 |
|

09-06-2008, 08:04 PM
|
 |
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bà i gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngà y 15 giá» 47 phút
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
|
|
Hồi 15
Ma cơ hiến kế bắt con tin
Thiên Äà i Ma CÆ¡ đáp ngay :
- ChÃnh phải ! Huynh đệ yêu nà ng lắm kia mà ?
Từ Văn ngÆ¡ ngác há»i lại :
- Äại thư ! Äại thư có căm háºn nà ng không ?
- Sao ta lại háºn nà ng, ta thương nà ng thì có.
- Thương ư ? Tại sao Äại thư lại thương nà ng ?
- Vì nà ng bị kẻ khác lừa gạt mà nà ng không tự biết.
Câu nà y khiến cho lá»a ghen trong lòng Từ Văn cháy lên bùng bùng. Cảm tình cá»§a
con ngưá»i tháºt là kỳ quặc. Chà ng yêu Phương Tá» Vi, vì nà ng mà bá» việc cầu hôn ở
phủ Khai Phong, nhưng nà ng lại không yêu chà ng. Bây giỠchà ng biết nà ng là một
phần tá» trong bá»n cừu gia, nhưng chà ng không ngăn nổi được tÃnh há»n ghen. ChÃnh
chà ng cÅ©ng không tá»± hiểu tại sao mình lại mất hết tÃnh cương cưá»ng ngà y trước mÃ
dứt khoát phế bỠmối tình luyến ái đơn phương nà y.
Chà ng tá»± há»i :
- Phải chăng Thiên Äà i Ma CÆ¡ cố ý tá» ra thái độ nà y để lấy thoái là m tiến ? Nếu
quả thế, thì tâm cơ nà ng rất sâu xa.
Äối vá»›i Thạch Pháºt, Từ Văn chẳng thấy chút chi hứng thú. Äó là má»™t Ä‘iểm khác
vá»›i má»i ngưá»i.
Sau chà ng lại há»i :
- Äại thư có á»· há»i đến Thạch Pháºt đó không ?
- Ta không nghĩ đến.
- Tiểu đệ cÅ©ng váºy.
- Bây giá» huynh đệ tÃnh sao ?
Từ Văn há»i lại :
- Sao Äại thư không Ä‘em việc nà y tố cáo cho Há»™i Vệ Äạo, để bá»n há» xá» trà vá»›i
nhau ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ đáp :
- Ta không muốn giao thiệp vá»›i bá»n ngưá»i đó.
- Thế thì sao Äại thư lại báo cho tiểu đệ ?...
Thiên Äà i Ma CÆ¡ giáºn dổi đáp :
- Huynh đệ ! Ngươi đừng quanh co nữa. Ta biết trái tim ngươi để và o ngưá»i Phương
TỠVi rồi.
Äá»™t nhiên thanh âm nà ng trở nên ai oán nói tiếp :
- Äối vá»›i ta, chÃnh ra ngươi không muốn nhìn gì đến, hoặc vì ngươi cho ta là má»™t
ngưá»i đà n bà kém đức, hoặc vì ghét ta tÃnh tình phóng đãng. Ngươi có thân cáºn ta
cũng chỉ là cái bỠngoà i.
Từ Văn ngấm ngầm kinh hải. Chà ng ghê cho Thiên Äà i Ma CÆ¡ không phải là cô
gái tầm thưá»ng. Chà ng liá»n ngắt lá»i :
- Äại thư ! Äại thư hiểu lầm rồi...
Thiên Äà i Ma CÆ¡ phất tay áo mà u biếc ngắt lá»i :
- Huynh đệ ! Ngươi đừng phá»§ nháºn, mà cÅ©ng khá»i phải giải thÃch. Hãy nghe ta nói
đây : Dù ta biết rõ như váºy, song ta vẫn theo ngươi Ä‘i má»™t đưá»ng. Trước kia ta đã nói
chúng ta đồng loại cùng trong tà môn. Nhưng đó chỉ là câu nói đùa, ngươi không phải
tà môn. Ta đã hiểu thấu rồi, trong thiên hạ chỉ có mối tình nam nữ là không thể miễn
cưởng được. Ta không có hy vá»ng hão huyá»n mà chỉ cần ngươi thá»§y chung coi ta lÃ
má»™t ngưá»i bạn. Có thể ngươi tưởng ta mưu đồ chuyện gì, ta nói trắng cho ngươi hay lÃ
không có chi cả. Ta muốn thà nh toà n cho ngươi. Sở dÄ© ta cho ngươi hay vụ bà máºt nà y
là hy vá»ng Phương Tá» Vi nhân đó mà biến cải thái độ đối vá»›i ngươi.
Từ Văn cảm động sâu sa. Chà ng tá»± thẹn mình đối vá»›i nà ng có Ä‘iá»u không được
quang minh, gần như là đê hèn. Chà ng tá»± trách mình đã coi nà ng quá tầm thưá»ng như
một cô gái lãng mạn trăng hoa.
Nhưng má»™t ý nghÄ© khác láºp tức đánh đổ quan niệm nà y. Chà ng cho là trong thiên
hạ mưá»i cô gái thà có đến chÃn đứa dạ há»n ghen. Giữa đôi trai gái, ngoà i ái tình ra Ãt
khi có bá» hữu nghị. Sá»± thá»±c tình hữu nghị giữa trai gái khó lòng giữ được lâu bá»n.
Nhất là cái danh hiệu Thiên Äà i Ma CÆ¡ cà ng khó tin nà ng có bụng dạ như váºy.
Tuy Từ Văn nghĩ thế nhưng chà ng cũng không bà i bác. Chà ng đối với nà ng vẫn
không có tình yêu. Cái quan niệm đầu tiên lá»t và o đầu óc con ngưá»i bao giá» cÅ©ng là m
chủ tình thế, gây cho chà ng một thà nh kiến khó lòng di dịch. Chà ng không dám tin
nà ng là con ngưá»i thuần nhất.
Tuy nhiên miệng chà ng vẫn nói :
- Äại thư ! Tiểu đệ cảm kÃch vô cùng !
Thiên Äà i Ma CÆ¡ há»i lại :
- Huynh đệ nói váºy có phải là lá»i chà thà nh không ?
Từ Văn nóng cả mặt mà y khẽ đáp :
- Äúng thế !
- ÄÆ°á»£c rồi ! Bây giá» chúng ta Ä‘i thôi !
- Äi đâu ?
- Chúng ta đi ngăn cản Lục Quân, không để gã đưa Phương TỠVi và o bà thất của
Hội Tụ Bảo.
Từ Văn động tâm nghĩ thầm :
- Äúng thế tháºt ! Nếu Phương Tá» Vi bị đưa và o bà thất Há»™i Tụ Bảo thì coi như
ngưá»i há»ng rồi. Bất luáºn lúc nà y mình đối vá»›i nà ng bằng thái độ nà o, cÅ©ng không thể
để nà ng lá»t và o tay quân tiểu nhân Lục Quân được.
Chà ng liá»n há»i :
- Bây giỠcòn kịp không ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ đáp :
- Có thể kịp được ! Chúng ta cứ nhắm vá» phÃa bà thất cá»§a Há»™i Tụ Bảo mà rượt nhất
định phải kịp.
Từ Văn vẫn ngần ngừ chưa quyết, chà ng tá»± há»i :
- Hà nh động nà y có ý nghĩa gì không ?
Giả tá»· chà ng được tin nà y ná»a khắc trước, thì chà ng rượt theo ngay không nghÄ©
ngợi gì. Từ lúc phụ thân cho hay nà ng là cừu gia, nên chà ng đã cãi biến tư tưởng.
Chà ng cứu Thượng Quan Hoà nh thì hắn là tên trùm tội lỗi. Bây giỠchà ng lại đi cứu
Phương TỠVi thì nà ng cũng là một phần tỠtrong cừu gia. Thế mới khó nghĩ. Nhưng
trong tiá»m thức dưá»ng như có má»™t lá»±c lượng thúc đẩy khiến chà ng không thể kháng
cự được.
Sau chà ng uể oải gáºt đầu đáp :
- Nà o chúng ta đi !
Hai ngưá»i băng mình Ä‘i ngay đêm, hết sức chạy tháºt nhanh.
Hai ngưá»i chạy chừng má»™t trống canh, thì trá»i đã hé sáng. Tiếng gà xao xác trong
thôn nổi lên từng hồi.
Äến lúc trá»i sáng tá», hai ngưá»i tìm và o má»™t cái quán để ăn uống. Thứ quán giữa
đồng không mông quạnh nà y, từ lúc gà gáy đã có nhiá»u ngưá»i đầu đội, vai mang và o
nghÄ© ngÆ¡i. Tuy trá»i còn sá»›m mà trong quán tiếng nói đã ồn à o. Hai ngưá»i tìm và o má»™t
bà n trong góc nhà ngồi xuống. Hồi lâu mới thấy một tên tiểu nhị áo đầy dầu mỡ đến
trước bà n khách. Gã đặt hai đôi đũa và đỉa chén xuống, rồi há»i :
- Hai vị đến sớm nhỉ ? Dùng cơm hay uống rượu.
Từ Văn đưa mắt nhìn Thiên Äà i Ma CÆ¡ rồi quay lại há»i tiểu nhị :
- Có cháo không ?
Tiểu nhị đáp :
- Có ! Cháo bột và bánh bao...
Từ Văn nói :
- Tốt lắm ! Ngoà i cháo ra còn thứ gì ngon nữa lấy cho mấy món. Chúng ta ăn cả
chà o lẫn bánh bao.
- Xin hai vị chỠmột chút, sắp được cả rồi.
Lúc ấy bỗng nghe trong đám khách hà ng có tiếng nói ồm ồm :
- Má»™t đôi vừa Ä‘i, lại đôi khác tá»›i. Äôi nà o trông cÅ©ng ngon là nh khiến cho ngưá»i ta
chảy nước miếng, nhưng có Ä‘iá»u đáng tiếc...
Nói tới đây hỠdừng lại. Dĩ nhiên hỠmuốn nói vỠTừ Văn bị cụt một tay.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ khẽ bảo Từ Văn :
- Huynh đệ đã nghe thấy chưa ? Äối phương vừa Ä‘i khá»i. Chỉ trong vòng má»™t giá» lÃ
ta đuổi kịp.
Hai ngưá»i ăn qua loa cho xong rồi ra cá»a lên đưá»ng. Hai ngưá»i rượt thêm năm chục
dặm nữa vẫn chưa thấy bóng gã thiếu niên áo trắng Lục Quân và thiếu nữ áo hồng
Phương TỠVi đâu cả.
Từ Văn nóng nảy há»i :
- Chẳng lẽ mình Ä‘uổi quá Ä‘i rồi, hay là há» Ä‘i và o đưá»ng rẽ nà o...
Thiên Äà i Ma CÆ¡ ngẩn đầu trông trá»i chiá»u nói :
- Lúc nà y bất quá mới và o khoảng giỠtỵ. Chúng ta hãy đuổi theo một lúc nữa rồi
sẽ tÃnh.
Hai ngưá»i gia tăng cước lá»±c chạy tháºt nhanh. Bây giỠđã gần tá»›i giá» ngá». PhÃa trước
hiện ra má»™t khu rừng ráºm, vừa trúc vừa bách xen lẫn nhau. Trong rừng ẩn hiện má»™t
Ä‘oạn tưá»ng Ä‘á», dưá»ng như là má»™t tòa ni am.
Từ Văn dừng bước há»i :
- Chúng ta có và o coi không ? Äối phương ở đây nghÄ© chân cÅ©ng chưa biết chừng.
Vừa dứt lá»i, bá»—ng thấy má»™t bóng ngưá»i nhá» nhắn xinh đẹp thấp thoáng cái đã mất
hút.
Từ Văn không nói gì nữa, nhảy vá»t và o rừng.
Trong rừng quả có một am Viện rất xinh xắn. Trên cổng am treo chiếc biển và ng,
đỠba chữ : Tống TỠAm. Chà ng chắc bên trong có Tống TỠnương nương. Chà ng đi
thẳng đến trước thá»m, thì thấy má»™t cô bé tay cầm phất trần xuất hiện. Cô giÆ¡ tay lên
há»i :
- Thà chủ đi đâu ?
Từ Văn coi bá»™ tiểu ni cô khoé mắt đầy vẻ xuân tình, hai mắt á»ng hồng ra chiá»u
phóng đãng, không phải là hạng ngưá»i tâm niệm thanh tu. Chà ng liá»n buông thõng
hai tiếng :
- Tìm ngưá»i !
Tiểu ni cô lá»™ vẻ kinh ngạc há»i :
- Thà chủ kiếm ai ?
Từ Văn đáp :
- Một trai một gái.
- A di đà pháºt ! Am Ä‘iá»n là chốn thanh tu là m gì có trai gái ở đâu đến ? Phải chăng
thà chủ...
Từ Văn ngắt lá»i :
- Tại hạ muốn và o am Ä‘iá»u tra...
Tiểu ni cô cháºn lá»i :
- Thà chủ ! Trong am cấm chỉ đà n ông bước chân và o.
Bóng ngưá»i thấp thoáng, Thiên Äà i Ma CÆ¡ tiến lại cưá»i nói :
- Chắc bản nhân thì và o được !
Nà ng chưa dứt lá»i, đã khoa chân muốn bước và o ...
Tiểu ni cô cầm ngang cây phất trần chắn lại nói :
- Cả vị nữ thà chá»§ nà y nữa ! Xin biết tá»± trá»ng má»›i được.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ xẳng giá»ng :
- Cá»a pháºt là nÆ¡i tiếp thụ hương hoa tháºp phương, sao tiểu sư phụ lại ngăn trở bản
nhân ?
Tiểu ni cô đáp :
- Thà chá»§ lầm rồi ! Bổn Am không nháºn cá»§a bố thÃ.
- BỠlệ đó đi !
Thiên Äà i Ma CÆ¡ vừa dứt lá»i, lại toan sấn và o.
Tiểu ni cô biến sắc, lá»›n tiếng há»i :
- Thà chá»§ muốn cáºy mạnh chăng ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ không thèm để ý, nà ng nói :
- Muốn sao cũng được.
Miệng nói chân vẫn bước Ä‘á»u. Ngưá»i nà ng xông thẳng và o cây phất trần.
Tiểu ni cô rung cổ tay một cái. Cây phất trần bằng đuôi ngựa biến thà nh một nắm
cương châm, nhằm bổ và o mặt Thiên Äà i Ma CÆ¡. Chiêu thức đã lợi hại, lại mau lẹ vô
cùng.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ vung chưởng lên há»i :
- Tiểu sư phụ là m như váºy há chẳng mất thể thống ngưá»i xuất gia ư ?
Phát chưởng của nà ng đánh ra khiến cho tiểu ni cô không đứng vững, loạng choạng
ngưá»i Ä‘i. Thiên Äà i Ma CÆ¡ liá»n vá»t và o.
Tiểu ni cô trợn mắt lên nhìn sau lưng nà ng và vẫn đứng yên trong cổng am.
Trong am có tiếng quát mắng, tiếp đến tiếng rú vang lên.
Từ Văn cất bước sấn và o...
Ni cô quát lên :
- Thà chủ hãy dừng bước !
- Muốn chết hay sao ?
Tiểu ni cô thấy cặp mắt Từ Văn lá»™ đầy sát khÃ, bất giác lùi lại má»™t bước.
Từ Văn nhảy vá»t tiến và o. Chà ng thấy má»™t thiếu nữ áo xanh nằm lăn dưới đất. Còn
Thiên Äà i Ma CÆ¡ thì bị má»™t vị lão ni trạc tuổi bảy mươi cùng bốn tên tiểu ni bao vây.
Hai bên đứng đối láºp chứ chưa động thá»§.
Từ Văn vừa dừng chân, thì tiểu ni cô đã tiến đến phÃa sau. Cây phất trần phát ra
kình phong veo véo, nhằm đánh và o sau gáy chà ng.
Từ Văn né tránh rồi quay lại quát lên :
- Tại hạ cảnh cáo ni cô một lần nữa. Nếu còn hung hăng ắc là phải chết !
Năm vị ni cô vừa già vừa trẻ đứng trong trưá»ng Ä‘á»u đảo mắt nhìn ra.
Tiểu ni cô ngoà i nà y vỠnhư không nghe tiếng.
Sểnh một đòn, cô lại tiến và o vung chưởng bên trái ra đánh nhanh như điện chớp.
Từ Văn mặt lạnh như tiá»n. Chà ng không nói nữa mà cÅ©ng không nhúc nhÃch. Chà ng
chá» cho ni cô đến gần liá»n phóng chưởng đánh ra.
- Úi chao !
Tiểu ni cô rú lên một tiếng rồi ngã quay xuống đất lăn đi hai vòng, đoạn nằm yên
không nhúc nhÃch.
Năm vị ni cô ở trong hiện trưá»ng cả kinh thất sắc. Vị lão ni cô mặt lá»™ sát khà run
lên há»i :
- Thà chủ cho biết danh hiệu.
Từ Văn đáp :
- Tại hạ là Äịa Ngục thư sinh.
Bốn chữ Äịa Ngục thư sinh vừa thốt ra, lão ni cô lá»™ vẻ kinh hãi. Còn bốn tên tiểu ni
cô Ä‘á»u sợ hết hồn tránh sang hai bên.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ vá»t ngưá»i Ä‘i, tiến và o pháºt đưá»ng.
- Ngăn y lại !
Lão ni vừa quát lên, thì bốn tên tiểu ni cô vá»t ra chặn đưá»ng.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ vẫn không ngoãnh đầu nhìn lại, phóng song chưởng ra hai bên.
Bốn tên tiểu ni rú lên má»™t tiếng, chúng Ä‘á»u bị hất lùi lại.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ bóng ngưá»i thấp thoáng rồi mất hút và o trong cá»a nghách. Bốn
tên tiểu ni tức giáºn quát lên má»™t tiếng, nhảy xổ tá»›i.
Lão ni trá» và o mặt Từ Văn quát há»i :
- Äịa Ngục thư sinh ! Ngươi định là m gì ?
- Tại hạ kiếm ngưá»i.
- Thà chủ kiếm ai ?
- Gã tiểu tỠhỠLục.
- Ngươi khinh ngưá»i quá lắm ! Dám sấn và o giết ngưá»i...
Từ Văn trá» và o thi thể thiếu nữ áo xanh nằm dưới đất, cất tiếng lạnh lùng há»i :
- Thiếu nữ tục gia nà y là ai ?
Lão ni trợn mắt lên đáp :
- Bất luáºn y là ai thì ngươi và con tiện nhân kia cÅ©ng phải thưá»ng mạng.
- Tại hạ xin há»i lão ni má»™t lần nữa : Gã tiểu tữ há» Lục và thiếu nữ áo hồng có và o
am nà y không ?
Lão ni không trả lá»i, mụ quát lên :
- Äịa Ngục thư sinh ! Cá»a pháºt là chốn thanh tu, há để ngươi đến đây ô nhục ?...
Mụ xúc động quá, ngưá»i run lên bần báºt.
Từ Văn cÅ©ng cảm thấy hà nh động cá»§a mình có Ä‘iá»u lá»— mãng. Tuy bá»n nữ nhi nà y
không phải là ngưá»i xuất gia biết giữ thanh qui, nhưng mình dùng bạo lá»±c bức bách
tra há»i Lục Quân thì cÅ©ng hÆ¡i quá. Có thể đối phương không hiểu Lục Quân là ai, mÃ
chà ng đã đánh chết má»™t ngưá»i, nên trong lòng hối háºn.
Sau viện lại vá»ng lên hai tiếng rú thê thảm. Chắc bốn tên thiếu ni đã bị hại vá» tay
Thiên Äà i Ma CÆ¡ rồi.
Chà ng còn đang ngẫm nghĩ, thì lão ni đã giơ hai chưởng lên.
Từ Văn toan phản kÃch, bá»—ng thấy phát chưởng cá»§a đối phương không có kình lá»±c
xô ra, mà có mùi hương quái dị xông và o mÅ©i. Bất giác chà ng cưá»i khanh khách nói :
- Ngưá»i xuất gia mà cÅ©ng dùng chất độc ư ? Äáng tiếc là mụ đã tìm lầm đối tượng.
Lão ni vẻ mặt kinh hãi, run lên há»i :
- Ngươi không sợ độc ư ?
Từ Văn cưá»i khanh khách đáp :
- Nói vỠdùng độc, thì mụ chỉ là hạng múa rìu qua mắt thợ.
Lão ni lùi lại một bước dà i. Tay phải từ từ giơ lên. Lúc mụ đưa tay lên tới ngang
đầu, thì từ cổ tay trở ra đã biến thà nh sắc tÃm Ä‘en, phối hợp vá»›i bá»™ mắt ghê gá»›m cá»§a
mụ trông mà phát khiếp.
Từ Văn lạnh lùng nói :
- Hắc sát thá»§ ! Äạo hạnh cá»§a mụ má»›i được năm thà nh.
- Nạp mạng đi !
Tiếng quát chói tai vừa dứt. Bà n tay tÃm Ä‘en cá»§a mụ chụp xuống Từ Văn nhanh như
cắt, chiêu thức kỳ bà và độc địa vô cùng. Xem chừng thủ pháp của lão ni không phải
hạng tầm thưá»ng.
Từ Văn coi chiêu thức của đối phương không và o đâu.
Những ngón tay tÃm Ä‘en cá»§a lão ni chụp xuống Từ Văn. Äầu ngón tay xuyên qua
áo và o trong. Từ Văn vẫn thản nhiên nói :
- Thực ra tại hạ không muốn giết tôn giá.
Lão ni hắng giá»ng má»™t tiếng, rồi đột nhiên vung chưởng bên trái ra chém tá»›i.
CỠđộng nà y cá»§a lão ni dưá»ng như ra ngoà i sá»± tiên liệu cá»§a Từ Văn, nhưng chà ng
phản ứng thần tốc, đón đỡ thì không kịp, song hạ sát thủ lại có thừa.
Binh...
Tiếp theo là một tiếng rú khủng khiếp. Từ Văn miệng hộc máu tươi, chà ng bị hất ra
ngoà i một trượng.
Äồng thá»i, lão ni cÅ©ng phải lùi lại liá»n mấy bước. Tay mụ run lên trá» và o mặt Từ
Văn giữa lúc chà ng vừa đứng lên. Mụ ra chiá»u khá»§ng khiếp la lên :
- Ngươi... ngươi...
Bóng ngưá»i thấp thoáng vượt tưá»ng mà đi.
Từ Văn ngạc nhiên. Äây là lần thứ hai chà ng hạ sát thá»§ không công hiệu. Lần thứ
nhất chà ng đánh và o ngưá»i thần bà đoạt vòng tay ngá»c. Từ ngà y ra Ä‘á»i tá»›i nay, má»›i có
hai lần nà y. Còn ngoà i ra, ai đã trúng phải là chết liá»n.
Từ Văn đứng ngẩn ngưá»i ra má»™t lúc. Chà ng sá»±c nhá»› đã lâu không nghe tiếng Thiên
Äà i Ma CÆ¡. Tháºt là má»™t Ä‘iá»u quái dị. Chẳng lẽ nà ng đã gặp chuyện bất trắc rồi...
Từ Văn nghÄ© tá»›i đây, chà ng liá»n chạy và o háºu viện. Giữa đám hoa cá» xanh tươi, lá»™
ra ba gian nhà tịnh xá, trước tịnh xá bà y ra bốn xác chết tiểu ni. Bốn bỠim lặng như
tá».
Từ Văn băng mình chạy và o đến dãy hà nh lang trước tịnh xá, chà ng dòm qua cá»a
sổ thì thấy mà n là nệm gấm thoang thoảng mùi hương, chẳng có vẻ chi là chỗ xuất
gia. Cá»a pháºt là nÆ¡i thanh tịnh mà đây là nÆ¡i sặc mùi trần tục.
Gian giữa sảnh đưá»ng, cách bố trà rất tinh vi chẳng khác nhà sang trá»ng ngoà i Ä‘á»i.
PhÃa trong còn má»™t phòng ngá»§ nữa, cách bà i trà cÅ©ng tương tá»±. Cả ba gian Ä‘á»u trống
rổng không má»™t bóng ngưá»i.
Từ Văn nhăn tÃt cặp lông mà y, không biết là m thế nà o. Chà ng tá»± há»i :
- Chẳng lẽ Thiên Äà i Ma CÆ¡ không cáo từ đã bá» Ä‘i ?
Bản lãnh và cÆ¡ trà nà ng như váºy thì đối phương khó lòng hại nà ng được. Nhưng
hiện nà ng ở đâu ?
Chà ng còn Ä‘ang kinh nghi bá»—ng nhìn thấy trong sảnh đưá»ng treo trên vách má»™t bức
vẻ tượng Pháºt Quan Âm. Chà ng từ từ cầm bức hình đưa sang má»™t bên, thì lá»™ ra má»™t
cái cá»a ngầm vừa má»™t ngưá»i Ä‘i lá»t.
Từ Văn trong lòng hồi hộp. Chà ng thủ thế chỠđợi.
Má»™t bóng ngưá»i từ trong cá»a ngầm xuất hiện, nà ng chÃnh là Thiên Äà i Ma CÆ¡.
Từ Văn kinh ngạc há»i :
- Vụ nà y là thế nà o đây ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ thoăn thoắt Ä‘i ra trở vá» phÃa sau nói :
- Dưới đất còn có má»™t tòa nhà đưá»ng hoà ng lắm, chẳng kém chi phá»§ đệ Vương
công.
Từ Văn há»i :
- Äại thư có phát hiện ra được Ä‘iá»u gì chăng ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ đáp :
- Trong đó là phân đà của Hội Tụ Bảo.
Từ Văn sá»ng sốt há»i :
- Sao ? Phân đà của Hội Tụ Bảo ư ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ nói :
- Huynh đệ ! Huynh đệ cứ tiến và o mà xem.
Từ Văn há»i :
- Tình trạng trong đó ra sao ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ nở má»™t nụ cưá»i thần bà đáp :
- Ngươi cứ và o coi sẽ rõ.
Từ Văn lại há»i :
- Äây đã là má»™t phân đà cá»§a Há»™i Tụ Bảo, váºy gã tiểu tá» há» Lục tất và o đây má»›i
phải ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ ngắt lá»i :
- Gã đã và o rồi, song lại đi ngay.
- Äi rồi ư ?
- Äúng thế !
Từ Văn lại há»i :
- Còn Phương TỠVi đâu ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ đáp :
- Huynh đệ cứ và o coi sẽ rõ.
Từ Văn không hiểu Thiên Äà i Ma CÆ¡ thôi thúc mình và o trong bà thất là có ý gì ?
Nhưng chà ng nổi tÃnh hiếu kỳ đưa mắt nhìn cô gái đầy vẻ kiá»u mỵ má»™t cái rồi cất
bước tiến và o nhà bà thất.
Chà ng xuyên qua cá»a ngách rồi thấy nà ng bá»±c đá khá dà i. Äi hết bá»±c đá thì trước
mặt hiện ra má»™t đưá»ng hầm đá trắng rá»™ng rãi phẳng phiu.
ÄÆ°á»ng hầm nà y chì dà i chừng mưá»i trượng. Táºn đầu đưá»ng hầm là ba gian thạch
thất bà y thà nh đưá»ng cánh cung như má»™t tòa viện có ba phòng. Khu giữa là má»™t cái
sân nhá». Gian nhà trước mặt, ngoà i cá»a treo bức rèm châu. Còn hai gian kia thì cá»a
phòng đóng kÃn.
Từ Văn ngần ngừ một chút rồi cất bước tiến và o gian giữa có rèm châu buông rũ
xuống.
Chà ng nghĩ thầm :
- Thiên Äà i Ma CÆ¡ đã bảo mình và o đây Ä‘iá»u tra thì tất trong nà y có Ä‘iá»u chi khác
lạ.
Từ Văn mở bức rèm châu lên. Một mùi thơm mát xông và o mũi chà ng. Cảnh trần
thiết trong nhà cực kỳ xa xỉ. Những hạt châu chiếu ra ánh sáng ngũ sắc. Bà n ghế toà n
tay thợ khéo chế tạo. Trên bà n bà y toà n đồ cổ ngoạn quà giá.
Mé trong kê má»™t cái giưá»ng lá»›n bằng gá»— từ đà n, Ä‘iêu khắc rất tinh vi.
Trướng gấm buông rá»§. Äúng là tình trạng má»™t khuê phòng cá»§a nhà đại phú.
Ni am mà có nhà bà thất như thế nà y thì những câu chuyện bỉ ổi khác không cần
há»i cÅ©ng biết.
|

09-06-2008, 08:06 PM
|
 |
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bà i gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngà y 15 giá» 47 phút
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
|
|
Hồi 16
Am bạch thạch thần bà khủng khiếp
Äá»™t nhiên Từ Văn để mắt đến trước giưá»ng có má»™t vÅ©ng đỠtươi. Máu ! Äúng lÃ
máu tươi lênh láng Ä‘á»ng lại chưa khô. Chà ng cảm thấy trong lòng hồi há»™p, nhảy xổ
lại, vén mà n gấm lên...
Từ Văn báºc tiếng la hoảng :
- Trá»i Æ¡i !
Chà ng lùi lại mấy bước. Bá»™ mặt anh tuấn đỠbừng như gất chÃn.
Nguyên chà ng đã nhìn thấy trên giưá»ng có hai xác chết, má»™t nữ ni nhá» tuổi và má»™t
đại hán to lá»›n. Cả hai cùng lõa thể. Máu từ ná»a ngưá»i dưới chảy ra ròng ròng.
Từ Văn trước nay chưa từng nhìn thấy cảnh nà y. Chà ng đứng thộn mặt ra.
Hồi lâu chà ng má»›i định thần lại và biết đôi nam nữ nà y đã do Thiên Äà i Ma CÆ¡ hạ
sát. Tình trạng lõa lồ nà ng tự thẹn không tiện nói ra, mới giục chà ng và o coi.
Từ Văn hắng giá»ng má»™t tiếng, vung chưởng đánh ra. Bao nhiêu đồ cổ ngoạn bắn
tung toé, rá»›t đầy mặt đất vỡ tan tà nh. Äây là chà ng giáºn cá chém thá»›t. Chà ng nhìn
thấy cảnh bỉ ổi kia mà phát cáu, hà nh động vô ý thức.
Từ Văn trở gót ra cá»a. Chà ng và o gian đầu, bất giác chà ng lại giáºt mình kinh hãi.
Trong nhà nà y, một thi thể thiếu nữ áo xanh nằm lăn ra đó. Cách ăn mặc của thiếu nữ
nà y hoà n toà n giống như thiếu nữ bị chết ngoà i kia, phÃa trước pháºt đưá»ng.
Theo lá»i Thiên Äà i Ma CÆ¡ thì Tống Tá» Am nà y là má»™t phân đà cá»§a Tụ Bảo Há»™i,
còn hai thiếu nữ áo xanh bị giết kia dÄ© nhiên là đệ tá» cá»§a há»™i đó. Äáng tiếc là mụ lão
ni đã chạy thoát rồi.
Chà ng chuyển mình rẽ sang gian thạch thất đầu kia. Gian nà y cũng giống như gian
giữa. Cách bà y trà cũng cực kỳ xa xỉ ! Trên bà n đặt một lò hương, khói còn bốc lên
nghi ngút. Mà n gấm ná»a vén ná»a buông, nệm gối lung tung. Xem chừng ngưá»i trong
nhà nà y vừa má»›i rá»i khá»i nÆ¡i đây.
Từ Văn thấy không còn gì đáng coi nữa, liá»n ra khá»i nhà bà thất.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ đón chà ng cưá»i há»i :
- Huynh đệ thấy thế nà o ?
Từ Văn hằn hộc đáp :
- Äây là cái ổ dâm ác, phóng há»a đốt quách Ä‘i cho rồi !
Thiên Äà i Ma CÆ¡ nói :
- Ta cÅ©ng tÃnh thế !
Từ Văn lại há»i :
- Sao đại thư biết am nà y là phân đà của Tụ Bảo Hội ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ đáp :
- Huynh đệ coi xác chết thiếu nữ áo xanh kia, thị đã cung xưng ra cả hai Ä‘á»u là thị
tỳ của Lục Quân.
Từ Văn lại há»i :
- Äại thư có biết tin tức gì vá» Phương Tá» Vi không ?
- Có ! Y má»›i rá»i khá»i nÆ¡i đây chừng má»™t giá».
- Y cùng đi với gã tiểu tỠLục Quân hay sao ?
- Chúng không cần Ä‘i cùng đưá»ng vá»›i nhau, vì Phương Tá» Vi đã thà nh má»™t váºt
trong tay Lục Quân rồi...
Từ Văn nghe nói trong lòng rất lấy là m khó chịu.
Cảm tình cá»§a con ngưá»i tháºt là kỳ quái !
Từ Văn biết rõ thiếu nữ áo hồng Phương TỠVi là một kẻ thù, chà ng đã quyết tâm
chặt đứt tÆ¡ tình luyến ái Ä‘au thương. Thế mà câu chuyện xảy ra như váºy chà ng lại
không thể tá»± chá»§ được. Trước nay chà ng vẫn lạnh nhạt quáºt cưá»ng. Nhưng giá» chà ng
không chặt đứt mối tÆ¡ tình má»m nhÅ©ng.
Chà ng trầm mặt, đứng ngẩn ngưá»i ra.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ tá»§m tỉm cưá»i nói :
- Huynh đệ ! Chúng ta rượt theo chứ ?
Từ Văn ngơ ngẩn nhắc lại :
- Rượt theo ?
- Ừ ! Không để lá»t và o tay gã há» Lục kia được.
- Lá»t và o tay gã cái gì ?
- Thạch Pháºt !
Từ Văn chẳng để ý gì đến Thạch Pháºt. Chà ng nghe Thiên Äà i Ma CÆ¡ nói váºy, hững
hỠđáp:
- Cái đó chúng ta bất tất phải phà tâm. Tụ Bảo Há»™i tuy có chà tụ tÃch những cá»§a báu
thiên hạ, nhưng báu váºt nà y thì há» không lấy được đâu, vì những lão quái váºt ở Há»™i
Vệ Äạo, bất cứ má»™t lão nà o cÅ©ng đủ tranh dà nh vá»›i hỠđược.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ gáºt đầu nói :
- Huynh đệ nói váºy là phải, nhưng cái mạng cá»§a Phương Tá» Vi khó mà giữ được...
Từ Văn lại lạnh lùng đáp :
- Việc đòi nợ máu, cÅ©ng có ngưá»i đòi cho rồi.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ há»i :
- Váºy mục Ä‘Ãch cá»§a chúng ta đến đây để là m gì ?
Từ Văn sá»ng sá» má»™t chút rồi đáp :
- Tiểu đệ định giết thằng lá»i há» Lục.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ nói :
- Chúng ta phải Ä‘uổi gấp ngay, không thì cháºm mất.
Từ Văn lạc lẽo nói :
- Dù mình không Ä‘uổi kịp, thì Tụ Bảo Há»™i cÅ©ng chưa dá»n đồ Ä‘i đâu được ngay.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ lắc đầu nói :
- Huynh đệ ! Chúng ta không đến Tụ Bảo Hội.
Từ Văn ngÆ¡ ngác há»i :
- Váºy chúng ta Ä‘i đâu ?
- Chúng ta đến Thiên Hạ Äệ Nhứt Am !
- Phải chăng Äại thư muốn nói là Bạch Thạch Am ?
- Äúng đó !
- Chẳng lẽ gã hỠLục...
Thiên Äà i Ma CÆ¡ ngắt lá»i :
- Theo lá»i cung xưng cá»§a ả thị tỳ áo xanh, thì Lục Quân đã cùng Phương Tá» Vi Ä‘i
lấy váºt báu. Khi ta ở núi Äồng Bách nghe tin Phương Tá» Vi đã tiết lá»™ chá»— chôn giấu
Thạch Pháºt ở Bạch Thạch Am phÃa sau núi Bạch Thạch.
Từ Văn giương cặp lông mà y lên há»i :
- Thạch Pháºt là má»™t váºt báu trá»ng yếu cá»§a sư môn Phương Tá» Vi, thì sao y lại tiết lá»™
chỉ chá»— cất giấu cho ngưá»i ngoà i hay ?...
Thiên Äà i Ma CÆ¡ nở má»™t nụ cưá»i thâm trầm ngắt lá»i :
- Mối tình trai gái tháºt là vi diệu, nhất là má»™t thiếu nữ chưa Ä‘i sâu và o quãng đưá»ng
Ä‘á»i lại cà ng khó nói.
Câu nói của nà ng có ý tỠra mối quan hệ giữa Lục Quân và Phương TỠVi đã đến
chỗ sâu xa. Từ Văn nghe rất chói tai. Chà ng cảm thấy trong lòng xúc động khó bỠáp
chế. Äó là nhược Ä‘iểm thông thưá»ng cá»§a con ngưá»i.
Chà ng há»i :
- Äại thư có biết rõ Bạch Thạch Am ở chá»— nà o không ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ đáp :
- Ta biết rồi. Nếu đi suốt đêm, thì chỉ sáng sớm mai là tới nơi.
- Váºy chúng ta Ä‘i thôi !
- Hãy đốt cái ổ hồ ly nà y đã !
Từ Văn cầm đèn châm và o bức mà n khám thá», chỉ trong nháy mắt, thế lá»a bốc lên
ầm ầm.
Hai ngưá»i rá»i khá»i Tống Tá» Am, chạy thẳng vá» phÃa Äông.
Mặt trá»i má»›i má»c. Là n sương mù còn dà y đặc. Trên con đưá»ng ruá»™t dê, hai bóng
ngưá»i Ä‘ang lao Ä‘i rất mau. Äó chÃnh là Äịa Ngục thư sinh Từ Văn và Thiên Äà i Ma
CÆ¡.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ giÆ¡ tay trá» má»™t tòa nhà sắc trắng trên sưá»n núi, nói :
Äó là Bạch Thạch Am mà võ lâm kêu bằng Thiên Hạ Äệ Nhứt Am.
Từ Văn chỉ hừ một tiếng chứ không nói gì.
Chỉ trong khoảnh khắc, hai ngưá»i đã tá»›i trước am, thấy cổng đóng chặt. Toà n am
do những phiến đá trắng hình vuông xếp thà nh. Bóng tùng xanh ánh và o, khiến ngưá»i
ta có cảm tưởng đây là má»™t nÆ¡i tiên cảnh thần bÃ.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ nói :
- Huynh đệ ! Chúng ta quanh ra phÃa sau núi mà lên.
Từ Văn đưa mắt nhìn cổng Am há»i :
- Chúng ta không và o Am chiêm ngưỡng một chuyến ư ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ đáp :
- Am nà y trước nay không cho ngưá»i ngoà i và o là m tiết mạn chốn thanh tu. Tuy vị
thần ni ở đây đã viên tịch rồi, nhưng ta nên tôn trá»ng luáºt lệ nà y là hÆ¡n.
Từ Văn gáºt đầu đáp :
- Thôi thế cũng được !
Giữa lúc ấy, Từ Văn chợt trông thấy dưới chân núi có mấy bóng ngưá»i Ä‘ang khiên
một cổ kiệu nhỠchạy lên như bay. Bất giác chà ng buộc miệng la :
- Ngưá»i trong kiệu. Không ngá» Há»™i Vệ Äạo cÅ©ng đã phong thanh đến đây rồi.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ đưa mắt nhìn xuống núi mấy lần, nói :
- HỠđã Ä‘uổi tá»›i đây. Váºy chúng ta không cần phải ra tay.
Từ Văn lại có ý nghÄ© khác, chà ng không muốn chạm mặt vá»›i ngưá»i Há»™i Vệ Äạo ở
đây, vá»™i há»i :
- Äại thư ! Chúng ta hãy lánh Ä‘i, Äại thư tÃnh thế nà o ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ trong lòng ngá» vá»±c đưa mắt nhìn Từ Văn, nhưng nà ng cÅ©ng đáp :
- ÄÆ°á»£c rồi ! Chúng ta tạm ẩn mình và o trong bụi trúc kia.
Hai ngưá»i vạch lá chui và o, má»—i ngưá»i ẩn má»™t chá»—. Từ Văn sá»±c nhá»› tá»›i Ä‘iá»u chi, lại
cất tiếng há»i :
- Äại thư ! Há»™i chá»§ Há»™i Vệ Äạo là nhân váºt thế nà o ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ há»i lại :
- Huynh đệ đã được má»i và o hạng thượng tân và ngồi cùng bà n vá»›i y kia mà ?
Từ Văn đáp :
- Tiểu đệ không biết lai lịch y, mà cũng chẳng hiểu tại sao mình lại được hỠtôn
là m thượng tân.
- Thế thì kỳ nhỉ ?
- Äại thư có biết rõ lai lịch y không ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ ngáºp ngừng đáp :
- Nếu y để lộ chân tướng mà ra mặt thì có thể...
Từ Văn sá»ng sốt ngắt lá»i :
- Sao ? Váºy ra không phải chân tướng y ư ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ thản nhiên đáp :
- Không phải đâu ! Y đeo mặt nạ đấy !
Từ Văn la lên :
- Ủa ! Thảo nà o tiểu đệ thấy sắc mặt y ảm đạm và trầm trệ ra chiá»u dị dáng. Nhưng
y đã khiến cho bá»n quái váºt như Táng Thiên Ông, Vô Tình Tẩu phải nghe lệnh, thì tất
nhiên phải là má»™t nhân váºt phi thưá»ng...
- Dĩ nhiên là thế !
Tiếng gió veo véo ! Bảy tám bóng ngưá»i vá»t tá»›i trước am. Cổ kiệu nhá» cÅ©ng đến
nơi ngay.
Từ Văn định thần nhìn qua kẽ lá, chà ng không khá»i ngạc nhiên vì cổ kiệu nhá» nà y
không phải là cổ kiệu mà chà ng đã Ä‘oán trước. Trong bá»n tùy tùng, chà ng chẳng quen
mắt một tên nà o, không hiểu đám nà y ở đâu lại.
Cổ kiệu nhỠđặt xuống trước am. Bá»n tùy tùng là ba lão già và năm hán tá», thõng
tay đứng nghiêm chỉnh trước kiệu.
Trong kiệu có thanh âm má»™t ngưá»i đà n bà dưá»ng như chà ng đã nghe quen tai.
- Hà đưá»ng chúa ! ÄÆ°á»ng chúa dẫn ngưá»i và o xục tìm Ä‘i !
Má»™t lão già mặt nhá»n tai vểnh, dưới cầm lún phún mấy sợi râu chuá»™t, khom lưng
đáp :
- Trình Hội chủ ! Mấy chục năm nay không ai dám bước chân và o trong am nà y.
Từ Văn chợt tÄ©nh ngá»™. Ngưá»i trong kiệu nà y là Há»™i chá»§ Tụ Bảo Há»™i. Chà ng lẩm
bẩm :
- Không ngá» Há»™i chá»§ Tụ Bảo Há»™i vì Thạch Pháºt mà thân hà nh đến đây.
Tụ Bảo Há»™i chá»§ lạnh lùng há»i :
- Hà đưá»ng chúa ! Nhưng đây là má»™t mệnh lệnh thì sao ?
ÄÆ°á»ng chúa há» Hà run lên kÃnh cẩn đáp :
- Thuộc hạ xin tuân lệnh dụ !
Lão vẫy tay một cái. Ba tên tráng hán xoay mình theo lão hỠHà đi tới cổng am.
ÄÆ°á»ng chúa há» Hà nÆ¡m ná»›p đứng trước cổng ngần ngừ hồi lâu, rồi đánh liá»u giÆ¡
tay lên đẩy cá»a. Không ngá» cổng chỉ khép há», hắn vừa đặt tay và o đã mở tung ra
ngay.
PhÃa trong cổng, hoa cá» chỉnh tá». Những báºc đá và lối Ä‘i toà n má»™t mà u trắng tinh,
không nhuá»™m bụi trần, dưá»ng như có ngưá»i sá»a sang quét tước luôn, nhưng sao lại
quạnh quẻ không má»™t bóng ngưá»i ?
PhÃa trong cổng dá»±ng má»™t tấm bia vuông bằng đá trắng, trên có khắc má»™t hà ng chữ:
Äây là tỉnh địa dà nh cho báºc chân tu. Kẻ phà m tục hãy dừng bước !
Hà đưá»ng chúa cùng ba tên đệ tỠđăm đăm nhìn tấm bia, ngần ngừ không dám tiến
bước...
Tụ Bảo Há»™i chá»§ ở trong kiệu lại lên tiếng há»i :
- Hà đưá»ng chúa ! Bạch Thạch thần ni đã viên tịch rồi. Ngươi còn sợ gì nữa ?
Hà đưá»ng chúa lá»™ vẻ khá»§ng khiếp quay lại, run lên đáp :
- Bẩm Há»™i chá»§ ! Äó chỉ là nghe đồn...
Tụ Bảo Há»™i chá»§ lá»›n tiếng ngắt lá»i :
- Ngươi muốn kháng lệnh chăng ?
- Ty tòa không dám.
Tụ Bảo Há»™i chá»§ hắng giá»ng má»™t tiếng, rồi gá»i :
- Lý đưá»ng chúa đâu ?
Má»™t lão già khác mặt lưỡi cà y khoa chân bước ra, hướng vá» cá»a kiệu khom lưng
đáp :
- Có ty tòa đây !
- Ngươi và o thám thÃnh xem !
- Xin tuân lệnh !
Lý đưá»ng chúa trở gót, ngá»ng đầu lên Ä‘i thẳng đến cổng am...
Hà đưá»ng chúa vừa sợ luáºt lệ cá»§a bản há»™i, vừa lo cho thân mình, lão vá»t ngưá»i tiến
và o am trước.
Binh !
Tiếp theo là má»™t tiếng rú thê thảm ! Hà đưá»ng chúa bị hất vá»t ra té xuống đất đánh
huỵch má»™t cái không dáºy được nữa.
Lý đưá»ng chúa cùng ba tên đệ tỠđứng thá»™n mặt ra. Chân tưởng chừng như đã má»c
rễ, không lay chuyển được nữa bước.
Từ Văn đưa mắt nhìn Thiên Äà i Ma CÆ¡ khẽ há»i :
- Chẳng lẽ Bạch Thạch thần ni vẫn còn sống ở thế gian ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ lắc đầu tá» ra không hiểu. Nà ng lá»™ vẻ kinh nghi, khá»§ng khiếp.
Cứ coi cách phản ứng cá»§a ngưá»i phÃa trong, thì Bạch Thạch thần ni quả nhiên lÃ
má»™t nhân váºt trên Ä‘á»i có má»™t.
Từ Văn xoay chuyển ý nghÄ©, bá»—ng chà ng quay lại nhìn Thiên Äà i Ma CÆ¡ nói :
- Äại thư ! Bất luáºn ngưá»i trong am chÃnh là Bạch Thạch thần ni hay là ngưá»i nà o
khác, nhưng Thạch Pháºt đã là váºt cá»§a Thần ni thì Lục Quân Ä‘i chuyến nà y dù có
Phương TỠVi đồng hà nh cũng chẳng khác gì đến đây để tìm lấy cái chết.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ má»›i nói :
- Ta có bảo không phải thế đâu ? Phương TỠVi tuy bị gã kia lừa gạt, nhưng khó
lòng qua được tai mắt mấy lão quái Há»™i Vệ Äạo.
Tụ Bảo Há»™i chá»§ dưá»ng như cÅ©ng bị tình trạng bất ngá» là m chấn động tâm thần. Hồi
lâu mụ không nói gì, mãi sau má»›i cất tiếng há»i :
- Trong am có vị cao nhân nà o đó ?
Không có tiếng ngưá»i đáp lại.
Lúc nà y Hà đưá»ng chúa đã run rẫy đứng lên được, miệng ấp úng :
- Bẩm Hội chủ ! Ty tòa...
- Ngươi là m sao ?
- Mất hết công lực rồi.
Tụ Bảo Há»™i chá»§ lại há»i :
- Ngươi có nhìn rõ ngưá»i hạ thá»§ không ?
Hà đưá»ng chúa đáp :
- Không ! Ty tòa vừa và o khá»i cổng am liá»n bị ngay má»™t luồng chưởng phong hất
ngược trở ra.
Tụ Bảo Há»™i chá»§ lại lên tiếng há»i :
- Ông bạn nà o ở trong am sao không xuất hiện để nói chuyện ?
Vẫn không có tiếng phản ứng.
Bầu không khà trong trưá»ng cá»±c kỳ thần bÃ, khá»§ng khiếp...
Tụ Bảo Hội chủ nói :
- Lý đưá»ng chúa ! Các ngưá»i hãy lui ra !
Lý đưá»ng chúa cùng ba tên đệ tá» nghe nói khác nà o được lệnh đại xá, vá»™i nhảy vá»t
trở ra.
Tụ Bảo Há»™i chá»§ hắng giá»ng má»™t tiếng rồi nói :
- Bằng hữu ! Ông bạn bất tất dấu đầu hở Ä‘uôi. Äã không có ngưá»i xuất hiện thì bản
tòa xin cáo từ !
Rồi mụ bảo thủ hạ :
- Hà đưá»ng chúa dẫn hai tên đệ tá» xuống núi trước Ä‘i. Còn ngoà i ra hãy theo bản
tòa ra phÃa sau núi.
Dứt lá»i, Ä‘oà n ngưá»i chia hai ngã rá»i khá»i cổng am.
Từ Văn há»i Thiên Äà i Ma CÆ¡ :
- Chúng ta là m gì bây giỠ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ đáp :
- Äi coi vụ náo nhiệt nà y cÅ©ng vui đấy.
Hai ngưá»i liá»n theo mé bên kia Bạch Thạch Am chạy lên núi Bạch Thạch.
Äỉnh núi đá trắng trùng Ä‘iệp, cá» không má»c được. Ngoà i sưá»n lác đác có mấy cây
tùng đứng sá»ng như những chiếc lá»ng khổng lồ.
Những tảng đá trắng má»c lên cao ngất, rải rác đến mấy mẫu, toà n là những tảng
hình thù quái dị trông như thú chạy, chim bay. Tảng nằm phục xuống, tảng nằm ngữa
ra. Có tảng như Ä‘ang nhảy lên, tháºt là lắm kiểu. Ngưá»i nhìn thấy không khá»i khen cho
tạo váºt thần kỳ.
ChÃnh giữa là má»™t tòa liên đà i. Trên đà i má»c lên má»™t tòa bảo tháp cao hÆ¡n trượng.
Mặt chÃnh tòa tháp có khảm má»™t tấm bia đá. Trên bia khắc má»™t hà ng chữ bản :
Äây là thà nh Xá Lợi cá»§a Bạch Thạch thần ni
Từ Văn lẩm bẩm :
- Té ra Bạch Thạch thần ni viên tịch, di cốt táng ở chỗ nà y.
Äỉnh núi như má»™t tiên cảnh huyá»n diệu, nhưng bị bao phá»§ má»™t bầu không khà thần
bÃ.
PhÃa sau đỉnh núi nà y còn má»™t ngá»n cao chót vót đột khởi đến táºn từng mây. Ngá»n
nà y vách dá»±ng đứng và cách Bạch Thạch phá»ng chừng bảy tám trượng. Äứng trên
ngá»n núi trông xuống dưới không biết tá»›i đâu là cùng táºn.
Trên đỉnh Bạch Thạch bóng ngưá»i cháºp chùng có đến năm chục. Xem chừng Tụ
Bảo Há»™i vì pho Thạch Pháºt chà bão đồn đại trong võ lâm, mà phát động toà n bá»™
những phần tỠtinh nhuệ đến đây.
Từ Văn cùng Thiên Äà i Ma CÆ¡ len lén Ä‘i lên đến đỉnh núi thì ẩn thân và o trong hốc
đá.
Thiếu hội chủ Tụ Bảo Hội là Lục Quân cùng thiếu nữ áo hồn Phương TỠVi sóng
vai mà ngồi trên lưng một phiến đá hình con rồng.
Tụ Bảo Há»™i chá»§ đã rá»i khá»i kiệu, hiện thân ngồi bên hai ngưá»i nà y trên má»™t khối đá
lồi ra ngoà i. PhÃa sau ba ngưá»i đứng hà ng mấy chục đệ tá», già có trẻ có.
PhÃa sau liên đà i bảo tháp, bảy tám đại hán to lá»›n đứng đầu cấm thiết chá» hoạc câu
liêm.
Má»™t lão già áo Ä‘en cháºm chạp Ä‘i tá»›i. Lão dừng chân ở cách bảo tháp chừng năm
mươi trượng.
Lục Quân nghiêng đầu nhìn Phương Tá» Vi ôn tồn há»i :
- Vi muá»™i ! Äúng rồi chứ ?
Phương Tá» Vi ngây ngưá»i ra gáºt đầu.
Lục Quân lớn tiếng ra lệnh :
- Äà o xuống Ä‘i ! Là m cho tháºt lẹ !
Những tiếng búa bổ chan chát. Bụi đá bay lên mù mịt !
Từ Văn nghiến răng nói :
- Äại thư ! Phương Tá» Vi đã bị ngoại váºt kiá»m chế bản tÃnh.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ há»i :
- Ngươi nhìn thấy rồi chứ ?
Từ Văn cả quyết đáp :
- Không thể sai được !
Thiên Äà i Ma CÆ¡ lại há»i :
- Bây giá» huynh đệ tÃnh sao ?
Từ Văn đáp :
- Hãy Ä‘áºp chết thằng lá»i há» Lục kia trước...
Thiên Äà i Ma CÆ¡ lắc đầu nói :
- Khoan đã !
Từ Văn há»i ngay :
- Äại thư còn có cao kiến gì ?
Xem chừng trong vụ nà y lắm chuyện ngoắt ngoéo. Ngưá»i ở trong Bạch Thạch Am
vừa rồi ra tay phế bá» công lá»±c cá»§a Hà đưá»ng chúa, thì bất tất là ai song cÅ©ng cùng phe
vá»›i Phương Tá» Vi. Hắn đã biểu lá»™ má»™t bản lãnh kinh ngưá»i mà sao không xuất hiện để
ngăn trở ? Phương Tá» Vi đã là truyá»n nhân cá»§a Thần ni thì dÄ© nhiên có mối liên quan
máºt thiết vá»›i ngưá»i trong bóng tối vừa động thá»§ kia...
Từ Văn ngắt lá»i :
- Theo ý Äại thư thì sao ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ đáp :
- Ta hãy xem tấn kịch nà y ra sao đã. Mà n chót chắc còn lắm chuyện hay.
Từ Văn ngẩm nghÄ© má»™t chút rồi há»i :
- Tụ Bảo Há»™i chá»§ đã biết rõ mưu đồ cá»§a mình có ngưá»i phát giác, mà mụ vẫn cứ
hà nh động không ngần ngại chi hết, thì tất mụ á»· và o Ä‘iá»u chi đó ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ đáp :
- Ta cũng nghĩ thế !
Sá»± thá»±c đã ra ngoà i Ä‘iá»u tiên liệu cá»§a hai ngưá»i, lâu lắm vẫn chẳng thấy má»™t ngưá»i
nà o xuất hiện ngăn trở.
Má»™t phiến đá tảng vừa móc lên, liá»n có tiếng ngưá»i la kinh hãi :
- Thạch Pháºt !
Tụ Bảo Hội chủ quát :
- Tránh ra !
Tiếng quát chưa dứt mụ đã vá»t đến chá»— vừa quáºt lên. Bảy tám đại hán liá»n động
thân nhất tỠlùi lại.
Tụ Bảo Há»™i chá»§ chăm chú nhìn thạch huyệt, mụ báºt lên trà ng cưá»i đắc ý.
Những hạt châu xanh biếc trên đầu mụ long lanh dưới ánh mặt trá»i.
Bao nhiêu đệ tá» Tụ Bảo Há»™i có mặt tại trưá»ng Ä‘á»u ngẩng mặt đợi chá».
Tụ Bảo Há»™i chá»§ cúi xuống, thò tay ra nhắc lấy pho tượng Pháºt bằng thạch, cao
chừng hai thước. Pho tượng nà y do một tay danh thần được khắc ra, đứng xa trông
như ngưá»i sống.
Từ Văn run lên nói :
- Bá»n chúng đã lấy được Thạch Pháºt rồi !
Thiên Äà i Ma CÆ¡ hứ má»™t tiếng rồi nói :
- Ta coi có Ä‘iá»u không đúng.
Từ Văn há»i :
- Không đúng ở chỗ nà o ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ đáp :
- Ngươi không coi trước ngực pho tượng kia có một lổ thủng bằng nắm tay đấy ư ?
Ta chắc có Ä‘iá»u chi khác lạ đây.
Từ Văn cất tiếng khen :
- Mục lá»±c cá»§a Äại thư tháºt là tinh xảo. Kiến thức cá»§a Äại thư cÅ©ng cao hÆ¡n ngưá»i
má»™t bá»±c.
Lá»i ca ngợi nà y quả là tá»± ná»™i tâm Từ Văn phát ra. Từ ngà y chà ng thay đổi tÃnh tình,
đây là lần thứ nhất chà ng ca ngợi ngưá»i khác. Trước kia vốn tÃnh lạnh lùng, bất luáºn
ai thế nà o chà ng cũng không mở miệng.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ nở má»™t nụ cưá»i sung sướng há»i :
- Huynh đệ ! Có phải ngươi mỉa mai đó chăng ?
Từ Văn thà nh thực đáp :
- Không phải thế ! Äó là chân tâm cá»§a tiểu đệ.
|

09-06-2008, 08:08 PM
|
 |
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bà i gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngà y 15 giá» 47 phút
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
|
|
Hồi 17
Ba quái nhân tranh dà nh Thạch Pháºt
Trong khi hai ngưá»i Ä‘ang nói chuyện vá»›i nhau, thì thấy Tụ Bảo Há»™i chá»§ cầm Thạch
Pháºt ngắm Ä‘i ngắm lại, lá»™ vẻ nghi ngá» quay lại há»i thiếu nữ áo hồng :
- Phương cô nương ! Thạch Pháºt sao lại không có ruá»™t ?
Phương TỠVi vẻ mặt vẫn thản nhiên đáp :
- Tiểu muội không biết.
Tụ Bảo Há»™i chá»§ lại há»i :
- Lúc cô nương thấy Thạch Pháºt lần đầu cÅ©ng thế nà y hay sao ?
Phương TỠVi đáp :
- Äúng thế !
Giữa lúc ấy Tụ Bảo Há»™i chá»§ đột nhiên la hoảng. Mụ chỉ còn tay không. Äứng cách
mụ ngoà i ba trượng là má»™t lão già lưng còng, tay Ä‘ang cầm pho tượng Pháºt đó.
Lão già lưng gù xuất hiện lúc nà o, và đã Ä‘oạt Thạch Pháºt trong trưá»ng hợp nà o,
chẳng một ai nhìn thấy.
Từ Văn kinh hãi há»i :
- Lão gù kia là ai ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ giá»ng nói run run khẽ đáp :
- Coi thân thủ nà y, thì không khéo lão là ...
Nà ng chưa nói dứt lá»i thì Tụ Bảo Há»™i chá»§ nét mặt hầm hầm lá»›n tiếng :
- Diệu Thá»§ tiên sinh ! Bây giá» ngươi đã biến đổi ăn cắp thà nh cướp giáºt rồi ư ?
Lão lưng gù cưá»i khà nh khạch há»i lại :
- Quách Vân Hương ! Mụ căn cứ và o đâu mà nháºn định lão phu là Diệu Thá»§ tiên
sinh ?
Tụ Bảo Há»™i chá»§ xẳng giá»ng :
- Trên chốn giang hồ chẳng lẽ còn ngưá»i thứ hai nà o, có chân tay trá»™m cướp nà y
sao ?
Lão lưng gù cưới khẩy nói :
- Dù tôn giá có đoán trúng đi... nhưng nà y ! Quách Hội chủ ! Tôn giá thóa mạ lão
phu chân tay trộm cướp thì tôn giá đã có gì cao cả hơn ?
Tụ Bảo Hội chủ nói :
- Các hạ giao trả bản Há»™i chá»§ váºt đó Ä‘i là hÆ¡n.
- Nếu không trả thì sao ?
- Bản Hội chủ thỠrằng sẽ không tha các hạ đâu.
Lão lưng gù cưá»i khẩy đáp :
- Cái đó lão phu không để ý.
Từ Văn nghe nói đối phương là Thần Thâu Diệu Thủ tiên sinh, tiếng tăm chấn động
giang hồ, thì lá»a giáºn bốc lên ầm ầm. Chà ng không nghi ngá» gì nữa. Ngưá»i Ä‘oạt vòng
tay ngá»c cá»§a chà ng tất nhiên là lão. Cứ coi vụ nà y cÅ©ng đủ chứng minh. Chà ng liá»n
nhoà i ngưá»i vá»t ra.
Tụ Bảo Hội chủ Quách Vân Hương buột miệng la lên :
- Äịa Ngục thư sinh !
Mặt mụ đầy sát khÃ.
Từ Văn đảo mắt nhìn mụ, rồi tiến vá» phÃa Diệu Thá»§ tiên sinh.
Diệu Thá»§ tiên sinh đảo mắt nhìn ra há»i :
- Äịa Ngục thư sinh ! Ngươi cÅ©ng thÃch pho Thạch Pháºt nà y chăng ?
Từ Văn xẳng giá»ng đáp :
- Tại hạ không có ý ấy !
Diệu Thá»§ tiên sinh há»i lại :
- Váºy ý ngươi muốn gì ?
Từ Văn trợn mắt lên đáp :
- Các hạ đã biết rồi, sao còn giả vá» há»i ?
Diệu Thủ tiên sinh đáp :
- Dưá»ng như lão phu cùng tôn giá chưa có chuyện gì vá»›i nhau kia mà ?...
Từ Văn tức mình đáp :
- Hừ ! Các hạ nói thế thì đúng là hạng trộm gà trộm chó, chỉ đáng là kẻ mạt lưu
trên chốn giang hồ.
Diệu Thủ tiên sinh quắc mắt lên nói :
- Äịa Ngục thư sinh ! Câm miệng Ä‘i ! Ngươi ăn nói vá»›i lão phu phải giữ lá»… độ má»™t
chút.
- Lễ độ ư ? Các hạ có đáng không đã ?
Diệu Thủ tiên sinh vô cùng nghi hoặc, lão chăm chú nhìn Từ Văn một hồi rồi nói :
- Tiểu tỠ! Có chuyện gì rồi hãy nói. Ngươi hãy chỠlão phu thu xếp chuyện bên
nà y đã.
Từ Văn mắt tóe lá»a, nói bằng má»™t giá»ng lạnh như băng :
- Các hạ đừng hòng đánh bà i tẩu mã...
- Chớ nói giỡn ! Diệu Thủ tiên sinh nà y mang cái chiêu bà i đó, không phải là vô
giá trị như ngươi đã nghĩ đâu.
- ÄÆ°á»£c rồi ! Váºy các hạ tÃnh xong chuyện bên ấy Ä‘i.
Diệu Thá»§ tiên sinh đưa mắt sang nhìn Tụ Bảo Há»™i chá»§ rồi cưá»i hì hì nói :
- Quách Vân Hương ! Mưá»i năm luyện táºp, tôn giá đã thà nh tà i, tiểu yêu biến thà nh
đại quái. Tôn giá ngang nhiên mở tổng đà n để là m Há»™i chá»§. Tôn giá có biết qui cá»§ vá»
những chuyện ăn cắp lừa gạt không ?
Tụ Bảo Há»™i chá»§ biến sắc há»i :
- Qui củ thế nà o ?
- Môn có môn qui, gia có gia pháp. NghỠkhông đạo cũng có quy củ rất sâu xa,
gói và o tám chữ.
Tụ Bảo Hội chủ nghe Diệu Thủ tiên sinh nhắc tới tám chữ, sợ quá loạng choạng lùi
lại một bước dà i. Dưới trướng mụ có mấy chục tên đệ tỠai cũng biến sắc run lên.
Diệu Thá»§ tiên sinh lá»›n tiếng quát há»i :
- Tôn giá thuộc và o hạng nà o trong tám chữ ?
Tụ Bảo Hội chủ run lên đáp :
- Lôi, Äiện, Phong, Há»a, SÆ¡n, Thá»§y, Thổ, Má»™c. Trong bốn chữ dưới bản Há»™i chá»§
chiếm chữ Sơn.
Diệu Thá»§ tiên sinh cưá»i nói :
- Äạo hạnh tôn giá kém nhiá»u. Bản nhân chiếm chữ Äiện trong bốn chữ trên.
Tụ Bảo Hội chủ mặt xám như tro tà n, cúi xuống nói :
- Xin tha thứ cho tại hạ, vì không biết nên đã mạo phạm.
- Quách Vân Hương ! Bản nhân muốn Ä‘em Thạch Pháºt Ä‘i.
- Không được !
Diệu Thủ tiên sinh chau mà y nói :
- Lão phu biết trong lòng ngươi có ý bất phục. Váºy nói trắng cho ngươi hay : Bạch
Thạch thần ni là ngưá»i ai cÅ©ng kÃnh trá»ng. Bạch Thạch Am là nÆ¡i thánh địa, cả hai bên
Bạch đạo và Hắc đạo Ä‘á»u không dám mạo phạm. Ngươi bức bách bá»n thá»§ hạ phải sấn
và o trong am, đó là lổi ở ngươi...
- Dạ !...
- Còn nữa. Cá»a am ta đã để ký hiệu biểu thị bằng chữ Äiện, mà ngươi không xem
xét, còn lên tiếng đòi ngưá»i trong am phải xuất hiện. Thế thì ngươi ngu quá, không
thể tha thứ được...
Tụ Bảo Hội chủ lại đáp một tiếng :
- Dạ !...
Diệu Thủ tiên sinh nói tiếp :
- Bây giỠngươi hãy đi coi ký hiệu ở trên mặt đá hình tam giác kia.
Tụ Bảo Há»™i chá»§ ngẩng đầu hướng vá» phÃa vừa đà o lên để lấy Thạch Pháºt. Mụ khẽ
la một tiếng rồi lùi lại ba bước.
Diệu Thủ tiên sinh nói ra vẻ giáo huấn thuộc hạ :
- Theo luáºt lệ cá»§a Không đạo, thì đồng đạo không được xâm phạm lẫn nhau. Ngươi
cÅ©ng là ngưá»i biết chữ. Thế mà ngươi đã phạm thượng.
Tụ Bảo Há»™i chá»§ mất hết oai phong. Ngưá»i mụ run láºt báºt.
Diệu Thủ tiên sinh khoa tay nói :
- Nghĩ đến ngươi vì vô tâm mà phạm lổi lầm. Thôi ngươi đi đi !
- Tạ ơn thượng bối !
Mụ nói xong, quát bá»n đệ tá» tùy tùng :
- Xuống núi đi !
Lục Quân tay dắt Phương Tá» Vi. Hai ngưá»i đứng dáºy sóng vai...
Từ Văn đột nhiên băng mình đến trước mặt Lục Quân lạnh lùng quát lên :
- Lưu nà ng lại !
Phương TỠVi ngó Từ Văn một cái, nhưng không phản ứng. Vẻ mặt nà ng cũng
giống như vẻ mặt Tưởng Minh Châu lúc bị hội nà y bắt cóc đi.
Thiếu niên áo trắng Lục Quân nghiến răng há»i :
- Äịa Ngục thư sinh ! Ngươi căn cứ và o Ä‘iá»u chi ?
- Chẳng căn cứ và o Ä‘iá»u chi hết !
- Ngươi đừng á»· có tuyệt ká»· rồi lấn áp ngưá»i quá. Äịa Ngục thư sinh ! Ta nói cho
ngươi hay là nà ng không yêu ngươi đâu.
Câu nà y khác nà o lưỡi dao đâm và o tim Từ Văn, chà ng quát há»i :
- Ngươi muốn chết chăng ?
Tụ Bảo Hội chủ tiến lên một bước nói :
- Äịa Ngục thư sinh ! Lần trước ngươi xông và o bản há»™i giết ngưá»i, cướp con tin,
món nợ đó đã đến lút phải thanh toán rồi !
Từ Văn nghiêng mình sang má»™t bên rồi há»i :
- Hay lắm ! Bây giá» tÃnh thế nà o ?
Tụ Bảo Hội chủ đáp :
- Giết ngưá»i thì phải thưá»ng mạng.
Từ Văn nói :
- Tại hạ ngưá»i còn thì mạng sống hãy còn. Tôn giá có bản lãnh thì cứ lấy. Má»i tôn
giá ra tay !
ÄÆ°á»ng chúa há» Lý và má»™t lão già khác đột nhiên tiến lại. Còn mưá»i mấy tên đệ tá»
Tụ Bảo Há»™i tản ra bao vây. Ngưá»i nà o cÅ©ng tay cầm trưá»ng kiếm.
Bầu không khà trong hiện trưá»ng lâm và o tình trạng khẩn trương.
Diệu Thủ tiên sinh lên tiếng :
- Tiểu tỠ! Món nợ giữa chúng ta đà nh để ngà y khác. Lão phu không thể chỠlâu
được.
Từ Văn vá»t ngưá»i trở lại, vá»™i nói :
- Khoan đã...
Chà ng chưa dứt lá»i, thì má»™t luồng gió đã xô tá»›i.
Nguyên Tụ Bảo Há»™i chá»§ thừa cÆ¡ lúc chà ng sÆ¡ hở, liá»n ra tay đánh ngay.
Từ Văn không ngỠđối phương động thá»§ má»™t cách quá đột ngá»™t. Ngưá»i chà ng Ä‘ang
vá»t Ä‘i, thêm và o chưởng lá»±c đẩy mạnh. Thân hình chà ng lao Ä‘i như tên bắn sắp Ä‘áºp
và o tháp liên đà i. Với sức đụng nà y ai cũng cho là chà ng nếu chẳng chết tất cũng bị
thương nặng...
Nhưng một luồng gió ôn hòa chênh chếch thổi tới, khiến cho sức mạnh giảm đi quá
ná»a.
Từ Văn sắp đụng và o tháp đá, thì đột nhiên cảm thấy thế lao mình giảm bớt. Trong
lúc vá»™i và ng, chà ng liá»n thuáºn đà biến đổi chiêu thức, phóng chưởng đẩy ngược lại
cho ngưá»i hạ xuống.
Nhưng chà ng cũng kinh hãi thất sắc.
Ngưá»i tiếp tay cho Từ Văn chÃnh là Diệu Thá»§ tiên sinh.
Từ Văn định thần nói :
- Äa tạ các hạ đã ra tay viện trợ !
Diệu Thủ tiên sinh nói :
- Ngươi bất tất phải cảm ơn ta. Con tiện hồ ly cùng đi với ngươi quả là dà y công tu
dưởng. Thị cố nÃn hÆ¡i không chịu xuất hiện.
Lá»i Diệu Thá»§ tiên sinh nói đây dÄ© nhiên là để trá» và o Thiên Äà i Ma CÆ¡.
Từ Văn nghe lão nói, biết váºy chứ không để ý.
Má»™t tiếng cưá»i vang, Thiên Äà i Ma CÆ¡ xuất hiện. Ngưá»i nà ng đẹp lồ lá»™ khiến cho
kẻ hữu tâm không khá»i mÆ¡ mà ng.
Diệu Thá»§ tiên sinh chăm chú nhìn Từ Văn há»i :
- Tiểu tỠ! Chuyện nà y là thế nà o đây ?
Từ Văn toan trả lá»i thì má»™t trà ng cưá»i ồm ồm Ä‘inh tai nhức óc đột nhiên vá»ng lại.
Tiếng cưá»i như xé không gian vá»t Ä‘i, khiến cho là n không khà chung quanh chuyển
động kịch liệt.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ buá»™t miệng nói :
- Vô Tình lão nhi đã đến đó ! Bao nhiêu ngưá»i trong trưá»ng Ä‘á»u bị tiếng cưá»i khá»§ng
khiếp là m cho tái mặt. Chỉ có Diệu Thủ tiên sinh là còn giữ được vẻ tự nhiên.
Từ Văn liá»n thi triển phép hóa giải thuáºt Thiên Chấn mà Thiên Äà i Ma CÆ¡ đã
truyá»n thụ cho chà ng cách đây không lâu, để chống lại thanh âm. Quả nhiên khà huyết
chà ng bình tĩnh trở lại.
Chỉ trong chốc lác, bá»n đệ tá» Tụ Bảo Há»™i công lá»±c kém, Ä‘á»u lá»™ vẻ Ä‘au khổ vô cùng.
Tiếng cưá»i vừa dứt, trong hiện trưá»ng lại thêm ra hai quái nhân, há» chÃnh là Vô
Tình Tẩu và Táng Thiên Ông.
Từ Văn tá»±a hồ bị lá»a giáºn đốt cháy tâm can, nhưng ngoà i mặt không lá»™ vẻ gì.
Chà ng tự biết mình không phải là đối thủ với hai tên lão quái nà y.
Vô Tình Tẩu cùng Táng Thiên Ông hai ngưá»i đứng hai bên Diệu Thá»§ tiên sinh.
Hiển nhiên nhị quái cÅ©ng vì Thạch Pháºt mà đến.
Tụ Bảo Há»™i chá»§ vẩy tay má»™t cái. Cả Ä‘oà n mấy chục ngưá»i len lén rút lui ra ngoà i.
Lục Quân cũng dắt Phương TỠVi lui ra.
Từ Văn lớn tiếng quát :
- Gã hỠLục kia ! Ngươi toan chuồn đi nhưng không dễ đâu.
Chà ng băng mình nhảy xổ tá»›i, nhưng Lý đưá»ng chúa cùng má»™t lão già khác đồng
thá»i quay lại phát chưởng ra ngăn trở.
Từ Văn lạng ngưá»i Ä‘i má»™t cái, tránh khá»i chưởng phong phÃa chÃnh diện. Äồng thá»i
chà ng phóng chưởng phản kÃch.
- Oẹ oẹ !
Tiếp theo là hai tiếng rú khủng khiếp. Hai lão già ngã lăn ra, tắt hơi tức khắc.
Tụ Bảo Há»™i chá»§ quát lên má»™t tiếng, nhảy xổ vá» phÃa Từ Văn. Song chưởng cá»§a mụ
phát huy hết công lực đánh ra.
Mụ đã là m chá»§ má»™t bang há»™i, thì dÄ© nhiên công lá»±c không phải tầm thưá»ng. Phát
chưởng mụ phóng ra giữa lúc tức giáºn, tưởng chừng như lay non, chuyển núi.
Từ Văn bị hất lui lại mấy bước. Ngưá»i chà ng Ä‘áºp và o má»™t má»m đá. Khà huyết nhá»™n
nhạo cả lên. Lục Quân dắt Phương Tá» Vi chạy vá» phÃa trước. Gã vượt bá»n thá»§ hạ lao
đi.
Một tiếng hô lớn :
- Tránh ra !
Thiên Äà i Ma CÆ¡ vừa quát vừa vung tay má»™t cái. Má»™t nắm Tố nữ thần châm tung
ra. Tiếng rú, tiếng rên vang dá»™i hòa lẫn vá»›i nhau. Mưá»i mấy tên đệ tá» Tụ Bảo Há»™i
nằm lăn dưới đất.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ vá»t lên đón đầu Lục Quân, nà ng thét lá»›n :
- Gã hỠLục kia ! Buông y ra !
- Không được !
- Há»™i Vệ Äạo sẽ bắt các ngươi mà má»—.
Lục Quân cặp mắt ti hà ngắm nghÃa Thiên Äà i Ma CÆ¡ từ trên đầu xuống tá»›i gót
chân.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ cưá»i tươi như hoa xuân, lên giá»ng rất quyến rá»§ :
- Thiếu há»™i chá»§ ! Thiếu há»™i chá»§ quả là má»™t nhân váºt rất phong lưu đà i các !
Lục Quân cưá»i hÃp mắt lại :
- Cô nương đúng là một vị tiên giáng trần, khiến ai trông thấy cũng phải tiêu hồn.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ cà ng cưá»i tươi hÆ¡n. Lưng liá»…u má»m mại tiến vá» phÃa trước má»™t
bước nói:
- Thiếu há»™i chá»§ tháºt là ngưá»i thâm tình.
Lục Quân giương cặp lông mà y lên đáp :
- DÄ© nhiên ! Tại hạ đâu có trÆ¡ như gổ đá kiểu thằng lá»i cụt tay kia được !
- Hay quá !
Thiên Äà i Ma CÆ¡ nhanh như chá»›p chụp xuống cổ tay Lục Quân.
Lục Quân né ngưá»i Ä‘i, kéo Phương Tá» Vi đưa ra chắn trước ngưá»i gã, rồi cưá»i lạt
nói :
- Thiên Äà i Ma CÆ¡ ! Tại hạ không đến đổi quá ngu ngốc chẳng biết gì.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ lại chụp nhanh như chá»›p. Lục Quân chưa dứt lá»i thì tay nà ng đã
chạm và o vai Phương TỠVi.
Binh !
Phương Tá» Vi thuáºn tay phóng ra má»™t chưởng là m cho Thiên Äà i Ma CÆ¡ phải lùi
lại ba bước. Phương Tá» Vi ra tay quá đột ngá»™t nên Thiên Äà i Ma CÆ¡ không ngá» tá»›i,
thà nh ra cưá»i dỡ khóc dỡ.
Bên kia Từ Văn cùng Tụ Bảo Hội chủ vẫn đánh nhau kịch liệt.
Dưá»ng như Tụ Bảo Há»™i chá»§ biết rõ Từ Văn chỉ hạ sát thá»§ được và o ngưá»i đứng gần,
thủy chung mụ vẫn giữ khoảng cách khá xa, mụ toà n dùng chưởng lực cách không
đánh ra để công kÃch.
Hai ngưá»i không thể tranh thắng bại trong má»™t thá»i gian ngắn.
Vô Tình Tẩu cùng Táng Thiên Ông để hết tinh thần và o việc thi triển khinh công
quán thế để uy hiếp Thần Thâu Diệu Thủ tiên sinh.
Cả hai bên vẫn dằn co và chẳng ai nói câu nà o. Nhưng cả ba Ä‘á»u hiểu rằng nếu hai
lão quái dùng công lá»±c thì thừa sức kiá»m chế để hạ sát Diệu Thá»§ tiên sinh, nhưng hai
lão vẫn dè dặt không hạ thủ, vì sợ mình sơ ý sẽ bị đối phương tẫu thoát hay vì vẫn
chưa hết lòng húy kỵ. DÄ© nhiên hai lão đã tÃnh toán rồi.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ đột nhiên biến sắc nói :
- Lục Quân ! Nhất định ngươi phải chết !
Giữa lúc ấy, một lão bà tóc bạc, mình mặc áo sặc sở, xuất hiện bất thình lình như
quỉ mỵ. Mụ xuất hiện vô cùng đột ngột chẳng ai biết từ phương nà o. Tưởng chừng mụ
đã đến đây từ trước.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ không khá»i kinh ngạc. Mắt nà ng ngẩu nhiên chạm phải mục
quan đối phương, toà n thân nà ng chấn động như bị Ä‘iện giáºt. Bất giác nà ng lùi lại
mấy bước.
Mục quang cá»§a mụ già có má»™t lá»±c lượng là m cho ngưá»i ta phải khiếp đảm và cảm
thấy mình bé nhỠyếu đuối...
Mụ già mặc áo sặc sở đảo mắt nhìn quanh, rồi ngó Lục Quân chầm cháºp. Mụ hé
đôi môi khô đét cất giá»ng lạnh lùng nói :
- Gã mắt chuột kia ! Còn chưa buông tay ra ư ?
Lục Quân vừa nghe nói quả nhiên buông tay, tá»±a hồ ánh mắt cùng lá»i nói cá»§a mụ
có má»™t mãnh lá»±c huyá»n bà không ai kháng cá»± được.
Mụ già lại nói :
- Bữa nay lão bà không muốn mở sát giới, nên lưu cái mạng nhỠbé của ngươi lại
đó.
Dứt lá»i, mụ cắp lấy Phương Tá» Vi vá»t Ä‘i nhanh như Ä‘iện chá»›p.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ lẩm bẩm như nói để mình nghe :
- Äúng mụ ! Äúng mụ rồi ! Không ngá» mụ cÅ©ng gia nháºp Há»™i Vệ Äạo...
Giữa lúc ấy trong trưá»ng có tiếng ngưá»i nôn á»e. Thiên Äà i Ma CÆ¡ quay đầu lại xem
thì ra Từ Văn đang thổ huyết. Chà ng lùi lại luôn mấy bước.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ xao xuyến trong lòng, vá»™i băng mình tá»›i há»i bằng má»™t giá»ng rất
quan thiết :
- Huynh đệ ! Có nguy hiểm lắm không ?
Từ Văn nghiến răng, giơ tay lên vuốt miệng đáp :
- Không có gì quan trá»ng !
Chỉ trong chá»›p mắt, Tụ Bảo Há»™i chá»§ đã lao ngưá»i Ä‘i như bay xuống núi, để lại hÆ¡n
mưá»i xác chết.
Từ Văn hằn hộc nói :
- Món nợ nà y sá»›m muá»™n gì rồi cÅ©ng phải thanh toán. Äại thư ! Phương Tá» Vi đâu
rồi ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ mặt hoa biến sắc, trong lòng chua xót nhưng cÅ©ng đáp bằng má»™t
giá»ng rất ôn tồn :
- Y được ngưá»i đồng bá»n Ä‘em Ä‘i rồi !
Từ Văn tự trách mình sao lại quan tâm đến đối phương là m chi ? Nà ng ta đã ở trong
phe của kẻ thù...
Chà ng vừa đảo mắt nhìn và o mé trưá»ng bên kia, thì thấy Vô Tình Tẩu cùng Táng
Thiên Ông Ä‘ang nhìn chòng chá»c và o mặt Diệu Thá»§ tiên sinh.
Khoé mắt Diệu Thủ tiên sinh hơi lộ vẻ nóng nảy. Hắn bị hai lão quái nà y giám thị.
Tuy thân pháp thông huyá»n nhưng hắn lại không dám vá»ng động, vì lở chạy không
thoát thì cũng bị tổn thương đến thanh danh.
Hồi lâu Táng Thiên Ông lên tiếng :
- Ông bạn ! Äể Thạch Pháºt lại đó, rồi thượng lá»™ Ä‘i !
Diệu Thá»§ tiên sinh cưá»i khanh khách đáp :
- Nếu tại hạ xuống núi tay không là trái vá»›i lá»i tổ huấn.
- Liệu ông bạn có đem đi được chăng ?
- Có thể !
Vô Tình Tẩu lạnh lùng nói :
- Ông bạn hãy thỠđi coi ! Lão phu không chỠlâu được.
Diệu Thá»§ tiên sinh thản nhiên há»i :
- Sao hai vị không động thủ ?
Táng Thiên Ông lạng ngưá»i Ä‘i như má»™t trái banh thịt đáp :
- Ông bạn ! Hai bên liệu đấy mà là m chớ không tuyên bố trước.
Từ Văn kinh ngạc đưa mắt nhìn Thiên Äà i Ma CÆ¡ để há»i nà ng há» Ä‘ang giỡ trò gì ?
Sao cả hai bên cứ dằn co hoà i, chẳng ai muốn ra tay trước !
Thiên Äà i Ma CÆ¡ hiểu ý chà ng liá»n lắc đầu để tá» ra là nà ng cÅ©ng không hiểu.
Trong hiện trưá»ng bao phá»§ má»™t là n không khà thần bÃ.
Diệu Thá»§ tiên sinh cầm Thạch Pháºt giÆ¡ lên, cất giá»ng thâm trầm há»i :
- Nhị vị nhất định không buông tha tại hạ ư ?
Vô Tình Tẩu đáp :
- Trừ phi ông bạn chịu để Thạch Pháºt lại, không thì đừng hòng chạy thoát.
Diệu Thủ tiên sinh nói :
- Tại hạ đã nói là không được đâu.
Vô Tình Tẩu há»i :
- Äánh nữa hay sao ?
Diệu Thủ tiên sinh đáp :
- Nếu nhị vị còn thÃch, thì tại hạ cÅ©ng xin bồi tiếp.
Vô Tình Tẩu lại há»i :
- Nếu lão phu phát huy toà n lá»±c thi triển thuáºt Thiên Chấn, còn Táng Thiên Ông
huynh phóng Táng Thiên thần chưởng thì ông bạn có biết háºu quả sẽ đến thế nà o
không ?
Diệu Thủ tiên sinh đáp :
- Tại hạ tin chắc rằng có thể đấu với một trong hai vị.
Vô Tình Tẩu há»i gặng :
- Nếu như thế thì ông bạn được Ãch gì ?
Từ Văn sinh lòng ngá» vá»±c. Chà ng nghe hai ngưá»i nói mà chẳng hiểu gì, tá»± há»i :
- Chẳng lẽ Diệu Thá»§ tiên sinh có sát thá»§ gì khiến cho hai nhân váºt võ công tuyệt
thế phải e dè chăng ?
|

09-06-2008, 08:14 PM
|
 |
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bà i gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngà y 15 giá» 47 phút
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
|
|
Hồi 18
Chốn hang sâu hà o kiệt suýt bỠmình
Một cảm giác khiến cho Từ Văn cà ng thêm nghi hoặc là vừa rồi chà ng bị một phát
chưởng của Tụ Bảo Hội chủ đánh lên không đã khiến chà ng thổ máu tươi. Chà ng tự
biết thương thế mình khá nặng, nhưng hiện giá» dưá»ng như khà huyết lưu thông thư
thái không có gì ngăn trở và tuyệt không thấy triệu chứng bị thương. Chà ng không
uống thuốc, không Ä‘iá»u dưởng, thương thế tá»± nhiên bình phục tháºt là má»™t Ä‘iá»u kỳ dị.
Dĩ nhiên chà ng để bụng không nói cảm giác nà y ra.
Táng Thiên Ông xẳng giá»ng há»i Diệu Thá»§ tiên sinh :
- Lão Thâu nhi ! Ngươi định liá»u mạng vá»›i Thạch Pháºt ư ?
Diệu Thủ tiên sinh không nghĩ ngợi gì đáp ngay :
- Äúng thế ! Nhưng trong hai vị thì chỉ còn má»™t vị sống sót mà thôi, có khi chết cả
đôi cũng chưa biết chừng.
Táng Thiên Ông nói :
- Lão phu sống mãi cũng chán rồi. Bây giỠlão phu bồi tiếp ngươi đây !
Diệu Thá»§ tiên sinh cưá»i khanh khách nói :
- Hay lắm ! Tại hạ mà được chết cùng không tay cự phách, thì còn gì đáng tiếc
nữa...
Táng Thiên Ông hô :
- Lão phu sắp ra tay đây !
Giữa lúc ấy bất thình lình má»™t giá»ng nói ấm á»›, nhưng kình lá»±c khá mạnh vang lên :
- Ngưá»i chết lưu danh, lão Thâu nhi chết như váºy cÅ©ng được là an Å©i rồi.
Tiếng nói vừa dứt thì má»™t ngưá»i xuất hiện. Rõ rà ng má»™t văn sÄ© trung niên, mình
mặc áo mà u lam. Cặp mắt tinh anh sắc sảo. Có Ä‘iá»u nước da hÆ¡i lợt không xứng vá»›i
đôi mắt. Tú sÄ© tay cầm quạt dấy to gấp đôi quạt thưá»ng. Hắn còn cắp má»™t cái cặp
sách.
Diệu Thá»§ tiên sinh nhìn văn sÄ© bằng cặp mắt nghiêm trang há»i :
- Ông bạn là cao nhân phương nà o ?
Văn sĩ trung niên đang phe phẩy cây quạt, gắp lại nói :
- Tại hạ là Thất Tinh cố nhân !
- Sao ? Thất Tinh cố nhân ư ?
- ChÃnh thị !
- Tại hạ chưa từng nghe qua.
- Lão Thâu nhi ! Lão đã ăn cắp má»i váºt khắp thiên hạ mà lại không biết ngưá»i thiên
hạ.
- Chà ! Ông bạn nói có lý !
Từ Văn nghe đối phương báo danh tánh thì toà n thân đột nhiên tê dại, đó là sự phản
ứng của trực giác. Vì chà ng xuất thân ở Thất Tinh Bảo, mà phụ thân chà ng lại là Thất
Ting Bang chúa, chà ng không khá»i ngạc nhiên tá»± há»i :
- Chẳng lẽ Thất Tinh cố nhân cũng có mối quan hệ với Thất Tinh Bảo ?
Rồi chà ng theo đuỗi những hình ảnh trong ký ức, nhưng không tìm ra manh mối gì.
Có Ä‘iá»u chà ng liên tưởng đến Thất Tinh Bảo gặp thảm há»a máu đổ chan hòa.
Mẫu thân chà ng lạc lá»ng nÆ¡i đâu chà ng cÅ©ng không hay. Hiện giá» kẻ thù Ä‘ang
trong gang tất mà chà ng chẳng là m gì được, cả thân thế mình cũng không dám tiết lộ,
thì mối đau khổ đó không bút nà o tả xiết.
Những biến chuyển tâm lý nà y cá»§a Từ Văn dÄ© nhiên Thiên Äà i Ma CÆ¡ không hay
biết được, vì nà ng chưa hiểu thân thế chà ng.
Thất Tinh cố nhân đảo cặp mắt sắc bén nhìn Từ Văn, hai luồng mục quang vừa
đụng nhau. Từ Văn bất giác run lên, vì đôi mắt đối phương lá»™ đầy sát khÃ.
Mục quang Thất Tinh cố nhân nhìn ra chỗ khác rồi, mà Từ Văn vẫn chưa hết run
sợ. Chà ng không hiểu đối phương vì lẽ gì đã nhìn chà ng bằng khóe mắt nà y ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ há»i :
- Huynh đệ có biết lai lịch ngưá»i nà y chăng ?
- Tiểu đệ không hay.
- Ngưá»i nà y không phải hạng thiện lương.
Từ Văn gáºt đầu đáp :
- Tiểu đệ cÅ©ng có cảm giác như váºy.
Thất Tinh cố nhân cưá»i lạt nói :
- Thiên địa tuần hoà n. Tại hạ đi chuyến nà y kể cũng không uổng.
Táng Thiên Ông cùng Vô Tình Tẩu đưa mắt nhìn hắn ra chiá»u chán ghét.
Diệu Thá»§ tiên sinh há»i tiếp :
- Thất Tinh cố nhân ! Ngươi chuẩn bị là m gì đây ?
- Phải chăng ông bạn muốn có váºt đại giá ?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên trong thiên hạ chẳng có váºt gì không khó nhá»c mà lấy được bây giá».
- Theo ý các hạ thì sao ?
- Rút lui là hơn.
- Nếu không thì sao ?
- Các hạ sau nà y có hối, cũng không kịp nữa.
- Tại hạ không bao giá» hối háºn hết !
- Bữa nay các hạ sẽ rút kinh nghiệm...
- Lão Thâu nhi ! Tình thực mà nói, bữa nay các hạ lâm và o thế cỡi hổ không xuống
được nữa. Ai muốn Ä‘oạt được váºt báu thì phải liá»u mạng, có đúng thế không ?
Diệu Thá»§ tiên sinh gáºt đầu đáp :
- Ông bạn nói câu nà y tháºt chà lý !
- Tại hạ xin khuyên các hạ thôi đi là hơn...
- Bằng hữu, các hạ định cùng Thạch Pháºt sống chết chăng ?
- Nếu quả có ngưá»i nguyện ý bồi tiếp, thì tại hạ quyết chẳng chối từ.
Thất Tinh cố nhân quay ngang ra nhìn Vô Tình Tẩu trầm giá»ng há»i :
- Tiá»n bối đức cao trá»ng vá»ng. Hai phe Hắc Bạch cùng khâm phục, chẳng lẽ lại...
Vô Tình Tẩu xua tay ngắt lá»i :
- NÆ¡i đây không phải là chá»— để các hạ nói sao nên váºy.
Thất Tinh cố nhân hắng giá»ng nói :
- Tiá»n bối nên biết Ä‘iá»u má»™t chút.
- Hay hÆ¡n hết là các hạ mau rá»i khá»i nÆ¡i đây.
- Trước nay tại hạ không chịu ai bà i bác đâu.
- Nếu váºy thì ngươi tá»± lượng quá cao.
- Kẻ sĩ chỉ có thể bị giết chứ không chịu nhục.
Vô Tình Tẩu nói bằng má»™t giá»ng ôn tồn :
- Ngươi nên nhượng cho lão gia một chút.
Äó là theo tráºt tá»± tôn ti trong võ lâm. Ngươi là m như thế cÅ©ng chẳng lá»›n lên hay
nhỠđi.
Thất Tinh cố nhân cũng không vừa, hắn đáp :
- Mình có biết tá»± trá»ng thì ngưá»i ta má»›i trá»ng mình. Tiá»n bối cÅ©ng dòm ngó Thạch
Pháºt là tá»± mình là m mất địa vị đó.
Vô Tình Tẩu quắc mắt lên há»i :
- Ngươi dám giáo huấn lão gia chăng ?
- Sá»± thá»±c là như váºy !
- Sư phụ ngươi là ai ?
- VỠđiểm nà y xin miễn cho tại hạ không thể trình bà y được.
Vô Tình Tẩu xẳng giá»ng :
- Thế thì lão gia phải cho ngươi má»™t bà i há»c...
- Tại hạ quyết không trốn tránh.
Vô Tình Tẩu tức quá, râu tóc đứng dựng cả lên. Lão phóng chưởng nhằm Thất Tinh
cố nhân đánh tới. Lòng bà n tay vừa giơ lên, kình khà đã xô ra nghe như sấm động gió
reo. Khà thế tháºt là khá»§ng khiếp !
Thất Tinh cố nhân vung chưởng lên nghinh địch.
Sầm má»™t tiếng chấn động ! Những luồng kình khà vá»t ra bốn phÃa.
Thất Tinh cố nhân phải lùi lại hai bước.
Từ Văn cùng Thiên Äà i Ma CÆ¡ kinh hãi vô cùng, vì Thất Tinh cố nhân tiếp được
phát chưởng của Vô Tình Tẩu mà không tổn thương gì thì công lực hắn trong võ lâm
chưa được mấy ngưá»i.
Vô Tình Tẩu cưá»i khanh khách nói :
- Lão gia không ngá» ngươi và o hạng tiểu bối mà công lá»±c không phải tầm thưá»ng.
Chẳng trách ngươi ngông cuồng. Bây giỠlại tiếp một chưởng nữa của lão gia.
Tiếng nói vừa dứt thì phát chưởng cũng phóng ra.
Một luồng kình khà mạnh tựa lay non xô và o Thất Tinh cố nhân, rồi chụp hắn và o
trong. Phát chưởng nà y so vá»›i phái trước còn kinh hãi hÆ¡n nhiá»u.
Tà áo lam phất phá»›i, Thất Tinh cố nhân vá»t Ä‘i như quỉ mị ra ngoà i tám thước. Thân
pháp cá»§a hắn nhanh như Ä‘iện khiến ngưá»i nhìn thấy phải lè lưỡi.
Bình ! Má»™t tiếng rùng rợn vang lên. Äá vụn tung bay. Má»™t tảng đá lá»›n bằng cả
ngưá»i ôm bị rung động vở tan thà nh đống đá vụn.
Trong lúc ấy bỗng nghe Táng Thiên Ông lớn tiếng quát :
- Chạy đi đâu ?
Từ Văn nghểnh đầu ra coi thì Diệu Thủ tiên sinh đã mất hút không còn thấy bóng
trong hiện trưá»ng nữa. Thân pháp lão Thâu nhi nà y đã đến mức thông huyá»n kỳ ảo
trên Ä‘á»i có má»™t.
Táng Thiên Ông cũng mất hút trong chớp mắt.
Vô Tình Tẩu bỠThất Tinh cố nhân co giò rượt theo xuống núi.
Trên đỉnh núi còn lại Thất Tinh cố nhân, Từ Văn, Thiên Äà i Ma CÆ¡ và hÆ¡n mưá»i
xác chết cá»§a bá»n Tụ Bảo Há»™i để lại.
Từ Văn rất buồn bã. Chà ng chưa kịp tra há»i Diệu Thá»§ tiên sinh vá» chiếc vòng tay
ngá»c thì đối phương đã Ä‘i mất. Muốn tìm được tháºt khó vô cùng vì lão hóa trang đến
hà ng trăm hà ng ngà n kiểu, mà khinh công lại tuyệt thế vô song.
Dù có gặp lão vị tất đã nháºn ra được. Chân tướng cùng lai lịch lão, tưởng khắp võ
lâm chẳng má»™t ai hay. Còn muốn rượt theo lão thì dÄ© nhiên là má»™t chuyện hảo huyá»n.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ vui vẻ bảo Từ Văn :
- Huynh đệ ! Chúng ta đi thôi !
Thất Tinh cố nhân cất giá»ng âm trầm nói :
- Khoan đã !
Từ Văn động tâm, song ngoà i mặt vẫn lạnh lùng há»i lại :
- Các hạ có Ä‘iá»u chi dạy bảo ?
Thất Tinh cố nhân đảo cặp mắt sáng như dao ngó Từ Văn mấy lượt, rồi gằn từng
tiếng :
- Phải chăng ngươi là Äịa Ngục Thư sinh ?
Từ Văn lạnh lùng đáp :
- ChÃnh là tại hạ.
Thất Tinh cố nhân lại há»i :
- Ta nghe nói ngươi giết ngưá»i không để dấu vết, có thá»±c váºy chăng ?
Từ Văn há»i lại :
- Các hạ há»i thế lá có ý gì ?
Thất Tinh cố nhân hững hỠđáp :
- Bản nhân muốn há»i thá» cho biết.
Từ Văn cưá»i lạt há»i :
- Các hạ chán sống rồi ư ?
Thất Tinh cố nhân cưá»i khẩy đáp :
- Ngươi muốn nói thế nà o cũng được.
Từ Văn cất giá»ng hiên ngang nói :
- Tại hạ không muốn giết ngưá»i má»™t cách vô lý...
Thất Tinh cố nhân xẳng giá»ng ngắt lá»i :
- Tiểu tỠ! Ngươi đừng ngông cuồng khoác lác nữa.
Mấy bữa nay Từ Văn đầy dạ oán há»n không nÆ¡i phát tiết. Bây giá» chà ng lại bị đối
phương trêu chá»c, ngá»n lá»a vô hình bốc lên rần rần. Chà ng trầm giá»ng há»i :
- Phải chăng các hạ có ý muốn thỠtà i cao thấp ?
Thất Tinh cố nhân giữ giá»ng thản nhiên đáp :
- Äối vá»›i ngươi mà nói đến chuyện đó thì không đáng. Vì tánh hiếu kỳ thúc đẩy,
bản nhân muốn nghiệm coi chơi mà thôi.
Từ Văn đè nén tấm lòng tấm tức đã lâu, bây giỠmuốn bùng lên. Chà ng trợn mắt
nói:
- Tại hạ nhắc lại một lần nữa. Các hạ đừng xem sanh mạng như trò đùa.
Thất Tinh cố nhân cưá»i ha hả đáp :
- Vô Tình lão nhi mà còn chẳng là m gì được bản nhân. Bộ ngươi đã thắm và o đâu ?
Từ Văn nghiêm giá»ng há»i :
- Các hạ muốn chết tháºt ư ?
Thất Tinh cố nhân nói :
- Ngươi hãy thỠđi coi !
Từ Văn không nhẫn nai được nữa. Ngưá»i chà ng nhảy vá»t tá»›i, đồng thá»i phóng sát
thủ ra nhanh như chớp đánh tới đối phương.
Thất Tinh cố nhân chỉ đứng cưá»i khẩy, không né tránh mà cÅ©ng không phản kÃch...
Từ Văn phóng sát thá»§ ra không thấy đối phương phản ứng, thì không khá»i chấn
động tâm thần. Thế là lại má»™t ngưá»i nữa không coi sát thá»§ cá»§a chà ng và o đâu, và đây
là ngưá»i thứ ba. Bất giác chà ng đứng ngẫn ngưá»i ra.
Binh !
Thất Tinh cố nhân phóng chưởng đánh trúng và o trước ngực Từ Văn.
Từ Văn rú lên má»™t tiếng thê thảm. Ngưá»i chà ng bị hất tung Ä‘i đụng và o phiến đá
lá»›n cách xa ngoà i ba trượng, rồi báºt trở lại té xuống đất. Máu miệng vá»t ra như suối.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ báºt lên tiếng la hoảng. Hai tay nà ng thò và o bá»c.
Thất Tinh cố nhân báºt lên tiếng cưá»i hung dữ. Hắn lại ra tay nhanh như chá»›p.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ rên lên má»™t tiếng. Ngưá»i nà ng nhá»§n ra, ngã lăn xuống đất.
Thất Tinh cố nhân nắm lấy Từ Văn đã bị trá»ng thương giÆ¡ lên, lướt tá»›i phÃa sau
đỉnh núi liệng xuống vực thẳm.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ bị kiá»m chế huyệt đạo không nhúc nhÃch được. Nà ng thấy Từ
Văn bị liệng xuống khe núi thì tưởng chừng như trái tim tan vở. Lá»a giáºn công tâm,
nà ng oẹ lên một tiếng rồi miệng phun máu tươi ra.
Thất Tinh cố nhân quay vá» chá»— cÅ©. Cặp mắt loang loáng nhìn Thiên Äà i Ma CÆ¡
chằm chặp không chớp. Mục quang hắn dần dần biến đổi, thú tánh nguyên thủy lộ ra
mặt...
Thiên Äà i Ma CÆ¡ nhìn đối phương biết là hắn định là m ẩu. Nhưng nà ng không có
cách nà o phản kháng được. Mắt nà ng tối sầm lại suýt nữa ngất Ä‘i. Tuy ngưá»i nà ng
không nhúc nhÃch được, nhưng nà ng còn có thể mở miệng gầm lên :
- Ngươi định giở trò gì ?
Thất Tinh cố nhân báºt lên trà ng cưá»i rá»™ ra chiá»u đắc ý.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ nghe tiếng cưá»i nà y chẳng khác tiếng ma gà o lúc canh khuya,
khủng khiếp vô cùng.
Soạt ! Vạt áo trước ngá»±c bị xé rách. Luồng gió lạnh thổi và o đôi ngá»c phong trắng
bóng lộ ra.
Thất Tinh cố nhân cưá»i ha hả nói :
- Trá»i sinh ra vưu váºt để cho mình hưởng. Chuyến Ä‘i nà y không uổng, quả là không
uổng !
Thiên Äà i Ma CÆ¡ khác nà o bị Ä‘oạt mất linh hồn còn trÆ¡ lại phần xác thịt.
Bà n tay ma quỉ tiếp tục sỠsoạng...
Nà ng như má»™t ngưá»i chết rồi ! Má»™t cái chết rất tà n khốc. Má»™t sá»± thá»±c đáng sợ chưa
từng có đã phát sinh. Lưởi nà ng cứng đơ, mặt xám như tro tà n. Môi nà ng run lên mÃ
không nói ra tiếng.
Ngà y thưá»ng cặp mắt kiá»u mị cá»§a nà ng khiến ngưá»i ta Ä‘iên đảo thần hồn, lúc nà y
trợn lên như tròng muốn vá»t ra ngoà i.
Bất thình lình Thất Tinh cố nhân rụt tay co ngưá»i lại. Hắn trân trân ngó Thiên Äà i
Ma CÆ¡. Trên lưng nà ng lá»™ ra má»™t mãnh ngá»c quyết. Miệng hắn lẩm bẩm :
- Tam Chỉ Quyết ! Thị là truyá»n nhân cá»§a mụ rồi...
Mục quang hắn biến đổi mấy lần, dưá»ng như khó mà bỠđược miếng thịt cừu ngon
là nh, nhưng hắn ra chiá»u úy kỵ...
Thiên Äà i Ma CÆ¡ đỠtụ độc môn huyá»n công để liá»u mạng mong tá»± giải khai huyệt
đạo. Tuy cách nà y nhá»c lòng vô Ãch, nhưng ai đã lâm và o tuyệt cảnh cÅ©ng chẳng bá»
qua bất cứ má»™t hy vá»ng cầu sinh nà o. Äó là bản năng thiên nhiên cá»§a con ngưá»i.
Lúc nà ng phát giác ra đối phương có Ä‘iá»u úy kỵ liá»n lên tiếng :
- Các hạ muốn sinh cưá»ng để thá»a mản thú dục nhất thá»i thì rồi đây sẽ gặp phải
cuá»™c báo phục nghiêm trá»ng.
Thất Tinh cố nhân trầm tư má»™t lúc. Hắn không gì nói nữa, đột nhiên băng mình vá»t
đi.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ chết hụt. Mảnh hồn phiêu diêu quay vá» vá»›i thể xác. Nà ng khẩn
cấp váºn công thúc đẩy huyệt đạo. Chừng khoản uống cạn tuần trà , huyệt đạo tá»± giải
khai. Nà ng đứng dáºy buá»™c lại vạt áo trước ngá»±c. Nước mắt tầm tả tuôn rÆ¡i.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ nghÄ© tá»›i Từ Văn. Nà ng không ngá» cuá»™c Ä‘á»i chà ng lại đến kết quả
nà y. Nà ng yêu chà ng tha thiết và mong có một ngà y kia sẽ được báo đáp lại tình yêu
nà y. Bây giá» tia hy vá»ng mong manh cá»§a nà ng cÅ©ng bị tan vở.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ cất bước nặng ná» như Ä‘eo ngà n cân, trong lòng nổi lên mối bi ai
vô táºn. Nà ng lần từ bước má»™t ra sưá»n núi, ngồi xuống nhìn vá»±c sâu không đáy, tan nát
gan và ng, đầu óc trống rỗng.
Nước mắt ướt cả vạt áo. Ngá»n gió núi thổi láºt là tà áo gấu quần, cà ng là m cho nổi
cô tịch thêm phần lạnh lẻo.
Không hiểu thá»i gian đã qua bao lâu, má»™t thanh âm khà n khà n bên mình nà ng cất
lên :
- Phải chăng cô nương là Thiên Äà i Ma CÆ¡ ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ Ä‘ang ở trong tình trạng bâng khuân vô ý thức, đột nhiên quay vá»
thá»±c tại. Nà ng giáºt mình kinh hãi, ngoảnh đầu lại coi.
Bỗng nà ng la lên một tiếng :
- Trá»i Æ¡i !
Äồng thá»i nà ng băng mình lùi lại mấy bước.
Trước mặt nà ng, ngưá»i che mặt mặc áo cẩm bà o đứng sá»ng.
ChÃnh ngưá»i nà y đã hạ độc thá»§ cùng nà ng và Từ Văn. Nà ng đã thi triển Thất Toà n
phi nhạn để đả thương nơi đỉnh đầu đối phương, nhưng vỠsau Từ Văn không thừa
nháºn sá»± thá»±c nà y.
- Phải hắn chăng ?
Nà ng vừa tá»± há»i vừa đưa mắt nhìn đỉnh đầu đối phương, nhưng hắn đã bịt đầu bằng
tấm khăn vuông, nà ng không nhìn thấy chi hết.
Ngưá»i che mặt mặc áo cẩm bà o lại cất tiếng há»i :
- Phải chăng cô nương là ngưá»i mà võ lâm kêu là Thiên Äà i Ma CÆ¡ ?
Nà ng chẳng thể không trả lá»i, liá»n ấp úng đáp :
- Phải rồi ! Các hạ...
Ngưá»i che mặt mặc áo cẩm bà o không để cho nà ng nói hết câu, đã há»i tiếp :
- Cô nương có quen biết Äịa Ngục Thư sinh không ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ trong lòng thê thảm, tay nà ng bất giác sỠđến ám khÃ, nà ng há»i
lại :
- Bản nhân có quen biết y. Các hạ có Ä‘iá»u chi dạy bảo ?
- Lão phu muốn tìm gã.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ sá»ng sốt há»i :
- Sao ? Các hạ... muốn tìm y ?
Ngưá»i che mặt mặc áo cẩm bà o nói :
- ChÃnh thế ! Lão phu nghe nói cô nương cùng gã Ä‘i tá»›i đây, nên lão phu má»›i tìm
đến...
Thiên Äà i Ma CÆ¡ nghiến răng há»i lại :
- Các hạ há»i là m chi ?
Ngưá»i che mặt mặc áo cẩm bà o trầm ngâm má»™t lúc, rồi cất cao giá»ng trang nghiêm
há»i lại :
- Cô nương có biết mối liên quan giữa lão phu và gã thế nà o không ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ động tâm đáp :
- Äó là má»™t Ä‘iá»u mà tại hạ Ä‘ang muốn há»i các hạ.
Ngưá»i che mặt mặc áo cẩm bà o ngẩm nghÄ© má»™t chút rồi đáp :
- Y là con trai lão phu.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ toà n thân run bắn lên, giáºt giá»ng há»i :
- Con trai các hạ ?
- Äúng thế ! Gă đâu rồi ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ nghẹn ngà o đáp :
- Y... y chết rồi !
Ngưá»i che mặt mặc áo cẩm bà o kêu rống lên :
- Sao ? Cô nương nói lại lần nữa !
Thiên Äà i Ma CÆ¡ không chịu ná»—i chua xót trong lòng, nà ng sa lệ đáp :
- Y chết rồi !
Ngưá»i che mặt mặc áo cẩm bà o thân hình loạng choạng gầm lên rất thê thảm :
- Là m sao mà chết ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ rất hồ nghi, nhưng ná»—i Ä‘au thương đã ká»m chế ngưá»i nà ng. Nà ng
nghiến răng đáp :
- Y bị một tên văn sĩ trung niên tự xưng là Thất Tinh cố nhân phóng chưởng đánh
trá»ng thương rồi liệng xuống vá»±c thẳm.
Ngưá»i che mặt mặc áo cẩm bà o lảo đảo luôn mấy cái cÆ¡ hồ ngã ra. Mắt nhìn xuống
vá»±c thẳm. Hồi lâu má»›i cất tiếng run run há»i :
- Thất Tinh cố nhân lai lịch thế nà o ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ đáp :
- Tại hạ không biết. Trên chốn giang hồ chưa từng nghe ai nói đến nhân váºt nà y.
Ngưá»i che mặt mặc áo cẩm bà o lại há»i :
- Hình dạng hắn thế nà o ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ đáp :
- Gã là một văn sĩ đứng tuổi, mình mặc áo lam. Cặp mắt bén, sắc mặt lợt lạt. Sắc
diện vá»›i nhản quang không xứng đối nên rất dá»… nháºn. Có Ä‘iá»u...
- Có Ä‘iá»u là m sao ?
- Theo tiểu nữ nháºn xét, thì dưá»ng như đó không phải là chân tướng hắn, rất có thể
hắn đã bôi thuốc hay thay đổi sắc mặt.
Ngưá»i che mặt mặc áo cẩm bà o la lên má»™t tiếng kinh ngạc, rồi há»i tiếp :
- Lão phu sẽ để ý đến hắn, quyết hắn không trốn thoát được. Lão phu thỠbáo thù
cho y bằng được mới nghe. Cô nương ! Lão phu nghe khuyển nhi cáo tố có kẻ mạo
xưng hình tượng lão phu để hạ độc thủ toan sát hại gã. Vụ nà y tưởng cô nương biết rõ.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ Ä‘ang ngá» vá»±c vụ nà y, bây giá» thấy đối phương đỠcáºp đến, nà ng
xem tình hình thì đúng như lá»i Äịa Ngục Thư sinh đã Ä‘oán. Có ngưá»i giả phụ thân
chà ng để hạ thá»§. Nà ng liá»n gáºt đầu đáp :
- ChÃnh tiểu nữ đã trông thấy.
Ngưá»i che mặt mặc áo cẩm bà o trầm mặc má»™t lúc, rồi nghẹn ngà o há»i :
- Phải chăng cô nương đã cùng hắn giao thủ ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ vừa bị Thất Tinh cố nhân toan cưỡng hiếp, dÄ© nhiên hổ thẹn
không muốn nói ra, nhưng mối căm háºn chưa tan. Nà ng háºm há»±c đáp :
- Äúng thế ! Äối phương hẳn là Thất Tinh cố nhân.
- Hiện giỠhắn đâu rồi ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ đáp :
- Hắn má»›i rá»i khá»i đây.
Ngưá»i che mặt mặc áo cẩm bà o nói :
- Dù hắn có đến bên trá»i góc biển, lão phu cÅ©ng phải tìm cho được để bắt hắn phải
Ä‘á»n mạng. Cô nương ! Dưá»ng như cô nương có mối chung tình vá»›i con lão phu ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ động mối thương tâm, cÆ¡ hồ báºt ra tiếng khóc. Nà ng lẳng lặng
gáºt đầu. Cổ há»ng nà ng dưá»ng như bị tắt nghẽn nói không ra lá»i.
Ngưá»i che mặt mặc áo cẩm bà o buông tiếng thở dà i, rồi cất giá»ng bi ai than thở :
- Cô nương là ngưá»i thông minh thanh khiết, chỉ buồn cho khuyển nhi phước bạc
mà thôi. à trá»i muốn váºy còn biết nói là m sao được ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ không nhịn được nữa, hạt châu tầm tả như mưa.
Ngưá»i che mặt mặc áo cẩm bà o nghiến răng nói :
- Cô nương miển cho lão phu lúc nà y tâm tình bối rối, mong rằng còn có ngà y tái
ngộ. Bây giỠlão phu phải tìm kiếm di thể khuyển nhi đã...
Lão chưa dứt lá»i đã trở gót quay Ä‘i. Ngưá»i lão loạng choạng cất bước.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ bây giá» má»›i nhá»› là mình chưa há»i lai lịch cùng danh hiệu đối
phương. Nà ng tha thiết yêu Từ Văn, nay Từ Văn chết rồi mà lại không biết lai lịch phụ
thân chà ng thì chẳng khác chi ngưá»i dưng, tháºm chà đến tên há» lão cÅ©ng không hay
nữa. Äây tháºt là má»™t chuyện thương tâm trên thế gian.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ ngồi nguyên má»™t chá»—, bâng khuân nhìn xuống khe núi. Dưá»ng
như vá»±c thẳm đã Ä‘em cả ngưá»i nà ng Ä‘i. Nà ng lại tưởng chừng như mình Ä‘ang ở chá»—
chÆ¡i vÆ¡i, lÆ¡ lững giữa trá»i. Nhất thiết đối vá»›i nà ng Ä‘á»u là không hết, chẳng má»™t thứ gì
tồn tại, cả chÃnh ngưá»i nà ng nữa...
Äây nhắc lại Từ Văn bị Thất Tinh cố nhân phóng chưởng đánh bị trá»ng thương rồi
liệng xuống vực thẳm. Chà ng chắc mẫm phen nà y bị tan xương nát thịt, thi thể cũng
không còn nữa. Dù chà ng muốn giảy giụa kêu la cũng không thể được. Chà ng rớt
xuống như một ngôi sao sa, và mất hết tri giác.
Không hiểu thá»i gian trôi qua đã bao lâu. Bá»—ng bên tai Từ Văn vang lên má»™t tiếng :
- Chao ôi !
Tiếng la nà y như có như không. Từ Văn chợt nảy ý thức muốn phản ứng, nhưng ý
thức nà y chỉ như cơn gió hiu hiu lướt qua trên mặt nước, gợn lên một chút rồi lại tiêu
tan.
- Gã vẫn còn sống đây mà ...
Thanh âm nà y lại lá»t và o tay Từ Văn, khiến ý thức chà ng lại phục hồi. Chà ng muốn
mở mắt ra, nhưng mà mắt nặng tựa ngà n cân, dù chà ng cố gắng mà không sao mở ra
được. Có Ä‘iá»u chà ng ý thức được là mình đã hồi tỉnh. Chà ng tá»± há»i :
- Chẳng lẽ ta không chết ư ?
Lại má»™t thá»i gian không hiểu bao lâu, ngươn khà dã lưu chuyển trong ngưá»i, và ý
thức đi từ chỗ hổn độn đến chỗ rõ rà ng. Chà ng từ từ hé mắt ra. Một tia sáng lỠmỠánh
và o mắt chà ng là má»™t vách đá trÆ¡n tuá»™t, tiếp theo chà ng nháºn thức được đây là má»™t
thạch động.
Chà ng lẩm bẩm :
- Ta... quả còn sống thiệt !
|

09-06-2008, 08:17 PM
|
 |
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bà i gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngà y 15 giá» 47 phút
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
|
|
Hồi 19
Lão quái nhân giải bà i tâm sự
Từ Văn vừa kinh ngạc vừa mừng thầm nói không xiết được. Chà ng cất tiếng gá»i.
Nhưng âm thanh yếu á»›t, chÃnh tai chà ng cÅ©ng không nghe rõ. Có Ä‘iá»u chà ng đã cảm
giác là mình đã hô hoán.
- Tiểu tỠ! Mạng ngươi thiệt lớn, đáng chết cả trăm phần trăm mà không chết.
Câu nà y chà ng đã nghe rõ và phân biệt được đây là giá»ng nói cá»§a ngưá»i già . Giá»ng
nói rất mạnh là m chấn động cả mà ng tai. Từ Văn cố nghiêng đầu đi, hướng mục
quang nhìn ra, bất giác tâm thần chấn động. Cách chỗ chà ng nằm mấy thước, một
quái váºt ngồi xếp bằng. Mái tóc bạc phÆ¡ xá»a xuống mặt đất. Mặt lông lá che Ä‘i hết
chỉ có đôi mắt sáng như đuốc, chiếu qua là n râu tóc ra ngoà i.
Nếu đối phương không lên tiếng thì chà ng chẳng dám tin đây là má»™t ngưá»i.
Lúc nà y, Từ Văn tin chắc mình hãy còn sống. Nỗi vui mừng đem lại cho chà ng một
luồng sinh lá»±c vô hình, đồng thá»i ý chà sinh tồn lại thêm phần mãnh liệt. Chà ng chống
hai tay xuống đất, lảo đảo ngồi không vững.
Từ Văn nhìn quái nhân má»™t hồi, rồi phấn khởi tinh thần lên tiếng há»i :
- Phải chăng lão tiá»n bối đã cứu vãn bối ?
Quái nhân cất tiếng chấn động lá nhĩ đáp :
- Tiểu tỠ! Lão phu xuýt tà nữa bị chết vỠtay ngươi.
Từ Văn kinh ngạc dương cặp mắt thao láo há»i :
- Sao... lại thế được ?
- Vì độc thủ của ngươi !
Từ Văn lại một phen chấn động tâm thần. Chà ng ngó tay trái mà mình ẩn giấu lâu
nay đã bị bại lá»™. Chà ng lại ngá»ng lên nhìn quái nhân hồi lâu không nói gì.
Äây là lần đầu tiên Ä‘iá»u bà máºt cá»§a Từ Văn bị tiết lá»™.
Bà n tay kịch độc chà ng vẫn thủ và o trong vạt áo. Dưới nách khoét ra một lổ thủng,
để tay áo phất phơ che đi. Coi bỠngoà i như anh chà ng cụt một tay. Khi nà o cùng địch
nhân giao thá»§, chà ng chỉ cần tiếp cáºn đối phương, độc thá»§ liá»n thò qua lổ nhỠđưa ra
cho chạm và o da đối phương là há» phải ngã ra liá»n. Äiá»u bà máºt nà y không ai phát
giác ra được. Nó là m cho ngưá»i bị chết không để thương tÃch mà cÅ©ng không có dấu
vết bị trúng độc.
Quái nhân lại há»i :
- Tiểu tỠ! Nếu lão phu đoán không lầm thi độc thủ của ngươi có chất độc tuyệt thế,
gá»i là Vô nh Tồi Tâm Thá»§ phải không ?
Từ Văn vô cùng kinh hãi, run lên đáp :
- Lão tiá»n bối nói đúng đó. ChÃnh là Vô nh Tồi Tâm Thá»§.
Quái nhân mắt chiếu ra những tia hà o quang, trầm trá»ng nói :
- Ngươi luyện được Äá»™c công đã thất truyá»n trong võ lâm mấy trăm năm, váºy rõ
rà ng ngươi không phải là ngưá»i lương thiện. Lão phu phải há»§y ngươi Ä‘i má»›i được.
Từ Văn nghe quái nhân nói mà lạnh gáy, chà ng đứng báºt dáºy lảo đảo lui đến bên
vách động.
Bóng tỠthần lại đến ám ảnh chà ng.
Mắt lão già chiếu ra những tia sáng uy hiếp kinh ngưá»i. Từ Văn lui tá»›i đâu, ánh mắt
đó lại chuyển theo tới đó và chiếu đúng và o mặt chà ng. Hồi lâu lão quái lại lên tiếng :
- Coi ngươi căn cốt rất tốt, không giống bá»n cùng hung cá»±c ác.
Từ Văn không nói gì, chỉ dương mắt trân trân nhìn đối phương. Lòng chà ng thầm
nghĩ :
- Lão quái nà y dĩ nhiên đã đụng và o tay trái mình, nhưng lão không bị trúng độc
mà còn nói huỵch tẹt ra lai lịch độc thủ của mình. Nguyên một điểm nà y thì lão cũng
không phải là ngưá»i tầm thưá»ng. Lão mà muốn hạ sát mình tất dá»… như trở bà n tay.
Nếu mình tới số, thì dù muốn trốn tránh cũng không thoát được.
Từ Văn còn Ä‘ang ngẫm nghÄ© thì lão quái lại há»i :
- Tiểu tỠngươi xuất thân ở môn phái nà o ?
Từ Văn trầm ngâm một chúc rồi đáp :
- Vãn bối là đệ tỠThất Tinh Bang.
Lão quái lại há»i :
- Thất Tinh lão nhân vá»›i ngươi là ngưá»i thế nà o ?
Từ Văn đáp :
- Äó là tiên tổ phụ.
- Hiện giỠai là m bang chủ ?
- Gia phụ.
Lão quái diệu giá»ng nói :
- Theo chá»— lão phu biết thì Thất Tinh lão nhân là m việc quang minh chÃnh đại, chứ
không chuyên dùng độc...
- Äúng thế !
- Váºy Äá»™c công cá»§a ngươi từ đâu mà ra ?
Từ Văn ngáºp ngừng đáp :
- Äây là ... gia phụ đã truyá»n cho.
Lão quái trầm mặc má»™t lúc, rồi cất giá»ng nghiêm trang nói :
- Theo lão phu nháºn xét thì Vô nh Tồi Tâm Thá»§ độc nhất thiên hạ. Ngưá»i nà o
trúng phải, tuyệt nhiên không má»™t dấu vết gì. Chất độc đụng và o da láºp tức xông và o
tim. Nhân váºt đã luyện thà nh Vô nh Tồi Tâm Thá»§ chỉ có má»™t mình Quỉ Kiếm Sầu
từ hai trăm năm trước đây. Theo lá»i đồn thì Quỉ Kiếm Sầu bị đốt chết. Y chết rồi
không có truyá»n nhân. Phải chăng phụ thân ngươi đã lấy được Äá»™c Kinh cá»§a Quỉ
Kiếm Sầu để lại ?
Từ Văn kinh hãi đáp :
- Äúng thế !
Lão quái lại há»i :
- Ngươi có biết là ngưá»i luyện Vô nh Tồi Tâm Thá»§ suốt Ä‘á»i không giải trừ được
không ?
- Cái đó... cái đó...
- Thế là phụ thân ngươi không còn nhân tÃnh nữa, má»›i để ngươi luyện Äá»™c công
nà y là m hại cả má»™t Ä‘á»i ngươi.
Từ Văn vừa kinh hãi vừa ngá» vá»±c há»i lại :
- Bên mình vãn bối có giắt thuốc giải thì sao ?
Lão quái đáp :
- Giải độc cho ngưá»i trúng phải thì được, nhưng không có cách nà o hóa tán Äá»™c
công cho chÃnh mình.
- Cái đó... sao lại thế được ?
- Lão phu chỉ nghe nói váºy, chá»› chưa được nhìn thấy Äá»™c kinh. Các báºc tiá»n bối
truyá»n ngôn lại nói là Vô nh Tồi Tâm Thá»§ luyện thà nh rồi, thì chất độc dung hòa
liá»n vá»›i bản thân ngưá»i luyện. Trừ khi chặt cánh tay đó Ä‘i, ngoà i ra không có cách
nà o giải tán Äá»™c công cả.
Từ Văn nghe lão nói tưởng chừng như trái tim chìm hẳn xuống. Nếu đúng như váºy,
thì cuá»™c Ä‘á»i chà ng coi như bị há»§y bá» rồi. Nhưng chà ng lại tá» há»i :
- Chẳng lẽ phụ thân lại tá»± ý tà n há»§y cốt nhục cá»§a mình ư ? Hay là ngưá»i không biết
háºu quả tà n khốc nà y ?
Chà ng chưa từng nghe phụ thân đỠcáºp đến việc nà y bao giá». Ông chỉ cho chà ng
hay là công phu nà y luyện xong thì có thể thà nh vộ địch thiên hạ, nhưng không thể
cho ngưá»i khác đụng đến mình được. Sá»± thá»±c chứng minh không phải là vô địch thiên
hạ, nếu gặp phải tay đối thủ công lực trác tuyệt thì hai bên không đụng và o nhau thì
chẳng thể phát huy uy lực được. Cũng vì chà ng tiến sát đến cạnh Thất Tinh cố nhân
mà bị hắn đả thương liệng xuống vá»±c. Chà ng tá»± há»i :
- Nếu quả thân phụ biết háºu quả nà y mà còn sai mình đến phá»§ Khai Phong cầu thân
là nghĩa là m sao ?
Rồi mình Ä‘i yêu Phương Tá» Vi, há chẳng đáng buồn cưá»i ư ?
Từ Văn nhá»› lại tình trạng luyện Äá»™c công bắt đầu từ ngà y tám tuổi. Má»—i bữa chà ng
lấy thuốc cho đúng thá»i giá», lại phải nhá»› cả giá» giấc váºn công theo yếu quyết cá»§a phụ
thân dặn bảo. Vừa vặn mưá»i năm chà ng má»›i luyện thà nh, mà chưa từng nghe phụ thân
nói tới cách tán công ra sao...
Từ Văn bụng bảo dạ :
- Phải chăng sá»± tháºt đúng như lá»i lão quái nói đây ? Nếu váºy thì chẳng những đáng
khủng khiếp, mà còn thê thảm vô nhân đạo nữa.
Lão quái thấy Từ Văn trầm ngâm không nói gì, lại cất tiếng há»i :
- Tiểu tá» ngươi không tin lá»i lão phu ư ?
Từ Văn ấp úng đáp :
- Chẳng phải... vãn bối không tin, mà là khó tin.
Lão quái nói :
- Rồi ngươi thỠcoi sẽ biết.
Từ Văn há»i lại :
- Sao lão tiá»n bối lại không sợ chất kịch độc ?
Lão quái đáp :
- Lão phu đã luyện thà nh tá»±u môn Kim Cương Thần Công, nên bất luáºn là chất
độc gì cÅ©ng không xâm nháºp và o được.
Từ Văn tâm thần chấn động. Chà ng không ngỠlão quái ngồi trước mặt mình lại
luyện thà nh Kim Cương Thần Công mà trước nay chà ng chỉ nghe đồn. Váºy trong võ
lâm, lão khó tìm được tay đối thá»§. Tuy chà ng nghÄ© váºy nhưng chà ng vẫn chưa hết thắc
mắc, liá»n há»i lại :
- Chất độc nà y vô hình, mà sao tiá»n bối cÅ©ng biết ?
Lão quái đáp :
- Chất độc tuy vô hình, nhưng ngưá»i trúng độc chẳng thể không cảm giác.
Từ Văn hất hà m há»i :
- Ủa ! Xin lão tiá»n bối cho biết tôn hiệu ?
Lão phu quên cả danh hiệu rồi.
- Vãn bối bị ngưá»i ta liệng xuống vá»±c sâu, lão tiá»n bối là m thế nà o mà cứu được
vãn bối khá»i nạn tan thây ?
Lão quái nhân thản nhiên đáp :
- Äó là những dây leo ở sưá»n núi cứu ngươi, chẳng liên quan gì đến lão phu. Có thể
nói là số mạng ngươi lớn lắm. Ngươi được dây leo hứng đỡ mấy lần mới rớt xuống tới
đất. Tuy ngươi khá»i được nạn tan xương nát thịt, nhưng thá»±c ra lúc đó ngươi đã chết
rồi. Tâm mạch ngừng Ä‘áºp hẳn. Không ngá» sau má»™t giá» lại thấy có sinh cÆ¡. Äó là kỳ sá»±
mà nay lão phu mới thấy là một.
Từ Văn nghi ngá» há»i :
- Chắc lão tiá»n bối đã thi hà nh những thá»§ thuáºt để vản hồi sinh mạng cho vãn bối ?
Lão quái thà nh thực đáp :
- Không có đâu ! Vì ta thấy ngươi đã chết thực sự rồi.
Từ Văn ngÆ¡ ngác, ngáºp ngừng :
- Cái đó...
Lão quái tá»±a hồ sá»±c nhá»› ra Ä‘iá»u chi la lên :
- A phải rồi ! Tiểu tá» ! Có phải ngươi đã uống được má»™t thứ dược váºt nà o vá» loại
Thiên tà i Äịa bảo không ?
- Không có !
Từ Văn lắc đầu trả lá»i như váºy. Nhưng chà ng chợt nhá»› đến lúc ở trong lữ quán gặp
ngưá»i che mặt mặc áo cẩm bà o, giả là m phụ thân ám toán. Chà ng đã chết Ä‘i má»™t lần
rồi sống lại. Vụ đó chà ng cũng chẳng hiểu nguyên nhân ra sao.
Từ Văn cà ng nghĩ lại cà ng rối óc, không sao hiểu được những chuyện quái dị nà y.
Lão quái há»i sang chuyện khác :
- Tiểu tỠ! Vì lẽ gì ngươi bị hất xuống vực thẳm ?
Từ Văn đáp :
- Vãn bối bị ngưá»i ám toán.
Lão quát hất hà m há»i :
- Äã bao nhiêu ngưá»i bị chết vì độc thá»§ cá»§a ngươi ?
Từ Văn ngáºp ngừng đáp :
- Chỉ trưá»ng hợp bất đắc dỉ, vãn bối má»›i hạ sát... Vãn bối tá»± tin mình không giết
ngưá»i vô tá»™i má»™t cách mù quáng.
- Lão phu không tin như váºy.
- Lão tiá»n bối nói váºy là có ý...
Lão quái ngắt lá»i :
- Lão phu muốn giết ngươi Ä‘i để trừ hại cho võ lâm, có Ä‘iá»u nghÄ© tá»›i tổ phụ ngươi
là Thất Tinh lão nhân là chỗ quen biết, nên mới thay đổi chủ ý. Bây giỠchỉ cần ngươi
để cánh tay độc kia lại là xong.
Lão quái nói nghe có vẻ cỡi mở, nhưng Từ Văn tưởng chừng như sét đánh bên tai.
Bản tÃnh quáºt cưá»ng hãy còn tiá»m tà ng, khiến chà ng không chịu van xin. Chà ng liá»n
nghiến răng đáp :
- Lão tiá»n bối hạ sát vãn bối thì được, còn muốn là m cho vãn bối cụt má»™t tay thì...
- Thì là m sao ?
- Không được đâu !
- Tiểu tỠ! Lão phu giết ngươi chỉ như giết con kiến mà thôi.
Từ Văn mắt tóe lá»a lá»›n tiếng nói :
- Xin hạ thủ đi !
Lão quái đưa bà n tay khô đét ra giơ lên một cái.
Từ Văn cảm thấy má»™t luồng hấp lá»±c mãnh liệt vô cùng hút chà ng tá»›i phÃa trước mặt
lão quái, chỉ còn cách một với tay. Chà ng hồn lạc phách bay, vì chỉ một thủ pháp nà y
đủ là m cho chà ng không sống được nữa.
Lão quái cất tiếng há»i :
- Thiệt tình ngươi muốn chết, chứ chẳng chịu cụt tay phải không ?
- Äúng thế !
- Ngươi đã nghĩ kỹ chưa ?
- Công lá»±c kém cá»i không đủ giữ mình thì còn chi mà nghÄ© ngợi ?
- Ngươi tháºt là kẻ cuồng ngạo !
Từ Văn chỉ hừ một tiếng chứ không nói gì.
Lão quái ngoẹo đầu nghÄ© má»™t lúc. Äá»™t nhiên lão vá»— cái đầu bạc phÆ¡ há»i :
- Chết tháºt ! Lão phu quên mất má»™t việc lá»›n. Tiểu tá» ! Ngươi đã lên núi Bạch
Thạch, tất nhiên phải qua Bạch Thạch Am chứ ?
Từ Văn động tâm đáp :
- Äúng thế !
Lão quái lại há»i :
- Ngươi có gặp mụ Xú ni cô ấy không ?
Từ Văn không hiểu, ngÆ¡ ngác há»i lại :
- Xú ni cô ? Lão tiá»n bối muốn nói ai váºy ?
- Mụ tự xưng là Bạch Thạch Thần ni.
- Thần ni đã xa chÆ¡i miá»n cá»±c lạc rồi.
Lão quái nhân toà n thân run lên, đột nhiên đứng phắt dáºy, nắm lấy Từ Văn lá»›n
tiếng há»i :
- Ngươi bảo mụ chết rồi ư ?
Từ Văn giáºt mình kinh hải đáp :
- Äúng thế !
Lão quái há»i gặng :
- Có thiệt không ?
Từ Văn lạnh lùng đáp :
- Chuyện nà y vãn bối bất tất phải nói dối là m chi.
Lão quái nổi lên trà ng cưá»i rá»™. Lão ngồi phịch xuống đất. Tiếng cưá»i cá»§a lão dần
dần biến thà nh tiếng khóc, vang động cả má»™t vùng, rồi Ä‘áºp và o vách núi như là n sóng
Ä‘iên cuồng, như gió táp mưa sa. Tiếng cưá»i cá»§a lão quái là m rung chuyển mà ng tai Từ
Văn, khiến chà ng ngơ ngác nhìn đối phương, chân tay luống cuống.
Hồi lâu lão quái ngừng tiếng gà o chẳng hiểu là tiếng khóc hay tiếng cưá»i. Lão nói
như để mình nghe :
- Mụ chết rồi ! Mụ chết rồi ! Mấy chục năm, lão phu khổ công chỠđợi, mà nay
bá»—ng thà nh bá»t nước...
Từ Văn động tÃnh hiếu kỳ, chà ng nghÄ© thầm :
- Giữa lão quái nà y và Bạch Thạch Thần ni tất có mối quan hệ không phải tầm
thưá»ng. Má»™t ngưá»i ở phÃa trước ngá»n núi, má»™t ngưá»i ở phÃa sau, mà nghe giá»ng lưởi
lão nà y thì mấy chục năm không chạm mặt nhau. Äó là má»™t Ä‘iá»u khó hiểu.
Chà ng nghÄ© váºy rồi không nhịn được cất tiếng há»i :
- Tại sao tiá»n bối lại xúc động đến thế ?
Lão quái xua tay lia lịa nói :
- Äi Ä‘i ! Câu chuyện cá»§a lão phu ai mượn ngươi chá» miệng và o ?
Từ Văn mượn gió giương buồm, trở gót đi ra ngoà i động...
Lão quái gá»t giá»±t giá»ng :
- Và o đây đã !
Từ Văn bất giác dừng bước quay lại.
Lão quái há»i :
- Tiểu tỠ! Ngươi muốn đi ư ? Không được đâu !
Từ Văn há»i lại :
- Lão tiá»n bối nói váºy là có ý gì ?
Lão quái đáp :
- Tiểu tá» ! Trừ phi ngươi má»c hai cánh, không thì đừng hòng ra khá»i nÆ¡i đây. Ta
nói cho ngươi hay, địa phương quỉ quái nà y sâu hà ng ngà n trượng, bốn bỠnon cao
chót vót, khỉ vượn còn khó lòng trèo lên được, nếu không thì lão nhân gia đã chẳng
chịu khổ cá»±c ngồi đây hÆ¡n mấy chục năm trá»i.
Từ Văn ngạc nhiên nở má»™t nụ cưá»i trà o phúng há»i :
- Nếu váºy thì vụ lão tiá»n bối muốn chặt tay vãn bối là thừa ư. Vãn bối đã không ra
khá»i được nÆ¡i đây thì còn lo gì độc thá»§ ?
Lão quái gắt lên :
- Äừng rưá»m lá»i nữa ! DÄ© nhiên lão nhân gia phải có lý chứ.
- Váºy xin lão tiá»n bối chỉ giáo.
Lão quái cưá»i khà khà đáp :
- Tiểu tỠ! Bây giỠlão phu lại thay đổi chủ ý, không chặt độc thủ của ngươi nữa,
nhưng phải có Ä‘iá»u kiện.
Từ Văn há»i ngay :
- Xin lão tiá»n bối cho biết Ä‘iá»u kiện gì ?
Lão quái đáp :
- Ngươi phải phát thệ rồi đây tái xuất giang hồ không dùng độc thá»§ để sát hại ngưá»i
vô tội.
Từ Văn lạnh lùng nói :
- Vá» Ä‘iểm nà y lão tiá»n bối bất tất phải quan tâm, vãn bối chưa từng vô cá»› giết
ngưá»i.
- Ngươi phải thỠđi !
- Lão tiá»n bối ! Thiện ác ở trong lòng mà ra, lá»i thá» chỉ ước thúc được ngưá»i quân
tá», chứ chẳng rà ng buá»™c được kẻ tiểu nhân.
- Ngươi nói có lý ! Liệu ngươi giữ được thế chăng ?
- Vãn bối có thể ưng chịu như váºy.
- ÄÆ°á»£c lắm ! Lão phu tin ngươi má»™t lần và tìm cách để ngươi ra khá»i tuyệt địa.
Ngươi liệu cách kiếm cho được má»™t ngưá»i...
Từ Văn phấn khởi tinh thần há»i lại :
- Xin lão tiá»n bối cho hay muốn kiếm ai ?
Lão quái cặp mắt lộ vẻ buồn rầu đáp :
- Có khi ngưá»i nà y không còn ở nhân thế nữa, nhưng lão phu chưa có Ä‘iá»u gì chứng
thực là y đã chết rồi, thì quyết chẳng cam tâm.
- Ngưá»i ấy thế nà o ?
- Má»™t ngưá»i đà n bà .
Từ Văn ngÆ¡ ngác há»i :
- Ngưá»i đà n bà ư ?
Lão quái báºt lên trà ng cưá»i ha hả. Tiếng cưá»i đượm vẻ thê lương, lão đáp :
- Hừ ! Ngưá»i đà n bà , má»™t mỹ nhân tuyệt thế. Ngà y trước nà ng là má»™t mỹ nhân,
nhưng nay hình dạng thế nà o ? Vô Diệm hay Dạ Xoa, hay mụ già chống gáºy ? Ai mÃ
biết được ?...
Từ Văn thở dà i há»i :
- Ngưá»i ấy là ai ?
Lão quái nhân đáp :
- Nà ng là Äá»— Như Lan ! Như Lan, Như Lan ! Äẹp hết chá»— nói , đẹp tuyệt thế vô
song, siêu phà m thoát tục...
Lão nói xuống dưới ồm ồm khó nghe, dưá»ng như ký ức cá»§a lão đưa sang má»™t địa
hạt khác.
Từ Văn vừa khÃch động vừa lấy là m lạ. Chà ng nhìn lão quái thần bà muốn há»i xen
và o, nhưng khôn bỠmở miệng.
Sau một hồi xúc động, lão quái dần dần bình tỉnh lại, vẩy tay nói :
- Ngươi hãy ngồi xuống đây để lão phu kể cho ngươi hay.
Từ Văn theo lá»i ngồi xuống.
Lão quái mắt chiếu ra những tia sáng kỳ dị, cất giá»ng buồn buồn kể :
- Mấy chục năm trước trong võ lâm nảy ra một đôi tỷ muội hoa...
Cô lá»›n là Äá»— Như Huệ, cô bé là Äá»— Như Lan. Vá» dung mạo cÅ©ng như vá» võ công,
cả hai nà ng Ä‘á»u tuyệt cao, và đã là m Ä‘iên đảo giang hồ. Không biết bao nhiêu võ sÄ©
thanh niên say đắm như cuồng như dại. Trong bá»n theo Ä‘uổi hai nà ng có má»™t kiếm sÄ©
tá»± cho mình là nhân váºt cá»±c cao. Trong cÆ¡ há»™i ngẫu nhiên. Chà ng kiếm sÄ© được quen
biết cặp tá»· muá»™i hoa nà y, rồi chà ng chung tình vá»›i cô em. Hai ngưá»i chỉ non thá» biển,
ước hẹn trăm năm. Nhưng cô chị cũng ngầm ngầm ưng ý kiếm sĩ...
Lão ngừng lại một lúc rồi kể tiếp :
- Cô chị vì luyến ái ngấm ngầm mà thà nh điên dại. Cô không thể dùng đao để cướp
ngưá»i yêu cá»§a cô em. Thế rồi cô xuất gia đầu pháºt...
Từ Văn đã đoán ra phần nà o nội dung thiên cố sự nà y. Chà ng ồ lên một tiếng.
Lão quái trợn mắt nhìn chà ng kể tiếp :
- Hai chị em từ thuở nhỠnương tựa nhau mà sống. Cô em thương cô chị, cả chà ng
kiếm sĩ kia cũng bất tri tình...
Lão quái trầm ngâm một chút rồi nói tiếp :
- Sau đấy chẳng bao lâu, cô chị có kỳ duyên gặp được một pho tượng Bạch Thạch
của thượng cổ dị nhân để lại...
Từ Văn á»§a lên má»™t tiếng. Äây là má»™t bà ẩn mà võ lâm không ai biết được.
Lão quái lại nói tiếp :
- Thế rồi cô chị luyện được bản lãnh tuyệt thế và được thiên hạ võ lâm tôn là m
Thần ni. Tuy cô đã xuất gia, đã thà nh danh mà vẫn không chặt được mối tÆ¡ tình má»m
nhÅ©n, không khám phá được Ä‘iá»u bà máºt vỠái tình.
Lão quái ngừng lại một chút rồi kể tiếp :
- Má»™t hôm chà ng kiếm sÄ© kia muốn cùng tình nhân kết nghÄ©a trăm năm, liá»n đến ni
am để xin mệnh lệnh. Cô chị liá»n đưa ra má»™t Ä‘iá»u kiện là , nếu không thà nh thiên hạ
đệ nhất nhân, thì không cho kết hôn cùng cô em.
Ngừng một lát lão quái lại kể tiếp :
- Kiếm sÄ© há»i lại : Muốn thà nh thiên hạ đệ nhất nhân thì là m thế nà o ? Cô chị liá»n
lấy một chiếc lá bối ra nói : Trên mặt lá nà y đã ghi Kim Cương Thần Công là môn
võ há»c tối thượng cá»§a nhà pháºt. Phải là ngưá»i thân thể thuần dương má»›i luyện thà nh
được. Khi luyện thà nh thì trong vÅ© trụ không còn ai là địch thá»§ nữa. Bá»n ngưá»i thÃch
võ nghệ Ä‘á»u say mê võ thuáºt kỳ bà như phát Ä‘iên. Nhưng nếu luyện thà nh công môn
nà y thì cả mình lẫn tình nhân Ä‘á»u đầu bạc hết còn chi, ai nghe mà chẳng động tâm ?
Tuy nhiên kiếm sÄ© kia cÅ©ng cảm kÃch vô cùng, vui vẻ chịu lá»i.
Lão quái nhân thở dà i kể tiếp :
- Kiếm sÄ© tuân theo sá»± an bà i cá»§a cô. Chà ng ta được dẩn và o má»™t nÆ¡i rất bà máºt,
đóng cá»a tiá»m tu. Sau gian Ä‘oạn đầu, chà ng má»›i phát giác ra tình hình có Ä‘iá»u khác
lạ. Chân khà lưu hà nh không đúng đưá»ng, cÆ¡ hồ lâm và o tình trạng tẩu há»a nháºp ma.
Chà ng toan mở cá»a để cùng cô chị tham khảo. Lúc chà ng mở cá»a má»›i phát giác đây lÃ
má»™t đưá»ng hầm xuyên sÆ¡n, và đã bị đóng chặt. Chà ng kiếm sÄ© la gá»i ầm á»· mà chẳng
thấy động tỉnh chi.
Chà ng biết là mình đã mắc và o cạm bẩy. Kiếp nà y khó còn thấy được ánh mặt trá»i.
Chà ng phẫn háºn bi thương đến cá»±c Ä‘iểm, cÆ¡ hồ phát Ä‘iên. Cô chị vì tình yêu mà thà nh
ghen, thi hà nh thủ đoạn tà n nhẫn. Nà ng tin rằng cô em không sao biết được.
Nói tới đây trong mắt quái nhân long lanh ngấn lệ.
Từ Văn nhÃu cặp lông mà i tá»± há»i :
- Có thể như váºy được chăng ?
|
 |
|
| |