08-06-2008, 10:00 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 15
Vương Phượng Thư lá»™ng quyá»n ở chùa Thiết Hạm
Tần Kình Khanh gặp gái trong am Mạn Äầu
Bảo Ngá»c thấy Bắc TÄ©nh vương đầu đội mÅ© tước vương, trâm ngá»c, cánh chuồn bạc, mình mặc áo gấm trắng, thêu rồng năm móng, Ä‘ai dạ mà u Ä‘á», dát ngá»c bÃch; mặt như ngá»c, mắt như sao, thá»±c là má»™t bá»±c tuấn tú. Bảo Ngá»c vá»™i chạy đến chà o. Thá»§y Dung ở trong kiệu giÆ¡ tay ra kéo lại gần, thấy Bảo Ngá»c đội mÅ© chóp bạc, Ä‘eo cái che trán thêu đôi rồng vá»n, mặc áo chẽn thêu rồng trắng, thắt Ä‘ai bạc, dát hạt châu; mặt tươi như hoa, mắt Ä‘en nhánh. Bắc TÄ©nh vương cưá»i nói:
- Tiếng đồn không sai, quả là “bảo ngá»c!â€
Lại há»i:
- Bảo bối ngáºm khi má»›i sinh, bây giỠở đâu?
Bảo Ngá»c vá»™i lấy ở trong áo đưa ra. Bắc TÄ©nh vương ngắm nghÃa mãi, Ä‘á»c mấy chữ khắc ở viên ngá»c, rồi há»i:
- Có linh nghệm thực không?
Giả ChÃnh đáp:
- Tuy thế, cÅ©ng chưa thá» bao giá».
Bắc TÄ©nh vương luôn miệng khen lạ, vuốt lại dải Ä‘eo, rồi tá»± tay Ä‘eo cho Bảo Ngá»c. Sau lại dắt tay Bảo Ngá»c há»i:
- Năm nay bao nhiêu tuổi? Há»c sách gì?
Bảo Ngá»c trả lá»i rà nh rá»t từng câu.
Bắc TÄ©nh vương thấy Bảo Ngá»c giá»ng nói trong trẻo, chuyện trò phong nhã, liá»n ngoảnh lại bảo Giả ChÃnh:
- Cáºu bé nhà ta thá»±c là “long câu phượng sồâ€(#1), không phải tiểu vương nà y nói đưá»ng đột trước mặt ngà i đâu. Sau nà y tiếng phượng non trong hÆ¡n tiếng phượng già (#2) cÅ©ng chưa biết chừng.
Giả ChÃnh cưá»i nói:
- Cháu ngu dại đâu dám nháºn những lá»i và ng ngá»c ấy. Nhá» Æ¡n đức ngưá»i, được thế thì tháºt là may cho chúng tôi.
Bắc tĩnh vương lại nói:
- Có má»™t Ä‘iá»u lạ, tư chất cáºu bé như thế, chắc cụ nhà yêu lắm thì phải, nhưng bá»n háºu sinh chúng ta thì đừng nên nuông quá, nuông quá sẽ là m cho cáºu ta sao nhãng việc há»c. Tiểu vương nà y trước cÅ©ng ở trong cảnh ngá»™ ấy, e cáºu ta rồi cÅ©ng như thế. Nếu ở nhà không tiện cho việc há»c, thì không ngại gì thỉnh thoảng ngà i cho cáºu ấy sang bên tôi. Tôi dù không có tà i, nhưng được các bá»±c danh sÄ© trong nước quá yêu, há»… ai đến kinh đô Ä‘á»u có lòng hạ cố. Vì thế trong nhà thưá»ng có các báºc cao nhân há»p mặt. Nếu cáºu ấy năng lại chÆ¡i, thì việc há»c cÅ©ng có thể ngà y má»™t tiến hÆ¡n.
Giả ChÃnh vá»™i cúi đầu đáp: xin vâng.
Bắc TÄ©nh vương lại tháo chuá»—i hạt châu Ä‘eo trong cánh tay đưa cho Bảo Ngá»c, nói:
- Hôm nay má»›i gặp lần đầu, không có váºt gì tặng, xin lấy chuá»—i hạt châu nà y là váºt ban thưởng cá»§a thánh thượng, tạm là m lá»… mừng.
Bảo Ngá»c vá»™i đỡ lấy, quay lại đưa cho Giả ChÃnh. Giả ChÃnh dắt bảo Ngá»c lại tạ Æ n. Sau đó Giả Xá, Giả Trân Ä‘á»u đến cúi đầu xin má»i quay xe vá». Bắc TÄ©nh vương nói:
- Ngưá»i mất đã lên cõi tiên, không như chúng ta láºn Ä‘áºn ở dưới trần nà y. Tôi tuy nhá» Æ¡n trá»i, lạm táºp vương tước, có lẽ nà o dám vượt trước xe tiên?
Bá»n Giả Xá đà nh phải tạ Æ n, quay lại bảo ngưá»i nhà im hẳn tiếng nhạc, rước cữu lẳng lặng Ä‘i qua, rồi má»i Bắc TÄ©nh vương vá».
Äám ma phá»§ Ninh là m nhá»™n nhịp suốt cả quãng đưá»ng. Ra đến cá»a thà nh, lại có các trạm tế cá»§a các đồng liêu thuá»™c hạ Giả Xá, Giả ChÃnh và Giả Trân. Khi tang gia tạ Æ n xong, đám ma rước ra ngoà i thà nh, theo đưá»ng lá»›n Ä‘i vá» chùa Thiết Hạm. Bấy giá» Giả Trân dẫn Giả Dung Ä‘i má»i các bá»±c tôn trưởng lên kiệu, lên ngá»±a. Bá»n Giả Xá Ä‘á»u lên kiệu, bá»n Giả Trân cÅ©ng sắp sá»a lên ngá»±a. Phượng Thư chợt nghÄ© đến Bảo Ngá»c, sợ ra ngoà i thà nh hay chÆ¡i đùa, không chịu nghe lá»i ngưá»i nhà . Giả ChÃnh thì không để ý đến việc vặt, lỡ xảy chuyện gì sẽ bị Giả mẫu quở trách, bèn sai tên hầu bé Ä‘i gá»i. Bảo Ngá»c đến trước xe, Phượng Thư cưá»i nói:
- Em ơi, em là bực tôn quý, cũng như các vị thiên kim tiểu thư, đừng bắt chước hỠngồi chồm chỗm trên ngựa như con khỉ ấy. Hãy xuống đây, chị em ta cùng ngồi xe chẳng hơn ư?
Bảo Ngá»c nghe nói, xuống ngá»±a, trèo lên xe, cùng Ä‘i vá»›i Phượng Thư.
Má»™t lát, có hai ngưá»i cưỡi ngá»±a đến gần xe Phượng Thư, xuống ngá»±a, bÃu xe lại nói:
- Äây có chá»— nghỉ, xin mợ hãy nghỉ chốc lát.
Phượng Thư bảo ra má»i Hình phu nhân và Vương phu nhân. Hai ngưá»i kia nói:
- Các vị bảo không cần phải nghỉ, còn mợ thì cứ tùy tiện.
Phượng Thư truyá»n cho nghỉ má»™t lát sẽ Ä‘i. Bá»n hầu nhá» dắt kiệu rẽ đám đông quay sang phÃa bắc. Bảo Ngá»c vá»™i sai ngưá»i Ä‘i má»i Tần Chung. Tần Chung Ä‘ang cưỡi ngá»±a Ä‘i theo kiệu cha, thấy đứa hầu Bảo Ngá»c má»i nghỉ lại ăn lót dạ. Nhìn xe Phượng Thư Ä‘i vá» phÃa bắc, mà ngá»±a cá»§a Bảo Ngá»c thì để nguyên yên, Tần Chung biết ngay là hai ngưá»i cùng ngồi má»™t xe, liá»n cưỡi ngá»±a chạy theo, cùng và o trong trại. Ngưá»i nhà đã đứng sẵn đó, Ä‘uổi hết cả đà n ông Ä‘i.
Trại nà y chỉ lÆ¡ thÆ¡ mấy nóc nhà , đà n bà con gái không có chá»— lẩn tránh, đà nh đứng liá»u đấy. Thấy dáng bá»™ khoan thai và quần áo lá»™ng lẫy cá»§a Phượng Thư, Bảo Ngá»c và Tần Chung, ai nấy Ä‘á»u dán mắt nhìn. Phượng Thư Ä‘i và o má»™t ngôi nhà tranh, bảo bá»n Bảo Ngá»c ra ngoà i chÆ¡i. Bảo Ngá»c biết ý, cùng Tần Chung Ä‘em lÅ© hầu bé ra chÆ¡i các nÆ¡i. Trông thấy những váºt dụng trong trại, há» rất lấy là m lạ, không biết gá»i tên là gì, dùng để là m gì. Trong bá»n hầu có ngưá»i kể rõ từng cái má»™t. Bảo Ngá»c nghe xong, gáºt đầu nói:
- Không trách được, cổ nhân có câu: “Ai biết đầy mâm cÆ¡m trắng muốt. Hạt nà o cÅ©ng đẫm những mồ hôiâ€.
Äi đến má»™t gian buồng, Bảo Ngá»c rất lấy là m lạ khi thấy có má»™t cái guồng kéo sợi đặt ở trên giưá»ng. Bá»n hầu nhá» nói:
- Äó là cái guồng kéo sợi để dệt vải đấy.
Bảo Ngá»c trèo lên giưá»ng cầm guồng quay, thì thấy má»™t ngưá»i con gái độ 17, 18 tuổi, ăn mặc lối nhà quê chạy lại nói:
- Äừng là m há»ng đấy!
Bá»n hầu nhá» chạy đến quát mắng om sòm.
Bảo Ngá»c ngừng tay lại nói:
- Ta không trông thấy cái nà y bao giá», nên quay thá» má»™t tý chÆ¡i.
Ngưá»i con gái nói:
- Ở nÆ¡i các cáºu là m gì có cái nà y! Äứng xa ra, để tôi quay cho mà xem.
Tần Chung kéo Bảo Ngá»c lại nói thầm:
- Cô nà y rất có tình tứ.
Bảo Ngá»c đẩy ra nói:
- Äồ đáng chết, nếu còn nói nhảm nữa ta đánh cho bây giá».
Nói xong, đứng xem ngưá»i con gái quay guồng. Chợt thấy má»™t bà già ở bên kia gá»i:
- Con Hai vỠđây ngay!
Ngưá»i con gái bá» guồng chạy Ä‘i.
Bảo Ngá»c có vẻ buồn thiu. Phượng Thư cho gá»i hai ngưá»i vá». Phượng Thư rá»a tay, thay quần áo xong, há»i Bảo Ngá»c có thay không? Bảo Ngá»c trả lá»i “không thayâ€. Bá»n ngưá»i hầu mang hoa quả và pha trà thÆ¡m bưng lên. Phượng Thư uống nước rồi chá» cho má»i ngưá»i thu xếp xong xuôi má»›i đứng dáºy lên xe.
Bên ngoà i Vượng Nhi lấy phong bao thưởng cho những ngưá»i trong trại, há» vá»™i đến lÄ©nh thưởng và cảm Æ¡n. Phượng Thư không thèm để ý đến. Bảo Ngá»c cố chú ý nhìn, không thấy ngưá»i con gái kéo sợi đâu cả. Äi má»™t quãng, thấy ngưá»i con gái ấy ẵm em, cùng vá»›i hai đứa bé nữa cưá»i cưá»i nói nói Ä‘i lại. Bảo Ngá»c định xuống xe gặp cô ta, nhưng chắc chẳng ai cho xuống, chỉ liếc mắt nhìn lại. Xe ngá»±a Ä‘i nhanh như gió, trong nháy chẳng còn thấy dấu vết gì nữa.
Äi má»™t quãng đã theo kịp đám mạ Mặt trước có đủ chiêng, trống, phướn, lá»ng. Các sư ở chùa Thiết Hạm đứng xếp hà ng hai bên đưá»ng. Má»™t lát, đến chùa lại láºp đà n tụng kinh, rồi đặt linh cữu ở cái nhà gần bên Ä‘á»n phÃa trong. Bảo Châu sá»a soạn chá»— nằm ngay cạnh linh cữu. Bên ngoà i thì Giả Trân tiếp khách đà n ông, có ngưá»i ở lại ăn cÆ¡m, có ngưá»i cáo từ ra vá», Giả Trân Ä‘á»u tá» lá»i cảm tạ. Các tân khách từ tước công, tước hầu, tước bá, tước tá», tước nam, lần lượt ra vá», đến cuối giá» mùi má»›i hết.
Bên trong, Phượng Thư tiếp các bà , cÅ©ng theo phẩm tước đến quá ngá» thì lần lượt vá» hết. Chỉ còn những ngưá»i há» thân ở lại ban ngà y chá» là m lá»… xong má»›i vá». Hai bà Hình phu nhân, Vương phu nhân biết Phượng Thư không vá» ngay được, muốn Ä‘em Bảo Ngá»c vá» trước. Nhưng Bảo Ngá»c, má»›i xuống hương thôn lần đầu, khi nà o chịu vá» ngay cứ nằng nặc đòi ở lại vá»›i Phượng Thá»± Vương phu nhân đà nh phái giao cho Phượng Thư, rồi vá».
Chùa Thiết Hạm là do hai ông Ninh, Vinh ngà y trước dá»±ng nên, có đặt ruá»™ng đất hương há»a để phòng khi trong hỠỞ kinh có ai qua Ä‘á»i thì quà n cữu ở đây. Trong chùa có là m hai nÆ¡i, má»™t để quà n linh cữu, má»™t để ngưá»i Ä‘i đưa đám nghỉ ngÆ¡i. Không ngá» vá» sau ngưá»i nhiá»u, lại già u nghèo không Ä‘á»u, hoặc tÃnh tình khác nhau, nên nhà nà o nghèo, thì khi đến đưa đám Ä‘á»u ở lại đây; còn nhà già u sang muốn bà y vẽ, thì cho là ở đấy không tiện, lại tìm ra ngoà i, hoặc là trang trại, hoặc là chùa chiá»n nà o, để khi xong việc sẽ vỠđấy nghỉ ngÆ¡i.
Nay đến đám ma há» Tần, những ngưá»i trong há» Ä‘i đưa Ä‘á»u ở lại chùa Thiết Hạm cả, chỉ có Phượng Thư cho là ở lại đây không tiện, sai ngưá»i đến nói vá»›i sư cô TÄ©nh Hư ở chùa Mạn Äầu, dá»n sẵn cho và i gian buồng để nghỉ. Chùa Mạn Äầu tức là chùa Thá»§y Nguyệt, vì ở đấy là m bánh mạn đầu ngon có tiếng, cho nên má»›i có tên ấy. Chùa nà y cách chùa Thiết Hạm không xa mấy.
Khi hòa thượng tụng kinh xong, cúng cÆ¡m chiá»u, Giả Trân sai Giả Dung đến má»i Phượng Thư Ä‘i nghỉ. Phượng Thư thấy có mấy chị em tiếp khách há»™, bèn cáo từ má»i ngưá»i, dắt Bảo Ngá»c và Tần Chung sang chùa Mạn Äầu. Tần Nghiệp tuổi già nhiá»u bệnh, phải vá» nhà để Tần Chung ở lại dá»± lá»…, vì thế Tần Chung ở lại vá»›i Phượng Thư và Bảo Ngá»c. Má»™t lúc đến chùa, sư cô TÄ©nh Hư mang hai tiểu Trà Thiện, Trà Năng ra đón. Má»i ngưá»i chà o nhau. Phượng Thư và o nhà riêng thay áo, rá»a tay, trông thấy Trà Năng cà ng lá»›n thân hình cà ng ngồn ngá»™n dá»… yêu, liá»n nói:
- Thầy trò nhà ngươi lâu nay không thấy sang chơi?
Tĩnh Hư nói:
- Mấy hôm trước, nhà cụ Hồ sinh hạ cáºu trai, bà Hồ đưa sang mưá»i lạng bạc bảo má»i mấy vị sư phụ niệm kinh “huyết bồn†trong ba ngà y. Chúng tôi báºn quá, nên không sang thăm sức khá»e mợ được.
Khi sư già tiếp Phượng Thư, thì Tần Chung, Bảo Ngá»c ngồi chÆ¡i ở trên Ä‘á»n. Trông thấy Trà Năng Ä‘i qua, Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Con Năng đến kia kìa.
Tần Chung nói:
- Nhắc đến nó là m gì!
- Mi đừng nói dối, vừa má»›i hôm nà o, ở nhà bà ta, trong lúc vắng ngưá»i, mi ôm nó là m gì? Bây giá» mi còn dối ta à ?
- Là m gì có chuyện ấy?
- Có hay không, thây kệ mi, chỉ bảo nó pha trà ta uống thì êm chuyện hết.
- Lạ tháºt! Anh bảo nó pha trà , nó không pha hay sao? Lại cứ phải nhá» tôi bảo?
- Ta bảo nó thì chẳng lý thú gì cả, mi bảo nó mới có tình tứ hơn.
Tần Chung không từ chối được, phải nói:
- Năng, pha trà lên đây.
Trà Năng từ bé vẫn Ä‘i lại phá»§ Vinh, thưá»ng chÆ¡i đùa vá»›i Bảo Ngá»c và Tần Chung, ai cÅ©ng biết cả. Bây giá» nó đã lá»›n, hÆ¡i biết chuyện gió trăng và đã để ý đến Tần Chung là ngưá»i có dáng bá»™ phong lưu. Tần Chung cÅ©ng yêu nó có duyên dáng thùy mị. Hai ngưá»i tuy chưa được gần gụi nhau, nhưng đã tình đầu ý hợp rồi. Trà Năng bưng trà đến, Tần Chung bảo đưa cho Tần Chung, Bảo Ngá»c bảo đưa cho Bảo Ngá»c. Trà Năng bÄ©u môi cưá»i:
- Có má»™t chén trà cÅ©ng tranh nhau, có lẽ tay tôi dÃnh máºt chăng?
Bảo Ngá»c giáºt lấy uống trước, vừa muốn nói chuyện, thì Trà Thiện gá»i Trà Năng Ä‘i bà y các thức quả. Má»™t lúc má»i hai ngưá»i và o ăn. Hai ngưá»i khi nà o chịu ăn nhưng thứ ấy! Há» ngồi má»™t lát rồi rá»§ nhau ra ngoà i chÆ¡i.
Phượng Thư cÅ©ng và o nhà riêng nghỉ, có sư già tiếp đãi. Những ngưá»i hầu thấy không có việc gì, Ä‘á»u ra chá»— khác nghỉ, chỉ còn và i ngưá»i hầu nhá» thân cáºn ở lại. Sư già thừa dịp nói:
- Tôi có má»™t việc muốn đến phá»§ nhá» bà Hai, nay xin há»i ý mợ trước.
Phượng Thư há»i việc gì? Sư già đáp:
- A di đà pháºt! Khi trước tôi má»›i xuất gia, đến ở chùa Thiện Tà i, huyện Trưá»ng An, nÆ¡i đó có má»™t thà chá»§ há» Trương, già u lắm. Ông ta có cô con gái lúc bé tên là Kim Kha, thưá»ng hay đến chùa lá»… pháºt. Má»™t hôm gặp Lý công tá» là em vợ Ông phá»§ Trưá»ng An. Trông thấy Kim Kha, Lý công tá» xiêu lòng ngay, láºp tức nhá» ngưá»i đến há»i. Nhưng Kim Kha đã nháºn lá»i con ông Thá»§ Bị phá»§ Trưá»ng An rồi. Há» Trương muốn thoái hôn, lại sợ Ông Thá»§ Bị không nghe , nên phải trả lá»i vá»›i há» Lý là đã có ngưá»i há»i rồi. Lý công tá» nhất định đòi lấy. Há» Trương thấy khó xá», không biết gả con cho bên nà o. Ông Thá»§ Bị nghe tin ấy, chẳng há»i trắng Ä‘en gì, đến là m ầm lên: “Có má»™t con gái mà định gả cho mấy ngưá»i à ?†Ông ta không bằng lòng thoái hôn, và đi kiện ngaỵ Nhà gái bà quá, phải cho ngưá»i và o kinh chạy thầy chạy thợ, và tức khà nhất định thoái hôn. Tôi nghÄ© hiện nay cụ Vân là m Tiết độ sứ Trưá»ng An là chá»— thân vá»›i phá»§ tạ Tôi muốn nhá» bà nhà nói vá»›i ông lá»›n viết thư cho cụ Vân nói vá»›i ông Thá»§ Bị má»™t câu, thì thế nà o ông ấy chẳng phải nghe. Nếu được như thế thì há» Trương có dốc hết cÆ¡ nghiệp để tạ Æ n cÅ©ng vui lòng.
Phượng Thư cưá»i nói:
- Việc có to tát gì bà ta chẳng thèm báºn tâm đến đâu.
- Bà nhà không thèm nhìn đến, nhưng mợ vẫn có thể giúp được
- Ta không cần tiá»n, cÅ©ng chẳng là m việc ấy.
Sư già nghe nói, nghĩ ngợi một lúc rồi thở dà i:
- Äã hay là thế. Nhưng há» Trương biết rõ tôi đến nhá» phá»§ ta rồi. Nếu không giúp, há» Trương có biết đâu là phá»§ ta không thèm là m, không thèm lá»… tạ, mà lại cho rằng những việc nhá» nhặt như thế phá»§ ta cÅ©ng không là m nổi.
Phượng Thư nghe xong, tự nhiên thấy cao hứng nói:
- Sư già hẳn đã biết rõ tÃnh ta lắm. Xưa nay ta chẳng tin sá»± báo ứng âm ty địa ngục gì cả. Bất cứ việc gì ta đã là m là là m. Bảo hỠđưa ba nghìn lạng bạc đến đây, ta sẽ nói há»™ cho.
Sư già nghe xong mừng lắm vội nói:
- Có ngay! Có ngay! Việc ấy chẳng khó gì.
- Ta không phải như bá»n ngưá»i đưa đón để kiếm lá»i. Ba nghìn lạng bạc nà y chẳng qua để là m món tiá»n phà tổn Ä‘i lại vất vả cho ngưá»i nhà , chứ ta thì chẳng cần má»™t đồng, ngay đến ba vạn lạng ta cÅ©ng có sẵn.
- Äã thế, ngà y mai nhá» mợ là m Æ¡n cho.
- Ta báºn lắm, có chá»— nà o là thiếu được. Ta đã nháºn lá»i, thể nà o cÅ©ng giúp bằng được.
- Việc nà y nếu và o ngưá»i khác, chưa biết báºn rá»™n đến chừng nà o, nhưng đối vá»›i mợ thì dù có khó đến đâu cÅ©ng chỉ gảy cái móng tay là xong. Tục ngữ có câu: “Cà ng giá»i giang cà ng vất vảâ€. Bà nhà thấy mợ thông minh, thì giao hết má»i việc. Nhưng mợ cÅ©ng nên cẩn tháºn giữ gìn sức khá»e má»›i được.
Sư già hết sức tâng bốc, cà ng là m cho Phượng Thư lên nước, không nghÄ© gì đến khó nhá»c, câu chuyện cà ng nở như cÆ¡m và ng.
Tần Chung thừa dịp trá»i tối vắng ngưá»i, Ä‘i tìm Trà Năng. Hắn vừa đến buồng sau, thì gặp Trà Năng đương ngồi má»™t mình rá»a ấm chén. Tần Chung kéo ngay lại hôn. Trà Năng vá»™i lùi bước nói:
- Là m cái gì thế! Còn thế nữa, tôi sẽ kêu to lên.
Tần Chung van nà i:
- Em ơi, anh chết mất! Nếu hôm nay em không nghe anh, anh đà nh chết ngay ở đây!
- Cáºu muốn thế nà o, trừ phi em ra khá»i nÆ¡i giam hãm, xa rá»i những ngưá»i ở đây má»›i được.
- Việc ấy dá»… thôi, nhưng nước ở xa là m thế nà o cho đỡ khát ngay bây giá»!
Nói xong tắt phụt ngay đèn, nhà tối như má»±c. Hắn ôm Trà Năng lên giưá»ng định giở cuá»™c mây mưa. Trà Năng thì hết sức giãy giụa, nhưng không dám kêu, sau đà nh phải chịu váºy. Äang lúc hứng lên, bất thình lình có má»™t ngưá»i đến, chẳng nói chẳng rằng, đè chặt hai ngưá»i xuống. Tần Chung và Trà Năng sợ quá không hiểu là ai, cứ nằm nép dà i, không dám động Ä‘áºy. Bá»—ng “phì†má»™t tiếng, có ngưá»i phá lên cưá»i, há» má»›i biết là Bảo Ngá»c.
Tần Chung háºm há»±c nói:
- Là m trò gì thế?
Bảo Ngá»c nói:
- Nếu mi không nghe, ta sẽ kêu ầm lên.
Trà Năng thẹn quá, thừa lúc tối chạy biến mất. Bảo Ngá»c kêu Tần Chung ra ngoà i nói:
- Mi còn già thồm nữa thôi?
Tần Chung cưá»i nói:
- Xin anh đừng to tiếng khá»i vỡ chuyện. Anh muốn gì tôi cÅ©ng xin vâng.
Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Bây giỠkhông cần nói vội, để chốc nữa đi ngủ, ta sẽ kể tội cho.
Má»™t lúc, hai ngưá»i cởi áo Ä‘i ngá»§, Phượng Thư nằm ở nhà trong, Bảo Ngá»c, Tần Chung nằm ở nhà ngoà i. Bá»n hầu đà n bà giải chiếu ở dưới đất ngồi canh đêm. Phượng Thư sợ mất viên ngá»c thiêng, chá» Bảo Ngá»c ngá»§ rồi, sai ngưá»i đến lấy và cất và o bên gối mình. Việc Bảo Ngá»c kể tá»™i Tần Chung thế nà o chưa biết rõ, đó còn là má»™t nghi án, nên không dám viết ra đây.
Sáng hôm sau, Giả mẫu và Vương phu nhân sai ngưá»i đến thăm Bảo Ngá»c, bảo phải mặc thêm quần áo, không có việc gì thì vá» nhà . Bảo Ngá»c không nghe, Tần Chung còn mến tiếc Trà Năng, xui Bảo Ngá»c nói vá»›i Phượng Thư ở lại má»™t ngà y nữa. Phượng Thư nghÄ©: tang lá»… tuy đã xong rồi, nhưng còn mấy việc vặt chưa sắp xếp ổn thá»a; nên ở thêm má»™t ngà y nữa. Má»™t là để Giả Trân vừa lòng; hai là để xong việc cá»§a TÄ©nh Hư; ba là để chiá»u ý Bảo Ngá»c. Giả mẫu nghe thấy tất cÅ©ng vui lòng. Liá»n dặn Bảo Ngá»c:
- Việc chị là m xong cả rồi, em còn muốn ở lại chÆ¡i, chị cÅ©ng đà nh nán lại hôm nữa. Nhưng thế nà o sá»›m mai cÅ©ng phải vá».
Bảo Ngá»c nói:
- Muôn lạy chị, ngà n lạy chị, em chỉ ở lại má»™t ngà y nữa thôi. Sá»›m mai nhất định sẽ vá».
Mấy ngưá»i lại ở lại má»™t đêm nữa.
Phượng Thư Ä‘em việc sư già nói hôm trước khẽ bảo Lai Vượng. Lai Vượng hiểu ý, vá»™i vá» thà nh tìm ngưá»i thư ký, nói dối là Giả Liá»…n sai viết má»™t bức thư rồi cho ngưá»i sai ngay đến huyện Trưá»ng An. Quãng đưá»ng dà i má»™t trăm dặm, chỉ mất hai ngà y là công việc xong xuôi cả. Quan Tiết Äá»™ sứ ở đấy là Vân Quang, tá» tước hà m Æ¡n há» Giả, nay có việc nhá», lẽ nà o lại không nháºn lá»i? Ông ta trao ngay thư trả lá»i cho Lai Vượng mang vá».
Phượng Thư ở lại má»™t ngà y. Äến hôm sau, cáo từ sư già ra vá», hẹn ba ngà y nữa và o phá»§ sẽ trả lá»i. Tần Chung và Trà Năng hai bên quyến luyến không nỡ xa nhau, ngấm ngầm hò hẹn những ngà y gặp gỡ, rồi ngáºm ngùi chia taỵ Phượng Thư lại Ä‘i xem xét trong chùa Thiết Hạm má»™t lần nữa. Bảo Châu nhất định không chịu vá». Giả Trân đà nh phải cắt ngưá»i ở lại để là m bầu bạn vá»›i nhau.
Chú thÃch:
(1-). Long câu: con ngá»±a non, giống tốt, và như con rồng. Phượng sổ con phương non, dùng để và những báºc tà i tuấn tú. Tấn thư, truyện Lục Vân: đứa trẻ nà y không phải là long câu thì là phượng sổ.
(2-). Và con giá»i hÆ¡n cha.
Tà i sản của minhtien384
Chữ ký cá»§a minhtien384 Trá»i đất bất nhân - Mạc lệ phi tồn
©2012 by 4vn.euâ„¢. Diá»…n đà n đươc phát triển dá»±a trên sá»± đóng góp tÃch cá»±c cá»§a tất cả các thà nh viên.
Hãy nhấn nút 'Like' để gá»i lá»i cảm Æ¡n đến ngưá»i viết bà i
08-06-2008, 10:01 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 16
Giả Nguyên Xuân có tà i, được tuyển và o cung Phượng Tảo
Tần Kình Khanh còn trẻ, đã thác xuống cõi Hoà ng Tuyá»n
Phượng Thư thu xếp công việc ở chùa Thiết Hạm xong, dẫn Tần Chung, Bảo Ngá»c lên xe vá» thà nh. Äến nhà , và o chà o Giả mẫu, Vương phu nhân rồi vá» buồng nghỉ. Hôm sau, Bảo
Ngá»c thấy phòng há»c đã dá»n dẹp xong, hẹn Tần Chung đến tối cùng tá»›i đó há»c. Tần Chung vốn ngưá»i yếu Ä‘uối, ra ngoà i thà nh bị sương gió, lại mấy lần dan dÃu vá»›i Trà Năng, không biết giữ gìn, khi vá» bị cảm phong, ho suyá»…n, không thiết ăn uống, ngưá»i cứ rạc Ä‘i, phải ở nhà tÄ©nh dưỡng, không Ä‘i há»c được. Bảo Ngá»c vì thế mất vui. Không còn cách gì, đà nh phải chá» cho Tần Chung khá»i bệnh.
Phượng Thư nháºn được thư trả lá»i cá»§a Vân Quang, nói việc ấy đã xong xuôi cả. Sư già liá»n đến báo tin cho nhà há» Trương. Ông Thá»§ Bị không biết là m thế nà o, đà nh nuốt giáºn
nháºn lại món tiá»n sêu tết khi trước. Không ngá» bố mẹ thì thÃnh thế lá»±c, tham tiá»n cá»§a, nhưng con gái lại biết lẽ phải, già u tình cảm, khi nghe tin phải thôi ngưá»i chồng trước , bắt gả vá» nhà há» Lý, Kim Kha liá»n thắt cổ tá»± tá». Con trai ông Thá»§ Bị cÅ©ng là má»™t ngưá»i chung tình, nghe nói Kim Kha thắt cổ chết, cÅ©ng không phụ nghÄ©a vợ, đâm đầu xuống sông chết theo . Äáng thương cho hai nhà há» Trương, há» Lý vừa mất ngưá»i, vừa mất cá»§a, còn Phượng Thư thì ngồi mát ăn không ba nghìn lạng bạc. Việc nà y Vương phu nhân chẳng biết má»™t tà gì. Từ đó , Phượng Thư cà ng bạo gan, biết bao chuyện là m liá»u như thế, không kể xiết được.
Má»™t hôm, gặp ngà y sinh nháºt Giả ChÃnh, ngưá»i nhà phá»§ Ninh, phá»§ Vinh đương nhá»™n nhịp ăn mừng. Chợt có ngưá»i gác cổng và o báo:
- Có cụ Hạ là quan đô thái giám ở Lục cung đem chiếu chỉ đến.
Bá»n Giả ChÃnh, Giả Xá sợ hãi không biết việc gì, ngừng ngay hát xướng, dá»n cá»— bà n Ä‘i, bà y hương án, mở cá»a giữa ra, quỳ đón chiếu chỉ. Äô thái giám là Hạ Bỉnh Trung cưỡi ngá»±a đến, có nhiá»u ná»™i giám Ä‘i theo. Hạ thái giám không mạng chiếu sắc, đến táºn cá»a dinh giữa má»›i xuống ngá»±a, nét mặt tươi tỉnh, đứng ngoảnh vá» phÃa nam, nói:
- Vâng đặc chỉ Hoà ng đế đòi Giả ChÃnh láºp tức và o Ä‘iện Lâm KÃnh bệ kiến(#1). Nói xong hắn không uống nước, cưỡi ngá»±a Ä‘i ngay.
Giả ChÃnh Ä‘oán mãi chẳng biết việc gì, vá»™i và ng thay
quần áo và o chầu. Giả mẫu và ngưá»i nhà hoảng hốt, lo sợ, luôn luôn sai ngưá»i cưỡi ngá»±a Ä‘i dò tin tức. Äá»™ hai giá» sau, lÅ© Lại Äại cùng bốn ngưá»i quản gia thở hồng há»™c chạy và o cá»a nghi môn báo tin mừng: "ông bảo vá» má»i cụ dẫn các bà và o cung tạ Æ n .â€
Giả mẫu Ä‘ang lúc tâm thần hoảng hốt, đứng dưới hà nh lang nghe ngóng. Hình phu nhân, Vương phu nhân, Vưu thị, Lý Hoà n, Phượng Thư, chị em Nghênh Xuân và Tiết phu nhân Ä‘á»u chụm cả má»™t chá»— chá» tin. Giả mẫu gá»i Lại Äại và o há»i kỹ đầu Ä‘uôi . Lại Äại bẩm:
- Chúng con chỉ đứng chỠở ngoà i triá»u phòng thôi, tin tức trong ấy không biết gì cả . Sau thấy Hạ thái giám chạy ra chúc mừng . Cô lá»›n nhà ta đã được phong chức Thượng thư ở cung Phượng Tảo, gia phong là Hiển đức phị Sau ông nhà ra cÅ©ng dặn bảo chúng con như thế. Hiện giỠông Ä‘i sang Äông cung. Xin má»i cụ và các bà và o tạ Æ n ngay.
Giả mẫu nghe váºy má»›i yên lòng, ai nấy vui tươi hiện ra nét mặt. Giả mẫu dẫn Hình phu nhân, Vương phu nhân và Vưu thị mặc triá»u phục theo phẩm tước, Ä‘i bốn cá»— kiệu lá»›n nói
Ä‘uôi nhau và o chầu. Giả Xá, Giả Trân cùng mặc triá»u phục dẫn Giả Tưá»ng, Giả Dung Ä‘i theo hầu Giả mẫu.
Khắp phá»§ Ninh, Vinh, ai nấy Ä‘á»u vui cưá»i vang trá»i dáºy đất, chỉ có Bảo Ngá»c là lá» như không biết. Äó là vì sao? Vì gần đây Trà Năng ở am Thá»§y Nguyệt lẻn và o thà nh tìm Tần Chung, không ngá» bị Tần Nghiệp biết, Ä‘uổi Trà Năng Ä‘i, đánh Tần Chung má»™t tráºn rồi vì giáºn quá, đâm ốm mấy hôm thì chết.
Tần Chung vốn ngưá»i yếu sẵn, đương ốm chưa khá»i, bị má»™t tráºn đòn, cha lại vì tức mà chết. Hắn rất băn khoăn hối háºn, nên bệnh tình ngà y cà ng nặng thêm. Thấy thế, Bảo Ngá»c áy náy không vui, dù Nguyên Xuân đã được phong chức, cÅ©ng chẳng khuây khá»a ná»—i buồn rầu. Giả mẫu khi Ä‘i tạ Æ n, lúc trở vá» nhà bè bạn đến chúc mừng, rồi má»i ngưá»i trong hai phá»§ Ninh, Vinh Ä‘i lại nhá»™n nhịp vui mừng há»›n hở, riêng có Bảo Ngá»c vẫn há» hững như không, chẳng hỠđể ý đến. Vì thế má»i ngưá»i cưá»i hắn là chà ng ngốc.
May sao có ngưá»i vá» báo tin Giả Liá»…n cùng Äại Ngá»c đã vá», ngà y mai sẽ đến nhà . Bảo Ngá»c lúc ấy má»›i hÆ¡i mừng. Há»i kỹ nguyên do, biết là nhá» có Vương Tá» Äằng dâng sá»› nhiá»u lần vá» Giả Vu Thôn, nên má»›i được nhà vua triệu VÅ© Thôn và o Kinh bá»™ biến, và chá» ngà y bổ dụng. VÅ© Thôn là anh em cùng há» vá»›i Giả Liá»…n, lại có tình thầy trò vá»›i Äại Ngá»c, nên cùng Ä‘i má»™t đưá»ng lên đây. Linh cữu Lâm Như Hải đã được chôn gần má»™ tổ. Má»i việc Ä‘á»u đã xong xuôi.
Giả Liá»…n vá» Kinh chuyến nà y cứ theo hà nh trình thì tháng sau má»›i đến nhà . Nhưng vì nghé thấy tin mừng cá»§a Nguyên Xuân nên đêm ngà y Ä‘i gấp, trên đưá»ng Ä‘á»u được bình yên cả.
Bảo Ngá»c ngoà i việc há»i sức khá»e cá»§a Äại Ngá»c ra thì không để ý đến gì nữa.
Äến quá trưa hôm sau, má»›i thấy ngưá»i báo: "Cáºu Liá»…n và cô Lâm đã vá»".
Khi gặp mặt, ai nấy mừng mừng, tá»§i tá»§i, khóc ầm lên má»™t lúc, rồi ngá» lá»i chúc mừng và an á»§i nhau.
Bảo Ngá»c nhìn kỹ Äại Ngá»c, thấy nét mặt có vẻ xinh xắn hÆ¡n trước. Äại Ngá»c mang nhiá»u sách vở vá», sai ngưá»i quét dá»n buồng ngá»§, bà y biện đồ đạc, chia các thứ bút giấy cho bá»n Bảo Thoa, Nghênh Xuân và Bảo Ngá»c. Bảo Ngá»c lấy chuá»—i hạt châu thÆ¡m cá»§a Bắc TÄ©nh Vương tặng ngà y trước, trịnh trá»ng đưa cho Äại Ngá»c. Äại Ngá»c vứt trả lại nói:
- Cái thứ mà hạng con trai hôi hám đã cầm rồi, tôi không nháºn đâu.
Bảo Ngá»c đà nh phải nhặt vá».
Giả Liá»…n chà o há»i má»i ngưá»i xong, vá» buồng, Phượng Thư đương báºn rá»™n, không lúc nà o rá»—i, thấy Giả Liá»…n Ä‘i xa vá», đà nh phải bá» việc ra đón tiếp. Nhân lúc trong buồng không có ngưá»i, Phượng Thư cưá»i nói:
- Xin mừng quốc cữu ! Ngà i Ä‘i đưá»ng vất vả lắm nhỉ! Hôm qua ngưá»i nhân phi ngá»±a vá» báo là hôm nay ngà i sẽ vá» phá»§, kẻ hèn má»n nà y gá»i là sá»a má»™t chén rượu tẩy trần, không biết ngà i có chiếu cố cho chăng ?
Giả Liá»…n cưá»i nói:
- Không dám! Không dám! Háºu tình quá! Háºu tình quá.
Bình Nhi và các a hoà n và o chà o xong, bưng nước lên, Giả Liá»…n há»i chuyện nhà trong những ngà y Ä‘i vắng, và an á»§i Phượng Thư đã chịu khó trông coi.
Phượng Thư nói:
- Tôi có là m được việc gì đâu! Hiểu biết thì hẹp, mồm mép lại vụng, bụng thì thẳng như ruá»™t ngá»±a, ngưá»i ta đưa cho cái dùi, mình lại ngỡ là cái kim. Thấy ai nói khéo thì hay cả nể. Vả lại, tôi Ãt trải việc, lại nhát gan, há»… thấy mẹ có Ä‘iá»u gì không vừa ý là tôi sợ hãi suốt đêm không ngá»§ được. Tôi đã từ chối mấy lần nhưng mẹ không cho, lại bảo là tôi chỉ muốn nhà n rá»—i không chịu há»c việc. Có biết đâu tôi đã vắt ra biết bao mồ hôi. Từng câu nói phải giữ gìn, từng bước Ä‘i phải rón rén. Cáºu đã biết đấy, các chị quản gia nhà nà y hay bá»›i chuyện lắm. Lầm má»™t tà là há» bêu ngay ra là m trò cưá»i; hÆ¡i nghiệt má»™t tà là há» Oán. Rồi há» nói bóng nói gió, nà o là "ngồi trên núi xem hổ đánh nhau", "mượn dao giết ngưá»i , "nhá» gió thổi lá»a", "cầm sà o đứng trên bá»", "hất bình dầu đổ rồi bá» mặc đấy", Ä‘á»u là những lá»i cạnh khóe cá»§a bá»n mẹ mìn . Tôi còn Ãt tuổi, không dá»a dẫm được ai, tránh sao há» chẳng coi tôi bằng ná»a con mắt. Äáng buồn cưá»i nữa là việc tang vợ cháu Dung bên kia, anh Trân hai ba lần quỳ trước mặt mẹ, xin tôi sang trông nom giúp mấy ngà y. Tôi ba bốn lần từ chối, nhưng mẹ nể quá bảo cứ Ä‘i, tôi đà nh phải nháºn lá»i. Rút cuá»™c, công việc rối bét, chẳng ra thể thống gì, là m anh Trân đến nay vẫn còn trách móc phà n nà n. Ngà y mai cáºu gặp anh ấy, nên nói đỡ cho tôi, rằng tôi còn Ãt tuổi, chưa từng trải việc bao giá». Ai bảo anh ấy cứ giao liá»u công việc cho tôi.
Äang nói chuyện, nghe bên ngoà i có tiếng ngưá»i xì xà o.
Phượng Thư há»i:
- Ai đấy?
Bình Nhi và o nói:
- Tiết phu nhân sai Hương Lăng sang há»i má»™t việc, tôi đã trả lá»i và bảo vá» rồi.
Giả Liá»…n cưá»i nói:
- Äúng đấy, ta vừa gặp dì Tiết, và má»™t ngưá»i con gái đến, xem dáng Ä‘iệu xinh xắn lắm. Ta nghÄ© nhà ta không có ngưá»i nà o như thế. Há»i má»›i biết con bé đó tên gá»i Hương Lăng, trước đây vì nó mà xảy ra kiện cáo lôi thôi. Nay nó là nà ng hầu cá»§a anh ngốc há» Tiết. Con bé nà y đã cạo mặt vẽ lông mà y(#2), trông lại cà ng thêm vẻ xinh đẹp. Anh chà ng há» Tiết tháºt là là m nhÆ¡ bẩn cả má»™t Ä‘á»i ngưá»i ta.
Phượng Thư bĩu môi nói:.
- Hừ ! Chuyến nà y Ä‘i Giang Tô, Hà ng Châu vá», chắc đã biết mùi Ä‘á»i nhiá»u rồi, thế mà còn no bụng đói con mắt! Nếu cáºu thÃch thì chẳng khó gì, để tôi Ä‘em Bình Nhi đánh đổi có
được không? Anh chà ng há» Tiết là hạng ngưá»i cầm bát cÆ¡m nhưng vẫn dòm nồi. Má»™t năm nay vì chưa lấy được Hương Lăng, anh chà ng đã quấy dì Tiết nhiá»u lần. Dì Tiết cho nhan sắc cá»§a Hương Lăng chỉ là việc thưá»ng, nhưng thấy con bé đứng đắn, khác hẳn những đứa khác, tÃnh tình lại ôn hòa Ä‘iá»m đạm., các cô con nhà quyá»n quý cÅ©ng chưa chắc đã ăn đứt được nó. Vừa rồi anh Tiết có sá»a tiệc má»i khách, chÃnh thức nháºn nó là ngưá»i trong phòng. Nhưng chưa đầy ná»a tháng, anh ấy lại thoảng Ä‘i như không, chẳng khác gì gió thổi qua chuồng ngá»±a!
Trong khi Ä‘ang nói chuyện, ngưá»i hầu và o báo:
- Ông đương chá» cáºu ở thư phòng..
Giả Liễn nghe nói vội và ng mặc áo đi ra.
Phượng Thư má»›i quay sang há»i Bình Nhi:.
- Vừa rồi dì Tiết sai Hương Lăng đến há»i việc gì thế?
Bình Nhi nói:
- Có Hương Lăng nà o đâu . Äó là tôi nói dối đấy. Mợ xem, chị Vượng chẳng có ý tứ gì cả.
Rồi đến cạnh Phượng Thư nói khẽ:
- Món tiá»n lãi ấy sá»›m tối mang đến lúc nà o chẳng được, lại nhè và o lúc cáºu đương ở nhà . May sao tôi gặp ở ngoà i thá»m, nếu không thì chị ta đã chạy thẳng và o buồng đưa cho mợ, thế là cáºu sẽ trông thấy. TÃnh cáºu thì còn lạ gì, tiá»n bạc có bá» trong vạc dầu sôi cÅ©ng lấy ra được. Nếu biết mợ có tiá»n để riêng, cáºu lại không tha hồ phung phà hay sao? Thấy thế, tôi chạy ngay ra đón, nói cho chị ấy mấy câu. NgỠđâu mợ lại nghe thấy. Nhưng vì cáºu đương ngồi đấy, nên tôi phải nói dối là Hương Lăng sang.
Phượng Thư nghe rá»i cưá»i nói:
- Ta biết mà . Dì Tiết biết cáºu vá» rồi, vô cá»› sai ngưá»i sang là m gì. Hóa ra con ranh nà y nói dối.
Äang ngồi nói chuyện thì Giả Liá»…n vá». Phượng Thư sai dá»n rượu. Vợ chồng ngồi đối diện vá»›i nhau. Phượng Thư tuy uống được, nhưng không dám lai láng vui quá chén, chỉ ngồi hầu Giả Liá»…n uống. Giữa lúc đó, vú nuôi Giả Liá»…n là há» Triệu đến.
Giả Liá»…n, Phượng Thư vá»™i và ng má»i ngồi lên giưá»ng, uống rượu. Vú Triệu nhất định không nghe. Bình Nhi đặt ngay má»™t cái bà n riêng và má»™t cái ghế thấp ở bên cạnh giưá»ng má»i vú Triệu ngồi. Giả Liá»…n lấy mấy món ăn ở bà n mình đặt sang bà n vú Triệu. Phượng Thư nói:
- U không nhai được những món nà y đâu, không khéo thì gẫy răng đấy.
Rồi há»i Bình Nhi:
- Sáng hôm nay ta thấy có món chân giò ninh dừ kia mà . Sao không bảo nhà bếp hâm nóng rồi mang lên đây u ăn.
Lại nói:
- U Æ¡i con u má»›i mang rượu Huệ Tuyá»n vỠđây, u nếm má»™t chén.
Vú Triệu nói:
- Tôi xin vâng. Mợ cÅ©ng uống má»™t chén, sợ gì, không uống nhiá»u là được rồi. Lần nà y tôi đến đây có chút việc chứ có phải vì cÆ¡m rượn đâu. Mợ nên để bụng thương tôi, còn cáºu nhà nói thì tá» tế lắm, nhưng đến khi có việc thì quên khuấy tôi Ä‘i. Tôi nuôi cáºu từ bé, nay cáºu đã lá»›n, tôi cÅ©ng già rồi. Tôi có hai đứa con, nhá» cáºu để ý chăm nom giúp, chắc ngưá»i ngoà i chẳng ai dám hé răng tị nạnh gì. Tôi hai ba lần nói vá»›i cáºu, cáºu cứ ừ trà n, rồi mãi đến nay vẫn không đâu và o đâu. Hiện giỠđược má»™t tin mừng lá»›n như từ trên trá»i rÆ¡i xuống là ở đây Ä‘ang cần dùng ngưá»i. Vì thế lần nà y tôi đến nhá» mợ là hÆ¡n cả, chứ nhá» cáºu thì có lẽ tôi chết đói mất..
Phượng Thư cưá»i nói:
- U cứ giao hai anh cho tôi. U nuôi cáºu ấy từ lúc bé lại không biết tÃnh cáºu ấy à ? Cáºu ấy thì ruá»™t để ngoà i da, chỉ để tâm đến những ngưá»i bâng quÆ¡ ở đâu ấy. Các anh nhà u nà o có thua kém gì ai, sao lại không để ý đến? Nếu cáºu ấy thương đến các anh nhà u thì ai dám nói là không phải. Thế mà cáºu ấy lại hay dá»… dãi vá»›i ngưá»i ngoà i. Tôi nói thế có lẽ lầm đấy. Ngưá»i mà chúng ta coi là "ngưá»i ngoà i", thì cáºu ấy lại coi là "ngưá»i trong (3 ).
Nói đến câu ấy cả nhà đá»u cưá»i. Vú Triệu cÅ©ng cưá»i rá»™ lên, lại niệm pháºt:
- Trong nhà nà y đã có bóng mặt trá»i sáng soi. Cáºu chúng ta đâu có chuyện lẫn lá»™n ngưá»i trong vá»›i ngưá»i ngoà i như thế. Chẳng qua cáºu tốt bụng, cả nể, ngưá»i ta nằn nì và i câu là không nỡ từ chối đấy thôi.
Phượng Thư cưá»i nói:
- U nói thế chưa đúng, có hạng "ngưá»i trong" thì cáºu ấy nể nang, nhưng đối vá»›i u con chúng ta thì cáºu ấy chẳng nể nang gì cả.
Vú Triệu nói:
- Mợ nói tháºt là chÃnh tình, tôi rất vui. Tôi uống thêm má»™t chén rượu ngon nữa! Từ nay trở Ä‘i, mợ là m chá»§, tôi không lo gì
Giả Liá»…n nghe váºy hÆ¡i ngượng, cưá»i nói:
- Thôi đừng nói nhảm nữa, mang cơm ra ăn, còn có việc phải sang bà n với anh Trân.
Phượng Thư nói:.
- Phải đấy, đừng là m nhỡ việc. Vừa rồi ông gá»i cáºu sang bảo việc gì đấy?
- Việc "tỉnh nhân " (#4).
- Việc ấy đã được chuẩn y rồi à ?
Tuy chưa chắc chắn cả mưá»i, nhưng đã có hy vá»ng đến chÃn.
- Äó là đặc ân cá»§a hoà ng thượng đấy. Xưa nay trong sách, trong các vở tuồng có nói đến việc nà y bao giá».
Vú Triệu nói:
- Tôi già lẫn, chỉ nghe thấy má»i ngưá»i đồn ầm lên vá» cái ngà y ấy. Thế nà o là "tỉnh nhân" hay không tỉnh nhân, tôi cÅ©ng chẳng để ý đến. Bây giá» lại nói đến việc "tỉnh nhân", sá»± thá»±c đầu Ä‘uôi ra thế nà o?
Giả Liễn nói:.
- Hoà ng thượng bây giá» thể tất lòng má»i ngưá»i, nghÄ© rằng việc lá»›n trên Ä‘á»i không gì bằng chữ hiếu. Xưa nay lòng cha mẹ và con cái, không cứ sang hèn, ai cÅ©ng thế cả. Hoà ng thượng cho rằng chÃnh ngưá»i ngà y đêm hầu hạ thái hoà ng thượng, hoà ng thái háºu, còn sợ chưa là m tròn được đạo hiếu. Ngưá»i thấy các phi tần, tà i nhân và o cung lâu năm, xa cách cha mẹ, có lẽ nà o lại không thương nhá»› . Con thương nhá»› cha mẹ đã đà nh, cha mẹ Ở nhà cÅ©ng thương nhá»› con, nếu không được gặp mặt, sinh ra Ä‘au ốm, đến chết, thế là tại ta giam hãm, khiến bao ngưá»i không được trá»n đạo luân thưá»ng, thương tổn đến hòa khà cá»§a trá»i đất. Vì thế ngưá»i tâu lên thái thượng hoà ng, hoà ng thái háºu, má»—i tháng đến ngà y hai, ngà y sáu . Cung phi được phép và o thăm Thái thượng hoà ng và hoà ng thái háºu rất vui, khen ngưá»i là báºc nhân hiếu, biết thể tất lòng trá»i, nghÄ© đến muôn váºt. Vì thế hai vị lão thánh nhân ban chỉ dụ xuống: "Các thân thuá»™c và o cung thăm nom, bị nghi lá»… cá»§a nhà vua rà ng buá»™c, chắc chưa được thá»a lòng. Nay ban đại ân rá»™ng rãi hÆ¡n, trừ những ngà y được và o thăm, còn đặc cách cho phép những ngưá»i thân thuá»™c, nếu ai có nhà cá»a riêng là m nÆ¡i nghỉ chân và tiện canh phòng, thì được phép xin vá»›i ná»™i đình rước xe cung phi vá» thăm nhà , như thế là vẹn tình riêng cốt nhục, và cÅ©ng được trá»n đạo luân thưá»ng". Chỉ dụ vừa đưa xuống, ai nấy nhảy nhót mừng rỡ đội Æ¡n. Hiện nay phụ thân Chu quà phi đã khởi công sá»a nhà riêng, phụ thân Ngô quà phi là Ngô Thiên Há»±u cÅ©ng đã ra ngoà i thà nh tìm nÆ¡i là m nhà riêng rồi. Như thế có phải việc nà y đã chắc được tám chÃn phần không?
Vú Triệu nói:
- A di đà pháºt. Nếu quả như thế thì phá»§ ta đây cÅ©ng phải sá»a soạn đón tiếp cô lá»›n nhà ta.
Giả Liễn nói:
- Chẳng phải nói, nếu không thì bây giá» còn phải báºn việc gì ?
Phượng Thư cưá»i nói:
- Nếu quả như thế, thì phen nà y tôi được thấy má»™t việc lá»›n nhất Ä‘á»i. Tiếc rằng tôi sinh sau đẻ muá»™n, nếu sá»›m độ hai ba mươi năm, thì còn ai dám khinh tôi là không biết việc Ä‘á»i. Thấy nói ngà y trước đức Thái tổ hoà ng đế ta bắt chước việc vua Thuấn Ä‘i tuần, quang cảnh nhá»™n nhịp hÆ¡n cả những chuyện trong sách, nhưng tôi không được trông thấy.
Vú Triệu nói:.
- á»i chà ! Thá»±c là má»™t việc nghìn năm hiếm có! Tôi nhá»› há» Giả nhà ta hồi còn ở miá»n Cô Tô, Dương Châu, trông nom việc đóng thuyá»n bể, và sá»a sang đưá»ng bể, chỉ có sá»a soạn đón tiếp vua má»™t lần, mà tiá»n bạc tiêu như bể nước. Nhắc đến thì...
Phượng Thư vội nói tiếp:
- Há» Vương nhà tôi cÅ©ng đã sá»a soạn đón tiếp vua má»™t lần rồi. Bấy giỠông tôi còn giữ riêng việc đón tiếp ngưá»i các nước đến triá»u cống. Ngưá»i nước ngoà i đến, Ä‘á»u do nhà tôi tiếp đãi cả . Những thuyá»n bè hà ng hóa ở ngoà i đến các tỉnh Việt, Mân, Äiá»n, Chiếng (#5) Ä‘á»u là cá»§a nhà tôi.
Vú Triệu nói:
- Ai chẳng biết việc ấy? Hiện giá» còn có câu tục ngữ "Vua Äông Hải thiếu ngá»c trắng là m giưá»ng, phải đến vay Kim Lăng ná»a lạng". Câu ấy chỉ và o nhà mợ đấy. Lại còn nhà há» Chân ở Giang Nam. Ôi chà ! Thần thế như trá»i! má»™t mình nhà ấy đón vua bốn lần. Nếu không phải chÃnh mắt chúng tôi trông thấy, thì nói không ai tin. Không những coi tiá»n bạc như bùn, mà các thứ ở Ä‘á»i, hết thảy Ä‘á»u có, cứ chồng chất như rừng như núi ấy. Nhưng tránh sao khá»i bốn chữ "Tá»™i lá»—i đáng tiếc".
Phượng Thư nói:
- Ông tôi cÅ©ng nói thế, lẽ nà o lại không tin. Nhưng lạ tháºt sao nhà ấy lại già u sang được như thế.
Vú Triệu nói:
- Tôi bảo mợ câu nà y nhé : chẳng qua lấy tiá»n bạc cá»§a nhà vua Ä‘em Ä‘áºp và o bản thân nhà đấy thôi! Chứ ai thừa tiá»n mua lấy cái náo nhiệt hão ấy!
ÄÆ°Æ¡ng nói chuyện, Vương phu nhân sai ngưá»i đến xem Phượng Thư ăn cÆ¡m xong chưa. Phượng Thư biết có việc, vá»™i ăn cÆ¡m, súc miệng toan Ä‘i, lại có ngưá»i hầu và o báo:
- Cáºu Dung và cáºu Tưá»ng ở phá»§ Äông sang chÆ¡i.
Giả Liá»…n vừa súc miệng xong, Bình Nhi bưng nước rá»a tay đến, Giả Liá»…n thấy hai ngưá»i và o, liá»n há»i:
- Sang có việc gì?
Phượng Thư cũng đứng lại. Giả Dung nói:
- Cha cháu sai sang trình chú biết, các ông đã bà n định xong rồi. Khoảng đất từ phÃa đông nối liá»n vá»›i vưá»n hoa phá»§ Äông, đến phÃa tây bắc dà i độ ba dặm rưỡi, chá»— ấy có thể láºp nhà "tỉnh nhân" được. Cha cháu đã sai ngưá»i vẽ bản đồ, ngà y mai thì xong. Chú má»›i vá», chắc hãy còn mệt, không cần phải sang bên cháu vá»™i. Có việc gì, ngà y mai sẽ má»i chú sang bà n.
Giả Liên cưá»i nói:
- Cảm Æ¡n ông anh có lòng thể tất, tôi xin vâng lá»i, không sang nữa, ý định như thế là phải, vừa bá»›t được công việc, xây dá»±ng cÅ©ng dá»… hÆ¡n, nếu chá»n nÆ¡i khác, tốn kém nhiá»u mà chưa chắc đã ra trò. Cháu vá» trình vá»›i cha cháu: “là m thế rất tốt†; nếu các ông muốn thay đổi chá»— khác thì cha cháu nên can ngăn Ä‘i. Sáng mai chú sẽ sang thăm và bà n kỹ.
Giả Dung liá»n đáp "vâng".
Giả Tưá»ng lại đến gần nói:
- Ông sai cháu Ä‘em hai ngưá»i con bác quản gia há» Lại cùng Ä‘i vá»›i hai vị khách là Äan SÃnh Nhân và Bốc Cố Tu xuốngCô Tô đón phưá»ng hát, chá»n mua con gái bé, sắm sữa nhưng đồ âm nhạc và đồ hát tuồng. Cháu đến trình để chú biết.
Giả Liá»…n nghe nói, ngắm nghÃa Giả Tưá»ng rồi cưá»i nói:
- Cháu có thạo việc nà y không? Nói tuy không quan hệ lắm, nhưng trong đó cÅ©ng có thể có chuyện tệ láºu đấy.
Giả Tưá»ng cưá»i nói:
- Cháu há»i han ngưá»i ta rồi cÅ©ng là m được.
Giả Dung đứng sau bóng đèn, khẽ kéo áo Phượng Thư.
Phượng Thư hiểu ý, cũng khẽ xua tay là m như không biết.
Rồi cưá»i nói:
- Cáºu hay lo xa quá, có lẽ nà o ông anh không biết dùng ngưá»i bằng chúng tạ Cáºu lại sợ cháu không thạo việc à ! Chưa chắc ai thạo hÆ¡n ai. Vả chăng các cháu đã lá»›n cả rồi, tuy chưa ăn thịt lợn, nhưng cÅ©ng đã trông thấy lợn (#6) . Chuyện ông anh sai cháu Ä‘i, chẳng qua để đóng vai ông tướng ngồi cầm cá» lệnh đó thôi, chứ có phải bảo Ä‘i tÃnh toán giá cả và xếp đặt công việc đâu . Theo ý tôi, cháu Ä‘i được đấy.
Giả Liễn nói:
- Việc ấy cố nhiên rồi; không phải tôi muốn ngăn giữ đâu, nhưng cÅ©ng nên bà n tÃnh trước há»™ cháu má»™t tÃ. Nhân há»i: “món tiá»n ấy thì lấy ở đâu?"
Giả Tưá»ng nói:
- Việc nà y vừa rồi đã bà n đến. Bác lại nói: "Không cần phải mang tiá»n ở nhà đi . Hiện giá» nhà há» Chân ở Giang Nam có giữ cá»§a nhà ta năm vạn bạc. Ngà y mai viết má»™t lá thư và phiếu nháºn tiá»n giao chúng cháu mang Ä‘i, lấy ba vạn, còn hai vạn hãy gá»i lại để chi việc sắm sữa đèn nến, cá» và mà n.
Giả Liá»…n gáºt đầu nói:
- Nghĩ thế phải đấy.
Phượng Thư vá»™i bảo Giả Tưá»ng:
- Äã thế thì ta có hai ngưá»i thạo việc, cháu nên mang Ä‘i theo, cà ng dá»… dà ng cho công việc cá»§a cháu.
Giả Tưá»ng vá»™i cưá»i nói:
- May quá, cháu Ä‘ang định xin thêm hai ngưá»i.
Rồi há»i tên hai ngưá»i ấy, Phượng Thư há»i lại vú Triệu.
Bấy giá» vú Triệu đương ngồi ngẩn ra nghe chuyện, Bình Nhi cưá»i, đẩy má»™t cái, vú Triệu má»›i tỉnh lại, vá»™i nói:.
- Má»™t đứa là Triệu Thiên Lương, má»™t đứa là Triệu Thiên Äống.
Phượng Thư nói:
- Äừng có quên nhé. Thôi ta Ä‘i là m việc cá»§a ta đây.
Nói xong Ä‘i ngaỵ Giả Dung vá»™i theo sau khẽ cưá»i nói:
- ThÃm cần thứ gì, thì xin kê đơn, cháu sẽ mau đủ mang vá».
Phượng Thư cưá»i nói:
- Thèm và o! Mi định lễ lạt để lấy lòng ta à ? Ta không ưa những trò thầm thầm thụt thụt ấy!
Nói xong cưá»i rồi Ä‘i. ..
Bấy giá» Giả Tưá»ng cÅ©ng há»i Giả Liá»…n, có cần gì sẽ mua vá» biếu, Giả Liá»…n cưá»i nói:
- Cháu đừng hà hởn vá»™i, má»›i bắt đầu há»c việc, đã há»c ngay những trò ấy. Thiếu thứ gì ta sẽ viết giấy báo sau.
Nói xong, bảo Giả Dung và Giả Tưá»ng vá».
Sau đó ba bốn lần có ngưá»i và o trình việc, Giả Liá»…n mệt, bảo ngưá»i canh cá»a, hết thảy không được má»™t ai và o trình. Có việc gì chỠđến ngà y mai. Phượng Thư thì mãi đến canh ba má»›i Ä‘i ngá»§.
Sáng hôm sau, Giả Liá»…n trở lên thăm Giả Xá, Giả ChÃnh, rồi sang phá»§ Ninh há»p tất cả những ngưá»i nhà thạo việc, cùng bá»n gia khách Ä‘i xem xét khu đất hai phá»§, vẽ bản đồ nhà "tỉnh nhân", rồi cắt đặt ngưá»i nà o và o việc nấy. Từ đó, các loại thÆ¡.
thuyá»n đến đủ mặt. Nhưng đồ và ng, bạc, đồng, thiếc, gá»— lạt, gạch ngói, chuyên chở không ngá»›t. Trước hết, sai thợ phá hết những nhà cá»a, tưá»ng vách trong vưá»n Há»™i Phương ở phá»§ Ninh thông thẳng đến nhà lá»›n phÃa đông phá»§ Vinh. Má»™t dãy những phòng cá»§a ngưá»i nhà ở bên đông phá»§ Vinh cÅ©ng phá hết. Nguyên là hai phá»§ Ninh, Vinh có má»™t cái ngõ nhá» ngăn đôi. Ngõ nà y là đất tư, không phải đưá»ng công, nhưng vẫn để Ä‘i lại . Trong vưá»n Há»™i Phương, có má»™t dòng suối từ góc tưá»ng phÃa bắc chảy qua, . cÅ©ng không phải khÆ¡i thêm nữa. cây cối núi non tuy chưa có mấy, nhưng vì chá»— ở cá»§a Giả Xá là vưá»n cÅ© cá»§a phá»§ Vinh, nên những núi non, cây cối, đình, tạ, hà nh lang Ä‘á»u có thể dá»i đến đấy được cả . Hai nÆ¡i gần nhau há»p thà nh má»™t chá»—, có thể đỡ được nhiá»u sức ngưá»i và tiá»n cá»§a. Dù có thiếu cÅ©ng không tốn kém mấy. Lại nhỠđược má»™t nhà nổi tiếng vá» cách bà i trà vưá»n hoa cây cảnh, núi non bá»™ là SÆ¡n Tá» Giã vẽ đồ bản, trù tÃnh việc khởi công.
Giả ChÃnh không quen công việc, nhất nhất Ä‘á»u nhá» bá»n Giả Xá, Giả Trân, Giả Liá»…n, Lại Äại, Lại Thăng, Lâm Hiếu,Ngô Tân Äăng, Thiá»m Quang, Trình Nháºt Hưng trông nom xếp đặt . Nà o là đắp núi, đà o ao, xây lầu, dá»±ng gác, trồng trúc, vun hoa, còn cách sắp xếp đã có SÆ¡n Tá» Giả. Khi tan chầu nhà n rá»—i, Giả ChÃnh chỉ Ä‘i ngắm nghÃa các nÆ¡i, có việc gì cần thì bà n vá»›i Giả Xá. Giả Xá cÅ©ng nằm khểnh ở nhà , có việc vặt, thì bá»n Giả Trân hoặc đến há»i, hoặc viết giấy trình, khi muốn bảo ban việc gì thì gá»i bá»n Giả Liá»…n, Lại Äại đến truyá»n lệnh. Giả Dung chuyên coi việc là m đồ và ng bạc, Giả Tưá»ng thì Ä‘i Cô Tá»™ Bá»n Giả Trân, Lại Äại thì Ä‘iểm số ngưá»i, là m danh sách, trông coi thợ thuyá»n. Công việc nhá»™n nhịp, tấp náºp không thể kể xiết.
Gần đây Bảo Ngá»c vì trong nhà báºn việc, Giả ChÃnh không hay há»i đến việc há»c, trong bụng rất là thư thái. Không ngá» bệnh Tần Chung cà ng ngà y cà ng nặng, nên trong lòng áy náy không vui. Má»™t hôm, Bảo Ngá»c dáºy sá»›m, rá»a mặt xong, định sang xin phép Giả mẫu Ä‘i thăm Tần Chung. Chợt thấy Äinh Yên ở ngoà i cá»a thứ hai tháºp thò dòm và o, Bảo Ngá»c vá»™i ra há»i việc gì Äinh Yên nói:
- Cáºu Tần nguy lắm rồi!
Bảo Ngá»c nghe nói giáºt mình vá»™i há»i:
- Hôm trước ta đến thăm, nó còn tỉnh táo kia mà , sao đã nguy kịch ngay thế ?
Äinh Yên nói:
- Con cÅ©ng không biết, vừa rồi ngưá»i nhà cáºu ấy đến nói thế !
Bảo Ngá»c nghe xong, quay lại xin phép Giả mẫu. Giả mẫu sai ngưá»i cẩn tháºn Ä‘i theo và bảo:
- Äến đấy thăm nom để tá» tình bạn há»c, xong phải vá» ngay, không được ở lâu. Bảo Ngá»c vá»™i vá» thay quần áo. Ra đến ngoà i, xe chưa sá»a soạn kịp, cứ phải chạy loanh quanh khắp thá»m. Giục mãi, xe má»›i kéo đến, Bảo Ngá»c nhảy lên Ä‘i ngaỵ Lý QuÃ, Äinh Yên Ä‘i theo hầu. Khi đến cá»a nhà há» Tần, thấy vắng tanh vắng ngắt, chẳng có má»™t ai. Bá»n Bảo Ngá»c chạy ùa và o nhà trong, là m mấy ngưá»i thÃm, chị dâu và các chị em cá»§a Tần Chung lẩn tránh không kịp.
Bấy giỠTần Chung đã hai ba lần ngất đi. Thay chiếu (#7) đã lâu rồi.
Bảo Ngá»c trông thấy, không cầm nổi lòng thương, khóc òa lên. Lý Qúi vá»™i khuyên:
- Cáºu đừng khóc. Cáºu Tần yếu lắm, sợ nằm trên giưá»ng cứng quá, khó chịu, nên vá»±c xuống nằm đó cho thoải mái đấy thôi . Cáºu khóc chỉ là m cho cáºu ấy ốm thêm.
Bảo Ngá»c nghe nói má»›i nÃn, đến gần, thấy Tần Chung mặt trắng bệch như nến, mắt nhắm, thở thoi thóp trên gối.
Bảo Ngá»c vá»™i gá»i:
- Kình Kha Æ¡i ! Bảo Ngá»c đến đây. - Gá»i luôn hai ba tiếng, Tần Chung vẫn không mở mắt, Bảo Ngá»c lại kêu to:
- Bảo Ngá»c đến đây.
Bấy giá» Tần Chung hồn Ä‘ang lìa xác, chỉ còn má»™t tà hÆ¡i thừa ở ngá»±c. Hắn thấy nhiá»u quỉ sứ cầm bà i mang thừng đến bắt, nhưng khi nà o hắn chịu Ä‘i ngaỵ NghÄ© đến nhà không có
ngưá»i trông nom, nghÄ© đến ba bốn nghìn lạng bạc cá»§a cha để lại nghÄ© đến Trà Năng hiện bÆ¡ vÆ¡ không có chá»— nương tá»±a, hắn phải khẩn khoản van xin bá»n quỉ sứ. Nhưng chúng không nghe, quát mắng: "Anh là ngưá»i Ä‘á»c sách mà không biết câu: “Theo tục lệ cÅ©, ngưá»i chết rồi, thì thay chiếu nằm. Diêm Vương bảo canh ba phải chết . Ai dám chỠđến trống canh năm. Chúng ta ở âm phá»§ Ä‘á»u là những ngưá»i mặt sắt, không thiên tư gì , không như ở dương gian, nể nang tình vị, là m lỡ cả việcâ€.
ÄÆ°Æ¡ng lúc ồn à o, hồn phách Tần Chung chợt nghe thấy bốn tiếng "Bảo Ngá»c đến đây", lại vá»™i van nà i:
- Xin các vị từ bi má»™t chút, cho tôi trở vá» nói rốt má»™t lá»i vá»›i ngưá»i bạn thân rồi xin Ä‘i ngay.
Quỉ sứ nói:
- Lại còn bạn thân nà o?
Tần Chung nói:
- Không dám nói dối các vị, ngưá»i ấy là cháu Vinh quốc công, tên gá»i Bảo Ngá»c.
Phán quan nghe nới sợ hãi, vội và ng đứng lên mắng lũ quỉ sứ:
- Ta đã bảo các ngươi lôi nó Ä‘i ngay, các ngưá»i không nghe lá»i, để có ngưá»i váºn đỠđến quấy rối, thì là m thế nà o bây giá» ?
LÅ© quỉ sứ nghe phán quan nói thế, sợ quá, chân tay luống cuống má»™t mặt lại háºm há»±c:
- Trước kia ngà i quát tháo ầm lên như sấm ran, sét nổ, là vì chưa nghe thấy hai chữ "Bảo Ngá»c". Theo ý chúng tôi, nó ở dương gian, ta ở âm phá»§, cần gì phải sợ nó.
Phán quan lại cà ng tức giáºn, gắt ầm lên:
- Äồ chó? Tục ngữ có câu: “Quan thiên hạ trị dân thiên hạ!â€
Xưa nay ngưá»i vá»›i quá»· là má»™t, âm dương không hai. Mặc dầu anh ta ở âm hay ở dương, cÅ©ng phải kÃnh trá»ng, không được sai trái . LÅ© quá»· nghe váºy, đà nh phải tha hồn Tần Chung vá». Hữ má»™t tiếng, hai mắt hé mở, thấy Bảo Ngá»c ngồi bên cạnh, Tần Chung gắng gượng thở dà i:
- Sao anh không lại sá»›m? Cháºm chút nữa em sẽ không được gặp.
Bảo Ngá»c cầm tay Tần Chung, nước mắt già n giụa:
- Có dặn lại câu gì không ?
Tần Chung nói:
- Không có gì đáng dặn cả. Trước đây anh em ta cứ tưởng cao quý hÆ¡n Ä‘á»i, nay má»›i biết là sai. Sau nà y anh nên quyết chà công danh là m rạng rỡ ông cha má»›i đúng.
Nói xong thở dà i má»™t tiếng, lặng lẽ qua Ä‘á»i.
Chú thÃch:
(1-) Chầu Vuạ . . ..
(2-)Có lẽ theo táºp quán phong kiến Trung Quốc, con gái khi lấy chồng má»›i cạo mặt, vẽ lông mi.
(3-) Phượng Thư có ý ghen chồng coi những ngưá»i đà n bà ngoà i thân hÆ¡n vợ, má»›i mượn hai tiếng ấy để nói đùa.
(4-) Cung phi được phép vá» thăm cha mẹ, các thân thuá»™c, gá»i là "tỉnh nhânâ€.
(5-) Việt, Quảng Äông, Mân, Phúc Kiên, Äiá»n, Vân Nam, Chiết, Chiết Giang.
(6-) ý nói việc tuy chưa là m bao giá», nhưng đã trông thấy ngưá»i ta là m.
(7-) Vá» sau dùng lắm danh từ chỉ chung cho ngưá»i đã chết.[/LEFT]
Tà i sản của minhtien384
Last edited by quykiemtu; 18-02-2009 at 11:29 AM .
09-06-2008, 11:14 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 17, 18
Äá» câu đối trong vưá»n Äại Quan, thá» tà i Bảo Ngá»c
VỠthăm nhà ở phủ Vinh Quốc, gặp tiết nguyên tiêu
Già u sang là đáng thÃch,
Ly biệt lại khôn khuây.
Tiếng hão dà nh mua được,
Ai hay nỗi đắng cay.
Tần Chung chết rồi, Bảo Ngá»c khóc lóc mãi, bá»n Lý Qúi phải khuyên giải, khi vá» nhà hãy còn ngáºm ngùi thương xót.
Giả mẫu đã gá»i giúp mấy chục lạng bạc, lại sắm sá»a lá»… váºt để Bảo Ngá»c đến viếng. Sau bảy ngà y chốn cất xong, Bảo Ngá»c nhá»› tiếc, nhưng chẳng là m thế nà o, và cÅ©ng chẳng biết bao giá» má»›i nguôi được.
Má»™t hôm, Giả Trân đến trình Giả ChÃnh:
- Công việc sá»a sang trong vưá»n đã xong, ông Cả đã đến xem, chỉ chỠông đến xem có chá»— nà o chưa ổn thì sá»a sang lại, và cần phải đỠbiển, câu đối.
Giả ChÃnh nghÄ© má»™t lúc, rồi nói:
- Äá» biển và câu đối là má»™t việc khó, cứ nhẽ ra thì xin Qúy phi má»›i phải. Nhưng ngưá»i chưa trông thấy thì cÅ©ng khó nghÄ© phá»ng ra được. Nếu chá» khi ngưá»i đến, thì bao nhiêu cảnh trÃ, bao nhiêu lâu đà i, lại không có má»™t chữ đỠvà o, mặc dù cây hoa non nước có đẹp đẽ dưá»ng nà o, cÅ©ng kém phần sinh sắc.
Bá»n gia khách đứng bên cạnh nói:
- Ngà i nghĩ rất phải. Cứ ý chúng tôi thì biển và câu đối không thể thiếu, nhưng cũng không thể đặt tên trước được.
Bây giá» tùy theo từng cảnh mà đỠhai, ba, bốn chữ gì na ná cho hợp rồi là m bằng đèn lồng treo tạm lên đã, chá» khi Qúy phi Ä‘i du ngoạn, sẽ xin ngưá»i đặt tên, như thế có tiện không.
Giả ChÃnh nói:
- NghÄ© thế đúng đấy. Bây giá» chúng ta hãy Ä‘i xem các nÆ¡i, rồi cứ đỠđi, nếu ổn thì dùng, không ổn thì nhỠông VÅ© Thôn đến sá»a lại.
Má»i ngưá»i cưá»i nói:.
- Hôm nay ngà i nghĩ chắc là hay, cần gì phải đợi ông Vũ Thôn.
Giả ChÃnh cưá»i nói:
- Các ông không biết, tôi từ bé đến giá», vá» việc vịnh chim hoa non nước, cÅ©ng thưá»ng thôi. Bây giá» có tuổi, lại báºn việc văn án nhiá»u, nên thú ngâm vịnh lại cà ng xao nhãng. Dù có nghÄ© ra thì cÅ©ng quê mùa, lại là m cho vưá»n hoa cây cảnh kém phần xinh đẹp, chẳng còn thú gì!
Bá»n gia khách nói:
- Cái đó không ngại, chúng tôi cùng nghÄ©, ai nấy Ä‘á»u theo sở trưá»ng cá»§a mình, hay thì để, dở thì bá», cÅ©ng chẳng há» gì.
Giả ChÃnh nói:
- Như thế phải đấy. Hôm nay khà trá»i ấm áp , chúng ta Ä‘i chÆ¡i má»™t lượt.
Nói rồi đứng dáºy dẫn má»i ngưá»i Ä‘i. Giả Trân Ä‘i trước, báo cho má»i ngưá»i biết.
Bảo Ngá»c hồi nà y vì nhá»› Tần Chung, lòng thương xót mãi. Thấy váºy Giả mẫu thưá»ng sai ngưá»i dẫn đến vưá»n má»›i dạo cảnh cho khuây. Má»™t hôm, vừa và o đến vưá»n, chợt gặp Giả Trân. Giả Trân cưá»i bảo:
-Sao chú không tránh đi chỗ khác, chốc nữa ông đến đấy.
Bảo Ngá»c nghe nói, dẫn ngay lÅ© hầu, chạy vút ra khá»i vưá»n. Vừa Ä‘i đến quãng đưá»ng vòng, thì gặp ngay Giả ChÃnh dẫn các gia khách đến. Bảo Ngá»c tránh không kịp, đà nh phải đứng vá» má»™t bên.
Gần đây Giả ChÃnh thưá»ng nghe Äại Nho khen Bảo Ngá»c là m câu đối khá; tuy không thÃch há»c, nhưng có tà i vặt. Vì thế Giả ChÃnh bảo Bảo Ngá»c Ä‘i theo và o trong vưá»n, ý muốn thá» tà i xem sao. Bảo Ngá»c chưa biết ý định cá»§a bố, đà nh phải Ä‘i theo. Vừa đến cá»a vưá»n, đã thấy Giả Trân dẫn các ngưá»i chấp sá»± đứng hầu má»™t bên. Giả ChÃnh bảo:
- Cháu hãy cho đóng cá»a vưá»n lại, để chúng ta xem bên ngoà i đã, rồi sẽ và o sau.
Giả Trân sai ngưá»i đóng cá»a lại.
Giả ChÃnh trước hết đứng ngắm nghÃa năm gian cá»a chÃnh, nóc nhà cong, lợp ngói ống, cánh cá»a và bá»±c cá»a Ä‘á»u chạm trổ theo kiểu má»›i, không sÆ¡n vẽ hoa hòe; má»™t dãy tưá»ng quét vôi trắng xóa, dưới thá»m lát đá trắng thà nh hình hoa sen.
Nhìn hai bên tưá»ng trắng như tuyết, dưới xây đá có vân như da hổ, không lòe loẹt như lối nhà già u thô tục. Giả ChÃnh lấy là m thÃch, bảo mở cá»a Ä‘i và o. Thoạt nhìn, má»™t dãy núi xanh chắn ngay trước mặt. Các gia khách Ä‘á»u nói:
- Núi đẹp tháºt!
Giả ChÃnh nói:
- Nếu không có núi nà y, thì khi và o sẽ trông thấy hết cả các cảnh đẹp ở trong vưá»n, còn thú gì nữa?
Má»i ngưá»i nói:
- Rất đúng. Nếu ngà i không có kiến thức rộng rãi thì là m sao nghĩ được như thế!
Äi và o táºn nÆ¡i, thấy đá trắng chồng chất, hoặc như hình quá»· quái hoặc như hình thú dữ, ngang dá»c đứng chầu nhau, bên trên, rêu xanh lấm tấm, cây leo chá»— thưa, chá»— nhặt, ở giữa hiện lên má»™t con đưá»ng nhá» quanh co. Giả ChÃnh nói:
- Chúng ta và o con đưá»ng nà y chÆ¡i, rồi ra đưá»ng bên kia, thế má»›i nhìn khắp được.
Rồi bảo Giả Trân dẫn đưá»ng, còn mình thì dắt Bảo Ngá»c Ä‘i quanh lên núi. Ngẩng lên trông thấy phÃa trước có má»™t tảng đá mặt nhẵn như gương, chÃnh là chá»— đáng để đỠthÆ¡.
Giả ChÃnh quay lại há»i:
- Các ông xem chỗ nà y nên đỠthế nà o cho hay?
Có ngưá»i xin đỠhai chữ "Äiệp thúy"(#1), có ngưá»i xin Ä‘á»: “cẩm chướng"(#2), có ngưá»i xin đỠ: "Trại Hương lôâ€(#3).
Lại có ngưá»i xin Ä‘á»: “tiểu Chung Namâ€(#4).
Tất cả hà ng mấy chục tên.
Má»i ngưá»i biết Giả ChÃnh muốn thá» tà i Bảo Ngá»c, cho nên Ä‘á»u nghÄ© mấy chữ sáo mép cho qua. Bảo Ngá»c cÅ©ng biết ý ấy.
Giả ChÃnh nghe xong, ngoảnh lại há»i Bảo Ngá»c. Bảo Ngá»c nói:
- Cổ nhân có câu: "Má»›i không bằng cÅ©, cổ vẫn hÆ¡n kim". NÆ¡i nà y không phải là nÆ¡i chÃnh, chẳng qua là bước đầu và o vưá»n ngắm cảnh, chưa thể đỠgì được. Sao bằng dùng ngay mấy chữ cÅ©: "Khúc kÃn thông uâ€(#5) má»›i có nghÄ©a bao quát và hà m súc.
Má»i ngưá»i khen:.
- Phải lắm ! Hay lắm ! Cáºu Hai thông minh, tà i tình, không như chúng tôi là hạng má»t sách.
Giả ChÃnh cưá»i nói:
- Không nên khen nó quá, nó còn bé, chẳng qua nghÄ©a mưá»i hiểu má»™t, góp là m trò cưá»i đấy thôi, để sau bà n lại.
Má»i ngưá»i lại Ä‘i và o hang đá, thấy cây đẹp xanh um, hoa lá rá»±c rỡ, má»™t dòng nước trong từ chá»— cây cối đằng xa chảy xuống khe đá. Äi mấy bước nữa, rẽ sang phÃa bắc, có má»™t chá»— rá»™ng phẳng, hai bên có lầu cao vút, nóc vẽ, cá»™t sÆ¡n, ẩn núp dưới sưá»n núi ngá»n cây. Cúi xuống nhìn thì thấy dòng trong chảy ngá»c, bá»±c đá xuyên mây, lan can đá trắng, bao lượn quanh hồ.
Äầu cầu đá ba nhịp con thú giả trông như khi ngáºm và o, khi nhả ra. Trên cầu có cái đình.
Giả ChÃnh cùng má»i ngưá»i và o ngồi trong đình, há»i:
- Theo ý các ông nên đỠchữ gì ở đây?
Má»i ngưá»i Ä‘á»u nói:
- Ngà y trước trong bà i “ký túy ông đình" cá»§a Âu Dương Tu(#6) có câu “hữu đình dục nhiênâ€(#7) váºy nên đặt là "Dục nhiênâ€.
Giả ChÃnh nói:
- Dục nhiên hay tháºt, nhưng đình nà y ở trên mặt nước, cÅ©ng nên nói đến nước má»›i phải. Cứ ý tôi nghÄ©, Âu Dương Tu có câu “Tá ư lưỡng phong chi gianâ€(#8), váºy nên dùng chữ tá má»›i được.
Có má»™t ngưá»i khách nói:
- Phải lắm! Thế thì nên dùng hai chữ “Tả ngá»câ€(#9) là hay.
Giả ChÃnh vuốt râu ngẫm nghÄ©, rồi sai Bảo Ngá»c cÅ©ng thá» nghÄ© xem.
Bảo Ngá»c nói:
- Cha vừa dạy rất phải, nhưng xét cho kỹ, có lẽ ngà y trước Âu Dương Tu dùng chữ "tả" đỠvà o Nhượng tuyá»n(#10) thì đúng, bây giá» dùng chữ "tả†ở đây hình như chưa ổn. Huống chi đây là biệt thá»± "tỉnh nhân", cÅ©ng nên theo như thể văn ứng chế, nếu dùng chữ "tả ngá»c", con sợ thô láºu không nhã. Xin đỠthế nà o cho có nghÄ©a sâu xa hÆ¡n.
Giả ChÃnh cưá»i nói:
- Các ông nghe nó nói thế nà o? Vừa rồi má»i ngưá»i đặt chữ má»›i, thì mà y bảo không bằng dùng chữ cÅ©; bây giá» dùng chữ cÅ©, mà y lại bảo là không ổn! Thế mà y định dùng chữ gì?
Bảo Ngá»c thưa:
- Dùng hai chữ "Tả ngá»c†, sao bằng dùng hai chữ "Thẩm phươngâ€(#11) chẳng má»›i và lịch sá»± hay sao?
Giả ChÃnh vuốt râu, gáºt đầu không nói gì. Má»i ngưá»i chìu ý ngay, khen Bảo Ngá»c tà i tình khác thưá»ng. Giả ChÃnh nói:
- Äá» hai chữ trên biển cÅ©ng dá»…, thá» là m đôi câu đối bảy chữ xem sao.
Bảo Ngá»c nhìn quanh má»™t lượt, nghÄ© ngay ra, bèn Ä‘á»c:
Quanh bỠvẻ biếc ba hà ng hiên.
Cách bến mùi thơm một dây hoa.
Giả ChÃnh nghe xong gáºt đầu mỉm cưá»i. Má»i ngưá»i lại khen ngợi má»™t hồi. Ra khá»i đình, sang qua ao, từ má»™t ngá»n núi, má»™t hòn đá, má»™t bông hoa, má»™t gốc cây chá»— nà o há» cÅ©ng để ý ngắm nghÃa. Chợt ngẩng đầu lên thấy trước mặt má»™t dãy tưá»ng trắng, mấy ngôi nhà con xinh xắn, thấp thoáng trong đám hà ng nghìn khóm trúc xanh. Má»i ngưá»i Ä‘á»u nói: "Chá»— nà y nhã tháºt!â€
Rồi cùng Ä‘i và o. Bước và o cá»a là má»™t dãy hà nh lang quanh co. Nước đượm mùi thÆ¡m.Dưới thá»m có con đưá»ng đá. Mặt trước ba gian nhà nhá», sạch sẽ, cá»a khép, cá»a mở. Trong nhà kê bà n ghế giưá»ng chiếu ngay ngắn gá»n gà ng. Từ phÃa trong có cá»a con Ä‘i ra sân sau. Có mấy cây lê cao lá»›n, mấy cụm chuối um tùm. Lùi vá» phÃa sau, lại có và i gian nhà nhá». Chân tưá»ng có má»™t dòng suối rá»™ng chừng má»™t thước quanh co theo thá»m đến dãy nhà đằng trước, rồi từ trong những khóm trúc róc rách chảy ra..
Giả ChÃnh cưá»i nói:
- Chá»— nà y thú đấy. Äêm trăng mà ngồi dưới cá»a sổ Ä‘á»c sách, cÅ©ng không uổng má»™t Ä‘á»i.
Nói rồi nhìn Bảo Ngá»c, Bảo Ngá»c sợ quá cúi đầu xuống.
Má»i ngưá»i vá»™i và ng nói lảng sang chuyện khác. Có hai ngưá»i nói:
- Chỗ nà y nên đỠmột cái biển bốn chữ.
Giả ChÃnh cưá»i há»i:
- Bốn chữ gì?
Má»™t ngưá»i Ä‘á»c:
- “Kỳ thá»§y di phongâ€(#12).
Giả ChÃnh nói:
- Quê lắm.
Lại má»™t ngưá»i Ä‘á»c:
- Thá» viên nhã tÃch(#13).
Giả ChÃnh nói:
- Cũng quê.
Giả Trân đứng bên cạnh nói:
- Lại đến chú Bảo nghĩ thôi.
Giả ChÃnh nói:
- Nó là đồ khinh bạc, chưa là m nổi đã khen chê ngưá»i khác.
Má»i ngưá»i nói:
- Khen chê đúng thì là m thế nà o được.
Giả ChÃnh vá»™i nói:
- Thôi! Äừng nuông nó thế.
Rồi bảo:
- Hôm nay cho mà y muốn nói gì thì nói, phải bà n cãi ra lẽ đã rồi mới cho mà y là m. Những câu đỠvừa rồi, có câu nà o được không?
Bảo Ngá»c nói:.
- Hình như Ä‘á»u không được cả.
Giả ChÃnh cưá»i nhạt:
- Là m sao mà không được?
Bảo Ngá»c nói:
- Äây là nÆ¡i ra chÆ¡i đầu tiên cá»§a Qúy phi, nên có những lá»i chúc tụng má»›i phải. Nếu muốn dùng bốn chữ đỠbiển thì có sẵn cá»§a cổ nhân rồi, cần gì phải là m nữa.
Giả ChÃnh nói:
- "Kỳ thủy" và “thư viên" không phải là chữ của cổ nhân hay sao?
Bảo Ngá»c thưa:
- Mấy chữ ấy cÅ© lắm, sao bằng Ä‘á»: “Hữu phượng lai nghiâ€(#14) còn hÆ¡n.
Má»i ngưá»i nhao lên khen hay. Giả ChÃnh gáºt đầu nói:
- Thằng ngu! Thá»±c là đồ lấy ống dòm trá»i, lấy bầu Ä‘ong biển.
Lại bảo:
- Phải đỠmột câu đối nữa.
Bảo Ngá»c lại Ä‘á»c.
Bên cá»a cá» tan tay vẫn mát,
Trong lò trà cạn khói còn thơm.
Giả ChÃnh lắc đầu:
- Chưa lấy gì là m hay.
Nói xong, dắt má»i ngưá»i Ä‘i ra. Lúc sắp Ä‘i, chợt nghÄ© việc gì, Giả ChÃnh há»i Giả Trân:
- Chá»— nà y nhà cá»a, bà n ghế có đủ, nhưng mà n, rèm và các đồ trần thiết đã xếp đặt đâu và o đấy chưa?
Giả Trân thưa:
- Những đồ trần thiết phải sắm thêm nhiá»u, đến ngà y ấy sẽ đâu có đấy. Các thứ mà n, rèm, hôm ná» chú Liá»…n nói còn thiếu vì lúc má»›i khởi công, đã vẽ đồ bản theo đúng kÃch thước và sai ngưá»i Ä‘i thá»a, hôm qua chắc đã là m được má»™t ná»a.
Giả ChÃnh nghe nói, biết việc nà y không phải cá»§a Giả Trân, liá»n cho Ä‘i gá»i Giả Liá»…n. Má»™t lúc, Giả Liá»…n đến. Giả ChÃnh há»i:
- Tất cả bao nhiêu thứ ? Äã được bao nhiêu rồi? Còn thiếu bao nhiêu nữa?
Giả Liá»…n nghe há»i, vá»™i và ng rút quyển sổ ở trong ống già y ra xem, rồi trình:.
- Các thứ Ä‘oạn thêu rồng, thêu hoa, các thứ hoa lụa chỉ Ä‘iá»u chỉ viá»n, các thứ mà n che lá»›n nhá» cá»™ng má»™t trăm hai mươi chiếc, hôm nỠđã được tám mươi chiếc, còn thiếu bốn mươi chiếc. Rèm hai trăm chiếc, sắm đủ rồi. Ngoà i ra còn rèm da hai trăm chiếc, rèm trúc sÆ¡n đỠtết chỉ và ng má»™t trăm chiếc, rèm trúc sÆ¡n Ä‘en hai trăm chiếc, rèm thêu hoa năm mà u hai trăm chiếc, má»—i thứ đã được má»™t ná»a, đến mùa thu thì đủ cả. Gối tá»±a, khăn bà n, quần giưá»ng, đệm ghế, má»—i thứ má»™t nghìn hai trăm chiếc, đã đủ cả rồi.
Má»i ngưá»i vừa nói chuyện vừa Ä‘i, đã đến má»™t ngá»n núi xanh chênh chếch. Äi và o trong núi, thấp thoáng có má»™t bức tưá»ng thấp, đất và ng, trên tưá»ng có rÆ¡m che, có mấy trăm cây hoa hạnh, trông như lá»a phun, ráng phá»§. Mặt trong có mấy gian nhà tranh, mặt ngoà i có những cây dâu, dâm bụt và găng mÆ¡n mởn tốt tươi theo nhau chá»— nhô ra, chá»— lượn và o, Ä‘an thà nh hai hà ng rà o xanh. Dưới chân núi, ngoà i hà ng rà o có cái giếng khÆ¡i, bên cạnh có gầu và trục kéo nước; mé dưới có mảnh rá»™ng phẳng lì, có luống rau tươi tốt, trông bát ngát mênh mông.
Giả ChÃnh nói:
- Chá»— nà y thế mà có ý nghÄ©a lắm. Tuy tá»± tay ngưá»i ta bà y đặt ra, nhưng nhìn đến ai cÅ©ng phải cảm xúc, khêu gợi lòng ta muốn vá» hưởng thú Ä‘iá»n viên. Chúng ta hãy và o đấy nghỉ ngÆ¡i xem.
Nói xong Ä‘ang định Ä‘i và o, chợt thấy bên ngoà i hà ng giáºu có má»™t hòn đá, cÅ©ng là chá»— đáng đỠthÆ¡. Má»i ngưá»i cưá»i nói:
- Äẹp lắm! Äẹp lắm! Chá»— nà y mà treo biển đỠchữ, thì hết hẳn phong vị nhà quê. Dá»±ng má»™t cái bia ở đây lại cà ng thêm vẻ đẹp. Nếu không có bà i thÆ¡ “điá»n gia" cá»§a ông Phạm Thạch Hồ(#15) thì không tả hết được cái đẹp cá»§a nó.
Giả ChÃnh nói:
Xin các ông đỠcho.
Má»i ngưá»i nói:
- Vừa rồi cáºu Bảo nói là m má»›i không bằng theo cÅ©, cổ nhân đã nói nhiá»u rồi, chi bằng đỠngay “hạnh hoa thôn" là hay.
Giả ChÃnh nghe nói, cưá»i bảo Giả Trân:
- Nhá» có câu ấy, ta lại nghÄ© ra má»™t Ä‘iá»u. Chá»— nà y đẹp cả, chỉ thiếu má»™t cái kỳ bà i bán rượn thôi. Ngà y mai là m cho ta má»™t cái, mặt ngoà i cứ theo lối nhà quê, không cần trang hoà ng, lấy má»™t con sà o treo kỳ bà i và o đó rồi buá»™c lên ngá»n cây là được.
Giả Trân vâng lá»i, lại thưa:
-Chỗ nà y không cần nuôi các loà i chim đẹp biết hót, chỉ nuôi ngỗng, vịt, gà ... thì mới đúng.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u nói:
- Äúng đấy! .. ...
Giả ChÃnh lại nói:
-"Hạnh hoa thôn" hay thá»±c, nhưng hiá»m vi phạm và o chÃnh tên thôn cá»§a ngưá»i ta, đợi xin quý phi đặt tên má»›i phải.
Má»i ngưá»i nói:
- Phải đấy, nhưng bỠtrống không tiện, cũng nên dùng chữ gì?
Má»i ngưá»i đương nghÄ©, Bảo Ngá»c sốt ruá»™t, không chá» Giả ChÃnh bảo, nói ngay:
-ThÆ¡ cÅ© có câu "Hồng hạnh sao đầu quái tá»u kỳâ€(#16).
Nay xin đỠbốn chữ: “thanh liêm tại vá»ngâ€(#17) là hÆ¡n.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u nói:
- Hai chữ “tại vá»ng" hay lắm, lại ngụ ý "Hạnh hoa†không.
Bảo Ngá»c cưá»i nhạt:
- Tên thôn mà dùng hai chữ "Hạnh hoa" thì quê lắm. ThÆ¡ ÄÆ°á»ng có câu: “sà i môn lâm đạo hoa hươngâ€(#18). Sao không dùng ba chữ đạo hương thôn có hay không?
Má»i ngưá»i Ä‘á»u vá»— tay khen. Giả ChÃnh quát to:
- Thằng súc sinh ngu ngốc kia, mà y biết được mấy vị cổ nhân, nhá»› được mấy bà i thÆ¡ cÅ©, đã dám múa mép trước các vị tiá»n bối? Vừa rồi cho phép mà y nói bừa, chẳng qua ta thá» xem mà y hay dở thế nà o, để là m trò cưá»i đấy thôi. Mà y cứ tưởng thá»±c đấy à ?
Nói xong, dẫn má»i ngưá»i và o trong nhà tranh. Ở đây, cá»a sổ dán giấy, giưá»ng gá»— đơn sÆ¡, không có gì là hà o hoa phú quý cả.
Giả ChÃnh trong lòng rất sung sướng, lại nhìn Bảo Ngá»c nói:
- Chỗ nà y thế nà o?
Má»i ngưá»i thấy há»i, Ä‘á»u khẽ đẩy Bảo Ngá»c, xui Bảo Ngá»c nói là đẹp. Bảo Ngá»c không nghe, nói ngay:
- Xem ra chá»— nà y kém xa "Hữu phương lai nghiâ€.
Giả ChÃnh nói:
- Hứ! Äồ ngu xuẩn! Chả biết gì. Mà y chỉ thÃch lầu son gác tÃa đẹp đẽ má»™t cách thô tục, biết đâu được cái cảnh u nhã nà y.
Rút lại chỉ vì lá»—i tại mà y không chịu Ä‘á»c sách thôi.
Bảo Ngá»c đáp:
- Cha dạy đà nh là phải, nhưng cổ nhân có nói hai chữ thiên nhiên con không hiểu ý ra là m sao?
Ai nấy thấy Bảo Ngá»c bướng bỉnh, sợ sẽ bị mắng; nay thấy hắn há»i nghÄ©a hai chữ "thiên nhiên" Ä‘á»u vá»™i nói:
- Cái gì cáºu cÅ©ng hiểu cả, sao lại còn phải há»i hai chữ "thiên nhiên". "Thiên nhiên" nghÄ©a là tá»± nhiên thiên thà nh, không phải sức ngưá»i là m được.
Bảo Ngá»c nói:
- Thế thì chá»— nà y đặt thánh trang trại, rõ rà ng là do ngưá»i bà y đặt ra. Xa thì không có hà ng xóm, gần thì không có thà nh quách, dá»±a và o núi thì không có mạch, trông ra nước thì không có nguồn, chá»— cao thì không có tháp nhà chùa, chá»— thấp thì không có cầu ra chợ, trÆ¡ trá»i đứng má»™t mình, không phải là nÆ¡i bao la rá»™ng rãi. Sao bằng mấy nÆ¡i trước có vẻ tá»± nhiên hÆ¡n. Tuy có giồng trúc, khÆ¡i suối cÅ©ng hÆ¡i xuyên tạc, nhưng không hại gì. Cổ nhân có bốn chữ “bục tranh thiên nhiênâ€, sợ chá»— nà y không đáng có thôn trang, và sÆ¡n thá»§y, mà gượng bà y đặt ra, dù khéo léo đến đâu cÅ©ng vẫn không hợp.
Bảo Ngá»c nói chưa dứt lá»i, Giả ChÃnh nổi giáºn thét lên:
- Thôi, bước ngay!
Bảo Ngá»c vừa Ä‘i ra, Giả ChÃnh lại thét: "Hãy quay lại, là m thêm câu đối nữa, nếu không là m được thì ta sẽ vả và o mồm".
Bảo Ngá»c đà nh phải Ä‘á»c:
Giặt vải xanh tươi nguồn dưới bến;
Hái rau thơm đượm khách trong mây.
Giả ChÃnh nghe xong, lắc đầu nói:
- Cũng chẳng ra gì!
Rồi dắt má»i ngưá»i Ä‘i ra, Ä‘i quanh sưá»n núi, khi trong hoa, khi dưới liá»…u, khi trên núi, khi bên sông, đến rặng đồ mi, và o già n má»™c hương, lên đình mẫu đơn, qua vưá»n thược dược, tá»›i viện tưá»ng vi, tá»±a và o khóm ba tiêu, ngang dá»c, quanh co; chợt nghe thấy tiếng nước ở trong hang đá róc rách chảy ra, trên thì dây leo lòng thòng rÅ© xuống, dưới thì hoa rụng ráºp rá»n trôi quanh. Má»i ngưá»i Ä‘á»u nói:
- Äẹp lắm!
Giả ChÃnh há»i:
- Các ông định đỠchữ gì?
Má»i ngưá»i nói:
- Không cần phải nghÄ© nữa, cứ viết ba chữ “VÅ© lăng nguyênâ€(#19) là được rồi.
Giả ChÃnh cưá»i nói:.
- Cũ lắm! Lại không đúng sự thực.
Má»i ngưá»i cưá»i:
- Không thì đỠbốn chữ “tần nhân cá»±u xáâ€(#20) cÅ©ng được.
Bảo Ngá»c nói:
- Lại cà ng há»ng nữa. "Tần nhân cá»±u xá" có ý là tránh loạn, dùng thế nà o được? Chi bằng dùng bốn chữ “liá»…u đình hoa thì là hÆ¡n(#21).
Giả ChÃnh nói:
- Cũng lại nhảm nữa!.
Giả ChÃnh Ä‘i và o trong hang, há»i Giả Trân:
- Có thuyá»n không?
Giả Trân nói:
- Có bốn thuyá»n hái hoa sen, má»™t thuyá»n ngồi chÆ¡i , nhưng bây giá» chưa là m xong.
Giả ChÃnh cưá»i nói:
- Tiếc rằng không và o được.
Giả Trân nói:
- Äi quanh lên núi, sẽ đến nÆ¡i.
Nói rồi Ä‘i trước dẫn đưá»ng. Má»i ngưá»i nÃu dây vịn cây Ä‘i lên, thấy mặt nước hoa rụng man mác, dòng suối trong vắt ráºp rá»n quanh co; hai hà ng liá»…u rá»§ bên bá», những cây đà o, cây máºn, má»c chen nhau che rợp cả bóng mặt trá»i. Khắp nÆ¡i, không có má»™t chút đất bụi. Trong rặng liá»…u nhô ra má»™t nhịp cầu, lan can sÆ¡n Ä‘á».
Qua cầu, đưá»ng thông các ngả; xa xa, có má»™t tòa nhà ngói mát mẻ và má»™t dãy tưá»ng hoa. Ở đây mạch núi chÃnh Ä‘á»u xuyên qua tưá»ng chia Ä‘i các ngả.
Giả ChÃnh nói:
- Tòa nhà nà y ở đây chẳng có nghĩa lý gì!
Rồi bước và o cá»a. Chợt thấy mặt trước có má»™t quả núi đá lấp lánh cao ngất trá»i, xung quanh bao bá»c bằng các thứ đá đủ các mà u, che kÃn hẳn những nhà cá»a bên trong. Ở đây, không có má»™t gốc cây, toà n những cá» lạ hoặc leo lên núi, hoặc bò ra đất hoặc từ trên núi rá»§ xuống, hoặc luồn qua khe đá chui ra; lại có những dây từ mái nhà bò xuống, leo quanh cá»™t chằng chịt cả bá» hè, như vải xanh phất phÆ¡, như sợi và ng uốn khúc, quả đỠhoa và ng, hương thÆ¡m ngà o ngạt, không má»™t thứ hoa nà o có thể bì được.
Giả ChÃnh nói:
- Thú quá! Chỉ hiá»m không biết là những loại cá» gì?
Có ngưá»i nói là :
- “Tiết lệ đằng laâ€.
Giả ChÃnh nói:.
- “Tiết lệ đằng la†là m gì có hương thơm lạ nà y?
Bảo Ngá»c nói:
- Thá»±c không phải. Trong loại cá» nà y cÅ©ng có "tiết lệ đằng la", nhưng hương thÆ¡m là cá»§a "đỗ nhược hà nh vuâ€. Còn cái giống nà y, hình như đây là cá» "chi lan", kia là cá» "thanh cát", đây là "kim đăngâ€, kia là "ngá»c lá»™", thứ đỠkia là "tá» vân", thứ xanh nà y là "thanh chi". Nhá»› đến những cá» lạ đã nói ở trong Ly tao văn tuyển (văn cá»§a Khôi Nguyện), nà o là hoắc nạp, gương vá»±ng, nà o là luân tổ, tá» giáng; lại còn có cá» thạch phà m, thá»§y tùng, phù lưu; cÅ©ng có những cá» lục di, Ä‘an tiêu, mi vu, phong liên... Nay đã lâu năm, ngưá»i Ä‘á»i không thể nhá»› lại được, nên cứ trông hình dạng mà đặt tên; dần dần gá»i sai Ä‘i, có lẽ thế đấy.
Bảo Ngá»c nói chưa dứt lá»i, Giả ChÃnh thét lên:
- Ai há»i đến mà y?
Bảo Ngá»c sợ hãi lùi xuống, không dám nói nữa.
Giả ChÃnh thấy hai bên hà nh lang có tay vịn, nhân tiện Ä‘i và o. Trước mặt, năm gian nhà mát mẻ, già n hoa dá»±ng lên, bốn mặt hà nh lang cá»a sổ sÆ¡n xanh vách bóng, trông rất thanh nhã. Giả ChÃnh thở dà i:
- Ở đây mà pha trà , đánh đà n, thì chẳng cần phải đốt trầm nữa. Không ngá» lại có chá»— nà y, các ông chắc phải có những câu hay đỠở đây cho khá»i phụ cảnh đẹp.
Má»i ngưá»i cưá»i nói:
- Sao bằng đỠbốn chữ "an phong huệ lá»™â€(#22) là thiết thá»±c hÆ¡n.
Giả ChÃnh nói:
- Thế mới được bốn chữ thôi, còn câu đối?
Má»™t ngưá»i nói:
- Tôi nghÄ© được má»™t câu, xin các vị chưa cho. Nói rồi Ä‘á»c:
Äá»— nhạc ngạt ngà o châu minh nguyệt,
Xạ lan sực nức viện tà dương.
Má»i ngưá»i nói:
- Hay thì hay thực, chỉ có hai chữ "tà dương" chưa ổn.
Ngưá»i ấy nói:
- Cổ thi có câu “Mi vu mãn viện khấp tà dươngâ€(#23).
Má»i ngưá»i nói:
-Buồn lắm! Buồn lắm!
Lại có má»™t ngưá»i nói:
- Tôi cÅ©ng có má»™t câu, xin các vị chữa cho. Nói xong Ä‘á»c:
Ba ngõ gió đưa hương ngá»c huệ;
Má»™t sân giăng rá»i bóng kim lan.
Giả ChÃnh vuốt râu, ngẫm nghÄ©, cÅ©ng muốn để má»™t câu.
Chợt trông thấy Bảo Ngá»c đứng yên bên cạnh, má»›i thét:
- Sao lúc đáng nói mà y không nói, định để ngưá»i ta má»i mà y hay sao?
Bảo Ngá»c thưa:
- Chá»— nà y là m gì có "lan xạâ€, "minh nguyệt" và chÆ¡i chữ , nếu cứ kể ra cho hết, thì đỠđến hai trăm câu cÅ©ng không đủ.
Giả ChÃnh nói:
- Ai gõ đầu mầy bắt phải nói những chữ ấy?
Bảo Ngá»c thưa:
- Äã thế thì cái biển nên đỠbốn chữ: "Hà nh chỉ thanh phânâ€(#24) câu đối thì Ä‘á»:
Ngâm câu Ä‘áºu khấu, thÆ¡ cà ng đẹp,
Sao giấc đồ mi, mộng vẫn thơm.
Giả ChÃnh cưá»i nói:
- Mà y lại ăn cắp cái câu “thư thà nh tiá»…u diệp văn áo lụcâ€(#25), lấy gì là m lạ.
Má»i ngưá»i nói:
- Bà i “phượng hoà ng đà i†cá»§a ông Lý Thái Bạch cÅ©ng ăn cắp bà i “hoà ng lạc lâu", chỉ cốt ăn cắp khéo là được. Bây giá» cứ nghÄ© kỹ ra thì câu cá»§a cáºu còn nhã và mạnh hÆ¡n câu “thư thà nh tiá»…u diệp†nhiá»u, khéo câu "thư thà nh..." lại ăn cắp ở câu nà y cÅ©ng nên.
Giả ChÃnh cưá»i nói:
- Có nhẽ nà o thế.
Má»i ngưá»i Ä‘i ra, không mấy chốc đã thấy gác tÃa nguy nga, lầu son cao ngất, nhà cá»a san sát, đưá»ng Ä‘i quanh co.
Tùng xanh chạm mái, ngá»c lan quanh thá»m; mặt thú, đầu ly, sÆ¡n và ng sáng nhoáng. Giả ChÃnh nói:
- Äây là điện chÃnh, xa hoa quá?
Má»i ngưá»i Ä‘á»u nói:
- Thế má»›i hợp thể, tuy rằng quý phi thÃch tiết kiệm thá»±c, nhưng bây giỠđã tôn quý rồi, lá»… nghi như thế, chẳng lấy gì là m quá.
Vừa nói vừa Ä‘i, thấy mặt trước có má»™t cái cổng chà o xây bằng ngá»c thạch, phÃa trên long cuốn ly vá»n, chạm trổ rất khéo.
Giả ChÃnh nói:
- Chỗ nà y đỠchữ gì được?
Má»i ngưá»i nói:
- Nên đỠ"Bồng lai tiên cảnh".
Giả ChÃnh lắc đầu không nói gì.
Bảo Ngá»c trông thấy chá»— nà y, lòng tá»± nhiên xúc động, hình như mình đã được thấy ở đâu rồi, nhưng không nhá»› ngà y tháng năm nà o(#26).
Giả ChÃnh lại bảo Ä‘á», Bảo Ngá»c đương ngẫm nghÄ© cảnh trước, không để bụng đến việc nà y. Má»i ngưá»i không biết ý, cho là Bảo Ngá»c bị quở mắng, từ bấy đến giá» tinh thần rối loạn, lẩn quẩn nghÄ© không ra; nếu giục, sợ xảy ra sá»± gì thì không tiện bèn nói vá»›i Giả ChÃnh.
- Thôi! Xin để ngà y mai sẽ Ä‘á».
Giả ChÃnh cÅ©ng sợ Giả mẫu không yên lòng, cưá»i nhạt:
- Thằng súc sinh, mà y đã đến lúc hết khoe giá»i rồi! Thôi ta hạn cho mà y, đến ngà y mai, nếu không đỠđược, ta nhất định không tha đâu. Chá»— nà y quan hệ nhất, phải là m cho hay má»›i được!
Nói xong, dẫn má»i ngưá»i Ä‘i xem chá»— khác. Kể từ khi và o cá»a vưá»n đến giá», mưá»i phần má»›i Ä‘i ngắm được năm sáu. Lúc nà y, có ngưá»i và o báo: "Có ông VÅ© Thôn sai ngưá»i đến trình việc.†Giả ChÃnh cưá»i nói:
- Còn và i chá»— chưa đến được, chúng ta hãy theo đưá»ng nà y Ä‘i ra, thì dù chưa biết hết cÅ©ng có thể xem qua loa.
Liá»n dẫn má»i ngưá»i đến má»™t cái cầu lá»›n, thấy nước như rèm thá»§y tinh dá»™i và o, thì ra cái cầu nà y là cá»a Ä‘áºp thông ra ngoà i sông, khÆ¡i thà nh suối để dẫn nước và o.
Giả ChÃnh há»i:
- Äặt tên cái Ä‘áºp nây là gì.
Bảo Ngá»c nói:
- Äây là dòng chÃnh cá»§a suối "thẩm phương", thì nên đặt là "Ä‘áºp Thẩm phươngâ€.
Giả ChÃnh nói:.
- Mà y lại nói nhảm, không nên dùng hai chữ "thấm phương".
Má»i ngưá»i theo đưá»ng Ä‘i ra, thấy có những nhà rá»™ng, lá»u tranh, tưá»ng, đá, cá»a hoa, dưới núi có chùa, trong rừng có phòng luyện thuốc, hiên dà i, động sâu, nhà vuông, đình tròn.
Giả ChÃnh không Ä‘i hết được. Vì đã ná»a ngà y chưa được nghỉ ngÆ¡i; lưng Ä‘au chân má»i, chợt trông thấy phÃa trước có má»™t cái nhà . Giả ChÃnh nói:
- Nơi nà y có thể nghỉ được!
Liá»n Ä‘i theo con đưá»ng nhá» quanh khóm bÃch đà o, qua cá»a tò vò Ä‘an bằng trúc và cà i hoa. Chợt thấy tưá»ng trắng vây quanh, ngoà i có liá»…u xanh rá»§ xuống. Giả chÃnh cùng má»i ngưá»i Ä‘i và o. Hai bên, hà nh lang nối nhau, ở trong lác đác mấy ngá»n núi. Má»™t bên có mấy khóm chuối; má»™t bên là cây hải đưá»ng cá»§a phá»§ tây, trông như cái tán, dây rá»§ xanh biếc, hoa đỠnhư son.
Má»™t ngưá»i nói:
- Hoa đẹp nhỉ! Hải đưá»ng có nhiá»u, nhưng chưa thấy cây nà o đẹp như thế nà y.
Giả ChÃnh nói:
- Äây là "nữ nhi đưá»ng†, lấy giống ở nước ngoà i. Tục truyá»n giống nà y ở nước Nữ Nhi. Bên ấy có rất nhiá»u, nhưng cÅ©ng là lá»i hoang đưá»ng, không đáng tin.
Má»™t ngưá»i nói:
- Bảo rằng hoang đưá»ng không đáng tin thì tại sao từ lâu đã có cái tên ấy.
Bảo Ngá»c nói:
- Phần nhiá»u các nhà ngâm vịnh thấy hoa nà y đỠnhư son, ẻo lả như có bệnh, gần giống phong độ cá»§a ngưá»i trong khuê các, cho nên đặt tên là "Nữ Nhi". Có lẽ sau nà y ngưá»i Ä‘á»i không thÃch nghe cái tên ấy, bèn dá»±a và o sá» sách cho có chứng cá»› rồi cứ thế truyá»n sai mãi Ä‘i, để thà nh sá»± thá»±c.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u gáºt đầu khen ngợi, rồi ra ngồi cả ở giưá»ng ngoà i hiên. Giả ChÃnh bảo:
- Nên đỠmấy câu gì thực mới đây?
Má»™t ngưá»i khách nói:
- Nên đỠhai chữ “tiêu hạcâ€(#27).
- Lại má»™t ngưá»i nói: "Nên đỠbốn chữ "Sùng quang phiếm tháiâ€(#28).
Giả ChÃnh cùng má»i ngưá»i nói:
- “Sùng quang phiếm thái†hay!
Bảo Ngá»c nói:
- Hay đấy, nhưng đáng tiếc
Má»i ngưá»i há»i:
- Sao lại đáng tiếc?
Bảo Ngá»c nói:
- Chá»— nà y trồng chuối và hải đưá»ng, ám chỉ mà u đỠ, mà u xanh. Nếu chỉ nói chuối mà bá» sót hải đưá»ng thì không hay; trái lại nói hải đưá»ng mà bá» sót chuối cÅ©ng không được. Như thế không thể chỉ có chuối mà không có hải đưá»ng, cà ng không thể chỉ có hải đưá»ng mà không có chuối.
Giả ChÃnh nói:
- à mà y định viết chữ gì?
Bảo Ngá»c nói:
- Con muốn viết bốn chữ "Hồng hương lục ngá»c" thì má»›i đủ cả hai nghÄ©a.
Giả ChÃnh lắc đầu:
- Không được, không được!
Má»i ngưá»i và o trong buồng, thấy ở đấy trang trà không giống các nÆ¡i, nhìn chá»— nà o cÅ©ng như chá»— nà o. Nguyên ở đây xung quanh Ä‘á»u ghép gá»— chạm nổi cá»§a những tay thợ rất tà i tình: chá»— thì chạm trăm con dÆ¡i bay vòng quanh, chá»— thì chạm ba ngưá»i bạn mùa đông(#29), chá»— thì chạm sông núi, nhân váºt, chá»— thì chạm các thứ chim, cá», cây hoa hoặc tháºp cẩm, hoặc Ä‘á»i cổ hoặc chữ phúc, chữ thá», các thứ nà y Ä‘á»u được khảm và ng ngá»c đủ các mà u sắc. Có nhiá»u ô vuông, tròn khác nhau, theo hình hoa quỳ, lá chuối, vòng tròn hay bán nguyệt để bá» sách, bút nghiên, đặt đỉnh, lá» hoa cháºu cây. Thá»±c là trăm hoa nghìn gấm, chói lá»i khắp nÆ¡i. Chá»— nà y cá»a sổ dán lụa ngÅ© sắc xinh xắn; chá»— kia cá»a che lụa má»ng lá» má». Khắp tưá»ng, có bà y các đồ cá»—, như đà n, gươm, bầu rượu... Ä‘á»u đặt trong từng ô má»™t, phẳng lì vá»›i mặt trăng. Má»i ngưá»i Ä‘á»u khen: "Thá»±c là tinh xảo! Là m được thế nà y khó lắm!"
Giả ChÃnh chưa Ä‘i đến từng thứ hai đã lạc đưá»ng, trông
sang bên tả có cá»a ra và o, nhìn sang bên hữu có cá»a sổ ngăn lại, tiến lên phÃa trước bị má»™t tá»§ sách chắn ngang, quay lại phÃa sau thấy cá»a sổ che mà n lụa trông rõ lối Ä‘i. Khi đến nÆ¡i, chợt thấy có ngưá»i lù lù Ä‘i lại giống mình như hệt, đó là cái gương pha lê lá»›n. Luôn qua cái gương lại thấy nhiá»u cá»a. Giả Trân cưá»i nói:
- Ông cứ theo tôi, Ä‘i đưá»ng nà y ra thì đến sân sau, ở đằng sau Ä‘i ra thì gần hÆ¡n đằng trước.
Má»i ngưá»i Ä‘i quanh hai lần cá»a gấm, quả nhiên có má»™t lối ra. Trong sân có nhiá»u già n hoa tưá»ng vi. Qua hà ng rà o hoa, thấy có má»™t khe nước chắn ngang. Má»i ngưá»i lấy là m lạ nói:
- Dòng nước nà y từ đâu đến đây?
Giả Trân trỠra đằng xa nói:
Nó từ cá»a Ä‘áºp đằng kia chảy đến cá»a hang, theo chá»— trÅ©ng ở núi phÃa đông bắc dẫn đến trang trại. Lại có dòng nhá» chảy ra phÃa tây nam, đến đấy hợp lại là m má»™t, rồi theo chân tưá»ng chảy Ä‘i.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u nói: "Khéo quá nhỉ!"
Chợt thấy ngá»n núi lá»›n chắn ngang, ai nấy Ä‘á»u sợ lạc đưá»ng Giả Trân cưá»i nói:
- Cứ đi theo tôi.
Rồi hắn Ä‘i trước dẫn đưá»ng. Vòng khá»i chân núi má»™t quãng lại là đưá»ng to bằng phẳng, có má»™t cái cá»a lá»›n hiện ra trước mắt. Má»i ngưá»i nói: “Thú thá»±c, thú thá»±c! Thần kỳ tinh xảo đến thế là cùng!â€
Bấy giá» Bảo Ngá»c chỉ để tâm nhá»› nhà , không thấy Giả ChÃnh bảo gì, đà nh phải theo đến thư phòng. Giả hình sá»±c nhá»›, nói:
- Mà y còn chưa vá» Ã ? Äi chÆ¡i ná»a ngà y trá»i vẫn chưa chán hay sao? Chắc cụ lại mong đấy. Vá» ngay Ä‘i. Nuông lắm sinh hư thôi!.
Bảo Ngá»c nghe váºy má»›i dám vá». Ra đến ngoà i, bá»n hầu bé cá»§a Giả ChÃnh chạy lại ôm lấy nói:
- May mà hôm nay ông nhà vui đấy. Vừa rồi cụ mấy lần sai ngưá»i ra há»i, chúng tôi Ä‘á»u nói ông đương vui vá»›i cáºu; nếu không thì cụ đã gá»i cáºu vá» ngay rồi, còn trổ tà i là m sao được? Ai cÅ©ng bảo thÆ¡ cáºu hay hÆ¡n má»i ngưá»i. Hôm nay được hãnh Ä‘iện như thế, phải thưởng cho chúng tôi má»›i được.
Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Cho má»—i ngưá»i má»™t quan tiá»n.
Má»i ngưá»i nói:
- Má»™t quan tiá»n thì ai mà chẳng có? Thưởng cho cả cái túi cá»§a cáºu!
Nói xong đứa cỡi lấy cái túi, đứa lấy túi quạt, chẳng kể đầu Ä‘uôi, chúng lấy sạch các thứ Ä‘eo ở trong ngưá»i Bảo Ngá»c.
Rồi nói:
- Thôi đưa cáºu vá» Ä‘i.
Má»™t lÅ© vây tròn lấy Bảo Ngá»c, dẫn vỠđến táºn cá»a Giả mẫu. Bấy giá» Giả mẫu đương mong, thấy Bảo Ngá»c vá», biết là không xảy chuyện gì, trong lòng rất vui.
Má»™t chốc, Táºp Nhân mang nước trà đến, thấy những đồ Ä‘eo trong mình Bảo Ngá»c không còn má»™t thứ gì, cưá»i há»i: Những đồ Ä‘eo đâu cả? Chắc lại bị bá»n mặt dà y nà o lá»™t mất rồi.
Äại Ngá»c nghe nói chạy lại, thấy chẳng còn cái gì, há»i Bảo Ngá»c:
- Cái túi của tôi khâu, anh cũng cho chúng nó rồi à ? Mai lại chực xin cái khác, đừng hòng có của sẵn thế.
Nói xong, bá»±c tức vá» buồng, lấy kéo cắt vụn cái túi đựng hương Ä‘ang khâu cho Bảo Ngá»c.
Bảo Ngá»c thấy Äại Ngá»c bá»±c lên, biết lại sinh chuyện, vá»™i và ng chạy đến thì Äại Ngá»c đã cắt mất cái túi rồi, Bảo Ngá»c cÅ©ng đã trông thấy cái túi ấy, tuy chưa là m xong, nhưng khéo lắm. Nay Äại Ngá»c tá»± nhiên cắt Ä‘i, nghÄ© cÅ©ng đáng tức. Bảo Ngá»c vá»™i và ng cỡi áo trong lấy cái túi cá»§a Äại Ngá»c cho khi trước giÆ¡ ra nói:
- Em xem, cái gì đây! Khi nà o tôi lại cho ngưá»i ta nhưng cái em tặng tôi!
Äại Ngá»c thấy Bảo Ngá»c cẩn tháºn, sợ ngưá»i ta lấy mất, đã Ä‘eo ở táºn trong áo, rất hối háºn đã quá nóng, cắt mất túi hương, nên cứ ngồi cúi đầu không nói câu gì.
Bảo Ngá»c nói:
- Em không cần phải cắt. Tôi biết rằng em không thÃch cho tôi cái gì nữa. Ngay cái túi náy tôi cÅ©ng xin ná»™p lại có được không?
Nói xong, Bảo Ngá»c ném cái túi và o lòng Äại Ngá»c, rồi Ä‘i.
Äại Ngá»c tức phát khóc lên, lại chá»±c cắt nốt cái túi nà y.
Bảo Ngá»c vá»™i quay lại giáºt lấy, cưá»i nói:
- Thôi! xin em tha cho nó!
Äại Ngá»c vứt kéo Ä‘i, gạt nước mắt nói:
- Anh không nên thế, lúc thì tá» tế, lúc thì giáºn dá»—i. Không ưa nhau thì buông tha nhau ra.
Nói xong, bá»±c tức lên giưá»ng nằm ngoảnh mặt và o tưá»ng chùi nước mắt. Bảo Ngá»c lại phải chạy đến xin lá»—i hết cô em thế ná», đến cô em thế kia.
Giả mẫu cho ngưá»i đến tìm Bảo Ngá»c. Má»i ngưá»i nói:
- Hiện đương ở buồng cô Lâm.
Giả mẫu nói:
- ÄÆ°á»£c được! Äể cho anh em nó chÆ¡i vá»›i nhau.Vừa rồi bố nó giam hãm nó mất ná»a ngà y, nay cho nó thá»a thuê má»™t chút. Nhưng bảo chúng nó không được cãi nhau.
Má»i ngưá»i vâng lá»i.
Äại Ngá»c bị Bảo Ngá»c là m rầy mãi, đà nh phải đứng dáºy nói:
- à anh không muốn cho tôi yên, thì tôi đà nh phải xa anh.
Nói xong, chạy ngay ra ngoà i.
Bảo Ngá»c cưá»i:
- Em đi chỗ nà o, anh cũng đi chỗ ấy.
Má»™t mặt lại cầm lấy cái túi Ä‘eo và o ngưá»i.
Äại Ngá»c giÆ¡ tay giăng lấy:
- Anh vừa nói không cần, sao lại còn đeo? Tôi lấy là m xấu hổ hộ anh!
Nói xong, phì ra cưá»i. Bảo Ngá»c nói:
- Em ơi, ngà y mai lại khâu cho anh cái túi khác nhé!
Äại Ngá»c nói:
- Äể xem đã, lúc nà o thÃch thì là m.
Hai ngưá»i vừa nói, vừa đến buồng Vương phu nhân, thì gặp Bảo Thoa cÅ©ng ở đấy. Lúc nà y trong nhà Vương phu nhân báºn rá»™n lắm. Vì Giả Tưá»ng đã mua mưá»i hai ngưá»i con gái ở Cô Tô vá». Hắn má»i ngưá»i dạy hát và cả những đồ diá»…n tuồng nữa.
Tiết phu nhân thì dá»n sang ở má»™t ngôi nhà vá» phÃa đông bắc.
Viện Lê Hương được sá»a sang lại cho phưá»ng hát ở để dạy con hát. Những ngưá»i đà n bà già trong nhà , trước biết hát Ä‘á»u đến đó trông nom bá»n con hát. Các khoản chi tiêu hà ng ngà y, các váºt liệu cần dùng, Ä‘á»u do Giả Tưá»ng cai quản.
Lại có Lâm Chi Hiếu đến báo: mưá»i hai ni cô, đạo cô trẻ tuổi đã đón vá», hai mươi bốn bá»™ áo lá»… nữa đã may xong. Ngoà i ra có má»™t vị sư cô để tóc, tên Diệu Ngá»c, là ngưá»i Tô Châu. Cô nà y dòng dõi nhà quan, khi bé lắm bệnh, phải là m bao nhiêu hình nhân thế mạng, vẫn không khá»i; sau cùng phải xuất gia vì thế Ä‘i tu mà vẫn để tóc. Năm nay cô ta mưá»i tám tuổi, bố mẹ chết cả, chỉ còn có hai ngưá»i vú và má»™t a hoà n hầu hạ. Cô nà y chữ nghÄ©a rất thông, kinh kệ thuá»™c lòng, ngưá»i lại đẹp. Nghe nói kinh đô có những di tÃch pháºt Quan âm và bản kinh viết bằng lá bối, nên năm ngoái cô ta theo sư phụ đến đây, hiện đương ở chùa Mầu Ni ngoà i cá»a tây. Sư phụ cá»§a cô ta, lấy số tiên thiên rất giá»i, nhưng đã chết từ mùa đông năm ngoái rồi. Theo lá»i dặn cá»§a sư phụ, Diệu Ngá»c không nên vá» quê, cứ ở đây chá» tá»± khắc có kết quả tốt. Bởi váºy cô ta chưa vá».
Vương phu nhân nói:
- Sao không má»i cô ta?
Lâm Chi Hiếu nói:
- Nếu má»i miệng thì cô ta sẽ nói: “Nhà quan hay cáºy thế ức hiếp ngưá»i, ta không khi nà o chịu đến!â€
Vương phu nhân nói:
- Cô ta là con gái nhà quan, tất nhiên hay là m cao. Ta viết thiếp má»i, cÅ©ng không ngại gì.
Lâm Chi Hiếu vâng lá»i, ra bảo thư ký viết thiếp má»i Diệu Ngá»c, ngà y mai sắp xe kiệu Ä‘i đón.
Bấy giá» có ngưá»i đến trình: các thợ Ä‘ang cần the lụa để trang trÃ, đến xin Phượng Thư mở lầu phát cho; lại có ngưá»i đến trình: xin Phượng Thư nháºn bá» kho cho nhưng đồ và ng bạc, Vương phu nhân cùng các ngưá»i hầu thân Ä‘á»u không ai được rá»—i. Bảo Thoa nói:
- Chúng ta không nên ở đây là m quẩn chân, vướng tay ngưá»i ta.
Bèn cùng Bảo Ngá»c, Äại Ngá»c đến buồng Nghênh Xuân nói chuyện phiếm.
Vương phu nhân ngà y nà o cÅ©ng báºn túi bụi. Mãi đến cuối tháng mưá»i thu xếp xong. Những ngưá»i đốc biện đã tÃnh toán và bà n giao sổ sách; các đồ cổ, các bức thư há»a đã được bà y biện ở các nÆ¡i; những chim muông như hạc, hươu, thá», gà , ngá»—ng đã mua vá» và đem thả ở trong vưá»n. Giả Tưá»ng cÅ©ng soạn xong hai mươi ba vở hát. Các ni cô, đạo cô niệm pháºt, tụng kinh Ä‘á»u đã thông thạo. Bấy giá» Giả ChÃnh má»›i yên lòng, má»i Giả mẫu và o vưá»n xem lại má»™t lượt. Thấy má»i việc xếp đặt đã ổn thá»a đâu và o đấy không còn sai sót má»™t ly. Giả ChÃnh bèn chá»n ngà y tâu sá»› lên. Chỉ vua truyá»n xuống: đến rằm tháng giêng sang năm là tiết thượng nguyên, Qúy phi sẽ vá» thăm nhà . Từ đó trong phá»§ há» Giả báºn rá»™n suốt ngà y, ăn tết cÅ©ng vá»™i vã.
Thấm thoát gần đến tiết nguyên tiêu, từ mồng tám tháng giêng trở Ä‘i đã có viên thái giám đến xem xét phương hướng: chá»— thay áo, chá»— ngồi chÆ¡i, chá»— nháºn lá»…, chá»— ăn tiệc, chá»— nghỉ ngÆ¡i. Lại có viên thái giám tổng quản lý quan phòng Ä‘em bá»n thái giám nhỠđến xem xét chá»— canh gác, chá»— căng mà n, và dặn bảo ngưá»i nhà há» Giả các nghi lá»… như chá»— nà o phải lui ra, chá»— nà o quỳ, chá»— nà o dâng món ăn, chá»— nà o tâu việc. Bên ngoà i lại có nhân viên bá»™ công và ty ngÅ© thà nh binh mã phải đến quét dá»n đưá»ng sá, ngăn cấm những ngưá»i không có chức vụ qua lại.
Bá»n Giả Xá thì đốc thúc những thợ là m đèn Ä‘uốc. Mãi đến ngà y mưá»i bốn, má»i việc má»›i xếp đặt xong. Äêm hôm ấy, không má»™t ai được chợp mắt.
Hôm rằm, đầu canh năm, từ Giả mẫu trở xuống, theo chức tước mặc phẩm phục đại trà o. Trong vưá»n Äại quan, mà n rồng, rèm phượng, và ng bạc châu báu choáng lên khắp nÆ¡i.
Äỉnh đốt hương bách hợp, lá» cắm hoa trưá»ng xuân, bốn bá» im lặng như tá», không má»™t tiếng động. Bá»n Giả Xá đứng ngoà i cá»a Tây, bá»n Giả mẫu đứng ở ngoà i cá»a chÃnh phá»§ Vinh. Äầu đưá»ng cuối ngõ mùng mà n che kÃn. Äang lúc chá» lâu sốt ruá»™t, chợt có má»™t viên thái giám cưỡi ngá»±a đến, Giả ChÃnh đón há»i tin tức.
Viên thái giám nói:
- Hãy còn sá»›m chán, đầu giá» mùi ngá»± cÆ¡m chiá»u, giữa giá» mùi đến lá»… pháºt ở cung Bảo Linh, đầu giá» dáºu và o cung Äại Minh hầu yến, xem đèn rồi má»›i xin thánh chỉ vá», có lẽ đầu giá» tuất má»›i bắt đầu Ä‘i.
Phượng Thư nghe xong, nói:
- Thế thì má»i bà và mẹ hãy vá» buồng nghỉ, chá» lúc ấy sẽ ra cÅ©ng không muá»™n.
Giả mẫu trở vá». Công việc trong vưá»n Ä‘á»u do Phượng Thư trông nom.
Những ngưá»i coi việc, má»i bá»n thái giám Ä‘i ăn uống, sau đó bảo ngưá»i nhà gánh từng gánh nến Ä‘i thắp ở các nÆ¡i.
Chợt nghe bên ngoà i có tiếng ngá»±a chạy rầm ráºp, chừng mưá»i viên thái giám thở hồng há»™c đến vẫy tay ra hiệu. Bá»n thái giám ở đấy biết là quý phi sắp đến, Ä‘á»u theo phương hướng đứng xếp hà ng. Giả Xá dẫn con cháu trong hỠđứng chá»±c ngoà i cá»a Tây. Giả mẫu dẫn đám đà n bà trong hỠđứng ở ngoà i cá»a chÃnh đón tiếp. Lặng lẽ má»™t lúc, thấy hai viên thái giám Ä‘i từ từ đến cá»a Tây, xuống ngá»±a Ä‘em buá»™c ở ngoà i chá»— quây mà n rồi ngoảnh mặt vá» phÃa tây, buông thõng tay đứng chá»±c. Chốc sau lại có hai viên nữa. Rồi cứ thế lần lượt tá»›i gần mưá»i đôi, khi ấy má»›i nghe văng vẳng có tiếng âm nhạc từ đằng xa vá»ng lại. Rồi từng đôi má»™t cầm quạt phượng, cá» rồng, lông trÄ©, quạt rồng, và lẵng và ng đốt trầm hương. Theo sau là má»™t cái tán và ng thêu bảy con phượng, che mÅ©, áo, Ä‘ai, già y. Lại có bá»n thái giám mang khăn tay. á»ng nhổ, phất trần cÅ©ng từng đôi má»™t lÅ© lượt Ä‘i qua. Sau cùng là tám viên thái giám rước cá»— xe loan thêu phượng mà u và ng từ tá» Ä‘i đến.
Giả mẫu vá»™i quỳ xuống, có ngay bá»n thái giám đến đỡ dáºy. Xe loan Ä‘i và o cá»a chÃnh, rẽ sang phÃa đông, đến trước má»™t nhà , có viên thái giám quì xuống, má»i quà phi xuống xe thay áo. Khi và o đến cá»a, bá»n thái giám lui ra, chỉ có Tiêu Dung, Thái Tần(#30) đỡ Nguyên Xuân xuống xe.
Trong vưá»n, đèn hoa sáng rá»±c, Ä‘á»u là m bằng the lụa cá»±c kỳ tinh xảo, trên treo má»™t cái biển căng đèn, viết bốn chữ: “thể nhà n má»™c đứcâ€(#31).
Nguyên Xuân và o thay áo rồi lại lên xe ra thăm vưá»n: khói thÆ¡m nghi ngút, bóng hòa ráºp rá»n, chá»— nà o cÅ©ng đèn sáng chói lá»i, lúc nà o cÅ©ng tiếng nhạc du dương, tháºt là cảnh tượng thái bình, phong lưu phú quÃ, nói không xiết được!
Nhá»› lại những ngà y ở dưới núi Thanh Ngạnh trong dãy núi Äại Hoang, mình sao mà buồn rầu tịch mịch váºy! Nếu không nhá» nhà sư chốc đầu và đạo sÄ© khiá»…ng chân mang đến đây, thì là m gì mình được thấy cái thế giá»›i nà y. Muốn là m má»™t bà i phú đèn trăng, bà i tụng tinh nhân, để ghi lại việc hôm nay, nhưng lại sợ vướng và o khuôn sáo cá»§a các sách. Vá»›i quang cảnh ấy, dù có là m bà i phú, bà i tụng, cÅ©ng không thể hình dung hết cái đẹp cá»§a nó; mà không là m thì những hà o hoa mỹ lệ, chắc độc giả cÅ©ng có thể tưởng tượng ra được. Cho nên xin bá»›t Ä‘i, khá»i phải dà i dòng, để quay vỠý chÃnh là hÆ¡n.
Giả phi ngồi trên kiệu trông thấy quang cảnh trong và ngoà i vưá»n, lẳng lặng thở dà i: “Xa hoa quáâ€. Chợt viên thái giám quì má»i lên thuyá»n. Giả phi xuống kiệu, chỉ thấy má»™t dòng nước trong uốn khúc như rồng lượn, hai bên bỠđá, treo các thứ đèn bằng thá»§y tinh hoặc pha lê, sáng như bạc, trắng như tuyết. Khắp trên cà nh cây liá»…u, cây hạnh, Ä‘á»u kết hoa giả bằng giấy lụa và thông thảo treo hà ng bao nhiêu ngá»n đèn. Dưới nước có những đèn hình hoa sen, hoa ấu, con le, con cò, Ä‘á»u là m bằng vá» trai, ốc hoặc lông chim. Trên dưới Ä‘ua sáng, trá»i nước má»™t mà u, thá»±c là má»™t thế giá»›i lưu ly. Trên thuyá»n lại có các cháºu hoa, các thứ đèn cá»±c kỳ tinh xảo, rèm châu, mà n gấm, chèo quế, sà o lan, không cần phải nói nhiá»u... Và o bến đá, có má»™t cái biển đèn đỠbốn chữ: “Liá»…u đình hoa tá»±â€.
Bạn Ä‘á»c thá» xem, những chữ: “liá»…u đình hoa tá»±â€, “hữu phượng lai nghiâ€. Chỉ là những chữ Giả ChÃnh muốn thá» tà i Bảo Ngá»c, sao lại Ä‘em ra đỠthá»±c? Há» Giả lại là má»™t nhà ná»n nếp thi thư, bạn bè qua lại Ä‘á»u là những tay tà i giá»i, là m gì chả có mấy ngưá»i đứng ra đỠvịnh, sao lại lấy những câu cá»§a chú bé con để lấp liếm cho qua? Như váºy khác nà o bá»n hà o phú, quẳng tiá»n ra, chuốc những chuyện tô son Ä‘iểm phấn, như loại: Trước cá»a khóa và ng cây liá»…u lục; sau nhà bình gấm chặng non xanh; và cho đó là nhã. Äằng nà y, hai phá»§ Ninh, Vinh mà suốt cuốn thạch đầu đã nêu ra thì không phải như váºy. Xem thế, đủ thấy trái ngược rất xa. Äá»™c giả chưa hiểu, để váºt ngu xuẩn nói rõ đầu Ä‘uôi cho hay.
Nguyên là Giả phi lúc bé được Giả mẫu nuôi dạy. Sau thêm được Bảo Ngá»c. Giả phi là chị cả, Bảo Ngá»c là em út. Giả phi nghÄ© mẹ tuổi đã cao, má»›i sinh được đứa em nhá», nên rất thương yêu Bảo Ngá»c, khác hẳn má»i ngưá»i. Vả lại, chị em cùng ở vá»›i Giả mẫu, không rá»i nhau lúc nà o. Khi Bảo Ngá»c má»›i ba, bốn tuổi, chưa Ä‘i há»c, đã được Giả phi dạy truyá»n khẩu, thuá»™c lòng mấy quyển sách, biết đến mấy nghìn chữ. Tuy là chị em, nhưng chẳng khác gì mẹ vá»›i con. Sau khi và o cung, Giả phi thưá»ng nhắn tin cho cha mẹ: “Cần phải nuôi dạy Bảo Ngá»c cẩn tháºn, không nghiêm thì sau nà y không thà nh ngưá»i, nhưng nghiêm quá lại sợ xảy ra sá»± bất trắc, là m cho cha mẹ lo buồnâ€.
Lòng quyến luyến cá»§a Giả phi đối vá»›i Bảo Ngá»c tháºt là không khuây chút nà o. Mấy hôm trước, thấy thầy há»c khen Bảo Ngá»c tà i tình, Giả ChÃnh chưa tin, nhân lúc và o thăm vưá»n, liá»n bắt đỠthÆ¡, để xem ý tứ hay dở thế nà o. Ông ta nghÄ©: “Câu đối, biển Ä‘á»â€ có nhá» ngòi bút cá»§a báºc đại tà i cÅ©ng chẳng khó gì. Song trẻ con là m ra, tuy không hay lắm, cÅ©ng có chá»— đáng lấy và có phong vị cá»§a nhà mình hÆ¡nâ€. Mặt khác, ông ta cÅ©ng muốn để Giả phi biết rằng: những câu đỠvịnh nà y là cá»§a em nhá» nghÄ© ra, để khá»i phụ lòng Giả phi ngà y thưá»ng mong má»i. Vì thế ông ta má»›i để những câu đó lại. Còn chá»— nà o hôm trước chưa Ä‘á», vá» sau Ä‘á»u đỠthêm cả.
Giả phi xem bốn chữ nà y cưá»i nói:
- Hai chữ “hoa tự†là được rồi, cần gì phả thêm “liễu đình†nữa?
Thái giám đứng hầu nghe váºy, vá»™i lên bá» truyá»n cho Giả ChÃnh. Giả ChÃnh láºp tức cho viết lại.
Bấy giá» thuyá»n đến bá», ghé lại. Giả phi lên xe, thấy cung Ä‘iện nguy nga, trên bức hoảnh viết bốn chữ lá»›n: “Thiên tiên bảo cảnhâ€(#32) Giả Phi sai đổi là : “Tinh thân biệt thá»±â€(#33), rồi tiến và o hà nh cung. Ở đây, đèn Ä‘uốc rá»±c trá»i, hương thÆ¡m nhát đất, cây lá»a, hoa kỳ, cá»a và ng, cá»™t ngá»c, rèm cuốn bằng móc râu tôm, đệm giải bằng da rái cá, đỉnh tá»a mùi xạ hương, tưá»ng treo quạt Ä‘uôi trÄ©. Thá»±c là : “Chốn thần tiá»n cá»a và ng lầu ngá»c, nhà hoà ng phi Ä‘á»n quế, cung lanâ€
Giả phi há»i:
- Tại sao nơi nà y không đỠbiển?
Thái giám đi theo hầu, quì tâu:
- Äấy là chÃnh Ä‘iện, không dám tá»± tiện đỠtrước.
Giả phi gáºt đầu. Thái giám má»i Giả phi ngồi nháºn lá»…. Hai bên thá»m tấu nhạc. Hai viên thái giám dẫn bá»n Giả Xá, Giả ChÃnh xếp hà ng ở dưới thá»m. Chiêu Dung truyá»n dụ: "miá»…n lá»…". Má»i ngưá»i lui ra. Lại dẫn bá»n Giả mẫu từ thá»m bên đông lên. Chiêu Dung lại truyá»n dụ: "miá»…n lá»…â€. Má»i ngưá»i lại lui ra. Ba tuần dáng trà xong. âm nhạc nghi. Giả phi xuống ngai, và o nhà bên thay áo, rồi lên xe ra vưá»n chÆ¡i. Äến nhà Giả mẫu, Giả phi muốn là m lá»… gia đình, Giả mẫu quì xuống ngăn lại. Thoạt gặp mặt nhau, Giả phi rá» nước mắt, má»™t tay nắm Giả mẫu má»™t tay nắm Vương phu nhân. Ba ngưá»i Ä‘á»u thổn thức, nói không ra lá»i. Hình phu nhân, Lý Hoà n, Vương Hy Phượng, Nghênh Xuân, Thám Xuân, TÃch Xuân đứng bên cạnh cÅ©ng Ä‘á»u rá» nước mắt không nói gì. Má»™t lúc Giả phi má»›i nén buồn, cưá»i gượng an á»§i:
- Ngà y trước đã đưa tôi đến chá»— không bao giỠđược vá» gặp ngưá»i nhà , nay may được vỠđây, mẹ con lại không cưá»i, không nói, cứ khóc! Chốc nữa tôi Ä‘i, biết bao giá» lại được gặp nhau?
Nói xong Giả phi không nhịn được, lại thổn thức khóc.
Hình phu nhân vá»™i đến khuyên giải. Giả mẫu má»i Giả phi vá» chá»— ngồi. Giả phi theo thứ tá»± há»i han từng ngưá»i, lại khóc má»™t phen nữa. Rồi đến những ngưá»i coi việc ở phá»§ đông, phá»§ tây đứng ngoà i hiên là m lá»…. Sau lần lượt đến bá»n hầu đà n bà con gái. Giả phi há»i:
- Dì Tiết, Bảo Thoa, Äại Ngá»c ở đâu không đến.
Vương phu nhân thưa:
- Vì hỠlà ngoại, không có chức vị gì, nên không dám thiện tiện và o hầu.
Giả phi liá»n bảo má»i và o. Má»™t lúc, Tiết phu nhân và o, muốn theo quốc lá»…, nhưng Giả phi truyá»n miá»…n cho, rồi cùng kể “Hà nh chi thanh phânâ€, trên gác, lên lầu, qua ngòi, quanh núi, nhìn ngắm quanh co, chá»— nà o cÅ©ng trang hoà ng lá»™ng lẫy, cái gì cÅ©ng tô Ä‘iểm má»›i lạ. Nguyên phi khen ngợi không ngá»›t, lại khuyên: “Là m thế nà y là quá lạm, lần sau không nên xa xỉ quá. Äến chÃnh Ä‘iện, Nguyên phi truyá»n miá»…n lá»…, má»i ngưá»i và o chá»— ngồi. Tiệc yến bắt đầu. Giả mẫu ngồi dưới tiếp, bá»n Vưu thị, Lý Hoà n, Phượng Thư thì dâng canh, nâng chén.
Nguyên phi truyá»n lấy bút má»±c sẵn, tay mở giấy hoa tiên, chá»n chá»— nà o vừa ý thì đặt tên. Tên vưá»n thì đặt là “Äại quan viênâ€(#34), biển ở chÃnh diện đỠlà : “Cố ân tư nghÄ©aâ€(#35).
Câu đối Ä‘á»:
Trá»i đất mở lòng nhân, con đỠdân Ä‘en Ä‘á»u mến phục,
Xưa nay rá»™ng ân Ä‘iển, chÃn cháu muôn nước đội vinh quang.
Chá»— có biển Ä‘á»: “Hữu phượng lai nghi†thì đặt tên là : “Tiêu Tương quánâ€(#36) Chá»— Ä‘á»: “Hồng hương lục ngá»câ€, thì đổi là : “Di hồng khoái lụcâ€(#37), và đặt tên là : “Di hồng việnâ€. Chá»— đỠ“Hà nh chà thanh phân†thì đặt tên là : “Hà nh vu uyểnâ€. Chá»— Ä‘á»: “Hạnh liêm tại vá»ng†thì đặt tên là : “Cán các sÆ¡n trangâ€(#38) lầu giữa đặt tên là : “Äại quan lâuâ€. Lầu bên đông đặt tên là : “Xuyết cẩm cácâ€(#39). Lầu bên tây đặt tên là : “Hà m phương ác". Lại còn những tên “Lục phong hiênâ€, “Ngẫu hương tạâ€(#40), “Từ lang châuâ€(#41), “Hà nh diệp chứâ€. Biển đỠcó những chữ: “Lê hoa xuân vÅ©â€, “Äồng tiá»…n thu phongâ€(#42), “Äịch lá»™ dạ tuyếtâ€(#43). Nguyên phi lại truyá»n không nên bá» những câu đối và bức hoà nh đã đỠtrước, rồi đỠmá»™t bà i tứ tuyệt như sau:
Non nước bao quanh khéo lạ lùng,
Biết bao công của mới là m xong.
Thợ trá»i thêm thợ ngưá»i tô Ä‘iểm,
Gá»i Äại quan viên có xứng không?
Nguyên phi đỠxong, cưá»i bảo các chị em:
- Tôi xưa nay vẫn kém tà i mẫn tiệp, không quen ngâm vịnh, các em Ä‘á»u đã biết cả. Äêm hôm nay gá»i là nghÄ© qua loa để khá»i phụ cảnh nà y thôi. Bao giá» rá»—i tôi sẽ soạn bà i “Äại quan viên ký†và bà i “Tình thân tụng†để ká»· niệm ngà y hôm nay. Chị em cÅ©ng nên má»—i ngưá»i đỠmá»™t cái biển, vịnh má»™t bà i thÆ¡, chá»› vì tà i má»n cá»§a tôi mà phải gò bó. Bảo Ngá»c cÅ©ng biết đỠvịnh, Ä‘iá»u ấy đáng mừng. Trong các nÆ¡i, ta thÃch nhất “quán Tiêu Tương†và “Hà nh Vu uyển†rồi đến “viện Di Hồng†và “Cát cân sÆ¡n trangâ€, bốn nÆ¡i nà y phải có thÆ¡ đỠvịnh riêng má»›i được. Những câu đỠtrước tuy cÅ©ng khá, nhưng phải là m má»—i nÆ¡i má»™t bà i thÆ¡, để ta thá» tà i tại chá»—, má»›i không phụ công ta vất vả dạy dá»— từ bé!
Bảo Ngá»c vâng lá»i, lui ra nghÄ© thÆ¡.
Trong bá»n Nghênh Xuân, Thám Xuân, TÃch Xuân thì Thám Xuân hÆ¡n cả. Nhưng biết trước không thể Ä‘ua tà i vá»›i há» Tiết, há» Lâm được, tuy nhiên, nà ng cÅ©ng phải gắng gượng là m cho qua chuyện. Lý Hoà n cÅ©ng gắng sức là m má»™t bà i. Giả phi lần lượt xem:
Biển đỠKHOÃNG TÃNH DI TÃŒNH
Phong cảnh vưá»n nà y thá»±c lạ ghê.
Vâng lá»i đỠbiển, thẹn tay Ä‘á».
Cõi trần đâu có nơi nà o thế,
Dạo cảnh ai là chẳng phải mê!
Nghênh Xuân
Biển đỠVẠN TƯỢNG TRANH HUY(#44).
Vưá»n nà y xây đắp thá»±c nguy nga,
Vâng mệnh đỠthơ thẹn bút hoa.
Tinh xảo nhưá»ng nà o không kể xiết,
Quả nhiên muôn váºt đẹp thêm ra.
Thám Xuân
Biển đỠVÄ‚N CHUÆ NG TẠO HÓA
Non nước bao quanh mấy dăm dà i,
Lâu đà i cao ngất giữa từng mây.
Sánh cùng nháºt nguyệt cùng tươi sáng,
Bác thợ trá»i kia cÅ©ng kém tà i.
TÃch Xuân
Biển đỠVÄ‚N THÃI PHONG LƯU
Bốn bỠnon nước cảnh chơi vơi,
So vá»›i Bồng lai đẹp tuyệt vá»i.
Quạt lướt mà u xanh là n cỠngát,
Quần xòe sắc đỠcánh hoa rơi.
Ngá»c chá» Ä‘á»i thịnh cà ng lên giá.
Tiên ở đà i dao lại xuống chơi.
Từ lúc vưá»n nà y chà o khách quÃ,
Phà m trần đã đến được bao ngưá»i.
Lý Hoà n
Biển đỠNGƯNG HUY CHUNG THỤY(#45).
Vưá»n hoa xây cạnh đế thà nh,
Má»™t vùng trá»i đẹp mây là nh lạ sao.
Rá»i hang oanh đã Ä‘áºu cao,
Trúc kia đợi phượng múa chà o cùng vui.
Gió văn thổi lúc ra chơi,
Thăm nhà trá»n hiếu dạy ngưá»i theo noi.
Tà i tiên cao diêu tuyệt vá»i,
Thẹn mình còn dám thêm lá»i nữa sao?
Tiết Bảo Thoa
Biển đỠTHẾ NGOẠI TIÊN NGUYÊN(#46)
Dạo chÆ¡i Ngưá»i lại thêm vui,
Cõi tiên nà o phải là nơi bụi hồng!
Äep thay mượn cảnh non sông,
Äiểm tô cảnh lại lạ lùng đẹp hÆ¡n.
Rượu kim cúc ngát mùi hương,
Chà o mừng ngưá»i ngá»c rõ rà ng hoa tươi.
Mong sao trên đội Æ¡n trá»i,
Vưá»n nà y thưá»ng được đón má»i xe loan.
Lâm Äại Ngá»c
Nguyên phi xem xong khen mãi, cưá»i nói:
- Rút cục bà i của em Tiết, em Lâm hơn hẳn các bà i. Chị em chúng ta không ai bằng.
Ngay đêm ấy, Äại Ngá»c định trổ hết tà i át hẳn má»i ngưá»i. Không ngá» Nguyên phi chỉ bảo đỠmấy chữ hoà nh biển và má»™t bà i thÆ¡, nên không dám trái lá»i, chỉ là m qua loa má»™t bà i thÆ¡ cho tác trách.
Bảo Ngá»c má»›i là m xong hai bà i “Tiêu Tương quán†và “Hà nh vu uyểnâ€, Ä‘ang nghÄ© bà i “Di hồng việnâ€. Bảo Thoa liếc mắt nhìn, thấy trong bản nháp cá»§a Bảo Ngá»c có câu “Lục ngá»c xuân do quyểnâ€(#47). Nhân lúc má»i ngưá»i không để ý, bèn đẩy Bảo Ngá»c bảo:
- Qúy phi không thÃch những chữ “hồng hương lục ngá»c†má»›i đổi ra “di hồng khoái lụcâ€, giá» anh lại dùng hai chữ “lục ngá»c†như thế chả phải là cố là m trái ý ngưá»i hay sao? Vả chăng Ä‘iển tÃch lá chuối cÅ©ng có nhiá»u, nên đổi Ä‘i là phải.
Bảo Ngá»c thấy Bảo Thoa nói thế, gạt mồ hôi nói:
- Bây giá» tôi nghÄ© mãi cÅ©ng chẳng nhá»› ra được Ä‘iển tÃch nà o?
Bảo Thoa cưá»i:
- Anh chỉ đổi chữ “lục ngá»c†là m chữ “lục lạpâ€(#48) là được.
Bảo Ngá»c nói:
- Chữ “lục lạp†xuất xứ ở đâu?
Bảo Thoa khẽ bÄ©u môi, gáºt đầu nói:
- Äêm nay má»›i có thế mà anh đã cuống lên, sau nà y thi ở trước Ä‘á»n và ng, có lẽ há» Triệu, há» Tiá»n, há» Tôn, há» Lý cÅ©ng quên tất. Bà i thÆ¡ Vịnh ba tiêu cá»§a Hà n Dá»±c nhÃ ÄÆ°á»ng có câu: “Lãnh chúc vô yên lục lạp canâ€(#49) anh quên rồi à !
Bảo Ngá»c nghe xong chợt nhá»› ra cưá»i nói:
- Äáng chết! Äáng chết! Chữ ngay trước mắt tôi cÅ©ng không nghÄ© ra. Chị đáng là “Nhất tá»± sưâ€(#50) váºy. Từ rầy tôi xin gá»i là thầy, chứ không dám gá»i là chị nữa.
Bảo Thoa khẽ cưá»i nói:
- Là m nhanh Ä‘i, đừng chị chị em em nữa. Ai là chị? Ngưá»i mặc áo và ng ngồi trên kia má»›i là chị.
Sợ là m mất thì giá» cá»§a Bảo Ngá»c, Bảo Thoa vừa cưá»i nói, vừa quay Ä‘i chá»— khác.
Bảo Ngá»c là m xong bà i nà y, má»›i là ba bà i. Bấy giá» Äại Ngá»c chưa được trổ hết tà i, vẫn chưa mãn nguyện. Nhân thấy Bảo Ngá»c nghÄ© ngợi khó khăn, nghÄ© bụng: “Sao ta không là m giúp và i bà i cho anh ấy đỡ mệtâ€. Rồi chạy đến bên bà n Bảo Ngá»c khẽ há»i đã là m xong chưa. Bảo Ngá»c nói:
- Má»›i là m xong ba bà i, còn thiếu bà i “Hạnh liêm tại vá»ngâ€.
Äại Ngá»c nói:
- Äã váºy anh cứ chép ba bà i kia Ä‘i, còn bà i nà y tôi sẽ là m giúp.
Nói xong nghÄ© ngợi má»™t lúc, là m xong má»™t bà i, viết và o mảnh giấy, vê tròn ném cho Bảo Ngá»c. Bảo Ngá»c giở ra xem, thấy hay hÆ¡n ba bà i cá»§a mình nhiá»u, vá»™i chép cẩn tháºn rồi đưa ná»™p. Nguyên phi xem thấy:
HỮU PHƯỢNG LAI NGHI
Ngá»c tốt vừa ra quả,
Äang chá» phượng đến chÆ¡i.
Rá»n rá»n xanh mấy ngá»n,
Thoang thoáng mát đầy nơi.
Qua bá»±c, e thá»m ướt.
Lá»t rèm thÆ¡m sặc mùi,
Bóng kia đừng rung động,
Giấc má»™ng đẹp đưá»ng dà i.
HÀNH CHỈ THANH PHÂN
Vưá»n kia im lặng như tá»
Hà nh la đua nở đương chỠđợi ai ?
Có xuân xanh lẫn mà u trá»i,
Dải hồng tha thướt quyệt mùi hương thơm.
Khói bay nhè nhẹ bên đưá»ng,
Ão quần xanh đẫm hÆ¡i sương lạnh lùng.
“Trì đưá»ng†là khúc hóa công,
Anh em hỠTạ giấc nồng nà n thay.
DI Há»’NG KHOÃI LỤC
Một vùng sân vắng ngà y dà i,
Thuyá»n quyên hai ả cả hai đẹp dòn,
Trá»i xuân anh vẫn cuá»™n tròn,
Ão hồng thÆ¡ thẩn khuya còn đứng đây.
Bên kia áo đỠgió bay,
Khói xanh, dựa đá bên nà y đỡ chơi.
Trước gió đông đứng hà ng đôi,
Chá»§ nhân ướm há»i ai ngưá»i biết thương?
HẠNH LIÊM TẠI VỌNG
Cá» rượu treo má»i khách,
KỠnon dựng một tòa.
CỠthơm ao tắm ngỗng,
Dâu tốt yến xây nhà .
Rau xuân xanh bát ngát,
Mùi lúa nức gần xa.
Äá»i thịnh nà o ai đói.
Canh cá»i vá»™i chi mà .
Bảo Ngá»c kÃnh Ä‘á»
Nguyên phi xem xong, thÃch lắm, nói:
- Há»c đã tiến rồi đấy!
Lại bảo:
- Trong bốn bà i, thì bà i “Hạnh liêm†hơn cả.
Rồi đổi tên “Cán cát sÆ¡n trang†là m “Äạo hương thôn(#51).
Nguyên phi sai Thám Xuân lấy giấy hoa tiên chép cẩn tháºn những bà i thÆ¡ ấy, rồi cho thái giám đưa ra nhà ngoà i. Bá»n Giả ChÃnh xem, Ä‘á»u khen ngợi mãi. Giả ChÃnh lại dâng bà i “Qui tÃnh tụngâ€. Nguyên phi sai lấy các đồ và ng ngá»c thưởng cho Bảo Ngá»c và Giả Lan. Giả Lan hãy còn bé, chưa hiểu gì, chỉ biết theo mẹ và chú đến tạ.
Giả Hoà n bị á»m từ trong năm Ä‘ang Ä‘iá»u dưỡng nên không nói đến.
Bấy giá» Giả Tưá»ng đã dẫn má»™t ban hát đứng ở dưới lầu, chá» mãi sốt ruá»™t, chợt có má»™t viên thái giám chạy đến bảo: thÆ¡ là m xong rồi, Ä‘em trình ngay các mục vở hát lên. Giả Tưá»ng vá»™i Ä‘em trình các mục vở hát và danh sách mưá»i hai ca nữ. Má»™t lúc thấy chấm bốn vở:
1. Hà o yến,
2. Khất sảo,
3. Tiên duyên,
4. Li hồn.
Giả Tưá»ng vá»™i xếp đặt các vở Ä‘em ra diá»…n. Những Ä‘iệu hát lên cao, lanh lảnh, những Ä‘iệu múa biến ảo như ma, tuy chỉ là lối biểu diá»…n hóa trang, nhưng ná»—i vui buồn Ä‘á»u biểu lá»™ rõ
Hát xong, bá»n thái giám bưng lên má»™t mâm kẹo bánh, há»i:
- Ai là Linh Quan?
Giả Tưá»ng biết là để thưởng cho Linh Quan, vá»™i và ng nháºn lấy và bảo Linh Quan ra tạ Æ n. Thái giám nói: Qúi phi truyá»n “Linh Quan giá»i lắm, hát thêm hai vở nữa. Vở gì cÅ©ng đượcâ€.
Giả Tưá»ng vá»™i và ng vâng lá»i, bảo diá»…n thêm hai vở “Du tiên†và “Kinh má»™ngâ€.
Linh Quan nói:
- Không quen hát hai vở ấy.
Hắn nhất định không nghe và xin hát hai vở “Tương ước và “Tương mạâ€. Giả Tưá»ng ngăn không được, đà nh để cho hát, Nguyên phi thÃch lắm, truyá»n: “Không nên bắt ép đám trẻ con quá, để nó há»c táºp dầnâ€. Và đặc cách thưởng cho hai tấm nhiá»…u trong cung, hai cái túi và mấy thoi và ng bạc nhá». Tan tiệc Nguyên phi lại ra ngắm cảnh những chá»— chưa dạo qua. Chợt thấy ngôi chùa ở bên núi, Nguyên phi vá»™i và ng rá»a tay, thắp hương lá»… pháºt, đỠbiển bốn chữ “Khổ hải từ hà ngâ€(#52), rồi đặc cách ban thưởng cho bá»n ni cô, đạo cô.
Má»™t lúc thái giám quì tâu: “Äồ ban thưởng sắp cả rồi, xin theo lệ phân phátâ€. Rồi trình bản kê lên. Nguyên phi xem từ đầu đến cuối, không nói gì, truyá»n cứ theo thế mà là m. Thái giám Ä‘em xuống ban cho má»i ngưá»i. Giả mẫu được má»™t đôi như ý(#53) bằng và ng và bằng ngá»c, má»™t cái gáºy bằng gá»— trầm hương, má»™t chuá»—i trà ng hạt, bốn tấm Ä‘oạn “phú quà trưá»ng xuânâ€(#54), bốn tấm phiá»…u “phúc thá» miên trưá»ngâ€(#55), mưá»i hai thoi và ng “bút đĩnh như ýâ€(#56), mưá»i thoi bạc “cát khánh hữu du(#57). Hai phần cá»§a Hình phu nhân, Vương phu nhân cÅ©ng thế, chỉ kém cái gáºy, thoi như ý và trà ng hạt. Giả KÃnh, Giả Xá, Giả ChÃnh, má»—i phần hai bá»™ tân thư ngá»± chế, hai há»™p má»±c quÃ, hai chiếc chén và ng. Còn đồ biếu khác thì cÅ©ng như trên. Chị em Bảo Thoa, Äại Ngá»c, má»—i ngưá»i má»™t bá»™ tân thư, má»™t cái nghiên quÃ, bốn thoi và ng bạc đúc kiểu má»›i. Bảo Ngá»c, Giả Lan thì hai cái vòng bằng và ng bạc, bốn thoi và ng bạc. Vưu thị, Lý Hoà n, Phượng Thư, má»—i ngưá»i bốn thoi và ng bạc, bốn thứ đồ biếu. Hai mươi bốn thứ đồ biếu, tiá»n năm trăm quan, thì thưởng cho bá»n vú bõ và a hoà n hầu Giả mẫu và các phòng. Giả Trân, Giả Liá»…n, Giả Hoà n, Giả Dung Ä‘á»u má»—i ngưá»i má»™t thứ đồ biếu, hai thoi và ng bạc. Má»™t trăm tấm lụa hoa, má»™t nghìn lạng và ng bạc, rượu ngá»± tiếc hoa thì thì cho bá»n trông nom công việc bà y biện, Ä‘i lại, coi ban hát, trông đèn nến ở hai phá»§ Vinh, Ninh. Năm trăm quan thưởng cho những ngưá»i trông nom bếp nước, chèo hát, các trò chÆ¡i, sai vặt...
Má»i ngưá»i tạ Æ n xong, viên thái giám chấp sá»± tâu: “Nay đã đến giữa giừ sá»u, má»i loan giá vá» cungâ€.
Nguyên phi lại nước mắt già n giụa, nhưng phải gượng cưá»i cầm tay Giả mẫu và Vương phu nhân dặn dò nhiá»u lần: “Giữ lấy sức khá»e, không nên thương nhá»›. Hiện giá» Æ¡n trên rá»™ng rãi, má»—i tháng cho và o cung thăm má»™t lần, gặp mặt cÅ©ng dá»… dà ng, việc gì phải buồn rầu? Nếu sang năm Æ¡n trên lại cho vá» thăm nhà , thì không nên bà y vẽ xa xỉ như thế nà yâ€. Giả mẫu khóc nức nở, nói không ra lá»i. Nguyên phi tuy không nỡ rá»i tay, nhưng vì theo phép tắc nhà vua, nên đà nh dằn lòng lên xe. Má»i ngưá»i khuyên giải Giả mẫu và Vương phu nhân rồi dìu vá» nhà .
Chú thÃch:
(1-). Mà u xanh của núi và của cây cối chồng chất lên nhau.
(2-). Núi gấm.
(3-). Trại thi nhau. Hương lô: Äá»i Hán có ngưá»i thợ khéo lắm in má»™t cái lư hương như hình quả núi, gá»i là Bắc sÆ¡n hương lá»™ Ở đây ý nói quả núi nà y đẹp hÆ¡n Bắc sÆ¡n hương lô.
(4-). Nụ Chung Nam nhá»: má»™t quả núi ở phÃa nam Thiểm Tây, phÃa đông Hà Nam, phÃa tây Cam Túc, phong cảnh rất đẹp.
(5-). Con đưá»ng nhá», quanh co, đưa đến chá»— thắng cảnh.
(6-). Âu Dương Tu tá»± là tÃnh Thúc, hiệu là Túy ông. Má»™t nhà văn nổi tiếng ở Ä‘á»i Tống có là m hai bà i ký Túy ông đình. Nay á»› Từ Huyện. tinh An Huy, còn di tÃch cái đình nà y.
(7-). Quang đãng, sáng sủa.
(8-). Suối chảy qua khe giữa hai quả núi.
(9-). Nước chảy ra từng hạt ngá»c.
(10-). Nước suối ngon có thể dùng để nấu rượu.
(11-). Nước đượm mùi thơm.
(12-). Äiển tÃch trong kinh Thị Phong nhã cá»§a bên Kỳ sót lại.
(13-). Di tÃch cá»§a vưá»n Thư.
(14-). Có chim phượng đến múa, ý nói Ä‘iá»m là nh trong cảnh tượng thái bình.
(15-). Phạm Thà nh Äại, hiệu Thạch Hồ cư sÄ©, má»™t nhà văn nổi tiếng Ä‘á»i Cao Tông triá»u Nam Tống, có là m bà i thÆ¡ tả phong vị nhà là m ruá»™ng.
(16-). Trên ngá»n cây máºn treo kỳ bà i bán rượu.
(17-). CỠbán rượu trên cây hạnh trước mặt.
(18-). Cá»a tre dòm xuống nước, mùi lúa thÆ¡m ngà o ngạt.
(19-). Theo bà i ký “Nguồn đà o" (Äà o nguyên) cá»§a Äà o Tiá»m Ä‘á»i Tấn.
(20-). Nhà cÅ© cá»§a ngưá»i Ä‘á»i Tần, tức là ngưá»i Ä‘á»i Tần và o tránh loạn ở trong Äà o nguyên.
(21-). Bá» cá» liá»…u bên hoa (cá» liá»…u là má»™t loại cá» thÆ¡m má»c dưới nước).
(22-). Gió hoa lan, sương hoa huệ.
(23-). Hoa cỠđầy sân khóc bóng chiá»u.
(24-). Thơm mát của cỠhà nh cỠchi.
(25-). Viết lên lá chuối chữ còn xanh.
(26-). Chá»— nà y ý nói Bảo Ngá»c nhá»› lại giấc má»™ng đã nói ở trong hồi thứ năm.
(27-). Xây chuối và con hạc.
(28-). Mà u sáng lá»™ng lẫy dá»i ra nhiá»u vẻ.
(29-). Tùng, trúc, mai gá»i là ba ngưá»i bạn mùa đông.
(30-). Các nữ quan trong cung.
(31-). NhỠnhân đức nhà vua.
(32-). Cảnh đẹp cõi tiên.
(33-). Nhà riêng vỠthăm cha mẹ.
(34-). Vưá»n lá»›n, nhiá»u phong cảnh đẹp, là m cho ngưá»i du lãm có má»™t tầm mắt bao la.
(35-). Trông thấy ơn vua thì nghĩ đến nghĩa lớn.
(36-). Quán tên sông Tiêu, sông Tương.
(37-). Mà u Ä‘á», mà u xanh cùng vui tươi.
(38-). Trại giặt vải ở gần núi.
(39-). Lầu trăng gấm.
(40-). Thơm mùi ngó sen.
(41-). Hoa súng tÃa.
(42-). Lá ngô đồng gặp gió mùa thu.
(43-). Hoa lan gặp đêm tuyết.
(44-). Muôn vẻ đua sáng.
(45-). Há»p má»i mà u sáng và chung đức Ä‘iểm là nh.
(46-). Suối cõi tiên ở ngoà i cõi trần.
(47-). Ngá»n ngá»c mùa xuân còn Ä‘ang cuốn (chỉ cây chuối).
(48-). Cây sáp xanh.
(49-). Ngá»n Ä‘uốc không có khói mà cây sáp xanh cứ khô dần.
(50-). Thầy dạy một chữ.
(51-). Thơm mùi lúa.
(52-). Bè từ bi độ chúng sinh trong bể khổ.
(53-). Nguyên là má»™t tên đồ dùng để gãi lưng vá» sau là m đồ trần ngoạn, hoặc bằng và ng, hoặc bằng ngá»c, ngụ ý chúc tụng những sá»± tốt là nh.
(54-), (55-), (56-), (57-). Äá»u là những danh từ chúc tụng.[/LEFT]
Tà i sản của minhtien384
Last edited by quykiemtu; 18-02-2009 at 11:35 AM .
09-06-2008, 11:15 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 19
Tình đằm thắm đêm khuya hoa biết nói
à triá»n miên ngà y vắng ngá»c thêm hương
Giả phi vá» cung, hôm sau và o chầu Vua tạ Æ n và tâu lại vá» việc thăm nhà . Mặt rồng rất vui, lại phát những và ng bạc, gấm vóc trong kho thưởng cho Giả ChÃnh và gia thuá»™c.
Nói vá» hai phá»§ Vinh, Ninh suốt mấy ngà y là m hết hÆ¡i sức, sau đó lại phải thu xếp những đồ trần thiết trong vưá»n, hai ba ngà y má»›i xong, ai cÅ©ng má»i mệt. Phượng Thư là ngưá»i báºn hÆ¡n cả. Nếu như ngưá»i khác còn có thể lảng tránh công việc, nhưng Phượng Thư thì không sao là m ngÆ¡ được; vả lại chị ta tÃnh hiếu thắng, không chịu để ngưá»i chê trách, nên ôm đồm hết thảy mà vẫn là m ra dáng ung dung như không báºn rá»™n gì. Trái lại, chỉ có Bảo Ngá»c là ngưá»i nhà n rá»—i nhất. Má»™t buổi sáng, mẹ Táºp Nhân đến hầu Giả mẫu, xin phép cho con vá» nhà ăn cá»— đầu năm, đến chiá»u má»›i vá». Vì thế Bảo Ngá»c chỉ đánh cá», chÆ¡i đùa vá»›i lÅ© a hoà n. ÄÆ°Æ¡ng lúc buồn, chợt thấy ngưá»i hầu và o nói: “ông Trân bên phá»§ Äông má»i cáºu sang xem hát, đốt cây bôngâ€. Bảo Ngá»c nghe nói, bảo thay quần áo. Lúc sắp Ä‘i, thì Giả phi sai ngưá»i Ä‘em cho bánh sữa. Bảo Ngá»c nghÄ© ngay đến Táºp Nhân thÃch ăn thứ bánh nà y, liá»n bảo để dà nh, rồi xin phép Giả mẫu Ä‘i xem hát.
Những trò hát bên nhà Giả Trân là “Äinh lang nháºn phụâ€, “Hoà ng Bá Ương đại bà i âm hồn tráºnâ€, “Tôn hà nh giả đại náo Thiên cungâ€, “Khương thái công trảm tướng phong thầnâ€. Lúc thì quá»· thần biến ảo, lúc thì ma quái ly kỳ; phất cá» chạy đèn, dâng hương niệm pháºt, tiếng chuông trống, hò hét ầm Ä©, cả ngoà i đưá»ng cÅ©ng nghe thấy. Ngưá»i qua lại trên phố Ä‘á»u tán tụng: "Vui quá nhỉ? Nhà khác là m gì có trò nà y". Bảo Ngá»c thấy phồn hoa huyên náo quá, không chịu được, ngồi má»™t lúc rồi ra dạo chÆ¡i các nÆ¡i. Trước hết, và o nhà trong nói quấy vá»›i Vưu thị và các tỳ thiếp má»™t lúc, rồi Ä‘i ra cá»a. Vưu thị tưởng Bảo Ngá»c lại ra xem hát, nên không để ý. Bá»n Giả Trân, Giả Liá»…n, Tiết Bà n thì lăn và o đánh đố, uống rượu, giở trăm trò vui, ai nấy cứ cho là Bảo Ngá»c Ä‘i và o nhà trong, nên không há»i đến. Cả những ngưá»i lá»›n theo hầu Bảo Ngá»c cÅ©ng cho là Bảo Ngá»c thế nà o đến chiá»u má»›i vá». ÄÆ°á»£c dịp rá»—i, há» há»p nhau đánh bạc, hoặc Ä‘i uống rượu ở nhà há» hà ng, bạn hữu. Má»—i ngưá»i tản Ä‘i má»—i nÆ¡i, hẹn nhau đến chiá»u má»›i vá». Bá»n trẻ con thì chen nhau và o buồng xem hát.
Bảo Ngá»c không thấy có ngưá»i nà o theo hầu, liá»n nghÄ©: "Nhà nà y có má»™t thư phòng nhá», trong có treo bức tranh mỹ nhân rất thần tình. Bây giỠở đây vắng ngưá»i, mỹ nhân ấy chắc cÅ©ng hiu quạnh lắm. Ta cần phải đến đó thăm há»i xem sao". NghÄ© thế rồi Ä‘i. Äến nÆ¡i, má»›i và o cá»a, nghe trong phòng có tiếng thở. Bảo Ngá»c giáºt mình, nghÄ©: Có lẽ mỹ nhân hiện thà nh ngưá»i tháºt chăng? Rồi đánh bạo, dấp nước bá»t, chá»c thá»§ng cá»a sổ giấy nhìn và o, thấy mỹ nhân vẫn y nguyên ở trong tranh. Té ra DÃnh Yên đương đè má»™t ngưá»i con gái, ôn lại bà i há»c cá»§a nà ng tiên Cảnh ảo trước đây. Bảo Ngá»c ăn không được, đạp cá»a và o hét to: "Qúa lắm nhỉ!" Hai ngưá»i nghe động, ôm lấy áo sợ run lên.
DÃnh Yên trông thấy Bảo Ngá»c, vá»™i quỳ xuống kêu van. Bảo Ngá»c nói:
- ÄÆ°Æ¡ng lúc ban ngà y ban mặt, mà y là m trò gì thế? Nếu anh Trân biết thì mà y sống hay chết?
Nhìn lại thấy ngưá»i con gái, mặt mÅ©i sạch sẽ, tuy không đẹp lắm, nhưng có vẻ dá»… thương, hổ thẹn cúi đầu, đứng im không nói gì. Bảo Ngá»c giáºm chân nói:
- Còn không đi à ?
Cô gái nghe xong chạy Ä‘i ngaỵ Bảo Ngá»c lại theo ra nói to:
- Äừng sợ! Tao không mách ai đâu.
DÃnh Yên vá»™i kêu lên:
- Ông trẻ Æ¡i! Thế là ông mách ngưá»i ta rồi còn gì?
- Con bé ấy bao nhiêu tuổi?
- Äá»™ mưá»i sáu mưá»i bảy tuổi.
- Ngay tuổi nó mà y cÅ©ng không há»i, mà đã là m cái trò ấy! Tháºt là nó vá»› uổng phải mà y! Äáng thương! Äáng thương! Còn tên nó là gì?
- Nếu nói tên nó ra thì chuyện cũng dà i và mới lạ lắm. Nó nói: khi sắp đẻ, mẹ nó nằm mộng thấy được một tấm gấm, trên mặt thêu hoa năm sắc hình chữ "Vạn", vì thế đặt tên nó là Vạn Nhi.
- Thế thì lạ tháºt, chắc sau nà y nó cÅ©ng khá đấy.
Nói xong, Bảo Ngá»c lặng lẽ nghÄ© ngợi giá» lâu.
DÃnh Yên há»i:
- Hát hay thế, sao cáºu không xem?
- Xem một chốc, buồn quá, chạy ra ngoà i chơi thì gặp chúng baỵ Bây giỠnên là m gì đây?
DÃnh Yên cưá»i khì khì:
- Bây giá» không ai biết, tôi lẳng lặng đưa cáºu ra ngoà i thà nh chÆ¡i má»™t chốc rồi sẽ vá».
- Không được, cẩn tháºn đấy, kẻo mẹ mìn nó bắt Ä‘i. Và nếu há» biết thì lại là m ầm lên. Sao bằng Ä‘i chÆ¡i nÆ¡i nà o gần đây rồi lại trở vá».
- Nếu đi gần đây thì nên đến nhà ai? Kể cũng khó đấy!
- Cứ ý ta, chúng ta đến thăm chị Hoa(#1) xem chị ấy ở nhà là m gì.
- ÄÆ°á»£c được, nhưng tôi không nhá»› nhà chị tạ Vả lại, nếu há» biết tôi dẫn cáºu Ä‘i chÆ¡i nhảm, thì tôi sẽ bị đòn.
- Äã có ta.
DÃnh Yên nghe nói, dắt ngá»±a đến, rồi hai ngưá»i từ cá»a sau Ä‘i ra. May là nhà Táºp Nhân không xa, chỉ độ ná»a dặm đưá»ng thoắt đã đến cá»a.
DÃnh Yên và o trước gá»i anh Táºp Nhân là Hoa Tá»± Phương. Bấy giá» mẹ Táºp Nhân đương ăn hoa quả vá»›i Táºp Nhân và mấy ngưá»i cháu gái. Nghe bên ngoà i có ngưá»i gá»i "anh Hoa", Hoa Tá»± Phương vá»™i chạy ra, thấy hai thầy trò Bảo Ngá»c. Hắn sợ hãi không biết có việc gì, vá»™i và ng bế Bảo Ngá»c xuống ngá»±a, rồi chạy và o nhà nói to: "Cáºu Bảo đến đấy!" Táºp Nhân nghe thấy, không biết chuyện gì, vá»™i chạy ra đón, dắt tay Bảo Ngá»c, há»i:
- Có việc gì mà cáºu đến đây?
- Buồn quá, đến xem chị là m gì thôi.
Táºp Nhân nghe xong má»›i yên lòng, nói:
- Cáºu cÅ©ng liá»u quá, đến đây là m gì?
Rồi há»i DÃnh Yên:
- Còn có ai đi theo hầu không?
- Chẳng có ai cả.
Táºp Nhân lại sợ hãi nói:
- Như thế sao được! Nếu gặp ngưá»i quen, hay ông nhà hoặc ngoà i đưá»ng ngưá»i chen, ngá»±a giẫm, có việc gì xảy ra thì sao? Có phải chuyện chÆ¡i đâu? Các ngưá»i quả to gan tháºt. Chỉ tại thằng DÃnh Yên bà y trò ra cả. Khi vá», ta mách các vú nhất định đánh cho chết thằng giặc nà y.
DÃnh Yên bÄ©u má» nói:
- Cáºu mắng tôi, đánh tôi, bắt phải đưa Ä‘i, bây giá» lại đổ tá»™i cho tôi. Tôi đã bảo đừng đến mà ! Nếu thế, chúng tôi vá» quách.
Hoa Tự Phương khuyên can:
- Cáºu đã trót đến đây rồi, nói lôi thôi mãi là m gì. Chỉ hiá»m nhà tôi nhà rách, vách nát, cháºt hẹp, bẩn thỉu, biết má»i cáºu ngồi đâu được?
Mẹ Táºp Nhân ra đón. Bảo Ngá»c thấy trong buồng có bốn năm ngưá»i con gái. Trông thấy Bảo Ngá»c, há» Ä‘á»u cúi đầu, thẹn đỠmặt. Mẹ con Hoa Tá»± Phương sợ Bảo Ngá»c lạnh, má»i lên ngồi trên bục, mang hoa quả, nước trà đến. Táºp Nhân cưá»i nói:
- Äừng là m cuống lên, vô Ãch, tôi biết cáºu ấy rồi, đừng nên cho ăn nhảm.
Nói xong Ä‘em cái nệm cá»§a mình giải trên ghế, rồi dắt Bảo Ngá»c ngồi xuống. Lại mang cái lồng ấp chân cá»§a mình để và o chân Bảo Ngá»c. Lại lấy ở túi ra hai cái bánh mai hoa đưa cho Bảo Ngá»c và đốt lồng ấp tay cá»§a mình, Ä‘áºy kÃn lại, để và o lòng Bảo Ngá»c. Rồi lại lấy chén riêng cá»§a mình pha trà má»i Bảo Ngá»c uống. Bấy giá» anh và mẹ Táºp Nhân đã bà y sẵn má»™t mâm hoa quả. Táºp Nhân thấy không có gì đáng ăn, liá»n cưá»i nói:
- Cáºu đã đến đây, có nhẽ nà o lại vá» không, hãy nếm má»™t tà gá»i là lần đầu đến chÆ¡i nhà tôi.
Nói xong, lấy má»™t Ãt hạt dẻ bóc sạch vá», đựng và o khay tay đưa cho Bảo Ngá»c.
Bảo Ngá»c trông thấy Táºp Nhân hai mắt đỠhoe, mặt phấn hÆ¡i ướt, khẽ há»i:
- Chị khóc gì thế?
- Ai khóc bao giá», vì ngứa mắt, tôi dụi đấy thôi.
Rồi bá» qua chuyện ấy. Nhân thấy Bảo Ngá»c mặc áo vóc đỠchẽn tay, thêu rồng và ng lót da cáo, ngoà i khoác áo xanh lót da cừu. Táºp Nhân nói:
- Khi cáºu đến đây mặc áo má»›i, ở nhà không ai há»i à ?
- Anh Trân má»i xem hát, nên má»›i thay mặc bá»™ nà y.
Táºp Nhân gáºt đầu, lại nói:
- Hãy ngồi má»™t lát rồi vá». Chá»— nà y không phải là chá»— cáºu đến đâu nhé.
- Chị nên vỠnhà ngay mới được. Tôi đã để phần chị một thứ ngon lắm.
- Nói khẽ chứ, ngưá»i ta nghe thấy thì còn ra là m sao?
Rồi giÆ¡ tay tháo "viên ngá»c thiêng" ở cổ Bảo Ngá»c ra, cưá»i nói vá»›i các chị em:
- Nà y hãy xem Ä‘i. Ngà y thưá»ng các chị cứ phà n nà n không được trông thấy cá»§a hiếm nà y, bây giá» thì xem cho chán Ä‘i, có gì là lạ, chẳng qua nó cÅ©ng chỉ thế thôi.
Nói xong, Táºp Nhân đưa viên ngá»c cho má»i ngưá»i chuyá»n tay nhau xem má»™t lượt, rồi lại Ä‘eo và o cổ Bảo Ngá»c.
Táºp Nhân bảo ngưá»i anh Ä‘i thuê xe hoặc kiệu đưa Bảo Ngá»c vá». Hoa Tá»± Phương nói:
- Äể tôi đưa Ä‘i, cáºu ấy cưỡi ngá»±a cÅ©ng được.
Táºp Nhân nói:
- Không phải là không được, chỉ sợ ngưá»i ta trông thấy.
Hoa Tá»± Phương vá»™i Ä‘i thuê má»™t cá»— kiệu lá»›n, má»i ngưá»i không tiện giữ lại, đà nh để Bảo Ngá»c ra vá». Táºp Nhân lại đưa má»™t nắm quả cho DÃnh Yên và cho nó tiá»n mua pháo, rồi bảo:
- Nếu nói với ai, cả mà y cũng có tội đấy.
Rồi đưa Bảo Ngá»c ra cá»a, lên xe, buông mà n xuống. Hoa Tá»± Phương và DÃnh Yên dắt ngá»±a Ä‘i theo. Äến phá»§ Ninh, DÃnh Yên bảo dừng xe, rồi nói vá»›i Hoa Tá»± Phương:
- Tôi và cáºu Hai hãy và o phá»§ Äông chÆ¡i má»™t lúc sẽ vá», để ngưá»i ta khá»i ngá».
Hoa Tá»± Phương cho là phải, vá»™i ẵm Bảo Ngá»c xuống kiệu, rồi đỡ lên ngá»±a. Bảo Ngá»c cưá»i:
- Là m phiá»n anh quá.
Liá»n Ä‘i vá» cá»a sau.
Thấy Bảo Ngá»c Ä‘i vắng, lÅ© a hoà n tha hồ chÆ¡i đùa, đánh cá», đánh bà i, vất đầy vá» hạt dưa ra. Vú Lý chống gáºy đến thăm Bảo Ngá»c, thấy bá»n a hoà n xúm nhau lại chÆ¡i đùa, vú rất khó chịu, thở dà i:
- Dạo nà y ta Ãt đến đây, chúng bay cà ng là m bừa bãi quá. Các vú khác chẳng ai dám nói động đến chúng bay cả. Bảo Ngá»c như cây đèn cao ngất, chỉ biết Ä‘i soi nhà ngưá»i, còn nhà mình thì không há» soi đến, để cho chúng nó phá phách đến thế nà y, chẳng còn thể thống gì cả.
Bá»n a hoà n xưa nay biết Bảo Ngá»c không để ý đến những việc lặt vặt; vú Lý đã thôi việc cáo lão vá» nhà rồi, còn cai quản thế nà o được chúng. Vì thế, mụ nói gì mặc mụ, chúng cứ việc chÆ¡i đùa. Vú Lý lại há»i:
- Bây giá» Bảo Ngá»c má»—i bữa ăn được bao nhiêu cÆ¡m? Äến giá» nà o Ä‘i ngá»§?
Bá»n a hoà n trả lá»i qua loa. Có đứa còn nói: “Cái mụ già nà y chán tháºt!â€
Vú Lý lại há»i:
- Bánh sữa trong bát kia sao không đưa ta ăn?
Nói xong, vú Lý lấy ngay ra ăn. Một a hoà n bảo:
- Mụ đừng động và o! Cáºu bảo là để phần chị Táºp Nhân. Lát nữa cáºu vá» là lôi thôi đấy. Má ăn thì má phải chịu lấy, đừng để rầy rà đến chúng tôi.
Vú Lý nghe xong vừa tức vừa xấu hổ, liá»n nói:
- Ta không ngá» cáºu ấy lại xá» tệ vá»›i ta như thế. Äừng nói má»™t bát bánh sữa chứ má»™t thứ gì quý giá hÆ¡n nữa ta ăn cÅ©ng đáng. Lẽ nà o cáºu ấy lại quý Táºp Nhân hÆ¡n tả Lẽ nà o cáºu ấy lại không nghÄ© vì ai má»›i lá»›n được như thế? Vì máu ta hoá sữa cho cáºu ấy bú rồi má»›i lá»›n lên. Bây giá» ta ăn má»™t bát bánh sữa mà cáºu ấy lại sinh sá»± vá»›i ta à ? Ta cứ ăn, xem cáºu ấy là m trò gì? Chúng bay có biết Táºp Nhân là đứa thế nà o không? Nó là má»™t đứa a hoà n bé con, do tay ta gây dá»±ng, chứ có quý hoá gì.
Vừa nói vừa tức, vú ăn hết cả bát bánh sữa. Má»™t a hoà n cưá»i nói:
- Các chị ấy vụng vá», là m má tức giáºn. Cáºu Bảo Ngá»c vẫn thưá»ng biếu má thứ nà y thứ khác luôn, có nhẽ nà o vì má»™t bát bánh sữa mà cáºu ấy không bằng lòng?
Vú Lý nói:
- Chúng mà y cÅ©ng đừng nói mèo nói cáo đánh lừa tạ Mà y tưởng báºn trước chuyện Ä‘áºp chén trà cá»§a con Phiến Tuyết, ta không biết à ? Ngà y mai có xảy ra Ä‘iá»u gì, ta sẽ đến nháºn.
Nói xong hầm hầm đi ra.
Má»™t lúc Bảo Ngá»c vá», sai ngưá»i Ä‘i đón Táºp Nhân, thấy Tình Văn nằm dà i trên giưá»ng không dáºy. Bảo Ngá»c há»i:
- á»m hay thua bạc đấy?
Thu Văn nói:
- Nguyên là nó được bạc, nhưng vì vú Lý đến là m ồn, nó đối đáp không lại, nó tức khà đi ngủ đấy thôi.
Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Các chị đừng để ý đến mụ ấy, mặc kệ mụ ấy là hơn.
Ngay sau đó, Táºp Nhân vá», má»i ngưá»i chà o nhau. Táºp Nhân há»i Bảo Ngá»c hôm nay ăn cÆ¡m ở đâu? Vá» sá»›m hay muá»™n? Lại nói mẹ và em gá»i lá»i há»i thăm các chị em. Rồi thay quần áo, bỠđồ trang sức ra. Bảo Ngá»c sai ngưá»i lấy bánh sữa. Bá»n a hoà n nói: "Vú Lý ăn cả rồi". Bảo Ngá»c toan há»i, thì Táºp Nhân vá»™i cưá»i nói:
- Thế ra để phần cái ấy à ? Cám Æ¡n cáºu lắm. Hôm ná» vì thấy ngon, tôi ăn nhiá»u, đâm ra Ä‘au bụng, sau phải nôn ra má»›i khá»i. Bà ấy ăn cho là may, nếu cứ bỠđấy cÅ©ng phà đi thôi. Tôi chỉ thÃch ăn hạt dẻ, cáºu bóc giùm cho mấy hạt để tôi Ä‘i thu dá»n giưá»ng chiếu đây.
Bảo Ngá»c nghe nói tưởng tháºt, không nghÄ© đến chuyện bánh sữa nữa. Bèn lấy hạt dẻ đến gần đèn ngồi bóc. Nhân thấy trong buồng vắng ngưá»i, Bảo Ngá»c cưá»i há»i Táºp Nhân:
- Hôm nay cái ngưá»i mặc áo đỠlà bà con thế nà o vá»›i chị?
- Là chị con bà dì tôi đấy.
Bảo Ngá»c nghe nói thở dà i mấy cái.
Táºp Nhân nói:
- Việc gì mà cáºu thở dà i? Tôi biết bụng cáºu rồi. Cáºu cho là chị ấy không đáng mặc áo đỠchứ gì?
Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Không phải thế, không phải thế! Ngưá»i như thế không đáng mặc thì còn ai đáng? Vì tôi trông thấy chị ấy đẹp tháºt, là m thế nà o để chị ấy đến ở vá»›i chúng ta thì hay lắm.
Táºp Nhân cưá»i nhạt:
- Má»™t mình tôi là m tôi đòi chưa đủ, cáºu muốn dắt cả bà con há» hà ng tôi và o nữa hay sao? Cáºu thì muốn chá»n tất cả những ngưá»i con gái tháºt đẹp đến ở nhà nà y ấy?
Bảo Ngá»c vá»™i cưá»i nói:
- Chị lại hay đa nghi! Tôi bảo chị ấy đến ở nhà tôi, chứ có phải nhất định đến đây là m tôi đòi đâu; coi chị ấy như hỠhà ng không được à ?
Táºp Nhân nói:
- Äâu dám chÆ¡i trèo thế.
Bảo Ngá»c không nói gì nữa, chỉ bóc hạt dẻ. Táºp Nhân cưá»i há»i:
- Sao không nói chuyện nữa đỉ Chắc vừa rồi tôi nói có Ä‘iá»u trái ý cáºu. Ngà y mai tức khà cáºu phà mấy lạng bạc mua há» vá» là được ngay chứ gì?
Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Nói thế còn ai biết trả lá»i thế nà o? Chẳng qua tôi khen chị ấy đẹp, đáng lẽ phải sinh và o nÆ¡i cá»a cao nhà rá»™ng như ở đây. Trái lại chúng tôi là hạng ô trá»c lại được đẻ ở nhà nà y!
Táºp Nhân nói:
- Chị ấy tuy không được may mắn như cáºu nói, nhưng cÅ©ng được nuôi nấng chiá»u chuá»™ng. Dượng và dì tôi coi như viên ngá»c quà váºy. Năm nay chị ấy mưá»i bảy tuổi, các đồ tư trang đã sắm đủ cả, sang năm sẽ Ä‘i lấy chồng.
Bảo Ngá»c nghe hai tiếng "lấy chồng", không nhịn được, lại thở dà i, trong bụng áy náy khó chịu. Táºp Nhân lại than thở:
- Trong mấy năm nay, chị em má»—i ngưá»i má»—i ngả, nay tôi Ä‘ang định xin vá», thì há» lại sắp Ä‘i cả.
Bảo Ngá»c nghe câu nói có ý tứ, giáºt mình, bá» ngay hạt dẻ xuống há»i:
- Vì cớ gì chị lại muốn v�
Táºp Nhân nói:
- Hôm nay tôi thấy mẹ tôi và anh tôi bà n vá»›i nhau bảo tôi cố ở rốn lại má»™t năm. Sang năm sẽ xin chuá»™c vá».
Bảo Ngá»c nghe nói, cuống cả lên há»i:
- Là m sao lại chuộc chị v�
Táºp Nhân nói:
- Cáºu há»i má»›i lạ chứ? Tôi có phải như những ngưá»i khác, Ä‘á»i Ä‘á»i là m tôi đòi đâu. Cả nhà tôi ở nÆ¡i khác, chỉ có má»™t mình tôi ở đây sao lại để mãi thế được?
- Nhưng tôi không bằng lòng thì chị cũng khó mà vỠđược.
- Xưa nay không có nhẽ nà o như thế. Äừng nói nhà cáºu, ngay đến trong cung nhà vua cÅ©ng có lệ nhất định, mấy năm má»™t lần tuyển, mấy năm má»™t lần thải vá», không có nhẽ nà o giữ mãi ngưá»i ta ở lại được.
Bảo Ngá»c nghÄ© thấy có lý, lại nói:
- Nhưng cụ không cho chị vỠthì sao?
Táºp Nhân nói:
- Tại sao lại không cho tôi vá»? Nếu quả khó tìm được má»™t ngưá»i như tôi, cụ và bà Hai có bụng tiếc, cho nhà tôi thêm mấy lạng bạc nữa, giữ tôi ở lại, thì cÅ©ng có lý. Nhưng thá»±c ra, tôi cÅ©ng chỉ là hạng tầm thưá»ng, còn rất nhiá»u ngưá»i hÆ¡n. Khi bé, tôi theo cụ rồi hầu cô Sá» mấy năm, bây giỠđến hầu cáºu. Giá nhà tôi đến chuá»™c, có lẽ không mất tiá»n chuá»™c mà nên gia Æ¡n cho tôi vá» má»›i phải. Còn bảo rằng tôi hầu cáºu khéo, không cho vá», thì không bao giá» có chuyện như váºy. Pháºn sá»± tôi là phải khéo hầu, chứ nà o có công trạng gì. Tôi vá» thì sẽ có ngưá»i hầu khéo hÆ¡n, đừng sợ vắng tôi không có ngưá»i là m nổi việc.
Bảo Ngá»c nghe váºy, thấy Táºp Nhân chỉ muốn vá» chứ không muốn ở, trong bụng cà ng bồn chồn, liá»n nói:
- Chị nói thì đúng đấy, nhưng tôi cứ giữ chị lại, thế nà o cụ cÅ©ng nói chuyện vá»›i bà nhà , và đưa thêm Ãt tiá»n, chắc bà cÅ©ng không nỡ đón chị vá» nữa.
Táºp Nhân nói:
- Khi nà o mẹ tôi dám cưỡng. Äừng kể đến chuyện nói tá» tế và cho thêm tiá»n, dù chẳng bảo gì, chẳng cho đồng nà o, cứ bắt tôi ở lại, mẹ tôi cÅ©ng không dám trái lệnh. Nhưng nhà ta xưa nay chẳng cáºy thần thế ức hiếp bao giá». Việc nà y không thể và vá»›i các việc khác được, há»… cáºu thÃch là bá» nhiá»u tiá»n ra mua, ngưá»i bán hà ng không bị thiệt thế là được rồi. Nay vô cá»›, giữ tôi lại, đã không Ãch gì cho cáºu, lại là m cho ruá»™t thịt nhà tôi chia lìa nhau. Việc nà y cụ và bà Hai có nỡ là m không?
Bảo Ngá»c nghe xong nghÄ© má»™t lúc rồi nói:
- Theo lá»i chị nói thì chị định Ä‘i tháºt à ?
Táºp Nhân nói:
- Äịnh Ä‘i tháºt.
Bảo Ngá»c nghÄ© bụng: "Không ngá» ngưá»i thế mà lại bạc tình bạc nghÄ©a!" Liá»n than thở:
- Nếu sá»›m biết ai cÅ©ng định Ä‘i cả, thì mình chuốc đến đây là m gì. Có lẽ sau nà y chỉ còn trÆ¡ trá»i má»™t mình.
Nói xong, bá»±c bá»™i lên giưá»ng ngu?
Nguyên khi vá» nhà , Táºp Nhân được tin mẹ và anh muốn chuá»™c mình vá». Táºp Nhân nhất định không chịu, nói:
- Ngà y trước nhà ta không có bát ăn, chỉ có má»™t mình tôi là đáng giá mấy lạng bạc; nếu không bán tôi Ä‘i, để mẹ chết đói, sao cho đà nh lòng. Bây giá» may mắn tôi được và o nÆ¡i nà y, ăn mặc cÅ©ng như chá»§ nhà , lại không bị đánh hôm chá»i mai gì. Vả chăng, cha đã chết rồi, nhà ta lại gây dá»±ng được cÆ¡ nghiệp. Và còn nghèo túng, định chuá»™c tôi vỠđể kiếm thêm Ãt tiá»n, thì đã đà nh rồi. Nhưng thá»±c ra nhà ta không đến ná»—i thế. Váºy định chuá»™c tôi vá» là m gì? Cư coi như tôi đã chết rồi là xong, đừng nên nghÄ© đến chuyện ấy nữa.
Rồi chị ta khóc lóc một hồi.
Mẹ và anh thấy Táºp Nhân cương quyết như thế, tất nhiên là không chịu vá». Vả chăng, trong văn tá»± là bán đứt. Nhưng thấy há» Giả là má»™t nhà từ thiện phúc đức, nếu đến xin nà i, có thể không phải mất tiá»n chuá»™c. Hai là há» Giả xưa nay ân nhiá»u uy Ãt chưa từng hà nh hạ ngưá»i nhà bao giá», bao nhiêu con gái hầu thân trong các phòng Ä‘á»u được biệt đãi, ngay các cô gái nhà thưá»ng dân chưa chắc đã được quý trá»ng bằng. Sau đó Bảo Ngá»c đến chÆ¡i, sá»± thân máºt giữa há» là m cho hai mẹ con cà ng thấy rõ như ban ngà y, tháºt là ngoà i sức tưởng tượng. Từ đó má»i ngưá»i yên lòng, không nghÄ© đến việc chuá»™c nữa.
Táºp Nhân từ bé thấy Bảo Ngá»c tÃnh tình khác thưá»ng, cáu kỉnh, ngang bướng khác má»i đứa trẻ. Lại có những nết xấu rất kỳ quặc, không thể nói hết. Lâu nay được bà nuông chiá»u, bố mẹ không dám ngăn cấm. Bảo Ngá»c cà ng phóng túng dông dà i, không thÃch chăm lo việc chÃnh. Nhiá»u lúc, Táºp Nhân muốn khuyên nhá»§, nhưng biết Bảo Ngá»c chẳng chịu nghe nà o. May sao hôm nay nhân có dịp nhà muốn chuá»™c mình vá», Táºp Nhân nói dối để dò ý và ngăn chặn Bảo Ngá»c nhụt bá»›t Ä‘i, rồi sẽ tìm cách khuyên răn. Thấy Bảo Ngá»c lẳng lặng Ä‘i ngá»§, biết rằng cáºu ta không nỡ dứt tình vÆ¡i mình và lòng Ä‘ang chán nản. Táºp Nhân vốn không thÃch ăn hạt dẻ, nhưng sợ vì má»™t bát bánh sữa mà sinh chuyện, lại như chuyện chén trà cá»§a Phiến Tuyết lần trước, nên nói dối là thÃch ăn, để đánh lảng câu chuyện. Sau đó, chị ta cho bá»n a hoà n nhá» Ä‘em Ä‘i ăn, rồi đến đánh thức Bảo Ngá»c. Thấy Bảo Ngá»c nước mắt già n giụa, Táºp Nhân nói:
- Việc gì mà phải Ä‘au buồn thế? Nếu cáºu thá»±c bụng giữ lại thì khi nà o tôi Ä‘i!
Bảo Ngá»c thấy câu nói ý vị, liá»n nói:
- Theo như chị nói, thì tôi giữ chị lại là m sao được? Và chÃnh tôi cÅ©ng chẳng biết nói thế nà o nữa.
Táºp Nhân cưá»i:
- Hai chúng ta ngà y thưá»ng tá» tế vá»›i nhau, cái đó không cần phải nói. Nhưng cáºu muốn giữ tôi ở lại, thì không phải chỉ ở chá»— tá» tế vá»›i nhau. Tôi đỠra ba việc, cáºu có nghe thì má»›i là thá»±c bụng giữ tôi ở lại, dù dao ká» cổ cÅ©ng không khi nà o tôi Ä‘i.
Bảo Ngá»c cưá»i:
- Chị nói Ä‘i! Những việc gì? Chị Æ i, chẳng cứ ba việc, đến ba trăm việc tôi cÅ©ng theo; chỉ mong các chị Ở đây trông nom tôi giữ gìn tôi, khi nà o tôi hóa thà nh tro bay, nhưng tro bay cÅ©ng chưa được, vì nó còn dấu vết, còn có tri thức! Phải chá» khi nà o tôi hóa thà nh má»™t là n khói nhẹ, gió thổi má»™t cái là tan ngay, các chị không trông nom được tôi, tôi cÅ©ng chẳng Ä‘oái hoà i đến các chị, lúc ấy tôi cÅ©ng váºy, các chị cÅ©ng váºy, tha hồ muốn Ä‘i đâu thì Ä‘i.
Táºp Nhân vá»™i và ng bịt mồm Bảo Ngá»c lại bảo:
- Khéo lắm! Tôi Ä‘ang muốn ngăn Ä‘i, cáºu lại mở miệng nói độc rồi.
- Từ rầy tôi không nói thế nữa.
- Äấy là điá»u thứ nhất cáºu cần phải đổi ngay.
- Xin đổi. Nếu tôi nói nữa thì chị cứ vả và o mồm tôi! Còn việc gì nữa không?
- Còn việc thứ hai: cáºu thá»±c lòng thÃch há»c hay giả vá» cÅ©ng mặc, nhưng không nên chê bai bừa bãi trước mặt ông nhà và má»i ngưá»i. Cáºu nên là m ra dáng chăm há»c để ông nhà đỡ bá»±c mình và nên lá»±a lá»i nói khéo lấy lòng ngưá»i tạ Trong bụng ông thưá»ng nghÄ© nhà ta Ä‘á»i Ä‘á»i Ä‘á»c sách, không ngá» từ khi có cáºu, không những biếng há»c, là m cho ông buồn bá»±c, lại khi vắng mặt ngưá»i ta thì cáºu hay chê bai nhảm nhÃ. Những ngưá»i Ä‘á»c sách để tìm đưá»ng tiến thá»§, cáºu Ä‘á»u đặt cái tên riêng cho há» như "con má»t ăn lá»™câ€. Cáºu lại nói, trừ mấy chữ "minh minh đức†ra, thì không còn sách nà o nữa, toà n là do ý nghÄ© nhảm nhà cá»§a ngưá»i trước biên chép ra. Nói như thế tránh sao ông chả giáºn, chả muốn đánh cáºu?
Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Thôi, không nói thế nữa. Äó là lúc tôi còn bé, không biết trá»i cao đất dà y, quen miệng nói nhảm. Từ giá» tôi không dám nói những câu ấy nữa. Còn việc gì nữa không?
Táºp Nhân nói:
- Cáºu không được chế nhạo tăng đạo, không được chÆ¡i hoa chÆ¡i phấn. Äiá»u cần nhất là không được ăn những sáp non đã đánh ở trên môi ngưá»i ta, và những nết tÃnh xấu như ưa thÃch mà u hồng.
- Xin chừa hết, xin chừa hết. Còn việc gì nữa nói nết ra.
- Chẳng còn gì nữa, chỉ cần má»i việc, cáºu phải suy nghÄ© cẩn tháºn, không được là m liá»u là được rồi. Nếu cáºu quả thá»±c nghe theo những lá»i tôi khuyên, thì dù Ä‘em kiệu tám ngưá»i khiêng đến, cÅ©ng không thể rước nổi tôi ra khá»i nhà nà y.
Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Chị cứ ở đây, cÅ©ng có lúc ngồi kiệu tám ngưá»i khiêng.
Táºp Nhân cưá»i nhạt:
- Cái đó tôi chẳng thèm khát gì. Có phúc mà không có đức thì dù được ngồi kiệu cũng chẳng thú gì.
Hai ngưá»i đương nói chuyện, thấy Thu Văn đến giục:
- Canh ba rồi, nên Ä‘i ngá»§ thôi. Vừa rồi cụ sai ngưá»i sang há»i, tôi trả lá»i cụ đã ngá»§ rồi.
Bảo Ngá»c lấy đồng hồ xem thì kim đã trá» giá» tý hai khắc, bấy giá» má»›i bắt đầu rá»a mặt súc miệng, cởi áo Ä‘i nằm.
Sáng hôm sau, Táºp Nhân dáºy, thấy ngưá»i khó chịu, đầu nhức, mắt hoa, chân tay nóng ná»±c, lúc đầu còn cố, sau không gượng nổi, chỉ thÃch ngá»§, bèn để nguyên cả áo nằm xoà i trên giưá»ng. Bảo Ngá»c vá»™i trình Giả mẫu cho má»i thầy xem mạch.
Thầy thuốc nói bị cảm lạnh, uống má»™t và i thang phát tán sẽ khá»i. Rồi kê đơn sai ngưá»i Ä‘i lấy thuốc vá» sắc. Bảo Ngá»c dặn Táºp Nhân uống xong phải trùm chăn cho ra mồ hôi. Sau đó Bảo Ngá»c đến thăm Äại Ngá»c.
Äại Ngá»c đương nằm ngá»§ trưa. Bá»n a hoà n Ä‘i chÆ¡i cả. Trong nhà im lặng như tá». Bảo Ngá»c vén rèm thêu và o, lay Äại Ngá»c dáºy, nói:
- Cô em vừa ăn xong đã đi ngủ à ?
Äại Ngá»c tỉnh dáºy, thấy Bảo Ngá»c, nói:
- Anh hãy ra ngoà i chÆ¡i. Äêm qua tôi thức cả đêm, hôm nay chưa được nghỉ, Ä‘au nhừ cả ngưá»i.
Bảo Ngá»c nói:
- Äau mình là sá»± thưá»ng, chứ ăn mà ngá»§ ngay, thì thà nh bệnh tá» Tôi sẽ là m cho cô em đỡ buồn, để quên ngá»§ thì hÆ¡n.
Äại Ngá»c cứ nhắm mắt, nói:
- Tôi không ngủ, chỉ nằm nghỉ một lát, anh hãy ra ngoà i chơi, chốc nữa sẽ đến.
Bảo Ngá»c nói:
- Tôi đi đâu bây gi�
Äại Ngá»c phì cưá»i, rồi nói:
- Nếu muốn ở lại đây, thì sang bên kia ngồi nghiêm chỉnh, chúng ta sẽ nói chuyện.
- Tôi cũng muốn ngả lưng.
- Thì anh cứ ngả lưng.
- Nhưng không có gối. Chúng ta gối chung má»™t gối váºy.
- Báºy nà o! Ở ngoà i kia chẳng có gối là gì? Mang má»™t cái đến mà gối.
Bảo Ngá»c ra bên ngoà i, nhìn má»™t lượt rồi quay và o nói:
- Cái gối kia tôi không cần, không biết đó là gối của mụ già nà o mà bẩn thế!
Äại Ngá»c nghe nói, trừng mắt đứng dáºy nói:
- Anh thá»±c là sao "thiên ma" trong lá số cá»§a tôi. Äây xin má»i gối cái gối nà y.
Nói xong, Äại Ngá»c đưa cái gối cá»§a mình cho Bảo Ngá»c, rồi lấy cái gối khác để gối. Hai ngưá»i nằm đối diện nhau.
Äại Ngá»c nhìn thấy bên má trái Bảo Ngá»c có má»™t nốt đỠbằng cái khuya áo, liá»n xÃch lại gần lấy tay xoa kỹ xem rồi nói:
- Äã bị móng tay ai cà o sứt ra đây?
Bảo Ngá»c nằm nghiêng lại, cưá»i nói:
- Chẳng có ai cà o cả. Có lẽ lúc nãy lá»c sáp cho há» bị sáp bắn lên má»™t giá»t.
Nói xong tìm khăn để lau. Äại Ngá»c lấy khăn lụa cá»§a mình lau há»™, và chép miệng:
- Anh lại là m những trò ấy à ? Là m thì đã đà nh rồi, nhưng cÅ©ng cần phải giấu Ä‘i. Dù cáºu không thấy, nhưng nếu ngưá»i khác thấy thì há» cho là má»™t việc lạ lùng quái gở, sẽ kháo ầm lên, đến tai cáºu thì chẳng ai yên được đâu.
Nhưng Bảo Ngá»c chẳng nghe gì cả, chỉ ngá»i thấy mùi thÆ¡m ở trong tay áo Äại Ngá»c đưa ra, là m Bảo Ngá»c tâm hồn mê mẩn, liá»n kéo tay áo Äại Ngá»c xem trong ấy Ä‘eo thứ hương gì. Äại Ngá»c cưá»i nói:
- ÄÆ°Æ¡ng buổi trưa nà y ai Ä‘eo hương là m gì?
- Thế thì mùi thơm nà y ở đâu ra?
- Tôi cũng không biết, hay là mùi hương ở trong hòm áo.
Bảo Ngá»c lắc đầu:
- Chưa chắc. Mùi hương nà y lạ lắm, không giống như mùi hương bánh, hương quả cầu và hương trong túi đâu.
Äại Ngá»c cưá»i nhạt:
- Là m gì có vị La Hán chân nhân nà o đem cho tôi những mùi hương lạ ấy? Dù có chăng nữa, cũng chẳng có anh em ruột thịt nà o lấy hoa, lấy nhụy, lấy sương, lấy tuyết chế ra cho tôi. Tôi chỉ có những thứ hương phà m tục thôi.
Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Hễ tôi nói một câu, là em lại sinh sự bắt bẻ. Nếu không trị cho em một phen đáo để thì em không biết tay, từ giỠkhông tha thứ nữa đâu.
Nói xong, giÆ¡ hai tay lên, lấy ngón tay cù và o hai bên cạnh sưá»n Äại Ngá»c. Äại Ngá»c có máu buồn, thấy Bảo Ngá»c giÆ¡ tay muốn cù thì cưá»i giốc lên:
- Anh Bảo Ngá»c, anh đùa nữa tôi giáºn đấy.
Bảo Ngá»c má»›i dừng tay lại cưá»i há»i:
- Còn nói thế nữa thôi?
Äại Ngá»c cưá»i nói:
- Không dám nói nữa ạ.
Rồi vén tóc cưá»i:
- Tôi có mùi "hương lạ" thì anh có mùi "hương ấm†không?(#2)
Bảo Ngá»c nghe không hiểu, há»i:
- Thế nà o là "hương ấm"?
Äại Ngá»c cưá»i nói:
- Ngu quá! Anh có ngá»c thì ngưá»i ta có và ng để sánh đôi, thế mà ngưá»i ta có "hương lạnh", anh lại không có "hương ấm" à ?
Bảo Ngá»c má»›i nghe ra, cưá»i nói:
- Vừa mới xin lỗi, đã lại nói kháy rồi.
Nói xong, lại chực giơ tay cù.
Äại Ngá»c cưá»i:
- Anh ơi! Tôi không dám thế nữa!
Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Tha cho em cÅ©ng dá»… thôi, nhưng phải đưa tay áo cho tôi ngá»i.
Bảo Ngá»c kéo tay áo Äại Ngá»c trùm và o mặt ngá»i mãi. Äại Ngá»c giáºt tay nói:
- Thôi anh nên vỠđi.
Bảo Ngá»c cưá»i:
- Tôi không vỠđâu. Chúng ta cùng nằm tỠtế nói chuyện với nhau.
Bảo Ngá»c lại nằm ngả mình xuống. Äại Ngá»c cÅ©ng nằm, lấy khăn lụa che mặt.
Bảo Ngá»c thỉnh thoảng lại giở những chuyện vá»› vẩn ra nói. Äại Ngá»c Ä‘á»u không để ý. Bảo Ngá»c há»i Äại Ngá»c: Khi đến kinh bao nhiêu tuổi? Äi đưá»ng thấy nhưng phong cảnh gì? Dương Châu có những cổ tÃch gì? Phong tục ở đấy thế nà o? Äại Ngá»c Ä‘á»u không trả lá»i. Bảo Ngá»c chỉ sợ Äại Ngá»c ngá»§ rồi sinh ốm, bên nói lừa:
- Ãi chà o! Ở trong thà nh Dương Châu, có má»™t việc to lá»›n, em có biết không?
Äại Ngá»c thấy Bảo Ngá»c nói vẻ trịnh trá»ng, nghiêm nghị, tưởng là chuyện thá»±c, bèn há»i việc gì? Bảo Ngá»c nÃn cưá»i nói:
- Dương Châu có má»™t ngá»n Äại sÆ¡n, trên núi có động Lâm Tá».
Äại Ngá»c cưá»i nói:
- Äó là bà y chuyện nói nhảm, xưa nay chẳng nghe thấy cái tên núi ấy bao giá».
- Thiên hạ núi sông rất nhiá»u, em biết thế nà o hết được, để tôi nói xong đã sẽ bình phẩm.
- Thế thì nói đi.
- Nguyên trước đây động Lâm Tá» có má»™t đà n chuá»™t già đã thà nh tinh. Năm ấy và o ngà y mùng bảy tháng chạp, má»™t con chuá»™t già lên ngồi trên cao truyá»n phán công việc: "Ngà y mai là mồng tám tháng chạp, ngưá»i ta Ä‘á»u nấu cháo "lạp bát". Nay trong động ta đương thiếu hoa quả, đồ ăn. Nhân dịp nà y chúng ta Ä‘i kiếm lấy mấy thứ. Nói rồi liá»n rút má»™t cái lệnh tiá»…n, sai má»™t con chuá»™t nhá» thạo việc Ä‘i thăm dò các nÆ¡i. Sau đó con chuá»™t nhá» vá» báo: "Äã Ä‘i thăm dò các nÆ¡i rồi, chỉ có má»™t ngôi miếu ở dưới núi là có nhiá»u hoa quả và thóc gạo". Con chuá»™t già há»i: “Gạo, quả có mấy thứ?" Chuá»™t nhá» thưa: "Gạo, Ä‘áºu hà ng kho; quả có năm thứ: má»™t là táo Ä‘á», hai là hạt dẻ, ba là lạc, bốn là cá»§ ấu, năm là khoai thÆ¡m". Chuá»™t già nghe nói mừng lắm, rút má»™t cái lệnh tiá»…n, há»i: "Ai Ä‘i ăn trá»™m gạo?" Má»™t con nháºn lệnh Ä‘i. Lại rút má»™t cái lệnh tiá»…n nữa há»i: "Ai Ä‘i ăn trá»™m Ä‘áºu?" Con khác nháºn lệnh Ä‘i. Rồi hai con nữa Ä‘á»u nháºn lệnh tiá»…n Ä‘i là m việc. Còn khoai thÆ¡m, chuá»™t già rút lệnh tiá»…n ra há»i: "Ai Ä‘i ăn trá»™m?" Có con chuá»™t bé nhá», yếu Ä‘uối nhất chạy ra xin Ä‘i. Chuá»™t già và các chuá»™t khác thấy nó yếu Ä‘uối, sợ không quen việc, không cho Ä‘i. Nó nói: “Tôi tuy nhá» yếu, nhưng pháp thuáºt rất mầu nhiệm, ăn nói linh lợi, có mưu sâu sắc, Ä‘i chuyến nà y chắc tôi ăn trá»™m tà i hÆ¡n cả". Má»™t con khác há»i là m thế nà o mà cho là tà i? Chuá»™t con nói: "Tôi không ăn trá»™m đưá»ng hoà ng như bá»n kia. Tôi chỉ quay mình má»™t cái biến thà nh cá»§ khoai thÆ¡m, rồi lẩn và o trong đống khoai. Không ai nháºn ra. Sau tôi khe khẽ khuân ra và dần dần khuân hết cả đống. Thế chẳng tà i hÆ¡n bá»n kia cứ trÆ¡ tráo Ä‘i ăn trá»™m hay sao?†Những con chuá»™t kia Ä‘á»u nói: "Giá»i đấy, nhưng cách biến thế nà o? Là m thá» cho chúng ta xem nà o?" Chuá»™t con nghe rồi cưá»i nói: “Việc ấy khó gì. Tôi biến cho mà xem". Nói xong nó quay mình biến ngay thà nh má»™t cô con gái rất đẹp. Mấy con chuá»™t khác vá»™I cưá»i nói: "Nhầm rồi! Nhầm rồi! Trước nói biến thà nh cá»§ khoai thÆ¡m, sao lại biến thà nh má»™t cô gái?" Con chuá»™t con trở lạI nguyên hình cưá»i nói: Chúng bay không biết rõ chuyện Ä‘á»i! Chỉ biết cá»§ ấy là cá»§ khoai thÆ¡m, mà không biết cô gái nhà cụ Lâm má»›i chÃnh là "ngá»c thÆ¡m" đấy!â€(#3)
Äại Ngá»c nghe nói, vùng ngay dáºy, dà tay và o ngưá»i Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Cái anh toét miệng nà y! Tôi biết ngay rằng anh lại đặt Ä‘iá»u chế nhạo tôi mà !
Nói xong Äại Ngá»c lại véo miệng Bảo Ngá»c, Bảo Ngá»c liá»n kêu van:
- Em Æ¡i! tha cho tôi, tôi không dám thế nữa! Vì ngá»i thấy mùi thÆ¡m cá»§a em, chợt nhá»› đến chuyện cổ tÃch ấy.
Äại Ngá»c cưá»i nói:
- Tha hồ mắng ngưá»i ta, rồi anh lại bảo là chuyện cổ tÃch!
ÄÆ°Æ¡ng nói chuyện thì Bảo Thoa đến, cưá»i há»i:
- Ai nói chuyện cổ tÃch, cho tôi nghe vá»›i.
Äại Ngá»c vá»™i má»i Bảo Thoa ngồi rồi cưá»i nói:
- Chị xem đấy, còn ai nữa? Anh ấy mắng tôi, lại còn nói là chuyện cổ tÃch.
Bảo Thoa cưá»i:
- A, thế ra cáºu Bảo đấy à ? Lạ nhỉ! Xưa nay cáºu ấy nhá»› rất nhiá»u chuyện cổ, nhưng chỉ tiếc có má»™t Ä‘iá»u: lúc đáng dùng Ä‘iển cổ thì cáºu ấy lại quên. Hôm nay nhá»› được thì đêm hôm ná» là m bà i thÆ¡ “ba tiêu†cÅ©ng phải nhá»› chứ? Thế mà truyện ngay trước mắt cÅ©ng nghÄ© mãi không ra. Lúc đó ngưá»i ta thì rét run không chịu được, mà cáºu ấy thì đổ mồ hôi ra. Bây giá» sao trà nhá»› lại tốt thế!
Äại Ngá»c cưá»i nói:
- A di đà pháºt! Chị thá»±c đáng là báºc chị cá»§a tôi! Giá» cáºu Bảo má»›i gặp tay đối thá»§. Thế má»›i biết rằng sá»± báo ứng không sai chút nà o.
Há» nói chuyện đến đây, nghe thấy bên phòng Bảo Ngá»c có tiếng cãi cỠầm lên.
Chú thÃch:
(1-). Táºp Nhân há» Hoa (xem hồi 3).
(2-). Äại Ngá»c nói bóng nói gió, nhắc đến “lãnh hương hoan†cá»§a Bảo Thoa (xem hồi thứ 7) có nghÄ©a là “hương lạnh†nên Äại Ngá»c dùng nghÄ©a trái là “hương ấmâ€.
(3-). Theo chữ Trung Quốc: “khoai thÆ¡mâ€, “ngá»c thÆ¡m†đá»u Ä‘á»c giống nhau.[/LEFT]
Tà i sản của minhtien384
Last edited by quykiemtu; 11-02-2009 at 03:13 PM .
09-06-2008, 11:17 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 20
Phượng Thư thẳng thắn dẹp hẳn thói ghen tuông
Äại Ngá»c tinh ranh nói những câu bỡn cợt
Bảo Ngá»c Ä‘ang ở trong buồng Äại Ngá»c nói chuyện con chuá»™t, chợt Bảo Thoa đến chế Bảo Ngá»c vá» việc tiết nguyên tiêu vừa rồi không nhá»› Ä‘iển “Lục lạpâ€. Ba ngưá»i ngồi cưá»i đùa chế giá»…u lẫn nhau. Bảo Ngá»c sợ Äại Ngá»c ăn xong Ä‘i ngá»§ ngay, lỡ ra không tiêu, hoặc đêm không ngá»§ được sẽ sinh bệnh. May có Bảo Thoa đến chÆ¡i, cùng nhau cưá»i đùa là m cho Äại Ngá»c không buồn ngá»§ nữa. Bấy giá» Bảo Ngá»c má»›i yên lòng. Chợt bên buồng Bảo Ngá»c có tiếng om sòm, má»i ngưá»i lắng tai nghe. Äại Ngá»c cưá»i nói:
- Thôi lại bà vú cá»§a anh cãi nhau vá»›i Táºp Nhân rồi. Táºp Nhân đối vá»›i bà ấy vẫn tá» tế, mà bà ấy cứ quát mắng luôn, thế má»›i biết là già hay trái tÃnh.
Bảo Ngá»c muốn chạy vá», Bảo Thoa kéo lại nói:
- Không nên lôi thôi với bà ấy, già hay lẩm cẩm, nhịn đi một tà là hơn.
- Biết rồi.
Nói xong Bảo Ngá»c chạy vá», thấy vú Lý đương chống gáºy đứng mắng Táºp Nhân:
- Con ** ranh nà y vô Æ¡n, công tao cất nhắc mà y lên, nay tao đến đây, mà y lại là m bá»™ là m tịch, nằm ngá»a trên giưá»ng, không thèm chà o há»i má»™t câu. Mà y là giống cáo thà nh tinh, chỉ tìm cách cám dá»— Bảo Ngá»c để nó nghe mà y không nhìn đến tao. Mà y chẳng qua là con hầu nhá» mua bằng mấy lạng bạc mốc Ä‘em vỠđây. Thế mà mà y đã sinh yêu sinh quái ở nhà nà y! Liệu hồn đấy! Tao thì lôi cổ mà y ra Ä‘em gả cho má»™t thằng ranh con nà o đấy, xem mà y còn giở thói yêu tinh cám dá»— Bảo Ngá»c nữa thôi!
Táºp Nhân chỉ tưởng vú Lý cáu vì vú và o mà mình nằm lỳ không dáºy, nên phân trần: "Vì tôi ốm, phải trùm đầu cho ra mồ hôi, nên khi u và o tôi không trông thấy". Sau nghe thấy những câu "cám dá»— Bảo Ngá»c", "gả cho thằng ranh con", thì vừa xấu hổ, vừa ức, khóc òa lên.
Bảo Ngá»c nghe thấy váºy, rất khó chịu nhưng không biết là m thế nà o, đà nh phân trần há»™ Táºp Nhân: "á»m Ä‘ang uống thuốc… Nếu u không tin, cứ há»i a hoà n khắc biết.â€
Vú Lý nghe thấy thế, lại cà ng là m già :
- Cáºu chỉ biết bênh con ranh ấy, còn chả biết tôi là ai nữa? Tôi biết há»i ai? Bây giá» ai chẳng và o hùa vá»›i cáºu, chẳng bị con Táºp Nhân nó cám dá»—? Tôi biết hết cả rồi. Tôi vá»›i cáºu hãy đến phân trần trước mặt cụ và bà Hai: vì có sữa tôi, cáºu má»›i lá»›n được thế nà y, nay không cần bú nữa, cáºu gạt tôi ra má»™t xó, dung túng bá»n con hầu khinh rẻ tôi!
Vú Lý vừa nói vừa khóc.
Bấy giá» Äại Ngá»c, Bảo Thoa cÅ©ng đến khuyên ngăn:
- Thôi u rá»™ng lượng tha thứ cho há».
Vú Lý thấy hỠđến, liá»n kể lể hết ná»—i uất ức bấy nay: nà o chuyện uống nước trà , Phiến Tuyết bị Ä‘uổi, chuyện ăn bánh sữa hôm quạ Nói lải nhải mãi không dứt. May sao lúc ấy Phượng Thư Ä‘ang ở trong buồng tÃnh sổ, nghe thấy tiếng ồn à o ở phÃa sau, biết là vú Lý già giở chứng, gắt mắng a hoà n cá»§a Bảo Ngá»c, lại gặp hôm thua bạc, cáu lây sang cả ngưá»i khác. Phượng Thư liá»n chạy sang ngay, kéo tay vú Lý cưá»i nói:
- U đừng nóng tÃnh thế! Nhà vừa má»›i có tiệc mừng xong, cụ má»›i vui vẻ được Ãt ngà y. U là báºc có tuổi, ngưá»i nà o là m rầm rÄ© u ngăn cấm Ä‘i má»›i phải, lẽ nà o chÃnh u lại không giữ phép tắc la hét ầm nhà , là m cho cụ bá»±c mình. Ai há»—n vá»›i u, tôi sẽ đánh nó chá» Bên nhà tôi má»›i nấu thịt chim trÄ© còn nóng, má»i u sang uống rượu vá»›i tôi.
Phượng Thư vừa nói vừa dắt vú Lý Ä‘i, lại gá»i "Phong Nhi! Mang gáºy và lấy khăn lau mặt cho vú Lý!"
Vú Lý thất thểu theo Phượng Thư đi ra, còn ngoái cổ lại:
- Tao già rồi, chẳng cần gì nữa. Hôm nay tao liá»u, chẳng giữ phép tắc, là m rầm rÄ© má»™t phen, dù có mất thể diện cÅ©ng còn hÆ¡n chịu tức khà vá»›i con ** kia!
Bảo Thoa, Äại Ngá»c thấy Phượng Thư dà n xếp như thế Ä‘á»u vá»— tay cưá»i:
- Nhá» có tráºn gió nà o má»›i lôi được mụ ấy Ä‘i.
Bảo Ngá»c lắc đầu:
- Không hiểu cái nợ ấy từ đâu đến, cứ nhè và o ngưá»i hiá»n là nh mà bắt nạt. CÅ©ng không biết cô nà o cứ hay gây chuyện, để mụ ấy là m ầm lên.
Tình Văn đứng cạnh nói:
- Ai có hóa rồ mà gây chuyện vá»›i mụ ấy? Äã gây chuyện thì có gan nháºn, cần gì để liên lụy đến ngưá»i khác.
Táºp Nhân vừa khóc vừa kéo tay Bảo Ngá»c:
- Tôi đã có lá»—i vá»›i vú ấy, cáºu lại vì tôi mà có lá»—i vá»›i ngưá»i tạ Việc nà y má»™t mình tôi chịu cÅ©ng chưa đủ hay sao? Lại còn lôi ngưá»i khác và o!
Bảo Ngá»c thấy Táºp Nhân đương ốm lại thêm buồn bá»±c, nên cố nhịn, và an á»§i Táºp Nhân, bảo Ä‘i ngá»§ cho ra mồ hôi. Lại thấy ngưá»i Táºp Nhân nóng ran như lá»a, Bảo Ngá»c liá»n ngồi ghé bên cạnh khuyên giải Táºp Nhân tÄ©nh dưỡng, không nên nghÄ© vÆ¡ vẩn những việc không đâu. Táºp Nhân cưá»i nhạt:
- Vì những việc như thế mà bá»±c tức, thì liệu có ai ở được nhà nà y má»™t giá» không? Nhưng ngà y tháng còn dà i, nếu lúc nà o cÅ©ng ầm ỹ như thế nà y, ai còn chịu nổi? Ngà y thưá»ng tôi vẫn khuyên cáºu chá»› nên vì chúng tôi mà mang lá»—i vá»›i ngưá»i, nhưng có đôi lúc cáºu không chú ý đến, thà nh ra há» nhá»› mãi, gặp dịp sÆ¡ hở là há» nói ra những giá»ng khó nghe, như thế còn ra gì nữa?
Táºp Nhân vừa nói vừa ứa nước mắt, nhưng lại sợ Bảo Ngá»c buồn, nên phải cố nén Ä‘i. Má»™t chốc, bà già bưng đến nước thuốc thứ hai. Bảo Ngá»c thấy Táºp Nhân má»›i ra mồ hôi, không muốn gá»i dáºy, tá»± tay mang thuốc đến cạnh gối cho uống. Rồi sai bá»n a hoà n nhá» sá»a soạn giưá»ng chiếu. Táºp Nhân há»i:
- Cáºu ăn cÆ¡m chưa? Hãy sang bên cụ hay bên bà ngồi chÆ¡i vá»›i chị em má»™t chốc rồi lại vỠđây, cho tôi nằm nghỉ má»™t lúc.
Bảo Ngá»c nghe lá»i, chá» cho Táºp Nhân tháo trâm vòng, nằm nghỉ, rồi má»›i lên nhà trên ăn cÆ¡m vá»›i Giả mẫu. Ä‚n xong, Giả mẫu muốn đánh bà i vá»›i bá»n vợ quản gia. Bảo Ngá»c nhá»› đến Táºp Nhân, lại vá» buồng ngaỵ Thấy Táºp Nhân đã ngá»§ say, Bảo Ngá»c cÅ©ng muốn Ä‘i ngá»§, nhưng trá»i còn sá»›m. Bấy giá» bá»n Tình Văn, á»¶ Hà , Thu Văn, BÃch Ngân Ä‘á»u Ä‘i tìm trò chÆ¡i vá»›i Uyên Ương và Hổ Phách. Chỉ còn trÆ¡ Xạ Nguyệt ngồi đánh bà i má»™t mình ở gian nhà ngoà i. Bảo Ngá»c cưá»i há»i:
- Sao chị không Ä‘i chÆ¡i vá»›i há».
- Không có tiá»n.
- Tiá»n để ở dưới gầm giưá»ng, không đủ cho chị đánh à ?
- Äi chÆ¡i cả, nhà để ai trông? Má»™t ngưá»i ốm nằm đấy, trên thì đến, dưới thì lá»a, các bà già vất vả suốt ngà y, cÅ©ng nên để cho há» Ä‘i nghỉ; bá»n a hoà n nhá» cÅ©ng phải hầu hạ cả ngà y, không cho há» Ä‘i chÆ¡i má»™t lúc hay sao? Vì thế tôi phải ở nhà .
Tháºt rõ rà ng là lá»i lẽ cá»§a Táºp Nhân thứ hai, Bảo Ngá»c liá»n cưá»i nói:
- GiỠtôi ngồi ở đây, chị cứ yên tâm đi chơi.
Xạ Nguyệt nói:
- Cáºu đã ở nhà thì tôi cà ng không cần phải Ä‘i nữa. Hai chúng ta nói chuyện vá»›i nhau chẳng hÆ¡n ư?
Bảo Ngá»c nói:
- Chúng ta là m gì bây giá»? CÅ©ng chẳng có chuyện gì. Thôi váºy, sá»›m hôm nay tôi thấy chị nói ngứa đầu, bây giá» rá»—i, tôi chải đầu cho chị nhé.
Xạ Nguyệt nói:
- Cũng được.
Rồi mang há»™p gương đến, tháo bá» trâm vòng. Xạ Nguyệt rÅ© đầu ra cho Bảo Ngá»c lấy lược chải. Má»›i chải được mấy cái, thì Tình Văn ở đâu chạy vá» lấy tiá»n. Trông thấy thế, Tình Văn cưá»i nhạt:
- Kìa, chưa uống rượu giao bôi đã gỡ tóc cà i trâm(#1) cho nhau rồi?
Bảo Ngá»c cưá»i:
- Chị lại đây tôi chải cho luôn một thể?
Tình Vănnói:
- Chả dám. Tôi kém phúc lắm.
Nói xong, lầy tiá»n rồi bá» rèm xuống Ä‘i ra.
Bảo Ngá»c ngồi sau Xạ Nguyệt, Xạ Nguyệt soi gương. Hai ngưá»i nhìn nhau ở trong gương cùng cưá»i. Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Trong nhà nà y, chỉ có nó là lắm Ä‘iá»u nhất.
Xạ Nguyệt vá»™i xua tay ở trong gương. Bảo Ngá»c biết ý. Chợt nghe tiếng rèm "xoạt" má»™t cái, Tình Văn chạy và o há»i:
- Thế nà o là lắm Ä‘iá»u? Nói ra cho rõ?
Xạ Nguyệt cưá»i nói:
- Thôi cút đi, lại đến đây định vặn nhau à ?
Tình Văn cưá»i nói:
- Mà y lại bênh cáºu ấy à ? Các ngưá»i giở trò ma quá»·, tưởng đây không biết hay sao? Äể tôi Ä‘i đánh gỡ vốn đã, rồi trở vá» sẽ bảo cho.
Nói xong, chạy một mạch.
Bảo Ngá»c chải đầu cho Xạ Nguyệt xong, khẽ bảo sá»a soạn cho mình Ä‘i ngá»§, đừng là m Táºp Nhân thức dáºy.
Äêm hôm ấy, Táºp Nhân ra được mồ hôi. Thấy ngưá»i nhẹ Ä‘i. Sáng hôm say chỉ uống nước cháo và nằm tÄ©nh dưỡng. Lúc đó, Bảo Ngá»c má»›i yên lòng. Ä‚n cÆ¡m xong, Bảo Ngá»c sang chÆ¡i bên Tiết phu nhân.
Bấy giá» và o giữa tháng giêng, nhà trưá»ng còn nghỉ há»c, trong khuê các còn kiêng thêu thùa may vá, nên ai cÅ©ng rá»—i cả. Giả Hoà n cÅ©ng sang đấy chÆ¡i. Gặp lúc Bảo Thoa, Hương Lăng và Oanh Nhi đương đánh xúc xắc, hắn cÅ©ng muốn đánh. Ngà y thưá»ng Bảo Thoa coi hắn cÅ©ng như Bảo Ngá»c, không phân biệt gì; nay thấy hắn muốn đánh, nên má»i chÆ¡i má»™t chân. Má»—i cuá»™c mưá»i đồng. Cuá»™c đầu hắn được, trong bụng hà hởn lắm; ngỠđâu vá» sau hắn thua luôn mấy lần, đâm cuống. Lần nà y đến lượt hắn gieo xúc xắc, nếu gieo con "thất" thì được cả, con "lục†cÅ©ng được, trúng con "tam" thì thuạ Hắn cầm con xúc xắc gieo xuống tháºt mạnh, má»™t con đã ngá»a mặt "ngÅ©â€, má»™t con nữa còn quay tÃt. Oanh Nhi vá»— tay nói "yêuâ€. Giả Hoà n trừng mắt lên nói luôn: "lục", "thất", "bát". Nhưng sao con xúc xắc lại ngá»a mặt "yêu". Giả Hoà n vá»™i giÆ¡ tay nắm lấy con xúc xắc, chá»±c vÆ¡ lấy tiá»n, nói là con "lục".
Oanh Nhi nói:
- Rõ rà ng là con "yêu".
Bảo Thoa thấy Giả Hoà n cáu kỉnh, vá»™i lưá»m Oanh Nhi má»™t cái nói:
- Cà ng lá»›n cà ng không có phép tắc! Có lẽ nà o các cáºu lại nói dối? Sao mà y không bá» tiá»n xuống?
Oanh Nhi trong bụng rất ức, nhưng thấy Bảo Thoa nói thế không dám cãi lại, đà nh bá» tiá»n xuống, cà u nhà u:
- Äã là cáºu mà lại còn ăn gian mấy đồng tiá»n cá»§a chúng tôi. Số tiá»n đó chúng tôi cÅ©ng chẳng coi và o đâu. Hôm ná» chÆ¡i vá»›i cáºu Bảo Ngá»c, cáºu ấy thua mà chẳng thấy gắt gá»ng gì, thừa đồng nà o là đám a hoà n nhá» cướp hết, cáºu ấy cÅ©ng chỉ cưá»i thôi.
Bảo Thoa liá»n ngắt lá»i không cho nó nói nữa.
Giả Hoà n nói:
- Tao bì thế nà o được vá»›i cáºu Bảo Ngá»c? Chúng bay sợ cáºu ấy, nên Ä‘á»u tá» tế vá»›i cáºu ấy và cho tao không phải là con đẻ cá»§a bà Hai, nên ai cÅ©ng khinh rẻ tao!
Nói xong khóc ầm lên.
Bảo Thoa vội khuyên giải:
- Em Æ¡i! Äừng nói thế, ngưá»i ta cưá»i cho.
Rồi quay lại mắng Oanh Nhi.
Vừa lúc đó Bảo Ngá»c chạy đến, trông thấy, há»i:
- Là m sao thế?
Giả Hoà n không dám nói câu gì. Bảo Thoa xưa nay vẫn biết gia pháp nhà nà y, là m em thì phải sợ anh. Nhưng biết đâu Bảo Ngá»c lại không muốn ai sợ mình. Trong bụng nghÄ©: "Äã có bố mẹ dạy bảo, việc gì ta phải lắm chuyện khiến anh em xa nhau. Vả lại ta là con vợ cả, nó là con vợ lẽ, ta đối vá»›i nó nghiêm khắc thì ngưá»i ngoà i chê cưá»i, ta còn cai quản thế nà o được nó". HÆ¡n nữa, Bảo Ngá»c còn có má»™t ý nghÄ© ngây ngá»™ Äá»™c giả có biết ngây ngô thế nà o không? Vì Bảo Ngá»c từ bé luôn luôn ở chung vá»›i đám chị em, chị em ruá»™t thì có Nguyên Xuân, Thám Xuân; chị em thúc bá thì có Nghênh Xuân, TÃnh Xuân; chị em ngoại thì có Tương Vân, Äại Ngá»c, Bảo Thoa; Bảo Ngá»c cho rằng, ngưá»i thiêng hÆ¡n cả vạn váºt, bao nhiêu tinh hoa trong sạch cá»§a trá»i đất, Ä‘á»u chung đúc và o con gái, bá»n con trai chỉ là hạng cặn bã bẩn đục mà thôi. Vì thế, cáºu ta cho tất cả con trai là hạng thô tục có cÅ©ng được, không cÅ©ng chằng sao. Chỉ vì theo lá»i dạy cá»§a Khổng Tá», thánh hiá»n báºc nhất thá»i xưa, đã nói vá» cha, chú, anh em, má»™t Ä‘iá»u không thể trái ngược, nên giữa anh em vá»›i nhau, chẳng qua phải ở cho có tình có lý. Cáºu ta cÅ©ng chẳng nghÄ© gì mình là anh trai, phải là m gương cho lÅ© đà n em. Do đó Giả Hoà n không sợ Bảo Ngá»c, chỉ sợ Giả mẫu không bằng lòng, nên cÅ©ng nể phần nà o thôi.
Bảo Thoa lại sợ Bảo Ngá»c trách mắng Giả Hoà n đâm ra cụt hứng, nên tìm cách che Ä‘áºy há»™ hắn. Bảo Ngá»c nói:
- Äầu giêng năm má»›i, sao mà y lại khóc? Chá»— nà y không thÃch thì mà y Ä‘i chÆ¡i chá»— khác. Mà y ngà y nà o cÅ©ng Ä‘á»c sách mà còn vÆ¡ vẩn như thế. Thà dụ, cái nà y mà y không thÃch, thì đã có cái kia, mà y cứ bá» cái nà y Ä‘i mà chÆ¡i cái kia. Tá»™i gì mà y cứ khư khư giữ mãi cái ấy? Khóc liệu có ăn thua gì? ChÆ¡i cất lấy vui, mà lại hóa ra chuốc lấy cái buồn? Sao mà y không Ä‘i chá»— nà o cho yên chuyện?
Giả Hoà n nghe nói đà nh phải bá» vá».
Dì Triệu trông thấy, há»i dồn:
- Chắc lại bị ngưá»i ta bắt nạt ở đâu rồi vỠđấy chứ gì?
Giả Hoà n đáp:
- Tôi chÆ¡i vá»›i chị Bảo, bị Oanh Nhi ăn gian tiá»n, rồi anh Bảo Ngá»c Ä‘uổi tôi vá».
Dì Triệu mắng:
- Ai bảo mà y chÆ¡i trèo? Äồ khốn nạn! Äồ mặt dà y! Chá»— nà o mà y chÆ¡i chả được, sau lại cứ cắm đầu sang đấy?
ÄÆ°Æ¡ng nói, Phượng Thư Ä‘i qua ngoà i cá»a sổ nghe thấy, nói vá»›i và o:
- Äầu giêng năm má»›i, sao dì lại thế? Em nó còn trẻ, có Ä‘iá»u gì nhầm lẫn thì dì dạy bảo, sao dì lại giở những giá»ng ấy rả Dù nó thế nà o chăng nữa, đã có ông và bà cai quản, sao lại ngoạc cái mồm ra mắng nó? Nó là cáºu ấm, đã có ngưá»i dạy bảo, việc gì đến dì? Em Hoà n, em ra đây theo ta Ä‘i chÆ¡i!
Giả Hoà n xưa nay vẫn sợ Phượng Thư hÆ¡n là sợ Vương phu nhân, nghe thấy gá»i, vá»™i chạy ra ngaỵ Dì Triệu cÅ©ng chẳng dám nói câu gì. Phượng Thư bảo Giả Hoà n:
- Mà y là hạng ngưá»i không có khà phách gì cả. Ta thưá»ng bảo mà y muốn ăn, muốn uống, muốn chÆ¡i gì tùy ý, trong các anh, các chị, ưa ngưá»i nà o thì chÆ¡i vá»›i ngưá»i ấy, mà y không nghe lá»i, lại cứ Ä‘i nghe hạng ngưá»i báºy bạ, ranh mãnh. Mình không biết tá»± trá»ng mình, chỉ theo lối hạ lưu bừa bãi, lại còn oán ngưá»i ta đối đãi thiên lệch vá»›i mình. Thua có mấy đồng mà đến ná»—i thế à ? Thua hết bao nhiêu?
Giả Hoà n nói:
- Em thua hết má»™t và i trăm đồng tiá»n.
Phượng Thư mắng:
- CÅ©ng mang tiếng là cáºu ấm, má»›i thua má»™t hai trăm đồng mà đã thế à !
Rồi quay lại bảo Phong Nhi:
- Äi lấy má»™t quan tiá»n ra đây. Các cô đương chÆ¡i ở đưá»ng sau kia, đưa cáºu ra đấy chÆ¡i.
Lại quay bảo Giả Hoà n:
- Từ rầy mà y còn giữ lối quỉ quái như thế, ta sẽ đánh trước rồi mách bên trưá»ng há»c cho ngưá»i ta lá»™t da ra! Vì mà y không biết tá»± trá»ng, nên anh Bảo giáºn mà y lắm. Nếu tao không can thì anh mà y đã đá cho mà y lòi ruá»™t ra rồi. Thôi! Cút Ä‘i!
Giả Hoà n vâng vâng dạ dạ, theo Phong Nhi lấy tiá»n rồI ra chá»— bá»n Nghênh Xuân chÆ¡i.
Bảo Ngá»c đương ngồi chÆ¡i vá»›i Bảo Thoa, chợt thấy ngưá»I nói: "Cô SỠđã đến". Bảo Ngá»c chá»±c chạy Ä‘i ngaỵ Bảo Thoa cưá»i nói:
- Hãy chá» má»™t tÃ, chúng ta cùng đến thăm cô ta má»™t thể.
Nói xong, xuống giưá»ng cùng Bảo Ngá»c đến chá»— Giả mẫu.
Sá» Tương Vân đương cưá»i cưá»i, nói nói, thấy hỠđến, vá»™I đứng dáºy chà o.
Äại Ngá»c ngồi bên cạnh, há»i Bảo Ngá»c:
- Anh ở đâu vỠđấy?
- Äến thăm chị Bảo vá».
Äại Ngá»c cưá»i nhạt:
- Em đã nói mà , nếu không vướng mắc ở đâu thì đã bay đến ngay rồi.
- Thế tôi chỉ được ở nhà chơi đùa với cô em để cô em đỡ buồn thôi ư? Vừa mới sang bên ấy một lúc mà đã nói những câu ấy.
- Khéo vá»› vẩn chưa! Äi hay không có liên can gì đến tôi? Ai khiến anh ở nhà để cho tôi đỡ buồn? Từ giá» trở Ä‘i, không cần anh để ý đến tôi nữa.
Nói xong, giáºn dá»—i trở vá» buồng.
Bảo Ngá»c vá»™i chạy theo há»i:
- Äang tá» tế mà lại đâm ra giáºn dá»—i rồi. Dù tôi có lỡ lá»i, em cÅ©ng nên ngồi chÆ¡i má»™t lúc nói chuyện cho vui. Việc gì lại chuốc ná»—i buồn và o ngưá»i!
- Anh cấm đoán tôi à ?
- Tôi nà o dám cấm đoán em. Chỉ là em tự già y vò thân em đấy thôi!
- Tôi tự già y vò thân tôi! Tôi chết kệ tôi, có việc gì đến anh?
- Sao lại thế? Äầu giêng năm má»›i, cứ nói "chết" vá»›i "sống†mãi!
- Tôi chỉ nói "chết" thôi! Phen nà y tôi chết đấy! Anh sợ chết thì cứ sống đến trăm tuổi, có được không?
- Cứ rắc rối mãi thế nà y, tôi lại sợ chết à ? Thà chết đi cho yên chuyện!
- Phải đấy, cứ rắc rối mãi thế nà y, thì thà chết hết đi cho yên chuyện!
- Tôi nói là tôi chết cho yên chuyện, em đừng nghe nhầm lại đổ oan cho tôi.
Hai ngưá»i đương nói vá»›i nhau, thì Bảo Thoa chạy đến nói:
- Cô SỠđương chá» cáºu đấy.
Rồi kéo Bảo Ngá»c Ä‘i. Äại Ngá»c cà ng tức, nhìn ra cá»a sổ, nước mắt chảy ròng ròng.
Äá»™ chừng uống cạn hai chén nước thì Bảo Ngá»c trở vá». Äại Ngá»c trông thấy cà ng khóc nức nở. Bảo Ngá»c thấy thế, biết rằng khó là m Äại Ngá»c hồi tâm, nên cố tìm hết lá»i êm dịu để khuyên giải, nhưng chưa kịp mở mồm, Äại Ngá»c đã nói:
- Anh còn đến đây là m gì? Sống chết kệ thây tôi! Vả chăng bây giỠđã có ngưá»i chÆ¡i vá»›i anh rồi. Ngưá»i ấy lại biết Ä‘á»c sách, biết là m thÆ¡, biết viết chữ, biết nói, biết cưá»i. Há» sợ anh bá»±c tức, má»›i lôi Ä‘i để cám dá»— anh. Bây giá» anh còn đến đây là m gì nữa?
Bảo Ngá»c nghe nói, vá»™i đến trước mặt Äại Ngá»c khẽ nói:
- Em là ngưá»i hiểu biết, có lẽ nà o không biết câu “Thân bất cách sÆ¡â€, “Tiên bất tiếm háºuâ€(#2) hay sao? Anh tuy dốt nát, nhưng cÅ©ng biết nghÄ©a hai câu đó. Äiá»u thứ nhất, chúng ta là anh em con cô con cáºu, chị Bảo vá»›i anh là đôi con dì, vá»›i em thì còn xa hÆ¡n. Äiá»u thứ hai, em đến đây trước, hai chúng ta từ bé đến lá»›n, ăn cùng má»™t bà n, ngá»§ cùng má»™t giưá»ng, chị Bảo thì má»›i đến, lẽ nà o tôi lại vì chị ấy mà xa em?
Äại Ngá»c gạt Ä‘i:
- Tôi lại bảo anh xa ngưá»i ta à ? Như thế tôi còn ra gì? Tôi chỉ biết bụng tôi thôi!
- Tôi cũng chỉ biết bụng tôi thôi. Có lẽ nà o em biết bụng em mà không biết bụng tôi?
Äại Ngá»c cúi đầu lặng im, má»™t lúc sau má»›i nói:
- Anh chỉ trách ngưá»i ta là m cho anh bá»±c mình, có biết đâu chÃnh anh đã là m cho ngưá»i ta khó chịu. Xem thá»i tiết hôm nay, trá»i lạnh như thế mà anh không khoác áo bông và o?
Bảo Ngá»c nói:
- sao lại không mặc? Chỉ vì thấy em bá»±c tức, anh phát nóng cả ngưá»i, nên cởi áo ra đấy thôi.
Äại Ngá»c phà n nà n:
- Rồi có bị cảm lại đổ tại vì cãi nhau với em mà đâm ốm.
Hai ngưá»i đương nói thì Tương Vân chạy lại cưá»i nói:
- Anh “áiâ€(#4) Æ¡i, chị Lâm Æ¡i, các ngưá»i ngà y nà o cÅ©ng chÆ¡i đùa má»™t chá»— vá»›i nhau, còn tôi không mấy khi đến đây, thế mà chẳng ai thèm há»i han đến tôi cả!
Äại Ngá»c cưá»i nói:
- Äã ngá»ng lại còn hay nói, ngay tiếng anh Hai cÅ©ng chẳng nói nên thân, lại gá»i là anh "ái", anh "ái". Lúc đánh lú cÅ©ng lại ngá»ng nốt, cứ luôn mồm "yêu ái tam".
Bảo Ngá»c cưá»i bảo Äại Ngá»c:
- Em bắt chước quen Ä‘i rồi cÅ©ng đâm ngá»ng thôi!
Tương Vân nói:
- Chị ấy không chừa má»™t ai, chỉ tìm cách trêu chá»c ngưá»i tạ Nếu mình quả giá»i hÆ¡n, cÅ©ng không nên gặp ngưá»i nà o là trêu chá»c ngưá»i ấy. Tôi kể má»™t ngưá»i ra đây, chị dám trêu chá»c thì tôi má»›i phục.
Äại Ngá»c há»i là ai. Tương Vân nói:
- Chị dám trêu chá»c chị Bảo Thoa, tôi má»›i cho là giá»i.
Äại Ngá»c cưá»i nhạt:
- Tưởng ai chứ chị ấy thì tôi đâu dám.
Bảo Ngá»c không chá» nói hết, vá»™i nói lảng ra chuyện khác.
Tương Vân cưá»i nói:
- Hiện nay thì tôi chịu thua chị. Tôi chỉ cầu mong sau nà y chị lấy được ngưá»i chồng cÅ©ng nói ngá»ng như tôi. Chị cÅ©ng có phen được nghe những tiếng ái" ấy thôi. A di đà pháºt! Lúc đó sẽ hiện ra trước mắt chị.
Câu nói ấy là m cho má»i ngưá»i báºt cưá»i, Tương Vân vá»™i chạy mất.
Chú thÃch:
(1-). Trong Ä‘á»i phong kiến Trung Quốc, theo tục má»›i cưới, chú rể gỡ tóc cà i trâm cho cô dâu. Ở đây Tình Văn dùng câu đó để nói đùa hai ngưá»i.
(2-). Không vì ngưá»i thân mà xa ngưá»i sÆ¡, cÅ©ng không vì ngưá»i trước mà lấn ngưá»i sau.
(3-). Tiếng Trung Quốc, chữ “ái†đá»c gần giống chữa “hai†(nhi). Ãi lại có nghÄ©a là yêu. Tương Vân nói ngá»ng bị Äại Ngá»c chế, Tương Vân lại dùng chữ đó để trêu Äại Ngá»c.[/LEFT]
Tà i sản của minhtien384
Last edited by quykiemtu; 11-02-2009 at 03:12 PM .