 |
|

15-09-2008, 07:43 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 16
Lâu đà i Bragelonne
Trong suốt cả mà n kịch ấy, d Artagnan van ngồi yên: mắt lÆ¡ láo, miệng há hốc; những Ä‘iá»u anh dá»± Ä‘oán má»™t đằng lại diá»…n ra má»™t nẻo đến ná»—i anh cứ ngẩn ra vì kinh ngạc.
Arthos nắm tay anh và dẫn ra vưá»n.
- Trong lúc ngưá»i ta sá»a soạn bữa ăn, - Arthos cưá»i nói, - bạn Æ¡i chắc cáºu không pháºt lòng là m sáng tá» má»™t chút Ä‘iá»u bà ẩn đã khiến cáºu mÆ¡ mà ng đến thế.
- Äúng đấy, ông bá tước ạ, - D Artagnan nói, dần dần anh cảm thấy Arthos đã lấy lại cho mình cái uy thế quý phái to lá»›n mà anh vốn có từ xưa Arthos nhìn anh và cưá»i dịu dà ng, nói:
- D Artagnan thân mến cá»§a tôi Æ¡i. Trước hết ở đây chẳng có ông bá tước nà o hết. Nếu như ban nãy tôi gá»i cáºu là hiệp sÄ© chẳng qua là để giá»›i thiệu vá»›i các vị khách cá»§a tôi để há» biết cáºu là ai, còn đối vá»›i cáºu d Artagnan ạ, tôi hy vá»ng rằng bao giá» tôi cÅ©ng vẫn là Arthos: ngưá»i bạn đưá»ng, ngưá»i bạn thân cá»§a cáºu. Cáºu thÃch nghi thức trịnh trá»ng phải chăng vì cáºu không yêu mến tôi bằng ngà y xưa.
- Ôi! Lạy Chúa chứng giám! - Chà ng Gascogne nói vá»›i vẻ hăm hở chân thà nh cá»§a thá»i niên thiếu hiếm thấy bá»™c lá»™ ở ngưá»i đứng tuổi.
- Váºy chúng ta nên trở lại thói quen cÅ©, và để bắt đầu chúng ta nên thà nh thá»±c. Má»i thứ ở đây Ä‘á»u là m cáºu ngạc nhiên phải không?
- Ngạc nhiên vô cùng.
- Nhưng Ä‘iá»u là m cáºu ngạc nhiên nhất,- Arthos cưá»i nói, - chÃnh là tôi phải không, thú nháºn Ä‘i.
- Thú tháºt như váºy!
- Tôi vẫn còn trẻ, có phải không. Mặc dầu tôi đã bốn chÃn tuổi rồi, tôi vẫn dá»… nháºn ra được phải không?
- Trái hẳn lại cÆ¡ đấy? - D Artagnan sẵn sà ng vi phạm Ä‘iá»u mà Arthos căn dặn là phải thà nh thá»±c, - anh chả còn trẻ trung gì đâu.
- A! Mình hiểu, - Arthos hÆ¡i đó mặt nói, - má»i cái Ä‘á»u có kết thúc, d Artagnan ạ. Sá»± cuồng Ä‘iên cÅ©ng như má»i thứ khác.
- Lại còn sá»± thay đổi vá» tà i sản nữa chứ, hình như váºy. Anh ở tháºt là tuyệt; tôi Ä‘oán toà n nhà là cá»§a anh.
- Phải, bạn ạ, đó là gia sản nhá» mà tôi đã nói vá»›i cáºu là tôi được thừa kế khi rá»i quân ngÅ©.
- Anh có vưá»n tược ngá»±a xe, bầy chó.
Arthos cưá»i và nói:
- Vưá»n rá»™ng hai mươi acpăng trên đó trồng rau và là m nhà phụ.
Ngá»±a tôi có hai con, dÄ© nhiên không kể con ngá»±a cá»™c cá»§a thằng hầu, đà n chó thì chỉ có bốn con chó canh rừng, hai con chó săn Ä‘uổi, và má»™t con săn đón. Mà cái bầy chó xa xỉ ấy, - Arthos mỉm cưá»i nói thêm, - chẳng phải cá»§a tôi.
- Phải, tôi hiểu, - D Artagnan, - Äó là dà nh cho cáºu thiếu niên, cho Raoul.
Và d Artagnan nhìn Arthos vá»›i má»™t nụ cưá»i gượng.
- Bạn Æ¡i, cáºu đã Ä‘oán ra! - Arthos nói.
- Và cáºu thiếu niên đó là khách, là con nuôi hoặc bà con há» hà ng gì chăng? A! Anh đã thay đổi nhiá»u đấy, Arthos, thân mến?
- D Artagnan thân mến Æ¡i, - Arthos bình thản đáp, - cáºu thiếu niên ấy là má»™t đứa trẻ mồ côi mà mẹ nó đã bá» rÆ¡i tại nhà má»™t vị linh mục xã khốn khổ; tôi đã nuôi nấng dạy dá»— nó.
- Chắc nó mến anh lắm nhỉ?
- Tôi nghĩ rằng nó yêu quý tôi như cha đẻ.
- Nhất là rất hà m ơn phải không?
- á»’, vá» chuyện ân huệ, - Arthos nói, - thì Ä‘á»u như nhau thôi, tôi hà m Æ¡n nó cÅ©ng bằng nó hà m Æ¡n tôi; tôi không nói Ä‘iá»u ấy vá»›i nó, nhưng tôi nói vá»›i cáºu, d Artagnan ạ, tôi vẫn là ngưá»i mang Æ¡n nó.
- Thế là thế nà o? - Chà ng ngự lâm ngạc nhiên.
- Ôi lạy Chúa! Äúng như váºy. ChÃnh nó đã tạo cho tôi sá»± đổi thay mà cáºu đã thấy đấy. Tôi khô héo như má»™t cái cây lẻ loi chẳng bám tà nà o và o đất, chỉ có má»™t tình thân thương sâu sắc má»›i có thể khiến tôi bám rá»… và o cuá»™c Ä‘á»i. Má»™t cô nhân tình ư? Tôi quá già rồi. Cho nên thằng bé ấy đã giúp tôi tìm thấy lại tất cả những gì đã mất.
- Tôi đã không còn can đảm để sống cho tôi, tôi đã sống vì nó. Những bà i há»c cho má»™t đứa trẻ thì có quá nhiá»u rồi, tấm gương thì tốt hÆ¡n.
- Tôi đã cho nó má»™t tấm gương, d Artagnan ạ. Nhưng ở cái tuổi suy tà n nà y mình vẫn phải là m hết sức để cho Raoul trở thà nh má»™t ngưá»i quý tá»™c hoà n hảo nhất.
D Artagnan nhìn Arthos lòng cà ng thêm kÃnh phục. Há» Ä‘i dạo trong má»™t vòm cây râm mát lấp lánh những tia nắng lá»t xiên cá»§a mặt trá»i tà . Má»™t tia nắng và ng chiếu sáng gương mặt Arthos và cặp mắt anh như phản chiếu lại ngá»n lá»a ấm áp và yên ả cá»§a trá»i chiá»u mà chúng đã thu nháºn.
à nghÄ© vá» Milady(1) chợt đến vá»›i d Artagnan. Anh há»i:
- Và anh hạnh phúc chứ?
Con mắt cảnh giác cá»§a Arthos xuyên sâu đến táºn đáy lòng d Artagnan và như Ä‘á»c được cả ý nghÄ© cá»§a bạn. Anh nói:
- CÅ©ng hạnh phúc như má»™t tạo váºt cá»§a Chúa được phép hạnh phúc ở trên cõi trần nà y. Nhưng nà y, d Artagnan, cáºu hãy nói trá»n ý nghÄ© cá»§a cáºu Ä‘i, vì cáºu chưa nói hết.
- Anh tháºt là kinh khá»§ng, Arthos ạ, và chẳng ai giấu được Ä‘iá»u gì.
- Thế thì tôi xin há»i xem có khi nà o anh cảm thấy những cÆ¡n nguy hiểm bất ngá» giống như…
- Như những niá»m hối háºn à ? - Arthos tiếp lá»i - Tôi nói nốt câu cá»§a cáºu. Äúng và không đúng, tôi chẳng hối háºn, vì ngưá»i đà n bà ấy tôi nghÄ© là xứng đáng vá»›i hình phạt đã chịu, tôi chẳng hối háºn vì nếu như chúng ta để cho nó sống chắc hẳn nó vẫn tiếp tục công cuá»™c phá hoại, nhưng bạn Æ¡i, Ä‘iá»u đó không có nghÄ©a là tôi có niá»m tin rằng chúng ta có quyá»n là m cái việc chúng ta đã là m. Có lẽ máu nà o đổ ra cÅ©ng đòi há»i sá»± Ä‘á»n tá»™i, cô ta đã Ä‘á»n tá»™i cá»§a mình rồi, có thế rồi đến lượt chúng ta, chúng ta cÅ©ng sẽ phải Ä‘á»n tá»™i.
- Arthos ạ, đôi khi tôi cũng nghĩ như anh đấy, - D Artagnan nói.
- Ngưá»i đà n bà có má»™t thằng con trai phải không?
- Phải.
- Cáºu có nghe nói đến nó bao giá» không?
- Không.
- Nó cÅ©ng phải hai mươi ba tuổi rồi. - Arthos lẩm bẩm, tôi thưá»ng nghÄ© đến ngưá»i thanh niên ấy, d Artagnan ạ.
- Lạ nhỉ, tôi thì quên hẳn!
Arthos mỉm cưá»i buồn bã.
- Thế Lord de Winter(2) cáºu có được tin tức gì vỠông ấy không?
- Tôi biết ông ta được vua Charles đệ nhất(3) rất là sủng ái.
- Ông vua ấy đã Ä‘i theo số pháºn cá»§a mình lúc nà y cÅ©ng chẳng ra gì. D Artagnan nà y, - Arthos nói tiếp.
- Chuyện ấy trở lại Ä‘iá»u mà tôi đã nói vá»›i cáºu ban nãy.
- Ông ta đã là m đổ máu Straffort, máu kêu trả máu. Thế còn hoà ng háºu?
- Hoà ng háºu nà o?
- Bà Henriette Anh quốc, con gái vua Henri IV ấy.
- Bà ta đang ở cung Louvre, anh biết đấy.
- Phải, ở đấy bà ta thiếu đủ thứ, phải không? Trong những ngà y giá rét nhất cá»§a mùa đông nà y, ngưá»i ta nói là con gái bà ta ốm cứ phải nằm suốt, vì không có cá»§i sưởi? Cáºu có hiểu Ä‘iá»u đó không? - Arthos nhún vai nói. - Con gái cá»§a vua Henri IV rét run lên vì thiếu cá»§i! Tại sao bà không đến xin trú ngụ ở nhà bất kỳ ai trong chúng ta, mà lại Ä‘i cầu xin cái lão Mazarin? Bà ta phải được đầy đủ chứ?
- Anh có biết bà ấy à , Arthos?
- Không, nhưng mẹ tôi có thấy bà ta hồi nhá». Tôi đã chẳng nói vá»›i cáºu rằng mẹ tôi là cung nữ cá»§a hoà ng háºu Marie de Médicis là gì?
- Äâu nà o, Arthos, anh có nói những chuyện ấy bao giỠđâu.
- A! Lạy Chúa, có chứ, cáºu thấy đấy, - Arthos nói, nhưng cÅ©ng phải có dịp chứ.
- Porthos có lẽ chẳng kiên nhẫn chỠđợi như thế đâu, - D Artagnan cưá»i, nói.
- Má»—i ngưá»i má»™t tánh ý, d Artagnan thân mến ạ. Mặc dầu má»™t chút huênh hoang, Porthos có những đức tÃnh rất tốt. Cáºu có gặp lại anh ta không?
- Tôi mới chia tay cách đây năm ngà y.
Rồi vá»›i cái hà o hứng mang tÃnh Gascogne, d Artagnan kể lại tất cả những sá»± xa hoa tráng lệ cá»§a Porthos ở lâu đà i Pierrefonds; và vừa công kÃch bạn mình, anh vừa bắn và i ba mÅ©i tên và o cái ông Mouston trứ danh ấy.
Mỉm cưá»i vá»›i cái nét mặt vui vẻ gợi nhá»› những ngà y xa xưa, Arthos nói:
- Tôi rất thú vị là hồi xưa tình cá» chúng ta đã láºp nên má»™t há»™i những ngưá»i bạn bè đến nay vẫn còn gắn bó chặt chẽ vá»›i nhau, mặc dầu đã hai mươi năm xa cách. D Artagnan nà y, tình bạn bắt rá»… tháºt sâu trong những trái tim chân tháºt; cáºu tin lá»i tôi chỉ có những kẻ độc ác má»›i phá»§ nháºn tình bạn, vì há» chẳng hiểu gì vá» nó cả. Thế còn Aramis?
- Tôi cÅ©ng đã gặp, - D Artagnan đáp, - nhưng cáºu ta tá» vẻ lạnh nhạt vá»›i tôi.
- A, cáºu đã gặp Aramis, - Arthos vừa nói vừa nhìn d Artagnan, vẻ dò xét - Bạn thân mến Æ¡i, thì ra là má»™t cuá»™c hà nh hương tháºt sá»± mà cáºu tổ chức đến ngôi Ä‘á»n cá»§a Tình bạn như các nhà thÆ¡ có thể nói.
- Phải đấy, - D Artagnan lúng túng đáp.
- Cáºu biết đấy - Arthos nói tiếp, - Aramis vốn tÃnh lạnh lùng, vá»›i lại cáºu ta luôn luôn báºn rá»™n vá» những chuyện đà n bà .
- Tôi tin rằng hiện giá» cáºu ta Ä‘ang mắc và o má»™t chuyện đà n bà hết sức phức tạp.
Arthos không đáp.
"Anh ta không tò mò", d Artagnan nghĩ.
Không những Arthos không đáp, mà anh còn lái sang chuyện khác. Anh tỠrõ cho d Artagnan thấy là đã vỠgần đến lâu đà i và nói:
- Cáºu thấy đấy trong má»™t giỠđồng hồ Ä‘i dạo, chúng ta Ä‘i gần má»™t vòng quanh lãnh ấp cá»§a tôi.
- Má»i thứ ở đây Ä‘á»u mỹ lệ và nhất là má»i thứ Ä‘á»u sá»±c nức hÆ¡i hướng nhà quý tá»™c cá»§a nó, - D Artagnan đáp.
Vừa lúc ấy có tiếng vó ngựa.
- Raoul trở vá», - Arthos nói, - chúng ta vá» xem tình hình cô bé tá»™i nghiệp thế nà o?
Quả nhiên cáºu thiếu niên xuất hiện ở cổng rà o và đi và o trong sân, ngưá»i phá»§ đầy bụi, rồi nhảy xuống đất, trao ngá»±a cho ngưá»i chăn. Cáºu đến chà o bá tước và vị khách.
Arthos đặt tay lên vai d Artagnan và nói:
- Ông đây là hiệp sÄ© d Artagnan mà anh vẫn thưá»ng nghe tôi nói đến đấy, Raoul ạ.
Raoul lại cúi chà o cung kÃnh hÆ¡n và nói:
- Ông bá tước đã nói đến tên ông trước mặt tôi như má»™t tấm gương má»—i lần ông muốn dẫn chứng vá» má»™t ngưá»i quý tá»™c gan dạ và hà o hiệp.
Lối khen tụng nho nhỠấy chẳng khá»i là m d Artagnan cảm động, anh thấy lòng mình nhẹ nhà ng xao xuyến. Anh giÆ¡ bà n tay cho Raoul mà bảo:
- Anh bạn trẻ cá»§a tôi Æ¡i, tất cả những lá»i ngưá»i ta khen ngợi tôi phải trở vá» vá»›i ông bá tước đây, bởi vì ông đã giáo dục tôi má»i Ä‘iá»u, và chẳng phải lá»—i tại ông nếu như ngưá»i há»c trò không biết lợi dụng đầy đủ. Nhưng ông sẽ bù đắp ở anh, tôi chắc chắn như váºy. Raoul, tôi thÃch phong thái cá»§a anh, thái độ lịch sá»± cá»§a anh đã là m tôi cảm kÃch.
Arthos mừng rỡ hÆ¡n ngưá»i ta tưởng. Anh nhìn d Artagnan vẻ biết Æ¡n, rồi mỉm cưá»i vá»›i Raoul - má»™t nụ cưá»i kỳ lạ mà trẻ con lấy là m hãnh diện khi nháºn được.
Cái trò kịch câm ấy không thoát khá»i cặp mắt d Artagnan và anh tá»± bảo: "Bây giá» thì ta biết chắc như cua gạch rồi…"
- Thế nà o! - Arthos nói, - ta hy vá»ng rằng tai nạn ấy không có háºu quả gì nghiêm trá»ng.
- Thưa ông, cũng chưa biết thế nà o, thầy thuốc chưa thể nói gì do chỗ đau sưng to; tuy nhiên ông ấy cũng lo bị chấn thương ở một chỗ gân nà o đó.
- Thế anh không nấn ná lại lâu hơn ở nhà bà Saint-Remy à ?
- Tôi sợ vá» trá»… giỠăn, - Raoul đáp - như váºy sẽ để ông phải chỠđợi.
Vừa lúc ấy má»™t thằng nhá» ná»a nông dân, ná»a ngưá»i hầu đến thưa là bữa ăn đã dá»n ra.
Arthos dẫn khách và o má»™t phòng ăn giản dị, nhưng cá»a sổ má»™t phÃa mở ra vưá»n và má»™t phÃa mở ra má»™t nhà kÃnh trồng hoa rá»±c rỡ.
D Artagnan đưa mắt nhìn bá»™ đồ ăn: bát đĩa đẹp tháºt, trông rõ là đồ bạc cổ cá»§a gia đình. Trên tá»§ dá»±ng bát đĩa là má»™t bình dá»±ng nước bằng bạc lá»™ng lẫy, d Artagnan ngắm mãi.
- Ô! Là m thánh tháºt! - Anh nói.
- Phải, - Arthos đáp, - đó là một tác phẩm lớn của một nghệ sĩ florintin tên là Benvenuto Cellini
- Thế còn tráºn chạm trán đó là tráºn gì?
- Tráºn Marignan . Äó là lúc má»™t vị tổ tiên cá»§a tôi đưa kiếm cho vua Françoise đệ nhất vì kiếm cá»§a ngà i vừa bị gẫy. Nhá» dịp ấy mà Enguerrand de La Fère, ông tổ cá»§a tôi được tặng huân chương Saint-Michel. Ngoà i ra mưá»i lăm năm sau nhà vua không quên đã chiến đấu ba tiếng đồng hồ nữa bằng thanh kiếm cá»§a ông bạn Enguerrand mà kiếm không gãy, cho nên đã tặng cho ông cái bình kia và má»™t thanh kiếm mà có lẽ hồi xưa cáºu đã trông thấy ở nhà tôi, và nó cÅ©ng là má»™t đồ kim hoà n rất đẹp đấy. Äó là thá»i cá»§a những ngưá»i khổng lồ, Arthos nói. - Chúng ta đây, chúng ta là những thằng lùn bên cạnh những con ngưá»i đó. D Artagnan ta ngồi xuống và ăn Ä‘i. Tiện đây, - Arthos bảo thằng nhá» vừa đưa món xúp ra, - gá»i bác Charlot đến.
Thằng nhá» Ä‘i ra và má»™t lát sau bác đầy tá»› mà hai ngưá»i khách đã há»i lúc má»›i đến đây bước và o.
- Bác Charlot thân mến Æ¡i, tôi dặn riêng bác vá» Planchet, ngưá»i hầu cá»§a ông d Artagnan, trong suốt thá»i gian anh ta ở đây: Anh ta thÃch rượu vang ngon, mà bác thì có chìa khoá hầm rượu đấy. Lâu nay anh ta ngá»§ trên ván cứng hẳn không chê má»™t cái giưá»ng êm ái. Tôi mong bác hãy chăm lo đến việc ấy nhé.
Charlot cúi mình và đi ra.
- Charlot cÅ©ng là má»™t ngưá»i trung háºu; - bá tước nói, bác ấy giúp việc tôi mưá»i tám năm rồi.
- Anh nghÄ© đến má»i việc, - D Artagnan nói, - và tôi xin cảm Æ¡n anh vá» Planchet, Arthos thân mến.
Cáºu thiếu niên trợn tròn mắt khi nghe tên ấy và nhìn xem có đúng là d Artagnan nói vá»›i bá tước không.
- Cái tên ấy có vẻ kỳ lạ đối vá»›i anh phải không, Raoul? - Arthos cưá»i nói - đó là biệt danh cá»§a tôi trong quân, ngÅ© khi ông d Artagnan cùng vá»›i hai ngưá»i bạn dÅ©ng cảm và tôi, chúng tôi láºp những chiến tÃch ở thà nh La Rochelle dưới thá»i ông cố giáo chá»§ và ông De Bassompierre, ông nà y sau cÅ©ng chết rồi. Ông d Artagnan chiếu cố giữ cho tôi cái tên bè bạn ấy và má»—i lần nghe nói đến lòng tôi rất hân hoan.
- Cái tên lừng lẫy lắm đấy, - D Artagnan nói, - và một hôm nó đã mang vinh dự khái hoà n.
- Thưa ông, thế là thế nà o ạ. - Raoul há»i, vẻ tò mò má»™t cách ngây thÆ¡.
- Tháºt tình tôi chẳng biết gì cả, - Arthos nói.
- Anh đã quên cái đồn Saint-Gervais và tấm khăn ăn mà ba vết dạn đã là m nên lá cá». Trà nhá»› tôi tốt hÆ¡n cá»§a anh, tôi vẫn còn nhá»› và tôi sẽ kể cho chà ng trai nà y nghe.
Và anh kể lại tất cả câu chuyện vỠcái đồn cũng như Arthos đã kể cho anh nghe câu chuyện vỠông cụ tổ.
Nghe chuyện, chà ng thiếu niên thấy như Ä‘ang diá»…n ra má»™t trong những chuyện binh Ä‘ao do Tasse ou l Arioste kể và nó thuá»™c vá» nhưng thá»i hiệp sÄ© thần kỳ.
- Nhưng Raoul nà y, - Arthos nói, - có Ä‘iá»u d Artagnan không nói cho anh nghe ông ấy là má»™t trong những tay kiếm cá»± phách nhất cá»§a thá»i ấy; bắp chân sắt, cổ tay thép, ánh mắt tinh xác và cái nhìn nảy lá»a đấy lả cái mà ông phô ra vá»›i địch thá»§. Ông ấy mưá»i tám tuổi, hÆ¡n anh có ba tuổi Raoul ạ, khi tôi thấy ông ấy đã xuất tráºn lần dầu tiên và đấu vá»›i những ngưá»i đã được thá» thách.
- Và ông d Artagnan là ngưá»i chiến thắng chứ? - Chà ng thiếu niên nói, mắt long lanh trong suốt câu chuyện ấy và như muốn há»i thêm những tình tiết.
- Tôi cho là đã giết chết má»™t tên? - D Artagnan vừa nói vừa đưa mắt há»i Arthos. - Còn tên nữa, tôi đã tước vÅ© khà hoặc đánh bị thương, tôi không nhá»› nữa.
- Phải, cáºu đánh nó bị thương. Ô, cáºu là má»™t võ sÄ© ghê gá»›m.
- Nà y, thế mà tôi cÅ©ng chưa mất mát lắm đâu, - D Artagnan nói tiếp vá»›i má»™t nụ cưá»i Gascogne đầy tá»± mãn, - ngay gần đây thôi.
Thấy Arthos đưa mắt nhìn anh im bặt.
- Raoul nà y, - Arthos nói, - anh thưá»ng tá»± cho mình là má»™t tay kiếm giá»i và tá»± phụ có thể má»™t ngà y nà o đó chịu má»™t ná»—i thất vá»ng tà n nhẫn. Tôi muốn anh hiểu rằng ngưá»i nà o kết hợp được tÃnh bình tÄ©nh vá»›i tà i lanh lẹn khôn khéo thì tháºt là nguy hiểm, vì không bao giá» tôi có thể giá»›i thiệu vá»›i anh má»™t thà dụ hiển nhiên hÆ¡n: nếu ông d Artagnan không mệt, anh hãy xin vá»›i ông, ngà y mai cho anh má»™t bà i há»c.
- Æ kìa, Arthos thân mến, chÃnh anh là má»™t ông thầy giá»i, nhất là vá» mặt những phẩm chất mà anh khoe vá» tôi. Nà y, má»›i sá»›m nay thôi, Planchet nói vá»›i tôi vá» tráºn đấu kiếm trứ danh ở trong sân tu viện Carmes vá»›i Lord de Winter và đồng bá»n. A! Chà ng trẻ nà y, - D Artagnan nói tiếp, - có má»™t tay kiếm đâu đây mà tôi vẫn thưá»ng gá»i là đệ nhất cá»§a vương quốc đấy.
- Ồ tôi đã là m hư bà n tay mình với thằng nhỠnà y đấy - Arthos nói.
- Có những bà n tay không bao giá» hư đâu, Arthos thân mến ạ, - D Artagnan nói, - nhưng là m hư rất nhiá»u những bà n tay khác.
Cáºu thiếu niên muốn cuá»™c chuyện trò kéo dà i suốt cả đêm, nhưng Arthos đã nhắc rằng vị khách ắt là mệt và cần nghỉ ngÆ¡i.
D Artagnan chối từ vì lịch sá»±, nhưng Arthos ép anh vá» phòng dà nh cho anh. Raoul dẫn khách đến đó. Và do Arthos Ä‘oán rằng Raoul có thể sẽ nấn ná tháºt muá»™n bên d Artagnan để bắt anh kể tất cá những chuyện dÅ©ng lược thá»i trai trẻ cá»§a há», má»™t lát sau anh tá»± đến tìm và kết thúc buổi tối tốt là nh ấy bằng má»™t cái bắt tay rất thân máºt và lá»i chúc chà ng ngá»± lâm quân ngá»§ ngon.
-----------------
Chú thÃch:
(1) Milady, trong táºp truyện trước đã từng là vợ cá»§a Arthos, sau trở thà nh gián Ä‘iệp nguy hiểm cá»§a Richelieu, cuối cùng bị các chà ng ngá»± lâm quân giết.
(2) Anh chồng của Milady.
(3) Charles I (1610-1649), vua các nước Anh, Scot và Ireland. Äi theo con đưá»ng độc tà i chuyên chế nên vấp phải sá»± chống đối mạnh mẽ đưa đến ná»™i chiến. Bị bại tráºn rồi bị ná»™p cho quân cá»§a Cromwell, sao đó bị xá» chém.
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 11:57 AM.
|

15-09-2008, 07:44 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 17
Phép xã giao của Arthos
Artagnan Ä‘i nằm để được được má»™t mình suy nghÄ© đến tất, cả những Ä‘iá»u mắt thấy tai nghe trong buổi chiá»u tôi nay hÆ¡n là để ngá»§.
Do bản chất tốt và ngay thoạt đầu đối vá»›i Arthos đã có má»™t cảm tình bản năng nó dẫn đến má»™t tÃnh bằng hữu chân thà nh d Artagnan vui mừng được gặp lại má»™t con ngưá»i nổi báºt vá» trà dÅ©ng, chứ không phải là má»™t gã say rượu đần độn mà anh chỠđợi nom thấy say má»m nằm váºt vạ trên má»™t đống phân; anh chẩp nháºn mà không quá phản kháng cái ưu thế bất biến cá»§a Arthos đối vá»›i mình, và thay cho lòng ganh ghét và thất vá»ng có thể là m phiá»n muá»™n má»™t bản chất kém khoan dung, rốt cuá»™c anh chỉ cảm thấy má»™t niá»m vui chân thà nh và trung thá»±c khiến anh mang những kỳ vá»ng thuáºn lợi nhất cho cuá»™c thương lượng cá»§a mình.
Tuy nhÃên anh không thấy Arthos thà nh thá»±c và minh bạch vá» má»i Ä‘iểm. Cái cáºu thÃếu niên mà anh ta nói là con nuôi và giống anh như đúc ấy là thế nà o nhỉ? Việc trở lại cuá»™c sống cá»§a xã há»™i thượng lưu và vẻ thanh đạm cưá»ng Ä‘iệu mà anh nháºn thấy ở bà n ăn là thế nà o?
Má»™t Ä‘iá»u bá» ngoà i có vẻ vô nghÄ©a là sá»± vắng mặt cá»§a Grimaud mà xưa kia Arthos không bao giá» xa rá»i, và tên hắn ta cÅ©ng không hỠđược nhắc đến mặc dầu có những chuyện đã hé đỠcáºp tá»›i, tất cả những Ä‘iá»u đó khiến d Artagnan băn khoăn. Như váºy là anh không còn được bạn mình tin cáºy, hoặc giả Arthos đã bị vướng mắc và o má»™t sợi dây vô hình nà o đó, hoặc là đã được báo trước vá» chuyến viếng thăm cá»§a anh.
Anh không thể không nghÄ© đến Rochefort, đến Ä‘iá»u mà ông ta nói vá»›i anh ở nhà thá» Äức bà . Phải chăng Rochefort đã đến nhà Arthos trước anh? D Artagnan không có thì giỠđể mắt và o những việc nghiên cứu lâu la. Nên anh quyết là ngà y hôm sau Ä‘i đến má»™t sá»± lý giải. Cái tà i sản Ãt á»i được Arthos ngụy trang khéo léo báo hiệu lòng ham muốn xuất hiện và tiết lá»™ chút tham vá»ng còn sót lại dá»… dà ng bị đánh thức dáºy. Sức mạnh vá» tinh thần và sá»± rà nh rá»t vá» tư tưởng cá»§a Arthos khiến anh má»™t con ngưá»i dá»… xúc cảm hÆ¡n kẻ khác. TÃnh hoạt động vốn có cá»§a anh được nhân đôi vì nhu cầu riêng, anh sẽ cà ng hăng hái gấp bá»™i bước và o những kế hoạch cá»§a quan tể tướng.
Những ý nghÄ© ấy khiến d Artagnan thao thức mặc dầu rất mệt má»i; anh vạch ra những kế hoạch công kÃch và dù biết Arthos là má»™t đối thá»§ đáng gá»m, anh ấn định hà nh động và o ngà y hôm sau, sau bữa ăn lót dạ.
Tuy nhiên anh cÅ©ng tá»± chá»§ vá» má»™t mặt khác, trên má»™t trưá»ng đấu khá má»›i mẻ phải tiến lên má»™t cách tháºn trá»ng, nghiên cứu trong nhiá»u ngà y những hiểu biết cá»§a Arthos, theo dõi và tìm hiểu những thói quen má»›i cá»§a anh ta; qua việc táºp đấu kiếm hoặc Ä‘i săn vá»›i cáºu thiếu niên, thá» moi ở cáºu những tin tức gián tiếp mà anh còn thiếu, để nối liá»n chà ng Arthos ngà y xưa vá»›i chà ng Arthos ngà y nay; Ä‘iá»u ấy chắc dá»… dà ng vì rằng ngưá»i thầy giáo nà o chẳng lây lan má»™t phần con ngưá»i mình sang tâm trà há»c trò. Nhưng bản thân d Artagnan vốn là má»™t chà ng trai rất tinh ma, ngay láºp tức anh hiểu rằng những rá»§i ro gì sẽ chỠđợi anh trong trưá»ng hợp má»™t sá»± không kÃn đáo hoặc vụng vá» có thể là m lá»™ tẩy những cuá»™c váºn động cá»§a anh trước con mắt lão luyện cá»§a Arthos.
Rồi có cần nói đến Ä‘iá»u nà y nữa không? D Artagnan sẵn sà ng dùng mưu mẹo chống lại tÃnh giảo quyệt cá»§a Aramis hoặc thói huênh hoang cá»§a Porthos, nhưng anh hổ thẹn nếu phải lắt léo vá»›i Arthos, con ngưá»i thẳng thắn và trung háºu. Anh thấy dưá»ng như trong khi công nháºn anh là báºc thầy cá»§a há» vá» khoa há»c xã giao. Aramis và Porthos sẽ cà ng coi trá»ng anh hÆ¡n nữa, còn Arthos thì trái lại sẽ coi thưá»ng anh.
- A! Tại sao cái tên Grimaud câm lặng lại không có đây nhỉ? - D Artagnan nghÄ© - Trong cái im lặng cá»§a hắn có khối Ä‘iá»u mà ta có thể hiểu. Grimaud có má»™t sá»± im lặng tháºt là hùng hồn. Trong khi đó những tiếng ồn à o lần lượt tắt dần trong ngôi nhà , d Artagnan đã nghe đóng các cá»a giả; những tiếng chó sá»§a chốc chốc vang lên đáp lại nhau trong thôn xóm cÅ©ng im ắng, cuối cùng má»™t con hoạ mi lạc lõng trong má»™t lùm cây có lúc hót lên những cung Ä‘iệu du dương giữa đêm thâu cÅ©ng ngá»§ nốt; trong lâu đà i chỉ còn tiếng bước chân bình thản và đá»u Ä‘á»u ở phÃa dưới phòng anh; anh đồ chừng đó là phòng cá»§a Arthos. Anh ngẫm nghÄ©:
- Anh ta Ä‘i Ä‘i lại lại và suy nghÄ©, nhưng suy nghÄ© đến cái gì cÆ¡ chứ? Äó là điá»u không thể biết được.
Ngưá»i ta có thể Ä‘oán ra cái khác, chứ không thể Ä‘oán ra Ä‘iá»u ấy.
Cuối cùng chắc hẳn Arthos đi nằm, vì cái tiếng động cuối cùng ấy cũng tắt ngấm.
Im lặng và mệt má»i hùa vá»›i nhau đã thắng d Artagnan, đến lượt anh nhắm mắt lại và hầu như ngay láºp tức anh thiếp Ä‘i.
D Artagnan không phải là ngưá»i ngá»§ nhiá»u. Bình minh vừa má»›i nhuốm và ng các tấm rèm, anh đã nhảy ra khá»i giưá»ng và mở cá»a sổ.
Qua tấm mà nh anh thấy như có ngưá»i lảng vảng ở ngoà i sân và tránh gây tiếng động. Theo thói quen không khi nà o để lá»t qua má»™t váºt nà o trong tầm nhìn cá»§a mình mà không biết chắc đó là cái gì, d Artagnan chăm chú nhìn không gây tiếng động và nháºn ra chiếc áo chẽn mà u đỠvà bá»™ tóc mà u nâu cá»§a Raoul.
Chà ng thiếu niên, vì đúng là cáºu ta, mở chuồng ngá»±a dắt ra con ngá»±a mà u hồng nhạt mà hôm qua cáºu đã cưỡi, tá»± mình thắng yên cương vá»›i vẻ nhanh nhẹn và khéo léo như ngưá»i kỵ sÄ© thà nh thạo nhất rồi cho con ngá»±a Ä‘i ra theo lối bên phải cá»§a con đưá»ng nhá», kéo ngá»±a ra ngoà i, đóng cá»a lại sau mình, rồi qua mép bá» tưá»ng, d Artagnan trông thấy cáºu ta phóng Ä‘i như mÅ©i tên, cúi mình dưới những cà nh nở hoa rá»§ lòng thòng cá»§a những cây phong và cây keo.
Từ hôm qua d Artagnan đã thấy đó là con đưá»ng dẫn Ä‘i Blois.
- Há»! Há»! - Chà ng Gascon nói, - lại má»™t thằng nhóc bắt đầu biết Ä‘i tán gái, nó chẳng giống Arthos luôn thù hằn phái đẹp. Không phải nó Ä‘i săn vì chẳng mang súng ống và chó; cÅ©ng không phải được Ä‘i sai là m việc vì nó có vẻ len lén. Len lén giấu ai cÆ¡? Ta hay bố nó?… Mà ta chắc chắn rằng bá tước là bố nó… Mẹ kiếp vá» chuyện nà y ta sẽ rõ, vì ta sẽ nói thẳng vá»›i Arthos.
Trá»i sáng dần, tất cả những tiếng động mà ban đêm d Artagnan nghe lần lượt tắt ngấm bây giá» lại nối tiếp nhau bừng dáºy: con chim trên cà nh cây, con chó trong chuồng bò, đà n cừu ngoà i cánh đồng. Những con thuyá»n neo trên bá» sông Loire cÅ©ng sống động lên, rá»i bến và trôi theo dòng nước. D Artagnan cứ đứng thế ở cá»a sổ để khá»i là m ai thức giấc, rồi khi đã nghe tiếng các cá»a cá»§a toà lâu đà i mở ra, anh vuốt lại mái tóc, vân vê lại chòm ria, theo thói quen phá»§i và nh mÅ© bằng ống tay áo chẽn và đi xuống. Vừa má»›i bước qua báºc thang cuối cùng anh đã nom thấy Arthos Ä‘ang cúi xuống đất vá»›i cái vẻ cá»§a má»™t ngưá»i Ä‘ang tìm má»™t đồng tiá»n trên cát.
- A! Xin chà o chủ nhân thân mến, - D Artagnan nói.
- Chà o bạn thân mến. Äêm qua ngá»§ ngon chứ?
- Tuyệt, Arthos ạ, như cái giưá»ng cá»§a anh, như bữa ăn tối cá»§a anh, nó đã dẫn tôi đến giấc ngá»§, như sá»± tiếp đãi cá»§a anh khi gặp lại tôi. Nhưng kìa, sao anh nhìn cái gì chăm chú thế? Hay là tình cá» anh trở thà nh nhà tà i tá» chÆ¡i hoa tuy lÃp đấy?
- Bạn thân mến Æ¡i, không nên vì thế mà cáºu giá»…u cợt tôi nhé. Ở nông thôn các thị hiếu thay đổi nhiá»u lắm và ngưá»i ta yêu thÃch mà không hay biết tất cả những cái đẹp được. Chúa là m nảy ra từ lòng đất và rất bị coi thưá»ng ở thà nh thị. Tôi Ä‘ang nhìn những cây hoa iris ( Huệ tÃm ) tôi đặt bên cạnh cái bể nà y đã bị giẫm nát sá»›m nay. Bá»n là m vưá»n là những tay vụng vá» nhất Ä‘á»i. Cho ngá»±a Ä‘i kéo nước xong trở vá» hỠđể chúng giẫm lên cả các vạt đất trồng cây.
D Artagnan mỉm cưá»i. Anh nói:
- Anh tưởng thế à ?
Và anh dẫn bạn theo dá»c lối Ä‘i in đầy những vết chân giống hệt những vết chân đã giẫm lên những cây iris.
- Arthos xem nà y, cả những vết ở đây nữa, - D Artagnan thản nhiên nói.
Ù nhỉ mà những vết chân còn mới nguyên.
- Mới nguyên, - D Artagnan nhắc lại.
- Sáng sá»›m nay, ai má»›i Ä‘i ra ngoà i nhỉ? - Arthos băn khoăn tá»± há»i, - hay là má»™t con ngá»±a đã xổng chuồng?
- Không thể như váºy được, - D Artagnan nói, - vì những bước chân rất Ä‘á»u và thư thả.
- Raoul đâu rồi? - Arthos kêu lên. - Sao tôi không trông thấy nó nhỉ.
- Sụyt! - D Artagnan đưa má»™t ngón tay lên miệng và cưá»i .
- Có chuyện gì váºy. - Arthos há»i.
D Artagnan kể lại Ä‘iá»u anh đã trông thấy và theo dõi sắc mặt cá»§a chá»§ nhân.
- A! Bây giỠtôi đoán ra rồi, - Arthos khẽ nhún vai nói, - thằng bé tội nghiệp lại đi đến Blois.
- Äể là m gì?
- á»’, lạy Chúa! Äể há»i tin tức vá» con bé La Vallière. Cáºu biết đấy, con bé bị ngã tráºt chân hôm qua.
- Anh nghĩ thế à ? - D Artagnan nói, vẻ không tin.
- Không những tôi nghÄ© mà tôi chắc chắn như váºy. - Arthos đáp, - Anh không nháºn thấy rằng Raoul nó phải lòng à ?
- Chà ! Phải lòng ai? Con bé bảy tuổi ấy à ?
- Bạn thân mến Æ¡i, ở cái tuổi cá»§a Raoul, trái tim nó đầy chan chứa đến ná»—i nó phải cho trà n ra má»™t váºt nà o đó dù là má»™ng hay thá»±c. Cho nên, tình yêu cá»§a nó cÅ©ng ná»a là má»™ng ná»a là thá»±c.
- Anh đùa đấy ư? Sao? Con bé nhỠtà ấy à ?
- Anh đã không nhìn ư? Äó là má»™t tạo váºt xinh đẹp nhất Ä‘á»i: mái tóc hoe ánh bạc, cặp măt xanh thế mà đã vừa linh lợi vừa thẫn thá».
- Nhưng anh nói gì vỠmối tình đó?
- Tôi chẳng nói gì hết, tôi cưá»i và mặc kệ Raoul; nhưng những nhu cầu đầu tiên ấy cá»§a con tim rất khẩn thiết, những ná»—i tương tư chan chứa ở những ngưá»i trẻ tuổi ấy nó êm ái mà đồng thởi cÅ©ng đắng cay đến mức nó như thưá»ng mang tất cả những đặc Ä‘iểm cá»§a má»™t mối tình si. Tôi còn nhá»› hồi ở tuổi Raoul, tôi say mê má»™t pho tượng Hy Lạp mà đức vua Henri IV cho cha tôi và tôi nghÄ© đến phát Ä‘iên lên vì Ä‘au khổ khi ngưá»i ta bảo tôi rằng câu chuyện vá» Pygmalion chỉ là má»™t chuyện hoang đưá»ng(1).
- Äó là vô công rồi nghá». Anh không giao đủ việc cho Raoul và tá»± nó kiếm chuyện đấy.
- Chẳng có việc gì khác. Cho nên tôi đã nghÄ© cho nó Ä‘i khá»i nÆ¡i đây.
- Anh là m thế là tốt.
- Chắc thế, nhưng việc đó sẽ là m nó tan nát cõi lòng và nó sẽ Ä‘au khổ như vá»›i má»™t mối tình thá»±c sá»±. Từ ba bốn năm rồi khi ấy chÃnh nó cÅ©ng là má»™t đứa trẻ, nó đã quen trang Ä‘iểm và ca ngợi cái thần tượng bé bá»ng ấy mà má»™t ngà y nà o đó nó sẽ Ä‘i tá»›i tôn thá» nếu như nó ở lại đây. Hai đứa trẻ ấy suốt ngà y cùng mÆ¡ má»™ng vá»›i nhau và chuyện trò hà ng nghìn Ä‘iá»u nghiêm túc cứ như là những tình nhân thá»±c sá»± hai mươi tuổi. Từ lâu bố mẹ cá»§a con bé La Vallière đã buồn cưá»i vá» chuyện nà y, nhưng gần đây ông bà ấy đã bắt đầu cau mà y rồi đó.
- Chuyện trẻ con vá»› vẩn! Nhưng Raoul cÅ©ng cần được giải khuây; nên nhanh chóng cho nó Ä‘i khá»i đây nếu không thì, mẹ kiếp, chẳng bao giá» anh là m cho nó nên ngưá»i được.
- Tôi định gá»i nó đến Paris.
- A! - D Artagnan kêu lên.
Và anh nghÄ© rằng thá»i kỳ chiến tranh đã đến.
- Nếu anh muốn, - anh nói, - chúng ta có thể tạo má»™t váºn mệnh cho cáºu thiếu niên ấy.
- A! - Äến lượt Arthos kêu lên.
- Tôi cÅ©ng muốn há»i ý kiến anh vá» má»™t Ä‘iá»u nà y ra trong khối óc tôi.
- Nói đi.
- Anh có nghĩ là đã đến lúc lại ra là m việc không?
- Thì cáºu đã chẳng Ä‘ang là m việc đấy ư, d Artagnan?
- Tôi muốn nói công việc hà nh động. Cuá»™c Ä‘á»i xưa kia chẳng còn gì cám dá»— anh nữa sao? Và nếu như những lợi Ãch tháºt sá»± Ä‘ang chỠđợi anh, anh chẳng vui lòng lại bắt đầu những chiến công cá»§a thá»i trai trẻ chúng ta ở đại đội cá»§a tôi hoặc đại đội cá»§a anh bạn Porthos ư?
- Thế là cáºu đưa ra vá»›i tôi má»™t đỠnghị? - Arthos nói.
- Rõ rà ng và thẳng thắn.
- Äể lại và o tráºn?
- Phải.
- Cá»§a ai và chống lại ai? - Arthos há»i đốp lại ngay và nhìn chà ng Gascon bằng con mắt tháºt sáng suốt và tháºt nhân háºu.
- A! Quá»· tháºt? Anh vá»™i vã thế?
- Và nhất là minh bạch: Cáºu nghe đây, d Artagnan, chỉ có má»™t nhân váºt hay nói đúng hÆ¡n má»™t lợi Ãch vì đó mà má»™t ngưá»i như tôi xem ra còn có thể có Ãch: đó là lợi Ãch cá»§a nhà vua.
- ChÃnh xác như váºy đấy, - chà ng ngá»± lâm nói.
- Phải, chúng ta hãy thông vá»›i nhau, - Arthos nghiêm trang nói tiếp - nếu như cáºu hiểu lợi Ãch cá»§a Mazarin là lợi Ãch cá»§a nhà vua, thì chúng ta nên thôi không tìm cách hiểu lẫn nhau nữa.
- Tôi không nói chÃnh xác, - chà ng Gascon lúng túng đáp.
- Nà y, d Artagnan, - Arthos nói, - ta đừng chÆ¡i cái trò láºp lỠấy: sá»± ngáºp ngừng và những kiểu loanh quanh cá»§a cáºu cho tôi thấy rõ cáºu từ phÃa nà o đến. Cái lợi Ãch ấy quả tháºt ngưá»i ta không dám lá»›n tiếng thú nháºn, nhưng khi ngưá»i ta chiêu má»™ cho nó thì tai cụp xuống và giá»ng nói lúng túng.
- A! Arthos thân mến của tôi, - D Artagnan kêu.
- Ê! - Arthos nói tiếp - Cáºu biết rõ là tôi không nói cáºu, cáºu là hòn ngá»c cá»§a những ngưá»i dÅ©ng cảm và táo bạo, tôi nói vá»›i cáºu vá» cái lão ngưá»i à bần tiện và mưu mô, vá» cái đứa thô bỉ Ä‘ang cố đặt lên đầu nó má»™t cái vương miện mà nó ăn cắp ở dưới má»™t tám gối, vá» cái thằng bần tiện nó gá»i đảng phái cá»§a nó là đảng phái cá»§a nhà vua và tÃnh đến bắt giam các thân vương mà không dám giết há» như ông giáo chá»§ cá»§a chúng ta, vị giáo chá»§ vÄ© đại đã là m; má»™t tên biển láºn cân các đồng êquy và ng và giữ những đồng tiá»n bị cắt xén vì dù rằng chuyên cá» bạc bịp hắn vẫn sợ nhỡ ngà y hôm sau thua bạc; cuối cùng, má»™t tên vô lại nó hà nh hạ hoà ng háºu, theo ngưá»i ta nói chắc như váºy vá»›i lại cÅ©ng mặc kệ bà ta! Và trong ba tháng nữa hắn sẽ gây ra má»™t cuá»™c ná»™i chiến chống lại chúng ta để giữ gìn những khoản lương bổng cá»§a nó. Äây là vị minh chá»§ mà cáºu đỠnghị vá»›i tôi ư, d Artagnan? Xin Ä‘a tạ nhé!
- Anh nóng nảy hơn xưa đấy, xin Chúa tha tội! - D Artagnan nói. - Năm tháng đã không là m nguội lạnh đi mà hun nóng dòng máu anh. Ai bảo anh đó là minh chủ của tôi và tôi muốn áp đặt cho anh?
"Chết tháºt! - Chà ng Gascon tá»± nhá»§. - Ta chẳng dại gì mà trao những bà máºt cho má»™t ngưá»i không sẵn lòng đến thế".
- Bạn thân mến ơi, - Arthos nói tiếp, thế bây giỠnhững đỠnghị ấy là gì?
- Ôi lạy Chúa! Chẳng có gì đơn giản hÆ¡n: Anh sống trong Ä‘iá»n địa cá»§a anh và hình như anh lấy là m sung sướng trong cảnh sống xuá»nh xoà ng mạ và ng cá»§a mình. Porthos có năm sáu chục nghìn livres niên thu thì phải; Aramis lúc nà o cÅ©ng có mưá»i lăm bà công tước già nh nhau vị tu giáo cÅ©ng như ngà y xưa tranh già nh nhau chà ng ngư lâm quân; đó cÅ©ng còn là má»™t đứa con cưng cá»§a số mệnh; nhưng còn tôi tôi là m cái thá gì ở cõi Ä‘á»i nà y? Tôi mang tấm áo giáp và miếng da trâu từ hai mươi năm nay, bảm chặt lấy cái chức vị quèn nà y, không tiến không lùi mà cÅ©ng chẳng sống nổi. Tóm lại là tôi chết!
Váºy mà khi đối vá»›i tôi là chuyện hồi sinh lại đôi chút, thì tất cả các anh Ä‘á»u nhao nhao bảo tôi là : Äó là má»™t tên bần tiện? Äó là má»™t thằng vô lại! Má»™t đứa thô bỉ! Má»™t lão xáu xa? á»’, mẹ kiếp tôi đồng ý vá»›i các anh lắm, nhưng các anh hãy tìm cho tôi má»™t kẻ khá hÆ¡n, hoặc là là m sao cho tôi có nguồn thu nháºp đồng niên Ä‘i?
Arthos ngẫm nghÄ© mấy giây đồng hồ, và trong mấy giây ấy, anh hiểu ra mưu mẹo cá»§a d Artagnan, cáºu ta lúc đầu Ä‘i quá trá»›n nay ngắt Ä‘i để che giấu trò chÆ¡i cá»§a mình. Anh thấy rõ rà ng những đỠnghị bạn đưa ra vá»›i anh là có tháºt và được bà y tá» má»™t cách đầy đủ nhất, dù anh chỉ má»›i hÆ¡i lắng tai nghe:
"ÄÆ°á»£c? Anh tá»± bảo, d Artagnan là cá»§a Mazarin".
Từ lúc ấy, anh giữ gìn cá»±c kỳ tháºn trá»ng.
Vá» phÃa mình, d Artagnan chÆ¡i chặt chẽ hÆ¡n lúc nà o hết.
- Nhưng rốt cuá»™c cáºu có ý kiến gì?- Arthos há»i.
- Tất nhiên. Tôi muốn nghe lá»i khuyên cá»§a tất cả các anh và tÃnh xem nên là m cái gì đó, vì nếu có ngưá»i nà y mà thiếu ngưá»i kia, chúng ta bao giá» cÅ©ng kháºp khiá»…ng.
- Äúng thế. Cáºu nói vá»›i tôi vá» Porthos; váºy cáºu đã định Ä‘oạt cho cáºu ấy Ä‘i tìm kiếm hạnh váºn chưa?
- Hạnh váºn ấy, cáºu ta có rồi mà .
- Chắc hẳn cáºu ta có; nhưng con ngưá»i ta sinh ra như váºy đấy, bao giá» cÅ©ng ao ước má»™t Ä‘iá»u gì. Thế Porthos ao ước gì nà o?
- ÄÆ°á»£c là Nam tước.
- À phải rồi? Tôi quên mất, - Arthos cưá»i nói.
"Phải rồi, - D Artagnan ngẫm nghÄ©. Nhưng ta nghe ở đâu ấy nhỉ? Hay là anh ta liên lạc vá»›i Aramis? – A! Nếu ta biết Ä‘iá»u đó thì ta sẽ biết tất cả?"
Cuá»™c trò chuyện chấm dứt ở đây, vì lúc ấy Raoul vá».
Arthos muốn mắng nhẹ má»™t câu, nhưng thấy cáºu thiếu niên buồn rÅ© rượi, anh không có can đảm và chỉ há»i xem có chuyện gì.
- Tình trạng cô bé láng giá»ng cá»§a chúng ta có nặng lên không?- D Artagnan há»i.
- Ôi thưa ông,- Raoul hầu như nghẹn ngà o vì Ä‘au đớn nói. - Cô bé ngã thế là nặng đấy, tuy bên ngoà i không thấy biến dạng, nhưng thầy thuốc lo ngại rằng cô ta sẽ bị tà n táºt suốt Ä‘á»i.
- A! Thế thì ghê gớm lắm!- Arthos nói.
D Artagnan toan đùa má»™t câu, nhưng nhìn thấy Arthos chia sẻ tai há»a đó, anh ghìm lại.
- Ôi, thưa ông, Ä‘iá»u là m tôi ân háºn nhất, - Raoul nói tiếp,- là tai hoạ ấy lại do chÃnh tôi gây nên.
- Sao lại anh, Raoul?- Arthos há»i.
- Không nghi ngỠgì nữa. Chẳng phải vì muốn chạy đến với tôi mà cô bé ấy đã nhảy từ trên đống gỗ cao xuống, đấy thôi?
- Raoul thân mến cá»§a tôi Æ¡i, - D Artagnan nói, - chỉ còn có má»™t cách là anh hãy cưới cô ta để Ä‘á»n tá»™i.
- Ôi chao, thưa ông.- Raoul nói, - Ông đùa trên một nỗi đau khổ thực sự, thế là không tốt đâu.
Raoul đang cần ở một mình để khóc cho đã, bèn đi và o phòng mình và đến lúc ăn sáng mới ra.
Hoà khà giữa hai ngưá»i bạn rất tốt, nên không vì cuá»™c xô xát buổi sá»›m mà bị phai lạt; cho nên hỠăn lót dạ má»™t cách tháºt ngon là nh, chốc chốc, nhìn cáºu bé Raoul tá»™i nghiệp, mắt ướt má»ng ra và lòng nặng trÄ©u, ăn cho qua bữa.
Và o cuối bữa ăn, có hai bức thư đến, Arthos Ä‘á»c hết sức chăm chú và không tránh khá»i rùng mình nhiá»u lần. D Artagnan nhìn bạn Ä‘á»c thư, từ phÃa bên nà y bà n sang phÃa bên kia, vá»›i con mắt xuyên thấu anh thá» rằng không còn hồ nghi gì nữa, anh đã nháºn ra nét chữ nhá» li ti cá»§a Aramis. Còn bức thư kia là chữ đà n bà , viết dà i và rắc rối.
Thấy Arthos có vẻ muốn ngồi một mình để phúc đáp thư hoặc suy nghĩ, d Artagnan bảo Raoul:
- Ta Ä‘i quanh ra phòng binh khà má»™t lát, nó sẽ là m anh khuây khá»a đấy.
- Cáºu thiếu niên nhìn Arthos vẻ dò há»i và được đáp lại bằng má»™t dấu hiệu ưng thuáºn.
Cả hai ngươi Ä‘i sang má»™t gian phòng thấp có treo những thanh kiếm táºp, mặt nạ, găng tay, áo giáp và các thứ dụng cụ đấu kiếm.
Chừng mưá»i lăm phút sau, Arthos đến và há»i:
- Thế nà o?
- Arthos thân mến ạ, đã ra vẻ tay kiếm cá»§a anh rồi đó, - D Artagnan nói, - và nếu có thêm tÃnh bình tÄ©nh cá»§a anh nữa thì tôi chỉ còn có chúc mừng anh ta mà thôi.
Cáºu thiếu niên hÆ¡i xấu hổ. Có má»™t và i báºn cáºu chạm được và o tay hoặc chân d Artagnan thì ngược lại cáºu bị đâm tá»›i hai chục lần và o giữa thân mình.
Vừa lúc ấy, bác Chatlot và o đưa cho d Artagnan một bức thư khẩn do một phái viên mang đến.
Bây giỠđến lượt Arthos liếc nhìn.
D Artagnan Ä‘á»c thư không để lá»™ má»™t cảm xúc nà o, và khi Ä‘á»c xong anh khe khẽ gáºt đầu.
- Nà y bạn thân mến Æ¡i, - anh nói, - công việc phụng sá»± là như thế nà y đây. Tháºt tình anh không muốn tham gia lại là đúng: ông De Treville(1) ốm và đại đội không thể thiếu tôi được, thà nh thá» việc nghỉ phép cá»§a tôi mất toi.
- Cáºu trở vá» Paris à ? - Arthos vá»™i vã há»i.
- Ôi, lạy Chúa. Phải! - D Artagnan đáp - Thế còn anh, anh không đến đấy ư?
Arthos hơi đỠmặt và đáp:
- Nếu tôi đến đó, tôi sẽ rất sung sướng được gặp cáºu.
D Artagnan đứng ra cá»a và gá»i to:
- Æ nà y, Planchet! Mưá»i phút nữa ta sẽ ra Ä‘i, cho ngá»±a ăn lúa mạch Ä‘i nhé.
Rồi quay lại phÃa Arthos, anh nói:
- Tôi thấy dưá»ng như còn thiếu cái gì ở đây và tôi rất lấy là m tiếc phải từ giã anh mà không được gặp lại bác Grimaud hiá»n là nh ấy.
- Grimaud à ! - Arthos nói, - À, phải đấy, tôi cÅ©ng lấy là m lạ sao không thấy cáºu há»i vá» hắn ta. Tôi đã cho má»™t ngưá»i bạn mượn rồi.
- Ai mà có thể hiểu nổi những dấu hiệu(2) của hắn? - D Artagnan nói.
- Tôi cÅ©ng hy vá»ng, - Arthos đáp.
Hai ngưá»i bạn ôm hôn nhau thân máºt.
D Artagnan bắt tay Raoul và bắt Arthos hứa nếu đến Paris sẽ ghé thăm, mà nếu không đến thì cũng viết thư cho anh, rồi anh lên ngựa.
Planchet bao giá» cÅ©ng chÃnh xác. D Artagnan cưá»i nói vá»›i Raoul:
- Anh không đi cùng với tôi ư, tôi đi qua Blois đấy.
Raoul quay lại phÃa Arthos, anh ngăn cáºu ta bằng má»™t dấu hiệu khó nháºn thấy.
- Thưa ông, không ạ, - cáºu thiếu niên đáp, - tôi ở lại vá»›i ông bá tước.
- Thế thì xin từ biệt cả hai, hai ngưá»i bạn tốt cá»§a tôi, - D Artagnan vừa nói vừa siết tay há» má»™t lần cuối, - và cầu Chúa phù há»™ cho các bạn giống như chúng ta thưá»ng nói vá»›i nhau má»—i lần từ biệt nhau dưới thá»i vị cố giáo chá»§.
Arthos giÆ¡ tay chà o, Raoul cúi mình thi lá»… và d Artagnan cùng Planchet lên đưá»ng.
Bá tước nhìn theo há», tay vịn lên vai cáºu thiếu niên đã cao gần bằng anh; phút chốc hỠđã khuất sau bức tưá»ng.
- Raoul, - bá tước bảo, - tối nay chúng ta đi Paris.
- Sao!- Cáºu thiếu niên nói, mặt tái nhợt.
- Anh hãy đến nhà bà Saint-Remy nói những lá»i từ biệt cá»§a tôi và cá»§a anh. Tôi sẽ đợi ở đây lúc bảy giá».
- Cáºu thiếu niên cúi chà o vá»›i vẻ Ä‘au khổ xen lẫn biết Æ¡n, rồi Ä‘i ra thắng ngá»±a.
Còn d Artagnan vừa Ä‘i khuất đã móc bức thư ở trong túi ra Ä‘á»c lại:
"Trở vá» Paris ngay láºp tức J. M.".
- Bức thư tháºt khô khan, - D Artagnan lẩm bẩm và nếu như không có má»™t dòng tái bút, có lẽ ta cÅ©ng chẳng hiểu gì, nhưng may thay lại có dòng tái bút. Và anh Ä‘á»c cả dòng tái bút trứ danh ấy, nó là m cho anh phá»›t qua cả cái khô khan cá»§a bức thư.
"Tái bút. Hãy đến ông trưởng kho bạc của nhà vua ở Blois, xưng tên ông ra và đưa bức thư nà y cho ông ta xem: ông sẽ được lĩnh hai trăm pistoles".
D Artagnan nói:
- Dứt khoát là ta thÃch cái lối văn xuôi nà y và ông giáo chá»§ viết hay hÆ¡n ta tưởng nhiá»u. Nà o Planchet, chúng ta hãy đến thăm ông trưởng kho bạc cá»§a nhà vua, rồi thì ta phóng.
- VỠParis ư, thưa ông?
- Vá» Paris.
Rồi cả hai ngưá»i cho ngá»±a phi nước đại.
----------------
Chú thÃch:
(1) Theo truyá»n thuyết cá»§a đảo SyprÆ¡, Pygmaliông là má»™t nhà điêu khắc, ông tạo nên bức tượng nà ng Galatê rồi si mê ngay bức tượng ấy. Sau nữ thần AphrôdÃt ban phép cho bức tượng thà nh ngưá»i sống và Pygmaliông lấy nà ng Galatê
(2) Äại uý chi huy ngá»± lâm quân cá»§a nhà vua từ trong táºp truyện "Ba ngưá»i lÃnh ngá»± lâm".
(3) Grimaud là ngưá»i hầu cá»§a Arthos có thói quen sai bảo hắn việc gì toà n bằng dấu hiệu và cá» chỉ. Grimaud là m theo hoặc đáp lại cÅ©ng bằng cá» chỉ và dấu hiệu và thưá»ng câm lặng suốt ngà y.
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 11:58 AM.
|

15-09-2008, 07:44 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 18
Ông de Beaufort
Chuyện gì xảy ra và nguyên nhân nà o đã buộc d Artagnan phải trở vỠParis?
Má»™t buổi tối theo lệ thưá»ng, Mazarin đến chá»— hoà ng háºu và o giá» mà má»i ngưá»i đã rút lui hết. Khi Ä‘i qua gần gian phòng lÃnh gác có má»™t cá»a trông ra tiá»n sảnh. Ông ta nghe tiếng nói oang oang ở trong phòng. Muốn biết xem bá»n lÃnh nói vá» vấn đỠgì, ông rón rén đến gần và theo thói quen đẩy cá»a hé ra và thò đầu và o.
Có má»™t cuá»™c bà n luáºn giữa các vệ sÄ©. Má»™t ngưá»i nói:
- Còn tôi, tôi xin cam Ä‘oan rằng như Croysel đã tiên Ä‘oán Ä‘iá»u ấy thì nó chắc chắn cứ như là đã xảy ra rồi. Tôi không biết ông ta, nhưng tôi đã nghe nói ông ta không chỉ là má»™t nhà chiêm tinh há»c mà còn là má»™t nhà pháp sư nữa.
- Ghê tháºt, bạn thân mến Æ¡i, nếu ông ta là bạn bè cá»§a cáºu thì coi chừng. Cáºu giúp ông ta má»™t việc tai hại đấy.
- Sao lại thế?
- Bởi vì ngưá»i ta có thể kết án ông ta được chứ.
- Ô hay? Ngà y nay ngưá»i ta không thiêu sống phù thá»§y.
- Không! Váºy mà cách đây không lâu lắm ông cố giáo chá»§ đã cho thiêu Urbain Grandier. Tôi cÅ©ng biết đôi Ä‘iá»u. Hồi ấy tôi đứng canh ở dà n há»a và tôi đã trông thấy ông ấy bị thiêu.
- Bạn thân mến Æ¡i, Urbain Grandier không phải là phù thá»§y mà là má»™t nhà bác há»c, đó lại là chuyện khác. Urbain Grandier không tiên Ä‘oán tương lai. Ông ta biết quá khứ, đôi khi Ä‘iá»u ấy còn tệ hÆ¡n nữa.
Mazarin gáºt đầu vẻ đồng tình, nhưng muốn biết rõ Ä‘iá»u tiên Ä‘oán mà ngưá»i ta Ä‘ang bà n luáºn, ông ta đứng nguyên má»™t chá»—.
Ngưá»i lÃnh vệ nói tiếp:
- Tôi không bảo cáºu rằng Croysel là má»™t phù thá»§y nhưng tôi nói vá»›i cáºu rằng nếu như ông ta công bố trước Ä‘iá»u tiên Ä‘oán cá»§a mình thì đấy là má»™t cách để nó không thá»±c hiện được.
- Tại sao?
- Rõ rà ng như váºy đấy. Nếu tôi vá»›i cáºu đánh nhau mà tôi bảo cáºu: "Tôi sẽ đâm cho cáºu hoặc má»™t nhát thẳng hoặc má»™t nhát xiên" thì cáºu đỡ ngay được chứ còn gì nữa. Váºy nếu Croysel nói khá to để ngà i giáo chá»§ nghe thấy là : "Trước ngà y ấy, ngà y ấy, ngưá»i tù ấy sẽ vượt ngục" thì hiển nhiên là ông giáo chá»§ sẽ có cách đỠphòng để tù nhân không xổng ra được.
Má»™t lÃnh vệ khác nằm ngay trên chiếc ghế dà i có vẻ Ä‘ang ngá»§ và mặc dầu bá» ngoà i có vẻ ngá»§ tháºt những vẫn không bá» sót má»™t lá»i cá»§a câu chuyện báºt ra nói:
- Ôi lạy Chúa! Các cáºu tưởng ngưá»i ta có thể thoát được số mệnh mình ư? Nếu trá»i đã định rằng ông quáºn công De Beaufort phải trốn thoát thì ông De Beaufort sẽ trốn thoát, và má»i sá»± đỠphòng cá»§a ông giáo chá»§ Ä‘á»u chẳng có tác dụng gì cả hết.
Mazarin rùng mình. Ông ta là ngưá»i Ã, có nghÄ©a là mê tÃn; ông ta vá»™i vã Ä‘i qua giữa những ngưá»i lÃnh vệ, há» trông thấy ông liá»n ngừng ngay câu chuyện.
- Các ông nói chuyện gì thế? - Mazarin há»i vá»›i vẻ mÆ¡n trá»›n, - hình như vá» chuyện ông de Beaufort vượt ngục phải không?
- Ô, không ạ, thưa Äức ông? - ngưá»i lÃnh không cả tin nói, - lúc nà y ông ấy không thể vượt được ngục được đâu. Ngưá»i ta chỉ nói là ông ta sẽ vượt ngục.
- Thế ai nói như váºy?
Ngưá»i lÃnh quay vá» phÃa ngưá»i kể chuyện mà bảo:
- Nà y Saint - Laurent, cáºu nhắc lại câu chuyện cá»§a cáºu Ä‘i.
- Thưa Äức ông, - ngưá»i lÃnh vệ nói, - tôi kể vá»›i ông nà y rất thuần tuý và giản đơn cái mà tôi nghe nói vá» Ä‘iá»u tiên Ä‘oán cá»§a má»™t ngưá»i tên là Croysel cho rằng ông de Beaufort dù có bị canh gác cẩn máºt đến đâu, ông ta sẽ trốn thoát trước ngà y lá»… Pentecote.
- Thế cái tên Croysel ấy là má»™t kẻ má»™ng tưởng hay thằng Ä‘iên? - Giáo chá»§ vẫn tươi cưá»i há»i.
- Không đâu, - ngưá»i lÃnh vệ vẫn bám chắc và o niá»m tin cá»§a mình nói, - Ông ta đã Ä‘oán trước nhiá»u Ä‘iá»u và những Ä‘iá»u đó đã xảy ra, thà dụ như việc hoà ng háºu sinh con trai, ông Coligny sẽ bị giết trong tráºn đấu kiếm vá»›i quáºn công de Guise cuối cùng là việc ông giáo chá»§ sẽ được phong giáo chủ… Ấy đấy hoà ng háºu đã không chỉ sinh má»™t con trai đầu lòng mà hai năm sau lại sinh má»™t cáºu nữa, và ông de Coligny đã bị giết.
- Phải rồi, - Mazarin nói, - nhưng mà ông chủ giáo vẫn chưa thà nh giáo chủ.
- Vâng, thưa Äức ông, - anh lÃnh vệ nói, - nhưng ông ta sẽ trở thà nh giáo chá»§.
Mazarin cau mặt như muốn nói: ông ta chưa mang chiếc mũ đó. Rồi ông nói thêm:
- Bạn Æ¡i, như váºy theo ý ông thì ông de Beaufort nhất thiết phải thoát à ?
- Thưa Äức ông. - Ngưá»i lÃnh đáp, - ý kiến cá»§a tôi đúng là như váºy, đến ná»—i bây giá» Các hạ có ban cho tôi cái chức cá»§a ông De Chavigny, nghÄ©a là cai quản lâu đà i Vincennes, tôi cÅ©ng sẽ không dám nháºn. Chà ! Còn như sau ngà y lá»… Pentecôte, đó lại là chuyện khác.
Không có gì đáng tin cáºy hÆ¡n là má»™t niá»m tin mãnh liệt, nó tác động đến nhÄ©mg ngưá»i không tin, mà Mazarin như chúng tôi đã nói má»›i là kẻ không tin, ông ta là ngưá»i mê tÃn. Nên ông ta bước ra vẻ đăm chiêu tư lá»±.
- Äồ keo kiệt! - Ngưá»i vệ sÄ© đứng tá»±a ở tưá»ng nói. - Lão ta là m ra vẻ không tin ở vị pháp sư cá»§a cáºu, Saint-Laurent ạ, để khá»i phải cho cáºu cái gì đấy thôi, nhưng vỠđến nhà là lão ta sẽ lợi dụng ngay cái Ä‘iá»u tiên Ä‘oán cá»§a cáºu cho mà xem.
Quả tháºt, đáng lẽ tiếp tục Ä‘i đến phòng cá»§a hoà ng háºu, Mazarin trở vá» văn phòng mình, gá»i Bernouin đến và ra lệnh ngà y hôm sau từ má» sáng phải cho Ä‘i gá»i ngay viên cảnh sát mà ông ta cắt đặt ở bên cạnh ông de Beaufort vá», và khi hắn vỠđến nÆ¡i phải láºp tức đánh thức ông ta dáºy.
Không còn hoà i nghi gì nữa, ngưá»i lÃnh vệ đã chạm ngón tay và o vết thương nhức nhối nhất cá»§a ông giáo chá»§, ông de Beaufort ngồi tù từ năm năm nay, và không ngà y nà o Mazarin không nghÄ© rằng ông ấy có thể sẽ ra khá»i nÆ¡i đó lúc nà y hoặc lúc khác. Ngưá»i ta không thể giữ là m tù nhân suốt Ä‘á»i má»™t cháu ná»™i cá»§a Henri IV má»›i suýt soát ba mươi tuổi. Nhưng dù ông ta ra tù bằng cách nà o chăng nữa thì trong thá»i gian bị giam giữ, ông đã tÃch lÅ©y háºn thù sâu sắc đến chừng nà o đối vá»›i kẻ đã bắt giam ông trong khi ông Ä‘ang già u có can trưá»ng, vinh quang, được phụ nữ yêu mến, được cánh đà n ông sợ sệt; bắt giam ông để tước khá»i cuá»™c Ä‘á»i ông những năm tháng tươi đẹp nhất, bởi vì sống ở trong tù thì cÅ©ng như không tồn tại!
Trong khi chỠđợi, Mazarin cho tăng cưá»ng giám sát ông de Beaufort.
Song giống như kẻ hà tiện trong truyện ngụ ngôn, Mazarin không thể ngá»§ yên bên cạnh kho và ng cá»§a mình. Biết bao lần Ä‘ang đêm lão choà ng dáºy vì mÆ¡ thấy ngưá»i ta cướp mất ông de Beaufort cá»§a lão. Thế là lão há»i ngay tin túc vỠông ta, và má»—i tin lượm được lão Ä‘á»u Ä‘au đớn khi nghe nói tù nhân vẫn chÆ¡i bá»i, ca hát, ông thưá»ng dừng lại luôn để nguyá»n rá»§a rằng lão Mazarin sẽ trả giá đắt vá» những trò giải trà mà lão bắt buá»™c ông ta phải chÆ¡i ở lâu đà i Vincennes.
á»¶ nghÄ© ấy choán hết tâm trà tể tướng trong giấc ngá»§, cho nên bảy giá» sáng khi Bernouin và o phòng để đánh thức ông ta dáºy thì câu đầu tiên cá»§a ông ta là :
- Nà y, có chuyện gì thế? Ông de Beaufort có trốn khá»i Vincennes không?
- Thưa Äức ông, tôi không tin như váºy, - Bernouin, vẻ bình tÄ©nh đạo mạo cá»§a hắn không tá»± mâu thuẫn bao giá», - nhưng dù sao ngà i cÅ©ng sẽ được tin vỠông ta ngay bây giá», vì viên cảnh sát La Ramée mà ngà i cho gá»i sáng nay ở Vincennes đã đến ngoà i kia và đang đợi lệnh cá»§a Các hạ.
- Mở cá»a và cho hắn và o đây, - Mazarin vừa nói vừa sắp xếp lại nệm gối để ngồi ngay tại phòng mà tiếp khách.
Viên sÄ© quan và o. Äó là má»™t ngưá»i cao to, má sệ, mặt tươi tỉnh, hắn có má»™t vẻ bình thản khiến Mazarin lo lắng. Lão lẩm bẩm:
- Cái thằng cha nà y trông đúng là một thằng ngu.
Viên cảnh sát đứng im lặng ở cá»a.
- Má»i ông và o! - Mazarin bảo.
Viên cảnh sát tuân lệnh.
- Ông có biết ở đây ngưá»i ta đồn gì không? - Mazarin nói.
- Thưa Các hạ, không.
- Thế nà y nà y! Ngưá»i ta đồn rằng ông de Beaufort đã trốn khá»i Vincennes, nếu không thì cÅ©ng sắp trốn khá»i. Mặt mà y viên sÄ© quan ngá»› ra vì kinh ngạc. Hắn đồng thá»i mở cả hai mắt ti hà và cái miệng rá»™ng hoác để hÃt lấy hÃt để câu nói đùa mà Các hạ đã vinh dá»± ban cho hắn; rồi không giữ lâu được vẻ nghiêm trang đối vá»›i má»™t giả thiết như váºy hắn phá ra cưá»i, cưá»i sằng sặc đến rung cả các chân tay há»™ pháp y như là đang lên má»™t cÆ¡n sốt dữ dá»™i.
Mazarin trong bụng khấp khởi mừng vì sá»± thổ lá»™ thiếu cung kÃnh ấy, nhưng vẫn giữ vẻ trang nghiêm.
Khi La Ramée đã cưá»i thoả thuê và chùi nước mắt rồi, hắn cho rằng đến lúc phải nói và xin lá»—i vá» sá»± vui vẻ thất lá»… đó, hắn nói:
- Trốn thoát ư, thưa Äức ông! Thế Các hạ không biết là ông de Beaufort Ä‘ang ở đâu ư?
- Có chứ, tôi biết rằng ông ta đang ở trong cái tháp tòa lâu đà i Vincennes.
- Äúng váºy, thưa Äức ông ở trong má»™t căn phòng có tưá»ng dà y đến bảy bá»™ vá»›i các cá»a sổ có chấn song sắt Ä‘an chéo, má»—i thanh to bằng cánh tay ấy.
- Ông nà y, Mazarin nói, - cứ kiên nhẫn ngưá»i ta **c xuyên má»i bức tưá»ng, và vá»›i má»™t mảnh dây cốt đồng hồ ngưá»i ta cưa được song sắt.
- Nhưng Äức ông không biết rằng bên ông ta có tám lÃnh gác, bốn ở tiá»n sảnh, và bốn ở trong phòng, há» không lúc nà o rá»i ông ta cả.
- Nhưng có lúc ông ta ra khá»i phòng, chÆ¡i bóng vụt, bóng ném chứ!
- Thưa Äức ông, đó là những trò giải trà cho phép tù nhân chÆ¡i. Tuy nhiên nếu Các hạ muốn, thì sẽ cấm ông ta.
- Không đâu, không đâu, - Mazarin nói, lão sợ rằng cấm cả các trò giải trà đó thì nếu như có bao giá» ra khá»i tù, tù nhân cà ng căm giáºn lão hÆ¡n nữa. Nhưng ta muốn há»i xem ông ta chÆ¡i vá»›i ai.
- Thưa Äức ông, ông ta chÆ¡i vá»›i viên sÄ© quan trá»±c gác, hoặc vá»›i tôi hoặc vá»›i các tù nhân khác.
- Khi chÆ¡i, ông ta không đến gần tưá»ng lÅ©y ư?
- Thưa Äức ông, Các hạ không biết lưá»ng luỹ thế nà o ư? Tưá»ng lÅ©y cao sáu mươi bá»™, và tôi hoà i nghi rằng ông de Beaufort khá là chán Ä‘á»i để mạo hiểm nhảy từ trên cao xuống cho gẫy cổ.
- Hừm! - Giáo chá»§ bắt đầu yên tâm nói - Ông La Ramée thân mến, váºy ông nói là …
- Trừ phi ông de Beaufort có phép biến thà nh con chim nhá», tôi xin bảo đảm vỠông ta.
- Hừ coi chừng! Ông vá»™i vã quá đấy, - Mazarin nói - Khi các vệ sÄ© dẫn de Beaufort đến Vincennes, ông ta có nói to vá»›i há» rằng ông ta thưá»ng nghÄ© đến trưá»ng hợp ông ta bị tù, và trong trưá»ng hợp ấy, ông ta đã kiếm được bốn mươi cách để vượt ngục.
- Thưa Äức ông, - La Ramée đáp, - nếu trong bốn mươi cách ấy có má»™t cách tốt, thì ông ta đã ở ngoà i từ lâu rồi.
- Thôi, thôi, không đến nỗi tồi như mình tưởng, - Mazarin lẩm bẩm.
La Ramée nói tiếp:
- Vá»›i lại Äức ông quên rằng ông De Chavigny là ngưá»i cai quản lâu đà i Vincennes, mà ông ta lại không phải là chá»— bạn bè cá»§a ông de Beaufort.
- Ừ nhưng khi ông De Chavigny vắng mặt?
- Khi ông ta vắng mặt thì có tôi.
- Nhưng khi chÃnh ông cÅ©ng vắng mặt.
- Khi tôi cÅ©ng vắng mặt, thì tôi đã có ngưá»i thay thế là má»™t gã rất hầm hố trở thảnh má»™t viên phó cảnh sát cá»§a Hoà ng thượng, và tôi xin bảo đảm vá»›i ngà i là anh ta canh gác rất nghiêm máºt. Từ khi tôi nháºn anh ta và o giúp việc tôi đã ba tuần nay, tôi chỉ quở trách anh ta có má»™t Ä‘iá»u là quá khắt khe vá»›i tù nhân.
- Thế con chó ngao đó là ai? - Giáo chá»§ há»i.
- Má»™t ông Grimaud nà o đó, thưa Äức ông.
- Trước khi đến Vincennes giúp việc anh, hắn ta là m gì?
Theo lá»i ngưá»i giá»›i thiệu hắn ta vá»›i tôi thì hắn ở tỉnh lẻ, do tÃnh bướng bỉnh hắn đã là m má»™t việc báºy bạ gì đó, và tôi nghÄ© rằng hắn sẽ chẳng bất bình khi được thoát tá»™i dưới bá»™ quân phục cá»§a nhà vua.
- Thế ai đã giới thiệu hắn ta với ông?
- Viên quản lý cá»§a ông quáºn công de Grammont.
- Theo ý ông thì có thể tin cáºy và o đó chứ?
- Như tin và o chÃnh tôi, thưa Äức ông.
- Hắn ta có phải là ngưá»i ba hoa không?
- Giêsu, lạy Chúa tôi! Thưa Äức ông, má»™t thá»i gian dà i tôi cứ tưởng hắn câm cÆ¡ đấy? Hắn chỉ nói và đáp bằng các dấu hiệu, hình như ngưá»i chá»§ cÅ© cá»§a hắn đã dạy hắn như váºy.
- Váºy thì, ông Ramée thân mến Æ¡i, - giáo chá»§ nói, - Ông hãy bảo hắn ta rằng nếu hắn canh phòng cẩn tháºn và nghiêm ngặt, ngưá»i ta sẽ nhắm mắt là m ngÆ¡ cho những việc hắn lẩn trốn ở tỉnh, ngưá»i ta sẽ khoác lên ngưá»i hắn má»™t bá»™ quân phục khiến hắn sẽ được kÃnh nể, và trong bá»™ quân phục ấy sẽ có dăm đồng pistoles để uống rượu chúc mừng sức khá»e nhà vua đấy.
Mazarin rất rá»™ng rãi vá» những lá»i hứa hẹn, tháºt trái hẳn vá»›i bác Grimaud tháºt thà mà Ramée tán dương, bác ta nói it mà là m nhiá»u.
Tể tướng còn đặt ra vá»›i La Ramée má»™t lô câu há»i nữa vá» ngưá»i tù, vá» cách cho từ nhân ăn uống, ở và ngá»§.
Những câu trả lá»i cá»§a viên sÄ© quan đáng hà i lòng đến mức tể tướng hầu như yên tâm và cho hắn lui.
Lúc ấy cÅ©ng đã chÃn giá» sáng rồi, cho nên ông ta dáºy hẳn, xức hương thÆ¡m, váºn quần áo và đi sang chá»— hoà ng háºu để nói rõ những duyên cá»› gì đã giữ ông ở lại phòng mình tối hôm qua. Hoà ng háºu sợ ông de Beaufort chẳng kém gì tể tướng sợ ông ta, và hầu như cÅ©ng mê tÃn như tể tướng, bà bắt ông nhắc lại từng câu từng chữ tất cả những lá»i hứa hẹn cam Ä‘oan cá»§a Ramée và tất cả những lá»i viên cảnh sát tán dương ngưá»i giúp việc cá»§a mình. Rồi khi tể tướng đã nói xong, bà thầm thì vá»›i ông:
- Than ôi! Tiếc rằng chúng ta chẳng có một Grimaud ở bên cạnh mỗi hoà ng thân!
- Hãy kiên nhẫn, - Mazarin nói vá»›i nụ cưá»i theo đúng kiểu ngưá»i à cá»§a mình, - việc ấy sẽ đến trong má»™t ngà y nà o đó, nhưng trong khi chỠđợi…
- Thì sao? Trong khi chỠđợi.
- Tôi vẫn có những biện pháp đỠphòng.
Sau đó ông đã viết thư gá»i d Artagnan trở vá» gấp.
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 11:58 AM.
|

15-09-2008, 07:46 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 19
Ở tháp lâu đà i Vincennes ông quáºn công de Beaufort giải trà như thế nà o?
Ngưá»i tù khiến ngà i tể tướng khiếp đảm đến thế và những cách vượt ngục cá»§a ông khiến cả triá»u đình mất ăn mất - ngá»§ chẳng hồ nghi gì mấy vá» tất cả ná»—i hãi hùng ấy do chÃnh ông gây nên trong Hoà ng cung.
Thấy mình được canh gác má»™t cách tuyệt vá»i như váºy, ông hiểu rằng những mưu toan cá»§a ông là vô Ãch. Tất cả sá»± trả thù cá»§a ông chỉ là văng ra vô và n những lá»i chá»i rá»§a nhiếc móc lão Mazarin. Ông đã thá» là m mấy ca khúc, nhưng rồi lại thôi ngay. Thá»±c ra, ông de Beaufort không những không được trá»i phú cho cái tà i là m thÆ¡ mà ngay biểu hiện bằng văn xuôi thôi ông cÅ©ng cháºt váºt nhất trần Ä‘á»i. Cho nên Blot, ngưá»i đặt các bà i hát đương thá»i, đã nói vỠông ta:
"NÆ¡i tráºn mạc, ngưá»i ngưá»i kiêng sợ
Ông tung hoà nh, hò hét sấm vang
Nhưng buồn thay khi cần biện luáºn
Ông đúng ngây như chiếc cán tà n.
Gaxtông kia chẳng hỠlúng túng
Mỗi khi ra diễn thuyết đăng đà n
Hỡi Beaufort sao không có lưỡi
Còn Gascogne chẳng thấy tay dang?"
Như váºy, ai cÅ©ng hiểu rằng ngưá»i tù chỉ còn xoáy và o vá»›i những lá»i chá»i rá»§a nhiếc móc.
Quáºn công de Beaufort là cháu ruá»™t cá»§a vua Henri IV và bà Gabrielle d Estrées, cÅ©ng tốt bụng, cÅ©ng dÅ©ng cảm, cÅ©ng kiêu hãnh và nhất là cÅ©ng mang tÃnh Gascon như ông ná»™i, nhưng lại Ãt chữ nghÄ©a hÆ¡n rất nhiá»u. Sau khi vua Louis XIII chết, có má»™t thá»i gian ông được coi là sá»§ng thần, là ngưá»i tin cẩn, đệ nhất triá»u thần cÆ¡ đấy, nhưng rồi đến má»™t hôm ông phải nhưá»ng chá»— cho Mazarin và xuống hà ng thứ hai; hôm sau nữa, do ông nóng đầu lên phẫn ná»™ vá» sá»± thay báºc đổi ngôi ấy và dại dá»™t nói ra mồm, hoà ng háºu đã cho bắt và đưa ông đến lâu đà i Vincennes, vẫn do bà n tay Gitaut mà chúng ta đã thấy xuất hiện ở phần đầu câu chuyện và sẽ còn có dịp gặp lại. DÄ© nhiên, nói hoà ng háºu là nói Mazarin. Không những ngưá»i ta gạt bỠđược con ngưá»i ông và những kỳ vá»ng cá»§a ông, mà ngưá»i ta không bà n bạc đến ông nữa, và từ năm năm nay ông ở má»™t gian phòng hiểm yếu chẳng vương giả cho lắm trong cái tháp lâu đà i Vincennes.
Khoảng thá»i gian ấy ắt đã là m chÃn mùi những ý nghÄ© cá»§a bắt kỳ ai khác, nhưng đã trôi qua trong đầu óc cá»§a ông de Beaufort mà không tạo nên má»™t sá»± đổi thay nà o cả. Tháºt váºy, má»™t ngưá»i khác có lẽ suy nghÄ© rằng nếu ông ta đã không chấp nháºn chống lại tể tướng, khinh thưá»ng các hoà ng thân, và đi má»™t mình, như giáo chá»§ De Retz nói, không có tùy tùng nà o khác ngoà i mấy kẻ Ä‘a sầu luôn có vẻ ngưá»i má»™ng tưởng, thì từ năm năm nay, ông ta có lẽ đã được tá»± do hoặc có những ngưá»i bảo vệ. Nhưng suy xét ấy chắc hẳn cÅ©ng không hiện ra trong tâm trà ông quáºn công mà việc giam giữ lâu dà i trái lại chỉ cà ng cá»§ng cố thêm trong ông tinh thần loạn nghịch và hà ng ngà y ông tể tướng nháºn những tin tức vỠông không còn gì khó chịu hÆ¡n.
Sau khi thất bại vá» thi ca, ông de Beaufort thá» vá» hoạ. Ông dùng than vẽ những nét đặc Ä‘iểm cá»§a giáo chá»§; nhưng vì tà i năng khá tồi vá» môn nghệ thuáºt nà y không cho phép đạt tá»›i sá»± giống hệt để ngưá»i ta khá»i phải hoà i nghi vá» nguyên bản cá»§a bức chân dung, ông đỠxuống dưới: "Ritratto dell illustrissimo facchino Mazarini". Ông De Chavigny được báo trước đã đến thăm quáºn công và yêu cầu ông tìm trò giải trà khác, hoặc Ãt ra thì vẽ những chân dung không đỠchú thÃch. Ngà y hôm sau trong phòng đầy những chú thÃch và chân dung.
Kể ra ông de Beaufort cÅ©ng như má»i tù nhân rất giống trẻ con ở chá»— cái gì ngưá»i ta cà ng ngăn cấm thì cà ng như xúi giục.
Ông De Chavigny được báo vá» sá»± gia tăng các bức vẽ trông nghiêng. Ông de Beaufort không tá»± tin lắm để vẽ cái đầu nhìn thẳng trước mặt, đã biến căn phòng mình thà nh má»™t gian triển lãm tháºt sá»±.
Lần nà y viên giám ngục chẳng nói chẳng rằng; nhưng một hôm thừa lúc ông de Beaufort đi chơi ném cầu, hắn cho xoá sạch các bức vẽ và sơn lại căn phòng bằng thuốc mà u trơn.
Ông de Beaufort cảm Æ¡n De Chavigny đã có lòng tốt sÆ¡n lại các bức vách cho ông; và lần nà y ông chia gian phòng thà nh nhiá»u ngăn và má»—i ngăn dà nh cho má»™t nét trong cuá»™c Ä‘á»i cá»§a Mazarin.
Ngăn thứ nhất để vẽ nhà đê tiện đại danh Mazarin Ä‘ang nháºn má»™t tráºn roi đòn cá»§a giáo chá»§ Bentivoglio mà Mazarin là đà y tá»›.
Ngăn thứ hai, nhà đê tiện đại danh Mazarin đang sắm vai d Ignace de Loyola trong vở bi kịch cùng tên.
Ngăn thứ ba, nhà đê tiện đại danh Mazarin đang ăn cắp chức tể tướng của ông De Chavigny mà ông nà y tưởng đã nắm chắc trong tay.
Cuối cùng ở ngăn thứ tư, nhà đê tiện đại danh Mazarin từ chối cấp khăn trải giưá»ng cho Laporte hầu phòng cá»§a vua Louis XIV và nói rằng đối vá»›i má»™t ông vua nước Pháp ba tháng thay khăn trải giưá»ng má»™t lần là đủ lắm rồi.
Äó là những dà n dá»±ng lá»›n chắc chắn vượt quả tà i năng cá»§a ngưá»i tù cho nên ông ta đà nh chỉ vẽ các khung và viết các dòng chữ.
Nhưng các khung và các dòng chữ đủ khiến ông De Chavigny nổi cáu, ông báo trước cho ông de Beaufort là nếu không từ bá» những bức tranh dá»± định, thì ông sẽ tước hết má»i phương tiện thá»±c hiện. Ông de Beaufort đáp lại rằng vì ngưá»i ta tước cá»§a ông cái cÆ¡ há»™i nổi danh trong binh nghiệp, ông phải tìm kiểm nó trong há»™i hoạ và đã không thể là má»™t Bayard hoặc má»™t Trivulce(1), ông muốn trở thanh má»™t Michel - Ange hoặc má»™t Rahaoul(2).
Má»™t hôm ông de Beaufort ra sân dạo chÆ¡i thì ở phòng ngưá»i ta lấy hết lá»a cá»§a ông, cùng Ä‘i vá»›i lá»a là than cùng vá»›i than là tro, thà nh thá» khi trở vỠông không tìm được má»™t mẩu vụn nà o để là m bút vẽ cả.
Ông de Beaufort chá»i rá»§a, la hét om sòm và nói rằng ngưá»i ta muốn là m ông chết vì rét, vì nước và ẩm thấp, như Puylaurens, thống chế Ornano và ông trụ trì tăng viện Vendôme đã chết. De Chavigny bảo rằng ông chỉ cần hứa từ bá» vẽ hoặc hứa là không vẽ những bức tranh lịch sá» là ngưá»i ta sẽ cấp cá»§i và các thứ để nhóm lá»a cho ông. Ông de Beaufort không muốn hứa và đà nh phải chịu không có lá»a sưởi suốt cả mùa đông.
Äã thế, trong má»™t buổi ngưá»i tù Ä‘i ra ngoà i, ngưá»i ta cạo hết các dòng chữ, và căn phòng trắng trần trụi không còn má»™t vết tÃch gì cá»§a bức hoạ vẽ trên tưá»ng.
Ông de Beaufort bèn mua lại cá»§a má»™t tên gác ngục má»™t con chó tên là Pistache, chẳng có gì để phản đối những tù nhân có chó, ông De Chavigny cho phép con váºt bốn chân thay đổi chá»§. Có khi hà ng mấy giỠđồng hồ liá»n, ông de Beaufort ở lì trong phòng vá»›i con chó.
Ngưá»i ta ngá» rằng trong những lúc ấy ngưá»i tù báºn và o việc huấn luyện con chó, nhưng không rõ ông ta dạy nó là m gì. Má»™t hôm xem chừng con chó đã được huấn luyện đầy đủ, ông de Beaufort má»i De Chavigny và các sÄ© quan ở Vincennes đến dá»± má»™t buổi đại công diá»…n ở phòng mình. Các tân khách đến, gian phòng được chiếu sáng vá»›i tất cả số nến mà ông kiếm được. Các tiết mục bắt đầu.
Ngưá»i tù bóc má»™t mảnh thạch cao ở tưá»ng và vạch ở giữa phòng má»™t đưá»ng thẳng dà i mà u trắng coi như má»™t sợi căng. Nghe mệnh lệnh đầu tiên cá»§a chá»§, Pistache Ä‘i đến vạch phấn, đứng thẳng trên hai chân sau và hai chân trước cầm má»™t cái que phá»§i quần áo, nó bắt đầu Ä‘i theo vạch phấn vá»›i tất cả những Ä‘iệu uốn éo mà má»™t ngưá»i Ä‘i trên dây vẫn là m, rồi sau hai ba lần Ä‘i thắng Ä‘i lui dá»c theo vạch phấn, nó trả cái que cho ông de Beaufort và lại bắt đầu biểu diá»…n Ä‘i trên dây mà không có gáºy thăng bằng.
Con váºt thông minh được hoan hô nhiệt liệt.
Cuộc biểu diễn được chia là m ba phần: phần thứ nhất xong, chuyển sang phần thứ hai.
Trước hết là nói xem mấy giá».
Ông Chavigny, hãy giơ đồng hồ ra cho Pistache coi. Bây giỠlà sáu giỠrưỡi.
Pistache giÆ¡ má»™t chân lên và hạ xuống sáu lần và đến lần thứ bảy thì nó giÆ¡ chân lên mà không hạ xuống. Không có thể rõ rà ng hÆ¡n nữa, má»™t cái đồng hồ bóng mặt trá»i cÅ©ng không thể trả lá»i tốt hÆ¡n; ai nấy Ä‘á»u biết rằng đồng hồ bóng mặt trá»i có nhược Ä‘iểm là chỉ bảo giỠđược khi mặt trá»i chiếu sáng.
Tiếp đến là nháºn xét trước tất cả má»i ngưá»i xem ai là kẻ gác ngục cừ nhất trong tất cả các nhà tù ở nước Pháp.
Con chó Ä‘i vòng quanh cá» toạ ba lượt rồi đến nằm phá»§ phục má»™t cách cung kÃnh nhất trần Ä‘á»i dưới chân ông De Chavigny.
De Chavigny là m ra vẻ thấy cái trò nà y hay hay và cưá»i gượng; nhưng cưá»i xong thì ông cắn môi và bắt đầu cau mà y.
Cuối cùng ông de Beaufort đặt ra cho Pistache má»™t câu há»i tháºt khó mà giải đáp, tức là : Tên kẻ cắp khét tiếng nhất thiên hạ là ai?
Lần nà y Pistache Ä‘i quanh phòng nhưng không dừng lại trước ngưá»i nà o cả và tiến ra phÃa cá»a nó cà o cà o và o cánh cá»a và rên ăng ẳng.
- Các ngà i hãy xem, - hoà ng thân nói, - con váºt thông minh nà y không tìm thấy ở đây cái mà tôi há»i, nó muốn Ä‘i tìm kiếm ở bên ngoà i. Nhưng xin các ngà i yên tâm, không vì thế mà không có câu trả, lá»i cho các ngà i đâu. Pistache, - hoà ng thân tiếp tục, - anh bạn thân mến cá»§a tôi, lại đây? - Con chó vâng lá»i, hoà ng thân lại tiếp - Tên kẻ cắp khét tiếng nhất thiên hạ, có phải là viên bà thư cá»§a nhà vua Le Camus không, cái ngưá»i khi đến Paris chỉ có hai mươi livres mà bây giá» có mưá»i triệu đấy?
Con chó lắc đầu ra hiệu không phải.
Hoà ng thân lại nói tiếp.
- Có phải ông Tổng giám thu d Emery không, cái ngưá»i đã cưới vợ cho con trai là Thoré và cho hắn ta ba trăm nghìn livres niên thu và má»™t dinh cÆ¡ mà so vá»›i nó thì lâu đà i Tuileries chỉ là căn nhà nát và cung Louvre là má»™t túp lá»u tÆ¡i tã ấy?
Con chó vẫn lắc đầu.
- Cũng vẫn không phải hắn à ? - Hoà ng thân nói, - Nà o hãy tìm cho kỹ: phải chăng nhỡ may ra là nhà đê tiện đại danh Madarini di Pitxini?
Con chó gáºt đầu lia lịa đến chÃn mưá»i lần ra hiệu là phải.
Cá» toạ nà y cÅ©ng không dám cưá»i gượng.
Ông de Beaufort nói:
- Thưa các ngà i, các ngà i thấy đấy, nhà đê tiện đại danh Madarini di Pitxini là kẻ đại bợm khét tiếng nhất thiên hạ; chÃnh con Pistache nói, Ãt ra là như váºy.
Sang má»™t trò khác. Lợi dụng lúc Ä‘ang im phăng phắc, quáºn công de Beaufort giá»›i thiệu chương trình phần thứ ba cá»§a buổi biểu diá»…n:
- Thưa các ngà i, tất cả các ngà i Ä‘á»u nhá»› rõ là ông quáºn công De Guise đã dạy cho tất cả các con chó ở Paris biết nhảy mừng cô de Pông mà ông đã công bố là mỹ nhân cá»§a các mỹ nhân? Ô! Thưa các ngà i, thế thì có nghÄ©a lý gì, vì những con váºt ấy tuân theo má»™t cách máy móc, không còn biết phân liệt (ông de Beaufort muốn nói phân biệt) giữa những ngưá»i mà chúng phải nhảy mừng vá»›i những ngưá»i mà chúng không được là m như váºy. Pistache sẽ chứng minh cho các ngà i cÅ©ng như cho các ngà i giám ngục rằng nó vượt hÆ¡n các đồng chá»§ng cá»§a nó. Xin ông De Chavigny là m Æ¡n cho mượn cây gáºy cá»§a ông.
De Chavigny đưa cây gáºy cho ông de Beaufort.
De Beaufort để cây gáºy nằm ngang cách mặt đất má»™t bá»™, rồi báo:
- Pistache, anh bạn của tôi, để tôi được vui lòng, hãy nhảy mừng bà de Montbazon đi.
Má»i ngưá»i cưá»i ồ: ai cÅ©ng biết khi de Beaufort bị bắt, ông ta Ä‘ang là tình nhân công khai cá»§a bà de Montbazon.
Pistache mừng rỡ nhảy qua gáºy chẳng khó khăn gì.
- Nhưng nà y - Ông De Chavigny nói - hình như Pistache cũng là m đúng như những con đồng chủng của nó khi nhảy mừng cô de Pons.
- Chá» tÃ, - hoà ng thân nói, - Pistache, anh bạn cá»§a tôi, nhảy mừng hoà ng háºu Ä‘i.
Và ông nhấc gáºy cao thêm sáu tấc.
Con chó cung kÃnh nhảy qua cây gáºy.
Ông quáºn công lại nâng cao cây gáºy thêm sáu tấc nữa và bảo:
- Pistache, anh bạn của tôi, hãy nhảy mừng đức vua đi.
Mặc dầu cây gáºy khá cao, con chó lấy đà và nhảy qua má»™t cách nhẹ nhà ng.
Lần nà y ông quáºn công hạ cây gáºy xuống gần sát đất và bảo:
- Bây giỠchú ý, Pistache, anh bạn của tôi, nhảy mừng nhà đê tiện đại danh Mazarini di Piscina. xem nà o.
Con chó quay Ä‘Ãt lại phÃa cây gáºy.
- Ô hay? Thế là thế nà o? - Ông de Beaufort vừa nói vừa vẽ má»™t vòng cung từ Ä‘uôi đến đầu con váºt, và lại giÆ¡ cây gáºy ra, bảo - nhảy Ä‘i nà o, ông Pistache.
Nhưng cÅ©ng như lần trước, Pistache quay ná»a vòng và chổng Ä‘Ãt lại phÃa cây gáºy.
Ông de Beaufort là m động tác và nhắc lại câu nói ấy, nhưng lần nà y Pistache không chịu nổi nữa; nó giáºn dữ nhảy xổ và o cây gáºy, giằng ra khá»i tay hoà ng thân và lấy răng cắn gẫy.
Ông de Beaufort cầm lấy hai Ä‘oạn gẫy từ mõm con chó, và vá»›i vẻ tháºt trang nghiêm ông vừa trả lại De Chavigny vừa hết lá»i xin lá»—i và tuyên bố rằng ba tháng nữa sẽ công diá»…n má»™t buổi khác, Pistache chắc hẳn sẽ há»c được nhiá»u trò má»›i.
Ba ngà y sau, con Pistache bị đầu độc chết.
Ngưá»i ta tìm kiếm thá»§ phạm, nhưng chả ai biết rằng thá»§ phạm sẽ chẳng tìm ra. Ông de Beaufort cho đắp má»™t cái má»™ vá»›i tấm bia Ä‘á»: "NÆ¡i yên nghỉ Pistache, má»™t trong những con chó thông minh nhất chưa từng có bao giá»!"
Chằng nói gì được vá» lá»i bà n tán ấy và ông De Chavigny không thể ngăn cản.
Nhưng ông quáºn công bèn nói bô bô rằng ngưá»i ta đã thá» má»™t liá»u thuốc độc cho con chó cá»§a ông trước khi dùng cho ông. Rồi má»™t hôm sau bữa ăn trưa, ông lăn ra giưá»ng kêu Ä‘au bụng và bảo chÃnh là Mazarin đã cho đầu độc ông.
Trò tinh nghịch má»›i mẻ nà y đến tai ông tể tướng là m ông sợ hết hồn. Cái tháp lâu đà i Vincennes có tiếng là độc địa. Trong căn phòng mà ông Puylaurens, thống chế Ornano và vị phó trụ trì tăng viện Vendôme bị chết, bà De Rambouillet đã từng nói căn phòng nà y đáng giá má»™t liá»u thạch tÃn mạnh và câu nói ấy đã rất thiêng. Thế là ông giáo chá»§ ra lệnh rằng ngưá»i tù không được ăn gì hết nếu ngưá»i ta không thá» trước rượu và thịt.
Thế là viên cảnh sát La Ramée được cắt đặt là m ngưá»i nếm thức ăn bên cạnh ngưá»i tù.
Trong khi đó De Chavigny vẫn không tha thứ cho ông quáºn công vá» những trò xấc xược mà vì đó con chó Pistache vô tá»™i cá»§a ông đã được Ä‘á»n tá»™i, Chavigny là má»™t thá»§ hạ cá»§a ông giáo chá»§ đã qua Ä‘á»i, tháºm chà ngưá»i ta còn đồn đại là con đẻ cá»§a ông ta nữa, như váºy ắt hắn hắn phải bá»™c lá»™ ra phần nà o tÃnh bạo hà nh: hắn bắt đầu gây sá»± lại vá»›i ông de Beaufort, hắn lấy Ä‘i tất cả những dao sắt và đĩa bạc mà ngưá»i ta để cho ông ta dùng và thay bằng các dao bạc và đĩa gá»—. Ông de Beaufort khiếu nại, Chavigny sai ngưá»i trả lá»i ông rằng hắn vừa má»›i nghe tin ông tể tướng nói vá»›i bà De Vendôme rằng con trai bà sẽ ở trong tháp cá»§a lâu đà i Vincennes suốt Ä‘á»i, ông sợ rằng nghe cái tin thảm khốc đó ngưá»i tù cá»§a ông có thể Ä‘i đến mưu toan tá»± tá». Mưá»i lăm hôm sau, ông de Beaufort trông thấy hai hà ng cây nho bằng ngón tay út trồng ở hai bên con đưá»ng dẫn đến sân chÆ¡i cầu ông há»i trồng để là m gì thì được trả lá»i là để sau nà y cho ông hưởng bóng mát.
Cuối cùng má»™t buổi sáng ngưá»i là m vưá»n đến tìm ông, và chẳng có vẻ đùa tà nà o, báo cho ông biết là ngưá»i ta định trồng cho ông măng tây. Ai cÅ©ng biết những cây măng tây bây giá» trồng phải mất bốn năm nhưng thá»i ấy, kỹ thuáºt là m vưá»n còn kém, trồng phải mất năm năm. Phép lịch sá»± ấy khiến ông de Beaufort tức Ä‘iên lên.
De Beaufort nghÄ© đã đến má»™t trong bốn mươi kế sách cá»§a ông, và thoạt đầu ông thá» cái đơn giản nhất là hối lá»™ La Ramée; nhưng La Ramée đã phải mua cái chức phó quan cảnh sát mất má»™t nghìn năm trăm êquy hắn bám chặc lấy chức vụ ấy. Cho nên đáng lẽ nghe theo ngưá»i tù, hắn tức tốc bảo ngay cho De Chavigny, láºp tức De Chavigny cắt tám ngưá»i ngay trong phòng ông hoà ng thân tăng gấp đôi số lÃnh canh và tăng gấp ba số vá»ng gác. Tù hôm ấy ông hoà ng chỉ còn được Ä‘i lại như những ông vua trên sân khấu vá»›i bốn lÃnh đằng trước, bốn lÃnh đằng sau, không kể những tên Ä‘i áp giải.
Ông de Beaufort lúc đầu giá»…u cợt cái việc nghiêm cẩn ấy nó trở thà nh má»™t trò giải trà cá»§a ông. Luôn mồm ông nhắc Ä‘i nhắc lại: "cái nà y mua vui cho tôi, cái nà y giải vây cho tôi"! (ý ông muốn nói: cái nà y giải khuây cho tôi, nhưng ai cÅ©ng biết rằng ông thưá»ng không nói ra được những Ä‘iá»u ông muốn nói). Rồi ông tiếp: "Vá»›i lại, khi nà o tôi muốn thoát khá»i những Ä‘iá»u vinh dá»± mà các ông dà nh cho tôi, tôi vẫn còn ba mươi chÃn kế khác nữa".
Nhưng cái trò giải trà ấy cuối cùng trở thà nh một mối bực bội.
Do huênh hoang ông de Beaufort chịu đựng tốt được sáu tháng: nhưng qua sáu tháng ròng quay Ä‘i quay lại lúc nà o cÅ©ng thấy tám ngưá»i, khi mình ngồi xuống, há» cÅ©ng ngồi xuống, mình đứng lên há» cÅ©ng đứng lên theo, mình dừng lại há» cùng dừng lại, thì ông bắt đầu cau mà y và đếm ngà y tháng.
Hình phạt má»›i nà y dẫn đến sá»± thâm thù gay gắt đối vá»›i lão Mazarin. Ông hoà ng thân không ngá»›t mồm chá»i rá»§a từ sáng đến tối và chỉ nói đến món tai Mazarin ninh nhừ, nghe mà rùng mình.
Quan tể tướng biết tưá»ng táºn má»i chuyện diá»…n ra ở Vincennes, nhưng đà nh tảng lá», lấy mÅ© nỉ che tai.
Má»™t hôm, ông de Beaufort táºp hợp bá»n lÃnh canh lại, và mặc dầu cái táºt diá»…n đạt khó khăn cá»§a mình đã trở thà nh truyá»n thuyết, ông Ä‘á»c má»™t bà i diá»…n văn đã được chuẩn bị trước, thá»±c váºy, ông nói:
- Hỡi các ông, lẽ nà o các ông cam lòng nhìn má»™t ngưá»i cháu ná»™i cá»§a đức minh quân Henri IV bị ngưá»i ta trút lên đầu những lăng mạ và ká»· nhục (ý ông đình nói sỉ nhục)? Mẹ kiếp chứ! Như ông ná»™i tôi thưá»ng nói, hầu như tôi đã trị vì ở Paris, các ông biết chứ. Trong suốt má»™t ngà y tôi trông coi vua và Hoà ng đệ. Hoà ng háºu lúc ấy mÆ¡n trá»›n tôi và gá»i tôi là con ngưá»i trung thá»±c nhất vương quốc: tôi sẽ Ä‘i đến cung Louvre, tôi sẽ vặn cổ lão Mazarin, các vị sẽ là ngưá»i há»™ vệ cá»§a tôi, tôi sẽ phong tất cả các vị là sÄ© quan và cấp bổng lá»™c khá. Mẹ kiếp chứ! Äi đằng trước, bước.
Nhưng dù có thống thiết đến mấy, bà i diá»…n thuyết cá»§a cháu ná»™i vua Henri IV chẳng há» là m xúc động những quả tim bằng đá; không má»™t tên nà o nhúc nhÃch. Thấy thế, ông de Beaufort bảo chúng là đồ đê tiện và coi chúng là những kẻ thù tà n ác.
Hằng tuần De Chavigny đến thăm quáºn công và i ba lần; đôi khi ông quáºn công lợi dụng lúc ấy để dá»a dẫm.
- Nà y ông, - quáºn công nói, - nếu như má»™t ngà y kia, ông trông thấy má»™t đội quân ngưá»i Paris mình đầy giáp sắt và tua tá»§a súng ống đến để giải thoát cho tôi thì ông sẽ là m gì?
- Thưa Äức ông, - Chavigny vừa đáp vừa cá»§i rạp mình chà o ông hoà ng, - tôi có hai chục khẩu đại bác đặt trên các thà nh lÅ©y và ba mươi ngà n quả đạn đặt trong các hầm hà o; tôi sẽ bắn phá há» ra trò.
- Phải, nhưng mà khi ông bẳn được ba chục ngà n phát, thì hỠđã chiếm được cái tháp lâu đà i, và tháp bị chiếm, tôi buá»™c lòng phải để mặc há» treo cổ ông, và hẳn là tôi rất lấy là m phiá»n lòng.
Và đến lượt mình, hoà ng thân chà o De Chavigny một cách lịch sự nhất.
- Nhưng thưa Äức ông, - Chavigny lại nói, - vá» phÃa tôi tôi thấy tên phản loạn đầu tiên nà o bước qua ngưỡng cá»a đưá»ng hà o hoặc đặt chân lên tưá»ng thà nh, tôi rất tiếc là buá»™c lòng phải tá»± tay giết ngà i, vì tôi được giao trách nhiệm đặc biệt trông coi ngà i và phải ná»™p ngà i hoặc sống hoặc chết.
Và hắn lại cung kÃnh:
- Chà o Äiện hạ.
- Phải - quáºn công nói tiếp, - nhưng vì chắc chắn rằng những con ngưá»i trung háºu ấy chỉ đến đây sau khi đã treo cổ Giulio Mazarin thì hẳn là ông sẽ chẳng *****ng đến tôi và để cho tôi sống vì sợ rằng dân thà nh Paris sẽ cho bốn con ngá»±a xé xác ông ra, như thế còn khó chịu gấp trăm lần ông bị treo cổ ấy chứ, có phải không?
Những câu chuyện bông đùa xá» ngá»t ấy thưá»ng kéo dà i mươi mưá»i lăm phút, hai mươi phút là cùng, nhưng bao giá» cÅ©ng kết thúc thế nà y.
De Chavigny quay ra phÃa cá»a và gá»i:
- Æ nà y! La Ramée đâu?
La Ramée và o và Chavigny bảo:
- La Ramée, tôi đặc biệt dặn ông vỠông de Beaufort: hãy đối xỠđối vá»›i ông ấy bằng má»i cung cách xứng đáng vá»›i tên tuổi và địa vị cá»§a ông ấy, nhưng không vì thế mà được rá»i mắt khá»i ông ta má»™t chút nà o.
Rồi hắn nói vừa rút lui vừa chà o ông de Beaufort bằng má»™t vẻ lá»… phép giá»…u cợt khiến ông bầm gan tÃm ruá»™t.
Váºy là La Ramée trở thà nh ngưá»i cùng mâm bắt buá»™c, ngưá»i há»™ vệ vÄ©nh cá»u cá»§a hoà ng thân cái bóng cá»§a thân thể ông. Nhưng phải nói rằng La Ramée là má»™t ngưá»i sống vui nhá»™n, má»™t thá»±c khách tháºt thà , má»™t cây rượu nổi tiếng, má»™t tay cầu thá»§ giá»i, thâm tâm cÅ©ng tốt thôi, và đối vá»›i ông de Beaufort chỉ có má»—i má»™t khuyết Ä‘iểm là không thể mua chuá»™c được, thì bầu bạn vá»›i hắn trở thà nh má»™t ná»—i tiêu khiển hÆ¡n là má»™t sá»± mệt má»i đối vá»›i hoà ng thân.
Khốn ná»—i đối vá»›i thà y đội La Ramée lại không như váºy. Mặc dù được nhốt cùng vá»›i tù nhân tối quan trá»ng đến thế, thà y cÅ©ng coi là má»™t niá»m vinh dá»± nà o đó, nhưng ná»—i vui thú được sống trong cảnh thân thuá»™c vá»›i cháu ná»™i Henri IV đại đế chẳng bù lại nổi thú vui giá như thỉnh thoảng thà y được vá» thăm gia đình mình.
Ngưá»i ta có thể vừa là phó cảnh sát xuất sắc cá»§a nhà vua, vừa là cha hiá»n chồng thảo. Song thà y La Ramée yêu quà vợ và con cái mà thà y chỉ được nhác trông từ trên tưá»ng lÅ©y cao ngất, má»—i khi vợ con thà y đến và đi dạo ở bên kia các bá» hà o để tạo cho thà y niá»m an á»§i phu thê và phụ tá» tình thân. Rõ rà ng là quá Ãt á»i đối vá»›i thà y và La Ramée cảm thấy rằng cái nết vui tÃnh cá»§a mình mà trước kia thà y coi như nguyên nhân cá»§a sức khá»e tốt mà không tÃnh đến trái lại nó có thể chỉ là kết quả nó sẽ không bá»n vững dưới má»™t chế độ như thế nà y đâu. Niá»m tin ấy chỉ cà ng lá»›n lên trong tâm trà La Ramée khi mà dần dần, môi quan hệ giữa ông de Beaufort và De Chavigny ngà y cà ng trở nên gay gắt và há» chấm dứt hẳn việc gặp gỡ nhau. La Ramée liá»n cảm thấy trách nhiệm đè nặng lên đầu lên cổ mình và đÃch thá»±c vì những nguyên do mà chúng tôi vừa má»›i giải thÃch, La Ramée tìm cách là m nhẹ gánh và hắn sốt sắng chấp nháºn Ä‘iá»u đỠnghị cá»§a bạn thân là m quản lý cho thống chế de là kiếm cho hắn ta má»™t thá»§ hạ.
Hắn láºp tức trình vá»›i De Chavigny, viên giám mục trả lá»i là chẳng há» phản dối, miá»…n là cái tên thá»§ hạ ấy vừa ý ông ta.
Chúng tôi coi là hoà n toà n vô Ãch việc mô tả bức chân dung thể xác và tinh thần cá»§a Grimaud cho các bạn độc giả. Chúng tôi hy vá»ng nếu như các bạn không quên táºp đầu cá»§a bá»™ truyện nà y, ở anh ta chẳng có sá»± thay đồi nà o ngoà i việc tăng thêm hai mươi tuổi, việc ấy chỉ khiến anh ta cà ng thêm lầm lì và im lặng mà thôi, dù rằng Arthos từ khi bản thân mình có sá»± thay đổi đã cho phép Grimaud hoà n toà n tá»± do nói năng.
Nhưng hồi ấy đã có đến mưá»i hai hay mưá»i lăm năm Grimaud câm lặng, và má»™t thói quen lâu đến mưá»i hai hay mưá»i lăm năm thì trở thà nh má»™t bản năng thứ hai.
---------------------
Chú thÃch:
(1) Những danh tướng Pháp thế kỷ XVI.
(2) Những danh hoạ à thá»i phục hưng.
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 11:58 AM.
|

15-09-2008, 07:47 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 20
Grimaud và o cuộc
Vá»›i vẻ ngoà i thuáºn lợi cá»§a mình, Grimaud đến trình diện ở cây tháp lâu đà i Vincennes. De Chavigny tá»± phụ có con mắt không bao giá» lầm lẫn; Ä‘iá»u ấy có thể khiến ngưá»i ta tin rằng ông ta Ä‘Ãch thá»±c là con đẻ cá»§a giáo chá»§ de Richelieu mà lòng tá»± phụ cÅ©ng là muôn thuở. Ông ta chăm chú ngắm kẻ đến xin việc và suy Ä‘oán rằng lông mà y sÃt và o nhau, môi mông dÃnh, mÅ©i khoằm và lưỡng quyá»n cao gồ cá»§a Grimaud là những đặc trưng hoà n hảo. Ông ta chỉ há»i mưá»i hai câu. Grimaud đáp lại có bốn. Ông liá»n bảo:
- Äây là má»™t tay xuất sắc, tôi đã nháºn xét trước như thế mà . Anh hãy đến nói vá»›i ông La Ramée chấp nháºn và bảo ông ấy rằng anh vừa ý tôi vá» má»i Ä‘iểm.
Grimaud quay gót và sang dá»± cuá»™c kiểm tra khe khắt hÆ¡n cá»§a La Ramée. Äiá»u khiến La Ramée khó khăn hÆ¡n, chÃnh là vì De Chavigny biết là có thể dá»±a và o hắn ta và hắn ta thì muốn có thể dá»±a và o Grimaud.
Grimaud có đúng những phẩm chất có thể là m xiêu lòng má»™t viên sÄ© quan cảnh sát Ä‘ang mong muốn có má»™t ngưá»i phụ cảnh sát; cho nên sau má»™t nghìn câu há»i mà má»—i câu chỉ được đáp lại bằng có má»™t phần tư câu. La Ramée mê mẩn vá» cái tÃnh hà tiện lá»i ấy, bèn xoa xoa hai bà n tay và tuyển dụng Grimaud luôn.
- Mệnh lệnh? - Grimaud há»i.
- Äây. Không bao giỠđể tù nhân má»™t mình, tước cá»§a hắn má»i đồ dùng nhá»n sắc, không cho hắn là m hiệu vá»›i những ngưá»i ở ngoà i hoặc chuyện trò quá lâu vá»›i bá»n lÃnh canh.
- Hết à ? - Grimaud há»i.
- Hết với lúc nà y thôi. - La Ramée đáp. - Nếu có những hoà n cảnh mới thì sẽ có những mệnh lệnh mới.
- ÄÆ°á»£c - Grimaud đáp.
Và hắn Ä‘i và o phòng quáºn công de Beaufort.
Ông quáºn công Ä‘ang chải râu, ông để cả râu tóc má»c dà i cốt để chÆ¡i khăm Mazarin bằng cách phÆ¡i bà y sá»± khổ cá»±c và phô ra vẻ mặt ốm o cá»§a mình.
Nhưng vừa má»›i mấy hôm trước đây, đứng trên tháp cao ông ngỡ như nháºn ra ở trong má»™t cá»— xe bóng bà De Montbazon kiá»u diá»…m mà ká»· niệm bao giá» cÅ©ng thân thương vá»›i ông, thì ông lại không muốn mình xuất hiện vá»›i bà cÅ©ng giống như Mazarin; cho nên trong niá»m hy vá»ng gặp lại bà , ông đã há»i mượn má»™t cái lược bằng chì và được đồng ý.
Ông de Beaufort há»i mượn lược bằng chì, vì giống như má»i ngưá»i có tóc hoe và ng, ông có bá»™ râu hung đó; chải lược bằng chì râu sẽ Ä‘en lại.
Grimaud bước và o vừa nhìn thấy cái lược ông hoà ng vừa đặt trên bà n, hắn cầm lấy chiếc lược và vái chà o.
Quáºn công kinh ngạc nhìn nhân váºt kỳ dị ấy.
Nhân váºt đó bá» lược và o túi.
- Æ nà y? Thế là thế nà o? - Quáºn công kêu lên - Cái thằng bố láo nà y là ai váºy?
Grimaud, chẳng nói chẳng rằng, nhưng lại cúi chà o lần thứ hai.
- Mà y câm à ? - Quáºn công há»i.
Grimaud ra hiệu là không.
- Thế mà y là gì nà o. Trả lá»i Ä‘i, tao ra lệnh cho mà y đấy.
- LÃnh canh, - Grimaud đáp.
- LÃnh canh? - Quáºn công nói. - ÄÆ°á»£c, bá»™ sưu táºp cá»§a ta chỉ thiếu có bá»™ mặt đáng treo cổ nà y. Æ ! La Ramée, có má»™t kẻ nà o đây nà y!
La Ramée nghe gá»i chạy đến. Không may cho hoà ng thân - La Ramée tin cáºy ở Grimaud, sắp Ä‘i Paris, ông ta đã ra đến sân, lại quay trở lên bá»±c dá»c và há»i:
- Gì thế, hoà ng thân?
- Tên kẻ cắp nà y là thế nà o, nó lấy cái lược cá»§a tôi và bá» và o trong túi - Ông de Beaufort há»i.
- Äó là má»™t tên lÃnh gác cá»§a Äức ông. Má»™t anh chà ng đầy uy tÃn mà tôi chắc rằng ngà i cÅ©ng sẽ coi trá»ng như ông De Chavigny và tôi.
- Tại sao nó lại lấy cái lược của tôi?
- Quả váºy, - La Ramée nói, - tại sao anh lại lấy cái lược cá»§a Äức ông?
Grimaud rút lược ở túi ra, đưa mấy ngón tay lên và vừa nhìn vừa trỠcái răng lược to, hắn chỉ thốt ra có mỗi một tiếng:
- Nhá»n.
- Äúng thế, - La Ramée nói.
- Cái tên súc sinh ấy bảo gì? - Quáºn công há»i.
- Nó bảo rằng má»i đồ dùng nhá»n Ä‘á»u cấm Äức ông dùng.
- Thế đấy? La Ramée nà y. Ông Ä‘iên đấy à ? ChÃnh ông đưa cho tôi cái lược ấy cÆ¡ mà .
- Thưa Äức ông, tôi đã sai lầm, đưa cái lược cho ngà i, tôi đã vi phạm chÃnh mệnh lệnh cá»§a tôi.
Hoà ng thân giáºn dữ nhìn Grimaud, hắn đã đưa chiếc lược cho La Ramée.
- Ta thấy trước rằng cái thằng vô lại nà y sẽ là m bực mình ghê gớm, - hoà ng thân lẩm bẩm nói.
Thá»±c váºy, trong ngục tù không có tình cảm trung gian. Vì váºy tất cả má»i thứ, ngưá»i và váºt, Ä‘á»u hoặc là bạn anh, hoặc là kẻ thù cá»§a anh, ngưá»i ta yêu và ghét đôi khi do lý trÃ, nhưng thưá»ng thưá»ng do bản năng.
Do cái duyên do hết sức đơn giản là vừa thoạt nhìn, Grimaud đã vừa lòng De Chavigny và La Ramée, những đức tÃnh cá»§a hắn trước mắt viên giám ngục và viên quan cảnh sát là ưu Ä‘iểm thì trước mắt ngưá»i tù là khuyết Ä‘iểm, cho nên trước tiên hắn ắt không vừa lòng ông de Beaufort.
Tuy nhiên Grimaud không muốn thẳng thừng công kÃch ngưá»i tù; hắn cần không phải má»™t sá»± hiá»m ghét tạm thá»i mà má»™t sá»± hằn thù tháºt dai dẳng.
Cho nên hắn rút lui để nhưá»ng chá»— cho bốn tên vệ sÄ© vừa má»›i ăn sáng xong tiếp tục công việc ở bên hoà ng thân.
Vá» phÃa hoà ng thân còn phải là m má»™t trò bông đùa má»›i mà ông ta rất trông cáºy và o nó: ông đã bảo mang đến những con tôm cho bữa ăn sáng hôm sau và mong dùng thì giá» ban ngà y là m má»™t cái giá treo cổ nhá» xÃu để treo cái con đẹp nhất ngay giữa phòng. Cái mà u đỠcá»§a tôm chÃn sẽ khiến ngưá»i ta không còn phải nghi ngá» gì sá»± ám chỉ, và như váºy ông sẽ thÃch chà được treo cổ hồng y giáo chá»§ bằng tượng trưng trong khi chỠđợi lão ta bị treo cổ tháºt sá»±, mà chẳng ai có thể trách ông đã không treo váºt khác ngoà i con tôm.
Ngà y hôm ấy dùng để chuẩn bị cho việc hà nh hình. Trong từ ngưá»i ta trở thà nh trẻ con và ông de Beaufort có tÃnh cách dá»… thà nh trẻ con hÆ¡n bất kỳ ai. Ông Ä‘i dạo như thưá»ng lệ, ông bẻ và i ba cà nh cây để dùng và o trò chÆ¡i và sau khi tìm kiếm ông nhặt được má»™t mảnh thá»§y tinh vỡ, việc đó có vẻ là m ông thÃch thú nhất. Vá» nhà ông tháo sợi vải ở khăn tay.
Không má»™t chỉ tiết nà o thoà t khá»i con mắt dò xét cá»§a Grimaud.
Buổi sáng hôm sau, cái giá treo cổ đã xong và để trông rõ nó, ở giữa gian phòng, ông de Beaufort dùng mảnh thá»§y tinh vỡ để vót nhá»n má»™t đầu cá»c.
La Ramée xem ông là m vá»›i vẻ tò mò cá»§a má»™t ngưá»i cha Ä‘ang nghÄ© rằng có lẽ mình sắp phát hiện ra má»™t đồ chÆ¡i má»›i cho lÅ© con, còn bốn tên vệ sÄ© thì nhìn vá»›i cái vẻ vô công rồi nghá» thá»i ấy cÅ©ng như bây giá» là m nên đặc Ä‘iểm chá»§ yếu cá»§a bá»™ mặt ngưá»i lÃnh.
Lúc Grimaud và o, hoà ng thân vừa mới đặt mảnh thủy tinh xuống mặc dù ông chưa vót xong cái chân cột; nhưng ông dừng lại để buộc sợi chỉ và o đầu cột.
Ông liếc nhìn Grimaud, mắt vẫn còn vương má»™t chút bá»±c bá»™i từ chiá»u hôm trước, nhưng rất hi hả vá» kết quả tất yếu cá»§a sáng kiến má»›i cá»§a mình ông không còn chú ý đến chuyện khác.
Song, khi ông buá»™c xong má»™t nút ở đầu dây nà y và má»™t thòng lá»ng ở đầu dây kia, ông nhìn sang má»™t đĩa tôm và đưa mắt chá»n má»™t con tôm bệ vệ nhất, và ông quay lại để tìm mảnh thá»§y tinh, thi mảnh thá»§y tinh đã biến mất.
- Ai lấy mảnh thá»§y tinh cá»§a tôi? - Ông hoà ng cau mà y há»i.
Grimaud ra hiệu là hắn lấy.
- Sao? Lại là mà y à ? Sao mà y lấy của tao?
- Ờ - La Ramée há»i. - Sao ông lại lấy mảnh thá»§y tinh cá»§a Äiện hạ?
- Sắc bén- Äúng thế, thưa Äức ông!
La Ramée nói:
- Chà ! tháºt ghê chưa. Chúng ta kiếm được má»™t thằng cha quý hoá.
- Nà y ông Grimaud, - hoà ng thân nói, - vì lợi Ãch cá»§a ông, tôi van ông đó, hãy cẩn tháºn chá»› có bao giỠđứng ở trong tầm tay cá»§a tôi.
Grimaud cúi chà o và đứng xa ra đầu phòng.
- Thôi, thôi, Äức ông, - La Ramée nói, - đưa tôi cái giá nhá» cá»§a ông, tôi sẽ vót nhá»n bằng con dao cá»§a tôi.
- Ông ấy à ? - Quáºn công cưá»i nói.
- Vâng, tôi; thế chẳng phải ngà i cần việc ấy sao?
- Äúng váºy.
- Nà y, là m Ä‘i, - quáºn công nói tiếp, - thế thì cà ng ngá»™. Cầm lấy, ông La Ramée thân mến.
La Ramée không hiểu tý gì vá» lá»i cảm thán cá»§a hoà ng thân, ra sức vót lấy vót để cái chân cá»c.
- ÄÆ°á»£c rồi, - quáºn công nói, - bây giỠông đà o má»™t lá»— nhỠở dưới đất kìa trong khi tôi Ä‘i kiếm kẻ chịu nạn.
La Ramée quỳ một chân xuống đà o đất.
Trong lúc ấy, hoà ng thân treo má»™t con tôm và o sợi len. Rồi ông cắm cái giá ở giữa gian phòng và phá lên cưá»i.
La Ramée cÅ©ng cưá»i như nắc nẻ, chẳng hiểu mình cưá»i vì cái gì.
Và bá»n vệ sÄ© cÅ©ng đồng thanh cưá»i theo.
Riêng Grimaud không cưá»i.
Hắn đến gần La Ramée và chỉ cho xem con tôm đang quay đi quay lại ở đầu dây, rồi nói:
- Giáo chủ!
- Bị treo cổ bởi Äiện hạ quáºn công de Beaufort và bởi thà y Jacques Chrysostome La Ramée, phó quan cảnh sát cá»§a nhà vua. - Hoà ng thân vừa nói vừa cưá»i dữ dá»™i hÆ¡n lúc nà o hết.
La Ramée kêu lên má»™t tiếng kinh hoà ng và nhảy bổ và o cái giá treo cổ mà hắn ta nhổ lên, bẻ vụn ra từng mảnh và vứt qua cá»a sổ, hắn toan là m thế vá»›i cả con tôm do hắn Ä‘ang nổi khùng, thì Grimaud liá»n đỡ lấy luôn.
- Ăn ngon đấy - hắn nói và bỠcon tôm và o túi.
Lần nà y ông quáºn công thÃch thú vô cùng vá»›i trò chÆ¡i đó, nên ông cÅ©ng hầu như tha thứ cho Grimaud vá» cái vai hắn đóng. Nhưng trong ngà y hôm ấy ông suy nghÄ© vá» cái ý đồ cá»§a tên lÃnh canh và kỳ thá»±c ý đồ ấy có vẻ xấu xa, cho nên ông cảm thấy mối hằn thù cá»§a ông đối vá»›i hắn tăng lên rõ rệt.
Nhưng trước sá»± thất vá»ng lÆ¡n lao cá»§a La Ramée, câu chuyện con tôm vẫn có tiếng vang rá»™ng rãà trong tháp đà i và cả ra bên ngoà i. De Chavigny trong thâm tâm ghét cay ghét đắng tể tướng, rắp lòng kể lại giai thoại ấy cho và i ba ngưá»i bạn có thiện ý, há» Ä‘em loan truyá»n ngay tức khắc.
Ông de Beaufort được hai ba ngà y khoan khoái.
Tuy nhiên, ông quáºn công chú ý thấy trong Ä‘oà n vệ sÄ© có má»™t ngưá»i có vẻ mặt tá» tế, và Grimaud cà ng là m ông bá»±c bá»™i bao nhiêu thì ông cà ng mÆ¡n trá»›n ngưá»i kia bấy nhiêu. Nhân má»™t buổi sáng ông đã gặp riêng được ngưá»i ấy và đi tá»›i chá»— nói chuyện nêng vá»›i hắn má»™t lát, thì Grimaud bước và o, nhìn xem tình hình đã diá»…n ra, rồi cung kÃnh đến gần tên vệ sÄ© và hoà ng thân, hắn nắm lấy cánh tay tên vệ sÄ©.
- Ông muốn gì ở tôi? - Quáºn công há»i má»™t cách tà n nhẫn.
Grimaud dẫn tên vệ sÄ© Ä‘i ra mấy bước và trở ra cá»a mà bảo:
- Äi ra.
Tên vệ sĩ tuân theo.
- Ôi! - Hoà ng thân la lên - Ông tháºt là không chịu nồi, tôi sẽ trừng trị ông.
Grimaud chà o cung kÃnh.
- Nà y ông gián Ä‘iệp; tôi sẽ dần gãy xương ông! - Hoà ng thân giáºn dữ hét lên, Grimaud vừa chà o vừa bước lùi.
- Ông gián Ä‘iệp, - quáºn công nói tiếp - tôi sẽ tá»± tay bóp chết ông…
Grimaud vẫn vừa chà o vừa lùi.
Ông quáºn công nghÄ© thôi thì chấm dứt má»i chuyện ngay cho xong, nói tiếp:
- Và như váºy không cháºm quá má»™t phút đâu.
Rồi ông giÆ¡ hai bà n tay co quắp vá» phÃa Grimaud, hắn ta đà nh đẩy tên vệ sÄ© ra ngoà i và đóng cá»a lại sau mình.
Cùng lúc hắn cảm thấy hai bà n tay cá»§a hoà ng thân hạ xuống hai vai hắn giống như hai gá»ng kìm bằng sắt; đáng lẽ kêu cứu hoặc tá»± vệ hắn chỉ từ từ đưa hai ngón tay chỉ trá» lên ngang môi và vừa tô Ä‘iểm gương mặt mình bằng má»™t nụ cưá»i duyên dáng nhất cá»§a mình, hắn vừa khe khẽ nói má»™t tiếng:
- Sụyt!
Ở Grimaud thì đó là má»™t Ä‘iá»u hiếm hoi hÆ¡n cả má»™t cá» chỉ, má»™t nụ cưá»i và má»™t lá»i nói khiến Äiện hạ dừng phắt ngay lại, kinh ngạc đến tá»™t bá»±c.
Lợi dụng lúc đó, Grimaud rút từ lá»›p áo lót má»™t bức thư xinh xinh có giấy niêm phong quyá»n quý, mặc dầu để lâu trong áo Grimaud vẫn còn thoang thoảng mùi hương, và đưa cho ông quáºn công mà không nói má»™t lá»i.
Quáºn công má»—i lúc má»™t ngạc nhiên hÆ¡n, buông Grimaud ra, cầm lấy bức thư và nháºn ra nét chữ, ông kêu kêu:
- Của bà de Montbazon à ?
Grimaud gáºt đâu.
Quáºn công vá»™i xé phong bì, đưa tay lên mắt, ông bị chói ngợp biết chừng nà o, và đá»c những dòng sau đây:
"Ông quáºn công thân mến, ông có thể hoà n toà n tin cáºy ở cái anh chà ng trung thá»±c sẽ đưa lại ông bức thư nà y, bởi vì đó là má»™t ngưá»i hầu cá»§a má»™t vị quý tá»™c thuá»™c phe chúng ta. Ông ấy đã bảo đảm vá» hắn do đã được thá» thách hai mươi năm trung thà nh. Hắn đã bằng lòng và o giúp việc viên quan cảnh sát cá»§a ông và cùng nhốt mình vá»›i ông ở Vincennes để sá»a soạn và giúp và o việc vượt ngục cá»§a ông mà chúng tôi Ä‘ang lo liệu.
Thá»i kỳ giải thoát sắp tá»›i gần; ông hãy kiên tâm và can đảm lên khi nghÄ© rằng, mặc dù thá»i gian và sá»± vắng mặt, tất cả các bạn bè cá»§a ông vẫn giữ gìn những tình cảm mà hỠđã trao cho ông.
Ngưá»i vô cùng và mãi mãi thân thương cá»§a ông, Marie De Montbazon"
Tái bút - Tôi ký cả tên, bởi vì e rằng mình sẽ quá tá»± phụ khi nghÄ© rằng sau năm năm vắng mặt, ông vẫn nháºn ra những chữ đầu cá»§a tên há» tôi".
Ông quáºn công đứng ngẩn ngÆ¡ má»™t lát. Cái mà ông tìm kiếm từ năm năm nay mà không thể chứng minh, tức là má»™t ngưá»i đầy tá»›, má»™t ngưá»i giúp việc, má»™t ngưá»i bạn, bá»—ng nhiên từ trên trá»i rÆ¡i xuống và o lúc mình Ãt chỠđợi nhất. Ông nhìn Grimaud, vẻ ngạc nhiên và trở lại vá»›i bức thư, ông Ä‘á»c lại từ đầu đến cuối.
Ôi, nà ng Marie thân yêu, - ông lẩm bẩm nói khi đã Ä‘á»c xong, thì ra chÃnh nà ng mà ta đã nhác thấy ở trong cá»— xe. Sao, nà ng vẫn còn nghÄ© đến ta sau năm năm xa cách ư? Mẹ kiếp! Äây là má»™t sá»± thá»§y chung mà ngưá»i ta chỉ thấy ở trong truyện Astrée(3). Rồi ông quay vá» phÃa Grimaud, bảo:
- Còn bác, con ngưá»i trung háºu cá»§a tôi Æ¡i, bác bằng lòng giúp chúng tôi đấy à ?
Grimaud gáºt đầu.
- Và vì váºy mà bác đến đây ư?
Grimaud lại gáºt đầu.
- Và chÃnh tôi muốn bóp cổ bác ư? - Quáºn công kêu than.
Grimaud hÆ¡i mỉm cưá»i.
- Nà y đợi tÃ, - quáºn công bảo.
Và ông lục tìm trong túi.
- Äợi tÃ! Ông nói tiếp và là m lại cái thà nghiệm vô hiệu quả ban đầu - không thể nà o má»™t sá»± táºn tụy như váºy đối vá»›i má»™t vị cháu ná»™i cá»§a Henri IV mà lại không được ân thưởng.
Cứ chỉ cá»§a quáºn công de Beaufort cáo giác cái ý định tá» tế nhất trên Ä‘á»i. Nhưng má»™t trong những Ä‘iá»u phòng ngừa ở Vincennes là không để tiá»n cho tù nhân.
Nhìn thấy sá»± thất vá»ng cá»§a quáºn công, Grimaud rút từ trong túi ra má»™t bao đầy tiá»n và ng đưa cho ông và bảo:
- Äây là cái mà ngà i tìm.
Quáºn công mở bao tiá»n và muốn dốc hết ra tay Grimaud, nhưng bác lắc đầu.
- Xin cảm Æ¡n Äức ông, tôi đã được trả công. - Bác vừa nói vừa lùi ra.
Quáºn công Ä‘i từ kinh ngạc nỠđến kinh ngạc kia.
Ông giÆ¡ hai bà n tay ra. Grimaud bước tá»›i và cung kÃnh hôn tay ông. Những phong cách quý phái cá»§a Arthos đã lây sang cả Grimaud.
- Thế bây giá» chúng ta sẽ là m gì? - Quáºn công há»i.
- Bây giá» lả mưá»i má»™t giá» sáng, - Grimaud nói - Äến hai giá» xin Äức ông rá»§ La Ramée ra chÆ¡i cầu và ném và i ba quả vá»t qua tưá»ng thà nh.
- Rồi sao nữa?
- Rồi… Äức ông Ä‘i đến gần tưá»ng và gá»i má»™t ngưá»i đà n ông Ä‘ang là m ở dưới hà o nhá» há» ném cầu lại cho.
- Tôi hiểu, - quáºn công nói.
Gương mặt Grimaud rạng rỡ vẻ thoả mãn: thói quen Ãt dùng đến lá»i nói đã khiến cho việc chuyện trò cá»§a bác thà nh khó khăn.
Bác là m một động tác để rút lui.
- Ãi chà ! - Quáºn công nói - Thế bác không chịu nháºn cái gì ư?
- Tôi muốn Äức ông hứa vá»›i tôi má»™t Ä‘iá»u.
- Äiá»u gì? Nói Ä‘i…
- Äó là khi chúng ta chạy trốn, bất cứ lúc nà o và ở chá»— nà o, tôi cÅ©ng Ä‘i đầu tiên; vì nếu ngưá»i ta bắt được Äức ông, Ä‘iá»u rá»§i ro lá»›n nhất đối vá»›i ngà i là bị giam lại và o tù; còn nếu như ngưá»i ta bắt được tôi Ä‘iá»u rá»§i ro xoà ng nhất đối vá»›i tôi là bị treo cổ.
- Äúng quá Ä‘i rồi, - quáºn công nói - xin lấy danh dá»± nhà quý tá»™c ra mà thá», Ä‘iá»u ấy sẽ được thá»±c hiện như bác đòi há»i.
- Bây giá», - Grimaud nói, - tôi chỉ xin Äức ông có má»™t Ä‘iá»u là ngà i hãy tiếp tục ban cho tôi niá»m vinh dá»± là căm ghét tôi như trước.
- Tôi sẽ cố gắng. - quáºn công đáp.
Có tiếng gõ cá»a.
Quáºn công nhét bức thư và bá»c tiá»n và o túi và nằm lăn ra giưá»ng. Ai cÅ©ng biết đó là cung cách cá»§a ông trong những lúc phiá»n muá»™n nhất. Grimaud ra cá»a: đó là La Ramée vừa má»›i ở chá»— tể tướng vá», nÆ¡i đã diá»…n cảnh gặp gỡ mà chúng tôi đã kể.
La Ramée đưa mắt dò xét nhìn quanh mình, mà vẫn nom thấy những biểu hiện hục hặc giữa ngưá»i tù và ngưá»i canh tù, hắn ta cưá»i đầy vẻ thởa mãn trong lòng.
Rồi quay vá» phÃa Grimaud, hắn nói:
- Tốt, anh bạn ạ, tốt! Anh vừa được nói đến rất đúng chá»—, và tôi hy vá»ng chẳng mấy chốc anh sẽ có những tin tức chẳng đến ná»—i khó chịu đối vá»›i anh đâu.
Grimaud chà o với cái vẻ mà bác cố là m cho lịch sự và rút lui, đó là thói quen của bác khi cấp trên và o.
- Thế nà o, Äức ông! - La Ramée vừa nói vừa cưá»i hô hố, - ngà i cứ giáºn dá»—i mãi cái thằng cha tá»™i nghiệp ấy ư?
- À! La Ramée đấy à ? - Quáºn công nói, - thá»±c tình ông đến đúng lúc. Tôi đã nằm lăn ra giưá»ng và quay mặt và o tưá»ng để cưỡng lại cái ý định giữ lá»i hứa cá»§a tôi là bóp cổ tên phản trắc Grimaud.
La Ramée muốn dùng má»™t câu bóng gió hóm hỉnh vá» cái táºt câm lỳ cá»§a kẻ phụ tá cho mình, nói:
- Tuy nhiên tôi ngá» rằng hắn lại có thể nói Ä‘iá»u gì rất khó chịu vá»›i Äiện hạ.
- Chắc mưá»i mươi như váºy! Má»™t thằng câm phương Äông. La Ramée ạ, tôi xin thá» là ông đến đúng lúc, và tôi rất nóng gặp lại ông.
- Äức ông tốt bụng quá! - La Ramée phồng mÅ©i vá» lá»i khen, nói.
- Phải, - Quáºn công nói tiếp, - thá»±c ra hôm nay tôi cảm thấy má»™t sá»± vụng vá» mà ông nom thấy cÅ©ng hay.
- Váºy chúng ta sẽ là m má»™t ván cầu chứ? - La Ramée bất giác nói.
- Nếu ông muốn.
- Xin tuân lệnh Äức ông.
- La Ramée thân mến Æ¡i, - Quáºn công nói - nghÄ©a là ông là má»™t ngưá»i rất hay và có lẽ tôi muốn ở lại Vincennes mãi mãi để hưởng cái thú là sống suốt Ä‘á»i vá»›i ông.
- Thưa Äức ông, - La Ramée nói, - Tôi cho rằng những nguyện ước cá»§a ngà i thá»±c hiện được hay không chẳng phải do nÆ¡i ông giáo chá»§ đâu.
- Sao lại thế? Gần đây ông có gặp ông ta không?
- Ông ấy mới cho tìm tôi sớm hôm nay.
- Tháºt à ? Äể nói vá»›i ông vá» tôi ư?
- Thế ông bảo còn nói vá»›i ai nữa? Äức ông ạ, thá»±c ra ngà i là cÆ¡n ác má»™ng cá»§a giáo chá»§.
Quáºn công mỉm cưá»i chua chát.
- A! - Ông nói - La Ramée, nếu ông chấp nháºn những đỠnghị cá»§a tôi!
- Kìa, đức ông! Chúng ta lại bà n vá» chuyện đó sao! Nhưng ngà i phải thấy rõ là ngà i chẳng biết Ä‘iá»u.
- La Ramée, tôi đã nói với ông và tôi xin nhắc lại rằng tôi sẽ là m cho ông già u có.
- Bằng cái gì cÆ¡? Chỉ má»›i ra khá»i tù là cá»§a cải cá»§a ngà i sẽ bị tịch thu.
- Chỉ má»›i ra khá»i tù là tôi sẽ là m chá»§ Paris.
- Sụyt! Sụyt! Thế nà o… Chẳng lẽ tôi lại có thể nghe nói những Ä‘iá»u như thế ư? Tháºt là má»™t câu chuyện hay ho mà ngưá»i ta dám bà n vá»›i má»™t sÄ© quan cá»§a nhà vua. Thưa Äức ông, tôi thấy rõ là phải kiếm thêm má»™t Grimaud thứ hai.
- Thôi! Không nói chuyện ấy nữa. Như váºy là có vấn đỠgiữa tôi vá»›i anh và giáo chá»§? La Ramée ạ, má»™t ngà y nà o đó lão ta cho gá»i anh thì anh phải để cho tôi mặc quần áo cá»§a anh. Tôi sẽ Ä‘i thay anh, tôi sẽ bóp cổ lão, và xin lấy danh dá»± nhà quý tá»™c mà thá» nếu đó là má»™t Ä‘iá»u kiện, tôi sẽ tá»± mình trở lại nhà tù.
- Nà y Äức ông, tôi thấy cần phải gá»i Grimaud đến.
- Tôi sai rồi. Thế lão ta đã nói gì với anh cái đồ nghiệp chướng(2) ấy?
- Xin truyá»n lại Äức ông cái từ ấy vì nó vần vá»›i tể tướng(3). - La Ramée nói vá»›i vẻ hóm hỉnh, - Ông ấy nói gì vá»›i tôi ư? Ông ấy bảo tôi phải giám sát ngà i.
- Tại sao phải giám sát tôi? - Quáºn công lo lắng há»i.
- Bởi vì má»™t nhà chiêm tinh há»c tiên Ä‘oán là ngà i sẽ trốn thoát.
- A! Má»™t nhà chiêm tinh há»c Ä‘oán váºy à ? - ông quáºn công bất giác rùng mình.
- Ôi! Lạy Chúa! Có thể! Cái bá»n pháp sư ba láp ấy chúng cứ việc tưởng tượng ra để là m khổ những ngưá»i tháºt thà . Tôi xin lấy danh dá»± mà nói như váºy.
- Thế anh đã trả lá»i Các hạ đại danh như thế nà o?
- Là nếu cái lão chiêm tinh ấy soạn ra các quyển lịch thì tôi khuyên Các hạ chớ có mua.
- Tại sao?
- Bởi vì nếu ngà i có muốn trốn thoát thì ngà i phải biến thà nh con chim sơn ca hoặc con chim sẻ đó.
- Buồn thay, anh nói rát có lý. Thôi La Ramée, ta đi chơi một ván cầu nà o.
- Thưa Äức ông, xin ngà i thứ lá»—i cho, nhưng ngà i phải cho tôi ná»a giá» nữa.
- Sao váºy?
- Bởi vì Äức ông Mazarin dòng dõi dù chẳng ghê gá»›m gì, nhưng vẫn kiêu hãnh hÆ¡n ngà i và ông ấy đã quên không má»i tôi ăn sáng.
- Váºy thì, anh có muốn để tôi bảo dá»n bữa ăn sáng lên đây cho anh không?
- Không! Xin trình vá»›i Äức ông rằng cái ngưá»i bán bánh ngá»t ở trước mặt lâu đà i, mà ngưá»i ta gá»i là cha marteau…
- Thế thì sao?
- Nà y nhé, cách đây tám hôm ông ta đã bán cá»a hà ng cá»§a mình cho má»™t ngưá»i là m bánh ngá»t ở Paris, nghe đâu ông nà y được các thà y thuốc khuyên là nên nghỉ ở nÆ¡i đồng quê thoáng đãng.
- Æ hay! Thế thì có liên can gì đến tôi nà o?
- Khoan đã, Äức ông; thà nh thá» ra cái lão hà ng bánh quái ác ấy cứ lúc nà o cÅ©ng bà y ra ở quầy hà ng cÆ¡ man nà o là những thứ là m ngưá»i ta thèm rõ dãi.
- Äồ tham ăn?
- Ôi lạy Chúa! - La Ramée nói - Äức ông Æ¡i, thÃch ăn ngon không phải là tham an. Bản tÃnh con ngưá»i ta là tìm kiếm sá»± hoà n hảo trong những cái bánh ngá»t cÅ©ng như trong các thứ khác. CÅ©ng xin thưa vá»›i Äức ông rằng khi trông thấy tôi dừng chân trước quầy hà ng cá»§a hắn, cái lão chá»§ hiệu bánh ngá»t quá»· quyệt ấy, mồm đầy bá»™t mon men đến và bảo tôi rằng: "Ông La Ramée Æ¡i, tôi cần phải có khách hà ng trong đám tù nhân cá»§a lâu đà i. Tôi đã mua cá»a hiệu nà y cá»§a ngưá»i chá»§ trước, chẳng qua vì hắn ta bảo đảm vá»›i tôi rằng hắn cung cấp bánh cho lâu đà i; váºy mà , ông La Ramée Æ¡i, tôi xin lấy danh dá»± mà thá» rằng, từ khi tôi mở cá»a hiệu đến nay đã tám hôm rồi, mà ông De Chavigny chẳng há» sai mua cho tôi lấy má»™t cái bánh nhá»".
Tôi bảo lão rằng:
- Chắc hẳn ông De Chavigny sợ rằng bánh trái cây của bác không ngon…
- Bánh của tôi mà không ngon. Thế thì ông La Ramée ơi, tôi mong rằng ông sẽ phán xét cho, và ngay bây giỠđây nà y…
- Không được đâu, tôi trả lá»i, nhất thiết tôi phải trở vá» lâu đà i.
- Nếu ông vá»™i thì xin ông cứ vá», nhưng má»i ông ná»a giá» nữa trở lại đây.
- Ná»a giá» nữa à ?
- Vâng. Ông đã ăn sáng chưa?
- Thực tình là chưa.
- Thế thì đây, một cái bánh nướng sẽ đợi ông cùng với một chai rượu vang Bourgogne lâu năm…
- Và thưa Äức ông vì tôi cÅ©ng chưa ăn gì? Chắc ngà i hiểu cho rằng được Äiện hạ cho phép.
Và La Ramée nghiêng mình.
- Thôi Ä‘i Ä‘i, cá»§a nợ ạ, - quáºn công nói, - nhưng hãy chú ý là tôi chỉ cho có ná»a giá» thôi đấy.
- Liệu tôi có thể hứa hẹn vá»›i ngưá»i kế tục cho cha Marteau vá» sá»± chiếu cố cá»§a Äức ông không ạ?
- ÄÆ°á»£c miá»…n là ông ta đừng có cho nấm và o trong bánh, anh biết đấy, - hoà ng thân nói thêm, - những cây nấm ở vùng Vincennes chết ngưá»i đối vá»›i gia đình tôi đấy.
Không nháºn thấy ý bóng gió, La Ramée Ä‘i ra và năm phút sau, viên sÄ© quan trá»±c gác và o mượn cá»› bầu bạn vá»›i hoà ng thân để là m rạng rỡ thêm cho ông, nhưng kỳ thá»±c là để thi hà nh mệnh lệnh cá»§a tể tướng là không được rá»i mắt khá»i ngưá»i tù.
Nhưng trong năm phút ngồi má»™t mình, quáºn công có đủ thá»i giỠđể Ä‘á»c lại bức thư cá»§a bà de Montbazon, nó chứng tá» cho ngưá»i tù thấy rằng bạn bè ông không quên ông và lo liệu việc giải thoát cho ông. Bằng cách nà o, ông chưa rõ, nhưng ông tá»± hứa là sẽ là m cho Grimaud nói ra, dù bác ta có câm lì. Cà ng biết rõ tÃnh nết Grimaud, ông cà ng tin cáºy bác nhiá»u hÆ¡n, và ông hiểu rằng bác ta bà y đặt ra tất cả những trò hà nh hạ vặt vãnh đối vá»›i ông chẳng qua là để cho bá»n lÃnh canh khá»i nghi ngá» rằng bác có thể thông đồng vá»›i quáºn công.
Mưu chước ấy khiến quáºn công đánh giá rất cao trà tuệ cá»§a Grimaud, và ông nhất quyết tin cáºy hoà n toà n ở bác.
--------------------------
Chú thÃch:
(1) Tiểu thuyết thôn đã của Ônorê d Uyêcphê (1607-1628) vỠchuyện ái tình giữa Xeladông và nà ng Axtre.
(2) (3) Trong nguyên bản: chữ cuistre (đê tiện) vần với chữ ministre (tể tướng)
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 11:59 AM.
|
 |
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
àâòîñèãíàëèçàöèè, àâòîðàäèî, àíåãäîòû, çåíèò, èìåíà, êîíäèöèîíåð, èñòîðèè, giống ngá»±a andalou, hai muoi nam sau dumas, îáðàçåö, ìåðëåí, ìîñêîâñêèé, ìóëüòèêè, ñëóæáà, ñïåöîäåæäà, ñòðàõîâàíèå  |
| |