 |
|

15-10-2008, 10:21 AM
|
 |
Äại sắc lang bán cánh gà nướngVu Thần Giáo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bà i gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 4 giá»
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
|
|
Hồi 16
Yết Ãằng Công , Hà n TÃn tá» can trưá»ng
Và o trướng phủ , Tiêu Hà phục hà o kiệt
Nam ChÃnh non nước huy hoà ng, cảnh sắc chẳng khác nà o má»™t bức tranh thiên tạo. Hà n TÃn vừa Ä‘i vừa ngắm cảnh, chẳng bao lâu đã và o chốn kinh thà nh. NÆ¡i đây chợ búa đông đúc, buôn bán lao Ä‘ao, dân chúng sống trong thanh bình thịnh trị.
Hà n TÃn và o má»™t quán trá», chá»§ quán ra tiếp đón niá»m nở. Hà n TÃn đưa hà nh trang cho chá»§ quán và dặn cất cẩn tháºn.
Chá»§ quán mÄ©m cưá»i nói :
- Quý khách cứ an tâm, xứ Hán Trung chúng tôi không phải như các xứ khác. Dẫu cá»§a bá» rÆ¡i ngoà i đưá»ng còn chẳng ai lượm, huống hồ váºt cất trong nhà . Xin ngà i nghỉ ngÆ¡i cho khá»e rồi ra phố tiêu khiển.
Chiá»u đến, Hà n TÃn lên ngá»±a, Ä‘i dạo xem phong cảnh Hán Trung . Cá»a Kiếm các uy nghi hướng vá» phương Nam, đưá»ng Sạn đạo bắt sà n, uốn khúc quanh co như khúc ruá»™t trước mặt là Ãại Giang, mông mênh sóng vá»—, đà ng sau là núi Cẩm Bình, Nga Mi sừng sững như tháp Quan âm, bao bá»c vùng Châu Kỳ, Châu Tương, đồng rá»™ng ước hai ngà n dặm. Lại thêm ngá»n núi Nam Mai trắng tợ tuyết, ngá»n suối Bá»™c Bố chảy ngoằn ngoèo, có ổ Bà n Vân có lầu Thiên Hán có nhà Thạch trụ, có dinh Tứ Chiến, cảnh váºt muôn mà u tươi thắm, tô Ä‘iểm cho giải non sông ấy má»™t sắc thái hùng khà thiên nhiên.
Hà n TÃn xem mãi không chán mắt, giục ngá»±a thẳng đến má»™t tòa nha môn kia, ngoà i cổng có treo tám biển đỠba chữ "Chiêu hiá»n quán" hai bên lại có treo hai tấm yết thị rất lá»›n, viết như sau :
1) Am hiểu lược thao, tinh thông binh pháp sẽ được chá»n là m chức Nguyên nhung
2) DÅ©ng cảm hÆ¡n ngưá»i đủ sức phá thà nh chém tướng, sẽ chá»n là m Tiên phong
3) Tà i hay khinh khiển, võ nghệ siêu quần, sẽ được chá»n và o chức Tán kỵ
4) Thông hiểu thiên văn, thạo việc phong vÅ©, sẽ chá»n là m chức Tân hoạch.
5) Tinh tưá»ng địa đạo, thấu triết địa dư sẽ được chá»n là m chức Hướng đạo.
6) Má»±c thước công bằng, tánh tình ngay thẳng, sẽ chá»n là m chức Kỹ lục .
7) Cư biến tà i tình, động việc khéo lo, sẽ chá»n là m chức Nghị quân.
8) Nói năng hoạt bát, ứng đối nhanh lẹ, sẽ chá»n trà o chức Thuyết khách
9) TÃnh toán tinh tưá»ng, má»™t mảy không lá»™n, sẽ chá»n là m chức Thượng thư .
1 0) Sách vở xem rá»™ng, há»i đâu biết đấy, sẽ chá»n là m chức Bác sÄ©.
11) Chuyên táºp sách thuốc, mạch lục tinh thông, sẽ chá»n và o chức Quốc thá»§.
12) Giá»i nghá» len lá»i, thạo việc rình mò, sẽ chá»n là m Thám tá».
13) Chưởng quản tiá»n lương, tiêu pha có độ, sẽ chá»n là m chức Quân xướng.
Trong 13 khoản nà y, ai giá»i vá» khoản nà o cứ tá»›i Quán Chiêu Hiá»n kê khai tên há», trình quan khảo thÃ. Nếu thá»±c tà i sẽ được trá»ng dụng ngay không phân quý tiện. Há»… hết lòng vì nước tất Ä‘oạt bước thang mây.
Cáo thị Quốc dân.
Hà n TÃn Ä‘á»c xong bản chiêu hiá»n, liá»n há»i thăm dân chúng, ai là chá»§ tòa nha môn ấy.
Dân chúng đáp :
Ãằng công tên là Hạ Hầu Anh được Hán vương phong là m Nhữ Nam Hầu, lo việc chiêu hiá»n đãi sÄ© đó.
Hà n TÃn nghÄ© thầm :
- Nếu mình mang ngay cái giốc thư cá»§a Trương Lương đến trình vá»›i Tiêu Hà xin tiến cá» thì ra mình hèn quá ! Tại sao ta không thi thố tà i năng theo hệ thống khảo thà như má»i ngưá»i, đế tá» tà i há»c cá»§a mình ?
Liá»n biên tên há», quán chỉ, nạp và o nha môn, xin yết kiến Ãằng công.
Ãằng công nghÄ© thầm :
- Ngưá»i nà y ta nghe tiếng đã lâu, vả lại, từ ngà n dặm, bá» Sở mang đây hẳn có chà lá»›n .
Bèn cho quân má»i Hán TÃn và o, há»i :
- Hiá»n sÄ© Ä‘ang phò Sở, vì sao lại dong ruổi đến đây ?
Hà n TÃn thưa :
- Hạng vương không dùng, nên tôi bỠchỗ tối tìm đến chỗ sáng.
Ãằng công há»i :
- ÃÆ°á»ng Sạn đạo bị đốt, núi rừng hiểm trở, hiá»n sÄ© là m sao đến đây được ?
Hà n TÃn đáp :
- Bẩm Ãại nhân, đưá»ng sá dẫu hiểm trở đến đâu cÅ©ng không cản được chà hướng con ngưá»i.
Ãằng công khen :
- Thế thì hiá»n sÄ© quả là ngưá»i có chà ? Váºy hiá»n sÄ© đã xem bản văn chưa ?
- Thưa đã.
- Theo các khoản ấy hiá»n sÄ© giá»i vá» khoản nà o ?
Hà n TÃn do dá»± má»™t lúc rồi đáp :
- Mưá»i ba khoản ấy vẫn chưa đủ.
Ãằng công ngạc nhiên há»i :
- Còn thiếu khoản gì, theo ý hiá»n sÄ© ?
Hà n TÃn thưa :
- Còn thiếu má»™t khoản : "văn võ song toà n, thông hiểu vÅ© trụ, ra tướng vÅ©, và o tướng văn, trăm tráºn trăm thắng, lấy thiên hạ như trở bà n tay, đũ sức là m Phá Sở Nguyên Nhung. . . ! " . Nếu Ãại nhân muốn sát hạch TÃn thì phải thêm khoản ấy, còn như mưá»i ba khoản kia chỉ là tà i má»n riêng tay, dà nh cho những ngưá»i thưá»ng, có gì đáng kể.
Ãằng công nghe nói giáºt nẩy ngưá»i, má»i TÃn an tá»a, và há»i :
- Lâu nay nghe tiếng ngà i, nay má»›i hân hạnh được há»™i kiến, quả tháºt lá»i đồn chẳng sai. Ngà i đến đây không những do hồng phúc cá»§a chúa công tôi, mà còn Ä‘em lại hạnh phúc cho thiên hạ nữa. Váºy xin ngà i vui lòng chỉ giáo .
Hà n TÃn khiêm nhượng đáp :
- Ãại nhân đã rá»™ng lượng, TÃn nà y má»›i dám tá» lá»i :
- Ãá»i nay là m tướng chỉ há»c thuá»™c lòng binh pháp mà không biết sá» dụng thÃch đáng binh pháp . Như váºy dẫu có há»c
thuá»™c hết Tôn, Ngô nhá»› kỹ thao lược cÅ©ng vô Ãch ! Là m tướng giá»i phải biết há»c và biết dùng.
Ãằng công há»i :
- Thế nà o là biết dùng ?
Hà n TÃn đáp :
- Tôi xin Ä‘an cá» việc nà y : "Xưa, nước Tống có anh chà ng há»c được môn thuốc gia truyá»n gá»i là Quy thá»§ dược.
Phương thuốc đó chữa chứng cóng tay vá» mùa đông giá :rét hiệu nghiệm như thần. Há»… xoa và o tay thì không còn biết rét là gì nữa. Nhà anh ta ở gần sông, là m nghá» thợ giặt , dẫu trá»i lạnh đến đâu anh cÅ©ng không sợ, và lấy cái nghỠấy là m kế sinh nhai, cha truyá»n con nối. Má»™t hôm, có ngưá»i khách mang má»™t trăm nén và ng đến mua phÆ°ÂÆ¡ng thuốc ấy. Anh ta suy hÆ¡n tÃnh thiệt rồi nói vá»›i bá»n gia nhân , là m nghá» giặt chẳng qua kiếm gạo hà ng bữa, chứ khi nà o già u được, chi bằng ta bán quách phương thuốc cho ngưá»i nà y, lấy má»™t trăm nén và ng, sống phong lưu suốt Ä‘á»i " . Bà n xong, anh ta nháºn lấy và ng, Ä‘em phương thuốc trao cho khách. Ngưá»i khách được phương thuốc, trở vá» nước Ngô, gặp lúc Ngô, Việt Ä‘ang đánh nhau, trá»i đông rét mướt quân Ngô cóng tay không thể nà o cầm vÅ© khà được Ngưá»i khách Ä‘em thuốc và o yết kiến vua Ngô, thoa thuốc và o tay quân sÄ©, tức thì không ai còn biết rét nữa, tung vÅ© khà đánh quân Việt chạy tán loạn" , ấy váºy, cùng má»™t thứ thuốc mà ngưá»i Tống dùng chỉ để là m nghá» thợ giặt, còn ngưá»i Ngô dùng lại dẹp được giặc, Ä‘em lại quốc hùng, dân an.
Ãằng công nghe xong, nói :
- Hiá»n sÄ© quả là má»™t thiên tà i. Nhưng tại sao nÂá»›c Sở lại không dùng ?
Hà n TÃn nói :
- Thưa ngà i, Bá Lý HỠở nước Ngu, nước Ngu bị mất, sang nước Tần, nước Tần được xưng vương. Như váºy đâu phải Bá Lý Há» ngụ tại nước Ngu, mà trà ở nước Tần ?
Ngưá»i tà i bao giá» cÅ©ng có Ãch cho nước nhà , chỉ khác ở chá»— biết dùng hoặc không biết dùng mà thôi. TÃn tôi ở Sở đã
lâu dâng sá»› tá» bà y hÆ¡n thiệt, thế mà Hạng VÅ© không dùng, nên TÃn tôi má»›i bá» Sở đến đây.
Ãằng công há»i :
- Nếu Hán vương dùng ngà i, ngà i sẽ là m gì để thá»a mãn chà hướng ?
Hà n TÃn nói :
- Tôi có thể giúp Hán vương tÃnh thiên hạ. Trước hết lấy Tam Tần, sau đánh chư hầu, cắt hết vây cánh cá»§a Hạng vương rồi má»›i diệt Sở. Sở đã diệt, tất gồm thâu thiên hạ. Tôi chỉ sợ ngà i tiến cá» tôi không nổi, và Hán vương không biết dùng tôi mà thôi.
Ãằng công lắc đầu nói :
- Ngà i nói quá lắm, tôi e việc là m không kịp lá»i nói chăng ? Vả như Hạng VÅ© sức địch muôn ngưá»i, binh hùng tướng mạnh, chỉ trong ba năm trá»i dá»±ng nên nghiệp cả, bốn bể quy hà ng, tá»± cổ kim chưa ai hÆ¡n đặng, hiá»n sÄ© dám khinh thưá»ng sao ?
Hà n TÃn nói :
- Không phải TÃn tôi dám khoe, nếu nói mà không là m được còn gì thẹn hÆ¡n đối vá»›i lòng mình. Ngưá»i Hán cho Hạng vương là vô địch, song vá»›i TÃn tôi, tôi coi Hạng vương chỉ là má»™t tuồng trẻ mi, không có gì đáng sợ.
Ãằng công nói :
- Thế thì thao lược hiá»n sÄ© chắc có lẽ giá»i lắm nhỉ ?
Hà n TÃn nói :
- Cái lối là m tướng phải há»c nhiá»u sách. vở, biết lẽ được thua, trên thông thiên văn, dưới hiểu địa lý, còn như giá»i thao lược cÅ©ng chưa đủ.
Ãằng công liá»n Ä‘em sách Lục thao, Tam lược đưa cho Hà n TÃn xem. Hà n TÃn không cần nhìn và o sách, ngồi Ä‘á»c má»™t lượt, từ đầu đến cuối không sai chữ nà o. Lại Ä‘em nhâm, cầm, độn, giáp ra nói, miệng như nước chảy mây trôi, chẳng bao giá» dứt.
Ãằng công ngồi nghe Hà n TÃn ứng đối từ sá»›m đến chiá»u vẫn chưa hết. Ãằng công nói :
- Cứ như tà i há»c cá»§a hiá»n sÄ©, không ai bá» rÆ¡i được.
Ngà y mai tôi xin và o tâu với Hán vương.
Hà n TÃn nói :
- Xin đại nhân thư thả, để cho tôi có dịp và o yết kiến Tiêu Thừa Tướng đã, rồi hai ngà i cùng tiến cá», thì Hán vương má»›i trá»ng, và TÃn tôi má»›i có danh.
Ãằng công nói :
- Hiá»n sÄ© nói phải lắm, chiá»u hôm nay tôi xin và o hầu Thừa Tướng trước, rồi hiá»n sÄ© sẽ và o sau. Thế nà o Thừa Tướng cÅ©ng vui lòng cùng hiá»n sÄ© há»™i kiến.
Hà n TÃn cáo từ trở vá» quán trá».
Chiá»u hôm ấy, Ãằng công sang Tiêu Hà , thuáºt chuyện Hà n TÃn bá» Sở vá» Hán, và đã Ä‘em tà i năng cầu tiến thân.
Tiêu Hà nói :
- Tôi nghe tiếng ngưá»i ấy đã lâu, trước kia sống trong cÆ¡ hà n, lấy nghá» câu cá nuôi thân, thưá»ng xin cÆ¡m Phiếu mẫu, lại chịu nhục luồn trôn Ãá»— Trung giữa chợ, thiên hạ Ä‘á»u chê cưá»i cho là thằng nhát, sau chống gươm vá» Sở Hạng vương phong hà m Chấp kÃch lang. Phạm Tăng tiến cá» nhiá»u lần, nhưng Hạng vương nhất quyết không dùng. DÄ© vãng ngưá»i ấy như thế chưa chắc Hán vương đã chịu dụng.
Ãằng công nói :
- Tiếc thay má»™t nhân tà i như váºy mà không có dịp để thi thố tà i năng. Tôi chắc ngưá»i nà y nếu được trá»ng dụng hẳn là m nên việc cả.
Tiêu Hà nói :
- Thế thì mai ngà i má»i Hà n TÃn đến đây chÆ¡i, xem thế nà o ?
Hôm sau, Ãằng công sai quân đến nhà trá», má»i Hà n TÃn đến yết kiến Tiêu Hà .
Ãến nÆ¡i, cổng kÃn tưá»ng cao, thâm nghiêm vô hạn, phải nhá» quan Tư háºu và o bẩm trước.
Qua một lúc, có tên Thơ lại bước ra nói :
- Xin má»i hiá»n sÄ© và o.
Hà n TÃn vá»™i theo chân và o phá»§ Thừa Tướng. Và o đến nÆ¡i, Hà n TÃn đứng dưới thá»m là m lá»…, Tiêu Hà má»i và o công đưá»ng, nói :
- Tôi vừa nghe Ãằng công khen hiá»n sÄ© là báºc anh tà i, nay lại hạ cố đến đây, tôi lấy là m vạn hạnh. .
Hà n TÃn nói :
- TÃn tôi ở Sở, nghe Hán vương là báºc minh quân, Thừa Tướng là ngưá»i hiá»n đạt, nên từ nghìn dặm đến đây.
Trước tiếp Ãằng công lấy là m pháºt ý, nay gặp Thừa Tướng bá»—ng nhiên muốn vá» Ä‘iá»n lý tiêu dao, không thÃch Ä‘em thân chịu nhục.
Tiêu Hà nói :
- Hiá»n sÄ© đến đây cốt Ä‘em chà bình sinh, cứu dân giúp nước, cá»› sao chưa gì đã thoái bá»™ ?
Hà n TÃn nói :
- Tôi và o tiếp Thừa Tướng vá»›i ý nghÄ©a cao xa, chứ đâu phải vì bả vinh hoa, Ä‘em thân quy lụy ? Xưa vua nước Tá» muốn nghe gảy đà n sắt, nước Tần có ngưá»i gảy đà n hay, vua Tá» hai ba lần sai ngưá»i đến triệu. Má»™t hôm, ngưá»i ấy đến nước Tá», vua Tá» ngồi trong cung, đòi ngưá»i ấy và o gảy đà n, ngưá»i ấy không bằng lòng gảy, nói : "Nếu vua không thÃch, tôi không bước chân đến sân nhà vua. Nếu vua thÃch thì phải bà y đà n, đốt hương, hết lòng kÃnh cẩn, tôi má»›i Ä‘em hết tà i ra là m thá»a ý nhà vua. Nay vua ngồi, tôi đứng, đãi tôi như kẻ hầu, hà tất tôi phải chiá»u ý vua là m chi !" ấy, ngưá»i gảy đà n còn giữ tư cách cá»§a mình, huống hồ má»™t kẻ hà o kiệt nhất Ä‘á»i. Thừa tướng Ä‘ang lúc vì nước cầu hiá»n, lẽ phải bắt chước Chu cÅ©ng, Ä‘ang ăn cÅ©ng phải nhả cÆ¡m, Ä‘ang gá»™i đầu cÅ©ng phải vẩy tóc nghênh tiếp hiá»n sÄ© thì má»›i thu phục được anh tà i hết lòng giúp sức. TÃn tôi đến đây, Thừa tướng tiếp đãi má»™t cách ngạo mạn, nên không muốn ở đây má»™t giá» nà o nữa.
Tiêu Hà vá»™i và ng đứng dáºy má»i Hà n TÃn và o nhà trong, dắt lên thượng tá»a, chắp tay nói :
- Hà tôi thất lá»… vá»›i hiá»n sÄ©, xin hiá»n sÄ© há»· xả cho, và xin vui lòng chỉ giáo.
Hà n TÃn nói :
- Ngà i vì nước cầu hiá»n, tôi vì nghÄ©a vụ đến đây, chúng ta Ä‘á»u là kẻ đứng ngoà i quan niệm tư ká»·. Ãã hiểu nhau rồi, việc lá»… nghÄ©a đâu còn trá»ng nữa ! Thừa tướng muốn nghị luáºn việc gì trước ?
Tiêu Hà nói :
- Xin hiá»n sÄ© cho biết việc trị loạn trong thiên hạ, và cái thế nguy, an cá»§a quốc gia :
Hà n TÃn trầm tÄ©nh đáp :
- Bẩm Thừa Tướng, cái thế tranh thiên hạ cốt ở ba Ä‘iá»u : "Thiên thá»i, địa lợi, nhân hòa " . Quan Trung là nÆ¡i Thiên phá»§, núi non hùng vÄ©, đồng ruá»™ng phì nhiêu, dân cư đông đúc, từ xưa, các báºc đế vương lấy đó là m nÆ¡i kiến đô, láºp ấp nay Hạng vương không ở, thiên đô vá» Bà nh thà nh, thá»±c không biết gì vỠđịa lợi. Hạng vương đến đâu, thiên hạ cho là vô địch, nhưng chẳng qua kÃnh trá»ng bá» ngoà i, còn bên trong đã nhuốm mầm phản loạn, dân chúng lại không phục, thế là mất hẳn Ä‘iểm nhân hòa. Hạng vương giết vua NghÄ©a Ãế giữa dòng Ãại giang tháºt vô đạo, lòng trá»i không dung được hà nh động dã man như váºy. Thế thì Hạng vương đâu phải là ngưá»i đáng sợ như thiên hạ lầm .
Tiêu Hà há»i :
- Còn Hán vương thì thà o ?
Hà n TÃn nói :
- Hán trước và o Hà m Dương lấy ba Ä‘iá»u ước pháp ban bố cho dân, khiến dân mến đức, tiếng tốt đồn khắp xa gần. Nay tuy bị dồn và o Hán Trung, nhưng Hán Trung là nÆ¡i thuáºn tiện có thể dưỡng uy sức nhuệ, cá»§ng cố thá»±c lá»±c mình được. Bá»n Chương Hà m trấn ở Tam Tần, dân chúng oán vá»ng, mong Hán vương trở lại là m vua Quan Trung, nếu ta Ä‘em quân ra phương Ãông, chắc trăm há» vì ta mà trợ chiến, chỉ má»™t tiếng trống cÅ©ng đủ hạ Tam Tần, lấy Hà m Dương rồi. Nếu đã lấy được Hà m Dương thì cái thế thiên hạ sẽ vá» ta váºy.
Tiêu Hà há»i :
- Theo ý hiá»n sÄ©, lúc nà o má»›i là dịp ra quân ?
Hà n TÃn nói :
- Hạng vương thiên đô, chư hầu ly loạn, trăm hỠđang nhao nhao chỠmột minh quân là m chủ Tam Tần .
Nếu trá»… nải, trong bốn nước chư hầu Tá», Ngụy, Triệu, Yên, có nước nà o thu dụng được kẻ trà đem quân và o hướng Tây, trước lấy Hà m Dương sau lấy Tam Tần chẹn nÆ¡i hiểm yếu, thì quân Hán phải chết già trong đất Bao Trung nà y, khi nà o ra khá»i được.
Tiêu Hà nghe đến câu ấy, ghé và o tai Hà n TÃn nói nhá» :
- Sạn đạo đã đốt rồi, là m thế nà o mà xuất quân gấp được ?
Hà n TÃn mỉm cưá»i đáp :
- Ãốt Sạn đạo, Tá» Phòng cốt là m mưu cho quân Sở không để ý đến Bao Trung mà thôi, hẳn Tá» Phòng đã tìm được con đưá»ng khác thay cho Sạn đạo rồi ! Việc ấy là m sao bịt mắt được kẻ thức giả ?
Tiêu Hà nghe Hà n TÃn nói thất kinh, chắp tay nói :
- Từ khi tôi đến Bao Tnmg chưa được nghe ai bà y tá» kiến thức sâu rá»™ng như thế, hiá»n sÄ© thá»±c là kẻ anh tà i.
Nói xong, gá»i quân thắng ngá»±a, đưa Hà n TÃn vá» tư dinh đà m đạo. Hai ngá»±a song ká», tâm hồn hoan hỉ.
Ãến nÆ¡i, yến tiệc đã bà y sẵn chá»§ khách nâng ly, và khởi đầu câu chuyện hà n huyên.
Tiêu Hà há»i :
- Nước nhà an nguy, quân cÆ¡ lợi hại Ä‘á»u do ngưá»i là m tướng cả, váºy hiá»n sÄ© cho biết đạo là m tướng phải thế nà o .
- Bẩm Thừa Tướng, đạo là m tướng trước nhất phải có ,"năm tà i" và tránh "mưá»i lá»—i". Năm tà i là : TrÃ, nhân, tÃn dÅ©ng, trung. Trà thì biết cẩn tháºn, nhân thì biết thương ngưá»i, tÃn thì không sai hẹn, dÅ©ng thì không ai dám phạm, trung thì không ở hai lòng. Còn mưá»i Ä‘iá»u lá»—i : má»™t là cáºy và o cái dÅ©ng khinh thân mình, hai là gặp việc gấp thì nóng nảy, thiếu cẩn tháºn, ba là gặp lợi thì ham, bốn là vì lòng nhân không dám giết ngưá»i , năm là ỷ lại và o sức mình không biết lo xa, sáu là tin mà không phòng, bảy là không chịu thu tháºp ý kiến má»i ngưá»i, tám là việc đáng là m gấp mà do dá»±, chÃn là thiên vị, thiếu công bằng, mưá»i là lưá»i biếng, chỉ muốn sai ngưá»i. Nếu có đủ "năm tà i" và tránh được "mưá»i lá»—i" ấy, tất là tướng giá»i.
Tiêu Hà há»i :
- Hiá»n sÄ© xem các tướng bây giá» thế nà o ?
Hà n TÃn đáp :
- Trong thiên hạ kẻ có dũng lại vô mưu, kẻ có mưu lại thiếu dũng, đó là chưa nói đến những cá tánh bất lợi như : tự đắc, tự mãn, khoe khoang, kiêu ngạo. Có những cá tánh ấy không thà nh lương tướng được.
Tiêu Hà há»i :
- Nếu hiá»n sÄ© là m tướng thì thế nà o ?
Hà n TÃn đáp :
- Nếu TÃn tôi là m tướng thì khác hẳn vá»›i tướng thá»i bây giá». Tất cả Ä‘á»u theo như binh pháp, lấy văn mà dùng, lấy vÅ© mà định, động thì phát, tÄ©nh thì giữ. Lúc binh chưa ra thì tÄ©nh trông như núi Thái SÆ¡n, lúc binh đã ra thì cuồn cuá»™n như nước sông Hoà ng Hà , biến hóa như trá»i đất, hiệu lệnh như lôi đình. Mất có thể là m còn, yếu có thể là m mạnh; nguy có thể là m an được, cÆ¡ biến không biết đâu mà lưá»ng, quyết thắng từ ngoà i nghìn dặm, binh uy không để má»™t kẻ nà o dòm ngó nổi, muôn vạn quân, trăm nghìn tướng không chá»— nà o sai lầm. Lấy nhân mà dùng, lấy lá»… mà dạy, lấy dÅ©ng mà khiến, lấy tÃn mà thá». Cái lối là m tướng như thế, Thừa Tướng bằng lòng chăng ?
Tiêu Hà thấy Hà n TÃn ứng đối như nước chảy , trà tuệ thông suốt, tấm tắc khen thầm, và tá»± nghÄ© :
- Hán vương được ngưá»i nà y tháºt là phúc lá»›n. Cái chức Phá Sở Ãại Nguyên soái trừ TÃn ra không còn ai hÆ¡n nữa ?
Từ đây, Tiêu Hà giữ Hà n TÃn nÆ¡i tư dinh, khiến quân hầu hạ, tiếp đãi như các báºc thượng khách.
Mặc dầu váºy, Hà n TÃn vẫn giấu kỹ cái giốc thư cá»§a Trương Lương, không chịu đưa ra, chỉ dùng tà i cá»§a mình để tiến thân mà thôi.
Còn Tiêu Hà từ khi gặp được Hà n TÃn, lòng rất hoan hỉ, ngà y đêm chuyện vãn, quên ngá»§ quên ăn.
Tháºt là :
Anh hùng rõ mặt anh hùng
Biết ngưá»i giữa chốn bụi hồng má»›i cao.
|

15-10-2008, 10:22 AM
|
 |
Äại sắc lang bán cánh gà nướngVu Thần Giáo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bà i gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 4 giá»
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
|
|
Hồi 17
Hà n Tướng quân khuất thân là m Ãô Uý
Tiêu Thừa tướng sốt ruột theo anh hùng
Má»™t hôm, Tiêu Hà và Ãằng công và o triá»u, tâu vá»›i Hán vương :
- Chúng tôi vừa chá»n được má»™t hiá»n sÄ©, tà i kiêm văn há»c suốt cổ kim, đáng là m Phá Sở Nguyên Nhung, xin Hán vương trá»ng dụng.
Hán vương há»i :
- Hiá»n sÄ© tên gì, quê quán ở đâu, tà i năng ra thế nà o ?
Tiêu Hà tâu :
- Ngưá»i ấy ở Hoà i Âm, há» Hà n tên TÃn, trước là m quan Chấp KÃch Lang nước Sở, thưá»ng dâng biểu, nhưng Hạng vương không dùng nên bá» Sở vỠđây. .Vừa rồi, chúng tôi cùng nói chuyện, biết là báºc đại tà i, dẫu Y Doãn, Tá» Nha, Tôn VÅ© cÅ©ng khó sánh kịp.
Hán vương cưá»i rằng :
- Ngưá»i nà y khi còn ở Huyện Bái ta đã nghe tiếng luồn khố Ãá»— Trung, xin cÆ¡m Phiếu mẫu, là ng nước ai cÅ©ng khinh bỉ. Nay Thừa Tướng cá» ngưá»i nà y là m Ãại tướng sợ ba quân không phục, các nước chê cưá»i, Hạng vương cho ta là ngưá»i không có mắt.
Tiêu Hà nói :
- Tâu Ãại vương, xưa nhiá»u ngÂá»i xuất thân bần tiện, mà vẫn dá»±ng nên nghiệp cả, như Y Doãn xuất thân là kẻ thất phu ở Sà n Giã, Thái Công là kẻ Ä‘i câu sông Vị, Ninh ThÃch là ngưá»i buôn xe, Quản Trá»ng là kẻ tù đồ, đến lúc gặp được thá»i, Ä‘á»u tạo nên đại sá»± cả. Hà n TÃn tuy xuất thân bần tiện song .tà i há»c tuyệt vá»i, nếu không dùng, tất hắn sang nước khác, xin Ãại vương xét lại.
Hán vương nói :
- Các khanh đã bảo tấu, không lẽ ta chẳng vị tình.
Thế thì cho đòi hắn và o xem.
Tiêu Hà liá»n sai ngưá»i đến má»i Hà n TÃn và o bệ kiến.
Hà n TÃn nghÄ© thầm :
- Hán vng khinh bỉ ta thế nà y tất không dùng ta nổi. Tuy nhiên, ta cứ và o bệ kiến xem sao !
Liá»n theo gót sứ giả. Vừa và o đến nÆ¡i, Hán vương há»i :
- Nhà ngươi từ nghìn dặm đến đây, chưa thấy rõ tà i năng là m sao đại dụng được. Nay trong kho thiếu chức Chưởng lý, ta cho ngươi là m chức Liên Ngao, xem tà i năng thế nà o đã.
Hà n TÃn tạ Æ¡i lui ra, sắc mặt vẫn tá»± nhiên không há» tá» bất mãn.
Ãằng công và Tiêu Hà thấy váºy lòng lo lắng không an.
Hôm sau, Hà n TÃn đến kho, kiểm Ä‘iểm thóc lúa, tÃnh toán sổ sách, mau lẹ phi thưá»ng, không sai má»™t mảy.
Những ngưá»i coi kho thấy Hà n TÃn tÃnh toán minh bạch Ä‘á»u sụp lạy thưa :
- Từ khi có kho đến nay chúng tôi chưa thấy ai thần toán như ngà i.
Hà n TÃn vừa cưá»i vừa nói :
- Ãó chẳng qua cái trò nô lệ thôi, có gì là thần thánh !
Tiêu Hà sai ngÂá»i đến thám thÃnh, thấy Hà n TÃn tà i giá»i như váºy, liá»n má»i vá» dinh, nói :
- Ngà i há»c ở đâu ra phép tÃnh toán thần diệu như váºy ?
Hà n TÃn đáp :
- Phép toán có nhiá»u lối, có số "tiểu cá»u" có số "đại cá»u" Nếu tinh tưá»ng các phép ấy thì dẫu bốn bể, năm châu cÅ©ng chỉ ở trong bà n Ânh đó .1. . Trước kia vua Phục Hy chỉ có 61 quẻ, mà thiên biến vạn hóa, việc vÅ© trụ không thoát ngoà i các quê ấy được .
Tiêu Hà nói :
- Há»c vấn cá»§a ngà i chắc là . tất chung váºy.
Hà n TÃn nói :
- Thóc gạo trong "kho để lâu nay đã mục nát, xin Ä‘em ra bán cho dân, thay hạt cá»§ lấy hạt má»›i , vừa lợi cho dân , vừa Ãch cho nước đó là việc cá»§a Thừa Tướng !
Ngà i đỠnghị rất phải. . Ngà y mai tôi sẽ tâu với Hán vương thi hà nh ngay việc ấy.
Ba hôm sau, Hán vương không ngá»± triá»u. Tiêu Hà viết sá»› sai ná»™i thị và o tâu. Hán vương phán :
- Mấy hôm nay ta bá»±c tức, chỉ mong thoát ra khá»i Bao Trung , nhưng chưa có kế gì hay. Vì váºy không lâm triá»u . Ngà y mai xin má»i Thừa Tướng đến thương nghị.
Hôm sâu, Tiêu Hà cùng bá quan và o chầu, Hán vương kiểm Ä‘iểm công việc xong, và o tiá»n Ä‘iện cùng vá»›i Tiêu Hà nghị sá»± .
Hán vương nói :
- Ta ở đây đã tâu, nóng lòng muốn xuất quân, chẳng hay Thừa Tướng có kế gì chăng .
Tiêu Hà nói :
- Tâu Ãại vương, muốn xuất quân tất phải dùng má»™t vị Phá Sở Ãại Nguyên Soái má»›i được.
Hán vương thở dà i nói :
- ChÃnh ta cÅ©ng Ä‘ang lo vá» việc đó .
Tiêu Hà nói :
- Ãại vương bất tất phải lo, chỉ cần phong ngay Hà n TÃn là m tứớng là xong việc.
Hán vương cưá»i nói :
- Là m gì cái tà i nhỠnhen ấy !
Tiêu Hà tâu :
- Cứ xem tà i nà y tất hiểu tà i khác. Hà n TÃn quả thá»±c đáng là m Nguyên Nhung, không nén cố chấp .
Hán vương suy nghĩ rồi phán :
- Ừ ! Nếu váºy cứ thăng cho Hà n TÃn chức Tri túc Ãô Uý xem sao đã .
Cáºn thần ban lệnh, Hà n TÃn vẫn nghiá»…m nhiên nháºn lãnh.
Hôm sau, Hà n TÃn đến dinh Ãô Uý , Ä‘em cả sổ sách ra tra xét, lương tiá»n, thu ná»™p, chi phà đâu đó rà nh mạch.
Khi trước, những quan Ãô Uý đến nháºn chức, hay ăn lá»… các ngưá»i nhà kho, nên chúng bảo thế nà o nghe thế ấy, dân tình thán oán, mất lẽ công bằng. Nay Hà n TÃn đến, trước hết ra giấy yết thị, tra xét những kẻ nhÅ©ng lạm trước kia, cách chức tất cả, rồi đưa và o những ngưá»i đứng đắn, vì váºy trăm há» hoan hỉ, tranh nhau ná»™p thuế. Chỉ trong ná»a tháng mà thuế khóa ná»™p hết không thiếu má»™t đồng tiá»n nà o. Dân chúng mến phục, tìm đến nói :
- Từ ngà i đến coi kho, dân chúng tôi chẳng ai mất má»™t thúng thóc má»™t đồng tiá»n nà o. Má»›i mấy hôm mà lương tiá»n dồi dà o, so vá»›i khi trước cách xa lắm.
Lại rủ nhau đến phủ Thừa Tướng, nói :
- Hà n đại nhân đến đây thá»±c là phúc đức cho dân chúng tôi lắm. Trước kia quan coi kho tham lam, áp bức dân chúng, phù thâu tiá»n lúa, nay chúng tôi không còn bị nạn ấy lấy là m hoan hỉ.
Tiêu Hà an ủi :
- Hà n đại nhân là kẻ hiá»n tà i, đâu phải coi kho mãi mãi. Chẳng qua Chúa thượng muốn thá» tà i ngưá»i và i hôm đó thôi. Ngưá»i ấy phải là Nguyên Nhung, đánh Ãông dẹp Bắc, giúp vua thâu thiên hạ, dá»±ng cÆ¡ đồ má»›i xứng mặt.
Dân chúng bái lạy lui ra, Tiêu Hà nằm vắt tay lên trán nghĩ thầm :
- Hà n TÃn là kẻ quốc sÄ©, việc lá»›n việc nhá» Ä‘á»u tinh tưá»ng cả... Ta phải hết lòng tiến cá», nếu không hoà i mất má»™t vị Phá Sở Nguyên Nhung.
Hôm sau, Tiêu Hà và o triá»u Hán vương mặt buồn bã, đòi Tiêu Hà lên Ä‘iện, nói :
- Ãêm qua ta nằm mÆ¡ thấy má»™ng không là nh, lại thêm lòng nhá»› cha mẹ, vợ con nÆ¡i Bà nh Thà nh, không biết ngà y nà o trông thấy mặt. Nếu cứ uất ức ở đây mãi ta không thể nà o vui được, Thừa Tướng có nghÄ© đến việc đó chăng ?
Tiêu Hà nói :
- Tâu Ãại vương, trước kia vua Cảnh Công nước Tá» Ä‘i săn vá» nói chuyện vá»›i Ãn Tá» : "Quả nhân má»—i khi mÆ¡ thấy triệu bất tưá»ng, thì lòng lại không vui".
Ãn Tá» thưa : "Triệu bất tưá»ng thế nà o, xin Chúa công cho biết". Cảnh Công nói : "Ta trông lên núi thấy hùm , nhìn xuống hầm thấy rắn...". Ãn Tá» nói : "Núi là chá»— hùm ở, hầm là nÆ¡i rắn ở, đó là thuáºn cảnh sao gá»i là bất tưá»ng được. Hiện nay trong nước có ba Ä‘iá»u bất tưá»ng mà Chúa công không biết" Cảnh Công há»i : "Ba Ä‘iá»u bất tưá»ng ấy là gì ?". Ãn Tá» nói : "Nước có ngưá»i tà i mà không biết là má»™t Ä‘iá»u bất tưá»ng ; biết mà không dùng là hai Ä‘iá»u bất tưá»ng, dùng mà không xứng vá»›i tà i năng là ba Ä‘iá»u bất tưá»ng". Bây giá» Ãại vương má»™ng thấy Ä‘iá»m chẳng là nh, chÃnh là cái triệu có hiá»n sÄ© mà không biết dùng đó.
Hán vương ngÆ¡ ngác há»i :
- Nếu trong nước có ngưá»i tà i lẽ nà o ta lại không dùng ? Từ ngà y ta và o Bao Trung đến nay nà o có thấy ai là anh tà i đâu ?
Tiêu Hà nói :
- Ngưá»i tà i trước mặt Ãại vương không dùng, lại mong ngưá»i đâu đâu thá»±c là lạ lắm !
Hán vương bá»±c dá»c há»i :
- Ngưá»i hiá»n sÄ© là ai ? Thừa Tướng cứ nói, ta sẽ trá»ng dụng ngay.
Tiêu Hà nói :
- Tôi muốn tiến cá» e Ãại vương khinh kẻ bần tiện, không chịu dùng, là m mất lòng ngưá»i ấy, và khiến cho kẻ hà o kiệt bốn phương sanh lòng chán ngán, không muốn đến là m tôi Hán vương nữa.
Hán vương nói :
- Thừa Tướng bất tất phải nói lắm. Cứ nói tên hiá»n sÄ© ấy cho ta biết.
Tiêu Hà khấu đầu nói :
- Hiện nay báºc hiá»n sÄ© trong thiên hạ không ai hÆ¡n Hà n TÃn. Nếu Ãại vương không dùng, chắc y không chịu ở đây nữa.
Hán vương nói :
- Tước lá»™c đâu phải là món đồ chÆ¡i, muốn cho ai cÅ©ng được. Hà n TÃn má»›i đến đây má»™t tháng mà phong thưởng hai lần Nếu còn phong thưởng nữa e những tướng sÄ© theo ta từ Phong Bái đến đây, cho ta là thất đáng chăng ?
Tiêu Hà tâu :
- Các báºc ÃÆ°Æ¡ng thá»i xưa dùng ngưá»i cốt tùy tà i mà trao chức. Hà n TÃn là báºc trà dÅ©ng, Ãại vương Ä‘em dùng và o việc nhá», không xứng đáng tà i năng, vì váºy hạ thần má»›i phải mấy phen tiến cá». Còn như các tướng ở Phong Bái, Ä‘á»u kém xa Hà n TÃn, Ãại vương bì sao được ?
Hán vương nói :
- Thôi ! Ta cÅ©ng nghe lá»i Thừa Tướng, nhưng phải chỠđợi hai tháng nữa, nếu Trương Lương không tiến cá» ai đến đây, chừng ấy ta sẽ trá»ng dụng Hà n TÃn cÅ©ng chẳng muá»™n.
Tiêu Hà bất đắc dĩ phải trở vỠdinh chỠlệnh.
Hôm sau, Tiêu Hà lại má»i Hà n TÃn đến tư dinh há»i chuyện là m thế nà o hạ được Tam Tần ?
Hà n TÃn cưá»i nhạt nói :
- Tôi vẫn tưởng Thừa Tướng thông hiểu binh pháp, ngỠđâu lại chẳng biết gì cả. Phà m việc quân tùy cÆ¡ mà động, tùy thá»i mà biến, không thể tiên liệu hoặc dá»± mưu được Mà dẫu có dá»± mưu thì cha con cÅ©ng không nên cho biết... Váºy mà Thừa Tướng lại há»i chuyện đó chá»›.
Tiêu Hà rất khâm phục. Từ đó lại cà ng kÃnh trá»ng hÆ¡n.
Hà n TÃn trở vá» Công quán, cách hai tháng sau vẫn không thấy tin tức gì, nghÄ© thầm :
- Nếu không khÃch Tiêu Hà , e Hán vương bá» lÆ¡ , mà dẫu mình có đưa giốc thư cá»§a Trương Lương ra, tứớng sÄ© cÅ©ng không phục. Chi bằng láºp kế là m cho Tiêu Hà sốt ruá»™t má»›i xong .
NghÄ© rồi, truyá»n bá»n môn hạ sắm sẵn má»™t con ngá»±a tốt để sáng hôm sau Ä‘i sá»›m có việc.
Trá»i vừa tang tảng sáng, Hà n TÃn gói ghém hà nh lý đỠmá»™t bà i thÆ¡ lên vách, rồi giục ngá»±a ra cá»a Ãông Ä‘i thẳng.
Bá»n gia nhân thấy Hà n TÃn Ä‘i má»™t cách vá»™i và ng, Ä‘em lòng nghi ngá», bà n vá»›i nhau :
- Thừa Tướng sai chúng ta đến đây phục dịch Hà n đại nhân, và dặn hễ Hà n đại nhân đi đâu phải cấp báo . Nay Hà n đại nhân bỗng dưng đi sớm thế nà y, chúng ta phải cấp báo mới được .
Chúng liá»n và o trình vá»›i Tiêu Hà .
Tiêu Hà hay tin tay chân bủn rủn, vội và ng đến nhà Công quán, thấy trên vách có bà i thơ như vầy :
Anh h ùng lở váºn bước long Ä‘ong
Thà chịu an thân khá»i thẹn lòng
Vó ngá»±a ~a ~r~ trông cố quáºn
Công danh chán ngắt mặt hồng anh
Tiêu Hà dáºm chân xuống đất thở dà i nói :
- Ãã mấy lần ta tiến cá» lên Chúa thượng, nhưng Chúa thượng không dùng, để hắn bá» Ä‘i. Nếu không gá»i hắn vá» thì sau nà y ăn ngá»§ sao yên !
Liá»n gá»i mấy tên đầy tá»›, má»—i ngưá»i sắp má»™t con ngá»±a, rồi thầy trò cùng Ä‘uổi theo.
Ra đến cá»a Ãông, Tiêu Hà há»i viên quan giữ cá»a :
- Nhà ngươi có thấy Hà n TÃn ra đây chăng ?
Viên quan giữ cá»a đáp :
- Lúc mở cá»a, tôi thấy ngưá»i ấy Ä‘i qua đây, giỠđã Ä‘i xa rồi.
Tiêu Hà vá»™i thúc ngá»±a Ä‘uổi theo. Ãến thôn kia, há»i thăm dân chúng.
Dân chúng đáp :
- Sáng sá»›m có má»™t ngÂá»i cởi ngá»±a trắng, lưng Ä‘eo kiếm Ä‘i qua đây, nhưng bây giừ thì cách xa lắm rồi.
Tiêu Hà từ sáng sá»›m chưa ăn uống bởi mải theo dõi Hà n TÃn cho đến chiá»u má»›i và o quán ăn qua loa và i miếng, rồi lại lên ngá»±a Ä‘i nữa.
Trá»i sẩm tối, bóng trăng non lả lướt gieo ánh và ng trên đỉnh non cao, bấy giá» Hà n TÃn theo bóng trăng Ä‘i đến bến Hà n Khê. Ãêm thanh sông lạnh, núi thẳm rừng khuya, nước thu đầy dấy, Hà n TÃn không là m sao lá»™i sang được nên gò ngá»±a đứng xem trăng.
Tiêu Hà theo đến, nÆ¡i xa trông thấy bóng má»™t ngưá»i cởi ngá»±a Ä‘ang tìm chá»— sang sông, lòng mừng rỡ, gá»i lá»›n :
- Hà n Tướng quân, sao lại bạc tình đến thế ?
Hà n TÃn mừng không đáp. Tiêu Hà giục ngá»±a đến, nắm lấy cương ngụa Hà n TÃn, nói :
- Ở vá»›i nhau bấy lâu, dầu sao cÅ©ng nuôi má»™t Ãt tình nghÄ©a, nỡ nà o ra Ä‘i không má»™t lá»i từ giã ?
Tiêu Hà vừa dứt lá»i thì có má»™t bóng ngá»±a phi tá»›i Tiêu Hà ngạc nhiên, thấy đó là Ãằng công Hạ Hầu Anh, mừng rỡ reo lên :
- Ngà i có việc chi mà cũng đến đây.
Ãằng công đáp :
- Vừa tan buổi chầu, tôi trở vá» nhà nghe nói Hà n Tướng quân bá» Ä‘i rồi, tôi vá»™i Ä‘uổi theo để má»i trở lại. NgỠđâu Thừa Tướng lại đến trước tôi. Thế má»›i rõ Thừa Tướng còn giá»i hÆ¡n tôi gấp mấy.
Hà n TÃn thấy Tiêu Hà và Ãằng công ân cần khẩn thiết, má»™t lòng trung nghÄ©a, bất giác thở dà i, nói :
- Hai ông tháºt là báºc trung thần hiếm có. Căn cứ và o đấy có thể nói là nghiệp nhà Hán Ä‘ang hưng vượng.
TÃn tôi nguyện là m kẻ môn hạ cá»§a hai ngà i.
Dưới bóng trăng soi, Tiêu Hà và Ãằng công cầm chặt tay Hà n TÃn nói :
- Cổ nhân đã có câu : "SÄ© vị tri ká»· giả tá»" Chúng tôi biết tà i Tướng quân có thể sánh vá»›i Y, Lã, Quản, Nhạc Ä‘á»i xưa, hết lòng tiến cá», chỉ hiá»m Chúa thượng tôi chưa biết tà i Tướng quân. Vạy hai tôi xin hứa vá»›i Tướng quân, nếu không tiến cỠđược, hai tôi cÅ©ng bá» quan vá» là ng, chẳng ở đất Bao Trung nà y nữa.
Hà n TÃn bùi nhìn cảm tạ, cùng nhau so cương trở bước, vá» tạm trú nÆ¡i dinh Tiêu Hà .
Trong lúc Tiêu Hà và Ãằng công Ä‘uổi theo Hà n TÃn thì quan hầu cáºn Chu Bá»™t hay được tin, và o tâu vá»›i Hán vương :
- Các tướng ở Quan Ãông trốn Ä‘i hÆ¡n hai mươi ngưá»i, trong đó có Tiêu Hà , đã hai hôm nay chưa thấy vá».
Hán vương vừa giáºn vừa lo nói :
- Lạ tháºt ? Các tướng khác theo ta dá»c đưá»ng đến đây chẳng nói là m chi, còn Tiêu Hà giúp ta khởi nghÄ©a từ Phong Bái, đồng cá»™ng khổ, nỡ nà o lại bá» ta ?
Hán vương đứng ngồi không yên, bỠăn bá» uống, lúc và o háºu cung, khi ra tiá»n Ä‘iện, lòng nóng như đốt !
Ãang cÆ¡n phiá»n não, bá»—ng có quân và o báo :
- Tiêu Thừa Tướng và Ãằng công đã vá».
Hán vương thở phà o ra má»™t hÆ¡i, luống cuống, vừa mừng vừa giáºn, mặt mà y xám ngắt.
Thấy Tiêu Hà và Ãằng Công bước và o bệ kiến, Hán vương hét lá»›n :
- Các ngươi theo ta mấy năm nay chưa hỠcách nhau, nay thấy các tướng trốn đi, các ngươi cũng trốn theo ?
Tiêu Hà bình tĩnh tâu :
- Muôn tâu Ãại vương, chúng tôi phò Ãại vương, được là m đến chức Thừa Tướng, Ãại vương có phụ gì tôi, mà tôi dám bá» Ä‘i ? Sở dÄ© tôi Ä‘i mấy ngà y nay là để tìm má»™t ngưá»i bá» trốn, muốn vì Ãại vương bà y kế chinh Ãông khôi phục lại Quan Trung ấy thôi.
Hán vương há»i :
- Theo tìm ngưá»i trốn là ai ?
Tiêu Hà tâu :
- Ngưá»i trốn ấy chÃnh là Hà n TÃn.
Hán vương cưá»i nhạt, nói :
- Các tướng bá» trốn vô số, không theo tà n ai, lại tìm Hà n TÃn !
Tiêu Hà nói :
- Tâu Ãại vương, các tướng dá»… tìm, duy có Hà n TÃn là kẻ anh hùng báºc nhất trong thiên hạ, mất Ä‘i là mất cả giang sÆ¡n. Nếu Ãại vương chỉ muốn là m vua ở Hán Trung nà y, không cần vá» bên Ãông, thì má»›i không cần Hà n TÃn.
Và Ãại vương không có chà lá»›n thì Hà tôi xin cởi áo từ quan, vá» sống nÆ¡i Ä‘iá»n dã cho khá»i hổ pháºn tu mi.
Tiêu Hà vừa dứt lá»i, Ãằng công tâu tiếp :
- Tâu Ãại vương, lá»i. Thừa Tướng chứa đầy lòng yêu nước. Vì Ãại vương, vì thiên hạ mà nuôi chà lá»›n, xin Ãại vương rá»™ng xét.
Hán vương nói :
- Các ngươi chỉ nghe hắn nói, chưa thấy được tà i năng thì là m sao bảo đảm trá»ng trách đó. Nước nhà yên nguy, ba quân còn mất Ä‘á»u ở cả trong tay ngưá»i tướng. Cầm ba trăm ngà n quân mã trong tay, Ä‘iá»u khiển hÆ¡n bảy mươi viên dõng tướng, và bằng hạ được Tam Tần, phá được nước Sở như lá»i các ngưá»i dá»± Ä‘oán thì chẳng nói là m chi còn như nói mà không là m được, chẳng những Ä‘em sinh mạng ba quân chôn vùi trong lá»a Ä‘á», mà còn gây cảnh Ä‘iêu linh cho thiên hạ, gây tang tóc muôn dân, chừng ấy hối sao kịp ? ? Ấy váºy ta dè dặt việc dùng ngưá»i.
Vả chăng. Hà n TÃn lúc cha chết không là m nổi ma chay, là kẻ bất trÃ, Ä‘em tấm thân luồn trôn gã bán thịt, không biết nhục, là kẻ hèn hạ, là m tôi nước Sở ba năm mà chỉ là m đến chức Chấp kÃch bang, đó là kẻ bất tà i. Lấy dÄ© vãng Ä‘oán tương lai, ta cho Hà n TÃn là vô dụng, nếu báºc anh tà i bao giá» như thế. Các ngưá»i nghÄ© kỹ xem.
Tiêu Hà tâu :
- Lá»i nói cá»§a Ãại vương theo thông thưá»ng thì cho là chà lý. Song đây là kẻ phi thưá»ng. Kẻ phi thưá»ng có thể có những hoà n cảnh phi thưá»ng. Nếu không váºy, Hà n TÃn đã đắc dụng ở nước Sở, đã là m quan lá»›n ở Sở, đã Ä‘em quân diệt nước Hán ta, có đâu lại tìm đến phò Hán, để ngà y nay Ãại vương cùng tôi thần bà n luáºn. Xưa Ãức Khổng Tá» bị khốn ở Trần, Sái, có phải là ngà i vô năng đâu ? Bị ngưá»i nước Khuông vây mà chịu khoanh tay, há phải là ngà i vô dÅ©ng đâu ? Rồi đến suốt Ä‘á»i, chịu chết già , không là m nên trò gì có phải là ngưá»i vô dụng đâu ? Như váºy Hà n TÃn chịu ăn xin, chịu luồn trôn, chỉ là hoà n cảnh đặc biệt, là m quan chỉ đến chức Chấp kÃch lang cÅ©ng chỉ là chưa gặp được chân Chúa. Nay hạ thần đã thông cảm con ngưá»i Hà n TÃn, đã hiểu thấu tà i năng cá»§a Hà n TÃn, đáng là báºc lương đống, đủ sức đảm đương trá»ng trách hạ thần đã tiến cừ. Nếu Ãại vương không dùng, hạ thần xin liá»u chết van xin cho được má»›i nghe.
Hán vương thấy Tiêu Hà hết lòng khổ gián, Ä‘em những lá»i thiết thạch tâu bà y, lòng còn do dá»±, thì trá»i đã sẩm tối, liá»n phán :
- Thôi, hai khanh vỠnghỉ, đến mai ta sẽ thương nghị.
Tiêu Hà , Ãằng công lui vá» nhà , nói vá»›i Hà n TÃn :
- Sáng mại và o chầu, Chúa thượng sẽ phong ngà i là m tướng.
Hà n TÃn nói :
- Chúa thượng chưa tin tôi, tôi e chỉ là m báºn lòng hai ngà i mà thôi.
Tiêu Hà nói :
- Nếu Chúa thượng không dùng Ngà i, chúng tôi cũng xin vì ngà i bỠchức, không ở đây là m gì.
Ãằng Công buồn bã cáo từ trở vá» dinh. Tiêu Hà cÅ©ng lui gót.
Hà n TÃn ngồi má»™t mình lòng lâng lâng hoà i cảm, nghÄ© thầm :
- Tiêu Hà hết lòng vì nước cầu hiá»n, rõ là kẻ trung liệt . Hán vương sở dÄ© không muốn dùng ta chẳng qua chỉ vì ta xuất thân bần tiện.
Bất giác, Hà n TÃn rÆ¡i lệ, tá»§i hổ thân mình, ngâm thà nh mấy câu thÆ¡ :
Mây gió phôi pha bóng nguyệt tÃ
Váºn thá»i chưa gặp khó bôn ba
Nghèo hèn phản bạc, Ä‘á»i dang dở
Con tạo trêu ngưá»i mãi thừa !
Hà n TÃn chép xong bà i thÆ¡, toan Ä‘i nghỉ, bá»—ng có quân hầu và o báo :
- Có quan Thừa Tướng đến chơi.
Hà n TÃn vá»™i vã đội khăn, mặc áo ra đón chà o và o .
Ãêm khuya Thừa Tướng vẫn chưa an nghỉ sao ?
Tiêu Hà đáp :
- Báºn lòng vì nước, không thể nằm yên được. Có má»™t Ä‘iá»u muốn há»i hiá»n sÄ©.
Hà n TÃn má»i và o trong, há»i Tiêu Hà :
- Xin Thừa Tướng cho biết ý.
Tiêu Hà nói :
- Bên Sở có Phạm Tăng vốn là ngưá»i tinh tưá»ng, đã nhiá»u lần tiến cá» hiá»n sÄ©, chắc hiá»n sÄ© đối vá»›i Phạm Tăng cÅ©ng có thâm tình và đã bà y nhiá»u diệu kế ?
Hà n TÃn đáp :
- Phạm Tăng quả là ngưá»i kiến thức, đã nhiá»u lần vì tôi tiến cá», nhưng Bá vương không biết nghe lá»i... Sau đó, Sạn đạo bị đốt, tôi có là m sá»› dâng lên nói rõ việc lợi hại, nhÂng Bá vương vẫn cho lá»i tôi là hư ngôn. Dẫu có vì vua bà y kế, mà vua không nghe thì cÅ©ng chẳng Ãch gì.
Hà n TÃn móc túi lấy ra tá» sá»› lúc trước, đưa cho Tiêu Hà xem:
Tiêu Hà giáºt mình nói :
- Nếu Hạng vương biết nghe lá»i ngà i thì chúng tôi suốt Ä‘á»i chôn thây nÆ¡i đất Bao Trung nà y rồi.
Hà n TÃn nói :
- Bá vương không nghe lá»i tôi,. tôi cÅ©ng chưa có ý bá»™i Sở. Sau khi Phạm Tăng bị Trần Bình lầm kế phản gián, phải Ä‘i sang Bà nh Thà nh, lúc ra Ä‘i ông ta có dặn Bá vương ba việc : Má»™t là không nên để Hán vương và o Hán Trung, hai là đừng bá» Hà m Dương vá» Bà nh Thà nh, ba là nên trá»ng dụng tôi... bằng không phải giết bá» ngay . Tôi biết Bá vương thế nà o cÅ©ng không theo lá»i dặn ấy, và như váºy Phạm Tăng sẽ bà y kế khác để hại tôi, nên tôi má»›i bá» Sở vá» Hán.
Tiêu Hà ngồi trâm ngâm ra dáng suy-nghĩ.
Hà n TÃn hiểu ý nói :
- Ãêm khuya, Thừa Tướng đến đây ý chừng ngà i cho tôi là tâm phúc vá»›i Phạm Tăng chăng ? Vả lại, hôm trước ngà i thấy tôi trốn Ä‘i có lẽ ngà i nghÄ© rằng tôi Ä‘em tin tức Bao Trung vá» báo vá»›i Phạm Tăng nên há»i như thế.
Tiêu Hà vẫn trầm ngâm .không đáp. Hà n TÃn nói tiếp :
- Vâng ? Ngà i vì nước nghÄ© như thế cÅ©ng phải. Song thiết tá»á»Ÿng bấy lâu nay tôi cÅ©ng đã thố lá»™ hết tâm can vá»›i ngà i rồi, váºy mà ngà i còn nghi ngại ? Nếu váºy, tôi đưa váºt nà y cho ngà i xem, chắc ngà i không còn nghi ngá» nữa.
Dứt lá»i, Hà n TÃn móc túi lấy giốc thư cá»§a Trương Lương đưa cho Tiêu Hà xem.
|

15-10-2008, 10:24 AM
|
 |
Äại sắc lang bán cánh gà nướngVu Thần Giáo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bà i gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 4 giá»
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
|
|
Hồi 18
Cầu nguyên soái, Hán vương bái tướng
Cáºy Công thần. Phà n Khoái bị giam
Hôm sau, Tiêu Hà đem giốc thư cho Ãằng công xem. Ãằng công vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ. Cả hai vá»™i và o triá»u yết bái Hán vuÆ¡ng.
Hán vương trông thấy thư , giáºt mình nói :
- Ôi chao ? Té ra ngưá»i cá»§a Trương Tá» Phòng tiến cá» Hà n TÃn đã có giốc thư sao lâu nay không xuất trình ?
Tiêu Hà kể lại tâm trạng cá»§a Hà n TÃn, tại sao không trình giốc thư .
Hán vương mừng rỡ nói :
- Bấy lâu khanh tiến cừ mãi mà ta không tin, nay lại có giốc thư cá»§a Tá» Phòng nữa, thế thì ngưá»i nà y quả tháºt trang anh kiệt rồi. Xem đó đủ biết mắt ta không tinh Ä‘á»i là m mất đòng hiá»n sÄ©. Bây giá» ta phong cho Hà n TÃn là m tướng ngay, để bá» có cất công tiến cá» cá»§a khanh bấy lâu
Tiêu Hà nói :
- Nếu Ãại vương phong cho Hà n TÃn là m tướng ngay, e Hà n TÃn lại bá» trốn nữa.
Hán vương ngÆ¡ ngẩn há»i :
- Thế thì ta phong cho Hà n TÃn là m Ãại tướng quân, Hà n TÃn có bá» trốn chăng ?
Tiêu Hà tâu :
- Phong là m Ãại tướng quân Hà n TÃn lại cà ng bá» trốn mau hÆ¡n nữa.
Hán vương cau mà y há»i :
- Tại sao váºy ? Còn có chức gì hÆ¡n chức Ãại nguyên soái ?
Tiêu Hà nói :
- Ãại vương phong tước bằng cách nà o ?
Hán vương nói :
- Vá»i Hà n TÃn đến trước mặt, và phong chức giữa triá»u
Tiêu Hà nói :
- Chức Ãại nguyên soái cầm sinh mệnh muôn quân, ngà n tướng, nếu Ãại vương xem thưá»ng như váºy dẫu có phong Hà n TÃn cÅ©ng không nháºn.
Hán Vương há»i :
- Váºy phải phong bằng cách nà o ?
Tiêu Hà nói :
- Ãại vương phải chá»n ngà y trai giá»›i, láºp đà n tế cáo thiên địa, như VÅ© Vương phong cho Lã Vá»ng, má»›i đúng là lá»… bái tướng.
Hán vương nháºn lá»i, giao cho Tiêu Hà láºp chương trình hà nh lá»….
Tiêu Hà mừng rỡ, vá» dinh thuáºt lại vá»›i Hà n TÃn.
Hà n TÃn cảm kÃch vô cùng.
Trong vòng mưá»i ngà y, Tiêu Hà há»a má»™t bản đồ gá»i là bái tướng đà n, và thảo má»™t chương trình hà nh lá»… Ä‘em trình Hán vương xem.
Hán vương vui vẻ, truyện Quán Anh cứ theo chương trình ấy tiến hà nh việc đắp đà n, sá»a lá»….
Việc Tiêu Hà tiến cá» Hà n TÃn trừ Ãằng công ra, không nói cho ai biết, nay thấy Hán vương sai Quán Anh đắp đà n để bái tướng, má»i ngưá»i Ä‘á»u xôn xao bà n luáºn.
Phà n Khoái vá»— ngá»±c nói vá»›i má»i ngưá»i :
- Tôi cùng Hán vương khởi binh ở Phong Bái, chiếm Quan Trung lại cứu giá nÆ¡i Hồng Môn, theo và o Ba Thục, cùng chung cay đắng, chẳng chút chia phôi, kẻ khó nhá»c chỉ có tôi là kẻ , phen nà y đắp đà n phong tướng chức ấy tất vá» tôi
Quà n sĩ đồng nói :
- Nếu lấy nhau kẻ công thần bấy lâu thì chức ấy không lá»t khá»i Phà n Khoái, Ãằng công, Chu Bá»™t. .
Chẳng bao lâu, Quán Anh đắp đà n xong, Hán vương đôi Tiêu Hà đến bà n việc .
Tiêu Hà nói :
- Ngà y tốt đã chá»n rồi, xin Ãại vương trai giá»›i ba ngà y, truyá»n các quan hiểu dụ trăm há», quét sạch đưá»ng sá nha môn hoãn việc dụng hình, không được sát sinh, không được uống rượu.
Hán vương nháºn lá»i. Lệnh truyá»n ra, má»i ngưá»i Ä‘á»u vui vẻ mong chá» vị Ãại nguyên soái.
Ãúng ngà y, Hán vương xa giá ngá»± ra Tướng quốc phá»§, má»i Hà n TÃn lên xe .
Hán vương lại Ä‘Ãch thân đẩy bánh xe má»™t vòng, rồi Ä‘i thẳng ra Tây môn. Suốt má»™t dãy đưá»ng, bóng cá» phất phá»›i, tiếng chiêng trống vang trá»i, văn thần áo dà i mÅ© rá»™ng, vÅ© tướng áo chiến gươm trưá»ng muôn há» vui vầy, chen nhau xem cảnh lạ.
Trước đây, khi thấy đắp đà n long trá»ng, ai nấy có quan niệm Hán vương sẽ chá»n má»™t kẻ phi thưá»ng, ngỠđâu lúc ấy đại thấy Hà n TÃn ngồi trên xe cùng Ä‘i vá»›i Hán vương. Má»i ngưá»i lấy là m lạ. VÅ© vương hầu là Phà n Khoái Ä‘i sau xa giá, nói vá»›i Chu Bá»™t :
- Chúng ta muôn cay nghìn đắng theo chúa đến nay đã ngót ba năm trá»i, lẽ nà o bây giá» lại để cho thằng chết đói đó cai quản. Kẻ trượng phu thà chết chứ không chịu nhục.
Dứt lá»i, xăm xăm bước đến trÂá»›c xa giá, nói lá»›n :
- Xin Ãại vương hãy tạm dừng xa giá lại, cho hạ thần tâu má»™t lá»i. Thiết nghÄ© : "Hà n TÃn là kẻ chết đói ở Hoà i Âm, xin cÆ¡m thừa cá»§a Phiếu mẫu, chịu luồn trôn gã hà ng thịt. Lúc ở Sở chỉ là m đến chức Chấp kÃch lang, nay vá» Hán chỉ cáºy ở lá»i nói lòe loẹt, chứ thá»±c chưa là m được công lao gì. Váºy mà Ãại vương lại thân đẩy xe, phong là m Ãại tướng, nếu Hạng vương hay được chắc phải mÄ©m cưá»i, và khắp thiên hạ sẽ bảo rằng đất Hán Trung không có ngưá»i, đến ná»—i phải dùng thằng chết đói. Ãại tướng là má»™t thằng chết đói thì quân sÄ© còn tranh chiến vá»›i ai. Xin Ãại vương xét lại.
Hán vương chưa biết trả lá»i ra sao, Tiêu Hà giục ngá»±a tá»›i mắng ắt lên :
- Không thế được ? Nhà ngươi chỉ có thể vâng theo hiệu lệnh, cá»› sao dám nói báºy ! Muốn là m loạn à . Ta là m chức Tướng quốc tiến cá» Ãại tướng, công việc đã định rồi, nhà ngươi dám cáºy chút công nhá» hống hách khi quân pháp sao ?
Ãoạn quay lại tâu vá»›i Hán vương :
- Phà n Khoái cản xa giá, trái mệnh vua, xin Ãại Vương truyá»n bắt trói theo xe, sau sẽ phân xá».
Ãằng công cÅ©ng bước đến tâu :
- Ãại vương ban bố hiệu lệnh, không ai dám trái lá»i Phà n Khoái là m cà n, giả sá» các ngưá»i khác cÅ©ng bắt chước như thế thì Ãại vương còn mong gì việc Ãông chinh. Xin đừng tiếc má»™t Phà n Khoái để há»ng mất đại sá»± .
Hán vương tức giáºn, truyá»n bắt Phà n Khoái trói lại Ä‘iệu theo sau xa giá, chá» bái tướng đăng đà n xong sẽ luáºn tá»™i.
Xa giá đến trước tướng đà i, má»™t hồi chuông nổi lên, âm thanh rá»n rỉ. Trăm quan Ä‘á»u phá»§ phục tiếp đón. Trên đà n cá» xà phất phÆ¡, khói trầm nghi ngút, tiếng nhạc nổi lên, viên quan hà nh lá»… dắt Hà n TÃn bước lên báºc thứ nhất.
Trên đó đã có Nhữ âm hầu là Hạ Hầu Anh đứng chá». Hà n TÃn theo nghi tiết, bứớc và o, đứng ngoảnh mặt vá» phÃa
Bắc, viên quan Thái sá» Ä‘á»c chúc :
Ãại Hán nguyên niên, tháng Trá»ng thân. ngà y BÃnh tý, Bao Trung Hán vương khiến Nhá»® âm hầu là Hạ Hầu Anh lảnh cáo thần NgÅ© nhạc tứ độc Ãại xuyên rằng :
Trá»i sinh trăm há», đặt kẻ trông coi, vua Tần bạo ngược, giết hại sinh linh, nay đến Hạng VÅ©, cÅ©ng không kém phần tà n ác, chôn quân giết chúa bạo ngược trăm phần. Nay Bang tôi vì nghÄ©a cứu dân, phất cá» quyết tá», mong được nước trị dân an, lòng thà nh kÃnh cáo, thần minh xét soi
Thượng hưởng.
Quan Thái sá» Ä‘á»c xong, Hạ Hầu Anh tay nâng cung tên trao cho Hà n TÃn, và nói :
- Hán vương có mệnh ban cung tên nà y, tướng quân tung hoà nh bốn bể.
Hà n TÃn quỳ xuống, đón lấy cung tên, rồi đưa cho tả hữu theo hầu cầm giữ.
Quan hà nh lá»… lại đưa Hà n TÃn lên báºc thứ hai , ở đó quan Tướng quốc Tiêu Hà đã chá» sẵn, đứng ngoảnh mặt vá» hướng Tây.
Hà n TÃn quay mặt vá» hướng Bắc, quan Thái sá» Ä‘á»c chúc rằng :
" Ãại Hán nguyên niên, tháng Trá»ng lân, ngà y Binh tý, Hán vương khiến Tướng quốc là Tiêu Hà lảnh cáo cùng nháºt nguyệt linh thần, và Lịch đại Ãế vương rằng : Tôn thần là đấng công, hiểu rõ suy xét ngưá»i thiện ác. Nhà Tần bạo ngược phải diệt vong, trăm há» lại lá»t và o tay Hạng VÅ© lắm Ä‘iá»u thảm khốc. Tôi vì nhân dân cứu nạn, nên chá»n nhân tà i, dùng Hà n TÃn cầm quân chinh phạt. Dăm mong thần soi xét phù há»™ cho công việc chóng thà nh.
Thượng hương. "
Thái sá» Ä‘á»c chúc xong, Tiêu Hà tay nâng phá»§ việt, đưa cho Hà n TÃn và nói :
- Từ nay tướng quân giữ việc chinh phạt, vì dân cứu nạn, vì chúa láºp công. Tướng quân nên cố gắng.
Hà n TÃn quỳ xuống nháºn lấy phá»§ việt, trao cho tả hữu cầm thay, rồi tá» lá»i đáp từ.
Quan hà nh lá»… lại dẫn Hà n TÃn lên báºc thứ ba, ở đó Hán vương đã đứng sẵn, ngoảnh mặt vá» hướng Nam.
Giữa lúc đó, nhạc thiá»u trối khúc, hương khói ngạt ngà o, bóng cá» tiếng trống uy nghi, rá»™n rã.
Quan Thái sừ bước tá»›i, Ä‘á»c chúc :
" Ãại Hán nguyên niên, tháng Trá»ng thân, ngà y BÃnh tý, Hán Trung Vương Lưu Bang, kÃnh cáo Hoà ng thiên Háºu thổ.
Thiết nghÄ© : Phà m ngưá»i trị nước phải có Ä‘iá»u nhân, nếu thiếu Ä‘iá»u ấy muôn dân Ä‘iêu đứng, ba há»™i lâm nà n. Kể từ nhà Tần gây việc biên loạn, nhân dân sầu thán, non nước Ä‘Âợm sầu. Thần Bang thấy thế Ä‘au lòng, muốn Ä‘em lại thái bình thịnh trị. NgỠđâu giữa đưá»ng gặp Hạng VÅ©, dùng sức là m cà n, cáºy oai hống hách, chôn quân, giết chúa, bạo ngược lắm Ä‘iá»u. Bang tôi sức hèn khó chống phải và o Hán Trung dưỡng uy sức nhuệ, quyết chà tranh hùng. Nay gặp Hà n TÃn, trà dÅ©ng hÆ¡n ngưá»i, đáng tà i cầm quân giúp nước. Váºy trao Tiết việt giữ việc chinh phạt bốn phương. Chức là m Ãại tướng, thống nhất anh hùng, cầu mong chứng giám , giúp kẻ tôi hiá»n , Ä‘em lại thái bình thiên hạ.
Thượng hương. "
Quan Thái sá» Ä‘á»c xong, Hán vương phong Hà n TÃn là m Phá Sở Ãại tuá»›ng quân, rồi lấy hổ phù, ngá»c tiết, kiếm ấn, bảo kiếm trao cho Hà n TÃn và nói :
- Từ nay trở Ä‘i, toà n thể tướng sÄ© Ä‘á»u phải tuân theo hiệu lệnh cá»§a tướng quân. Tướng quân phải hết lòng vì nước, Ä‘em sức cứu dân, đạt má»™t mục Ä‘Ãch cao siêu, không vì lợi riêng nhá» má»n. Giữa chiến trưá»ng, thắng bại là thưá»ng, đừng vì thua mà nản chÃ, đừng vì thắng mà tá»± kiêu, xem quân sÄ© anh em, cùng chia bùi sẻ ngá»t, đồng cam cá»™ng khổ. ÃÆ°á»£c váºy, việc cả má»›i mau thà nh, thiên hạ má»›i chóng yên, Tướng quân nên tháºn trá»ng...
Hà n TÃn cúi đầu vâng mệnh, tâu :
- Tôi nghe trì nước phải được lòng dân, việc dùng quân phải giữ nghiêm lệnh. Dân chúng đã ngưỡng mộ, hiệu lệnh đã nghiêm minh thì dù trúc cũng phải chẻ, ngói cũng phải tan, đánh đâu chẳng thắng. .
Nay hạ thần đã mãnh trá»ng trách, nguyện hết lòng Ä‘á»n Æ¡n tri ngá»™. .
Hán vương nói :
- Bấy lâu, ta chỉ nghe Thừa Tướng nói, chưa rõ được tà i tướng quân. Nay được tướng quân giải bà y lòng ta rất hoan hỉ. Xin tướng quân vì ta lo việc quốc sự.
Hà n TÃn tâu :
- Ãại vương muốn quay vá» phương Ãông tranh lấy thiên hạ, có phải dụng ý đối địch vá»›i Hạng vương chăng ?
Hán vương đáp :
- ChÃnh thế !
Ãại vương liệu sức mình ngà y nay có mạnh hÆ¡n Hạng vương chăng ? :
- Không mạnh hơn được.
Hà n TÃn cung kÃnh nói :
- Tâu Ãại vương, Hạng vương tuy mạnh tháºt, song tÃnh tình nóng nảy, lấy uy áp chế, không biết dùng kẻ hiá»n, không biết trá»ng kẻ sÄ©, thì cái mạnh ấy chẳng qua là cái dÅ©ng cá»§a kẻ vÅ© phu, không đáng sợ. Vừa rồi lại bá» Quan Trung, thiên đô vá» Bà nh Thà nh, trên giết vua NghÄ©a Ãế, dưới ná»™ chư hầu, tuy mang danh Bá chá»§ trong thiên hạ, song không má»™t ai tùng phục. Thế thì cái mạnh ấy ai kể và o đâu. Bây giá» Ãại vương nhân lòng mong má»i vá» Ãông cá»§a quân sÄ©, phất cá» khởi chiến, chỉ má»™t hồi trống là có thể phá vỡ Tam Tần ngay. Hạ thần dẫu bất tà i cÅ©ng dám cam Ä‘oan lấy Quan Trung như trở bà n tay.
Hán vương mừng rỡ nói :
- Rất tiếc là đến bây giỠta mới gặp được tướng quân !
Ãoạn cùng Hà n TÃn xuống đà n, trở vá» triá»u. Bá quan theo sau há»™ giá.
Tiêu Hà sai quân dẫn Phà n khoái đến để Hán vương vấn tội.
Hán vương nói :
- Phà n Khoái tuy là ngưá»i chà thân cá»§a ta, nhưng cáºy công phạm giá, là mất phong thể triá»u đình, cần phải trừng trị để là m gương ba quân.
Tiêu Hà ghé và o tai Hán vương tâu nhỠ:
- Phà n Khoái tuy phạm pháp, nhưng là kẻ có công lá»›n tình nên dung thứ. Vả lại, má»›i vừa phong Ãại tướng mà đã giết công thần e không lợi cho việc quân. Tuy nhiên, nếu tha ngay, sợ Phà n Khoái không bá» táºt cÅ© thì quân lệnh mất nghiêm, xin Ãại vương cứ hạ lệnh giao cho đình thần luáºn tá»™i, hạ thần sẽ liệu bá» châm chước, như thế thì phép nước má»›i nghiêm.
Hán vương khen phải, liá»n hạ chiếu rằng :
" Trẫm phong Hà n TÃn là m Ãại tướng là vì đã ba lần Tiêu Thừa Tướng tiến cá», có tá» giốc thư cá»§a Tá» Phòng giá»›i thiệu và xét thấy tà i năng cá»§a Hà n TÃn đáng là m chức ấy . Thế mà Phà n Khoái dám cáºy công cao, phạm giá khinh lá»n phép nước. Nếu không trị tá»™i còn gì thể diện triá»u đình. Váºy giáng chiếu giao Phà n Khoái cho triá»u thần , lấy phép công nghị xá». Giết má»™t kẻ có tá»™i mà trấn an được trăm há» là việc nên là m. Ãình thần chá»› dung túng .
Nay chiếu. "
Tiêu Hà và đình thần lãnh chiếu há»p nhau bà n luáºn.
Giữa lúc đó, có ngưá»i đến báo cho Phà n Khoái hay.
Phà n Khoái sợ hãi, nói vá»›i các cáºn tướng :
- Nguy thay ! nếu không có ai vì tôi cứu mạng e tôi chết mất.
Chu Bá»™t cưá»i lá»›n, nói :
- Việc gì mà tÂá»›ng quân sợ đến thế ?
Phà n Khoái đôi mắt đỠhoe, phà n nà n :
- Nà o có việc gì đâu ! Chỉ vì tôi nóng nảy phạm giá.
Bây giá» Chúa thượng hạ chiếu xuống triá»u thần, khép tôi và o tá»™i chết . Xin các ông là m Æ¡n nói vá»›i Tiêu Thừa Tướng,
nghÄ© lại cái công cứu giá cá»§a tôi ở Hồng Môn mà dung tha tá»™i chết cho tôi nhá».
Chu Bá»™t gáºt đầu nói :
- ÃÆ°á»£c ! Ãể tôi là m phước nói há»™ cho. Tá»™i tướng quân rất lá»›n, trong lúc Chúa thượng đăng đà n, bái tướng là việc trá»ng đại mà tướng quân dám là m cà n như thế, bảo dung tha sao được . Tuy nhiên, Chúa thượng đã ban chiếu xuống triá»u thần nghị xá», tất có ý khoan dung, xin tứớng quân đừng ngại !
Nói xong, Chu Bá»™t cùng bá»n võ tướng kéo nhau đến Tướng phá»§ xin và o yết kiến Tiêu Hà .
Tiêu Hà há»i :
- Các tướng đến đây có việc gì ?
Các tướng thưa :
- Chúng tôi được tin Chúa thượng giao Phà n Khoái xuống triá»u đình trị tá»™i, vì váºy đến đây xin Thừa Tướng nghÄ© đến công cứu giá nÆ¡i Hồng Môn, giảm tá»™i cho Phà n Khoái.
Tiêu Hà nói :
- Nay Chúa thượng bị khốn nÆ¡i Bao Trung, ngà y đêm lo tìm Ãại tướng để lo việc chinh Ãông. Hà n TÃn là anh tà i trong thiên hạ, Chúa thượng á»§y thác việc ấy rất xứng đáng, thế mà Phà n Khoái cáºy công khinh lá»n phép nước, tá»™i ấy khó dung. Tuy váºy, Phà n Khoái là các báºc công thần, là m sao tôi quên được việc cứu giá Hồng Môn, các tướng cứ yên tâm, tôi sẽ tùy nghi châm chước.
Các tướng mừng rỡ lạy tạ lui ra. Tiêu Hà cùng Lịch Sinh là m tỠnghị tội, dâng lên Hán vương :
Ãại ~l Thừa tướng là Tiêu Hà cùng đình thần cẩn án :
Xét thấy : Phà n Khoái lá»— mãng , dám ngăn xa giá , buông lá»i nói cà n, là m mất phong thá» triá»u đình nêu gương xấu trong tướng sÄ©, phép công chiếu án, tá»™i chết khó tha. Lại xét rằng : Phà n Khoái là báºc công thần, theo khởi nghÄ©a từ Phong Bái đến đây đã có công cứu giá nÆ¡i Hồng Môn . Vì váºy nay có khoan nhất thứ, nếu còn tái phạm, chiếu luáºt gia hình, không được miá»…n giảm.
Nay kÃnh nghị. "
Hán vương xem nghị xong, xuống chỉ rằng :
- Phà n Khoái cáºy công khinh mạn, đáng lẽ không tha .Nay xét lá»i đình thần vừa tâu, cÅ©ng tạm Ä‘ung thứ.
Váºy truyá»n Phà n Khoái nên xét mình sá»a lá»—i, láºp công chuá»™c tá»™i theo dưới quân môn , tùy lệnh Nguyên soái.
Nếu còn có ý bất mãn, hình phạt khó tránh.
Khâm thá». "
Phà n Khoái được lệnh, mừng rỡ tạ Æ¡n, sang yết kiến Hà n TÃn để thỉnh mệnh.
Hà n TÃn nói :
- Láºp công là chức pháºn cá»§a thần tá», thá»§ nghÄ©a là đại tiết cá»§a tôi hiá»n. ông dâu có công lá»›n, song chá»› nên tá»± phụ, vì kẻ tá»± phụ không bao giỠđạt được kỳ công. Nay Chúa thượng đã tha thứ thì từ nay trở Ä‘i nên Ä‘oái công chuá»™c tá»™i, danh ghi sá» sách, để tiếng muôn Ä‘á»i. Tôi sẽ sẵn sà ng che chở cho chẳng bao giá» có ý tư hiá»m.
Phà n Khoái cúi đầu tạ Æ¡n, rồi trở vá» triá»u ra mắt Hán vương.
Hán vương trông thấy Phà n Khoái ăn năn hối lỗi,
cảm kÃch vô cùng, bước đến cầm tay nói :
- Tướng quân cùng ta khởi nghÄ©a từ Phong Bái, đồng cam cá»™ng khổ, mấy năm trá»i không rá»i nhau, tình quyến luyến như ruá»™t thịt. ấy váºy, tướng quân cần phải là m gương cho binh sÄ© bảo vệ luáºt pháp, đỠcao thể diện triá»u ca , cá»› sao lại nóng nảy như váºy. May mà quần thần trá»ng tình tôi chúa, không nỡ hại công thần, nếu có bá» nà o tướng quân phải ngáºm há»n nÆ¡i chÃn suối, còn ta phải ôm lòng sầu khổ suất Ä‘á»i chăng ?
Hán vương nói đến đây cảm động ứa hai dòng lệ.
Phà n Khoái cũng sụt sùi khóc, và nói :
- Hạ thần ngu dại, trót lỡ lầm, hối không kịp. Từ nay nguyện không dám nóng nảy nữa, Ä‘em tấm thân thừa nà y Ä‘á»n nợ quân vương.
Dứt lá»i, Phà n Khoái lui ra, đến dinh quan Thừa tướng lạy tạ, và nói :
- Nếu không có Thừa tướng thương tình, thì Khoái nà y không thoát khá»i tá»™i chết , Æ¡n tái tạo ấy chẳng biết lấy gì đáp Ä‘á»n cho xứng đáng.
Tiên Hà nói :
- Cái ngà y chia đất phong vương tôi tưởng không còn xa lắm, tướng quân nên cố gắng láºp công, bảo tồn lấy danh vá»ng.
Phà n Khoái tạ Æ¡n, lui ra. Và từ đó, nhất nhất nghe theo mệnh lệnh cá»§a Hà n TÃn , không dám sai suyển.
Cách mấy hôm, Hán vương triệu Hà n TÃn và o triá»u há»i :
- Ta rất nóng lòng việc Ãông qui. Chẳng hay lúc nà o Nguyên soái định khởi sá»± .
Hà n TÃn tâu :
- Hạng vương má»›i thiên đô vá» Bà nh Thà nh, không để ý đến phương Tây. Còn các nước chư hầu má»›i láºp, ná»™i trị chưa ổn. . Lúc nà y là lúc nên khởi binh. Xin Ãại vương giáng chỉ Ãông chinh, để hạ thần chỉnh đốn xuất quân tấn phát.
Hán vương nói :
- Ta sẽ y tấu.
Hôm sau, Hán vương phong Phà n Khoái là m Tiên phong, Tà o Tham là m Quân chÃnh, Ân Cái là m Giám quân, chỉnh bị binh mã, đợi ngà y xuất chinh.
Hà n TÃn được lệnh, láºp tức thẳng đến giáo trưá»ng, táºp há»p binh tướng để thao diá»…n.
Sau khi duyệt qua má»™t lượt, thấy quân sÄ© hà ng ngÅ© lá»™n xá»™n, quân pháp không rà nh, chiến thuáºt còn non ná»›t, liá»n gá»i Lịch Tá»± Cư đến nói :
- Binh mã tuy đông, nhưng trình độ chiến đấu quá kém, chỉ có thể dùng giữ thà nh mà thôi, chứ chưa thể Ä‘em ra đánh tráºn được. Xin Tiên sinh chá»n cho tôi bốn mươi ngưá»i chữ tốt, viết hay, dùng để sao quyển binh pháp mà tôi đã bá» công nghiên cứu lúc bình nhá»±t. Sao xong, giao cho má»—i tướng má»™t bản, cứ theo phép đó mà luyện táºp quân sÄ©. Chỉ trong ná»a tháng, kỹ thuáºt chiến đấu sẽ tinh vi và lúc đó má»›i có thể Ä‘em Ä‘i chinh chiến.
Lịch Tự Cư tuân lệnh lãnh binh thư trao cho các tướng sao lục.
|

15-10-2008, 10:26 AM
|
 |
Äại sắc lang bán cánh gà nướngVu Thần Giáo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bà i gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 4 giá»
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
|
|
Hồi 19
Chém Ân Cái, Hà n TÃn giữ phép
Sá»a Sạn đạo, Phà n Khoái lo thân
Lịch Sinh lãnh sách Ä‘em vá» sai 40 ngưá»i chép lại, chỉ trong hai ngà y là xong. Liá»n Ä‘em phân phát cho các tướng theo đó táºp luyện quân binh.
Hà n TÃn và o triá»u Ä‘em công việc mình đã là m tâu lại vá»›i Hán vương, rồi truyá»n các tướng ra nÆ¡i giáo trưá»ng duyệt binh:
Trong lúc táºp luyện có và i tên quân trÄ©u phép, Hà n TÃn sai chém đầu là m lịnh. Ba quân Ä‘á»u khiếp sợ, răm rắp tuân theo.
Chỉ trong hai mươi ngà y, quân nà o tướng ấy đâu đó chỉnh tá», hiệu lệnh không sai má»™t mảy.
Má»™t hôm, Hán vương thân hà nh đến xem duyệt binh, trông thấy Hà n TÃn mặc nhung phục oai phong lẫm liệt tinh kỳ phất phá»›i, vÅ© dÅ©ng khác thưá»ng, quân tướng ká»· luáºt rất nghiêm, lòng tấm tắc ngợi khen.
Hà n TÃn bước đến tâu :
- Tâu Ãại vương, nhá» uy đức cá»§a Ãại vương, hạ thần đã rèn luyện quân sÄ© được má»™t kỹ thuáºt chiến đấu khá cao. Váºy xin Ãại vương ban cho tướng sÄ© lá»i hiểu dụ để kÃch thÃch lòng phấn đấu cá»§a há».
Hán vương y tấu, thảo lá»i chỉ dụ, rồi sai má»™t viên quan hầu cáºn tuyên Ä‘á»c :
" Sở Bá vương Hạng VÅ© tà n bạo, giết vua NghÄ©a Ãế , tà n sát muôn ngưá»i , lại bá»™i ước Ä‘oạt Hà m Dương tiêm xưng vương vị. Trăm há» má»™t lòng phẫn ná»™, mong thoát cảnh lầm than. Ta, nay vì dân, khởi binh trừ loạn, phong Hà n TÃn là m Phá Sở Nguyên Nhung giữ việc chinh phạt . Ấy váºy binh tướng phải má»™t lòng tùng phục để hoà n thà nh nhiệm vụ trá»ng đại chung cá»§a chúng ta. Kẻ trung vá»›i vua, chá»› lấy việc bất bình nhá» mà trái mạng, kẻ trung vá»›i nước không vì quyá»n lợi cá nhân mà bá» quyá»n lợi chung. Sứ mệnh thiêng liêng Ä‘ang cần sá»± góp sức cá»§a má»i ngưá»i. Ba quân phải gìn lòng trung nghÄ©a. Nay chỉ dụ " .
Binh tướng nghe lá»i chỉ dụ, im phăng phắc.
Hà n TÃn lấy má»™t tấm bảng, yết các Ä‘iá»u luáºt nÆ¡i trước doanh trại như sau :
1 ) Nghe trống không tiến, nghe chiêng không lùi, phất cá» không dáºy, ngã cá» không phục, đó là tá»™i bá»™i quân, phải chém.
2) Gá»i đến không thưa lúc Ä‘iểm quân vắng mặt, sai hẹn, trá»… nải, đó là tá»™i mạng quân, phải chém.
3) Ãêm nghe hiệu mõ không báo lại, giá» canh bá» vắng, khẩu hiệu nói sai, cứng cổ khó răn, đó là tá»™i hoạnh quân, phải chém.
4) Ãem oán há»n rêu rao trong qu ân sÄ©, nói sau chá»§ tướng, không tuân mệnh truyá»n, đó là tá»™i khi quân, cần phải chém.
5) Giáo gươm không sắc, cỠhiệu thất lạc, cung để đứt dây, tên bỠmất cánh, đó là tội thất thoát, cần phải chém.
6) Bạ nói bạ cưá»i, không tuân lệnh cấm, rượu chè be bét, tiết láºu quân tình, đó là tá»™i khinh quân, phải chém.
7) Ãặt chuyện Ä‘iêu ngoa, ma quái, là m rối lòng quân, khinh lá»n chÃnh lệnh, đó là tá»™i ngoa ngữ, cần phải chém.
B) Ãi đến đâu quấy nhiá»…u dân sá»±, hiếp chốc đà n bà đó là tá»™i gian quân cần phải chém .
9) Lấy tà i sản ngưá»i là m cá»§a mình, Ä‘oạt công ngưá»i là m công mình, đó là tá»™i đạo quân, cần phải chém.
10) Lúc hà nh quân không chú ý đến lạc hà ng ngũ, trái hiệu lệnh, đó là tội loạn quân, cần phải chém.
11) Giả ốm đau. lánh nặng tìm nhẹ, đó là tội trá quân, cần phải chém.
12) Không biết thương yêu, giúp đỡ đồng đội, để giặc uy hiếp mà không tiếp cứu đó là tội tệ quân, cần phải
chém.
Mưá»i hai Ä‘iá»u cấm kẻ nà o phạm, chiếu đó xá» trị. Nay đặc lệnh.
Hán vương xem khắp doanh trại và đội ngũ một lượt lại xem đến tỠyết thị, tấm tắc khen thầm :
Quân mã ngà y trước so vá»›i ngà y nay khác má»™t trá»i má»™t vá»±c. Trước kia như trò trẻ con, nay chẳng khác nà o má»™t mãnh hổ. Như thế lo gì việc Ãông chinh chẳng thắng.
Hà n TÃn lạy tạ. Hán vương quay giá vá» cung.
Hôm sau, đầu trống canh năm, Hà n TÃn lại đến giáo trưá»ng và o trung quân ngồi. Quan Tư thần đến trình giá» xong, Hà n TÃn gá»i chư tướng đến Ä‘iá»m diện.
Các tướng Ä‘á»u có mặt, chỉ thiếu quan Giám quân Ân Cái không đến .
Hà n TÃn không nói gì cả, cứ Ä‘em quân ra thao diá»…n.
Ãến quá ngá», Ân Cái má»›i ngất ngưởng từ ngoà i bước và o.
Viên quan Thủ môn ngăn lại nới :
- Nguyên soái thao diá»…n quân mã đã ná»a ngà y rồi, tướng quân má»›i đến. Nếu muốn và o giáo trưá»ng phải đợi tôi báo vá»›i quan Tiểu kỳ giáp đã.
Nói xong, chạy và o báo với quan Tiểu kỳ giáp.
Quan Tiểu kỳ giáp lại báo vá»›i quan Chánh tư , và quan Chánh tư bẩm lên Hà n TÃn.
Trong lúc đó Ân Cái đứng quắc mắt nhìn hà nh động của quan Thủ môn, và hét lớn :
- Gớm ! Rõ là đứa tiểu nhân đắc ý ! Việc gì lại nghi vệ đến thế?
Vừa dứt lá»i, có lệnh Hà n TÃn đòi và o.
Ân Cái nghênh ngang bước và o tỠvẻ tự đắc, không sợ sệt gì cả .
Khi đến, trước trướng, Ân Cái giơ tay vái dà i, rồi đưa mắt nhìn quanh.
Hà n TÃn ung dung nói :
- Trước Thánh thượng đã có lá»i hiểu dụ, sau đó, ta cÅ©ng có lệnh cấm, ngưá»i là m chức Giám quân, cá»› sao đến bây giá» má»›i tá»›i. Như váºy còn gì là quân luáºt nữa.
Ân Cái đứng lặng thinh một lúc, rồi nghiễm nhiên đáp :
- Tôi cÅ©ng muốn tuân lệnh tướng quân, song vừa rồi tôi có và i ngưá»i bà con sắp phải Ä‘i xa, nên là m mâm rượu tiá»…n hà nh, vì trót uống quá chén, không đến sá»›m được, xin Nguyên soái thứ dung.
Hà n TÃn Ä‘áºp tay xuống bà n hét :
- Thế ra ngưá»i coi bữa rượu hÆ¡n thượng lệnh !
Dứt lá»i hô võ sÄ© trói Ân Cái lại.
Lúc bấy giỠÂn Cái má»›i có ý sợ sệt, dáºp đầu lạy, nói :
- Xin Nguyên soái vị tình một kẻ đã có công lớn với Chúa thượng, dung tha cho...
Hà n TÃn chỉ và o mặt mắng :
- Ngưá»i đã là m tướng há lại không biết ngà y chịu mệnh vua tức là ngà y phải bá» nhà cá»a, ngà y chịu việc quân tức là ngà y phải xa cha mẹ ! Lúc chiêng hồi trống giục tức là lúc phải quên thân mình sao ? Nay đã Ä‘em thân phò chúa còn tiếc miếng ăn à ?
Nói đến đây, Hà n TÃn quay lại há»i viên quan Chánh tư :
- Việc quân trá»… biếng, quân luáºt định sao ?
Quan Chánh tư là Tà o Tham lấy bản Ä‘iá»u lệ ra xem, rồi đến trước trướng bẩm :
- Bẩm Nguyên soái, theo luáºt là tá»™i phạm quân, phải chém.
Hà n TÃn truyá»n lệnh Ä‘em Ân Cái ra chém.
Ân Cái mặt như chà m đổ, đưa mắt nhìn Phà n Khoái cầu cứu .
Phà n Khoái bấy giá» cÅ©ng đã biết phép, đà nh đứng nhìn không dám nói lá»i nà o.
Quân đao phủ lôi Ân Cái ra viên môn.
Có ngưá»i chạy vá» triá»u báo cho Hán vương biết.
Hán vương thất kinh, truyá»n đòi Tiêu Hà đến phán :
- Hà n Nguyên soái chưa ra quân mà đã chém mất một kiện tướng của ta, việc nà y e bất lợi. Thừa tướng nghĩ sao ?
Tiêu Hà nói :
- Tâu Ãại vương, trước khi ra quân, hiệu lệnh phải nghiêm minh. Hà n Nguyên soái chưa ra quân mà chém tướng tức là tá» tà i là m tướng cá»§a Hà n Nguyên soái đó. Xin Ãại vương cứ á»§y thác cho Hà n Nguyên soái, đừng báºn rá»™n.
Hán vương thở dà i nói :
- Ãà nh váºy, song Ân Cái là ngưá»i chà thân cá»§a ta, theo ta từ Phong Bái đến đây, lẽ nà o tạ bá» chết cho đà nh !
Tiêu Hà nói :
- Xưa có câu "Công pháp bất vị thân". Ãại vương nên vì thiên hạ, vì quốc gia, đừng vì ngưá»i thân mà bá» phép nước. Bá» má»™t ân Cái mà được thiên hạ thì có hại gì.
Hán vương sợ để lâu, Ân Cái chết mất, hến gá»i Lịch Sinh đến bảo :
- Ngươi khá mang tá» chỉ dụ cá»§a ta, đến giáo trưá»ng truyá»n tha chết cho Ân Cái.
Lịch Sinh vâng mệnh, phi ngá»±a đến cá»a quân, thấy Ân Cái Ä‘ang bị trói dưới viên môn, còn quân Ä‘ao phá»§ Ä‘ang sắp sá»a khai Ä‘ao, liá»n gá»i la :
- Khoan đã ! Khoan đã ? Chúa thượng có chiếu chỉ đến đây.
Miệng vừa nói, chân vừa bước sấn và o. Quan thủ môn trông thấy chạy đến cản lại, nói :
- Nguyên soái có lệnh cấm không ai được phép tá»± tiện và o cá»a quân, cá»› sao ngà i lại vi phạm ?
Dứt lá»i nắm áo Lịch Sinh lôi thẳng đến trước trướng, bẩm :
- Bẩm Nguyên soái, ngưá»i nà y tá»± tiện cá»i ngá»±a xông và o quân trung, tiểu tướng không ngăn được, phải dẫn và o đây bẩm báo. .
Hà n TÃn thấy Lịch Sinh liá»n há»i :
- Lệnh quân đã cấm, Lịch Ãại phu là ngưá»i có há»c thức lẽ nà o không biết Ä‘iá»u ấy ?
Lịch Sinh biết mình có lá»—i, liá»n nói :
- Tôi vì có chiếu vua rất gấp nên vội vã và o đây, trái lệnh Nguyên soái, xin Nguyên soái châm chước !:
Hà n TÃn nói :
- À ! Thế là quan Ãại phu phụng chiếu Chúa thượng đến đây sao ?
Liá»n quay qua há»i quan Chánh tư :
-Xông đột và o trung quân phạm tội gì ?
Tà o Tham thưa :
- Cũng phải chém đầu là m lệnh.
Hà n TÃn ung dung nói :
- Theo luáºt thì thế, song Lịch Ãại phu phụng chỉ đến đây, váºy chém lấy đầu ngá»±a để giữ phép. Còn Ân Cái thì phải lấy đầu, không được trá»… nải.
Quân đao phủ được lệnh chém đầu Ân Cái và chém đầu ngựa Lịch Sinh đem nạp trước trướng.
Ba quân trông thấy Ä‘á»u khiếp vÃa.
Lịch Sinh khá»i chết, vá»™i vã chạy vá» tâu vá»›i Hán vương :
- Tâu Ãại vương, hạ thần phụng mệnh đến cứu Ân Cái bất đồ phạm phải luáºt "xông đột trung quân. . May mà nhá» có chiếu chỉ Ãại vương má»›i được thoát chết, song cÅ©ng bị chém mất đầu ngá»±a để thị chúng . Còn Ân Cái thì đã rÆ¡i đầu rồi, không còn cứu kịp nữa.
Hán vÂÆ¡ng nổi giáºn, hét :
- Ãã có chiếu chỉ cá»§a ta mà Hà n TÃn vẫn không tha chết cho Ân Cái, tháºt là .đứa khi quân vô lá»…. ..
Tiêu Hà vội quỳ tâu :
- Theo quân luáºt : Viên tướng Ä‘ang cầm quân cÅ©ng có lúc không tuân mệnh vua ! Ãó chÃnh là cái quyá»n khổn ngoại cá»§a kẻ là m tướng, xin Ãại vương chá»› nên trách .
Hán vương há»i :
- Hà n TÃn dụng ý gì mà chém Ân Cái ?
Tiêu Hà nói :
- Ân Cái là ngưá»i thân thÃch cá»§a Ãại vương. Giết Ân Cái, Hà n Nguyên soái đã trấn áp được ba quân, là m cho quân sÄ© chỉ biết có chá»§ tướng mà không biết đến ai nữa cả. Binh pháp có nói : "Quân biết sợ chá»§ tướng thì đánh đâu cÅ©ng thắng, quân mà sợ ngoại địch thì không mong gì thắng được ai". Hà n Nguyên soái là m như thế Ãại vương nên mừng má»›i phải.
Lịch Sinh nối lá»i tâu :
- Hà n Nguyên soái uy phong rất nghiêm. Tôi tưởng Hạng VÅ© sau nà y không khá»i chết vá» tay Hà n TÃn. Xin Ãại vương giáng chỉ ban khen, má»™t là là m vui lòng Hà n TÃn, hai là tăng khà ba quân. Uy vÅ© Hà n TÃn cà ng tăng bao nhiá»u, tức là hồng phúc cá»§a Ãại vương cà ng to bấy nhiêu xin Ãại vương chá»› ngại.
Hán vương thấy hai ngưá»i má»™t ý cÅ©ng đổi giáºn là m vui phán :
- Hai khanh đã bảo tấu, ta cÅ©ng nháºn lá»i.
Liá»n viết sắc thư sai quân cáºn thần là Chu Nguyên Thần Ä‘em dê rượu đến cá»§a quân ban thưởng .
Nghe có vương mệnh đến, Hà n TÃn láºt Ä‘áºt bà y hương án bái mạng.
Vương sứ Ä‘á»c sắc thư như sau :
" Ãạo là m tướng nếu không trá»ng pháp luáºt thì sao chế ngá»± được ba quân ? Tôn VÅ© xưa có chém Ngu Cư má»›i ban hà nh được nghiêm pháp. Lá»i xưa lại có nói : " Pháp bất vị thân " . Tôn VÅ© vốn biết Ngu Cư là ngưá»i yêu cá»§a vua mà vẫn phải chém. Hà n Nguyên soái biết Ân Cái là ngưá»i thân cá»§a ta mà vẫn không tha. Thế má»›i đáng là kẻ cầm quân khiển tướng. Giết má»™t Ân Cái mà nghìn ngưá»i phải sợ, quân lá»±c uy nghiêm, ta rất bằng lòng. Nay sai quan cáºn thần Chu Nguyên Thần mang dê, trợn đến thưởng Nguyên soái. Nguyên soái cứ phép mà là m, mau mau phất cá» dẹp loạn, cứu dân, khá»i phụ lòng mong cá»§a ta. Nay sắc " .
Hà n TÃn nghe Ä‘á»c sắc thư , cúi đầu lạy tạ, rồi theo Chu Nguyên Thần và o triá»u tạ Æ¡n.
Hán vương nói :
- Ta rất hà i lòng tướng quân. Từ nay tướng quân dùng phép cứ nghiêm như thế mới được.
Hà n TÃn nói :
- Muôn tâu Ãại vương, hạ thần chịu Æ¡n tri ngá»™ cá»§a Ãại vương dẫu bá» thân nÆ¡i chiến trưá»ng nợ chưa Ä‘á»n đáp đặng . Nay nắm trong tay mấy mươi vạn sinh mệnh, nếu quân pháp không nghiêm, là m.không tròn nhiệm vụ, để phụ Æ¡n Ãại vương thì tá»™i chăng nhá». Vì váºy, hạ thần đã tòng quyá»n khổn ngoại, may được Ãại vương tưởng đến là m cho quân sÄ© thêm uy, tháºt hạ thần lấy là m cảm đức.
Hán vương cầm tay Hà n TÃn dắt lên cùng ngồi bà n việc quân cÆ¡. Mãi cho đến lúc trăng lên đỉnh đầu, Hà n TÃn má»›i trở vá» dinh.
Cách mấy hôm sau, Hà n TÃn gá»i Phà n Khoái đến trướng bảo :
- Tướng quân là m chức Tiên phong, phải vì quốc gia táºn lá»±c. Nay mai Chúa thượng xuất giá Ãông chinh, mà đưá»ng Sạn đạo khi xưa đã bị Tá» Phòng đốt rồi, quân mã không là m sao Ä‘i được. Nay tướng quân phải Ä‘em má»™t vạn nhân mã, sá»a sang lại con đưá»ng đó. Ta cho Chu Bá»™t cùng Trần VÅ© Ä‘i theo giúp sức, hạn trong má»™t tháng phải sá»a sang xong, nếu sai lệnh sẽ chiếu quân luáºt trị tá»™i.
Tướng quân nên Ä‘i ngay, chá»› vì khó nhá»c mà bất bình.
Phà n Khoái nghe nói, ướt mồ hôi, sợ hãi thưa :
- Nguyên soái đã sai thì dẫu chết tôi cÅ©ng chẳng dám từ. Tuy nhiên, con đưá»ng Sạn đạo nguy hiểm vô cùng dà i hÆ¡n ba trăm dặm, nếu muốn tu bổ phải ba năm chưa chắc đã xong, huống hồ chỉ trong má»™t tháng thì là m sao hoà n thà nh được. Thôi, nếu Nguyên soái muốn giết Khoái nà y, thì Khoái nà y xin chịu chết ngay trước trướng.
Hà n TÃn vừa cưá»i, vừa nói :
- Tướng quân nghÄ© lầm rồi ? Việc gì ta lại muốn giết tướng quân ! Phà m kẻ là m tôi, gặp việc không nên sợ khó, nếu sợ khó chẳng bao giá» là m được chuyện phi thưá»ng. Tướng quân tá»± hà o là trung nghÄ©a, can đảm hÆ¡n ngưá»i, váºy phải nhân dịp nà y là m cho thiên hạ thấy cái trung nghÄ©a và can đảm ấy, cá»› sao lại lo sợ ?
Phà n Khoái muốn nói nữa nhÂng lại sợ phạm quân luáºt đà nh phải thở dà i lui ra.
Phà n Khoái Ä‘i rồi, Hà n TÃn liá»n ra diá»…n trưá»ng chỉnh đốn nhân mã, truyá»n chư tướng Ä‘em quân ra duyệt lại má»™t lần nữa. Lần nà y pháp luáºt đâu đó nghiêm minh, không ai còn vi phạm nữa, chiến thuáºt tuyệt vá»i.
Hà n TÃn thân đến yết kiến Hán vương, tâu :
- Hạ thần đã thao luyện quân mã xong, xia má»i Ãại vương ngá»± lãm.
Hán vương nói :
- Lần trước đã thấy tướng quân trù hoạch khác thưá»ng, quân cÆ¡ tinh xảo. Nay lại thao luyện hÆ¡n má»™t tháng nữa, chiến thuáºt tất tuyệt vá»i, ta cần gì phải xem nữa ?
Tiêu Hà bước tới tâu :
- Ngà y xuất chinh sắp đến, xin Ãại vương xem xét tưá»ng táºn để an lòng ngá»± giá.
Hán vương theo lá»i, thẳng đến giáo trưá»ng, thấy cÆ¡ nà o đội ấy, gươm giáo sáng lòa, cá» hiệu uy nghi, nhân mã tá» chỉnh, tiến thoái có ká»· cương, ngồi đứng theo khuôn phép, liá»n ban lá»i, bảo các tướng :
- Hà n Nguyên soái dùng binh như thế nà y dẫu Tôn, Ngô ngà y xưa cũng chưa hơn đặng. Ta rất hà i lòng, và ngợi khen tinh thần cố gắng của các tướng và toà n thể binh sĩ.
Ãoạn ngoảnh lại há»i Hà n TÃn :
- Nguyên soái liệu sức quân bây giỠđã Ãông chinh được chưa ?
Hà n TÃn quỳ tâu :
- Tâu Ãại vương, hạ thần đã sai Phà n Khoái Ä‘i sá»a Sạn đạo rồi, hạn trong má»™t tháng phải xong.
Hán vương ngạc nhiên, nói:
- Sạn dạo gian nguy, lên ghá»nh xuống thác, dà i hÆ¡n ba trăm dặm. Công trình vÄ© đại ấy dẫu ba năm chưa chắc đã xong, Nguyên soái trù liệu má»™t tháng thì là m sao thà nh việc ?
Hà n TÃn tâu :
- Việc quân cÆ¡ có nhiá»u chuyện lạ, xin Ãại vương cứ an tâm, chẳng bao lâu hạ thần sẽ rước Ãại vương ngá»± giá Ãông chinh, xin Ãại vương đừng há»i vá»™i.
Hán vương hiểu ý, không há»i nữa, má»i Hà n TÃn cùng mình dùng ngá»± thiện. Trong tiệc, Hán vương chỉ ăn qua loa, các món ngon váºt lạ Ä‘á»u ban cho Hà n TÃn hết .
Tiệc xong, Hán vương ngá»± giá vá» triá»u, Hà n TÃn bái tiá»…n ra khá»i cá»a quân, rồi truyá»n lệnh cho Phà n Khoái phải cấp tốc Ä‘i ngay.
Phà n Khoái dẫn má»™t vạn nhân phu đến Sạn đạo, thấy núi non trùng Ä‘iệp, khe suối quanh co, đèo cao chót vót vá»±c thẳm muôn trùng, chá»— đưá»ng cÅ© trước kia bị đốt giỠđây cây cối um tùm, không chá»— chen chân, dấu cÅ© không còn nhìn thấy nữa. Cả Ä‘oà n nhân phu chỉ nhìn nhau than thở, không biết là m cách nà o để khởi công.
Phà n Khoái nghĩ thầm :
- Thôi rồi ! Thế nà y là Hà n Nguyên soái không dám phá Sở, nên sai ta đi là m cái chuyện khó khăn nà y để lấy cớ Sạn đạo chưa xong, không bao giỠrả quân cả.
Nghĩ rồi, Phà n Khoái nói với dân phu :
- Việc là m hiểm trở như vầy dẫu cho mÂá»i vạn dân phu, là m suất ba năm chưa chắc đã xong. Nay quân lệnh rất nghiêm , Chúa thượng lại Ä‘ang tin Nguyên soái, nếu chúng ta không tiến hà nh ắt rÆ¡i đầu, chi bằng cứ là m, đến đâu hay đến đó.
Dân phu theo lá»i, xúm nhau chát cây, đốn gá»—.
Nhưng sức ngưá»i yếu á»›t không thấm và o đâu cả. Là m luôn mấy ngà y mà chỉ phát được má»™t Ä‘oạn đưá»ng Ä‘i không lá»t má»™t con ngá»±a.
Phà n Khoái ngước mặt lên trá»i than :
- Chà ? Tháºt đáng giáºn cho Tá» Phòng ! Ãốt Sạn đạo là m gì để ngà y nay lụy đến Khoái nà y ?
Trá»ng lúc Ä‘ang lo buồn chợt thấy quan Thái Trung Lục Giả dẫn má»™t nghìn quân ky đến, đưa cho Phà n Khoái má»™t phi hịch.
Phà n Khoái mở ra Ä‘á»c. Hịch rằng :
" Ãại Hán phá Sở Nguyên soái Hà n TÃn lưu ý Phà n tướng quân. Nay mai Ãại quân sẽ Ãông chinh, váºy phải kÃp sá»a sang Sạn đạo láºp ngà y đã định. Nếu quá hạn chiếu theo quân pháp trị tá»™i. "
Phà n Khoái Ä‘á»c hịch xong dáºm chân kêu trá»i, nói :
- Nguyên soái đình giết Khoái tôi rồi ! ÃÆ°á»ng sá thế nà y mà hạn má»™t tháng, dẫu thợ trá»i cÅ©ng chưa là m xong, huống chi chúng tôi là ngưá»i phà m xác thịt.
Nói rồi buồn bã dẫn Lục Giả vỠtrại dân phu để thết đãi
Nhân lúc vắng ngưá»i , Lục Giả ghé tai bảo nhá» Phà n Khoái mấy câu:
Phà n Khoái mừng rỡ, nét buồn đổi ra nét hân hoan. Tuy nhiên vẫn là m ra vẻ khệnh khạng; nói giữa đám dân phu :
- Công trình to tát thế nà y mà Nguyên soái bảo một tháng phải là m xong. Khoái tôi phen nà y chắc chết.
Dân phu thấy váºy cÅ©ng thương thầm cho số pháºn Phà n Khoái.
Hôm sau, Phà n Khoái viết biểu sai ngưá»i vá» triá»u dân cho Hán vương.
Biểu rằng :
" Muôn tâu Ãại vương. từ lúc hạ thần theo.phò Ãại vương đến nay không có công việc nà o dám để bê trá»…. Nay tu bổ Sạn đạo là công trình vÄ© đại, Nguyên Soái chỉ cấp có má»™t vạn dân phu, hẹn má»™t tháng phải hoà n thà nh, nếu không phải tá»™i chết . Thiết nghÄ© : dẫu hạ thần có gắng sức đến đâu cÅ©ng vô Ãch. Chẳng ai có thể là m công việc quá sức ngưá»i được.
Cái chết cá»§a hạ thần tất không tránh khá»i. Nếu Ãại vương thương tình, xin xuống chiếu truyá»n dân các quáºn quyện lân cáºn , Ä‘iá»n bát cho má»™t và i vạn dân phu nữa, may ra có thá» gỡ được nguy cÆ¡ trước mắt !
Khoái tôi muôn phần sợ hãi cúi dâng biểu kÃnh rin Æ¡n trên soi xét. "
Hán vương xem biểu xong, láºp tức sai Ngá»± sá» là Chu Bá»™t, cầm má»™t đạo sắc, há»a tốc đến quáºn Phổ An bắt má»™t vạn dân phu giao cho Phà n Khoái.
Phà n Khoái được thêm dân phu mừng rỡ, kêu Chu Bá»™t, Trần VÅ© đến chia ra là m nhiá»u toán má»—i toán có má»™t toán trưởng coi là m.
Ãoạn ká» và o tai Chu Bá»™t và Trần VÅ© nói nhá» mấy câu .
Ãêm ấy, hai tướng, má»—i ngưá»i dẫn má»™t Ä‘oà n dân phu tinh tráng thay đổi y phục, vượt núi ra Ä‘i.
|

15-10-2008, 10:27 AM
|
 |
Äại sắc lang bán cánh gà nướngVu Thần Giáo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bà i gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 4 giá»
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
|
|
Hồi 20
Bắt Chương Bình, Hà n TÃn dấy binh
Biệt Bao Trung. Hán vương tỠlượng
Từ khi Chương Hà m được phong là m Ung vương, trấn Tam Tần, sai cháu là Chương Bình và o giữ ải Ãại Tản Quan để đỠphòng quân Hán Trung.
Chương Hà m lại hạ chỉ truyá»n rằng : "Phải giữ vững cá»a quan, há»… có tin tức gì không được án động, phải cấp báo vá»›i Tam Tần để liệu đưá»ng phòng bị."
Nay, nhân nghe tin Hán vương dùng Hà n TÃn là m Nguyên Soái ; lại nghe báo Phà n Khoái là m Tiên phong, tu bổ Sạn đạo, để hưng binh Ãông chinh, Chương Bình láºp tức phi báo vá»›i Ung vương.
Chương Hà m nghe báo cưá»i lá»›n, nói vá»›i kẻ tả hữu :
- Hà n TÃn trước kia ở Sở là má»™t tên vác giáo theo hầu, nay bá» Sở vá» Hán, chẳng qua cÅ©ng chỉ để sai khiến mà thôi, không biết vì lẽ gì mà Hán vương lại phong là m Nguyên Soái ? Vả Hà n TÃn là kẻ đê tiện thuở hà n vi là m lắm chuyện hèn mạt, nhất đán được phong là m tướng thì ba quân còn ai phục, là m sao Ä‘iá»u khiển nổi chư tướng ?
Lại như Sạn đạo dà i ba trăm dặm, đã bị đốt phá mà tu bổ lại thì biết bao giá» má»›i xong ? Cách hà nh binh ấy chẳng qua là mưu trà cá»§a đứa tiểu nhân, là m trò cưá»i cho thiên hạ.
Tả hữu nghe Chương Hà m nói , tỠý ean :
- Phạm quân sư đã từng căn dặn Ãại vương phải lưu tâm đỠphòng quân Hán, nhất là từ khi Hán vương dùng Hà n TÃn là m tướng. Nay quan trấn thá»§ đã cấp báo đó là chuyện chẳng là nh, xin Ãại vương chá»› khinh thưá»ng.
Chương Hà m nói :
- Sạn đáo là nÆ¡i hiểm trở, việc tu bổ không phải ngà y tháng mà xong được. Nếu chưa sá»a xong Sạn đạo dẫu quân Hán có cánh bay lên trá»i cÅ©ng không vượt được sang Ãông. Ngay bây giá» ta đỠphòng là vô Ãch, chá» lúc chúng sá»a gần xong Sạn đạo sẽ hay.
Chương Hà m vẫn Ä‘iá»m nhiên, không lo lắng gì cả.
Chương Bình thấy váºy cÅ©ng bá» hếu, không tâu báo nữa, ngà y đêm rượu chè be bét cùng vá»›i quân sÄ© vui thú tiêu dao.
Rồi má»™t hôm, bá»—ng có quân giữ cá»a và o báo :
- Có một trăm dân phu tu bổ Sạn đạo, không chịu nổi sự khổ sở, trốn đến đây xin đầu hà ng.
Chương Bình vá»— tay cưá»i lá»›n, nói :
- Ta Ä‘ang muốn biết ná»™i tình cá»§a chúng. Thế là gặp dịp lắm ? Hãy truyá»n cho chúng nó và o.
Quân sÄ© vâng lệnh, ra dẫn bá»n dân phu và o.
ChÂÆ¡ng Bình há»i :
- Bá»n ngươi ở xứ nà o đến đây, có việc chi ?
Dân phu phục xuống đất lạy dà i, kêu khóc và nói :
- Chúng tôi là tráng Ä‘inh quáºn Phổ An, bị Hán vương bắt Ä‘i là m Sạn đạo, ngà y đêm cá»±c nhá»c, đói rét, Phà n Khoái lại là ngưá»i nóng nảy, đánh Ä‘áºp luôn tay. Vả chăng, Sạn đạo là con đưá»ng hiểm trở, mà bắt phải là m má»™t tháng cho xong thì không thể nà o là m nổi. Hán vương lại dùng Hà n TÃn là m Nguyên Soái, ba quân không phục bá» trốn rất nhiá»u. Chúng tôi chắc không sao thà nh sá»± được Vì váºy chúng tôi đến đây, nguyện núp bóng tướng quân, Ä‘em thân láºp công. Trong Ä‘oà n chúng tôi có hai ngưá»i Tổng giáp võ nghệ tinh tưá»ng, có thể giúp Ãch cho tướng quân sau nà y được. Xin tướng quân vui lòng thu nháºn.
Chương Bình cho gá»i hai ngưá»i Tổng giáp đến há»i :
- Hai ngươi tên gì ?
Bẩm tướng quân, chúng tôi là phưá»ng săn ở quáºn Phổ An, má»™t ngưá»i tên Diêu Long, má»™t ngưá»i tên Ngân VÅ© Vì Hán vương bắt phu tu bổ Sạn đạo, không có ngưá»i trông coi, nên bản quan bắt hai tôi là m Tổng giáp. Không ngá», lúc đưa phu đến nÆ¡i, thấy Sạn đạo gian nan, công việc trăm phần cá»±c nhá»c, đã không cÆ¡m ăn, lại bị đánh Ä‘áºp tà n nhẫn. Chúng tôi không dám trốn vá» bản quáºn nên phải đến đây tình nguyện theo tướng quân láºp thân, chá» lúc thiên hạ thái bình sẽ trở vá» quê quán.
Chương Bình lại há»i :
- Vì sao Hán vương lại dùng Hà n TÃn là m Ãại tướng, các ngươi có biết chăng ?
Bẩm tướng quân, Hà n tÃn có tánh khoe khoang được Tiêu Hà phục tà i tiến cá», và Hán vương nghe theo lá»i Tiêu Hà trá»ng dụng. Thá»±c ra, tướng sÄ© không ai phục cả. ChÃnh Phà n Khoái cÅ©ng Ä‘em lòng căm giáºn mà chẳng dám nói ra. Lúc nà y Hán vương cÅ©ng vì lẽ đó mà bối rối lắm.
Chương Bình nghe hai ngưá»i nói đúng vá»›i lá»i đồn đãi nên tin lá»i thu dụng ngay.
Hai ngưá»i từ khi đắc dụng, tá» ra táºn tụy hÆ¡n ngưá»i.
Má»i việc được giao phó Ä‘á»u thi hà nh rất chu đáo. Bởi váºy, Chương Bình rất yêu dùng. Chỉ trong má»™t tháng đã cho
hai ngưá»i là m chức Ãại Kỳ Bà i việc lá»›n nhá» Ä‘á»u Ä‘em ra bà n luáºn.
Giữa lúc ấy Phạm Tăng Ä‘ang ở Bà nh Thà nh, má»™t hôm xem thiên văn thấy phương Tây Nam vượng khà ngất trá»i, các vì sao sáng Ä‘á»u chầu vá» phÃa ấy, biết là há» Lưu Ä‘ang hưng ở Hán Trung. Lại nghe tin Hà n TÃn bá» Sở vá» Hán được trá»ng dụng, lòng rất lo lắng.
Kế có tin các nước chư hầu lăm le nổi dáºy, nhất là nước Tá», binh thế mạnh lắm. Phạm Tăng liá»n và o triá»u, Ä‘em các việc lợi hại bà y tá» vá»›i Bá vương.
Bá.vương đòi Quà Lương và Quà Bằng đến bảo :
- Hai ngưá»i hãy Ä‘em ba nghìn quân sÄ© thẳng tá»›i Phế Khâu, há»™i vá»›i Ung vương, phòng cá»a Tản Quan, và tuần tiểu các nÆ¡i hiểm yếu đỠphòng Hán chúa.
Hai tướng lảnh mệnh đến Phế Khâu và o yết kiến Chương Hà m, chuyển lại lá»i dặn cá»§a Bá vương.
Chương Hà m nói :
- Chúa thượng quá lo xa, Phạm quân sư có tánh sợ địch. Việc nà y đâu có gì quan trá»ng mà phải nhá»c lòng như váºy ?
Bèn thuáºt lại việc các dân phu nÆ¡i Sạn đạo đến đầu hà ng cho Quý Lương và Quý Bằng nghe.
Hai tướng đồng nói :
- Cứ như việc nà y dẫu Hán vương có hưng binh cÅ©ng không là m gì nổi ! Lâu nay Phạm quân sư nghe tin Hán vương trá»ng dụng Hà n TÃn Ä‘em lòng lo sợ. Tuy nhiên, chúng tôi thiết tưởng Hà n TÃn là kẻ đê tiện, không nuôi nổi thân mình, Ä‘i xin cÆ¡m ăn, chịu luồn trôn gã bán thịt, nay dẫu là m tướng cÅ©ng chẳng ai phục. Và Sạn đạo hiểm trở mưá»i phần, dá»… gì tu bổ cho xong.
Chương Hà m cưá»i tÃt mắt, hối quân đặt tiệc thiết đãi Quý Lương và Quý Bằng.
Trong tiệc, Quý Lương nâng chén nói với Chương Hà m :
- Tuy chúng ta không cần lo lắng, song lệnh Bá vương đã truyá»n, chúng ta cÅ©ng nên Ä‘iá»u bát nhân mã, láºp thà nh đồn trại cho có hình thức để khá»i bị khiển trách.
Chương Hà m nghe theo, hến viết hịch truyá»n các quản hạt lưu tâm phòng giữ, và viết thư gởi dặn Chương Bình chá»› nên trá»… trà ng.
Giữa lúc đó, nÆ¡i Hán Trung, Hà n TÃn chuẩn bị quân mã đã xong, xin vá»›i Hán vương chá»n ngà y xuất quân .
Tướng sÄ© hay tin Ä‘á»u ngÆ¡ ngác bảo nhau :
- Sạn đạo chưa tu bổ xong mà Nguyên soái chá»n ngà y khởi binh thì không biết phải Ä‘i lối nà o ?
Ai nấy Ä‘á»u hồ nghi, nhưng không dám há»i.
Hán vương nghe Hà n TÃn xin thỉnh giá xuất chinh, liá»n đòi Tiêu Hà và o há»i :
- Phà n Khoái sá»a sang Sạn đạo chưa xong, Hà n Nguyên soái lại xin xuất quân là ý là m sao ?
Tiêu Hà cÅ©ng không biết được, xin phép sang dinh Hà n TÃn để há»i cho tưá»ng táºn.
Tiêu Hà đến nÆ¡i, Hà n TÃn vá»™i và ng mÅ© so ra đón chà o.
Tiêu Hà theo Hà n TÃn và o thÃnh đưá»ng, há»i nhá» :
- Nguyên soái vừa xin thỉnh giá xuất chinh , Chúa thượng rất nghi ngá» vá» việc Sạn đạo chưa là m xong, không biết quân sÄ© phải Ä‘i lối nà o, nên sai tôi đến há»i Nguyên soái.
Hà n TÃn mỉm cưá»i nói :
- Thừa tướng khéo giả vá» há»i tôi. Trước kia Tá» Phòng đốt Sạn đạo tất đã tìm ra lối khác rồi. Việc ấy lẽ nà o Thừa tướng không biết đến.
Tiêu Hà ngáºp ngừng ná»›i :
- Tôi cÅ©ng biết, nhưng không rõ lắm. Và lại Chúa thượng thấy Nguyên soái sai Phà n Khoái Ä‘i sá»a Sạn đạo, Ä‘em lòng nghi hoặc, xin Nguyên soái nói rõ phương lược để Chúa thượng an tâm .
Hà n TÃn nhìn quanh, thấy không có ai, liá»n kế tai nói nhá» vá»›i Tiêu Hà :
- Ãó là cái kế giả danh Ä‘i sá»a Sạn đạo cho bá»n Chương Hà m không phòng bị. Chúng ta lẻn Ä‘i lối Trần Xương, chỉ trong năm ngà y có thể đến Tản Quan được. Chừng ấy Chương Bình dẫu có cánh cÅ©ng không thoát khá»i tay ta. Không cần mất má»™t mÅ©i tên cÅ©ng lấy được Tản Quan rồi. Ngu ý định thế, xin Thừa tướng vá» tâu lại vá»›i Chúa thượng.
Tiêu Hà mừng rỡ liá»n trở vá» tâu vá»›i Hán vương.
Hán vương nghe xong, lòng rất han hoan, cho là diệu kế ; liá»n truyá»n lệnh vặn vÅ© sắp sá»a xa giá Ãông chinh.
Hôm sau, Hà n TÃn đến giáo trưá»ng, kiểm Ä‘iểm nhân mã, tất cả hÆ¡n bốn mươi lăm vạn, chia là m bốn đại đội .
Lại sai nha tướng Tôn Hưng đến thay cho Phà n Khoái đôn đốc việc sá»a Sạn đạo, và chỉ để ở đấy ba nghìn dân phu mà thôi, còn bao nhiêu rút vá» Ä‘iá»u dụng.
Trong bốn đạo quân, Phà n Khoái thống suất đội thứ nhất, Ä‘i tiên phong, Ä‘em theo tám viên bá»™ tướng, gặp núi mở đưá»ng, gặp suối bắc cầu, gặp khó khăn phải phi báo cho háºu quân biết .
Chu Anh thống suất đội quân thứ hai, Ä‘em theo mưá»i viên kiện tướng, thấy đạo tiên phong thắng thế thì thúc quân, thấy thất bại thì tiếp ứng. Nếu gặp việc nguy cấp phải báo cho háºu quân biết.
Hà n TÃn bản thân thống lanh đội quân thứ ba, Ä‘em theo bốn mươi viên kiện tướng. Trong đó lại chia ra là m bốn đội nhá», tiến thối theo hiệu lệnh đã định.
Sau cùng, là đội quân thứ tư do Hán vương cùng các quan văn vÅ© thống lÄ©nh . Hà n TÃn lại sai Phó Khoan và Chu Xương giám phu để há»™ giá.
Ãiá»u bát xong, Hà n TÃn má»i Hán vương ngá»± xa giá ra nÆ¡i đồi cao, để xem lá»… xuất quân.
Hán vương thấy quân dà n theo chÃn cung, bốn tượng, tinh kỳ rá»±c rỡ, hiệu lệnh nghiêm minh, tùy theo tà i sức cá»§a má»—i ngưá»i mà dùng, lòng rất cảm phục.
Hà n TÃn bước đến trước xa giá tâu :
- Hạ thần xin Ä‘em quân Ä‘i trước hai ngà y. Ãại vương sẽ ngá»± giá theo sau. Qua khá»i cá»a quan hạ thần xin nghênh tiếp.
Hán vương nháºm lá»i, Hà n TÃn ra lệnh ba quân lên đưá»ng tấn phát:
Hai hôm sau, Hán vương xa giá lên đưá»ng. Nhân dân già trẻ dắt nhau ra nÆ¡i vệ đưá»ng lạy mừng tâu :
- Chúng tôi sinh trưởng ở Bao Trung, chưa lúc nà o được xem binh tướng hùng mạnh như vầy.
Hán vương há»›n hở há»i Tiêu Hà :
- Trước đây ta đã truyá»n cho Thừa tướng táºp hợp các bô lão để hiểu dụ, chẳng hay Thừa tướng đã là m cái chuyện đó chưa ?
Tiêu Hà tâu :
- Muôn tâu Ãại vương, mấy hôm nay bá tánh thấy Ãại vương sắp sá»a Ãông chinh, Ä‘oán rằng Ãại vương thế nà o cÅ©ng lấy Hà m Dương, đóng đô ở đó, nên Ä‘em lòng mến tiếc, cùng nhau rá»§ đến tá» lòng ái má»™. Hiện nay đủ mặt cả ở trước đưá»ng.
Hán vương nói :
- Nếu váºy Thừa tướng truyá»n chỉ cho hỠđến đây.
Tiêu Hà lãnh mệnh, bước ra truyá»n chỉ. Dân chúng ùa nhau kéo đến đứng vòng quanh xa giá cháºt mạch, má»™t hà ng dà i ước độ và i dặm đưá»ng.
Hán vương bước xuống xe. Một bô lão thay mặt bước đến quỳ xuống đất tâu :
- Tâu Ãại vương, từ khi Ãại vương đến đất Bao Trung, mưa thuáºn gió hòa, muôn dân lạc nghiệp, ngoà i đưá»ng không ai nhặt cá»§a rÆ¡i, trong nhà tối không cần đóng cá»a. Tháºt là cảnh tượng Ä‘á»i Nghiêu, Thuáºn thuở xưa. Chúng tôi chưa có dịp Ä‘á»n đáp. Nay Ãại vương kéo quân chinh phạt phương Ãông chắc là nhất cá» công thà nh biết thuở nà o dân Bao Trung chúng tôi còn thấy mặt long nhan nữa.
Vị bô lão vừa dứt lá»i, dân chúng Ä‘á»u phục xuống đất khóc òa. Tiếng khóc vang ra xa hÆ¡n năm dặm.
Hán vương cũng động lòng rơi lệ, nói :
- Ta vì muốn cho thiên hạ thoát khá»i ách bạo tà n cá»§a Bá vương, nên phải xa dân chúng Bao Trung nà y. Lòng ta thá»±c không nỡ. Nay ta để Thừa tướng Tiêu Hà ở lại đây bảo bá»c, giữ việc trị an cho muôn dân.
Dân chúng Ä‘á»u giÆ¡ tay reo to :
- Nếu được Tiêu Thừa tướng ở lại đây, tháºt là hà nh phúc cho dân chúng tôi lắm.
Hán vương sai viên quan cáºn thần Ä‘á»c lá»i hiển dụ.
Dụ rằng :
Xưa đấng minh vương trị dân cá»™t lấy nhân nghÄ©a là m đầu, trước hết phải nặng vá» giáo hóa . Ta từ khi đến đất nà y, sá»›m tối chăm lá» trau dồi đạo đức cốt Ä‘em cái gương ấy cho trăm há» noi theo. Váºy nay hiểu dụ cho ai nấy biệt, trong Ä‘á»i sống không có gì quý hÆ¡n là đạo đức.
Ãạo đức giúp cho loà i ngưá»i tạo má»™t Ä‘á»i sống tươi đẹp tuyệt vá»i . Má»™t nhà có gia trưởng, má»™t là ng có hương trưởng.
Là m gia trưởng phải dạy bảo con em, tôn trá»ng nghÄ©a nhân, thấm nhuần đạo lý. Cha tá» lòng nhân, con đội chữ hiếu, anh thuáºn, em kÃnh, lấy lá»… giáo là m phương châm, đó là hạnh phúc cá»§a gia đình . Là m hương trưởng phải biết thương dân, phải mưu cÆ¡m áo cho má»i ngưá»i, khuyến khÃch nghá» nghiệp, sÄ©, nông, công, thương, Ä‘á»u là những nghá» quà hóa ! SÄ© thì tư minh nghÄ©a lý, chăm chỉ há»c hà nh, nông thì lo cà y cấy cho thóc lúa dồi dà o, công thì phải chuyên nghá» nghiệp, táºp luyện cho tinh, thương thì phải tháºt thà lấy chữ tÃn là m danh dá»±. Như thế, thôn xóm tất yên vui, ai ai mà không lạc nghiệp. Còn như muốn được an cư , má»—i ngưá»i phải tá»± coi mình có trách nhiệm vá»›i lệ luáºt. Chá»› cá» bạc, dâm đãng, chá»› ganh tị kiện cáo nhau, chá»› trá»™m cắp rượu chè. Má»i quyá»n lợi cá nhân Ä‘á»u đặt dưới tình thương nhân loại.
Như thế phong tức sẽ thuần mỹ, trăm hỠthái bình, đó là hạnh phúc của là ng.
Mấy lá»i truyá»n dụ, bá tánh phải ghi lòng. Nay dụ. "
Lúc đó là đầu tháng tám, năm ất vị, Ãại Hán nguyên niên.
Hán vương truyá»n dụ xong, nói vá»›i Tiêu Hà :
- Thừa tướng ở lại Bao Trung vá»— an trăm há», giúp dân cà y cấy là m ăn, lấy nhân đức thay cho hình phạt, gần ngưá»i hiá»n, xa kẻ dữ, chứa sẵn lương thá»±c để cấp cho quân lÃnh. Ãó là trách nhiệm cá»§a Thừa tướng.
Tiêu Hà cúi lạy, lãnh vương mệnh.
Hán vương truyá»n lệnh ba quân lên đưá»ng, nhắm hướng Ãông tiến phát.
Nhắc lại Hà n TÃn lãnh ba đội quân Ä‘i trước, ra khá»i bao Trung, không theo lối Sạn đạo, mà theo Ä‘Âá»ng nhỠđến Cô Vân, vòng theo chân núi Lưỡng Cước.
Tuy khúc đưá»ng hiểm hóc, song nhá» Phà n Khoái Ä‘i trước đốn cây xẻ đưá»ng, bắc cầu, chẳng bao lâu đã đến sông Hán Khê.
NÆ¡i đây, đà ng sá rá»™ng rãi nhÆ¡n, Hà n TÃn nói vá»›i chư tướng :
- Ngà y trước tôi má»™t ngưá»i má»™t ngá»±a, Ä‘ang đêm trốn đến sông Hán Khê nà y, gặp khi nước Ä‘ang dâng cao, không
sang sông được Tiêu Thừa tướng Ä‘uổi theo kịp, thỉnh tôi vá», nếu không hôm nay tôi đã ở Hoà i Âm rồi.
Chư tướng Ä‘á»u nói :
- Ãó tháºt là lòng trá»i muốn giữ Nguyên soái ở đây phò Hán diệt Sở đó. Váºy xin lưu lại nÆ¡i đây má»™t váºt ká»· niệm.
Hà n TÃn liá»n sai dá»±ng má»™t tấm bia đá trên đỉnh núi, khắc tám chữ : " Hán Thừa tướng thỉnh Hà n TÃn chi lá»™ " .
Ãoạn truyá»n quân sÄ© sang sông thẳng tiến.
ÃÆ°á»ng tuy rá»™ng, nhưng đá gáºp ghá»nh, quanh co, tướng sÄ© Ä‘á»u phải xuống ngá»±a Ä‘i bá»™, lúc lá»™i suối, lúc trèo đèo lúc leo ghá»nh, khi xuống dốc, tháºt vất vả.
Mặc dầu khổ cá»±c. song quân sÄ© phần nhiá»u ở phương Ãông, nay được dịp hồi hương, lòng hân hoan ấy thắng má»i gian lao.
Ãoà n quân Ä‘ang ồ ạt tiến bước, bá»—ng có quân tiá»n đội trở lại báo :
- Bẩm Nguyên soái, phÃa trước, nÆ¡i rừng ráºm, có má»™t con rắn độc dà i hÆ¡n hai trượng, hai mắt long lanh, miệng há đỠchót, trông rất ghê sợ, Ä‘ang nằm giữa đưá»ng, xin Nguyên soái liệu định.
Hà n TÃn nói :
- Rắn chặn ngang đưá»ng chỉ nên sai cung thá»§ dùng tên độc mã bắn, còn các pháo thá»§ phải chuẩn bị sẵn để phòng cứu nguy.
Chúng quân được lệnh, cung tên sẵn sà ng, kéo nhau núp nơi khe núi để mưu hạ thủ rắn độc.
Giữa lúc đó, có má»™t viên tướng từ trung quân bước ra, nói vá»›i Hà n TÃn :
- Má»™t con rắn chặn đưá»ng có gì mà Nguyên soái phải dùng nhiá»u ngưá»i như thế ! Cho đến con Giao Long dưới bể, má»™t mình tôi cúng có thể giết được kia mà !
Ba quân nghe nói giáºt mình, tranh nhau đến xem kẻ nà o đã táo bạo nói câu ấy.
|
 |
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
äâèæåíèÿ, âèäåîíàáëþäåíèå, âèçèòêà, han so tranh hung, ìîñêîâñêèé, ñèñüêè, ñïðàâî÷íèê, ñòðàíèöû, òåêñò, ðàìñòîð, øêîëüíèöû  |
| |