Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #16  
Old 25-06-2008, 10:51 AM
hunted1986 hunted1986 is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: daklak
Bài gởi: 38
Thá»i gian online: 18 giá» 3 phút 34 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
chương 17 Dương Äông Kích Tây Tạo Lối Thoát Hắc Tá»­ Lâm Thành Lối Äào Sinh



Chạy má»™t hÆ¡i được mưá»i dặm đưá»ng vá» phía tây, Dư Hải Bằng bèn quay sang hướng chính nam ! Lúc này đã sắp tàn canh ba nên bầu không khí càng lúc càng âm u hoang vắng !
Äi thêm năm dặm nữa, Dư Hải Bằng đặt gã ná» nằm dá»±a vào má»™t thân cây bên cạnh con đưá»ng quan đạo dẫn Ä‘i khá»i Hán Dương thành !
Chàng tá»± tay lá»™t bá» lá»›p lụa má»ng, mang dung mạo cá»§a nhân vật cao niên trên mặt gã ná» ra ! Sau khi cất lá»›p lụa má»ng đó vào ngưá»i, chàng lại lá»™t bá» lá»›p mặt nữ nhân cá»§a chàng và mang vào mặt gã ná» ! Äúng lúc đó, khi Dư Hải Bằng định sá»­a lại y phục cho gã thì gã đột nhiên bật lên tiếng rên:
- á»°.. á»±.. á»±..
Mừng rỡ, Dư Hải Bằng vừa lay vừa khẽ gá»i gã:
- Huynh đài ! Huynh đài ! Là tại hạ đây ! Dư Hải Bằng đây !
Gã gượng mở mắt ra nhìn chăm chú vào gương mặt thật của Dư Hải Bằng ! Gã khe khẽ lên tiếng:
- Là ngươi đấy ư ? Chúng tạ.. chúng ta đã thoát rồi sao ?
Dư Hải Bằng mỉm cưá»i và trấn an gã:
- Huynh đài nhìn xem ! Äây là con đưá»ng Ä‘i khá»i Hán Dương thành đấy. Huynh đài nghỉ ngÆ¡i má»™t lúc cho khá»e. Sau đó muốn Ä‘i đâu thì Ä‘i. Tại hạ còn phải quay lại đã !
Nói xong, Dư Hải Bằng vươn ngưá»i đứng dậy định bá» Ä‘i như lá»i chàng vừa nói.
Gã nỠvội vàng kêu lên:
- Ngươi phải quay lại à ? Tại sao chứ ?
Dư Hải Bằng chỉnh dung và nghiêm giá»ng khi đáp lại:
- Nếu cả hai chúng ta tiếp tục bá» Ä‘i thì bá»n chúng ắt phải Ä‘uổi theo thôi ! Huống chi tại hạ chỉ đánh lừa lão Y Thần được má»™t lúc thôi, trước sau gì lão cÅ©ng Ä‘oán được ý đồ cá»§a tại hạ. Huynh đài hãy an tâm mà lên đưá»ng, tại hạ còn phải làm cho bá»n chúng thất Ä‘iên bát đảo má»™t trận nữa má»›i xong. Hẹn gặp lại nha !
Vút !
Không chỠcho gã nỠcó đồng ý hay là không, Dư Hải Bằng đã đi mất dạng để lại cho gã một ấn tượng khó phai vỠDư Hải Bằng.
Và rồi, liá»n lúc đó lại có tiếng ngưá»i chạy đến. Gã Ä‘iếng hồn, ngỡ là bá»n U Minh Giáo xuất hiện !
Nhưng không phải ! Vì có tiếng Dư Hải Bằng ấm áp vang lên:
- Suýt nữa tại hạ quên mất, huynh đài bây giỠđang là thân phận nữ nhi đó ! Cáo biệt !
Vút !
Một lần nữa, Dư Hải Bằng lại bỠđi, và lần này chàng đã làm cho gã nỠphải hoang mang lo ngại !
Gã đưa tay sá» nắn khắp ngưá»i, ở bên ngoài lá»›p y phục ! Và khi gã sỠđến gương mặt cá»§a gã thì gã má»›i hiểu Dư Hải Bằng muốn ám chỉ Ä‘iá»u gì khi nói gã mang thân phận nữ nhi !
Gã cào bá» lá»›p lụa ở trên mặt xuống vá»›i thái độ trân trá»ng khác thưá»ng ! Chính lá»›p lụa này Dư Hải Bằng đã mang trên mặt, rồi chính chàng đã tá»± mang vào cho gã !
Gã xếp gá»n và cất vào ngưá»i gã ! Sau đó, gã đứng lên Ä‘i vào má»™t chá»— khuất gần đó dù bấy giá» bầu trá»i vẫn là đêm Ä‘en.
Má»™t lúc sau, gã lại bước ra. Không ! Không phải là gã nữa, mà bây giá» là má»™t giai nhân có sắc đẹp thiên kiá»u bá mị !
Gã đã cải trang thế nào mà khéo quá ! Chẳng trách lúc đầu chính Dư Hải Bằng đã nói đùa rằng:
“nếu lão bá bá giả dạng nữ nhân không khéo sẽ phù hợp hÆ¡n tiểu Ä‘iệt nữ đó !†Có lẽ gã Ä‘ang nghÄ© đến Ä‘iá»u đó nên gã bá»—ng mỉm cưá»i thích thú. Và nụ cưá»i cá»§a gã đâu khác gì nụ cưá»i mê hồn cá»§a Bao Tá»± thuở xưa ! Có thể nói nếu ai nhìn vào gã lúc này sẽ mưá»i phần tin đến mưá»i gã chính là khách má hồng mà không sợ lầm !
Gã tần ngần má»™t lúc khi đã đặt chân lên đưá»ng quan đạo ! Sau đó, sau khi ra chiá»u nuối tiếc, nàng giai nhân xinh đẹp má»›i chậm chạp bước Ä‘i, ly khai khá»i Hán Dương thành !
o O o Sau khi vội vã bỠđi, Dư Hải Bằng ngược bắc năm dặm, sau lại rẽ vỠhướng đông !
Äúng như chàng đã dá»± liệu, lão Y Thần và má»™t bá»n bảy tám tên Ä‘ang giăng thành hàng chữ nhất, như muốn lùng sục chàng vậy !
Và cÅ©ng như chàng đã dá»± định, chàng vừa thấy bá»n chúng liá»n ào ào lao ra.
- Äỡ !
Vù... Vù...
Ầm ! Ầm ! Ầm !
Ngay chưởng đầu tiên vá»›i thập thành công lá»±c, Dư Hải Bằng đã loại bỠđược ba tên ! Äoạn chàng nhanh tốc thi triển Túy Tiên bá»™ pháp Ä‘an qua Ä‘an lại giữa số địch nhân còn lại.
Có tiếng lão Y Thần quát lên:
- Phóng tín hiệu gá»i Tam Khách Khanh há»™ pháp mau ! Tiểu súc sinh ! Xem đây !
Sùy... Sùy...
Mặc cho lão Y Thần muốn kêu la gì thì cứ kêu, Dư Hải Bằng cÅ©ng không bận tâm đến vệt cháy sáng màu hồng nhuận Ä‘ang vẽ trên không trung ! Song chưởng cá»§a chàng liá»n cùng má»™t lúc quật ra hai ngá»n chưởng kình khi chàng tận dụng Túy Tiên bá»™ pháp làm rối loạn nhãn quang cá»§a bá»n chúng !
Rồi nhân lúc bá»n chúng đứng tùm tụm lại vá»›i nhau, chàng bèn thoát ra và phát chưởng ! Äây chính là chưởng Thiên Äịa giao thái mà lần thi triển này là lần thứ hai !
Lần trước, trong lốt một nhân vật cao niên, Dư Hải Bằng đã dùng tuyệt chưởng này đấu kình thủ của giáo chủ U Minh Giáo ! Qua đó, chàng mới biết lão chính là giáo chủ thật sự ! Bằng không thì lão khó lòng toàn mạng với chiêu chưởng bá đạo này của chàng.
Còn lần này, tuy đối phương có đến năm ngưá»i nhưng phần vì Dư Hải Bằng đánh ra xuất kỳ bất ý, phần khác là vì công phu cá»§a chàng lúc này đã hÆ¡n hẳn lúc trước. Vì thế, sau má»™t tiếng nổ long trá»i lở đất thì...
Ầm ! Ầm ! Ầm !
Há»± ! Há»± !
Thêm hai tên nữa phải xuống ngay Uổng Tử Thành !
Vút !
- Ha ha hạ..
Dư Hải Bằng thích chí cưá»i vang và lập tức xuôi nam.
Lão Y Thần hậm hực quát tướng lên:
- Äuổi theo !
Tuy bá» chạy, nhưng Dư Hải Bằng luôn chăm chú quan sát và nghe ngóng khắp tứ bá». NhỠđó, khi Dư Hải Bằng để cho lão Y Thần rượt Ä‘uổi theo được ná»­a dặm thì chàng đột ngá»™t dừng chân, sau lại quay đầu chạy ngược vá» phía lão Y Thần.
Äá»™t nhiên thấy đối phương quày đầu chạy ngược lại là thế, lão Y Thần mừng nhiá»u hÆ¡n là kinh ngạc. Do đó, lão vừa xô kình ra vừa quát lên:
- Tiểu tử ! Nạp mạng đi nào !
Ào ! Ào ! Ào !
Vụt ! Vụt !
Vù... Vù...
Ầm ! Ầm ! Ầm !
- Ha ha hạ..
Ngá»n chưởng kình tận lá»±c bình sinh cá»§a lão Y Thần còn cách ngá»±c Dư Hải Bằng độ ná»­a trượng thì Dư Hải Bằng liá»n cảm nhận được má»™t luồng lá»±c đạo khá mạnh bạo hÆ¡n thập phần Ä‘ang nhằm vào hậu tâm chàng mà lao đến. Chá»§ nhân cá»§a ngá»n chưởng phía sau nếu không phải là Tam Khách Khanh há»™ pháp thì còn là cá»§a ai bây giá» ? Do vậy, lá»±a đúng dịp này, Dư Hải Bằng bèn nhanh nhẹn thi triển bá»™ pháp Túy Tiên, lao sang hẳn má»™t bên. Và chuyện gì đến thì phải đến.
Chưởng lá»±c cá»§a lão Y Thần và cá»§a vị Tam Khách Khanh há»™ pháp liá»n va thẳng vào nhau. Và đương nhiên là lão Y Thần phải cam bá» lép vế. Còn may cho lão Y Thần há» Kha là vị Tam Khách Khanh há»™ pháp đã kịp thá»i thu bá»›t chân lá»±c vá» khi nhận thấy có Ä‘iểm khác lạ. Bằng không thì lão Y Thần sẽ biến thành ma thần rồi.
Còn Dư Hải Bằng thì nhanh tốc đảo ngưá»i, vận dụng Thiên Thốn địa xúc thân pháp lao Ä‘i như tên bắn vá» hướng nam.
Tiếng cưá»i cuồng ngạo cá»§a chàng như chá»c giận lão Y Thần hÆ¡n. Lão bèn ném má»™t lúc những ba ngá»n tín hiệu má»™t xanh, má»™t vàng và má»™t đỠbay thẳng lên trên không. Äấy là tín hiệu mang ý nghÄ©a triệt thoát toàn bá»™ má»i chốt chặn và lập tức kéo cả vá» phía có phát tín hiệu.
Äoạn lão cÅ©ng há»™c tốc Ä‘uổi theo, dù vị Tam Khách Khanh há»™ pháp chỉ còn hÆ¡n trượng nữa là sẽ tóm được Dư Hải Bằng.
Dư Hải Bằng dù tài cao mật lá»›n, dù hùng tâm có cao đến đâu Ä‘i nữa thì chàng không quên rằng nhị thần, Kỳ, Bốc vẫn không là đối thá»§ cá»§a vị Tam Khách Khanh há»™ pháp kia. Mà nếu Dư Hải Bằng Ä‘oán định không lầm thì vị Tam Khách Khanh há»™ pháp kia chính là Hắc Diện Ma, má»™t trong Tam Ma vừa thoát khá»i bẫy giam cầm hằng năm mươi năm là Hắc Tá»­ Lâm.
Do đó, đối với nhân vật đang truy đuổi theo sau Dư Hải Bằng, chàng vẫn luôn có tâm trạng kinh cung chi điểu, không đợi đánh đã vội bỠchạy. Bất quá, Dư Hải Bằng chỉ ỷ trượng vào thân pháp Thiên Thốn địa xúc và bộ pháp Túy Tiên thập phần biến ảo mà thôi.
Nhưng dẫu sao khoảng cách một trượng hơn giữa Dư Hải Bằng và vị Tam Khách Khanh hộ pháp vẫn là một khoảng cách khá an toàn, đủ cho Dư Hải Bằng vừa vận dụng khinh thân pháp vừa đỠphòng đòn tập kích phía sau của địch nhân nếu có.
Quả nhiên, khi Tam Khách Khanh há»™ pháp rút ngắn khoảng cách chỉ còn bảy thước, nghÄ©a là già ná»­a trượng má»™t chút thì lão bật cưá»i lên khằng khặc:
- Hắc... hắc... hắc... Nộp mạng đi thôi, tiểu tử !
Vù... Vù...
Vút ! Vút ! Vút !
Phải ba lần dịch thân theo Túy Tiên bá»™ pháp thì Dư Hải Bằng má»›i tránh được ngá»n kình phong mạnh bạo chưa từng thấy cá»§a Tam Khách Khanh há»™ pháp vung ra.
Không dám chần trá», Dư Hải Bằng vá»™i vàng cắm đầu bá» chạy.
- Hừ ! Tiểu nhi tử trá ngụy lắm ! Nhưng không thoát được lão tử đâu !
Vút !
Vút !
Vốn Ä‘ang kinh hãi thì Dư Hải Bằng còn kinh hãi hÆ¡n thập bá»™i khi nghe Tam Khách Khanh há»™ pháp hăm dá»a như thế. Chàng cuống cuồng lao Ä‘i, không còn định hướng được nữa. Nói đúng ra thì bây giá» chàng đâu cần chạy theo hướng chính nam nữa, vì gã ná» có lẽ lúc này đã vô sá»± rồi. Vì thế, cứ có lối là Dư Hải Bằng cứ chạy.
Chạy được năm mươi, sáu mươi trượng đưá»ng thì lại má»™t lần chàng phải thi thố sở năng qua Túy Tiên bá»™ pháp để tránh kình tập kích cá»§a lão đại ma đầu quá đổi hiểm ác.
Mục đích khi chàng thi triển Túy Tiên bộ pháp là còn làm cho vị Tam Khách Khanh hộ pháp phải rối loạn nhãn quang, nhỠđó, Dư Hải Bằng mới có cơ hội để tháo chạy tiếp.
Cục diện đột nhiên hình thành má»™t cuá»™c rượt Ä‘uổi vô tiá»n khoáng hậu giữa má»™t kẻ chạy chết và má»™t ngưá»i quyết phải hạ thá»§ đối phương và còn là cuá»™c so tài vá» khinh công, vá» trí tuệ giữa hai nhân vật mà bản lãnh thì chênh lệch nhau má»™t trá»i má»™t vá»±c.
Và còn lý thú hơn khi lão Y Thần và toàn bộ nhân số U Minh Giáo giáo đồ từ tám phương tứ hướng đổ xô vỠđể cùng tham dự cuộc đuổi bắt.
Cổ nhân có nói “giặc cùng chá»› Ä‘uổi†vì “thú cùng đưá»ng sinh liá»u lÄ©nhâ€. Nhưng bá»n chúng không nghÄ© đến Ä‘iá»u này. Và Dư Hải Bằng thì dù có nhá»› đến Ä‘i chăng nữa, thì chàng không dại gì phải tá» ra liá»u mạng để chết uổng.
Sá»± huyên náo càng lúc càng lá»›n, gây xao động má»™t góc trá»i Hán Dương thành vì cuá»™c rượt Ä‘uổi này.
Và không ít lần Dư Hải Bằng lâm vào tình thế lưỡng đầu thỠđịch. Äằng sau thì Hắc Diện Ma Ä‘uổi bén gót, đằng trước là bá»n giáo đồ U Minh Giáo. Những lần như thế, chỉ có tâm cÆ¡ mẫn tiệp và giác quan nhạy bén cá»§a Dư Hải Bằng đã có từ khi chàng còn là kẻ chuyên đào xác thú ở Thiên SÆ¡n má»›i cứu được chàng mà thôi.
Giữa má»™t bá»n lúc nhúc có khi đến mưá»i tên giáo đồ đứng chận phía trước mong bắt được chàng, thì chàng ná»­a dá» dẫm ná»­a áng chừng để thi thố Túy Tiên bá»™ pháp. Và chàng đã len được giữa bá»n chúng mà thoát Ä‘i không mấy khó khăn.
Chính những lúc đó thì bá»n giáo đồ U Minh Giáo lại biến thành cái đích cho vị Tam Khách Khanh há»™ pháp trút ná»—i niá»m tức giận. Vì bá»n chúng vô hình chung đã trở thành vật cản cho Dư Hải Bằng thoát Ä‘i, là chướng ngại vật khiến cho Tam Khách Khanh há»™ pháp đã chậm còn chậm hÆ¡n.
Những lúc như thế đó mới thấy hết sự hung ác của Hắc Diện Ma mà ác danh còn lưu lại trên giang hồ, dù Tam Ma đã bị Vô Cực Tái Lão Quân giam cầm ở Hắc Tử Lâm những năm mươi năm.
Cố nhân có nói “non sông dá»… biến đổi, chứ tâm tánh con ngưá»i thì vô phương hoán cải†!
Tam Khách Khanh há»™ pháp vừa vung loạn chưởng kình vào bá»n giáo đồ U Minh Giáo xấu số dám chận bước tiến cá»§a lão, vừa gầm thét vang dá»™i:
- Bá»n bị thịt ! Cút hết Ä‘i cho lão tá»­ !
Ầm ! Ầm !
- LÅ© vô dụng ! Còn không mau tránh đưá»ng !
Ầm ! Ầm !
- Quân ăn hại ! Äáng chết !
Ầm ! Ầm !
Cứ thế, Dư Hải Bằng di chuyển đến đâu thì tuồng như có cảnh máu đổ thịt rơi đi theo đến đấy.
Mãi rồi bá»n giáo đồ U Minh Giáo phần vì sợ, phần vì má»i mệt đã bá» cuá»™c lần lần.
Lão Y Thần hỠKha cũng thế. Và thế là đã đến lúc Dư Hải Bằng lâm nguy.
Chàng tuy có nhiá»u cÆ¡ há»™i được lÆ¡i chân phần nào, nhưng bấy nhiêu đó đâu đủ để cho Dư Hải Bằng lấy lại phần chân lá»±c đã đổ ra khi chàng phải liên tục chạy hÆ¡n má»™t canh giá» ?
Do đó, khi canh năm sắp tàn, lúc Dư Hải Bằng không còn bao nhiêu hơi sức thì âm thanh giận dữ của vị Tam Khách Khanh hộ pháp như hiển hiện ở kỠsát bên thân chàng rồi !
- Tiểu nhi tá»­ ! Ngươi còn chạy được nữa sao ? Äỡ !
Vù... Vù...
Vút ! Vút !
Hồn phi phách tán, Dư Hải Bằng may mà thoát được thêm má»™t lần nữa. Chàng kinh tâm đến độ chàng vừa nhìn thấy má»™t cụm rừng vẫn còn tối Ä‘en như má»±c ở phía trước thì chàng liá»n vá»™i vã lao đến đó.
“Gặp rừng chá»› vàoâ€, lá»i nói không còn có ý nghÄ©a gì vá»›i Dư Hải Bằng nữa khi chàng Ä‘ang chạy trối chết.
Nhưng đối với Tam Khách Khanh hộ pháp thì khác hẳn. Vì lão đột nhiên gầm lên như điên như dại:
- Tiểu tử bất trí ! Muốn chết !
Ào ! Ào ! Ào !
Vút ! Vút !
Ầm ! Hự !
Không hiểu là do sức lực thần kỳ nào đã giúp cho vị Tam Khách Khanh hộ pháp, khi lão có thể cách Dư Hải Bằng một trượng rưỡi lại có đủ chân lực để đập trúng Dư Hải Bằng một kích ?
Vì bình thưá»ng lúc lão phát chưởng thì Dư Hải Bằng cÅ©ng Ä‘ang trên đà chạy tá»›i.
Do đó khoảng cách một trượng rưỡi phải kể là ba đến bốn trượng nữa không chừng.
Và Dư Hải Bằng sau khi trúng chưởng đã phải kêu lên má»™t tiếng kêu Ä‘au đớn, đồng thá»i chàng cÅ©ng bị dư kình đẩy tuốt vào trong cánh rừng tối thâm u kia.
Thế là hết ! Dư Hải Bằng chỉ còn cách đứng yên, chỠcho vị Tam Khách Khanh hộ pháp đoạt mạng chàng chỉ với một chưởng nữa mà thôi.
Tuy nhiên, liá»n ngay lúc đó, Dư Hải Bằng đột nhiên cảm nhận được có Ä‘iá»u khác lạ Ä‘ang xảy ra.
Lão Tam Khách Khanh há»™ pháp dưá»ng như đã quá chậm tay khi ra thêm má»™t chưởng tối hậu nữa thì phải.
Dư Hải Bằng quay ngưá»i lại. Và chàng liá»n nhận ra thái độ có vẻ phân vân chần chừ cá»§a lão khi lão cÅ©ng Ä‘ang dừng chân đứng cách chàng hai trượng hÆ¡n.
Rất tiếc là gương mặt của lão đã bị một vuông lụa che kín nên Dư Hải Bằng không sao nhìn được sắc diện của lão.
Kinh nghi trước thái độ kỳ quặc cá»§a lão, Dư Hải Bằng quay ngang quay dá»c nhìn lại vị trí chàng Ä‘ang dừng chân đây.
“Ồ ! Thì ra đây lại là Hắc Tá»­ Lâm à ? Lão Ä‘ang sợ ? Không lẽ lão không biết rằng Hắc Tá»­ Lâm không còn là chốn nguy hiểm nữa hay sao ? Nếu thế thì lão giáo chá»§ U Minh Giáo vẫn chưa cho bá»n giáo đồ và Tam Ma biết việc gì đã xảy ra ở Hắc Tá»­ Lâm sao ? Hay quá ! Vậy thì Dư Hải Bằng ta có cÆ¡ há»™i để thoát thân rồiâ€.
Xoay chuyển ý nghÄ© thật nhanh, Dư Hải Bằng cất giá»ng hào hển vì mệt và hô hoán lên:
- Sao rồi lão ma ? Có phải lão là má»™t trong Tam Ma năm xưa từng bị khốn đốn ở Hắc Tá»­ Lâm không ? Äấy ! Hắc Tá»­ Lâm đấy ! Lão có giá»i thì tiến vào đây để bắt ta Ä‘i ?
Sao ? Lão không dám à ? Lão sợ rồi sao ? Ha ha ha ! Vậy thì lão còn chỠgì nữa mà không cút đi ! Ha ha hạ.. Cút đi ! Ôm đầu mà lui đi, lão ma !
Song thá»§ cá»§a lão ma cứ run lên từng chặp. Và như không dằn được nữa, lão ma liá»n nâng thẳng song thá»§ ra trước ngá»±c. Lão gầm lên:
- Äáng chết !
Vù ! Vù ! Vù !
Ào ! Ào ! Ào !
Äúng như ý định cá»§a Dư Hải Bằng, chàng cÅ©ng vá»™i vàng nâng song thá»§ lên và đánh ra tuyệt chiêu “Thiên Äịa giao thái†vá»›i thập phần chân lá»±c.
Ào ! Ào ! Ào...
Ầm !
Ầm ! Ầm !
Vút ! Hự ! Vèo !
Ngay lúc chiêu Thiên Äịa giao thái được đánh ra thì Dư Hải Bằng đã há»m sẵn tư thế. Và khi chiêu thức đó tá»± gây thành tiếng chấn kình thì Dư Hải Bằng vá»™i vàng nhún mình lên và búng ngược thân vá» phía hậu. Kịp lúc đó, sóng kình bài sÆ¡n đảo hải cá»§a lão ma liá»n lao đến, đưa thân hình Dư Hải Bằng lao Ä‘i nhanh hÆ¡n vào Hắc Tá»­ Lâm.
Dù không đau đớn là mấy, nhưng Dư Hải Bằng cũng phải phát ra một tiếng kêu đau đớn cho lão ma phần nào hả dạ.
Äể rồi Dư Hải Bằng chạy luôn vào trong Hắc Tá»­ Lâm, còn lão ma thì chỉ biết đứng nhìn vá»›i tâm trạng ngổn ngang trăm mối.
Trong khi lão ma đứng thừ ngưá»i trước Hắc Tá»­ Lâm để miên man nghÄ© vá» quá khứ, thì Dư Hải Bằng vá»™i vã thoát ra khá»i Hắc Tá»­ Lâm theo lối thoát lúc trước. Äấy là do Hắc Tá»­ Lâm bốn bá» bao bá»c, nhưng duy chỉ có má»™t hướng là hướng đã được Dư Hải Bằng khÆ¡i nguồn nước địa tÄ©nh để thoát khá»i Hắc Tá»­ Lâm mà thôi.
Sau khi thoát khá»i Hắc Tá»­ Lâm, Dư Hải Bằng nào dám trùng trình. Chàng nhân cÆ¡ há»™i bá»n giáo đồ U Minh Giáo đã triệt thoát má»™t lối chận để Ä‘i miết vá» phương bắc là phương có má»™t dãy núi sừng sững ẩn hiện xa xa.
Lúc đến được dãy núi thì Dư Hải Bằng sức đã cùng, lá»±c đã kiệt. Chàng chỉ kịp vùi mình vào má»™t lùm cây dại um tùm má»c ở chá»— khuất nẻo thì cÆ¡n hôn mê liá»n ập đến.
Tài sản của hunted1986

  #17  
Old 25-06-2008, 10:52 AM
hunted1986 hunted1986 is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: daklak
Bài gởi: 38
Thá»i gian online: 18 giá» 3 phút 34 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
chương 18 Nơi Cổ Miếu Xảy Cuộc Chạm Trán Ngỡ Huyết Lưu Nào Hay Vô Sự



Ở phía bắc núi Thái SÆ¡n, không hiểu từ lúc nào đã có má»™t ngôi cổ miếu má»c lên ở đấy. Theo tương truyá»n thì đấy chính là do má»™t vị vua Ä‘á»i nhà Tùy sáng lập để tưởng nhá»› má»™t vị khai quốc công thần. Nhưng theo má»™t truyá»n thuyết khác thì ngôi cổ miếu này mãi đến Ä‘á»i ÄÆ°á»ng má»›i có. Ai đúng ai sai thì chuyện này chỉ có trá»i biết, đất biết và vị tiá»n nhân đã sáng lập nên ngôi cổ miếu biết mà thôi.
Còn má»i ngưá»i dù là thưá»ng nhân hay khách giang hồ thì chỉ biết rằng ngôi cổ miếu đó là chốn sum nghiêm để thưởng lãm thì được chứ không phải là nÆ¡i để gây cảnh binh Ä‘ao tang tóc.
Vì bất kỳ là ai, má»™t khi đã lạc bước đến khu vá»±c có ngôi cổ miếu này thì không ít nhiá»u gì cÅ©ng bị không khí trầm mặc tại đây tẩy uế bá»›t Ä‘i những gì là thất tình lục dục.
Chính vì thế mà những bậc nho giả, tao nhân mặc khách há»… có dịp thưá»ng tìm đến đây để gá»™i rá»­a Ä‘i những gì u uất trong tâm hồn, để được thanh thản hÆ¡n, hoặc để tìm những ý thÆ¡ tuyệt tác.
Còn bá»n võ lâm thì thỉnh thoảng má»›i có má»™t vài ngưá»i tìm đến đây để gá»i là dừng bước chân phiêu lãng. Hoặc giả có kẻ do lạc lối má»›i hiện diện tại đây, sau đó, do không phù hợp vá»›i tính khí thì những kẻ đó lại vá»™i vã bá» Ä‘i.
Duy chỉ có má»™t ngưá»i mà thá»i gian gần đây rất hay tìm đến ngôi cổ miếu. Ngưá»i đó nào phải bật lão niên để được xem là chán cảnh sóng gió trên giang hồ khi tìm đến đây ! Nhân vật đó cÅ©ng không phải là kẻ Ä‘ang bị thất bại trên tình trưá»ng để được xem là kẻ tìm đến đây mong có được sá»± quên lãng hay thất vá»ng ! Mà đấy chính là kẻ vì má»™ đạo đã tìm đến chốn u nhã này hầu suy tư vá» phật pháp !
Äó có phải là sá»± nghịch thưá»ng không, khi nhân vật đó là má»™t giai nhân Ä‘ang tuổi xuân hÆ¡ há»› ? Hoặc Ä‘iá»u này có phải là sá»± nghi trang hay không, khi giai nhân đó xem ra vẫn thích đối đầu vá»›i hiểm nguy trên giang hồ ?
Ham hiểu biết vá» phật pháp, nhưng lại thích những trận giao phong mà phần nhiá»u là những trận sống mái giữa những kẻ giang hồ vá»›i nhau, mâu thuẫn hay không mâu thuẫn đây ?
Ai muốn hiểu thế nào thì hiểu, nhưng vào lúc này thì giai nhân đó Ä‘ang say mê nghiá»n ngẫm quyển Äạt Ma kinh Ä‘iển !
Äứng cách vị giai nhân đó khoảng năm trượng là má»™t vị lão nhân vá»›i gương mặt đầy những vết sẹo cÅ©ng Ä‘ang thả hồn vào má»™t nÆ¡i xa vá»i nào đó !
Và vị lão nhân đó chỉ sá»±c tỉnh lại khi lão chợt nghe má»™t âm thanh vá»›i ná»™i lá»±c kinh nhân phát ra cách lão đúng năm trượng, và chính là vị trí cá»§a giai nhân kia Ä‘ang ngồi suy tư phật há»c.
- A di đà Phật ! Tư Không cô nương mạnh giá»i a ?
Giật mình, vị giai nhân kia ngước mắt nhìn lên. Và khi nàng kịp nhận ra là ai vừa lên tiếng, thì nàng liá»n nhoẻn miệng cưá»i thích thú:
- Ạ.. ! Hóa ra là Giới Phàm đại sư, đại sư rảnh rỗi quá nhỉ ? Sao đại sư không ở Thiếu Thất mà lại tìm đến Thái Sơn này ? Hay đại sư muốn làm vị trụ trì ở ngôi cổ miếu này phải không ?
Một tràng liếng thoắng của vị giai nhân có đại tánh là Tư Không đã khiến cho vị tăng nhân có niên kỷ chưa đến tam tuần và có pháp danh là Giới Phàm phải lúng túng đến đỠmặt !
Bật cưá»i lên khoái trá, vị giai nhân lại nói:
- Hạ.. Hạ.. Hạ.. ! NghÄ© Thiếu Lâm phái cÅ©ng lạ, hầu như số đệ tá»­ từ Ä‘á»i thứ ba Ä‘á»u có pháp danh trái ngược vá»›i khí chất thưá»ng có cá»§a má»—i ngưá»i. Tiện nữ nói như thế có đúng không đại sư ? Äại sư thì là Giá»›i Phàm, nhưng lại dá»… xúc động đến lòng phàm !
Lại còn có Giới Nộ đại sư nhưng luôn động nộ ! Rồi còn gì nữa, Giới Phàm đại sư ?
Như bị cuốn hút theo lá»i nói cá»§a giai nhân, Giá»›i Phàm lí nhí đáp:
- Còn có nhị sư huynh Giới Hỉ, tam sư huynh Giới Lạc, tứ sư huynh Giới...
- Giá»›i Phàm ! Sư đệ Ä‘ang lí nhí gì đó ? Bảo sư đệ há»i kinh, sư đệ đã há»i chưa ?
Má»™t câu quát há»i chợt vang lên, không những làm cho Giá»›i Phàm giật mình, làm cho giai nhân ná» biến sắc mà còn làm cho vị lão nhân phải động ná»™ nữa !
Theo hướng phát ra tiếng quát, giai nhân nỠkêu lên khe khẽ:
- Là Giới Nộ đại sư ? Ồ ! Còn có Phương Thanh và Phương Tịnh đại sư nữa ! Chu đại thúc...
Không cần lá»i gá»i cá»§a giai nhân, vị lão nhân có gương mặt đầy những vết sẹo đã cong ngưá»i lao vụt tá»›i và đứng áng ngữ trước mặt vị giai nhân ná», đối diện vá»›i má»™t hàng tăng nhân vừa hiện thân !
Khí thế cá»§a vị lão nhân được trang giai nhân ná» gá»i là Chu đại thúc thật khiếp ngưá»i, như muốn động thá»§ đến nÆ¡i vậy ! Äôi mắt thì long lên sòng sá»c, khóe môi giần giật làm cho hóa thành dữ dằn hÆ¡n. Còn song thá»§ thì cứ cuá»™n Ä‘i cuá»™n lại má»™t ngá»n trưá»ng tiên và nếu cần thì trong phạm vi má»™t trượng vuông đố ai thoát được ngá»n trưá»ng tiên cá»§a lão má»™t khi lão đã có danh hiệu là Nhuyá»…n Tiên Xú Diện Chu Hồng !
Và đã là Nhuyá»…n Tiên Xú Diện Chu Hồng thì giai nhân ná» chính là thiên kim tiểu thư cá»§a Thiên Äịa Bảo bảo chá»§, Tư Không Huệ !
Quả nhiên là vậy, vì sau tiếng quát vừa rồi, Giới Nộ đại sư lại lên tiếng:
- Chắc có lẽ lần này Tư Không cô nương lại bảo là cô nương Ä‘ang nghiá»n ngẫm phật pháp bảo Ä‘iển nữa chứ gì ?
Sau cÆ¡n kinh hãi không đáng chút nào, vị giai nhân ná» khi đã bình tâm liá»n dịch ngay thân hình, đồng thá»i bước qua chá»— Nhuyá»…n Tiên Xú Diện Chu Hồng đứng trấn giữ, bước lên phía trước má»™t bước, nàng nhoẻn miệng cưá»i thật tươi, đáp:
- Ai dám bảo là không kia chứ ? Hẳn đại sư còn nhá»›, chính Tư Không Huệ này đã từng nói là rất hay mê phật há»c kia mà ! Äại sư hàm ý gì khi nói ra câu đó ?
Cố dằn lại sự động nộ, Giới Nộ đại sư nói thật là hòa nhã theo cung cách của đại sư:
- A di đà Phật ! Quyển Äạt Ma kinh trên tay cô nương là...
- Hạ.. Hạ.. Hạ.. ! Cho đến tận bây giỠphái Thiếu Lâm vẫn còn nghĩ Tư Không Huệ này chiếm đoạt thì xin cứ tùy tiện ! Tiện nữ sẵn sàng dâng hai tay đây !
Khoảng cách từ chỗ Tư Không Huệ đang đứng nào có cách Giới Nộ đại sư là bao !
Huống chi quyển Äạt Ma kinh Ä‘iển không những đã được mở rá»™ng mà lại còn được Tư Không Huệ nâng lên và đưa thẳng ra phía trước nữa, khiến cho Giá»›i Ná»™ đại sư dù mục lá»±c có kém cõi thì cÅ©ng thừa năng lá»±c để nhận ra những Ä‘oạn kinh văn trong đó là kinh Ä‘iển phật há»c hay võ há»c ! Biết là đã phán Ä‘oán lầm, nhưng dưá»ng như các vị tăng nhân đã có chá»§ trương sẵn từ trước nên Giá»›i Ná»™ đại sư vẫn thản nhiên nói:
- Phải hay không thì chuyện đó không còn là Ä‘iá»u hệ trá»ng nữa !
- Vậy chuyện gì má»›i là hệ trá»ng ?
- Tệ chưởng môn phương trượng có lịnh má»i Tư Không cô nương đến tệ sÆ¡n má»™t chuyến !
Khẽ lui lại má»™t bước, Tư Không Huệ thấy nao nao trong dạ khi nàng lên tiếng há»i:
- Là lịnh má»i hay lịnh đòi vậy, đại sư ?
- A di đà Phật ! Xin Tư Không cô nương chớ hiểu lầm ! Chưởng môn sư huynh do mến mộ huệ căn của cô nương nên muốn cô nương đến thăm tệ tự để dễ bỠnghiên cứu phật pháp !
Lá»i nói chen vào cá»§a Phương Tịnh đại sư khiến cho Tư Không Huệ không thể không tin ! Nàng bật cưá»i mỉa mai:
- Sao lần này quý phái lại đối đãi tốt vá»›i tiện nữ quá vậy ? Hay quý phái Ä‘ang có mưu đồ gì qua việc thỉnh má»i này ?
Tư Không Huệ phải há»i như thế vì nàng biết rằng lá»i nói cá»§a Phương Tịnh đại sư tuy đáng tin, nhưng biết đâu đằng sau lá»i má»i này lại ẩn chứa má»™t âm mưu gì khác cá»§a má»™t nhân vật khác mà chính Phương Tịnh đại sư cÅ©ng không biết rõ !
Và không cần đợi ai phải giải thích, chính Nhuyễn Tiên Xú Diện Chu Hồng đã tỉnh ngộ kêu lên:
- Tiểu chá»§ đừng Ä‘i đâu cả ! Äây hẳn là Thiếu Lâm phái nghi ngá» bổn bảo giữ kinh nên muốn câu lưu tiểu chá»§ để làm áp lá»±c vá»›i bảo chá»§ đó !
Phương Tịnh đại sư khi nghe Chu Hồng bảo thế thì thần sắc vẫn không đổi, nhưng Phương Thanh đại sư thì lại ra chiá»u lúng túng !
Thoạt nhìn qua thì Tư Không Huệ đã phân biệt được đúng sai, nên nàng vừa thi lễ vừa đáp:
- Tuy tiện nữ không nghĩ như Chu đại thúc, nhưng xin chư vị đại sư thứ cho ! Thật tình thì lúc này tiện nữ không được rỗi rãi lắm, nên không thể đến quấy rầy quý phái được !
Không nhịn được nữa, Giới Nộ đại sư bất giác gầm lên:
- Cô nương không đi không được đâu !
Tái mặt, Tư Không Huệ lùi thêm má»™t bước nữa trước khi nàng lên tiếng há»i:
- Äây là... đây là cung cách má»i ngưá»i cá»§a quý phái đây sao ? Phương Tịnh đại sư, đại sư nói gì Ä‘i chá»› ?
Nhưng Phương Tịnh đại sư đâu biết phải nói lá»i gì cho phải, khi cục diện ngày hôm nay là do Phương Thanh đại sư chá»§ trì !
Phương Thanh đại sư lại ngấm ngầm ra hiệu cho bá»n tăng nhân theo chân và bá»n há» Ä‘ang tá»a dần ra, hình thành má»™t vòng tròn vây kín quanh chá»— Tư Không Huệ và Nhuyá»…n Tiên Xú Diện Chu Hồng Ä‘ang đứng.
Như thế đã quá rõ, đúng như lá»i Giá»›i Ná»™ đại sư vừa nói:
hỠkhông đi không được !
Tuy nhiên, hai phe chưa kịp phản ứng gì thì liá»n có má»™t loạt những tiếng không khí xao động chợt vang lên nghe rõ mồn má»™t.
Vút ! Vút !
Má»™t vòng ngưá»i nữa đột nhiên xuất hiện và quây kín số tăng nhân Thiếu Lâm phái !
Nhìn vòng ngưá»i này, Phương Thanh đại sư thầm kêu khổ trong lòng, còn ngoài miệng thì lên tiếng há»i Tư Không Huệ:
- Tư Không cô nương quả cao minh ! Số ngưá»i này hẳn phải là thiên tướng gì đó cá»§a Thiên Äịa Bảo phải không ?
Äáp lại câu há»i có phần nào lo sợ cá»§a Phương Thanh đại sư, từ phía xa chợt phát ra tràng cưá»i cuồng ngạo:
- Hạ.. Hạ.. Hạ.. ! Äại sư sao lại lú lẫn thế ? Không lẽ đại sư không nhận được sá»± khác biệt giữa giáo đồ bổn giáo và ngưá»i Thiên Äịa Bảo sao ?
Tưởng là thế nào, chứ nếu vòng ngưá»i này là giáo đồ U Minh Giáo thì tình thế còn bi đát hÆ¡n so vá»›i bá»n thiên tướng cá»§a Thiên Äịa Bảo !
Nháy mắt nhìn ra xa xa, Phương Thanh và Phương Tịnh đại sư còn kinh nghi hÆ¡n khi nhìn thấy má»™t cáng kiệu do bốn ngưá»i cáng, Ä‘ang lướt đến nhanh như gió thoảng !
Phía trên chiếc kiệu không có trướng phủ rèm che là một nhân vật trạc tuổi ngũ tuần với thần quang ẩn hiện trong đôi mắt ! Hai tay của nhân vật đó đang được đặt hỠlên một tấm gấm đoạn sặc sỡ, phủ kín cả phần hạ thể của nhân vật đó !
Vừa nhìn thấy nhân vật đó, Phương Thanh đại sư liá»n cả tiếng kêu lên:
- Phó giáo chủ U Minh Giáo ! Mộc Thạnh lão thí chủ đây mà !
Nhân vật được Phương Thanh đại sư gá»i là phó giáo chá»§ U Minh Giáo má»™t lần nữa bật cưá»i lên sảng khoái:
- Hạ.. Hạ.. Hạ.. ! Không ngỠPhương Thanh đại sư còn nhớ đến Mộc mỗ ! Hân hạnh ! Hân hạnh biết bao !
- A di đà Phật ! Äã lâu rồi, từ khi Má»™c lão thí chá»§ tá»± ý rá»i bá» cương vị Lục lâm minh chá»§ ở Phúc Ký nhị châu, và sau đó lại tá»± hạ mình chịu làm phó cho giáo chá»§ U Minh Giáo, bần tăng vẫn lấy làm tiếc rẽ cho thí chá»§ !
- Chuyện đã qua rồi, đại sư còn để tâm làm gì ! Tâm nguyện cá»§a Má»™c má»— là tìm má»™t ngưá»i đức cao vá»ng trá»ng để tận hiến tận tâm ! ÄÆ°á»£c làm phó cho giáo chá»§ bổn giáo, có thể nói Má»™c má»— đã đạt được ná»­a phần tâm nguyện !
- A di đà Phật ! Äiá»u đó thì bần tăng có thể nhìn thấy !
Phàm là ngưá»i thì đã không đồng đạo, ắt không Ä‘i chung đưá»ng ! Giữa Phương Thanh đại sư và Má»™c Thạnh hẳn lúc trước phải có má»™t Ä‘oạn giao tình nồng hậu nên má»›i có những lá»i nói như trên ! Nhưng câu nói cuối cùng cá»§a Phương Thanh đại sư vá»›i ngụ ý rõ ràng khiến cho Má»™c Thạnh phải nhăn mày nhíu trán !
Lão phân minh:
- Xin đại sư chớ hiểu lầm ! Mộc mỗ cũng không thích thú lắm khi phải ngồi bất động như thế này ! Và cực chẳng đã Mộc mỗ mới phải lao sư động chúng, huy động số thuộc hạ đông như thế này.
Nói đến đây, Mộc Thạnh khẽ nâng tay lên và vỗ vào nhau đôm đốp !
Sau tiếng vá»— tay cá»§a Má»™c Thạnh, lập tức bá»n giáo đồ U Minh Giáo liá»n lui ra xa, tuy vẫn giữ hình thức bao vây nhưng là vây lá»ng !
Phương Thanh đại sư vẫn tá» ra khó hiểu khi đại sư buông lá»i lấp lá»­ng:
- Mộc lão thí chủ sao lại phải ngồi bất động ? Không lẽ...
- Hả ! Nói ra e đại sư không tin ! Má»™c má»— đúng là rồng bị mắc ở vùng cạn ! Äã gần má»™t năm nay, hai chi dưới cá»§a Má»™c má»— không sao hoạt động được nữa rồi !
- Sao lạ vậy ? Nếu bần tăng nhớ không lầm thì giữa Mộc lão thí chủ và Y Thần nguyên là bái huynh bái đệ kia mà ?
Lại một lượt thở dài nữa, Mộc Thạnh đáp:
- Kha lão huynh dù có tài Hoa Äà Ä‘i nữa nhưng nếu không có Hồi Nguyên Äan cá»§a quý phái thì cÅ©ng đành phải bó tay thôi !
Phương Thanh đại sư lập tức cau mày:
- Nói vậy, việc lao sư động chúng lần này cá»§a Má»™c lão thí chá»§ là muốn nhắm vào Hồi Nguyên Äan trấn sÆ¡n cá»§a tệ phái sao ?
- Hạ.. Hạ.. Hạ.. ! Äại sư lại hiểu lầm nữa rồi !
- A di đà Phật ! Vậy thì bần tăng không sao đoán ra ý nghĩa của lần hội diện này rồi !
VỠnhư không nghe Phương Thanh đại sư nói gì, Mộc Thạnh vẫn tiếp tục phân minh:
- Ngay lúc Má»™c má»— gặp nạn, Má»™c má»— cÅ©ng mấy phen định nhá» vả đại sư ! Nhưng suy Ä‘i nghÄ© lại, Má»™c má»— tá»± thẹn vá»›i lương tâm khi không nghe lá»i khuyên cá»§a đại sư là đừng hợp tác vá»›i U Minh Giáo, nên Má»™c má»— đành thôi ! Còn bây giá», nếu có Hồi Nguyên Äan Ä‘i nữa, thì má»i chuyện đã là quá muá»™n, tình thế đã không còn cứu vãn được nữa rồi.
- Vậy chủ ý của Mộc lão thí chủ hôm nay là...
Nhìn thấy Phương Thanh đại sư tá» ra không thiết tha gì chuyện hàn huyên mà luôn miệng há»i đến mục đích cá»§a việc lao sư động chúng lần này cá»§a mình, Má»™c Thạnh bèn nói:
- À ! Chá»§ ý cá»§a Má»™c má»— là... ! Không dám giấu đại sư, Má»™c má»— lần này được lệnh cá»§a giáo chá»§ là phải thỉnh má»i cho bằng được tứ vị Thiếu Lâm phái là Vô, Thanh, Giác, Tịnh thuá»™c hàng chữ Phương đến thăm qua bổn giáo má»™t chuyến ! Mong đại sư thể tình cho !
Trá»› trêu thật là trá»› trêu ! Chính lúc nãy Phương Thanh đại sư đã có chá»§ ý “má»i†Tư Không Huệ đến Thiếu Lâm phái, thì bây giỠđại sư lại bị Má»™c Thạnh “má»i†vá»›i cùng má»™t cung cách !
Và phản ứng của Phương Thanh đại sư đâu khác gì Tư Không Huệ lúc mới rồi !
Äại sư buá»™t miệng há»i:
- Là lịnh má»i hay lịnh đòi vậy, Má»™c lão thí chá»§ ?
Khác với thái độ của Phương Tịnh đại sư lúc nãy khi lên tiếng đáp thay cho Giới Nộ lúc bị Tư Không Huệ chất vấn, Mộc Thạnh chỉnh nghiêm sắt mặt, đáp thẳng:
- Äại sư muốn hiểu thế nào cÅ©ng được ! Má»™c má»— chỉ biết hành động theo mệnh lệnh mà thôi !
Hàng ngÅ© tăng nhân nghe Má»™c Thạnh đáp rõ như thế liá»n nhất thá»i xôn xao !
Nhân đó, Tư Không Huệ vá»t miệng há»i xen vào:
- Mộc phó giáo chủ ! Còn bổn cô nương thì sao ?
Lần đâu tiên từ khi xuất hiện cho đến tận lúc này, Mộc Thạnh mới tỠra khoan hòa là một ! Lão hướng vỠTư Không Huệ mà đáp:
- Tiểu thư ! Má»™c má»— do không có lịnh đối phó vá»›i Thiên Äịa Bảo nên Má»™c má»— không muốn làm mất nhã hứng cá»§a tiểu thư. Mong tiểu thư cứ tùy tiện cho !
Ngược lại với thái độ khoan hòa của phó giáo chủ U Minh Giáo, Tư Không Huệ phản ứng thật gay gắt ! Nàng nói lớn tiếng:
- Vốn dĩ giang hồ tà chánh bất lưỡng lập ! Tuy phó giáo chủ nói là chưa có lịnh đối phó với bổn bảo, nhưng bổn bảo không thể không đối phó với U Minh Giáo !
Mộc Thạnh nhăn nhó:
- Nào có ai nói đến tà hay chánh gì ở đây, sao tiểu thư lại...
- Hừm ! Trên giang hồ có mấy ai dám bảo Thiên Äịa Bảo là tà phái ? Và cÅ©ng trên chốn giang hồ mấy ai lại không biết việc U Minh Giáo Ä‘ang khống chế Tam Ma và Ä‘ang có ý định thao túng võ lâm Trung Nguyên chứ ? Việc tà hay chánh gì đó, thì đã rõ cả rồi !
Má»™c Thạnh thoáng có vẻ giận, nhưng sau lại ká»m hãm được, lão há»i:
- Thế ý tiểu thư muốn như thế nào ?
- Nếu quý giáo động đến Thiếu Lâm phái như đã hành sử với Hoa Sơn, Côn Luân và Tam vị trong Võ Lâm Tứ Thần thì bổn cô nương sẽ không đứng ngoài đâu !
Lá»i nói quá rõ cá»§a Tư Không Huệ khiến cho các vị tăng nhân phải rúng động và tá» ra lúng túng ! Không khác bá»n tăng nhân là mấy, chính Má»™c Thạnh cÅ©ng phải biến hẳn sắc mặt.
Lão nói khẽ:
- Tiểu thư sao lại mua việc vào ngưá»i như thế này ?
Tư Không Huệ hiên ngang đáp:
- Sao lại là mua được ? Nếu bây giá» bổn cô nương khoanh tay đứng nhìn môn phái khác bị há»§y diệt thì sau này khi đến lượt Thiên Äịa Bảo, ai sẽ là ngưá»i ra tay tiếp trợ ? Bổn cô nương không ngại nói thẳng má»™t câu vì sá»± an nguy cá»§a võ lâm, rồi đây các phái sẽ hợp lá»±c và tận diệt U Minh Giáo cho lão thấy !
Tư Không Huệ vừa nói xong thì thần sắc của Mộc Thạnh biến đổi trông thấy rõ.
Và không riêng gì Tư Không Huệ và vị lão nô trung thành là Nhuyễn Tiên Xú Diện Chu Hồng đang chỠMộc Thạnh phát tác, mà đến cả hàng ngũ tăng nhân của môn phái Thiếu Lâm cũng vậy.
Nhưng tất cả má»i ngưá»i hiện diện tại đương trưá»ng Ä‘á»u cảm thấy bất ngá» khi Má»™c Thạnh sau má»™t tràng cưá»i cuồng dại lại đột nhiên lên tiếng há»i lại Tư Không Huệ:
- Nếu đã vậy, giả dụ như bây giỠlão phu bỠqua không đá động gì đến Thiếu Lâm phái, thì tiểu thư có thái độ ra sao ?
Äiá»u làm cho má»i ngưá»i phải bất ngá» chính là sá»± hạ đài cá»§a phó giáo chá»§ U Minh Giáo Má»™c Thạnh đối vá»›i Tư Không Huệ. Và không má»™t ai thấu đáo được vì nguyên do gì Má»™c Thạnh lại cam bá» chịu lép như thế cả.
Già néo đứt dây ! Tư Không Huệ rất rõ Ä‘iá»u đó. Nàng đưa mắt nhìn Phương Thanh và Phương Tịnh đại sư vá»›i má»™t cái nhìn đầy ý nghÄ©a. Sau đó nàng má»›i bảo:
- Một khi phó giáo chủ đã nói như thế thì bổn cô nương còn biết phải nói gì hơn.
Nhưng...
- Sao ? Tiểu thư còn Ä‘iá»u gì muốn phân phó ?
Nhếch môi cưá»i giá»…u cợt, Tư Không Huệ há»i:
- Không dám ! Bổn cô nương nào dám ra lệnh cho má»™t vị phó giáo chá»§ cá»§a quí giáo. Có Ä‘iá»u bổn cô nương không rõ rồi đây phó giáo chá»§ sẽ phục lệnh ra sao ?
- Hạ.. Hạ.. Hạ.. ! Äa tạ tiểu thư có dạ quan hoài. Lão phu tá»± biết mình sẽ làm gì rồi ! Lui !
Äến đã nhanh mà khi lui thì lui còn nhanh hÆ¡n. Cuá»™c lui binh này thật là Ä‘iá»u không ai dám nghÄ© đến. Vì không ai Ä‘oán được ý tứ cá»§a Má»™c Thạnh cả. Nếu nói vá» giao tình thì Má»™c Thạnh đã không nể gì Phương Thanh đại sư, ngược lại, chỉ bằng vào lá»i nói cá»§a Tư Không Huệ mà Má»™c Thạnh chịu làm trái lệnh cá»§a giáo chá»§ U Minh Giáo, Ä‘iá»u này khó có thể giải thích được.
ÄÆ°a mắt dõi theo cuá»™c triệt thoái lạ kỳ cá»§a bá»n U Minh Giáo, Phương Thanh đại sư sau má»™t lúc suy nghÄ© chợt lên tiếng:
- Không ngỠlần này Tư Không cô nương lại giải vây cho tệ phái. Xem ra bần tăng buộc phải quay vỠthỉnh thị lại ý tứ của phương trượng rồi.
Vẫn còn ngá» vá»±c trước diá»…n tiến lúc má»›i rồi, Tư Không Huệ vá»t miệng há»i:
- Äại sư có hiểu tại sao lại như thế không ?
Phương Thanh đại sư lắc đầu:
- Äiá»u này... bần tăng còn Ä‘ang muốn lắng tai nghe cao luận cá»§a cô nương đây.
Hoặc giả ngưá»i U Minh Giáo có phần nào kiêng dè Thiên Äịa Bảo chăng ?
Tư Không Huệ cưá»i gượng gạo:
- Nói vỠthinh danh thì bổn bảo làm sao so bì được với Thiếu Lâm phái, vốn là thái sơn bắc đẩu ? Tiện nữ không ngỠđược kết quả này !
Thở dài, Phương Thanh đại sư nói với vẻ ngao ngán:
- Trước thì làm ngặt, sau lại buông tha. Nói gì thì nói, tệ phái cũng phải cảm kích Tư Không cô nương.
- Sư bá ! Äệ tá»­...
- Giới Nộ ! Ngươi lại muốn nói gì nữa đây ?
Phương Thanh đại sư dưá»ng như có ý muốn trách mắng Giá»›i Ná»™ đại sư khi Giá»›i Ná»™ đại sư đột nhiên xen vào.
Nhưng cứ nhìn thái độ cá»§a Phương Thanh đại sư vào lúc này thì Tư Không Huệ lại hiểu khác. Có lẽ việc ngưá»i cá»§a phái Thiếu Lâm xuất hiện ở đây vá»›i định ý muốn bắt nàng cùng vá» sÆ¡n môn Thiếu Lâm phái toàn là do ý cá»§a Giá»›i Ná»™ cả. Do Giá»›i Ná»™ đại sư đã tâu rá»—i thế nào đó, nên phương trượng Thiếu Lâm phái má»›i có hành động phi đạo lý như vừa rồi.
Quả nhiên, Tư Không Huệ Ä‘oán không sai khi nàng nghe Giá»›i Ná»™ đại sư bằng giá»ng cả quyết nói rằng:
- Sư bá ! Äệ tá»­ có ý nghÄ© như thế này. Có lẽ giữa U Minh Giáo và Thiên Äịa Bảo có cấu kết gì từ trước nên má»›i...
- Không được nói nhảm ! Ngưá»i Thiên Äịa Bảo quyết không bao giá» chung đưá»ng vá»›i bá»n ma giáo U Minh ! Äại sư không được ăn nói hồ đồ !
Tư Không Huệ căm phẫn đến độ nàng vừa nói vừa run run thân hình khiến cho Phương Thanh đại sư phải nạt át Giới Nộ:
- Giá»›i Ná»™ ! Ngươi không được nói càn. Tư Không bảo chá»§ là hạng ngưá»i như thế nào ngươi không biết sao ?
Nhưng Giới Nộ đại sư vẫn gân cổ cải:
- Nhưng còn chuyện Äạt Ma kinh...
- Äại sư ! Tiện nữ có thể đứng giữa trá»i đất này mà thá» rằng:
chuyện Äạt Ma kinh ná» chỉ là do lầm lẫn nên má»›i đến tay tiện nữ chứ tiện nữ không há» có ý đồ từ trước. Vả lại, từ độ đó đến nay, tiện nữ không má»™t lần đụng tay hay nhìn thấy Äạt Ma kinh nữa.
Nếu tiện nữ nói sai lá»i thì sẽ bị trá»i tru đất diệt. Äại sư đừng có thái độ nghi kỵ nữa được không ?
- Hừ ! Lòng vả cũng như lòng sung ! Bần tăng không...
- Giới Nộ ! Ngươi càng nói càng bậy bạ !
Quát đến đây, Phương Thanh đại sư quay sang Tư Không Huệ:
- Xin Tư Không cô nương chớ để tâm. Bần tăng sẽ vỠbẩm trình lại với phương trượng. Cáo biệt !
Qui cũ của Thiếu Lâm rất mực sum nghiêm. Một khi Phương Thanh đã nói như thế thì Giới Nộ đại sư nào dám nói gì thêm.
Äứng nhìn ngưá»i cá»§a Thiếu Lâm phái Ä‘i đã khuất, Tư Không Huệ vừa quay ngưá»i định bá» Ä‘i, thì có má»™t âm thanh vá»ng tá»›i...
Tài sản của hunted1986

  #18  
Old 25-06-2008, 10:53 AM
hunted1986 hunted1986 is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: daklak
Bài gởi: 38
Thá»i gian online: 18 giá» 3 phút 34 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
chương 19 Gặp Cừu Nhân Há Dá»… Bá» Qua Vì Äại Cục Tạm Gác Gia Thù



- Hay thật ! Tấn tuồng diễn ra thật ngoạn mục ! Dư Hải Bằng này không thể không khâm phục !
Âm thanh vừa dứt thì má»™t trang nam nhân tuấn tú trong bá»™ võ phục gá»n ghẽ chợt xuất hiện. Vết sẹo chạy dài trên trán không làm cho trang nam nhân trở thành khó coi, ngược lại càng khiến cho trang nam nhân đó thêm nhiá»u nam tính hÆ¡n.
Và danh xưng Dư Hải Bằng vừa được nêu lên thì Tư Không Huệ liá»n có nhiá»u biểu hiện khá mâu thuẫn trên nét mặt kiá»u diá»…m cá»§a nàng.
Kinh ngạc và mừng rỡ cũng có, khi Tư Không Huệ giỠđây đã biết Dư Hải Bằng đột nhiên thoát được Hắc Tử Lâm.
Cau có và giận dữ cÅ©ng có khi lá»i nói cá»§a Dư Hải Bằng chất chứa đầy ngụ ý không khác gì câu nói lúc nãy cá»§a Giá»›i Ná»™ đại sư.
Và nghi hoặc cũng có khi Tư Không Huệ nhìn và nói với Dư Hải Bằng:
- Là tấn tuồng gì mà ngươi bảo là ngoạn mục ? Ngươi tin vào lá»i Giá»›i Ná»™ sao ?
Còn ngươi ? Tam Ma do U Minh Giáo chế phục, việc ngươi thoát khá»i Hắc Tá»­ Lâm ai dám bảo ngươi không liên quan đến U Minh Giáo ?
Dư Hải Bằng bật cưá»i lên:
- Ha ha hạ.. Trên giang hồ lúc này còn ai lại không biết giữa Dư Hải Bằng và U Minh Giáo Ä‘ang có mối thù không đội trá»i chung ? Cô nương định che khuất hành vi cá»§a Thiên Äịa Bảo bằng cách đặt ngược vấn đỠcho tại hạ sao ?
Lá»i nói cá»§a Dư Hải Bằng làm cho Tư Không Huệ tức tối. Nàng chưa kịp nói gì thì lão Chu Hồng đột nhiên lá»›n tiếng quát:
- Cuồng đồ ! Ngươi ăn nói với tiểu chủ của lão phu như thế sao ? Muốn chết hử ?
Dư Hải Bằng quắc mắt nhìn ngay vào gương mặt đầy sẹo cá»§a Chu Hồng. Chàng vá» như không nhìn thấy cái xua tay ngăn Chu Hồng lại cá»§a Tư Không Huệ, chàng chùng giá»ng xuống bảo:
- Lão thất phu ! Không đến lượt lão xen vào nói leo đâu !
Ngay tức khắc, Chu Hồng liá»n phản ứng trông thật dữ dá»™i:
- Tiểu tá»­ vô tri ! Ngươi là hạng ngưá»i gì mà nói năng không biết tôn ti thứ bậc ?
Lão phu không thể không giáo huấn ngươi.
Quát xong, cuá»™n trưá»ng tiên trên tay lão liá»n buông ra không khác gì độc xà xuất động, cuốn thẳng vào tâm thất cá»§a Dư Hải Bằng.
Tình hình này dù cho Tư Không Huệ có muốn ngăn chặn cũng không sao kịp.
Huống chi nàng chưa có địch ý gì đối với Dư Hải Bằng. Và trong thâm tâm, nàng cũng không muốn cả hai phải trở mặt đánh nhau nên nàng chỉ kịp kêu lên được hai tiếng:
- Chu lão...
Như đã nói, do Chu Hồng xuất thá»§ quá nhanh nên lá»i nói cá»§a Tư Không Huệ chưa kịp phát ra hết ý tứ cá»§a nàng, thì ngá»n trưá»ng tiên đã chạm đích rồi.
Thế nhưng, bằng má»™t thá»§ pháp không ai lưá»ng được, Dư Hải Bằng đã bắt gá»n đầu ngá»n trưá»ng tiên vào tả thá»§ rồi. Chàng khẽ nạt lên:
- Buông !
Má»™t luồng sóng kình cuồn cuá»™n theo chiá»u dài ngá»n trưá»ng tiên truyá»n đến đốc roi, khiến Nhuyá»…n Tiên Xú Diện Chu Hồng không thể nào giữ được ngá»n trưá»ng tiên nữa. Lão phải buông trưá»ng tiên ra y như lá»i cá»§a Dư Hải Bằng vừa nạt.
Dư Hải Bằng lại nói:
- Lão không phải là đối thá»§ cá»§a ta đâu. Lão bất phục ư ? Äấy ! Lão xuất thá»§ má»™t lần nữa thá»­ xem. Lần sau ta không nhẹ tay như lần này nữa đây !
Vừa nói, Dư Hải Bằng vừa ném ngá»n trưá»ng tiên trả lại cho Chu Hồng. Äể chữa chẹn, khi chụp lại được ngá»n trưá»ng tiên thì Chu Hồng liá»n gầm lên cuồng dại:
- Ngươi...
Nhưng lần này thì Tư Không Huệ đã kịp thá»i ngăn cản, nàng kêu lên:
- Chu đại thúc ! Lão hãy vì ta mà lui lại được không ?
Lệnh cá»§a má»™t vị tiểu chá»§ có khác, Chu Hồng dù không ưng mấy, nhưng lão không thể làm mất thể diện cá»§a tiểu chá»§. Lão buông xuôi trưá»ng tiên nhưng hữu thá»§ cá»§a lão vẫn còn run lên bần bật, lá»™ vẻ còn hậm há»±c lắm.
Biết thế, Tư Không Huệ bèn nói vá»›i Dư Hải Bằng theo má»™t đỠtài khác, cốt ý làm cho Chu Hồng phải chú tâm, cÅ©ng như là để tá»± thá»a mãn tánh tò mò cá»§a bản thân nàng:
- Dư Hải Bằng ! Má»—i lần gặp lại ngươi là má»—i lần ta phải kinh ngạc trước sá»± thăng tiến võ công cá»§a ngươi. Có phải chính ngươi đã đắc thá»§ được Äạt Ma kinh không ?
Dư Hải Bằng tình cá» phát hiện được bá»n U Minh Giáo đồ lai vãng ở vùng này, nên chàng má»›i lần được đến đây. Và trước khi chàng hiện thân thì chàng đã đỠphòng trước trưá»ng hợp Tư Không Huệ gợi đến Äạt Ma kinh. Vì đã có chá»§ trương sẵn, nên Dư Hải Bằng cưá»i rá»™ lên và há»i lại:
- Cô nương nói năng gì lạ thế ? Äạt Ma kinh dù có là thần thư Ä‘i chăng nữa thì làm sao tại hạ có thể có những bước nhảy vượt bá»±c vá» võ há»c như thế này ? Huống chi tại hạ đã nói rồi, chính Phá»§ Việt Tàn Hồn Tư Mã Giám là kẻ đã hạ thá»§ tại hạ và cướp Ä‘i chân kinh. Không lẽ khi cô nương Ä‘iểm vào Tàn huyệt sinh cÆ¡ cá»§a tại hạ, cô nương lại không thá»­ lục soát khắp ngưá»i tại hạ ư ?
Trước sau hai lần, dù Tư Không Huệ có nói ý gì đi nữa thì Dư Hải Bằng cũng dễ dàng bác bỠlập luận đó của nàng. Ngược lại, khi Dư Hải Bằng lên tiếng thì nàng không sao đối đáp được. Chàng lại nói tiếp:
- Trước sau tại hạ đã lần lượt gặp phải những thủ đoạn không đoan chính của tam bảo. Việc liên minh giữa U Minh Giáo và tam bảo sớm muộn gì cũng phải lộ ra. Chỉ có Phương Thanh đại sư do cả tin nên mới dễ bị cô nương đưa vào tròng chứ tại hạ thì...
- Thì sao chứ ? Ngươi muốn ta phải hành động như thế nào thì ngươi mới tin đây ?
Nhếch môi cưá»i giá»…u cợt, Dư Hải Bằng nói:
- Ngưá»i quá»· kế Ä‘a Ä‘oan như cô nương thì không thiếu gì cách để thanh minh. Tại sao lúc nãy cô nương lại không động thá»§ vá»›i bá»n U Minh Giáo ?
- Äá»™ng thá»§ ư ? Ngươi muốn nói rằng dù bá»n ta biết chắc là thảm bại cÅ©ng phải liá»u lÄ©nh động thá»§ như má»™t kẻ thất phu hữu dõng vô mưu hay sao ?
- Hừ ! Làm sao mà bại được khi lão há» Má»™c luôn nhân nhượng cô nương ? Tại hạ dù không có tài thông thiên triệt địa, nhưng cÅ©ng có thể Ä‘oan chắc rằng nếu lúc nãy cô nương có động thá»§ thì bá»n U Minh Giáo cÅ©ng phải nương tay thôi.
- Tại sao ngươi lại nói chắc như vậy ?
- Cô nương cứ trải qua nhiá»u cảnh ngá»™ như tại hạ thì cô nương khắc biết thôi. Vá»›i Tam Ma trong tay thì U Minh Giáo tại sao lại phải tá» ra e dè chứ ? Cô nương thá»­ giải thích xem ?
- Ta không biết ! Ta không biết gì cả ! Mà ta cũng không cần ngươi tin ta, hiểu ta.
Ngươi đi đi, đi cho khuất mắt ta đi !
Trước thái độ giận dỗi trông rất thật của Tư Không Huệ, Dư Hải Bằng bất giác động tâm. Chàng úp úp mở mở nói:
- Tại hạ sẽ tin ở cô nương nếu cô nương chịu hành động theo lá»i tại hạ.
- Ngươi cứ nói đi ! Ngươi muốn ta phải hành động như thế nào ?
- Cô nương có nghĩ rằng vì có sự hiện diện của cô nương, nên lão hỠMộc mới chịu buông tha cho Thiếu Lâm phái không ?
Ỉu xìu nét mặt, Tư Không Huệ nói:
- Ngươi vẫn cứ không tin ta ?
Dư Hải Bằng nhăn mặt:
- Thì biểu hiện rõ ràng là thế kia mà ? Tại hạ chỉ há»i cô nương có nhận chân Ä‘iá»u đó không thôi ?
Ngập ngừng một lúc, Tư Không Huệ mới gật đầu:
- Nếu cứ xét theo bình diện bên ngoài thì đúng là như thế thật !
- Vậy cô nương thá»­ nghÄ© xem, liệu sau đây lão há» Má»™c có chận đón số ngưá»i Thiếu Lâm phái trên đưá»ng há» quay vá» Thiếu Thất sÆ¡n không ?
Như tỉnh ngộ ra, Tư Không Huệ kêu lên:
- Phải rồi ! Ai chứ lão hỠMộc dám làm như thế lắm. Sao ?
Nhìn chằm chằm vào Tư Không Huệ, Dư Hải Bằng nói:
- Tại hạ có mối tử thù với lão Mộc Thạnh nên không thể không buông tha lão. Cô nương có dám cùng tại hạ truy đuổi theo hỠkhông ?
- Truy đuổi ai ? Thiếu Lâm phái à ?
- Phải ! Và nếu lần này vì sự hiện diện của cô nương khiến cho tình hình từ hung hóa thành cát thì cô nương nghĩ sao ?
- Äiá»u đó khó có thể tái diá»…n lắm !
- Nhưng nếu có thì sao ?
- Ta bảo không !
- Chỉ là tại hạ giả dụ thôi !
- Nhưng nếu ngược lại thì sao nào ?
Cả cưá»i, Dư Hải Bằng đáp:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là tại hạ sẽ tin ở cô nương.
Không hiểu nụ cưá»i cá»§a Dư Hải Bằng có ma lá»±c gì, hay do Tư Không Huệ không muốn bị Dư Hải Bằng nghi oan cho nàng mà nàng đã lên tiếng bảo Chu Hồng:
- Chu đại thúc ! Chu đại thúc quay vỠđi, bất tất phải theo ta nữa.
Vẫn còn hậm hực với Dư Hải Bằng, nên Chu Hồng kêu lên:
- Tiểu chủ ! Lão nô không an tâm khi để tiểu chủ đồng hành với tiểu tử này.
Tư Không Huệ giận dỗi nói:
- Thế lão có an tâm không khi ta bị kẻ khác nghi ngỠ?
Chu Hồng vẫn khăng khăng:
- Từ khi tiểu chá»§ ra Ä‘á»i cho đến nay, lão nô đã hứa trước mặt bảo chá»§ là phải quan tâm đến tiểu chá»§. Lão nô thật không dám xa lìa tiểu chá»§ đâu.
- Chu đại thúc à ! Ta đã lá»›n rồi và ta đã tá»± lo liệu được cho ta. Chu đại thúc đừng làm phiá»n ta nữa có được không ?
Câu nói của Tư Không Huệ tuy không có gì quá đáng, nhưng cũng đã làm cho Chu Hồng chưng hửng. Lão lắp bắp nói:
- Lão ná»™.. lão nô đã làm phiá»n... làm phiá»n tiểu chá»§ ư ?
Biết đã lỡ lá»i nên Tư Không Huệ vá»™i vàng nói:
- Ta đã thất ngôn rồi, Chu đại thúc đừng giận Huệ nhi nha ! Nhưng thật tình thì...
lần này Huệ nhi muốn...
- Ha ha hạ.. Lão nô đã hiểu cả rồi. Bây giỠtiểu chủ đã lớn khôn, nên tiểu chủ không cần lão nô quan tâm đến nữa. Cũng được thôi ! Cũng được thôi !
Nói xong, Nhuyá»…n Tiên Xú Diện Chu Hồng liá»n quay ngưá»i bá» Ä‘i. Cách nói cá»§a lão và thái độ cá»§a lão khiến cho Tư Không Huệ bối rối. Nàng vá»™i vàng kêu lên:
- Chu đại thúc định đi đâu ?
- Trá»i đất bao la, lẽ nào không có chá»— cho Chu Hồng này dung thân. Tiểu chá»§ đừng lo ngại cho ta. Trước khi ra Ä‘i, ta còn phải giã từ Tư Không bảo chá»§ đã. VÄ©nh biệt...
Tư Không Huệ nghe lão nói thế bèn giẫm chân thình thịch và giận dỗi trách lão, dù lão đã đi khuất mất rồi:
- Lão đi đâu thì đi đi ! Ta không ngỠlão còn giận dỗi hơn ta nữa. Hừ !
Äứng nhìn diá»…n biến này, Dư Hải Bằng cảm thấy ân hận. Chàng nói:
- CÅ©ng là do tại hạ lắm lá»i nên Chu lão má»›i bá» Ä‘i như thế. Tại hạ thật đáng trách !
- Hừ ! Ngươi đừng lý tá»›i lão. Lão sẽ không bá» rÆ¡i ta đâu. Äể ngươi xem, thế nào lão cÅ©ng chá» ta tại Thiên Äịa Bảo thôi. Äi nào !
Nói xong, Tư Không Huệ tung ngưá»i lao vá»t Ä‘i thật nhanh. Cung cách cá»§a nàng đâu khác gì chim hồng há»™c bấy lâu nay bị tù túng, bây giá» má»›i được phỉ sức tung hoành.
Äáng lý ra Dư Hải Bằng hoặc là cảm thông cho nàng, hoặc là sẽ tiếp tục ân hận vá» sá»± bá» Ä‘i cá»§a Chu Hồng. Song chàng lại sinh lòng ngá» vá»±c nhiá»u hÆ¡n, vì chàng vừa nhận ra thân pháp mà Tư Không Huệ vừa thi triển chính là thân pháp Thiên Thốn địa xúc có trong Thiên Äịa Bí Lục. Chàng nghÄ© thầm:
“Phải rồi ! Thiên Äịa Bí Lục và Thiên Äịa Bảo, ở đây hẳn phải có sá»± tương quan.
Nhưng thật là quái lạ khi Thiên Äịa Bí Lục lại do tên giả danh giáo chá»§ U Minh Giáo há»i đến ? Vâäy thì giữa Thiên Äịa Bảo và U Minh Giáo có gì liên quan không ? Hừm !
Chắc chắn là phải có. Bằng không ta giải thích ra sao trước sá»± nhân nhượng lúc má»›i rồi cá»§a lão há» Má»™c đối vá»›i Tư Không Huệ ? Ta phải phanh phui sá»± bí ẩn này má»›i được.†NghÄ© thế, nên Dư Hải Bằng rất má»±c cẩn trá»ng khi chàng cÅ©ng sá»­ dụng thân pháp Thiên Thốn địa xúc để Ä‘i theo sau Tư Không Huệ.
Tư Không Huệ phần thì nôn nao muốn làm sáng tá» sá»± việc mà Dư Hải Bằng Ä‘ang nghi ngá», phần thì do đây là lần đầu tiên trong Ä‘á»i nàng được tá»± tung tá»± tác nên nàng hoàn toàn không để tâm đến sá»± quan tâm dò xét cá»§a Dư Hải Bằng Ä‘ang dành cho nàng.
Nhá» thế, Dư Hải Bằng càng yên tâm hÆ¡n khi chàng càng lúc càng minh định thiên kiến cá»§a chàng và sá»± liên quan phải có giữa U Minh Giáo và Thiên Äịa Bảo, qua sá»± dò xét kỹ càng thân pháp cá»§a Tư Không Huệ.
Sá»± nghi ngá» càng lúc càng tăng khi cả hai đã di chuyển được hÆ¡n mưá»i dặm đưá»ng. Chỉ đến khi Dư Hải Bằng và Tư Không Huệ dá»±a theo tiếng binh khí vang động mà chạy đến thì sá»± nghi ngá» cá»§a Dư Hải Bằng càng lúc càng vÆ¡i Ä‘i theo diá»…n biến cá»§a sá»± việc.
Nguyên là thế này, khi kịp nhận ra lá»i nhận định cá»§a Dư Hải Bằng là đúng, nghÄ©a là bá»n giáo đồ U Minh Giáo dưới sá»± Ä‘iá»u động cá»§a Má»™c Thạnh Ä‘ang dá»±a vào nhân số đông đảo để vây bắt ngưá»i Thiếu Lâm phái lúc nãy, Tư Không Huệ đã bất chấp hiểm nguy, lao luôn vào cuá»™c.
Nàng thét lên lanh lảnh:
- Bá»n U Minh Giáo lòng lang dạ thú kia. Bổn cô nương quyết không buông tha bá»n ngưá»i. Äỡ chưởng này !
Vù... Vù...
Nhìn theo chưởng thế cá»§a Tư Không Huệ, Dư Hải Bằng biết rằng đấy chính là Thiên Hôn chưởng, gồm ba thức vừa được Tư Không Huệ thi triển. Và Thiên Hôn chưởng cùng Äịa Ãm chưởng chính là tuyệt kỹ có ghi trong Thiên Äịa Bí Lục.
Nhưng trái lại những gì Dư Hải Bằng đang nghĩ, chính lão phó giáo chủ U Minh Giáo đang vẫy mạnh hữu chưởng, nghinh đón chưởng kình của Tư Không Huệ.
Ầm ! Ầm ! Ầm !
Äã thế, Má»™c Thạnh còn lên tiếng:
- Tiểu thư đã quá phận rồi ! Vậy thì đừng trách lão phu sao không nương tay ! Äỡ !
Vù... Vù... Vù...
Äáp lại, Tư Không Huệ cÅ©ng quát lên:
- Hừ ! Ai cần lão phải nương tay chứ ? Xem đây !
Vù... Vù...
Vá»›i thân thá»§ như Tư Không Huệ, tuy nàng tạm thá»i còn đấu bình thá»§ vá»›i Má»™c Thạnh, nhưng lão đã là phó giáo chá»§ U Minh Giáo thì lão sẽ không gặp khó khăn gì khi muốn hạ thá»§ Tư Không Huệ trong vòng mưá»i lăm chiêu trở lại.
Dư Hải Bằng đã nhận ra không có Ä‘iá»u gì giả dối trong trận giao đấu này, do đó chàng không khá»i kinh ngạc khi sá»± việc diá»…n ra không đúng như chàng đã nghÄ©.
Chàng nhăn trán nhíu mày đưa mắt nhìn quanh một lượt.
Lần này, do có chá»§ định hẳn hoi sẵn nên số giáo đồ U Minh Giáo theo chân Má»™c Thạnh Ä‘á»u là những tay hảo thá»§ cả. Äể đối phó vá»›i Phương Thanh và Phương Tịnh đại sư là hai vị cao nhân thuá»™c phái Thiếu Lâm thì bá»n giáo đồ cứ mưá»i ngưá»i vây đánh má»™t, khiến cho Phương Thanh và Phương Tịnh đại sư càng đánh càng thêm lúng túng, khó chi trì được lâu hÆ¡n nếu không có viện thá»§.
Còn lại là Giá»›i Ná»™, Giá»›i Phàm và bốn vị tăng nhân khác thì má»™t chá»i má»™i vá»›i bá»n U Minh Giáo. Có vị tăng nhân như Giá»›i Ná»™ đại sư, tuy có chiếm được thượng phong nhưng chốc chốc lại phải tiếp tay cho bá»n đồng môn nên cục diện càng kéo dài thì phần hại càng nghiêng vá» ngưá»i Thiếu Lâm phái.
Trong khi đó thì bên U Minh Giáo còn có Mộc Thạnh và bốn tên khiêng kiệu cáng vẫn còn đang rỗi rãi, chưa tung hết lực lượng ra.
Bởi đó, khi Tư Không Huệ đột nhiên xen vào thì lão Má»™c Thạnh liá»n xuất thá»§ chận đứng Tư Không Huệ lại.
Sau khi đã lượng định xong tình thế, Dư Hải Bằng vội vã lao vào, và chàng hô hoán lên:
- Cô nương cứ để lão cho tại hạ đối phó. Còn cô nương thì mau mau tiếp tay phái Thiếu Lâm Ä‘i. Äỡ !
Ngay loạt chưởng đầu tiên, Dư Hải Bằng đã thi triển ngay Thiên Dương chưởng công mang theo luồng nhiệt khí nóng bá»ng. Và đó chính là công phu từ Thiên Hôn chưởng thoát thai mà ra. Nhưng do có kèm theo luồng nhiệt khí nên không má»™t ai có thể nhận ra sá»± giống nhau giữa Thiên Dương chưởng công và Thiên Hôn chưởng trong Thiên Äịa Bí Lục.
Và với sự tiếp tay khá bất ngỠcủa Dư Hải Bằng nên Tư Không Huệ dễ dàng lui chân, nhượng hẳn cuộc chiến cho Dư Hải Bằng.
Ầm !
Một kích của Dư Hải Bằng đã làm cho phó giáo chủ hỠMộc kinh hoảng. Lão chấp chới ngã nghiêng trên cán kiệu sau tiếng chấn kình vang ra. Lão giận dữ gầm lên:
- Ngươi là ai ? Sao lại xen vào...
- Câm ! Má»™c Thạnh ! Ta là Dư Hải Bằng ở Thiên SÆ¡n đây. Mau Ä‘á»n mạng cho mẫu thân ta. Äỡ !
Vù... Vù...
Lại một chưởng kình mang theo luồng nhiệt khí nữa được Dư Hải Bằng phát ra, khiến cho lão Mộc Thạnh phải kinh hãi kêu lên:
- Dư Hải Bằng ! Là công phu gì đây ?
Miệng thì thất thanh kêu lá»›n tiếng, nhưng lão cÅ©ng đã kịp thá»i ấn nhẹ hai tay xuống thân cán kiệu để đưa toàn thân cất lên cao hÆ¡n ná»­a trượng thoát khá»i luồng lá»±c đạo quái dị cá»§a Dư Hải Bằng.
Äồng thá»i vá»›i động tác đó, Má»™c Thạnh đã nhanh tay chá»™p lấy hai quả chùy gai được che giấu kín đáo dưới tấm gấm che phần hạ thân cá»§a lão. Vá»›i hai quả chùy gai được nối liá»n vá»›i nhau bằng má»™t sợi xích khá dài, thân hình vẫn còn trên không, Má»™c Thạnh đã nhanh như chá»›p giật, lần lượt tung hai quả chùy vào phương vị cá»§a Dư Hải Bằng, và hai tay cá»§a lão vẫn còn nằm ở ngay phần giữa cá»§a Ä‘oạn xích đó.
Vù... Vù...
Vù... Vù...
Vút ! Vút !
Bùng ! Bùng ! Vù... Vù...
Từ khi Má»™c Thạnh cất bổng thân ngưá»i lên trên không, Dư Hải Bằng đã nhận ra hai chi dưới cá»§a lão đã bị cụt quá ná»­a. Thảo nào Má»™c Thạnh lại phải di chuyển bằng cáng kiệu.
Và để khắc phục được nhược Ä‘iểm đó, có lẽ bấy lâu nay Má»™c Thạnh đã tá»± nghiá»n ngẫm và chế tạo ra loại vÅ© khí lạ thưá»ng này.
Dư Hải Bằng phải công nhận rằng lão phó giáo chá»§ há» Má»™c quả có tài Ä‘iá»u động hai quả chùy gai lợi hại đó. Vá»›i Túy Tiên bá»™ pháp, Dư Hải Bằng những tưởng khi hai quả chùy bị đánh trượt vào quãng không thì thế nào rồi lão cÅ©ng hết đà và rÆ¡i trở xuống.
Nào ngá», Má»™c Thạnh đã đánh luôn hai quả trùy xuống mặt đất. Sau hai tiếng chạm vang dá»™i, theo đà, hai quả chùy lại bay lên và lôi luôn thân hình cá»§a Má»™c Thạnh cùng dịch chuyển ở trên không. Kế đó, hai quả chùy lại loang loáng lao vào Dư Hải Bằng vá»›i khí thế thật khiếp ngưá»i.
Không những thế, khi Dư Hải Bằng vận dụng bộ pháp Túy Tiên để lượn tránh được chiêu công của lão Mộc Thạnh thì chàng còn kinh khiếp hơn trước sự sắp đạt chu đáo của lão vào những tình huống như thế này.
Bởi vì, nếu không có sá»± sắp đặt sẵn thì tại sao bốn tên khiêng cáng kiệu chỉ trong chá»›p mắt đã biến hai thanh cáng thành bốn khúc trưá»ng côn và cùng vây đánh Dư Hải Bằng như thế này ?
May cho bốn tên đó, hoặc giả là do lão Mộc Thạnh muốn tốc chiến tốc thắng nên lão vừa tiếp tục huy động hai quả chùy gai vừa ra lệnh cho bốn tên tùy tùng:
- Äể mặc đấy cho ta ! Bá»n ngưá»i hãy mau mau thu dá»n bá»n trá»c kia Ä‘i !
Vù... Vù... Cốp ! Cốp !
Vút ! Vút !
Khác vá»›i giá»›i Ä‘ao hoặc trưá»ng kiếm, bốn tên tùy bá»™c cá»§a lão Má»™c Thạnh lại có lối sá»­ dụng trưá»ng côn thật tài tình. Rập ràng như nhất, khi nghe lão phó giáo chá»§ buông lệnh thì bốn tên tùy bá»™c đã tá»± giáng trưá»ng côn vào nhau. Sau đó, lợi dụng lá»±c phản chấn, cả bốn tên Ä‘á»u uốn ngược thân ngưá»i như lý ngư đão đỉnh và đồng loạt thoái hậu vá» phía sau, lao nhanh như ánh chá»›p vào cuá»™c chiến giữa Phương Thanh đại sư và mưá»i tên đồng bá»n.
Lối thu chiêu cá»§a bá»n chúng quá nhanh nên Dư Hải Bằng không kịp quật cho bá»n chúng má»™t chưởng nào lúc chàng thoát được chiêu công thứ hai cá»§a lão Má»™c Thạnh.
Äến chiêu công thứ ba cá»§a lão, cÅ©ng chính là lúc bốn tên kia bắt đầu giao đấu vá»›i Phương Thanh đại sư theo tứ tượng trận pháp, để mưá»i tên đồng bá»n rảnh tay cùng chia nhau ra giải quyết số tăng nhân Thiếu Lâm phái và Tư Không Huệ, thì Dư Hải Bằng không chịu được nữa. Chàng hùng hổ hét lên:
- Lão thất phu, đón chiêu !
Song thá»§ cá»§a Dư Hải Bằng đồng loạt đẩy ra, và song chưởng Thiên Dương và Äịa Âm cùng má»™t lúc xuất hiện tạo thành chiêu “Thiên Äịa giao tháiâ€, má»™t tuyệt chiêu đắc y nhất cá»§a Dư Hải Bằng.
Và má»™t khi chiêu Thiên Äịa giao thái xuất hiện, thì lập tức má»™t tiếng nổ long trá»i lở đất liá»n vang lên, gây thành má»™t luồng cuồng phong như sóng dậy ba đào, ập cả đến thân hình lão Má»™c Thạnh còn Ä‘ang lÆ¡ lá»­ng ở trên không.
Ầm !
Vù... Vù... Vù...
Chưa từng gặp qua chiêu này nên lão há» Má»™c nhất thá»i luống cuống, không biết phải đối phó ra sao. CÅ©ng may là thân hình cá»§a lão còn Ä‘ang lÆ¡ lá»­ng, không ở má»™t vị thế cố định nên lão chỉ bị sóng kình cá»§a Dư Hải Bằng chấn vào và đẩy bay ngược vá» phía sau, cách xa chá»— giao chiến có đến bốn trượng.
Trong lúc đó, khi Má»™c Thạnh còn Ä‘ang tìm cách xoay trở cho thân hình khi rÆ¡i xuống đất không bị va chạm nặng ná» thì Dư Hải Bằng đã thi triển đến tá»™t độ thân pháp Thiên Thốn địa xúc và lao đến tiếp tay cho ngưá»i Thiếu Lâm phái và Tư Không Huệ.
Phần thì do Ä‘ang có mối thù sâu tợ bể, cao tợ non vá»›i bá»n U Minh Giáo, phần thì nói chuyện công đạo vá»›i bá»n ác ma đâu khác gì đàn khảy tai trâu, nên Dư Hải Bằng cứ tiện tay thế nào thì chàng đánh thế ấy.
Äánh vào hậu tâm cÅ©ng có, chính diện cÅ©ng có. Tập kích cÅ©ng có mà đánh công khai cÅ©ng có. Dư Hải Bằng luôn miệng quát lên:
- Äáng chết ! Äỡ !
Ầm ! Ầm !
- Tư Không cô nương mau lui ! Äỡ !
Ầm ! Ầm !
Sự buông lung nộ khí của Dư Hải Bằng đã đạt được kết quả. Chỉ trong thoáng chốc, trước khi Mộc Thạnh lao trở vào cuộc chiến thì Dư Hải Bằng đã trừ khử được tám tên giáo đồ U Minh Giáo. Do đó, khi nhận ra Mộc Thạnh vừa quay tít song chùy chỉ trong một tay, vừa lao bắn thân hình vào phía mình, Dư Hải Bằng vội vàng kêu lên:
- Lão thất phu tìm chết ! Äỡ !
Vù... Vù...
Ào... Ào... Ầm !
Một lần nữa, Mộc Thạnh lại gặp phải kỳ chiêu của Dư Hải Bằng và cũng là lần thứ hai liên tiếp thân hình của lão lại bị đẩy bắn vỠphía sau lúc lão chưa kịp ra một chiêu nào vỠphía đối phương.
Nhân cÆ¡ há»™i đó, Dư Hải Bằng cứ như hổ đói xông vào đàn dê. Chàng vận dụng khinh thân pháp để phóng vào giữa vòng vây cá»§a bá»n giáo đồ U Minh Giáo Ä‘ang vây kín Phương Tịnh đại sư. Chân chưa đụng đến đất thì song chưởng cá»§a chàng đã được quật ra cùng má»™t lúc vá»›i tiếng gầm thị uy:
- Bá»n ngươi nữa ! Äón chiêu nào !
Vù... Vù...
Ào... Ào...
Ầm ! Ầm ! Ầm !
Như rồng mắc cạn ở vÅ©ng ao tù được Dư Hải Bằng kịp thá»i viện thá»§, Phương Tịnh đại sư được dịp hiển lá»™ng thần oai. Chưởng phong tuyệt kỹ cá»§a Thiếu Lâm phái được Phương Tịnh đại sư vÅ© lá»™ng như Lá»— Ban múa bùa.
Ào... Ầm !
Ào... Ầm !
Lại một thoáng chốc nữa, Dư Hải Bằng đã kịp chuyển đổi tình thế có lợi cho phái Thiếu Lâm. Và giỠđây chàng mới có dịp để mắt đến lão ác ma Mộc Thạnh.
Không nhìn đến lão thì thôi, má»™t khi đã nhìn thì Dư Hải Bằng liá»n cảm thấy hồn phi phách tán.
Vù... Vù... Vù...
Song chùy của lão Mộc Thạnh đang tự xoay tròn như con vụ và đang ào ào bay đến chỗ Dư Hải Bằng đang đứng nhìn lão.
Äiá»u này có nghÄ©a là sau hai lần thất bại trước kỳ chiêu cá»§a Dư Hải Bằng, lão há» Má»™c như đã quyết ý bèn vận dụng song chùy to lá»›n như hai ngá»n ám khí để ném vá» phía chàng.
Khác với ám khí chỉ uy hiếp trong một phạm vi hẹp, còn song chùy đang được căng dài nhỠvào sợi xích lại có một phạm vi uy hiếp có đến một trượng hơn.
Äúng ra, nhìn theo cách di chuyển cá»§a song chùy Ä‘ang luân phiên đổi trước thành sau, sau thành trước thì Dư Hải Bằng chỉ cần lạng ngưá»i lách tránh là xong, không má»™t chút khó khăn. Nhưng sá»± man trá cá»§a lão Má»™c Thạnh không phải ở Ä‘iểm đó.
Bởi vì, nếu Dư Hải Bằng lạng tránh thì song chùy đó sẽ theo đà lao luôn đến vị trí cá»§a các tăng nhân Ä‘ang giao đấu vá»›i bá»n U Minh Giáo. Khi đó, các tăng nhân và bá»n kia Ä‘ang bận tâm vá»›i việc giao đấu thì làm sao há» có thể kịp thá»i lạng tránh như Dư Hải Bằng ?
Diệt được Dư Hải Bằng thì quá tốt, nhưng nếu không diệt được chàng mà chỉ diệt được bá»n tăng nhân thì cÅ©ng là tốt cho lão há» Má»™c.
Äoán được mưu đồ cá»§a lão há» Má»™c, Dư Hải Bằng bèn gầm lên:
- Lão quả là tàn độc mà ! Xem đây !
Vươn thẳng song thá»§ ra, Dư Hải Bằng định bụng nếu không phải tay tả thì cÅ©ng tay hữu chá»™p giữ được sợi xích căng giữ hai quả chùy đầy gai. Thế nhưng, ngay lúc đó chàng lại nghe có tiếng cưá»i khẩy cá»§a Má»™c Thạnh.
Kinh nghi, Dư Hải Bằng má»›i liếc nhìn vá» phía lão. Và chàng liếc nhìn chỉ để thấy hai ngá»n phi Ä‘ao ánh lên màu xanh biếc vừa được lão ác ma há» Má»™c phóng ra.
Trá ngụy đến thế là cùng. Lão đã dá»± liệu rằng thế nào Dư Hải Bằng cÅ©ng có hành động này. Và chính lúc đó, Dư Hải Bằng do cần phải giữ vững bá»™ vị nên sẽ biến thành đích ngắm rất tốt cho hai ngá»n phi Ä‘ao tẩm độc chất cá»§a lão phóng ra.
Cấp trí sanh liá»u, Dư Hải Bằng vá»™i vàng buông bá» cả hai. Giữa vòng chùy quang bên trên và hai ngá»n phi Ä‘ao bên dưới, Dư Hải Bằng phóng ngưá»i lao vượt vá»›i hướng bay tá»›i cá»§a bốn vật độc hiểm đó theo má»™t hướng nằm ngang. Thân hình chàng lúc này đâu khác gì trưá»ng tiá»…n vừa rá»i cung cứng.
Và khi chàng để hai quả chùy lướt qua trên đầu thì chàng còn liá»u lÄ©nh hÆ¡n lúc đưa tay giữ chặt lấy sợi xích căng giữa hai quả chùy gai.
Theo đà lao Ä‘i, hai quả chùy gai liá»n bị Dư Hải Bằng lôi ngược lại. Và vá»›i má»™t cái uốn cổ tay, hai quả chùy liá»n va quật vào hai ngá»n phi Ä‘ao, khiến cho hai ngá»n phi Ä‘ao phải đổi hướng và cắm phập vào mặt đất.
Sự đởm lược của Dư Hải Bằng đã lần lượt vô hiệu hóa thế công hiểm độc của lão Mộc Thạnh, khiến lão phải uất ức đến run cả thân hình.
Chưa hết, Dư Hải Bằng còn ném luôn hai quả chùy vỠlại cho chủ nhân của nó.
Tuy cách ném của Dư Hải Bằng không độc hiểm như lão Mộc Thạnh đã ném, nhưng cũng đủ làm cho lão phải kinh tâm. Với lực đạo được Dư Hải Bằng ném trả, lão hỠMộc nào dám dùng tay bắt giữ như cung cách của chàng. Lão tiếc rẽ khi phải ấn mạnh hai tay vào mặt đất để đẩy bắn thân hình bay tạt sang một bên, mặc cho vũ khí của lão muốn bay đi đâu thì bay.
Không còn cơ hội nào tốt bằng, Dư Hải Bằng nhanh nhẹn lao đến, chận ngang phương hướng di chuyển của lão. Vừa bủa ra một chưởng Thiên Dương, Dư Hải Bằng vừa quát lên:
- Ãc ma ! Mau nạp mạng !
Ào... Ào...
Ầm !
Vút !
Như vật bung xung, một chưởng của Dư Hải Bằng đã đánh bật lão Mộc Thạnh bay ngược lên bên trên nửa trượng và bay chếch vỠphía tả độ một trượng.
Lão lao đến, Dư Hải Bằng quật tiếp má»™t chưởng Äịa Âm nữa.
Ào... Ào...
Ầm ! Vút !
Còn chưa rõ Mộc Thạnh đã như thế nào sau hai chưởng đủ đầy uy lực đó, Dư Hải Bằng tiếp tục lao đến và quật thêm một chưởng thứ bạ.. rồi lại chưởng thứ tư.
Thân hình cá»§a Má»™c Thạnh hết bay lên lại hạ xuống. Dù thân hình lão không ở má»™t bá»™ vị nào cố định nên khó có thể chấn động đến tâm mạch cá»§a lão, nhưng bốn ngá»n chưởng kình cá»§a Dư Hải Bằng lại luân phiên thay đổi từ nhiệt công sang lãnh công, hết nhiệt khí đến hàn khí, thì ít nhiá»u gì lão Má»™c Thạnh cÅ©ng phải hết sức khó chịu.
Quả nhiên là thế, vì khi Dư Hải Bằng đánh xong đệ tứ chưởng thì chàng thôi không đánh tiếp nữa. Và chàng đứng yên chá» xem lúc rÆ¡i xuống lão sẽ phản ứng như thế nào rồi sẽ liệu. Dư Hải Bằng cả mừng khi thấy cung cách rÆ¡i xuống cá»§a lão rất nặng ná», dưá»ng như lão đã bị thoát lá»±c vậy.
Phịch ! Hự !
Và Dư Hải Bằng còn mừng hÆ¡n khi nhìn thấy hình dung tiá»u tụy cá»§a lão, hai dòng máu Ä‘ang len lẻn rỉ ra từ hai khóe miệng cá»§a lão đã nói lên Ä‘iá»u đó.
Dịp tốt không nên bỠlỡ, Dư Hải Bằng bước đến, đặt hữu thủ trên “bách hội†huyệt của lão hỠMộc.
Chàng vận lực kêu lên:
- Dừng tay !
Sau tiếng quát cá»§a Dư Hải Bằng, khi má»i ngưá»i đã dừng tay lại thì đếm Ä‘i đếm lại bá»n giáo đồ U Minh Giáo còn đúng mưá»i bốn tên. Trong đó có bốn tên tùy bá»™c cá»§a Má»™c Thạnh là có bản lãnh trá»™i hÆ¡n. Cả bốn tên cùng hợp công vây đánh Phương Thanh và Phương Tịnh nhị vị đại sư và tá» ra không há» bị kém thế.
Thoạt nhìn thấy tình hình cá»§a phó giáo chá»§ Ä‘ang bị Dư Hải Bằng khống chế, bốn tên nỠđồng má»™t lúc vá»t đến.
Dư Hải Bằng lại lần nữa phải gầm lên:
- Äứng lại ! Không được vá»ng động !
Cùng vá»›i tiếng gầm, Dư Hải Bằng ấn mạnh tay xuống khiến cho Má»™c Thạnh phải nhăn mặt lại vì Ä‘au. Thái độ cá»§a Dư Hải Bằng đã quá rõ, chàng sẵn sàng nhả kình giết thác Má»™c Thạnh nếu như bá»n kia thật sá»± manh động.
Má»™t tên trong bá»n chúng bèn kêu lên há»i:
- Dư Hải Bằng ! Ngươi định làm gì thế ?
Dư Hải Bằng cưá»i khan, há»i lại:
- Ngươi nghĩ ta sẽ làm gì lão này ?
- Hừ ! Ngươi thá»­ hạ thá»§ thá»­ xem. Ta cho ngươi biết, nếu phó giáo chá»§ cá»§a bá»n ta mà có mệnh hệ gì, thì toàn thể võ lâm Trung Nguyên sẽ rÆ¡i vào thảm cảnh ngay. Không tin ngươi hành động thá»­ xem.
Dư Hải Bằng long mắt lên sòng sá»c:
- Ngươi định Ä‘em há»a kiếp cá»§a giang hồ để uy hiếp ta à ? Mối thù tận sát nhà há» Dư ta, ta há dá»… bá» qua sao ?
Tên kia nói đã cứng mà Dư Hải Bằng lại còn nói cứng hơn khiến cho tên kia không dám nói năng gì nữa.
ÄÆ°á»£c dịp, Dư Hải Bằng còn lấn tá»›i làm già hÆ¡n:
- Hừ ! Äừng nói gì má»™t mạng cá»§a lão tặc này. Ta còn muốn há»§y diệt cả U Minh Giáo nữa kia. Ngươi nghÄ© ta không dám sao ?
- Ngươi...
- A di đà Phật ! Dư thí chủ xin nương tay !
Nguyên Dư Hải Bằng còn thêm phẫn nộ khi nghĩ đến mẫu thân đã thảm tử do U Minh Giáo. Khi nói xong, chàng bèn trợn mắt lên định nhã nộ kình khí ra. Thế nhưng, đúng lúc đó Phương Thanh đại sư chợt lên tiếng ngăn chàng lại không cho hạ thủ.
Äối vá»›i Phương Thanh đại sư và Thiếu Lâm phái, Dư Hải Bằng còn mang nặng thâm ân, nên chàng nào dám sai lá»i.
Chàng chỉ hậm há»±c lên tiếng há»i:
- Sao vậy đại sư ? Lão đã không kể gì đến giao tình năm xưa với đại sư, vừa trở mặt ra tay đối phó với đại sư, mà đại sư còn cầu tình vì lão sao ?
Phương Thanh đại sư chậm chạp lắc đầu:
- Dư thí chá»§ chá»› hiểu lầm ! Bần tăng nào dám nghÄ© đến chuyện riêng tư. Nhưng Dư thí chá»§ nên xem lại lá»i nói lúc nãy cá»§a tên kia.
ÄÆ°a tay chỉ tên vừa thốt lá»i hăm dá»a lúc nãy, Phương Thanh đại sư ngấm ngầm nhắc khéo Dư Hải Bằng hãy nghÄ© đến và xem chuyện giang hồ làm trá»ng.
Dư Hải Bằng làm sao không hiểu được ý tứ cá»§a Phương Thanh đại sư, chàng cất giá»ng nói chua chát:
- Äại sư hẳn nghÄ© rằng nếu tại hạ buông tha cho lão thì U Minh Giáo sẽ chịu buông bá» dã dâm hùng bá võ lâm Trung Nguyên sao ? Tư Không cô nương ! Cô nương có nghÄ© như Phương Thanh đại sư không ?
ÄÆ°á»£c Dư Hải Bằng há»i đến, Tư Không Huệ cau mày liá»…u lại đáp:
- Hoa Sơn, Côn Luân nhị vị chưởng môn và Võ Lâm Tứ Thần lần lượt nếu không bị bắt giữ thì cũng đầu phục U Minh Giáo, ta thật không tin vì chuyện này mà U Minh Giáo chịu bỠqua ý đồ đâu. Huống chi Tam Ma bây giỠđang bị chi phối bởi U Minh Giáo, giáo chủ.
- A di đà Phật ! Chuyện vá» Tam Ma nếu cứ theo lá»i đồn đại trên giang hồ thì chưa chắc đã là sá»± thật !
- Äại sư lầm rồi ! Chính tại hạ đã tận mắt nhìn thấy đệ Tam Ma ra tay đối phó vá»›i Kỳ, Bốc nhị thần. Và cÅ©ng chính tại hạ vừa thoát chết dướt tay đệ Tam Ma đây thôi.
Lá»i nói Ä‘oan chắc cá»§a Dư Hải Bằng làm cho Phương Thanh và Phương Tịnh đại sư phải rúng động. Và Phương Thanh đại sư chưa kịp nói gì thêm, thì tên U Minh Giáo, giáo đồ lúc nãy vụt nói chen vào:
- Hừ ! Ngươi đã nếm qua sá»± lợi hại cá»§a Tam Khách Khanh há»™ pháp rồi đó. Vậy ngươi có lưá»ng được hậu quả không nếu ngươi hạ thá»§ phó giáo chá»§ bổn giáo ?
- Câm ngay ! Nói như ngươi không lẽ ta bỠqua mối gia thù sao ? Ta bất chấp...
- Dư thí chủ ! A di đà Phật !
Phương Thanh đại sư định nói gì dó, nhưng khi nhận được ánh mắt đầy hung quang của Dư Hải Bằng xạ vào mình thì đại sư vội cúi đầu và chắp tay niệm phật hiệu.
Tá»± biết mình có phần nào thất thố, Dư Hải Bằng chùng giá»ng xuống há»i:
- Äại sư định chỉ giáo Ä‘iá»u chi ?
Trầm tư một lúc, Phương Thanh đại sư mới lên tiếng:
- A di đà Phật ! Bần tăng biết rằng Dư thí chủ đang ôm nặng mối gia thù nên bần tăng không biết nói thế nào cho phải đây !
Dư Hải Bằng nghe giá»ng nói nhún nhưá»ng cá»§a Phương Thanh đại sư, chàng lại nghÄ© đến những gì Phương Thanh đại sư đã làm cho chàng. Nếu không có Phương Thanh và Phương Tịnh đại sư nói thêm vào vá»›i Phương Giác phương trượng thì Dư Hải Bằng làm gì có phúc phận được hưởng đến năm hoàn Hồi Nguyên Äan chí báu cá»§a Thiếu Lâm ? Và làm gì chàng có được má»™t ngày như hôm nay ? Do đó, Dư Hải Bằng bèn nói:
- Xin đại sư cứ chỉ dạy cho !
- ÄÆ°á»£c lắm ! Nếu Dư thí chá»§ đã có lá»i thì bần tăng xin được nói. Dù biết rằng Tam Ma hiện Ä‘ang chịu sá»± chi phối cá»§a Lưu giáo chá»§, nhưng nhiá»u ngày đã qua, chừng như Lưu giáo chá»§ vẫn chưa có dã tâm má»™t cách rõ rệt. Khoan đã, bần tăng chưa nói xong. Dư thí chá»§ hãy để bần tăng nói hết đã.
Phương Thanh đại sư phải nói như thế vì đại sư Ä‘ang nhìn thấy Dư Hải Bằng hé miệng định tranh biện vá»›i đại sư. Sau đó, đại sư má»›i tiếp lá»i:
- Việc xảy ra vá»›i Côn Luân và Hoa SÆ¡n nhị vị chưởng môn, chúng ta còn chưa biết đích xác là ai đã gây ra. Còn việc Túy, Kỳ, Bốc trong Võ Lâm Tứ Thần thì biết đâu chừng giữa bá»n há» và Lưu giáo chá»§ có mối hiá»m khích chi đó nên má»›i có chuyện bá»n há» bị bắt giữ. Hà ! Bần tăng không được khéo lá»i nên có khi Dư thí chá»§ không hiểu hết ý tứ cá»§a bần tăng. Nói tóm lại, nếu chúng ta quá thẳng tay thì hậu quả như thế nào chúng ta có thể Ä‘oán được. Ngược lại, chúng ta hãy cứ chá» xem phản ứng cá»§a U Minh Giáo thì sẽ biết thôi. Dư thí chá»§ nghÄ© sao ?
Những gì Phương Thanh đại sư vừa nói thì đúng là Dư Hải Bằng khó lÄ©nh há»™i được hết. Nhưng tá»±u chung chàng cÅ©ng lấy làm kinh ngạc khi nhận ra cung cách hành động kỳ lạ cá»§a U Minh Giáo, giáo chá»§. Bởi, nếu Lưu giáo chá»§ có dã tâm thật sá»± thì lão đâu dá»… gì chậm chân má»™t khi đã khống chế được Tam Ma ? Và nếu lão đã chậm như thế này thì ắt phải có nguyên do gì rất bí ẩn. Vì thế, Dư Hải Bằng buá»™c lòng phải nói Ä‘iá»u trái vá»›i ý muốn cá»§a chàng vào lúc này:
- ÄÆ°á»£c ! Tại hạ đã hiểu. Giết lão thì tại hạ không giết đâu. Nhưng...
- Sao ! Ngươi còn muốn gì nữa ?
- A di đà Phật ! Dư thí chủ hãy nói rõ chủ ý của Dư thí chủ đi !
Nhanh nhẹn má»™t cách quá đáng, Phương Thanh đại sư vá»™i vã nói ra lá»i đó vì sợ Dư Hải Bằng có thể phẫn ná»™ khi nghe tên kia há»i xen vào vá»›i hàm ý thách thức.
Nhưng, do đã có chá»§ định sẵn nên Dư Hải Bằng mỉm cưá»i nói vá»›i bá»n giáo đồ U Minh Giáo mà đại diện là tên ná» trong bốn tên tùy bá»™c cá»§a Má»™c Thạnh:
- Ta muốn ngươi vá» nói vá»›i lão Lưu rằng, muốn lão Má»™c Thạnh này toàn mạng thì hãy buông tha Túy, Kỳ, Bốc tam thần ra ! Äi Ä‘i ! Bình sinh ta không biết nói hai lá»i đâu.
Nhưng tên kia vẫn cố lên tiếng:
- Một mạng đổi ba mạng sao ? Ngươi tưởng giáo chủ chấp thuận sao ?
- ÄÆ°á»£c ! Ta đã nói rồi. Toàn là do ngươi thôi. Lão Má»™c ! Lão hãy chấp nhận số mệnh đã an bày cho lão nha.
- Khoan ! Ngươi không được làm càn đó !
Quắc mắt, Dư Hải Bằng há»i lại:
- Ngươi định lẽ nào ?
- Ta sẽ bẩm trình, nhưng một đổi ba thì...
- Ha ha hạ.. Ngươi vẫn nói như thế thì sao ? Vậy thì ngươi và một tên nữa hãy cùng lưu lại đây cho đủ con số ba. Ngươi định sao ?
Lui lại thật nhanh như sợ Dư Hải Bằng làm thật. Vì làm con tin vá»›i việc thong dong thảnh thÆ¡i, giữa hai việc đó thì không ai xuẩn ngốc gì lại chá»n con đưá»ng thứ nhất cả. Tên ná» hối hả nói:
- Ngươi định việc đổi ngưá»i sẽ được thá»±c hiện ở đâu ?
Dư Hải Bằng má»™t khi đã tá»± tin vào bản thân thì chàng rất dá»… hoàn lại bản chất má»™t kẻ hiệp lá»™ lão luyện. Chàng là ngưá»i Ä‘i săn chứ không phải giống thú bị săn.
Chàng đáp rất rành rá»t:
- Bản thân ta là một kẻ không nơi lưu ngụ nên ta không cần và cũng không muốn ấn định một địa điểm nào cụ thể. Ngươi hãy bảo lão hỠLưu ngày nào Túy, Kỳ, Bốc tái xuất giang hồ thì ta sẽ buông tha cho lão hỠMộc.
- Ngươi có phát điên rồi không vậy ? Làm gì có chuyện như thế chứ ?
- Ha ha hạ.. Tuy ta không phải là ngưá»i quân tá»­, nhưng ta vẫn biết đến câu “nhất ngôn cá»­u đỉnh.†Dư Hải Bằng này đã nói lá»i nào thì giữ đúng lá»i đó. Bá»n ngươi hãy Ä‘i Ä‘i !
- Nhưng chắc chắn giáo chủ bổn giáo sẽ không chấp thuận đâu.
- Mặc lão ! Nếu lão không chấp thuận thì cứ lo tụng kinh siêu hồn cho phó giáo chủ của lão. Cút !
Má»™t sá»± ngược Ä‘á»i chưa từng có. Sau tiếng nạt cá»§a Dư Hải Bằng, bá»n kia nào dám lưu lại. Vì bá»n chúng nào dám chắc Dư Hải Bằng sẽ không đổi ý và há»§y bá» luôn cuá»™c thương lượng đổi ngưá»i ?
Äợi bá»n kia vừa Ä‘i khuất thì Tư Không Huệ liá»n reo lên:
- Hay ! Ta phục ngươi đó ! Ta dám chắc sau câu chuyện này thì đại danh của ngươi sẽ nổi lên như sóng cồn cho mà xem. Phải như thế mới được chứ !
Dư Hải Bằng cưá»i gượng gạo, chàng nói:
- Danh càng cao thì gian nao càng nhiá»u. Ham thích gì đó, Tư Không cô nương !
Phương Thanh đại sư cũng tấm tắc khen:
- Dư thí chủ hành sự chu đáo quá. Bần tăng cũng phải khâm phục ! Chuyện trước kia, nghĩ lại bần tăng cũng cảm thấy thẹn.
Dư Hải Bằng liá»n hiểu ngay đại sư muốn nói đến chuyện trước đại sư muốn cầm giữ chàng để tra vấn vá» Äạt Ma kinh. Do đó, chàng vừa đắn Ä‘o vừa nói:
- Äại sư hãy yên lòng ! Việc để mất Äạt Ma kinh má»™t phần cÅ©ng do lá»—i ở tại hạ.
Tại hạ đã tá»± hứa vá»›i lòng là sẽ tìm và hoàn lại Äạt Ma kinh cho Thiếu Lâm phái.
- A di đà Phật ! Lành thay ! Lành thay ! Bần tăng xin thay mặt phương trượng mà có lá»i cảm tạ Dư thí chá»§ trước.
Tự thẹn với lòng, Dư Hải Bằng vội vã nói:
- Äại sư đừng nói những lá»i này, tại hạ vẫn còn nhá»› vì ai mà tại hạ được phương trượng ban cho Hồi Nguyên Äan. Tại hạ muốn làm Ä‘iá»u đó là để đáp tạ thâm ân cá»§a đại sư thôi.
Phương Thanh đại sư tỠvẻ kinh ngạc:
- Dư thí chá»§ đã biết Ä‘iá»u đó sao ? Là ai đã nói cho Dư thí chá»§ biết ?
- Lúc đó tại hạ tuy bất động nhưng thần trí vẫn còn sáng suốt nên tại hạ đã nghe biết không sót má»™t Ä‘iá»u nào cả. Tại hạ còn biết chính lão Y Thần đã lẻn vào Thiếu Lâm và đánh cắp lấy tại hạ vá»›i ý đồ thu lại Hồi Nguyên Äan từ trong ngưá»i tại hạ.
Nói đến đây, Dư Hải Bằng để ý và thấy Giá»›i Ná»™ đại sư đứng gần đó tá» ra lúng túng. Chàng biết Giá»›i Ná»™ Ä‘ang thầm trách bản thân đã có những lá»i nói và những ý định không hay vá» chàng, nhưng chàng tịnh không má»™t lá»i thống trách.
ÄÆ°a tay chỉ lão Má»™c Thạnh, Dư Hải Bằng nói:
- Tại hạ có việc này muốn nhỠđến đại sư.
Gật đầu Phương Thanh đại sư đáp:
- Bần tăng đã rõ ý Dư thí chủ rồi. Nhưng...
- Như lá»i tại hạ vừa nói vá»›i bá»n chúng. Khi nào Túy, Kỳ, Bốc tam thần xuất hiện thì đại sư cứ tùy tiện buông tha lão. Cáo biệt !
Tạm gác mối gia thù lại không muốn nghe lá»i cảm tạ, hành vì cá»§a Dư Hải Bằng khiến cho má»i ngưá»i Thiếu Lâm phái sinh lòng mến phục.
Cả Tư Không Huệ nữa cũng vậy. Nàng tỠra vội vàng chạy đuổi theo chàng, miệng kêu lên:
- Dư Hải Bằng, chỠta với...
Tài sản của hunted1986

  #19  
Old 25-06-2008, 10:55 AM
hunted1986 hunted1986 is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: daklak
Bài gởi: 38
Thá»i gian online: 18 giá» 3 phút 34 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
chương 20 Hé Lần Sá»± Thật Phăng Äầu Mối Ai Bảo Xú Diện Phải Xú Tâm



Thở phào, Dư Hải Bằng vừa chỠTư Không Huệ đi theo chân vừa tự trách thầm:
“Suýt nữa ta để nàng nhìn thấy thân pháp của ta rồi. May thật !†Quả vậy, Dư Hải Bằng đã gặp may vì Tư Không Huệ do vội đuổi theo nên nàng không hỠđể tâm và không nhận ra việc chàng đang thi triển một loại thân pháp như nàng.
Nhưng đồng hành vá»›i Tư Không Huệ thì sá»›m muá»™n gì nàng cÅ©ng nhận ra Ä‘iá»u đó và không sao tránh được sá»± ngá» vá»±c cá»§a nàng. Do đó, liệu đã Ä‘i xa hẳn ngưá»i Thiếu Lâm phái, Dư Hải Bằng bèn dừng chân lại.
Hành vi cá»§a chàng quá đột ngá»™t, buá»™c Tư Không Huệ phải kêu lên há»i:
- Gì thế ? Ngươi còn quên Ä‘iá»u gì sao ?
Nhân câu há»i cá»§a nàng, Dư Hải Bằng bèn nảy ra má»™t ý. Chàng đáp:
- Äúng vậy ! Tại hạ còn có má»™t Ä‘iá»u này chưa há»i đến cô nương.
- Là Ä‘iá»u gì ? Không lẽ ngươi vẫn chưa tin ta hay sao ?
Dư Hải Bằng gật đầu:
- Cô nương nói không sai !
- Tại sao vậy chứ ? Ngươi không thấy ta vừa có hành động gì sao ? Ngươi còn muốn ta phải làm như thế nào nữa chứ ?
- Khổ nhục kế ! Cô nương không thể che mắt tại hạ được đâu.
Tức thì Tư Không Huệ liá»n giãy nẩy lên:
- Ngươi có tính đa nghi như Tào Tháo từ lúc nào vậy ?
Mỉm cưá»i, Dư Hải Bằng há»i:
- Vậy cô nương nói Ä‘i ! Thân pháp mà cô nương thưá»ng sá»­ dụng là thân pháp gì ?
Kinh ngạc, Tư Không Huệ đáp:
- Là Thiên Thốn địa xúc cá»§a Thiên Äịa Bảo. Sao ? Ngươi lại nghÄ© ra Ä‘iá»u gì vậy ?
- Có phải đấy chính là thân pháp gia truyá»n cá»§a dòng há» Tư Không cá»§a cô nương không ?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên ! Bất kỳ ai trên võ lâm Ä‘á»u biết rõ Ä‘iá»u này cả. Có gì không ?
- Ngoài lệnh tôn và cô nương ra, còn ai biết tuyệt kỹ này không ?
- Không ! Nếu có đi chăng nữa thì cũng kể như không có.
Dư Hải Bằng kinh ngạc:
- Sao lại vậy ? Cô nương nói như thế thì tại hạ làm sao hiểu được ?
Chỉnh dung, Tư Không Huệ nói rất rõ ràng cho chàng hiểu:
- Bởi vì ngoài gia phụ và ta ra, ngưá»i thứ ba biết được tuyệt kỹ truyá»n gia cá»§a Tư Không gia đã chết từ lâu.
- Là ai vậy ? Cô nương có thể nói qua cho tại hạ biết không ?
- Có gì mà không được ? Äó chính là sư huynh cá»§a ta, môn đồ duy nhất cá»§a gia phụ.
- Hắn đã chết như thế nào ? Và Ä‘iá»u đó đã xảy ra được bao lâu ?
- Ngươi làm gì cật vấn ta như thế chứ ? Có liên quan gì đến việc ngươi không tin ta hay không ?
Trầm ngâm một lúc lâu, Dư Hải Bằng chép miệng đáp:
- Chuyện khá quan trá»ng đấy ! Nhưng tại hạ sẽ giải thích cho cô nương nghe sau.
Bây giá» tại hạ chỉ muốn cô nương đáp lá»i thôi.
Thái độ của Dư Hải Bằng khiến cho Tư Không Huệ không thể thoái thác được.
Nàng đành nói:
- Äúng ra ta không cần phải đáp lại những câu cật vấn cá»§a ngươi, nhưng... ÄÆ°á»£c rồi ! Sư huynh ta lá»›n hÆ¡n ta độ mưá»i tuổi. Sau khi bái gia phụ làm thầy thì năm năm sau, sư huynh cá»§a ta bị kẻ thù hãm hại. Kể từ đó, gia phụ không muốn thu thêm ai làm truyá»n nhân nữa.
- Ai đã hãm hại ?
- Ta không há»i đến việc sau này.
- Sự việc xảy ra vào lúc nào ?
- Äể xem nào ! Lúc đó ta được mưá»i ba, hiện nay ta mưá»i tám. Vậy là...
- Năm năm ! Lâu đến thế sao ? Không đúng rồi !
- Cái gì không đúng chứ ?
Dư Hải Bằng cau chặt đôi mày lại và suy nghÄ© thật lao lung. Thần sắc cá»§a chàng làm cho Tư Không Huệ không khá»i lo ngại. Nàng không ká»m nén được đành phải lên tiếng giục giã:
- Ngươi suy nghÄ© Ä‘iá»u gì vậy ? Hãy nói cho ta nghe Ä‘i nào !
Thở dài ngao ngán, Dư Hải Bằng không đáp mà lại há»i tiếp:
- Dung mạo của lệnh huynh như thế nào ?
Không hiểu là giận dỗi hay do không biết thật mà Tư Không Huệ ngúng nguẩy đáp:
- Má»™t đứa bé chỉ má»›i mưá»i ba ngươi há»i thế làm sao ta biết được mà nói chứ ?
Biết rằng không nói không xong với Tư Không Huệ, Dư Hải Bằng giải thích:
- Cách đây ná»­a năm, chính tại hạ đã từng gặp má»™t ngưá»i trạc tuổi như cô nương vừa nói. Hắn không những đã giả dạng giáo chá»§ U Minh Giáo mà lại còn sá»­ dụng thân pháp giống như thân pháp cá»§a cô nương vậy.
Biến sắc, Tư Không Huệ há»i vá»™i:
- Có việc này sao ? ngươi không trông lầm chứ ?
- Tuyệt nhiên không !
- Hắn bảo hắn tên là gì ?
Lúng túng, Dư Hải Bằng nói:
- Tại hạ đã không há»i hắn. Vả lại, như tại hạ vừa nói là hắn đã giả dạng giáo chá»§ U Minh Giáo, nên tại hạ cần gì phải há»i đến tính danh cá»§a hắn ?
- Nếu hắn đã cải trang thì làm sao ngươi biết được niên kỷ của hắn ?
Dư Hải Bằng quên rằng Tư Không Huệ cÅ©ng là ngưá»i có tâm cÆ¡ lân mẫn. Nên Dư Hải Bằng đành phải nói rõ hÆ¡n:
- Ngỡ hắn là giáo chủ U Minh Giáo nên tại hạ đã cùng hắn giao thủ ! Sau đó, tại hạ sau khi đã giết hắn mới biết rằng hắn chỉ là kẻ mạo danh.
- Ngươi đã giết hắn ? Nhân diện hắn ra sao ?
- Cô nương đã không nhá»› nhân diện cá»§a lệnh sư huynh thì còn há»i để làm gì ?
- Ta không biết, nhưng gia phụ biết.
- Nhưng lệnh sư huynh đã chết từ lâu rồi còn gì nữa ?
- Biết đâu sư huynh ta đã trá tử rồi lại đầu nhập U Minh Giáo thì sao ?
Dư Hải Bằng bật cưá»i:
- Lệnh sư huynh làm sao qua được mắt lệnh tôn mà trá tử chứ ?
- Hừ ! Việc gia phụ không chịu thu nhận môn đồ nữa rất có thể là do việc này mà ra.
- Cô nương dựa vào đâu mà nói như thế ?
- Ta còn nhá»› rõ lắm, năm đó sư huynh ta đột nhiên mất tích. Sau mấy ngày Ä‘i tìm, lúc trở vá» gia phụ có nói là sư huynh ta đã bị hãm hại, thế thôi ! Rất có khả năng sư huynh ta đã tạo phản nên gia phụ má»›i nói như thế. Äấy không phải là nguyên nhân khiến gia phụ không thu nhận môn đồ nữa hay sao ?
Qúa đỗi kinh ngạc, Dư Hải Bằng kêu lên:
- Có việc này nữa sao ? Hóa ra năm xưa lệnh sư huynh tuy được lệnh tôn nói là đã chết, nhưng thật sự lại không có lễ an táng à ?
Không một chút ngập ngừng, Tư Không Huệ nhanh nhẹn khẳng định:
- Äiá»u đó ta nhá»› rất rõ. Äúng là như thế đó !
Những lá»i Tư Không Huệ vừa nói khiến cho Dư Hải Bằng bối rối. Vì việc đó rất có thể đã xảy ra như thế. Má»™t môn đồ ở môn phái này phản bá»™n lại sư môn, sau lại đầu nhập vào môn phái khác, chuyện đó vốn dÄ© vẫn hay xảy ra.
“Không lẽ chuyện cấu kết giữa Thiên Äịa Bảo và U Minh Giáo chỉ là do ta tưởng tượng ra sao ? Vô lý thật ! À, phải rồi ! Nếu đã thế thì tại sao Thiên Äịa Bí Lục lại có ở trong ngưá»i U Minh Giáo giáo chá»§ rồi sau lại bị Tam Thá»§ thư sinh giở trò diệu thá»§ mà lấy mất ?†Vá»›i gương mặt trầm trá»ng, Dư Hải Bằng lá»±a lá»i há»i khéo Tư Không Huệ:
- Cô nương này ! À... à...
- Còn việc gì nữa ? Sao ngươi lại ấp úng mãi như thế vậy ?
Cưá»i ngượng ngịu, Dư Hải Bằng há»i:
- Thế... lúc xảy ra việc đó, tại quí bảo có xảy ra việc gì nghiêm trá»ng không ?
- Ngươi muốn nói vỠviệc gì ?
- Như tại hạ vừa há»i, cô nương có nhận ra Ä‘iểm gì khác thưá»ng đã xảy ra tại quí bảo sau ngày lệnh sư huynh đột nhiên thất tung không ?
- Khác thưá»ng ấy à ? Không có ! Ta không nhận biết có Ä‘iá»u gì khác thưá»ng cả.
Sao ?
- Tỷ dụ nhự.. nội tình quí bảo có xảy ra biến cố gì, đại khái như có một sự mất mát nào đó chẳng hạn ?
- Mất mát ? Vá» ngưá»i hay vá» cá»§a ?
- Ngưá»i hay cá»§a gì cÅ©ng được ! Có hay không ?
Tư Không Huệ nhăn trán cố nhá»› lại má»i chuyện đã qua. Sau đó, nàng chậm rãi lắc đầu:
- Vật thì... không có đâu !
Không vá»™i nản lòng, Dư Hải Bằng lại há»i:
- Vật tầm thưá»ng thì không đáng nói, nhưng còn chân kinh, bí kíp thì sao ? Có bị mất mát hay thất lạc gì không ?
Nhìn sững vào Dư Hải Bằng, Tư Không Huệ há»i:
- Tại sao ngươi lại há»i như thế chứ ? Hay ngươi đã biết má»™t việc gì nhưng chưa nói hết cho ta biết ?
Tránh né ánh mắt nhìn của nàng, Dư Hải Bằng gượng gạo giải thích:
- Không, đâu có gì ! Chỉ là tại ha..... à... tại hạ có y nghĩ như thế này. Biết đâu lệnh sư huynh trước khi thất tung đã lén lút mang theo một chân kinh hay bí kíp gì đó của quí bảo. Hoặc giả chuyện thất lạc chân kinh xảy ra sau khi lệnh sư huynh đã chết.
Do đó, má»™t nhân vật nào đó có được chân kinh này và đã luyện được võ há»c truyá»n gia cá»§a quí bảo ? Chuyện đó không phải là không thể xảy ra, cô nương nghÄ© xem có đúng không ?
Gật đầu, Tư Không Huệ lộ vẻ lo âu:
- Ngươi nói không sai ! Nhưng liệu ngươi có tin chắc tên giả danh U Minh Giáo giáo chủ đã sử dụng một thân pháp như ta không ? Ngươi nhớ kỹ lại xem nào ?
Còn gì nữa mà phải nhá»› vá»›i không nhá»›. Tuy tên ná» không thi triển thân pháp Thiên Thốn địa xúc nhưng chuyện hắn đã há»i đến Thiên Äịa Bí Lục là chuyện có thật.
Chuyện thất lạc chân kinh là chuyện đã xảy ra và hiện thá»i Thiên Äịa Bí Lục Ä‘ang ở trên ngưá»i Dư Hải Bằng cÅ©ng là chuyện thật nốt. Do đó, Dư Hải Bằng không khó khăn gì khi khẳng định:
- Tại hạ xem không lầm đâu ! Huống chi, khi cùng cô nương đi đến đây, tại hạ đã cố ý đi ở phía sau cô nương và so sánh lại, thì thấy cả hai cùng sử dụng một loại thân pháp như nhau. Có chăng là...
Buông lửng nửa chừng, Dư Hải Bằng định tâm nói thêm vào cho Tư Không Huệ phải đặc biệt quan tâm.
Chàng nói:
- Có chăng thì thân pháp của tên đó nhanh nhẹn và thâm hậu hơn cô nương đôi phần.
Biến hẳn sắc mặt, Tư Không Huệ không ngừng lập lại:
- Nhanh nhẹn hơn... thâm hậu hơn... Không lẽ đấy chính là sư huynh ? Không được ! Ta phải làm rõ chuyện này mới được ! Dư Hải Bằng ! Ta không thể đi theo ngươi được nữa rồi, dù ta rất muốn, rất thích !
Dù trong thâm tâm Dư Hải Bằng lại muốn và thích Ä‘iá»u ngược lại, nhưng chàng vẫn há»i:
- Cô nương định đi đâu ?
- Còn Ä‘i đâu nữa chứ ? Ta phải hồi bảo ngay lập tức, không thể chậm trá»… được. Ta phải cấp báo tin này cho gia phụ để ngưá»i liệu đưá»ng mà sắp xếp. Tạm biệt nha, Dư Hải Bằng !
Dư Hải Bằng vội kêu lên:
- Sao cô nương không để sáng mai hãy Ä‘i ? Bây giá» trá»i đã sắp tối rồi còn gì.
Vừa búng ngưá»i lao Ä‘i, Tư Không Huệ vừa nói vá»ng lại:
- Không được ! Ta phải đi ngay mới được. Tạm biệt !
Sự nôn nóng của Tư Không Huệ đã khiến cho Dư Hải Bằng phần nào ân hận.
Nhưng trước sau gì cÅ©ng phải tìm đến Thiên Äịa Bảo để cật vấn, vậy thì cứ để Tư Không Huệ làm thay có khi lại tốt hÆ¡n chàng tá»± làm.
ÄÆ°a mắt nhìn theo bóng dáng cá»§a Tư Không Huệ càng lúc càng chìm sâu vào bóng tối mỠảo cá»§a buổi ráng chiá»u, Dư Hải Bằng vừa xoay ngưá»i định bá» Ä‘i thì chàng chợt nghe có má»™t tiếng động khẽ ở gần đó.
Chàng cau mặt quát há»i:
- Là nhân vật nào đang thập thò nấp lén đó ?
Tịnh không có một âm thanh nào đáp trả, nhưng tiếng động khẽ vẫn còn và càng lúc cành nhỠlại như đang dịch chuyển ra xa hơn.
Tức tối, Dư Hải Bằng chớp động thân hình một cái và chàng lại quát to hơn:
- Äứng lại ! Äố ngươi thoát được tay ta !
Vút ! Vút !
Thân pháp Thiên Thốn địa xúc thật là quán tuyệt. Chỉ hai lượt lướt tá»›i là Dư Hải Bằng đã hạ thân và chận ngang đưá»ng tháo chạy cá»§a nhân vật vừa nghe lén ná».
Nhưng vừa hạ thân Dư Hải Bằng chưa kịp nhận ra nhân vật đó là ai, thì những tiếng rít gió rợn ngưá»i đã ào ào cuá»™n tá»›i bá»™ vị cá»§a chàng.
Vá»›i mục lá»±c khá tinh tưá»ng, Dư Hải Bằng liá»u lÄ©nh đưa tay chá»™p mạnh vào vật đó má»™t cái. Khi vật đó vừa chạm vào lòng bàn tay, Dư Hải Bằng sinh nghi bèn kêu lên khe khẽ:
- Nhuyễn tiên ! Là lão, có phải không ?
Nhân vật đó tuy ra chiêu công vào chàng nhưng lại xoay thân sang một bên định tiếp tục bỠchạy. Nhưng không ngỠlại bị Dư Hải Bằng phát hiện ra, nên nhân vật đó bèn xoay mặt lại và gầm lên:
- Tiểu tử ! Sao ngươi dám giở thủ đoạn với tiểu chủ của lão phu ?
Vẫn giữ chặt đầu roi, Dư Hải Bằng nạt khẽ há»i lại lão Chu Hồng:
- Thủ đoạn gì mà lão nói chứ ?
- Hừ ! Ngươi có biết vì sao tiểu chủ của ta lại không muốn ta đi theo không ?
“Lão Ä‘ang phẫn uất vì việc gì kìa ? Sao lão lại tá» ra hằn há»c vá»›i ta và thay đổi cách xưng hô như thế ?†Trong lòng thì nghÄ© như thế, nhưng ngoài miệng thì chàng vẫn đáp:
- Làm sao tại hạ hiểu được thâm ý của chủ bộc các ngươi ?
- Ha ha hạ.. Ta không tin ngươi lại không hiểu biết việc Ä‘á»i. Ngươi nói thế mà ngươi nghe được sao ?
- Tại hạ hoàn toan không hiểu lão đang nói vỠviệc gì cả. Sao lão không nói rõ ra xem ?
- Một nữ nhân đang độ tuổi xuân thì lại nằng nặc đòi đi theo một nam nhân trang lứa. Ngươi đâu phải là trẻ lên ba đâu mà ngươi không hiểu ?
Äá»™ng dung, Dư Hải Bằng vừa buông nhẹ đầu roi ra vừa kêu lên:
- Lão nó năng lôi thôi gì vậy ? Tại ha.... tại hạ hoàn toàn không có tư tưởng xằng bậy như lão nghĩ đâu !
- Chỉ bởi vì ngươi không có tư tưởng gì nên ta mới nói ngươi đang giở thủ đoạn.
- Là thủ đoạn gì mới được ?
- Hừ ! Ngươi giả ngộ hay lắm ! Thế không phải vì ngươi không muốn Huệ nhi quẩn chân ngươi, nên ngươi mới tìm cách đuổi khéo nó sao ?
Hóa ra vì Nhuyá»…n Tiên Xú Diện Chu Hồng vì quá quan tâm đến Tư Không Huệ nên lão má»›i vì nàng mà tá» ra hằn há»c vá»›i Dư Hải Bằng. Tâm tình cá»§a lão thật mâu thuẫn vá»›i vẻ ngoài và danh hiệu cá»§a lão. Lão chỉ xú diện chứ không phải là kẻ xú tâm.
Dư Hải Bằng nói:
- Tại hạ vốn không biết nói dối. Và đối với lão, tại hạ cũng không muốn dối lòng.
Äúng là tại hạ không muốn để nàng Ä‘i theo chân tại hạ, còn vá» vấn đỠkia thì lão đừng tưởng tại hạ bịa đặt để Ä‘uổi khéo nàng mà lão cho rằng tại hạ đã giở thá»§ Ä‘oạn.
- Ngươi nói những gì thì ngươi tự biết thôi. Ta cứ nhận thấy thế nào thì nói thế ấy.
Và ta thấy rõ chính là ngươi đang giở thủ đoạn đó.
- Lão nói không đúng rồi ! Dù không có chuyện kia đi nữa, thì tại hạ vẫn có cách để buộc nàng không thể theo chân tại hạ kia mà !
- Ngươi muốn nói là ngươi sẽ dùng vũ lực ?
- Äâu đến ná»—i hệ trá»ng đến vậy !
- Vậy ngươi sẽ bằng cách nào để...
- Thế là ai đã điểm vào Tàn huyệt sinh cơ của tại hạ ? Tại hạ thống trách nàng không được sao ?
- Là nam nhân không lẽ ngươi lại hẹp lượng như thế sao ?
- Ha ha hạ.. Giả dụ phần số cá»§a tại hạ không được hoàng thiên ngó lại thì nàng có vì việc đó mà ân hận chăng ? Hay nàng cứ xem tại hạ như má»™t kẻ vô danh không há» có ở trên Ä‘á»i này ?
- Chỉ vì việc này mà ngươi định tâm không ngó ngàng đến nó sao ? Mãi mãi như thế sao ?
- Chu lão ! Tại hạ biết tâm tình mà lão dành cho nàng, bằng không lão sẽ không len lén bám theo nàng để quan tâm như thế này đâu. Lão yên tâm ! Chuyện gì đã qua là đã qua. Vả lại chuyện đó không ảnh hưởng lắm đến sinh mạng của tại hạ, thì tại hạ không để tâm nữa đâu.
Diá»…n biến những tưởng đâu ôn hòa, nào ngá» vừa nghe Dư Hải Bằng nói trá»n câu, Chu Hồng vụt gầm lên:
- Vậy tại sao ngươi nỡ tâm xua đuổi nó ?
Dư Hải Bằng nhăn nhó:
- Xem Chu lão kìa ! Lão không nghe những gì tại hạ đã nói với nàng sao ? Là nàng muốn quay vỠbảo để minh chứng sự việc đấy chứ !
- Láo ! Láo ! Ta không tin những gì ngươi bịa đặt. Ngươi đừng vỠvịt nữa. Vì hành vi đó không đáng là hành vi của kẻ anh hùng, của bậc đại trượng phu.
Dư Hải Bằng long mắt lên và thần quang chá»›p ngá»i, chàng nhìn lão và trầm giá»ng lại nói vá»›i lão:
- Dư Hải Bằng này bình sinh không quen trò dối gạt. Có chăng là tại hạ không nỡ nói rõ hết sự thật cho quí tiểu chủ nghe mà thôi.
Vá»›i cái nhìn đầy uy hiếp và vá»›i giá»ng nói chắc nịch cá»§a Dư Hải Bằng, lão Chu Hồng buá»™c lòng phải kêu lên:
- Ngươi nói sự thật ?
- Không sai !
- Và còn sự thật gì nữa mà ngươi còn che giấu và không nỡ nói ?
- Lão muốn biết ư ?
- Äúng ! Ta đối vá»›i nó tuy là chá»§ bá»™c, nhưng tình thân như máu má»§. Ta không thể không quan tâm lo lắng đến tương lai cá»§a nó.
Vẫn nhìn lão chằm chằm, Dư Hải Bằng bất ngá» há»i:
- Tại hạ đã nói là tại hạ rất rõ tâm tình của lão đối với nàng. Nhưng liệu lão có thể giữ kín chuyện này được không ?
- Ngươi muốn nói là không cho nó biết ?
- Phải ! Vì tại hạ thật tâm không muốn nàng đánh mất niá»m tin nÆ¡i phụ thân nàng.
- Chuyện hệ trá»ng lắm sao ?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên ! Bằng không tại hạ đã không há»i lão như thế.
Sau một lúc suy nghĩ, Nhuyễn Tiên Xú Diện Chu Hồng nói:
- ÄÆ°á»£c ! Ta hứa vá»›i ngươi. Ngươi nói Ä‘i !
- ÄÆ°á»£c ! Tại hạ trá»n tin nÆ¡i lão. Lão có nhận ra vật này không ?
Nhìn vào hàng chữ lồ lá»™ trên bìa má»™t quyển sách má»ng bằng lụa, dù Chu Hồng không biết cÅ©ng phải biết vật đó. Lão kêu khe khẽ:
- Là Thiên Äịa Bí Lục ! Ở đâu ngươi có vật này ?
Dư Hải Bằng thận trá»ng đáp:
- Trước sau có hai giáo chá»§ U Minh Giáo, bí lục này do Tam Thá»§ thư sinh giở trò diệu thá»§ và lấy được từ vị giáo chá»§ nào thì tại hạ không rõ. Nhưng chính tên đã giả dạng giáo chá»§ U Minh Giáo đã đến gặp tại hạ và há»i đến bí lục này. Lão nghÄ© sao ?
Suy nghÄ© má»™t lúc lâu, Chu Hồng không đáp mà lại há»i:
- Có phải ngươi muốn nói nếu bí lục này trên ngưá»i tên giả dạng thì tên đó phải là đồ đệ cá»§a bảo chá»§ Thiên Äịa Bảo ?
- Lão suy luận tiếp đi !
- Hắn vẫn còn sống và lại có bí lục trên tay, mà trong bảo thì chuyện thất lạc bí lục đã không xảy ra. Vậy thì hắn không phải là phản đồ bình thưá»ng. Ngược lại hắn buá»™c phải là phản đồ. Ngươi đã nghÄ© như thế phải không ?
Gật đầu, Dư Hải Bằng nói:
- Äây là má»™t sá»± sắp đặt có chá»§ đích. Và há»… đã có chá»§ đích thì phải có mưu đồ. Là mưu đồ gì đây ? Còn nữa ! Giả dụ Tam Thá»§ thư sinh đắc thá»§ bí lục này trên ngươi giáo chá»§ thật thì sao ? Lão thá»­ Ä‘oán xem ?
- Nếu là trên ngưá»i giáo chá»§ thật ư ? Ngươi cho rằng bảo chá»§ Thiên Äịa Bảo chính là giáo chá»§ U Minh Giáo à ?
Thở dài, Dư Hải Bằng nói:
- Tại hạ biết rằng càng suy diá»…n thì sá»± việc càng mù má» khó hiểu. Má»›i đây tại hạ có giao thá»§ vá»›i giáo chá»§ thật thì đưá»ng lối võ công cá»§a lão không giống vá»›i bí lục này.
Do đó, tại hạ càng không dám hồ đồ Ä‘oán càn. Chỉ mong sao Ä‘iá»u ức Ä‘oán cá»§a tại hạ không đúng vá»›i sá»± thật. Bằng không...
- Sao ?
- Hùm dữ không nỡ ăn thịt con. Nhưng liệu Tư Không Huệ có chịu đựng nổi sự thật này không, khi nàng luôn có tâm trạng căm ghét U Minh Giáo ?
Các thớ thịt trên gương mặt Chu Hồng giật lên liên tục khiến cho những vết sẹo chằng chịt trên khuôn mặt lão trông thật là dữ dằn. Lão lắp bắp nói:
- Tạ.. tạ.. ta không thể đoán được là... là nó có chịu nổi không. Nhưng ta không thể bỠmặc nó. Dư Hải Bằng ! Nếu có chuyện gì xảy ra, ngươi có chịu giúp ta mà khuyên lơn nó không ?
Nhìn vào ánh mắt chưa gì đã rưng rưng ngấn lệ của lão. Dư Hải Bằng đành phải lên tiếng trấn an lão:
- Chu đại thúc ! Lão cứ yên tâm ! Tại hạ sẽ không bỠmặc nàng đâu.
- Äa tạ ! Äa tạ ! Lão nô Ä‘a tạ Dư thiếu hiệp nhiá»u lắm ! Dư thiếu hiệp hãy bảo trá»ng. Lão nô Ä‘i đây !
Lão bá» Ä‘i rồi thì Dư Hải Bằng má»›i nhá»› ra là chàng quên dặn lão đừng nói vá»›i bất kỳ ai chuyện Thiên Äịa Bí Lục Ä‘ang được chàng cất giữ. Nhưng có nhá»› thì má»i việc đã muá»™n rồi.
Tài sản của hunted1986

  #20  
Old 25-06-2008, 10:57 AM
hunted1986 hunted1986 is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: daklak
Bài gởi: 38
Thá»i gian online: 18 giá» 3 phút 34 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
chương 21 Vì Tam Phái Nên Phải Lá»™ Tin Äấu Nhau Xong Kết NghÄ©a Kim Bằng



Vô lượng thá» phật ! Vị Ä‘i phía trước có phải là Dư thiếu hiệp không ? Vừa chuyển từ đưá»ng sÆ¡n đạo sang quan đạo rá»™ng lá»›n, Dư Hải Bằng do không để tâm nên không nhận ra trên quan đạo ngay ở phía sau chàng Ä‘ang có ngưá»i di chuyển. Vì thế, chàng khá bất ngá» khi nghe có tiếng ngưá»i vang lên và kêu đích danh chàng như thế.
Chàng liá»n dừng chân và quay ngưá»i lại. Tuy chàng chưa má»™t lần gặp mặt Mạc Vân đạo trưởng và dá»±a theo thanh âm này mà chàng đã từng nghe thì chàng dá»… bá» Ä‘oán định được.
Dư Hải Bằng vội vàng thi lễ:
- Là Mạc Vân đạo trưởng ! Tại hạ đã từng nghe danh của đạo trưởng, nay được diện kiến quả thật là may mắn !
Vị đạo trưởng ná» chính là Mạc Vân đạo trưởng vá»™i vàng đáp lá»… và há»i lại:
- Thật không ngá» Dư thiếu hiệp kiến văn uyên bác đã biết được bần đạo ! Không dám ! Thinh danh cá»§a Dư thiếu hiệp bây giỠđã vang lừng khắp vÅ© ná»™i, được diện kiến thiếu hiệp, ngưá»i được may mắn phải là bần đạo má»›i đúng ! Thiếu hiệp Ä‘ang vá»™i lắm sao ?
Dư Hải Bằng lắc đầu, đoạn quay sang hai nhân vật đồng hành với Mạc Vân đạo trưởng mà thi lễ:
- Äạo trưởng quá khen rồi ! Äấy ! Äến hai vị này là ai, tại hạ còn chưa biết đấy thôi ! Nhị vị thứ cho tá»™i thất lá»… cá»§a tại hạ !
Hai nhân vật nỠđồng loạt đáp lễ và tuần tự nói:
- Thanh Thành phái chúng tôi thinh danh không bằng Võ Äang phái ! Dư thiếu hiệp không biết đến là phải thôi ! Tại hạ là Hoàng Hữu Gia ! Gia huynh nguyên là chưởng môn nhân bản phái !
- Cao Tưá»ng này thật diá»…m phúc được gặp Dư Hải Bằng các hạ. Tệ sư huynh nguyên là chưởng môn tệ phái Nga Mi.
Nghe danh xưng và môn phái cá»§a hai nhân vật này, và há» lại đồng hành vá»›i Mạc Vân đạo trưởng cá»§a phái Võ Äang, Dư Hải Bằng liá»n biết ngay ý định cá»§a há» khi há» bảo là may mắn gặp được chàng ! Dư Hải Bằng liá»n há»i:
- Võ Äang, Thanh Thành, Nga Mi ! Tam vị lần này tìm tại hạ có phải vì tung tích cá»§a tam vị chưởng môn nhân không ?
Nét mặt trầm uất, Mạc Vân đạo trưởng đáp thay cho cả ba:
- Äúng thế ! Dá»±a theo lá»i thiếu hiệp đã cáo giác ngay phía trước Hắc Tá»­ Lâm, ngưá»i cả ba phái đã lùng sục khắp Thiên SÆ¡n nhưng lại không phát hiện được bất kỳ dấu vết gì chứng tá» các vị chưởng môn nhân đã đến đây ! Thiếu hiệp có thể ra công giúp cho ngưá»i cá»§a tam phái không ?
Dư Hải Bằng đăm chiêu một lúc, sau đó mới giải thích:
- Nếu chư vị đã lùng sục khắp nÆ¡i mà không thấy, có lẽ tam vị chưởng môn nhân đã bị bá»n U Minh Giáo di dá»i Ä‘i nÆ¡i khác và xóa hết dấu tích rồi ! Tại hạ dù có Ä‘i tìm cÅ©ng là vô ích thôi !
- Nhưng thiếu hiệp có đoan chắc đấy là thi thể của tam vị chưởng môn nhân không ?
Ngập ngừng một lúc, vì đây là vấn đỠthen chốt ! Sau đó Dư Hải Bằng mới nói:
- Vào lúc đó, tại hạ chưa từng gặp qua tam vị chưởng môn nhưng thật sá»± ba nhân vật ấy cùng bị chôn vùi dưới tuyết vá»›i Má»™c Thạnh, phó giáo chá»§ U Minh Giáo ! Tuy thế, khi Má»™c Thạnh được tại hạ cứu tỉnh thì lão đã bật cưá»i khi nghe tại hạ nói ba nhân vật đó đã chết cứng !
- Vậy làm sao Thiên Phàm đại sư lại đoan chắc là...
- Má»™t trong ba thi thể đó có lưu giữ trong ngưá»i má»™t lá» Äoạn Hương Tục Mệnh ÄÆ¡n !
- Là tệ sư huynh rồi ! Còn hai vị kia thì sao ? có dấu hiệu gì khả nghi không ?
Dư Hải Bằng lắc đầu, song lại nói:
- Có thì cÅ©ng có, nhưng e không đủ chứng cứ để nhận diện ! Má»™t vị giữ trong ngưá»i có đúng bốn nén bạc ! Vị còn lại thì cất giữ Tam Ma tá»­ kiếm lệnh ! Trong khi đó, theo tại hạ sau này nghÄ© lại thì Má»™c Thạnh lại cất giữ Hắc Tá»­ Lâm bí đồ ! Qua đó...
Sau khi Cao Tưá»ng nhận diện được sư huynh là ngưá»i có mang theo Äoạn Hương Tục mệnh ÄÆ¡n thì Mạc Vân đạo trưởng và Hoàng Hữu Gia tuy có vẻ thất vá»ng nhưng cÅ©ng buá»™t miệng kêu lên:
- á»’... ! Thì giữa bá»n há» và U Minh Giáo vì tranh giành những di vật cá»§a Vô Cá»±c Tái Lão Quân mà bị ám hại à ? Dư thiếu hiệp nói không sai chứ ?
- Äiá»u đó thì chư vị yên tâm ! Vì ngay sau đó, chính vì Tam Ma tá»­ kiếm lệnh mà tiên mẫu đã bị sát hại, còn tại hạ thì cô thân cô thế trên bước đưá»ng lưu lạc giang hồ !
Nóng lòng vì gia huynh, Hoàng Hữu Gia bàn với Mạc Vân đạo trưởng:
- Äi thôi đạo trưởng ! Chúng ta phải tìm đến giáo chá»§ U Minh Giáo mà há»i cho ra việc này má»›i được !
Nhưng Dư Hải Bằng đã ngăn lại:
- Chư vị không nên tìm đến U Minh Giáo !
- Tại sao chứ ?
Sự nôn nóng của Hoàng Hữu Gia tuy không đáng trách, nhưng lại tỠra nông cạn, thiếu suy nghĩ !
Dư Hải Bằng vội vàng giải thích:
- Tam Ma bây giá» Ä‘ang do U Minh Giáo khống chế, há»a kiếp cho giang hồ không biết chừng nào xảy ra đây ! Nhưng hiện thá»i thì U Minh Giáo đã để lá»™ dã tâm khi chúng bắt giữ nhị vị chưởng môn nhị phái Côn Luân và Hoa SÆ¡n, kế đó là Túy, Kỳ, Bốc tam thần ! Nếu chư vị không nghÄ© suy cho kỹ thì chuyến Ä‘i này có khác gì mỡ dâng đến miệng mèo ! Lợi bất cập hại !
- Vô lượng thỠphật ! Dư thí chủ nói rất đúng ! Nhưng bần đạo cùng chúng môn đồ rất không yên tâm với tin tức mơ hồ vỠtệ chưởng môn...
- Bản phái Thanh Thành cũng vậy ! Dư thiếu hiệp đừng ngăn cản nữa, tại hạ không nghe đâu !
Thấy Hoàng Hữu Gia mà Mạc Vân đạo trưởng đã tỠrõ quyết tâm, chẳng đặng đừng, Dư Hải Bằng đành phải nói:
- Nếu chư vị muốn biết rõ chi tiết hÆ¡n thì tại hạ có cách này giúp cho chư vị và chư vị khá»i phải gặp nguy hiểm !
- Là cách gì vậy, Dư thiếu hiệp ?
ÄÆ°a mắt nhìn quanh má»™t vòng để dò xét, sau đó Dư Hải Bằng má»›i hạ thấp giá»ng để nói:
- Nhưng tin này thì chư vị phải hứa với tại hạ là không được để lộ cho ai khác biết ngoài tam vị mới được !
- Bần đạo sẽ thủ kín như bưng ! Dư thiếu hiệp không phải e ngại !
- Tại hạ cũng thế !
- Tại hạ xin hứa chắc như vậy !
ÄÆ°á»£c lá»i hứa cá»§a cả ba, Dư Hải Bằng má»›i nói cho bá»n há» biết:
- Hiện Mộc Thạnh đang bị Thiếu Lâm giam giữ. Chư vị hãy đến gặp Phương Thanh đại sư thì lo gì không truy được tung tích của tam vị chưởng môn nhân ở lão ?
- Ồ ! Thì ra lão ho.....
- Suỵt ! Tai vách mạch rừng ! Xin chư vị giữ kín cho !
ÄÆ°á»£c sá»± Ä‘iá»m chỉ cá»§a Dư Hải Bằng, Mạc Vân đạo trưởng cùng Hoàng Hữu Gia vá»™i vá»™i vàng vàng chia tay vá»›i Dư Hải Bằng để Ä‘i ngay vá» Thiếu Thất sÆ¡n ! Tuy Cao Tưá»ng đã rõ tung tích cá»§a chưởng môn Nga Mi, nhưng má»™t khi đã có dịp để minh định lại thì Cao Tưá»ng cÅ©ng không bá» lở ! Do đó, cả ba lại tiếp tục đồng hành vá»›i nhau như khi nãy đã đồng hành !
Mãi bâng khuâng nghÄ© ngợi vá» nguyên khí võ lâm Ä‘ang dần dần tiêu hao do bá»n U Minh Giáo nên Dư Hải Bằng không biết rằng Ä‘ang có má»™t nhân vật từ từ tiến lại chá»— chàng đứng !
Äến khi Dư Hải Bằng phát hiện ra thì nhân vật đó chỉ còn cách chàng đúng má»™t trượng ! Dư Hải Bằng nạt khẽ:
- Ai ?
Vừa nạt, Dư Hải Bằng vừa xoay ngưá»i lại để kịp nghe nhân vật đó cưá»i lên má»™t tràng cưá»i cuồng ngạo:
- Hạ.. Hạ.. Hạ.. !
- Là bảo chủ Hồng Hạc Bảo ? Hạ.. Hạ.. Hạ..
Dùng tràng cưá»i để đáp lại tràng cưá»i, hành vi cá»§a Dư Hải Bằng đã khiến cho Tư Äồ Quang phải kinh ngạc ! Lão cao giá»ng há»i:
- Tại sao ngươi lại cưá»i ?
Dư Hải Bằng đáp trả bằng má»™t giá»ng nói cá»±c kỳ cao ngạo:
- Hoàng thiên hữu nhãn ! Tại hạ vốn Ä‘ang định tìm bảo chá»§ thì bảo chá»§ lại xuất hiện ! Äiá»u may mắn này không đáng để tại hạ cưá»i sao ?
- Ngươi muốn tìm ta ư ? Äể làm gì chứ ?
- Lúc trước bảo chá»§ đã đối đãi vá»›i tại hạ quá ư trá»ng hậu, không lẽ tại hạ không đáp lại ?
- Hạ.. Hạ.. Hạ.. ! Ngươi muốn rửa hận à ? Thôi đi ! Chuyện lầm lẫn lúc trước của ngươi, đã lâu rồi ta không để tâm đến nữa !
Tuy Dư Hải Bằng đã hiểu Tư Äồ Quang muốn ám chỉ chuyện chàng đã lầm lẫn và đổ riệt cho lão đã đắc thá»§ Hắc Tá»­ Lâm bí đồ, nhưng chuyện đó đâu có thể dá»… dàng khiến cho chàng bá» qua chuyện Tư Äồ Quang đã đánh chàng má»™t trận sống dỡ chết dỡ được ? Do đó, Dư Hải Bằng hậm há»±c nói:
- Nhưng tại hạ vẫn còn để tâm thì sao ? Tư Äồ bảo chá»§, lần này bảo chá»§ phải trả lẽ công bằng rồi đó. Bảo chá»§ không thoái thác được đâu !
Tư Äồ Quang bảo chá»§ Hồng Hạc Bảo lại cưá»i lên má»™t tràng nữa, sau đó má»›i nói:
- Hạ.. Hạ.. Hạ.. ! ÄÆ°á»£c thôi ! Má»›i đây không lâu ta có nghe ngươi đơn thân độc lá»±c bắt giữ được lão phó giáo chá»§ U Minh Giáo, nhưng ta lại cho rằng đó chỉ là lá»i ngoa truyá»n không hÆ¡n không kém ! Và ta cÅ©ng có ý kiểm chứng lại để xem sao !
Vốn dÄ© Dư Hải Bằng không quen khoác lác khoa trương, nên chàng chỉ cưá»i mà thôi:
- Bảo chủ nói không sai, rất có thể thiên hạ đã thổi phồng sự việc lên. Nhưng bảo chủ đã quên mất một câu ?.
- Là câu gì ?
- Có lá»­a má»›i có khói ! Má»i !
Thần thái cá»§a Dư Hải Bằng lúc này đâu khác gì bậc tôn sư má»™t phái ! Chàng đưa hữu thá»§ ra má»i lão, tuy tư thế trông rất bình thưá»ng nhưng lại kín đáo không má»™t chá»— hở !
Nhìn vào tư thế đó cá»§a Dư Hải Bằng, Tư Äồ Quang bất giác phải ngưng Ä‘á»ng thần sắc ! Lão chiêm niệm lại câu “có lá»­a má»›i có khóiâ€, mà Dư Hải Bằng vừa nói và lão mÆ¡ hồ lo sợ rằng ngày hôm nay có thể thanh danh má»™t Ä‘á»i cá»§a lão sẽ đổ sông đổ biển !
Hít mạnh má»™t hÆ¡i thanh khí, Tư Äồ Quang vá»™i vàng dập tắt ngay tư tưởng chá»§ bại ! Lão hét lên má»™t tiếng vừa để uy hiếp Dư Hải Bằng, vừa tăng thêm hùng tâm tráng khí cho chính lão:
- Äỡ !
Tả chưởng xô ra, chưởng kình xuất hiện ! Và chỉ bằng vào thần thái ung dung cá»§a Dư Hải Bằng khi chàng bằng bặng đưa đơn chưởng ra nghinh đón thì Tư Äồ Quang má»›i tin rằng Dư Hải Bằng bây giá» khác xa Dư Hải Bằng ná»­a năm vá» trước ! Và thế là Tư Äồ Quang nhanh nhẹn biến tả chưởng thành hư chưởng và nhanh tốc đưa hữu chưởng ra như má»™t thá»±c chưởng cùng vá»›i tiếng quát:
- Thân thá»§ khá lắm ! Äỡ !
Vù... Vù...
Ào... Ào...
Ầm !
Không để cho sá»± biến hóa cá»§a Tư Äồ Quang làm rối loạn thị giác. Dư Hải Bằng thay vì thu kình lại thì chàng lại đẩy mạnh tả chưởng ra trong khi hữu chưởng vẫn giữ nguyên như lúc đánh ra ! Äiá»u này có nghÄ©a là Dư Hải Bằng chấp nhận chia đôi chân lá»±c ná»™i thể, má»™t để chá»i vá»›i thá»±c chưởng đủ đầy chân lá»±c cá»§a Tư Äồ Quang, còn má»™t thì đánh khÆ¡i khÆ¡i vào quãng trống khi Tư Äồ Quang buông xuôi hư chưởng !
Dùng má»™t ná»­a chân lá»±c để đối chá»i vá»›i toàn bá»™ chân lá»±c cá»§a má»™t nhân vật thành danh trước chàng thì rõ ràng Dư Hải Bằng đã quá mạo hiểm ! Do đó, ngay sau khi song chưởng chạm nhau thì thân hình Dư Hải Bằng lập tức thối lui có đến ba bước ! Trong khi đó thì Tư Äồ Quang vẫn bình chân như vại !
Thấp trí hÆ¡n ngưá»i thì đành chịu ! Dư Hải Bằng sau khi Ä‘iá»u hòa lại khí huyết thì chàng vẫn trầm tÄ©nh kêu lên:
- Äến lượt tại hạ đáp lá»… đây ! Äón chiêu !
Vẫn vá»›i đơn chưởng, Dư Hải Bằng cứ chậm chạp đẩy ra, cung cách không khác gì Tư Äồ Quang đã thá»±c hiện lúc má»›i rồi ! Có khác chăng là Dư Hải Bằng đã tổn hao hết má»™t phần chân khí và chàng khi xuất chưởng lại đánh từ má»™t cá»± ly xa hÆ¡n Tư Äồ Quang lúc này đúng ba bước chân, do bị thoái hậu !
Là cao thá»§ võ lâm thì chỉ vá»›i những chi tiết nhá» thôi cÅ©ng đủ để Ä‘o lưá»ng sá»± nông sâu cá»§a nhau rồi ! Vì thế, Tư Äồ Quang buá»™c miệng nói:
- Tiểu tử khí phách quả ngang tàng ! Này !
Vù... Vù...
Ào... Ào...
Ầm !
Không biến hóa, không đổi thay, cứ thế nào đánh thế ấy ! Lần này kẻ mắc hỡm lại là Tư Äồ Quang ! Lão đã ngỡ Dư Hải Bằng sẽ áp dụng đấu sách như lão, hoặc giả phải biến hóa hÆ¡n lão má»›i đúng, nên lão khi xuất lá»±c chỉ dám vận dụng có bảy thành há»a hầu mà thôi ! Lão nào ngá», Dư Hải Bằng rất chân phương khi ra chiêu. Có chăng là trong chưởng kình cá»§a chàng có mang theo luồng nhiệt khí nóng bá»ng khác thưá»ng mà thôi.
Và sau tiếng chạm chưởng lần này thì kẻ bị đẩy lui là Tư Äồ Quang chứ không là Dư Hải Bằng nữa ! Äồng thá»i, Tư Äồ Quang tuy lui cÅ©ng ba bước như Dư Hải Bằng nhưng nếu xét vá» khoảng cách khi ra chiêu thì kẻ như Tư Äồ Quang đã kém thế so vá»›i Dư Hải Bằng.
Ngưá»i ta hÆ¡n nhau ở cái danh, còn gà hÆ¡n nhau ở tiếng gáy. Tư Äồ Quang làm sao tiêu hóa nổi sá»± nhục bại này ! Lão gầm lên lồng lá»™ng:
- Quả danh bất hư truyá»n ! Äỡ này !
Không như lượt ra chiêu đầu tiên, bây giá» Tư Äồ Quang vừa xuất chưởng vừa tung ngưá»i nhảy vá»t tá»›i thật nhanh khiến cho chiêu chưởng càng thêm phần lợi hại !
Dư Hải Bằng biết lão đã động ná»™, đáng lý chàng có thể dá»… dàng né tránh nếu chàng chịu thi triển Túy Tiên bá»™ pháp ! Nhưng chàng lại không cam tâm dùng cái xảo, cái ảo để hÆ¡n đối phương ! Chàng muốn bằng vào thá»±c lá»±c cá»§a chàng để thắng được Tư Äồ Quang thì chàng má»›i hả dạ ! Vì thế, Dư Hải Bằng cÅ©ng lao vào lão, cÅ©ng vận dụng chưởng kình nghinh đón chưởng kình cá»§a đối phương, khí thế chỉ có bằng hoặc hÆ¡n Tư Äồ Quang chứ không chịu kém !
Ầm ! Ầm !
Vù... Vù...
Ào... Ào...
Ầm ! Ầm !
Năm chiêu, mưá»i chiêu rồi thì ba mươi chiêu.
Thần sắc và vẻ ngoài cá»§a cả hai bây giá» trông tiá»u tụy đến thảm nảo ! Và trong khi Tư Äồ Quang cưá»i gượng gạo má»™t cách yếu á»›t vì đã nhận chân má»™t sá»± thật là lão không hÆ¡n được Dư Hải Bằng, thì Dư Hải Bằng vẫn nhếch trên môi má»™t nụ cưá»i ngạo nghá»… !
Trông thấy nụ cưá»i đó cá»§a Dư Hải Bằng, Tư Äồ Quang lảo đảo thân hình vừa tiến lại gần vừa nói:
- Ngươi đắc ý lắm sao, tiểu tử ?
Dư Hải Bằng cũng nghiêng ngả bước đi xiêu vẹo, đáp:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên !
- Hạ.. Hạ.. Hạ.. ! Nhưng ngươi vẫn không hơn được ta kia mà ?
- Hạ.. Hạ.. Hạ.. ! Bảo chủ lầm rồi !
- Lầm ! Lầm làm sao được mà lầm ?
- Thế bảo chủ có biết rằng tại hạ còn một tuyệt chiêu nữa vẫn chưa dùng đến chăng ?
Lắc đầu, Tư Äồ Quang nói bằng giá»ng cả quyết:
- Phi lý ! Vì nếu ngươi có thì không lẽ ngươi lại không sá»­ dụng ? Ngươi Ä‘ang hận ta nhiá»u lắm kia mà ?
Gật đầu, Dư Hải Bằng đáp bằng giá»ng ôn hòa không phù hợp vá»›i thá»±c cảnh:
- Hận thì có hận. Nhưng không đủ để tại hạ phải giết bảo chủ !
- Láo ! Ngươi mà giết được ta ư ?
Nhìn Tư Äồ Quang phẫn ná»™ tuy chàng không đành tâm nhưng chàng cÅ©ng phải nói ra má»™t sá»± thật:
- Bảo chá»§ đừng giận khi nghe tại hạ nói những lá»i này ! Äổi lại, nếu không phải là bảo chá»§ mà là má»™t ác nhân nào đó thì ngay chưởng thứ ba, tại hạ đã Ä‘oạt mạng rồi !
- Hừ ! Ngươi khoác lác mà không xấu hổ cái lỗ miệng ư ?
- Bảo chủ không tin ? Bảo chủ muốn chứng nghiệm không ?
- Xuất thủ đi ! Thử xem ngươi còn khoe khoang lỗ miệng nữa không nào !
Ngần ngừ má»™t lúc như không muốn ra chiêu, Dư Hải Bằng há»i:
- Bảo chủ không sợ phải chết sao ?
Tức thì Tư Äồ Quang liá»n gầm lên:
- Nói nhảm ! Ta mà chết dưới tay ngươi sao ?
Nghe lão bảo thế, Dư Hải Bằng chợt nảy ra má»™t ý, chàng lại há»i:
- Thế nếu bảo chủ bại thì sao ?
- Không bao giỠcó chuyện đó ! Bất quá giữa ta và ngươi sẽ cùng nhau vỠnơi chín suối thì đúng hơn !
Mỉm cưá»i tá»± tin, Dư Hải Bằng lại cứ há»i dồn:
- Nhưng nếu chuyện đó có thì sao nào ?
Má»™t lần nữa, Tư Äồ Quang lại gầm lên:
- Thì ta sẽ tự tuyệt ! Ngươi chịu chưa ? Hử ?
Dư Hải Bằng lắc đầu, đáp nhẹ:
- Äâu đến ná»—i phải nghiêm trá»ng thế, bảo chá»§ ? Tại hạ chỉ cần bảo chá»§ ưng nhận má»™t Ä‘iá»u kiện thôi, bảo chá»§ có đồng ý không ?
- Ngươi muốn má»™t cÅ©ng được, hai ba cÅ©ng được ! Mà mưá»i cÅ©ng được ! Ra tay Ä‘i !
Chá»› phí lá»i vô ích !
Thần sắc chợt ngưng Ä‘á»ng, Dư Hải Bằng quát lá»›n:
- ÄÆ°á»£c ! Bảo chá»§ hãy cẩn trá»ng ! Äỡ !
Vù... Vù...
Ào... Ào...
Cung cách cá»§a Dư Hải Bằng khi ra chiêu đã khiến cho Tư Äồ Quang dù không muốn tin thì cÅ©ng phải tin lá»i mà thôi ! Do đó, lão cÅ©ng phải vá»™i vàng dốc hết toàn bá»™ chân lá»±c ra song chưởng để đón đỡ sóng kình thập phần quái dị cá»§a Dư Hải Bằng Ä‘ang xô ra !
Vù... Vù...
Veo... Veo...
Ầm ! Ầm !
Hai tiếng chấn kình như cùng má»™t lúc được vang lên, nhưng cả hai cùng biết rằng hai tiếng chấn kình đó đã phát ra cái trước cái sau ! Cái trước nhá», cái sau lá»›n. Và tiếng chấn kình thứ hai do quá lá»›n nên đã kịp che lấp tiếng chấn kình thứ nhất làm cho hai tiếng chấn kình muốn hòa nhập lại làm má»™t, phát lên má»™t lượt vậy !
Äó là tuyệt chiêu Thiên Äịa giao thái gồm tả chưởng Äịa Âm và hữu chưởng Thiên Dương do Dư Hải Bằng tá»± nghÄ© ra mà thành !
Và lá»i Dư Hải Bằng vừa nói vá»›i Tư Äồ Quang đã biến thành sá»± thật !
Tuy cả hai Ä‘á»u mòn má»i chân lá»±c như nhau, nhưng khi vận dụng tuyệt chiêu này, Dư Hải Bằng chỉ dám vận dụng có bảy thành chân lá»±c mà thôi ! Thế mà, chỉ có bấy nhiêu đó chân lá»±c nhưng uy lá»±c thật kinh hồn ! Và Tư Äồ Quang sau tiếng chấn kình đã không ká»m được thân hình buá»™c phải thối lui liên tiếp hết bước này đến bước khác !
Sau cùng, không chi trì được nữa, Tư Äồ Quang phải ngả ngồi xuống đất !
Trong tư thế ngồi, lão cứ giương mắt trÆ¡ trÆ¡ như không tin rằng Dư Hải Bằng vẫn bình ổn đứng ngay ngưá»i nhìn lão !
Không tin cũng không được ! Vì Dư Hải Bằng đang thả dần bước chân với cước bộ vững chắc đi đến chỗ lão đang ngồi !
Lão nhắm tít mắt lại, và cố gượng kêu lên:
- Ngươi đã thắng ! Ngươi giết ta đi ! Giết ta đi !
Dư Hải Bằng dừng chân lại khi chàng đã đến cách lão đúng ba bước chân ! Dư Hải Bằng vẫn dửng dưng nói:
- Tại hạ đã biết trước là tại hạ sẽ thắng ! Nhưng tại hạ không hỠnuôi ý tưởng giết bảo chủ đâu !
- Ngươi muốn gì đây ? Ngươi còn muốn vũ nhục ta nữa sao ?
- Bảo chá»§ ! Tại hạ không há» vÅ© nhục bảo chá»§ ! Có chăng là tại hạ muốn bảo chá»§ hãy thá»±c thi Ä‘iá»u kiện:
- Äiá»u kiện ! Hạ.. Hạ.. Hạ.. ! Ụa !
Lão cố bật cưá»i để biểu hiện khí chất cá»§a lão nhưng không ngá» tràng cưá»i đó đã chấn động đến ná»™i thương cá»§a lão ! Lão thổ ra má»™t ngụm huyết tươi ! ÄÆ°a ống tay áo chùi qua khóe miệng, lão vẫn bướng bỉnh kêu lên:
- SÄ© khả sát, bất khả nhục ! Bình sinh Tư Äồ Quang này chỉ có hÆ¡n ngưá»i chứ không há» kém ngưá»i ! Ngươi giết ta Ä‘i thì hÆ¡n !
- Bảo chá»§ nói bảo chá»§ luôn hÆ¡n ngưá»i chứ không há» kém ! Vậy tại sao trước đây bảo chá»§ phải hạ mình cầu tình vá»›i lão Y Thần há» Kha chứ ?
Dừng một chút, chàng tiếp:
- Và nếu tại hạ nhớ không sai thì chính bảo chủ đã một lần hạ mình nữa để mong được cùng tại hạ kết thân, đó là thế nào vậy ?
- Nhưng đó là do ta chủ động chứ không do ai áp đặt ta.
Dư Hải Bằng mỉm cưá»i trước thái độ cố chấp cá»§a lão !
Chàng lại nói:
- Thì lần này bảo chủ cũng đang chủ động đó chứ ? Tại hạ nào có áp đặt gì cho bảo chủ đâu !
Trầm ngâm má»™t lúc, Tư Äồ Quang má»›i dịu giá»ng lại ! Lão há»i:
- Ngươi muốn Ä‘iá»u kiện gì ?
Dư Hải Bằng không một chút ngập ngừng. Chàng nói một hơi dài:
- Võ lâm tam bảo ! Má»—i má»™t vị bảo chá»§ Ä‘á»u có sá»± hÆ¡n ngưá»i, và má»—i má»™t vị Ä‘á»u có khí chất khác nhau ! Kín đáo má»™t cách đáng ngá» là Tư Không bảo chá»§ ! Không bon chen lợi danh là Tư Mã bảo chá»§ ! Và lá»™ liá»…u má»™t cách khác thưá»ng là Tư Mã bảo chá»§ !
Bất chánh bất tà, hành sự quang minh nhưng lại bất chấp đạo lý, tại hạ chỉ phục một mình bảo chủ Hồng Hạc Bảo mà thôi ! Do đó, tại hạ muốn bảo chủ giải thích xem vì nguyên nhân nào bảo chủ lại hạ mình thương lượng với Y Thần và muốn kết thân cùng tại hạ ?
Khóe môi giần giật, Tư Äồ Quang rít lên:
- Việc đó ngươi không cần phải biết !
Nhưng Dư Hải Bằng vẫn khăng khăng:
- Nhưng đấy chính là Ä‘iá»u kiện cá»§a tại hạ !
- Ta không nói đâu !
Dư Hải Bằng cưá»i khẩy:
- ÄÆ°á»£c ! Nếu bảo chá»§ đã quyết lòng thì kể như tại hạ xét lầm ngưá»i Ä‘i ! Bảo chá»§ là ngưá»i không thá»§ tín ! Cáo biệt !
Như Dư Hải Bằng vừa nói lên nhận định cá»§a chàng vá» Tư Äồ Quang, lão làm sao chịu nổi khi bị gán là kẻ không thá»§ tín ?
Do đó, lão chợt kêu lên:
- Khoan đi đã !
Quay ngưá»i lại, Dư Hải Bằng há»i:
- Bảo chủ chịu đáp ứng rồi sao ?
- Không ! Ngươi hãy nêu Ä‘iá»u kiện khác Ä‘i !
Dư Hải Bằng cưá»i to lên rồi nói:
- Hạ.. Hạ.. Hạ.. ! Bảo chá»§ muốn tại hạ đặt Ä‘iá»u kiện khác ư ? Là Ä‘iá»u kiện gì đây ? Tại hạ đối vá»›i bảo chá»§ thân ngoại nhân ngoại thì tại hạ biết đặt Ä‘iá»u kiện gì vá»›i bảo chá»§ bây giá» ?
Nghe Dư Hải Bằng nói như thế, Tư Äồ Quang bèn ngẫng mặt lên nhìn vào chàng ! Lão vá»t miệng há»i:
- Lúc nãy ngươi có nói là ngươi phục ta ?
- Phải ! Tại hạ bất tất phải mua lòng bảo chủ khi nói như thế !
- Ngươi không oán hận ta nữa sao ?
- Tuyệt nhiên không !
- Nếu đã vậy, thì ta sẽ nói cho ngươi nghe ! Nhưng chỉ khi nào ngươi đáp ứng lại ta má»™t Ä‘iá»u kiện !
Kinh nghi, Dư Hải Bằng trố mắt nhìn lại lão:
- Bảo chá»§ định đặt Ä‘iá»u kiện ngược lại ư ?
Tư Äồ Quang lá»™ vẻ kiên quyết:
- Phải ! Bằng không ngươi muốn giết ta thì cứ giết ! Ta không muốn giải thích gì thêm !
- Là Ä‘iá»u kiện gì ? Bảo chá»§ phải nói cho tại hạ nghe trước đã !
- Là... là...
- Bảo chủ sao lại ngập ngừng ?
- Hừ ! Ta thật khó mở lá»i nói ra Ä‘iá»u kiện đó khi ta là bại tướng cá»§a ngươi !
Nhìn và chỠđợi lão má»™t lúc lâu, Dư Hải Bằng không hiểu là Ä‘iá»u kiện gì mà lão bảo lão khó mở lá»i ?
Ngẫm nghĩ một lúc, chàng mơ hồ ức đoán thầm:
“Hay là lão vẫn còn giữ ý định kết nghĩa kim bằng với ta ? Có phải thế không ?
Nếu không thì là chuyện gì khiến lão thấy khó mở lá»i ? Lão vừa nói:
lão khó mở lá»i khi là bại tướng cá»§a ta ! Phải rồi !†Dư Hải Bằng buá»™t miệng há»i:
- Có phải bảo chủ vẫn muốn cùng tại hạ kết nghĩa kim bằng không ?
Lão không đáp được mà chỉ lẳnglặng gật đầu !
Dư Hải Bằng cưá»i lá»›n:
- Hạ.. Hạ.. Hạ.. ! Lão ca ca ! Lão ca ca chịu ưng nhận má»™t tên tiểu đệ không biết trá»i cao đất dày như Dư Hải Bằng này sao ?
Tư Äồ Quang thoạt nghe Dư Hải Bằng vùng cưá»i lên thì lão chỉ muốn cắn lưỡi mà chết Ä‘i cho rồi ! Nhưng đến khi lão nghe Dư Hải Bằng gá»i lão là “lão ca ca†thì lão liá»n tá» ra sững sốt !
Hết sửng sốt thì lão lại lắp bắp:
- Tiểu lão đê..... tiểu lão đê..... ! Tiểu lão đệ đồng ý rồi sao ?
Dư Hải Bằng lại bật cưá»i lên má»™t cách sung sướng như chưa bao giá» chàng sung sướng bằng ! Chàng nói:
- Xem lão ca ca kìa ! Tiểu đệ làm sao dám chối từ phúc phận này chứ ?
Tư Äồ Quang cÅ©ng cưá»i theo mức độ cá»§a lão ! Nhưng sau khi cưá»i xong lão lại lục vấn Dư Hải Bằng:
- Vậy tại sao lần đó tiểu lão đệ lại khước từ ta ?
Chun mũi, nhún vai, Dư Hải Bằng nói:
- Lão ca ca thứ cho ! Lúc đó tâm trạng của tiểu đệ luôn trong nơm nớp lo sợ ! Tiểu đệ làm sao biết được lão ca ca có thành tâm hay không lúc lão ca ca nói như thế ? Còn bây giỠthì khác hẳn !
- Khác như thế nào ?
- Một là tiểu đệ đã phần nào biết rõ vỠlão ca ca ! Kế đó là tiểu đệ biết rằng lão ca ca không có ý đồ gì khi cùng tiểu đệ kết nghĩa ! Lão ca ca sao rồi ?
Dư Hải Bằng Ä‘ang nói đột nhiên thấy sắc mặt cá»§a Tư Äồ Quang lá»™ vẻ khó coi, chàng lại nghÄ© là Tư Äồ Quang Ä‘ang bị vết ná»™i thương hành hạ nên chàng má»›i há»i như thế !
Nào ngá», Tư Äồ Quang lại nói:
- Tiểu lão đệ lần này đã đoán sai rồi !
- Sai à ? Sai vỠviệc gì ?
- Hà ! Ta thật sá»± không đúng vá»›i tiểu lão đệ ! Äó là lá»—i cá»§a ta ! Bây giá» thì thế này vậy !
- Sao ? Lão ca ca cứ nói, đừng ngại !
Tư Äồ Quang lại thở dài má»™t lượt nữa rồi má»›i nói:
- Việc kết nghÄ©a kim bằng hãy tạm gát sang má»™t bên, để ta giải thích nghi vấn kia chá».. cho Dư thiếu hiệp nghe qua đã ! Sau đó má»i việc ta để tùy thiếu hiệp quyết định !
Thần sắc cá»§a Tư Äồ Quang vá»›i khẩu ngữ cá»§a lão đã khiến cho Dư Hải Bằng băn khoăn không ít ! Chàng bần thần má»™t lúc rồi lẳng lặng ngồi xuống bên lão và lắng nghe câu chuyện bí ẩn cá»§a Hồng Hạc Bảo do bảo chá»§ là Tư Äồ Quang thuật lại:
- Từ bao Ä‘á»i nay, Hồng Hạc Bảo luôn nhất mạch đơn truyá»n mà phải là đơn truyá»n cho nữ nhân ! Nhưng cho đến Ä‘á»i cá»§a ta kể như là bốn Ä‘á»i liên tiếp đã phải chá»n nam nhân làm bảo chá»§ ! Hà ! Nói ra thì không ai tin, nhưng thật ra công phu gia truyá»n cá»§a dòng há» Tư Äồ chỉ có nữ nhân má»›i mong luyện được đến thập thành ! Bằng không, Hồng Hạc Bảo đâu chỉ ngang hàng vá»›i nhị bảo kia ! ÄÆ°Æ¡ng nhiên, chuyện gì cÅ©ng phải có nguyên nhân cá»§a nó ! Và nguyên nhân đó chỉ đến khi được Y Thần là bậc danh y đương đại nói ra thì ta má»›i biết ! Hóa ra lúc trước, má»™t trong những bậc tiá»n bối cá»§a bản bảo không hiểu vì thiện ý hay ác ý đã chế luyện linh Ä‘an từ những phương thuốc rất trân quí và dâng nạp cho bảo chá»§ bản bảo thá»i đó ! Khi dâng nạp linh Ä‘an thì vị tiá»n bối đó bảo là:
“Sẽ bổ ích cho việc luyện công nếu được phục thêm linh Ä‘an !†Nào ngá» lợi đâu không thấy chỉ thấy hại mà thôi ! Lần lượt cho đến Ä‘á»i ta, những ai là nữ nhân Ä‘á»u không tránh được phục thêm linh Ä‘an trước khi luyện công. Và hậu quả là Âm thịnh dương suy dẫn đến võ công bị hạn chế chỉ ngang hàng vá»›i bá»n cao thá»§ hàng đệ nhị lưu trên giang hồ. Và đương nhiên để bảo toàn thinh danh cá»§a Hồng Hạc Bảo trên giang hồ thì cương vị bảo chá»§ phải truyá»n lại cho nam nhân ! Äúng ra ta sẽ không để ý đến chuyện này và sẽ chấp nhận việc nữ nhân cá»§a dòng há» Tư Äồ do không có căn cốt nên không phát huy được võ há»c truyá»n gia như bao Ä‘á»i trước đó ! Nhưng chỉ vì Tư Äồ Quang ta bạc phước không có ngưá»i nối dõi tông đưá»ng, đồng thá»i sau ta thì chỉ còn má»—i má»™t tiểu muá»™i ! Äiá»u này có nghÄ©a là nếu ta không tận tâm chữa trị cho tiểu muá»™i ta thì không bao lâu sau Hồng Hạc Bảo sẽ không có chá»§ nhân !
Ãng chừng đã hiểu được cá»› sá»±, Dư Hải Bằng ức Ä‘oán và nói xen vào:
- Như thế có nghÄ©a là dá»±a theo sá»± chẩn Ä‘oán cá»§a lão Y Thần há» Kha thì lệnh muá»™i cần phải có Hồi Nguyên Äan sao ?
Tư Äồ Quang liá»n lá»™ vẻ sượng sùng:
- Äúng vậy !
- Vậy tại sao lão ca ca không tìm đến và há»i xin ở Thiếu Lâm phái ?
- Vô công bất thụ lá»™c ! Vả lại, Hồi Nguyên Äan là vật chí báu cá»§a Thiếu Lâm, đâu dá»… gì há» chịu bố thí cho ta nếu ta mở miệng há»i !
Nhăn trán vẻ nghĩ ngợi, Dư Hải Bằng lại nói:
- Nhưng Ä‘iá»u đó má»™t khi lão ca ca đã hiểu được nguyên nhân thì lo gì không phương bổ cứu ! Äâu cầnn gì phải chạy vạy khốn đốn như thế này !
Nghi hoặc, Tư Äồ Quang há»i nhanh:
- Bổ cứu như thế nào ?
- Lệnh muội có thể thành thân với ai đó ! Và khi đã có hậu tự thì lão ca ca đừng để kẻ hậu tự đi vào vết xe đổ là được rồi !
Tư Äồ Quang ỉu xìu nét mặt:
- Äó là tại thiếu hiệp chưa biết nên má»›i nói thế thôi ! Chứ xá muá»™i cÅ©ng như những vị nữ tiá»n bối trước đó, do phương chứng này nên không thể... không thể...
- HỠkhông thể thành thân được ư ?
- ÄÆ°á»£c thì cÅ©ng được ! Nhưng... ! Hà ! Äã nói thì nói cho tá»›i nÆ¡i tá»›i chốn ! Nói tóm lại, xá muá»™i không thể thụ thai được !
- Bị tuyệt chứng ư ?
Tư Äồ Quang gật đầu:
- Có thể nói là như thế !
Kinh nghi, Dư Hải Bằng dè dặt khi lên tiếng há»i tiếp:
- Vậy thì... lão ca ca được lợi gì khi cùng tiểu đệ kết nghĩa kim bằng ? Tiểu đệ có thể giải quyết được gì trong tình trạng này của quý bảo ?
Giương mắt nhìn Dư Hải Bằng má»™t lúc, sau đó, khi đã cúi gầm đầu xuống, Tư Äồ Quang má»›i lên tiếng:
- Äến lúc này thiếu hiệp vẫn còn gá»i ta là lão ca ca được sao ?
Mỉm cưá»i, Dư Hải Bằng đáp:
- Như tiểu đệ đã nói, tuy lão ca ca Ä‘ang có ý đồ gì đó không được minh bạch cho lắm nhưng rốt cuá»™c thì lão ca ca cÅ©ng chỉ vì má»™t ná»—i khổ tâm mà thôi ! Huống chi lão ca ca chịu nói ra như thế này thi hành sá»± cÅ©ng đáng được xem là quanh minh chính đại ! Do đó, tiểu đệ tá»± nguyện kết nghÄ©a vá»›i lão ca ca ! Và đã là huynh đệ kết nghÄ©a thì việc cá»§a lão ca ca sẽ là việc cá»§a tiểu đệ ! Nếu có gì giúp được cho lão ca ca thì tiểu đệ liá»n sẵn lòng.
- Thế... tiểu đệ có biết ta đang cần gì ở tiểu đệ chưa mà tiểu lão đệ nói như vậy ?
- Thì còn gì nữa ngoài Hồi Nguyên Äan !
Sá»­ng sốt, Tư Äồ Quang há»i:
- Tiểu lão đệ có Hồi Nguyên Äan sao ?
Dư Hải Bằng cũng lộ vẻ sửng sốt không kém:
- Thì lão ca ca đã biết rồi còn gì nữa ! Trong ngưá»i tiểu đê.....
Xua tay vài lượt, Tư Äồ Quang nói:
- Vậy là tiểu lão đệ chưa hiểu rồi ! Là ta muốn há»i tiểu lão đệ xem tiểu lão đệ còn giữ hoàn Hồi Nguyên Äan nào nguyên vẹn không ? Chứ ta không kể đến những hoàn mà tiểu lão đệ đã nuốt mất !
Lắc đầu, Dư Hải Bằng nói:
- Như thế thì không có ! Nhưng nếu cần thì tiểu đệ có thể tìm đến Thiếu Lâm để há»i !
Mỉm cưá»i chua chát, Tư Äồ Quang nói vá»›i sá»± thất vá»ng:
- Còn đâu nữa mà tiểu lão đệ định há»i !
- Lão ca ca bảo sao ? Làm sao lại không còn Hồi Nguyên Äan ở Thiếu Lâm ?
- Truyá»n đến Phương Giác đại sư thì Thiếu Lâm phái chỉ còn vá»n vẹn có năm hoàn ! Nếu không phải thế thì Y Thần đâu dại gì đánh cắp tiểu lão đệ trong tay phái Thiếu Lâm ?
- Năm hoàn ư ? Mà tiểu đệ đã biết đích xác là tiểu đệ đã dùng đúng năm hoàn Hồi Nguyên Äan ! Vậy thì vì lẽ gì mà phương trượng phái Thiếu Lâm lại tá» ra quá rá»™ng lượng vá»›i tiểu đệ như thế chứ ?
Há»i cho có há»i, chứ Dư Hải Bằng vừa nói đến đây thì chàng đã tá»± hiểu được nguyên nhân ! Không phải lần đó chính chàng đã nghe Phương Tịnh đại sư nói rõ ý đồ vá»›i Giá»›i Ná»™ đại sư đó sao ? Thì ra Phương Tịnh đại sư do muốn thu nhận chàng vào Thiếu Lâm phái nên má»›i dốc lòng trong việc cầu tình vá»›i phương trượng để phương trượng ban hết cho chàng năm hoàn Hồi Nguyên Äan cuối cùng cá»§a phái Thiếu Lâm !
Ân tình này làm sao Dư Hải Bằng đáp Ä‘á»n được đây ? Chẳng trách Phương Thanh đại sư lá»™ vẻ thất vá»ng khi nghÄ© rằng Dư Hải Bằng là kẻ có tâm cÆ¡ không Ä‘oan chính !
Dư Hải Bằng thẩn thá» há»i:
- Hồi Nguyên Äan vì sao được xem là chí báu vậy lão ca ca ?
Tư Äồ Quang không hiểu Dư Hải Bằng há»i thế để làm gì, nhưng lão cÅ©ng giải thích:
- Theo Y Thần cho ta biết thì Hồi Nguyên Äan được tinh luyện từ những dược liệu rất quý và là loại linh Ä‘an chí dương chí cương ! Má»—i má»™t hoàn Hồi Nguyên Äan có thể giúp cho ngưá»i phục nó được hai mươi năm công phu tu vi ! Vị thi, tiểu lão đệ Ä‘ang ẩn tàng trong ngưá»i đến má»™t trăm năm công lá»±c !
Ngẫm nghĩ mà giật mình, Dư Hải Bằng lộ vẻ không tin khi chàng lên tiếng:
- Không đúng như vậy đâu ! Nếu tiểu đệ mà có được một trăm năm công phu tu vi thì tiểu đệ làm gì phải tháo chạy khi giao thủ với đệ Tam Ma, bất quá chỉ có công lực tương đương ?
Cả cưá»i, Tư Äồ Quang nói:
- Thì ta chỉ nói tiểu lão đệ Ä‘ang ẩn tàng má»™t trăm năm công lá»±c chứ ta đâu có nói tiểu lão đệ đã đạt được mức tu vi đó ! Tiểu lão đệ vẫn chưa hiểu à ? Thế này này ! Dục tốc bất đạt ! Cùng má»™t lúc tiểu lão đệ được phục những năm hoàn Hồi Nguyên Äan !
Nếu muốn phát huy hết số dược lá»±c này thì tiểu lão đệ cần phải có thá»i gian má»›i mong đạt được ! Và thá»i gian đó theo Y Thần nói, chí ít cÅ©ng phải là mưá»i năm !
- Thảo nào lão Y Thần há» Kha luôn tìm thiên phương bách kế để bắt giữ tiểu đệ hầu thu hồi lại số dược liệu trân quý còn trong ngưá»i tiểu đệ !
Tỉnh ngá»™, Dư Hải Bằng bèn nói như thế ! Và còn má»™t Ä‘iá»u nữa mà chàng đã thức ngá»™ nhưng vẫn không nói ra ! Äó là tại sao má»—i lần bị trá»ng thương thì võ công cá»§a chàng lại được tăng tiến như thế ? Äồng thá»i chàng cÅ©ng băn khoăn không hiểu chàng sẽ giúp ích được gì cho Tư Äồ Quang khi lão cứ khăng khăng muốn cùng chàng kết tình huynh đệ ? Chẳng lẽ lão lại muốn thu hồi Hồi Nguyên Äan từ trong ngưá»i chàng như lão Y Thần há» Kha định làm sao ?
Chừng như Ä‘oán được tâm trạng cá»§a Dư Hải Bằng nên Tư Äồ Quang vá»™i vàng phân minh:
- Äể chữa trị tuyệt chứng cho xá muá»™i, nếu có được Hồi Nguyên Äan thì tốt, còn không nữa thì vẫn còn phương cách thứ hai tốt hÆ¡n !
Bán tín bán nghi, Dư Hải Bằng vá»™i há»i:
- Là phương cách gì nếu không trích Hồi Nguyên Äan đã thấm vào xương tá»§y cá»§a tiểu đệ ?
Tư Äồ Quang thoáng ngập ngừng trước khi nói rõ ý đồ ra cho Dư Hải Bằng nghe:
- Ta biết tiểu lão đệ vẫn còn chưa gá nghĩa trăm năm cùng ai, nên ta định mai mối xá muội cho tiểu lão đệ ! Tiểu lão đệ nghĩ thế nào ?
Chấn động thần hồn, vì đây là việc Dư Hải Bằng chưa từng nghÄ© đến ! Và chàng càng giật mình hÆ¡n khi nhận ra chỉ trong má»™t thá»i gian ngắn lần lượt có đến hai ngưá»i gợi ý này vá»›i chàng ! Trước đó thì là lão Chu Hồng vá»›i Tư Không Huệ, còn bây giá» là Tư Äồ Quang vá»›i tiểu muá»™i cá»§a lão ! Do đó, chàng không biết phải đối đáp ra sao cho phải lẽ !
Nhận ra sá»± hoang mang cá»§a Dư Hải Bằng, Tư Äồ Quang lại nói tiếp:
- Ta biết việc này ta không thể ép uổng tiểu lão đệ được, nhưng vì tiểu lão đệ đã há»i thì ta có thế nào nói thế ấy ! Tiểu lão đệ đừng vì thế mà trách ta !
Dư Hải Bằng vụt đứng lên khiến cho Tư Äồ Quang phải giật mình ! Lão đưa mắt quan sát thái độ cá»§a chàng ! Và lão càng lúc càng nôn nao khi nhìn thấy Dư Hải Bằng hết Ä‘i qua rồi lại Ä‘i trở lại !
Một lúc thật lâu thì Dư Hải Bằng mới ngó ngay lão mà nói:
- Hôn nhân đại sá»± ! Lão ca ca đã biết rồi đó ! Vậy lão ca ca có há»i qua ý tứ cá»§a lệnh muá»™i chưa ? Phần tiểu đệ thì tiểu đệ sau khi rá»­a xong mối gia thù ! Tiểu đệ không có má»™t ai là hồng nhan tri ká»· ! Äiá»u đó thì lão ca ca hãy yên tâm. Bây giá» thì lão ca ca hãy vá» và há»i lại ý lệnh muá»™i Ä‘i. Sau đó, đợi cho tiểu đệ hoàn thành sứ mệnh xong thì tiểu đệ sẽ đến tận quý bảo để bái phá»ng !
Sau má»™t lúc đàm đạo thì Tư Äồ Quang cÅ©ng đã khôi phục được phần nào chân lá»±c ! Lão đứng lên và ngập ngừng há»i:
- Tiểu lão đệ nói như thế có nghĩa là tiểu lão đệ đã đồng ý giúp ta việc này ư ?
Len lén thở dài, Dư Hải Bằng đáp:
- Bình sinh tiểu đệ không biết đến hai lá»i !
- Tiểu lão đệ vẫn khứng nhận một kẻ không ra gì như ta làm lão ca ca ?
- Lão ca ca sao lại nói thế ? ÄÆ°á»£c má»™t vị bái huynh như lão ca ca đây, tiểu đệ muốn còn không được nữa kia mà ?
- Vậy thì lão ca ca này táo tợn muốn biết kẻ đại thù của tiểu lão đệ là ai ?
Giật mình khi nghe Tư Äồ Quang há»i đến việc này, Dư Hải Bằng vá»™i nói:
- Tiểu đệ không việc gì phải giấu lão ca ca ! Äó là U Minh Giáo. Nhưng hiện tình lúc này thì U Minh Giáo đã là công địch cá»§a võ lâm rồi, do đó lão ca ca không cần phải vá»™i ! Tốt hÆ¡n hết chúng ta phải hợp lá»±c vá»›i quần hùng má»›i mong đối phó được vá»›i U Minh Giáo ! Chuyện đó không thể gấp được !
- Vậy thì lão ca ca này có thể giúp gì cho tiểu lão đệ trong giai đoạn hiện nay ?
Biết ý lão đã quyết, Dư Hải Bằng bèn nói:
- Nếu không có gì bất tiện thì xin lão ca ca hãy thay tiểu đệ dò xét hành tung cá»§a má»™t ngưá»i.
- Ai ?
- Bảo chá»§ Thiên Äịa Bảo !
- Tại sao phải dò xét Tư Không Hành Thiên ?
Kinh ngạc, Dư Hải Bằng kêu lên:
- Bảo chá»§ Thiên Äịa Bảo lại có hổn danh là Tư Không Hành Thiên à ?
Bật cưá»i, Tư Äồ Quang nói:
- Äâu sáu, bảy năm vá» trước, ta tình cá» nghe lão và môn đồ lão đàm đạo ! NhỠđó ta má»›i biết lão có tên là Hành Thiên ! Còn má»i ngưá»i thì chỉ biết tên khác cá»§a lão là Tư Không Như Lưu mà thôi !
Càng nghe càng kinh ngạc, Dư Hải Bằng vá»™i vàng há»i:
- Thế lúc đó lão ca ca nghe sư đồ lão nói với nhau vỠchuyện gì ?
Lắc đầu quầy quậy, Tư Äồ Quang đáp:
- Lén nghe chuyện thầm kín cá»§a ngưá»i, lão ca ca này bình sinh vốn không thích !
Khi phát hiện được đấy là lão thì ta đã bỠđi ngay, không quan tâm đến lão nữa ! Bất quá ta chỉ thấy sư đồ lão Tư Không có vẻ đắc ý lắm, thế thôi !
“Uổng phí quá ! Bằng không ta đã biết lão và môn đồ lão đã mưu toan Ä‘iá»u gì rồi !†NghÄ© thầm như thế xong, Dư Hải Bằng bèn Ä‘em chuyện tên cải dạng U Minh Giáo giáo chá»§ nói cho Tư Äồ Quang nghe qua, như chàng đã nói vá»›i Tư Không Huệ !
Nghe xong, Tư Äồ Quang chau mày nghÄ© ngợi má»™t lúc má»›i nói:
- Tuy tiểu lão đệ nhận định không sai nhưng đây có thể là do bí kíp bị thất lạc mà ra. Và nếu đã thế thì lão Tư Không làm sao dám hô hoán lên ? Ngược lại, lão phải âm thầm dò xét để thu hồi lại bí kíp thì đúng hơn ! Tiểu lão đệ nghĩ sao ?
- Tiểu đệ cũng đang mong được như thế ! Nhưng dù sao lão ca ca cứ dò xét thử xem !
- ÄÆ°á»£c ! Việc đó cứ giao phó cho ta ! Tiểu lão đệ hãy bảo trá»ng nhé ! Ta Ä‘i đây !
- Lão ca ca bảo trá»ng !
Vút !
Còn lại má»™t mình Dư Hải Bằng, chàng không thể không nghÄ© đến lá»i chàng đã hứa vá»›i Tư Äồ Quang ! Liệu chàng còn sống không để thá»±c hiện lá»i hứa, má»™t khi bá»n U Minh Giáo Ä‘ang khống chế Tam Ma là những đại ma đầu có công phu tối thượng ?
Chàng khẽ thở dài...
Tài sản của hunted1986

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
dat ma kinh 4vn.eu, îáúÿâëåíèé, ïðîãðàììû



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™