Hồi 17
Äạo thá»±c thị đạo
Tần Trá»ng nói:
- Tam ÄÆ°á»ng Gia túc trà đa mưu, chắc không có chuyện gì xảy ra đâu. Tiểu nhân cho rằng có lẽ Tam ÄÆ°á»ng Gia không ngá» Äại ÄÆ°á»ng Gia lại tá»›i nhanh đến như váºy.
Có thể vì ngưá»i có chuyện nên sẽ đến sau.
Hoắc VÅ© Hoà n không há»i ra được manh mối gì, đà nh phải gáºt đầu nói:
- ÄÆ°á»£c rồi! Tạm thá»i ngươi hãy trở vá» khách Ä‘iếm đợi Tam ÄÆ°á»ng Gia. Nếu như có tin tức, láºp tức báo cáo cho ta biết.
Sau khi Tần Trá»ng rá»i khá»i, Hà Hoa vá»™i lên tiếng há»i:
- Bá bá, ngưá»i ở đây đợi ai váºy? Ai là Tam ÄÆ°á»ng Gia chứ?
Hoắc Vũ Hoà n nói:
- Ngưá»i đó há» La, tên gá»i là La VÄ©nh Tưá»ng, xếp hà ng thứ ba trong Hoà n Phong Tháºp Bát Kỳ. CÅ©ng chÃnh là ngưá»i đã lấy bánh ngô cá»§a nhà Hà Hoa.
- Bá bá đã hẹn vá»›i ngưá»i đó gặp mặt ở đây?
- Äúng váºy! Nhưng mà đến bây giá» vẫn còn chưa gặp được ngưá»i đó.
- Bá bá tháºt là xấu! Bá bá đến đây đợi ngưá»i, cÅ©ng không nói vá»›i cháu má»™t tiếng. Báo hại cho Hà Hoa ngồi ở tiệm trà đợi bá bá.
Hoắc VÅ© Hoà n cưá»i cưá»i nói:
- Lúc ấy bá bá cÅ©ng không biết sẽ phải đợi lâu đến thế. Nếu biết trước như váºy, bá bá nhất định sẽ dắt cháu theo.
Hà Hoa bĩu môi nói:
- Dẫu sao cháu cÅ©ng rút ra được má»™t kinh nghiệm. Sau nà y bá bá Ä‘i đâu, Hà Hoa sẽ Ä‘i đến đó. Má»™t bước cÅ©ng không rá»i bá bá, xem bá bá còn có thể bá» rÆ¡i cháu không?
Hoắc VÅ© Hoà n cưá»i nói:
- Cháu tháºt là khá»! Bá bá từ xa mang cháu tá»›i đây, là m sao có thể bá» rÆ¡i cháu chứ.
Hôm nay, bá bá có việc gấp phải là m, nếu mang cháu theo e rằng bất tiện, nên mới để cháu ở trong khách điếm đợi bá bá. Sau khi là m xong việc, tự nhiên bá bá sẽ đến tìm cháu.
- Hà Hoa không muốn ở trong khách Ä‘iếm. Tên há» Tần kia tháºt là xấu, hắn đã nhốt cháu ở trong phòng, không cho rá»i ná»a bước. Sau đó cháu Ä‘áºp vỡ cá»a sổ, kêu cứu mạng.
Cháu còn cắn và o tay hắn một cái, hắn mới đồng ý đưa Hà Hoa đến gặp bá bá Cả hai vừa nói chuyện, vừa trở và o trong miếu ngồi.
Hoắc VÅ© Hoà n đặt bao lương khô xuống, há»i:
- Äói chưa? Có muốn ăn má»™t chút đồ không?
Hà Hoa lắc đầu, cưá»i nói:
- Äiểm tâm hồi sáng vẫn còn đầy bụng. Cháu là m sao ăn nổi nữa chứ?
Hoắc Vũ Hoà n nói:
- À! Ta quên há»i cháu. Má»™t bà n Ä‘iểm tâm hồi sáng, cháu Ä‘á»u đã ăn hết rồi sao?
Hà Hoa lộ vẻ bực bội nói:
- Cũng tại tên hỠTần đáng ghét kia, nếu không Hà Hoa nhất định có thể ăn hết.
Tiểu cô nương lanh miệng khéo léo, nói nói cưá»i cưá»i khiến cho Hoắc VÅ© Hoà n cảm thấy bá»›t phần nà o buồn bã. Trải qua mấy canh giá» mà La VÄ©nh Tưá»ng vẫn còn chưa thấy đến.
Äúng ngay lúc ấy, đột nhiên có má»™t tiếng "soạt". Dưá»ng như có ngưá»i vừa lướt qua từ phÃa khu rừng trúc.
Hà Hoa đứng dáºy nói:
- Có ngưá»i đến rồi! Nhất định là La bá bá đã đến.
Hoắc Vũ Hoà n hơi chau mà y nói:
- Không đúng! La bá bá là m sao có thể đến từ rừng trúc phÃa sau được chứ? Hà Hoa ở đây đợi, để bá bá Ä‘i xem thá» Hà Hoa kéo chéo áo Hoắc VÅ© Hoà n nói:
- Không! Hà Hoa muốn đi cùng với bá bá Vừa nói xong, sau miếu lại có một tiếng "soạt" vang lên.
Hoắc VÅ© Hoà n không có thá»i gian giải thÃch cùng vá»›i Hà Hoa, nên đà nh phải đồng ý nói:
- Hãy theo sát bá bá nhưng nhớ không được chạy lung tung.
Hà Hoa gáºt đầu nói:
- Dạ! Hà Hoa sẽ không chạy lung tung đâu.
Hoắc VÅ© Hoà n láºp tức dẫn Hà Hoa phóng nhanh ra khá»i miếu, rẽ sang phải hướng vá» phÃa rừng tre.
Khu rừng nà y rất là ráºm rạp. Lá tre khô rụng xuống mặt đất, dà y hÆ¡n ná»a thước, cho nên Ä‘i trên chúng chẳng khác nà o bước trên chăn váºy.
Hai ngưá»i bước Ä‘i hết sức cẩn tháºn. Vừa Ä‘i há» vừa chú ý lắng nghe, nhưng vẫn không há» phát hiện thấy hiện tượng gì khả nghi.
Hà Hoa khẽ nói:
- Không có ai mà ! Phải chăng chúng ta đã nghe lầm?
Hoắc Vũ Hoà n không tán thà nh nói:
- Tuyệt đối không bao giá» nghe lầm được. Nhất định có ngưá»i đến trong rừng.
- Thế tại sao không thấy ai cả?
- Äiá»u nà y rất khó nói. Tốt nhất là Hà Hoa đứng yên ở đây. Bá bá sẽ và o trong tìm má»™t vòng rồi trở ra ngay.
Hà Hoa có chút e sợ. Giá»ng cô bé run run nói:
- Bá bá! Ngưá»i đừng Ä‘i xa.
- Có bá bá ở đây, không ai dám gây thương tÃch cho cháu đâu. Nếu nhìn thấy cái gì, chỉ cần cháu gá»i lá»›n má»™t tiếng bá bá tức khắc quay trở lại.
Nói xong tiến vá» phÃa trước. Äi được mấy mươi trượng VÅ© Hoà n xoay đầu lại nhìn, quảnhiên Hà Hoa vẫn còn đứng nguyên chá»— cÅ©. Lúc ấy Hoắc VÅ© Hoà n má»›i hÃt và o má»™t luồng chân khÃ, tung mình phóng nhanh và o rừng.
Khu rừng tre nà y rất là rá»™ng lá»›n, nếu như muốn tìm cặn kẽ từng ngõ ngách thì phải mất rất nhiá»u thá»i gian má»›i có thể lùng sục hết cánh rừng.
Hoắc VÅ© Hoà n không muốn cho Hà Hoa đứng đợi lâu, chi nên vừa cất bước. Hoắc VÅ© Hoà n đã thi triển hết công lá»±c rảo nhanh khắp khu rừng giống như con bướm lượn giữa vưá»n hoa.
Nhìn bên ngoà i giống như Hoắc VÅ© Hoà n không có hướng tìm cố định, mà chỉ là bay dạo không hỠđể ý chá»— nà o cả. Nhưng tháºt ra má»—i bước nhảy chân, mắt VÅ© Hoà n Ä‘á»u đảo nhanh tứ phÃa, còn tai táºp trung lắng nghe. Thân pháp và tai mắt cá»§a Hoắc VÅ© Hoà n phối hợp má»™t cách rất chặt chẽ.
Cách tìm kiếm gá»i là "Tung ưng kinh thể pháp", hay nói cách khác, VÅ© Hoà n cố ý dùng thân pháp nhanh lẹ như thể nhằm tạo thanh để uy hiếp đối phương, khiến cho kẻ Ä‘ang ẩn nấp ở chá»— kÃn, vì khiếp sợ mà rá»i khá»i chá»— nấp.
Chỉ cần má»™t cỠđộng nhá» cá»§a đối phương hoặc là má»™t tiếng động cá»§a lá cây, cÅ©ng không thể nà o lá»t qua được tai mắt cá»§a Hoắc VÅ© Hoà n.
Trong khi Hoắc VÅ© Hoà n Ä‘ang thi triển "Tung ưng kinh thể pháp" thì má»™t bóng ngưá»i từ rong lá»— vách tưá»ng ở sau miếu nhè nhẹ chui ra, bước đến bên cạnh Hà Hoa.
Ngưá»i kia cầm má»™t Ä‘oạn tre dà i chừng hai thước trao cho Hà Hoa. Sau đó hắn căn dặn Hà Hoa và i câu, rồi rút êm và o trong đám lau sáºy.
Hà Hoa đợi sau khi ngưá»i kia Ä‘i tháºt xa, rồi má»›i lá»›n tiếng gá»i:
- Bá bá"
Hoắc VÅ© Hoà n nghe tiếng gá»i cá»§a Hà Hoa láºp tức bay trở ra ngay.
Vừa đến nÆ¡i, VÅ© Hoà n đã vá»™i há»i:
- Chuyện gì? Cháu đã nhìn thấy được gì?
Hà Hoa giơ giơ đoạn tre trong tay nói:
- Hà Hoa nhặt được váºt nà y. Bá bá, ngưá»i xem thỠđây là váºt gì váºy?
- Äây chỉ là má»™t Ä‘oạn tre mà thôi. Trong cánh rừng nà y thiếu gì chứ.
- Nhưng mà trên đầu Ä‘oạn tre nà y có nắp Ä‘áºy lại. Chỉ sợ bên trong ống tre có thứ gì thì sao?
Hoắc Vũ Hoà n lấy là m lạ:
- Váºy sao? ÄÆ°a bá bá xem thá» Quả nhiên thân tre được tỉa gá»t rất sạch sẽ. HÆ¡n nữa ở đầu phÃa trên còn được đóng chặt bằng má»™t cái nắp sắt.
Lắc nhè nhẹ, bên trong hình như có đựng má»™t váºt dà i dà i.
Hoắc Vũ Hoà n cảm thấy hiếu kỳ xua tay nói:
- Cháu hãy đứng tránh sang một bên, để bá bá bẻ nó ra xem thỠHà Hoa vội và ng nói:
- A! Bá bá đừng có bẻ gãy. Giữ lại cho cháu dùng để đựng tiá»n, không phải tiện lợi lắm sao?
Hoắc VÅ© Hoà n cưá»i nói:
- ÄÆ°á»£c rồi! Bá bá sẽ giữ nó lại Nói Ä‘oạn, VÅ© Hoà n đưa tay dùng lá»±c vặn chiếc nắp ra.
Hà Hoa sợ Vũ Hoà n là m hư ống tre, nên luôn mồm nhắc:
- Hãy cẩn tháºn má»™t chút, đừng dùng lá»±c mạnh quá. Nhè nhẹ! Nhè nhẹ thôi"
Hoắc VÅ© Hoà n cảm thấy nắp Ä‘áºy sắp sá»a bung ra, liá»n gáºt đầu nói:
- Sắp được rồi! Váºn may cá»§a cháu cÅ©ng không tệ Hà Hoa nôn nóng nói:
- Hãy mau đưa cho cháu - Äừng có sốt ruá»™t! Äể xem bên trong là cái gì đã...
Nắp Ä‘áºy vừa má»›i mở ra, Hoắc VÅ© Hoà n đã thất thanh la lá»›n:
- Hãy mau tránh ra Trong tiếng hét, má»™t tay VÅ© Hoà n vung lên. á»ng tre láºp tức bị ném mạnh xuống đất.
Bà n tay phải Hoắc VÅ© Hoà n liá»n bóp chặt khuá»·u tay trái, đồng thá»i lùi ra sau bốn năm thước.
Hà Hoa ngạc nhiên kêu lên:
- Bá bá! Bá bá sao váºy"
Hoắc VÅ© Hoà n thấp giá»ng quát:
- Äá» phòng ống tre, bên trong có độc xà đấy.
Quả nhiên không sai, từ bên trong ống tre một con rắn toà n thân mà u xanh lục bò ra.
Ngoà i ra, phần Ä‘uôi con rắn còn có mà u đỠvà hai bên bụng có những đưá»ng hoa văn mà u và ng và trắng. Loà i rắn nà y có tên là Trúc Diệp Thanh.
Hà Hoa sợ đến nổi mặt tái xanh. Toà n thân run láºp cáºp, miệng thì lắp bắp nói:
- Bá bá, là m sao bây gi� Là m sao bây gi�
Trên trán Vũ Hoà n đã toát mồ hôi. Còn bà n tay trái trong phút chốc đã biến thà nh mà u đen. Hoắc Vũ Hoà n cắn răng chịu đau nói:
- Tuyệt đối đừng là m kinh động đến nó. Cháu mau mau bước ra đây, tuốt dao ra giùm bá bá Hà Hoa nhè nhẹ di chuyển ra sau Hoắc Vũ Hoà n rồi nói:
- Bá bá phải ngồi xuống. Hà Hoa mới rút đao ra được.
Hoắc Vũ Hoà n đà nh phải ngồi xổm xuống đất. Hai mắt vẫn chăm chú để ý đến con độc xà , không một chút sa lảng, miệng thì thúc giục nói:
- Mau lấy Ä‘ao ra đặt và o tay trái bá bá, sau đó lùi ra xa khá»i đây. Nhá»› kỹ đừng là m kinh động đến nó đấy.
Hà Hoa đáp:
- Dạ! Cháu biết rồi Vừa trả lá»i, Hà Hoa vừa tuốt Ä‘ao ra khá»i vá». Nhưng Hà Hoa lại không là m y theo lá»i căn dặn cá»§a Hoắc VÅ© Hoà n. Ngược lại hà i tay Hà Hoa nắm chặt cán Ä‘ao giÆ¡ lên cao, rồi nhắm thẳng và o sau gáy cá»§a VÅ© Hoà n chém xuống.
Lưỡi Ä‘ao Ä‘ang chém xuống, đột nhiên nghe má»™t tiếng rÃt khẽ.
Hà Hoa tá»± nhiên cảm thấy khuá»·u tay mình như bị má»™t váºt nhá»n đâm xuyên qua. Cô bé la lên má»™t tiếng "ái dà !", thanh bảo Ä‘ao láºp tức tuá»™t khá»i tay rÆ¡i xuống đất.
Hoắc VÅ© Hoà n láºp tức há»i:
- Hà Hoa! Cháu sao rồi"
Tiếng la cá»§a Hà Hoa đã là m giáºt mình con rắn Trúc Diệp Thanh. Nó tức thì co mình lại, phóng nhanh như chá»›p vá» phÃa Hoắc VÅ© Hoà n.
Hoắc VÅ© Hoà n không mà ng đến vết thương trên tay, vá»™i xoay ngưá»i trở lại. Tay phải Hoắc VÅ© Hoà n ôm lấybụng Hà Hoa, còn tay trái chụp nhanh chuôi Ä‘ao, lăn má»™t vòng trên đất, né tránh thế tấn công trên không cá»§a con độc xà .
Sau khi tấn công không trúng Ä‘Ãch. Con độc xà vừa rÆ¡i xuống đất, láºp tức cuá»™n mình lại, ngẩng đầu lên cao chuẩn bị tấn công tiếp.
Nhưng lần nà y Hoắc Vũ Hoà n không cho nó có cơ hội như lần trước. Thanh bảo đao vừa vung lên, con độc xà đã bị chém ra là m mấy khúc.
Giết xong con độc xà , Hoắc VÅ© Hoà n má»™t tay cầm Ä‘ao, má»™t tay ôm lấy Hà Hoa chạy ra khá»i rừng tre. VÅ© Hoà n không hỠđể ý đến vết thương cá»§a mình, mà chỉ lo cho Hà Hoa.
- Hà Hoa! Cháu có sao không? Chỗ nà o không dễ chịu?
Hà Hoa hoảng hốt ấp úng nói:
- Cháu... cháu... A! Bá bá...
Äá»™t nhiên cô bé ôm chặt lấy Hoắc VÅ© Hoà n, khóc lá»›n lên.
Hoắc Vũ Hoà n nhỠnhẹ nói:
- Xem cháu kìa, tại sao cứ lo khóc mà chẳng nói gì hết váºy? Mau nói cho bá bá biết, rốt cuá»™c đã xảy ra chuyện gì nà o?
Hà Hoa thút thÃt nói:
- Cháu... cháu vừa má»›i rút Ä‘ao ra, vừa tÃnh đưa cho bá bá bá»—ng nhiên có ngưá»i dùng thần đạn bắn trúng tay cá»§a cháu...
Hoắc Vũ Hoà n kéo tay áo của Hà Hoa lên xem. Quả nhiên có một vết bầm đen. Bất giác Vũ Hoà n thất kinh nói:
- À! Nhất định là kẻ nấp trong rừng tre ra tay Hà Hoa lắc đầu nói:
- Có lẽ hắn nấp phÃa sau chúng ta chứ không phải ở trong rừng tre Hoắc VÅ© Hoà n giÆ¡ Ä‘ao lên nói:
- Không cần biết hắn nấp ở đâu. Hôm nay nhất quyết phải tìm cho bằng được.
Chưa nói hết câu, Hoắc Vũ Hoà n đã thấy hai mắt tối sầm lại thân hình lảo đảo mấy cái ngã đùng xuống đất.
Hà Hoa hoảng hốt gá»i:
- Bá bá! Bá bá"
Hoắc Vũ Hoà n vẫn nằm im bất động, không hỠcó phản ứng gì Trên mặt Vũ Hoà n lúc nà y đã chuyển sang mà u xanh nhạt.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên đây là triệu chứng phát tác cá»§a độc xà Hoắc VÅ© Hoà n vốn có thể ngăn chặn được độc xà , nhưng vì lo chú ý đến Hà Hoa, nên đã để mất Ä‘i cÆ¡ há»™i đó.
Hà Hoa đứng ngẩn ngưá»i ra nhìn Hoắc VÅ© Hoà n không biết vì sao nước mắt Hà Hoa chợt lăn dà i trên hai gò má.
Bá»—ng đâu có má»™t giá»ng cưá»i lạnh lẽo vang lên:
- Cần gì phải là m ra vẻ mèo khóc chuá»™t, giả dạng từ bi chứ Hà Hoa vá»™i quay phắt ngưá»i lại. Chỉ thấy phÃa sau lưng có má»™t tên tiểu hà i nhi tuổi trạc bằng mình, Ä‘ang đứng nhoẻn miệng cưá»i.
Trên đầu tiểu hà i tá» nà y có để biếm tóc chỉa thẳng lên trá»i. Hai mắt to tròn trông có vẻ rất là lanh lợi. Hà Hoa vừa thấy hắn liá»n quát:
- Ngươi là ai mà dám chen và o chuyện của ta?
Tên tiểu hà i tá» nhún vai, cưá»i nói:
- Ngươi không biết ta là ai sao? Ta cho ngươi xem má»™t váºt, nhất định ngươi sẽ nháºn ra liá»n.
Nói xong, tên tiểu hà i tỠđưa tay ra sau lấy ra má»™t váºt, giÆ¡ giÆ¡ trước mặt Hà Hoa.
Thì ra trong tay của tên tiểu hà i tỠlà một cây cung nhỠrất là tinh xảo.
Hà Hoa thất kinh, lui ra sau ba bốn thước liá»n, rồi nói:
- Kẻ ám toán ta vừa rồi chÃnh là ngươi?
Tên tiểu hà i tỠlắc lắc đầu nói:
- Ngươi nói sai rồi! Là ngươi muốn ám toán bá bá của ngươi chứ đâu phải ta muốn ám toán ngươi. Nếu vừa rồi ta muốn hại ngươi, thì bây giỠngươi còn đứng đó là m bộ ra vẻ mèo khóc chuột hay sao?
Hà Hoa nghe xong dá»±ng cả tóc gáy. Mắt nhìn tứ phÃa định tìm đưá»ng bá» chạy.
Tên tiểu hà i tá» cưá»i nhạt nói:
- Nếu như ngươi tá»± tin chạy nhanh hÆ¡n thần đạn cá»§a ta thì cứ thá» xem. Ta không nhẫn nại giống như bá bá cá»§a ngươi đâu. Äến khi đó ngươi có khóc cÅ©ng uổng công mà thôi.
Hà Hoa đà nh phải mỉm cưá»i xuống nước nhá» nói:
- Ta cùng ngươi không thù không oán, tại sao ngươi cứ tìm cách đối đầu vá»›i ta váºy?
Tên tiểu hà i tỠnói:
- Ta cÅ©ng muốn há»i ngươi. Bá bá ngươi và ngươi có oán thù sâu nặng gì, tại sao ngươi muốn hại chết lão chứ?
Hà Hoa "ồ" một tiếng:
- Ta hiểu rồi. Ngươi và bá bá của ta là bằng hữu đúng không?
- Ta không hỠlà bằng hữu của bá bá ngươi. Hơn nữa, trước đây còn là kẻ thù nữa là khác.
- Thế tại sao ngươi giúp bá bá ta?
- Ta vốn không có ý giúp đỡ bá bá cá»§a ngươi. Chỉ vì hiếu kỳ nên đến xem thá». Ai ngá» cà ng xem cà ng thấy tức giáºn.
Hà Hoa ngạc nhiên há»i:
- Chẳng lẽ ta đã đắc tội với ngươi?
Tên tiểu hà i tỠhứ một tiếng:
- Ngươi không có đắc tá»™i vá»›i ta, nhưng ngươi đắc tá»™i vá»›i lương tâm cá»§a ngươi. Bá bá cá»§a ngươi tốt vá»›i ngươi như váºy. Lúc nà o cÅ©ng lo lắng bảo vệ cho ngươi, váºy mà ngươi luôn luôn tìm cách ám hại bá bá cá»§a ngươi. Lẽ nà o ngươi không phải là con ngưá»i hay sao?
Lương tâm chẳng lẽ đã bị chó ăn rồi sao?
Hà Hoa bị tên tiểu tá» mắng cho má»™t tráºn, đến ná»—i không biết phải dùng lá»i gì để trả lá»i.
Tên tiểu hà i tỠlại nói:
- Ta nói tháºt cho ngươi biết. Sáng sá»›m hôm nay ở trong tiệm trà , ta đã biết ngươi không phải là ngưá»i tốt rồi. Vừa rồi gã hán tá» mặt sẹo đưa ống tre cho ngươi, ta cÅ©ng nhìn thấy rõ.
Các ngươi tưởng rằng việc là m cá»§a các ngươi không có ai hay biết sao. Kỳ tháºt tất cả Ä‘á»u không lá»t qua được mắt ta.
Nghe đến đây, sắc mặt Hà Hoa tái nhợt tá»›i đó. Cuối cùng cô bé hạ thấp giá»ng nói:
- Tất cả má»i việc ngươi Ä‘á»u thấy cả! Thế thì ta cÅ©ng không cần phải giải thÃch nhiá»u.
Ngươi phải biết rằng, những việc xấu nà y Ä‘á»u do bá»n há» sai ta là m cả...
Tên tiểu hà i tá» há»i:
- Bá»n há» là ai?
- ChÃnh là ngưá»i mặt sẹo mà ngươi nhìn thấy đó - Ta biết trên mặt hắn có vết sẹo Ä‘ao chém. Nhưng ý ta muốn há»i ngươi tên hắn là gì?
- Ta cÅ©ng không biết. Trước nay ta không dám há»i tên cá»§a gã. Mà có há»i gã cÅ©ng không chịu nói.
Tên tiểu hà i tá» lại há»i:
- Thế thì hắn là m theo chỉ thị của ai, ngươi có biết hay không?
Hà Hoa lắc đầu nhè nhẹ đáp:
- Ngay cả tên cá»§a gã, gã còn chưa chịu nói cho biết. Huống hồ là những Ä‘iá»u bà máºt nà y.
Tên tiểu hà i tá» chá»›p chá»›p mắt rồi cưá»i nhạt nói:
- Nói váºy, đối vá»›i hắn ta cái gì ngươi cÅ©ng không biết?
- Không sai, nếu như ta biết, còn gì phải giấu giếm ngươi.
Tên tiểu hà i tỠhừ một tiếng:
- Äối vá»›i má»™t ngưá»i mà ngươi chẳng biết gì vá» hắn cả, váºy tại sao ngươi lại nghe lá»i sai khiến cá»§a hắn để hại ngưá»i khác?
Hà Hoa thở dà i một tiếng:
- Ta còn cách lá»±a chá»n sao? Ta chỉ là má»™t đứa bé cô nhi đáng thương. Nếu như không nghe lá»i sai bảo cá»§a gã, láºp tức gã sẽ giết ta ngay...
- Hóa ra ngươi vì sợ chết, nên má»›i hại ngưá»i cho hắn?
Hà Hoa ấp úng nói:
- Việc nà y... là m ngưá»i ai chẳng sợ chết?
- à cá»§a ngươi muốn nói rằng chỉ vì sợ chết việc gì ngươi cÅ©ng dám là m, đúng váºy không?
Hà Hoa gáºt đầu đáp:
- Äúng... váºy"
Tên tiểu hà i nhi liá»n nói:
- Rất tốt! Váºy chúng ta cùng nhau thá» xem.
Nói Ä‘oạn liá»n rút cây trá»§y thá»§ ra khá»i vá».
Hà Hoa thất kinh hồn vÃa há»i:
- Ngươi... ngươi muốn là m gì?
Tên tiểu hà i tỠlạnh lùng nói:
- Giết ngươi - Là ai váºy?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là ngươi rồi.
Hà Hoa hoảng sợ nói:
- Ta vá»›i ngươi không thù không oán, váºy tại sao ngươi muốn giết ta Tên tiểu hà i tá» cưá»i đắc ý nói:
- Không phải ngươi đã từng nói, chỉ vì sợ chết việc gì ngươi cÅ©ng dám là m hay sao? Bây giá» ta muốn ngươi là m má»™t việc. Nếu như là m không xong, ta láºp tức giết ngươi ngay Dứt lá»i, tay trái tên tiểu hà i tá» túm lấy tóc Hà Hoa. Còn tay phải ká» cây trá»§y thá»§ và o sát cổ.
Toà n thân Hà Hoa bá»—ng nhiên trở nên má»m nhÅ©n, giá»ng khẩn cầu nói:
- Ta xin ngươi đừng là m như váºy. Cẩn tháºn coi chừng ngươi là m đứt mặt ta...
Tên tiểu hà i tá» cưá»i lạnh lùng nói:
- Äứt mặt mà ăn nhằm gì. Ta còn muốn cắt tai ngươi, cắt mÅ©i ngươi và cả tứ chi cá»§a ngươi nữa kìa. Ta sẽ cắt từng bá»™ pháºn, từng bá»™ pháºn má»™t. Äể cho ngươi chết dần chết mòn, ngươi có tin không hả?
Hà Hoa đáp như một cái máy:
- Tin! Tin! Tin"
- Nếu đã tin là phải là m theo lá»i cá»§a ta.
- Ngươi muốn ta là m gì chứ?
Tiểu hà i tỠchỉ Hoắc Vũ Hoà n nói:
- Gã hỠHoắc nà y bị ngươi dùng quỉ kế ám toán. Bây giỠđộc xà đã phát tác, có thể chết bất kỳ lúc nà o. Ta muốn ngươi dùng miệng hút chất độc ra.
Hà Hoa kinh hoảng nói:
- Nếu là m như váºy chẳng phải ta cÅ©ng bị trúng độc hay sao?
Tên tiểu hà i tá» cưá»i nhạt nói:
- Chỉ cần ngươi đừng để máu bầm chạy và o trong bụng ắt sẽ không có nguy hiểm gì.
Còn nếu như không là m, ngươi sẽ chết ngay tức thì...
Hà Hoa đưa mắt nhìn nhìn Hoắc Vũ Hoà n, rồi lại trộm nhìn cây trủy thủ sát bên mặt, mà không biết phải quyết định như thế nà o?
Tên tiểu hà i tá» hạ giá»ng nói:
- Nếu như ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi, váºy thì ngươi đã lầm rồi.
Cây trá»§y thá»§ trong tay tên tiểu hà i tá» hÆ¡i chuyển động. Má»™t dòng máu từ và nh tai Hà Hoa nhá» giá»t xuống.
Hà Hoa bị Ä‘au liá»n la lên:
- ÄÆ°á»£c! ÄÆ°á»£c! Ta sẽ là m theo lá»i cá»§a ngươi.
Tên tiểu hà i tỠhừ một tiếng:
- Ngươi dám từ chối sao chứ?
Nói xong, tên tiểu hà i tá» thu binh khi vá», rồi ấn vai Hà Hoa quì xuống đất.
Cánh tay VÅ© Hoà n lúc nà y đã chuyển sang mà u xám xịt và phù lên cao hÆ¡n lúc bình thưá»ng gấp đôi.
Cánh tay nà y đã từng dắt Hà Hoa qua đồi lá»™i suối, cÅ©ng đã từng vuốt ve, vá»— vá», an á»§i Hà Hoa. Thế mà hôm nay lại bị cô bé hại đến như vầy.
Hà Hoa cầm cánh tay Hoắc VÅ© Hoà n lên mà không khá»i trà n đầy cảm xúc.
Tên tiểu hà i tỠđứng ở phÃa sau đá và o lưng Hà Hoa má»™t cái, thúc giục nói:
- Äừng là m bá»™ Ä‘au xót, hãy mau lên Ä‘i.
Hà Hoa liá»n gạt nước mắt, ngoan ngoãn cúi đầu xuống...
Hà Hoa ngáºm từng ngụm máu Ä‘en nhổ lên trên đất, trong khi đó những giá»t nước mắt mằn mặn chảy dà i xuống miệng cô bé.
Không biết Hà Hoa đã hút được bao nhiêu ngụm máu đen. Cũng như đã khóc hết bao nhiêu nước mắt.
Hà Hoa hút liên tục không nghỉ, vừa hút nước mắt vừa chảy, và miệng vừa cảm thấy mặn. Cuối cùng Hà Hoa không còn phân biệt được, vị mặn kia là máu cá»§a Hoắc VÅ© Hoà n hay là chÃnh nước mắt cá»§a mình.
Äá»™t nhiên lúc ấy phÃa ngoà i lau sáºy có tiếng bước chân.
Tên tiểu hà i tá» láºp tức đá và o lưng Hà Hoa má»™t cái, hạ giá»ng quát:
- Ngươi đã hẹn ai đến đây giúp sức? Nói mau"
Hà Hoa vẫn tiếp tục công việc cá»§a mình không trả lá»i.
Tên tiểu hà i tỠlại quát:
- Ta Ä‘ang há»i ngươi, ngươi có nghe không hả?
Hà Hoa vẫn im lặng không đáp lại. Bởi vì lúc bấy giá» cô bé đã cảm thấy đầu óc quay cuồng, hai mắt hoa lên và tai thì lùng bùng. Chẳng những Hà Hoa không nghe thấy tiếng bước chân bên ngoà i đám lau sáºy, mà cÅ©ng không hiểu tên tiểu hà i tá» kia Ä‘ang muốn nói gì.
Tiếng bước chân kia má»—i lúc má»™t gần hÆ¡n. HÆ¡n nữa tiếng bước chân đó không phải là cá»§a má»™t ngưá»i.
Tên tiểu hà i tá» tức giáºn, bước tá»›i nắm tóc Hà Hoa kéo ngược ra sau mắng:
- Ngươi còn dám là m bộ...
Chưa dứt hết câu, tên tiểu hà i tỠđã vội im bặt. Thì ra gương mặt Hà Hoa đã sưng húp lên như hai quả núi, còn hai môi thâm đen giống như một xác chết.
Tên tiểu hà i tỠđà nh phải buông Hà Hoa ra, phóng mình và o trong rừng tre ẩn nấp.
Tên tiểu hà i tá» vừa Ä‘i khá»i, Hà Hoa cÅ©ng liá»n ngã lăn ra đất, không còn hay biết gì nữa.
* * * Lúc nà y những tiếng bước chân kia đã ra khá»i đám lau sáºy. Bá»n há» có tất cả chừng mưá»i ngưá»i.
Ngưá»i Ä‘i đầu không ai khác hÆ¡n là Thiết Liên Cô. PhÃa sau gồm có Sát thá»§ Hà n Văn Sanh, Hắc Long Từ Khang, LÄ©nh Thiệt Ngô Thất Lang, Äại Ngưu... và mấy huynh đệ khác trong Hoà n Phong Tháºp Bát Kỳ.
Ngoà i ra trong số há» còn có Tà o Phác và Mạnh Tôn Ngá»c.
Tuy má»i ngưá»i vất vả từ xa đến, nhưng trên gương mặt cá»§a há» Ä‘á»u không giấu được vẻ vui mừng, đặc biệt là Thiết Liên Cô. Ngoà i vui mừng ra, Thiết Liên Cô còn cảm thấy có chút lo lắng. Nà ng nghÄ© Hoắc VÅ© Hoà n nhất định sẽ trách mắng mình vá» việc đã là m cho Lâm Tuyết Trinh giáºn dữ bá» Ä‘i.
Cho dù có bị qưở trách, cÅ©ng không thể ngăn cản được sá»± quan tâm cá»§a nà ng đối vá»›i Hoắc VÅ© Hoà n. Cho nên chưa đến tá»›i cá»a miếu, Thiết Liên Cô đã cao giá»ng gá»i:
- Äại ca! Äại ca"
Nà ng gá»i liá»n mấy tiếng, nhưng vẫn không nghe thấy có tiếng trả lá»i.
Thiết Liên Cô liá»n chạy nhanh và o trong miếu, nhìn dáo dác khắp nÆ¡i không khá»i ngạc nhiên nói:
- Kỳ lạ! Tại sao không có ai cả?
Mạnh Tôn Ngá»c nhanh mắt phát hiện có túi lương khô Ä‘ang đặt ở báºc tam cấp, mỉm cưá»i nói:
- Váºt ở đây, ngưá»i nhất định không có Ä‘i đâu xa. Sau miếu có rừng tre, Hoắc đại ca chắc chắn đã dắt Hà Hoa Ä‘i và o trong ấy.
Thiết Liên Cô vội nói:
- Ta sẽ Ä‘i tìm há».
Miệng vừa nói, ngưá»i đã ra tá»›i cá»a.
Sau khi Thiết Liên Cô Ä‘i khá»i, Hà n Văn Sanh má»›i hướng vá» Mạnh Tôn Ngá»c thi lá»… nói:
- Lát nữa gặp đại ca khó mà tránh khá»i má»™t tráºn lôi đình. Việc đêm qua tại hạ nhá» lão đệ vẫn còn nhá»› chứ?
Mạnh Tôn Ngá»c đáp:
- Tiểu đệ sẽ cố gắng táºn lá»±c...
Mạnh Tôn Ngá»c chưa nói hết câu, đột nhiên có tiếng la thất thanh từ phÃa sau miếu.
Hà n Văn Sanh biến sắc nói:
- Là tiếng cá»§a Cá»u muá»™i. Chúng ta láºp tức ra sau ngay.
Má»i ngưá»i liá»n tuốt khà giá»›i cầm tay rồi chạy vòng ra sau miếu. Trước mắt há» là Thiết Liên Cô Ä‘ang ôm chặt Hoắc VÅ© Hoà n và o lòng khóc lá»›n. Trên mặt đất gần đó là má»™t vÅ©ng máu tươi...
Cảnh tượng nà y rõ rà ng là Hoắc VÅ© Hoà n đã gặp phải chuyện chẳng là nh. Nhất thá»i má»i ngưá»i Ä‘á»u đứng sững sá» ra nhìn.
May mà lúc ấy Mạnh Tôn Ngá»c còn tỉnh táo lên tiếng nói:
- Thiết tỉ tỉ đừng vội quá thương tâm. Hãy để cho Tà o lão phu tỠchẩn đoán thỠxem coi còn có cứu chữa được không.
Má»™t câu là m thức tỉnh má»i ngưá»i. Hà n Văn Sanh liá»n vén áo quì xuống khẩn thiết nói:
- Tà o lão phu tá», ngưá»i là má»™t danh y. Bất cứ giá nà o cÅ©ng cầu xin ngưá»i cứu sống đại ca...
Tà o Phác vội nói:
- Xin đừng nói thế. Nếu như còn có thể cứu được, lão phu sẽ hết sức táºn tâm. Xin hãy mau đứng dáºy Ä‘i"
Hà n Văn Sanh lau nước mắt đứng lên, sau đó quay sang căn dặn các huynh đệ:
- Má»i ngưá»i tản ra canh chừng cẩn máºt. Äể tránh ngưá»i ngoà i là m phiá»n đến Tà o lão phu tá».
Má»i ngưá»i dạ má»™t tiếng, cầm khà giá»›i đứng chắn ra xa ở bốn phÃa.
Tà o Phác bước đến bên cạnh Thiết Liên Cô thấp giá»ng nói:
- Cô nương! Xin cho lão phu được kiểm tra vết thương một lát.
Thiết Liên Cô từ từ buông Hoắc Vũ Hoà n xuống. Hai tay ôm lấy mặt khóc thảm thiết.
Trước tiên Tà o Phác xem xét vết thương trên tay Hoắc Vũ Hoà n, rồi đến hai mắt và những kinh mạch. Sau đó lão quay sang kiểm tra cho Hà Hoa.
Sau khi xem xét xong xuôi, lão liá»n thở dà i má»™t tiếng.
Hà n Văn Sanh vá»™i há»i:
- Sao rồi?
Tà o Phác cháºm rãi nói:
- Các vị cứ yên tâm, sẽ không có nguy hiểm gì đâu.
Hà n Văn Sanh thở phà o nhẹ nhõm:
- Tạ Æ¡n trá»i đất vẫn còn nghÄ© đến Hoà n Phong Tháºp Bát Kỳ...
Thiết Liên Cô ngẩng đầu lên nói:
- Lão tiá»n bối nói đại ca còn có thể cứu chữa được sao?
Thiết Liên Cô láºp tức thôi khóc. Má»™t tay kéo áo Tà o Phác nói:
- Äa tạ lão tiá»n bối. Nếu như lão tiá»n bối có thể cứu được đại ca, vãn bối suốt Ä‘á»i không quên Æ¡n...
Tà o Phác lắc đầu nói:
- Cứu sống đại ca cá»§a cô nương không phải là lão phu, mà chÃnh là vị tiểu cô nương nà y.
Thiết Liên Cô ngạc nhiên:
- Là cô bé nà y?
Tà o Phác nói:
- Hoắc lão đệ đã bị trúng má»™t loại độc xà . Trong lúc cấp thá»i lão đệ không kịp bế tắt các huyệt đạo, nên chất độc đã xâm nháºp và o ná»™i phá»§. Lẽ ra Hoắc lão đệ đã không còn có hy vá»ng cứu chữa. May mà vị tiểu cô nương nà y mạo hiểm, hút máu độc từ trong ngưá»i lão đệ ra. Khiến cho độc tÃnh bị giảm Ä‘i, vì váºy má»›i bảo toà n được tÃnh mạng cho Hoắc lão đệ.
Thiết Liên Cô thán phục nói:
- Không ngá» rằng vị tiểu cô nương nà y tuổi nhá» như thế nà y, mà lại có nghÄ©a khà đến như váºy. Tháºt là gan dạ"
Mạnh Tôn Ngá»c cÅ©ng cảm khái nói:
- Lần trước ở Äồng NhÆ¡n huyện, tại hạ nhìn thấy vị tiểu cô nương nà y Ä‘i cùng vá»›i Lý Thuáºn. Sau đó cô bé còn đưa chìa khóa cho hắn. Bởi lẽ đó tại hạ cứ hoà i nghi vá» lai lịch cá»§a cô bé mãi. Bây giá» xem ra, tại hạ quả tháºt là đa nghi.
Trong lúc ấy, Tà o Phác lấy ra má»™t lá» thuốc giải độc. Lão cho Hoắc VÅ© Hoà n và Hà Hoa má»—i ngưá»i uống ba viên. Lão lại dùng ba viên khác hòa và o trong nước, thoa lên vết thương cho Hoắc VÅ© Hoà n.
Thá»i gian không đầy má»™t tuần trà , bụng hai ngưá»i bắc đầu sôi lên ục ục.
Tà o Phác liá»n lên tiếng nói:
- Cô nương mau mang vị tiểu cô nương nà y và o trong rừng tre. Thuốc trong ngưá»i hỠđã bắt đầu phát tác. Phải tống hết chất độc ra ngoà i, há» má»›i tỉnh lại.
Thiết Liên Cô đưa tay ôm lấy Hà Hoa, cất bước tiến và o trong rừng.
Ở trong rừng có má»™t cặp mắt giáºn dữ Ä‘ang trá»™m nhìn Thiết Liên Cô và Hà Hoa. HÆ¡n nữa dây cung cÅ©ng Ä‘ang được giương ra chỠđợi há».
Tên tiểu hà i tá» tức giáºn không sao chịu nổi. Hắn đã khổ tâm váºy mà chẳng ai biết đến.
Ngược lại Hà Hoa tá»± nhiên được tôn dương, và trở thà nh nữ anh hùng đã quên mình cứu ngưá»i.
Chỉ có cách giết chết Hà Hoa, tên tiểu hà i tá» má»›i mong trút giáºn được.
Nhưng trong khi hắn vừa tÃnh ra tay, đột nhiên hai má đỠbừng lên, vá»™i và ng thâu cung lại quay mặt thối lui.
Tại sao hắn lại đột nhiên thay đổi ý định?
Nói ra tháºt buồn cưá»i. Hóa ra hắn nhìn thấy Thiết Liên Cô Ä‘ang cởi quần cho Hà Hoa...
Danh y linh dược, quả nhiên cũng không ngoà i phà m tục.
Khi Thiết Liên Cô dẫn Hà Hoa quay trở lại. Lúc ấy Hoắc Vũ Hoà n cũng đã tỉnh.
Má»i ngưá»i thấy váºy không khá»i vui mừng.
Hà n Văn Sanh thuáºt lại má»i chuyện kể từ khi chia tay ở Lão Nha lãnh. Ngay trong hôm Hoắc VÅ© Hoà n và Hà Hoa rá»i khá»i Äồng NhÆ¡n huyện. Má»i ngưá»i cùng láºp tức lên đưá»ng Ä‘uổi theo sau. Thá»i gian cháºm hÆ¡n khoảng ná»a ngà y. Nhưng không ngá» lại xảy ra việc động trá»i đến thế.
Chất độc trong ngưá»i cá»§a Hoắc VÅ© Hoà n vừa má»›i được tống ra ngoà i, cho nên cÆ¡ thể còn rất suy yếu. Sau khi VÅ© Hoà n biết được tánh mạnh cá»§a mình là do Hà Hoa mạo hiểm cứu sống, VÅ© Hoà n không khá»i cảm động lắc đầu nói:
- Bé con! Cháu tại sao phải mạo hiểm như váºy cÆ¡ chứ? Lỡ như cứu không được bá bá, há không phải liên lụy đến cháu hay sao?
Hà Hoa đứng cúi đầu im lặng. Không biết cô bé cảm thấy khó trả lá»i, hay là đang thầm tá»± trách mình.
Ãnh mắt cá»§a VÅ© Hoà n từ từ di chuyển vá» Thiết Liên Cô. Äá»™t nhiên hai mà y cá»§a VÅ© Hoà n hÆ¡i chau lại, dưá»ng như có vẻ tức giáºn, rồi cháºm rãi nói:
- Má»™t đứa trẻ mà còn dám quên mình cứu ngưá»i. Ngược lại ngưá»i lá»›n cá»› sao lại có tâm nhá» nhen, hẹp hòi? Như váºy tá»± mình không cảm thấy hổ thẹn sao?
Câu nói nà y rõ rà ng là muốn ám chỉ Thiết Liên Cô. Mặt nà ng bỗng chốc đỠbừng lên, đứng cúi đầu im lặng không nói gì.
Hà n Văn Sanh liá»n vá»™i chen và o:
- Äại ca! Việc nà y cÅ©ng không thể hoà n toà n trách Cá»u muá»™i...
Không đợi cho Hà n Văn Sanh nói hết câu, Hoắc Vũ Hoà n vội cắt ngang:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là không thể hoà n toà n trách má»™t mình Cá»u muá»™i. Các ngươi là m sư huynh cÅ©ng không biết táºn lá»±c hết trách nhiệm cá»§a mình. Ta và tam đệ vừa vắng mặt là các ngươi đã là m báºy rồi.
Hà n Văn Sanh vừa má»›i mở miệng, liá»n bị Hoắc VÅ© Hoà n mắng cho má»™t tráºn, cho nên lão không dám nói nữa, mà chỉ ngầm nháy mắt cho Mạnh Tôn Ngá»c.
Mạnh Tôn Ngá»c muốn khuyên giải Hoắc VÅ© Hoà n, nhưng lại không biết phải nói thế nà o cho đúng. Chà ng đằng hắng má»™t tiếng lấy can đảm, nói:
- Hoắc đại ca! Xin đại ca hãy nghe và i lá»i cá»§a tiểu đệ. Tháºt ra các huynh đệ đối xá» rất tốt vá»›i hai sư huynh muá»™i cá»§a tiểu đệ. Nguyên nhân cá»§a sá»± việc nà y hoà n toà n là do sư muá»™i không đúng...
Hoắc Vũ Hoà n xua tay nói:
- Vấn đỠở đây không phải là ai đúng ai sai. Thiên hạ thưá»ng nói: "Lá»›n nhá» phải có thứ lá»›p, chá»§ khách phải có khác biệt." Huynh đệ Hoà n Phong thế thiên hà nh đạo trên giang hồ, Ä‘iá»u tối quan trá»ng chÃnh là biết lá»… và phân biệt được đâu là đạo nghÄ©a. Nếu như ngay cả lá»… nghÄ©a mà còn không coi trá»ng, váºy há chẳng phải giống bá»n cưá»ng đạo á»· thế hiếp ngưá»i sao?
Mạnh Tôn Ngá»c hoảng hốt nói:
- Hoắc đại ca nói thế, tiểu đệ và sư muội không sao yên tâm được.
Hoắc Vũ Hoà n nghiêm túc nói:
- Những lá»i ta nói ra chÃnh là điá»u căn bản để Hoà n Phong Tháºp Bát Kỳ đứng chân trên giang hồ. Các huynh đệ Hoà n Phong không chỉ đối xá» tốt vá»›i Mạnh lão đệ và Lâm cô nương mà đối vá»›i ai cÅ©ng phải Ä‘á»u như váºy. Không ngá» bao nhiêu năm nay ta nhắc nhở má»i ngưá»i cÅ©ng Ä‘á»u như không. Các ngươi là m cho ta quá thất vá»ng.
Thiết Liên Cô đột ngột quì xuống, vừa khóc vừa nói:
- Äại ca! Là do muá»™i sai. Muá»™i nhá» nhen, hẹp hòi. Muá»™i đã cô phụ nổi khổ tâm cá»§a đại ca.
Hà n Văn Sanh và các huynh đệ khác đồng loạt quì xuống cúi đầu nói:
- Bá»n đệ đã biết lá»—i. Chỉ mong đại ca bá»›t giáºn. Bá»n đệ xin chịu bị trừng phạt.
Hai mắt cá»§a VÅ© Hoà n đã đỠhoe gượng cưá»i nói:
- Khi còn ở máºt cốc ta đã từng có lá»i căn dặn vá»›i ngươi. HÆ¡n nữa ta còn sai tam đệ nói rõ cho má»i ngưá»i biết. Thế mà bây giá» các ngươi lại để xảy ra chuyện hổ thẹn đến thế. Thá» há»i trong lòng các ngươi còn có Hoắc đại ca nà y nữa không?
Mạnh Tôn Ngá»c thấy tình hình có vẻ căng thẳng, liá»n vá»™i quì xuống nói:
- Nếu như Hoắc đại ca không nguôi giáºn, tiểu đệ cÅ©ng không thể tha thứ cho mình.
Lúc nà y chỉ còn có Tà o Phác và Hà Hoa là đứng mà thôi. Hà Hoa không hổ danh là má»™t đứa trẻ thông minh lanh lợi. Cô bé liá»n kéo tay áo Hoắc VÅ© Hoà n, nÅ©ng nịu nói:
- Bá bá! Má»i ngưá»i đã là m sai chuyện gì, mà khiến cho ngưá»i nóng giáºn đến váºy? Nể mặt Mạnh thúc thúc và Tà o gia gia, bá bá hãy tha tá»™i cho há» lần nà y. Mau kêu hỠđứng dáºy Ä‘i.
Tà o Phác cÅ©ng tiếp lá»i:
- Bá»n hỠđã biết sá»a sai, như váºy cÅ©ng là đủ lắm rồi. Hoắc lão đệ chưa hoà n toà n hồi phục, không nên quá nóng giáºn, sẽ có hại cho sức khá»e.
Hoắc Vũ Hoà n buông một tiếng thở dà i, xua xua tay nói:
- Tất cả đứng dáºy Ä‘i"
Hà Hoa cưá»i noÃi:
- ÄÆ°á»£c rồi! Bá bá đã đồng ý không còn giáºn má»i ngưá»i nữa.
Hà Hoa chạy đến kéo Mạnh Tôn Ngá»c cùng Thiết Liên Cô đứng lên.
Hoắc Vũ Hoà n nói tiếp:
- Hôm nay ta nể tình Tà o lão phu tá» và Mạnh lão đệ, tạm thá»i không truy cứu việc nà y.
HÆ¡n nữa, ta còn cho các ngươi má»™t cÆ¡ há»™i chuá»™c lại lá»—i lầm. Hiện tại chúng ta chẳng có tin tức gì vá» Lâm cô nương và tam đệ. Có lẽ hỠđã gặp chuyện không may, cho nên chúng ta không thể ngồi đợi như thế nà y được, mà phải láºp tức hà nh động ngay thôi.
Hà n Văn Sanh lên tiếng:
- Xin đại ca cứ việc sai bảo.
Hoắc Vũ Hoà n đằng hắng một tiếng rồi nói:
- Trước mặt nÆ¡i đáng khả nghi nhất chỉ có hiệu thuốc Äồng NhÆ¡n đưá»ng. Bây giá» ngươi phân ra má»™t số huynh đệ giữ lại ở nÆ¡i nà y. Còn lại sau khi ăn uống xong, chia nhau ra tiến và o trong thà nh.
Tà o Phác cũng lên tiếng:
- Bây giá» trá»i vẫn chưa tối, Hoắc lão đệ là m sao có thể hà nh động được?
- ChÃnh vì trá»i chưa tối bá»n chúng má»›i không phòng bị. Nếu như chúng ta muốn tìm kiếm cÅ©ng tương đối dá»… dà ng hÆ¡n.
Mạnh Tôn Ngá»c vá»™i xen và o:
- Chẳng lẽ chúng ta lại kéo cả đám ngưá»i như thế nà y xông và o trong hiệu thuốc Äồng NhÆ¡n đưá»ng hay sao?
Hoắc Vũ Hoà n nói:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là không phải váºy. Má»™t số huynh đệ sẽ cải trang thà nh những ngưá»i mua bán, ngầm quan sát động tịnh cá»§a hiệu thuốc Äồng NhÆ¡n ÄÆ°á»ng. Sau đó, ta cùng vá»›i Mạnh lão đệ và Tà o lão tiá»n bối đây chÃnh thức ra mặt, chỉ Ä‘Ãch danh Tà o Lạc SÆ¡n ra cầu kiến.
Mạnh Tôn Ngá»c nói:
- Lỡ như hắn từ chối không tiếp kiến thì sao?
- Tà o lão tiá»n bối là tá»™c trưởng cá»§a Tà o gia. Vì truy tìm bảo váºt gia truyá»n là Thanh Hồng kiếm mà đến đó. Lão ta không có lý do gì mà có thể từ chối được.
- Nếu như lão ta không thừa nháºn mình là ngưá»i cùng gia tá»™c vá»›i lão phu tá» thì sao?
Hoắc VÅ© Hoà n mỉm cưá»i nói:
- Lão ta đã mượn thanh danh cá»§a Tà o gia, há lại có thể không thừa nháºn có quan hệ vá»›i Tà o gia à ?
Mạnh Tôn Ngá»c suy nghÄ© má»™t lát rồi nói:
- Khi gặp lão ta, chúng ta phải đối phó như thế nà o?
Hoắc Vũ Hoà n đáp:
- Mục Ä‘Ãch cá»§a chúng ta là điá»u tra xem Tà o Lạc SÆ¡n có phải là nguyên hung mạo danh hay không. Mục Ä‘Ãch cá»§a Tà o lão tiá»n bối là báo thù hco những ngưá»i trong gia tá»™c đã bị Tà o Lạc SÆ¡n sát hại. Bất luáºn là công hay tá»™i cÅ©ng không thể nà o tha cho lão ta được.
Nhưng nên nhá»› là phải bắt sống lão ta, để tá»± chÃnh miệng lão khai ra những tá»™i lá»—i đã là m.
Tà o Phác bỗng nhiên lên tiếng:
- Muốn xá» lý lão ta như thế nà o lão phu Ä‘á»u không có ý kiến. Nhưng chỉ hy vá»ng nÆ¡i hà nh hình lão ta, nên đặt trong khu má»™ cá»§a Tà o gia. Äể cho lão phu ở trước mặt tổ tiên ra tay trừ khá» tên nghịch tá» cá»§a gia tá»™c.
Hoắc Vũ Hoà n thở dà i một tiếng:
- Nói thì nói váºy, chứ võ công cá»§a Tà o Lạc SÆ¡n vô cùng cao siêu. Lại thêm có thần kiếm trong tay, e rằng khó bá» mà thắng được lão. Äến lúc ấy nếu như bất đắc dÄ© cÅ©ng đà nh phải giết lão tại chá»— mà thôi.
Thiết Liên Cô từ lúc bị qưở trách đến giá» vẫn đứng im lặng. Lúc nà y nà ng má»›i rụt rè há»i:
- Äại ca! Có phải muá»™i cÅ©ng cùng Ä‘i vá»›i huynh không?
Hoắc Vũ Hoà n xua tay nói:
- Không cần. Muá»™i và Hà Hoa tạm thá»i ở lại nÆ¡i đây, không nên và o trong thà nh.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên là Thiết Liên Cô không hà i lòng, nhưng nà ng cÅ©ng không dám cãi lại lá»i cá»§a Hoắc VÅ© Hoà n. Äiá»u kỳ quái là ngay cả Hà Hoa cÅ©ng không đòi Ä‘i theo VÅ© Hoà n.
Sau khi ăn uống xong má»i ngưá»i tản dần, tiến và o trong thà nh. Riêng Hoắc VÅ© Hoà n thì ngồi xuống, tịnh tâm Ä‘iá»u khÃ. Nhưng má»™t canh giá» sau, Hoắc VÅ© Hoà n dần dần hồi phục lại nguyên khÃ. Rồi chà ng cùng Mạnh Tôn Ngá»c và Tà o Phác quay trở lại thà nh Lan Châu.
Khi đến trước hiệu thuốc Äồng NhÆ¡n ÄÆ°á»ng, VÅ© Hoà n đã nhìn thấy Hà n Văn Sanh cùng các huynh đệ khác ai nấy Ä‘á»u đã bố trà thá»a đáng. Lúc ấy má»›i ra hiệu cho Mạnh Tôn Ngá»c bước đến gõ cá»a.
Hiệu thuốc Äồng NhÆ¡n ÄÆ°á»ng đã đóng cá»a từ lâu. Bên trong cánh cá»a bốn bá» vẫn im lìm không má»™t tiếng ngưá»i, Mạnh Tôn Ngá»c gõ cá»a má»™t hồi lâu mà cÅ©ng chẳng thấy động tÄ©nh gì.
Tà o Phác ngạc nhiên nói:
- Không lẽ tin tức đã bị lộ ra ngoà i và Tà o Lạc Sơn bỠchạy trốn rồi sao?
Hoắc VÅ© Hoà n liá»n nói:
- Không thể nà o, má»›i vừa rồi Hà n Văn Sanh còn nhìn thấy có ngưá»i bước ra ngoà i mua thức ăn mà .
Äang nói chuyện bá»—ng nhiên bên trong cá»a có giá»ng phụ nữ há»i vá»ng ra:
- Là ai váºy?
Mạnh Tôn Ngá»c cao giá»ng nói:
- Äây là hiệu thuốc Äồng NhÆ¡n ÄÆ°á»ng phải không? Xin hãy mở cá»a.
Ngưá»i bên trong trả lá»i lại:
- Hiệu thuốc ở đây đã giải nghệ từ lâu rồi. Nếu muốn mua thuốc hãy đến hiệu thuốc khác đi.
Mạnh Tôn Ngá»c nói:
- Chúng tôi không phải đến đây để mua thuốc.
Ngưá»i bên trong lại há»i:
- Không phải mua thuốc váºy gõ cá»a là m gì?
Mạnh Tôn Ngá»c có vẻ bá»±c bá»™i:
- Mở cá»a ra thì sẽ rõ, hà tất phải há»i dà i dòng.
Ngưá»i bên trong lằn nhằn nói:
- Ngươi là m gì mà dữ váºy? Tháºt ra thì ngươi muốn gì cÆ¡ chứ?
Nói xong má»™t bên cá»a liá»n được hé mở ra.
Mạnh Tôn Ngá»c không để cháºm trá»…, láºp tức lách mình và o trong.
Bên trong là má»™t phụ nữ mình mặc thanh y khoảng chừng ba mươi tuổi. Trông dáng vẻ ngưá»i phụ nữ hình như là bá»n ngưá»i ở trong nhà .
Vừa nhìn thấy Mạnh Tôn Ngá»c xông và o trong, ngưá»i phụ nữ kia liá»n trừng mắt hạ giá»ng quát:
- Ê! Ê! Ngươi định là m gì váºy? Giữa thanh thiên bạch nháºt mà ngươi tÃnh ăn cướp sao?
Mạnh Tôn Ngá»c cưá»i cưá»i nói:
- Bá»n ta chẳng là m gì cả, chỉ là đến đây tìm ngưá»i mà thôi.
- Ngươi muốn tìm ai?
- Chá»§ nhân ở đây, chÃnh là Tà o Lạc SÆ¡n lão phu tá» Ngưá»i phụ nữ mặc thanh y vừa đưa tay đẩy Mạnh Tôn Ngá»c ra, miệng vừa quát:
- Äi! Äi! Äi! Lão gia cá»§a ta Ä‘ang bệnh nằm liệt giưá»ng, không thể nà o tiếp ngươi được.
Ngưá»i phụ nữ kia không những Ä‘uổi không được Mạnh Tôn Ngá»c, mà còn bị Hoắc VÅ© Hoà n cùng Tà o Phác thừa cÆ¡ xông và o theo.
Ngưá»i phụ nữ mặc thanh y nhìn thấy hai ngưá»i xông và o, liá»n thất thanh la lá»›n:
- Các ngươi là a mà dám ngang nhiên xông và o nhà ngưá»i ta? Ta nói cho các ngươi biết, Lan Châu phá»§ là nÆ¡i có vương phép...
Hoắc Vũ Hoà n vội cắt ngang:
- Chúng ta có việc muốn cầu kiến Tà o Lạc Sơn. Ngươi mau đi thông báo giùm một tiếng thì sẽ không hỠgì.
Ngưá»i phụ nữ mặc thanh y nói:
- Ta đã nói với ngươi, lão gia của ta đang bị bệnh không thể nà o tiếp các ngươi được.
Hoắc VÅ© Hoà n cưá»i nhạt nói:
- Chúng ta từ xa tới đây, lão ta không thể nà o không tiếp được.
- Các ngươi có biết lý lẽ không chứ? Chẳng lẽ có đạo lý bắt ép ngưá»i khác tiếp kiến mình sao? Nếu các ngươi không chịu Ä‘i, coi chừng ta la lên bây giá».
Mạnh Tôn Ngá»c hạ giá»ng nói:
- Hoắc đại ca! Tiểu đệ thấy không cần phải mất thá»i giá» vá»›i ả nà y đâu. Tốt nhất là chúng ta nên tá»± tìm lấy váºy.
Ngưá»i phụ nữ mặc thanh y liá»n giang rá»™ng hai tay ra ngăn cản má»i ngưá»i lại, đồng thá»i cất tiếng la lá»›n:
- Ngươi đâu! Có cưá»ng đạo...
Mạnh Tôn Ngá»c vá»™i quát:
- Ngươi muốn chết à "
Tiếng la cá»§a ngưá»i phụ nữ chưa dứt đã thấy ba bốn hán tá» tay cầm gáºy gá»™c từ phÃa bên trong chạy ra. Äi đầu là má»™t lão hán tá» lưng gù.
Vừa nhìn, Hoắc VÅ© Hoà n đã nháºn ra lão hán lưng gù chÃnh là Lý Thất gia. Ngoà i ra còn có tên Tiểu Tưá»ng Tá».
Lần trước tại trang viện Tà o gia ở bên ngoà i thà nh Lan Châu, Hoắc VÅ© Hoà n đã từng gặp qua há». Nghe nói võ công cá»§a Lý Thái Gia cÅ©ng rất là uyên thâm.
Hoắc VÅ© Hoà n hệu cho Mạnh Tôn Ngá»c lui ra sau. Còn mình bước lên trên vái chà o Lý Thất Gia má»™t cái, cưá»i nói:
- Thất Gia! Lâu nay không gặp ngưá»i vẫn khá»e chứ?
Lý Thất Gia hơi ngạc nhiên. Cơ hồ lão không nghĩ ra đã gặp Hoắc Vũ Hoà n ở đâu. Hai mắt của lão đảo qua đảo lại, nhưng vẫn lặng thinh không lên tiếng.
Hoắc VÅ© Hoà n lại quay vá» phÃa Tiểu Tưá»ng Tá» cưá»i cưá»i nói:
- Tưá»ng ca! Chiếc thuyá»n nhá» buôn bán tạp hóa vẫn ở bên ngoà i cá»a háºu viện tại trang viện Tà o gia, tiểu ca còn nhá»› không?
Tiểu Tưá»ng Tá» cÅ©ng hÆ¡i lấy là m lạ, bá»—ng nhiên mặt hắn biến sắc, há»i:
- Ngươi là ngưá»i cá»§a Hoà n Phong Tháºp Bát Kỳ?
Hoắc VÅ© Hoà n mỉm cưá»i gáºt đầu:
- Äúng váºy, lần trước bá»n ta đã tặng Thất Gia má»™t há»™p thuốc và tiểu ca má»™t chiếc túi thÆ¡m. Kết quả hai vị đã báo hại bá»n ta má»™t tráºn.
Tiểu Tưá»ng Tá» hết đưa tay lên là m và i động tác vá»›i Lý Thất Gia. Lý Thất Gia cÅ©ng sá»ng sốt là m và i động tác lại vá»›i Tiểu Tưá»ng Tá». Hình như ý muốn bảo Tiểu Tưá»ng Tá» hãy nói vá»›i Hoắc VÅ© Hoà n Ä‘iá»u gì đó.
Sau khi ra dấu má»™t hồi, Tiểu Tưá»ng Tá» má»›i nghiêm sắc mặt nói:
- Thất Gia muốn tiểu nhân chuyển lá»i lại vá»›i các vị. Việc xảy ra lần trước Ä‘á»u là do sá»± sắp đặt cá»§a Song Long tiêu cục cả. Nếu đại ca các vị muốn báo thù, váºy thì hãy tá»›i Song Long tiêu cục má»›i đúng.
Hoắc Vũ Hoà n lắc đầu nói:
- Lần nà y chúng ta đến đây không phải là để báo thù, mà là có việc hệ trá»ng khác.
Tiểu Tưá»ng Tá» liá»n há»i:
- Ngoà i ra còn có việc gì sao?
Hoắc VÅ© Hoà n cháºm rãi nói:
- Chúng ta đưa vị lão phu tá» nà y tá»›i đây mục Ä‘Ãch để thăm Tà o lão phu tá».
Tiểu Tưá»ng Tá» không khá»i ngạc nhiên:
- Vị lão phu tá» nà y là ai váºy? Mà lại muốn há»i thăm chá»§ nhân cá»§a tiểu nhân?
- Tiểu ca khoan há»i đã, hiện giá» Tà o lão phu tá» có nhà không?
- Lão gia hiện Ä‘ang ở bên trong, nhưng mà bệnh tình cá»§a ngưá»i rất trầm trá»ng. Chỉ sợ...
Hoắc VÅ© Hoà n vá»™i cắt ngang lá»i hắn:
- Chỉ cần có ở nhà là tốt rồi.
Tiếp theo Hoắc VÅ© Hoà n liá»n nghiêm sắc mặt nói:
- Vị lão phu tá» nà y cÅ©ng há» Tà o. Ngưá»i từ Äồng NhÆ¡n huyện ở tại Thanh Hải đến đây để gặp Tà o lão phu tá».
Tiểu Tưá»ng Tá» há»i:
- Tháºt ra các vị có việc gì mà cần gặp lão gia cá»§a tiểu nhân?
- Từ xa xôi đến đây đương nhiên là có chuyện rồi. Tiểu ca bẩm báo lại vá»›i lão gia, là có vị tá»™c trưởng cá»§a dòng há» Tà o ở Äồng NhÆ¡n huyện đến. Tà o lão phu tá» láºp tức sẽ hiểu ngay.
- Nhưng mà lão gia cá»§a tiểu nhân bệnh tình rất trầm trá»ng. Suốt ngà y lão gia cứ hôn mê mãi, là m thế nà o có thể đón tiếp các vị đây?
Hoắc VÅ© Hoà n có vẻ hÆ¡i pháºt ý nói:
- Tiểu ca! Bá»n ta y theo lá»… mà cầu kiến. Không lẽ tiểu ca lại chối từ sao?
Tiểu Tưá»ng Tá» gượng cưá»i nói:
- Tiểu nhân nói toà n là sá»± tháºt, chứ đâu phải có ý muốn từ chối.
Hoắc VÅ© Hoà n cưá»i lãnh đạm nói:
- Tiểu ca! Chúng ta phải nói tháºt cho tiểu ca biết. Hai hôm trước, quà chá»§ nhân đã đến Äồng NhÆ¡n huyện giết ngưá»i, ngoà i ra còn lấy Ä‘i cây Thanh Hồng bảo kiếm. HÆ¡n nữa, trên tay quà chá»§ nhân còn bị thá» thương. Tất cả đây Ä‘á»u là sá»± tháºt.
Tiểu Tưá»ng Tá» sá»ng sốt nói:
- Lão gia hÆ¡n má»™t tháng nay suốt ngà y chỉ nằm mê man trên giưá»ng bện. Ngay cả việc đứng dáºy cÅ©ng đã khó khăn rồi, đừng nói chi đến chuyện tá»›i Äồng NhÆ¡n huyện giết ngưá»i.
- Tiểu ca nói Tà o lão phu tá» tháºt sá»± bị bệnh?
- Việc lão gia bị bệnh má»i ngưá»i trong thà nh Lan Châu nà y ai mà không biết? Bây giá» ngay cả việc mua bán cÅ©ng đã đóng cá»a từ lâu, như thế còn giả được hay sao chứ?
Hoắc Vũ Hoà n thản nhiên nói:
- Việc nà y cÅ©ng dá»… thôi. Tiểu ca dẫn bá»n ta ra sau háºu viện xem thá», hư tháºt tá»± nhiên sẽ rõ ngay.
Tiểu Tưá»ng Tá» nổi quạu nói:
- Ngươi dựa và o đâu mà không tin tưởng hả?
- Dựa và o kinh nghiệm lần trước. Ai dám bảo đảm lần nà y không phải là mưu chước của Song Long tiêu cục.
Cả hai cà ng nói cà ng to tiếng, Lý Thất Gia tuy là bị Ä‘iéec nhưng cÅ©ng nháºn biết hai ngưá»i Ä‘ang ở trạng thái căng thẳng. Lão liá»n dùng tay ra dấu há»i Tưá»ng Tá».
Sau khi hiểu rõ sá»± tình, lão liá»n quyết định là m cho má»i ngưá»i không thể nà o ngỠđến...
Tiểu Tưá»ng Tá»§ vá»™i truyá»n đạt lại ý cá»§a lão:
- Thất Gia cá»§a ta nói có thể đáp ứng yêu cầu cá»§a các vị nhưng mà phải có hai Ä‘iá»u kiện.
Hoắc VÅ© Hoà n há»i:
- Là điá»u kiện gì?
Tiểu Tưá»ng Tá» nói:
- Thứ nhất là chư vị phải nhẹ nhà ng đi và o cũng như khi trở ra, để tránh kinh động tới bệnh nhân.
- Äiá»u nà y đương nhiên rồi - Thứ hai là sau khi các vị đã Ä‘iá»u tra tưá»ng táºn, từ nay vá» sau các vị bảo đảm không đến đây quấy rầy nữa. Còn những Ä‘iá»u ân oán thị phi trước kia cÅ©ng chấm dứt từ đây.
Hoắc VÅ© Hoà n gáºt gáºt đầu nói:
- ÄÆ°á»£c! Nếu như chúng ta nhìn lầm ngưá»i thì xin cam chịu đắc tá»™i. Nhưng mà ta muốn nói rõ trước má»™t việc.
Tiểu Tưá»ng Tá» cúi ngưá»i nói:
- Xin cứ nói ra Hoắc VÅ© Hoà n nghiêm giá»ng nói:
- Bá»n ta hy vá»n gặp được Tà o Lạc SÆ¡n tháºt, chứ không phải là kẻ giả mạo.
Tiểu Tưá»ng Tá» cưá»i ná»a miệng:
- Nói chơi! Lần trước đã gạt các vị, lần nà y còn có thể giả mạo được sao?
Hoắc Vũ Hoà n phấn khởi nói:
- ÄÆ°á»£c váºy tháºt là tốt. Xin tiểu ca dẫn đưá»ng cho Tiểu Tưá»ng Tá» hướng vá» phÃa Lý Thất Gia là m và i động tác, rồi cả hai xoay lưng và o trong háºu viện.
Hoắc VÅ© Hoà n ngầm nháy mắt cho Tà o Phác và Mạnh Tôn Ngá»c, sau đó cả ba cùng cất bước theo há».
Trên đưá»ng Ä‘i, Hoắc VÅ© Hoà n đã cho Mạnh Tôn Ngá»c Ä‘i kế sau lưng Lý Thất Gia. Còn mình cố ý Ä‘i tuá»™t ra sau, hạ thấp giá»ng nói vá»›i Tà o Phác:
- Äợi lát nữa gặp mặt, lão tiá»n bối phải nhá»› kiểm tra tháºt cẩn tháºn. Tốt nhất là nên bắt mạch xem lão ta có tháºt sá»± là bị bệnh hay không...
Tà o Phác gáºt gáºt đầu ra chiá»u hiểu ý.
Má»i ngưá»i Ä‘i băng qua khu hoa viên, nhắm thẳng vá» phÃa căn phòng ở phÃa sau háºu viện.
Những nÆ¡i há» Ä‘i qua tất cả Ä‘á»u im lặng. Ngoà i những tên a hoà n và bá»n vú già ra, hình như không có ai là đáng khả nghi. Cà ng không thấy có cao thá»§ mai phục.
Hoắc VÅ© Hoà n không khá»i bồn chồn lo lắng, ngầm căn dặn Mạnh Tôn Ngá»c:
- Nếu như lát nữa có động thá»§, Tà o Lạc SÆ¡n để cho ta lo liệu. Mạnh lão đệ cứ việc lo bảo vệ cho Tà o lão phu tá»...
Nói tá»›i đây, cả bá»n đã đến trước cá»a phòng.
Tiểu Tưá»ng TỠđưa tay lên gõ nhẹ ba cái. Cánh cá»a phòng liá»n mở ra. Từ bên trong có má»™t cái đầu ló ra. Thì ra đó chÃnh là a hoà n Nghênh Xuân.
Nghênh Xuân thấy bên ngoà i có nhiá»u ngưá»i đến, liá»n ngạc nhiên lên tiếng há»i:
- Äịnh là m gì váºy?
Tiểu Tưá»ng Tá» nói:
- Ba vị khách nà y muốn gặp lão gia ÄÆ°Æ¡ng nhiên Nghênh Xuân không nháºn ra Hoắc VÅ© Hoà n, ả chau mà y lại nói:
- Lão gia vừa mới ngủ, là m sao có thể tiếp khách cho được?
- Nhưng mà các vị khách đây nhất định đòi gặp lão gia. HÆ¡n nữa, Thất Gia cÅ©ng đã chấp thuáºn.
Hoắc VÅ© Hoà n bước lên trên má»™t bước hạ giá»ng nói:
- Bá»n ta chỉ cần nhìn lão phu tá», chứ không há» nói chuyện vá»›i lão đâu mà các vị lo ngại.
Nghênh Xuân nói:
- Các ngươi là ai? Tại sao lại muốn gặp lão gia cá»§a chúng tôi? Äợi và i ngà y nữa các ngưá»i quay trở lại không được sao?
Hoắc VÅ© Hoà n mỉm cưá»i đáp:
- Vị tiá»n bối nà y cÅ©ng là má»™t vị danh y. Biết đâu vị tiá»n bối đây có thể trị khá»i cho Tà o lão phu thì sao?
Nghênh Xuân đột nhiên cảm thấy giá»ng nói cá»§a Hoắc VÅ© Hoà n rất quen tai. Ả liá»n ngạc nhiên há»i:
- Ngươi là Hoắc Vũ Hoà n từ tốn đáp:
- Tại hạ là ngưá»i cá»§a Hoà n Phong Tháºp Bát Kỳ phái đến.
Nghênh Xuân kêu lên má»™t tiếng thất thanh, sắc mặt đột nhiên chuyển thà nh mà u trắng bệt. Ả láºp tức đưa mắt nhìn Lý Thất Gia ra chiá»u ngầm há»i tại sao lão lại đưa bá»n ngưá»i xấu nà y đến đây.
Nhưng Lý Thất Gia vẫn thản nhiên không há» có biểu hiện gì. Lão chỉ gáºt đầu nhè nhẹ hai cái.
Nghênh Xuân bất đắc dĩ đà nh vén bức mà n lên.
Hoắc VÅ© Hoà n liá»n bước và o bên trong.
Mạnh Tôn Ngá»c và Tà o Phác cÅ©ng cất bước theo sau.
Vừa bước và o trong cả ba láºp tức ngưng thần đỠkhÃ, đảo mắt nhìn quanh xem cách bố trà bên trong.
Äây là gian phòng ngá»§ rất sang trá»ng và thanh nhã. Giữa phòng có đặt bà n bát tiên, trên tưá»ng có treo những bức danh há»a.
Có Ä‘iá»u không khà trong phòng rất âm u. Những váºt dùng để lung tung, dưá»ng như chá»§ nhân cá»§a nó lâu lắm rồi không há» sắp xếp lại.
Cả ba không hẹn mà cùng nhìn vá» phÃa chiếc giưá»ng có rèm phá»§ phÃa ngoà i. Chỉ thấy trên giưá»ng có má»™t lão nhân Ä‘ang nằm. Trên ngưá»i lão được phá»§ kÃn bằng má»™t tấm chăn.
Còn trên đầu đội má»™t chiếc nón nỉ che quá ná»a mặt.
Máu nóng trong ngưá»i Tà o Phác chạy khắp thân. Lão hừ lên má»™t tiếng định xông đến bên giưá»ng.
Hoắc VÅ© Hoà n thấy váºy liá»n đưa ta ngăn cản nói:
- Lão tiá»n bối xin hãy bình tÄ©nh đừng để trúng kế bá»n chúng.
Câu nói nà y VÅ© Hoà n muốn nhắc nhở Tà o Phác, đồng thá»i cÅ©ng nhằm nhắc nhở luôn cả Mạnh Tôn Ngá»c. Lỡ như trên giưá»ng không phải là Tà o Lạc SÆ¡n, lúc ấy cánh cá»a đóng lại phải là m sao đây?
Mạnh Tôn Ngá»c liá»n xoay ngưá»i lại canh giữ lối thoát thân. Nhưng mà bá»n hỠđã dá»± tÃnh sai. Bá»i vì lúc ấy Nghênh Xuân đã bước và o trong.
Không chỉ có Nghênh Xuân mà ngay cả Lý Thất và Tiểu Tưá»ng Tá» cÅ©ng cùng bước và o theo. Chỉ có mấy tên hán tá» là đứng bên ngoà i chá» lệnh.
Äiá»u nà y đủ thấy trong phòng ngá»§ nà y không có cạm bẫy. Chỉ là Hoắc VÅ© Hoà n đã nghÄ© quá mà thôi.
Cả ba ngưá»i nhìn nhau, thở phà o nhẹ nhõm.
Äá»™t nhiên Nghênh Xuân lên tiếng há»i:
- Các vị đã nhìn thấy lão gia cá»§a chúng tôi rồi, như váºy đã được chưa?
Hoắc Vũ Hoà n nói:
- Xin cô nương vén bức rèm lên cho bá»n ta có thể nhìn rõ má»™t chút, để khá»i nhìn lầm ngưá»i.
(thiếu má»™t Ä‘oạn) - Trên đỉnh đầu và ngá»±c cá»§a lão ta Ä‘á»u có những vết sẹo do bị trúng độc ngà y trước.
Nếu muốn xác định là tháºt hay giả, cần phải dá»i chiếc mÅ© và y phục cá»§a lão ta ra.
Hoắc Vũ Hoà n mừng rỡ nói:
- Việc nà y rất dễ.
Nói xong, VÅ© Hoà n đã phóng tá»›i trước đầu giưá»ng. Rồi nhanh như cắt đưa tay ra lá»™t chiếc mÅ© xuống.
Trên đầu lão nhân quả nhiên có má»™t vết sẹo lá»›n. Ở chá»— vết sẹo không có má»™t sợi tóc nà o cả Nghênh Xuân thấy váºy la lá»›n:
- Các ngươi muốn là m gì Lý Thất Gia và Tiểu Tưá»ng Tá» cÅ©ng đùng đùng nổi giáºn, thá»§ thế tÃnh xông và o.
- Không được động thủ"
Ãnh sáng lóe lên. Bảo Ä‘ao và trưá»ng kiếm cá»§a VÅ© Hoà n cùng Mạnh Tôn Ngá»c láºp tức rá»i khá»i vá». Má»™t cây ká» ngay yết hầu cá»§a lão nhân, còn má»™t cây chỉa ngay bụng cá»§a Lý Thất Gia Tiểu Tưá»ng Tá» luýnh quýnh nói:
- Các bị không phải đã hứa sẽ không là m kinh động đến ngưá»i bệnh sao?
Hoắc VÅ© Hoà n gáºt gáºt đầu:
- Không sai! Nhưng Lý Thất Gia cÅ©ng đã đồng ý cho bá»n ta kiểm tra tháºt kỹ cà ng, đúng không?
Nói rồi Hoắc VÅ© Hoà n công mÅ©i Ä‘ao vẹt tấm chăn sang má»™t bên, thấp giá»ng nói:
- Lão tiá»n bối, ngưá»i hãy cởi áo lão ta ra xem thá».
Bà n tay run run của Tà o Phác đưa ra mở hà ng cúc áo của lão nhân...
Quả nhiên trên ngực của lão nhân cũng có một vết sẹo lớn.
Hoắc VÅ© Hoà n khẩn trương há»i:
- ChÃnh là lão ta?
Tà o Phác xúc động đến độ run cả giá»ng:
- Äúng váºy! ChÃnh là lão! ChÃnh là lão"
Và o ngay lúc ấy, lão nhân đột nhiên từ từ mở mắt ra, ngạc nhiên nhìn Tà o Phác nói:
- Ngươi... ngươi là ...
Hoắc Vũ Hoà n quát lớn:
- Tà o Lạc SÆ¡n! Lão không ngá» phải không? Những Ä‘iá»u di huấn cá»§a Tà o gia đã được sá»a đổi rồi.
Lão nhân ra vẻ sá»ng sốt há»i lại:
- Hả? Di huấn của Tà o gia?
Hoắc Vũ Hoà n hừ một tiếng:
- Ngươi đừng có là m bá»™ giả khá», nhìn thấy lão tiá»n bối đây, chẳng lẽ ngươi không còn nhá»› chuyện cÅ© sao?
Lão nhân trầm ngâm má»™t hồi, rồi đột nhiên hai mắt sáng rá»±c lên vẻ vui mừng, lắp bắp gá»i:
- Hình như... là nhị đệ. Ngươi là Lạc Thân nhị đệ...
Không biết Tà o Phác Ä‘ang vui hay buồn? Chỉ thấy hai mắt lão ngấn lệ, gáºt gáºt đầu không nói nên lá»i.
Lão nhân giơ hai cánh tay gầy guộc ra nắm lấy hai tay của Tà o Phác, thở dồn nói:
- Nhị đệ! Không phải ta nằm mÆ¡ chứ? Äệ... Äệ tháºt sá»± đến Lan Châu? Äây là sá»± tháºt sao?
Hai hà ng nước mắt chảy dà i xuống má, Tà o Phác thút thÃt nói:
- Äúng... thế! Äúng thế! Äúng thế Lão nhân vén chăn sang bên cao giá»ng nói:
- À! Nhị đệ, đệ không trách lão ca ca bất tà i nà y chứ? Tại sao đệ biết ta lâm trá»ng bệnh? Äệ đến Lan Châu bao giá»... Nghênh Xuân hãy mau đỡ ta dáºy. Nhị lão gia đến, tại sao các ngươi không sá»›m thông báo cho ta biết...
Dưá»ng như lão ta có rất nhiá»u chuyện muốn nói, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Tình hình trước mắt khiến cho Hoắc VÅ© Hoà n và Mạnh Tôn Ngá»c không biết phải xá» trà ra sao?
Nghênh Xuân nhìn Hoắc VÅ© Hoà n, do dá»± không dám bước đến đầu giưá»ng.
Hoắc VÅ© Hoà n hai mà y hÆ¡i chau lại. Cuối cùng VÅ© Hoà n cÅ©ng thâu Ä‘ao vỠđể cho Nghênh Xuân bước sang đỡ lão nhân ngồi dáºy.
Bởi vì Hoắc Vũ Hoà n đã nhìn thấy rõ hai tay của Tà o Lạc Sơn. Tuy hai tay của lão gầy như hai thanh que, nhưng không hỠcó dấu bị thỠthương.
Trên tay không có vết thương, Ä‘iá»u nà y chứng tá» rằng Tà o Lạc SÆ¡n không phải là nguyên hung, đã lá»t lưới trên đỉnh Lão Nha lãnh.
Äồng thá»i tất cả những suy Ä‘oán ban đầu Ä‘á»u hoà n toà n sai hết.
Thần sắc của Tà o Lạc Sơn vừa xúc động lại vừa thương cảm. Là o xiết chặt tay Tà o Phác nghẹn ngà o nói:
- Nhị đệ! Äệ không nghÄ© đến tá»™i cÅ©, từ xa xôi tá»›i đây thăm lão ca ca. Tháºt sá»± khiến cho ca ca thấy xấu hổ vô cùng. Mấy năm nay không lúc nà o là đại ca không muốn trở vá» Äồng NhÆ¡n huyện. Con ngưá»i khi đã vá» già ai chẳng muốn trở vá» chốn xưa. Nhưng đại ca không còn mặt mÅ©i nà o trở vá» nÆ¡i ấy cả. Những việc là m năm xưa cá»§a ta quả tháºt là đắc tá»™i vá»›i tổ tiên cá»§a Tà o gia, quả tháºt là m ta hổ thẹn không dám nhìn lại những ngưá»i trong gia tá»™c...
Tà o Phác rơi lệ nói:
- Con ngưá»i chứ đâu phải thần thánh mà không phạm lá»—i lầm. Bây giỠđại ca biết được trước đây mình đã là m sai. Váºy thì phải sá»a đổi tâm tÃnh là m lại má»™t con ngưá»i má»›i. Không phải tiểu đệ không cho đại ca cÆ¡ há»™i. Nhưng mà đại ca...
Tà o Lạc SÆ¡n liá»n nói:
- Ta biết! Ta biết! Nhị đệ đối vá»›i đại ca rất trá»n tình trá»n nghÄ©a. Äáng lẽ ra ta không nên luyện táºp võ công tà môn, để tá»± biến mình thà nh yêu đạo. Cho nên, sau khi rá»i khá»i Äồng NhÆ¡n huyện lần thứ hai, đại ca đã hạ quyết tâm không luyện táºp võ công nữa. Mưá»i mấy năm nay, đại ca chỉ lo chuyên tâm và o việc hà nh y tế thế nhằm chuá»™c lại những tá»™i lá»—i xưa. Nhưng tháºt đáng tiếc, vất vả lắm đại ca má»›i có được má»™t chút thà nh tá»±u như ngà y hôm nay, thì lại sắp trở thà nh ngưá»i thiên cổ. A"
Tà o Phác nói:
- Äại ca! Mưá»i mấy năm nay đại ca tháºt sá»± chỉ lo hà nh y tế thế? Không có là m việc xấu gì sao?
Tà o Lạc Sơn nói:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là tháºt. Những việc là m trước đây giá» nghÄ© lại giống như má»™t cÆ¡n ác má»™ng. Bây giỠđại ca tuổi tác đã lá»›n. Vả lại nhị đệ cÅ©ng đã khổ tâm nhiá»u vì ta. Nếu như ta không biết sá»± hổ thẹn, như thế còn được xem là con ngưá»i sao?
Tà o Phác dáng vẻ hÆ¡i ngạc nhiên há»i:
- Thế thì tại sao ba hôm trước, đại ca lại đến Äồng NhÆ¡n huyện trá»™m Ä‘i cây Thanh Hồng kiếm, cùng vá»›i lá» thuốc Sương Tuyết Tá» Liên Cao?
Tà o Lạc SÆ¡n sá»ng sốt nói:
- Cái gì? Ai nói ta vừa trở lại Äồng NhÆ¡n huyện?
Tà o Phác rưng rưng nước mắt nói:
- Äại ca, huynh không cần phải phá»§ nháºn. Thanh Hồng kiếm và lá» thuốc Sương Tuyết Tá» Liên tuy là bảo váºt quà báu, đại ca có lấy Ä‘i cÅ©ng chẳng sao. Nhưng tại sao huynh lại phóng há»a thiêu thá»§y khu má»™ cá»§a Tà o gia chứ? Tại sao đại ca lại giết hết toà n bá»™ già trẻ trong nhà cá»§a đệ? Nếu như còn có chút nhân tÃnh, tại sao đại ca nỡ ra tay tà n ác như thế?
Tà o Lạc SÆ¡n ngẩn ngưá»i ra má»™t hồi lâu, má»›i thốt được nên lá»i:
- Những lá»i nà y ai nói vá»›i đệ?
- Không ai nói cả. Là đÃch thân đệ biết được, chÃnh mắt đệ thấy qua.
Tà o Lạc SÆ¡n há miệng ra định nói Ä‘iá»u gì nhưng lại thôi. Hai dòng lệ từ trong mắt lão chảy ra như suối.
Một hồi lâu sau, lão mới thở dà i một tiếng nghẹn ngà o nói:
- Việc nà y ta cÅ©ng không biết phải giải thÃch sao đây? Äã hÆ¡n mưá»i năm nay lão ca ca chưa từng rá»i khá»i phá»§ Lan Châu nà y. HÆ¡n nữa cả tháng nay ta lại ngã bệnh nằm liệt giưá»ng.
Ngay cả chiếc giưá»ng nà y còn chưa có rá»i khá»i, thì là m thế nà o có thể tá»›i Äồng NhÆ¡n huyện giết ngưá»i được chứ?
Tiếp theo, lão lắc đầu giá»ng đầy vẻ thê lương nói:
- Là m ngưá»i không nên để phạm sai lầm. Chỉ má»™t lần lầm lá»—i thì suốt Ä‘á»i có muốn rá»a cÅ©ng không sạch. Nhị đệ, đệ nói đã táºn mắt nhìn thấy. Váºy thì dù đại ca có má»™t trăm cái miệng cÅ©ng không c ach chi nói được. Thôi thì đệ hãy giết ta Ä‘i.
Câu nói nà y của lão đệ khiến cho hai mà y của Hoắc Vũ Hoà n chau lại. Nhìn vẻ khẩn thiết của lão ta không giống gì là giả cả. Nhưng mà trừ lão ra thì còn có ai chứ?
Tà o Phác nói:
- Tên hung đồ giết ngưá»i kia đã từng và o trong thạch thất, lấy Ä‘i má»™t lá» Sương Tuyết Tá» Liên Cao. Nếu nhưng không phải đại ca thì còn có ai có chìa khóa cá»a thạch thất? Ai biết được trong thạch thất có cất giấu Sương Tuyết Tá» Liên Cao?
Tà o Lạc Sơn nghiêm túc nói:
- Nhị đệ, Ä‘iá»u nà y không đúng rồi. Chiếc chìa khóa cá»§a ta không phải đã há»§y bá» trước mặt nhị đệ mưá»i mấy năm vá» trước rồi sao?
- Tuy đại ca có đã há»§y Ä‘i, nhưng cÅ©ng có thể phục chế lại váºy - Nếu như ta có thể phục chế lẽ nà o ngưá»i khác không thể phục chế má»™t chiếc giống y như váºy sao?
Tà o Phác Ä‘uối lý không biết phải trả lá»i như thế nà o.
Tà o Lạc Sơn lại nói tiếp:
- Nhị đệ, chúng ta là huynh đệ ruá»™t thịt. Cho dù trước đây ta có là m nhiá»u Ä‘iá»u xấu, nhưng dẫu sao hai ta cÅ©ng là huynh đệ. Váºy cá»› sao ta lại nhẫn tâm giết hết toà n gia cá»§a đệ chứ? Vả lại ta chỉ có má»™t thân trÆ¡ trá»i. Nếu như Tà o gia bị tuyệt háºu, đối vá»›i ta có Ãch gì?
Tà o Phác không biết phải nên trả lá»i như thế nà o. Má»™t hồi lâu sau má»›i thở dà i nói:
- Vá» việc nà y có lẽ đệ đã nghÄ© oan cho đại ca. Nhưng mà chìa khóa cá»§a thạch thất nhất quyết bị lá»™ ra Ä‘á»u do đại ca. Äại ca thá» nghÄ© lại xem, trong số bằng hữu cá»§a đại ca năm đó, có ai đã từng nhìn thấy qua chiếc chìa khóa kia chưa?
Tà o Lạc Sơn trầm ngâm hồi lâu mới lên tiếng:
- Không có ai cả. Ta còn nhá»›, khi được chiếc chìa khóa ta không má»™t lần bước ra khá»i phòng. Sau đó có Ä‘i ra thì đã há»§y bá» trước mặt cá»§a nhị đệ rồi.
- Nhưng mà tên hung đồ đột nháºp và o thạch thất trá»™m thuốc và giết ngưá»i Ä‘oạt kiếm kia, nhất định là má»™t ngưá»i rất quen thuá»™c vá»›i Tà o gia. Rất có thể chÃnh là má»™t trong số những bằng hữu mà đại ca quen biết năm đó.
Tà o Lạc Sơn lại buông một tiếng thở dà i:
- Äám bằng hữu ngà y trước, đại ca đã tuyệt giao từ lâu rồi. Mưá»i mấy năm nay, ta đã tổn nhiá»u công sức, má»›i có thể kiếm được chút Ãt tiếng tăm như ngà y hôm nay. Những bằng hữu ta kết giao tuy không dám nói toà n là những kẻ già u sang quyá»n thế, song Ãt ra há» cÅ©ng có tiếng tăm. Huống hồ ta không còn luyện táºp võ công đã nhiá»u năm rồi. CÅ©ng như không còn qua lại vá»›i bá»n ngưá»i trong giang hồ.
Nói tới đây, đột nhiên Tà o Lạc Sơn "Ồ" lên một tiếng, bèn vội nói:
- Ta nhá»› ra rồi. Có má»™t đám ngưá»i có lẽ liên quan đến việc nà y...
Tà o Phác và Hoắc VÅ© Hoà n không hẹn mà cùng lên tiếng há»i:
- Là đám ngưá»i nà o?
Tà o Lạc Sơn từ từ nói:
- Cách đây khoảng chừng má»™t tháng, Song Long tiêu cục kéo theo rất nhiá»u ngưá»i từ phá»§ Thái Nguyên đến đây. Bá»n há» nói rằng Hoà ng Phong Tháºp Bát Kỳ đã cướp Ä‘i má»™t số châu báu cá»§a há». Bá»n há» muốn mượn danh cá»§a ta để dụ Hoà ng Phong Tháºp Bát Kỳ và o bẫy.
HÆ¡n nữa, Hoà ng Phong Tháºp Bát Kỳ còn cà i tai mắt trong nhà cá»§a ta... Sau đó, nghe nói Hoà ng Phong Tháºp Bát Kỳ đã sáºp bẫy vì má»™t tráºn quyết chiến đã xảy ra...
Hoắc VÅ© Hoà n liá»n cắt ngang:
- Việc đó chúng ta Ä‘á»u đã biết. Bây giá» lão chỉ cần nói đám ngưá»i kia là ai mà thôi Tà o Lạc SÆ¡n vẻ phấn khởi nói:
- Ta tuy không dám khẳng định chắc chắn, nhưng nghÄ© lại chuyện nà y rất có lý. Ta và Hoà ng Phong Tháºp Bát Kỳ bình sanh chẳng có oán thù gì. Thế tại sao bá»n há» lại gà i ngưá»i và o trong nhà cá»§a ta? Bấy nhiêu cÅ©ng đủ thấy kẻ mượn danh nghÄ©a cá»§a ta để giết ngưá»i Ä‘oạt kiếm, nhất định cÅ©ng chÃnh là Hoà ng Phong Tháºp Bát Kỳ.
Hiển nhiên Tà o Lạc SÆ¡n không biết Hoắc VÅ© Hoà n chÃnh là thá»§ lãnh cá»§a Hoà ng Phong Tháºp Bát Kỳ. Cho nên má»›i mạnh dạn đưa ra nháºn định như váºy.
Nếu là ngưá»i khác, chỉ sợ sẽ cho rằng đó là sá»± tháºt.
Tà o Phác gượng cưá»i lắc đầu nói:
- Äại ca! Huynh đã Ä‘oán sai rồi. Sá»± việc nà y nhất định không phải do Hoà ng Phong Tháºp Bát Kỳ là m.
Tà o Lạc Sơn không tán đồng nói:
- Là m sao biết được không phải là bá»n chúng? Hoà ng Phong Tháºp Bát Kỳ vẫn là má»™t bang há»™i lá»›n trong hắc đạo. Có việc gì mà bá»n chúng không dám là m? Lần trước Nghênh Xuân bị bá»n chúng bắt Ä‘i, may mà trốn thoát được. Nhị đệ tốt nhất là đệ nên đến Song Long tiêu cục há»i thăm thá», có lẽ sẽ biết được hà nh tung cá»§a đám ngưá»i nà y.
Tà o Phác nghe xong dở khóc dở cưá»i.
Ngược lại Hoắc VÅ© Hoà n không hỠđể ý gì, cưá»i cưá»i nói:
- Lão phu tỠnói rất phải, chúng tôi đến Song Long tiêu cục một chuyến, ắt sẽ có một chút manh mối.
Tà o Phác cau hai mà y lại:
- Nhưng mà ...
Hoắc Vũ Hoà n nháy mắt ra hiệu cho lão ta, rồi nói:
- Ngưá»i bệnh thân thể suy yếu, không nên quấy rầy quá lâu. Chúng ta tạm thá»i cáo lui để cho lão phu tá» nghỉ ngÆ¡i.
Tà o Phác hiểu ý bèn đứng lên nói:
- Như váºy cÅ©ng tốt. Äại ca hãy nghỉ ngÆ¡i cho khá»e. Hai ngà y nữa tiểu đệ sẽ trở lại viếng thăm đại ca.
Dứt lá»i, lão liá»n Ä‘Ãch thân đỡ Tà o Lạc SÆ¡n nằm xuống và còn kéo chăn đắp cho lão.
Tà o Lạc Sơn nói:
- Nhị đệ hà tất phải Ä‘i gấp như váºy sao? Không thể ở lại đây vá»›i đại ca lâu hÆ¡n được sao?
- Tiểu đệ đã đến Lan Châu, tất nhiên là phải thưá»ng thưá»ng tá»›i thăm viếng đại ca. Hôm nay huynh đã nói quá nhiá»u rồi, bây giá» hãy lo yên nghỉ Ä‘i.
Tà o Lạc Sơn thở dà i một tiếng:
- Bệnh tình của ta không biết sống chết lúc nà o. Nhị đệ, đệ nhất định phải mau mau quay trở lại. Nếu không chỉ sợ không còn gặp mặt được ngu huynh.
Tà o Phác trong lòng cảm động xót xa, gáºt đầu bịn rịn chia tay.
Ba ngưá»i im lặng rút lui khá»i hiệu thuốc Äồng NhÆ¡n ÄÆ°á»ng. Vừa ra khá»i hiệu thuốc Äồng NhÆ¡n ÄÆ°á»ng, Hà n Văn Sanh liá»n bước đến há»i:
- Tại sao không có động thá»§ váºy?
Hoắc VÅ© Hoà n không trả lá»i mà chỉ xua tay nói:
- Äể lại hai huynh đệ tiếp tục giám sát. Còn tất cả quay lại Bạch Long miếu.
Hết hồi 17.