Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #16  
Old 29-06-2008, 10:40 AM
phamhau1986 phamhau1986 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: TP.HCM
Bài gởi: 314
Thá»i gian online: 4 ngày 5 giá» 49 phút
Xu: 110
Thanks: 142
Thanked 33 Times in 14 Posts
Hồi 16
Thái Nga độc tinh


Hoắc VÅ© Hoàn lại há»i :
- Gần đây ở tại thành Lan Châu có tin đồn rằng, Tào Lạc SÆ¡n đã bị bệnh nặng sắp chết. Lão tiá»n bối chắc cÅ©ng đã nghe được tin này rồi?
Tào Phác thở dài :
- Con ngưá»i ai không phải chết? Tính ra năm nay lão đã bảy mươi bảy tuổi. Cho dù chưa chết, cÅ©ng chẳng còn làm được gì.
Hoắc Vũ Hoàn nghi hoặc :
- Nếu như lão ta thật sự bị bệnh nặng sắp chết, thế thì chìa khóa mở cánh cửa này tại sao xuất hiện? Và lỠthuốc Sương Tuyết Tử Liên cao kia bị ai trộm đi?
Tào Phác vẻ ngạc nhiên há»i :
- Lão đệ hoài nghi hung thủ bị thương kia chính là huynh trưởng của lão phu?
Hoắc VÅ© Hoàn không trả lá»i thẳng vào câu há»i cá»§a Tào Phác, mà chỉ nói :
- Năm đó, phần đầu và ngá»±c cá»§a Tào Lạc SÆ¡n không phải đã bị thương hay sao? Tại hạ đã hai lần chạm trán vá»›i tên hung thá»§ kia. Má»—i lần gặp trên đầu hắn cÅ©ng Ä‘á»u có dá»™i má»™t cái nón tre rá»™ng vành và trên mình choàng má»™t cái áo khoác Ä‘en... CÅ©ng như hắn không bao giá» chịu để lá»™ diện mạo ra ngoài. Từ những Ä‘iểm này, tại hạ tin rằng tên hung đồ kia nhất định là lão ta.
Tào Phác im lặng thật lâu, sau đó thở dài :
- Äáng tiếc lão phu phải nghiêm túc chấp hành gia quy cá»§a tổ tiên, đành chịu. Không có cách nào rá»i khá»i Äồng NhÆ¡n huyện. Nếu không... đâu có di há»a đến ngày hôm nay.
Hoắc Vũ Hoàn đáp :
- Lão tiá»n bối, xin ngưá»i thứ lá»—i cho câu nói thất lá»… này cá»§a tại hạ. Hoắc má»— cho rằng gia qui cá»§a tổ tiên không phải là má»™t Ä‘iá»u cứng nhắc, mà con cháu chỉ biết nhắm mắt noi theo. Ngược lại Ä‘iá»u quan trá»ng là phải hiểu được ý nghÄ©a sâu sắc cá»§a tổ tiên muốn nói gì
- à của lão đệ muốn nói...
- Ví dụ nói, ban đầu lệnh tổ di huấn nghiêm cấm con cháu không được rá»i khá»i Äồng NhÆ¡n huyện. Thật ra mục đích chá»§ yếu là muốn phòng ngừa không cho con cháu Ä‘á»i sau can dá»± vào chuyện giang hồ, đúng không?
- Không sai!
- Nếu đã là vậy đủ thấy ý cá»§a lệnh tổ. Không phải là muốn ngăn cấm con cháu Ä‘á»i sau rá»i khá»i Äồng NhÆ¡n huyện, mà chỉ không muốn cho há» can thiệp vào chuyện võ lâm thôi.
Táo Phác ấp úng :
- Việc này...
Hoắc VÅ© Hoàn cưá»i :
- Cho nên tại hạ thấy rằng, những Ä‘iá»u giáo huấn trong gia qui Ä‘á»u tốt cả. Nhưng hậu nhân Ä‘á»i sau cá»§a Tào gia chỉ cần không làm sai ý chánh cá»§a lệnh tổ là được rồi, chứ không nên chấp nhặt từng câu từng chữ trong lá»i văn.
Táo Phác sửng sốt bảo :
- Lão đệ, ý cá»§a ngươi muốn ta phá bá» gia qui, làm trái lá»i di huấn cá»§a tổ tiên sao?
Hoắc Vũ Hoàn nghiêm túc đáp :
- Tuy phá bá» gia qui, nhưng không há» làm trái lá»i di huấn cá»§a lệnh tổ.
- Tại sao?
- Việc này giống như trong môn phái, có má»™t tên nghịch đồ lấy danh nghÄ©a bổn môn, ở bên ngoài gây ra tá»™i ác. Như vậy ngưá»i Chưởng môn há có thể không thanh trừng môn há»™ sao?
Tào Phác lá»›n tiếng nói, trong thanh âm có phảng phất má»™t niá»m phấn khởi :
- Nóí rất đúng! Phải vì Tào gia mà thanh trừng nội bộ. Nếu không làm sao có thể đối mặt với tổ tiên...
Nói đến đây, bỗng nhiên lão buông ra một tiếng thở dài :
- Nhưng đáng tiếc đã quá muá»™n. Chúng ta bị nhốt trong này, không có đưá»ng ra. Cho dù không bị chết ngạt, cÅ©ng sẽ bị chết đói mà thôi.
Hoắc VÅ© Hoàn há»i :
- Chẳng lẽ không còn cách nào thoát thân nữa hay sao?
Tào Phác vá»›i giá»ng chán chưá»ng :
- Không còn cách nào khác!
- Sau khi trá»i sáng, những ngưá»i trong tiệm không thấy lão tiá»n bối trở vá». Lẽ nào lại không Ä‘i tìm kiếm hay sao?
Tào Phác lắc đầu :
- Tìm đến cũng vô dụng. HỠkhông có chìa khóa, làm sao mở được cánh cửa kia?
Hoắc Vũ Hoàn trầm ngâm một hồi :
- Nếu như chúng ta khoét một cái lỗ, rồi đưa chìa khóa ra ngoài thì sao?
Tào Phác lại lắc đầu :
- Tòa thạch thất này được kiến tạo bên trong má»™t tảng đá lá»›n. Má»—i vách cá»§a tòa thạch thất này Ä‘á»u dày khoảng ba thước. Muốn đào má»™t cái lá»— cÅ©ng không phải là chuyện dá»….
- Dùng bảo đao cũng không được hay sao?
Tào Phác gượng cưá»i :
- Bảo Ä‘ao tuy bén, nhưng trong má»™t thá»i gian ngắn không thể nào hoàn thành được. Chỉ sợ rằng chưa đào xong, chúng ta đã chết đói mất rồi.
Hoắc VÅ© Hoàn trầm giá»ng bảo :
- Không lẽ chúng ta ngồi đây chỠchết? Chi bằng hãy thử vận may xem.
Dứt lá»i, Hoắc VÅ© Hoàn xách Ä‘ao đứng lên bước đến bên cá»­a.
Trước tiên Hoắc Vũ Hoàn dùng đao chém vài nhát lên trên cánh cửa.
Sau đó cầm mảnh đá vỡ lên đoán chừng độ cứng của nó. Rồi Hoắc Vũ Hoàn lại dùng cán đao gõ nhè nhẹ lên trên vách gần cánh cửa.
Một mặt vừa gõ, một mặt Vũ Hoàn lắng nghe tiếng hồi âm của nó để đoán biết độ dày của vách đá.
VÅ© Hoàn nhá»› rằng, khi cá»­a mở ra, cả hai cánh cá»­a Ä‘á»u lùi vô bên trái và phải. HÆ¡n nữa, chúng di chuyển rất êm, không há» có má»™t tiếng động nhá» nào.
Từ Ä‘iểm này có thể nhận thấy hai bên vách thạch thất ắt có má»™t khoảng trống và có thể được thiết kế bánh xe lăn. Äể khi cánh cá»­a di chuyển sẽ được nhẹ nhàng và êm ái hÆ¡n.
Nói cách khác, ở Ä‘oạn vách đá này má»ng hÆ¡n các nÆ¡i khác và có thể đào thông ra ngoài.
Thế rồi Hoắc Vũ Hoàn áp sát tai vào vách, kiên nhẫn dùng cán đao gõ tiếp lên và chú ý lắng nghe...
Trong thạch thất này không có lỗ thông gió, bởi vậy bên trong tương đối nóng bức. Trên trán Hoắc Vũ Hoàn đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
Bên trong gian thạch thất lúc này, ngoài tiếng gõ lên vách đá của Vũ Hoàn ra, không còn nghe một tiếng động nào khác.
Một hồi lâu sau, Hoắc Vũ Hoàn đột nhiên ngừng gõ, thở phào ra một tiếng.
Tào Phác vá»™i há»i :
- Thế nào?
Hoắc VÅ© Hoàn trả lá»i :
- Quả nhiên không ngoài phán đoán của tại hạ.
Hoắc VÅ© Hoàn lập tức đốt đèn lên, vừa đưa tay áo lên lau mồ hôi trên trán, vừa dùng mÅ©i Ä‘ao vạch trên vách má»™t đưá»ng rồi nói :
- Khúc vách nơi này bên trong đã được đào xẻ ra. Nếu như chúng ta muốn đào một cái lỗ thì chắc chắn không khó. Nhưng nếu làm như thế sẽ gây hư hại cho khu mộ...
Táo Phác ngắt lá»i :
- Vì để thoát thân, có gây tổn hại má»™t chút cÅ©ng chẳng sao nhưng không biết phải mất bao nhiêu thá»i gian?
- Nếu chỉ đào má»™t cái lá»— nhá», phải mất khoảng hai canh giá». Còn muốn đào má»™t cái lá»— lá»›n hÆ¡n có thể chui ngưá»i ra được ắt phải mất nhiá»u thá»i gian.
Tào Phác liá»n đáp :
- Nếu là như vậy, trước tiên chúng ta hãy đào má»™t cái lá»— nhá». Äợi đến khi trá»i sáng, sẽ có ngưá»i trong cá»­a hiệu đến đây tìm chúng ta.
Hoắc Vũ Hoàn gật đầu đồng ý rồi bắt tay vào đào.
Khi bắt đầu đào, Vũ Hoàn mới phát hiện sự việc không đơn giản như mình tưởng.
Thanh Ngá»± Lân bảo Ä‘ao tuy sắc bén nhưng dù sao nó cÅ©ng không phải là má»™t dụng cụ dùng để đào đá. HÆ¡n nữa mặt vách đá lại trÆ¡n, nên càng bất tiện cho việc đào bá»›i. Mất má»™t thá»i gian khá lâu, mà VÅ© Hoàn đào chẳng được bao sâu.
Hoắc VÅ© Hoàn mệt lã ngưá»i, cả ngưá»i ướt đẫm mồ hôi. Äiá»u khiến cho ngưá»i ta lo sợ chính là không khí trong thạch thất má»—i lúc má»™t má»ng dần. Còn ánh đèn thì lắc lư gần muốn tắt.
Tào Phác lập tức thổi tắt đèn và bảo :
- Lão đệ nghỉ tay má»™t lát Ä‘i. Äể lão đào tiếp cho.
Hoắc Vũ Hoàn thật sự cũng đã mệt, nên đành phải đưa bảo đao cho Tào Phác, còn mình đến bên ghế đá ngồi nghỉ mệt lấy sức.
Công việc có thể thay phiên được, nhưng không khí thì không. Dần dần hai ngưá»i cảm thấy khó thở, nhịp tim đập loạn xạ, đầu óc nặng trịch...
Tào Phác thở hổn hển nói :
- Lão đệ không xong rồi. Äợi đến khi chưa đào xong, chúng ta đã bị chết ngạt mất rồi.
Hoắc VÅ© Hoàn không trả lá»i, hít sâu vào má»™t hÆ¡i. Cướp lấy thanh bảo Ä‘ao ra sức đào tiếp tục...
Tào Phác thở mạnh ra một tiếng, lại tiếp :
- Hoắc lão đệ, là ta đã hại lão đệ. Nếu như ta chết trong đây, có thể gá»i là đúng chá»—, nhưng còn lão đệ... lão đệ...
Hoắc VÅ© Hoàn tuy nghe lão nói, nhưng vẫn không trả lá»i mà còn cắn chặt răng lại, ra sức đào tiếp...
Hình như Hoắc Vũ Hoàn đã dùng hết sức lực để đào. Chỉ thấy mũi đao cứ liên tục đâm vào vách đá, lửa bắn tung toé cả ra.
Bá»—ng nhiên nghe giá»ng nói đứt quãng cá»§a Tào Phác kêu lên :
- Lão đệ... xin lão đệ hãy cho... cho ta một đao... như vậy có lẽ lão đệ sẽ sống... lâu thêm được một chút.
Chưa dứt câu, lão đã ngã lăn ra đất.
Lúc này mồ hôi trên ngưá»i VÅ© Hoàn chảy ra như tắm. Chá»— lồng ngá»±c dưá»ng như bị má»™t sợi dây càng lúc càng xiết chặt, thật khó thở vô cùng.
Vũ Hoàn biết mình đang ở vào tình thế cực kỳ nguy hiểm. Hai tay nắm chặt chuôi đao, dùng hết sức bình sinh đâm thật mạnh vào vách đá ngay chỗ đang đào.
Lần này mũi đao cắm mạnh vào, tựa như đâm vào một đống vải bông.
Tiếp theo Hoắc Vũ Hoàn cũng hôn mê, không còn hay biết gì nữa...
Trong thạch thất tối om không biết đã trải qua thá»i gian bao lâu. Bất chợt Hoắc VÅ© Hoàn bắt đầu tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra, cố sức nhìn lên vách đá Vũ Hoàn thấy thanh Ngư Lân bảo đao vẫn còn cắm ở trên vách.
Nhưng tua đao thì lại hơi lung lay.
Là gió?
Không sai, một làn gió yếu ớt từ ngoài đang thổi vào.
Nhưng gió từ đâu thổi đến? Chẳng lẽ vách đá đã bị đào thủng? Không thể nào! Vách đá có đến hai lớp. Vừa rồi Vũ Hoàn mới phá thủng lớp trong. Không thể nào một đao lại xuyên qua hai lớp vách đá.
Hoắc Vũ Hoàn đứng dậy, vội vã rút thanh đao ra. Sau đó kê mắt vào sát lỗ thủng cố sức nhìn...
Vừa nhìn vào. Hoắc VÅ© Hoàn đã vá»t miệng kêu lên :
- May mắn! May mắn! May mắn!
Hóa ra, vị trí mà Vũ Hoàn đã đào, đúng ngay lỗ ổ khóa trên vách đá bên ngoài, gió thổi vào cũng chính từ chỗ đó.
Lá»— ổ khóa tuy nhá», gió thổi vào tuy yếu. Nhưng vào lúc này, chẳng khác gì suối nước ngá»t giữa sa mạc mênh mông.
Hoắc Vũ Hoàn kê sát mũi vào cái lỗ, hít liến hai ba hơi. Sau đó Vũ Hoàn ôm Tào Phác mang đến bên vách đá, để lão được hít thở không khí từ ngoài thổi vào.
Từ từ rồi Tào Phác cũng tỉnh lại.
Trong lúc lão lồm cồm ngồi dậy, bất giác đưa mắt nhìn bốn phía há»i :
- Hoắc lão đệ, chúng ta đã chết hay còn sống?
Hoác VÅ© Hoàn cưá»i trả lá»i :
- Chúng ta đã chết một lần, nhưng bây giỠđang sống lại.
Sau khi biết rõ sự tình. Tào Phác cảm khái :
- Ta là ngưá»i có tá»™i vá»›i Tào gia, cho dù chết Ä‘i cÅ©ng chẳng luyến tiếc. Nếu như liên lụy đến lão đệ, ngược lại ta chết cÅ©ng không nhắm mắt.
Hoắc Vũ Hoàn nói :
- Có lẽ lệnh tổ phò há»™ cho lão tiá»n bối. Äể thay há» trừng trị tên nghịch tá»­ cá»§a Tào gia!
Táp Phác gật đầu đáp :
- Không sai, sau khi thoát khá»i nÆ¡i này. Ta sẽ tập há»p tất cả gia tá»™c lại để sá»­a đổi di huấn. Sau đó sẽ theo lão đệ đến Lan Châu xá»­ tá»™i lão thất phu kia.
Ngừng một lát lão lại tiếp :
- Bây giỠcó thể nhìn thấy lỗ ổ khóa. Tại sao chúng ta không dùng chìa khóa thử xem, có lẽ mở được thì sao?
Hoắc VÅ© Hoàn liá»n đáp :
- Phải a! Äợi tại hạ đào cái lá»— rá»™ng thêm chút nữa, rồi ta thá»­ xem sao.
Nhưng kết quả khiến cho cả hai Ä‘á»u thất vá»ng. Bởi vì lá»— ổ khóa ngoài rá»™ng trong hẹp, bởi vậy chìa khóa không thể cắm ngược vào ổ khóa được.
Hoắc Vũ Hoàn thở dài :
- Xem tình hình này, chỉ còn cách đào tiếp mà thôi.
Tào Phác suy nghĩ giây lát rồi bảo :
- Chúng ta hãy nghỉ má»™t chút, đợi bá»n gia nhân tá»›i kêu bá»n chúng mang dụng cụ đến, đào từ bên ngoài vào. Như vậy sẽ dá»… hÆ¡n.
Äang nói chuyện, bá»—ng nhiên cả hai nghe tiếng bước chân. Tiếng bước chân kia má»—i lúc má»™t gần hÆ¡n. Dưá»ng như có ngưá»i Ä‘ang bước lên những bậc đá, từ từ tiến vá» phía cá»­a gian thạch thất.
Tào Phác vui mừng nói :
- Lão đệ, vận may cá»§a chúng ta cÅ©ng không tệ. Äệ nghe thá»­, đó không phải là tiếng chân ngưá»i đến tìm sao?
Hoắc VÅ© Hoàn ngược lại đưa tay lên ra dấu cho lão im lặng và trầm giá»ng bảo :
- Äừng vá»™i lên tiếng gá»i, có lẽ hung đồ vẫn chưa rá»i khá»i nÆ¡i đây...
Tiếng bước chân vẫn chầm chậm tiến vá» phía trước. Cuối cùng thì dừng lại trước cá»­a thạch thất. Tiếp theo là có tiếng đẩy cá»­a ình ịch. Hình như ngưá»i kia muốn mở cá»­a ra thì phải.
Tào Phác tim đập thình thịch, mấy lần lão định lên tiếng gá»i, nhưng Ä‘á»u bị Hoắc VÅ© Hoàn ngăn cản lại.
Ngưá»i bên ngoài cố gắng đẩy má»™t hồi, vẫn không làm sao mở được cánh cá»­a đá kia. Bá»—ng nhiên nghe tiếng nói vang lên :
- Thật là kỳ. Có ngưá»i thấy há» Ä‘i ra ngoài thành vá» hướng này, thế tại sao không tìm thấy?
Vừa nghe được giá»ng nói. Hoắc VÅ© Hoàn vá»™i vàng mừng rỡ kêu lên :
- Hà Hoa! Hà Hoa! Ta đang ở trong này nè!
Ở bên ngoài, chính là Hà Hoa hình như đang mừng quýnh lên, nói lớn :
- Bá bá! Ngưá»i Ä‘ang nói chuyện vá»›i Hà Hoa phải không?
- Äúng vậy! Bá bá và Tào gia gia Ä‘ang bị nhốt bên trong cánh cá»­a đá này, không làm sao ra được. Cháu đến thật đúng lúc...
Hà Hoa giá»ng có vẻ ngạc nhiên :
- Tại sao bá bá lại bị nhốt trong đó? Ai đã nhốt bá bá vào trong đó?
- A! Nói ra thật dài dòng. Hà Hoa trước tiên cháu mở cánh cửa này ra cái đã.
- Nhưng cánh cửa này bằng đá, đã vừa dày lại vừa nặng. Hà Hoa cố đẩy nó mấy lần mà không nổi.
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là đẩy không nổi rồi. Phải dùng chìa khóa má»›i mở được...
Hà Hoa vá»™i cắt ngang há»i :
- Chìa khóa ở đâu cháu có?
Vũ Hoàn đáp :
- Chìa khóa Ä‘ang ở trong ngưá»i chúng ta.Nhưng không có cách nào trao được cho cháu. Hà Hoa cháu làm thế nào mà tìm được đến đây?
- Bá bá còn há»i sao? Khi bá bá Ä‘i cÅ©ng không nói vá»›i Hà Hoa má»™t tiếng. Báo hại cháu ngá»§ đến ná»­a đêm, tỉnh lại sợ muốn chết. Cho nên cháu ra ngoài tìm bá bá. Vừa Ä‘i cháu vừa khóc, há»i thăm những ngưá»i Ä‘i đưá»ng...
Nói đến đây hình như Hà Hoa cảm thấy mủi lòng bật lên tiếng khóc.
Hoắc Vũ Hoàn thở dài :
- Là do bá bá không đúng. Bá bá đã nói sẽ trở vỠngay. Ai ngỠlại bị nhốt ở trong này.
Hà Hoa thổn thức nói tiếp :
- Sau đó cháu có nghe má»™t ngưá»i bảo có hai ngưá»i cưỡi ngá»±a ra cá»­a Nam môn. Trong đó có má»™t ngưá»i hình dáng rất giống bá bá. Vì vậy cháu má»›i tìm được đến chá»— này.
Vũ Hoàn vội an ủi :
- ÄÆ°á»£c rồi đừng khóc nữa. Sau này bá bá sẽ không bá» mặc cháu nữa đâu. Bây giá» nghe lá»i bá bá, mau trở vào trong thành má»™t chuyến nữa...
- Trở vào trong thành để làm gì?
- Từ khách Ä‘iếm hiện chúng ta Ä‘ang trá», Ä‘i vá» hướng Tây sẽ thấy má»™t hiệu thuốc tên Khánh Dư đưá»ng. Cháu Ä‘i nói vá»›i những ngưá»i trong tiệm thuốc rằng chúng ta Ä‘ang bị nhốt tại khu má»™ cá»§a Tào gia. Kêu há» mang dụng cụ đào đất đá, lập tức đến đây tiếp cứu.
Hà Hoa do dá»± há»i :
- Hiện tại trá»i vẫn còn chưa sáng. Cháu Ä‘i nói vá»›i há», sợ há» có tin hay không?
- Chúng ta có hai con ngá»±a, Ä‘ang dấu ở trong lùm cây bên ngoài thành. Cháu lấy ngá»±a cưỡi vá», bảo đảm bá»n há» tin ngay.
- Thế thì Hà Hoa xin đi ngay. Nhưng mà bá bá phải đợi cháu trở lại mới được đi đó nha!
Hoắc VÅ© Hoàn gượng cưá»i trả lá»i :
- Cháu cứ việc yên tâm. Khi nào cháu chưa đến, chúng ta có muốn chạy cũng không được.
Sau khi căn dặn há» hai ba lần, Hà Hoa má»›i chịu rá»i khá»i khu má»™ Tào gia.
Tào phác há»i giá»ng có vẻ ngạc nhiên :
- Vị tiểu cô nương Hạ Hoa này là ai vậy?
Hoắc Vũ Hoàn thở dài bảo :
- Là một cô nhi đáng thương. Song thân của cô bé đã bị tên hung đồ kia tàn sát hết.
Nghe xong, Tào Phác cÅ©ng cảm thấy thương hại cho cô bé, đồng thá»i càng căm hận tên hung đồ kia hÆ¡n
Hai ngưá»i bá»—ng nhiên lặng thinh chẳng nói gì thêm nữa. Há» cứ ngồi im như thế không biết bao lâu.
Lúc này bình minh đã ló dạng. Những tia nắng ban mai yếu á»›t lá»t qua lá»— khóa vào trong gian thạch thất.
Trá»i càng sáng, VÅ© Hoàn càng bồn chồn lo lắng hÆ¡n. Hà Hoa thật sá»± đã không trở lại, hay là cô bé giữa đưá»ng đã gặp chuyện không hay?
Không ngỠđúng ngay lúc ấy, có tiếng vó ngựa từ xa đưa đến.
Tào Phác vui mừng ra mặt, lớn tiếng nói :
- Ãến rồi! Vị tiểu cô nương này tuổi tác tuy nhá», không ngá» lại lanh lẹ tá»›i vậy.
Hoắc VÅ© Hoàn không khá»i thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn ngưng thần lắng nghe. Chợt VÅ© Hoàn chau mày lại noí :
- Không phải đâu! Tại sao chỉ có một tiếng chân ngựa mà thôi? Nhứt định Hà Hoa sợ lão đệ đi mất, nên vội vã đến đây trước để xem thử.
Tiếng vó ngưạ đã dừng dưới chân núi. Chỉ má»™t lát sau, quả nhiên nghe thấy tiếng thở dốc cá»§a Hà Hoa bên ngoài và cất tiếng gá»i lá»›n :
- Bá bá! Bá bá!
Tào phác mỉm cưá»i nói :
- Lão phu Ä‘oán không tệ chứ? Mau trả lá»i cho cô ta Ä‘i, đừng để cô bé lại phải khóc lên nữa.
Hoắc VÅ© Hoàn liá»n lên tiếng đáp lại :
- Hà Hoa, cháu đến rồi đó sao? Sự việc đã làm xong xuôi hết chưa?
Ở bên ngoài, Hà Hoa vừa thở vừa nói :
- Bá bá! Ãã xảy ra chuyện rồi...
Hoắc Vũ Hoàn thất kinh :
- Ãã xảy ra chuyện gì?
- Khi Hà Hoa tìm đến hiệu thuốc kia, thấy má»i ngưá»i bu quanh chật cứng trước tiệm. Cháu cố gắng chui vào bên trong nhưng không thể được. Má»›i há»i thăm những ngưá»i chung quanh, cháu má»›i biết đêm qua đã xảy ra chuyện. Những ngưá»i trong tiệm Ä‘á»u đã bị giết chết hết...
Hoắc VÅ© Hoàn và Tào Phác nghe xong Ä‘á»u hoảng hốt, cùng lúc thất thanh la lá»›n :
- Cái gì? Cháu nói lại một lần nữa thử xem!
Hà Hoa lập lại :
- Má»i ngưá»i trong hiệu thuốc Khánh Dư đưá»ng, đêm qua Ä‘á»u bị giết sạch. Hiện giá» quan huyện Ä‘ang ở đấy khám tá»­ thi.
Tào Phác nghe được tin này rã rá»i cả tay chân. Lão nghiến răng ken két :
- Súc sanh, thật là ác độc.
Hoắc VÅ© Hoàn lên tiếng há»i :
- Nói vậy cháu không gặp một ai trong cửa hiệu cả?
- Trong hiệu chẳng còn má»™t ngưá»i sống sót. Hà Hoa lại không biết có nên nói cho ngưá»i khác nghe hay không? Nên đành phải quay trở lại báo tin. Bá bá ngưá»i nói xem cháu phải làm gì bây giá»?
Hoắc Vũ Hoàn im lặng hồi lâu rồi mới lên tiếng :
- Việc đã như vậy, cháu mau trở vào lại trong thành. Tạm thá»i đừng Ä‘em việc này tiết lá»™ ra ngoài. Trước tiên cháu vá» khách Ä‘iếm lấy túi hành lý...
Hà Hoa há»i :
- Lấy túi hành lý xong, cháu phải làm gì?
- Trong túi hành lý còn má»™t chút bạc vụn. Cháu lấy má»™t má»› trả cho khách Ä‘iếm, và dặn tiểu nhị để danh hai phòng cho chúng ta. Khi nào quay trở lại, chúng ta sẽ tính tiá»n luôn má»™t lượt. Nhưng phải nhá»› là bình tÄ©nh, tuyệt đối đừng để sá»± hoảng hốt bá»™c lá»™ ra ngoài...
- Sau đó thì sao?
- Sau đó cháu Ä‘i kiếm má»™t ngưá»i thợ đẽo đá, bảo hắn mang theo đồ nghá» rồi cháu dẫn hắn đến đây...
- Nếu như ngưá»i kia há»i cháu Ä‘i làm việc gì, cháu phải trả lá»i làm sao?
- Cháu nói với hắn khi nào đến nơi tự nhiên sẽ rõ. Nếu hắn không đồng ý, chúng ta hãy trả trước cho hắn một lượng vàng. Nhưng nhớ đừng bao giỠnhắc gì đến khu mộ của Tào gia cả, cháu nhớ chưa.
Hà Hoa nhanh miệng đáp :
- Nhớ rồi, bây giỠcháu lập tức đi ngay.
Sau khi đã dặn dò Hà Hoa đâu đấy xong xuôi, Vũ Hoàn quay sang an ủi Tào Phác :
- Lão tiá»n bối đừng quá xúc động. Tên hung đồ làm như thế, là muốn cắt tuyệt đưá»ng thoát thân cá»§a ta. May mắn là bá»n chúng không biết Hà Hoa, vì vậy chúng ta vẫn còn hy vá»ng.
Tào Phác cắn chặt hai môi lại đến nổi tưa ra cả máu tươi. Lão quỳ xuống quay mặt vào trong thông đạo nói :
- Chư vị liệt tổ! Xin chư vị giúp cho Tào Phác được thuận lợi thoát thân ra được chá»— này. Dù rằng có phải Ä‘i tận chân trá»i góc bể, đệ tá»­ thá» rằng cÅ©ng phải tận tay bắt giữ tên súc sanh tuyệt tình vô nghÄ©a kia... Nếu không hài cốt cá»§a đệ tá»­ vÄ©nh viá»…n sẽ không được chôn ở nÆ¡i này.
Nói xong lão dập đầu xuống đất lạy liá»n chín lạy.
Hoắc Vũ Hoàn khuyên nhủ lão :
- Việc báo thù là chuyện lâu dài. Hiện nay lão tiá»n bối Ä‘ang mang nặng mối huyết hải thâm thù cá»§a gia tá»™c. Cần phải giữ gìn sức khá»e má»›i được.
Tào Phác cưá»i thê lương :
- Hoắc lão đệ, ngươi cứ việc yên tâm. Lão phu phải giữ lại mạng già này, để tận mắt xem lão súc sanh bị báo ứng như thế nào.
Tiếp theo, lão thở dài một tiếng rồi nói :
- Tiếc là trong lúc sÆ¡ ý, lão phu không mang theo cây Thanh Hồng kiếm. Äể bảo kiếm rÆ¡i vào tay lão súc sinh.
Hoắc Vũ Hoàn tiếp :
- Nếu như má»™t ngưá»i làm nhiá»u chuyện bất nghÄ©a, sá»›m muá»™n gì ông trá»i cÅ©ng chẳng dung thân. Cho dù trong tay lão có là thần kiếm Ä‘i nữa cÅ©ng không cứu được mạng cá»§a lão.
- Không thể nói như vậy được. Lão súc sanh kia võ công rất siêu phàm. Bây giá» lại có thêm thần kiếm thì chẳng khác nào hổ má»c thêm cánh e rắng rất khó chế phục. Tình thế đã đến nước này, chúng ta không thể không có dá»± tính trước.
- Thế lão tiá»n bối định tính như thế nào?
Tào Phác chậm rãi nói :
- Bây giá» lão đệ mồi đèn lên và tìm giúp lão má»™t cái rương có sÆ¡n ký hiệu bằng màu Ä‘á». Ta sẽ cho lão đệ xem má»™t vật.
Hoắc VÅ© Hoàn y theo lá»i cá»§a lão đốt đèn lên. Rồi hiệp lá»±c cùng Tào Phác tìm kiếm. Không bao lâu, quả nhiên tìm thấy má»™t cái rương bằng sắt rất kiên cố, ở tầng dưới cùng trong góc phòng.
Trước hết há» khiêng cái rương ra ngoài. Trên nắp rương có má»™t dấu chéo bằng sÆ¡n đỠvà dán giấy niêm phong. á»” khóa cá»§a cái rương đã hoàn toàn rỉ sét. Dưá»ng như đã nhiá»u năm nó chưa hỠđược mở ra.
Tào Phác đưa tay phủi lớp bụi trên mặt rương. Sau đó xé bỠgiấy niêm phong, bẻ gãy ổ khóa và mở nắp rương ra.
Trong hòm là một cái hộp vuông nhỠcũng bằng sắt. Chung quanh cái hộp được lót bằng vải bông, để đỠphòng cái hộp không bị va chạm.
Tào Phác nhè nhẹ nhét cái hộp vào trong tay Hoắc Vũ Hoàn nói :
- Lão đệ mở ra xem thử đi. Nhớ phải cẩn thận, đừng để cho vật bên trong rơi xuống bị bể.
Hoắc VÅ© Hoàn hồi há»™p há»i :
- Thật ra bên trong là vật gì vậy?
- Là một vật lão đệ chưa từng thấy qua, thậm chí cũng chưa từng nghe qua. Lão đệ cứ mở nó ra xem thử trước đi.
Thế rồi Hoắc Vũ Hoàn cẩn thận từ từ mở nắp cái hộp nhỠra.
Bên trong cái hộp là một lỠthủy tinh lớn bằng ngón tay cái, phát ra bảy màu rực rỡ.
À! Không phải lỠthủy tinh là vật trong suốt.
Màu sắc rá»±c rỡ kia phát ra chính từ chất nước bên trong cái lá»...
Không phải, bên trong cái lỠkhông phải là nước. Nó đặc hơn nước một chút, nhưng lại loãng hơn dầu.
Hoắc VÅ© Hoàn nhìn má»™t hồi lâu rồi há»i :
- Thật ra đây là vật gì mà hình dạng kỳ quái như vậy?
Tào Phác nói :
- Nó có tên là Thái Nga độc tinh.
- Vật này sặc sỡ như thế, hóa ra lại có độc hay sao?
- Không sai, đây là vật độc môn bí chế cá»§a Äá»™c Vương Liá»…u Hàn Thanh, lừng danh khắp thiên hạ năm xưa. Chỉ cần dùng má»™t giá»t nhá» cÅ©ng đủ giết chết cả ngàn ngưá»i. Má»™t bình chất độc này có thể giết sạch hết con ngưá»i gia súc, há»§y hoại cây cá» côn trùng trong vòng phạm vi má»™t trăm dặm.
Vũ Hoàn thất thanh la lên :
- Ồ! Nó lợi hại đến như vậy sao?
- Như thế còn chưa có lợi hại đâu. Äiá»u đáng sợ chính là những ngưá»i trúng độc khi chết toàn thân vẫn bình thưá»ng, thấn sắc giống như Ä‘ang ngá»§ vậy... Nhưng có ai đụng đến thi thể cá»§a há», lập tức sẽ bị nhiá»…m độc chết ngay. Cứ như vậy, ngưá»i này truyá»n độc cho ngưá»i kia. Phải má»™t năm sau độc tính má»›i hoàn toàn mất hẳn...
Dừng lại một lát rồi lão nói tiếp :
- Ngoài ra mùi hương cá»§a Thái Nga độc tinh cÅ©ng không kém phần độc hại. Nếu như ngá»­i phải mùi hương này, cÅ©ng đủ khiến cho con ngưá»i tâm thần tán loạn, biến thành cuồng Ä‘iên. HÆ¡n nữa trên thế gian không há» có thuốc giải.
- Má»™t loại độc dược ghê gá»›m như vậy, lão tiá»n bối từ đâu mà có được?
- Năm xưa tiên tổ hành đạo trên giang hồ. Có má»™t lần ngưá»i vào trong núi hái thuốc, trong lúc tình cá», tiên tổ đã phát hiện được huyệt động chôn thi hài cá»§a Äá»™c Vương Liá»…u Hàn Thanh. Äồng thá» còn lấy lấy được bá»™ “Äá»™c kinh†và cái lá» này. Nhưng lệnh tổ không muốn lưu giữ nó lại...
Hoắc VÅ© Hoàn liá»n cướp lá»i :
- Thế sao lệnh tổ không thiêu hủy nó đi?
- Äây là loại kịch độc trên thế gian, muốn tiêu há»§y nó Ä‘i cÅ©ng không phải là chuyện dá»…. Theo như trong độc kinh ghi chép. Chất độc này không thể chôn được, cÅ©ng không thể dùng lá»­a đốt được. Mà chỉ có má»™t biện pháp duy nhất là để cho nó tá»± hành phong hóa.
Hoắc VÅ© Hoàn không hiểu há»i :
- Tự hành phong hóa là như thế nào?
- Äó chính là mở nắp lá» ra, đặt nó trên đỉnh má»™t ngá»n núi hoang vu hẻo lánh. Äợi đúng má»™t năm sau, màu sắc trong lá» biến thành màu trắng. Khi đó thì chất độc cÅ©ng đã mất Ä‘i độc tính.
- Äã có biện pháp này, tại sao lúc đầu không làm thá»­ xem?
Tào Phác lắc đầu nói :
- Tiên tổ đã thá»­ qua. Nhưng chưa đến ba ngày, tất cả cây cá» trên núi Ä‘á»u bị trụi khô hết. Chim thú trúng độc trở nên Ä‘iên loạn, tá»± tàn sát lẫn nhau. Vì bất đắc dÄ©, nên tiên tổ đành phải cất nó vào trong hòm niêm phong lại. Cứ như vậy Ä‘á»i này truyá»n qua Ä‘á»i khác, cuối cùng cÅ©ng không có ai nghÄ© ra được cách há»§y diệt nó Ä‘i.
Ngừng lại giây lát, bỗng nhiên lão hừ lên một tiếng rồi từ từ nói :
- Nhưng đến bây giỠlão phu đã nghĩ ra được một biện pháp dùng để tiêu hủy nó.
Hoắc Vũ Hoàn sửng sốt :
- Lão tiá»n bối, ngưá»i định...

Hết hồi 16.
Tài sản của phamhau1986

  #17  
Old 29-06-2008, 10:42 AM
phamhau1986 phamhau1986 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: TP.HCM
Bài gởi: 314
Thá»i gian online: 4 ngày 5 giá» 49 phút
Xu: 110
Thanks: 142
Thanked 33 Times in 14 Posts
Hồi 17
Äạo thá»±c thị đạo


Tần Trá»ng nói:

- Tam ÄÆ°á»ng Gia túc trí Ä‘a mưu, chắc không có chuyện gì xảy ra đâu. Tiểu nhân cho rằng có lẽ Tam ÄÆ°á»ng Gia không ngá» Äại ÄÆ°á»ng Gia lại tá»›i nhanh đến như vậy.

Có thể vì ngưá»i có chuyện nên sẽ đến sau.

Hoắc VÅ© Hoàn không há»i ra được manh mối gì, đành phải gật đầu nói:

- ÄÆ°á»£c rồi! Tạm thá»i ngươi hãy trở vá» khách Ä‘iếm đợi Tam ÄÆ°á»ng Gia. Nếu như có tin tức, lập tức báo cáo cho ta biết.

Sau khi Tần Trá»ng rá»i khá»i, Hà Hoa vá»™i lên tiếng há»i:

- Bá bá, ngưá»i ở đây đợi ai vậy? Ai là Tam ÄÆ°á»ng Gia chứ?

Hoắc Vũ Hoàn nói:

- Ngưá»i đó há» La, tên gá»i là La VÄ©nh Tưá»ng, xếp hàng thứ ba trong Hoàn Phong Thập Bát Kỳ. CÅ©ng chính là ngưá»i đã lấy bánh ngô cá»§a nhà Hà Hoa.

- Bá bá đã hẹn vá»›i ngưá»i đó gặp mặt ở đây?

- Äúng vậy! Nhưng mà đến bây giá» vẫn còn chưa gặp được ngưá»i đó.

- Bá bá thật là xấu! Bá bá đến đây đợi ngưá»i, cÅ©ng không nói vá»›i cháu má»™t tiếng. Báo hại cho Hà Hoa ngồi ở tiệm trà đợi bá bá.

Hoắc VÅ© Hoàn cưá»i cưá»i nói:

- Lúc ấy bá bá cũng không biết sẽ phải đợi lâu đến thế. Nếu biết trước như vậy, bá bá nhất định sẽ dắt cháu theo.

Hà Hoa bĩu môi nói:

- Dẫu sao cháu cÅ©ng rút ra được má»™t kinh nghiệm. Sau này bá bá Ä‘i đâu, Hà Hoa sẽ Ä‘i đến đó. Má»™t bước cÅ©ng không rá»i bá bá, xem bá bá còn có thể bá» rÆ¡i cháu không?

Hoắc VÅ© Hoàn cưá»i nói:

- Cháu thật là khá»! Bá bá từ xa mang cháu tá»›i đây, làm sao có thể bá» rÆ¡i cháu chứ.

Hôm nay, bá bá có việc gấp phải làm, nếu mang cháu theo e rằng bất tiện, nên mới để cháu ở trong khách điếm đợi bá bá. Sau khi làm xong việc, tự nhiên bá bá sẽ đến tìm cháu.

- Hà Hoa không muốn ở trong khách Ä‘iếm. Tên há» Tần kia thật là xấu, hắn đã nhốt cháu ở trong phòng, không cho rá»i ná»­a bước. Sau đó cháu đập vỡ cá»­a sổ, kêu cứu mạng.

Cháu còn cắn vào tay hắn một cái, hắn mới đồng ý đưa Hà Hoa đến gặp bá bá Cả hai vừa nói chuyện, vừa trở vào trong miếu ngồi.

Hoắc VÅ© Hoàn đặt bao lương khô xuống, há»i:

- Äói chưa? Có muốn ăn má»™t chút đồ không?

Hà Hoa lắc đầu, cưá»i nói:

- Äiểm tâm hồi sáng vẫn còn đầy bụng. Cháu làm sao ăn nổi nữa chứ?

Hoắc Vũ Hoàn nói:

- À! Ta quên há»i cháu. Má»™t bàn Ä‘iểm tâm hồi sáng, cháu Ä‘á»u đã ăn hết rồi sao?

Hà Hoa lộ vẻ bực bội nói:

- Cũng tại tên hỠTần đáng ghét kia, nếu không Hà Hoa nhất định có thể ăn hết.

Tiểu cô nương lanh miệng khéo léo, nói nói cưá»i cưá»i khiến cho Hoắc VÅ© Hoàn cảm thấy bá»›t phần nào buồn bã. Trải qua mấy canh giá» mà La VÄ©nh Tưá»ng vẫn còn chưa thấy đến.

Äúng ngay lúc ấy, đột nhiên có má»™t tiếng "soạt". Dưá»ng như có ngưá»i vừa lướt qua từ phía khu rừng trúc.

Hà Hoa đứng dậy nói:

- Có ngưá»i đến rồi! Nhất định là La bá bá đã đến.

Hoắc Vũ Hoàn hơi chau mày nói:

- Không đúng! La bá bá làm sao có thể đến từ rừng trúc phía sau được chứ? Hà Hoa ở đây đợi, để bá bá đi xem thử Hà Hoa kéo chéo áo Hoắc Vũ Hoàn nói:

- Không! Hà Hoa muốn đi cùng với bá bá Vừa nói xong, sau miếu lại có một tiếng "soạt" vang lên.

Hoắc VÅ© Hoàn không có thá»i gian giải thích cùng vá»›i Hà Hoa, nên đành phải đồng ý nói:

- Hãy theo sát bá bá nhưng nhớ không được chạy lung tung.

Hà Hoa gật đầu nói:

- Dạ! Hà Hoa sẽ không chạy lung tung đâu.

Hoắc VÅ© Hoàn lập tức dẫn Hà Hoa phóng nhanh ra khá»i miếu, rẽ sang phải hướng vá» phía rừng tre.

Khu rừng này rất là rậm rạp. Lá tre khô rụng xuống mặt đất, dày hơn nửa thước, cho nên đi trên chúng chẳng khác nào bước trên chăn vậy.

Hai ngưá»i bước Ä‘i hết sức cẩn thận. Vừa Ä‘i há» vừa chú ý lắng nghe, nhưng vẫn không há» phát hiện thấy hiện tượng gì khả nghi.

Hà Hoa khẽ nói:

- Không có ai mà! Phải chăng chúng ta đã nghe lầm?

Hoắc Vũ Hoàn không tán thành nói:

- Tuyệt đối không bao giá» nghe lầm được. Nhất định có ngưá»i đến trong rừng.

- Thế tại sao không thấy ai cả?

- Äiá»u này rất khó nói. Tốt nhất là Hà Hoa đứng yên ở đây. Bá bá sẽ vào trong tìm má»™t vòng rồi trở ra ngay.

Hà Hoa có chút e sợ. Giá»ng cô bé run run nói:

- Bá bá! Ngưá»i đừng Ä‘i xa.

- Có bá bá ở đây, không ai dám gây thương tích cho cháu đâu. Nếu nhìn thấy cái gì, chỉ cần cháu gá»i lá»›n má»™t tiếng bá bá tức khắc quay trở lại.

Nói xong tiến vá» phía trước. Äi được mấy mươi trượng VÅ© Hoàn xoay đầu lại nhìn, quảnhiên Hà Hoa vẫn còn đứng nguyên chá»— cÅ©. Lúc ấy Hoắc VÅ© Hoàn má»›i hít vào má»™t luồng chân khí, tung mình phóng nhanh vào rừng.

Khu rừng tre này rất là rá»™ng lá»›n, nếu như muốn tìm cặn kẽ từng ngõ ngách thì phải mất rất nhiá»u thá»i gian má»›i có thể lùng sục hết cánh rừng.

Hoắc VÅ© Hoàn không muốn cho Hà Hoa đứng đợi lâu, chi nên vừa cất bước. Hoắc VÅ© Hoàn đã thi triển hết công lá»±c rảo nhanh khắp khu rừng giống như con bướm lượn giữa vưá»n hoa.

Nhìn bên ngoài giống như Hoắc VÅ© Hoàn không có hướng tìm cố định, mà chỉ là bay dạo không hỠđể ý chá»— nào cả. Nhưng thật ra má»—i bước nhảy chân, mắt VÅ© Hoàn Ä‘á»u đảo nhanh tứ phía, còn tai tập trung lắng nghe. Thân pháp và tai mắt cá»§a Hoắc VÅ© Hoàn phối hợp má»™t cách rất chặt chẽ.

Cách tìm kiếm gá»i là "Tung ưng kinh thể pháp", hay nói cách khác, VÅ© Hoàn cố ý dùng thân pháp nhanh lẹ như thể nhằm tạo thanh để uy hiếp đối phương, khiến cho kẻ Ä‘ang ẩn nấp ở chá»— kín, vì khiếp sợ mà rá»i khá»i chá»— nấp.

Chỉ cần má»™t cá»­ động nhá» cá»§a đối phương hoặc là má»™t tiếng động cá»§a lá cây, cÅ©ng không thể nào lá»t qua được tai mắt cá»§a Hoắc VÅ© Hoàn.

Trong khi Hoắc VÅ© Hoàn Ä‘ang thi triển "Tung ưng kinh thể pháp" thì má»™t bóng ngưá»i từ rong lá»— vách tưá»ng ở sau miếu nhè nhẹ chui ra, bước đến bên cạnh Hà Hoa.

Ngưá»i kia cầm má»™t Ä‘oạn tre dài chừng hai thước trao cho Hà Hoa. Sau đó hắn căn dặn Hà Hoa vài câu, rồi rút êm vào trong đám lau sậy.

Hà Hoa đợi sau khi ngưá»i kia Ä‘i thật xa, rồi má»›i lá»›n tiếng gá»i:

- Bá bá"

Hoắc VÅ© Hoàn nghe tiếng gá»i cá»§a Hà Hoa lập tức bay trở ra ngay.

Vừa đến nÆ¡i, VÅ© Hoàn đã vá»™i há»i:

- Chuyện gì? Cháu đã nhìn thấy được gì?

Hà Hoa giơ giơ đoạn tre trong tay nói:

- Hà Hoa nhặt được vật này. Bá bá, ngưá»i xem thá»­ đây là vật gì vậy?

- Äây chỉ là má»™t Ä‘oạn tre mà thôi. Trong cánh rừng này thiếu gì chứ.

- Nhưng mà trên đầu đoạn tre này có nắp đậy lại. Chỉ sợ bên trong ống tre có thứ gì thì sao?

Hoắc Vũ Hoàn lấy làm lạ:

- Vậy sao? ÄÆ°a bá bá xem thá»­ Quả nhiên thân tre được tỉa gá»t rất sạch sẽ. HÆ¡n nữa ở đầu phía trên còn được đóng chặt bằng má»™t cái nắp sắt.

Lắc nhè nhẹ, bên trong hình như có đựng một vật dài dài.

Hoắc Vũ Hoàn cảm thấy hiếu kỳ xua tay nói:

- Cháu hãy đứng tránh sang một bên, để bá bá bẻ nó ra xem thử Hà Hoa vội vàng nói:

- A! Bá bá đừng có bẻ gãy. Giữ lại cho cháu dùng để đựng tiá»n, không phải tiện lợi lắm sao?

Hoắc VÅ© Hoàn cưá»i nói:

- ÄÆ°á»£c rồi! Bá bá sẽ giữ nó lại Nói Ä‘oạn, VÅ© Hoàn đưa tay dùng lá»±c vặn chiếc nắp ra.

Hà Hoa sợ Vũ Hoàn làm hư ống tre, nên luôn mồm nhắc:

- Hãy cẩn thận một chút, đừng dùng lực mạnh quá. Nhè nhẹ! Nhè nhẹ thôi"

Hoắc VÅ© Hoàn cảm thấy nắp đậy sắp sá»­a bung ra, liá»n gật đầu nói:

- Sắp được rồi! Vận may của cháu cũng không tệ Hà Hoa nôn nóng nói:

- Hãy mau đưa cho cháu - Äừng có sốt ruá»™t! Äể xem bên trong là cái gì đã...

Nắp đậy vừa mới mở ra, Hoắc Vũ Hoàn đã thất thanh la lớn:

- Hãy mau tránh ra Trong tiếng hét, má»™t tay VÅ© Hoàn vung lên. á»ng tre lập tức bị ném mạnh xuống đất.

Bàn tay phải Hoắc VÅ© Hoàn liá»n bóp chặt khuá»·u tay trái, đồng thá»i lùi ra sau bốn năm thước.

Hà Hoa ngạc nhiên kêu lên:

- Bá bá! Bá bá sao vậy"

Hoắc VÅ© Hoàn thấp giá»ng quát:

- Äá» phòng ống tre, bên trong có độc xà đấy.

Quả nhiên không sai, từ bên trong ống tre một con rắn toàn thân màu xanh lục bò ra.

Ngoài ra, phần Ä‘uôi con rắn còn có màu đỠvà hai bên bụng có những đưá»ng hoa văn màu vàng và trắng. Loài rắn này có tên là Trúc Diệp Thanh.

Hà Hoa sợ đến nổi mặt tái xanh. Toàn thân run lập cập, miệng thì lắp bắp nói:

- Bá bá, làm sao bây gi� Làm sao bây gi�

Trên trán Vũ Hoàn đã toát mồ hôi. Còn bàn tay trái trong phút chốc đã biến thành màu đen. Hoắc Vũ Hoàn cắn răng chịu đau nói:

- Tuyệt đối đừng làm kinh động đến nó. Cháu mau mau bước ra đây, tuốt dao ra giùm bá bá Hà Hoa nhè nhẹ di chuyển ra sau Hoắc Vũ Hoàn rồi nói:

- Bá bá phải ngồi xuống. Hà Hoa mới rút đao ra được.

Hoắc Vũ Hoàn đành phải ngồi xổm xuống đất. Hai mắt vẫn chăm chú để ý đến con độc xà, không một chút sa lảng, miệng thì thúc giục nói:

- Mau lấy Ä‘ao ra đặt vào tay trái bá bá, sau đó lùi ra xa khá»i đây. Nhá»› kỹ đừng làm kinh động đến nó đấy.

Hà Hoa đáp:

- Dạ! Cháu biết rồi Vừa trả lá»i, Hà Hoa vừa tuốt Ä‘ao ra khá»i vá». Nhưng Hà Hoa lại không làm y theo lá»i căn dặn cá»§a Hoắc VÅ© Hoàn. Ngược lại hài tay Hà Hoa nắm chặt cán Ä‘ao giÆ¡ lên cao, rồi nhắm thẳng vào sau gáy cá»§a VÅ© Hoàn chém xuống.

Lưỡi đao đang chém xuống, đột nhiên nghe một tiếng rít khẽ.

Hà Hoa tá»± nhiên cảm thấy khuá»·u tay mình như bị má»™t vật nhá»n đâm xuyên qua. Cô bé la lên má»™t tiếng "ái dà!", thanh bảo Ä‘ao lập tức tuá»™t khá»i tay rÆ¡i xuống đất.

Hoắc VÅ© Hoàn lập tức há»i:

- Hà Hoa! Cháu sao rồi"

Tiếng la của Hà Hoa đã làm giật mình con rắn Trúc Diệp Thanh. Nó tức thì co mình lại, phóng nhanh như chớp vỠphía Hoắc Vũ Hoàn.

Hoắc VÅ© Hoàn không màng đến vết thương trên tay, vá»™i xoay ngưá»i trở lại. Tay phải Hoắc VÅ© Hoàn ôm lấybụng Hà Hoa, còn tay trái chụp nhanh chuôi Ä‘ao, lăn má»™t vòng trên đất, né tránh thế tấn công trên không cá»§a con độc xà.

Sau khi tấn công không trúng đích. Con độc xà vừa rơi xuống đất, lập tức cuộn mình lại, ngẩng đầu lên cao chuẩn bị tấn công tiếp.

Nhưng lần này Hoắc Vũ Hoàn không cho nó có cơ hội như lần trước. Thanh bảo đao vừa vung lên, con độc xà đã bị chém ra làm mấy khúc.

Giết xong con độc xà, Hoắc VÅ© Hoàn má»™t tay cầm Ä‘ao, má»™t tay ôm lấy Hà Hoa chạy ra khá»i rừng tre. VÅ© Hoàn không hỠđể ý đến vết thương cá»§a mình, mà chỉ lo cho Hà Hoa.

- Hà Hoa! Cháu có sao không? Chỗ nào không dễ chịu?

Hà Hoa hoảng hốt ấp úng nói:

- Cháu... cháu... A! Bá bá...

Äá»™t nhiên cô bé ôm chặt lấy Hoắc VÅ© Hoàn, khóc lá»›n lên.

Hoắc Vũ Hoàn nhỠnhẹ nói:

- Xem cháu kìa, tại sao cứ lo khóc mà chẳng nói gì hết vậy? Mau nói cho bá bá biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nào?

Hà Hoa thút thít nói:

- Cháu... cháu vừa má»›i rút Ä‘ao ra, vừa tính đưa cho bá bá bá»—ng nhiên có ngưá»i dùng thần đạn bắn trúng tay cá»§a cháu...

Hoắc Vũ Hoàn kéo tay áo của Hà Hoa lên xem. Quả nhiên có một vết bầm đen. Bất giác Vũ Hoàn thất kinh nói:

- À! Nhất định là kẻ nấp trong rừng tre ra tay Hà Hoa lắc đầu nói:

- Có lẽ hắn nấp phía sau chúng ta chứ không phải ở trong rừng tre Hoắc Vũ Hoàn giơ đao lên nói:

- Không cần biết hắn nấp ở đâu. Hôm nay nhất quyết phải tìm cho bằng được.

Chưa nói hết câu, Hoắc Vũ Hoàn đã thấy hai mắt tối sầm lại thân hình lảo đảo mấy cái ngã đùng xuống đất.

Hà Hoa hoảng hốt gá»i:

- Bá bá! Bá bá"

Hoắc Vũ Hoàn vẫn nằm im bất động, không hỠcó phản ứng gì Trên mặt Vũ Hoàn lúc này đã chuyển sang màu xanh nhạt.

ÄÆ°Æ¡ng nhiên đây là triệu chứng phát tác cá»§a độc xà Hoắc VÅ© Hoàn vốn có thể ngăn chặn được độc xà, nhưng vì lo chú ý đến Hà Hoa, nên đã để mất Ä‘i cÆ¡ há»™i đó.

Hà Hoa đứng ngẩn ngưá»i ra nhìn Hoắc VÅ© Hoàn không biết vì sao nước mắt Hà Hoa chợt lăn dài trên hai gò má.

Bá»—ng đâu có má»™t giá»ng cưá»i lạnh lẽo vang lên:

- Cần gì phải làm ra vẻ mèo khóc chuá»™t, giả dạng từ bi chứ Hà Hoa vá»™i quay phắt ngưá»i lại. Chỉ thấy phía sau lưng có má»™t tên tiểu hài nhi tuổi trạc bằng mình, Ä‘ang đứng nhoẻn miệng cưá»i.

Trên đầu tiểu hài tá»­ này có để biếm tóc chỉa thẳng lên trá»i. Hai mắt to tròn trông có vẻ rất là lanh lợi. Hà Hoa vừa thấy hắn liá»n quát:

- Ngươi là ai mà dám chen vào chuyện của ta?

Tên tiểu hài tá»­ nhún vai, cưá»i nói:

- Ngươi không biết ta là ai sao? Ta cho ngươi xem má»™t vật, nhất định ngươi sẽ nhận ra liá»n.

Nói xong, tên tiểu hài tử đưa tay ra sau lấy ra một vật, giơ giơ trước mặt Hà Hoa.

Thì ra trong tay của tên tiểu hài tử là một cây cung nhỠrất là tinh xảo.

Hà Hoa thất kinh, lui ra sau ba bốn thước liá»n, rồi nói:

- Kẻ ám toán ta vừa rồi chính là ngươi?

Tên tiểu hài tử lắc lắc đầu nói:

- Ngươi nói sai rồi! Là ngươi muốn ám toán bá bá của ngươi chứ đâu phải ta muốn ám toán ngươi. Nếu vừa rồi ta muốn hại ngươi, thì bây giỠngươi còn đứng đó làm bộ ra vẻ mèo khóc chuột hay sao?

Hà Hoa nghe xong dá»±ng cả tóc gáy. Mắt nhìn tứ phía định tìm đưá»ng bá» chạy.

Tên tiểu hài tá»­ cưá»i nhạt nói:

- Nếu như ngươi tá»± tin chạy nhanh hÆ¡n thần đạn cá»§a ta thì cứ thá»­ xem. Ta không nhẫn nại giống như bá bá cá»§a ngươi đâu. Äến khi đó ngươi có khóc cÅ©ng uổng công mà thôi.

Hà Hoa đành phải mỉm cưá»i xuống nước nhá» nói:

- Ta cùng ngươi không thù không oán, tại sao ngươi cứ tìm cách đối đầu với ta vậy?

Tên tiểu hài tử nói:

- Ta cÅ©ng muốn há»i ngươi. Bá bá ngươi và ngươi có oán thù sâu nặng gì, tại sao ngươi muốn hại chết lão chứ?

Hà Hoa "ồ" một tiếng:

- Ta hiểu rồi. Ngươi và bá bá của ta là bằng hữu đúng không?

- Ta không hỠlà bằng hữu của bá bá ngươi. Hơn nữa, trước đây còn là kẻ thù nữa là khác.

- Thế tại sao ngươi giúp bá bá ta?

- Ta vốn không có ý giúp đỡ bá bá của ngươi. Chỉ vì hiếu kỳ nên đến xem thử. Ai ngỠcàng xem càng thấy tức giận.

Hà Hoa ngạc nhiên há»i:

- Chẳng lẽ ta đã đắc tội với ngươi?

Tên tiểu hài tử hứ một tiếng:

- Ngươi không có đắc tá»™i vá»›i ta, nhưng ngươi đắc tá»™i vá»›i lương tâm cá»§a ngươi. Bá bá cá»§a ngươi tốt vá»›i ngươi như vậy. Lúc nào cÅ©ng lo lắng bảo vệ cho ngươi, vậy mà ngươi luôn luôn tìm cách ám hại bá bá cá»§a ngươi. Lẽ nào ngươi không phải là con ngưá»i hay sao?

Lương tâm chẳng lẽ đã bị chó ăn rồi sao?

Hà Hoa bị tên tiểu tá»­ mắng cho má»™t trận, đến ná»—i không biết phải dùng lá»i gì để trả lá»i.

Tên tiểu hài tử lại nói:

- Ta nói thật cho ngươi biết. Sáng sá»›m hôm nay ở trong tiệm trà, ta đã biết ngươi không phải là ngưá»i tốt rồi. Vừa rồi gã hán tá»­ mặt sẹo đưa ống tre cho ngươi, ta cÅ©ng nhìn thấy rõ.

Các ngươi tưởng rằng việc làm cá»§a các ngươi không có ai hay biết sao. Kỳ thật tất cả Ä‘á»u không lá»t qua được mắt ta.

Nghe đến đây, sắc mặt Hà Hoa tái nhợt tá»›i đó. Cuối cùng cô bé hạ thấp giá»ng nói:

- Tất cả má»i việc ngươi Ä‘á»u thấy cả! Thế thì ta cÅ©ng không cần phải giải thích nhiá»u.

Ngươi phải biết rằng, những việc xấu này Ä‘á»u do bá»n há» sai ta làm cả...

Tên tiểu hài tá»­ há»i:

- Bá»n há» là ai?

- Chính là ngưá»i mặt sẹo mà ngươi nhìn thấy đó - Ta biết trên mặt hắn có vết sẹo Ä‘ao chém. Nhưng ý ta muốn há»i ngươi tên hắn là gì?

- Ta cÅ©ng không biết. Trước nay ta không dám há»i tên cá»§a gã. Mà có há»i gã cÅ©ng không chịu nói.

Tên tiểu hài tá»­ lại há»i:

- Thế thì hắn làm theo chỉ thị của ai, ngươi có biết hay không?

Hà Hoa lắc đầu nhè nhẹ đáp:

- Ngay cả tên cá»§a gã, gã còn chưa chịu nói cho biết. Huống hồ là những Ä‘iá»u bí mật này.

Tên tiểu hài tá»­ chá»›p chá»›p mắt rồi cưá»i nhạt nói:

- Nói vậy, đối với hắn ta cái gì ngươi cũng không biết?

- Không sai, nếu như ta biết, còn gì phải giấu giếm ngươi.

Tên tiểu hài tử hừ một tiếng:

- Äối vá»›i má»™t ngưá»i mà ngươi chẳng biết gì vá» hắn cả, vậy tại sao ngươi lại nghe lá»i sai khiến cá»§a hắn để hại ngưá»i khác?

Hà Hoa thở dài một tiếng:

- Ta còn cách lá»±a chá»n sao? Ta chỉ là má»™t đứa bé cô nhi đáng thương. Nếu như không nghe lá»i sai bảo cá»§a gã, lập tức gã sẽ giết ta ngay...

- Hóa ra ngươi vì sợ chết, nên má»›i hại ngưá»i cho hắn?

Hà Hoa ấp úng nói:

- Việc này... làm ngưá»i ai chẳng sợ chết?

- à của ngươi muốn nói rằng chỉ vì sợ chết việc gì ngươi cũng dám làm, đúng vậy không?

Hà Hoa gật đầu đáp:

- Äúng... vậy"

Tên tiểu hài nhi liá»n nói:

- Rất tốt! Vậy chúng ta cùng nhau thử xem.

Nói Ä‘oạn liá»n rút cây trá»§y thá»§ ra khá»i vá».

Hà Hoa thất kinh hồn vía há»i:

- Ngươi... ngươi muốn làm gì?

Tên tiểu hài tử lạnh lùng nói:

- Giết ngươi - Là ai vậy?

- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là ngươi rồi.

Hà Hoa hoảng sợ nói:

- Ta vá»›i ngươi không thù không oán, vậy tại sao ngươi muốn giết ta Tên tiểu hài tá»­ cưá»i đắc ý nói:

- Không phải ngươi đã từng nói, chỉ vì sợ chết việc gì ngươi cÅ©ng dám làm hay sao? Bây giá» ta muốn ngươi làm má»™t việc. Nếu như làm không xong, ta lập tức giết ngươi ngay Dứt lá»i, tay trái tên tiểu hài tá»­ túm lấy tóc Hà Hoa. Còn tay phải ká» cây trá»§y thá»§ vào sát cổ.

Toàn thân Hà Hoa bá»—ng nhiên trở nên má»m nhÅ©n, giá»ng khẩn cầu nói:

- Ta xin ngươi đừng làm như vậy. Cẩn thận coi chừng ngươi làm đứt mặt ta...

Tên tiểu hài tá»­ cưá»i lạnh lùng nói:

- Äứt mặt mà ăn nhằm gì. Ta còn muốn cắt tai ngươi, cắt mÅ©i ngươi và cả tứ chi cá»§a ngươi nữa kìa. Ta sẽ cắt từng bá»™ phận, từng bá»™ phận má»™t. Äể cho ngươi chết dần chết mòn, ngươi có tin không hả?

Hà Hoa đáp như một cái máy:

- Tin! Tin! Tin"

- Nếu đã tin là phải làm theo lá»i cá»§a ta.

- Ngươi muốn ta làm gì chứ?

Tiểu hài tử chỉ Hoắc Vũ Hoàn nói:

- Gã hỠHoắc này bị ngươi dùng quỉ kế ám toán. Bây giỠđộc xà đã phát tác, có thể chết bất kỳ lúc nào. Ta muốn ngươi dùng miệng hút chất độc ra.

Hà Hoa kinh hoảng nói:

- Nếu làm như vậy chẳng phải ta cũng bị trúng độc hay sao?

Tên tiểu hài tá»­ cưá»i nhạt nói:

- Chỉ cần ngươi đừng để máu bầm chạy vào trong bụng ắt sẽ không có nguy hiểm gì.

Còn nếu như không làm, ngươi sẽ chết ngay tức thì...

Hà Hoa đưa mắt nhìn nhìn Hoắc Vũ Hoàn, rồi lại trộm nhìn cây trủy thủ sát bên mặt, mà không biết phải quyết định như thế nào?

Tên tiểu hài tá»­ hạ giá»ng nói:

- Nếu như ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi, vậy thì ngươi đã lầm rồi.

Cây trá»§y thá»§ trong tay tên tiểu hài tá»­ hÆ¡i chuyển động. Má»™t dòng máu từ vành tai Hà Hoa nhá» giá»t xuống.

Hà Hoa bị Ä‘au liá»n la lên:

- ÄÆ°á»£c! ÄÆ°á»£c! Ta sẽ làm theo lá»i cá»§a ngươi.

Tên tiểu hài tử hừ một tiếng:

- Ngươi dám từ chối sao chứ?

Nói xong, tên tiểu hài tá»­ thu binh khi vá», rồi ấn vai Hà Hoa quì xuống đất.

Cánh tay VÅ© Hoàn lúc này đã chuyển sang màu xám xịt và phù lên cao hÆ¡n lúc bình thưá»ng gấp đôi.

Cánh tay này đã từng dắt Hà Hoa qua đồi lá»™i suối, cÅ©ng đã từng vuốt ve, vá»— vá», an á»§i Hà Hoa. Thế mà hôm nay lại bị cô bé hại đến như vầy.

Hà Hoa cầm cánh tay Hoắc VÅ© Hoàn lên mà không khá»i tràn đầy cảm xúc.

Tên tiểu hài tử đứng ở phía sau đá vào lưng Hà Hoa một cái, thúc giục nói:

- Äừng làm bá»™ Ä‘au xót, hãy mau lên Ä‘i.

Hà Hoa liá»n gạt nước mắt, ngoan ngoãn cúi đầu xuống...

Hà Hoa ngậm từng ngụm máu Ä‘en nhổ lên trên đất, trong khi đó những giá»t nước mắt mằn mặn chảy dài xuống miệng cô bé.

Không biết Hà Hoa đã hút được bao nhiêu ngụm máu đen. Cũng như đã khóc hết bao nhiêu nước mắt.

Hà Hoa hút liên tục không nghỉ, vừa hút nước mắt vừa chảy, và miệng vừa cảm thấy mặn. Cuối cùng Hà Hoa không còn phân biệt được, vị mặn kia là máu của Hoắc Vũ Hoàn hay là chính nước mắt của mình.

Äá»™t nhiên lúc ấy phía ngoài lau sậy có tiếng bước chân.

Tên tiểu hài tá»­ lập tức đá vào lưng Hà Hoa má»™t cái, hạ giá»ng quát:

- Ngươi đã hẹn ai đến đây giúp sức? Nói mau"

Hà Hoa vẫn tiếp tục công việc cá»§a mình không trả lá»i.

Tên tiểu hài tử lại quát:

- Ta Ä‘ang há»i ngươi, ngươi có nghe không hả?

Hà Hoa vẫn im lặng không đáp lại. Bởi vì lúc bấy giỠcô bé đã cảm thấy đầu óc quay cuồng, hai mắt hoa lên và tai thì lùng bùng. Chẳng những Hà Hoa không nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài đám lau sậy, mà cũng không hiểu tên tiểu hài tử kia đang muốn nói gì.

Tiếng bước chân kia má»—i lúc má»™t gần hÆ¡n. HÆ¡n nữa tiếng bước chân đó không phải là cá»§a má»™t ngưá»i.

Tên tiểu hài tử tức giận, bước tới nắm tóc Hà Hoa kéo ngược ra sau mắng:

- Ngươi còn dám làm bộ...

Chưa dứt hết câu, tên tiểu hài tử đã vội im bặt. Thì ra gương mặt Hà Hoa đã sưng húp lên như hai quả núi, còn hai môi thâm đen giống như một xác chết.

Tên tiểu hài tử đành phải buông Hà Hoa ra, phóng mình vào trong rừng tre ẩn nấp.

Tên tiểu hài tá»­ vừa Ä‘i khá»i, Hà Hoa cÅ©ng liá»n ngã lăn ra đất, không còn hay biết gì nữa.

* * * Lúc này những tiếng bước chân kia đã ra khá»i đám lau sậy. Bá»n há» có tất cả chừng mưá»i ngưá»i.

Ngưá»i Ä‘i đầu không ai khác hÆ¡n là Thiết Liên Cô. Phía sau gồm có Sát thá»§ Hàn Văn Sanh, Hắc Long Từ Khang, LÄ©nh Thiệt Ngô Thất Lang, Äại Ngưu... và mấy huynh đệ khác trong Hoàn Phong Thập Bát Kỳ.

Ngoài ra trong số há» còn có Tào Phác và Mạnh Tôn Ngá»c.

Tuy má»i ngưá»i vất vả từ xa đến, nhưng trên gương mặt cá»§a há» Ä‘á»u không giấu được vẻ vui mừng, đặc biệt là Thiết Liên Cô. Ngoài vui mừng ra, Thiết Liên Cô còn cảm thấy có chút lo lắng. Nàng nghÄ© Hoắc VÅ© Hoàn nhất định sẽ trách mắng mình vá» việc đã làm cho Lâm Tuyết Trinh giận dữ bá» Ä‘i.

Cho dù có bị qưở trách, cÅ©ng không thể ngăn cản được sá»± quan tâm cá»§a nàng đối vá»›i Hoắc VÅ© Hoàn. Cho nên chưa đến tá»›i cá»­a miếu, Thiết Liên Cô đã cao giá»ng gá»i:

- Äại ca! Äại ca"

Nàng gá»i liá»n mấy tiếng, nhưng vẫn không nghe thấy có tiếng trả lá»i.

Thiết Liên Cô liá»n chạy nhanh vào trong miếu, nhìn dáo dác khắp nÆ¡i không khá»i ngạc nhiên nói:

- Kỳ lạ! Tại sao không có ai cả?

Mạnh Tôn Ngá»c nhanh mắt phát hiện có túi lương khô Ä‘ang đặt ở bậc tam cấp, mỉm cưá»i nói:

- Vật ở đây, ngưá»i nhất định không có Ä‘i đâu xa. Sau miếu có rừng tre, Hoắc đại ca chắc chắn đã dắt Hà Hoa Ä‘i vào trong ấy.

Thiết Liên Cô vội nói:

- Ta sẽ Ä‘i tìm há».

Miệng vừa nói, ngưá»i đã ra tá»›i cá»­a.

Sau khi Thiết Liên Cô Ä‘i khá»i, Hàn Văn Sanh má»›i hướng vá» Mạnh Tôn Ngá»c thi lá»… nói:

- Lát nữa gặp đại ca khó mà tránh khá»i má»™t trận lôi đình. Việc đêm qua tại hạ nhá» lão đệ vẫn còn nhá»› chứ?

Mạnh Tôn Ngá»c đáp:

- Tiểu đệ sẽ cố gắng tận lực...

Mạnh Tôn Ngá»c chưa nói hết câu, đột nhiên có tiếng la thất thanh từ phía sau miếu.

Hàn Văn Sanh biến sắc nói:

- Là tiếng của Cửu muội. Chúng ta lập tức ra sau ngay.

Má»i ngưá»i liá»n tuốt khí giá»›i cầm tay rồi chạy vòng ra sau miếu. Trước mắt há» là Thiết Liên Cô Ä‘ang ôm chặt Hoắc VÅ© Hoàn vào lòng khóc lá»›n. Trên mặt đất gần đó là má»™t vÅ©ng máu tươi...

Cảnh tượng này rõ ràng là Hoắc VÅ© Hoàn đã gặp phải chuyện chẳng lành. Nhất thá»i má»i ngưá»i Ä‘á»u đứng sững sá» ra nhìn.

May mà lúc ấy Mạnh Tôn Ngá»c còn tỉnh táo lên tiếng nói:

- Thiết tỉ tỉ đừng vội quá thương tâm. Hãy để cho Tào lão phu tử chẩn đoán thử xem coi còn có cứu chữa được không.

Má»™t câu làm thức tỉnh má»i ngưá»i. Hàn Văn Sanh liá»n vén áo quì xuống khẩn thiết nói:

- Tào lão phu tá»­, ngưá»i là má»™t danh y. Bất cứ giá nào cÅ©ng cầu xin ngưá»i cứu sống đại ca...

Tào Phác vội nói:

- Xin đừng nói thế. Nếu như còn có thể cứu được, lão phu sẽ hết sức tận tâm. Xin hãy mau đứng dậy đi"

Hàn Văn Sanh lau nước mắt đứng lên, sau đó quay sang căn dặn các huynh đệ:

- Má»i ngưá»i tản ra canh chừng cẩn mật. Äể tránh ngưá»i ngoài làm phiá»n đến Tào lão phu tá»­.

Má»i ngưá»i dạ má»™t tiếng, cầm khí giá»›i đứng chắn ra xa ở bốn phía.

Tào Phác bước đến bên cạnh Thiết Liên Cô thấp giá»ng nói:

- Cô nương! Xin cho lão phu được kiểm tra vết thương một lát.

Thiết Liên Cô từ từ buông Hoắc Vũ Hoàn xuống. Hai tay ôm lấy mặt khóc thảm thiết.

Trước tiên Tào Phác xem xét vết thương trên tay Hoắc Vũ Hoàn, rồi đến hai mắt và những kinh mạch. Sau đó lão quay sang kiểm tra cho Hà Hoa.

Sau khi xem xét xong xuôi, lão liá»n thở dài má»™t tiếng.

Hàn Văn Sanh vá»™i há»i:

- Sao rồi?

Tào Phác chậm rãi nói:

- Các vị cứ yên tâm, sẽ không có nguy hiểm gì đâu.

Hàn Văn Sanh thở phào nhẹ nhõm:

- Tạ Æ¡n trá»i đất vẫn còn nghÄ© đến Hoàn Phong Thập Bát Kỳ...

Thiết Liên Cô ngẩng đầu lên nói:

- Lão tiá»n bối nói đại ca còn có thể cứu chữa được sao?

Thiết Liên Cô lập tức thôi khóc. Một tay kéo áo Tào Phác nói:

- Äa tạ lão tiá»n bối. Nếu như lão tiá»n bối có thể cứu được đại ca, vãn bối suốt Ä‘á»i không quên Æ¡n...

Tào Phác lắc đầu nói:

- Cứu sống đại ca của cô nương không phải là lão phu, mà chính là vị tiểu cô nương này.

Thiết Liên Cô ngạc nhiên:

- Là cô bé này?

Tào Phác nói:

- Hoắc lão đệ đã bị trúng má»™t loại độc xà. Trong lúc cấp thá»i lão đệ không kịp bế tắt các huyệt đạo, nên chất độc đã xâm nhập vào ná»™i phá»§. Lẽ ra Hoắc lão đệ đã không còn có hy vá»ng cứu chữa. May mà vị tiểu cô nương này mạo hiểm, hút máu độc từ trong ngưá»i lão đệ ra. Khiến cho độc tính bị giảm Ä‘i, vì vậy má»›i bảo toàn được tính mạng cho Hoắc lão đệ.

Thiết Liên Cô thán phục nói:

- Không ngỠrằng vị tiểu cô nương này tuổi nhỠnhư thế này, mà lại có nghĩa khí đến như vậy. Thật là gan dạ"

Mạnh Tôn Ngá»c cÅ©ng cảm khái nói:

- Lần trước ở Äồng NhÆ¡n huyện, tại hạ nhìn thấy vị tiểu cô nương này Ä‘i cùng vá»›i Lý Thuận. Sau đó cô bé còn đưa chìa khóa cho hắn. Bởi lẽ đó tại hạ cứ hoài nghi vá» lai lịch cá»§a cô bé mãi. Bây giá» xem ra, tại hạ quả thật là Ä‘a nghi.

Trong lúc ấy, Tào Phác lấy ra má»™t lá» thuốc giải độc. Lão cho Hoắc VÅ© Hoàn và Hà Hoa má»—i ngưá»i uống ba viên. Lão lại dùng ba viên khác hòa vào trong nước, thoa lên vết thương cho Hoắc VÅ© Hoàn.

Thá»i gian không đầy má»™t tuần trà, bụng hai ngưá»i bắc đầu sôi lên ục ục.

Tào Phác liá»n lên tiếng nói:

- Cô nương mau mang vị tiểu cô nương này vào trong rừng tre. Thuốc trong ngưá»i hỠđã bắt đầu phát tác. Phải tống hết chất độc ra ngoài, há» má»›i tỉnh lại.

Thiết Liên Cô đưa tay ôm lấy Hà Hoa, cất bước tiến vào trong rừng.

Ở trong rừng có má»™t cặp mắt giận dữ Ä‘ang trá»™m nhìn Thiết Liên Cô và Hà Hoa. HÆ¡n nữa dây cung cÅ©ng Ä‘ang được giương ra chỠđợi há».

Tên tiểu hài tử tức giận không sao chịu nổi. Hắn đã khổ tâm vậy mà chẳng ai biết đến.

Ngược lại Hà Hoa tá»± nhiên được tôn dương, và trở thành nữ anh hùng đã quên mình cứu ngưá»i.

Chỉ có cách giết chết Hà Hoa, tên tiểu hài tử mới mong trút giận được.

Nhưng trong khi hắn vừa tính ra tay, đột nhiên hai má đỠbừng lên, vội vàng thâu cung lại quay mặt thối lui.

Tại sao hắn lại đột nhiên thay đổi ý định?

Nói ra thật buồn cưá»i. Hóa ra hắn nhìn thấy Thiết Liên Cô Ä‘ang cởi quần cho Hà Hoa...

Danh y linh dược, quả nhiên cũng không ngoài phàm tục.

Khi Thiết Liên Cô dẫn Hà Hoa quay trở lại. Lúc ấy Hoắc Vũ Hoàn cũng đã tỉnh.

Má»i ngưá»i thấy vậy không khá»i vui mừng.

Hàn Văn Sanh thuật lại má»i chuyện kể từ khi chia tay ở Lão Nha lãnh. Ngay trong hôm Hoắc VÅ© Hoàn và Hà Hoa rá»i khá»i Äồng NhÆ¡n huyện. Má»i ngưá»i cùng lập tức lên đưá»ng Ä‘uổi theo sau. Thá»i gian chậm hÆ¡n khoảng ná»­a ngày. Nhưng không ngá» lại xảy ra việc động trá»i đến thế.

Chất độc trong ngưá»i cá»§a Hoắc VÅ© Hoàn vừa má»›i được tống ra ngoài, cho nên cÆ¡ thể còn rất suy yếu. Sau khi VÅ© Hoàn biết được tánh mạnh cá»§a mình là do Hà Hoa mạo hiểm cứu sống, VÅ© Hoàn không khá»i cảm động lắc đầu nói:

- Bé con! Cháu tại sao phải mạo hiểm như vậy cơ chứ? Lỡ như cứu không được bá bá, há không phải liên lụy đến cháu hay sao?

Hà Hoa đứng cúi đầu im lặng. Không biết cô bé cảm thấy khó trả lá»i, hay là Ä‘ang thầm tá»± trách mình.

Ãnh mắt cá»§a VÅ© Hoàn từ từ di chuyển vá» Thiết Liên Cô. Äá»™t nhiên hai mày cá»§a VÅ© Hoàn hÆ¡i chau lại, dưá»ng như có vẻ tức giận, rồi chậm rãi nói:

- Má»™t đứa trẻ mà còn dám quên mình cứu ngưá»i. Ngược lại ngưá»i lá»›n cá»› sao lại có tâm nhá» nhen, hẹp hòi? Như vậy tá»± mình không cảm thấy hổ thẹn sao?

Câu nói này rõ ràng là muốn ám chỉ Thiết Liên Cô. Mặt nàng bỗng chốc đỠbừng lên, đứng cúi đầu im lặng không nói gì.

Hàn Văn Sanh liá»n vá»™i chen vào:

- Äại ca! Việc này cÅ©ng không thể hoàn toàn trách Cá»­u muá»™i...

Không đợi cho Hàn Văn Sanh nói hết câu, Hoắc Vũ Hoàn vội cắt ngang:

- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là không thể hoàn toàn trách má»™t mình Cá»­u muá»™i. Các ngươi làm sư huynh cÅ©ng không biết tận lá»±c hết trách nhiệm cá»§a mình. Ta và tam đệ vừa vắng mặt là các ngươi đã làm bậy rồi.

Hàn Văn Sanh vừa má»›i mở miệng, liá»n bị Hoắc VÅ© Hoàn mắng cho má»™t trận, cho nên lão không dám nói nữa, mà chỉ ngầm nháy mắt cho Mạnh Tôn Ngá»c.

Mạnh Tôn Ngá»c muốn khuyên giải Hoắc VÅ© Hoàn, nhưng lại không biết phải nói thế nào cho đúng. Chàng đằng hắng má»™t tiếng lấy can đảm, nói:

- Hoắc đại ca! Xin đại ca hãy nghe vài lá»i cá»§a tiểu đệ. Thật ra các huynh đệ đối xá»­ rất tốt vá»›i hai sư huynh muá»™i cá»§a tiểu đệ. Nguyên nhân cá»§a sá»± việc này hoàn toàn là do sư muá»™i không đúng...

Hoắc Vũ Hoàn xua tay nói:

- Vấn đỠở đây không phải là ai đúng ai sai. Thiên hạ thưá»ng nói: "Lá»›n nhá» phải có thứ lá»›p, chá»§ khách phải có khác biệt." Huynh đệ Hoàn Phong thế thiên hành đạo trên giang hồ, Ä‘iá»u tối quan trá»ng chính là biết lá»… và phân biệt được đâu là đạo nghÄ©a. Nếu như ngay cả lá»… nghÄ©a mà còn không coi trá»ng, vậy há chẳng phải giống bá»n cưá»ng đạo á»· thế hiếp ngưá»i sao?

Mạnh Tôn Ngá»c hoảng hốt nói:

- Hoắc đại ca nói thế, tiểu đệ và sư muội không sao yên tâm được.

Hoắc Vũ Hoàn nghiêm túc nói:

- Những lá»i ta nói ra chính là Ä‘iá»u căn bản để Hoàn Phong Thập Bát Kỳ đứng chân trên giang hồ. Các huynh đệ Hoàn Phong không chỉ đối xá»­ tốt vá»›i Mạnh lão đệ và Lâm cô nương mà đối vá»›i ai cÅ©ng phải Ä‘á»u như vậy. Không ngá» bao nhiêu năm nay ta nhắc nhở má»i ngưá»i cÅ©ng Ä‘á»u như không. Các ngươi làm cho ta quá thất vá»ng.

Thiết Liên Cô đột ngột quì xuống, vừa khóc vừa nói:

- Äại ca! Là do muá»™i sai. Muá»™i nhá» nhen, hẹp hòi. Muá»™i đã cô phụ nổi khổ tâm cá»§a đại ca.

Hàn Văn Sanh và các huynh đệ khác đồng loạt quì xuống cúi đầu nói:

- Bá»n đệ đã biết lá»—i. Chỉ mong đại ca bá»›t giận. Bá»n đệ xin chịu bị trừng phạt.

Hai mắt cá»§a VÅ© Hoàn đã đỠhoe gượng cưá»i nói:

- Khi còn ở mật cốc ta đã từng có lá»i căn dặn vá»›i ngươi. HÆ¡n nữa ta còn sai tam đệ nói rõ cho má»i ngưá»i biết. Thế mà bây giá» các ngươi lại để xảy ra chuyện hổ thẹn đến thế. Thá»­ há»i trong lòng các ngươi còn có Hoắc đại ca này nữa không?

Mạnh Tôn Ngá»c thấy tình hình có vẻ căng thẳng, liá»n vá»™i quì xuống nói:

- Nếu như Hoắc đại ca không nguôi giận, tiểu đệ cũng không thể tha thứ cho mình.

Lúc này chỉ còn có Tào Phác và Hà Hoa là đứng mà thôi. Hà Hoa không hổ danh là má»™t đứa trẻ thông minh lanh lợi. Cô bé liá»n kéo tay áo Hoắc VÅ© Hoàn, nÅ©ng nịu nói:

- Bá bá! Má»i ngưá»i đã làm sai chuyện gì, mà khiến cho ngưá»i nóng giận đến vậy? Nể mặt Mạnh thúc thúc và Tào gia gia, bá bá hãy tha tá»™i cho há» lần này. Mau kêu hỠđứng dậy Ä‘i.

Tào Phác cÅ©ng tiếp lá»i:

- Bá»n hỠđã biết sá»­a sai, như vậy cÅ©ng là đủ lắm rồi. Hoắc lão đệ chưa hoàn toàn hồi phục, không nên quá nóng giận, sẽ có hại cho sức khá»e.

Hoắc Vũ Hoàn buông một tiếng thở dài, xua xua tay nói:

- Tất cả đứng dậy đi"

Hà Hoa cưá»i noíi:

- ÄÆ°á»£c rồi! Bá bá đã đồng ý không còn giận má»i ngưá»i nữa.

Hà Hoa chạy đến kéo Mạnh Tôn Ngá»c cùng Thiết Liên Cô đứng lên.

Hoắc Vũ Hoàn nói tiếp:

- Hôm nay ta nể tình Tào lão phu tá»­ và Mạnh lão đệ, tạm thá»i không truy cứu việc này.

Hơn nữa, ta còn cho các ngươi một cơ hội chuộc lại lỗi lầm. Hiện tại chúng ta chẳng có tin tức gì vỠLâm cô nương và tam đệ. Có lẽ hỠđã gặp chuyện không may, cho nên chúng ta không thể ngồi đợi như thế này được, mà phải lập tức hành động ngay thôi.

Hàn Văn Sanh lên tiếng:

- Xin đại ca cứ việc sai bảo.

Hoắc Vũ Hoàn đằng hắng một tiếng rồi nói:

- Trước mặt nÆ¡i đáng khả nghi nhất chỉ có hiệu thuốc Äồng NhÆ¡n đưá»ng. Bây giá» ngươi phân ra má»™t số huynh đệ giữ lại ở nÆ¡i này. Còn lại sau khi ăn uống xong, chia nhau ra tiến vào trong thành.

Tào Phác cũng lên tiếng:

- Bây giá» trá»i vẫn chưa tối, Hoắc lão đệ làm sao có thể hành động được?

- Chính vì trá»i chưa tối bá»n chúng má»›i không phòng bị. Nếu như chúng ta muốn tìm kiếm cÅ©ng tương đối dá»… dàng hÆ¡n.

Mạnh Tôn Ngá»c vá»™i xen vào:

- Chẳng lẽ chúng ta lại kéo cả đám ngưá»i như thế này xông vào trong hiệu thuốc Äồng NhÆ¡n đưá»ng hay sao?

Hoắc Vũ Hoàn nói:

- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là không phải vậy. Má»™t số huynh đệ sẽ cải trang thành những ngưá»i mua bán, ngầm quan sát động tịnh cá»§a hiệu thuốc Äồng NhÆ¡n ÄÆ°á»ng. Sau đó, ta cùng vá»›i Mạnh lão đệ và Tào lão tiá»n bối đây chính thức ra mặt, chỉ đích danh Tào Lạc SÆ¡n ra cầu kiến.

Mạnh Tôn Ngá»c nói:

- Lỡ như hắn từ chối không tiếp kiến thì sao?

- Tào lão tiá»n bối là tá»™c trưởng cá»§a Tào gia. Vì truy tìm bảo vật gia truyá»n là Thanh Hồng kiếm mà đến đó. Lão ta không có lý do gì mà có thể từ chối được.

- Nếu như lão ta không thừa nhận mình là ngưá»i cùng gia tá»™c vá»›i lão phu tá»­ thì sao?

Hoắc VÅ© Hoàn mỉm cưá»i nói:

- Lão ta đã mượn thanh danh của Tào gia, há lại có thể không thừa nhận có quan hệ với Tào gia à?

Mạnh Tôn Ngá»c suy nghÄ© má»™t lát rồi nói:

- Khi gặp lão ta, chúng ta phải đối phó như thế nào?

Hoắc Vũ Hoàn đáp:

- Mục đích cá»§a chúng ta là Ä‘iá»u tra xem Tào Lạc SÆ¡n có phải là nguyên hung mạo danh hay không. Mục đích cá»§a Tào lão tiá»n bối là báo thù hco những ngưá»i trong gia tá»™c đã bị Tào Lạc SÆ¡n sát hại. Bất luận là công hay tá»™i cÅ©ng không thể nào tha cho lão ta được.

Nhưng nên nhớ là phải bắt sống lão ta, để tự chính miệng lão khai ra những tội lỗi đã làm.

Tào Phác bỗng nhiên lên tiếng:

- Muốn xá»­ lý lão ta như thế nào lão phu Ä‘á»u không có ý kiến. Nhưng chỉ hy vá»ng nÆ¡i hành hình lão ta, nên đặt trong khu má»™ cá»§a Tào gia. Äể cho lão phu ở trước mặt tổ tiên ra tay trừ khá»­ tên nghịch tá»­ cá»§a gia tá»™c.

Hoắc Vũ Hoàn thở dài một tiếng:

- Nói thì nói vậy, chứ võ công cá»§a Tào Lạc SÆ¡n vô cùng cao siêu. Lại thêm có thần kiếm trong tay, e rằng khó bá» mà thắng được lão. Äến lúc ấy nếu như bất đắc dÄ© cÅ©ng đành phải giết lão tại chá»— mà thôi.

Thiết Liên Cô từ lúc bị qưở trách đến giá» vẫn đứng im lặng. Lúc này nàng má»›i rụt rè há»i:

- Äại ca! Có phải muá»™i cÅ©ng cùng Ä‘i vá»›i huynh không?

Hoắc Vũ Hoàn xua tay nói:

- Không cần. Muá»™i và Hà Hoa tạm thá»i ở lại nÆ¡i đây, không nên vào trong thành.

ÄÆ°Æ¡ng nhiên là Thiết Liên Cô không hài lòng, nhưng nàng cÅ©ng không dám cãi lại lá»i cá»§a Hoắc VÅ© Hoàn. Äiá»u kỳ quái là ngay cả Hà Hoa cÅ©ng không đòi Ä‘i theo VÅ© Hoàn.

Sau khi ăn uống xong má»i ngưá»i tản dần, tiến vào trong thành. Riêng Hoắc VÅ© Hoàn thì ngồi xuống, tịnh tâm Ä‘iá»u khí. Nhưng má»™t canh giá» sau, Hoắc VÅ© Hoàn dần dần hồi phục lại nguyên khí. Rồi chàng cùng Mạnh Tôn Ngá»c và Tào Phác quay trở lại thành Lan Châu.

Khi đến trước hiệu thuốc Äồng NhÆ¡n ÄÆ°á»ng, VÅ© Hoàn đã nhìn thấy Hàn Văn Sanh cùng các huynh đệ khác ai nấy Ä‘á»u đã bố trí thá»a đáng. Lúc ấy má»›i ra hiệu cho Mạnh Tôn Ngá»c bước đến gõ cá»­a.

Hiệu thuốc Äồng NhÆ¡n ÄÆ°á»ng đã đóng cá»­a từ lâu. Bên trong cánh cá»­a bốn bá» vẫn im lìm không má»™t tiếng ngưá»i, Mạnh Tôn Ngá»c gõ cá»­a má»™t hồi lâu mà cÅ©ng chẳng thấy động tÄ©nh gì.

Tào Phác ngạc nhiên nói:

- Không lẽ tin tức đã bị lộ ra ngoài và Tào Lạc Sơn bỠchạy trốn rồi sao?

Hoắc VÅ© Hoàn liá»n nói:

- Không thể nào, má»›i vừa rồi Hàn Văn Sanh còn nhìn thấy có ngưá»i bước ra ngoài mua thức ăn mà.

Äang nói chuyện bá»—ng nhiên bên trong cá»­a có giá»ng phụ nữ há»i vá»ng ra:

- Là ai vậy?

Mạnh Tôn Ngá»c cao giá»ng nói:

- Äây là hiệu thuốc Äồng NhÆ¡n ÄÆ°á»ng phải không? Xin hãy mở cá»­a.

Ngưá»i bên trong trả lá»i lại:

- Hiệu thuốc ở đây đã giải nghệ từ lâu rồi. Nếu muốn mua thuốc hãy đến hiệu thuốc khác đi.

Mạnh Tôn Ngá»c nói:

- Chúng tôi không phải đến đây để mua thuốc.

Ngưá»i bên trong lại há»i:

- Không phải mua thuốc vậy gõ cửa làm gì?

Mạnh Tôn Ngá»c có vẻ bá»±c bá»™i:

- Mở cá»­a ra thì sẽ rõ, hà tất phải há»i dài dòng.

Ngưá»i bên trong lằn nhằn nói:

- Ngươi làm gì mà dữ vậy? Thật ra thì ngươi muốn gì cơ chứ?

Nói xong má»™t bên cá»­a liá»n được hé mở ra.

Mạnh Tôn Ngá»c không để chậm trá»…, lập tức lách mình vào trong.

Bên trong là má»™t phụ nữ mình mặc thanh y khoảng chừng ba mươi tuổi. Trông dáng vẻ ngưá»i phụ nữ hình như là bá»n ngưá»i ở trong nhà.

Vừa nhìn thấy Mạnh Tôn Ngá»c xông vào trong, ngưá»i phụ nữ kia liá»n trừng mắt hạ giá»ng quát:

- Ê! Ê! Ngươi định làm gì vậy? Giữa thanh thiên bạch nhật mà ngươi tính ăn cướp sao?

Mạnh Tôn Ngá»c cưá»i cưá»i nói:

- Bá»n ta chẳng làm gì cả, chỉ là đến đây tìm ngưá»i mà thôi.

- Ngươi muốn tìm ai?

- Chá»§ nhân ở đây, chính là Tào Lạc SÆ¡n lão phu tá»­ Ngưá»i phụ nữ mặc thanh y vừa đưa tay đẩy Mạnh Tôn Ngá»c ra, miệng vừa quát:

- Äi! Äi! Äi! Lão gia cá»§a ta Ä‘ang bệnh nằm liệt giưá»ng, không thể nào tiếp ngươi được.

Ngưá»i phụ nữ kia không những Ä‘uổi không được Mạnh Tôn Ngá»c, mà còn bị Hoắc VÅ© Hoàn cùng Tào Phác thừa cÆ¡ xông vào theo.

Ngưá»i phụ nữ mặc thanh y nhìn thấy hai ngưá»i xông vào, liá»n thất thanh la lá»›n:

- Các ngươi là a mà dám ngang nhiên xông vào nhà ngưá»i ta? Ta nói cho các ngươi biết, Lan Châu phá»§ là nÆ¡i có vương phép...

Hoắc Vũ Hoàn vội cắt ngang:

- Chúng ta có việc muốn cầu kiến Tào Lạc Sơn. Ngươi mau đi thông báo giùm một tiếng thì sẽ không hỠgì.

Ngưá»i phụ nữ mặc thanh y nói:

- Ta đã nói với ngươi, lão gia của ta đang bị bệnh không thể nào tiếp các ngươi được.

Hoắc VÅ© Hoàn cưá»i nhạt nói:

- Chúng ta từ xa tới đây, lão ta không thể nào không tiếp được.

- Các ngươi có biết lý lẽ không chứ? Chẳng lẽ có đạo lý bắt ép ngưá»i khác tiếp kiến mình sao? Nếu các ngươi không chịu Ä‘i, coi chừng ta la lên bây giá».

Mạnh Tôn Ngá»c hạ giá»ng nói:

- Hoắc đại ca! Tiểu đệ thấy không cần phải mất thá»i giá» vá»›i ả này đâu. Tốt nhất là chúng ta nên tá»± tìm lấy vậy.

Ngưá»i phụ nữ mặc thanh y liá»n giang rá»™ng hai tay ra ngăn cản má»i ngưá»i lại, đồng thá»i cất tiếng la lá»›n:

- Ngươi đâu! Có cưá»ng đạo...

Mạnh Tôn Ngá»c vá»™i quát:

- Ngươi muốn chết à"

Tiếng la cá»§a ngưá»i phụ nữ chưa dứt đã thấy ba bốn hán tá»­ tay cầm gậy gá»™c từ phía bên trong chạy ra. Äi đầu là má»™t lão hán tá»­ lưng gù.

Vừa nhìn, Hoắc VÅ© Hoàn đã nhận ra lão hán lưng gù chính là Lý Thất gia. Ngoài ra còn có tên Tiểu Tưá»ng Tá»­.

Lần trước tại trang viện Tào gia ở bên ngoài thành Lan Châu, Hoắc VÅ© Hoàn đã từng gặp qua há». Nghe nói võ công cá»§a Lý Thái Gia cÅ©ng rất là uyên thâm.

Hoắc VÅ© Hoàn hệu cho Mạnh Tôn Ngá»c lui ra sau. Còn mình bước lên trên vái chào Lý Thất Gia má»™t cái, cưá»i nói:

- Thất Gia! Lâu nay không gặp ngưá»i vẫn khá»e chứ?

Lý Thất Gia hơi ngạc nhiên. Cơ hồ lão không nghĩ ra đã gặp Hoắc Vũ Hoàn ở đâu. Hai mắt của lão đảo qua đảo lại, nhưng vẫn lặng thinh không lên tiếng.

Hoắc VÅ© Hoàn lại quay vá» phía Tiểu Tưá»ng Tá»­ cưá»i cưá»i nói:

- Tưá»ng ca! Chiếc thuyá»n nhá» buôn bán tạp hóa vẫn ở bên ngoài cá»­a hậu viện tại trang viện Tào gia, tiểu ca còn nhá»› không?

Tiểu Tưá»ng Tá»­ cÅ©ng hÆ¡i lấy làm lạ, bá»—ng nhiên mặt hắn biến sắc, há»i:

- Ngươi là ngưá»i cá»§a Hoàn Phong Thập Bát Kỳ?

Hoắc VÅ© Hoàn mỉm cưá»i gật đầu:

- Äúng vậy, lần trước bá»n ta đã tặng Thất Gia má»™t há»™p thuốc và tiểu ca má»™t chiếc túi thÆ¡m. Kết quả hai vị đã báo hại bá»n ta má»™t trận.

Tiểu Tưá»ng Tá»­ hết đưa tay lên làm vài động tác vá»›i Lý Thất Gia. Lý Thất Gia cÅ©ng sá»­ng sốt làm vài động tác lại vá»›i Tiểu Tưá»ng Tá»­. Hình như ý muốn bảo Tiểu Tưá»ng Tá»­ hãy nói vá»›i Hoắc VÅ© Hoàn Ä‘iá»u gì đó.

Sau khi ra dấu má»™t hồi, Tiểu Tưá»ng Tá»­ má»›i nghiêm sắc mặt nói:

- Thất Gia muốn tiểu nhân chuyển lá»i lại vá»›i các vị. Việc xảy ra lần trước Ä‘á»u là do sá»± sắp đặt cá»§a Song Long tiêu cục cả. Nếu đại ca các vị muốn báo thù, vậy thì hãy tá»›i Song Long tiêu cục má»›i đúng.

Hoắc Vũ Hoàn lắc đầu nói:

- Lần này chúng ta đến đây không phải là để báo thù, mà là có việc hệ trá»ng khác.

Tiểu Tưá»ng Tá»­ liá»n há»i:

- Ngoài ra còn có việc gì sao?

Hoắc Vũ Hoàn chậm rãi nói:

- Chúng ta đưa vị lão phu tử này tới đây mục đích để thăm Tào lão phu tử.

Tiểu Tưá»ng Tá»­ không khá»i ngạc nhiên:

- Vị lão phu tá»­ này là ai vậy? Mà lại muốn há»i thăm chá»§ nhân cá»§a tiểu nhân?

- Tiểu ca khoan há»i đã, hiện giá» Tào lão phu tá»­ có nhà không?

- Lão gia hiện Ä‘ang ở bên trong, nhưng mà bệnh tình cá»§a ngưá»i rất trầm trá»ng. Chỉ sợ...

Hoắc VÅ© Hoàn vá»™i cắt ngang lá»i hắn:

- Chỉ cần có ở nhà là tốt rồi.

Tiếp theo Hoắc VÅ© Hoàn liá»n nghiêm sắc mặt nói:

- Vị lão phu tá»­ này cÅ©ng há» Tào. Ngưá»i từ Äồng NhÆ¡n huyện ở tại Thanh Hải đến đây để gặp Tào lão phu tá»­.

Tiểu Tưá»ng Tá»­ há»i:

- Thật ra các vị có việc gì mà cần gặp lão gia của tiểu nhân?

- Từ xa xôi đến đây đương nhiên là có chuyện rồi. Tiểu ca bẩm báo lại vá»›i lão gia, là có vị tá»™c trưởng cá»§a dòng há» Tào ở Äồng NhÆ¡n huyện đến. Tào lão phu tá»­ lập tức sẽ hiểu ngay.

- Nhưng mà lão gia cá»§a tiểu nhân bệnh tình rất trầm trá»ng. Suốt ngày lão gia cứ hôn mê mãi, làm thế nào có thể đón tiếp các vị đây?

Hoắc Vũ Hoàn có vẻ hơi phật ý nói:

- Tiểu ca! Bá»n ta y theo lá»… mà cầu kiến. Không lẽ tiểu ca lại chối từ sao?

Tiểu Tưá»ng Tá»­ gượng cưá»i nói:

- Tiểu nhân nói toàn là sự thật, chứ đâu phải có ý muốn từ chối.

Hoắc VÅ© Hoàn cưá»i lãnh đạm nói:

- Tiểu ca! Chúng ta phải nói thật cho tiểu ca biết. Hai hôm trước, quí chá»§ nhân đã đến Äồng NhÆ¡n huyện giết ngưá»i, ngoài ra còn lấy Ä‘i cây Thanh Hồng bảo kiếm. HÆ¡n nữa, trên tay quí chá»§ nhân còn bị thá» thương. Tất cả đây Ä‘á»u là sá»± thật.

Tiểu Tưá»ng Tá»­ sá»­ng sốt nói:

- Lão gia hÆ¡n má»™t tháng nay suốt ngày chỉ nằm mê man trên giưá»ng bện. Ngay cả việc đứng dậy cÅ©ng đã khó khăn rồi, đừng nói chi đến chuyện tá»›i Äồng NhÆ¡n huyện giết ngưá»i.

- Tiểu ca nói Tào lão phu tử thật sự bị bệnh?

- Việc lão gia bị bệnh má»i ngưá»i trong thành Lan Châu này ai mà không biết? Bây giá» ngay cả việc mua bán cÅ©ng đã đóng cá»­a từ lâu, như thế còn giả được hay sao chứ?

Hoắc Vũ Hoàn thản nhiên nói:

- Việc này cÅ©ng dá»… thôi. Tiểu ca dẫn bá»n ta ra sau hậu viện xem thá»­, hư thật tá»± nhiên sẽ rõ ngay.

Tiểu Tưá»ng Tá»­ nổi quạu nói:

- Ngươi dựa vào đâu mà không tin tưởng hả?

- Dựa vào kinh nghiệm lần trước. Ai dám bảo đảm lần này không phải là mưu chước của Song Long tiêu cục.

Cả hai càng nói càng to tiếng, Lý Thất Gia tuy là bị Ä‘iéec nhưng cÅ©ng nhận biết hai ngưá»i Ä‘ang ở trạng thái căng thẳng. Lão liá»n dùng tay ra dấu há»i Tưá»ng Tá»­.

Sau khi hiểu rõ sá»± tình, lão liá»n quyết định làm cho má»i ngưá»i không thể nào ngỠđến...

Tiểu Tưá»ng Tá»§ vá»™i truyá»n đạt lại ý cá»§a lão:

- Thất Gia cá»§a ta nói có thể đáp ứng yêu cầu cá»§a các vị nhưng mà phải có hai Ä‘iá»u kiện.

Hoắc VÅ© Hoàn há»i:

- Là Ä‘iá»u kiện gì?

Tiểu Tưá»ng Tá»­ nói:

- Thứ nhất là chư vị phải nhẹ nhàng đi vào cũng như khi trở ra, để tránh kinh động tới bệnh nhân.

- Äiá»u này đương nhiên rồi - Thứ hai là sau khi các vị đã Ä‘iá»u tra tưá»ng tận, từ nay vá» sau các vị bảo đảm không đến đây quấy rầy nữa. Còn những Ä‘iá»u ân oán thị phi trước kia cÅ©ng chấm dứt từ đây.

Hoắc Vũ Hoàn gật gật đầu nói:

- ÄÆ°á»£c! Nếu như chúng ta nhìn lầm ngưá»i thì xin cam chịu đắc tá»™i. Nhưng mà ta muốn nói rõ trước má»™t việc.

Tiểu Tưá»ng Tá»­ cúi ngưá»i nói:

- Xin cứ nói ra Hoắc VÅ© Hoàn nghiêm giá»ng nói:

- Bá»n ta hy vá»n gặp được Tào Lạc SÆ¡n thật, chứ không phải là kẻ giả mạo.

Tiểu Tưá»ng Tá»­ cưá»i ná»­a miệng:

- Nói chơi! Lần trước đã gạt các vị, lần này còn có thể giả mạo được sao?

Hoắc Vũ Hoàn phấn khởi nói:

- ÄÆ°á»£c vậy thật là tốt. Xin tiểu ca dẫn đưá»ng cho Tiểu Tưá»ng Tá»­ hướng vá» phía Lý Thất Gia làm vài động tác, rồi cả hai xoay lưng vào trong hậu viện.

Hoắc VÅ© Hoàn ngầm nháy mắt cho Tào Phác và Mạnh Tôn Ngá»c, sau đó cả ba cùng cất bước theo há».

Trên đưá»ng Ä‘i, Hoắc VÅ© Hoàn đã cho Mạnh Tôn Ngá»c Ä‘i kế sau lưng Lý Thất Gia. Còn mình cố ý Ä‘i tuá»™t ra sau, hạ thấp giá»ng nói vá»›i Tào Phác:

- Äợi lát nữa gặp mặt, lão tiá»n bối phải nhá»› kiểm tra thật cẩn thận. Tốt nhất là nên bắt mạch xem lão ta có thật sá»± là bị bệnh hay không...

Tào Phác gật gật đầu ra chiá»u hiểu ý.

Má»i ngưá»i Ä‘i băng qua khu hoa viên, nhắm thẳng vá» phía căn phòng ở phía sau hậu viện.

Những nÆ¡i há» Ä‘i qua tất cả Ä‘á»u im lặng. Ngoài những tên a hoàn và bá»n vú già ra, hình như không có ai là đáng khả nghi. Càng không thấy có cao thá»§ mai phục.

Hoắc VÅ© Hoàn không khá»i bồn chồn lo lắng, ngầm căn dặn Mạnh Tôn Ngá»c:

- Nếu như lát nữa có động thủ, Tào Lạc Sơn để cho ta lo liệu. Mạnh lão đệ cứ việc lo bảo vệ cho Tào lão phu tử...

Nói tá»›i đây, cả bá»n đã đến trước cá»­a phòng.

Tiểu Tưá»ng Tá»­ đưa tay lên gõ nhẹ ba cái. Cánh cá»­a phòng liá»n mở ra. Từ bên trong có má»™t cái đầu ló ra. Thì ra đó chính là a hoàn Nghênh Xuân.

Nghênh Xuân thấy bên ngoài có nhiá»u ngưá»i đến, liá»n ngạc nhiên lên tiếng há»i:

- Äịnh làm gì vậy?

Tiểu Tưá»ng Tá»­ nói:

- Ba vị khách này muốn gặp lão gia ÄÆ°Æ¡ng nhiên Nghênh Xuân không nhận ra Hoắc VÅ© Hoàn, ả chau mày lại nói:

- Lão gia vừa mới ngủ, làm sao có thể tiếp khách cho được?

- Nhưng mà các vị khách đây nhất định đòi gặp lão gia. Hơn nữa, Thất Gia cũng đã chấp thuận.

Hoắc VÅ© Hoàn bước lên trên má»™t bước hạ giá»ng nói:

- Bá»n ta chỉ cần nhìn lão phu tá»­, chứ không há» nói chuyện vá»›i lão đâu mà các vị lo ngại.

Nghênh Xuân nói:

- Các ngươi là ai? Tại sao lại muốn gặp lão gia cá»§a chúng tôi? Äợi vài ngày nữa các ngưá»i quay trở lại không được sao?

Hoắc VÅ© Hoàn mỉm cưá»i đáp:

- Vị tiá»n bối này cÅ©ng là má»™t vị danh y. Biết đâu vị tiá»n bối đây có thể trị khá»i cho Tào lão phu thì sao?

Nghênh Xuân đột nhiên cảm thấy giá»ng nói cá»§a Hoắc VÅ© Hoàn rất quen tai. Ả liá»n ngạc nhiên há»i:

- Ngươi là Hoắc Vũ Hoàn từ tốn đáp:

- Tại hạ là ngưá»i cá»§a Hoàn Phong Thập Bát Kỳ phái đến.

Nghênh Xuân kêu lên má»™t tiếng thất thanh, sắc mặt đột nhiên chuyển thành màu trắng bệt. Ả lập tức đưa mắt nhìn Lý Thất Gia ra chiá»u ngầm há»i tại sao lão lại đưa bá»n ngưá»i xấu này đến đây.

Nhưng Lý Thất Gia vẫn thản nhiên không hỠcó biểu hiện gì. Lão chỉ gật đầu nhè nhẹ hai cái.

Nghênh Xuân bất đắc dĩ đành vén bức màn lên.

Hoắc VÅ© Hoàn liá»n bước vào bên trong.

Mạnh Tôn Ngá»c và Tào Phác cÅ©ng cất bước theo sau.

Vừa bước vào trong cả ba lập tức ngưng thần đỠkhí, đảo mắt nhìn quanh xem cách bố trí bên trong.

Äây là gian phòng ngá»§ rất sang trá»ng và thanh nhã. Giữa phòng có đặt bàn bát tiên, trên tưá»ng có treo những bức danh há»a.

Có Ä‘iá»u không khí trong phòng rất âm u. Những vật dùng để lung tung, dưá»ng như chá»§ nhân cá»§a nó lâu lắm rồi không há» sắp xếp lại.

Cả ba không hẹn mà cùng nhìn vá» phía chiếc giưá»ng có rèm phá»§ phía ngoài. Chỉ thấy trên giưá»ng có má»™t lão nhân Ä‘ang nằm. Trên ngưá»i lão được phá»§ kín bằng má»™t tấm chăn.

Còn trên đầu đội một chiếc nón nỉ che quá nửa mặt.

Máu nóng trong ngưá»i Tào Phác chạy khắp thân. Lão hừ lên má»™t tiếng định xông đến bên giưá»ng.

Hoắc VÅ© Hoàn thấy vậy liá»n đưa ta ngăn cản nói:

- Lão tiá»n bối xin hãy bình tÄ©nh đừng để trúng kế bá»n chúng.

Câu nói này VÅ© Hoàn muốn nhắc nhở Tào Phác, đồng thá»i cÅ©ng nhằm nhắc nhở luôn cả Mạnh Tôn Ngá»c. Lỡ như trên giưá»ng không phải là Tào Lạc SÆ¡n, lúc ấy cánh cá»­a đóng lại phải làm sao đây?

Mạnh Tôn Ngá»c liá»n xoay ngưá»i lại canh giữ lối thoát thân. Nhưng mà bá»n hỠđã dá»± tính sai. Bá»i vì lúc ấy Nghênh Xuân đã bước vào trong.

Không chỉ có Nghênh Xuân mà ngay cả Lý Thất và Tiểu Tưá»ng Tá»­ cÅ©ng cùng bước vào theo. Chỉ có mấy tên hán tá»­ là đứng bên ngoài chá» lệnh.

Äiá»u này đủ thấy trong phòng ngá»§ này không có cạm bẫy. Chỉ là Hoắc VÅ© Hoàn đã nghÄ© quá mà thôi.

Cả ba ngưá»i nhìn nhau, thở phào nhẹ nhõm.

Äá»™t nhiên Nghênh Xuân lên tiếng há»i:

- Các vị đã nhìn thấy lão gia của chúng tôi rồi, như vậy đã được chưa?

Hoắc Vũ Hoàn nói:

- Xin cô nương vén bức rèm lên cho bá»n ta có thể nhìn rõ má»™t chút, để khá»i nhìn lầm ngưá»i.

(thiếu má»™t Ä‘oạn) - Trên đỉnh đầu và ngá»±c cá»§a lão ta Ä‘á»u có những vết sẹo do bị trúng độc ngày trước.

Nếu muốn xác định là thật hay giả, cần phải dá»i chiếc mÅ© và y phục cá»§a lão ta ra.

Hoắc Vũ Hoàn mừng rỡ nói:

- Việc này rất dễ.

Nói xong, VÅ© Hoàn đã phóng tá»›i trước đầu giưá»ng. Rồi nhanh như cắt đưa tay ra lá»™t chiếc mÅ© xuống.

Trên đầu lão nhân quả nhiên có một vết sẹo lớn. Ở chỗ vết sẹo không có một sợi tóc nào cả Nghênh Xuân thấy vậy la lớn:

- Các ngươi muốn làm gì Lý Thất Gia và Tiểu Tưá»ng Tá»­ cÅ©ng đùng đùng nổi giận, thá»§ thế tính xông vào.

- Không được động thủ"

Ãnh sáng lóe lên. Bảo Ä‘ao và trưá»ng kiếm cá»§a VÅ© Hoàn cùng Mạnh Tôn Ngá»c lập tức rá»i khá»i vá». Má»™t cây ká» ngay yết hầu cá»§a lão nhân, còn má»™t cây chỉa ngay bụng cá»§a Lý Thất Gia Tiểu Tưá»ng Tá»­ luýnh quýnh nói:

- Các bị không phải đã hứa sẽ không làm kinh động đến ngưá»i bệnh sao?

Hoắc Vũ Hoàn gật gật đầu:

- Không sai! Nhưng Lý Thất Gia cÅ©ng đã đồng ý cho bá»n ta kiểm tra thật kỹ càng, đúng không?

Nói rồi Hoắc VÅ© Hoàn công mÅ©i Ä‘ao vẹt tấm chăn sang má»™t bên, thấp giá»ng nói:

- Lão tiá»n bối, ngưá»i hãy cởi áo lão ta ra xem thá»­.

Bàn tay run run của Tào Phác đưa ra mở hàng cúc áo của lão nhân...

Quả nhiên trên ngực của lão nhân cũng có một vết sẹo lớn.

Hoắc VÅ© Hoàn khẩn trương há»i:

- Chính là lão ta?

Tào Phác xúc động đến độ run cả giá»ng:

- Äúng vậy! Chính là lão! Chính là lão"

Vào ngay lúc ấy, lão nhân đột nhiên từ từ mở mắt ra, ngạc nhiên nhìn Tào Phác nói:

- Ngươi... ngươi là...

Hoắc Vũ Hoàn quát lớn:

- Tào Lạc SÆ¡n! Lão không ngá» phải không? Những Ä‘iá»u di huấn cá»§a Tào gia đã được sá»­a đổi rồi.

Lão nhân ra vẻ sá»­ng sốt há»i lại:

- Hả? Di huấn của Tào gia?

Hoắc Vũ Hoàn hừ một tiếng:

- Ngươi đừng có làm bá»™ giả khá», nhìn thấy lão tiá»n bối đây, chẳng lẽ ngươi không còn nhá»› chuyện cÅ© sao?

Lão nhân trầm ngâm má»™t hồi, rồi đột nhiên hai mắt sáng rá»±c lên vẻ vui mừng, lắp bắp gá»i:

- Hình như... là nhị đệ. Ngươi là Lạc Thân nhị đệ...

Không biết Tào Phác Ä‘ang vui hay buồn? Chỉ thấy hai mắt lão ngấn lệ, gật gật đầu không nói nên lá»i.

Lão nhân giơ hai cánh tay gầy guộc ra nắm lấy hai tay của Tào Phác, thở dồn nói:

- Nhị đệ! Không phải ta nằm mÆ¡ chứ? Äệ... Äệ thật sá»± đến Lan Châu? Äây là sá»± thật sao?

Hai hàng nước mắt chảy dài xuống má, Tào Phác thút thít nói:

- Äúng... thế! Äúng thế! Äúng thế Lão nhân vén chăn sang bên cao giá»ng nói:

- À! Nhị đệ, đệ không trách lão ca ca bất tài này chứ? Tại sao đệ biết ta lâm trá»ng bệnh? Äệ đến Lan Châu bao giá»... Nghênh Xuân hãy mau đỡ ta dậy. Nhị lão gia đến, tại sao các ngươi không sá»›m thông báo cho ta biết...

Dưá»ng như lão ta có rất nhiá»u chuyện muốn nói, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.

Tình hình trước mắt khiến cho Hoắc VÅ© Hoàn và Mạnh Tôn Ngá»c không biết phải xá»­ trí ra sao?

Nghênh Xuân nhìn Hoắc VÅ© Hoàn, do dá»± không dám bước đến đầu giưá»ng.

Hoắc Vũ Hoàn hai mày hơi chau lại. Cuối cùng Vũ Hoàn cũng thâu đao vỠđể cho Nghênh Xuân bước sang đỡ lão nhân ngồi dậy.

Bởi vì Hoắc Vũ Hoàn đã nhìn thấy rõ hai tay của Tào Lạc Sơn. Tuy hai tay của lão gầy như hai thanh que, nhưng không hỠcó dấu bị thỠthương.

Trên tay không có vết thương, Ä‘iá»u này chứng tá» rằng Tào Lạc SÆ¡n không phải là nguyên hung, đã lá»t lưới trên đỉnh Lão Nha lãnh.

Äồng thá»i tất cả những suy Ä‘oán ban đầu Ä‘á»u hoàn toàn sai hết.

Thần sắc của Tào Lạc Sơn vừa xúc động lại vừa thương cảm. Lào xiết chặt tay Tào Phác nghẹn ngào nói:

- Nhị đệ! Äệ không nghÄ© đến tá»™i cÅ©, từ xa xôi tá»›i đây thăm lão ca ca. Thật sá»± khiến cho ca ca thấy xấu hổ vô cùng. Mấy năm nay không lúc nào là đại ca không muốn trở vá» Äồng NhÆ¡n huyện. Con ngưá»i khi đã vá» già ai chẳng muốn trở vá» chốn xưa. Nhưng đại ca không còn mặt mÅ©i nào trở vá» nÆ¡i ấy cả. Những việc làm năm xưa cá»§a ta quả thật là đắc tá»™i vá»›i tổ tiên cá»§a Tào gia, quả thật làm ta hổ thẹn không dám nhìn lại những ngưá»i trong gia tá»™c...

Tào Phác rơi lệ nói:

- Con ngưá»i chứ đâu phải thần thánh mà không phạm lá»—i lầm. Bây giỠđại ca biết được trước đây mình đã làm sai. Vậy thì phải sá»­a đổi tâm tính làm lại má»™t con ngưá»i má»›i. Không phải tiểu đệ không cho đại ca cÆ¡ há»™i. Nhưng mà đại ca...

Tào Lạc SÆ¡n liá»n nói:

- Ta biết! Ta biết! Nhị đệ đối vá»›i đại ca rất trá»n tình trá»n nghÄ©a. Äáng lẽ ra ta không nên luyện tập võ công tà môn, để tá»± biến mình thành yêu đạo. Cho nên, sau khi rá»i khá»i Äồng NhÆ¡n huyện lần thứ hai, đại ca đã hạ quyết tâm không luyện tập võ công nữa. Mưá»i mấy năm nay, đại ca chỉ lo chuyên tâm vào việc hành y tế thế nhằm chuá»™c lại những tá»™i lá»—i xưa. Nhưng thật đáng tiếc, vất vả lắm đại ca má»›i có được má»™t chút thành tá»±u như ngày hôm nay, thì lại sắp trở thành ngưá»i thiên cổ. A"

Tào Phác nói:

- Äại ca! Mưá»i mấy năm nay đại ca thật sá»± chỉ lo hành y tế thế? Không có làm việc xấu gì sao?

Tào Lạc Sơn nói:

- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là thật. Những việc làm trước đây giá» nghÄ© lại giống như má»™t cÆ¡n ác má»™ng. Bây giỠđại ca tuổi tác đã lá»›n. Vả lại nhị đệ cÅ©ng đã khổ tâm nhiá»u vì ta. Nếu như ta không biết sá»± hổ thẹn, như thế còn được xem là con ngưá»i sao?

Tào Phác dáng vẻ hÆ¡i ngạc nhiên há»i:

- Thế thì tại sao ba hôm trước, đại ca lại đến Äồng NhÆ¡n huyện trá»™m Ä‘i cây Thanh Hồng kiếm, cùng vá»›i lá» thuốc Sương Tuyết Tá»­ Liên Cao?

Tào Lạc Sơn sửng sốt nói:

- Cái gì? Ai nói ta vừa trở lại Äồng NhÆ¡n huyện?

Tào Phác rưng rưng nước mắt nói:

- Äại ca, huynh không cần phải phá»§ nhận. Thanh Hồng kiếm và lá» thuốc Sương Tuyết Tá»­ Liên tuy là bảo vật quí báu, đại ca có lấy Ä‘i cÅ©ng chẳng sao. Nhưng tại sao huynh lại phóng há»a thiêu thá»§y khu má»™ cá»§a Tào gia chứ? Tại sao đại ca lại giết hết toàn bá»™ già trẻ trong nhà cá»§a đệ? Nếu như còn có chút nhân tính, tại sao đại ca nỡ ra tay tàn ác như thế?

Tào Lạc SÆ¡n ngẩn ngưá»i ra má»™t hồi lâu, má»›i thốt được nên lá»i:

- Những lá»i này ai nói vá»›i đệ?

- Không ai nói cả. Là đích thân đệ biết được, chính mắt đệ thấy qua.

Tào Lạc SÆ¡n há miệng ra định nói Ä‘iá»u gì nhưng lại thôi. Hai dòng lệ từ trong mắt lão chảy ra như suối.

Một hồi lâu sau, lão mới thở dài một tiếng nghẹn ngào nói:

- Việc này ta cÅ©ng không biết phải giải thích sao đây? Äã hÆ¡n mưá»i năm nay lão ca ca chưa từng rá»i khá»i phá»§ Lan Châu này. HÆ¡n nữa cả tháng nay ta lại ngã bệnh nằm liệt giưá»ng.

Ngay cả chiếc giưá»ng này còn chưa có rá»i khá»i, thì làm thế nào có thể tá»›i Äồng NhÆ¡n huyện giết ngưá»i được chứ?

Tiếp theo, lão lắc đầu giá»ng đầy vẻ thê lương nói:

- Làm ngưá»i không nên để phạm sai lầm. Chỉ má»™t lần lầm lá»—i thì suốt Ä‘á»i có muốn rá»­a cÅ©ng không sạch. Nhị đệ, đệ nói đã tận mắt nhìn thấy. Vậy thì dù đại ca có má»™t trăm cái miệng cÅ©ng không c ach chi nói được. Thôi thì đệ hãy giết ta Ä‘i.

Câu nói này của lão đệ khiến cho hai mày của Hoắc Vũ Hoàn chau lại. Nhìn vẻ khẩn thiết của lão ta không giống gì là giả cả. Nhưng mà trừ lão ra thì còn có ai chứ?

Tào Phác nói:

- Tên hung đồ giết ngưá»i kia đã từng vào trong thạch thất, lấy Ä‘i má»™t lá» Sương Tuyết Tá»­ Liên Cao. Nếu nhưng không phải đại ca thì còn có ai có chìa khóa cá»­a thạch thất? Ai biết được trong thạch thất có cất giấu Sương Tuyết Tá»­ Liên Cao?

Tào Lạc Sơn nghiêm túc nói:

- Nhị đệ, Ä‘iá»u này không đúng rồi. Chiếc chìa khóa cá»§a ta không phải đã há»§y bá» trước mặt nhị đệ mưá»i mấy năm vá» trước rồi sao?

- Tuy đại ca có đã há»§y Ä‘i, nhưng cÅ©ng có thể phục chế lại vậy - Nếu như ta có thể phục chế lẽ nào ngưá»i khác không thể phục chế má»™t chiếc giống y như vậy sao?

Tào Phác Ä‘uối lý không biết phải trả lá»i như thế nào.

Tào Lạc Sơn lại nói tiếp:

- Nhị đệ, chúng ta là huynh đệ ruá»™t thịt. Cho dù trước đây ta có làm nhiá»u Ä‘iá»u xấu, nhưng dẫu sao hai ta cÅ©ng là huynh đệ. Vậy cá»› sao ta lại nhẫn tâm giết hết toàn gia cá»§a đệ chứ? Vả lại ta chỉ có má»™t thân trÆ¡ trá»i. Nếu như Tào gia bị tuyệt hậu, đối vá»›i ta có ích gì?

Tào Phác không biết phải nên trả lá»i như thế nào. Má»™t hồi lâu sau má»›i thở dài nói:

- Vá» việc này có lẽ đệ đã nghÄ© oan cho đại ca. Nhưng mà chìa khóa cá»§a thạch thất nhất quyết bị lá»™ ra Ä‘á»u do đại ca. Äại ca thá»­ nghÄ© lại xem, trong số bằng hữu cá»§a đại ca năm đó, có ai đã từng nhìn thấy qua chiếc chìa khóa kia chưa?

Tào Lạc Sơn trầm ngâm hồi lâu mới lên tiếng:

- Không có ai cả. Ta còn nhá»›, khi được chiếc chìa khóa ta không má»™t lần bước ra khá»i phòng. Sau đó có Ä‘i ra thì đã há»§y bá» trước mặt cá»§a nhị đệ rồi.

- Nhưng mà tên hung đồ đột nhập vào thạch thất trá»™m thuốc và giết ngưá»i Ä‘oạt kiếm kia, nhất định là má»™t ngưá»i rất quen thuá»™c vá»›i Tào gia. Rất có thể chính là má»™t trong số những bằng hữu mà đại ca quen biết năm đó.

Tào Lạc Sơn lại buông một tiếng thở dài:

- Äám bằng hữu ngày trước, đại ca đã tuyệt giao từ lâu rồi. Mưá»i mấy năm nay, ta đã tổn nhiá»u công sức, má»›i có thể kiếm được chút ít tiếng tăm như ngày hôm nay. Những bằng hữu ta kết giao tuy không dám nói toàn là những kẻ giàu sang quyá»n thế, song ít ra há» cÅ©ng có tiếng tăm. Huống hồ ta không còn luyện tập võ công đã nhiá»u năm rồi. CÅ©ng như không còn qua lại vá»›i bá»n ngưá»i trong giang hồ.

Nói tới đây, đột nhiên Tào Lạc Sơn "Ồ" lên một tiếng, bèn vội nói:

- Ta nhá»› ra rồi. Có má»™t đám ngưá»i có lẽ liên quan đến việc này...

Tào Phác và Hoắc VÅ© Hoàn không hẹn mà cùng lên tiếng há»i:

- Là đám ngưá»i nào?

Tào Lạc Sơn từ từ nói:

- Cách đây khoảng chừng má»™t tháng, Song Long tiêu cục kéo theo rất nhiá»u ngưá»i từ phá»§ Thái Nguyên đến đây. Bá»n há» nói rằng Hoàng Phong Thập Bát Kỳ đã cướp Ä‘i má»™t số châu báu cá»§a há». Bá»n há» muốn mượn danh cá»§a ta để dụ Hoàng Phong Thập Bát Kỳ vào bẫy.

Hơn nữa, Hoàng Phong Thập Bát Kỳ còn cài tai mắt trong nhà của ta... Sau đó, nghe nói Hoàng Phong Thập Bát Kỳ đã sập bẫy vì một trận quyết chiến đã xảy ra...

Hoắc VÅ© Hoàn liá»n cắt ngang:

- Việc đó chúng ta Ä‘á»u đã biết. Bây giá» lão chỉ cần nói đám ngưá»i kia là ai mà thôi Tào Lạc SÆ¡n vẻ phấn khởi nói:

- Ta tuy không dám khẳng định chắc chắn, nhưng nghÄ© lại chuyện này rất có lý. Ta và Hoàng Phong Thập Bát Kỳ bình sanh chẳng có oán thù gì. Thế tại sao bá»n há» lại gài ngưá»i vào trong nhà cá»§a ta? Bấy nhiêu cÅ©ng đủ thấy kẻ mượn danh nghÄ©a cá»§a ta để giết ngưá»i Ä‘oạt kiếm, nhất định cÅ©ng chính là Hoàng Phong Thập Bát Kỳ.

Hiển nhiên Tào Lạc Sơn không biết Hoắc Vũ Hoàn chính là thủ lãnh của Hoàng Phong Thập Bát Kỳ. Cho nên mới mạnh dạn đưa ra nhận định như vậy.

Nếu là ngưá»i khác, chỉ sợ sẽ cho rằng đó là sá»± thật.

Tào Phác gượng cưá»i lắc đầu nói:

- Äại ca! Huynh đã Ä‘oán sai rồi. Sá»± việc này nhất định không phải do Hoàng Phong Thập Bát Kỳ làm.

Tào Lạc Sơn không tán đồng nói:

- Làm sao biết được không phải là bá»n chúng? Hoàng Phong Thập Bát Kỳ vẫn là má»™t bang há»™i lá»›n trong hắc đạo. Có việc gì mà bá»n chúng không dám làm? Lần trước Nghênh Xuân bị bá»n chúng bắt Ä‘i, may mà trốn thoát được. Nhị đệ tốt nhất là đệ nên đến Song Long tiêu cục há»i thăm thá»­, có lẽ sẽ biết được hành tung cá»§a đám ngưá»i này.

Tào Phác nghe xong dở khóc dở cưá»i.

Ngược lại Hoắc VÅ© Hoàn không hỠđể ý gì, cưá»i cưá»i nói:

- Lão phu tử nói rất phải, chúng tôi đến Song Long tiêu cục một chuyến, ắt sẽ có một chút manh mối.

Tào Phác cau hai mày lại:

- Nhưng mà...

Hoắc Vũ Hoàn nháy mắt ra hiệu cho lão ta, rồi nói:

- Ngưá»i bệnh thân thể suy yếu, không nên quấy rầy quá lâu. Chúng ta tạm thá»i cáo lui để cho lão phu tá»­ nghỉ ngÆ¡i.

Tào Phác hiểu ý bèn đứng lên nói:

- Như vậy cÅ©ng tốt. Äại ca hãy nghỉ ngÆ¡i cho khá»e. Hai ngày nữa tiểu đệ sẽ trở lại viếng thăm đại ca.

Dứt lá»i, lão liá»n đích thân đỡ Tào Lạc SÆ¡n nằm xuống và còn kéo chăn đắp cho lão.

Tào Lạc Sơn nói:

- Nhị đệ hà tất phải đi gấp như vậy sao? Không thể ở lại đây với đại ca lâu hơn được sao?

- Tiểu đệ đã đến Lan Châu, tất nhiên là phải thưá»ng thưá»ng tá»›i thăm viếng đại ca. Hôm nay huynh đã nói quá nhiá»u rồi, bây giá» hãy lo yên nghỉ Ä‘i.

Tào Lạc Sơn thở dài một tiếng:

- Bệnh tình của ta không biết sống chết lúc nào. Nhị đệ, đệ nhất định phải mau mau quay trở lại. Nếu không chỉ sợ không còn gặp mặt được ngu huynh.

Tào Phác trong lòng cảm động xót xa, gật đầu bịn rịn chia tay.

Ba ngưá»i im lặng rút lui khá»i hiệu thuốc Äồng NhÆ¡n ÄÆ°á»ng. Vừa ra khá»i hiệu thuốc Äồng NhÆ¡n ÄÆ°á»ng, Hàn Văn Sanh liá»n bước đến há»i:

- Tại sao không có động thủ vậy?

Hoắc VÅ© Hoàn không trả lá»i mà chỉ xua tay nói:

- Äể lại hai huynh đệ tiếp tục giám sát. Còn tất cả quay lại Bạch Long miếu.

Hết hồi 17.
Tài sản của phamhau1986

  #18  
Old 29-06-2008, 10:43 AM
phamhau1986 phamhau1986 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: TP.HCM
Bài gởi: 314
Thá»i gian online: 4 ngày 5 giá» 49 phút
Xu: 110
Thanks: 142
Thanked 33 Times in 14 Posts
Hồi 18
Càn khôn dưới đáy giếng



Lúc này má»i ngưá»i Ä‘ang ngồi im lặng trước đại Ä‘iện trong ngôi miếu hoang. Trên mặt há» Ä‘á»u mang ná»—i buồn khó tả.

Äêm đã khuya, trong đại Ä‘iện không có lấy má»™t ánh đèn. Ãnh trăng nhợt nhạt chui qua mái ngói vô chiếu thẳng lên mặt má»i ngưá»i, sắc mặt má»i ngưá»i và ánh sáng trăng Ä‘á»u ảm đạm giống như nhau.

Má»i ngưá»i Ä‘á»u cúi đầu ngồi im, trong lòng nặng trÄ©u giống như Ä‘ang bị má»™t tảng đá lá»›n đè lên.

Không biết hỠngồi như vậy đã bao lâu. Bỗng nhiên Hoắc Vũ Hoàn buông một tiếng thở dài, rồi từ từ nói:

- Lão tiá»n bối, tại hạ có lá»i mạo muá»™i muốn được thỉnh giáo. Äối vá»›i những lá»i nói cá»§a lệnh huynh, tiá»n bối cho rằng là thật hay giả Tào Phác dáng vẻ hÆ¡i do dá»± nói:

- Lão phu không dám nói chắc lá»i cá»§a lão ta hoàn toàn là thật. Nhưng mà có hai Ä‘iá»u chắc chắn là sá»± thật.

Hoắc VÅ© Hoàn liá»n há»i:

- Là hai Ä‘iá»u gì?

Tào Phác chậm rãi nói:

- Lão ta đích thật có bệnh. HÆ¡n nữa, hai tay cá»§a lão Ä‘á»u không có bị thá» thương.

Hoắc Vũ Hoàn gật đầu nói:

- Äiá»u này tại hạ hoàn toàn tin tưởng. Nhưng tại hạ có má»™t cách nghÄ© hÆ¡i kỳ quái, không biết tiá»n bối có tin hay không?

- Lão đệ nói ra nghe thử xem.

Hoắc Vũ Hoàn đằng hắng một tiếng, rồi mới từ từ nói:

- Tại hạ Ä‘ang nghi, có khi nào bá»n há» dùng má»™t ngưá»i khác để giả mạo lệnh huynh Tào Lạc SÆ¡n?

Tào Phác ngạc nhiên nói:

- Việc này có khả năng xảy ra sao?

- Tuy khả năng rất ít, nhưng không phải là không có. Bởi vì đã cách biệt nhau hÆ¡n cả mưá»i năm, cho nên diện mạo cá»§a lão ta, tiá»n bối đâu còn nhá»› đích xác nữa. HÆ¡n nữa, nếu như muốn giả hai vết sẹo ở đầu và ngá»±c, cÅ©ng đâu phải là chuyện khó.

- Nhưng mà tại sao lão ta vừa nhìn đã nhận ra lão phu ngay?

Hoắc Vũ Hoàn nói:

- Tại hạ hoài nghi cÅ©ng chính ở Ä‘iểm này. Lúc ấy trong phòng ánh sáng rất yếu á»›t, lão ta lại là má»™t ngưá»i Ä‘ang bị bệnh, còn chưa dám xác định chính là lão ta. Ngược lại lão ta vừa nhìn thấy tiá»n bối là nhận ra ngay. Việc này có hợp lý không chứ?

Tào Phác im lặng không nói gì.

Hoắc Vũ Hoàn lại nói:

- Còn việc này nữa, cả hai ngưá»i đã xa cách nhau hÆ¡n mưá»i năm, bây giá» má»›i có cÆ¡ há»™i gặp lại. Không ngá» lão ta không hỠđỠcập đến chuyện cÅ©, lại cÅ©ng chẳng kêu bá»n gia nhân ra bái kiến tiá»n bối. Lúc chia tay lão ta cÅ©ng không há»i thăm lão tiá»n bối nghỉ lại ở đâu.

Tào Phác thở ra một tiếng:

- Xem ra quả thật có vấn Ä‘á». Nhưng tại sao lúc ấy lão đệ không chịu nhắc nhở ta? Lúc bấy giá» chỉ cần lão phu nhắc lại vài chuyện cÅ© ở Äồng NhÆ¡n huyện, như vậy không phải vạch được mặt nạ cá»§a hắn tại trận sao chứ?

- Äiá»u này tại hạ cÅ©ng má»›i nghÄ© ra mà thôi. Äồng thòi còn có má»™t nghi vấn khác khiến cho ngưá»i ta vẫn không hiểu.

- Còn có nghi vấn gì nữa?

- Chúng ta má»›i vừa tá»›i Lan Châu ná»™i trong ngày hôm nay, theo như dá»± tính, tên hung đồ kia đến đây sá»›m hÆ¡n bá»n chúng ta tối Ä‘a là ná»­a ngày. Vậy tại sao bá»n chúng biết trước được chúng ta sẽ đến tìm bá»n chúng, mà chuẩn bị sẵn má»™t ngưá»i giả mạo?

Tào Phác đưa tay gãi đầu, lẩm bẩm nói:

- Äúng! Tại sao bá»n chúng lại biết rõ hành động cá»§a chúng ta đến như vậy...

Äá»™t nhiên Hàn Văn Sanh lên tiếng:

- Äại a đã hoài nghi Tào Lạc SÆ¡n kia là giả? Thế tại sao không bắt hắn vá» mà tra há»i?

Hoắc Vũ Hoàn lắc đầu:

- Hiệu thuốc Äồng NhÆ¡n ÄÆ°á»ng đã bị chúng ta giám sát. Nếu muốn bắt hắn thì dá»… chẳng khác nào như trở bàn tay, nhưng mà làm như vậy sẽ kinh động đến tên hung đồ thật.

Trước mắt, tốt nhất chúng ta làm bá»™ như há» không hay biết gì. Äợi khi đối phương lÆ¡ là việc cảnh giác thì ta sẽ xuất kỳ bất ý thả má»™t mẻ tóm hết bá»n chúng.

Hàn Văn Sanh há»i:

- Việc này phải tiến hành như thế nào?

Hoắc Vũ Hoàn nói:

- Theo ta nghÄ©, tên Tào Lạc SÆ¡n giả mạo ở trong hiệu thuốc Äồng NhÆ¡n ÄÆ°á»ng chỉ dùng để che mắt má»i ngưá»i mà thôi. Nguyên hung thật có thể hiện Ä‘ang ẩn náu tại trang viện cá»§a Tào gia ở bên ngoài thành. Äêm nay chúng ta dồn toàn bá»™ lá»±c lượng đến đó Ä‘iá»u tra thá»­ xem.

Hàn Văn Sanh vá»™i há»i:

- Vậy đại ca định bao giỠbắt đầu hành động?

- Ta tính hành động ngay bây giá» Nãy giá» Mạnh Tôn Ngá»c vẫn im lặng, bá»—ng nhiên lúc này chợt lên tiếng:

- Hoắc đại ca tính toán như vậy chưa được thá»a đáng đâu.

- Mạnh đệ có ý kiéen gì hay hơn sao?

- Tiểu đệ cho rằng làm như vậy chẳng khác nào "đả thảo kinh xà". Hơn nữa, tên hung đồ kia cũng chẳng ngu, có thể hắn không ẩn trốn trong trang viện Tào gia.

Hoắc VÅ© Hoàn ngạc nhiên há»i:

- Tại sao?

- Lần trước, Song Long tiêu cục đã lợi dụng trang viện của Tào gia để mai phục chúng ta. Vì vậy nơi ấy không còn bí mất nữa, nếu hung đồ muốn tìm một nơi trị thương, nhất định hắn sẽ tìm một nơi thật an toàn. Mà nơi để ẩn náu tốt nhất không phải ở bên ngoài thành mà là ở trong thành thị náo nhiệt.

Hoắc Vũ Hoàn gật đầu nói:

- Rất có lý. Nhưng mà ngưá»i trong thành rất đông đúc, chúng ta làm sao tiến hành Ä‘iá»u tra tìm kiếm được?

Mạnh Tôn Ngá»c im lặng giây lát rồi nói:

- Theo như ý kiến của tiểu đệ, thì chúng ta không cần phải tìm kiếm.

Hoắc Vũ Hoàn chưng hửng nói:

- Không cần tìm kiếm?

- Äúng vậy. Muốn tìm má»™t ngưá»i trong thị thành náo nhiệt, chẳng khác gì mò kim đáy biển. Chúng ta chỉ cần án binh bất động, giám sát nghiêm ngặt hiệu thuốc Äồng NhÆ¡n ÄÆ°á»ng. Tên hung đồ kia nhất định sẽ tá»± lá»™ Ä‘uôi ra.

- Tại sao?

- Bởi vì chúng ta đang gấp muốn tìm chỗ nấp của tên hung đồ. Tên hung đồ cũng đang nôn nóng muốn biết hành động của chúng ta. Nếu như bây giỠchúng ta án binh bất động, tên hung đồ tất nhiên sẽ phải sanh nghi.

Hoắc Vũ Hoàn vỗ tay một cái nói:

- Äúng vậy"

Mạnh Tôn Ngá»c nói tiếp:

- Má»™t khi hắn đã sanh nghi thì nhất định sẽ có hai khả năng xảy ra. Má»™t là hắn sẽ liên lạc vá»›i hiệu thuốc Äồng NhÆ¡n ÄÆ°á»ng, để há»i vá» tình hình sau khi chúng ta đã đến đó. Hai là hắn phái ngưá»i đến thám thính hành tung cá»§a chúng ta. Hay nói cách khác chúng ta càng trầm tÄ©nh hắn càng cảm thấy bất an. Lúc này chúng ta muốn tìm hắn không phải là chuyện dá»…. Nếu đợi tá»›i khi hắn thò Ä‘uôi ra, chuyện bắt hắn chẳng có gì là khó khăn.

Nhưng mà kéo dài thá»i gian càng có lợi cho tên hung đồ rồi. Nếu như hắn trầm tịnh hÆ¡n chúng ta, như thế không phải tốn công sao chứ?

Mạnh Tôn Ngá»c mỉm cưá»i nói:

- Chuyện này giống như mèo đuổi chuột vậy. Mèo càng gấp chuột sẽ càng nấp sâu vào trong hang. Một lát sau không còn nghe thấy tiếng của mèo, chuộc kia nhất định sẽ thò đầu ra nhìn thử.

Hoắc Vũ Hoàn trầm ngâm giây lát rồi nói:

- Tốt! Äêm nay chúng ta Ä‘i canh chừng hang chuá»™t, xem thá»­ có động tịnh gì không?

Mạnh Tôn Ngá»c nói:

- Việc này không thể Ä‘i nhiá»u ngưá»i được. Tiểu đệ và đại ca cùng Ä‘i là đủ rồi.

Hoắc Vũ Hoàn gật đầu đồng ý. Sau đó quay sang căn dặn Hàn Văn Sanh:

- Sau khi chúng ta Ä‘i khá»i, đệ phải lập tức cho má»i ngưá»i rút hết vào trong rừng tre và nhá»› không được đốt lá»­a lên. Nếu như bá»n chúng có đến thám thính, tuyệt đối không được xuất thá»§, mà chỉ có thể ngầm theo dõi bá»n chúng mà thôi.

Sau khi dặn dò xong, Hoắc VÅ© Hoàn cùng Mạnh Tôn Ngá»c phóng mình bay nhanh ra khá»i miếu.

Vào giá» này vẫn còn có ngưá»i ra vào cá»­a thành. Vì để che giấu hành tung nên hai ngưá»i cố ý nhập thành bằng lối Tịnh An Môn. Sau đó hỠđánh má»™t vòng rồi má»›i đến gần hiệu thuốc Äồng NhÆ¡n ÄÆ°á»ng ở phố Tây Quan.

Tất cả Ä‘á»u giống như buổi trưa. Hai cánh cá»­a đóng chặt, bên trong im phăng phắt không má»™t tiếng ngưá»i. Hai tên tiểu huynh đệ canh giữ ở cá»­a phía trước và con hẻm phía sau, đâu vẫn còn đó.

Hoắc VÅ© Hoàn há»i bá»n há» tình hình kể từ sau giá» ngá» như thế nào? Cả hai cùng đáp:

- Từ sau giá» ngá» trở Ä‘i, hai cánh cá»­a vẫn đóng chặt. Không có ngưá»i Ä‘i ra, cÅ©ng như từ bên ngoài vào.

Mạnh Tôn Ngá»c nói:

- Tất nhiên bá»n chúng cÅ©ng sẽ nghÄ© ban ngày có nhiá»u ngưá»i dòm ngó. Nếu như có hành động đợi đến ná»­a đêm là tốt nhất.

Hoắc VÅ© Hoàn liá»n cho phép hai tên tiểu huynh đệ rút lui. ÄÆ°a mắt nhìn quanh má»™t vòng, VÅ© Hoàn phát hiện ra con hẻm phía bên trái có má»™t thân cây cao lá»›n, nhánh là rậm rạp.

Äiá»u quan trá»ng là nó nằm đối diện cánh cá»­a hậu viện cá»§a hiệu thuốc Äồng NhÆ¡n ÄÆ°á»ng.

Thế là VÅ© Hoàn quay sang nói vá»›i Mạnh Tôn Ngá»c:

- Chúng ta chia ra hai đầu canh chừng. Mạnh đệ phụ trách con hẻm ở phía sau. Còn ở cửa trước để ta lo liệu. Nếu như có động tịnh gì, phải lập tức liên lạc với nhau.

- Rất tốt. Chỉ xin đại ca nhớ rằng, đừng nên mạo hiểm một mình.

Hoắc VÅ© Hoàn cưá»i cưá»i nói:

- Ta biết rồi. Äuôi chuá»™t vừa lò ra, ta sẽ báo cho lão đệ biết ngay.

Mạnh Tôn Ngá»c mỉm cưá»i, phóng mình vá» phía thân cây kia. Chỉ thoáng má»™t cái, bóng dáng cá»§a Mạnh Tôn Ngá»c đã khuất mất trong tàn lá cây rậm rạp.

Khi thấy Mạnh Tôn Ngá»c đã ẩn nấp xong, Hoắc VÅ© Hoàn má»›i má»™t mình rảo bước vá» phía tiá»n môn.

Nhưng mà nÆ¡i đây hai bên đưá»ng toàn là những cá»­a hiệu. Thêm vào mặt đưá»ng lại rá»™ng, nên không thể nào tìm được má»™t nÆ¡i ẩn mình lý tưởng.

Bất đắc dÄ© VÅ© Hoàn đành phải chá»n đỉnh má»™t nóc nhà tương đối cao để mà quan sát.

Ngồi ở đây nhìn xuống, tuy có thể thấy được động tịnh cả con đưá»ng. Nhưng ngược lại không có chá»— ẩn nấp và dá»… dàng bị ngưá»i phát hiện.

Äợi gần má»™t canh giá», trá»i đêm đã bắt đầu khuya. Tiếng ngưá»i á» trên đưá»ng dần dần cÅ©ng không còn nghe thấy nữa.

Hoắc VÅ© Hoàn cảm thấy ngồi ở nÆ¡i đây rất dá»… dàng bị lá»™. Äúng lúc VÅ© Hoàn tính đổi má»™t vị trí khác, đột nhiên phát hiện trên đưá»ng có má»™t bóng ngưá»i xuất hiện.

Äó là má»™t lão nhân đầu tóc bạc phÆ¡. Tay lão nhân chống gậy, lưng thì cong xuống như má»™t cây cung, chậm chạp quẹo qua gốc phố. Lão nhân vừa Ä‘i vừa xoay đầu lại nhìn khắp nÆ¡i, trông dáng vẻ rất là thần bí.

Hoắc Vũ Hoàn vội vàng nằm sát xuống mái ngói, nín thở quan sát hành động của lão ta.

Chỉ má»™t lát sau, lão nhân đã Ä‘i tá»›i trước cá»­a hiệu thuốc Äồng NhÆ¡n ÄÆ°á»ng. Bất chợt lão nhân dừng bước nhìn quanh tứ phía. Dưá»ng như lão ta Ä‘ang quan sát xem gần đó có kẻ nhìn trá»™m không.

Hoắc Vũ Hoàn gật đầu nhủ thầm:

"Quả nhiên lão ta đã bị Mạnh Tôn Ngá»c đóan trúng..." Ngay lúc ấy, lão nhân kia đột nhiên chống mạnh cây gậy xuống đất, phóng mình vá» phía Hoắc VÅ© Hoàn.

Hoắc Vũ Hoàn thất kinh ngỡ rằng hành tung của mình đã bị bại lộ, nên chuẩn bị rút bảo đao ra.

Nhưng mà chá»— lão nhân kia rÆ¡i mình xuống là má»™t nóc nhà thấp ở bên cạnh Hoắc VÅ© Hoàn. Sau khi đặt chân xuống mái nhà, lão nhân liá»n thâu gậy lại và cÅ©ng ngồi im giống như Hoắc VÅ© Hoàn.

Xem tình hình này lão ta chưa phát hiện ra Hoắc VÅ© Hoàn. HÆ¡n nữa, mục đích cá»§a lão nhân cÅ©ng y như VÅ© Hoàn, là ngồi giữ gốc cây để đợi chá».

Có Ä‘iá»u Hoắc VÅ© Hoàn vì muốn có được tầm nhìn rá»™ng nên đã chá»n nóc nhà cao nhất ẩn mình. Còn lão nhân vì muốn lợi dụng chá»— tối do những nóc nhà cao che khuấn nên chá»n nóc nhà thấp để nấp.

Lão kia không há» hay biết bên cạnh mình có ngưá»i. Chỉ khổ cho Hoắc VÅ© Hoàn không cách chi xác định được lão ta là thù hay bạn. Lại không dám di chuyển tìm chá»— nấp, ngay cả thở mạnh cÅ©ng không dám. Trong lúc VÅ© Hoàn Ä‘ang khẩn trương, đột nhiên từ bên trong hiệu thuốc Äồng NhÆ¡n ÄÆ°á»ng có má»™t bóng ngưá»i bay nhanh ra. Chỉ vài cái nhún chân ngưá»i kia đã ra tá»›i giữa đưá»ng lá»™.

Hoắc VÅ© Hoàn nhìn thấy ngưá»i kia là má»™t tên tiểu hài tá»­ khoảng chừng hÆ¡n mưá»i tuổi.

Sau lưng hắn có mang má»™t cây cung nhá». Trên đầu có má»™t chúm tóc chỉa thẳng lên trá»i, còn trên vai quải má»™t chiếc túi vải nhá».

Từ chúm tóc và cây cung cá»§a hắn, Hoắc VÅ© Hoàn đã Ä‘oán ra được bá»n há» là ai. Äó chính là Äồng Tẩu Song Kỳ.

Äúng vậy, tên tiểu hài tá»­ kia chính là Nệ hoàn thần đồng Äồng Hương Nhi. Không cần nói cÅ©ng biết lão nhân tóc bạc phÆ¡ Ä‘ang núp bên cạnh kia chính là Trúc Trượng Ông Äồng Huân. Tại sao bá»n há» vẫn còn ở lại Lan Châu? Bá»n há» có quan hệ gì vá»›i Tào Lạc SÆ¡n chứ?

Hoắc VÅ© Hoàn trong lòng vô cùng lấy làm lạ, liá»n đưa tay nắm chặt chuôi Ä‘ao chỠđợi.

Khi Äồng Hương Nhi ra tá»›i giữa đưá»ng, Trúc Trượng Ông vá»™i đứng lên đưa tay vẫy.

Äồng Hương Nhi lập tức nhún chân má»™t cái, bay lên nóc nhà.

Bên trong hiệu thuốc Äồng NhÆ¡n ÄÆ°á»ng vẫn im lặng như tá», không há» có má»™t tiếng động.

Bá»—ng nhiên nghe thấy Trúc Trượng Ông thấp giá»ng há»i:

- Tình hình ra sao rồi?

Äồng Hương Nhi đáp:

- Tình hình so vá»›i ban ngày chẳng có gì khác lạ. Trong nhà ngoài lão Lý Thất lưng gù ra chỉ có mấy tên gia nhân và bá»n a hoàn mà thôi.

- Còn tên hán tử mặt sẹo?

- Cũng không có nhìn thấy.

- Còn lão Tào Lạc Sơn như thế nào? Là bệnh thật hay giả?

- Lão ta trước sau vẫn chưa rá»i khá»i phòng ngá»§. Xem ra hình như là bị bệnh thật.

- Chẳng lẽ bá»n hỠđối vá»›i việc Hoắc VÅ© Hoàn đăng môn cầu kiến không có chút phản ứng gì sao?

- Tất cả vẫn như thưá»ng. Chỉ có Ä‘iá»u cá»­a nẻo được đóng cẩn thận hÆ¡n má»™t chút.

- Như vậy thật là kỳ lạ. Không lẽ nào Hoắc Vũ Hoàn lại nhìn lầm và chúng ta cũng đã đoán sai?

Äồng Hương Nhi lắc đầu nói:

- Chính mắt Hương Nhi thấy gã hán tá»­ mặt sẹo Ä‘i vào Äồng NhÆ¡n ÄÆ°á»ng từ cá»­a sau viện này, tuyệt đối không bao giá» sai được. Bên trong Äồng NhÆ¡n ÄÆ°á»ng nhất định có mật thất. Chỉ là thá»i gian quá cấp bách, nên không có cách gì Ä‘iá»u tra cặn kẽ được.

Trúc Trượng Ông nói:

- Nếu như có mật thất thì chắc chắn nó được đặt ở trong phòng ngá»§. Trừ khi có sá»± giúp sức cá»§a nhiá»u ngưá»i, bằng không rất khó phát hiện ra được gian mật thất. Äối vá»›i việc này chúng ta đành phải chấm dứt từ đây thôi.

Äồng Hương Nhi dưá»ng như không hài lòng nói:

- Thật sự Hương Nhi không can tâm chút nào. Chúng ta đã đồng ý lo liệu chuyện này, thì phải lo cho đến cùng. Có cơ hội, Hương Nhi nhất định sẽ tìm ra gian mật thất kia.

Trúc Trượng Ông không có phản ứng gì, chỉ thấp giá»ng há»i:

- Äã có lấy được chưa?

Äồng Hương Nhi đáp:

- Toàn bá»™ Ä‘á»u nằm trong chiếc túi này. Hương Nhi không biết thứ nào dùng để thoa, thứ nào dùng để uống. Chỉ lấy tất cả bá»c vào trong túi.

- Tốt lắm! Bây giá» chúng ta Ä‘i thôi Äồng Hương Nhi vá»™i vàng nói:

- Gia gia hãy mang chiếc túi này trở vá» trước Ä‘i. Hương Nhi còn phải Ä‘i đưa thư giùm cho ngưá»i ta.

Nói tá»›i đây, cả hai liá»n tung mình nhảy xuống đất, rồi chia nhau ra hai ngã phóng Ä‘i mất.

Sau khi nghe xong câu chuyện cá»§a há», Hoắc VÅ© Hoàn trong lòng nghÄ© thầm:

"Äồng Tẩu Song Kỳ vốn là bằng hữu cá»§a Song Long tiêu cục. Cá»› sao bá»n há» lại tham dá»± vào nghi án tại Äồng NhÆ¡n ÄÆ°á»ng. Bá»n hỠđã nhận lá»i ai để lo liệu chuyện này? Những thứ bá» trong chiếc túi cá»§a há» là gì? Từ trong những câu nói cá»§a há» có thể Ä‘oán ra, trong chiếc túi kia nhất định toàn là các loại thuốc. Chẳng lẽ bá»n há» mạo hiểm đột nhập vào trong Äồng NhÆ¡n ÄÆ°á»ng chỉ là vì túi thuốc kia thôi sao?

Càng nghĩ Hoắc Vũ Hoàn càng cảm thấy mơ hồ chẳng hiểu gì cả.

Äợi cho Äồng Tẩu Song Kỳ khuất bóng, Hoắc VÅ© Hoàn lập túc nhảy xuống đất Ä‘i vòng ra con hẻm phía sau. Sau đó Hoắc VÅ© Hoàn Ä‘em những việc vừa thấy được thuật lại cho Mạnh Tôn Ngá»c nghe.

Nghe xong Mạnh Tôn Ngá»c cÅ©ng thất sắc nói:

- Nếu như lá»i nói cá»§a Äồng Hương Nhi là thật, và tên hung đồ kia hiện Ä‘ang ẩn nấp trong mật thất. Vậy thì chúng ta phải bắt tay hành động ngay.

Hoắc Vũ Hoàn nói:

- Nếu đã là vậy, ở đây không cần phải canh giữ nữa. Chi bằng chúng ta trở vá» Bạch Long miếu, cùng má»i ngưá»i thương lượng biện pháp hành động.

- Chúng ta không thể cùng má»™t lúc trở vỠđược. Nhằm để phòng lá»i nói cá»§a Äồng Hương Nhi không phải là thật. Hoặc giả tên hung đồ kia lợi dụng cÆ¡ há»™i này để thóat thân, vậy đại ca hãy trở lại Bạch Long miếu trước. Tiểu đệ sẽ tiếp tục giám át ở đây.

- Như vậy cũng tốt. Nhưng Mạnh lão đệ phải hết sức cẩn thận. Bây giỠta đi đây.

Rá»i khá»i phố Tây Quan, Hoắc VÅ© Hoàn vá»™i vã ra khá»i thành trở lại Bạch Long miếu.

Khi cách Bạch Long miếu không còn bao xa, chợt Vũ Hoàn phát hiện bên trong có ánh đèn.

Trước lúc ra đi, Hoắc Vũ Hoàn đã từng căn dặn Hàn Văn Sanh không được đốt đèn.

Vậy ai đã làm việc này?

Càng ngạc nhiên, Hoắc Vũ Hoàn càng gia tăng thêm khinh công.

Äang chạy nhanh vá» phía trước, đột nhiên có má»™t bóng ngưá»i từ trong miếu vá»t ra. Chỉ chút nữa là song phương đã đụng vào nhau.

Ngưá»i kia tức khắc dừng bước. Thì ra đó là Thiết Liên Cô.

Hoắc VÅ© Hoàn liá»n trầm giá»ng há»i:

- Cửu muội, đã xảy ra chuyện gi?

Thiết Liên Cô vừa nhận ra Hoắc VÅ© Hoàn, nàng liá»n vui mừng nói ngay:

- Äại ca trở lại thật đúng lúc. Muá»™i Ä‘ang định vào trong thành tìm đại ca đây Hoắc VÅ© Hoàn ngạc nhiên há»i:

- Tìm ta để làm gì?

Thiết Liên Cô đáp:

- Có tin tức của tam ca rồi Hoắc Vũ Hoàn mừng rỡ nói:

- Thật sao? Mau nói cho ta biết, tam đệ hiện đang ở đâu?

- Tam ca hiện Ä‘ang ở đâu vẫn còn chưa biết. Vừa rồi có ngưá»i mang thư tá»›i thay cho tam ca. Vì Hàn tứ ca không dám quyết định, nên má»›i sai muá»™i vào trong thành má»i đại ca vá» cùng thương lượng.

- Vậy thư đâu?

- Bức thư hiện đang ở chỗ tứ ca. Tứ ca đang cùng với Tào lão phu tử xem xét bức thư.

Chưa nói hết câu, Hoắc VÅ© Hoàn đã bước vào trong miếu. Dưới ánh đèn, chỉ thấy Tào Phác và các huynh đệ Hoàng Phong Ä‘ang vây quanh trước án tiá»n trong đại Ä‘iện.

Má»i ngưá»i nhìn thấy Hoắc VÅ© Hoàn, tức thì ngưng ngay những lá»i bàn luận.

Hàn Văn Sanh cầm mảnh giấy vừa dÆ¡ vừa bị nhàu nát trao cho Hoắc VÅ© Hoàn, đồng thá»i nghiêm trá»ng nói:

- Xin đại ca xem thư Nét chữ trên mảnh giấy viết rất nguệch ngoạc, với nội dung như sau:

"Bên trong Äồng NhÆ¡n ÄÆ°á»ng còn có mật thất. Thương thế cá»§a nguyên hung ná»™i trong ngày hôm nay có thể bình phục. Cho nên không thể chậm trá»… nữa, đồng thá»i phải cẩn thận đỠphòng Hà Hoa ám toán. Äệ vì có việc nên không thể phân thân ra hai nÆ¡i được. Vì vậy đệ đặc biệt viết vài dòng gởi đến để cho đại ca yên tâm, La VÄ©nh Tưá»ng bách bái." Hoắc VÅ© Hoàn toàn thân chấn động, ngước mắt lên nói:

- Là đứa bé đó sao?

Hàn Văn Sanh thấp giá»ng:

- May mà Cá»­u muá»™i đã dụ nó ngá»§ rồi. Hiện tại nó Ä‘ang ở trong thiá»n phòng phía sau, không há» hay biết gì vá» chuyện này.

Hoắc Vũ Hoàn gật đầu nói:

- Bức thư này được đưa tới khi nào?

Hàn Văn Sanh đáp:

- Vừa má»›i cách đây không lâu. Ngưá»i mang thư không lá»™ diện, mà chỉ dùng đất bá»c mảnh giấy này vào trong. Sau đó bắn vào trong miếu rồi lập tức bá» Ä‘i ngay.

Hoắc Vũ Hoàn "à" lên một tiếng:

- Hóa ra là hắn...

Tào Phác ngạc nhiên há»i:

- Là ai vậy?

- Nê hoàn thần đồng Äồng Hương Nhi Tào Phác và Hàn Văn Sanh cùng kêu lên:

- Là Äồng Tẩu Song Kỳ - Không sai, vừa rồi ta má»›i gặp bá»n hỠở bên ngoài cá»­a Äồng NhÆ¡n ÄÆ°á»ng, cho nên má»›i cấp tốc trở vỠđây.

Tiếp theo Hoắc VÅ© Hoàn Ä‘em toàn bá»™ sá»± việc vừa rồi kể lại cho má»i ngưá»i nghe.

Nghe xong, Hàn Văn Sanh ngạc nhiên nói:

- Chúng ta cùng vá»›i Äồng Tẩu Song Kỳ không há» có giao tình, thậm chí trước đây còn đã từng đối đầu vá»›i nhau. Bá»n há» tham dá»± vào việc này không biết có dụng ý gì?

Hoắc Vũ Hoàn nói:

- Ta cũng thấy nghi hoặc ở điểm này, nhưng mà nét chữ trên mảnh giấy này đích thực là của tam đệ.

Dừng lại giây phút, Vũ Hoàn nói tiếp:

- HÆ¡n nữa, những lá»i trong thư nói Ä‘á»u là thá»±c tình, không há» thấy có ác ý.

Hàn Văn Sanh nói:

- Nếu như tam ca Ä‘ang ở Lan Châu, vậy tại sao không đến gặp chúng ta? Ngược lại nhá» ngưá»i ngoài mang thư tá»›i?

Thiết Liên Cô tiếp lá»i:

- Äúng vậy. Nếu như tam ca biết được chúng ta Ä‘ang ở đây, nhất định ngưá»i sẽ đến.

Trong thư có Ä‘oạn nói: "Vì có chuyện nên không thể phân thân ra hai nÆ¡i.", quả thật Ä‘iá»u này không mấy hợp lý.

Hàn Văn Sanh lại nói:

- Tam ca chưa từng gặp qua Hà Hoa, tại sao biết được Hà Hoa là gian tế? Theo đệ thấy, bức thư này chúng ta không thể tin được.

Nhưng Hoắc Vũ Hoàn lại lắc đầu nói:

- Nhưng mà vá» việc bên trong Äồng NhÆ¡n ÄÆ°á»ng có mật thất, ta thấy rất có lý. Chúng ta đã giám sát ở nÆ¡i đó, vậy mà trước sau vẫn không phát hiện ra đối phương có liên lạc vá»›i bên ngoài. Äiá»u này đủ thấy nguyên hung xác thá»±c Ä‘ang ẩn náu bên trong Äồng NhÆ¡n ÄÆ°á»ng. HÆ¡n nữa, Tào Lạc SÆ¡n lấy cá»› bị bệnh nặng để tránh ló mặt ra khá»i phòng. Äây quả là cách độc nhất nhằm bảo vệ mật thất.

Tào Phác đột nhiên đứng lên nói:

- Muốn chứng thá»±c trong Äồng NhÆ¡n ÄÆ°á»ng có mật thất hay không, chỉ có cách là lão phu phải Ä‘i đến đó má»™t chuyến nữa. Äồng thá»i cÅ©ng mượn cÆ¡ há»™i này há»i thăm Tào Lạc SÆ¡n kia vài chuyện cÅ©, xem lão ta là thật hay giả.

Hoắc Vũ Hoàn nói:

- Lão tiá»n bối không cần phải nóng. Tại hạ cho rằng nếu như nguyên hung thật sá»± trốn trong Äồng NhÆ¡n ÄÆ°á»ng. Muốn bắt hắn cÅ©ng không phải là chuyện khó. Hiện tại có má»™t việc cấp bách hÆ¡n, có lẽ cần phải nhỠđến sá»± giúp đỡ cá»§a tiá»n bối.

Tào Phác liá»n nói:

- Có chuyện gì cần tới lão phu, lão đệ cứ việc nói ra đi.

Hoắc Vũ Hoàn nghiêm sắc mặt nói:

- Bây giỠđến khi trá»i sáng, còn tá»›i ba canh giá». Tại hạ chuẩn bị huy động toàn bá»™ các huynh đệ nhập thành tìm kiếm. Hy vá»ng đến trước khi trá»i sáng có thể tìm được chá»— nghỉ chân cá»§a Äồng Tẩu Song Kỳ Tào Phác ngạc nhiên:

- Tìm bá»n hỠđể làm gì?

Hoắc VÅ© Hoàn buông gá»n:

- Cứu má»™t ngưá»i.

- Là ai?

- La VÄ©nh Tưá»ng. Là tam đệ cá»§a tại hạ.

Tào Phác còn Ä‘ang ngạc nhiên, Hàn Văn Sanh và Thiết Liên Cô đã vá»™i cướp lá»i há»i:

- Tam ca đã sao rồi?

Hoắc Vũ Hoàn htở dài ra một tiếng:

- Nếu như ta đóan không lầm, tam đệ hiện đang bị thỠthương. Hơn nữa thương thế lại rất nặng.

Thiết Liên Cô cao giá»ng há»i:

- Äại ca! Huynh dá»±a vào đâu mà Ä‘oán như vậy?

Hoắc Vũ Hoàn nghiêm túc nói:

- Ta rất hiểu tính cách cá»§a tam đệ. Nếu như tam đệ biết ta đã đến Lan Châu, bất luận thế nào cÅ©ng phải tá»›i gặp ta. Trừ phi trên ngưá»i thá» thương quá nặng, không thể cá»­ động được.

- Có thể tam ca vá»™i vã rá»i khá»i Lan Châu, nên không kịp đến gặp đại ca.

Hoắc Vũ Hoàn lắc đầu nói:

- Không thể nào. Nét chữ trong bức thư này rõ ràng cá»§a tam đệ. Chứng tá» tam đệ vẫn còn ở Lan Châu. HÆ¡n nữa, chính xác tam đệ Ä‘ang ở chung vá»›i Äồng Tẩu Song Kỳ.

Nói tá»›i đây, VÅ© Hoàn ngá»­a mặt lên trá»i buông má»™t tiếng thở dài nói tiếp:

- Vừa rồi ta nhìn thấy Äồng Tẩu Song Kỳ trá»™m má»™t bao thuốc từ trong Äồng NhÆ¡n ÄÆ°á»ng chạy ra. Lúc ấy ta chỉ cảm thấy hÆ¡i kỳ quái, nhưng bây giá» má»›i biết bá»n há» trá»™m thuốc là vì tam đệ.

Thiết Liên Cô nói:

- Có lẽ bá»n há» trá»™m thuốc để cho bá»n há» dùng, chứ không phải vì tam huynh.

Hoắc Vũ Hoàn buồn bã lắc đầu nói:

- Việc đến nước này chúng ta không cần phải tá»± gạt mình nữa. Kỳ thật, đã lâu lắm rồi mà tam đệ vẫn còn chưa tá»›i Bạch Long miếu. Má»i ngưá»i Ä‘á»u có thể Ä‘oán ra tam đệ đã xảy ra chuyện. Nhưng chẳng qua trong lòng má»i ngưá»i vẫn còn nuôi hy vá»ng, nên không chịu nói ra mà thôi.

Thiết Liên Cô hai má đỠbừng lên, nàng xuôi hai tay, đứng cúi đầu im lặng.

Hàn Văn Sanh lên tiếng:

- Äại ca tính làm thế nào để tìm há»?

- Ta thấy Äồng Tẩu Song Kỳ sau khi rá»i khá»i Äồng NhÆ¡n ÄÆ°á»ng, bá»n há» Ä‘á»u Ä‘i vá» hướng tây. Như vậy nhất định bá»n há» Ä‘ang nghỉ chân ở khu Tây Quan. Nhân lúc trá»i còn chưa sáng, chúng ta dồn hết lá»±c lượng tìm kiếm ở khu Tây Quan. Nhất định sẽ tìm ra tam đệ.

Hàn Văn Sanh nói:

- Theo tiểu đệ thấy, trước tiên chúng ta nên há»i thăm ở vùng Tây Quan có những nÆ¡i nào có thể dừng chân được. Sau đó chúng ta chia nhau ra tìm kiếm, như vậy không phải là đỡ mất công tìm kiếm hay sao?

- Nhưng biết há»i thăm ai bây giá»?

- Khách Ä‘iếm Tam Phúc cÅ©ng ở khu Tây Quan. Äệ nghÄ©, Tần Trá»ng nhất định sẽ quen thuá»™c tình hình ở đây.

Hai mắt Hoắc Vũ Hoàn chợt sáng lên:

- Äúng rồi. Nếu đệ không nhắc thì ta đã quên mất rồi. Sá»± việc không thể chậm trá»… được, chúng ta phải lên đưá»ng ngay thôi.

- Äại ca tính mang theo mấy huynh đệ Ä‘i cùng?

Hoắc Vũ Hoàn trầm ngâm giây lát rồi nói:

- Nếu đã là vậy không thể nhiá»u ngưá»i cùng Ä‘i được. Chỉ cần ta và đệ, thêm vá»›i Cá»­u muá»™i cùng Tào lão tiá»n bối là đủ rồi.

Thiết Liên Cô không ngá» Hoắc VÅ© Hoàn sẽ chá»n mình, cho nên nghe VÅ© Hoàn nói vậy, nàng vui mừng không sao tả xiết.

Bá»—ng nhiên Hàn Văng Sanh há»i:

- Có cần phái ngưá»i đến tiếp ứng cho Mạnh thiếu hiệp không?

Hoắc Vũ Hoàn lắc đầu đáp:

- Không cần. Sau khi chúng ta Ä‘i rồi, số huynh đệ còn lại cÅ©ng lập tức lên đưá»ng, đến hiệp lá»±c vá»›i Mạnh thiếu hiệp vây lấy Äồng NhÆ¡n ÄÆ°á»ng chá» lệnh. Bất kể có tìm được Äồng Tẩu Song Kỳ hay không. Äến khi trá»i sáng chúng ta cÅ©ng phải tấn công Äồng NhÆ¡n ÄÆ°á»ng.

Thiết Liên Cô bá»—ng nhiên há»i:

- Chúng ta Ä‘á»u Ä‘i hết còn Hà Hoa giải quyết như thế nào?

- Tạm thá»i Ä‘iểm vào thùy huyệt cá»§a Hà Hoa, và để lại má»™t vị tiểu huynh đệ canh chừng cô bé. Äợi đến khi Hà Hoa tỉnh lại, lúc ấy chúng ta cÅ©ng đã trở vỠđây rồi.

Khi bốn ngưá»i há» tá»›i khách Ä‘iếm Tam Phúc thì đã sau giá» tí. Hai cánh cá»­a đại môn cá»§a khách Ä‘iếm tuy vẫn chưa đóng nhưng khách bên trong đã an nghỉ hết rồi.

Vì không muốn làm kinh động đến những vị khách ở bên trong. Cho nên ba ngưá»i đứng bên ngoài chỠđợi, chỉ để cho má»™t mình Hàn Văn Sanh vào trong gá»i Tần Trá»ng ra ngoài.

Tần Trá»ng sau khi nghe nói La VÄ©nh Tưá»ng vẫn chưa có tá»›i Bạch Long miếu mà còn có khả năng bị trá»ng thương lưu lại trong thành, hắn liá»n thất kinh nói:

- Äại ÄÆ°á»ng Gia nói vậy tiểu nhân cÅ©ng đã nhá»› lại. Äêm qua, khi Tam ÄÆ°á»ng Gia tá»›i khách sạn, trên má»™t tay áo đã bị rách, hình như là cánh tay đã bị thá» thương.

Hàn Văn Sanh quát:

- Việc này tại sao ngươi lại không nói sớm chứ?

Tần Trá»ng cung kính đáp:

- Lúc đó đã là ná»­a đêm. HÆ¡n nữa Tam ÄÆ°á»ng Gia chỉ căn dặn tiểu nhân có vài câu, liá»n vá»™i vàng bá» Ä‘i ngay. Tiểu nhân không nhìn thấy rõ nên chẳng dám Ä‘oán bậy Thiết Liên Cô cÅ©ng xen vào:

- Ngươi còn nhá»› Tam ÄÆ°á»ng Gia bị thương ở cánh tay nào không? Thương thế có nghiêm trá»ng lắm không?

- Nghiêm trá»ng hay không tiểu nhân không được rõ. Chỉ biết Tam ÄÆ°á»ng Gia bị thương ở cánh tay trái.

Hoắc VÅ© Hoàn cắt ngang lá»i cá»§a má»i ngưá»i:

- Không nên mất nhiá»u thá»i gian để truy cứu những chuyện này, mà Ä‘iá»u cần thiết bây giá» là mau mau tìm cho ra Tam đệ. Tần Trá»ng, ngươi là ngưá»i ở đây, bởi vậy tình hình trong thành có lẽ nhà ngươi rất rành. Bây giá» ngươi thá»­ nghÄ© xem, ở đây khu Tây Quan này có chá»— nào kín đáo để ẩn náu hay không?

Tần Trá»ng cúi rạp ngưá»i thưa:

- Kính bẩm Äại ÄÆ°á»ng Gia, Lan Châu là má»™t thành lá»›n. Chỉ riêng vùng Tây Quan có đến bốn thành môn, mưá»i mấy con đưá»ng lá»›n nhá». Nếu như không biết được vị trí đích xác, tiểu nhân e rằng rất khó có thể Ä‘oán ra.

Hoắc Vũ Hoàn nói:

- Ngươi chỉ cần Ä‘oán từ Ä‘oạn hiệu thuốc Äồng NhÆ¡n ÄÆ°á»ng chạy vá» hướng tây. Xem ở đấy có nÆ¡i nào dá»… dàng che giấu hành tung, thích hợp cho việc trị thương và lại ra vào tiện lợi.

Tần Trá»ng đưa tay gãi đầu:

- Việc này... Äây quả là má»™t vấn đỠkhông đơn giản. Muốn tìm ngưá»i trong má»™t thành thị náo nhiệt, chẳng khác gì mò kim đáy biển.

Hoắc Vũ Hoàn nói:

- Ngươi không cần phải khẩn trương, từ từ mà suy nghÄ©. Có nÆ¡i nào khả nghi cứ việc mạnh dạn nói ra để má»i ngưá»i cùng thương lượng. Nếu có Ä‘oán sai cÅ©ng không cần phải sợ.

Tần Trá»ng lẩm bẩm nói:

- Tiểu nhân rất quen thuộc ở khu Tây Quan. Nhưng mà phạm vi này quả thật quá rộng lớn.

Hoắc Vũ Hoàn động viên nói:

- Phạm vi tuy rá»™ng lá»›n, nhưng má»™t nÆ¡i thích hợp cho việc ẩn mình trị thương có thể nói không phải là nhiá»u. Ví dụ như vì tránh để lá»™ hành tung, ngưá»i ta không thể nào vào nghÄ© ở khách Ä‘iếm hay lữ quán được. Hay là để tiện lợi cho việc trị thương, ngưá»i ta thưá»ng chá»n những nÆ¡i gần chợ, hoặc là những chá»— ít có ngưá»i chú ý tá»›i.

Thiết Liên Cô liá»n tiếp lá»i:

- Hoặc giả má»™t địa Ä‘iểm cách hiệu thuốc Äồng NhÆ¡n ÄÆ°á»ng không xa chẳng hạn...

Tần Trá»ng đột nhiên "ồ" lên má»™t tiếng:

- Äúng rồi. Quả thật có má»™t chá»— như vậy.

Hoắc Vũ Hoàn vội nói:

- Là chỗ nào?

- Chính là Thạch tướng quân phá»§ Hoắc VÅ© Hoàn há»i:

- Cái gì gá»i là Thạch tướng quân phá»§?

Tần Trá»ng đáp:

- Äó là má»™t tòa nhà ma có tiếng trong thành Lan Châu. Nghe đâu xưa kia là dinh phá»§ cá»§a má»™t vị đại tướng quân há» Thạch cá»§a tiá»n triá»u. Sau đó vì việc mưu phản bị bại lá»™ nên triá»u đình đã phái ngá»± lâm đến Lan Châu, bắt hết toàn gia, già trẻ bé lá»›n hÆ¡n bốn mươi ngưá»i giết ngay tại trong phá»§. Kể từ đó, phá»§ cá»§a Thạch tướng quân bị niêm phong, cÅ©ng như không còn có ai dám đến đấy ở nữa.

Thiết Liên Cô há»i:

- Tại sao ngưá»i ta không dám đến đó ở?

Tần Trá»ng đáp:

- Bởi vì trong tòa danh phá»§ có nhiá»u quỉ ma quấy phá. Nó đã từng được chuyển bán nhiá»u lần. Nhưng ngưá»i chá»§ nào dá»n vào đó ở cÅ©ng Ä‘á»u bị quỉ ma quấy nhiá»…u, đến nổi không chết cÅ©ng bị bệnh nặng. Từ đấy không còn ai dám đến đó ở nữa, dần dần nó trở nên hoang phế và tiêu Ä‘iá»u. Nghe nói mưá»i năm trước, Tào lão phu tá»­ ở hiệu thuốc Äồng NhÆ¡n ÄÆ°á»ng vừa má»›i phát lên, đã từng mua lại tòa dinh phá»§ đó. Tào lão phu tá»­ cho trồng cây và trùng tu kiến trúc lại. CÅ©ng giống như các chá»§ trước, vì bị quỉ ma nhiá»…u loạn, cho nên Tào lão phu tá»­ bá» dở ná»­a chừng. Äến bây giá», nÆ¡i ấy vẫn còn bị bá» hoang phế, có muốn bán Ä‘i cÅ©ng không bán được.

Thiết Liên Cô chen vào há»i:

- Nói vậy, Thạch tướng quân vẫn là sản nghiệp của Tào Lạc Sơn?

Tần Trá»ng đáp:

- Dạ phải. NÆ¡i đó gần ở hiệu thuốc Äồng NhÆ¡n ÄÆ°á»ng, nó vừa hoang vắng vừa ít ngưá»i chú ý tá»›i. Sân vưá»n và đình viện lại rá»™ng lá»›n, đúng là má»™t nÆ¡i dùng để trị thương hết sức lý tưởng.

Hoắc Vũ Hoàn chớp chớp mắt, vẫy tay nói:

- Tốt! Ngươi mau Ä‘i trước dẫn đưá»ng.

Tần Trá»ng cung kính cúi ngưá»i dạ má»™t tiếng. Bá»n há» Ä‘i hết mấy con đưá»ng, băng qua mấy khúc quanh. Cuối cùng má»i ngưá»i tá»›i má»™t con hẻm cụt. Tần Trá»ng hạ giá»ng nói:

- Chính là nơi đây.

NÆ¡i đây cách Äồng NhÆ¡n ÄÆ°á»ng chỉ có ba con hẻm. Äứng ở khúc cua ngoài đầu đưá»ng có thể nhìn thấy tán cây to ở trong con hẻm phía sau Äồng NhÆ¡n ÄÆ°á»ng.

Lá»i Tần Trá»ng nói quả thật không sai chút nào. Thạch tướng quân phá»§ hoang phế tiêu Ä‘iá»u má»™t cách đáng sợ. Nhưng mà bên ngoài đại môn có hai con sư tá»­ đã đứng hùng dÅ©ng ở hai bên, nhìn hai con sư tá»­ ngưá»i ta sẽ biết ngay đến khí phái uy dÅ©ng năm xưa cá»§a Thạch gia.

Chỉ đáng tiếc sau cánh cá»­a kia, bây giỠđã trở thành chá»— ở cá»§a bá»n cô hồn.

Hoắc VÅ© Hoàn quan sát ká»· càng tình hình xung quanh, sau đó nghiêm giá»ng nói:

- NÆ¡i đây không chỉ hẻo lánh Ä‘iêu tàn, mà càng có vẻ âm u ma quái. Äích thật là nÆ¡i lý tưởng để ẩn nấp. Nhưng theo ta nghÄ©, ngưá»i nấp bên trong để trị thương không chỉ có La tam đệ và Äồng Tẩu Song Kỳ.

Hàn Văn Sanh cùng tán đồng:

- Không sai. Äây vốn là sản nghiệp cá»§a Tào Lạc SÆ¡n. Mưá»i năm trước lão ta từng sá»­a sang lại nÆ¡i này, rất có thể lão đã dá»± tính biến nÆ¡i đây thành chá»— ẩn nấp sau này.

Hoắc VÅ© Hoàn quay sang nói vá»›i Tần Trá»ng:

- Ngươi hãy tá»›i Äồng NhÆ¡n ÄÆ°á»ng gặp Mạnh thiếu hiệp, xem thá»­ các huynh đệ đã đến chưa? Nếu như bá»n hỠđã tá»›i, lập tức kêu bá»n há» chia ra má»™t ná»­a tiếp tục bao vây Äồng NhÆ¡n ÄÆ°á»ng, số còn lại mau đến đây tiếp sức.

Tần Trá»ng ra Ä‘i không được bao lâu, Hắc Long Từ Khang đã dẫn theo Äại Ngưu và hai vị tiểu huynh đệ đến gặp Hoắc VÅ© Hoàn.

Vừa thấy bá»n há», VÅ© Hoàn vá»™i há»i:

- Tình hình ở Äồng NhÆ¡n ÄÆ°á»ng như thế nào rồi?

Từ Khang cung kính đáp:

- Äến bây giá» vẫn còn chưa có động tịnh gì. Mạnh thiếu hiệp muốn đệ chuyển lá»i đến cho đại ca rằng, hai địa Ä‘iểm cách nhau không xa, nếu như bên nào có phát hiện gì tức thì thông báo cho bên kia biết, để phân ra hai đầu chận địch. Như vậy sẽ thu được hiệu quả.

Hoắc Vũ Hoàn gật đầu nói:

- Cách nghĩ rất hợp với ý ta. Cho dù Tào Lạc Sơn có xảo quyệt cũng khó mà hòng thoát thân được.

Thế rồi Hoắc VÅ© Hoàn chia má»i ngưá»i ra thành bốn nhóm. Má»—i nhóm có hai ngưá»i nhằm tránh cho hỠđừng bị đơn độc trong lúc hành sá»±. Khoảng cách giữa hai ngưá»i không quá năm trượng, để tiện cho việc tiếp ứng. Ngoài ra, VÅ© Hoàn còn lệnh cho Tần Trá»ng phụ trách nhiệm vụ liên lạc vá»›i nhóm ở Äồng NhÆ¡n ÄÆ°á»ng.

Äâu đấy xong xuôi, Hoắc VÅ© Hoàn cùng vá»›i Thiết Liên Cô má»™t nhóm, vượt qua bức tưá»ng vào bên trong trước.

Äình đài lầu các trong "Tướng quân phá»§" vẫn còn nguyên vẹn, chỉ có Ä‘iá»u đã bị bá» hoang từ lâu, vì vậy khắp nÆ¡i cá» dại má»c um tùm bít cả lối Ä‘i. Äồng thá»i cảnh tượng đầy vẻ âm u thê lương và ảm đạm.

Má»i ngưá»i Ä‘á»u rút hết binh khí ra cầm tay. Há» chia nhau ra tìm hết tất cả các phòng ở trước cÅ©ng như sau. Nhưng nÆ¡i há» tìm qua ngoài những con chuá»™t và đàn dÆ¡i ra, cÆ¡ hồ không còn tìm thấy má»™t vật sống nào khác.

Sau khi tìm hết các phòng và sảnh đưá»ng, má»i ngưá»i không há» phát hiện ra được Ä‘iá»u gì.

Hoắc VÅ© Hoàn không khá»i ngạc nhiên nói:

- Xem tình hình này, nơi đây quả thật là một tòa nhà hoang phế, lẽ nào chúng ta lại nghi ngỠsai hay sao?

Hàn Văn Sanh nói:

- Những phòng ốc này Ä‘á»u là kiến trúc có sẵn cá»§a Tướng quân phá»§, tất nhiên là sẽ chẳng tìm ra được gì cả. Theo đệ nghÄ©, nếu như Tào Lạc SÆ¡n muốn bố trí những cÆ¡ quan hoặc là đưá»ng hầm bí mật, chắc chắn lão ta sẽ đặt ở phía sau hậu viện.

Hoắc VÅ© Hoàn há»i:

- Tại sao?

Hàn Văn Sanh đáp:

- Bởi vì trong hoa viên rá»™ng rãi, thuận lợi cho việc đặt những cÆ¡ quan bí mật. HÆ¡n nữa, có thể mượn hoa cá», cây cối và hòn non bá»™ để đánh lừa má»i ngưá»i.

Hoắc Vũ Hoàn suy nghĩ một hồi nói:

- ÄÆ°á»£c rồi, chúng ta ra sau hoa viện ở phía sau tìm kiếm má»™t lần nữa. Nếu như không phát hiện gì lạ, đành phải hành động trá»±c tiếp vào Äồng NhÆ¡n ÄÆ°á»ng.

Hoa viên cá»§a Tướng quân phá»§ chiếm má»™t phạm vi vô cùng rá»™ng lá»›n. Có hồ sen, núi giả, cầu nhá», hương đình. Chỉ có Ä‘iá»u bây giỠđã trở nên hoang tàn. Hoa và cây kiểng Ä‘á»u bị cá» dại vươn lên che kín, hồ sen cÅ©ng biến thành má»™t ao nước tù, cầu thì bị gãy, đình thì bị sập, còn ngá»n núi giả toàn là rêu xanh bao phá»§.

Trước tiên Hàn Văn Sanh tìm ở xung quanh ngá»n núi giả, nhưng vẫn không có gì đáng nghi. Sau đó Hàn Văn Sanh chia má»i ngưá»i ra lùng sục từng bụi cỠđám hoa. Kết quả cÅ©ng chẳng có gì khả quan.

Hoắc Vũ Hoàn lắc đầu thở dài:

- Không phải lãng phí thá»i gian nữa. Hay là chúng ta đến Äồng NhÆ¡n ÄÆ°á»ng Ä‘i.

Hàn Văn Sanh đột nhiên nói:

- Xin đại ca nán lại thêm chút nữa, tiểu đệ dám chắc trong hoa viên này có bí mật.

Hoắc Vũ Hoàn có vẻ hơi sốt ruột:

- Äệ nhìn thấy có gì khả nghi sao?

Hàn Văn Sanh lắc đầu nhỠnhẹ nói:

- Trước mắt thì chưa, nhưng mà tiểu đệ cảm thấy trong hoa viên này có vấn Ä‘á».

Hoắc Vũ Hoàn đảo mắt nhìn bốn phía một lượt, rồi nói:

- Ta thấy quanh đây đâu có gì đáng nghi. Khu hoa viên này tuy đã bá» hoang phế từ lâu, nhưng cảnh vật Ä‘á»u còn rất hoàn chỉnh.

Hàn Văn Sanh mỉm cưá»i nói:

- Chính vì tất cả cảnh vật còn hoàn chỉnh má»›i khiến cho ngưá»i ta cảm thấy khả nghi.

Hoắc Vũ Hoàn ngạc nhiên nói:

- Äệ nói thá»­ xem, nó khả nghi ở chá»— nào?

Hàn Văn Sanh nói:

- Mưá»i năm trước, Tào Lạc SÆ¡n đã mua lại tòa dinh phá»§ này và cÅ©ng đã từng tu sá»­a lại.

Nhưng đại ca hãy nhìn kỹ thử xem, nơi đây có dấu vết gì chứng tỠđã từng có tu sửa hay chưa?

Hoắc Vũ Hoàn nhìn lại xung quanh một lần nữa, sau đó kêu lên:

- Äúng rồi. Äích thật nÆ¡i đây không có dấu hiệu cho thấy có sá»± tu sá»­a qua.

Hàn Văn Sanh nói tiếp:

- Không phải không có. Chỉ vì thá»i gian quá lâu, nhất thá»i chúng ta khó mà nhìn ra nÆ¡i nào đã được tu sá»­a lại mà thôi.

- Nói rất có lý. Má»i ngưá»i chia nhau ra tìm kiếm thá»­ xem.

Lúc này ở phía đông trá»i đã bắt đầu hừng sáng. Bởi vậy công việc tìm kiếm có chiá»u hướng thuận lợi hÆ¡n.

Chỉ má»™t hồi sau đã nghe Thiết Liên Cô gá»i lá»›n:

- Má»i ngưá»i mau đến xem thá»­ đây là cái gì nào?

Má»i ngưá»i nghe tiếng kêu lập tức chạy ngay vá» phía Thiết Liên Cô. Há» phát hiện ra trong gốc hoa viên có má»™t giếng nước. Xung quanh miệng giếng còn Ä‘á»ng lại những vệt nước.

Äã lâu trá»i không có mưa, lại càng không có sương muối. Những vệt nước này rõ ràng là do nước từ trong giếng tràn ra.

Nhưng khi má»i ngưá»i cúi đầu dòm xuống giếng, chỉ thấy má»±c nước lưng chừng có ná»­a giếng, tuyệt nhien không thể nào tràn ra ngoài được.

Hàn Văn Sanh gật đầu cưá»i nhạt, nói:

- Lão cáo già thật xảo quyệt. Nếu không phải Cửu muội cẩn thận chắc đã bị lão ta gạt mất rồi.

Hoắc Vũ Hoàn lộ vẻ vui mừng nói:

- Nếu như hung đồ thật sự ẩn trốn dưới đáy giếng, việc này xem ra chẳng mấy khó khăn.

Hàn Văn Sanh nói:

- Giếng nước này có thể chỉ là má»™t lối cá»­a ra vào. Bên dưới tất nhiên còn có đưá»ng hầm. Bây giá» phải có má»™t vị huynh đệ thông thạo bÆ¡i lá»™i, xuống bên dưới thám thính xem thá»­ thật hư.

Hắc Long Từ Khang vội lên tiếng:

- Äể tiểu đệ nhận trách nhiệm ấy cho.

Hoắc Vũ Hoàn nói:

- Äệ tuy tinh thông bÆ¡i lá»™i, nhưng chỉ có má»™t mình xuống dưới giếng, lỡ như có xảy ra chuyện rất khó mà tiếp ứng.

Từ Khang nói:

- Tiểu đệ chỉ xuống quan sát như thế nào. Có phát hiện gì, tiểu đệ lập tức quay trở lên hồi báo cho đại ca biết. Chắc không có nguy hiểm gì đâu.

Hoắc Vũ Hoàn trầm ngâm hồi lâu, nói:

- Nên nhá»› phải tuyệt đối chú ý đến an toàn. Bất luận có phát hiện ra chuyện gì cÅ©ng Ä‘á»u phải mau mau trở lên, đừng để cho má»i ngưá»i chỠđợi lâu.

Từ Khang cung quyá»n đáp:

- Tiểu đệ biết.

Thế rồi Từ Khang cởi áo ngoài ra, giắt Ä‘ao vào trong ngưá»i để phòng thân. Sau đó hít sâu má»™t hÆ¡i và từ từ tiếng xuống giếng.

Má»i ngưá»i đứng im lặng chỠđợi ở trên thành giếng, đã trải qua má»™t thá»i gian khá lây, vậy mà vẫn chưa thấy Từ Khang trồi lên.

Hoắc Vũ Hoàn bất giác cảm thấy sốt ruột, lẩm bẩm nói:

- Nước giếng không sâu lắm, tại sao Từ đệ lại đi lâu đến như thế? Không phải đã xảy ra chuyện rồi chứ?

Hàn Văn Sanh an ủi nói:

- Từ đệ rất tinh thông bÆ¡i lá»™i, đại ca không cần phải lo lắng. Nhứt định Từ đệ đã có phát hiện gì ở bên dưới, chỉ là còn chưa Ä‘iá»u ra rõ ràng mà thôi.

Hoắc Vũ Hoàn lắc đầu nói:

- Nếu như có phát hiện, Từ đệ sẽ trở lên báo cáo liá»n, nhưng hiện tại chẳng có động tỉnh gì cả, bảo sao ta không lo lắng chứ?

Hàn Văn Sanh nói:

- Äại ca cứ yên tâm, để tiểu đệ xuống dưới xem thá»­.

Hoắc Vũ Hoàn nói:

- Má»™t mình đệ Ä‘i không thể được, phải kêu Äại Ngưu Ä‘i cùng. Có gì hai bên còn tiếp ứng cho nhau.

Äại Ngưu liá»n phấn khởi cởi áo ngoài và giày ra, đồng thá»i miệng nói:

- Tiểu đệ xuống trước rồi đến tứ ca. Mẹ nó! Äệ không tin cái giếng nhá» bé này lại có tà môn...

Äại Ngưu chưa nói dứt lá»i, đột nhiên trên đầu tưá»ng xuất hiện hai bóng ngưá»i. Äó chính là Hắc Long Từ Khang và Mạnh Tôn Ngá»c.

Rõ ràng má»i ngưá»i nhìn thấy Từ Khang đã chui xuống miệng giếng, vậy mà bây giá» má»i ngưá»i lại nhìn thấy Từ Khang từ bên ngoài tưá»ng trở vào. Äiá»u này làm cho má»i ngưá»i Ä‘á»u kinh ngạc.

Hoắc VÅ© Hoàn liá»n lên tiếng há»i ngay:

- Äã xảy ra chuyện gì? Làm thế nào mà hai ngưá»i lại gặp được nhau?

Những giá»t nước trên ngưá»i cá»§a Từ Khang hãy còn chưa khô, đã vá»™i vã nói:

- Äại ca! Chúng ta đã đến trá»… má»™t bước, tất cả những ngưá»i ở trong Äồng NhÆ¡n ÄÆ°á»ng Ä‘á»u đã đào tẩu hết rồi...

Hoắc Vũ Hoàn thất sắc:

- Äệ nói sao?

Mạnh Tôn Ngá»c giải thích:

- Giữa nÆ¡i đây và Äồng NhÆ¡n ÄÆ°á»ng quả nhiên có đưá»ng hầm thông nhau. Miệng giếng này chính là cá»­a ra vào. Vừa rồi Từ huynh từ đưá»ng hầm này tìm đến Äồng NhÆ¡n ÄÆ°á»ng, phát hiện ở đấy vắng tanh không má»™t bóng ngưá»i.

Hoắc VÅ© Hoàn nghi ngá» há»i:

- Nhưng mà cái giếng này vẫn còn có nước. Không lè dưới đáy giếng có thiết kế cửa?

Từ Khang đáp:

- Hoàn toàn đúng như vậy. Bên dưới đáy giếng có má»™t cá»­a ngầm tương thông vá»›i má»™t hồ nước nhỠở bên trong đưá»ng hầm. ÄÆ°á»ng hầm kia chạy thẳng tá»›i phòng ngá»§ ở sau hậu viện cá»§a Äồng NhÆ¡n ÄÆ°á»ng. Và cá»­a vào chính là bên dưới chiếc giưá»ng.

Hoắc VÅ© Hoàn biến sắc vẫy tay gá»i lá»›n:

- Äi! Chúng ta mau Ä‘i xem thá»­"

Má»i ngưá»i tức tốc đến Äồng NhÆ¡n ÄÆ°á»ng ngay. Quả nhiên khắp nÆ¡i Ä‘á»u trống vắng.

Ngay cả bá»n a hoàn và gia nhân cÅ©ng chẳng thấy má»™t tên.

Má»i thứ vật dụng trong phòng Ä‘á»u còn nguyên chá»— cÅ©, hÆ¡n nữa tất cả không há» bị thiếu mất má»™t món nào.

Mật thất ở bên dưới vô cùng rá»™ng rãi. NÆ¡i đây không chỉ trang trí rất hoa lệ, mà còn tích trữ má»™t số lượng lá»›n lương thá»±c. Cho dù bên ngoài không cung ứng cÅ©ng đủ dùng cho mưá»i ngưá»i trong thá»i gian má»™t tháng.

Hoắc Vũ Hoàn nhìn khắp nơi một lượt, nghiêm mặt nói:

- Xem tình hình này bá»n chúng rá»i khá»i đây chưa được bao lâu. Rất có thể đêm qua việc Äồng Tẩu Song Kỳ đến trá»™m thuốc đã bị phát hiện nên chúng má»›i quyết định tẩu tán.

Mạnh Tôn Ngá»c cÅ©ng đồng ý:

- Tất cả nam nữ ở trong Äồng NhÆ¡n ÄÆ°á»ng có đến mưá»i mấy ngưá»i. Trong đêm khuya hành động lại bất tiện. Theo đệ nghÄ© bá»n chúng bá» chạy chưa được bao xa, e rằng vẫn còn chừa rá»i khá»i Lan Châu.

Hàn Văn Sanh liá»n tiếp lá»i:

- Äệ cÅ©ng nghÄ© như vậy. Từ lúc đó đến bây giá» thá»i gian không quá ba canh giá». Nhất định bá»n chúng chưa kịp ra khá»i thành.

Thiết Liên Cô liá»n chen vào:

- Nếu như còn ở trong thành, vậy thì bá»n chúng nấp ở đâu chứ?

Hàn Văn Sanh nói:

- NÆ¡i khả nghi nhất chính là khu hoa viên ở phía sau Tướng quân phá»§. Ta vẫn cảm thấy ở đó có bố trí cÆ¡ quan gì khác chứ không đơn thuần chỉ là lối ra cá»­a đưá»ng hầm.

Hoắc Vũ Hoàn gật đầu nói:

- Không sai. Äêm qua vùng Tây Quan gần như Ä‘á»u nằm dưới sá»± giám sát cá»§a chúng ta, cho dù có nÆ¡i khác để ẩn nấp, nhưng thá»i gian cÅ©ng không đủ để cho bá»n chúng rá»i khá»i khu hoa viên.

Thiết Liên Cô nói:

- Nói vậy, những vệt nước quanh thành giếng có lẽ là do bá»n chúng cố ý để lại, nhằm dụ dẫn chúng ta tá»›i Äồng NhÆ¡n ÄÆ°á»ng, rồi thừa cÆ¡ há»™i đó bá» trốn.

Hàn Văn Sanh gật đầu nói:

- Sự suy đóan của Cửu muội rất có lý.

Hoắc Vũ Hoàn lên tiếng:

- Bất luận như thế nào, quyết cÅ©ng không thể để cho hung thá»§ ra khá»i thành. Má»™t khi để hắn xa chạy cao bay và trị khá»i vết thương trên tay. Sau này nhất định khó mà có cÆ¡ há»™i bắt được hắn.

Thế rồi cả đám ngưá»i lại từ Äồng NhÆ¡n ÄÆ°á»ng quay trở vá» hoa viên cá»§a Tướng quân phá»§. Bá»n há» chia nhau ra tìm cặn kẽ từng ngõ ngách, đám hoa và bụi cá».

Dưới sá»± tìm kiếm cật lá»±c cá»§a mưá»i mấy ngưá»i, quả nhiên cuối cùng cÅ©ng có phát hiện...

Äó là những vết chân má» nhạt ở gần giếng nước chạy dài vá» hướng hồ sen. Khi đến bên hồ sen thì những dấu chân kia cÅ©ng không còn nữa.

Hoắc VÅ© Hoàn trong lòng cảm thấy khả nghi, liá»n hạ lệnh cho má»i ngưá»i vây xung quanh hồ sen.

Hàn Văn Sanh là ngưá»i am hiểu vá» cách bố trí các cÆ¡ quan. Nhìn thấy tình hình này Văn Sanh cÅ©ng không khá»i thốt ra lá»i khen ngợi:

- Tên hung đồ quả nhiên là má»™t nhân vật phi phàm. Vừa má»›i ra khá»i miệng giếng bây giá» lại chui xuống đáy hồ. Nếu như không phải bá»n chúng để lá»™ manh mối, sợ rằng chúng ta khó mà phát hiện ra.

Hoắc Vũ Hoàn du dự nói:

- Nhưng mà chúng ta không biết cách tiến xuống đáy hồ. Như vậ biết làm sao đây?

Hàn Văn Sanh mỉm cưá»i nói:

- Äã nhìn thấy nhà, há không tìm được cá»­a hay sao?

Nói xong đưa mắt nhìn xung quanh bá» hồ má»™t vòng. Äá»™t nhiên Văn Sanh cất bước Ä‘i vòng qua phía bỠđối diện, má»i ngưá»i thấy vậy cÅ©ng cất bước theo sau.

Ở đây có má»™t hàng cây liá»…u được trồng sát bá» hồ. Những cành liá»…u rÅ© xuống chạm nước mặt hồ, giống như những bức màn lụa Ä‘ang được thả xuống. Gần bá» có buá»™c mấy chiếc thuyá»n nhá», Ä‘á»u đã bị lá»§ng khoang và bị đắm hÆ¡n ná»­a chiếc thuyá»n vào trong nước.

Hàn Văn Sanh Ä‘i đến dưới gốc liá»…u, dùng tay cầm mấy nhánh liá»…u rÅ© xuống đưa lên trước mặt xem. Cuối cùng Hàn Văn Sanh mỉm cưá»i nói:

- Äại ca nhìn xem, đây chính là thứ dùng để khống chế cÆ¡ quan dưới đáy hồ.

Hoắc VÅ© Hoàn lấy làm ngạc nhiên há»i:

- Ở đâu nào? Tại sao ta không nhìn thấy?

Hàn Văn Sanh đưa tay chỉ những cành liễu xanh rì nói:

- Äại ca hãy nhìn kỹ những cành liá»…u này xem. Và sau đó nghÄ© thá»­ hiện giá» là mùa hè.

Hoắc Vũ Hoàn trầm ngâm một hồi rồi đột nhiên "ồ" lên một tiếng, hiện ra tất cả.

- Äúng vậy, bây giá» không phải là mùa xuân, cá»› sau những cành liá»…u kia lại xanh tươi đến thế? Thá»­ nghÄ© xem, hoa cá» trong vưá»n Ä‘á»u bị vàng úa, duy chỉ có những cây liá»…u là vẫn xanh tươi. Vậy đây không phải là những cây giả dùng để ngụy trang là gì cÆ¡ chứ?

Hàn Văn Sanh lại kéo những nhánh khác xuống xem thá»­. Từ cành, lá Ä‘á»u hoàn toàn giống như thật. Nếu như không dùng tay chạm vào thá»­ thì chẳng ai nghÄ© rằng những cành liá»…u kia toàn được dùng vật liệu khác chế thành. Không chỉ có nhánh là là giả, mà ngay cả thân và vá» cây cÅ©ng Ä‘á»u giả luôn.

Hoắc Vũ Hoàn lắc đầu thở dài:

- Xem ra sá»± thông minh và tài trí cá»§a tên hung đồ này vượt xa hÆ¡n ngưá»i thưá»ng. Nhưng đáng tiếc hắn không chịu dùng tài trí cá»§a mình để Ä‘i theo con đưá»ng chân chính.

Hàn Văn Sanh nói:

- Phàm những kẻ đại gian đại ác thưá»ng có trí tuệ thông minh tuyệt đỉnh. Nếu không, hắn đâu thể làm ra những việc xấu xa kinh thiên động địa?

Hoắc Vũ Hoàn buông tiếng thở dài:

- Chính vì vậy chúng ta mới phải trừ khử ác tặc, quyết không thể để cho hắn thoát được.

Hàn Văn Sanh nói:

- CÆ¡ quan được lắp đặt ở dưới mặt nước tất nhiên phải có bố trí vật lên xuống má»›i có thể ra vào được. Sau khi tiểu đệ cho mở cÆ¡ quan. Trong hồ nước này có thể xảy ra những biến hóa. Vậy xin má»i đại ca hãy lùi vá» sau và cẩn thận đỠphòng.

Hoắc VÅ© Hoàn tin tưởng, liá»n lui ra sau mấy bước. Má»i ngưá»i nhất tá» rút binh khí ra cầm tay.

Hàn Văn Sanh hết sức cẩn thận tìm ra từ trong những cành liễu ngụy trang một cây khả nghi nhất. Sau đó dùng lực kéo mạnh một cái.

Chỉ nghe thấy những tiếng nổ "ầm ầm", nước trong hồ đột nhiên sôi ùng ục lên. Những lá sen, bèo... Ä‘á»u dạt sang tứ phía, hồ sen vốn phẳng lặng, bây giá» tá»± nhiên sôi sùng sục giống như má»™t nồi nước sôi.

Chẳng bao lâu ở giữa hồ nổi lên một vật thể hình cầu màu đen bóng.

Vật thể kia sa khi ngoi lên khá»i mặt nước, đột nhiên tá»± động mở ra thành nhiá»u cánh.

Äể lá»™ bên trong má»™t đài cao bằng phẳng giống y như đài sen. Nhìn hình dáng chẳng khác gì má»™t hoa sen khổng lồ.

Nước trong hồ vẫn còn sôi dữ dội, vậy mà vật kia không hỠbị một chút chao động.

Má»i ngưá»i tập trung tinh thần đỠcao cảnh giác. Nhưng mà chỠđợi má»™t hồi lâu vẫn không thấy đài sen kia có má»™t ngưá»i nào xuất hiện cả.

Hoắc VÅ© Hoàn hạ giá»ng há»i:

- Tứ đệ, đây chính là lối tiến xuống đáy hồ sao?

Hàn Văn Sanh gật đầu nói:

- Có lẽ là vậy?

- Nó chẳng qua chỉ là một cái đài bằng phẳng, vậy chỗ nào mới là lối cửa ra vào?

- Äại ca không cần phải nôn nóng. Äể cho tiểu đệ thá»­ trước xem.

Nói đoạn, Hàn Văn Sanh nhặt lấy một khúc gỗ lên cầm tay, hít sâu vào một luồng chân khí rồi tung mình bay ra giữa hồ.

Hàn Văn Sanh là ngưá»i tinh thông vá» cách bố trí cÆ¡ quan, hÆ¡n nữa Văn Sanh hành sá»± rất ư cẩn thận. Sau khi bay đến phía trên liên đài, Hàn Văn Sanh không mạo hiểm hạ chân xuống, mà chỉ dùng khúc gá»— Ä‘iểm thẳng xuống liên đài. Äồng thá»i mượn lá»±c thế chống vừa rồi, Hàn Văn Sanh lá»™n ngưá»i lên không bay ngược trở lại bá».

Sau khi liên đài bị điểm trúng, những cánh ở bốn mặt bỗng nhiên tự động khép lại giống y như khối cầu lúc ban đầu, và từ từ chìm xuống nước.

Một lát sau, quả cầu hình tròn lại nổi lên, xòe cánh ra và để lộ liên đài ra giống như lần trước.

Hoắc VÅ© Hoàn bá»—ng nhiên cất giá»ng nói:

- Cách bố trí cÆ¡ quan tuy kỳ diệu, nhưng cÅ©ng chưa chắt trốn thoát được. Lần này hắn đừng hòng thoát khá»i tay chúng ta.

Hàn Văn Sanh nói:

- Nhưng mà hung đồ có tổng cá»™ng bao nhiêu ngưá»i ở dưới hồ, chúng ta hãy còn chưa xác định rõ. Liên đài này má»—i lần lên xuống, tối Ä‘a chỉ có thể mang được hai ba ngưá»i xuống dưới. Việc này đối vá»›i chúng ta thật là bất lợi.

Hoắc VÅ© Hoàn cưá»i lá»›n nói:

- Không vào hang hùm, làm sao có thể bắt được cá»p? Chúng ta chia nhau ba ngưá»i thành má»™t nhóm, rồi lần lượt xuống dưới. Lần này xem bá»n chúng còn có thể trốn được nữa không?

Nói xong, quay sang chỉ Hàn Văn Sanh và Thiết Liên Cô ra lệnh:

- Ba ngưá»i chúng ta xuống dưới đó trước thám thính. Nếu như không có chuyện gì xảy ra thì Äại Ngưu cùng má»i ngưá»i còn lại tiếp tục xuống theo.

Hàn Văn Sanh khuyên ngăn nói:

- Tốt nhất là nên cho tiểu đệ xuống trước. Còn đại ca đi toán thứ hai để tránh nguy hiểm.

Hoắc Vũ Hoàn nghiêm mặt nói:

- Nói vậy là sao chứ? Nếu như có nguy hiểm ta và đệ có chỗ nào khác đâu? Chẳng lẽ đệ tự cho rằng mình có thể ứng phó còn ta thì không hay sao?

Hàn Văn Sanh vội xua tay nói:

- Tiểu đệ không phải có ý này.

Thiết Liên Cô kéo vạt áo Hàn Văn Sanh, thấp giá»ng nói:

- ÄÆ°á»£c rồi, tứ ca đừng có nói nhiá»u nữa. Tính khí cá»§a đại ca lẽ nào tứ ca còn không hiểu sao? Thôi chúng ta Ä‘i nào.

Hàn Văn Sanh dở khóc dở cưá»i không biết phải nói gì cho phải. Tiếp đó ba ngưá»i lập tức phóng mình vá» phía liên đài ở giữa hồ. Cả ba vừa má»›i đặt chân xuống, những cánh hoa xung quanh lập tức khép lại...

Äài và cánh hoa sen Ä‘á»u được dùng sắt chế tạo thành. Chạm tay vào chúng chẳng khác gì chạm phải băng. Bên trong tối om đến nổi tá»±a lưng vào nhau và Ä‘á»u có cảm giác giống như Ä‘ang rÆ¡i từ trên cao xuống. Tiếng nước đánh vào thành nghe lách cách nhưng bên trong tuyệt nhiên không có má»™t giá»t nước nào.

Lúc này tá»± nhiên há» có cảm giác như Ä‘ang bị nhốt trong má»™t gian phòng, xung quanh là bốn bức tưá»ng sắt. Là phúc hay há»a vẫn còn chưa biết. Nếu như ngay bây giá» xảy ra chuyện bất trắc, không biết bá»n há» phải phản kháng như thế nào?

Vì thế cả ba Ä‘á»u nắm chặt chuôi Ä‘ao, im lặng tập trung đỠphòng.

Không bao lâu, bá»n há» không còn nghe thấy tiếng nước vá»— nữa, đồng thá»i những cánh hoa cÅ©ng từ từ được mở ra.

Äến lúc này Hàn Văn Sanh má»›i giống như hết trá»ng trách, thở phào má»™t tiếng nói:

- Xin đại ca chỠđợi một lát, để tiểu đệ xuống trước xem thử.

Tay trái Hàn Văn Sanh cầm má»™t cặp phi chùy. Tay phải đưa lên bảo vệ trước ngá»±c, còn chân nhè nhẹ rá»i khá»i liên đài.

Nhưng vừa đặt hai chân xuống đất, đột nhiên Hàn Văn Sanh phóng nhanh vá» phía trước ba bước, rồi lập tức xoay ngưá»i lại, cùng lúc hai quả phi chùy đồng thá»i bay ra quét ngang má»™t vòng.

Sau khi xác định xung quanh không há» có mai phục, Hàn Văn Sanh má»›i thu phi chùy vá» gá»i lá»›n:

- Äại ca và Cá»­u muá»™i có thể xuống được rồi đó.

Nói ra thật là kỳ lạ, Hoắc VÅ© Hoàn và Thiết Liên Cô vừa bước xuống khá»i liên đài thì những cánh hoa lập tức khép lại và từ từ di chuyển lên phía trên.

Ba ngưá»i đưa mắt nhìn quanh, má»›i phát hiện nÆ¡i đây là má»™t gian thạch thất hình tròn.

Xung quanh không có cá»­a sổ cÅ©ng như cá»­a ra vào, mà chỉ có bốn lối thông đạo phân ra bốn hướng. Má»—i lối thông đạo Ä‘á»u tối Ä‘en như má»±c, đã không có ánh đèn, lại cÅ©ng chẳng có tiếng ngưá»i.

Hoắc VÅ© Hoàn nhìn thấy tình hình như thế này, không khá»i chau mày nói:

- NÆ¡i đây có tá»›i bốn thông đạo, không biết con đưá»ng nào má»›i là chính xác.

Hàn Văn Sanh nói:

- Tiểu đệ cho rằng có bao nhiêu thông đạo cÅ©ng không quan trá»ng. NÆ¡i đây bình yên không có mai phục, Ä‘iá»u đó má»›i khiến cho ngưá»i ta cảm thấy khả nghi.

Hoắc Vũ Hoàn cũng gật đầu nói:

- Không sai! Ta cũng cảm thấy việc này rất là kỳ quái. Nếu như nơi đây thật sự là lối dùng để ra vào, vậy tại sao chúng ta đã tới mà đối phương chẳng có một chút động tịnh gì cả chứ?

Äang nói chuyện, đột nhiên há» nghe thấy tiếng động cÆ¡ chạy rè rè, liên đài đã mang theo ba ngưá»i là Mạnh Tôn Ngá»c, Tào Phác và Äại Ngưu xuống.

Ba ngưá»i há» vừa rá»i khá»i liên đài, lập tức những cánh hoa tá»± động khép lại và sau đó lại chạy lên trên.

Thiết Liên Cô thấy có Ä‘iá»u gì đó kỳ lạ, bèn lên tiếng há»i:

- Tứ ca, cái liên đài này tá»± động như vậy, dưá»ng như là có ai đó ngầm Ä‘iá»u khiển ở bên trong phải không?

Hàn Văn Sanh đáp:

- Không! Cơ quan này thiết kế rất là kỳ diệu. Chỉ cần khởi động một lần là nó có thể tự động di chuyển lên xuống.

Thiết Liên Cô vẫn chưa hiểu:

- Tứ ca thử nói rõ hơn xem?

- Sá»± chuyển động lên xuống cá»§a cái liên đài kia toàn là do trá»ng lượng quyết định cả.

Nếu như có ngưá»i đứng lên trên, tức là có trá»ng lượng, khi đó liên đài sẽ từ đó di chuyển xuống. Còn khi ngưá»i vừa rá»i khá»i, đương nhiên trá»ng lượng lập tức bị mất Ä‘i, và nó sẽ chạy ngược lại trở lên.

- Nói vậy, nếu như có ngưá»i đứng hoài ở trên liên đài, thì nó sẽ vÄ©nh viá»…n không chạy trở lên?

Hàn Văn Sanh gật đầu nói:

- Äiá»u này là tất nhiên rồi.

Thiết Liên Cô bỗng dậm chân nói:

- Nếu vậy thì ta bị gạt rồi.

Má»i ngưá»i không hiểu ý cá»§a nàng muốn nói gì, Ä‘á»u đồng thanh há»i:

- Tại sao?

Thiết Liên Cô liá»n giải thích:

- Má»i ngưá»i nghÄ© thá»­ xem. Liên đài này chỉ có thể đưa ngưá»i xuống mà không thể đưa ngưá»i trở lên. Như vậy thì có phải chúng ta đã hết đưá»ng Ä‘i rồi sao.

Nàng vừa nói ra má»i ngưá»i Ä‘á»u thất kinh hồn vía, ngay cả Hàn Văn Sanh cÅ©ng không khá»i biến sắc.

Trong lúc má»i ngưá»i Ä‘ang kinh hoàng thì liên đài kia lại di chuyển xuống.

Lần này trên đài gồm có Hắc Long Từ Khang và hai vị tiểu huynh đệ khác.

Khi những cánh hoa được mở ra, ba ngưá»i vừa định bước xuống, Hàn Văn Sanh vá»™i quát lá»›n:

- Äứng yên! Äừng động đậy"

Cả ba ngưá»i Ä‘á»u chẳng biết đã phát sinh chuyện gì, lập tức đứng im trên liên đài.

Quả nhiên bá»n há» không bước xuống thì những cánh hoa cÅ©ng không khép lại và liên đài cÅ©ng không trồi lên.

Hàn Văn Sanh đột nhiên há»i:

- Có huynh đệ nào mang theo đuốc không?

Äại Ngưu liá»n vá»™i lên tiếng:

- Äệ có"

Nói xong Äại Ngưu lấy ra trao cho Hàn Văn Sanh.

Hàn Văn Sanh nói tiếp:

- Tiểu đệ phải đốt đuốc lên để kiểm tra cái liên đài này. Vậy đại ca cùng các huynh đệ hãy cẩn thận đỠphòng bị tập kích lén.

Hoắc Vũ Hoàn nói:

- Äệ cứ việc yên tâm, chúng ta sẽ đỠphòng.

Hoắc VÅ© Hoàn đưa tay vẫy má»™t cái, Mạnh Tôn Ngá»c và má»i ngưá»i liá»n chia nhau ra trấn giữ bốn lối thông đạo.

Hàn Văn Sanh thắp Ä‘uốc lên, kiểm tra kỹ càng tòa liên đài má»™t lượt. Xem xong, Hàn Văn Sanh lắc đầu thở dài thưá»n thượt.

Hoắc VÅ© Hoàn cÅ©ng khẩn trương há»i:

- Thế nào?

Hàn Văn Sanh lại thở dài:

- Cá»­u muá»™i nói không sai chút nào. Liên đài này chỉ có thể đưa ngưá»i xuống chứ không thể đưa trở lên được.

Hàn Văn Sanh bực tức nói:

- Xem ra tên hung đồ này không có ẩn nấp nơi đây. Những dấu chân kia chẳng qua chỉ là ngụy tạo để dụ dẫn chúng ta vào tròng.

Hàn Văn Sanh nói:

- Äại ca không cần phải khẩn trương. Cho dù đây là cạm bẫy, chúng ta cÅ©ng đã vào rồi.

Bây giỠchỉ có nước lo tìm cách thoát chân. Chứ ở đó hối hận cũng chẳng có ích gì.

Hoắc Vũ Hoàn thở dài ngao ngán nói:

- Sá»± thể đã ra nông nổi này còn có ích gì thoát thân nữa chứ? Cho dù có thoát ra được Ä‘i nữa thì hung thá»§ cÅ©ng đã xa chạy cao bay mất rồi. Như vậy má»i chuyện Ä‘á»u đã muá»™n màng.

Dừng lại giây lát, Hoắc Vũ Hoàn lại nói tiếp:

- Ta xem lần này chúng ta có lẽ tuyệt mạng ở nơi đây.

Hàn Văn Sanh nói:

- Nhưng tiểu đệ cho rằng vẫn còn tia hy vá»ng. Ãt ra ở dưới đáy hồ sen này cÅ©ng còn có má»™t lối Ä‘i khác.

Hoắc VÅ© Hoàn cưá»i khổ sở nói:

- Äệ không cần phải Ä‘em những lá»i này để an á»§i ta. Nếu như còn có lối Ä‘i ra khác, hung thá»§ phải hà tất phí công sức dụ chúng ta đến đây.

Hàn Văn Sanh khẳng định nói:

- Không! Tiểu đệ không hỠan ủi đại ca, mà là có căn cứ hẳn hoi.

Hoắc VÅ© Hoàn liá»n nói:

- Thế thì đệ nói ra nghe thử xem.

- Việc hung đồ có ý để lại dấu chân bên bá» hồ, đương nhiên là cạm bẫy. Nhưng mà năm đó khi cho xây gian thạch thất này hung đồ tuyệt đối không có ý dùng để dụ địch như ngày hôm nay. Nếu như ban đầu hắn chỉ an bày có má»™t con đưá»ng như vậy lẽ nào hắn không muốn trở ra hay sao?

Hoắc Vũ Hoàn có vẻ hơi phấn khởi lên một chút:

- Ừ! Nói rất có lý"

- Giả sử bây giỠcho rằng năm đó hung đồ có ý xây mật thất này là dùng để dụ địch vào đây. Nhưng không lẽ hắn biết chắc chúng ta nhất định sẽ tìm ra bí mật của cơ quan này sao?

Lỡ như chúng ta tìm không ra, như thế không phải là uổng công vô ích sao?

Hoắc Vũ Hoàn bất giác gật đầu nói:

- Nếu nói vậy thì hung thủ có ý đó, nhưng vệt nước và dấu chân là vì cái gì nào? Chẳng lẽ không phải để cho chúng ta nhìn thấy sao?

Hàn Văn Sanh chậm rãi nói:

- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là để cho chúng ta nhìn thấy. Nhưng theo đệ nghÄ©, hung đồ có ý bày nghi trận là để cho chúng ta nghi ngá» cái hồ sen kia. Mục đích chá»§ yếu cá»§a hắn là muốn giữ chân chúng ta ở trong hoa viên... để lợi dụng khoảng thá»i gian này mà thoát thân. Chứ không há» hy vá»ng chúng ta sẽ tìm xuống tá»›i đây.

Hoắc Vũ Hoàn ngửa mặt lên than thở:

- Việc này tại ta nôn nóng nên má»›i dẫn các huynh đệ vào trong tuyệt địa này. Nếu việc này bị hung đồ biết được, hắn sẽ cưá»i cho ta má»™t trận.

Hàn Văn Sanh áy náy nói:

- ÄÆ°á»£c! Äây là do đệ tất cả, luc đó khó nghÄ© tá»›i đưá»ng rút lui...

Thiết Liên Cô liá»n xen vào:

- ÄÆ°á»£c rồi! ÄÆ°á»£c rồi! Sá»± tình đã ra nông nổi này, không thể trách ai đúng ai sai được.

Vừa rồi tứ ca nói là có đưá»ng ra. Vậy chúng ta hãy chia nhau Ä‘i tìm.

Hoắc VÅ© Hoàn gượng cưá»i nói:

- Äối vá»›i cách bố trí các cÆ¡ quan, chúng ta chẳng am hiểu gì. Việc này chắc phải làm phiá»n đến Tứ đệ thôi.

Hàn Văn Sanh gật đầu nói:

- Tiểu đệ tuân lệnh Thế rồi quay sang Từ Khang há»i:

- Bên trên còn lại mấy huynh đệ?

Từ Khang cung kính đáp:

- Còn có Tần Trá»ng và ba huynh đệ khác.

Hàn Văn Sanh đếm lại số ngưá»i rồi nói:

- Ở đây có tất cả bốn lối thông đạo, trong đó chỉ có má»™t lối là có thể thoát ra được mà thôi. Äể bảo đảm an toàn, ta cùng đại ca sẽ đảm đương việc tìm kiếm lối ra. Trong khi má»i ngưá»i tìm kiếm, ba lối thông đạo còn lại phải có ngưá»i canh giữ nhằm đỠphòng bất trắc có thể xảy ra. Äồng thá»i trên liên đài cÅ©ng phải giữ má»™t ngưá»i, để nói khá»i trồi lên trên.

Kế tiếp Hàn Văn Sanh hạ lệnh cho Từ Khang, Äại Ngưu cùng hai vị tiểu huynh đệ đảm nhận việc canh giữ thạch thất và tòa liên đài. Năm ngưá»i còn lại gồm Hoắc VÅ© Hoàn, Tào Phác, Mạnh Tôn Ngá»c, Thiết Liên Cô và Hàn Văn Sanh sẽ phụ trách nhiệm tìm lối ra.

Thông đạo được chia làm bốn hướng riêng biệt nhau. Nếu muốn tìm kỹ càng, tá»± nhiên là phải tốn mất nhiá»u thá»i gian. HÆ¡n nữa, trong thá»i gian này, tại trưá»ng thành Lan Châu đã xảy ra chuyện kinh thiên động địa.

* * * Khi Hà Hoa tỉnh lại thì đã là buổi sáng ngày hôm sau.

Hà Hoa từ từ mở mắt ra ngồi dậy và đã phát hiện rằng chỉ có má»™t mình mình nằm ngá»§ ở trong thiá»n phòng, còn bốn bá» Ä‘á»u im lặng. Hoắc VÅ© Hoàn và Thiết Liên Cô không biết đã Ä‘i đâu mất, chỉ có má»™t gã hán tá»­ trẻ tuổi Ä‘ang ngồi ăn lương khô ở bên ngoài cá»­a.

Gã hán tá»­ thấy Hà Hoa tỉnh lại, liá»n vá»™i đứng dậy nói:

- Trá»i hãy còn sá»›m, tại sao tiểu cô nương không ngá»§ thêm chút nữa?

Hà Hoa biết hắn tên gá»i là Trang Äức Tưá»ng, biệt hiệu Äại Tưá»ng Tá»­. Nghe nói sức ăn cá»§a hắn rất kinh khá»§ng. Má»™t bữa ăn hắn có thể ngốn hÆ¡n hai mươi chiếc bánh bao lá»›n. Cho nên được má»i ngưá»i gá»i là Trang Äắc Hạ.

Trang Äức Tưá»ng tâm tánh rất tốt. Äặc biệt thân thiết vá»›i Hà Hoa giống như má»™t vị đại ca vậy. Bởi lẽ đó Hà Hoa má»›i để hắn lại trông chừng Hà Hoa.

Hà Hoa ngạc nhiên há»i:

- Bá bá và má»i ngưá»i đã Ä‘i đâu hết rồi?

Trang Äức Tưá»ng cưá»i đáp:

- Tất cả vào trong thành hết rồi. Äại ÄÆ°á»ng Gia căn dặn tiểu cô nương hãy ở lại trong miếu này đừng có mà chạy lung tung.

Hà Hoa lại há»i:

- Làm việc gì? Má»i ngưá»i đã Ä‘i bao lâu rồi, tại sao ta không há» hay biết?

- Má»i ngưá»i đã Ä‘i hồi đêm hôm qua, chắc bây giá» cÅ©ng đã gần trở vá». Lúc đó tiểu cô nương còn Ä‘ang ngá»§ say, tá»± nhiên là không hay biết rồi Hà Hoa lẩm bẩm nói:

- Kỳ lạ! Việc gì mà phải gấp như thế chứ? Nửa đêm ra đi mà đến bây giỠvẫn chưa trở vỠsao?

Nói Ä‘oạn Hà Hoa liá»n phóng nhanh ra cá»­a.

Trang Äức Tưá»ng vá»™i vàng ngăn cản lại nói:

- Tiểu cô nương định đi đâu?

Hà Hoa liá»n đáp:

- Ta Ä‘i ra ngoài miếu xem thá»­ má»i ngưá»i đã trở vá» hay chưa, như vậy cÅ©ng không được sao?

- Nhưng mà Äại ÄÆ°á»ng Gia đã có căn dặn, ngưá»i muốn tiểu cô nương ở trong miếu chỠđợi, không được chạy lung tung...

Hà Hoa có vẻ không hài lòng nói:

- Ta chỉ đứng ở trước cửa miếu nhìn cũng không được sao chứ? Ta không phải là phạm nhân, ngươi cần gì phải canh giữ nghiêm ngặt như vậy?

Trang Äức Tưá»ng gượng cưá»i nói:

- Tiểu cô nương hiểu cho, ta cũng chỉ là phụng mệnh hành sự mà thôi.

- Nếu như ta nhất định muốn đi?

Trang Äức Tưá»ng cưá»i lấy lòng nói:

- Äừng có Ä‘i, đừng có Ä‘i, ngá»§ cả đêm chắc bây giá» tiểu cô nương cÅ©ng đã đói... Lại đây ăn chút Ä‘iểm tâm...

Hà Hoa liá»n cắt ngang:

- Ta không muốn ăn, mà chỉ muốn Ä‘i thôi Trang Äức Tưá»ng vá»™i nói:

- Tiểu cô nương hãy giúp ta. Hà tất phải hại ta bị qưở phạt hay sao?

- à ngươi muốn nói nếu như ta không Ä‘i ra khá»i miếu thì ngươi sẽ không bị qưở phạt?

- Äúng vậy! Äúng vậy! Nếu mà Äại ÄÆ°á»ng Gia biết được, ngưá»i nhất định sẽ trách mắng ta.

- Tại sao?

Trang Äức Tưá»ng đưa tay gãi đầu nói:

- Ta nào có biết tại sao, ÄÆ°á»ng Äại Gia làm như vậy. HÆ¡n nữa, ta cÅ©ng không biết nói chứ, làm sao biết được trong thư viết những gì?

Hà Hoa ngạc nhiên:

- Thư gì? Thư gì?

Trang Äức Tưá»ng vá»™i xua tay nói:

- Không! Không! Không phải thư mà là má»™t viên đạn. Tiểu cô nương Ä‘ang đừng há»i, ta vốn không biết đâu.

Trang Äức Tưá»ng cứ lập Ä‘i lập lại hai chư "biết đâu" khiến cho Hà Hoa biến sắc.

Nhưng cô bé lập tức chấn tỉnh ngay sau đó, nhún vai nói:

- Không há»i thì không há»i, có gì là ghê gá»›m lắm đâu. Thật ra những chuyện đêm qua ta Ä‘á»u đã biết hết.

Trang Äức Tưá»ng vá»™i vã há»i:

- Tiểu cô nương đã biết những gì?

Hà Hoa bĩu môi nói:

- Ngươi không nói cho ta biết, tại sao ta phải nói cho ngươi nghe chứ?

Trang Äức Tưá»ng há»i:

- Không phải ta gạt tiểu cô nương. Thật sự là ta không biết chữ...

Hà Hoa lạnh lùng hừ một tiếng nói:

- Không biết chữ, chẳng lẽ tai cÅ©ng không nghe thấy hay sao? Khi bá bá và má»i ngưá»i tiếp được thư, không phải ngươi cÅ©ng có mặt ở đó sao?

Trang Äức Tưá»ng ấp úng nói:

- Nhưng mà, ta...

Hết hồi 18.
Tài sản của phamhau1986

  #19  
Old 29-06-2008, 10:43 AM
phamhau1986 phamhau1986 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: TP.HCM
Bài gởi: 314
Thá»i gian online: 4 ngày 5 giá» 49 phút
Xu: 110
Thanks: 142
Thanked 33 Times in 14 Posts
Hồi 19
Nữ trung trượng phu


Tài sản của phamhau1986

  #20  
Old 29-06-2008, 10:50 AM
phamhau1986 phamhau1986 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: TP.HCM
Bài gởi: 314
Thá»i gian online: 4 ngày 5 giá» 49 phút
Xu: 110
Thanks: 142
Thanked 33 Times in 14 Posts
Hồi 20
Phụng mệnh như phi


HẾT
Tài sản của phamhau1986


Last edited by kedatinh1974; 29-06-2008 at 11:39 AM.
Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
ãëàìóð, ãèòàðû, äæèíñû, èãðóøêè, èíöåñò, êðåäèòû, ïåñåí, îíïìí, îòå÷åñòâà, nam kim thach, òàíöåâ, ðàáîòó, ÷àñîâîé



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™