  | 
	
	 | 
 
 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				18-07-2008, 06:59 AM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Phá Quan Hạ Sơn 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: May 2008 
					Äến từ: Cao Nguyên Äất Äá» 
					
					
						Bài gởi: 137
					 
                    Thá»i gian online: 22 giá» 36 phút 38 giây
                 
					
 
	Thanks: 307 
	
		
			
				Thanked 399 Times in 19 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			 Hồi 28 
Gỡ mặt nạ ra 
 
 
 
  
 
Nếu nói ngưá»i trong giang hồ, má»™t ná»a số nháºn ra Thẩm BÃch Quân, câu nói đó dÄ© nhiên lại càng phóng đại. 
Có Ä‘iá»u, số ngưá»i trong giang hồ biết đến nàng, không Ãt hÆ¡n những ngưá»i biết Phong Tứ Nương.... không những váºy, còn biết nàng là má»™t vị đệ nhất mỹ nhân trong vÅ© lâm, má»™t thục nữ Ä‘oan trang thùy mị. 
Hạng ngưá»i như nàng, chắc chắn là không nói chuyện tùy tiện, mà cÅ©ng không nói dối. 
Chuyện không chắc chắn, nàng không hỠtùy tiện nói ra. 
.... Không lẽ ngưá»i này quả tháºt là Sá» Thu SÆ¡n sao ? 
Ãnh mắt cá»§a má»i ngưá»i đồng theo chiá»u ánh mắt cá»§a nàng nhìn tá»›i, láºp tức thấy má»™t gương mặt tháºt kỳ quái. 
Má»™t gương mặt không có lông mày, lông mi, không có má»§i, tháºm chà còn không có miệng. 
Một gương mặt gỗ. 
.... Nàng Ä‘ang nói chÃnh là ngưá»i mặc áo xanh mang chiếc mặc nạ. 
Má»i ngưá»i nhìn y chỉ má»™t lần, là quay đầu Ä‘i, chẳng ai muốn nhìn lần thứ hai. 
Gương mặt ấy tuy không có tý biểu tình gì, nhưng có hai cái lỗ chỗ con mắt, hai cái lỗ vừa sâu vừa đen. 
PhÃa sau hai cái lá»— ấy là cặp mắt, như hai quả trùy. 
Tháºm chà Hoắc Vô Bệnh cÅ©ng không muốn nhìn thêm y má»™t lần nào, quay đầu lại nhắm chừng Phong Tứ Nương: 
- Cô nói y là SỠThu Sơn ? 
Thẩm BÃch Quân dùng sức nắm chặt hai tay, gáºt gáºt đầu. 
Hoắc Vô Bệnh cưá»i nhạt nói: 
- Có Ä‘iá»u, lúc chúng ta lên thuyá»n, y đã có trên thuyá»n rồi. 
Thẩm BÃch Quân nói: 
- Ngưá»i lúc nãy không phải là y. 
Hoắc Vô Bệnh há»i: 
- Không phải y ? 
Phong Tứ Nương giành nói: 
- Lúc nãy khi Tiêu Tháºp Nhất Lang Ä‘ang múa Ä‘ao, gã này đã thay đổi ngưá»i. 
Hoắc Vô Bệnh chau mày. 
Phong Tứ Nương há»i: 
- Có phải ngưá»i này lúc nãy, không ai thấy y trong má»™t khoảng thá»i gian nhá» ? 
Hoắc Vô Bệnh nói: 
- ¬. 
Phong Tứ Nương nói: 
- Khi y trở lại, y đã trở thành ngưá»i khác. 
Hoắc Vô Bệnh nói: 
- Äổi thành Sá» Thu SÆ¡n ? 
Phong Tứ Nương nói: 
- Ta nhìn không ra được, có Ä‘iá»u Thẩm.... nếu ngưá»i bạn cá»§a ta nói là Sư? 
Thu Sơn, chắc là y đấy thôi. 
Hoắc Vô Bệnh nói: 
- Cô ta... 
Phong Tứ Nương không để y mở miệng, lại nói tiếp: 
- Nếu ngươi không tin, tại sao không gỡ mặt nạ tên áo xanh này ra xem thư? 
? 
Hoắc Vô Bệnh rốt cuá»™c quay ngưá»i lại nhìn y thêm lần thứ hai. 
Gương mặt gá»— trÆ¡ trÆ¡ kia dÄ© nhiên không có tý biểu tình nào, có Ä‘iá»u cặp mắt như hai quả trùy kia bá»—ng biến ra càng Ä‘en, càng sâu, càng dá»… sợ. 
Phong Tứ Nương nói: 
- Nếu ngươi không phải là Sá» Thu SÆ¡n, tại sao ngươi không gỡ mặt nạ xuống cho ngưá»i ta xem thá» mặt cá»§a ngươi ra sao ? 
Vương Mãnh nhịn không nổi nói: 
- Nếu ông là Sá» lão nhị, cứ nói ra Ä‘i không sao, bá»n ta dù gì cÅ©ng anh em, nhất định không Ä‘i giúp ngưá»i ta đối phó vá»›i ông đâu. 
Ngưá»i mặc áo xanh bá»—ng nhiên nói: 
- Heo! 
Vương Mãnh ngẫn ngưá»i ra nói: 
- Ông nói gì ? 
- Ta nói cả bá»n ngươi Ä‘á»u là đồ heo. 
Vương Mãnh trừng cặp mắt lên, hình như y không hiểu câu ấy nghĩa lý ra làm sao. 
Y không phải là hạng ngưá»i phản ứng thần tốc. 
Ngưá»i mặc áo xanh nói: 
- Các ngươi có biết ngưá»i đàn bà này là ai không ? 
Y chỉ vào Thẩm BÃch Quân. 
Lúc nãy Phong Tứ Nương lỡ miệng nói một chữ Thẩm, nhưng không ai để ý. 
Ngưá»i mặc áo xanh nói: 
- Cô ta chÃnh là Thẩm BÃch Quân, chÃnh là ngưá»i đàn bà bá» nhà bá» cá»a Ä‘i theo Tiêu Tháºp Nhất Lang, vì Tiêu Tháºp Nhất Lang, ngay cả ông chồng cô ta cÅ©ng bán được, cô ta nói gì các ngưá»i có tin không ? 
Gương mặt cá»§a Thẩm BÃch Quân trắng bệch ra, nhưng thần tình lại rất trấn định, Phong Tứ Nương hầu như đã muốn nhảy chồm lên cháºn ngang lá»i nói cá»§a y, nhưng bị nàng kéo lại. 
Ãnh đèn chiếu trên gương mặt cá»§a nàng, lần này, mặt cá»§a nàng không gầm xuống, mà ngược lại ngẩng cao lên. 
Chuyện đó vá»›i nàng không phải là má»™t Ä‘iá»u xấu há»—. 
Ngưá»i mặc áo xanh nói: 
- Ngươi dựa vào đâu mà nói ta là SỠThu Sơn ? Ngươi có bằng cớ gì ? 
Thẩm BÃch Quân nói: 
- Gương mặt của ngươi là bằng cớ. 
Ngưá»i mặc áo xanh nói: 
- Ngươi đã nhìn qua mặt ra rồi ? 
Thẩm BÃch Quân nói: 
- Ngươi có dám mở mặc nạ ra, cho má»i ngưá»i xem mặt ngươi không ? 
Ngưá»i mặc áo xanh nói: 
- Ta đã nói rồi, ta lại đây không phải là để cho ngưá»i ta nhìn. 
Thẩm BÃch Quân nói: 
- Ngươi lại đây giết ngưá»i ? 
Ngưá»i mặc áo xanh nói: 
- Äúng váºy. 
Thẩm BÃch Quân nói: 
- Bây giỠđã đến lúc giết ngưá»i rồi đấy. 
Ngưá»i mặc áo xanh nói: 
- Sao ? 
Thẩm BÃch Quân nói: 
- Mặc nạ cá»§a ngươi bị gỡ ra, Ãt nhất cÅ©ng có má»™t ngưá»i nằm xuống. 
Ngưá»i mặc áo xanh nói: 
- Ai ? 
Thẩm BÃch Quân nói: 
- Không phải ta, thì là ngươi. 
Ngưá»i mặc áo xanh nói: 
- Nếu ta không phải là Sá» Thu SÆ¡n, ngưá»i tình nguyện chết ? 
Thẩm BÃch Quân nói: 
- Äúng váºy. 
Ngưá»i mặc áo xanh cưá»i nhạt nói: 
- Äoán báºy Ä‘oán bạ, bất trà vô cùng, ngươi chết chắc rồi. 
Thẩm BÃch Quân nói: 
- Ta đang chỠđây. 
Ngưá»i mặc áo xanh nói: 
- Tại sao ngươi không lại đây gỡ mặt nạ ta ra ? Ngươi không dám ? 
Thẩm BÃch Quân không nói gì nữa. 
Nàng đã bước tới. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang thở nhẹ ra má»™t hÆ¡i, tá»›i bây giá», y má»›i nháºn ra, Thẩm BÃch Quân đã biến đổi. 
Nàng vốn không há» muốn nói câu gì đụng chạm đến ngưá»i khác, có Ä‘iá»u, nãy giá», nàng nói câu nào câu nấy sắc bén như lưỡi Ä‘ao. 
Nàng vốn là má»™t ngưá»i đàn bà yếu Ä‘uối ôn nhu, có Ä‘iá»u, bây giá» lòng nàng đầy những quyết tâm và dÅ©ng khÃ. 
.... Không lẽ đây má»›i là bản tÃnh cá»§a nàng ? 
.... Äá quý không phải là cần mài dÅ©a má»›i lóng lánh rá»±c rỡ lên sao ? 
Tiêu Tháºp Nhất Lang thấy nàng bước lại, y không há» cản trở, vì trong lòng y Ä‘ang cảm thấy đầy kiêu ngạo... 
Vì nàng mà kiêu ngạo. 
Y biết bây giá» nàng đã đứng dáºy được má»™t mình , đã không còn phải nương tá»±a vào ngưá»i khác, mà là dụng lá»±c lượng cá»§a riêng nàng, dùng hai bàn chân cá»§a chÃnh mình. 
Phong Tứ Nương nhịn không nổi nói: 
- Coi chừng y thừa cơ xuất thủ. 
Thẩm BÃch Quân không quay đầu chỉ nói: 
- Y không dám đâu. 
Phong Tứ Nương há»i: 
- Tại sao ? 
Thẩm BÃch Quân nói: 
- Bởi vì, không những tôi nhìn ra mặt tháºt cá»§a y, tôi cÅ©ng biết chá»§ tá» cá»§a y là ai nữa. 
- Là ai ? 
Thẩm BÃch Quân nói: 
- Là... 
Nàng má»›i nói có má»™t tiếng "là", bên ngoài khoang thuyá»n bá»—ng có má»™t ngưá»i xông vào, lá»›n tiếng nói: 
- Thẩm cô nương thiên kim chi thể, hà tất phải mạo hiểm, để lão phu lại gỡ mặt nạ y ra là được rồi. 
Nói xong câu thứ hai, ngưá»i này đã xông lại trước mặt ngưá»i áo xanh, ngưá»i lão ốm nhách nhá» thó, nhanh nhẹn như con vượn, chÃnh là chưởng môn cá»§a Nam Phái Hình ö môn Thương Viên Hầu Nhất Nguyên. 
Thấy y xông lại, đồng tá» trong cặp mắt phÃa sau cái lá»— hổng cá»§a ngưá»i mặc áo xanh bá»—ng nhiên co rút lại, hình như y còn kinh ngạc hÆ¡n ai cả. 
- Ngươi... 
Y tÃnh nói, bàn tay cá»§a Hầu Nhất Nguyên còn nhanh hÆ¡n y, đã nhanh như chá»›p chụp vào mặc nạ trên mặt. 
Chỉ nghe ba lên một tiếng, hoa? tinh tứ tán, chiếc mặc nạ làm bằng gỗ dày đã bị vỡ nát tung tóe. 
Trong khoang thuyá»n láºp tức có tiếng rú thê thảm, Hầu Nhất Nguyên đã tung ngưá»i lên, xoay tay ném má»™t đám Táng Môn Äinh ra, chặn đưá»ng để rút lui, chiêu Phi Äiểu Hồi Lâm Ä‘ang chuẩn bị xuyên qua cá»a sổ bay ra ngoài. 
Lão xuất thá»§ độc ác, chÃnh xác, nhanh nhẹn, vượt xa sức tưởng tượng cá»§a má»i ngưá»i. 
Nhất là má»™t đám Táng Môn Äinh, càng âm hiểm độc cay, mưá»i ba chấm sáng lạnh, toàn bá»™ nhắm vào ngưá»i Thẩm BÃch Quân. 
Lão tÃnh đúng là bá»n Tiêu Tháºp Nhất Lang nhất định sẽ lo cứu ngưá»i trước, không rá»—i công Ä‘i cản trở lão. 
Có Ä‘iá»u, lão quên bên cạnh còn có ngưá»i mặc áo xanh bị lão má»›i táºp kÃch, háºn thù Ä‘ang tÃch tụ đến mức cá»±c độ. 
Gương mặt cá»§a ngưá»i áo xanh tuy đã bị đánh vỡ nát bấy máu thịt bầy nhầy, toàn thân vì bị Ä‘au đớn mà cong cả ngưá»i lại, xương cầm bà hai bên cÅ©ng bị bóp vỡ tan. 
Nhưng, y chết cũng muốn giữ Hầu Nhất Nguyên lại. 
Tuy y không còn cất cánh tay lên được nữa, nhưng y còn có miệng, còn có răng. 
Ngưá»i cá»§a Hầu Nhất Nguyên vừa muốn xuyên song bay ra, bá»—ng nhiên lão cảm thấy cổ chân Ä‘au nhói lên. 
Ngưá»i mặc áo xanh đã cắn vào bắp chân cá»§a lão, y như má»™t con dã thú Ä‘ang đói khát, cắn dÃnh vào mồi, cắn dÃnh rồi, có chết cÅ©ng không nhả. 
Trong khoang thuyá»n lại có tiếng hô kinh hãi vang lên, lần này tiếng hô là do Hầu Nhất Nguyên phát ra. 
Ngưá»i cá»§a lão đã té xuống ngang khung cá»a sổ, lão dùng má»™t chiêu Lý Ngư Äả Äỉnh, còn muốn tung ngược ra ngoài. 
Cái đầu cá»§a ngưá»i mặc áo xanh đã dụng vào chÃnh giữa hai chân cá»§a lão. 
Lão ta bá»—ng nhiên co rúm lại, ngưá»i tuá»™t từ trên song cá»a sổ xuống, nước mắt nước má»§i nước miếng chảy ra đầy cả mặt má»§i, mặt mày trắng bệch như tá» giấy. 
Tiếp theo đó, má»i ngưá»i Ä‘á»u ngá»i thấy mùi thúi xông lên má»§i mình, đũng quần cá»§a lão đã ướt nhẹp. 
Má»—i ngưá»i Ä‘á»u sống qua má»™t Ä‘á»i. 
Má»—i ngưá»i Ä‘á»u không thoát khá»i chết. 
Có Ä‘iá»u, có những ngưá»i, sống cÅ©ng ty tiện, mà chết cÅ©ng ty tiện, đấy má»›i tháºt là chuyện đáng bi ai. 
Ngưá»i mặc áo xanh cÅ©ng té sầm ra sàn, ngá»a mặt lên trần nhà, không ngá»›t thở dốc lên. 
Mặt y đầy những máu, miệng y đầy những máu, máu của y, cũng có máu của kẻ thù. 
Không ai dám mở miệng nói gì, má»i ngưá»i sợ mình mở miệng ra, sẽ nhịn không nổi phải nôn má»a. 
Ngưá»i mặc áo xanh bá»—ng nhiên kêu lên yếu á»›t: 
- Lão tam.... lão tam... 
Y Ä‘ang gá»i ngưá»i anh em cá»§a y. 
Không chừng cÅ©ng có ngưá»i Ä‘ang muốn há»i y là ai, nhưng bây giò nghe y cất tiếng, cÅ©ng chẳng cần phải há»i nữa. 
Thẩm BÃch Quân quả tháºt không há» nhìn lầm. 
Gương mặt cá»§a Hoắc Vô Bệnh càng lá»™ vẻ tiá»u tụy, y thở dài, nói: 
- Chuyện này rốt cuộc ra sao ? 
Sá» Thu SÆ¡n nói nhá» như Ä‘ang rên, bá»n há» chỉ còn nước cúi ngưá»i xuống, má»›i nghe được y nói gì: 
- Lão đại, tôi lầm rồi, các ngưá»i không nên lầm theo, kẻ thù chân chÃnh cá»§a ông không phải là Tiêu Tháºp Nhất Lang, y không phải là kẻ đáng chết, đáng chết là... 
Hoắc Vô Bệnh dùng sức nắm chặt tay y há»i: 
- Äáng chết là ai ? 
SỠThu Sơn quỠquạng, rốt cuộc miệng của y thốt ra được ba chữ, chỉ tiếc, y nói ra ba chữ, chẳng ai nghe được gì cả. 
Ngưá»i đáng chết là ai ? 
Ngưá»i mặc áo xanh đầu tiên lại là ai ? 
Ngưá»i sắp chết, nói lá»i tháºt, Sá» Thu SÆ¡n lâm chung đã nói ra ba chữ, rốt cuá»™c là tên cá»§a ai ? 
Thi thể đã dá»n ra ngoài, dá»n ra ngoài má»™t lượt. 
.... Bá»n há» không phải vốn cùng má»™t đưá»ng lại đây sao ? 
- Chuyện này thì ra bá»n hỠđã quán thông vá»›i nhau từ lâu. 
- ¬. 
- Hầu Nhất Nguyên đã biết ngưá»i mặc áo xanh thứ nhất đã Ä‘i rồi, Sá» Thu SÆ¡n dã đổi vào đó, vì váºy, lão má»›i cố ý la lên câu "Há»—n Nguyên Nhất Khà công" để yểm trợ tinh thần cho y. 
- Äúng váºy. 
- Nhưng Sá» Thu SÆ¡n cÅ©ng không nên vô duyên vô cố mà mất tÃch. 
- Vì váºy, bá»n hỠđã dàn xếp sẵn má»™t thi thể, lấy máºn thay đào, làm cho ngưá»i ta ngỡ rằng Sá» Thu SÆ¡n đã chết, không những váºy, còn chết dưới tay Phong Tứ Nương. 
Vương Mãnh nắm chặt hai nắm tay, hằn há»c nói: 
- Lão già khỉ đó còn cố ý chỉ chỗ cho ta đi kiếm thi thể của gã này chứ. 
Phong Tứ Nương nói: 
- Bởi vì, y muốn ngươi tìm ta liá»u mạng. 
Gương mặt của Vương Mãnh đang xanh lè bỗng đỠlên. 
Lần này, Phong Tứ Nương buông tha cho y, nàng thở nhẹ ra nói tiếp: 
- Nếu ta là ngươi, ta cÅ©ng làm như váºy, kế hoạch này quả nhiên thâm độc mà kÃn đáo, bá»n há» nằm má»™ng cÅ©ng nghÄ© không ra có ngưá»i phá há»ng được âm mưu bà máºt cá»§a há». 
.... Ngưá»i mặc áo xanh đầu tiên là ai ? 
.... Tại sao y phải đi ? 
.... Y Ä‘i rồi tại sao còn muốn ngưá»i thế vào ? 
.... Bá»n há» rốt cuá»™c có dụng ý rồi ? Lai lịch bá»n há» ra sao ? 
Phong Tứ Nương nói: 
- Bây giá» tôi chỉ biết được má»™t Ä‘iá»u. 
- Äiá»u gì ? 
- Tôi biết bá»n há» Ä‘á»u là ngưá»i cá»§a Thiên Tông. 
- Thiên Tông là thứ gì ? 
Vương Mãnh còn muốn há»i thêm, Hoắc Vô Bệnh đã đứng dáºy, từ từ nói: 
- Chuyện đó, chúng ta đâu cần phải biết đến làm gì. 
- Tại sao ? 
- Bởi vì, mình nên đi thôi. 
Hoắc Vô Bệnh đưa ánh mắt nhìn ra phương trá»i xa xa, y không há» nhìn Tiêu Tháºp Nhất Lang, nhưng y nói là để cho Tiêu Tháºp Nhất Lang nghe: 
- Không chừng, chúng ta không nên đến đây. 
Y kéo tay Vương Mãnh đi một hơi không quay đầu lại. 
Sau đó bá»—ng nghe có hai tiếng ùm ùm vang lên, bá»n há» không đợi thuyá»n đến rước. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói: 
- Tháºt ra, bá»n há» cÅ©ng không cần phải Ä‘i vá»™i vã như váºy. 
Phong Tứ Nương há»i: 
- Tại sao ? 
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói: 
- Những ngưá»i nên Ä‘i không phải chỉ má»—i má»™t mình bá»n há» hai ngưá»i, thuyá»n nhá» nhất dịnh sẽ vá» lại bây giá». 
Ãnh mắt cá»§a y cÅ©ng nhìn vá» phương trá»i xa, y không nhìn Thẩm BÃch Quân. 
Câu nói ấy, y Ä‘ang nói vá»›i ai váºy nhÄ© ? Trong lòng cá»§a Phong Tứ Nương tháºt Ä‘au khổ, nhưng không biết là cho y, hay là cho Thẩm BÃch Quân, hay là cho chÃnh mình. 
Nàng còn chưa mở miệng, Thẩm BÃch Quân bá»—ng nhiên nói: 
- Tối nay, không chừng sẽ không có thuyá»n nhá» lại nữa. 
Ãnh mắt cá»§a Phong Tứ Nương láºp tức lại sáng rỡ lên, nàng há»i: 
- Tại sao ? 
Thẩm BÃch Quân nói: 
- Bởi vì, những ngưá»i nên Ä‘i đã Ä‘i hết rồi, thuyá»n nhá» còn vá» lại đây làm gì ? 
Phong Tứ Nương nói: 
- Nhưng chị... 
Thẩm BÃch Quân bá»—ng nhiên cÅ©ng cưá»i lên má»™t tiếng nói: 
- Tôi lên lầu trước xem còn rượu không, nếu chị không dám uống, tốt nhất là thừa cơ đào tẩu đi. 
Nhìn nàng Ä‘i lên lầu, Phong Tứ Nương cÅ©ng báºt cưá»i, lắc đầu nói: 
- Tôi cÅ©ng là đàn bà, nhưng tâm sá»± cá»§a đàn bà, tháºt tình tôi không hiểu tý nào cả. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang cÅ©ng Ä‘ang cưá»i, cưá»i khổ. 
Phong Tứ Nương nhìn y, bỗng nhiên lại thở nhẹ một tiếng nói: 
- Có Ä‘iá»u, bây giỠđại khái tôi cÅ©ng hiểu được má»™t Ä‘iá»u. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang Ä‘ang lắng tai nghe. 
Ãnh mắt cá»§a Phong Tứ Nương cÅ©ng nhìn vá» phương trá»i xa xa, nàng không nhìn y: 
- Bây giỠđại khái tôi cÅ©ng hiểu được, mùi vị bị ngưá»i ta oan uổng, tháºt tình không dá»… chịu tý nào. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang trầm ngâm má»™t lúc, rốt cuá»™c chầm cháºm gáºt đầu, nói: 
- Quả tháºt là không dá»… chịu tý nào... 
Có những ngưá»i rất Ãt khi để rượu nằm trong ly, cÅ©ng rất Ãt khi để vương nước mắt lại trên khuôn mặt. Bá»n há» chÃnh là hạng ngưá»i đó. 
Rượu cá»§a bá»n há» vừa rót vào, là đã cạn ly. 
Bá»n há» không há» nghÄ© đến chuyện tháºt sá»± thưởng thức lạc thú uống rượu, đối vá»›i bá»n há», rượu chỉ bất quá là công cụ.... má»™t công cụ để ngưá»i ta được quên. 
Có Ä‘iá»u, bá»n há» cÅ©ng biết, có những chuyện vÄ©nh viá»…n không bao giá» quên được... 
Bây giá», cặp mắt cá»§a Phong Tứ Nương lại càng sáng, cặp mắt cá»§a Thẩm BÃch Quân phảng phất có má»™t bức màn sương. 
Bá»n há» uống hết ly này tá»›i ly khác, không cần ngưá»i khác phải uống vá»›i mình, cÅ©ng không nói chuyện vá»›i nhau. 
Phong Tứ Nương chưa bao giá» nghÄ© rằng Thẩm BÃch Quân cÅ©ng uống rượu như váºy, càng nghÄ© không ra, tại sao nàng lại muốn uống như váºy. 
Nàng biết Thẩm BÃch Quân nhất định không mượn rượu để quên Ä‘i chuyện gì cả, bởi vì những chuyện ấy có muốn quên cÅ©ng quên không được. 
Tại sao váºy nhÄ© ? Có phải nàng cảm thấy trong lòng có Ä‘iá»u để nói, mà không có dÅ©ng khà nói ra được ? Rượu không phải cho ngưá»i ta dÅ©ng khà hay sao ? 
Phong Tứ Nương bỗng nhiên bỠly rượu xuống nói: 
- Tôi không uống nữa. 
Thẩm BÃch Quân chau mày há»i: 
- Tại sao váºy ? 
Phong Tứ Nương nói: 
- Bởi vì nếu tôi uống say, sẽ không nghe được gì nữa. 
Thẩm BÃch Quân há»i: 
- Không nghe gì ? 
Phong Tứ Nương nói: 
- Không nghe chị nói. 
Thẩm BÃch Quân há»i: 
- Tôi không nói, tôi không nói gì cả. 
Phong Tứ Nương nói: 
- Nhưng tôi biết chị có rất nhiá»u Ä‘iá»u muốn nói, không những váºy, sá»›m muá»™n gì cÅ©ng nói ra. 
.... Câu nói ấy, nàng vốn không nên nói ra, nàng nói ra, là vì nàng đã uống mấy ly liên tiếp. 
DÄ© nhiên Thẩm BÃch Quân còn nghe ra được, nàng cÅ©ng bá» ly rượu xuống, nhè nhẹ, chầm cháºm... 
Gương mặt của nàng hình như bao phủ một lớp sương, nàng bỗng nhiên nói: 
- Các ngưá»i có biết ngưá»i mặc áo xanh đầu tiên là ai không ? 
Bấy giá» trên hồ cÅ©ng đã có mù sương, phiêu phiêu dưởng dưởng, mê mê mạn mạn, mù sương bá»—ng nhiên biến thành nồng đặc. Má»™t cÆ¡n gió thổi qua, sương mù màu sữa bay là đà vào má»m mại như những nhành liá»…u. Từ trong song cá»a nhìn ra, vầng trăng tròn lạnh lẽo xa vá»i quá. 
Ngưá»i cá»§a bá»n há» chìm trong màn sương, lúc sương mù bay vào, Thẩm BÃch Quân đã bước ra, trên lầu cÅ©ng có má»™t cá»a nhá», ngoài cá»a có má»™t con đưá»ng nhá» có lan can, nàng tá»±a vào lan can, nhìn đăm đăm vào sương mù trên mặt hồ, hình như đã quên mất câu há»i vừa rồi nàng má»›i há»i má»i ngưá»i. 
Phong Tứ Nương vẫn chưa quên, nàng nhắc lại: 
- Chị nháºn ra ngưá»i mặc áo xanh đó là ai chứ ? 
Sương mù Ä‘ang bay lá» lững bên ngoài, bay vào song cá»a, má»™t hồi tháºt lâu, Thẩm BÃch Quân má»›i từ từ nói: 
- Nếu như chị chú ý nhìn y má»™t hồi lâu, chị sẽ thấy y có nhiá»u chá»— đặc biệt không giống ngưá»i thưá»ng. 
Äấy không thể xem là má»™t câu trả lá»i, Phong Tứ Nương Ä‘ang lắng nghe, ngay cả má»™t chữ cÅ©ng không muốn để sót. 
- Má»—i ngưá»i nhất định sẽ có nhiá»u Ä‘iểm đặc biệt không giống vá»›i ngưá»i khác, có lúc chỉ là những động tác nho nhá», ngưá»i khác còn không chú ý, nhưng nếu chị cùng ngưá»i đó sống chung vá»›i nhau má»™t thá»i gian lâu, bất kể chuyện nhá» tá»›i đâu, chị cÅ©ng nhất định sẽ không thể không nhìn ra. 
Nói đến đó, nàng ngừng lại, lần này, Phong Tứ Nương không xen lá»i vào. 
- Vì váºy, dù y có mang mặc nạ, chị cÅ©ng nháºn ra y không có gì khó khăn cả. 
Thẩm BÃch Quân chầm cháºm nói tiếp: 
- Tôi đến đây, láºp tức cảm thấy ngưá»i mặc xáo xanh nhất định là ngưá»i tôi có quen biết, vì váºy, tôi vẫn để ý đến y suốt lúc đó. 
Phong Tứ Nương nhịn không nổi nói: 
- Vì váºy, bá»n há» vừa đổi ngưá»i, chị láºp tức nhìn ra ngay ? 
Thẩm BÃch Quân gáºt gáºt đầu, nhưng không quay đầu lại. 
Phong Tứ Nương nói: 
- Sao chị nháºn ra ngưá»i thứ hai là Sá» Thu SÆ¡n ? 
Thẩm BÃch Quân nói: 
- Bởi vì tay y thưá»ng thưá»ng có cây quạt, bàn tay cứ xoay xoay cây quạt trong tay, vì váºy, trong tay không có quạt, bàn tay y cÅ©ng làm như xoay xoay cây quạt váºy. 
Phong Tứ Nương cÅ©ng trầm ngâm má»™t hồi, nàng bá»—ng nhiên há»i: 
- Liên Thành BÃch thì sao ? Y có chá»— nào không giống ngưá»i thưá»ng ? 
Bây giá» nàng đã biết, ngưá»i mặc áo xanh đầu tiên là Liên Thành BÃch, trừ Liên Thành BÃch ra, còn ai có thể sống chung vá»›i Thẩm BÃch Quân má»™t thá»i gian đã lâu. 
Thẩm BÃch Quân nói: 
- Chị cũng đã biết y sẽ nhất định lại phó ước. 
Phong Tứ Nương nói: 
- Nhưng y không thể biết Tiêu Tháºp Nhất Lang sẽ ở Thá»§y Nguyệt Lâu, vì váºy, y dến nÆ¡i này trước xem động tÄ©nh ra sao. 
Thẩm BÃch Quân nói: 
- Không chừng bá»n hỠđã biết Tiêu Tháºp Nhất Lang Ä‘ang ở Thá»§y Nguyệt Lâu, vì váºy má»›i ước hẹn địa Ä‘iểm ở đây. 
Äấy là lần đầu tiên, nàng nói tên Tiêu Tháºp Nhất Lang ra trước mặt ngưá»i khác, nàng quả tháºt rất trấn tÄ©nh trong lòng, có Ä‘iá»u, khi nói đến bốn chữ đó, giá»ng cá»§a nàng không khá»i có má»™t vẻ nào đó kỳ quái. 
Phong Tứ Nương thở nhẹ ra một tiếng nói: 
- Bất kể ra sao, y cũng đã đến đây. 
Thẩm BÃch Quân nói: 
- Y đã đến đây. 
Phong Tứ Nương há»i: 
- Y đã đến đây, tại sao lại muốn đi ? 
Thẩm BÃch Quân nói: 
- Không chừng, y thừa dịp đi an bày chuyện khác. 
Phong Tứ Nương há»i: 
- Y đã đi rồi, tại sao còn muốn SỠThu Sơn thế cho mình ? 
Thẩm BÃch Quân nói: 
- Bởi vì, y nhất định phải có má»™t ngưá»i như váºy ở đây, thám thÃnh hư thá»±c động tÄ©nh cho y. 
Phong Tứ Nương nói: 
- Äợi đến lúc y muốn vá» lại đây, cÅ©ng sẽ tránh được tai mắt cá»§a ngưá»i khác. 
Thẩm BÃch Quân nói: 
- Bá»n há» tùy lúc Ä‘á»u có thể đổi ngưá»i thêm lần nữa. 
Phong Tứ Nương há»i: 
- Chị nghĩ xem y nhất định sẽ trở lại không ? 
Thẩm BÃch Quân nói: 
- Nhất định sẽ lại. 
Giá»ng nói cá»§a nàng bá»—ng biến thành rất kỳ quái: 
- Y nhất định sẽ lại, vì váºy tôi nhất định phải Ä‘i. 
Liên Thành BÃch lại đây lần nữa, chÃnh là lúc y sẽ cùng Tiêu Tháºp Nhất Lang quyết thắng bại, sống chết. 
Hai ngưá»i này, má»™t ngưá»i là chồng nàng, má»™t ngưá»i là kẻ trá»ng yếu nhất trong Ä‘á»i nàng; bất kỳ ngưá»i nào trong bá»n há» thắng hay bại, nàng đèu không thể đứng má»™t bên nhìn. 
Dĩ nhiên nàng phải đi. 
Phong Tứ Nương nói: 
- Có Ä‘iá»u, chị còn chưa Ä‘i. 
Thẩm BÃch Quân nói: 
- Tôi vẫn chưa đi. 
Phong Tứ Nương nói: 
- Chị còn ở đây, là để nói xong chuyện này ? 
Thẩm BÃch Quân nói: 
- Tôi còn muốn nói thêm một câu nữa. 
Phong Tứ Nương nói: 
- Chị nói đi. 
Thẩm BÃch Quân nói: 
- Mấy hôm nay chắc chị thấy tôi biến đổi rất nhiá»u. 
Phong Tứ Nương thừa nháºn. 
Thẩm BÃch Quân nói: 
- Chị nghÄ© không ra tại sao tôi biến đổi như váºy ? 
Phong Tứ Nương nói: 
- Tôi chẳng suy đoán gì cả. 
Thẩm BÃch Quân nói: 
- Nếu má»™t ngưá»i tháºt sá»± đã hạ quyết tâm, há» sẽ biến đổi được. 
Phong Tứ Nương nói: 
- Chị đã hạ quyết tâm ? 
Thẩm BÃch Quân nói: 
- ¬. 
Phong Tứ Nương nói: 
- Quyết tâm gì ? 
Thẩm BÃch Quân nói: 
- Tôi quyết tâm nói cho chị nghe một chuyện. 
Phong Tứ Nương đang lắng tai nghe, trong lòng nàng đang có một cảm giác sợ hãi vô cùng. 
Nàng bá»—ng nhiên có cảm giác Thẩm BÃch Quân muốn nói cho nàng nghe má»™t chuyện nhất định rất kinh khá»§ng. 
Thẩm BÃch Quân nói: 
- Tôi muón nói vá»›i chị rằng, chỉ có chị má»›i là ngưá»i bạn đưá»ng xứng nhất vá»›i Tiêu Tháºp Nhất Lang, chỉ có chị má»›i chân chÃnh hiểu y, tÃn nhiệm y, nếu y để chị Ä‘i, y là ngưá»i Ä‘iên rồ. 
Câu nói ấy còn chưa nói xong, ngưá»i cá»§a nàng bá»—ng nhiên bay lên, nhảy xuống giữa hồ, Phong Tứ Nương nhảy dáºy, xông ra ngoài, dã không còn kịp nữa. 
Nàng xông ra tá»›i trước lan can, ngưá»i cá»§a Thẩm BÃch Quân đã tan vào trong màn sương nồng đặc, từ trong đó vang ra ùm má»™t tiếng, má»™t ngưá»i xông qua má»™t bên nàng, cÅ©ng bay lên, rá»›t xuống hồ, Tiêu Tháºp Nhất Lang cÅ©ng nhảy xuống hồ. 
Phong Tứ Nương dáºm chân, quay đầu lại nói: 
- Mau kêu ngưá»i Ä‘em đèn lại dây, càng nhiá»u càng tốt. 
Câu nói ấy, nàng nói vá»›i Băng Băng. Nhưng Băng Băng chỉ ngồi bên giưá»ng như si như dại, không động Ä‘áºy tý nào, trên gương mặt trắng bệch mỹ lệ ấy, lá»™ ra má»™t nét biểu tình tháºt khó hiểu mà cÅ©ng khó giải thÃch. 
Nàng dã ngồi như váºy lâu lắm rồi, chẳng qua không ai chú ý đến nàng thế thôi, Phong Tứ Nương dáºm chân má»™t cái, cÅ©ng nhảy luôn xuống. 
Nước hồ lạnh giá, trái tim cá»§a Phong Tứ Nương càng lạnh hÆ¡n, nàng không thấy Tiêu Tháºp Nhất Lang, cÅ©ng không thấy Thẩm BÃch Quân. 
Nàng muốn hô hoán lên, có Ä‘iá»u, vừa mở miệng ra, láºp tức má»™t ngụm nước hồ lạnh ngắt tràn vào trong miệng, nước hồ lạnh như lưỡi kiếm, từ trong miệng nàng, chạy thẳng tá»›i trái tim, bấy giá» nàng má»›i nhá»› ra, mình không phải là má»™t ngưá»i rành thá»§y tÃnh, ở trong nước, nàng vÄ©nh viá»…n không bao giá» cứu được ai, chỉ có chá» ngưá»i khác lại cứu mình, đợi đến khi nàng nghÄ© ra Ä‘iểm đó, ngưá»i cá»§a nàng đã bắt đầu chìm xuống. 
Sương cÅ©ng lạnh, ánh đèn trên chiếc lâu thuyá»n, trong màn sương xem ra còn xa vá»i hÆ¡n cả tinh tú trên trá»i. 
Cái chết cÅ©ng gần lắm rồi, kỳ quái là, trong khoảnh khắc đó, nàng không há» sợ nó. Có rất nhiá»u ngưá»i nói, má»™t ngưá»i trước khi chết, trong má»™t khoảnh khắc nhá» bé, sẽ nghÄ© đến rất nhiá»u chuyện kỳ quái.  
 
  
 
 Hồi 29 
Xuân tàn mộng tan 
 
 
 
  
 
Có Ä‘iá»u, hiện giá» nàng chỉ nghÄ© tá»›i má»™t chuyện.... Tiêu Tháºp Nhất Lang có cứu được Thẩm BÃch Quân không váºy nhÄ© ? 
Nàng ráng sức muốn ngoi đầu lên để tìm bá»n há». 
Nàng không thể, toàn thân của nàng, gân cốt hình như đang bị một bàn tay nào đó bóp chặt. 
Ãnh đèn càng mông lung, sau đó chỉ là má»™t màn Ä‘en tối. 
Vừa lạnh vừa đen tối. 
Trong màn đen tối ấy, bỗng hiện ra một cặp mắt sáng rực, cặp mắt ấy biến thành vô số cặp mắt. 
Cặp mắt cá»§a Tiêu Tháºp Nhất Lang. 
Nàng không hỠmuốn chết. 
Có Ä‘iá»u, dù trong khoảnh khắc cuối cùng trong cuá»™c đòi, nàng cÅ©ng không vì sinh mạng cá»§a chÃnh mình mà khẩn cầu. 
Nàng chỉ cầu trá»i, sao cho Tiêu Tháºp Nhất Lang tìm ra được Thẩm BÃch Quân, cứu Thẩm BÃch Quân trở lại. 
Bởi vì nàng biết, Thẩm BÃch Quân chết, Tiêu Tháºp Nhất Lang sẽ thống khổ biết bao nhiêu. 
Cái thống khổ ấy, nàng thà chết cÅ©ng không muốn Tiêu Tháºp Nhất Lang phải chịu đựng. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang, Tiêu Tháºp Nhất Lang, anh muốn đợi đến chừng nào, má»›i hiểu được tình cảm cá»§a Phong Tứ Nương dành cho anh ? 
Không lẽ anh nhất định phải chỠcho đến khi nàng chết. 
Trá»i đã sáng. 
.... Äêm tối dù có dài bao nhiêu, trá»i cÅ©ng vẫn sẽ sáng. 
Mặt trá»i nhô lên, mặt hồ lóng lánh kim quang. 
Nhưng ánh mắt cá»§a Tiêu Tháºp Nhất Lang không có tia sáng, bây giá» nếu nhìn vào mắt cá»§a y, nhất định sẽ không nháºn ra được đó là Tiêu Tháºp Nhất Lang. 
Chỉ khi lúc trái tim má»™t ngưá»i đã chết Ä‘i rồi, ngưá»i ấy má»›i biến thành ra như váºy. 
Ãnh mắt cá»§a y hình như biến thành màu xám xịt, tháºm chà so vá»›i gương mặt cá»§a y còn muốn dá»… sợ hÆ¡n. 
Phong Tứ Nương thoạt thấy lần đầu tiên, chÃnh là cặp mắt ấy. 
Phong Tứ Nương không chết, lúc nàng tỉnh lại, trên ngưá»i đã ấm áp, khô ráo, có Ä‘iá»u, trái tim cá»§a nàng càng còn lạnh hÆ¡n cả nước hồ. 
Bởi vì nàng nhìn thấy cặp mắt cá»§a Tiêu Tháºp Nhất Lang. Bởi vì nàng không thấy Thẩm BÃch Quân. 
Trên thuyá»n không có ngưá»i thứ ba.... không lẽ ngay cả Băng Băng cÅ©ng lặng lẽ bá» Ä‘i sao ? 
Rượu dư hôm qua vẫn còn nằm trên bàn, chiếc ghế bị đổ xuống còn chưa được dá»±ng đứng dáºy. 
Chiếc hoa thuyá»n tinh nhã này, dưới ánh mặt trá»i, hiển lá»™ rõ ràng ve? 
không hư, bỠbộn. 
.... Thẩm BÃch Quân sao rồi ? 
.... Không lẽ y tìm không ra được nàng ? 
.... Không lẽ nàng đã tan biến vào trong dòng nước lạnh lẽo, dòng nước hồ lạnh lẽo ? 
Phong Tứ Nương không dám há»i. Nhìn cặp mắt tuyệt vá»ng và bi thương cá»§a Tiêu Tháºp Nhất Lang, nàng không cần há»i. 
.... Mình còn sống đây. Nhưng Thẩm BÃch Quân đã chết. 
.... Y cứu được mình, nhưng vÄ©nh viá»…n đã mất Ä‘i Thẩm BÃch Quân. 
Phong Tứ Nương không động Ä‘áºy, không mở miệng, có Ä‘iá»u, trái tim nàng vỡ tan, vỡ tan thành vô số mảnh vụn. 
Nàng Ä‘au đớn, không phải hoàn toàn vì Thẩm BÃch Quân, mà là vì Tiêu Tháºp Nhất Lang. 
Nàng hiểu rõ cái thống khổ bi thương trong lòng cá»§a y, ngoài nàng ra, không chừng không còn ngưá»i thứ hai nào tưởng tượng được. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang ngồi trước cá»a khoang thuyá»n, nhìn lan can ngoài cá»a, nhìn mặt hồ, như si như dại. 
Mặt hồ vẫn mỹ lệ như lúc nào. 
Còn Thẩm BÃch Quân ? Mặt hồ mỹ lệ như thế, tại sao lại Ä‘i làm má»™t chuyện tàn bạo như thế ? 
Tiêu Tháºp Nhất Lang cÅ©ng không động Ä‘áºy, cÅ©ng không mở miệng. 
Y phục trên ngưá»i y đã được gió thu từ xa thổi vá» làm khô ráo, nước mắt cá»§a y cÅ©ng đã khô. 
Xuân tàm đáo tá» ty phương táºn (Còn tằm đến chết má»›i hết nhả tÆ¡) Nến đã cháy tàn lụn rồi. 
Ãnh mặt trá»i càng rá»±c rỡ. Trong ánh nắng rá»±c rỡ cá»§a ban mai, trên thế gian, Ä‘á»i ngưá»i sao bi thương bất hạnh thế nhÄ© ? 
Phong Tứ Nương chầm cháºm ngồi dáºy, chầm cháºm bước lại, ngồi bên cạnh y. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang không quay đầu lại, cÅ©ng không nhìn nàng. 
Phong Tứ Nương rót một ly rượu đưa qua cho y. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang không từ chối, cÅ©ng không thò tay ra lấy. 
Nhìn ánh mắt trống lỗng của y, nhìn gương mặt vô hồn của y, Phong Tứ Nương nhịn không nổi cơ hồ muốn ôm y vào lòng mình, an ủi y bằng tất cả những cách gì mình biết. 
Nàng không làm như váºy. 
Bởi vì nàng biết, trong lúc này, bao nhiêu an á»§i đối vá»›i y, Ä‘á»u chỉ bất quá là những châm chá»c. 
Cái tâm tình đó, cũng chỉ có nàng mới hiểu được. 
Mặt trá»i không ngừng lên cao, sóng hồ không ngừng dao động... 
Trong gió không ngá»›t truyá»n lại tiếng ca nhạc, tiếng cưá»i nói hoan lạc, bây giá» là lúc Ä‘i dạo hồ, ngay cả gió cÅ©ng ôn nhu, mát mẻ, thanh thản. 
Trán cá»§a Tiêu Tháºp Nhất Lang đã rướm mồ hôi. 
Mồ hôi lạnh! Chỉ những lúc trong lòng cảm thấy sợ hãi mới ra mồ hôi lạnh. 
Nàng cũng hiểu nổi sợ hãi trong lòng y. 
Sinh mệnh không phải ngắn ngá»§i như ngưá»i ta tưởng tượng, má»™t năm có bao nhiêu đó ngày, má»™t Ä‘á»i có bao nhiêu có năm, bao nhiêu ngày tháng không hư, tịch mịch, cô độc, dài dẳng còn lại đó, làm sao bảo y trải qua bao nhiêu thá»i gian đó cho được. 
Phong Tứ Nương dùng sức cắn chặt môi, nhịn đôi hàng lệ, ngẩng đầu lên, nàng má»›i phát hiện ra, mặt trá»i đã ngã vá» hướng tây. 
Má»™t Ä‘oạn thá»i gian quý báu nhất trong ngày đã trôi qua. 
Từ lúc này vá» sau, gió chỉ có lạnh thêm, ánh mặt trá»i chỉ có nhạt Ä‘i thôi. 
Bá»n há» ngồi đó, không nói không rằng, bất tri bất giác đã ngồi luôn mấy tiếng đồng hồ. 
Thá»i gian qua không nhanh lắm. 
Không ai có thể tưởng tượng được, bá»n há» qua được khoảng thá»i gian đó như thế nào. 
Phong Tứ Nương cảm thấy cả ngưá»i tê dại, nhưng vẫn không buồn cỠđộng. 
Miệng của nàng đã khô ráo, ly rượu đang ở ngay trong tay nàng, nhưng nàng không uống được một ngụm. 
Má»™t cÆ¡n gió lại thổi qua, Tiêu Tháºp Nhất Lang bá»—ng nhiên nói: 
- Cô nói chuyện được không ? 
Giá»ng nói cá»§a y tuy thấp, nhưng Phong Tứ Nương giáºt nãy mình lên. 
Nàng không ngỠy mở miệng ra, nàng cũng không biết mình nên nói gì. 
Lúc này, giỠnày, nàng còn biết nói gì ? 
Ãnh mắt cá»§a Tiêu Tháºp Nhất Lang còn Ä‘ang mÆ¡ màng nhìn vá» phương trá»i xa xa, y lẩm bẩm: 
- Tùy cô nói gì thì nói, chỉ cần cô nói.... tốt nhất là cứ nói hoài. 
Bá»n há» tháºt tình dã yên lặng quá lâu, cái thứ yên lặng đó làm ngưá»i ta muốn phát Ä‘iên. 
.... Thẩm BÃch Quân ? 
Äấy vốn là câu há»i Phong Tứ Nưong muốn há»i, nhưng nàng không dám há»i. 
Nàng đưa ly rượu lên, tÃnh uống hết rượu trong ly, nhưng lại từ từ hạ ly rượu xuống. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói: 
- Äáng lý ra cô có nhiá»u Ä‘iá»u muốn há»i, tại sao cô không há»i ? 
Phong Tứ Nương rốt cuộc thở nhẹ ra một hơi, ấp úng nói: 
- Tôi.... tôi đang nghĩ... 
Tiêu Tháºp Nhất Lang há»i: 
- Nghĩ gì ? 
Phong Tứ Nương nói: 
- Tôi Ä‘ang tÃnh Ä‘i tìm Băng Băng. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói: 
- Cô khá»i cần tìm cô ấy. 
Phong Tứ Nương há»i: 
- Không cần ? 
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói: 
- Bởi vì, cô ấy cũng đi rồi, lúc tôi trở lại, cô ấy đã đi rồi. 
Gương mặt của y vẫn còn không một nét biểu tình nào, nhưng ánh mắt không ngớt chuyển động. 
Tuy y đã ráng hết sức không chế chÃnh mình, nhưng trên ngưá»i y có nhiá»u thứ y không thể nào khống chế được. 
.... Băng Băng quả nhiên đã đi rồi. 
.... Bất kể ra sao, Tiêu Dao Hầu vẫn là cốt nhục của nàng. 
.... Y đã chưa chết, nhất định sẽ tìm lại. 
.... Nếu y nhất định sẽ lại, không phải nàng cũng phải đi sao ? 
.... Thẩm BÃch Quân cÅ©ng đã Ä‘i rồi, tại sao nàng còn chưa Ä‘i ? 
Phong Tứ Nương dùng sức bóp chặt tay mình, móng tay đâm lũng vào da thịt. 
Nàng bá»—ng nhiên háºn Thẩm BÃch Quân vô cùng. 
Hiện tại mắt nhìn thấy đã sắp đến giá» phút tối háºu trong cuá»™c Ä‘á»i cá»§a Tiêu Tháºp Nhất Lang, mạng sống và vinh dá»± cá»§a y, Ä‘á»u sắp qua má»™t sá»± khảo nghiệm phán quyết đáng sợ. 
Không phải sống, chÃnh là chết. Nếu không vinh dá»± sống sót, tức là khuất nhục mà chết. 
Äấy chÃnh là lúc y cần an á»§i và khÃch lệ nhất, nhưng nàng đã bá» Ä‘i. 
Nàng bỠđi, tuy cũng vì là yêu. 
Tuy nàng yêu rất tháºt, rất sâu, có Ä‘iá»u ái tình cá»§a nàng, không khá»i có chá»— quá Ãch kỹ. 
Äối vá»›i Phong tứ Nương mà nói, yêu không những là dâng hiến, mà còn là hy sinh, hoàn toàn triệt để hy sinh. 
Muốn hy sinh phải cần dũng khà để chịu đựng thống khổ và nhục nhã. 
Nếu nàng là Thẩm BÃch Quân, dù nàng biết mình phải bị Ä‘au đớn và nhục nhã, nàng nhất định sẽ không chết. 
Nàng nhất định không lấy cái chết làm con đưá»ng thoát thân. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang há»i: 
- Cô không ngỠBăng Băng bỠđi ? 
Phong Tứ Nương nói: 
- Tôi... 
Tiêu Tháºp Nhất Lang ngắt lá»i nàng: 
- Bất kỳ cô nghÄ© sao, cÅ©ng Ä‘á»u nghÄ© sai cả. 
Phong Tứ Nương nói: 
- Nhưng... 
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói: 
- Bởi vì, cô không hiểu cô ấy, vì váºy, cô nghÄ© không ra tại sao cô ấy bá» Ä‘i. 
Y muốn Phong Tứ Nương nói chuyện, nhưng lại không ngá»›t cắt lá»i nàng. 
Y muốn Phong Tứ Nương nói chuyện, không chừng cÅ©ng chÃnh vì y muốn nói chuyện. 
Tâm lý con ngưá»i, không phải đầy những mâu thuẫn vừa bi ai vừa buồn cưá»i như váºy sao ? 
Phong Tứ Nương chỉ còn cách ngồi nghe y nói. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang quả nhiên lại nói tiếp: 
- Trước đó lâu lắm, cô ấy nói cho tôi nghe, khi nào cô ấy muốn chết, nhất định sẽ rón rén đi một mình, không nói cho tôi biết, cũng không để cho tôi biết. 
Äuôi mắt cá»§a y lại giá»±t lên: 
- Bởi vì cô ấy không muốn để tôi nhìn cô ấy chết, cô ấy thà một mình đi đâu đó chết, hơn là để tôi đau đớn nhìn cô ấy chết. 
Phong Tứ Nương buồn rầu nói: 
- Tôi cÅ©ng biết, nàng vốn là má»™t đứa bé rất tranh cưá»ng hiếu thắng, nàng cÅ©ng biết căn bệnh cá»§a mình. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói: 
- Có Ä‘iá»u, lúc nãy cô nhất định nghÄ© lầm, muốn hiểu rõ má»™t ngưá»i không phải là má»™t Ä‘iá»u dá»… dàng. 
Câu nói ấy có phải hàm ý gì khác không ? 
Có phải y Ä‘ang hối háºn, vẫn còn chưa hiểu rõ Thẩm BÃch Quân ? 
Phong Tứ Nương không để cho y nghÄ© tiếp, nàng láºp tức há»i: 
- Bệnh của nàng dạo sau này nặng lắm sao ? 
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói: 
- CÅ©ng chÃnh vì bệnh cá»§a cô ấy càng lúc càng trầm trá»ng, cô ấy không còn sức Ä‘i theo tôi nÆ¡i này nÆ¡i khác, vì váºy chúng tôi má»›i ở lại đây. 
Phong Tứ Nương há»i: 
- Anh cố ý má»i tất cả các anh hùng hào kiệt lại đây, để cho nàng nháºn mặt, trong đó có thuá»™c hạ cá»§a Thiên Tông hay không ? 
Tiêu Tháºp Nhất Lang chầm cháºm gáºt đầu, má»™t hồi tháºt lâu, má»›i từ từ nói: 
- Tôi cÅ©ng hy vá»ng các cô nghe tin tức đó, sẽ tìm lại đây, có Ä‘iá»u tôi không ngá»... 
.... Y không ngá» bá»n há» lại đây, lại tạo thành má»™t chuyện bất hạnh vÄ©nh viá»…n không bao giá» cứu vãn được. 
Câu nói ấy y không hỠthốt ra, Phong Tứ Nương cũng không để y nói ra. 
Nàng lái câu chuyện vỠhướng khác: 
- Anh tháºt tình nghÄ© gã mù ấy là Tiêu Dao Hầu ? 
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói: 
- Ãt nhất, là rất có thể. 
Phong Tứ Nương há»i: 
- Không lẽ y chÃnh là ngưá»i nuôi con chó nhá» ? Không lẽ ngưá»i ước hẹn vá»›i Liên Thành BÃch lại là y ? 
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói: 
- Tôi hy vá»ng là váºy. 
Phong Tứ Nương há»i: 
- Tại sao ? 
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói: 
- Tại vì, nợ phải thanh toán, sớm muộn gì cũng phải thanh toán, thanh toán lần này không phải hay hơn sao ? 
.... Cái nợ này có tháºt sẽ thanh toán được không ? 
.... Bao nhiêu ân oán triá»n miên, tình và cừu Ä‘an kết vá»›i nhau, thanh toán má»™t lần làm sao cho đủ ? 
.... Không chừng chỉ có một cách thanh toán được. 
.... Nếu ngưá»i đã chết rồi, thì chẳng còn thiếu nợ ai, ngưá»i khác cÅ©ng chẳng thiếu nợ há». 
Phong Tứ Nương nhìn y, bá»—ng nhiên phát giác ra, mình Ä‘ang ra mồ hôi lạnh, bởi vì trong lòng nàng, bá»—ng có cái cảm giác sợ hãi mà Tiêu Tháºp Nhất Lang Ä‘ang có. 
Äá»i sống tháºt mỹ lệ. 
Hoa nở mùa xuân, cây cá» sắc màu mùa thu, ánh mặt trá»i buổi sáng sá»›m, ánh trăng ban đêm, tiếng ca thánh thót trong gió, Ä‘i bá»™ chầm cháºm trong mưa... 
Tất cả Ä‘á»u mỹ lệ. 
Có Ä‘iá»u, đợi đến lúc không có ngưá»i chia xẻ những thứ đó vá»›i mình trong cuá»™c Ä‘á»i, những thứ đó chỉ làm cho mình cảm thấy càng thêm tịch mịch, thêm thống khổ. 
Phải dùng cách nào cho Tiêu Tháºp Nhất Lang phấn chấn lên ? 
Tiêu Tháºp Nhất Lang bá»—ng nhiên nói: 
- Tối nay còn chưa tá»›i trăng rằm, chúng ta còn say được thêm má»™t tráºn nữa. 
Phong Tứ Nương há»i: 
- Anh muốn say ? 
Tiêu Tháºp Nhất Lang há»i lại: 
- Cô uống với tôi không ? 
Phong Tứ Nương đứng dáºy nói: 
- Tôi đi tìm rượu. 
Dưới lầu còn rượu, nhưng không còn ai ở đó. 
Bao nhiêu ngưá»i Ä‘á»u đã Ä‘i cả, ngay cả những ngưá»i thuyá»n làm trên thuyá»n cÅ©ng Ä‘á»u Ä‘i sạch. 
Thuyá»n ở giữa hồ, trên thuyá»n chỉ còn hai ngưá»i, nÆ¡i đây trở thành thế giá»›i cá»§a hai ngưá»i. 
Có Ä‘iá»u, cái thế giá»›i này sao tàn bạo như váºy ? 
ÄÆ°á»£c ngồi má»™t mình vá»›i Tiêu Tháºp Nhất Lang, vốn là má»™t nguyện vá»ng cá»§a Phong Tứ Nương, vốn là khoái lạc nhất trong Ä‘á»i cá»§a nàng. 
Có Ä‘iá»u, bây giá» trong lòng nàng chỉ có nổi sợ hãi, sợ từ trong tim xuống luôn tá»›i táºn lòng bàn chân. 
Không lẽ tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u bá» bá»n há» mà Ä‘i ? Không lẽ bá»n há» chỉ có cừu địch, không có bạn bè ? 
Có thể giúp đỡ được bá»n há», không có mấy ngưá»i. 
Phong Tứ Nương thở nhẹ ra một hơi, phấn khởi tinh thần, tìm một bình rượu cũ nhất. 
.... Bất kể ra sao, mình cũng còn ở chung một nơi. 
.... Mình có chết, cũng chết chung một chỗ. 
Do đó, nàng hiên ngang bước lên lầu. 
Lại một ngày nữa đã qua, ban đêm lại đến. 
Vò rượu để trên bàn, Phong Tứ Nương và Tiêu Tháºp Nhất Lang ngồi đối diện nhau, tuy hai ngưá»i không đỠcáºp tá»›i Thẩm BÃch Quân, nhưng trong lòng Ä‘á»u có hình bóng muốn xóa mà xoá không Ä‘i ấy. 
Cái bóng ấy hình như là bức tưá»ng tháºt cao, ngăn cách hai ngưá»i ra hai nÆ¡i. 
Phong Tứ Nương cảm thấy khoảng cách giữa mình và Tiêu Tháºp Nhất Lang, phảng phất còn xa hÆ¡n lúc mình gặp y lần đầu tiên. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang bá»—ng nhiên nói: 
- Chúng mình biết nhau cÅ©ng được mưá»i mấy năm rồi nhÄ©. 
Phong Tứ Nương nói: 
- Mưá»i sáu năm. 
Miệng nàng đắng, trong lòng cÅ©ng đắng.... mưá»i sáu năm, trong Ä‘á»i có mấy cái mưá»i sáu năm ? 
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói: 
- Trong nhÅ©ng năm ấy, mình gặp nhau không nhiá»u, nhưng tôi biết, cô hiểu tôi hÆ¡n ai cả. 
Phong Tứ Nương lẳng lặng gáºt gáºt đầu. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói: 
- Vì váºy, cô cÅ©ng phải tha thứ cho tôi. 
Phong Tứ Nương há»i: 
- Tha thứ cho anh ? 
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói: 
- Cả Ä‘á»i tôi, tôi đã làm biết bao nhiêu Ä‘iá»u lầm lá»—i, đáng lý ra không nên xin ngưá»i khác tha thứ. 
Phong Tứ Nương nói: 
- Ai mà không khá»i lầm lá»—i. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói: 
- Bất cứ ai làm Ä‘iá»u lầm lá»—i, Ä‘á»u phải bị trả giá. 
Phong Tứ Nương dùng sức nắm chặt hai tay lại, nói: 
- Anh muốn trả giá nào ? Chết ? 
Tiêu Tháºp Nhất Lang trầm ngâm má»™t hồi tháºt lâu, má»›i từ từ nói: 
- Sống có gì vui ? Chết có gì sợ ? 
Phong Tứ Nương ngắt lá»i y nói: 
- Bởi váºy anh muốn chết, bởi váºy anh má»›i xin tôi tha thứ cho anh, bởi vì chÃnh anh cÅ©ng biết, nếu anh chết rồi, anh càng có lá»—i vá»›i tôi. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang cÅ©ng dùng sức nắm chặt hai bàn tay, y buồn rầu nói: 
- Tôi mà không chết, thì làm sao cho được với nàng ? 
Y không để cho Phong Tứ Nương mở miệng, lại nói tiếp: 
- Trên Ä‘á»i này nếu không có má»™t ngưá»i như tôi, nàng nhất định sẽ sống khoái lạc suốt má»™t Ä‘á»i, có Ä‘iá»u bây giá»... 
Phong Tứ Nương bá»—ng nhiên đứng dáºy nói: 
- Dưới lầu còn rượu, tôi muốn đi kiếm thêm một vò nữa, tôi còn muốn uống thêm. 
Nàng không há» muốn say, chỉ bất quá không muốn nghe y nói tiếp, nàng rốt cuá»™c cÅ©ng là má»™t ngưá»i đàn bà. 
Äèn dưới lầu đã tắt từ lâu, cầu thang hẹp mà Ä‘en ngòm, nàng Ä‘i từng bước từng bước xuống, cảm thấy trong lòng mình phiêu hốt, cả ngưá»i như muốn biến thành hư không. 
Ãnh trăng từ ngoài song chiếu vào, màu sắc êm dịu quá, nàng bước xuống lầu, ngẩng đầu lên, bá»—ng nhiên phát hiện ra má»™t ngưá»i Ä‘ang đứng bất động trong bóng đêm. 
- Ai đó ? 
Ngưá»i trong bóng tối không cỠđộng, cÅ©ng không nói gì. 
Phong Tứ Nương cÅ©ng không há»i lại, nàng đã nháºn ra ngưá»i đó.... chiếc áo màu xanh cÅ© kỹ, chiếc mặc nạ phẳng lỳ không hồn. 
Ngưá»i mặc áo xanh thần bà đó lại trở lại, lần này dÄ© nhiên, nhất định không phải là Sá» Thu SÆ¡n. 
Phong Tứ Nương há»i: 
- Ngươi rốt cuộc là ai ? 
Ngưá»i áo xanh vẫn còn chưa động Ä‘áºy, vẫn còn chưa mở miệng, trong bóng tối, y giống như má»™t oan hồn trở vỠđòi mạng. 
Phong Tứ Nương hÃt vào má»™t hÆ¡i dài, cưá»i nhạt nói: 
- Bất kể ngươi là ngưá»i hay là quỹ, lần này ngươi đã lại đây, phải để ta nhìn mặt cá»§a ngươi, nếu không, dù ngươi là quỹ, cÅ©ng khó mà chạy được Ä‘i đâu. 
Ãnh mắt cá»§a nàng sáng rá»±c, nàng đã muốn say nhừ. 
Lúc Phong Tứ Nương gần muốn say, nếu muốn làm chuyện gì, ngưá»i và quỹ trên trá»i dưới đất có tụ lại, cÅ©ng đừng tưởng ngăn trở nàng. 
Nàng bỗng nhiên xông lại, chụp lấy mặc nạ. 
Ngưá»i ấy còn chưa cỠđộng, ánh trăng tấu xảo chiếu trên mặt y. 
Phong Tứ Nương ngẫn ngưá»i ra, nàng lại thở dài má»™t tiếng nói: 
- Liên Thành BÃch, quả nhiên là ông. 
Gương mặt cá»§a Liên Thành BÃch không còn tý máu nào, cặp mắt đầy những tia máu, hình như cÅ©ng vừa má»›i khóc. 
Phong Tứ Nương cưá»i nhạt nói: 
- Vô Cấu công tá» trước giá» ta đây siêu phàm, biến thành không dám gặp mặt ngưá»i bao giá» thế ? 
Liên Thành BÃch lạnh lùng nhìn nàng, gương mặt cÅ©ng trÆ¡ trÆ¡ như chiếc mặt nạ. 
Cái thứ biểu tình không có biểu tình, có lúc cÅ©ng giống như là biểu tình bi ai váºy. 
.... Y và Thẩm BÃch Quân vốn không phải là má»™t đôi hiệp lữ ngưá»i ta đã từng ngưỡng má»™ hay sao ? 
.... Trên Ä‘á»i này, nếu không có Tiêu Tháºp Nhất Lang, bá»n há» không phải sẽ sống khoái lạc má»™t Ä‘á»i hay sao ? 
NghÄ© đến những tào ngá»™ cá»§a y, lòng cá»§a Phong Tứ Nương cÅ©ng má»m ra, nàng nhịn không nổi thở dài nói: 
- Nếu ông cÅ©ng muốn uống ly rượu, cứ việc theo tôi lên lầu, ông còn nhá»› mình cÅ©ng từng uống rượu chung vá»›i nhau lúc trước không ? Ba ngưá»i chúng ta ? 
Liên Thành BÃch dÄ© nhiên nhá»› rõ, những chuyện đó vốn không dá»… gì quên. 
Y nhìn Phong Tứ Nương, không nhịn nổi cÅ©ng thở dài má»™t tiếng, chÃnh trong tiếng thở dài đó, Phong Tứ Nương bá»—ng nhiên thấy má»™t bàn tay thò ra. 
Má»™t bàn tay rất trắng trẻo, rất thanh tú, cổ tay thuôn dài, ngón tay má»m mại. 
Có Ä‘iá»u, Phong Tứ Nương vừa thấy bàn tay đó, cả trái tim bá»—ng chùng xuống, nàng đã nháºn ra đó là bàn tay cá»§a ai. 
ChÃnh ngay lúc đó, bàn tay má»m mại thanh tú ấy đã nhanh như chá»›p, chụp lấy cánh tay nàng. 
Chỉ nghe có tiếng ngưá»i vừa nói vừa cưá»i sau lưng nàng: 
- Cô có còn nhớ mình cũng từng uống rượu chung với nhau lúc trước ? 
Chỉ có hai chúng ta ? 
Giá»ng cưá»i cá»§a y cÅ©ng rất ôn nhu, nhưng bàn tay cá»§a y cá»§a y đã biến thành gá»ng ká»m xiết chặt. 
Hoa Như Ngá»c, Phong Tứ Nương chẳng cần quay đầu lại, nàng láºp tức biết ngay nhất định là Hoa Như Ngá»c. 
Nàng thà bị rắn độc quấn vào tay mình còn hÆ¡n để ngưá»i này đụng vào ngay chỉ ngón tay cá»§a mình. 
Bàn tay kia cá»§a Hoa Như Ngá»c lại cứ muốn ôm lấy eo lưng cá»§a nàng, y mỉm cưá»i nói: 
- Cô có nhớ mình uống rượu ấy là rượu động phòng hoa chúc không ? 
Phong Tứ Nương không mở miệng, nàng muốn la lá»›n lên, muốn nôn má»a ra, nàng muốn đá cho y má»™t cái chết ngay tại chá»—, chỉ tiếc là nàng chỉ đứng trÆ¡ trÆ¡ ra đó. 
Cả ngưá»i nàng không thể động Ä‘áºy, toàn thân nàng lạnh buốt thấu táºn trong lòng, may mà lúc ấy, nàng thấy Tiêu Tháºp Nhất Lang. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang Ä‘ang đứng trên cầu thang, gương mặt còn trắng bệch hÆ¡n cả Liên Thành BÃch, y lạnh lùng nói: 
- BỠnàng ra! 
Hoa Như Ngá»c chá»›p mắt, làm bá»™ há»i: 
- Ngươi là gì của nàng, dựa vào đâu mà nói ta bỠtay ra ? 
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói: 
- BỠnàng ra! 
Hoa Như Ngá»c nói: 
- Ngươi có biết ta là gì cá»§a nàng ta không ? Ngươi có biết chúng ta đã bái trá»i bái đất, đã động phòng rồi không ? 
Bàn tay cá»§a Tiêu Tháºp Nhất Lang đã nắm vào chuôi Ä‘ao. 
Äao là thanh Cát Lá»™c Ä‘ao, bàn tay là bàn tay cá»§a Tiêu Tháºp Nhất Lang, bất cứ ai nhìn thấy bàn tay ấy cầm thanh Ä‘ao ấy, nhất định sẽ không cưá»i nổi. 
Nhưng Hoa Như Ngá»c lại cưá»i, không những váºy, còn cưá»i rất khoan khoái, y nói: 
- Ta nháºn ra thanh Ä‘ao này, đây là thanh Ä‘ao giết ngưá»i. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang không há» phá»§ nháºn. 
Hoa Như Ngá»c lại cưá»i nói: 
- Chỉ tiếc là nếu thanh Ä‘ao này ra khá»i vá», ngưá»i đầu tiên sẽ chết nhất định không phải ta, mà là nàng ta! 
Bàn tay cá»§a Tiêu Tháºp Nhất Lang càng nắm chặt lại, nhưng y rút không ra được thanh Ä‘ao. 
Y biết Hoa Như Ngá»c không phải nói dối. 
Hoa Như Ngá»c nhẫn nha nói: 
- Ta cÅ©ng bảo đảm rằng, ngưá»i thứ hai bị chết, không phải là ta, mà là ngươi! 
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói: 
- Sao ? 
Hoa Như Ngá»c nói: 
- Vì váºy, dù ngươi có muốn đổi mạng ngươi lấy mạng nàng ta, ta cÅ©ng không chịu đáp ứng, bởi vì, ngươi đã chết chắc rồi. 
Tròng mắt cá»§a Tiêu Tháºp Nhất Lang thu nhá» lại, y đã phát hiện ra, trong bóng đêm lại có hai ngưá»i bước ra, trong tay cầm ba thứ ngoại môn binh khà lấp lánh hàn quang. 
Một cây là câu liêm đao, hai cây kia là lang nha bỗng làm bằng bạc ròng. 
Hai thứ binh khà đó, một khinh nhu, một thuần cương, trong giang hồ, không còn mấy ai sỠdụng được. 
Ngưá»i sá» dụng được hai thứ binh khà đó, chắc chắn là cao thá»§ đệ nhất lưu không nghi ngá» gì nữa. 
Trái tim cá»§a Tiêu Tháºp Nhất Lang cÅ©ng chùng xuống. 
Y biết mình không còn cách nào cứu được Phong Tứ Nương. 
Phong Tứ Nương lớn tiếng nói: 
- Tôi chẳng cần anh chết với tôi, tôi đã chết chắc rồi, anh còn không mau chạy đi cho rồi. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang nhìn nàng, ánh mắt lá»™ má»™t nét biểu tình rất kỳ quái, không biết là phẫn ná»™, hay là lưu luyến, hay là Ä‘au thương ? 
Hoa Như Ngá»c cưá»i nói: 
- Nàng không nên kêu y bỠđi. 
Phong Tứ Nương há»i: 
- Tại sao ? 
Hoa Như Ngá»c nói: 
- Bởi vì nàng cÅ©ng biết, trên Ä‘á»i này, chỉ có Tiêu Tháºp Nhất Lang bị cắt đầu, không có Tiêu Tháºp Nhất Lang bá» chạy. 
Phong Tứ Nương cắn chặt răng nói: 
- Váºy thì ngươi mau mau giết ta thôi. 
Hoa Như Ngá»c há»i: 
- Nàng không muốn thấy y chết ? 
Phong Tứ Nương hằn há»c nói: 
- Ta chẳng qua không muốn thấy y chết dưới tay một tên ty bỉ vô sĩ như ngươi. 
Hoa Như Ngá»c lại cưá»i nói: 
- Nếu ta nhất định cho nàng thấy y chết, nàng sẽ làm gì ta ? 
Y vẫy tay, lang nha bỗng và câu liem đao bắt đầu lóe sáng lên. 
Thanh Ä‘ao cá»§a Tiêu Tháºp Nhất Lang còn chưa ra khá»i vá». 
Hoa Như Ngá»c mỉm cưá»i nói: 
- Ta nhất định không để cho nàng chết trước đâu, bởi vì chỉ cần nàng còn sống, y sẽ không rút đao ra. 
Y mỉm cưá»i, quay qua Tiêu Tháºp Nhất Lang nói: 
- Bởi vì, chỉ cần ngươi rút thanh Ä‘ao ra khá»i vá», ngươi sẽ thấy nàng ta chết, ta bảo đảm chết rất là thảm thiết. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang rút Ä‘ao nhanh như Ä‘iện, trên Ä‘á»i này không có ngưá»i thứ hai nào có thể bì được, có Ä‘iá»u hiện tại, y chỉ cảm thấy thanh Ä‘ao cầm trong tay còn nặng hÆ¡n cả Thái sÆ¡n. 
Liên Thành BÃch nãy giá» Ä‘ang lạnh lùng nhìn y, bá»—ng nhiên nói: 
- ÄÆ°a thanh Ä‘ao cá»§a ngươi đây, ta sẽ thả nàng ra. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang không nói má»™t tiếng nào, cÅ©ng chẳng suy nghÄ© gì, y láºp tức cởi Ä‘ao ra. 
Äấy là thanh Cát Lá»™c Ä‘ao, là thanh Ä‘ao y đã dùng mạng sống cá»§a mình, máu và nước mắt cá»§a mình tranh được. 
Có Ä‘iá»u, hiện tại, y tùy tiện cởi ra, ném dưới đất. 
Chỉ cần cứu được Phong Tứ Nương, ngay cả đầu của mình, y cũng ném xuống, huống gì chỉ là một thanh đao ? 
Hoa Như Ngá»c bá»—ng nhiên cưá»i lá»›n nói: 
- Bây giỠnàng ta lại càng chết chắc, ngươi cũng càng chết chắc. 
Cát Lá»™c Äao là thanh khoái Ä‘ao giết ngưá»i như cá». 
Bàn tay cá»§a Tiêu Tháºp Nhất Lang là bàn tay rút Ä‘ao như Ä‘iện xẹt. 
Trên Ä‘á»i này nhất định không có thứ Ä‘ao nào bén nhá»n bằng Cát Lá»™c Äao. 
Trên Ä‘á»i này nhất định không có bàn tay cá»§a ai, sá» dụng được Ä‘ao pháp kinh khá»§ng cá»§a Tiêu Tháºp Nhất Lang. 
Tuy y không thể rút Ä‘ao, không dám rút Ä‘ao, chỉ cần Ä‘ao còn trong tay y, không ai dám khinh cá» vá»ng động. 
Hiện tại thanh đao đã bị y tùy tiện ném xuống dưới đất. 
Nhìn thanh đao ấy, nước mắt của Phong Tứ Nương đã rơi lả chả. 
Cho đến bây giá», nàng má»›i biết rõ, vì nàng, Tiêu Tháºp Nhất Lang cÅ©ng hy sinh nhất thiết như váºy. 
Tình cảm cá»§a y đối vá»›i nàng, ngoài mặt xem ra không giống ngưá»i khác, tháºt ra trong lòng Ä‘á»u là má»™t thứ lá»a Ä‘ang thiêu đốt mãnh liệt. 
Ngưá»i Ä‘ang bị thiêu chÃnh là y. 
Nàng rÆ¡i nước mắt, nhìn Tiêu Tháºp Nhất Lang, trong lòng vừa ngá»t ngào, vừa khổ đắng, vừa sung sướng vừa Ä‘au khổ, rốt cuá»™c nhịn không nổi khóc òa lên, nàng nói: 
- Anh là má»™t tên ngốc, đúng là má»™t tên ngốc, tại sao anh vì ngưá»i ta, cứ Ä‘i làm chuyện ngu xuẩn như váºy ? 
Tiêu Tháºp Nhất Lang hững há» nói: 
- Tôi chẳng phải ngốc tá», cô là Phong Tứ Nương. 
Äấy chẳng qua chỉ là mưá»i chữ, nhưng có ai biết dược, mưá»i chữ đó bao hàm biết bao là tình cảm, biết bao là ká»· niệm. 
Những ká»· niệm vừa máºt ngá»t, vừa cay đắng, thống khổ mà sung sướng... 
Trái tim của Phong Tứ Nương đã vỡ tan tành. 
Liên Thành BÃch từ từ đứng dáºy, từ từ bước lại, lượm cây Ä‘ao lên, bá»—ng nhiên rút Ä‘ao ra như Ä‘iện xẹt. 
Y rút đao ra, cũng nhanh kinh hồn. 
Äao quang lóe lên, ly rượu trên bàn đã bị Ä‘ao chém thành hai mảnh. 
Rưoợu màu hổ phách trào ra. 
Liên Thành BÃch vá»— nhè nhẹ lên lưỡi Ä‘ao, ánh mắt sáng rá»±c lên, lẩm bẩm: 
- Äao tốt tháºt, nhanh tháºt. 
Ãnh mắt cá»§a Hoa Như Ngá»c cÅ©ng sáng rá»±c lên, y nói: 
- Äao nếu không nhanh, làm sao cắt được đầu Tiêu Tháºp Nhất Lang ? 
Tiêu Tháºp Nhất Lang không phải đã thành lá»™c (con nai) cá»§a Trung nguyên, để cho anh hùng thiên hạ rượt Ä‘uổi theo sao ? 
.... Quần hùng trục lộc, duy thắng giả đắc lộc nhi cát chi. 
(Quần hùng rượt nai, chỉ có kẻ thắng má»›i bắt được mà giết) Liên Thành BÃch ngẩng mặt than dài má»™t tiếng nói: 
- Không ngá» thanh Ä‘ao này rốt cuá»™c cÅ©ng lá»t vào tay ta. 
Hoa Như Ngá»c cưá»i nói: 
- Tôi đã tÃnh trước rồi, thanh Ä‘ao này trước sau cÅ©ng thuá»™c vỠông. 
Liên Thành BÃch bá»—ng nhiên nói: 
- Thả nàng ra. 
Nụ cưá»i trên gương mặt cá»§a Hoa Như Ngá»c bá»—ng nhiên khá»±ng lại: 
- Ông.... Ông quả tháºt muốn tôi thả nàng ra ? 
Liên Thành BÃch lạnh lùng nói: 
- Không lẽ ngươi cÅ©ng coi ta như là ngưá»i nói rồi nuốc lá»i sao ? 
Hoa Như Ngá»c nói: 
- Nhưng mà ông... 
Liên Thành BÃch nói: 
- Ta nói qua lá»i nào, không há» rút lại, ta đã nói rồi, chỉ cần y ném Ä‘ao ra, ta sẽ thả Phong Tứ Nương. 
Ãnh mắt cá»§a Hoa Như Ngá»c lại sáng lên, y há»i: 
- Ông không hỠnói, thả nàng ra, sẽ để cho nàng đi. 
Liên Thành BÃch hững há» nói: 
- Ta không há» nói váºy. 
Hoa Như Ngá»c nói: 
- Ông cũng không nói, không dùng thanh đao này giết nàng ta. 
Liên Thành BÃch nói: 
- CÅ©ng không há». 
Hoa Như Ngá»c lại cưá»i lên, cưá»i lá»›n, buông tay ra nói: 
- Tôi thả nàng ta ra trước, ông giết nàng, tốt... 
Tiếng cưá»i cá»§a y bá»—ng nhiên bị khá»±ng lại. 
ChÃnh ngay lúc đó, Ä‘ao quang lóe lên, má»™t cánh tay máu me đã rá»›t xuống đất. 
Tiếng cưá»i biến thành tiếng rú thê thảm. 
Cánh tay ấy không phải của Phong Tứ Nương, mà là của y. 
Liên Thành BÃch lạnh lùng nói: 
- Ta cũng chẳng nói là ta sẽ không giết ngươi. 
Hoa Như Ngá»c gằn giá»ng nói: 
- Ngươi giết ta, ngươi sẽ hối háºn đấy. 
Câu nói ấy chưa thốt ra xong, ánh dao lại lóe lên, ngưá»i cá»§a y đã đổ sầm xuống. 
Y chết cÅ©ng không ngỠđược rằng Liên Thành BÃch lại Ä‘i giết y, bất cứ ai cÅ©ng không ngỠđược. 
Ãnh trăng vẫn thế, màn đêm vẫn thế. 
Trong gió đầy mùi máu tanh.... máu vốn thuần khiết nhất, quý báu nhất, tại sao lại có mùi tanh kinh sợ như váºy ? 
Phong Tứ Nương chỉ cảm thấy dạ dày co rút không ngừng, hầu như muốn nôn má»a ra. 
Bất kể má»™t ngưá»i tôn quý mỹ lệ đến đâu, nếu bị chết dưới má»™t lưỡi Ä‘ao, Ä‘á»u sẽ biến thành ty tiện xấu xÃ. 
Trước giá», nàng bất nhẫn nhìn ngưá»i khác chết trước mặt mình, có Ä‘iá»u bây giá» nàng nhịn không nổi, muốn nhìn cho rõ. 
Bởi vì, cho đến bây giá», nàng không tin được rằng Hoa Như Ngá»c đã chết tháºt. 
Nhìn thi thể nằm trong vÅ©ng máu đó, nàng hầu như còn không thể tin được đó là Hoa Như Ngá»c, con ngưá»i độc ác giảo hoạt như xÃch luyện xà. 
.... Thì ra máu cá»§a y cÅ©ng màu Ä‘á». 
.... Thì ra Ä‘ao chém trên cổ y, y cÅ©ng chết như váºy, không những thế chết còn mau hÆ¡n ai. 
Phong Tứ Nương rốt cuộc thở ra một hơi dài, nàng bỗng nhiên phát hiện ra mồ hôi lạnh ướt đẫm ra cả áo lót.  
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
        
		    
  
		 
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				18-07-2008, 07:03 AM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Phá Quan Hạ Sơn 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: May 2008 
					Äến từ: Cao Nguyên Äất Äá» 
					
					
						Bài gởi: 137
					 
                    Thá»i gian online: 22 giá» 36 phút 38 giây
                 
					
 
	Thanks: 307 
	
		
			
				Thanked 399 Times in 19 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			 Hồi 30 
Phóng lao thì phải theo lao 
 
 
 
  
 
Ãnh trăng chiếu lên thanh Ä‘ao trong tay Liên Thành BÃch, Ä‘ao quang lóng lánh, sáng lạng như mặt nước hồ thu, trên Ä‘ao không có máu, gương mặt cá»§a Liên Thành BÃch cÅ©ng không có tý máu, y nhè nhẹ vuốt lưỡi Ä‘ao trong tay, thở dài má»™t tiếng, nói: 
- Quả tháºt là má»™t thứ binh khà thiên hạ vô song, quả tháºt danh bất hư truyá»n. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang nhìn y, ánh mắt lại lá»™ ra má»™t biểu tình tháºt kỳ quái, y không mở miệng, ngưá»i khác dÄ© nhiên là chẳng ai mở miệng, trong khoang thuyá»n chỉ nghe có tiếng hô hấp gấp rút, lang nha bá»—ng đã buông thá»ng xuống, câu liêm Ä‘ao không còn rá»±c rỡ, má»i ngưá»i Ä‘ang chuẩn bị rút lui. 
Liên Thành BÃch bá»—ng nhiên vẫy tay nói: 
- Hà Bình huynh, xin lại đây nói chuyện. 
Câu Liêm Äao ngần ngừ, rốt cuá»™c bước lại, gượng cưá»i há»i: 
- Công tá» phân phó Ä‘iá»u gì ? 
Liên Thành BÃch nói: 
- Tôi chỉ muốn thỉnh giáo một chuyện. 
Hà Bình thở phào một tiếng, nói: 
- Không dám. 
Liên Thành BÃch há»i: 
- Ông có biết tại sao tôi giết Hoa Như Ngá»c ? 
Hà Bình láºp tức lắc đầu, y không phải là kẻ ngốc, biết nhiá»u quá sống không lâu, cái đạo lý ấy, đương nhiên y cÅ©ng hiểu. 
Liên Thành BÃch há»i: 
- Ông quả tháºt không biết ? 
Hà Bình đáp: 
- Quả tháºt không biết. 
Liên Thành BÃch thở ra nói: 
- Ngay cả chuyện đó cũng còn không hiểu, sống như ông còn gì là ý tứ ? 
Hà Bình biến sắc, đột nhiên ngưá»i y tung lên, thanh câu liêm hình lưỡi liá»m từ không trung chém nhanh lại, thanh câu liêm Ä‘ao trong tay y vốn là bà truyá»n ở Äông Hải, chiêu chức kỳ dị, xuất thá»§ lẹ làng, đúng là đệ nhất lưu cao thá»§ trong giang hồ, nhát Ä‘ao chém xuống, hàn quang lóe sáng, tiếng gió Ä‘ao hú lên, lấy công làm thá»§, chặn ngang cho mình má»™t đưá»ng thoái. 
Chỉ tiếc y vẫn cháºn không được Cát Lá»™c Ä‘ao, tinh lên má»™t tiếng, câu liêm Ä‘ao đã rá»›t xuống đất, Ä‘ao quang lại lóe lên má»™t lần nữa, máu tươi phún ra tung tóe. 
Ngưá»i cá»§a Hà Bình ở trên không trung, bá»—ng nhiên rá»›t xuống, rá»›t xuống giữa đám máu me cá»§a mình. 
Liên Thành BÃch vừa chém ra nhát Ä‘ao, chẳng thèm nhìn đến y, quay đầu lại nói: 
- Äặng Cương huynh, tôi cÅ©ng có chuyện muốn thỉnh giáo ông. 
Äặng Cương Ä‘ang cầm trong tay thanh lang nha bá»—ng bằng bạc ròng, y nói: 
- Ngươi nói đi, ta nghe đây. 
ÄÆ°Æ¡ng nhiên y không muốn bước lại, nào ngá» Liên Thành BÃch lại bước qua, y lùi lại hai bước, không thể nào lùi được nữa, bá»—ng nhiên lá»›n tiếng nói: 
- Tôi và tên há» Hoa kia trước giá» không quen biết, ông có chém Ä‘i thêm mưá»i nhát, tôi cÅ©ng không nói thêm tiếng nào. 
Liên Thành BÃch hững há» nói: 
- Tôi chỉ muốn há»i ông, ông có biết tại sao tôi giết hắn không ? 
Äặng Cương gáºt gáºt đầu, y cÅ©ng không phải là kẻ ngốc, đương nhiên y không láºp lại hai chữ không biết. 
Liên Thành BÃch há»i: 
- Ông biết tại sao tôi làm váºy ? 
Äặng Cương nói: 
- Chúng ta vốn Ä‘ang tÃnh giết Tiêu Tháºp Nhất Lang, có Ä‘iá»u, bá»—ng nhiên ông đổi ý. 
Liên Thành BÃch nói: 
- Nói tiếp đi! 
Gương mặt Äặng Cương lúc xanh lúc Ä‘á», rốt cuá»™c y ráng lấy hết can đảm, nói tiếp: 
- Lâm tráºn biến lòng, vốn là cấm kỵ cá»§a Thiên Tông, ông sợ hắn tiết lá»™ bà máºt, vì váºy giết hắn để bịt miệng. 
Liên Thành BÃch lại thở ra nói: 
- Ngay cả chuyện đó ông còn biết, làm sao tôi còn để ông sống được ? 
Gương mặt Äặng Cương biến đổi. y bá»—ng nhiên gầm lên má»™t tiếng, tay trái thanh lang nha bá»—ng đánh ra Hoành Tảo Thiên Quân, tay phải thanh lang nha bổng đánh ra Thái SÆ¡n Ãp Äỉnh, hai bên đánh lại, kình phong nổi lên, hai cây lang nha bá»—ng cá»§a y nặng tá»›i bảy mươi ba cân, chiêu thức cương mãnh, oai không thể tả, chỉ tiếc y cháºm má»™t chút, lưỡi Ä‘ao sáng như tuyết, đã lướt qua thân hình y như chá»›p xẹt. 
.... Lực lượng và tốc độ của tia chớp ra làm sao, có ai biết không ? 
Trên Ä‘ao vẫn không thấy máu. Liên Thành BÃch nhìn chăm chú vào lưỡi Ä‘ao, ánh mắt đầy vẻ tán thưởng và ái má»™, y lẩm bẩm: 
- Quả tháºt là má»™t thứ binh khà thiên hạ vô song, quả tháºt danh bất hư truyá»n. 
Y láºp lại câu nói lúc nãy, giá»ng nói cÅ©ng đầy tán thưởng và ái má»™. 
Phong Tứ Nương bỗng nhiên nói: 
- Không gặp nhau lâu năm, ông xuất thá»§ hình như vẫn không cháºm chạp tý nào. 
Liên Thành BÃch nói: 
- Thanh đao này cũng không lụt đi. 
Phong Tứ Nương nói: 
- Tôi chỉ biết kiếm pháp của ông rất cao, nhưng không ngỠông cũng biết sỠđao. 
Liên Thành BÃch nói: 
- Äao kiếm Ä‘á»u là lợi khà để giết ngưá»i, tôi cÅ©ng biết giết ngưá»i. 
Phong Tứ Nương gượng cưá»i há»i: 
- Ngưá»i biết sá» Ä‘ao, nếu có được thanh Ä‘ao như váºy, có chịu trả lại cho ngưá»i khác không ? 
Liên Thành BÃch nói: 
- Không chịu. 
Y lại vỗ vỠlên thân đao, bỗng nhiên vung tay lên, thanh đao trong tay bay thẳng ra ngoài. 
Äao quang như cầu vòng, xẹt lại hướng Tiêu Tháºp Nhất Lang, nhưng phÃa trước không phải là lưỡi Ä‘ao, mà là cán Ä‘ao. 
Liên Thành BÃch hững há» nói: 
- Tôi cÅ©ng nhất định sẽ không chịu trả lại cho ngưá»i khác, tôi chỉ trả lại cho y. 
Cặp mắt cá»§a Phong Tứ Nương sáng lên, nàng trừng mắt há»i: 
- Tại sao ? 
Liên Thành BÃch đáp: 
- Bởi vì y là Tiêu Tháºp Nhất Lang. 
Phong Tứ Nương há»i: 
- Chỉ có Tiêu Tháºp Nhất Lang má»›i xứng đáng sá» thanh Ä‘ao này ? 
Liên Thành BÃch chầm cháºm gáºt gáºt đầu nói: 
- Bất kể y là ngưá»i xấu hay ngưá»i tốt, khắp thiên hạ, quả tháºt chỉ có y má»›i xứng đáng vá»›i thanh Ä‘ao. 
Phong Tứ Nương há»i: 
- Nếu thanh đao này không phải là đao mà là kiếm nhĩ ? 
Khóe miệng cá»§a Liên Thành BÃch bá»—ng lá»™ ra nụ cưá»i kỳ dị, y chầm cháºm nói: 
- Nếu thanh đao này là kiếm, thanh kiếm ấy sẽ là của tôi. 
Giá»ng nói cá»§a y rất lãnh đạm và cháºm chạp, nhưng dầy vẻ kiêu ngạo và tá»± tÃn. 
Äã lâu năm rồi, y đã có lòng tin, y biết mình sẽ là má»™t kiếm khách vô song trong thiên hạ. 
Phong Tứ Nương nhìn y, nàng thở ra nhè nhẹ nói: 
- Xem ra, ông cũng không biến đổi đi tý nào. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang đã tiếp lấy thanh Ä‘ao, vá»— nhẹ vào lưỡi Ä‘ao nói: 
- Có ngưá»i giống như thanh Ä‘ao này váºy, thanh Ä‘ao này không bao giá» bi. 
lụt, mà những hạng ngưá»i đó cÅ©ng không bao giá» biến đổi. 
Y bá»—ng nhiên quay đầu lại, nhìn chăm chú vào Liên Thành BÃch, rồi nói tiếp: 
- Tôi nhớ lúc trước ông có uống rượu ? 
Liên Thành BÃch nói: 
- Ông không nhớ sai. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang há»i: 
- Bây giỠthì sao ? 
Liên Thành BÃch cÅ©ng ngẩng đầu lên nhìn y chăm chú, má»™t hồi tháºt lâu, má»›i chầm cháºm nói: 
- Ông đã nói rồi, có ngưá»i vÄ©nh viá»…n không bao giá» biến đổi, ngưá»i uống rượu thưá»ng thưá»ng là hạng ngưá»i đó. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang há»i: 
- Ông có phải là hạng ngưá»i đó ? 
Liên Thành BÃch nói: 
- Phải. 
Má»™t bình rượu Ä‘ang bày trên bàn, bá»n há» Ä‘ang ngồi đối diện nhau. 
Hiện giá» tuy giữa bá»n há» có thêm má»™t ngưá»i, nhưng Phong Tứ Nương cảm thấy mình và Tiêu Tháºp Nhất Lang hình như gần lại hÆ¡n được má»™t chút. 
Bởi vì, bá»n há» Ä‘á»u có cảm giác, thân thể ngưá»i này phảng phất có má»™t thứ áp lá»±c kỳ dị. 
Má»™t thứ áp lá»±c nhìn không thấy, chạm không tá»›i, giống như má»™t lưỡi kiếm đã tuốt vá». 
Bá»n há» cÅ©ng từng cảm thấy thứ áp lá»±c đó từ thân thể cá»§a Hồng Anh Lục Liá»…u. 
Bây giá», áp lá»±c từ ngưá»i Liên Thành BÃch lại, so ra còn mãnh liệt hÆ¡n. 
Phong Tứ Nương bất giác xÃch ngưá»i lại gần Tiêu Tháºp Nhất Lang, cho đến bây giá», nàng má»›i phát hiện ra, con ngưá»i cá»§a Liên Thành BÃch, kỳ dị, khó hiểu hÆ¡n nàng tưởng tượng nhiá»u. 
Nàng nhịn không nổi cất tiếng há»i: 
- Ông quả tháºt vốn lại đây để giết chúng tôi ? 
Liên Thành BÃch nói: 
- Äấy vốn là má»™t kế hoạch rất chu máºt, chúng tôi đã trù tÃnh từ lâu. 
Phong Tứ Nương nói: 
- Có Ä‘iá»u ông bá»—ng thay đổi chá»§ ý. 
Liên Thành BÃch nói: 
- Tôi không há» biến đổi, nhưng chá»§ ý thưá»ng thưá»ng biến đổi. 
Phong Tứ Nương há»i: 
- Lần này tại sao ông thay đổi chủ ý ? 
Liên Thành BÃch nói: 
- Bởi vì tôi nghe được các vị lúc nãy nói chuyện ở đây. 
Phong Tứ Nương há»i: 
- Ông nghe hết tất cả ? 
Liên Thành BÃch nói: 
- Tôi nghe rất rõ ràng, vì váºy, tôi má»›i hiểu rõ y là má»™t ngưá»i như thế nào. 
Phong Tứ Nương há»i: 
- Ông tháºt tình hiểu rõ ? 
Liên Thành BÃch nói: 
- Ãt ra tôi cÅ©ng hiểu rằng, y không phải là hạng ngưá»i tàn bạo vô tình như ngưá»i ta nói, tuy y phá hoại bá»n tôi, nhưng trong lòng y có thể Ä‘au khổ hÆ¡n bá»n tôi. 
Phong Tứ Nương buồn rầu nói: 
- Chỉ tiếc là nổi thống khổ của y trước giỠkhông một ai hiểu biết cho, cũng không có ai đồng tình. 
Liên Thành BÃch trầm ngâm má»™t hồi tháºt lâu, má»›i chầm cháºm nói: 
- Khoái lạc tuy có nhiá»u loại, chân chÃnh thống khổ chỉ có má»™t thứ, nếu cô tháºt sá»± đã chịu qua má»™t nổi thống khổ chân chÃnh, cô sẽ nhất định hiểu rõ thống khổ cá»§a ngưá»i khác. 
Phong Tứ Nương nói: 
- CÅ©ng chỉ có những ngưá»i tháºt sá»± nếm qua mùi vị cá»§a thống khổ, má»›i hiểu nổi thống khổ cá»§a ngưá»i khác. 
Liên Thành BÃch nói: 
- Tôi hiểu lắm, tôi đã hiểu Ä‘iá»u đó từ lâu lắm rồi... 
Ãnh mắt cá»§a y nhìn ra phương trá»i xa, màn đêm mỠảo, ánh mắt cá»§a y cÅ©ng đầy vẻ mông lung. 
Có phải ánh trăng làm mỠmắt của y ? Hay là nước mắt ? 
Nhìn ánh mắt cá»§a y, Phong Tứ Nương bá»—ng phát hiện ra, y và Tiêu Tháºp Nhất Lang Ä‘á»u chịu má»™t nổi thống khổ sâu xa như nhau, mãnh liệt như nhau. 
Liên Thành BÃch lại nói: 
- Bởi vì tôi đã hiểu rõ nổi thống khổ ấy đáng sợ ra sao, vì váºy tôi má»›i khong muốn má»i ngưá»i vì chuyện này mà phải chịu thống khổ như váºy. 
Phong Tứ Nương há»i: 
- Tháºt sao ? 
Liên Thành BÃch cưá»i lên má»™t tiếng, nụ cưá»i càng làm cho y lá»™ vẻ thê lương bi khổ. 
Y buồn rầu nói nhá»: 
- Nên Ä‘i, sá»›m muá»™n gì cÅ©ng phải Ä‘i, bây giá» nàng đã Ä‘i rồi, đã Ä‘i tá»›i chá»— nàng muốn tá»›i, và cÅ©ng Ä‘em theo tất cả ân oán cừu háºn, đấy vốn là ý nguyện cá»§a nàng, tại sao chúng ta không thể quên Ä‘i hết cừu háºn trong lòng ? 
Phong Tứ Nương thở ra nhè nhẹ, rầu rầu nói: 
- Äúng váºy, chị ấy quả tháºt đã Ä‘em Ä‘i hết tất cả cừu háºn, bây giá» tôi má»›i hiểu ý cá»§a chị ấy, tôi cứ mãi hiểu lầm. 
Nàng không dám nhìn Tiêu Tháºp Nhất Lang, nàng cÅ©ng không nỡ nhìn. 
ChÃnh nàng cÅ©ng Ä‘ang ràn rụa nước mắt. 
Liên Thành BÃch nói: 
- Nên đi đã đi rồi, nên kết thúc cũng đã kết thúc, tôi lại hà tất phải đi gây thêm thù oán làm gì ? 
Phong Tứ Nương nói: 
- Vì váºy, ông má»›i thay đổi chá»§ ý ? 
Liên Thành BÃch lại cưá»i lên má»™t tiếng, nói: 
- Huống gì, tôi cÅ©ng biết má»—i ngưá»i Ä‘á»u không khá»i có lúc lầm lá»—i, nếu vì chuyện lầm lá»—i mà thống khổ, không phải đã trả má»™t cái giá quá đắt rồi sao ? 
Phong Tứ Nương nhìn y, làm như trước giá» chưa gặp qua y bao giá». 
Không chừng đến bây giá» nàng má»›i biết rõ con ngưá»i cá»§a y ra sao. 
Nàng bá»—ng nhiên há»i: 
- Ông cũng có làm chuyện lầm lỗi ? 
Liên Thành BÃch nói: 
- Tôi cÅ©ng là ngưá»i. 
Phong Tứ Nương nói: 
- Ông cÅ©ng biết đáng lý ra ông không nên gia nháºp Thiên Tông ? 
Liên Thành BÃch nói: 
- Chuyện đó tôi không hỠsai lầm. 
Phong Tứ Nương há»i: 
- Không sai lầm ? 
Liên Thành BÃch nói: 
- Tôi gia nháºp Thiên Tông, chỉ có má»™t mục Ä‘Ãch. 
Phong Tứ Nương há»i: 
- Mục Ä‘Ãch gì ? 
Liên Thành BÃch nói: 
- Phát hiện âm mưu cá»§a bá»n há», hÅ©y diệt triệt để tổ chức cá»§a bá»n há». 
Y nắm chặt hai tay, nói tiếp: 
- Tôi cố ý làm ra vẻ lạc phách sa Ä‘á»a, không phải để Ä‘i gạt các vị, bây giá» chắc cô đã hiểu tại sao tôi đã làm váºy ? 
Phong Tứ Nương nói: 
- Tôi chẳng hiểu tý gì cả. 
Liên Thành BÃch uống má»™t ly rượu, bá»—ng nhiên há»i: 
- Cô có biết Liên Thành BÃch là hạng ngưá»i như thế nào không ? 
Phong Tứ Nương cÅ©ng uống má»™t ly rượu rồi má»›i trả lá»i: 
- Là má»™t ngưá»i rất trầm tÄ©nh, rất tinh tế, rất tá»± phụ. 
Liên Thành BÃch nói: 
- Má»™t hạng ngưá»i như váºy, nếu xin gia nháºp vào Thiên Tông, cô nghÄ© ngưá»i ta sẽ nghÄ© sao ? 
Phong Tứ Nương nói: 
- Tôi nghĩ chắc y sẽ có dụng tâm. 
Liên Thành BÃch nói: 
- Vì váºy, nếu cô là Thiên Tông tông chá»§, dù cô có chịu cho y gia nháºp, cÅ©ng nhất định sẽ đỠphòng y đáo để. 
Phong Tứ Nương nói: 
- Äúng váºy. 
Liên Thành BÃch nói: 
- Nhưng má»™t tên bợm rượu sa Ä‘á»a lạc phách lại không sao. 
Phong Tứ Nương há»i: 
- Nhưng tôi tháºt không hiểu, tại sao ông muốn đối phó vá»›i Thiên Tông ? 
Tại sao ông phải Ä‘i á»§y khúc mình quá váºy ? 
Ãnh mắt cá»§a Liên Thành BÃch nhìn vá» phương trá»i xa, má»™t hồi thất lâu, y má»›i trả lá»i: 
- Từ lúc viá»…n tổ cá»§a tôi là Vân Tòng công, tay không sáng láºp ra Vô Cấu sÆ¡n trang, đến nay đã được ba trăm năm. Ba trăm năm ấy, con cháu cá»§a Vô Cấu sÆ¡n trang, bất kỳ thá»i nào cÅ©ng được má»i ngưá»i tôn kÃnh như váºy. 
Phong Tứ Nương lẳng lặng rót cho y một ly rượu, đợi y nói tiếp. 
Liên Thành BÃch nói: 
- Huyá»n tổ cá»§a tôi là Thiên Phong công, vì thay mặt Giang Nam vÅ© lâm đồng minh tranh má»™t tiếng công đạo, má»™t mình lên Thiên SÆ¡n, tìm kẻ oai trấn thiên hạ đương thá»i là Thiên SÆ¡n thất kiếm, đánh nhau ba ngày ba đêm, bị thương hai mươi chÃn chá»—, rốt cuá»™c cÅ©ng bức được Thiên SÆ¡n thất kiếm xuống Giang Nam thỉnh tá»™i. 
Y nâng ly rượu uống cạn, gương mặt trắng bệch bỗng hiện ra nét đỠhồng, y lại nói tiếp: 
- Năm mươi năm trước, Ma giáo xâm lăng xuống miá»n nam, câu kết vá»›i ngưá»i Giang Nam, làm thành bảy mươi hai bang hắc đạo liên minh, tiên tổ phụ tôi đứng lên thống lãnh quần hùng, đánh tám mươi tráºn chiến lá»›n nhá», không tráºn nào bại, Giang Nam vÅ© lâm má»›i thoát khá»i trà độc cá»§a bá»n ma giáo, có rất nhiá»u ngưá»i tá»›i giá» vẫn còn thá» cúng lão nhân gia. 
Phong Tứ Nương bất giác cũng nâng ly uống cạn. 
Nghe chuyện cổ tÃch vá» những báºc anh hùng tiá»n bối, nàng thưá»ng thưá»ng biến thành như má»™t đứa bé ngồi nghe chuyện rất hứng thú và khÃch động. 
Liên Thành BÃch hiển nhiên cÅ©ng rất khÃch động, y lá»›n tiếng nói: 
- Tôi cũng là con cháu hỠLiên, tôi nhất định không thể để oai danh của Vô Cấu sơn trang hủy hoại trong tay của tôi, cũng không thể ngồi nhìn âm mưu của Thiên Tông được toại nguyện. 
Phong Tứ Nương lại nâng ly nói: 
- Chỉ dá»±a vào câu nói đó, tôi xin kÃnh ông ba ly. 
Liên Thành BÃch quả tháºt uống cạn ba ly, bá»—ng nhiên thở dài sưá»n sượt nói: 
- Chỉ tiếc là cho tá»›i bây giá», tôi còn chưa biết đưá»c tông chá»§ cá»§a Thiên Tông là ai ? 
Phong Tứ Nương ngẫn ngưá»i ra há»i: 
- Ông còn chưa biết ? 
Liên Thành BÃch lắc lắc đầu. 
Phong Tứ Nương há»i: 
- Không lẽ trước giỠy chưa từng lộ diện cho ông thấy mặt sao ? 
Liên Thành BÃch nói: 
- Chưa từng. 
Phong Tứ Nương há»i: 
- Không lẽ y còn chưa tÃn nhiệm ông ? 
Liên Thành BÃch thở dài nói: 
- Trước giá» y chưa há» tÃn nhiệm ai, trên Ä‘á»i này, có thể thấy được mặt tháºt cá»§a y, không chừng chỉ có con chó cá»§a y. 
Phong Tứ Nương báºt cưá»i, cưá»i khổ. ChÃnh ngay lúc đó, bá»—ng nghe có tiếng chó sá»§a hai ba tiếng ở xa xa. 
Liên Thành BÃch biến sắc, cưá»i nhạt nói: 
- Tôi biết ngay, y nhất định sẽ lại. 
Phong Tứ Nương há»i: 
- Tuy y có nuôi má»™t con chó, nhưng ngưá»i nuôi chó chắc gì đã là y ? 
Liên Thành BÃch nói: 
- Nhất định là y. 
Phong Tứ Nương há»i: 
- Bá»n ông ước hẹn không phải là đêm trăng tròn sao ? 
Liên Thành BÃch nói: 
- Äêm nay chÃnh là đêm trăng tròn. 
Phong Tứ Nương ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài, má»™t vầng trăng tròn lạnh lẽ o Ä‘ang lên ngoài song cá»a. 
Trong gió lại nghe có tiếng chó sá»§a hai lần nữa, khoảng cách gần lại chút nữa, hình như đã ở má»™t bên cá»a sổ. 
Phong Tứ Nương cÅ©ng khẩn trương lên, nàng hạ thấp giá»ng há»i: 
- Y biết ông ở trong này ? 
Liên Thành BÃch nói: 
- Nhưng y chưa biết tôi đã thay đổi chủ ý. 
Phong Tứ Nương nói: 
- Bây giá» chắc y Ä‘ang nghÄ© Tiêu Tháºp Nhất Lang đã chết vá» tay ông. 
Liên Thành BÃch nói: 
- Vì váºy y má»›i lại đây xem ra sao. 
Phong Tứ Nương há»i: 
- Xem gì ? 
Liên Thành BÃch nói: 
- Xem cái đầu cá»§a Tiêu Tháºp Nhất Lang. 
Phong Tứ Nương cưá»i khổ há»i: 
- Không lẽ y nhất định thân tá»± xem xét đầu cá»§a Tiêu Tháºp Nhất Lang đã rá»›t xuống đất ? 
Liên Thành BÃch nói: 
- ChÃnh y cÅ©ng đã nói, Tiêu Tháºp Nhất Lang mà còn sống, y ăn không ngon, ngá»§ không yên. 
Phong Tứ Nương đảo quanh tròng mắt, lại há»i: 
- Chuyện này bá»n ông đã trù hoạch bao lâu rồi ? 
Liên Thành BÃch nói: 
- Äã ná»a tháng nay. 
Phong Tứ Nương há»i: 
- Ná»a tháng trước, bá»n ông làm sao biết được Tiêu Tháºp Nhất Lang sẽ đến Thá»§y Nguyệt lâu ? 
Liên Thành BÃch hững há» nói: 
- Bất kỳ ngưá»i nào, Ä‘á»u không khá»i có kẻ bên cạnh tiết lá»™ hành tung cá»§a mình. 
Phong Tứ Nương há»i: 
- Ông cho là có ngưá»i tiết lá»™ hành tung cá»§a y ? 
Liên Thành BÃch nói: 
- Tôi không biết. 
Phong Tứ Nương trầm ngâm: 
- Ná»a tháng trước, không chừng chÃnh Tiêu Tháºp Nhất Lang cÅ©ng còn chưa biết mình sẽ lại Thá»§y Nguyệt lâu. 
Liên Thành BÃch nói: 
- Nhất định có ngưá»i biết, nếu không, tại sao chúng tôi lại ước hẹn nhau Æ¡? 
đây ? 
Phong Tứ Nương không nói gì nữa, nàng bỗng nhiên phát hiện ra một chuyện rất đáng sợ. 
.... Chuyến Ä‘i Tây hồ cá»§a Tiêu Tháºp Nhất Lang, không phải Băng Băng đã chuẩn bị cho sao ? 
.... Không lẽ Băng Băng lại đi tiết lộ hành tung của y ? 
.... Lúc y còn chưa tới Tây hồ, không phải chỉ một mình Băng Băng biết y nhất định sẽ lại ? 
.... Bởi vì, nàng biết mình muốn Ä‘i nÆ¡i nào, Tiêu Tháºp Nhất Lang nhất định sẽ không phản đối. 
Phong Tứ Nương cảm thấy tay chân lạnh băng, nhịn không nổi lén nhìn Tiêu Tháºp Nhất Lang má»™t cái. 
Trên mặt Tiêu Tháºp Nhất Lang không có má»™t biểu tình gì, hình như y không nghe bá»n há» Ä‘ang nói gì cả. 
Liên Thành BÃch bá»—ng nhiên lại nói: 
- Thiên Tông tổ chức rất nghiêm máºt, thiên hạ vô song, có Ä‘iá»u, Thiên Tông không khá»i có phản đồ trong đó. 
Phong Tứ Nương láºp tức há»i: 
- Ông có biết phản đồ là những hạng ngưá»i nào ? 
Liên Thành BÃch nói: 
- Äá»u là ngưá»i chết. 
Phong Tứ Nương ngẫn ngưá»i ra: 
- Ngưá»i chết ? 
Liên Thành BÃch nói: 
- Theo tôi biết, phản đồ của Thiên Tông, bây giỠhầu như đã chết sạch. 
Phong Tứ Nương há»i: 
- Ai giết hỠ? 
Liên Thành BÃch nói: 
- Tiêu Tháºp Nhất Lang! 
Tiêu Tháºp Nhất Lang mà Ä‘i thay thế Thiên Tông giết phản đồ dùm, chuyện này không phải là chuyện đáng buồn cưá»i sao ? 
Nhưng Phong Tứ Nương cảm thấy sợ hãi, càng nghĩ càng sợ hãi, may mà lúc này nàng không thể nghĩ tiếp được. 
Trên hồ vá»ng lại hai tiếng chó sá»§a, má»™t chiếc thuyá»n Ä‘ang chầm cháºm chèo lại. 
Trên thuyá»n có má»™t con chó và ba ngưá»i, má»™t ngưá»i ra dáng ngư phá»§, Ä‘ang chèo thuyá»n, má»™t đứa đồng tá» mặc áo xanh để hai búi tóc hai bên đứng ở má»§i thuyá»n, tay cầm má»™t cây đèn lồng bằng giấy trắng, má»™t ngưá»i mặc áo Ä‘en ngồi dưới cây đèn, gương mặt dưới ánh đèn chiếu sáng loang loáng, hai bàn tay cÅ©ng váºy, trong tay bồng má»™t con chó. 
Tông chủ của Thiên Tông rốt cuộc đã xuất hiện. 
- Gương mặt của y tại sao lại sáng loáng thế kia ? 
- Y mang má»™t chiếc mặt nạ, bàn tay cÅ©ng có Ä‘eo bao tay, không biết làm bằng chất gì, mà ánh đèn chiếu vào láºp tức sáng lên. 
- Y lúc nào cũng ngồi dưới cây đèn ? 
- Äúng váºy. 
Liên Thành BÃch hạ giá»ng nói: 
- Vì váºy, nếu cô nhìn y lom lom, mắt cô sẽ bị chói. 
Phong Tứ Nương không há»i gì thêm, trái tim nàng nhảy mạnh như muốn gấp đôi bình thưá»ng. 
Nàng chỉ hy vá»ng tên này mau mau lên thuyá»n, nàng thá» là sẽ nhất định lá»™t mặt nạ cá»§a y ra, xem y rốt cuá»™c là ai. 
Nào ngá» chiếc thuyá»n con Ä‘áºu lại ở tuốt đằng xa, con chó nhá» trong lòng ngưá»i mặc áo Ä‘en bá»—ng nhiên nhảy lên đầu thuyá»n, hướng vá» mặt trăng sá»§a ẳng ẳng ẳng lên mấy tiếng, mặt hồ láºp tức vang lên má»™t loạt tiếng chó sá»§a, lại có thêm ba chiếc thuyá»n nữa từ xa chèo lại. 
Trên má»—i chiếc thuyá»n, Ä‘á»u có má»™t con chó, và ba ngưá»i.  
 
  
 
 Hồi 31 
Ước hẹn trăng rằm 
 
 
 
  
 
Những chiếc thuyá»n nhẹ lênh đênh trên mặt nước, tất cả Ä‘á»u đã ngừng lại ở xa, bốn con chó hình dạng và màu sắc như nhau, bốn ngưá»i ăn mặc cÅ©ng như nhau. 
Dưới ánh đèn giấy trắng, gương mặt bốn ngưá»i Ä‘á»u phát ra ánh sáng như lân tinh, xem ra tháºt là ngụy bà và khá»§ng bố không thể tả được. 
Phong Tứ Nương ngớ ngẫn. 
Nàng quay lại nhìn Liên Thành BÃch, biểu tình trên gương mặt cá»§a Liên Thành BÃch cÅ©ng không sai bao nhiêu, hiển nhiên y cÅ©ng rất kinh ngạc. 
Con chó nhá» trên chiếc thuyá»n đã nhảy vào trong lòng ngưá»i mặc áo Ä‘en, đứa đồng tá» mặc áo xanh cầm cây đèn bá»—ng nhiên hô lá»›n lên: 
- Liên công tỠở đâu ? Xin má»i qua đây gặp mặt. 
Bốn ngưá»i đồng thá»i mở miệng, đồng thá»i ngáºm miệng, nói ra ráºp khuôn vá»›i nhau. 
Phong Tứ Nương hạ giá»ng thấp xuống: 
- Ông có qua đó không ? 
Liên Thành BÃch lắc lắc đầu. 
Phong Tứ Nương há»i: 
- Tại sao ? 
Liên Thành BÃch nói: 
- Tôi qua đó chắc chắn là chết. 
Phong Tứ Nương không hiểu. 
Liên Thành BÃch nói: 
- Trong bốn ngưá»i đó, chỉ có má»™t ngưá»i là Thiên Tông chá»§ nhân tháºt. 
Phong Tứ Nương há»i: 
- Ông cÅ©ng phân biệt không ra ngưá»i nào là tháºt ? 
Liên Thành BÃch lắc lắc đầu, nói: 
- Do đó, tôi không thể qua đó, tôi không biết phải Ä‘i qua chiếc thuyá»n nào. 
Phong Tứ Nương há»i: 
- Không lẽ ông lên lá»™n thuyá»n là phải chết hay sao ? 
Liên Thành BÃch nói: 
- Hoa Như Ngá»c là ngưá»i ước hẹn, giữa bá»n há» nhất định đã dàn xếp cách gặp mặt ra sao rồi. 
Phong Tứ Nương há»i: 
- Hoa Như Ngá»c không nói cho ông biết ? 
Liên Thành BÃch nói: 
- Không. 
Phong Tứ Nương thở ra nhè nhẹ, nói: 
- Thảo nào mà trưóc khi chết, y còn nói, nếu ông giết y, ông sẽ hối háºn. 
Bá»—ng nhiên trong bốn chiếc thuyá»n, có má»™t chiếc chèo tá»›i Thá»§y Nguyệt lâu mé bên này. 
Phong Tứ Nương phấn khởi tinh thần, nói: 
- Trên Ä‘á»i này, rất nhiá»u chuyện Ä‘á»u như thế, mình mà kiên trì không chịu qua, bá»n há» chỉ còn cách lại. 
Liên Thành BÃch há»i: 
- Cô biết ngưá»i lại là tháºt hay giả ? 
Phong Tứ Nương nói: 
- Bất kể là tháºt hay giả, chúng ta thá» lại trước ngá»n đèn chá» hắn ở đó. 
Chiếc thuyá»n nhẹ từ từ chèo lại, rốt cuá»™c ngừng má»™t bên gần lan can cá»§a Thá»§y Nguyệt lâu. 
Ngưá»i mặc áo Ä‘en vừa đứng dáºy, con chó trong lòng cá»§a y đã nhảy lên đầu thuyá»n, oẳng oẳng oẳng kêu lên, chạy vào trong khoang. 
Trong khoang thuyá»n tối om như má»±c, con chó vừa chạy vào trong, láºp tức nhảy lên ngưá»i Hoa Như Ngá»c tru lên má»™t cách thê thảm bi khổ. 
Y còn sống không cho được ai sung sướng, vì váºy y chết rồi, chỉ có con chó là vì y mà Ä‘au lòng. 
Phong Tứ Nương bá»—ng thấy muốn nôn má»a ra. 
Nàng ráng nhịn lại. Bên ngoài khoang thuyá»n, tiếng chân từ từ lại gần, nghe như gió thu Ä‘ang thổi lá rụng xuống. 
Bá»—ng nhiên, ngoài cá»a má»™t gương mặt bóng loáng xuất hiện. 
Phong Tứ Nương Ä‘ang tÃnh Ä‘i ra, hai cái bóng ngưá»i đã từ phÃa sau nàng song song nhảy lại. 
Ngay cả nàng cÅ©ng chưa từng thấy ngưá»i nào có động tác nhanh như váºy, nàng bá»—ng nhiên phát hiện thân thá»§ cá»§a Liên Thành BÃch, phản ứng nhanh nhẹn cá»§a y, không há» dưới Tiêu Tháºp Nhất Lang. 
Ngưá»i mặc áo Ä‘en vừa vào khoang thuyá»n hiển nhiên giáºt cả mình lên, tÃnh thụt lùi lại, xương sưá»n đã bị đánh cho má»™t quyá»n tháºt nặng ná». 
Y tưởng mở miệng la lá»›n lên, má»™t quyá»n tiếp theo đã đấm vào mặt. 
Trước mặt y láºp tức hiện ra má»™t bầu trá»i đầy sao, thân hình ngã nghiêng qua má»™t bên, rốt cuá»™c té ầm xuống, dưới chân Phong tứ Nương. 
Phong Tứ Nương nãy giỠđang ôm một bụng tức tối, bây giỠmới hả được hơi, tên này bây giỠđã nằm đó. 
Bước chân cá»§a y rất nhẹ, khinh cong dÄ© nhiên không phải thứ tầm thưá»ng, động tác cÅ©ng rất nhanh, tháºt ra, y rõ ràng là má»™t tay cao thá»§ đệ nhất đẵng trong vÅ© lâm. 
Chỉ tiếc y đã gặp một đối thủ đáng sợ nhất trong thiên hạ. 
Khắp thiên hạ, không má»™t ngưá»i nào có thể đở nổi má»™t thế giáp công cá»§a Liên Thành BÃch và Tiêu Tháºp Nhất Lang. 
Huống gì, thế công đó, bá»n hỠđã sá» xuất toàn lá»±c phải nhất định thắng cho kỳ được. 
Hai ngưá»i nhìn nhau má»™t thoáng trong bóng tối, ánh mắt Ä‘á»u lá»™ má»™t biểu tình tháºt kỳ quái, không biết là Ä‘ang cảnh tỉnh nhau đỠphòng, hay là thán phục lẫn nhau. 
Liên Thành BÃch thở nhẹ ra má»™t hÆ¡i nói: 
- Ngưá»i này không phải là Thiên Tông. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói: 
- Sao ? 
Liên Thành BÃch nói: 
- Tôi đã thấy y xuất thá»§ má»™t lần, vÅ© công cá»§a y, dù bá»n ta có toàn lá»±c xuất thá»§, trong vòng ba chục chiêu, chưa chắc đã thắng nổi y. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang trầm ngâm. 
Y nghÄ© không ra trên Ä‘á»i này còn ai đở được bá»n há» ba chục chiêu. 
Phong Tứ Nương đã cúi ngưá»i xuống, thò tay ra rá» vào thân hình ngưá»i đó, bá»—ng nhiên thất thanh nói: 
- Hắn chết rồi. 
Liên Thành BÃch nói: 
- Sao lại chết được ? Tôi xuất thủ không nặng lắm. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói: 
- Tôi cũng muốn để hắn sống. 
Phong Tứ Nương nói: 
- Xem ra hình.... hình như hắn sợ quá mà chết. 
Nàng nói chưa xong, lại nhịn không nổi muốn nôn má»a ra. 
Trong khoang thuyá»n bá»—ng có mùi hôi thúi không biết lúc nào tá»± dưng bốc lên, mùi hôi thúi bốc ra từ thân thể ngưá»i mặc áo Ä‘en. 
Con chó nhá» nhảy lên ngưá»i y, không ngá»›t sá»§a ăng ẳng, bá»—ng nhiên ngoài khoang thuyá»n có hai tiếng kêu thảm thiết vá»ng lại, tiếp theo đó là hai tiếng "bõm", "bõm" vang lên. 
Phong Tứ Nương chạy ra, gã tiêu công và đứa đồng tá» trên chiếc thuyá»n nhẹ không còn thấy đâu, bên cạnh thuyá»n nhẹ còn thấy bá»t nước Ä‘ang dần dần tan ra, má»™t cây đèn bằng giấy trắng còn Ä‘ang trôi lỠđỠtrên nước. 
Trong nước bỗng nổi lên một tia máu đỠhồng. 
Nhìn lại ba chiếc thuyá»n con đằng xa, Ä‘á»u đã quay má»§i, chèo vá» hướng bá» bên kia. 
Phong Tứ Nương dáºm chân nói: 
- Bá»n há» nhất định đã thấy có chuyện gì không ổn, ngay cả đứa bé cÅ©ng giết Ä‘i để bịt miệng. 
Liên Thành BÃch cÅ©ng thở ra nói: 
- Bá»n hỠđã chạy mất, bây giá» muốn tra cho rõ hành tung bá»n há», chỉ sợ còn khó hÆ¡n lên trá»i. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói: 
- Vì váºy, chúng ta phải rượt theo. 
Phong Tứ Nương há»i: 
- Làm sao rượt theo đây ? 
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói: 
- Chiếc thuyá»n ở chÃnh giữa Ä‘i cháºm nhất, cô ngồi chiếc thuyá»n này Ä‘uổi theo nó. 
Liên Thành BÃch láºp tức nói: 
- Tôi rượt theo chiếc bên trái. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói: 
- Chỉ cần tìm ra bá»n há» Ä‘i đâu, rồi láºp tức trở vá», nhất định không được làm báºy làm bạ. 
Phong Tứ Nương há»i: 
- Anh.... anh sẽ ở đây chỠtôi ? 
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói: 
- Bất kể là có tin tức gì hay không, ngày mai trước buổi trưa, nhất định tôi sẽ vỠđây. 
Phong Tứ Nương ngẩng đầu nhìn y, hình như còn muốn nói gì đó, bá»—ng nhiên quay ngưá»i nhảy xuống chiếc thuyá»n con bên cạnh, cầm cây sào chống má»™t cái, má»™t giá»t nước mắt bá»—ng rá»›t trên bàn tay cá»§a nàng. 
Nhìn ra táºn xa xa, ba chiếc thuyá»n nhẹ cÆ¡ hồ muốn tan biến vào trong sương mù trên mặt hồ. 
Khói sóng mông lung. 
Äêm càng khuya, không biết cách trá»i sáng độ bao lâu nữa. 
Mặt hồ yên lặng ôn nhu, đêm cÅ©ng dịu dàng ôn nhu, trừ những tiếng chèo thuyá»n ra, trá»i đất không còn má»™t tiếng động nào khác. 
Chiếc thuyá»n phÃa trước cÅ©ng không còn thấy rõ, hai chiếc thuyá»n hai bên đã Ä‘i mất tá»± lúc nào, chiếc chÃnh giữa cÅ©ng chỉ còn má»™t chiếc bóng. 
Phong Tứ Nương dùng sức chèo thuyá»n, nước mắt không ngá»›t tuông trào. 
Trước giá» nàng chưa há» khóc nhiá»u như váºy, ngay cả chÃnh nàng cÅ©ng không biết tại sao mình khóc như thế. 
Nàng chỉ cảm thấy một nổi cô độc, một nổi sợ hãi không sao nói được. 
Cả thế giá»›i này bá»—ng nhiên biến thành trống lá»—ng, trá»i đất hình như chỉ còn lại má»™t mình nàng. 
Nàng vẫn biết Tiêu Tháºp Nhất Lang sẽ ở Thá»§y Nguyệt lâu thuyá»n chá» nàng, Tiêu Tháºp Nhất Lang đã đáp ứng chuyện gì, trước giá» không bao giỠđể ngưá»i khác thất vá»ng. 
Có Ä‘iá»u, trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi, làm như là chuyến Ä‘i này nàng sẽ không còn gặp lại y. 
Tại sao nàng lại Ä‘i nghÄ© như váºy ? ChÃnh nàng cÅ©ng không rõ. 
Nàng lại nghÄ© đến Thẩm BÃch Quân, đến những lá»i Thẩm BÃch Quân nói trước khi Ä‘i: 
-.... Chỉ có chị má»›i là ngưá»i bạn Ä‘á»i tốt nhất cá»§a Tiêu Tháºp Nhất Lang, cÅ©ng chỉ có chị má»›i chân chÃnh hiểu y... 
Bây giá» cái tâm ý ấy cá»§a nàng, dã bị ngưá»i ta làm thất vá»ng. 
Nàng có trách móc mình không ? Có giáºn mình không ? 
Trong một đêm trăng mỠnày, u linh của nàng có còn lưu lại trong vùng núi sông mỹ lệ này không ? Có hiện ra trước mắt Phong Tứ Nương hay không ? 
Phong Tứ Nương càng lấy sức chèo thuyá»n, ráng sức không nghÄ© đến những chuyện đó, nhưng lại không cách nào không nghÄ© đến. 
Nàng tháºt tình muốn quỹ hồn cá»§a Thẩm BÃch Quân hiện ra lúc này, để chi? 
cho mình má»™t con đưá»ng Ä‘i. 
Trên con đưá»ng cuá»™c Ä‘á»i, nàng hầu như đã bị lạc mất phương hướng. 
Trên mặt hồ bao la này, nàng đã lạc mất phương hướng. 
Má»™t cÆ¡n gió thổi qua, nàng ngẩng đầu lên, má»›i phát giác ra, chiếc thuyá»n phÃa trước, ngay cả cái bóng nhá» xÃu bây giá» chẳng còn thấy đâu. 
Trong gió còn nghe như có tiếng chèo thuyá»n vá»ng lại, nàng Ä‘ang tÃnh rượt theo, bá»—ng nhiên phát hiện sóng nước dưới thuyá»n mình Ä‘ang xoáy tÃt lại. 
Con xoáy có má»™t lá»±c lượng tháºt kỳ dị, kéo chiếc chuyá»n vá» má»™t phương hướng. 
Chiếc thuyá»n hoàn toàn không còn theo ý nàng Ä‘iá»u khiển nữa. 
Nàng vốn không phải là má»™t ngưá»i đàn bà thấy chuá»™t là la hoảng cả lên. 
Có Ä‘iá»u bây giá» nàng nhịn không nổi muốn la lên, chỉ tiếc là dù nàng có la bao nhiêu, cÅ©ng không còn ai nghe được. 
Con xoáy càng lúc càng mãnh liệt, làm như có má»™t bàn tay Ä‘ang kéo chiếc thuyá»n Ä‘i. 
Nàng chỉ còn nước mở trừng mắt nhìn con thuyá»n Ä‘ang bị kéo vào bóng đêm không định hướng. 
Bàn tay của nàng đã yếu đi. 
Bá»—ng nhiên bình má»™t tiếng, má»§i thuyá»n chạm vào má»™t cây cá»™t trụ. 
Trước mặt má»™t toà tiểu lâu, ná»a bên ngó ra mặt nước, những cây cá»™t gá»— thô chắc chống đở tiểu lâu trên mặt hồ. 
Tiểu lâu ba mặt Ä‘á»u có cá»a sổ, trong song cá»a có ánh đèn chiếu ra. 
Nếu có ánh đèn, chắc có ngưá»i. 
Là hạng ngưá»i nào ? 
Cái lực lượng thần bà ấy, tại sao lại lôi kéo Phong Tứ Nương lại chốn này ? 
Phong Tứ Nương chẳng thèm nghÄ© ngợi, chống cây sào má»™t cái, thuyá»n dá»±a vào sức nước, ghé vào má»™t bên bá». 
Chỉ cần ra khá»i chiếc thuyá»n như bị ma ám đó, nàng chẳng màng gì cả. 
Bất kể ra sao, chỉ cần đặt hai chân bình an ổn thá»a trên mặt đất là nàng cảm thấy thá»a mãn lắm rồi. 
Cái mùi vị bị nước tắc vào lá»— má»§i, nàng đã có thưởng thức qua, nàng bá»—ng nhiên phát hiện ra, làm quỹ gì thì quỹ, chắc chắn là khá hÆ¡n làm quỹ chết trôi rất nhiá»u. 
Sau tiểu lâu có má»™t cái bình đài hẹp, lan can còn bày má»™t vài cháºu cúc Ä‘ang nở hoa. 
Ãnh đèn từ song cá»a chiếu ra, tất cả các cá»a sổ Ä‘á»u bị khóa chặt. 
Phong Tứ Nương nhảy qua lan can, đứng trên bình đài, mới thở phào ra được một tiếng. 
Chiếc thuyá»n con Ä‘ang xoay mòng mòng trong nước, bá»—ng nhiên xoạc má»™t tiếng vang lên, má»™t cái đầu ngưá»i từ dưới nước thò lên, chÃnh là tay đệ nhất hảo hán trong Thái Hồ Thá»§y Báo Chương Hoành. 
.... Thì ra tên tiểu tá» này và những ngưá»i kia cÅ©ng là má»™t bá»n vá»›i nhau. 
Phong Tứ Nương cắn răng, bá»—ng nhiên báºt cưá»i, nói: 
- Ta cứ ngỡ con quỹ chết trôi nào Ä‘ang tìm ngưá»i thế mạng, thì ra là ngươi. 
Chương Hoành cÅ©ng cưá»i, hai tay dá»±a vào mạn chiếc thuyá»n, ngưá»i y đã búng lên, đứng ở má»§i thuyá»n, ngẩng mặt lên cưá»i nói: 
- Tôi cÅ©ng không ngá» ngưá»i có danh tiếng lẫy lừng là Phong Tứ Nương còn nhá»› đến tên tôi. 
Phong Tứ Nương nhoẽn miệng cưá»i nói: 
- Ngươi biết ta chÃnh là ngưá»i có danh tiếng lẫy lừng Phong Tứ Nương ? 
Chương Hoành nói: 
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là tôi biết. 
Phong Tứ Nương đảo quanh tròng mắt há»i: 
- Äây là nhà cá»§a ngươi ? 
Chương Hoành cưá»i nói: 
- Äây là Tây hồ, không phải là Thái hồ, đây chỉ là má»™t chá»— ở tạm thôi. 
Phong Tứ Nương há»i: 
- Nếu váºy đây là nhà tạm thá»i cá»§a ngươi ? 
Chương Hoành nói: 
- Có thể nói như váºy. 
Phong Tứ Nương há»i: 
- Ông lôi ta lại nhà tạm thá»i cá»§a ông, có phải là muốn ta làm bà vợ tạm thá»i không ? 
Chương Hoành ngá»› mặt ra, miệng y lắp ba lắp bắp, muốn nói mà không nói ra được lá»i. 
Y không ngá» Phong Tứ Nương lại há»i y má»™t câu như váºy. 
Phong Tứ Nương nhìn y bằng Ä‘uôi mắt, nàng lại há»i: 
- Ông nói có phải không ? 
Chương Hoàng lấy tay chùi gương mặt đẫm nước, rốt cuộc y cũng nói ra được tiếng: 
- Tôi không có ý như váºy. 
Phong Tứ Nương lại báºt cưá»i, cưá»i rất ngá»t: 
- Bất kể ông có ý gì, nÆ¡i đây cÅ©ng là nhà cá»§a ông, ông là chá»§ nhân tại sao còn không lên đây má»i khách ? 
Chương Hoành vội vã nói: 
- Tôi lên đây. 
Y cá»™t chiếc thuyá»n vào trong cá»™t trước rồi bò trên cá»™t lên như má»™t con thằn lằn. 
Phong Tứ Nương đứng ở lan can phÃa sau chá» y, nụ cưá»i so vá»›i hoa cúc Ä‘ang nở kia xem ra còn đẹp đẻ hÆ¡n ngàn lần. 
Nhìn má»™t ngưá»i đàn bà như nàng, nhìn nụ cưá»i đó, nếu không có ai động lòng, ngưá»i ấy nhất định không phải là đàn ông. 
Chương Hoành là má»™t ngưá»i đàn ông. 
Y không nhìn lên, nhưng lại nhịn không nổi phải nhìn lên. 
Phong Tứ Nương nhoẽn miệng cưá»i nói: 
- Không ngá» rằng không những ông giá»i thá»§y tÃnh mà môn BÃch Hổ công cÅ©ng rất cao siêu. 
Ngưá»i cá»§a Chương Hoành có chá»— muốn hôn mê, y ngẩng đầu cưá»i nói: 
- Tôi chỉ bất quá... 
Má»™t câu chưa kịp nói xong, bá»—ng nhiên có thứ gì đó Ä‘en thui từ trên không nện xuống, chÃnh trúng giữa đầu cá»§a y. 
Lần này y quả tháºt hôn mê luôn. 
Bất cứ cái đầu cá»§a ai, cÅ©ng không cứng bằng cháºu hoa, huống gì Phong Tứ Nương xuất thá»§, đã dùng hết mưá»i phần sức cá»§a mình. 
Thình má»™t cái, Chương Hoành ngã sầm xuống, rồi thình má»™t cái, cháºu hoa cÅ©ng rá»›t xuống. 
Phong Tứ Nương phá»§i phá»§i bụi, cưá»i nhạt nói: 
- Dưới nước tuy ta là con vịt khô, nhưng lên tá»›i bá», tùy lúc ta có thể biến ngươi thành con vịt chết. 
Ãnh đèn trong cá»a sổ tuy còn cháy sáng, nhưng không nghe có tiếng ngưá»i. 
NÆ¡i đây nếu là chá»— Chương Hoành thuê mướn, Chương Hoành lại là ngưá»i Ä‘ang nằm như con vịt chết queo dưới nước, trên tiểu lâu dÄ© nhiên chẳng có ngưá»i nào khác ở đó. 
Tuy không có ngưá»i nào khác, nhưng không chừng lại có đưá»ng dây mối nhợ dẫn đến Thiên Tông. 
Chương Hoành dÄ© nhiên là ngưá»i cá»§a Thiên Tông, nếu không, tại sao y lại chui dưới nước kéo thuyá»n cá»§a Phong Tứ Nương lại nÆ¡i đây, không cho nàng rượt theo kẻ địch. 
Äấy chÃnh là lý luáºn cá»§a Phong Tứ Nương lúc nãy, nàng đối vá»›i cách phán Ä‘oán cá»§a mình cÅ©ng bằng lòng lắm. 
Cá»a cÅ©ng rất hẹp, bên ngoài không thấy có khóa lại. 
Phong Tứ Nương Ä‘ang tÃnh mở cá»a bước vào, cá»a bá»—ng từ trong mở ra, má»™t ngưá»i Ä‘ang đứng trước ngưỡng cá»a, nhìn nàng, cặp mắt mỹ lệ hiển lô. 
vừa bi thương, vừa mệt má»i, mái tóc Ä‘en dài xá»a hai bên bá» vai, xem ra giống hệt má»™t tiên nữ dưới thá»§y cung, má»™t u linh trong đêm trăng. 
- Thẩm BÃch Quân! 
Phong Tứ Nương kêu lên. 
Nàng nằm má»™ng cÅ©ng không ngỠđược, lại gặp Thẩm BÃch Quân ở nÆ¡i đây. 
Thẩm BÃch Quân không phải là tiên nữ, cÅ©ng không phải là u linh. 
Nàng vẫn còn chưa chết, vẫn còn là má»™t ngưá»i có máu có thịt, má»™t ngưá»i sống sá» sá» ra đó. 
Phong Tứ Nương thất thanh há»i: 
- Chị.... chị làm sao đến nÆ¡i đây váºy ? 
Thẩm BÃch Quân không trả lá»i, nàng quay trở vào nhà, trong nhà có giưá»ng có ghế, có bàn có đèn. 
Nàng chá»n má»™t nÆ¡i tối nhất ngồi xuống, nàng không muốn để Phong Tứ Nương thấy cặp mắt sưng đỠlên vì khóc cá»§a nàng. 
Phong Tứ Nương cÅ©ng bước vào, nhìn đăm đăm vào mặt nàng, hình như muốn nhìn cho rõ hÆ¡n, xem nàng có phải tháºt là ngưá»i không, hay là oan hồn còn chưa được siêu thoát. 
Thẩm BÃch Quân rốt cuá»™c gượng cưá»i lên má»™t tiếng nói: 
- Tôi vẫn chưa chết. 
Phong Tứ Nương cÅ©ng gượng cưá»i nói: 
- Tôi cũng nhìn ra. 
Thẩm BÃch Quân há»i: 
- Có phải chị rất kỳ lạ không ? 
Phong Tứ Nương nói: 
- Tôi.... tôi rất vui mừng. 
Nàng quả tháºt rất mừng rỡ, nàng vốn khấn thầm trong bụng hy vá»ng sẽ có kỳ tÃch xuất hiện, Tiêu Tháºp Nhất Lang và Thẩm BÃch Quân sẽ còn có ngày gặp lại nhau. 
Bây giá» kỳ tÃch đã xuất hiện. 
Làm sao xuất hiện được nhĩ ? 
Thẩm BÃch Quân thở nhẹ ra má»™t hÆ¡i nói: 
- Tháºt ra, chÃnh tôi cÅ©ng nghÄ© không ra, có ngưá»i lại cứu mình. 
Phong Tứ Nương há»i: 
- Ai ? 
Thẩm BÃch Quân nói: 
- Chương Hoành. 
Phong Tứ Nương cơ hồ muốn la cả lên: 
- Chương Hoành ? 
ÄÆ°Æ¡ng nhiên là Chương Hoành, bản lãnh ở dưới nước cá»§a y, cÅ©ng giống Tiêu Tháºp Nhất Lang trên bá», tháºm chà có ngưá»i còn nói, y có thể tùy tiện tìm ra má»™t cây kim dưới đáy nước. 
Tìm ngưá»i dÄ© nhiên so vá»›i tìm kim còn dá»… hÆ¡n nhiá»u. 
.... Thảo nào mà bá»n tôi tìm hoài không thấy chị đâu, thì ra chị bị tên quỹ nước ấy lôi Ä‘i mất tiêu. 
Câu nói ấy Phong Tứ Nương không nói ra miệng, bởi vì Thẩm BÃch Quân đã nói tiếp: 
- Tôi tin rằng chị cũng đã gặp qua y một lần trên Thủy Nguyệt lâu. 
Phong Tứ Nương cưá»i khổ nói: 
- Tôi đã gặp y, lúc tên mặc áo xanh đầu tiên bá»—ng nhiên thất tung, y là ngưá»i lá»›n miệng kêu la nhất. 
Thẩm BÃch Quân nói: 
- Y quả tháºt là má»™t ngưá»i rất nhiệt tâm, tiên phụ lúc còn sống có biết y, còn cứu mạng y má»™t lần, do đó, y vẫn chá» dịp trả Æ¡n. 
Phong Tứ Nương há»i: 
- Y cứu chị có tháºt là vì muốn báo Æ¡n ? 
Thẩm BÃch Quân gáºt đầu nói: 
- Y đối vá»›i chuyện xảy ra trên Thá»§y Nguyệt lâu cảm thấy nghi ngá», vì váºy, má»i ngưá»i Ä‘i hết rồi, y bèn rón rén quay lại xem chuyện rốt cuá»™c như thế nào. 
Phong Tứ Nương há»i: 
- Y trở vỠđúng lúc chị nhảy xuống nước ? 
Thẩm BÃch Quân nói: 
- Lúc đó y đang ở dưới nước lâu lắm rồi, sau này tôi mới biết, trong một ngày, y nằm dưới nước đã hết mất mấy tiếng đồng hồ, y thấy ở trong nước so với trên bỠcòn thoải mái hơn. 
.... ÄÆ°Æ¡ng nhiên là y thà ở dưới nước hÆ¡n ở trên bá», bởi vì, má»™t khi lên bá», y tùy thá»i có thể biến thành má»™t con vịt chết. 
Câu nói ấy dÄ© nhiên Phong Tứ Nương cÅ©ng không nói ra miệng, nàng đã phát hiện ra Thẩm BÃch Quân đối vá»›i ngưá»i này không có ấn tượng xấu. 
Nhưng nàng vẫn còn nhịn không nổi cất tiếng há»i: 
- Y cứu chị xong rồi, tại sao không đưa chị vỠlại ? 
Thẩm BÃch Quân cưá»i lên má»™t tiếng, nụ cưá»i tháºt cay đắng khổ sở: 
- Trở vỠ? VỠđâu ? Thủy Nguyệt lâu chẳng phải là nhà của tôi. 
Phong Tứ Nương há»i: 
- Nhưng chị.... chị không muốn thấy mặt lại chúng tôi sao ? 
Thẩm BÃch Quân cúi đầu, má»™t hồi tháºt lâu, nàng má»›i nói nhá»: 
- Tôi biết má»i ngưá»i nhất định sẽ khổ tâm lắm, tôi.... tôi cÅ©ng Ä‘ang nghÄ© đến má»i ngưá»i, có Ä‘iá»u, tôi thà để má»i ngưá»i nghÄ© tôi đã chết rồi, bởi vì... 
Nàng lặng lẽ gạt nước mắt nói: 
- Bởi vì, trên Ä‘á»i này, thiếu Ä‘i má»™t ngưá»i như tôi, má»i ngưá»i Ä‘á»u sẽ thấy khá»e hÆ¡n má»™t tý. 
Phong Tứ Nương cũng cúi đầu xuống, trong lòng nàng không biết đang cảm thấy mùi vị gì. 
Nàng không muốn tranh biện cùng Thẩm BÃch Quân, Ãt ra, bây giá» cÅ©ng không phải là lúc tranh luáºn vấn Ä‘á». 
Thẩm BÃch Quân nói: 
- Có Ä‘iá»u, Chương Hoành sợ các ngưá»i lo lắng, nhất định Ä‘i gặp má»i ngưá»i, y Ä‘i cÅ©ng lâu lắm rồi. 
Nàng thở dài, lại láºp lại câu nói lúc nãy: 
- Y quả tháºt là má»™t ngưá»i rất nhiệt tâm. 
Phong Tứ Nương chẳng biết nói sao, hiện giỠdương nhiên nàng biết mình đã trách lầm Chương Hoành. 
Thẩm BÃch Quân nói: 
- Lúc nãy tôi đang mơ mơ màng màng ngủ được một giấc, hình như nghe bên ngoài có tiếng động gì rất lớn. 
Phong Tứ Nương nói: 
- ¬m. 
Thẩm BÃch Quân há»i: 
- Äấy là tiếng động gì váºy ? 
Gương mặt cá»§a Phong Tứ Nương có vẻ muốn đỠlên, nàng Ä‘ang tần ngần không biết nói sao, bên ngoài có tiếng ngưá»i vừa nói vừa cưá»i: 
- Äấy là tiếng cá»§a con vịt chết bị con vịt khô Ä‘áºp rá»›t xuống nước. 
Phong Tứ Nương trước giá» rất Ãt khi bị đỠmặt, có Ä‘iá»u, bây giá» gương mặt cá»§a nàng so vá»›i con tôm luá»™c còn muốn đỠhÆ¡n. 
Bởi vì Chương Hoành Ä‘ang ướt lom ngom bước vào nhà, trên ngưá»i tuy không bị thiếu thứ gì, nhưng lại nhiá»u thêm má»™t thứ. 
Nhiá»u thêm má»™t cục bướu vừa đỠvừa sưng vù. 
Thẩm BÃch Quân chau mày há»i: 
- Äầu ông tại sao lại sưng lên má»™t cục thế ? 
Chương Hoành cưá»i khổ nói: 
- CÅ©ng chẳng tại sao cả, chẳng qua chỉ có ngưá»i muốn so sánh má»™t thứ đồ. 
Thẩm BÃch Quân há»i: 
- So sánh gì ? 
Chương Hoành nói: 
- So thá» xem đầu tôi cứng, hay cháºu hoa cứng ? 
Thẩm BÃch Quân nhìn nhìn cục bướu trên đầu y, nhìn nhìn vẻ mặt cá»§a Phong Tứ Nương, ánh mắt cá»§a nàng cÅ©ng lá»™ má»™t nụ cưá»i. 
Nàng quả tháºt từ lâu chưa há» cưá»i lên lần nào. 
Phong Tứ Nương bỗng nhiên nói: 
- Chị Ä‘oán thá» xem, đầu y cứng hay cháºu hoa cứng ? 
Thẩm BÃch Quân nói: 
- Cháºu hoa cứng. 
Phong Tứ Nương nói: 
- Nếu cháºu hoa cứng, tại sao lại bị đầu y đụng bể mất má»™t góc ? Còn đầu y lại lồi lên má»™t góc ? 
Thẩm BÃch Quân rốt cuá»™c báºt cưá»i lên. 
Phong Tứ Nương vốn muốn làm cho nàng cưá»i cưá»i má»™t chút, thấy nu. 
cưá»i trên mặt cá»§a nàng, trong lòng Phong Tứ Nương cảm thấy sung sướng vô hạn. 
Chương Hoành bỗng nhiên thở ra, nói: 
- Bây giỠtôi đã biết rõ được một chuyện. 
Phong Tứ Nương há»i: 
- Chuyện gì ? 
Chương Hoành cưá»i khổ nói: 
- Bây giá» tôi hiểu rõ ra, tại sao rất nhiá»u ngưá»i trong giang hồ cho cô là nữ yêu quái. 
Phong Tứ Nương nói: 
- Bây giỠtôi còn một chuyện chưa rõ. 
Chương Hoành há»i: 
- Chuyện gì ? 
Phong Tứ Nương sa sầm nét mặt há»i: 
- Tại sao ông không để tôi rượt theo chiếc thuyá»n đó ? 
Chương Hoành nói: 
- Bởi vì tôi còn chưa muốn cô chết dưới nước. 
Phong Tứ Nương nói: 
- Không lẽ tôi còn phải cám ơn ông sao ? 
Chương Hoành há»i: 
- Cô có biết tên thuyá»n phu và đứa bé làm sao chết không ? 
Phong Tứ Nương há»i ngược lại: 
- Ông biết ? 
Chương Hoành nói: 
- Ãm khà này là tôi lấy từ trong ngưá»i bá»n há» ra đấy. 
Ãm khà y Ä‘ang nói là má»™t cây Ä‘inh ba góc, dài hÆ¡n Ä‘inh thưá»ng má»™t chút, nhá» hÆ¡n má»™t chút, màu den sì, xem ra cÅ©ng chẳng có gì đặc biệt. 
Y vừa lấy trong ngưá»i ra, Phong Tứ Nương đã thất thanh kêu lên: 
- Tam Lăng Thấu Cốt Äinh ? 
Chương Hoành nói: 
- Tôi biết nhất định cô nhìn ra. 
Phong Tứ Nương nói: 
- Dù ta chưa ăn thịt heo bao giá», Ãt ra ta cÅ©ng thấy con heo Ä‘i đứng ra làm sao. 
Ngưá»i trong giang hồ không biết loại ám khà này cÅ©ng không nhiá»u. 
Nghe nói ám khà trong thiên hạ, tổng cộng có hơn một trăm bảy mươi loại, đáng sợ nhất có bảy thứ. 
Tam Lăng Thấu Cốt Äinh chÃnh là má»™t trong trong bảy thứ đó. 
Chương Hoành nói: 
- Những thứ ám khà này thưá»ng thưá»ng dùng cÆ¡ quan phát ra, dù ở dưới nước, cÅ©ng phóng ra được tá»›i năm ba trượng, chúng tôi ở dưới nước sợ nhất là thứ ám khà này. 
Phong Tứ Nương nói: 
- Trước giá» tôi không ở dưới nước bao giá», tôi chẳng phải quỹ nước, cÅ©ng chẳng phải cá. 
Chương Hoành nói: 
- Nếu ở trên mặt nước, những thứ ám khà này có thể phóng xa tám trượng ngoài, giết ngưá»i như chÆ¡i. 
Phong Tứ Nương nói: 
- Ngưá»i mang theo thứ ám khà này, chÃnh là ngưá»i tôi Ä‘ang rượt theo ? 
Chương Hoành gáºt gáºt đầu. 
Phong Tứ Nương cưá»i nhạt nói: 
- Không lẽ ông cho là tôi sợ cái thứ ám khà ấy ? Nếu ngay cả mấy cây Ä‘inh đó tôi còn tránh không khá»i, tôi là cái thứ nữ yêu quái gì ? 
Tuy nàng nói ngoài mặt ra vẻ không mang Æ¡n, trong lòng nàng không nhịn nổi cÅ©ng âm thầm cảm khÃch. 
Tháºt tình nàng không chắc ăn tránh nổi cái thứ ám khà đó. 
Nàng cũng không muốn bị thứ ám khà đó đánh ngã xuống hồ, rồi bị chết đuối dưới đó. 
Bất cứ ai, chết Ä‘uối má»™t lần đã quá đủ nhiá»u, lần thứ hai không còn tý dÅ©ng khà nào để nói. 
Do đó, Thẩm BÃch Quân còn sống. 
Nàng cúi đầu, ngồi nơi góc nhà tối tăm, nhìn bàn chân mình si dại, cũng không biết đang nghĩ tâm sự gì. 
Nụ cưá»i vừa rồi, tá»±a như ánh mặt trá»i chiếu qua bầu trá»i u ám, bây giá» cÅ©ng đã biến Ä‘i. 
Phong Tứ Nương bước lại, ôm vai nàng nói: 
- Tại sao chị không há»i tôi, y Ä‘ang ở đâu ? 
Thẩm BÃch Quân lại càng gầm đầu xuống. 
Phong Tứ Nương lại nói: 
- NÆ¡i đây tuy cÅ©ng tốt, nhưng chị cÅ©ng không nên ngốc cả má»™t Ä‘á»i ở đây, đến lúc phải Ä‘i cÅ©ng phải Ä‘i, không lẽ chị quên ai nói câu đó sao ? 
Thẩm BÃch Quân ngẩng đầu lên, thấy Chương Hoành, lại cúi đầu xuống... 
Má»™t ngưá»i đàn bà muốn thố lá»™ những gì trong lòng mình ra, rốt cuá»™c cÅ©ng không thể để đàn ông nghe được. 
May mà Chương Hoành cÅ©ng khong phải là ngưá»i đàn ông không hiểu biết, y bá»—ng nhiên há»i: 
- Các cô đã đói chưa ? 
Phong Tứ Nương láºp tức nói: 
- Äói muốn chết. 
Chương Hoành nói: 
- Tôi Ä‘i kiếm thứ gì vỠăn, luôn tiện thay đổi y phục, Ä‘i Ä‘i vá» vá» chắc cÅ©ng mất ná»a tiếng đồng hồ. 
Phong Tứ Nương nói: 
- Ông cứ thong thả kiếm, thong thả thay, chúng tôi không vội vã gì cả. 
Chương Hoành báºt cưá»i, vừa sá» sỠđầu vừa Ä‘i ra, thuáºn tay đóng lại cá»a dùm cho hai ngưá»i?, Thẩm BÃch Quân bấy giá» má»›i ngẩng đầu lên, há»i nhá»: 
- Y.... Y đang ở đâu ? Tại sao không ở một chỗ với chị ? 
Phong Tứ Nương thở ra, nàng Ä‘ang tÃnh thổ lá»™ tâm sá»±, bá»—ng nghe bình má»™t tiếng, cái cá»a vừa má»›i đóng lại đã bị báºt tung ra, má»™t ngưá»i từ phÃa ngoài bay vào, phịch má»™t cái rá»›t xuống cái bàn, cái bàn gãy nát ra, ngưá»i đó lại từ trên bàn rá»›t xuống, nằm sóng soài dưới đất, hai mắt mở to trừng trừng, chÃnh là ngưòi má»›i ra khá»i nhà, Chương Hoành. 
Không những chưa đến ná»a tiếng đồng hồ, ngay cả ná»a tuần trà còn chưa tá»›i, y đã trở lại rồi, y trở lại tháºt quá nhanh. 
Má»™t ngưá»i lúc Ä‘i ra còn vững vàng như thế, tại sao bá»—ng nhiên lại bay bá»—ng lá»™n ngưá»i Ä‘i vào ? 
Không lẽ y bị ngưá»i ta ném vào nhà ? 
Thủy Báo Chương Hoành không phải là một bị gạo, muốn ném y vào không phải là một chuyện dễ. 
Phong Tứ Nương bá»—ng nhiên bước tá»›i hai bước, chắn ngang trước mặt Thẩm BÃch Quân, tháºt ra, vÅ© công cá»§a nàng cÅ©ng không cao hÆ¡n Thẩm BÃch Quân, có Ä‘iá»u lúc nàng ở má»™t chá»— vá»›i Thẩm BÃch Quân, nàng thấy mình Ãt nhiá»u gì cÅ©ng kiên cưá»ng hÆ¡n má»™t chút, cÅ©ng nên là ngưá»i bảo há»™ má»›i đúng. 
Chương Hoành nhìn nàng trừng trừng, gương mặt lộ một nét biểu tình không thể hình dung, khóe miệng của y đã có máu rỉ ra. 
Máu không phải đỠtươi, mà là Ä‘en sì, Ä‘en cÅ©ng có nhiá»u loại, có thứ Ä‘en rất đẹp, có thứ Ä‘en rất dá»… sợ. Äây là má»™t thứ Ä‘en rất dá»… sợ. 
Phong Tứ Nương thất thanh há»i: 
- Ngươi bị sao thế ? 
Chương Hoành càng báºm miệng lại, hàm răng nghiến lại ken két, máu vẫn còn không ngá»›t chảy ra. 
Ngay cả Phong Tứ Nương cũng chưa hỠthấy ai trong miệng chảy ra bao nhiêu đó máu, máu màu đen sì. 
Thẩm BÃch Quân bá»—ng nhiên há»i: 
- Ông mở miệng ra được không ? 
Chương Hoành quỠquạng, y gắng gượng lắc lắc đầu. 
Phong Tứ Nương há»i: 
- Tại sao mở miệng không được ? 
Chương Hoành muốn nói, mà nói không ra lá»i, bá»—ng nhiên gầm lên má»™t tiếng, má»™t thứ gì búng ra, tinh lên má»™t tiếng, rá»›t xuống mặt đất, chÃnh là má»™t cây Tam Lăng Thấu Cốt Äinh. 
Trái tim cá»§a Phong Tứ Nương chìm xuống, nàng chầm cháºm ngẩng đầu lên, láºp tức thấy ngoài cá»a, trong bóng đêm, có má»™t bóng ngưá»i Ä‘en thùi, nhưng gương mặt lại sáng loang loáng dưới ánh trăng. 
Chương Hoành chắc là vừa ra đã thấy ngưá»i này, y tÃnh la lên, Tam Lăng Thấu Cốt Ä‘inh đã găm vào lưỡi. 
Phong Tứ Nương nắm chặt hai nắm tay, nàng cảm thấy miệng mình vừa khô vừa đắng, cái thống khổ của Chương Hoành, hình như cũng muốn lây qua nàng. 
Ngưá»i mặc áo Ä‘en bá»—ng há»i: 
- Ngươi có muốn cứu mạng hắn không ? 
Phong Tứ Nương chỉ còn nước gáºt gáºt đầu. 
Ngưá»i mặc áo Ä‘en nói: 
- ÄÆ°á»£c, trước hết cắt lưỡi cá»§a hắn, cháºm má»™t chút là không kịp đấy. 
Phong Tứ Nương rùng mình lên má»™t cái, nàng cÅ©ng biết, muốn cứu mạng cho Chương Hoành, chỉ có cách cắt cái lưỡi cá»§a y trước để cho chất độc khá»i lan ra. 
Nhưng nàng không cách nào làm được. 
Thẩm BÃch Quân bá»—ng nhiên cắn chặt răng, rút cây Ä‘ao bên eo lưng cá»§a Chương Hoành, đưa tay lên, chụp lấy cằm cá»§a y. 
Chương Hoành hô lên má»™t tiếng, lưỡi cá»§a y đã thè ra, chÃnh ngay lúc đó, Ä‘ao quang lóe lên, ná»a cái lưỡi đã theo đà Ä‘ao rá»›t xuống, rá»›t xuống đất kêu lên kịch má»™t tiếng, cái lưỡi cá»§a y đã cứng như đá, y cÅ©ng bất tỉnh luôn. 
Thẩm BÃch Quân chầm cháºm đứng lên, nàng chầm cháºm quăng thanh Ä‘ao xuống, mồ hôi ra đầy trên gương mặt trắng bệch mỹ lệ. 
Phong Tứ Nương kinh hãi nhìn nàng, nói: 
- Chị.... chị làm được váºy. 
Thẩm BÃch Quân nói: 
- Tôi không thể không làm váºy, bởi vì, tôi không thể mắt nhìn ông ta chết Ä‘i. 
Phong Tứ Nương trầm ngâm, nàng bá»—ng nhiên phát hiện ra, trong hai ngưá»i bá»n há», ngưá»i yếu Ä‘uối hÆ¡n, không chừng không phải là Thẩm BÃch Quân. 
Có ngưá»i tuy ngoại biểu rất nhu nhược, có Ä‘iá»u đến lúc khẩn cấp, thưá»ng thưá»ng làm những chuyện không ai liệu trước được. 
Ngưá»i mặc áo Ä‘en lạnh lùng nhìn bá»n há» nói: 
- Bây giỠcác ngươi có thể theo ta đi được rồi. 
Phong Tứ Nương há»i: 
- Theo ngươi đi ? Ngươi là ai ? 
Ngưá»i mặc áo Ä‘en nói: 
- Các ngươi nên biết ta là ai. 
Phong Tứ Nương há»i: 
- Ngươi là Thiên Tông ? Thiên Tông tháºt ? 
Ngưá»i mặc áo Ä‘en nói: 
- Vô tướng Thiên Tông, thân ngoại hoá thân, chân tức thị giả, giả tức thị chân. 
Phong Tứ Nương đảo quanh tròng mắt, bá»—ng nhiên cưá»i nói: 
- Ngươi biết ta là ai không ? 
Ngưá»i mặc áo Ä‘en nói: 
- Ngươi là Phong Tứ Nương. 
Phong Tứ Nương nói: 
- Ngươi biết ta là ai, còn thấy được mặt ta, Ãt ra cÅ©ng phải cho ta thấy mặt ngươi. 
Ngưá»i mặc áo Ä‘en nói: 
- Sớm muộn gì ngươi cũng thấy thôi. 
Phong Tứ Nương nói: 
- Ngươi cho ta thấy trước, rồi ta sẽ theo ngươi đi. 
Ngưá»i mặc áo Ä‘en nói: 
- Còn không thì sao ? 
Phong Tứ Nương nói: 
- Ngươi không chịu đáp ứng ta, đương nhiên ta cũng không chịu đáp ứng ngươi. 
Ngưá»i mặc áo Ä‘en nói: 
- Ngươi tháºt tình không chịu Ä‘i ? 
Phong Tứ Nương cưá»i nói: 
- Ngươi muốn ta đi, ta cứ ngồi ngay chỗ này, xem ngươi làm gì ? 
Nàng quả tháºt ngồi xuống, như đứa bé Ä‘ang làm nÅ©ng vá»›i ngưá»i lá»›n. 
Nàng dùng cách này đối phó vá»›i rất nhiá»u ngưá»i đàn ông, lần nào cÅ©ng rất hữu hiệu, rất Ãt ngưá»i đàn ông nghinh mặt làm nghiêm Ä‘i đối phó vá»›i má»™t thiếu nữ Ä‘ang làm nÅ©ng. 
Ngưá»i mặc áo Ä‘en là trưá»ng hợp ngoại lệ, y cưá»i nhạt nói: 
- Ngươi muốn xem ta làm được gì ngươi ? 
Phong Tứ Nương nói: 
- ¬. 
Ngưá»i mặc áo Ä‘en nói: 
- ÄÆ°á»£c, ngươi xem đây. 
Y cưá»i nhạt bước vào, vừa tiến vào phòng có ánh đèn, chiếc mặc nạ trên mặt y rá»i sáng lên dá»… sợ, hai bàn tay cÅ©ng sáng loáng lên dá»… sợ. 
Bất kỳ ai nhìn vào mặt y cũng bị chói cả mắt lên, nếu không cách nào nhìn y, thì làm sao động thủ được ? 
Phong Tứ Nương rốt cuá»™c nhảy dáºy lá»›n tiếng nói: 
- Ngươi dám vô lễ với ta ? 
Ngưá»i mặc áo Ä‘en lạnh lùng nói: 
- Không những ta sẽ vô lễ với ngươi, ta còn muốn rất vô lễ. 
Phong Tứ Nương sa sầm nét mặt nói: 
- Bốn tên Thiên Tôn thiệt thiệt giả giả các ngươi, lúc nãy có phải có một tên lên Thủy Nguyệt lâu ? 
Ngưá»i mặc áo Ä‘en nói: 
- ¬. 
Phong Tứ Nương há»i: 
- Ngươi có biết hắn ta bây giỠra sao không ? 
Ngưá»i mặc áo Ä‘en nói: 
- Chết rồi. 
Phong Tứ Nương há»i: 
- Ngươi có biết hắn ta làm sao mà chết không ? 
Ngưá»i mặc áo Ä‘en lắc lắc đầu. 
Phong Tứ Nương nói: 
- Hắn sợ quá mà chết đấy. 
Nàng cưá»i nhạt nói tiếp: 
- Ngươi thấy ngưá»i chết vì sợ chưa ? Ta bảo đảm ngươi, má»™t ngưá»i không thể nào chết kinh khá»§ng hÆ¡n là chết vì sợ. 
Ngưá»i mặc áo Ä‘en nói: 
- Sao ? 
Phong Tứ Nương nói: 
- Ngươi có biết hắn chết vì sợ làm sao không ? 
Ngưá»i mặc áo Ä‘en lại lắc lắc đầu. 
Phong Tứ Nương nói: 
- Bởi vì hắn nằm mộng cũng không ngỠđược rằng, ngay cả một chiêu cũng đở không nổi, chúng ta vừa xuất thủ, hắn đã té lăn ra. 
Nàng nói linh hoạt như tháºt, làm ngưá»i ta không thể không tin.... Phong Tứ Nương không những biết làm nÅ©ng, dá»a nạt ngưá»i khác cÅ©ng có bản lÄ©nh lắm. 
Chỉ tiếc nàng nhìn không ra được ngưá»i mặc áo Ä‘en có bị dá»a mà sợ hay không, nàng lại há»i: 
- Vũ công của ngươi so với hắn ra sao ? 
Ngưá»i mặc áo Ä‘en nói: 
- Sấp sỉ. 
Phong Tứ Nương lạnh lùng nói: 
- NÆ¡i đây tuy không phải là Thá»§y Nguyệt lâu, có Ä‘iá»u, ngươi chỉ cần bước tá»›i má»™t bước, ta sẽ cho ngươi chết ngay tại chá»—. 
Ngưá»i mặc áo Ä‘en há»i: 
- Chỉ cần ta bước tới một bước, ta sẽ chết chắc chắn ? 
Phong Tứ Nương nói: 
- Äúng váºy. 
Ngưá»i mặc áo Ä‘en bước tá»›i trước má»™t bước. 
Phong Tứ Nương Ä‘ang cảm thấy dạ dày co rút lại, nàng biết bây giỠđã đến lúc phải ra tay, nàng quay lại nhìn Thẩm BÃch Quân, Thẩm BÃch Quân cÅ©ng Ä‘ang nhìn nàng, hai ngưá»i đột nhiên cùng xuất thá»§ má»™t lượt, nhảy lại ngưá»i mặc áo Ä‘en, bá»n há» không phải là những ngưá»i đàn bà yếu Ä‘uối. 
Tháºt ra, vÅ© công cá»§a bá»n há», kể ra là hạng nhất lưu cao thá»§ trên giang hồ, vÅ© công cá»§a ngưá»i mặc áo Ä‘en nếu chỉ tương đương vá»›i cái tên trên Thá»§y Nguyệt lâu, tên đó không đở nổi má»™t thế giáp công cá»§a Liên Thành BÃch và Tiêu Tháºp Nhất Lang, váºy thì cÆ¡ há»™i cá»§a há» cÅ©ng không Ãt lắm. 
Phong Tứ Nương chỉ hy vá»ng ná»a chiêu đầu chiếm lấy tiên cÆ¡, trong vòng mưá»i chiêu đánh ngã ngưá»i này. 
Nàng xông lại, hai bàn tay múa lên như đôi bướm, trước hết dùng hư chiêu để dụ đối phương để lộ sơ hở. 
VÅ© công cá»§a nàng vốn cùng má»™t đưá»ng vá»›i Nam Hải Quan ém năm xưa, chiêu thức phức tạp, biến hóa ngụy dị, tư thái cÅ©ng rất mỹ diệu. 
Chiêu Hoa VÅ© Tân Phân, Hồ Äiệp Song Phi, chÃnh là chiêu tinh yếu nhất trong vÅ© công cá»§a nàng, trong cái hư có cái thá»±c, trong cái thá»±c có cái hư, hư hư thá»±c thá»±c, làm ngưá»i ta không biết đưá»ng nào mà Ä‘oán. Nào ngá» nàng vừa má»›i xuất chiêu, bá»—ng nhiên cảm thấy trước mắt cÅ©ng có "Hoa VÅ© Tân Phân" đầy trá»i, cổ tay nàng đã bị chụp cứng, má»™t ngón tay lạnh cứng Ä‘iểm vào huyệt Ngá»c Chẩm sau cổ. 
Nàng không láºp tức bị hôn mê ngay, tại má»™t khoảnh khắc đó, nàng lại nghÄ© đến Tiêu Tháºp Nhất Lang. 
Cho đến bây giá», nàng má»›i biết, vÅ© công cá»§a mình so vá»›i Tiêu Tháºp Nhất Lang xa biết chừng nào. 
Bá»n há» hai ngưá»i bây giá» không phải cÅ©ng Ä‘ang xa cách biết bao nhiêu sao? 
- Tiêu Tháºp Nhất Lang, anh Ä‘ang ở đâu ? 
Nàng Ä‘ang gá»i lá»›n, nhưng ngay cả má»™t tiếng cÅ©ng không nói ra được. 
Hoa VÅ© Tân Phân đầy trá»i cÅ©ng đã biến Ä‘i, trước mắt nàng là má»™t khoảng bóng tối vô biên vô bá». 
Tây hồ mé bắc có má»™t toà Bảo Thạch SÆ¡n, trên đỉnh Bảo Thạch SÆ¡n có Bảo ThÃch Tháp, dưới Bảo ThÃch Tháp có Lai Phụng đình. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang Ä‘ang ở đó.  
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				18-07-2008, 07:13 AM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Phá Quan Hạ Sơn 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: May 2008 
					Äến từ: Cao Nguyên Äất Äá» 
					
					
						Bài gởi: 137
					 
                    Thá»i gian online: 22 giá» 36 phút 38 giây
                 
					
 
	Thanks: 307 
	
		
			
				Thanked 399 Times in 19 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			 Hồi 32 
Long đàm hổ huyệt 
 
 
 
  
 
Má»™t chiếc thuyá»n nhẹ ban đêm Ä‘ang lướt trên mặt hồ, chạy dá»c theo Tô đỠđi vá» hướng bắc, xuyên qua cầu Tây LÄ©nh, ngừng neo dưới chân núi Bảo Thạch. 
Cả má»™t Ä‘oạn đưá»ng không ngắn tý nào, thuyá»n Ä‘i cÅ©ng không cháºm, nhưng Tiêu Tháºp Nhất Lang cÅ©ng còn truy theo được. 
Trên bỠđã có má»™t chiếc kiệu con chá» sẵn bao giá». 
Ngưá»i mặc áo Ä‘en bá» thuyá»n lên bá», lên chiếc kiệu con, má»™t đứa đồng tá» cầm đèn Ä‘i sau kiệu, chá»§ thuyá»n chống sào, thuyá»n lại lướt ra xa. 
Hai tên khiêng kiệu thắt đái bằng đoạn đen, đầu đội mũ rộng vành, ở trần, lộ một tấm thân lực lưỡng màu đồng bóng. 
ÄÆ°á»ng núi tuy rất khó Ä‘i, nhưng bá»n há» Ä‘i như trên đất bằng. 
Chiếc kiệu không nhẹ tý nào, có Ä‘iá»u trong tay bá»n há», hình như nhẹ như không có gì. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang bá»—ng nhiên phát giác ra, công phu hai bàn chân cá»§a hai tên kiệu phu, không dưới các tay giang hồ hào kiệt thành danh trong giang hồ. 
Thiên Tông quả nhiên là nÆ¡i tàng long ngá»a hổ, lắm kẻ anh hùng. 
Chiếc kiệu con Ä‘i dá»c theo con đưá»ng núi lên đến đỉnh, ánh trăng Ä‘ang chiếu vào toà Bảo ThÃch tháp trên đỉnh núi. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang chưa ngá»§, chưa ăn, lại chèo nãy giá» cả tiếng đồng hồ, đáng lý ra y rất mệt má»i. 
Dù là ngưá»i làm bằng thiết, cÅ©ng có lúc phải chịu không nổi. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang không sao cả. 
Trong máu cá»§a y hình như có má»™t chất gì có lá»±c lượng rất kỳ dị chống đở con ngưá»i cá»§a y, nếu chÃnh y không muốn ngã xuống, thì không ai có thể làm cho y ngã xuống. 
Dưới ánh trăng, Bảo ThÃch tháp lồ lá»™ nằm má»™t mình trên đỉnh núi, càng hiện rõ vẻ thiên nhiên tú lệ, nhưng nó rõ ràng là má»™t khối đặc sệt, không thể nào trèo lên được. 
- Tiá»n Vương ThÃch vào triá»u, ở lâu trong kinh sư, bách tÃnh nhá»› Æ¡n, làm ra tháp để cầu xin. 
Äấy chÃnh là lai lịch cá»§a Bảo ThÃch tháp. 
PhÃa trước tháp có má»™t cái đình, trong đình hình như có má»™t chiếc bóng mông lung, lại bị bóng tháp che tối Ä‘i, nhìn từ xa xa lại, trong đình như có ngưá»i, lại như không có ngưá»i. 
Hai gã dại hán khiêng kiệu má»™t mạch lên tá»›i, ánh trăng sáng rá»±c, sao trá»i má» nhạt, trá»i đất không má»™t tiếng động. 
Äêm đã quá khuya, không còn bao lâu nữa là trá»i sáng. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang cÅ©ng theo lên, gã đồng tá» mặc áo xanh cầm đèn, chÃnh là má»™t dấu hiệu dẫn đưá»ng cho y. 
Không lẽ Thiên Tông cÅ©ng có má»™t phân đà bà máºt ở Bảo Thạch sÆ¡n ? 
Hai gã đại hán bước chân rất khá»e Ä‘i như bay, gã đồng tá» cầm đèn váºy mà vẫn Ä‘i sát theo sau. 
Trá»i đất vẫn không má»™t tiếng động, có Ä‘iá»u, cây đèn trong tay cá»§a gã đồng tá» bá»—ng nhiên tắt ngúm. 
Tên khiêng kiệu nhịn không nổi ngừng bước quay đầu lại, chỉ thấy gã đồng tỠáo xanh hai tay còn đang đưa cây đèn lên cao, đứng bất động ở đó. 
Ngưá»i mặc áo Ä‘en nói: 
- Xem thỠcoi nến đã bị cháy hết chưa ? 
Giá»ng nói the thé, hình như là cá»§a đàn bà. 
Ngưá»i mặc áo Ä‘en lại nói: 
- Mau lấy một cây nến đốt đèn lên. 
Y đã nói liên tiếp hai câu mà gã đồng tỠáo xanh chẳng thấy có tý phản ứng gì, vẫn cứ đứng bất động ở đó. 
Gã khiêng kiệu nói: 
- Cái thằng nhá» không lẽ muốn ngá»§ luôn ở đó sao ? Tôi lại xem thá». 
Hai gã đồng thá»i bá» kiệu xuống, má»™t gã quay ngưá»i lại bước tá»›i trước mặt gã đồng tá», thò tay ra vá»— vào vai y nói: 
- Ngươi... 
Gã vừa nói xong chữ đó, đã ngưng bặt lại, làm như có ngưá»i vừa nhét thứ gì vào miệng gã. 
Gã đồng tá» mặc áo xanh ngá»› mặt ra đó, gã khiêng kiệu cÅ©ng ngá»› ra đó, hai tay gã còn để trên vai cá»§a đồng tá». 
Hai ngưá»i Ä‘á»u đứng bất động ở đó, như đã biến thành ngưá»i gá»—. 
Gã khiêng kiệu phÃa trước lắc lắc đầu, cÅ©ng bước lại, vừa tá»›i trước mặt hai ngưá»i, bá»—ng nhiên như bị trúng phải tà pháp váºy, ngưá»i cá»§a gã cÅ©ng cứng đỠra. 
Ba ngưá»i làm như bị má»™t thứ tà pháp thần bà nào làm biến thành ngưá»i bằng gá»—, xem ra tháºt khá»§ng bố không thể nào tả được. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang nhìn đằng xa lại, cÅ©ng không khá»i kinh ngạc, hãi dị, ngay cả y cÅ©ng không biết đó là chuyện gì. 
Không lẽ trên đỉnh núi này có má»™t quỹ thần nào đó chuyên môn đùa giỡn ngưá»i ta, thÃch chá» những lúc có trăng lá» má», biến ngưá»i ta thành ngưá»i gá»— ? 
Ngưá»i cá»§a Tiêu Tháºp Nhất Lang vốn Ä‘ang rướm đầy mồ hôi sau lưng, bây giá» nhịn không nổi rùng mình lên má»™t cái. 
Ngưá»i mặc áo Ä‘en còn Ä‘ang ngồi trong kiệu, không động Ä‘áºy tý nào. 
Không lẽ bà ta cũng trúng phải tà pháp ? 
Tiêu Tháºp Nhất Lang nhịn không nổi muốn chạy lại xem thá», ngưá»i mặc áo Ä‘en bá»—ng lạnh lùng nói: 
- ÄÆ°á»£c! Thá»§ pháp giá»i lắm, cách không Ä‘iểm huyệt, hạng cao thá»§ tuyệt đại như váºy, tại sao lại Ä‘i lén lút không dám gặp mặt ngưá»i ? 
Lần này bà ta nói má»™t câu dài, nghe ra hình như là giá»ng nói má»™t ngưá»i đàn bà, nhưng hạ giá»ng thấp xuống. 
Không lẽ Thiên Tông tông chá»§ là má»™t ngưá»i đàn bà ? 
Bà ta đang nói với ai ? 
Bá»—ng nghe từ Lai Phụng đình có má»™t ngưá»i lạnh lùng nói: 
- Nãy giỠta vẫn ngồi đây, ngươi không thấy sao ? 
Má»™t ngưá»i từ trong bóng tối bước ra dưới ánh trăng, áo gai quần trắng, trong tay cầm cây phưón trắng phất phÆ¡ trong gió, phảng phất hình như trên đó có tám chữ: 
- Thượng động Thương Minh, hạ triệt Cá»u U. 
Ngưá»i này chÃnh là tên mù vÅ© công tuyệt đỉnh, hành tung ngụy bà vô chừng. 
Tên mù này tại sao bỗng ở nơi này xuất hiện ? 
Không lẽ y quả tháºt là Tiêu Dao Hầu, kẻ đã luyện thành Cá»u Chuyển Hoàn Äồng, Vô Tướng Thần Công ? 
Tại sao y lại ở đây chá» ngưá»i mặc áo Ä‘en ? 
Thấy y bá»—ng nhiên xuất hiện, ngưá»i mặc áo Ä‘en cÅ©ng tá»±a hồ cứng đơ ngưá»i ra, má»™t hồi tháºt lâu, má»›i thở ra nói: 
- Thì ra là ngươi! 
Tên mù lạnh lùng nói: 
- Ngưá»i còn nháºn ra ta! 
Ngưá»i mặc áo Ä‘en rốt cuá»™c cÅ©ng bước xuống kiệu, chắp tay ra sau lưng, lững thững lên Lai Phụng đình, rồi má»›i trầm giá»ng nói: 
- Ngươi cÅ©ng nháºn ra ta sao ? 
Tên mù lạnh lùng nói: 
- Ta mà không nháºn ra ngươi, còn ai nháºn ra ngươi ? 
Ngưá»i mặc áo Ä‘en thở ra nói: 
- Äúng váºy, nếu ngươi không nháºn ra ta, còn ai nháºn ra ta ? 
Tên mù nói: 
- Bây giỠta đã ở đây, ngươi thỠnói nên làm sao đây ? 
Ngưá»i mặc áo Ä‘en nói: 
- Của ngươi đấy, ta cũng nên trả lại cho ngươi. 
Tên mù nói: 
- Äừng quên rằng ngay cả cái mạng cá»§a ngươi cÅ©ng là cá»§a ta. 
Ngưá»i mặc áo Ä‘en lại thở ra nói: 
- Ta chưa quên, ta cũng không thể quên. 
Tên mù nói: 
- Má»™t tay ta sáng láºp nên Thiên Tông, ngươi... 
Ngưá»i mặc áo Ä‘en bá»—ng ngắt lá»i y, nói: 
- Sao ngươi biết được ta ở trong Thiên Tông ? 
Tên mù nói: 
- Trừ ngươi ra, còn ai biết được bà máºt cá»§a Thiên Tông ? 
Ngưá»i mặc áo Ä‘en cúi đầu xuống, không nói gì. 
Có Ä‘iá»u, bá»n hỠđã nói quá nhiá»u lá»i rồi, đêm khuya không má»™t tiếng ngưá»i, Tiêu Tháºp Nhất Lang nghe rõ từng tiếng má»™t. 
Má»—i câu nói, hiển nhiên ẩn tàng rất nhiá»u bà máºt. 
Những bà máºt kinh hồn. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang càng nghe càng cảm thấy ghê sợ, y chỉ cảm thấy trong lòng lạnh buốt táºn đáy sâu. 
Ngưá»i mặc áo Ä‘en bá»—ng nhiên lại nói: 
- Ngươi..... ngươi tháºt muốn ta chết ? 
Tên mù nói: 
- Ta đã chết đi một lần rồi, bây giỠnên đến lượt ngươi. 
Ngưá»i mặc áo Ä‘en rầu rầu nói: 
- Ta chẳng đã chết qua một lần rồi sao, tại sao ngươi phải bức ta... 
Y bá»—ng nhiên xuất thá»§, vung ra má»™t tia sáng lạnh, ngưá»i cá»§a y xoay quanh cá»™t trụ trong lục giác đình hai vòng, rồi không thấy đâu. 
Tên mù tung ngưá»i lên không, tránh ám khà cá»§a y, gằn giá»ng nói: 
- Ngươi dám ám toán ta sao ? Ngươi... 
Trong đình chỉ còn lại má»™t ngưá»i, y còn Ä‘ang la hét om sòm, mở miệng mắng chá»i, dÄ© nhiên là không ai trả lá»i. 
Má»™t cÆ¡n gió thổi qua, tên mù bá»—ng nhiên câm miệng lại, rốt cuá»™c y đã phát giác ra ngưá»i mặc áo Ä‘en đã bá» Ä‘i. 
Y ngồi má»™t mình trong bóng tối, trông tháºt đáng thương, và đáng sợ, bá»—ng nhiên y ngẩng đầu cưá»i lá»›n: 
- Äừng quên rằng ba mươi sáu chá»— phân đà cá»§a Thiên Tông Ä‘á»u do ta má»™t tay sáng láºp, ngươi còn chạy được Ä‘i đâu ? 
Tiếng cưá»i thê thiết, ngưá»i cá»§a y cÅ©ng xoay quanh cá»™t trụ hai vòng, rồi bá»—ng nhiên biến mất. 
Gió càng lạnh, sao càng Ãt Ä‘i. 
Hai gã khiêng kiệu và tên đồng tá» còn Ä‘ang đứng như ngưá»i gá»— ở đó, dưới ánh trăng, gương mặt cá»§a ba ngưá»i Ä‘á»u nhăn nhúm không ra hình dạng, cặp mắt lồi ra, miệng mở lá»›n, hình như Ä‘ang gào lên mà không nghe thấy gì cả. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang thò tay ra vá»— vào vai đứa đồng tá», đồng tá» ngã vào ngưá»i má»™t tên khiêng kiệu, tên khiêng kiệu lại ngã vào ngưá»i tên khiêng kiệu kia, ba ngưá»i trÆ¡ trÆ¡ ngã ầm xuống, toàn thân Ä‘á»u đã lạnh lẽo cứng đơ, tá»±a hồ bị ngưá»i ta cách không phóng kim trúng huyệt đạo, sau đó láºp tức trúng độc mà chết. 
Thá»§ pháp phóng ám khà đó quả tháºt đáng sợ, tháºt tình không ai có thể tưởng tượng được ra. 
Tên mù và ngưá»i mặc áo Ä‘en lại khÆ¡i khÆ¡i bá»—ng nhiên biến mất, càng không thể tưởng tượng được. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang bước lên Lai Phụng đình, đứng chá»— ngưá»i mặc áo Ä‘en đứng lúc nãy, bá»—ng nhiên gầm lên má»™t tiếng, xoay tay rút Ä‘ao ra. 
Äao quang lóe ra như chá»›p giáºt, tiếng gió Ä‘ao hú lên, trong sáu cây cá»™t trụ trong đình, đã có ba cây bị chém gẫy. Toà đình đổ vẹo xuống má»™t ná»a bên, trong ba cây trụ, quả nhiên có má»™t cây trống rá»—ng, phÃa dưới có má»™t đưá»ng hầm. 
CÆ¡ quan cá»§a địa đạo kiến tạo tháºt là xảo diệu, nếu không biết đưá»ng, dù mò mẫm cả ba ngày ba đêm cÅ©ng chưa chắc đã tìm ra được. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang chẳng thèm tìm, y dùng phương pháp đơn giản nhất, trá»±c tiếp nhất. 
Y dùng thành đao của mình. 
Trên trá»i dưới đất này, còn có lá»±c lượng gì có thể so được vá»›i nhát Ä‘ao cá»§a Tiêu Tháºp Nhất Lang ? 
Äịa đạo ẩm ướt và tối tăm, mặt trá»i vÄ©nh viá»…n không bao giá» chiếu vào tá»›i đây, gió cÅ©ng vÄ©nh viá»…n không thổi vào được đây. 
Từ má»™t nÆ¡i có ánh trăng, bá»—ng nhiên Ä‘i xuống đó, làm như vừa lá»t vào má»™t phần má»™, lại giống như lá»t vào địa ngục. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang Ä‘i xuống dưới. 
Chỉ cần tìm ra câu trả lá»i cho cái bà máºt này, dù xuống địa ngục, y cÅ©ng cam chịu. 
Äi dá»c theo đưá»ng hầm quanh co, phÃa trước lại càng tối tăm, không thấy má»™t Ä‘iểm ánh sáng, cÅ©ng không thấy má»™t bóng ngưá»i, táºn đầu là tảng đá sần sùi, đưa tay rá» rẫm má»™t lúc, có thể phân biệt ra, đây là má»™t tượng Pháºt làm bằng đá tháºt to lá»›n. 
Còn ngưá»i ? 
Ngưá»i mặc áo Ä‘en và tên mù không lẽ đã bị yêu ma quỹ hồn nuốc chững rồi sao ? 
Tiêu Tháºp Nhất Lang nhắm mắt lại, hÃt thở tháºt sâu, rồi mở mắt ra, y đã nháºn ra được lá» má» hình nét trên gương mặt tượng Pháºt. 
Y vốn có má»™t cặp mắt rất sáng, có thể thấy nhiá»u Ä‘iá»u ngưá»i khác không thể thấy được. 
Pho tượng Pháºt to lá»›n hình như Ä‘ang nhìn xuống y, cúi đầu, hạ thấp hàng lông mày, thần tình rất nghiêm trang, cÅ©ng không biết có phải phẫn ná»™ vì y mạo hiểm quá, hay vì tào ngá»™ cá»§a y mà bi thương. 
..... Nếu ông tháºt tình linh thiêng, tại sao ông không chỉ cho y má»™t con đưá»ng sáng ? Mà chỉ ngồi đó như má»™t tên ngốc, để mặc thiên hạ làm Ä‘iá»u xấu xa ? 
..... Trên Ä‘á»i này không phải có vô số những ngưá»i như pho tượng Pháºt, thá»ng tay nhìn, làm kẻ mù ngưá»i Ä‘iếc sao ? 
Tiêu Tháºp Nhất Lang nhìn pho tượng, cưá»i nhạt nói: 
- Xem ra ông cÅ©ng chỉ bất quá là má»™t khối đá đồ chÆ¡i thế thôi, dá»±a vào đâu mà bắt tôi thá» kÃnh ông ? 
Pho tượng vẫn yên tĩnh ngồi đó. 
Không biết nó đã ở đó bao lâu rồi, trước giỠkhông có bất kỳ ai, bất kỳ chuyện gì có thể phá hoại được cái yên tĩnh của nó. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang lại nắm chặt cán Ä‘ao: 
Trên Ä‘á»i này, số mạng cá»§a má»—i ngưá»i Ä‘á»u bị những tai há»a bất hạnh, má»—i ngưá»i Ä‘á»u phải chịu khổ chịu nạn, tại sao ông được ngoại lệ ? 
Trong lòng của y bỗng nổi lên một cơn bi phẩn không thể đè nén, nhịn không nổi lại rút thanh đao ra. 
Y muốn dùng thanh đao chém hết tất cả những bất hạnh trong thiên hạ. 
Ãnh Ä‘ao lóe lên, há»a quang tứ tán, nhát Ä‘ao chém trúng giữa bá»™ ngá»±c to lá»›n cá»§a pho tượng. 
Trong bóng đêm bá»—ng nghe có tiếng ngưá»i rên khẽ lên. 
Trong đưá»ng hầm không thấy có ngưá»i nào, tiếng rên không lẽ từ trong pho tượng Pháºt mà ra ? 
Không lẽ cái pho tượng bịt tai ôm mắt này cũng có thể cảm thấy được thống khổ ? 
Tiêu Tháºp Nhất Lang rút thanh Ä‘ao ra, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh. 
Lưỡi Ä‘ao nháºp vào đá, rút ra láºp tức có dấu lút sâu vào. 
Nhát Ä‘ao ấy cá»§a Tiêu Tháºp Nhất Lang, bất kỳ chém trúng chá»— nào, Ä‘á»u có thể để lại má»™t vết thương trà mạng. 
Vết thương chảy ra không phải là máu mà là một chất vàng vàng như kim loại. 
Lại có một tiếng rên. 
Tiếng rên từ trong vết thương vá»ng ra. 
Ãnh mắt cá»§a Tiêu Tháºp Nhất Lang láºp tức sáng lên, y lại vung Ä‘ao lên, vung Ä‘ao lên không ngừng. 
Äá vỡ tứ tung má»i bá», ánh sáng càng lúc càng nhiá»u, chiếu tại gương mặt lãnh đạm cá»§a pho tượng, gương mặt ấy hình như cÅ©ng có tý biểu tình, xem ra hình như Ä‘ang mỉm cưá»i. 
Bá»™ ngá»±c cá»§a nó tuy đã bị phá vỡ, nhưng rốt cuá»™c đã chỉ dùm cho Tiêu Tháºp Nhất Lang má»™t con đưá»ng sáng. 
Nó hy sinh mình, nhưng chiếu sáng đưá»ng cho ngưá»i khác, nó vốn chỉ là má»™t pho tượng Pháºt, bây giá» nó đã biến thành Tiên Pháºt. 
Ãnh đèn leo lét trong bóng tối xem ra như hoàng kim lóng lánh huy hoàng. 
Hoàng kim lóng lánh huy hoàng ấy phát xuất ra từ chá»— ngá»±c bị phá vỡ cá»§a pho tượng, chá»— nào có đèn, nhất định phải có ngưá»i. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang chui vào trong, chui vào phần má»™ trong phần má»™, địa ngục trong địa ngục. 
Äèn ở trên vách đá, ngưá»i ở dưới đèn. 
Ãnh đèn ấm áp nhu hòa, ngưá»i thì đã lạnh ngắt cứng đơ. 
Thi thể của tên mù nằm cong queo, hình như ngắn đi lại, một thanh ngân đao cắm vào trái tim của y, lưỡi đao đã bị y rút ra, còn đang có máu chảy. 
Máu của y cũng đang tươi hồng. 
Gỡ tung những ngón tay của y ra, cầm thanh ngân đao lên, máu tươi rỉ ra từ kẻ ngón tay, lộ ra một chữ Thiên màu đỠhồng. 
Äứa con kiêu hùng cá»§a trá»i, thụ mệnh cá»§a trá»i. 
Tên mù này quả nhiên chÃnh là Tiêu Dao Hầu Ca Thư Thiên. 
Y không há» chết dưới tuyệt cốc chá»— Sát Nhân Nham, mà chết trong má»™t hang núi bà máºt tối tăm. 
Bàn tay kia cá»§a y còn Ä‘ang nắm chặt bàn tay cá»§a ngưá»i mặc áo Ä‘en. 
Bàn tay cá»§a ngưá»i mặc áo Ä‘en cÅ©ng lạnh ngắt, chiếc mặt nạ trên mặt, Ä‘ang phản chiếu ánh đèn rá»±c rỡ. 
Mở chiếc mặt nạ ấy ra, láºp tức thấy má»™t gương mặt trắng bệch mỹ lệ, cặp mắt lồi ra trừng trừng như Ä‘ang nhìn Tiêu Tháºp Nhất Lang, ánh mắt lá»™ má»™t biểu tình không ai hiểu nổi, không biết là phẫn ná»™, hay là sợ hãi, hay là bi thương. 
Băng Băng! 
Chá»§ nhân Thiên Tông Ä‘á»i thứ hai, quả tháºt là Băng Băng. 
Chiếc mặt nạ sáng loáng rÆ¡i xuống đất, lòng bàn tay cá»§a Tiêu Tháºp Nhất Lang ướt đẫm mồ hôi lạnh. 
Mồ hôi còn lạnh hơn cả máu. 
..... Ná»a tháng trước, không chừng chÃnh Tiêu Tháºp Nhất Lang cÅ©ng không biết lúc mình đến Thá»§y Nguyệt lâu, tại sao có ngưá»i biết được hành tung cá»§a mình. 
Bởi vì hành trình cá»§a bá»n há», vốn là do Băng Băng chuẩn bị. 
..... Phản đồ cá»§a Thiên Tông, tại sao Ä‘á»u chết hết vá» tay Tiêu Tháºp Nhất Lang ? 
Bởi vì, những tên ấy vốn là do Băng Băng muốn y giết. 
Trừ Thiên Chi Tá» ra, vốn chỉ có Băng Băng là ngưá»i duy nhất biết bà máºt cá»§a Thiên Tông. 
Nàng đã lợi dụng Tiêu Tháºp Nhất Lang , giết những ngưá»i không phục tòng nàng, nàng lợi dụng Tiêu Tháºp Nhất Lang làm con mồi, dẫn dụ ngưá»i khác chú ý vào, để nàng tiện tay tiến hành âm mưu. 
Äợi đến lúc Tiêu Tháºp Nhất Lang không còn giá trị lợi dụng được nữa, nàng bèn từ từ bá» Ä‘i, rồi lợi dụng Liên Thành BÃch giết y, nhổ cá» táºn gốc. 
Kế hoạch cá»§a nàng tháºt là chu máºt, tháºt là hữu hiệu. 
Có Ä‘iá»u, nàng không ngá» rằng Tiêu Dao Hầu lại còn sống, Ä‘i tìm đến nàng. 
Bây giá» hai anh em ấy đã giết chết lẫn nhau, ân oán giữa hai ngưá»i, hoàn toàn đã theo sinh mệnh cá»§a há» mà tan biến, bao nhiêu bà máºt Ä‘á»u đã có đáp án. 
Suy nghĩ kỹ càng, đấy vốn là một đáp án rất hợp lý. 
Kết cuá»™c ấy, cÅ©ng chÃnh là kết cuá»™c duy nhất, còn ai không thá»a mãn nữa ? 
Không chừng chỉ có Tiêu Tháºp Nhất Lang. 
Y đứng si dại ở đó trước thi thể bá»n há», gương mặt lá»™ má»™t nét biểu tình không ai giải thÃch được. 
Trong lòng y đang nghĩ gì ? 
Bàn tay cá»§a ngưá»i chết, còn Ä‘ang nắm chặt nhau. 
Không lẽ hai anh em ấy trước khi chết rốt cuá»™c đã hiểu ra, hiểu ra bá»n há» vốn là ngưá»i đồng loại. 
Kéo tay cá»§a há» ra, má»›i thấy hai bàn tay ấy Ä‘á»u nắm chặt vào má»™t cây thiết côn lò ra từ vách đá. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang kéo tay cá»§a há» ra, cây thiết côn bá»—ng nhiên búng lên, chỉ nghe cách má»™t tiếng, má»™t tấm thiết bản nặng ngàn cân trượt nhẹ nhàng không má»™t tiếng động xuống, trở ngang cá»a ra vào, chắc chắn đây là cá»a ra vào duy nhất. 
Hai anh em đã chết rồi còn muốn tìm thêm má»™t ngưá»i nữa chết theo há», tuẩn táng theo há» ? 
Có phải bá»n há» biết, ngưá»i ấy nhất định là Tiêu Tháºp Nhất Lang ? 
Bao nhiêu ân oán đã kết thúc, bao nhiêu bà máºt đã khám phá ra, bao nhiêu cừu háºn, ái tình, hữu nghị Ä‘á»u đã biến thành không hư, sinh mệnh còn có gì để lưu luyến nhÄ© ? 
Tiêu Tháºp Nhất Lang ngồi dá»±a vào vách đá, vách đá lạnh ngắt, ánh lá»a từ từ nhá» dần. 
Trong lòng y như một khoảng không, chẳng có tý bi ai phẫn nộ, mà cũng chẳng có tý sợ hãi. 
Bây giỠchuyện duy nhất y có thể làm được là chỠchết. 
Äối vá»›i y, chết cÅ©ng không phải là má»™t chuyện gì đáng sợ, lại càng không đáng bi ai phẫn ná»™. 
CÅ©ng không biết đã trải qua bao lâu, đèn rốt cuá»™c đã tắt ngúm, trá»i đất chỉ còn là má»™t màn đêm tăm tối. 
Tăm tối thì sao ? 
Ngay cả chết còn không sao, huống gì là tăm tối ? 
Tiêu Tháºp Nhất Lang bá»—ng nhiên muốn cưá»i, cưá»i lá»›n, cưá»i xong lại khóc, khóc rồi lại la, la lá»›n, nhưng y chỉ ngồi nÆ¡i đó bất động. 
Y cảm thấy rất mệt má»i, mệt má»i vô cùng. 
Y đã từng yêu, và đã từng được yêu. 
Bất cứ là yêu, hay là được yêu, ái tình cá»§a há» Ä‘á»u chân tháºt và vÄ© đại. 
Y đã chịu nhục nhã, y đã hưởng thụ vinh quang, bất kỳ ai trong trưá»ng hợp cá»§a y đã sống được như váºy, Ä‘á»u nên thá»a mãn. 
Chỉ tiếc là bây giỠvẫn còn chưa phải lúc y chết. 
Bá»—ng nhiên, phÃa trên có má»™t tráºn hô hoán, má»™t tia nắng mặt trá»i, chiếu xuống, chiếu trên ngưá»i y. 
Y có thể cảm thấy ánh mặt trá»i ấm áp, cÅ©ng nghe được trên kia có ngưá»i Ä‘ang gá»i lá»›n: 
- Tiêu Tháºp Nhất Lang, Tiêu Tháºp Nhất Lang còn sống. 
Tiếp theo đó, có ngưá»i nhảy xuống, bồng y lên, y tháºm chà còn nháºn ra được trong đó có Liên Thành BÃch. 
Nhưng ngay cả mắt của y cũng mở không muốn ra, một thứ áp lực còn khủng khiếp hơn cả bóng tối đang đè nặng trên ngực y. 
Y cảm thấy rất mệt má»i, mệt má»i vô cùng... 
Có Ä‘iá»u, bóng tối bá»—ng nhiên lại rá»i khá»i ngưá»i y, bá»—ng nhiên y hÃt thở lại được không khà thÆ¡m tho má»›i mẻ, giống như lúc y còn nhỠở trong rừng núi, ở nÆ¡i hoang dã, hÃt thở không khà váºy. 
Bây giỠy không còn nhỠnữa. 
Nơi đây cũng không phải là hoang dã núi rừng. 
Chung quanh Ä‘ang có vô số ngưá»i Ä‘ang bàn tán xôn xao, y nghe không rõ bá»n há» Ä‘ang nói gì, nhưng y nghe được, má»—i câu nói cá»§a má»i ngưá»i Ä‘á»u có cái tên Tiêu Tháºp Nhất Lang trong đó. 
Bá»—ng nhiên, có má»™t giá»ng nói áp lên tất cả các giá»ng nói khác, y không thấy mặt ngưá»i đó, nhưng nháºn ra được giá»ng nói cá»§a y. 
ChÃnh là Liên Thành BÃch. 
Giá»ng nói cá»§a y rất cháºm, rõ ràng mà mạnh mẻ: 
- Các vị bây giá» chắc cÅ©ng đã biết, Tiêu Tháºp Nhất Lang bị ngưá»i khác hãm hại, ngưá»i hãm hại y chÃnh là em gái cá»§a Tiêu Dao Hầu năm xưa, tên là Ca Thư Băng, cÅ©ng là chá»§ nhân Ä‘á»i thứ hai cá»§a Thiên Tông, giữa tại hạ và Tiêu Tháºp Nhất Lang, tuy có ân oán thưở xa xưa, nhưng bây giá» Ä‘á»u đã là quá khứ, chuyện cÅ© không nên nhìn lại, buông Ä‘ao đồ tể, láºp tức thành Pháºt, tôi chỉ hy vá»ng... 
Tiêu Tháºp Nhất Lang không nghe thêm gì nữa, y chỉ mong vÄ©nh viá»…n rá»i xa khá»i nÆ¡i này, rá»i xa tất cả má»i ngưá»i, y không muốn diện đối diện vá»›i những tay anh hùng hảo hán siêu quần này. 
Y bá»—ng nhiên nhảy dáºy, bước tá»›i trước mặt Liên Thành BÃch nói: 
- Ông đã cứu tôi, tôi thiếu ông má»™t mạng ngưá»i. 
Nói xong câu đó, y quay đầu bỠđi một mạch. 
Muốn tiếp tục sống không phải là chuyện dễ, nhưng y đã thỠtrong lòng, y nhất định tiếp tục sống. 
Bởi vì, y thiếu nợ ngưá»i ta má»™t mạng ngưá»i. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang trước giá» không thiếu nợ ai, bất kể thứ nợ gì, y phải nhất định trả cho được. 
Trá»i đã lặn vá» tây. 
Nước dưới cầu Tây LÄ©nh đã lạnh hÆ¡n, cá» trên má»™ cá»§a Tô Tiểu cÅ©ng đã úa vàng, trăng còn chưa má»c. 
Thá»§y Nguyệt lâu thuyá»n có phải còn Ä‘ang ở trưá»ng đỠ? Phong Tứ Nương có còn chá» y ở đó không ? 
Má»™t chiếc thuyá»n con, Ä‘ang chèo vá» hướng trưá»ng Ä‘á», Tiêu Tháºp Nhất Lang Ä‘ang ở trên thuyá»n. 
Bất kể y chết hay sống, ở hay Ä‘i, y không thể cứ váºy mà quên Ä‘i Phong Tứ Nương. 
Äêm còn chưa xuống, Thá»§y Nguyệt lâu còn ánh đèn, phảng phất còn nghe có ngưá»i Ä‘ang ngâm nga. 
Thuyá»n con còn chưa chèo tá»›i, đã có ngưá»i Ä‘ang hò hét: 
- Tiêu công tá» Ä‘ang tiếp khách ở đây, ngưá»i không có chuyện gì thì nên Ä‘i xa ra. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói: 
- Lại có Tiêu công tá» nào ở đây má»i khách ? Tiêu công tá» nào ? 
Gã đại hán đứng đầu thuyá»n kiêu ngạo nói: 
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là hiệp danh nổi tiếng thiên hạ là Tiêu Tháºp Nhị Lang. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang báºt cưá»i. 
ChÃnh y cÅ©ng không biết tại sao mình còn cưá»i được, có Ä‘iá»u quả tháºt y Ä‘ang cưá»i, cưá»i lá»›n. 
Tiếng cưá»i làm kinh động đến ngưá»i trên thuyá»n, má»™t ngưá»i chắp hai tay sau lưng, ngạo nghá»… bước ra, thiếu niên anh tuấn, phục sức hoa lệ, quả nhiên chÃnh là Tiêu Tháºp Nhị Lang. 
Y thấy Tiêu Tháºp Nhất Lang, gương mặt láºp tức lá»™ ra má»™t nụ cưá»i, rõ ràng ra vẻ nhiệt tình mà có lá»… độ: 
- Ông đã đến rồi. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang há»i: 
- Ngươi biết ta sẽ lại ? 
Tiêu Tháºp Nhị Lang nói: 
- Có ngưá»i để phong thư lại đây nhá» tôi trao cho ông. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang há»i: 
- Phong thư của ai ? 
Tiêu Tháºp Nhị Lang nói: 
- Thư cá»§a ngưá»i đưa thư. 
Câu trả lá»i rất diệu, nhưng biểu tình trên mặt cá»§a y rất thành khẩn, cung kÃnh đưa phong thư cho Tiêu Tháºp Nhất Lang. 
Phong bì mới, nhưng lá thư rất cũ kỹ, hình như đã bị vò nát qua, rồi mở ra xếp lại đàng hoàng. 
- Tôi đi đây. 
- Tôi chắc là ép tê bàn tay cá»§a cô lắm, có Ä‘iá»u đợi đến khi cô tỉnh lại, bàn tay cá»§a cô không còn bị tê nữa. 
- Bá»n há» muốn tìm chỉ có mình tôi, cô bất tất phải Ä‘i, cÅ©ng không thể Ä‘i. 
- Sau này dù cô không gặp tôi nữa, cũng nhất dịnh sẽ nghe tin vỠtôi. 
Trái tim cá»§a Tiêu Tháºp Nhất Lang chìm hẳn xuống. 
Y nháºn ra bức thư này, bởi vì, lá thư này y viết cho Phong Tứ Nương, y không ngá» nàng cẩn tháºn giữ bức thư lại như giữ đồ trân quý, lại càng không ngá» nàng sẽ trả lại bức thư này cho mình. 
Có Ä‘iá»u, y hiểu ý cá»§a nàng, lúc y để lại bức thư, không phải y cÅ©ng Ä‘ang chuẩn bị Ä‘i tìm cái chết sao. 
Chết, chÃnh là tin tức duy nhất nàng có thể để lại cho y. 
- Ta chưa chết được, ta còn thiếu ngưá»i khác má»™t mạng sống. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang mở tung bàn tay ra, phong thư rá»›t xuống, rá»›t xuống hồ, tùy theo sóng nhấp nhô trôi Ä‘i, như má»™t đóa hoa Ä‘ang trôi. 
Hoa đã rÆ¡i, mùa xuân trong cuá»™c Ä‘á»i cÅ©ng đã qua rồi, còn thừa lại là gì bây giá» ? 
Tiêu Tháºp Nhị Lang nhìn y, bá»—ng nhiên nói: 
- Vãn bối tÃnh má»i Tiêu đại hiệp lên thuyá»n dùng má»™t ly rượu. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang há»i: 
- Tại sao ngươi không má»i ? 
Tiêu Tháºp Nhị Lang mỉm cưá»i nói: 
- Vãn bối không dám má»i, cÅ©ng không xứng đáng má»i. 
Y cưá»i vẫn ra vẻ nhiệt tình lắm, có lá»… độ lắm, y khom lưng nói: 
- Tiêu đại hiệp, nếu không còn gì phân phó, vãn bối xin cáo từ. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang nhìn y vào lại khoan thuyá»n, muốn cưá»i mà cưá»i không nổi. 
Chá»§ chiếc thuyá»n con bá»—ng nhiên vá»— vào vai y nói: 
- Ngưá»i ta không nghÄ© đến chuyện má»i ông uống rượu, ông đứng ở đây cÅ©ng vô dụng, Ä‘i Ä‘i cho rồi. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang chầm cháºm gáºt đầu nói: 
- Nên đi, phải đi thôi. 
Chá»§ thuyá»n nhìn y, há»i: 
- Có phải ông muốn tháºt tình uống rượu ? 
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói: 
- Vâng. 
Chá»§ thuyá»n há»i: 
- Trên ngưá»i ông có bao nhiêu tiá»n ? 
Bàn tay cá»§a Tiêu Tháºp Nhất Lang thá»c vào trong túi, rồi lấy ra. 
Trong tay vẫn còn trống không. 
Y bỗng nhiên phát hiện trong túi mình không còn đồng teng nào. 
Chá»§ thuyá»n báºt cưá»i nói: 
- Thì ra ông cũng là bợm rượu, bợm rượu không có tên nào là không cùng kiết, xem ra chuyến đò này tôi bị mất vốn rồi. 
Cây sào trong tay y chống má»™t cái, chiếc thuyá»n con đã ra tá»›i giữa hồ: 
- Nếu ông chá» tôi thêm ná»a tiếng nữa, đợi tôi làm xong công chuyện, tôi sẽ má»i ông Ä‘i uống rượu. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói: 
- Tôi chỠông. 
Y ngồi xuống đầu thuyá»n, nhìn si dại vá» phương trá»i xa xa, phương trá»i xa có sương khói mông lung, đêm đã xuống lâu rồi. 
Cảnh ban đêm trên Tây hồ vẫn mỹ lệ như lúc nào, chỉ tiếc là đêm nay không phải là đêm qua. 
Phố đêm má»›i mở, trên đưá»ng cái là nÆ¡i náo nhiệt nhất, hai bên đưá»ng phố đốt đèn sáng trưng, ánh đèn chiếu trên lụa là đủ màu sắc tươi đẹp, đồ dùng bóng loáng, những thứ mỹ vị tinh xảo, cÅ©ng chiếu lên vẻ mặt tươi cưá»i cá»§a má»i ngưá»i. 
Chá»§ thuyá»n đã đổi lấy quần áo sạch sẽ, bước nhanh ở phÃa trước, hiển lá»™ sinh khà bồng bá»™t, cao hứng vô cùng. 
Trên ngưá»i y không chừng không có đủ tiá»n để say má»™t tráºn, có Ä‘iá»u xem ra, thế giá»›i này đã thuá»™c vá» y rồi. 
Bởi vì, y đã qua một ngày làm việc lao khổ, bây giỠđã đến lúc y khoe khoang hình hài. 
Y vá»— vào vai cá»§a Tiêu Tháºp Nhất Lang, khẻ nói: 
- Rượu ở đây mắc lắm, chúng ta không thể vào đó, có Ä‘iá»u má»—i ngày tôi Ä‘á»u lại đây nhìn má»™t chút, nhìn nhìn bao nhiêu cÅ©ng không tốn tiá»n. 
Y cưá»i càng khoái trá, bởi vì, Ãt ra, y cÅ©ng đến được nÆ¡i đây nhìn nhìn má»™t chút. 
Chỉ cần nhìn nhìn, là y đã quá thá»a mãn. 
Nếu má»™t ngưá»i có lối nhìn đối vá»›i cuá»™c sống như váºy, thì trên Ä‘á»i này còn có chuyện gì đáng để bi thương, trách móc. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang bá»—ng nhiên phát giác ra, mình không bằng cả gã chá»§ thuyá»n này. 
Tháºt tình y không có cái lòng dạ khoát đạt như váºy. 
PhÃa trước có má»™t chá»— ngân hàng, Hằng Sinh Tiá»n Trang. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang bá»—ng nhiên dừng bước, nói: 
- Ông chỠtôi ở đây một lát. 
Chá»§ thuyá»n há»i: 
- Ông đi đâu ? 
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói: 
- Tôi..... tôi vào nhìn nhìn một chút. 
Chá»§ thuyá»n cưá»i nói: 
- Trong ngân hàng chẳng có gì đáng nhìn, thịt thà không có, tiá»n bạc cÅ©ng không thấy đâu. 
Nhưng y cÅ©ng theo chân Tiêu Tháºp Nhất Lang vào trong ngân hàng: 
- Nhưng cũng không sao, vào nhìn nhìn cũng tốt. 
Chưởng quỹ tuy vừa vào trung niên, đầu tóc đã hoa râm, nhìn hai ngưá»i bước vào, hiển nhiên lá»™ vẻ kinh ngạc lắm, thái độ vẫn còn giữ lá»…: 
- Hai vị có chuyện gì không ? 
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói: 
- Ở đây hình như tôi còn có trương mục. 
Chưởng quỹ nhìn y từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên hai lần, gượng cưá»i há»i: 
- Ông có nhớ lầm không ? 
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói: 
- Không. 
Chưởng quỹ há»i: 
- Xin lỗi ông hỠgì ? 
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói: 
- Há» Tiêu, Tiêu Tháºp Nhất Lang. 
Chưởng quỹ tươi nét mặt nói: 
- Thì ra là Tiêu đại gia, đúng váºy, Tiêu đại gia đương nhiên có trương mục ở tệ hiệu. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói: 
- Ông xem thỠtôi có bao nhiêu trong trương mục, tôi muốn lấy ra. 
Chưởng quỹ cưá»i nói: 
- Äáng lý ra tệ hiệu phải có phiếu má»›i được lấy tiá»n, nhưng Tiêu đại hiệp ngoại lệ. 
Y cưá»i rất kỳ quái, rồi lại chầm cháºm nói tiếp: 
- Bởi vì trương mục cá»§a Tiêu đại gia, chúng tôi vừa tÃnh xong. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang há»i: 
- Trong trương mục còn tiá»n không váºy ? 
Chưởng quỹ đáp: 
- Có, đương nhiên có. 
Y cẩn tháºn kéo há»™c tiá»n ra, lấy má»™t đồng tiá»n, nhè nhẹ đặt lên quầy, mỉm cưá»i nói: 
- Tiêu đại hiệp còn lại trong trương mục, chỉ có bao nhiêu đó. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang không dá»™ng Ä‘áºy, cÅ©ng không mở miệng, bất kể ra sao, đồng tiá»n ấy Ãt nhất cÅ©ng má»›i mẻ, dưới ánh đèn, còn xem ra giống má»™t đồng tiá»n vàng. 
Chưởng quỹ nói: 
- Tiêu đại gia có muốn xem chi tiết rõ ràng không ? 
Tiêu Tháºp Nhất Lang lắc lắc đầu. 
Chưởng quỹ nói: 
- Nếu Tiêu đại gia muốn gởi đồng tiá»n này trong tệ hiệu, tệ hiệu cÅ©ng rất hoan nghinh. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang bá»—ng nhiên quay đầu lại há»i: 
- Má»™t đồng tiá»n mua được gì ? 
Chá»§ thuyá»n nháy mắt nói: 
- Mua được một bao hoa sinh. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang dùng hai ngón tay, cẩn tháºn nhặt đồng tiá»n lên, còn cưá»i má»™t tiếng nói: 
- Hoa sinh nhắm rượu quá tốt, đồng tiá»n này, đương nhiên tôi muốn Ä‘em theo. 
Chá»§ thuyá»n cưá»i nói: 
- Không sai tý nào, má»™t đồng tiá»n tuy không nhiá»u, so vá»›i không có đồng nào vẫn tốt hÆ¡n. 
Bá»n há» cưá»i lá»›n bước ra ngoài, chưởng quỹ còn Ä‘ang thở ra nhè nhẹ. 
Y nghÄ© không ra tại sao cái gã này còn gì để sung sướng như váºy, bởi vì, y biết gã này trong má»™t đêm đã từ má»™t phú ông giàu nhất nước, biến thành má»™t tên cùng cá»±c không đồng teng dÃnh túi. 
Y biết, bởi vì quả tháºt y vừa má»›i tra xong trương mục cá»§a gã này. 
Trước giá» y chưa há» thấy ngưá»i nào phát tài lẹ như hắn, mà cÅ©ng không thấy ai nghèo nhanh như hắn.  
 
  
 
 Hồi 33 
Hiệp nghĩa vô song 
 
 
 
  
 
Hình thức thanh kiếm, tinh trà mà cổ nhã. 
Trên thân kiếm cổ nhã, có khắc bốn chữ cổ nhã: 
- Hiệp nghĩa vô song. 
Kiếm đúc bằng vàng ròng, dÄ© nhiên là không để dùng giết ngưá»i. 
Äấy chẳng qua là má»™t lối biểu hiện lòng cung kÃnh đối vá»›i Liên Thành BÃch trang chá»§. 
Giá trị của thanh kiếm, dĩ nhiên không phải là ở bản thân, mà ở bốn chữ đó. 
Hiệp nghÄ©a, vốn đã khó thấy trên Ä‘á»i, còn hiệp nghÄ©a vô song nữa. 
Trong cặp mắt má»i ngưá»i, bốn chữ ấy, chỉ có trang chá»§ cá»§a Vô Cấu sÆ¡n trang, Liên Thành BÃch má»›i xứng đáng nổi. 
Äêm đã khuya. 
Tiếng kèn trống, tiếng láo nháo cũng từ từ im hẳn đi. 
Ngưá»i ta đã Ä‘i hết. Trong sảnh đưá»ng chỉ còn lại má»™t mình Liên Thành BÃch, vá»›i má»™t cây đèn. 
Y có vẻ mệt má»i, hình như đối vá»›i cảnh nhiệt náo lúc nãy có vẻ chán ngấy. 
Y nhắm mắt lại, mân mê nhẹ nhàng bốn chữ trên thân cây kiếm. 
Bàn tay y rất nhẹ, như đang vuốt ve trên ngực tình nhân. 
- Hiệp nghĩa vô song. 
Y báºt cưá»i. Nhưng nụ cưá»i không có vẻ gì là hứng phấn hoặc sung sướng, mà là diểu cợt và khinh bỉ. 
Gió vỠđêm thổi vào song cá»a, đã có vẻ lạnh. 
Ngón tay cá»§a Liên Thành BÃch Ä‘ang mân mê thân kiếm bá»—ng ngưng lại, nụ cưá»i trên gương mặt bá»—ng tan biến. 
Nhưng giá»ng nói cá»§a y nghe ra vẫn rất bình tÄ©nh, y chầm cháºm nói: 
- Ai ở trong vưá»n hoa thế ? 
Ngoài kia có tiếng trả lá»i: 
- Triệu Bá Kỳ. 
Liên Thành BÃch gáºt gáºt đầu nói: 
- Vào đây. 
Triệu Bá Kỳ từ trong đám hoa bước ra, bước chân rất nhẹ nhàng, rất cháºm, Ä‘iệu bá»™ cẩn tháºn và cung kÃnh. 
Y, thì ra y chÃnh là Triệu gia gã chá»§ thuyá»n, ngưá»i đã bá» Tiêu Tháºp Nhất Lang lại trong quán rượu. 
Ãnh đèn chiếu trên thanh kim kiếm, hào quang rá»±c rỡ cả đại sảnh. 
Triệu Bá Kỳ đương nhiên đã thấy thanh kiếm, nhưng y vẫn cứ cúi đầu, làm như chưa hỠthấy gì cả. 
Liên Thành BÃch lẩm bẩm: 
- Äây là các phụ lão nÆ¡i đây, đã có háºu ý ban tặng, ta vốn không dám nháºn, khổ là không thể khước từ được thịnh tình cá»§a các vị đó. 
Triệu Bá Kỳ vội vã nói: 
- Phải là váºy, nếu không nhá» trang chá»§ anh danh truyá»n bá, oai chấn bốn phương, bách tÃnh làm sao an cư lạc nghiệp được, má»™t chút kÃnh ý, cÅ©ng phải nên chứ. 
Y nói câu đó, làm như chÃnh mình cÅ©ng là phụ lão nÆ¡i này, thanh kiếm này là do y hiến tặng cho Vô Cấu sÆ¡n trang váºy. 
Liên Thành BÃch cưá»i mỉm nói: 
- Tháºt ra, ta cÅ©ng chỉ là má»™t ngưá»i bình phàm, làm sao xứng đáng vá»›i bốn chữ Hiệp NghÄ©a Vô Song. 
Triệu Bá Kỳ Ä‘ang tÃnh nói thêm vài câu ca tụng dá»… nghe, cổ há»ng bá»—ng nhiên như bị thứ gì chặn ngang, không nói được thêm lá»i nào. 
Bởi vì, y phát hiện ra ánh mắt lạnh lẽo cá»§a Liên Thành BÃch, Ä‘ang nhìn y chăm chú. 
Trong lòng Triệu Bá Kỳ lạnh hẳn ra, y vá»™i vã lấy trong ngưá»i ra má»™t bá»c vải có hình dài dài, hai tay ôm lại đưa dến trước mặt Liên Thành BÃch. 
Trong bao có một thanh đao, một thanh đao lừng danh thiên hạ. 
Cát Lộc đao. 
Äao đã rút ra khá»i vá», lưỡi Ä‘ao lạnh lẽo, chiếu lên gương mặt cÅ©ng lạnh lẽo cá»§a Liên Thành BÃch. 
Lưỡi Ä‘ao sắc bén, ánh mắt cÅ©ng sắc bén. Ãnh mắt sắc bén Ä‘ang di động từ từ trên lưỡi Ä‘ao. 
Từ từ, gương mặt lạnh như tiá»n ấy rốt cuá»™c cÅ©ng nở ra má»™t tý ấm áp. 
Liên Thành BÃch lại báºt cưá»i. 
Lần này nụ cưá»i cá»§a y không lá»™ vẻ diểu cợt hay khinh bỉ, mà là đầy vẻ thá»a mản và đắc ý. 
Nhưng nụ cưá»i chỉ Ä‘áºu trên khóe môi cá»§a y má»™t tÃch tắc, rồi bá»—ng tan biến. 
Ãnh mắt cá»§a Liên Thành BÃch Ä‘i từ lưỡi Ä‘ao tá»›i gương mặt Triệu Bá Kỳ, y há»i: 
- Thanh Ä‘ao nào làm sao lại lá»t vào tay ngươi ? 
Triệu Bá Kỳ nói: 
- Äấy là do tôi Ä‘em mấy vò rượu lại đổi đấy. 
Liên Thành BÃch há»i: 
- Sao ? 
Triệu Bá Kỳ nói: 
- Chẳng những váºy, còn là mấy vò rượu dở nhất, trang chá»§ nhất định không nghÄ© ra, thanh bảo Ä‘ao lừng danh thiên hạ, chỉ có đáng bao nhiêu đó tiá»n. 
Liên Thành BÃch quả tháºt có chá»— bất ngá». 
Triệu Bá Kỳ đắc ý nói: 
- Trang chá»§ nhất định không nghÄ© ra, Tiêu Tháºp Nhất Lang muốn tôi đổi mấy vò rượu dở lấy thanh Ä‘ao, cái tên Tiêu Tháºp Nhất Lang lừng danh thiên hạ, bây giá» lại trở thành má»™t tên bợm rượu, từ nay vá» sau, vÅ© lâm sẽ chẳng còn nghe có cái tên Tiêu Tháºp Nhất Lang này nữa. 
Liên Thành BÃch nói: 
- Äiá»u ấy quả tháºt là không ngá» tá»›i. 
Triệu Bá Kỳ cưá»i nói: 
- Má»™t ngưá»i nếu chỉ biết uống rượu cả ngày, thì dù danh tiếng có lẫy lừng dến đâu, cÅ©ng sẽ bị tiêu hÅ©y vào những ly rượu. 
Liên Thành BÃch nói: 
- Äúng váºy. 
Triệu Bá Kỳ nói: 
- Vì váºy, hắn không còn xứng đáng sá» dụng thanh Ä‘ao này nữa, đương kim thiên hạ chỉ có má»™t ngưá»i xứng đáng sá» dụng nó, đó là trang chá»§. 
Liên Thành BÃch nói: 
- Sao ? 
Triệu Bá Kỳ nói: 
- Bây giá», dù kêu Tiêu Tháºp Nhất Lang lấy thanh Ä‘ao nào Ä‘i cắt cá», tôi tin là hắn cắt còn không nổi. 
Liên Thành BÃch nói: 
- Cát Lá»™c Äao vốn không phải là để cắt cá», chá»— dùng cá»§a nó, duy nhất là để giết ngưá»i. 
Triệu Bá Kỳ ngớ mặt nói: 
- Giết ngưá»i ? 
Liên Thành BÃch nói: 
- Äúng váºy, giết ngưá»i, nhất là giết những kẻ tá»± cho mình là thông minh. 
Äao quang lóe lên, lướt qua cổ há»ng Triệu Bá Kỳ. 
Äầu lâu theo Ä‘ao rá»›t xuống, biểu tình trên gương mặt cá»§a Triệu Bá Kỳ còn chưa kịp thay đổi. 
Äấy là má»™t biểu tình kết hợp giữa ngạc nhiên và ngẫn ngÆ¡, y đến chết vẫn không hiểu, Liên Thành BÃch bá»—ng nhiên lại xuất thá»§ giết y. 
Lưỡi Ä‘ao vẫn lóng lánh, không má»™t giá»t máu nào dÃnh được vào. 
Liên Thành BÃch vá»— vá»— lên thân Ä‘ao, ra chiá»u tán thưởng, lại ra chiá»u âu yếm, y hạ thấp giá»ng: 
- Hảo Ä‘ao, quả tháºt là má»™t thanh khoái Ä‘ao. 
Y bá»—ng nhiên ngẫng đầu, lên giá»ng nói: 
- Ngưá»i đâu. 
Hai ngưá»i tráng hán mặc áo xanh chạy vào. 
Liên Thành BÃch đã bá» thanh Ä‘ao vào trong bao vải, nói: 
- Lấy khoái mã truy theo Tiêu Tháºp Nhị Lang, nói y Ä‘em thanh Ä‘ao này giao táºn tay cho Tiêu Tháºp Nhất Lang, luôn tiện nói vá»›i y, trên Ä‘á»i này, chỉ có Tiêu Tháºp Nhất Lang má»›i xứng đáng sá» dụng thanh Cát Lá»™c Äao. 
Hai tên tráng hán nhìn nhau má»™t cái, tá»±a hồ kinh ngạc, nhưng không há»i lý do, tiếp lấy bao vải, lui ra. 
Chá» dến lúc ra khá»i đại sảnh, má»™t tên má»›i nhịn không nổi thở ra nói: 
- Tiêu Tháºp Nhất Lang làm bạn được vá»›i má»™t ngưá»i như trang chá»§ cá»§a chúng ta, cÅ©ng coi như đã không sống thừa kiếp này. 
Còn tên kia cũng phụ hoa. vào: 
- Trang chá»§ đối xá» vá»›i Tiêu Tháºp Nhất Lang, quả tháºt là hết tình hết nghÄ©a... 
Ngưá»i ta sống trên Ä‘á»i này, có lúc đắc ý, thì cÅ©ng có lúc không được như ý. 
Vì váºy, ngưá»i ta má»›i phát minh ra rượu. Rượu là bạn bè cá»§a con ngưá»i, nhất là những ngưá»i thất ý. Những ngưá»i thất ý, uống rượu , chÃnh là để tiêu sầu. 
Ngưá»i đắc ý, cÅ©ng uống rượu, chÃnh là để biểu hiện "nhân sinh đắc ý tu táºn hoan". 
Cho nên, nơi nào bán rượu, không bao giỠsợ vắng khách. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang tuy cÅ©ng uống rượu, nhưng không phải là khách. 
Bởi vì, khách hàng, là ngưá»i bá» tiá»n ra mua rượu, Tiêu Tháºp Nhất Lang không có tiá»n. 
Không có tiá»n, có bạn chịu má»i rượu cÅ©ng được. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang cÅ©ng không có bạn. 
Äừng nói bạn chịu má»i, ngay cả bạn không chịu má»i cÅ©ng không có. 
Äã không có tiá»n, lại không có bạn bè, mà rượu thì cứ uống tì tì, đã váºy, không uống đến say mèm, nhất dịnh không ngừng. 
Y đã đến mức độ không phải là thÃch uống rượu gì nữa, hình như y có thù hằn gì vá»›i rượu, không uống hết rượu cả thiên hạ, không cam lòng. 
Rượu cả thiên hạ, làm sao mà uống cho hết ? Vì váºy, ngày nào Tiêu Tháºp Nhất Lang cÅ©ng say bét. 
Những vùng phụ cáºn chung quanh mưá»i dặm, nÆ¡i nào có rượu là Tiêu Tháºp Nhất Lang Ä‘á»u đến đó uống. 
Má»—i nÆ¡i, y Ä‘á»u uống được má»™t lần, kết quả, không bị đánh cho sưng mặt sưng má»§i, thì cÅ©ng bị ngưá»i ta ném ra ngoài như má»™t con chó hoang. 
Không những y không có má»™t đồng dÃnh túi, còn không có váºt gì trong ngưá»i, ngay cả cuối cùng má»™t bá»™ y phục tả tÆ¡i cÅ©ng bị phổ ky lá»™t ra, may mà phổ ky chê đồ cá»§a y vừa rách nát vừa hôi hám, bèn chau mày quăng trả lại cho y. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang mặc bá»™ đồ rách rưới đó mà mất tÃch. 
Không ai thấy y còn lãng vãng ở những quán rượu. 
Trong cặp mắt má»i ngưá»i, y đã trở thành bá»t nước, chẳng ai buồn để ý. 
Chỉ có Tiêu Tháºp Nhị Lang còn quan tâm. 
Lúc trước, chỉ cần lại quán rượu là gặp Tiêu Tháºp Nhất Lang , bây giá» ngay cả quán rượu cÅ©ng tìm không ra Tiêu Tháºp Nhất Lang nữa. 
Tiêu Tháºp Nhị Lang tin chắc y không thể nào bỠđược rượu, nhưng tìm hết cả trong những quán rượu lá»›n có nhá» có, vẫn không thấy bóng dáng cá»§a Tiêu Tháºp Nhất Lang. 
Bợm rượu bỠrượu, có khác gì cá bỠnước, làm sao còn sống nổi ? 
Tiêu Tháºp Nhị Lang không thể tin được đó là sá»± tháºt. 
ChÃnh ngay lúc không biết phải làm thế nào, má»™t tráºn chá»i mắng và láo nháo vang lên om sòm từ Hồng Tân tá»u lâu lại. 
Hồng Tân tá»u lâu là quán rượu hào hoa nhất nÆ¡i đây, thá»±c khách lại ăn, Ä‘á»u là những ngưá»i giàu có nhất trong vùng, sÄ© thân, phú thương có danh vá»ng nhất, nhất định không thể huyên náo, mắng chá»i om sòm như váºy. 
Trước tá»u lâu, ngưá»i ta vây quanh lại xem náo nhiệt, nghị luáºn om sòm. 
Hai tên phổ ky áo quần tinh khiết, Ä‘ang kẹp má»™t tên say rượu bà tá»· từ trong tiệm ra, sau đó, anh má»™t đấm tôi má»™t đấm, đấm đá tên say rượu má»™t tráºn nhừ tá». 
Vừa đánh vừa chá»i: 
- Con mẹ nó, hôm nay bá»n ta chụp được mày rồi, mày dám núp trong hầm rượu uống trá»™m hai ngày nay, làm bá»n ta bị Oan ức, nhất định đánh chết tên vương bát đản này má»›i xong. 
Có ngưá»i tốt bụng đứng ra khuyên: 
- Thôi đừng đánh nữa, xem y đã say thành như váºy, cÅ©ng tá»™i nghiệp. 
Phổ ky nói: 
- Tá»™i nghiệp ? Ai tá»™i nghiệp bá»n tôi ? Tên tiểu quỹ này trốn trong hầm rượu uống trá»™m cả hai ngày nay, uống mất đến bốn vò rượu, ông chá»§ trách bá»n tôi trá»™m rượu, muốn đòi lấy tiá»n lương, váºy còn không sao, hắn lại đô? 
nước vào vò không, hại bá»n tôi bị khách mắng chá»i, xém nữa là muốn Ä‘áºp vỡ cả chén bát, có phải là có ý hại bá»n tôi không, không đánh hắn còn đánh ai ? 
Gã say hai bàn tay ôm lấy đầu, ráng chịu đựng, không nói một câu nào. 
Trong đám đông có ngưá»i lá»›n tiếng nói: 
- Tốt quá, Tiêu đại hiệp đây rồi, xin má»i Tiêu đại hiệp làm chá»§ dùm, muốn đánh muốn phạt, nói dùm cho má»™t tiếng. 
Bá»n phổ ky trong Hồng Tân tá»u lâu, không ai không nháºn ra Tiêu Tháºp Nhị Lang, vá»™i vã cưá»i giả lả nói: 
- Tiêu đại hiệp, ông lại đây đúng quá, xin má»i lão nhân gia bình luáºn cho má»™t câu, gã tiểu tá» này... 
Tiêu Tháºp Nhị Lang xua tay, cháºn lá»i bá»n phổ ky không cho nói thêm, y lấy hai ngón tay nhè nhẹ nhấc cằm gã say lên. 
Cặp mắt y sáng lên, y ngẫn cả ngưá»i ra. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang ngẩng đầu lên, bá»—ng nhiên cưá»i lá»›n, nói: 
- Huynh đệ, hão huynh đệ, chú lại đấy, ta mừng quá, mau mau má»i ta uống ly rượu Ä‘i. 
Tiêu Tháºp Nhị Lang lạnh lùng nói: 
- Ai là huynh đệ của ngươi ? 
- Ta há» Tiêu, chú cÅ©ng há» Tiêu, ta tên Tháºp Nhất Lang, chú tên là Tháºp Nhị Lang, chú không phải là huynh đệ cá»§a ta còn là gì nữa ? 
Tiêu Tháºp Nhị Lang vẫn lạnh lùng nói: 
- Ngươi là ngươi, ta là ta, chẳng có hỠhàng gì cả. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang cưá»i hì hì nói: 
- Dù không phải là huynh đệ, cũng là bạn bè, đúng không ? 
Tiêu Tháºp Nhị Lang nói: 
- Ta cũng chẳng phải bạn bè gì với ngươi. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói: 
- ÄÆ°á»£c! ÄÆ°á»£c! ÄÆ°á»£c! Không phải bạn bè cÅ©ng không sao, má»i ta uống hai ly, chắc được chứ ? 
Tiêu Tháºp Nhị Lang lắc lắc đầu nói: 
- Ta không có thói quen má»i ngưá»i khác uống rượu. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói: 
- Váºy thì chú cho ta mượn tiá»n, ta Ä‘i uống má»™t mình, được không ? 
Tiêu Tháºp Nhị Lang lại lắc lắc đầu nói: 
- Ta cÅ©ng không muốn cho bợm rượu mượn tiá»n. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói: 
- Cho mượn mưá»i đồng thôi, giúp dùm chút, mai ta trả... 
Tiêu Tháºp Nhị Lang nói: 
- Một đồng cũng không cho mượn, ta đến đây, chỉ muốn giao cho ngươi một món đồ. 
- Sao ? 
Ãnh mắt cá»§a Tiêu Tháºp Nhất Lang sáng lên, y há»i: 
- Món đồ gì ? 
- Ngươi tự mình xem đi. 
Bao vải mở ra, thanh Cát Lá»™c Ä‘ao lừng danh thiên hạ lại nằm trong tay Tiêu Tháºp Nhất Lang. 
Bảo đao không sao cả, đao quang vẫn lóng lánh như nước. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang đưa thanh Cát Lá»™c Ä‘ao lên trá»i, ngẩng mặt cưá»i lá»›n. 
Y đưa cặp mắt lỠđỠsay rượu nhìn tứ phÃa, nói: 
- Các ngươi có thấy chưa ? Äây là thanh Cát Lá»™c Ä‘ao trân quý nhất trên Ä‘á»i, má»™t thanh bảo Ä‘ao giá trị liên thành, các ngươi nghe rõ chưa ? 
Không ai là không nghe qua cái tên Cát Lá»™c Ä‘ao, má»i ngưá»i Ä‘á»u đưa cặp mắt kinh ngạc nhìn Tiêu Tháºp Nhị Lang, tá»±a hồ Ä‘ang nghi ngá», không biết tại sao y lại Ä‘em thanh bảo Ä‘ao trân quý như váºy giao cho má»™t tên say rượu. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang lại đưa lưỡi Ä‘ao đến táºn trước mặt hai tên phổ ky nói: 
- Các ngươi nhìn cho rõ Ä‘i, thanh Ä‘ao này trị giá không Ãt tiá»n phải không ? 
Hai tên phổ ky sợ hãi nhìn Tiêu Tháºp Nhất Lang, gáºt đầu lia lịa: 
- Äúng đúng, chúng là thanh bảo Ä‘ao rất có giá trị... 
Tiêu Tháºp Nhất Lang cưá»i lá»›n, ném thanh Ä‘ao xuống đất, nói: 
- Äã biết váºy, thì mau mau Ä‘em cầm tạm vá»›i chưởng quỹ, lấy cho ta vài vò rượu ngon lại đây. 
Hai tên phổ ky ngần ngừ không dám thò tay ra lượm, Tiêu Tháºp Nhất Lang lại lá»›n tiếng nói: 
- Lấy Ä‘i chá»›, con trùng rượu cá»§a Tiêu đại gia đây đã bò lên cổ há»ng rồi, còn chá» gì nữa ? 
Tiêu Tháºp Nhị Lang xem đến đó, gáºt đầu ra dấu cho bá»n phổ ky, rồi quay ngưá»i lại bá» Ä‘i khá»i đám đông. 
Có ai tin được má»™t tay đại hiệp kiêu hùng lại có má»™t kết cục như váºy ? 
Tiêu Tháºp Nhất Lang lúc trước đã không há» do dá»± ném thanh Cát Lá»™c Ä‘ao, để cứu mạng cho Phong Tứ Nương. 
Bây giá», y cÅ©ng không há» do dá»± ném nó Ä‘i, nhưng chẳng qua là để đổi lấy bầu rượu uống. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang lừng danh thiên hạ, lần này chân chÃnh là đã xong Ä‘á»i rồi. 
Triệt để không còn gì. 
Mưa lớn. 
Mưa lá»›n xong, trá»i lại quang đãng. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang muốn lồm cồm bò dáºy từ vÅ©ng nước mưa, mà hình như không có sức lá»±c và dÅ©ng khÃ. 
Y đứng dáºy, rồi lại ngã xuống, ngã xuống trên má»™t bàn chân cá»§a má»™t gã trẻ tuổi. 
Má»™t gã trẻ tuổi cÅ©ng thần khÃ, cÅ©ng kiêu ngạo như Tiêu Tháºp Nhị Lang. 
Má»™t gã trẻ tuổi cÅ©ng thần khÃ, cÅ©ng kiêu ngạo như Tiêu Tháºp Nhất Lang năm xưa. 
Y nhìn gã trẻ tuổi đó, cũng như đã nhìn hình bóng của mình năm xưa. 
Có Ä‘iá»u bây giá», hình bóng ấy đã tan biến mất. 
Gã trẻ tuổi ấy cũng đang nhìn y, trên mặt biểu tình rất là kỳ quái, tay phải cầm một vò rượu, tay trái cầm một thanh đao. 
Cát Lộc đao. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang cúi đầu. Y không dám nhìn thẳng vào gã trẻ tuổi, y không dám nhìn vào thanh Ä‘ao. 
Y không dám đối diện vá»›i hiện tại, tháºm chà cÅ©ng không dám đối diện vá»›i quá khứ. 
Y chỉ muốn làm cho mình mất đi hết các thứ cảm giác. Hiện tại, đối với y, vò rượu trong tay gã trẻ tuổi, giá trị đã hơn xa thanh Cát Lộc đao. 
Gã trẻ tuổi bỗng nhiên nói: 
- Ngươi muốn uống rượu ? 
Tiêu Tháºp Nhất Lang vá»™i vã gáºt đầu lia lịa. 
Gã trẻ tuổi nói: 
- Rất tiếc đây không phải là rượu của ngươi. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang nắm chặt hai nắm tay, lấy mu bàn tay chùi sạch miệng, muốn đứng thẳng lên lại ngã xuống. 
Gã trẻ tuổi nhìn đăm đăm vào y, bá»—ng nhiên đưa thanh Ä‘ao lên há»i: 
- Ngươi có muốn thanh đao này không ? 
Tiêu Tháºp Nhất Lang quay ngoắt đầu. 
Gã trẻ tuổi nói: 
- Rất tiếc thanh đao này cũng không phải của ngươi. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang nhịn không nổi há»i: 
- Bây giỠlà thanh đao của ngươi ? 
Gã trẻ tuổi nói: 
- Hôm qua ngươi đổi thanh Ä‘ao này lấy má»™t tráºn say sưa, hôm nay ta đổi má»™t nụ cưá»i lấy lại thanh Ä‘ao. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang há»i: 
- Má»™t nụ cưá»i ? 
Gã trẻ tuổi cưá»i nụ nói: 
- Má»™t nụ cưá»i thâm trầm, sắc bén, không thể hình dung. 
Y cưá»i nhẹ nói: 
- Ngươi có biết, có hạng ngưá»i lúc cưá»i, còn dá»… sợ hÆ¡n lúc không cưá»i ? 
Tiêu Tháºp Nhất Lang đương nhiên biết. 
Gã trẻ tuổi nói: 
- Ta chÃnh là Tiếu Diện Tháºp Thất Lang. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang cÅ©ng cưá»i: 
- Tháºp Thất Lang ? 
Tháºp Thất Lang gáºt gáºt đầu. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang há»i: 
- Ngươi có phải hỠTiêu ? 
Tháºp Thất Lang không trả lá»i câu há»i, y nhìn dÃnh chặt vào ánh mắt cá»§a Tiêu Tháºp Nhất Lang. 
Má»™t hồi tháºt lâu, y má»›i há»i từng tiếng má»™t: 
- Ngươi quả tháºt là Tiêu Tháºp Nhất Lang ? 
Tiêu Tháºp Nhất Lang không cách nào phá»§ nháºn. 
Tháºp Thất Lang há»i: 
- Ngươi quả tháºt là Tiêu Tháºp Nhất Lang, ngưá»i đã từng đánh nhau vá»›i Tiêu Dao Hầu, thiêu chết Thiên công tá», má»™t Ä‘ao hoành hành vÅ© lâm ? 
Tiêu Tháºp Nhất Lang cÅ©ng không cách nào phá»§ nháºn. 
Tháºp Thất Lang há»i: 
- Nghe nói đao pháp của ngươi thiên hạ vô song, ngươi có thể cho ta kiến thức qua một lần ? 
Tiêu Tháºp Nhất Lang há»i: 
- Kiến thức ? Kiến thức làm sao ? 
Tháºp Thất Lang nói: 
- Ngươi còn tay, nÆ¡i đây còn Ä‘ao, chỉ cần ngươi cho ta kiến thức qua Ä‘ao pháp, không những vò rượu này là cá»§a ngươi, rượu trong Hồng Tân tá»u lâu, ngươi muốn bao nhiêu, ta đưa cho ngưá»i bấy nhiêu. 
Bàn tay cá»§a Tiêu Tháºp Nhất Lang lại nắm chặt lại. 
Tháºp Thất Lang mỉm cưá»i nói: 
- Äây là má»™t sá»± giao dịch quá tốt, ta biết nhất định ngươi sẽ bằng lòng. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang bá»—ng nhiên lá»›n tiếng nói: 
- Không được. 
Tháºp Thất Lang há»i: 
- Tại sao không được ? 
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói: 
- Ta không múa đao. 
Tháºp Thất Lang há»i: 
- Tại sao lại không ? Tay cũng còn là tay của ngươi, đao cũng còn là đao của ngươi. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang gắng gượng ưỡn ngá»±c lên nói: 
- Äao cá»§a ta không phải để múa cho ngưá»i ta xem. 
Tháºp Thất Lang há»i: 
- Äao cá»§a ngươi để giết ngưá»i ? 
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói: 
- Äúng váºy. 
Tháºp Thất Lang cưá»i lá»›n, làm như trước giá» y chưa há» nghe chuyện gì buồn cưá»i bằng. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói: 
- Giết ngưá»i chẳng buồn cưá»i tý nào. 
Tháºp Thất Lang há»i: 
- Ngươi biết giết ngưá»i ? 
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói: 
- ¬. 
Tháºp Thất Lang há»i: 
- Ngươi còn giết được ngưá»i ? 
Tiêu Tháºp Nhất Lang cúi đầu, nhìn bàn tay cá»§a mình. 
Bàn tay không có máu, chỉ có bùn đất. 
Tháºp Thất Lang nói: 
- Ngươi còn có tay, nơi đây còn có đao, chỉ cần ngươi dùng bàn tay ngươi lấy thanh đao này giết được ta, vò rượu sẽ là của ngươi. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang lá»›n tiếng nói: 
- Ta nhất định không vì má»™t vò rượu mà giết ngưá»i. 
Tháºp Thất Lang há»i: 
- Ngươi sẽ vì thứ gì mà giết ngưá»i ? 
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói: 
- Ta... 
Tháºp Thất Lang bá»—ng nhiên đá lên má»™t cái, đá văng má»™t mảnh bùn, văng vào mặt Tiêu Tháºp Nhất Lang, rồi y lấy đế giày chà lên mặt cá»§a Tiêu Tháºp Nhất Lang. 
Toàn thân cá»§a Tiêu Tháºp Nhất Lang Ä‘á»u cứng đỠra. 
Tháºp Thất Lang há»i: 
- Ngươi có vì váºy mà giết ngưá»i không ? 
Tiêu Tháºp Nhất Lang bá»—ng nhiên ngẩng đầu lên, lấy cặp mắt đỠngầu nhìn y lom lom. 
Tháºp Thất Lang mỉm cưá»i há»i: 
- Ngươi không dám ? 
Tiêu Tháºp Nhất Lang rốt cuá»™c thò tay muốn rút Ä‘ao. 
Äao Ä‘ang nằm trước mặt y. 
Có Ä‘iá»u, bàn tay cá»§a y làm như vÄ©nh viá»…n không cách nào chạm tá»›i được nó. 
Bàn tay của y run rẩy. 
Bàn tay của y run rẩy như chiếc lá rơi trong gió thu. 
Ngưá»i cá»§a y, không phải như má»™t chiếc lá úa vàng héo khô đấy sao ? 
Tháºp Thất Lang báºt cưá»i, cưá»i lá»›n. 
- Ta biết không phải ngươi không muốn giết ngưá»i, chẳng qua là giết không được đấy thôi. 
Y cưá»i lá»›n nói tiếp: 
- Äao tuy là thanh Cát Lá»™c Äao năm xưa, Tiêu Tháºp Nhất Lang không còn là Tiêu Tháºp Nhất Lang thưở nào. 
Trong tá»u lâu bá»—ng nhiên có ngưá»i Ä‘ang há»i: 
- Tiêu Tháºp Nhất Lang bây giá» thì sao ? 
Tháºp Thất Lang dùng cán Ä‘ao Ä‘áºp vỡ nắp đất sét phong kÃn vò rượu, đưa vò rượu ra trước mặt Tiêu Tháºp Nhất Lang, rồi đổ xuống đầu y. 
Äấy là cái nhục không ai có thể chịu đựng được, có chết cÅ©ng không chịu đựng được. 
Bất cứ ai đụng phải chuyện đó, nhất định sẽ không nhịn nổi ưỡn ngá»±c đứng dáºy, vung quyá»n, rút Ä‘ao, liá»u mạng. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang lại Ä‘i làm má»™t chuyện không ai ngỠđược. 
Y mở to miệng ra. 
Y mở to miệng ra, không phải vì muốn gào thét, không phải vì muốn gầm lên giáºn dữ. 
Y mở to miệng ra, chẳng qua là vì muốn uống những giá»t rượu Ä‘ang rÆ¡i trên mặt y. 
Äã có ngưá»i nhịn không nổi báºt cưá»i lên. 
Tháºp Thất Lang cÅ©ng Ä‘ang cưá»i, y cưá»i lá»›n nói: 
- Các ngươi thấy hắn bây giỠgiống thứ gì ? 
Câu nói ấy vừa dứt, bá»—ng nhiên có má»™t bàn tay thò tá»›i, gác vào sưá»n cá»§a y. 
Ngưá»i cá»§a y bá»—ng nhiên tá»±a đằng vân giá vụ bay lên, bay thẳng ra ngoài. 
Thanh Ä‘ao trên tay y, đã nằm trong tay ngưá»i đó. 
Bàn tay của ai ? 
Bàn tay của ai có một lực lượng thần kỳ như thế ? 
Liên Thành BÃch. 
Hiệp nghÄ©a vô song Liên Thành BÃch.  
 
  
 
 Hồi 34 
Chân tướng đã rõ 
 
 
 
  
 
Tiêu Tháºp Nhất Lang ngẩng đầu lên, láºp tức thấy gương mặt cá»§a Liên Thành BÃch. 
Gương mặt cá»§a Liên Thành BÃch không lá»™ vẻ diểu cợt, cÅ©ng không lá»™ vẻ thương hại, chỉ có má»™t thứ cảm giác đồng tình và thông cảm tháºt ôn nhu mà vÄ© đại. 
Y dùng bàn tay kia dìu Tiêu Tháºp Nhất Lang dáºy, nói: 
- Äi, mình Ä‘i uống rượu. 
Rượu, mùi vị ra sao? 
Chỉ e rằng chÃnh Tiêu Tháºp Nhất Lang cÅ©ng phân biệt không ra mùi vị ra sao, y uống nhanh quá mà cÅ©ng nhiá»u quá. 
Liên Thành BÃch Ä‘ang nhìn y uống, nhìn má»™t hồi lâu, bá»—ng nhiên nói: 
- Tá»u lượng cá»§a ông hình như lại tiến thêm má»™t tầng. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang nâng ly lên, uống cạn. 
Liên Thành BÃch há»i: 
- Mỗi ngày ông phải uống bao nhiêu? 
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói: 
- Càng nhiá»u càng tốt. 
Liên Thành BÃch há»i: 
- Ba vò có đủ không? 
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói: 
- Äại khái. 
Liên Thành BÃch nói: 
- Lúc trước mình không thể gá»i là bạn bè, nhưng bây giá» chuyện quá khứ cÅ©ng đã qua, bây giá»... 
Y thở ra một hơi dài nói: 
- Bây giỠđáng lý ra tôi phải bồi bạn với ông hai ngày, nhưng tôi không đi không được, tôi chỉ có thể để lại đây một trăm vò rượu cho ông, để ông hoan lạc một tháng, một tháng sau, tôi sẽ lại thăm ông. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang láºp tức lại nâng ly lên, uống cạn, bá»—ng nhiên nước mắt cá»§a y rÆ¡i xuống, rÆ¡i lã chả vào trong ly rượu không. 
Äã ai thấy Tiêu Tháºp Nhất Lang rÆ¡i nước mắt bao giá» chưa nhÄ©? Chưa có ai. 
Lại có ai tin được Tiêu Tháºp Nhất Lang vì trăm vò rượu mà rÆ¡i nước mắt? 
Chưa có ai. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang trước giá» thà rÆ¡i máu, cÅ©ng không chịu rÆ¡i nước mắt. Có Ä‘iá»u bây giá», nước mắt cá»§a y Ä‘ang chảy ra. 
Liên Thành BÃch nhìn nước mắt cá»§a y rÆ¡i xuống trên gương mặt còn chưa lau sạch sẽ, lại thở ra má»™t hÆ¡i tháºt dài: 
- Ông... 
Tiêu Tháºp Nhất Lang bá»—ng nhiên ngắt lá»i y: 
- Lúc trước chúng ta không hẳn là bạn bè, nhưng bây giỠchúng ta là bạn bè. 
Liên Thành BÃch nhìn y, má»™t hồi tháºt lâu, má»›i chầm cháºm nói từng tiếng má»™t: 
- Bây giá» chúng ta đã thành bạn bè tháºt sao? 
Tiêu Tháºp Nhất Lang Ä‘ang gáºt đầu. 
Liên Thành BÃch há»i: 
- Ông rÆ¡i nước mắt, có phải vì cảm kÃch tôi không? 
Tiêu Tháºp Nhất Lang không thể phá»§ nháºn. 
Liên Thành BÃch bá»—ng nhiên báºt cưá»i, nụ cưá»i tháºt kỳ quái. 
Y vừa cưá»i, vừa đưa thanh Cát Lá»™c Äao lại trước mặt Tiêu Tháºp Nhất Lang, nói: 
- Äây là thanh Ä‘ao cá»§a ông, vẫn trở lại là cá»§a ông. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang cúi đầu, nhìn vào vá» Ä‘ao vừa cÅ© kỹ vừa cổ nhã, má»™t hồi tháºt lâu, má»›i lẩm bẩm: 
- Äao vẫn còn là Ä‘ao? Còn mình? Mình đã biến thành thứ gì rồi nhÄ©? 
Liên Thành BÃch nhìn y dăm đăm, má»™t hồi tháºt lâu, bá»—ng nhiên nói: 
- Ông có biết tại sao ông biến ra như thế này không? 
Tiêu Tháºp Nhất Lang gáºt gáºt đầu, rồi lại lắc lắc đầu. 
Liên Thành BÃch nói: 
- Ông không biết được, nhất định không thể biết được, bởi vì... 
Tiêu Tháºp Nhất Lang há»i: 
- Bởi vì sao? 
Liên Thành BÃch nói: 
- Bởi vì chân chÃnh biết được bà máºt ấy chỉ có má»™t ngưá»i. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang há»i: 
- Ai? 
Liên Thành BÃch nói: 
- Má»™t ngưá»i ông không bao giá» tưởng tượng ra. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang lại há»i lần nữa: 
- Ai? 
Liên Thành BÃch nói: 
- Tôi. 
Câu đó vừa nói ra, cặp mắt cá»§a y bá»—ng biến thành sắc bén như lưỡi Ä‘ao, bàn tay cá»§a y gần mạch môn cá»§a Tiêu Tháºp Nhất Lang dưới năm tấc. 
Y đã chuẩn bị ứng phó má»i chuyện có thể xảy ra. 
Nào ngá» Tiêu Tháºp Nhất Lang chẳng có tý phản ứng nào. 
Liên Thành BÃch nói: 
- Ông biến ra hình dạng thế này, Ä‘á»u là do tôi hại ông. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang cÅ©ng chẳng có tý phản ứng nào. Ngưá»i cá»§a y hình như đã biến ra tê liệt. 
Liên Thành BÃch nhìn y, đồng tá» nãy giá» vẫn thu nhá» lại, nói: 
- Ông có biết ai má»›i chân chÃnh là Thiên Tông chá»§ nhân không? 
Ãnh mắt cá»§a Tiêu Tháºp Nhất Lang trống lá»—ng, y ngÆ¡ ngác nói: 
- Ông... 
Liên Thành BÃch nói: 
- Äúng váºy, chÃnh là tôi, bao nhiêu kế hoạch nhất thiết, Ä‘á»u do má»™t mình tôi nghÄ© ra đấy. 
Câu nói ấy đáng lý ra là má»™t cây kim, có Ä‘iá»u, bất kỳ bao nhiêu cây kim nhá»n, đâm trên ngưá»i cá»§a Tiêu Tháºp Nhất Lang, y Ä‘á»u không phản ứng gì cả. 
Trên Ä‘á»i này, hình như không có chuyện gì có thể làm thương tổn được y, có phải vì y đã hoàn toàn mất Ä‘i cái tình cảm cá»§a má»™t con ngưá»i? 
Liên Thành BÃch nói: 
- Cái hôm các ngưá»i quyết chiến vá»›i nhau, tôi cÅ©ng có lại Sát Nhân Nham, lúc Tiêu Dao Hầu nhảy xuống vá»±c, chÃnh mắt tôi cÅ©ng trông thấy, ông Ä‘em Băng Băng Ä‘i rồi, tôi bèn tìm cách xuống vá»±c xem ra sao. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang nhịn không nổi há»i: 
- Tại sao? 
Liên Thành BÃch đáp: 
- Bởi vì, tôi biết y không dá»… dàng gì chết như váºy, trên Ä‘á»i này, nếu quả có ngưá»i có hai mạng sống, ngưá»i đó chÃnh là y. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang há»i: 
- Lúc ông xuống đó, y quả tháºt chưa chết sao? 
Liên Thành BÃch đáp: 
- Chưa chết. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang há»i: 
- Ông muốn cứu y? 
Liên Thành BÃch cưá»i lên má»™t tiếng nói: 
- Tôi muốn cứu, không phải là y, mà là bà máºt cá»§a y. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang há»i: 
- Bà máºt? 
Liên Thành BÃch đáp: 
- Má»—i ngưá»i Ä‘á»u có bà máºt, bà máºt cá»§a má»™t hạng ngưá»i như y, không chỉ là má»™t bảo tàng thôi. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang há»i: 
- Bà máºt cá»§a y, cÅ©ng chÃnh là bà máºt cá»§a Thiên Tông? 
Liên Thành BÃch đáp: 
- Äúng váºy. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang há»i: 
- Y Ä‘em bà máºt ra thố lá»™ cho ông? 
Liên Thành BÃch đáp: 
- Äúng váºy. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang há»i: 
- Y chưa chết, tại sao lại Ä‘em bà máºt nói cho ông biết? 
Liên Thành BÃch đáp: 
- Bởi vì y không thể không nói. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang há»i: 
- Tại sao? 
Liên Thành BÃch thở ra, nói: 
- Tháºt tình ông biến đổi quá, biến thành ra ngu xuẩn, đáng lý ra ông không nên há»i như váºy. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang vẫn còn chưa hiểu. 
Liên Thành BÃch nói: 
- Bởi vì, ông cũng nên nghĩ rằng, nếu y không nói, y chỉ còn nước chết. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang há»i: 
- Y nói xong rồi sao? 
Liên Thành BÃch lại thở ra, nói: 
- Ông cÅ©ng không nên há»i câu đó, đương nhiên là chết nhanh nữa. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang báºt cưá»i, y cưá»i như má»™t tên ngốc. 
Liên Thành BÃch nói: 
- Tôi biết bà máºt cá»§a y xong, láºp tức trùng tân lại tổ chức Thiên Tông, chi? 
tiếc, trong Thiên Tông còn có ngưá»i không chịu nghe theo mệnh lệnh cá»§a tôi, do đó, tôi bèn cố ý để cho há» xuất hiện trước mặt ông và Băng Băng, tôi biết Băng Băng nhất định sẽ bảo ông giết bá»n há». 
Y cưá»i má»™t tiếng, nói tiếp: 
- Äấy vốn là kế tá Ä‘ao sát nhân (mượn Ä‘ao giết ngưá»i), nhất thạch nhị Ä‘iểu (má»™t hòn đá trúng hai con chim). 
Tiêu Tháºp Nhất Lang Ä‘ang nghe. 
Liên Thành BÃch nói: 
- Tôi vốn có rất nhiá»u cÆ¡ há»™i giết ông, chắc ông cÅ©ng đã biết. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang thừa nháºn. 
Liên Thành BÃch nói: 
- Ông có biết tại sao tôi cứ mãi còn không chịu động thủ? 
Tiêu Tháºp Nhất Lang lắc đầu. 
Liên Thành BÃch nói: 
- Bởi vì, tôi muốn để cho ông sống đó mà còn khổ hÆ¡n chết, tôi muốn hÅ©y diệt ông tối Ä‘a, tôi muốn để cho má»i ngưá»i ai ai cÅ©ng tuyệt vá»ng vỠông, ai ai cÅ©ng cho ông là má»™t tên súc sinh hết thuốc chữa. 
Nói đến đây, gương mặt trắng bệch của y, vì hứng phấn mà nhăn nhúm lại, ánh mắt lộ đầy vẻ bi phẩn và thống khổ. 
Bởi vì, y lại nghÄ© đến Thẩm BÃch Quân. 
Y muốn Ä‘oạt lại, không những chỉ là ngưá»i cá»§a Thẩm BÃch Quân, mà luôn cả trái tim nàng. 
Y nhất định để cho Thẩm BÃch Quân cÅ©ng tuyệt vá»ng vá» Tiêu Tháºp Nhất Lang. 
Vì muốn đạt mục Ä‘Ãch, y đã không tiếc hy sinh tất cả má»i thứ. 
Y yêu Thẩm BÃch Quân, yêu quá sâu xa, vì váºy, y háºn Tiêu Tháºp Nhất Lang, cÅ©ng háºn sâu xa. 
Chỉ có háºn thù từ tình yêu biến ra, má»›i mãnh liệt, đáng sợ như váºy. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang lại bắt đầu uống rượu. 
Bao nhiêu đó rượu, đáng lý ra phải đủ làm cho y mất Ä‘i cảm giác, có Ä‘iá»u bây giá», ánh mắt cá»§a y Ä‘ang lá»™ đầy vẻ thống khổ. 
Không những là thống khổ, còn là sợ hãi. 
Không chừng, y không sợ con ngưá»i cá»§a Liên Thành BÃch, mà là sợ cái thứ cừu háºn đó. 
Liên Thành BÃch nói: 
- Tôi đã dùng đủ má»i cách, để cho thanh danh, tiá»n bạc, địa vị cá»§a ông lên đến tá»™t cùng, sau đó sẽ cho ông rá»›t xuống, lợi dụng ông làm công cụ, thay thế tôi diệt mấy tên phản đồ, hai Ä‘iểm này, chắc ông đã nghÄ© thông suốt. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói: 
- Tôi... 
Liên Thành BÃch nói: 
- Tôi còn tÃnh để ông lên Bát Tiên thuyá»n, thay thế tôi giết mấy tên phản đồ cuối cùng, chỉ có kế hoạch lần đó là tôi không hoàn toàn thành công. 
Y cưá»i lên má»™t tiếng nói tiếp: 
- Có Ä‘iá»u, đến lúc đó, trên Ä‘á»i này chẳng còn ai, chẳng còn chuyện gì cản trở được tôi, dù ông không Ä‘i, tôi cÅ©ng tá»± mình làm được thôi. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói: 
- Vì váºy, ông cố ý để cho tôi hụt cÆ¡ há»™i, bởi vì, ông cảm thấy mình động thá»§ thì dá»… dàng hÆ¡n. 
Liên Thành BÃch nói: 
- Quả tháºt tôi thÃch tá»± mình làm hÆ¡n, bất cứ chuyện gì cÅ©ng váºy. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang há»i: 
- Tên mù ấy, cũng là ông cải trang? 
Liên Thành BÃch nói: 
- Tôi muốn để cho ông cảm thấy sai lầm, nghĩ rằng tên mù ấy là Tiêu Dao Hầu, nghĩ rằng y vẫn chưa chết. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang há»i: 
- Tại sao? 
Liên Thành BÃch nói: 
- Bởi vì, tôi muốn đổ hết trách nhiệm vào ngưá»i Băng Băng. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang cúi đầu buồn rầu nói: 
- Băng Băng.... Băng Băng.... cô ấy tháºt là má»™t đứa bé đáng thương. 
Liên Thành BÃch nói: 
- Sau khi kế hoạch thành công rồi, Băng Băng và Tiêu Dao Hầu có thể chết Ä‘i tháºt, trên Ä‘á»i này sẽ không ai biết được bà máºt cá»§a tôi, lại càng không ai biết được tôi chÃnh là Thiên Tông chá»§ nhân, do đó, tôi vẫn như lúc trước, là Liên Thành BÃch, má»™t hòn ngá»c không tỳ vết, má»™t tay hiệp nghÄ©a vô song. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang đã say ngất, đã say không muốn ngồi dáºy nổi. Có Ä‘iá»u, y vẫn còn má»™t câu há»i chót, không há»i không được. 
Y lấy hết sức bình sinh, đứng thẳng ngưá»i dáºy, lá»›n tiếng há»i: 
- Tại sao ông đem chuyện này nói cho tôi biết? 
Liên Thành BÃch nói: 
- Bởi vì, tôi muốn để cho ông thống khổ, tôi muốn để ông tự mình thấy, mình là một tên ngốc không còn thuốc chữa. 
Gương mặt y lại lá»™ ra nụ cưá»i ôn nhu văn nhã. 
Y mỉm cưá»i đứng dáºy, vá»— vào vai Tiêu Tháºp Nhất Lang mấy cái, nói: 
- Bây giá» tôi phải Ä‘i đây, má»™t trăm vò rượu ấy, tôi vẫn để đó cho ông, có Ä‘iá»u ông phải nên nhá»› rõ, đấy không chừng là liá»u thuốc cuối cùng trong Ä‘á»i cá»§a ông, uống xong hết trăm vò ấy, ông làm sao còn sống nổi trên Ä‘á»i này? 
Y không đợi Tiêu Tháºp Nhất Lang trả lá»i, đã Ä‘i ra khá»i phòng, y vừa ra khá»i cá»a Tiêu Tháºp Nhất Lang đã ngã ầm xuống. 
Vô Cấu sơn trang vẫn nguy nga như ngày nào, sừng sững trong dãy núi, sừng sững trong lòng thế nhân. 
Liên Thành BÃch sãi bước nhẹ nhàng qua vưá»n hoa, cả ngưá»i cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái. 
Trước giá» y chưa bao giá» khoan khoái như váºy, không những vì những hy sinh bao nhiêu năm nay bây giỠđã được bồi thưá»ng, quan trá»ng nhất là, y không dùng má»™t chút vÅ© lá»±c nào, không cần dá»±a vào kiếm thuáºt vÅ© công, mà đã đánh bại triệt để má»™t ngưá»i nổi danh thiên hạ là Tiêu Tháºp Nhất Lang, không những váºy, còn đánh bại đến thảm thiết, đến buồn cưá»i. 
Ãt nhất, y cÅ©ng chứng minh được má»™t Ä‘iá»u, ôm má»™t đống vÅ© công tuyệt thế trong ngưá»i không nhất định là má»™t ngưá»i mạnh, mà đầu óc trà tuệ, kế hoạch chu máºt má»›i là thứ đáng giá để tranh hùng vÅ© lâm. 
Không phải sao? Tiêu Tháºp Nhất Lang anh hùng như váºy, bây giá» lại biến thành má»™t con chó đói. 
Một con chó hoang ghẻ lở, không có lấy một cái chuồng để nằm. 
Liên Thành BÃch muốn cưá»i lá»›n, cái thắng lợi này tháºt tình tuy không đến dá»… dàng, nhưng y rốt cuá»™c đã đạt tá»›i mục Ä‘Ãch. 
Y lẳng lặng tiến hành kế hoạch vÄ© đại đó, lẳng lặng chịu đựng tất cả những thống khổ đả kÃch ở bên ngoài cÅ©ng như trong tâm linh.... kể cả tài sản, ngưá»i vợ yêu quý nhất, bây giá», tất cả má»i thứ lại trở vá» trong tay mình. 
Trừ Thẩm BÃch Quân. 
Y tin là Thẩm BÃch Quân đã đâm đầu xuống sông chết rồi, nếu không, nàng nhất định sẽ trở vá» lại vòng tay cá»§a mình. 
Chết mất Thẩm BÃch Quân, nhưng hÅ©y được Tiêu Tháºp Nhất Lang, có được có mất, xem ra vẫn còn có lá»i. 
Thiên nhai hà xứ vô phương thảo, trên Ä‘á»i sẽ có những ngưá»i đàn bà tốt đẹp hÆ¡n Thẩm BÃch Quân, nhưng sẽ không có má»™t ngưá»i thứ hai như Tiêu Tháºp Nhất Lang. 
Äại sảnh im lặng, đèn Ä‘uốc sáng trưng. 
Cây kiếm làm bằng vàng ròng, vẫn còn lấp lánh dưới ánh đèn. 
Ãnh mắt cá»§a Liên Thành BÃch cÅ©ng phóng ra tia sáng dị dạng. 
Từ đây vá» sau, Vô Cấu sÆ¡n trang sẽ vÄ©nh viá»…n trở thành tượng trưng cá»§a nhân nghÄ©a trong lòng má»i ngưá»i, ba chữ Liên Thành BÃch, cÅ©ng sẽ lưu truyá»n bất há»§, trở thành hiệp sÄ© trong hiệp sÄ©, anh hùng trong anh hùng. 
Không ai biết được Liên Thành BÃch má»›i chân chÃnh là Thiên Tông Ä‘á»i thứ hai, bà máºt này sẽ theo Tiêu Tháºp Nhất Lang tan biến vào hư không, vÄ©nh viá»…n không có lúc sẽ bị phát giác. Vô Cấu sÆ¡n trang vÄ©nh viá»…n vẫn là hòn ngá»c không tỳ vết, sẽ được háºu thế Ä‘á»i Ä‘á»i tôn sùng kÃnh ngưỡng. 
Liên Thành BÃch cưá»i đắc ý. 
Trong má»™t khoảnh khắc, y má»›i quả tháºt xác định mình là kẻ thắng, bao nhiêu năm nhẫn nại, nhục nhã, hôm nay rốt cuá»™c má»›i được bồi thưá»ng. 
Y bỗng nhiên có một cảm giác sung sướng như bớt đi một gánh nặng, bất giác y lại vỗ vỠthanh kim kiếm. 
Thanh kiếm thì lạnh băng, nhưng trái tim cá»§a y thì nóng hổi muốn luá»™c chÃn cả đầu má»™t con bò. 
Ngón tay nóng hổi của y chạm nhẹ vào thân kiếm, cho y một cảm giác mát mẻ. 
Bây giỠy quá hứng phấn, y cần phải làm nguội bớt tình cảm trong lòng cho trở lại bình tĩnh một chút... 
Bá»—ng nhiên, y ngẫn ngưá»i ra. 
Trên thân kiếm vốn có khắc bốn chữ: 
- Hiệp nghÄ©a vô song. (Hiệp nghÄ©a không có hai) Bây giá», vẫn là bốn chữ đó. 
Nhưng thứ tự có chỗ điên đảo, biến thành: 
- Hiệp nghÄ©a song vá»™ (Hiệp nghÄ©a cả hai Ä‘á»u không có) Bốn chữ ca tụng, vốn là do phụ lão nÆ¡i đây tụ há»p nhau lại làm lấy. 
Bây giá», vẫn còn có tên há» ngưá»i tặng. 
Chỉ có Ä‘iá»u, tên há» cÅ©ng đã đổi, biến thành: 
- Äại đạo Tiêu Tháºp Nhất Lang kÃnh tặng. 
Thanh kim kiếm vẫn là thanh kim kiếm đó, trừ những chữ khắc ra, tuyệt không có gì khác thay đổi. 
Những chữ khắc trên kiếm lúc trước, đã bị ngưá»i ta dùng má»™t loại Äại Lá»±c Kim Cương Chỉ phá Ä‘i, rồi thay vào đó những hàng chữ này. 
Trừ Tiêu Tháºp Nhất Lang ra, còn ai làm được chuyện đó? 
Trừ Tiêu Tháºp Nhất Lang ra, còn ai có được công lá»±c như váºy? 
Có Ä‘iá»u, không phải Tiêu Tháºp Nhất Lang đã bị tiêu hÅ©y triệt để rồi hay sao? 
Không lẽ tất cả má»i thứ Ä‘á»u là xếp đặt hay sao? 
Liên Thành BÃch bÃŒng cảm thấy trái tim mình chìm xuống, chìm xuống, hình như Ä‘ang trong mùa xuân bị rá»›t vào má»™t hầm băng tuyết. 
Má»™t luồng khà lạnh không thể hình dung được, chạy quanh khắp ngưá»i y. 
Ngưá»i và tim Ä‘á»u lạnh cả, lạnh muốn đông cứng cả mưá»i con bò. 
Thanh kim kiếm rớt xuống dưới đất, làm thành một tiếng động chói tai. 
Liên Thành BÃch hÃt vào má»™t hÆ¡i tháºt sâu, rồi từ từ thở ra, y bá»—ng lá»›n tiếng gá»i: 
- Ngưá»i đâu! 
Ngưá»i lại, lại ngay láºp tức. 
Gương mặt cá»§a Liên Thành BÃch đã trở lại bình tÄ©nh, y nói từng tiếng má»™t: 
- Äốt lò trầm, sữa soạn nước tắm, bày tiệc, gá»i nhạc công! 
Trầm hương, nước thÆ¡m, yến tiệc, cổ nhạc, có phải tháºt sá»± làm ngưá»i ta bình tÄ©nh tâm hồn không? 
Ngưá»i ta phải trả má»™t giá bao nhiêu má»›i lấy được má»™t tâm tư bình tÄ©nh? 
Liên Thành BÃch xâm mình vào trong nước ấm, nhưng y vẫn còn thấy mình lạnh lắm. 
Trước giá», y chưa há» tháºt sá»± bị ai đánh ngã, y không phải là ngưá»i dá»… dàng bị đánh ngã. 
Có Ä‘iá»u, lúc này trong lòng y có cảm giác đó. 
Nguyện vá»ng má»™t Ä‘á»i cá»§a y, là tiêu hÅ©y Tiêu Tháºp Nhất Lang triệt để. 
Y muốn nhìn sinh mệnh và linh hồn cá»§a Tiêu Tháºp Nhất Lang, toàn bá»™ hÅ©y diệt trong tay y. 
Nhưng bây giá», y bá»—ng nhiên phát hiện ra, cái mà y hÅ©y diệt, chẳng qua là nguyện vá»ng cá»§a chÃnh mình thế thôi. 
Y bá»—ng nhiên phát giác ra, mình rất buồn cưá»i. 
Y muốn cưá»i, cưá»i lá»›n lên thống khoái. 
Y cưá»i tháºt, đứng dáºy cưá»i lá»›n lên, trần truồng đứng dáºy, bước ra đại sảnh. 
Trong đại sảnh, đèn đuốc sáng trưng, nhạc tấu du dương. 
Y trần truồng thân hình, đi tới những cặp ca kỹ đang nhảy múa. 
Y nhất định phải hết sức thả tung mình ra. 
Bởi vì y biết, giây phút tối háºu rốt cuá»™c đã đến. 
Không phải Tiêu Tháºp Nhất Lang ngã xuống, thì phải là y, không có má»™t chá»n lá»±a nào khác. 
Hồng Tân tá»u lâu. 
Trong Hồng Tân tá»u lâu cÅ©ng có đèn Ä‘uốc sáng trưng, cÅ©ng có ca nhạc, có ca kỹ. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang hình như cÅ©ng Ä‘ang hết sức thả tung mình ra. 
Trên bàn có ly, trong ly có rượu. 
Trong lòng cá»§a Tiêu Tháºp Nhất Lang không còn rượu. 
Y nhìn Liên Thành BÃch bước vào, Liên Thành BÃch cÅ©ng Ä‘ang nhìn y, cặp mắt cá»§a hai ngưá»i Ä‘á»u trầm tÄ©nh như nhau. 
Tại má»™t khoảnh khắc đó, trong lòng hai ngưá»i đồng thá»i có má»™t cảm giác rất kỳ dị, hình như Ä‘ang nhìn chÃnh mình. 
Trong ánh mắt cá»§a há», trong chá»— sâu kÃn nhất trong linh hồn, trong chá»— bà máºt nhất cá»§a sinh mệnh, có phải bá»n há» Ä‘á»u rất giống nhau? 
Tại sao bá»n há» cùng yêu má»™t ngưá»i? 
Tại sao cùng yêu má»™t cách sâu xa như váºy? 
Không má»™t lá»i. 
Không tiếng nói. 
Hai ngưá»i cứ thế mà đứng yên nhìn nhau. 
Không chừng đến bây giá», Liên Thành BÃch má»›i tháºt sá»± nhìn Tiêu Tháºp Nhất Lang. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang không thể là má»™t ngưá»i có thể bị rượu hÅ©y diệt. 
Rượu chỉ bất quá là công cụ của y. 
Trên bàn có ly, trong ly có rượu. 
Liên Thành BÃch bá»—ng nhiên nâng ly lên uống cạn nói: 
- Rượu ngon. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói: 
- Rượu ngon tháºt. 
Liên Thành BÃch nói: 
- Rượu làm giùm cho ông bao nhiêu chuyện. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói: 
- Äúng. 
Liên Thành BÃch nói: 
- Vì váºy, ông biết tôi nhất định sẽ lại? 
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói: 
- Äúng. 
Liên Thành BÃch nói: 
- Không chừng chúng ta Ä‘á»u biết, ngày hôm nay sá»›m muá»™n gì cÅ©ng sẽ tá»›i. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói: 
- Äúng. 
Liên Thành BÃch báºt cưá»i. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang cÅ©ng báºt cưá»i. 
Liên Thành BÃch nói: 
- Má»i. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói: 
- Má»i. 
Bá»n há» mỉm cưá»i bước ra ngoài. 
Tịch dương vẫn diễm lệ như lúc nào, nhưng gió đã có vẻ lạnh lắm. 
Lạnh cÅ©ng như cái mỉm cưá»i cá»§a bá»n há». 
Lá rụng thê lương. 
Lá rụng thê lương xuống mặt đưá»ng dài. 
Mặt đưá»ng dài tịch liêu. 
Tịch dương chiếu trên hang núi. 
Lá vàng khắp núi non, đỠhồng như lá»a. 
Ãnh mắt cá»§a Liên Thành BÃch tá»±a như lá»a cháy, nhìn Tiêu Tháºp Nhất Lang. 
Nhìn thanh đao vang danh thiên hạ. 
Trên Ä‘á»i này không có thanh Ä‘ao nào sắc bén bằng Cát Lá»™c Äao. 
Trên Ä‘á»i này cÅ©ng không có ngưá»i nào có thể sá» thứ Ä‘ao pháp đáng sợ ấy cá»§a Tiêu Tháºp Nhất Lang. 
Äấy là chuyện trong vÅ© lâm không ai không biết. 
Liên Thành BÃch tá»± nhiên cÅ©ng biết rất rõ ràng. 
Mà bây giá», thanh Ä‘ao sắc bén ấy, Ä‘ang nằm trong tay cá»§a Tiêu Tháºp Nhất Lang. 
Bất kể là ai, đối diện vá»›i má»™t đối thá»§ như váºy, không khá»i có cảm giác kinh khá»§ng, nhưng Liên Thành BÃch nhất định không thể. 
Bởi vì lòng y đầy tự tin. 
Từ lâu lắm rồi, y đã có lòng tin như váºy, y tin rằng trên thế gian này, không ai thắng nổi kiếm pháp cá»§a y. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang là ngưá»i, đương nhiên cÅ©ng không ngoại lệ. 
Do đó y rất trấn định. 
Y nhìn đăm đăm vào Tiêu Tháºp Nhất Lang, chẳng qua y chỉ muốn nhìn cho rõ biểu tình cá»§a Tiêu Tháºp Nhất Lang trước khi chết. 
Ãnh tịch dương còn sót lại cuối cùng chiếu trên thanh Cát Lá»™c Ä‘ao, Ä‘ao quang lóng lánh trong mắt cá»§a Tiêu Tháºp Nhất Lang. 
Liên Thành BÃch phát hiện ra trong ánh mắt cá»§a Tiêu Tháºp Nhất Lang, có má»™t tia sáng tháºt thần kỳ, không thể hình dung, không thể có trong vòm trá»i này. 
ChÃnh ngay lúc đó, lòng tin cá»§a Liên Thành BÃch bá»—ng nhiên như băng tuyết bày ra trong ánh nắng mùa xuân, bắt đầu rã ra, tan ra. 
Y bá»—ng nhiên cảm thấy má»™t ná»—i sợ hãi tháºt thần kỳ, không thể hình dung, không thể có được trong vòm trá»i này. 
Nỗi sợ hãi của y vô cùng mãnh liệt, mãnh liệt như ánh đao. 
Cùng trong má»™t khoảnh khắc đó, Tiêu Tháºp Nhất Lang làm má»™t chuyện không ai có thể tưởng tượng được bao giá». 
Tiêu Tháºp Nhất Lang buông thanh Ä‘ao cá»§a y ra. 
Thả thanh Cát Lộc đao xuống. 
Buông thả thanh Ä‘ao thần kỳ, không thể hình dung, không thể có được trong vòm trá»i này. 
Thả ra trước mặt Liên Thành BÃch. 
Thả ra xuống nÆ¡i Liên Thành BÃch thò tay là lấy được. 
Sau đó, không còn ánh tịch dương đâu, Ä‘ao quang không còn thấy đâu, Tiêu Tháºp Nhất Lang cÅ©ng không thấy đâu. 
Bởi vì, trong ánh mắt cá»§a Liên Thành BÃch đã không có Tiêu Tháºp Nhất Lang, cÅ©ng không có sợ hãi. 
Nhưng, y cũng không có lòng tin. 
Äức tin, tuy là yếu tố để khắc địch chế thắng, nhưng đối vá»›i má»™t kẻ thắng lợi, đức tin không còn trá»ng yếu. 
Bởi vì y đã đạt được thắng lợi rồi. 
Mùi vị của thắng lợi ra sao nhĩ? 
Là đầy đủ, là thÃch khÃch; là sung sướng, là không hư. 
Một thứ không hư, chỉ có kẻ thắng lợi mới hiểu nổi. 
Một thứ không hư "cao xỠbất thắng hàn" (trên cao không chịu nổi lạnh). 
ChÃnh trong má»™t khoảnh khắc sắc bén như lưỡi Ä‘ao, nhá»n như má»§i Ä‘ao, nhanh như ánh Ä‘ao, Liên Thành BÃch bá»—ng nhiên cảm thấy cái thứ không hư đó. 
Cái thứ không hư còn đáng sợ hơn kinh khủng. 
Y chỉ thấy thanh Cát Lá»™c Äao. 
Y chỉ thấy thanh Cát Lộc đao y có thể thò tay ra là lấy được. 
Y không thấy Tiêu Tháºp Nhất Lang. 
Y cÅ©ng không há» nghÄ© rằng, cái đáng sợ chân chÃnh không phải thanh Ä‘ao ấy. 
Äáng sợ chân chÃnh là Tiêu Tháºp Nhất Lang. 
Má»™t Tiêu Tháºp Nhất Lang thần kỳ, không thể hình dung, không thể có được trong vòm trá»i này. 
Äêm. 
Ãnh tịch dương quả tháºt đã biến mất. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang quả tháºt đã biến mất. 
Äợi đến lúc Liên Thành BÃch muốn tìm Tiêu Tháºp Nhất Lang, Tiêu Tháºp Nhất Lang đã mất dạng trong màn đêm. 
Tiêu Tháºp Nhất Lang bá»—ng dưng hòa nháºp thành má»™t thể vào màn đêm bao trùm má»i chuyện, má»i thứ trên Ä‘á»i này. 
Bất cứ ai cũng biết, bóng tối ghê gớm làm sao. 
Không có gì ghê gớm bằng bóng tối. 
Bởi vì bóng tối biểu hiện cho sá»± hãi sợ cá»§a con ngưá»i trước những Ä‘iá»u chưa biết được. 
Bây giá» bản thân cá»§a Tiêu Tháºp Nhất Lang chÃnh là bóng tối. 
Bóng tối. 
Trước mặt cá»§a Liên Thành BÃch chỉ có bóng tối. 
Cái lúc tối tăm nhất trong Ä‘á»i cá»§a y, chÃnh là khoảnh khắc này. 
Sau đó, y bá»—ng nghe má»™t tiếng động tháºt kỳ quái. 
Y nghe thấy má»™t thứ tiếng động thần kỳ, không thể hình dung, chỉ có mình y nghe má»›i cảm thấy muốn nôn má»a. 
Y nghe thấy xương cốt của mình đang gãy vụn ra. 
Trăng. 
Äêm nay có trăng. 
Sao. 
Äêm nay có sao. 
Äêm nay là đêm nào. 
Ãnh sao, ánh trăng chiếu trên gương mặt cá»§a Liên Thành BÃch, gương mặt cá»§a Liên Thành BÃch trắng bệch như trăng sao đêm nay. 
Gương mặt cá»§a Liên Thành BÃch trắng bệch như cặp mắt cá»§a Tiêu Tháºp Nhất Lang. 
Không ai hình dung ra được ánh mắt cá»§a Tiêu Tháºp Nhất Lang, cÅ©ng không ai hình dung ra được ánh mắt cá»§a Tiêu Tháºp Nhất Lang trong lúc này. 
Không ai hình dung ra, cÅ©ng không ai biết được, lúc này biểu tình trên gương mặt cá»§a Tiêu Tháºp Nhất Lang là đầy đủ, thÃch khÃch, là sung sướng, hay là không hư. 
Có ai biết được cái ý nghĩa không hư ấy ra làm sao? 
Có ai biết được cái không hư ấy không hư ra làm sao? 
Có ai biết được tâm tình cá»§a Tiêu Tháºp Nhất Lang bây giá» ra sao? 
Không ai hiểu được tâm tình cá»§a Tiêu Tháºp Nhất Lang bây giá». 
Không ai hiểu được Tiêu Tháºp Nhất Lang bây giá» Ä‘ang nghÄ© gì. 
Y Ä‘ang nghÄ© đến mây trắng, tá»›i nước mắt, tá»›i sưá»n núi dưới áng mây trắng, tá»›i bến sông nước chảy, tá»›i những lá»i thì thầm máºt ngá»t cá»§a sưá»n núi, tá»›i nhu tình cá»§a bến sông, có Ä‘iá»u, má»—i ngưá»i ai cÅ©ng nghÄ© ra được, đấy là nhu tình cá»§a ai, lá»i máºt ngá»t cá»§a ai, thống khổ và Ä‘au lòng thế nào, tại sao trong cái nhu tình máºt ngá»t ấy phải có bấy nhiêu thống khổ và Ä‘au thương? 
Tại sao cái giá phải trả vÄ©nh viá»…n sẽ không được bồi thưá»ng lại gì cả? Trong tay cá»§a y không còn thanh Cát Lá»™c Ä‘ao. 
Chân chÃnh giết được ngưá»i, khong phải là thanh Cát Lá»™c Ä‘ao, mà là thanh Ä‘ao không nhìn thấy được. Bây giá» y lại buông thanh Ä‘ao ấy ra. 
Ãnh trăng vẫn chiếu lên mặt đất. 
Ãnh sao vẫn chiếu trên mặt dất. 
Cát Lá»™c Äao vẫn nằm trên mặt đất. 
Nhưng Tiêu Tháºp Nhất Lang không còn ở đó. 
Lúc Tiêu Tháºp Nhất Lang Ä‘i, y không Ä‘em theo sinh mạng cá»§a Liên Thành BÃch, nhưng y Ä‘em theo tất cả nhất thiết những thứ gì khác mà Liên Thành BÃch có.... hy vá»ng, kiêu ngạo, quang vinh. 
Lúc y đi, chỉ nói có một câu: 
- Ông không chết được, vì tôi còn thiếu nợ Ông. 
Ông không thể chết. 
Tôi không thể chết. 
Phong Tứ Nương không thể chết. 
Thẩm BÃch Quân không thể chết. 
Nhưng ngàn năm muôn năm trước giá», trên Ä‘á»i này có bao nhiêu ngàn ngàn vạn vạn ngưá»i, có ai không chết? 
 
 
HẾT  
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
 
	
		  | 
	
	
		
		
		 | 
	
 
 
	
	
	
		
	
	
		 
	
	
	
		
	
	
 
 |     |