 |
|

17-07-2008, 11:27 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Vô Giá»›i
Bà i gởi: 83
Thá»i gian online: 26 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Xuyên Tâm Lệnh: Hồi 16
Xuyên Tâm Lệnh: Hồi 16
(Cổ Long)
Bóng đêm trầm trầm, nhưng nước chảy nhanh, nước cuốn thuyá»n Ä‘i, thuyá»n nhẹ, lướt như tên bắn.
Thuyá»n ngược dù cháºm, thuyá»n xuôi nhanh, hai thuyá»n qua mặt trong thoáng mắt.
Nhưng, thuyá»n xuôi dù nhanh, vẫn không qua được nhãn tuyến cá»§a con nhà võ, và nhất là khi con nhà võ lại chú ý đến con thuyá»n.
Triển Má»™ng Bạch nháºn ra, trên thuyá»n nhẹ, có má»™t lão tăng mà y xám, râu xám, lão tăng có hình dánh mưá»ng tượng hoà thượng chết tại Lưu Vân Äình.
Nếu chÃnh mắt chà ng không trông thấy hoà thượng đó đã chết vì đôi Tình Nhân Tiá»…n, thì hẳn là chà ng phải cho hai ngưá»i là má»™t.
Song hoà thượng kia đã chết rồi, thì hoà thượng nà y dù có giống, chà ng cÅ©ng chẳng thể nà o cho là má»™t, và bất quá chà ng nghÄ© ngưá»i giống ngưá»i thôi.
Là m sao chà ng dám khẳng định là má»™t ngưá»i được?
Chà ng chỉ lấy là m lạ, là ngưá»i giống ngưá»i quá độ, nhưng đâu phải chỉ có chà ng lấy là m lạ thôi?
Ngưá»i áo và ng biến sắc, đứng lên, bước nhanh ra ngoà i, buông gá»n:
- Äuổi theo!
Triển Mộng Bạch cũng đã bước theo.
Thuyá»n gia lấy là m kỳ, há»i:
- Äuổi theo cái gì?
Ngưá»i áo và ng đưa tay chỉ con thuyá»n phÃa sau, thốt:
- Theo con thuyá»n đó!
Äồng thá»i, lão lấy trong mình ra má»™t đỉnh bạc quăng xuống sà n thuyá»n.
Äỉnh bạc vang lên, kêu má»™t tiếng cốc.
Bạc là lịnh bất khả kháng, thuyá»n gia dám bất tuân quốc pháp, song khó mà từ chối bạc được.
Má»™t và i mái chèo đủ là m cho mÅ©i thuyá»n quay lại, rồi con thuyá»n phon phon lướt nước, Ä‘uổi nhanh.
Triển Má»™ng Bạch trầm giá»ng há»i:
- Có lẽ tiá»n bối đã nhân ra trên thuyá»n đó...
Ngưá»i áo và ng cháºn lá»i:
- Sá»± tình có nhiá»u uẩn khúc lắm, những gì chúng ta đã ức độ có thể sai lầm...
Dừng lại một chút, lão tiếp:
- Lão phu hy vá»ng truy nguyên việc nà y, để giúp má»™t và i ngưá»i khá»i bị Oan uổng.
Triển Má»™ng Bạch nhìn theo thuyá»n trước, cau mà y:
- Thuyá»n đó lướt nhanh quá, tại hạ chỉ sợ mình không theo kịp!
Ngưá»i áo và ng cÅ©ng cau mà y, trầm ngâm mấy phút, lẩm bẩm:
- Thuyá»n ấy Ä‘i vỠđâu chứ?...
Lão không há»i ngay thuyá»n gia, song thuyá»n gia nhanh nhẹn đáp:
- Chừng như thuyá»n đó xuôi vá» hướng Tiêu sÆ¡n!
Ngưá»i áo và ng chá»›p mắt, vá»™i chụp lấy má»™t cây chèo, bẻ ra là m ba Ä‘oạn.
Lão quăng má»™t Ä‘oạn xuống mặt nước, cách thuyá»n hÆ¡n ba trượng.
Triển Mộng Bạch lộ vẻ lo lắng:
- Gió thổi quá mạnh, nước chảy quá xiết, tiá»n bối cẩn tháºn đấy!
Chà ng vừa dứt câu, ngưá»i áo và ng đã vá»t Ä‘i rồi.
Từ xa xa, ngưá»i áo và ng vói dặn lại:
- Cứ tiến tới, cà ng nhanh cà ng hay!
Thuyá»n xuôi, ngưá»i trên mặt nước, nương theo Ä‘oạn gá»— chèo cÅ©ng xuôi, thế mà ngưá»i trên mặt nước đã tạo được khoảng cách hÆ¡n mưá»i trượng khi buông câu dặn dò.
Thuyá»n gia hết sức kinh dị, bình sanh y chưa há» thấy má»™t cảnh tượng như váºy!
Ngưá»i nương gá»—, nhảy chuyá»n trên mặt nước, theo những Ä‘oạn quăng chuyá»n, lại nhanh hÆ¡n thuyá»n.
Phần Triển Má»™ng Bạch không thể khoanh tay đứng nhìn, chà ng chạy vô ra sau lái thuyá»n, chụp tay lái.
Sanh trưởng tại vùng Tô Châu, tá»± nhiên chà ng rất thạo cái việc lái thuyá»n, dù là con nhà danh vá»ng, chà ng cÅ©ng há»c công việc Ä‘iá»u khiển má»™t con thuyá»n như thưá»ng, để là m những cuá»™c độc du, khi sầu động tâm tư, trong những đêm trăng sáng trên dãi sông dà i.
Chà ng còn Ä‘iá»u khiển con thuyá»n vững hÆ¡n thuyá»n gia mấy phần.
Qua má»™t lúc, Triển Má»™ng Bạch nghe niá»m phấn khởi dâng lên, bỡi con thuyá»n phÃa trước đã hiện rõ dần dần.
Triển Má»™ng Bạch ức độ ngưá»i áo và ng đã bắt kịp con thuyá»n đó và chế ngá»± ngưá»i trên thuyá»n, cho nên thuyá»n không ai Ä‘iá»u khiển, phải cháºm lại.
Niá»m phấn khởi dâng cao, khiến chà ng lại khẩn cấp phi thưá»ng.
Chà ng tức uất mình chẳng có đôi cánh, bay nhanh đến nÆ¡i để xem cho biết mặt tăng nhân đó có phải là hòa thượng tại Lưu Vân Äình chăng.
Bây giá», hai con thuyá»n chỉ còn cách nhau độ hai trượng.
Khoảng cách hai trượng, vá»›i Triển Má»™ng Bạch chẳng có nghÄ©a gì, chà ng chỉ cần nhún chân, tung bổng ngưá»i lên, chênh chênh đà má»™t chút, là đáp xuống thuyá»n kia.
Trong khoang thuyá»n, ngưá»i áo và ng Ä‘ang đứng nhìn má»™t ngưá»i khác, ngồi trên chiếc ghế, đặt cạnh má»™t chiếc bà n.
Ngưá»i đó là lão hoà thượng mà y xám, râu xám, ngưá»i đó chÃnh là lão tăng tại Lưu Vân Äình!
Triển Mộng Bạch thở phà o, kêu lên:
- Äúng là lão ta!
Ngưá»i áo và ng lạnh lùng:
- Phải! ChÃnh lão!
Triển Má»™ng Bạch bước tá»›i, định đến gần lão tăng, vừa bước tá»›i vừa cao giá»ng há»i:
- Ngươi...
Bá»—ng chà ng biến sắc nháºn ra, ngồi đó, bất quá chỉ là má»™t xác chết thôi, đôi Tình Nhân Tiá»…n đã mất, nÆ¡i ngá»±c còn in rõ hai Ä‘iểm máu, nhá» bằng đồng tiá»n.
Cảnh tượng đó, thực ngoà i chỗ dự liệu của chà ng!
Ngưá»i áo và ng vụt thoát ra ngoà i, má»™t phút sau, mang và o má»™t ngưá»i.
Lão nắm lưng áo cá»§a ngưá»i đó, nâng bổng chân, vừa bước và o vừa nhìn chà ng, há»i:
- Chắc lão đệ không há» tưởng là có những biến hoá phi thưá»ng nà y? Lão đệ có nhiá»u nghi vấn phải không?
Triển Má»™ng Bạch thở dà i, gáºt đầu:
- Äúng váºy, tiá»n bối!
Ngưá»i đó bị lão nhân áo và ng Ä‘iểm huyệt, nên không cỠđộng chi được.
Lão nhân áo và ng đặt hắn xuống sà n thuyá»n, giải huyệt xong, bảo:
- Ngồi xếp bằng tròn, nhanh lên!
Ngưá»i đó y lá»i, xếp đôi chân lại, song hắn quá sợ, chân xếp lại, chân nà y ká»m cứng chân kia, thế vẫn rung, hai gối Ä‘áºp liên hồi xuống sà ng gá»—, kêu cá»™p cá»™p.
Ngưá»i áo và ng cÅ©ng ngồi xuống, phÃa sau lưng cá»§a hắn, má»™t tay nắm lấy mạch môn hắn, tay kia án nÆ¡i lưng, Ä‘oạn bảo Triển Má»™ng Bạch:
- Há»i Ä‘i!
Triển Mộng Bạch lấy là m lạ:
- Há»i ai! Há»i cái gì?
Ngưá»i áo và ng thốt:
- Hắn là thuyá»n gia, lão đệ muốn há»i gì, cứ há»i, há»i theo tất cả nghi vấn đã hiện lên nÆ¡i đầu óc.
Rồi lão nhắm mắt, như nháºp định.
Triển Má»™ng Bạch hết sức lấy là m lạ trước thái độ bà ẩn cá»§a lão. Chà ng nháºn ra, từ lúc gặp lão đến nay, lúc nà o lão cÅ©ng tá» ra mÆ¡ mÆ¡ hồ hồ, nhưng thá»i gian không cho chà ng suy nghiệm tìm hiểu, thà nh thá» chà ng phải chấp nháºn kết hợp vá»›i con ngưá»i kỳ dị đó.
Có Ä‘iá»u, hiện tại thì chà ng không còn mảy may nghi ngá» hảo ý cá»§a lão nữa.
Chà ng nhìn xuống dưới thuyá»n gia, thấy hắn bắt đầu thở Ä‘á»u Ä‘á»u.
Chà ng hiểu ngay, ngưá»i áo và ng dùng ná»™i lá»±c Ä‘iá»u hoà hô hấp cá»§a hắn, cho cÆ¡ thể hắn trở lại thế quân bình.
Các bá»™ pháºn trong ngưá»i được quân bình, thì lý trà má»›i sáng suốt.
Chà ng trầm giá»ng há»i:
- Ngươi lái thuyá»n?
Thuyá»n gia gáºt đầu.
Ngưá»i áo và ng lạnh lùng, cất tiếng:
- Không được ra dấu, phải đáp bằng lá»i.
Thuyá»n gia hấp tấp tuân lịnh:
- Phải! ChÃnh tiểu nhân lái thuyá»n.
Triển Mộng Bạch cau mà y:
- Ai mang xác chết xuống thuyá»n ngươi?
Thuyá»n gia nhìn thoáng qua thi thể lão tăng, mồ hôi lạnh đổ ướt cả đầu lẫn trán, môi đắng miệng khô khan, giá»ng vừa run vừa khà n khà n:
- Không có ai mang cả...
Triển Má»™ng Bạch nổi giáºn, quát:
- Ngươi muốn chết à ? Xác chết là m sao di động được mà tá»± nó xuống thuyá»n ngươi?
Thuyá»n gia cà ng sợ hãi, đáp:
- Lúc xuống thuyá»n, hoà thượng còn sống, chÃnh tá»± tay trao cho tiểu nhân má»™t Ä‘Ãnh bạc.
Triển Mộng Bạch hừ một tiếng:
- Thá»i gian lúc đó, là lúc nà o?
Thuyá»n gia thốt:
- Má»›i đây thôi, y có mang theo má»™t chiếc rương bằng gá»— đà n hương, từ Kim SÆ¡n Tá»± xuống bến thuyá»n, thuê tiểu nhân đưa đến Tiêu sÆ¡n.
Triển Má»™ng Bạch đảo mắt nhìn quanh chiếc thuyá»n, Ä‘oạn há»i tiếp:
- Chiếc rương đó ở đâu rồi?
Thuyá»n gia đáp:
- Chừng như sau khi lên thuyá»n được má»™t lúc, nhà sư quăng chiếc rương xuống sông, tiêu nhân nghe như có váºt gì đó rÆ¡i mạnh xuống nước.
Triển Mộng Bạch lại hừ lạnh:
- Y còn sống mà xuống thuyá»n, bây giá» chết trên thuyá»n như thế là có ngưá»i giết y, có phải váºy không?
Thuyá»n gia run run giá»ng:
- Tiểu nhân nà o dám là m Ä‘iá»u đó? Tiểu nhân chỉ cầu được an pháºn...
Triển Mộng Bạch quát:
- Äã muốn an pháºn, sao còn nói ngoa!
Thuyá»n gia run sợ:
- Tiểu nhân nà o dám nói ngoa!
Triển Má»™ng Bạch cao giá»ng:
- Rõ rà ng là hoà thượng đó đã chết trước khi hoà ng hôn xuống, là m gì y tá»± Ä‘i đứng được mà đến thuyá»n ngươi? Ngươi chẳng nói ngoa thì dá»… thưá»ng ngươi nói tháºt à ? Như váºy ta nói ngoa à ?
Thuyá»n gia run như cầy sấy:
- Nhà sự. lúc hoà ng hôn...
Bá»—ng, ngưá»i áo và ng buông tay xuống, bảo:
- Äi ra Ä‘i!
Triển Mộng Bạch trố mắt:
- Tại hạ chưa há»i ra manh mối chi cả, sao tiá»n bối lại buông tha hắn?
Ngưá»i áo và ng đáp:
- Há»i cho lắm cÅ©ng chỉ như thế thôi, bỡi hắn có biết gì hÆ¡n đâu.
Thuyá»n gia bò nhanh ra ngoà i.
Bên trong, Triển Má»™ng Bạch cau mà y há»i:
- Thế là hắn nói đúng sá»± tháºt?
Ngưá»i áo và ng gáºt đầu:
- Không sai một tiếng.
Triển Má»™ng Bạch trầm giá»ng:
- Bằng và o đâu mà tiá»n bối dám khẳng định?
Ngưá»i áo và ng giải thÃch:
- Phà m con ngưá»i ta, khi nói ngoa, thì con tim dao động mạnh, các mạch cÅ©ng Ä‘áºp mạnh, khà huyết tuần hoà n bất đồng vá»›i lúc bình thưá»ng.
Triển Má»™ng Bạch gáºt đầu:
- Cho nên, ngưá»i có tịch, hay nhút nhát, bỡi nhút nhát, nên động tim, động mạch.
Ngưá»i áo và ng tiếp:
- Lão phu vừa rồi dùng ná»™i lá»±c tu vi, thá»±c nghiệm con tim và bá»™ mạch cá»§a hắn, chẳng phát giác ra sá»± bất thưá»ng, do đó dám khẳng định là hắn nói đúng sá»± tháºt. Phương pháp thá»±c nghiệm đó, lão phu đặt cho cái tên là Trắc gia. chứng chân Thuáºt, Chừng như trong vÅ© lâm chẳng có ai luyện thuáºt đó.
Triển Má»™ng Bạch sá»ng sốt.
Lâu lắm chà ng thở dà i, lẩm nhẩm:
- Nếu những lá»i cá»§a thuyá»n gia là tháºt, thì sá»± tình nà y phải được giải thÃch như thế nà o cho thông?
Chà ng dừng một chút, rồi lắc đầu:
- Nếu nói rằng tá» thi tá»± Ä‘i xuống bến, thuê thuyá»n ra giữa sông, rồi quăng chiếc rương, sau đó má»›i chết tháºt sá»±, thì là m sao tại hạ tin được!
Ngưá»i áo và ng thở dà i:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là bên trong có nhiá»u bà ẩn, khiến con ngưá»i ta chẳng là m sao suy nghiệm được. Tuy váºy, có má»™t lý do, giải thÃch trưá»ng hợp nà y...
Triển Mộng Bạch cau mà y:
- Lý do như thế nà o, hở tiá»n bối?
Ngưá»i áo và ng đáp:
- Trừ ra, có má»™t ngưá»i nà o đó, giá»i thuáºt cải trang sá»a dung mạo, giả là m lão tăng, đặt xác chết cá»§a lão tăng và o chiếc rương, mang xuống thuyá»n, khi thuyá»n ra giữa sông, moi xác chết ra, đặt nÆ¡i ghế, sau đó ôm chiếc rương không, cùng chiếc rương lao mình xuống nước.
Cho nên, trên thuyá»n chỉ còn lại cái xác cá»§a lão tăng thôi.
Triển Má»™ng Bạch trầm ngâm má»™t lúc, Ä‘oạn từ từ há»i:
- Giải thÃch như thế, nghe ra cÅ©ng hợp lý lắm. Song, tại hạ nháºn xét chẳng hợp tình. Bỡi, ngưá»i nà o đó phà công là m như váºy, sẽ thu hoạch được Ãch lợi gì?
Ngưá»i áo và ng thở dà i:
- Là m gì! Là m sao lão phu biết được? Ãt nhất cÅ©ng trong lúc nà y!
Lão gá»i thuyá»n gia, trao cho má»™t đỉnh bạc, phân phó hắn sau khi cặp thuyá»n và o bến, hãy mai táng cho hoà thượng tá» tế.
Rồi lão cùng Triển Má»™ng Bạch trở lại thuyá»n cá»§a há».
Thuyá»n gia đó vừa mừng vừa tức. Mừng vì hôm nay được bạc nhiá»u, mà tức vì bá»—ng dưng lại phải chôn má»™t cái xác vô thừa nháºn.
Hắn lái thuyá»n và o bá», cắm sà o xong, quay mình và o khoang, bất giác hắn biến sắc.
Cái xác của lão tăng biến đâu mất!
Trên thuyá»n có má»™t vÅ©ng nước chưa khô, nước do váºt gì đó rÆ¡i xuống sông, bắn tung lên.
Äêm đã xuống sâu, lúc thuyá»n cặp bến.
Äèn nhà , đèn phố từ Trấn giang Thà nh chá»›p chá»›p như sao má» nhạt lúc đêm tà n.
Cho đến bây giá», ngưá»i áo và ng vẫn trầm lặng, chẳng há» thốt má»™t tiếng nà o.
Lão không nói, Triển Mộng Bạch còn biết bắt chuyện với ai? Ngồi trầm lặng theo lão, chà ng cảm thấy khó chịu lạ lùng.
Cả hai lên bá», âm thầm lặng lẽ.
Nhìn ra bốn phÃa, nÆ¡i nà o cÅ©ng bóng tối âm u, má»™t và i ánh đèn má» là m chiếu sáng nổi vÅ© trụ đêm?
Triển Má»™ng Bạch không thể kéo dà i cái im lặng lâu hÆ¡n nữa được, khẽ thở dà i, gá»i:
- Tiá»n bối...
Chà ng chưa nói thêm được tiếng nà o, ngưá»i áo và ng gắt:
- Câm khẩu!
Triển Má»™ng Bạch biến sắc, thấp giá»ng há»i:
- Việc gì thế?
Ngưá»i áo và ng cứ Ä‘i, thần sắc ung dung, nhưng vẫn đáp, vá»›i giá»ng trầm trầm:
- Không nên lá»™ vẻ khẩn trương như váºy, là m như váºy chẳng phát hiện được gì, thản nhiên mà tiến bước.
Triển Má»™ng Bạch vâng nhẹ má»™t tiếng, sá»a dáng dấp tá»± nhiên, song tÃnh hiếu kỳ bị khÃch động, chà ng không tránh khá»i đảo mắt nhìn ra bốn phÃa.
Là m cái việc đó, đương nhiên chà ng phải cẩn tháºn, kÃn đáo.
Chung quanh gió lá»™ng, ngá»n cỠđùa qua, ngả lại, xà o xà o, nà o có bóng ngưá»i?
Thế thì việc gì khả nghi đã hiện lá»™ nÆ¡i đôi mắt ngưá»i áo và ng?
Bỗng một cơn gió thổi nhẹ qua, từ trên tà ng cây, một mảnh giấy bay xuống.
Ngưá»i áo và ng hét lên má»™t tiếng, vung tay đánh ra má»™t chưởng.
Gió chưởng cuốn đi, cuốn luôn mảnh giấy trở lại trên không, lâu lắm nói mới rơi xuống.
Lúc vung chưởng, ngưá»i áo và ng nhảy vá» phÃa hữu, nÆ¡i đó có má»™t tà ng cây, dưới tà ng cây, có bụi cá».
Từ trong bụi cá», hai vệt sáng bay ra, nhanh vô tưởng.
Trên thế gian nà y, chẳng có loại ám khà nà o bay nhanh bằng hai vệt sáng đó.
Triển Mộng Bạch biến sắc, buột miệng quát:
- Tình Nhân Tiễn!
Äồng thá»i gian chà ng quát, ngưá»i áo và ng phất ống tay áo thu hai ám khà và o trong.
á»ng tay áo có hai tác dụng, vừa thu ám khÃ, vừa phát ra má»™t luồng gió cuốn đến tà ng cây bên tả, còn tay kia lão tháo đưá»ng giây lưng quáºt mạnh và o bụi cá», vừa quất mạnh và o bụi cá», vừa quát như Ä‘uổi, vừa hét:
- Chưa chịu xuất hiện à ?
Liá»n theo tiếng đó, từ nÆ¡i tà ng cây bên tả có tiếng ngưá»i kêu lên kinh hãi, rồi má»™t bóng rÆ¡i xuống.
Má»™t tiếng phịch vang lên, ngưá»i đó bất động luôn.
Từ nÆ¡i bụi cá» bên hữu, má»™t bóng ngưá»i bắn vá»t lên không xoay ná»a vòng mình, toan chên đà lao và o bóng đêm.
Nhưng, ngưá»i áo và ng cưá»i lạnh:
- Con rùa nằm trong chum, còn cá»±a quáºy toan bò Ä‘i đâu nữa chứ?
Lão vung tay ra, đưá»ng giây lưng vút thẳng, bóng ngưá»i đó rú lên má»™t tiếng thảm, co rúm mình lại như con chiếu, rÆ¡i xuống liá»n.
Tất cả những động tác đó, diễn ra trong vòng một phút!
Trong thá»i gian má»™t phút, ngưá»i áo và ng chế ngá»± cùng má»™t lúc hai cao thá»§, ở hai nÆ¡i!
Tà i nghệ cá»§a lão kể ra dưới gầm trá»i nà y, quá là hy hữu.
Triển Mộng Bạch đã biết lão có võ công cao, song cái mức độ cao vừa được lão biểu hiện đó, đúng là chà ng không tưởng nổi!
Ngưá»i áo và ng trầm giá»ng bảo:
- Chúng đã chết hết cả rồi, đừng lưu ý đến nữa. Hãy xem cái váºt từ trên không rÆ¡i xuống!
Váºt đó là mảnh giấy.
Trong khi Triển Má»™ng Bạch lướt tá»›i đón bắt mảnh giấy còn bay là là , chưa rÆ¡i hẳn xuống đất, thì ngưá»i áo và ng lại vung đưá»ng giây và ng, quăng đầu dây và o bụi cá», cuá»™n má»™t ngưá»i thứ ba còn ẩn nấp nÆ¡i đó, quăng ra ngoà i.
Mảnh giấy nơi tay Triển Mộng Bạch, mà u hồng, có hình vẽ một chiếc đầu lâu mà u đen, không lạ gì với chà ng.
Chà ng kêu lên:
- Xuyên Tâm Lịnh!
Trong phút chốc niá»m phụ thù sống động nÆ¡i tâm sá»±, chà ng rÃt qua hai hà m răng:
- Thì ra ngươi...
Äồng thá»i gian vá»›i tiếng rÃt, chà ng nhìn xuống con ngưá»i do lão nhân áo và ng vừa hất ra từ bụi cá», quăng ra ngoà i.
Ngưá»i đó váºy y phục chẹt mà u Ä‘en, mặt xám xịt, đôi mắt nhắm lại không thốt má»™t lá»i nà o.
Mồ hôi điểm lấm tấm nơi vầng trán, chứng tỠhắn đang bị cơn đau hà nh hạ.
Ngưá»i áo và ng thở dà i:
- Hắn không phải là chá»§ nhân Tình Nhân Tiá»…n đâu! Bất quá hắn chỉ là má»™t gã quá»· sứ tuân hà nh lệnh cá»§a Diêm vương, còn chÃnh Diêm vương thì an nhiên tại địa phá»§!
Triển Má»™ng Bạch gằn giá»ng há»i:
- ChÃnh ngươi đã hạ thá»§, sát hại Nhân NghÄ©a tứ Hiệp?
Ngưá»i đó vụt mở mắt ra, báºt cưá»i cuồng dại:
- Tất cả những ngưá»i chết vì Tình Nhân Tiá»…n Ä‘á»u do ta hạ thá»§ cả!
Triển Mộng Bạch gầm lên:
- Hay!
Chà ng vung tay, toan đánh xuống một chưởng.
Nhưng ngưá»i áo và ng ngăn lại, thốt:
- Cừu nhân cá»§a lão đệ, là chá»§ nhân Tình Nhân Tiá»…n, giết hắn vô Ãch.
Äại hán áo Ä‘en cao giá»ng:
- Chá»§ nhân Tình Nhân Tiá»…n chÃnh là ta đây!
Ngưá»i áo và ng lạnh lùng:
- Xứng đáng chi ngươi mà mạo nháºn?
Lão khẽ bóp bà n tay, đại hán Ä‘au quá, chịu không nổi, kêu lên má»™t tiếng thảm, mồi hôi tuôn thà nh giá»t.
Triển Mộng Bạch thu tay vỠrồi thở dà i:
- Tại hạ thừa hiểu chẳng phải tất cả những ngưá»i chết vì Tình Nhân Tiá»…n Ä‘á»u do hắn hạ thá»§, tuy nhiên.. Ngưá»i áo và ng cháºn lại:
- Tuy nhiên má»—i lần lão đệ thấy má»™t kẻ xá» dụng Tình Nhân Tiá»…n là má»—i lần khà háºn bốc bừng lên đến độ không dằn nổi! Có đúng váºy không?
Triển Má»™ng Bạch gáºt đầu:
- Tại hạ ước mong tiá»n bối bức hắn cung khai lai lịch cá»§a chá»§ nhân Tình Nhân Tiá»…n, đồng thá»i hắn phải cho biết kẻ hạ thá»§ sát hại gia gia tại hạ.
Äại hán áo Ä‘en nghiến răng ken két, rồi hừ má»™t tiếng:
- Äừng nuôi má»™ng!
Ngưá»i áo và ng Ä‘iá»m nhiên:
- Ta biết ngươi không sợ chết, nhưng hôm nay nếu ngươi không tiết lộ lai lịch kẻ chủ sỠcủa ngươi là ai cho ta biết, thì nhất định ta sẽ là m cho ngươi hiểu thế nà o là cái tư vị của cảnh dở sống, dở chết.
Lão lấy hai mũi tên trong tay áo ra.
Hai mÅ©i tên, má»™t Ä‘á», má»™t Ä‘en, ghim và o tay áo cá»§a lão.
Tay áo đó, chẳng phải như tay áo thưá»ng, lão phất lên, bằng má»™t công phu đặc biệt, có cái tên là Lưu Vân Thiết Tụ, lão luyện công phu đó đến mức hoa? hầu, trên hẳn tháºp thà nh, tay áo phất là nó cứng hÆ¡n sắt, đá.
Thế mà hai mũi tên rất nhỠlại xuyên thủng!
Như váºy, đủ biết cái công lá»±c cá»§a mÅ©i tên mạnh vô tưởng và tốc độ cÅ©ng phi phà m!
Tên bắn Ä‘i, vá»›i lá»±c đạo đó, vá»›i tên đó, thá» há»i má»™t ống đồng bình thưá»ng là m sao phát xuất được?
Lão lại nghiên cứu hai mũi tên một lúc lâu, song cuối cùng vẫn chẳng khám phá được gì.
Triển Mộng Bạch thốt một câu:
- Hay là Xuyên Tâm Lịnh và Tình Nhân Tiá»…n há»™ trợ, bổ sung cho nhau, mà thà nh cái oai lá»±c phi thưá»ng?
Ngưá»i áo và ng đáp:
- Chiếc Xuyên Tâm Lịnh được phát xuất, bất quá để gây áp lực là m tâm thần đối phương hoang mang, lo sợ, tạo cơ hội toà n thiện cho Tình Nhân Tiễn thà nh công. Cái xảo diệu phải ở tại Tình Nhân Tiễn.
Triển Mộng Bạch cau mà y:
- Má»—i lần tại hạ nhìn Xuyên Tâm Lịnh, trông thấy đôi mắt cá»§a chiếc đầu lâu thì mắt cá»§a tại hạ không là m sao dá»i Ä‘i nÆ¡i khác, phải khó khăn lắm má»›i không nhìn đến nữa được.
Lão áo và ng thốt:
- Chẳng qua ngưá»i giang hồ coi Xuyên Tâm Lịnh và Tình Nhân Tiá»…n là hai thần váºt, và thà nh tÃch cá»§a hai váºt đó cÅ©ng trở thà nh thần thoại luôn. Bỡi thế sau nà y những ai trông thấy Xuyên Tâm Lịnh là tâm thần tán loạn, không còn tá»± chá»§ nữa, khi con ngưá»i mất tá»± chá»§ là bản năng tá»± vệ mất linh động, sá»± phản ứng cháºm lại, Tình Nhân Tiá»…n thừa cÆ¡ há»™i đó bay tá»›i, tá»± nhiên phải có kết quả.
Lão dừng lại một chút, đoạn tiếp:
- Lão phu đã thấy, lão phu không tiếp Xuyên Tâm Lịnh trước, chỉ lo chống đỡ Tình Nhân Tiễn, cũng chỉ vì cái lý do vừa giải bà y.
Triển Mộng Bạch thở dà i:
- Tiá»n bối giảng giải rất minh bạch, song tại hạ nghÄ©, dù sao thì hai váºt đó cÅ©ng luôn luôn Ä‘i đôi, cÅ©ng phải có má»™t xảo huyệt nà o đó chứ! Nếu không thì là m gì có nhiá»u cao thá»§ phải tán mạng.
Ngưá»i áo và ng cưá»i lạnh:
- Giả như có ma lực nà o, thì cũng chẳng nghĩa lý gì, vì ta đã phá giải quá dễ dà ng.
Ngưá»i áo và ng bá» lá»ng câu nói tại đó.
Lão cất hai mũi tên và o mình, rồi phủi bụi nơi tay, đoạn đứng lên.
Lão vá»— vai Triển Má»™ng Bạch, từ từ há»i:
- Lão đệ Ä‘ang bi hoà i vá» việc xa xưa? Äừng quá Ä‘au thương, lão đệ. Trong thiên hạ, từ ngà n xưa chẳng có má»™t bà máºt nà o mà không bị ngưá»i Ä‘á»i khám phá, bất quá, hoặc sá»›m, hoặc muá»™n mà thôi!
Triển Má»™ng Bạch nhìn trá»i, thở dà i:
- Sá»›m, thì không hy vá»ng được sá»›m, mà muá»™n thì biết đến lúc nà o?
Ngưá»i áo và ng quả quyết:
- Xa hay gần, lão phu chưa dám định, nhưng chắc chắn phải có một ngà y...
Triển Mộng Bạch lại thở dà i:
- Rất tiếc là Lâm Nhuyá»…n Hồng không có mặt tại đây! Ãt nhất y cÅ©ng nháºn ra được đại hán áo Ä‘en kia là ai.
Ngưá»i áo và ng thốt:
- Thá»§ pháp cá»§a hai đại hán áo Ä‘en thi triển vừa rồi trong lúc chống đỡ đưá»ng giây cá»§a lão phu, chứng tá» hắn là má»™t tục gia đệ tá» cá»§a phái VÅ© ÄÆ°Æ¡ng.
Triển Mộng Bạch kinh ngạc:
- Äệ tá» VÅ© ÄÆ°Æ¡ng cÅ©ng cam tâm là m nô lệ cho chá»§ nhân Tình Nhân Tiá»…n nữa sao?
Ngưá»i áo và ng cưá»i lạnh:
- Theo lão phu nghÄ© thì ngưá»i trên giang hồ bị Tình Nhân Tiá»…n khống chế không phải là Ãt, hà tất chỉ có đệ tá» VÅ© ÄÆ°Æ¡ng mà thôi đâu!
Triển Má»™ng Bạch giáºt mình, trầm ngâm má»™t lúc, đột nhiên cất giá»ng:
- Chúng ta Ä‘i! Trước hết tại hạ cùng tiá»n bối đến Thiếu Thất Phong trong dãy Tung sÆ¡n, sau đó tại hạ láºp tức trở vá» Äế Vương Cốc. Dù tại hạ không thể báo thù phục háºn được, Ãt nhất tại hạ cÅ©ng khám phá bà máºt cá»§a há». Nếu để cho há» khống chế toà n thể vÅ© lâm thì lúc đó sẽ muá»™n quá rồi.
Không đợi ngưá»i áo và ng nói gì, Triển Má»™ng Bạch phóng chân gấp bước những bước dà i.
Ngưá»i áo và ng lắc đầu thầm nghÄ©:
- Hắng đúng là má»™t thiếu niên lắm can trưá»ng, đầy quyết khÃ!
Lão lặng lẽ theo sau.
* * * Từ Kim Sơn đến Tung Sơn, lộ trình dà i thăm thẳm.
Dá»c đưá»ng, Triển Má»™ng Bạch hầu như quên ăn, quên uống, má»—i khi bắt buá»™c phải dừng lại ở má»™t khách sạn nà o, chà ng cÅ©ng không chợp mắt.
Dá»c đưá»ng cần Ä‘i là đi, khi dừng lại thì được ngưá»i áo và ng truyá»n thá» vÅ© công, tiếp nháºn má»™t chà ng táºp luyện mưá»i, khổ luyện không ngừng.
Bổn tánh chuá»™ng võ, lại siêng năng há»c táºp, hÆ¡n nữa có minh sư kèm bên cạnh, chỉ Ä‘iểm má»—i khi sÆ¡ hở, đương nhiên chà ng phải thu tháºp những kết quả phi thưá»ng.
Ngưá»i áo và ng biết rõ tâm chà cá»§a chà ng, nên chỉ truyá»n thá» cho chà ng những chiêu thức chuyên khắc chế vÅ© công cá»§a Äế Vương Cốc. Những chiêu thức đó, tinh ảo, diệu huyá»n vô cùng, trên xa chá»— tưởng cá»§a Triển Má»™ng Bạch.
Ngà y trước chà ng từng mục kÃch Phấn Hầu Hoa Phi thi triển vÅ© công, và gần đây chà ng cÅ©ng thấy Tiêu gia thÆ¡ muá»™i xuất thá»§, chà ng đã có ý là khắp trong thiên hạ không có ngưá»i xứng đáng là đối thá»§ cá»§a bá»n há» Tiêu.
Nhưng bây giá» chà ng má»›i biết là sở há»c cá»§a há» Tiêu tuy có tân kỳ, song vẫn còn có nhiá»u sÆ¡ hở.
Và chà ng cÅ©ng nháºn thức luôn là nhá» ngưá»i áo và ng giáo huấn, chà ng có thể tùy ý mà đánh và o những chá»— yếu hại cá»§a há».
Lắm lúc, chà ng muốn há»i ngưá»i áo và ng, có cừu háºn chi vá»›i Äế Vương Cốc chăng, hoặc giả vì lý do gì mà lão nghiên cứu táºn tưá»ng sÆ¡ hở cá»§a ngưá»i trong Äế Vương Cốc. Thoạt đầu chà ng không dám há»i.
Dần dần tÃnh hiếu kỳ lá»›n mạnh, chà ng không thể dằn nén. Chà ng há»i, thì ngưá»i áo và ng chỉ lắc đầu, mỉm cưá»i không nói.
Cho đến một hôm cả hai bước và o cảnh giới Tung Sơn.
HỠlên núi đúng lúc bình minh cũng vừa lên.
Trong dãy Tung SÆ¡n, có hai ngá»n núi nổi tiếng nhất là Thái Thất Phong và Thiếu Thất Phong.
Nhưng Thiếu Thất Phong được ngưá»i Ä‘á»i nhắc nhở nhiá»u hÆ¡n, nhá» ngôi Thiếu Lâm Tá»±.
Thiếu Lâm Tự Ở giữa một khu rừng tùng, tuy ở giữa khu rừng song du khách đặc bước đến ven rừng, là thấy ẩn ướt những nóc điện, nóc viện từ xa xạ..
Ngưá»i áo và ng và Triển Má»™ng Bạch vừa đến ven rừng, sắp sá»a theo con đưá»ng núi tiến thẳng lên Thiếu Lâm Tá»±, bá»—ng thấy từ sau những hà ng cây, bốn lão tăng nhân vá»t ra, chặn lối.
Má»™t trong bốn tăng nhân vòng tay chữ tháºp thốt:
- Thiá»n chá»§ hiểu cho, tệ tá»± Ä‘ang...
Y chá»›p chá»›p mắt, nhìn và o ngưá»i áo và ng kỹ hÆ¡n má»™t chút, trông thấy gương mặt lão, chợt ngưng câu nói.
Ngưá»i áo và ng cưá»i nhẹ:
- Còn nháºn ra lão phu chăng?
Tăng nhân trầm ngâm một chút, ấp úng:
- Bần tăng...
Ngưá»i áo và ng cưá»i lá»›n:
- Mưá»i năm trước, lão phu cùng lịnh sư, đấu cá» vá»›i nhau suốt bảy ngà y đêm, chÃnh hoà thượng hầu trà . Lúc đó, hoà thượng còn là má»™t tiểu sa di. Không ngá», sau mưá»i năm, hoà thượng thay đổi như thế nà y.
Tăng nhân vá»™i quỳ xuống, vừa lạy vừa thốt vá»›i giá»ng cá»±c kỳ cung kÃnh:
- Äệ tá» là Tịnh Quang, trong nhất thá»i nháºn ra tiá»n bối là ai!
Ba tăng nhân kia, chẳng hiểu ngưá»i áo và ng là ai, nhưng thấy bạn đồng môn quỳ lạy, cÅ©ng quỳ lạy theo luôn.
Ngưá»i áo và ng nâng tất cả bốn ngưá»i đứng lên, rồi nghiêm sắc mặt thốt, nói là sắc mặt bất quá là má»™t cách nói, chứ lão mang nạ thì còn có sặc diện tháºt sá»± nà o?
Lão thốt:
- Mặt lão phu tuy thưá»ng cải biến, song chiếc áo và ng là biểu hiện muôn Ä‘á»i, dù không nháºn diện cÅ©ng nháºn ra áo, mà dù chẳng nháºn ra ngưá»i qua chiếc áo duy nhất Ä‘i nữa, thì cÅ©ng chẳng việc gì mà cái vị phải hoảng hốt như váºy. Lão phu muốn biết vì lý do gì mà các vị mất bình tÄ©nh thấy rõ.
Tịnh Quang sững sá», mặt từ từ biến sắc, cuối cùng thở ra đáp không phải đáp:
- Tiá»n bối quả nhiên có nhãn lá»±c hÆ¡n ngưá»i!
Ngưá»i áo và ng chá»›p mắt:
- Hay là trong quý tự có biến cố phát sanh?
Tịnh Quang cúi đầu:
- Tiá»n bối nói đúng! Hiện tại trên chùa...
Ngưá»i áo và ng chá»›p mắt, trong ánh mắt lão sá»± kinh ngạc hiện lên rõ rệt, ẩn ướt niá»m khiếp hãi.
Không đợi tăng nhân dứt câu, lão cháºn lá»i, há»i:
- Nếu có sá»± bất thưá»ng chi đó, hoà thượng hãy đưa gấp lão phu đến gặp lịnh sư.
Tịnh Quang ngưng trá»ng thần sắc, thở dà i:
- Ngà y nay, chỉ sợ tiá»n bối không còn thấy mặt lão nhân gia!
Ngưá»i áo và ng giáºt mình:
- Hoà thượng nói thế, nghĩa là gì?
Tịnh Quang không đáp, chỉ nghiêng mình, thốt:
- Xin tiá»n bối Ä‘i theo bần tăng, đến nÆ¡i rồi, tá»± nhiên sẽ hiểu!
Triển Má»™ng Bạch cÅ©ng kinh dị phi thưá»ng.
Trên giang hồ từ bao lâu nay, thưá»ng xảy ra những cuá»™c loạn động, nhưng chẳng biến cố nà o lan rá»™ng ảnh hưởng đến Thiếu Lâm Tá»±.
GiỠđây, biến cố phát sanh ngay tại Thiếu Lâm Tự, sự kiện đó trong vũ lâm thiết tưởng chẳng một ai ngỠlà có thể xảy ra.
Kẻ nà o đó có cái can đảm phi thưá»ng gây nên biến cố tại má»™t nÆ¡i có lá»±c lượng kinh thiên động địa?
Tịnh Quang Ä‘i trước dẫn đưá»ng.
Không lâu lắm hỠlên đến chùa.
Triển Má»™ng Bạch nhìn quanh thấy có rất nhiá»u Ä‘iện ngang, viện dá»c, từ đưá»ng, cÆ¡ sở thì nhiá»u nhưng chẳng có má»™t tiếng động nà o chứng tá» nÆ¡i đây vừa xảy ra cuá»™c náo loạn.
Toà n thể đệ tá» phái Thiếu Lâm đỠcó vẻ trang nghiêm trầm trá»ng, há» Ä‘i tá»›i Ä‘i lui vá»™i và ng, hấp tấp, nhưng bước chân rất nhẹ, chừng như ai ai cÅ©ng cố gắng tránh gây tiếng động.
Nhiá»u nghi vấn hiện lên trong tâm tư, nhưng Triển Má»™ng Bạch là m sao dám mở miệng há»i ai! Trong hoà n cảnh đó chà ng không thể không tôn kÃnh, trang nghiêm cá»§a ngưá»i, và bất giác chà ng cÅ©ng trầm trá»ng thần sắc như tất cả.
Xuyên qua mất dãy Ä‘iện thá», hỠđến má»™t toà háºu viện, nÆ¡i đó là tịnh thất cá»§a phương trượng.
Trước cữa viện có mấy lão tăng mà y trắng, râu dà i cũng trắng, đi qua đi lại, vị nà o cũng có cái vẻ bất an.
Triển Má»™ng Bạch hết sức kinh dị, nghÄ© rằng đến cả những vị lão tăng đó cÅ©ng mất bình tÄ©nh, thì hẳn là sá»± tình phải nghiêm trá»ng phi thưá»ng.
Từ bốn phÃa, không má»™t tiếng vÅ© khà chạm, tiếng hét la nà o vá»ng đến.
Má»i gương mặt cá»§a các lão tăng nà y, cÅ©ng như cá»§a tất cả đệ tá» trong sÆ¡n môn, chẳng há» có sát khÃ, những ngưá»i chà ng gặp, chẳng má»™t ai có khà giá»›i nÆ¡i tay hoặc nÆ¡i mình.
Thế thì cái biến cố đó như thế nà o?
Những lão tăng mà y trắng, râu trắng đó, trông thấy ngưá»i áo và ng, niá»m hân hoan đột nhiên hiện ra nÆ¡i gương mặt, chẳng khác nà o ngưá»i lâm nạn, lại gặp cứu tinh.
Có mấy lão tăng trong số, nhướng cao đôi mà y, toan bước tá»›i nghinh đón, song chẳng hiểu nghÄ© sao, há» cùng đứng lại, rồi từ xa há» vòng tay chữ tháºp chà o.
Chà o xong, há» lùi lại, nhưá»ng lối trống và o cữa.
Thái độ khác thưá»ng cá»§a những lão tăng đó, tá»± nhiên phải là m cho ngưá»i áo và ng kinh dị.
Lão không chá» Tịnh Quanh Ä‘i trước đưa đưá»ng, chÃnh lão lướt tá»›i, bước và o.
Triển Mộng Bạch hơi do dự, song thấy các tăng nhân không ngăn trở, cũng theo và o luôn.
Và o trong, chưa hẳn là và o đến táºn cái nÆ¡i phải và o, bỡi khung cảnh hiện ra trước hết, là má»™t vuông sân khá rá»™ng, nÆ¡i sân có những cá»™i cổ bách, thương tùng, cô trúc tươi từng cụm, từng cụm.
Chà ng quay mình nhìn lại, nháºn ra các tăng nhân Ä‘á»u đứng ngoà i cữa, chẳng má»™t ai theo và o.
Chẳng rõ tại sao Triển Mộng Bạch có cái cảm giác là nơi đây sát khà phủ trùm, nặng nỠmột cách khó thở.
Ngưá»i áo và ng như từng đến đây nhiá»u lượt, thuá»™c đưá»ng thuá»™c lối, nhẹ bước tiến Ä‘á»u, qua má»™t khoảng sân, đến má»™t hòn giả sÆ¡n thì vòng ra phÃa sau hòn giả sÆ¡n đó.
Từ phÃa háºu hòn giả sÆ¡n, Triển Má»™ng Bạch trông thấy tịnh thất cá»§a Phương trượng.
Nhưng, hiện tại có hÆ¡n mưá»i đại hán váºn áo lụa dà i mà u lam đứng trước tịnh thất.
Thần sắc cá»§a các đại hán Ä‘á»u trang trá»ng, song khi thấy ngưá»i áo và ng, thì thần sắc đó vụt biến đổi ngay.
Tất cả Ä‘á»u nghiêng mình là m lá»… trước ngưá»i áo và ng.
Triển Má»™ng Bạch thoáng giáºt mình, có cái cảm tưởng là những ngưá»i nà y không xa lạ chi lắm đối vá»›i chà ng.
Chừng như chà ng có gặp hỠỞ đâu đây, nhưng trong nhất thá»i, chà ng không thể nhá»› ra.
Ngưá»i áo và ng trố mắt, há»i:
- Là m sao các ngươi lại có mặt tại đây?
Má»™t thiếu niên có đôi mà y ráºm, mắt rất sáng, diện mạo khôi ngô bước tá»›i, cung kÃnh đáp:
- Tại hạ không hay có tiá»n bối đến đây, nên thất lá»… viá»…n nghinh...
Ngưá»i áo và ng hừ má»™t tiếng cháºn lá»i:
- Nơi đây đâu phải là địa phương của các ngươi mà hòng nói đến việc đón xa tiếp gần?
Kỳ quái! Kỳ quái tháºt!
Thiếu niên chưa đáp tròn câu, cÅ©ng bá» dỡ luôn, chỉ cưá»i vuốt vuốt:
- Äúng lắm! Äúng lắm!....
Ngưá»i áo và ng trầm giá»ng:
- Ngươi đừng giở trò mà u mè trước mặt lão phu, toan che mắt lão phu má»™t Ä‘iá»u chi.
Hãy bước tránh qua một bên mau, để lão phu và o!
Thiếu niên vẫn giữ nụ cưá»i đấu dịu:
- Gia sư có lịnh, trong vòng ba hôm, chẳng má»™t ngưá»i nà o được bước và o tịnh thất Phương trượng, dù là má»™t bước. Xin tiá»n bối hiểu cho.
Ngưá»i áo và ng chá»›p mắt:
- Sư phụ ngươi đang ở trong đó?
Thiếu niên đáp:
- Nếu không có gia sư dẫn bá»n tại hạ đến đây, thìh là m gì bá»n tại hạ dám xuất hiện tại Thiếu Lâm Tá»±? Và là m gì tại hạ dám ngăn trở tiá»n bối?
Ngưá»i áo và ng đứng trầm ngâm má»™t chút, sau cùng lão tá»± lẩm bẩm:
- Lão ấy đến! Lão đến đây là m gì chứ?...
Triển Má»™ng Bạch giáºt mình, há»i:
- Lam Äại Tiên Sanh?
Ngưá»i áo và ng Ä‘iểm phá»›t má»™t nụ cưá»i, gáºt đầu.
Thiếu niên luôn luôn mỉm cưá»i, song ánh mắt cá»§a hắn sáng lạ lùng, niá»m cương quyết hiện lên rõ rệt.
Hắng đứng sừng sững trước mặt ngưá»i áo và ng, nhất định không há» bước tránh qua má»™t bên nhưá»ng lối.
Bên trong tịnh thất, im lặng như cảnh chết.
Một đợt khói nhẹ nhà ng, từ bên trong, xuyên mà nh trúc ra ngoà i.
Nhìn đợt khói nÆ¡i mà nh trúc, ngưá»i áo và ng cau mà y, há»i:
- Bên trong có ai khác chăng?
Thiếu niên lắc đầu:
- Tại hạ không được rõ!
Ngưá»i áo và ng phất ống tay áo, buông gá»n:
- Lão phu và o đó xem sao.
Thiếu niên vẫn giữ nụ cưá»i, thốt:
- Gia sư đã long trá»ng phân phó cho tại ha trấn giữ ở tại nÆ¡i nà y, tuyệt đối không để cho bất cứ ai và o đó, trong vòng ba hôm.
Chừng như hắ thấy giá»ng nói có vẻ cứng rắn, để xoa dịu, hắn tiếp luôn:
- Tháºt sá»± thì đệ tá» cÅ©ng chẳng biết tại sao.
Tuy hắn cưá»i, nhưng thần thái hắn nói lên cái vẻ cương quyết, nhất định là hắn chẳng để cho ngưá»i áo và ng bước tá»›i má»™t bước.
Ngưá»i áo và ng nổi giáºn:
- Dù cho chÃnh sư phụ ngươi có mặt tại đây, cÅ©ng chẳng dám ngăn trở lão phu, ngươi...
Thiếu niên nghiêng mình:
- Tiá»n bối là bằng hữu thâm giao cá»§a gia sư, tiá»n bối muốn và o, đương nhiên tại hả chẳng dám vô lá»… ngăn cản, song...
Hắn nghiêm sắc mặt, trầm giá»ng tiếp:
- Tiá»n bối và o đột ngá»™t, giả như nhân đó mà có biến cố gì xảy đến cho gia sư thì cái trách nhiệm đó, tháºt lá»›n lao, tại hạ là m sao gánh nổi!
Ngưá»i áo và ng sững sá», há»i:
- Biến cố gì phát sanh?
Thiếu niên tiếp:
- Nhá» nhất, cÅ©ng đặt thà nh vấn đỠsống chết cá»§a con ngưá»i, còn như lá»›n hÆ¡n, thì cái háºu quả không biết như thế nà o mà nói được! Cho nên tiá»n bối nên nghÄ© kỹ.
Ngưá»i áo và ng kinh hãi:
- Thá»±c sá»±, lão ấy Ä‘ang là m gì trong đó? Có chuyện gì xảy ra, là m cho tình huống nghiêm trá»ng như thế? Lão ta Ä‘ang so tà i vá»›i chưởng môn?
Thiếu niên cúi đầu:
- Hai hôm nữa, tiá»n bối sẽ hiểu rõ sá»± tình.
Ngưá»i áo và ng thừ ngưá»i má»™t chút, rồi lùi lại má»™t bước, ngồi trên tảng đá dưới hà ng cổ tùng.
Ngồi đó, lão vẫn nhìn đăm đăm và o mà nh trúc trước tịnh thất phương trượng, đợt khó vẫn còn xuyên qua mà nh trúc ra ngoà i phiêu phưởng.
Tịch tịch! Bên trong, trầm tịch như cảnh chết, bên ngoà i rá»n rợn như có bóng dáng tá» thần đâu đây...
TỠthần theo gió từ xa đến lướt qua các cà nh tùng, cà nh bá nghe xạc xà o, vặn uốn những thân trúc chạm và o nhau, kẻo kẹt như tiếng răng nghiến...
Thỉnh thoảng, một và i đệ tỠcủa Thiếu Lâm từ bên ngoà i len lén bước và o, đứng xa xa nhìn thoáng qua tình hình, rồi biến mất.
Triển Mộng Bạch nóng nảy quá chừng, bảo chà ng đợi lâu là hà nh tội chà ng cà n nặng đấy.
Sở dÄ© chà ng dằn lòng chịu đến bây giá», là vì chà ng quá nể ngưá»i áo và ng.
Chứ cái tÃnh hiếu kỳ đã khÃch động quá mạnh, giả như mà chà ng chỉ đến đây có má»—i má»™t mình, hẳn chà ng đã và o rồi, dù cái gì có thể xảy ra, chà ng cÅ©ng mặc cho nó xảy ra, bất chấp lợi hay hại.
Chà ng thấp giá»ng, há»i:
- Mình là m sao đây, tiá»n bối?
Ngưá»i áo và ng đáp:
- Ngồi mà chỠbiết!
Lên núi, lúc ngà y lên, bây giá» thái dương đã chếch vá» tây, cả hai dưá»ng như quên mất thá»i gian.
Hoà ng hôn xuống, chuông mõ công phu vang lên Ä‘á»u nhịp. Giữa tiếng chuông, tiếng mõ, thá»i kinh được hằng ngà n đệ tá» ráºp tụng, rần dá»™i má»™t góc trá»i.
Ngưá»i áo và ng ngồi bất động trên tảng đá, mưá»ng tượng nháºp định như má»™t nhà sư.
Thiếu niên áo lam kia, trái với trước đó, khi hoà ng hôn xuống hắn có vẻ khẩn trương, vẻ khẩn trương cà ng phút cà ng tăng, thấy rõ.
Nhìn hắn, Triển Má»™ng Bạch phát hiện niá»m ưu tư trầm trá»ng nÆ¡i gương mặt hắn.
Không lâu lắm, khi thá»i kinh chiá»u chấm dứt, bốn tiểu sa di xuất hiện.
Mỗi tên cầm một chiếc hộp khá lớn, một tên bước đến bên ngoà i cữa, đặt chiếc hộp xuống cạnh mà nh trúc, còn ba tên kia trao ba chiếc hộp cho thiếu niên.
Thiếu niên khẻ Ä‘iểm nụ cưá»i, thốt:
- Äa tạ các sư huynh!
Bốn sa di nghiêng mình chà o, rồi lặng lẽ trở ra.
Thiếu niên mở nắp há»™p, chá»n mấy món, bước tá»›i trước mặt ngưá»i áo và ng và Triển Má»™ng Bạch cung kÃnh trao những món đó, Ä‘oạn hắn trở vá» phÃa vị trà cÅ©, cùng mấy đồng bá»n, chia phần vá»›i nhau.
Äó là những thức ăn.
Triển Mộng Bạch vừa ăn vừa nhìn vỠcữa tịnh thất.
Bá»—ng, chà ng thấy má»™t bà n tay trắng như tuyết, từ trong mà nh trúc ló ra, tay ló ra khá dà i, nên chà ng thấy luôn ống tay áo mà u Ä‘á».
Bà n tay đó, cầm chiếc hộp do tiểu sa di vừa đặt, rồi vụt và o trong.
Triển Má»™ng Bạch giáºt mình, vá»™i há»i nhá» bên tai ngưá»i áo và ng:
- Tiá»n bối có thấy chăng? Trong tịnh thất phương trượng có nữ nhân!
Ngưá»i áo và ng gáºt đầu.
Rồi, lão mấp máy môi, phảng phất đà m thoại với ai đó. Nhưng lão nói gì, Triển Mộng Bạch dù có ngồi sát bên lão, cũng chẳng nghe rõ.
Chà ng kinh ngạc thầm nghĩ:
- Hay là lão Ä‘ang dùng thuáºt Truyá»n âm nháºp máºt liên lạc vá»›i ngưá»i trong tinh thất!
Má»™t phút sau, bức mà nh trúc lay động, má»™t bóng ngưá»i từ bên trong tịnh thất, vẹt bức mà nh, bước ra.
Ngưá»i đó vấn tóc cao, mặc áo hồng, phong tư tuyệt trần.
Triển Má»™ng Bạch chưa kịp nháºn định, bá»—ng thấy hoa mắt lên, rồi bóng đỠxuất hiện.
Bóng Ä‘á», là má»™t nữ nhân tuy đã hoa niên, bị chôn vùi dưới má»™t và i nếp nhăn nheo nÆ¡i mặt, nhan sắc vẫn còn như lúc xuân thá»i.
Thiếu niên thấy mỹ phụ áo hồng bước ra, cúi rạp mình xuống, đồng bạn hắn cũng rạp mình như hắn.
Mỹ phụ áo hồng cất tiếng, há»i ngưá»i áo và ng:
- Dùng phép truyá»n âm vừa rồi liên lạc vá»›i ta, có phải là ngươi chăng?
Ngưá»i áo và ng cưá»i nhẹ:
- Vì không thể là m khác hÆ¡n, lão phu bắt buá»™c phải dùng đến cái thuáºt còn quá thô sÆ¡!
Mỹ phụ áo hồng Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i:
- Luyện cái thuáºt đó, đạt đến mức độ xa gần Ä‘á»u tùy ý, lại bất chấp má»i sá»± ngăn cách cá»§a tưá»ng cá»§a cá»a, tưởng trên Ä‘á»i nà y, ngoà i đối thá»§ duy nhất cá»§a Tiểu Lam, chẳng còn ai khác nữa.
Bà có tuổi cao, bà giữ được nhan sắc, mặc dù có má»™t và i nét nhăn, bà lại còn giữ được âm thinh trong trẻo ấm dịu như thuở thiếu thá»i, thiết tưởng nếu chẳng có vÅ© công cao, là m gì bà đạt đến cái kết quả đó nổi?
NghÄ© ra, công phu hà m dưởng cá»§a bà cá»±c kỳ thâm háºu!
Ngưá»i áo và ng mỉm cưá»i:
- Nhìn lối trang phục cá»§a phu nhân, lão phu nghÄ© rằng, có lẽ phu nhân là báºc nữ hiệp, danh chấn giang hồ ngà y trước, ngoại hiệu là Liệt Há»a!
Mỹ phụ áo hồng lắc đầu:
- Ngươi Ä‘oán sai! Nếu ta là Liệt Há»a phu nhân thì đâu có thể khách khà đối thoại vá»›i ngươi hÆ¡n má»™t câu? Chị cá»§a ta đấy.
Ngưá»i áo và ng tiếp:
- Thế ra phu nhân là Triá»u Dương phu nhân, lão phu kém mắt không nháºn thức đúng ngưá»i.
Triển Má»™ng Bạch giáºt mình!
Chà ng không tưởng là hôm nay lại có dịp trông thấy táºn mắt vị nữ đại hiệp từng gây chấn động khắp sông hồ, hÆ¡n bốn mươi năm vá» trước.
Triá»u Dương Phu Nhân!
Triá»u Dương có mặt đó, còn Liệt Há»a nữa, thế là hai vị vẫn còn sống trên thế gian nà y!
Cả hai, cùng nổi tiếng trong thá»i kỳ trước, nổi tiếng vá»›i vá» công tuyệt đỉnh, nổi tiếng vá»›i nhan sắc tuyệt vá»i!
Cái phong tư kiá»u mỵ cá»§a hai bà từng là m dao động con tim cá»§a hầu hết nam nhân thá»i đó.
Hai bà giao du rất rá»™ng, hầu như tất cả những nhân váºt trong võ lâm Ä‘á»u có tiếp xúc vá»›i hai bà .
Nhưng, máºt độ cá»§a những liên hệ đó như thế nà o, chỉ có hai bà và ngưá»i trong cuá»™c biết mà thôi.
Tá»±u trung, chỉ có hai nhân váºt nổi báºc nhất trong số ngưá»i quen biết cá»§a hai bà , mà cÅ©ng là hai ngưá»i có thân tình thâm háºu vá»›i hai bà .
Hai nhân váºt đó, Lam Äại Tiên Sanh và chá»§ nhân Äế Vương Cốc.
Chẳng ai biết rõ sá»± giao tình cá»§a bốn ngưá»i đó như thế nà o, há» là tình nhân, há» là bằng hữu hay là chi, chỉ có há» biết cho há» mà thôi.
Do đó, mà có nhiá»u chuyện huyá»n thoại vá» há» từ bao lâu nay, có nhiá»u nhân váºt động tÃnh hiếu kỳ vì những huyá»n thoại đó, có công khám phá sá»± bà máºt giữa bốn ngưá»i, song chẳng có má»™t nhân váºt nà o thà nh công trong cái việc tò mò Ä‘i sâu và o Ä‘á»i tư cá»§a ngoại nhân.
GiỠđây, một trong hai bà xuất hiện tại ngôi chùa vĩ đại nhất nước!
Triển Má»™ng Bạch nhìn bà , phải ca ngợi thầm, là bà còn giữ vẹn cái phong thái từ thuở nà o, dù ngà y nay thá»i gian có hằn và i nét nÆ¡i gương mặt.
Những nét đó chẳng há» là m tà n phai nhan sắc cá»§a bà , nếu đừng để ý đến mấy nếp nhăn kÃn đáo đó, thì chẳng ai tưởng là bà đã vượt tuổi xuân.
Trông bà như má»™t thiếu nữ ngoà i cái lứa tuổi đôi mươi váºy thôi.
Bà điểm má»™t nụ cưá»i đầy vẻ quyến rÅ©, bèn há»i ngưá»i áo và ng:
- Tiểu Lam Ä‘ang trà mạng vá»›i lão hòa thượng ở trong đó, lão ta má»i ta cho kỳ được đến đây, là m má»™t công chứng nhân, ngươi nghÄ© ta phải nhức đầu như thế nà o vá» cái công việc đáng chán đó chăng?
Ngưá»i áo và ng kinh ngạc:
- Lão ấy là m sao mà phải động thủ với Thiên Phà m Hòa Thượng?
Triá»u Dương phu nhân mỉm cưá»i:
- Phần lớn, cũng tại ngươi!
Ngưá»i áo và ng sá»ng sốt:
- Vì tại hạ? Tại sao lại có việc đó?
Triá»u Dương phu nhân vẫy tay:
- Äi theo ta, rồi ngươi sẽ hiểu!
Nhưng thiếu niên áo lam đã bước tá»›i, ngăn cháºn đưá»ng lối Ä‘i.
Triá»u Dương phu nhân trầm gương mặt:
- Ngươi muốn gì?
Thiếu niên nghiêng mình, Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i:
- Gia sư có lịnh, trừ phu nhân ra, chẳng một ai khác được và o trong! Hẳn phu nhân cũng có nghe gia sư nói như thế đó chứ!
Triá»u Dương phu nhân thốt:
- Ta đưa há» và o, là ta chịu trách nhiệm, ngươi khá»i lo ngại.
Thiếu niên lắc đầu:
- Äệ tá» ngu xuẩn, thô lổ, chỉ biết vâng lá»i sư phó, má»™t sư phó mà thôi, ngoà i ra chẳng dám biết đến gì khác cả!
Triá»u Dương phu nhân biến sắc:
- Äến cả ta, ngươi cÅ©ng chẳng tuân nữa sao?
Thiếu niên đứng thẳng ngưá»i, án ngữ lối Ä‘i như thưá»ng, không đáp.
Như váºy, là hắn quyết trấn đóng tại đó, đóng vững như núi, ai muốn Ä‘i qua, phải bứng hòn núi mà quăng Ä‘i nÆ¡i khác.
Triển Mộng Bạch thán phục thầm:
- Thiếu niên nầy, quả đáng mặt hán tá»! Nam nhi phải như váºy má»›i đáng sống!
Äang trầm lạnh gương mặt, Triá»u Dương phu nhân vụt cưá»i khan, rồi thốt:
- Khó lắm đó tiểu tá»! Trung là má»™t đức tánh quá tốt!
Ngưá»i áo và ng chen và o:
- Mạng lịnh của ân sư, phà m là đệ tỠchẳng bao giỠdám cãi. Phu nhân nên thông cảm cho hắn.
Triá»u Dương phu nhân gáºt đầu:
- Hắn có lòng trung, ta phải thanh toà n cho hắn!
Bà n tay tả đưa lên, ống tay áo phất nhẹ, bà n tay hữu bay ra liá»n. Bà xuất thá»§ Ä‘iểm và o huyệt đạo nÆ¡i ngá»±c cá»§a gã thiếu niên.
Triển Má»™ng Bạch dù chú mắt theo dõi bà từng động tác má»™t, cÅ©ng không thấy rõ bà là m gì. Chỉ biết thiếu niên nỠđứng ngây ngưá»i không cỠđộng được nữa.
Triá»u Dương phu nhân khen ngợi gã thiếu niên vô cùng. Bà nói:
- Äúng là tÃnh cách cá»§a Tiểu Lam.
Ngưá»i áo và ng tiếp:
- Giang hồ truyá»n thuyết như thế nầy, là phu nhân rất yêu quý Lam Äại Tiên Sanh, dù hai đã thân nhau từ hÆ¡n hai mươi năm rồi, song cái tình giữa nhau vẫn như ngà y sÆ¡ ngá»™. Lão phu thoạt đầu không tin, cà ng ngà y lại cà ng khó tin, bởi dù sao thì tâm tÃnh cá»§a con ngưá»i ta cÅ©ng có lúc thất thưá»ng, có ai giữ được sá»± tương kÃnh như sÆ¡? Biển kia trầm lặng, cÅ©ng có lúc nổi sóng, núi còn dá»i, đất còn động, do đó mà có cái sá»± tang thương, thì con ngưá»i vốn bị chi phối bởi nhiá»u ngoại cảnh là m gì lại giữ được cái tâm tư cá»§a thuở ban đầu mãi mãi?
Triá»u Dương phu nhân há»i:
- Ngươi dẫn chứng Ä‘iá»u đó, vá»›i dụng ý gì?
Ngưá»i áo và ng đáp:
- Có chi đâu, phu nhân quý mến Lam Äại Tiên Sanh, nên thấy ai giống lão ta lại liên tưởng đến lão, rồi sanh lòng quý mến luôn, do đó phu nhân có hảo cảm vá»›i những ngưá»i đồng tÃnh khà cá»§a Lam Äại Tiên Sanh. Chứ nếu không thì...
Lão dừng, cưá»i mấy tiếng, Ä‘oạn kết thúc:
- Vá»›i cái táºt cá»§a phu nhân, tiểu huynh đệ cá»§a lão phu phải chuốc khổ rồi đấy!
Triá»u Dương phu nhân sững sá» má»™t chút, Ä‘oạn bà thở dà i:
- Ngươi nói đúng! Ta thấy thÃch hắn, hay đúng hÆ¡n, tÃnh khà cá»§a hắn đã gây hảo cảm nÆ¡i ta nhiá»u...
Rồi bà vẫy tay:
- Các ngươi và o đi, ta theo sau.
Ngưá»i áo và ng chá»›p mắt.
Trong ánh mắt cá»§a lão, ẩn ước có Ä‘iá»u bà máºt, song là m sao ai biết được sá»± bà máºt đó như thế nà o?
Lão nhẹ tay vén bức rèm trúc, bước và o êm như đợt khói.
Dĩ nhiên, Triển Mộng Bạch bám sát bên lão.
Thoạt tiên, há» thấy má»™t đợt khói thÆ¡m, từ trong sâu ngôi nhà , từ từ uốn lá»™n bay nhẹ ra ngoà i, chÃnh đợt khói đó xuyên qua mà nh trúc hỠđã thấy lúc còn ở ngoà i.
Theo đợt khói đó, hỠđưa mắt và o trong, há» nháºn ra đợt khói bốc từ má»™t chiếc lư đồng mà u tÃm.
Mùi khói tá»a đượm không gian, thÆ¡m dịu, bên trong, những váºt trang trà lại thanh khiết.
Tìm được một hạt bụi nơi đây còn khó hơn tìm một mũi châm giữa lòng biển cả.
Nơi trung gian, có kê một chiếc vân sà ng.
Trên vân sà ng, có hai ngưá»i ngồi xếp bằng tròn. Trong hai ngưá»i, Triển Má»™ng Bạch nháºn ra dá»… dà ng Lam Äại Tiên Sanh vá»›i chiếc áo mà u lam.
Ngưá»i nà o cÅ©ng ngưng trá»ng thần sắc.
Äối diện vá»›i Lam Äại Tiên Sanh, dÄ© nhiên là má»™t lão tăng và qua cuá»™c đối thoại giữa ngưá»i áo và ng vá»›i Triá»u Dương phu nhân, Triển Má»™ng Bạch đã hiểu chÃnh là Thiên Phà m Äại Sư, chưởng môn Phương Trượng phái Thiếu Lâm, má»™t danh hiệp được hầu hết hà o kiệt trong võ lâm kÃnh ngưỡng.
Má»—i ngưá»i đưa bà n tay hữu lên, hai bà n tay áp và o nhau!
Cả hai Ä‘ang váºn dụng toà n lá»±c tu vi qua mấy mươi năm dà i, so cao thấp!
Há» không thù, không oán, nhưng hỠấn chứng vÅ© công vá»›i cái giá sanh mạng, kể ra há» chuá»™ng võ gần như say mê ngang độ vá»›i những kẻ cuồng tÃn, nhắm mắt mà theo! Theo cái gì há» cho là vô thưá»ng, trên Ä‘á»i chẳng có má»™t áp lá»±c nà o ngăn chặn nổi!
Trá»i!
Trong khi há» so công phu hà m dưỡng, há» lại chÆ¡i cá»! Giữa há», có má»™t bà n cá», những quân cá» Ä‘ang hoặc ở nÆ¡i phần đất nhà , hoặc đã sang ranh giá»›i lan qua phần đất địch, chứng tá» cuá»™c cá» dang dở, và hiện tại há» vừa đấu công phu vừa đấu cá».
Bà n tay tả cá»§a Thiên Phà m Äại Sư đưa cao, ngón trá» và ngón giữa Ä‘ang ká»m má»™t quân cá», đại sư Ä‘ang tìm cái thế tiến quân, đôi mắt đăm đăm nhìn và o cuá»™c tráºn.
Lam Äại Tiên Sanh cÅ©ng chăm chú nhìn bà n cá», suy tư...
HỠđấu lá»±c, đấu luôn cả trÃ!
Ná»™i lá»±c là kết quả tu vi cá»§a vÅ© công, kỳ đạo là cái chốt phát huy trà tuệ. Hai việc đó, chẳng những tương quan máºt thiết, mà còn phải hổ trợ lẫn nhau.
Như thế là phải táºp trung, phải kết tụ sá»± linh mẩn cá»§a trà óc con ngưá»i, và trên Ä‘á»i nầy, chẳng có ai dám là m cả hai việc cùng má»™t lượt.
Bởi là m như váºy, là phải phân tâm, bại má»™t việc đã đà nh, mà không nắm được cái cÆ¡ tất thắng cho việc kia cÅ©ng là cái chắc.
Bại vỠđấu cá», bất quá mang cái tiếng thất bại thôi, chứ bại vỠđấu ná»™i lá»±c, thì tánh mạng phải tiêu tan!
Thá» há»i có ai dám chÆ¡i cái trò nguy hiểm gần như ngông cuồng đó chăng?
Thế mà Thiên Phà m Äại Sư và Lam Äại Tiên Sanh Ä‘ang là m cái việc không có từ ngà n xưa, mà cÅ©ng sẽ chẳng có trong ngà n sau!
Ngưá»i áo và ng sững sá»!
Triển Mộng Bạch cà ng sững sỠhơn!
Triá»u Dương phu nhân đã giải khai huyệt đạo cho thiếu niên xong, và o đến nÆ¡i.
Má»™t ngưá»i và o, hai ba ngưá»i và o, đại sư và tiên sanh chẳng há» hay biết, hay chẳng há» lưu ý.
Cả hai chú hết tâm thần và o cuá»™c đấu song diện phi thưá»ng nà y.
Cả hai Ä‘ang Ä‘em sanh mạng ra đùa, má»™t cuá»™c đùa mà những kẻ già u óc sáng tạo, cÅ©ng chẳng nghÄ© ra má»™t cuá»™c đùa mà có ai trông thấy chắc chẳng bao giá» dám là m thá»!
|

17-07-2008, 11:28 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Vô Giá»›i
Bà i gởi: 83
Thá»i gian online: 26 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Xuyên Tâm Lệnh: Hồi 17
Xuyên Tâm Lệnh: Hồi 17
(Cổ Long)
Ngưá»i áo và ng, Triển Má»™ng Bạch gần như nÃn thở.
Má»i tiếng động trong lúc nầy, dù là rất khẽ, cÅ©ng có ảnh hưởng tai hại đến hai đấu thá»§.
NÆ¡i vầng trán cá»§a Thiên Phà m Äại Sư, mồ hôi Ä‘iểm lấm tấm. Con cá» vẫn còn được giữ lÆ¡ lá»ng trên cao, chưa hạ xuống.
Ngưá»i áo và ng nhìn bà n cá», nháºn thấy sá»± thắng bại cầm bằng đưá»ng tÆ¡ kẻ tóc, giả như đại sư đặt quân cá» xuống ở má»™t vị trà bất lợi, thì cầm chắc là phải bại.
Mà , bại cuá»™c cá», là bại luôn cuá»™c đấu ná»™i lá»±c!
Ngược lại, nếu đại sư nghÄ© ra má»™t nước cao, đặt quân cỠđúng chá»—, thì chÃnh Lam Äại Tiên Sanh bị dồn và o cái thế nguy. Dù có mở ra được thế cá», Ãt nhất lão cÅ©ng phải mất má»™t thá»i gian suy tư, và suy tư lâu là phải tiêu phà má»™t phần ngươn khà quan trá»ng!
Một thế cỠhầu như quyết định, do đó đại sư hết sức chú tâm.
Cuối cùng rồi nhà sư cũng hạ quân cỠxuống.
Nhìn qua vị trà quân cỠvừa hạ, Triển Mộng Bạch thoáng lộ vẻ hân hoan.
Cá», đối vá»›i chà ng, cÅ©ng là má»™t môn tiêu khiển, trong giá»›i trẻ, chà ng nổi tiếng cá» cao, nhìn và o bà n cá», chà ng cÅ©ng biết là cục diện cá»±c kỳ nghiêm trá»ng, nếu Thiên Phà m Äại Sư Ä‘i đúng nước, thì Lam Äại Tiên Sanh phải bại.
Chà ng lại có cảm tình vá»›i Lam Äại Tiên Sanh, chỉ mong lão ta thắng cuá»™c.
Bây giá», thấy đại sư đặt quân cá» không đúng vị trÃ, như váºy là đại sư không tạo được nguy cÆ¡ cho Lam Äại Tiên Sanh, chà ng mầng.
Vừa lúc đó, những loạt phạn ngữ do hà ng ngà n đệ tá» Thiếu Lâm Tá»± tụng kinh chiá»u phát ra đã gián Ä‘oạn má»™t lúc, lại vang lên.
Những tiếng tụng vang ráºp nhau, Ä‘á»u Ä‘á»u, cà ng phút cà ng lên cao, chừng như trong chốc lát nữa đây vá»›i cái đà tăng trưởng đó, tiếng tụng sẽ vang dá»™i vùng Tung SÆ¡n, lan Ä‘i ngoà i mấy dặm đưá»ng.
Thiên Phà m Äại Sư Ä‘ang ưu tư, trầm trá»ng, nghe tiếng kinh bất giác bình tÄ©nh trở lại.
Tâm tư bình tÄ©nh, đại sư nháºn định thế cá» toan chá»n không hợp, cÅ©ng may, quân cá» chưa đặt xuống mặt bà n, đại sư từ từ đưa cao tay trở lại trên không, rồi lần nà y, đặt quân cá» xuống tháºt sá»±.
Quân cỠđại sư hạ xuống, đúng chá»— quá, cục diện biến đổi liá»n, và giỠđây đến lượt Lam Äại Tiên Sanh thấy nguy.
Song phương lấn qua, dồn lại má»™t lúc, cuối cùng thì đại sư thắng thế rõ rệt, còn Lam Äại Tiên Sanh cà ng phút cà ng mất hy vá»ng.
N Trong khi đó, những câu tụng kinh bằng Phạm ngữ bên ngoà i vang lên Ä‘á»u Ä‘á»u, cà ng phút cà ng lá»›n.
Triển Mộng Bạch vụt kêu lên:
- Bất công!
Trong khung cảnh trầm tịnh như cảnh chết nà y, má»™t hÆ¡i thở cÅ©ng còn nghe lá»t, huống hồ má»™t câu nói vang lên lồng lá»™ng?
Triá»u Dương phu nhân vá»™i đưa ngón tay trỠáp miệng chà ng chà ng, đồng thá»i hừ nhẹ má»™t tiếng.
Tuy bà ngăn chặn chà ng là m huyên náo, song chÃnh bà cÅ©ng hiếu kỳ, há»i khẽ bên tai chà ng:
- Bất công ở điểm nà o?
Triển Má»™ng Bạch giải thÃch:
- Toà n thể môn nhân Thiếu Lâm Tá»± Ä‘ang dùng má»™t môn há»c bà truyá»n cá»§a Pháºt gia trợ lá»±c đại sư, chÃnh những câu kinh tụng lá»›n kia đưa cho âm thinh và o đây, giúp đại sư trấn định tâm thần, giữ chân khà được trầm ổn. Äồng thá»i, âm thinh đó cÅ©ng gây hoang mang nÆ¡i Lam Äại Tiên Sanh, nhiá»…u loạn tâm thần tiên sanh.
Triá»u Dương phu nhân cau mà y, thầm nghÄ©:
- Hắn nói đúng quá, Thiên Phà m Äại Sư là báºc cao tăng, nghe tiếng kinh thì lòng ổn tịnh, còn Tiểu Lam đâu phải là kẻ xuất gia, nghe tiếng kinh cà ng thêm bá»±c dá»c. NghÄ© ra, cái bá»n trá»c tại Thiếu Lâm Tá»± nầy, cÅ©ng cao minh lắm! Chúng ngầm tiếp trợ chưởng môn, mà không lá»™ má»™t chứng tÃch nà o. Ta dù biết váºy cÅ©ng chẳng có lý do gì nói được!
Bên trong, bà lo. Nhưng, bên ngoà i, bà cưá»i nhẹ, thốt:
- Chỉ vì, trước khi động thá»§, song phương không có láºp định cái Ä‘iá»u cấm chỉ quần tăng gây tiếng động, vang đến tịnh thất bằng cách tụng niệm táºp thể và lá»›n tiếng như thế nầy.
Bà dừng lại, suy tư má»™t chút, lại há»i:
- Tiểu huynh đệ có cách chi chăng?
Ngưá»i áo và ng chen và o:
- Tá»± nhiên là có cách chứ. Song cái Ä‘iá»u gây thắc mắc cho lão phu là lý do khiến cả hai trà mạng vá»›i nhau như váºy. Thắng rồi sao, bại rồi sao?
Triá»u Dương phu nhân chá»›p chá»›p mắt, đáp:
- Ngươi còn lạ gì cái tánh khà cá»§a Tiểu Lam? Lão ta có thể Ä‘em sanh mạng là m váºt đánh cuá»™c, chỉ vì má»™t lá»i nói nghịch lổ tai thôi.
Triển Mộng Bạch lắc đầu:
- Tại hạ không tin là sá»± tình quá đơn giản như phu nhân vừa nói đó. Bất quá, phu nhân không chịu nói tháºt cho bá»n tại hạ hiểu vì lý do gì đó!
Chà ng hừ nhẹ một tiếng, tỠcái sự bất mãn, rồi tiếp:
- Bởi không hiểu được cái lý do cuộc đùa sanh tỠnầy, tại hạ dù có cách chuyển nguy được thà nh yên, tại hạ nhất định không can thiệp.
Triá»u Dương phu nhân cưá»i nhạt:
- Ai mượn ngươi can thiệp? Lẽ nà o ta không có biện pháp sao?
Bà nói như váºy, bất quá để Triển Má»™ng Bạch đừng lên mặt, chứ bà thấy Ä‘ang rối rắm lắm, là m gì có biện pháp thÃch hợp lại phát sanh trong đầu bà ?
Trong khi hỠđối đáp thì Thiên Phà m Äại Sư và Lam Äại Tiên Sanh vẫn mãi mê công thá»§. Tại bà n cá», cái thắng bại đã hiện rõ trước mặt.
Song cái thắng bại thấy bằng mắt, không quan trá»ng là m sao so vá»›i sá»± tranh chấp vô hình.
Sá»± tranh chấp vô hình, là song phương đấu chân khÃ, đấu chân lá»±c kia...
Như đã nói, bất cứ một cuộc đấu nà o trong hai cuộc, cũng phải có ảnh hưởng, có liên quan đến cuộc kia.
Tuy nhiên, giả như bại cá» trước, đấu thá»§ còn có thể vá»›t vát lại cuá»™c đấu vÅ© công, bất quá, hÆ¡i mất mặt má»™t chút váºy thôi.
Chứ đã bại vì vũ công rồi, thì cầm như mất mạng.
Cho nên, cái bại hữu hình nÆ¡i bà n cá» không quan trá»ng bằng cái bại vô hình ở cuá»™c đấu chân khÃ.
Tóc cá»§a Lam Äại Tiên Sanh bắt đầu dá»±ng đứng, từ nÆ¡i đỉnh đầu có nhiệt khà bốc lên...
Thiên Phà m Äại Sư vẫn giữ vẻ an tưá»ng nÆ¡i gương mặt, song ánh mắt như má» dần Ä‘i.
Ãnh mắt má», chứng tá» ná»™i lá»±c không còn liên tục nữa.
Lưỡng hổ tranh đấu, tất hữu nhất thương, ở đây, có thể là cả hai cùng thỠthương, cả hai cùng tỠthương.
Huống chi, muốn ngăn chặn há», Ãt nhất cÅ©ng phải có công lá»±c ngang há», nếu không hÆ¡n.
Thá» há»i trên Ä‘á»i nầy, có nhân váºt nà o trên báºc há» vá» mặt vÅ© công?
Hấp tấm mà can thiệp, chẳng những không ngăn chặn được Lam Äại Tiên Sanh và Thiên Phà m Äại Sư, mà còn nguy hại đến bản thân mình nữa đấy.
Bởi, hai công lá»±c kia, không chống đối nhau được bì sá»± can ngăn đó, sẽ dồn lại kẻ cản ngăn, thì ngưá»i đó chịu là m sao nổi?
Bên ngoà i, ai lo cứ lo, bên trong đấu cứ đấu, thá»i gian Ä‘i qua dù cháºm, vẫn Ä‘i, và cả hai đấu thá»§ dù có cái vốn tu vi lá»›n đến đâu, Ä‘á»u tá»± tiêu hao dần dần, cái vốn đó cuối cùng sẽ cạn...
Bỗng, Triển Mộng Bạch dặng hắng lên một tiếng, rồi chà ng thốt:
- Tại hạ muốn ca!
Triá»u Dương phu nhân trố mắt:
- Ngươi muốn ca? Ca gì?
Triển Má»™ng Bạch trầm giá»ng:
- Thì ca những bà i đã thuá»™c, chứ ca gì? Hòa thượng tụng kinh vang lên như váºy, chẳng lẽ tại hạ không được ca vang lên?
Triá»u Dương phu nhân chá»›p chá»›p mắt, cưá»i nhẹ mấy tiếng, Ä‘oạn đáp:
- Ngươi ca, chẳng bằng ta ca đâu. Có phải thế chăng?
Phu nhân chừng như đoán được cái ý của chà ng định dùng tiếng ca, là m loạn tiếng kinh.
Triển Má»™ng Bạch gáºt đầu:
- Nếu phu nhân bằng lòng ca, thì còn gì bằng?
Triá»u Dương phu nhân đưa ngón tay ém gá»n má»› tóc, Ä‘oạn cất tiếng ca.
Lá»i ca tá» rõ cái tình lưu luyến cá»§a má»™t đôi tình nhân, má»™t bên tha thiết, má»™t bên ná»a nháºn ná»a khước từ.
Bà i ca tầm thưá»ng, ngưá»i thôn giả thưá»ng ca, song bà có âm thinh ấm dịu, ca lên nghe hay lạ kỳ.
Ca xong má»™t bà i ca, bà tiếp bà i khác, dần dần gương mặt bà đỠlên, phảng phất chÃnh bà cÅ©ng bị nung nấu tâm tình bởi những bà i ca đầy ý tứ đó.
Bây giá», thần sắc cá»§a Thiên Phà m Äại Sư bắt đầu biến loạn rồi.
CỠvẫn tiếp tục, song quân cỠtrong tay đại sư đưa cao, lâu lắm mới hạ xuống, chứ không nhanh như trước.
Triển Mộng Bạch mừng thầm.
Chà ng thấy cái mưu của chà ng có hiệu quả.
Äó là chà ng chỉ nhìn Thiên Phà m Äại Sư thôi. Äến lúc chà ng nhìn qua Lam Äại Tiên Sanh, thấy ánh mắt cá»§a Lam Äại Tiên Sanh còn tán loạn hÆ¡n nữa, chừng như tâm thần tiên sanh bất an qua những lá»i ca đó.
Niá»m khÃch động hiện rõ nÆ¡i gương mặt tiên sanh.
Triá»u Dương phu nhân thì nhắm mắt, chăm chú lá»i ca.
Triển Mộng Bạch kinh hãi, thầm nghĩ:
- Nguy! Không xong rồi!
Chà ng trá»±c nhá»› ra, qua lá»i truyá»n thuyết cá»§a giang hồ, Triá»u Dương phu nhân và Lam Äại Tiên Sanh là đôi tình nhân qua nhiá»u năm tháng, chỉ vì má»™t lý do gì đó, mà cả hai chưa chÃnh thức lấy nhau.
Rồi bây giá», phu nhân ca lên những bà i ca có tánh cách yêu đương. Những bà i ca đó nhắc nhở tiên sanh Ä‘oạn ân tình ngà y trước, thà nh ra ý cá»§a phu nhân muốn nhiểu loạn tâm thần đại sư, đại sư chưa bối rối cho lắm, mà chÃnh tiên sanh lại cháºp chá»n giữa tháºt giữa má»™ng!
Äúng là muốn khéo thà nh vụng!
Bá»—ng, tiếng tụng kinh từ bên ngoà i loạn lên và chen lẫn vá»›i những tiếng tụng kinh loạn đó là tiếng kêu lên tháºt là khiếp hãi...
Rồi sau đó, tiếng nạt, tiếng hét tiếp nối, và cuối cùng là tiếng chân ngưá»i chạy gấp.
Một âm thanh lanh lảnh vang lên:
- Nhị muội ở đâu? Nhị muội!
Triá»u Dương phu nhân biến sắc, dừng ngay bà i ca.
Ngưá»i áo và ng cÅ©ng mở mắt ra.
Lão há»i:
- Phải Liệt Há»a phu nhân đó chăng?
Triá»u Dương phu nhân gáºt đầu.
Bên ngoà i, giá»ng nói đó lại vang lên:
- Ra đây ngay, nhị muội!
Ngưá»i Ä‘ang gá»i đó Ä‘ang tiến vá» tịnh thất cá»§a Phương trượng.
Lam Äại Tiên Sanh hừ khẽ má»™t tiếng, thần sắc trở lại tình tÄ©nh như cÅ©.
Thiên Phà m Äại Sư niệm Pháºt hiệu:
- A di đà Pháºt!
Äôi mắt cá»§a đại sư sáng rá»±c lên.
Cả hai cùng thối, cùng hả hÆ¡i, cùng khôi phục định lá»±c, nhưng vẫn nhìn và o cuá»™c cá», không há» lưu ý đến những gì bên ngoà i.
Triá»u Dương phu nhân nhìn ra phÃa cá»a, thần sắc vô cùng khẩn trương, nhưng chẳng dám bước ra nghinh đón.
Triển Má»™ng Bạch lấy là m lạ, không tưởng bà ta quá sợ như váºy.
Mà ngưá»i mà bà sợ, chÃnh là chị ruá»™t cá»§a bà , chứ có phải ai khác lạ đâu?
Không lâu lắm, bức rèm trúc được vẹt qua một bên, một bóng đỠxuất hiện.
Bóng đỠđó là nữ nhân, váºn toà n Ä‘á», lướt như gió đùa.
Bóng đỠđảo mắt nhìn quanh má»™t vòng rồi quay qua Triá»u Dương phu nhân cưá»i lạnh, thốt:
- Hay chưa! Ngưá»i cùng Tiểu Lam lén lút đưa nhau đến đây đà m luáºn vụn vặt vá»›i hoà thượng!
Triá»u Dương phu nhân cưá»i vuốt, đáp:
- ThÆ¡ thÆ¡ nhìn kỹ Ä‘i, có phải là cuá»™c đà m luáºn vụn vặt hay chăng?
Nữ nhân có gương mặt giống như Triá»u Dương phu nhân song mà y hÆ¡i ráºm, mắt lại sáng hÆ¡n.
Có cái gì sắc bén hiện ra nơi thần sắc của bà , chứng tỠbà mau mắn, trong ngôn từ cỠđộng.
Bà lại nhìn qua má»i ngưá»i má»™t lượt, Ä‘iá»m nhiên thốt:
- Dù gì Ä‘i nữa, các ngươi cÅ©ng không nên âm thầm đưa nhau Ä‘i như váºy.
Triá»u Dương phu nhân thở dà i:
- Tiểu Lam nóng như lá»a đốt trong mình, đến tìm tiểu muá»™i, tiểu muá»™i còn thì giỠđâu nữa mà bẩm báo vá»›i thÆ¡ thÆ¡? Việc như thế đó, thÆ¡ thÆ¡ nở nà o trách tiểu muá»™i chứ?
Liệt Há»a phu nhân cau mà y, bước nhanh tá»›i trước vân sà ng, phất ống tay áo lên.
Bà n cỠrối loạn, quân văng tứ tung.
Rồi bà cao giá»ng thốt:
- Các ngươi ở đây, dà n cái cảnh như thế nà y, để là m gì? Hãy nói mau cho ta nghe đi?
Lam Äại Tiên Sanh và Thiên Phà m Äại Sư cùng giáºt mình, nhưng cả hai tay vẫn còn đưa cao, hai tay còn dán chặc và o nhau.
Liệt Há»a phu nhân trừng mắt, hét:
- Lão hòa thượng! Ngươi cứ nắm tay Tiểu Lam định là m chuyện gì váºy chứ? Buông tay ra ngay. Cải lá»i ta, ta sẽ cho ngươi biết tay!
Thiên Phà m Äại Sư cau mà y, niệm pháºt hiệu:
- A di đà Pháºt!
Bá»—ng, Lam Äại Tiên Sanh tung bổng ngưá»i lên, lá»™n Ä‘i mấy vòng má»›i đáp xuống ná»n, đáp xuống đúng chiếc ghế đặt ở góc tưá»ng, gương tròn mắt nhìn sá»ng Liệt Há»a phu nhân.
Rút tay vá», lão sợ chưởng lá»±c cá»§a Thiên Phà m Äại Sư bức dồn tá»›i, cho nên lão phải tung bổng mình lên, lá»™n Ä‘i mấy vòng, chá» cho lá»±c đạo cá»§a đối phương tá»± hóa giải rồi, lão má»›i dám đáp xuống.
Và lão cÅ©ng hóa giải công lá»±c mình, cho nó trở lại bình thưá»ng.
Trước đó má»™t chút, khi cục diện cá»±c kỳ nghiêm trá»ng, từ Triá»u Dương phu nhân, ngưá»i áo và ng, đến Triển Má»™ng Bạch, chẳng ai có phương sách gì phân khai hai đấu thá»§.
Ai ai cũng hết sức lo lắng.
Nhưng sau đó má»™t phút, cục diện hoà n toà n phá há»§y, vá»›i sá»± xuất hiện cá»§a Liệt Há»a phu nhân.
Triển Má»™ng Bạch vừa kinh hãi, vừa buồn cưá»i!
Thì ra, tất cả Ä‘á»u là má»™t sá»± đùa vui, dù trong cái đùa đó, sanh mạng con ngưá»i chẳng có má»™t giá trị.
Äiá»u mà chà ng không tưởng nổi, là sống đến cái tuổi xa trá»i gần đất, Liệt Há»a phu nhân nóng nảy, vẫn ương ngạnh, như má»™t đứa bé con!
Chà ng cũng là một tay nóng nảy, song chà ng đâu đến đổi quá vô lý như bà ta?
Tuy nhiên, chà ng cÅ©ng phải nhìn nháºn là nhá» sá»± vô lý cá»§a bà , má»™t Ä‘iá»u đáng tiếc lá»›n được ngăn cháºn trước khi xảy ra, ngăn cháºn rất kịp thá»i.
Liệt Há»a phu nhân vẫn đứng tại chá»—, xoay ná»a vòng thân trên hướng mắt vá» Lam Äại Tiên Sanh, cao giá»ng há»i:
- Ngươi đến tìm nó sao chẳng gặp ta một chút chứ?
Nó, là Triá»u Dương phu nhân, bà vẫn cứ gá»i như thưá»ng, vá»›i cái tiếng đó, bà không cần chá»n má»™t tiếng thá»a đáng hÆ¡n.
Lam Äại Tiên Sanh dá»ng cao đôi mà y, giá»ng đáp cÅ©ng cao không kém Liệt Há»a phu nhân:
- Ngươi là má»™t con liá»…u đầu, bình sanh chuyên phá hoại sá»± việc cá»§a ngưá»i, ta tìm gặp ngươi là m chi? Gặp ngươi, để ngươi tìm hiểu sá»± việc cá»§a ta, rồi theo dõi, rồi phá hoại, phải không? Ta không cho ngươi biết, ngươi còn là m há»ng việc cá»§a ta huống hồ ngược lại?
Liệt Há»a phu nhân sá»ng sá».
Lạ lùng tháºt! Vá»›i cái tÃnh nóng nảy đó, Ä‘ang lẽ bà ta phải nổi giáºn lên liá»n, không ngá» bà chỉ lá»™ vẻ kinh dị, rồi lùi lại ba bước, rồi ngồi xuống mép vân sà ng, rồi cất tiếng khóc ồ ồ.
Khóc được mấy tiếng, bà lại gà o lên:
- ÄÆ°á»£c! ÄÆ°á»£c! Ta tuổi tác như thế nà y, ngươi cÅ©ng cứ gá»i ta là má»™t liá»…u đầu! ÄÆ°á»£c!
Ta là lão liễu đầu.
Bà lại khóc to hơn trước.
Lam Äại Tiên Sanh hừ má»™t tiếng:
- Ngươi cà ng lão, tánh khà cà ng tiểu. Ngươi không là lão liễu đầu, mà chỉ là tiểu liễu đầu, ta nói tiểu!
Liệt Há»a phu nhân cà ng khóc to hÆ¡n, khóc thảm thiết, vừa khóc vừa gà o:
- ÄÆ°á»£c! ÄÆ°á»£c! Ta biết mà ! Ngươi không ưa thÃch ta... ta... thà ta chết Ä‘i còn hÆ¡n! Ta còn sống là m gì chứ...
Lam Äại Tiên Sanh hét:
- Ta má»i! Má»i ngươi đó!
Triá»u Dương phu nhân vá»t mình đến trước mặt tiên sanh, khẽ thở dà i, trách nhẹ:
- Sao ngươi có thái độ đó đối vá»›i thÆ¡ thÆ¡ ta, hả Tiểu Lam? Ngươi là m cho thÆ¡ thÆ¡ ta quá thương tâm, mà chÃnh ta cÅ©ng thương tâm luôn đó nhé!
Lam Äại Tiên Sanh hừ má»™t tiếng:
- Ngươi yên trÃ, chẳng bao giá» bà ta dám chết đâu!
Triá»u Dương phu nhân dịu giá»ng:
- Ngươi còn giở cái giá»ng khiêu khÃch nữa sao? Bước tá»›i mà tạ lá»—i vá»›i thÆ¡ thÆ¡ ta Ä‘i!
Bước ngay đi, Tiểu Lam!
Lam Äại Tiên Sanh ngồi thừ ngưá»i trên ghế, trầm lặng má»™t lúc lâu, sau cùng đứng lên.
Triển Má»™ng Bạch mục kÃch thái độ cá»§a hai bà lão đối xá» vá»›i nhau như váºy, không khá»i buồn cưá»i.
Chà ng không thể ngá» Lam Äại Tiên Sanh quáºt cưá»ng như thế mà lại chiá»u chuá»™ng Triá»u Dương phu nhân, đến ngoan ngoãn chẳng khác nà o má»™t đứa bé con.
Chà ng thầm nghĩ:
- Ngưá»i ta nói, nhu khắc cương, nghÄ© ra tháºt đúng!
Lam Äại Tiên Sanh đã đến trước mặt cá»§a Liệt Há»a phu nhân rồi, lão đưa tay vá»— nhẹ lên đầu vai bà mấy lượt, rồi buông gá»ng:
- Úy!... Lỗi quá! Ta mắng sai!....
Cái câu tạ lá»—i cá»§a lão có bao nhiêu đó thế thôi! Lão nháºn là mình mắng sai, chứ lão không van cầu ngưá»i bị mắng sai, tha thứ cho lão.
Triển Mộng Bạch thầm nghĩ:
- Má»™t cách tạ lá»—i má»›i mẻ tháºt!
Chà ng hết sức ngạc nhiên khi Lam Äại Tiên Sanh chỉ nói lên mấy tiếng đó, mà Liệt Há»a phu nhân ngưng khóc ngay, đã váºy bà còn cưá»i hì hì.
Rồi bà thốt:
- Tiểu Lam ạ, chỉ cần ngươi đối tốt với ta, dù ngươi có mắng ta mấy tiếng cũng chẳng sao, mắng sai cũng chẳng sao!
Theo ai khác, thì Ãt nhất cÅ©ng phải vuốt ve thêm bằng má»™t và i tiếng nhẹ, nhưng Lam Äại Tiên Sanh chỉ nói độc nhất có má»™t câu cá»™c lốc, rồi quay mình, bước trở vá» chiếc ghế, ngồi xuống.
Ngồi xong, lão cao giá»ng trách:
- Vừa rồi, ngươi đã phá há»ng sá»± việc cá»§a ta, ngươi có thấy là phải tạ lá»—i vá»›i ta không?
Trách cứ Liệt Há»a phu nhân, thá»±c ra Lam Äại Tiên Sanh không phải muốn cho bà tạ lá»—i vá»›i lão.
Lão muốn cho bà tạ lá»—i vá»›i Thiên Phà m Äại Sư, bởi cái việc há» Ä‘ang là m, tuy Ä‘em sanh mạng đùa cợt, song kỳ trung chỉ là má»™t cuá»™c đấu thân hữu.
Vá»›i tÃnh cách thân hữu, cuá»™c đấu có gây hứng cho há», bây giá» Liệt Há»a phu nhân ngăn cuá»™c đấu, phá tan cái hứng Ä‘ang lên cá»§a há».
Như váºy là khiếm nhã vá»›i chá»§ nhân địa phương nà y.
Dù sao thì Lam Äại Tiên Sanh cÅ©ng biết trá»ng đại nghÄ©a giang hồ, lão có gà n đến đâu, cÅ©ng chẳng dám để mất tác phong cá»§a má»™t báºc đại hiệp.
Liệt Há»a phu nhân mưá»ng tượng má»™t đứa bé con, đưa tay quệt qua đôi mắt lệ ráo rồi, rồi từ từ nhÃch bước tá»›i gần Thiên Phà m Äại Sư, e ấp thốt:
- Lão... lão... đại sư, tôi... đắc tội với đại sư...
Thiên Phà m Äại Sư Ä‘ang giữ cái vẻ trang nghiêm, trông thấy cả ba ngưá»i tuy thuá»™c hà ng tiá»n bối, song tánh khà còn khôi hà i hÆ¡n bá»n trẻ con, cÅ©ng phải Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i, đáp:
- Nữ thà chá»§ nói quá lá»i! Nữ thà chá»§ có là m chi đâu mà cho rằng đắc tá»™i.
Nhưng, ngưá»i áo và ng thì khác, lão không cho rằng sá»± việc đáng cưá»i, miệng che dấu sau bức nạ, miệng lão ra sao, chẳng ai thấy được, chứ ánh mắt cá»§a lão chẳng há» biểu lá»™ má»™t cái ý cưá»i như những lần khác lão thưá»ng cưá»i bằng mắt.
Chừng như lão nghiêm nghị hơn lúc nà o hết.
Lão ngồi nguyên trong bóng tối, không gian còn quyện khói trầm từ chiếc lư đồng, khói trầm tá»a má» má», tạo thà nh má»™t lá»›p mà n má»ng khuất lão thêm má»™t chút.
Lão không nói gì.
Triển Má»™ng Bạch là m gì có được sá»± trầm ổn cá»§a lão, cho nên chà ng buá»™t miệng gá»i to:
- Lam Äại Tiên Sanh?
Lam Äại Tiên Sanh đảo mắt nhìn quanh, bá»—ng ngẩng mặt lên không cưá»i vang, cưá»i má»™t lúc, lão cao giá»ng há»i:
- Hay? Hay? Không ngỠcũng có mặt tiểu huynh đệ và cái lão tỠđối đầu với ta?
Rồi lão há»i:
- Các ngươi đến đây từ bao gi�
Ngoà i miệng, Triển Mộng Bạch đáp:
- Äến từ lâu.
Trong thâm tâm, chà ng thầm nghĩ:
- Bá»n nà y và o đây mà lão chẳng hay biết gì, Ä‘iá»u đó chứng tá» trong lúc đấu vá»›i đại sư, lão vất vả lắm!
Thiên Phà m Äại Sư bước xuống vân sà ng.
Äại sư Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i, vòng tay chữ tháºp hướng vá» ngưá»i áo và ng, thốt:
- Sau mưá»i năm cách biệt, hôm nay má»›i gặp lại nhau. Trong thá»i gian đó, bần tăng cứ tá»± há»i mình, chẳng hay thà chá»§ báºn việc chi mà chẳng há» trở lại bổn tá»±, cho bần tăng được đãi trà , nghe chuyện.
Ngưá»i áo và ng phất nhẹ á»ng tay áo, gió phát thổi tạt là n khói trước mặt, cưá»i nhẹ, đáp:
- Tuy thá»i gian qua lâu, tại hạ chung quy cÅ©ng còn có dịp trở lại đây. Rất tiếc là lần nà y trở lại không đúng lúc. Bất ngá» lại gặp hai vị.
Lam Äại Tiên Sanh cưá»i vang, cháºn lá»i:
- Ai cho rằng ngươi đến đây không đúng lúc? Trái lại là khác! Ngươi đến hợp tình thế quá chừng! Nếu không có ngươi hẳn lão phu phải tái đấu với hòa thượng một lần nữa...
Ngưá»i áo và ng há»i:
- Thế ra, hai vị giao đấu với nhau là vì tại hạ?
Thiên Phà m Äại Sư thở dà i:
- Lam thà chá»§ không quản lao nhá»c vượt nghìn dặm đến Thiếu Thất Phong tìm bần tăng vì hai việc...
Lam Äại Tiên Sanh nổi giáºn:
- Việc thứ nhất, liên quan đến nghiệt đồ Tôn Ngá»c Pháºt cá»§a lão phu, sau khi lão phu ly khai hai ngưá»i rồi, láºp tức đến Hà ng Châu tìm hắn.
Ngưá»i áo và ng tặc lưỡi:
- Nhưng chắc là hắn đã xa chạy cao bay trước khi các hạ đến!
Lam Äại Tiên Sanh gáºt đầu:
- Äúng váºy. Chẳng những hắn trốn Ä‘i, mà hắn còn thuê ngưá»i phóng Tình Nhân Tiển toan hảm hại lão phu. Ngưá»i đó bị lão phu bắt được.
Thuáºt đến đó lão hừ lạnh luôn mất tiếng, tiếp luôn:
- NgỠđâu, kẻ ám toán lão phu lại là má»™t đệ tá» cá»§a Thiếu Lâm, lão phu mang kẻ đó đến Thiếu Lâm Tá»±, giao cho lão hòa thượng trừng trị, ngỠđâu, hắn tá»± sát dá»c đưá»ng. Lão phu cÅ©ng có bức hắn cung khai lai lịch chá»§ nhân Tình Nhân Tiển, song hắn chẳng chịu nói gì cả.
Triển Má»™ng Bạch và ngưá»i áo và ng cùng nhìn nhau.
Thiên Phà m Äại Sư thở dà i:
- Môn đồ phái Thiếu Lâm, cà ng ngà y cà ng đông, phà m ngưá»i đông thì có há»—n tạp, nhân phẩm cá»§a chúng bất đồng, do đó mà có những con sâu phá hoại cả má»™t vưá»n cây tươi tốt!
Ngưá»i áo và ng há»i:
- Tuy việc là m đó, do một đệ tỠThiếu Lâm, song thực ra thì có gì đáng trách đại sư đâu?
tại sao Lam huynh lại có thể dá»±a và o việc nhá» má»n như váºy, động thá»§ vá»›i đại sư?
Thiên Phà m Äại Sư mỉm cưá»i:
- Bần tăng và Lam thà chủ động thủ, không phải vì lý do đó.
Ngưá»i áo và ng trố mắt:
- Thế là vì lẽ gì?
Thiên Phà m Äại Sư đáp:
- Lam đại hiệp há»i bần tăng vá» lai lịch cá»§a thà chá»§, bần tăng không thá»a mản được Ä‘iá»u yêu sách đó...
Lam Äại Tiên Sanh cháºn lá»i:
- Phải chi lão hòa thượng bảo là không biết, thì ta đâu có nổi giáºn? Ta háºn vì lão nói là lão biết, song lão không thể tiết lá»™.
Ngưá»i áo và ng cưá»i nhẹ:
- Rồi vì thế, mà các hạ bức Thiên Phà m Äại Sư phải động thá»§!
Dừng lại một chút, lão tiếp:
- Lam huynh là m thế, có phải là vô Ãch chăng? Ngưá»i như đại sư là m được má»™t việc gì, là có suy xét kỹ, đáng là m là là m, không đáng là m là không bao giá» là m. Lam huynh liệu uy hiếp mà được việc à ?
Lam Äại Tiên Sanh mỉm cưá»i:
- Ta nghĩ mãi, chẳng hiểu được trong thiên hạ ngà y nay, ai có vũ công như ngươi! Ta cà ng nghĩ, cà ng không hiểu nổi, cà ng không hiểu lại cà ng muốn tìm hiểu!
Ngưá»i áo và ng lắc đầu:
- Vĩnh viễn, Lam huynh chẳng nghĩ ra nổi đâu!
Lam Äại Tiên Sanh thở dà i:
- Nếu mà có má»™t việc gì mà ta không được hiểu, ta cố tìm vẫn chẳng hiểu nổi được, thì ta có cái cảm giác là má»™t váºt nhá»n đâm thưá»ng xuyên nÆ¡i hông ta, gây Ä‘au nhức khó chịu vô cùng! Ta ngồi như ngồi trên chông, ta đứng, như đứng trên than Ä‘á»!
Thiên Phà m Äại Sư Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i:
- Lam đại hiệp có nhiệt tâm như váºy, chẳng đáng trách ngưá»i có rất nhiá»u tình cảm.
Äoạn lão nhìn sang ngưá»i áo và ng má»™t thoáng, đảo mắt trở qua Lam Äại Tiên Sanh, rồi tiếp:
- Bây giá», đương sá»± đã có mặt tại đây, thì hẳn là bần tăng có thể rút lui ra ngoà i vòng!
Lam Äại Tiên Sanh cao giá»ng:
- Nếu lão ấy không bằng lòng cho lão phu biết lai lịch, thì lão phu cÅ©ng phải há»i nÆ¡i hòa thượng như thưá»ng. Dù có tiếp tục cái việc vừa rồi, kéo dà i đến ba ngà y, ba đêm, lão phu cÅ©ng không kêu khổ!
Thiên Phà m Äại Sư lắc đầu:
- Bần tăng không chấp nháºn tiếp tục cuá»™c đấu đó đâu!
Liệt Há»a phu nhân vụt đứng lên, bước đến trước mặt ngưá»i áo và ng há»i:
- Ngươi nên cho Tiểu Lam biết Ä‘i! Hại lão ấy phải khổ, có Ãch gì?
Ngưá»i áo và ng từ từ đáp:
- Nói, tự nhiên là nên nói, song hiện tại chưa phải lúc nói, tự nhiên chưa nói được.
Lam Äại Tiên Sanh và Liệt Há»a phu nhân đồng thá»i cùng kêu lên:
- Thế đến lúc nà o ngươi mới chịu nói?
Ngưá»i áo và ng đáp:
- Tại hạ đến đây hôm nay, là vì cần gặp mặt Thiên Phà m Äại Sư để đà m luáºn vá» má»™t việc quan trá»ng. Xong cái việc tại đây, tại hạ còn phải đưa vị tiểu huynh đệ nà y đến Äế Vương cốc. Xong cái việc tại Äế Vương Cốc rồi chừng đó...
Lão Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i, tiếp luôn:
- Tại hạ sẽ nhá» tiểu huynh đệ thay mặt tại hạ tìm gặp các vị nói rõ lai lịch cá»§a tại hạ cho các vị hiểu. Äại khái, tại hạ có thể ước định má»™t thá»i gian ná»a năm, sau thá»i gian đó, các vị sẽ được thá»a mãn.
Lam Äại Tiên Sanh nhướng cao đôi mà y, niá»m hoan hỉ hiện lá»™ rõ rệt nÆ¡i ánh mắt.
Lão thốt gấp:
- Thế là nhất định như váºy!
Ngưá»i áo và ng gáºt đầu:
- Tại hạ xin giữ lá»i.
Lam Äại Tiên Sanh vá»— đùi bốp bốp:
- ÄÆ°á»£c! Bây giá» ngươi muốn nói gì vá»›i Thiên Phà m Äại Sư cứ nói!
Day qua Triển Mộng Bạch, lão tiếp luôn:
- Tiểu huynh đệ nhá»› đấy, đừng để lão phu nóng nảy chỠđợi, phải biết quá hạn má»™t ngà y mà tiểu huynh đệ không đến, là lão phu phải bị lá»a tâm đốt má»™t ngà y đấy?
Thiên Phà m Äại Sư cưá»i nhẹ:
- Việc đó, bần tăng đã đà m luáºn xong!
Lam Äại Tiên Sanh sá»ng sá», nhìn ngưá»i áo và ng má»™t lúc, Ä‘oạn thở dà i:
- Không ngá» ngươi luyện cái thuáºt truyá»n âm nháºp máºt linh diệu như thế? Äến ta cÅ©ng chẳng phát hiện được!
Ngưá»i áo và ng mỉm cưá»i:
- Nếu Lam huynh nghe được, thì còn gá»i là truyá»n âm nháºp máºt là m sao ổn chứ?
Lam Äại Tiên Sanh cưá»i lá»›n:
- Tốt! Tốt! Bình sanh ta chẳng hỠphục ai, nhưng ta phải phục ngươi! Bây giỠthì ta trở vỠcung, chỠtin tốt của ngươi đấy!
Thốt xong, lão đứng lên, bước Ä‘i liá»n.
Bà n tay lão vừa chạm đến bức mà nh trúc, Liệt Há»a phu nhân gá»i gấp:
- Cháºm má»™t chút, chá» ta vá»›i!
Lam Äại Tiên Sanh cưá»i lá»›n:
- Ngươi vá» nhà ngươi, ta vá» nhà ta, má»—i ngưá»i có má»—i con đưá»ng, ta chá» ngươi là m gì?
Lão vẫy cao hay tay, chà o biệt má»i ngưá»i, Ä‘oạn vá»t mình Ä‘i luôn.
Liệt Há»a phu nhân hét to:
- Ngươi không chỠta, ta cứ theo ngươi, xem ngươi là m sao ta cho biết.
Bà không cần chà o ai, khẽ nhún đôi chân, má»™t bóng đỠchá»›p lên, bóng đỠbay vút theo Lam Äại Tiên Sanh, thoáng mắt đã mất dạng.
Thiên Phà m Äại Sư khẽ thở dà i:
- Tại Thiếu Lâm Tá»± nà y, muốn và o lúc nà o là và o, muốn ra lúc nà o là ra, trên thế gian ngoà i Lam Äại Tiên Sanh, không còn má»™t ai khác!
Ngưá»i áo và ng Ä‘ang nhìn ra ngoà i cá»a, ứng tiếng đáp:
- Äại sư nhân từ, không muốn cùng lão ấy tranh chấp trên má»™t tiểu tiết, chứ Thiếu Lâm Tá»± đâu phải là má»™t cảnh hoang!
Thiên Phà m Äại Sư mỉm cưá»i:
- Hà nh động thì ngông, thái độ thì gà n, tuy váºy chứ suốt mấy mươi năm trá»i bôn nam tẩu bắc, Lam Äại Tiên Sanh vẫn giữ cái tâm trong sáng như gương! Mẫu ngưá»i đó, chẳng phải có nhiá»u trong nhân loại!
Ngưá»i áo và ng quay đầu, nhìn sang Triá»u Dương phu nhân, há»i:
- Phu nhân cùng đến vá»›i Lam Äại Tiên Sanh, hiện tại tiên sanh đã Ä‘i rồi, sao phu nhân không Ä‘i theo?
Trên gương mặt cá»§a Triá»u Dương phu nhân, nét u buồn hiện rõ.
Bà thở dà i, thốt:
- HỠđúng là má»™t đôi oan gia, nhưng cÅ©ng rất thÃch nhau. Có thể bảo, há» là nước vá»›i lá»a, tương tế nhau mà cÅ©ng tương khắc nhau!
Triển Má»™ng Bạch sá»ng sá», tÃnh hiếu kỳ bừng lên, chà ng buá»™t miệng há»i:
- Phu nhân đã thÃch Lam Äại Tiên Sanh, mà Lam Äại Tiên Sanh cÅ©ng thÃch phu nhân, thế tại sao...
Triá»u Dương phu nhân khoát tay, tiếp tục thở dà i:
- Có nhiá»u sá»± việc, ngưá»i trong lứa tuổi cá»§a tiểu huynh đệ chưa hiểu nổi. Há»i là m chi, tiểu huynh đệ, sau nà y rồi huynh đệ cÅ©ng sẽ hiểu khi vượt qua cái mức hoa niên!
Triển Má»™ng Bạch trầm giá»ng:
- Phu nhân hy sinh cho bà o tỷ?
Triá»u Dương phu nhân Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i:
- Ngươi lầm!
Triển Mộng Bạch cau mà y:
- Thế thì tại hạ lại cà ng không hiểu!
Triá»u Dương phu nhân trầm lặng má»™t lúc, sau cùng, bà từ từ thốt:
- Tiểu huynh đệ có biết không, thÃch và yêu là hai lẽ hoà n toà n khác nhau, ngưá»i ta thÃch, là lão, còn ngưá»i ta yêu...
Bá»—ng, bà thở dà i luôn mấy tiếng, rồi cúi đầu lặng lẽ bước ra cá»a.
Triển Má»™ng Bạch thừ ngưá»i như tượng gá»—, mÆ¡ mà ng...
Chợt, Triá»u Dương phu nhân trở lại, há»i chà ng:
- Ngươi đến Äế Vương Cốc, nhân dịp đó, ta nhá» ngươi má»™t việc, ngươi có sẵn sà ng giúp ta chăng?
Triển Má»™ng Bạch đáp liá»n:
- Nếu việc đó không trên sức mình, thì tại hạ không hỠtừ chối.
Triá»u Dương phu nhân nhìn chà ng, ánh mắt chá»›p lên, bắn ra má»™t tia sáng quái dị.
Bà tiếp:
- Chẳng có gì khó khăn cả, ngươi chỉ chuyển há»™ ta má»™t câu há»i thôi. Sau đó, ngươi tìm cách gặp lại ta, cho biết lá»i phúc đáp.
Triển Má»™ng Bạch há»i lại:
- Câu đó như thế nà o?
Triá»u Dương phu nhân lại chá»›p mắt:
- Ngươi có thấy tịch mịch chăng?
Triển Mộng Bạch kinh hãi.
Triá»u Dương phu nhân mỉm cưá»i:
- Äiá»u ta nhá» ngươi chuyển đến Äế Vương Cốc, là câu há»i đó. Chứ ta có há»i ngươi đâu?
Phần ngươi, tìm cách gặp lại ta, phần ta cÅ©ng tìm cách gặp lại ngươi, có như váºy, chúng ta má»›i gặp nhau sá»›m và ta được nghe câu đáp sá»›m hÆ¡n!
Bà lấy trong mình ra má»™t chiếc túi thêu, trao qua cho chà ng, Ä‘oạn Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i, tiếp:
- Trong đó, có má»™t váºt do ta là m ra, ngươi cầm Ä‘i!
Triển Mộng Bạch lắc đầu:
- Vô công, thá» thưởng, bình sanh tại hạ không há» như váºy, phu nhân cất Ä‘i.
Triá»u Dương phu nhân cưá»i nhẹ:
- Thì ngươi chấp nháºn chuyển há»™ ta câu nói đó đến nÆ¡i cần đến, như thế là công rồi, còn gì nữa?
Triển Mộng Bạch thở dà i:
- Tại hạ chỉ má»›i có nháºn lá»i thôi, chứ nà o đã là m gì, mà gá»i là công, huống chi, còn phải chá» xem việc là m đó có thà nh hay không nữa chứ! Phu nhân biết không, lần đến Äế Vương Cốc nà y, biết tại hạ còn sống hay chết? Giả như tại hạ chết Ä‘i, thì đâu còn cái việc tìm gặp phu nhân để Ä‘em vá» lá»i phúc đáp cá»§a Äế Vương Cốc?
Triá»u Dương phu nhân cau mà y:
- Tuổi ngươi chưa có được bao nhiêu, sao sớm nói đến cái chết?
Triển Má»™ng Bạch báºt cưá»i ngạo nghá»…:
- Cái chết, nếu không đến vá»›i tại hạ, thì phải đến vá»›i cốc chá»§ Äế Vương Cốc. Cốc chá»§ chết Ä‘i, lão ta chẳng còn tịch mịch nữa!
Triá»u Dương phu nhân biến sắc:
- Nguyên nhân nà o thúc đẩy ngươi nói như thế?
Triển Mộng Bạch trầm lặng gương mặt:
- Tuy chưa Ä‘Ãch xác lắm, trừ trưá»ng hợp chứng minh trái ngược, hiện tại, tại hạ có thể bảo cốc chá»§ Äế Vương Cốc là kẻ thù không đội trá»i chung cá»§a tại hạ. Khi tại hạ gặp lão ấy rồi, thì trong hai ngưá»i phải có má»™t táng mạng.
Triá»u Dương phu nhân trầm tư má»™t lúc, Ä‘oạn đặt nhẹ chiếc túi thêu nÆ¡i tay chà ng, rồi thốt:
- Vô luáºn như thế nà o, ta cÅ©ng tặng ngươi chiếc túi nà y. Ta chẳng há» lấy lại.
Triển Mộng Bạch khẳng khái đáp:
- ÄÆ°á»£c rồi, tại hạ xin nháºn. Nếu lão ấy có chết Ä‘i, thì tại hạ cÅ©ng tìm phu nhân để thuáºt lại cho phu nhân nghe câu đáp cá»§a lão. Bởi, trước khi động thá»§, tại hạ phải há»i há»™ phu nhân.
Còn như cái chết là phần dà nh cho tại hạ, thì...
Chà ng Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i, tiếp:
- ChÃnh phu nhân phải tá»± mình Ä‘i tìm lão mà há»i lại!
Triá»u Dương phu nhân nhìn sá»ng Triển Má»™ng Bạch, má»™t phút sau bà từ từ thốt:
- Ta đã thấy rất nhiá»u ngưá»i, ta cÅ©ng biết những tao ngá»™ cá»§a há», phà m những kẻ nói đến cái chết mà vẫn cưá»i được như thưá»ng thì hầu như những kẻ đó chẳng há» chết!
Triển Mộng Bạch thản nhiên:
- Äa tạ phu nhân!
Triá»u Dương phu nhân mỉm cưá»i:
- Có Ä‘iá»u, lão ấy không thể chết!
Bà quay mình, đồng thá»i đảo mắt nhìn qua má»i ngưá»i má»™t lượt rồi phi thân thoát ra ngoà i cá»a.
Thiên Phà m Äại Sư đưa ánh mắt dịu hòa sang ngưá»i áo và ng khẽ buông tiếng thở dà i:
- Trong con mắt, con tim cá»§a Triá»u Dương nữ thà chá»§, chỉ độc có má»™t nam nhân! Ngoà i Äế Vương Cốc chá»§ ra, bà xem tất cả như những bóng má»!
Ngưá»i áo và ng trầm lặng, không nói gì.
Triển Má»™ng Bạch thở dà i, tiếp nối lá»i đại sư:
- Xem ra, Lam Äại Tiên Sanh đặt tình yêu không có đúng chá»—!
Thiên Phà m Äại Sư lại thở dà i:
- Tình yêu là nguồn cá»™i muôn ná»—i khổ, nhưng đã sanh ra trên cõi thế, con ngưá»i có mấy ai vô tình? Thiếu niên Æ¡i, có đúng váºy chăng?
Triển Má»™ng Bạch gáºt đầu, vẻ trầm buồn hiện rõ nÆ¡i gương mặt.
Äá»™t nhiên, ngưá»i áo và ng cưá»i quái dị:
- Äặt tình yêu không đúng chá»—, nà o phải chỉ có má»™t Lam Äại Tiên Sanh đâu?
Day qua Triển Má»™ng Bạch, lão buông gá»n:
- Mình đi, tiểu huynh đệ!
Triển Má»™ng Bạch nghiêng mình trước Thiên Phà m Äại Sư, cung kÃnh thốt:
- Báºn việc khẩn cấp nÆ¡i mình, không thể lưu lại lâu để thỉnh giáo những lá»i và ng ngá»c cá»§a đại sư. Ra Ä‘i vá» phương trá»i man mác, tương lai chẳng rõ tao ngá»™ như thế nà o, biết còn ngà y trở lại bái kiến đại sư...
Thiên Phà m Äại Sư mỉm cưá»i:
- Các vị Ä‘i Ä‘i, bần tăng không thể tiá»…n đưa xa. Thôi, hãy Ä‘i cho kịp thá»i gian.
Triển Má»™ng Bạch giáºt mình:
- Chẳng biết tại sao đại sư không nghe chà ng nói cho tròn câu mà lại đuổi khách gấp thế?
Äã thế, thì đà nh thế, chà ng cúi đầu, chà o biệt, Ä‘oạn bước theo sau lưng ngưá»i áo và ng.
Äợi cho ngưá»i áo và ng và Triển Má»™ng Bạch khuất dạng rồi, Thiên Phà m Äại Sư vá»› lấy chiếc dùi nhá», đánh nhẹ và o cái chuông con bên cạnh lư đồng.
Một tiếng coong vang lên, ngân dà i trong trẻo.
Tiếng chuông chưa lắng xuống, bốn trung niên tăng nhân mặc áo mà u tro bước và o, nghiêng mình, vòng tay chữ tháºp, nói:
- Sư phó có Ä‘iá»u chi dạy bảo?
Thiên Phà m Äại Sư trầm giá»ng:
- Vô Vi và Vô Tâm láºp tức chuẩn bị hà nh trang, sẵn sà ng chá» lịnh theo sư phụ xuống núi.
Còn Vô Diệu, Vô Cơ lại vén bức rèm trúc cho ta.
Vô Vi, Vô Tâm, Vô Diệu và Vô CÆ¡ là bốn đại đệ tá» cá»§a Thiên Phà m, thoáng giáºt mình, chẳng biết tại sao sư phụ đột nhiên lại có ý hạ sÆ¡n.
Nhưng, là những đệ tá» lâu năm, tá»± nhiên há» biết rõ tánh khà cá»§a sư tôn, chẳng má»™t ai dám há»i gì, cùng nghiêng mình lãnh lịnh.
Vô Vi và Vô Tâm vỠphòng để chuẩn bị hà nh trang, còn Vô Diệu và Vô Cơ vén bức rèm, rồi đứng nghiêm tại chổ cúi đầu xuống.
Thiên Phà m Äại Sư tiếp:
- Sư phụ định Ä‘i ngay đến VÅ© ÄÆ°Æ¡ng SÆ¡n, thá»i gian xuất ngoại có thể kéo dà i độ nữa năm, các sá»± vụ tại chùa, hai ngươi cẩn tháºn liệu lý.
Vô Diệu khẽ cau đôi mà y, thấp giá»ng thốt:
- Từ lâu, sư phụ không hỠphong trần, chỉ sợ...
Thiên Phà m Äại Sư cháºn lại:
- Bởi lâu năm không hạ sÆ¡n, bây giá» sư phụ định tái nháºp giang hồ xem thá» trong vÅ© lâm ngà y nay có sản xuất ra mấy tay anh hùng niên thiếu chăng?
Vô Cơ trầm ngâm một chút, đoạn trình:
- Nếu có má»™t sá»± việc gì xảy ra thì các đệ tá» phải thay thế sư phụ, là m những công tác nhá»c nhằn, tại sao sư phụ tá»± dấn thân và o lao khổ?
Thiên Phà m Äại Sư chá»›p mắt, Ä‘iểm nhẹ má»™t nụ cưá»i:
- Sư phụ phải xuất hà nh, là vì các ngươi không thể thay sư phụ, đảm đương má»™t việc có tầm quan trá»ng phi thưá»ng. Sư phụ nói thế, chẳng qua sá»± việc không hợp cách vá»›i các ngươi đó thôi, tuy rằng quan trá»ng, so ra chẳng lấy gì là m nguy hiểm. Các ngươi đừng nói chi nữa.
Äại sư nói, tức khắc động thân, nhưng dù sao thì chẳng có gì quá vá»™i để Ä‘i ngay trong đêm đó.
Sáng sá»›m hôm sau, khi thá»i kinh đầu ngà y chấm dứt, Thiên Phà m Äại Sư cùng Vô Vi, Vô Tâm từ từ xuống núi, ly khai Thiếu Lâm Tá»±, thẳng đến VÅ© ÄÆ°Æ¡ng SÆ¡n.
HÆ¡n mưá»i năm không há» bước chân ra khá»i cổng chùa, giỠđây đại sư hạ sÆ¡n viá»…n du, Ä‘iá»u đó là m cho tất cả các đệ tá» Ä‘á»u kinh dị, tá»± há»i má»™t đặc sá»± gì đã xảy ra trên giang hồ, khiến đại sư phải bôn ba vạn dặm?
* * * Côn Lôn SÆ¡n, má»™t dãy núi nằm táºn biên giá»›i, dà i đến ngà n dặm, hòn cao hòn thấp tráºp trùng, nÆ¡i nà o cÅ©ng hiá»…m trở, gà nh cao, hố thẳm, đưá»ng dốc, rừng dà y, phần uy nghi vượt hẳn Tung SÆ¡n và Nga My SÆ¡n.
Giữa Côn Lôn SÆ¡n, có má»™t ngá»n núi từ muôn Ä‘á»i, chưa há» có dấu chân ngưá»i, bên trên có má»™t tà ng cây tùng che rá»™ng, bên dưới cá»™i tùng, có má»™t phiến đá, trên phiến đá, có má»™t ngưá»i ngồi, má»™t ngưá»i đứng.
Ngưá»i ngồi, là Triển Má»™ng Bạch, ngưá»i đứng, váºn chiếc áo và ng.
Ngưá»i áo và ng Ä‘ang ấn tay nÆ¡i huyệt đạo trên mình Triển Má»™ng Bạch.
Không gian trầm tịnh phi thưá»ng, bất quá, thỉnh thoảng má»™t cÆ¡n gió quét qua, đùa cà nh tùng khẽ buông tiếng xạc xà o, như tiếng thở ra, êm nhẹ.
Lâu lắm, đột nhiên ngưá»i áo và ng hét lá»›n:
- Tốt lắm!
Bà n tay Ä‘ang ấn nÆ¡i huyệt đạo, Ä‘áºp mạnh xuống huyệt đạo đó.
Triển Má»™ng Bạch vươn hai cánh tay ra, theo đà vươn, xương toà n thân chuyển động, khắp ngưá»i chà ng kêu rắc rắc như trà ng pháo nhá» nổ dòn.
Ngưá»i áo và ng nhìn chà ng từ đầu đến chân, Ä‘oạn há»i:
- Tiểu huynh đệ nghe thể lực như thế nà o?
Triển Má»™ng Bạch há»›p má»™t hÆ¡i dà i không khÃ, đáp:
- Khoan khoái hơn bao giỠhết.
Chà ng nghe nhá»±a sống cuồn cuá»™n chảy trong ngưá»i, nếu không là m má»™t cái gì cho vÆ¡i bá»›t cái độ hăng say, hẳn chà ng phải phát Ä‘iên.
Ngưá»i áo và ng mỉm cưá»i há»i:
- HÆ¡n ná»a tháng nay, lão phu tiết giảm ẩm thá»±c, khắc khổ cái Ä‘i đứng nằm ngồi, cưỡng bức tiểu huynh đệ chấp nháºn má»i lao nhá»c, chẳng qua để giúp tiểu huynh đệ luyện công chóng thà nh, tiểu huynh đệ có biết như váºy chăng?
Triển Mộng Bạch thở dà i, cúi đầu đáp:
- Æ n trá»ng cá»§a tiá»n bối bồi dưỡng tại hạ trở nên đại thà nh, tại hạ... tháºt là ...
Vốn tÃnh cương trá»±c, chẳng bao giá» chịu nói má»™t tiếng sáo, chà ng muốn nói lên lá»i cảm tạ, song lại nghÄ©, bất cứ lá»i cảm tạ nà o thà nh tháºt đến đâu, cÅ©ng có cái vẻ sáo cả.
Do đó, chà ng nÃn lặng, đà nh bá» dở câu nói.
Ngưá»i áo và ng bảo:
- Ngồi xuống Ä‘i, tiểu huynh đệ, đừng lãng phà thá»i gian, có thừa mấy phút phải để dà nh trá»n vẹn mấy phút đó cho sá»± luyện công.
Dừng một chút, lão tiếp:
- Trước mắt tiểu huynh đệ, cuá»™c chiến tranh Ä‘ang chá», má»™t cuá»™c chiến tranh kết thúc bằng sanh mạng cá»§a đối phương, tiểu huynh đệ biết chăng?
Nhá»±a sống Ä‘ang bừng lên trong mình cá»§a Triển Má»™ng Bạch đó, ngưá»i áo và ng thấy rõ, sợ chà ng không ká»m hãm ná»—i, rồi tùy theo sá»± phát huy cá»§a nó, để cho nó tan biến qua cỠđộng mà thà nh phà phạm, lão má»›i bảo chà ng như váºy.
Triển Má»™ng Bạch vâng lá»i, ngồi xuống ngay.
Trong ánh mắt cá»§a chà ng, niá»m cảm kÃch bốc lên, đôi mắt sáng trở nên nồng nà n phi thưá»ng.
Ngưá»i áo và ng trầm giá»ng tiếp:
- Äế Vương Cốc có thanh danh vững chắc trên giang hồ, như cá»™i cổ tùng bám rể sâu và o lòng đất, dù ngà n cÆ¡n bão quét qua, cÅ©ng chẳng lay động được. Cái thanh danh đó, bao trùm cả vÅ© lâm mưá»i ba tỉnh Trung Nguyên, cho nên căn cứ cá»§a há» cầm như cấm địa, và o đó còn khó hÆ¡n lên trá»i. Tiểu huynh đệ phải luôn luôn đỠcao cảnh giác.
Giá»ng lão cà ng phút cà ng trầm, cà ng trầm cà ng nghiêm, lão tiếp:
- Và o cốc, má»—i bước Ä‘i như dẫm lên nguy cÆ¡, quanh mình lúc nà o cÅ©ng nặng ná» sát khÃ, ngưá»i trong cốc không phân thân pháºn, chẳng kể tuổi tác, tất cả Ä‘á»u là những tay tuyệt đỉnh công phu.
Lão dừng lại, Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i, lại tiếp:
- Lão phu đã Ä‘em môn công khắc chế vÅ© há»c cá»§a Äế Vương Cốc, truyá»n cho tiểu huynh đệ, nhá» tiểu huynh đệ có bản chất hÆ¡n ngưá»i, cho nên trong thá»i gian rất ngắn, lãnh há»™i được trá»n vẹn tinh vi trở thà nh tay đại dụng.
Triển Mộng Bạch thốt:
- Còn má»™t và i Ä‘iá»u, tại hạ chưa được minh bạch lắm.
Ngưá»i áo và ng không đáp ngay câu há»i cá»§a chà ng, cứ theo cái ý cá»§a lão, tiếp luôn:
- Môn công khắc chế vÅ© há»c cá»§a Äế Vương Cốc, là má»™t công phu cao diệu nhất trong vÅ© thuáºt ngà y nay, chỉ trong thá»i gian ngắn, tiểu huynh đệ luyện thà nh, thì phải cho rằng tiểu huynh đệ là báºc kỳ tà i váºy! Không phải bất kỳ ai cÅ©ng thà nh tá»±u dá»… dà ng như tiểu huynh đệ, cho dù phải khổ công luyện táºp qua má»™t thá»i gian dà i Ä‘i nữa! Huống hồ, chỉ mấy hôm thôi!
Lão cau mà y lại, tiếp:
- Äiá»u là m cho lão phu lo ngại là tánh tình cá»§a tiểu huynh đệ cương trá»±c, chân thà nh cá»±c độ, trong khi cần á»§y khúc, thì tiểu huynh đệ lại thẳng thắn, trong khi cần cái xảo thì tiểu huynh đệ lại tá» thái độ quân tá», do đó khó tránh được những gãy đổ bất ngá». Lão phu cứ tá»± há»i mãi, tiểu huynh đệ và o cốc rồi, có đủ kiên nhẫn vượt qua ba ngưá»i lợi hại nhất chăng?
Ngưá»i áo và ng nhìn chà ng.
Chà ng Ä‘iá»m nhiên há»i:
- Ba ngưá»i đó là ai?
Ngưá»i áo và ng giải thÃch:
- Ngưá»i thứ nhất là má»™t lão già đã gù lưng. Lão ta có cái nhiệt tâm đáng khen ngợi! Thị hiếu cá»§a lão ta là đánh cuá»™c. Nếu như tiểu huynh đệ mà chấp nháºn má»™t cuá»™c vá»›i lão ta, phải là m má»i cách thắng cuá»™c, tiểu huynh đệ thắng được lão rồi, chẳng những lão không giáºn, trái lại lão còn sẵn sà ng đáp ứng tiểu huynh đệ vá» má»i thỉnh cầu.
Triển Má»™ng Bạch gáºt đầu:
- Tại hạ sẽ cố gắng khắc phục lão ấy.
Ngưá»i áo và ng gáºt đầu:
- Ngưá»i thứ hai, là phụ nhân tác trung niên, bà ấy thÃch đấu khẩu nhất trần Ä‘á»i, tiểu huynh đệ cần tranh luáºn vá»›i bà ta, nếu thắng lý, tiểu huynh đệ sẽ được bà ta dà nh cho má»i sá»± dá»… dà ng.
Triển Má»™ng Bạch mỉm cưá»i:
- Tuy tại hạ không có thói quen thổi ếch thà nh trâu, vuốt cho dà i Ä‘uôi ngá»±a, song vá» khoa đấu khẩu, tá»± xét cÅ©ng có hạng. Tiá»n bối cứ yên tâm.
Ngưá»i áo và ng chá»›p mắt, trong ánh mắt có cái ý cưá»i tán:
- Thế là hay! Rất hay!
Triển Má»™ng Bạch há»i:
- Còn ngưá»i thứ ba?
Ngưá»i áo và ng đáp:
- ChÃnh là ngưá»i khó chạm nhất trong ba ngưá»i. Tiểu huynh đệ đã thấy ngưá»i đó rồi, chÃnh là Tiêu Mạn Phong. Nà ng có cÆ¡ trà cá»±c kỳ cổ quái, nà ng có thể nghÄ© ra những Ä‘iá»u mà dưới gầm trá»i nà y chẳng má»™t ai nghÄ© đến.
Triển Mộng Bạch cau mà y:
- Nà ng ấy đúng là má»™t con ngưá»i khó tiếp cáºn nhất!
Ngưá»i áo và ng tiếp:
- Tiểu huynh đệ vượt qua ba ngưá»i đó, là sá»± việc không thà nh vấn đỠnữa! Nếu không là m được việc đó, thì hãy xuất chiếu tÃn váºt cá»§a lão phu, há» sẽ đưa tiểu huynh đệ và o gặp cốc chá»§ ngay!
Lão dừng lại, chừng như không yên tâm, nên đưa ra ý kiến:
- Tốt hÆ¡n, đến cốc rồi, tiểu huynh đệ xuất chiếu ngay tÃn váºt cá»§a lão phu, để tránh má»i phiá»n phức, là m mất thì giá»...
Triển Mộng Bạch bị chạm tự ái, vụt đứng lên buông gấp:
- Tại hạ Ä‘i ngay bây giá»!
Ngưá»i áo và ng cưá»i nhẹ:
- Lão phu biết, ngá»n lá»a căm há»n Ä‘ang bốc cao nÆ¡i tim cá»§a tiểu huynh đệ! Äi! Äi nhanh Ä‘i!
Nhưng, chà ng trầm gương mặt, rồi cúi đầu, giá»ng chà ng trở nên buồn thảm:
- Tại hạ Ä‘i, trong ba hôm không trở lại, tiá»n bối khá»i phải chá» nữa!
Chà ng sụp mình xuống, lạy tạ ngưá»i áo và ng rồi đứng lên ngay quay mình thoát chạy.
Ngưá»i áo và ng gá»i to:
- Hãy khoan!
Triển Mộng Bạch dừng chân, quay đầu:
- Tiá»n bối còn dặn dò Ä‘iá»u chi?
Ngưá»i áo và ng thốt:
- Lão phu đưa tiểu huynh đệ má»™t Ä‘oạn đưá»ng.
Bóng núi âm u, gió núi rên rỉ, chốc chốc đùa mạnh, buông tiếng gà o, như nạn nhân rên siết trong móng vuốt tá» thần, vùng vẩy khá»i bà n tay lông lá.
Tất cả Ä‘á»u nói lên cái ý chết!
Tất cả Ä‘á»u chìm lặng dưới tá» khÃ, má»—i lúc má»—i buông dà y.
Ngưá»i áo và ng sóng bước vá»›i Triển Má»™ng Bạch, lướt Ä‘i trên Ä‘oạn đưá»ng gay go, đưá»ng không lối, bên dưới đá nhạn chong lên, bên trên cà nh cây ngăn chặn, cá» giây chằng chịt như móc võng, cả hai phải trà n qua, né lại, phải khom mình, lòn qua những lổ nhá» cá»§a lá cà nh.
Trong khi tiến tá»›i, ngưá»i áo và ng há»i:
- ÄÆ°á»ng và o sÆ¡n cốc, tiểu huynh đệ nhá»› kỹ?
Triển Má»™ng Bạch gáºt đầu:
- Nhớ rất rõ.
Ngưá»i áo và ng bảo:
- Thuáºt lại cho lão phu nghe!
Triển Mộng Bạch thốt:
- Bước trên đá Ä‘en, tránh dẫm lên đá trắng, thấy tượng hình cầm kiếm, thuáºn theo chiá»u hướng mÅ©i kiếm, chuyển bước tiến tá»›i...
Ngưá»i áo và ng gáºt đầu:
- Còn nữa!
Triển Mộng Bạch tiếp:
- Y theo những chữ chỉ dẫn trên mặt đá đen, đừng quan tâm đến những chữ trên mặt đá trắng.
Ngưá»i áo và ng gáºt đầu:
- Äúng!
Lão trầm gương mặt, ánh mắt đăm đăm vỠmột phương nà o xa xa, nhưng gằn từng tiếng:
- Không nên là m những Ä‘iá»u trái ngược vá»›i sá»± chỉ dẫn trên mặt đá Ä‘en. Má»™t cuá»™c thá» thách bằng giá sanh mạng đấy, tiểu huynh đệ.
Triển Má»™ng Bạch gáºt đầu:
- Tiá»n bối an tâm.
Ngưá»i áo và ng đưa tay chỉ vá» phÃa trước bảo:
- Lối và o cốc, bắt đầu từ chỗ đó!
Triển Mộng Bạch nhìn theo tay lão nhân áo và ng.
NÆ¡i đó, má»™t gà nh đá cheo leo, như rá»i hẳn vách núi, đá nhá» dà i như má»™t chiếc cầu không nhịp nối lÆ¡ lá»ng giữa không gian.
Bên dưới gà nh đá, là hang, nói rằng sâu cũng không đúng, bởi hang không đáy, thì biết sâu hay cạn?
Gà nh đá nhô dà i ra, bên gà nh đá, cÅ©ng có mõm đá, giữa hai bỠđó là hố, ngang qua hố là má»™t chiếc cầu, chiá»u rá»™ng cầu không hÆ¡n bảy tấc.
Hố sâu, khoảng cách dà i, chiếc cầu lại nhá», trông nó như lÆ¡ lá»ng treo giữa không gian.
Triển Mộng Bạch ước lượng khoảng cách giữa hai bỠđá không dưới năm mươi trượng dà i.
Quăng má»™t viên đá xuống hố, lắng tai nghe, lâu lắm vẫn chưa có tiếng rÆ¡i hồi vá»ng.
Không kể con đưá»ng và o cốc nguy hiểm ra sao, cứ nhìn cái lối và o cÅ©ng đủ rùng mình, nổi gai toà n ngưá»i.
Bất giác, Triển Mộng Bạch cảm thấy mồ hôi lạnh rịn ra khắp thân thể.
Ngưá»i áo và ng há»i:
- Còn dũng khà và o cốc chăng?
Triển Má»™ng Bạch ưỡn ngá»±c, ngẩng cao đầu, báºt cưá»i sang sảng:
- Chết, còn không sợ, trong Äế Vương Cốc có cái gì đáng sợ hÆ¡n cái chết?
Nhún khẽ chân, chà ng nhảy vút lên cầu.
Cầu nhá», gió lá»™ng mạnh, cuốn y phục chà ng đẩy vá» má»™t phÃa như sắp hốt chà ng, quăng luôn xuống hố sâu.
Giữ thanh bằng trên cầu, là cái khó, giữ thăng bằng giữa gió lộng lại cà ng khó hơn, huống chi chà ng còn phải trấn định tâm thần, tránh cái ngộp từ trên cao nhìn xuống!
Äứng nhìn theo chà ng, ngưá»i áo và ng không khá»i xuất hạn ướt mình.
Bất ngá», khi Triển Má»™ng Bạch ra đến ná»a Ä‘oạn đưá»ng, cuồng phong nổi lên, dù sao thì chà ng cÅ©ng là ngưá»i, cây kia to, có rể ăn sâu và o đất, còn bị cuồng phong nổi báºt gốc thay, chân chà ng đâu giữ cứng như gốc cây mà hòng chịu nổi cuồng phong?
Má»™t chân há»ng, chân kia thụt luôn, toà n thân bị cuồng phong quét khá»i mặt cầu, và chà ng như quả bóng lá»™n lên, lá»™n xuống theo đà gió, để rÆ¡i xuống lòng hố. Ngưá»i áo và ng rú lên má»™t tiếng kinh hoà ng, lão suýt hôn mê luôn.
Nhưng chưa đến đổi nà o.
Giằng váºt vá»›i gió, Triển Má»™ng Bạch đạp chân và o không khÃ, lấy đà lá»™n mình lên cao, phải vất vả mấy lượt, chà ng má»›i thắng gió. Chà ng chuyển mình cho rÆ¡i đúng chiếc cầu, tay chà ng chụp sà n cầu, tay nhún mạnh, mình Ä‘u lên, chà ng chỉ lá»™n thân thể má»™t vòng, là rÆ¡i xuống bá» bên kia trên gà nh đá.
Äứng lên được, chà ng nhìn vá» hướng ngưá»i áo và ng, vẫy tay, cao giá»ng nói:
- Tiá»n bối! Tại hạ Ä‘i đây!
Quay mình lại, chà ng tiến tới, trước mặt chà ng là lớp sương mù.
Ngưá»i áo và ng thở phà o. Rồi lão nhún chân, bắn tung mình lên, bay Ä‘i như chim nhạn...
Triển Má»™ng Bạch đã Ä‘i được má»™t Ä‘oạn đưá»ng rồi.
DÄ© nhiên, chà ng cẩn tháºn từng bước má»™t, qua má»™t lúc, chà ng nháºn con đưá»ng rẽ qua hai ngã.
Má»™t trong hai con đưá»ng đó, lát đá trắng, nhẵn bóng, hai bên lại có những hà ng hoa thÆ¡m cá» lạ, cả hoa lẩn có Ä‘á»u bốc mùi thÆ¡m phưng phức.
Con đưá»ng kia lát toà n bằng đá Ä‘en, khúc chiết, quanh co, cây hai bên gieo trồng che hết lối, gió từ đâu cuốn đến, đưá»ng Ä‘i lại gồ ghá», ác độc. CÅ©ng chẳng có lý do trách cứ, bởi đừng ai đến đây thì chẳng lẽ những cÆ¡ quan đó tá»± động bò Ä‘i tìm ngưá»i mà hãm hại?
Tìm đến đây, sanh sá»± vá»›i ngưá»i ta, toan hãm hại ngưá»i ta, thì ngưá»i ta phải có quyá»n bố trà cuá»™c phòng thá»§, ngưá»i ta có quyá»n hạ sát kẻ nà o định cướp sá»± sống cá»§a ngưá»i ta đó chứ?
Tuy nhiên, nếu có trách chăng, là nên trách cái ngưá»i an bà i má»™t hệ thống phòng thá»§ như thế nà y, má»™t hệ thống đòi há»i quá nhiá»u nhân lá»±c và tà i lá»±c. Như váºy là phà phạm, như váºy là Ãch ká»· quá, thiên vá» cá nhân quá.
Như váºy là tham sống! Huống chi cuá»™c sống lại biệt láºp vá»›i Ä‘á»i, sau hệ thống phòng thá»§, biến bên trong thà nh má»™t cấm địa!
Sau má»™t lúc suy tư, niá»m chán nản tiêu tan, chà ng phấn động tinh thần, hú vá»ng má»™t tiếng dà i, Ä‘oạn nhún chân lao mình và o hang bên hữu.
Trái ngược với hang bên tả, hay nà y lại lạnh không tưởng nổi.
Gió lạnh luôn luôn hú dà i, là m cho cái lạnh thêm lạnh vá»›i tiếng hú rợn ngưá»i đó.
Tiếng gió cà ng phút cà ng lá»™ng lên quái dị, mưá»ng tượng như tiếng hét là cá»§a ngưá»i, cá»§a ngá»±a, tại chiến trưá»ng.
Tá»± nhiên, Triển Má»™ng Bạch phải tưởng là trong hang nà y có mai phục rất nhiá»u cÆ¡ quan.
Tưởng như váºy là do trá»±c giác, phà m ai há»c võ đến má»™t mức độ khá cao rồi, thì trá»±c giác rất nhạy, chưa thấy nguy cÆ¡ mà cái tâm giao động, bắt buá»™c con ngưá»i phải cẩn tháºn đỠphòng.
Nhún chân vá»t mình và o hang, để lấy cái đà cho tinh thần, song và o hang rồi, chà ng cháºm chân lại liá»n, từ từ bước từng bước má»™t.
Cứ bước đi một bước, chà ng lại đảo mắt quan sát, rồi lắng tai nghe ngóng, khi chắc ý rồi, mới bước tiếp bước nữa.
Bá»—ng, bừ bên vách đá cá»§a lòng hang, má»™t tiếng cách vang khẽ, liá»n theo đó, má»™t đợt gió quét tá»›i.
Tiếng gió mưá»ng tượng tiếng má»™t ngá»n thương do cao thá»§ phóng sang địch.
Triển Má»™ng Bạch không dám cháºm trá»…, nhảy vá»t tá»›i trước, chân chưa chấm đất, má»™t tiếng cách khác từ bên vách hữu phát ra, cÅ©ng má»™t ngá»n trưá»ng thương lao vút đến chà ng.
Lòng hang Ä‘en tối tăm, ngá»n thương phóng ra, chá»›p lên, rồi tắt.
Má»™t lần nữa, Triển Má»™ng Bạch tránh khá»i sá»± ám toán cá»§a đối phương.
Triển Mộng Bạch vô cùng kinh ngạc, thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ ta chá»n sai đưá»ng?
Vừa lúc đó, từ nÆ¡i vùng tối xa xa, phÃa trước mặt, hai Ä‘iểm sáng chợt hiện lên.
Hai Ä‘iểm sáng lao nhanh vá» phÃa chà ng, phảng phất đôi mắt thú.
Con thú đó, nếu tháºt sá»± là má»™t con thú, thì nó phải to lá»›n lắm, nó to độ loại thú giả má»™c ngưu lưu mã cá»§a Gia Cát Võ Hầu ngà y trước.
Thoáng mắt nó đã đến nơi.
Thì ra, chÃnh là má»™t con thú tháºt, nÆ¡i miệng nó có má»™t vải lụa thòng dà i, trên vải lụa có mấy chữ:
- Cốc chủ ra lịnh, miễn trừ cái kiếm sát tại thương lâm!
Thì ra nÆ¡i chà ng Ä‘i qua đây, là má»™t khu rừng thương, thảo nà o lại chẳng có những ngá»n thương đâm ra bất ngá»!
Thú xuất hiện với vải lụa có chữ, Triển Mộng Bạch lại cà ng kinh dị, lại nghĩ:
- Cốc chá»§ quả tháºt có tà i thông thiên triệt địa! Biết được ta Ä‘ang ở nÆ¡i đây, hẳn cÅ©ng biết luôn là ta định và o há»™i kiến vá»›i lão!
Bất giác, chà ng rợn mình thầm khiếp phục con ngưá»i phi thưá»ng đó.
Quái thú chừng như hiểu là chà ng đã Ä‘á»c xong vải lụa, láºp tức nó lòn đầu dưới hạ bá»™ cá»§a chà ng, đội chà ng lên.
Thà nh thá», chà ng ngồi yên nÆ¡i cổ nó.
Chà ng cứ để yên váºy, xem con thú sẽ là m gì kế tiếp.
Nó quay mình, chạy trở lại, cÅ©ng nhanh như lúc và o, thoáng mắt nó đưa chà ng ra khá»i con đưá»ng tối tăm đó.
Bây giá» chà ng má»›i thấy toà n thân nó có má»™t lá»›p lông mà u hồng, không phải sư tá» mà chẳng phải ngá»±a, song nó lại mưá»ng tượng hai thứ thú đó.
Äôi mắt nó sáng lạ lùng.
Chà ng nhảy xuống đất, nó gương mắt nhìn chà ng, chà ng Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i, thốt:
- Äa tạ ngươi đưa ta thoát khá»i chá»— hiểm nguy!
Nó nhe răng, miệng nó hặc hặc như cưá»i, rồi nó gáºt gáºt đầu, Ä‘oạn băng mình trong lá»›p sương má».
Thêm má»™t bằng chứng xác nháºn sá»± nháºn xét cuả Triển Má»™ng Bạch là cốc chá»§ có tà i quán thế má»›i nuôi dưỡng nổi loại thú thông minh như váºy.
Chà ng ngẩng mặt nhìn lên, thấy một hòn núi đao.
Äao, chẳng phải loại vÅ© khà do con ngưá»i chế tạo, những thanh Ä‘ao nà y, bằng đá, nhá»n chÆ¡m chởm, thỉnh thoảng, ở má»™t và i nÆ¡i, có hình tượng cÅ©ng bằng đá, nằm vắt ngang trên những mÅ©i Ä‘ao, mặt nhăn nhó, tá»±a hồ Ä‘au đớn lắm.
Có rừng thương! Có núi đao!
Chá»§ nhân nÆ¡i đây quả tháºt láºp dị, mà láºp dị má»™t cách tân kỳ láºp dị đáng phục chứ không đáng chê!
Trước núi đao có tượng hình phán quan, tay cầm kiếm, mũi kiếm chỉ vỠnúi đao.
Triển Mộng Bạch do dự.
Trong núi đao, rải rác có những tượng hình quỉ sứ, mặt ngựa đầu trâu, trông rất đáng sợ.
Nhưng, ngưá»i áo và ng đã bảo là chà ng nên do theo hướng chỉ cá»§a những mÅ©i kiếm, mÅ©i Ä‘ao mà tiến tá»›i, thì còn do dá»± là m chi cho mất thá»i giá»?
Láºp tức chà ng phóng chân chạy bay lên núi Ä‘ao.
Bá»—ng nhiên, giữa những ngá»n Ä‘ao dá»±ng đứng đó, má»™t bóng ngưá»i hiện ra!
Má»™t ngưá»i tháºt sá»± hiện ra trong trưá»ng hợp nà y chẳng khác nà o má»™t bóng quỉ!
Bóng ngưá»i hiện đột ngá»™t quá, Triển Má»™ng Bạch không khá»i giáºt mình, vô hình trung, chà ng chạy trở lại, xuống phÃa chân núi.
Ngưá»i vừa hiện ra đó, từ trên đầu núi, báºt cưá»i vang, thốt vá»ng xuống:
- Cái máºt to bằng hạt Ä‘áºu, thế mà cÅ©ng đòi và o Äế Vương Cốc!
Ngá»n núi Ä‘ao nà y, dÄ© nhiên là không lá»›n lắm, lên đỉnh cÅ©ng gần, mà từ trên thốt vá»ng xuống nghe cÅ©ng rõ rà ng như đối diện đà m thoại.
Triển Má»™ng Bạch nổi giáºn, lại vá»t mình trở lên, đồng thá»i quát:
- Nếu ta biết được trong cốc toà n là má»™t lÅ© chuyên nấp trong tối tăm, kÃn đáo dá»a nạt thiên hạ như thế nà y, thì dù mang xe mà thỉnh ta, ta cÅ©ng chẳng đến!
Vừa quát, chà ng quắc mắt nhìn ngưá»i đó.
Ngưá»i đó, là má»™t lão nhân lưng gù, tóc bạc râu cÅ©ng bạc, mà lại má»c lan trà n khắp mặt.
Lão nhân váºn chiếc áo gai.
Lão nhân báºt cưá»i lá»›n:
- Gan ngươi không đáng kể, khoa ăn nói của ngươi hay quá chừng! Lên đây! Lên đây mau, mình đà m đạo một lúc!
Triển Má»™ng Bạch cưá»i lạnh:
- Thiếu gia, không thÃch nói chuyện vá»›i những kẻ chuyên nấp trong bóng tối, là m trò quá»· dá»a sợ ngưá»i, đừng mong ta chịu đối diện vá»›i ngươi. Hãy tránh ra cho ta Ä‘i!
Lão nhân gù vụt đứng lên, cao giá»ng quát:
- Tiểu tỠnà y vô lễ quá chừng. Ngươi biết lão phu là ai không?
Giá»ng nói cá»§a lão ồn ồn như tiếng trống, thân hình cá»§a lão cÅ©ng rất to, vá»›i giá»ng nói đó, thân hình đó, hẳn lão cÅ©ng có oai khÃ, nếu lão không có cái gù ở lưng, thì đúng là má»™t thiên thần. Cái gù đó tạo cho lão má»™t vẻ khôi hà i, là m giảm bá»›t Ä‘i phần nà o oai khÃ.
Lão xuất hiện, Triển Mộng Bạch không ngán, trái lại chà ng còn ưởn ngực nghinh nghinh lão.
Lão quắc mắt nhìn chà ng, chà ng quắc mắt nhìn trả, bốn mắt chống nhau, chẳng mắt nà o nháy.
Một lúc lâu, Triển Mộng Bạch quát:
- Bất chấp ngươi là ai, phải tránh xa ra, tránh cho thiếu gia bước tới!
Lão nhân đột nhiên báºt cưá»i hắc hắc, cưá»i mấy tiếng, thay vì tránh qua má»™t bên, lão lại ngồi xuống, ngồi xong, lão lắc đầu, thốt:
- Tránh cho ngươi Ä‘i qua à ? Äâu có dá»… dà ng quá như váºy, tiểu tá»!
Triển Mộng Bạch gắt:
- Không dễ dà ng thì là m sao? Ngươi muốn đánh nhau phải không?
Lão nhân gù lại lắc đầu:
- Ta vá»›i ngươi không oán không thù, thì đánh nhau thế nà o được? Có ai là m má»™t việc vô lý như váºy không chứ?
Triển Mộng Bạch kinh ngạc:
- Không tránh đưá»ng, mà cÅ©ng không chấp thuáºn đánh nhau, thế thì ngươi muốn gì?
Lão nhân há»i:
- Ngươi có dám đánh cuá»™c vá»›i lão phu không? Lão phu thÃch đấu trà hÆ¡n đấu thá»§!
Triển Má»™ng Bạch cưá»i lá»›n:
- Äấu lá»±c, ta còn không sợ, sợ gì đấu trÃ?
Lão nhân thÃch chà cưá»i lá»›n hÆ¡n chà ng:
- ÄÆ°á»£c rồi! Lão phu và ngươi đánh cuá»™c, nếu ngươi thắng ta sẽ để cho ngươi Ä‘i thong thả, còn như ta thắng ngươi, thì ngươi láºp tức trở lại.
Triển Má»™ng Bạch cao giá»ng:
- Cách thức đánh cuộc như thế nà o?
Lão nhân gù chá»›p chá»›p mắt, ra chiá»u suy nghÄ©, má»™t lúc lâu lão đáp:
- Lão phu há»i ngươi ba câu, ngươi đáp được, kể như ngươi thắng. Äáp không được, là bại.
Triển Má»™ng Bạch gáºt đầu:
- Ta bằng lòng!
Lão nhân cÅ©ng gáºt đầu:
- Thế thì ngoéo tay!
Song phương đưa tay ra ngoéo xong.
Bá»—ng lão nhân đưa cưá»i ha hả, kêu lên:
- Ngu ơi là ngu! Tiểu tỠngu quá!
Triển Má»™ng Bạch nổi giáºn hét:
- Ngươi nói ai ngu?
Lão nhân cưá»i vang:
- Chẳng lẽ lão phu tá»± mắng mình ngu? Ngoà i ngươi và lão phu ra, còn có kẻ thứ ba nà o nữa chứ? Lão phu cho là ngươi ngu vì ngươi chẳng thấy cuá»™c cá bất công bình! Lão phu thua, thì chẳng là m sao cả, còn ngươi thua, ngươi lại phải bỠý định. Ngươi thiệt thòi hÆ¡n lão phu nhiá»u!
Triển Mộng Bạch lạnh lùng:
- Ta chẳng bao giá» thua! Biết như váºy nên ta bất chấp má»i Ä‘iá»u kiện cá»§a ngươi!
Lão nhân sá»ng sá». Nhưng rồi lão há»i:
- Câu thứ nhất đây nhé! Chiếc đầu ngươi nặng bao nhiêu cân?
Triển Mộng Bạch không do dự:
- Nhẹ hơn đầu ngươi một cân!
Lão nhân giáºt mình:
- Là m sao ngươi biết được?
Triển Má»™ng Bạch Ä‘iá»m nhiên:
- Ngươi không tin thì Ä‘em hai chiếc đầu mà cân thá»!
Lão nhân nổi giáºn:
- Nhưng ngươi đáp như váºy, đâu phải đáp? Lão phu há»i, cái trá»ng lượng cá»§a chiếc đầu ngươi tháºt sá»± là bao nhiêu kia đó mà !
Triển Mộng Bạch so vai:
- Thì ta đã nói, nó nhẹ hÆ¡n đầu ngươi má»™t cân, nếu muốn biết trá»ng lượng tháºt sá»± cá»§a ta, ngươi cứ trừ trá»ng lượng ngươi vá»›i má»™t cân là biết ngay.
Lão nhân hừ một tiếng:
- Thế đầu ta nặng bao nhiêu?
Triển Má»™ng Bạch há»i lại:
- Phải ngươi đỠcáºp đến câu thứ hai chăng?
Lão nhân giá»±t mình, suy nghÄ© má»™t chút, Ä‘oạn gáºt đầu:
- Cũng được. Cứ kể là câu thứ hai đi!
Triển Mộng Bạch đáp:
- Äầu ngươi nặng hÆ¡n đầu ta má»™t cân!
Lão nhân hét:
- Äáp như váºy là đáp cái quái gì?
Triển Má»™ng Bạch Ä‘iá»m nhiên:
- Chứ ngươi không biết đầu ngươi nặng bao nhiêu sao? Giả như ta nói nặng đúng mưá»i cân, ngươi không tin thì sao? Chẳng lẽ ta chặt đầu ngươi, Ä‘em cân cho ngươi thấy ngươi má»›i chịu tin.
Lão nhân hét:
- Lão phu chịu bại! Còn một câu, lão phu bỠluôn! Ngươi cứ đi tới, lão phu không ngăn trở!
Äoạn, lão báºt cưá»i ha hả, cưá»i má»™t lúc, nhún chân nhảy vá»t Ä‘i.
Triển Mộng Bạch nhìn theo bóng lão, thầm nghĩ:
- Có lẽ lão ấy là lão già gù mà ngưá»i áo và ng đã nói vá»›i ta! Song lão há»i quá dá»…! Lão há»i dá»… như váºy, thế mà tại sao nhiá»u ngưá»i lại khổ vá»›i lão? Tại sao từ xưa đến nay, Ãt có kẻ đối đáp thông suốt những câu há»i cá»§a lão?
Dù sao, thì chà ng cÅ©ng thắng cuá»™c, Ä‘iá»u đó là m cho chà ng cao hứng vô cùng.
Chà ng chạy băng băng xuống triá»n núi phÃa bên kia.
Không lâu lắm, chà ng đến má»™t Ä‘oạn đưá»ng, có hai lối rẽ, má»™t tả má»™t hữu.
Giữa hai lối rẽ, phÃa trước mặt cá»§a chà ng, là má»™t cái hố quá sâu, bên dưới hố, có ngưá»i, có thú, há»—n tạp, đáy hồ xem ra rất sâu.
Chà ng không ước độ được chiá»u sâu, vì sương má» bao phá»§ nÆ¡i miệng hố, che khuất bá»›t nhãn lá»±c.
Một tượng hình phán quan được dựng lên bên hố, có râu quắn trông hết sức hãi hùng, một tay đang bợ hà m râu, tay kia cầm kiếm, mũi kiếm chỉ vỠcái hố.
Triển Má»™ng Bạch sá»ng sá», thầm nghÄ©:
- Nhảy xuống hố? ÄÆ°á»ng gì lại chá»n dưới đáy hồ mà đi?
Gió từ đâu lá»™ng vá», gió vi vu cuốn xuống lòng hố, rồi lồng lá»™n trở lên trên, mang theo tiếng hú như quá»· réo.
Chà ng rùn đôi gối, phóng mình xuống hố liá»n.
Trong bóng tối má» má», má»™t giá»ng nói vang lên:
- Tiểu tỠđó khá lắm! Dõng khà cao lại ngoan ngoãn nghe lá»i!
* * * Xuống tới bên dưới, Triển Mộng Bạch nạt lớn:
- Ai?
Chà ng đảo mắt nhìn quanh.
Thì ra, ngưá»i và thú chà ng trông thấy từ bên trên chỉ là những tượng hình ngưá»i và tượng rắn bằng đá nằm lẩn lá»™n ngổn ngang.
Nà o có ngưá»i sống, váºt sống?
Lạ lùng thay, bên dưới đáy hố sâu, gió lá»™ng mạnh hÆ¡n bên trên, gió uốn lá»™n theo phÃa lòng hố, vút ra thà nh tiếng vi vu rợn mình.
Rồi chẳng biết tháºt hay giả, nhiá»u bóng quá»· hiện ra cháºp chá»n, cháºp chá»n.
Triển Má»™ng Bạch hối háºn là mình chẳng mang theo mồi đánh lá»a.
Chà ng hối háºn, chẳng phải vì sợ hãi, cần có lá»a để gây thêm dÅ©ng khÃ.
Nhưng chà ng nghÄ© nếu Ä‘i đến những Ä‘oạn đưá»ng, mà chà ng không nháºn rõ, thì là m sao Ä‘i tá»›i?
Nếu bước lệch má»™t bước là tánh mạng Ä‘i Ä‘á»i.
Chà ng lo, chà ng tức, mồ hôi lạnh đổ ướt lòng bà n tay lúc nà o cũng không rõ.
Bổng má»™t tiếng cách vang lên, mưá»ng tượng tiếng nút cÆ¡ quan chuyển nhẹ.
Rồi những hình tượng đá bắt đầu di động.
Có những tượng nhảy choi choi, tiến đến trước mặt chà ng. Những tượng đó bằng đá xám, cao khoảng tám thước, toà n thân mà u xám.
Tuy tượng đá chẳng phải là ngưá»i sống, đó chỉ là những hình tượng, song hình tượng cỠđộng như ngưá»i sống, mà lạ lùng là m sao, tượng nặng và lá»›n như váºy, lúc cỠđộng vẫn không gây má»™t tiếng động. Triển Má»™ng Bạch không khá»i hãi hùng, nhưng cái gì là m cho chà ng hãi hùng, là chà ng sanh bá»±c ngược lại cái đó, bởi tánh khà quáºt cưá»ng cá»§a bản tÃnh.
Chà ng hét lên:
- Yêu ma quỷ xứ tự phương nà o hiện đến đó? Hãy lùi mau!
Vừa hét, chà ng vung chưởng đánh tứ tung. Chưởng phong rÃt vù vù. Cho dù là tượng đá cÅ©ng không thể chịu nổi.
NgỠđâu chưởng phong cuốn tới, chạm và o tượng đá, tượng đá không vỡ, bất quá chỉ chao chao một chút thôi.
Còn chưởng lực của chà ng chạm và o tượng đá rồi tan biến mất.
Triển Mộng Bạch xuất mồ hôi lạnh, quát lên:
- Ngưá»i hay quá»·?
Trá»i!
Tượng đá lại báºt cưá»i, mà tiếng cưá»i lại vang lên ken két như tiếng kim khà mà i và o nhau.
Rồi một âm thinh tiếp theo, âm thinh vang lên rõ rà ng, từng tiếng:
- Ngươi nghÄ©, ta có giống ngưá»i chăng?
Tiếng cưá»i, chẳng phải là tiếng ngưá»i cưá»i rồi, mà tiếng thốt, tuy rõ rà ng từng tiếng, cÅ©ng chẳng phải âm thinh cá»§a ngưá»i nốt.
Triển Mộng Bạch lại quát:
- Dù ngươi là quá»·, Triển Má»™ng Bạch nà y cÅ©ng quyết đấu vá»›i ngươi má»™t tráºn!
Tượng đá báºt cưá»i quái dị:
- Cần chi phải giao đấu? Nếu ngươi dám sỠđến chóp mũi của ta, ta cũng cho rằng ngươi là đấng anh hùng rồi!
Trước khi nói tượng đã cưá»i, khi nói dứt, tượng đã cÅ©ng cưá»i, âm thinh gieo lạnh.
Và Triển Má»™ng Bạch rợn ngưá»i. Äánh đá, vung kiếm chém bất cứ nÆ¡i nà o trên mình tượng đá, chà ng cÅ©ng dám là m.
Chà ng có thể chấp nháºn má»™t cuá»™c đấu, dù sao trong cuá»™c đấu chà ng lăn đùng ra mà chết, chà ng vẫn dám là m.
Chứ bảo chà ng sỠchóp mũi của tượng đá, nhất định là chà ng không cao hứng lắm.
Không cao hứng, chà ng phải do dự.
Biết đâu nÆ¡i chóp mÅ©i chẳng có cÆ¡ quan, và chạm và o cÆ¡ quan đó, thì những biến hóa phát sanh? Biến hóa từ tượng đá và biến hóa từ bốn phÃa?
Tượng đá lại tiếp tục cưá»i quái dị và tiếp tục thách:
- Ngươi dám hay không dám? Ngươi có phải là đấng anh hùng hay là một kẻ khiếp nhược? Ngươi úy tỠtham sanh?
Bỗng Triển Mộng Bạch tỉnh ngộ.
Chà ng thầm nghĩ:
- Hẳn là lão già gù là m trò quỷ lừa ta đây!
Chà ng hét lên:
- Sao lại chẳng dám?
Tượng đá nhảy lên, rồi gá»i:
- Dám thì và o! Và o ngay!
Triển Má»™ng Bạch vụt nhảy vút lên cao đảo lá»™n thân hình, đầu xuống đất, chân lên trá»i, đảo vá» phÃa háºu tượng đá, đồng thá»i chà ng báºt cưá»i vang:
- Thì và o đây! Ta sợ gì?
Chà ng đoán đúng.
PhÃa sau tượng đá, lão già gù Ä‘ang đứng. Chà ng hạ bà n tay chụp bên hông tượng đá.
Lão có vóc to, tượng đá còn to hÆ¡n, tượng đá che khuất lão, Triển Má»™ng Bạch thoạt đầu chưa nháºn ra cứ tưởng là tượng đá di động, nói năng như ngưá»i thưá»ng.
Chà ng nháºn thấy mưá»i ngón tay cá»§a lão già gù ấn sâu và o tượng đá.
Bấm lá»§ng tượng đá như váºy, hẳn lão nhân phải có công lá»±c phi thưá»ng, Ãt nhất cÅ©ng trên ngà n cân.
Huống chi, tượng đá to bằng hai thân vóc ngưá»i thưá»ng, phải nặng không tưởng nổi? Dở hổng má»™t váºt nặng như váºy, lão phải có má»™t thần lá»±c vô song!
Lão nâng tượng đá nhảy nhót, nhưng lão vẫn giữ nó há»ng khá»i mặt đất.
Duy trì má»™t váºt nặng như váºy khá»i mặt đất qua má»™t thá»i gian lâu, lại giữ được tá»± nhiên, phải kể là công phu ná»™i lá»±c cá»§a lão hùng háºu không tưởng nổi.
Còn má»™t đặc Ä‘iểm khác, chứng tá» cái tà i tuyệt diệu cá»§a lão, là mang má»™t váºt nặng như váºy, lão xê dịch mà chẳng há» tạo ra má»™t tiếng gió nà o!
Bây giá», trò đùa cá»§a lão đã bị Triển Má»™ng Bạch khám phá rồi, lão báºt cưá»i vang dá»™i.
Lão buông tượng đá, tán:
- Tiểu tá» quả quá gan to! Lão phu dá»a thế nà o, ngươi cÅ©ng chẳng khiếp!
Triển Mộng Bạch nạt:
- Lá»i nhảm nên cất nó lại, dà nh khi nà o rảnh hãy nói lên, hiện giá» thì trao đây cho ta!
Lão già gù trố mắt:
- Trao cho ngươi? Trao cái gì?
Triển Má»™ng Bạch trở vá» vá»›i lá»… độ, song lá»… độ Ở trong lá»i nói, chứ cái ý vẫn ngang ngạnh như thưá»ng:
- Chiếc đầu của các hạ!
Lão già gù biến sắc, trong khi Triển Má»™ng Bạch đưa tay chỉ vá» phÃa chiếc đầu cá»§a lão nhân.
Lão hấp tấp há»i:
- Ngươi... ngươi muốn gì?
Triển Má»™ng Bạch cưá»i hì hì:
- Tại hạ bảo các hạ trao chiếc đầu chẳng phải bảo các hạ cắt mà trao, các hạ cứ nghểnh cổ, chìa nó sang đây, cho tại hạ sỠchóp mũi như các hạ đã thách thức!
Lão nhân gù nổi giáºn:
- Ta bảo ngươi sỠmũi tượng đá, chứ có bảo ngươi sỠmũi ta đâu? Kẻ nà o dám vuốt mũi ta? Kẻ nà o chứ?
Triển Má»™ng Bạch mỉm cưá»i:
- Thế là các hạ ngụy biện! ÄÆ°á»£c rồi, các hạ quý cái chóp mÅ©i thì thôi váºy, tại hạ không đòi vuốt nữa đâu.
Rồi chà ng phất ống tay áo, không buồn nhìn qua lão nhân gù, chuyển mình chạy đi.
Lão nhân gù hét lớn:
- Äứng lại!
Äoạn lão tiếp luôn:
- Ai dám cho rằng lão phu ngụy biện? Nói lão phu ngụy biện có khác nà o mắng lão phu nuốt lá»i?
Lão sôi giáºn cá»±c độ, má»› tóc bạc dá»±ng đứng lên, đôi mắt lão long sòng sá»c.
Triển Mộng Bạch dừng chân, quay đầu, lạnh lùng thốt:
- Nếu các hạ không ngụy biện, không nuốt lá»i, thì xin bước tá»›i đây, nghênh mặt cho tại hạ vuốt mÅ©i!
Lão nhân gù cãi:
- Lão phu nói là cho ngươi vuốt mũi tượng đá kia mà !
Triển Má»™ng Bạch mỉm cưá»i:
- Tượng đá phát thoại, hay các hạ phát thoại?
Lão nhân gù sá»ng sá».
Má»™t phút qua, lão buông tiếng thở dà i, toà n thân nhá»§n lại vì thất vá»ng, chán nản, rồi lão nhẹ buông tiếng:
- Ngươi nói đúng! ChÃnh lão phu phát thoại!
Triển Má»™ng Bạch gáºt đầu:
- Ngưá»i nà o phát thoại là ngưá»i đó đưa mÅ©i! Không chịu đưa mÅ©i là ngụy biện, là nuốt lá»i.
Chà ng vẫy tay tiếp:
- Ngưá»i nà o phát thoại đâu? Không ngụy biện đâu? Không nuốt lá»i thì bước lại đây, đưa mÅ©i đây.
Lão nhân gù lùi lại mấy bước, vòng tay chà o:
- Tiểu huynh đệ Æ i! Miá»…n là tiểu huynh đệ đừng sá» và o chóp mÅ©i cá»§a lão phu, thì thôi, lão phu sẽ nhắm mắt để cho tiểu huynh đệ muốn là m chi thì là m.
Triển Mộng Bạch thản nhiên:
- Các hạ không cho sá» mÅ©i thì thôi váºy!
Chà ng lại vá»t Ä‘i.
Bá»—ng chà ng thấy hoa mắt, liá»n theo đó, lão nhân gù đã đáp xuống trước mặt chà ng.
Lão cưá»i ve vuốt há»i:
- Lão phu có má»™t thanh kiếm bén, định tặng cho tiểu huynh đệ, chẳng rõ tiểu huynh đệ chịu nháºn hay chăng?
Triển Mộng Bạch cau mà y:
- Tại hạ thu nháºn là m gì?
Lão nhân gù lắc đầu, tá» rõ Ä‘au khổ, rồi há»i tiếp:
- Thế thì lão phu đưa tiểu huynh đệ và o cốc, tiểu huynh đệ chịu chăng?
Triển Mộng Bạch lại cau mà y:
- Tại hạ đâu có mượn các hạ đưa?
Lão nhân gù thở dà i:
- Không lẽ tiểu huynh đệ nhất quyết phải sá» cho được chóp mÅ©i cá»§a lão phu? Mà chẳng lẽ lão phu từ chối, để mang tiếng nuốt lá»i? Tiểu huynh đệ không bằng lòng cho lão phu đổi chác sao? Tiểu huynh đệ Æ i, lão phu muốn tránh tiếng bá»™i tÃn, thế mà tiểu huynh đệ không cho, ác lắm đó!
Triển Má»™ng Bạch phì cưá»i:
- Nếu các hạ là ngưá»i nuốt lá»i, bá»™i tÃn, thì đã động thá»§ sát hại tại hạ rồi, tại hạ đâu còn sống mà đứng tại đây, đối thoại vá»›i các hạ?
Lão nhân gù gương tròn đôi mắt nhìn sững chà ng:
- Tiểu huynh đệ tin chắc là lão phu chẳng phải kẻ nuốt lá»i, bá»™i tÃn?
Triển Mộng Bạch lắc đầu:
- Tự nhiên không phải!
Lão nhân gù ngẩngmặt lên không, báºt cưá»i lá»›n, cưá»i má»™t lúc rồi lão thở dà i:
- Tuy váºy lão phu cÅ©ng phải để cho tiểu huynh đệ sá» chóp mÅ©i má»›i được!
Triển Má»™ng Bạch lấy là m kỳ, há»i:
- Tại sao?
Lão nhân gù thở dà i:
- Bình sanh, lão phu nói là m sao, là giữ đúng là m váºy, dù hiện tại, ngươi không trách cứ lão phu, song trong lương tâm cá»§a lão phu trách cứ, như thế là m sao lão phu an ổn được? Trừ ra...
Triển Má»™ng Bạch báºt cưá»i, cháºn lá»i:
- Váºy thì các hạ hãy đáp má»™t câu há»i cá»§a tại hạ. Tại hạ há»i, các hạ đáp, thì cầm như tại hạ sá» mÅ©i cái hạ, và các hạ bằng lòng cho sá». Như thế được chăng?
Lão nhân gù hân hoan ra mặt:
- Phải đó, tiểu huynh đệ! Ngươi đúng là má»™t ngưá»i tốt, vô luáºn ngươi há»i gì, nếu lão phu biết là lão phu nói ngay, đúng sá»± tháºt!
Triển Mộng Bạch thầm nghĩ:
- Cái lão nà y xem ra rất thà nh tháºt, già u nhiệt tâm, tuy nhiên tÃnh khà cá»§a lão còn trẻ quá chừng. Chắc là ta há»i, lão sẽ chẳng đáp đối vá»›i ta đâu!
Chà ng chỉnh nghiêm thần sắc há»i liá»n:
- Các hạ có biết chá»§ nhân Tình Nhân Tiển là ai chăng? Và loại ám khà đó, tại sao nó lợi hại cá»±c độ như váºy?
Lão nhân gù cau mà y, lắc đầu:
- Tình Nhân Tiển? Tình Nhân Tiển là cái gì? Lão phu chẳng biết nổi!
Triển Má»™ng Bạch cao giá»ng:
- Các hạ là ngưá»i trong Äế Vương Cốc, tại sao chẳng biết loại ám khà tuyệt độc đó chứ?
Lão nhân gù trố mắt:
- Tình Nhân Tiển vá»›i Äế Vương Cốc có quan hệ gì?
Triển Má»™ng Bạch sá»ng sá».
Chà ng thầm nghÄ© má»™t chút, Ä‘oạn há»i:
- Các hạ có Ä‘oán định là trong Äế Vương Cốc chẳng má»™t ngưá»i nà o có liên quan đến Tình Nhân Tiển chăng?
Lão nhân gù lắc đầu:
- Là m sao lão phu Ä‘oán định chắc chắn được? Tất cả những gì trong Äế Vương Cốc Ä‘á»u kỳ quái, con ngưá»i cÅ©ng là những quái váºt luôn, lão phu là m sao biết được việc là m cá»§a những quái váºt?
Triển Má»™ng Bạch là m trầm ngâm má»™t lúc, rồi buông gá»n:
- Äa tạ!
Chà ng biết rõ lão nhân già không nói dối.
Lão đã không biết, thì còn há»i chi nữa? Chà ng quay mình thoát Ä‘i liá»n.
Lão nhân gù quát:
- Hãy khoan!
Triển Má»™ng Bạch dừng chân, day đầu lại, trông thấy lão ta bước tá»›i mấy bước, đến má»™t tượng đá, lão mò mò má»™t chút. Má»™t tiếng vang lên khẽ, nÆ¡i vách đá, má»™t vá»ng cá»a hiện ra.
Lão nhân gù buông gá»n:
- Äi ngõ nà y mau đến nÆ¡i hÆ¡n!
Triển Má»™ng Bạch không há» do dá»±, vòng tay cảm tạ, Ä‘oạn tung mình vút và o vá»ng cá»a đó ngay.
Bên trong khung cá»a, là má»™t con đưá»ng dà i, hai bên đưá»ng có đèn mắc trên vách.
Lão nhân gù gá»i vá»›i theo:
- Cam đảm lên, tiểu huynh đệ. Cứ đi đi!
Má»™t tiếng cách thứ hai vang lên, cánh cá»a đóng lại liá»n.
Không có lối trở ra, Triển Mộng Bạch chẳng hỠnao núng, chà ng cũng chẳng cần quay đầu nhìn lại, ngang nhiên tiến tới.
Chà ng vừa đi, vừa nghĩ thầm:
- Lão nhân gù bảo ta cam đảm lên, hẳn là phÃa trước có những gì đáng sợ lắm!
Nhưng chà ng không hối háºn vì đã quá tin vá»™i cái lão nhân gù.
Dù tháºt sá»± lão có lừa chà ng, chà ng cÅ©ng ưng thuáºn vá»›i số pháºn, huống hồ lão chẳng có vẻ gì tá» ra ác ý.
ÄÆ°á»ng Ä‘i hÆ¡i chếnh xuống và rất dà i.
Äèn hai bên phÃa vách núi sáng quá, chứng tá» nÆ¡i đây là lối thông thương thưá»ng xuyên, và chắc chắn là phải có ngưá»i qua lại hà ng ngà y.
Chà ng không muốn mang tiếng là con ngưá»i hèn khiếp, len lén âm thầm và o khu vá»±c tư riêng cá»§a ngoại nhân, nên không cần phải nhẹ bước, chân chà ng nện mạnh, những bước chân nặng ná» trong địa đạo đương nhiên phải vang rá»n.
Tiếng dá»™i cá»§a bước chân từ bốn phÃa vá»ng vá» chà ng, tiếng dá»™i đó phải được loan truyá»n Ä‘i rất xa.
Không lâu lắm, có ngưá»i ở phÃa trước quát to:
- Kẻ nà o dám Ä‘i loạn trong ngõ bà máºt?
Triển Má»™ng Bạch bất chấp là ai, cao giá»ng đáp ngang:
- Ta!
Ngưá»i đó tá»±a hồ sá»ng sá», nÃn lặng má»™t lúc lâu, sau đó má»›i thốt vá»›i giá»ng phẩn ná»™:
- Ta? Ta là ai? Con đưá»ng nà y dà nh cho ai, ngươi biết không?
Triển Mộng Bạch ngạo nghễ:
- Ta là m sao biết được?
Ngưá»i đối thoại chừng như sá»ng sốt hÆ¡n, nÃn lặng thêm má»™t lúc nữa. Sau cùng ngưá»i đó thốt:
- Vô luáºn ngươi là ø ai, nếu ta đếm đủ ba tiếng mà ø ngươi không quay đầu chạy trở lại, thì đừng trách bổn cô nương hạ độc thá»§!
Triển Má»™ng Bạch cưá»i lá»›n:
- Thế ra ngươi là một nữ nhân! Mà lại là một thiếu nữ, nên mới xưng bổn cô nương!
Thiếu nữ mà có cái giá»ng nói như quá»· khóc, như sói tru! Bình sanh ta chưa từng nghe má»™t âm thanh quái dị như váºy! Ngưá»i có âm thinh đó, hẳn phải quái dị luôn! Má»™t quái nữ!
Nữ nhân đó nổi giáºn:
- Ngươi cưá»i ta? ÄÆ°á»£c rồi, thá» xem ngươi còn mấy phút sống nữa để cưá»i!
Tuy báºt cưá»i, tuy buông giá»ng châm mỉa, Triển Má»™ng Bạch ngầm váºn công, giá»›i bị sẵn sà ng.
Chà ng lại bước nhanh, ý chừng như muốn đối diện với nữ nhân gấp.
PhÃa trước, nữ nhân gắt:
- Tiểu Hồng! Cắn gã đó cho ta! Cắn mạnh!
Triển Má»™ng Bạch lại cưá»i vang:
- Tiểu Hồng? Là ngươi, hay ai khác? Ngươi cũng biết cắn nữa sao?
Triển Má»™ng Bạch nháºn ngay chÃnh là con thú vừa giống ngá»±a mà cÅ©ng vừa giống sư tá» trước đó đã đưa chà ng thoát qua thương lâm.
Quái thú rống lên một tiếng lớn, nó đã đến trước mặt chà ng.
Lông cá»§a nó xù lên dưới ánh đèn hồng rá»±c rỡ. Lông quá dà i nên lúc xù lên, biến nó thà nh má»™t con váºt khổng lồ, lá»›n gấp mấy lần lúc nó má»›i xuất hiện.
Chiếc lưỡi cá»§a no lo le như lưỡi rắn, song dà i hÆ¡n nhiá»u, Ä‘uôi dà i như cán cá».
Äôi mắt nó dÄ© nhiên là phải to, nó gương tròn nhìn chà ng như bốc lá»a.
Triển Mộng Bạch phải thừa hiểu nó nhanh nhẹn như thế nà o rồi. Vả lại thân vóc của nó quá to, hẳn oai lực của nó phải hung hãn.
Chà ng không dám khinh thưá»ng, vá»™i ngưng thần giá»›i bị.
Lạ lùng thay, nó nhìn chà ng trừng trừng má»™t lúc, rồi gáºt gáºt cái đầu mưá»ng tượng nó nháºn ra chà ng là ngưá»i quen.
Sau đó nó xếp lông cúp đuôi.
Bỗng xuất hiện mấy cô nương.
Triển Má»™ng Bạch há»i:
- Dám mong cô nương cho biết, nÆ¡i đây có phải là Äế Vương Cốc chăng?
Cái thiếu nữ đỠmặt, một nà ng cúi đầu từ từ đáp:
- Phải! Äế Vương Cốc là đây.
Bao nhiêu nà ng kia láºp tức bá» việc là m, kéo đến bao vây quanh chà ng.
Có mấy nà ng gan lỳ, che miệng cưá»i khúc khÃch, có mấy nà ng vẫn còn thẹn thẹn, tá» vẻ ấp úng, nhưng không dấu nổi sá»± hiếu kỳ.
Má»™t nà ng dạn hÆ¡n hết, há»i:
- Ngươi muốn tìm ai tại đây?
Bây giá» thì chÃnh Triển Má»™ng Bạch bối rối trở lại, bởi chà ng không quen tiếp cáºn nữ nhân, nhất là má»™t số nữ nhân quan trá»ng như thế nà y bao giá».
Bị bao vây má»™t cách bức cáºn quá độ, chà ng lúng túng bắt buá»™c phải lùi mấy bước.
Chà ng bạo dạn, chúng thẹn thùng. Chà ng lúng túng, chung sanh dạn hÆ¡n. Chúng bắt đầu cưá»i, giá»ng cưá»i thá»a mãn đắc ý.
Äúng lúc đó, má»™t tiếng quát nữa vang lên, cÅ©ng to bằng tiếng sấm. Rồi Hoa Äại Cô vươn hai tay ra vẹt các thiếu nữ.
Bốn nà ng bị gạt mạnh ngã nhà o.
Láºp tức những tiếng cưá»i ngưng bặt.
Hoa Äại Cô mắng:
- Cái bá»n liá»…u đầu đáng chết! Thế các ngươi chẳng thấy hắn là nam nhân à ? Sao chưa cút Ä‘i, còn chưá»ng mặt trước nam nhân?
Bá»n thiếu nữ áo đỠrất sợ Hoa Äại Cô, tất cả Ä‘á»u biến sắc mặt, cùng lùi ra xa, rồi phân tán, nà ng nà o vá» vá»›i công việc nấy.
Nhưng Hoa Äại Cô lại hét:
- Äi đâu? Hãy đứng lại đó tất cả cho ta!
Các thiếu nữ cùng loạt dừng chân.
Hoa Äại Cô cao giá»ng:
- Cấp tốc láºp thà nh thế tráºn Bánh Hoa, vây tiểu tá» và o giữa. Nếu chẳng có lệnh, chẳng má»™t ai được phép nói má»™t tiếng gì, chẳng má»™t ai được phép loạn.
Bá»n thiếu nữ vâng má»™t tiếng.
Chúng chạy qua chạy lại, lăng xăng má»™t lúc rồi đứng lại đúng theo vị trà cá»§a thế tráºn.
Tuy nhiên chúng cũng cố len lén nhìn Triển Mộng Bạch.
Hoa Äại Cô trừng mắt beo chòng chá»c nhìn Triển Má»™ng Bạch gằn từng tiếng má»™t:
- Hoa viên nà y từ mưá»i năm qua chưa há» có chân cá»§a thiếu niên nam tá», ngươi có biết chăng?
Triển Mộng Bạch chợt tỉnh ngộ, thầm nghĩ:
- Thì ra nÆ¡i đây chẳng há» có bóng nam nhân từ nhiá»u năm qua, nên các nà ng ấy thấy ta cứ nhìn tóe mắt! Ta cứ tưởng các nà ng cho ta là má»™t quái váºt!
Bởi suy nghÄ© vá» Ä‘iểm đó, chà ng chưa kịp đáp lá»i nữ nhân.
Hoa Äại Cô hét:
- Lão nương há»i, ngươi có nghe chăng?
Bây giá» bà xưng là lão nương. Từ cô nương đổi giá»ng là lão nương.
Triển Mộng Bạch lạnh lùng:
- Ngươi há»i ta có biết tại sao hoa viên nà y vắng bóng nam nhân từ mưá»i năm rồi?
Hoa Äại Cô hừ má»™t tiếng:
- Ta tưởng đâu ngươi điếc!
Triển Má»™ng Bạch cưá»i lạnh:
- Không Ä‘iếc đâu, có Ä‘iá»u ta chẳng muốn đáp lá»i! Bởi câu há»i cá»§a ngươi có lạ lùng gì đâu mà ta phải lưu ý?
Triển Mộng Bạch lại tiếp:
- Phà m là nam tá» chánh chánh đưá»ng đưá»ng, khi nà o lại chịu để bước đến thế giá»›i cá»§a nữ nhân?
Hoa Äại Cô vẫn cao giá»ng:
- Bất cứ nam nhân nà o và o đây rồi đừng hòng sống sót mà trở ra!
Triển Mộng Bạch bỉu môi:
- Tháºt váºy ư?
Chà ng nhún chân tung bổng mình lên cao hÆ¡n trượng, uốn tiếp thân hình như con tôm ngược đầu, nhún Ä‘i, đáp xuống phÃa sau má»™t khóm hoa.
Chà ng nhún chân thêm một lượt nữa, thân hình lưới đi như con én liệng, thoáng mắt đã và o khu rừng cạnh đó.
Hoa Äại Cô sôi giáºn cá»±c độ, quát:
- Hay cho tiểu tá»! Chạy Ä‘i đâu mà được vá»›i lão nương chứ?
Từ xa, tiếng cưá»i sang sảng cá»§a Triển Má»™ng Bạch vá»ng lại, đồng thá»i chà ng thốt:
- Hảo nam nhân không hỠgiao đấu với nữ nhân. Thiếu gia tránh các vị là lẽ đương nhiên. Chứ nà o ai mà phải chạy trốn.
Hoa Äại Cô cưá»i lạnh:
- Ngươi chạy mà thoát được tay lão nương?
Bà vẫy tay quát:
- Các ngươi đâu? Äuổi theo gấp! Äể cho hắn thoát khá»i là tá»™i nặng vá» các ngươi.
Bá»n thiếu nữ áo đỠvâng lên má»™t tiếng, bóng hồng phất phá»›i cùng bay và o rừng.
Chỉ có Tiểu Hồng còn nằm tại chỗ, ngoan ngoản như một con mèo con.
Hoa Äại Cô hét:
- Tiểu Hồng! Äuổi theo Ä‘i chứ! Cắn hắn nát bấy cho ta!
Quái thú lắc đầu nằm nguyên như cũ.
Hoa Äại Cô nổi giáºn mắng:
- Ngươi không đi? Không đi thì ngà y mai chẳng có gì mà ăn!
Bà còn biết là m sao hơn, nó không chạy đi thì chẳng lẽ bà vác nó mà chạy?
Bà đà nh chạy Ä‘i má»™t mình, theo bá»n thiếu nữ kia.
Triển Má»™ng Bạch theo con đưá»ng lát đá trắng mà chạy mãi.
Rừng là khu rừng nhá», rừng ở giữa biển hoa, chà ng chạy má»™t lúc đảo mắt nhìn quanh, vẫn thấy hoa. Hoa trải dà i đến táºn phương trá»i, chẳng còn biết nÆ¡i nà o mà chạy.
Chà ng kinh hãi, thầm nghĩ:
- Hoa sao mà nhiá»u thế? Chẳng lẽ khu biển hoa bao trùm cả vÅ© trụ?
Chà ng nháºn định phương hướng, lấy chuẩn rồi, chà ng theo chuẩn đó mà chạy Ä‘i.
Chà ng chạy một lúc nữa, rồi nhìn quanh.
Thì ra chà ng vẫn còn quanh quẩn trong khu vực hoa.
Chà ng dừng chân lại, thầm nghĩ:
- Hắn có cái gì cổ quái ở đây chứ chẳng không.
Bá»—ng từ xa xa, tiếng nói cá»§a Hoa Äại Cô vá»ng lại:
- Biển hoa có mai phục Tiên Thiên Thái Cá»±c tráºn, tiểu tá» chạy Ä‘i đâu cho thoát?
Triển Má»™ng Bạch giáºt mình, chưa kịp là m gì, phÃa sau tiếng y phục quét gió vút vút vá»ng tá»›i.
Thoáng mắt, bá»n thiếu nữ áo đỠđã theo tá»›i chà ng.
Lạ má»™t Ä‘iá»u, chúng hét to nhưng mắt thì cưá»i tình, miệng hét mà chẳng biểu lá»™ má»™t oai khà nà o cả, trái lại ẩn ước có vẻ cưá»i ý nhị:
- ÄÆ°a tay cho bá»n ta trói lại. Nhanh lên, không thì mất mạng vá»›i các cô nương đấy nhé.
Triển Má»™ng Bạch cưá»i nhẹ:
- Các cô nương định xuất thủ?
Một nà ng đáp:
- Thực sự ta chẳng muốn động thủ với ngươi, nhưng... mà thôi, xem chiêu của ta đây.
Cầm chiếc kéo trong tay, nà ng đánh chiếc kéo tới.
Triển Má»™ng Bạch khẽ nhÃch hông đảo bá»™ qua má»™t bên, tránh liá»n.
Thiếu nữ thốt:
- Ta có nương tay cho ngươi lăm đó nhé, ngươi cẩn tháºn mà đở!
(Thiếu má»™t khúc, xtl trang ) Bởi những chiêu thức cá»§a chà ng, do ngưá»i áo và ng chỉ dạy, chuyên khắc chế vÅ© công cá»§a Äế Vương Cốc kia mà !
Chụp chiếc kéo cá»§a Tiểu Lan, chà ng có chạm tay nà ng má»™t chút. Cái chạm đó là m nà ng đó đỠmặt, chừng như nà ng cÅ©ng thÃch thú lắm. Cho nên, kéo rÆ¡i xuống đất mà nà ng không lưu ý, chỉ nhìn sững chà ng. Nhìn tình tứ.
Triển Má»™ng Bạch sững sá».
Bốn thiếu nữ kia cÅ©ng sững sá» nhìn chà ng. Chúng không tưởng nổi là trước đó, chà ng không tưởng chống đở nổi, rồi bổng nhiên lại phản công. Vừa phản công là dồn cả bá»n và o thế bại!
Như váºy là nghÄ©a gì? Chà ng là ai mà có tà i kinh thiên động địa như váºy?
Hạ má»™t nà ng, chưa chắc ngoà i Ä‘á»i đã có mấy tay, hà huống cùng má»™t lúc hạ luôn cả năm nà ng?
Cả năm nà ng đứng sững quanh chà ng, như năm hình tượng khoác áo Ä‘á».
Mà chà ng cũng đứng sững tại trung ương, như do dự chưa biết phải chấm điểm cho nà ng nà o...
Nhìn nhau mãi, Triển Mộng Bạch đâm ngượng, bất giác cúi đầu.
Hoa rụng gây niá»m luyến tiếc cho bất cứ ai có chút Ãt nhiệt tình và Triển Má»™ng Bạch không khá»i bâng khuâng, man mác...
ChÃnh Hoa Äại Cô cÅ©ng kinh hãi đến sững sá» má»™t lúc.
Bất thình lình, bà quay mình chạy đi, vừa chạy vừa kêu lên vang dội:
- Không xong! Không xong rồi! Có má»™t xú nam nhân và o hoa viên, xú nam nhân nà y có bản lỉnh phi thưá»ng.
Bà to xác, chân bà nện thình thịch trên đưá»ng.
Thì ra tuy là tổng quản hoa viên, bà chẳng biết mảy may võ công, bất quá vừa rồi bà đánh vung vảy và o Triển Mộng Bạch là do bà quá phẩn nộ.
Còn Triển Mộng Bạch né tránh chẳng phải vì bà đánh đúng chiêu thức và những chiêu thức đó trác tuyệt.
Bà nói là lược tráºn, chẳng qua nói cho nó oai, vừa dá»a bá»n thiếu nữ áo Ä‘á», buá»™t chúng phải táºn lá»±c hạ chà ng, vừa hống hách vá»›i chà ng.
Dó đó, bà đứng bên ngoà i, chẳng dám và o cuá»™c, tiếp trợ bá»n thiếu nữ áo Ä‘á».
Phà m ở trong má»™t gia đình mà toà n thể nhân số Ä‘á»u biết võ, nếu có ngưá»i nà o đó không biết võ, thì đúng ra cái tà i ngưá»i đó chẳng có nghÄ©a gì, và ngưá»i đó không bao giá» có pháºn sá»± ngăn chặn má»™t kẻ gian, má»™t kẻ địch nà o.
Chứ dù sao thì há» cÅ©ng biết đấm đá chút Ãt.
Hoặc giả, há» nhìn má»i ngưá»i táºp dượt, quen mắt mà biết múa may, và há» biết há» chẳng có tà i năng gì, nên không đương đầu đối địch, cho nên phải dùng cái tiếng chẳng biết vÅ© công mà bao gồm những ngưá»i đó.
Thá»±c tế là váºy.
Mẫu ÄÆ¡n, Äông Thanh, Mai Hòe, Äổ Quyên nghe bà kêu vang, thấy bà chạy nhanh cùng giáºt mình, tỉnh ngá»™ cùng chạy tứ tán.
Chỉ có Tiểu Lan còn đứng á»ng tại chổ, si si dại dại, tuy nhiên thần sắc cá»§a nà ng có biến đổi phần nà o.
Nà ng sợ! Nà ng sợ cho Triển Mộng Bạch, chứ chẳng phải cho nà ng.
Nà ng run run giá»ng thốt:
- Äi! Äi nhanh Ä‘i! Nếu không...
Triển Mộng Bạch lắc đầu:
- ChÃnh tại hạ muốn gặp mặt chá»§ nhân, chạy Ä‘i thế nà o được?
Tiểu Lan hấp tấp tiếp:
- Chá»§ nhân biển hoa hay chá»§ nhân Äế Vương Cốc? Chá»§ nhân ở đây rất háºn nam nhân.
Vô luáºn là nam nhân nà o, và o đến hoa viên là phải đắc tá»™i! Ngươi hãy chạy Ä‘i! Äừng ở đây mà bị tá»™i!
Triển Má»™ng Bạch mỉm cưá»i:
- Cô nương nên chạy đi là phải hơn!
Tiểu Lan khẽ lắc đầu:
- Không vội gì cho lắm! Tuy nhiên...
Bá»—ng từ xa có tiếng thét vang vang vá»ng đến:
- Kẻ nà o đó? Gan to bao nhiêu, dám và o hoa viên gây náo loạn?
Tiểu Lan biến sắc giụp:
- Chạy đi! Nhanh lên đi! Kẻo không còn kịp nữa!
Triển Mộng Bạch vẫn lắc đầu.
Tiểu Lan dáºm chân:
- Ngươi... ngươi...
Nà ng báºt khóc, rồi nà ng chẳng biết là m sao hÆ¡n, quay nhanh mình bước Ä‘i.
|

17-07-2008, 11:31 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Vô Giá»›i
Bà i gởi: 83
Thá»i gian online: 26 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Xuyên Tâm Lệnh: Hồi 18
Xuyên Tâm Lệnh: Hồi 18
(Cổ Long)
Nhìn theo dáng đi dịu dà ng hầu như nhu nhược của Tiểu Lan mãi đến lúc nà ng khuất mình sau những khóm hoa, Triển Mộng Bạch mới quay đầu lại.
Chà ng đứng nguyên tại chá»—, thản nhiên như ngưá»i dạo hoa ngắm cảnh.
Giá»ng nói ồ ồ cá»§a Hoa Äại Cô vang lên:
- Ở phÃa nà y, song chẳng rõ còn đó hay đã trốn Ä‘i rồi.
Triển Má»™ng Bạch nhếch nụ cưá»i mỉa, buông gá»n:
- Tại hạ còn chỠtại đây!
Buông mấy tiếng đó, chà ng hÆ¡i trầm giá»ng, tuy nhiên âm thinh phát Ä‘i vá»›i đầy đủ khà lá»±c, âm thinh đó được chuyá»n Ä‘i rất xa.
Âm thinh đó còn loang văng vẳng trong không gian, má»™t bóng ngưá»i từ xa lao vút tá»›i, bóng ngưá»i đó từ má»™t khóm hoa nà o đó, tung bổng lên uốn cầu vồng trong má»™t cao độ hy hữu, nhẹ nhà ng đáp xuống.
Tà áo phất phá»›i quét gió kêu lên phần pháºt Triển Má»™ng Bạch ưỡn ngá»±c ra má»™t chút, không quay nhìn.
Nhưng bóng đó đã ở trong tầm mắt của chà ng, tuy không nhìn chà ng cũng trông thấy rõ rà ng.
Vừa trông thấy, bất giác chà ng run ngưá»i lên. Niá»m kÃch động bốc mạnh, trong phút giây chà ng không thể tá»± chá»§ được.
Bởi bóng đó chẳng phải ai xa lạ. Bóng đó từng đồng hà nh vá»›i chà ng trên mấy Ä‘oạn đưá»ng.
Là Tiêu Phi Vũ!
Hôm nay nà ng đội má»™t chiếc mÅ© mà u và ng, chiếc mÅ© gói trá»n má»› tóc đẹp, nà ng lại váºn y phục chẹt, biến nà ng thà nh gá»n gà ng hÆ¡n, tuy trước kia nà ng cỠđộng theo nam nhân đã gá»n gà ng lắm rồi.
Má»™t thiếu nữ không có vẻ gì lượt thượt như nà ng hiện tại kể ra cÅ©ng rất hiếm. Bởi bất cứ nữ nhân nà o váºn võ phục cÅ©ng chẳng dấu nổi cái chất nữ. Nhưng có nà ng dưá»ng như trá»i sanh ra vá»›i đặc Ä‘iểm tùy thá»i khắc biến thể. Song dù nữ biến thà nh nam vẫn còn cái chất nữ thuần túy như thưá»ng.
Giả là m nam nhân, nà ng cỠđộng y như nam, tâm hồn nam, ngôn ngữ nam, âm thinh nam, chỉ có gương mặt là không nam. ChÃnh cái Ä‘iểm đó là m cho nà ng khác hÆ¡n má»™t mỹ nam tá». Trở vá» nữ, nà ng cởi bá» cái hÆ¡i hướm nam. Bá» trá»n vẹn, chẳng chút vướng báºn mảy may.
Nà ng là má»™t nữ nhân, có Ä‘iá»u cỠđộng nhanh nhẹn má»™t chút.
N Quanh hông nà ng, có đưá»ng dây và ng, tăng thêm gá»n, đồng thá»i là m chót rá»±c vẻ cao quý.
Triển Má»™ng Bạch tá»± nhiên phải hiểu và o Äế Vương Cốc là phải gặp Tiêu Phi VÅ©. Äã biết váºy thì chà ng chẳng khi nà o sững sốt, bởi nà o có gì bất ngỠđâu?
Nhưng gặp một cách đột ngột như thế nà y, ở tại một nơi không đúng chỗ, chưa đến lúc, thì bảo sao chà ng không mất tự nhiên?
ChÃnh Tiêu Phi VÅ© nằm má»™ng cÅ©ng không tưởng là Triển Má»™ng Bạch đến Äế Vương Cốc.
Sự kinh ngạc của nà ng là phải lớn hơn. Nà ng sững sỠgương mắt nhìn chà ng.
Hoa Äại Cô có hiểu cái gì giữa há»? Bà đưa tay chỉ Triển Má»™ng Bạch, nhắc lại việc qua, đồng thá»i bà cÅ©ng mắng luôn chà ng:
- Äó, tiểu tá» hôi thúi đó ngang nhiên xông và o hoa viên. Lại còn hung hăng vá»›i bá»n Tiểu Lan, là m cho vÅ© khà cá»§a chúng...
Bà chợt nhìn Tiêu Phi VÅ©, bất chợt nhìn thấy gương mặt quái dị cá»§a nà ng, bà liá»n ngưng câu há»i.
Dù bà có ngu xuẩn đến đâu, qua thái độ của song phương, bà cũng hiểu là hỠcó liên quan gì với nhau.
Rồi bà cũng sững sỠluôn.
Bà n tay đưa ra chỉ Triển Má»™ng Bạch, bà n tay đó lại giữ y như váºy, mắt bà nhìn chong chong và o Tiêu Phi VÅ©.
Hơn thế, câu nói ngưng song miệng bà còn há ra, chẳng rõ bà quên khép môi hay bà không thể khép.
Lâu lắm!
Tiêu Phi VÅ© má»›i nhẹ giá»ng há»i:
- Ngươi đến đây? Tại sao?
Tại sao? Thì ngưá»i ta muốn đến, ngưá»i ta cứ đến, không tà i thì không và o được, có tà i thì nÆ¡i nà o mà chẳng và o được?
Äáng lẽ nà ng há»i chà ng đến đây để là m gì má»›i phải.
Giá»ng nà ng nhá» quá, chừng như nà ng cÅ©ng chẳng nghe tiếng nói cá»§a nà ng.
Song Triển Má»™ng Bạch nghe lá»t.
Hẳn là chà ng nghe bằng tâm, bằng ý hơn là nghe bằng tai.
Chà ng đáp:
- Tại hạ...
Äến đây vá»›i niá»m háºn, dù sững sá» trước sá»± hiện diện cá»§a Tiêu Phi VÅ©, chà ng không quên niá»m háºn được, và bắt buá»™c phải nói đến lý do và o Äế Vương Cốc, là chà ng nghe niá»m háºn sôi động mạnh.
Chà ng đổi cái ý, sá»a chá»a câu nói, thay vì nhẹ giá»ng, chà ng lại cất cao:
- Tại hạ không thể đến đây à ?
Tiêu Phi Vũ vội cãi:
- Nà o ai có nói là ngươi chẳng đến được, ta chỉ muốn há»i ngươi...
Triển Má»™ng Bạch cưá»i lạnh:
- Há»i cái gì? Có cái gì tốt đẹp đâu mà há»i?
Tiêu Phi VÅ© giáºt mình, vẻ bất bình lá»™ rõ trên gương mặt, song nà ng cố Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i, nà ng tiếp:
- Không có cái gì tốt đẹp thì thôi váºy. Ta không há»i chi...
Triển Mộng Bạch hét:
- Không há»i, không được! Phải há»i!
Bảo là chẳng có gì tốt đẹp, có khác nà o gián tiếp bảo ngưá»i ta đừng há»i?
Rồi ngưá»i ta lại nói, không có cái gì tốt nên ngưá»i ta không há»i, không há»i để cho chà ng bằng lòng, cho chà ng thá»a thÃch theo ý muốn.
Nhưng chà ng không bằng lòng như váºy!
Mâu thuẩn! Tá»± mâu thuẩn còn mâu thuẩn vá»›i ngưá»i ta!
Không, chẳng phải chà ng tá»± mâu thuẩn vá»›i mình, chẳng phải chà ng mâu thuẩn vá»›i ngưá»i ta!
Bởi cái mâu thuẩn đó giả tạo, chà ng biết là thái độ của chà ng rất vô lý, song cần gì?
Chà ng quyết sanh sự kia mà !
Thì bằng cách nà y hay bằng cách khác, cách nà o cÅ©ng được, miá»…n cách đó giúp chà ng sanh sá»± được thì thôi, chà ng cứ dùng không cần chá»n lá»±a.
Tiêu Phi VÅ© sững sá».
Nhìn chà ng một lúc, nà ng lẩm nhẩm:
- Ngươi... ngươi...
Nà ng nghĩ rằng có lẽ là chà ng điên mất rồi! Và nà ng còn nói gì thêm nữa là m chi?
Cho nên nà ng bỠlững câu nói.
Nà ng nÃn lặng, Hoa Äại Cô đâu chịu nÃn lặng, bà ta hét lên oang oang:
- Cô nương! Tiểu tỠđó, hắn là má»™t gã Ä‘iên. Có Ä‘iên má»›i nói năng hổn độn, hà nh động hồ đồ! Trừng trị hắn má»›i được! Quản thúc hắn má»›i được! Phải giữ tráºt tá»± nÆ¡i đây! Phải duy trì tráºt tá»± má»›i được.
Tiêu Phi Vũ trầm gương mặt gắt:
- Ai mượn bà nhiá»u lá»i? Có cút Ä‘i nÆ¡i khác không?
Vốn tÃnh trung thà nh, có Ä‘iá»u hÆ¡i chất phát thôi, ngưá»i trong cốc lại hiểu, không ai nói lá»i chi nặng nỠđến bà , bây giá» bá»—ng nhiên Tiêu Phi VÅ© nạt mắng, Hoa Äại Cô cho là vô lý, bất công, bà báºt khóc.
Bà thốt cũng ồ ồ thì khóc cũng ồ ồ. Bà vừa khóc vừa chạy đi.
Day mặt qua gắt Hoa Äại Cô, Tiêu Phi VÅ© nhìn trở lại Triển Má»™ng Bạch, dịu giá»ng tiếp:
- Chắc ngươi có tâm sá»± gì, vô luáºn là ngươi có Ä‘iá»u thắc mắc gì thì cứù nói vá»›i ta...
Giá»ng nà ng thì dịu, ánh mắt nà ng thì lo lắng.
Trước những biểu lôï đó, Triển Mộng Bạch phải dịu phần nà o.
Ngưá»i ta có thể cứng rắn đối vá»›i ương ngạnh, chứ ai nỡ quyết liệt vá»›i ngoan ngoản bao giá»?
Bên trong chà ng nghe sóng háºn tan dần, còn bên ngoà i lạnh lùng còn nguyên vẹn.
Tiêu Phi Vũ thở dà i nhắc:
- Nói đi! Ngươi có tâm sự gì cứ nói.
Triển Mộng Bạch hừ một tiếng:
- Nói chứ! Äã đến nÆ¡i đây là phải nói, bởi muốn nói nên phải đến! Song chưa phải lúc ta nói!
Tiêu Phi Vũ cau mà y:
- Lúc nà o mới là lúc phải nói?
Triển Mộng Bạch ngẩng mặt cao hơn một chút:
- Gặp thân phụ cô nương!
Tiêu Phi Vũ lấy là m kỳ.
Nà ng gương mắt nhìn chà ng, cố tìm hiểu những gì ẩn chứa trong câu nói của chà ng.
Má»™t phút sau, nà ng há»i:
- Gia gia ta? Ngươi muốn gặp lão nhân gia để là m gì?
Triển Mộng Bạch hừ lạnh:
- Äể là m gì? Thì cô nương cứ đợi đến lúc tại hạ gặp ngưá»i, đến lúc đó tại hạ là m gì cô nương sẽ hiểu!
Tiêu Phi Vũ thở dà i:
- Muốn gặp ngưá»i chẳng phải là chuyện khó khăn, song rất tiếc hiện nay ngưá»i Ä‘ang tá»a quang, bất cứ ai cÅ©ng không được tiếp kiến.
Triển Má»™ng Bạch trầm giá»ng:
- Cô nương cứ chỉ chá»— tá»a quang cá»§a cốc chá»§, tại hạ có cách gá»i được ngưá»i ra ngoà i.
Tiêu Phi Vũ lắc đầu:
- Bất cứ việc gì ngươi muốn ta là m, ta sẵn sà ng là m. Nhưng cái việc ngươi vừa yêu sánh đó, thì...
Nà ng nghiêm giá»ng tiếp:
- Ta không thể đáp ứng!
Triển Mộng Bạch gằn từng tiếng:
- Cô nương không đáp ứng, nhưng tại hạ nhất định phải gặp ngưá»i!
Tiêu Phi Vũ thở mạnh.
Lồng ngực của nà ng phồng lên, hóp xuống, nhịp hơi gấp.
Bỗng nà ng hét to:
- Ta mỗi lần mỗi nhịn ngươi. Ngươi mỗi lần mỗi khinh miệt ta! Ngươi... ngươi...
ngươi...
Nà ng có tÃn nóng nảy, gặp sá»± bất bình có khác nà o lá»a gặp dầu, nhưng không là m gì được, nà ng chụp đầu giáºt chiếc mÅ© quăng xuống đất.
Nà ng chưa dứt câu, nhưng không là m sao thốt được đoạn cuối.
Triển Mộng Bạch lạnh lùng:
- Tại hạ là má»™t kẻ hèn, khi nà o dám khinh miệt cô nương? Hoặc giả tại hạ gá»i hai tiếng cô nương, không xứng vá»›i thân pháºn cá»§a má»™t ngưá»i cao quý trong cốc chăng? Thế thì tại hạ xin gá»i là Tiêu cung chá»§!
Tiêu Phi Vũ không còn dằn lòng được nữa, hét lên:
- Triển Má»™ng Bạch! Ngươi tưởng là ... là ... ta sợ ngươi? Ngươi tưởng như váºy phải không?
Nà ng cố giữ cho đôi dòng lệ uất không tuôn ra, nhưng vô Ãch, đôi mi không còn là bỠđê kiên cố nữa, lệ trà o không phải là từng hạt mà là tuôn trà o như suốt.
Triển Má»™ng Bạch không nỡ nhìn cái vẻ bi thảm cá»§a nà ng, chuyển ánh mắt sang hướng khác, nhưng giá»ng vẫn lạnh lùng:
- Ở đây là lãnh địa cá»§a Tiêu cung chá»§. Ở đây Tiêu cung chá»§ có vạn năng. Tại hạ bất quá chỉ là má»™t phà m phu tục tá», tà i chưa thà nh, danh chưa có, thì là m gì Tiêu cung chá»§ ngán sợ?
Tiêu Phi VÅ© vừa khóc vừa rÃt:
- Phải! Nơi đây là vùng thế lực của ta! Ta muốn... Ta muốn...
Bá»—ng nà ng vung tay đánh ra má»™t quyá»n, nhắm và o bản mặt cá»§a Triển Má»™ng Bạch.
Triển Má»™ng Bạch cắn răng dồn ép niá»m Ä‘au xuống táºn đáy lòng quát:
- Tiêu cung chá»§ muốn động thá»§ à ? ÄÆ°á»£c! Tại hạ xin hầu tiếp cung chá»§!
Chà ng vung tay nghinh đón.
Lòng đau như cắt, lệ đổ như mưa, qua mà n lệ đó, Tiêu Phi Vũ có thấy chi rõ rà ng?
Nà ng đánh luôn ba chiêu, và chÃnh cái uất háºn Ä‘iá»u khiển ba chiếu chứ không phải lý trÃ.
Tuy nhiên nà ng cÅ©ng lưu tình trong chiêu thức nên công lá»±c phát huy không quan trá»ng lắm.
Nà ng lưu tình vì nà ng đã hiểu tà i nghệ của Triển Mộng Bạch. Theo nà ng nghĩ thì chà ng chưa phải là đối thủ của nà ng. Thực sự nà ng tấn công thì là m sao chà ng chịu nổi?
Nhưng Triển Má»™ng Bạch ngà y nay chẳng phải là Triển Má»™ng Bạch ngà y xưa, dầu thá»i gian có cách biệt nhau chẳng xa gì.
Và dù Tiêu Phi VÅ© có dùng táºn lá»±c bình sanh, chưa chắc nà ng áp đảo được chà ng.
Tuy nhiên Triển Mộng Bạch có tức uất, chứ không phẩn nộ, chà ng cũng không dùng toà n lực phản công.
NhỠthế song phương được vô sự, chẳng bên nà o thương tổn.
Qua ba chiêu rồi, Tiêu Phi VÅ© dừng tay, tuy còn khóc, nà ng cÅ©ng căm há»n gằn từng tiếng qua nức nở:
- Thảo nà o mà ngươi chẳng dám xông pha và o đây, gặp ta rồi ngươi vẫn khinh miệt ta!
Thì ra ngươi đã há»c được võ công kinh khiếp...
Triển Má»™ng Bạch cưá»i lạnh:
- Tiêu cung chủ quá khen!
Tiêu Phi Vũ quát:
- Dù võ công của ngươi có cao hơn nữa, ta cũng không sợ!
Nà ng đánh ra bốn chiêu nữa, câu nói vừa dứt, bốn chiêu cũng tròn.
Lần nà y, nà ng dùng toà n chiêu thức ngụy dị kỳ bÃ. Lần nà y nà ng dùng lá»±c quan trá»ng hÆ¡n. Quyá»n phong, chưởng phong xoáy à o à o như ngà n cÆ¡n lốc, bức những hoa lá quanh cục trưá»ng bay lá»™n tứ tung.
Qua lá»›p hoa lá tung bay, ẩn ước từ xa xa có bóng ngưá»i lao vút đến.
Tuy ngưá»i đó lướt Ä‘i rất nhanh, xong lạ là m sao, lại không rÃt gió vun vút, khi đáp xuống cÅ©ng nhẹ nhà ng, chừng như nhẹ hÆ¡n cánh hoa rÆ¡i.
Trước khi đáp xuống, ngưá»i đó vừa cưá»i vừa thốt:
- Phi VÅ©! Ta nghe Hoa Äại Cô nói lại, là ngươi Ä‘ang ở đây tiếp khách quý, ta láºp tức đến xem khách quý cá»§a ngươi là ai, sao gặp khách quý rồi, ngươi lại đánh đấm hung hăng thế?
Tiêu Phi Vũ nghe thinh âm đó, bất giác lấy tay che mặt òa lên khóc.
Nà ng thu tay vỠche mặt, song tay của Triển Mộng Bạch còn trong đà lao vút tới.
Hoảng quá, chà ng muốn thu vá», song không sao thu kịp. Muốn thu vá» Ãt nhất phải có má»™t kháng lá»±c nà o giúp chà ng để tạo cái thế mà thu hồi.
Chà ng cầm chắc là tay quyá»n cá»§a chà ng phải chạm và o mặt Tiêu Phi VÅ©.
Trong khi đó, Tiêu Phi Vũ vẫn khóc, không hỠné tránh.
Bóng ngưá»i vừa đáp xuống, nhanh như chá»›p vá»t mình đến, đánh hất tay cá»§a Triển Má»™ng Bạch lên.
Như thế chà ng thu tay vỠdễ dà ng.
* * * Ngưá»i má»›i đến là má»™t phụ nhân áo trắng.
Phụ nhân áo trắng lại hú vá»ng má»™t tiếng dà i, lùi lại mấy bước.
Lão nhân gù lúc đó vụt đứng lên, nhún chân vá»t mình tá»›i, đáp xuống khoảng giữa song phương, đồng thá»i quát lá»›n:
- Cả hai cùng dừng tay ngay!
Triển Mộng Bạch phất ống tay áo, lấy thế lùi lại.
Nhưng phụ nhân không lùi nữa, trái lại lướt tới. Vừa lướt vừa hét lên lanh lảnh:
- Lão Lục, chẳng can gì đến ngươi, hãy tránh qua một bên!
Lão nhân gù khoát hai cánh tay ra, thân hình của lão như cao lên hơn trước, trừng mắt hét trả:
- Ai cho rằng không can gì đến ta? Tiểu tỠđó, chÃnh ta đưa và o đây, ta không can thiệp thì còn đạo lý gì nữa chứ?
Phụ nhân áo trắng giáºt mình.
Chừng như bà ta có phần nà o sợ lão nhân gù, cho nên, bà không há»i gì nữa, lùi lại hai bước, lẩm nhẩm:
- Ngươi đưa hắn và o?
Tiêu Phi Vũ cũng kêu lên:
- Lục thúc cũng biết hắn?
Lão gù hừ một tiếng:
- Thế trên Ä‘á»i nà y chỉ có má»—i má»™t mình ngươi biết hắn thôi à ?
Tiêu Phi Vũ thoáng đỠmặt, cúi đầu không nói gì nữa.
Lão nhân gù hướng sang Triển Mộng Bạch, tiếp:
- Tiểu tá», lão phu đưa ngươi và o đây, không ngoà i mục Ä‘Ãch cho ngươi bầu bạn vá»›i nhị Ä‘iệt nữ...
Phụ nhân áo trắng trố mắt chặn lại:
- Cho hắn hầu bạn với Tiêu Phi Vũ?
Lão nhân gù không lưu ý đến bà .
Lão cứ tiếp cho tròn ý:
- Cái tánh cá»§a nà ng, tuy khó chịu tháºt đấy, song tâm địa cá»§a nà ng rất tốt. Cho ngươi biết, ngoà i thì cứng cá»i lắm, song trong tâm lại má»m nhá»§n lạ, ngươi cứ đối thoại vá»›i nà ng, muốn nói gì, tá»± do nói, nhất định là nà ng nghe hết, cần đáp là nà ng đáp, không cần thì nà ng cÅ©ng chẳng trách chi ngươi.
Triển Mộng Bạch thầm nghĩ:
- Thì ra là thế!
Lão nhân gù lại tiếp:
- Tuy nhiên, ta nháºn thấy ngươi cÅ©ng to gan lắm đấy! Tại sao ngươi dám gây náo nhiệt trong Äế Vương Cốc chứ?
Triển Má»™ng Bạch nổi giáºn, gằn từng tiếng:
- Vô luáºn lúc nà o, vô luáºn tại đâu, nếu có kẻ khinh miệt tại hạ, nếu có kẻ muốn động thá»§ vá»›i tại hạ, là tại hạ đến đó, đến ngay. Tại hạ không há» ngán sợ!
Lão nhân gù chá»›p mắt, Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i:
- ÄÆ°á»£c lắm! Thiếu niên nà o lại chẳng quáºt cưá»ng? Lão phu không lấy đó là m khó, và sẵn sà ng lá» Ä‘i mà không đặt thà nh vấn đỠvá» việc ngươi đột nháºp Äế Vương Cốc. Nhưng lão phu muốn há»i ngươi...
Bá»—ng lão trầm gương mặt há»i liên:
- Ai truyá»n vÅ© công cho ngươi?
Triển Má»™ng Bạch cao giá»ng:
- Quan hệ gì đến các hạ mà há»i?
Lão nhân biểu dương má»™t oai vÅ© đáng khiếp, giá»ng nói cá»§a lão vang lên như tiếng sấm rá»n, nhưng Triển Má»™ng Bạch không há» khiếp sợ, đối đáp vá»›i lão. Tuy nhiên chà ng không ngang tà ng, song chẳng kém khà thế.
Lão nhân gù giáºt mình, má»™t lúc lâu, lão thốt:
- Ngươi đã biết Tiêu Phi Vũ, thì lão phu...
Triển Má»™ng Bạch sôi giáºn:
- Ai biết nà ng? Tại hạ có nhìn nháºn như thế đâu?
Tiêu Phi VÅ© run ngưá»i lên, giá»ng nà ng cÅ©ng run theo:
- Ngươi... được... tốt!
Nà ng dáºm chân, bất thình lình, nà ng quay mình chạy Ä‘i như bay.
Phụ nhân áo trắng, trừng mắt nhìn Triển Mộng Bạch, rồi nhìn lão nhân.
(Mất má»™t khúc, xtl trang ) Trong Äế Vương Cốc, ngưá»i canh phòng chẳng nhiá»u, song nÆ¡i nà o cÅ©ng có cÆ¡ quan báo động, tin tức truyá»n Ä‘i rất nhanh.
Triển Mộng Bạch, phi thân chạy miết. Bỗng chà ng tình cỠgặp Tiểu Lan.
Nà ng gá»i:
- Công tá»! Công tá»!
Chừng như thốt đến đó, nà ng khẩn trương lên, vừa thở gấp vừa tiếp luôn:
- Công tá» cứ tránh con đưá»ng lát đá, Ä‘i mãi, đến má»™t gian nhà xinh đẹp, nÆ¡i đó là ...
Triển Má»™ng Bạch sáng mắt lên, há»i gấp:
- NÆ¡i đó là chá»— tá»a quang cá»§a cốc chá»§?
Tiểu Lan đảo nhanh mắt nhìn quanh rồi gáºt đầu.
Bá»—ng Triển Má»™ng Bạch thở dà i, há»i:
- Tại sao cô nương Ä‘em Ä‘iá»u bà máºt tiết lá»™ vá»›i tại hạ?
Tiểu Lan mở to đôi mắt:
- Công tá» là báºc anh hùng, tá»± nhiên tôi muốn trợ giúp!
Triển Mộng Bạch lại thở dà i:
- Cô nương... Mà thôi, tại hạ xin đa tạ!
Tiểu lan buông tay:
- Công tá» cứ Ä‘i! Äi nhanh Ä‘i!
Lúc đó thần sắc nà ng biến đổi lạ thưá»ng, vẻ kiên quyết hiện rõ.
Buông tay rồi, nà ng chớp chớp mắt, rồi vẫy tay, tiếp gấp:
- Chỉ cần công tỠnhớ đến tôi là đủ! Thế nà o cũng còn dịp gặp lại nhau!
Triển Mộng Bạch lại thở dà i lượt nữa.
Chà ng không dám quay đầu lại nhìn nà ng, phóng chân chạy Ä‘i, vừa muốn đến nÆ¡i gấp, vừa muốn rá»i xa nà ng gấp.
Nà ng đã là m chà ng khÃch động vô cùng, vá»›i cái tâm thiện lương cá»§a nà ng.
Tiểu Lan đứng tại chỗ, nhìn theo bóng chà ng đến lúc khuất hẳn, buông tiếng thở dà i, nhưng tâm tình lại khoan khoái.
Buồn chia cách, bởi sá»± chia cách là lẽ đương nhiên, Ãt nhất cÅ©ng trong hiện tại.
Vui nghÄ©a cá», bởi nà ng vừa là m má»™t nghÄ©a cá», tuy cái việc là m cá»§a nà ng chỉ có nghÄ©a, có đạo đối vá»›i Triển Má»™ng Bạch, nhưng lại là việc bất hợp lý đối vá»›i chá»§ nhân.
Cần chi? Nà ng cho rằng đó chẳng phải là một sự bội phản!
Vả lại, lòng nà ng hoà n toà n nghiêng ngã vỠTriển Mộng Bạch rồi!
Nà ng phải giúp chà ng chứ?
Nà ng có cảm tưởng là mình vụt lá»›n lên, mình đã trưởng thà nh rồi! Không lá»›n là m sao được, khi nà ng giúp được má»™t báºc anh hùng?
Bá»—ng có tiếng quát vang lên như sấm rá»n. Lão nhân gù từ khu vưá»n hoa bay đến.
Thấy nà ng, lão hét:
- Tiểu Lan! Ngươi đứng tại đây, thế ngươi có thấy tiểu tỠchạy qua đây chăng?
Tiểu Lan cố trấn định tâm thần, lắc đầu:
- Không thấy!
Lão nhân gù vụt cưá»i khan:
- Tiểu tỠđó giá»i tháºt! ÄÆ°á»£c rồi! Lão phu đứng đây chá» ngươi!
SÆ¡n cốc có núi cao bao quanh bốn phÃa, từ chiếc cầu cheo leo hiểm trở, đến khu vưá»n hoa bao la, là những cạm bẫy thuá»™c hệ thống bố phòng, có phần nà o lá»™ liá»…u vá»›i địa thế nguy nan. Song và o bên trong bức tưá»ng thấp rồi, Triển Má»™ng Bạch phải nhìn nháºn khung cảnh quanh mình là khung cảnh thần tiên. Tuy vẫn có những cÆ¡ quan mai phục, song những cÆ¡ quan đó được che khuất dưới những cái đẹp tân kỳ.
Bên trong tưá»ng là suối trong xanh, là đá trắng ngá»i, có cổ tùng, có cá» lạ. NÆ¡i nà o không cây lá»›n thì có hoa tươi, hoa đủ loại phô đủ mà u.
Nhà không thể đếm nóc, nhà rất nhiá»u, rải rác từng khu, chiếm má»™t diện tÃch lá»›n lao, nhà dá»±ng lên, hoặc giữa hoa hoặc trong cây, ẩn cÅ©ng nhiá»u, mà hiện cÅ©ng lắm!
Vá»›i số nhà đó, ngưá»i ở hẳn phải là má»™t dân tá»™c, má»™t tiêu bang.
Cách trần thiết tân kỳ, váºt trang trà hoa lệ, nhưng Triển Má»™ng Bạch đâu phải và o đây để thưởng thức cái sang cái quý cá»§a ngưá»i?
Chà ng đẩy luôn má»™t cánh cá»a ở hông đại sảnh, rồi bước qua.
Chà ng Ä‘i ngang nhiá»u gian phòng, phòng nà o cÅ©ng vắng bóng ngưá»i. Cà ng và o sâu, chà ng nháºn ra những gian phòng cà ng Ãt. Tuy nhiên gian nà o cÅ©ng trang trà cá»±c kỳ hoa lệ, chẳng khác nà o vương cung.
Äến má»™t gian phòng bốn phÃa vách toà n bằng đồng, loại đồng đánh bóng sáng dùng là m gương soi.
Bên hông có bức rèm chắn, chừng như che má»™t khung cá»a.
Giữa phòng có một chiếc bà n, trên bà n có đầy thức ăn, toà n là những thức ăn sang.
Hai bên bà n có hai chiếc ghế, trước ghế có bộ chén đũa.
Hiển nhiên bà n ăn nà y dà nh cho hai ngưá»i.
Và bà n ăn chỉ vừa má»›i được dá»n lên đây thôi, bởi thức ăn còn bốc khói nghi ngút.
Triển Mộng Bạch hết sức lấy là m lạ.
Cảnh trước mắt phải là m cho Triển Má»™ng Bạch hoang mang, chà ng Ä‘ang suy nghÄ©, tìm hiểu cái đạo lý cá»§a sá»± tình, bá»—ng má»™t tiếng cách vang lên, lối và o đã bị má»™t cánh cá»a bằng đồng bÃt lại.
Nói là cánh cá»a, bởi nó đóng bÃt má»™t lối Ä‘i, chứ thá»±c ra nó là má»™t bức vách bằng đồng, cÅ©ng bóng loáng như những bức vách kia. Nó đóng lại rồi, chà ng xem như bốn bá» liá»n lạc và hiện tại chà ng Ä‘ang ở trong má»™t chiếc há»™p bằng đồng to lá»›n.
Bây giá» thì chà ng hoà n toà n thức ngá»™, trong Äế Vương Cốc, nÆ¡i nà o cÅ©ng có tai mắt, nÆ¡i nà o tịch mịch lại cà ng có nhiá»u tai mắt hÆ¡n chá»— náo nhiệt.
Trong trưá»ng hợp nà y, chà ng có lo rối lên cÅ©ng vô Ãch thôi, do đó tinh thần chà ng trấn định lạ lùng, trấn định như chà ng Ä‘ang ở nhà , giữa khung cảnh an toà n tá»™t độ.
Chà ng Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i lạnh, nghÄ©:
- Ta và o đây, là xem như ta Ä‘i tìm cái chết thì các ngươi có hiển lá»™ng huyá»n hư ra sao ta vẫn khinh thưá»ng, đừng mong giở trò trẻ đối vá»›i Triển Má»™ng Bạch nà y.
Tịch mịch!
Không gian tịch mịch đến độ hơi thở của chà ng nghe rất rõ rà ng. Chà ng nhìn bức rèm châu suy tư một chút, bước thẳng tới đó.
Äá»™t nhiên sau bức rèm châu có tiếng ai đó cưá»i lên, âm thanh trong trẻo ấm dịu.
Triển Má»™ng Bạch giáºt mình đứng lại.
Bên trong có tiếng thốt vá»ng ra, cÅ©ng trong trẻo, cÅ©ng ấm dịu như tiếng cưá»i:
- Triển Mộng Bạch! Ta biết rõ ngươi và o cốc là phải đến tìm ta!
Giá»ng nói hiển nhiên là cá»§a nữ nhân.
Nữ nhân nà o có giá»ng nói, giá»ng cưá»i hấp dẫn mãnh liệt như thế?
Triển Má»™ng Bạch cao giá»ng há»i:
- Phải Tiêu Man Phong đấy chăng?
Má»™t trà ng cưá»i vang lên, tiếp theo là má»™t câu nói:
- Không là ta thì là ai? Ngồi bên ngoà i đó Ä‘i, Triển Má»™ng Bạch, ta còn báºn tý việc, xong rồi ta sẽ ra tiếp ngươi. Ngươi thấy không? Ta dá»n sẵn rượu thịt chá» ngươi đó!
Triển Mộng Bạch hét:
- Ta có cần ăn uống chi của ngươi? Ta có cần ngươi chỠđâu?
Chà ng vung tay vẹt bức mà n châu.
Bên trong tiếng cưá»i cứ vá»ng ra ngoà i.
Chợt Triển Má»™ng Bạch kêu lên má»™t tiếng kinh hãi, buông rèm rá»§ xuống, rồi đứng sá»ng tại chá»—.
Tiếng cưá»i bên trong tiếp tục vang lên, rồi Tiêu Man Phong thốt vá»ng ra:
- Ta bảo ngươi đứng bên ngoà i, đừng và o đây, ngươi ngoan cố chẳng chịu nghe! ÄÆ°á»£c rồi, ta sẽ mách vá»›i nhị muá»™i là ngươi là m như váºy đó... cho ngươi xem!
Triển Má»™ng Bạch thẹn đỠmặt, cà ng thẹn cà ng sôi giáºn, giáºn cá»±c độ, thà nh ra chà ng cÅ©ng chẳng nói được má»™t tiếng nà o. Chà ng đã thấy gì sau bức rèm châu?
Sau bức rèm châu, là một gian phòng ngủ của thiếu nữ, đương nhiên là của Tiêu Man Phong rồi.
Lúc chà ng khoát bức rèm, thì Tiêu Man Phong cÅ©ng vừa tắm xong. Nà ng để lá»™ trá»n vẹn thân hình còm lấm tấm má»™t và i hạt nước.
Mùi thÆ¡m tá»a khắp phòng, mùi thÆ¡m lan ra bên ngoà i, mùi cá»§a da thịt ngưá»i, mùi cá»§a phấn sáp.
Không có má»™t mảnh vải nà o trên thân thể kiá»u diá»…m đó, bất quá nà ng có cầm má»™t chiếc khăn hồng lau quanh mình, nhưng khăn lau là phải di động, khăn không ngừng tại chá»— nà o cả, thà nh ra má»i bá»™ pháºn vẫn được phÆ¡i bà y như thưá»ng.
Chừng như nà ng đối diện vá»›i Triển Má»™ng Bạch, lúc chà ng nhìn và o, và ác thay, có chiếc khăn nÆ¡i nay, nà ng cÅ©ng chẳng chịu khó mà dùng tạm nó che Ä‘áºy cái chá»— kÃn đáo nhất cá»§a má»™t nữ nhân.
Nà ng để lá»™ trá»n vẹn trước mắt chà ng.
Äẹp! Nhưng đẹp ở đây chẳng thà nh vấn Ä‘á». Äiá»u đáng nói là bình sanh Triển Má»™ng Bạch chưa há» nhìn táºn mắt má»™t thân vóc lõa lồ cá»§a nữ nhân.
Thá»i gian nhìn táºn mắt, bất quá chỉ là má»™t thoáng thôi, song ấn tượng quá mạnh, mạnh đến độ chà ng giáºt bắn mình lên và có lẽ suốt Ä‘á»i chà ng khó xóa cái ấn tượng đó phai má»...
Mà cũng lần đầu, chà ng cảm thấy cái mỵ lực của một thân vóc nữ nhân lõa lồ mãnh liệt như thế nà o!
Chà ng đã gặp biết bao nhiêu gái đẹp, song có nà ng nà o là m dao động con tim đâu?
Bởi chà ng gặp há» vá»›i đủ áo đủ quần, chà ng có gặp há» trong trưá»ng hợp trần truồng đâu?
Qua phút giây kinh hoà ng, chà ng đâm ra ngÆ¡ ngẩn, chà ng lại bá»±c tức mình không trấn định tâm thần, để cho cái mỵ lá»±c đó ảnh hưởng quá nặng, bất giác chà ng hét lên má»™t tiếng, vung quyá»n đấm và o má»™t bức vách.
Chà ng thấy cần phải là m một cái gì, mới phát tiết bớt sự tức uất.
Bình!
Bức vách y nhiên không hỠchuyển động, không hỠmóp méo lún và o. Trái lại tay chà ng hơi chùn.
Tiêu Man Phong từ bên trong cưá»i vá»ng ra:
- Ngươi là m gì thế? Ấn chứng vÅ© công phải không? Cho ngươi biết, chất đồng đó được chế luyện rất công phu, nó cứng rắn phi thưá»ng, ngươi Ä‘em lá»a đốt ngà y đêm, nó cÅ©ng chẳng má»m, đừng mong Ä‘áºp vở!
Triển Mộng Bạch quát:
- Thực sự ngươi muốn gì?
Tiêu Man Phong cưá»i hắc hắc:
- Ta muốn gì? Ta muốn hội diện với ngươi, xem ngươi ra sao chứ còn muốn gì hơn?
Nà ng vén bức rèm châu, bước ra, đến trước mặt chà ng.
Nà ng váºn chiếc áo rất má»ng, để lá»™ rõ những đưá»ng cong tuyệt vá»i cá»§a thân vóc ngà ngá»c.
Triển Má»™ng Bạch đâu cần nhìn, dù cho nà ng có khoát lên ở mình má»™t chiếc lưới bố dầy như bức tưá»ng, chà ng cÅ©ng thấy rõ những đưá»ng cong đó, chà ng thấy bởi cái ấn tượng vừa qua chứ lá»›p sa má»ng trên mình nà ng không phô bà y những nét đẹp ẩn ẩn hiện hiện...
Chà ng quay mặt nơi khác.
Con mắt tránh được, tâm tư không tránh được, tâm tư có ấn tượng quá Ä‘áºm rồi, cái Ä‘iểm lạ cá»§a ấn tượng là con ngưá»i cố quên, cố xóa, ấn tượng cà ng hiện rõ, hiện Ä‘áºm nét.
Nhưng con mắt tránh được không?
Bốn phÃa tưá»ng, toà n là những mãnh gương đồng soi rá»i rõ hình vóc cá»§a nà ng. Những hình bóng đó chiếu và o mắt chà ng. Chà ng tránh má»™t thân hình thá»±c sá»± để phải nhìn nhiá»u bóng hình khác!
Hình bóng nà o cÅ©ng Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i, cưá»i thẳng, cưá»i nghiêng tùy theo hình bóng hiện thẳng hiện nghiêng.
Hình bóng nà o cÅ©ng tuyệt vá»i, nụ cưá»i nà o cÅ©ng hấp dẫn!
Uất tức đến cá»±c độ, chà ng quay nhanh ngưá»i lại, vung quyá»n đánh ra rất mạnh.
Tiêu Man Phong sẽ uốn lưng, lạng ná»a thân trên qua má»™t bên, tránh tay quyá»n cá»§a chà ng dá»… dà ng.
Nà ng vẫn cưá»i.
Nụ cưá»i vẫn hấp dẫn.
Rồi nà ng thốt:
- Gian máºt thất nà y, do sáng kiến cá»§a ta kiến trúc lên, ngoà i ta chẳng ai mở ra được, chẳng má»™t ai phá nổi, dù ngươi đánh chết ta, ngươi cÅ©ng không ra khá»i! Và lúc đó thì...
Nà ng chá»›p mắt, ánh thu ba ngá»i lên, mỵ lá»±c cà ng bốc mạnh.
Nà ng tiếp luôn:
- Ta chết, sau đó ngươi cÅ©ng chết theo, má»™t ngà y nà o, ngưá»i ta phá gian máºt thất nà y, sẽ thấy ta và ngươi cùng chết nÆ¡i đây, ngươi nghÄ© há» sẽ có ý tưởng như thế nà o vá» chúng ta?
Vá» hai thiếu niên nam nữ cùng chết nÆ¡i phòng kÃn?
Triển Má»™ng Bạch sôi giáºn:
- Cô nương... cô nương...
Tiêu Man Phong báºt cưá»i khanh khách:
- Há» sẽ cho rằng, chúng ta là đôi tình nhân, chúng ta chết vì tình, chết vì nhau. Ngươi biết chưa? Tháºt là oan uổng cho chúng ta!
Triển Má»™ng Bạch sững sá».
Tà i năng, trà tuệ, can đảm trong trưá»ng hợp nà y Ä‘á»u vô dụng trước thiếu nữ quái đó!
Chà ng thở dà i!
Phẩn ná»™ là m chi? Khi chà ng cảm thấy bất lá»±c trước má»™t kẻ không giữ được bình thưá»ng, thì phẩn ná»™ chỉ khổ thân.
Tất cả Ä‘á»u vô Ãch trước cái bất thưá»ng, phi lý.
Tiêu Man Phong vẫn cưá»i dòn!
- Ngươi thở than? Thở than là m gì? Ta chưa chết mà ! Ta chưa chết, ngươi hẳn phải còn sống, chúng ta chưa chết vì nhau, chết vì tình, thì có ai nghi ngỠchi mà ngươi kêu khổ?
Triển Má»™ng Bạch trầm giá»ng:
- Ta với ngươi không oán nhau, tại sao ngươi hại ta? Tại sao ngươi tạo khổ cho ta?
Tiêu Man Phong cưá»i tươi:
- Ngươi nói chi? Ta hại ngươi? Ta tạo khổ cho ngươi? Sao ngươi hẹp lượng thế? Ngươi xem kia, rượu có, thức ăn có, lại do ta dá»n sẳn chá» ngươi, ta tình nguyện hầu rượu ngươi, ta là m thế là hại ngươi, tạo khổ cho ngươi à ?
Nà ng bước đến một chiếc ghế, ngồi xuống, đưa tay chỉ chiếc ghế đối diện, bảo:
- Lại đó mà ngồi, ngồi xuống đi, chẳng lẽ ngươi sợ? Có cái gì cho ngươi đáng sợ đâu?
Triển Má»™ng Bạch nắm chặc hai tay tá»± há»i:
- Ta sợ gì? Tại sao ta sợ?
Chà ng quay mình, bước mạnh tới chiếc ghế, ngang nhiên ngồi xuống.
Ngồi xong, chẳng đợi nà ng má»i, cầm đũa lên gắp thức ăn, ăn ngốn ăn nghiến, rồi uống ừng á»±c, cạn chén nà y, rót thêm chén khác, ngừng ăn để uống, ngừng uống để ăn, chà ng là m hai cái việc đó giao chuyển liên tục.
Thỉnh thoảng, chà ng báºt cưá»i ngạo nghá»…, cất giá»ng ngạo nghá»… há»i:
- Ngươi tưởng ta sợ à ?
Bây giá», chà ng không cần giữ cái sáo nữa, thản nhiên gá»i nà ng vá»›i cái tiếng ngươi.
Có như váºy, má»›i mong tạo nên má»™t hiệu lá»±c, có như váºy má»›i đối phó được vá»›i nà ng thiếu nữ quái dị.
Tiêu Man Phong trố mắt nhìn chà ng.
Nà ng kinh ngạc tháºt sá»±.
Nhìn má»™t lúc, nà ng há»i:
- Chẳng lẽ ngươi không sợ trong thức ăn có chất độc là m thủng ruột của ngươi? Cho ngươi biết, ăn xong là ngươi chết ngay đấy!
Triển Má»™ng Bạch báºt cưá»i ha hả:
- Chết thì ta sẽ thà nh con quỷ no! Quỷ no bao giỠcũng sướng hơn quỷ đói.
Tiêu Man Phong chá»›p mắt, cưá»i duyên tiếp:
- Chẳng lẽ ngươi không sợ trong thức ăn, trong rượu có mê dược, ngươi ăn uống rồi, há»a dục bừng lên, ngươi có thể...
Nà ng cưá»i lá»›n hÆ¡n má»™t chút, kết thúc:
- Ngươi có thể là m gì, hẳn ngươi phải biết...
Triển Má»™ng Bạch cưá»i lá»›n:
- Nếu quả tháºt trong rượu có chất mê như ngươi nói đó, thì sau khi uống xong, ta sẽ là m gì, chÃnh ngươi má»›i là ngưá»i sợ chứ ta thì sợ chi? Trái lại ta còn khoan khoái là khác!
Äây là lần thứ nhất Tiêu Man Phong sững sá».
Sững sá» nà y chứng tá» nà ng thất tráºn! Có ai không bị dao động mạnh vá»›i sá»± thất tráºn đầu tiên? Nhất là con ngưá»i già u tá»± ái, con ngưá»i tá»± xem mình là vạn thắng vạn năng?
Lần thứ nhất, nà ng thất bại trước một nam nhân!
Nà ng nhìn Triển Má»™ng Bạch, ăn như hổ ngốn, ưống như rồng hút, nà ng sanh háºn, rốt uất tức, rồi khẩn cấp.
Triển Má»™ng Bạch vẫn ngầm theo dõi từng cỠđộng cá»§a nà ng, thấy thần thái nà ng như váºy, chà ng cưá»i thầm.
Chà ng cố ý lỠnà ng đi, xem như chẳng có mặt nà ng tại đây, vừa ăn vừa uống, vừa tán:
- Thức ăn tuyệt! Rượu tuyệt! Tối tuyệt! Tối tuyệt!
Tiêu Man Phong nhìn sững chà ng má»™t lúc lâu, vụt báºt cưá»i. Cưá»i không lá»›n lắm, song cưá»i dà i, cưá»i mãi, giá»ng cưá»i, vẻ cưá»i vẫn hấp dẫn như thưá»ng.
Triển Má»™ng Bạch mặc cho nà ng cưá»i, cứ ăn cứ uống, chẳng nhìn nà ng, chốc chốc lại tán:
- Thức ăn ngon tuyệt! Rượu tuyệt! Tối tuyệt! Tối tối tuyệt!
Tiêu Man Phong cuối cùng, không chịu nổi nữa, há»i:
- Ta cưá»i gì, ngươi có biết không?
Triển Má»™ng Bạch vẫn không nhìn nà ng, cứ ăn, cứ uống, thản nhiên đáp lá»i:
- Ai biết được ngươi cưá»i chi? Ta có nghe ngươi cưá»i đâu? Ngươi cưá»i chi mặc ngươi, can gì đến ta mà ta phải tìm hiểu?
Tiêu Man Phong sôi giáºn, nhưng vẫn cưá»i thốt:
- Ta cưá»i vì ngươi Ä‘ang nằm ngá»§ trên mặt trống thúc giục ầm ầm! Ngươi chẳng biết gì cả, ta...
Nà ng trầm gương mặt, tắt nụ cưá»i tiếp:
- Cho ngươi rõ, trong thức ăn có chất độc, tuy không là m chết ngưá»i, song vẫn là m tiêu tan khà lá»±c ngưá»i. Lúc chất độc phát tác thì...
Nà ng lại báºt cưá»i, giá»ng cưá»i âm trầm cá»±c độ, rồi nà ng tiếp luôn:
- Lúc đó thì ta sẽ hà nh hạ ngươi, cho ngươi chịu trăm khổ. Khi hết chịu khổ rồi, ta sẽ giết ngươi!
Triển Má»™ng Bạch phá lên cưá»i:
- Trúng phải cái thứ độc nà y, là phúc tam tứ đại cá»§a ta để lại cho ta! Mà chết nÆ¡i tay mỹ nhân, lại là phúc cá»u tháºp đại cá»§a ta để lại cho ta. Là m trai mà chết như váºy, tháºt chẳng oan uổng thân trai!
Chà ng đắc ý vô cùng, cà ng phút cà ng đắc ý hÆ¡n, cà ng đắc ý cà ng cưá»i lá»›n, cà ng cưá»i lá»›n cà ng đắc ý.
Tình thế đột nhiên biến chuyển ngoà i sá»± tưởng tượng cá»§a Tiêu Man Phong và cuá»™c biến chuyển đã là m há»ng trá»n vẹn mưu đồ cá»§a nà ng.
Nà ng không ngá» gặp được má»™t nam nhân, chẳng sợ trá»i, chẳng sợ đất, nam nhân không ngán sợ trá»i đất thì khi nà o ngán sợ nà ng?
Nà ng cảm thấy má»i biện pháp Ä‘á»u vô hiệu và không còn hy vá»ng gì áp đảo tinh thần chà ng ná»—i.
Tuy nói cứng, Triển Má»™ng Bạch cÅ©ng chẳng Ä‘oán chắc được là nà ng có hạ độc trong thức ăn hay không và nếu có chất độc thì chất độc đó thuá»™c loại gì, độc chết ngưá»i hay độc kÃch thÃch ngưá»i?
Äã liá»u, phải liá»u luôn, chà ng giữ vẻ cứng như thưá»ng.
Tiêu Man Phong lại nhìn chà ng ăn, nhìn chà ng uống, trong thâm tâm nà ng có ý tưởng gì?
Nà ng nhìn mãi, chẳng nói thêm tiếng nà o nữa. Äến lúc chà ng đặt đũa xuống, lau miệng sạch mỡ dầu.
Bây giá», nà ng Ä‘iểm nụ cưá»i lạnh há»i:
- Ngươi ăn xong?
Triển Mộng Bạch ưỡn ngực, nẩy bụng ra, đưa tay vỗ bình bịch:
- Ngươi nghe chứ? Rượu đầy, thức ăn đầy. Chẳng còn nhét và o tý nà o nữa, hết chỗ rồi!
Tiêu Man Phong lại há»i:
- Ngươi nghe trong mình ra sao? Tay có tê chăng? Xương có đau chăng? Ngươi có muốn sống cứ qùy xuống đi. Qùy rồi van xin ta thì ta sẽ giải độc cho.
Triển Mộng Bạch đáp:
- Tay ta không tê, xương ta không Ä‘au, trái lại ta nghe khá»e ngưá»i lạ! Bình sanh ta chưa há» cảm thấy khá»e như lúc nà y.
Tiêu Man Phong hừ một tiếng:
- Sắp chết đến nơi, ngươi vẫn còn ương ngạnh để là m gì?
Triển Má»™ng Bạch báºt cưá»i vang:
- Chết mà được trở thà nh con quỷ phong lưu, thì nên chết lắm!
Tiêu Man Phong biến sắc:
- Ngươi nói cái gì?
Triển Má»™ng Bạch cố ý nheo mắt, nghiêng đầu, nhìn nà ng lÆ¡i lã, cưá»i hì hì:
- Ta nói cái gì ngươi chẳng biết sao? Ta sẽ là m gì, ngươi chẳng biết sao?
Chà ng ức Ä‘oán, bất quá Tiêu Man Phong chỉ hiển lá»™ng thông minh là m Ä‘iên đảo chà ng, nà ng phô bà y những đưá»ng, những nét đẹp cÅ©ng để hà ngạo chà ng.
Chứ nà ng không thể là một dâm nữ được.
Do đó chà ng có thái độ cợt nhả để phản kÃch lại nà ng, chà ng cần xuất phát thế công trước.
Sá»± cợt nhả, giả vỠđó có tác dụng thuáºn là khi nà o chà ng Ä‘oán đúng! Và cái tác dụng đó bất thuáºn, nghÄ©a là bất lợi khi nà o chà ng Ä‘oán sai! Chà ng Ä‘oán sai, nghÄ©a là nà ng có tánh dâm đãng!
Và nếu nà ng dâm đãng thì nà ng sẽ đáp ứng ngay, chừng đó, chà ng sẽ phải là m sao?
Bởi chà ng đâu muốn xâm phạm tiết hạnh của nà ng!
Khó! Nếu nà ng chấp thuáºn thì khổ tháºt!
Tiêu Man Phong sững sỠmột lúc rồi lẩm nhẩm:
- Ngươi nói gì? Ta không hiểu...
Triển Mộng Bạch thầm nghĩ:
- Cầu trá»i khẩn Pháºt cho nà ng đừng đáp ứng!
Trong thâm tâm chà ng van vái như váºy, song ngoà i mặt chà ng cứ tiếp tục là m già :
- Ngươi không hiểu? Tháºt sá»± không hiểu? Lại đây, lại vá»›i ta, bầu bạn vá»›i ta, thân thiết má»™t chút Ä‘i nà o?
Tiêu Man Phong vụt đứng thẳng lên, hay tay đè sát tà áo, cao giá»ng thét:
- Ngươi... ngươi dám bước tới?
Nà ng không tưởng là Triển Má»™ng Bạch dám cưỡng bức nà ng. Từ bao lâu nay, nam nhân nà o thấy nà ng, Ä‘á»u cảm vị nhan sắc nà ng, trở thà nh ngoan ngoản như cừu non, có nam nhân nà o dám sổ sà ng đâu?
Há» tha thiết van xin, há» cúi đầu, há» quỳ gối, há» má»p lưng, chứ có ai dám ngang nhiên đòi há»i, có ai can đảm bức bách?
Dưới con mắt cá»§a nà ng, tất cả nam nhân Ä‘á»u là công vụ cá»§a nà ng.
Bây giá», công lệ đó bị phá rồi, nà ng gặp má»™t nam nhân ương ngạnh, sổ sà ng, nà ng tưởng câu dẫn Triển Má»™ng Bạch đến đây, để dùng nhan sắc là m cho chà ng Ä‘iên đảo, sau đó sẽ trêu đùa Tiêu Phi VÅ©.
Nà ng cũng muốn sĩ nhục chà ng, để dằn mặt Tiêu Phi Vũ.
Song, những gì nà ng tÃnh toán Ä‘á»u kết thúc trái ngược. ChÃnh nà ng lại bị chà ng dồn và o nguy cảnh.
Thấy nà ng sợ hãi, Triển Mộng Bạch mầng thầm, cố diễn kịch cho khéo hơn.
Chà ng nhìn nà ng vá»›i ánh mắt say mê, ánh mắt có phần nà o cuồng loạn, chà ng há»i:
- Ngươi đáp ứng chứ?
Tiêu Man Phong lại hét:
- Ngươi dám... dám chạm đến mình ta?
Triển Má»™ng Bạch vừa nhÃch tá»›i má»™t bước, hai bước...
Vừa bước, chà ng vừa dang rộng hai tay, thốt:
- Lại đây! Äừng sợ! Chẳng có ai trông thấy chúng ta là m gì đâu!
Tiêu Man Phong run giá»ng, rÃt lên:
- Vộ..vô sĩ! Ngươi....
Bình sanh nà ng chưa hỠgặp cảnh nà y.
Bởi không gặp nên nà ng không biết phải đối phó như thế nà o.
Triển Má»™ng Bạch cưá»i hì hì:
- Ta vô sÄ©? ChÃnh ngươi đã muốn váºy kia mà !
Tiêu Man Phong quát lớn một tiếng, quay mình chạy đi.
Triển Mộng Bạch cắn răng, vươn hai tay ôm quanh đôi vai nà ng giữ lại.
Trong nhất thá»i, Tiêu Man Phong quên mình, quên tất cả, nên chẳng dùng võ công phản kháng lại chà ng.
Bởi sự tình diễân tiến hết sức đột ngột, là m nà ng chết sững.
Nà ng chẳng khác nà o má»™t thiếu nữ tầm thưá»ng sa và o tay dâm tặc, chỉ biết run giá»ng van cầu:
- Äừng... đừng... tá»™i nghiệp cho ta mà ...
Triển Má»™ng Bạch Ä‘inh ninh là nà ng phải phản kháng, và thế nà o cÅ©ng có má»™t tráºn ác chiến giữa nhau.
NgỠđâu, nà ng lại khuất phục má»™t cách nhanh chóng, bất quá nà ng chống đối như lấy lệ váºy thôi.
Äiá»u đó là m cho chà ng khẩn cấp vô cùng, và tá»± há»i phải kết thúc sá»± tình là m sao đây cho ổn?
Vừa lúc đó, có tiếng Ä‘áºp cá»a bên ngoà i, vang lên ầm ầm.
Tiêu Man Phong biến sắc:
- Buông ta ra... có ngưá»i đến kìa...
Äã lỡ cho lỡ luôn, Triển Má»™ng Bạch siết vòng tay, cố siết mạnh cho nà ng sợ, cưá»i hì hì đáp:
- Äừng bối rối, tòa máºt thất nà y, trừ ngươi ra, còn ai mở cá»a được mà và o? ChÃnh ngươi đã nói như váºy, tại sao lại còn sợ?
Tiêu Man Phong hấp tấp kêu lên:
- Ta van ngươi! Buông ta đi, ngươi muốn gì ta cũng đáp ứng! Buông ngay đi!
Triển Mộng Bạch mừng thầm, nhưng chà ng cố ý thở dà i:
- ÄÆ°á»£c rồi! Ngươi không muốn, thì ta cÅ©ng chiá»u ngươi, song ngươi phải hứa là đưa ta đến chá»— phụ thân ngươi tá»a quang, hứa Ä‘i rồi ta buông ngươi ra.
Tiêu Man Phong đột nhiên cũng thở dà i như chà ng:
- Việc đó thì... ta không có biện pháp giúp ngươi được rồi... Oan gia ơi! Thôi thì ta muốn đó, ngươi cứ là m theo ý muốn đi!
Nà ng vụt vòng tay ngang qua cổ chà ng, quáºt chà ng ngã dà i trên chiếc giưá»ng có lót nệm gấm gần đó. Triển Má»™ng Bạch thầm kêu khổ, chẳng biết phải là m sao đây?
Nà ng muốn tháºt rồi! Là m sao? Là m sao?
Chà ng vùng đứng lên, tránh đè nặng lên mình nà ng, trong khi đó thì nà ng báºt cưá»i cuồng dại.
Cưá»i má»™t lúc, nà ng há»i:
- Con quỷ háo sắc! Ngươi sợ à ?
Nà ng tụt xuống giưá»ng, báºt cưá»i khanh khách, rồi tiếp:
- Nếu ngươi cứ tiếp tục giả vá», thì chắc là ta phải tin, rất tiếc ngươi chẳng phải là quá»· háo sắc, cho nên ngươi đóng kịch không bá»n.
Triển Mộng Bạch hét:
- Ai cho rằng ta háo sắc? Ta... ta...
Tiêu Man Phong cưá»i dịu:
- Ta biết, vì ngươi chỉ ôm ngang vai ta thôi, quá»· háo sắc khi nà o lại ôm như thế? Quá»· háo sắc khi nà o lại ôm rồi chẳng là m gì kế tiếp? Ngươi phải hiểu, những dâm tặc thá»±c sá»± không hiá»n như ngươi đâu nhé!
Triển Má»™ng Bạch cưá»i khổ, nghÄ©:
- Thế là xong!
Chà ng trở vá» chiếc ghế, ngồi xuống, thừ ngưá»i ra đó thà nh má»™t đống.
Tiêu Man Phong cưá»i hì hì:
- Mà n kịch đã hạ rồi, bây giỠngươi muốn gì đây?
Triển Mộng Bạch thở dà i:
- Oan ơi là oan! Còn gì nữa!
Tiêu Man Phong bước tới cạnh chà ng, vổ tay lên vai chà ng an ủi:
- Äừng than thở! Äi theo ta, ta đưa ngươi đến gặp gia gia ta.
- Ngươi... ngươi nói gì?
Tiêu Man Phong mỉm cưá»i:
- Ngươi là má»™t nam nhân quái dị, mà bình sanh ta má»›i gặp lần đầu. ChÃnh là má»™t ngưá»i duy nhất từ trước đến nay, là m cho ta phải lúng túng. Ta rất thÃch ngươi, chứ không háºn đâu.
Ta lại khâm phục ngươi luôn.
Triển Mộng Bạch trố mắt:
- Ngươi nói tháºt chứ?
Tiêu Man Phong gáºt đầu:
- Lần nà y, chẳng những ta phóng thÃch ngươi, mà ta còn giúp cho ngươi được toại nguyện. Nhưng lần sau đừng cho ta gặp ngươi, ta gặp lại ngươi là nhất định ta chẳng dung tha!
Triển Má»™ng Bạch sững sá».
Bá»—ng chà ng cao giá»ng:
- Ngươi dù đưa ta Ä‘i gặp gia gia ngươi, ta cÅ©ng chẳng cảm kÃch ngươi đâu! Ngươi...
ngươi có biết là ta đến Äế Vương Cốc đễ là m gì không?
Tiêu Man Phong hừ lạnh:
- Ta không cần ngươi cảm kÃch. Ta chẳng cần biết lý do ngươi đến đây. Ta chỉ biết là ta tình nguyện là m cái việc đó, ta là m là do ý thÃch cá»§a ta. Ta bất chấp những gì khác.
|

17-07-2008, 11:31 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Vô Giá»›i
Bà i gởi: 83
Thá»i gian online: 26 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Xuyên Tâm Lệnh: Hồi 19
Xuyên Tâm Lệnh: Hồi 19
(Cổ Long)
Triển Má»™ng Bạch há»i:
- Nếu tại hạ đến đây với ác ý, cô nương sẽ đối phó như thế nà o?
Mà n kịch đã dứt, chà ng không thể quên lễ độ luôn, bắt buộc phải thay lối xưng hô cho tròn tư cách.
Tiêu Man Phong đáp:
- Ngươi đến vá»›i thiện tâm hay ác ý, mặc ngươi. Ta chẳng cần biết. Bởi sẽ có ngưá»i đối phó vá»›i ngươi. Còn như ta không muốn hại ngươi, thì dù ngươi là m gì, ta cÅ©ng chẳng mà ng.
Triển Mộng Bạch thở dà i, thầm nghĩ:
- Äúng là má»™t thiếu nữ quáºt cưá»ng! Có thể là không kém ta!
Nà ng đưa tay xoa lên tấm kiếng bằng đồng qua hai vòng, hai bức tưá»ng mở ra, bà y hai bức rèm châu.
Từ bên trong rèm châu, má»™t mùi thÆ¡m bay ra, thoảng trong không gian, Triển Má»™ng Bạch ngá»i phải, nghe nhẹ ngưá»i lạ.
Má»™t trong hai bức rèm lay động, bên trong có bóng ngưá»i, bóng đó lao vút ra, nhà o tá»›i Triển Má»™ng Bạch, vòng tay qua cổ chà ng, run run giá»ng, kêu lên:
- Thúc thúc...
Triển Má»™ng Bạch hân hoan phi thưá»ng.
Còn ai nữa, nếu chẳng phải là Cung Linh Linh!
Chà ng vuốt tóc nó, vuốt vai nó, rồi dịu giá»ng há»i:
- ÄÆ°á»£c mạnh giá»i chứ, Linh Linh? Thúc thúc vắng Linh Linh lâu quá rồi...
Cung Linh Linh gáºt đầu:
- Linh Linh nhớ thúc thúc quá chừng! Linh Linh được bình an thúc thúc ạ!
Bổng, nó buông tay, rồi lùi lại, nhìn chà ng trừng trừng, rồi há»i:
- Còn thúc thúc? Từ đó đến nay...
Triển Má»™ng Bạch chưa đáp, bởi chà ng còn báºn quan sát nó.
Ngà y nay nó đã biến đổi, khác hÆ¡n trước nhiá»u! Cách nhau chưa được mấy tháng, bây giá» chà ng trông nó hầu như là má»™t thiếu nữ rồi.
Nó không còn yếu đuối như ngà y nà o, nó trưởng thà nh thấy rõ!
Gương mặt ngà y nà o xanh xao, bây giá» á»ng hồng hồng, đôi mắt luôn luôn buồn thảm cá»§a ngà y trước, luôn luôn mÆ¡ mà ng, bây giá» lại sáng rá»±c.
Nó cao lên, toà n thân nẩy nở, nhưng hông co lại, cái hông co là m tăng vẻ yểu điệu của nó.
Rồi chà ng thức ngộ tại sao nó buông tay, nó lùi lại, không dám bá cổ chà ng, không dám đứng gần chà ng hơn...
Nó tỵ hiá»m, bởi nó đã trở thà nh thiếu nữ...
Tiêu Man Phong mỉm cưá»i, há»i:
- Có phải ngươi vừa Ä‘áºp cá»a đó không? Linh Linh?
Cung Linh Linh cúi đầu, thấp giá»ng:
- ChÃnh Linh Linh gõ cá»a!
Tiêu Man Phong cưá»i nhẹ, nhìn sang Triển Má»™ng Bạch:
- Ngươi thấy chưa, Ä‘iệt nữ cá»§a ngươi quan tâm đến ngươi như váºy đó, nó sợ ta giết ngươi Ä‘i! Nó đứng cạnh bên ngoà i chá»±c biến!
Triển Má»™ng Bạch thở dà i, nhưng chà ng liá»n Ä‘iểm nhẹ má»™t nụ cưá»i, thốt:
- Linh Linh đừng quá lo lắng cho thúc thúc, thúc thúc thừa sức chiếu cố cho mình.
Linh Linh chớp mắt:
- Tiểu điệt nữ biết, thúc thúc ạ!
Nhìn thoáng qua Cung Linh Linh lượt nữa, Triển Mộng Bạch vừa quay mình, vừa thốt:
- Äi!
Tiêu Man Phong chừng như muốn nói chi đó, lại thôi, bước luôn ra cá»a.
Cung Linh Linh nhìn bóng hai ngưá»i khuất dần, khuất dần bên ngoà i bức mà n, đôi giòng lệ trà o mi lăn dà i xuống má.
Nó hy vá»ng thúc thúc cá»§a nó há»i nó rất nhiá»u, há»i mãi, nhưng thúc thúc cá»§a nó hấp tấp bá» Ä‘i...
Thúc thúc cá»§a nó sao mà lạnh nhạt vá»›i nó thế? Cầm như nó là ngưá»i xa lạ có khác!
CÅ©ng may, nó quen cảnh linh Ä‘inh, cô khổ, nó quen vá»›i u buồn, sầu muá»™n, nó tá»± tạo cho nó má»™t chà khà kiên cưá»ng, nó có thể chịu đựng được bất cứ niá»m Ä‘au nà o, thì sá chi má»™t thái độ tẻ nhạt.
(thiếu má»™t khúc, xtl trang ) Tiêu Man Phong cưá»i thốt:
- Hoa Phi! Câu nói đó, do ngươi phát ra đấy nhé, ngươi đừng quên!
Hoa Phi cao giá»ng:
- Chẳng khi nà o ta quên!
Tiêu Man Phong gáºt đầu:
- ÄÆ°á»£c rồi, chá» ta trở lại, ta sẽ cùng ngươi...
Hoa Phi cao giá»ng:
- Ngươi đi đâu?
Tiêu Man Phong đáp:
- Ta đưa hắn đến gặp gia gia.
Hoa Phi khoát tay:
- Khoan! Có ta đây, hắn không được đi đâu hết!
Tiêu Man Phong cưá»i nhẹ:
- Ta muốn hắn đi, chẳng lẽ ngươi cũng muốn giết ta luôn?
Hoa Phi sững sá».
Niá»m kinh khiếp thoáng hiện nÆ¡i gương mặt hắn.
* * * Thái dương chếch vá» Tây, ánh nắng xiêng xiêng cuốn theo bóng cây rãi rác trên con đưá»ng hà nh lang quanh co, bóng cây nhiá»u quá, không gian như má» tối Ä‘i phần nà o, má»™t thứ bóng tối mát dịu chứ không gây trở ngại cho tầm mắt phóng xa.
Rồi gió từng cÆ¡n nhẹ kéo vá» lay động lá cà nh, lá lung linh như đà n chim nhịp cánh, ná»a còn luyến tiếc khung trá»i rá»™ng, ná»a ngại đêm gấp vá» mà chưa dứt khoát cái ý tung khÆ¡i má»™t lần nữa...
Táºn đầu đưá»ng hà nh lang, bổng nhiên má»™t bóng ngưá»i xuất hiện.
Bóng đó, di động chầm cháºm, chừng như chân chỉ dán nhẹ trên ná»n, dán nhẹ hÆ¡n chiếc lá rÆ¡i.
Bóng đó thẩn thá», thoạt lá»™ ra vùng nắng dịu, thoạt ẩn trong bóng cây, từ từ tiến tá»›i.
Rồi bóng đó cũng đến gần, cà ng phút cà ng gần, với gương mặt trắng nhợt.
Bóng đó bước Ä‘i, chân bước, mắt không nhìn đưá»ng, chÃnh cái tâm hướng dẫn, chứ mắt thì đăm đăm nhìn Hoa Phi, duy nhất Hoa Phi, không nhìn ai khác, váºt gì khác.
Ãnh mắt cá»§a bóng đó chẳng biểu hiện má»™t tình cảm nà o, ánh mắt lạnh lùng, ngưng Ä‘á»ng đáng sợ...
Bóng đó trầm tịnh, từ từ tiến tới, song Hoa Phi đã mất trầm tịnh, hắn kêu lên hãi hùng:
- Ngươi... ngươi chưa chết? Ngươi... là m sao... ngươi đến đây được?
Bóng đó, là Cung Linh Linh.
Bây giá», Cung Linh Linh đã thay đổi, đã trở thà nh má»™t thiếu nữ, thì cái tiếng nó không còn thÃch hợp nữa.
Nà ng bình tĩnh, giương mắt nhìn hắn cho rõ hơn, nhưng không đáp.
Nà ng không đáp, Tiêu Man Phong đáp thay:
- ChÃnh ta đưa nà ng vỠđây!
Hoa Phi biến sắc:
- Ngươi nói sao? Ngươi đưa cháu nội cừu nhân vỠẩn trú trong sơn cốc của chúng ta?
Cừu nhân ở ngay trong gan ruột của chúng ta?
Tiêu Man Phong cau mà y:
- Thế ra ngươi đã hạ sát ná»™i tổ cá»§a nà ng? Tại sao ngươi giết ngưá»i ta? Ngươi đã gây nên tai há»a không Ãt rồi đó nhé!
Cung Linh Linh đã vượt qua ngang Tiêu Man Phong và Triển Mộng Bạch.
Nà ng tiến thẳng đến trước mặt Hoa Phi, thần thái cá»§a nà ng trầm tịnh phi thưá»ng. Hoa Phi chừng như khiếp trước vẻ Ä‘iá»m nhiên cá»§a Cung Linh Linh, hấp tấp lùi lại mấy bước, đưa ánh mắt nhìn sang Tiêu Man Phong, hét:
(thiếu một khúc, xtl trang ) Chà ng dừng chân.
Tiêu Man Phong mỉm cưá»i:
- Có nhị muội bảo đảm cho nà ng, ngươi còn sợ ai xâm phạm đến nữa?
Triển Má»™ng Bạch giáºt mình, không ngá» Tiêu Man Phong thông minh đến mức nhìn thái độ ngưá»i mà đoán được tâm ý.
Chà ng thở phà o, không nói gì, cứ tiến tới.
Äi bên cạnh chà ng, Tiêu Man Phong cÅ©ng ngổn ngang tâm sá»±, nà ng Ä‘oán được cái ý cá»§a ngưá»i ta, song có ai biết được nổi niá»m cá»§a nà ng?
Bởi nà ng chẳng bao giá» chịu để lá»™ má»™t cảm nghÄ©, má»™t thái độ nà o, thì còn ai biết được trong lòng biển sâu có nhiá»u lượn sóng ngầm?
Con đưá»ng dà i đến táºn chân trá»i, những ngôi nhà hai bên dần dần thưa.
Äến lúc không còn ngôi nhà nà o nữa, thì cả hai đã Ä‘i trá»n con đưá»ng lát đá.
Bá»—ng từ phÃa sau lưng, có tiếng kêu vá»ng đến, lanh lảnh:
- Tiêu Man Phong! ÄÆ°a tiểu tá» trở lại!
Âm thinh vút tá»›i, như những là n roi quất mạnh trong không gian, nghe rợn ngưá»i. Tiêu Man Phong biến sắc, buá»™t miệng thốt:
- Thế là đến rồi!
Nà ng nắm chéo áo Triển Mộng Bạch gặc gặc mấy lượt, nà ng bảo:
- Nhanh lên, đừng để bà ấy theo kịp!
Triển Mộng Bạch trố mắt:
- Cô nương không sợ...
Tiêu Man Phong đáp:
- Ta đã hứa với ngươi, thì có phải chết, ta cũng đưa ngươi đến nơi đến chốn!
Triển Má»™ng Bạch sững sá», quên bước.
Nà ng phải lôi chà ng chạy Ä‘i, bây giá» thì nà ng lại rẻ và o khu rừng tùng, qua khá»i nÆ¡i đó, đến trước má»™t ngá»n suốt, ở đây có mấy hòn giả sÆ¡n, trong vắt như thá»§y tinh.
Suốt từ trên cao ngà n trượng đổ xuống hÆ¡n là chảy, trông như mặt nước lưng chừng trá»i trút xuống, chạm và o đá, bắn lên, tung tóe những hạt nước óng ánh, muôn mà u dưới ánh nắng chiá»u.
Tiêu Man Phong nói:
- Bên cạnh suốt, có một tòa sơn các đó, ngươi và o đi! Phần ta phải cấp tốc trở lại, ứng phó vỠmặt kia.
Nà ng quay mình, Ä‘i liá»n.
Nhìn theo bóng nà ng, Triển Mộng Bạch lắc đầu thở dà i, thầm nghĩ:
- Một nữ nhân kỳ quái!
Chà ng chạy bay vỠtòa sơn các.
Kiến trúc tân kỳ, nóc bát giác, nhưng nhà vuông, đầy đủ những trang trà huy hoà ng, ba mặt phÆ¡i bà y, má»™t mặt sát núi, ba phÃa có cá»a sổ, cánh mở nhưng có song chắn, cá»a chÃnh đóng im lìm.
Bên ngoà i có thá»m đá, đến cá»a, má»™t tay lấy tÃn váºt cầm sẵn, tay kia gõ cá»a, rồi cao giá»ng thốt:
- Triển Mộng Bạch từ vạn dặm đến đây...
Chà ng chưa dứt câu, cánh cá»a từ từ mở ra.
Trước mặt chà ng, cÅ©ng là má»™t thang thá»m, là i là i theo triá»n núi.
Trên những báºc thá»m có má»™t tấm thảm nhung, khách phải Ä‘i trên thảm nhung lên cao nữa.
Thì ra tòa sÆ¡n các bất quá là má»™t tiá»n đình, bên trong tiá»n đình chẳng có má»™t bóng ngưá»i.
Chà ng má»›i biết đóng mở cá»a nà y là do má»™t cÆ¡ quan, và phải có má»™t cÆ¡ quan khác báo hiệu khách xuất hiện, để cho ai đó váºn động cÆ¡ quan mở cá»a.
Dá»c theo thá»m, có hai hà ng trụ trồng vấn quanh, trông như hà nh lang hoà ng cung.
Triển Mộng Bạch bây giỠmới biết phần chánh của khu kiến trúc nà y nằm sâu và o núi.
Chà ng ngang nhiên tiến lên, Ä‘i hết những báºc thá»m, đến má»™t vá»ng cá»a hữu.
Cá»a vẫn đóng.
Chẳng có má»™t bóng ngưá»i.
Chà ng cao giá»ng gá»i:
- Ai đó, ra tiếp khách phương xa!
Chà ng vừa buông dứt tiếng cuối, cánh cá»a từ từ mở ra.
Bên trong cá»a, có má»™t chiếc bà n rất lá»›n, sau bà n, có má»™t chiếc ghế cÅ©ng lá»›n, cân xứng vá»›i chiếc bà n.
Ghế và bà n Ä‘á»u chạm rồng, nạm kim cương, má»™t chiếc ngai cá»§a các vì vương đế bất quá cÅ©ng chỉ thế thôi.
Bên sau chiếc ghế, có một bức mà n.
Vẫn không có bóng ngưá»i.
Triển Mộng Bạch cất tiếng oang oang:
- Ngưá»i đâu?
Từ bên trong bức mà n, có ngưá»i thốt vá»ng ra, giá»ng trầm trầm:
- Triển Mộng Bạch! Ngươi đến đây là m gì?
Triển Má»™ng Bạch cao giá»ng:
- Tại hạ bình sanh không hỠđối thoại vá»›i ngưá»i dấu mặt. Ai đó cứ xuất hiện Ä‘i, rồi tại hạ sẽ trình bà y mục Ä‘Ãch.
Bên trong bức mà n, ngưá»i nà o đó im bặt, chừng như kinh dị trước má»™t thiếu niên ngang ngạnh cá»±c độ, trá»i không sợ, đất không ngán, quá»· thần không mà ng...
Triển Mộng Bạch hét:
- Nếu các hạ không xuất hiện, Triển Mộng Bạch nà y bắt buộc phải vô lễ xông và o đấy!
Bức mà n có hai cánh, hai cánh từ từ rẽ qua hai bên.
Láºp tức, chà ng phi thân qua ngang chiếc bà n, vá»t và o bên trong.
Chà ng lướt đi quá mạnh, gió phất vẹt hai cánh mà n, lung linh một lúc.
Bên trong, nÆ¡i trung ương, có chiếc lư đồng Ä‘á», cao bằng đầu ngưá»i, khói thÆ¡m bốc lên, xoáy tròn tròn.
Quanh chiếc lư, có ba ngưá»i ngồi vòng tròn, phần dưới lá»™, phần trên bị che khuất, bởi má»™t bức mà n nhá», trước mặt má»i ngưá»i có má»™t bức trướng riêng biệt.
Há» ngồi trên bồ Ä‘oà n, trong cái dáng tham thiá»n nháºp định.
Triển Má»™ng Bạch không thể trông thấy mặt mà y há», nên chẳng biết những vị đó là ai.
Äảo ánh mắt nhìn qua, rồi nhìn từng ngưá»i má»™t, chà ng gằn từng tiếng:
- Vị nà o là cốc chá»§ Äế Vương Cốc?
Má»™t trong ba ngưá»i từ từ đáp:
- Bổn tòa!
Triển Má»™ng Bạch quăng phong thÆ¡ đến chân ngưá»i đó, rồi tiếp luôn:
- Má»™t vị kỳ hiệp, thưá»ng mặc áo và ng, nhá» tại hạ mang thÆ¡ đến cho các hạ, các hạ xem Ä‘i!
Ngưá»i trong mà n vẫn vá»›i giá»ng hòa hưởm:
- Tự nhiên là phải xem, nhưng tùy tiện mà xem.
Triển Má»™ng Bạch cao giá»ng:
- Tại hạ có việc muốn há»i các hạ.
Chà ng không dùng hai tiếng khách sáo, hai tiếng đó là thỉnh giáo, bởi chà ng cho tất cả Ä‘á»u là thừa, ngoà i cái gá»n và nhanh, bởi chà ng cần phải dứt khoát cho sá»›m, nếu chẳng có cái việc trao thÆ¡, và những gì Triá»u Dương phu nhân nhắn nhá»§ thì chà ng đã Ä‘i ngay và o việc rồi.
Chà ng chưa dùng đến lối xưng hô vá»›i tiếng, ta, và gá»i đối phương bằng tiếng ngươi, đó cÅ©ng là má»™t cố gắng, trên sức chà ng rồi.
Ngưá»i trong trướng vẫn Ä‘iá»m nhiên:
- Ngươi có gan đến đây thì còn do dá»± gì nữa, muốn há»i gì cứ há»i.
Triển Mộng Bạch trầm gương mặt:
- Triá»u Dương phu nhân nhá» tại hạ trao lá»i vá»›i các hạ là :
các hạ có thấy tịch mịch hay không?
Ngưá»i trong trướng đáp:
- Tịch mịch từ nhiá»u năm qua, giá» thì thà nh táºp quán rồi, nên chẳng còn vấn đỠnữa.
Triển Mộng Bạch thoáng sững sốt trước câu đáp quá thản nhiên của đối phương.
Suy tư má»™t chút chà ng lại há»i:
- Äó là câu đáp cá»§a các hạ?
Ngưá»i trong trướng đáp:
- Nếu không là một câu đáp, thì chẳng cần nói là m gì.
Triển Má»™ng Bạch sững sá».
Lâu lắm, chà ng mới tiếp:
- Bà ấy há»i các hạ như thế đó, là không ngoà i cái ý muốn đến đây bầu bạn vá»›i các hạ, chẳng lẽ các hạ không thấu đáo?
Ngưá»i trong trướng không hỠđổi giá»ng:
- Äã quen vá»›i tịch mịch thì bầu bạn không còn cần thiết nữa.
Triển Mộng Bạch thở dà i!
Äá»™t nhiên chà ng cao giá»ng giục:
- Xem thơ đi! Xem gấp!
Ngưá»i trong trướng đáp:
- Äá»i ngưá»i là cõi má»™ng, tất cả Ä‘á»u hư, thì tại sao phải gấp vá»›i cái hư?
Triển Mộng Bạch hừ một tiếng:
- Các hạ phải xem Ä‘i, kẻo không còn dịp nữa. Tại hạ chá» các hạ xem xong thÆ¡, là sẽ cùng các hạ má»™t tráºn tá» sanh.
Ngưá»i trong trướng Ä‘iá»m nhiên:
- Không oán không thù, tại sao phải thà mạng?
Triển Má»™ng Bạch nổi giáºn, hét lên:
- Ai sáng chế ra Tình Nhân Tiển? Không phải các hạ thì ai?
Ngưá»i trong trước không hỠđổi thái độ:
- Những váºt hại ngưá»i, bổn tòa không há» chế tạo!
Triển Mộng Bạch hét lớn hơn:
- Không các hạ thì còn ai nữa?
Ngưá»i ngồi trên bồ Ä‘oà n bên tả, tiếp lá»i:
- Chúng sanh hằng hà sa số, sao không là ngưá»i khác mà cứ lại cho là ngưá»i nà y?
Triển Má»™ng Bạch hướng nhanh sang tả, đối diện vá»›i má»™t bừc mà n che ngưá»i phát thoại, gằn từng tiếng:
- Tại hạ đoán định rất kỹ, các vị đừng tưởng là có thể dùng ngoa ngôn xảo ngữ đánh lung lay ý chà của tại hạ được. Dù các vị viện dẫn ngà n muôn lý do vững chắc như thà nh trì, cũng chẳng là m cho tại hạ tin tưởng.
Ngưá»i bên tả tiếp:
- Bần tăng bình sanh chẳng nói ngoa ngôn, chẳng dùng xảo ngữ.
Qua lượt đối thoại thứ hai nà y, chừng như Triển Má»™ng Bạch nháºn được âm thinh, chà ng thoáng giáºt mình, há»i gấp:
- Äại sư là ai?
Bức mà n che khuất ngưá»i đó, đột nhiên rÆ¡i xuống.
Mà n rÆ¡i là ngưá»i bên trong lá»™ liá»…u, ngưá»i đó có mà y dà i, râu dà i. Mà y và râu Ä‘á»u bạc trắng, gương mặt từ bi hiá»n hòa.
Ngưá»i đó là má»™t cao tăng. Và không ai khác hÆ¡n là Thiên Phà m đại sư, chưởng môn nhân phái Thiếu Lâm đương đại.
Triển Mộng Bạch biến sắc mặt:
- Äại sư... Äại sư... Tại sao lại có mặt nÆ¡i nà y?
Thiên Phà m đại sư cưá»i nhẹ:
- Bần tăng đến đây, để chứng minh cho Tiêu cốc chá»§, giả như Triển thà chá»§ không đủ tin nÆ¡i bần tăng thì còn có má»™t ngưá»i nữa cÅ©ng là m cái việc chứng minh như bần tăng, có lẽ Triển thà chá»§ phải tin ngưá»i đó.
Triển Má»™ng Bạch quay nhìn ngưá»i phÃa hữu.
Bức mà n rÆ¡i xuống, ngưá»i trong mà n hiện ra, đầu đội mÅ© Ä‘en, mặt ốm nhưng rắn rõi, năm chòm râu dà i biểu hiện rõ rệt đạo cốt tiên phong, bên ngoà i khoác chiếc đạo bà o mà u tÃa.
Chừng như Triển Má»™ng Bạch không nháºn ra đạo trưởng.
Thiên Phà m đại sư cưá»i nhẹ, tiếp:
- Thinh danh cá»§a Ngá»c CÆ¡ đạo huynh như thế nà o, chắc Triển thà chá»§ có nghe ngưá»i Ä‘á»i truyá»n thuyết chứ?
Triển Má»™ng Bạch kinh hãi, hấp tấp há»i:
- Tiá»n bối là chưởng môn chân nhân phái VÅ© ÄÆ°Æ¡ng?
Äạo nhân áo tÃa mỉm cưá»i:
- Bần đạo là Ngá»c CÆ¡, từ ngoà i ngà n dặm, bất chấp gian nao dù niên ká»· đã cao, đến đây để chứng minh Äế Vương Cốc chá»§ chẳng phải là chá»§ nhân Tình Nhân Tiển.
Triển Má»™ng Bạch sững sá».
Má»™t phút sau, chà ng bá»—ng sụp mình xuống, chẳng phải chà ng sụp mình xuống để là m lá»… các vị tiá»n bối, mà chỉ vì toà n thân chà ng căng thẳng từ nhiá»u ngà y qua, nghị lá»±c thì lúc nà o cÅ©ng sôi động, toà n thân chà ng đã được chuẩn bị để có cái dịp đối diện vá»›i kẻ thù.
Rồi, hiện tại, má»™t lá»i nói cá»§a Thiên Phà m đại sư, dù đáng tin cáºy, song chưa đủ. Thêm má»™t lá»i nói cá»§a Ngá»c CÆ¡ chân nhân, con ngưá»i mà xưa kia phụ thân chà ng kÃnh trá»ng như sư phụ.
Lá»i nói cá»§a hai vị đó đã đánh tan cái mục Ä‘Ãch mà chà ng vì lầm lẫn đặt thà nh!
Mục Ä‘Ãch tiêu tan, toà n thân chà ng rã rá»i, ý chà tan, nghị lá»±c tan luôn.
Không một điểm khà lực nà o chi trì thể xác của chà ng, thể xác đó phải ngã xuống.
Mồ hôi chà ng xuất ra ướt đầu, ướt mặt, ướt cả mình.
Chà ng không lau, chỉ đưa tay hốt những giá»t mồ hôi, vẫy ra, Ä‘oạn thốt:
- Nếu mà không có hai vị tiá»n bối, thì Triển Má»™ng Bạch đã là m má»™t việc mà nghìn sau hà o kiệt giang hồ chẳng thể tha thứ.
Ngá»c CÆ¡ chân nhân Ä‘iá»m nhiên há»i:
- Nếu chẳng có bần đạo và Thiên Phà m đại sư đến, chứng minh cho Äế Vương Cốc chá»§ thì có lẽ ngươi chẳng há» tin được bất cứ ai khác, biện há»™ cho Tiêu cốc chá»§.
Triển Mộng Bạch thở dà i:
- Trừ hai vị ra, tại hạ chẳng bao giỠtâm phục bất cứ một ai khác!
Bá»—ng, Ngá»c CÆ¡ chân nhân trầm gương mặt, tiếp:
- Lịnh tôn vá»›i bần đạo là chá»— thâm giao, nhân vì tình nghÄ©a ngưá»i quá cố, bần đạo muốn khuyên nhá»§ ngươi má»™t Ä‘iá»u, bần đạo muốn rằng ngươi không ngại chói tai, mà nghe lá»i phải, đắng miệng mà bá» thuốc hay.
Triển Má»™ng Bạch bây giá» má»›i nhá»› đến lá»… giáo, chà ng cúi lạy Ngá»c CÆ¡ chân nhân, đáp:
- Tại hạ xin thỠgiáo!
Ngá»c CÆ¡ chân nhân nghiêm sắc mặt:
- Lá»— mãng là nguồn gốc cá»§a tai há»a, lá»— mãng sanh ra thì hại khôn cùng! Ngà y nay ngươi đã biết sai lầm, tuy chưa có háºu quả, song cứ tưởng tượng cÅ©ng biết nó ra sao. Thế thì trong tương lai, ngươi nên chừa cái tánh lá»— mãng!
Triển Má»™ng Bạch tưởng đến háºu quả hết sức hãi hùng, mồ hôi lại đổ ra thà nh hạt lá»›n.
Ngá»c CÆ¡ chân nhân từ từ dịu nét nghiêm trá»ng, má»™t nụ cưá»i hiá»n hòa thoáng hiện nÆ¡i và nh môi. Nhìn chà ng, chân nhân tiếp:
- Nghe lá»i chÃnh, biết nháºn lá»—i, nguyện cãi sá»a như váºy là đại trÃ, đại dÅ©ng, đại nhân, có dÅ©ng có nhân má»›i thà nh báºc đức độ, bần đạo mừng cho lệnh tôn, vì ngươi sẽ là m rạng rỡ gia phong sau nà y! Thôi ngươi đứng lên Ä‘i!
(Mất má»™t khúc, xtl trang ) Hoa Phi đáp liá»n:
- Tiểu Ä‘iệt sẽ trị tá»™i hắn, mẫu ngưá»i đó cần phải được giáo huấn kỹ!
Triển Má»™ng Bạch cất giá»ng oang oang:
- Ngươi dùng đặc kế sát hại Cung lão tiá»n bối, lại còn nuôi dưỡng ác ý nhổ cá» phải nhổ táºn gốc, toan diệt cô nhi, ta quyết không dung tha, ngươi có cái tâm độc hÆ¡n rắt rết!
Hoa Phi cưá»i lạnh, từ từ bước ra.
Hắn từ từ xoắn gá»n tay áo lên, rồi nhếch mép cưá»i lạnh bảo:
- Lại đây! Lại đây mà nghe thiếu gia giáo huấn cho nên ngưá»i.
Lão phụ dặn:
- Hoa Phi nương tay cho hắn nhé! Ngươi cÅ©ng nên nghÄ© đến ngưá»i thương cá»§a ngươi, dù sao thì hắn cÅ©ng là giá»t máu cá»§a dì ba ngươi đó!
Triển Má»™ng Bạch nổi giáºn:
- Ai mượn các ngươi thương xót? Rõ là ngưá»i giả đạo đức.
Lão phụ không phẩn ná»™, chỉ cưá»i hì hì, song giá»ng cưá»i cá»§a bà trầm trầm khôn tả.
Bà thốt:
- ChÃnh ngươi đã nói lên câu đó, đó nhé. Giả như ngươi bị hắn đánh trá»ng thương thì đừng oán trách sao hắn nỡ hạ độc thá»§. Nếu có chết Ä‘i nữa, thì đúng là ngươi muốn ngươi phải nháºn mạng váºy.
Triển Má»™ng Bạch gằn giá»ng:
- Còn nếu ta đánh chết hắn?
Lão phụ cưá»i lạnh:
- Ngươi là m gì nổi Hoa Phi chứ? Hừ! Giả như ngươi đánh Phi nhi ngã tại chỗ, lão hứa là không hỠtiếp trợ!
Triển Mộng Bạch hét lên:
- Tốt!
Äoạn, chà ng vung tay, sá» dụng ngay quyá»n pháp gia truyá»n. Chà ng đánh ra chiêu Mảnh Hổ Xuất SÆ¡n, má»™t chiêu rất tầm thưá»ng phà m ai há»c võ cÅ©ng biết cả.
Hoa Phi vốn xuất thân từ danh gia, lại thá» giáo vá»›i báºc thượng đỉnh giang hồ, tuy hắn còn Ãt tuổi, song vá»›i tà i nghệ cá»§a hắn hiện tại, hắn cÅ©ng được liệt và o hạng đệ nhất cao thá»§ trong thiên hạ.
Thì, cái chiêu Mảnh Hổ Xuất Sơn đối với hắn, có nghĩa gì?
Hắn cưá»i hắc hắc, vẫy tay như chẳng muốn chống đỡ má»™t trò trẻ con, hắn mỉa:
- Quyá»n pháp cá»§a ngươi như váºy đó sao? Ta có mượn ngươi là m trò đùa cho vui mắt đâu?
Bỗng hắn biến sắc!
Cái chiêu Mảnh Hổ Xuất SÆ¡n cá»§a Triển Má»™ng Bạch chưa đến Hoa Phi, vụt biến hóa liá»n, chẳng những biến thà nh má»™t chiêu khác, mà lại đúng bảy chiêu.
Trong gần má»™t nháy mắt, chà ng đánh đủ bảy chiêu, đó là điá»u hy hữu trong lịch sá» vÅ© lâm, bảo sao Hoa Phi không kinh khiếp.
Bảy chiêu đó, vá» hình thức chẳng có gì lạ má»›i, xem qua không ai thấy được chá»— huyá»n diệu cá»§a các chiêu thức. Nhưng đôi tay chà ng tạo gió vù vù áp lá»±c rất mạnh, tưởng có thể đánh bay má»™t hòn giả sÆ¡n như thưá»ng.
Hoa Phi không là m sao ngăn trở nổi, bắt buá»™c phải thoái háºu mấy bước.
Tiêu Man Phong cau mà y, song mắt hơi chớp chớp. Chẳng rõ nà ng kinh hãi hay nà ng hân hoan.
Lão phụ gương tròn mắt, chăm chú nhìn Triển Má»™ng Bạch, tuy Hoa Phi lùi lại, bà không biến đổi thần sắc, bà có vẻ am tưá»ng lạ lùng, chứng tá» là bà cầm chắc Hoa Phi phải thắng.
Bất quá, bà nhìn Triển Má»™ng Bạch, để xem vÅ© công cá»§a chà ng ra sao thôi, chứ dù chà ng đã đẩy báºt Hoa Phi lùi lại, sá»± kiện đó bà xem như chẳng có gì.
Lão phụ nhẹ ấn đầu trượng xuống đất, nương đà lao vút thân hình đến nơi, đáp xuống trước mặt Hoa Phi bảo:
- Lùi lại Ä‘i, Phi nhi, để mẹ thu tháºp hắn cho!
Hoa Phi là cháu, song bà quen gá»i là con, xưng mẹ, chỉ vì sá»± liên quan giữa hắn và Tiêu Man Phong, mà Tiêu Man Phong là con gái cá»§a bà .
Thân pháp cá»§a bà linh diệu phi thưá»ng, đầu trượng vừa ấn xuống, là bà đến nÆ¡i tưởng chừng nhanh hÆ¡n má»™t con chim vá»— cánh.
Triển Má»™ng Bạch không ngăn được, báºt cưá»i lá»›n:
- Ta sẽ không tiếp trợ hắn má»™t quyá»n, má»™t cước! Cái câu đó ai vừa thốt ra? Thế thì lá»i nói cá»§a bà lão tóc bạc, da mồi là lá»i nói cá»§a phưá»ng đầu trá»™m Ä‘uôi cướp! Chữ tÃn trong Äế Vương Cốc là thế đó, phà m ai muốn hiểu lá»i nói cá»§a ngươi trong cốc nhất là những ngưá»i cao niên tất phải hiểu ngược lại! Có là không, không là có! Ha ha! Ha ha! Và o Ä‘i, cứ và o, ta sẽ có dịp giáo huấn hạng ngưá»i man trá!
Lão phụ sôi giáºn:
- Già nói mà già không giữ lá»i nói, rồi có sao không? Nhất định phải trừng trị ngươi!
Triển Má»™ng Bạch cưá»i vang:
- Ta nghÄ© ngươi già quá rồi, lụm cụm, sá» sệt, ta không nỡ nặng tay váºy, ta nhưá»ng ngươi ba chiêu. Trong ba chiêu, nếu chẳng là m gì ná»—i ta, thì cút luôn vá»›i đứa cháu yêu quà cá»§a ngươi, còn đứng đó thì mất mạng vá»›i ta!
Bình sanh lão phụ chưa hỠphẩn uất như lần nà y. Bình sanh bà có thấy ai dám vô lễ với bà đâu?
Tưởng chừng bà có thể ói máu mà chết được!
Triển Má»™ng Bạch thốt xong, khoanh hai tay trước ngá»±c, nghiêng mình qua má»™t bên, trong cái dáng khinh khỉnh đứng chá».
Bỗng có tiếng quát lớn:
- Khoan!
Lão nhân gù nhảy vá»t tá»›i, đáp xuống nÆ¡i khoảng giữa lão phụ và Triển Má»™ng Bạch.
Lão đối diện vá»›i lão phụ, rồi cao giá»ng thốt:
- Ngươi đã nói là không há» can thiệp, ta tưởng ngươi còn nhá»› là đã nói như váºy mà .
Lão phụ hét:
- Ta có nói tháºt đấy, rồi sao?
Lão nhân gù cũng hét trả:
- Trong Äế Vương Cốc, chẳng há» có má»™t ngưá»i thất tÃn. Những kẻ thất tÃn không thể được dung tha. Ngươi đừng là m mất danh dá»± Äế Vương Cốc. Ngươi đã nói như váºy, ta nhất định không để cho ngươi xuất thá»§.
Triển Má»™ng Bạch không lấy cái sá»± can thiệp cá»§ lão nhân gù là m má»™t Ä‘iá»u may mắn, trái lại, chà ng nổi giáºn, quát:
- Lão già kia, ai mượn lão chen và o việc của ta?
Lão nhân gù buông lạnh:
- Chen không được, cÅ©ng phải chen! Ta không gây sá»± vá»›i ngươi, ta chỉ ngăn chặn những ngưá»i trong cốc là m nhục nhã.
Lão phụ hét:
- Ngươi có tránh ra hay không?
Lão nhân gù trầm giá»ng:
- Ta không tránh, nhất định là không để cho ngươi là m gì tiểu tá».
Lão nhân và lão phụ gưá»m gưá»m nhau, ngưá»i nà o cÅ©ng khẩn trương ra mặt.
Tiêu Man Phong chạy đến nÆ¡i, hấp tấp gá»i:
- Lục thúc! Mẹ!
Äúng lúc đó, từ bên ngoà i ven rừng tùng, có ngưá»i thốt vá»ng và o:
- Hai ngươi muốn đánh nhau phải không?
Tiếp theo câu nói, hai ngưá»i chạy đến như bay.
Ngưá»i Ä‘i đầu váºn y phục gấm, đội mão và ng, lưng thắt Ä‘ai và ng.
(Mất một khúc, xtl trang ) Lão lại hướng qua Triển Mộng Bạch tiếp:
- Triển huynh đệ, yên trà đi, lão phu không há» phiá»n trách tiểu huynh đệ đâu!
Tiêu Phi Vũ khoát tay, lắc đầu:
- Không phải! Không phải đâu! Tiểu Lan còn sá» sỠđó, nà ng có trốn Ä‘i đâu? ChÃnh ta... là ... là ...
Nà ng bỗng liếc sang Triển Mộng Bạch, cúi đầu không nói gì nữa.
Triển Mộng Bạch biến sắc:
- Linh Linh mất dạng?
Lão phụ áo gấm thở dà i:
- Phải! ChÃnh con bé đó! Nà ng còn nhá» tuổi mà cái tâm quá cao, khà quá ngạo, nà ng ra Ä‘i, có lưu lại má»™t manh giấy, bảo là ...
Bà nhìn Tiêu Phi VÅ© há»i:
- Mảnh giấy đó nói gì, Phi Vũ?
Tiêu Phi Vũ đáp:
- Nà ng nói là sá»›m muá»™n gì cÅ©ng tìm Hoa Phi mà báo thù, do đó, nà ng không chịu há»c võ công cá»§a Äế Vương Cốc, nà ng còn nói thêm, là vÄ©nh viá»…n chẳng chịu há»c chúng ta.
Nà ng chá»›p chá»›p mắt, và i hạt lệ rÆ¡i xuống, lệ rÆ¡i và i hạt, là phải có nối tiếp, rÆ¡i nhiá»u, rất nhiá»u, kết thà nh dòng...
Nà ng tiếp:
- Con ân háºn là đã chỉ rõ cho nà ng biết lối ra khá»i cốc, thấy mảnh giấy rồi, con có chạy theo, song không còn kịp nữa.
Triển Má»™ng Bạch sững sá».
Äá»™t nhiên, chà ng ngẫng mặt lên không, báºt cưá»i ròn rã:
- Hay! Hay lắm! Linh Linh! Thúc thúc tin rằng Linh Linh sẽ há»c thà nh vÅ© công tuyệt đỉnh! Thúc thúc tin rằng Linh Linh sẽ trả được thù nhà !
Lão phụ áo gấm lặng thinh, nhìn chà ng trân trối, một lúc lâu, vẫy tay bảo Tiêu Phi Vũ:
- Cha con đã khai quang rồi, con cứ đến đó báo cáo sự tình cho cha con rõ.
Tiêu Phi Vũ cúi đầu, vâng một tiếng, rồi ngẫng mặt lên, nhìn thoáng qua Triển Mộng Bạch đoạn quay mình tiến vỠsơn cốc nơi Triển Mộng Bạch vừa ly khai.
Lão nhân gù cao giá»ng nói theo:
- ChỠLục thúc đi theo với!
Cả hai thoát Ä‘i liá»n.
Hiện tại, tại khu rừng tùng, chỉ còn lại mỗi mình chà ng và lão phụ áo gấm.
Chà ng vòng tay chà o biệt:
- Tại hạ xin cáo từ!
Lão phụ áo gấm mỉm cưá»i:
- Ngươi định đi đâu?
Triển Mộng Bạch thở ra:
- Äi đâu? Tá»± nhiên là trước hết phải rá»i sÆ¡n cốc, còn như Ä‘i vá» hướng nà o, thì Ä‘iá»u đó chẳng thể nói được!
Lão phụ áo gấm tiếp:
- Ngươi vá»™i vã mà đến, hấp tấp mà đi, mạo hiểm như váºy, để là m gì? Ãt nhất cÅ©ng phải thu tháºp được cái gì chứ? Chưa thu tháºp, mà vá»™i bá» Ä‘i?
Triển Mộng Bạch thở dà i, chà ng còn biết nói gi đây?
Lão phụ cũng thở dà i, tiếp:
- Ngươi đã đến đây rồi, thì dù sao ngươi cÅ©ng nên nhìn qua nÆ¡i cư trú cá»§a mẩu thân ngươi, nhìn những váºt thưá»ng dùng cá»§a mẩu thân ngươi, nÆ¡i đó hẳn cÅ©ng còn phiêu phưởng má»™t và i ká»· niệm cá»§a mẫu thân ngươi mà !
Nghe nhắc đến mẫu thân, Triển Má»™ng Bạch khÃch động mạnh, máu trong ngưá»i sôi động lên.
Chà ng cảm xúc? Bi hoà i? Hay chà ng háºn?
Bỗng chà ng hét lớn:
- Không nhìn là hơn!
Chà ng quay mình, chạy Ä‘i vá» phÃa ngoà i rừng.
|

17-07-2008, 11:33 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Vô Giá»›i
Bà i gởi: 83
Thá»i gian online: 26 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Xuyên Tâm Lệnh: Hồi 20
Xuyên Tâm Lệnh: Hồi 20
(Cổ Long)
Lão phụ áo gấm nhẹ phất ống tay áo, lao vút thân hình, nhẹ nhà ng như chim én ra khá»i khu rừng, chặn đần chà ng, dịu giá»ng thốt:
- Tiểu tá»! Không nên háºn mẩu thân ngươi!
Triển Mộng Bạch nắm chặt đôi tay, cắn mạnh răng, không đáp.
Lão phụ tiếp:
- Ngượi háºn bà ấy, vì bà ly khai phụ thân ngươi, và từ lúc và o đây, suốt mưá»i mấy năm dà i, bà không hỠđưa tin vá» nhà , có phải váºy chăng?
Äoạn bà thở dà i, lại tiếp:
- Tuy nhiên lòng ngươi còn hướng vá» bà , bởi có ngưá»i con nà o lại không thương mẹ, ngươi háºn song ngươi khóc, Ä‘iá»u đó chứng tá» hình bóng cá»§a mẫu thân ngươi chưa há» phai má» trong tâm tư ngươi. Và ngươi Ä‘au khổ vô cùng.
Mắt chà ng ươn ướt, chà ng nghe lão phụ nói như thế, bất giác không cầm được lệ thảm, để mặt đôi giòng tuôn chảy...
Lão phụ vỗ tay nhẹ lên đầu vai chà ngm tiếp luôn:
- Äi, Ä‘i theo già ! Äi theo mà nhìn má»™t và i váºt còn hÆ¡i hướm cá»§a mẫu thân ngươi. Thấy những váºt đó rồi, có thể là ngươi không còn háºn bà nữa!
Giá»ng nói hiá»n dịu cá»§a lão phụ có cái mỵ lá»±c bất khả kháng, mỵ lá»±c đó là m tiêu tan ý chà cương quyết cá»§a Triển Má»™ng Bạch, chà ng không còn tá»± chá»§, thá» thẩn bước theo bà , Lão phụ vừa Ä‘i vừa cưá»i nhẹ, há»i:
- Cách đây không lâu lắm, có má»™t thiếu niên mạo nháºn là ngươi, đến sÆ¡ cốc, ngươi có biết hắn là ai chăng?
Triển Má»™ng Bạch lắc đầu, chà ng Ä‘ang miên man nghỉ ngợi, có sá gì việc nhá» má»n đó mà hòng quan tâm?
Lão phụ tiếp:
Hắn có hình dáng thanh kỳ, dung mạo tuấn tú, cỠđộng hoa bướm, thái độ văn nhã phi thưá»ng. Cốc chá»§ vừa trông thất hắn là thÃch ngay, chẳng những truyá»n dạy võ công cho hắn, mà lại còn hứa gã Tiêu Phi VÅ© cho hắn.
Triển Mộng Bạch buột miệng kêu khẽ:
- A?...
Nhưng chà ng không chịu nói nhiá»u, bởi tâm tư chà ng Ä‘ang bị xáo trá»™n vì những ý niệm vá» mẹ.
Lão phụ lại tiếp:
- NgỠđâu hắn há»c xong mấy môn công, lại âm thầm ra Ä‘i, thoạt đầu thì ai ai cÅ©ng khẩn cấp vá» sá»± ly khai bất minh cá»§a hắn, song dần dần, ngưá»i ta phát hiện ra, hắn chỉ là má»™t kẻ giả mạo.
Triển Mộng Bạch đã nói được một tiếng, cứ thế đáp luôn:
- A?
Lão phụ áo gấm cau mà y:
- Sao ngươi không nói tiếng gì hết?
Triển Mộng Bạch đáp:
- Tại hạ đâu có lá»i gì để nói?
Lão phụ tiếp:
- Thiếu niên đó, biết rõ gia đình của hỠTriển, ngoà i ra hắn cũng biết luôn cái việc Mạc Vong Ngã đi tìm nữa.
Rồi bà há»i:
- Ngươi có nháºn thấy là kỳ quái chăng?
Triển Mộng Bạch lơ là :
- Tháºt là kỳ quái.
Lão phụ lại tiếp:
- Ta đoán là hắn có quan hệ chi đó với ngươi, hắn biết luôn cả những di ngôn của mẫu thân ngươi! Ngươi thỠnghĩ xem, hắn là ai?
Triển Mộng Bạch chợt tỉnh ngộ, thầm nghĩ:
- Biết được di ngôn cá»§a mẹ ta, trừ ta ra, chỉ còn có Tô Siển Tuyết, chẳng lẻ thiếu niên đó lại là do bà ấy sai đến Äế Vương Cốc?
Chà ng đáp:
- Tại hạ không đoán nổi!
Lão phụ thở dà i:
- Phà m những kẽ không thÃch nói, lại là những kẻ thÃch dùng mắt để nhìnm tai để nghe.
Và nhá»±ng kẻ thÃch dùng mắt tai hÆ¡n miệng là những kẻ Ãt chịu nói tháºt!
Triển Má»™ng Bạch Ä‘ang theo dõi giòng tâmm tưởng buá»™t miệng buông gá»n, chừng như vô ý thức:
- Váºy sao?
Lão phụ nhìn chà ng vụt cưá»i khan, thốt:
- Thiên hạ cho rằng ngươi là má»™t nam nhi, chứ ta thì nghÄ© ngươi là nữ tá»!
Triển Má»™ng Bạch cÅ©ng buông gá»n như trước:
- Váºy sao?
Lão phụ trố mắt, nhìn chà ng một lúc, vẻ kinh ngạc hiện rõ nơi gương mặt bà .
Cuối cùngm bà lại Ä‘iểm má»™t ná»± cưá»i, rồi tiếp:
- Già rất thÃch đấu khẩu, song gặp ngươi, già không sao mở miệng nói!
Bà lại cưá»i, Ä‘oạn tiếp luôn:
- Ngươi nên biết là vừa rồi ngươi khá»i phải qua má»™t cá»a khó khăn nhất. Chứ nếu không thì dù cho ngươi đối đáp suốt ngà y đên cÅ©ng chẳng hết chuyện, Triển Má»™ng Bạch giáºt mình, thầm nghÄ©:
- Thì ra bà nà y là má»™t nhân váºt thứ hai, khó tiếp xúc nhất!
Bất giác, chà ng thở dà i.
Lão phụ nói:
- Ngươi than thở vỠviệc gì?
Triển Mộng Bạch thốt:
- Tại hạ nghĩ, phu nhân hẳn phải tịch mịch lắm!
Lão phụ áo gấm trầm lặng má»™t lúc lâu, rồi thấp giá»ng há»i tiếp:
- Ai nói với ngươi như thế?
Triển Mộng Bạch đáp:
- Nếu không như thế sao phu nhân lại tìm ngưá»i mà đấu khẩu?
Lão phụlại trầm ngâm, cuối cùng bà lá»™ vẻ u buồn buông gá»n:
- Quen tịch mịch, cÅ©ng là má»™t Ä‘iá»u hay!
Triển Mộng Bạch tiếp:
- Xem ra, trong Äế Vương Cốc, nhiá»u ngưá»i tịch mịch quá. Do đó, mà ai ai cÅ©ng có cái tánh quái dị, má»—i ngưá»i quái dị má»—i cách. Nếu bắt buá»™c tại hạ phải nháºn chịu tịch mịch, thì thà lưu lảng khắp sông hồ sống cuá»™c Ä‘á»i bần khổ, còn dể chịu hÆ¡n ngồi má»™t chổ, ngồi trên bạc và ng, châu ngá»c, mà để cho tịch mịch bao phá»§ quanh mình!
NÆ¡i gương mặt cá»§a lão phụ nét y buồn lẫn ai oán hiện rõ, vá»›i thần sắc đó, bà lại Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i.
DÄ© nhiên, nụ cưá»i cá»§a bà thê thảm là m sao!
Bà thốt:
- Trên thế gian nà y, có ai cam tâm tình nguyện chịu cảnh tịch mịch đâu? Bất quá vì sá»± tình bức bách, con ngưá»i không thể thoát thà nh ra phải nhẩn nhịn.
HỠđến một khu rừng trúc.
NÆ¡i đó, có lầu các, có đình đà i, toà n kiến trúc nà o cÅ©ng hoa lệ, huy hoà ng. Trước đây, Triển Má»™ng Bạch vì lầm lẩn, có và o, song rồi trở ra liá»n.
Lão phụ đưa tay chỉ:
- Ta cư ngụ tại nơi đó! Mẫu thân ngươi cũng cư ngụ nơi đó.
Triển Mộng Bạch không nói gì, lặng lẽ theo bà .
HỠđến trước má»™t ngôi nhà , trong đó có mấy nà ng tiểu hầu Ä‘ang chÆ¡i cá», thấy chá»§ nhân vá»™i đứng lên, nghiêng mình là m lá»….
HỠcúi đầu, song mắt thì liếc xéo lên Triển Mộng Bạch.
Lão phụ khẽ Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i. Triển Má»™ng Bạch và o hoa sảnh, qua luôn thÆ¡ phòng, đến hà nh lang phÃa háºu, bên cạnh hà ng lang, có vuông sân độ nữa mẫu, trồng toà n má»™t loại hoa cúc. Cúc Ä‘ang nở hoa rá»±c rở.
Sát bên sân hoa, có ao nước trong, cạnh ao, có mấy dãy phòng, bên ngoà i có rà o trúc bao bá»c.
PhÃa trước, hay ở bất cứ nÆ¡i nà o khác trong Äế vương Cốc, thì hoa lệ, thì huy hoà ng, trái lại, ở đây thì cá»±c kỳ đơn giản, gần như thô sÆ¡.
Äến nÆ¡i đây rồi, Triển Má»™ng Bạch dừng chân lại, sững sá».
Khung cảnh trước mặt chà ng là khung cảnh tại gia trang, ở Hà ng Châu, không má»™t Ä‘iểm nhá» nà o khác biệt! Äúng là cái cảnh háºu viên cá»§a nhà chà ng.
Và o đây, chà ng tưởng chừng như mình đặt chân trở lại quê hương!
Chà ng thưá»ng nghe phụ thân chà ng nói lại, mẫu thân chà ng lúc ở nhà , thì cư ngụ tại háºu viên, lại rất thÃch hoa cúc.
(Mất trang ) Bất giác lệ thảm cuộn giòng, chà ng không buồn ngăn chặn, hoặc lau ráo.
Bên ngoà i rà o trúc, có treo má»™t chiếc lục lạc và ng nhá». Gió phất qua, lục lạc lay động khua reng reng...
Lão phụ áo gấm thốt:
- Mẫu thân ngươi cư ngụ tại nÆ¡i nà y. Vô luáºn là ai, muốn gặp bà , đến đây rồi, phải rung chiếc lục lạc đó, chứ không tá»± tiện và o ngay! Bây giá» thì...
Bà thở dà i, xô cánh cá»a rà o bước và o.
Qua vuông sân, là tá»›i nhà , trước nhà có mái hiên, ná»n hiên chẳng có má»™t hạt bụi nhá».
Song cá»a cÅ©ng sạch như chùi, rồi những bà n ghế, váºt dụng bên trong nhà cÅ©ng thế, chừng như có gia nhân quét dá»n hà ng ngà y, dù chá»§ nhân đã vÄ©nh viá»…n ra Ä‘i, không há» trở lại.
NÆ¡i góc nhà , có chiếc bà n nhá», thêm mấy bức há»a vẽ dở dang, ngổn ngang trên má»™t chiếc bà n khác.
Lão phụ lại buông tiếng thở dà i, rồi tiếp:
- Lúc ngưá»i còn, váºt nà o ở nÆ¡i nà o, thì lúc ngưá»i vắng, váºt vẫn ở y chá»— cÅ©, cốc chá»§ muốn bảo trì nguyên vẹn nÆ¡i mẫu thân ngươi cư ngụ cho nên chẳng má»™t ai dám sá» mó đến má»™t váºt chi cả.
Triển Má»™ng Bạch xúc động đến rung ngưá»i, đảo mắt nhìn quanh rồi dừng lại từng váºt, từng váºt.
Chà ng nghÄ©, tại cố hương nÆ¡i háºu viện gia trang cá»§a chà ng cư ngụ, cÅ©ng được bảo trì nguyên vẹn thế nà y. HÆ¡n mưá»i năm trôi qua, chẳng má»™t váºt nà o được dá»i đổi vị trà cá»§a nó.
Chà ng nhá»› luôn, cứ má»—i chiá»u, khi tà dương dịu nóng, phụ thân chà ng nhẹ bước đến đó, trang trá»ng sá» lên từng váºt, từng váºt ngà y nà o mẫu thân chà ng từng sá» mó đến, tưởng chừng như cái chạm hôm nay sẽ gặp hÆ¡i hướm cá»§a ngưá»i hôm nà o ra Ä‘i, nhưng còn lưu lại nÆ¡i váºt đó.
Chà ng nhìn theo bóng phụ nhân, tà dương nhuá»™m và ng mái tóc bạc cá»§a ngưá»i, mái tóc đáng lẽ còn xanh, sầu muá»™n chất chồng, là m heo hắt dần mà thà nh ra thay sắc...
Tim động, máu chảy, trà động, phút chốc, chà ng mất tự chủ, òa lên khóc.
Lão phụ không ngăn, để mặc chà ng khóc, có khóc má»›i vÆ¡i Ä‘i được phần nà o buồn thương sầu háºn.
Bà trầm gương mặt thốt:
- Nếu có má»™t ngưá»i tịch mịch nhất tại nÆ¡i nà y, thì ngưá»i đó là mẫu thân ngươi. Bà ở đây, trá»n mưá»i lăm năm dà i, bà không há» ly khai vuông rà o trúc. Bên cạnh bà , chỉ có má»™t tiểu đầu. Thôi, chúng ta đến đại Ä‘iện Ä‘i.
* * * Tuy hỠcó vẻ khẩn trương, sao chẳng ai dám mở miệng nói một tiếng gì.
Phấn hầu hoa Phi quỳ trên bá»±c thá»m, tóc xòa rối, không gian chẳng có gió thoảng song chốc chốc hắn rung rung.
Tóc rung, là toà n thân hắn rung, Ä‘iá»u đó chứng tá» hắn Ä‘ang trải qua má»™t cÆ¡n kinh khiếp hãi hùng.
Tiên Man Phong cũng có mặt, nà ng quỳ bên cạnh hắn, đầu cuối thấp.
Triển Mộng Bạch dợm chân bước tới.
Tám tiếng loảng xoảng vang lên, mưá»i sáu ngá»n kÃch giáo xoa chân chà ng.
Võ sÄ© đứng đầu bên tả, có gương mặt Ä‘en, râu cÅ©ng Ä‘en trầm giá»ng thốt:
- Cốc chá»§ thăng Ä‘iện, bất cứ ai cÅ©ng chẳng được bước tá»›i ná»a bước.
Triển Mộng Bạch nóng nảy:
- Tại hạ có việc...
Võ sĩ lắc đầu:
- Dù việc khẩn cấp, cÅ©ng phải chá».
Äã hai lượt nhầm lẫn, Triẻn Má»™ng Bạch tá»± nguyên không muốn tranh luáºn vá»›i ngưá»i trong cốc vì sợ phải phạm lá»—i nữa, nên chà ng im lặng lùi lại mấy bước.
Nhưng lùi lại, không phải Ä‘iá»m nhiên chá», dù sao thì chà ng có những tÃnh hiếu kỳ trước những cảnh tượng lạ lùng đó.
Chà ng nhìn đăm đăm vá» phÃa trước, xem sá»± tình tiến diá»…n thế nà o.
Một lúc lâu, Tiêu phi Vũ từ trong mà n bước ra, quỳ xuống một bên Tiêu man Phong.
Nà ng cuối đầu im lặng.
Sau đó, hai đồng tá» váºn áo và ng mang ra hai chiếc ghế đặt cạnh hương án. Cả hai, từ diện mạo tá»›i y phục, thần thái, Ä‘á»u giống nhau như hai giá»t nước.
Rồi tiếng chuông đổ vang lên, chấn động đến chÃn tầng mây.
Chuông thinh chưa lắng, Ngá»c CÆ¡ chân nhân và Thiên Phà m đại sư từ phÃa sau bức mà n bước ra, không nói gì, má»—i ngưá»i ngồi lên má»t chiếc ghế.
Biết là Äế vương cốc chá»§ sắp thăng diện, Triển Má»™ng Bạch nghe tim hồi há»™p vô cùng.
Chà ng hồi há»™p, chẳng phải vì cái uy vÅ© cá»§a má»™t ngưá»i, mà chÃnh là vì nôn nóng xem rõ mặt mà y cá»§a nhân váºt truyá»n kỳ trong võ lâm.
Bức mà n cuốn lên, má»™t ngưá»i váºn áo gấm mà u và ng xuất hiện. Mặt trắng quá, như xanh, tuy ốm nhưng không tiá»u tụy như phần đông cáng ngưá»i cao tuổi, đôi mắt sáng lạ lùng.
Lão nhân từ từ tiến tá»›i, ngối sau long án. Äến lúc đó chuông thinh má»›i dứt. Chuông thinh dứt, là không giang trầm lặng nặng ná».
Äồng tá» bên tả cao giá»ng truyá»n:
- Tư pháp nhân nghe lịnh!
Lão nhân gù bước tới ba bước, nghiêng mình đáp:
- Thiết đà có mặt.
Äế vương cốc chá»§ từ từ há»i:
- Dùng ngụy kế, gây tổn thương cho ngưá»i, mạo phạm tiá»n bối, hiếp bước nhược tá», tà n ngược vô cô, những hà nh vi đó có là m nhục bổn môn không?
Thiết Äà cao giá»ng:
- Có là m bại hoại thinh danh bổn môn.
Äế vương cốc chá»§ lại há»i:
- Äáng thá» hình phạt nà o?
Thiết Äà đáp:
- Tá»™i nặng là phải xá» tá», tá»™i nhẹ là bị trục xuất ra khá»i cốc.
Lão phụ chánh phu nhân và Tiêu Man Phong cùng biến sắc.
Hoa phi rung rung giá»ng trấn tỉnh:
- Bẩm cáo phụ vương, con vì mối oan cừu cá»§a phụ vương vá»›i Cung Cẩm Báºc nên má»›i hạ độc thá»§, sát hại lão ta, cầu xin phụ vương...
Äế vương cốc chá»§ nạt:
- Câm!
Lão nạt không lá»›n tiếng lắm, song có đầy đủ oai nghiêm, ngưá»i nghe sợ hãi hÆ¡n là nghe má»™t tiếng quát.
Rồi lão tiếp:
- Ngay ngà y nay, Hoa phi phải rá»i xa bổn cốc, vÄ©nh viá»…n chẳng được trở lại, vÄ©nh viá»…n không được mượn danh nghÄ©a đế vương cốc mà hống hách vá»›i ngưá»i Ä‘á»i, nếu bất tuân, sẽ bị truy nã xá» quyết.
Hoa Phi khóc ngất.
Lão phụ chánh phu nhân run giá»ng kêu lên:
- Ông... Ông...
Äế vương chốc chá»§ nạt ngang:
- Quy cá»§ cá»§a tiá»n nhân để lại, bản tòa không thể tá»± chuyên há»§y diệt, phu nhân hãy lui lại.
Hoa phi Ä‘áºp đầu ba lượt, Ä‘oạn thốt:
- Thẩm thẩm ơi, điệt nhi...
Hắn không buông dứt câu, quay nhanh mình bước Ä‘i liá»n.
Äá»™t nhiên Tiêu Man Phong gá»i to:
- Äại ca...
Nà ng ngẩng mặt nhìn cha, mặt nà ng đẫm lệ, giá»ng run run:
- Con cam tội bất hiếu, không thể báo đáp ơn sanh thà nh dưỡng dục của song thân.
Äế vương cốc chá»§ khép ná»a và nh mi, há»i:
- Ngươi muốn đi nữa sao?
Tiêu man Phong nức nở:
- Nữ nhi xuất giá là phải theo chồng, thân con nay đã thuá»™c nÆ¡i Hoa Phi, dù Hoa Phi đắc tá»™i vá»›i Äế vương cốc, hắn vẫn là chồng cá»§a con...
Äế vương cốc chá»§ trầm lặng nghe con nói, má»™t lúc lâu, lão vẫy tay:
- ÄÆ°á»£c, con cứ Ä‘i!
Tiêu Man Phong gáºt đầu lạy ba lượt, đứng lên, lùi lại ba bước, không má»™t tiếng giã biệt mẫu thân, nắm tay Hoa Phi, cả hai quay mình lặng lẽ bước trên thảm gấm, xuống từng báºc thá»m...
Lão phụ chánh phu nhân vụt hét lớn:
- Tốt, phụ thân ngươi đã không xem ta là vợ nữa, ta có lưu lại đây cũng đóng vai một kẻ thừa!
Bà nện đầu trượng xuống ná»n, nghe cốc cốc, rồi cao giá»ng gá»i:
- Phi nhi! Man Phong đợi mẹ!
Nhấn đầu trượng bà vút mình theo đôi vợ chồng true.
Äế vương cốc chá»§ gá»i:
- Phu nhân...
Lão phụ không quay đầu lại, thốt oang oang:
- NÆ¡i đây chẳng dung ngưá»i thì trong vòng trá»i đất rá»™ng, hẳn cÅ©ng có chá»— khác cho ngưá»i dung thân. Ba mẹ con ta đến nÆ¡i nà o, cÅ©ng sống được, ông yên chÃ!
Cả ba đã qua khá»i hà ng võ sÄ©, há» Ä‘i ngang chá»— Triển Má»™ng Bạch đứng, lão phụ phun phèo bãi nước bá»t.
Triẻn Mộng Bạch cố dằn cơn sôi sục trong tâm, không phát lạc.
Cả ba đã Ä‘i hết đưá»ng thá»m lát gấm, đến cá»a ngoà i.
Từ lúc há» Ä‘i, má»i ngưá»i trong gian nhà đá»u im lặng, há» Ä‘i đã lâu rồi má»i ngưá»i vẫn còn im lặng, không ai nói tiéng gì, không ai nhúc nhÃch động khá»i vị trÃ.
Gương mặt ngưá»i nà o cÅ©ng trầm trá»ng, trong cái vẻ trầm trá»ng đó, thoáng lá»™ vẻ u buồn.
- Tiểu huynh đệ hãy vì lão phu, chiếu ứng lấy nó nhé!
Câu nói của lão hà m ý sâu xa, Triẻn Mộng Bạch thừa hiểu, chẳng nói gì chỉ cúi đà u vâng lãnh.
Thiên Phà m đại sư và Ngá»c CÆ¡ chân nhân má»™t lần nữa, thốt lá»i cáo biệt.
Triển Má»™ng Bạch vụt ngẩng đầu lên, hướng vá» Äế vương cốc chá»§ cất cao giá»ng:
- Äã đến lúc đệ tá» tìm đến Lam đại tiên sanh, như lá»i giao ước lúc nà o!
Äé vương cốc chá»§ trầm ngâm má»™t chút há»i:
- Tiẻu huynh đệ muốn đi ngay?
Triển Mộng Bạch đáp:
- Xong việc rồi, đệ tỠsẽ trở lại đây nhỠlão nhân gia dạy dỗ.
Äế vương cốc chá»§ nhếch nụ cưá»i thầm:
- Tieu huynh đệ nóng báo thù nhà , chỉ sợ sau khi gặp Lam đại tiên sanh rồi không còn thá»i gian trở vỠđây vá»›i lão phu! Váºy chẳng nên nghÄ© ngợi xa xôi, cứ lo báo thù Ä‘i, khi nà o xong rồi sẽ trở lại.
Triển Mộng Bạch thầm nghĩ:
- Lão nhân gia đão đối xá» vá»›i ta có cái Æ¡n trá»ng như non thái, ta nóng long phục cừu, song vẫn không thể không đáp Æ¡n ngưá»i!
Thiết đà bá»—ng cao giá»ng há»i:
- Cừu nhân của tiểu huynh đệ là ai?
Triển Mộng Bạch thở dà i:
- Cừu nhân của tại hạ là cừu nhân của toà n thể vũ lâm là một kẻ thù chung của tất cả.
Kẻ đó là ai, thú tháºt cho đến bây giá», tại hạ cÅ©ng chưa biết lai lịch.
Thiết Äà sững sá», nhìn chà ng chăm chăm rồi há»i:
- Nói thế là nghĩa gì chứ?
Triẻn Má»™ng Bạch lượt thuáºt sá»± tình quanh vụ Tình nhân tiển gây tá» vong cho nhiá»u nhân váºt võ lâm.
Thiết Äà trầm ngâm má»™t lúc, vụt cưá»i lên ha hả:
- Lão phu với tiểu huynh đệ đánh cuộc xem nà o!
Triển Mộng Bạch trố mắt:
- Äánh cuá»™c? Vá» chuyện gì?
Thiết Äà đáp:
- Xem trong hai chúng ta, ai tìm ra trước lai lịch của chủ nhân Tình nhân tiển.
Triển Má»™ng Bạch há»i:
- Cuộc như thế nà o?
Thiết Äà tiếp:
- Ai mà tìm được trước là thắng. Nếu lão phu thắng thì cứ má»—i năm, tiểu huynh đệ phải đến đây lưu lại má»™t thá»i gian. Nếu tiểu huynh thắng thì thân già nà y sẽ tùy thuá»™c tiểu huynh sá» dụng.
Tiển Má»™ng BẠch cưá»i lá»›n:
- Chấp nháºn.
Song phương xòe tay vỗ tay và o nhau giao kết.
Thiên Phà m đại sư gáºt gù:
- Thiết thà chá»§ thÃch đánh cuá»™c, gì thì chẳng biết chứ cái cuá»™c nà y rất thú, bần tăng tuy đã thà thân ngoại váºt, nhưng vẫn sẵn sà ng là má»™t chứng nhân.
Ngoc CÆ¡ chân nhân phụ há»a:
- Có chưởng môn đại sư phái thiếu lâm đúng chứng, thì đúng là má»™t cuá»™c cá không tiá»n khoáng háºu.
Thiết đà hướng vá» Äế vương cốc chá»§:
- Äại ca, ba hôm nữa tiểu đệ rá»i cốc!
Triển Mộng Bạch cũng thốt:
- Sau ba hôm nữa, tại hạ cũng bắt đầu khởi công truy tầm kẻ thù.
Thiết đà cưá»i lá»›n:
- Khá lắm tiểu tá»! Phà m hà nh sá»±, phải tranh thá»§ thá»i gian. Tiểu tá» rất xứng đáng được đại ca cốc chá»§ và lão phu gá»i là tiểu huynh đệ.
Äế vương cốc chá»§ mỉm cưá»i song lòng nao nao...
Äoạn lão hướng dẫn má»i ngưá»i, còng qua chiếc lư đồng, đến tịnh xá, nÆ¡i đây thanh khiết phi thưá»ng.
Giữa nhà , có má»™t chiếc lư đồng khác, nhá» hÆ¡n, Äế vương khẽ xoay nắp lư từ từ nhÃch động dịch qua má»™t bên, bà y ra cá»a miệng con đưá»ng hầm.
Cốc chá»§ định tiá»…n há» ra khá»i dịa đạo xong Thiên Phà m và Ngoc CÆ¡ ngăn lại.
Äịa đạo sáng lên, do những hạt minh châu gắn hai bên vách soi đưá»ng Ä‘i.
Ngá»c CÆ¡ chân nhân tán:
- Äế vương cốc chá»§ quả tháºt là má»™t kỳ nhân! Có đến đây rồi, quan sát những kiến trúc, má»›i nháºn định được cái tà i cá»§a ngưá»i đó.
Ngá»c CÆ¡ chân nhân và Thiên Phẩm đại sư lướt Ä‘i như bay, Triển Má»™ng Bạch cố gắng lắm má»›i khá»i tụt háºu.
Không lâu lắm, hỠđã ra đến táºn đầu đưá»ng. Bên trên, đầu dây cá» lau che chằng chịt, xa xa có má»™t cá»™i tùng, bên cạnh cá»™i tùng có má»™t phiến đá, váºt thá»±c còn nguyên song ngưá»i thì lại vắng bóng.
Thiên Phà m đại sư ra khá»i địa đạo trước, nhìn quanh quẩn chẳng thấy bá»n đệ tỠđâu cả.
Thần sắc biến đổi, đại sư buột miệng kêu lên:
- Tại sao chúng vắng mặt? Hay là có biến cố gì đã xảy ra?
Triển Má»™ng Bạch há»i:
- Là m sao biết là có biến cố?
Ngá»c CÆ¡ chân nhân cÅ©ng biến sắc mặt, đáp:
- Không duyên không cớ, thì dù có phải ở lại đây, chỠđợi sáu tháng một năm, cũng phải chỠđợi, chẳng bao giỠdám tùy tiện bỠđi nơi khác.
Äạo trưởng nói thế vì quy cá»§ cá»§a hai phái Thiếu Lâm và Võ ÄÆ°Æ¡ng rất uy nghiêm, chết thì chịu chứ không khi nà o bá»n đệ tỠám vi phạm.
Thiên Phà m đại sư cau mà y:
- Cũng có thể là do một lẽ chi đó, chúng tạm ly khai nơi nà y...
Bỗng đại sư biến sắc mặt hơn trước.
Ngá»c CÆ¡ chân nhân cùng Triển Má»™ng Bạch nhìn theo ánh mắt cá»§a đại sư.
Dưới má»™t tà ng tùng, nằm giữa bụi cá», có má»™t bà n tay máu tươi còn rỉ ra.
Một bà n tay tả, móng nở ra cắt ngắn lại, long bà n tay hơi chai.
Ngá»c CÆ¡ chân nhân bước tá»›i, nhặt bà n tay lên, quan sát má»™t lúc Ä‘oạn thốt:
- Không phải bà n tay cá»§a đồ đệ bần đạo, bởi vì chúng luyện má»™t chưởng pháp diệu má»m, còn bà n tay nà y có dấu chai noi long chứng tá» chá»§ nhân nó luyện ngoại gia chưởng lá»±c.
Äạo nhân nhìn sang Thiên Phà m đại sư, bá» lá»ng câu nói.
Thiên Phà m đại sư biến sắc mặt lần thứ ba, đáp:
- Tiểu đồ pháp hiệu Vô Tâm luyện ngoại gia chưởng lực.
Như váºy bà n tay nà y là cá»§a Vô Tâm hòa thương, má»™t trong hai đệ tá» theo đại sư tá»›i đây.
Ngá»c CÆ¡ chân nhân trầm giá»ng:
- Tứ đại đệ tá» trong phái thiếu lâm, là những cao thá»§ tuyệt đại trên giang hồ, và đệ tá» bần đạo là những tay khá, nếu có biến cố gì, thì chúng cÅ©ng thừa sức đối phó, song tại sao chúng vắng mặt? Chúng bại chăng? Äánh bại chúng hẳn phải là nhân váºt phi phà m.
Thiên Phà m gáºt đầu:
- Cả bốn ngưá»i hiệp lá»±c, dù đối phương có vÅ© công như thế nà o, cÅ©ng khó áp đảo nổi chúng. Thế mà chúng bại, thì bần tăng không hiểu nổi đói phương là ai, có bản lÄ©nh trên nổi tưởng tượng cá»§a bần tăng.
Phải, há» hiểu tà i nghệ cá»§a đồ đệ hÆ¡n ai hết, há» nghÄ© rằng đánh bại được bốn đệ tá» cá»§a há» cùng hiệp sức, trong vÅ© lâm, ngà y nay chẳng có mấy ngưá»i.
Thế mà cả bốn đệ tỠcùng thất tung, nếu hỠchẳng bị đánh bại thì là m sao thất tung được.
Bất giác cả hai rùng mình dù há» là những thái sÆ¡n, những bắc đẩu trong vÅ© lâm. Há» cÅ©ng nao núng phần nà o cho kẻ nà o đó, chế ngá»± nổi đồ đệ cá»§a há».
Äiá»u là m há» kinh dị hÆ¡n hết, là tại vùng hoang sÆ¡n nà y có má»™t tay ma đầu ẩn náu, má»™t đại ma đầu bà máºt, chÃnh há» cùng còn chưa biết thì ai biết.
Tay đại ma đầu đó lại ở bên cạnh Äế vương cốc chá»§. Dám định căn cứ ká» cáºn đế vương cốc, hẳn chẳng phải là kẻ bình thưá»ng rồi.
Ngá»c CÆ¡ chân nhân ngưng trá»ng thần sắc, dùng ngón tay se se mấy sợi râu dà i, lẩm nhẩm:
- Linh Phong, Linh Thạch là hai đệ tá» cá»§a bần đạo có tánh tình hòa nhã nhất, hÆ¡n nữa, từ ngà y nháºp môn đến nay, chúng không há» xuất ngoại sanh sá»± vá»›i bất cứ ai thì là gì có cừu oán vá»›i khách giang hồ.
Thiên Phà m đại sư cau mà y:
- Äệ tá» cá»§a bần tăng cÅ©ng chẳng phải là những kẻ nóng nảy gây sá»±, là m gì có vấn đỠhiá»m khÃch vá»›i ai? Nói nhiá»u cÅ©ng vô Ãch, bây giá» chỉ còn cách là bần tăng cùng đạo huynh, phân công má»—i ngưá»i má»™t hướng, tìm xem có dấu vết gì khả nghi chăng?
Ngá»c CÆ¡ chân nhân phất tay áo, rÃt gió má»™t tiếng vù, vẻ cương quyết hiện lên trên mặt, vá»— mạnh tay và o đốc kiếm, cao giá»ng thốt:
- Hơn mấy mươi năm qua, không hỠmà ng đến thế sự mà giỠđây bần đạo thấy bắt buộc phải vung kiếm thép trở lại giang hồ.
Thanh kiếm cá»§a đạo trưởng tên Phục ma ngà y nà o gây chấn động khắp bốn phương trá»i, bắt đầu hôm nay, nó không còn nằm yên trong vá» nữa.
Phục ma thanh kiếm se phải đẫm máu, Ãt nhất cÅ©ng má»™t lần, trước khi vÄ©nh viá»…n nằm yên trong vá».
Thiên phà m đại sư tiếp nối vá»›i giá»ng trầm trầm:
- Bần tăng không thể không trùng khai sát giới. Trước cái thế chẳng đặng đừng, bần tăng phải vi phạm đức hiếu sanh của thế tôn.
Cả hai biểu hiện đạo nghÄ©a sư đồ đến cao độ, Triển Má»™ng Bạch bất giác cảm thấy hùng khà bốc bừng, máu trong ngưá»i sôi động, chà ng lá»›n tiếng há»i:
- Hai vị có thể chấp nháºn cho tại hạ góp công.
Ngá»c CÆ¡ chân nhân đáp nhanh:
- ÄÆ°á»£c lắm chứ, thế là chúng ta ba ngưá»i phân công ra ba hướng khác nhau, ai phát hiện ra Ä‘iá»u chi lạ, láºp tức hú vá»ng mấy tiếng dà i báo hiệu, bần đạo xin Ä‘i trước.
Tay áo phất lên, lão đạo chỉ còn là má»™t Ä‘iểm mà u tÃa, vẽ thà nh má»™t vệt dà i, chá»›p mắt đã biến mất nÆ¡i xa xa...
Thiên phà m đại sư thở dà i:
- Ngá»c CÆ¡ chân nhân nà y nay đã lướng tuổi rồi mà oai phong vẫn còn y như thá»i niên tráng.
Äại sư cÅ©ng phất tay áo lên, đồng thá»i dặn vá»›i:
- Cẩn tháºn nhé, bần tăng Ä‘i đây.
Thân pháp đại sư chẳng kém Ngá»c CÆ¡ chân nhân chút nà o.
Äạo trưởng lão sư Ä‘i rồi, tịch mịch bao trùm quanh Triển Má»™ng Bạch.
Gió từ ngà n phương cuốn vá», xuyên qua cà nh lá vi vu tạo nên tiếng động duy nhất cá»§a núi rừng.
Má»™t cái gì huyá»n bà phảng phất trong không gian, gieo rợn nÆ¡i lòng Triển Má»™ng Bạch.
Song chà ng có sợ chi?
Dù quanh chà ng có ma quái Ä‘ang chá»±c chá», chà ng nhÃch bước là chúng đổ ra hãm hại chà ng cÅ©ng không há» nao núng. Hà o tâm Ä‘ang sôi động, hiệp khà bốc bừng, chà ng khinh thưá»ng nguy hiểm. Thắng cÅ©ng đấu, bại cÅ©ng đấu, bắt buá»™c chà ngphải tìm chạm mặt vá»›i bá»n ma đầu nà o đó.
Chà ng bước tá»›i, những bước dà i và kiên quyết, mắt đảo nhìn ra bốn phÃa, tai lắng nghe tiếng động má»i phương.
Ngà y tan hoà ng hôn xuống, thu dá»n những tia nắng cuối cùng, dá»n không gian trao trả lại cho đêm sắp vá».
Äâu đây tiếng côn trùng eo ốc, rồi gió đùa lay ngá»n cá», gió hốt những chiếc lá và ng từ cà nh rải xuống, tất cả Ä‘á»u nói lên niá»m tang tóc. Nhưng tang tóc đâu không thấy chứ sát khà vừa lan rá»™ng, vừa lắng động bốn bá».
Bá»—ng chà ng thấy ánh lá»a từ xa chá»›p sáng rồi tắt, lá»a chá»›p tắt liên tục.
Chà ng nhìn kỹ má»™t chút thì nháºn ra lá»a đó di động qua những thân cây trong rừng phÃa trước, khuất cây thì lá»a tắt, ra khoảng trống thà lá»a sáng.
Có lá»a lá có ngưá»i, lá»a di động là ngưá»i Ä‘ang chuyển động. Khung cảnh ma quái cá»§a rừng thiêng đã là má»™t cảnh đáng sợ lúc đêm vá», huống hồ có má»™t ánh lá»a cháºp chá»n Ä‘iểm xuyết cho nó.
Song đã cương quyết đi tìm một hình ma bóng quỷ thì khi nà o Triển Mộng Bạch chùng bước.
Nhìn ánh lá»a là m chuẩn, chà ng từ từ bước tá»›i.
Chà ng Ä‘i má»™t lúc, qua khá»i khu rừng, trước mặt là hòn núi cao chặn ngang.
Trăng vừa lên, không gian không còn tới tăm lắm, giúp cho tầm mắt chà ng trông được xa hơn trước.
Chà ng nháºn rõ ánh lá»a, là má»™t mồi lá»a, do má»™t quái váºt có bá»™ lông mà u tro ngà cầm, chÃnh quái váºt di chuyển vá» má»™t phương nà o trong hòn núi đó.
Quái váºt thân thể giống như ngưá»i, bởi nó Ä‘i hai chân, má»™t tay cầm mồi lá»a, tay kia xách má»™t con sÆ¡n la, máu me chảy ròng ròng.
Quái váºt không mặt y phục tuy giống ngưá»i, nó quấn quanh thân thể má»™t tấm da beo.
Hình dáng nó, cao năm thước, ngang ba thước, xem như xuông và dÄ© nhiên nặng ná» hẳn phải cháºm chạp. Song nó di chuyển nhanh nhẹn phi thưá»ng.
Nó đi thẳng đến cách núi, chui và o một cái động.
Triển Má»™ng Bạch ở bên ngoà i, tìm chá»— thuáºn tiện nhìn xem quái váºt sẽ là m gì.
Bên trong động, lá»a cháy cao ngá»n, hẳn nhiên là do quái váºt đốt lên.
Lá»a vừa bừng sáng má»™t trà ng cưá»i cÅ©ng bừng dáºy theo liá»n, âm thanh quái dị to và lá»›n, nghe như tiếng hổ rống.
Triển Má»™ng Bạch lắng tai, nháºn ra tiếng cưá»i tuy lá»›n song giữa khoảng dứt cá»§a âm vang có tiếng rên khẽ.
Tiếng rên cá»§a nhiá»u ngưá»i, tuy khẽ song Ä‘á»u Ä‘á»u, khi tiếng cưá»i trá»—i lá»›n thì át mất tiếng rên, lúc ngưng lại để tiếp tục, tiếng rên nghe rất rõ.
Triển Mộng Bạch kinh hãi, thầm ngĩ:
- Hay là đệ tá» cá»§a Thiên Phà m đại sư và Ngá»c CÆ¡ chân nhân bị quái váºt bắt mang vỠđây?
Chà ng bò nhẹ tới gần miệng động hơn, ngóng cổ nhìn và o trong.
Bất giác chà ng giáºt mình.
Bên tả có hai đạo nhân váºn áo mà u lam, bên hữu có hai hòa thượng, tất cả bốn ngưá»i bị treo cao, trở chân lên, dá»™ng đầu xuống.
Toà n thân cá»§a há» bê bết những máu tươi, chứng tá» há» bị quái váºt hạ thá»§ không lâu lắm.
Cả bốn ngưá»i cùng buông thá»ng cánh tay xuống đất, tuy không thấy rõ mặt, nhưng theo tình hình chà ng cÅ©ng Ä‘oán được là há» bị hà nh hạ cá»±c kỳ tà n khốc.
Quái váºt ngồi trước đống lá»a, đưa long ra ngoà i cá»a động, Ä‘ang nướng con la do y mang vá».
Thịt la chưa chÃn hẳn, y tét má»™t đùi, để nguyên như váºy đưa lên miệng cắn, nhai muốt ngon là nh.
Máu la hoà với nước dãi của y chảy ròng ròng hai bên mép, trông tởm lạ lùng.
Ngẩng mặt lên ăn thịt la, Triển Má»™ng Bạch má»›i nháºn ra y có đủ mắt mÅ©i tai như ngưá»i.
Có Ä‘iá»u lông má»c rất dà i và nhiá»u, mà u trăng trắng, thà nh ra y giống váºt nhiá»u hÆ¡n giống ngưá»i.
Äôi mắt cá»§a y sáng quá, bên ngoà i có lá»›p lông phá»§ trùm thế mà nhãn quang chá»›p chá»›p như ánh sao.
Triển Mộng Bạch rùng mình, thầm nghĩ:
- Y là ngưá»i hay váºt? Hay là sÆ¡n tinh dã quá»·?
Quái váºt ăn hÆ¡n nữa đùi la, bá»—ng đứng lên, báºt cưá»i khanh khách nói:
- Tiểu hòa thượng! Tiểu đạo sĩ! Các ngươi có muốn ăn thịt nà y không?
Thinh âm khó nghe, nhưng đúng là thinh âm cá»§a ngưá»i, thế ra quái váºt là ngưá»i.
Hẳn là ngưá»i cao niên lắm nên tóc râu lông Ä‘á»u bạc trắng.
Há»i rối, quái váºt lại cưá»i vang, cưá»i má»™t lúc lại tiếp:
- A! ta biết rồi! Hòa thượng cÅ©ng như dạo sÄ© là những kẻ ăn trưá»ng chay, khi nà o dám xÆ¡i thịt la!
Äoạn y cưá»i vang rồi tiếp:
- Nhưng khi đói, thì còn kể gì là chay, là mặn, đói rã ruá»™t ra thì cái gì mà chẳng ngoạm, chẳng nốc? Các ngưá»i biết không, khi đói, ta ăn cả thằn lằn rắn mối, cóc, ểnh ương. Bất cứ loại bò bay nà o, ta bắt được là nhai ngấu nghiến, nhai tươi, nhai sống, đừng nói là nướng chin thế nà y.
Äôi mắt cá»§a y sáng quắt, trong ánh mắt, lá»a căm há»n bốc lên, oán khà bừng bừng.
Y bước tá»›i đạo nhân gần, nhét đùi thịt và o miệng đạo nhân. Äùi to quá, nhét không vô, y quẹt qua quẹt lại nÆ¡i và nh môi cá»§a đạo nhân hét:
cắn, nhai nuốt ngay láºp tức! Trái lá»i ta, ta giết ngay!
Triển Má»™ng Bạch gá»›m quá, suýt nôn á»e mấy lần.
Trong khi quái váºt tung chân múa tay thÃch thú thì đạo nhân mữa tháºt sá»±.
Có lẽ vì bụng trống, chẳng có gì thoát ra khá»i miệng, chỉ có nước dãi lòng thòng.
Má»™t đạo nhân vừa rên vừa há»i:
- Sao ngươi không giết bá»n ta?
Quái váºt cưá»i ha hả:
- Giết các ngươi? Äâu có dá»… dà ng váºy? Giết các ngươi hóa ra dà nh phưong tiện cho các ngươi sao? Không, ta không là m váºy, ta sẽ hà nh hạ cho các ngươi không còn hình ngưá»i, rồi tá»± các ngươi chết dần chết mòn, thấm thÃa cái khổ tá»›i phút giây cuối cùng.
Äạo nhân đó tiếp qua tiếng rên:
- Bá»n ta nà o cò cừu oán chi vá»›i nhà ngươi, sao ngươi lại muốn...
Quái váºt hét cháºn:
- Không cừu không oán! Ha ha! Mấy mươi năm trước đây, ta thá» cá»±c hình, ta Ä‘au khổ thiết tưởng từ nghìn trước đến nghìn Ä‘á»i sau, chẳng má»™t ai thá» khổ như ta! ChÃnh bá»n các ngươi hãm hại ta!
Y báºt cưá»i cuồng dại, cưá»i má»™t lúc lại há»i:
- Ngươi có biết tư vị cá»§a má»™t con thằn lằn, má»™t con rắn mối chưa? ÄÆ°á»£c rồi, ta sẽ cho các ngươi nếm cái tư vị đó.
Bỗng y hụp mình xuống rồi đua tay mò mò...
Äạo nhân đối thoại vá»›i quái váºt trước đó, nhìn ba ngưá»i bạn thấy ngưá»i nà o cÅ©ng hấp hối, như cái chết sát bên mình, suy nghÄ© má»™t chút vụt kêu lên:
- ÄÆ°á»£c, ngươi phóng thÃch ba ngưá»i kia, ta tiết lá»™ cho ngươi biết.
Quái váºt đúng lên liá»n đáp:
- Ngươi nói Ä‘i, ngươi nói xong là ta phóng thÃch há» ngay nhưng nên nhá»› là phải nói tháºt đấy! Nếu ta biết ngươi gạt ta thì ta sẽ hà nh hạ ngươi đúng má»™t năm.
Äạo nhân thở dà i nói:
- Ngươi muốn biết gì cứ há»i nhanh lên!
Quái váºt cưá»i lá»›n:
- Ba mươi năm trước, ta không há» thấy má»™t ngưá»i nà o giữ kÃn miệng như bình nhét nút!
Ta biết lắm, không khi nà o ngươi dám không nói.
Y ngưng báºt tiếng cưá»i hét to:
- Äế vương cốc ở đâu?
Äạo nhân đáp:
- Ngay vùng Côn Lôn nà y.
Quái váºt lại hét:
- ÄÆ°á»ng và o cốc ở đâu? Có những ám hiệu gì, cÆ¡ quan gì, là m thế nà o tránh được cạm bẫy?
Äạo nhân bị treo bên cạnh, rung rung ngưá»i, cất giá»ng run run:
- Sư huynh! Äừng nói! Nếu nói ra thì...
Quái váºt hoà nh tay đánh mạnh má»™t chưởng và o mặt đạo nhân, máu tươi theo tay nhá» xuống ròng ròng.
Äạo nhân hôn mê liá»n.
Quái váºt rÃt má»™t trà ng cưá»i ghê rợn, hai hà m răng trắng cá»§a y bà y ra, trong lạnh mình.
Y gằn từng tiếng:
- Kẻ nà o dám mở miệng, ta sẽ nướng kẻ đó ngay.
Triển Má»™ng Bạch nấp mình, theo dõi những diá»…n tiến bên trong động, đến lúc đó không dằn long được nữa, láºp tức nhảy vá»t ra.
Äúng lúc quái váºt cưá»i vang, chà ng quát lá»›n:
- Quay mình lại, ta không muốn hạ thủ với những kẻ đưa lưng lại ta. Hạ thủ sau lưng, giết lén là hèn!
Quái váºt ngưng ngay trà ng cưá»i, đôi mắt sáng long lên, bắn ra tia chá»›p ngá»i sát khÃ, khà n giá»ng há»i:
- Lão quái váºt Ngá»c CÆ¡ đến đó phải không?
Giá»ng y khà n khà n, mất hẳn cái oai vừa rồi, Ä‘iá»u đó chứng tá» y khẩn trương cá»±c độ.
Triển Má»™ng Bạch cưá»i lạnh:
- Ta đây thừa sức bắt ngươi, cần gì Ngá»c CÆ¡ chân nhân xuất hiện.
Quái váºt lạnh lùng:
- Váºy ngươi là lão trá»c Thiên Phà m?
Y vừa thốt vừa ngầm váºn chân khÃ, chuẩn bị đầy đủ công lá»±c.
Y thừa hiểu, không ai dám đánh sau lưng y, do đó y váºn đủ chân khÃ, khi nà o sung mãn rồi, y má»›i quay mình đối diện vá»›i địch.
Triển Mộng Bạch hừ một tiếng:
- Cũng chẳng có Thiên Phà m đại sư. Ta đã nói, một mình ta cũng dư sức giết ngươi, cần gì các vị đó ra mặt.
Quái váºt vụt quay lại nhìn, vừa trông thấy Triển Má»™ng Bạch, y kinh di phi thưá»ng.
Y không tưởng là má»™t kẻ có tà i Ä‘i đến bên cạnh lão, êm nhẹ hÆ¡n chiếc lá rÆ¡i, chÃnh y chẳng hay biết lại là má»™t thiếu niên.
Y sững sá» má»™t chút, sau đó cất cao giá»ng há»i:
- Ngươi là cái quái gì, từ đâu đến?
Triển Mộng Bạch quát trả:
- Ngươi là cái quái gì?
Quái váºt nhe răng cưá»i hắc hắc:
- Lão gia? Lão gia là ma vương từ địa ngục chui lên, để là m cái việc cà n quét bá»n thối tha các ngươi.
Vá»›i ánh lá»a báºp bùng, vá»›i hình hà i quái dị, y giống má»™t ma vương vô cùng.
Nhưng dù là ma vương tháºt sá»±, Triển Má»™ng Bạch cÅ©ng không há» nao núng, huống hồ chà ng đã biết đối tượng chỉ là má»™t con ngưá»i.
Bất quá con ngưá»i đó khác biệt hÆ¡n ngưá»i thưá»ng thôi.
Chà ng báºt cưá»i cuồng dại, Ä‘oạn cao giá»ng thốt:
- Dù ngươi là ma vương, là ác quá»·, thiếu gia vẫn xem như trẻ con. Äừng hù doa. thiếu gia.
Bá»—ng chà ng nhảy vá»t tá»›i, tung má»™t quyá»n ngay mặt quái váºt.
Quái váºt rÃt má»™t trà ng cưá»i ghê rợn:
- Gan ngươi bao lớn mà dám động thủ với lão gia?
Y không tránh không né.
Tay quyá»n Ä‘i được nữa tầm, Triển Má»™ng Bạch thu vá», dịch chân má»™t bước.
Quái váºt cưá»i ha hả:
- Sợ rồi à ?
Triển Mộng Bạch hét:
- Ta sợ gì chứ?
Quái váºt bỉu môi:
- Không sợ sao ngươi chẳng dám tấn công?
Triển Má»™ng Bạch cưá»i giòn:
- Bình sanh thiếu gia không thÃch đánh những kẻ không hoà n thá»§, đánh như váºy, có thắng cÅ©ng chẳng vinh hạnh gì.
Quái váºt cao giá»ng:
- Khá lắm đó!
ChÃnh y xuất thá»§ trước, tuy đúng cách xa ba thước y vẫn vung quyá»n, xuất chiêu theo lối cách không.
Quyá»n chưa đến địch, quyá»n phong đã cuốn tá»›i rồi. Lá»±c đạo rất mạnh, Triển Má»™ng Bạch chưa từng thấy ai có cái khà thế hùng cưá»ng như váºy.
Chà ng cho rằng, dù Lam Äại tiên sinh, tiên sinh cÅ©ng không xuất phát nổi má»™t lá»±c đạo phi thưá»ng cở đó.
Láºp tức chà ng ngã ngữa ra, nương theo thế, đá thốc má»™t chân nhắm và o mạch môn quái váºt.
Quái váºt cưá»i vang:
- Ngươi há»c cách đá cá»§a tên nông phu nà o thế?
Y xoay bà n tay, biến quyá»n thà nh chưởng, chặt xuống cổ chân Triển Má»™ng Bạch.
Triển Má»™ng Bạch nương theo đà , loan ngưá»i qua má»™t bên, xoay mình đối diện, vung hai tay đánh tá»›i. Thế đá cá»§a Trển Má»™ng Bạch tháºt tầm thưá»ng, song chà ng mượn cái tầm thưá»ng đó để mở đầu cho cuá»™c tấn công tháºt sá»±, và qua cái đá đầu tiên, những chiêu thức kế tiếp được thi triển cá»±c kỳ ảo diệu, biến hóa nguy dị.
Chà ng biểu hiện má»™t đấu pháp vô cùng bà ảo, quái váºt không khá»i hãi hùng.
Y không tưởng nổi là đối tượng có tà i năng đáng khiếp như váºy.
Nhưng bất quá y chỉ ngầm tán thưởng tà i nghệ đối phưong, chứ chẳng phải y nao núng trước thần diệu của chà ng.
Äừng nói là chà ng, dù hiện tại báºc sư trưởng cá»§a chà ng đúng trước mặt y, y cÅ©ng chẳng há» nao núng.
Y hét má»™t tiếng lá»›n, xoay ngưá»i ná»a vòng, thân hình đã dịch sát đến Triển Má»™ng Bạch phÃa sau long, đồng thá»i y báºt cưá»i vang:
- ThỠxem ngươi tránh được chiêu thức nà y của ta chăng?
Nói là một chiêu thức, buông xong câu đó y xuất đúng năm chưởng.
Triển Má»™ng Bạch vá»›i cái lối tốc chÃến tốc thắng, trước khà thế hùng mạnh cá»§a đối phương không há» lùi, không há» tránh, quay nhanh mình, đồng thá»i vung chưởng nghinh đón.
Bên kia năm chưởng, bên nà y năm quyá»n, quyá»n chưởng giao chạm, tiếng bốp bốp vang lên như tiếng liên châu nổ.
Bá»n đệ tá» thiếu lâm và vÅ© đương hết sức hãi, há» Ä‘inh ninh là Triển Má»™ng Bạch hứng cháºn đủ năm chưởng cá»§a quái váºt rồi thế nà o chà ng cÅ©ng phải ngã.
Nhưng sá»± thá»±c lại khác, chÃnh quái váºt không giữ vững đôi chân, phải lùi lại nữa bước.
Y uất ức mở to đôi mắt hằn rõ những đưá»ng gân máu đỠngầu, Ä‘oạn tiến lên đánh luôn ra năm chưởng ná»a.
Phát xuất năm chưởng đầu, y chỉ dùng ba thà nh lá»±c, y nghÄ© là để đánh dá»a chà ng thôi, chứ là m gì chà ng dám đón cháºn chưởng cá»§a y.
Trên thế gian nà y, có ai dám động thủ với y, trừ những kẻ đi tìm cái chết.
NgỠđâu, Triển Má»™ng Bạch không sợ trá»i, không ngán đất, thì má»™t quái váºt dù hung dữ đến dâu, đối vá»›i chà ng cÅ©ng chẳng có nghÄ©a gì.
Chà ng dốc toà n công lá»±c nghinh đón, thà nh ra quái váºt bị chấn động trở lại.
Y sôi giáºn, đánh tiếp năm chưởng, vá»›i công lá»±c tăng gia quyết hạ Triển Má»™ng Bạch cho hả tức.
Y cưá»i lá»›n gá»i:
- Tiểu tỠtiếp năm chưởng nà y xem sao?
Triển Mộng Bạch quát:
- Sợ gì! Dù là trăm chưởng, ngà n chưởng, ta cÅ©ng dám tiếp như thưá»ng.
Năm tiếng bốp vang lên lá»›n hÆ¡n loạt trước, Triển Má»™ng Bạch cảm thấy toà n thân rung chuyển, để khá»i ngã, chà ng nhún chân tung mình lên không, loan mấy vòng, đáp xuống phÃa sau đống lá»a.
Má»™t đạo nhân thắp giá»ng gá»i chà ng:
-Thà chá»§ chưa phải là đối thá»§ cá»§a quái váºt, hãy thừa dịp nà y thoát chạy, may ra tránh được tai!
Triển Mộng Bạch lạnh lùng đáp:
- Äa tạ đạo trưởng.
Äạo trưởng tiếp:
- Lối và o Äế vương cốc ở tại...
Äạo nhân muốn cho Triển Má»™ng Bạch chạy và o đó lánh nạn, nên cố ý nói lá»›n má»™t chút, cho quái váºt lắng tai nghe, y lắng tai thì cái tâm phải phân tán.
Giá như Triển Má»™ng Bạch không chạy và o đó, thì cÅ©ng có thá»i gian chạy Ä‘i nÆ¡i khác.
Äiá»u cần thiết là là m sao cho quái váºt đừng lưu ý đến chà ng.
NgỠđâu, Triển Má»™ng Bạch không chạy mà nhảy ngang qua đóng lá»a hét to:
- Lão quái váºt hãy tiếp năm chiêu cá»§a ta đánh trả đây.
Song phương lại tiếp tục cuộc đấu.
Thế công cá»§a chà ng hoà n toà n khác biệt, khiến quái váºt hết sức lạ lùng, y buá»™t miệng tán:
- Hay quá! Kể ra ngươi có tà i tháºt sá»±! Ngươi há»c ở đâu cái lối đánh đó.
Dĩ nhiên, y vừa cất tiếng vừa xuất thủ phản công.
Triển Má»™ng Bạch cà ng đánh cà ng hăng, báºt cưá»i ha hả:
- Hay lắm à ? Chưa hết đâu, rồi ngươi sẽ thấy cái lạ hơn nữa!
Chà ng biết rằng, mình không thá»§ thắng nổi trước quái váºt, nếu đánh lâu, chắc chắn phải thảm bại, song là m sao chịu được khi thấy đạo sÄ© và hoà thượng bốn ngưá»i bị quái váºt hà nh hạ tà n nhẫn.
Chà ng thầm nghĩ:
- Ta cứ tưởng trên Ä‘á»i nà y, chỉ có Tiêu cốc chá»§ và Lam đại tiên sinh là hai tay có vÅ© công tuyệt cao, không ngá» lại có lão quái váºt nà y.
Dung hòa hai sở há»c cá»§a há» Lam và há» Tiêu, hiệp vá»›i những chiêu chà ng tá»± sáng tác, Triển Má»™ng Bạch dốc toà n lá»±c chống trả vá»›i quái váºt.
Quái váºt cÅ©ng chẳng vừa, giở toà n lá»±c ra úng chiến.
Bá»n đạo nhân và hòa thượng sững sá». Bình sanh há» chưa từng thấy những chiêu thức đặc dị do song phương phát xuất, há» mãi mê theo dõi, quên hẳn Ä‘ang bị treo ngược đầu.
|
 |
|
| |