 |
|

30-07-2008, 01:01 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
|
|
Chương 16
Có hai Washington D.C. Má»™t là thà nh phố cá»§a vẻ đẹp kỳ diệu: những công trình kiến trúc, bảo tà ng thế giá»›i, các tượng đà i ká»· niệm những nhân váºt vÄ© đại trong quá khứ: Lincoln, Jefferson, Washington.. Má»™t thà nh phố cá»§a những công viên xanh mướt, những bông hoa tươi thắm và khoảng trá»i êm dịu.
Còn má»™t Washington D.C khác là nÆ¡i cá»§a những kẻ vô gia cư, má»™t thà nh phố, vá»›i tỉ lệ tá»™i phạm cao nhất đất nước, má»™t mê cung cá»§a nạn cướp cá»§a và giết ngưá»i.
Monroe Arms là má»™t khách sạn trang nhã, nằm kÃn đáo, không xa ngã tư đưá»ng 27 và đưá»ng K. Khách sạn không quảng cáo. Nó sống chá»§ yếu nhá» những khách quen. Má»™t chá»§ hãng bất động sản tên là Lard Cameron đã xây dá»±ng khách sạn nà y từ và i năm trước.
Jeremy Robinson, giám đốc Ä‘iá»u hà nh khách sạn Ä‘ang xem xét sổ đăng ký khách trá» vá»›i vẻ lúng túng hiện rõ. Ông kiểm tra lại há» tên những khách thuê các phòng hạng sang để chắc chắn là không xảy ra má»™t sÆ¡ suất nà o.
ở phòng 325, má»™t diá»…n viên tên tuổi đã lu má» Ä‘ang diá»…n táºp cho má»™t vở kịch sẽ được trình diá»…n ở nhà hát quốc gia. Theo tá» Washington Post, bà ta Ä‘ang hy vá»ng được nổi danh trở lại.
ở phòng 425, nằm đúng trên đầu phòng nữ diá»…n viên kia, má»™t thương gia nổi tiếng, đến Washington rất Ä‘á»u đặn. Tên ở sổ đăng ký cá»§a ông ta là J.L Smith, nhưng vẻ ngoà i ông lại khiến ngưá»i ta liên tưởng đến má»™t sắc dân nà o đó ở vùng Trung Cáºn Äông. Ông là vị khách vô cùng hà o phóng.
Phòng 525 là ngà i William Quint, một nghị sĩ đảng Cộng hoà , hà nh tung rất bà ẩn.
Bên trên nữa, phòng 625, là ngưá»i bán hà ng cá»§a công ty phần má»m máy tÃnh, đến Washington má»—i tháng má»™t lần.
Äăng ký tại phòng 725 là Pat Murphy, má»™t chuyên gia váºn động hà nh lang cỡ quốc tế.
Gần đây, má»i việc Ä‘á»u tốt đẹp, Jeremy Robinson nghÄ©. Những ngưá»i khách quen thuá»™c đối vá»›i ông. Nhưng phòng 825, phòng hạng nhất nằm ở tầng cao nhất, thì hÆ¡i khó hiểu. Äó là căn phòng được dà nh cho những khách quen lại vừa quan trá»ng nhất. Nó chiếm trá»n má»™t tầng, được bà i trà bằng vô số đồ cổ giá trị, những bức tranh quý, và có thang máy riêng dẫn thẳng đến gara ở tầng hầm. Vì thế, những vị khách muốn giấu tên và có thể đến và đi không ai hay biết.
Äeieù là m Jeremy Robinson bối rối là cái tên vị khách trong phòng nà y ghi ở sổ đăng ký cá»§a khách sạn: Eugenne Gant. Thá»±c sá»± có ai mang tên như váºy không, hay chỉ là má»™t ngưá»i thÃch Ä‘á»c Thomas Walfe đã chá»n nó là m bà danh?
Carl Gorman, nhân viên trá»±c ngà y, ngưá»i tiếp nháºn vị khách tên Gart đã nghỉ và i giá» trước đây và không ai tìm thấy anh ta đâu. Robinson rất ghét sá»± khó hiểu. Ai là Eugene Gant và tại sao lại được ở dãy phòng sang trá»ng báºc nhất nà y.
ở phòng 325 tầng ba, Dame Gisella Barrett Ä‘ang má»™t mình táºp vở. Ở tuổi 60, bà có vẻ ngoà i khá bắt mắt. Äó là má»™t diá»…n viên sân khấu đã từng được khán giả ngưỡng má»™ và các nhà phê bình đỠcao suốt má»™t dải, từ phÃa Tây London đến Manhattan. Vẻ đẹp rá»±c rỡ cá»§a má»™t thá»i vẫn còn vương lại trên gương mặt đã thoáng và i nét nhăn cá»§a sá»± chua xót.
Dame Bisella đã Ä‘á»c bà i báo trên tá» Washington Post, nói rằng bà trở lại Washington để tái tạo danh tiếng. Má»™t sá»± nổi danh trở lại! Dame Barrett cảm thấy phẫn ná»™. Sao há» dám? Mình đã mất nó đâu.
Thá»±c sá»± là váºy, lần cuối cùng bà xuất hiện trên sân khấu cách đây đã hÆ¡n 20 năm. Má»™t diá»…n viên vÄ© đại thì phải có má»™t đạo diá»…n cùng má»™t nhà sản xuất tà i ba lẫy lừng. Cánh đạo diá»…n ngà y nay quá non ná»›t đối vá»›i uy quyá»n tối cao cá»§a sân khấu thá»±c thụ. Còn các nhà sản xuất lừng danh cá»§a Anh quốc như H.M Tenant, Binkie, Beaumont, C.B. Cochran Ä‘á»u không còn nữa. Tháºm chà những nhà sản xuất được coi là tà i năng cá»§a Mỹ như Helburn, Belasco và Golden cÅ©ng đã ra Ä‘i. Còn gì để nói khi nhà hát bây giá» nằm trong tay những kẻ nhiá»u tiá»n va chỉ sá» dụng nó như má»™t công cụ kiếm tiá»n. Những ngà y xa xưa tháºt đáng để nuối tiếc. Äâu cả rồi những ngưá»i viết kịch bản vá»›i ngòi bút toa? ánh hà o quang? Dame Bisella đã là má»™t ngôi sao không thể thay thế vá»›i vai Ellie Dunn trong vở.Ngôi nhà có trái tim tan vỡ. cá»§a Berna Shaw.
Các nhà phê bình sân khấu đã không tiếc lá»i khen ngợi mình. Tháºt tá»™i nghiệp Georgẹ Anh ấy không thÃch bị gá»i Georgẹ Phải là Bernard cợ Má»i ngưá»i cứ nghÄ© vá» anh ấy như vá» má»™t biểu tượng cá»§a sá»± chua chát, đắng caỵ Nhưng hỠđâu biết, ẩn sau cái vẻ ngoà i đó lại là má»™t tâm hồn Ai-len đầy lãng mạn. Anh đã luôn gá»i cho mình những bông hồng nhung tươi thắm. Mình cho là anh ấy quá nhút nhát nên không thể tiến xa hÆ¡n được. Có thể anh ấy sợ mình sẽ từ chối.
Bà đang chuẩn bị đóng má»™t vai quyá»n lá»±c nhất - Lady Machbeth - cho sá»± xuất hiện trở lại nà y. Äó là sá»± lá»±a chá»n hoà n hảo.
Dame Bisella đặt ghế sau bức tưá»ng nhìn ra ban công. Như thế bà sẽ không bị dòm ngó từ bên ngoà i.
Bà ngồi xuống, hÃt má»™t hÆ¡i dà i, bắt đầu nháºp và o nhân váºt. Má»™t nhân váºt cá»§a Shakespearẹ Chỉ bà má»›i xứng đáng vá»›i tầm vóc cá»§a vai diá»…n nà y.
-.Vì chúa, sao lại ngu ngốc đến váºy? Sau bao nhiêu năm tôi ở khách sạn nà y, lẽ ra các ngưá»i phải biết..
Giá»ng nói gay gắt phát ra từ cá»a sổ căn phòng tầng trên.
Trong phòng 425, J.L. Smith, má»™t tay buôn vÅ© khi Ä‘ang lá»›n tiếng mắng ngưá»i phục vụ.
- .. Món ăn tôi đặt luôn là món trứng cá Beluga, Beluga, rõ chưa!. Ông ta chỉ và o đĩa trứng cá trên bà n xe đẩy.Món nà y chỉ đáng cho bá»n xếp cảng cá ăn.
- Tôi thà nh tháºt xin lá»—i, ngà i Smith. Tôi sẽ xuống bếp và ..
- Không phải báºn tâm nữa. J.L. Smith ngắm nghÃa cái khuy tán Rolex bằng kim cương cá»§a mình.Tôi không còn thá»i gian. Tôi có má»™t cuá»™c hẹn quan trá»ng Ä‘ang chá». Ông ta tiến ra cá»a và sau Ãt phút nữa sẽ có mặt ở văn phòng cá»§a ngà i chưởng lÃ. Hôm qua chÃnh ngà i ta đã kết tá»™i ông mưá»i lăm lần hối lá»™ cho Bá»™ trưởng bá»™ quốc phòng. Nếu hỠđủ chứng cứ buá»™c tá»™i thì ông sẽ bị ba năm tù giam kèm theo mức phạt là má»™t triệu đô la.
ở phòng 525 ngà i nghị sÄ© William Quint, thuá»™c thế thệ thứ ba cá»§a má»™t gia đình danh giá ở Washington Ä‘ang có cuá»™c gặp gỡ vá»›i ba thà nh viên khác trong nhóm Ä‘iá»u tra cá»§a ông.
- Việc mua bán và sá» dụng ma túy ở thà nh phố nà y đã hoà n toà n vượt ra ngoà i tầm kiểm soát. Quint nói,.Chúng ta phải đưa nó trở lại khuôn khổ. Quay sang Dalton Isaak, ông há»i.Theo anh, bá»n nà o tiếp nháºn ma tuý?.
- Các băng nhóm cá»§a các lãnh địa. Bá»n Brentwood Ä‘ang trả giá cao hÆ¡n bá»n Fouteeth Street và bá»n Simple City, dẫn đến vụ thanh toán hồi tháng trước vá»›i bốn cái xác nằm lại..
- Ngừng lại. Và ngay láºp tức. Quint nhấn mạnh, không giấu vẻ giáºn dữ xen lẫn lo lắng. FBI đã gá»i cho tôi còn viên cảnh sát trưởng đã há»i tôi vá» kế hoạch tảo thanh đợt nà y.
- Ngà i trả lá»i há» ra sao?.
- Như má»i lần thôi. Rằng chúng ta Ä‘ang ngáºp đầu ngáºp cổ và o việc Ä‘iá»u trạ Ông ta quay sang viên trợ lý.Sắp xếp má»™t cuá»™c gặp vá»›i bá»n Brentwood. Bảo chúng, nếu còn muốn chúng ta chống lưng phải san sẻ công bằng mối hà ng vá»›i bá»n khác. Ông ta lại quay sang viên trợ lý khác.Chúng ta thu được bao nhiêu tháng trước.
- Mưá»i triệu tại chá»— và mưá»i triệu từ ngoà i và o.
- Phải tăng lên nữa. Cái thà nh phố nà y Ä‘ang trở nên ngà y cà ng đắt Ä‘á».
ở phòng 625, Norman Haff Ä‘ang trần truồng trên chiếc giưá»ng tối om xem phim con heo phát trên kênh ti vi mạch kÃn cá»§a khách sạn. Gã có mà u da xanh rá»›t cùng má»™t vòng eo khổng lồ đầy bia, da thịt thì bèo nhèo. Gã chồm lên bạn tình.
- Hãy nhìn hỠđang là m gì kìa, Irmạ, gã thì thà o.Em có muốn anh là m như thế không?. Gã sỠnắn xung quanh vòng eo bạn tình, mắt vẫn dán chặt và o mà n hình..
Gã tắt pin và nằm váºt ra, thở hổn hển, cảm thấy tháºt tuyệt. Gã sẽ cùng Irama má»™t lần nữa và o buổi sáng, trước khi tháo hÆ¡i và xếp.nà ng. và o va li.
Normal là ngưá»i chà o hà ng, cái nghá» luôn phải rong ruổi đến những nÆ¡i lạ lẫm, nÆ¡i mà gã không có ai là m bầu bạn. Và gã đã.tìm ra. Irma cách đây và i năm.Nà ng. là tất cả những gì đà n bà mà gã cần. Những đồng nghiệp ngốc nghếch cá»§a gã Ä‘i vòng quanh nước Mỹ, mất không biết bao nhiêu tiá»n cho đám ** rạc cÅ©ng chỉ để đạt tá»›i cái kết quả gã vừa đạt được. Song, hÆ¡n hẳn bá»n há», gã có thể thoa? mãn bất kỳ lúc nà o gã muốn, lại khá»i phải lo chuyện bệnh táºt gì.
ở tầng trên, phòng 725, gia đình Pat Murphy vừa Ä‘i ăn tối vá». Tim Murphy, mưá»i tuổi, Ä‘ang đứng trên ban công nhìn ra công viên.Ngà y mai mình trèo lên đỉnh đà i tưởng niệm, bố nhé?. Cáºu bé nà i nỉ.
Em trai Tim phản đối.Không. Em muốn đến Viện Smithsonian.
- Trụ sở Smithsonian., ông bố sá»a lại.
- Gì cũng được. Con muốn tới đó.
Äây là lần đầu tiên bá»n trẻ được đến thá»§ đô, dù bố chúng, má»—i năm có tá»›i hÆ¡n 6 tháng sống ở đây. Pat Murphy là má»™t chuyên gia váºn động hà nh lang và sắp tá»›i sẽ là má»™t trong những nhân váºt quan trá»ng hà ng đầu ở Washington.
Ông bố cá»§a Murphy là thị trưởng má»™t thị trấn nhỠở Ohio và Pat đã lá»›n lên vá»›i niá»m say mê chÃnh trị. Pat có cáºu bạn thân tên là Joeỵ Há» há»c cùng nhau, Ä‘i trại hè cùng nhau và cÅ©ng chia sẻ má»i thứ. NghÄ©a là không thể còn gì thân thiết hÆ¡n. Nhưng tất cả đã thay đổi trong má»™t kì nghỉ, khi bố mẹ Joey Ä‘i vắng nhà và Joey đến ở cùng Pat Murphỵ Ná»a đêm, Joey mò đến phòng Pat, chui và o giưá»ng.Pat., cáºu ta thì thầm,.dáºy Ä‘i.
Pat mở mắt.Chuyện gì? Chuyện gì xảy ra thế?.
- Mình thấy cô đơn., Joey thì thầm.Mình.. muốn cáºu.
Pat Murphy bối rối.Äể là m gì?.
- Cáºu không hiểu à ? Mình yêu cáºu. Mình muốn cáºu. Và cáºu ta hôn môi Pat.
Pat kinh hãi vì phát hiện ra Ä‘iá»u khá»§ng khiếp là Joey mắc bệnh đồng tÃnh. Không bao giá» Pat nói chuyện vá»›i Joey nữa.
Pat Murphy ghê tởm sá»± đồng tÃnh; há» là những kẻ đồng dâm, là quái váºt. Chúa nguyá»n rá»§a chúng khi chúng Ä‘i dụ dá»— những đứa trẻ ngây thợ Ông biến ná»—i căm ghét và ghê tởm thà nh má»™t chiến dịch lá»›n, lâu dà i, chống lại đến cùng các ứng cá» viên mà ông chắc chắn là biết há» mang bệnh đồng tÃnh, rao giảng vá» những tá»™i ác, những nguy hiểm mà nó mang đến cho con ngưá»i.
Hồi trước, ông ta thưá»ng đến Washington má»™t mình, nhưng lần nà y vợ Ông cứ nhất định đòi cho bà và lÅ© trẻ Ä‘i theo.
- Em muốn cuộc sống của anh ở đó ra sao., bà ta nói và cuối cùng Pat đà nh phải nhượng bộ.
GiỠđây, ông ta đứng nhìn bà vợ và lÅ© trẻ, thầm nghÄ©, đây là lần cuối ta nhìn thấy chúng baỵ Sao ta lại có thể phạm má»™t sai lầm ngu dốt thế nhỉ? Thôi được, nó cÅ©ng sắp kết thúc rồi. Gia đình ông Ä‘ang bà n kế hoạch ngà y mai, nhưng là m gì có cái ngà y mai đó. Trước khi há» thức dáºy thì ông đã Ä‘ang trên đưá»ng đến Brazil rồi.
Alan đang chỠông ta.
ở phòng 825, căn phòng đế vương, là má»™t sá»± im lặng tuyệt đối. Thở, hắn tá»± nhá»§. Mình phải thở.. thở cháºm hÆ¡n nữa.. cháºm hÆ¡n nữa.. Hắn sắp rÆ¡i và o cÆ¡n hoảng loạn và cứ đứng nhìn chăm chăm và o thân hình mảnh dẻ, không má»™t mảnh vải che thân cá»§a cô gái trẻ sóng sượt trên ná»n nhà , nghÄ©. Äó không phải là lá»—i cá»§a mình. Cô ta bị trượt ngã.
Äầu cô gái bị vỡ khi va và o góc bạn bịt sắt, máu trà n xuống trán. Hắn đã bắt mạch cổ tay cô, nhưng không có dấu hiệu gì. Tháºt không tin nổi khi cô bé má»›i sung sướng, quằn quại trong tay hắn..
Mình phải thoát khá»i đây. Ngay bây giá»! Hắn nhanh chóng mặc quần, áo. Chuyện nà y không chỉ là má»™t vụ scandal bình thưá»ng mà nó sẽ là m rung chuyển cả thế giá»›i. Há» chắc không thể lần ra mình ở đây.
Mặc xong quần áo, hắn và o phòng tắm, nhúng ướt chiếc khăn và lau chùi tất cả má»i chá»— mà hắn có thể chạm đến.
Khi đã chắc chắn mình không để lại dấu vết nà o, hắn nhìn quanh một lần cuối. Chiếc xắc tay của cô bé! Hắn nhặt lên rồi đi đến cuối phòng, nơi có thang máy riêng.
Hắn bước và o trong, gắng trấn tÄ©nh lại. Hắn bấm nút.G., và và i giây sau đã ở trong garạ Không có ai. Hắn Ä‘ang bước tá»›i chiếc ôtô cá»§a mình, đột nhiên nhá»› ra và nhanh chóng quay lại thang máy. Rút chiếc khăn tay, hắn lau những cái nút bấm. Hắn đứng khuất trong bóng tối, nhìn quanh má»™t lần nữa để chắc chắn chỉ có má»™t mình hắn. Cuối cùng, khi đã thấy an tâm, hắn bước tá»›i ôtô, mở cá»a và ngồi và o. Äá»™ng cÆ¡ nổ êm. Chiếc xe phóng ra khá»i garage.
Cô hầu buồng Filipina phát hiện ra xác chết nằm sõng soà i trên trên ná»n nhà .
- Odios ko, Kawawa naman iyong babae!. (tiếng địa phương – tỠý sợ hãi, kinh hoà ng) Cô ta là m dấu thánh, lao ra khá»i phòng, la hét ầm Ä©.
Ba phút sau, giám đốc Ä‘iá»u hà nh Jeremy Robinson và Thom Peters, quản lý khách sạn đã có mặt tại 825, căn phòng sang trá»ng hạng nhất. HỠđứng nhìn chằm chằm và o cái xác lõa lồ cá»§a cô gái.
- Chúa Æ¡i,. Thom nói, - Cô ta chỉ 16, 17 là cùng. Ông ta quay sang ngưá»i giám đốc. - Tốt hÆ¡n hết là ta gá»i cảnh sát?.
- Äợi đã!. Cảnh sát. Báo chÃ. Dư luáºn. Trong má»™t thoáng suy nhÄ©, Robinson băn khoan không biết có thể đưa cái xác má»™t cách im lặng ra khá»i khách sạn hay không.
- Thôi dược, hãy là m như váºy. Cuối cùng Jeremy Robinson đồng ý vá»›i vẻ miá»…n cưỡng.
Thom Perters rút ra chiếc khăn tay và dùng nó để lót bà n tay nhấc điện thoại.
- Cáºu Ä‘ang là m cái gì váºy?. Robinson kêu lên. - Äây không phải là án mạng mà chỉ là má»™t tai nạn.
- Chúng ta chưa biết là gì cÆ¡ mà ?. Peters trả lá»i.
Anh ta quay số và chá».
- Cảnh sát phải không? Có một xác chết ở khách sạn Monroe Arms.
Thanh tra Nick Reese có vẻ ngoà i như má»™t viên cảnh sát đưá»ng phố: cao lá»›n, vạm vỡ, cái mÅ©i gẫy, dấu tÃch cho ngưá»i ta biết ông đã từng là võ sÄ© quyá»n Anh. Nick bắt đầu sá»± nghiệp là má»™t nhân viên trong cảnh sát thá»§ đô Washington, sau tiến dần lên, từ hạ sÄ© tá»›i trung úy, rồi sÄ© quan tuần tra cao cấp. Ông được bổ nhiệm là thanh tra D2 rồi D3 và trong 10 năm qua là ngưá»i phá được nhiá»u vụ án nhất cá»§a phòng.
Thanh tra Reese lặng lẽ quan sát hiện trưá»ng. Trong phòng còn có 6 ngưá»i đà n ông khác. - Äã ai động và o cái xác chưa?. Ông rùng mình, há»i.
Robinson nhún vai. - Chưa.
- Cô ta là ai?.
- Tôi không biết.
Reese quay sang nhìn viên giám đốc. - Một cô gái trẻ chết trong căn phòng hạng nhất của ông mà ông lại chẳng biết gì vỠcô tả Thế khách sạn nà y có sổ đăng ký khách không?.
- Tất nhiên là có, ông thanh tra ạ, nhưng trưá»ng hợp nà y.. Robinson ngáºp ngừng.
- Trưá»ng hợp nà y..?.
- Ông Eugene Gant đã đăng ký phòng nà y.
- Ông ta là ai?.
- Tôi không biết.
Thanh tra Reese không thể kiên nhẫn được nữa.
- Thá» xem nhé. Ngưá»i đặt phòng nà y bắt buá»™c phải trả tiá»n.. tiá»n mặt, thẻ tÃn dụng hay là cái quái gì đó Ä‘i nữa. Và ngưá»i tiếp nháºn ông Gant nà y và o chắc hẳn phải nhìn thấy ông tạ Ai tiếp nháºn?
- Gorman, nhân viên trực ngà y.
- Tôi muốn nói chuyện với anh ta.
- Tôi.. tôi sợ là không thể.
- Hả? Sao thế?.
- Hôm qua anh ta đi nghỉ rồi.
- Gá»i anh ta ngay.
Robinson thở dà i. - Anh ta nà o có nói với ai là mình đi đâu.
- Khi nà o anh ta quay v�.
- Hai tuần nữa.
- Tôi sẽ coi ông là ngưá»i không muốn hợp tác. Tôi không có ý định đợi đến 2 tuần mà muốn có những câu trả lá»i ngay bây giá». Chắc hẳn ai đó phải nhìn thấy có ngưá»i ra và o phòng nà y chứ?.
- Không chắc thế!. Robinson nói có vẻ hối lá»—i. - Bên cạnh thang máy chung, phòng nà y còn có má»™t thang máy riêng dẫn thẳng xuống gara ở tầng trệt. Tôi không hiểu nổi những chuyện nà y. Äó.. rõ rà ng là má»™t tai nạn. Có thể cô ta là má»™t con nghiện đã dùng thuốc quá liá»u rồi bị ngã..
Má»™t viên thám tá» tiến đến gần thanh tra Reesẹ - Tôi đã kiểm tra tá»§ quần áo. Váy cô ta mặc là cá»§a hãng GAP, già y hãng Wild Pais. Chẳng nói lên Ä‘iá»u gì cả.
- Không có gì để nháºn biết cô ta là ai à ?.
- Không. Nếu cô ta có xắc tay thì nó cũng biến mất rồi.
Thanh tra Reese xem xét lại xác chết lần nữa. Ông ta quay qua một viên cảnh sát gần đó. - Lấy cho tôi miếng xà phòng. Nhớ nhúng và o nước.
Viên cảnh sát tròn mắt nhìn. - Gì ạ?.
- Một miếng xà phòng ướt.
- Vâng thưa ngà i.
Thanh tra Reese quỳ xuống cạnh cái xác và quan sát chiếc nhẫn trên tay cô gái. - Nó giống như má»™t chiếc nhẫn cá»§a há»c sinh thưá»ng Ä‘eo..
Reese nhẹ nhà ng chà miếng xà bông ướt dá»c theo ngón tay cô gái và cẩn tháºn tháo chiếc nhẫn ra. Ông xoay xoay chiếc nhẫn, vừa quan sát nó vừa lẩm bẩm. - Äây là má»™t chiếc nhẫn cá»§a trưá»ng trung há»c Denver. Có những chữ cái trên đó, P.Y. Ông quay sang bảo ngưá»i đứng cạnh. - Kiểm tra Ä‘i. Gá»i cho trưá»ng trung há»c Denver để tìm hiểu cô bé là ai. Phải nhanh. tháºt nhanh. Thắng thua là ở sá»± nhanh cháºm đó.
Thám tá» Ed Nelson, ngưá»i giám định vân tay, nói vá»›i Reesẹ - Rõ rà ng là có vấn Ä‘á», Nick ạ. Chúng tôi đã cố hết sức nhưng không thể lấy nổi dấu vân tay nà o ở đây. Ai đó đã cố tình xóa hết Ä‘i.
- Váºy thì ai đó đã phải ở đây khi cô bé bị chết. Tại sao hắn ta không gá»i bác sÄ©? Sao hắn ta phải lau dấu vân tay ? Và còn nữa, cô bé con nà y là m cái quái gì ở căn phòng đắt tiá»n nà y?.
Ông quay sang Robinson. - Phòng nà y được thanh toán bằng gì?.
- Nó được trả bằng tiá»n mặt theo như sổ sách cá»§a chúng tôi ghi lại. Má»™t ngưá»i được á»§y thác mang tiá»n đến còn việc đặt phòng thì qua Ä‘iện thoại.
Một ai đó lên tiếng. - Bây giỠchúng ta có thể mang xác đi dược hứa Nick?.
- Äợi má»™t chút. Có tìm thấy dấu hiệu bạo lá»±c nà o không?.
- Mới chỉ thấy chấn thương trên trán. Nhưng tất nhiên chúng tôi sẽ là m khám nghiệm pháp y.
- Có dấu vết gì nữa không?.
- Không. Tay chân cô bé rất sạch.
- Có bị hãm hiếp không?.
- Chúng tôi sẽ kiểm tra.
Thanh tra Reese thở dà i. - Váºt tất cả những gì chúng ta có ở đây là má»™t nữ sinh từ Denver đến Washington để rồi bị giết trong má»™t khách sạn sang trá»ng báºc nhất thà nh phố. Ai đó đã lau hết những dấu tay rồi biến mất. Má»i thứ Ä‘á»u chúng tá» là má»™t sá»± mỠám. Tôi muốn biết ai thuê phòng nà y?.
Ông ra lệnh. - GiỠđã có thể đưa cô bé đi được. rồi quay sang thám tỠNelson. - Anh đã kiểm tra dấu tay ở thang máy riêng chưa?.
- Rồi. Thang máy từ phòng nà y dẫn thẳng xuống garạ Chỉ có hai nút bấm và đá»u đã được lau sạch.
- Kiểm tra gara chưa?.
- Cũng rồi. Không có gì đặc biệt cả.
- Kẻ là m việc nà y đã chứng tá» hắn rất có kinh nghiệm trong việc che xóa dấu vết. Má»™t kẻ đầy tiá»n án tiến sá»±, hoặc má»™t VIP thÃch tham giavà o các trò tiêu khiển bệnh hoạn. Ông quay sang Robinson. - Ai thưá»ng thuê phòng nà y?.
Robinson miá»…n cưỡng đáp. - Phòng nà y thưá»ng dà nh cho những khách quan trá»ng nhất. Vua, thá»§ tướng.. Ông ngáºp ngừng, - ..các tổng thống.
- Trong vòng 24 giỠqua có cuộc điện thoại nà o từ phòng nà y không?.
- Tôi không biết.
Reese rất bực bội. - Nhưng các ông sẽ ghi lại chứ, nếu có?.
- Tất nhiên rồi.
Thám tá» Reese nhấc máy. - Tổng đà i, tôi là thanh tra Nick Reesẹ Tôi muốn biết có cuá»™c gá»i nà o từ phòng 825, phòng báºc nhất, trong vòng 20 tiếng quạ. Tôi sẽ đợi.
Ông quan sát viên thám tá» phá»§ má»™t tấm vải lên xác cô gái rồi đặt cô lên chiếc giưá»ng đẩy. - Chúa Æ¡i,. Reese nghÄ©. - Cô bé tháºm chà còn chưa bắt đầu cuá»™c sống.
Ông nghe tiếng ngưá»i trá»±c tổng đà i. - Thanh tra Reesẻ.
- Tôi đây.
- Hôm qua có má»™t cú gá»i từ phòng đó. Má»™t cuá»™c gá»i ná»™i hạt.
Reese rút sổ và bút chì ra. - Äá»c số máy Ä‘i. Ông lẩm nhẩm nhắc theo. - 4-5-6-7-0-4-1..
Reese vừa đặt bút xuống bá»—ng sững lại. Ông nhìn chằm chằm và o quyển sổ. - Ôi khỉ tháºt!.
- Chuyện gì váºy?. thám tá» Nelson há»i.
Reese ngước lên. - Äó là số Ä‘iện thoại cá»§a Nhà Trắng.
|

30-07-2008, 01:02 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
|
|
Chương 17
Hôm sau, Ä‘ang bữa sáng, Jan há»i. - Anh ở đâu tối hôm qua thế, Oliver?. Oliver thót tim. Nhưng chắc là câu há»i tình cá» thôi. Bà chẳng thể biết chuyện gì đã xảy ra. Không má»™t ai biết. Không má»™t ai. - Anh có cuá»™c há»p vá»›i..
Jan cắt ngang. - Cuá»™c gặp đó đã há»§y bá». Nhưng mãi 3 giá» sáng anh má»›i vá». Em đã tìm anh khắp các phòng. Anh ở đâ váº?.
- À, có chuyện xảy ra. Sao thế? Em có cần.. Có gì không ổn à ?.
- Bây giá» thì không có gì. Jan nói vẻ mệt má»i. - Oliver, anh không chỉ là m khổ em mà anh còn Ä‘ang là m tổn hại đến chÃnh anh đấy. Anh đã Ä‘i quá xạ Em không muốn thấy anh mất tất cả. Anh không thể.. Äôi mắt bà già n giụa nước.
Oliver đứng lên và đi đến choà ng tay quanh ngưá»i bà . - ÄÆ°á»£c rồi, Jan. Má»i thứ vẫn ổn. Anh yêu em biết bao.
Mình là m má»i việc theo cách cá»§a mình, Oliver nghÄ©. Chuyện xảy ra tối qua chẳng phải lá»—i cá»§a mình. ChÃnh cô ta đã gá»i mình. Lẽ ra mình không nên gặp cô ấy. Ông đã rất cẩn trá»ng, không để cho ai nhìn thấy. Mình hoà n toà n trong sạch. Oliver tá»± khẳng định.
Peter Tager rất lo lắng cho Oliver. Ông ta biết mình không thể nà o ngăn chặn được tÃnh háo sắc cá»§a Oliver. Có những đêm Peter Tager phải bà y vẽ ra những cuá»™c há»p đòi há»i có mặt tổng thống tham dá»±, ở rất xa Nhà Trắng, và còn phải xoay sở để đội đặc vụ không kè kè bên cạnh ngà i trong và i giá».
Khi Peter Tager phà n nà n vá» chuyện nà y vá»›i Nghị SÄ© Davis, ông ta nói: - À, Oliver là ngưá»i thuá»™c diện máu nóng. Äôi khi ta cÅ©ng đà nh chịu bó taỵ Tôi thá»±c sá»± khâm phục nhân cách cá»§a anh, Peter ạ. Tôi cÅ©ng biết gia đình có ý nghÄ©a ra sao vá»›i anh, biết những chuyện nhăng cuá»™i cá»§a tổng thống khiến anh khó xá» thế nà o. Nhưng chúng ta đừng phán xá» vá»™i. Anh hãy cố gắng giữ cho má»i chuyện cà ng bà máºt cà ng tốt.
Thanh tra Nick Reese rất ghét và o phòng khám nghiệm tá» thi sặc mùi chết chóc và mùi foóc-môn. Nhân viên Ä‘iá»u tra Helen Chuan, má»™t phụ nữ vá»›i vẻ ngoà i hấp dẫn Ä‘ang chỠông ở đó.
- Chà o em. Reese nói. - Äã xong chưa?.
- Có kết quả sÆ¡ bá»™ cho anh đây, nick. Cô bé không chết bởi vết thương trên trán. Tim cô ta đã ngừng Ä‘áºp trước khi va đầu và o bà n. Cô bé chết vì đã dùng quá liá»u methylenedioxymethamphetamine.
Viên thám tá» thở dà i. - Em nói thế thì có trá»i mà hiểu, Helen ạ.
- Xin lá»—i. Ngoà i đưá»ng ngưá»i ta gá»i nó là thuốc Thần Tiên – Ecstasỵ Cô đưa cho ông bản báo cáo. - Äây là những gì mà bá»n em có thể kết luáºn trong lúc nà y.
BIÊN BẢN KHÃM NGHIỆP TỬ THI
Tên tỠthi: Jane Doe – Hồ sơ số C-Lg61
Tóm lược:
Ị Phần tim bị mở rộng.
ẠCardiomegaly (750 gm)
B. Mở rộng bên trái tim (2.3 cm)
C. Gan bị sung huyết (2750 gm)
D. Phủ tạng ứ huyết (350 gm)
IỊ Nhiễm độc thuốc phiện cấp.
Tắc nghẽn máu cấp toà n phủ tạng.
IIỊ VỠchất độc (xem báo cáo riêng)
IV. Xuất huyết não (xem báo cáo riêng )
Kết kuáºn (nguyên nhân gây chết):
- Phần tim bị mở rộng
- Nhiễm độc thuốc phiện cấp.
Nick Reese ngẩng lên. - Như váºy, nếu dịch nôm na cái bản đầy thuáºt ngữ y há»c nà y ra thì là cô bé đã chết vì dùng quá liá»u thuốc Ecstasy đó hả?.
- Äúng thế.
- Có bị xâm phạm tình dục không?.
- Heln Chuan ngáºp ngừng má»™t chút. - Mà ng trinh bị rách và có dất vết cá»§a tinh dịch cùng má»™t chút máu ở đùi.
- Như váºy là bị hãm hiếp rồi.
- Tôi không cho là thế!.
Reese nhướn mà y.
- Không có dấu hiệu của bạo lực.
Thanh tra Reese nhìn helen bối rối. - Cô Ä‘ang muốn nói gì váºy?.
- Jane Doe là một cô gái trinh tiết và đây là lần đầu tiên cô ta quan hệ tình dục.
Thanh tra im lặng phân tÃch thông tin. Ai đã có thể thuyết phục má»™t cô nữ sinh trinh trắng lên căn phòng sang trá»ng đó để là m tình vá»›i hắn ta nhỉ? Cô bé phải biết ngưá»i đó, nếu không, hắn ta phải rất nổi tiếng hoặc là ngưá»i đầy quyá»n lá»±c.
Äiện thoại reo. Helen Chuan nhấc máy. - Văn phòng Ä‘iá»u tra đây. Cô ta nghe má»™t lúc rồi đưa ống nghe cho Reesẹ - Cá»§a anh đấy.
Nick Reese cầm máy. - Reese đây. Vẻ mặt ông bá»—ng rạng rỡ: - á»’, vâng, bà Holbrook. Cảm Æ¡n bà đã gá»i lại. Äó là má»™t chiếc nhẫn cá»§a trưá»ng bà vá»›i hai chữ P.Y. Bà có nữ sinh nà o mang chữ cái như thế không?.. Tôi rất quan tâm. Cám Æ¡n bà . Tôi sẽ đợi.
Ông ngước lên há»i Helen. - Em chắc là cô ta không bị cưỡng hiếp chứ?.
- Em không thấy có dấu vết của sự cưỡng ép Không một chút nà o cả.
- Liệu có thể là sau khi cô ta chết không??.
- Em nghĩ là không.
- Có tiếng bà Holbrook trong điện thoại. - Thanh tra Reesẻ.
- Vâng.
- Theo như máy vi tÃnh lưu trữ, chúng tôi có má»™t nữ sinh vá»›i chữ cái P.Y. Tên cô ta là Pauline Young.
- Bà có thể mô tả cô ta chứ, bà Holbrook?.
- Sao, à vâng. Pauline 18 tuổi. Cô ta thấp, béo, tóc đen..
- ÄÆ°á»£c rồi. Không phải cô tạ - Chỉ có duy nhất má»™t cô mang tên tắt ấy sao?.
- Chỉ có má»™t cô gái tên váºy thôi.
Ông bám vá»™i lấy ý đó. - Tức là còn có má»™t nam há»c sinh cÅ©ng tên như váºy.
- Vâng. Paul Yerbỵ Cáºy ta nhiá»u tuổi hÆ¡n. Nhưng giá» thì Paul Ä‘ang ở Washington.
Tim Reese Ä‘áºp mạnh. - Cáºu ta ở đây á».
- Vâng. Cả lá»›p cáºu ta đến Washington để thăm Nhà Trắng và ..
- Và tất cả hỠđang ở tại thủ đô à ?.
- Äúng thế!.
- Ở khách sạn Lombardỵ HỠchịu giảm giá nếu đi cả nhóm. Tôi đã nói chuyện với các khách sạn khác nhưng hỠchẳng..
- Cám ôn bà rất nhiá»u, bà Holbrook.
Nick Reese đặt ống nghe xuống rồi quay sang Helen. - Cho anh biết khi nà o cuộc khám nghiệm hoà n tất nhé?.
- Tất nhiên. Chúc anh may mắn, Nick.
Ông gáºt đầu. - Anh nghÄ© là anh vừa gặp may đấy.
Khách sạn Lombardy nằm trên đại lá»™ Pennsylvania, ngay gần Nhà Trắng, gần má»™t số đà i tưởng niệm và ga tà u Ä‘iện ngầm. Thám tá» Reese bước và o phòng chÃnh cá»§a khách sạn được bà i trà theo kiểu cổ và há»i nhân viên lá»… tân:
- Ởû đây có ai là Paul Yerby không?.
- Xin lỗi. Chúng tôi không tiết lộ..
Reese lia thẻ thanh tra ra. - Tôi đang rất vội anh bạn ạ.
- Vâng , thưa ngà i. Anh ta nhìn bản đăng ký của khách. - Có ông Yerby ở phòng 315. Tôi sẽ..?.
- Không cần, tôi muốn là m anh ta ngạc nhiên. Äừng động và o Ä‘iện thoại đấy.
Reese theo thang máy lên tầng 3, Ä‘i dá»c hà nh lang, rồi dừng lại trước phòng 315. Ông nghe thấy tiếng nói từ trong phòng vá»ng ra. Ông cởi khuy áo jacket rồi gõ và o cánh cá»a. Má»™t thanh niên ở độ tuổi má»›i lá»›n ra mở.
- Chà o ông!.
- Cáºu là Paul Yerby.
- Không. Cáºu ta quay và o trong. - Paul, có ai tìm cáºu nà y.
Nick Reese bước nhanh và o phòng. Một chà ng trai mảnh dẻ, với quần jean áo len chui cổ, đi từ phóng tắm ra.
- Cáºu là Paul Yerbá»·.
- Vâng. Ông là ai?.
Reese rút phù hiệu ra. - Thanh tra Nick Reesẹ Có má»™t vụ giết ngưá»i.
Mặt chà ng trai biến sắc. - Tôi.. Tôi giúp gì được cho ông?.
Nick Reese cảm nháºn được ná»—i sợ hãi. Ông rút chiếc nhẫn cá»§a nạn nhân ra. - Äã bao giá» cáºu nhìn thấy chiếc nhẫn nà y chưa, Paul?.
- Chưa. Paul vội nói. - Tôi..
- Nó có các chữ cái cá»§a tên cáºu đây.
- Tháºt sao? á»’, vâng.. Cáºu ta ngáºp ngừng. - Tôi Ä‘oán là cá»§a tôi. Chắc tôi đã để mất đâu đó.
- Hay đã đưa nó cho ai?.
Cáºu ta mấp máy môi :- Ừm, vâng, chắc thế..
- Hãy vỠtrụ sở cảnh sát với tôi, Paul.
Paul lộ vẻ căng thẳng. - Tôi bị bắt à ?.
- Äể là m gì chứ?. Thám tá» Reese đáp. - Phải cáºu đã gây rta tá»™i ác không?.
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là không. Tôi..
- Váºt thì sao tôi lại bắt cáºu?.
- Tôi.. tôi không biết. Tôi không biết tại sao tôi phải cùng vỠđồn với ông?.
Cáºu Paul liếc vá» phÃa cánh cá»a Ä‘ang mở. Thanh tra Reese kéo cánh tay cáºu tạ - Hãy cùng tôi Ä‘i má»™t cách tráºt tá»± nhé. Äừng là m gì dại dá»™t.
Cáºu bạn há»c ở cùng phòng há»i. - Cáºu có muốn mình gá»i cho mẹ cáºu hay ai đó không, Paul?.
Paul lắc đầu thiểu não. - Không. Äừng gá»i cho ai cả. Giá»ng cáºu ta thì thà o.
Tòa nhà Henry Ị Daly, số 300 đại lá»™ Indiane, NW. Washington cao 6 tầng, gạch xám, trông rất mất cảm tình, được chá»n là m trụ sở cảnh sát cá»§a thà nh phố. Ban Ä‘iá»u tra các vụ án giết ngưá»i ở tầng 3. Trong khi Paul Yerby Ä‘ang phải chụp ảnh và lấy vân tay, thanh tra Reese tìm gặp đại úy Otto Miller.
- Tôi nghĩ rằng mình đã tìm ra được manh mối vụ án ở Monroe Arms.
Miller ngả ngưá»i ra ghế. - Tiếp tục Ä‘i.
- Tôi đã tóm được bạn trai cá»§a cô bé. Cáºu ta có vẻ hoảng sợ. Bây giá» chúng ta sẽ cùng há»i han cáºu ta má»™t chút.
Äại úy Miller hất đầu vá» chồng giấy ngất ngưởng trên bà n. - Mình phải giải quyết cái đống nà y trong và i tháng tá»›i đây. ÄÆ°a cho mình biên bản xét há»i thôi.
- Cũng được!. Thanh tra Reese quay ra.
- Nick.. nhá»› Ä‘á»c trước cho cáºu ta nghe các quyá»n lợi nhé.
Paul Yerby được đưa và o phòng thẩm vấn. Äó là má»™t căn phòng nhá» vá»›i má»™t cái bà n, 4 cái ghế tá»±a và má»™t máy camerạ Má»™t tấm kÃnh chỉ nhìn được từ ngoà i và o để các nhân viên có thể theo dõi cuá»™c thẩm tra từ phòng bên.
Paul Yerby ngồi đối diện với Nick Reese cùng hai thám tỠnữa; Doug Hogan và Edga Bernstein.
- Cáºu có biết là chúng tôi sẽ ghi lại toà n bá»™ cuốc đối thoại không?. Reese há»i.
- Có, thưa ngà i.
- Cáºu có quyá»n có ngưá»i biện há»™. Nếu không đủ tiá»n, chúng tôi sẽ chỉ định má»™t ngưá»i cho cáºu.
- Cáºu có muốn má»™t luáºt sư đại diện không?. Thám tá» Berstein há»i thêm.
- Tôi không cần luáºt sư.
- Thôi được. Cáºu có quyá»n im lặng. Những gì cáºu nói ở đây Ä‘á»u sẽ có thể là bằng chứng chống lại cáºu trước tòa, rõ chưa?.
- Rõ rồi, thưa ngà i.
- Tên chÃnh thức cá»§a cáºu là gì?.
- Paul Yerby.
- Äiïa chỉ?.
- Số 23 đưá»ng Marion, Denver, Coloradá» Nhưng tôi có là m gì sai đâu. Tôi..
- Không ai nói cáºu là m sai. Chúng tôi chỉ muốn biết má»™t và i thông tin thôi, Paul ạ. Cáºu sẽ giúp chúng tôi chứ?.
- Vâng, nhưng tôi..Tôi không biết tất cả.. những cái nà y là vỠchuyện gì?.
- Cáºu không biết gì à ?.
- Không, thưa ngà i.
- Cáºu có bạn gái nà o không, Paul?.
- Ừm.. Ông biết đấy..
- Không tôi chả biết gì cả. Sao cáºu không nói cho chúng tôi biết đỉ.
- À được. Tôi gặp gỡ các cô gái..
- à cáºu là hẹn hò chứ gì? Cáºu đưa các cô gái ấy Ä‘i chÆ¡i à ?.
- Vâng.
- Cáºu có hẹn riêng vá»›i cô gái nà o không?.
Im lặng.
- Cáºu có ngưá»i yêu không, Paul?.
- Có.
- Tên cô ấy là gì?. Thanh tra Berstein hòi.
- Chloe.
- Chloe, gì nữa?. Reese gặng.
- Chloe Houston.
Reese ghi lại.
- Äịa chỉ cô ấy, Paul?.
- 6-0-2 đưá»ng Oak, Denver.
- Tên bố mẹ cô ta là gì?.
- Cô ấy sống với mẹ.
- Tên bà ấy là gì?.
- Jackie Houston. Bà ấy là thống đốc bang Colorado.
Ba thám tá» cảnh sát nhìn nhau. Quá»· thần Æ¡i! Äó là những gì chúng ta cần!
Reese giÆ¡ chiếc nhẫn ra. - Nhẫn nà y cá»§a cáºu hả, Paul?.
Cáºu ta xem xét chiếc nhẫn má»™t lát rồi trả lá»i má»™t cách miá»…n cưỡng. - Äúng.
- Cáºu đã tặng Chloe à ?.
Paul nuốt khan, đầy căng thẳng. - Tôi.. tôi cho là thế.
- Cáºu chắc chứ?.
- Tôi nhớ rồi, vâng, đúng thế đấy.
- Cáºu đến Washington vá»›i má»™t nhóm bạn cùng lá»›p, đúng không?.
- Äúng váºy.
- Chloe có trong nhóm đó không?.
- Có, thưa ông.
- Thế bây giá» Chloe Ä‘ang ở đâu hả Paul?. Thám tá» Bernstein há»i.
- Tôi.. tôi không biết.
- Cáºu gặp cô ấy lần cuối cùng là khi nà o?. Äến lượt Hogan há»i.
- Cách đây 2 ngà y.
- Cách đây hai ngà y à ?. Reese há»i.
- Vâng.
- Ở đâu ?. Bernstein há»i.
- Ở Nhà Trắng.
Ba ngưá»i nhìn nhau ngạc nhiên. - Cô ấy ở Nhà Trắng á».
Reese há»i lại.
- Vâng, thưa ông, chúng tôi có một chuyến tham quan Nhà Trắng. Mẹ của Chloe đã xếp đặt chuyện nà y.
- Và Chloe có ở đó vá»›i cáºu?. Thám tá» Hogan há»i.
- Vâng.
- Có chuyện gì không bình thưá»ng xảy ra trong chuyến tham quan đó không?.
- Ông muốn nói gì ạ?.
- Các cáºu có gặp hay nói chuyện vá»›i ai trong khi tham quan không?.
- á»’, thì tất nhiên là ngưá»i hướng dẫn rồi.
- Chỉ có thế thôi?. Reese há»i.
- Äúng váºy.
- Chloe có Ä‘i cùng các cáºu trong suốt thá»i gian đó không?.
- Có.. Yerby ngáºp ngừng má»™t chút, - à mà không, cô ấy có tách ra má»™t lúc để tìm phòng vệ sinh dà nh cho nữ. Cô ấy Ä‘i khoảng 15 phút. Khi quay lại, cô ấy.. cáºu ta dừng bặt.
- Cô ấy là m sao?. Reese há»i.
- Không, chỉ là quay lại thôi. Cáºu ta rõ rà ng là đang nói dối.
- Nà y, con trai,. Thanh tra Reese nhẹ nhà ng. - Cáºu có biết là Chloe đã chết không?. Cả 3 cùng chăm chú theo dõi Paul.
- Không, Chúa Æ¡i, không thể như thế được. Tại sao?. Mặt Yerby nhăn nhúm lại vì ná»—i Ä‘au quá bất ngá».
- Cáºu không biết tháºt à ?.
- Không, tôi,,, tôi không thể tin được.
- Cáºu có liên quan gì đến cái chết cá»§a Chloe không?.
- Tất nhiên là không. Tôi.. tôi yêu Chloe.
- Cáºu đã bao giá» ngá»§ vá»›i cô ấy chưa?.
- Không. Chúng tôi còn.. đợi. Chúng tôi sắp lằm đám cưới.
- Nhưng thỉnh thoảng 2 ngưá»i chắc có dùng chất kÃch thÃch chứ.
- Không, chúng tôi chưa bao giỠdùng thứ đó.
Cá»a báºt mở và thám tá» Harry Carter vá»›i thân hình to lá»›n bước và o. Anh ta đến bên Reese, thì thầm Ä‘iá»u gì đó. Reese gáºt đầu, rồi ông nhìn Yerby chằm chằm.
- Cáºu nhìn thấy Chloe lần cuối cùng và o lúc nà o?.
- Thì tôi đã nói rồi, ở Nhà Trắng. Cáºu ta ngá» nguáºy trên ghế, vẻ lúng túng.
- Thanh tra Reese cúi sát xuông Yerby, gằn giá»ng.
- Các dấy tay cá»§a cáºu đầy rẫy trong căn phòng sang trá»ng nhất ở khách sạn Monroe Arms. Chúng là m sao mà tá»± đến được đấy.
Paul Yerby ngồi đó mặt tái mét.
- Cáºu có thể thôi dối trá được rồi đấy. Chúng tôi đã nắm được tẩy cáºu rồi.
- Tôi.. tôi không là m Ä‘iá»u đó.
- Cáºu đã đặt phòng ở khách sạn Monroe Arms hả?. Thám tá» Bernstein há»i.
- Không phải tôi. Cáºu ta nhấn mạnh chữ - tôi.
Thám tá» Reese chá»™p ngay lấy. - Thế cáºu biết ai đặt chứ?.
- Không!. Câu trả lá»i buá»™t ra rất nhanh.
- Cáºu thừa nháºn cáºu đã ở phòng đó không?. Thám tá» Hogan há»i.
- Phải, nhưng .. nhưng khi tôi đi thì Chloe vẫn còn sống.
- Tại sao cáºu lại bỠđỉ. Thám tá» Hogan không buông.
- Cô ấy yêu cầu tôi. Cô ấy.. cô ấy đang chỠai đó.
- Thôi Ä‘i nà o, Paul. Chúng tôi biết chÃnh cáºu đã ghiết cô tạ Thám tá» Bernstein nói nhẹ nhà ng.
- Không!. Paul run lên. - Tôi thỠlà không hỠliên quan đến chuyện đó. Tôi chỉ lên đấy với Chloe và ở lại có một lúc thôi.
- Bởi vì cô ấy Ä‘ang chá» ai đó?. Thanh tra Reese há»i.
- Äúng. Cô ấy.. Cô ấy có vẻ như rất sốt ruá»™t.
- Cô ấy có nói sẽ gặp ai không?. Hogan há»i?
Cáºu ta mấy máy môi. - Không!.
- Cáºu Ä‘ang nói dối. Cô ấy có bảo vá»›i cáºu. Hogan sẵng. - Cáºu nói cô ấy sốt ruá»™t. Vá» chuyện gì váºy?. Thanh tra Reese quay lại vấn đỠlà m ông chú ý.
Paul lại mấy máy môi. - Vá» .. vá» ngưá»i đà n ông cô ấy sẽ gặp ở đó, trong bữa ăn tối.
- Ngưá»i đà n ông đó là ai, Paul?. Thám tá» Bernstein há»i.
- Tôi không thể nói cho các ông.
- Sao không?. Thám tá» Hogan há»i.
- Tôi đã hứa với Chloe là sẽ không nói với ai.
- Nhưng Chloe đã chết.
Mắt Paul Yerby đã rưng rưng. - Tôi không thể tin Ä‘iá»u đó.
- Hãy nói tên ngưá»i đà n ông đó. Thám tá» Reese.
- Tôi không thể. Tôi đã hứa.
- Váºy thì đây là những gì sắp đến vá»›i cáºu. Cáºu sẽ phải nằm trong trại giam đêm naỵ Sáng mai, nếu cáºu nói tên ngưá»i đà n ông, chúng tôi sẽ thả cáºu. Nếu không , chúng tôi sẽ kết tá»™i cáºu đã giết ngưá»i. Thám tá» Reese nói như kết luáºn.
Há» chỠđợi câu trả lá»i.
Im lặng.
Nick Reese ra hiệu cho Bernstein. - Dẫn cáºu ta Ä‘i.
Thám tỠReese quay lại văn phòng của đại úy Miller.
- Tôi có một tin xấu và một tin rất tồi tệ.
- Tôi không có thá»i gian đâu, nick.
- Tin xấu là tôi không biết chắc cáºu ta có phải là ngưá»i đưa Eestacy cho cô bé hay không. Tin tồi hÆ¡n là mẹ cô gái là m thống đốc Colorado.
- Ôi trá»i Æ¡i! Báo chà khoái vụ nà y lắm đây. Äại úy Miller hÃt má»™t hÆ¡i dà i. - Tại sao cáºu không cho rằng chà ng trai đó gây rả.
- Cáºu ta thú nháºn đã có ở cùng cô gái nhưng lại nói rằng cô ấy bảo cáºu ta Ä‘i vì Ä‘ang chá» ai đùó. Bá»n trẻ thừa thông minh để kể ra câu chuyện ngu ngốc nà y. Tôi tin chắc cáºu ta biết ngưá»i đà n ông mà Chloe Houston Ä‘ang đợi, song không chịu nói ra là ai.
- Cáºu có ý gì không?.
- Äây là lần đầu tiên cô bé, tên Chloe, đến Washington. HỠđã dạo má»™t vòng quanh Nhà Trắng. Cô bé không quen ai ở đây. Bá»—ng cô ta đòi Ä‘i vệ sinh. Không có nhà vệ sinh công cá»™ng ở Nhà Trắng. Muốn Ä‘i, phải ra ngoà i, đến khu dà nh cho khách ở Elipse góc đưá»ng số 15 và đưá»ng E hoặc đến trung tâm cho khách tham quan Nhà Trắng. Cô bé sẽ phải mất tá»›i 15 phút. Tôi nghÄ© rằng trong khi chạy loanh quanh tìm kiếm, Chloe đã gặp má»™t ai đó trong Nhà Trắng, ai đó mà cô bé có thể nháºn ra. Có thể kẻ đó đã nhiá»u lần xuất hiện trên TV chẳng hạn. Cho dù ai thì cÅ©ng phải là má»™t nhân váºt quan trong. Hắn dẫn Chloe đến toa lét riêng và gây ấn tượng vá»›i cô bé, đến ná»—i cô bé đã đồng ý gặp hắn ở Monroe Arms.
Äại Úy Miller trầm tá»± - Có lẽ tôi nên gá»i Nhà Trắng. Há» yêu cầu phải thông báo kịp thá»i chuyện nà y. Cứ tiếp tục vá»›i chà ng trai đó nghe. Tôi muốn biết tên cá»§a ngưá»i đà n ông kia.
- ÄÆ°á»£c rồi.
Khi thanh tra Reese bước ra khá»i, đại úy Miller vá»› lấy Ä‘iện thoại và quay số. Và i phút sau, ông ta nói , - Vâng, thưa ngà i, chúng tôi Ä‘ang tạm giữ má»™t nhân chứng. Cáºu ta bị giam trong xà lim ở đồn cảnh sát, đại lá»™ Indianạ Vẫn chưa, thưa ngà i. Tôi nghÄ© là cáºu ta sẽ khai trong ngà y mai thôi.. Vâng, thưa ngà i tôi hiểu.
Sáng hôm sau, lúc 8 giá», thanh tra Nick Reese đén xà lim cá»§a Paul Yerby thì thân hình cáºu ta đã treo lá»§ng lẳng trên má»™t thanh ngang.
|

30-07-2008, 01:04 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
|
|
Chương 18
NẠN NHÂN MƯỜI SÃU TUá»”I – ÄÆ¯á»¢C XÃC NHẬN LÀ CON GÃI THá»NG Äá»C BANG
COLORADO , BẠN TRAI CỦA CÔ BỊ CẢNH SÃT NGHI NGỜ VÀ GIAM GIá»®.
CẢNH SÃT ÄANG TRUY LÙNG NHÂN CHỨNG
Hắn Ä‘á»c những dòng tÃt trên và giáºt mình hoảng sợ. 16 tuổi ư? Cô ta trông có vẻ lá»›n hÆ¡n thế. Váºy hắn phạm tá»™i gì nhỉ? Sát nhân? Hoặc có thể là tá»™i ngá»™ sát. Thêm và o đó là tá»™i quan hệ tình dục vá»›i lứa tuổi vị thà nh niên.
Hắn ngắm nhìn cô gái trần truồng bước ra khá»i phòng tắm khách sạn vá»›i nụ cưá»i bẽn lẽn. - Em chưa là m chuyện nà y bao giá».
Hắn quà ng tay quang ngưá»i cô, vuốt vẹ - Anh hạnh phúc vì được là ngưá»i đầu tiên cùng em, em yêu. Trước đó, hắn đã rót ra ly rượu có pha Ecstasỵ Hắn má»i cá»™ - Uống má»™t chút Ä‘i. Nó sẽ là m cho em cảm thấy sung sướng hÆ¡n. Và rồi há» là m tình vá»›i nhau. Sau đó, cô gái kêu thấy ngưá»i khó chịu. Cô ta vùng ra khá»i giưá»ng, loạng choạng Ä‘áºp đầu và o góc bà n. Má»™t vụ tai nạn. Tất nhiên cảnh sát sẽ không đơn giản tin và o cái sá»± táºt đó. Nhưng nó cÅ©ng chẳng có gì liên quan đến mình cả. Không gì hết.
Sá»± việc diá»…n ra như trong mÆ¡, như má»™t cÆ¡n ác má»™ng đã xảy ra vá»›i ai đó chứ không phải vá»›i hắn. Nhưng má»™t khi đã được in lên mặt báo thì nó là chuyện có tháºt.
Xuyên qua những bức tưá»ng cá»§a văn phònng, hắn vẫn có thể nghe thấy tiếng tiếng còi xe cảnh sát trên đại lá»™ Pennsylvania bên ngoà i Nhà Trắng. Hắn nhìn những ngưá»i xung quanh. Ai nấy Ä‘á»u Ä‘ang cắm cúi vá»›i công việc cá»§a mình. Và i phút nữa là đến giá» há»p ná»™i các. Hắn hÃt má»™t hÆ¡i tháºt sâu. Mình phải lấy lại can đảm má»›i được.
Trong phòng Bầu Dục có phó tổng thống Alvin Wicks, Sime Lombardo và Peter Tager.
Tổng thống Oliver bước và o và ngồi xuống bên bà n. - Xin chà o quà vị.
Má»™t lá»i chà o bình thưá»ng.
Peter Tager há»i. - Ngà i đã dá»c tá» Tribune chưa, thưa tổng thống?.
- Chưa.
- Xác một cô gái vừa được phát hiện ở khách sạn Monroe Arms. Tôi e rằng đó là một tin xấu.
Oliver đột nhiên thấy mình cứng đỠngưá»i trên ghế. - Chuyện thế nà o?.
- Cô gái tên là Chloe Houston, con gái của thống đốc Jackie Houston.
- Ôi! Lạy Chúa!. Tổng thống như buột mồm nói.
Cả 3 ngưá»i kia Ä‘á»u ngạc nhiên trước phản ứng đó. Oliver nhanh chóng nháºn ra Ä‘iá»u đó. - Tôi.. tôi có quen Jackie Houston.. Từ lâu rồi. Äó.. đó tháºt là má»™t tin khá»§ng khiếp. Khá»§ng khiếp quá.
Sime Lombardo nói. - Cho dù tội ác xảy ra ở Washington thì cũng không thuộc phần trách nhiệm của chúng tạ Cái tỠTribune nà y lại đang định bắt Nhà Trắng chúng ta gánh trách nhiệm ấy đây.
Melvin Wicks lên tiếng. - Có cần là m gì để bà Leslie Steward nà y ngáºm mồm lại không?.
Oliver đang hồi tưởng lại buổi tối thú vị bên Jackie năm nà o. - Không cần,. Oliver nói, - tự do báo chà mà , thưa quà vị.
Peter Tager quay sang há»i. - Thế còn bà thống đốc..
- Chuyện đó để tôi lỠTổng thống nói rồi bấm nút nội đà m.
- Cho tôi nói chuyện với thống đốc Houston ở Denver.
- Chúng tôi đã tiến hà nh xem xét tình hình. Peter Tager tiếp tục, - Tôi sẽ thu tháºp những con số chứng minh tình trạng tá»™i phạm trong nước đã giảm, và ngà i cÅ©ng vừa đệ trình xin Quốc Há»™i chi thêm ngân sách cho lá»±c lượng cách sát, và vân vân..
Những lá»i lẽ vang lên tháºt rá»—ng tuếch, đến ngay cả ông ta cÅ©ng nháºn thấy.
- Má»™t sá»± lá»±a chá»n tháºt không đúng lúc,. Melvin Wicks nói.
Äiện thoại ná»™i đà m kêu. Oliver nhấc máy. - Alô!. Ông nghe giây lát rồi đặt xuống. - Bà thống đốc Ä‘ang trên dưá»ng tá»›i đây. Ông nhìn Peter Tager. - Peter, anh xem xét giùm tôi bà ta bay chuyến nà o rồi đón giúp vỠđây. Peter gáºt gáºt đầu, mắt vẫn không rá»i tá» báo, la lên:
- Äây rồi. Äây là bà i xã luáºn cá»§a tá» Tribunẹ Lá»i lẽ tháºt lá»— mãng. Peter Tager chuyển cho Oliver trang báo có đăng bà i xã luáºn. - NGÀI Tá»”NG THá»NG BẤT Lá»°C TRONG VIỆC KIỂM SOÃT TỘI ÃC TẠI THỦ ÄỘ Äấy, bắt đầu là váºy đấy.
- Mẹ kiếp con mụ Leslie Steward,. Sime Lombardo khẽ rá»§a. - Phải có ngưá»i nói chuyện phải quấy vá»›i mụ ta má»›i được.
Tại văn phòng tổng biên táºp Washington Tribune, Matt Baker Ä‘ang Ä‘á»c lại bà i xã luáºn công kÃch tổng thống Russell có thái độ nhu nhược trước là n sóng tá»™i phạm cá»§a nước Mỹ thì Frank Lonergan bước và o. Lonergan trạc 40 tuổi, là má»™t phóng viên có biệt tà i vá» những vụ phạm pháp hình sá»±. Có thể do anh ta từng là m việc trong ngà nh cảnh sát. Anh hiện là má»™t trong những phóng viên Ä‘iá»u tra báºc nhất.
- Frank, cáºu viết bà i xã luáºn nà y đấy à ?.
- Äúng váºy.
- Äoạn nà y nói vá» tình hình tá»™i phạm ở Minnesota giản 25%. Không thể chấp nháºn được. Mà sao cáºu lại chỉ nói vá» Minnesotả.
Lonergan đáp. - Äó là gợi ý cá»§a nà ng công chúa tuyết.
- Kỳ cục tháºt. Matt Baber cắn cảu nói. - Tôi sẽ nói chuyện vá»›i bà ta.
Lúc Matt Baker bước và o văn phòng của Leslie Stewart thì nà ng đang nói chuyện điện thoại.
- ..Tôi sẽ gá»i tá»›i để anh sắp xếp lại các chi tiết, nhưng tôi muốn chúng ta hãy tăng số tiá»n cho ông ta, cà ng nhiá»u cà ng tốt. Äằng nà o nghị sÄ© Embry cá»§a bang Minnesota cÅ©ng Ä‘i ăn trưa vá»›i tôi hôm nay và tôi sẽ lấy danh sách đó từ chá»— ông tạ Cám Æ¡n. Nà ng đặt máy xuống.
- á»’, Matt.
Matt Baker bước lại sát bà n Lesliẹ - Tôi muốn nói chuyện vá» bà i xã luáºn nà y.
- ÄÆ°á»£c đấy chứ, phải không?.
- Thối lắm, Leslie ạ. Sặc mùi bôi nhá». Tổng thống chẳng phải chịu trách nhiệm gì hết vá» tình hình tá»™i phạm ở Washinton, D.C. Äã có ngà i thị trưởng lo chuyện đó, và còn cả cảnh sát nữa. À, còn chuyện tá»™i phạm giảm 25% ở Minnesota là cái quái quá»· gì váºy? Bà lấy ở đâu ra con số nà y?.
Leslie Stewart ngả ngưá»i ra ghế, bình tÄ©nh đáp. - Matt, đây là tá» báo cá»§a tôi. Và tôi sẽ nói bất kỳ Ä‘iá»u gì tôi muốn. Oliver Russell là má»™t tổng thống tồi. Gregory Embry có thể đảm nhiệm vai trò ấy tốt hÆ¡n nhiá»u. Chúng ta sẽ giúp ông ấy và o Nhà Trắng.
Nháºn thấy vẻ biến đổi trên khuôn mặt Matt, nà ng hạ giá»ng. - Thôi nà o Matt. Tá» Tribune là cánh tay phải cá»§a kẻ chiến thắng. Ông ta Ä‘ang trên đưá»ng tá»›i đây đấy. Liệu anh có muốn Ä‘i ăn trưa cùng chúng tôi không?.
- Không! Tôi không thÃch những kẻ ăn đồ bố thÃ. Ông quay ngưá»i rá»i khá»i văn phòng.
PhÃa ngoà i hà nh lang, Matt Baker đụng vá»›i nghị sÄ© Embrỵ Ông thượng nghị sÄ© ở độ tuổi 50, nom ra vể vênh vang lắm.
- Ồ, chà o ngà i nghị sĩ. Xin chúc mừng ngà i.
Embry nhìn Matt, bối rối.
- Cảm Æ¡n. Nhưng vì chuyện gì váºy?.
- Vì ngà i đã là m giảm dược 25% nạn tá»™i phạm trong bang. Nói rồi Matt Baker bá» Ä‘i, để lại sau lưng ông thượng nghị sÄ© vá»›i vẻ mặt sững sá».
Bữa ăn trưa diá»…n ra tại má»™t nhà hà ng trang trà ná»™i thất theo kiểu cổ do Leslie Stewart đặt trước. Khi nà ng và nghị sÄ© Embry bước và o, ngưá»i quản lý vá»™i chạy ra đón.
- Bữa trưa đã sẵn sà ng, thưa bà Stewart. Bà có dùng chút rượu không?.
- Tôi thì không,. Leslie trả lá»i. - Còn ông nghị sÄ© thì thế nà o?.
- á»’, thưá»ng là tôi không uống và o ban ngà y, nhưng hôm nay thì xin bà má»™t ly Martini.
Leslie Stewart thừa biết nghị sÄ© Embry uống rượu suốt ngà y. Nà ng có cả đống tư kiệu vỠông tạ Ông ta có má»™t vợ, 5 đứa con và má»™t cô nhân tình ngưá»i Nháºt. Mong muốn cá»§a ông ta là thà nh láºp má»™t tổ chức quân sá»± bà máºt ngay tại bang mình. Song những Ä‘iá»u đó Ä‘á»u chẳng có nghÄ©a gì vói Lesliẹ Äiá»u quan trá»ng hÆ¡n cả là ngà i nghị sÄ© Gregory Embry rất có hứng thú vá»›i những vụ là m ăn lá»›n. Má»™t mình. Tá»± mình là m. Và rất có lòng tin ở mình. Và Washington chÃnh là món hà ng số má»™t. Lesli hiểu rõ Ä‘iá»u nà y và nà ng rắp tâm há»— trợ Ông ta ở canh bạc đó. Trở thà nh tổng thống, Embry không thể quên Æ¡n nà ng.
HỠđang ngồi bên bà b ăn. Nghị sĩ Embry nhấp ngụm Martini thư hai.
- Tôi muốn cảm Æ¡n bà vá» bà i báo vừa rồi, tháºt là má»™t cá» chỉ đẹp.
Leslie cưá»i tươi. - Äó là mong muốn cá»§a tôi. Tôi sẽ là m tất cả những gì có thể để giúp ông đánh bại Oliver Russell.
- Ồ, tôi nghĩ là mình đang gặp may.
- Tôi cÅ©ng nghÄ© váºy. Dân tình đã bắt đầu mệt má»i vá» những vụ scandal cá»§a tổng thống. Tôi cho rằng chỉ cần thêm má»™t chuyện nữa trước ký bầu cá», chắc chắn ông ta sẽ mất hết tÃn nhiệm.
Nghị sÄ© Embry đăm đăm nhìn Leslie thăm đò. - Bà có nghÄ© tình hình sẽ như váºy không?.
Leslie gáºt đầu, nhẹ nhà ng nói, - Tôi không ngạc nhiên vá» Ä‘iá»u đó.
Bữa trưa hôm ấy quả là ngon.
Cú Ä‘iện thoại gá»i đến là cá»§a Antonio Valdez – trợ lý phòng Ä‘iá»u trạ - Bà Stewart, có phải bà muốn nhá» tôi tìm và táºp hợp tà i liệu vá» vụ Chloe Houston cho bà không?.
- Äúng váºy.
- Cấp trên yêu cầu giữ bà máºt, nhưng vì bà là chá»— thân quen nên tôi nghÄ©..
- Anh đừng lá» Tôi sẽ cẩn tháºn. Cho tôi biết thông tin vá» giải phẫu tá» thi Ä‘i.
- Nguyên nhân cái chết là do má»™t loại ma túy dạng lá»ng có tên là Ecstasy.
- Gì cở.
- Ecstasỵ Cô bé đã uống rượu pha với chất đó.
- Anh có má»™t bất ngá» nho nhá» dà nh cho em đây. Anh muốn em thá» nó. Äây là Ecstasy ở dạng lá»ng.. Má»™t ngưá»i bạn đã cho anh..
Và xác ngưá»i phụ nữ được tìm thấy trên sông Kentucky được xác định chết là do uống quá liá»u Ecstasỵ.
Leslie ngồi thừ ngưá»i ra, tim Ä‘áºp thình thịch.
Äó là ý Chúa.
Leslie cho gá»i Frank Lonergan tá»›i. - Tôi muốn anh theo dõi vụ Chloe Houston. Theo tôi thì tổng thống có thể dÃnh lÃu và o vụ đó.
Frank Lonergan chằm chằm nhìn bà chá»§, khinh ngạc. - Tổng thống á».
- Trong vụ nà y có và i uẩn khúc gì đó. Tôi tin chắc váºy. Chà ng trai bị bắt giữ thì cứ khăng khăng đây là má»™t vụ tá»± tá». Mà cáºu ta cÅ©ng đã chết. Tôi muốn anh kiểm tra lại thá»i gian cá»§a tổng thống và o buổi chiá»u và tối hôm xảy ra vụ án. Hãy cầu Chúa để ông ta đủ chứng cứ ngoại phạm. Tôi muốn việc nà y phải hà nh động kÃn đáo. Tuyệt đối bà máºt. Và anh chỉ báo cáo cho mình tôi thôi.
Frank Lonergan hÃt má»™t hÆ¡i tháºt sâu. - Bà biết chuyện nà y nghÄ©a là gì không?.
- Hãy bắt đầu ngay đi. À Frank nà .
- Tôi đây.
- Hãy tìm trên Internet giúp tôi vá» cái chất gá»i là Ecstasỵ Xem nó có liên hệ gì vá»›i Oliver Russell không.
Trên trang y tế cá»§a mạng Internet, mục vá» ma túy, Lonergan tìm thấy tư liệu vá» Miriam Friedland, cá»±u thư ký cá»§a Oliver Russell. Cô ta Ä‘ang nằn Ä‘iá»u trị tại bệnh viện ở Frankfort, bang Kentuckỵ Lonergan láºp tức gá»i Ä‘iện tá»›i. Bác sÄ© nói. - Cô Friedman má»›i mất cách 2 hôm. Từ lúc và o viện tá»›i khi chết, cô ấy không má»™t lần tỉnh.
Frank Lonergan gá»i Ä‘iện tá»›i văn phòng cá»§a thống đốc Houston.
- Tôi rất tiếc. Nhân viên thư ký nói, - bà thống đốc Ä‘ang trên đưá»ng tá»›i Washington.
10 phút sau, Frank Lonergan có mặt ở sân bay quốc gia. Anh đã đến muộn.
Hà nh khách từ trên máy bay bước xuống. Lonergan nhìn thấy Peter Tager tiến lại chà o má»™t phụ nữ tóc và ng, quyến rÅ©, trạc 40 tuổi. Há» vừa Ä‘i vừa trò chuyện, tá»›i chiếc Limousine Ä‘ang chá» sẵn. Tager mở cá»a xe. Bà khách gáºt đầu như cám Æ¡n rồi ngồi và o.
Äứng từ xa, Lonergan thầm nghÄ©: mình sẽ phải nói chuyện vá»›i quà bà nà y.
Anh cho xe quay vá» thà nh phố và phôn từ xe hÆ¡i. Äến lần gá»i thứ 3, anh được biết là bà thống đốc đã đặt phòng tại khách sạn Four Seasons.
Khi Jackie Houston được dẫn và o phòng Ä‘á»c sách nhá» nằm ngay cạnh phòng Bầu Dục, Oliver Russell đã đợi bà tại đó.
Tổng thống nắm lất tay bà . - Jackie, tôi rất lấy là m tiếc. Tháºt không có lá»i nà o để chia buồn cùng bà .
CÅ©ng đã 17 năm trôi qua kể từ lần cuối cùng há» gặp nhau. HỠđã quen nhau trong má»™t văn phòng luáºt sư ở Chicago, Hồi đó bà vừa tốt nghiệp trưá»ng luáºt, là má»™t cô gái trẻ, hấp dẫn. Rất nhanh chóng há» có má»™t cuá»™c tình ngắn ngá»§i, nồng cháy , không dá»… quên.
17 năm đã quạ Còn Chloe thì vừa tròn 16 tuổi.
Ông không dám há»i Jackie Ä‘iá»u Ä‘ang cắn rứt mình. Ta cÅ©ng chẳng muốn biết. Há» im lặng nhìn nhau. Tá»›i lúc Oliver nghÄ© rằng bà đang sắp nói vá» quá khứ, ông quay mặt nhìn ra chá»— khác.
Jackie Houston nói. - Cảnh sát nghÄ© rằng Paul Yerby có dÃnh dáng tá»›i cái chết cá»§a Chloe.
- Có lẽ váºy.
- Không đâu.
- Không á».
- Paul yêu Chloe lắm. Thằng bé chẳng nỡ là m Ä‘iá»u gì hại nó cả. Giá»ng bà như nghẹn lại. - Chúng nó.. chúng nó Ä‘ang định là m đám cưới.
- Theo những gì tôi biết thì cảnh sát đã tìm thấy dấu vân tay của chà ng trai nà y trong phòng khách sạn, nơi cô bé bị giết.
Jackie Houston nói. - Báo chà viết rằng.. chuyện đó xảy ra ở dãy phòng Äế Vương tại khách sạn Monroe Arms.
- Äúng thế.
- Oliver, Chloe chỉ có Ãt tiá»n há»c bổng. Còn bố cá»§a Paul thì là má»™t nhân viên đã vá» hưu. Thế thì chúng nó lấy tiá»n ở đâu mà thuê được dãy phòng đế vương ấy?.
- Tôi.. tôi cũng không hiểu.
- Cần phải sáng tá» chuyện nà y. Tôi sẽ không bá» cuá»™c chừng nà o chưa tìm được kẻ gây cái chết cá»§a con gái tôi. Bà chau mà y. - Chiá»u hôm đó, Chloe có hẹn vá»›i ông phải không? Ông có tá»›i gặp con bé không?.
Tổng thống chần chừ một lát. - Không! Tôi cũng rất muốn gặp Chloe, Không may hôm đó lại có việc đột xuất nên dà nh phải hủy cuộc hẹn với cháu.
Tại má»™t căn há»™ Ở phÃa đầu kia thà nh phố. Trên giưá»ng, đôi tình nhân Ä‘ang quấn chặt lấy nhau.
- Em không sao chứ, JoAnn?.
- Em khá»e, Alex ại.
- Trông em có vẻ lÆ¡ đãng thế nà o ấy. Em Ä‘ang nghÄ© gì váºy?.
- Chẳng gì cả. JoAnn McGrath nói.
- Tháºt không?.
- Ừ, tháºt ra thì em Ä‘ang nghÄ© tá»›i cô gái tá»™i nghiệp bị giết hại trong khách sạn em.
- À, anh cÅ©ng có có Ä‘á»c vá» vụ đó. Cô bé là con gái má»™t thống đốc đấy.
- Äúng thế.
- Cảnh sát có tìm ra ngưá»i đã ở cùng cô ấy không?.
- Không. Há» cÅ©ng đã thẩm vấn hết thẩy má»i ngưá»i trong khách sạn.
- Cả em á».
- Vâng. Tất cả những gì em có thể nói với cảnh sát là một cú điện thoại.
- Äiện thoại gì váºy?.
- Có ai đó ở dãy phòng Äế vương ấy đã gá»i Ä‘iện đến Nhà Trắng.
- Äá»™t nhiên hắn sững lại. Rồi hắn nói thản nhiên. - Chuyện đó chẳng có nghÄ©a gì. Ai mà chẳng có việc phải gá»i tá»›i Nhà trắng. Nà o em yêu, là m cho anh nóng lên Ä‘i.
Frank Lonergan vừa từ sân bay vỠtới tòa soạn thì điện thoại cấm tay của anh reo. - Lornegan đây.
- Chà o ngà i phóng viên. Cổ há»ng ngắn đây. Ngà i vẫn bá» tiá»n mua tin đấy chứ?.
Äó là Alex Coopper, kẻ chuyên sống bằng nghá» bán tin. ChÃnh Lonergan đã đặt cho gã cái bà danh Cổ há»ng ngắn. Anh ỡm á».
- Còn tùy thuá»™c và o độ sốt dẻo và tin cáºy cá»§a nó.
- Nó sẽ là m anh nhảy dựng lên đây. Tôi muốn 5 000 đôla.
- Tạm biệt nhé, cổ há»ng ngắn.
- Äừng vá»™i cúp máy. Äó là tin vá» cô gái bị giết ở khách sạn Monroe Arm.
Äiá»u đó đột nhiên cuốn hút Franck Lonergan. - Có chuyện gì vá» cô gái?.
- Ta nên gặp nhau ở đâu nhỉ, ngà i phóng viên?.
- Äúng ná»a tiếng nữa, tại nhà hà ng Riccós.
Hai giá» chiá»u, Frank Lonergan và Alex Cooper Ä‘á»u cùng có mặt tại Ä‘iểm hẹn. Lonergan không thÃch là m việc vá»›i Alex vì hắn là con ngưá»i không đà ng hoà ng. Nhưng từ trước tá»›i giá» hắn rất được việc. Tuy váºy, vá»›i - vụ. nà y, Lonergan cÅ©ng không chắc ở hắn lắm.
- Hy vá»ng anh không là m mất thì giá» cá»§a tôi. Lonergan nói.
- á»’, tôi không nghÄ© đây là chuyện lãng phà thá»i gian. anh nghÄ© gì nếu tôi nói rằng có sá»± liên quan giữa Nhà Trắng vá»›i hung thá»§, kẻ đã giết cô gái?. Má»™t vẻ khoái trá hiện ra trên khuôn mặt Alex.
Frank Lonergan cố kiá»m chế. - Tiếp Ä‘i.
- 5000 đô chứ?.
- 1000.
- Hai.
- ÄÆ°á»£c, anh nói Ä‘i.
- Cô bồ của tôi trực điện thoại tại Monroe Arms.
- Tên cô ấy là gì?.
- JoAnn McGrath.
Lonergan ghi lại và o sổ. - Rồi sao?.
- Có ai đó ở dãy phòng đế vương đã gá»i Ä‘iện tá»›i Nhà trắng và o thá»i Ä‘iểm cô gái ở đó.
- Tôi nghÄ© tổng thống có liên quan tá»›i vụ nà y. lá»i cá»§a Leslie Stewart vang lên.
- Äá»™ tin cáºy cá»§a thông tin nà y?.
- Chắc như đinh đóng cột.
- Tôi sẽ kiểm tra lại. Nếu đúng thì anh sẽ có tiá»n. Anh đã nói tin nà y vá»›i những ai, ngoà i tôi?.
- Chưa ai hết.
- Tốt. Không được kể cho ai khác đấy. Lonergan đứng dáºy. - Ta sẽ liên lạc sau.
- Còn chuyện nà y nữa. Cooper nói.
Lonergan đứng lại - Chuyện gì ?.
- Anh cũng đừng cho ai biết là tôi đã cung cấp tin nà y. Tôi không muốn JoAnn từ nay sẽ không tin tôi nữa.
- ÄÆ°á»£c thôi.
Ngồi lại má»™t mình, Alex Cooper nhẩm tÃnh xem sẽ là m gì vá»›i số tiá»n 2000 đô mà không để JoAnn biết.
Tổng đà i Ä‘iện thoại khách sạn Monroe Arms nằm ở má»™t góc bên cạnh quầy lá»… tân. Lúc Lonergan bước và o vá»›i cặp tà i liệu trên tay, JoAnn McGrath Ä‘ang báºn việc. Anh nghe thấy cô ta nói qua Ä‘iện thoại. - Tôi sẽ chuyển máy cho ngà i. Xin chá» má»™t chút.
JoAnn nối máy rồi quay lại phÃa Lonergan. - Tôi có thể giúp gì cho ông?.
- Tôi là ngưá»i cá»§a công ty Ä‘iện thoại. Lonergan nói. anh rút ra má»™t tấm thẻ. - Chúng tôi có má»™t số rắc rối.
JoAnn McGrath nhìn anh ngạc nhiên. - Chuyện gì váºy?.
- Có ngưá»i khiếu nại rằng phải trả tiá»n cước phà cho những cuá»™c gá»i không phải cá»§a há». Anh vá» tra lại trong táºp hồ sợ - Ngà y 15 tháng 10. Há» phải trả tiá»n cuá»™c gá»i Ä‘i Äức, mà há» thì không quen ai ở Äức cả. Thế nên há» bá»±c mình lắm.
- á»’, nhưng nà o tôi có biết gì vá» chuyện nà y?. JoAnn nói má»™t cách bá»±c dá»c. - Tôi cÅ©ng không nhá»› là đã có cuá»™c gá»i nà o Ä‘i Äức và o tháng trước không?.
- Cô có ghi lại các cuá»™c gá»i cá»§a ngà y đó không?.
- Tất nhiên là có.
- Là m ơn cho tôi xem một chút.
- ÄÆ°á»£c thôi. Cô lôi ra dưới đống giấy tá» má»™t tấm bìa kẹp hồ sợ Chuông Ä‘iện thoại lại reo. Trong lúc JoAnn báºn nghe máy, Lonergan nhanh chóng láºt tìm tư liệu mình cần. Ngà y 12 tháng 10.. Ngà y 13.. 14.. 16..
Tá» ghi các cuá»™c gá»i cá»§a ngà y 15 đã bị mất.
Frank Lonergan đã chá» sẵn tại khách sạn Four Seasons khi Jackie Houston từ Nhà Trắng trở vá».
- Xin lỗi, bà là thống đốc Houston?.
- Vâng. Bà ta quay lại.
- Tôi là Frank Lonergan, phóng viên báo Washington Tribune tôi muốn gá»i tá»›i bà lá»i chia buồn sâu sắc cá»§a tá» báo chúng tôi, thưa bà thống đốc.
- Cám ơn anh.
- Liệu bà có thể dà nh cho tôi và i phút để trò chuyện không, thưa bà ?.
- Tôi thực sự không..
- Tôi nghÄ© sẽ có Ãch.. Anh hất đầu vá» phÃa phòng chá» cá»§a khách sạn. - Chúng ta có thể tá»›i đó, và i phút thôi?.
Bà thống đốc thở dà i. - Cũng được.
- Tôi biết con gái bà đã tới tham quan Nhà Trắng và o đúng cái hôm mà .. Anh không thể nói nổi hết câu.
- Äúng thế. Con bé.. nó tá»›i đó cùng lÅ© bạn há»c. Nó rất muốn được gặp mặt Tồng Thống.
Lonergan cố giữ giá»ng tá»± nhiên.
- Cô bé có cuộc hẹn với tổng thống Russell phải không?.
- Phải. ChÃnh tôi sắp xếp cuá»™c gặp nà y. Tôi và tổng thống là bạn cÅ©.
- Thế cô bé có gặp được tổng thống không, thưa bà Houston?.
- Không, ông ấy mắc công việc đột xuất. Giá»ng bà ta nghẹn lại. - Có má»™t Ä‘iá»u tôi dám chắc..
- Äiá»u gì, thưa bà ?.
- Paul Yerby không giết con bé. Chúng nó rất yêu nhau.
- Nhưng cảnh sát cho rằng..
- Tôi không quan tâm những gì há» nói. HỠđã bắt giữ chà ng trai đó vô tá»™i. Cáºu tạ. cáºu ta thất vá»ng tá»›i mức đã treo cổ tá»± vẫn. Tháºt khá»§ng khiếp.
Frank Lonergan chăm chú nhìn bà thống đốc, giá»ng dè dặt: - Nếu không phải là Paul Yerby thì bà có nghÄ© đến là ai khác không? à tôi muốn nói là cô bé có nói sẽ gặp ai đó ở Washington không?.
- Không. Con bé chẳng quen ai ở đây cả. Con bé muốn.. Mắt bà bỗng nhòa lệ.Xin lỗi. Hãy bỠqua cho tôi.
- á»’, không có gì. Cám Æ¡n bà đã dà nh thá»i gian cho tôi, thưa thống đốc Houston.
NÆ¡i tiếp theo Lonergan tá»›i là nhà xác. Helen Chuan vừa bước ra khá»i phòng xét nghiệm tá» thi.
- Ồ, ai thế kia!.
- Chà o tiến sĩ.
- Cơn gió nà o mang anh tới đây, Frank?.
- Tôi muốn nói chuyện với cô vỠPaul Yerby.
Helen Chuan thở dà i. - Tháºt là đáng xấu hổ. Chúng Ä‘á»u còn quá trẻ.
- Lý do gì khiến má»™t chà ng trai như váºy lại tá»± tá» nhỉ?.
Helen Chuan nhún vai. - Ai mà biết được.
- à tôi là cô có chắc cáºu ta tá»± tá» không?.
- Kết quả kiểm tra hiện trưá»ng và xét nghiệm thì đúng như váºy. Dây thắt lưng xiết cổ cáºu ta chặt tá»›i ná»—i ngưá»i ta phải cắt bá» má»›i gỡ ra được.
- Không có dấu hiệu gì ở hiện trưá»ng hay trên thi thể cáºu ta chứng tá» có sá»± sát hại sao?.
Cô nhìn anh tò mò. - Không!.
Lonergan gáºt đầu. - OK. Cảm Æ¡n. Äừng để các xác chết cá»§a cô phải chỠđợi lâu.
- Hà i hước tháºt.
PhÃa ngoà i hà nh lang có má»™t buồng Ä‘iện thoại. Há»i tổng đà i, Lonergan có được số Ä‘iện thoại cá»§a bố mẹ Paul Yerbỵ Bà mẹ nhấc máy, giá»ng mệt má»i. - Alô!.
- Bà Yerby phải không ạ?.
- Vâng.
- Xin lá»—i đã là m phiá»n bà . Tôi là Frank Lonergan, phóng viên tá» Washington Tribunẹ Tôi muốn..
- Tôi không thể.
Má»™t lát sau, ông Yerby nghe máy. - Tôi xin lá»—i. Vợ tôi.. báo chà là m phiá»n chúng tôi suốt cả sáng naỵ Chúng tôi không muốn..
- Chỉ má»™t phút thôi, thưa ông Yerbỵ Có ngưá»i ở Washington tin rằng con trai ông bà không giết Chloe Houston.
- Tất nhiên là không!. Giá»ng ông trở nên mạnh mẽ hÆ¡n. - Thằng bé chẳng bao giá», chẳng Ä‘á»i nà o là m váºy.
- Cáºu Paul nhà ta có bạn bè gì ở Washington không?.
- Không. Nó chẳng quen ai ở đó cả?.
- Tôi hiểu. Váºy nếu chúng tôi có thể giúp gì được..
- Anh có thể giúp chúng tôi một việc được không anh Lonergan? Chúng tôi đã thu xếp mang xác thằng bé vỠđây rồi. Nhưng còn đồ đạc thì chưa. Chúng tôi muốn lấy vỠbất cứ thứ gì còn lại của nó. Anh có thể giải quyết giúp chúng tôi chuyện nhỠnà y không?.
- Tôi sẽ giúp ông.
- Chúng tôi vô cùng cám ơn anh.
Tại trụ sở cảnh sát, viên sÄ© quan mở há»™p dá»±ng đồ dùng cá nhân cá»§a Paul Yerbỵ - Không nhiá»u lắm đâu.Anh ta nói. - Chỉ có quần áo và má»™t cái máy ảnh thôi.
Lonergan thò tay và o hộp và lôi ra chiếc thắt lưng mà u đen. Nó không hỠbị cắt.
Frank Lonergan bước và o phòng là m việc của Deborah Kanner – thư ký chuyên trách xếp lịch các cuộc hẹn của Tổng thống Russell. Cô ta đang chuyển bị đi ăn trưa.
- Tôi có thể giúp gì được anh , Frank?.
- Deborah, tôi có má»™t vấn Ä‘á».
- Chuyện gì đây?.
Frank Lonergan vỠnhìn sổ tay.
- Tôi có nguồn tin nói rằng và o ngà y 15 tháng 10 tổng thống có cuá»™c gặp bà máºt vá»›i má»™t đặc phái viên Trung Quốc để bà n vá» vấn đỠTây Tạng.
- Tôi không hỠbiết gì vỠcuộc gặp nà y.
- Cô có thể xem lại giúp tôi được không?.
- Anh bảo ngà y nà o nhỉ?.
- Ngà y 15 tháng 10. Lonergan nhìn Deborah lôi từ ngăn kéo ra táºp hồ sÆ¡ ghi các cuá»™c gặp và giở lướt qua.
- Ngà y 15 tháng 10 ư? Anh muốn nói và o giỠnà o?.
- 10 giỠtối, ngay tại đây, trong phòng Bầu Dục.
Cô ta lắc đầu. - Không phải. 10 giỠtối hôm đo,ù tổng thống có cuộc hẹn với tướng Whitman.
Lonergan cau mà y. - Không phải như váºy? Cho tôi xem qua má»™t chút.
- Xin lá»—i. Tôi không thể. Nhưng chÃnh xác đấy.
30 phút sau. Frank Lonergan đang nói chuyện với tướng Whitman.
- Thưa ngà y, tá» Tribune muốn đưa tin vá» cuá»™c gặp gỡ giữa ngà i và tổng thống và o ngà y 15 tháng 10 vừa quạ Tôi cho là có má»™t số Ä‘iểm quan trá»ng Ä‘ang được bà n cãi.
Vị tướng lắc đầu. - Tôi không biết anh lấy tin nà y từ đâu, anh Lonergan. Bá»i vì cuá»™c gặp đó đã bị há»§y bá». Tổng thống báºn việc khác.
- Ngà i có chắc như váºy không?.
- Má»™t trong 2 ngưá»i là tôi mà lại không chắc ư? Chúng tôi Ä‘ang thu xếp má»™t cuá»™c gặp khác.
- Xin cám ơn ngà i.
Frank Lonergan quay vỠNhà Trắng. Anh lại và o văn phòng của Deborah Kanner.
- Anh biết mấy giỠrồi không, Frank?.
- Thì cÅ©ng váºy thôi. Lonergan nói vẻ hối háºn. - Ngưá»i cung cấp tin cho tôi thá» rằng Tổng thống đã gặp mặt ngay tại đây, vá»›i phái viên Trung Quốc để bà n vá» Tây Tạng.
Cô thư ký nhìn anh vẻ khó chịu. - Tôi phải nói thế nà o để anh tin và o giỠđó, ngà y đó tổng thống không có cuá»™c gặp nà o như váºy cả.
Lonergan thở dà i. - Nói tháºt tôi cÅ©ng chẳng biết phải là m sao đây. Sếp tôi thì cứ muốn đăng tin nà y, vì nó cÅ©ng khá quan trá»ng. Có lẽ chúng tôi cứ cho đăng váºy. Anh là m bá»™ Ä‘i ra cá»a.
- Äợi đã.
Anh quay lại. - Gì váºy?.
- Anh không thể đăng bừa váºy được. Chuyện ấy hoà n toà n không xẩy ra. Tổng thống sẽ nổi giáºn cho mà xem.
- Äăng hay không đâu phải do tôi quyết định.
Deborah lưỡng lự. - thế nếu tôi chứng minh cho anh rằng hôm đó tổng thống có gặp tướng Whitman thì anh sẽ quên chuyện nà y đi chứ?.
- Tất nhiên rồi. Tôi đâu muốn gây rắc rối vá»›i Nhà Trắng là m gì. Lonergan nhìn Deborah lại lôi táºp tà i liệu ra, lần giở các trang. - Äây là danh sách những cuá»™c hẹn cá»§a tổng thống trong ngà y đó. Xem nhé, ngà y 15 tháng 10. Danh sách dà i 2 trang. Deborah chỉ và o cá»™t ghi thá»i gian 10 giá» tối..Äây anh nhìn Ä‘i, giấy trắng má»±c Ä‘en hẳn hoi.
- Cô nói đúng. Lonergan đáp. Anh Ä‘ang mải tìm kiếm trên trang giấy. Má»™t cuá»™c hẹn lúc 3 giá». Chloe Houston.
|

30-07-2008, 01:05 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
|
|
Chương 19
Cuá»™c há»p bất thưá»ng diá»…n ra ở phòng Bầu dục má»›i chỉ bắt đầu được và i phút mà không khà dưá»ng như đã rất căng thẳng bì các mối bất hòa mang sẵn trong má»—i ngưá»i tham dá»±.
Bá»™ trưởng quốc phòng lên tiếng: - Tình hình sẽ ngà y cà ng vượt khá»i tầm kiểm soát cá»§a chúng ta nếu ta vẫn trì hoãn hà nh động. Nó sẽ là quá muá»™n để ngăn chặn sá»± việc.
- Chúng ta không thể hà nh động vá»™i vã được. Nói Ä‘oạn, tướng Stephan Gossard quay sang há»i giám đốc CIA. - Ông đã có trong tay những thông tin gì?.
- Rất khó nói. Chúng tôi chỉ chắc hắn là Libya Ä‘ang mua má»™t số lượng lá»›n vÅ© khà từ Iran và Trung Quốc. Tổng thống Oliver nhìn vá» phÃa ngoại trưởng há»i. - thế Libya phá»§ nháºn việc đó à ?.
- Vâng đúng váºy. Cả phÃa Trung Quốc và Iran cÅ©ng thế.
Tổng thống há»i tiếp. - Còn phÃa các nước Ả ráºp thì sao?.
Giám Äốc CIA đáp: - Thưa tổng thống, theo những thông tin mà tôi có được, nếu Israel tấn công, thì đó sẽ là cái cá»› mà các nước Ả ráºp Ä‘ang mon đợi. Há» sẽ tham gia và o việc loại bá» Israel.
Tất cả cùng nhìn Tổng thống. - Ông có những nguồn tin đáng tin cáºy ở Libya phải không?. Tổng thống há»i.
- Vâng, thưa tổng thống.
- Tôi muốn những tin má»›i nhất. Nếu có, hãy báo cho tôi ngaỵ Xuất hiện bất kỳ dấu hiệu nà o cá»§a sá»± tấn công, chúng ta sẽ không có sá»± lá»±a chá»n nà o khác ngoà i hà nh động.
Cuá»™c há»p đến đây phải hoãn lại. Giá»ng cá»§a thư ký tổng thống vang lên qua ná»™i đà m - Thưa tổng thống, có ngà i Tager xin gặp.
- Má»i ông ta và o.
- Cuá»™c há»p diá»…n ra như thế nà o?. Vừa và o Peter Tager đã há»i.
- á»’, đây chỉ là má»™t cuá»™c há»p bình thưá»ng. Oliver nói vá»›i vẻ thất vá»ng, - vá» chuyện sẽ có má»™t cuá»™c chiến tranh trong nay mai..
- Và kèm theo cả vấn đỠlãnh thổ?. Tager nói vẻ cảm thông.
- Äúng váºy.
- Nghe chừng có vẻ hay đấy.
- Xin má»i ngồi.
Peter Tager vừa ngồi xuống vừa há»i. - Váºy anh có biết chuyện gì vá» cái tiểu vương quốc Ả ráºp thống nhất không?.
- Không nhiá»u lắm, - Oliver trả lá»i. - cách đây 20 năm, có 5 hay 6 nước Ả ráºp gì đó đã táºp hợp nhau lại để thà nh láºp má»™t liên minh.
- Có tất cả 7 nước. Há» thà nh láºp và o năm 1971. Äó là các nước Abu Dhabi, Fujaira, Dubai, Sharjah, Rasal-Khaimah, Unim al-Auaiwan và Ajman. Khi chưa liên minh vá»›i nhau thì há» chẳng là gì cả. Nhưng khối liên minh nà y đã phát triển má»™t cách không thể hình dung nổi. Hiện nay, há» là má»™t trong những nước có mức sống cao nhất. Tổng sản phẩm quốc ná»™i đã vượt hÆ¡n 39 tỉ đôla và o năm ngoà i.
Oliver nói với vẻ sốt ruột. - Tôi đoán là có một tin gì đó phải không, Peter?.
- Äúng váºy. Ngưá»i đứng đầu cá»§a há»™i đồng các tiểu cưá»ng quốc Ả Ráºp muốn gặp anh.
- ÄÆ°á»£c thôi. Váºy tôi sẽ gá»i cho Bá»™ trưởng bá»™ quốc phòng..
- Nhưng ông ta chỉ muốn gặp riêng anh, và ngay hôm nay.
- Anh nói nghiêm túc không đấy? Tôi không chắc là mình..
- Oliver nà y, dòng há» Majlis là má»™t trong những thế lá»±c lá»›n cá»§a khối Ả ráºp và còn được các quốc gia Ả Ráºp khác rất kÃnh nể. Cuá»™c gặp nà y có thể mở ra nhiá»u triển vá»ng tốt cho tạ Tôi biết Ä‘iá»u nà y là không tuân thá»§ qui định quốc gia nhưng tôi nghÄ© là anh nên gặp há».
- Má»™t cuá»™c gặp gỡ chÃnh thức sẽ thuáºn tiện hÆ¡n nếu như tôi..
- Tôi sẽ sắp xếp má»i việc.
- Váºy há» muốn gặp ở đâu?.
- Há» có du thuyá»n Ä‘ang Ä‘áºu ở vịnh Chesepeake, gần Annapolis. Tôi sẽ đưa anh đến đó má»™t cách kÃn đáo.
Oliver ngồi bất động, nhìn trân trân lên trần nhà . Cuối cùng ông vươn vá» phÃa trước và ấn nút ná»™i đà m. - Hãy hoãn tất cả các cuá»™c hẹn chiá»u nay cho tôi.
Chiếc du thuyá»n tuyệt đẹp dà i tá»›i 212 ft (~60m) Ä‘ang neo ở vịnh. Tất cả má»i ngưá»i trên thuyá»n Ä‘á»u Ä‘ang chỠđợi tổng thống Mỹ. Toà n bá»™ thá»§y thá»§ là ngưá»i Ả Ráºp.
- Xin chà o mừng ngà i đến đây, thưa tổng thống. Ali Al-Fulani, thư ký thứ nhất cá»§a các tiểu vương quốc Ả Ráºp Thống Nhất lên tiếng. - Xin má»i ngà i lên thuyá»n.
Khi Oliver bước du thuyá»n, viên thư ký ra hiệu cho thá»§y thá»§ Ä‘oà n. Và i phút sau, thuyên đã lướt Ä‘i.
- Chúng ta sẽ Ä‘i xuống tầng dưới phải không?. Tổng thống há»i viên thư ký.
- Phải.
Ta có thể bị giết hoặc bị bắt cóc ở má»™t nÆ¡i nà o đùó. Äây là việc ngu xuẩn nhất từ trước đến nay mà ta đã là m. Có lẽ chúng - Ä‘iệu. ta tá»›i đây để có thể dá»… dà ng bắt đầu cuá»™c tấn công và o Israel trong khi ta không thể đưa ra mệnh lệnh nà o hòng trả đũa lại. Tại sao ta lại đồng ý vá»›i Tager Ä‘i gặp bá»n chúng cÆ¡ chứ?
Nhưng Oliver vẫn theo Ali Al-Fulani xuống cầu thanh, đến má»™t căn phòng lá»™ng lẫy được bà i trà theo kiểu Trung Äông. Ở đó có 4 gã Ả Ráºp lá»±c lưỡng canh gác. Má»™t ngưá»i đà n ông Ä‘ang ngồi trên trà ng kỉ vá»™i đứng dáºy khi Oliver bước và o.
Ali Al-Fulani nói: - Xin giá»›i thiệu vá»›i tổng thống, đây là Quốc Vương Hamad đáng kÃnh.
Hai ngưá»i bắt tay nhau. - Rất hân hạnh được gặp Quốc Vương.
- Cám Æ¡n ngà i đã đến, thưa tổng thống. Xin má»i ngà i dùng trà .
- Cám ơn quốc vương, tôi xin được không dùng.
- Tôi cho rằng cuá»™c gặp gỡ nà y không quá đưá»ng đột vá»›i ngà i,. Quốc Vương Hamad bắt đầu. - Thưa tổng thống, từ hà ng trăm năm nay, rất khó khăn, nếu nhhư không nói là không thể được, trong việc giải quyết các vấn đỠgiữa 2 nước chúng ta; những mâu thuẫn vá» chÃnh trị, ngôn ngữ, đạo giáo và văn hóa. Äó là lý do cá»§a rất nhiá»u cuá»™c chiến tranh đã xảy ra giữa 2 phÃa. Nếu ngưá»i Do Thái có chiếm đất cá»§a ngưá»i Palestine, thì cÅ©ng không ai ở Omaha hay Kansas bị ảnh hưởng. Há» vẫn sống bình thưá»ng như Ä‘ang há» sống. Nếu có má»™t giáo đưá»ng Do Thái ở Jerusalem bị đánh bom, thì những ngưá»i à ở Rome và Venise cÅ©ng chẳng phải báºn tâm tá»›i.
Oliver tá»± há»i không biết bà i diá»…n văn nà y sẽ dẫn đến đâu đây. Liệu đó có phải là má»™t lá»i cảnh báo cho cuá»™c chiến tranh sắp tá»›i không?
- Chỉ có má»™t nÆ¡i duy nhất trên thế giá»›i phải chịu những tổn hại do các cuá»™c chiến tranh ở Trung Äông gây ra, chÃnh là Trung Äông. Ông ta vươn ngưá»i vá» phÃa Oliver. - Và bây giá» là lúc chúng ta chấm dứt sá»± Ä‘iên rồ nà y.
Bắt đầu rồi đây. Oliver nghĩ.
- Những ngưá»i lãnh đạo cá»§a các vương quốc Ả Ráºp và dòng dá» Majlis đã trao cho tôi má»™t sứ mệnh là trình lên ngà i má»™t yêu cầu.
- Tôi xin được nghe.
- Một yêu cầu hòa bình.
Oliver kinh ngạc - Hòa bình?.
- Chúng tôi muốn giải hòa vá»›i đồng minh cá»§a các ngà i, Israel. Lệnh cấm váºn cá»§a các ngà i đối vá»›i Iran và các nước Ả Ráºp đã là m chúng tôi thiệt hại hà ng tỉ đôla má»—i năm. Chúng tôi muốn chấm dứt tình hình nà y. Nếu Mỹ đứng lên như má»™t trung gian hòa giải; các nước Ả Ráºp, bao gồm Iran, Libya, Syria, sẽ sẵn lòng ngồi xuống và bà n bạc vá» má»™t hiệp định hòa bình vÄ©nh viá»…n vá»›i Israel.
Tổng thống quá dỗi ngạc nhiên vỠđỠnghị nà y.
- Các ông là m chuyện nà y là vì..
- Tôi xin trân trá»ng nói vá»›i ngà i rằng đỠnghị nà y cá»§a chúng tôi hoà n toà n không xuất phát từ lòng quà mến vá»›i Israel hay vá»›i nước Mỹ các ngà i, mà chÃnh vì quyá»n lợi cá»§a chúng tôi. Biết bao chà ng trai cá»§a chúng tôi đã chết vì sá»± Ä‘iên rồi nà y. Chúng tôi muốn kết thúc. Thế là đủ. Chúng tôi muốn lại được tá»± do bán dầu cho các nước trên thế giá»›i. Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sà ng cho chiến tranh, nhưng chúng tôi vẫn muốn hòa bình hÆ¡n.
Oliver hÃt má»™t hÆ¡i tháºt sâu. - Tôi cho là mình cần má»™t chút nước trà .
- Giá mà anh ở đó,. Oliver nói vá»›i Peter Tager, - tháºt không thể tả nổi. HỠđã sẵn sà ng cho chiến tranh, nhưng há» lại không muốn xảy ra chiến tranh. Äúng là dòng máu thương gia. Há» muốn tá»± do bán dầu ra thị thưá»ng thế giá»›i nên há» cần hòa bình.
- Kỳ diệu tháºt,. Peter hà o hứng, - giải quyết xong vụ nà y, anh sẽ trở thà nh má»™t vị anh hùng đấy.
- Tôi sẽ tá»± bà n chuyện đó,. Oliver nói vá»›i Peter Tager, - Không cần phải thông qua quốc há»™i. Tôi sẽ nói chuyện vá»›i thá»§ tướng Israel. Chúng ta sẽ giúp ông ấy thương lượng vá»›i các nước Ảráºp. Oliver ngừng lại rồi nói vá»›i Tager bằng giá»ng khà n khà n. - Mấy phút đầu tôi cứ lo mình bị bắt cóc.
- Há» không có cÆ¡ há»™i đó đâu,. Peter mỉm cưá»i. - Tôi đã cho má»™t chiếc tà u và má»™t máy bay trá»±c thăng Ä‘i theo anh.
- Nghị sĩ Davis đang chỠđược gặp ngà i, thưa tổng thống. Ông ấy không hẹn trước nhưng bảo đây là chuyện khẩn cấp.
- Há»§y bá» cuá»™c hẹn tiếp theo cá»§a tôi rồi má»i Nghị sÄ© Davis và o.
Cá»a mở và ToÄ‘ Davis bước và o phòng bầu dục.
- Tháºt là má»™t Ä‘iá»u ngạc nhiên lý thú, ToÄ‘ ạ. Má»i việc Ä‘á»u ổn chứ?.
Ngà i nghị sĩ ngồi xuống. - Ổn cả, Oliver. Tôi vừa nghĩ đến anh và cho là nên tới đây chuyện phiếm với anh một chút.
Oliver mỉm cưá»i. - Lịch là m việc cá»§a con đã kÃn và o ngà y hôm nay, nhưng vá»›i cha thì..
- Chỉ và i phút thôi. Tôi vừa chạy qua chá»— Peter. Anh ta có kể cho tôi nghe chuyện anh gặp phÃa Ả Ráºp.
Oliver cưá»i. - Thế có được không chả Có vẻ như cuối cùng chúng ta cÅ©ng có hòa bình ở Trung Äông đấy nhỉ?. Ông gõ nhè nhẹ lên bà n. - sau biết bao nhiêu tháºp ká»·! Ãt nhất thì nhiệm kỳ nà y cá»§a con cÅ©ng có cái gì đó để nhá»› đấy, phải không ToÄ‘?.
Nghị sÄ© Davis há»i nhá»:.Anh đã nghÄ© kỹ chưa, Oliver?.
Tổng thống hơi cau mà y. - Cái gì? Cha bảo sao?.
- Hòa bình là má»™t từ rất đơm giản, nhưng lại có nhiá»u ý nghÄ©a. Hòa bình không bao giá» Ä‘em lại bất kỳ lợi nhuáºn nà o bằng tiá»n. Khi có chiến tranh, nhữnng nước nà y mua vÅ© khà do chÃnh ta sản xuất, trị giá hà ng tỉ đôlạ Khi hòa bình, há» chẳng cần đến vÅ© khà là m gì. và nếu Iran không bán được dầu, giá dầu lên, thì chÃnh chúng ta , nước Mỹ, sẽ có lợi.
Oliver nghe mà cứ ngá»› ngưá»i ra. - ToÄ‘, nhưng đây là chuyện sinh mệnh con ngưá»i.
- Äừng có ngây thÆ¡ như thế. Oliver. Nếu chúng ta thá»±c sá»± muốn có hòa bình giữa Israel và các nước Ả Ráºp thì chúng ta đã là m Ä‘iá»u đó từ lâu rồi. Israel bé như cái kẹo ấy. Bất kỳ vị tổng thống tiá»n nhiệm nà o cÅ©ng có thể ép há» thương lượng vá»›i phÃa Ả Ráºp, nhưng tại sao lại cứ thÃch để nguyên trạng như váºy? Äừng hiểu lầm tôi nhé. Ngưá»i Do thái là má»™t dân tá»™c tốt. Tôi cÅ©ng có công chuyện cùng và i ngưá»i bá»n há» trong nghị viện.
- Con không thể tin rằng chạ.
- Tin hay không tùy anh. Oliver ạ. Hiệp định hòa bình chẳng đem lại lợi lộc gì cho đất nước nà y cả. Tôi không muốn anh đương đầu với chuyện đó.
- Con phải đương đầu với chuyện đó?.
- Äừng có bảo vá»›i tôi là anh phải là m gì, Oliver ạ. Nghị sÄ© Davis ngồi thẳng dáºy. - Tôi sẽ bảo cho anh. Äừng quên là ai đã đưa anh ngồi và o cái ghế nà y.
Oliver nói nhá» nhưng rõ rà ng. - ToÄ‘, cha có thể không tôn trá»ng con, nhưng cha phải tôn trá»ng cái văn phòng (chức vụ) nà y. Không bà n tá»›i chuyện ai đưa con và o đây, nhưng con Ä‘ang là m tổng thống.
Nghị sÄ© Davis đứng dáºy. - Tổng thống ư? Anh chỉ là má»™t con rối chết tiệt thôi, Oliver ạ. Anh là con bù nhìn cá»§a tôi. Anh nắm quyá»n trong tay, nhưng anh không phải là ngưá»i ra lệnh.
Oliver chằm chằm nhìn ông ta một lúc lâu. - Cha và các bạn của cha sở hữu bao nhiêu mỠdầu hà Tođ?.
- Äó không phải là việc cá»§a anh. Nếu anh dám là m việc kia, thì coi như anh kết thúc luôn. Anh có nghe tôi nói không đấy? Tôi cho anh 20 giỠđể biết nên là m thế nà o là khôn ngoan.
Và o bữa tối hôm đó, Jan nói. - Cha bảo em nói chuyện vá»›i anh, Oliver ạ, ông thất vá»ng lắm.
Oliver ngẩng lên nhìn vợ và thầm nghĩ. 'mình rồi cũng sắp phải đương đầu với cả cô ấy đây.'
- Cha đã kể cho em nghe chuyện xảy ra giữa 2 ngưá»i. Jan nói tiếp.
- Thế à ?.
- Vâng,.bà vươn ngừơi qua bà n hôn nhẹ lên má ông, - và em thấy việc anh sắp là m tháºt tuyệt vá»i.
Phải mất má»™t lúc ông má»›i hiểu được Ä‘iá»u bà nói. - Nhưng cha em phản đối việc đó.
- Em biết. Và có nghĩa là cha sai. Nếu hỠsẵn sà ng giải hòa với nhau, anh phải giúp hỠnhé.
Oliver nghe như nuốt từng lá»i cá»§a Jan, ông ngắm bà tháºt kỹ. Lần đầu tiên ông thấy là má»™t Äệ nhất Phu Nhân xứng đáng biết chừng nà o. Bà tham gia và o các hoạt động từ thiện và đứng tên trong má»™t loạt các quỹ cứu trợ, bảo trợ khác. Bà tháºt đáng yêu, thông minh và cần mẫn; và cÅ©ng là lần đầu tiên ông ngắm bà , lòng tá»± há»i. Tại sao mình lại cứ Ä‘i ngoại tình nhỉ? Tất cả những gì mình cần đễu chẳng Ä‘ang ở Jan hay sao?
- Anh có má»™t cuá»™c há»p tối nay phải không?.
- Không,. Oliver đáp cháºm rãi. - Anh sẽ há»§y bá» nó. - Tối nay anh ở nhà .
Äêm đó, Oliver đã là m tình vá»›i Jan sau má»™t thá»i gian rất lâu ngưng nghỉ, và cả hai Ä‘á»u thấy tuyệt diệu. Sáng hôm sau, khi ngá»§ dáºy, ông nghÄ©.Mình phải bảo Peter bá» cái căn há»™ bà máºt kia Ä‘i má»›i được.
Bức thư nằm trên bà n của hắn và o sáng hôm sau:
- Tôi muốn ngà i biết rằng tôi là ngưá»i thá»±c sá»± ngưỡng má»™ ngà i, và tôi không muốn là m gì tổn hại tá»›i ngà i. Tôi ở trong gara cá»§a khách sạn Monroe Arms và o đên ngà y 15 ấy và tôi thá»±c ngạc nhiên khi thấy ngà i cÅ©ng ở đó. Ngà y hôm nay tôi Ä‘á»c được tin vá» vụ cô gái trẻ bị giết, tôi đã hiểu tại sao ngà i quay lại để xóa Ä‘i dấu tay trên nút bấm cá»§a thang máy. Tôi biết là tất cả báo chà sẽ rất quan tâm tá»›i câu chuyện nà y cá»§a tôi và sẽ trả tiá»n háºu hÄ©nh. Nhưng, như đã viết ở trên, tôi là má»™t trong những ngưá»i ngưỡng má»™ ngà i. Thá»±c là tôi không muốn là m gì tổn hại đến ngà i. Tôi Ä‘ang cần má»™t chút trợ giúp vá» mặt tà i chÃnh, và nếu ngà i có lòng, thì chuyện nà y sẽ chỉ chúng ta biết mà thôi. Tôi sẽ liên lạc vá»›i ngà i sau mấy ngà y nữa, khi ngà i có đủ thá»i gian để suy nghÄ© thấu đáo.
Xin trân trá»ng chà o ngà i
Má»™t ngưá»i bạn.
- Chúa Æ¡i,. Sim Lombardo khẽ kêu lên. - Tháºt không thể tin được. Bức thư đến đây bằng cách nà o?.
- Bằng đưá»ng bưu Ä‘iện. Peter nói, - gá»i cho Tổng thống,. Trên bì ghi rõ chữ - Thư riêng.
Sim Lombardo nói. - Có thể là một kẻ điên rồ nà o đó đang định..
- Không được chá»§ quan thế, Sim ạ. Tôi cÅ©ng chẳng mảy may tin và o chuyện nà y, nhưng nếu chiû cần má»™t lá»i thì thà o lá»t ra ngoà i thì Tổng Thống coi như thân bại danh liệt. Chúng ta phải bảo vệ ngà i.
Peter Tager Ä‘ang ở trụ sở FBI, số 10, phố Pennsylvania, nói chuyện vá»›i nhân viên máºt vụ Clay Jacobs.
- Anh bảo đó là chuyện quan trá»ng, đúng không?. Jacobs há»i.
- Phải. Tager mở chiêc cặp da Ä‘en lấy ra má»™t tá» giấy, và đẩy qua bà n cho Clay Jacobs, Ông ta cầm lên và đá»c to.
- Tôi muốn ngà i biết rằng tôi là ngưá»i thá»±c sá»± ngưỡng má»™ ngà i.. Tôi sẽ liên lạc vá»›i ngà i sau mấy ngà y nữa, khi ngà i có đủ thá»i gian để suy nghÄ© thấu đáo.
Tất cả những chữ ở giữa 2 dòng nà y Ä‘á»u đã bị đè lên bằng băng bút xóa.
Jacobs ngảng lên. - Cái nà y là gì váºy?.
- Nó liên quan đến việc an toà n cá»§a tổng thống. Ngà i yêu cầu tôi phải tìm ra ai là ngưá»i viết bức thư nà y. Ngà i muốn anh hãy tìm dấu vân tay.
Clay Jacobs láºt qua láºt lại tá» giấy, chau mà y suy nghÄ©. - Äiá»u nà y tháºt không bình thưá»ng chút nà o, Peter ạ.
- Tại sao?.
- Tôi thấy nó có cái gì rất lạ lùng.
- Tất cả những gì tổng thống muốn anh là m là tìm ra tên của tác giả bức thư.
- Cứ cho là dấu tay của hắn còn ở trên nà y.
Peter gáºt đầu. - Cho là váºy.
- Anh chá» chút nhé. Jacobs đứng dáºy và đi sang má»™t phòng khác.
Peter ngồi đó và nhìn qua cá»a sổ, nghÄ© đến bức thư và háºu quả xấu nhất mà nó có thể Ä‘em lại. Äúng 7 phút sau, jacobs quay lại.
- Anh may mắn đấy.
Tim Peter Ä‘áºp rá»™n lên. - anh tìm thấy gì chứ?.
- Có,. Jacobs đưa cho Peter má»™t tá» giấy. - Ngưá»i mà anh tìm có liên quan đến má»™t vụ tai nạn giao thông khoảng má»™t năm trước đây. Tên anh ta là Carl Gorman, là m việc tại khách sạn Monroe Arms. Ông ta dừng lại, nhìn Peter tháºt kỹ. - Anh còn cần há»i gì nữa vá» chuyện nà y không?.
- Không,. Peter đáp tháºt lòg. - Không còn gì nữa.
- Frank Lonergan Ä‘ang ở đưá»ng dây số 3, thưa bà Stewart. Anh ấy bảo có chuyện khẩn.
- Tôi sẽ cầm máy cám ơn. Leslie bấm nút. - Frank?.
- Bà ở đó một mình chứ?.
- Äúng váºy.
Nà ng nghe thấy tiếng anh ta hÃt má»™t hÆ¡i rất sâu. - Ok, chúng ta có việc rồi. Sau đó, Lonergan trình bà y liá»n má»™t hÆ¡i trong suốt 10 phút không nghỉ.
Leslie chạy như bay đến văn phòng của Matt Baker.
- Chúng ta phải nói chuyện, Matt,. nà ng thở hổn hển và ngồi xuống chiếc ghế trước mặt ông. - Ông thấy thế nà o nếu tôi bảo với ông là tổng thống có liên quan đến vụ Chloe Houston?.
- Ăn khách đấy. Nhưng tôi cho là bà đã đi quá xa.
- Frank vừa gá»i Ä‘iện đến., Anh ấy đã nói chuyện vá»›i bà thống đốc Houston, bà ta không tin là Paul Yerby giết con gái mình. Frank cÅ©ng đã nói chuyện vá»›i bố mẹ cá»§a Paul, Há» cÅ©ng không tin là như váºy.
- Tôi cÅ©ng không chá» việc há» tin,. Matt thá»§ng thẳng, - Nếu đó là điá»u duy nhất bà muốn nói..
- Má»›i chỉ là bắt đầu thôi. Frank đến gặp nhân viên khám nghiện thá» thị Chị ta bảo rằng chiếc thắt lưng mà cáºu bé dùng để tá»± tá» quấn và o cổ chặt đến ná»—i ngưá»i ta đã phải cắt đứt nó má»›i tháo ra được..
Matt nghe chăm chú hơn. - Và ..?.
- Frank đến nơi lưu giữ đồ đạc còn lại của Yerbỵ Chiếc thắt lưng là nh nguyên không hỠbị cắt xén gì hết.
Matt thở dà i. - à bà muốn nói là thằng bé đã bị giết trong nhà giam nhằm bịt miệng chứ gì?.
- Tôi chẳng định suy tưởng gì cả. Tôi chỉ Ä‘ang tìm kiếm sá»± tháºt mà thôi. Äã má»™t lần Oliver Russell thuyết phục tôi dùng Ecstasy dạng lá»ng. Hồi ông ta Ä‘ang tranh cá» chức thống đốc bang, má»™t cô gái đã chết trên sông Kentucky vì chất lá»ng đó. Khi Oliver đã là thống đốc, ngưá»i ta tìm thấy nữ thư ký cá»§a ông ấy bị nhiá»…m độc Ecstasy và bất tỉnh trong công viên. Lonergan biết rằng chÃnh tổng thống, sau nhiá»u lần gá»i Ä‘iện đến thăm há»i, cuối cùng đã chÃnh thức gợi ý bệnh viện chấm dứt sá»± sống cá»§a cô gái ấy. Leslie ngáºp ngừng má»™t chút. - Có má»™t cú phôn từ dẫy phòng Äế vương, hiện trưá»ng vụ án, đến Nhà Trắng, đúng và o đêm Chloe Houston bị giết. Trang cá»§a ngà y 15 tháng 10 đã bị mất. Còn nữ thư ký chuyên trách xếp lịch là m việc cho tổng thống nói vá»›i Lonergan rằng ông ta có má»™t cuá»™c gặp vá»›i tướng Whitman và o tối hôm Dó. Nhưng thá»±c ra không há» có cuá»™c gặp ấy. Frank đã nói chuyện vá»›i thống đốc Houston, bà ta nói rằng nhân dịp Chloe Ä‘i tham quan Nhà Trắng, bà đã sắp đặt cho con gái gặp Tổng thống và o chiá»u hôm đó.
Cả 2 cùng im lặng khá lâu. - Frank Lonergan bây giỠở đâu?. Matt há»i.
- Anh ấy Ä‘i tìm Carl Gorman, ngưá»i nhân viên đã tiếp vị khách đặt phòng Äế Vương.
Jeremy Robinson từ chối.Xin lỗi, chúng tôi không được phép tiết lộ thông tin cá nhân của các nhân viên ở đây.
- Thì tôi chỉ xin địa chỉ nhà riêng của anh ấy để.. Frank nà i nỉ.
- Tháºt không may cho anh, Gorman Ä‘ang Ä‘i nghỉ.
Lonergan thở dà i. - á»’, thế thì tệ tháºt. Tôi cứ hy vá»ng anh ấy sẽ có Ä‘iá»u kiện giúp tôi má»™t số thông tin thiếu.
- Thông tin gì?.
- À vâng. Chúng tôi Ä‘ang viết vá» vụ con gái bà thống đốc Houston bị chết ở khách sạn nà y. Tôi chỉ định trao đổi tà chút vá»›i Gorman. Anh lấy ra má»™t quyển sổ, má»™t cây bút. - Khách sạn nà y có từ khi nà o nhỉ? Tôi muốn biết chút Ãt vá» lịch sá» cá»§a nó, các khách hà ng..
Jeremy chau mà y. - ChỠchút! Chắc chán là không cần đâu. à tôi là .. cô ấy có thể bị sát hại ở đâu đó chứ..
Frank nói vẻ đồng tình. - Tôi hiểu, nhưng chuyện đó lại xảy ra ở đây. Khách sạn của ông sắp nổi danh chẳnng kém gì vụ Watergate đâu.
- Anh..?.
- Lonergan.
- Anh Lonergan nà y. Tôi sẽ rất.. rất cám ơn nếu anh có thể.. ý tôi muốn nói là cái kiểu quảng cáo nà y sẽ rất bất lợi cho khách sạn chúng tôi. Liệu có cách nà o khác..?.
Lonergan ra vẻ nghĩ ngợi một lát. - Ừ nhỉ, nếu gặp được Gorman, tôi cho là mình có thể tìm ra hướng đi mới đấy.
- Qúy hóa quá. Äể tôi Ä‘i lấy địa chỉ cáºu ta cho anh.
Frank Lonergan thá»±c sá»± lo lắng. Theo như những thông tin mà anh thu lượm được, vấn đỠngà y cà ng trở nên sáng tá», hé lá»™ ra má»™t vụ giết ngưá»i cố ý và má»™t vụ xóa dấu vết ở trình độ cao.
Trước khi đến gặp Gorman anh quyết định rẽ qua nhà má»™t lát. Vợ anh Rita, Ä‘ang trong bếp chuẩn bị bữa tối. Rita là má»™t phụ nữ mảnh dẻ, tóc Ä‘á», mắt xanh long lanh và là n da tháºt mịn mà ng. Rita ngạc nhiên nhìn chồng bước và o.
- Frank, sao hôm nay anh lại vỠnhà và o giỠlà m việc thế?.
- Thì em cứ coi như anh vừa từ trên trá»i rÆ¡i xuống và hãy chà o anh Ä‘i.
Cô nhìn anh. - Không, đã xẩy ra chuyện gì váºy?.
Anh ngáºp ngừng. - Äã bao lâu rồi em không gặp mẹ?.
- Em vừa gặp mẹ tuần trước. Nhưng sao cở.
- Em nên Ä‘i thăm mẹ lần nữa, ngay hôm naỵ Bây giá».
- Có chuyện không ổn hả anh?.
Anh cưá»i. - Chỉ không ổng á». rồi đến bên lò sưởi. - Có lẽ em sắp phải lau quét sạch sẽ cái lò sưởi nà y đấy. Chúng ta sẽ đặt giải thưởng Pulitzer (giải thưởng cao nhất vá» văn xuôi Mỹ) ở đây và cả má»™t chiếc huy chương Peabody nữa.
- Anh Ä‘ang nói gì váºy?.
- Anh Ä‘ang thu táºp tà i liệu để thổi bay má»™t và i nhân váºt. à anh là những nhân váºt cỡ chóp bu ấy. Äây quả là câu chuyện thú vị nhất mà anh được tham gia và o.
- Thế tại sao anh lại muốn em đi thăm mẹ?.
- Có chút nguy hiểm em ạ. Má»™t số ngưá»i sẽ không thÃch anh là m vụ nà y. Anh thấy sẽ tốt hÆ¡n nếu em Ä‘i xa khoảng và i ngà y cho đến khi má»i việc kết thúc.
- Nhưng anh đang bị nguy hiểm..
- Anh sẽ không bị nguy hiểm. Anh chỉ bị nguy hiểm khi chúng dùng em để ra Ä‘iá»u kiện.
- Anh chắc chắn không có gì xảy ra với mình chứ?.
- Chắc chắn. Em hãy soạn đồ Ä‘i. Anh sẽ gá»i Ä‘iện cho em tối nay.
- Thôi được. Rita trả lá»i, vẻ miá»…n cưỡng.
Lonergan nhìn đồng hồ. - Anh sẽ đưa em ra ga.
Má»™t giá» sau, Lonergan dừng xe trước ngôi nhà gạch khiêm nhưá»ng nằm rong khu Wheaton. Anh ra khá»i xe, bước tá»›i bên cá»a và bấm chuông. Không có ai đáp lại (mở cá»a). Anh lại bấm chuông lần nữa và đợi. Cánh cá»a nặng ná» bất chợt mở ra và má»™t ngưá»i phụ nữ to béo, tuổi trung niên nhìn anh vá»›i đôi mắt dò xét.
- Anh há»i ai?.
- Tôi là ngưá»i cá»§a ban theo dõi thuế thu nháºp – IRS. Lonergan nói và đưá»ng hoà ng rút ra má»™t tấm thẻ. - Tôi muốn gặp Carl Gorman.
- Em trai tôi không ở đây.
- Chị có biết anh ấy đang ở đâu không?.
- Không!. Câu trả lá»i tuá»™t ra quá nhanh.
Lonergan gáºt gù. - Tiếc tháºt, thôi cÅ©ng không sao. Chị có thể thu xếp đồ đạc cá»§a anh ấy. Tôi quay vá» Sở và cho xe tải đến ngay bây giỠđây. Lonergan là m ra vẻ bá» Ä‘i.
- Chá» chút đã! Xe tải nà o cở Anh nói chuyện gì váºy?.
Lonergan dừng lại. - Em trai chị không nói gì à ?.
- Nói gì cở.
Lonergan xoay mình nhìn thẳng và o ngưá»i phụ nữ. - Anh ấy Ä‘ang gặp rắc rối.
Chị ta nhìn anh lo lắng. - Rắc rối gì ạ?.
- Xin lỗi, tôi không được tự tiện nói vỠchuyện nà y,. anh lắc đầu, - anh ấy có vẻ là một chà ng trai dễ thương đấy nhỉ?.
- Phải,. chị ta nói vẻ thiết tha, - Carl là ngưá»i rất tuyệt vá»i.
Lonergan gáºt đầu. - Äấy cÅ©ng là cảm giác cá»§a tôi khi tôi thẩm tra cáºu ta.
Chị gái Carl lo lắng. - Thẩm tra nó vỠchuyện gì?.
- Gian dối trong khai báo thuế thu nháºp. Tháºt tá»™i quá. Tôi muốn đến mách cho cáºu ấy cách giải quyết vụ nà y, nhưng.. Anh nhún vai, - Äà nh váºy, nếu cáºu ấy không có ở đây.. anh lại quay Ä‘i.
- ChỠđã! Nó.. nó đang ở khu câu cá. Tôi .. tôi được dặn là không nói với bất cứ ai.
- Tháºm chà cả vá»›i tôi?.
- Không, anh lại là chuyện khác. Nó đang ở trại câu cá Sunshine bên hồ Richmond, bang Virginia.
- Thôi được, tôi sẽ đến đó tìm cáºu ấy.
- Thế thì hay quá. Anh dám chắc là chuyện cá»§a nó sẽ ổn thá»a chứ?.
- Hoà n toà n chắc,. anh quả quyết, - tôi sẽ giúp cáºu ấy giải quyết chuyện nà y.
Lonergan cho xe chạy thẳng vá» phÃa nam. Richmond nằm cách đó khoảng 100 dặm. Trong những kỳ nghỉ hè, cách đây và i năm, Lonergan thưá»ng vỠđấy nghỉ ngÆ¡i, câu cá, và thưá»ng gặp maỵ Hy vá»ng lần nà y anh cÅ©ng gặp may như váºy.
Trá»i hÆ¡i mưa, nhưng Carl Gorman chẳng há» quan tâm. Äây là lúc cá sắp đớp mồi. Anh ta Ä‘ang săn loại cá vược vằn. Mấy chiếc cần câu đã mắc sẵn mồi đặt ở phÃa sau con thuyá»n có mái chèo. Sóng vá»— nhè nhẹ và o mạn thuyá»n Ä‘ang lênh đênh giữa hồ. Hình như mồi câu vẫn chưa đủ sức hấp dẫn vá»›i lÅ© cá. Chúng có vẻ không vá»™i và ng. Anh ta cÅ©ng chẳng sốt ruá»™t gì cả. Chưa bao giá» Gorman vui hÆ¡n bây giá». Anh ta sắp sá»a già u tá» Già u hÆ¡n cả những gì hằng mÆ¡ đến. Äúng là má»™t may mắn không ngá». Mình đã ở đúng nÆ¡i, đúng lúc.
Anh ta quay lại khách sạn Monroe Arms để lấy chiếc áo jacket bị bá» quên và vừa định rá»i bãi Ä‘áºu xe thì cá»a thang máy riêng dẫn lên dẫy phòng Äế Vương báºt mở. Khi nhìn thấy ngưá»i đà n ông bước ra, Carl Gorman ngồi chết lặng trong xe, không động cá»±a nổi. Rồi Carl thấy ông ta quay lại, lấy khăn tay lau chùi kỹ lưỡng các nút bấm cá»§a thang máy rồi ra xe và lái Ä‘i.
Song chuyện nà y cÅ©ng sẽ bị quên Ä‘i nếu sáng hôm sau Carl không Ä‘á»c tin má»™t cô gái bị chết trên dãy phòng Äế vương cá»§a khách sạn Monroe Arms đăng trên báo. Anh ta sắp xếp các chi tiết lại vá»›i nhau. Phần nà o, Gorman thấy tiếc cho ngưá»i đà n ông kia. Mình thá»±c sá»± ngưỡng má»™ Ông ấy. Rắc rối là ở chá»—, khi bạn là má»™t ngưá»i nổi tiếng, bạn sẽ không thể giấu mặt và o đâu được. Dù bạn Ä‘i bất cứ đâu thì cả thế giá»›i cÅ©ng nháºn ra bạn. Ông ta sẽ phải trả tiá»n mình để mình im lặng. Ông ta không còn cách nà o khác. Mình sẽ bắt đầu vá»›i 100 000 đôlạ Ông ta đã trả má»™t lần thì sẽ phải trả mãi mãi. Có thể mình sẽ mua 1 lâu đà i ở Pháp hay 1 biệt thá»± Ở Thụy SÄ©..
Carl cảm thấy dây câu bị giáºt mạnh và tiếng vặn răng rắc cá»§a cần. Anh ta có thể cảm nháºn được sá»± cố gắng thoát ra cá»§a con cá. Mà y không chạy được đâu. Mà y đã cắn câu rồi.
Trong khoảnh khắc, Carl nghe thấy tiếng động cÆ¡ cá»§a xuống máy Ä‘ang tiến lại gần. HỠđâu có cho phép thuyá»n gắn động cÆ¡ và o hồ nhỉ. Chúng sẽ là m bá»n cá chạy mất thôi. Chiếc xuồng máy chạy phăng phăng vá» phÃa Carl.
- Nà y, đừng lại gần như thế,. Carl la lên.
Chiếc xuồng máy vẫn không có vẻ muốn đổi hướng hoặc dừng lại.
- Nà y, cẩn tháºn đấy. Có mắt không hả? Mẹ kiếp.. Chiếc xuồng máy chồm thẳng và o con thuyá»n câu, chẻ nó ra là m đôi và hất tung Carl xuống.
Ngá»™t thở quá! Carl gắng nhô đầu lên khá»i mặt nước. Chiếc xuồng máy vòng lại và nhằm thẳng và o Carl lao tá»›i. Äiá»u cuối cùng cùng Catrl Cảm nháºn được trước khi chiếc xuống húc và o đầu anh ta là con cá vẫn Ä‘ang cố giáºt ra khá»i lưỡi câu.
Khi Frank Lonergan đến nÆ¡i, vùng hồ đã cháºt kÃn xe cảnh sát. Có cả má»™t xe cứu thương Ä‘ang nhấp nháy chạy Ä‘i. Frank ra khá»i xe và há»i ngưá»i đứng bên. - Có chuyện gì mà nhá»™n nhạo lên thế?.
- Má»™t chà ng trai khốn khổ nà o đấy bị tai nạn trên hồ. Anh ta chẳng còn gì nhiá»u..
Lonergan hiểu ra ngay má»i chuyện.
Äúng ná»a đêm , Frank Lonergan vẫn má»™t mình cần mẫn là m việc trên máy vi tÃnh.Anh Ä‘ang viết câu chuyện có thể láºt nhà o tổng thống Hoa Kỳ. Bà i báo sẽ Ä‘em lại cho anh giải Pulitzer. Không còn nghi ngá» gì nữa. Sá»± kiện nà y sẽ giúp anh nổi tiếng hÆ¡n cả Woodward và Bernsters. Äây chắc chắn sẽ là câu chuyện cá»§a thế ká»·.
Tiếng chuông cá»a cắt ngang luồng suy nghÄ© cá»§a anh. Anh đứng dáºy và đi ra. - Ai đấy?.
- Có bưu phẩm cá»§a bà Leslie Stewart gá»i cho anh đây.
Bà ta có tin má»›i đây. Anh mở cá»a. Má»™t tia sáng kim loại ánh lên và xẻ đôi giữa ngá»±c anh.
Má»i sá»± sau đó lại chìm trong yên tÄ©nh.
|

30-07-2008, 01:32 PM
|
TỠSỹ 4vn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: TPHCM
Bà i gởi: 206
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 2 Times in 2 Posts
|
|
hehehe kế hoạch đúng la hoà ng hảo!
|
 |
|
| |