 |
|

20-07-2008, 06:00 PM
|
 |
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
|
|
Hồi 16
Hoa Lạc Mãn Äịa (tt)
Phương Tà Chân vạch mà n kiệu ra liá»n nhìn thấy má»™t chuyện mà y tuyệt đối không nghÄ© đến là sẽ nhìn thấy.
Bên trong kiệu có ngưá»i.
Không phải Phương phụ, cũng không phải Phương Linh.
Mà là một nữ nhân.
Một nữ nhân tuyệt sắc.
Môi hồng như hoa trên núi và o tháng năm, như sÆ¡n há»a tháng mưá»i, gò má trà n đầy sức sống, đáng lẽ phải là má»™t nữ nhân khiến ngưá»i khác mê hoặc, tay nắm quyá»n uy, nhưng ánh mắt nà ng lại trà n ngáºp sá»± xấu hổ và tá»§i nhục.
Bởi vì trên thân nà ng không còn mảnh vải, những chá»— không nên để nam nhân nhìn và những chá»— nên để nam nhân nhìn Ä‘á»u lồ lá»™ ra ngoà i, không gì che Ä‘áºy.
Vẻ đẹp cá»§a cÆ¡ thể nà ng đủ để ngưá»i khác nÃn thở.
Trong kiệu đầy hoa, nhưng không đóa hoa nà o hấp dẫn bằng cơ thể nà ng.
Những cánh hoa là m nổi báºt cÆ¡ thể sung mãn nhá»±a sống cá»§a nà ng, đẹp tá»±a má»™t bức tranh khiến ngưá»i ta nghÄ© ngợi và phạm tá»™i.
Phương Tà Chân không nghĩ đến trong kiệu lại là một nữ nhân, Một nữ nhân diễm lệ tuyệt sắc.
Gã không quen biết nữ nhân nà y.
Gã ngây ngưá»i.
ChÃnh và o sát na đó, ngưá»i không có lông mà y phát động má»™t kÃch mà y đã đợi từ lâu.
Thế gian có rất nhiá»u việc cần phải trả giá:
tá»± cho mình giá»i là má»™t loại, tá»± cho mình thông minh là má»™t loại, tá»± cho mình đúng cÅ©ng là má»™t loại.
Tá»± cho rằng có thể lừa được ngưá»i khác cÅ©ng là má»™t loại.
Khi cương xoa cá»§a Äoạn Mi Thạch đâm tá»›i sau lưng Phương Tà Chân, gã cÅ©ng đã xuất kiếm.
Thâm bÃch chi kiếm.
Kiếm quang chiếu sáng hoa dung của nữ tỠbên trong kiệu.
Nữ tỠtrong kiệu là Hoa Triêm Thần.
Trong ánh lệ xấu hổ, tủi nhục của nà ng ánh lên một tia kiếm quang thanh khiết.
Trên bạch y của Phương Tà Chân hiện ra mấy điểm huyết. Vết máu đỠtươi dưới ánh trăng bà ng bạc, trông giống như những mảng rêu mà u xám nhạt.
Thân hình Äoạn Mi Thạch tung lên như má»™t con quái xà , cấp tốc thi triển khinh công Kim Lý Äảo Xuyên Ba, sau đó chuyển thà nh Phù Du Äiểm Hà Thá»§y, nháy mắt đã biến mất trong mà n đêm. Chỉ nghe từ xa truyá»n lại tiếng quát phẫn háºn:
– Phương Tà Chân, Tần Thá»i Minh Nguyệt Hán Thá»i Quan, bất cải thanh sÆ¡n bất giải háºn, ngươi đợi mà xem ...
Phương Tà Chân cháºm rãi thu kiếm.
Äá»™t nhiên gã ho lên má»™t tiếng.
Mấy điểm máu tươi nhỠxuống trên vạt áo.
Vừa nãy bắn lên y phục cá»§a gã là máu cá»§a kẻ ra tay ám toán, nhưng những giá»t máu vừa nhá» xuống hiển nhiên là máu cá»§a bản thân gã.
Phương Tà Chân thở dà i, đưa tay vén mà n kiệu lên một lần nữa, nữ nhân trong kiệu cũng giương đôi mắt vừa sợ hãi vừa xấu hổ như muốn chết nhìn gã.
Phương Tà Chân cảm thấy tình hình nà y khiến gã hÆ¡i động tâm, láºp tức nói:
– Äây là chuyện bất đắc dÄ©, ta phải giải huyệt cho cô nương.
Nữ tỠđó không thể động Ä‘áºy, cÅ©ng không thể lên tiếng, chỉ có thể nháy nháy cặp mắt long lanh ngấn lệ.
Phương Tà Chân cởi áo trưá»ng bà o ra, nhẹ nhà ng đắp lên cÆ¡ thể nà ng. Vẻ kinh hoà ng trong mắt nữ tá» kia đã bá»›t Ä‘i phần nà o, từng giá»t lệ long lanh như những hạt ngá»c rÆ¡i lã chã lăn trên gò má. Phương Tà Chân nhắm mắt lại:
– Thứ lỗi cho tại hạ mạo phạm.
Äoạn đưa tay lên Ä‘iểm tá»›i. Mắt gã đã nhắm chặt, nhưng huyệt đạo đã nháºn chuẩn.
Tuy cách má»™t lá»›p áo, nhưng khi gã chạm tay và o thân thể nà ng vẫn thấy trÆ¡n mát, hương hoa nức mÅ©i, trong lòng cÅ©ng không khá»i lâng lâng.
Sau mấy lượt "cách bà o nháºn huyệt", Hoa Triêm Thần đã "ôi da" lên má»™t tiếng, Phương Tà Chân biết huyệt đạo đã được giải khai, nếu tiếp tục đứng trước kiệu sẽ khiến nà ng cà ng thêm xấu hổ, liá»n vá»™i đóng mà n kiệu lại, bước đến trước cá»— kiệu thứ hai.
Bên trong cá»— kiệu thứ nhất là má»™t nữ nhân tuyệt sắc khá»a thân, còn bên trong cá»— kiệu nà y là gì?
Trước mặt là gì? Khi vạch "tấm mà n" phÃa trước lên sẽ thấy gì? Äây có phải là đáp án mà cả Ä‘á»i ngưá»i luôn muốn tìm kiếm?
Nếu như Phương Tà Chân biết đáp án phÃa sau kiệu, đồng thá»i cÅ©ng biết cái giá cá»§a đáp án nà y, không biết gã có còn muốn vén mà n lên nữa không?
Ai biết được?
Gã căn bản không tin lá»i Äoạn Mi Thạch.
Từ khi Äoạn Mi Thạch bắt đầu nói chuyện, y đã không chuẩn bị tin tưởng con ngưá»i nà y.
Tại sao gã lại đỠphòng kẻ không có lông mà y nà y? Gã cũng không nói được tại sao, đây chỉ là trực giác của gã mà thôi.
Những ngưá»i lăn lá»™n giang hồ chân chÃnh Ä‘á»u biết, có những lúc trá»±c giác còn đáng tin cáºy hÆ¡n cả sức phán Ä‘oán. Trá»±c giác bao gồm cả sá»± mẫn cảm cá»§a ngà y trước và kinh nghiệm cá»§a ngà y sau, cÅ©ng như sá»± linh mẫn cá»§a loà i dã thú váºy.
Phương Tà Chân cÅ©ng không biết ngưá»i không có lông mà y là ai, nhưng gã có thể khẳng định ngưá»i đối phương muốn đối phó là gã. Chỉ cần Ä‘iểm nà y được xác định, thì dù Äoạn Mi Thạch có thiên biến vạn hóa, hoa ngôn xảo ngữ đến đâu cÅ©ng không có tác dụng gì cả.
Phương Tà Chân cố ý rÆ¡i và o vòng xoáy trong lá»i nói cá»§a y, hÆ¡n nữa còn cố ra vẻ thông minh, cố ý trúng kế cá»§a y, cho rằng y là ngưá»i cá»§a Thiên Diệp SÆ¡n Trang, lại còn là Tư Mã Kiến Quan nữa.
Gã biết trong kiệu có ngưá»i mai phục.
Gã có ý dẫn dụ cho ngưá»i cá»§a Äoạn Mi Thạch xuất thá»§.
Chỉ cần đối phương xuất thá»§, gã liá»n có thể phán Ä‘oán đối phương rốt cuá»™c là ai, hÆ¡n nữa gã cÅ©ng có thể láºp tức hoà n kÃch.
Nhưng cảnh tượng trong kiệu vẫn là nằm ngoà i dự liệu của gã.
Không biết là vì mỹ sắc hay là quá đột xuất, dù gã đã có chuẩn bị, song vẫn bị sững ngưá»i ra giây lát. ChÃnh và o giây phút gã sững ngưá»i, đối phương đã xuất thá»§, gã cÅ©ng láºp tức xuất kiếm.
Nguyên lai chÃnh là Äoạn Mi Thạch!
Äoạn Mi Thạch thá» thương, láºp tức đà o tẩu. Biết nguy cấp thoái, công bại cầu tồn, không hổ là sát thá»§ nhất lưu.
Äoạn Mi Thạch tuy trúng phải má»™t kiếm cá»§a gã, song Phương Tà Chân cÅ©ng đã trúng thương.
Äoạn Mi Thạch lão yêu, quả nhiên danh bất hư truyá»n.
Chỉ là , không biết y đã là m trò lừa bịp gì bên trong cỗ kiệu thứ hai?
Vì váºy, khi Phương Tà Chân vén mà n tấm kiệu thứ hai lên đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cho dù là vạn tiá»…n tá» phát, bách thú tá» minh, tháºm chà là năm mươi mỹ nữ không mặc y phục, gã Ä‘á»u quyết chẳng động lòng.
Kết quả, gã còn động dung hơn cả khi vèn tấm mà n kiệu thứ nhất nữa.
Sau khi vén mà n kiệu lên, lúc đầu thì không có gì, nhưng mây tan trăng lá»™, gã dần dần nhìn rõ được dung nhan bên trong kiệu, toà n thân liá»n chấn động, sắc mặt trắng bệch như vầng nguyệt Ä‘ang treo lÆ¡ lá»ng trên đầu.
"Phạch" .
Gã không cầm được buông thõng tay ra, mà n kiệu liá»n hạ xuống. Thân hình Phương Tà Chân run rẩy không ngừng, gã lùi má»™t bược, rồi lại má»™t bước.
Trưá»ng bà o bạch y cá»§a gã đã đắp lên ngưá»i Hoa Triêm Thần, trên ngưá»i chỉ còn má»™t bá»™ trung y mà u lục nhạt, trên tay buá»™c má»™t chiếc khăn lụa mà u lam. Khi gã váºn trưá»ng bà o trắng, toà n thân toát ra má»™t vẻ phiêu diêu khó nói, hiện giá» lại cà ng có má»™t vẻ tiêu sái nói không nên lá»i.
Chỉ là , hiện giỠthần tình trên mặt gã hoà n toà n không có vẻ gì là tiêu sái.
Gã giống như vừa thá» má»™t vết thương cá»±c kỳ Ä‘au đớn váºy, các cÆ¡ thịt trên mặt co giáºt liên hồi, má»™t lúc lâu sau má»›i bình phục lại. Lại qua má»™t hồi nữa, dưá»ng như gã đã cố gắng lắm má»›i bình định được tâm tình cá»§a mình, chỉ nghe gã thở dà i má»™t tiếng:
– Quả tháºt là nà ng sao?
Ngưá»i trong kiệu không đáp lá»i.
Phương Tà Chân không nhịn được há»i tiếp:
– A Tịch, có phải nà ng không?
Giá»ng nói không giấu nổi vẻ kÃch động.
Ngưá»i trong kiệu vẫn không lên tiếng.
Chỉ nghe "vút" một tiếng. Từ trong cỗ kiệu thứ nhất bay ra một nhân ảnh nhỠnhắn bay vút ra, lao và o bụi cây.
Phương Tà Chân giá» má»›i sá»±c tỉnh, ngưá»i trong kiệu rất có khả năng bị Ä‘iểm huyệt.
Phương Tà Chân hÃt sâu và o má»™t hÆ¡i:
– A Tịch, có phải nà ng bị điểm huyệt không?
Ngưá»i trong kiệu vẫn không lên tiếng.
Phương Tà Chân láºp tức biết mình đã há»i thừa. Nếu như Nhan Tịch có thể cỠđộng, tại sao không bước ra ngoà i kiệu? Nếu như nà ng có thể nói chuyện, tại sao còn không đáp lá»i? Gã láºp tức muốn vén mà n kiệu lên, giải huyệt cho Nhan Tịch, nhưng gã lại ngần ngừ dừng lại dưới trăng.
– A Tịch, tháºt sá»± là nà ng sao? Tại sao nà ng lại ở đây?
Phương Tà Chân nhìn chằm chằm và o mà n kiệu, thấp giá»ng than má»™t tiếng:
– E rằng đây là đáp án mà ta sợ phải biết nhất.
Gã nói hết câu liá»n xuất thá»§.
Cách tấm mà n kiệu, ngũ chỉ búng ra.
Tấm mà n che bị chỉ phong là m quấn và o bên trong, để lá»™ ra má»™t thân hình yêu kiá»u nhá» nhắn.
Sau đó Phương Tà Chân quay ngưá»i lại, chắp tay ngá»a mặt lên trá»i.
Trăng ở chân trá»i.
Còn ngưá»i?
Còn trái tim?
Ngưá»i ở sau lưng y đã vén mà n kiệu lên, ngưá»i vẫn ngồi trong kiệu, mục quang nhìn chăm chăm và o sau lưng Phương Tà Chân.
Dưới ánh trăng mơ hồ, không ai nói tiếng nà o.
Phương Tà Chân đang nghĩ gì?
Nhan Tịch đang nghĩ gì?
Tâm tình há» giống như vầng trăng kia lúc ám lúc minh? Hay giống như những đóa phù vân khi tụ khi tan? Như những bông hoa rÆ¡i đầy trên đất? Hay là giống ngôi cổ tá»± tịch mịch trên những báºc thạch cấp kia?
ChÃnh và o lúc nà y, từ trong cổ tá»± truyá»n ra tiếng chuông.
"Boong ... boong ..." Trăm năm dễ qua, thế sự như một giấc mộng. Có lẽ trong lòng Phương Tà Chân đang nghĩ:
"Ở nÆ¡i nà y, và o lúc nà y gã gặp được Nhan Tịch sao? Äây liệu có phải má»™t giấc má»™ng?" Có lẽ trong lòng Nhan Tịch cÅ©ng Ä‘ang nghÄ©:
"Phút nà y, giá» nà y, tại nÆ¡i nà y gặp được Phương Tà Chân, có phải nà ng Ä‘ang nằm má»™ng hay không?" Äã có má»™ng, tất có lúc tỉnh má»™ng.
Má»™ng tỉnh rồi, má»i sá»± Ä‘á»u tan thà nh mây khói.
Con ngưá»i liệu có chịu đựng được khi hy vá»ng má»™t lần nữa biến mất? Có thể nháºn thêm má»™t lần nữa những vết thương cá»§a quá khứ?
ChÃnh và o lúc nà y, Hồng Tam Nhiệt lao tá»›i như bay, đứng chắn giữa Nhan Tịch và Phương Tà Chân, lá»›n giá»ng há»i:
– Äại phu nhân, ngưá»i ... ngưá»i không thá» thương chứ?
Bá» vai Phương Tà Chân khẽ chấn động, tá»±a hồ như vừa trúng phải má»™t trá»ng kÃch.
Nhan Tịch nói:
– Tam ca, ta có chút việc cần ... cần phải nói với vị Phương ... Phương công tỠnà y, tam ca có thể đi giải huyệt cho mấy vị huynh đệ còn lại trước được không?
Hồng Tam Nhiệt vừa được Hoa Triêm Thần giải khai huyệt đạo liá»n nhảy đến bảo há»™ Nhan Tịch, sợ nà ng bị Phương Tà Chân là m tổn thương. Lúc nà y nghe Nhan Tịch nói váºy, trong lòng cà ng thấy không yên tâm:
– Tên tiểu tá» nà y chẳng phải ngưá»i tốt. Thuá»™c hạ cứ ở đây thì tốt hÆ¡n.
Nhan Tịch vội nói:
– Tam ca, tam ca Ä‘i khá»i má»™t lát thôi có được không?
Hồng Tam Nhiệt đáp:
– Thuộc hạ đi rồi, lấy ai bảo vệ đại phu nhân?
Nhan Tịch không nhịn được, dáºm mạnh chân quát:
– Äi Ä‘i!
Trước giá» nà ng chưa từng lá»›n tiếng quát mắng ai như váºy, cả Hồng Tam Nhiệt cÅ©ng ngây ngưá»i ra, nhất thá»i không biết nên là m thế nà o.
Phương Tà Chân đột nhiên lên tiếng:
– Äại phu nhân, nếu không có chuyện gì ta xin cáo từ!
Nhan Tịch cÅ©ng thấy mình hÆ¡i thất thố, liá»n quay sang Hồng Tam Nhiệt nói:
– Tam ca, phiá»n huynh tránh Ä‘i má»™t chút, ta và Phương công tỠđây có chuyện cần thương lượng.
Hồng Tam Nhiệt không dám kháng nghịch, đà nh hầm hừ trong há»ng:
– Vâng!
Nhan Tịch quay ngưá»i lại nhìn Phương Tà Chân:
– Ta không biết đó là chà ng. Tháºt sá»± ta không biết đó là chà ng.
Thần tình trên mặt nà ng tá»±a như muốn cưá»i, mà cÅ©ng tá»±a như muốn khóc:
– Ta ... ta còn chuẩn bị má»™t rương sách lá»›n để tặng cho Phương thiếu hiệp, sách còn ở trong kiệu ... tháºt không ngỠđó lại là chà ng, chÃnh là chà ng!
Phương Tà Chân nhạt nhẽo há»i:
– Nà ng cho rằng là ai?
Nhan Tịch phân trần nói:
– Ta đã há»i qua, nhưng há» nói tay trái chà ng không há» có vòng ngá»c, chỉ buá»™c má»™t chiếc khăn xanh.
Phương Tà Chân cháºm rãi giÆ¡ tay trái lên, để lá»™ cổ tay dưới ánh trăng.
Cổ tay gã đặc biệt gầy gò, gây cho ngưá»i khác má»™t cảm giác văn nhã, thanh tú.
Trên cổ tay có buộc một chiếc khăn mà u lam.
Gã dùng tay phải cởi bỠchiếc khăn.
Chiếc khăn được cởi ra, cổ tay trái liá»n lá»™ ra má»™t chiếc vòng ngá»c.
Má»™t chiếc vòng ngá»c phỉ thúy tinh tế vô song.
Gã vẫn chưa quay ngưá»i lại, vì thế không nhìn được những giá»t lệ cá»§a Nhan Tịch.
Nhan Tịch run giá»ng nói:
– Nhất Ä‘iểm linh tư thúy ngá»c noãn.
Phương Tà Chân cháºm rãi tiếp lá»i:
– Nhất táºp thâm tình Ä‘iệp y khinh.
Lúc nà y Hồng Tam Nhiệt vẫn trợn mắt nhìn Phương Tà Chân, lại đưa mắt hoang mang nhìn Nhan Tịch, cố dằn lòng bước đi, trên mặt lộ vẻ khó hiểu.
Nhan Tịch thốt:
– Chà ng ... chà ng vẫn còn giữ nó!
– Lúc nà o ta cÅ©ng Ä‘eo nó trên cổ tay, chiếc khăn xanh nà y cÅ©ng là cá»§a nà ng. Ngà y đó, khi ta đánh bại tứ đại danh kiếm Thiết Thạch Tâm Trưá»ng, cổ tay bị thá» thương, nà ng đã băng cho ta bằng chiếc khăn nà y.
TÆ¡ lòng Nhan Tịch chấn động. Ngà y đó trên Tháºp Vạn Äại SÆ¡n, tình cảnh Phương Tà Chân bạch y phiêu phiêu, quyết chiến vá»›i Thiểm Äiện Thần Kiếm Thá»§ Thiết Toái Nhu, Kiếm Thần Thạch Kiếm Thùy, Thần Kiếm Nhất Tâm Thượng Nhân, Hương Mai Äá»™c Kiếm Äoạn Trưá»ng Lão Ni lại tái hiện trong đầu nà ng. Chợt nghe Phương Tà Chân há»i:
– Nhưng còn Äiệp Y Nhất VÅ© cá»§a nà ng?
Nhan Tịch đáp:
– ... Vẫn còn!
– Y còn.
Phương Tà Chân cháºm rãi quay đầu, nhãn thần có vẻ không bình thưá»ng:
– Còn ngưá»i?
Nhan Tịch ấp úng:
– Phương Tạ Tạ, chà ng ...
“Ta không phải Phương Tạ Tạâ€. Phương Tà Chân lạnh lùng ngắt lá»i:
“Nà ng cÅ©ng không phải A Tịch nữa rồiâ€.
– Ta vẫn là A Tịch.
Nhan Tịch nói:
– Nhưng tại sao chà ng phải thay đổi danh tÃnh?
– Ta vốn chÃnh là Phương Tà Chân. Ta không cần ngưá»i khác phải tạ tạ.
Trong mắt Phương Tà Chân lá»™ ra má»™t vẻ bi thương không thể nói thà nh lá»i:
– Trên thế gian nà y ai có thể phân rõ rạch ròi thế nà o là tà ? Thế nà o là chân? Ai mới là tà ? Ai mới là chân?
– Tạ Tạ ... chà ng ...?
“Giá» nà ng đã là đại phu nhân rồi, không còn là Nhan Tịch nữa rồiâ€. Phương Tà Chân lạnh lùng:
“Äại phu nhân danh động giang hồ, ngưá»i ngưá»i Ä‘á»u biết Lan Äình Trì Gia có thể trở thà nh nhất phương chi hung, chÃnh là nhá» có đại phu nhân tà i giá»i, tầm nhìn xa, thể diện lá»›n, tại hạ tháºt đã thất kÃnhâ€.
– Tạ Tạ ...
“Äại phu nhân còn gì phân phó?†Phương Tà Chân hết sức lá»… phép thốt:
“Nếu đại phu nhân không còn gì phân phó, tại hạ mang việc bên mình, xin được cáo từ ở đâyâ€.
Nhan Tịch đột nhiên bình tĩnh trở lại.
Khi nà ng cần bình tÄ©nh, thì tâm tình vốn Ä‘ang như sóng cồn liá»n láºp tức bình định trở lại. Là m cho tình cảm Ä‘ang dâng trà o trong lòng đột nhiên phẳng lặng tuyệt đối không phải là má»™t chuyện dá»…, nhưng Ä‘iá»u kỳ lạ là những nữ tá» tình cảm yếu Ä‘uối, trước giá» luôn là m cương quyết hÆ¡n nam nhân gấp bá»™i.
Nà ng nói:
– Phương công tá», nếu công tỠđã biết ta là đại phu nhân cá»§a Lan Äình Trì Gia, váºy đương nhiên cÅ©ng biết mục Ä‘Ãch đến đây tối nay cá»§a ta chứ?
Phương Tà Chân không ngá» Nhan Tịch lại bình tÄ©nh nhanh như váºy, gã thoáng ngây ngưá»i, ánh mắt không giấu nổi sá»± thất vá»ng:
– Phu nhân muốn ta gia nháºp Trì gia, vì các ngưá»i mà bán mạng?
“Không phảiâ€. Nhan Tịch "khôi phục" lại vẻ thưá»ng ngà y:
“Là muốn công tá» dẫn Trì gia chúng ta tiến lên trên con đưá»ng hưng vượngâ€.
Phương Tà Chân thốt:
– Äó là chuyện cá»§a Trì gia, ta không có hứng thú, cÅ©ng không muốn bị cuốn và o giang hồ thị phi.
Nhan Tịch nói:
– Công tỠđã bị cuốn và o rồi.
Phương Tà Chân thốt:
– GiỠvẫn có thể rút ra.
Nhan Tịch há»i:
– Nhưng ngưá»i tại Lạc Dương, là m sao không lo chuyện Lạc Dương cho được?
Phương Tà Chân quả quyết thốt:
– Sáng mai ta sẽ rá»i Lạc Dương!
Nhan Tịch lại chấn động:
– Chà ng thực sự phải đi? Tại sao?
“Trước khi ta gặp phu nhân đã có quyết định nà y rồiâ€. Phương Tà Chân nói:
“GiỠđã gặp phu nhân, quyết định cá»§a ta vẫn không thá» thay đổiâ€.
Nhan Tịch cưá»i khổ não:
– Chà ng không thể vì ta mà thay đổi quyết định?
“Cả Ä‘á»i ta đã vì nà ng mà thay đổi, hiện tại ta không muốn có bất cứ thay đổi nà o vì nà ng nữaâ€. Phương Tà Chân ngẩng đầu nhìn vầng trăng, cháºm rãi nói tiếp:
“Huống hồ, không phải tá»± nà ng yêu cầu ta, mà là vì Trì gia, nà ng má»›i phải cầu đến ta ...â€.
Gã nhấn mạnh từng chữ một, nói tiếp:
– ... Nà ng trước giá» không phải má»™t nữ tá» chịu cầu xin ngưá»i khác. Trước giá» Ä‘á»u không phải. Cả Ä‘á»i nà y cÅ©ng không phải.
|

20-07-2008, 06:06 PM
|
 |
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
|
|
Hồi 17
Mãn Thiên Tinh, Lượng Tinh Tinh
Phương Tà Chân nói dứt lá»i, chuyển thân bước Ä‘i.
Nhan Tịch nhìn gã bá» Ä‘i, trong lòng muốn nÃu giữ, nhưng lá»i đã ra đến miệng lại ká»m lại. Muốn lưu giữ má»™t ngưá»i, cần phải có lý do, Nhan Tịch cảm thấy mình không có lý do, hÆ¡n nữa cÅ©ng đã mất Ä‘i lý do.
Nhan Tịch đột nhiên nghĩ ra một lý do hợp lý:
– Chà ng thỠthương rồi.
Nà ng chăm chú nhìn và o vết máu trên áo Phương Tà Chân, tìm được má»™t lý do "danh chÃnh ngôn thuáºn":
– Äoạn Mi Thạch là ngưá»i cá»§a Diệu Thá»§ ÄÆ°á»ng, chà ng Ä‘i thế nà y rất nguy hiểm, chi bằng đến Lan Äình má»™t chuyến, dưỡng thương xong rồi hãy nói tiếp?
– Không phải đến đêm nay ta mới bắt đầu thỠthương.
Phương Tà Chân vẫn không quay đầu lại.
Nhan Tịch đương nhiên hiểu được ý tứ trong lá»i nói cá»§a gã.
So vá»›i vết thương năm xưa nà ng gây ra cho gã, má»™t chút thương tÃch nhá» nà y nà o có đáng gì.
Hồng Tam Nhiệt sải bước Ä‘i tá»›i, định chặn Phương Tà Chân lại, đồng thá»i quay sang Nhan Tịch nói:
– Äại phu nhân, có cần giữ tên nà y lại không?
“Bất tất!†Nhan Tịch mệt má»i lắc đầu:
“Y muốn Ä‘i thì không ai giữ y lại đượcâ€.
Hồng Tam Nhiệt miễn cưỡng buông tay xuống, trợn trừng mắt nhìn Phương Tà Chân.
Dưới ánh trăng, Giản Tấn lặng lẽ đứng nhìn, giống như một con báo ôn nhu văn nhã.
Hoa Triêm Thần đã không còn ở đó.
Là vì nà ng xấu hổ? Hay vì không muốn ở lại đây thêm nữa? Hay vì đã có nhiệm vụ khác nên mới không lưu lại?
Nhan Tịch không lưu giữ Phương Tà Chân.
Khi nà ng biết được ngưá»i nà y chÃnh là Phương Tà Chân, nà ng cÅ©ng biết là mình không thể lưu giữ được con ngưá»i nà y.
CÅ©ng như năm xưa gã không lưu giữ được nà ng váºy.
Khi nà ng rá»i khá»i gã, nà ng cho rằng mình không thể sống tiếp được, Phương Tà Chân cÅ©ng không thể tiếp tục vui vẻ.
Nhưng, mấy năm nay, nà ng vẫn tiếp tục sống. HÆ¡n nữa, chỉ cần bản thân không chá»§ động nhá»› đến những chuyện cÅ©, kỳ thá»±c sống cÅ©ng không đến ná»—i Ä‘au khổ, tháºm chà còn có thể vui vẻ qua ngà y nữa. Trong cuá»™c Ä‘á»i cá»§a má»™t ngưá»i bình thưá»ng, chỉ cần không tá»± là m khó mình, thá»±c tế cÅ©ng không có nhiá»u chuyện có thể là m khó được bản thân. Suy xét những việc gì có thể là m, những gì không thể là m, nghÄ© những chuyện nên nghÄ©, không nghÄ© những chuyện không nên nghÄ©, má»—i ngà y Ä‘á»u tá»± cho mình má»™t thà nh công nho nhá», nhưng cÅ©ng không tham công, ngà y ngà y cùng ngưá»i bên cạnh mình chia sẻ vui buồn, ngưá»i bình thưá»ng chỉ cần như váºy thì không còn cầu mong gì nữa.
Những ngưá»i không bình thưá»ng thì không như váºy, con đưá»ng mà váºn mệnh bắt há» phải Ä‘i không nhất định sẽ là con đưá»ng mà há» muốn Ä‘i.
Có những lúc, nà ng vì không quên được Ä‘oạn ân tình nà y mà cho rằng cả Ä‘á»i nà ng Ä‘á»u không quên được. Bất quá, nhiá»u năm trôi qua, nà ng hiểu rằng Ä‘Ãch thá»±c là cả Ä‘á»i không quên, nhưng không thể quên không có nghÄ©a là bản thân không thể có những ký ức má»›i.
Nà ng đã từng muốn chết, nhưng con ngưá»i chỉ cần vượt qua giai Ä‘oạn nghÄ© không thông thì liá»n có thể trở vá» cuá»™c sống bình thưá»ng.
Nà ng biết gã háºn nà ng.
Nhưng gã có hiểu được nỗi khổ tâm của nà ng?
Trên đưá»ng vá» Lan Äình, ngồi trong kiệu lắc lắc lư lư, Nhan Tịch cảm thấy mình phảng phất như má»™t u linh không còn hồn phách, nguyên thần không biết đã tiêu tán Ä‘i đâu mất.
Thế giá»›i trong ký ức và thế giá»›i trong tương lai Ä‘á»u giống như nhau, má»™t cái chỉ có thể cảm thụ trong lúc hồi tưởng, má»™t cái chỉ có thể Ä‘oán biết bằng tưởng tượng. Thế nhưng, chỉ có cá»§a hiện tại má»›i tồn tại má»™t cách chân chÃnh, hÆ¡n nữa còn ảnh hưởng đến quá khứ, cải biến được tương lai.
Ngưá»i vừa rồi Phương Tà Chân vừa nhìn thấy đã là m thay đổi tâm tình cá»§a gã, ảnh hưởng đến tÃn niệm cá»§a gã, phá vỡ hình tượng nữ tá» trong lòng gã.
Gã rá»i khá»i Pháp Môn Tá»±, nhưng không láºp tức trở vá».
Gã giống như má»™t oan hồn đã mất Ä‘i thân thể, lang thang khắp nÆ¡i. Äến khi trăng lặn vá» tây, gã má»›i trở vá» căn nhà tranh cá»§a Phương phụ.
Ngà n vạn ý nghĩ nổi lên trong đầu gã, song quyết định lại chỉ có một.
Vô luáºn thế nà o, gã cÅ©ng phải rá»i khá»i Lạc Dương rồi sẽ tÃnh tiếp.
Bởi vì đối với gã mà nói, Lạc Dương không chỉ là vùng đất của thị phi mà còn là vùng đất thương tâm nữa.
Ở vùng đất nà y, cho dù là m bất cứ chuyện gì Ä‘á»u có thể dẫn đến thị phi, vô luáºn là quyết định thế nà o, Ä‘á»u khiến ngưá»i ta phải Ä‘au lòng đứt ruá»™t.
Gã quyết định rá»i khá»i Lạc Dương.
Rá»i khá»i rồi má»›i tÃnh tiếp.
Trước khi rá»i khá»i đây, gã phải đến Tương Tư Lâm má»™t chuyến.
Tuy gã và Truy Mệnh không có thâm giao, nhưng gã cÅ©ng không hy vá»ng ngưá»i nà y bị chiếc túi lá»›n cá»§a Thất Phát Thiá»n Sư trùm lên đầu, bị kiếm cá»§a Sái Tuyá»n Chung đâm xuyên tim, bị cương xoa cá»§a Äoạn Mi Thạch cắm và o cổ há»ng.
Gã đã từng giao thá»§ vá»›i Äoạn Mi Thạch.
Giao thủ chỉ một chiêu.
Chỉ má»™t chiêu nhưng cÅ©ng đủ cho gã biết Äoạn Mi Thạch là má»™t sát thá»§ đáng sợ.
Truy Mệnh muốn đơn thân độc lá»±c ứng phó y, e rằng cÅ©ng phải trả giá không Ãt. Nếu thêm và o Sái Tuyá»n Trung và Thất Phát Äại Sư, chỉ sợ dù là ngưá»i đứng đầu Tứ Äại Danh Bá»™ Vô Tình có đến cÅ©ng khó mà ứng phó nổi.
Gã tháºt không muốn Truy Mệnh phải chết má»™t cách hồ đồ ở Lạc Dương.
Gã thÃch ngưá»i bạn nà y.
Có những ngưá»i chỉ má»›i gặp nhau, song đã hiểu nhau còn hÆ¡n là thâm giao mấy chục năm.
Gã cà ng hy vá»ng Truy Mệnh có thể Ä‘iá»u tra ra huyết án cá»§a Mạnh Tùy Viên.
Mạnh Tùy Viên là má»™t vị quan tốt, má»™t vị quan chân chÃnh. Ông bị cách chức đà y ra biên cương đã là thiên đạo bất công rồi, váºy mà trên đưá»ng Ä‘i sung quân, toà n gia lại bị giết hết nữa. Nếu như không phải Tứ Äại Danh Bá»™ chá»§ động Ä‘iá»u tra, thiên hạ còn ai dám đắc tá»™i vá»›i những thế lá»±c đã vu hãm Mạnh thái thú, đắc tá»™i vá»›i những mệnh quan nắm giữ trá»ng quyá»n trong triá»u đình, tháºm chà là xung đột vá»›i đồng đạo võ lâm, những nhân váºt trong hắc bạch lưỡng đạo đã ra tay hạ thá»§ vá»›i cả nhà Mạnh thái thú mà nháºn vụ huyết án vô đầu nà y chứ?
Trên giang hồ, có má»™t số chuyện chỉ cần lỡ nhúng tay và o liá»n gặp phải nguy cÆ¡ sát thân, trên quan trưá»ng cÅ©ng phong ba hiểm ác chẳng kém, chỉ cần lỡ nói má»™t lá»i, sẽ rất dá»… gặp phải diệt môn chi hoạ.
Tứ Äại Danh Bá»™ đã được thiên tá» ngá»± phong, không cần bẩm tấu cÅ©ng có thể cách chức quan viên địa phương, khi Ä‘iá»u tra án kiện, lúc cần thiết có thể xá» tá»™i tại chá»—, hạ sát hung đồ. Nếu cả Truy Mệnh cÅ©ng không Ä‘iá»u tra được vụ án nà y hoặc gặp phải Ä‘iá»u gì bất trắc, vụ án Mạnh Tùy Viên e rằng cà ng thêm trầm oan khó giải.
Phương Tà Chân nghÄ© lại khi xưa mình cÅ©ng từng có chút tình vá»›i Mạnh Tùy Viên, từng nháºn ân huệ cá»§a ông, trong lòng cÅ©ng hy vá»ng có thể táºn má»™t phần sức lá»±c. Nhưng gã không thể lưu lại Lạc Dương, gã cÅ©ng không muốn nhúng tay và o chuyện giang hồ thêm nữa.
Chỉ hy vá»ng Truy Mệnh có thể phá án thuáºn lợi.
Vì váºy gã quyết định trước khi rá»i khá»i Lạc Dương phải đến Tương Tư Lâm ở Tiểu BÃch Hồ má»™t phen. Còn đêm nay, gã sẽ phải đến cáo biệt lão gia và tiểu đệ.
"Giá» nà y lão gia và tiểu đệ tưởng tất là đang ngá»§, nếu như đánh thức há» dáºy, không phải sẽ là m há» bị lạnh, cảm nhiá»…m phong hà n hay sao? Chi bằng đợi trá»i sáng rồi tÃnh sau. Có Ä‘iá»u, trá»i sáng ta lại phải rá»i khá»i đây rồi, phải đến Tiểu BÃch Hồ rồi." Phương Tà Chân quyết định chỉ lưu lại má»™t bức thư, bẩm cáo lão phụ để ông hiểu rõ lý do gã phải Ä‘i là được.
Äối diện cáo biệt, có thể không tránh khá»i thương tâm.
Äể lại má»™t bức thư, ngược lại có thể là m bằng chứng, ngà y sau khi từ chối Lạc Dương Tứ Công Tá» cÅ©ng dá»… nói chuyện.
Phương Tà Chân quyết định âm thầm bỠđi.
ChÃnh vừa lúc gã trở vá» căn nhà tranh, gã đã gặp phải chuyện ảnh hưởng đến quá khứ, cải biến tương lai, phá há»§y tất cả má»i thứ cá»§a gã trong cuá»™c Ä‘á»i nà y.
Trong nhà hỗn loạn.
Cá»a bị đánh vỡ, hà ng rà o trúc cÅ©ng bị đạp đổ, thân hình gầy gò cá»§a Phương Linh bị treo trên hà ng rà o trúc, Ãt nhất cÅ©ng có bảy tám thanh trúc đâm xuyên qua ngưá»i nó, hiển nhiên là khi nó muốn nhảy qua hà ng rà o chạy trốn, hung thá»§ đã ấn cả thân hình nhá» gầy bé ấy xuống dưới những cây trúc nhá»n hoắt, máu chảy và o trong những ống trúc khiến cả má»™t vạt đất phÃa dưới bị nhuá»™m đỠhồng.
Mắt Phương Tà Chân đỠhoét.
Gã xông và o trong nhà .
Sau đó gã liá»n lặng ngưá»i.
Gã nhìn thấy Phương lão gia.
Phương lão gia chết còn thảm hơn so với Phương Linh.
Má»i thứ trong phòng Ä‘á»u há»—n loạn, tất cả y phục, tạp váºt, nông cụ, bà n ghế, rương tá»§ Ä‘á»u bị láºt đổ, ném vung vãi. Phương lão gia ngã ngưá»i và o trong chiếc chảo lá»›n, trong chảo còn đầy nước, nước hãy còn bốc hÆ¡i nghi ngút, máu tươi chảy ra thấm đỠbá»™ râu trắng toát cá»§a ông.
Hai mắt Phương Tà Chân đỠrá»±c, xông lên phÃa trước, đưa tay ra, như muốn chạm và o thi thể cá»§a Phương lão gia, nhưng lại không dám chạm và o.
Bà n tay gã run lên cầm cáºp, cả ngưá»i cÅ©ng run lên cầm cáºp.
ChÃnh và o lúc nà y, có hai ngưá»i vô thanh vô tức giống như hai con chuá»™t luồn lách giữa đám tạp váºt và y phục xuất hiện.
Bá»n há» vô thanh vô tức tiến đến gần Phương Tà Chân.
Hai ngưá»i nà y má»™t ngưá»i cầm tấn thiết thiá»n trượng, trên đầu trượng còn gà i thêm má»™t lưỡi giá»›i Ä‘ao, là sá»± kết hợp cá»§a hai loại kỳ môn binh khÃ. Má»™t ngưá»i khác cầm cá»u nhÄ© bát hoà n cư nha Ä‘ao, Ãt nhất cÅ©ng nặng tá»›i năm chục cân, nhưng y cầm trên tay cứ nhẹ như không váºy. Hai ngưá»i nà y Ä‘á»u sá» kỳ môn binh khà - tuyệt môn binh khÃ.
Cà ng đáng sợ hÆ¡n là bá»n há» xuất thá»§.
Bá»n há» không láºp tức sá» dụng binh khà trên tay mình.
Mà từ từ nhấc cánh tay còn lại lên, phóng ra điểm điểm tinh quang.
Ngưá»i sá» thiá»n trượng giá»›i Ä‘ao bắn ra hồng tinh.
Ngưá»i sá» cư nha Ä‘ao ném ra lam tinh.
Chỉ trong má»™t sát na, sao đầy trá»i, sáng lấp lánh.
Sao đầy mặt đất, cũng sáng lấp lánh.
oo Cảnh váºt hai bên trôi qua cá»a sổ kiệu, Nhan Tịch cảm thấy rất bi thương.
Gặp lại Phương Tà Chân, nà ng má»›i biết mấy năm nay nà ng không há» quên được gã, chỉ bất quá là đã Ä‘em gã giấu xuống táºn đáy lòng, giấu và o má»™t nÆ¡i thâm sâu nhất trong tâm hồn nà ng mà thôi, có lẽ chỉ khi tỉnh lại thì giấc má»™ng mà nà ng đã hoà n toà n quên mất vá»›i thấp thoáng hiện ra.
Nà ng cảm thấy khi Phương Tà Chân gặp lại nà ng đã cố là m ra vẻ lạnh lùng cao ngạo, nhưng kỳ thực lòng gã đã bị hủy hoại một cách triệt để, hủy hoại hoà n toà n.
Nà ng rất muốn nói vá»›i gã nguyên nhân chân chÃnh khiến nà ng phải rá»i xa gã.
Gã dùng chiếc khăn lụa năm xưa nà ng đã buá»™c vết thương cho gã để che Ä‘i chiếc vòng ngá»c mà nà ng đã tặng gã.
Bá»™ Ä‘iệp y mà gã tặng nà ng, nà ng vẫn giữ gìn như bảo bối. ÄÆ°Æ¡ng nhiên, đó là y phục dùng để nhảy múa, bình thưá»ng không tiện mặc. Nà ng còn nhá»› rõ, ngà y đó ở trên Tháºp Vạn Äại SÆ¡n, sau khi gã lá»±c chiến vá»›i Thiết, Thạch, Tâm, Trưá»ng tứ đại danh kiếm, nà ng đã dùng chiếc khăn lụa xanh buá»™c vết thương cho gã, còn gã vẫn mỉm cưá»i dùng tay áo đã rách lau mồ hôi cho nà ng. Gã còn nói:
– Nà ng khóc cái gì? Ta phúc lớn mạng lớn, một vết thương nhỠnà y chết là m sao được? Nà ng xem kìa, lo lắng đến toát hết cả mồ hôi rồi.
Khi ấy, nà ng đã nghĩ:
"Ôi da, tháºt không hay, để chà ng nhìn thấy mình như váºy, nhất định là rất xấu xà ..." nên liá»n quay đầu sang phÃa khác, không để gã nhìn nữa, chẳng ngá» bất cẩn nên đã chạm và o vết thương cá»§a gã. Nghe gã "ối" lên má»™t tiếng mà tim nà ng khẽ nhói Ä‘au.
Nhan Tịch đột nhiên vén mà n kiệu lên, nghiêng đầu ra há»i Hồng Tam Nhiệt Ä‘ang cưỡi ngá»±a há»™ vệ bên cạnh:
– Tam ca! Tam ca có biết nơi ở của vị Phương công tỠđó không?
Hồng Tam Nhiệt khẽ ngẩn ngưá»i:
– Thuộc hạ biết!
Nhan Tịch liá»n nói:
– Huynh có biết là m sao để đến đó không?
Hồng Tam Nhiệt lớn tiếng đáp:
– Biết.
Nhan Tịch lại nói:
– Chúng ta láºp tức Ä‘i má»™t chuyến.
Hồng Tam Nhiệt phấn chấn nói:
– ÄÆ°á»£c, chúng ta Ä‘i bắt hắn vá»!
Äoạn láºp tức quát bốn thá»§ hạ còn lại, đổi hướng Ä‘i ngược lại.
Nhan Tịch ngồi trong kiệu trầm mặc vuốt ve má»™t tấm vải trắng, bên trên còn lấm tấm và i vết máu, đó chÃnh là huyết tÃch mà ngà y đó Phương Tà Chân đã lưu lại.
"Lần nà y chà ng Ä‘i khá»i, ta sẽ không còn gặp được chà ng nữa ..." "Dù ta không thể khiến chà ng hiểu được, ta cÅ©ng phải nói cho chà ng biết ngà y đó tại sao ta phải Ä‘i ..." "Ãt nhất cÅ©ng phải để chà ng biết, trên tay chà ng Ä‘eo chiếc vòng ngá»c cá»§a ta thì trong tay áo ta lúc nà o cÅ©ng có ống tay áo rách cá»§a chà ng năm đó.
oo Phương Tà Chân Ä‘ang bi phẫn đến phát cuồng ná»™ thì đột nhiên bị táºp kÃch.
Loại đột kÃch nà y tuyệt đối đáng sợ hÆ¡n gấp mưá»i lần ba trăm mÅ©i tên cùng lúc bắn ra!
Dù là Phương Tà Chân Ä‘ang bi thương đến tá»™t độ, song gã cÅ©ng nhá»› rằng trên giang hồ ngoại trừ Tần Thá»i Minh Nguyệt Hán Thá»i Quan ra, còn có những sát thá»§ cá»±c kỳ lợi hại và đáng sợ khác, đó là Thần Bất Tri, Quá»· Bất Giác, Ãm Khà Vương Tần Äiểm và Mãn Thiên Tinh - Lượng Tinh Tinh ...
Thần Bất Tri và Quá»· Bất Giác là hai huynh đệ, hai ngưá»i nà y khinh công thần xuất quá»· mạt, độc lai độc vãng, không bao giá» tương trợ lẫn nhau, dù là đồng bà o huynh đệ, song cÅ©ng là oan gia đối đầu. Ngà y đó, nếu không phải hai ngưá»i nà y bảo há»™ tham quan ác thần Ngô Thiết Dá»±c thì Truy Mệnh cÅ©ng không phải mất công, mất sức, lao tâm khổ tứ đến váºy. Ãm Khà Vương Tần Äiểm vừa xuất đạo, danh khà đã vượt trên cả Tứ Xuyên ÄÆ°á»ng Môn, cùng vá»›i Vô Tình tá» danh ám khà trác tuyệt trong võ lâm, kẻ tám lạng ngưá»i ná»a cân.
Mãn Thiên Tinh - Lượng Tinh Tinh không phải má»™t ngưá»i, mà là má»™t nhóm ngưá»i.
Cả nhóm ngưá»i nà y Ä‘á»u là cao thá»§ ám khà nhất lưu, má»—i ngưá»i cÅ©ng Ä‘á»u luyện thà nh má»™t loại độc môn binh khÃ. Cả ám khà lẫn như binh khà cá»§a há» Ä‘á»u không thể chạm và o được.
Bất kỳ ai chạm và o, liá»n giống như là bị loại độc xà độc nhất cắn trúng và o mắt váºy. Ai động đến má»™t ngưá»i trong số há», cÅ©ng giống như tá»± cho đầu và o tổ ong vò vẽ váºy.
Hán tá» trên giang hồ tuy gan to máºt lá»›n, nhưng ai cÅ©ng cần danh, ai cÅ©ng cần mạng.
Vì váºy ai cÅ©ng không dám đắc tá»™i vá»›i Mãn Thiên Tinh - Lượng Tinh Tinh.
Còn vá» ai là lãnh tụ cá»§a Mãn Thiên Tinh - Lượng Tinh Tinh thì không má»™t ai được biết. Có ngưá»i nói đó là má»™t nam nhân, tên là Mãn Thiên Tinh, có ngưá»i nói đó là má»™t nữ nhân, tên là Lượng Tinh Tinh.
Không ai biết được hỠrốt cuộc là ai, cuối cùng là ai?
Phương Tà Chân và o lúc bi phẫn đến tá»™t cùng thì gặp phải đột kÃch.
Ãt nhất cÅ©ng có hai ngưá»i trong Mãn Thiên Tinh - Lượng Tinh Tinh.
Lúc Phương Tà Chân quay ngưá»i lại, gã liá»n nhìn thấy "má»™t trá»i sao". (Mãn Thiên Tinh) Sáng lấp lánh. (Lượng Tinh Tinh) oo Chiếc kiệu Ä‘i đến gò đất phÃa sau Äại Ẩn SÆ¡n liá»n bị ngăn lại, trong gió truyá»n đến tiếng nói chuyện ở phÃa đối diện.
Nhan Tịch khẽ vén mà n kiệu ra nhìn, chỉ thấy Hồng Tam Nhiệt Ä‘ang nói chuyện vá»›i má»™t và i ngưá»i, má»™t ngưá»i trong bá»n tuy thần tình có chút lo lắng khẩn trương, song vẫn không là m lu má» vẻ văn nhã tuấn tú bên ngoà i.
Vị công tỠđó vừa nhìn thấy Nhan Tịch thò đầu ra ngoà i, liá»n vui mừng chạy đến:
– Äại tẩu.
Nhan Tịch thấy Trì Nháºt Má»™, trong lòng cÅ©ng bất giác nảy sinh cảm giác thân thiết:
– Äệ đến rồi à , cÅ©ng tốt!
Trì Nháºt Má»™ nói:
– Äệ thấy đại tẩu trở vá» muá»™n, trong lòng lo lắng có chuyện ý ngoại xảy ra, vừa hay Thất Phát Äại Sư cÅ©ng vừa đến nÆ¡i, đệ liá»n má»i ông ta cùng đến đây tiếp ứng ...
Nhan Tịch ngắt lá»i y:
– Ta không sao, ta phải đến Phương gia gấp.
Trì Nháºt Má»™ ngần ngừ:
– à của đại tẩu là ...
“Ta không còn nguy hiểm nữaâ€. Nhan Tịch kiên quyết:
“Các ngưá»i có thể không Ä‘iâ€.
Trì Nháºt Má»™ từ những lá»i kể lại qua loa cá»§a Hồng Tam Nhiệt cÅ©ng không nắm rõ được sá»± tình lắm, nên trầm ngâm má»™t hồi rồi miá»…n cưỡng nói:
– Chi bằng chúng ta cùng đi thì hơn.
Nhan Tịch gáºt đầu:
– Váºy thì tùy đệ. Có Ä‘iá»u, ta có chuyện cần nói riêng vá»›i Phương công tá».
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên, má»i chuyện Ä‘á»u do đại tẩu xá» lý. Äệ sẽ không há»i tá»›i.
Trì Nháºt Má»™ vá»™i đáp, Ä‘oạn y quay sang phân phó Hồng Tam Nhiệt Ä‘iá»u phái hai mươi bốn tỠđệ cá»§a Lan Äình Trì Gia chuyển hướng Ä‘i vá» phÃa Phương gia.
Tinh thần Nhan Tịch pháºp phồng bất định, đột nhiên cảm thấy trong mà n đêm má» mịt có má»™t cặp mắt sáng rá»±c như hai ngá»n Ä‘uốc Ä‘ang nhìm chăm chăm và o mình.
Nà ng không cầm được ngẩng đầu lên.
Hai ngá»n Ä‘uốc đó đã tắt.
Äó là má»™t vị khổ hà nh tăng thân váºn đại hồng bà o, trên mặt có năm sáu vết sẹo lá»›n nhá», thân hình khôi vÄ©, tóc trên đầu lởm chởm nhá»n hoắt như lá thông, trên lưng Ä‘eo má»™t chiếc túi lá»›n, cặp mắt đã nhìn ra chá»— khác.
Ông ta đi bên cạnh Hắc Toà n Phong Tiểu Bạch.
"Thì ra là Bách Äại Hồng Bà o, Thất Phát Äại Sư!" Nhan Tịch thầm nhá»§.
"Nhưng tại sao vừa nãy ông ta nhìn mình bằng cặp mắt rá»±c lá»a như váºy?" Lúc nà y cả Ä‘oà n ngưá»i đã xuất phát.
Nhan Tịch không nghĩ tiếp nữa.
Nà ng chỉ muốn gặp Phương Tà Chân nhanh một chút, sớm một chút để nói với gã một số chuyện.
Nà ng biết trong Ä‘á»i ngưá»i có má»™t số chuyện, vô luáºn là giải thÃch thế nà o Ä‘á»u không thể giải thÃch rõ rà ng được. Có má»™t số chuyện, chỉ cần cháºm má»™t bước đã thà nh thiên nhai, lại có má»™t số chuyện, vô luáºn con ngưá»i có an bà i thế nà o Ä‘á»u không thể thắng được má»™t lần sÆ¡ thất cá»§a ý trá»i.
Nà ng đang rất muốn gặp Phương Tà Chân.
oo
Phương Tà Chân bạt kiếm.
Kiếm hướng vá» nÆ¡i nhiá»u "tinh tinh" nhất quét tá»›i.
|

20-07-2008, 06:11 PM
|
 |
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
|
|
Hồi 18
BÃch Kiếm Lam Tinh
Ãnh sao tuy sáng, nhưng không chiếu rá»i được phong sương cá»§a Ä‘á»i ngưá»i.
Thế nhưng cho đến khi mà n sương cuối cùng cá»§a Ä‘á»i ngưá»i cÅ©ng tan biến Ä‘i, có phải chỉ còn lại duy nhất ánh sao, từ ngà y đó đến giá» vẫn luôn huy hoà ng sáng lạn.
Ãnh sao sáng ngá»i mà tịch mịch.
Trái tim Nhan Tịch pháºp phồng theo ánh sao.
***
Äó có phải là ánh sao đã từng là m ấm áp khuôn mặt nà ng? Bá»™ ngá»±c nà ng? Tại sao ánh sao đột nhiên lại xa dần xa dần vá» cõi vô biên? Tại sao đột nhiên lại như ở chân trá»i góc biển? Äá»™t nhiên như ở trước mắt chỉ vá»›i tay ra là nắm được?
Phương Tà Chân xông và o mà n sao dà y đặc.
Tinh tinh tứ tán.
Kiếm quang đột phát.
Kiếm quang mà u bÃch ngá»c, phảng phất như má»™t cá»— tiêu hồn, má»™t mối tương tư, nhưng rất nhanh đã chuyển thà nh sát khÃ.
Sát ý đủ để quét sạch vạn váºt.
Lối đánh nà y của Phương Tà Chân gần như là cách đánh của một kẻ điên, hơn nữa kẻ điên ấy còn không cần cả mạng.
Ai cÅ©ng biết những "ngôi sao" nà y Ä‘á»u không thể chạm và o được.
Lẽ nà o Phương Tà Chân vì bi thương quá độ mà mất Ä‘i lý trÃ, vì phẫn ná»™ mà là m loạn tâm thần? Hay là trong thá»i Ä‘iểm ngà n cân treo sợi tóc nà y, gã đã quyết định mạo hiểm đột phá và o nÆ¡i hung hiểm nhất? Không và o hổ huyệt là m sao bắt được hổ con?
Trung tâm cá»§a cÆ¡n bão lại chÃnh là mắt bão bình lặng, chỉ có ngưá»i dám xông pha và o hiểm nguy má»›i có thể vượt qua nguy hiểm, ngưá»i không sợ chết trước giá» rất Ãt khi phải chết trước.
Hoặc giả là Phương Tà Chân thà chết cũng không chịu bỠqua cho hung thủ?
Kiếm cá»§a gã vừa khởi thế, râu, lông mà y, y phục cá»§a đối phương Ä‘á»u nhuá»™m má»™t mà u xanh ngá»c bÃch.
Những ngôi sao cũng bị hút chặt và o thân kiếm.
Mà u kiếm cà ng xanh hơn.
Trên bÃch kiếm khảm vạn Ä‘iểm tinh tinh, phát ra ánh sáng mà u lam lấp lánh.
Kiếm cá»§a gã huy ra, không những tán phát ra má»™t lá»±c sát thương cá»±c lá»›n, mà còn phát ra má»™t hấp lá»±c cá»±c mạnh. Những ám khà sáng lấp lánh như sao kia toà n bá»™ Ä‘á»u như sắt gặp từ thạch, dÃnh chặt và o thân kiếm.
Chỉ có một mũi là ngoại lệ.
"Ngôi sao" ấy và o lúc Phương Tà Chân phản thân ứng địch má»›i vô thanh vô tức bắn ra, hòa và o mà n tinh quang dà y đặc, ánh lên ánh sáng thuần lam, xạ vá» phÃa Phương Tà Chân!
Khi Phương Tà Chân, vạn Ä‘iểm tinh tinh Ä‘á»u như bị kình ngư hấp thá»§y hút chặt và o thần kiếm, Ä‘iểm sáng đó đột nhiên gia tăng tốc độ, bắn vá» phÃa cổ há»ng Phương Tà Chân.
Lúc nà y, Tấn Thiết Thiá»n Trượng và Cá»u NhÄ© Bát Hoà n Cư Nha Äao đã phát động thế công.
BÃch kiếm cà ng sáng rá»±c lên mà u xanh ngá»c.
Cả gian phòng như được nhuộm mà u xanh.
Máu hồng vá»t ra.
Máu bắn ra từ ngưá»i gã hán tá» sá» Cá»u NhÄ© Bát Hoà n Cư Nha Äao, y huy vÅ© đại Ä‘ao, liên tiếp lá»™n bảy tám vòng trên không, bay ra bên ngoà i hà ng rà o trúc rÆ¡i bịch xuống rồi không thấy bò dáºy nữa.
Thâm bÃch chi kiếm dÃnh máu và o, cà ng thêm sáng rá»±c. Nếu như trước đây nó giống như má»™t nữ tỠẩn mình trong khuê phòng thì nay đã biến thà nh má»™t ngưá»i thiếu phụ dung quang sáng ngá»i.
Nhưng và o lúc nà y, "ngôi sao" đó cÅ©ng bắn tá»›i trước cổ há»ng cá»§a Phương Tà Chân, giá» khoảng cách đã rất gần. "Ngôi sao" đột nhiên phát ra tiếng rÃt sắc lạnh, dùng má»™t tốc độ nhanh không thể tưởng tượng được bắn tá»›i, đồng thá»i, lam quang cÅ©ng đã đổi thà nh lệ quang.
Khi Phương Tà Chân phát giác ra, ám khà chỉ còn cách cổ há»ng gã má»™t thốn bảy phân.
Gã vá»™i và ng ngá»a ngưá»i ra, giống như eo lưng vừa bị chặt đứt váºy, Ä‘iểm sáng lướt qua cổ há»ng gã, sượt qua thùy tai trái, bắn thẳng và o trong bếp.
Gã hán tá» sá» Tấn Thiết Thiá»n Trượng cùng lúc cÅ©ng bổ ngưá»i tá»›i, định cho Phương Tà Chân má»™t đòn trà mạng.
Ãnh sáng bÃch ngá»c cá»§a bÃch kiếm đại thịnh.
Ngà n vạn "ngôi sao" vừa khảm trên thân kiếm Ä‘á»u nhất tá» "bung" ra, nhất loạt xạ vá» phÃa hán tá» sá» Tấn Thiết Thiá»n Trượng.
Ngưá»i đó hét lá»›n.
Trong tiếng hét trà n đầy sự sợ hãi.
Trước giá» chỉ có y dùng loại ám khà nà y đối phó ngưá»i khác, y thế nà o cÅ©ng không ngỠđược sẽ có má»™t ngà y y trở thà nh mục tiêu đối phó cá»§a loại ám khà nà y.
Gã hán tỠvừa hét vừa gấp rút thoái lui, nhưng hai "ngôi sao" đã xạ trúng miệng y.
Y láºp tức mất Ä‘i thanh âm.
Cùng lúc, trên ngưá»i láºp tức khảm đầy "sao".
Y ngã huỵch xuống đất, mất Ä‘i năng lá»±c nói chuyện, mất Ä‘i năng lá»±c cỠđộng, mất Ä‘i năng lá»±c khống chế đại tiểu tiện, tháºm chà cả sức lá»±c để nhắm mắt lại cÅ©ng tiêu thất Ä‘i nốt.
Nhưng y tuyệt đối không chết.
Trong lòng y hiểu rõ, bản thân đã hoà n toà n tiêu thất những năng lá»±c tối thiểu, song nếu không có ngưá»i má»™t Ä‘ao chém chết thì y tuyệt đối không thể chết.
Äói và khát căn bản không thể khiến y chết được.
Khi cÆ¡ thể y mất Ä‘i má»i năng lá»±c cÆ¡ bản, chỉ còn lại má»™t cá»— thân thể chịu khổ sở thì ngay cả thức ăn và nước uống cÅ©ng trở nên dư thừa.
Sự sợ hãi trong lòng y giỠcòn hơn cả cái chết.
Lúc tên sát thá»§ ngã xuống, Phương Tà Chân đưa tả thá»§ lên sá» nhẹ và o và nh tay, thùy tai chỉ bị bong má»™t miếng da nhá», không há» có máu chảy ra.
Nhưng kiếm của gã đã đâm và o trong bếp.
Kiếm xuất ra, máu cũng bắn ra tung toé.
Sau đó gã quay ngưá»i lại đối diện vá»›i má»™t bó cá»§i lá»›n.
Bó cá»§i bất đồ đổ áºp xuống đầu gã.
Hà ng trăm cây cá»§i lá»›n nhỠđổ sáºp xuống, bên trong còn ẩn hiện mấy "ngôi sao nhá»" lấp lánh.
Những "ngôi sao nhá»" mà u lam.
Một mà u lam u ám, tịch mịnh tựa giấc mộng dà i.
Ngưá»i nấp sau bó cá»§i đẩy mạnh bó cá»§i đổ xuống, láºp tức như má»™t là n khói, từ Tảo Äịa Bạt Thôi chuyển thà nh Phi Ưng Bác Thố, thi triển Bát Bá»™ Cản Thiá»n, NgÅ© Mãng Phiên Thân bay vá»t ra ngoà i như yến tá» xuyên vân. Y Ä‘ang định vượt qua hà ng rà o trúc thì chợt thấy má»™t ngưá»i thân váºn trung y mà u lục, tay cầm má»™t thanh kiếm mà u ngá»c bÃch, mÅ©i kiếm chỉ xuống đất, cổ tay quấn má»™t chiếc khăn lụa mà u lam đã phai mà u theo năm tháng Ä‘ang cúi đầu nhìn chăm chăm xuống đất. Ngưá»i nà y không nhìn gã, nhưng khẳng định là đang đợi gã bay ra.
Kiếm lạnh đến mức là m ngưá»i tỉnh má»™ng.
Ngưá»i y còn Ä‘ang trên không, nhưng lòng thì đã chùn xuống.
Phương Tà Chân quả nhiên còn khó đối phó hÆ¡n cả lá»i đồn đãi.
Phương Tà Chân lạnh giá»ng quát:
– Tại sao ngươi phải giết h�
Khi gã nói ra câu nà y, thân hình run lên cầm cáºp.
Ngưá»i kia nói:
– Bởi vì chúng là thân nhân của ngươi.
Thân hình Phương Tà Chân cà ng run rẩy dữ dội hơn:
– Ai sai khiến ngươi là m như váºy?
Ngưá»i kia nói:
– Ai cho ta tiá»n thì ta giết ngưá»i cho ngưá»i đó.
Phương Tà Chân đột ngá»™t ngẩng đầu, hai mắt đỠhồng, mục quang như Ä‘iện nhìn chằm chằm và o mặt ngưá»i kia:
– Ngươi là Mãn Thiên Tinh hay là Lượng Tinh Tinh?
Ngưá»i kia trầm giá»ng đáp:
– Ta là sát tinh của ngươi.
Câu nói nà y vừa dứt, ngưá»i kia liá»n xuất thá»§.
Phương Tà Chân cũng xuất thủ.
Gã phản thá»§ xuất kiếm, đâm vá» phÃa sau.
Sau lưng gã đột nhiên có ngưá»i kêu lên thảm thiết.
Má»™t ngưá»i thân váºn áo bó chẽn, Ä‘i dà y má»m, đầu chùm khăn Ä‘en, toà n thân choà ng má»™t tấm vải dầu mà u xanh Ä‘en, đã đứng cách lưng Phương Tà Chân chừng bốn thước từ bao giá» và đang chuẩn bị động thá»§. Nhưng y chưa kịp phát động thế công thì Phương Tà Chân đã má»™t kiếm xuyên qua ngưá»i y, tiếp đó rút mạnh kiếm ra, máu tươi phá»t ra như suối.
Nhưng Phương Tà Chân cÅ©ng láºp tức cảm nháºn được má»™t má»™t luồng sức mạnh vô cùng đáng sợ Ä‘ang kÃch đến sau lưng gã.
Phương Tà Chân láºp tức biết mình đã phạm má»™t sai lầm.
Kẻ vừa tiến đến sau lưng gã tuy cÅ©ng là hảo thá»§, song tuyệt đối không phải chá»§ lá»±c công kÃch.
Gã vá»™i tung mình bay vá»t lên như kim lý đảo xuyên ba, thần ưng xung thiên, giữa không trung lại hoán đổi thân pháp chuyển thà nh Giảo Thố Phiên Sa, Kim Thiá»n Hà Thá»§y rồi chuyển qua Thanh Äình Tam Sà o Thá»§y, thân hình gã như thần long du không, vô cùng đẹp mắt.
Phương Tà Chân vá»t lên đủ nhanh, song chỉ nghe ầm má»™t tiếng, chá»— gã vừa đứng đã hõm má»™t lá»— lá»›n, phần lưng Ä‘au nhói, máu huyết nhá»™n nhạo, Phương Tà Chân vá»™i váºn khà điá»u nguyên, tâm triá»u tá» ngá», cố váºn công áp chế không để cho lục phá»§ ngÅ© tạng bị chấn động. Cùng lúc gã thấy Ä‘iểm Ä‘iểm tinh quang bay vá» phÃa mình.
Tổng cộng có bảy "ngôi sao".
Những "ngôi sao" má» má», đột nhiên sáng rá»±c lên phóng tá»›i.
Phương Tà Chân đột nhiên nháºn ra ngưá»i vừa phóng ám khà là ai?
Trong tổ chức sát thá»§ Mãn Thiên Tinh - Lượng Tinh Tinh có má»™t nhân váºt quan trá»ng, tên gá»i Phi Tinh Tá». Ngưá»i nà y thiện dụng Nhất Thá»§ Thất Tinh, được mệnh danh là Thất Tinh Bán Nguyệt, khi tán xạ thì giống như là khói trong mà n đêm, đủ khiến đối phương "chết má»™t cách huy hoà ng", căn bản không kịp tránh né.
Nghe nói Phi Tinh TỠđã dá»±a và o linh cảm có được từ thứ tuyệt môn ám khà Má»™ng Thưá»ng cá»§a cao thá»§ Thục Trung ÄÆ°á»ng Môn ÄÆ°á»ng Nguyệt Lượng, thêm và o cải tiến, nghiên cứu cá»§a bản thân để chế luyện thà nh môn ám khà nà y. Ngay cả Thục Trung ÄÆ°á»ng Môn nghe danh cÅ©ng phải thất sắc.
Phi Tinh TỠở trước mặt gã, phi tinh cũng đã đến trước mắt.
Phương Tà Chân không còn dư địa để thoái lui.
Gã chỉ có thể liá»u, liá»u mạng.
Gã ngẩng mặt nhìn trá»i, trá»i vẫn Ä‘en như má»±c, gió sá»›m thổi tá»›i là nh lạnh. Gã chỉ nhìn má»™t cái, ánh sáng mà u bÃch ngá»c trên kiếm láºp tức rá»±c lên.
Ngưá»i và kiếm như hợp lại thà nh má»™t, thân kiếm hợp nhất thà nh má»™t đạo hà o quang mà u ngá»c bÃch, lắc lư chỉ vá» phÃa Phi Tinh Tá», tá»±a như lúc nà o cÅ©ng có thể phóng ra váºy.
Phi Tinh Tá» thấy Phương Tà Chân chỉ kiếm vá» phÃa mình, láºp tức toà n thần giá»›i bị, hét lá»›n má»™t tiếng, bảy Ä‘iểm phi tinh láºp tức tán xạ thà nh muôn vạn Ä‘iểm sáng lấp lánh.
Thế nhưng muôn vạn Ä‘iểm sáng lấp lánh đó rõ rà ng là đang phi tá»›i vá»›i tốc độ kinh ngưá»i, đột nhiên lại biến thà nh những cánh hoa vô lá»±c, rÆ¡i lả tả xuống đất.
Bởi vì khuôn mặt của Phi Tinh TỠđã bị chẻ ra là m hai.
Trong má»™t sát na ngắn ngá»§i y đã mất Ä‘i tÃnh mạng.
Những ám khà toà n diện toà n lực phóng tới, cũng mất đi lực lượng, lần lượt rơi xuống.
Phương Tà Chân vẫn đứng yên tại chỗ.
Gã bất quá chỉ cá» kiếm lên, kiếm vẫn cách Phi Tinh Tá» ngoà i mưá»i thước, khi luồng sáng chói mắt từ thân kiếm chiếu thẳng và o mặt Phi Tinh Tá», y liá»n láºp tức ngã xuống.
Äây là duyên cá»› gì?
Chỉ nghe có ngưá»i vá»— tay tán thưởng.
– Hảo kiếm!
– Hảo kiếm pháp!
Phương Tà Chân quay đầu.
Gã biết đây là ngưá»i vừa nãy đã tấn công sau lưng mình.
Gã cÅ©ng biết ngưá»i nà y tuy má»™t kÃch lạc không, bản thân cÅ©ng đã nhảy tránh kịp thá»i nhưng vẫn bị chưởng lá»±c quét trúng, lục phá»§ ngÅ© tạng đã dá»i vị trÃ. Loại chưởng lá»±c nà y, ngoại trừ Lôi Äá»™ng Thiên cá»§a Lục Phân Bán ÄÆ°á»ng năm xưa, e rằng trong võ lâm chẳng còn mấy ai có thể sá» dụng.
Gã cà ng biết rõ hÆ¡n rằng khi gã và Phi Tinh Tá» giao phong, chỉ cần ngưá»i nà y xuất thá»§, gã sẽ phải chá»n lá»±a giữa việc bị ám khà cá»§a Phi Tinh Tá» cắm đầy ngưá»i và bị chưởng lá»±c oanh chấn vỡ nát ná»™i tạng.
Ngưá»i nà y là địch hay là bạn?
Nếu là bạn, tại sao vừa nãy lại ám toán chấn thương gã?
Nếu là địch, tại sao vừa nãy khi gã toà n lá»±c ứng phó Phi Tinh Tá», y không xuất thá»§?
Nhưng Phương Tà Chân đã xác định được một chuyện.
Vô luáºn là địch hay bạn, ngưá»i nà y Ä‘á»u không dá»… đối phó.
Gã chầm cháºm quay ngưá»i lại.
Khi gã quay ngưá»i lại, rất tháºn trá»ng, rất cẩn tháºn, gã cÅ©ng có thể khẳng định má»™t Ä‘iá»u, đó là má»i động tác dù nhá» nhất cá»§a gã cÅ©ng không há» có má»™t chút sÆ¡ hở.
Äối mặt vá»›i kẻ đáng sợ thế nà y, chỉ cần má»™t sÆ¡ hở nhá» cÅ©ng đủ để tan thây nát thịt rồi.
Gã bi phẫn, gã cuồng ná»™, nhưng nếu gã muốn giết ngưá»i, muốn báo cừu, thì gã phải không để ngưá»i đánh bại, không để bị giết.
Äiểm nà y rất quan trá»ng.
Vì váºy, má»™t ngưá»i cà ng phẫn ná»™ cà ng bi thống thì lại cà ng phải bình tÄ©nh, cuá»™c chiến cà ng lá»›n, cà ng phải trầm trá»ng, cẩn tháºn. Bình thưá»ng nóng nảy bất nhẫn, tiểu bi tiểu ai chuyện nà y hoà n toà n không há» quan trá»ng, muốn thẩm định má»™t ngưá»i có phải nhân tà i ứng phó vá»›i sá»± biến hay không, phải xem lúc nguy nan khó khăn y có chấn định trung dung, ngá»™ biến bất kinh hay không?
Phương Tà Chân lúc nà y vừa bi vừa nộ, hơn nữa còn đang thỠthương.
Tháºm chà khi gã quay ngưá»i lại, có thể là vì ná»™i tạng thá» thương nên cÅ©ng cảm thấy má»™t chút váng đầu hoa mắt.
Nhưng gã không hỠloạn động.
Lòng gã giá» như vạn mối tÆ¡ vò, đặc biệt là khi nhá»› đến thảm trạng cá»§a Phương lão gia và Phương Linh, nhưng khi đối địch, gã vẫn chuyên tâm táºp trung hết sức.
Nếu muốn sá»± nghiệp thà nh công, hoà n thà nh đại sá»±, Ä‘á»u cần phải chuyên tâm nhất trÃ. Không chuyên tâm, chuyện gì cÅ©ng không thể hoà n mỹ.
Gã quay đầu lại. Bình minh chưa đến, trăng cÅ©ng chưa lặn, sắc đêm vẫn còn nồng, gió lạnh thổi từng cÆ¡n. Má»™t ngưá»i Ä‘ang đứng nhìn gã.
Má»™t ngưá»i khổng lồ.
Sự tồn tại của y, giống như một cây thần mộc.
Một cây thần mộc bị sét đánh mà không chết.
“Ta là Hồi Vạn Lôiâ€. Ngưá»i đó cháºm rãi nói, thanh âm như chuông đồng:
“Ta là kẻ thù cá»§a ngươi, ta đến là để giết ngươiâ€.
Vừa bắt đầu y đã tá» rõ thân pháºn và mục Ä‘Ãch.
Phương Tà Chân nhìn y, giống như nhìn một vị lôi thần.
Gã cÅ©ng được coi là cao lá»›n, đứng giữa đám thưá»ng nhân, gã tuyệt đối tiêu sái xuất quần.
Nhưng gã cũng chỉ đứng đến ngực Hồi Vạn Lôi.
Phương Tà Chân ngẩng đầu lên nhìn, ngưá»i cÅ©ng hÆ¡i cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Gã láºp tức lên tiếng há»i.
Há»i má»™t vấn đỠquan trá»ng nhất:
– Cha và tiểu đệ của ta có phải do ngươi giết?
“Như nhau cả thôiâ€. Hồi Vạn Lôi hừ lạnh:
“Ai giết cÅ©ng thế thôi, ngươi đã là kẻ sắp chết, vô luáºn là ai sát tá» bá»n há», đối vá»›i ngươi mà nói Ä‘á»u không có phân biệtâ€.
“Chỉ có má»™t chuyện cần phân biệtâ€. Hồi Vạn Lôi nhấn mạnh:
“Ngươi, bắt buá»™c phải chết trong tay taâ€.
Nói đến đây, y lại nhắc lại một lần nữa:
– Ta phải tự tay giết chết ngươi.
Phương Tà Chân liá»n há»i:
– Tại sao?
Ãnh mắt Hồi Vạn Lôi thoáng hiện nét bi phẫn:
– Tiểu Tuyệt là cháu ta, ta thương nó còn hÆ¡n cả đưá»ng chá»§.
Miệng y giống như một hốc cây thủng, chỉ còn lại mấy chiếc răng vừa và ng vừa đen:
– Ta nhìn ngươi không thuáºn mắt. Ngươi tưởng rằng được mấy đại thế gia ở Lạc Dương nà y lôi kéo, má»i gá»i thì cao giá lắm đấy hả? Năm xưa khi chúng ta sáng láºp Diệu Thá»§ ÄÆ°á»ng, không biết đã nếm bao khổ cá»±c đắng cay, nháºn bao vết thương lá»›n nhá» má»›i có được địa vị cá»§a ngà y hôm nay, ngươi là cái thá gì? Hừ, ta khinh! Ta phải giết ngươi!
Phương Tà Chân đột nhiên phát giác một chuyện.
Má»™t chuyện khá»§ng bố phi thưá»ng.
Má»™t chuyện khiến gã cÆ¡ hồ sụp đổ, hoà n toà n mất Ä‘i hy vá»ng và ý chà chiến đấu.
Gã láºp tức khống chế bản thân, ninh thần tịnh khÃ, không dám nghÄ© tiếp tục nữa, mà lên tiếng há»i ngược lại Hồi Vạn Lôi:
– Ngươi đã muốn giết ta, vừa nãy khi Phi Tinh TỠtoà n lực xuất thủ, tại sao không ra tay hạ sát ta cho rồi?
“Ta đã kÃch má»™t chưởng sau lưng ngươi, giá» ngươi cÅ©ng đã thá» thương, ta không tin ngươi có thể bay được lên trá»i?†Trên gương mặt thô lá»— cá»§a Hồi Vạn Lôi thoáng hiện vẻ giảo hoạt:
“Huống hồ, ta không thÃch Phi Tinh Tá». Thêm nữa, ta cÅ©ng muốn xem kiếm pháp cá»§a ngươi thế nà oâ€.
“Thiết tưởng kiếm pháp cá»§a ngươi đã đạt đến mức ngưng thần phá không, kiếm khà sát địch bên ngoà i mưá»i bá»™ rồi. Äây có lẽ là Thiên Vấn Kiếm Pháp trong truyá»n thuyết đúng không?†Äôi mắt to lá»›n cá»§a Hồi Vạn Lôi nhìn chăm chăm và o thanh kiếm trên tay Phương Tà Chân, hà o quang trên kiếm đã tắt, hồi phục mà u xanh ngá»c bÃch ban đầu:
“Äây chÃnh là Diệt Hồn kiếm phải không? Quả không hổ là má»™t trong bát đại danh kiếm. Không có nó, e rằng Thiên Vấn Kiếm Khà và Tá» Ngá» Tâm Triá»u Äại Pháp cá»§a ngươi cÅ©ng khó mà đạt được uy lá»±c như váºyâ€.
Trong mắt y lộ ra vẻ tham lam:
– Có Ä‘iá»u, sau má»™t lát nữa, bảo kiếm nà y sẽ trở thà nh váºt cá»§a ta rồi.
Phương Tà Chân nhìn lại thanh kiếm trên tay, Ä‘oạn ngẩng đầu lên nhìn trá»i, hÃt sâu má»™t hÆ¡i nói:
– Ta cũng phải nói cho ngươi biết một chuyện.
Hồi Vạn Lôi nhìn gã.
“Vừa nãy ngươi không nắm lấy cÆ¡ há»™i giết taâ€. Phương Tà Chân nói:
“Äó là ngươi tá»± tìm đưá»ng chếtâ€.
Lá»i vừa dứt, Phương Tà Chân đã dùng toà n lá»±c, toà n thân, toà n ý, toà n thần, toà n diện, phát động thế công.
Tấn công Hồi Vạn Lôi.
|

20-07-2008, 06:18 PM
|
 |
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
|
|
Hồi 19
Lôi hà nh và Äiện thiểm
Giết chết Hồi Vạn Lôi!
HÆ¡n nữa còn phải dùng tốc độ nhanh nhất, thá»i gian ngắn nhất để giết chết y!
Nếu gã không muốn chết, váºy thì cần phải giết chết Hồi Vạn Lôi!
Cho dù là phải chết, gã cũng phải giết Hồi Vạn Lôi trước!
Bởi vì Hồi Vạn Lôi rất có khả năng là hung thủ sát hại nghĩa phụ và đệ đệ của gã.
Vì váºy bất luáºn thế nà o, gã Ä‘á»u phải giết Hồi Vạn Lôi.
Nhưng gã đã không còn thá»i gian nữa.
Trá»i rung, đất chuyển.
Ãt nhất cÅ©ng có ba tên Hồi Vạn Lôi Ä‘ang đứng trước mặt gã. Mà Hồi Vạn Lôi lại cà ng lúc cà ng cao, cao to như má»™t cây cổ thụ. Sấm chá»›p đầy trá»i, Hồi Vạn Lôi cÆ¡ hồ đã hóa thân thà nh Lôi Thần, không ngừng oanh tạc cây Ä‘iện kiếm trong tay xuống đầu gã.
Phương Tà Chân cảm thấy như có ba chục con ác lang Ä‘ang tranh nhau cấu xé lục phá»§ ngÅ© tạng cá»§a gã, năm chục cây cương châm Ä‘ang xuyên từ hai bên tai đến táºn não bá»™, ý chà giống như đồ sứ bị vỡ nát thà nh trăm ngà n mảnh nhá», thế giá»›i trước mắt như Ä‘iên đảo, đột nhiên gã thấy sáu Phương Tà Chân Ä‘ang bị sáu tên Hồi Vạn Lôi truy Ä‘uổi, trước mặt là há»a quang trùng trùng, lẽ nà o gã đã rÆ¡i xuống há»a ngục dưới Âm tà o Äịa phá»§?
Hồi Vạn Lôi đương nhiên chỉ có một, y cũng không thể cao to như một gốc cây khổng lồ, lại cà ng không thể trở thà nh Lôi Thần được.
Nhưng tại sao ác lang lại cà o xé tim gan gã? Cương châm tại sao lại xuyên và o não bộ gã? à chà của gã tại sao lại vỡ vụn?
Äó là hiện tượng trúng độc.
Rốt cuá»™c là do chưởng nà o? Hay do má»™t “ngôi sao†nà o gây nên? Gã cÅ©ng không cần phân biệt Ä‘iá»u đó.
Việc trước mắt là cần phải giết Hồi Vạn Lôi cho nhanh.
Không còn việc gì khác nữa.
Khi Phương Tà Chân toà n lá»±c phát động công kÃch, thần trà mÆ¡ hồ, gã đã nghÄ© như váºy.
...
– -- Ngưá»i nà y tại sao lại hung hăng như váºy? Tại sao lại Ä‘iên cuồng như váºy? Lẽ nà o cả mạng gã cÅ©ng không cần nữa?
– -- “NgÅ© Lôi Oanh Äỉnh†cá»§a ta lúc nà o cÅ©ng có thể đánh gã nát thà nh trăm ngà n mảnh, nhưng má»—i lần ngưng tụ công lá»±c còn chưa thà nh hình thì kiếm quang đã tá»›i.
– -- Kiếm quang như điện.
– -- Äiện quang lúc nà o cÅ©ng lóa lên trước khi lôi động.
– -- Äiện quang dẫn phát lôi chấn.
– -- “NgÅ© Lôi Oanh Äỉnh†cá»§a ta lần nà o cÅ©ng phải phát giữa ná»a chừng.
– -- Tiếng sấm phát giữa ná»a chừng, thanh thế mãi mãi không thể bì được so vá»›i tiếng sấm đã tÃch tụ đầy đủ năng lượng. Má»—i lần lôi động bị bức phải phát ra là Lôi công cá»§a ta lại tán thất Ä‘i má»™t phần, cà ng lúc cà ng khó ngưng tụ.
– -- Vừa nãy chỉ phát má»™t kÃch tấn công gã mà không tiếp tục hạ thá»§, nguyên nhân ngoại trừ muốn dò xét rõ kiếm thuáºt cá»§a gã ra, chá»§ yếu là vì uy lá»±c cá»§a “NgÅ© Lôi Oanh Äỉnh†cá»±c lá»›n, song cÅ©ng không dá»… ngưng tụ.
– -- Ta đương nhiên không muốn ám toán sau lưng mà vẫn đánh trượt lần nữa.
– -- Hồi Vạn Lôi ta lẽ nà o lại là kẻ ám toán sau lưng mà vẫn không đả thương được địch nhân?
– -- Nhưng hiện tại ta đã kÃch trượt mấy lần, nếu tiếp tục như váºy, e rằng nguyên khà sẽ hao tổn nặng ná», vô phương ngưng tụ được chân khà nữa.
– -- Cà ng đáng sợ hÆ¡n là , tên tiểu tá» nà y cước bá»™ kỳ lạ, chỉ đông đánh tây, kiếm pháp phiêu diêu bất định mà thân pháp cÅ©ng loạng choạng không ngừng, có lần còn ưỡn ngưá»i tá»± nháºn ná»a đạo lôi chấn cá»§a ta nữa.
– -- Äây là thân pháp gì váºy?
– -- Äây là cách đánh gì váºy?
– -- Lẽ nà o tên tiểu tỠnà y chỉ cần mạng của ta mà không muốn giữ mạng của bản thân hắn?
– -- Lá»a đã cháy sắp đến nÆ¡i, nếu tiếp tục đánh nữa, là m sao có thể thoát khá»i biển lá»a?
– -- Lẽ nà o “NgÅ© Lôi Oanh Äỉnh†Hồi Vạn Lôi ta phải chôn thây nÆ¡i nà y?
Hồi Vạn Lôi khi tấn công Phương Tà Chân, lần thứ hai nảy sinh trong lòng má»™t ná»—i sợ vô duyên vô cá»› kể từ khi y xuất đạo giang hồ hai mươi lăm năm trước. Lần thứ nhất là khi y lá»±c chiến vá»›i Lôi Äá»™ng Thiên ở kinh thà nh mấy năm vá» trước.
* * * * *
Hắc Toà n Phong Tiểu Bạch dẫn đầu đội ngÅ©, Ä‘i trước Nhan Tịch, trước Trì Nháºt Má»™, trước cả Hồng Tam Nhiệt.
Khi Tiểu Bạch phát hiện trước mặt có ánh lá»a ngất trá»i, liá»n láºp tức thúc ngá»±a lao tá»›i.
Khi y phát hiện có hai bóng nhân ảnh Ä‘ang ác đấu dữ dá»™i trong quầng lá»a liá»n láºp tức đứng lên yên cương, vì váºy y nhìn rõ hÆ¡n bất cứ ai.
Thì ra nÆ¡i ở cá»§a Phương Tà Chân đã biến hà nh má»™t biển lá»a.
Tiểu Bạch đến đây rất thưá»ng xuyên, có lúc là tặng lá»… váºt, có lúc là để quan sát tình hình, có lúc là đi theo Trì Nháºt Má»™, cÅ©ng có lúc là đi theo Lưu Thị Chi.
Vì thế nơi nà y đối với y rất quen thuộc.
Nhưng nÆ¡i nà y giỠđã biến thà nh má»™t biển lá»a Ä‘ang hừng há»±c cháy.
Trước biển lá»a có hai ngưá»i Ä‘ang quyết đấu sanh tá».
Má»™t ngưá»i giống như sấm động buổi sá»›m, so vá»›i lá»a còn mãnh liệt, còn hung tợn, đáng sợ gấp bá»™i.
Má»™t ngưá»i giống như má»™t đạo Ä‘iện quang, phiêu hốt bất định, hà n quang mà u ngá»c bÃch không ngừng bắn ra.
Y nhìn thấy sấm nổ Ä‘iện chá»›p, rồi cả hai ngưá»i cùng lúc ngã xuống.
Má»™t ngưá»i đổ rầm xuống như má»™t cây cá»± má»™c ngà n năm.
Má»™t ngưá»i ngã xuống như má»™t đạo Ä‘iện quang bị đứt Ä‘oạn.
Cả hai ngưá»i nà y gã Ä‘á»u nháºn biết.
Má»™t ngưá»i là Hồi Vạn Lôi cá»§a Diệu Thá»§ đưá»ng. Má»™t ngưá»i là kẻ mà Lan Äình Trì gia đã tốn bao công sức chiêu nạp nhưng vẫn bất thà nh, Phương Tà Chân.
Lúc nà y, lại có thêm hai đạo nhân ảnh nữa phi tới.
Má»™t ngưá»i chạy tá»›i bên Hồi Vạn Lôi, đỡ y dáºy.
Má»™t ngưá»i lao đến cạnh Phương Tà Chân, đâm thẳng ra má»™t thương.
Hắc Toà n Phong Tiểu Bạch vột hét lớn một tiếng :
– Không được giết ngưá»i!
Kẻ kia ngây ngưá»i, thương vẫn chưa kịp đâm xuống.
Nhan Tịch vá»™i thò đầu ra há»i :
– Có chuyện gì?
Tiểu Bạch đáp :
– Phương công tỠđã thá» thương, có ngưá»i muốn giết y.
Nhan Tịch vội nói :
– Mau cứu ngưá»i!
Nhưng lúc nà y Ä‘oà n ngưá»i ở cách nÆ¡i xảy ra sá»± việc Ãt nhất cÅ©ng phải ba bốn chục trượng, Tiểu Bạch tung ngưá»i lên nhấp nhô ba lượt vẫn ở khoảng cách ngoà i hai chục trượng.
Nhan Tịch gấp giá»ng nói :
– Y không thể chết.
Trì Nháºt Má»™ quay sang Thất Phát thiá»n sư khẽ gáºt đầu. Lúc nà y cả Hồng Tam Nhiệt cÅ©ng thúc ngá»±a lao tá»›i như Ä‘iên cuồng, định ngăn trở kẻ kia hạ độc thá»§, nhưng liệu có kịp không?
Kẻ kia đã đâm thương xuống.
Phương Tà Chân miá»…n cưỡng lăn ngưá»i má»™t vòng, tránh được má»™t thương, song đối phương lại tiếp tục đâm xuống má»™t thương nữa.
Thất Phát thiá»n sư đột nhiên trợn trừng mắt, phát ra hai đạo hà n quang sáng rá»±c.
Lão cho tay và o trong chiếc túi mang theo bên mình, móc ra má»™t cây cung nhá».
Cây cung đỠnhư lá»a.
Lão đưa tay vuốt đầu một cái, sau đó giương cung.
“Tên†cũa lão là một sợi tóc.
Äiá»u kỳ lạ là trên mái đầu ngắn cÅ©n cá»§a lão lại có má»™t sợi tóc dà i như váºy.
“Vù!â€\.
Sợi tóc bắn vút ra.
Sợi tóc bị lão kéo dà i thẳng tắp, không biết là vì do quá nhá» hay do há»a quang rá»±c sáng là m chói mắt ngưá»i mà sợ tóc xạ ra liá»n láºp tức biến mất, khó mà nháºn ra được.
Kẻ sỠcâu liêm thương kia đột nhiên ôm tay, kêu lớn một tiếng. Tên đang đỡ Hồi Vạn Lôi vội nói và i câu gì đó, rồi chạy đến đỡ lấy kẻ bị thương, thi triển khinh công lao vút đi.
Thất Phát thiá»n sư định tiếp tục trương cung thì Trì Nháºt Má»™ đã lên tiếng ngăn lại :
– Bất tất! Cứu ngưá»i quan trá»ng!
GiỠTiểu Bạch mới đến nơi.
Hồi Vạn Lôi nằm trên đất và hai kẻ đến nhanh Ä‘i cÅ©ng nhanh kia Ä‘á»u không còn ở đó nữa, chỉ còn lại má»™t mình Phương Tà Chân và má»™t cá»— thi thể thiếu mất ná»a phần, má»™t ná»a phần đã nằm trong biển lá»a.
Nhan Tịch cÅ©ng nhảy ra khá»i kiệu. Nà ng vừa nhìn thấy Phương Tà Chân nằm trên mặt đất, chiếc khăn lụa xanh đã bung ra, để lá»™ cổ tay trắng ngần và chiếc vòng ngá»c bÃch, nhất thá»i không ká»m nén được cảm xúc liá»n lao tá»›i, quỳ xuống lắc lắc đôi vai gã, thê thiết nói :
– Phương Tạ Tạ, Tạ Tạ, chà ng tỉnh lại đi, chà ng tỉnh lại đi!
Trì Nháºt Má»™ thấy váºy, liá»n lùi lại má»™t bước, khẽ chau mà y.
Hồng Tam Nhiệt cÅ©ng bước tá»›i, liếc mắt nhìn gã má»™t cái, tức giáºn nói :
– Nếu ngươi gia nháºp Trì gia sá»›m má»™t chút thì đâu phải chịu cảnh nà y?
Nhan Tịch quay ngưá»i lại, trên má vẫn còn dấu lệ :
– Là ai giết chết gã?
Trong mắt Tiểu Bạch thoáng hiện lên một tia nhìn phẫn nộ :
– Thuá»™c hạ chỉ thấy Hồi Vạn Lôi, nhưng gã cÅ©ng cùng lúc ngã xuống vá»›i Phương công tá».
Thất Phát thiá»n sư đột nhiên trầm giá»ng nói :
– Äại phu nhân, gã không chết, chỉ là bị trúng độc mà thôi.
Nhan Tịch vừa kinh vừa mừng, vá»™i nói vá»›i Thất Phát thiá»n sư :
– Äại sư, ngà i hãy cứu gã, xin ngà i hãy cứu gã.
Thất Phát thiá»n sư lùi lại môt bước, lưỡng lá»± nói :
– Chuyện nà y...
Nhan Tịch nhìn sang Trì Nháºt Má»™, ánh mắt đầy vẻ khẩn cầu và thê lương.
Trì Nháºt Má»™ ho khan má»™t tiếng, quay sang nhìn Thất Phát thiá»n sư nói :
– Äại sư, phiá»n ngà i xuất thá»§ tương cứu.
Thất Phát thiá»n sư bước đến cúi ngưá»i xuống bắt mạch cho Phương Tà Chân, sau lại cởi y phục gã ra, đặt tay lên ngá»±c xoa bóp má»™t hồi rồi láºt ngược ngưá»i lại, quan sát vết thương sau lưng.
Sau đó, lão lắc đầu, thở dà i một tiếng.
Hai mắt Nhan Tịch ngấn lệ.
Phương Tà Chân nhắm nghiá»n hai mắt, sắc mặt tái xanh, bất tỉnh nhân sá»±.
Thất Phát thiá»n sư chợt đứng thẳng ngưá»i dáºy, quay sang thấp giá»ng nói vá»›i Trì Nháºt Má»™ :
– Công tá», má»i đến đây bần tăng có chuyện muốn thương lượng.
Trì Nháºt Má»™ liá»n cùng lão Ä‘i khá»i và i bước, Tiểu Bạch không an tâm, định Ä‘i theo thì Trì Nháºt Má»™ đã nói :
– Ta và đại sư có chuyện cần thương nghị, ngươi ở lại đây bảo vệ cho Phương thiếu hiệp được rồi.
Tiểu Bạch đáp :
– Vâng.
Nhưng vẫn đứng từ xa giám thị Thất Phát thiá»n sư. Lão đến Trì gia bất quá má»›i được ná»a ngà y, tá»± nhiên Hắc Toà n Phong Tiểu Bạch và Hồng Tam Nhiệt không thể tÃn nhiệm được.
Trì Nháºt Má»™ thấy Tiểu Bạch lùi bước, liá»n há»i luôn :
– Äại sư có gì chỉ giáo?
Hồng bà o trên mình, bá»™ tóc ngắn ngá»§n trên đầu và ánh mắt sắc lạnh cá»§a Thất Phát thiá»n sư được ánh lá»a chiếu và o, cà ng trở nên kỳ dị :
– Công tỠthực sự muốn cứu Phương Tà Chân?
Trì Nháºt Má»™ bị câu há»i nà y là m ngây ngưá»i ra giây lát :
– Äại sư sao lại há»i váºy?
Thất Phát thiá»n sư lạnh giá»ng nói :
– Phiá»n phức Ä‘a phần là do con ngưá»i tá»± chuốc lấy. Äại phu nhân và Phương Tà Chân dưá»ng như có chút tình xưa chưa dứt, công tá» cứu gã không phải là tá»± tìm lấy phiá»n não và o thân hay sao?
Nói Ä‘oạn, liá»n dùng ánh mắt quái dị cá»§a lão nhìn chăm chăm và o mặt Trì Nháºt Má»™ nhưng Ä‘ang đợi câu trả lá»i cá»§a y.
Trì Nháºt Má»™ nghe lão nói váºy liá»n đưa mắt nhìn Phương Tà Chân và Nhan Tịch má»™t lượt, trong lòng cÅ©ng hÆ¡i có chút nhiá»…u loạn, tịnh không dám đối mặt nhãn thần cá»§a Thất Phát thiá»n sư, má»™t hồi lâu sau má»›i lên tiếng :
– Bất kể thế nà o, Phương thiếu hiệp cũng là nhân tà i mà chúng ta đang rất cần, chúng ta không thể thấy gã chết mà không cứu.
Thất Phát thiá»n sư mỉm cưá»i, từ hòa nói :
– Cứu gã rồi, sau nà y vị tất gã sẽ để công tỠsỠdụng. Giả như bây giỠcứ để gã ở đây không lý tới nữa, cũng không thể coi là chúng ta đã giết gã, nhưng gã chết là chuyện chắc chắn.
Trì Nháºt Má»™ trầm ngâm :
– à cá»§a đại sư là ngưá»i nà y không đáng cứu?
Thất Phát đại sư cúi đầu nói :
– Cứu hay không cứu, hoà n toà n do công tỠđịnh Ä‘oạt. Công tá» là Minh chá»§ cá»§a Lan Äình Trì gia, bần tăng chỉ là là m theo mệnh lệnh cá»§a công tá» mà thôi.
Khi lão cúi đầu, nhắm mắt bao nhiêu sát khà láºp tức biến mất, trở thà nh má»™t vị cao tăng tu hà nh thâm háºu, đạo hạnh cao thâm.
Trì Nháºt Má»™ cắn môi thốt :
– Mặc kệ gã có gia nháºp Trì gia hay không, Ãt nhất gã cÅ©ng sẽ không đối địch vá»›i chúng ta. Có gã, Ãt nhất ba nhà Hồi, Du, Cát cÅ©ng có thêm má»™t phần uy hiếp.
Thất Phát thiá»n sư chắp tay, cháºm rãi nói :
– Giả như sau khi phục hồi, gã lại gia nháºp má»™t trong ba nhà Du, Hồi, Cát đối địch vá»›i công tá» thì sao?
Trì Nháºt Má»™ biến sắc :
– Chuyện nà y... chắc không đâu!
Thất Phát thiá»n sư thở dà i :
– Công tá» tháºt muốn cứu ngưá»i nà y?
Trong lòng Trì Nháºt Má»™ tháºp phần lưỡng lá»±, nhưng ngoà i miệng vẫn đáp :
– Chúng ta cứu ngưá»i trước rồi tÃnh sau!
Thất Phát thiá»n sư tuy cúi đầu nhắm mắt, song dưá»ng như vẫn Ä‘ang quan sát Trì Nháºt Má»™ :
– Công tá» quyết không hối háºn chứ?
Trì Nháºt Má»™ đột nhiên nghe ra được ý tứ trong lá»i nói cá»§a Thất Phát thiá»n sư, vui mừng há»i :
– à của đại sư là , vết thương của Phương thiếu hiệp vẫn có thể cứu được?
– Kỳ thực thương thế của gã hoà n toà n không nặng.
Thất Phát thiá»n sư thấp giá»ng nói.
– “NgÅ© Lôi Oanh Äỉnh†cá»§a Hồi Vạn Lôi có là m gã bị thương và i chá»—, song Ä‘á»u không phải nÆ¡i yếu hại, hÆ¡n nữa, ngưá»i nà y đã từng tham táºp ná»™i công Tá» Ngá» Tâm Triá»u đại pháp và Luyện Khà Äiá»u Nguyên há»™ vệ tâm mạch, bởi váºy nên thương thế không há» nháºp và o phế phá»§, chỉ là gan tạng xuất huyết, nhưng cÅ©ng không tổn hại đến kinh mạch. Gã bị hôn mê như váºy là bởi trúng phải ám khà cá»§a “Phi Tinh Tá»â€, bần tăng đã xem xét kỹ lưỡng, thùy tai trái cá»§a y đã bị sướt mất má»™t miếng da, nhưng không có máu. “Thất Tinh Bạn Nguyệt†cá»§a “Phi Tinh Tá»â€ kiến huyết phong hầu, Phương thiếu hiệp thấy không có máu, cho rằng vô sá»±, nhưng sá»± lợi hại cá»§a “Thất Tinh Bạn Nguyệt†nà o chỉ có váºy, dù chưa thấy máu, nhưng chỉ cần huyết khà váºn hà nh quá độ, thì vẫn thấy đầu váng mắt hoa, sản sinh ảo giác, má»™t lúc sau ắt phải ngã nhà o...
Thất Phát thiá»n sư nói đến đây, cặp mắt lại phát ra hai luồng dị quang :
– Phương thiếu hiệp có thể trong tình cảnh như váºy mà vẫn đánh ngã được đệ nhất hảo thá»§ cá»§a Diệu Thá»§ đưá»ng Hồi Vạn Lôi, không chỉ là võ công khiến ngưá»i ta bá»™i phục mà cả ý chà cÅ©ng vượt quá sức chịu đựng cá»§a ngưá»i thưá»ng.
Trì Nháºt Má»™ vừa mừng vừa lo :
– à của đại sư là gã có thể cứu được...?
Thất Phát thiá»n sư mỉm cưá»i :
– Chẳng những có thể sống, mà vết thương còn không há» nghiêm trá»ng.
Trì Nháºt Má»™ nghÄ© ngợi giây lát rồi nói :
– Váºy chúng ta cứu tỉnh gã rồi tÃnh tiếp.
– Không thể.
– Tại sao?
– “Thương thế bản thân nặng nhẹ thế nà o, Phương thiếu hiệp vị tất đã hay biết, tại sao công tá» không tranh thá»§ má»™t chút nhân tình nà y?†- Thất Phát thiá»n sư từ từ nói - “Nếu như công tá» tháºt sá»± muốn cứu ngưá»i, muốn ngưá»i được cứu cảm ân đồ báo, tại sao không Ä‘em gã vá» Lan Äình trước rồi tÃnh tiếp?â€\.
Trì Nháºt Má»™ như sá»±c tỉnh :
– Äại sư cao kiến!
Thất Phát thiá»n sư nói :
– Äây chÃnh là nguyên do bần tăng má»i công tá» quá bá»™ ra đây. Khi vỠđến Lan Äình, bần tăng ở trước mặt đại gia sẽ nói thương thế y rất nặng, nhưng công tá» cứ má»™t má»±c khẩn cầu bần tăng ra tay cứu gã, sau đó bần tăng sẽ đáp ứng táºn lá»±c cứu chữa... mà n kịch nà y nếu không ngại có thể diá»…n trước mặt đại phu nhân má»™t lượt, có thể sẽ rất có Ãch cho việc hà nh sá»± sau nà y, công tá» thấy thế nà o?
Trì Nháºt Má»™ mỉm cưá»i nói :
– Äại sư tÃnh toán tháºt chu đáo. Có thêm được cưá»ng trợ như đại sư đây, tại hạ tháºt chẳng khác gì hổ má»c thêm cánh!
Thất Phát thiá»n sư thở dà i nói :
– Công tá» chiếu cố bá»™ hạ, thiện dụng nhân tà i... bần tăng thấy công tá» quý trá»ng Phương thiếu hiệp như váºy, thá»±c tại vô cùng cảm động. Loà i Ä‘iểu cầm còn biết chá»n cà nh là nh mà đáºu, huống chi là bần tăng?
Trì Nháºt Má»™ vá»™i nói :
– Chỉ cần đại sư chịu vì Trì gia mà bạt đao tương trợ, tại hạ nhất định tôn đại sư là m sư là m phụ, nguyện cùng đại sư chia sẻ vinh hoa phú quý.
– “Ta là ngưá»i xuất gia, sá»›m đã xem thưá»ng danh lợi, coi phú quý tá»±a phù vân†- Thất Phát thiá»n sư chắt lưỡi, dà i giá»ng nói - “Cho dù công tá» có thể tÃn nhiệm sái gia, song chỉ sợ...â€.
Trì Nháºt Má»™ biết đây là lúc y phải truy vấn :
– Äại sư có gì nghi nan, xin cứ táºn tình chỉ Ä‘iểm, tại hạ xin táºn lá»±c tùng mệnh.
Thất Phát thiá»n sư mỉm cưá»i, nhẹ giá»ng nói :
– Dù công tá» có thể dung được sái gia, nhưng quân sư dưới trước công tá», Lưu Sư Tá» vị tất đã để sái gia đây và o mắt!
– “Là m gì có chuyện đó†- Trì Nháºt Má»™ vá»™i nói - “Lưu tiên sinh cÅ©ng là má»™t trà giả Ä‘á»i nà y, lẽ nà o lại không trân trá»ng trà giả như đại sư chứ?â€\.
Thất Phát thiá»n sư cưá»i ha hả :
– Bần tăng chỉ nói đùa váºy thôi.
Äoạn kéo tay áo Trì Nháºt Má»™ nói :
– Chúng ta ra cứu chữa cho Phương công tỠthôi.
Hai ngưá»i quay lại chá»— Phương Tà Chân. Lúc nà y Nhan Tịch đã lo lắng đến đứng ngồi không yên. Trì Nháºt Má»™ ở trước mặt má»i ngưá»i khẩn thiết yêu cầu Thất Phát thiá»n sư ra tay cứu chữa, Thất Phát thiá»n sư lại từ chối mấy báºn, sau đó má»›i miá»…n cưỡng, thở dà i má»™t tiếng nói :
– Ôi, Phương công tỠđã trúng phải “NgÅ© Lôi Oanh Äỉnh†cá»§a Hồi Vạn Lôi, lại bị ám khà tẩm độc cá»§a “Phi Tinh Tá»â€ là “Thất Tinh Bạn Nguyệt†bắn trúng, muốn trị khá»i cho gã thì phải hao tổn mất năm năm công lá»±c, còn phải mất thêm ba viên Cá»u Chuyển Hoà n Hồn đơn cá»§a bần tăng nữa thì má»›i có chút hy vá»ng.
Trên mặt lão lộ vẻ khó xỠ:
– Công tỠđã hết sức khẩn cầu bần tăng cứu gã má»™t mạng, bần tăng cÅ©ng không nỡ nhìn thấy má»™t võ lâm kỳ tà i có thể gánh vác trá»ng nhiệm võ lâm chết má»™t cách bất minh bất bạch như váºy, dù là phải trả giá lá»›n, bần tăng cÅ©ng phải thá» má»™t phen xem sao.
Nhan Tịch thấy Thất Phát thiá»n sư đáp ứng cứu chữa, biết Phương Tà Chân đã có hy vá»ng, trong lòng vô cùng mừng rỡ. Trì Nháºt Má»™ liá»n nói :
– Äại sư má»›i tá»›i tệ phá»§ chưa được ná»a ngà y váºy mà đã phải hao thần tổn sức như váºy, thâm tình háºu ý nà y cá»§a đại sư tại hạ xin được khắc cốt ghi tâm, mãi mãi không quên.
Nhan Tịch cÅ©ng tháºp phần cảm động nói :
– Ân trá»ng cá»§a đại sư, ngà y sau chúng tôi nhất định báo đáp.
Thất Phát thiá»n sư vá»™i nói :
– Bần tăng là kẻ xuất gia, lẽ nà o thi ân lại mong được báo đáp? Äây Ä‘á»u là do nể mặt nhị công tá», đại phu nhân muốn tạ Æ¡n, thì hãy tạ Æ¡n ngưá»i đáng được tạ Æ¡n!
Trì Nháºt Má»™ láºp tức nói :
– Chúng ta là ngưá»i trong nhà , cứu Phương thiếu hiệp là chuyện cá»§a Trì gia, có gì đáng để tạ Æ¡n đâu!
Thế là đoà n ngưá»i Trì gia liá»n chia nhau dáºp lá»a, sau đó đặt Phương Tà Chân lên xe, tiến vá» hướng Lan Äình.
Ở má»™t bá» sáºy đằng xa, nÆ¡i ánh lá»a không chiếu tá»›i được có hai ngưá»i Ä‘ang phục xuống.
Kỳ thá»±c là có ba ngưá»i, chỉ bất quá ngưá»i to lá»›n như Cá»± Linh Thần nà y đã nằm xuống, trên ngưá»i có bảy chá»— thương khẩu vẫn còn Ä‘ang chảy máu ròng ròng.
Má»™t trong hai ngưá»i còn lại Ä‘ang đắp thuốc, băng vết thương cho Hồi Vạn Lôi.
Ngưá»i kia chÃnh là Hồi Bách Hưởng.
Y nhìn theo Ä‘oà n ngưá»i Ä‘ang Ä‘i xa dần, nghiến răng kèn kẹt, trên cánh tay tả cá»§a y vẫn còn vết máu, má»™t sợi tóc cứng như dây thép xuyên qua cánh tay, nhưng y vẫn chưa rút nó ra.
Ngưá»i bên cạnh y lo lắng há»i :
– Hồi tổng quản, vết thương cá»§a ngà i có đáng lo không? Có cần rút ám khà ra trước rồi bôi Vạn Niên Äoạn Tục và o không?
Hồi Bách Hưởng hừ lạnh nói :
– Không cần! Nhất Phát Thần ThÃch cá»§a Thất Phát thiá»n sư không thể tùy tiện rút ra được, há»… rút ra thì sẽ tổn thương đến huyết mạch, phải đợi bảy ngà y sau, sợi tóc má»m ra thì má»›i rút ra bôi thuốc được. Con bà nó! Tên nà y ra tay tháºt độc ác hết sức!
Hán tỠkia chắt lưỡi nói :
– Vừa nãy chỉ cần có thêm chút thá»i gian là có thể giết được tên Phương Tà Chân đó rồi, đáng tiếc...
Hồi Bách Hưởng hừ nhẹ một tiếng :
– Lan Äình Trì gia đã dốc cả ổ đến đây rồi, còn có thêm cả lão Lục Phát Hồng Bà o kia nữa, xem ra lão đã bá» Thiên Diệp sÆ¡n trang mà đến đầu nháºp Trì gia rồi. Nếu chúng ta còn ra tay nữa, chỉ sợ khó mà toà n mạng rá»i khá»i đây được. Vì má»™t tên Phương Tà Chân nhá» bé... có đáng không?
Y đưa mắt nhìn căn nhà tre giỠđã cháy thà nh than, lẩm bẩm nói :
– Huống hồ, mục Ä‘Ãch cá»§a chúng ta đã đạt thà nh rồi. Bất quá, hừ hừ, bắt ta phải chịu thiệt thòi thế nà y, Trì lão nhị cÅ©ng phải có gì bồi thưá»ng má»›i đúng!
Y lẩm bẩm rất nhá», gã hán tỠđứng bên cạnh tá»± nhiên là không thể nghe rõ, đồng thá»i y cÅ©ng không dám há»i nhiá»u. Bởi vì gã hiểu được, có má»™t số chuyện biết Ãt má»™t chút, so vá»›i những kẻ biết nhiá»u thì kết cục tốt hÆ¡n rất nhiá»u.
|

20-07-2008, 06:22 PM
|
 |
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
|
|
Hồi 20
Mộng lý phi tinh
Phương Tà Chân tỉnh lại là chuyện cá»§a hai canh giá» sau. Gã giãy giụa, lăn lá»™n giữa má»™t biển lá»a khổng lồ, đột nhiên giáºt mình tỉnh giấc.
Khi gã tỉnh lại liá»n ngá»i thấy mùi hoa sen thÆ¡m ngát, chim hót lÃu lo.
Bên ngoà i khung cá»a sổ hình lá chuối, là má»™t Ä‘oạn lan can ngắn, tiếp đó là má»™t mái hiên rá»™ng dẫn ra má»™t hà nh lang hình tròn, ước chừng dà i hai ba chục trượng, bên ngoà i hà nh lang là má»™t hồ sen đỠhồng, những chiếc lá xanh che phá»§ mặt hồ.
Trên thư án đặt ba chiếc giá nến, hồng lạp đã cháy gần hết. Gian phòng trần thiết tháºp phần thanh nhã, bên trong cÅ©ng rất rá»™ng rãi, trên trần nhà còn có treo cả đèn lưu ly.
Bên cạnh chiếc giưá»ng gã Ä‘ang nằm là má»™t chiếc bếp nhá», bên trên đặt má»™t chiếc ấm đồng, bên dưới có tia lá»a bắn ra, dưá»ng như Ä‘ang cháy rất mạnh.
Phương Tà Chân vừa tỉnh lại liá»n biết mình chưa chết.
Äã từ nhiá»u năm nay, gã đã không còn cảm thấy sống là má»™t chuyện vui vẻ. Tuy nhiên, trước đây nhiá»u năm, gã đã từng có những ngà y khoái lạc vui sướng, má»™t thá»i gã cÅ©ng cho rằng cuá»™c Ä‘á»i nà y trà n đầy hoan lạc và sung sướng. Gã hưởng thụ từng tia nắng mặt trá»i, từng tráºn gió mát. Má»—i má»™t khắc Ä‘á»u là thá»i gian tươi đẹp, má»™t má»™t ngưá»i Ä‘á»u là ngưá»i tốt.
Gã từng cảm thấy mình là ngưá»i may mắn nhất thế gian.
Nhưng giá» gã không còn nghÄ© váºy nữa.
Từ rất lâu rồi gã không còn nghÄ© như váºy nữa.
Gã đã từng cảm thấy mình bất hạnh, lòng chết nhưng ngưá»i vẫn sống.
Có ai biết được mùi vị cá»§a cái chết trong lòng là thế nà o? Äó chÃnh là sống mà không có sá»± đợi chá».
Sống má»™t cuá»™c sống không có bất kỳ hy vá»ng và chỠđợi.
Từ sau lần kinh biến đó, gã chỉ còn lại má»™t tấm thân bị tà n phá và má»™t trái tim Ä‘au đớn. Thế nhưng, kể từ khi Nhan Tịch rá»i khá»i, gã đã không còn cảm thấy hạnh phúc hay là bất hạnh nữa rồi.
Gã cơ hồ như đã mất đi cảm giác.
Gã cảm thấy sự huy hoà ng của sinh mệnh đã trở nên tịch mịch, vẻ sáng lạn đã dần dần mỠmịt, vẻ thôi hồn đoạt mục đã dần dần phai sắc, sinh mạng của gã giỠgiống như một tiếng thở dà i bị đứt đoạn, một phiến lá khô bị gió thu thổi bay xuống đất.
Äiá»u kỳ lạ là , trong tình cảnh sống mà như chết ấy, há»c vấn và võ công cá»§a gã lại tiến bá»™ thần tốc, liên tiếp đạt được những đỉnh cao má»›i, đạt đến những cảnh giá»›i trước giá» chưa ai đạt được.
Lẽ nà o Ä‘á»i ngưá»i muốn “được†thì phải “mất†trước?
Lẽ nà o không có mất mát thì không sở đắc...
Giữa được và mất, rốt cuộc là có bao nhiêu phần được, bao nhiêu phần mất?
Có lẽ là vì gã vất bá» tất cả, tiến và o cảnh giá»›i vô sinh vô tá», vô dục vô cầu nên đã thấu hiểu được kiếm pháp thượng thừa, đạt đến cảnh giá»›i ám nhiên tiêu hồn.
Từ Thiên Vấn kiếm pháp, gã đã ngộ ra Tiêu Hồn kiếm pháp.
Gã có được thà nh tá»±u kinh ngưá»i vá» khinh công đỠtung thuáºt: Vạn Cổ Vân Tiêu Nhất VÅ© Mao.
Nhưng gã không hỠvui, cũng chẳng hỠbuồn.
Gã chỉ là má»™t ngưá»i bình thưá»ng, có má»™t trái tim bình thưá»ng, muốn sống má»™t cuá»™c sống bình thưá»ng vá»›i quá khứ bình thưá»ng.
Có Ä‘iá»u, gã vẫn là má»™t kẻ bất phà m.
Má»™t kẻ bất phà m thì không thể sống cuá»™c Ä‘á»i bình phà m cả má»™t Ä‘á»i.
Cuá»™c phân tranh cá»§a Lạc Dương tứ công tá», cuối cùng cÅ©ng giống như lá»a đỠtrong lò là m nước trong ấm trà o ra.
Gã cũng buộc phải xuất kiếm.
Sau đó gã gặp má»™t ngưá»i mà gã thiên tư vạn niệm, song cÅ©ng là ngưá»i mà gã không muốn gặp nhất.
Nhan Tịch.
Ấm đồng phát ra những tiếng rÃt cá»§a nước sôi.
Phương Tà Chân cảm thấy đầu váng mắt hoa, và nh tai hãy còn hơi tê tê.
Một “ngôi sao†nhỠsượt qua và nh tai gã đã khiến gã cơ hồ mất mạng.
Sống không phải là má»™t chuyện khoái lạc, nhưng chết cÅ©ng không phải váºy. Äối vá»›i Phương Tà Chân, khoái lạc chÃnh là hồng phấn trong quá khứ cá»§a gã: Nhan Tịch, còn bình lặng chÃnh là tri âm trong hiện tại cá»§a gã: TÃch TÃch.
Gã không cho rằng bản thân có tương lai.
Thế nhưng giỠgã đột nhiên thấy quá khứ tiến gần đến hiện tại.
Bởi gã nhìn thấy má»™t lệ ảnh lướt qua cá»a sổ.
Một nhân ảnh nhỠnhắn.
Ngưá»i đứng trước cá»a phòng, má»™t a hoà n đẩy cá»a cho nà ng. Má»™t tiếng “két†đơn Ä‘iệu nhạt nhẽo mà vô kinh vô hỉ vang lên. Dưới ánh sáng cá»§a buổi bình minh, xuất hiện má»™t ngưá»i dá»… giáºn dá»… vui, má»™t khuôn mặt chợt vui chợt giáºn.
ChÃnh là khuôn mặt ấy, đã khiến ngưá»i ta phải tiêu hồn thất phách.
ChÃnh là con ngưá»i ấy, đã khiến gã mất Ä‘i bản thân.
Khi gã nhìn thấy khuôn mặt ấy, chuyện đầu tiên nghÄ© đến chÃnh là lá»a.
Biển lá»a.
Phương Linh thảm tỠtrên hà ng rà o trúc.
Phương lão gia chết trong chảo nước sôi.
Äám cháy há»§y thi diệt tÃch.
Ngưá»i khổng lồ giống như má»™t cây thần má»™c sét đánh không chết.
Nhan Tịch thấy gã ngồi dáºy, trên mặt lá»™ vẻ mừng rỡ :
– Chà ng tỉnh rồi?
Trên tay tỳ nữ bưng má»™t chiếc khay gá»— mà u Ä‘en khảm và ng, bên trên đặt má»™t chiếc bát sứ hoa xanh, trong bát bốc lên mùi thuốc thÆ¡m ngát. Thần sắc Nhan Tịch vô cùng vui vẻ, nhưng trong mắt lại ẩn ước má»™t và i tia Ä‘á», hiển nhiên là cả đêm qua nà ng chưa được nghỉ ngÆ¡i.
Phương Tà Chân vừa mở miệng đã há»i :
– Gia gia của ta đâu?
Nhan Tịch ngây ngưá»i, tá»±a hồ như hạ má»™t quyết tâm cá»±c lá»›n, nhìn gã lắc đầu.
Phương Tà Chân lại lạnh lùng há»i tiếp :
– Tiểu đệ của ta đâu?
Nhan Tịch lại cắn môi lắc đầu lần nữa.
Phương Tà Chân trầm mặc má»™t hồi lâu, rồi há»i tiếp :
– Hồi Vạn Lôi đâu?
Nhan Tịch nói :
– Trá»ng thương, được ngưá»i ta cứu Ä‘i rồi.
Phương Tà Chân không nói gì nữa.
Gã chống tay xuống giưá»ng, ngồi thẳng lưng dáºy. Vầng thái dương còn chưa lên, ánh sáng bình minh yếu á»›t nhợt nhạt và vô lá»±c. Vẻ ngoà i cá»§a gã giá» tuyệt không giống má»™t hiệp khách kiếm xuất nhân vong, mà chỉ giống má»™t tên thư sinh văn nhược vá»›i đôi bà n tay trắng.
Một gã thư sinh nhợt nhạt, yếu ớt.
Một hồi lâu sau Phương Tà Chân mới lại lên tiếng :
– Kiếm của ta đâu?
Nhan Tịch không nhịn được đưa tay ra đặt lên chiếc khăn xanh quấn trên cổ tay gã.
Sau đó nà ng như tỉnh lại, khẽ vuốt nhẹ chiếc khăn rồi thu tay vá».
– Vết thương cá»§a chà ng chưa khá»i hẳn, chà ng không thể Ä‘i.
Phương Tà Chân nhắc lại câu há»i :
– Kiếm của ta đâu?
Nhan Tịch thở dà i một tiếng :
– TÃnh khà cá»§a chà ng vẫn như trước.
Phương Tà Chân đứng dáºy. Nhan Tịch kinh ngạc nói :
– Chà ng muốn là m gì?
Phương Tà Chân lãnh đạm đáp :
– Không có kiếm, ta cÅ©ng có thể Ä‘i váºy.
Nhan Tịch há»i :
– Chà ng muốn đi đâu? Là m gì?
Phương Tà Chân đáp :
– Báo cừu.
Nhan Tịch há»i :
– Chà ng có thể không đi được không?
Phương Tà Chân đột nhiên có chút kÃch động :
– Nếu phụ thân nà ng vô cá»› thảm tá», đệ đệ cÅ©ng bị ngưá»i ta sát hại, nà ng có thể không Ä‘i báo cừu được không?
Nhan Tịch không thể trả lá»i câu há»i nà y.
Bởi vì đáp áp quá rõ rà ng.
Phương Tà Chân cÅ©ng không đợi nà ng trả lá»i, quay ngưá»i bước ra cá»a.
Nhan Tịch há»i :
– Chà ng định tìm ai báo cừu?
– Tất cả những kẻ nà o có liên quan đến âm mưu nà y, tất kẻ những kẻ nà o tham gia sát hại gia gia và đệ đệ của ta.
– Nhưng... chà ng chỉ có má»™t mình, độc thương lại chưa khá»i, muốn đến Diệu Thá»§ đưá»ng khác nà o Ä‘i nạp mạng?
– “Ai nói bây giá» ta muốn đến Diệu Thá»§ đưá»ng?†- Phương Tà Chân thốt - “Má»™t ngưá»i muốn báo cừu má»™t cách chân chÃnh, có thể đợi được má»™t năm, cÅ©ng có thể đợi mưá»i năm, đợi đến khi có cÆ¡ há»™i tốt nhất, đợi đến lúc thÃch đáng nhất má»›i ra tay. Má»™t ngưá»i nếu như chỉ muốn gấp rút sát tá» cừu nhân, đó không phải là báo cừu, mà là tiết háºnâ€.
Gã ngừng lại giây lát rồi nói tiếp :
– Huồng hồ, Hồi Vạn Lôi xuất hiện ở đó không nhất định hắn là kẻ sát nhân.
Nhan Tịch đã hơi yên tâm, đến giỠPhương Tà Chân vẫn còn giữ được lý trà sáng suốt. Nếu đổi là nà ng, tự vấn cũng chưa chắc có thể là m được.
– Váºy thì... chà ng định Ä‘i đâu?
– Tương Tư lâm.
– Du gia?
– Tiểu BÃch Hồ.
– Tại sao?
– “Gia gia đã chết rồi, tiểu đệ cÅ©ng bị liên lụy†- Phương Tà Chân thốt - “Ta còn má»™t vị bằng hữu, giá» rất có thể y Ä‘ang phải quyết chiến sinh tỠở Tương Tư đình, hiểm nguy trùng trùng, ta không muốn mất luôn cả y nữaâ€.
Nhan Tịch kinh ngạc há»i :
– Chà ng muốn nói Truy Mệnh?
Phương Tà Chân đã bước ra đến cá»a, hai cánh cá»a vẫn chưa đóng lại. Bên ngoà i là hà nh lang, hồ sen u nhã như tranh, trong lòng gã không khá»i dáºy lên má»™t nõi Ä‘au âm thầm. Tưởng tất những năm gần đây, nà ng ở đây cÅ©ng coi như là thiên thượng nhân gian rồi. Những mỹ cảnh nhã các nà y đại khái Ä‘á»u do má»™t tay nà ng bà y bố cả? Còn gã thì sao? Ngay cả lão phụ và tiểu đệ, hai ngưá»i cùng ăn vá»›i gã má»™t mâm cÆ¡m, uống chung vá»›i gã má»™t hồ nước Ä‘á»u đã gặp phải độc thá»§!
Có thể thấy trên Ä‘á»i nà y tháºt sá»± có may mắn và bất hạnh.
Nếu như ngà y đó nà ng không rá»i khá»i gã thì liệu có cục diện ngà y hôm nay không?
Trong lòng Phương Tà Chân bất giác như bị ngá»n lá»a há»n ghen và tức giáºn thiêu đốt. Gã đứng lặng ngưá»i không trả lá»i câu há»i cá»§a Nhan Tịch.
Nhan Tịch lại nói tiếp :
– Lạc Dương tứ công tá» dùng thiên phương bách kế, tiá»n tà i phú quý, uy bức dụ dá»— chà ng Ä‘á»u không chịu gia nháºp vá»›i há». Thế nhưng, chà ng vá»›i Truy Mệnh bất quá chỉ gặp nhau có má»™t lần, chà ng rõ rà ng biết y là đối tượng mà bá»n Thất Phát thiá»n sư, Sái Tuyá»n Chung, Äoạn Mi Thạch không thể không diệt trừ, váºy mà vẫn vì y mà bán mạng! Chà ng....!
Phương Tà Chân nhạt nhẽo há»i :
– Ta là m sao?
Nhan Tịch nói :
– Chà ng không há» thay đổi... vẫn là cái tÃnh cách đó!
– “Câu nà y vừa nãy nà ng đã nói rồi. Ta phong lưu thà nh tÃnh, không thể an định, không cầu danh tiếng, cô phương tá»± thưởng...†- Phương Tà Chân thốt - “Không sai, ta vẫn như xưa. Ta vẫn là m những chuyện ngốc nghếch vì ngưá»i khác, chỉ cần ta cam tâm tình nguyện thì không tiếc gì tấm thân nhiệt huyết... Những tÃnh xấu đã khiến năm xưa nà ng rá»i bá» ta, đến giá» má»™t chút ta cÅ©ng không sá»a đổi đượcâ€.
Nhan Tịch nhìn gã, nhìn gã, nhìn gã một hồi lâu sau mới nói :
– Chà ng tháºt sá»± cho rằng ta rá»i bá» chà ng là vì lý do đó sao?
Phương Tà Chân đưa tay lên vuốt vuốt và nh tay, ngẩng đầu nhìn sắc trá»i :
– Ta không biết, ta phải đi đây.
Nhan Tịch nói :
– Sao chà ng không mặc thêm tấm áo dà i rồi hãy đi!
Phương Tà Chân nhìn theo hướng nà ng chỉ tay, chỉ thấy trên chiếc giá để sát tưá»ng có treo má»™t tấm bạch y. Gã nhìn thấy bạch y, bất giác chợt nhá»› đến rất nhiá»u chuyện khi gã và nà ng còn ở bên nhau, cảm thấy vô cùng quái lạ: lão gia và tiểu đệ vừa bị ngưá»i ta sát hại, gã là m sao vẫn có thể nhá»› đến những rà ng buá»™c cá»§a ngà y xưa, những chuyện tình ái cá»§a quá khứ được chứ?
Khi gã cầm tấm bạch y lên mới phát hiện bên dưới là một thanh kiếm.
Diệt Hồn Kiếm.
Gã cầm kiếm lên, phảng phất như đón ngưá»i yêu đã ly tán từ lâu trở vá» vòng tay cá»§a mình váºy.
Äiá»u lạ là và o lúc nà y, gã đột nhiên nghÄ© đến TÃch TÃch.
Khi gã Ä‘i ra đến cá»a thì đột nhiên dừng bước, lên tiếng há»i :
– Nà ng tháºt sá»± muốn ta gia nháºp Lan Äình Trì gia?
– Không!
Äáp án nà y dưá»ng như ngoà i ý liệu cá»§a Phương Tà Chân :
– Tại sao?
– “Bởi vì đây Ä‘Ãch thá»±c là vùng đất thị phi, hÆ¡n nữa còn là má»™t cạm bẫy khổng lồ. Ai rÆ¡i và o cÅ©ng tá»± cho rằng mình Ä‘ang bà y bố thiên la địa võng, kỳ thá»±c đã trở thà nh kẻ trong lưới từ lúc nà o cÅ©ng chẳng biết†- Nhan Tịch nói - “NÆ¡i nà y không hợp vá»›i chà ng. Những ngưá»i ở đây Ä‘á»u Ä‘iên hết cả rồi, không Ä‘iên thì không thể nà o đứng vững ở đây được. Trừ phi là chà ng Ä‘iên má»›i muốn tiến và oâ€.
Phương Tà Chân quan sát nà ng :
– Tại sao lúc đầu nà ng lại muốn ta gia nháºp? Còn Ä‘Ãch thân đến Äại Ẩn sÆ¡n để du thuyết?
– Bởi vì ta không biết đó là chà ng.
– Nhưng sau khi nà ng biết đó là ta, vẫn muốn ta ở lại trợ lực cho Trì gia của nà ng.
– Khi vừa nhìn thấy chà ng, ta... ta không thể khống chế được bản thân, muốn lưu giữ chà ng lại... Giá» ta đã bình tÄ©nh, ta hiểu được sá»± lá»±a chá»n cá»§a chà ng là đúng.
– Lá»±a chá»n cá»§a ta? Lá»±a chá»n cái gì?
– Tránh xa thị phi, rá»i khá»i Lạc Dương.
– Ta lá»±a chá»n rồi sao? Thế sá»± có để cho ta lá»±a chá»n không?
Phương Tà Chân nói :
– ÄÆ°á»£c, nếu như ta còn đượ clá»±a chá»n, ta sẽ lá»±a chá»n Ä‘iá»u mà nà ng cảm thấy ta không nên lá»±a chá»n. Ta sẽ ở lại.
– “Chà ng...†- Nhan Tịch giáºn đến xanh mặt - “Sao chà ng phải... như váºy có đáng không?â€\.
– “Coi như ta đã trúng phải kế khÃch tướng cá»§a nà ng rồi. Khi nà ng muốn ta lưu lại, ta không lưu. Khi nà ng không muốn ta lưu lại, ta lại lưu†- Phương Tà Chân thốt - “Giống như năm xưa nà ng đối xá» vá»›i ta váºyâ€.
– “Chà ng không thể lưu lại†- Nhan Tịch run giá»ng nói - “Chà ng lưu lại là m gì?â€\.
– “Trước đêm hôm qua, ta không thể lưu lại, là vì sợ liên lụy đến lão gia, tiểu đệ và TÃch TÃch...†- Phương Tà Chân đáp - “Hiện giá» lão gia đã chết rồi, tiểu đệ cÅ©ng chết rồi, ta phải lưu lại báo cừu cho há», hÆ¡n nữa còn quyết không để TÃch TÃch phải gặp cảnh ngá»™ như há»â€.
– “Nà ng nhá»› kỹ...†- Phương Tà Chân cưá»i dà i bước ra cá»a, để lại Nhan Tịch má»™t mình trong căn phòng rá»™ng - “Ta lưu lại không phải là vì nà ngâ€.
Gã vừa cưá»i vừa bước ra hà nh lang, đắc ý phi phà m.
Chỉ có ngưá»i đối diện má»›i có thể nháºn ra vẻ thống khổ vô biên trên gương mặt tuấn tú cá»§a gã.
* * * * *
Lúc nà y chỉ má»›i là sáng sá»›m, Trì Nháºt Má»™ Ä‘ang ngồi trong má»™t căn phòng đặc biệt, tinh thần đặc biệt sảng khoái.
Không ai có thể nháºn y rằng cả đêm qua y không há» nghỉ ngÆ¡i.
Y Ä‘ang táºp trung tinh thần quan sát má»™t đồ váºt.
Thứ đồ váºt ấy y không cầm trên tay mà dùng má»™t chiếc kẹp nhá» bằng kim loại kẹp giữ, trên tay còn Ä‘eo má»™t chiếc bao tay ba lá»›p bằng da bò.
Còn nói đây là một căn phòng đặc biệt, đó là bởi vì nơi đây treo đầy đủ chủng đủ loại, các thức các dạng binh khà khác nhau.
Có thứ thưá»ng thấy, cÅ©ng có thứ Ãt gặp, tháºm chà có cả những thứ căn bản chưa từng xuất hiện trên giang hồ, có thứ hãy còn trong giai Ä‘oạn thá» nghiệm, vẫn còn chưa xuất thế.
Có thứ được treo trên tưá»ng, có thứ được bà y trên giá. Những binh khà nà y thứ cần cÅ©ng có, thứ không cần cÅ©ng có, có thứ dà i, có thứ ngắn, có má»m, có cứng. Cả loại độc môn binh khà như là Lưu Kim Phượng XÃ ÄÆ°á»ng cÅ©ng chiếm má»™t chá»— trên giá, thứ tuyệt môn binh khà như là Tá» Mẫu Ly Hồn Khuyên cÅ©ng được treo trên tưá»ng. Tháºm chà ở đây còn có thể tìm được cả Lôi Há»a đạn cá»§a PhÃch Lịch đưá»ng ở Giang Nam, kỳ môn ám khà Trung Thu Nguyệt Lý Tiểu VÅ© cá»§a cao thá»§ ÄÆ°á»ng môn ÄÆ°á»ng Nguyệt Lượng. NÆ¡i đây còn có cả những thứ vÅ© khà không phải vÅ© khÃ, bao gồm thiết tiêu, dây lụa, giá nến... những thứ “vÅ© khÆnà y, e rằng dù là Phương Tà Chân cÅ©ng không biết dùng thế nà o.
Bất quá, chỉ cần là ngưá»i giang hồ có chút Ä‘am mê vá»›i võ thuáºt bước và o gian phòng nà y, tất sẽ bị những binh khà nhiá»u vô số kể mà tuyệt đối khó tìm nà y nhiếp hồn.
Muốn thu tháºp được số binh khà đặc thù cá»§a các môn các phái nà y, rốt cuá»™c đã phải tốn bao nhiêu thá»i gian, bao nhiêu tinh lá»±c, bao nhiêu tâm huyết, bao nhiêu tiá»n bạc? E rằng muốn tÃnh toán cÅ©ng không phải chuyện dá»….
Chá»— ngồi cá»§a Trì Nháºt Má»™ đối diện vá»›i cá»a sổ.
Chá»— ngồi nà y cÅ©ng được bà y bố vô cùng đặc biệt, vô luáºn là thá»i gian nà o trong ngà y, chỉ cần có mặt trăng hoặc mặt trá»i, ánh sáng Ä‘á»u có thể chiếu rá»i đến đây được.
Hiện giỠánh sáng buổi bình minh hãy còn yếu á»›t, vì váºy cả tám cây nến lá»›n trên thư án Ä‘á»u được đốt lên, ánh sáng cá»§a lá»a nến là m cho khuôn mặt Trì Nháºt Má»™ trở nên và ng vá»t.
Y Ä‘ang hết sức táºp trung tinh thần quan sát thứ đồ váºt nhá» bé trên chiếc kẹp sắt, dưới ánh sáng cá»§a nến và ánh dương quang yếu á»›t, thứ đồ váºt ấy thỉnh thoảng lại phát ra những tia sáng lạnh ghê ngưá»i.
Y quan sát một cách hết sức chuyên tâm, đến nỗi khi Phương Tà Chân bước và o, y tựa hồ một chút không hay biết.
Phương Tà Chân đứng sau lưng y một hồi lâu, sau cùng mới lên tiếng :
– Ngươi có biết là từ nãy đến giỠta có thể giết ngươi mấy lần rồi không?
Trì Nháºt Má»™ không há» ngạc ngiên, cÅ©ng chẳng quay đầu lại nói :
– Ta biết.
Phương Tà Chân im lặng giây lát, chắp tay nhìn những binh khà được treo trên tưá»ng :
– Ta cÅ©ng biết, nếu như không được sá»± cho phép cá»§a đại công tá», nhị công tá» thì không ai được phép bước và o Binh Khà phòng ná»a bước.
– “Không sai. ÄÃch thá»±c nÆ¡i đây có mai phục, lúc bình thưá»ng đương nhiên không để lá»™ ra ngoà i. Có Ä‘iá»u, Phương thiếu hiệp là ngoại lệ†- Trì Nháºt Má»™ nói - “Ta đã truyá»n lệnh xuống, ở trong Lan Äình Trì gia, chỉ cần là thiếu hiệp thÃch, thì muốn Ä‘i đâu, là m gì cÅ©ng Ä‘á»u có thể đượcâ€.
Phương Tà Chân trầm mặc.
Trì Nháºt Má»™ chợt há»i :
– Vết thương của thiếu hiệp thế nà o?
Phương Tà Chân không đáp, mà há»i lại :
– Tại sao lại cứu ta?
Trì Nháºt Má»™ không trả lá»i mà chỉ nói :
– Thất Phát đại sư cũng tốn một chút công phu.
Phương Tà Chân thốt :
– Tưởng tất là do ngươi ra lệnh cho y là m.
– “Thất Phát đại sư là thượng tân cá»§a ta, ta chỉ có thể yêu cầu, không ra lệnh cho y được†- Trì Nháºt Má»™ nói - “Huống hồ, tẩu tẩu đối vá»›i thiếu hiệp tháºp phần quan thiết, ta là m sao có thể không toà n lá»±c bảo toà n má»™t tuyệt thế nhân tà i như thiếu hiệp đây được?â€\.
Y mỉm cưá»i rồi nói tiếp :
– Nếu như không bảo toà n nổi, đó là bất hạnh cá»§a Trì gia, là sá»± xấu hổ cá»§a Trì Nháºt Má»™ ta.
Phương Tà Chân chỉ há»i :
– Thất Phát thiá»n sư đâu rồi?
Trì Nháºt Má»™ đáp :
– Ông ta đã ra ngoà i.
Phương Tà Chân trở nên khẩn trương :
– Äi đâu?
– Tiểu BÃch Hồ, Du gia, Tương Tư đình trong Tương Tư lâm.
– Äi bao lâu rồi?
Phương Tà Chân gấp giá»ng há»i.
– Ông ta Ä‘i cách đây chưa đầy ná»a tuần trà , Phương thiếu hiệp xin cứ yên tâm. Nếu ở Tương Tư lâm có thiết yến, váºy thì hồng môn yến còn chưa khai tiệc đâu, nếu là má»™t tráºn chiến, váºy thì chiến cục cÅ©ng chưa bắt đầu...
Trì Nháºt Má»™ chợt thay đổi chá»§ đỠ:
– Phương thiếu hiệp có biết ta đang quan sát thứ gì không?
Phương Tà Chân không há»i.
Gã biết Trì Nháºt Má»™ nhất định sẽ nói tiếp.
Trì Nháºt Má»™ quả nhiên là nói tiếp.
– “Phi tinh†- Y chắt lưỡi nói - “Má»™ng lý phi tinhâ€.
Phương Tà Chân khẽ chau mà y.
Gã không hiểu Trì Nháºt Má»™ Ä‘ang nói gì.
Nhưng gã biết má»™t khi Trì Nháºt Má»™ đã nói váºy, chắc chắn là có nguyên cá»›.
Trì nhị công tá» nà y, xem ra còn khó đối phó hÆ¡n rất nhiá»u so vá»›i những kẻ khó đối phó mà gã đã gặp qua.
– “Ãm khÆ- Trì Nháºt Má»™ thở dà i - “Thứ ám khà đã sượt qua và nh tai thiếu hiệp đêm quaâ€.
– “Ta chưa từng thấy qua thứ ám khà nà o lại tinh xảo, nhá» bé, mà đáng sợ, vừa đẹp vừa độc đến dưá»ng nà y†- Hai mắt Trì Nháºt Má»™ sáng rá»±c - “Gần như má»™t đóa phi tinh thoáng hiện trong giấc má»™ngâ€.
|
 |
|
| |