Ghi chú đến thành viên
Gởi Ãá» Tài Má»›i Trả lá»i
 
Ãiá»u Chỉnh
  #16  
Old 05-08-2008, 01:32 PM
killer1310 killer1310 is offline
Diệt Thế Ma Thần
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bài gởi: 217
Thá»i gian online: 1 ngày 0 giá» 18 phút
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Chương 4




Sarah King nhìn Hercule Poirot thật lâu vẻ dò há»i. Cô chú ý tá»›i hình dáng cái đầu thon thon, bá»™ ria mép xồm xoàm, vẻ ngoài bóng bẩy và mái tóc đến đáng ngá» cá»§a ông. Má»™t thoáng nghi ngá» xuất hiện trong đôi mắt cô.
- Thế nào, Mademoiselle, cô hài lòng chứ ?
Sarah bỗng đỠmặt khi cô bắt gặp vẻ mỉa mai châm biếm trong cái nhìn của ông.
- Tôi xin lỗi, - Cô ngượng nghịu nói.
- Du tout ! (Không sao đâu ), tôi vừa má»›i há»c được câu này đấy, cô đã cho tôi má»™t cÆ¡ há»™i để thá»±c hành đấy ?
Sarah hÆ¡i mỉm cưá»i.
- Vậy thì xin ông cũng bỠqua cho tôi. – Cô nói.
- Chắc chắn rồi. Tôi sẽ không đãng trí lặp lại việc đó nữa đâu.
Cô nhìn ông thẳng thắn. Ông ta muốn ám chỉ Ä‘iá»u gì qua giá»ng nói. Nhưng Poirot vẫn Ä‘ang mãi vân vê bá»™ ria mép cá»§a mình má»™t cách thích thú và Sarah nghÄ© (lần này là lần thứ hai), ngưá»i đàn ông này đúnng là má»™t kẻ khoác lác!
Khi đã lấy lại được tá»± chá»§, cô ngồi thẳng ngưá»i lên hÆ¡n nữa và dò há»i :
- Tôi nghĩ là mình không hiểu lắm vỠmục đích của cuộc thẩm vấn này ?
- Thế tiến sĩ Gerard tốt bụng không giải thích gì sao ? – Sarah cau có nói :
- -Tôi không hiểu tiến sĩ Gerard. Hình như ông ta cho rằng …
- Cái quốc gia Äan mạch cá»§a ông ta Ä‘ang bắt đầu mục nát, - Poirot nói. – Cô thấy không, tôi cÅ©ng biết văn hào Shakespeare cá»§a cô đấy.
Sarah gạt phăng chủ đỠShakespeare.
- Thế tất cả những chuyện ầm Ä© này là nhằm mục đích gì? - Cô há»i.
- Eh bien – ( vậy tốt ) thôi được rồi, ngưá»i thì muốn biết, ngưá»i lại không muốn biết sá»± thật việc xảy ra ở đây?
- Có phải ông muốn nói tới cái chết của bà Boynton phải không?
- Äúng vậy?
- Có cần phải ầm ĩ vỠmột chuyện không đâu vào đâu không? Tất nhiên, ông là một chuyên gia vỠlĩnh vực này, thưa ông Poirot. Và đó là nhiệm vụ tất yếu của ông.
Poirot kết thúc nốt câu nói của Sarah.
- Công việc tất yếu của tôi là khám phá ra tội ác, vì thế lúc nào tôi cũng phải xin lỗi vì phải làm như vậy sao?
- Äúng vậy, có thể lắm chứ.
- Cô không nghi ngỠgì vỠcái chết của bà Boynton sao?
Sarah nhún vai:
- Thật vậy, thưa ông Poirot, nếu như ông đã từng ở Petra, thì ông sẽ nhận ra ngay rằng chuyến Ä‘i tá»›i đó quả là má»™t công việc hết sức vất vả đối vá»›i má»™t ngưá»i phụ nữ lá»›n tuổi mà lại bị bệnh vá» tim mạch như bà Boynton.
- Do vậy mà cô cho vụ này là hết sức dễ hiểu, phải vậy không?
- Chắc chắn vậy. Tôi không thể hiểu nổi thái độ cá»§a tiến sÄ© Gerard. Ông ta thậm chí chẳng biết tí gì vá» chuyện này cả. Ông ta lên cÆ¡n sốt. Tôi rất khâm phục những kiến thức y há»c siêu đẳng cá»§a ông ta nhưng trong trưá»ng hợp này, ông ta chẳng có việc gì phải dính líu vào. Tôi cho là há» có quyá»n có má»™t buổi tối ở Jerusalem nếu như há» muốn và há» có quyá»n không bằng lòng vá»›i những lá»i khai cá»§a tôi.
Poirot im lặng một lúc rồi ông nói:
- Có một việc mà cô không hỠbiết, cô King ạ. Tiến sĩ Gerard chắc chưa nói với cô.
- Chuyện gì vậy? Sarah há»i.
- Cái túi đựng thuốc mà tiến sÄ© thưá»ng hay mang theo đã bị mất má»™t loại độc dược. Äó là digitalin.
- á»’! - Rất nhanh, Sarah hiểu ngay được khía cạnh má»›i mẻ cá»§a vụ việc. Và cÅ©ng rất nhanh, cô đưa ngay ra má»™t Ä‘iểm đáng ngá».
- Tiến sĩ Gerard có chắc như vậy không?
Poirot nhún vai.
- Cô cÅ©ng biết rồi, thưa cô, là má»™t bác sÄ© thì bao giá» cÅ©ng phải thận trá»ng khi đưa ra lá»i nhận định cá»§a mình.
- á»’! Vâng tất nhiên rồi. Äiá»u đó thì chẳng cần phải nói ra làm gì. Nhưng lúc đó ông ta Ä‘ang lên cÆ¡n sốt rét cÆ¡ mà.
- Tất nhiên là đúng vậy.
- Thế ông ta có cho là lỠthuốc bị lấy mất lúc nào không?
- Cái đêm ông ta tá»›i Petra, ông ta đã mở túi thuốc cá»§a mình. Ông ta muốn lấy thuốc Fenaxentin vì bị Ä‘au đầu dữ dá»™i. Sáng ngày hôm sau, ông ta đặt lại lá» thuốc Fenaxentin vào túi và đóng lại, ông ta hầu như tin chắc rằng tất cả các loại thuốc trong túi Ä‘á»u còn nguyên vẹn cả.
- Hầu như thôi sao? – Sarah nói.
Poirot nhún vai.
- Äúng thế, ở đây có má»™t Ä‘iểm chưa rõ ràng! Äiá»u chưa rõ ràng ấy có thể làm bất cứ ai, những ngưá»i trung thá»±c, đặt ra câu há»i.
Sarah gật đầu.
- Vâng, tôi biết vậy. Ngưá»i ta thưá»ng không mấy tin tưởng vào những ngưá»i luôn tá» ra quá tá»± tin. Nhưng cÅ©ng vậy thôi, thưa ông Poirot, chứng cá»› này quá nhẹ cân. Äối vá»›i tôi nó …- Cô ngừng lá»i. Poirot, nói nốt phần cuối.
- Äối vá»›i cô việc Ä‘iá»u tra cá»§a tôi là không đúng đắn!
Sarah nhìn thẳng vào mặt ông và nói:
- Thẳng thắn ra là như vậy. Liệu ông có chắc không, ông Poirot, rằng đây không phải má»™t kiểu giải trí trên ná»—i Ä‘au cá»§a ngưá»i khác đấy chứ?
Poirot mỉm cưá»i.
- Cuộc sống riêng tư của một gia đình bị rối tung và đảo lộn cho nên Hercule Poirot có thể chơi một chút trò thám tử để giải trí chăng?
- Tôi không có ý công kích ông nhưng liệu Ä‘iá»u đó có chút gì đúng không?
- Vậy thì có nghĩa là cô đang đứng vỠphía gia đình nhà Boynton, phải không?
- Tôi nghÄ© là như vậy. HỠđã chịu đựng đủ rồi. Và há»â€¦ há» không cần phải chịu đựng thêm nữa.
- Và La Maman, (bà mẹ cá»§a há»), bà ta không thể ưa nổi, khó tính và độc ác, vậy thì bà ta nên chết hÆ¡n là sống chứ gì ? Có phải vậy không hả ?
- Nếu ông đã nghÄ© như vậy …, - Sarah ngừng lá»i, mặt đỠbừng lên, rồi cô nói tiếp : thì tôi muốn nói là không nên bá»›i vụ này ra làm gì nữa.
- Äằng nào cÅ©ng thế cả mà thôi. Có ngưá»i đã nghÄ© như vậy đấy ! Ví dụ như cô chẳng hạn, thưa cô thân quý ! Còn tôi thì không! Äối vá»›i tôi, chuyện gì cÅ©ng thế cả. Nạn nhân có thể là má»™t ngưá»i tốt bụng hoặc, ngược lại, là má»™t con quá»· xấu xa. Äiá»u đó chẳng làm tôi động lòng. Sá»± thật thì vẫn không thay đổi. Tôi luôn luôn tâm niệm má»™t ngưá»i nếu chẳng may chết Ä‘i thì không phải lúc nào tôi cÅ©ng sẽ coi chuyện đó hẵn phải là má»™t vụ giết ngưá»i.
- Giết ngưá»i ! – Sarah hít mạnh vào. – Nhưng có chứng cá»› gì chứng tỠđó là má»™t giết ngưá»i ? Thật là má»™t lý lẽ nông cạn mà má»™t ngưá»i có thể tưởng tượng ra được ! Bản thân tiến sÄ© Gerard cÅ©ng không chắc chắn cÆ¡ mà !
Poirot Ä‘iá»m tÄ©nh nói :
- Nhưng thưa cô, đã có những bằng chứng khác.
- Bằng chứng gì ?
Giá»ng nói cá»§a Poirot thoắt trở lên sắc lạnh.
- Có má»™t vết kim tiêm trên cổ tay cá»§a nạn nhân. Và má»™t Ä‘iá»u nữa đây. Những lá»i nói mà tôi tình cá» nghe được ở Jerusalem vào má»™t đêm cá»±c kỳ tÄ©nh lặng khi tôi ra đóng cá»­a sổ phòng ngá»§ khách sạn. Liệu tôi có thể nói cho cô nghe những từ đó là gì không, cô King ? Chúng là thế này : tôi nghe ngài Raymond nói : - Em cÅ©ng biết rồi bà ta sẽ phải chết mà ?
Ông nhận thấy sắc mặt Sarah biến đổi. Cô nói :
- Ông nghe thấy như vậy ư ?
- Äúng vậy ?
Cô gái nhìn chằm chằm vỠphía trước mặt mình. Cuối cùng cô nói :
- Có thể là chính ông đã nghe thấy Ä‘iá»u đó !
Poirot mặc nhận.
- Äúng, đó chính là tôi. Những việc đó xảy ra. Bây giá» thì cô đã hiểu tại sao nên tiến hành Ä‘iá»u tra ?
Sarah lặng lẽ trả lá»i :
- Tôi nghĩ là ông đã hoàn toàn đúng.
- À ! Vậy thì cô sẽ giúp tôi chứ ?
- Chắc chắn rồi.
Giá»ng nói cá»§a cô như bình thưá»ng, không biểu lá»™ cảm xúc gì. Cô nhìn thấy vẻ bình thản trong đôi mắt cá»§a Hercule Poirot - Poirot cúi đầu cảm Æ¡n Sarah.
- Xin cảm ơn cô. Còn bây giỠtôi sẽ yêu cầu cô nói chính xác những gì cô có thể nhớ được vỠcái ngày đặc biệt đó.
Sarah ngẫm nghĩ một lúc.
- Äể tôi xem nào. Buổi sáng hôm đó tôi Ä‘i dạo xung quanh cùng má»i ngưá»i. Không ai trong gia đình Boynton Ä‘i cùng chúng tôi cả. Tá»™i gặp hỠở bữa trưa. Khi chúng tôi Ä‘i vào thì há» vừa ăn xong. Bà Boynton hôm đó tá» ra dá»… tính khác thưá»ng.
Theo tôi hiểu thì bà thưá»ng không hay tá» ra thân thiện.
Còn quá thế - Sarah hơi nhăn mặt nói.
Rồi cô kể lại việc bà Boynton đã cho phép các con Ä‘i chÆ¡i, khá»i phải quanh quẩn bên mình như thế nào ?
- Äiá»u đó là cá»±c kỳ không bình thưá»ng sao ?
- Äúng, bà ta luôn bắt há» phải ở quanh mình.
- Cô có cho rằng bà ta bá»—ng dưng cảm thấy hồi hận. bà ta đã có cái gá»i là un bon moment ( má»™t khoảnh khắc) ân hận không ?
- Không, tôi không cho là như vậy, - Sarah nói thảng thừng.
- Thế lúc đó cô nghĩ gì ?
- Tôi rất bối rối. Tôi đã nghi đó là một cái bẫy mèo chuột.
- Cô nói rõ hơn một chút được không, thưa cô ?
- Một con mèo thích thú để cho con chuột chạy thoát rồi nó lại chộp lấy con chuột. Bà Boynton cũng vậy đấy. Tôi nghĩ bà ta rất xảo quyệt hay một cái gì khác tương tự.
- Chuyện gì xảy ra tiếp theo, thưa cô ?
- Cả nhà Boynton cùng xuất phát …
- Tất cả à ?
- Không, trừ ngưá»i con út Genevra không được Ä‘i. Bà ta bắt cô ấy phải Ä‘i nghỉ.
- Thế cô ta cũng muốn thế à ?
- Không, nhưng chuyện đó chẳng có nghÄ©a lý gì. Cô ta phải làm những gì mà ngưá»i ta bảo. Những ngưá»i khác bắt đầu lên đưá»ng. Tôi và tiến sÄ© Gerard cùng Ä‘i vá»›i há».
- Lúc nào vậy ?
- Lúc đó vào khoảng ba giỠrưỡi.
- Thế bà Boynton lúc đó ở đâu ?
- Cô Nadine, con dâu bà ta, đã cho bà ta ngồi vào ghế, rồi đưa ra trước cửa hang hóng mát.
- Cô nói tiếp đi.
- Tôi và tiến sÄ© Gerard Ä‘uổi kịp những ngưá»i khác khi chúng tôi tá»›i chá»— rẽ ở thung lÅ©ng. Tất cả chúng tôi Ä‘i cùng nhau. Sau đó má»™t lúc thì tiến sÄ© Gerard quay vá». Ông ấy tá» ra không khoẻ. Tôi thấy là ông ta Ä‘ang lên cÆ¡n sốt và rất muốn quay vá» cùng ông, nhưng mà ông ấy không chịu nghe.
- Lúc đó khoảng mấy giá».
- á»’ ! Tôi cho là khoảng bốn giá».
- Sau đó thì sao ?
- Chúng tôi lại tiếp tục đi.
- Tất cả má»i ngưá»i Ä‘i cùng nhau à ?
- Lúc đầu thôi. Sau đó thì chúng tôi tách ra. – Sarah trả lá»i ngay lập tức cho dù cô biết câu há»i tiếp theo sẽ là gì. - Nadine Boynton và ông Cope Ä‘i má»™t đưá»ng, Carol, Lennox, Raymond và tôi Ä‘i má»™t đưá»ng khác.
- Và nhóm của cô cứ đi tiếp như thế à ?
- Không. Tôi và Raymond Boynton tách ra khá»i những ngưá»i khác. Chúng tôi ngồi xuống má»™t phiến đá và xem xét cảnh vật hoang dã xung quanh. Sau đó thì anh ta vá» trước, còn tôi thì ngồi lại thêm má»™t lúc nữa. Khi tôi nhìn đồng hồ thì lúc đó vào khoảng năm giá» rưỡi và thấy là đã đến lúc nên Ä‘i vá». Tôi vỠđến khu trại là sáu giá». Khoảng lúc mặt trá»i lặn.
- Cô có Ä‘i ngang qua bà Boynton trên đưá»ng vá» lá»u cá»§a mình không?
- Tôi để ý thấy bà ta vẫn ngồi trên ghế y như cũ.
- Cô không thấy chuyện bà ta không di chuyển chỗ ngồi là kỳ lạ sao?
- Không, bởi vì vào cái đêm mà chúng tôi tới đây, bà ta cũng ngồi hệt như vậy.
- Tôi hiểu rồi. Continuez ( cô tiếp tục đi).
- Tôi Ä‘i vào lá»u lá»›n. Tất cả những ngưá»i khác Ä‘á»u có mặt ở đó, chỉ trừ tiến sÄ© Gerard. Tôi Ä‘i tắm rá»­a rồi quay lại. Há» mang bữa tối vào và má»™t trong số những ngưá»i phục vụ Ä‘i gá»i bà Boynton. Anh ta chạy vá»™i lại và nói rằng bà Boynton bị ốm, tôi vá»™i vã tá»›i ngay. Bà ta vẫn ngồi nguyên tư thế như lúc ban đầu, khi tôi chạm vào ngưá»i bà ta thì tôi thấy rằng bà ta đã chết.
- Thế cô không một chút nghi ngỠgì vỠcái chết của bà ta sao ?
- Không má»™t chút nào. Tôi đã nghe nói là bà ta bị bệnh tim, cho dù ngưá»i ta không đỠcập tá»›i là bệnh tim loại nào.
- Cô chỉ suy nghĩ đơn giản là bà ta đã chết khi đang ngồi trên ghế thôi sao ?
- Vâng.
- Mà không còn gá»i thêm ngưá»i giúp đỡ.
- Vâng. Chuyện như thế này đã xảy ra vài lần rồi. Bà ta có lẽ đã chết khi Ä‘ang ngá»§ say. Mà bà ta cÅ©ng có thể đã chết khi Ä‘ang lÆ¡ mÆ¡ ngá»§. Dù sao Ä‘i nữa, thì vào buổi chiá»u hôm đó, má»i ngưá»i ở các lá»u khác Ä‘á»u ngá»§ cả. Chẳng ai có thể nghe thấy tiếng bà ta trừ phi bà ta phải kêu lên thật to.
- Cô có thể nói là bà ta đã chết được khoảng bao lâu không ?
- Ồ, tôi thật sự không nghĩ tới chuyện này. Bà ta chắc chắn đã chết được một lúc rồi.
- Như thế nào thì được gá»i là « được má»™t lúc » ? Poirot há»i.
- Thì khoảng … hÆ¡n má»™t giá». Nhưng cÅ©ng có thể là lâu hÆ¡n. Vách núi mà bà ta dá»±a vào do bị khúc xạ ánh sáng có thể đã làm quá trình lạnh cứng cá»§a cÆ¡ thể chậm lại.
- Hơn một tiếng à ? Thế cô có biết rằng, thưa cô King, ông Raymond đã nói chuyện với bà ta chỉ khoảng hơn nửa tiếng trước đó không và vào lúc đó thì bà ta vẫn còn sống và mạnh khoẻ ?
Bây giỠđôi mắt Sarah không còn nhìn thẳng vào Poirot nữa. Nhưngb cô lắc đầu.
- Chắc chắn là anh ta đã nhầm lẫn. Anh ta phải gặp bà ta sớm hơn nữa chứ.
- Không thưa cô, không phải là như vậy.
Cô lại nhìn thẳng vào Poirot. Và ông nhận thấy cái mím môi cương quyết của cô.
- Vậy thì – Sarah nói. – Tôi còn trẻ và chưa có nhiá»u kinh nghiệm vá»›i ngưá»i chết, nhưng tôi đủ kinh nghiệm để dám chắc má»™t Ä‘iá»u. Äó là bà Boynton đã chết ít nhất là má»™t tiếng trước khi tôi khám nghiệm ngưá»i bà ta !
Hercule Poirot đột ngột nói chen vào :
- Äó là cô nói thế và cô sẽ cương quyết không phá»§ nhận chuyện ấy !
- Äó là sá»± thật – Sarah trả lá»i.
- Thế cô có thể giải thích tại sao ông Baynton lại nói là mẹ ông ta còn sống trong khi, nếu nói như cô, thì bà ta hẳn đã chết rồi ?
- Tôi không biết, - Sarah trả lá»i. - Tất cả bá»n há» có thể đã không chắc chắn lắm vá» mặt thá»i gian, tất cả há» ! Há» rất hay căng thẳng.
- Cô đã có dịp nói chuyện với hỠbao nhiêu lần rồi, thưa cô ?
Sarah im lặng ngẫm nghĩ, cặp lông mày hơi nhướn lên.
- Tôi không thể nói chính xác là bao lâu, - cô nói. – Tôi đã nói chuyện vá»›i Raymond Boynton ở ngoài hành lang trên chuyến tàu Wagon – Lit tá»›i Jerusalem. Tôi nói chuyện hai lần vá»›i Carol Boynton. Má»™t lần ở nhà thá» Omar, lần khác ở trong phòng tôi vào má»™t buổi tối. Sáng ngày hôm sau đó, thì tôi có nói chuyện vá»›i bà Lennox. Thế thôi, và mãi cho tá»›i tận buổi chiá»u hôm bà Boynton chết thì chúng tôi má»›i Ä‘i dạo cùng nhau.
- Cô chưa từng nói chuyện với chính bà Boynton sao ?
Sarah vụt đỠmặt, cô nói ngượng nghịu
- Có, tôi có nói vài câu vá»›i bà ta vào cái ngày bà ta rá»i Jerusalem tá»›i Petra. – Cô ngừng lại rồi nói : - Chỉ đơn giản là vì tôi đã tá»± biến mình thành má»™t con ngốc.
- A ?
Cuộc thẩm vấn đã diễn ra khéo léo đến nỗi Sarah dù cứng nhắc và không mong muốn, vẫn phải nói ra nội dung cuộc trao đổi của cô với bà Boynton.
Poirot tỠra hài lòng và liên tục kiểm tra chéo cô một cách sít sáo.
- Trạng thái tâm lý cá»§a bà Boynton đóng vai trò quan trá»ng trong vụ án này, - ông nói – Cô là ngưá»i ngoài - má»™t quan sát viên không há» thiên vị. Äó là lý do tại sao những suy nghÄ© cá»§a cô vá» bà Boynton là rất quan trá»ng.
Sarah không trả lá»i. Cô vẫn cảm thấy nóng ná»±c và không thoải mái khi nghÄ© tá»›i cuá»™c nói chuyện đó.
- Xin cảm ơn cô. – Poirot nói. – Bây giỠtôi sẽ nói chuyện với nhân chứng khác.
Sarah đứng dậy.
- Xin lỗi ông Poirot, nhưng nếu tôi có thể đưa ra gợi ý gì ?
- Chắc chắn rồi, chắc chắn rồi.
- Tại sao không hoãn tất cả những việc này cho đến khi ngưòi ta tiến hành khám nghiệm tá»­ thi, ông sẽ phát hiện ra những Ä‘iá»u nghi ngá» cá»§a ông là có cÆ¡ sở hay không. Theo tôi tất cả những chuyện này thật giống như là cầm đèn chạy trước ô tô vậy.
Poirot phẩy tay vẻ khoác lác.
- Äấy má»›i chính là phương pháp cá»§a Hercule Poirot, - Ông tuyên bố.

Mỉm cưá»i thật chặt, Sarah bước ra khá»i căn phòng.
Tài sản của killer1310

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #17  
Old 05-08-2008, 01:33 PM
killer1310 killer1310 is offline
Diệt Thế Ma Thần
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bài gởi: 217
Thá»i gian online: 1 ngày 0 giá» 18 phút
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Chương 5




Bà Westholme bước vào phòng vá»›i má»™t vẻ tá»± tin, như má»™t con tàu xuyên Äại Tây Dương Ä‘ang hiên ngang tiến vào bá».
Còn cô Amabel Pierce, giống như một con tàu không định hướng, theo gương con tàu lớn đi vào sau và ngồi xuống.
- Chắc chắn là như vậy rồi, thưa ông Poirot, Bà Westholme nói trước. – Tôi rất lấy làm vui mừng được giúp đỡ ông bằng má»i cách theo khả năng quyá»n hạn cá»§a tôi. Tôi luôn luôn tâm niệm má»™t Ä‘iá»u, rằng đối vá»›i những vấn đỠloại này, má»i ngưá»i Ä‘á»u phải có bổn phận cá»™ng tác.
Khi bà Westholme đã diá»…n thuyết cái bổn phận cá»§a mình được vài phút, Poirot đủ khéo léo để đặt cho bà ta má»™t câu há»i.
- Tôi có thể hồi tưởng lại má»™t cách hoàn hảo những gì xảy ra vào cái buổi chiá»u đó,- bà Westholme trả lá»i. – Tôi và cô Pierce sẽ làm tất cả những gì có thể để giúp đỡ ông.
- á»’ ! Vâng, - cô Pierce thở dài, gần như là ngây ngất - Chiá»u này rất bi thảm, phải không ? cái chết chỉ trong nháy mắt !
- Liệu bà có thể nói thật chính xác những việc xảy ra vào cái buổi chiá»u hôm đó không ?
- Chắc chắn rồi, - bà Westholme nói : - Sau khi ăn trưa xong thì chnúg tôi quyết định nghỉ ngÆ¡i má»™t chút. Chuyến Ä‘i thăm quan buổi sáng làm chúng tôi khá mệt má»i. Tôi không mệt lắm. Tôi rất hiếm khi mệt má»i. Thá»±c sá»± thì tôi cÅ©ng chẳng biết mệt má»i nó ra làm sao cả. Những ngưá»i khác thì hay bị mệt, nhất là trong những dịp xã giao, tuy nhiên má»i ngưá»i cảm thấy ra sao không quan trá»ng.
Poirot lại một lần nữa khéo léo đánh tiếng.
- Như tôi vừa nói đó, tôi đi nghỉ trưa. Cô Pierce biết như thế.
- á»’ vâng, - cô Pierce thở dài. – Tôi mệt khá»§ng khiếp Ä‘i được sau cái buổi sáng đó. Chuyến leo núi thật nguy hiểm cÅ©ng thú vị đấy, nhưng mệt má»i cÅ©ng khiếp. Tôi nghÄ© là mình không hoàn toàn khoẻ mạnh như bà Westholme đây.
- Sá»± mệt má»i, - bà Westholme nói – Có thể bị những công việc khác làm cho nguôi ngoai Ä‘i. Quan Ä‘iểm cá»§a tôi là không bao giá» chịu nhượng bá»™ trước những gì mà cÆ¡ thể mình đòi há»i.
Cô Pierce nhìn bà ta đầy vẻ thán phục.
Poirot nói :
- Thế sau bữa trưa thì cả hai bà đây Ä‘á»u trở vá» lá»u cá»§a mình sao ?
- Vâng.
- Bà Boynton lúc đó vẫn đang ngồi ở cửa hang của bà ta phải không ?
- Cô con dâu bà ta đã giúp bà ta ngồi như vậy trước khi cô ta đi dạo
- Cả hai bà Ä‘á»u nhìn thấy cô ta ?
- á»’ vâng, cô Pierce nói. – Ông cÅ©ng biết là bà Westholme đây ở căn lá»u đối diện vá»›i tôi, nhưng tất nhiên là phải Ä‘i lên trên thêm má»™t Ä‘oạn nữa.
Bà Westholme giải thích thêm.
- Tất cả cá»­a lá»u Ä‘á»u mở hướng vào vách núi. Dưới vách núi còn má»™t số lá»u nữa. Dưới đó còn có má»™t con suối nhá», cái lá»u to nhất và mấy cái lá»u khác được dá»±ng vắt ngang qua con suối trên. Lá»u cá»§a tôi và cá»§a cô Pierce ở gần lá»u to. Cô ấy ở bên phải, còn tôi ở phía bên trái. Cả hai cái lá»u cá»§a chúng tôi Ä‘á»u mở cá»­a hướng vào vách núi, nhưng tất nhiên là chúng ở cách nhau má»™t Ä‘oạn.
- Theo tôi thì khoảng gần hai trăm thước.
- Có thể đấy.
- Ở đây tôi có má»™t cái bản đồ, - Poirot nói – nó được vẽ vá»›i sá»± giúp đỡ cá»§a ngưá»i thông dịch, Mahmoud.
Bà Westholme cho rằng cái bản đồ có thể vẽ sai!
- Ngưá»i đàn ông đó là cá»±c kỳ không chính xác. Tôi đã từng đối chiếu những lá»i thuyết minh cá»§a anh ta vá»›i cuốn sổ tay du lịch cá»§a tôi. Mấy lần liá»n, anh ta đã đưa ra những thông tin hoàn toàn sai lệch đấy.
- Theo như bản đồ cá»§a tôi. – Poirot nói – cái lá»u ở cạnh lá»u cá»§a bà Boynton là cá»§a con trai bà ta, Lennox và vợ anh ta. Raymond, Carol và Ginevra Boynton ở những cái lá»u bên phải dưới mà thá»±c ra là gần như đối diện vá»›i cái lá»u to. Lá»u cá»§a tiến sÄ© Gerard ở bên phải lá»u cá»§a Ginevra Boynton. Còn cạnh lá»u cá»§a ông ta là lá»u cá»§a cô King. Ở phía bên kia, phía bên trái lá»u to, là lá»u cá»§a bà và ông Cope. Còn lá»u cá»§a cô Pierce, theo như bà nói là ở phía bên phải lá»u to. Äiá»u đó có đúng không?
Bà Westholme miễn cưỡng chấp nhận đó là những gì mà bà ta biết.
- Tôi xin cám Æ¡n bà. Má»i việc đã hoàn toàn sáng tá». Xin má»i bà tiếp tục bà Westholme.
Bà Westholme nhìn ông mỉm cưá»i nhã nhặn và nói tiếp:
- Lúc khoảng 4h kém 15 tôi Ä‘i bá»™ tá»›i lá»u cá»§a cô Pierce xem cô ấy đã ngá»§ dậy chưa, tôi cảm thấy rất thích Ä‘i bá»™. Cô Pierce lúc đó Ä‘ang ngồi Ä‘á»c sách trước cá»­a lá»u. Chúng tôi thá»a thuận là khoảng ná»­a tiếng nữa sẽ Ä‘i, khi mặt trá»i bá»›t nóng ná»±c hÆ¡n. Tôi quay trở lại lá»u cá»§a mình Ä‘á»c sách trong khoảng 25 phút. Sau đó thì tôi Ä‘i gặp cô Pierce. Cô ấy đã sẵn sàng và chúng tôi khởi hành. Tất cả má»i ngưá»i trong lá»u hình như Ä‘á»u Ä‘ang ngá»§ cả, chẳng có ai Ä‘i lại. Chúng tôi nhìn thấy bà Boynton Ä‘ang ngồi ở đó má»™t mình, tôi có gợi ý vá»›i cô Pierce là trước khi Ä‘i, chúng tôi nên há»i xem bà ấy có cần gì không?
- Vâng, đúng thế đấy. Tôi thấy là bà đây thật là chu đáo quá, cô Pierce lẩm bẩm.
- Tôi thấy đây là nghĩa vụ của mình, bà Westhoime nói vẻ cực kỳ tự mãn.
- Còn đối với bà ta thì thật là quá thô lỗ đi mất! cô Pierce ca than.
Poirot nhìn dò há»i.
- ÄÆ°á»ng chúng tôi Ä‘i ở ngay dưới vách núi, - bà Westholme giải thích, - tôi có ghé vào chá»— bà ấy, nói là chúng tôi chuẩn bị Ä‘i dạo đây, liệu chúng tôi có thể làm gì cho bà trước khi Ä‘i không. Ông có biết không, ông Poirot, câu trả lá»i duy nhất mà bà ta ném vào mặt chúng tôi là má»™t tiếng cằn nhằn ! Má»™t tiếng cằn nhằn! Bà ta nhìn chúng tôi cứ như thể chúng tôi là … chúng tôi là má»™t lÅ© bẩn thỉu vậy!
- Thật là khiếm nhã!- cô Pierce nói, mặt đỠbừng lên.
- Tôi phải thú thật là, bà Westholme nói, hÆ¡i hÆ¡i đỠmặt, - Lúc đó tôi đã nói má»™t Ä‘iá»u không được hay ho lắm.
- Tôi nghÄ© là bà hoàn toàn công bằng, - cô Pierce nói, - hoàn toàn công bằng trong những trưá»ng hợp như vậy.
- Bà nói gì vậy? – Poirot há»i.
- Tôi có nói với cô Pierce là có lẽ bà ta say rượu ! Thực ra thì cái kiểu thói của bà ta rất lập dị. Lúc nào cũng vậy. Tôi cho là việc bà ta uống rượu cũng có thể là nguyên nhân. Tôi rất hiểu các tính xấu của những kẻ đam mê rượu chè.
Má»™t cách khéo léo, Poirot đã hướng câu chuyện ra khá»i chá»§ đỠnghiện ngập.
- Thế vào cái ngày đặc biệt đó, có lúc nào bà ta có tá» ra lập dị khác thưá»ng không ? Ví dụ như ở bữa ăn trưa chẳng hạn ?
- Kh … ông – bà Westholme vừa nói, vừa cân nhắc. – Không, đối vá»›i má»™t phụ nữ Mỹ kiểu như bà ta, thì phải nói là lúc đó bà ta tá» ra hoàn toàn bình thưá»ng, - Bà Westholme hạ cố nói thêm.
- Bà ta dã lăng nhục má»™t ngưá»i phục vụ, - cô Pierce nói.
- Ngưá»i nào ?
- Không bao lâu trước khi chúng tôi đi dạo.
- á»’ đúng rồi, tôi nhá»› ra rồi. bà ta đã rất phiá»n lòng vì anh ta ! Tất nhiên rồi. – Bà Westholme nói tiếp. - Phục vụ mà chẳng biết má»™t từ tiếng Anh nào cả thì thật là mệt má»i, nhưng Ä‘iá»u tôi muốn nói ở đây là khi ngưá»i ta Ä‘i du lịch nước ngoài thì cÅ©ng phải tá» ra vị tha chứ.
- Ngưá»i phục vụ nào vậy ? – Poirot há»i.
- Má»™t trong những ngưá»i à Rập trong lá»u. Anh ta đến gần bà Boynton. Tôi nghÄ© là bà ta sai anh ta Ä‘i lấy má»™t cái gì đó, mà anh ta thì lại mang cái không cần tá»›i. Tôi không biết cái gì nhưng bà ấy tá» ra rất tức giận. Ngưá»i đàn ông tá»™i nghiệp đó đã phải lỉnh ngay lập tức, còn bà ta thì vung gậy lên vá» phía anh ta và gào lên.
- Bà ta gào cái gì ?
- Chúng tôi ở xa quá không nghe được. Ãt nhất thì tôi cÅ©ng không nghe thấy rõ ràng, cô có nghe được gì không cô Pierce ?
- Không, tôi cÅ©ng không nghe thấy. Tôi nghÄ© là bà Boynton sai anh ta Ä‘i lấy gì đó từ lá»u cá»§a cô con gái út hoặc có lẽ là bà ta cáu vì anh ta dã Ä‘i vào lá»u cá»§a con gái bà ta cÅ©ng nên. Tôi không thể nói chính xác được.
- Trông anh ta thế nào ?
Cô Pierce, ngưá»i vừa được đặt câu há»i, lắc đầu quả quyết.
- Thá»±c đấy, tôi không biết đâu. Anh ta ở xa quá. Mà đối vá»›i ngưá»i à Rập nào trông cÅ©ng giống nhau hết.
- Anh ta ngưá»i cao hÆ¡n mức trung bình, - bà Westholme nói – và đội má»™t cái mÅ© vải mà ngưá»i bản xứ hay đội. Anh ta mặc má»™t cái quần ống túm ngắn cÅ©n cỡn và vá chằng vá đụp, trông há» thật đáng xấu hổ, còn cái xà cạp cá»§a anh ta thì xoắn lại, không gá»n gàng lắm. Dù sao Ä‘i nữa thì cần phải có ká»· luật vá»›i tất cả những ngưá»i này !
- Bà có thể chỉ ra anh ta trong số những ngưòi hầu ở đây không ?
- Tôi e là khó. Chúng tôi không nhìn thấy mặt anh ta vì ở xa quá mà. Và như cô Pierce nói đó thì hầu như ngưá»i Ả Rập nào trông cÅ©ng rất giống nhau.
- Tôi băn khoăn, - Poirot nói vẻ ưu tư. – Không hiểu anh ta làm cái gì để bà Boynton phải giận dữ nhỉ ?
- Äôi khi hỠđã thá»­ thách lòng kiên nhẫn cá»§a rất nhiá»u ngưá»i rồi, Bà Westholme nói. - Má»™t ngưá»i bá»n hỠđã mang mất giày cá»§a tôi Ä‘i, dù tôi đã không ngá»›t lá»i nói vá»›i anh ta - cả bằng ra hiệu nữa là tôi muốn tá»± đánh lấy giày cá»§a mình.
- Tôi cÅ©ng toàn tá»± làm lấy, - Poirot nói, sao lãng Ä‘i má»™t chút cuá»™c thẩm vấn cá»§a mình. – Äi đâu tôi cÅ©ng mang bá»™ đánh giày bé tẹo Ä‘i cùng. Tôi cÅ©ng mang theo cả giẻ nữa.
- Tôi cũng vậy, Bà Westholme nói vẻ rất tự nhiên.
- Ngưá»i Ả Rập há» không chịu phá»§i bụi trên đồ đạc cá»§a ngưá»i khác đâu.
- Không bao giá» ! Cho dù là ngưá»i ta nên lau chùi đồ đạc khoảng ba đến bốn lần má»™t ngày.
- Những việc đó đáng làm lắm.
- Vâng đúng vậy. tôi không thể chịu nổi sự dơ bẩn !
Bà Westholme bày tá» thái độ thẳng thừng như má»™t ngưá»i lính.
Bàta còn nói thêm :
- Ruồi muỗi ở trong chợ thật khủng khiếp !
- Äúng, đúng vậy, - Poirot nói – Chúng ta sẽ nhanh chóng há»i ngưá»i phục vụ đó cái gì đã khiến bà Boynton khó chịu. Xin má»i bà tiếp tục câu chuyện cá»§a mình ?
- Chúng tôi thả bộ từ từ, bà Westholme nói. - Rồi chúng tôi gặp tiến sĩ Gerard. Ông ta bước đi loạng choạng, trông như đang bệnh nặng. Tôi có thể nhận thấy ngay là ông ta đang lên cơn sốt.
- Ông ta run bắn cả ngưá»i lên, - cô Pierce nói chen vào. - Từ đầu tá»›i chân run lẩy bẩy.
- Tôi biết ngay là ông ta đang lên cơn sốt rét, - bà Westholme nói – Tôi nói là sẽ cùng vỠvà sẽ kiếm một ít thuốc kí ninh cho ông ta, nhưng mà ông ta nói là đã có sẵn thuốc rồi.
- Má»™t con ngưá»i tá»™i nghiệp, - cô Pierce nói – Ông biết đấy, thật là khá»§ng khiếp khi thấy má»™t bác sÄ© mà lại bị ốm. Dù sao thì trông nó vẫn không được thuận lắm.
- Chúng tôi tiếp tục đi, - bà Westholme nói tiếp. – sau đó thì ngồi nghỉ ở một phiến đá.
Cô Pierce lẩm bẩm :
- Thật là quá mệt má»i sau má»™t buổi sáng phải luôn ráng sức mà leo núi như vậy.
- Tôi chẳng bao giá» cảm thấy mệt má»i, - bà Westholme nói chắc nịch. – Nhưng mà nói mãi chuyện này chẳng để làm gì cả. Cảnh sắc chung quanh thật là tuyệt đẹp, chúng tôi đã say sưa chiêm ngưỡng
- Từ đó cả hai bà Ä‘á»u không nhìn thấy khu trại sao ?
- Không, dù cả hai chúng tôi Ä‘á»u ngồi quay mặt vá» hướng đấy.
- Thật là lãng mạn.- Cô Pierce nói - Một khu trại được dựng lên giữa xung quanh là những vách núi đá đỠhoang dã.
Cô ta thở dài lắc đầu.
- Cái khu trại đó đáng lẽ có thể đưá»c quản lý tốt hÆ¡n bao nhiêu, - bà Westholme nói. Hai cái lá»— mÅ©i hếch ngược cá»§a bà ta phổng lên. – Tôi sẽ nói chuyện này vá»›i Castle. Tôi không tin là nước uống đã được Ä‘un sôi hay là được lá»c kỹ càng. Mà đáng ra là phải làm như vậy. Tôi sẽ chỉ thẳng Ä‘iá»u này ra vá»›i há».
Poirot húng hắng ho và mau chóng hướng câu chuyện ra khá»i chá»§ đỠnước uống.
- Hai bà có nhìn thấy ngưá»i nào trong gia đình Boynton không ? – Ông há»i.
- Có chứ, ngưá»i con cả cá»§a bà Boynton và vợ anh ta vượt trước chúng tôi trên đưá»ng quay trở vá» khu trại
- HỠđi cùng nhau à ?
- Không, ông Boynton đi trước. Trông ông ta có vẻ như là bị trúng nắng. Ông ta bước đi loạng choạng.
- Vùng sau gáy rất quan trá»ng, - cô Pierce nói - Má»i ngưá»i phải bảo vệ vùng sau gáy khi ra nắng ! Tôi luôn phải quàng má»™t cái khăn lụa đấy.
- Thế ông Lennox Boynton làm gì trên đưá»ng vá» ?- Poirot há»i.
Suốt từng ấy thá»i gian, lần đầu tiên cô Pierce lên tiếng trước khi bà Westholme kịp bắt đầu.
- Ông ta tiến thẳng vỠchỗ mẹ mình, nhưng ông ta ở lại đó không lâu.
- Khoảng bao lâu ?
- Chỉ khoảng một hay hai phút gì đó.
- Tôi thì cho là khoảng má»™t phút thôi, - bà Westholme nói – Sau đó thì ông ta trở vá» lá»u cá»§a mình, rồi Ä‘i xuống lá»u lá»›n.
- Thế còn vợ anh ta ?
- Cô ta vỠsau muộn hơn khoảng 15phút. Cô ta dừng lại một chút chỗ chúng tôi để nói chuyện, hoàn toàn là xã giao.
- Tôi nghĩ là cô ấy rất tốt, - cô Pierce nói - Thật sự là rất tốt.
- Cô ta không quá đáng so vá»›i những ngưá»i khác trong gia đình, - bà Westholme đồng ý.
- Cả hai bà Ä‘á»u nhìn thấy cô ta quay trở vá» khu trại à ?
- Vâng, Cô ta Ä‘i lên và có nói chuyện vá»›i mẹ chồng. Sau đó thì cô ta vá» lá»u cá»§a mình, mang ra má»™t cái ghế và ngồi xuống cạnh bà ta nói chuyện má»™t lúc. Tôi cho là khoảng chừng 10 phút.
- Sau đó thì sao ?
- Sau đó thì cô mang cái ghế trở lại lá»u và Ä‘i xuống lá»u lá»›n vá»›i chồng.
- Chuyện gì xảy ra tiếp theo ?
- Má»™t ngưá»i Mỹ rất kỳ dị Ä‘i tá»›i, - bà Westholme nói – Tôi nghÄ© tên ông ta là Cope. Ông ta nói vá»›i chúng tôi là ngay tại khúc ngoặc cá»§a thung lÅ©ng có má»™t khu kiến trúc rất đẹp dù đã bị xuống cấp. Ông ta nói là chúng tôi không nên bá» qua cÆ¡ há»™i Ä‘i xem nó. Vì thế chúng tôi tá»›i đó. Ông Cope có má»™t bài báo rất hay nói vá» Petra và Nabateans.
- Khu kiến ttrúc đó rất đẹp. – Cô Pierce hồ hởi tuyên bố.
Bà Westholme nói tiếp :
- Chúng tôi quay trở lại khu trại, lúc đó khoảng sáu giá» kém hai mươi. Lúc đó trá»i rất lạnh.
- Bà Boynton vẫn ngồi nguyên như thế khi các bà đi qua ư ?
- Vâng.
- Thế bà có nói chuyện với bà ta không ?
- Không, thực ra thì tôi không chú ý mấy tới bà ta.
- Thế bà ta làm gì tiếp theo ?
- Tôi vá» lá»u cá»§a mình, thay giày và lấy ra má»™t gói trà. Sau đó thì tôi cÅ©ng Ä‘i xuống lá»u to. Ngưá»i hướng dẫn đã ở đó rồi và tôi bảo anh ta lấy gói trà Ä‘i pha cho tôi và cô Pierce, tôi muốn đảm bảo rằng nước mà anh ta dùng để pha trà Ä‘ang phải được Ä‘un sôi trào lên cÆ¡. Anh ta nói là bữa tối sẽ được dá»n ra trong vòng ná»­a tiếng nữa. Những ngưá»i phục vụ Ä‘ang dá»n bàn ăn nhưng tôi có nói việc đó không quan trá»ng.
- Còn tôi luôn luôn cho là má»™t tách trà làm nên má»i sá»± khác biệt, - Cô Pierce lÆ¡ đãng nói.
- Lúc đó trong lá»u lá»›n có những ngưòi khác không ? á»’, có chứ. Ông và bà Lennox Boynton ngồi ở má»™t đầu Ä‘á»c báo. Cả Carol Boynton cÅ©ng có ở đó.
- Thế còn ông Cope ?
- Ông ta uồng trà cùng chúng tôi. – cô Pierce nói, - ông ta có nói uống trà không phải là má»™t thói quen cá»§a ngưá»i Mỹ.
Bà Westholme húng hắng ho.
- Tôi e là ông Cope sẽ là má»™t ná»—i phiá»n toái cá»§a tôi. Ông ta cứ bám lằng nhằng lấy tôi. Äôi khi thật là khó để tránh phải tá» ra thân mật vá»›i má»™t ai đó, nhất là khi Ä‘ang Ä‘i du lịch. Tôi thấy là há» có khuynh hướng muốn lợi dụng. Nhất là ngưá»i Mỹ, đôi khi há» lại còn tá» ra đần độn nữa chứ.
Poirot ngá»t ngào đồng tình:
- Tôi hoàn toàn tin chắc là vậy, thưa bà Westholme, bà hoàn toàn có đủ khả năng để giải quyết những tình huống như thế. Khi Ä‘i du lịch, sá»± thân quen thật chẳng có ích lợi gì cho bà cả, tôi tin chắc bà là má»™t ngưá»i lão luyện để cắt đứt há».
- Tôi cho là mình đủ khả năng để đối phó vá»›i hầu hết má»i tình huống. – Bà Westholme tá»± mãn nói.
Äôi mắt cá»§a Poirot phát ra má»™t tia sáng nhìn như xoáy vào bà ta.
- Liệu bà có thể kể nốt những gì xảy ra ngày hôm đó không? Ông há»i.
- Chắc chắn rồi. Theo như tôi còn nhá»› thì Raymond Boynton và cô em gái có mái tóc đỠnhư anh ta, Ä‘i vào hầu như ngay sau đó. Cô King là ngưá»i tá»›i sau cùng. Lúc đó, bữa tối đã được dá»n sẵn ra rồi và má»™t trong số những ngưá»i phục vụ được ngưá»i phiên dịch cá»­ Ä‘i báo cho bà Boynton biết. Ngưá»i này Ä‘i rồi chạy ngay vá» cùng vá»›i má»™t ngưòi phục vụ khác trong trạng thái rất là bối rối và há» nói gì đó vá»›i ngưá»i phiên dịch bằng tiếng Ả Rập. Há» có đỠcập tá»›i là hình như bà Boynton rất mệt. Cô King nói là cô ta sẽ đến xem thế nào. Sau đó thì cô ấy Ä‘i ra cùng vá»›i ngưá»i phiên dịch. Khi quay lại, cô ta thông báo cái tin bà Boynton mất vá»›i những ngưá»i trong gia đình Boynton.
- Cô ta thông báo cái tin đó một cách đột ngột, - cô Pierce chen vào. - Cứ như là buột miệng ra ấy. Bản thân tôi thấy là với những cái tin như vậy phải nên thông báo một cách từ từ thôi.
- Thế những ngưòi trong gia đình bà Boynton đón nhận cái tin đó như thế nào? – Poirot há»i.
Gần như đây là lần đầu tiên bà Westholme và cô Pierce Ä‘á»u tá» ra lung túng. Cuối cùng thì bà Westholme cÅ©ng lên tiếng nhưng bằng má»™t cái giá»ng đã thiếu Ä‘i vẻ tá»± tin như lúc đầu.
- á»’! thật ra chẳng biết nói thá» nào nữa. HỠ… há» Ä‘á»u im lặng khi được thông báo như vậy.
- Bất ngỠquá, - cô Pierce nói.
Lá»i nói cá»§a cô ta dưá»ng như là má»™t gợi ý hÆ¡n là má»™t sá»± thật mà cô ta đã chứng kiến.
- Tất cả há» Ä‘á»u Ä‘i theo cô King, - bà Westholme vẫn tiếp tục nói.- Tôi và cô Pierce thì vẫn ở nguyên chá»— cÅ©.
Vào lúc đó, Poirot quan sát thấy vẻ đăm chiêu uể oải trong mắt cô Pierce.
- Tôi rất ghét tò mò một cách khiếm nhả! – Bà Westholme vẫn tiếp tục nói.
- Ãnh mắt đầy vẻ đăm chiêu cá»§a cô Pierce giá» càng trở nên rõ rệt hÆ¡n. Rõ ràng là cô ta cÅ©ng thấy, tất yếu là phải căm ghét cái tính tò mò bẩn thỉu!
- Sau đó thì, - bà Westholme kết luận, - cô King và ngưá»i phiên dịch quay trở lại. Tôi gợi ý là bữa tối nên dá»n ngay ra cho cả bốn ngưá»i chúng tôi trước, còn những ngưá»i nhà Boynton có thể ăn sau ở trong lá»u vì như thế sẽ không bị sá»± hiện diện cá»§a những ngưá»i khác làm phiá»n. Gợi ý cá»§a tôi được má»i ngưá»i á»§ng há»™ và ngay sau bữa ăn tôi Ä‘i vá» lá»u nghỉ ngÆ¡i. Cô King và cô Pierce cÅ©ng làm như vậy. Tôi cho là ông Cope vẫn ở lại trong lá»u. Ông ấy đúng là má»™t ngưá»i bạn cá»§a gia đình, ông ta ở lại xem có thể giúp được gì không. Äó là tất cả những gì mà tôi biết, thưa ông Poirot.
- Khi cô King thông báo cái tin đó, thì tất cả má»i ngưá»i nhà Boynton Ä‘á»u ra khá»i lá»u cùng vá»›i cô ta sao?
- Vâng, à không, bây giỠông nói thì tôi má»›i nhá»› ra, cái cô gái có mái tóc hung đỠthì ở lại. Có thể cô nhá»› được Ä‘iá»u gì chăng cô Pierce
- Vâng, tôi nghĩ là … à, tôi tin chắc là cô ta ở lại.
Poirot há»i.
- Cô ta ở lại làm gì ?
- Bà Westholme nhìn ông chằm chặp.
- Cô ta làm gì à, ông Poirot ? Theo tôi nhớ thì cô ta chẳng làm gì cả ?
- à cá»§a tôi là có thể cô ta Ä‘ang khâu vá hay Ä‘ang Ä‘á»c sách chẳng hạn. Cô ta có lo lắng không ? Cô ta có nói gì không ?
- Ồ, thực ra …, bà Westholme cau mày ; - Cô ta … à … cô ta chỉ có ngồi đó thôi, theo như tôi nhớ thì thế.
- Cô ta vặn vẹo các ngón tay, - cô Pierce bá»—ng nói. – Tôi nhá»› là mình đã để ý thấy thế. Äó có thể là cách cô ta biểu lá»™ cảm xúc ! Khuôn mặt cô ta thì chẳng biểu lá»™ gì cả, chỉ có hai bàn tay là vặn vẹo, xoay xở thôi.
- Má»™t lần, - cô Pierce nói, - tôi cÅ©ng đã từng xé tá» má»™t bảng cÅ©ng theo kiểu như thế mà không hỠđể ý là mình Ä‘ang làm gì đâu nhé, vì lúc đó tôi Ä‘ang nghÄ© « Liệu mình có nên Ä‘i chuyến tàu đầu tiên đến thăm bà ấy không nhỉ ? (đó là bà dì cá»§a tôi, bá»—ng dưng bà ấy lăn ra bệnh) hoặc là «hay mình không Ä‘i có được không ? ». Tôi không tài nào tá»± quyết định được là nên Ä‘i hay ở và khi nhìn xuống, tôi thấy thay cho bức Ä‘iện thì tôi đã xé má»™t tá» má»™t bảng, má»™t đồng tiá»n giấy, nát vụn ra rồi.
Cô Pierce xúc động ngừng lá»i.
Không mảy may để ý tá»›i những gì cô Pierce vừa nói ra, bà Westholme lạnh lùng há»i :
- Còn chuyện gì nữa không, ông Poirot ?
Câu há»i dưá»ng như đã đưa Poirot thoát ra khá»i những suy nghÄ© trầm tư trong đầu.
- Không, không còn gì nữa đâu. Quý bà đã rất thẳng thắn, rất rõ ràng.
- Tôi có má»™t trí nhá»› tuyệt vá»i đấy. Bà Westholme nói vá»›i vẻ mãn nguyện.
- Thưa bà Westholme, chỉ là má»™t yêu cầu nhá» nữa thôi. – Poirot nói – Xin bà cứ ngồi nguyên như thế nhé, đừng nhìn xung quanh. Bây giá», xin bà làm Æ¡n tả há»™ cho tôi xem hôm nay cô Pierce mặc gì nào nếu như cô Pierce không phản đối ?
- Ồ không, không được đâu ! Cô Pierce líu ríu nói.
- Ông Poirot, có vấn đỠgì hay sao ?
- Xin bà làm ơn làm những gì mà tôi vừa nói.
Bà Westholme nhún vai và rồi bắt đầu nói bằng má»™t cái giá»ng miá»…n cưỡng.
- Cô Pierce mặc má»™t cái váy vải cốt tông ( coton) sá»c nâu trắng, Ä‘eo má»™t cái thắt lưng cá»§a Su đăng bằng da có màu Ä‘á», xanh da trá»i và màu beige ( màu trắng ngà ) . Cô ta Ä‘i tất lụa ngắn màu beige và đôi giày có quai. Có má»™t vết rách ở chiết tất trái cá»§a cô ta. Cô ta Ä‘eo vòng cổ bằng hạt cacnelian màu xanh lam thẫm. Cô ta cài má»™t chiếc trâm ngá»c hình con bướm. Cô ta Ä‘eo má»™t chiếc nhẫn mỹ ký hình con bá» hung ở ngón tay thứ ba cá»§a bàn tay phải. Trên đầu cô ta đội má»™t chiếc mÅ© nỉ hai màu nâu và hồng.
Bà ngừng lại, một sự im lặng chứa đầy vẻ tự mãn trong đó. Rồi.
- Có cần phải nói thêm gì không ? – bà ta lạnh lùng há»i.
Poirot dang rộng cánh tay ra làm một cử chỉ quá ngạc nhiên.
- Thưa bà, bà đã làm tôi hết sức ngưõng mộ. Sự quan sát của bà quả thực rất tinh tế.
- Tôi hiếm khi bỠsót một chi tiếc nào ?
Bà Westholme đứng dậy, hÆ¡i cúi đầu chào rồi rá»i khá»i phòng. Khi cô Pierce theo chân bà ta Ä‘i ra. Poirot đưa mắt nhìn xuống dưới chân cô ta và nói :
- Xin đợi một chúc, thưa cô ?
- Vâng ? – Cô Pierce ngẩng lên, một vẻ e dè lộ rõ trên khuôn mặt cô ta.
Poirot bí mật cúi ngưá»i ra phía trước.
- Cô có nhìn thấy bó hoa dại ở trên bàn kia không ?
- Có, - cô Pierce nói, - mắt mở to nhìn Poirot chằm chằm.
- Khi vào phòng, cô có để ý là tôi đã hắt hơi một hay hai lần không ?
- Có.
- Thế cô có để ý là tôi đã ngửi những bông hoa đó không ?
- Ồ, thật ra thì … không … tôi không biết nữa.
- Nhưng cô nhớ là tôi có hắt hơi ?
- Ồ, có chứ, tôi nhớ là ông có ngửi hoa !
- À, vâng được rồi ; không có chuyện gì đâu. Cô thấy đấy, tôi chỉ băn khoăn không hiểu những bông hoa này có gây bệnh sốt mùa hè hay không ấy mà. Không sao đâu !
- Bệnh sốt mùa hè à ! – cô Pierce kêu lên – « Tôi nhớ là một bà chị hỠcủa tôi đã bị bệnh này hành hạ ! Chị ấy bảo là nếu như em ngày nàocũng xịt a axít – bo ric thì …
Poirot hÆ¡i khó khăn khi tìm cách thoái thácv ra khá»i cái chá»§ đỠbệnh viêm mÅ©i cá»§a bà chiị há» cô Pierce và tống khứ được cô Ä‘i.

Ông đóng cửa và quay trở lại căn phòng, lông mày nhướn lên.

Nhưng mà mình không hỠhắt hơi, - Ông lẩm bẩm. – Chính xác như vậy, không, mình không hỠhắt hơi cái nào mà
Tài sản của killer1310

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #18  
Old 05-08-2008, 01:36 PM
killer1310 killer1310 is offline
Diệt Thế Ma Thần
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bài gởi: 217
Thá»i gian online: 1 ngày 0 giá» 18 phút
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Chương 6




Lennox Boynton bước những bước nhanh, quả quyết vào căn phòng.

Nếu có mặt ở đây, hẳn tiến sĩ Gerard sẽ rất ngạc nhiên vì sự thay đổi ở ngưòi đàn ông này. Với vẻ lãnh đạm thỠơ đã hoàn toàn biến mất. Cử chỉ nhanh nhẹn dù rằng anh ta đang rất căng thẳng. Anh ta đưa mắt nhìn bao quát thật nhanh căn phòng.
- Xin chào ông Boynton, - Poirot đứng dậy và cúi đầu chào trịnh trá»ng. Lennox đáp lá»… vẻ lúng túng ngượng ngập.
- Tôi cảm ơn ông vì đã cho tôi cơ hội nói chuyện này.
Lennox Boynton ngập ngừng nói :
- À, vâng, đại tá Carbury nói là việc này sẽ tốt đẹp cả thôi. Ông ta nói chỉ là để theo đúng các thủ tục thôi mà.
- Xin má»i ông ngồi, ông Boynton.
Lennox ngồi xuống cái ghế mà lúc trước bà Westholme vừa ngồi.
Poirot tiếp tục nói chuyện xã giao :
- Tôi nghĩ chuyện xảy ra quả là một cú sốc lớn đối với ông.
- Vâng, tất nhiên rồi. À, mà cÅ©ng có thể không phải như vậy … Chúng tôi Ä‘á»u biết là bệnh tim cá»§a mẹ tôi khá nghiêm trá»ng …
- Vậy thì các ông nghĩ thế nào mà vẫn để cho bà ấy đi một chuyến đi quá vất vả như thế dù biết mẹ mình bị bệnh tim nặng như vậy ?
Lennox Boynton ngẩng đầu lên nhìn Poirot. Trông anh ta nói chẳng có chút gì là buồn bã.
- Mẹ tôi, thưa ông Poirot ; mẹ tôi luôn tự mình đưa ra các quyết định. Một khi bà ấy đã quyết rồi thì khó có gì có thể lay chuyển nổi.
Anh ta phải hít hơi thật sâu để lấy bình tĩnh khi nói như vậy. Khuôn mặt anh ta bỗng chốc tái mét.
- Tôi biết là, - Poirot thừa nhận « các mệnh phụ đôi khi tỠra quá bướng bỉnh »
Lennox khó chịu nói :
- Thế đâu là ná»™i dung cá»§a cuá»™c thẩm vấn này ? Äó là tất cả những gì tôi muốn biết. tại sao lại phải đưa ra những thá»§ tục này ?
- Có thể là ông không nhận ra, thưa ông Boynton, rằng trong trưá»ng hợp xảy ra những cái chết đột ngá»™t và không thể lý giải được, thì ngưá»i ta thấy cần thiết phải đưa ra các thá»§ tục này.
Lennox lạnh lùng nói.
- Ông nói ‘không lý giải được nghĩa là sao.’’
Poirot nhún vai.
- Những câu há»i tương tá»± như thế này luôn luôn cần được cân nhắc. Äây có phải là má»™t cái chết bình thưá»ng hay là má»™t vụ tá»± sát.
- Tự sát à ? – Lennox Boynton nhìn ông chằm chặp.
Poirot vẫn nhẹ nhàng :
- Tất nhiên ông biết rất rõ những khả năng như thế. Bình thưá»ng thì đã có đại tá Carbury ở đây. Chính ông ấy má»›i là ngưá»i đưa ra các quyết định có cần phải tiến hành má»™t cuá»™c thẩm vấn hoặc khám nghiệm tá»­ thi hay tất cả những việc tương tá»± hay không ? Và vì tôi Ä‘ang tình cá» có mặt ở đây, và vì tôi có nhiá»u kinh nghiệm trong giải quyết những chuyện kiểu như thế này, nên ông ta gợi ý là tôi nên tiến hành má»™t số cuá»™c thẩm vấn và cố vấn cho ông ta lại muốn gây phiá»n hà cho ông trừ phi việc đó có thể giúp ích được gì đó.
Lennox Boynton giận dữ :
- Tôi sẽ viết thư cho lãnh sự của chúng tôi ở Jerusalem.
Poirot vẫn bình thản trả lá»i :
- Tất nhiên là ông hoàn toàn có quyá»n làm như vậy.
Ông ngừng lại một chút, rồi nói tiếp, hai cánh tay dang rộng ra.
- Nếu ông không đồng ý trả lá»i các câu há»i cá»§a tôi …
Lennox vội nói :
- Không, không há». Chỉ có Ä‘iá»u … việc này … hình như là không cần thiết lắm.
- Tôi hiểu. Tôi hoàn toàn hiểu. Nhưng thá»±c ra má»i chuyện rất đơn giản. Chỉ là má»™t thá»§ tục, mà như má»i ngưá»i thưá»ng nói là rất nhàm chán. Còn bây giá» thưa ông Lennox, vào cái buổi chiá»u mà mẹ ông chết, tôi tin là ông đã rá»i khu trại ở Petra và Ä‘i dạo, phải vậy không ?
- Vâng, tất cả chúng tôi cùng đi trừ mẹ tôi và em gái tôi.
- Mẹ ông lúc đó Ä‘ang ngồi ngoài cá»­a lá»u phải không ?
- Vâng, ngay bên ngoài lá»u. bà ấy ngồi đó cả buổi chiá»u.
- Äúng là như vậy. các ông xuất phát lúc mấy giá» ?
- Khoảng sau 3 giỠmột tí.
- Ông đi dạo vỠlúc mấy giỠ?
- Tôi không thể nói chính xác lúc đó mà mấy giỠ… 4 giỠ… mà hình như là 5 giá».
- Tức là sau khi các ông đã đi khoảng từ một đến hai tiếng ?
- Vâng … khoảng thế.
- Trên đưá»ng vỠông có gặp ai trong trại không ?
- Tôi làm sao cơ ?
- Gặp một ai đó. Ví dụ như là hai quý bà đang ngồi nghỉ ở một phiến đá chẳng hạn ?
- Tôi không rõ. Mà có, tôi có Ä‘i qua há».
- Có thể là ông mải mê nghĩ ngợi chuyện gì đó nên không để ý chăng ?
- Vâng, quả là thế.
- Khi vỠđến khu trại, ông có nói chuyện với mẹ của ông không ?
- Có, tôi có nói.
- Thế bà ấy không phàn nàn là cảm thấy mệt má»i hay sao ?
- Không, không có. Mẹ tôi trông hoàn toàn bình thưá»ng.
- Liệu tôi có thể biết hai ngưá»i đã nói chuyện gì không ?
Lennox suy nghĩ một lúc rồi nói.
Mẹ tôi nói là tôi vỠsớm thế. Tôi nói là vâng.
Lennox ngừng lá»i như để cố tập trung. – Tôi nói là trá»i nóng ná»±c quá. mẹ tôi … mẹ tôi há»i tôi mấy giá» rồi. Bà phàn nàn là cái đồng hồ Ä‘eo tay cá»§a bà ấy đã chết. Tôi cầm nó lên xem, lên giây và Ä‘eo nó vào cổ tay cho bà.
Poirot nhẹ nhàng xen vào :
- Thế lúc đó là mấy giỠ?
- Hả ? – Lennox há»i.
- Lúc ông lấy lại giỠcho đồng hồ, thì lúc đó là mấy giỠ?
- À, tôi hiểu rồi. Lúc đó là … 5giỠkém 25.
- Như vậy là ông biết chính xác lúc ông quay trở vỠkhu trại sau khi đi dạo. – Poirot nhẹ nhàng nói.
Lennox đỠmặt.
- Vâng, tôi thật là ngốc ! Tôi xin lá»—i, ông Poirot, tôi e là mình bị lú lẫn mất rồi. Tất cả những Ä‘iá»u phiá»n muá»™n này …
Poirot lập tức xen vào:
- á»’ ! Tôi hiểu. Tôi hoàn toàn hiểu được ! Chuyện này thật quá phiá»n lòng ! Thế sau đó thế nào ?
- Tôi há»i xem mẹ tôi có cần gì không. Má»™t thứ đồ uống nào đó chẳng hạn như trà, cà phê vân …vân… Mẹ tôi nói là không cần gì cả. sau đó thì tôi Ä‘i vào trong lá»u lá»›n. Chẳng có ngưòi phục vụ nào ở đó, nhưng tôi vẫn tìm thấy má»™t ít nước sô Ä‘a và uống liá»n. Tôi Ä‘ang rất khát. Tôi ngồi xuống và Ä‘á»c mấy tá» báo Bưu Ä‘iện Chiá»u thứ bảy cÅ© rích. Sau đó thì hình như là tôi ngá»§ gật mất.
- Vợ ông có ngồi cùng ông trong lá»u lá»›n không ?
- Có, cô ấy vào hầu như ngay sau đó một chút.
- Và từ lúc đó ông gặp mẹ mình lúc bà ấy còn sống nữa chứ ?
- Vâng.
- Khi nói chuyện với bà ấy, ông không thấy bà ấy tỠra xúc động hay bối rối gì sao ?
- Không, mẹ tôi hoàn toàn bình thưá»ng.
- Bà ấy không kêu ca là bị má»™t ngưá»i phục vụ gây rắc rối hay làm phiá»n sao ?
Lennox trố mắt nhìn.
- Không, mẹ tôi chẳng nói gì cả.
- Và đó là tất cả những gì ông có thể kể cho tôi phải không ?
- Tôi e là chỉ có vậy … vâng ..
- Xin cảm ơn ông Boynton.
Poirot cúi đầu chào để chứng tá» cuá»™c phá»ng vấn đã kết thúc.
Có vẻ như chưa muốn đi ngay. Lennox đứng lưỡng lự gì đó ở cửa ra vào.
- Ờ, có việc gì nữa không?
- Không. Ông có thể vui lòng chuyển lá»i má»i bà nhà tá»›i đây được không?

Lennox chậm rãi rá»i khá»i căn phòng.
Trong cuốn sổ tay dể bên cạnh mình? Poirot viết “L.B 4:35 chiá»uâ€
Tài sản của killer1310

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #19  
Old 05-08-2008, 01:36 PM
killer1310 killer1310 is offline
Diệt Thế Ma Thần
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bài gởi: 217
Thá»i gian online: 1 ngày 0 giá» 18 phút
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Chương 7




Poirot thích thú nhìn ngưá»i phụ nữ trẻ dong dá»ng cao, cá»­ chỉ rất đàng hoàng vừa má»›i bước vào phòng.
Ông đứng dậy và cúi đầu chào lịch thiệp.
- Bà Lennox Boynton? Tôi là Hercule Poirot, rất vui lòng được phục vụ bà.
Nadine Boynton ngồi xuống. cặp mắt đầy vẻ lo lắng của cô nhìn thẳng vào ông.
- Tôi hy vá»ng là bà không phản đối, thưa bà, việc tôi xen vào ná»—i buồn phiá»n cá»§a bà bằng cách này chứ?
Cái nhìn cá»§a ngưá»i thiếu phụ không thay đổi.
Cô cÅ©ng không trả lá»i ngay. Ãnh mắt cá»§a cô vẫn tá» ra nghiêm nghị, từ tốn. Cuối cùng cô thở dài và nói:
- Tôi nghĩ sẽ là tốt hơn cho tôi nếu tỠra thảng thắn với ông, ông Poirot.
- Tôi hoàn toaán đồng ý với bà.
- Ông xin lỗi vì đã xen vào những nỗi buồn rầu của tôi. Nỗi buồn đó, ông Poirot ạ, nó chẳng hỠtồn tại và việc gì phải tỠra buồn rầu cơ chứ. Tôi chẳng có một chút tình cảm yêu thương nào với mẹ chồng tôi và tôi cũng nói thật là tôi chẳng lấy làm tiếc vỠcái chết của bà ta cả.
- Cảm Æ¡n bà, vì những lá»i nói thẳng thắn vừa rồi.
Nadine tiếp tục:
Tuy vậy, dù tôi không thể tỠra buồn rầu đi nữa, tôi cũng thú nhận là mình thấy … hối hận.
- Hối hận? Cặp lông mày của Poirot nhướn lên.
- Vâng, đúng vậy. Bởi vì, ông cÅ©ng biết, chính tôi đã Ä‘em cái chết đến cho bà ấy. Vì vậy mà tôi đã phải cay đắng trách móc mình rất nhiá»u.
- Bà đang nói cái gì vậy, thưa bà?
- Tôi đang nói rằng tôi là nguyên nhân gây ra cái chết của mẹ chồng tôi. Tôi đã làm cái việc, mà tôi nghĩ là trung thực nhưng hậu quả của nói thì thật đáng tiếc. Tôi đã giết bà ta vì tất cả những dự định và mục đích ấy.
Poirot dựa lưng vào ghế.
- Liệu bà có thể vui lòng giải thích câu nói vừa rồi là gì không, thưa bà?
Nadine cúi đầu.
- Vâng, đó là những gì tôi Ä‘ang muốn làm đây. Phản ứng đầu tiên cá»§a mình cho chính bản thân mình, nhưng tôi hiểu rằng thá»i gian đã hết khi đáng lẽ phải nói ra Ä‘iá»u cần nói. Ông Poirot, tôi thấy rõ là ông tá» ra tá»± tin khi sống trong má»™t môi trưá»ng thân thiện phải không?
- Vâng, đúng thế.
- Thế thì tôi sẽ nói má»™t cách đơn giản cái gì đã xảy ra. Cuá»™c sống hôn nhân cá»§a chúng tôi, thưa ông Poirot, nó chẳng hạnh phúc chút nào cả. Chồng tôi hoàn toàn không có lá»—i trong chuyện đó. Ảnh hưởng cá»§a bà mẹ đối vá»›i anh ấy thật là đáng trách. Äôi khi tôi có cảm giác là cuá»™c sống cá»§a tôi giỠđây đã trở nên không thể chịu đựng được nữa.
Cô ngừng lại rồi nói tiếp:
- Tôi đã Ä‘i đến má»™t quyết định vào đúng cái buổi chiá»u mà mẹ chồng tôi chết. Tôi có má»™t ngưá»i bạn, má»™t ngưá»i bạn rất tốt. Anh ấy đã nhiá»u lần gợi ý tôi nên ra Ä‘i và sống cùng anh ấy. Vào cái buổi chiá»u đó, tôi đã chấp nhận lá»i đỠnghị cá»§a anh.
- Bà quyết định sẽ bỠchồng mình ư?
- Vâng.
- Nói tiếp đi, thưa bà.
Nadine hạ giá»ng nói tiếp.
- Vì đã quyết định rồi, nên tôi muốn … muốn nói ra càng nhanh càng tốt. Từ chá»— Ä‘i dạo tôi Ä‘i má»™t mình vá» tá»›i khu trại. Bà mẹ chồng tôi Ä‘ang ngồi đó, má»™t mình, chẳng ai xung quanh, vì thế tôi quyết định sẽ nói Ä‘iá»u đó cho bà ta biết. Tôi Ä‘i kiếm má»™t cái ghế, ngồi xuống cạnh bà và đột ngá»™t nói thẳng vá»›i bà ta những gì mình đã quyết định.
- Bà ta ngạc nhiên chứ ?
- Có, tôi e đó là một cú sốc lớn đối với bà ta. Bà ta vừa ngạc nhiên, vừa tức giận … rất tức giận. bà ta … bà ta làm cử chỉ như vậy ! Nhưng tôi không muốn nói tới chuyện đó nữa. Tôi đứng dậy và bỠđi.
Giá»ng nói Nadine nhá» lại. – Tôi … tôi không bao giá» nhìn thấy bà ấy còn sống nữa.
Poirot gật đầu. Ông nói đơn giản :
- Tôi hiểu.
Rồi ông nói tiếp :
- Cô nghĩ cái chết của bà ta là do bị sốc sao ?
- Tôi chắc chắn là vậy. Ông cÅ©ng biết là bà ấy đã hoàn toàn kiệt sức vì Ä‘i tá»›i chốn này rồi. Chuyện cá»§a tôi và ná»—i tức giận cá»§a bà ấy có thể đã làm nốt phần còn lại. Tôi cảm thấy mình có tá»™i hÆ¡n nữa khi bản thân tôi cÅ©ng đã được há»c hành qua vá» cách chăm sóc ngưá»i bị bệnh, và vì thế mà tôi, hÆ¡n bất kỳ má»™t ai khác, phải nhận rõ trách nhiệm vá» việc đã xảy ra.
Poirot ngồi im lặng một lúc, sau đó ông nói :
- Chính xác ra thì bà đã làm gì khi bà bỠbà ta đi ?
- Tôi mang cái ghế mà lúc trước tôi đã lấy ra, đưa nó trở vá» chá»— cá»§, sau đó thì Ä‘i xuống lá»u lá»›n. chồng tôi cÅ©ng đã có ở đó.
Poirot nhìn cô chăm chú, rồi ông nói :
- Thế bà đã nói với ông ấy biết quyết định của mình chưa ? Hay là bà đã nói với ông ấy trước rồi ?
Im lặng, chỉ là một chút im lặng trước khi Nadine kể.
Tôi đã nói với anh ấy rồi.
Ông ta phản ứng thế nào ?
Cô lặng lẽ trả lá»i :
- Anh ấy rất bối rối.
- Ông ấy có xin bà xem xét lại quyết định không ? Cô lắc đầu.-
Anh ấy – anh ấy chẳng nói gì nhiá»u : ông biết đấy, cả hai chúng tôi đã quen biết nhau vào đúng lúc mà má»™t chuyện tương tá»± như thế này có thể đã xảy ra.
Poirot há»i :
- Bà thứ lỗi cho tôi chứ, nhưng ngưòi đàn ông kia, tất nhiên phải là ông Jefferson Cope chứ ?
- Vâng.
Im lặng rất lâu, rồi bằng cái giá»ng y như lúc nãy, Poirot há»i :
- Bà có sy –lanh tiêm không, thưa bà ?
- Có … mà không.
Cặp lông mày Poirot nhướn lên.
Nadine giải thích.
- Tôi có một cái sy lanh cũ để lẫn với những thứ khác trong tủ thuốc mang theo khi đi du lịch, nhưng mà tôi lại để nó trong cái vali lớn để lại ở Jerusalem rồi.
- Tôi hiểu.
Nadine im lặng, rồi cô nói tiếp, run lên vì lo lắng.
Tại sao ông lại há»i tôi như vậy, ông Poirot ?
Ông không trả lá»i câu há»i cá»§a cô. Thay vào đó, ông lại đưa ra má»™t câu há»i khác.
- Tôi nghĩ là bà Boynton đang tiêm một thứ thuốc có pha lẫn digitalin phải không ?
- Vâng.
Poirot nghĩ rằng, đến lúc này thì Nadine đã hoàn toàn cảnh giác.
- Vì bệnh tim à ?
- Vâng.
- Xét theo một vài khía cạnh, thì digitalin là một loại độc dược phải không ?
- Tôi nghĩ thế. Tôi thực sự không biết lắm vỠchuyện này.
- Nếu như bà Boynton đã tiêm quá liá»u loại thuốc này …
Nadine ngắt lá»i ông rất nhanh, cô quả quyết.
- Không thể thế được. Bà ấy rất cẩn thận. Tôi cÅ©ng thế, tôi luôn là ngưá»i Ä‘o liá»u thuốc cho bà ấy mà.
- Có thể là lượng thuốc lên chỉ riêng trong cái lỠđó thôi. Một sai lầm của dược sĩ, có thể lắm chứ ?
- Tôi nghÄ© là không thể như thế được. – Cô lặng lẽ trả lá»i.
- À, vậy thì, các phân tích sẽ cho chúng ta thấy.
Nadine nói :
- Thật là không may cái lỠđó đã bị vỡ.
Poirot nhìn cô thích thú.
- Ra thế! Vậy ai làm vỡ cái lá».
- Tôi không rõ lắm. Có thể là má»™t trong số những ngưòi phục vụ. Khi đưa mẹ chồng tôi vào trong lá»u cá»§a bà ấy, tôi thấy má»i thứ rất lá»™n xá»™n mà ánh sáng thì rất kém. Có má»™t cái bàn bị đổ.
Poirot Ä‘iá»m tÄ©nh quan sát cô má»™t lúc.
- Äiá»u này, - ông nói – thú vị đấy.
Nadine Boynton mệt má»i cá»±a mình trên ghế.
- Ông cho rằng, mẹ chồng tôi chết không phải là do bị sốc, mà do sá»­ dụng quá liá»u digitalin phải không? Cô há»i - Äối vá»›i tôi chuyện đó là không hợp lý.
Poirot dướn ngưá»i ra phía trước.
- Thậm chí ngay cả khi tôi nói vá»›i bà là tiến sÄ© Gerard, ông bác sÄ© ngưá»i Pháp đó Ä‘ang ở trong lá»u vì bị sốt cao, đã bị mất má»™t lượng lá»›n thuốc digitalin pha chế sẵn để trong túi thuốc cá»§a ông ta ư?
Khuôn mặt Nadine trở nên tái nhợt. Ông nhìn thấy cô đưa tay bíu chặt lấy cái bàn, mắt cụp xuống. Cô ngồi bất động. Trông cô giống như bức há»a Äức Mẹ được tạc lên trên đá.
- Thưa bà, - cuối cùng Poirot lên tiếng – Bà có thể nói gì vỠchuyện này?
Câu há»i thứ hai được đặt ra, nhưng Nadine chẳng nói lá»i nào. Mãi hai phút sau cô má»›i ngẩng đầu lên, và Poirot hÆ¡i giật mình khi nhận thấy cái nhìn trong đôi mắt cô.
- Ông Poirot, tôi không giết mẹ chồng mình. Ông biết như vậy! Bà ta còn sống và hoàn toàn bình thưá»ng khi tôi bá» bà ta ở lại. Nhiá»u ngưá»i có thể làm chứng được chuyện này! Vì vậy, vá»›i tư cách là má»™t ngưá»i vô tá»™i, tôi xin mạo hiểm cầu khẩn ông má»™t chuyện. Tại sao ông lại quan tâm tá»›i chuyện này? Nếu tôi lấy danh dá»± mà thá» vá»›i ông rằng khi sá»± công bằng thật sá»± đã đạt được rồi, thì ông cÅ©ng vẫn không bá» qua vụ này ư? Äã có quá nhiá»u sá»± chịu đựng ở đây mà ông không há» biết. Còn bây giá», sá»± thanh thản và má»™t hạnh phúc trong tầm tay đã tá»›i, ông lại định phá nó Ä‘i hay sao?
Poirot đứng thẳng dậy. Một thứ ánh sáng xanh nhảy nhót trong đôi mắt ông.
- Xin bà nói rõ. Bà muốn tôi phải làm gì?
- Tôi Ä‘ang nói vá»›i ông rằng cái chết cá»§a mẹ chồng tôi là hoàn toàn bình thưá»ng và tôi Ä‘ang yêu cầu ông chấp nhận Ä‘iá»u đó.
- Chúng ta phải nói rõ. Bà tin rằng mẹ chồng bà chắc chắn đã bị hại, và bà yêu cầu tôi bá» qua kẻ giết ngưá»i!
- Tôi đang yêu cầu lòng thương hại của ông!
- Vâng, bà Ä‘ang yêu cầu má»™t ngưá»i không có chút lòng thương hại nào cả.
- Ông không hiểu … không phải là như vậy.
- Có phải bà đã thú nhận cái tội ác mà bà biết rất rõ phải không, thưa bà?
Nadine lắc đầu. Cô chứng tỠmình vô tội.
- Không, cô lặng lẽ nói- bà ấy còn sống khi tôi bỠbà ấy lại.
- Thế sau đó, cái gì đã xảy ra? Bà biết hoặc là bà nghi ngỠgì chăng?
Nadine vụt trở nên sôi nổi.
- Ông Poirot, má»™t lần tôi Ä‘á»c báo nói vá» vụ Chuyến tàu tốc hành phương Äông, ông đã chấp nhận chuyện đã xảy ra.
Poirot nhìn cô tò mò.
- Tôi không hiểu ai nói với bà như vậy.
- Có đúng thế không?
Ông từ tốn nói:
- Vụ đó là … hoàn toàn khác.
- Không, không, nó chẳng khác chút nào cả! Ngưá»i đàn ông bị giết là má»™t con quá»·,- cô hạ giá»ng “còn ở đây, bà ấy là …â€.
Poirot nói:
- Không tính đến khía cạnh tính cách và đạo đức cá»§a nạn nhân! Má»™t ngưá»i tá»± lạm quyá»n được tá»± phán xét và cướp Ä‘i mạng sống cá»§a ngưá»i khác, thì không thể bình yên mà tồn tại trong xã há»™i được. Tôi xin nói vá»›i bà như vậy! Tôi là Hercule Poirot!
- Ông thật là cứng nhắc !
- Thưa bà, xét theo má»™t khía cạnh nào đó thì tôi quả là má»™t con ngưá»i cứng nhắc. Tôi không thể bá» qua kẻ giết ngưá»i ! Äây là những lá»i nói cuối cùng cá»§a Hercule Poirot.
Nadine đứng dậy. Äôi mắt sẫm màu cá»§a cô lóe lên.
- Thế thì Ä‘i Ä‘i ! Hãy Ä‘em Ä‘au khổ và xui xẻo tá»›i những ngưá»i vô tá»™i Ä‘i ! Tôi chẳng có gì để nói nữa.
- Nhưng tôi … tôi thì lại nghÄ© là bà có nhiá»u chuyện để nói đấy …
- Không, không còn gì nữa cả.
- Nhưng có. Thưa bà, chuyện gì đã xảy ra, sau khi bà rá»i mẹ chồng Ä‘i ? Trong khi bà và bà và chồng bà cùng ở trong lá»u lá»›n ?
Nadine nhún vai.
- Làm sao mà tôi biết được ?
- Bà phải biết hoặc là bà nghi ngá».
Nadine nhìn thẳng vào mắt Poirot.
- Tôi chẳng biết gì cả, ông Poiror ạ.
Quay ngưá»i lại, và cô ra khá»i phòng
Tài sản của killer1310

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #20  
Old 05-08-2008, 01:42 PM
killer1310 killer1310 is offline
Diệt Thế Ma Thần
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bài gởi: 217
Thá»i gian online: 1 ngày 0 giá» 18 phút
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Chương 8




Sau khi viết vào cuốn sổ tay cá»§a mình dòng chữ « N.B. 4 :40 », Poirot mở cá»­a và gá»i ngưá»i phục vụ mà đại tá Carbury đã bố trí cho ở lại, má»™t ngưá»i đàn ông lanh lợi vá»›i vốn tiếng Anh khá sá»i. Ông yêu cầu anh ta Ä‘i gá»i cô Carol Boynton tá»›i.
Poirot nhìn cô gái mới vào với vẻ thán phục. Ông nhìn mái tóc màu hạt dẻ, hình dáng thanh tao của cái đầu trên chiếc cổ cao thon thả và vẻ đẹp quyến rũ của đôi bàn tay xinh đẹp.
Ông nói :
- Xin má»i cô ngồi xuống.
Carol ngoan ngoãn ngồi xuống. Khuôn mặt cô trắng bệch, vô cảm.
Poirot mở đầu câu chuyện bằng má»™t lá»i chia buồn máy móc mà cô gái chấp nhận ngay, khuôn mặt không má»™t chút thay đổi.
- Bây giá», thưa cô, xin cô vui lòng kể lại vào cái buổi chiá»u hôm đó thì cô làm gì ?
Câu trả lá»i bật ra hầu như ngay lập tức, nó làm ngưá»i ta có cảm giác như má»i việc đã được sắp sẵn hết từ trước.
- Sau bữa trưa thì tất cả chúng tôi cùng nhau đi dạo. Sau đó thì tôi quay trở vỠkhu trại …
Poirot ngắt lá»i.
- Xin đợi cho một phút. Tất cả cùng đi với nhau sao ?
- Không hẳn vậy, tôi chủ yếu đi cùng với anh trai tôi là Raymond Boynton và cô King. Saud đó thì tôi đi một mình.
- Xin cảm ơn. Và cô vừa nói, là cô quay trở vỠkhu trại. Cô có đoán là vào khoảng mấy giỠkhông ?
- Tôi cho là vào khoảng năm giá» mưá»i.
Poirot đặt bút viết « C.B. 5 :10 »
- Thế sau đó thì sao ???
- Mẹ tôi vẫn ngồi nguyên y như lúc chúng tôi khởi hành. Tôi tá»›i gần mẹ tôi, chào bà và quay trở vá» lá»u cá»§a mình.
- Cô có thể nhá»› chính xác là hai ngưá»i đã nói gì vá»›i nhau không ?
- Tôi chỉ nói là hôm nay trá»i nóng ná»±c quá và tôi sẽ Ä‘i nghỉ má»™t lúc. Mẹ tôi nói là mẹ tôi sẽ tiếp tục ngồi ở đây. Có thế thôi.
- Vẻ ngoài cá»§a bà ấy có Ä‘iá»u gì khiến cô thấy bất bình thưá»ng không ?
- Không. À mà có … chỉ là …
Cô lo lắng dừng lại, đưa mắt nhìn Poirot .
- Thưa cô, tôi không phải là ngưá»i phải trả lá»i cvâu há»i đó đâu. Poirot Ä‘iá»m đạm nói.
Cô gái đỠmặt và nhìn lảng đi nơi khác.
- Tôi chỉ đang xem xét. Lúc đó tôi có để ý thấy, nhưng bây giỠnghĩ lại …
- Sao cơ ?
Carol chậm rãi nói :
- Sá»± thật là sắc mặt cá»§a mẹ tôi rất kỳ lạ. Mặt bà ấy đỠlá»±ng lên, đỠhÆ¡n bình thưá»ng nhiá»u.
- Có thể là bà ấy bị sốc gì chăng ? ; Poirot gợi ý.
- Một cú sốc à ? – Cô trố mắt nhìn ông.
- Vâng, có thể bà ấy, nói như thế này, bị rắc rối vá»›i má»™t trong số những ngưá»i phục vụ.
- Ồ ! Khuôn mặt cô giãn ra. – Vâng, có thể lắm chứ.
- Thế bà ấy không nói chuyện gì đã xảy ra sao ?
- Không …không …không có gì cả.
Poirot nói tiếp :
- Thế sau đó thì cô làm gì ?
- Tôi Ä‘i vá» lá»u cá»§a mình và Ä‘i nằm khoảng ná»­a tiếng. Sau đó thì tôi Ä‘i xuống lá»u lá»›n. Anh trai và chị dâu tôi đã có ở đó rồi, há» Ä‘ang Ä‘á»c sách.
- Thế cô làm gì ?
- á»’ ! Tôi khâu vá má»™t chút. Sau đó thì tôi Ä‘á»c tạp chí.
- Trên đưá»ng tá»›i lá»u lá»›n cô có nói chuyện lại vá»›i mẹ mình không ?
- Không, tôi Ä‘i thẳng xuống lá»u. Tôi nghÄ© là tôi còn không há» liếc mắt vá» phía lá»u cá»§a bà ấy nữa cÆ¡.
- Còn sau đó ?
- Tôi ở lại trong lá»u cho đến khi … cho đến khi cô King thông báo là mẹ tôi đã chết.
- Äó là tất cả những gì mà cô biết sao, thưa cô ?
- Vâng.
Poirot vươn ngưá»i ra phía trước. Giá»ng nói cá»§a ông vẫn thế, nhẹ nhàng và rất xã giao.
- Thế cô cảm thấy thế nào, thưa cô ?
- Tôi cảm thấy thế nào à ?
- Vâng, khi biết mẹ mình đã chết, xin lỗi bà ấy là mẹ kế của cô phải không ? Cô thấy thế nào khi biết mẹ mình đã chết ?
Carol nhìn ông.
- Tôi không hiểu ý ông !
- Tôi thì lại cho là cô rất hiểu đấy.
Cô gái cụp mắt xuống. Cô nói, giá»ng không tá»± tin :
- Äó là … má»™t cú sốc lá»›n.
- Thật vậy sao ?
Máu dồn lên khuôn mặt cô gái. Cô nhìn ông bất lực. Bây giỠông thấy rõ nỗi sợ hãi trong đôi mắt cô.
- Äó có phải là má»™t cú sốc lá»›n không, thưa cô ? Hãy nhá»› lại má»™t cuá»™c đối thoại mà cô và anh trai Raymond cá»§a cô đã nói vá»›i nhau ở jeruselem Ä‘i ?
Câu há»i cá»§a ông có hiệu quả ngay tức thì. Ông nhận thấy màu đỠtrên đôi má cô gái Ä‘ang dần biến mất.
- Ông biết chuyện đó sao ? – Cô thầm thì.
- Äúng, tôi biết chuyện đó.
- Nhưng bằng cách nào ?
- Má»™t phần trong cậu chuyện cá»§a hai ngưá»i đã tình cá» bị nghe thấy.
- Ôi ! Carol Boynton đưa tay ôm mặt. Cô nức nở, làm rung cả chiếc bàn.
Hercule Poirot đợi má»™t chút rồi ông Ä‘iá»m tÄ©nh nói:
- Hai ngưá»i Ä‘ang cùng bàn tính kế hoạch giết mẹ kế cá»§a mình.
Carol bật khóc thành tiếng:
- Chúng tôi thật Ä‘iên rồ … thật Ä‘iên rồ … cái buổi chiá»u hôm ấy!
- Có lẽ là đúng vậy.
- Ông không thể hiểu được tình cảnh cá»§a chúng tôi đâu!. Cô đứng lên, đưa tay vuốt ngược mái tóc ra đằng sau. – Nghe thì có vẽ tuyệt vá»i đấy. Nhưng cuá»™c sống cá»§a chúng tôi ở Mỹ thật quá tồi tệ. Chuyến Ä‘i du lịch đã mang lại mái ấm cho chúng tôi.
- Mang lại mái ấm gì cho cô? Giá»ng nói cá»§a Poirot bây giá» tá» ra tốt bụng và thông cảm.
- Chúng tôi khác vá»›i những ngưòi khác! Chúng tôi … chúng tôi bị tách biệt khá»i thế giá»›i chung quanh. Và còn Jinny.
- Jinny?
- Em gái tôi. Ông chưa gặp nó đâu. Nó Ä‘ang … ừ … không được khá»e. Chính mẹ đã làm cho nó tồi tệ như vậy. Nhưng bà ta làm ra vẻ không nhận thấy Ä‘iá»u đó. Chúng tôi, tôi và Raymond sợ rằng Jinny sẽ phát Ä‘iên, Ä‘iên thật sá»±! Chúng tôi thấy Nadine cÅ©ng nghÄ© như vậy? Và chúng tôi càng sợ hÆ¡n nữa bởi vì Nadine biết cách chăm sóc ngưòi bệnh và những chuyện tương tá»±.
- Thế nào, sao cơ?
- Buổi tối ở Jerusalem, má»i việc cứ sôi sục lên! Ray rất cáu kỉnh. Anh ấy và tôi đã bị trói chặt và dưá»ng như … ôi, thá»±c sá»± thì, má»i việc gần như là đúng khi chúng tôi lên kế hoạch như vậy! Mẹ tôi… bà ấy bị Ä‘iên. Tôi không biết ông cho thế là gì, nhưng má»i việc diá»…n ra có vẽ hoàn toàn đúng … gần như là cao thượng khi phải giết má»™t ngưá»i!
Poirot từ từ gật đầu.
- Äúng, đối vá»›i nhiá»u ngưá»i chuyện đó có vẻ là như vậy, tôi hiểu. Chuyện này đã từng có trong lịch sá»­.
- Äó là những gì mà tôi và Ray cảm nhận … đêm đó …- Cô đập tay xuống bàn. – Nhưng thá»±c ra chúng tôi đã không tiến hành. Tất nhiên là chúng tôi không làm chuyện đó! Khi trá»i sáng, thì má»i việc mà chúng tôi bàn tính đã trở nên lố bịch, thậm chí là thái quá. á»’, vâng, độc ác nữa! Sá»± thật, sá»± thật thì, thưa ông Poirot, mẹ tôi đã chết là vì bệnh tim. Ray và tôi chẳng làm gì cả.
Poirot nói:
- Cô có thá» không, để được cứu rá»—i linh hồn khi chết Ä‘i, rằng bà Boynton chết không phải là do cô và anh trai đã làm Ä‘iá»u gì chứ?
Carol ngẩng đầu lên. Cô nói, giá»ng cô trầm và chậm rãi.
- Äể được cứu rá»—i linh hồn, cô nói – Tôi xin thá», là tôi không làm gì hại bà ấy.
Poirot tựa lưng vào ghế.
- Thế thì, - ông nói, - chuyện có thế thôi.
Im lặng một lúc. Poirot mải mê suy nghĩ, tay vân vê bộ ria mép. Rồi ông nói:
- Chính xác ra thì kế hoạch của hai anh em cô là gì?
- Kế hoạch?
- Äúng vậy, cô và anh cô phải có má»™t kế hoạch gì chứ.
Trong suy nghÄ© cá»§a mình, ông đã kịp hình dung ra câu trả lá»i. Má»™t, hai, ba.
- Chúng tôi chẳng có kế hoạch nào cả, cuối cùng Carol nói. – Chúng tôi chưa bao giỠlàm chuyện đó.
Hercule Poirot đứng dậy.
- Thế thôi, thưa cô. Cô làm Æ¡n má»i há»™ anh trai cá»§a mình tá»›i đây nhé.
Carol đứng dậy. Cô đứng lưỡng lự một lúc.
- Ông Poirot. Ông có … ông có tin tôi không?
- Thế tôi vừa nói là tôi không tin cô sao ? – Poirot há»i lại.
- Không, nhưng …
Carol ngừng lá»i.
Poirot nhắc lại với cô.
- Cô gá»i anh trai cô tá»›i đây chứ ?
- Vâng.
Carol chậm rãi bước vá» phía cá»­a ra vào. Cô dừng lại ở ngưỡng, hÆ¡i quay ngưá»i lại, cô sôi nổi nói.
- Tôi đã nói vá»›i ông sá»± thật. Äúng thế đấy !
Hercule Poirot không trả lá»i.
Carol Boynton chậm rãi ra khá»i căn phòng.
Tài sản của killer1310

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
Trả lá»i

Từ khóa được google tìm thấy
îòå÷åñòâà, ñáåðáàíêà, ñåðâåð



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™