 |
|

11-08-2008, 10:29 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Mặt trá»i trên đồi
I’ll follow the sun
Thứ bảy. Äiện thoại từ văn phòng há»i tôi đến là m việc đột xuất được không. Tôi nháºn lá»i trong tÃch tắc. Má»™t ngà y đầy ắp công việc đặt và o tôi cảm giác an toà n. Dắt xe ra cổng, tráºn gió áºp đến mang theo hÆ¡i ẩm giá buốt cá»§a má»™t sáng sá»›m cuối thu. Khoảng trá»i mênh mông trên cao chuếnh choáng tá»±a là n nước biển bất ổn. Cất xe và o nhà , tôi khoác chiếc túi lá»›n trên vai, ra trạm đón xe bus. Trên xe, tôi là hà nh khách đầu tiên. Anh soát vé ngồi vắt vẻo trên thanh vịn kim loại, nở nụ cưá»i thân thuá»™c :
- Hôm nay mà cô vẫn đi là m sao, Thư?
- Cũng như anh thôi. - Tôi đáp thỠơ.
- Cô có thuá»™c loại ngưá»i nghiện công việc không? - Xé đưa tôi chiếc vé, anh ta tiếp tục tò mò - Hôm qua tôi Ä‘á»c bà i báo nói vá» má»™t số ngưá»i trẻ là m việc như Ä‘iên đến ná»—i không thể dừng lại. Buồn cưá»i tháºt...
- Không hẳn thế đâu, và i ngưá»i trong há» có lý do khác! - Tôi cắt ngang, khó chịu. Phải chăng cả thế giá»›i Ä‘ang thăm dò vấn đỠgiấu kÃn cá»§a riêng tôi? Tuy nhiên, trước vẻ mặt ngưá»i soát vé sững sá», tôi tá»± há»i mình từ lúc nà o mình biến thà nh kẻ thô bạo.
- Xin lỗi! Hình như tôi hơi mệt - Tôi thì thầm.
- Tôi chẳng giáºn! - Anh ta cưá»i, nói sang chuyện khác - Nà y, tôi phải báo cho cô Thư biết. Dạo nà y gần nhà cô có má»™t ai đó lảng vảng. Chiá»u tối, xe chạy ngay qua, tôi nháºn ra cái bóng đứng dưới gốc cây chăm chú dõi lên gác nhà cô.
Tôi lÆ¡ đãng. Còn gì có thể nguy hiểm nữa? Äiá»u tồi tệ nhất đã xảy ra khi Phan rá»i Ä‘i. Giống như vết đứt trên da. Thoạt đầu, tôi nghÄ© sẽ chẳng trầm trá»ng. Chỉ là má»™t tình yêu không còn. Nhưng các ngà y tiếp sau, vết đứt bắt đầu gây Ä‘au nhức. Những con đưá»ng tôi Ä‘i qua, các hà nh động thưá»ng ngà y, ngay cả cái áo tôi mặc, cốc nước tôi uống Ä‘á»u như hét lên, nhắc nhở quãng thá»i gian yên ổn đẹp đẽ đã tan biến. Chỉ có thói quen là m việc, ná»—i lo âu gục ngã giúp tôi giữ thăng bằng... Ngưá»i soát vé chạm vai tôi, khẽ nhắc: “Äến trạm dừng cá»§a Thư rồi đấy!†Tôi thoát ra khá»i ý nghÄ© miên man, sải bước dà i. Ngã tư nhá», má»™t ai đó Ä‘i theo tôi. Nhưng có thể chỉ là ảo giác.
Trưa muá»™n, bản dịch thô tạm xong. Cốc cà phê to đặt trên cuốn từ Ä‘iển đã lạnh ngắt. Từ sáng đến giá», tôi chưa bá» bụng chút gì. Gá»i cho Phan và hẹn anh dùng bữa?! à nghÄ© thoáng qua như má»™t lá»i hứa hẹn run rẩy,ngá»t ngà o. Tôi mở Ä‘iện thoại. Những hồi chuông dà i. Không trả lá»i. Hôm nay là thứ bảy. Ngà y mà mobile bá» lại ngăn kéo ở nhà . Ngà y được ngồi ở rạp xem phim, tay trong tay, ăn pop-corn, tin hết thảy chuyện phi lý trên mà n ảnh kia là sá»± tháºt. Ngà y cá»§a các dạo chÆ¡i lang thang... không khà trong phổi tôi lạnh toát. Äá»™t ngá»™t, tôi rút Ä‘iện thoại, xóa tên Phan tháºt nhanh. Sau đó, tôi thả chiếc Ä‘iện thoại trống rá»—ng xuống đáy tá»§ giấy, cà i chặt khóa.
Cuối giá», tôi chuyển táºp tà i liệu hoà n tất cho trưởng phòng. Ông sững sá»: “Trông cô như má»™t bóng ma!â€. Tôi cố gắng mỉm cưá»i. Äá»c hết trang đầu tiên, trưởng phòng gáºt đầu: “Dịch tốt lắm! Ms. Thư nà y, tôi muốn giao cho cô và i việc quan trá»ng hÆ¡n. Cô không ngại mất thá»i gian há»c thêm chứ?†“Thá»±c sá»±, cÅ©ng đến lúc tôi cần có Ä‘iá»u gì má»›i đổ đầy lại chÃnh mình!†- Tôi đáp bình thản. “Sáng nay tôi nháºn được bản fax lạ. Những thông tin rất có Ãch cho cô!†- Trưởng phòng hà i lòng xoa tay. Bản fax là danh sách các khóa há»c sát vá»›i chuyên môn cá»§a tôi. Phần ghi chú giá»›i thiệu má»™t chương bồi dưỡng chuyên viên đặc biệt, kéo dà i má»™t năm ở Äức. Äiá»u kiện dá»± thi và há»c phà quá cao. Tôi luá»›t mắt qua nó, nhún vai. Nếu không hy vá»ng, cần mau chóng lãng quên.
Rá»i văn phòng lúc sẩm tối, tôi nảy ý Ä‘i bá»™ vá» nhà . Có Ä‘oạn đưá»ng ngắn men bá» sông. PhÃa đại lá»™, khoảng không trên các đỉnh cây mỠđục vì má»™t cÆ¡n mưa. Thế mà ở đây vẫn khô ráo. Cá quẫy nước gần bá» kè. Äá»™t nhiên gió mạnh. Những vòm cây khua và o nhau, âm thanh khô khan như đám cà nh trụi lá kia được mùa thu phá»§ lên lá»›p kim loại trắng bạc, vô cảm. Tôi ngồi xuống má»™t băng ghế đá. Nếu tôi không gặp Lưu An hai năm trước, có thể cuá»™c sống tôi đã khác? Ngay sau đó, tôi lại nghÄ© là không. Sá»± việc vẫn cứ xảy ra như nó đã xảy ra. Váºy tôi tá»± dằn vặt, sợ hãi và tiếc nuối phá»ng có Ãch gì. Tôi không trách ai cả. NghÄ© táºn cùng, ai không mÆ¡ vá» tình yêu cá»§a mình? Sau khi chia tay, tôi không nháºn thêm tin tức từ hai ngưá»i. Phan im lặng. Lưu An im lặng. Tôi cảm Æ¡n vá» sá»± tế nhị thông minh ấy. Và ở lẽ nà o đó, tôi không nên xen và o là m phiá»n há». Tôi ngồi im, nước mắt lặng lẽ rÆ¡i xuống gối. Lần đầu tiên, cÅ©ng là lần cuối cùng tôi cho phép mình má»n yếu. Lúc tôi vỠđến nhà , cảnh váºt bÆ¡i và o giấc ngá»§ yên tÄ©nh. Äèn đưá»ng tá»a các quầng sáng êm ả. Má»™t chiếc túi nhá» treo trên cổng nhà . Bên trong, hai chiếc hamburger được bá»c kỹ nhiá»u lá»›p giấy, còn ấm sá»±c. Loại bánh trước kia tôi thÃch. Lục tìm thêm, có mẩu giấy viết kiểu chữ in lạ lẫm: Äừng bá» bữa. Hãy giữ sức khá»e! Tôi giáºt mình nhìn quanh. Ở Ä‘oạn rẽ xa, má»™t cái bóng tan và o bóng đêm, không cho tôi kịp nháºn ra. Tôi cầm túi quà lạ và o nhà . Tôi ăn những chiếc bánh, tắm nước nóng và giỠđây vùi mình trong tấm nệm quen. Tôi sẽ ngá»§ má»™t giấc sâu. Ngà y mai là má»™t ngà y khác, vá»›i dá»± định khác. Chiếc túi giấy đứng im trên thà nh cá»a sổ như mặt trá»i kỳ lạ. Má»™t mặt trá»i mà u cam tươi.
And I love her
Mất thá»i gian khá dà i, tôi má»›i quen vá»›i ý nghÄ© mình đã bước sang má»™t trang khác cá»§a cuá»™c sống. Những ngà y tươi tắn trà n đầy cảm xúc là m việc. Các khoảnh khắc niá»m vui dâng lên dịu dà ng khi nhìn cô gái mình yêu. Những bất ngá» không bao giá» biết trước... Tất cả những Ä‘iá»u giản dị nhưng kỳ lạ ấy hiện ra trong dáng vẻ tá»± nhiên trong sáng cá»§a Lưu An. Má»™t lần ná», em há»i tôi lưu số mobile cá»§a em bằng nick gì. “Chỉ là An thôi!†- Tôi mỉm cưá»i. “Ngưá»i ta thưá»ng gá»i nhau bằng tên bà máºt, nếu yêu nhau...†- Em nói rụi rè, gò má á»ng lên như da quả táo. “Có má»™t cái tên mang tá»›i ý nghÄ©a tốt là nh. Äến ná»—i anh không tìm được ngôn ngữ nà o thay thế nóâ€. “Em thÃch được nghe anh nói như váºy má»™t ngà n lần. Nhưng má»™t lần là đủ để em tá»± tin!†- Lưu An nói nhanh, đôi mắt rá»™ng phản chiếu ná»n trá»i xanh biếc, và cánh mÅ©i pháºp phồng hếch lên như chú ngá»±a nhá» hÃt đầy phổi bầu không khà trong là nh mùa thu. Tuy nhiên, đôi khi cô gái nhá» như biến thà nh ngưá»i khác. Ngưng bặt những câu há»i liến láu hay tiếng cưá»i vô tư lá»±, em đột nhiên im lặng, chăm chú nhìn tôi bằng đôi mắt cách xa nhau. “Có việc gì ư?†- Tôi thoáng lo lắng. “Không, em suy nghÄ© má»™t chút thôi...â€
Sáng thứ bảy, thức dáºy muá»™n. Việc đầu tiên, tôi quá» tay nhặt Ä‘iện thoại. Mở danh mục, tên An hiện lên đầu tiên. Má»™t tình cá» nhá», nhưng đủ khiến tôi hạnh phúc. “Em Ä‘ang ở đâu?†- Tôi há»i. “Anh nhìn ra cá»a sổ xem sao!†Tôi nhảy lò cò trên sà n đá lạnh. Tháºt khó tin. Bên kia đưá»ng, Lưu An đứng trên khúc cây gẫy, vẫy tay cưá»i rạng rỡ, tai nghe nhạc từ chiếc ipod bá» túi. Mái tóc ngắn rối tinh khiến em trông như con sẻ ngô tinh nghịch. Tôi thay bá»™ trang phục ngà y thứ bảy, dắt xe ra khá»i nhà . Chúng tôi ghé CD shop mua album má»›i. Anh chà ng bán hà ng, có lẽ cÅ©ng là sinh viên, tá» ra đặc biệt chú ý đến Lưu An. Má»—i khi em nhắc má»™t lyric thú vị nà o đó và cưá»i to, cáºu ta nhìn em đầy thán phục. Tôi tá»± nhá»§ chỉ có các tên ngốc má»›i không chú ý đến em. An vá»™i bước vá» phÃa tôi, nắm nhẹ tay áo. Cá» chỉ đơn giản thay cho má»i giải thÃch phiá»n toái.
Gần trưa, Lưu An muốn xem phim. Má»™t bá»™ phim buồn. Em ngồi lút trong ghế má»m, lén chùi mắt, sợ tôi nhìn thấy. “Äi thôi!†- Tôi đỠnghị. Hình ảnh cô gái đơn độc ngồi trên bá» sông đóng băng khi tình yêu rá»i bá» khiến tôi khó thở. Nắm tay An, tôi bước qua những báºc thang tối om. Qua tấm mà n nhung kia là ánh sáng, là cuá»™c sống thá»±c. Tôi ngoảnh lại, đặt nhanh lên Lưu An má»™t nụ hôn. Vầng trán lạnh toát. Trong bóng tôi xanh thẳm, đôi mắt em tá»±a hai ngôi sao lấp lánh tia sáng sợ hãi và buồn rầu. Suốt buổi Ä‘i chÆ¡i còn lại, cả hai im lặng. Chưa bao giá» - như quy ước không lá»i - chúng tôi nhắc đến Thư. Nhưng ý nghÄ© vá» cô cuối cùng cÅ©ng áºp đến, và o thá»i Ä‘iểm không báo trước. Tôi đưa An vá»...
Khoảng 3 giá» chiá»u, tôi vỠđến nhà . Äiện thoại trong ngăn kéo báo cuá»™c gá»i nhỡ duy nhất. Thư. Tôi bà ng hoà ng. Kể từ khi tôi và Lưu An rá»i khá»i khu vưá»n thư viện, tôi không gặp lại cô nữa. Dưá»ng như Thư tan biến Ä‘i, tá»±a là n khói xanh. Nhưng giỠđây, cô gá»i tôi. Tôi vá»™i vã Ä‘iện thoại. Không có trả lá»i. Gá»i vá» nhà , ngưá»i ta cho biết cô Ä‘i từ sá»›m. Ná»—i lo sợ xâm chiếm. Mấy ngà y sau, vẫn không có gì khả quan. à nghÄ© trở nên u ám. Ngà y giữa tuần, tôi đến thẳng cao ốc nÆ¡i Thư là m việc, chá» cô sau buổi chiá»u.
Thoáng lưỡng lá»±, Thư đồng ý ngồi vá»›i tôi ở quán cà phê ngay dưới chân cao ốc. Tôi mang cho cô mấy quyển từ Ä‘iển tiếng Äức má»›i. Thư gầy hÆ¡n, ánh nhìn bình thản và dịu dà ng. Cô cho biết dạo gần đây táºp trung há»c thêm nên tạm không dùng mobile. “Hôm ná», em gá»i có việc gì?†- Tôi há»i. “Bây giá» thì không quan trá»ng nữa. - Thư mỉm cưá»i. Rồi cô há»i thêm - Anh và Lưu An vui chứ?†Tôi gáºt đầu. Má»i thứ bá»—ng trở nên tháºt nhẹ nhà ng. Như cuá»™c trò chuyện vá»›i ngưá»i bạn rất hiểu mình, tôi kể vá» các ý tưởng thiết kế má»›i căng đầy niá»m vui sáng tạo, cảm xúc tươi tắn đón nháºn má»—i ngà y. Thư gáºt đầu, chợt chùng giá»ng: “Sẽ nói dối nếu bảo rằng hồi đầu em không buồn. Nhưng giỠđây thì má»i việc ổn thá»a và tốt đẹp lên. Tháºt tốt vì chúng ta thà nh tháºt và can đảm là m đúng những Ä‘iá»u mình nghÄ©â€. Tôi nhìn ra xung quanh. Những ngưá»i tất báºt công việc. Những ngưá»i yêu nhau. Cuá»™c sống như má»™t quả chuông rá»™n rã... Äiện thoại. Lưu An há»i tôi ở đâu. “Anh Ä‘ang nói chuyện vá»›i Thư!†- Tôi thà nh tháºt. Bên kia im bặt.
Gần tối, tôi má»›i tìm thấy Lưu An, nhá» chỉ dẫn cá»§a Thư. Hai ngưá»i từng là bạn nên biết thói quen cá»§a nhau. Em ngồi trên nóc nhà cá»§a má»™t công trình xây dá»±ng dang dở, nhìn ra những con tà u chạy trên sông. Tôi lên ngồi cạnh, ôm em trong tay.
- Em không nghĩ gì đâu - Lưu An thầm thì.
- Thư giúp anh biết rõ hÆ¡n anh cần em đến mức nà o - Cuối cùng, tôi nói được Ä‘iá»u lâu nay vẫn phân vân - Anh yêu em khá»§ng khiếp.
- Khủng khiếp như thế nà o? - Lưu An dụi mái tóc nghịch ngợm và o vai tôi.
- Như má»™t con báo gấm chui ra khá»i hang mùa đông và đứng trên ngá»n đồi xanh mượt đầy gió mát, ngắm nhìn mặt trá»i.
Words of love
Những cuá»™c trò chuyện trên net trước kia hé lá»™ cho tôi biết Thư luôn tìm kiếm má»™t cÆ¡ há»™i há»c táºp đáng giá. Chừng như ở chị có ná»—i lo sợ đặc biệt - sợ rÆ¡i lại phÃa sau, sợ phải trống rá»—ng. Tình cá» nghe vá» khóa há»c đặc biệt tại má»™t trưá»ng đại há»c tại Äức, tôi tìm và i thông tin bước đầu, gá»i đến Thư bằng fax. Tôi đã hy vá»ng Thư Ä‘á»c và chú ý đến nó. Má»™t đôi lần, trên đưá»ng Ä‘i há»c, tình cá» tôi nháºn ra Thư. Chị gầy nhiá»u, vẻ mệt má»i và hÆ¡i ngÆ¡ ngác. Chị ấy chưa quen vá»›i tình thế má»›i. à nghÄ© khiến tôi Ä‘au nhói. Thỉnh thoảng tôi tìm đến khu vức gần nhà Thư, lặng lẽ quan sát, tạm yên lòng khi biết rõ Thư đã vá» nhà an toà n. Mấy lần đứng im dưới gốc cây buổi tối khiến tôi nghÄ© sâu hÆ¡n vá» những gì đã qua. Äôi khi vì vô tâm hay Ãch ká»·, ngưá»i ta có thể là m tổn thương ngưá»i khác. Thế nhưng, tôi cÅ©ng hiểu cuá»™c sống là thế. Chỉ những kẻ yếu Ä‘uối, chấp nháºn thất bại má»›i hay ngoảnh nhìn phÃa sau mà hối tiếc.
Từ ngà y có Phan, thế giá»›i quanh tôi như đặt và o luồng ánh sáng khác. Cuá»™c sống hiện ra trong ý nghÄ©a sâu sắc và má»›i mẻ. Phan chia sẻ vá»›i tôi các kinh nghiệm sáng suốt, niá»m Ä‘am mê tìm tòi sáng tạo. Tình yêu khiến ta sống tốt hÆ¡n. Tháºt tuyệt vá»i khi cảm nháºn Ä‘iá»u giản dị ấy bằng tất cả trái tim mình. Chỉ đôi khi, như lần Phan và tôi xem má»™t bá»™ phim, hình ảnh Thư đột ngá»™t xen và o giữa chúng tôi như vệt sáng lặng lẽ. Không bao giá» tháºt sá»± hạnh phúc khi tôi biết đâu đây, có ngưá»i cô độc và u buồn.
Qua Phan, tôi biết má»™t số bằng cấp Thư sở hữu, những khả năng nổi trá»™i cá»§a chị. Anh viết chúng ra giấy cho tôi, hÆ¡i tò mò. “Tiếng Äức cá»§a Thư rất tốt. Và khả năng tổ chức công việc nÆ¡i cô ấy luôn khiến anh kinh ngạcâ€. - Phan nói thêm. Tất cả thá»i gian rảnh, tôi và o net, đăng ký hết thảy các há»c bổng dà nh cho ngưá»i biết tiếng Äức mà tôi có thể tìm được, vá»›i tên cá»§a Thư. Cuối tháng 10, có ba thư hồi âm. Trong đó, đáng chú ý và khả thi nhất là lá»i hứa cung cấp há»c bổng từ má»™t hãng dược phẩm có công ty đặt tại Việt Nam. Tôi Ä‘iện thoại đến công ty, gặp Thư.
Sân bay. Chuyến bay đến Frankfurt đã được thông báo trên loa. Tôi vá»™i vã chạy qua những đám đông tiá»…n đưa, những xe đẩy chất đầy hà nh lý. Tôi ước được nhìn Thư, má»™t lần nữa được chạm tay chị và nhìn và o đôi mắt trong suốt. Phan cÅ©ng lo lắng, nắm chặt tay tôi. Thư đứng khuất sau cá»™t đá hoa, bồn chồn nhìn quanh như chá» ai đó. Chị thở mạnh: “Tôi ngỡ không gặp hai ngưá»i nữa!†Tôi đưa chị túi giấy mà u đỠcam: “Em đến muá»™n vì tìm mua hamburger để chị ăn đỡ đói lúc bay!†Thư lau hạt nước Ä‘á»ng khóe mắt: “Cảm Æ¡n vì tất cả. Lưu An, hạnh phúc nhé. Vì em giống như má»™t mặt trá»i ấm áp. Auf wiedersehen!†Máy bay cất cánh. Auf wiedersehen! Tôi thì thầm lá»i chà o tạm biệt bằng tiếng Äức. Phan nói nhẹ nhà ng: “Chúng ta Ä‘i thôi!†Anh khoác vai tôi, bước ra ngoà i ga tiá»…n. Trên khoảng trá»i xanh thẳm, mặt trá»i mà u da cam rá»±c rỡ.
|

11-08-2008, 10:31 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Mũ trắng
1.
Theo má»™t cách kỳ dị nà o đó, tất cả hÆ¡i nóng nồng ná»±c dưá»ng như đã bị hÃt trá»n và o lồng ngá»±c rá»™ng lá»›n ngà y hè. Buổi tối mát lạnh. Những con đưá»ng nhá» luồn giữa vô số cao ốc đựng đầy các cÆ¡n gió xao động, cõng theo hÆ¡i muối, không ngừng lùa vá» từ biển xa xăm. “Giống như chỉ cần dang tay, em sẽ bay vá»t lên. Tháºt không thể tin nổiâ€... - Cô gái đội cái mÅ© trắng báºt cưá»i , gương mặt tuyệt đẹp sáng má» trong bóng tối. Gió thổi mạnh. Những nếp áo cô gái bay phần pháºt, như cánh buồm trắng má» dáºp dá»nh trên mặt biển tối Ä‘en. Lâm giữ nhịp bước vá»›i Minh, mỉm cưá»i. PhÃa sau anh là má»™t ngà y đã qua. Nhiá»u niá»m vui. Những hy vá»ng được Ä‘á»n đáp sau thá»i gian dà i lo âu. Äồ án tốt nghiệp cá»§a anh đã được duyệt. Má»™t chá»— là m tốt được ký kết sau thá»i gian dà i ná»— lá»±c táºp sá»± để được biết tá»›i. Nhưng trên hết, là Minh, là cô gái anh yêu gần năm nay nhưng chưa bao giá» hết lạ lùng. Cô gái vá»›i mái tóc ngắn rối tinh, hai mắt như hai mặt hồ trong trẻo má»—i khi nhìn vá» anh. Bao lâu chỠđợi, cuối cùng tối nay anh cần nói vá»›i cô má»™t dá»± định thay đổi cuá»™c sống cá»§a hai ngưá»i...
Cô gái bước vượt lên anh, men theo vỉa hè. Gương mặt cô hÆ¡i vươn vá» phÃa trước, vá»›i cái mÅ© trắng, trông như đốm lá»a nhỠđón gió, không há» biết đến mệt má»i sau bao nhiêu vất vả cá»§a má»™t ngà y giảng đưá»ng, thư viện, những giỠđứng lá»›p tối dạy thêm tiếng Việt cho ngưá»i nước ngoà i. Chỉ và i bước chân, Lâm đã bắt kịp ngưá»i yêu. Lưỡng lá»±, rồi anh cầm nhẹ bà n tay Minh, giữ những ngón tay âm ấm bụi phấn trong tay mình. Duy nhất ngôi nhà còn mở rá»™ng cá»a chá» những ngưá»i cuối cùng bên cao ốc đến lấy xe. Quãng phố vắng lặng. “Sắp mưa rồi!†- Minh thì thầm. HỠđứng dưới má»™t vòm cây. Những chiếc lá xanh bóng khua động cái ná»n xám trắng cá»§a là n không khà co lại vì lạnh. HÆ¡i thở nhẹ. Sá»± tiếp xúc ấm áp. Bá»—ng dưng, tiếng rè rè máy hát cÅ© từ khung cá»a ngá» nà o bay ra má»™t Ä‘oạn nhạc cÅ© cá»§a The Beatles. VÅ©ng nước mưa Ä‘á»ng trên ống máng thấp thoáng chao đảo. Vượt lên những bất ổn, những vô cảm, từ bóng tối sâu thăm tá»a ra niá»m hạnh phúc lặng lẽ, không ngá». Những muốn siết chặt đôi vai cô gái gầy guá»™c, nhưng rồi Lâm đứng yên, để cho hương vị thanh bình cá»§a bóng tối trà n đầy bên trong mình. Hồi lâu, anh má»›i mở lá»i :
- Chỉ ba tháng nữa anh sẽ ra trưá»ng. Công việc ổn định có sẵn. Má»™t năm nữa em lấy bằng tốt nghiệp. Có lẽ không quá sá»›m. CÅ©ng chẳng quá muá»™n. Cuối tháng nà y chúng ta Ä‘Ãnh hôn. Em đồng ý không?
Minh lặng thinh, như thể cô đã tan và o bóng tối yên tĩnh. Trên cao, mấy cà nh khô kêu răng rắc. Và i cái hoa du đỠthẫm bay sượt qua dải ngói hẹp tối thẫm.
- Trả lá»i anh Ä‘i, Minh! - Lâm chạm khẽ bá» vai ngưá»i yêu.
Má»™t cÆ¡n gió nữa, đột ngá»™t hất tung chiếc mÅ© trên đầu cô gái. Cùng vá»›i những bông hoa du, cái mÅ© trắng lăn dạt sang bên kia đưá»ng.
- Cái mÅ©. Nó bay Ä‘i đâu chứ... - Cô gái thốt lên, buông lÆ¡i câu chuyện dở dang, Ä‘uổi theo cái mÅ© Ä‘ang cà ng lúc bay cà ng xa. Lâm chạy theo. Những hạt nước lác đác chuyển thà nh cÆ¡n mưa rà o. Ướt sÅ©ng. Äúng lúc ấy, má»™t Ä‘iá»u gì quất mạnh trà nhá»› Lâm, khiến anh dừng sững lại. Cô gái, chiếc áo ướt, cuá»™c chạy Ä‘ua dưới mưa... chuá»—i hình ảnh thình lình trở vá» rõ mồn má»™t, như chạm nổi trên võng mạc. Trong là n nước ấm áp mùa hè, anh cảm thấy lạnh. Lạnh ghê gá»›m.
2.
Cách đây ba năm, có thể lâu hÆ¡n, cuá»™c Ä‘i chÆ¡i cá»§a Lâm và Hà kết thúc cÅ©ng trong má»™t cÆ¡n mưa to chưa từng thấy. Nhưng khi ấy anh trẻ hÆ¡n bây giá», tất nhiên, tươi vui hÆ¡n và chẳng há» báºn tâm vá» những vấn đỠxa vá»i như trách nhiệm, tương lai hay tình yêu Ä‘Ãch thá»±c. Tá»± do, há»c trưá»ng đại há»c danh giá vá»›i bá»™ môn ưa thÃch, cuá»™c sống dá»… chịu không cần toan tÃnh, niá»m vui đầy trà n má»—i ngà y gõ cá»a khiến anh tin chắc không gì vượt quá tầm tay mình. Má»i việc tá»›i vá»›i Lâm êm thấm như được hoạch định sẵn, bởi má»™t tay láºp trình giá»i giang. Ngay cả vô số mối tình thoảng qua cÅ©ng không khác hÆ¡n. Các cô bạn gái - do anh theo Ä‘uổi hay bị cuốn hút bởi vẻ hà o nhoáng cá»§a má»™t mẫu ngưá»i thá» Æ¡ và sang trá»ng như Lâm - đến rồi Ä‘i, không khiến anh báºn tâm hay buồn rầu mảy may. Há» chấp nháºn anh theo đúng cách anh bá»™c lá»™. Tá»± hà o được gắn bó vá»›i anh cÅ©ng vì thế, dù ngắn ngá»§i.
Cuối năm thứ hai, Lâm bắt đầu nháºn thể hiện những bản vẽ cho má»™t kiến trúc sư báºc thầy. Anh biết Hà , nữ há»a viên là m việc bán thá»i gian tại phòng thiết kế. Thoạt tiên, cô ta chẳng để lại ấn tượng nà o ngoà i má»™t gương mặt má» nhạt, giá»ng nói rụt rè cá»§a ngưá»i tỉnh lẻ và những dấu tay vụng vá» in trên má»™t số bản vẽ mà u mà anh phải cặm cụi dùng cá» má»m tô sá»a lại. CÅ©ng chẳng có gì mất công. Lâm là m cái việc nhá» nhặt ấy bằng sá»± há» hững cố hữu, không rầy rà , than phiá»n. Nữ há»a viên quanh quẩn bên anh, bối rối, sợ sệt, không ngừng tuôn ra mấy tiếng “ôi chao†hệt như âm thanh cá»§a những con chim trú đông Ä‘áºu há» trên ngá»n cây. Có má»™t lúc, Hà mang lên cốc nước rá»a bút, loay hoay lỡ tay đổ ụp cả chá»— nước ấy lên bà n. Bản vẽ vừa hoà n tất mau chóng ướt nhòe, loang lổ. Trong khi cô ta mặt tái xanh, tay quÆ¡ mảnh giẻ lau thì anh Ä‘i lấy tá» giấy khác, tá»± nhá»§ phải quá tám giá» tối má»›i có thể là m lại bản vẽ há»ng. Äể trấn an nữ há»a viên Ä‘ang run bắn lên, Lâm cưá»i nhẹ :
- Chỉ cần cô báºt thêm há»™ tôi mấy ngá»n đèn. Và ngồi yên. Không còn gì nữa phải lo. Tôi sẽ là m kịp trước khi trưởng phòng cá»§a cô quay vá».
Hà thôi cắn chặt nắm tay, thôi gây ra tiếng động loạt xoạt vá»›i các táºp hồ sÆ¡ cÅ©. Trá»i tối dần ngoà i ô cá»a sổ. Lâm mải mốt vẽ, tô mà u. Khi má»i việc hoà n tất, kim đồng hồ chỉ quá con số bảy đôi chút. Phải khá lâu, anh má»›i tìm thấy nữ há»a viên. Cô ta nằm cuá»™n trên dãy ghế, phÃa sau tá»§ áo, say sưa ngá»§. Gương mặt tròn lấm tấm tà n nhang vá»›i đôi lông mà y má» nhạt như trẻ con đôi khi nhăn nhó trong giấc mÆ¡. Xúc động thoáng qua Lâm. Anh gõ mạnh và o lưng ghế: “Dáºy thôi!â€. Cô gái choà ng tỉnh, dụi mắt, sững sá» nhìn anh như đối diện bóng ma. Biết bản vẽ cuối cùng ổn thá»a, cô ta láºp tức nở nụ cưá»i :
- Thế mà em lo ghê. Nếu biết chuyện, kiến trúc sư Ä‘uổi em mất. Mà em thì rất cần việc là m. Khó khăn lắm em má»›i ở lại được thà nh phố sau khi dà nh dụm đủ tiá»n há»c xong lá»›p há»a viên....
“Äâu có gì lạ - Lâm nghÄ© - những cảnh huống nà y ngưá»i ta đã nói nhiá»u trên báo, và tiviâ€. Tuy nhiên, anh vẫn há»i Hà nhẹ nhà ng :
- Tôi đói bụng, có muốn đi ăn chút gì với tôi không?
Hà bá»™c lá»™ mừng rỡ trên cả bình thưá»ng, khiến Lâm hết sức ngạc nhiên. ở quán ăn, cô ta khua bát đũa xá»§ng xoảng, gây tiếng động ồn Ä© khi ăn. “Cô chẳng biết phép lịch sá»±, phải không?†- Lâm há»i thẳng. Mặt Hà đỠá»ng : “Biết tà chút. Nhưng tại rất lâu, em chưa được ăn ở ngoà i thế nà y. Lại toà n những thứ tháºt ngon...†Lá»i thú nháºn tháºt thà khiến Lâm bất ngá». Sá»± thiện cảm kỳ dị bắt đầu má»c lên từ đây. Anh chở nữ há»a viên vá». Cô ta 19 tuổi, ban ngà y Ä‘i là m dà nh dụm tiá»n sang năm thi và o má»™t trưá»ng trung cấp, tối ngụ ở căn buồng nhá» trong khu phố trá» tồi tà n. “Hôm nay tháºt là may. Em còn không phải đón xe bus nữa chứ!†- Cô ta cấu mạnh cánh tay anh thay cho cảm Æ¡n và lá»i chà o khi được thả trước sân. Lâm vòng xe vá». Anh nghÄ© sẽ mau chóng quên buổi tối mệt má»i nà y, cô gái thô má»™c nà y. Nhưng má»i việc không diá»…n ra như anh dá»± định.
3.
Những năm đại há»c thứ hai và thứ ba, Lâm duy trì thói quen Ä‘i là m thêm, phụ việc tại văn phòng kiến trúc sư. Bên cạnh kinh nghiệm thá»±c tiá»…n khiến bà i vở ở trưá»ng cá»§a anh tốt hÆ¡n hẳn các đồng môn, còn má»™t nguyên cá»› sâu xa mÆ¡ hồ giữ anh không rá»i xa phòng thiết kế tầng trên cùng cá»§a tòa cao ốc sang trá»ng. Không ai biết những bà máºt thi thoảng khiến anh bồn chồn. Má»™t lẽ nà o đó, anh thưá»ng quan sát Hà như ngưá»i xa lạ vá»›i những hà nh động, những phản ứng tâm lý xa lạ. Nhưng ở khÃa cạnh khác, việc liên hệ, gắn bó vá»›i cô ta khiến anh dá»… chịu, giống như niá»m vui thÃch không thể lý giải khi uống má»™t cốc nước không mùi, trong suốt và anh có thể cầm giữ trong tay hay bá» xuống bất kể lúc nà o, tùy ý. Việc anh thôi vây quanh bởi các cô bạn gái sang trá»ng được hiểu như ý định sắp xếp lại cuá»™c sống cá»§a má»™t chà ng trai trưởng thà nh, nắm giữ phần cốt yếu và loại bá» các chi tiết phiá»n toái. “Let it be!†Anh báºt lại bà i hát cÅ© cá»§a The Beatles, hát theo. Cuá»™c sống đơn giản nếu ta nghÄ© vá» nó đơn giản - Lâm biết rõ Ä‘iá»u nà y.
Má»™t và i tối trong tuần, là m việc xong, anh đưa nữ há»a viên cùng phòng Ä‘i ăn, chạy xe loanh quanh đâu đó trước khi trả cô vá» khu phố trá» tồi tà n. Tất cả chỉ dừng ở đó. Không có niá»m hy vá»ng, lo âu hay sá»± kiêu hãnh xen và o mối quan hệ kỳ quặc giữa há». “Sẽ có má»™t lúc ta không tá»›i văn phòng nà y nữa. Và má»i thứ sẽ rÆ¡i tõm và o lãng quên. Như chúng sẽ phải thế...†Những suy nghÄ© ấy là m Lâm yên lòng. Anh Ãt quan tâm Hà nghÄ© gì. Äi ăn, Ä‘i lang thang qua các đưá»ng phố rá»±c rỡ cùng Lâm, vá»›i cô thế là đủ. Nữ há»a viên trẻ cố gắng thay đổi bá» ngoà i. Cô ăn mặc cẩn tháºn hÆ¡n, cắt kiểu tóc má»›i, cố gắng hà nh xá» giống như Lâm ở chốn công cá»™ng, để không bị xem là quê mùa. Các ná»— lá»±c cá»§a cô khiến anh má»§i lòng. “Em sao cứ để váºy. Äừng mệt†- Lâm mỉm cưá»i, nói vá»›i cô. “Tháºt hả anh?†- Hà há»i rụt rè. Giá»ng nói cô mòn bá»›t các âm sắc thô tháp. Vóc dáng cô cÅ©ng thanh mảnh hÆ¡n. Chỉ có gương mặt là vẫn váºy, tròn tròn, lấm tấm tà n nhang, vệt lông mà y má» nhạt khiến cô mãi mang theo vẻ ngốc nghếch tá»™i nghiệp. Ngồi sau xe, hÆ¡i xa, nhưng thi thoảng tay cô chạm khẽ lưng Lâm, như má»™t đứa trẻ sợ sệt gõ nhẹ cánh cá»a mà nó chẳng biết bao giá» mở ra cho mình và o. “Khi nà o em thi và o trưá»ng trung cấp?†- Lâm há»i cho có chuyện. “Äầu tháng 8 nà y. Em lo lắm. Äêm nà o em cÅ©ng thức há»c bà iâ€. “Ừ. Có bằng cấp, cuá»™c sống khá hÆ¡nâ€. “Vâng. Sẽ khá hÆ¡n...†- Hà hÃt má»™t hÆ¡i dà i, xuống xe, gương mặt cô chừng như lấp lánh mấy vệt nước.
Những tráºn mưa tầm tã bóc sạch lá»›p vá» cÅ© kỹ quen mắt trên các đỉnh cây, những tòa nhà lá»›n lắp kÃnh, những mái ngói thấp am ám bụi. Việc Ä‘i lại trở nên cá»±c nhá»c. Dù trùm kÃn áo mưa, tóc và mặt Hà vẫn ướt đẫm. Cô ta ho luôn, lúc nà o cÅ©ng hâm hấp sốt. Món tiá»n lương há»a viên cá»§a cô chỉ đủ thuê nhà , mua Ãt sách luyện thi và ăn uống qua quýt. Má»™t tối là m muá»™n, chở Hà vá», Lâm tấp xe và o hiệu thuốc ven đưá»ng, mua nắm thuốc cảm, bá» và o túi cô. “Cảm Æ¡n anh†- Cô ta là nhÃ, gương mặt dÃnh đầy nước mưa ngước nhìn anh biết Æ¡n. Ngay trước cá»a nhà thuốc có ngưá»i bán mÅ©. Ông ta chuẩn bị dá»n hà ng vá». Lâm quay lại, chá»n má»™t cái mÅ© trắng rá»™ng và nh vá»›i những nếp gấp giản dị. “Em đội mau!†- Anh đưa cái mÅ© cho cô gái. Cô ta giữ chặt nó trong tay, như giữ má»™t váºt quý giá. Xé mẩu giấy cÅ©, cô chùi khô tóc, cẩn trá»ng trùm chiếc mÅ© lên đầu. Mỉm cưá»i sung sướng, gương mặt cô dần dần bừng lên, như được thắp sáng từ bên trong. Má»™t cÆ¡n gió men theo vỉa hè bá»—ng giáºt mạnh chiếc mÅ© trên đầu Hà , thổi lăn qua các vÅ©ng nước. Hét lên thảng thốt, cô hối hả Ä‘uổi theo, chạy xuyên là n mưa dà y đặc. Lúc dừng xe trước hiên nhà trá», Hà bước xuống lảo đảo. Lâm nháºn ra cô ta Ä‘ang sốt cao, nóng hầm háºp. Anh vá»™i vã gá»i xe, dìu cô gái qua ba tầng cầu thang lên phòng trá» nhá» cuối hà nh lang.
Nhiá»u thá»i gian trôi qua, có lẽ. Thế nhưng táºn bây giá», Lâm vẫn không thể trả lá»i được câu há»i việc anh ở lại vá»›i nữ há»a viên đêm đầy mưa ấy là đúng hay sai. Hết thảy diá»…n biến cá»§a cái đêm bà ẩn như chìm sâu xuống má»™t lòng giếng bá» hoang, má» mịt, trôi dạt. Chỉ sót lại trà nhá»› anh tiếng mưa quất mạnh và o cá»a kÃnh vỡ. Và chiếc mÅ© cô gái cẩn tháºn để trên bà n gá»— giữa nhà . Mà u mÅ© trắng lá» má» trong bóng tối thẫm xanh, như má»™t con chim trú mưa lạc tá»›i Ä‘áºu há», chá» sáng sẽ bay Ä‘i, bay Ä‘i vÄ©nh viá»…n...
4.
HỠđứng dưới mái hiên, trú mưa. Minh ở bên anh, nhưng má»™t quãng cách xa. Chiếc mÅ© ướt khiến cô rùng mình. Äiá»u gì đó lạnh giá từ má»™t khoảnh khắc không thể biết len lá»i giữa há». Và câu chuyện Ä‘Ãnh hôn Lâm khÆ¡i gợi ban nãy bay và o quên lãng, như nó chưa bao giỠđược nói ra. Mưa to. Vô số hạt nước nặng ná» xô lệch những đám lá xanh thẫm, cứng cáp. Má»™t chiếc xe vụt qua, ánh đèn hắt sáng thoáng chốc gương mặt Minh, đầm đìa những vệt mưa. Anh đưa cô mẩu khăn giấy, nhưng chốc lát sau gương mặt tá»±a đốm lá»a đỠkia lại thấm ướt... “Em mệt sao?†- anh há»i. Cô lắc đầu, đôi mắt can đảm ánh lên trong bóng tối. Äôi mắt đã từng khiến Lâm chấn động mạnh, khi Ä‘i cùng thang máy tòa cao ốc hỠđến là m thêm. Yêu cô và được cô yêu tháºt hạnh phúc, Lâm biết. Minh dạy tiếng Việt mấy ngưá»i ngoại quốc. Còn anh, lúc nữ há»a viên chẳng còn là m việc tại phòng thiết kế nữa, anh vẫn tá»›i vẽ, không thay đổi nhịp sống bình thưá»ng. Äến bây giá», anh má»›i chợt nháºn ra nữ há»a viên vá»›i ngưá»i anh sắp Ä‘Ãnh hôn cùng tuổi nhau. Sá»± tình cá» kỳ quặc như mÅ©i dao nhá»n, đột nhiên cắt sâu nhói Ä‘au.
The Beatles xưa cÅ© vẫn tiếp tục rỉ ra từ chiếc máy hát rè rè. Nước mưa chảy trên đưá»ng dợn sóng lăn tăn, như má»™t con sông ngạc nhiên. Lâm thấy khó thở. Hạnh phúc đến theo các cÆ¡ há»™i mong manh. Chỉ cần và i yếu tố tình cá» - mưa, vòm cây, cô gái, những chiếc mÅ© trắng... - thế giá»›i chung quanh đột nhiên biến hình trong khoảnh khắc, má»™t thá»i Ä‘iểm ngắn ngá»§i cuá»™c sống lượng thứ cho anh vì những toan tÃnh ngu ngốc và cá»—i cằn. HÆ¡n má»™t tháng sau đêm ấy, anh đưa Hà đến bệnh viên, rồi đưa cô vá». Nữ há»a viên chẳng nói gì thêm, ngay cả lúc xuống xe. Cô nhìn anh rất nhanh, nụ cưá»i nhợt nhạt. Hôm sau cô không đến văn phòng. Hôm sau nữa cÅ©ng không. Khi Lâm tìm đến nhà trá», ngưá»i ta cho biết cô đã chuyển Ä‘i. Anh hÆ¡i bất ngá». Má»i việc rồi ổn thá»a, theo cách cá»§a nó. Thế nhưng, tại sao bá»—ng dưng giỠđây anh muốn khóc đến thắt Ä‘au?
...
Những ná»— lá»±c liên lạc vá»›i Minh trở nên vô Ãch. Lâm đến trưá»ng đại há»c, chá» cô trước cổng nhà , Ä‘iện thoại, lên cả lá»›p dạy tối tìm cô. Nhưng Minh vẫn bặt vô âm tÃn. Không gì có thể giải thÃch tình huống lạ lùng nà y. Má»™t chiá»u, lên văn phòng thá»±c hiện bản phối cảnh cho bà i thi tốt nghiệp, Lâm nháºn ra má»™t phong bì đặt cạnh máy tÃnh. Thư cá»§a Minh. “Tối hôm ấy, khi nhìn anh qua và nh mÅ© trắng, bá»—ng dưng em biết chúng ta xa cách nhau biết bao. PhÃa sau tất cả các mối nối kết gắn giữa anh và em là gì? Em không biết nữa. Nhưng nếu bất an, chúng ta nên dừng lại. Không có gì phải buồn rầu cả...â€. Lâm nhắm mắt. Thoáng lúc, anh tưởng như má»™t bóng ngưá»i sượt qua, trong chiếc mÅ© trắng. Nhưng không ai cả.
|

11-08-2008, 10:32 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
MÅ© xanh
1.
Buổi sáng vá»›i những cÆ¡n gió lạnh thổi qua các khe cá»a sổ đầy bụi. Buổi sáng cá»§a cái máy tÃnh quên tắt thi thoảng tút lên má»™t tiếng khẽ. Äấy là buổi sáng như nhiá»u buổi sáng đầu mùa thu, mát lạnh và trong trẻo. Vỹ chui ra khá»i giưá»ng, nhảy lò cò tìm chiếc dép vải. Cốc nước uống dở tối qua đổ nghiêng, nước lênh láng trên sà n. Khi cắm phÃch Ä‘iện cho máy hát, cáºu bị Ä‘iện giáºt nhẹ. ÄÄ©a kẹt trong máy, không thể cất lên Ä‘oạn nhạc mong chá». Cáºu khởi động lại máy tÃnh. Năm há»™p thư được mở lần lượt nhưng ngoà i đống bulk quảng cáo, không ai viết mail gá»i cáºu. Từ cá»a sổ căn gác xép bé, Vỹ nhìn xuống con đưá»ng vắng rợp bóng cây xanh. Hai bên vỉa hè, các ngôi nhà mở cá»a, trông như những con mắt thẫm Ä‘en hiá»n dịu. Chuyến xe bus đầu tiên cá»§a ngà y đầy ắp há»c trò ngái ngá»§ băng qua phố, cái nóc cao lênh khênh khiến nhánh cây thấp rụng lá, kêu răng rắc. Không ai buồn chú ý đến cáºu.
Máy hát đột ngá»™t chạy, tiếng trống đột ngá»™t cá»§a Godsmack vang lên rắn rá»i, dồn dáºp nhưng không Ä‘áºp vỡ mà trái lại, tô Ä‘áºm cảm giác trống trải trong má»™t chà ng trai 19 tuổi và o buổi sáng bắt đầu mùa thu. Tá»±a sát khung cá»a, ngón tay chuyển động trên chiếc guitar vô hình, cáºu hát to theo Godsmack - Tôi sẽ lái chiếc xe quen chạy qua hoang mạc. Bay theo tôi, má»™t con đại bà ng sải cánh rá»™ng. Bầu trá»i cá»§a những đám mây u ám bá» lại phÃa sau... Nhịp Ä‘iệu, hình ảnh chuyển động, bà i rock tuyệt vá»i thấm và o ngưá»i hát, khiến cáºu không nháºn ra dưới vỉa hè từ lúc nà o tụ lại đám đông ngạc nhiên và chế nhạo. “Im Ä‘i, thằng Ä‘iên!†- Ông trung niên nhà bên báºt cá»a, quát to. Äám đông cưá»i rá»™ lên như má»™t cánh rừng đầy khỉ, tản và o dòng ngưá»i chuyển động không ngừng. Chăm chú và e dè, đôi mắt dưới mÅ© ngước nhìn cáºu. Vỹ chạy xuống đưá»ng. Äôi mắt kỳ dị kia đã biến mất.
2.
Nhìn bá» ngoà i, những chà ng trai 19 tuổi, sinh viên năm hai cá»§a má»™t trưá»ng đại há»c có tiếng, có Ä‘iá»u kiện sống không tệ, sở hữu phòng riêng lắp đặt nhiá»u tiện nghi thưá»ng tạo nên hình ảnh cân bằng và thiện cảm. Nhưng không hoà n toà n như váºy. Sau thá»i gian báºn rá»™n, đánh mất thói quen kết thân, há» sẽ rúc và o khoảng không riêng, trở nên biếng nhác và thá» Æ¡. Cac đĩa nhạc má»›i nhất hay việc trao đổi trên mạng không còn hấp dẫn. Ngược lại, chúng khiến cho những ngưá»i như Vỹ cảm nháºn rõ hÆ¡n tình trạng khinh khà cầu - rá»±c rỡ, không vết xước nhưng nhẹ bá»—ng và Ãt cần thiết... Cho đến má»™t buổi tối, tại khu chiếu phim tầng 25 tòa cao ốc, cáºu thoáng thấy đôi mắt kỳ dị trong đám đông. Cuống cuồng Ä‘uổi theo. Và bà ng hoà ng nháºn ra cô gái đến ngồi ở khuất sau xe popcorn.
Bá» qua ấn tượng vá» chiếc mÅ© cap xanh lá»—i mốt đội ngược, gương mặt ngưá»i ấy tháºt là khác lạ, gần như xinh đẹp. Cô đưa gói giấy đựng ngô rang, trả lại tiá»n lẻ, không nhìn và o mặt khách. Ngồi trong rạp chiếu, ngạt thở vì nuốt liên tục các hạt ngô khô khốc, Vỹ tá»± nhá»§ sẽ không lạc mất đôi mắt kia má»™t lần nữa. “Chỉ là má»™t cô gái bán popcorn!†- Cáºu tá»± trấn an. Chung quanh gà o lên phấn khÃch trước cảnh nhân váºt mắc kẹt trong ô tô chìm xuống đáy đại dương. Nhưng Vỹ biết cáºu cần bước ra ngoà i và bước vá» phÃa cô gái xa lạ.
- Hi! Tôi muốn nói vá»›i cô má»™t và i Ä‘iá»u! - Vỹ nói nhanh.
- Miá»…n đừng buá»™c tôi phải nói công thức là m popcorn! - Giá»ng nói hÆ¡i mệt má»i, như thể nghe lá»i đỠnghị kia lần thứ má»™t trăm.
- Không... không! - Các câu há»i sắp xếp sẵn bá»—ng bay biến. - Vâng, vì cô khá quen.
- Anh nháºn ra khán giả cá»§a mình, phải không? - Giá»ng cô gái nhẹ nhà ng, hÆ¡i châm biếm. - Nhưng dù sao, bản nhạc Godsmack anh hát trên cá»a sổ đã là m cho ngà y hôm ấy cá»§a tôi trở nên dá»… chịu.
Vỹ đỠmặt như má»™t cáºu nhóc. Tại sao không phải sá»± kiêu hãnh quá mức hay là ná»—i rụt rè đáng ngại như cáºu dá»± Ä‘oán. Sá»± tháºt được thốt lên má»™t cách bình dị đến mức không thể tin và o tai! Vỹ tá»±a và o thanh vịn quầy hà ng.
- Cô thÃch nghe nhóm rock đó? Nhiá»u ngưá»i bảo dòng nhạc há» chÆ¡i tháºt khó nghe!
- Anh hiểu chứ, những nguá»i phải là m việc tá»›i 11 h khuya nên nghe những ca khúc cấu trúc phức tạp nhưng lá»i mÆ¡ má»™ng. - Nụ cưá»i kÃn đáo hiện trên gương mặt nhợt nhạt đội mÅ© xanh. - Mà anh kêu tên tôi cÅ©ng được. Gá»i là Lam!
- Thi thoảng chúng ta gặp nhau và nói vỠrock, được chứ?
- OK. Nhưng không phải bây giá». Sắp và o xuất chiếu má»›i. Tôi muốn bán hết chá»— ngô nà y trước khi rút phÃch cắm Ä‘iện.
- Hôm thấy Lam lần đầu tiên, tôi bị Ä‘iện giáºt - Vỹ nói, thay lá»i tạm biệt.
- Tháºt ư? - Lam nhìn sâu và o mắt cáºu. - Äó là buổi sáng hiếm hoi tôi có thể dáºy sá»›m và ra phố. Bye!
3.
Chỉ và o tối các ngà y chẵn, Vỹ ghé khu rạp chiếu bóng. “Anh biết đấy, tôi báºn bù đầu và o dịp cuối tuần. Má»—i khi vá» nhà , tôi không thể là m gì khác ngoà i việc khuỵu chân xuống và tá»± há»i chân tay mình phải chăng đã bị đánh cắp...†Lam giải thÃch, huÆ¡ nhẹ đôi bà n tay gầy guá»™c luôn á»ng đỠvì hÆ¡i nóng cá»§a lò Ä‘iện. Do quy định đảm bảo vệ sinh, Vỹ không thể bước qua là n ranh má»ng manh và o khu vá»±c bán hà ng. Ngồi trên chiếc ghế băng cạnh thùng rác, dần dần, cáºu nháºn ra chiếc mÅ© cap đội ngược chÃnh là má»™t phần sức hấp dẫn bà ẩn lôi cuốn những khách xem phim bước đến xe popcorn. Nếu không có chiếc mÅ© ấy, gương mặt gầy vá»›i cái cằm nhá»n, hai gò má lấm tấm tà n hương và mái tóc khô bướng bỉnh vén sau tai sẽ khiến Lam tháºt xa lạ giữa không khà háo hức táºn hưởng niá»m vui nÆ¡i đây.
- Anh đừng quan sát tôi như rocker quan sát cây đà n Ä‘iện má»›i sắm! - có lúc rảnh tay, Lam thốt lên - Biết hÆ¡i lÆ¡ mÆ¡ vá» ngưá»i khác sẽ giữ mối quan hệ dá»… chịu và lâu dà i...
- Tức là Lam chẳng cần biết vỠtôi, đúng chứ? - Vỹ nói khẽ, khổ sở và mất tự tin.
- Tôi biết má»™t số Ä‘iá»u cần biết. - Cô gái trấn an nhẹ nhà ng. - Như anh Ä‘ang há»c để trở thà nh kiến trúc sư giá»i, anh thÃch dòng nhạc death metal, và anh hay có thá»i gian trống để ghé chá»— đông đúc chán ngán như ở đây.
- Quá nhiá»u! - Vỹ phản ứng yếu á»›t. - Thế mà ngoà i tên và công việc tại xe bán ngô nà y, tôi chẳng nắm thông tin nà o vá» Lam. Chẳng hạn như tuổi...
- Tôi đưa anh xem ID cá»§a tôi nhé. Nhưng anh đừng thất vá»ng! - Nụ cưá»i tá»a rá»™ng trên gương mặt Lam, ấm áp.
- Không đâu! - Chà ng trai lắc đầu bối rối, mặt đỠá»ng.
Má»™t gã trai trẻ chemise diêm dúa ghé mua ngô rang, gạt Vỹ sang bên. Khi lấy tiá»n thừa, anh ta nói to như quát “Cô gái xinh đẹp, và o coi phim vá»›i anh nhé?†Im lặng, đôi mắt Lam trống rá»—ng như thể cô không nghe thấy lá»i đỠnghị xuẩn ngốc. Bá»—ng nhiên, cÆ¡n tức giáºn và ghen tuông vô cá»› xâm chiếm Vỹ. Hồi lâu, cáºu há»i khó nhá»c :
- Nhiá»u ngưá»i nói váºy, đúng không?
Lam gáºt đầu, hướng nhìn mÆ¡ hồ. Bà n tay Vỹ nắm chặt, Ä‘au nhói. Cáºu nói to :
- Tắt lò Ä‘iện Ä‘i. Tôi trả tiá»n hết chá»— ngô còn lại. Rồi và o rạp xem phim vá»›i tôi!
Lam không trả lá»i. Những sợi tóc non rung nhẹ trên vầng trán trắng xanh. Sau nà y, đôi khi Vỹ gặp lại vẻ thá» Æ¡ ấy nÆ¡i Lam mà vá»›i cáºu, chÃnh là sá»± trừng phạt lặng lẽ cá»§a ngưá»i trưởng thà nh hÆ¡n. Cáºu vá» chá»— ngồi trên băng ghế hẹp, kìm giữ các hạt nước giáºn dữ và cay đắng: “Mình chẳng là gì vá»›i cô ấy!†Suất chiếu cuối cùng kết thúc đúng 11h. Lam tháo tạp dá», đẩy xe và o góc khuất sau quầy vé. Cô tiến vá» phÃa Vỹ: “Anh có muốn Ä‘i vá»›i tôi má»™t Ä‘oạn ra trạm xe bus không?†Cáºu bước theo cô và o thang máy trống trải. Cô bá»—ng nói: “Anh thấy lạ không, tôi chưa há» biết bên trong các rạp ra sao, dù đã bán hà ng ở đây gần má»™t năm!†Vỹ lặng im. Không bao giá» Lam nói dối. Cô gái dụi nhẹ mắt, dịu dà ng: “Tôi chẳng nhá»› nữa, Ä‘iá»u ban nãy anh nói!â€. Có lẽ Ä‘iá»u ấy bắt nguồn từ má»™t kinh nghiệm: tốt nhất là nên quên mau nếu gây tổn thương kẻ khác...
Thang máy lao xuống vùn vụt. Vỹ đột ngá»™t: “Cho tôi hôn Lam!â€. “Äừng là m váºy!â€- Cô giáºt mình, ngoảnh Ä‘i. Thang máy dừng lại, cá»a mở rá»™ng. Các đợt gió thổi mạnh, tá»±a con thú hoang dã vô hình hú vang qua khoảng trống giữa các cao ốc. Há» bước trên vỉa hè vãn ngưá»i. Trong má»™t khoảng khắc, Lam đặt khẽ những ngón tay gầy và o bà n tay cáºu. Lần đầu tiên, như ngưá»i thợ lặn lần đầu xuống đáy đại dương, Vỹ chợt nháºn ra quanh cáºu là má»™t thế giá»›i mênh mông sâu thẳm và thẫm xanh.
4.
Không luôn luôn là sá»± cảm thông dù thinh lặng giữa há». Thảng khi, Vỹ day dứt dù nháºn ra ná»— lá»±c thế nà o, vẫn rÆ¡i rá»›t ra những thá»i Ä‘iểm Lam vượt ra ngoà i tầm hiểu biết cá»§a mình. Có má»™t tối thứ Sáu, những gói Popcorn bán hết sá»›m, Vỹ đỠnghị Ä‘i chÆ¡i trên chiếc xe máy má»›i đổi. Lam đồng ý, niá»m hạnh phúc vì được nghỉ ngÆ¡i thoáng luá»›t qua mặt cô. Há» chạy qua cây cầu bắc qua con sông kỳ vÄ©, vá» phÃa các đại lá»™ ngoại vi vắng vẻ. “Nhanh lên!†- Lam thì thầm. Vỹ phóng nhanh hÆ¡n, những sợi tóc cá»§a cô bay tung lên, vương và o má cáºu. Cô gái ngồi cách má»™t quãng, hát khe khẽ nhạc Godmack. Vỹ không thể nhìn phÃa sau hay chạm và o Lam, bởi giây phút ấy tuyệt vá»i tá»›i mức cáºu biết nó sẽ tan biến. VÄ©nh viá»…n.
Khi trở vá» thà nh phố, má»™t cÆ¡n mưa rÆ¡i xuống đột nhiên, ngắn ngá»§i. Bầu không khà trong sạch, thÃnh nhạy, âm vang giá»ng nói ai đó trong đêm tối, rồi tiếng vỡ cá»§a những hạt nước Ä‘á»ng trên vỉa hè. Xuyên qua các dãy phố hẹp mà gió đã biến cây cối thà nh khu vưá»n thưa lá, Lam chợt nói nhanh: “Chưa bao giá» tôi vui như hôm nay. Tháºt lạ lùng khi được yêu má»™t ngưá»i...†Câu nói thấm và o Vỹ, êm dịu đến ná»—i tim cáºu nhói Ä‘au. Xe dừng trước con đưá»ng nhá». Cuối đưá»ng, in bóng lá» má» trên ná»n trá»i má»™t gác chuông và Mặt trăng nhợt nhạt sau mưa. “Äể tôi đưa Lam và o táºn nhà !†- Vỹ thì thầm. “Äừng là m váºy!†- Câu chối từ quen thuá»™c. Cô gái đưa tay chạm nhẹ và o mặt Vỹ, những ngón ấm khô, phảng phất mùi popcorn. “Tại sao?â€- Câu há»i, ngá» vá»±c, ánh nhìn dưới chiếc mÅ© cap thẫm lại, như vệt sao má» Ä‘i.
5.
Cuối năm ấy, Vỹ nháºn má»™t việc là m thêm tại phòng thiết kế cá»§a những kiến trúc sư trẻ. Cáºu báºn hÆ¡n, và tá»± tin hÆ¡n. Các cuá»™c gặp gỡ vá»›i cô gái popcorn thưa thá»›t. Và i lần, giữa há» xảy ra tranh cãi vì các lý do không đáng kể. Phim, nhạc rock hay mấy thứ tương tá»± Ãt quan trá»ng như cáºu nghÄ© trước kia. Và các bà máºt cá»§a riêng Lam cÅ©ng trở nên khó chịu. Cô là m gì ban ngà y, khi rá»i xa xe ngô rang? Tại sao cô không để cáºu biết nÆ¡i cô sống? Mối quan hệ chỉ Ä‘iểm xuyết bằng đối thoại nhẹ nhà ng, âm nhạc hay các khoảng lặng thinh bên nhau khiến Vỹ day dứt và nặng ná».
Lam giữ im lặng trước các cÆ¡n giáºn vô cá»› cá»§a chà ng trai. Vỹ không nháºn ra cô ngà y cà ng gầy Ä‘i, ánh nhìn lÆ¡ đãng. Hồ như bằng cách bà ẩn, cô giấu mình và o khoảng không hẹp hÆ¡n. Chỉ có chiếc mÅ© cáp là chẳng thay đổi, xanh nhạt, không mệt má»i. “Hãy nói chút gì Ä‘i!†- Vỹ nói to. Lam thoáng nhìn cáºu, mỉm cưá»i.
Có buổi tối cáºu hẹn đón Lam, Ä‘i loanh quanh đâu đó bằng xe máy. Nhưng má»™t nữ há»a viên rá»§ cáºu Ä‘i xem show thá»i trang. Suốt buổi diá»…n, Vỹ không thể nắm bắt các hình ảnh trên sà n catwalk. “Chưa bao giá» Lam tháºt sá»± cần mình!†- cáºu tá»± nhá»§. Cô bạn ngồi bên tá»±a hẳn và o Vỹ. Việc nà y diá»…n ra thêm nhiá»u lần, biến thà nh thói quen thôi day dứt. Cô gái popcorn cÅ©ng không đòi há»i lá»i giải thÃch.
6.
Sau cuá»™c tụ táºp ở quán cà phê, Vỹ vá» nhà vá»›i cảm giác choáng váng mệt má»i. Lâu lắm rồi, cáºu chẳng còn lưu ý đến con đưá»ng mùa thu giữa hai hà ng cây, mùi thÆ¡m tinh khiết cá»§a những chiếc lá yếu á»›t nhưng không rụng khá»i cà nh, không khà cóng lạnh. Má»™t con chó trắng, nhá» chạy trên vỉa hè, chợt khá»±ng lại, sá»§a khe khẽ. Bóng ngưá»i co ro trên báºc cá»a đứng dáºy, bước vá» phÃa cáºu. Là Lam. Không bán hà ng, cô chá» cáºu hÆ¡n ba tiếng đồng hồ. “Anh vá» muá»™n quá!†- Cô thì thà o. Vỹ sững im, đầu nhẹ bá»—ng. Rồi cáºu quay xe, đưa cô vá» nhà .
Tối hôm ấy Vỹ ở lại căn phòng nhá» cá»§a Lam. Há» ngồi trên sà n gá»— trống trải, nghe nhạc. “Tôi sắp rá»i chá»— nà y, đến sống vá»›i gia đình ở xứ sở khác. - Lam khẽ khà ng - Tôi rất sợ là m anh tổn thươngâ€. “Váºy xe popcorn là thế nà o?†- Vỹ há»i khó nhá»c sau hồi lâu im lặng. “Sang Mỹ, tôi vẫn phải tá»± láºp để tiếp tục há»c. Có lẽ là má»™t xe popcorn khác!â€. “Há»c tiếp gì chứ?†- Vỹ há»i, lại thấy mình là má»™t thằng nhóc hoang mang. “Tôi má»›i tốt nghiệp đại há»c. Thá»±c ra, tôi lá»›n hÆ¡n Vỹ hai tuổi!†- Giá»ng Lam nhẹ nhõm và buồn. Há» không nói gì nữa, lắng nghe những bản nhạc cÅ© xưa mà luôn tuyệt diệu cá»§a The Beatles - All you need is love, She’s leaving home, Something... HÆ¡n ná»a đêm, Lam ôm cái chăn và o ngá»§ trong phòng tắm, để Vỹ ngá»§ trên chiếc giưá»ng ấm áp cá»§a cô. Bầu trá»i ngoà i khung cá»a sổ rá»™ng ánh lên sắc xanh tÃm. Những ngôi sao lạnh lấp lánh ở phương Bắc. Ban mai! Tháp chuông đằng xa phát ra âm thanh mảnh mai, bà ẩn, buồn buồn khi Vỹ rá»i căn nhà nhá», rá»i cô gái cá»§a mối tình đầu.
Buổi sáng vá»›i những cÆ¡n gió lạnh thổi qua khe cá»a bụi. Buổi sáng cá»§a cái máy tÃnh quên tắt thi thoảng tút lên má»™t tiếng khẽ. Buổi sáng như nhiá»u ban mai tinh khiết đầu thu. Nhưng tuổi 19 vÄ©nh viá»…n không còn đứng hát mê say giữa khung trá»i mở rá»™ng.
|

11-08-2008, 10:33 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Ngưá»i lạ hoà n hảo
Äồng hồ cát
Má»™t ngưá»i đà n ông đội mÅ© trắng dừng xe trước cổng, yêu cầu gặp Ms. Minh Thanh, nữ thư ký má»›i cá»§a văn phòng thiết kế hãng K. Phải khá lâu sau cú Ä‘iện thoại qua mà n hình, tôi má»›i hiểu ra mình chÃnh là ngưá»i được tìm. Nhân viên bưu Ä‘iện giao chiếc há»™p giấy nhá», yêu cầu tôi ký tên. Không có địa chỉ ngưá»i gá»i. Ai có thể biết chá»— là m đầu tiên cá»§a tôi? Quay vá» phòng là m việc, tặng phẩm bất ngá» bối rối trên tay tôi. PhÃa dưới lá»›p giấy gói, chiếc Ä‘iện thoại di động phản chiếu ánh sáng xanh bạc. Mảnh giấy gấp nhá» cà i dưới ruban cho biết số Ä‘iện thoại, kèm lá»i nhắn: “Hãy dùng mobile để liên lạc. Kể từ lúc nà y, nó là cá»§a Minh Thanhâ€. Tôi dùng máy bà n thá» bấm dãy số trên giấy. Chiếc Ä‘iện thoại trong há»™p như cánh chim non lần đầu rung lên yếu á»›t. Äiệu nhạc ngân khe khẽ và hiện trên mà n hình bức vẽ thuyá»n buồm trên sóng. Ngưá»i tặng quà đã cà i đặt các biểu tượng yêu thÃch chỉ riêng tôi biết. Những bà máºt bị chiếm giữ đột nhiên biến ná»—i sợ hãi thà nh cÆ¡n xúc động sâu xa. Má»i ngưá»i trao đổi số. Nhạc chuông rá»™n rã, các tÃn hiệu dà i ngắn. Căn phòng là m việc ngăn cách bằng các ô vuông xanh như cánh rừng mùa hè xôn xao.
Công việc phiên dịch kiêm thư ký không là m ngưá»i ta kiệt sức. Nhưng nó lấy Ä‘i tất cả thá»i gian. Liên tục tiếp xúc vá»›i những ngưá»i má»›i, giải quyết các vướng mắc khiến tôi vững chãi. Äổi lại, tôi giống chiếc đồng hồ cát, Ä‘á»u đặn, khô khan và có khoảnh khắc trống rá»—ng. Vinh, ngưá»i yêu tuổi 25 cá»§a tôi báºn rá»™n hÆ¡n. Anh hay liên lạc vá»›i tôi từ miá»n đất xa xăm nà o đó. Các thông tin bình ổn và lặp lại, là dấu hiệu bình yên đáng ước mÆ¡. Thế mà má»™t mặt hồ phẳng lặng lại là m tôi nghÄ© đến thá»i gian trẻ trung trôi Ä‘i vô Ãch, đến những Ä‘iá»u có thể bá» qua hay đánh mất trong cuá»™c Ä‘á»i.
Quán cà phê phục vụ những món ăn nhẹ kiểu à tá»a lạc dưới chân tòa cao ốc bá»c kÃnh xanh, nÆ¡i tụ táºp quen thuá»™c cá»§a những ngưá»i trẻ tá»± do và thà nh đạt. Gió từ sông thổi vá» khiến những góc khăn bà n ngoà i sân tung lên như cánh chim phấp phá»›i. Vinh ngồi đối diện tôi, thanh lịch, rám nắng và mạnh mẽ. Tôi đặt chiếc Ä‘iện thoại xanh bạc cạnh cốc nước quả, nghiêng đầu như nhắc nhở. Vinh tò mò :
- Em dùng điện thoại rồi ư?
- Sao anh không gá»i cho em? - Tôi nheo mắt, hà m ý hà i hước không kém.
- Nhưng em đã cho anh biết số đâu! - Anh nhún vai, tia nhìn thà nh tháºt thoáng trách móc - Em đổi ý sá» dụng mobile từ bao giá» váºy?
Äá»™t nhiên máu dưới da tôi lạnh toát. Äiá»u gì đã xảy ra? Nếu không là Vinh, ai gá»i chiếc Ä‘iện thoại cho tôi? Thói quen cá»§a tôi, ngoà i anh, ai nắm giữ? Ngón tay tôi bấu chặt mép bà n, trắng bệch. Ngưá»i phục vụ khéo léo san thức ăn và o đĩa chúng tôi. Và i cô gái bà n bên quan sát Vinh vá»›i vẻ ngưỡng má»™ không che giấu. Xa hÆ¡n má»™t chút, là SÆ¡n, bạn cá»§a chúng tôi. Anh ta ngồi má»™t mình, không lưu ý đến chung quanh.
“Dùng bữa nà o! - Vinh nâng cốc - Chúc mừng tuổi trẻ báºn rá»™n nhưng đầy đủ và hạnh phúc cá»§a anh vá»›i em!â€. Tôi lắng nghe mấy giai thoại khôi hà i, các kế hoạch thông minh anh Ä‘ang vạch ra. Tôi ao ước được chia sẻ vá» chiếc Ä‘iện thoại bà máºt. Nhưng không lá»i nà o quan tâm tôi đã là m gì trong má»™t tuần cách xa. Có má»™t lúc, những luồng không khà dịch chuyển giữa các tòa cao ốc biến thà nh tráºn gió mạnh, kêu u u. Vinh đỠcáºp chuyến Ä‘i châu Âu cá»§a anh sắp tá»›i, cưá»i vang. Tôi ngồi sâu và o lòng ghế sắt, ý nghÄ© buá»™t ra khá»i mạch chuyện, vô cùng đơn độc. Tay tôi chạm chiếc Ä‘iện thoại xanh bạc. Nó vẫn im lặng, lạnh cóng như tảng băng trôi.
Cuá»™c Ä‘i dạo cuối tuần đứt Ä‘oạn bởi cú Ä‘iện thoại từ văn phòng quảng cáo. Trưởng phòng thiết kế ngưá»i Äức cá»§a tôi nháºp viện gấp vì tăng huyết áp. Ngưá»i ta cần tôi là m thá»§ tục và phiên dịch. Vinh đưa tôi đến cổng bệnh viện, dặn tôi hãy vá» bằng taxi nếu quá khuya. Các hồ sÆ¡ khai báo thá»±c hiện nhanh gá»n. Tôi Ä‘i tìm trạm Ä‘iện thoại quốc tế, báo tin cho ngưá»i thân cá»§a trưởng phòng. Bà vợ đã ly dị cá»§a ông nhấc máy, há» hững nghe tin xấu. Trở lại trước hà nh lang cấp cứu, tôi ngồi co ro dưới ngá»n đèn trắng. Mobile trong túi áo khoác rung khẽ. Vang lên giá»ng nói xa lạ :
- Chà o! Minh Thanh ổn chứ?
Tôi lục tung ký ức. Không ai quen có giá»ng nói khô trầm đến váºy :
- Xin lỗi, tôi chưa biết anh.
- Thế mà tôi biết Thanh. Lúc nà y, tôi muốn trò chuyện với một ai đó...
Äó cÅ©ng là cảm giác cá»§a tôi. Äá»™t nhiên, tôi nghÄ© mình là chiếc đồng hồ cát chất đầy ý nghÄ©, cần được chia sá»›t. Má»™t ngưá»i có thể quan trá»ng vá»›i ngưá»i khác đến mức nà o? Äiá»u gì cho phép ta thá» Æ¡ vá»›i bất hạnh cá»§a kẻ khác? Cảm giác nặng ná» trôi theo lá»i nói và những hạt nước lăn khá»i hốc mắt. Äầu máy bên kia thông cảm bằng sá»± lặng lẽ thấu hiểu. Tôi chợt ngừng lại, thở mạnh :
- Xin lá»—i vì là m phiá»n. Tôi tháºt Ä‘iên, phải không?
- Tôi dá»… chịu khi nghe các suy nghÄ© thá»±c sá»± - Tiếng cưá»i ngưá»i thanh niên trẻ ấm áp tin cáºy - Thôi, chà o nhé!
- Hãy cho tôi biết anh là ai? - Tôi hoảng hốt nếu không còn nghe lại tiếng nói nà y. à nghÄ© chá»›p loé vụt qua óc - Nói Ä‘i, anh đã gá»i chiếc Ä‘iện thoại cho tôi?
Không có trả lá»i. Tôi lưu dãy số lạ và o máy, vá»›i ký tá»± đơn giản nhất - A. Các buổi tối tôi thưá»ng nháºn cuá»™c gá»i cá»§a A. Chất giá»ng lạ, như lá»c qua vách ngăn trong suốt, trở nên thân thiết lạ lùng, áp lá»±c công việc, ná»—i cô độc xâm chiếm lâu nay biến mất. Má»™t sáng chá»§ nháºt, tôi Ä‘i cắt kiểu tóc má»›i, và o trung tâm thương mại mua bá»™ váy áo mà u hồng phấn. Trong gương, phản chiếu hình ảnh má»™t ngưá»i khác, tháºt má»›i mẻ.
Cao ốc
Mùa hè bắt đầu bằng má»™t cÆ¡n mưa nhúng đưá»ng phố và xe cá»™ và o là n nước ướt át mát lạnh. Thá»±c thú vị khi từ công trình xây dá»±ng đầy bụi ở má»™t tỉnh xa trở vá» thà nh phố thân quen, gá»i Ä‘iện thoại và nghe giá»ng cô gái mình yêu vang lên trong ống nghe. Chiá»u cuối tuần, tôi đưa Minh Thanh đến những con đưá»ng Ä‘i bá»™ trên khu trung tâm. Cô gái đứng im trước dãy hà ng hóa cao cấp bà y biện đẹp đẽ. “Anh mua cho em má»™t thứ gì nhé?†- Tôi đỠnghị. Thanh lắc đầu, tóc tung bay trong gió mạnh. Có lúc, ngỡ như em sắp vút lên khoảng trá»i hẹp giữa các cao ốc. Tôi giữ chặt bà n tay mảnh khảnh. Minh Thanh nhìn tôi, đôi mắt như muốn nói Ä‘iá»u gì khẩn thiết.
Lúc ở quán cà phê dưới chân cao ốc, tôi đặt thêm mấy món lạ. Trông Thanh nhợt nhạt và mệt má»i. Sá»± căng thẳng quen thuá»™c cá»§a những ngưá»i bắt đầu Ä‘i là m. Tháºm chÃ, em còn có chiếc Ä‘iện thoại cầm tay, thứ trước đây em hoà n toà n thá» Æ¡. Và i khách du lịch trên phố ngoái nhìn cô gái có mái tóc má»m tuyệt đẹp Ä‘ang vươn cổ dõi và o má»™t Ä‘iểm xa xăm. Tháºt lạ khi ta sở hữu má»™t ngưá»i, má»™t váºt đẹp đẽ. Äiện thoại gá»i đến. Thanh nghe máy, gò má trắng bệch. Má»™t tai nạn xảy ra vá»›i ai đó, không quan trá»ng. Tuy nhiên em muốn đến bệnh viện gấp. Tôi thoáng khó chịu nhưng chiá»u ý. Dá»± định ngà y cuối tuần đẹp đẽ bên nhau bị ném vỡ. Thá»i gian còn lại, tôi đến Cối Xay Gió, câu lạc bá»™ cá»§a giá»›i kiến trúc trẻ trên tầng thượng tòa nhà 30 tầng. Các đồng nghiệp vui vẻ ồn à o. Tôi nhanh chóng tan và o đám đông. Thoáng chốc, hình ảnh Minh Thanh bứt rứt tan biến. Cuá»™c sống dưá»ng như được Ä‘iá»u khiển bởi bà n tay thông minh, tươi vui. Cá»› sao ta phải quan tâm buồn rầu bệnh táºt, hay phải lo lắng cho ná»—i bất hạnh kẻ khác? Ná»n trá»i ngoà i kia xanh rá»±c, oi ả. Các cao ốc phản chiếu trong tưá»ng kÃnh cá»§a nhau, và in bóng vô số mây trắng Ä‘ang trôi nhanh vỠđưá»ng chân trá»i.
Tôi vá» nhà gần 11 giỠđêm. Khu chung cư má»›i phÃa Nam thà nh phố vươn cao trên thảm cá» trải rá»™ng. SÆ¡n, bạn thân ở cùng nhà tôi từ thá»i sinh viên đến nay, nhìn chăm chú thà nh phố lấp lánh bên kia sông. Mà n hình Ä‘iện thoại trong tay cáºu ta sáng xanh, như mảnh thiên thạch rÆ¡i xuống từ bầu trá»i tối Ä‘en. Chỉ má»™t sÆ¡ xuất, cáºu ta sẽ vụt và o khoảng trá»i trống rá»—ng phÃa trước. Tháºt kỳ quặc là tôi đã hình dung vá» hai ngưá»i thân thiết bay trong cùng má»™t ngà y. Tôi nhắc cáºu bạn vá» nhà để đóng cá»a. SÆ¡n gáºt đầu, tránh ánh nhìn dò há»i cá»§a tôi.
Công ty nháºn thêm má»™t số đỠán tư vấn má»›i. Tôi cần phải Ä‘i xa nhiá»u hÆ¡n. SÆ¡n thì khác, tốt nghiệp cùng khoa, nhưng cáºu ta được giữ lại trưá»ng đại há»c, há»c nâng cao để trở thà nh giảng viên. Cách nghÄ©, cách hà nh động cá»§a cáºu ta khá lạ lùng. Hồi Minh Thanh yêu tôi, SÆ¡n có vẻ hÆ¡i buồn. Tuy nhiên cáºu ta không tò mò. Như tôi đã nói, SÆ¡n hÆ¡i khác thưá»ng nên cho đến bây giá» cáºu ta vẫn chưa có bạn gái. Gần đây, cáºu ta hay Ä‘i nghe nhạc. Äôi lần, SÆ¡n cho vé má»i để tôi cùng Ä‘i vá»›i ngưá»i yêu. Nếu quá báºn rá»™n, tôi sẽ sai hẹn dù Thanh hết sức thất vá»ng. Má»™t lần SÆ¡n há»i tôi vì sao đủ can đảm để bá» mặc ngưá»i thương yêu má»™t mình trong thá»i gian dà i. Tôi nhún vai. Má»—i ngưá»i cần tá»± chiến đấu vá»›i sá»± đơn độc, để là m được Ä‘iá»u gì ra hồn.
- Vẫn có lúc ngưá»i ta rất cần sá»± hiện diện cá»§a ngưá»i khác! - SÆ¡n lầm bầm.
- Tá»› chẳng tin - Tôi cưá»i, quay lại vá»›i các bản vẽ trên máy.
- Tá»› xin lá»—i! - SÆ¡n nói nhanh, trở vá» phòng riêng, khép cá»a, Ä‘á»c tà i liệu. Thói quen gần đây, cáºu ta còn trao đổi qua mobile vá»›i má»™t ngưá»i bà ẩn nà o đó.
Thuyá»n buồm
Vá» sau nà y, hình ảnh má»™t cô gái mảnh khảnh vì gió mạnh phải vịn chặt và o tấm bảng trạm chá» xe bus gần trưá»ng đại há»c vẫn quay lại trà nhá»› tôi. Minh Thanh lúc ấy thưá»ng nhìn tôi vá»›i nụ cưá»i dịu dà ng. Khi tốt nghiệp và tìm được việc là m, báºn rá»™n vá»›i công việc, cô lÆ¡ đãng hÆ¡n. Thi thoảng cuối tuần cô ghé qua chung cư thăm Vinh. Thoáng qua khe cá»a hẹp, tôi thấy vóc dáng quen thuá»™c ngồi im trên chiếc ghế cao, hai bà n tay trắng đặt trên đầu gối, mái đầu nghiêng nghiêng lắng nghe những câu nói mạnh và rõ vang lên từ cáºu bạn tôi. Tôi nghÄ© há» hạnh phúc. Tuy nhiên, có má»™t cuối tuần, Minh Thanh đến theo đúng hẹn, kiên nhẫn và chỠđợi. Từ chá»— in bản vẽ vá», tôi bắt gặp cô ngồi bó gối trước cá»a sắt, ngá»§ quên. Khi tôi cho biết tuần nà y Vinh không vá», đôi mắt cô như những cánh buồm chao đảo. Tôi chạy theo ra thang máy, chạm khẽ khuá»·u tay cô :
- Có gì quan trá»ng không? Tôi có thể nhắn qua công ty tư vấn cá»§a Vinh. Nhưng sao Thanh không Ä‘iện thoại tìm cáºu ấy?
- Qua Ä‘iện thoại, ngưá»i ta không nói được gì cả! - Cô gái nở nụ cưá»i yếu á»›t.
Tôi nhìn theo bóng cô gái khuất sau cánh cá»a thang máy Ä‘ang khép lại. Äá»™t nhiên, tôi hiểu cô rất cần được lắng nghe, được trò chuyện vá»›i ai đó. Có thể là má»™t suy nghÄ© Ä‘iên rồ, nhưng khó lòng cưỡng lại. Äầu tháng kế tiếp, khi nháºn tiá»n công thiết kế biệt thá»± trong khu đô thị má»›i, tôi trÃch má»™t khoản mua chiếc mobile nhá», gá»i ngưá»i giao hà ng mang đến cho Minh Thanh. Má»™t buổi chiá»u chá»§ nháºt, ở quán cafe dưới chân cao ốc, tình cá» tôi thấy cô và Vinh bên nhau. Chiếc Ä‘iện thoại xanh bạc như ngưá»i thứ ba bà máºt trên mặt bà n. à nghÄ© mình là kẻ ăn cắp hạnh phúc choán đầy tâm trà tôi, dằn vặt. Nhưng khát khao được nói chuyện, được nghe thấy tiếng cô gái dịu dà ng trong suốt kia khiến tôi liá»u lÄ©nh.
Tôi dùng má»™t chiếc khăn má»ng bá»c ống nói, để thay đổi giá»ng cá»§a mình. Bằng má»™t sá»± kỳ diệu nà o đó, Minh Thanh không từ chối nói chuyện vá»›i ngưá»i lạ. Việc không nhìn thấy mặc, không biết chắc vá» nhau khiến các suy nghÄ© bước Ä‘i thanh thản. Ngà y nối ngà y, cô dần quen chia sẻ vá»›i tôi - mà cô gá»i bằng ký tá»± đơn giản là A. - hết thảy muá»™n phiá»n, mệt má»i và cả những niá»m vui, hy vá»ng trong công việc hà ng ngà y. Cuá»™c sống bình lặng cá»§a tôi bá»—ng trở nên đầy ắp niá»m vui được nghe và được lắng nghe. Má»™t lần, vô tình tôi nói đến chữ tình yêu. Äầu dây bên kia im sững. Tôi biết, cô Ä‘ang khóc lặng lẽ. “A. biết không, khi nói chuyện vá»›i anh như thế nà y, tôi là ngưá»i có lá»—i!†- Cô gái thì thầm. Tôi lặng re, rồi chỉ há»i ngá» nghệch: “Lá»—i gì chứ?â€. Hồi lâu, cô bình thản trở lại: “Tôi có ngưá»i yêu rồi, A. ạ. Nhưng chúng tôi có quá Ãt cÆ¡ há»™i để trò chuyện đúng nghÄ©a. Và tôi sợ hãi khi hiểu mình Ä‘ang lừa dối anh ấy...â€. “Tôi hiểu!†- Tôi đáp, nhắm mắt lại. Dù chẳng bao giá» muốn, thế mà cuối cùng tôi đã nói vá»›i cô gái mình yêu bà máºt tôi nắm giữ có thể giúp cô hạnh phúc: “Tại sao cô không nói thẳng những suy nghÄ© vá»›i ngưá»i cô yêu. Hãy để anh ấy lắng nghe má»™t lần. Ai cÅ©ng báºn rá»™n căng thẳng. Nhưng đừng quá che giấu chÃnh mình. Tôi tin là anh ấy hiểu cô, Minh Thanh!â€. “Tháºt ư?†- Câu há»i khẽ khà ng. “Tháºt! Thanh thá» Ä‘i!†- Tôi cố gắng mỉm cưá»i. Buổi tối hôm ấy, tôi không Ä‘iện thoại cho cô nữa.
Gần đây, Vinh vá» thà nh phố nhiá»u hÆ¡n. Cáºu ta lấy vé đưa ngưá»i yêu Ä‘i nghe hòa nhạc. Má»™t lần, cáºu ta bá»—ng nói: “Lạ tháºt, Minh Thanh cá»§a tá»› như trở thà nh má»™t ngưá»i khác. Bá»n tá»› nói chuyện, hiểu nhau và thương nhau nhiá»u hÆ¡n. Thế mà có lúc tá»› nghÄ© tình yêu có thể là má»™t thói quen nhà m chán...â€
Sáng nay Minh Thanh gá»i cho tôi. Cô cảm Æ¡n lá»i khuyên, giá»ng rá»™n rã. Tôi cưá»i vá»›i cô, tá»± nhá»§ đã đến lúc mình cần đổi số Ä‘iện thoại. Có má»™t lúc, cô gái hÆ¡i bối rối: “Em kể hết vá»›i Vinh. Ngoại trừ câu chuyện vá» chiếc Ä‘iện thoại bà ẩn...†“Không sao đâu. Không phải tất cả má»i thứ Ä‘á»u cần phÆ¡i ra dưới ánh Mặt Trá»i!†- Tôi nói vá»›i Thanh câu cuối cùng. Lúc nà y tôi ngồi trên lan can, nhìn ra thà nh phố trải rá»™ng, lấp lánh như mặt biển. Gió thổi khiến tôi như má»™t chiếc thuyá»n buồm căng gió, chỠđợi hạnh phúc má»›i sẽ đến, tình cá».
----------------- Bà i viết của đc ghép lại-----------------------
Ngưá»i lạ vừa đến
Thùng thư ở bên kia đưá»ng. Theo thá»i gian, mà u sÆ¡n và ng sáºm phá»§ lá»›p nà y sang lá»›p khác, khiến đưá»ng nét sắc sảo cá»§a cái thùng thư cổ dần lu má». Má»™t sá»± tÃnh toán thông minh nà o đó khiến ngưá»i ta trồng ngay cạnh đấy cá»™t đèn đưá»ng, lại đặt thêm má»™t băng ghế lượn sóng dà nh cho việc chá» xe bus. Những chiá»u muá»™n, từ cổng trưá»ng đại há»c nhìn sang, cái thùng thư trông như bóng ngưá»i đứng trong vùng sáng phẳng lặng cá»§a ngá»n đèn. Thi thoảng, anh bưu Ä‘iện tá»›i, loay hoay mở khóa vét và i cái thư rồi bá» Ä‘i. Cái ghế xem ra hữu dụng hÆ¡n, nhiá»u ngưá»i tìm nó để ngồi, dù đón xe bus hay không. Hạo và Minh cÅ©ng hay hẹn nhau ở trạm chá» xe. Chà ng trai vẻ ngoà i rất đẹp nhưng giản dị và cô gái gầy gò để kiểu tóc ngưá»i da đỠngồi hai đầu ghế, nói vá»›i nhau mấy câu vu vÆ¡ vá» việc há»c, và cưá»i. Nhưng thưá»ng, há» im lặng, cùng nhìn xa xăm những con đưá»ng tá»a Ä‘i khắp nÆ¡i cho tá»›i khi cô gái leo lên chuyến xe cuối ngà y. Hạo còn má»™t mình. Không phải sá»± bá» rÆ¡i nhưng cảm giác vắng vẻ đôi khi khiến anh bồn chồn. Anh quay sang nhìn mãi thùng thư cổ quen thuá»™c mà xa lạ. Giá như anh có thể gá»i Ä‘i má»™t lá thư rồi chỠđợi Ä‘iá»u gì sẽ đến.
Mưa lất phất. Những ngưá»i vừa ra khá»i cổng trưá»ng nhảy lên xe phóng Ä‘i vá»™i vã. Minh cầm cái ô như cầm má»™t mảnh trá»i nhá» mà u xanh băng vá»™i qua đưá»ng, nÆ¡i Hạo Ä‘ang đợi. Ãnh mắt há» gặp nhau từ xa. Sá»± giao cảm ấm áp, dịu dà ng... Thảng hoặc Hạo tá»± há»i vì sao Minh đồng ý hẹn hò vá»›i anh, má»™t anh chà ng nhà táºn tỉnh xa, nghèo, há»c ngà nh thiết kế cÅ©ng chẳng mấy tiếng tăm trong khi cô là dân thà nh phố chÃnh hiệu, quen biết rá»™ng, lại sắp sá»a lấy hai bằng đại há»c ngoại ngữ? Và i ngưá»i đầu óc đơn giản bảo hẳn cô gái ưa vẻ ngoà i đặc biệt cá»§a anh - lãng tá», hiá»n dịu và trông bÆ¡ vÆ¡ thế nà o. Thế nhưng Hạo tá»± biết tháºt ngu ngốc nếu tin như váºy. Minh thuá»™c vá» rất Ãt các cô gái không để ý gì sất những Ä‘iá»u thuá»™c vá» bá» ngoà i.
Ngay lần gặp nhau đầu tiên, trong há»™i thảo vá» lÄ©nh vá»±c đồ há»a hiện đại ở má»™t cao ốc ngoại quốc, anh láºp tức bị ngưá»i phiên dịch đẩy và o trạng thái lÆ¡ lá»ng. Cô gái để kiểu tóc kỳ quặc, đôi mắt to mà u xám tro, giá»ng nói bình thản đứng hÆ¡i lùi phÃa sau diá»…n giả. Cô dịch chÃnh xác và khúc chiết. Tuy nhiên, giữa những khoảng dừng, cô ta nhìn đâu đâu xuống cuối khán phòng, nÆ¡i Hạo ngồi thu mình vá»›i ná»—i lo ngại bị phát hiện không có giấy má»i. Má»™t khoảnh khắc nà o đó, anh cảm giác cô ấy thoáng mỉm cưá»i vá»›i anh. Sau buổi há»™i thảo, Hạo loay hoay chá» dưới cổng tòa nhà , Ä‘oán chừng sẽ trông thấy cô thêm má»™t lần nữa. Trái những gì anh dá»± Ä‘oán, Minh không quá khó bắt chuyện. Cô trả lá»i mấy câu há»i vấp váp cá»§a anh má»™t cách nhã nhặn và hiá»n dịu. Cô Ä‘i bá»™. Ãó là lý do duy nhất khiến Hạo vững tin đỠnghị đưa cô vá». Sau nà y, anh vẫn thầm cảm Æ¡n cô đã không cưá»i phá lên lúc ngồi trên cái yên xe han gỉ. Anh hÆ¡n cô má»™t tuổi. Cô am hiểu nhiá»u hÆ¡n anh. Khi anh há»i: “Thi thoảng, anh qua trưá»ng chá» em nhé?â€, cô nói giản dị: “Thế cÅ©ng được!â€. Từ ngà y thà nh ngưá»i lá»›n, hiếm khi anh hạnh phúc đến váºy.
... Hạo vẫn không ngừng nhìn Minh ngay cả lúc cô đã ngồi cạnh bên anh. Những hạt nước nhá» dÃnh trên mái tóc và vai áo bắt đầu thấm và o cô, ấm áp, tá»a mùi thÆ¡m mát cuối xuân. Trá»i không còn sáng nhưng cÅ©ng chưa tối. Ãnh sáng tÃm thẫm ánh lên giữa vô số sợi mưa mảnh khảnh. Mặt đưá»ng nhá»±a ẩm ướt loang loáng bóng ngưá»i vá»™i vã ngược chiá»u. Túi áo khoác Minh in hằn hình dáng má»™t bức thư. Cô rút ra, xoay trở chiếc phong bì mà u xanh nhạt trong những ngón tay má»m má»m, lưỡng lá»±. Hạo băn khoăn :
- Em sắp gá»i thư Ä‘i đâu đó ư?
- Vâng. Nhưng chắc cÅ©ng chẳng mấy quan trá»ng...
- Dù sao em cÅ©ng nên gá»i Ä‘i. Chúng ta ngồi cạnh thùng thư kia đã lâu, nhưng chưa bao giá» có việc gì nhá» vả nó cả - Hạo mỉm cưá»i.
Cô gái gáºt đầu, hÆ¡i rùng mình đưa anh lá thư chưa dán. Hạo Ä‘á»c lướt mảnh giấy đánh máy. Ãó là tỠđơn đăng ký tham dá»± má»™t cuá»™c thi trình diá»…n tiểu phẩm tiếng Anh. Cô từng nói vá» nó như má»™t tình cá». Thoạt đầu anh cÅ©ng chú ý bởi những hứa hẹn phần thưởng háºu hÄ©nh - tiá»n, chuyến du lịch và nhất là má»™t chá»— là m ở cái văn phòng ngoại quốc tổ chức cuá»™c thi. Tuy nhiên, sau đó mà u sắc mÆ¡ hồ lại phá»§ lên các dá»± định chá»›p nhoáng. Suy cho cùng, Hạo chẳng há» biết kỹ thuáºt biểu diá»…n ngoà i và i lần bị ép buá»™c chạy cá» cho tiết mục văn nghệ cá»§a khoa. Tiếng Anh cá»§a anh cÅ©ng tồi tệ váºy thôi - chỉ ở mức Ä‘á»c hiểu là ng nhà ng, có khi nghe ai phun trong Ä‘iện thoại và i từ lạ tai, anh còn tối tăm mặt mÅ©i... Thế mà bây giá», anh Ä‘ang Ä‘á»c lõm bõm tỠđơn dá»± thi cá»§a chÃnh mình, do Minh viết. Lá đơn nhẹ nhà ng trở lại tay Minh. Cô nhấm ướt mép phong bì bằng đầu lưỡi hồng hồng, dán lại.
- Em gá»i nó Ä‘i đây! - Minh nói khẽ.
- Nhưng anh không biết nói tiếng Anh. Anh sợ đám đông tới phát sốt, đừng nói gì đến đi lại trên sân khấu hay diễn xuất! - Hạo thốt lên.
- Anh sẽ là m được thôi, không quá ghê gá»›m như anh nghÄ© đâu. Cho đến khi kết thúc, chưa ai nói được ngưá»i nà o là kẻ thất bại. - Giá»ng nói cá»§a Minh là nh lạnh hệt như khi cô phiên dịch trong các môi trưá»ng xa cách - Em ngá» ngợ công ty J. mất công tổ chức cuá»™c thi để tìm ra những ngưá»i như anh.
Minh cầm ô bước đến gần thùng thư và ng. Con tem vuông trên góc thư như má»™t con mắt mở to lo âu và hy vá»ng trước khi biến hút trong khoảng tối. CÆ¡n mưa nhá» sắp vãn. Ngá»n đèn đưá»ng báºt lên dù má»›i sắp 6 giá». Ãnh đèn và ng thoạt tiên hÆ¡i co lại, rồi từ từ lan tá»a, hắt thứ ánh sáng êm dịu cá»§a nó xuống nóc ô xanh, và o những tia nước mưa Ä‘ang yếu á»›t dần. Và i ngưá»i Ä‘i đưá»ng ngoái lại, nhìn sững khoảnh khắc gương mặt cô gái tóc da đỠchìm trong mà u xanh kỳ dị cá»§a cái ô, và nụ cưá»i cô ta vá»›i chà ng trai đẹp đẽ ngồi trên cái ghế khuất tối kia cÅ©ng kỳ dị nốt.
Xe bus chuyến cuối ngà y đỗ xịch tá»›i. Minh nhảy lên, thò đầu qua ô cá»a nói to: “Thế nhé!â€. Hạo vẫy tay nhẹ. Trạng thái mất Ä‘i sá»± bình ổn đã xâm chiếm anh. Minh khác. Cô luôn nhìn thấy trong các cÆ¡ há»™i, dù nhá» nhặt, niá»m hy vá»ng thay đổi. Anh gắn bó vá»›i cô vì thế. Giống như con tà u to lá»›n vất vả tin và o ngá»n hải đăng, nó có thể chao đảo nhưng tá»± biết sẽ sống sót má»™t khi trông thấy đốm sáng nhá» báo hiệu bá».
* * * * *
Cuối tháng Tư ấy Hạo bắt đầu trở thà nh má»™t ngưá»i nổi tiếng. Anh không già nh hạng đầu trong cuá»™c thi thể hiện tiểu phẩm bằng tiếng Anh, nhưng các chuyên viên là m phim quảng cáo cá»§a công ty J. nhìn thấy ở Hạo má»™t gương mặt và vóc dáng lý tưởng để thể hiện hình ảnh mẫu ngưá»i trẻ hiện đại Ä‘ang trên đưá»ng thà nh đạt. Nhá» 50 ngà y Minh táºp trung biến anh thà nh má»™t kẻ khác. Cô luyện phát âm cho anh - cách nói năng cá»§a ngưá»i thà nh thị thượng lưu lẫn giá»ng Mỹ chuẩn cá»§a dân doanh nghiệp. Cô đỠnghị những lúc má»™t mình, anh vẫn phải ngồi cứng vai, ánh nhìn thẳng và sâu và o mắt má»™t kẻ vô hình trước mặt. “Không ai biết tưá»ng táºn bên trong ta. Thế nên không việc gì anh phải phÆ¡i bà y sá»± thiếu tá»± tin cá»§a anh cả. Anh hãy tin là anh có thể. Và anh sẽ hoà n tất bất kể vai trò nà o...â€. Cô thưá»ng vừa cưá»i vừa nói như váºy trong các buổi táºp tiểu phẩm tại căn phòng trá» ngá»™t ngạt cá»§a Hạo. Cô chá»n cho anh trÃch Ä‘oạn ngắn trong má»™t vở kịch cá»§a H. Miller. Má»™t vai diá»…n kỳ quặc - Hạo nghÄ©. Anh chỉ việc mặc bá»™ vest Ä‘en, mang ra sân khấu má»™t cái ghế, ngồi vắt chân và than thở bằng giá»ng nói thì thà o, sau đó thì đứng dáºy bước vòng quanh cái ghế, hét tướng lên vá» ná»—i chán ngán nà o đó. Nhiá»u lúc anh thấy mình lố bịch và muốn bá» cuá»™c. Nhưng Minh tá» vẻ ngạc nhiên vá» cảm giác ấy nÆ¡i anh. Cô nói anh đã là m rất tốt. Cứ như thế, cô gái gầy gò đẩy anh Ä‘i, như đẩy má»™t con thuyá»n to lá»›n trống trải xuống mà nước.
Hình ảnh Hạo xuất hiện trong quảng cáo. Có ảnh thì Hạo cầm Ä‘iện thoại di động - thứ mà anh cÅ©ng chưa biết cách sá» dụng. Ảnh khác anh ngồi sau chiếc bà n lá»›n, mỉm cưá»i vá»›i đối tác và ký văn bản vá»›i cây bút ngòi và ng anh cầm thá» Æ¡ trên tay mà có lẽ phải Ä‘i dạy kèm đồ há»a ban đêm và i tháng anh má»›i có thể mua được. Chung quanh mau chóng nghÄ© vá» Hạo theo hình ảnh anh tạo ra. Nhiá»u ngưá»i xa lạ mỉm cưá»i vá»›i anh ngoà i phố. Má»™t số khác ngạc nhiên đến độ cưá»i vang lên khi thấy anh chạy cái xe cÅ© kỹ. Không thấy phiá»n, Hạo chỉ tò mò vá»›i ấn tượng bên ngoà i mà anh gây ra. Tiá»n kiếm được từ những buổi chụp hình hay đóng phim quảng cáo không nhiá»u, nhưng đủ để anh mua thêm và i bá»™ trang phục má»›i hợp thá»i và đưa Minh đến những quán lịch sá»±, nÆ¡i trước kia anh chỉ nghÄ© vá» chúng vá»›i chuá»—i hình dung lÆ¡ mÆ¡. Ở đó ngưá»i ta nháºn ra anh nhiá»u hÆ¡n. Má»™t và i tiếng thì thà o cố ý nháºn xét ngưá»i Ä‘i cùng anh tháºt tầm thưá»ng. Hạo dần nháºn ra ngưá»i Ä‘á»i nhìn nháºn sá»± việc bằng lá»›p vá» hà o nhoáng bá» ngoà i. Khi anh nói Ä‘iá»u ấy, Minh nhìn sâu và o mắt anh, theo đúng cách cô buá»™c anh phải là m để gá»™t bá» sá»± thiếu tá»± tin cố hữu :
- Anh “phán xét†cuá»™c sống sắc nhá»n hÆ¡n trước nhiá»u. Ãt nhất, va chạm bên ngoà i, trong các môi trưá»ng cạnh tranh cÅ©ng là m anh thay đổi.
- Em không khó chịu khi cái “môi trưá»ng cạnh tranh†ấy đầy rẫy những đánh giá ngu ngốc vá» mình ư? - Hạo cầm tay Minh, bà n tay má»m và lạnh.
- Chỉ xảy ra khi em đi với anh thôi. Tức là em tạo cho hỠcơ hội so sánh - Cô gái hơi so vai - Nhưng rốt cuộc, nó chứng tỠcố gắng của chúng ta thà nh công.
Má»™t cảm giác khó chịu len lá»i trong Hạo. Ở khÃa cạnh nà o đấy, anh hà i lòng vá»›i hình ảnh bên ngoà i má»›i mẻ cá»§a mình. Nhưng sâu thẳm, anh căm ghét nó. Nó không là anh. Nó thuá»™c vá» má»™t tham vá»ng thầm kÃn và xuẩn ngốc mà sau khi ra Ä‘á»i, anh không thể kiếm soát nó toà n vẹn. Hạo nói to, bá»±c bá»™i :
- Ta sẽ không tới mấy quán máy lạnh nữa. Thế thôi!
Ãôi mắt rá»™ng cá»§a Minh đột nhiên tối sầm, như ngưá»i ta đóng lại những cánh cá»a. Cô nở nụ cưá»i nhợt nhạt :
- Phải như thế ư? Em và anh đâu cần bắt má»i sá»± quay vá» chá»— cÅ©. Cứ sống theo những gì chúng ta có thể chạm tá»›i. Như thế khôn ngoan hÆ¡n...
Hạo im lặng. Những buổi chiá»u sau đó anh trở lại đón Minh trước cổng trưá»ng đại há»c. Sắp hết mùa xuân rồi. Những vòm cây bên kia đưá»ng thôi xanh non, mà u lá thẫm và mùi thÆ¡m nồng cá»§a mùa hè sắp đến gần. Những cÆ¡n mưa lâu hÆ¡n, to hÆ¡n. Trá»i muá»™n tối. Ãnh sáng tỉnh táo khiến các câu chuyện trên băng ghế trạm chá» xe bus rá»i rạc. Dần dần, Hạo thưa đến chá» Minh. Anh báºn rá»™n những buổi quay phim má»›i. Công ty J. ngá» lá»i nháºn anh vá» là m P.R sau tốt nghiệp. Hạo kiếm nhiá»u tiá»n, đổi xe, thuê má»™t căn há»™ chung cư má»›i. Hình ảnh cá»§a anh trên các phương tiện truyá»n thông sát vá»›i những gì anh có. Chừng như má»i việc đã lăn theo con đưá»ng Minh dá»± định. Thế nhưng vẫn có má»™t Ä‘iá»u gì chuệch choạc mà Hạo không thể gá»i tên. Khuya, đứng bên cá»a sổ nhìn xuống vô số xe bus chạy vá» các con đưá»ng xa xăm, anh thầm cảm giác không nắm giữ nổi má»™t Ä‘iá»u gì quan trá»ng Ä‘ang bá» mình trôi Ä‘i.
* * * * *
Nhân viên bưu Ä‘iện mở thùng thư và ng buổi chiá»u. Không có lá thư nà o. Anh ta bá» Ä‘i. Hạo gạt chống xe, ngồi xuống băng ghế sóng quen thuá»™c. Má»™t chiếc xe bus ngang qua, ngưá»i lÆ¡ Ä‘áºp thùng xe ầm ầm. Minh hiện ra từ cổng trưá»ng. Theo thói quen, Minh nhìn sang bên đưá»ng. Ãôi mắt to mà u tro đặt lên anh đăm đăm. Rồi cô rảo bước nhanh hÆ¡n.
- Anh lại đến đón em sao? - Giá»ng nói Minh không giấu vẻ mừng vui.
- HÆ¡n hai tuần rồi em không gá»i Ä‘iện cho anh. - Hạo nhắc.
Ãá»™t nhiên, gương mặt Minh lại như khép kÃn. Hạo nháºn ra tay Minh cầm má»™t phong bì xanh. Minh ngồi xuống bên anh nhẹ nhà ng. Chừng như cô muốn nói tháºt nhiá»u. Nhưng rồi cô chỉ thở nhè nhẹ :
- Em Ä‘ang định gá»i anh má»™t bức thư đây. Thế mà tình cá» anh lại đến. Trước sau gì cÅ©ng đến ngà y ta không hẹn hò nữa. Em đã muốn anh thay đổi. Nhưng anh thay đổi, em lại không thể là m quen con ngưá»i má»›i nÆ¡i anh. Nhưng đà nh váºy, sống mà ...
Há» nhìn lá thư nhẹ tênh trên những ngón tay Minh run rẩy. Mưa. Cô gái mở cái ô nhá», bước tá»›i cái thùng thư và ng cÅ© xưa. Những hạt nước từ nóc ô văng ra chung quanh, xanh li ti. Má»™t cái xe bus khác lại đến. Cô bước lên xe, ngoái nhìn Hạo: “Cứ thế, anh nhé...â€.
Last edited by Memory; 11-08-2008 at 10:34 AM.
Lý do: Hệ thống tự ghép bà i chống spam
|

11-08-2008, 10:35 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Ngưá»i ngồi nhầm chá»—
1.
Sáng thứ 7, Minh gá»i Ä‘iện thoại hẹn gặp ngà y chá»§ nháºt. Äã ba tuần, chúng tôi chưa thấy nhau. Trong mắt ngưá»i chung quanh, chúng tôi là má»™t đôi kỳ quặc. Yêu nhau hÆ¡n sáu tháng, những cuá»™c hẹn - đếm được chÃnh xác, như ngưá»i ta có thể đếm các tá» giấy trong quyển catalog má»›i tinh. Má»™t đôi lần, giữa những bản vẽ trên mà n hình, tôi nhắm mắt, gắng hồi nhá»› nét cưá»i hay âm vang giá»ng nói Minh. Nhưng má»i thứ dưá»ng như quá khó khăn để Ä‘á»ng lại. Cô ấy sẽ gá»i cho tôi, khi có thá»i gian rảnh. Các cuá»™c Ä‘i chÆ¡i được sắp xếp thá»i gian và lá»™ trình trước, vì cả hai Ä‘á»u báºn rá»™n. Nếu không thể gặp nhau như đã hẹn vì sá»± cố đột ngá»™t, chỉ cần cú Ä‘iện thoại báo lại. Sẽ chẳng ai trách móc hay tỠý muá»™n phiá»n. Má»™t và i ngưá»i ngỡ chúng tôi bị Ä‘iên: “Äiá»u gì khiến cả hai còn yêu nhau má»™t khi mối quan hệ tẻ nhạt như váºy?â€. Äiá»u nà y chẳng thể nà o giải thÃch nổi. Cảm xúc giữa tôi và Minh không giống sá»± lưá»i biếng hay thói quen. Trái lại, những gặp gỡ chá»›p nhoáng, các message vắn tắt trên mobi giữ cho chúng tôi cảm giác an toà n. Suy cho cùng, tình yêu là má»™t phần cuá»™c sống. Còn quá nhiá»u thứ quan trá»ng đòi há»i thá»i gian và sá»± chú tâm.... Có tiếng gõ cá»a ồn à o. Sâm, nữ hoạ viên táºp sá»± phụ việc cho tôi chạy ùa và o, Ä‘em táºp tà i liệu dá»± án phim quảng cáo để mạnh lên bà n, rồi chạy biến như má»™t cÆ¡n lốc. Viá»…n ảnh vá» cuá»™c hẹn sáng mai xoa dịu trong tôi cÆ¡n bá»±c dá»c.
Khuya, tôi và o bà n là m việc, hoà n tất chuá»—i phác thảo phân tÃch hình ảnh Ä‘oạn phim quảng cáo mà công ty tôi sắp thá»±c hiện. Má»™t tin nhắn Sâm gá»i, há»i vá» bản vẽ mà u. Nữ phụ việc nà y hay đặt câu há»i kỳ lạ, bất kể lúc nà o. Tôi xoá tin nhắn, không trả lá»i. Má»™t cÆ¡n gió mùa xuân là nh lạnh đẩy nhẹ cánh cá»a sổ. Các vòm cây Ä‘u đưa. Má»™t bóng chim vụt và o mái hiên nhà tối sẫm. Từ khoảng trá»i cao, vá»ng xuống tiếng rì rầm cá»§a má»™t máy bay khổng lồ sắp hạ cánh. Sá»± chống cá»± âm thầm đầy ná»— lá»±c vá»§a vạn váºt vá»›i bóng đêm bất động. Các hình ảnh rá»i rạc đánh thức niá»m xúc động vô cá»›, sâu xa. Äan tay sau gáy, tôi chợt nghÄ© vá» thá»i gian sống. Tuổi 20. Con đưá»ng phÃa trước. Và tình yêu....
Mặt trá»i chá»§ nháºt đứng ngoà i cá»a sổ. Tôi chồm dáºy, nhảy và o nhà tắm, cạo râu. Nước lạnh cóng. Trước khi lao xuống phố, tôi mặc thêm áo len xám nhạt Minh mua tặng tôi cuối thu năm ngoái. Xe máy phóng qua những phố rá»™ng, còn chưa quá đông. Tôi hà o hứng đến độ tấp và o vỉa hè, mua má»™t bó hoa cúc xanh và má»™t gói thuốc, dù chẳng hút bao giá». Quán Minh hẹn tuyệt đẹp. Dây leo loà xoà trên mái nhà bằng kÃnh. Hà ng rà o gá»— viá»n lối Ä‘i thẫm Ä‘en vì hÆ¡i ẩm, trổ lên vô số tai nấm trắng muốt. Vươn cổ nhìn quanh, tôi không tìm ra Minh. Cô không bao giá» sai hẹn. Cảm giác bồn chồn gợn âu lo. Tôi bấm Ä‘iện thoại. Bà n tay chạm nhẹ. Minh đứng sau lưng tôi từ bao giá». Chúng tôi đến góc khuất trong nhà , bà n Minh đặt trước, ánh sáng nÆ¡i đây yếu á»›t, rá»i và o từ song cá»a sắt sÆ¡n Ä‘en. Má»™t bình gốm đổ bóng xuống bà n gá»—. Những nhà nh hoa má»›i cắm còn toả mùi ngai ngái cá»§a đất mục và rêu non. HÆ¡i khác thưá»ng, Minh chá»n ghế ngồi đối diện tôi. Câu chuyện ngắc ngứ cÅ©ng khác thưá»ng. Rồi cả hai im lìm. Tôi nháºn ra chỉ thá»i gian ngắn không gặp, Minh thay đổi ghê gá»›m. Cô gầy Ä‘i. Mái tóc cắt cao đã dà i ra, loà xoà trước trán. Thỉnh thoảng, Minh vén má»™t lá»n tóc, để lá»™ tai trái cÅ©ng trắng xanh như là n da cô.
- Em lấy visa Ä‘i Hồng Kông chưa? - Tôi phá vỡ sá»± im lặng. Lần trước, Minh có nói vá»›i tôi vá» chuyến công tác ngắn hạn. Cô má»›i tốt nghiệp hai đại há»c, Ä‘i là m chưa đầy năm nhưng thăng tiến khá nhanh. Các cuá»™c há»p quan trá»ng cá»§a tổng công ty mẹ, cô bắt đầu có tên trong danh sách tham dá»±.
- Em không Ä‘i nữa. - Cô nói khẽ - Có má»™t trục trặc nhá». Vá» phÃa em.
- Anh biết được chứ? - Tôi mỉm cưá»i. Chưa bao giá» Minh giấu tôi Ä‘iá»u gì.
- Phổi em phát hiện má»™t khối u nhá». Anh đừng giáºt mình như thế! Bác sỹ khuyên em bay và o phương Nam. Thá»i tiết ấm áp trong ấy tốt hÆ¡n. - Không nhìn tôi, Mình bình thản, như thể cô Ä‘ang nói vá» vấn đỠcá»§a má»™t ai khác - Có lẽ em vẫn tiếp tục là m việc tại văn phòng đại diện trong ấy. Cho đến khi...
Tôi không nghe nữa. Hệt như má»™t kẻ vô hình đẩy tôi và o bức tưá»ng gạch trần trước mặt, ép chặt, không thể kháng cá»±. Chúng tôi im lặng, thảng thốt. Rá»i quán cafe, cuá»™c dạo chÆ¡i sáng chá»§ nháºt như đã định vẫn tiếp tục. Tôi cầm tay Minh Ä‘i dá»c vỉa hè đông đúc, tấp náºp. Má»™t tay cô ôm bó hoa xanh. Mấy đứa trẻ chạy xe đạp đẩy đâm sầm và o chúng tôi. Các tá» tạp chà tung bay trên quầy, tá»±a bầy chim nhiệt đới sặc sỡ vừa đáp xuống. Tiếng rao hoa quả lanh lảnh. Cuá»™c sống vui vẻ náo nhiệt, cách biệt vá»›i tâm trạng trống rá»—ng và sợ hãi cá»§a tôi lúc nà y. “Anh sẽ xin nghỉ phép, đưa em và o trong ấy...†Tôi nói khẽ. Minh lắc nhẹ mái đầu: “Không cần đâu anh ạ. Cứ xem như má»™t chuyến công tác hÆ¡i lâu. Em không thÃch nhìn sá»± việc theo chiá»u hướng bi thảmâ€. Tôi siết tay Minh chặt hÆ¡n. Những ngón khô ấm. Tôi ngỡ chúng run nhẹ. Nhưng chỉ là ảo giác thoáng qua. Äá»™t ngá»™t quay sang tôi, đôi môi Minh bá»—ng trắng bệch: “Äiá»u em lo âu lại là anh đấy. Sẽ rất khó khăn thá»i gian đầu. Chẳng ai chuẩn bị để quen vá»›i sá»± trống trải, xa cách. Em luôn muốn anh vui và sá» dụng thá»i gian tốt nhất, không để phà má»™t giây phút nà o cả. Như váºy, anh hãy nghÄ© vá» em Ãt thôi!â€... Tôi chẳng biết nói gì hÆ¡n.
Chúng tôi Ä‘i ngang qua má»™t công viên, rẽ và o. Băng ghế đá bá» trống. Mùa xuân. Tôi và Minh mặc áo len giống nhau. Cô mảnh khảnh xinh đẹp. Lẽ ra chúng tôi cùng hÃt thở mùi cỠướt, mùi lá non, mùi bó cúc xanh nhuỵ còn khép chặt, cùng mỉm cưá»i vì tháºt gần gÅ©i. Thế mà cái hương vị xa vá»i cá»§a mùi thiên nhiên má»›i lại co thà nh má»™t nắm đấm, nện thẳng và o ngá»±c khiến tôi nhói Ä‘au. Cho đến buổi sáng đưa Minh ra sân bay, dõi theo bóng cô khuất sau tưá»ng kÃnh cách ly, cái hương thÆ¡m mùa xuân ấy vẫn tồn Ä‘á»ng ngóc ngách nà o đó trong phổi tôi. Rõ rà ng là thế.
2.
Tháng 2 lạ lùng. Tôi vẫn duy trì công việc cá»§a má»™t chuyên viên phân tÃch hình ảnh động cho phim hoạt hoạ và tạo khung hình cho các bá»™ phim quảng cáo. Bắt đầu mùa phim má»›i. Hợp đồng dà y đặc. Tôi ở lại văn phòng đến khuya, là m việc mải miết trên máy. Gã đồng nghiệp ngưá»i Hà Lan nốc liên tục những cốc cafe to. Nữ hoạ viên táºp sá»± ăn hết thá»i kẹo nà y đến thá»i kẹo khác, để tỉnh ngá»§. Mùi cafe và kẹo the bám và o từng phần tá» không khÃ, khiến má»i thứ như cô đặc lại, hiện hình Ä‘áºm hÆ¡n, ngay cả ná»—i buồn và sá»± cô độc.
Gần đây, thỉnh thoảng trong tôi xuất hiện cÆ¡n giáºn dữ bất thưá»ng. Má»™t bản vẽ sai mà u. Và i chi tiết chuyệch choạc. Lá»i hứa không đúng hẹn. Tất cả Ä‘á»u có thể là m tôi cáu Ä‘iên, muốn Ä‘áºp vỡ thứ gì đó. Má»—i lần như váºy, nữ hoạ viên táºp sá»± lãnh nháºn háºu quả. Thôi chạy lăng xăng gây ra tiếng ồn à o khó chịu, cô ta rúc và o góc bà n máy, sá»a chữa sai phạm, gò lưng là m cho xong đống việc chưa hoà n tất. Nhưng đến tối muá»™n, khi Sâm rụt rè giao lại sản phẩm, tôi lại chỉ xem liếc qua. Tốt hÆ¡n bao nhiêu có quan trá»ng gì nữa đâu. Cô ta đứng loay hoay sau lưng tôi, lên tiếng bằng cái giá»ng ná»a trẻ con ná»a ngưá»i lá»›n:
- Em cần phải sá»a chữa thêm không anh?
- Cô vỠđược rồi - Tôi lạnh lùng - Nếu là m nữa , kết quả cũng chỉ thế thôi!
Roạt! Vang lên tiếng giấy xé toạc. Táºp bìa hồ sÆ¡ ném mạnh, bay vụt qua nóc những chiếc máy tÃnh, Ä‘áºp và o má»™t cốc thá»§y tinh trước khi cùng rÆ¡i xuống, gây nên tiếng động ghê rợn giữa không gian yên tÄ©nh văn phòng. Gã tóc đỠnhá»m dáºy sau tấm ngăn, miệng há hốc. Tôi bà ng hoà ng ngoảnh lại nhìn nữ táºp sá»± lúc nà y trông như má»™t con mèo Ä‘iên, vá»›i đôi mắt trợn tròn xoe sau cặp kÃnh gá»ng hồng kì quái, đôi môi mÃm chặt và cánh mÅ©i hếch thở pháºp phồng.
- Cô sao váºy? - Tôi lên tiếng sau hồi lâu lặng Ä‘i kinh ngạc.
- Anh cần biết ư? - Cô gái hét lên. Äôi vai và cánh tay cô ta run lên bần báºt.
Tôi đứng yên, cau mà y nhìn các mảnh giấy vụn. Hình như tôi sai ở má»™t Ä‘iểm nà o đó. Vấn đỠcá»§a riêng mình không thể trút lên đầu kẻ khác, dù dưới bất kỳ vá» bá»c nà o. Tôi ngẩng nhìn cô ta, nói khẽ:
- Thôi được, cho tôi xin lỗi!
Không đáp trả, cô gái trong cái áo khoác dà i sẫm mà u kỳ quặc nhảy vá»t qua những mảnh vỡ, tá»±a má»™t phù thá»§y nhá» lao vá» phÃa cá»a, biến mất. Tôi bấm chuông, gá»i nhân viên trá»±c thu dá»n đống há»—n độn. Gã đồng nghiệp Hà Lan Ä‘i vá» phÃa tôi, tò mò: “Có chuyện gì vá»›i Ms.Sâm thế?â€. Tôi nhún vai: “Có trá»i mà biết được. Thói tá»± ái trẻ con, có lẽ!â€. Gã ta há»›p cạn cốc cafe, nheo mắt: “DÃnh lÃu vá»›i mấy cô nhóc kiểu nà y phiá»n nhỉ. Nhưng vui!â€. Tôi gạt Ä‘i, không chú ý. Những ngưá»i cuối cùng rá»i khá»i thang máy cao ốc. Má»™t lối Ä‘i ná»™i bá»™, phản chiếu trong khoảng tưá»ng đá hoa bóng ngưá»i úp mặt và o bà n tay, bất động. Tôi bước đến gần Sâm, lên tiếng: “Vá» thôi, đừng nức nở nữa cô nhóc. Äêm lạnh khó chạy xe đấy!â€. Cô gái buông tay, ngẩng nhìn tôi bằng đôi mắt to tướng ráo hoảnh: “Ai khóc? Anh cho em quá giang được không?â€. Tôi nhìn đồng hồ, lưỡng lá»± giây lát rồi đồng ý. Nhà Sâm không xa. Cô ngồi sau xe, liên tục khịt mÅ©i. Tá»›i đầu ngõ, cô ta nhảy xuống, cảm Æ¡n tôi bằng cách le dà i lưỡi, chạy hối hả xuyên lối Ä‘i tối om duá»›i các tán lá Ä‘an nhau.
Chuông 11h khuya khi tôi vỠđến nhà . Cho má»™t mẩu bánh mỳ và o lò nướng, nhai trệu trạo, chiêu há»›p ca cao nóng, sau đó tôi và o giưá»ng nhắm mắt ngá»§. Các mẩu giấy vụn bay tứ tung, cô gái trẻ như con mèo Ä‘iên, vòm lá tối thẫm... Chuá»—i hình ảnh lướt qua trà nhá»›, âm vang má»™t ngà y mệt nhá»c. Ná»a đêm gió Ä‘áºp mạnh cá»a sổ. Tôi choà ng dáºy, ngồi cuối giưá»ng, nhìn bầu trá»i chao đảo trong cÆ¡n mưa. Ná»—i nhá»› Minh bất thần áºp đến, dá»™i và o đầu, và o ngá»±c, nhấn chìm tôi. Tôi nhặt ở kẽ giưá»ng gói thuốc lá. HÆ¡n hai tháng kể từ ngà y Minh bay và o Nam, bó cúc xanh đã lụi tà n. Nhưng bao thuốc vẫn còn nguyên. Tôi bóc vá», lấy ra Ä‘iếu đầu tiên, châm lá»a, đứng hút bên cá»a sổ, ho sặc sụa. Những hạt nước vẫn rÆ¡i Ä‘á»u trên lá. Âm thanh cá»§a nước vỡ và mùi khói trong đên dâng lên trong tôi cảm giác Ä‘au xót pháºp phồng. Tại sao ngưá»i như Minh, tươi trẻ, xinh đẹp và đầy hi vá»ng như cô ấy phải chịu ốm Ä‘au? Tại sao cô ấy phải rá»i xa tôi khi chúng tôi Ä‘ang cần nhau nhất? Tại sao trước kia, chúng tôi không biết dà nh cho nhau thá»i gian nhiá»u hÆ¡n? Tôi nghiến răng khi các câu há»i cắn và o từng Ä‘oạn ký ức. Mưa ngá»›t, còn lại trong tôi cÆ¡n Ä‘au ê ẩm. Äiếu thuốc tắt từ lúc nà o. Tôi châm lại nó, không hút, mà ném và o khoảng không trước mặt. Vệt đỠsáng vút Ä‘i như con Ä‘om đóm buồn bã lóe lên, rồi tắt ngấm.
3.
Dù có thất vá»ng và u buồn đến đâu, ngưá»i ta vẫn không được phép cho mình rá»i bá» công việc. Tôi vùi đầu và o đống dá»± án. Gã Hà Lan Ä‘uổi theo tôi, mệt đứt hÆ¡i, có khi nguyá»n rá»§a. Äá»™t nhiên, nữ há»a viên táºp sá»± Ãt nói hẳn,thôi không là m ồn, không còn các hà nh động vô cá»› thô bạo. Những yêu cầu cá»§a tôi được Sâm hoà n tất khá ổn. Thi thoảng tôi mua cho Sâm gói kẹo the, thay lá»i cảm Æ¡n sá»± hợp tác. Cô xoay xoay thanh kẹo trong tay, như suy nghÄ© rất lung. Má»™t sáng, chuyển xong cho art director đĩa hình, tôi chợt thấy bóng mình phản chiếu trong kÃnh. Má»™t kẻ gầy gò, tóc bù xù mắt sâu, quần jeans bạc đầy nếp gấp và đôi giầy không rõ mà u sắc. Tháºt tệ. Äó là ngưá»i chỉ gần 24 tuổi! Tôi và o rest-room rá»a mặt, nhá»› Minh, khóc. Nhưng sau đó má»i thứ hồ như nhẹ nhà ng hÆ¡n. Bất giác, tôi nói gã đồng nghiệp Hà Lan và Sâm trưa chá»§ nháºt ghé nhà tôi chÆ¡i, uống chút gì đó. “Vì quái gì thế?†- Gã tóc đỠlại lên cÆ¡n tò mò. Tôi nhún vai. Gã cưá»i, tá»± trả lá»i: “Vì trá»i sắp ấm áp đúng không?â€.
Sau bữa trưa có uống chút rượu, gã bạn ngả ngưá»i thoải mái trong sofa đánh má»™t giấc. Tôi ngồi trên cá»a sổ, nhìn mông lung những dải mây má»ng trôi vùn vụt, các xe máy phóng dưới phố. Má»i thứ Ä‘á»u lao vá» trước, chuyển động không ngừng nghỉ. Tiếng động khẽ. Sâm cầm chai nước ngá»t trắng nhảy lên ngồi cạnh tôi trên ô cá»a. Hếch mÅ©i như con gấu trúc, cô hÃt và o phổi không khà đợt lạnh cuối cùng. Rồi khe khẽ hát bà i “Days gone by†cá»§a Hersh, bà i hát ngà y nà o tôi và Minh say mê. Lẽ ra ngồi bên tôi là ngưá»i khác. Tôi tá»± nhá»§. Nhưng rồi ý nghÄ© lặng lẽ rá»i Ä‘i. â€Days gone byâ€.... Tôi há»i Sâm và i câu thoáng qua. Cô trả lá»i ngắn gá»n, tuần tá»±. Sinh viên Mỹ thuáºt năm 3. Mê đồ há»a. Lúc rảnh xem truyện tranh. Nhưng có khi Ä‘á»c và i tác giả khó nhằn như Äôtx hay Kafka. Dưới phố xảy ra cú đụng xe. Tôi và cô gái nÃn thở quan sát. Má»i việc rồi cÅ©ng ổn thá»a. Chợt, má»™t bà n tay cầm nhẹ ngón út cá»§a tôi...
Tôi viết thư cho Minh. Có thể nhấc máy gá»i Ä‘iện và o Nam. Có thể nhắn tin. Có thể gõ email. Nhưng chẳng rõ vì sao tôi bá»—ng chán ngấy tất cả các trò máy móc khô cằn. Tôi tìm má»™t mẩu giấy và cây bút má»±c nét mảnh, bắt đầu viết dòng đầu tiên. HÆ¡i khó khăn. Nhưng rồi câu chữ dá»… dà ng hÆ¡n khi tôi kể vá» các cÆ¡n mưa phùn đượm mùi hoa cúc xanh. Cái vạch đỠtrên nhiệt kế không còn xuống quá thấp. Bá»™ phim hoạt hình có cảnh gợi cảm hà i hước. Bữa ăn có món canh nóng vá»›i đồng nghiệp trưa chá»§ nháºt. Tôi kể vá» Sâm, cây kẹo the và cả bà i hát trùng hợp ngẫu nhiên trên cá»a sổ. Tôi viết từ chiá»u. Có lúc dừng lại nghÄ© ngợi. Äến khuya thì xong. Dán phong bì rồi, tôi bần thần quá đỗi. Äêm yên tÄ©nh. Äôi mắt rá»™ng cá»§a Minh hiện ra, chăm chú nhìn tôi, như hai mặt hồ thẳm xa không gợn sóng.
Mặc dù gặp nhau hầu hết các buổi chiá»u ở phòng thiết kế, nhưng đôi khi, buổi sáng đến giảng đưá»ng, Sâm vẫn chạy qua nhà tôi, từ vỉa hè nháy mobi gá»i tôi thò đầu qua cá»a sổ. Và trên yên xe máy, cô vẫy tay, cưá»i rạng rỡ, cái kÃnh hồng cà i trên tóc lấp lánh ánh Mặt Trá»i. “Không cần mất thá»i gian vì anh nhiá»u như váºy đâu, Sâm!†- Có lần tôi thá» nhắc. Cô lắc mạnh mái tóc hạt dẻ, mắt lại trợn tròn xoe: “Không được. Em muốn nhìn thấy anh, tháºt sá»±. Mất chút thá»i gian thì có ý nghÄ©a gì chứ...â€. Tôi hÃt má»™t hÆ¡i dà i, chuyếnh choáng. Sáng chá»§ nháºt, Sâm hẹn tôi cùng ra phố. Cô mua má»™t quả táo to tướng, gặm ngon là nh. Mua má»™t tá» tạp chà mà u, cô cao hứng Ä‘á»c to cho tôi nghe các mẩu chuyện khôi hà i, cùng cưá»i. Trá»i ấm. Tôi không còn mặc áo len xám. CÅ©ng không thể Ä‘i hoà i đôi già y mất mà u. Tôi ghé và o cá»a hà ng trên phố. Sâm chá»n há»™ tôi má»™t đôi mà u da bò buá»™c dây, đơn giản nhưng rất mode. Tôi Ä‘i đôi già u má»›i êm êm, dá»… chịu.
Buổi sáng chá»§ nháºt, tôi má»™t mình và o công viên. Băng ghế đá. Tôi ngồi im. Bao nhiêu thá»i gian đã trôi qua. Bao nhiêu thay đổi. Tôi là ai? Tại sao tôi ngồi đây? Sâm, cô gái vá»›i tia nắng lấp lánh trên tóc có nhầm chá»— khi ngồi trên cá»a sổ? Tôi dụi gương mặt buốt lạnh và o lòng tay. Chuông Ä‘iện thoại rung nhẹ. Minh. Giá»ng nói trong mobi trầm và mượt, như vá»ng đến từ má»™t hà nh tinh xa xôi, xanh thẳm: “Anh Ä‘ang ở đâu?â€. Biết tôi ở công viên, cô cưá»i khẽ: “Anh vui, váºy là em yên tâm. Em Ä‘á»c thư anh mãi. Em thÃch chi tiết kẹo the và bà i hát tình cá» trên cá»a sổ. Em ổn. Äừng nghÄ© ngợi nhiá»u quá. Cứ thế nhé...â€. Äầu dây bên kia tắt rồi. Tôi rá»i băng ghế, vòng qua hồ nước xanh, tìm lối ra phố. Äi mãi. Tôi sẽ suy nghÄ© để biết tôi Ä‘ang ở đâu giữa mùa xuân nà y.
|
 |
|
| |