 |
|

11-08-2008, 11:03 AM
|
 |
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
|
|
Chương 14
Nguồn cơn của nỗi khiếp sợ
Những tiếng rÃt chói tai phát ra từ hai ống nghe, nó dá»™i và o mà ng nhÄ© cá»§a cô má»™t cách nhịp nhà ng, tiết tấu cá»§a nó giống như tiếng bước chân, lại giống như tiếng tim Ä‘áºp, má»—i lần vang lên lại khiến Hinh rùng mình sởn gáy. Cô ngẩng đầu lên, toà n thân run run: trên mà n hình âm tần cá»§a bá»™ ê-qua-li-dÆ¡ xuất hiện má»™t cụm sóng âm Ä‘ang chạy ngang rất nhịp nhà ng. Chỉ âm thanh má»›i có thể hiển thị trên mà n hình cá»§a bá»™ ê-qua-li-dÆ¡, nhưng lúc nà y cô gần như nÃn thở, thì âm thanh ở đâu ra? Bốn bá» im phăng phắc, tấm cá»a gá»— đã chặn hết tiếng mưa rÆ¡i bên ngoà i, thì sóng âm ở đâu ra?
Hinh tháºn trá»ng cắm giắc và o bá»™ loa, các tiếng ồn kiểu tạp âm tÄ©nh Ä‘iện láºp tức truyá»n ra, có Ä‘iá»u nó không như các tạp âm sóng âm thông thưá»ng mà là rất có nhịp Ä‘iệu. Nhịp Ä‘iệu nà y cháºm hÆ¡n nhịp tim Ä‘áºp, nhanh hÆ¡n nhịp thở. Hinh bá»—ng bước Ä‘i bước lại trong căn phòng, má»—i bước hòa cùng má»™t tiếng động. Âm thanh nà y rất giống như nhịp bước chân cháºm chạp.
Nhưng rõ rà ng là tai cô không nghe thấy một tiếng bước chân nà o.
Cô bước trùng vá»›i nhịp âm thanh Ä‘i ra đến cá»a, mạnh tay giáºt cá»a ra. Nhưng bên ngoà i không há» có tiếng động nà o, cả toà nhà im ắng đến ngạt thở. Cô nhìn xuống phÃa cầu thang xoáy trôn ốc, dưới ánh đèn sáng má», không tháy có gì cả. Cô thoáng cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng trước mặt cô bá»—ng tối om, đèn ở hà nh lang phÃa dưới tắt ngấm. Hinh thấy toà n thân mình cứng đơ, ngoảnh đầu lại nhìn máy ê-qua-li-dÆ¡ thấy các đỉnh sóng âm trên mà n hình má»—i lúc má»™t cao hÆ¡n, cưá»ng độ âm thanh kỳ quái phát ra qua amply má»—i lúc má»™t lá»›n, hình như đúng là tiếng bước chân má»—i lúc má»™t gần.
Sao mình vẫn còn đứng nghệt ra đây? Hinh thầm nguyá»n rá»§a mình. Cô vá»™i đóng chặt cá»a, gà i chốt, áp lưng và o cá»a, nhè nhẹ thở, như là để giữ khoảng cách vá»›i mối nguy hiểm.
Sau khi đã đóng cá»a, thì âm thanh kỳ quái phát ra qua bá»™ loa lắng xuống, nhưng rồi lại dần mạnh lên. Hinh nghÄ© ngợi: “Lẽ nà o thá»±c sá»± có cái gì đó khác thưá»ng sắp xuất hiện? Hay là ma sắp hiện ra?... Ôi, Tạ Tốn anh Ä‘ang ở đâu?â€. Mà cho dù là có ma tháºt thì việc gì phải sợ chứ? Trong nhà nà y có đèn, có ánh sáng, chỉ cần có đèn thì... Vừa nghÄ© đến đây thì đèn vụt tắt. Hinh kinh hãi trước những biến cố bất ngá» nà y. Trong bóng tối cô đứng ngây ra như tượng, rồi run lên bần báºt không sao kìm nén nổi. Cô tưởng tượng Tạ Tốn Ä‘ang nói bên tai cô: “Em đừng sợâ€. Thiếu chút nữa thì Hinh òa khóc.
Âm thanh kỳ quái vẫn cháºm rãi vang lên, trên mà n hình cá»§a máy ê-qua-li-dÆ¡ các là n sóng Ä‘iện vẫn dáºp dá»n nhấp nháy, đỉnh sóng âm má»—i lúc má»™t cao hÆ¡n.
Liệu có cách giải thÃch hợp lý nà o chăng?
Tá»§ Ä‘iện nguồn dà nh cho trạm phát thanh đặt ở tưá»ng hà nh lang tầng 3, các thiết bị ở đây Ä‘ang chạy bình thưá»ng, chỉ đèn Ä‘iện là bị tắt. Hay là có ai Ä‘ang quáºy phá? Má»™t cáºu sinh viên nghịch ngợm nà o đó Ä‘ang chá»c ngoáy và o nguồn Ä‘iện, sá»± bất thưá»ng cá»§a dòng Ä‘iện và từ trưá»ng cÅ©ng có thể khiến máy ê-qua-li-dÆ¡ nháºn phải tÃn hiệu...
Âm thanh quái lạ vẫn mỗi lúc một mạnh lên. Hinh lần đến nơi, nhổ giắc nối ra, nhưng âm thanh vẫn cứ phát ra như cũ.
Sao những Ä‘iá»u nà y có vẻ quen quen? Hinh chợt nhá»› đến cuốn nháºt ký đã ghi chép vỠ“Nguyệt Quang xãâ€, anh sinh viên há» Tiêu lần đầu tiếp xúc vá»›i đám ma quá»· “Nguyệt Quang xãâ€, tuy đã ngắt nguồn Ä‘iện nhưng máy quay đĩa vẫn chạy...
Bá»—ng nhiên tất cả im tiếng. Bá»™ loa trở lại là má»™t chiếc thùng gá»— chưa đấu nối gì cả, sóng Ä‘iện trên mà n hình cá»§a máy ê-qua-li-dÆ¡ biến mất, chỉ còn má»™t mà u huỳnh quang. Trong bóng tối chỉ có thể nghe thấy tiếng trái tim cô Ä‘áºp. Mưa gió đã Ä‘i qua, hay là má»™t cÆ¡n bão tố còn lá»›n hÆ¡n sắp áºp đến?
Sá»± im ắng kéo dà i chừng mưá»i giây, rồi bá»™ loa bá»—ng lại vang lên những tạp âm inh tai nhức óc, rÃt lên Ä‘iên cuồng như muốn xé nát lòng ngưá»i. Những sóng âm có quy luáºt trên mà n hình cá»§a máy ê-qua-li-dÆ¡ lúc nãy bị thay thế bởi những hình sin quái gở nhấp nhô lên xuống, như má»™t há»a sÄ© Ä‘iên rồ Ä‘ang cầm cây cá» hà nh hạ tấm vải.
Hinh bá»—ng thấy nhức đầu như búa bổ, những tạp âm dữ dá»™i như Ä‘iện truyá»n sâu và o trong óc cô, trong khoảnh khắc cô đã mất tri giác. Khi tỉnh lại, Hinh thấy các tạp âm đã biến mất và mà n hình cÅ©ng hết các tÃn hiệu rối loạn.
Xung quanh Hinh hoà n toà n im lặng.
Nhưng rồi lại thấy văng vẳng má»™t loạt âm thanh “lạo xạo†rất khẽ. Hinh chợt nhá»› ra rằng lúc nãy cô quá lúng túng nên đã quên tắt máy ghi âm, các âm thanh há»—n loạn trong phòng vừa nãy chắc chắn đã được ghi lại. Cô chợt nảy ra má»™t ý, cô bước lại trước bà n là m việc nói và o máy ghi âm: “Tôi là Diệp Hinh, lúc nà y là khoảng 22 giá» ngà y 11 tháng 5. Cách đây Ãt phút, có những luồng sóng Ä‘iện kỳ lạ hiện trên mà n hình máy ê-qua-li-dÆ¡, và các âm thanh phát ra loa, thoạt đầu có quy luáºt, và má»—i lúc má»™t vang hÆ¡n. Sau đó đèn ở trạm phát thanh bị tắt thì sóng Ä‘iện lại trở nên không có quy luáºt gì nữa, và rất chói tai. Bây giỠđã rất yên tÄ©nh, nhưng tôi.... tôi rất sợ, tháºt sá»± rất sợ hãiâ€. Hinh đã thổ lá»™ ná»—i lòng, cô thấy nhẹ nhõm phần nà o nhưng ná»—i khiếp hãi thì vẫn không há» vợi Ä‘i.
“Xẹt, xẹt...†khiến Hinh phát hoảng, âm thanh quái dị kia lại truyá»n ra loa, thoạt đầu rất khẽ rồi mạnh dần. “Mình nhất định phải là m má»™t việc gì đóâ€. à nghÄ© đầu tiên nảy ra là đáºp nát bá»™ loa, nhưng cô hiểu rằng là m thế sẽ chẳng Ãch lợi gì, nên tìm cách khác có tÃnh tÃch cá»±c hÆ¡n.
Trong phòng nà y có mắc Ä‘iện thoại ná»™i bá»™, có thể gá»i đến phòng bảo vệ, nhưng như thế khác nà o tá»± chui đầu và o thòng lá»ng? Bị Ä‘i nằm viện tâm thần thì đỡ kinh hãi hÆ¡n lúc nà y ở đây sao?
Má»™t ý nghÄ© chợt đến, Hinh dò dẫm trong bóng tối Ä‘i đến cá»a sổ, mở cánh cá»a gá»—, nhìn vá» phÃa xa xa, thấy tầng 2 cá»§a tòa nhà nhá» còn sáng đèn le lói. Cô xác định có lẽ chá»— đó là phòng là m việc cá»§a thầy Chương Vân Côn ở khu nhà giải phẫu.
Hinh thầm kêu lên “tạ Æ¡n trá»i đấtâ€. Lần mò sá» soạng má»™t lúc, cô tìm thấy và i cuốn sổ tay, cầm đến trước mà n hình huỳnh quang máy ê-qua-li-dÆ¡ để xem, cô tìm cuốn “danh bạ Ä‘iện thoại nhà trưá»ngâ€. Cô lần giở tháºt nhanh, miệng lẩm bẩm “Phòng nghiên cứu giảng dạy giải phẫuâ€... Cuối cùng Hinh đã tìm ra số Ä‘iện thoại cá»§a phòng ấy. Tay run run bấm số Ä‘iện thoại, tiếng chuông Ä‘ang reo, má»™t hồi, hai hồi... Hinh thầm cầu xin “mau đến nhấc máy, mau nhấc máy Ä‘i...†Nhưng không thấy gì. Khi cô dưá»ng như đã hết hy vá»ng thì tiếng chuông đã ngắt, có ngưá»i nhấc máy và há»i “alô?â€
ChÃnh là tiếng thầy Côn.
“Chà o thầy Côn, em là Diệp Hinh ạ!â€. Hinh suýt nữa trà o nước mắt, giá»ng cô run run.
“Diệp Hinh, bạn Ä‘ang ở đâu? Sao nghe giá»ng bạn lạ thế? Từ chiá»u tá»›i giá» cả trưá»ng Ä‘ang Ä‘i tìm bạnâ€. Rõ rà ng là thầy Côn rất ngạc nhiên.
“Em sợ..â€. Hinh chẳng biết nên miêu tả cảnh ngá»™ cá»§a mình như thế nà o, cô chỉ buá»™t miệng nói ra được hai chữ. Lúc nà y cô nháºn ra rằng cô chẳng cứng cá»i như cô vẫn tưởng.
“Äừng sợ, bạn Ä‘ang ở đâu? Tôi sẽ đến đón bạnâ€
“Em Ä‘ang ở trạm phát thanh, trên nóc khu nhà hà nh chÃnh cÅ©. Xin thầy hãy mau đến đây nhưng thầy đừng nói vá»›i ai, được không ạ? Há» Ä‘ang định đưa em Ä‘i viện tâm thần!â€
“Bạn đã tin cáºy tôi như thế, tôi sẽ rất tháºn trá»ng. Trước hết sẽ thu xếp ổn thá»a cho bạn đã, rồi sẽ tÃnh sauâ€.
“Thầy Côn hãy cẩn tháºn, ở khu nhà nà y có thể có nguy hiểmâ€. Tiếc rằng Vân Côn đã dáºp máy.
Hinh ôm hai vai ngồi thu mình trên sà n nhà , ngẩng đầu lên nhìn mà n hình của máy ê-qua-li-dơ; các đỉnh sóng âm vẫn dần dâng lên cao, các âm thanh quái dị phát ra loa lại dần mạnh hơn. Tay chân Hinh run bắn không thể kiểm soát được nữa.
Với Hinh, mỗi giây trong cảnh nà y dà i tựa một năm. Tiếng động quái dị mỗi lúc một đến gần, cà ng nghe cà ng thấy giống những bước chân đất đang dần áp tới.
Cuối cùng, bá»™ loa như bị dùng hết công suất, phát ra má»™t tiếng nổ dữ dá»™i. Hinh vá»™i bịt chặt hai tai, nghÄ© bụng: má»—i nguy đã áp sát cá»a.
Quả nhiên cá»a phòng bị Ä‘áºp mạnh, cả ná»n nhà bị rung lên theo. Tiếng Ä‘áºp cá»a quá dữ dá»™i, có lẽ sá»›m muá»™n gì há» sẽ phá tung cá»a để và o. Chắc vì đã bị khiếp sợ quá lâu, nên Hinh bá»—ng trở nên can đảm. Cô từ từ đứng dáºy, hÃt má»™t hÆ¡i tháºt sâu, tay nắm và o chiếc ghế đặt trước bà n kê máy chỉnh âm, để chuẩn bị - nếu cá»a bị mở tung thì cô sẽ ném chiếc ghế ra.
Cá»a vẫn bị Ä‘áºp ầm ầm không ngá»›t, rõ rà ng là há» muốn và o bằng được.
“Diệp Hinh, tôi là Chương Vân Côn đây!â€
Hinh thấy ngưá»i cô nhÅ©n ra như muốn ngã váºt xuống đất. Váºy là vẫn có hy vá»ng.
Hinh run rẩy bước ra mở cá»a, ngoà i cá»a tối om, thầy Côn tay cầm chiếc đèn pin to.
Hinh vá»™i nói ngay: “Thầy Côn và o ngay Ä‘i, đứng ngoà i nguy hiểm đấy!â€
“Nguy hiểm gì? Sao tôi không thấy có chuyện gì cả?†Thầy Côn lia đèn pin khắp bốn phÃa.
Æ kìa, bá»™ loa đã im tiếng. Hinh kinh ngạc quay đầu lại, cÅ©ng không thấy các sóng âm nhấp nhô trên mà n hình hiển thị nữa. Hay là “kẻ khác ngưá»i†ở đây đã hoảng sợ nên bá» chạy rồi? Có lẽ nên ghi công cho ánh đèn pin, hoặc công ấy thuá»™c vá» thầy Côn hùng dÅ©ng tiến và o.
“Chúng ta nên mau Ä‘i khá»i đâyâ€. Thầy Côn cÅ©ng thấy chẳng nên nán lại lâu ở cái nÆ¡i tối Ä‘en như má»±c nà y.
“Vâng, nhưng xin phiá»n thầy cùng Ä‘i vá»›i em tá»›i khu nhà giải phẫuâ€.
Vân Côn ngần ngừ: “Bạn nói là ... vá» phòng là m việc cá»§a tôi?... cÅ©ng được!â€
Tại sao thầy Côn ngần ngại? Hinh có thể hiểu được: đêm hôm khuya khoắt, má»™t thầy giáo trẻ ngồi cùng má»™t nữ sinh trong phòng, là điá»u nên tránh. Huống chi mình lại Ä‘ang là má»™t “phạm nhân bị truy nãâ€.
Hinh nhẹ nhà ng nói: “Không phải là đến phòng cá»§a thầy, mà là xin thầy Ä‘i cùng em đến tầng má»™t cá»§a nhà giải phẫuâ€.
“Sao phải thế?†Giá»ng thầy Côn đầy vẻ ngạc nhiên.
“Bác Phùng kỹ thuáºt viên mặc dù thưá»ng là m việc ở đó, em muốn đến chÆ¡i, chưa biết chừng sẽ gặp được, em muốn há»i bác ấy vá» má»™t việc quan trá»ng. Gặp rồi, em sẽ nghỉ qua đêm ở má»™t gian lá»›p há»c chứ không dám để thầy bị liên lụy. Em chỉ mong thầy đừng thông báo vá»›i phòng bảo vệ và phòng quản lý sinh viên, kẻo hỠđưa em Ä‘i viện tâm thầnâ€.
Vân Côn hÆ¡i ngáºp ngừng, có vẻ do dá»±, nhưng rồi vẫn nói: “Tôi sẽ không nói vá»›i ai cả! Nà o, ta Ä‘i!â€
Hai ngưá»i ra khá»i tòa nhà hà nh chÃnh cÅ©, che chung má»™t cái ô vì trá»i vẫn mưa. Có lẽ do trá»i mưa nên suốt quãng đưá»ng Ä‘i, không há» gặp má»™t ai.
Bước qua bệ cá»a xi măng xây cao, há» mở cá»a. PhÃa trong là hà nh lang tối om, cố nhìn kỹ cÅ©ng không thấy má»™t tia sáng nà o. Vân Côn nói: “Có lẽ chúng ta đừng và o nữa, rõ rà ng là bác Phùng không có ở đây!â€
Vừa dứt lá»i thì thấy đèn hà nh lang báºt sáng!
Nhưng hà nh lang vẫn không má»™t bóng ngưá»i.
“Có ai ở đây không? Có ai không đấy?†Vân Côn gá»i to, chÃnh anh cÅ©ng thấy đúng là có Ä‘iá»u bất thưá»ng.
Nhưng Hinh thì dần dần hiểu ra rằng mối nguy hiểm vẫn bám theo cô.
Cô không muốn là m liên lụy đến Vân Côn.
“Thầy Côn ạ, chúng ta Ä‘i váºy, ở đây có uẩn khúc gì đó, rõ rà ng là bác Phùng không có ở trong kia!â€
“Có ngưá»i Ä‘ang là m trò ma hay sao? Ai đấy, hãy đưá»ng hoà ng bước ra đây xem nà o!†Vân Côn lá»›n tiếng gá»i.
“Bác Phùng Ä‘ang ở trong, đó là tiếng cưa Ä‘iện cá»§a bác ấyâ€. Hinh bước và o hà nh lang, chạy ngay đến gian cuối cùng. Vân Côn vá»™i gá»i theo: “Bạn Hinh chỠđã, cẩn tháºn đấy!†Có lẽ đế giầy bị ướt, Vân Côn trượt ngã nên bị rá»›t lại phÃa sau. Hinh như không nghe thấy gì, loáng má»™t cái cô đã đứng ngay trước cá»a căn phòng.
Cá»a Ä‘ang khép, tiếng cưa Ä‘iện vang lên, đúng là từ trong đó phát ra.
Cô định đẩy cá»a, tay đưa ra nhưng lại dừng tay há» hỠở đó. Cô lá» má» cảm thấy có Ä‘iá»u gì kỳ cục chi đây: không thấy ánh sáng lách qua khe cá»a, tất nhiên là vì ông già gù có thói quen không báºt đèn trong lúc xá» lý thi thể, nhưng đêm mưa không thấy trăng sao, thì ông ấy là m việc sao được?
Sau phút do dá»±, Hinh vẫn đẩy cá»a.
Cá»a đã mở, cô ngây ngưá»i như pho tượng. Cô không biết có nên tin ở mắt mình nữa không, bá»™ não thông minh cá»§a cô không thể chịu đựng nổi cảnh tượng kỳ quái đáng sợ Ä‘ang diá»…n ra trước mắt.
NhỠánh đèn yếu á»›t từ hà nh lang hắt và o, cô nhìn thấy chiếc cưa Ä‘iện Ä‘ang váºn hà nh dữ dá»™i trên cái bà n đặt thi thể.
Cô hình rõ rà ng không có ai cầm cưa, chiếc cưa điện như bỗng có sức sống, nó tự xỠlý thi thể trên bà n.
Cô nhìn rõ, đúng là trên bà n có thi thể, và nó đã bị xẻ ra và i đoạn.
Cô cÅ©ng nhìn rõ thi thể ấy có cái đầu hói, lưng gù. ChÃnh là bác Phùng!
Äôi mắt bác Phùng vẫn mở to, hình như Ä‘ang nhìn Hinh, ánh mắt lá»™ vẻ nà i nỉ, tuyệt vá»ng, và cảnh cáo nữa.
Bao khiếp sợ, áp lá»±c, hẫng hụt và mệt má»i trong cô Ãt hôm nay, lúc nà y đã tÃch tụ đến ngưỡng không thể vượt qua được nữa. Hinh thét lên má»™t tiếng rất dà i, tiếng thét phá tan sá»± tÄ©nh mịch cá»§a đêm mưa trong khu trưá»ng.
Vân Côn chạy đến nÆ¡i, thấy Hinh ngồi rÅ© trên sà n, toà n thân run rẩy dữ dá»™i, vẫn Ä‘ang kêu thét lên kinh hãi. Anh cúi xuống ôm lấy cô, ôn tồn nói: “Bạn Diệp Hinh hãy bình tÄ©nh nà o! Cứ kêu thế nà y sẽ ảnh hưởng đến các cán bá»™ giáo viên quanh đâyâ€.
Tuy đã gần đến mức suy sụp hoà n toà n nhưng Hinh vẫn nhá»› ra rằng “kêu thét thế nà y, mình sẽ bị lá»™, khác nà o gá»i nhân viên bảo vệ chạy đến?†Cô láºp tức nÃn lặng, ngừng cả tiếng khóc, đứng lên rồi chạy ra ngoà i.
Vân Côn đứng sau gá»i ngay: “Diệp Hinh, bạn định Ä‘i đâu?â€
Hinh đứng lại, nghĩ bụng: phải rồi, mình nên đi đâu đây?
Äầu cô bá»—ng như mÆ¡ hồ trống vắng, khuôn mặt đẫm lệ ngoái lại nhìn Vân Côn bằng ánh mắt buồn bã và bất lá»±c. Vân Côn tiến lại dịu dà ng nói: “Thế nà y váºy, đêm nà y dù bạn Ä‘i đâu, tôi cÅ©ng Ä‘i vá»›i bạnâ€.
Äang nói chuyện, bá»—ng nghe thấy những tiếng bước chân vá»™i vã, hình như có nhiá»u ngưá»i Ä‘ang chạy đến. Hinh thầm nghÄ© “gay rồiâ€, cô hiểu rằng mình không còn thì giá» nữa, không kịp giải thÃch vá»›i Vân Côn ná»a lá»i, cô vụt chạy ra khá»i khu nhà .
Vừa bước chân ra cá»a, thấy má»™t ánh đèn pin cá»±c mạnh chiếu thẳng và o cô, khiến cô không dám mở mắt ra nhìn, theo phản xạ, cô đưa tay lên che mặt. Có tiếng gá»i: “Diệp Hinh ở đây! Tìm thấy rồi!â€
Hinh biết chắc đó là các nhân viên được nhà trưá»ng cá» Ä‘i tìm mình, không nghÄ© gì khác, cô vụt chạy vá» hướng không có ngưá»i. Cô cÅ©ng biết nếu cứ chạy trên đưá»ng trong trưá»ng, thì đèn pin đặc chá»§ng kia sẽ bám sát, há» sẽ dá»… dà ng Ä‘uổi kịp cô. Phải nhanh chóng bá» rÆ¡i há» má»›i được!
Chênh chếch vá»›i nhà giải phẫu là khu nhà hà nh chÃnh cÅ©, cô nhá»› rằng lối Ä‘i trong đó rất quanh co, có lẽ có thể trốn và o đó, cô bèn chạy thẳng và o khu nhà ấy.
Cô lên cầu thang rồi chạy lên tầng hai, nghe thấy phÃa dưới kia rất ồn à o, có ngưá»i hô lên “cá»a phÃa đông đã có ngưá»i gác, hai anh hãy lục soát từng gian ở tầng má»™t và tầng hầm. Má»i ngưá»i còn lại hãy theo tôi lên gác!†Äó là tiếng ông Vu Tá»± DÅ©ng phó phòng bảo vệ.
Äôi chân cá»§a Hinh Ä‘ang run: liệu mình còn có thể trốn được bao lâu nữa đây?
Nhưng cô không chịu “đầu hà ngâ€, không thể để há» dá»… dà ng đưa mình Ä‘i viện tâm thần như thế.
Má»—i bước ba báºc cầu thang, Hinh tiếp tục chạy lên trên.
Tòa nhà hà nh chÃnh cÅ© nà y có 5 tầng, cầu thang đưa thẳng lên nóc, sân thượng luôn thông thoáng, còn kê và i chiếc ghế xi-măng để má»i ngưá»i ngồi nghỉ. Các bước chân vẫn Ä‘ang Ä‘uổi sát phÃa sau, không còn cách nà o khác, cô đà nh chạy má»™t mạch lên sân thượng.
Mưa phùn táp lên mặt nhưng Hinh hoà n toà n không có cảm giác gì.
Hinh chạy má»™t Ä‘oạn trên sân thượng, bá»—ng thấy ánh đèn pin lóe sáng trước mặt, thì ra đã có ngưá»i lên đây theo má»™t lối cầu thang khác. Thế là cô bị chặn cả hai phÃa trước sau.
“Nà y bạn Diệp Hinh chá»› chạy nữa! Lẽ nà o bạn không hiểu thiện chà cá»§a nhà trưá»ng dà nh cho bạn hay sao?â€
Ôi, nếu mình chỉ là một con chim, thì mình có thể tự do bay đi!
à nghÄ© nà y nảy sinh khiến Hinh cảm thấy mình đã thay đổi tháºt là đáng sợ.
Những ngưá»i Ä‘uổi theo cô Ä‘á»u bước cháºm lại, dà n từ hai phÃa thà nh má»™t vòng cung vây lấy cô.
Không sao gạt bỠđược cái ý nghÄ© đáng sợ kia, nhưng dưá»ng như cô không còn sức để khôi phục lý trà cá»§a mình cho tỉnh táo hÆ¡n.
Thế là Hinh trèo lên thà nh tưá»ng vây sân thượng, cao chưa đầy má»™t mét.
Vu Tá»± DÅ©ng gáºt mình “gay rồi!†Ông vẫy tay: “Dừng lại, má»i ngưá»i dừng lại! Bạn Diệp Hinh định là m gì thế?â€
“Là m gì à ? Chẳng nhẽ ông không nháºn ra hay sao?†Giá»ng Diệp Hinh lạnh như những giá»t mưa Ä‘ang hắt và o mặt.
“Em đừng là m bừa! Chúng tôi đến để giúp đỡ em, cứ yên tâm, nhà trưá»ng không há» hiểu lầm em. Sẽ quan tâm đến em nhiá»u hÆ¡n. Em mau xuống Ä‘i! Em còn chưa ăn tối kia mà ? Chắc cÅ©ng rất mệt rồi! Nhà trưá»ng đã thu xếp cho em đến nhà khách, để em ăn uống tắm gá»™i, rồi Ä‘i ngá»§. Thế lại không tốt à ?â€
“Tiếp đó là , ngà y mai đưa tôi Ä‘i bệnh viện tâm thần, đúng không?â€
Ông DÅ©ng không biết nên nói thế nà o nữa, nhưng may có thầy Lý chá»§ nhiệm lá»›p Diệp Hinh kịp Ä‘i đến, nói: “Em Hinh xưa nay là má»™t sinh viên rất hiểu biết, sao lại... Em mau xuống đây, cần gì thì nói xem nà o!â€
“Chẳng có gì để nói cả! Em biết thầy Lý không thể quyết định xem nên là thế nà o, nhưng em mong thầy yêu cầu nhà trưá»ng bảo đảm rằng không đưa em Ä‘i viện tâm thần, thì em sẽ xuống ngay!â€
Thầy Lý hÆ¡i đắn Ä‘o, ông DÅ©ng thì cưá»i nhạt, cất cao giá»ng: “Cho dù thầy Lý không thể quyết định, thì tôi có thể bảo đảm vá»›i em: chắc chắn sẽ không đưa em Ä‘i viện tâm thần! Bây giá» em xuống Ä‘i nà o!â€
“Tôi muốn nhà trưá»ng phải có văn bản chÃnh thức, tuyên bố rằng bảo đảm ấy có giá trị trước pháp luáºt, có đóng dấu cá»§a Phòng quản lý sinh viên, thì tôi má»›i xuống!â€
Ông DÅ©ng không ngá» Diệp Hinh “khó nhằn†như thế nà y, ông phát cáu: “Nà y, sao em lại trẻ con như váºy? Em sẽ là m bừa chắc?â€
“Có phải ông cho rằng tôi không dám nhảy không? Tôi biết trong số nữ sinh trước kia từng ở phòng cá»§a chúng tôi, đã có 12 cô nhảy lầu tá»± tá», ông cÅ©ng đã nói vá»›i tôi còn có và i cô khác nữa, tổng cá»™ng là bao nhiêu?†Có lẽ, nhảy xuống dưới kia là cách duy nhất để giải tá»a má»i buồn phiá»n.
“Em...†Ông Dũng thực sự thấy điên tiết.
“Hinh Æ¡i!†Má»™t giá»ng nói rất quen thuá»™c vá»ng đến. ChÃnh là mẹ cô!
Bà Kiá»u Doanh được ông Kim Duy Chúc trưởng phòng quản lý sinh viên đưa tá»›i, Ä‘ang chằm chằm bước đến. Bà quá kinh ngạc trước cảnh tượng trước mắt, bà đưa tay bịt lấy miệng, chỉ chá»±c òa khóc, bà gá»i “Hinh Æ¡i†rồi đứng đỠra không biết nên nói gì nữa.
“Em Hinh nhìn xem ai đây nà o?†Ông Chúc lấy là m may vì mình đã sá»›m nhắc thầy Lý báo tin cho bà Kiá»u Doanh, bà đã ngồi chuyến bay trưa nay để đến Giang Kinh.
“Em thấy rồi!†Hinh nói lạnh lùng: “Mẹ Æ¡i, sao mẹ cÅ©ng đến để ép buá»™c con?â€
Sau phút bất ngá» nhìn thấy con, bà Kiá»u Doanh trấn tÄ©nh lại và dịu dà ng nói: “Kìa con! Mẹ đâu có ép buá»™c gì con? Mẹ đến để thăm con, mẹ vẫn chưa đồng ý để đưa con Ä‘i viện! Mẹ chỉ... mẹ chỉ không muốn mất con, con là ... là ngưá»i thân yêu nhất trên Ä‘á»i nà y cá»§a mẹ!†Nói xong câu cuối cùng, bà nghẹn ngà o.
Câu nói cuối cùng đã thá»±c sá»± cảm hóa được Diệp Hinh, cô trà o nước mắt, bước xuống sân thượng, tiến vá» phÃa trước và nhà o và o lòng mẹ, cô khóc nức nở.
|

11-08-2008, 11:05 AM
|
 |
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
|
|
Chương 15
Ngưá»i đà n bà mặt sẹo và Uông Lan San
“Thà nh tháºt mà nói, tôi cho rằng thu xếp đưa Diệp Hinh Ä‘i viện tâm thần là má»™t quyết định sai lầmâ€. Ông Từ Hải Äình nhÃu mà y, nhìn chăm chú trang lịch in ở đầu cuốn sổ công tác, ông không nhá»› mình đã khoanh má»™t vòng tròn đỠvà o ngà y 16/6 từ bao giá».
Từ khi vị chá»§ nhiệm khoa thu xếp chương trình để vá» hưu thì các cuá»™c há»p khoa Ä‘á»u do ông Äình và ông Äằng Lương Tuấn thay nhau chá»§ trì. Ông Tuấn chăm chú nhìn ông Äình. ChÃnh ông Tuấn đã quyết ý chá»§ trương đưa Diệp Hinh Ä‘i viện, lúc nà y trước mặt các bác sÄ© trẻ chưa có thâm niên, ông Äình lại nói mình “quyết định sai lầm†là có ý gì váºy? Hai ông Ä‘ang tranh Ä‘ua chức vụ chá»§ nhiệm, chỉ mai kia sẽ công bố bổ nhiệm ai là m. Nghe tin cấp trên tiết lá»™, nói mình “hÆ¡i có ưu thế†thì ông Äình ra đòn nà y không phải là không có ý đồ.
“Trong những năm qua, bác sÄ© Äình đã đưa các sinh viên tương tá»± Ä‘i viện, chắc anh đã cân nhắc kỹ má»i bá», tháºm chà rất Ä‘au xót nhức nhối phải không?â€. Ông Tuấn từng sang Mỹ tu nghiệp 2 năm, ông rất hiểu sá»± tà n khốc trong cạnh tranh, nếu cứ nhân từ vá»›i Tương Công (Sá»± tÃch Tá» Tương Công thá»i Äông Chu là má»™t vua chư hầu hoang dâm tà n bạo. Nếu nương tay vá»›i y thì chỉ là tá»± chuốc lấy kết cục bi thảm) thì khác nà o tá»± sát, vì thế ông trả đũa luôn.
Ông Äình biết ông Từ há»i câu đó là có ý công kÃch mình, ông thấy hÆ¡i buồn, nhưng ông cố kiá»m chế rồi cháºm rãi nói: “Tình hình cá»§a Diệp Hinh không giống như các nữ sinh kia. Trước khi Ä‘i viện các cô kia há»c táºp sút kém, hiện tượng nói năng lú lẫn rất rõ rệt, hoặc là lúc tỉnh lúc không. Còn Diệp Hinh thì kết quả há»c táºp không những không giảm sút mà còn đạt mức ưu tú, môn giải phẫu được Ä‘iểm tối Ä‘a, việc nà y chỉ má»›i cách đây và i tuầnâ€.
“Nhưng chuyện cô luôn miệng nói là đã gặp linh hồn cha mình thì cÅ©ng là biểu hiện tỉnh táo hay sao? Cô ta còn nói đã nhìn thấy ông kỹ thuáºt viên cá»§a phòng nghiên cứu giảng dạy bị xả thây, nhưng rõ rà ng là ông ta vẫn còn sống, chỉ là xuất huyết não phải nằm viện để theo dõi mà thôi. Äiá»u nà y cÅ©ng là biểu hiện tỉnh táo ư?â€. Ông Tuấn chỉ tay vá» phÃa buồng bệnh: “và còn hà ng loạt lá»i nói cá» chỉ không sao hiểu nổi nữa Ä‘á»u được ghi trong y bạ. Nếu tôi không nhầm thì chÃnh anh và tôi đã cùng khám bệnh và cùng ghi và o y bạ đó kia mà !â€
Các bác sÄ© đưa mắt nhìn nhau, há» Ä‘á»u đã nghe nói trưá»ng hợp bệnh nhân Diệp Hinh là không bình thưá»ng, nhưng không ngá» lại là má»™t ca mà hai vị phó chá»§ nhiệm nà y cÅ©ng khám bệnh.
“Anh nói Ä‘á»u đúng cả, nhưng vẫn cần phải phân tÃch kỹ hÆ¡n. Ta biết rằng cô Hinh đã phải chịu đựng áp lá»±c rất lá»›n vá» tinh thần, khi con ngưá»i bị căng thẳng quá mức há» sẽ nói ra những Ä‘iá»u ẩn sâu trong tiá»m thức, nhưng đó không có nghÄ©a là bệnh lý nghiêm trá»ng đến mức phải Ä‘i viện Ä‘iá»u trị. Tôi cho rằng cô ấy chưa tháºt sá»± tin cáºy tôi, anh và nhà trưá»ng nên còn nhiá»u Ä‘iá»u chưa nói ra vá»›i chúng ta, vì cho rằng dù có nói ra thì chúng ta cÅ©ng không tin. Chúng ta đừng quên rằng chuyến Ä‘i Vô TÃch cá»§a cô Hinh đã liên quan đến má»™t vụ án mạng, chứ không phải là chuyện ngẫu nhiên. Chắc chắn cô Hinh đã cảm nháºn được má»™t Ä‘iá»u gì đó nên má»›i có động cÆ¡ mãnh liệt để Ä‘i tìm lá»i giải cho “vụ mưu sát 405â€. Äiá»u tôi muốn nói là không phải cô ta không há» muốn được chúng ta quan tâm. Chúng ta nên coi việc trợ giúp tâm lý là chÃnh, chứ đừng vá»™i vã Ä‘iá»u trị thuốc menâ€. Ông Äình Ä‘ang suy nghÄ© rất sâu vá» trưá»ng hợp Diệp Hinh.
“Nếu cho nằm viện thì chẳng phải sẽ cà ng tiện, và cà ng có thể trợ giúp tâm lý tá»· má»· hÆ¡n cho cô Hinh hay sao? Nếu anh Äình nhất định bảo lưu ý kiến không cần cho nằm viện thì chi bằng cứ giao ca nà y cho mình tôi phụ trách Ä‘iá»u trịâ€. Ông Tuấn vẫn cảm thấy ông Äình Ä‘ang cố cãi lấy được, nên ông lên tiếng mạnh hÆ¡n.
Ông Äình cưá»i nhạt “Bác sÄ© Tuấn tháºt sá»± nghÄ© rằng đưa má»™t cô gái có lẽ vẫn Ä‘ang khá»e mạnh vá» tinh thần và o nằm viện cá»§a chúng ta, sẽ rất hữu Ãch cho việc trợ giúp tâm lý hay sao?â€
Bệnh viện tâm thần nằm ở vùng ven “khu bệnh việnâ€, mà trung tâm cá»§a nó là Äại há»c Y số 2 Giang Kinh, nằm ká» vùng ngoại ô. Toà n bá»™ bệnh viện được má»™t và nh Ä‘ai trồng toà n cây ngô đồng chẵn ba chục năm tuổi vây lại, hết sức yên tÄ©nh. Nhất là khu buồn bệnh, hoà n toà n cách xa chốn “ngá»±a xe như nước, áo quần như nêm†ồn ã ở bên ngoà i, tháºt sá»± là nÆ¡i con ngưá»i có thể hoà n toà n tÄ©nh tâm.
Khu buồng bệnh là má»™t tòa nhà lá»›n ba tầng, bệnh nhân nam ở tầng hai và ba, bệnh nhân nữ ở tầng má»™t. Phần lá»›n bệnh nhân Ä‘á»u nằm ở “khu lá»›nâ€, khu nà y gồm các khoa: khoa bệnh thần kinh thông thưá»ng, khoa bệnh nặng, khoa chăm sóc ngưá»i già và khoa cai nghiện. Má»—i khoa có đến và i chục giưá»ng bệnh bố trà trong má»™t gian phòng rất rá»™ng, bốn bá» Ä‘á»u có phòng y tá trá»±c ban được cách ly bởi các vách ngăn bằng kÃnh thá»§y tinh hữu cÆ¡ - để các y tá dá»… dà ng quan sát má»i động tÄ©nh bên trong. Khoa bệnh thần kinh thông thưá»ng, có số bệnh nhân đông nhất, lại được chia thà nh hai khu vá»±c, bên ngoà i phòng y tá trá»±c ban ở phÃa đông là nhà ăn kiêm vui chÆ¡i giải trà vá»›i và i dãy bà n dà i, bốn góc treo bốn ti-vi mà u. Bên ngoà i gian vui chÆ¡i giải trà là phòng tiếp ngưá»i nhà bệnh nhân và phòng là m việc cá»§a bác sÄ©. Xa hÆ¡n nữa là má»™t hà nh lang chạy dà y đến táºn khu nhà bảy tầng, là nÆ¡i khám bệnh kiêm văn phòng hà ng chÃnh. Má»™t số Ãt bệnh nhân nằm ở tầng ba cá»§a “khu nhá»â€, chỉ có và i căn buồng bệnh dà nh cho má»™t ngưá»i hoặc hai ngưá»i, có y tá chuyên trách chăm sóc. Thưá»ng là má»™t số nhân váºt đặc biệt hoặc bệnh nhân nặng má»›i được bố trà nằm các buồng nhá» nà y.
Từ lâu, các buồng nhỠđã hết chá»—, bà Kiá»u Doanh cố “tác động†cÅ©ng không có kết quả, đà nh để cho Diệp Hinh và o nằm buồng chung cá»§a khoa thần kinh thông thưá»ng.
Hinh đã khóc không biết bao nhiêu lần, cÅ©ng cố tá» ra trấn tÄ©nh không biết bao nhiêu lần, nhưng cô cà ng cố chứng minh trà óc mình vẫn mạnh khá»e thì nhà trưá»ng và các chuyên gia thần kinh lại cà ng cho rằng cô rất thất thưá»ng, trạng thái tinh thần sai lệch quá lá»›n, và cà ng giữ ý kiến buá»™c cô phải nằm viện.
Hầu như không ai còn tin cô nữa, tháºm chà cả mẹ cô cÅ©ng váºy. Äã rất nhiá»u lần cô có cảm giác ná»—i oan ức chứa chất trong lồng ngá»±c khiến cô nghẹt thở, cô muốn đột nhiên “lên cÆ¡n†má»™t phen cho hả. Dưá»ng như số pháºn cá»§a cô bị má»™t “bà n tay Ä‘en†vô hình nắm lấy rồi mặc sức xoay vần. Nhưng Hinh vẫn suy ngẫm, và hiểu rằng nếu tiếp tục là m ầm ỹ thì chỉ khiến cho “bệnh án†cá»§a cô thêm dà y hÆ¡n, đặc biệt là không thể “lên cÆ¡nâ€, vì chứng cấp cuồng là dấu hiệu rà dấu hiệu rất chuẩn để các bác sÄ© thần kinh phải dùng thuốc, cô không thể dại dá»™t mà chấp nháºn bị Ä‘iá»u trị. Việc Ä‘iá»u trị bệnh tâm thần chỉ dà nh cho bệnh nhân tâm thần, tác dụng cá»§a thuốc sẽ là có hại cho những ngưá»i khá»e mạnh. Cô phải duy trì má»™t bá»™ não tỉnh táo - đây là con đưá»ng duy nhất để nắm vững váºn mệnh cá»§a mình.
Phải là m thế nà o để không bị dùng thuốc? Hinh nhá»› lại bá»™ phim Nháºt Bản “Äuổi bắt†mà cô xem hồi nhá», nhân váºt nam vì không muốn uống thuốc chữa thần kinh có hại cho mình nên lần nà o anh ta cÅ©ng giả vá» uống thuốc, rồi Ä‘i và o nhà vệ sinh nhè ra. Có lẽ mình có thể dùng cái mẹo nà y.
“Äây là thuốc cá»§a em sáng nay. Tôi phải đứng chá» xem em uống xong. Trông em có vẻ là má»™t cô gái ngoan ngoãn, lại là má»™t sinh viên kia mà ! Em biết không, có nhiá»u bệnh nhân không chịu nghe lá»i, khăng khăng rằng mình không bệnh táºt gì cả, cứ há»c theo bá»™ phim Nháºt Bản “Äuổi bắt†- ngáºm thuốc nhưng không nuốt, hoặc là và o nhà vệ sinh rồi nhè ra. Cho nên chúng tôi đỠphòng là chÃnh: em phải uống từng hụm nước to... đúng thế... nếu chỉ nuốt thuốc mà uống Ãt nước, sẽ hại cho dạ dà y. Tốt rồi, tôi sẽ ngồi vá»›i em má»™t lúcâ€. Chị y tá đã là m tan biến má»i hy vá»ng cá»§a Hinh. Hinh lim dim mắt, cô như cảm nháºn được hai viên thuốc Ä‘ang khoái trá trôi qua thá»±c quản rồi xuống dạ dà y mình, chuẩn bị tan vụn ra rồi thấm và o máu, sau đó táºp kÃch hệ thần kinh nhạy bén và khá»e mạnh cá»§a cô bằng dược tÃnh cá»§a nó. Chị y tá đứng quanh ở giưá»ng bên má»™t lúc, thấy bệnh nhân ở “khu nhá»â€ nà y không có khả năng nhè thuốc ra, chị má»›i cháºm rãi bước Ä‘i. Hinh ngồi trên ghế đặt bên đầu giưá»ng, nhắm mắt. Chẳng rõ có yếu tố tâm lý hay không, hình như thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng: cô thấy mình bình tÄ©nh hÆ¡n như tư duy dưá»ng như lại có phần trì trệ. Những hình ảnh trong mấy ngà y qua vốn đã Ä‘an xem rối mù... thì bây giá» vẫn cứ rối mù, có Ä‘iá»u, chúng như má»™t đống rác tạp nham chất chồng, không chút sức sống, cÅ©ng không chỠđợi cô tháo gỡ.
Chẳng lẽ cứ thế nà y mãi? Bá»—ng có ai đó đẩy cô má»™t cái, cô bừng tỉnh. Chị y tá mỉm cưá»i: “Diệp Hinh, em xem ai đến kìa!â€
“Mẹ!†Hình như mẹ Ä‘ang ở phòng đón tiếp ngưá»i nhà , cô không nén được nước mắt tuôn trà o. Bà Kiá»u Doanh rất xót xa, cÅ©ng trà o nước mắt: có lẽ gá»™p những lần con gái bà khóc từ thá»i tiểu há»c, trung há»c lại, cÅ©ng chẳng khóc nhiá»u hÆ¡n mấy hôm nay.
“Con ạ, mẹ chá»§ trì má»™t há»™i nghị định hướng công tác, Ä‘ang Ä‘i đến hồi kết, mẹ phải trở vá» mấy hôm. Äây là bệnh viện tốt nhất cá»§a tỉnh, nên mẹ cÅ©ng yên tâm để con đến đây Ä‘iá»u trị. Và i hôm nữa mẹ lại đến thăm con, con hãy chịu khó nghe lá»i bác sÄ©...â€
Hinh nÃn khóc, chăm chú nhìn khuôn mặt mẹ. Bà Kiá»u Doanh vốn vẫn còn nét duyên dáng phong lưu, nhưng bao lo nghÄ© và mệt má»i mấy hôm nay đã khiến bà già đi Ãt nhiá»u.
“Lẽ nà o chÃnh mẹ cÅ©ng cho rằng con có bệnh tháºt ư?â€
Hinh đã há»i câu nà y không biết bao nhiêu lần.
“Con gái ngốc nghếch cá»§a mẹ, con không có bệnh, lá»i con nói mẹ Ä‘á»u tin cả!â€. Bà Kiá»u Doanh ôn tồn trả lá»i mà lòng Ä‘au như dao cắt.
Hinh biết mẹ chỉ an á»§i cô đó thôi, chắc chắn bà cÅ©ng tin rằng con gái mình cần được và o đây Ä‘iá»u trị. Hai mẹ con bịn rịn chia tay. Lúc bà Kiá»u Doanh quay ra cá»a, Hinh không nén được lại trà o nước mắt.
Trở vá» giưá»ng cá»§a mình cô vẫn chưa thoát khá»i cảm giác cô độc sau khi mẹ ra vá». Hai tay ôm vai, cô ngồi trên ghế suốt hai tiếng đồng hồ không há» nhúc nhÃch. Hình như trên thế gian nà y chỉ còn lại mình cô. Tạ Tốn thá»±c đáng giáºn, anh Ä‘ang ở đâu? Lẽ nà o anh bụng dạ hẹp hòi như thế tháºt ư? Thế mà em vẫn Ä‘ang nhá»› đến anh đây, anh có biết không? Âu Dương Sảnh đáng thương, liệu bao giá» cáºu má»›i khá»i bệnh? Mẹ thân yêu, con mong mẹ sẽ sá»›m trở lại, nhưng rồi sao nữa? Há» vẫn cứ giam cầm con ở đây như thế nà y... Có phải đây là cảm giác tháºt sá»± tuyệt vá»ng? Má»i ná»—i hãi hùng trước đây chỉ là khiến cô kinh sợ mà thôi.
Cứ như thế, Hinh ngồi đến khuya, cô y tá và i lần đến khuyên Hinh Ä‘i ngá»§, Hinh má»›i uể oải nằm xuống. Cô văng vẳng nghe thấy các cô y tá thở dà i nói vá»›i nhau: “Cô sinh viên ấy tháºt đáng ái ngại, chắc là thuốc đã ngấm rồi đấyâ€
“Má»›i uống thuốc có má»™t ngà y mà có tác dụng nhanh thế kia à ?â€
“CÅ©ng khó nói lắmâ€.
Lẽ nà o mình bị thuốc tác dụng tháºt nên má»›i sa sút như thế nà y? Nhưng tình thế lúc nà y mình không sa sút là m sao được? Liệu có phải ngà y mai mình sẽ phấn chấn lên chăng? Nhưng nếu thế há» liệu có bắt mình uống thêm thuốc không? Hình như há» mong mình cứ xẹp Ä‘i như thế nà y thì má»›i gá»i là thuốc có hiệu quả! Hinh nghÄ© ngợi miên man rối bá»i, mÆ¡ mà ng ngá»§ thiếp Ä‘i.
Äây đâu phải là phòng 405, sao lại cÅ©ng có má»™t khuôn mặt nát bươm? Không có tiếng nhạc, không có ánh sáng nhợt nhạt, nhưng lại thấy bóng cô gái áo trắng cháºp chá»n má» tá». Äúng là đang ngá»§ mê, nhưng hình như lại rõ hÆ¡n là cảnh có tháºt. Hinh chăm chú nhìn khuôn mặt dáºp nát cá»§a cô gái, hình như đã từng quen nhau...
“Tại cô nên tôi má»›i nên nông ná»—i nà y, phải ở chung vá»›i đám ngưá»i Ä‘iên!â€
Cô gái áo trắng lắc đầu. và giÆ¡ đôi tay vá» phÃa Hinh, mưá»i ngón tay xương xẩu hướng tá»›i mặt cô. Cô định xua tay cưỡng lại, nhưng đôi tay cô như bị đè nặng, bất lá»±c không sao nhấc lên được.
CÆ¡n ác má»™ng nà y không thể kéo dà i lâu thêm nữa. Hinh mở to mắt, trá»i Æ¡i... má»™t khuôn mặt nát bươm!
Ãnh đèn yếu á»›t báºt suốt đêm ở phòng y tá trá»±c ban có thể hắt và o buồng bệnh nhân qua vách thá»§y tinh hữu cÆ¡, vì cá»± ly quá xa nên quanh giưá»ng Hinh vẫn rất tối, tuy nhiên cô vẫn có thể nhìn rõ ngưá»i phụ nữ ấy có khuôn mặt dáºp nát, má»™t bà n tay bịt lấy miệng cô, bà n tay kia xoa lên mặt cô và nói: “Là n da tháºt mịn mà ng!â€. Hai cánh tay Hinh cÅ©ng bị hai bà n tay khác giữ chặt. Hai phụ nữ mặc quần áo bệnh viện mà u trắng Ä‘ang đứng bên giưá»ng Hinh, má»™t ngưá»i mặt nát bươm, nói đúng ra là mặt nham nhở chằng chịt, nhìn trong lúc má» tối thế nà y phải giáºt mình, ngưá»i kia thì nhìn không rõ mặt nhưng rất khá»e, Ä‘ang ghì tay Hinh Ä‘au Ä‘iếng. Hinh muốn kêu lên nhưng miệng bị bịt chặt nên đà nh chịu. Rất nhanh, ngưá»i mặt sẹo thò tay lần cởi khuy áo ngá»§ cá»§a Hinh. Hinh giẫy giụa, quẫy chân nhưng há» khá»e hÆ¡n cô nhiá»u, xem chừng cô đã hết hy vá»ng. Äôi tay Ä‘ang ghì cô bá»—ng buông ra, và má»™t loạt những âm thanh quái dị vá»ng đến. Hinh láºp tức nhảy xuống giưá»ng, ấn chuông cầu cứu phòng y tá trá»±c ban. Rồi chỉ nhìn thấy ở phÃa xa xa, ngưá»i phụ nữ mặt sẹo Ä‘ang đánh nhau vá»›i hai ngưá»i khác, các cô y tá nghe thấy tiếng chuông ở bên nà y bèn chạy và o, các bệnh nhân khác cÅ©ng bị tỉnh dáºy bởi tiếng ồn, há» vây lại ngó xem. Các cô y tá kéo ba ngưá»i tách ra. Ngoà i ngưá»i phụ nữ mặt sẹo, thì ngưá»i thứ hai là má»™t phụ nữ tuổi trung niên - nhìn vóc dáng thì có lẽ là ngưá»i lúc nãy vừa ghì tay Hinh, ngưá»i kia là má»™t bà già tóc hoa râm. Má»™t cô y tá trách móc: “Lại là các ngưá»i! Nếu còn là m loạn lên nữa, chúng tôi sẽ báo cáo bác sÄ© dà điện để Ä‘iá»u trị cho các ngưá»i!â€. Lúc nà y lại có má»™t nam y tá thân hình lá»±c lưỡng chạy đến, má»™t cô y tá nói: “Cô sinh viên không vấn đỠgì, còn ba ngưá»i nà y thì phải đưa vá» giưá»ng, đêm nay phải trói lại mà ngá»§ kẻo lại gây rắc rối!â€.
Hinh vá»™i nói: “Hình như bà già không là m gì đâu, đừng trách oan bà ấyâ€.
Cô y tá cưá»i nhạt: “Không là m gì à ? Cô nhìn hai ngưá»i kia bị Ä‘au ra sao thì biếtâ€.
Äúng thế, ngưá»i đà n bà mặt sẹo lại bị thêm má»™t vết máu trên mặt, còn ngưá»i đà n bà to vâm thì trán sưng vù, cánh tay phải thõng xuống như là bị tráºt khá»›p. Rõ rà ng là bà già ấy đã cứu Hinh. Hai ngưá»i kia bị trừng trị là đáng rồi, bà già ra tay cÅ©ng khiếp tháºt. Nhưng bà già có vẻ rồ dại kia sao có thể khiến hai nữ bệnh nhân cao to, Ãt tuổi hÆ¡n hẳn bị ăn đòn khiếp thế? Bà già bá»—ng tá» vẻ vô tá»™i, nói nghèn nghẹn: “Tôi có là m gì đâu? Các... các cô nhìn xem, thân già nà y chưa bị há» nghiá»n nát ra là đã phải tạ Æ¡n trá»i đất rồi, sao lại trói tôi?â€.
Hai nam y tá đưa bà già và o đầu tiên, hình như bà còn nguy hiểm hÆ¡n cả hai ngưá»i kia. Hinh đưa mắt nhìn sang, thấy giưá»ng cá»§a bà cách giưá»ng cá»§a cô không xa lắm. Anh y tá ấn bà nằm xuống giưá»ng, thắt chặt bà bằng dây Ä‘ai da buá»™c sẵn ngay mép giưá»ng. Còn hai bệnh nhân đã nạt ná»™ Diệp Hinh thì được đưa Ä‘i Ä‘iá»u trị vết thương. Vẳng nghe thấy tiếng cô y tá cảnh cáo: “Nếu các ngưá»i còn dám là m thế nữa thì sẽ bị đưa sang khu bệnh nhân nặng, rồi sẽ được gặp đối thá»§ còn dữ dằn hÆ¡n các ngưá»iâ€.
Lúc nà y Hinh má»›i cảm thấy rõ ná»—i ê chá», sợ hãi, oán háºn Ä‘ang cùng áºp đến vá»›i cô. Cô thút thÃt khóc, y tá đến an á»§i cô cÅ©ng chẳng thiết nghe.. Và o lúc cô độc không biết bấu vÃu và o đâu, Ä‘iá»u mà Hinh cần không chỉ là an á»§i. Äiá»u mà cô cần là tình yêu. Chỉ có tình yêu má»›i khiến cô lại có can đảm.
Ná»a đêm vá» sáng, Hinh hầu như không chợp mắt. Và o giỠđến khám phòng buổi sáng, bác sÄ© Äằng Lương Tuấn thấy đôi mắt Hinh có quầng thâm, ông nghÄ© bụng: “Có lẽ bệnh cô ta còn nặng hÆ¡n mình dá»± Ä‘oánâ€. Cô y tá đứng bên báo cáo rằng cô sinh viên nà y từ sau khi uống thuốc đã rất yên ổn, hầu như cả ngà y không nói má»™t câu.
“Tốt rồi, váºy là thuốc rất phù hợp vá»›i cô taâ€. Ông Tuấn gáºt đầu tỠý bằng lòng, đồng thá»i đưa ra phác đồ Ä‘iá»u trị cho Diệp Hinh. Ông là nhân váºt hà ng đầu thuá»™c trưá»ng phái phân tÃch thần kinh cá»§a bệnh viện nà y, tÃch lÅ©y kinh nghiệm sau chuyến du há»c Mỹ, ông rất tin ở kỹ thuáºt lâm sà ng cá»§a mình. Trông ông rất có phong độ, nói năng khúc chiết, rất dá»… khiến cho bệnh nhân có thiện cảm, vì thế há» thưá»ng thẳng thắn bá»™c bạch vá»›i ông má»i ná»—i niá»m, rất có lợi cho việc Ä‘iá»u trị cá»§a ông.
“Bạn Diệp Hinh đừng nên nghÄ© ngợi nhiá»u, tôi đã láºp phác đồ cho bạn, chỉ cần chúng ta nói chuyện và i lần để tháo gỡ những băn khoăn trong lòng, thì chỉ Ãt hôm sau bạn có thể ra việnâ€. Ông Tuấn nói hết sức nhẹ nhà ng để tranh thá»§ niá»m tin và thiện cảm cá»§a Hinh.
“Xin tùy bác sÄ© Tuấn, cháu nhất định sẽ là m theo ý bác sÄ©â€. Thái độ ung dung cá»§a Hinh khiến ông Tuấn thầm ngạc nhiên, không biết nên mừng hay nên lo. Nếu cô ta thá»±c sá»± nhẹ nhõm thế nà y thì tháºt là quá tốt, nhưng nếu chỉ là bá» ngoà i thôi thì sao? Mình sẽ tìm tác nhân gây bệnh như thế nà o? Biểu hiện tỉnh táo thế nà y sẽ là cái cá»› để Từ Hải Äình bắt bẻ nà y ná»!
Äến giỠăn trưa, Hinh bưng khay đến trước cá»a sổ nhà ăn chá» lÄ©nh suất ăn. Rất đông ngưá»i xếp hà ng, thỉnh thoảng có bệnh nhân lỡ đánh rÆ¡i khay, cÆ¡m canh thức ăn vung vãi tứ tung trông chết khiếp, các nhân viên lại phải đến quét dá»n, hà ng ngÅ© lại cà ng cháºm tiến.
“Cô đừng tưởng có thể trốn được tôiâ€. Má»™t giá»ng nói lạnh tanh. Hinh ngoái đầu lại, á»›n lạnh: chÃnh là ngưá»i đà n bà mặt sẹo tối qua. Rõ rà ng chị ta nhân lúc các y tá không để ý đã chen ngang đứng phÃa đằng sau Hinh. Các bệnh nhân đứng phÃa sau bắt đầu chỉ trÃch, tháºm chà có ngưá»i chá»i bá»›i thô tục. Ngưá»i đà n bà mặt sẹo ngoảnh lại nhăn mặt, mÃm môi dá»a dẫm khiến má»i ngưá»i cÅ©ng bá»›t xì xà o hÆ¡n.
“Chị đừng tưởng tôi sợ chị tháºt!â€. Hinh nói thản nhiên, chẳng buồn quay mặt lại. Cô cÅ©ng chẳng hiểu lòng can đảm cá»§a mình có từ đâu, nhưng cô biết, ở đây chỉ cô má»›i có thể bảo vệ cho chÃnh cô.
Chị mặt sẹo ngá»› ra, hoà n toà n không ngá» cô há»c sinh trông non choẹt yếu á»›t nà y lại dám có gan như thế. Chị ta cưá»i hì hì, đổi giá»ng: â€œÄÆ°á»£c, tôi thÃch cái tÃnh nà y cá»§a cô! Thá»±c ra tôi đâu có đáng sợ như thế, chỉ vì bị ở đây lâu quá thì thấy buồn. Cô lại má»›i đến, chưa quen biết ai nên tôi muốn kết bạn vá»›i cô để cùng âu yếm vá»›i nhauâ€.
Hinh nghe chị ta nói hai chữ “âu yếm†tháºt quái dị nhưng cÅ©ng thấy sá» sợ, cô cố ra vẻ Ä‘iá»m tÄ©nh: “Tôi quá sẵn các bạn ở trưá»ng há»c, đằng nà o thì tôi cÅ©ng không ở đây lâu, tôi chẳng lo sẽ bị cô đơnâ€.
“Nà y, cô không biết tháºt hay giả vá» không biết thế? Äã và o đến đây thì đâu phải chỉ là nhức đầu sổ mÅ©i lặt vặt, là m gì có chuyện dăm bữa ná»a tháng là ra viện. Mà dù có ra viện thì chỉ Ãt lâu sau sẽ lại quay và o. Nếu không quay và o thì chỉ có má»™t khả năng là lên chầu trá»i, giống như mấy cô gái ở trưá»ng cô ngà y trước!â€
Hinh bá»—ng chá»™t dạ: “Chị cÅ©ng biết chuyện vá» các cô gái ấy à ? Chị đã biết những gì?â€
“Tôi đã ở đây mưá»i mấy năm, sao lại không biết? “Vụ án mưu sát 405†nghe quen tai chứ?â€
“Chị nói cụ thể hÆ¡n được không?†Hinh sốt ruá»™t há»i
“Cô đừng hung vá»›i tôi thì tôi sẽ cho cô biết. Äến giá» hoạt động tá»± do chiá»u nay, cô hãy Ä‘i bách bá»™ vá»›i tôi, có được không?†Chị mặt sẹo ôn tồn nói.
Hinh thấy dạ dà y cô oi ói buồn nôn, cô giáºn mình suýt nữa mắc lừa chị mặt sẹo. Có phải tại mình uống thuốc thần kinh nên đầu óc bị lú lẫn hay không? Cô quay Ä‘i, không để ý đến chị ta nữa.
Chị ta không chịu thôi, lại bám há»i: “Lát nữa ta cùng ngồi ăn vá»›i nhau có được không?â€
â€œÄÆ°á»£c chứ, nếu có thể cho bà lão xấu xà nà y ngồi cùng hai ngưá»i thì cà ng hayâ€. Ngưá»i nói câu nà y chÃnh là bà già đã cứu Hinh tối qua. Chắc bà phải xấp xỉ tuổi bảy mươi, lưng hÆ¡i còng nhưng đầu tóc chải rất gá»n ghẽ. Mặt bà đầy những nếp nhăn, đôi mắt mỠđục, cÅ©ng không có gì khác vá»›i các vị cao niên thưá»ng gặp; bà nói năng cÅ©ng rất bình thưá»ng, nhưng tại sao phải và o nằm viện tâm thần? NghÄ© đến đây Hinh khẽ thở dà i. Cô tá»± thấy mình rất bình thưá»ng, thế mà cÅ©ng phải và o đây kia mà !
“Bà ạ, cháu cảm Æ¡n bà tối qua đã giúp cháu!â€
Bà già lấy là m lạ, nhìn Hinh: “Tôi giúp cô cái gì nhỉ?â€
Hinh lại thở dà i, xem ra bà già bị và o đây không phải là không có lý.
“Thá»±c ra chỉ cô má»›i giúp được cô thôiâ€. Bà già lẩm bẩm rồi chen lên đứng trước Hinh (nhà ăn cá»§a bệnh viện có quy định rằng ngưá»i già trên 65 tuổi không phải xếp hà ng khi lÄ©nh cÆ¡m). Bà bưng khay cÆ¡m canh từ ô cá»a sổ nhá» rồi quay Ä‘i luôn, chẳng buồn nhìn Hinh nữa. Hinh thấy lá»i nói cá»§a bà còn có ẩn ý gì đó, bèn bưng khay đồ ăn cá»§a mình đến ngồi bên cạnh bà .
“Cháu là Diệp Hinh, chẳng lẽ bà đã quên tối qua bà vừa cứu cháu à ? Thôi được, dù bà nhá»› hay quên cháu cÅ©ng xin cảm Æ¡n bà ! Cháu xin há»i, bà là ...â€
Chị mặt sẹo cÅ©ng đến ngồi cùng, cưá»i nhạt: “Bà ấy là Uông Lan San nổi tiếng ra trò! Nếu cô trò chuyện ăn ý vá»›i bà ấy, thì cô chỉ có chết! Mấy cô sinh viên cá»§a trưá»ng cô ngà y trước Ä‘á»u thân vá»›i bà ấy, cô xem háºu quả là gì nà o?â€
Hinh lừ mắt nhìn chị mặt sẹo, nhưng không ngá» bà già lại nói: “Chị ta nói không sai đâuâ€.
Hinh ngạc nhiên: “Sao lại nói thế? Là m gì có mối liên quan đó? Cháu không tin, các chị kia chết Ä‘á»u do các nguyên nhân khác... nói thế nà y tức là chắc chắn bà cÅ©ng biết vỠ“vụ mưu sát 405â€?â€
“Những ai tá»± cho rằng mình biết, thưá»ng lại là chẳng biết gìâ€. Bà Uông Lan San không trả lá»i thẳng và o câu há»i.
“Thấy chưa, bà già nà y dở hơi!†Chị mặt sẹo không bỠlỡ cơ hội, “trả thù†luôn.
“Phải! Không dở hÆ¡i thì tại sao phải ở đây bốn chục năm? Trong những ngưá»i hay ra và o chá»— nà y, có và i ngưá»i nằm viện hÆ¡n chục năm là cùng, đã tưởng mình là báºc nguyên lão rồiâ€. Bà San phản kÃch chị mặt sẹo, chứng tá» bà hoà n toà n không có bệnh táºt gì.
Váºy những con ngưá»i nà y là thế nà o đây?
Hinh bá»—ng thấy ngao ngán đến cùng cá»±c, xem chừng mình đà nh phải thÃch nghi chung sống vá»›i đám ngưá»i rồ dại kỳ cục nà y váºy. Nếu muốn giao lưu vá»›i há» thì mình cÅ©ng phải suy nghÄ© như kiểu cá»§a há» chăng? Còn có việc gì khó hÆ¡n Ä‘iá»u nà y đây? Há» rõ rà ng là những con ngưá»i cần được quan tâm giúp đỡ, nhưng ai sẽ giúp đỡ mình đây?
Äiá»u Hinh có thể là m, dưá»ng như chỉ lại là ngồi ngây trên giưá»ng, có lẽ chỉ có cách nà y má»›i có thể giữ được sá»± tỉnh táo cho mình.
Äã đến giỠđược hoạt động tá»± do, các bệnh nhân Ä‘á»u ra đánh bóng bà n, táºp thể dục, Ä‘i bách bá»™... chỉ có Diệp Hinh vẫn ngồi bất động trên giưá»ng. Chị mặt sẹo lại đến bên cạnh nói những câu vá»› vẩn chẳng đâu và o đâu. Hinh chán ngán nhìn chị ta má»™t hồi, rồi dứt khoát nhắm mắt lại không để ý nữa.
“Mấy cô kia lúc má»›i đến cÅ©ng thế nà yâ€.
Má»™t giá»ng thiếu nữ trong trẻo như tiếng chuông bạc. Tại sao mình lại chưa để ý rằng ở đây còn có má»™t cô gái trẻ như thế? Hinh mở mắt ra nhìn, cô lạnh cả ngưá»i. Äâu phải là má»™t cô thiếu nữ, mà chÃnh là bà già Uông Lan San. Tại sao bà ý lại bắt chước giá»ng cá»§a bé gái?
“Bà San, bà ...â€
“Chị Æ¡i, chị ra kia Ä‘i dạo vá»›i em được không?†Äôi mắt mỠđục cá»§a bà San hình như cÅ©ng trong hÆ¡n trước, long lanh sức xuân mà chỉ tuổi trẻ má»›i có.
Hinh cảm thấy toà n thân rùng rùng á»›n lạnh, cô đứng lên rồi lùi lại má»™t bước “Bà ... bà là ai?â€
Bà San bước lên má»™t bước, đưa tay ra nắm lấy tay Hinh: “Em là Tôn TÄ©nh TÄ©nh, em Ãt tuổi nhất ở đây, chuyện trò chẳng hợp vá»›i ai cả, may mà chị lại và o đây, tuổi không chênh nhau là mấy, chúng ta kết bạn Ä‘iâ€.
Hinh đưa tay ra sau lưng, giá»ng run run: “Cô... năm nay bao nhiêu tuổi?â€
“16 ạ!â€
Hinh bấm nút chuông đặt ở đầu giưá»ng xin trợ giúp, má»™t cô y tá Ä‘i và o, nhìn tình thế cô hiểu ra ngay: “Bà San lại quáºy nữa à ?â€
“Em là Tôn TÄ©nh TÄ©nh kia mà !â€. Bà San eo éo cãi lại. Cô y tá đưa bà ta ra, bà ta vừa giãy giụa vừa ngoái đầu lại nhìn Diệp Hinh bằng ánh mắt dữ tợn ai oán, há»i lạnh lùng: “Tại sao chị lại không chÆ¡i vá»›i em?â€
|

11-08-2008, 11:12 AM
|
 |
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
|
|
Chương 16
Ãnh trăng, mặt nát, nháºp vai
“Bà ấy cÅ©ng như tôi, sẽ không buông tha cô đâu†Diệp Hinh nghe câu nà y, cô lại rợn ngưá»i, thì ra chị mặt sẹo đã đứng sau lưng cô tá»± lúc nà o, khoái trá buông ra má»™t câu. Hinh định nói mấy câu để tá» ra cứng cá»i nhưng lại thấy là m như thế là dối mình và dối ngưá»i. Cô mÃm chặt miệng, nước mắt trà o ra. Chị mặt sẹo ngồi sà ngay và o ghế kê bên cạnh giưá»ng Hinh, lẩm bẩm nói: “Tôn TÄ©nh TÄ©nh, đã lâu không gặp cô ta! Cô biết không, đó chỉ là má»™t trong và i chục vai cá»§a bà Uông Lan San. Hình như bà San luôn sắm vai TÄ©nh TÄ©nh để là m quen vá»›i các nữ sinh trưá»ng cô và o đây ngà y trước... Äây là hiện tượng phân tách nhân cách Ä‘iển hình, cô là sinh viên y khoa, chắc cô không thể không biết?â€
Hinh ghét cay ghét đắng chị ta, cô định ấn chuông xin trợ giúp nhưng lại nghÄ© chị ta cÅ©ng chưa là m Ä‘iá»u gì quá đáng, thì mặc xác chị ta váºy. Hinh bèn bá» ra ngoà i phòng. Ra hÃt thở không khà trong là nh có lẽ sẽ dá»… chịu hÆ¡n.
Chị mặt sẹo bám theo luôn: “Tôi biết mà , cô không có bệnh gì hếtâ€
Hinh đứng lại ngay. Suốt bao ngà y qua, đây là ngưá»i đầu tiên nói thẳng vá»›i Hinh rằng cô chẳng có bệnh gì cả. Nhưng đáng buồn thay, ngưá»i ấy lại là má»™t bệnh nhân tâm thần!
“Thá»±c ra so vá»›i các loại bệnh ở cÆ¡ quan khác, tá»· lệ chẩn Ä‘oán sai bệnh thần kinh cao hÆ¡n nhiá»u†Câu nói nà y hoà n toà n không giống như cá»§a má»™t bệnh nhân tâm thần. Hinh ngạc nhiên nhìn chị ta.
“Chị rốt cuá»™c là ngưá»i thế nà o? Tại sao chị biết tôi không có bệnh?†Hinh cuối cùng cÅ©ng mở miệng nói.
Chị mặt sẹo bình thản nói: “Tôi vốn là bác sÄ© mà . Cô có cảm giác gì tôi là má»™t bệnh nhân hay không?â€
“Nhưng tối qua chị lại giống như má»™t con dã thú!†Hinh háºm há»±c nói.
“Sao lại có thể trách tôi gì được? Phòng nà y toà n là nữ, tôi có nhu cầu bản năng cá»§a tôiâ€.
“Chị bảo rằng chị không có bệnh, váºy tại sao chị phải ở đây bao năm trá»i?â€. Chẳng hiểu ai xui khiến, thế là Hinh bắt chuyện vá»›i chị ta. Hai ngưá»i cùng ra khá»i phòng, Ä‘i dá»c theo hà nh lang.
“Bởi vì xã há»™i chẳng chấp nháºn tôi. Cô biết tại sao mặt tôi trở thà nh thế nà y không? Cô im lặng nhưng tôi biết lòng cô vẫn thầm há»i, đúng không?â€
Hinh gáºt đầu và cà ng cảm nháºn ra rằng ngưá»i phụ nữ nà y không như các bệnh nhân bình thưá»ng khác
“Sau khi tốt nghiệp đại há»c Y, tôi được cỠđến là m việc ở má»™t bệnh viện cấp thà nh phố. Ở khoa có má»™t bác sÄ© chÃnh có chuyên môn rất cao, con ngưá»i cÅ©ng rất phong độ, đám nữ y tá nữ bác sÄ© trẻ Ä‘á»u rất say mê ông. Chỉ riêng tôi vì miệt mà i vá»›i công việc nên Ãt khi cưá»i đùa vá»›i ông. Nhưng ông ta hoà n toà n không như Liá»…u Hạ Huệ (tên tháºt là Triển Hoạch, ngưá»i nước Lá»— thá»i Äông Chu, đức cao vá»ng trá»ng), tuy đã có vợ con nhưng lối sống vẫn rất tùy tiện, các nữ đồng nghiệp xán đến thì ông ấy “chiá»u†tất, lại vẫn thưá»ng xuyên “đánh tÃn hiệu†vá»›i tôi nữa. Tôi không muốn bị sa và o chốn rắc rối ấy, và cÅ©ng coi khinh nhân cách cá»§a ông ta nên tôi nhất quyết giữ má»™t khoảng cách vá»›i ông ta.
Má»™t hôm chúng tôi được sắp xếp và o cùng má»™t ca trá»±c, tôi Ä‘ang ở trong phòng trá»±c ban ngồi viết bệnh án thì ông ta và o, toà n nói những chuyện trá»i Æ¡i đất hỡi và “đụng chạm†và o tôi. Tôi phản đối nhưng ông ta không chịu dừng lại, rồi ôm chặt... xoa ngưá»i hôn hÃt. Khi tôi Ä‘ang gắng chống cá»± thì cá»a phòng bá»—ng mở toang. Thì ra là vợ ông ta vẫn nghe đồn đại biết chuyện trăng hoa cá»§a chồng, nên bất thình lình tìm đến bệnh viện và bắt gặp ngay cảnh tượng nà y. Chị ta cho rằng chúng tôi Ä‘ang vụng trá»™m, nên giáºn dữ chá»i rá»§a má»™t hồi, rồi quay ra. Và i phút sau chị ta quay và o, cầm má»™t lá» axit sun-phua-ric tạt và o ngưá»i tôiâ€
Hai ngưá»i bước và o vưá»n hoa trong sân bệnh viện. Äi dưới ánh nắng mà Hinh thấy rùng mình sởn gáy. Chị mặt sẹo nói má»—i lúc má»™t gấp như là chị lại trải qua cái cảnh nà y.
“Vì thế mà khuôn mặt tôi thà nh ra như hiện nay. Sau chuyện đó tôi rất Ä‘au khổ, âu cÅ©ng là lẽ đương nhiên. Nhưng áng chừng há» sợ tôi sẽ có hà nh động trả thù gì đó, cho nên sau khi chữa là nh vết thương cho tôi, há» tống tôi và o đâyâ€. Chị mặt sẹo phẫn uất, tay bưng lấy mặt không dám nhá»› lại thêm nữa.
Diệp Hinh bắt đầu thấy cảm thông với chị.
“Nhưng Ãt lâu sau các bác sÄ© nháºn ra rằng tôi không có vấn đỠgì cả, bèn cho tôi ra viện, trở lại là m việc. Khi gặp lại ngưá»i đà n ông kia, tôi không sao nén nổi, bèn xông và o bóp cổ hắn...â€
Hinh định kêu lên nhưng không thà nh tiếng vì chị mặt sẹo đã bóp ngay cổ cô, gằn giá»ng: “Tại sao, tại sao mặt ta thà nh ra thế nà y ngươi má»›i chịu nhìn ta?â€. Thì ra chị ta nói năng toà n “râu ông ná» cắm cằm bà kiaâ€, nhưng Hinh không nghÄ© gì khá, cô vung tay đấm và o ngưá»i chị ta, nhưng vì cổ Ä‘ang bị nghẹt thở nên nắm đấm cÅ©ng chẳng có chút sức lá»±c nà o.
Tuy gá»i là và o giỠ“tá»± do hoạt động†nhưng vẫn có các y tá theo dõi các khu vưá»n hoa, chỉ hiá»m chị chị mặt sẹo đã cố ý dụ Hinh đến sau ngá»n giả sÆ¡n để thoát khá»i tầm nhìn cá»§a các y tá. Cho đến lúc có và i bệnh nhân Ä‘i đến nhìn thấy cảnh bạo lá»±c nà y, các y tá má»›i chạy đến kéo chị mặt sẹo ra.
“Cứ yên tâm, chúng tôi sẽ đưa chị ta sang khu bệnh nhân nặng... Chị ta rất hay lừa gạt ngưá»i khác, cÅ©ng đã bình ổn được má»™t thá»i gian dà i, nhưng há»… trông thấy các cô gái xinh xắn thì chị ta lại giở chứng quái ác ra ngay... Chị ta mắc chứng hoang tưởng, trước kia đã từng yêu má»™t anh có vợ, bị anh ta phá»›t lá». Nhưng chị ta lại nghÄ© trái khoáy, cho rằng vợ anh ta muốn hại mình! Thế là chị ta tá»± há»§y hoại nhan sắc...†Chị y tá an á»§i Diệp Hinh vẫn còn Ä‘ang thấy sợ, nên đã kể cho cô nghe câu chuyện mà hầu hết các bệnh nhân ở đây Ä‘á»u đã biết.
Nhưng Hinh lại không nghe thấy gì cả, cô nằm ngay đơ trên giưá»ng cá»§a mình, nhìn lên trần nhà cao, má»™t câu há»i lặp Ä‘i lặp lại mãi trong đầu cô: chẳng lẽ cuá»™c sống cá»§a mình cứ tiếp diá»…n mãi như thế nà y ư? Có phải mấy cô sinh viên trước kia nằm viện tâm thần Ä‘á»u vì trải qua cảnh ngá»™ nà y nên má»›i mất hết niá»m tin để tiếp tục sống?
CÆ¡n Ä‘au đầu dữ dá»™i bá»—ng lại áºp đến.
Vá» khuya các phòng trá»±c ban y tá xung quanh chỉ báºt đèn lá» má», Hinh bất đắc dÄ© chìm dần và o giấc ngá»§. Biết đến bao giá» má»›i có má»™t giấc mÆ¡ đẹp?
Dưá»ng như đêm nay cô có cảm giác rất tốt đẹp, vì nghe thấy tiếng piano dịu ngá»t cùng má»™t giá»ng nữ tuyệt hay:
Ãnh trăng sáng trong, ná»—i sầu não lòng
Tóc mai Ä‘iểm bạc, em nhá»› ngưá»i thương
Ãnh trăng lạnh lẽo, khó nhòa ná»—i buồn
Lòng trống vắng, sao đêm mãi chưa tà n?
Bước đi trong cô quạnh, nỗi sầu bi xé lòng
Nhá»› nhung da diết, tá»±a cá»a sổ thư phòng
Mong đuổi theo trăng tà , cùng chà ng đi muôn phương.
Giá»ng hát và tiếng đà n piano sao nghe quen quen, hình như từng nghe thấy trong những giấc mÆ¡...
Hinh biết đó là giai Ä‘iệu cá»§a bản nhạc “Ãnh trăng†cá»§a Bet-tô-ven. Chẳng lẽ trong các cÆ¡n ác má»™ng trước kia mình nghe thấy cÅ©ng là nó? Nhưng tại sao mình lại không nháºn ra? Có phải là tại vì Ä‘ang ở trong giấc mÆ¡? Nhưng lúc nà y chẳng phải Ä‘ang mÆ¡ là gì? Sao lại nghe thấy rõ như thế nà y?
Tiếng hát và tiếng đà n nà y cÅ©ng tháºt lạ lùng, dưá»ng như nó đến từ nÆ¡i chân trá»i xa thẳm, nhưng lại như Ä‘ang dìu dặt ở ngay căn buồng nà y. Hinh trở dáºy, bước Ä‘i vá» phÃa có tiếng hát, Ä‘i đến bên cá»a sổ ở má»™t góc căn buồng. Dưới ánh sáng má» má», thấy má»™t bóng ngưá»i mặc đồ trắng, tóc buông dà i dưới vai Ä‘ang tá»±a cá»a sổ cất tiếng hát.
Chất giá»ng nà y như má»™t thứ âm thanh cá»§a thiên nhiên.
Chắc là mình Ä‘ang mÆ¡? Nhưng Hinh không nghÄ© gì nữa, tiếng hát tuyệt vá»i thế nà y dù Ä‘ang là trong mÆ¡ thì vẫn khiến cô thấy rất dá»… chịu - chỉ cần không nhìn thấy khuôn mặt nát bươm kia là được!
Tiếng hát bá»—ng im bặt. Ngưá»i mặc đồ trắng vừa hát bá»—ng quay đầu lại, Ä‘áºp và o mắt Hinh sau bức rèm cá»a sổ là má»™t khuôn mặt nát bươm.
Tiếng kêu thét xen lẫn tiếng khóc vang khắp cả khu buồng bệnh nhân.
Ngưá»i phụ nữ áo trắng khẽ cưá»i, đưa tay lên bóc gỡ mặt mình, khuôn mặt rách nát bá»—ng biến mất, chỉ còn lại khuôn mặt cá»§a bà già Uông Lan San. Thì ra khuôn mặt nát bươm kia chỉ là chiếc mặt nạ được vẽ cá»±c khéo giống y như tháºt. Thấy có tiếng ồn, hai y tá trá»±c ban vá»™i chạy đến, nhìn cảnh trước mắt má»™t cô y tá mắng gay gắt: “Lại là bà San! Bà đừng quấy nhiá»…u cô Hinh nữa được không?â€. Còn cô kia thì bước đến giáºt bá»™ tóc giả khá dà i cá»§a bà San xuống: “Bà lại kiếm đâu ra mấy cái cá»§a nợ nà y? Trong buồng bệnh nhân cấm dùng các váºt dụng nguy hiểm kia mà !â€
Bà San lúc nãy Ä‘ang có “eo thonâ€, bây giá» lại thẳng đơ đơ, vẻ mặt vô cảm: “Tôi hát là việc cá»§a tôi, tá»± cô ta ra nghe kia mà , sao lại nói là tôi quấy nhiá»…u?†Phát âm tròn trịa má»m mại đầy đặn như giá»ng má»™t cô gái.
Lúc nà y nỗi kinh hãi bất ngỠđến với Hinh đã bắt đầu chùng lại, cô nhìn thẳng và o mắt của bà San, đôi mắt ấy vừa có phần u uẩn vừa có vẻ phóng túng, hình như cô đã từng thấy ở đâu đó.
Váºy bà San là má»™t bệnh nhân như thế nà o? Dưá»ng như bà ta đã tái hiện giấc mÆ¡ cá»§a Hinh. Bà ta biết được bao nhiêu đầu mối liên quan đến “vụ mưu sát 405â€?
Cô y tá đưa bà San vá» giưá»ng. Hinh bước theo há»i: “Bà là ai?â€
Bà San ngoái lại, cưá»i tươi rói nhưng trả lá»i “lạc Ä‘á»â€: “Tôi hát có hay không?â€
Má»™t nụ cưá»i khiến ngưá»i ta phải rung động, má»™t bà lão ở tuổi thất tháºp sao có thể có nụ cưá»i như thế nà y?
“Rất hay. Không ngá» bà lại luyện được giá»ng hát hay đến thế!â€
“Váºy là tôi đã chẳng sống phà hoà i hÆ¡n hai chục năm trá»i! Nhưng nói cho cùng tôi vẫn là má»™t kẻ bá» Ä‘i, chỉ biết chÆ¡i đà n, ca hát mà thôiâ€. Bà San rầu rÄ© thở dà i.
“Nà y, thá»±c ra bà là ai?â€
Má»™t cô y tá nói: “Thôi nà o, cô Hinh và o ngá»§ Ä‘i! Cái vai mà bà ta sắm đêm nay, hình như... bà ta rất Ãt dùng. Tôi cÅ©ng không sao nhá»› ra được nữa!â€
Cô y tá tuổi trung niên cưá»i nói: “Thế thì phải phê bình cô vì tá»™i chưa chịu trau dồi nghiệp vụ má»›i được! Äây là vai Trang Ãi Vân, bà ta Ãt khi dùng. Tôi là ở đây lâu, đã chứng kiến và i lần, hình như chỉ diá»…n trước các cô sinh viên mà thôi!â€
Trang Ãi Vân là ai? Tại sao lại giống cô gái áo trắng mà mình vẫn mÆ¡ thấy? Cô ta có liên quan gì đến khuôn mặt nát bươm? Bà San thá»±c chất là ngưá»i như thế nà o? Các vai nhân cách khác nhau mà bà ta sắm, nảy sinh ra từ đâu? Nghe nói Ä‘a số ngưá»i mắc bệnh nhân cách phân liệt thưá»ng chỉ sắm hai vai, nhưng tại sao bà San lại “biến tướng†nhiá»u như thế? Liệu có còn sắm thêm các vai quái dị khác nữa không?
Hinh trở vá» giưá»ng mình, lòng đầy nghi hoặc băn khoăn, trằn trá»c mãi vẫn không ngá»§ được. Cái tên Trang Ãi Vân nà y hoà n toà n xa lạ. Hinh lần lượt Ä‘iểm lại tên các cô sinh viên trong vụ “405â€: Tưởng Dục Hồng, Du TÄ©nh, Lý Thục Nham, Hạ Tiểu Nhã, Nghê Na, Trương Thiên Lá»™, Thẩm Vệ Thanh... không há» thấy có tên Trang Ãi Vân. Phải chăng cô ta là nhân váºt mở đầu trong sê-ri nạn nhân nà y?
Hinh phát triển hướng suy nghÄ© cá»§a mình: lạ tháºt, nạn nhân đầu tiên là Du TÄ©nh thì chưa há» Ä‘i viện tâm thần, Dục Hồng là bạn thân cá»§a Du TÄ©nh. Theo Ä‘iá»u tra cá»§a anh Bà nh thì lúc Du TÄ©nh nhảy lầu thì Dục Hồng Ä‘ang nằm viện - tức là vì nằm viện cho nên Dục Hồng má»›i tránh được cái chết thuá»™c vá» năm thứ nhất. Nhưng có cái âm khà lạnh lẽo đã bao phá»§ lên phòng 405 để đến ná»—i năm sau Dục Hồng cÅ©ng lại nhảy lầu? Äể rồi nhà trưá»ng không những phải đóng cá»a căn phòng mà còn đưa ra quy định “luân lưu đến ởâ€. Tức là há»c xong năm thứ nhất thì các nữ sinh phải chuyển đến ký túc xá cá»§a các chị sinh viên năm cuối vừa tốt nghiệp, “đẩy†mối chết chóc cho sinh viên má»›i và o trưá»ng.
Suy luáºn từ sá»± việc cá»§a Dục Hồng, nếu ngà y 16 tháng 6 sắp đến mình vẫn Ä‘ang nằm viện, liệu mình có thể thoát nạn hay không?
“Tiếc rằng cô cÅ©ng như tôi, phải chết là cái chắc!†Lá»i má»™t cô gái vẳng đến tai Hinh, Ä‘áºm chất giá»ng miá»n Giang Nam nói tiếng phổ thông.
Hinh thót tim định kêu lên. Cô căng mắt nhìn trong bóng tối má» má» thấy má»™t cô gái ngồi trên chiếc ghế đặt cạnh giưá»ng cô, mái tóc buông lá»ng phá»§ che kÃn mặt nên không thể nhìn rõ.
“Chị là ai?†Hinh thấy quá lạ lùng, cô bá»—ng trở nên can đảm, cô không bấm chuông xin gá»i trợ giúp.
“Là Tưởng Dục Hồngâ€
Từng đợt giá lạnh Ä‘ang dần bá»§a vây lấy cô, không phải vì Dục Hồng đã chết từ lâu mà là vì ngưá»i con gái Ä‘ang đứng bên đã nhìn thấu tư tưởng cá»§a cô. Cái khả năng nà y quá đủ để ngưá»i ta cảm thấy nghẹt thở. Nhưng ná»—i sợ hãi cÅ©ng tá»±a như thuốc phiện, có thể gây nghiện. Lúc nà y Hinh hoà n toà n có thể kêu lên hoặc bấm chuông cầu cứu, nhưng cô chỉ hÆ¡i thẳng ngưá»i lên và quyết định phải há»i xem sao, tuy thế ná»—i sợ hãi vẫn xen trong giá»ng Hinh run run: “Tưởng Dục Hồng... đã chết 16 năm trước, váºy chị là ngưá»i... hay là ma?â€
“Cô tin rằng trên Ä‘á»i nà y có ma tháºt không?â€
“Trước đây tôi không tin... nhưng bây giá» cÅ©ng không rõ nữa. Äã có quá nhiá»u sá»± việc không sao giải thÃch nổi xảy ra vá»›i tôi, tôi chẳng biết có nên tin ở đôi mắt đôi tai cá»§a mình nữa hay không...â€
“Trước kia tôi đã vỠđội sản xuất ở vùng núi Quý Châu, bên ngoà i bản là má»™t vách núi hoang vu, trên đó có treo mấy cá»— quan tà i (táºp quán Phong Táng cá»§a má»™t số dân tá»™c Ãt ngưá»i ở TQ: không chôn mà chỉ đặt quan tà i lên đó, tháºm chà có nÆ¡i còn không đặt quan tà i). Dân bản Ä‘á»u nói rằng trên vách núi và dưới vá»±c sâu Ä‘á»u có ma, nhưng mấy thanh niên há»c sinh chúng tôi vì buồn tẻ, lại muốn xóa bá» mê tÃn dị Ä‘oan nên rá»§ nhau ra đó và o lúc ná»a đêm. Lại còn cá vá»›i nhau rằng ai thấy sợ phải báºt đèn pin thì ngưá»i đó phải khao cả bá»n má»™t chầu. Cứ thế chúng tôi ra đó và i đêm, chẳng thấy chuyện gì xảy ra cả. Sau nà y chúng tôi lần lượt trở vá» thà nh phố, ai cÅ©ng vẫn khá»e mạnh như bình thưá»ngâ€
“Các chuyện ấy toà n là mê tÃn, là m gì có ma, đúng không? Ngưá»i khác nói vá»›i tôi Ä‘iá»u nà y tôi còn tin, nữa là chị nóiâ€.
“Cô Ä‘ang suy luáºn, chứ tôi chưa nói vá»›i cô Ä‘iá»u gì cảâ€. Dục Hồng bá»—ng hÆ¡i dá»±a ngưá»i ra phÃa trước, chỉ tay và o thái dương cá»§a mình và nói: “Tất cả, tất cả Ä‘á»u nằm ở đây! Có là ở đây, không có cÅ©ng là ở đây!â€
“Váºy thì mùa xuân năm ấy đã xảy ra chuyện gì?â€
“Bạn thân nhất cá»§a tôi là Du TÄ©nh chếtâ€
“Tại sao chị lại phải và o nằm viện nà y?â€
“Há» bảo rằng tôi mắc phải chứng tâm thần phân liệt. Mùa xuân năm đó tôi bá»—ng nhiên nghe thấy những tiếng nói mà ngưá»i khác không nghe thấy, nhìn thấy những thứ mà những ngưá»i khác không nhìn thấy gì. Tôi thưá»ng nghe thấy có ngưá»i nói bên tai tôi “Ãnh trăngâ€, nhưng tôi chẳng hiểu là gì, thưá»ng mÆ¡ thấy các hình ảnh thá»i cách mạng văn hóa ở Äại há»c Y số 2 Giang Kinh. Nên tôi bèn há»i khắp má»i ngưá»i xung quanh “Ãnh trăng là gì? Nó có liên quan gì đến Äại há»c Y Giang Kinh†Nhưng chẳng ai trả lá»i tôi, trái lại hỠđưa tôi và o viện nà yâ€.
“Chị Du TÄ©nh đã chết như thế nà o? Có liên quan gì đến bệnh cá»§a chị không?â€
“Không liên quan gì đến tôi. Nhưng cô ấy phải ra Ä‘i là cái chắcâ€. Từ bình tÄ©nh, Dục Hồng chuyển sang bất an
“Tại sao chị lại nói thế?â€
“Cái tiếng nói kia, ngoà i từ “ánh trăng†ra còn hay nhắc vá»›i tôi vá» ngà y 16 tháng 6. Tôi còn má»™t giấc mÆ¡ mà chưa dám kể vá»›i ai...â€
“Äó là vá» má»™t cô gái áo trắng, má»™t thứ âm nhạc rất hay, và má»™t khuôn mặt nát bươm, phải không ạ?â€
“Äại loại là thế, nhưng còn có má»™t bóng ngưá»i nhảy lầu, má»™t chiếc đồng hồ tây treo tưá»ng thưá»ng đổ chuông đúng 12h đêmâ€.
“Tháºt khá»§ng khiếp†Hình ảnh ngưá»i nhảy lầu và chiếc đồng hồ tây không xuất hiện trong những giấc mÆ¡ cá»§a Hinh thì Hinh có nên thở phà o không?
“Tôi đã có linh cảm, thấy rằng ngà y 16 tháng 6 có thể xảy ra chuyện. Khi Du TÄ©nh và o thăm há»i, tôi đã dặn bạn ấy rằng đêm ấy không được ngá»§ ở phòng 405 mà phải tìm cách Ä‘i ngá»§ nhỠở tầng 1. Tôi còn dặn bạn ấy đừng nói chuyện nà y vá»›i bất cứ ai, nếu không cÆ¡ há»™i ra viện cá»§a tôi sẽ cà ng xa vá»i. à nghÄ© nà y tháºt hão huyá»n, nhất là vá»›i má»™t bệnh nhân tâm thần! Nhưng tôi tháºt sá»± lo lắng cho Du TÄ©nh, ngưá»i bạn rất thân cá»§a tôi. Äúng là bạn ấy tuy đã giữ kÃn chuyện nhưng bạn ấy đã không chịu nghe lá»i khuyên cá»§a tôiâ€.
“Chị đã có linh cảm, tại sao năm sau chị lại cÅ©ng Ä‘i và o ngõ cụt như thế? Chị tá»± sát hay sao?â€
“Tôi chẳng biết nữa, có lẽ là thế cÅ©ng nên. Trước khi chết, tôi mắc chứng trầm cảm rất nặng ná», chắc là vì cái chết cá»§a TÄ©nh đã khiến tôi suy sụp chán nản. Tôi Ä‘ang Ä‘i tìm hiểu xuất xứ cá»§a “ánh trăng†nhưng vẫn không có chút tiến triển nà o. Tôi cÅ©ng rất nản lòng. Tháng 4 tháng 5 năm đó tôi đã nằm viện, đến cuối tháng 5 thì ra viện. Các sá»± việc tiếp theo thì cô đã biết rồiâ€.
“Tại sao lại có thể không biết vá» chuyện cá»§a mình? Tại sao chị lại kể vá»›i tôi những Ä‘iá»u nà y?â€
“Má»i chuyện mà số pháºn đã sắp đặt thì ta không thể nà o là m thay đổi đượcâ€.
“Uông Lan San tại sao tôi phải tin bà nhỉ?†Hinh bá»—ng đưa tay ra ấn nút chuông xin trợ giúp, nhưng tay cô cứ bất động giữa khoảng không và dừng lại ở đó. Cô thở dà i: “Bà San hãy vá» mà ngá»§ Ä‘i, tôi thấy mệt rồiâ€.
“Tôi là Tưởng Dục Hồngâ€.
â€œÄÆ°á»£c! Dục Hồng, chị là ngưá»i hiểu biết, tôi mệt, tôi muốn Ä‘i ngá»§â€. Thì ra là lúc Dục Hồng giÆ¡ tay chỉ và o đầu mình, Hinh đã nháºn ra bà n tay khẳng khiu ấy không thể là tay cá»§a má»™t cô gái trẻ, nên Ä‘oán ra là bà San Ä‘ang giở trò quái dị. Chị mặt sẹo tuy ác độc nhưng cái câu kia chị đã nói không sai, dưá»ng như bà San nhất định không chịu buông tha Hinh. Tại sao bà ta cứ phải là m thế? Chẳng lẽ đó chỉ là các trò quái quá»· ngẫu hứng cá»§a má»™t bệnh nhân tâm thần? Hinh chợt nảy ra ý nghÄ©, mình không nên đánh động đến má»™t ngưá»i mắc chứng nhân cách phân liệt Ä‘ang chìm đắm trong má»™t vai khác, chưa biết chừng có thể thông qua bà ta để tìm hiểu rõ bối cảnh cá»§a “vụ án mưu sát 405†cÅ©ng nên.
Nhưng liệu có phải là “đùa vá»›i lá»a tá»± thiêu mìnhâ€, để rồi sẽ bị rÆ¡i và o nguy hiểm còn dữ dá»™i hÆ¡n không?
Bà San giÆ¡ tay che miệng ngáp dà i, lúc nà y đã lá»™ rõ vẻ mệt má»i, không quấy nhiá»…u thêm nữa đứng dáºy rồi quay Ä‘i. Äi được mấy bước bá»—ng ngoảnh lại nói: “Tôi còn quên chưa nói vá»›i cô, mấy thanh niên há»c sinh chúng tôi năm xưa nghịch ngợm ở vá»±c sâu bên vách núi, đến năm 1978 chỉ mình tôi còn sốngâ€.
Tiếng bước chân xa dần, Diệp Hinh mãi vẫn không sao ngá»§ được, há»… nhắm mắt là lại hiện ra bóng mấy cô thanh niên há»c sinh - như những hồn ma Ä‘ang váºt vỠở vá»±c sâu bên núi. Bà San nói là có ý gì váºy? Bà ta mắc chứng nhân cách phân liệt, có thể mô phá»ng rất giống ngôn ngữ cá» chỉ cá»§a má»™t ai đó, Ä‘iá»u nà y không có gì lạ, Ä‘iá»u kỳ lạ là tại sao bà ta biết rõ má»i sá»± việc vá» Tưởng Dục Hồng, các bà ẩn sâu kÃn cá»§a Dục Hồng cÅ©ng được bà ta miêu tả rất tháºt?
ÄÆ°Æ¡ng nhiên, tất cả có thể chỉ là những chuyện bịa đặt cá»±c khéo!
Rất nhiá»u ý nghÄ© vụt lướt qua trong óc Diệp Hinh, cô lại thấy râm ran nhức đầu. Äúng là thân là m tá»™i Ä‘á»i. Từ sáng đến tối ở bên những nhân váºt như chị mặt sẹo và bà San, mình chưa phát Ä‘iên đã là may rồi chứ còn có thể giải mã được Ä‘iá»u bà hiểm gì nữa? Nên nhân lúc nà y nghỉ ngÆ¡i má»™t chút thì hÆ¡n, đúng là vừa rồi thần kinh đã quá căng, cứ như là đang Ä‘i bên bá» vá»±c thẳm, có thể sảy chân rÆ¡i xuống bất cứ lúc nà o.
|

11-08-2008, 11:13 AM
|
 |
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
|
|
Chương 17
Khắc khoải nhớ nhung
Hinh lấy là m may mắn vì mình vẫn còn tỉnh táo - Ãt ra là cô tá»± cho mình như thế - nhưng cÅ©ng đủ để khiến cô dám ngẩng đầu đối mặt vá»›i cái hoà n cảnh kỳ quái hiện tại và tương lai má» mịt chẳng rõ sẽ Ä‘i vỠđâu.
Äã không thể ngá»§ được thì chi bằng ra ngoà i kia Ä‘i dạo, để cho mình nhanh chóng tÄ©nh tâm trở lại.
Hinh Ä‘i tháºt khéo léo nhẹ nhà ng, cÅ©ng có phần hồi há»™p vì sợ sẽ bị các bệnh nhân và y tá trá»±c ban trông thấy. Chỉ Ä‘i má»™t Ä‘oạn đã đến bên giưá»ng bà San.
Bà ta đã ngá»§ say, Ä‘ang ngáy khe khẽ. Hinh liếc thấy trên mặt cái tá»§ con kê bên đầu giưá»ng có và i quyển sách, cô thấy tò mò bèn bước lại nhìn dưới là n ánh sáng lá» má». Xếp trên cùng là cuốn “Chuyên luáºn vá» nghệ thuáºt sân khấuâ€, và các cuốn khác: “Nghệ thuáºt đóng phimâ€, “Nháºp vaiâ€, “Lý luáºn vá» biểu diá»…nâ€, “Tân Kim Lăng tháºp nhị hoa - nữ ngôi sao Ä‘iện ảnh Trung Quốc tháºp ká»· 40â€.
Thảo nà o mà bà già nà y rất mê sắm vai, tháºm chà bà đã “nháºp vaiâ€; từ chá»— bắt chước ngưá»i khác, rốt cuá»™c đã mắc bệnh sắm vai thể hiện nhân cách cá»§a đủ hạng ngưá»i! Hinh có phần cảm thông vá»›i bà Uông Lan San.
PhÃa dưới mấy quyển sách là má»™t quyển sổ khá to, cầm lên xem, thì ra nó là má»™t táºp phác thảo ký há»a. Bà San là con ngưá»i tháºt Ä‘a tà i! Hinh tò mò mở ra xem, ngay trang đầu đã khiến cô giáºt mình suýt đánh rÆ¡i cuốn sổ: đó là bố cục cá»§a cảnh vừa nãy bà San sắm vai - má»™t cô gái áo trắng, tóc dà i đứng bên cá»a sổ, phÃa sau trên gáy lại là má»™t khuôn mặt rách nát!
Hinh vá»™i đặt ngay cuốn sổ phác thảo xuống, cứ như là đã tránh thoát được má»™t thứ đồ xúi quẩy. Cô rá»i khá»i chá»— bà San, rồi Ä‘i quanh khu buồng bệnh hai vòng, cảm thấy mình đã tÄ©nh tâm trở lại nhưng cÆ¡n mệt má»i lại kéo đến. Khi trở lại giưá»ng cá»§a mình, cô thấy má»™t ngưá»i Ä‘ang nằm trên đó!
Hinh cố định thần nhìn quanh, xác định rằng mình không đến nhầm chá»—, rồi má»›i nhìn kỹ ngưá»i Ä‘ang nằm trên giưá»ng - lại là bà San! Hinh thầm nguyá»n rá»§a bà ta tháºt là “khó nhằnâ€, rất không biết Ä‘iá»u. Cô ấn nút chuông xin trợ giúp.
“Cô nỡ Ä‘uổi tôi Ä‘i tháºt ư?â€
Hinh hÃt tháºt mạnh má»™t hÆ¡i khà lạnh, suýt nữa thì ngã, cô vá»™i bám lấy cái ghế bên giưá»ng. Vì cô nháºn ra đây là giá»ng nói cá»§a Thẩm Vệ Thanh!
“Bà San, bà không chịu buông tha tôi tháºt ư? Thá»±c ra bà muốn gì?â€
“Tôi là Thẩm Vệ Thanh, sao cô phải sợ tôi? Tôi chỉ muốn nói chuyện vá»›i cô thôiâ€.
“Bà không phải Vệ Thanh, bà là Uông Lan San! Bà ra khá»i giưá»ng tôi Ä‘i, nếu không sẽ gá»i y tá!†Lần đầu tiên Hinh gắt gá»ng vá»›i bà ta.
Bà San trở dáºy ngồi thẳng đơ trên giưá»ng, nhìn chằm chằm và o Hinh, dù ánh sáng rất yếu nhưng Hinh vẫn nháºn ra đôi mắt Ä‘au khổ cá»§a má»™t cô gái trẻ đã phải nếm trải bao ná»—i gian truân - chÃnh là đôi mắt cá»§a Thẩm Vệ Thanh!
Và Hinh đã hiểu: bà San sẽ không buông tha cô, cô sẽ không thể thoát.
“Vệ Thanh đã chết, bà đâu có phải là ...†Hinh không tin và cÅ©ng không muốn tin ngưá»i đà n bà đang ngồi trên giưá»ng là Thẩm Vệ Thanh.
“Cô có tư cách gì mà dám nói không phải? Năm 1986 tôi và o đại há»c y khoa số 2 Giang Kinh, hồi đó gá»i là há»c viện y khoa số 2 Giang Kinh. Tôi là ngưá»i Nghi Hưng, Hà ng Châu. Tháng 4 năm 1987 tôi và o viện nà y, ông Từ Hải Äiá»n là bác sÄ© Ä‘iá»u trị, bệnh cá»§a tôi đã chuyển biến rõ rệt... Sao cô lại nói là tôi đã chết?â€
“Chị đã nghe nói đến “ánh trăng†bao giá» chưa?†Hinh không trả lá»i, cô há»i lại đối phương.
Bà San bắt đầu thở gấp, rất giống phản ứng cá»§a Vệ Thanh hồi ná»: â€œÄÆ°Æ¡ng nhiên là có nghe nói, nhưng cô đừng há»i là m gì, tôi sẽ không nói đâu!â€
“Vá»›i tôi, Ä‘iá»u nà y đã chẳng còn là bà máºt nữa, chị quên rồi à : chÃnh chị nói vá»›i tôi rằng “ánh trăng†tức là nói vỠ“Nguyệt Quang xãâ€. Tôi không hiểu tại sao lúc đầu chị không muốn nói, nhưng cuối cùng chị vẫn nói vá»›i tôiâ€.
“Nói, thì sợ cô sẽ Ä‘i đến cái chết; không nói, thì sợ rằng cô chết sẽ không thể nhắm mắt đượcâ€. Vệ Thanh lạnh lùng nói.
Äây là Uông Lan San hay là Thẩm Vệ Thanh? Cảm giác cá»§a Hinh lúc nà y dưá»ng như không có ranh giá»›i rõ rà ng.
“Biết vỠ“Nguyệt Quang xãâ€, chẳng phải là sẽ cà ng tiến gần đến sá»± tháºt hay sao?â€
“Chưa chắc là sẽ tiến gần đến sá»± tháºt, nhưng có thể khẳng định rằng sẽ tiến rất gần đến sá»± Ä‘au khổ vô bá» bến! “Nguyệt Quang xã†và “vụ án mưu sát 405†có mối liên hệ gì, ai có thể nói cho rõ được đây?â€
“Tại sao chị lại biết vỠ“Nguyệt Quang xãâ€?â€
“Chỉ là ngẫu nhiên thôi. Hồi đó tôi là má»™t cô gái rất yêu Ä‘á»i, tôi và mấy ngưá»i bạn có chung sở thÃch đã tổ chức ra má»™t há»™i nhiếp ảnh. Nhà trưá»ng rất á»§ng há»™ việc nà y nhưng lại không có Ä‘iá»u kiện bố trà cho chúng tôi buồng tối. Chúng tôi đà nh mượn má»™t tầng hầm dưới sà n nhà khu hà nh chÃnh cÅ© để là m buồng tối, nÆ¡i đó Ä‘ang là phòng hồ sÆ¡. Hồi đó tôi cÅ©ng bị “ánh trăng†ám ảnh, cố Ä‘i tìm lá»i giải đáp, thế rồi phát hiện ra hồ sÆ¡ vỠ“Nguyệt Quang xã†- nói vá» má»™t tổ chức đặc vụ hoạt động trước và sau cách mạng văn hóa. Äá»c nó, tôi thấy hầu như rất nhiá»u thà nh viên cá»§a nó Ä‘á»u nhảy lầu tá»± tá», nên Ä‘oán rằng chưa biết chừng “Nguyệt Quang xã†có liên quan đến “vụ án mưu sát 405†cÅ©ng nênâ€.
“Chị có nhìn thấy má»™t cuốn nháºt ký không?â€
“Có thấy nó nằm trong hồ sÆ¡ năm 1967, tôi Ä‘oán rằng cuốn nháºt ký chẳng thể đưa ra má»™t kết luáºn gì nên không mấy quan tâm. Tôi chỉ Ä‘á»c má»™t số tà i liệu trong táºp hồ sÆ¡, rồi bị đưa và o đây... Váºy là cô cÅ©ng Ä‘á»c nó?â€
Hinh gáºt đầu, há»i: “Tại sao chị nói là đá»c các hồ sÆ¡ ấy thì sẽ cà ng tiến gần đến cái chết?â€
Vệ Thanh hÆ¡i run run: “Äó là cảm giác cá»§a tôi. Từ sau khi Ä‘á»c hồ sÆ¡ ấy hình như tôi đã bước và o má»™t đầm lầy và ngà y cà ng lún sâu hÆ¡n. Lúc nà o cÅ©ng có má»™t ná»—i sợ hãi rất khó hiểu và hết sức dữ dá»™i bá»§a vây tôi, dẫn tôi đến bên vá»±c thẳm. Nghe nói váºy có vẻ rất hão huyá»n phải không? Tất cả Ä‘á»u là cảm giác, má»i tư duy và hà nh động cá»§a tôi Ä‘á»u bị ná»—i sợ hãi ấy khống chế ở khắp má»i nÆ¡iâ€.
Lúc nà y lại đến lượt Hinh run rẩy. Cô nhá»› đến các sá»± việc xảy ra trong trạm phát thanh, và những hiện tượng sau đó khi và o nhà giải phẫu - chẳng phải là ná»—i sợ hãi rất khó hiểu và hết sức dữ dá»™i hay sao? Phải chăng mình đã Ä‘i và o con đưá»ng cÅ© cá»§a Thẩm Vệ Thanh?
“Nhưng, trong số các nữ sinh phòng 405 nhảy lầu, chị là ngưá»i duy nhất may mắn sống sót. Chị có còn nhá»› đã xảy ra chuyện gì, cái gì đã thôi thúc chị nhảy lầu, và chị đã được cứu sống như thế nà o không?â€
“Tôi không nhá»›, cÅ©ng không muốn biết vá» những Ä‘iá»u nà y. Tôi bằng lòng vá»›i Ä‘iá»u cô nói lúc nãy: thá»±c ra, tôi đã chết rồi mà !â€
Hinh láºp tức nhá»› lại hình ảnh Vệ Thanh Ä‘ang nhảy lầu rÆ¡i xuống, xót xa nghẹn ngà o, cô trà o nước mắt. Không thể ngồi thêm nữa, Hinh đứng lên: “Chị... hãy nghÄ© váºy, tôi phải ra ngoà i kia...â€
“Cô đừng Ä‘i. Hãy nói xem tại sao cô biết tôi đã chết rồi? Lúc đó cô có mặt à ?†Vệ Thanh xuống giưá»ng, bước đến gần Hinh.
“Tôi không biết nữa...†Hinh cố nén khóc, cô lùi lại.
“Hình như nước mắt cá»§a cô pha lẫn sá»± cắn rứt, chuyện là thế nà o váºy? Tôi đã chết ra sao?†Giá»ng Vệ Thanh dần gay gắt hÆ¡n, ánh mắt sắc như dao đâm và o trái tim Diệp Hinh Ä‘au nhói.
“Chị đừng dồn ép tôi...†Hinh thấy sá»± yếu má»m cá»§a lòng cô đã bị nhìn thấu, cô biết lòng cô chôn sâu má»™t ná»—i cắn rứt - nếu không có chuyến đến thăm cá»§a cô thì Vệ Thanh sẽ không phải chết. à nghÄ© nà y vẫn cắn rứt Hinh nay bị phÆ¡i ra tháºt lạnh lùng, đẩy Hinh đến chá»— nát tan má»™t cách tuyệt vá»ng.
“Có phải là tại cô, có phải tại cô đã...†Vệ Thanh nghẹn giá»ng, truy há»i bằng được, cô giÆ¡ hai tay, vừa như cầu khẩn, vừa như tỠý quyết không cho Hinh Ä‘ang bước lùi lại có cÆ¡ há»™i được lẩn tránh.
Cuối cùng, Hinh nức nở òa khóc thảm thiết.
Ãnh đèn má» nhạt ở phòng y tá trá»±c ban bá»—ng sáng lên.
Äã đến giá» giao ban khám phòng. Ông Äằng Lương Tuấn nghe bác sÄ© ná»™i trú trá»±c đêm qua báo cáo: nữ bệnh nhân má»›i và o - cô sinh viên Diệp Hinh - đêm qua lại không ngá»§ ngon, ông Tuấn cau mà y. Há»i nguyên nhân, thì ra lại là bệnh nhân cÅ© Uông Lan San lên cÆ¡n, sắm ba vai bệnh nhân ngà y trước để quấy rối Diệp Hinh.
Uông Lan San!
Ông Tuấn chỉ còn biết lắc đầu. Trong chuyên môn, ông vốn không bao giá» chịu lùi bước, nhưng đối vá»›i bệnh nhân San thì ông có cảm giác phải bó tay. Ngưá»i nà y mắc chứng nhân cách phân liệt hiếm thấy. Thông thưá»ng là , bệnh nhân mang đặc trưng nhân cách cá»§a mình và có thêm má»™t đặc trưng nhân cách cá»§a má»™t ngưá»i khác mà đương sá»± tưởng tượng ra. Hiện tượng “phân thân†thà nh ba loại nhân cách trở lên là cá»±c kỳ hiếm thấy, mặc dù từng có thông tin nói vá» các trưá»ng hợp phân liệt thà nh hÆ¡n mưá»i loại nhân cách, nhưng phần nhiá»u lại là chẩn Ä‘oán sai, chá»§ yếu là ở khâu phân tÃch cá»§a chuyên gia thần kinh. Nhưng bệnh nhân San đã trải qua nhiá»u lần chẩn Ä‘oán xác đáng, rằng bà ta có thể “sắm vai†68 loại nhân cách khác nhau, con số nà y má»—i năm vẫn Ä‘ang tăng lên. Vì thế bà ta trở thà nh bệnh nhân nổi tiếng kỳ lạ cá»§a giá»›i y há»c, các chuyên gia bệnh há»c thần kinh khắp nÆ¡i đã đến nghiên cứu và điá»u trị - tháºm chà các chuyên gia hà ng đầu từ Âu - Mỹ đã lặn lá»™i sang đây nghiên cứu tỉ mỉ nhưng vẫn không sao nắm bắt được thá»±c chất. Äiá»u lạ lùng là , ngoà i vai nhân cách cá»§a mình, thì các vai nhân cách kia không há» là do tưởng tượng ra, mà đá»u là cá»§a những ngưá»i mà đương sá»± đã từng tiếp xúc. ÄÆ°Æ¡ng nhiên, phần lá»›n cuá»™c Ä‘á»i bà ta sống trong bệnh viện tâm thần, cho nên, xét vá» hiện tượng thì thấy rằng các vai nhân cách mà bà ta thể hiện Ä‘á»u là mô phá»ng các bệnh nhân tâm thần đã từng nằm ở viện nà y.
Biên bản cá»§a trá»±c ban cho thấy: đêm qua bệnh nhân San lên cÆ¡n, lần lượt sắm vai Trang Ãi Vân, Tưởng Dục Hồng, Thẩm Vệ Thanh. Dục Hồng và Vệ Thanh Ä‘á»u là sinh viên đại há»c y Giang Kinh từng nằm viện nà y. Còn Trang Ãi Vân là ai?
Mùa xuân là thá»i kỳ dá»… mắc bệnh thần kinh, các yếu tố kÃch thÃch đặc thù nà o đó sẽ là m bệnh nặng hÆ¡n và tăng số lần lên cÆ¡n. Ông Tuấn gần như có thể khẳng định rằng việc Diệp Hinh nháºp viện đã khiến bà San trở nên bất an.
Ông Tuấn ghi y lệnh và o bệnh án cá»§a Uông Lan San, và nhấn mạnh vá»›i y tá: “Các vị đừng quên gá»i Ä‘iện đến phòng là m việc cá»§a tôi, nắm vững chương trình tôi bố trÃ, rồi sắp đặt Ä‘iá»u trị theo hướng phân tÃch tinh thần cho bệnh nhân San, cần phải là m khẩn trương!â€
Nhìn qua cá»a kÃnh cá»§a phòng y tá, ông Tuấn nhìn thấy bà San vá»›i cái lưng còng Ä‘ang dá» dệt bước Ä‘i. Ông không sao hiểu nổi: “Bà ta cứ bám riết lấy Diệp Hinh để là m gì nhỉ?â€
“Tại sao đêm qua bà San cứ theo dõi mình mãi?â€
Hinh vừa tỉnh dáºy đã nghÄ© ngay đến câu há»i nà y.
Hinh bị quấy nhiá»…u đến khuya, các y tá phải cho uống thuốc an thần, rồi cô má»›i ngá»§ được. Bây giá» tỉnh dáºy thì trá»i đã sáng từ bao giá», các bác sÄ© khám phòng theo thông lệ cÅ©ng đã kết thúc.
Hinh thấy cô độc chỉ muốn òa khóc.
Má»›i hôm qua cô còn cho rằng mình cứng cá»i và có bá»™ não tỉnh táo, có thể thÃch nghi vá»›i môi trưá»ng để ráng chịu cho qua giai Ä‘oạn nà y, cô nên nghe lá»i các bác sÄ© để tranh thá»§ sá»›m ra khá»i đây. Nhưng sau hai đêm liá»n phải sợ hãi như thế, cô không biết mình có thể chịu đựng được bao lâu?
Äáng sợ nhất là cảm giác cô độc.
Äã thấy rõ háºu quả cá»§a việc “giao lưu†vá»›i bà San và chị sẹo mặt là gì rồi. Hinh sẽ không tiếp xúc vá»›i bệnh nhân nà o khác nữa, Ä‘iá»u nà y trái vá»›i bản tÃnh cá»§a cô nhưng cô không còn sá»± lá»±a chá»n nà o khác. Tại sao bá»n há» lại là m thế? Khiến cho mình như kẻ bị bắt mất hồn vÃa, lại không cho mình được ngá»§ yên - rõ rà ng là chẳng tá» tế gì. Phải chăng - như “Thẩm Vệ Thanh†nói đêm qua - đây là má»™t “đầm lầy†má»—i lúc má»™t lún sâu? Nhưng dù sao há» cÅ©ng đã có “gặt háiâ€, mình đã tháºt sá»± cô độc mất rồi.
Hinh ra khá»i giưá»ng, thấy bác sÄ© Tuấn Ä‘ang ngồi ở phòng y tá ghi biên bản khám phòng. Cô rảo bước Ä‘i đến đứng bên ngoà i cá»a há»i: “Cháu muốn là m phiá»n bác sÄ© Tuấn má»™t chút!â€
Ông Tuấn quay ra nhìn, thấy Diệp Hinh, ông vá»™i đứng lên há»i thăm: “Äêm qua cô Hinh nghỉ ngÆ¡i có tốt không?â€
“Cháu muốn há»i bác sÄ©, liệu cháu còn phải ở đây bao lâu nữa?â€
Nhìn đôi mắt buồn rưá»i rượi cá»§a Hinh, ông Tuấn thấy ái ngại, nhưng ông biết, vá»›i vai trò má»™t bác sÄ© thần kinh thì cần phải hiểu rằng lý trà phải đứng trên sá»± thông cảm, ông ôn tồn trả lá»i: “Kể cÅ©ng khó nói rõ, cÅ©ng có thể là má»™t hai tháng chẳng hạn, còn tùy thuá»™c tình hình bình phục cá»§a côâ€.
“Nhưng... bá»n há» sẽ không chịu buông tha cháuâ€.
Ông Tuấn ngá»› ra, nhưng chợt nhá»› đến các sá»± việc xảy ra hai ngà y qua đối vá»›i Hinh, ông nói: “Äừng lo, chúng tôi sẽ chuyển bệnh nhân đã xá» tệ vá»›i cô sang buồng khác, bà San chưa có hà nh vi bạo lá»±c đối vá»›i cô, thì tôi sẽ có cách, sẽ Ä‘iá»u chỉnh thuốc và điá»u trị phân tÃch thần kinh, nhất định sẽ khống chế được bệnh tình cá»§a ngưá»i nà y...â€
“Nhưng cháu vẫn sợ, cháu cảm thấy há» có mục Ä‘Ãch gì đóâ€.
Ông Tuấn quan sát kỹ Diệp Hinh, thấy cô đầu tóc rối tinh, sắc mặt nhợt nhạt. Má»™t cô gái Ä‘ang mÆ¡n má»›n sắc xuân mà lại quên chải tóc soi gương, thì đúng là đã từ lâu bị ám ảnh bởi ý nghÄ© vu vÆ¡ “mình là ngưá»i bị hại†- khi ở trưá»ng, cô ta lo mình sẽ trở thà nh nạn nhân cá»§a “vụ án mưu sát 405â€, nay lại cảm thấy có bệnh nhân chưa từng quen biết lăm le hãm hại mình! Cái cảm giác “bị bức hại†là má»™t trong những đặc trưng Ä‘iển hình cá»§a bệnh tâm thần phân liệt.
Việc Ä‘iá»u trị cho cô gái nà y vẫn còn má»™t chặng đưá»ng khá dà i.
“Cô cứ yên tâm nghỉ ngÆ¡i. Giá» hoạt động tá»± do, hãy chịu khó Ä‘i bách bá»™, táºp thể dục, và gắng đừng nghÄ© đến chuyện nà y. Tôi sẽ nhanh chóng thu xếp để nói chuyện vá»›i cô, xem xem nên giúp đỡ cô thế nà o là tốt nhấtâ€.
“Cháu mong bác sÄ© sẽ cho cháu được sá»›m ra việnâ€. Äôi mắt Hinh đầy vẻ cầu xin, nhưng giá»ng cô rất kiên quyết.
“Sẽ cố gắng sá»›m nhất, nhưng tôi vẫn phải có trách nhiệm vá»›i côâ€.
“Nếu có trách nhiệm vá»›i cháu thì hãy để cháu rá»i khá»i đây!†Hinh có phần không kiá»m chế được, nói xong, cô có phần hÆ¡i hối háºn.
“Rá»i khá»i đây, cô thấy sẽ an toà n hÆ¡n hay sao?†Ông Tuấn cà ng thêm tin chắc Hinh cần phải nằm viện lâu dà i, nói câu nà y, ông cÅ©ng cảm thấy mình hÆ¡i thiếu kiá»m chế.
Hinh đã bị câu nà y tác động: đúng thế, ở đâu có thể khiến mình cảm thấy an toà n đây?
“Cùng là phải lo lắng sợ hãi, cháu thà sống ở thế giới bên ngoà i còn hơn!†Hinh biết khó có thể lay chuyển được sự sắp đặt của ông Tuấn, cô lạnh lùng buông một câu rồi quay ra.
Ngoà i kia là ánh mặt trá»i tươi sáng.
Có lẽ ánh nắng có thể soi sáng lòng ta.
Hinh bước và o ánh nắng mặt trá»i.
Mấy ngà y qua mưa nắng bất thưá»ng, lúc nà y mặt trá»i lên cao rá»±c rỡ, không khà tươi mát mà mượt mà . Bước và o vưá»n hoa, Hinh có cảm giác được thư thái hÆ¡n. Nhưng từng tốp bệnh nhân Ä‘i ngang qua khiến cô lại thấy mình như má»™t đóa hoa rừng cô độc lạc lõng. Lúc nà y cô dám đánh đổi tất cả để có được má»™t ngưá»i bạn tri âm mà trò chuyện. Cô tháºm chà thấy bức xúc muốn được hét vang trá»i: hỡi những ngưá»i mà tôi yêu, hỡi những ngưá»i mến yêu tôi, má»i ngưá»i Ä‘ang ở đâu? Nhưng mẹ cô đã mải miết Ä‘i rồi (Hinh có phần ai oán - sá»± nghiệp, có tháºt là quan trá»ng đến thế không?), Âu Dương Sảnh thì nghỉ ở nhà , nhưng Tạ Tốn thì sao?
Anh chà ng Tạ Tốn từng nói là yêu mình đâu rồi?
Có lẽ anh ta nghe nói mình phải nằm viện tâm thần, nên nhân đà nà y đã bỠrơi mình luôn!
à nghĩ nà y chợt đến, khiến Hinh thấy sống mũi mình cay cay.
Diệp Hinh, thì ra nhà ngươi tháºt quá ư yếu má»m!
Hinh dưá»ng như chẳng còn can đảm để Ä‘i tiếp nữa, cô dừng chân bên má»™t gốc cây du to, nhắm mắt lại để ngăn dòng nước mắt Ä‘ang định trà o ra. Hay là mình đã có bệnh tháºt? Lòng cô nặng trÄ©u: lúc nà y chÃnh cô cÅ©ng không nháºn ra mình nữa, sá»± nhạy cảm, ná»—i Ä‘a nghi nà y ná» còn dà nh để cho bao chuyện vặt vãnh bá»§a vây đè nén trong lòng nữa là , nói gì đến nhá»› nhung má»™t anh chà ng gần như đã lặn biệt tăm!
Äúng! Äã đến lúc mình nên tháºt sá»± lãng quên anh ta!
Trừ phi anh ta bỗng dưng xuất hiện như có phép lạ, đem đến cho mình ánh dương trà n trỠđầy ắp!
Khi con ngưá»i ta cõi lòng gần như nguá»™i lạnh, sắp phải đầu hà ng ná»—i tuyệt vá»ng thì má»›i hay ước mong phép lạ sẽ đến vá»›i ta.
Hinh biết mình tháºt đáng thương, nhưng cô bất lá»±c, ngay nước mắt trà o ra cô cÅ©ng không ngăn nổi.
ChÃnh lúc hai hà ng lệ thấm ướt mi, thì có má»™t bà n tay đưa ra lau nước mắt cho Hinh.
Hệt như Tạ Tốn ngà y nà o.
Äúng là Tạ Tốn.
à nghÄ© đầu tiên cá»§a Hinh là đi gặp bác sÄ© Tuấn, ông ta nói không sai: mình bị ảo giác quá mạnh, cần được Ä‘iá»u trị thần kinh má»™t cách có bà i bản. Nhưng Hinh nhìn kỹ, và đụng tay và o nữa, cô có được má»™t kết luáºn “hão huyá»nâ€: đúng là phép lạ đã xuất hiện!
Hinh thấy hÆ¡i hoang mang không biết nên đón nháºn vô số cảm giác bất ngá» nà y như thế nà o. Cô không nói được má»™t lá»i, đột ngá»™t đứng dáºy bước Ä‘i như má»™t con nai và ng bất chợt bị giáºt mình. Có lẽ vì cảnh trùng phùng nà y đã được “táºp dượt†trong đầu cô quá nhiá»u lần, đến khi lên sà n diá»…n tháºt thì lại “bị khê†vì hồi há»™p trước khán giả đông đúc!
Với anh, vẻ mặt mình nên lạnh lùng? Hay là nên khóc than trách móc? Hay là hãy mặc anh ấy ôm choà ng, mình sẽ kể với anh bao nỗi nhớ nhung?
Có lẽ mình chỉ nên há»i má»™t câu: tại sao anh không để cho em quên hẳn anh Ä‘i?
“Hinh em, anh đã đến vá»›i em rồi mà !â€
“Em dưá»ng như cÅ©ng mong anh đến...†Hinh định nói thế, nhưng cô lại thôi.
“Mấy hôm nay anh không sao tìm được cÆ¡ há»™i để thoát thân, tìm em cÅ©ng rất khó, anh vẫn từng giây từng phút nhá»› đến em, có lúc nghÄ© mãi, nghÄ© đến buốt cả óc!â€
Äúng thế: nhà trưá»ng rất nghi hoặc vá» các hà nh động cá»§a mình - nhất là vá» chuyến Ä‘i Nghi Hưng - thì tất nhiên sẽ không buông tha anh. Anh biết không, lúc nhá»› anh, em cÅ©ng nhá»› đến buốt cả óc!
“Bây giá» thì anh đã được tá»± do. Anh đã nghÄ© rồi, em coi anh là ngưá»i thế nà o thì tùy, nhưng anh sẽ ngà y ngà y và o thăm em, cùng ngồi vá»›i em ở vưá»n hoa nà y... Anh muốn được mãi mãi ở bên em!†Hinh biết khi Tốn nói những câu nà y không há» e ngại bá»™c lá»™ những cảm nghÄ© xuất phát tá»± đáy lòng.
Cuối cùng Hinh cÅ©ng dừng những bước chân vá»™i vã, quay trở lại ngắm Tạ Tốn từ đầu đến chân. Tốn mặc chiếc áo choà ng dà i trắng dà i rá»™ng, rõ rà ng là anh đã “trà trá»™n†để và o đây vá»›i danh nghÄ©a má»™t bác sÄ©. Ãnh mắt anh vẫn kiên định và trong sáng như xưa. Hinh thấy mình không còn ước mong gì khác nữa.
Nhưng nước mắt “đáng ghét†lại trà o ra, Hinh thầm hạ quyết tâm: mình khóc lần nà y là lần cuối cùng. Thế nà y cÅ©ng hay, mình lại được ngưá»i mình yêu lau nước mắt cho!
Tốn á»§ hai bà n tay lên đôi má Hinh: “Em đã gầy Ä‘i!â€
Liệu có giống hệt như mình đã “táºp dượt†không? Quyết tâm cá»§a Hinh vừa đưa ra cách đây và i giây đồng hồ, giỠđã tan biến!
Hinh cầm tay Tốn áp lên môi như định hôn, nhưng Hinh lại khẽ cắn một cái và o tay anh.
Tốn vá» kêu tướng lên, nhìn vết răng hằn nhẹ trên tay, rồi lại nhìn Hinh: “Em không mở miệng thì thôi, há»… mở miệng là cắn ngưá»i ta luôn!â€
Rồi cÅ©ng đến lúc Hinh nói: “Em là má»™t con bé Ä‘iên, anh nên tránh xa má»™t chút thì hÆ¡n!â€
Tốn ôm choà ng lấy Hinh: “Äừng nói vá»› vẩn, em tỉnh táo hÆ¡n bất cứ ai! Và đáng nói hÆ¡n cả là mạnh mẽ hÆ¡n bất cứ ai, anh xấu hổ vì mình còn thua xa, vì thế anh cà ng nể trá»ng và mến yêu em!â€
Hinh thấy má»™t và i bệnh nhân xung quanh Ä‘ang tò mò nhìn cô và Tốn, nhưng thôi, kệ há»! Hinh ngả đầu và o vai anh khẽ nói: “Äừng cho em Ä‘i tà u bay giấy nữa! Em Ä‘ang định nói vá»›i anh - nghe rồi, thì đừng có mà tá»± kiêu: và o lúc như thế nà y anh vẫn không bá» rÆ¡i em, thì sẽ là m cho em cà ng thêm mạnh mẽ!â€
“Mạnh mẽ, thể hiện bằng cách cắn ngưá»i ta à ? Anh thấy em chỉ “mạnh răng†thì có!â€
“Anh hãy nghiêm chỉnh má»™t chút Ä‘i! Em có rất nhiá»u Ä‘iá»u muốn nói vá»›i anhâ€. Nhưng rốt cuá»™c Hinh không muốn giữa thanh thiên bạch nháºt “bất nhã†vá»›i má»i ngưá»i xung quanh lâu hÆ¡n nữa, Hinh vuốt lại mái tóc cho gá»n, cùng Tốn lững thững bước trong vưá»n hoa.
“Có phải những ngà y vừa qua nhà trưá»ng không ngá»›t căn vặn anh không?†Nói chuyện vá»›i Tốn, bao giá» Hinh cÅ©ng thấy rất nhẹ nhõm dá»… chịu.
“Chứ còn gì nữa! Các bố ấy cứ há»i anh Ä‘i vá»›i em khi nà o?â€
CÅ©ng như Hinh, Tốn thÃch váºn dụng lá»i bà i hát “Không còn gì nữa†cá»§a Thôi Kiện. “Và , Ä‘i đến nÆ¡i nà o, nhìn thấy những gì, vân vân! Anh nói tháºt nhé: Ãt hôm nay Diệp Hinh - Tạ Tốn trở thà nh “sao†cá»§a toà n trưá»ng, có thể gá»i là “má»™t cặp tình nhân hạng saoâ€, khiến vô số ngưá»i vẩn vÆ¡ mÆ¡ tưởng!â€
“Thế mà anh vẫn dám và o đây?â€
“Vì anh muốn gặp em!â€
“Có má»™t chuyện rất lạ em vẫn muốn há»i anh: hôm nhà trưá»ng muốn “tóm†em Ä‘i viện, em đã chạy trốn theo lối vưá»n ươm cây mà em và anh Ä‘i hồi ná». Khi ra cổng, thì gặp ngay má»™t chiếc tắc-xi Ä‘ang đợi, lái xe nói là xe để chở em. Có phải là anh đã bố trà không?â€
“Không! Vì lúc đó anh không há» biết tình hình em ra sao, thì bố trà gì được?â€
“Thế thì lạ tháºt! Nhưng ngay nhân viên Ä‘iá»u độ cÅ©ng nói là có má»™t phụ nữ đã gá»i xe, thì ngưá»i ấy có thể là ai?â€
“Những chuyện quái lạ đã xảy ra vá»›i em đâu phải là Ãt? Anh cho rằng chỉ là thêm má»™t chuyện nữa mà thôi!†Tốn nhún vai.
“Nhưng chÃnh anh cÅ©ng đã khÃch lệ em tìm hiểu cho rõ ngá»n ngà nh kia ma, sao bây giá» lại tá» ra khôn ngoan để cầu an à ?â€
“Nhưng phải tùy lúc! Hiện giá» em Ä‘ang phá» phạc thế nà y, không phải lúc cần Ä‘au đầu suy nghÄ© để là m Sê-lốc Hôm, mà cần phải nghỉ ngÆ¡i cho khá»e đã!â€
“Nhưng ngà y 16 tháng 6 sắp đến rồi còn gì!â€
“Có lúc anh đã nghÄ© rằng, đến hôm đó nếu em vẫn ở trong bệnh viện được canh gác nghiêm ngặt nà y, thì sẽ tránh được tai há»a cÅ©ng nên!â€
Thoạt đầu Hinh thấy Tốn nói tháºt có lý, nhưng ngẫm nghÄ© má»™t lát, Hinh lắc đầu: “Dù em tránh thoát, thì tai há»a sẽ lại giáng xuống đầu ngưá»i khác! Năm xưa, ngà y 16 tháng 6 Tưởng Dục Hồng Ä‘ang nằm viện, đúng là được an toà n. Nhưng bạn cùng phòng là Du TÄ©nh phải chết. Và , năm sau chÃnh Tưởng Dục Hồng cÅ©ng vẫn lại nhảy lầu. Mấy hôm nay em suy nghÄ© rất nhiá»u, cảm thấy rằng má»—i năm lại có má»™t ngưá»i được “lá»±a chá»nâ€, bị hà nh hạ đủ kiểu, cuối cùng vẫn cứ là chết! Hình như ngưá»i được lá»±a chá»n năm nay là em...â€
Tốn bá»—ng dừng bước, nắm chặt hai vai Hinh, lá»›n tiếng: “Em đừng nói vá»› vẩn! Em nghe đâu cái láºp luáºn vô lý nà y thế? Em Ä‘ang đặt bẫy cho chÃnh mình, em có biết không? Em Ä‘ang giả tưởng rằng mình là ngưá»i bị hại, sau đó Ä‘i sắm vai nạn nhân, Ä‘iá»u nà y còn đáng sợ hÆ¡n cả việc em bị hiểu lầm!â€
Lá»i cá»§a Tốn như má»™t tráºn mưa mát lạnh đã thức tỉnh Hinh: đúng, hồi ná» Du Thư Lượng cÅ©ng nói như thế. Rà nh rà nh là mình Ä‘ang sắm vai nạn nhân. Và , ngưá»i hiện Ä‘ang hối thúc mình nhanh chóng nháºp vai, là bà Uông Lan San. Bà ta Ä‘ang tiếp cáºn mình bằng đặc trưng nhân cách cá»§a Dục Hồng và Vệ Thanh, chÃnh là ngầm bảo mình rằng không thể chống lại số pháºn!
Lúc nà y Hinh cà ng thêm biết ơn Tạ Tốn.
Ngưá»i ta thưá»ng bảo “phúc bất trùng lai†nhưng hôm nay Diệp Hinh không chỉ rạng rỡ sắc xuân vì Tạ Tốn và o thăm. Sau lúc Tạ Tốn ra vá» không lâu, thì Du Thư Lượng cÅ©ng và o, thấy Hinh tuy sắc mặt hÆ¡i nhợt nhạt nhưng ánh mắt lại rất vui, Lượng thầm băn khoăn, anh há»i: “Hinh... có thÃch nghi được không?â€
“Thế mà cÅ©ng phải há»i? Anh cứ thá» và o đây ở khắc biết!â€
Lúc nà y Hinh má»›i cảm nháºn được rằng có rất nhiá»u ngưá»i Ä‘ang quan tâm đến cô, cảm giác cô độc lúc trước rất không nên có!
“Hinh tháºt là cứng cá»i, tôi đã lo lắng vô Ãch rồiâ€.
“Cảm Æ¡n anh đã báo cho em biết tin sẽ bị nằm viện, tiếc rằng em đã không trốn thoát. Nhất là hôm nay anh lại và o thăm em nữa! Em nảy ra má»™t ý nà y: trở vá», anh có thể nói để trạm phát thanh phá»ng vấn anh. Anh cứ nói là anh có tư liệu giá trị vá» Diệp Hinh, cô ta Ä‘ang vui vẻ nằm viện tâm thần, và nhá»› khen em cứng cá»i kiên cưá»ng!â€
Cô bé nà y còn vui vẻ nói đùa được, hay tháºt! Lượng không thể không khâm phục cô sinh viên đà n em nà y: “Chắc Hinh cÅ©ng đã nghe biết những tin đồn nà y ná», em đừng báºn tâm là m gì!â€
“Nhưng em cÅ©ng thÃch nghe những tin đồn như kiểu... “má»™t cặp tình nhân hạng saoâ€.â€
Lượng Ä‘ang Ä‘oán rằng Hinh sẽ nói kiểu “há»i ngượcâ€, anh cưá»i ngượng nghịu: “Em thÃnh tai tháºt đấy! Anh thì anh không tin những lá»i đồn đại ấy! Em và Tạ Tốn không há» có chuyện gì hết!â€
“Có thì đã sao ạ? Anh ấy vừa má»›i và o thăm em!†Hinh cưá»i rất trong sáng và hồn nhiên, cô Ä‘ang đắm mình trong men say nồng nà n - Tốn vừa ra vá» chưa đến ná»a giá» Hinh đã lại thấy nhá»› rồi!
“Gì cơ? Anh ấy vừa mới và o thăm em à ?†Lượng rất ngạc nhiên, miệng anh đang định nói gì đó, nhưng anh ngừng lại...
Hinh thấy Lượng có vẻ khác lạ: “Sao ạ? Tai sao anh ấy lại không thể và o thăm em chứ?â€
â€œÄÆ°Æ¡ng nhiên là có thể. Váºy tức là ... đúng là hai ngưá»i đã...â€
“Rất kỳ lạ hay sao ạ? Nếu không phải thế thì hỠđồn đại gì được? Anh ấy và em cùng Ä‘i Nghi Hưng, anh ấy vừa nói rằng nhà trưá»ng đã biết từ lâu rồi, công an Nghi Hưng cÅ©ng đã đến há»i anh ấyâ€.
“Äúng. Em nói đúng. Chỉ tại... tại anh không ngá» mà thôi. Bây giá» anh phải Ä‘i, lần sau anh lại và o, em có cần anh mang cho thứ gì không? Và dụ, các món ăn em thÃch...â€
“Chắc em Ä‘oán không sai tý nà o: anh đã mê má»™t chị nà o đó, cho nên anh đã trở nên rất chu đáo. Em cảm Æ¡n anh, không cần đâu! Mẹ em má»›i Ä‘i có và i hôm, đã chuẩn bị cho em các thứ, dùng đến mấy năm cÅ©ng không hết!â€
Lượng bá»—ng nghệt ra, nụ cưá»i “bốn mùa thưá»ng trá»±c†cá»§a anh bá»—ng chững lại, mắt anh chăm chú nhìn ra xa phÃa sau lưng Hinh.
Hinh quay lại nhìn, cÅ©ng thấy kinh ngạc, thấy bên ngoà i ô kÃnh cá»a sổ phòng tiếp khách, có má»™t ngưá»i Ä‘ang đứng nhìn há» không chá»›p mắt. ChÃnh là bà Uông Lan San.
|

11-08-2008, 11:14 AM
|
 |
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
|
|
Chương 18
Cuá»™c phân tÃch hãi hùng
“Trái tim cô đã bị anh ta chiếm mất má»™t khoảng lá»›n!†Hinh vỠđến buồng bệnh nhân, bá»—ng nghe tiếng bà San nói ở phÃa sau. May mà Hinh có trà nhá»› khá tốt, nếu không, mấy hôm nay bà ta đã sắm nhiá»u vai như thế - cô khó mà nháºn ra đó là tiếng bà ta.
“Bà nói vá» anh ấy à ? Anh ấy chỉ là má»™t bạn đồng hương cá»§a cháuâ€. Hinh không muốn để ý nhiá»u đến bà ta, nhưng vì nể trá»ng ngưá»i già và cÅ©ng không nỡ cau có lạnh nhạt nên cô chỉ đáp lại má»™t câu cho phải phép.
“Tôi không nói anh ta, mà là nói anh ta!â€
Tháºt không sao hiểu nổi nữa.
Hinh biết, ngay trong lúc bình thưá»ng không “sắm vai†gì, thì bà San đã là ngưá»i rất “khó khănâ€, cô bèn gáºt đầu, rồi Ä‘i vá» phÃa giưá»ng mình. Nhưng tiếng bước chân vẫn cứ ở phÃa sau cô, tiếng nói cÅ©ng bám theo: “Tháºt không sao hiểu nổi nữa!â€
“Bà nói gì thế?†Hinh quay ngưá»i lại nhìn bà San. Tại sao bà ta có thể biết cô Ä‘ang nghÄ© gì? Thá»±c ra bà ta là má»™t bệnh nhân như thế nà o?
“Tôi là má»™t bệnh nhân như thế nà o, chẳng lẽ há» không nói vá»›i cô à ? Tôi là má»™t ngưá»i Ä‘a nhân cách - má»™t loại bệnh thần kinh khiến ngưá»i ta cưá»i nhạo nhất!†Hình như bà ta lại Ä‘á»c được ý nghÄ© cá»§a Hinh.
“Bà có thể Ä‘oán biết ý nghÄ© cá»§a cháu à ?†Äang giữa ban ngà y tháºt, nhưng Hinh lại cảm thấy hÆ¡i sá» sợ.
“Cho nên vừa nãy tôi nói là anh ta, chứ không phải là anh ta!â€
“Ai đã chiếm một khoảng lớn trong trái tim cháu? Bà có thể nói rõ là ai không?†Nếu bà San nói ra đúng tên Tạ Tốn, liệu có thể coi bà ta là “dị nhân†không đây?
“Cô chẳng nên biết thì vẫn hÆ¡n!â€
“Thá»±c là ná»±c cưá»i! Tất nhiên là cháu biết mình nhá»› đến ai chứ!†Hinh bắt đầu cho rằng bà San chỉ như các thầy tướng số giang hồ cố là m ra vẻ bà hiểm, cô bèn chá»›t nhả dùng cái câu nói kiểu nữ văn sÄ© Quỳnh Dao, chắc sẽ là m cho bà ta phát ngán, để “cảnh tỉnh†bà ta.
“Nhá»› nhung ai đó, là má»™t việc nguy hiểm, đã dấn má»™t bước rồi thì khó bá» quay trở lạiâ€.
Hinh như bị gai đâm, ngây ngưá»i nhìn bà San, rồi thong thả há»i: “Cháu nghe không hiểu mấy, bà thá» và dụ xem, má»™t việc như thế nà o gá»i là đã dấn bước rồi khó bá» quay trở lại?â€
“Thôi không nói là m gì, kẻo nói ra, tôi e cô không chịu đựng nổiâ€. Tại sao... câu trả lá»i nà y nghe quen quen?
“Bà cứ nói Ä‘i, cháu đã chuẩn bị tinh thần rồi!†Cảm giác tuyệt vá»ng bắt đầu trá»—i dáºy trong Hinh.
“Và dụ, ngưá»i ta nhảy lầu tá»± tá». Äã nhảy ra rồi thì quay lại sao được nữa?â€
Äây chÃnh là câu đối thoại giữa Tạ Tốn và Hinh khi ngồi trên tà u há»a hồi ná».
“Thá»±c ra bà muốn gì? Tại sao bà không chịu buông tha tôi?†Hinh gần như hét lên má»™t cách rồ dại, không chá» bà San trả lá»i nữa, cô bước nhanh vá» giưá»ng cá»§a mình nằm váºt xuống, toà n thân run rẩy. Cô định òa khóc, nhưng lại nháºn ra rằng mình không có nước mắt.
Tạ Tốn, anh hãy mau đến vá»›i em, đưa em ra khá»i chốn nà y!
“Tiếc rằng anh chẳng phải siêu nhân, nếu không anh sẽ đưa em rá»i khá»i đây, sẽ Ä‘i tháºt xa, Ä‘i khá»i trưá»ng đại há»c, Ä‘i khá»i cái thà nh phố nà y!†Nghe Hinh kể xong má»i chuyện, Tốn nhÃu đôi mà y ráºm, dằn giá»ng nói.
“Nếu thế thì biến thà nh má»™t đôi rá»§ nhau Ä‘i trốn à ? Mẹ em sẽ ghét, sẽ không thèm nhìn mặt em nữa! Em chỉ muốn mau được vá» trưá»ng há»c táºp như bình thưá»ngâ€. Hôm nay lại là má»™t buổi chiá»u xuân nắng và ng rá»±c rỡ, hai bên con đưá»ng rải đá cuá»™i trong khu vưá»n, dưá»ng như má»i bông hoa trong vưá»n Ä‘á»u Ä‘ang nở rá»™, lại có những cánh bướm Ä‘ang ráºp rá»n sánh đôi. Hinh ngả ngưá»i trong vòng tay Tốn, lòng cô xốn xang. Có Tốn ká» bên, Hinh cảm thấy cuá»™c sống lại êm Ä‘á»m như trước. Chỉ tiếc rằng anh không thể suốt ngà y sá»›m tối ở bên Hinh.
“Anh nói em đừng lấy là m lạ, anh cho rằng và o lúc nhạy cảm nà y, em ở lại đây không hẳn là nÆ¡i không an toà n đâu!â€
“Sao anh lại có ý nghÄ© nà y?†Hinh cảm thấy Tốn lại Ä‘ang tuyên bố những ý tưởng kỳ cục, nhưng cÅ©ng không phải là không có lý. “Anh nói cứ như mình là bác sÄ© chuyên trách cá»§a em, ông ấy cÅ©ng đã nói như thế. Có Ä‘iá»u, đây chỉ là cách né tránh tiêu cá»±c, chứ không phải là biện pháp để tháºt sá»± giải quyết vấn Ä‘á». Năm xưa Tưởng Dục Hồng đã nằm viện tâm thần, thoát chết năm đầu, nhưng vẫn không tránh được tai há»a năm sauâ€.
“Cho nên em vẫn muốn Ä‘iá»u tra rõ sá»± tháºt? Nhưng thá»i gian lại không á»§ng há»™ em, anh Ä‘oán chắc em có cảm giác má»—i ngà y dà i như má»™t nămâ€.
“Nhưng khi anh đến, thì má»—i ngà y cá»§a em lại chỉ ngắn như má»™t giây! Có lúc em tháºt sá»± lo mình sẽ lún và o quá sâu, nếu thế thì sẽ khó mà thoát ra đượcâ€. Hinh chợt thấy rùng mình, cô lại nhá»› đến cuá»™c nói chuyện vá»›i bà San hôm qua.
Hinh biết, bà ta sẽ không buông tha cô.
Hinh tháºm chà cảm thấy đôi mắt bà San Ä‘ang nhìn chằm chằm và o cô, đến ná»—i sống lưng cô lạnh toát, cô bất giác nhìn quanh bốn phÃa tìm kiếm. Tốn chà o từ biệt, cô cÅ©ng không nghe thấy.
Dưới gốc cây sung, bà San Ä‘ang ngồi trên chiếc ghế mây, tay phải cầm cây bút chì. Thấy Hinh ngoái nhìn rồi bước đến, mép bà hÆ¡i động Ä‘áºy - vừa giống như buồn bã vì thấy xót thương, lại vừa giống như cưá»i khẩy nảy sinh từ ná»—i oán há»n.
“Bà đang vẽ tháºt không đấy? Khi vẽ thì nên táºp trung tâm trà má»›i đúng, nhưng bà thì lại cứ nhìn cháu, tại sao thế?†Hinh đến bên gốc cây, nhưng cô lại “cảnh giác†dừng bước.
“Cô rất xinh đẹp, con gái đẹp lại mặc áo bệnh nhân trắng tinh đã là má»™t bức tranh tuyệt mỹ rồi, đâu cần tôi phải là m cái việc vẽ rắn thêm chân!â€
“Thế thì bà cầm giấy vẽ bút vẽ, để giả vá» vẽ cái gì ạ?â€
Bà San thở dà i: “Thấy cảnh đẹp, thì quấy quá vẽ chÆ¡i, hà nh hạ mấy tá» giấy!â€
“Nhưng nếu bà vẽ đẹp, thì không gá»i là hà nh hạ gì được!†Hinh cảm thấy lá»i lẽ cá»§a bà San chứa đầy ẩn ý sâu xa.
“Cô thỠnhìn xem, tôi vẽ ra sao?†Bà San đưa cho Hinh bức vẽ.
Hinh thoáng do dá»±, nhưng rồi cÅ©ng đón lấy, chỉ thoáng nhìn cô đã phải im bặt tiếng cưá»i: “Äây là cảnh gì váºy? Lúc nà y mặt trá»i lên cao nắng và ng rá»±c rỡ, trăm hoa khoe sắc... nhưng bà lại vẽ gió táp mưa sa, hoa rÆ¡i lả tả, và ngưá»i nà y thì... được, cháu công nháºn là bà vẽ rất giống cháu, cháu không phải là rắn, bà cÅ©ng không vẽ thêm chân, nhưng vẽ cô gái toà n thân ướt sÅ©ng nà y thì không thể nà o là cảnh tháºt trước mắt!â€
Bà San rướn ngưá»i cầm lại bức vẽ, mồm lẩm bẩm: “Tri âm hiếm thấy, đứt dây đà n nà o còn ai nghe!â€
Hinh định nói “Chẳng ai hiểu nổi bà , mà bà còn đòi có tri âm!†nhưng chưa kịp nói thì Hinh ngá»› ra “gay rồi!†Thì ra cô đứng dưới cây nên không để ý, chẳng biết mây Ä‘en bốn bá» Ä‘ang cuồn cuá»™n, tiếng sấm mùa xuân vang rá»n, chỉ trong nháy mắt, mưa to đổ áºp xuống!
Hinh vẫn đứng đó, và thấy cà ng thêm khiếp sợ bà San: bà ta có khả năng tiên tri!
Gió mạnh đến cùng mưa rà o, những đóa hoa Ä‘ang nở rá»™ láºp tức bị Ä‘áºp tả tÆ¡i, cánh hoa rÆ¡i quá ná»a, tất cả bá»—ng tan hoang. Cây sung nà y tuy lá cà nh ráºm rạp nhưng cÅ©ng không chịu nổi tráºn mưa như trút nước, toà n thân Hinh ướt đẫm. Tá» giấy trên tấm bảng vẽ tất nhiên cÅ©ng bị “hà nh hạâ€!
“Bà nói đi, bà dõi nhìn cháu mãi, bà thấy những gì?†Hinh nói gần như cầu xin.
“Tôi biết lòng cô Ä‘ang rất mâu thuẫn, cô sợ sẽ lún và o quá sâu. Cô vốn nghÄ© mình rất cứng cá»i và tá»± chá»§, nay lại mắc má»› vá»›i má»™t con ngưá»i thì cô khó tránh khá»i phải nghÄ© ngợiâ€. Bà ta nói như má»™t chuyên gia phân tÃch tâm lý siêu hạng.
“Bà còn chưa trả lá»i cháu: bà nói cháu Ä‘ang nghÄ© đến má»™t ngưá»i, ngưá»i đó là ai? Tên là gì?â€
“Tên, chỉ là má»™t thứ tÃn hiệu mà thôi!â€
“Thì ra là bà không biết!â€
Bà San thở dà i thưá»n thượt: “Giả sá» tôi nói tên là “Tạ Tốnâ€, thì có thể nói lên Ä‘iá»u gì? CÅ©ng chỉ là má»™t cái tên gá»i mà thôi!â€
“Nhưng trong lòng cháu, thì cái tên nà y nói lên tầm quan trá»ng cá»§a anh ta đối vá»›i cháuâ€. Hinh bắt đầu cảm thấy sá»± bà hiểm cá»§a bà San không chỉ là có “đa nhân cáchâ€, cô bèn thổ lá»™ tâm tình.
“Thứ Ä‘ang xâm chiếm lòng cô, không phải là má»™t cái tên, mà là má»™t bi kịchâ€.
Hinh hÆ¡i nao núng: “Bà lại nói hão huyá»n chẳng đâu và o đâu! Tại sao bà lại biết? Trừ phi bà thá»±c sá»± có thể nhìn thấu tim gan ngưá»i khác? Lẽ nà o bà thá»±c sá»± có khả năng tiên Ä‘oán tương lai?â€
“Cô có biết tại sao tôi phải và o viện nà y bốn chục năm nay không?â€
Hinh không há»i dồn nữa, cô ngẫm nghÄ©. Mấy câu nói cá»§a bà San đã tác động mạnh đến cô: nếu bà già nà y nói đúng (đã gá»i ra tên Tạ Tốn, đã biết rõ tâm lý cá»§a cô, đã sắm vai Tưởng Dục Hồng và Thẩm Vệ Thanh rất chuẩn - Ä‘iá»u đáng sợ là bà ta hầu như chưa nói sai má»™t câu nà o) thì cái bi kịch kia sẽ là gì? Chẳng lẽ mình không thoát khá»i kết cục cá»§a “vụ án mưu sát 405â€? Hay là bà ta vẫn Ä‘ang tiếp tục sắp đặt để đưa mình và o vai “nạn nhânâ€, cùng bà ta sắm vai cho tháºt giống?
Tại sao bà ta phải là m như váºy?
“Trang Ãi Văn là ai?†Hih cảm thấy có lẽ má»i sá»± bà ẩn Ä‘á»u liên quan đến cái nhân cách bà hiểm cá»§a bà San: áo trắng, tóc dà i, tiếng hát tuyệt vá»i, và ... khuôn mặt nát bươm nữa!
Äôi mắt già nua cá»§a bà San thoáng ánh lên má»™t tia sáng rạo rá»±c cá»§a tuổi xuân, tuy chỉ thoáng ánh lên nhưng đã lắng Ä‘á»ng trong đôi mắt thẳm sâu cá»§a Hinh.
“Mưa má»—i lúc má»™t to, tôi cÅ©ng mệt rồi. Các cô y tá cÅ©ng kém táºn tình, chẳng thiết gá»i chúng ta và o nhà . Bác sÄ© Tuấn nói tôi Ä‘ang ở giai Ä‘oạn lên cÆ¡n nguy hiểm, không nên để cho bị tác động nhiá»u. Tôi phải và o nghỉ đãâ€.
Bây giỠđến lượt cháu không buông tha bà .
“Bà hãy nói xem chị ta là ai? Nếu bà không nói, cháu sẽ Ä‘oán phứa lên. Cháu nghÄ©, chắc chị ta phải là má»™t nhân váºt rất quan trá»ng trong cuá»™c Ä‘á»i cá»§a bà . Có lẽ là má»™t ngưá»i mà bà rất mến yêu. Bà mê Ä‘iện ảnh, chắc vì hồi trẻ bà đã từng mong là m ngôi sao mà n bạc, cho nên bà má»›i mô phá»ng những con ngưá»i bà đã từng tiếp xúc và gây ấn tượng mạnh cho bà . Trương Ãi Văn là thần tượng cá»§a bà hồi trẻ, chắc chị ấy rất đẹp, trang nhã thanh cao, có giá»ng nói như cá»§a má»™t thiên sứ. Chị ấy là cô gái rất tuyệt vá»i trong con mắt cá»§a bà . Nhưng tại sao chị ấy lại mang chiếc mặt nạ nát bươm? Hay là chị ấy có khuôn mặt nát bươm tháºt?†Nói đến câu cuối cùng, Hinh cÅ©ng như Ä‘ang “u mêâ€.
Bà San bá»—ng đứng thẳng lên bước lại gần Hinh giáºt phắt lấy bức vẽ ném Ä‘i, nắm tháºt chặt hai cánh tay Hinh, khiến cô thấy Ä‘au tay: “Cô có muốn tôi cho cô biết tháºt không? Tôi đã nhìn thấy...†Bá»—ng toà n thân bà San run lên bần báºt, da thịt trên khuôn mặt già nua rúm ró biến dạng.
“Bà đã nhìn thấy cái gì?â€
“Tôi đã nhìn thấy... cô ấy... ở ngay chÃnh cô!†Nói xong, bà San như trút được má»™t gánh nặng, rồi cưá»i rất kinh dị.
Bà Kiá»u Doanh đã tổ chức xong đợt hoạt động thá»i trang, trong khi chá» má»™t thách thức tiếp theo, bà muốn tranh thá»§ vá» Giang Kinh má»™t tuần. Bấy lâu nay, cảm giác cắn rứt Ä‘ang dà y vò Kiá»u Doanh: và o lúc cô con gái rất cần được quan tâm thì bà lại đà nh phải bôn ba vì “sá»± nghiệpâ€. CÅ©ng may, bà thấy Diệp Hinh tươi tỉnh hÆ¡n trước, hình như cô không mảy may tỠý oán trách bà , trái lại, cô nắm tay mẹ trò chuyện liến thoắng, lá»i lẽ cÅ©ng không gợn chút kỳ dị lạ lùng. Bà cho rằng trước đây mình đã quyết định đúng, đồng ý vá»›i nhà trưá»ng và bệnh viện đưa Hinh và o nằm viện tâm thần, nên má»›i có được chuyển biến tốt như hiện nay. Cảm giác cắn rứt trong bà cÅ©ng vÆ¡i Ä‘i Ãt nhiá»u.
ÄÆ°á»£c gặp mẹ, Hinh rất đỗi vui mừng. Nhất là khi mẹ nói sẽ đến vá»›i cô những má»™t tuần, cô cà ng vui sướng hÆ¡n.
Trong lúc trò chuyện việc nhà vá»›i mẹ, Hinh nghÄ© ngợi “có nên giá»›i thiệu Tạ Tốn vá»›i mẹ không nhỉ?â€
Mẹ không thể không nghe nhắc đến cái tên Tạ Tốn, cái tên nà y cùng vá»›i tên mình đã trở thà nh “tiếng xấu†trong trưá»ng rồi cÅ©ng nên!
Hinh nghÄ© Ä‘i nghÄ© lại mãi, rồi kết luáºn phải chá» thá»i cÆ¡ chÃn muồi đã, rồi má»›i giá»›i thiệu vá»›i mẹ vỠ“ngưá»i tình hạng sao†Tạ Tốn.
Hinh ngà y nà o cÅ©ng sống trong sá»± khắc khoải đợi chá» Tốn. Khi Tốn đến, là quãng thá»i gian rá»±c sáng cá»§a má»™t ngà y. Chắc anh đã phải trốn há»c khá nhiá»u, có hôm anh và o thăm Hinh đến và i lần. Hinh lo Tốn sẽ há»c hà nh sa sút thì gay. Tốn cưá»i: “Cà ng hay, anh sẽ chá» em ra viện để cùng nhau há»c bù!â€
“Hôm nay mẹ em nói là đã gặp bác sÄ© Äiá»n để bà n vá» bệnh tình cá»§a em. Ngà y mai ông Äiá»n sẽ tổ chức buổi đánh giá vá» em, mong sao ông ấy sẽ cho em ra viện. Em có cảm giác rằng ông ấy ngà y cà ng tin em hÆ¡nâ€.
“Thế thì quá hay, chúng ta sẽ luôn luôn được ở bên nhau. Nhưng chỉ sợ lúc đó em lại ngán anh mất thôi!â€
Hinh biết là Tốn nói đùa, hoặc nên nói là Tốn Ä‘ang “vá» lá»ng tay để lại tóm cho chặtâ€, cô chỉ im lặng mỉm cưá»i nhìn anh, và thầm nghÄ© “anh chà ng ngố ạ, anh có biết Ãt hôm nay em đợi chá» anh và anh đến vá»›i em, gá»™p cả lại đã đủ để em nặng lòng vá»›i anh cả Ä‘á»i rồi không?†Hinh bá»—ng nhá»› lại cái bà i hát ngà y nà o, bèn há»i: “Anh chỉ chuyển nói úp mở ná»a vá»i, anh còn chưa cho em biết câu chuyện ở phÃa sau bà i hát “ChỠđợi, đợi chá»â€ là như thế nà o!â€
“Cứ nên chá» em ra viện đã, rồi hãy hay. Kể các chuyện sinh tá» biệt ly và o lúc nà y, thì chỉ bất lợi cho tâm trạng cá»§a em. Em ở đây đã khó mà nghỉ ngÆ¡i yên ổn rồi, không nên khuấy động gì thêm kẻo sẽ ảnh hưởng đến việc đánh giá cá»§a bác sÄ©â€.
“Nói lá»i phải giữ lấy lá»i, sau khi em ra viện, anh phải cho em biết đấy nhé!â€
“Anh sẽ giữ lá»i, cÅ©ng như đã hứa là ngà y nà o cÅ©ng và o đây thăm em váºyâ€.
“Trước hết tôi phải nói rõ vá»›i cô Hinh rằng, hôm nay tôi gặp riêng cô để nói vá» vấn đỠđánh giá là nằm trong khuôn khổ chuyên môn cá»§a tôi, nhưng cÅ©ng có phần gá»i là “cầm đèn chạy trước ô tôâ€, vì cô là bệnh nhân cá»§a bác sÄ© Tuấn, nên sau khi kết luáºn đánh giá rồi, tôi vẫn cần phải bà n vá»›i bác sÄ© Tuấn. Ông ấy là thầy thuốc hà ng đầu vá» chuyên ngà nh nà y, hai chúng tôi sẽ cùng đưa ra má»™t kết luáºn hợp lýâ€. Bác sÄ© Äình nói cháºm rãi, ông rót má»™t cốc nước khoáng má»i Hinh. Cách nói cá»§a ông cÅ©ng nhạt nhẽo vô vị như cốc nước nà y, chứ không có sức lôi cuốn như cách nói cá»§a bác sÄ© Tuấn.
“Có phải hiện nay cô vẫn hay nghÄ© ngợi vỠ“vụ án mưu sát 405†không?â€
“Xin nói tháºt, cháu không thể không há» nghÄ© ngợi, nhưng cháu cà ng ngà y cà ng cảm thấy rằng: trước kia cháu hay vương vấn vá» chuyện nà y, thá»±c chất chỉ là hiện tượng tâm lý bị ám ảnh bởi các tình tiết lịch sá» và các lá»i đồn đại ly kỳ. Cháu cÅ©ng có bị ảnh hưởng - Ãt ra là ảnh hưởng đến việc há»c táºp, nhưng cháu không cho rằng đã đến mức gá»i là tâm thần phân liệt!â€
“Nếu Ãt hôm nữa để cô ra viện, thì cô không sợ rằng mình sẽ trở thà nh nạn nhân thứ 13 hay sao?†Ông Äình chợt thấy không biết mình nên hay không nên tin và o lá»i cá»§a Diệp Hinh. Mấy hôm nay hình như cô ta đã trải qua má»™t chuyện gì đó.
“Tất nhiên là cháu sợ. Không dá»… gì mà gỡ bỠđược ná»—i ám ảnh tâm lý kia, nhưng cháu tin rằng nhà trưá»ng sẽ bố trà bảo vệ chu đáo căn phòng ký túc xá cá»§a chúng cháuâ€.
“Nghe nói trước đây nhà trưá»ng đã từng có biện pháp an toà n, nhưng vẫn không ngăn chặn được, đã khiến ngưá»i ta có cảm giác rằng không sao tránh thoát!â€
“Cháu tháºt sá»± không tin bất cứ Ä‘iá»u gì gá»i là số pháºn an bà i, cháu chỉ tin rằng tuổi xuân phÆ¡i phá»›i cá»§a mình cần được nâng niu gìn giữâ€.
“Cô sống ở đây có tạm gá»i là thÃch nghi không?â€
“Thoạt đầu thì cháu không hợp lắm, ban đêm luôn ồn à o không sao ngá»§ được, nhưng mấy hôm nay thì đã khá hÆ¡n. Các thầy các bạn cÅ©ng hay và o thăm, Ä‘em đến cho cháu tình cảm đầm ấm cá»§a táºp thể...â€
“Cô đã từng nhắc đến... tôi Ä‘ang nghÄ© xem cô nên nói là ... má»™t ngưá»i bạn trai, má»™t ngưá»i bạn há»c tên là Tạ Tốn. Anh ấy có và o thăm cô không?â€
Äang trả lá»i rất lưu loát trôi chảy, Hinh bá»—ng im bặt. Mình có nên nói tháºt không nhỉ? Mấy câu vừa nói, là cảm nháºn rất chân tháºt cá»§a Hinh - tuy hÆ¡i thi vị hóa má»™t chút. Trong trưá»ng đã đồn đại như thế, thì có lẽ các bác sÄ© cÅ©ng đã biết cả, mình tá»™i gì phải phụ há»a cá»§ng cố thêm? Chưa biết chừng nhà trưá»ng lại còn cho rằng Tạ Tốn là nhân tố đáng kể khiến mình “có vấn đỠthần kinhâ€! Nếu bây giá» mình khai rằng Tạ Tốn hằng ngà y và o đây và i lần thì sợ rằng sẽ bất lợi cho anh ấy, và tình hình sẽ cà ng thêm rối. Anh ấy và o đây lần nà o cÅ©ng Ä‘á»u là vá»›i tư thế cá»§a kiến thá»±c táºp sinh, cÅ©ng không có ai biết rá»— anh ấy là ai kia mà !
Hinh bèn gáºt đầu: “Nói anh ta là bạn trai cá»§a cháu thì không tháºt xác đáng, từ khi cháu nằm viện, anh ta chưa và o thăm cháu lần nà o cả. Trước đây, cháu chỉ có má»™t hình cảm mÆ¡ hồ không rõ rệt vá»›i anh ta, khi bị áp lá»±c quá căng, cháu có hÆ¡i nghÄ© quá lên vá» sá»± tồn tại cá»§a anh ta. Thá»±c ra anh ta chỉ là má»™t bạn há»c khác lá»›p, chúng cháu không có quan hệ gì thân thiếtâ€.
Ông Äình thấy Hinh Ä‘ang sôi nổi bá»—ng trở nên trầm lặng, nhưng nói năng vẫn rà nh rá»t đâu ra đấy, ông hiểu cô khó tránh khá»i những thăng trầm vá» tình cảm, nhất là trong những ngà y như thế nà y. Có thể tháo gỡ được, thá»±c không dá»… dà ng gì, rõ rà ng là cô ta Ä‘ang rất cố gắng.
“Từ đầu đến cuối, má»i câu trả lá»i cá»§a cô ấy Ä‘á»u không có Ä‘iểm nà o mÆ¡ hồ né tránh, cÅ©ng không có Ä‘iểm nà o không phù hợp vá»›i thá»±c tế. Nói cách khác, tức là cô Hinh không có bất cứ dấu hiệu nà o tương tá»± như chứng bệnh ảo giác. Cô ấy rất chân tháºt, rất biết suy nghÄ©, tháºm chà còn biết phân tÃch tại sao mình lại có nhiá»u hà nh vi khiến cho ngưá»i ta thấy khó hiểu như thế...â€
“à bác sÄ© Äình là ... cô ấy có thể ra viện?†Bác sÄ© Tuấn nhìn táºp bệnh án cá»§a Diệp Hinh đặt ở trước mặt, nhưng ông không Ä‘á»c. Ông Tuấn vẫn không thể hiểu nổi tại sao ông Äình cứ “lệch pha†vá»›i mình trong ca Diệp Hinh nà y.
“Tôi vẫn cho rằng lúc đầu cho nháºp viện là không tháºt cần thiết! Äúng là cô ta có hiện tượng ảo giác, bản thân cÅ©ng không thể giải thÃch rõ được, nhưng chỉ cần được tư vấn tâm lý là đủ rồi. Bác sÄ© Tuấn là chuyên gia ở lÄ©nh vá»±c nà y, nhưng hình như anh chưa bắt đầu xúc tiến Ä‘iá»u trị cho cô Hinh, mà má»›i chỉ cho dùng thuốc. Tuy nhiên, hiện nay cô ấy cÅ©ng không cần thiết phải được tăng cưá»ng Ä‘iá»u trị nữa!â€
Ông ta lại bắt đầu chỉ trÃch mình Ä‘iá»u trị sai? Ông Tuấn bắt đầu thấy nóng mặt nhưng vẫn cố kiá»m chế: “Cô Hinh má»›i chỉ nháºp viện ná»a tháng nay, hiệu quả dùng thuốc cÅ©ng Ä‘ang rất ổn. Lịch trình công tác cá»§a tôi thì kÃn đặc, còn rất nhiá»u ca cần được Ä‘iá»u trị sát sao hÆ¡n. Riêng ca Uông Lan San đã ngốn cá»§a tôi không Ãt thì giá»...â€
“Váºy thì kết luáºn vá» Diệp Hinh là thế nà o?â€
“Mấy vị lãnh đạo công tác sinh viên cá»§a trưá»ng cô ta đã nói chuyện vá»›i tôi, chá»§ yếu nhắc đến hai chữ “tháºn trá»ngâ€. PhÃa nhà trưá»ng cÅ©ng Ä‘ang phải chịu áp lá»±c vì sắp đến ngà y 16 tháng 6!â€
“Cô Hinh rất cần được trở vá» vá»›i cuá»™c sống bên ngoà i!â€
“Anh Äình ạ, cô ta vẫn là bệnh nhân cá»§a tôi, lần đánh giá nà y cá»§a anh vốn không phải là thá»§ tục phải có. Tôi cho rằng, vì tháºn trá»ng, tôi cần phải giữ cô Hinh ở lại để quan sát thêm Ãt lâu. Nếu phải thế, thì cÅ©ng phải chá» sau ngà y 16 tháng sáu sẽ cho cô ta ra việnâ€.
“Tôi đà nh nói thẳng váºy, xem ra, nhà trưá»ng và cả anh Tuấn nữa cÅ©ng tin rằng ngà y 16 tháng 6 sẽ xảy ra chuyện không hay gì đó. Thế thì trước đây cô Hinh muốn tìm hiểu rõ sá»± tháºt - việc đó có quá nhiá»u Ä‘iá»u đáng ngá» chăng?â€
Ông Tuấn chợt ngá»› ra, không biết nên đối đáp ra sao. Hiếm có lúc ông bà không thể trả lá»i đối phương, mặt ông đỠbừng, thở gấp hồi lâu, rồi má»›i nói giá»ng Ä‘á»u Ä‘á»u: “Anh Äình đừng quên rằng mấy cô sinh viên mà anh đã từng Ä‘iá»u trị - cuối cùng đã ra sao. Bao năm qua, anh có ngá»§ ngon giấc không?â€
Buá»™t miệng nói ra rồi, ông Tuấn má»›i thấy mình đã quá nặng lá»i. Äúng thế: ông Äình cảm thấy ngá»±c ông Ä‘au nhói, Ä‘au thấm lên vai, xuyên sang lưng, má»™t tay áp lên ngá»±c, ngồi xuống, tay kia vá»™i sục tìm khắp túi áo... Ông Tuấn láºp tức nháºn ra rằng bác sÄ© Äình bất chợt bị nhồi máu cÆ¡ tim.
“Nếu không có anh, em chẳng biết mình sẽ ra saoâ€. Sau khi được Tốn khuyên giải an á»§i, tâm trạng Hinh đã bình thản trở lại rất nhiá»u. Ông Tuấn đã cho cô biết cuối cùng khoa vẫn quyết định cô phải ở lại thêm má»™t thá»i gian nữa. Hinh có cảm giác mình bị bỡn cợt, nhưng Tốn đã hết lòng an á»§i cô, cô má»›i bằng lòng, sẽ tiếp tục vâng lá»i các bác sÄ©.
Tốn ra vá» rồi, Hinh lại không nén nổi buồn phiá»n vì không được ra viện. Cô muốn nằm ngá»§ má»™t lát, có lẽ vì nghÄ© ngợi nhiá»u quá nên lại thấy hÆ¡i nhức đầu.
Bác sÄ© ná»™i trú đã kê đơn cho Hinh dùng thuốc giảm Ä‘au, nhưng uống thuốc rồi thì đầu lại nhức dữ dá»™i hÆ¡n. Hinh thấy hình như trong đầu mình có má»™t luồng khà ngá»— ngược Ä‘ang xông xáo tung hoà nh, lại thấy hình như nó bị hút bởi má»™t từ trưá»ng nà o đó, nó chỉ chá»±c phá tung đầu cô để chạy ra.
Hinh không sao nằm yên được nữa, bèn đứng dáºy để Ä‘i lại trong phòng. Thoạt đầu, đôi chân cứ không chịu nghe lá»i... nhưng nà o ngá» má»›i chỉ Ä‘i được Ãt bước, cô hình như đã mất tri giác, rồi chẳng biết mình đã bước đến cá»a phòng từ lúc nà o.
Má»™t cô y tá sợ Hinh sẽ Ä‘i lại lung tung bèn chạy đến, thấy nét mặt Hinh như Ä‘ang rất Ä‘au đớn, bèn há»i cô định Ä‘i đâu. Hinh quá Ä‘au không sao nói được má»™t câu, cô chỉ lắc đầu rất khó khăn, đôi chân tiếp tục bước Ä‘i. Biết Hinh Ä‘ang rất Ä‘au đớn, cô y tá bèn dìu Hinh Ä‘i bách bá»™, có lẽ Ä‘i lại, hÃt thở không khà trong là nh sẽ là m dịu cÆ¡n nhức đầu.
Ra khá»i buồng bệnh nhân, Hinh không dừng lại ở lối và o vưá»n hoa, cô Ä‘i dá»c theo hà nh lang. Cô y tá há»i: “Diệp Hinh, em định Ä‘i đâu thế?â€
Mặt Hinh đầy mồ hôi lạnh, hai tay ôm lấy đầu, nói má»™t cách vất vả: “Em muốn đến... chá»— ấyâ€.
“Là chá»— nà o?â€
“Em cÅ©ng không biết nữaâ€.
Cô y tá nghÄ© bụng: bác sÄ© Tuấn đã tháºn trá»ng rất có lý! Cô nà y nà o đã bình phục? Äâu có thể cho ra viện được! Nhưng cô cÅ©ng rất ngạc nhiên, vì từ khi và o đây, Hinh rất thuần, chưa bao giá» thấy khác thưá»ng như thế nà y. Cô quyết định không ngăn cản Hinh, cô muốn quan sát xem Hinh có hà nh vi gì bất ổn không, biết đâu có thể hữu Ãch cho bác sÄ© Tuấn Ä‘iá»u trị.
Hai ngưá»i Ä‘i chừng già ná»a quãng hà nh lang, Ä‘i qua cá»a và o khu buồng bệnh có nhân viên bảo vệ gác, Ä‘i qua hai chốt nữa, đến tòa nhà khám bệnh và các phòng hà nh chÃnh. Äây là tòa nhà bảy tầng, tầng má»™t hai ba là các phòng khám, tầng bốn và năm là phòng Ä‘iá»u trị và khôi phục thể lá»±c, các tầng trên là các phòng ban hà nh chÃnh và văn phòng cá»§a các thầy thuốc có thâm niên.
Hinh đứng trong đại sảnh cá»§a phòng khám, dưá»ng như không hỠđể ý đến má»i ngưá»i Ä‘i lại xung quanh, cô ngẩng đầu nhìn, đôi mắt rá»±c sáng, môi hÆ¡i mấp máy như Ä‘ang lẩm bẩm gì đó. Cô y tá thấy hÆ¡i hoảng vì hình như mình đã quyết định sai lầm, cô vá»™i há»i: “Nếu cô Hinh không nói rõ định Ä‘i đâu, thì chúng ta quay vá» nà o!â€
“Em biết... em phải Ä‘i đâu. Em cảm thấy... là ở trên gácâ€.
“Là ở tầng mấy?â€
“Em... không biết. Cứ Ä‘i tìm... từng tầng má»™tâ€. Hinh thở rất khó khăn.
Cô y tá nghÄ© ngợi, nhưng rồi cÅ©ng gáºt đầu: â€œÄÆ°á»£c, ta đừng Ä‘i thang máy, cứ lên từng tầng xem sao. Nếu cảm thấy là đến rồi thì cho tôi biết!â€
Äi hết tầng hai ba, rồi lên tầng bốn. Hinh thở má»—i lúc má»™t nặng nhá»c, chân bước cÅ©ng cà ng cháºt váºt, chắc sẽ gục mất thôi. Khi lên đến tầng năm, Hinh bá»—ng mở to mắt, vừa thở vừa nói: “Là tầng nà y. Nhưng chúng ta phải... nhanh lên, em có... cảm giác... không hayâ€.
“Nà o, Ä‘i đâu?â€
Hinh chỉ tay vá» hà nh lang phÃa đông, cô y tá dìu Hinh, cả hai cùng rảo bước. Lúc nà y Hinh thấy đầu cà ng nhức dữ dá»™i, cứ như chỉ chá»±c vỡ tung, nhưng hình như cô bị má»™t sức mạnh bà hiểm nà o đó dẫn Ä‘i, kêu gá»i cô Ä‘i lên tầng nhà nà y.
Há» dừng lại trước má»™t phòng Ä‘iá»u trị. Cá»a phòng Ä‘ang khép kÃn, Hinh gá»i: “Nà o mau và o Ä‘i, chắc vẫn còn kịp!â€
“Vẫn còn kịp cái gì?†Nhìn biển số phòng Ä‘iá»u trị nà y, cô y tá láºp tức có má»™t linh cảm không hay. Cô nhá»› rằng giá» nà y có lẽ bác sÄ© Tuấn Ä‘ang ở đây Ä‘iá»u trị phân tÃch thần kinh cho bà Uông Lan San.
Cô gõ cá»a, má»™t nữ y tá ra mở cá»a. Phòng nà y ngăn thà nh gian ngoà i gian trong, có má»™t cá»a thông sang nhau, gian trong là nÆ¡i bác sÄ© Ä‘iá»u trị phân tÃch thần kinh cho bệnh nhân, các y tá há»— trợ Ä‘iá»u trị thưá»ng ngồi ở gian ngoà i. Cô y tá ở đây thấy Hinh mặc áo trắng bệnh nhân, thì rất ngạc nhiên: “Hai ngưá»i đến đây là m gì? Äã được hẹn chưa? Bác sÄ© Tuấn Ä‘ang là m việc, không ai được là m phiá»n!â€
“Mau ngừng lại! Ngưng Ä‘iá»u trị ngay Ä‘i!†Hinh bá»—ng gá»i to.
“Các cô không được là m bừa! Äiá»u trị phân tÃch thần kinh nếu bị gián Ä‘oạn thì sẽ gây ra háºu quả rất xấu!†Cô y ta gay gắt nói. Và trách cô y tá Ä‘i kèm Diệp Hinh: “Cô tháºt là ... ngay cả kiến thức thông thưá»ng mà cô cÅ©ng không hiểu? Sao cô lại để cho bệnh nhân Ä‘iá»u khiển thế nà y? Mau Ä‘i vá» Ä‘i!â€
Cô y tá Ä‘i kèm Hinh cÅ©ng biết là đuối lý, bèn kéo tay Hinh: “NÆ¡i nà y Ä‘ang rất yên ổn, tất cả Ä‘á»u bình thưá»ng, ta Ä‘i thôi!â€
Hinh vùng vằng thoát khá»i tay cô y tá, chạy bổ và o gian trong, nhưng Hinh ra sức Ä‘áºp cá»a hay xoay tay nắm cá»a tháºt mạnh, cá»a vẫn cứ đóng chặt.
Hai cô y tá xúm và o lôi Hinh ra, cô y tá ở đây gá»i vá»›i và o gian trong: “Xin lá»—i bác sÄ© Tuấn, có má»™t bệnh nhân bị lên cÆ¡n, chúng tôi đã khống chế được rồi. Anh cứ tiếp tục Ä‘iá»u trị Ä‘i!†Nói xong, cô áp tai và o cá»a nghe ngóng, mặt cô bá»—ng biến sắc, cô lẩm bẩm: “Chuyện gì thế nhỉ? Sao bên trong lại có má»™t giá»ng đà n ông khác?â€
Cô nghÄ© ngay rằng sá»± việc đã trở nên nghiêm trá»ng, bèn lấy chìa khóa để mở cá»a ngăn cách, nhưng hình như cá»a lại bị khóa trái, không sao mở ra được. Hinh gá»i luôn: “Khá»i cần chỠđợi nữa, ba chúng ta xô cá»a váºy!†Hai cô y tá nhìn nhau, cảm thấy có lẽ không còn cách nà o khác tốt hÆ¡n. Cả ba cùng hợp sức xô cánh cá»a ấy.
Cá»a báºt tung, cả ba cùng ngây ngưá»i trước cảnh tượng trước mắt.
Chỉ thấy cá»a sổ lắp kÃnh đã mở toang, má»™t ngưá»i Ä‘ang đứng ở gá» ngoà i mép cá»a, chÃnh là bác sÄ© Äằng Lương Tuấn! Còn bà Uông Lan San thì Ä‘ang ung dung ngồi trên ghế sô-pha cá»§a bác sÄ© Ä‘iá»u trị phân tÃch thần kinh, chân ghếch lên, tá»§m tỉm cưá»i ông Tuấn Ä‘ang đứng trên mép cá»a.
“Bác sÄ© Tuấn!â€
Ông Tuấn dưá»ng như bừng tỉnh lại sau khi nghe thấy tiếng gá»i và tiếng xô cá»a vừa rồi, ông quay ngưá»i lại, lưng hướng ra ngoà i, nghi hoặc nhìn ba ngưá»i vừa xông và o.
Bà San bá»—ng cất tiếng, nhưng lại là má»™t giá»ng đà n ông: “Có phải ông lại không nỡ rÅ© bá» danh lợi phù phiếm tầm thưá»ng không? Ông cho rằng đến bao giá» má»›i có thể dừng lại? Dù có là m chá»§ nhiệm khoa, hay bác sÄ© chánh chá»§ nhiệm, sau đó là giám đốc bệnh viện, rồi sao nữa? Trên chặng đưá»ng đã Ä‘i qua, ông đã là m biết bao chuyện trái vá»›i lương tâm cá»§a mình? Nà o là chữa bệnh án, nháºn phong bì, sao chép luáºn văn... Nay lại vẫn muốn tiếp tục Ä‘i nữa ư?
Äiá»u đó sẽ rất đáng buồn.
Bầu không khà ở thà nh phố nà y rất bẩn, nhưng vẫn còn sạch hÆ¡n tâm hồn cá»§a con ngưá»i.
Tôi nên hòa tan và o không khà ở đây, Ãt ra cÅ©ng có tác dụng đóng góp má»™t phần nguyên liệu cho má»i ngưá»i hÃt thởâ€.
Ba ngưá»i phụ nữ Ä‘á»u nháºn ra tình thế đầy nguy hiểm. Hinh và cô y tá Ä‘i kèm mình cùng bước đến ghì chặt bà San, Hinh còn bịt miệng bà ta nữa. Cô y tá cá»§a phòng Ä‘iá»u trị nà y từ từ bước đến bên cá»a sổ, khẽ gá»i: “Bác sÄ© Tuấn bị lừa bịp đó thôi! Anh là má»™t thầy thuốc chân chÃnh, anh còn có tương lai rá»™ng mở, anh hãy xuống Ä‘i...â€
â€œÄÆ°á»£c, tôi sẽ xuống!â€
Cô y tá rú lên má»™t tiếng kinh hoà ng, Hinh ngẩng đầu nhìn, trên báºu cá»a không thấy bóng bác sÄ© Tuấn đâu nữa.
|
 |
|
| |