 |
|

12-08-2008, 02:24 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Chương 15
Cuá»™c Ä‘á»i Sam Winters Ãt hôm nghe được nhiá»u sá»± tốt là nh như hôm nay. Toà n những tin đáng để ăn mừng. Nà o các chương trình truyá»n hình cá»§a Pan-Pacific Ä‘ang ngà y má»™t ăn khách mà Chà ng trai có tên Thứ Sáu là phim đứng đầu, nà o cánh truyá»n hình Ä‘ang muốn ký má»™t hợp đồng năm năm cho loạt phim nà y.
Tin sau còn vui hÆ¡n. Bá»™ phim do Tessie thá»§ vai chÃnh và do Barbara Carter là m chá»§ nhiệm Ä‘ang được quay vá»›i tốc độ chóng mặt mà vẫn rất ổn ở cả hai khâu nghệ thuáºt và kỹ thuáºt. CÅ©ng có lý do là Tessie phải gắng sức để chứng minh việc cô ta đỠcá» Barbara là đúng. Nhưng dù Tessie có chẳng chứng minh gì Ä‘i nữa thì Barbara vẫn sẽ là má»™t trong những chá»§ nhiệm phim hà ng đầu cá»§a năm nay và đây sẽ còn là năm đánh dấu má»™t bước ngoặt đối vá»›i các nhà thiết kế trang phục.
Sam vừa gấp giấy tá» lại để Ä‘i ăn trưa thì cô thư ký Lucille ùa và o, hổn hển. “Há» vừa bắt được ngưá»i đốt kho đạo cụ, Ä‘ang dẫn tá»›i đâyâ€.
Sam ngá»› ra khi thấy ngưá»i đà n ông già nua bị dẫn giải và o, đôi mắt ông ta đầy thù háºn. Äó là đạo diá»…n lừng lẫy má»™t thá»i, Dallas Burke. “Tại sao? Ông nói Ä‘i, vì Chúa!†Anh gà o lên.
“Bởi không muốn cứ phải nháºn mãi đồ bố thÃ, anh hiểu chưa?†Burke lồng lá»™n. “Tôi háºn anh, háºn cái trò Ä‘iện ảnh nà y, cái Hollywood khốn kiếp nà y, đồ chó đẻ cả lÅ©. Tôi đã là m già u cho quá ná»a số Hãng phim ở đây, cÅ©ng như cho các ông chá»§ Hãng đó. Tất cả Ä‘á»u là m già u trên lưng tôi. Tại sao anh cứ là m vẻ hà i lòng rồi bá» tiá»n ra mua các câu chuyện tôi cóp nhặt lăng nhăng để rồi bá» xó chúng mà không giao tôi đạo diá»…n má»™t bá»™ phim bất kỳ nà o đó?†Ông gà o lên. “Tại sao? Nếu tôi chìa ra cuốn danh bạ Ä‘iện thoại chắc anh cÅ©ng sẽ mua đấy nhỉ. Tôi cần tiá»n để sống mà là m việc chứ đâu cần sống chỉ để có mặt trên Ä‘á»i nà y. Anh săn sóc, anh ưu ái tôi nhưng chÃnh là đang để tôi chết dần chết mòn trong thất bại và tá»§i nhục, và tôi sẽ không bao giá» tha thứ cho anh chuyện nà y đâuâ€.
Dallas Burke đã được đưa đi song Sam Winters, quên cả ăn uống, vẫn ngồi ngẫm nghĩ mãi vỠông, vỠnhững bộ phim đặc sắc do ông đạo diễn, vỠthái độ của ông vừa rồi...
Váºy mà anh cứ tưởng sẽ không có gì là m há»ng nổi cái ngà y tuyệt vá»i nà y.
|

12-08-2008, 02:25 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Chương 16
Từ khi vợ chết, danh tiếng Toby má»—i ngà y má»™t lan rá»™ng, các mà n hà i hước má»—i ngà y má»—i khiến khán giả cưá»i nhiá»u hÆ¡n. Anh được má»i diá»…n tại các câu lạc bá»™ hạng nhất, như Chez Parey ở Chicago, Latin Casino ở Philadelphia, Rouyal ở New York và nhiá»u nhiá»u nữa. Anh diá»…n cho má»i đối tượng khán giả, từ những con ngưá»i sang trá»ng ở các câu lạc bá»™ kể trên đến các cháu nhá» Ä‘au ốm trong bệnh viện trẻ em, đến cả các Há»™i từ thiện, Há»™i tương tế...Có thể nói má»™t cách khái quát là anh có thể biểu diá»…n cho bất kỳ ai, ở bất kỳ đâu và và o bất kỳ lúc nà o. Anh không thể sống, dù no hay đói, dù già u hay nghèo, dù có đà n bà hay không...mà lại không được biểu diá»…n, không có ngưá»i xem và nhất là không có tiếng cưá»i, tiếng vá»— tay cá»§a há». Ngay cả các sá»± kiện lá»›n xảy ra trên khắp thế giá»›i tác động đến nhân loại thế nà o chả biết, nhưng vá»›i anh, chúng chỉ là chất liệu cho các mà n trình diá»…n mà thôi. Thà dụ năm 1951, khi tướng Arthur bị thất sá»§ng đã nói. “Những ngưá»i lÃnh già không thể chết, há» chỉ mai má»™t Ä‘i thôiâ€, thì Toby bảo, “Lạy Chúa, hẳn là chúng ta giặt quần áo chung má»™t hiệuâ€.
Khi Nixon cao giá»ng phê phán vá» vấn đỠngân sách, Toby nói. “Tôi sẽ bá» phiếu tức thì, nhưng không cho Nixon mà là cho ngân khốâ€.
Năm 1954, Stalin chết, Ike lên là m Tổng thống Mỹ, giới trẻ khoái kiểu mũ Crockett, dân chúng tẩy chay xe buýt ở Montgomery...
Những cái đó, và vô số cái khác nữa, Ä‘á»u trở thà nh chất liệu gây cưá»i cho Toby. Nghe giá»ng nói, nhìn gương mặt vá»›i những biểu cảm dữ dá»™i cá»§a anh trong khi đôi mắt anh tròn xoe ngây thÆ¡, ngÆ¡ ngác, không ai nÃn cưá»i được. Há» bò ra, ngả ngốn ra, chảy nước mắt ra mà cưá»i. Há» yêu mến anh, và anh tồn tại má»™t cách hữu Ãch trên Ä‘á»i. Anh Ä‘á»n đáp mẹ, chÃnh là nhá» và o sá»± yêu mến đó.
Nhưng táºn nÆ¡i sâu kÃn trong anh luôn nÆ¡m ná»›p má»™t cái gì đó, như má»™t sá»± lo âu thưá»ng trá»±c mà không vinh quang nà o đủ sức tiêu diệt nó, tháºm chà chỉ khiến nó tạm thá»i lánh Ä‘i. Anh áy náy từ việc bá» lỡ má»™t tiệc vui được má»i; và cả cái băn khoăn vô lý vì cùng lúc không thể trình diá»…n ở hai nÆ¡i, không hiểu sao vẫn cứ ngang nhiên tồn tại. Cả cái việc lỡ dịp lên giưá»ng vá»›i má»™t cô gái nà o đó cÅ©ng khiến anh thắc thá»m má»›i lạ, bởi vá»›i anh, từ khi trở lại là ngưá»i đà n ông độc thân, anh thay đà n bà như thay há»™p quẹt, dù thÃch đến mấy, cÅ©ng không cho phép mình dÃnh lÃu quá sâu hoặc quá lâu vá»›i bất kỳ cô nà o. Nhá»› cái thuở cÆ¡ hà n biểu diá»…n ở các quán rượu, nhà trá» tồi tà n gá»i chung là hệ thống nhà vệ sinh, anh đã chả thèm muốn đến phát khóc khi nhìn các ngôi sao sân khấu ngồi trong những chiếc limousine bóng lá»™n cùng các cô gái xinh đẹp ăn báºn lá»™ng lẫy. Bây giá» thì anh đã dư sức có được những gì ngà y ấy anh mÆ¡ tưởng nhưng ná»—i cô đơn vẫn ngà y đêm Ä‘eo bám lấy anh. Anh khâm phục cái ngưá»i nà o đó đã có câu nói, như nói vá» chÃnh anh váºy: Khi ta tá»›i được nÆ¡i đó, thì lại không thấy có nÆ¡i đó...
Anh thấy nhá»› mẹ. Bà chắc chắn vui khi anh đã nổi tiếng đúng như bà tiên Ä‘oán, như bà sẽ có cảm giác gì khi biết anh vẫn phấp phá»ng âu lo, vẫn cô đơn sầu muôn?
Còn cha anh nữa?
Ông bị xuất huyết não đã mấy năm nay, đầu óc đã như ngá»› ngẩn chẳng nhá»› được gì khác ngoà i những lần con trai viếng thăm. Toby gá»i ông và o nhà an dưỡng ở Detroit, má»™t công trình xấu xà xây bằng gạch từ thế ká»· trước, toát ra vẻ già lão, bệnh hoạn và chết chóc.
Toby bước và o căn phòng rá»™ng rãi trải tấm thảm xanh bẩn thỉu, nÆ¡i bố anh sống cùng hÆ¡n chục ông già bà cả khác. Há» vây quanh anh, cả các y tá, há»™ lý nữa, thảy Ä‘á»u hướng vá» anh bằng những cái nhìn phải nói là sùng bái.
“Kìa, tối qua tôi vừa được xem anh trên tivi. Nhất anh đấy. Tôi cưá»i đến ná»—i ngã lăn từ trên giưá»ng xuống đấtâ€.
“Toby Æ¡i, là m sao anh nghÄ© ra được những chuyện tức cưá»i đến thế?â€
“Trong lúc chá» gặp cha, anh kể chuyện gì cho chúng tôi cưá»i Ä‘iâ€.
Vừa may, một hộ lý đang đẩy tới chiếc xe có bố anh ngồi trên đó. Ông mới được cắt tóc, cạo râu và còn chịu mặc comple để đón con trai tới thăm.
“Ai thế kia, cha tôi đấy, ư, sao nom giống Jack Barrymore váºy?â€. Toby kêu lên và ai nấy Ä‘á»u nhìn ông Temple, thầm ao ước giá mình cÅ©ng có đứa con tuyệt vá»i như váºy đến thăm. Anh cúi xuống ôm lấy vai ông. “Äừng trêu chá»c ngưá»i ta thế nữaâ€, rồi chỉ tay và o cô há»™ lý, “mình là đà n ông, phải đẩy xe cho cô ta má»›i đúng chứ?â€
Tất cả cưá»i rÅ© ra. Sẽ có nhiá»u ngưá»i há»c thuá»™c câu đùa nà y, nhá»› đúng ngà y tháng nà y để sau đó kể lại vá»›i gia đình, bè bạn rằng. Hôm ấy, lúc ấy, tôi đứng ngay bên Toby, sát bên, như thế nà y nà y, và anh ấy bảo vá»›i ông bố là ...
Anh đứng lại thêm lát nữa, pha trò cưá»i, trêu chá»c đám ngưá»i đủ chuyện, từ sức khoẻ, con cái tá»›i chuyện gối chăn...Há» cưá»i vá» chÃnh những chuyện cá»§a há» má»—i lúc má»™t to hÆ¡n, sảng khoái hÆ¡n và Toby biết há» mong anh cứ trêu chá»c há» nữa, trêu chá»c há» mãi...
Rồi anh là m bá»™ buồn rầu. “Tôi căm ghét giá» khắc phải chia tay nà y. Các vị là những khán giả đáng yêu nhất mà tôi được biểu diá»…n cho, nhưng công việc là trá»ng. Äã đến giá» tôi phải gặp riêng bố tôi, để nghe ông truyá»n thụ lại Ãt chuyện cưá»i. Tôi sắp hết vốn rồi. Xin phép các vịâ€.
Anh gáºp mình chà o trước tiếng vá»— tay và reo hò như cá»§a cả trăm ngưá»i.
Giá» chỉ còn hai bố con trong phòng khách. Là nÆ¡i tiếp khách song nó cÅ©ng sặc mùi chết chóc. Nhưng suy cho cùng, cả cái nhà nà y cÅ©ng chẳng để dà nh cho cái kết cục đó hay sao? Toby nghÄ©. Chết ư? Có khác gì nhau cái chết chầm cháºm ở nhà , ở bệnh viện, hoặc chết tươi bởi tai nạn trên đưá»ng? Ở chá»— an dưỡng nà y, dù sao, Ãt hay nhiá»u, nhanh hay cháºm, bố anh cÅ©ng còn được sống vá»›i những ngưá»i, dù không là bạn thì cÅ©ng có thể là bè, và dù có không là gì thì theo anh, há» cÅ©ng rất đáng yêu, thể hiện qua thái độ cá»§a há» vá»›i anh vừa rồi. Và Toby tin rằng há» không thể là m gì để bố anh phải buồn.
“Bố sung sướng vì con vẫn nhá»› đến thăm bốâ€. Ông Temple cháºm chạp nói. “Bố rất muốn gặp con để báo cho con má»™t tin vui, là ông già Art Riley ở phòng bên cạnh vừa chết đêm quaâ€.
“Con khó mà đưa cái chuyện ấy và o mà n diá»…n, nghe chẳng vui lắmâ€. Toby cưá»i cưá»i.
“Vui chứ con. Vui lắm. Bởi bố có thể dá»n và o phòng đó. Nó chỉ có má»™t giưá»ngâ€.
Tuổi già còn là thế đó, Toby nghÄ©, vẫn ham sống, vẫn mong táºn hưởng những gì sung sướng vá»›t vát được. Chắc là vẫn dá»… chịu hÆ¡n cái chết. Cái chết cá»§a há» có thể là sá»± giải thoát cho vợ con hoặc há» hà ng thân thÃch cá»§a há», nhưng vá»›i há», còn sống vẫn là tốt đẹp hÆ¡n nhiá»u, nên há» vẫn mong bám được và o nó. “Chúc mừng sinh nháºt, ông Dorset. Ông thấy sao, ở ngà y bắt đầu cái tuổi chÃn tư nà y?†– “Tuyệt vá»i, anh bạn trẻ ạ. Thêm ba năm, năm năm nữa, vẫn cứ là tuyệt vá»i khi mình còn Ä‘ang sốngâ€.
Äến lúc Toby phải Ä‘i rồi. “Có dịp là con sẽ và o thăm bố ngayâ€. Anh tặng bố má»™t Ãt tiá»n, tặng các y tá, há»™ lý nhiá»u hÆ¡n. “Mong các vị chăm sóc bố tôi chu đáo. Ông đã kể tôi nghe rất nhiá»u chuyện vui để đưa và o mà n diá»…n. Cảm Æ¡n các vịâ€.
Chưa ra khá»i cổng nhà an dưỡng anh đã quên hết má»i chuyện liên quan đến ông bố tá»™i nghiệp, chỉ nghÄ© vá» buổi diá»…n tối nay.
Song các y tá, há»™ lý và đám bệnh nhân gặp anh hôm đó, rất lâu sau sẽ còn nói vá»›i nhau, và vá»›i ai quen biết há», vá» ngà y thăm viếng nà y cá»§a anh.
|

12-08-2008, 02:27 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Chương 17
Năm mưá»i bảy tuổi, Josephine đã trở thà nh cô thiếu nữ đẹp nhất Odessa vá»›i thân hình nở nang cân đối, đôi vú tròn đầy, đôi chân dà i thon, da rám nắng, mái tóc Ä‘en và dà i vùng đôi mắt nâu sâu thẳm phÆ¡n phá»›t ánh và ng...
Sau hôm sinh nháºt “tuyệt vá»i†ấy, Josephine không gặp gỡ nhóm bạn con nhà những ngưá»i có dầu nữa mà biết rằng chỉ nên là bạn cá»§a con cái thuá»™c nhóm những ngưá»i còn lại. Há»c xong chương trình phổ thông, nà ng được nháºn và o phục vụ ở Golden Derick, má»™t Ä‘iểm chiếu phim ngoà i trá»i, rất được dân tình ưa chuá»™ng. Ngay cả Mary Lou, Cissy Topping và mấy đứa bạn cÅ© thuá»™c nhóm những ngưá»i có dầu cÅ©ng thưá»ng kéo nhau tá»›i đó. Nà ng vẫn chà o há» má»™t cách lịch sá»±, vẫn trao đổi vá»›i nhau và i ba câu vu vÆ¡, nhưng nà ng hiểu không còn gì có thể kéo nà ng, kéo cả há», trở lại vá»›i nhau, như trước hôm sinh nháºt đó nữa.
Luôn luôn, nà ng thấy lòng mình không yên ổn, nhưng không giải thÃch được tại sao, cÅ©ng như không thể biết trước mắt nà ng khao khát cái gì, chỠđợi cái gì. Nà ng thấy Odessa xấu xÃ, tù túng nhưng lại không biết nếu bá» nó mình sẽ Ä‘i đâu và sẽ là m gì. Cứ nghÄ© tá»›i chuyện đó là nà ng lại thấy Ä‘au đầu dữ dá»™i.
Nà ng Ä‘i chÆ¡i nhiá»u vá»›i đám con trai, và cả đà n ông nữa. Mẹ nà ng ưa nhất Warren Hoffman, má»™t thợ chữa ống nước. Bà hay nói, “Warren chắc chắn là chồng tốt đấy. Chăm Ä‘i lá»… nhà thá», kiếm tiá»n cÅ©ng khá, và lại rất yêu con. Chẳng ai hÆ¡n nổi đâu, con ạâ€.
Nà ng trá» môi. “Vâng, sẽ chẳng tìm đâu ra ai hÆ¡n con gần chục tuổi mà lại còn béo ị nữaâ€.
Bà ném cho nà ng cái nguýt chết ngưá»i. “Các tiểu thư nhà nghèo Ba Lan không kiếm chồng trong những bá»™ giáp sắt mạ và ng đâu con ạ. Äừng viển vông nữaâ€.
Tuần má»™t lần, và chỉ đúng má»™t lần, Josephine cho Warren đưa nà ng Ä‘i xem phim, và chỉ có xem phim. Anh ta thưá»ng đặt bà n tay to bè, thô nháp và nhá»›p mồ hôi cá»§a mình rồi siết lại, suốt lúc ngồi xem. Nà ng chẳng phản ứng gì, vì toà n bá»™ tâm trà đá»u đã bị mà n ảnh hút lấy. Không chỉ vì chuyện phim hấp dẫn, diá»…n viên đẹp, đóng hay mà còn vì đâu đó trong nà ng bá»—ng mÆ¡ hồ cảm thấy Hollywood sẽ là mảnh đất đơm hoa nảy trái cho những khát vá»ng vẫn lẩn khuất đâu đó trong nà ng. Nếu nà ng không tá»± mang lại cho mình những hoa trái đó thì chồng nà ng sẽ phải mang lại. NghÄ©a là nà ng phải lấy chồng già u. Không thì hết cách. Kiếm ra ai bây giá»? Các chà ng trai con nhà già u Ä‘á»u đã bị các cô gái hoặc con nhà già u hoặc cá»±c kỳ xinh đẹp cưới hết rồi.
Hình như còn má»™t ngưá»i: David Kenyon!
Nà ng vẫn thưá»ng nghÄ© đến anh. Lâu lắm rồi, trước cả cái hôm sinh nháºt đó, nà ng đã lấy trá»™m trong phòng Mary Lou tấm ảnh David mang vá» giấu tháºt kỹ và má»—i khi buồn bã lại Ä‘em ra ngắm nghÃa. Trăm lần như má»™t, cứ nhìn hình anh là nà ng lại nhá»› gương mặt anh hướng tá»›i nà ng chiếc khăn tắm và bảo, “Tôi xin thay há» mong được cô tha lá»—i...†Thế là sá»± buồn bã láºp tức lui Ä‘i, nhưá»ng chá»— cho cảm giác ấm áp ngá»t ngà o. Từ sau hôm ấy, nà ng chỉ được thấy anh đúng có má»™t lần, khi anh ngồi trong ôtô cùng gia đình. Lâu lâu sau Josephine má»›i được biết hôm ấy cả nhà tiá»…n anh ra ga tà u há»a để từ đó anh Ä‘i du há»c tại trưá»ng Oxford nước Anh. Mà u hè và lá»… Giáng sinh nà o anh cÅ©ng vá» thăm nhà , đã ba năm rồi, song đưá»ng Ä‘i cá»§a anh và nà ng như không thể gặp được nhau. Tuy nhiên, chuyện vá» anh thì vẫn được cô nà y cô khác nhắc tá»›i. Ngoà i tà i sản thừa hưởng từ cha, anh còn được bà ná»™i di chúc tặng cho năm triệu đôla. Ngưá»i như thế có chá»— nà o dà nh cho con gái má»™t bà thợ may nháºp cư gốc Ba Lan không nhỉ?
Hoá ra nà ng không biết David đã vá» nhà cả tuần nay. Và o má»™t tối thứ bảy cá»§a tháng Bảy, khi Ä‘ang là m việc tại Golden, Derrick, nà ng có cảm giác dân chúng cá»§a cả thị trấn Odessa đổ dồn vá» cái bãi chiếu bóng ngoà i trá»i nà y vá»›i hy vá»ng những cây kem, những ly nước đá sẽ giúp há» xua Ä‘i cái oi ả đêm hè. Josephine chẳng lúc nà o ngÆ¡i tay mà vẫn không đáp ứng kịp. Lại thêm má»™t chiếc xe thể thao mà u đỠvừa dừng lại. Josephine, má»™t tay bưng khay bánh mì kẹp thịt, tay kia chìa ra tấm bìa cho ngưá»i lái, vui vẻ. “Chà o ông, xin má»i Ä‘á»c thá»±c đơn, hoặc cứ gá»i ngay món ông đã quen gá»iâ€.
“Xin được chà o ngưá»i quen cÅ©â€.
Josephine khẽ rùng mình. Giá»ng David không thể lẫn vá»›i ai khác được. Anh vẫn như nà ng hình dung, có lẽ đẹp trai hÆ¡n cả trước, còn già dặn, tá»± tin thì khá»i phải nói rồi. Ngồi ở ghế bên là Cissy Topping, tháºt lạnh lùng và cÅ©ng tháºt xinh đẹp trong bá»™ áo váy lá»™ng lẫy.
“Chà o Josie, nóng ná»±c thế nà y mà còn phải là m việc thì mệt lắm nhỉ?†Cô ta nói hay nhỉ! Cứ như nà ng thÃch bưng khay bánh mì chạy Ä‘i chạy lại hÆ¡n là ngồi xem phim hoặc Ä‘i chÆ¡i bằng xe hÆ¡i thể thao vá»›i David không bằng.
Nà ng đáp bằng giá»ng nhÅ©n nhặn, “Nếu không, mình sẽ phải lang thang ngoà i đưá»ng mấtâ€. Và nà ng thấy David cưá»i nhẹ, chắc anh hiểu.
Há» Ä‘i rồi, Josephine vẫn đứng ngẩn ra ngẫm nghÄ©. Nà ng nhá»› lại từng ý từng lá»i David để suy xét, tìm tòi ẩn ý bên trong. â€œÄÆ°á»£c chà o ngưá»i quen cÅ©...Tôi muốn bà nh mỳ xúc xÃch và bia, xin lá»—i, tôi muốn nói cà phê chứ không phải bia...Cô là m ở đây được không?...Cho tôi trả tiá»n, vâng xin cứ giữ lại tiá»n thừa...Rất mong sẽ gặp nữa, Josephine...â€
Tất nhiên anh khó mà nói gì khác hơn khi có Cissy ngồi bên, nhưng thực ra giữa anh và nà ng đã có cái gì để nói nà o. Anh vẫn nhớ mặt nhớ tên nà ng đã là tốt lắm rồi.
“Xảy ra chuyện gì váºy, Josita? Trông cô như bị ai bắt mất hồn váºyâ€. Paco, chà ng đầu bếp ngưá»i Mehico đến bên lúc nà o chẳng biết, Ä‘ang vừa há»i vừa nghiêng đầu nhìn nà ng. Nà ng mến anh chà ng nà y. Paco đã ngót ba mươi, tóc và mắt Ä‘en nhánh, miệng lúc nà o cÅ©ng như Ä‘ang cưá»i, lại luôn đùa vui khi công việc căng thẳng,báºn rá»™n. “Chà ng nà o váºy?†Paco há»i tiếp.
“Khách hà ng thôi, Pacoâ€. Nà ng bình thản đáp.
“Váºy thì còn gần chục ngưá»i cÅ©ng là khách hà ng Ä‘ang đợi ta đấy, nhanh chân lẹ tay lênâ€.
Ngay hôm sau, chuông Ä‘iện thoại reo từ sáng sá»›m, và linh tÃnh đã mách Josephine biết là ai trước khi nà ng nhấc máy lên. Suốt đêm nà ng nghÄ© đến anh và sá»± kiện nà y tá»±a như giấc mÆ¡ vá» anh vẫn còn tiếp diá»…n.
Anh chẳng chà o há»i gì, nói ngay. “Cô như chẳng thay đổi gì, chỉ có cái khác duy nhất là xinh đẹp hẳn lênâ€.
Nà ng chỉ muốn oà khóc vì sung sướng, và sau và i câu thăm há»i nữa, nà ng nháºn lá»i má»i ăn tối cùng anh. Chưa bao giá», vá»›i nà ng, ngà y dà i như hôm ấy, tưởng rằng chiá»u tối sẽ không bao giỠđến nữa. Nhưng rồi nó cÅ©ng đến, và đến cùng lúc vá»›i chiếc xe thể thao mà u đỠcá»§a David Ä‘áºu lại trước cá»a nhà nà ng. Äã tưởng anh sẽ đưa nà ng tá»›i má»™t nhà hà ng khuất nẻo nà o đó để tránh gặp ngưá»i quen, bạn bè nên nà ng vừa hạnh phúc vừa hãnh diện khi thấy anh má»i nà ng tá»›i thẳng câu lạc bá»™ cá»§a những ngưá»i có dầu, chá»n chiếc bà n ở vị trà trung tâm nhất, nÆ¡i má»i thá»±c khách Ä‘á»u dá»… dà ng thấy há» và phần lá»›n dừng lại chà o khi Ä‘i ngang qua. Nà ng không há» Ä‘á»c thấy má»™t nét gì gượng gạo ở anh khi đưa nà ng tá»›i đó, trái lại, anh rất vui và có vẻ hãnh diện vì nà ng, như nà ng đã hãnh diện khi được cùng anh tá»›i đây. Thá» có Chúa, sao nà ng lại được quen biết ngưá»i đà n ông tuyệt vá»i đến váºy, mà anh cÅ©ng có vẻ quý mến nà ng, còn nà ng, chắc chắn nà ng đã yêu anh.
Há» gặp nhau má»—i ngà y, sau lúc Josephine xong việc. Từ và i năm trước, má»›i mưá»i bốn tuổi, Josephine đã phải táºp chống trả vá»›i những biểu hiện thèm muốn cá»§a giá»›i đà n ông, bởi ở nà ng, từ gương mặt, giá»ng nói cho đến thân hình Ä‘á»u tóat ra vẻ khêu gợi dục tình, như má»™t thách đố váºy. Há» vuốt ve, rồi bóp nắn má»i chá»— trên ngưá»i nà ng, cố tình đụng chạm và o vú nà ng, luồn tay và o váy nà ng, nghÄ© rằng hẳn nà ng sẽ rất thÃch thú. Ai ngá» chỉ là m nà ng ghê tởm há» thêm.
Vá»›i David Kenyon thì ngược lại. Vô tình, nà ng biết chắc là vô tình, anh chỉ má»›i khóac vai hoặc đụng chạm và o đâu đó trên mình mà nà ng đã rạo rá»±c khắp ngưá»i. Äã bao giá» nà ng có cái cảm giác quái quá»· nà y đâu, dù vá»›i bất kỳ ngưá»i khác giá»›i nà o. Nà ng tháºt hết sức khó khăn khi phải sống những ngà y không được gặp anh.
Rồi má»—i tuần há» có nhiá»u ngà y gặo nhau hÆ¡n và má»—i ngà y há» lại ở bên nhau lâu hÆ¡n. Cuối cùng, Æ¡n Chúa, phép mà u đã xuất hiện. David ngá» lá»i yêu nà ng.
Anh thẳng thắn đưa các vấn đỠcá»§a hai ngưá»i ra để cùng nà ng bà n tÃnh, cÅ©ng như không giấu nà ng những mâu thuẫn cá»§a anh vá»›i gia đình, nhất là vá»›i mẹ. “Bà muốn anh giúp bố lo chuyện là m ăn cá»§a gia đình, nhưng anh không chắc sẽ gắn bó cả Ä‘á»i mình vá»›i nó hay khôngâ€. Anh thổ lá»™.
“Chuyện là m ăn†cá»§a gia đình Kenyon bao gồm các giếng dầu, các nhà máy lá»c dầu, má»™t trang trại gia súc hà ng đầu ở vùng Tây Nam, hệ thống khách sạn, và i nhà băng và má»™t công ty bảo hiểm lá»›n.
Josephine ngáºp ngừng. “Sao anh không nói vá»›i mẹ là anh không thể?â€
Anh thở dà i: “Khi bà đã định cái gì thì chẳng ai nói khác được. Em không hiểu mẹ anh đâuâ€.
Josephine đã gặp, cả đã chuyện trò vá»›i mẹ David. Bà bé tà xÃu, và gà y đét. Không hiểu tại sao lại sinh ra được đứa con to lá»›n như anh. Bà thưá»ng rất ốm yếu trước và sau khi sinh, rồi mắc chứng Ä‘au tim sau lần sinh thứ ba, chÃnh là Mary Lou đấy. Bá»n trẻ lá»›n lên, hà ng tháng hà ng năm nghe mẹ kể vá» những khổ sở cá»§a bà khi mang thai và khi sinh nở, là m chúng tin rằng bà đã đánh đổi cả sinh mạng mình để có được chúng, và trong mắt chúng, bà trở nên má»™t thứ quyá»n uy bất khả kháng mà bà thưá»ng xuyên sá» dụng má»™t cách hợp lệ và không khoan nhượng.
“Anh muốn được sống theo ý mình,†David rầu rÄ©, “nhưng tháºt khó mà trái ý mẹ...Nói riêng vá»›i em, bác sÄ© vá» bệnh tim đã có lần bảo mẹ anh chắc cÅ©ng không sống được bao lâu nữa.â€
Rồi má»™t tối, nà ng kể anh nghe vá» mÆ¡ ước được tá»›i Hollywood và trở thà nh ngôi sao Ä‘iện ảnh. Anh nhìn nà ng rất lâu, lắc đầu. “Anh không để em Ä‘i đâu cả.†Nà ng nghe mà tim Ä‘áºp mạnh, vì hạnh phúc.
Thêm má»™t lần gặp là anh và nà ng Ä‘á»u cùng thấy khó có thể rá»i xa nhau. David chẳng há» nghÄ© gì đến gốc gác cá»§a Josephine, đến cuá»™c sống túng bấn cá»§a hai mẹ con nà ng, cÅ©ng chẳng há» tá» ra ban Æ¡n hoặc thương xót gì hết. Anh tôn trá»ng nà ng, cư xá» bình đẳng và ngay thẳng vá»›i nà ng. Vì thế, cái chuyện xảy ra đêm ấy ở bãi chiếu phim lại cà ng khiến Josephine khiếp sợ hÆ¡n.
Lúc ấy, đã sắp đến giá» nghỉ, David Ä‘ang ngồi trong xe chá» nà ng, còn nà ng thì Ä‘ang trong bếp vá»›i Paco, là m những việc dá»n dẹp cuối cùng. Vừa lau sạch bóng dao dÄ©a, Paco vừa nhìn Josephine má»™t cách ý nhị, bảo. “Äôi uyên ương khiến ai trông cÅ©ng phát thèm.â€
Josephine đỠmặt sung sướng, nói như cãi. “Có ai là m gì khoe khoang đâu mà anh bảo váºy?â€
“Thì trông cô lúc nà o cÅ©ng vui, gương mặt xinh xắn lúc nà o cÅ©ng rạng rỡ lên, ai chả biết. Cô hãy nói giùm tôi rằng anh ta là ngưá»i đà n ông hạnh phúc nhất đấy.â€
“Lát nữa gặp, em sẽ nói ngay.†Vừa đáp, Josephine, trong lúc vui vẻ, kiá»…ng chân hôn lên má Paco. Ngay sau đó, nà ng nghe tiếng máy xe David gầm lên, rồi tiếng lốp xe nghiến mặt đưá»ng ken két rợn ngưá»i. Nà ng chạy ra, vừa kịp thấy xe anh chồm lên, đâm và o sau má»™t xe khác, ngoặt gấp, rồi lao vút Ä‘i. Nà ng đứng như chôn chân tại chá»—, sững sá». Chuyện gì váºy nhỉ?
Quá ná»a đêm, khi còn Ä‘ang trằn trá»c bởi không sao ngá»§ nổi, Josephine nghe có tiếng xe quen quen đỗ lại ngay trước nhà . Nà ng mở cá»a sổ nhìn xuống, thấy David ngồi gục đầu và o tay lái, ngưá»i đổ nghiêng và o cá»a xe. Nà ng khóac vá»™i áo ngoà i, chạy ra. Nghe tiếng chân, anh ngẩng lên và mở cá»a xe, nắm tay nà ng, kéo lên ngồi cùng. Trong xe nồng nặc mùi rượu. Sau má»™t hồi lâu im lặng đầy chết chóc, David cất tiếng, giá»ng lÃu rÃu vì giáºn chứ không phải vì say, và má»—i lá»i anh như trút ra ná»—i Ä‘au khổ vô cùng táºn. “Dù đã là chồng em anh cÅ©ng không có quyá»n ngăn cấm em biểu lá»™ tình cảm chân tháºt cá»§a mình vá»›i ngưá»i đồng giá»›i, tháºm chà khác giá»›i. NghÄ©a là bao giá» em cÅ©ng được tùy thÃch là m những gì em muốn. Anh chỉ xin em má»™t Ä‘iá»u, là xin chứ không phải cấm, khi nà o còn là bạn anh, đừng có hôn hÃt cái bá»n đà n ông Mehico khốn kiếp. Anh chỉ xin Ä‘iá»u đó thôi, Josephineâ€.
Nà ng không thể ngá» nguyên do đó. “Em hôn paco bởi anh ấy đã nói má»™t câu vá» tình yêu cá»§a chúng mình là m em rất vui. Äó hoà n toà n là má»™t nụ hôn cảm Æ¡n, anh yêuâ€.
David như không nghe thấy gì, vẫn Ä‘ang tiếp tục dòng hồ ức cá»§a mình. “Em sẽ được nghe câu chuyện mà anh chưa hé răng vá»›i bất cứ ai. Anh rất yêu chị ruá»™t cá»§a anh, mà chắc em từng đã nghe tên chị ấy, Beth.â€
Josephine nhá»› ngay đến hình ảnh ngưá»i con gái có nước da trắng nõn, mái tóc hung, gương mặt xinh xắn mà nà ng đã gặp má»—i khi đến chÆ¡i vá»›i Mary Lou. Năm nà ng tám tuổi thì nghe tin Beth chết. Khi đó David khoảng 15, có lẽ váºy. Nà ng nói: “Khi chị Beth mất, em có biết.â€
“Em biết nhầm đấy, Josephine. Chị Beth vẫn sống.â€
Chẳng khác bất ngỠbị nện mạnh và o đầu, Josephine nói bừa. “Anh nhầm thì có. Chị Beth mất, chẳng những em mà còn...†rồi nà ng bỗng thấy mình vô lý, ngưng bặt lại.
David nhìn sâu và o mắt Josephine, giá»ng run rảy. “Beth hiện Ä‘ang ở bệnh viện tâm thần. Chị ấy bị má»™t thằng là m vưá»n ngưá»i Mehico cưỡng hiếp. Phòng Beth ở đối diện phòng anh. Nghe tiếng la thét cá»§a chị, anh vá»™i chạy qua và thấy thằng kia đã lá»™t truồng chị ra và đang cưỡi lên bụng chị. Anh xông và o váºt lá»™n vá»›i hắn cho đến khi...đến khi mẹ anh gá»i được cảnh sát đến. Hắn bị giam lại và ngay tối hôm đó đã tá»± treo cổ trong nhà tạm giam. Còn Beth thì sau đó bị tâm thần, và sẽ không bao giá» ra khá»i bệnh viện ấy được. Anh không biết nói sao để em hiểu anh thương chị ấy thế nà o, và cÅ©ng từ cái đêm hôm ấy, anh...anh đã không thể nà o chịu nổi cảnh bá»n Mehico...â€
Giá»ng anh nghẹn lại. Nà ng kéo đầu anh tá»±a sát ngá»±c mình, thì thầm. “Em xin lá»—i, David. Em biết Æ¡n vì anh đã kể em nghe chuyện ấy. Em yêu anh!â€
Sá»± kiện đó cà ng đẩy há» lại gần nhau hÆ¡n và hỠđã nói, đã bà n vá»›i nhau những chuyện mà trước đó chưa bao giá» nghÄ© là sẽ bà n, sẽ nói. Nghe ngưá»i yêu kể vá» lòng má»™ đạo đến mức cuồng tÃn cá»§a mẹ nà ng, anh gáºt gáºt đầu, vẻ hiểu biết. “Anh cÅ©ng có má»™t ông cáºu như váºy, sang táºn Tây Tạng há»c đạoâ€.
Má»™t hôm David nói. “Tháng sau anh tròn hai tư tuổi. Äó là tuổi láºp gia đình cá»§a đà n ông nhà Kenyon, như má»™t truyá»n thống, hoặc má»™t tục lệ, không thể muá»™n hÆ¡n.†Nghe xong, mất mấy đêm nà ng không ngá»§ nổi.
Tối hôm sau, anh rá»§ nà ng xem phim. Nhưng khi đã ngồi lên xe, anh lại bảo. “Nghe nói phim nà y dở lắm, chúng mình ngồi chÆ¡i đâu bà n chuyện mai sau Ä‘i, em yêuâ€.
Nà ng không đáp, chỉ nép tháºt sát và o anh. “Mình đến hồ Dewey, anh yêuâ€. Nà ng thầm thì, lòng những muốn được anh ngá» lá»i cầu hôn trong khung cảnh thÆ¡ má»™ng ấy, và sung sướng khi thấy anh cho xe quay đầu chạy theo hướng đó.
Hồ Dewey cách Odessa ngót năm mươi dặm, vá» phÃa Bắc. Äêm rất đẹp. Mặt nước lấp lánh ánh sao, chan hòa ánh trăng. Và gió nhẹ như ve vuốt. Hai ngưá»i ngồi im trong xe táºn hưởng vẻ đẹp và lắng nghe những âm thanh bà ẩn cá»§a trá»i đêm. Bá»—ng nhiên Josephine muốn dâng tặng David má»™t món quà gì đó để anh hiểu nà ng yêu anh biết bao nhiêu, để anh hiểu không còn gì là quan trá»ng vá»›i nà ng hÆ¡n anh. Nà ng biết món quà đó là gì rồi.
“Xuống tắm đi, anh yêu.†Nà ng nói.
“Mình đâu mang theo đồ bÆ¡i, em yêuâ€.
“Mình vẫn coi như có nó, được không anh?†Nà ng há»i chỉ để mà há»i, bởi trong khi anh còn chưa biết trả lá»i sao thì nà ng đã chạy ra sát mép nước, vừa chạy vừa vứt bá» dần váy áo trên ngưá»i.
Trần truồng, nà ng lao xuống là n nước ấm. Rồi nà ng thấy David rẽ nước ở bên. “Josephine em...†Anh như nói không nên lá»i, nghẹn ở đâu đó, lẫn ở đâu đó...
Nà ng nhà o và o anh, thấy anh cÅ©ng đã trần trụi như nà ng. Há» ghì chặt lấy nhau, biết mình và cả biết nhau Ä‘á»u thèm khát dữ dá»™i, thèm khát đến cả Ä‘au đớn. Má»™t cái gì đó cá»§a cÆ¡ thể anh cứng rắn và ấm nóng ép sát và o nà ng, và anh thá»u thà o. “Không, em yêu, mình không thể...â€
Nà ng đưa tay xuống cầm lấy cái đó cá»§a anh, nắm tháºt chặt, thấy nóng rá»±c khắp cả thân hình Ä‘ang ngâm trong là n nước đêm là nh lạnh, nói. â€œÄÆ°á»£c mà , anh yêu. Em muốn tình yêu cá»§a chúng ta không có chữ KHÔNG!â€
Anh bế nà ng lên bá», đặt nà ng ngay bên mép nước và nằm lên trên nà ng. Há» Ä‘i và o trong nhau, hòa vá»›i nhau, vá»›i đất trá»i, vá»›i trăng sao, vá»›i mà n đêm, là m má»™t, rồi cùng lúc, thốt lên những tiếng kêu vô nghÄ©a cá»§a mãn nguyện, đủ đầy.
Rồi há» cứ nằm lặng Ä‘i bên nhau, chỉ ôm nhau, không nói. Mãi ná»a đêm anh má»›i đưa nà ng vá» nhà . Và chỉ đên khi vùi đầu và o gối nà ng má»›i nhá»› ra anh vẫn chưa cầu hôn nà ng. Nhưng cần chi nữa, dù sao nó vẫn chỉ mang tÃnh thá»§ tục, lá»… nghi. Những gì hỠđã có vá»›i nhau má»›i thá»±c sá»± là lá»›n lao, thá»±c sá»± là cá»§a tình yêu, tình vợ chồng. Ngà y mai...Hãy ngá»§ Ä‘i, chỉ còn mấy tiếng nữa là đến ngà y mai rồi...Nà ng tá»± ru mình, rồi ngá»§ thiếp Ä‘i.
Chắc chắn chưa bao giá» Josephine ngá»§ ngon đến váºy. Mãi quá trưa nà ng má»›i thức dáºy cùng nụ cưá»i trên môi. Nà ng còn cưá»i tươi hÆ¡n khi thấy mẹ chạy và o, trên tay là chiếc áo cưới rất đẹp, tuy đã là áo cÅ©. Nà ng chỉ thôi cưá»i khi nghe mẹ nói. “Äến cá»a hà ng Brubaker mua cho mẹ chục mét đăng ten. Äây là chiếc áo bà Topping vừa đưa mẹ là m mẫu để may áo cưới cho Cissy. Thứ bảy nà y nó sẽ là m đám cưới vá»›i David Kenyonâ€.
Chia tay Josephine, anh vá» ngay nhà rồi và o gặp ngay mẹ. Bà đang nằm trên giưá»ng, như ngá»§, nhưng mở mắt ngay ra khi nghe thấy tiếng chân và mỉm cưá»i khi biết đó là David.
“Chà o con. Äi chÆ¡i đâu mà vá» muá»™n thế?â€
“Chà o mẹ, Con Ä‘i chÆ¡i vá»›i Josephine mẹ ạâ€. David không thấy mẹ nói gì mà chỉ nhìn anh bằng cặp mắt nâu sáng và linh lợi, bèn tiếp. “Con sẽ cưới Josephine!â€
Bà nhắm mắt lại, lắc lắc đầu. “Con nghÄ© mẹ sẽ cứ mặc con là m cái việc sai lầm đó ư?â€
“Con xin mẹ hãy hiểu Josephine hÆ¡n. Và hãy tin và o con trai mẹ.â€
“Tất nhiên là mẹ tin con. Và mẹ cÅ©ng biết Josephine là má»™t cô gái đẹp, đáng yêu. Nhưng chưa đủ để là m dâu nhà Kenyon. Ngưá»i con sẽ lấy là m vợ phải là Cissy Topping. Chỉ nó má»›i mang hạnh phúc đến cho con, và nếu con lấy nó, mẹ sẽ rất sung sướng.â€
Anh nắm bà n tay gầy và nhăn cá»§a mẹ, nói:â€Mẹ biết là con rất yêu mẹ, rất muốn mẹ được sung sướng vì con, nhưng trong chuyện nà y, con tá»± quyết định được mẹ ạâ€.
Bà há»i nhẹ nhà ng, rất nhẹ nhà ng. “Má»i quyết định cá»§a con Ä‘á»u đúng cả sao, David?â€
Anh nhìn bà má»™t cách chăm chú. Không há» bối rối hoặc động lòng, bà nói tiếp, giá»ng vẫn nhẹ nhà ng. “Mẹ có thể tin được là bao giá» con cÅ©ng hà nh động đúng không? Con sẽ không bao giá» là m những Ä‘iá»u ngốc nghếch, những Ä‘iá»u kinh khá»§ng chứ?â€
Anh nhấc vá»™i tay ra. “Con luôn hiểu rõ những việc mình là m chứ?†Giá»ng bà má»—i lúc nhẹ thêm Ä‘i nhưng hà m ý lại cà ng thêm lá»™ rõ.
David luống cuống. “Vì Chúa, con xin mẹ, đừng nhắc đến chuyện đó nữaâ€.
“Con tà n phá cái nhà nà y đủ rồi đấy, David. Con bảo yêu mẹ mà nỡ để mẹ chết vì sá»± ngốc nghếch cá»§a con sao. Con nghÄ© mẹ chịu đựng hết chuyện nà y tá»›i chuyện khác cá»§a con được ư?â€
Anh ấp úng những lá»i phân bua. Bà thở dà i, chép miệng. “Giá» con lá»›n rồi, mẹ không thể đưa con Ä‘i được nữa. Mẹ chỉ muốn con xá» sá»± như má»™t ngưá»i lá»›n, con hiểu mẹ nói gì không?â€
“Con yêu Josephine, yêu lắm...mẹ ạ. Con chỉ...â€
CÆ¡n ho cá»§a mẹ cắt ngang lá»i David. Anh vá»™i gá»i bác sÄ© tá»›i, sau đó ngồi nói chuyện vá»›i ông ta. Bác sÄ© vá»— vai anh. “Tôi e bà chẳng còn sống lâu được, anh hãy can đảm lên.â€
Còn có thể cầu xin hoặc tranh cãi gì nữa? Tưởng đã thất vá»ng hoà n toà n nhưng rồi chợt nảy ra má»™t ý, hôm sau David tìm đến nhà Cissy Topping. “Mẹ tôi cứ cho rằng tôi và cô nên là vợ chồng nhau...â€
Cissy không để anh nói hết. “Em cÅ©ng cho là nên như thế, David ạâ€.
“Nhưng tôi đã yêu ngưá»i khác,†anh nóng nảy, “và tôi biết nói thế nà y thì tháºt không phải, nhưng chúng ta có thể chỉ là vợ chồng từ nay cho đến khi mẹ tôi mất, rồi cô sẽ cho tôi ly dị, cô nghe có được không?â€
Cisy đăm đắm nhìn anh như thể Ä‘oán xem anh nói tháºt hay đùa, rồi vá»›i sá»± dịu dà ng nhất mà cô có thể, gáºt đầu. “Vâng, nếu anh thá»±c sá»± muốn váºy.â€
David đứng dáºy, cúi mình. “Tôi không biết nói sao để bà y tá» lòng biết Æ¡n cá»§a mÃnh, cá»§a cả Josephine nữa.†Anh nói thà nh thá»±c.
“Mình là bạn bè thì phải giúp nhau chứ.†Cisy đáp, có vẻ thà nh thực không kém.
Tiá»…n David ra khá»i, cô ta nhấc Ä‘iện thoại gá»i cho bà Kenyon. “Má»i việc đã đúng ý mẹâ€. Rồi gác máy liá»n.
David không ngá» Josephine đã biết vỠđám cưới cá»§a anh vá»›i Cissy trước cả khi anh gặp được nà ng để giải thÃch má»i chuyện. Khi đến nhà nà ng, anh thấy bà Czinski ngay ngoà i cá»a.
Anh lá»… phép chà o rồi há»i. “Josephine có nhà không ạ, cháu muốn nói chuyện vá»›i cô ấy.â€
Äáp lại, bà trừng trừng nhìn anh vá»›i vẻ đắc thắng độc địa, lầm rầm. “Chạy cách nà o cho thoát khá»i sá»± trừng phạt cá»§a Chúa, hỡi bầy quỉ dữ. Äịa ngục Ä‘ang chỠđón các ngươi.â€
David nhắc lại. “Cháu muốn gặp Josephine, thưa bác.â€
“Nó Ä‘i rồi, ha ha...ha ha...nó đã Ä‘i rồi...â€
|

12-08-2008, 02:29 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Chương 18
Chiếc xe khách đầy bụi báºm rong ruổi trên tuyến đưá»ng Odessa-El Paso-San Bernardio-Los Angeles đổ khách xuống bến xe Holly-wood trên đưá»ng Vine và o lúc bảy giá» sáng. Trên chặng đưá»ng dà i dặc gần hai ngà n cây số đó, trong hai ngà y trên đưá»ng đó, vầ ở má»™t chá»— nà o đó không nhá»› nổi, Josephine Czinski đã kịp trở thà nh Jill Castle. Vẻ ngoà i nà ng vẫn đẹp cái vẻ đẹp khêu gợi đến mức khiêu khÃch như xưa song bên trong thì đã hoà n toà n là má»™t con ngưá»i khác. Má»™t cái gì đó, má»™t vẻ gì đó cá»§a Josephine đã chết, đã vÄ©nh viá»…n mất Ä‘i.
Ngay khi mẹ vừa dứt lá»i vỠđám cưới cá»§a David vá»›i Cissy, nà ng đã biết mình phải ra Ä‘i, và quyết định phải Ä‘i ngay láºp tức. Nà ng thu vén mấy váºt dụng cần thiết, những gì có thể nhét và o valy được, mà chá»§ yếu là quần áo, đầu óc chỉ loay hoay mang cái nà y bá» cái kia mà không há» nghÄ© đến chuyện quan trá»ng nhất: nà ng sẽ Ä‘i đâu và sẽ là m gì để sống ở đó? Thá»±c sá»± nà ng chỉ nghÄ© là phải Ä‘i, cà ng nhanh cà ng tót, khá»i cái mảnh đất mang tên Odessa nà y.
Äúng và o lúc xách valy lên, nhìn quanh gian phòng lần cuối cùng như sợ bá» quên váºt gì quan trá»ng, Josephine bắt gặp những bức hình diá»…n viên nà ng dán khắp tưá»ng và chợt nhá»› tá»›i ước mÆ¡
Hollywood thuở nà o, nhớ tới cả buổi tối nà ng kể cho David nghe vỠmơ ước đó, nhớ cả câu anh nói khi nghe xong, Anh sẽ không để em đi đâu cả …
Nà ng sáºp mạnh cá»a phòng, không thèm khoá nữa.
Chẳng lâu sau; Odessa, mẹ, Mary Lou, Cissy, Paco, và cả David nữa, tất nhiên, đã lui lại sau, đã má» khuất dần trong tâm trà nà ng, theo vòng quay cá»§a những chiếc bánh xe. Và cÅ©ng chÃnh những bánh xe đó Ä‘ang đưa nà ng tá»›i má»™t cuá»™c Ä‘á»i má»›i, vá»›i những cÆ¡ há»™i má»›i. Sướng hay khổ, vui hay buồn, may mắn hay rá»§i ro Ä‘ang chá» nà ng ở phÃa trước, nà ng đâu biết nổi, nà ng chỉ cần biết rá»i xa được thị trấn Odessa ấy, rá»i xa được những con ngưá»i ấy đã là cái may mắn đầu tiên trong cuá»™c Ä‘á»i má»›i cá»§a nà ng rồi.
Äầu nà ng bá»—ng lại Ä‘au dữ dá»™i. Lẽ ra nà ng đã phải Ä‘i khám, dù chỉ để biết nguyên do cá»§a nó, còn việc chữa trị sẽ tÃnh sau. Song bây giá» thì cÅ©ng chẳng quan trá»ng gì nữa. Những cÆ¡n Ä‘au đầu cÅ©ng là má»™t mảnh cá»§a quá khứ và chẳng có lý do gì để nó lẽo đẽo theo sang cuá»™c Ä‘á»i má»›i cá»§a nà ng. Cuá»™c Ä‘á»i ấy là m gì có chá»— cho nó, nà ng tin tưởng váºy.
Vĩnh biệt Josephine Czinski!
Muôn năm Jill Castle!
|

12-08-2008, 02:30 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Chương 19
Nghe thì vô lý và buồn cưá»i hÆ¡n cả chuyện hà i hước mà Toby vẫn kể trên sân khấu nhưng anh, Toby Temple, đã thá»±c sá»± trở thà nh má»™t siêu sao là do cuá»™c "gặp gỡ" hoà n toà n tình cá» giữa má»™t vụ kiện, má»™t ca mổ ruá»™t thừa và Tổng thống Mỹ.
Xuất phát Ä‘iểm là bữa tiệc thưá»ng niên cá»§a câu lạc bá»™ báo chà Washington mà bao giá» Tổng thống Mỹ cÅ©ng là khách má»i danh dá»±. Chỉ riêng vị khách nà y thôi, bữa tiệc đã trở thà nh má»™t dá»± kiện trá»ng đại, chưa kể còn có sá»± hiện diện cá»§a phó Tổng thống, các nghị sỹ, các thà nh viên ná»™i các, rồi quan toà , rồi chÃnh khách, rồi đám văn nghệ sÄ© tiếng tăm… và tất cả những ai có thể xin, mua, mượn hoặc ăn cắp được vé và o cá»a.
Không chỉ trong nước mà gióỉ truyá»n thông. quốc tế cÅ©ng rất chú ý đến bữa tiệc nà y và thưá»ng đưa tin vá» nó má»™t cách cặn kẽ đến từng chi tiết nên ngưá»i dẫn chương trình vừa có vinh dá»± lá»›n lại vừa có trách nhiệm không nhá». Năm nay ngưá»i ta đã má»i má»™t danh hà i nổi tiếng là m việc đó và ông ta đã nháºn lá»i. Má»™t tuần sau đó, danh hà i ra hầu toà bởi má»™t cô gái mưá»i sáu tuổi kiện ông ta là cha cá»§a đứa bé mà cô má»›i sinh ra. Nghe lá»i khuyên cá»§a luáºt sư riêng, ông ta bèn Ä‘i nghỉ ở má»™t nÆ¡i nà o đó mà không má»™t ai biết nổi. Ngưá»i được chá»n để thay thế danh hà i kia là môt nam tà i tá» Ä‘iện ảnh cÅ©ng nổi tiêng không kém. Ông ta có mặt ở Washington rất đúng hẹn, má»™t ngà y trước bữa tiệc, để rồi chiá»u hôm sau, chỉ và i giá» nữa là khai mạc, ngưá»i đại lý gá»i Ä‘iện tá»›i báo rằng ông ta vừa phải nháºp viện vì vỡ ruá»™t thừa.
Các nhà tổ chức như ngồi trên lá»a, cuống cuồng rà soát danh sách, mong tìm được ngưá»i có thế thay thế cho ngưá»i vừa lãnh nhiệm vụ thay thế.
Năm giỠđồng hồ nữa là bữa tiệc bắt đầu rồi.
Những nhân váºt khả dÄ© Ä‘á»u, hoặc không thể bá» dở công việc Ä‘ang là m, hoặc ở xa không thể vá» kịp bữa tiệc Há» cứ nhăn nhó loại dần, loại dần, và vá» cuối danh sách, há» băt gặp cái tên Toby Temple. Má»™t vị lắc đầu ngay. "Anh ta chỉ diá»…n ở các câu lạc bá»™ buối tối và mồm miệng độc địa lắm, ai mà dám cho dẫn chương trình ở bữa tiệc có Tổng thống và nhiá»u khách má»i quan trá»ng tham dá»±?"
Một vị khác tặc lưỡi. "Cũng có thể, nếu ta dặn anh ta bớn bớt đi một chút".
Vị đứng đầu các nhà tổ chức hắng giá»ng. "Chá»n Toby, đầu tiên nó hay ở chá»— anh ta hiện Ä‘ang ở New York và chỉ má»™t giá» bay là đã có thể ngồi ngay bên cạnh chúng ta. Ai có thể đưa ra nhân váºt nà o khả thi hÆ¡n, nếu không, tôi quyết định sẽ là Toby".
Sá»± thể như váºy đấy.
Nhìn khắp bữa tiệc chỉ thấy VIP là VIP, Toby bá»—ng tá»± đặt câu há»i, nếu má»™t trái bom nổ tung ở đây, liệu nước Mỹ có còn ai chỉ huy?
Tổng thống ngồi trên bục danh dá»±, phÃa sau là và i nhân viên an ninh. Do báºn bịu vá»›i các lá»… nghỉ nên không ai trong các nhà tổ chức nhá»› ra là phải giá»›i thiệu Toby vá»›i Tổng thống song anh cÅ©ng chẳng vì thế mà pháºt ý, tá»± nhá»§, rồi chÃnh Tổng thống sẽ phải nhá»› đến ta.
Và i phút trước, Downey, vị đứng đầu các nhà tổ chức, và cÅ©ng chÃnh là ngưá»i đã quyết định má»i Toby, thân máºt nói vá»›i anh. "Chúng tôi Ä‘á»u thÃch cái hà i hước cá»§a anh, nhất là khi anh chÄ©a nó và o khán giả. Tuy nhiên, khách má»i cá»§a chúng tôi tối nay, cứ coi há» cÅ©ng là khán giả Ä‘i, Ä‘á»u là những ngưá»i rất nhạy cảm. Xin đừng hiểu sai ý tôi. Tôi không há» có ý nói rằng há» không thÃch hoặc không biết đùa cợt. Vấn đỠlà tất cả những gì diá»…n ra ở đây tối nay Ä‘á»u được truyá»n Ä‘i khắp thế giá»›i và tất nhiên chúng ta, cả anh và tôi, Ä‘á»u chẳng ai muốn là m hoặc nói gì để Tổng thống, và cả các quan khách dá»± tiệc, phải bẽ mặt. Tóm lại là chúng tôi muốn anh cứ hà i hước thoả thÃch nhưng đừng khiến ai phải tức giáºn, tháºm chà chạnh lòng".
Toby cúi đầu. "Tôi xin nghe ông, và mong ông hãy tin ở tôi".
Bữa ăn đã xong, mặt bà n đã được dá»n sạch sẽ, Downey bước tá»›i bục diá»…n giả, long trá»ng. "Thưa Tổng thống! Thưa các vị khảch quý. Tôi hân hạnh được giá»›i thiệu vá»›i các quý vị ngưá»i dẫn chương trình tối nay cá»§a chúng ta, ông Toby Temple, má»™t trong những danh hà i trẻ tuổi nhất và xuất sắc nhất. Xin má»i ông Toby Temple!"
Tiếng vá»— tay nổi lên, nhưng eó lẽ theo phép lịch sá»± nhiá»u hÆ¡n là hâm má»™ khi Toby đứng dáºy và tiến đến trước micro. Anh đưa mắt nhìn lướt qua các gương mặt rồi dừng lại ở Tổng thống Mỹ.
Ngà i là ngưá»i bình dị, dá»… gần gÅ©i, không há» tin và o cái mà các chÃnh khách thưá»ng gá»i là ngoại giao cấp thượng đỉnh. "Con ngưá»i vá»›i nhau, đó là cái chúng ta cần". Ông tuyên bố váºy, trong má»™t bà i nói được truyá»n Ä‘i khắp nước. "Hãy bá» cái lối suy nghÄ© phụ thuá»™c quá nhiá»u và o máy móc cÆ¡ khà hoặc Ä‘iện tá». Hãy trở vá» vá»›i bản năng cá»§a mình. Khi ngồi vá»›i các nguyên thá»§ quốc gia khác, tôi thÃch thương lượng bằng cái Ä‘Ãt quần cá»§a tôi hÆ¡n". Thiên hạ ai cÅ©ng biết, cÅ©ng nhá»›, và rất hay nhắc lại câu nói nà y cá»§a ông.
GiỠđây, Toby nhìn thẳng và o vị Tổng thống cá»§a nước Mỹ, hãnh diện chen lẫn xúc động khiến giá»ng anh run run. "Thưa Tổng thống. Tôi bẩm sinh ngu dốt nên không biết lấy gì để bà y tá» niá»m xúc động được có mặt tại đây, và o tối nay, cùng vá»›i con ngưá»i mà toà n thế giá»›i Ä‘á»u phải đưa tin vá» cái Ä‘Ãt quần cá»§a Ngà i".
Im lặng sá»ng sốt cho đến khi Tổng thống phá lên cưá»i ha hả, và láºp tức, tất nhiên, toà n thể quan khách cưá»i phá lên theo, trong tiếng hoan hô rầm rá»™. ÄÆ°á»£c đà , từ lúc đó cho tá»›i khi mãn tiệc, Toby mặc sức tung hoà nh. Anh nhại giá»ng nói hay Ä‘iệu bá»™, hoặc giá»…u cợt, hoặc tháºm chà công kÃch các VIP trong bữa tiệc, từ chÃnh khách đến quan toà , lan sang cả giá»›i nghệ thuáºt, báo chÃ... Ai nấy Ä‘á»u thÃch thú nghe, Ä‘á»u biểu lá»™ sá»± tán thưởng, Ä‘á»u gáºp mình lại mà cưá»i, bởi há» nghÄ© anh chỉ muốn há» vui, Tổng thống vui, bữa tiệc vui chứ anh có là gì để dám tá» ra ác ý vá»›i há»: Và há» còn cưá»i, còn thÃch thú bởi gương mặt ngây thÆ¡, ngÆ¡ ngác cá»§a anh khà thể hiện những tình cảm đó.
CÅ©ng tại bữa tiệc còn có khách má»i là tùy viên, tham tán cá»§a má»™t và i sứ quán nước ngoà i. Toby bắt chước ngôn ngữ cá»§a những nước đó tuyệt đến mức há» liên tục gáºt đầu khen ngợi.
Trong vai nhà thông thái ngốc nghếch, Toby tá»±a như cây gáºy cá»§a gã mù, chá»— nà o cÅ©ng chá»c và o, nÆ¡i nà o cÅ©ng dò dẫm. Anh nói đỠthứ chuyện, bà n tá»›i má»i vấn Ä‘á», vừa ngợi ca vừa nhiếc móc ngưá»i nghe còn há» thì cứ… cưá»i.
Cả bữa tiệc, không sót má»™t ai đứng dáºy vá»— tay hoan hô anh. Tổng thống bước tá»›i thân máºt vá»— vai anh, nói. "Tháºt là tuyệt. Äầu tuần nà y chúng tôi có bữa tiệc nhá» tại Nhà Trắng, và tôi sẽ rất vui nếu được anh có mặt, Toby".
Ngay đêm ấy, nhiá»u là n sóng radio đã nhắc tá»›i Toby. Hôm sau toà n bá»™ các tá» báo Ä‘á»u nói vá» thà nh công cá»§a anh. Rất nhiá»u lá»i anh nói được đưa ra trÃch dẫn. Rồi đêm diá»…n tạỉ Nhà Trắng còn thà nh công hÆ¡n nữa, mang đến cho anh những lá»i má»i quan trá»ng từ khắp thế giá»›i. Anh sang London biểu diá»…n riêng cho Nữ hoà ng, rồi diá»…n tại vÅ© trưá»ng nổi tiếng Palladium. Anh được má»i tá»›i Italia...rồi tiện đưá»ng, được má»i qua Berlin... rồi Paris chèo kéo anh đến bằng được.
Trở vá» Mỹ, anh thưá»ng được Tổng thống má»i chÆ¡i golf, rồi được má»i dá»± bữa tối ở Nhà Trắng. Tại những nÆ¡i đó, anh hay được gặp các chÃnh khách lá»›n, các Thống đốc bang, các trùm tà i phiệt và anh chẳng tha thứ gì há». Nhưng cà ng bị anh rá»§a xả bao nhiêu há» lại cà ng cưá»i, cà ng ưa thÃch anh bấy nhiêu. Trong các bữa tiệc do há» là m chá»§, không bao giá» há» quên má»i anh tá»›i và reo hò khÃch lệ khi anh tuôn những lá»i lẽ hà i hước cay độc lên đám khách khứa cá»§a mình.
Một trong những mốt của giới thượng lưu khi ấy là đánh bạn với Toby Temple.
***
Lá»i má»i biểu diá»…n ngà y má»™t nhiá»u thêm, đến mức Clifton phải mướn thêm ngưá»i giúp việc chuyên trách hợp đồng biểu diá»…n cá»§a Toby. Ông vui chẳng kém ngưá»i khách hà ng cá»§a mình, song nó khác xa cái vui cá»§a chÃnh Toby, bởi nó chẳng liên quan gì đến danh vá»ng hay tiá»n bạc. Anh là má»™t khách hà ng độc đáo nhất, má»™t há»c trò tuyệt diệu nhất mà cuá»™c Ä‘á»i là m nghỠđại lý cá»§a ông chưa từng gặp và cÅ©ng khó có thể gặp được ngưá»i thứ hai. Từ khi Toby còn chưa mấy danh tiếng ông đã thầm coi anh như con, đã bá» không Ãt thá»i gian cÅ©ng như công sức gây dá»±ng cho anh. Và cÅ©ng tháºt đáng đồng tiá»n bát gạo. Toby đã há»c, đã luyện táºp cáºt lá»±c đã là m việc cặt lá»±c để có được hôm nay. Và anh luôn rá»™ng rãi vá»›i ông, bởi rất biết tấm lòng cÅ©ng như công sức cá»§a ông, vá»›i anh, má»™t Ä‘iá»u không dá»… gặp trong cái nghá» nà y.
"Các khách sạn hạng nhất cá»§a Las Vegas Ä‘á»u muốn được anh biểu diá»…n," Clifton nói, "tôi biết, tiá»n bạc không thà nh chuyện, há» chỉ muốn có anh, váºy thôi. Còn nữa, tôi hiện có trong tay kịch bản cá»§a các Hãng phim Fox, Umversal, Pan-Pacific... toà n những vai chÃnh dà nh cho anh. Trước mắt, anh toà n quyá»n lưạ chá»n và tôỉ có thể sắp xếp lịch trình sao cho thoả mãn cao nhất sá»± chá»n lá»±a đó".
Ông ngưng lại giây lát, mỉm cưá»i. "Anh có thể sang châu Âu biểu diá»…n, có thể nháºn lá»i má»i cá»§a bất kỳ Quốc vương, Tổng thống nà o, hoặc có thể là m riêng má»™t chương trình cá»§a bất cứ Hãng truyá»n hình nà o mà vẫn không phải từ bá» Las Vegas và vẫn có mặt trong những bá»™ phim Ä‘iện ảnh mà anh muốn thá»§ vai chÃnh".
"Ta sẽ được bao nhiêu nếu ta là m riêng má»™t chương trình truyá»n hình?", Clifton rất vui khi nghe Toby dùng chữ ta chứ không phải tôi. Ông cưá»i đắc ý "Tôi nghÄ© có thể đòi há» trả tá»›i mưá»i ngà n đôla má»—i tuần cho má»—i chương trình dà i khoảng sáu mươi phút, và phải ký hợp đồng trong vòng hai đến ba năm. Tôi dám chắc há» sẽ rất vui khi ký vá»›i chúng ta, bởi hỠđã có được anh".
Và ngay khi hết hợp đồng ta đã có hÆ¡n triệu đôla, chưa kể thêm số thu lượm ở những nÆ¡i khác nữa, mà tất cả là bắt đầu từ cái Ä‘Ãt quần cá»§a Tổng thống. Toby ngả ngưá»i ra lưng ghế, hả hê nghÄ©. Ta phải nhá»› Æ¡n cái Ä‘Ãt quần ấy, anh nhìn sang vẻ mặt hả hê không kém cá»§a Clifton, cÅ©ng như không quên công lao cá»§a ông già bé nhá» nà y. Hẳn ông đã biết ta sẽ chấp nháºn cái hợp đồng mưá»i ngà n má»—i tuần kia nên má»›i hả hê váºy. Bởi ông sẽ có cả trăm ngà n đôla trong đó mà . Ông có công có sức vá»›i ta tháºt, nhưng có đáng hưởng tá»›i mức ấy không? Ông ta đâu phải lăn lóc trong hệ thống nhà vệ sinh để nháºn những lon rá»—ng ly cạn ném và o mặt, đâu phải tìm tá»›i các lang băm chữa bệnh láºu do các cô gái Ä‘iếm đổ cho vì chỉ đủ tiá»n ngá»§ vá»›i há», đâu phải ngá»§ trên những tấm gá»— đầy rệp, đâu phải ăn những món mà đến chuá»™t cÅ©ng chỉ ngá»i qua rồi bá» Ä‘i, đâu phải liên tục di chuyển từ hang hùm nà y tá»›i ổ rắn khác… ông ta đã trải qua những gì để bây giỠđòi lại từ anh cả trăm ngà n đôla ở cái hợp đồng ấy. Anh đã từng cưá»i phá lên khi nghe má»™t tay phê bình cá»§a New York Times bảo anh là kẻ thà nh đạt sau má»™t đêm ngon giấc.
Anh nhắm mắt lại, như muốn ngá»§, và bảo Clifton. "Hãy đòi chương trình truyá»n hình riêng cá»§a tôi vá»›i giá cao nhất".
Má»™t tháng sau, Clifton đã ký vá»›i Hãng truyá»n hình Consolidated Broadcasting vẫn được gá»i tắt là CB. Trong lúc Toby láºt láºt bản hợp đồng chưa ráo má»±c, Clifton nói. "Há» muốn có Hãng phim nà o đó đỡ cho phần thiếu hụt. Tôi cÅ©ng muốn váºy, vì có thể moi ra những hợp đồng là m phim". "Äã định cụ thể Hãng nà o chưa?" Toby thá» Æ¡ há»i.
"Pan-Pacific".
Toby ngẩng đầu lên. "Với Sam Winters?"
"Tôi không mảy may nghi ngá» khi nói Sam Winters hiện là giám đốc sản xuất phỉm số má»™t cá»§a Hollywood. Thêm nữa, Sam lại Ä‘ang có kịch bản phim Chà ng trai tìm vá» miá»n Tây mà tôi muốn vai chÃnh cá»§a nó phải thuá»™c vá» anh. Không phản đối chứ, Toby?".
"Tôi từng là lÃnh cá»§a Sam, hồi bên châu Âu. Và anh ta vẫn chưa trả tôi má»™t món nợ. ÄÆ°á»£c đấy. Ta cho gã con hoang ấy má»™t tráºn".
***
Há» Ä‘ang ngồi vá»›i nhau trong phòng tắm hÆ¡i thuá»™c khu thể thao cá»§a Pan-Pacific nồng mùi hương bạch đà n. Clifton vươn tay, ngả ngưá»i ra sau, lẩm bẩm: "Giá cứ luôn luôn được thoải mái thế nà y thì còn cần tiá»n là m gì nữa".
"Sao những lúc thoả thuáºn hợp đồng ông không nói váºy?" Sam trêu. "Nghe tin ông đã ký cho Toby Temple vá»›i CB hả?"
"Không sai. Và đó là hợp đồng lá»›n nhất cá»§a CB từ khi thà nh láºp". Giá»ng Clifton không giấu nổi vẻ thoả mãn.
"Thế còn chá»— tiá»n thiếu hụt cá»§a chương trình thì ông kiếm đâu ra mà bù và o?" Sam há»i.
"Anh biết để là m gì, Sam?" Clifton vỠngạc nhiên.
"Có thể chúng tôi cÅ©ng quan tâm đến nó, nếu được phép. HÆ¡n nữa, tôi còn có thể ký vá»›i Toby hẳn má»™t hợp đồng là m phim, tất nhiên phim nhá»±a chứ không phải truyá»n hình. Kịch bản đã có. Chà ng trai tìm vá» miá»n Tây.Tôi nghÄ© Toby hợp vá»›i vai chà ng trai, chẳng biết nghÄ© có đúng không?"
Clifton là m bá»™ ngán ngẩm. "Sao không nói sá»›m, Sam? Tôi thoả thuáºn vá»›i MGM mất rồi!".
"Còn hợp đồng, ký chưa?" Sam há»i, chẳng có vẻ gì hốt hoảng.
Clifton hÆ¡i hẫng trước vẻ bình thản ấy. "Má»›i thoả thuáºn miệng, văn bản thì chưa. Nhưng… "
Không lâu sau, Clifton đã hoà n tất má»™t hợp đồng ngon là nh cho Toby, và tất nhiên, cho cả ông nữa. Pan-Pacific cam kết tà i trợ cho Chương trình cá»§a riêng Toby trên truyá»n hình và dà nh cho anh vai chÃnh trong phim Chà ng trai tìm vá» miá»n Tây.
Còn má»™t và i Ä‘iá»u khoản cá»§a hợp đồng cần phải bà n bạc kỹ song cả hai đà nh phải lao bổ ra khá»i phòng xông hÆ¡i vì nó đã nóng quá mức "hưởng thụ".
***
Hợp đồng ghi rõ Toby không phải có mặt trong những buổi táºp. Việc đó là cá»§a ngưá»i thay thế anh đảm nháºn. Anh sẽ chỉ phải có mặt trong lần ghi hình cuối cùng. Anh rất thÃch Ä‘iá»u khoản nà y, vừa không mất thì giá» vừa giữ bà máºt mà n diá»…n đến phút chót, và còn được tha hồ ứng tác.
Má»™t buổi chiá»u tháng ChÃn năm 1956, Toby bước và o rạp hát Opera để ghi hình chương trình truyá»n hình riêng cá»§a mình. Má»i việc chuẩn bị đã xong, Toby bước và o chá»— mà ngưá»i thay thế anh vẫn giữ trong các buổi táºp. Má»™t cái gì đó thiêng liêng, khác thưá»ng bá»—ng ngá»± trị bá»—ng bao trùm lên nhà hát. Bầu không khà đặc biệt đó kéo dà i suốt buổi chiá»u hôm đó, cho đến buổi tối khi chương trình được ghi hình và được phát sóng trá»±c tiếp cho cùng lúc, bốn mươi triệu khán giả thưởng thức.
Má»—i lúc máy quay kéo anh và o cáºn cảnh là má»—i lúc cả bốn mươi triệu khán giả suýt xoa vì vẻ đáng yêu trên khuôn mặt anh và muốn ngay láºp tức có anh trong phòng khách nhà mình.
Chương trình truyá»n hình cá»§a riêng Toby ăn khách tức thì và chiếm ngay vị trà số má»™t trong các chương trình giải trà trên toà n quốc. Nó đứng rất lâu ở vị trà đó, lâu lắm... và Toby không đơn giản là ngôi sao nữa. Anh đã là siêu sao.
|
 |
|
| |