 |
|

17-08-2008, 02:05 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 16
CÅ©ng chÃnh Ngá»c là ngưá»i báo tin cho tôi biết, cô bé đã đỡ bệnh và được ngưá»i mẹ Ä‘em vá» nhà . Tôi láºt Ä‘áºt Ä‘i đón xe lam đến thăm em.
Ngưá»i mẹ tiếp tôi ở phòng khách. Trong ánh sáng buổi chiá»u, tôi thấy bà khác hẳn trong lần tôi gặp dưới ánh đèn Ä‘iện và ng đục. Bá»™ quần áo mà u mỡ gà là m nổi báºt nước da mà u trắng cá»§a bà , nhưng đồng thá»i cÅ©ng là m nổi rõ những gân xanh trên khuôn mặt. Tôi không còn lầm lẫn bà là má»™t thiếu nữ nữa. Tuổi bà phải trên bốn mươi.
Bà há»i tôi uống gì. Tôi nói chanh Rhum và bà gá»i ngưá»i là m pha hai ly. Khi bà đã ngồi xuống chiếc ghế nệm mà u huyết dụ đối diện, tôi há»i :
- Thưa bà , cô bé đã khá»e chưa?
- Nó đã đỡ. Nhưng bệnh vẫn có thể trở lại bất cứ lúc nà o.
- Xin phép bà cho tôi được và o thăm cô bé.
- Tôi rất muốn cáºu và o thăm nó, nhưng nó đã dặn rõ rà ng không cho cáºu và o thăm. Tôi rất tiếc phải chiá»u theo lá»i yêu cầu cá»§a nó.
- Cô bé có chuyện gì giáºn tôi?
Ngưá»i đà n bà khẽ lắc đầu.
- Äừng nghÄ© váºy. Nó rất mến cáºu và vẫn luôn miệng nhắc đến cáºu khi có tôi ngồi bên. Nó không muốn tiếp cáºu có lẽ tại mặc cảm bệnh hoạn, không thÃch ngưá»i khác biết đến sá»± yếu Ä‘uối cá»§a nó.
- Cô bé vẫn xem tôi là má»™t ngưá»i xa lạ?
- Không. Nó trá»ng cáºu. Muốn trá»ng ai ngưá»i ta phải giữ má»™t khoảng cách.
Phải cần má»™t khoảng cách ngưá»i ta má»›i trá»ng nhau được? Tôi cóc cần được trá»ng. Tôi muốn cô bé khinh tôi, để tôi được gần em trong lúc bệnh hoạn. Nhưng là m thế nà o để em khinh tôi bây giá»? Tôi thở dà i há»i ngưá»i đà n bà :
- Thưa bà , bệnh cá»§a cô bé hy vá»ng chữa khá»i chứ?
- Tôi đã nói vá»›i cáºu các bác sÄ© bên Tây Ä‘á»u chịu thua.
- Thưa bà , tôi nghÄ© có thể cô bé chỉ là ngưá»i bệnh tưởng tượng.
- Cáºu muốn nói nó là má»™t maladie imaginaire như trong kịch cá»§a Molière? Không phải đâu. Các bác sÄ© đã chứng nháºn nó bị bệnh ná»™i thương rõ rà ng, nhưng không chữa trị được. Nó kéo dà i sá»± sống lâu hay mau không phải nhá» thuốc thang mà nhá» sá»± kháng cá»± cá»§a cÆ¡ thể và tâm hồn nó. Cái chết đã ám ảnh nó quá nặng ná» nên lúc nà o nó cÅ©ng có tâm trạng cá»§a má»™t ngưá»i sắp sá»a ra Ä‘i. Má»™t ngưá»i sắp ra Ä‘i thưá»ng có hai thái độ. Hoặc vá»™i vã sống vì quà những giây phút còn lại, hoặc há» ngồi yên chỠđợi vì nghÄ© là m gì cÅ©ng vô Ãch. Cô con gái tôi đã gần gÅ©i cáºu. Tôi biết nó đã sung sướng và o những dịp ấy. Nhưng chÃnh những giây phút sung sướng ấy cà ng là m cái chết đè nặng trên tâm hồn nó hÆ¡n. Những buổi chiá»u tôi và o phòng chăm sóc giấc ngá»§ cá»§a nó, tôi đã thấy nước mắt lăn trên má nó từ khi nó quen cáºu. Nó tiếc nhá»› những ngà y tươi đẹp đã qua nên nó cà ng lo sợ cho những ngà y sắp đến.
- Thưa bà , váºy tôi đã có lá»—i.
- Lỗi gì?
- Là m cô bé lo sợ cái chết khi so sánh nó vá»›i Ä‘á»i sống.
Ngưá»i đà n bà đưa tay bóp trán, những vết nhăn hiện rõ trên cái trán cao cá»§a bà .
- Lúc đầu tôi cÅ©ng nghÄ© như cáºu. Cà ng ham thÃch Ä‘á»i sống, ngưá»i ta cà ng sợ hãi cái chết hÆ¡n. Tôi đã có ý định ngăn cấm nó gặp cáºu. Nhưng sau suy nghÄ© lại tôi thấy cần phải để cho nó có những giây phút sung sướng bên cáºu, những giây phút mà nó không còn tìm gặp được trong gia đình nà y từ khi ba nó mất. Những giây phút đó đã tạo cho nó có những ngà y tươi đẹp, dù cho chúng có là m cho Ä‘á»i sống cá»§a nó ngắn ngá»§i Ä‘i, nhưng nó sẽ không còn nghÄ© Ä‘á»i sống hoà n toà n buồn thảm. ChÃnh cái chết cá»§a chồng tôi đã cho biết, ngưá»i ta luôn luôn phải trả giá hạnh phúc bằng những giá»t lệ.
- Thưa bà , tôi còn có thể giúp gì được cho cô bé?
Ngưá»i đà n bà thở dà i.
- Cám Æ¡n lòng tốt cá»§a cáºu, nhưng rất tiếc tôi và cáºu Ä‘á»u không thể giúp cho nó được gì nữa. Bệnh nó đã nặng hÆ¡n xưa. Tôi không còn tin và o y há»c, nhưng còn nước còn tát. Ngay khi nó có thể Ä‘i lại được, tôi sẽ Ä‘em nó vá» Sà igòn chữa trị. Tôi mong sẽ gặp cáºu ở trong đó.
Tôi nghÄ© nói chuyện vá»›i ngưá»i đà n bà như váºy đã đủ. Tôi há»i xin bà má»™t tá» giấy viết thư cho cô bé.
Nhá»,
Tôi rất tiếc đã không gặp được em trong buổi chiá»u nay. Thà nh tháºt cầu chúc em mau khá»e mạnh. Trước khi em dá»i khá»i nÆ¡i đây, tôi ước mong chúng ta sẽ gặp nhau má»™t lần nữa. Gặp nhau má»™t lần nữa trong suốt má»™t phần Ä‘á»i còn lại, đâu phải là quá nhiá»u, phải không nhá»? chà o em.
Tôi.
Tôi xếp lá thư nhá» ngưá»i đà n bà trao lại cho cô bé. Khi tôi đúng dáºy chà o bà ra vá», tôi nhìn thấy trên bà n hai ly chanh Rhum vẫn còn đầy.
|

17-08-2008, 02:06 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 17
Rồi má»™t tuần trôi qua, tôi nghÄ© cô bé đã từ chối gặp tôi má»™t lần nữa trước khi em và o Sà igòn. Trong những ngà y chỠđợi, tôi đã Ä‘em táºp tiểu luáºn ra viết tiếp để quên sá»± buồn rầu và nôn nóng gặp mặt cô bé. Nhưng tôi đã chẳng viết thêm được má»™t dòng nà o.
Trên tá» giấy trắng luôn luôn thoáng hiện lá» má» khuôn mặt cô bé và tôi đưa bút tô vẽ khuôn mặt đó, cho hiện ra rõ rà ng hÆ¡n. Nhưng Chúa Æ¡i! Khi khuôn mặt đó hiện ra rõ rà ng trên mặt giấy, tôi đã nháºn ra nó chÃnh là khuôn mặt khó thương cá»§a cô gái chê đồng hồ tôi cÅ© ở tiệm cầm đồ bình dân Sà igòn, chứ không phải là khuôn mặt dá»… thương cá»§a cô bé và tôi đã xé nát tá» giấy ném ra ngoà i cá»a sổ.
CÅ©ng việc là m tô vẽ như váºy, tôi đã xé nát ba tá» giấy trong buổi chiá»u nay. Thối chÃ. Nản lòng. Buồn rầu. Chẳng biết là m gì hÆ¡n tôi mở cassette nghe bản nhạc phải gió Somewhere My Love. Äã buồn cho buồn luôn. Äã rầu cho rầu luôn. Thá» xem buồn rầu có váºt tôi chết không. Tôi nghÄ© váºy và leo lên giưá»ng nằm chá» chết.
You’ll come to me out of along ago. Warm as the wind. Soft as the kiss of snow...
- Ông lại lưá»i biếng rồi. Không chịu há»c hà nh gì cả.
Tôi giáºt mình nhổm dáºy như bị Ä‘iện giáºt và hét lên.
- Cô bé! Trá»i Æ¡i là cô bé!
Tôi nhà o đến ôm chặt em trong đôi tay. Mắt nhắm lại, tôi thầm thì :
- Chúa ơi! Con không mơ đấy chứ?
Dụi đầu và o ngực tôi, cô bé nói :
- Ông đúng là ngưá»i Ä‘ang ở trong giấc mÆ¡.
- CÅ©ng được. Cần quái gì Ä‘á»i sống khi không có em á» bên. Tôi Ä‘ang mÆ¡ giấc má»™ng đẹp!
- Không đẹp lắm đâu, vì ông sắp vỡ mộng rồi.
- Bố khỉ! Ai là m tôi vỡ mộng, tôi đánh y vỡ đầu.
- ChÃnh ông là m cho ông vỡ má»™ng chứ còn ai nữa.
- ChÃnh tôi thế nà o được. Tôi sẽ kéo dà i giấc má»™ng đến má»™t triệu năm nữa.
Cô bé đẩy tôi ra.
- Ông leo lên giưá»ng mà nằm má»™ng. Em Ä‘i vá».
- Giỡn nhá». Em Ä‘i vá» thì tôi còn nằm má»™ng vá»›i cái búa à ?
Cô bé cưá»i.
- Váºy ông hãy thức dáºy Ä‘i. Em không thÃch nói chuyện đứng đắn vá»›i má»™t ngưá»i buồn ngá»§.
- Tôi hết buồn ngủ rồi. Chuyện đứng đắn là chuyện gì?
- Ông không má»i em ngồi.
Tôi kéo ghế má»i cô bé và há»i :
- Em uống cà phê không?
- Cám ơn ông. Lúc nà y em không uống cà phê được. NhỠông tắt giùm máy hát.
Tôi tắt máy cassette, kéo chiếc giưá»ng nylon đến gần cô bé và ngồi xuống.
- Nà o chuyện đúng đắn là chuyện gì, em nó tôi nghe.
Nhìn thẳng mặt tôi, cô bé cháºm rãi nói :
- Em đến chà o ông lần cuối.
Tôi hét lên.
- Äấy mà là chuyện đứng đắn à . Äấy là chuyện khốn kiếp nhất.
Cô bé nhăn mặt.
- Em muốn ông nói chuyện đà ng hoà ng, nếu không em Ä‘i vá».
Tôi lẩm bẩm.
- Ở thì đà ng hoà ng. Em đã khá»e hẳn chưa.
- Hôm nay em đã khá»e.
- Váºy chúng ta còn gặp nhau dà i dà i.
- Nhưng em không biết ngà y mai còn khá»e nữa không. Em muốn khi chia tay ông, em cÅ©ng phải khá»e mạnh như lúc gặp ông nên hôm nay em má»›i đến đây.
- Em khá»e mạnh mãi mãi. Khá»e mạnh suốt Ä‘á»i. Khá»e mạnh muôn năm.
Cô bé lắc đầu.
- Không đâu. Em đã bắt đầu cảm thấy mệt.
Tôi chá»™t dạ há»i :
- Em mệt tháºt sao? Hãy nằm nghỉ đỡ ở giưá»ng nà y.
- Em hÆ¡i chóng mặt mà thôi. Äể em ngồi yên má»™t lát sẽ đỡ.
Cô bé gục đầu xuống bà n. Lúc nà y, tôi má»›i để ý khuôn mặt em trắng xanh, dù cho chiếc khăn quà ng ở cổ em mà u đỠrá»±c, cÅ©ng không giúp nước da bá»›t xanh chút nà o. Äau ốm hÆ¡n má»™t tuần trông em gầy sút hẳn.
Nghỉ một lát, cô bé ngước đầu lên nhìn tôi.
- Em muốn dẫn ông đi đến một nơi
- Em đã khá»e chưa mà đòi Ä‘i.
Cô bé đứng dáºy.
- Cần đi ngay, nếu không em phải vỠnhà .
Theo lá»i cô bé chỉ dẫn tôi dìu em Ä‘i dá»c theo bá» biển đến má»™t bãi dương nằm giữa quãng đưá»ng từ rẫy đến phố huyện. Bãi dương nà y tôi và em đã có dịp nghỉ chân khi Ä‘i picnic.
Những cây dương cao, lá xanh ngắt được ngưá»i ta trồng để giữ cát và cản bá»›t sức gió thổi và o các rẫy ở gần biển, để khá»i là hư hoa mà u. Äi quanh giữa các cây dương má»™t hồi, cô bé dẫn tôi đến cây dương to nhất, cánh lá phá»§ sát mặt đất. Äứng ở đây tôi có thể nhìn thấy mặt trá»i đỠlưng chừng dãy núi mà u lam xanh. Cô bé nói :
- Äây là nÆ¡i an nghỉ cá»§a em.
Tôi nghiêm mặt nói :
- Äừng nghÄ© nhảm, nhá».
- Ông không thấy ngôi mộ của em sao?
- Mộ của em? Má em mua đất ở đây à ?
- Không. Ông nhìn đây nà y.
Theo tay cô bé chỉ, tôi má»›i nhìn thấy má»™t nấm đất cát nhá» như bị phá»§ kÃn bởi những nhánh dương thấp. PhÃa trước nấm cát có đóng má»™t cây thánh giá là m bằng hai nhánh dương mà u nâu Ä‘en tuốt hết lá. đứng giữa nÆ¡i hoang vắng thêm lá dương kêu vu vu buồn thảm.
Tự dưng tôi nổi da gà vì trò chơi quái gở của cô bé. Tôi cằn nhằn.
- Em là m cái quỉ đó để là m gì váºy?
- Em muốn được thấy ông dá»± đám tang cá»§a em ở đây, ngay bây giá». Mai sau, em chết Ä‘i ông có dá»± đám tang, em cÅ©ng không biết.
- Äừng có Ä‘iên, nhá». Trò chá»i nà y chẳng vui tà nà o.
- Chẳng phải lỗi tại em. Có cái chết nà o vui đâu.
- Em còn sống nhăn răng, bà y đặt trò đám tang là m gì. Chúng ta chơi trò đám cưới đi. Em là m cô dâu, tôi là m chú rể được không?
Cô bé lắc đầu.
- Äấy không phải là trò chÆ¡i thÃch hợp vá»›i má»™t ngưá»i sắp chết ông ạ. Em muốn biết khi em đã nằm trong lòng đất, đứng trước má»™ em, ông sẽ nói những gì?
Nhìn thẳng và o mắt cô bé, tôi nói :
- Nhá», tôi yêu em.
Cô bé run rẩy ôm chầm lấy tôi.
- Không. Ông đừng nói váºy. Ông sẽ là m em chết không nhắm mắt.
- Tại sao?
Giá»ng cô bé tức tuổi như sắp khóc.
- Vì em đã nợ ông. Ông hãy nói ghét em để em được an nghỉ nghe ông.
Tôi nổi khùng hét.
- Ghét cái búa. An nghỉ cái búa. Em không thể nà o chết được!
Cô bé ngước mắt nhìn tôi, đôi mắt em đỠhoe.
- Vâng, em không thể nà o chết được. Nhưng ông hãy hứa sẽ nói ghét em cho em vui lòng nghe ông.
Tôi thở dà i.
- Ừ tôi hứa. Tôi ghét em như tôi ghét tôi.
Tôi đứng lặng im, ôm cô bé trong tay.
Tôi còn biết nói gì khi mình phải ghét má»™t ngưá»i mà không muốn ghét. Tôi ước ao lúc nà y chúng tôi cùng tan biến đị tan biến Ä‘i đến đâu cÅ©ng được. Thiên đà ng. Äịa ngục. Hư vô. NÆ¡i có những hoa. NÆ¡i chỉ toà n những cây xương rồng. NÆ¡i không có gì cả. NÆ¡i nà o cÅ©ng đẹp miá»…n chúng tôi cùng tan biến Ä‘i.
Äã sinh ra tất phải há»§y diệt. Äã há»§y diệt rồi sẽ lại sinh ra. Váºy không nên Ä‘au buồn cho những gì không thể tránh được.
Tá»± dưng má»™t câu trong chà Tôn ca tôi hằng ưa thÃch, hiện rõ trong đầu óc khiến tôi nổi sùng. Không nên Ä‘au buồn cái búa. Tạo sao lại không nên Ä‘au buồn cho những gì không thể tránh được? Nếu tránh được thì còn phải Ä‘au buồn là m quái gì nữa. Bố khỉ! Những tư tưởng cao siêu.
Và tôi ứa nước mắt.
Cô bé nhẹ gỡ vòng tay tôi. Em nói :
- Äừng khóc ông. Em muốn chúng ta vui vẻ như lúc gặp nhau.
Tôi cà u nhà u.
- Ừ thì vui vẻ.
- Váºy ông hãy cưá»i lên cho em vui.
- Cưá»i thế nà o được, khi chẳng có Ä‘iá»u gì đáng cưá»i.
- Ông chiá»u em má»™t lần cuối Ä‘i mà .
- Khì khì... khì khì... khì khì...
Cô bé báºt cưá»i.
- Cám Æ¡n nụ cưá»i như khỉ cá»§a ông. Em sẽ không quên nụ cưá»i đó khi trở lên Äà Lạt.
- Sao má em nó đem em và o Sà igòn chữa bệnh?
- Em không muốn là m phiá»n các bác sÄ© nữa. Chẳng lợi Ãch gì. Em muốn vá» Äà Lạt chăm sóc vưá»n hoa marguerite cá»§a em. Mùa đông sắp đến rồi.
- Em hãy cho tôi biết địa chỉ ở Äà Lạt, má»™t ngà y nà o đó tôi sẽ lên thăm em.
- Còn thăm há»i gì nữa, hôm nay ông đã dá»± đám tang cá»§a em rồi thôi.
- Äừng quá bi quan quá nhá». Hãy cầu nguyện Chúa. Ngà i luôn luôn giúp đỡ những ngưá»i nhá» bé như em.
Cô bé lắc đầu.
- Lúc nà y. Thần chết gần với em hơn. Em chỉ cầu mong sao ông ấy thương hại cho em chết êm dịu như khi rơi xuống.
Äể cô bé vững lòng tin, tôi nói :
- Äại diện Thần chết, tôi chấp nháºn lá»i cầu mong cá»§a em.
- Cho em gơỉ lá»i cám Æ¡n Thần chết. Còn riêng ông, em cầu mong ông đừng kể lại cho ai nghe những ngà y tươi đẹp cá»§a chúng ta. Kể lại chúng sẽ thà nh những ngà y cải lương ngay. Em rất ghét cải lương, ông nhá»› chưa?
- “Xong dồiâ€.
- Thôi chà o ông em vá».
- Äể tôi đưa em vỠđến nhà , lỡ em ngất xỉu ở dá»c đưá»ng thì nguy.
Cô bé cưá»i.
- Có sao đâu. Em sẽ được lên thiên đà ng sớm.
Mặt trá»i đã lặn.
Sương mù trắng đục phủ che những bụi cây thấp.
Cô bé đi và o giữa những lùm cây và bóng em cũng sắp tan biến trong sương mù.
Tôi gà o lên.
- VÄ©nh biệt nhá».
Cô bé quay ngưá»i lại đưa tay vẫy.
- Äừng nói vÄ©nh biệt. Chúng ta còn gặp nhau.
Tôi mùng rỡ há»i :
- Chúng ta sẽ gặp nhau ở Äà Lạt?
- Không. Chúng ta sẽ gặp nhau ở cõi chết.
Tôi tức mình dáºm chân và đưa nắm đấm lên.
- Cõi chết cái búa!
Äêm tối đã xuống đầy. Bóng cô bé đã khuất sau những bụi cây. Tôi buồn bã ngước nhìn trá»i cao lấp lánh sao. Lạy Chúa, xin Ngà i đừng cho cô bé lên Thiên đà ng sá»›m. Chắc Ngà i cÅ©ng hiểu cô bé còn quá nhỠđể phải lên Thiên đà ng sá»›m.
... Như thế,
Những ngà y tươi đẹp cá»§a chúng tôi có lẽ chẳng tươi đẹp chút nà o vì đã long lanh những giá»t lệ thầm. Những giá»t lệ thầm như những giá»t sương khuya rồi sẽ tan Ä‘i rất nhanh. Nhưng tôi vẫn yêu chúng tha thiết vì biết rằng trong những ngà y sắp đến, chẳng bao giá» tôi có dịp gặp lại những giá»t lệ đắm say kia.
“Ngưá»i ta chỉ tháºt khóc được má»™t lần trong Ä‘á»i, những lần trước ngưá»i ta táºp khóc, còn những lần sau ngưá»i ta khóc vì thói quenâ€.
Cô bé nói thế và tôi tin em chẳng nói sai.
HẾT
|
 |
|
| |