Ghi chú đến thành viên
Gởi Ãá» Tài Má»›i Trả lá»i
 
Ãiá»u Chỉnh
  #16  
Old 06-04-2008, 09:24 AM
XuyVuu's Avatar
XuyVuu XuyVuu is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngày 16 giá»
Xu: 0
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
Thạch Thanh Hư

Dịch Giả : Trần Văn Từ, Nguyễn Chí Viễn
Hinh Vân Phi, ngưá»i Thuận Thiên, thích đá, thấy đá đẹp, không tiếc tiá»n mua giá cao. Tinh cỠđánh cá ở sông, có vật vướng vào lưới, lặn xuống lấy thì được má»™t tảng đá bá» ngang bảy thước, bốn mặt long lanh, núi non trùng Ä‘iệp kỳ tú. Hinh mừng lắm, như bắt được cá»§a báu. Trở vá» lấy gá»— đàn hương tía chạm thành cái đế bày ở đầu bàn. Má»—i khi trá»i sắp mưa thì các lá»— đá đùn mây, nhìn xa như bông đùn kín lá»— hổng.
Có nhà thế hào ná», đến cá»­a xin cho xem, Ä‘oạn trao ngay cho má»™t đứa đầy tá»› khoẻ mạnh vác lấy, quất ngá»±a Ä‘i mất, Hinh không làm thế nào được, chỉ dậm chân uất ức mà thôi. Ãứa đầy tá»› vác đá đến bá» sông nghỉ vai ở trên cầu, chợt tuá»™t tay, đá rÆ¡i xuống sông. Nhà hào phú giận, lấy roi đánh đầy tá»›, rồi bá» ngay tiá»n ra, thuê ngưá»i lặn giá»i, tìm đủ cách mò lên được, rút cuá»™c không thấy đâu cả. Từ đó,ngưá»i mò đá ngày ngày kéo đến đầy sông, mà chẳng ai thấy được.
Sau đó, Hinh đến chá»— đá rÆ¡i, nhìn dòng sông mà than thở thì thấy nước trong suốt đáy, tảng đá vẫn ở dưới đó. Hinh mừng quá, cởi áo lặn xuống, ôm đá lên. Vá» nhà rồi không bày ở nhà sảnh nữa, dá»n sạch phòng trong, đặt ở đó.
Má»™t hôm, có má»™t ông cụ gõ cá»­a xin xem đá. Hinh nói thác rằng đã mất đã lâu. Cụ cưá»i mà rằng:
- Ở phòng khách không có sao?
Hinh bèn má»i vào phòng khách, để chứng tá» là không có thá»±c. Vào đến nÆ¡i thì rõ ràng tảng đá này ở trên kỳ, ngạc nhiên không biết nói sao.
Ông cụ vỗ vào tảng đá nói rằng:
- Ãây là vật cÅ© cá»§a nhà tôi, mất đã lâu, vẫn còn ở đây à? Nay đã thấy xin cho lại.
Hinh quẫn quá, bèn tranh với ông cụ làm chủ tảng đá.
Ông cụ cưá»i mà há»i:
- Ãá là cá»§a nhà ông, lấy gì làm bằng?
Hinh không trả lá»i ra sao được. Ông cụ nói:
- Tôi thì biết rõ, trước và sau tảng đá có chín mươi hai lỗ, trong lỗ lớn có năm chữ: Thanh Hư Thiên Thạch Cung .
Hinh xem kỹ, trong lá»— ấy quả có hàng chữ nhá» như hạt gạo, rán hắt sức nhin má»›i có thể thấy được; lại đếm lá»—, đúng như số ông cụ nói; Hinh không trả lá»i được, nhưng cÅ©ng cố chấp không chịu đưa. Ông cụ cưá»i mà nói rằng:
- Của nhà ai mà ông đòi làm chủ ư?
Chắp tay vái chào đi ra. Hinh tiễn ra đến ngoài cửa, quay vào thì đá đã biến đâu mất. Hinh vội đuổi theo, thấy ông cụ thủng thỉnh bước đi cũng chưa xa, chạy tới kéo vạt áo mà van xin. Ông cụ nói:
- Lạ chưa, tảng đá bảy thước, há có thể cầm lấy giấu trong tay áo hay sao?
Hinh biết là thần, cố kéo vá» nhà, quì xuống van xin. Ông cụ bèn há»i:
- Ãá đó thá»±c là cá»§a nhà ông hay là cá»§a nhà tôi?
Hinh đáp:
- Quả là của nhà cụ, chỉ xin cụ dứt tình mà cho tôi.
Ông cụ nói:
- Ãã vậy thì đá vẫn ở đó.
Vào đến phòng trong thì đá vẫn nguyên chỗ cũ. Ông cụ nói:
- Cá»§a báu trong thiên hạ nên để cho ngưá»i biết quý . Ãá này có thể tá»± chá»n lấy chá»§, tôi cÅ©ng mừng. Nhưng nó vá»™i xuất hiện, ra mắt hÆ¡i sá»›m, ma kiếp chưa trừ, tôi thá»±c muốn mang nó Ä‘i, đợi ba năm nữa má»›i Ä‘em tặng ông. Nếu muốn giữ nó ngay thì phải giảm tuổi thá» ba năm, nó má»›i có thể ở mãi vá»›i ông được. Ông có bằng lòng không?
Hinh đáp:
- Bằng lòng.
Ông cụ bèn lấy hai ngón tay đặt vào má»™t lá»— đá, thấy đá má»m như bùn, theo ngón tay mà vít kín lại. Lần lượt vít ba lá»—. Ông cụ nói:
- Số lỗ trên đá là tuổi thỠcủa ông.
Xong rồi từ biệt mà Ä‘i. Hinh hết sức giữ lại, ông cụ nhất định từ chối; há»i há» tên, cÅ©ng không nói, rồi Ä‘i ngay.
ÃÆ°á»£c hÆ¡n má»™t năm, Hinh có việc Ä‘i vắng, đêm có kẻ trá»™m vào buồng, chẳng lấy cái gì, chỉ lấy tảng đá mà mang Ä‘i. Hinh vá» tiếc tưởng chết, dò há»i thuê tìm, tuyệt không ra vết tích. ÃÆ°á»£c vài năm, tinh cá» vào chùa Báo Quốc, thấy có ngưá»i bán đá, thì ra là vật cÅ© cá»§a minh, bèn nhận lấy. Ngưá»i bán đá không chịu, nhân đó vác đá đến cá»­a quan.
Quan há»i:
- Lấy gì làm bằng?
Ngưá»i bán đá nói đúng số lá»—. Hinh há»i còn gì khác nữa, ngưá»i bán đá không nói được. Hinh bèn nói năm chữ trong lá»—, vá»›i ba vết ngón tay, lý ngay được tá».
Quan toan phạt đánh ngưá»i bán đá, ngưá»i ấy khai là mua ở chợ mất hai mươi đồng vàng, bèn tha.
Hinh lấy được đá vá», lấy gấm bá»c lại, cất vào trong rương, thỉnh thoảng má»›i lấy ra ngắm nghía má»™t lần, đốt trầm trước rồi má»›i lấy đá ra.
Có ông thượng thư nỠđem một trăm đồng vàng đến mua. Hinh bảo:
- Dẫu là vạn lạng, cũng không đổi .
Thượng thư nổi giận ngầm lấy việc khác mà hãm hại. Hinh bị bắt, lo cầm bán hết Ä‘iá»n sản chạy vạy. Thượng Thư nhá» ngưá»i bắn tin cho con Hinh là muốn lấy đá. Con thưa vá»›i Hinh.
Hinh bằng lòng chết theo đá, không chịu bá». Vợ bàn riêng vá»›i con, dâng đá cho Thượng Thư. Hinh ra khá»i ngục má»›i biết, chá»­i vợ đánh con, nhiá»u lần toan thắt cổ chết, ngưá»i nhà đã biết mà cứu thoát. Má»™t đêm nằm mÆ¡ thấy má»™t ngưá»i đàn ông đến, tá»± xưng là Thạch Thanh Hư, bảo Hinh chá»› buồn:
- Chỉ tạm biệt nhau hÆ¡n má»™t năm thôi, ngày hai mươi tháng tám sang năm, lúc tá» má» sáng, có thể Ä‘em hai quan tiá»n đến cá»­a Hải Ãại chuá»™c vá».
Hinh được má»™ng, mừng rỡ, ghi cẩn thận ngày tháng. Còn tảng đá ở nhà thượng thư cÅ©ng mất vẻ kỳ lạ, không còn đùn mây nữa, lâu dần cÅ©ng coi thưá»ng. Năm sau thượng thư có tá»™i, bị cách chức rồi chết.
Ãúng ngày hẹn, Hinh Ä‘i đến cá»­a Hải Ãại thì gia nhân quan thượng thư ăn cắp tảng đá Ä‘em ra đó, tìm ngưá»i để bán, nhân đó Hinh bá» hai quan tiá»n mua được vá».
Vá» sau, Hinh sống đến tám mươi chín tuổi, tá»± sắm sá»­a quan quách, lại dặn con, há»… minh chết thì lấy đá chôn theo. Ãến khi mất, con vâng lá»i trối, chôn đá vào trong má»™. ÃÆ°á»£c độ ná»­a năm, kẻ trá»™m đào má»™ lấy đá Ä‘i. Ngưá»i con biết nhưng không tìm há»i ở đâu được. Qua hai năm, cùng đầy tá»› Ä‘i trên đưá»ng, chợt thấy hai ngưá»i mồ hôi nhá»… nhại, chạy theo, ngá»­a mặt lên không đưa tay vái và nói:
- Hinh tiên sinh, tha cho chúng tôi, hai đứa lấy đá đi chẳng qua bán được bốn lạng bạc mà thôi.
Bèn bắt trói lại, đưa đến quan, quan há»i tên liá»n phục tá»™i ngay. Há»i đến đá, thì nói là bán cho ngưá»i há» Cung. Lấy đá đến, quan cầm xem rất thích, muốn chiếm, bèn sai cất vào kho. Viên lại vừa nâng tảng đá lên thì bá»—ng rÆ¡i xuống đất, vỡ làm mưá»i mấy mảnh, ai nấy Ä‘á»u thất sắc. Quan cho cùm hai tên trá»™m, ghép vào tá»™i chết.
Con Hinh nhặt các mảnh đá rồi lại đem chôn vào mộ như cũ.
Tài sản của XuyVuu

Chữ ký của XuyVuu
[CENTER][SIZE="3"]Vợ là địch, bồ là ta
Chiến sự xảy ra,Ta vỠvới địch
Nằm trong lòng địch,Vẫn hướng vỠta
[/SIZE][/CENTER]
[CENTER][URL="http://4vn.eu/forum/showthread.php?t=4790"]Thông báo link die[/URL][/CENTER]
Viện Chủ Lạc Hương Viện
[CENTER][IMG]http://www.upanh.com/images/ydir029ew97ax0ih43sy.gif[/IMG][/CENTER]
Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #17  
Old 06-04-2008, 09:24 AM
XuyVuu's Avatar
XuyVuu XuyVuu is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngày 16 giá»
Xu: 0
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
Thạch Thanh Hư

Dịch Giả : Trần Văn Từ, Nguyễn Chí Viễn
Hinh Vân Phi, ngưá»i Thuận Thiên, thích đá, thấy đá đẹp, không tiếc tiá»n mua giá cao. Tinh cỠđánh cá ở sông, có vật vướng vào lưới, lặn xuống lấy thì được má»™t tảng đá bá» ngang bảy thước, bốn mặt long lanh, núi non trùng Ä‘iệp kỳ tú. Hinh mừng lắm, như bắt được cá»§a báu. Trở vá» lấy gá»— đàn hương tía chạm thành cái đế bày ở đầu bàn. Má»—i khi trá»i sắp mưa thì các lá»— đá đùn mây, nhìn xa như bông đùn kín lá»— hổng.
Có nhà thế hào ná», đến cá»­a xin cho xem, Ä‘oạn trao ngay cho má»™t đứa đầy tá»› khoẻ mạnh vác lấy, quất ngá»±a Ä‘i mất, Hinh không làm thế nào được, chỉ dậm chân uất ức mà thôi. Ãứa đầy tá»› vác đá đến bá» sông nghỉ vai ở trên cầu, chợt tuá»™t tay, đá rÆ¡i xuống sông. Nhà hào phú giận, lấy roi đánh đầy tá»›, rồi bá» ngay tiá»n ra, thuê ngưá»i lặn giá»i, tìm đủ cách mò lên được, rút cuá»™c không thấy đâu cả. Từ đó,ngưá»i mò đá ngày ngày kéo đến đầy sông, mà chẳng ai thấy được.
Sau đó, Hinh đến chá»— đá rÆ¡i, nhìn dòng sông mà than thở thì thấy nước trong suốt đáy, tảng đá vẫn ở dưới đó. Hinh mừng quá, cởi áo lặn xuống, ôm đá lên. Vá» nhà rồi không bày ở nhà sảnh nữa, dá»n sạch phòng trong, đặt ở đó.
Má»™t hôm, có má»™t ông cụ gõ cá»­a xin xem đá. Hinh nói thác rằng đã mất đã lâu. Cụ cưá»i mà rằng:
- Ở phòng khách không có sao?
Hinh bèn má»i vào phòng khách, để chứng tá» là không có thá»±c. Vào đến nÆ¡i thì rõ ràng tảng đá này ở trên kỳ, ngạc nhiên không biết nói sao.
Ông cụ vỗ vào tảng đá nói rằng:
- Ãây là vật cÅ© cá»§a nhà tôi, mất đã lâu, vẫn còn ở đây à? Nay đã thấy xin cho lại.
Hinh quẫn quá, bèn tranh với ông cụ làm chủ tảng đá.
Ông cụ cưá»i mà há»i:
- Ãá là cá»§a nhà ông, lấy gì làm bằng?
Hinh không trả lá»i ra sao được. Ông cụ nói:
- Tôi thì biết rõ, trước và sau tảng đá có chín mươi hai lỗ, trong lỗ lớn có năm chữ: Thanh Hư Thiên Thạch Cung .
Hinh xem kỹ, trong lá»— ấy quả có hàng chữ nhá» như hạt gạo, rán hắt sức nhin má»›i có thể thấy được; lại đếm lá»—, đúng như số ông cụ nói; Hinh không trả lá»i được, nhưng cÅ©ng cố chấp không chịu đưa. Ông cụ cưá»i mà nói rằng:
- Của nhà ai mà ông đòi làm chủ ư?
Chắp tay vái chào đi ra. Hinh tiễn ra đến ngoài cửa, quay vào thì đá đã biến đâu mất. Hinh vội đuổi theo, thấy ông cụ thủng thỉnh bước đi cũng chưa xa, chạy tới kéo vạt áo mà van xin. Ông cụ nói:
- Lạ chưa, tảng đá bảy thước, há có thể cầm lấy giấu trong tay áo hay sao?
Hinh biết là thần, cố kéo vá» nhà, quì xuống van xin. Ông cụ bèn há»i:
- Ãá đó thá»±c là cá»§a nhà ông hay là cá»§a nhà tôi?
Hinh đáp:
- Quả là của nhà cụ, chỉ xin cụ dứt tình mà cho tôi.
Ông cụ nói:
- Ãã vậy thì đá vẫn ở đó.
Vào đến phòng trong thì đá vẫn nguyên chỗ cũ. Ông cụ nói:
- Cá»§a báu trong thiên hạ nên để cho ngưá»i biết quý . Ãá này có thể tá»± chá»n lấy chá»§, tôi cÅ©ng mừng. Nhưng nó vá»™i xuất hiện, ra mắt hÆ¡i sá»›m, ma kiếp chưa trừ, tôi thá»±c muốn mang nó Ä‘i, đợi ba năm nữa má»›i Ä‘em tặng ông. Nếu muốn giữ nó ngay thì phải giảm tuổi thá» ba năm, nó má»›i có thể ở mãi vá»›i ông được. Ông có bằng lòng không?
Hinh đáp:
- Bằng lòng.
Ông cụ bèn lấy hai ngón tay đặt vào má»™t lá»— đá, thấy đá má»m như bùn, theo ngón tay mà vít kín lại. Lần lượt vít ba lá»—. Ông cụ nói:
- Số lỗ trên đá là tuổi thỠcủa ông.
Xong rồi từ biệt mà Ä‘i. Hinh hết sức giữ lại, ông cụ nhất định từ chối; há»i há» tên, cÅ©ng không nói, rồi Ä‘i ngay.
ÃÆ°á»£c hÆ¡n má»™t năm, Hinh có việc Ä‘i vắng, đêm có kẻ trá»™m vào buồng, chẳng lấy cái gì, chỉ lấy tảng đá mà mang Ä‘i. Hinh vá» tiếc tưởng chết, dò há»i thuê tìm, tuyệt không ra vết tích. ÃÆ°á»£c vài năm, tinh cá» vào chùa Báo Quốc, thấy có ngưá»i bán đá, thì ra là vật cÅ© cá»§a minh, bèn nhận lấy. Ngưá»i bán đá không chịu, nhân đó vác đá đến cá»­a quan.
Quan há»i:
- Lấy gì làm bằng?
Ngưá»i bán đá nói đúng số lá»—. Hinh há»i còn gì khác nữa, ngưá»i bán đá không nói được. Hinh bèn nói năm chữ trong lá»—, vá»›i ba vết ngón tay, lý ngay được tá».
Quan toan phạt đánh ngưá»i bán đá, ngưá»i ấy khai là mua ở chợ mất hai mươi đồng vàng, bèn tha.
Hinh lấy được đá vá», lấy gấm bá»c lại, cất vào trong rương, thỉnh thoảng má»›i lấy ra ngắm nghía má»™t lần, đốt trầm trước rồi má»›i lấy đá ra.
Có ông thượng thư nỠđem một trăm đồng vàng đến mua. Hinh bảo:
- Dẫu là vạn lạng, cũng không đổi .
Thượng thư nổi giận ngầm lấy việc khác mà hãm hại. Hinh bị bắt, lo cầm bán hết Ä‘iá»n sản chạy vạy. Thượng Thư nhá» ngưá»i bắn tin cho con Hinh là muốn lấy đá. Con thưa vá»›i Hinh.
Hinh bằng lòng chết theo đá, không chịu bá». Vợ bàn riêng vá»›i con, dâng đá cho Thượng Thư. Hinh ra khá»i ngục má»›i biết, chá»­i vợ đánh con, nhiá»u lần toan thắt cổ chết, ngưá»i nhà đã biết mà cứu thoát. Má»™t đêm nằm mÆ¡ thấy má»™t ngưá»i đàn ông đến, tá»± xưng là Thạch Thanh Hư, bảo Hinh chá»› buồn:
- Chỉ tạm biệt nhau hÆ¡n má»™t năm thôi, ngày hai mươi tháng tám sang năm, lúc tá» má» sáng, có thể Ä‘em hai quan tiá»n đến cá»­a Hải Ãại chuá»™c vá».
Hinh được má»™ng, mừng rỡ, ghi cẩn thận ngày tháng. Còn tảng đá ở nhà thượng thư cÅ©ng mất vẻ kỳ lạ, không còn đùn mây nữa, lâu dần cÅ©ng coi thưá»ng. Năm sau thượng thư có tá»™i, bị cách chức rồi chết.
Ãúng ngày hẹn, Hinh Ä‘i đến cá»­a Hải Ãại thì gia nhân quan thượng thư ăn cắp tảng đá Ä‘em ra đó, tìm ngưá»i để bán, nhân đó Hinh bá» hai quan tiá»n mua được vá».
Vá» sau, Hinh sống đến tám mươi chín tuổi, tá»± sắm sá»­a quan quách, lại dặn con, há»… minh chết thì lấy đá chôn theo. Ãến khi mất, con vâng lá»i trối, chôn đá vào trong má»™. ÃÆ°á»£c độ ná»­a năm, kẻ trá»™m đào má»™ lấy đá Ä‘i. Ngưá»i con biết nhưng không tìm há»i ở đâu được. Qua hai năm, cùng đầy tá»› Ä‘i trên đưá»ng, chợt thấy hai ngưá»i mồ hôi nhá»… nhại, chạy theo, ngá»­a mặt lên không đưa tay vái và nói:
- Hinh tiên sinh, tha cho chúng tôi, hai đứa lấy đá đi chẳng qua bán được bốn lạng bạc mà thôi.
Bèn bắt trói lại, đưa đến quan, quan há»i tên liá»n phục tá»™i ngay. Há»i đến đá, thì nói là bán cho ngưá»i há» Cung. Lấy đá đến, quan cầm xem rất thích, muốn chiếm, bèn sai cất vào kho. Viên lại vừa nâng tảng đá lên thì bá»—ng rÆ¡i xuống đất, vỡ làm mưá»i mấy mảnh, ai nấy Ä‘á»u thất sắc. Quan cho cùm hai tên trá»™m, ghép vào tá»™i chết.
Con Hinh nhặt các mảnh đá rồi lại đem chôn vào mộ như cũ.
Tài sản của XuyVuu

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #18  
Old 06-04-2008, 09:25 AM
XuyVuu's Avatar
XuyVuu XuyVuu is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngày 16 giá»
Xu: 0
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
Thanh Mai

Dịch Giả : Ãá»— Ngá»c Toại
Thư sinh há» Trình ở Bạch Hạ là ngưá»i lá»—i lạc, không câu thúc. Má»™t hôm, ở ngoài vá», cởi thắt lưng, thấy đầu dây nằng nặng như có vật gì bám vào. Nhìn xuống không thấy gì. Ngoảnh Ä‘i ngoảnh lại có ngưá»i con gái từ sau áo hiện ra, vén tóc mỉm cưá»i, xinh đẹp tuyệt trần. Trình ngá» là ma. Cô gái nói:
- Thiếp không phải là ma, mà là hồ đây.
Trình nói:
- Ãã là giai nhân thì ma cÅ©ng không sợ, huống chi là hồ.
Bèn cùng nhau giao hoan. Hai năm sau, nàng sinh được đứa con gái, đặt tên là Thanh Mai.
Nàng thưá»ng khuyên Trình:
- Ãừng lấy vợ, tôi sẽ sinh con trai cho anh.
Trình tin lá»i bèn không lấy ai nữa.
Há» hàng bạn hữu Ä‘á»u chê cưá»i, Trình xiêu lòng, lại lấy ngưá»i con gái há» Vương ở Hồ Ãông.
Hồ nghe tin, tức giận, đến cho con gái bú rồi giao cho Trình nói:
- Ãây là món hàng phải bù tiá»n cá»§a anh, để nó sống hay giết nó Ä‘i Ä‘á»u tuỳ anh, tôi việc gì Ä‘i làm vú nuôi cho ngưá»i?
Ãoạn ra cá»­a Ä‘i thẳng.
Khi Thanh Mai lá»›n lên thông minh, linh lợi, mà vẻ ngưá»i thanh tú y hệt như mẹ. ÃÆ°á»£c ít lâu, Trình bị bệnh chết, Vương thị cÅ©ng tái giá, gá»­i nuôi Thanh Mai ở ngưá»i chú há». Chú phóng đãng vô hạnh, định Ä‘em bán để kiếm lợi. Gặp có ông tiến sÄ© há» Vương, còn ở nhà chá» bổ, nghe tiếng nàng thông minh, liá»n bá» ra má»™t món tiá»n lá»›n mua vỠđể hầu hạ con gái là A Há»·.
Há»· vừa mưá»i bốn, dung nhan tuyệt thế, thấy Thanh Mai vừa lòng lắm, cho ngá»§ chung má»™t giưá»ng.
Thanh Mai cÅ©ng khéo léo hầu hạ, thưá»ng đón biết chá»§, nên cả nhà Ä‘á»u yêu thương.
Trong vùng có chàng thư sinh há» Trương, tên là Giá»›i Thụ, nhà nghèo xác, không có chút sản nghiệp, phải ở thuê căn nhà cá»§a ông Vương. Nhưng chàng nết na, hiếu thuận, không cẩu thả, lại chăm há»c.
Má»™t hôm, Thanh Mai tình cá» sang nhà, thấy chàng ngồi trên má»™t hòn đá ăn cháo tấm, vào nhà trong nói chuyện vá»›i mẹ chàng thì thấy trên bàn có cái dò lợn. Lúc ấy ngưá»i cha Ä‘ang ốm, chàng vào nâng cha dậy Ä‘i tiểu, nước tiểu dây bẩn ra áo chàng. Sợ ông cụ thấy sẽ ân hận, chàng vá»™i giấu vết bẩn, tá»± ra ngoài giặt giÅ©.
Mai thấy thế lạ lắm, vỠkể chuyện đó rồi nói với cô chủ:
- Ngưá»i khách thuê nhà cá»§a nhà ta không phải là ngưá»i tầm thưá»ng, nương tá»­ không muốn lấy ngưá»i chồng xứng đáng thì thôi, còn muốn lấy được ngưá»i xứng đáng thì chàng Trương chính là ngưá»i ấy.
Cô gái sợ cha mẹ chê chàng nghèo, Mai nói:
- Không phải, việc này là do ở nương tá»­, nếu thấy được, em sẽ bảo riêng vá»›i cậu ấy để nhá» ngưá»i làm mối. Phu nhân tất gá»i nương tá»­ đến bàn, bấy giá» nương tá»­ chỉ vâng má»™t tiếng là tốt đẹp thôi.
Cô gái lại sợ sau này nghào mãi, sẽ bị ngưá»i ta chê cưá»i. Mai nói:
- Em cam đoan là biết xem tướng kẻ sĩ trong thiên hạ, nhất định không nhầm.
Hôm sau, sang nhà nói chuyện với mẹ Trương.
Bà cụ hoảng hốt, cho lá»i cô gái là triệu chẳng lành. Mai bảo:
- Tiểu thư nghe nói đến công tá»­ nhà, khen công tá»­ là ngưá»i có đức, cháu đã nhòm biết tứ như vậy, nên má»›i nói. Ngưá»i mối đến, hai chúng tôi sẽ giúp thêm thì việc có thể xong. Bằng không được thì đối vá»›i công tá»­ cÅ©ng có gì là nhục đâu?
Bà cụ nói : ÃÆ°á»£c.
Bèn nhá» bà bán hoa, há» Hầu đến há»i. Phu nhân nghe xong, buồn cưá»i, nói lại vá»›i Vương. Vương cÅ©ng cưá»i to. Gá»i con gái đến, kể lại Hầu nhị. Cô gái chưa kịp trả lá»i, Thanh Mai đã hết sức tán tụng chàng là ngưá»i hiá»n đức, quyết phải quý hiển. Vương phu nhân lại há»i rằng:
- Ãây là việc trăm năm cá»§a mày, nếu có thể ăn cÆ¡m hẩm gạo lức được thì ta cÅ©ng bằng lòng cho.
Cô gái cúi đầu một lúc lâu, ngoảnh mặt vào vách nói:
- Giàu nghèo là số, nếu số tốt thì có nghèo cÅ©ng chẳng lâu, mà lâu dài sẽ không còn nghèo. Còn như số đã xấu thì tuy gấm vóc vương tôn mà có phải ít ngưá»i không thước đất cắm dùi đâu? Việc này xin tuỳ thầy mẹ.
Lúc đầu Vương bàn vá»›i con gái cÅ©ng chỉ là muốn mua má»™t trận cưá»i, đến khi nghe thấy con nói vậy thì bụng không vui, nói:
- Mày muốn lấy gã hỠTrương ư?
Cô gái không đáp. Lại há»i, vẫn không đáp. Giận nói:
- Con này cốt cách bần tiện, chẳng muốn khá, định xách bị làm vợ thằng ăn mày, không biết xấu chết quách đi!
Cô gái đỠmặt, uất giận, cố cầm nước mắt bước ra, bà mối cũng trốn mất.
Thanh Mai thấy việc không xong, muốn tá»± làm mối cho mình. Mấy hôm sau Ä‘ang đêm đến nhà Trương. Chàng Ä‘ang Ä‘á»c sách, giật mình há»i đến làm gì thì lá»i lẽ thổ lá»™ có phần úp mở. Chàng liá»n nghiêm nét mặt mà từ khước.
Mai khóc nói:
- Thiếp là con nhà tá»­ tế, không phải là gái dâm bôn, chỉ vì thấy chàng là ngưá»i hiá»n đức nên muốn Ä‘em thân để nương tá»±a.
Chàng nói:
- Nàng yêu tôi, bảo tôi là ngưá»i hiá»n đức, mà việc đêm hôm ám muá»™i, kẻ tá»± trá»ng cÅ©ng không làm nữa là ngưá»i hiá»n đức ư. Trước lăng nhăng mà sau thành vợ chồng, ngưá»i quân tá»­ cÅ©ng cho là không nên, nữa là việc không thể thành được thì sau này hai bên đối xá»­ vá»›i nhau thế nào?
Mai nói:
- Nếu vạn nhất mà thành được, thì có ra ơn cưu mang được không?
Chàng nói:
- ÃÆ°á»£c ngưá»i như nàng, lại còn mong gì hÆ¡n nữa. Nhưng có ba Ä‘iá»u không thể, và không biết làm thế nào, nên không dám khinh dị mà nhận lá»i.
Mai há»i:
- Là những gì?
Ãáp:
- Nàng không có khả năng tá»± chá»§, nên không thể, thì biết làm thế nào? Dù có tá»± chá»§ mà thầy mẹ tôi không bằng lòng thì cÅ©ng không thể, vậy biết làm thế nào? Dù thầy mẹ tôi bằng lòng mà thân nàng cao giá, tôi nghèo không sao chuá»™c được, thì lại càng không thể, và biết làm thế nào? Thôi nàng vá» ngay cho, cái hiá»m gốc mận ruá»™ng dưa thật đáng sợ.
Mai sắp đi, lại dặn rằng:
- Nếu chàng có lòng thì xin cùng nhau lo toan.
Chàng nhận lá»i. Mai vá», cô chá»§ há»i Ä‘i đâu, bàn quỳ mà tá»± thú. Cô gái giận là dâm bôn, toan đánh. Mai khóc, biện bạch rằng không có Ä‘iá»u gì khác, nhân má»›i kể thá»±c tình. Cô gái thở dài nói:
- Không Ä‘i lại cẩu thả, thế là ngưá»i có lá»…; há»i cha mẹ, thế là ngưá»i có hiếu; không khinh dị mà nhận lá»i, thế là ngưá»i có tín. Có ba đức tốt ấy, trá»i tất sẽ giúp. Ngưá»i đó không lo nghèo đâu.
Ãoạn lại nói:
- Mày định thế nào?
Thanh Mai đáp:
- Làm vợ anh ấy.
Cô gái cưá»i nói:
- Con ngây, mày tự chủ được ư?
Mai nói:
- Không được thì chỉ còn chết thôi.
Cô gái nói:
- Ta sẽ làm cho mày được như nguyện.
Mai cúi đầu mà vái. Lại vài hôm sau, nói với cô gái rằng:
- Hôm ná» cô nói là đùa chăng? Hay quả có lòng thương em thá»±c? Nếu quả là thương thì còn việc nhá» này nữa, xin rá»§ lòng thương cho trá»n.
Cô gái há»i việc gì. Ãáp:
- Chàng Trương không có tiá»n cưới mà tì này cÅ©ng không lấy gì để tá»± chuá»™c mình ra được. Nếu ông bà đòi nhiá»u tiá»n thì có gả em cÅ©ng như không gả thôi.
Cô gái trầm ngâm rồi nói:
- Việc này thì sức ta không làm nổi. Ta cho mày Ä‘i lấy chồng sợ còn chưa được, huống chi là bảo không đòi tiá»n chuá»™c, thì tất ông bà không nghe, mà ta cÅ©ng không dám nói đâu.
Thanh Mai nghe nói thế, nước mắt ròng ròng, chỉ xin nàng thương mà cứu vớt. Cô gái nghĩ lúc lâu, nói:
- Thôi thì ta còn để dành được một ít vàng, sẽ dốc túi ra giúp mày vậy.
Mai vái tạ, nhân lẻn sang bảo vá»›i Trương. Mẹ Trương mừng lắm, cố vay mượn khắp nÆ¡i, cá»™ng được số tiá»n kha khá, cất Ä‘i đợi tin mừng.
Vừa gặp lúc Vương được bổ làm quan tạ ở Khúc ốc, Hỷ thừa dịp nói với mẹ:
- Thanh Mai tuổi đã lớn, nay nhà ta sắp chuyện đến nơi thầy trị nhậm, chi bằng cho nó ra.
Phu nhân vốn thấy Thanh Mai khôn ngoan quá, sợ lại dẫn con gái vào đưá»ng bất nghÄ©a, cÅ©ng định Ä‘em gả Ä‘i mà sợ con gái không vui. Nay nghe con nói, mừng quá. Hai hôm sau, có bà mối đến tá» bày định cá»§a Trương Thị. Vương cưá»i nói:
- Nhà đó thì xứng đôi với thị tỳ nhà ta rồi; trước kia sao lại càn rỡ thế. Nhưng nếu bán nó làm tỳ thiếp ở cửa nhà quan thì được giá gấp đôi hồi mua đấy.
Cô gái vội bước lên nói:
- Thanh Mai hầu hạ con đã lâu, nếu đem bán nó làm hầu thiếp, thì thật không nỡ.
Vương bàn truyá»n cho nhà há» Trương mang tiá»n trả nguyên số sẽ gả Thanh Mai cho chàng.
Khi đã vá» nhà chồng, nàng hầu hạ cha mẹ chồng rất hiếu, chiá»u chuá»™ng còn hÆ¡n cả con trai chiá»u bố mẹ, làm lụng rất siêng năng, ăn rau cám không lấy làm khổ. Vì thế cả nhà ai cÅ©ng yêu kính Thanh Mai. Mai lại làm thêm nghá» thêu thùa, bán chạy lắm ngưá»i mua đợi ở cá»­a chỉ sợ không mua được. ÃÆ°á»£c thêm món tiá»n, nhà cÅ©ng đỡ túng. Nàng lại thưá»ng khuyên chàng chá»› lo việc nhà mà lỡ việc há»c, nhà cá»­a cứ phó mặc cho nàng. Nhân ông chá»§ Ä‘i nhậm chức, nàng sang tiá»…n A Há»·, Há»· trông thấy khóc mà nói:
- Em được toại nguyện rồi, ta cũng không bằng.
Mai đáp:
- ÃÆ°á»£c thế này là ai cho em mà dám quên, nhưng cô đừng bảo là không bằng con hầu, e lại giảm tuổi thá» cá»§a con hầu Ä‘i đấy.
Bèn khóc mà biệt nhau.
Vương đến đất Tấn được ná»­a năm thì phu nhân chết, quan tài quàn ở trong chùa. Lại hai năm sau, Vương vì tham tang bị cách chức, phải bồi thưá»ng hàng vạn, dần dần nghèo túng, không đủ ăn, đầy tá»› cÅ©ng bá» Ä‘i. Bấy giá» bệnh đậu lan rá»™ng, Vương mắc bệnh rồi chết, chỉ còn má»™t vú già ở vá»›i cô con gái; chẳng bao lâu vú già cÅ©ng chết nốt. Nàng càng lênh đênh cÆ¡ khổ. Có bà cụ hàng xóm khuyên Ä‘i lấy chồng, nàng nói:
- Ai chôn cất được cha mẹ tôi, tôi sẽ xin theo.
Bà cụ thương tình tặng cho mấy đấu gạo rồi đi. Nửa tháng sau lại đến nói:
- Tôi đã hết sức giúp nương tá»­, nhưng việc này khó quá! Ngưá»i nghèo thì không sao chôn cất được, mà kẻ giàu thì chê cô là con gái cá»§a má»™t gia đình sa sút, biết làm thế nào. Có má»™t cách này, chỉ sợ nương tá»­ không theo được thôi.
Nàng há»i:
- Cách gì?
Nói rằng:
- Ở gần đây có má»™t chàng há» Lý, muốn lấy vợ lẽ; nếu được trông thấy dung nhan thì dầu có bảo tống táng thật linh đình, há»n cÅ©ng chịu cáng đáng mà không tiếc.
Nàng khóc oà lên, nói:
- Thiếp là con nhà quan, mà phải Ä‘i làm lẽ ngưá»i ta ư?
Bà cụ không nói gì, bá» Ä‘i. Sau đấy, má»—i ngày chỉ được má»™t bữa, gắng sống để chá» xem có ai há»i không, nhưng ở được ná»­a năm thì không chịu được nữa. Má»™t hôm bà cụ đến, nàng khóc lóc nói:
- Khốn đốn thế này, vẫn chỉ muốn chết, còn dùng dắng sống tạm bợ đây là vì hai cá»— quan tài còn đó. Nếu đã đâm đầu xuống ngòi xuống rãnh rồi thì ai thu nhặt nắm xương cho cha mẹ? Cho nên nghÄ© lại chẳng bằng nghe lá»i bà vậy.
Bà cụ dẫn Lý đến. Thoáng trông thấy nàng, anh ta thích lắm, tức thì bá» tiá»n ra lo việc tống táng, cả hai cá»— quan tài cÅ©ng đưa Ä‘i, xong rồi má»›i đón nàng vá». Vào nhà chào vợ cả, vợ cả vốn hung hãn, lại cả ghen, lúc đầu Lý cÅ©ng chưa dám nói là thiếp, chỉ nói thác là mua tỳ. Ãến khi thấy nàng thì nổi giận đùng đùng, liá»n vác gậy Ä‘uổi thẳng không cho vào nhà. Nàng rÅ© tóc, nước mắt giàn giụa, không biết tiến thoái đằng nào. Có má»™t ni sư già Ä‘i qua, rá»§ vá» cùng ở.
Nàng mừng bèn theo vá».
Ãến am, nàng vái xin làm lá»… cắt tóc, bà sư không cho nói:
- Tôi trông nương tá»­ không phải chịu đày Ä‘oạ lâu trong cảnh phong trần. Am đây dưa muối gạo lức, kham khổ cÅ©ng đủ no, hẵng cứ tạm ở để đợi thá»i, thá»i đến nương tá»­ khắc sẽ Ä‘i!
Ở được ít lâu, bá»n vô lại trong chợ dòm thấy nàng đẹp, cứ đến đập cá»­a, buông lá»i trêu ghẹo làm vui. Bà sư không ngăn được. Nàng kêu khóc toan tá»± tá»­. Bà sư đến cầu xin ông nỠở bá»™ Lại yết thị nghiêm cấm, lÅ© thiếu niên ác nghịch kia má»›i hÆ¡i né tránh. Sau Ä‘ang đêm có kẻ đào tưá»ng vào nhà chùa, bà sư kêu lên bá»™, bắt được đứa cầm đầu, đưa vá» quận phạt đòn, má»›i dần dần được yên.
Lại được hÆ¡n má»™t năm, có má»™t công tá»­ thế gia Ä‘i qua am thấy nàng, kinh ngạc lắm, ép bà sư dá»— dành nàng, lại Ä‘em nhiá»u tiá»n đến đút lót cho bà sư. Bà sư má»m má»ng nói rằng:
- Ngưá»i ấy con nhà trâm anh, không chịu làm lẽ, công tá»­ cứ vá» Ä‘i, rồi thong thả xin bẩm lại.
Lúc y Ä‘i rồi, nàng toan uống thuốc độc tá»± tá»­, bá»—ng đêm nằm má»™ng thấy cha đến, mặt mày Ä‘au khổ, nói rằng: Ta không theo con, để con đến ná»—i này, ăn năn thì đã muá»™n rồi, nhưng con hãy khoan, đừng chết vá»™i, ước nguyện cá»§a con còn có thể đạt được. Nàng lấy làm lạ. Trá»i sáng, rá»­a mặt xong, bà sư trông thấy giật mình nói:
- Trông sắc mặt nương tá»­, trá»c khí đã tiêu hết, tai ương không đáng lo nữa. Phúc sẽ lại đến, đừng quên thân già này nhé.
Nói chưa dứt lá»i, nghe có tiếng gõ cá»­a, nàng sợ thất sắc, nghÄ© bụng tất là đầy tá»› nhà công tá»­ ná». Bà sư mở cá»­a, quả thế thá»±c. Bá»n đầy tá»› xúm lại há»i việc mưu tính thế nào. Bà sư ngá»t ngào Ä‘on đả, xin hoãn ba ngày nữa. Chúng thuật lại lá»i chá»§:
- Nếu việc không xong, bắt bà nói thế vào.
Bà sư vâng dạ chúng mới đi. Cô gái đau đớn lắm, lại muốn tự tử, bà sư ngăn lại. Nàng lo rằng ba ngày nữa chúng trở lại sẽ không biết nói thế nào. Bà sư nói:
- Còn thân già này đây, chém giết tôi xin chịu.
Hôm sau, trá»i vừa trưa thì mưa như trút nước. Bá»—ng nghe có mấy ngưá»i đập cổng, réo gá»i ồn ào; nàng tưởng lại có biến, khiếp sợ không biết làm thế nào. Bà sư đội mưa ra mở cổng, thấy chiếc kiệu đỗ lại, má»™t đám thị tỳ đỡ má»™t ngưá»i đẹp bước ra, kẻ hầu ngưá»i hạ thầy tá»› oai vệ, mÅ© lá»ng rất lá»™ng lẫy. Kinh ngạc há»i thăm; đáp rằng:
- Ãây là bà ná»™i tướng quan tư lý tạm vào tránh mưa.
Bà dẫn vào trong Ä‘iện, chuyển sập má»i ngồi; bá»n ngưá»i nhà thị tỳ chạy vào các phòng trai tìm chá»— nghỉ. Vào trong buồng thấy nàng, cho là đẹp, liá»n chạy ra bẩm vá»›i phu nhân.
Má»™t lúc mưa tạnh phu nhân đứng lên xin Ä‘i thăm thiá»n xá trong am. Bà sư bèn đưa vào. Trông thấy cô gái kinh ngạc quá, cứ nhìn chằm chằm, không chá»›p mắt, nàng cÅ©ng nhìn lại rất lâu. Thì ra phu nhân không phải là ai khác, chính là Thanh Mai. Hai ngưá»i Ä‘á»u khóc nức nở, nhân má»›i cùng kể lại sau xưa. Má»›i biết Trương ông đã ốm mà mất. Chàng Trương sau khi hết tang, đỗ liá»n thi hương, thi há»™i, được bổ làm quan tư lý. Chàng rước mẹ cùng Ä‘i, sau lại dá»i cả gia quyến đến.
Cô gái than thở nói:
- Hôm nay trông nhau mà sao như má»™t trá»i má»™t vá»±c!
Mai cưá»i, đáp:
- CÅ©ng may nương tá»­ gặp bước gian truân, chưa lấy ai, chính là trá»i muốn cho chúng ta sum há»p đấy thôi. Nếu không bị mưa cản thì làm gì có cuá»™c gặp gỡ bất ngá» này? Trong việc này có quá»· thần chứ không phải sức ngưá»i làm được.
Liá»n lấy mÅ© ngá»c, áo gấm, giục cô gái thay. Nàng cúi đầu bỡ ngỡ. Bà sư cÅ©ng khuyên thêm. Nàng sợ cùng ở chung thì danh không được thuận. Mai nói:
- Danh phận đã có từ trước, thiếp đâu dám quên đức lá»›n, vả nghÄ© chàng Trương đâu phải là ngưá»i phụ nghÄ©a? ép thay quần áo rồi từ biệt sư bà mà Ä‘i.
VỠđến nÆ¡i, mẹ con Ä‘á»u mừng. Nàng sụp xuống lạy nói:
- Ngày nay không còn mặt nào dám trông thấy mẹ!
Mẹ cưá»i khuyên giải; nhân má»›i bàn chá»n ngày làm lá»… hợp cẩn. Cô gái nói:
- Nếu trong am mà còn đưá»ng sống, dù chỉ bằng sợi tÆ¡, thì cÅ©ng không theo phu nhân đến đây; ví như còn nghÄ© đến tình cÅ©, thì xin cất cho má»™t túp lá»u để đặt tấm bồ Ä‘oàn niệm Phật, thế là đủ rồi.
Mai cưá»i mà không nói gì. Ãến ngày, ôm các thứ trang sức lá»™ng lẫy, nàng loay hoay không biết là thế nào. Giây lát bá»—ng nghe tiếng nhạc nổi lên, nàng càng không tá»± chá»§ được. Mai sai thị tỳ, u già ép nàng mặc áo rồi xốc tay đỡ đưa ra. Thấy chàng mÅ© áo đứng vái, nàng bất giác cÅ©ng ngÆ¡ ngẩn vái theo. Lá»… xong, Mai kéo nàng vào động phòng, bảo rằng:
- Ngôi vị này bỠtrống, đợi chị đã lâu rồi.
Rồi lại ngoảnh vào chàng nói đùa:
- Ãêm nay được dịp Ä‘á»n Æ¡n, phải làm cho tròn nhé.
Quay ra toan Ä‘i. Cô gái nắm lấy quần. Mai cưá»i nói:
- Ãừng giữ em lại, việc này không thể làm thay nhau được.
Rồi gỡ tay thoát ra.
Thanh Mai đối xá»­ vá»›i cô gái rất kính cẩn, không dám giành riêng phần ân ái. Mà cô gái vẫn thẹn thùng không yên tâm. Vì vậy, bà mẹ bắt gá»i cùng nhau là phu nhân, nhưng Thanh Mai rốt cục vẫn giữ lá»… tỳ thiếp, không dám lÆ¡ là.
Ba năm sau, Trương được triệu vào kinh đô, Ä‘i qua am cÅ© cá»§a bà sư, Ä‘em năm trăm lạng vàng để tạ Æ¡n sư bà; bà sư không nhận, cố ép má»›i nhận hai trăm lạng để dá»±ng Ä‘á»n đại sÄ© và lập bia cho Vương phu nhân. Sau Trương đến làm thị lang. Trình phu nhân sinh được hai trai, má»™t gái. Vương phu nhân sinh được bốn trai, má»™t gái. Trương dâng thư trần tình, hai ngưá»i Ä‘á»u được phong làm phu nhân.
Tài sản của XuyVuu

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #19  
Old 06-04-2008, 09:25 AM
XuyVuu's Avatar
XuyVuu XuyVuu is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngày 16 giá»
Xu: 0
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
Thanh Mai

Dịch Giả : Ãá»— Ngá»c Toại
Thư sinh há» Trình ở Bạch Hạ là ngưá»i lá»—i lạc, không câu thúc. Má»™t hôm, ở ngoài vá», cởi thắt lưng, thấy đầu dây nằng nặng như có vật gì bám vào. Nhìn xuống không thấy gì. Ngoảnh Ä‘i ngoảnh lại có ngưá»i con gái từ sau áo hiện ra, vén tóc mỉm cưá»i, xinh đẹp tuyệt trần. Trình ngá» là ma. Cô gái nói:
- Thiếp không phải là ma, mà là hồ đây.
Trình nói:
- Ãã là giai nhân thì ma cÅ©ng không sợ, huống chi là hồ.
Bèn cùng nhau giao hoan. Hai năm sau, nàng sinh được đứa con gái, đặt tên là Thanh Mai.
Nàng thưá»ng khuyên Trình:
- Ãừng lấy vợ, tôi sẽ sinh con trai cho anh.
Trình tin lá»i bèn không lấy ai nữa.
Há» hàng bạn hữu Ä‘á»u chê cưá»i, Trình xiêu lòng, lại lấy ngưá»i con gái há» Vương ở Hồ Ãông.
Hồ nghe tin, tức giận, đến cho con gái bú rồi giao cho Trình nói:
- Ãây là món hàng phải bù tiá»n cá»§a anh, để nó sống hay giết nó Ä‘i Ä‘á»u tuỳ anh, tôi việc gì Ä‘i làm vú nuôi cho ngưá»i?
Ãoạn ra cá»­a Ä‘i thẳng.
Khi Thanh Mai lá»›n lên thông minh, linh lợi, mà vẻ ngưá»i thanh tú y hệt như mẹ. ÃÆ°á»£c ít lâu, Trình bị bệnh chết, Vương thị cÅ©ng tái giá, gá»­i nuôi Thanh Mai ở ngưá»i chú há». Chú phóng đãng vô hạnh, định Ä‘em bán để kiếm lợi. Gặp có ông tiến sÄ© há» Vương, còn ở nhà chá» bổ, nghe tiếng nàng thông minh, liá»n bá» ra má»™t món tiá»n lá»›n mua vỠđể hầu hạ con gái là A Há»·.
Há»· vừa mưá»i bốn, dung nhan tuyệt thế, thấy Thanh Mai vừa lòng lắm, cho ngá»§ chung má»™t giưá»ng.
Thanh Mai cÅ©ng khéo léo hầu hạ, thưá»ng đón biết chá»§, nên cả nhà Ä‘á»u yêu thương.
Trong vùng có chàng thư sinh há» Trương, tên là Giá»›i Thụ, nhà nghèo xác, không có chút sản nghiệp, phải ở thuê căn nhà cá»§a ông Vương. Nhưng chàng nết na, hiếu thuận, không cẩu thả, lại chăm há»c.
Má»™t hôm, Thanh Mai tình cá» sang nhà, thấy chàng ngồi trên má»™t hòn đá ăn cháo tấm, vào nhà trong nói chuyện vá»›i mẹ chàng thì thấy trên bàn có cái dò lợn. Lúc ấy ngưá»i cha Ä‘ang ốm, chàng vào nâng cha dậy Ä‘i tiểu, nước tiểu dây bẩn ra áo chàng. Sợ ông cụ thấy sẽ ân hận, chàng vá»™i giấu vết bẩn, tá»± ra ngoài giặt giÅ©.
Mai thấy thế lạ lắm, vỠkể chuyện đó rồi nói với cô chủ:
- Ngưá»i khách thuê nhà cá»§a nhà ta không phải là ngưá»i tầm thưá»ng, nương tá»­ không muốn lấy ngưá»i chồng xứng đáng thì thôi, còn muốn lấy được ngưá»i xứng đáng thì chàng Trương chính là ngưá»i ấy.
Cô gái sợ cha mẹ chê chàng nghèo, Mai nói:
- Không phải, việc này là do ở nương tá»­, nếu thấy được, em sẽ bảo riêng vá»›i cậu ấy để nhá» ngưá»i làm mối. Phu nhân tất gá»i nương tá»­ đến bàn, bấy giá» nương tá»­ chỉ vâng má»™t tiếng là tốt đẹp thôi.
Cô gái lại sợ sau này nghào mãi, sẽ bị ngưá»i ta chê cưá»i. Mai nói:
- Em cam đoan là biết xem tướng kẻ sĩ trong thiên hạ, nhất định không nhầm.
Hôm sau, sang nhà nói chuyện với mẹ Trương.
Bà cụ hoảng hốt, cho lá»i cô gái là triệu chẳng lành. Mai bảo:
- Tiểu thư nghe nói đến công tá»­ nhà, khen công tá»­ là ngưá»i có đức, cháu đã nhòm biết tứ như vậy, nên má»›i nói. Ngưá»i mối đến, hai chúng tôi sẽ giúp thêm thì việc có thể xong. Bằng không được thì đối vá»›i công tá»­ cÅ©ng có gì là nhục đâu?
Bà cụ nói : ÃÆ°á»£c.
Bèn nhá» bà bán hoa, há» Hầu đến há»i. Phu nhân nghe xong, buồn cưá»i, nói lại vá»›i Vương. Vương cÅ©ng cưá»i to. Gá»i con gái đến, kể lại Hầu nhị. Cô gái chưa kịp trả lá»i, Thanh Mai đã hết sức tán tụng chàng là ngưá»i hiá»n đức, quyết phải quý hiển. Vương phu nhân lại há»i rằng:
- Ãây là việc trăm năm cá»§a mày, nếu có thể ăn cÆ¡m hẩm gạo lức được thì ta cÅ©ng bằng lòng cho.
Cô gái cúi đầu một lúc lâu, ngoảnh mặt vào vách nói:
- Giàu nghèo là số, nếu số tốt thì có nghèo cÅ©ng chẳng lâu, mà lâu dài sẽ không còn nghèo. Còn như số đã xấu thì tuy gấm vóc vương tôn mà có phải ít ngưá»i không thước đất cắm dùi đâu? Việc này xin tuỳ thầy mẹ.
Lúc đầu Vương bàn vá»›i con gái cÅ©ng chỉ là muốn mua má»™t trận cưá»i, đến khi nghe thấy con nói vậy thì bụng không vui, nói:
- Mày muốn lấy gã hỠTrương ư?
Cô gái không đáp. Lại há»i, vẫn không đáp. Giận nói:
- Con này cốt cách bần tiện, chẳng muốn khá, định xách bị làm vợ thằng ăn mày, không biết xấu chết quách đi!
Cô gái đỠmặt, uất giận, cố cầm nước mắt bước ra, bà mối cũng trốn mất.
Thanh Mai thấy việc không xong, muốn tá»± làm mối cho mình. Mấy hôm sau Ä‘ang đêm đến nhà Trương. Chàng Ä‘ang Ä‘á»c sách, giật mình há»i đến làm gì thì lá»i lẽ thổ lá»™ có phần úp mở. Chàng liá»n nghiêm nét mặt mà từ khước.
Mai khóc nói:
- Thiếp là con nhà tá»­ tế, không phải là gái dâm bôn, chỉ vì thấy chàng là ngưá»i hiá»n đức nên muốn Ä‘em thân để nương tá»±a.
Chàng nói:
- Nàng yêu tôi, bảo tôi là ngưá»i hiá»n đức, mà việc đêm hôm ám muá»™i, kẻ tá»± trá»ng cÅ©ng không làm nữa là ngưá»i hiá»n đức ư. Trước lăng nhăng mà sau thành vợ chồng, ngưá»i quân tá»­ cÅ©ng cho là không nên, nữa là việc không thể thành được thì sau này hai bên đối xá»­ vá»›i nhau thế nào?
Mai nói:
- Nếu vạn nhất mà thành được, thì có ra ơn cưu mang được không?
Chàng nói:
- ÃÆ°á»£c ngưá»i như nàng, lại còn mong gì hÆ¡n nữa. Nhưng có ba Ä‘iá»u không thể, và không biết làm thế nào, nên không dám khinh dị mà nhận lá»i.
Mai há»i:
- Là những gì?
Ãáp:
- Nàng không có khả năng tá»± chá»§, nên không thể, thì biết làm thế nào? Dù có tá»± chá»§ mà thầy mẹ tôi không bằng lòng thì cÅ©ng không thể, vậy biết làm thế nào? Dù thầy mẹ tôi bằng lòng mà thân nàng cao giá, tôi nghèo không sao chuá»™c được, thì lại càng không thể, và biết làm thế nào? Thôi nàng vá» ngay cho, cái hiá»m gốc mận ruá»™ng dưa thật đáng sợ.
Mai sắp đi, lại dặn rằng:
- Nếu chàng có lòng thì xin cùng nhau lo toan.
Chàng nhận lá»i. Mai vá», cô chá»§ há»i Ä‘i đâu, bàn quỳ mà tá»± thú. Cô gái giận là dâm bôn, toan đánh. Mai khóc, biện bạch rằng không có Ä‘iá»u gì khác, nhân má»›i kể thá»±c tình. Cô gái thở dài nói:
- Không Ä‘i lại cẩu thả, thế là ngưá»i có lá»…; há»i cha mẹ, thế là ngưá»i có hiếu; không khinh dị mà nhận lá»i, thế là ngưá»i có tín. Có ba đức tốt ấy, trá»i tất sẽ giúp. Ngưá»i đó không lo nghèo đâu.
Ãoạn lại nói:
- Mày định thế nào?
Thanh Mai đáp:
- Làm vợ anh ấy.
Cô gái cưá»i nói:
- Con ngây, mày tự chủ được ư?
Mai nói:
- Không được thì chỉ còn chết thôi.
Cô gái nói:
- Ta sẽ làm cho mày được như nguyện.
Mai cúi đầu mà vái. Lại vài hôm sau, nói với cô gái rằng:
- Hôm ná» cô nói là đùa chăng? Hay quả có lòng thương em thá»±c? Nếu quả là thương thì còn việc nhá» này nữa, xin rá»§ lòng thương cho trá»n.
Cô gái há»i việc gì. Ãáp:
- Chàng Trương không có tiá»n cưới mà tì này cÅ©ng không lấy gì để tá»± chuá»™c mình ra được. Nếu ông bà đòi nhiá»u tiá»n thì có gả em cÅ©ng như không gả thôi.
Cô gái trầm ngâm rồi nói:
- Việc này thì sức ta không làm nổi. Ta cho mày Ä‘i lấy chồng sợ còn chưa được, huống chi là bảo không đòi tiá»n chuá»™c, thì tất ông bà không nghe, mà ta cÅ©ng không dám nói đâu.
Thanh Mai nghe nói thế, nước mắt ròng ròng, chỉ xin nàng thương mà cứu vớt. Cô gái nghĩ lúc lâu, nói:
- Thôi thì ta còn để dành được một ít vàng, sẽ dốc túi ra giúp mày vậy.
Mai vái tạ, nhân lẻn sang bảo vá»›i Trương. Mẹ Trương mừng lắm, cố vay mượn khắp nÆ¡i, cá»™ng được số tiá»n kha khá, cất Ä‘i đợi tin mừng.
Vừa gặp lúc Vương được bổ làm quan tạ ở Khúc ốc, Hỷ thừa dịp nói với mẹ:
- Thanh Mai tuổi đã lớn, nay nhà ta sắp chuyện đến nơi thầy trị nhậm, chi bằng cho nó ra.
Phu nhân vốn thấy Thanh Mai khôn ngoan quá, sợ lại dẫn con gái vào đưá»ng bất nghÄ©a, cÅ©ng định Ä‘em gả Ä‘i mà sợ con gái không vui. Nay nghe con nói, mừng quá. Hai hôm sau, có bà mối đến tá» bày định cá»§a Trương Thị. Vương cưá»i nói:
- Nhà đó thì xứng đôi với thị tỳ nhà ta rồi; trước kia sao lại càn rỡ thế. Nhưng nếu bán nó làm tỳ thiếp ở cửa nhà quan thì được giá gấp đôi hồi mua đấy.
Cô gái vội bước lên nói:
- Thanh Mai hầu hạ con đã lâu, nếu đem bán nó làm hầu thiếp, thì thật không nỡ.
Vương bàn truyá»n cho nhà há» Trương mang tiá»n trả nguyên số sẽ gả Thanh Mai cho chàng.
Khi đã vá» nhà chồng, nàng hầu hạ cha mẹ chồng rất hiếu, chiá»u chuá»™ng còn hÆ¡n cả con trai chiá»u bố mẹ, làm lụng rất siêng năng, ăn rau cám không lấy làm khổ. Vì thế cả nhà ai cÅ©ng yêu kính Thanh Mai. Mai lại làm thêm nghá» thêu thùa, bán chạy lắm ngưá»i mua đợi ở cá»­a chỉ sợ không mua được. ÃÆ°á»£c thêm món tiá»n, nhà cÅ©ng đỡ túng. Nàng lại thưá»ng khuyên chàng chá»› lo việc nhà mà lỡ việc há»c, nhà cá»­a cứ phó mặc cho nàng. Nhân ông chá»§ Ä‘i nhậm chức, nàng sang tiá»…n A Há»·, Há»· trông thấy khóc mà nói:
- Em được toại nguyện rồi, ta cũng không bằng.
Mai đáp:
- ÃÆ°á»£c thế này là ai cho em mà dám quên, nhưng cô đừng bảo là không bằng con hầu, e lại giảm tuổi thá» cá»§a con hầu Ä‘i đấy.
Bèn khóc mà biệt nhau.
Vương đến đất Tấn được ná»­a năm thì phu nhân chết, quan tài quàn ở trong chùa. Lại hai năm sau, Vương vì tham tang bị cách chức, phải bồi thưá»ng hàng vạn, dần dần nghèo túng, không đủ ăn, đầy tá»› cÅ©ng bá» Ä‘i. Bấy giá» bệnh đậu lan rá»™ng, Vương mắc bệnh rồi chết, chỉ còn má»™t vú già ở vá»›i cô con gái; chẳng bao lâu vú già cÅ©ng chết nốt. Nàng càng lênh đênh cÆ¡ khổ. Có bà cụ hàng xóm khuyên Ä‘i lấy chồng, nàng nói:
- Ai chôn cất được cha mẹ tôi, tôi sẽ xin theo.
Bà cụ thương tình tặng cho mấy đấu gạo rồi đi. Nửa tháng sau lại đến nói:
- Tôi đã hết sức giúp nương tá»­, nhưng việc này khó quá! Ngưá»i nghèo thì không sao chôn cất được, mà kẻ giàu thì chê cô là con gái cá»§a má»™t gia đình sa sút, biết làm thế nào. Có má»™t cách này, chỉ sợ nương tá»­ không theo được thôi.
Nàng há»i:
- Cách gì?
Nói rằng:
- Ở gần đây có má»™t chàng há» Lý, muốn lấy vợ lẽ; nếu được trông thấy dung nhan thì dầu có bảo tống táng thật linh đình, há»n cÅ©ng chịu cáng đáng mà không tiếc.
Nàng khóc oà lên, nói:
- Thiếp là con nhà quan, mà phải Ä‘i làm lẽ ngưá»i ta ư?
Bà cụ không nói gì, bá» Ä‘i. Sau đấy, má»—i ngày chỉ được má»™t bữa, gắng sống để chá» xem có ai há»i không, nhưng ở được ná»­a năm thì không chịu được nữa. Má»™t hôm bà cụ đến, nàng khóc lóc nói:
- Khốn đốn thế này, vẫn chỉ muốn chết, còn dùng dắng sống tạm bợ đây là vì hai cá»— quan tài còn đó. Nếu đã đâm đầu xuống ngòi xuống rãnh rồi thì ai thu nhặt nắm xương cho cha mẹ? Cho nên nghÄ© lại chẳng bằng nghe lá»i bà vậy.
Bà cụ dẫn Lý đến. Thoáng trông thấy nàng, anh ta thích lắm, tức thì bá» tiá»n ra lo việc tống táng, cả hai cá»— quan tài cÅ©ng đưa Ä‘i, xong rồi má»›i đón nàng vá». Vào nhà chào vợ cả, vợ cả vốn hung hãn, lại cả ghen, lúc đầu Lý cÅ©ng chưa dám nói là thiếp, chỉ nói thác là mua tỳ. Ãến khi thấy nàng thì nổi giận đùng đùng, liá»n vác gậy Ä‘uổi thẳng không cho vào nhà. Nàng rÅ© tóc, nước mắt giàn giụa, không biết tiến thoái đằng nào. Có má»™t ni sư già Ä‘i qua, rá»§ vá» cùng ở.
Nàng mừng bèn theo vá».
Ãến am, nàng vái xin làm lá»… cắt tóc, bà sư không cho nói:
- Tôi trông nương tá»­ không phải chịu đày Ä‘oạ lâu trong cảnh phong trần. Am đây dưa muối gạo lức, kham khổ cÅ©ng đủ no, hẵng cứ tạm ở để đợi thá»i, thá»i đến nương tá»­ khắc sẽ Ä‘i!
Ở được ít lâu, bá»n vô lại trong chợ dòm thấy nàng đẹp, cứ đến đập cá»­a, buông lá»i trêu ghẹo làm vui. Bà sư không ngăn được. Nàng kêu khóc toan tá»± tá»­. Bà sư đến cầu xin ông nỠở bá»™ Lại yết thị nghiêm cấm, lÅ© thiếu niên ác nghịch kia má»›i hÆ¡i né tránh. Sau Ä‘ang đêm có kẻ đào tưá»ng vào nhà chùa, bà sư kêu lên bá»™, bắt được đứa cầm đầu, đưa vá» quận phạt đòn, má»›i dần dần được yên.
Lại được hÆ¡n má»™t năm, có má»™t công tá»­ thế gia Ä‘i qua am thấy nàng, kinh ngạc lắm, ép bà sư dá»— dành nàng, lại Ä‘em nhiá»u tiá»n đến đút lót cho bà sư. Bà sư má»m má»ng nói rằng:
- Ngưá»i ấy con nhà trâm anh, không chịu làm lẽ, công tá»­ cứ vá» Ä‘i, rồi thong thả xin bẩm lại.
Lúc y Ä‘i rồi, nàng toan uống thuốc độc tá»± tá»­, bá»—ng đêm nằm má»™ng thấy cha đến, mặt mày Ä‘au khổ, nói rằng: Ta không theo con, để con đến ná»—i này, ăn năn thì đã muá»™n rồi, nhưng con hãy khoan, đừng chết vá»™i, ước nguyện cá»§a con còn có thể đạt được. Nàng lấy làm lạ. Trá»i sáng, rá»­a mặt xong, bà sư trông thấy giật mình nói:
- Trông sắc mặt nương tá»­, trá»c khí đã tiêu hết, tai ương không đáng lo nữa. Phúc sẽ lại đến, đừng quên thân già này nhé.
Nói chưa dứt lá»i, nghe có tiếng gõ cá»­a, nàng sợ thất sắc, nghÄ© bụng tất là đầy tá»› nhà công tá»­ ná». Bà sư mở cá»­a, quả thế thá»±c. Bá»n đầy tá»› xúm lại há»i việc mưu tính thế nào. Bà sư ngá»t ngào Ä‘on đả, xin hoãn ba ngày nữa. Chúng thuật lại lá»i chá»§:
- Nếu việc không xong, bắt bà nói thế vào.
Bà sư vâng dạ chúng mới đi. Cô gái đau đớn lắm, lại muốn tự tử, bà sư ngăn lại. Nàng lo rằng ba ngày nữa chúng trở lại sẽ không biết nói thế nào. Bà sư nói:
- Còn thân già này đây, chém giết tôi xin chịu.
Hôm sau, trá»i vừa trưa thì mưa như trút nước. Bá»—ng nghe có mấy ngưá»i đập cổng, réo gá»i ồn ào; nàng tưởng lại có biến, khiếp sợ không biết làm thế nào. Bà sư đội mưa ra mở cổng, thấy chiếc kiệu đỗ lại, má»™t đám thị tỳ đỡ má»™t ngưá»i đẹp bước ra, kẻ hầu ngưá»i hạ thầy tá»› oai vệ, mÅ© lá»ng rất lá»™ng lẫy. Kinh ngạc há»i thăm; đáp rằng:
- Ãây là bà ná»™i tướng quan tư lý tạm vào tránh mưa.
Bà dẫn vào trong Ä‘iện, chuyển sập má»i ngồi; bá»n ngưá»i nhà thị tỳ chạy vào các phòng trai tìm chá»— nghỉ. Vào trong buồng thấy nàng, cho là đẹp, liá»n chạy ra bẩm vá»›i phu nhân.
Má»™t lúc mưa tạnh phu nhân đứng lên xin Ä‘i thăm thiá»n xá trong am. Bà sư bèn đưa vào. Trông thấy cô gái kinh ngạc quá, cứ nhìn chằm chằm, không chá»›p mắt, nàng cÅ©ng nhìn lại rất lâu. Thì ra phu nhân không phải là ai khác, chính là Thanh Mai. Hai ngưá»i Ä‘á»u khóc nức nở, nhân má»›i cùng kể lại sau xưa. Má»›i biết Trương ông đã ốm mà mất. Chàng Trương sau khi hết tang, đỗ liá»n thi hương, thi há»™i, được bổ làm quan tư lý. Chàng rước mẹ cùng Ä‘i, sau lại dá»i cả gia quyến đến.
Cô gái than thở nói:
- Hôm nay trông nhau mà sao như má»™t trá»i má»™t vá»±c!
Mai cưá»i, đáp:
- CÅ©ng may nương tá»­ gặp bước gian truân, chưa lấy ai, chính là trá»i muốn cho chúng ta sum há»p đấy thôi. Nếu không bị mưa cản thì làm gì có cuá»™c gặp gỡ bất ngá» này? Trong việc này có quá»· thần chứ không phải sức ngưá»i làm được.
Liá»n lấy mÅ© ngá»c, áo gấm, giục cô gái thay. Nàng cúi đầu bỡ ngỡ. Bà sư cÅ©ng khuyên thêm. Nàng sợ cùng ở chung thì danh không được thuận. Mai nói:
- Danh phận đã có từ trước, thiếp đâu dám quên đức lá»›n, vả nghÄ© chàng Trương đâu phải là ngưá»i phụ nghÄ©a? ép thay quần áo rồi từ biệt sư bà mà Ä‘i.
VỠđến nÆ¡i, mẹ con Ä‘á»u mừng. Nàng sụp xuống lạy nói:
- Ngày nay không còn mặt nào dám trông thấy mẹ!
Mẹ cưá»i khuyên giải; nhân má»›i bàn chá»n ngày làm lá»… hợp cẩn. Cô gái nói:
- Nếu trong am mà còn đưá»ng sống, dù chỉ bằng sợi tÆ¡, thì cÅ©ng không theo phu nhân đến đây; ví như còn nghÄ© đến tình cÅ©, thì xin cất cho má»™t túp lá»u để đặt tấm bồ Ä‘oàn niệm Phật, thế là đủ rồi.
Mai cưá»i mà không nói gì. Ãến ngày, ôm các thứ trang sức lá»™ng lẫy, nàng loay hoay không biết là thế nào. Giây lát bá»—ng nghe tiếng nhạc nổi lên, nàng càng không tá»± chá»§ được. Mai sai thị tỳ, u già ép nàng mặc áo rồi xốc tay đỡ đưa ra. Thấy chàng mÅ© áo đứng vái, nàng bất giác cÅ©ng ngÆ¡ ngẩn vái theo. Lá»… xong, Mai kéo nàng vào động phòng, bảo rằng:
- Ngôi vị này bỠtrống, đợi chị đã lâu rồi.
Rồi lại ngoảnh vào chàng nói đùa:
- Ãêm nay được dịp Ä‘á»n Æ¡n, phải làm cho tròn nhé.
Quay ra toan Ä‘i. Cô gái nắm lấy quần. Mai cưá»i nói:
- Ãừng giữ em lại, việc này không thể làm thay nhau được.
Rồi gỡ tay thoát ra.
Thanh Mai đối xá»­ vá»›i cô gái rất kính cẩn, không dám giành riêng phần ân ái. Mà cô gái vẫn thẹn thùng không yên tâm. Vì vậy, bà mẹ bắt gá»i cùng nhau là phu nhân, nhưng Thanh Mai rốt cục vẫn giữ lá»… tỳ thiếp, không dám lÆ¡ là.
Ba năm sau, Trương được triệu vào kinh đô, Ä‘i qua am cÅ© cá»§a bà sư, Ä‘em năm trăm lạng vàng để tạ Æ¡n sư bà; bà sư không nhận, cố ép má»›i nhận hai trăm lạng để dá»±ng Ä‘á»n đại sÄ© và lập bia cho Vương phu nhân. Sau Trương đến làm thị lang. Trình phu nhân sinh được hai trai, má»™t gái. Vương phu nhân sinh được bốn trai, má»™t gái. Trương dâng thư trần tình, hai ngưá»i Ä‘á»u được phong làm phu nhân.
Tài sản của XuyVuu

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #20  
Old 07-04-2008, 07:45 AM
XuyVuu's Avatar
XuyVuu XuyVuu is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngày 16 giá»
Xu: 0
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
Cô Gái Ão Xanh

Dịch Giả : Trần Thị Băng Thanh
Chàng há» Vu tên Cảnh, tá»± là Tiểu Tống, ngưá»i Ãch Ãô, ở nhá» chùa Lá»… Tuyển để há»c. Ban đêm Cảnh Ä‘ang giở sách ra Ä‘á»c, bá»—ng má»™t cô gái đứng ngoài song cá»­a khen:
- Vu tướng công chăm há»c làm sao!
Vu tá»± nghÄ© ở chốn núi sâu làm gì có con gái. Còn Ä‘ang nghi ngại, cô gái kia đã đẩy cá»­a bước vào cưá»i bảo:
- Chăm há»c làm sao!
Vu sá»­ng sốt đứng dậy, nhìn xem thì thấy má»™t nàng áo xanh, váy dài, má»m mại xinh xắn không ai sánh được. Vu biết không phải là ngưá»i, cố vặn há»i quê quán, nàng đáp:
- Chàng nhìn thiếp chẳng phải là kẻ cắn nuốt ngưá»i, việc gì phải há»i đến cùng cho mệt!
Vu lòng thấy mến, bèn ngá»§ chung. Cởi đến chiếc áo lót bằng lụa thì eo lưng nàng nhá» chưa đầy hai chá»§t tay. Ãêm gần tàn, nàng đã nhẹ nhàng ra Ä‘i. Từ đó không đêm nào không tá»›i. Má»™t đêm cùng uống rượu, trong lúc chuyện trò cô gái tá» ra rất sành âm luật. Vu nói:
- Giá»ng nàng nhá» mượt, nếu ca má»™t khúc ắt khiến ngưá»i nghe tiêu hồn!
Cô gái cưá»i:
- Chẳng dám ca, sợ tiêu mất hồn chàng mà thôi!
Vu cố nài, nàng nói:
- Thiắp chẳng tiếc sén gì đâu, chỉ sợ ngưá»i khác nghe được. Nếu chàng đã thích thì xin dâng chút tài má»n, nhưng chỉ hát nhỠđể tá» thôạ nhé!
Nói rồi gót sen nhà nhẹ gõ nhịp vào chân giưá»ng mà hát rằng:
Cành cữu tiếng chim kêu,
Giữa đêm em chạy tản,
Chẳng há»n ướt giày thêu,
Chỉ sợ chàng không bạn.
Tiếng hát khẽ như tiếng nhặng, nghe kỹ má»›i nhận biết được. Nhưng lắng nghe thì giá»ng hát uyển chuyển trÆ¡n ấm, tai nghe mà lòng rung động. Cô gái hát xong, mở cá»­a nhòm ra, bảo:
- Ãá» phòng ngoài song có ngưá»i.
Lại Ä‘i vòng quanh nhà xem xét rồi má»›i trở vào. Chàng há»i:
- Sao nàng lại lo ngỠquá thế ?
Cưá»i đáp:
- Ngạn ngữ có câu: Ma sống trá»™m thưá»ng sợ ngưá»i , thân phận thiếp là thế đấy!
Lát sau đi ngủ, buồn bã không vui, nói:
- Chút phận bình sinh có lẽ chấm dứt ở đây chăng?
Vu vá»™i há»i han, cô gái nói:
- Thiếp thấy lòng hồi hộp quá, lộc của thiếp e hết rồi.
Vu an á»§i:
- Hồi há»™p trong lòng hay máy mắt là chuyện bình thưá»ng, sao vá»™i nói thế ?
Cô gái hÆ¡i yên lòng bèn cùng nhau ân ái. Ãêm tàn, nàng khoác áo bước xuống giưá»ng. Ãang định mở cá»­a thì cứ bồn chồn vào ra, nói:
- Không hiểu sao lòng thiếp tá»± nhiên thảng thốt khiếp sợ, xin tiá»…n thiếp ra khá»i cá»­a.
Vu trở dậy, đưa nàng ra tận ngoài cửa. Nàng dặn:
- Chàng đứng đây trông cho thiếp. Thiếp vượt khá»i tưá»ng này rồi hẵng vào.
Vu đáp:
- ÃÆ°á»£c rồi.
Trông thấy nàng vừa ngoặt khá»i hành lang đã bặt tăm, không thấy đâu nữa. Vu Ä‘ang định quay vào ngá»§ thì nghe nàng kêu cứu rất gấp. Vu vá»™i chạy đắn nhìn quanh, không thấy đâu, nhưng tiếng kêu vá»ng ra từ mái hiên. Ngẩng đầu nhìn kỹ thì má»™t con nhện to bằng viên đạn Ä‘ang chá»™p bắt má»™t sinh vật nhá»; tiếng kêu vo ve Ä‘au đớn. Vu phá mạng nhện, khá»u xuống, gỡ bá» những sợi tÆ¡ nhện chằng trói, thì ra là má»™t con ong xanh thoi thóp sắp chết. Mang vá» phòng, đặt ở đầu bàn. Con ong hồi tỉnh, má»™t lúc má»›i bò được; nó thong thả leo lên nghiên, nhúng chân vào má»±c rồi leo ra đậu trên tràng ká»·, bò thành chữ "tạ" rồi chá»›p cánh mấy lần má»›i xuyên qua cá»­a sổ mà bay Ä‘i, từ đó không trở lại nữa.
Tài sản của XuyVuu

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
Trả lá»i

Từ khóa được google tìm thấy
4vn lieu trai chi di, êîíäèöèîíåð, èíôîðìàòèêà, ïåðåâîäîâ, ïðàçäíèêîâ, liêu trai chí dị, lieu trai chi di 4vn, lieu trai chi duc, ðîññèÿ



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™