 |
|

29-08-2008, 09:24 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Bà chúa tuyết
TẤM GÆ¯Æ NG VÀ NHá»®NG MẢNH GÆ¯Æ NG Vá»
Tôi sẽ kể cho các bạn nghe câu chuyện vỠmột con quỷ.
Má»™t hôm quá»· ta rất sung sướng vì đã là m ra má»™t tấm gương rất kỳ lạ. Những váºt tốt đẹp soi và o đấy Ä‘á»u nom chẳng ra gì cả, trái lại các váºt xấu xà lại cà ng rõ nét và nổi báºt hẳn lên, trông lại cà ng xấu xà hÆ¡n. Những phong cảnh đẹp và o gương thì trông như má»› rau muống luá»™c; những ngưá»i tốt nhìn và o lại trở thà nh đáng ghét, Ä‘i đầu lá»™n xuống đất, có khi mất cả bụng, mặt thì méo mó không nháºn ra ai nữa. Nếu trên mặt có má»™t vết tà n nhang thì nhìn và o gương, vết tà n nhang ấy lại thấy loang ra khắp mặt, mÅ©i mồm Ä‘á»u là tà n nhang. Quá»· lấy là m thÃch thú lắm. Khi má»™t ngưá»i có ý nghÄ© tốt thì ý nghÄ© đó phản ánh trong gương thà nh những vết nhăn nhó, quá»· cưá»i khoái trá vá» sá»± phát minh xảo quyệt cá»§a mình. Äồ đệ cá»§a quá»· kể lại rằng tấm gương ấy là má»™t kỳ quan.
Chúng bảo:
- Bây giá» ngưá»i ta có thể biết bá»™ mặt tháºt cá»§a thế giá»›i và loà i ngưá»i.
Và chúng mang gương Ä‘i khắp nÆ¡i, chẳng má»™t váºt nà o, chẳng có ngưá»i nà o không bị chúng là m méo mó Ä‘i. Chúng còn muốn bay lên trá»i để nhạo báng các tiên đồng và cả Chúa Trá»i nữa. Chúng cà ng bay cao, gương cà ng nhăn nhó,. Khó nhá»c lắm chúng má»›i giữ nổi gương. Chúng bay lên, bay lên mãi và cuối cùng lên đến gần Thượng đế và các tiên đồng. Tấm gương nhăn nhó rúm ró lại, cong queo và tuá»™t khá»i tay lÅ© quá»·, vỡ tan thà nh triệu triệu mảnh.
Sá»± việc bây giá» trở nên vô cùng tồi tệ, tồi tệ hÆ¡n trước nhiá»u, má»—i mảnh gương vỡ nếu bay và o mắt ai thì găm chặt và o đấy, là m cho ngưá»i ấy nhìn má»i váºt sai lệch, chỉ thấy những cái xấu xa, má»—i mảnh gương có phép ma như tấm gương lá»›n, có bao nhiêu mảnh gương là bằng ấy tấm gương. Vô cùng tai hại! Má»™t số ngưá»i bị mảnh gương găm và o tim, tim há» trở nên băng giá. Có mấy mảnh to, ngưá»i ta cắt ra là m kÃnh cá»a, nhưng chá»› có nhìn bạn bè qua những vuông kÃnh ấy!
HAI EM BÉ
GiỠđến một chuyện thứ hai.
Giữa má»™t thà nh phố lá»›n, dân cư đông đúc, nhà cá»a chen sÃt, chẳng hở tà đất, muốn có Ãt cây xanh, phải trồng và o cháºu. Äây là vưá»n cây cá»§a há».
Hai em bé nhà nghèo đã có má»™t mảnh vưá»n như thế. Chúng không phải là anh em ruá»™t, nhưng chúng yêu nhau như con má»™t nhà . Cha mẹ chúng ở cạnh nhau, trên hai buồng gác sát mái nhà . ở giữa hai căn buồng có má»™t máng nước, má»—i buồng có má»™t cá»a sổ nhá». Chỉ cần bước qua máng nước là nhà ná» sang nhà kia được.
Cha mẹ chúng treo dưới mái nhà má»™t cái thùng gá»— lá»›n, trồng rau trong thùng để ăn và cả má»™t cây hoa hồng nữa. Như váºy là má»—i thùng có má»™t gốc hông, những gốc hồng nà y má»c rất khoẻ.
Cha mẹ chúng đặt hai thùng trên máng nước là m thà nh cái cầu bắc giữa hai cá»a sổ ; có thể gá»i đó là má»™t cái vưá»n nhá», các thứ cây trong vưá»n má»c tốt. Những quả Ä‘áºu lá»§ng lẳng trên thùng gá»—, hồng uốn thà nh má»™t cái vòm quanh cá»a sổ, trông như má»™t khải hoà n môn xanh tươi kết bằng lá.
Hai đứa trẻ chÆ¡i vá»›i nhau trên mặt thùng. Chúng ngồi trên những chiếc ghế con, dưới cụm hoa hông và chÆ¡i đùa ngoan ngoãn. Mùa đông đến, cá»a kÃnh phá»§ đầy băng giá. Hai trẻ, em trai tên là là Kay, em gái là GiecÄ‘a, lấy tiá»n si-linh đồng hÆ¡ và o bếp lò, rồi ép và o tấm kÃnh lạnh ngắt; như thế là trên má»—i cá»a kÃnh lạnh ngắt; như thế là trên má»—i cá»a kÃnh thà nh hình má»™t lá»— kÃnh trong, tròn và nhá», có thể nhìn qua được.
Mùa hè chỉ nhảy má»™t bước là chúng đã sang tá»›i nhà nhau rồi; nhưng mùa đông thì phải leo lên, leo xuống rất nhiá»u cầu thang má»›i gặp nhau được, ngoà i trá»i tuyết bay tá»›i tấp.
Bà của Kay nói:
- Äà n ong trắng vo ve đấy.
- Chúng có chúa không hở bà ? Kay há»i bà , vì nó biết rằng ong phải có chúa.
Bà đáp:
- Nhất định là có chứ! Ong chúa bay ở nÆ¡i tuyết rÆ¡i dà y đặc nhất. Ong chúa to nhất đà n và chẳng bao giá» Ä‘áºu trên tất cả. Nó bay luôn luôn và o trong mây. Nhiá»u đêm đông nó bay qua các phố trong thà nh và nhìn qua cá»a kÃnh. Lúc đó cá»a kÃnh phá»§ đầy băng giá, thà nh hình những bông hoa trắng đẹp tuyệt vá»i.
- Ồ! Vâng, cháu đã thấy rồi, hai đứa trẻ đồng thanh nói:
- Bà chúa Tuyết có được và o không hả bà ? GiecÄ‘a há»i:
- Có chứ, bà đáp.
- Cứ và o đây mà xem! Kay nói. Mình sẽ cho bà ấy lên bếp lò nóng để cho bà ấy cháy tan ra.
Bà Kay vuốt tóc cháu và kể sang những chuyện khác.
Buổi tối, Kay mặc áo lót, trèo lên chiếc ghế tá»±a dá»±a gần cá»a sổ và nhìn qua má»™t lá»— ra ngoà i trá»i. Mấy bông tuyết rÆ¡i xuống, má»™t bông lá»›n lên, lá»›n mãi, rồi biến thà nh má»™t ngưá»i đà n bà mặc áo trắng dà i rá»±c rỡ, trông như dệt bằng ức triệu sợi bông nhá» tà có Ä‘iểm sao. Trông bà ta lịch sá»± và đáng yêu, nhưng ngưá»i bà toà n băng giá, trong loá cả mắt. Tuy váºy bà ta vẫn có vẻ như má»™t ngưá»i tháºt.
Mắt bà như hai ngôi sao sáng, nhìn mãi không chá»›p. Bà ta nhìn vá» phÃa cá»a sổ, gât đầu và vẫy tay. Kay hoảng sợ nhảy tá»t xuống dưới ghế. Hình như cu cáºu trông thấy má»™t con chim lợn bay qua cá»a sổ con sát mái nhà .
Ngà y hôm sau trá»i rét khan. Rồi tuyết tan, mùa xuân lại tá»›i. Mặt trá»i rá»i sáng, cây cá» xanh tươi, chim nhạn là m tổ, cá»a sổ mở và hai đứa trẻ lại ngồi chÆ¡i trong các vưá»n nhá» cao tÃt, trên chốc các tầng gác, gần máng nước sát mái nhà .
Mùa hè tá»›i, hồng trổ hoa rá»±c rỡ, bé GiecÄ‘a đã há»c thuá»™c má»™t bà i thánh ca nói vá» hoa hồng, bé hát cho Kay nghe:
"Hoa hồng má»c trong thung lÅ©ng.
Nơi mà đức Chúa Giê su đang phán bảo tạ.."
Äôi trẻ cầm tay, hôn và o những bông hồng, ngắm nhìn mặt trá»i trong sáng cá»§a Thượng đế và nói vá»›i lên như là nói vá»›i chúa Giê su váºy. Những ngà y hè sao mà đẹp thế! Sung sướng thay cái cảnh được ra chÆ¡i vá»›i nhau bên những gốc hồng tươi tốt không ngừng nở hoa!
Kay và GiecÄ‘a Ä‘ang ngồi xem tranh vẽ súc váºt trong má»™t quyển sách. Äồng hồ ở gác chuông nhà thá» Ä‘iểm năm giá» bá»—ng dưng Kay kêu lên:
- Ãi! Mình Ä‘au nhói ở tim và có váºt gì bắn và o mắt mình ấy! GiecÄ‘a nÃu lấy cổ bạn và Kay gương to mắt lên. GiecÄ‘a chẳng trông thấy gì cả.
- Có lẽ nó bắn ra rồi! Kay nói.
Nhưng không phải. Một trong những mảnh gương quái ác, chắc các bạn còn nhớ tấm gương quỷ quái là m cho tất cả những gì cao quý và đẹp đẽ khi soi và o nó sẽ trở thà nh bần tiện xấu xa. Kay đáng thương vừa bị một mảnh gương ấy bắn và o tim, từ đấy tim của nó lạnh như băng giá. Kay không thấy đau đớn nữa, nhưng tai hoa. đã đến với em.
Kay há»i GiecÄ‘a:
- Sao lại khóc thế? Giecđa hét lên.
Thấy bạn sợ hãi, Kay vặt thêm má»™t bông hồng nữa và chạy ra cá»a sổ xa chá»— GiecÄ‘a đứng.
GiecÄ‘a mang táºp tranh đến. Kay chế giá»…u những bức tranh đẹp và quyển sách tốt ấy. Khi bà Kay kể chuyện cổ tÃch. Kay vẫn đến nghe nhưng là m sao cắt nghÄ©a được sá»± thay đổi cá»§a chú bé? Chú ngồi ra đằng sau bà cụ, Ä‘eo kÃnh và o rồi nhai lại những Ä‘iá»u bà cụ kể? Chú bắt chước khéo lắm là m má»i ngưá»i buồn cưá»i. Ãt lâu sau chú bắt chước và đi theo tất cả má»i ngưá»i trong đưá»ng phố. Ai có táºt gì kỳ quái hoặc xấu xÃ, Kay bắt chước được ngay và má»i ngưá»i Ä‘á»u khen:
- Thằng bé nà y tháºt thông minh!
ChÃnh mảnh gương vỡ đã găm và o mắt em, đã chui và o tim em, vì thế mà em đã chế nhạo má»i ngưá»i chế nhạo cả GiecÄ‘a là ngưá»i mà trước đây em rất yêu quý. Những trò chÆ¡i giữa hai đứa trước vui là thế mà nay trở thà nh chán ngắt.
Má»™t ngà y mùa đông, tuyết rÆ¡i không ngá»›t, Kay mang ra ngoà i trá»i má»™t kÃnh hiển vi rồi giÆ¡ vạt áo hứng những bông tuyết. Kay bảo:
- GiecÄ‘a nhìn qua kÃnh mà xem nà y!
Má»—i bông tuyết hình như lá»›n hẳn lên, trông giống như má»™t Ä‘oá hoa rá»±c rỡ hay như má»™t ngôi sao mưá»i cánh. Tháºt là đẹp!
- Sao mà đẹp thế! Kay nói. Giecđa thấy không?
Äẹp bằng mấy hoa tháºt ấy chứ! Hoa tuyết chẳng có tà vết nà o cả, tháºt là hoà n toà n cho đến lúc nó tan thà nh nước.
Lát sau, Kay ta đi găng, vác chiếc xe trượt tuyết tới. Em nói với Giecđa:
- Tá»› được phép Ä‘i trượt tuyết ở quảng trưá»ng vá»›i má»i ngưá»i đây.
Nói rồi nó ra chá»— bãi trượt tuyết. Những trẻ can đảm nhất thưá»ng hay buá»™c xe trượt tuyết sau xe các bác nông dân để được Ä‘i chÆ¡i xa. Trò chÆ¡i tháºt thú vị. Bá»n trẻ Ä‘ang nô đùa vá»›i nhau bá»—ng có má»™t chiếc xe trượt tuyết lá»›n Ä‘i tá»›i, xe sÆ¡n mà u trắng tuyết, trong xe có má»™t ngưá»i đà n bà ngồi, trên mình khoác chiếc áo choà ng lông trắng, đầu đội mÅ© mà u trắng. Chiếc xe chạy quanh bãi hai vòng.
Kay buộc xe của nó và o xe kia và trượt theo.
Há» Ä‘i và o phố cạnh đấy. Chiếc xe trượt Ä‘i má»—i lúc má»™t nhanh hÆ¡n. Ngưá»i đà n bà ngồi trên xe quay lại cưá»i vá»›i Kay. Hình như bà quen biết nó thì phải. Má»—i lần Kay định tháo xe cá»§a mình ra thì ngưá»i bà lạ mặt lại lắc đầu ra hiệu, là m cho Kay không dám cỠđộng nữa. Cứ như thế há» ra tá»›i cá»a ô. Lúc ấy tuyết rÆ¡i dà y đặc đến ná»—i Kay không nhìn thấy hai bà n tay cá»§a nó nữa.
Kay vá»™i và ng tháo dây thừng nối xe cá»§a nó và o xe trượt tuyết lá»›n, nhưng vô hiệu. Chiếc xe nhá» cá»§a nó như bị gắn liá»n và o xe lá»›n và bị bôi nhanh như gió.
Kay kêu to, nhưng không ai nghe thấy tiếng nó. Tuyết rÆ¡i quay cuồng và xe vẫn cứ chạy. Thỉnh thoảng xe lại xóc lên như chạy qua những cánh đồng và thảo nguyên váºy. Kay lo sợ. Nó muốn Ä‘á»c má»™t bản kinh, nhưng nó chỉ nhá»› có bản cá»u chương thôi. Những bông tuyết lá»›n, lá»›n mãi, lá»›n bằng những con gà . Ngá»±a kéo xe bá»—ng nhảy tránh sang má»™t bên. Chiếc xe dừng lại và ngưá»i ngồi trên xe đứng dáºy. áo choà ng và mÅ© cá»§a bà ta đầy những tuyết. Äó là má»™t bà có vẻ quý phái, cao lá»›n, cứng cá»i, trắng toát: bà chúa Tuyết.
- Thế là chúng ta đã đến nÆ¡i bình yên vô sá»±! Bà nói. Nêu em rét thì chui và o tấm da gấu cá»§a ta. Bà đặt Kay và o trong xe cạnh bà và kéo chiếc áo choà ng lông thú lên ngưá»i nó. Nó ngồ đấy như bị vùi trong đống tuyết
- Em còn rét không? Bà há»i và ôm hôn lên trán nó. Cái hôn lạnh buốt và thấm và o táºn tim Kay, trái tim bị lạnh như băng giá. Nó cảm thấy như sắp chết.
Nhưng cảm xúc ấy chỉ thoáng qua một lát thôi.
Xung quanh nó má»i váºt Ä‘á»u má» nhạt, trông không rõ. Nó kêu lên:
- Cái xe trượt tuyết của tôi! Chớ quên cái xe trượt tuyết của tôi!
Äó là váºt đầu tiên nó nghÄ© sau khi tỉnh lại.
Bà ta buá»™c xe cá»§a nó lên lưng má»™t con gà trắng, con gà bay sau lưng há», mang theo chiếc xe trên lưng. Bà lại hôn Kay má»™t lần nữa, là m nó quên hẳn bé GiecÄ‘a, bà và bố mẹ nó.
- Ta chỉ hôn em lần nà y nữa thôi, bà chúa Tuyết nói, vì em sẽ chết nếu ta hôn em thêm một lần nữa.
Kay nhìn bà ta. Bà rất đẹp. Không có má»™t khuôn mặt nà o kiá»…m lệ hÆ¡n. Bà không có vẻ lạnh lùng như băng giá như hôm bà vẫy tay ra hiệu cho nó ngoà i cá»a sổ nhà nó. Nó thấy bà tháºt toà n mỹ. Nó không cảm thấy sợ hãi nữa và kể vá»›i bà rằng nó biết là m tÃnh nhẩm, biết là m tÃnh quy tắc tam xuất, biết diện tÃch và dân số cá»§a má»™t và i nước. Bà chúa Tuyết mỉm cưá»i. Kay cảm thấy sá»± hiểu biết cá»§a mình chưa và o đâu, và đưa mắt nhìn ra khoảng không bao la. Gió bão rÃt lên Ä‘iên cuồng nghe như có tiếng vá»ng những bà i hát cổ.
Há» vượt qua nhiá»u rừng ráºm, hồ ao, biển cả và đất Ä‘ai. Má»™t luồng gió lạnh như băng thổi dưới chân há», chó sói hú vang, tuyết lóng lánh, quạ Ä‘en vừa bay vừa kêu ran. Ban đêm trăng lấp lánh, chiếu khắp bầu trá»i. Ban ngà y Kay ngá»§ dưới chân bà Chúa Tuyết.
VƯỜN NHÀ BÀ BIẾT LÀM PHÉP Láº
Khi Kay Ä‘i rồi thì GiecÄ‘a nghÄ© gì? Kay Ä‘i đâu? Chẳng ai biết. Äi vá» hướng nà o, cÅ©ng chẳng ai hay. Chỉ nghe bá»n trẻ con kể lại rằng chúng đã trông thấy Kay buá»™c chiếc xe cá»§a nó và o má»™t chiếc xe trượt tuyết lá»›n và đi vá» phÃa cá»a ô. Bé GiecÄ‘a đã khóc, khóc nhiá»u lắm. Cuối cùng ngưá»i ta Ä‘oán là Kay đã rÆ¡i xuống sông gần đấy và chết Ä‘uối rồi.
Mùa xuân đã đến. Mặt trá»i xuất hiện chói lá»i.
- Chắc là Kay đã chết ở một nơi xa. Giéc đa nói.
- Ta không tin là như thế! Mặt trá»i bảo.
- Chắc là Kay đã chết ở nơi rất xa, bé nói với đà n chim nhạn.
- Chúng tôi không tin Ä‘iá»u đó, đà n chim trả lá»i.
Cuối cùng Giecđa cũng không tin là Kay đã chết. Một buổi sáng em nói:
- Mình Ä‘i đôi giầy đỠmá»›i tinh nà y và ra sông há»i xem Kay Ä‘ang ở đâu.
Trá»i má»›i tang tảng sáng. Nó hôn bà nó lúc nà y còn Ä‘ang ngá»§, xách đôi giầy đó ra Ä‘i má»™t mình, theo lối cá»a ra sông.
- Sông Æ¡i! Có thá»±c là sông đã bắt đứa bạn thưá»ng vẫn chÆ¡i vá»›i tôi không? Tôi sẽ biếu sông đôi giầy đỠnếu sông trả lại bạn cho tôi! Hình như các ngá»n sóng Ä‘ang niá»m nở chà o đón nó. Nó ném đôi giầy mà nó quý nhất trên Ä‘á»i xuống dòng nước Ä‘ang chảy xiết. Nhưng giầy rÆ¡i gần quá, sông lại đánh giạt và o bá», như có ý từ chối cái cá»§a quý nhất cá»§a GiecÄ‘a vì sông có bắt Kay đâu. Nó tưởng vì ném chưa xa, nên nó trèo lên chiếc xuồng Ä‘ang nổi giữa bụi cói, Ä‘i ra táºn mÅ©i xuồng để ném đôi giầy lần nữa. Chiếc xuồng không buá»™c nên trôi ra xa. Thấy thế, nó vá»™i Ä‘i vá» phÃa Ä‘uôi xuồng, nhưng xuồng đã trôi cánh bá» hÆ¡n má»™t mét rồi và ngà y cà ng lướt Ä‘i nhanh hÆ¡n.
GiecÄ‘a sợ quá oà khóc, nhưng chẳng ai nghe tháy, ngoà i đà n chim sẻ. Chim chẳng thể mang em và o bỠđược. Chúng vừa bay dá»c hai bên bá» vừa hót như để an á»§i nó.
- Có chúng tôi đây! Có chúng tôi đây!
Xuồng trôi theo dòng nước tách xa hẳn bá» sông. GiecÄ‘a ngồi trên xuồng, chân nó vẫn Ä‘i tất. Äôi giầy nổi ở phÃa sau, không trôi kịp xuồng.
Hai bên bá» trăm hoa Ä‘ua nở, cây cổ thụ um tùm, hà ng đà n bò và cừu gáºm cá» trên cánh đồng, nhưng không có má»™t bóng ngưá»i.
- Có lẽ dòng sông sẽ đưa ta đến với Kay bé nhỠcủa ta chăng? Giecđa thầm nghĩ.
à nghÄ© đó là m nó vui hẳn lên. Nó đứng dáºy và ngắm nghÃa hai bên bá» xanh tươi hà ng giá». Xuồng trôi qua má»™t khu vưá»n lá»›n trồng toà n anh đà o. Trong vưá»n có má»™t ngôi nhà nhá», có những cá»a sổ sÆ¡n xanh đỠtrông rất kỳ quặc. Nhà lợp ra, trước nhà có hai chú lÃnh gá»— bồng súng như chà o ngưá»i qua lại.
GiecÄ‘a tưởng đấy là ngưá»i tháºt kêu cứu. Không thấy há» trả lá»i. Dòng nước đẩy xuồng và o sát ngôi nhà .
Giecđa kêu to hơn. Một bà cụ trong nhà đi ra. Bà chống nạng và đội chiếc mũ cói lớn. Bà suýt xoa.
- Khốn khổ con bé! Sao lại bị dòng nước chảy xiết cuốn trôi thế nà y?
Bà nói và lấy nạng khá»u, kéo chiếc xuồng và o bá» rồi đỡ GiecÄ‘a lên bá».
Giecđa sung sướng được lên trên mặt đất, nhưng trong lòng có ý sợ bà lão lạ nà y.
- Cháu lại đây! Cháu là con nhà ai? Sao cháu lại ngồi thuyá»n trôi mãi đến đây?
Giecđa kể lại cho bà lão nghe sự việc đã xảy ra. Bà lão lắc đầu. Hừ! Hừ!
Khi GiecÄ‘a há»i bà có trông thấy Kay đâu không, bà trả lá»i không thấy, nhưng chắc rồi Kay sẽ đến.
Như thế thì chẳng nên buồn, mà hãy nếm những quả anh đà o thÆ¡m ngá»t và ngắm những hoa đẹp, đẹp hÆ¡n các bông hoa trong các táºp tranh nhiá»u.
Mỗi bông hoa đẹp còn biết kể một chuyện rất dà i.
Bà lão cầm tay GiecÄ‘a dắt và o nhà rồi đóng cá»a lại. Má»™t ánh sáng kỳ diệu qua các cá»a sổ rất cao và các ô kÃnh mà u Ä‘á», xanh, và ng dá»i và o nhà . Trên bà n bà y đầy những quả anh đà o trông rất ngon. GiecÄ‘a muốn ăn bao nhiêu cÅ©ng được. Bà lão lấy chiếc lược bằng và ng chải tóc cho nó, uốn thà nh những búp và ng óng anh xung quanh khuôn mặt xinh xắn đáng yêu cá»§a GiecÄ‘a.
Äã từ lâu bà mÆ¡ ước có má»™t cháu gái, bà nói:
- Bà sẽ tìm má»i cách là m cho cháu khá»i buồn.
ÄÆ°á»£c bà lão chải tóc cho GiecÄ‘a dần dần quên cả Kay, ngưá»i bạn thân nhất cá»§a nó, vì bà lão có phép lạ. Nhưng bà không phải là má»™t phù thuá»· ác nghiệt. Bà chỉ là m Ä‘iá»u là nh; bà muốn giữ GiecÄ‘a lại. Bà ra vưá»n lấy nạng chÄ©a và o các khóm hồng là m cho hoa Ä‘ang nở đẹp bá»—ng chui ngay xuống đất Ä‘en, không còn trông thấy dấu vết gì nữa. Bà lão sợ rằng khi trông thấy hoa hồng GiecÄ‘a lại nhá»› đến Kay và bá» Ä‘i mất.
Bà dẫn GiecÄ‘a ra vưá»n hoa. Cảnh ở đây tuyệt đẹp, hương thÆ¡m ngà o ngạt. ở đây có đủ các loại hoa, nhiá»u không tưởng tượng được, hoa cá»§a cả bốn mùa, muôn mà u muôn vẻ. Không có táºp tranh nà o có đầy đủ mà u sắc và đẹp như thế. GiecÄ‘a vui vẻ nhảy nhót khắp nÆ¡i. Nó vui đùa đến lúc mặt trá»i lặn sau đám cây anh đà o. Bà lão sá»a soạn cho nó má»™t chiếc giưá»ng lá»™ng lẫy có gối đỠviá»n tÃm để nó ngá»§ mÆ¡ thấy những giấc má»™ng đẹp như những giấc má»™ng cá»§a má»™t bà hoà ng.
Sáng hôm sau ngá»§ dáºy nó lại chÆ¡i vá»›i hoa dưới nắng ấm. Nhiá»u ngay qua Ä‘i như váºy. GiecÄ‘a thuá»™c từng bông hoa. Hoa hồng nhiá»u thế nhưng nó thấy thiếu má»™t bông. Bông gì nó không biết, chỉ thấy là thiếu.
Má»™t hôm GiecÄ‘a Ä‘ang ngồi, chợt nhìn và o chiếc mÅ© cói có vẽ hoa cá»§a bà lão. Bông hoa đẹp nhất là má»™t bông hồng. Bà lão đã là m phép cho các bông hồng chui xuống đất, nhưng lại quên mất bông hồng trên mÅ©. ở Ä‘á»i ai mà lại có thể nghÄ© đến tất cả má»i thứ trong má»™t lúc!
- Sao? GiecÄ‘a há»i, ở đây không có hoa hồng à bà ?
Nó chạy và o các luống hoa, tìm mãi, tìm mãi, cũng chẳng thấy có hoa hồng.
Nó ngồi xuống oà lên khóc.
Nước mắt nó nhỠđúng và o chá»— cây hoa hồng đã biến Ä‘i là m ướt đất; tức thì hoa hông lại má»c lên, tươi tắn như trước lúc chui xuống đất. GiecÄ‘a ôm lấy cây hồng, hôn lên hoa, nghÄ© đến hoa hồng ở nhà rồi nghÄ© luôn đến Kay.
Nó nói:
- Chết, mình bá» phà bao nhiêu thá»i gian rồi! Mình phải Ä‘i tìm Kay chứ? Hoa có biết Kay ở đâu không? Hoa có tin rằng Kay đã chết ở má»™t nÆ¡i rất xa không?
Hoa hồng đáp:
- Kay chưa chết đâu! Chúng tôi vừa ở dưới đất chá»— ở cá»§a những ngưá»i chết lên, nhưng không gặp cáºu ta.
GiecÄ‘a cảm Æ¡n hoa rồi Ä‘i tá»›i các hoa khác. Äến hoa nà o cÅ©ng ngó và o đà i mà há»i có biết bây giá» Kay ở đâu không.
Hoa huệ đỠnói:
- Em có nghe thấy tiếng trống đánh không? Hai tiếng Tùng, Tùng mà ? Em hãy nghe tiếng hát cá»§a ngưá»i đà n bà goá chồng! Hãy nghe các tăng lữ cầu kinh! Má»™t phụ nữ ngưá»i ấn mặc áo dà i đỠtrèo lên già n hoa? thiêu; ngá»n lá»a quấn quanh lấy bà và xác chồng bà ; nhưng bà lại nghÄ© đến ngưá»i có đôi mắt sáng rá»±c hÆ¡n cả già n hoả, ngưá»i mà cái nhìn nồng cháy thâm nháºp và o bà mạnh hÆ¡n cả ngá»n lá»a sắp thiêu cháy thân thể bà thà nh tro bụi. Ngá»n lá»a cá»§a trái tim có thể chết trong ngá»n lá»a già n cá»§i không nhỉ?
Giecđa nói:
- Mình chịu không thể hiểu được.
- Äó là má»™t chuyện đã xảy ra trong Ä‘á»i tôi, huệ đỠnói.
- Còn hoa bìm bìm định kể chuyện gì nà o? Bìm bìm nói:
- Trên núi kia có má»™t toà lâu đà i. Cây cối xanh tươi quanh năm, má»c trên những bức tưá»ng mà u đỠđến táºn bao lÆ¡n. Trên bao lÆ¡n có má»™t cô gái đẹp đứng đấy. Nà ng thưá»ng cúi nhìn qua khe núi xuống đưá»ng. Trong đám hoa hông lá»§ng lẳng trên cà nh chẳng có Ä‘oá nà o tươi đẹp bằng nà ng. Hoa máºn bị gió cuốn Ä‘i cÅ©ng không nhẹ nhõm hÆ¡n nà ng. Bá»™ áo lụa nà ng mặc pháºp phồng trước gió. Còn chà ng, sao chà ng chưa tá»›i nhỉ?
GiecÄ‘a há»i:
- Hoa nghÄ© đến Kay phải không? Bìm bìm trả lá»i:
- Mình chỉ kể lại Ä‘á»i mình ,thuáºt lại giấc mÆ¡ cá»§a mình thôi. Hoa mao lương kể chuyện gì đấy?
Mao lương nói:
- Giữa hà ng cây ngưá»i ta treo dây và ván gá»— là m Ä‘u, hai em bé xinh đẹp Ä‘ang đánh Ä‘u, trên mÅ© má»—i em có Ä‘Ãnh má»™t bông hoa hồng trắng như tuyết và má»™t dải lụa xám phất phÆ¡ theo chiá»u gió. Hai em ngồi bá» thõng chân, còn anh cá»§a các em thì đứng trên Ä‘u. Em trai quấn cánh tay và o dây để giữ Ä‘u cho chắc hÆ¡n, vì má»™t tay em còn phải cầm cái bút, tay kia cầm cái ống thổi bá»t xà phòng bằng đất. Em vừa đánh Ä‘u vừa thổi hà ng dây bong bóng bằng nước xà phòng, chúng bay lên và trông như nhuá»™m bằng nhiá»u mà u sắc. Cái bong bóng cuối cùng dÃnh và o ống thổi và bị gió thổi ngả vá» má»™t bên. Má»™t con chó má»±c con đứng vươn hai cẳng sau để vá»›i theo Ä‘u. Äu bay, chú chó ngã xuống và sá»§a om lên. Bong bóng xà phòng vỡ dần. Má»™t mảnh ván bay, má»™t bong bóng vỡ, đó là câu ca cá»§a tôi.
- Chuyện hoa kể hay đấy, nhưng giá»ng hoa buồn lắm và sao không thấy nhắc đến tên Kay. Dạ hương lan nói gì nà o?
- Có ba chị em, trong trắng và đáng yêu. Má»™t cô áo Ä‘á», má»™t cô áo xanh, má»™t cô áo trắng. Tay cầm tay, các cô nhảy múa trên mặt hồ phẳng lặng dưới ánh trăng. Không khà ngát hương thÆ¡m. Há» biến và o trong rừng, hương lại cà ng thÆ¡m ngát.
Má»™t lát sau, cá»— quan tà i, có ba cô gái nằm trong đó, từ trong rừng tối om tuá»™t xuống mặt hồ. Äom đóm Ä‘áºu trên cà nh cây láºp loè, hồng như những ngá»n đèn con. Các cô gái Ä‘ang ngá»§ hay tắt thở rồi? Hương thÆ¡m cá»§a muôn hoa là m cho ta cảm thấy rằng các cô gái đã chết! Chuông nhà thá» rung lên bản cầu hồn...
- Hoa kể là m mình sợ quá! GiuÄ‘a nói! hương hoa nồng quá là m cho mình cảm tưởng như các cô đã chết và cả Kay nữa, nhưng nó có tháºt là Kay chết rồi không? Những bông hoa hồng đã bị chôn xuống đất bảo rằng Kay chưa chết, có tháºt thế không?
- KÃnh công! Hoa dạ lan hương hình chuông rung lên. Chúng tôi không rung chuông cầu nguyện cho Kay đâu và chúng tôi không biết Kay là ai cả. Chúng tôi chỉ hát lên bà i ca cá»§a chúng tôi, bà i hát độc nhất mà chúng tôi biết.
Giecđa đi đến bông hoa tuyết đang lấp lánh trong chùm lá xanh biếc. Nó nói:
- Hoa đẹp như mặt trá»i con trong sáng. Hãy chỉ cho mình nÆ¡i mình có thể tìm thấy Kay, ngưá»i bạn chà thân cá»§a mình.
Hoa tuyết âu yếm nhìn Giecđa, hoa hát bà i gì bây giỠnhỉ. Bà i hát của hoa cũng chẳng liên quan gì đến Kay cả:
Ngà y đầu xuân, mặt trá»i nóng bá»ng soi xuống cái sân nhá». Tia nắng lướt tá»›i táºn bức tưá»ng trắng nhà bên cạnh, nÆ¡i đó má»c lên những bông hoa mà u và ng đầu tiên lóng lánh như và ng tháºt. Äó là chuyện cá»§a hoa tuyết kể.
- Trá»i! Ta mất bao nhiêu thá»i gian! GiecÄ‘a kêu lên. Äã sang thu rồi ư? Thế thì mình chẳng nên nghỉ ngÆ¡i nữa!
Nó nói rồi đứng dáºy lên đưá»ng.
Chân nó má»i rồi. Xung quanh nó má»i váºt đã chìm và o trong giá lạnh. Lá liá»…u đã và ng úa và rá» sương xuống mặt nước. Lá bắt đầu rụng. Riêng có má»™t cây dương mai Ä‘ang nặng trÄ©u những quả chát lè, ăn và o ghê răng. Cảnh váºt xám xịt và nặng ná».
HOÀNG TỬ VÀ CÔNG CHÚA
GiecÄ‘a đà nh phải ngồi nghỉ. Gần chá»— nó ngồi có má»™t con quạ lá»›n, quạ Ä‘áºu ở đấy từ lâu, nhìn em, lắc đầu rồi cất tiếng kêu: "quạ! quạ! quạ! quạ!" quạ không thể nói rõ hÆ¡n được nữa, nhưng tá» ra lưu ý đến cô bé và há»i nó Ä‘i đâu má»™t mình như váºy.
GiecÄ‘a nghe rõ hai tiếng "má»™t mình", nó thuáºt lại cuá»™c Ä‘á»i và ná»—i lo lắng cá»§a nó cá»§a nó cho quạ nghe, rồi há»i quạ có trông thấy Kay đâu không.
Quạ lắc đầu, suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Có thể! Có thể!
- Tháºt ư? GiecÄ‘a reo lên và ôm ghì lấy quạ mà hôn, suýt nữa là m quạ chết ngạt.
- Là m gì mà rối lên thế? Quạ bảo. Tôi nghÄ© rằng cáºu bé mà tôi đã thấy có lẽ đúng là Kay. Nhưng giá» thì chắc là cáºu ta thÃch công chúa hÆ¡n và đã yêu cô rồi.
- Kay ở nhà má»™t nà ng công chúa ư? GiecÄ‘a há»i.
- Phải, cô hãy nghe đây, quạ đáp, nhưng nói cái tiếng của cô khó quá đi mất. Giá cô biết nói tiếng chim thì hay biết mấy!
- Không, tôi chưa há»c tiếng chim bao giá». Bà tôi thì biết. Tiếc quá nhỉ! Nếu tôi chịu khó há»c bà tôi thì hay quá!
- Không sao! quạ nói. Tôi sẽ cố gắng nói thế nà o để cô có thể hiểu được.
Và quạ kể lại tất cả những gì mà quạ biết.
- Trong giang sÆ¡n chúng tôi Ä‘ang đứng đây có má»™t nà ng công chúa rất má»±c thông thái, đã há»c qua tất cả sách vở trái đất nà y, nhưng được cái quên ngay. Giá» nà ng đã lên ngôi báu rồi. Thiên hạ đồn rằng nà ng thưá»ng hát bà i" Ta muốn lấy chồng" vá»›i má»™t giá»ng nghe như oán như sầu. Tháºt là bà i hát đầy ý nghÄ©a! Nà ng muốn lấy chồng nhưng lại kén má»™t ngưá»i biết nói năng chứ không phải ngưá»i chỉ có bá» ngoà i chững chạc. Cái vá» ngoà i, nà ng cho là không quan trá»ng mà còn là m cho nà ng khó chịu nữa là khác. Bá»—ng nhiên có má»™t ngà y nà ng bắt các mệnh phụ trong triá»u há»c đánh trống và há» cÅ©ng thÃch thú được há»c cái môn ấy. HỠđồng thanh nói:
- Hay quá là hay! ChÃnh chúng tôi cÅ©ng đã nghÄ© đến Ä‘iá»u ấy. Quạ kể tiếp:
- Cô có thể tin những Ä‘iá»u tôi kể. Tôi có má»™t cô bạn gái đã được ngưá»i ta mang vá» nuôi, được bay nhảy tá»± do trong cung và kể lại tất cả cho tôi nghe.
Cô bạn ấy là một ả quạ cái, vì quạ đực thì chỉ đánh bạn với quạ cái chứ sao.
Má»™t hôm trên báo đăng chân dung công chúa có đóng khung hình quả tim và in tên công chúa, có gạch dưới hẳn hoi. Báo còn đăng rõ rà ng tấtcả các chà ng trai mặt mÅ©i sáng sá»§a Ä‘á»u có thể và o lâu đà i nói chuyện vá»›i công chúa.
Chà ng nà o nói năng lưu loát, hoạt bát thì được lấy công chúa.
Ãi chà ! Tháºt là náo nhiệt! Các chà ng trai và o chen chúc nhau. Nhưng suốt hai ngà y chẳng má»™t ai thà nh công. ở bên ngoà i thì anh nà o cÅ©ng nói năng liến thoắng, nhưng má»™t khi đã bước và o lâu đà i, trông thấy lÃnh gác báºn áo giát bạc, thấy quân hầu Ä‘eo tua rua và ng đứng trên cầu thang, khi bước và o các căn phòng sáng trưng, các anh chà ng đâm hoảng và khi đến trước ngai và ng, nÆ¡i công chúa ngồi, thì chẳng nói được gì hÆ¡n là lặp lại tiếng cuối cùng trong lá»i phán bảo cá»§a công chúa. Cách đối đáp ấy chẳng là m nà ng thÃch thú chút nà o. Có thể nói các chà ng ấy đã hút quá nhiá»u thuốc là o nên ngây ngất như ngưá»i say thuốc. Chỉ đến khi ra tá»›i ngoà i phố há» má»›i lại ba hoa chÃch choè. HỠđông lắm, xếp thà nh hà ng dà i.
Tôi Ä‘áºu gần đấy để xem há». Há» chá» lâu đến ná»—i phải nhịn đói, nhịn khát, thế mà ở lâu đà i ngưá»i ta chẳng cho hỠđến má»™t cốc nước lã. Có anh mang theo bÆ¡ và bánh mỳ nhưng chẳng chia sẻ cho ai cả. Nhưng anh ấy nghÄ© rằng cứ để cho hỠđói lả Ä‘i, trông há» thảm hại, công chúa sẽ gạt há» ra".
- Nhưng còn Kay? GiecÄ‘a há»i. Kay có ở đấy không?
- Khoan tà đã! GiỠđến lượt Kay rồi đây. Sang ngà y thứ ba, bá»—ng ngưá»i ta thấy má»™t cáºu bé chẳng có xe ngá»±a gì cả, vui vẻ Ä‘i bá»™ tá»›i lâu đà i. Mắt cáºu ta lóng lánh như mắt cô váºy. Tóc cáºu ta dà i và rất đẹp, nhưng quần áo thì xấu xÃ.
- Kay đấy! GiecÄ‘a vá»— tay reo lên. Äúng là Kay rồi!
- Trên lưng cáºu ta đèo má»™t cái túi vải to.
- Không phải túi vải đâu, đấy là xe trượt cáºu ấy mang theo khi ra Ä‘i.
- CÅ©ng có thể, quạ đáp, vì tôi không nhìn cáºu ta kỹ cà ng lắm, nhưng cô bạn kể rằng khi và o lâu đà i trông thấy lÃnh gác mặc áo giát bạc và lên thang gác gặp quân hầu Ä‘eo tua rua và ng, cáºu ta không há» ngạc nhiên. Cáºu ta chà o há» và bảo: Äứng ở cầu thang như các anh thì chán chết "Tôi thì tôi thÃch và o trong nhà hÆ¡n".
Các căn phòng Ä‘á»u sáng choang, má»™t Ä‘oà n các quan lá»›n, quan bé, Ä‘i chân không, tay bưng những cái khay bằng và ng. Giầy cá»§a Kay khua lá»™p cá»™p đôi giầy ấy trong nhà bà ná»™i.
- Äúng, đúng đôi giầy khua lá»™p cá»™p! quạ nói. Anh chà ng Ä‘i thẳng đến chá»— công chúa. Nà ng ngá»± trên má»™t viên ngá»c to bằng chiếc guồng quay sợi. Các mệnh phụ trong triá»u cùng đám thị tỳ lá»›n bé, các quan lá»›n cùng đám thị vệ và lÃnh hầu đủ các cỡ đứng im lặng xung quanh công chúa. Có Ä‘iá»u lạ là cà ng đứng gần cá»a ra và o, xa công chúa há» lại cà ng vênh váo. Má»™t tên thị vệ hạng bét Ä‘i giầy băng túp, vác mặt lên vá»›i vẻ kiêu căng, rất khó coi.
- Trông đáng ghét quả nhỉ! Giecđa nói. Nhưng còn Kay thì sao? Bạn tôi có là m vừa lòng công chúa không?
- Nếu tôi không là quạ thì dù đã Ä‘Ãnh hôn vá»›i kẻ khác, tôi cÅ©ng chiếm được công chúa. Chắc chắn là Kay cÅ©g nói năng hoạt bát chẳng kém gì tôi, tuy rằng tôi nói tiếng nhà quạ. Cáºu ta rất bình tÄ©nh và rất đáng yêu. Cáºu ta không đến để cầu hôn mà chỉ đến để xem công chúa thông thái đến mức nà o. Cáºu ta nháºn thấy công chúa thông thái tháºt và nà ng cÅ©ng nháºn thấy cáºu ta thông minh có thừa.
- Äúng là Kay quá Ä‘i rồi! Cáºu ta há»c giá»i quá, có thể là m được tÃnh nhẩm và là m những bà i toán đố có ba phép tÃnh, quạ hãy vui lòng dẫn tôi đến lâu đà i.
- Chẳng dá»… đâu! Quạ đáp. Là m thế nà o mà và o đấy được cÆ¡ chứ? Tôi sẽ há»i cô bạn tôi xem. Chắc hẳn cô ta sẽ hiến cho ta má»™t kế hay. Tôi cÅ©ng phải nói để cô biết rằng má»™t em bé như cô chẳng khi nà o được phép và o lâu đà i đâu.
- Tháºt thế ư? Kay mà biết tôi ở đây thì chắc là cáºu ta sẽ đón tôi và o ngay.
- Äợi tôi ở cá»™t cây số nà y nhé! Quạ nói rồi bay Ä‘i. Mãi đến chiá»u tối quạ má»›i bay vá» và nói:
- Quạ! Quạ! Tôi mang đến cho cô lá»i chà o cá»§a cô bạn tôi và đây là má»™t chiếc bánh nhá» bạn tôi đã lấy trong bếp để biếu cô. Chắc là cô đói lắm rồi. Cô không có giầy dép gì cả nên không thể đến lâu đà i được đâu. LÃnh gác và quân hầu sẽ không cho cô và o. Nhưng chá»› có khóc! Rồi cô cÅ©ng sẽ và o được thôi. Cô bạn tốt cá»§a tôi có biết má»™t thang gác con, bà máºt, dẫn và o phòng ngá»§ và cô ta lại có thể mượn được chìa khóa buồng nữa...
Há» Ä‘i và o vưá»n, theo con đưá»ng lá»›n, lá rụng lả tả. Khi đèn trong lâu đà i tắt hết, quạ dẫn GiecÄ‘a đến má»™t chiếc cá»a sau bá» ngá». GiecÄ‘a lo sợ và nóng ruá»™t, tim Ä‘áºp thình thịch. Em cảm thấy như sắp là m má»™t Ä‘iá»u gì xấu, nhưng thá»±c ra em chỉ muốn gặp Kay. Phải, đúng cáºu ta rồi! GiecÄ‘a nhá»› lại đôi mắt thông mình cá»§a cáºu Kay, lại bá»™ tóc dà i nữa. Nó cảm thấy Kay mỉm cưá»i như là hai đứa Ä‘ang ngồi chÆ¡i vá»›i nhau ở nhà , bên gốc cây hoa hồng. Chắc Kay sẽ sung sướng được gặp lại nó, được biết rằng nó phải Ä‘i không biết bao nhiêu đưá»ng đất để gặp Kya, được biết rằng ở nhà má»i ngưá»i buồn bã như thế nà o khi không thấy Kay vá».
Giecđa thấy trong lòng vừa lo sợ vừa vui sướng.
HỠđã tá»›i thang gác. ở đấy có má»™t ngá»n đèn đặt trên má»™t cái tá»§ đựng bát đĩa. Cô ả quạ Ä‘ang Ä‘áºu dưới đất, quạ quay đầu nhìn quanh nhìn quẩn trong lúc GiecÄ‘a lá»… phép cúi đầu chà o theo kiểu cách mà bà em đã dạy cho em.
- Anh chồng chưa cưới cá»§a tôi đã nói tốt vá» cô vá»›i tôi rất nhiá»u, quạ cái nói: Cuá»™c Ä‘á»i cô tháºt là cảm động. Cô hãy cầm lấy đèn, tôi sẽ Ä‘i trước. Chúng ta theo con đưá»ng thẳng mà đi, như thế sẽ không gặp ai.
- Hình như có ai Ä‘ang Ä‘i ở đằng kia! GiecÄ‘a nói. Äúng váºy, có tiếng rÃt gầm bên em.
GiecÄ‘a thấy có má»™t Ä‘oà n ông lá»›n bà lá»›n cưỡi những con ngá»±a chân thon bá»m phất phÆ¡, Ä‘i săn thú.
- Äó là các thần má»™ng thôi, quạ nói:
GiecÄ‘a và quạ tiến và o trong phòng thứ nhất, can toà n lụa đỠvà đÃnh hoa giả trên tưá»ng. Có tiếng thần má»™ng vừa bay qua vừa rÃt lên, nhưng chúng bay nhanh quá GiecÄ‘a không nhìn thấy. Rồi há» và o các buồng, buồng nà o cÅ©ng lá»™ng lẫy.
Thoạt tiên há» và o buồng ngá»§. Trần nhà như má»™t cây cá» lá»›n, lá bằng thuá»· tinh. Giữa buồng đặt hai cái giưá»ng, trông giống như hai bông huệ, má»—i cái đặt trên má»™t cái bệ bằng và ng. Trên chiếc giưá»ng căng rèm trắng, công chúa Ä‘ang ngá»§. Có lẽ Kay Ä‘ang ngá»§ trên chiếc giưá»ng căng rèm đỠbên cạnh. GiecÄ‘a vạch rèm, trông thấy má»™t ngưá»i nằm nghiêng, quay lưng ra ngoà i, da ở gáy mà u hung hung.
- A! Äúng Kay rồi, cô kêu lên và dè dặt đến cạnh giưá»ng.
Có tiếng rÃt cá»§a các thần má»™ng cưỡi ngá»±a phi quanh phòng. Ngưá»i nằm ngá»§ chợt tỉnh, quay ra... Không phải Kay!
Hoà ng tá» chỉ giống Kay ở cái gáy mà thôi. Trông chà ng trẻ và đáng yêu. Công chúa từ giưá»ng bên cạnh có rèm trắng ngó sang và há»i chuyện gì xảy ra. GiecÄ‘a oà khóc, thuáºt lại chuyện Ä‘á»i mình và không quên kể đến sá»± giúp đỡ cá»§a đôi quạ.
- Cô bé đáng thương thay! Hoà ng tá» và công chúa đồng thanh nói và phán bảo đôi quạ rằng há» không giáºn quạ đâu, nhưng lần sau không được là m như thế. Há» cÅ©ng hứa sẽ thưởng cho chúng.
Công chúa há»i:
- Các ngưá»i muốn tá»± do hay muốn nháºn chức quạ cá»§a hoà ng gia và được hưởng các thức ăn thừa trong bếp.
Äôi quạ nghiêng mình cảm tạ và xin nháºn chức trong triá»u. Chúng nghÄ© đến tương lai và tâu rằng vá» già , Ä‘á»i sống được bả đảm là quý nhất.
Hoà ng tá» ngồi dáºy, nhưá»ng giưá»ng cho GiecÄ‘a. Cô bé chắp tay lạy và suy nghÄ©: "Dẫu sao ngưá»i và váºt Ä‘á»u tốt bụng cả".
Nói rồi nó nhắm mắt ngủ thiếp đi. Thần mộng lại quay lại. Lần nà y hỠbiến thà nh những tiên đồng kéo một chiếc xe trượt tuyết trong có Kay ngồi. Trông thấy Giecđa chú bé giơ tay vẫy chà o. Nhưng đó chỉ là mộng thôi. Khi Giecđa tỉnh giấc thì chẳng thấy Kay, cũng chẳng thấy xe và tiên đồng đâu. Tất cả biến mất.
CON GÃI QUÂN CƯỚP ÄÆ¯á»œNG
Hôm sau ngưá»i ta mặc cho nó toà n nhung gấm lụa là , từ đầu đến chân. Ngưá»i ta lưu nó ở lại lâu đà i để hưởng vin hoa phú quý, nhưng nó chỉ xin má»™t chiếc xe nhá», má»™t con ngá»±a và má»™t đôi giầy băng túp nhá». Nó muốn băng qua thế giá»›i bao la để tìm Kay.
Ngưá»i ta cho nó má»™t đôi giầy và má»™t chiếc bao tay rất vừa. Khi ra Ä‘i nó thấy má»™t cá»— xe song mã thiếp và ng má»›i tinh. Gia huy cá»§a hoà ng tá» và công chúa lấp lánh ở trên xe. Ngưá»i đánh xe, ngưá»i hầu và lÃnh há»™ vệ Ä‘á»u đội mÅ© bằng và ng. Hoà ng tá» và công chúa đặt GiecÄ‘a và o trong xe và chúc nó Ä‘i đưá»ng bình an vô sá»±.
Quạ cái giỠđã thà nh hôn, tiá»…n chân nó ba dặm đưá»ng và đáºu ngay cạnh nó, vì qua không muốn bay theo xe. Quạ được Ä‘áºu trên cổng lâu đà i, vẫy cánh chà o từ biệt. Chú ta không ra tiá»…n được vì từ ngà y nháºm chức, chú ăn nhiá»u quá nên bị bệnh Ä‘au đầu trầm trá»ng. Bên trong xe xếp đầy bánh ngá»t, trên ghế để hoa quả và bánh mì.
- Äi nhé! Cầu chúa phù há»™ cho em. Hoà ng tá» và công chúa hô lên.
Giecđa khóc oà lên, quạ cái cũng khóc theo.
Äi được mấy dặm đưá»ng, quạ cÅ©ng từ biệt nốt. Cả hai Ä‘á»u buồn rưá»i rượi. Quạ bay lên cà nh cây và tiếp tục vá»— cánh cho đến lúc xe chở GiecÄ‘a Ä‘i khuất.
Xe đến má»™t khu rừng tối om. Bá»n cướp trong đó thấy xe lấp lánh, hoa cả mắt reo lên:
- Và ng đấy! Và ng đấy!
Chúng bảo nhau lao ra túm lấy xe, giết chết ngá»±a, giết chết lÃnh hầu, ngưá»i há»™ vệ, cả xà Ãch rồi kéo GiecÄ‘a ra khá»i xe.
Mụ hầu già cá»§a bá»n cướp có bá»™ râu dà i, ráºm và đôi lông mà y rá»§ xuống táºn mắt reo lên:
- Con bé nà y béo khoẻ. Tuyệt lắm. Ngáºy như nhân hạt dẻ ấy. Trông nó như má»™t con cừu béo. Thịt nó chắc là ngon!
Mụ già nói rồi rút con dao sáng quắc trông gớm ghiếc ra.
- Ãi! ái! Mụ thét lên vì bị đứa con gái bÃu lấy cổ và cắn và o tai. Trông nó có vẻ dữ tợn và thÃch thú.
- Há»—n nà o! Mụ mắng con và sắp sá»a chá»c tiết GiecÄ‘a.
- Äể cho nó chÆ¡i vá»›i con! Äứa con gái nói. Nó sẽ cho con cái bao tay và áo đẹp cá»§a nó. Nó sẽ ngá»§ chung vá»›i con.
Nói rồi nó lại ngoạm và o tay mẹ nó là m mụ giãy nảy lên. Bá»n cướp cưá»i ầm và nói:
- Trông mẹ con nhà nó khiêu vÅ© kìa! Äứa con bá»n cướp nói:
- Con muốn đi xe ngựa.
Bá»n cướp nó trèo lên xe ngá»±a vá»›i GiecÄ‘a vì nó là má»™t đứa trẻ bướng bỉnh thưá»ng được nuông chiá»u. Xe lao và o rừng, băng qua gốc cây cụt và hồ ao. Con gái lÅ© cướp cÅ©ng lá»›n bằng GiecÄ‘a nhưng khoẻ mạnh hÆ¡n, vai rá»™ng, mắt nâu. Cặp mắt Ä‘en cá»§a nó hÆ¡i buồn. Nó ôm ngang lưng GiecÄ‘a và bảo:
- Nếu tá»› không giáºn đằng ấy thì chúng chẳng dám giết đằng ấy đâu. Hẳn đằng ấy là má»™t công chúa?
- Không, GiecÄ‘a đáp rồi kể lại Ä‘á»i mình. Nó nói thêm rằng nó yêu quý má»™t cáºu bé tên là Kay.
Con bé nghiêm nghị nhìn Giecđa và lắc đầu nói:
- Chúng nó không giết đằng ấy đâu. Chỉ khi nà o tá»› cáu vá»›i đằng ấy thì chÃnh tá»› sẽ giết đằng ấy.
Nói xong nó lau nước mắt cho GiecÄ‘a và thá»c hai tay và o các bao má»m mại và ấm áp.
Xe dừng lại. Cả bá»n vá» tá»›i lâu đà i như hoang tà n cá»§a bá»n cướp. Quạ khoang và quạ Ä‘en từ các nÆ¡i à o đến. LÅ© chó ngao to tưá»ng nhảy cẫng lên. Má»—i con đủ sức nuốt chá»ng má»™t ngưá»i. Trong má»™t góc nha, bảy tám con ngá»±a đã thắng yên cương sẵn sà ng lên đưá»ng, buá»™c quanh cá»™t nhà . Trên tưá»ng binh khà rỉ nát, áo choà ng rách bươm treo lá»™n xá»™n.
GiecÄ‘a bước và o, con gái bá»n cướp dắt tay nó. Lúc má»›i đến, nó chưa phân biệt được gì cả, lo lắng bước không vững.
Trong phòng lá»›n đấy bồ hóng má»™t đống lá»a bốc cháy trên sà n nhà . Khói bốc nghi ngút lên trần nhà rồi loanh quanh tìm lối thoát ra ngoà i. Bá»n cướp nấu xúp trong má»™t cái nồi đặt trên đống lá»a và đang quay trên đó nà o là thá» rừng, nà o là thá» nhà để nguyên cả con.
Con gái bá»n cướp nói vá»›i GiecÄ‘a:
- Äêm nay đằng ấy ngá»§ ở đây vá»›i cả bầy súc váºt xinh xinh cá»§a tá»›.
Ä‚n xong, chúng nằm lăn trong má»™t góc nhà có lót rÆ¡m. Bên trên chá»— nằm có hà ng trăm chim bồ câu Ä‘áºu trên giá quen bắc ngang. Hình như chúng Ä‘ang ngá»§, nhưng khi hai đứa đến thì đám chim ngẩng đầu lên nhìn.
- Tất cả bầy chim nà y là của tớ, con bé nói.
Nó bắt má»™t con gần đấy, tóm lấy chân lắc là m con chim Ä‘áºp cánh phà nh phạch.
- Hôn nó đi! Con bé reo lên và quẳng con chim và o mặt Giecđa.
- Äây là đôi bồ câu rừng mất dạy, con bé nói tiếp và chỉ và o những thanh sắt chắn ngang miệng các hốc trên tưá»ng. Không nhốt lại là chúng chuồn mất ngay. Và đây là em bé yêu cá»§a tá»›.
Nó vừa nói vừa nắm lấy sừng một chú nai có chiếc vòng đồng đeo cổ đang buộc gần đấy.
Äó là má»™t con nai già có đôi mắt hiá»n từ Ä‘ang nhìn đứa con gái lÅ© kẻ cướp như có vẻ muốn van xin nó tha tá»™i. Lông nai đã bạc gần hết và đôi chá»— đã rụng, trông thấy cả da. Trông nó ngưá»i ta có thể Ä‘oán rằng nó đã lang bạt nhiá»u nÆ¡i và đã từng trải nhiá»u hÆ¡n Ä‘au khổ. Con gái bá»n cướp lại nói:
- Con váºt nà y cÅ©ng phải buá»™c cẩn tháºn, không thì nó sẽ Ä‘i mất. Tối nà o tá»› cÅ©ng dứ nó bằng má»™t mÅ©i dao là m cho nó hoảng lên đến là hay.
Nó rồi con bé rút ở khe tưá»ng ra má»™t con dao găm và dứ và o cổ nai. Con váºt khốn khổ lồng lá»™n lên là m con bé cưá»i sằng sặc.
Rồi chúng lên giưá»ng ngá»§.
Má»›i đầu, GiecÄ‘a nằm co ro trong má»™t góc. Con bé há»i giá»ng hÆ¡i sẵng:
- Sao đằng ấy lại tránh tá»› thế? Äằng ấy sợ à ? Lại gần đây nà o!
GiecÄ‘a hÆ¡i sợ, há»i:
- Cáºu giắt cả dao găm Ä‘i ngá»§ à ?
- Tất nhiên con gái cướp đáp. Ai biết trước được Ä‘iá»u gì xảy ra trong đêm hôm. Nhưng thôi, hãy kể chuyện Kay cho tá»› nghe và cho tá»› biết tại sao cáºu ta lại Ä‘i chu du khắp thiên hạ như thế.
GiecÄ‘a mải mê thuáºt lại chuyện cá»§a nó không quên má»™t chi tiết, để khá»i phải nghÄ© đến cái nÆ¡i khá»§ng khiếp mà tai hoạ đã dẫn nó đến. Trong khi kể những ná»—i lo buồn đã qua, nó tạm quên mối lo hiện tại. GiecÄ‘a kể rất dà i, dà i lắm. Äà n bồ câu vẫn gù trong chuồng, còn các chim khác đã ngá»§ cả. Con cái lÅ© kẻ cướp má»™t tay quà ng cổ GiecÄ‘a, tay kia cầm dao găm cÅ©ng ngá»§ tuốt. Nhưng GiecÄ‘a không sao chợp mắt được. Em băn khoăn không biết rằng chúng có để em sống không hay là chúng sẽ giết em. Bá»n kẻ cướp ngồi quanh đống lá»a uống rượu và ca hát. Mụ hầu cÅ©ng say khướt, ngã sấp ngá»a. GiecÄ‘a sợ run lên.
Äà n bồ câu nói vá»›i nó:
- Gù! Gù Chúng tôi đã trông thấy Kay. Má»™t con gà trắng mang xe trượt tuyết cho cáºu ấy, còn cáºu ấy thì ngồi trong xe cá»§a bà chúa Tuyết. Xe chạy qua rừng, nÆ¡i chúng tôi là m tổ. Bà chúa đã hà hÆ¡i là m chúng tôi chết rét cả bá»n chỉ còn hai đứa sống sót thôi. Gu! Gù!
Giecđa reo lên:
- Nà y các bạn trên kia nói gì thế? Bà chúa Tuyết đi đâu rồi? Các bạn có biết tin tức gì không?
- Chắc là bà ta Ä‘i đến xứ Lapôni rồi, vì nÆ¡i ấy có băng tuyết quanh năm. Cứ há»i bác Ä‘ang buá»™c ở dưới đấy thì biết.
Nai nói:
Quanh năm chỉ toà n băng và tuyết thôi, tháºt là thÃch. ở đấy được vùng vẫy tá»± do trong cái thung lÅ©ng rá»™ng rãi và thoán đãng. ChÃnh đấy là nÆ¡i bà chúa Tuyết dá»±ng lá»u vải và o mùa hè, những lâu đà i cá»§a bà ta ở tÃt trên bắc cá»±c, trên má»™t hòn đảo là Spitbe.
Giecđa lẩm bẩm:
- Kay! Kay!
- Nằm im, con gái bá»n cướp doạ, nếu không tá»› sẽ cho má»™t nhát dao và bụng bây giá».
Sáng dáºy GiecÄ‘a kể lại cho cô bạn nghe những lá»i bồ câu nói tối qua. Con gái bá»n cướp trở nên nghiêm nghị, vừa lắc đầu vừa nói:
- Biết thế có Ãch gì? GiecÄ‘a há»i nai:
- Nai có biết xứ Lapôni ở đâu không?
- Còn ai biết xứ ấy hơn tôi nữa? Nai đáp. Tôi sinh ra ở nơi ấy và đã sống khá lâu trên cái đất phủ đầy tuyết ấy.
Thế bà chúa Tuyết có ở gần Lapôni không?
- Tôi chưa trông thấy bà chúa Tuyết bao giá», mặc dù quê tôi đầy tuyết phá»§ quanh năm và là má»™t xứ sở đẹp nhất thế giá»›i.
- Thôi Ä‘i, lão già lẩm cẩm, con gái lÅ© kẻ cướp gạt Ä‘i, tá»› có há»i cảm tưởng cá»§a nai vá» xứ Lapôni đâu. Im Ä‘i, không ta sẽ cứa cổ đấy.
Thấy nai rùng mình, con bé há»i tiếp:
- Thôi được, nai biết rõ xứ Lapôni như thế, liệu nai có thể dẫn đưá»ng cho má»™t ngưá»i Ä‘i đến đó không?
- Dù có mù hai mắt, tôi cÅ©ng dẫn đến nÆ¡i đến chốn được, vì nÆ¡i ấy là quê hương tôi, chỉ cần hÃt không khà nÆ¡i ấy tôi cÅ©ng tìm được hướng Ä‘i.
- Nà y đằng ấy! Con bé nói vá»›i GiecÄ‘a, ngưá»i cá»§a ta Ä‘i cả rồi. Còn lại mẹ tá»› nhưng gần sáng thì mẹ tá»› uống má»™t chai rượu bổ rồi Ä‘i ngá»§. Tá»› muốn giúp cáºu má»™t Ä‘iá»u.
Nó nhảy ra khá»i giưá»ng ôm lấy cổ mẹ nó, giáºt bá»™ ria mép cá»§a mụ rồi nói:
- Chà o con dê già của tôi!
Con gái lại nói vá»›i mẹ như váºy tháºt là vô lá»…. Nhưng mụ già không há» tá» ra pháºt ý. Mụ chỉ cưá»i gằn, là u bà u má»™t tà thôi, rồi mụ búng và o mÅ©i con bé là m cho mÅ©i nó tÃm bầm lại. Nhưng đấy không phải mụ phạt nó mà là mụ ta búng yêu nó đấy.
Sau đó mụ vá»›i tay lấy chai rượu tá»p má»™t há»›p, rồi hai há»›p, cuối cùng mụ ngÆ¡ ngác nhìn chung quanh, rồi nằm soà i ra đánh má»™t giấc. Mụ còn mở mắt ra và i lượt nữa, rồi mụ ngáy inh nhà , đúng như con bé đã nói lúc nãy.
Con gái lÅ© cướp cầm tay GiecÄ‘a, nhét dao và o túi, mở hé cá»a nhìn ra ngoà i xem có ai không.
- Cẩn tháºn bao giá» cÅ©ng hÆ¡n.
Nó nói thế rồi quay lại bảo Giecđa:
- Lại đây vá»›i tá»›, đằng ấy sẽ rất ngạc nhiên. Äến gần con nai nó bảo:
- Tá»› cÅ©ng muốn giữ con nai ở đây để vuốt ve nó bằng mÅ©i dao cá»§a tá»›, vì nai trông hay tệ. Nhưng thôi, tá»› sẽ thả nai ra để cho nó vá» xứ Lapôni: Nhưng nai phải chạy tháºt nhanh và cõng cô bé nà y đến lâu đà i bà chúa Tuyết nÆ¡i cáºu Kay hiện Ä‘ang ở. Nai đã nghe rõ chuyện cô ấy rồi. Cô ấy nói to thế thì ai chẳng nghe thấy? Nai lại thÃnh tai hÆ¡n ai hết.
Nai sung sướng nhảy cẫng lên. Con gái bá»n cướp nhấc GiecÄ‘a lên lưng nai và buá»™c lại cẩn tháºn. Nó còn cho GiecÄ‘a má»™t cái gối để ngồi lên trên.
- Äằng ấy Ä‘i giầy băng túp lót lông, như váºy là tốt lắm vì trá»i sẽ trở rét, nhưng cái bao tay thì tá»› lấy. Äằng ấy không sợ cóng tay đâu. Äây là đôi găng lót lông cá»§a mẹ tá»›, đằng ấy cầm lấy xá» và o thì đến táºn khuá»·u tay đấy. Nà o, xá» tay và o! Giá» trông đằng ấy giống bà mẹ xấu xà cá»§a tá»› rồi đấy, Ãt nhất cÅ©ng giống ở đôi tay.
Giecđa khóc lên sung sướng.
- Tá»› chẳng thÃch đằng ấy khóc đâu! con bé nói. Phải tươi tỉnh lên chứ. Nà o, đây là bánh mì và giăm bông, cầm Ä‘i ăn cho đỡ đói.
Nói rồi con bé buá»™c miếng bánh và chiếc giăm bông và o lưng nai, mở cá»a nhốt lÅ© chó lại, lấy dao cắt thừng buá»™c nai và nói:
- Chạy Ä‘i! Nhá»› trông nom cô bé cẩn tháºn.
GiecÄ‘a chìa tay Ä‘eo găng cho con gái lÅ© kẻ cướp và nói và i lá»i từ biệt. Rồi nai lao và o rừng, nhảy qua bụi ráºm, vượt qua đồng ruá»™ng và đầm lầy. Chó sói và cáo hú lên nghe như tiếng hát há»i dồn dáºp trong không trung.
Nai nói:
- Trông kìa! Bắc cá»±c quang quen thuá»™c cá»§a tôi Ä‘ang loé sáng khắp bầu trá»i. Nai chạy cả ngà y lẫn đêm. GiecÄ‘a ăn hết cả bánh mì và giăm bông. Cuối cùng nai đã đưa nó đến Lapôni.
BÀ LÃO XỨ LAPÔNI VÀ BÀ LÃO NGƯỜI PHẦN LAN
Má»™t túp lá»u nhá» tiá»u tuỵ và yên tÄ©nh, mãi úp xuống táºn mặt đất, cá»a thấp, ra và o phải úp ngưá»i xuống trưá»n như rắn. Trong nhà chỉ có má»™t bà lão ngưá»i xứ Lapôni Ä‘ang ngồi nướng cá trên chiếc đèn bằng mỡ hải cẩu.
Nai kể cho bà nghe chuyện cá»§a GiecÄ‘a. GiecÄ‘a bị rét cứng cả ngưá»i không nói được. Nhưng trước khi kể chuyện GiecÄ‘a, nai đã kể chuyện cá»§a mình vì nó cho rằng chuyện cá»§a nó quan trá»ng hÆ¡n.
- Các bạn còn phải Ä‘i xa hÆ¡n nữa, bà cụ Lapôni nói. Các bạn còn phải Ä‘i Ãt ra là má»™t trăm dặm má»›i đến đất Phần Lan, nÆ¡i bà chúa Tuyết ở, nÆ¡i bà ta chiá»u chiá»u đốt lên má»™t bó Ä‘uốc đỠrá»±c. Tôi sẽ viết cho các bạn và i chữ lên má»™t con cá khô, vì tôi không có giấy. Các bạn sẽ đưa thư ấy cho bà cụ ngưá»i Phần Lan ở trên ấy và bà cụ sẽ đưa chỉ dẫn cho các bạn rõ hÆ¡n.
Khi GiecÄ‘a đã sưởi ấm và ăn uống xong, bà cụ viết mấy chữ và o con cá khô, dặn dò GiecÄ‘a giữ cẩn tháºn, buá»™c nó lên lưng nai và nai lại tiếp tục chạy. Hú! hú! Vẫn có tiếng hú trong không trung.
Bắc cá»±c quang toa? ánh sáng xanh nhạt suốt đêm ngà y khắp vòm trá»i.
Nai và GiecÄ‘a tá»›i đất Phần Lan và gõ và o ống khói má»™t cái nhà không có cá»a.
Trong nhà nóng rá»±c quá! Bà cụ ở trong đó chỉ mặc má»™t bá»™ quần áo má»ng. Ngưá»i bà bé nhá», da mặt nhăn nheo. Bà cởi quần áo cho GiecÄ‘a, tháo găng tay và giầy băng tuýp cá»§a nó ra, rồi đặt má»™t mẩu nước đá lên đầu chú nai. Bà đá»c những chữ viết trên con cá khô, Ä‘á»c Ä‘i Ä‘á»c lại cho thuá»™c lòng, rồi vứt cả và o nồi, vì cá ấy ăn vẫn ngon, bà ta không muốn bá» phÃ.
Nai kể chuyện mình trước rồi đến chuyện Giecđa. Bà cụ Phần Lan chớp chớp đôi mắt thông minh nhưng chẳng nói gì.
Nai nói:
- Cụ biết nhiá»u Ä‘iá»u. Ngưá»i ta đồn rằng cụ có thể buá»™c gió bốn phương bằng má»™t sợi chỉ. Nếu cụ chỉ trao sợi chỉ ấy cho má»™t hoa tiêu, thì anh ta chỉ cởi má»™t nút à anh ta thuáºn buồm xuôi gió, cởi nút thứ hai gió thổi mạnh thêm, cởi nút thứ ba thứ tư trá»i sẽ là m giông bão, láºt đổ nhà o các khu rừng. Cụ hãy cho cô bé nà y uống má»™t thứ thuốc gì để cô ta có sức mạnh bằng mưá»i hai ngưá»i, đủ sức váºt ngã bà chúa Tuyết.
Bà cụ há»i lại:
- Khoẻ bằng mưá»i hai ngưá»i ư? ừ, đúng là phải khoẻ đến thế! Nói rồi, bà đi vá» phÃa cái giá có nhiá»u ngăn, lấy má»™t tấm da khô cuá»™n tròn và mở ra xem. Mồ hôi long lanh trên trán, bà cụ Ä‘á»c những chữ kỳ dị viết trên tấm da.
Nai nằn nì cầu xin bà cụ ban phép cho GiecÄ‘a. GiecÄ‘a khóc sướt mướt, nhìn bà cụ bằng đôi mắt cầu khẩn. Thấy váºy, bà cụ chá»›p mắt, lôi nai và o má»™t góc nhà , vừa thì thầm vừa đặt miếng nước đá lên đầu nai:
- Cáºu bé Kay Ä‘ang ở nhà bà chúa Tuyết tháºt và cáºu ta lấy là m mãn nguyện được ở đấy. Như váºy là vì cáºu ta bị má»™t mảnh gương quá»· bắn và o tim và má»™t mảnh bắn và o mắt. Trước hết cần phải lấy mảnh gương ấy ra, nếu không cáºu ra chẳng bao giá» trở lại bình thưá»ng và vẫn bị bà chúa Tuyết mê hoặc.
Nai nói thêm với bà cụ Phần Lan:
- Cụ thỠnghĩ xem cụ có thể cho cô bé một phép lạ gì để cô bé có thể chiến thắng được con quỷ ấy không?
- Ta không thể cho cô ấy má»™t quyá»n lá»±c nà o lá»›n hÆ¡n quyá»n lá»±c mà cô ấy sẵn có. Nai không thấy cô ấy đã là m được những gì ư? Nai không thấy rằng nhiá»u ngưá»i và súc váºt đã phải là m theo ý cô ta đấy sao? Nai không thấy cô ta đã Ä‘i rất nhiá»u nÆ¡i mà chỉ Ä‘i bá»™ thôi ư? Chúng ta chẳng cần phải giúp cô ta nữa. Cô ta sẵn có má»™t sức mạnh trong trái tim, trong tấm lòng trung háºu và trong trắng cá»§a cô ta. Nếu cô ta không tá»± mình Ä‘i đến nÆ¡i ở cá»§a bà chúa Tuyết để gỡ những mảnh gương Ä‘ang găm trong tim và trong mắt cá»§a Kay ra thì chẳng có ai là m được việc ấy. Vưá»n cá»§a bà chúa Tuyết cách đây hai dặm đưá»ng. Nai có thể đưa cô ta đến đấy được. Nai sẽ dừng lại ở má»™t bụi cây lá»›n, có quả Ä‘á», xung quanh toà n tuyết phá»§, nai chỉ đưa GiecÄ‘a đế đấy thôi, rồi đứng chá» GiecÄ‘a.
Bà cụ phúc háºu đặt GiecÄ‘a lên mình nai, nai phóng Ä‘i rất nhanh. Äang Ä‘i bá»—ng GiecÄ‘a kêu lên:
- Ôi thôi! Tôi quên mất giầy và bao tay rồi!
Cái rét cứng ngưá»i là m cho cô bé nhá»› đến bao tay và giầy, nhưng nai không dừng lại. Nó chạy má»™t mạch đến bụi cây lá»›n có quả Ä‘á», hôn và o môi GiecÄ‘a, nước mắt nó ứa ra chảy trên má em bé. GiecÄ‘a tiếp tục Ä‘i má»™t mình, chân không giầy tay không găng, giữa đất Phần Lan phá»§ đầy băng tuyết.
Nó ra sức chạy. Nó gặp má»™t đám bông tuyết lá»›n. Tuyết không rÆ¡i từ trên trá»i xuống, lúc nà y bắc cá»±c quang còn Ä‘ang chiếu sáng; bông tuyết bao là là mặt đất, cà ng tá»›i gần cà ng lá»›n lên, GiecÄ‘a chợt nhá»› lại ngà y nà o nhìn qua kÃnh hiển vi ở nhà bông tuyết hiện ra rất to, nhưng so vá»›i bông tuyết nà y thì chẳng thấm và o đâu, những bông tuyết nà y to lá»›n đáng sợ và y như những loà i động váºt váºy. Chúng có những hình thù rất kỳ quặc. Má»™t số trông giống như những con lợn lòi hoặc những con nhÃm; má»™t số giống như những rắn rết Ä‘ang ngóc đầu lên; còn các bông khác lại giống bầy gấu, con lá»›n, con nhá», lông dá»±ng ngược. Tất cả Ä‘á»u trắng toát. Tất cả Ä‘á»u là những bông tuyết sống.
GiecÄ‘a Ä‘á»c bà i kinh cầu nguyện. Rét đến ná»—i nó trông thấy hÆ¡i thở ra. HÆ¡i thở bốc lên như đám khói, cà ng ngà y cà ng dà y đặc, và biến thà nh những tiên đồng, trước nhá» tÃ, sau đó lá»›n mãi lên rồi đặt chân xuống đất. Cả bá»n Ä‘á»u đội mÅ© sắt, má»™t tay cầm giáo, má»™t tay mang má»™c. Cà ng ngà y đội ngÅ© tiên đồng cà ng đông thêm. Äến khi GiecÄ‘a Ä‘á»c xong bà i kinh thì có tá»›i má»™t đạo quân đứng quanh nó. Há» cầm giáo Ä‘áºp và o bông tuyết là m chúng tan ra thà nh muôn mảnh.
Nhá» thế GiecÄ‘a có thể ung dung tiến lên phÃa trước. Các tiên đồng vá»— và o chân và o tay nó cho đỡ rét. Và thế là nó Ä‘i tá»›i lâu đà i bà chúa Tuyết.
Nhưng Kay bây giỠra sao rồi? Nó không hỠnghĩ gì đến Giecđa và nó không ngỠrằng Giecđa đến bên ngoà i lâu đà i.
VIỆC XẢY RA TRONG LÂU ÄÀI BÀ CHÚA TUYẾT
Tuyết rÆ¡i quanh lâu đà i thà nh má»™t bức tưá»ng dà y. Cá»a ra và o và cá»a sổ là nhưng lá»— hổng qua đấy gió bấc rÃt lên. Lâu đà i có tá»›i hà ng trăm phòng, phòng nà o cÅ©ng có tuyết rÆ¡i lả tả. Phòng lá»›n nhất rá»™ng tá»›i má»™t trăm dạm. Bắc cá»±c quang chiếu sáng khắp nÆ¡i. Tất cả các phòng Ä‘á»u trống rá»—ng lạnh buốt và lóng lánh. ở đây chẳng bao giá» có há»™i hè, chẳng bao giá» có khiêu vÅ©, hoà nhạc hay tiệc trà . Trong má»™t gian phòng trống rá»—ng và lá»›n nhất có má»™t cái hồ trống rá»—ng và lá»›n nhất có má»™t cái hồ đóng băng. Mặt hồ vỡ thà nh nhiá»u mảnh, mảnh nà o cÅ©ng giống nhau, trông như má»™t tác phẩm nghệ thuáºt. Gian phòng nà y là nÆ¡i bà chúa Tuyết ngá»± khi bà ta ở nhà . Bà thưá»ng nói rằng bà ngồi trên tấm gương cá»§a trà thông mình và đó là hạnh phúc lá»›n nhất trên Ä‘á»i nà y.
Ở nÆ¡i ấy, Kay tÃm sáºm Ä‘i vì rét, nhưng nó không nháºn thấy Ä‘iá»u ấy, vì tim nó Ä‘ang đóng thà nh băng và nó ghép những mảnh bằng nhá» thà nh các hình thù đủ loại và còn ghép thà nh chữ nữa, nó gá»i trò chÆ¡i ấy là "trò chÆ¡i thông minh" có tầm quan trá»ng đặc biệt, vì nó vẫn bị má»™t mảnh gương quá»· nằm trong mắt mê hoặc. Nhưng loay hoay mãi nó không sao ghép được hai chữ "VÄ©nh Cá»u". Bà chúa Tuyết nói:
- Nếu em xếp được hai chữ ấy, em sẽ là m chá»§ được mình. Ta sẽ cho em cả thế giá»›i và má»™t đôi giầy trượt tuyết má»› tinh. Chúc em thà nh công. Giá» ta phải bay xuống xứ nóng, đến núi lá»a Etna và VêduyvÆ¡. Ta muốn nhuá»™m tráng chúng nó má»™t chút. Như thế hợp vá»›i chúng hÆ¡n, hợp vá»›i những vưá»n chanh và vưá»n nho má»c trên sưá»n núi.
Bà chúa Tuyết nói xong bỠđi. Kay còn lại một mình trong gian phòng băng giá.
Nó ngắm nhìn những mảnh băng. Nó thấy như thân thể đang gãy răng rắc. Cứ ngồi im lặng và cứng nhắc như thế có khi cuối cùng rồi nó cũng biến thà nh băng chứ chả chơi!
Äúng lúc ấy GiecÄ‘a bước qua cá»a lá»›n và o lâu đà i. Gió thổi như quất và o mặt nó. Nó Ä‘á»c bà i kinh cầu nguyện ban tối. Gió dịu Ä‘i.
Nó bước và o gian phòng lá»›n lạnh lẽo, trống rá»—ng và nhìn thấy Kay. Nó nháºn ra cu cáºu, bá cổ ôm chặt lấy cáºu ta và reo lên:
- Kay! Kay yêu cá»§a mình. Thế là cuối cùng mình đã tìm thấy cáºu!
Nhưng Kay vẫn trơ trơ và lạnh lẽo. Giecđa oà lên khóc.
Những giá»t nước mắt nóng hổi rÆ¡i trên ngá»±c và thấm và o táºn tim Kay. Nước mắt là m tan nước đá và đánh tan cả mảnh gương quá»·. Kay nhìn GiecÄ‘a. Nó hát bà i kinh cầu nguyện.
"Hồng má»c đầy thung lÅ©ng
NÆ¡i cáºu bé Giếu phán bảo ta".
Bá»—ng nhiên Kay ứa nước mắt. Nó khóc đến ná»—i mảnh gương quá»· trôi ra ngoà i. Nó nháºn ra cô bạn gái, say sưa nhìn GiecÄ‘a và vui mừng reo lên:
- GiecÄ‘a! GiecÄ‘a dịu hiá»n cá»§a mình. Cáºu Ä‘i đâu từ bấy lâu nay thế? Còn mình, không biết tại sao mình lại ở đây thế nà y?
Câu bÃu chặt lấy GiecÄ‘a Ä‘ang lúc cưá»i lúc khóc vì sung sướng. Giây phút ấy cảm động đến ná»—i cả những mảnh băng vỡ cÅ©ng nhảy nhót vui mừng, cho đến lúc mệt nhoà i chúng má»›i chịu nằm im. Nhưng kỳ diêu thay, chúng nằm im thì mặt đất hiện ra hai chữ "VÄ©nh Cá»u" do bà chúa Tuyết đỠra. Thế là Kay đã tá»± chá»§ được mình và bà chúa Tuyết sẽ phải tặng cáºu cả thế giá»›i và đôi giầy trượt tuyết má»›i tinh.
GiecÄ‘a ôm hôn Kay là m hai má Kay á»ng đỠlên như hoa, nó hôn lên mắt Kay, mắt Kay ánh lên như mắt cá»§a nó, nó lại hôn lên chân tay cá»§a Kay, chân tay cá»§a Kay lại trở nên mạnh mẽ như cÅ©.
Hai đứa không phải đợi bà chúa Tuyết trở vá» vì hai chữ "VÄ©nh Cá»u" kia đã chuá»™c lại quyá»n tá»± do cho Kay.
Hai đứa dắt tay nhau và thoát khá»i toà lâu đà i rá»™ng lá»›n. Chúng nói chuyện vá» bà cá»§a chúng, vá» hai cây hồng trồng sát mái nhà nhau. Chúng Ä‘i đến đâu thì ở đấy gió tắt và mặt trá»i hiện ra lấp lanh. Khi chúng Ä‘i tá»›i bụi cây quả Ä‘á», nai vẫn Ä‘ang đợi chúng. Äứng bên nai có má»™t con nai cái, vú căng sữa, Ä‘ang cho đà n con bú và đang hôn lên mõm chúng. Trước hết Kay và GiecÄ‘a đến nhà bà cụ Phần Lan - Chúng há»i thăm bà cụ đưá»ng vá». Sau đó chúng đến nhà bà cụ Lapôni; bà may quần áo má»›i và chữa lại xe trượt tuyết cho chúng.
Vợ chồng nhà nai chạy theo xe đến táºn biên giá»›i. Khi nhìn thấy ngá»n cỠđầu tiên nhô lên mặt đất, chúng từ biệt đôi nai và bà cụ Lapôni. Tiếng hót cá»§a những con chim đầu tiên chúng trông thấy vang lên. Trong rừng mầm non đã nhú má»c. Má»™t con ngá»±a Ä‘ang chạy tá»›i, chÃnh là má»™t trong hai con đã kéo cá»— xe thếp và ng. Cưỡi trên mình ngá»±a là má»™t em bé đội mÅ© mà u đỠrá»±c, má»—i tay chÄ©a ra đằng trước má»™t khẩu súng ngắn. Äó là con gái lÅ© cướp, chán cảnh nhà định Ä‘i vá» phương Bắc, rồi khi nà o không thÃch ở đấy nữa lại Ä‘i nÆ¡i khác. Hai em bé nháºn ra nhau vui mừng khôn xiết.
Äứa con gái lÅ© cướp nói:
- Äằng ấy tháºt liá»u lÄ©nh. Äằng ấy bắt ngưá»i ta Ä‘i theo đằng ấy khắp thiên hạ phá»ng có Ãch gì!
GiecÄ‘a tát yêu và o má cô bạn và há»i tin tưc vá» công chúa và hoà ng tá»?
- HỠđã Ä‘i du lịch ra nước ngoà i sau khi tiá»…n chân GiecÄ‘a Ä‘i Lapôni được và i ngà y. Từ dạo ấy chẳng ai biết tin tức gì vá» há» cả, và cÅ©ng chẳng biết khi nà o há» vá».
- Con quạ Ä‘en thì sao? GiecÄ‘a há»i.
Quạ đã chết rồi, vợ hắn để tang bằng buộc một sợ len mà u đen và o chân. Sau khi chồng chết, quạ tỠvẻ thương xót, nhưng chẳng qua là để che mắt thế gian mà thôi!
- Quạ Ä‘en tá»™i nghiệp cá»§a tôi! GiecÄ‘a nói. Quạ đối vá»›i tôi rất tốt. Quạ đã chết sá»›m vì tá»± do ngoà i trá»i, không quen sống gò bó trong bốn bức tưá»ng.
- Dà o ôi! Äứa con gái lÅ© cướp nó. Quạ chết vì bá»™i thá»±c đấy thôi, để chuyện ấy đấy. Hãy kể cho tá»› nghe cáºu là m thế nà o mà tìm được Kay.
Giecđa và Kay tranh nhau kể. Nghe xong đứa con gái lũ cướp nắm lấy tay hai đứa và nói:
- ÄÆ°á»£c rồi! Tốt lắm.
Nó khen và hẹn hai đứa rằng nếu má»™t ngà y kia có dịp Ä‘i qua thà nh phố, nÆ¡i hai đứa ở, nó sẽ ghé lại thăm. Nói rồi nó thúc ngá»±a lên đưá»ng.
Kay và GiecÄ‘a nắm tay nhau bước Ä‘i. Lúc nà y đã sang xuân, khắp nÆ¡i cây cối xanh tươi, trăm hoa Ä‘ua nở. Chuông nhà thá» ngân vang. Chúng đã nháºn ra những tháp cao cá»§a thà nh phố, nÆ¡i hai đứa đã sống trước đây. Chúng Ä‘i và o thà nh phố vỠđến trước cá»a nhà , leo lên tầng gác cao nhất và bước và o phòng, tất cả má»i váºt Ä‘á»u y nguyên như cÅ©.
Chiếc đồng hồ quả lắc Ä‘ung đưa tÃch tắc. Hai chiếc kim vẫn quay Ä‘á»u.
Nhưng lúc và o nhà , chúng nháºn thấy má»i ngưá»i đã già đi. Hồng vẫn nở hoa gần nÆ¡i cá»a sổ, ở đó vẫn còn những chiếc ghế nhá». Má»—i đứa ngồi và o ghế cá»§a mình và nắm lấy tay nhau. Như vừa qua cÆ¡n ác má»™ng, chúng đã quên những váºt kỳ lạ ở lâu đà i băng giá và đìu hiu cá»§a bà chúa Tuyết. Bà các em ngồi dưới ánh nắng, cất cao giá»ng Ä‘á»c trong thánh kinh.
"Nếu ngươi không trở thà nh những đứa trẻ ngươi sẽ không được đi và o giang sơn của chúa".
Kay và GiecÄ‘a nhìn nhau. Äến lúc ấy chúng má»›i hiểu thấu ý nghÄ©a cá»§a câu thánh thi:
"Hồng má»c đầy trong thung lÅ©ng
NÆ¡i cáºu bé Giêsu Ä‘ang phán bảo ta"
GiỠđây cả hai đứa đã lá»›n, nhưng tâm hồn các em vẫn là tâm hồn trẻ con, và mùa hạ sáng rá»±c lên, mùa hạ nóng bức và nhân háºu.
Last edited by quykiemtu; 18-11-2008 at 11:36 AM.
|

02-09-2008, 03:10 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Con lợn ống tiá»n
Căn phòng cá»§a trẻ con đầy những đồ chÆ¡i là đồ chÆ¡i. Trên mặt cái tá»§ nhiá»u ngăn kéo có má»™t cái ống tiá»n bằng sà nh, hình con lợn. DÄ© nhiên là lợn ta có má»™t cái khe sau lưng, và ngưá»i ta đã lấy dao rạch rá»™ng ra để có thể bá» lá»t cả đồng bạc và o được. Trong ống có hai đồng bạc, chưa kể đến vô khối tiá»n siling. Lợn ta cháºt nÃch những tiá»n đến ná»—i lắc không kêu. Không thể nà o bắt nó chứa thêm được nữa.
Bây giá» lợn ta được đặt trên nóc tá»§. Nó đưa mắt nhìn khắp phòng để tá» ra rằng vá»›i số tiá»n chứa trong bụng mình, nó có thể mua được tất cả các thứ đồ chÆ¡i trong buồng. Già u đến như thế, là m gì chẳng kiêu ? Äây cÅ©ng đúng là dư luáºn cá»§a cả buồng, tuy rằng chẳng có ai nói ra, vì còn Ä‘ang mải nói nhiá»u chuyện khác. Các ngăn kéo tá»§ để ngá». Trong đó có má»™t con búp bê lá»›n hÆ¡i cÅ©, có má»™t cái móc sắt sau gáy. Cô nà ng nhìn quanh rồi lên tiếng : “Chúng ta chÆ¡i trò chÆ¡i ngưá»i lá»›n nà o ! Vui đáo để !â€
Thế là ầm Ä© cả lên. Ngay cả các bức chân dung cÅ©ng quay mặt và o tưá»ng để tá» ra mình cÅ©ng có hai mặt, nhưng không có ý phản đối đỠnghị cá»§a búp bê.
Ná»a đêm. Chị Hằng lấp lánh qua cá»a kÃnh và chiếu sáng không lấy tiá»n. Äã đến giá» khai mạc, tất cả Ä‘á»u được má»i đến, kể cả chiếc xe nôi, tuy rằng nó thuá»™c loại đồ chÆ¡i hÆ¡i thô.
Xe nôi trần tình : “Ngưá»i nà o có cái hay cá»§a ngưá»i ấy chứ! Có phải tất cả thiên hạ Ä‘á»u là con nhà quý phái cả đâu. Ngưá»i ta chả thưá»ng nói ngưá»i nà o pháºn nấy, là gì?â€
Chỉ có má»—i lợn ta nháºn được má»™t thiệp má»i, vì ngưá»i ta cho rằng nó vắt vẻo trên cao thế thì dù có kêu to lên mà má»i nó cÅ©ng chẳng nghe thấy nà o. Mặc dù thế, lợn cÅ©ng không trả lá»i có đến hay không, và , quả nhiên nó không đến. Nếu nó muốn, nó sẽ dá»± cuá»™c vui tại chá»—; thu xếp thế nà o thì thu xếp ! Và má»i ngưá»i đà nh phải chiá»u nó !
Láºp tức ngưá»i ta sá»a soạn má»™t cái sân khấu múa rối nhá» vừa tầm để lợn có thể xem được. Äầu tiên là diá»…n kịch, sau đó là tiệc trà , rồi đến mấy trò chÆ¡i trong nhà . Cuá»™c vui bắt đầu.
Ngá»±a gá»— Ä‘á»c má»™t bà i diá»…n thuyết ngắn vá» những váºt bằng gá»— và tÃnh chất quý phái cá»§a con nhà dòng dõi. Xê nôi nói vỠđưá»ng sắt và sức mạnh cá»§a hÆ¡i nước. Äấy là những vấn đỠ“tủ†cá»§a chúng nên chúng nói rất thạo. Äồng hồ quả lắc thuyết trình má»™t vấn đỠchÃnh trị và lá»›n tiếng kết luáºn :
- TÃch tắc ! Thá»i cÆ¡ đã đến !
Công chúng xì xà o :
- Có lẽ chị ta không được khá»e lắm thì phải !
Má»™t chiếc gáºy bằng song Tây Ban Nha khoe khoang má»™t cách kiêu hãnh cái đầu bịt sắt và cái tay cầm bằng bạc cá»§a nó. Hai chiếc đệm thêu đặt trên ghế trưá»ng ká»· chẳng nói gì, chúng có vẻ dá»… thương nhưng đần độn.
Äến mục hà i kịch.
Má»i ngưá»i ngồi xuống xem. Có ý kiến phát biểu là nên vá»— tay và dáºm chân để tán thưởng.
Cái roi da lên tiếng :
- Tôi thì chẳng bao giá» vá»— tay hoan nghênh những ngưá»i già mà chỉ hoan nghênh những ngưá»i chưa “hứa hônâ€.
Một tay hay đùa nói :
- Tôi thì cứ vỗ tay tuốt tuột.
á»ng nhổ chen và o :
- Thôi, giỠnà o việc nấy !
Má»i ngưá»i Ä‘á»u tán thà nh; ai cÅ©ng muốn xem hà i kịch. Kịch bản không hay lắm, nhưng diá»…n xuất khá. Diá»…n viên nà o cÅ©ng cố ý phô phÃa nà o có nước sÆ¡n đẹp nhất ra, ai cÅ©ng diá»…n tà i cả. Những dây buá»™c quanh con rối hÆ¡i thô má»™t tÃ, nhưng như thế ngưá»i ta cà ng thấy rõ hÆ¡n. Con búp bê cảm động đến ná»—i rÆ¡i béng cả cái móc sắt cắm sau đầu, còn lợn ta thì cÅ©ng hà i lòng đến ná»—i định tặng cho diá»…n viên má»™t cái gì đấy. Theo thói quen cá»§a nó, “nó sẽ ghi tên diá»…n viên ấy trên tá» di chúc và ngưá»i ấy sẽ nằm trong mồ vá»›i nó lúc nó chếtâ€.
Tháºt gần như không thể nà o hiểu nổi. Thoạt đầu chẳng ai suy nghÄ© để hiểu thấu cả.
Tiệc trà xong, chuyển sang các trò chÆ¡i có vẻ trà thức, tức là chÆ¡i trò chÆ¡i giả là m ngưá»i. Chỉ là trò chÆ¡i mà thôi, không có ác ý gì cả.
Sau đó, má»—i ngưá»i lặng yên suy nghÄ© má»™t mình vá» những câu há»i cá»§a lợn, suy nghÄ© má»™t cách nặng nhá»c, vì có liên quan đến má»™t tá» di chúc và má»™t đám tang.
Bao giỠthì chuyện ấy sẽ xảy ra ?
Nó xảy ra sớm hơn chúng ta tưởng.
Cạnh ! Con lợn rÆ¡i từ trên mặt tá»§ xuống, vỡ tan từng mảnh trên sà n và các đồng siling nhảy múa vung lên: đồng bé quay, đồng lá»›n lăn, nhất là đồng bạc trước nay vẫn muốn thoát khá»i nÆ¡i giam hãm. Lợn chết, cả tiá»n lẫn bạc Ä‘á»u được giải phóng. Nhưng lại có má»™t con lợn khác thay thế ngay trên mặt tá»§, con nà y cÅ©ng bằng sà nh, lúc nà y đây chưa có má»™t siling trong bụng và ngưá»i ta không cần phải lắc nó là m gì.
Tất nhiên là ban đầu đối vá»›i lợn ống tiá»n bao giá» cÅ©ng thế. Vá»›i chúng ta, thế là hết chuyện.
Last edited by quykiemtu; 18-11-2008 at 10:03 AM.
|

18-11-2008, 09:43 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Cái kim thô
Một hôm có một cái kim thô dùng để lược quần áo, tự cho là thanh tú lắm, nên cứ tưởng mình là một cái kim khâu. Cô ả bảo các ngón tay đang sắp cầm mình rằng:
-Nà y, giá» thì các anh phải chú ý giữ tôi cho khéo nhé! Chá»› mà có đánh rÆ¡i tôi đấy! Tôi mà ngã xuống đất thì chắc chắn là không bao giá» tìm thấy tôi được đâu. Ngưá»i tôi nhá» nhắn thế nà y cÆ¡ mà !
Các ngón tay bảo:
-Cứ mặc cho ngưá»i ta là m nà o! - Nói rồi chúng tóm lấy ngưá»i cô ả.
-Nhìn đây một tà mà xem. Tôi đến với đoà n tuỳ tòng của tôi đây nà y.
ả kim thô vừa nói vừa kéo theo mình một sợi chỉ dà i, nhưng là sợi chỉ không thắt nút.
Các ngón tay Ä‘iệu ả kim ta vá» phÃa chiếc giầy "băng túp" cá»§a chị nấu bếp. Da già y phÃa trên bị rách cần phải khâu lại. ả kim bảo:
-Vải gì mà thô đến thế! Tôi không thể nà o chá»c thá»§ng được đâu; tôi đến gãy mất, gãy mất thôi!
Và quả nhiên, cô ả gẫy tháºt. ả kêu ầm lên:
-Tôi chẳng bảo thế là gì? Ngưá»i tôi mảnh dẻ lắm cÆ¡ mà ! Các ngón tay bảo nhau:
-Bây giỠthì chẳng dùng được và o việc gì nữa rồi.
Nói thế nhưng chúng vẫn giữ cô ả. Chị nấu bếp là m cho cô ả một cái đầu bằng xi măng rồi dùng cô ả để cà i khăn quà ng. ả kim nói:
-Thế là mình trở thà nh trâm cà i rồi! Mình biết lắm, biết là mình danh giá mà ! Khi con ngưá»i ta vốn dÄ© đã có giá trị thế nà o cÅ©ng nổi danh.
Rồi cô ả là m bá»™ kiêu hãnh, ngó nghiêng tứ phÃa chẳng khác gì cáºu xà Ãch đánh xe ngà y há»™i. Chị Ä‘anh gim láng giá»ng bảo:
-Dám xin há»i quý nương, có phải quý nương bằng và ng không đấy ạ? Diện mạo quý nương xinh đẹp và quý nương có cái đầu kỳ lạ lắm! Song le và nó chỉ hÆ¡i bé má»™t chút thôi, quý nương nên gắng sức là m cho nó nhỉnh ra má»™t tà để khá»i phải dùng đến xi như các kẻ khác. Nghe váºy cô nà ng kiêu hãnh ưỡn ngưá»i nghểnh mạnh cái đầu đến ná»—i từ khăn quà ng rÆ¡i xuống cái máng giặt, nÆ¡i chị bếp Ä‘ang vò quần áo. ả kim bảo:
-Thế là ta sắp được chu du một phen. Miễn rằng đừng có thất lạc là được.
Quả nhiên cô ả bị thất lạc. Trong khi nằm dà trong máng giặt, cô ả lẩm bẩm:
-Mình tháºt quá nhá» nhắn đối vá»›i cái thế gian nà y. Ta cÅ©ng tá»± biết ta lắm, biết mình thì bao giá» cÅ©ng được vừa lòng đôi chút.
Nhưng ả vẫn cứ hớn hở giữ bộ điệu kiêu hãnh. Rồi một loạt các thứ bơi qua trên đầu ả; nà o là dằm gỗ, nà o là rơm rạ và những mẩu báo cũ. ả lẩm bẩm:
-Hãy xem cái tụi kia bÆ¡i vá»›i lá»™i kìa! Tháºm chà mình nằm ngay đây mà chúng cÅ©ng chẳng ngá» rằng bên dưới chúng có cái gì cả? Kìa, má»™t chú dằm gá»— ngoi qua kìa! Cu cáºu chẳng nghÄ© đến ai trên Ä‘á»i nà y ngoà i cu cáºu ra cả, hừ, ngoà i cu cáºu ra! Lại má»™t cô ả rÆ¡m Ä‘ang du ngoạn! Cô ả Ä‘ang quay cuồng vùng vẫy gá»›m chưa! Nà y, Ä‘i cẩn tháºn đấy nhá, kẻo lại va đầu và o đá đấy. Còn cái mảnh báo cÅ© nà y nữa. Äến là vênh vang! Nhưng mà từ lâu lắm thiên hạ cÅ©ng chẳng nhá»› hắn ta đã đăng tin gì rồi. Chỉ có mình ta là vẫn kiên tâm và bình thản; ta tá»± biết ta lắm và luôn luôn giữ lấy giá trị cá»§a ta.
Má»™t hôm cô ả cảm thấy có váºt gì nằm cạnh, má»™t váºt sáng rá»±c rỡ mà cô ả cho là má»™t viên kim cương. Äó là má»™t mảnh chai vỡ. Thấy hắn ta lóng lánh trông như má»™t cái trâm cà i đầu, kim bèn cất giá»ng săn đón:
- Chắc hẳn bà chị là kim cương?
- Một loại na ná như thế.
Thế là ả ná» cứ tưởng ả kia quý phái lắm. Và rồi câu chuyện giữa hai đứa nở ran, đặc má»™t giá»ng kiêu kỳ chúa soái ở trên Ä‘á»i. Kim ta lên giá»ng:
- Mình ở trong má»™t cái tráp cá»§a tiểu thư. Vị tiểu thư ấy là m nghá» nấu bếp. Má»—i bà n tay cá»§a nà ng có năm ngón. Mình chưa há» thấy ai kiêu căng tá»± phụ như các lão ngón tay ấy, thế mà chúng cÅ©ng sinh ra để nâng mình ra khá»i há»™p rồi lại cất mình và o thôi.
Mảnh chai há»i:
- Thế các lão ngón tay ấy có thuộc dòng dõi quý phải không? Kim đáp:
- Quý phái! Không đâu, nhưng kiêu căng. Chúng nó tất cả năm anh em và tất cả Ä‘á»u thuá»™c dòng dõi... há» nhà ngón tay. Chúng tuy dà i ngắng khác nhau nhưng đứng cạnh nhau má»™t cách hợm hÄ©nh. Ngón ngoà i, cÅ©ng gá»i là ngón cái, lùn và máºp đứng tách riêng ra vì hắn chỉ có trần má»™t khá»›p nên chỉ có thể gáºp lại má»™t đốt thôi, nhưng hắn luôn luôn khoe rằng nếu ngưá»i nà o mà cụt mất hắn thì không thể nà o mà là m việc nhà binh được.
Ngón thứ hai lúc nếm mứt, lúc nếm mù tạt; hắn còn chỉ chỠđược cả mặt trăng lẫn mặt trá»i nữa và chÃnh hắn ấn quản bút khi ngưá»i ta viết lách đấy. Lão thứ ba thì cao hÆ¡n tất cả các lão kia. Lão thứ tư Ä‘eo má»™t cái Ä‘ai bằng và ng và lão thứ năm bé nhất chẳng là m ăn gì cả. Vì thế nên hắn kiêu ngạo lạ thưá»ng. Bá»n chúng lúc nà o cÅ©ng là m bá»™ là m tịch, bắc báºc kiêu kỳ, nên mình đã bá» chúng mà đi nÆ¡i khác đấy.
Mảnh chai bảo:
- Có thế chúng mình má»›i ngồi vá»›i nhau ở đây mà lấp lánh chứ. Lúc đó ngưá»i ta đổ nước và o máng giặt. Nước chảy lên thà nh máng và cuốn hai đứa Ä‘i. Kim thở phà o:
- Äấy, thế là chúng ta lại tiến bước rồi đấy.
- Mảnh chai tiếp tục lăn Ä‘i, còn ả kim Ä‘á»ng lại ở dưới suối.
- ấy đấy! Mình mảnh dẻ qúa, không nhúc nhÃch được nữa; nhưng cÅ©ng đà nh váºy biết sao?
Quả nhiên cô ả nắm dà ở đây, ôm ấp những hoà i bão vĩ đại của cô ả.
- Mình rồi cÅ©ng đến phải tin rằng mình là con cá»§a má»™t tia nắng vì mình nhá» nhắn thế nà y kia mà ! Hình như những tia nắng xuống táºn đáy nước tìm mình thì phải. Nhưng mình nhá» nhắn đến ná»—i thân mẫu mình chẳng tìm thấy mình đâu. Giá và thá» ngưá»i ta chưa đánh gãy mất cái mắt cá»§a mình thì mình cÅ©ng còn khóc được cÆ¡ đấy! Nhưng không, mình chẳng muốn khóc, mình mà lại than khóc à ?
Má»™t hôm, trẻ con đến sục sạo dòng suối. Chúng mò tìm Ä‘anh cÅ©, xu đồng và các cá»§a tương tá»± loại ấy. Công việc chẳng hà o hứng lắm, nhưng chúng thÃch là m việc ấy và đứa nà o nhặt được gì thì lấy nấy. Má»™t đứa trong bá»n bị cái kim đâm và o tay kêu lên:
- ôi chao! Cái đồ ăn mà y nà y!
- ả kim vội cãi:
- Tôi không phải là ăn mà y đâu. Tôi là một tiểu thư khuê các đây.
Nhưng nà o có ai thèm nghe nó. Äến lúc ấy cái đầu xi cá»§a nó đã tuá»™t Ä‘i mất rồi và kim ta lại trở nên Ä‘en xì từ đầu đến chân; nhưng cà ng Ä‘en thì thân hình trông cà ng có vẻ nhá» Ä‘i, nên cô ả tưởng mình mảnh dẻ hÆ¡n lúc nà o hết. Trẻ con bà n nhau:
- Có cái vỠtrứng trôi đến kia rồi!
Thế là chúng cắm kim và o vá» trứng. Cô ả hà há»ng:
- May lắm! Giá» thì mình nổi báºt rồi, vì mình thì Ä‘en mà thà nh quách xung quanh lại trắng toát má»™t mà u. Ãt ra thiên hạ cÅ©ng nháºn ra mình ngay. Miá»…n là chá»› có say sóng mà gãy tan xác
Cô ả không say sóng nên chẳng hỠbị gãy.
- Äi biển mà có cái bụng bằng thép như mình thì tháºt là may mắn lắm thay! Mình hÆ¡n ngưá»i ở chá»— ấy đấy. Ai dám tá»± hà o có được cái bụng như ta? Thể chất mình tốt tháºt! Mà cà ng nhá» bao nhiêu thì lại cà ng tránh được tai nạn bấy nhiêu.
Một chiếc xe tải hà ng chẹt lên, vỠtrứng vỡ đánh "rắc" một cái. Kim rên la:
- Trá»i! Sao mình bị đè khiếp thế nà y! Hình như mình bị say sóng thì phải. Mình bị gãy nát mất rồi.
Tuy bị chẹt xe nhưng ả kim không gãy. Cô ả vẫn như trước, nằm sõng sượt dưới lòng suối. Mặc xác ả!
|
 |
|
| |