 |
|

31-08-2008, 08:46 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Tiá»n Chiến Háºu Chiến
Nguyên tác : Cổ Long
Hồi 16
Gặp lão già là m trò quỷ nhát
Lục Tiểu Phụng chẳng nói gì. Chà ng không muốn thổ lộ trước mặt nhà sư chất phác mặc dầu trong bụng chà ng đầy chất đắng ngòm.
Bây giá» chà ng má»›i biết mình đã gặp hai Nê Nhân Trương Ä‘á»u là giả hiệu.
Lão thứ nhất mạo xưng Nê Nhân Trương để đánh tráo pho tượng sáp ong đổ vạ cho Tây Môn Xuy Tuyết.
Nếu chà ng không mắc lừa thì thế nà o cũng trở lại để Nê Nhân Trương thứ hai hạ độc thủ giết chà ng.
Äây chỉ là má»™t thứ liên hoan độc kế không hÆ¡n không kém. Kế trước không thà nh sẽ có kế sau liên tiếp.
Lục Tiểu Phụng thở phà o má»™t cái. Chà ng phát giác váºn khà mình hãy còn may mắn má»›i sống được đến bây giá».
Nhà sư chất phác thở dà i nói :
- Hòa thượng đã bảo thà chủ khà xông lên đỉnh đầu, nhất định có chuyện xúi quẩy.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Tại hạ có Ä‘iá»u chi xúi quẩy đâu?
Nhà sư chất phác đáp :
- Thiếu gì việc tá» tế thà chá»§ không là m mà chỉ Ä‘i kiếm ngưòi chết để lo nặn tượng. Như váºy mà không xúi quẩy ư?
Lục Tiểu Phụng nhìn lão nói :
- Tại hạ kiếm ngưá»i chết nặn tượng nên tá»›i đây. Còn hòa thượng đến đây là m chi?
Nhà sư chất phác bị câu há»i trá»› trêu nà y không biết trả lá»i thế nà o. May sao giữa lúc ấy Nê Nhân Trương giả hiệu sưng đầu đột nhiên báºt tiếng rên la.
Nguyên lúc hai ngưá»i và o háºu viện vẫn không quên Ä‘em cả Nê Nhân Trương giả hiệu và o.
Nhà sư chất phác thở phà o một cái nói :
- Y tỉnh lại rồi. Thế là bản hòa thượng không mang tiếng đụng chết ngưá»i.
Lục Tiểu Phụng nhìn lão há»i :
- Có phải bản ý hòa thượng muốn đụng chết lão không?
Nhà sư chất phác chắp hai tay để trước ngực niệm :
- A Di Äà Pháºt! Tá»™i nghiệp! Tá»™i nghiệp! Nhà Pháºt có đức hiếu sinh. Nếu bản hòa thượng định là m thế há chẳng bị giam và o mưá»i tám tầng địa ngục ư?
Lục Tiểu Phụng cưá»i há»i :
- NÆ¡i đó có Ä‘iá»u chi không ổn? Ãt ra hòa thượng sẽ được gặp mấy ông bạn. Huống chi hòa thượng không và o địa ngục thì còn ai và o?
Nhà sư chất phác lắc đầu nói để mình nghe :
- Chá»› cùng ngưá»i Ä‘ua hÆ¡i múa má». Chá»› cùng ngưá»i Ä‘ua hÆ¡i múa má». Chá»› cùng ngưá»i...
Lục Tiểu Phụng không nhịn được cưá»i há»i :
- Hòa thượng niệm kinh gì váºy?
Nhà sư chất phác thở dà i đáp :
- Äây bất quá là bản hòa thượng nhắc nhở mình để sau nà y khá»i phải và o ngục rút lưỡi.
Lục Tiểu Phụng muốn nói lại thôi vì chà ng thấy ngưá»i nằm dưới đất đã tỉnh lại Ä‘ang ôm đầu, gắng gượng muốn ngồi dáºy.
Lục Tiểu Phụng nhìn lão. Lão cÅ©ng ngó Lục Tiểu Phụng vẻ sợ sệt lá»™ ra khóe mắt. Lão chợt trông thấy nhà sư chất phác bá»—ng giáºt nảy mình. Diá»…n biến nà y tá» ra lão nháºn biết nhà sư chất phác nhưng mà nhà sư chất phác nét mặt thản nhiên không lá»™ vẻ gì.
Lục Tiểu Phụng vẫn chưa lên tiếng.
Hai ngưá»i cứ im lặng đứng trước mặt Nê Nhân Trương giả hiệu để nhìn lão. Tuy lão không phải là Nê Nhân Trương chân chÃnh nhưng đúng là má»™t lão già .
Lục Tiểu Phụng biết mình chẳng cần mở miệng, lão cũng hiểu vì lẽ gì rồi.
Quả nhiên lão thở dà i nói :
- Lão phu biết các vị có Ä‘iá»u muốn há»i mà còn biết hai vị há»i chuyện gì nữa.
DÄ© nhiên lão biết lắm. Bất cứ ai sau khi bị ám toán không chết Ä‘á»u cáºt vấn tìm lai lịch đối phương, nhân váºt sai khiến là ai? Con ngưá»i đã sống đến năm, sáu chục tuổi đầu có lý nà o không hiểu rõ Ä‘iểm nà y?
Lão nói tiếp :
- Nhưng những câu các vị muốn há»i lão phu Ä‘á»u không dám trả lá»i vì má»™t khi nói ra tất mình phải chết.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Lão sợ chết ư?
Lão nói váºy là đúng sá»± thá»±c. Con ngưá»i tuổi cà ng nhiá»u lại cà ng không muốn chết. Những kẻ huyết khà coi thưá»ng mạng sống từ trên lầu nhảy xuống hay treo cổ Ä‘á»u là giá»›i thanh niên, chẳng mấy khi thấy lão già tá»± sát.
Lục Tiểu Phụng dá»±ng mặt lên há»i :
- Lão đã sợ chết. Chẳng lẽ không sợ bá»n tại hạ hạ sát ư?
Lão già đáp :
- Lão phu không sợ trưá»ng hợp nà y.
Lục Tiểu Phụng lấy là m kỳ há»i :
- Tại sao lão sợ chết mà không sợ ngưá»i hạ sát?
Lão già đáp :
- Vì lão phu nháºn ra công tá» không có dáng Ä‘iệu muốn giết ngưá»i mà cÅ©ng chẳng muốn hạ sát lão phu.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Lão nháºn ra được ư?
Lão già đáp :
- Lão phu đã sống bấy nhiêu tuổi đầu mà điểm nà y cÅ©ng không nháºn ra há chẳng là sống uổng ư?
Lão cưá»i hoà i. Kiểu cưá»i cá»§a lão tháºt giống cáo già . Lục Tiểu Phụng trợn mắt lên nhìn lão, đột nhiên cất tiếng :
- Lần nà y thì lão lầm to rồi.
Lão già chỉ "Ồ" một tiếng chứ không nói gì. Lục Tiểu Phụng nói tiếp :
- Lão nháºn xét vá» tại hạ không lầm. Thá»±c tình tại hạ không muốn giết lão nhưng lão lại nháºn lầm vá» nhân váºt sai lão tá»›i đây. Lão không giết chết được tại hạ thì bất luáºn có thổ lá»™ sá»± bà máºt cá»§a y hay không lão cÅ©ng nhất định phải chết, không còn nghi ngá» gì nữa.
Nụ cưá»i cá»§a lão già bá»—ng cứng Ä‘á». Khóe mắt lá»™ vẻ khá»§ng khiếp. Lục Tiểu Phụng nói :
- DÄ© nhiên lão đã hiểu rõ thá»§ Ä‘oạn cá»§a ngưá»i kia, bây giá» lão muốn bá» Ä‘i, tại hạ tuyệt đối không cản trở để lão chết rồi cÅ©ng đừng oán tại hạ.
Lão già đứng lên nhưng không cỠđộng. Lục Tiểu Phụng lại nói :
- Trước nay tại hạ rất Ãt khà giết ngưá»i nhưng cứu ngưá»i không phải Ãt.
Lão già ngáºp ngừng há»i :
- Công tá»... công tá» chịu cứu lão phu chăng?
Lục Tiểu Phụng há»i lại :
- Nhưng lão có chịu nói không.
Lão già ngần ngại, trong lúc nhất thá»i lão chưa quyết định. Lục Tiểu Phụng nói :
- Lão cứ nghĩ đi, tại hạ...
Äá»™t nhiên chà ng dừng lại không nói nữa. Tháºm chà chà ng cÆ¡ hồ ngừng thở vì phát hiện ra lòng trắng mắt lão già biến thà nh xanh lè. Trong mà u xanh lại có giá»t máu đỠtươi ứa ra.
Lúc chà ng xông lại thì kẽ mắt lão già đã rách mà tựa hồ chẳng thấy đau đớn chi hết.
Lục Tiểu Phụng nắm lấy tay lão thì bà n tay cũng lạnh cứng. Chà ng biến sắc giục :
- Nói mau! Nói mau! Chỉ cần nói tên ngưá»i đó ra.
Lão già máy môi mấy cái. Trên môi đột nhiên lá»™ nụ cưá»i kỳ bà đặc biệt.
Nụ cưá»i vừa hiện ra liá»n lạnh cứng.
Cả ngưá»i lão cÅ©ng lạnh cứng. Da dẻ toà n thân khô như da trâu. Lục Tiểu Phụng vá»— và o ngưá»i lão nghe "bùng bùng" chẳng khác gì gõ trống.
Nhà sư chất phác giáºt mình kinh hãi la thất thanh :
- Äây là Cương Thi Má»™c My Tán.
Lục Tiểu Phụng nhẹ buông tiếng thở dà i nói :
- Chất độc tan và o huyết, ngưá»i biến thà nh cái xác cứng Ä‘á».
Nhà sư chất phác há»i :
- Chẳng lẽ lúc nà o lão đến đây đã trúng độc rồi? Tại sao chất độc đến bây giỠmới phát tác?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Nếu hòa thượng không đụng phải là m cho lão ngất Ä‘i thì e rằng lão ra khá»i cá»a lá»›n đã biến thà nh xác chết cứng dá» rồi.
Nhà sư chất phác nói :
- Như váºy là bất luáºn mưu kế có thà nh tá»±u hay không lão cÅ©ng phải chết.
Lục Tiểu Phụng thở dà i nói :
- Kế hoạch cá»§a há» tháºt kÃn đáo! Nhưng không hiểu vụ hy sinh lá»›n lao nà y vì mục Ä‘Ãch gì?
Nhà sư chất phác đáp :
- Vì mục Ä‘Ãch muốn hạ sát thà chá»§.
Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cưá»i há»i :
- Nếu chỉ vì muốn giết má»™t mình tại hạ mà phải hy sinh như váºy chẳng là trả má»™t giá rất đắt ư?
Nhà sư chất phác đáp :
- Thà chá»§ nói váºy thì ra tá»± đánh già mình quá thấp, không đáng tiá»n rồi.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Bá»n há» muốn giết tại hạ bất quá vì e ngại tại hạ cản trở đưá»ng Ä‘i cá»§a há» mà thôi.
Nhà sư chất phác há»i :
- Thà chá»§ nháºn thấy bá»n há» còn có mục Ä‘Ãch gì khác không?
Lục Tiểu Phụng "Ồ" một tiếng.
Nhà sư chất phác lại há»i :
- Há» còn mục Ä‘Ãch gì?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Bá»n hỠđã trả giá đắt như váºy dÄ© nhiên để là m má»™t việc lá»›n.
Nhà sư chất phác há»i :
- Việc lớn đó là việc gì?
Lục Tiểu Phụng há»i lại :
- Sao hòa thượng không Ä‘i há»i đức Bồ Tát coi?
Nhà sư chất phác đáp :
- Äức Bồ Tát chỉ nghe hòa thượng niệm kinh nhưng hòa thượng lại không nghe được tiếng nói cá»§a Bồ Tát.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Nếu váºy hòa thượng xuất gia là m chi?
Nhà sư chất phác cưá»i đáp :
- Hòa thượng xuất gia là m sư Ãt ra còn hay hÆ¡n là là m Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Là m hay hơn ở chỗ nà o?
Nhà sư chất phác đáp :
- Là m hòa thượng Ãt phiá»n não, là m Lục Tiểu Phụng rước lấy Ä‘au khổ cho mình nhiá»u hÆ¡n hòa thượng.
Äá»™t nhiên nhà sư chất phác vá»— tay hát :
- Vốn không mua não chuốc phiá»n. Vui buồn há ở lòng thiá»n mà ra? Vui buồn chỉ tại lòng ra. Tu là cõi phúc tình là oan khiên...
Nhà sư ca chưa hết, ngưá»i lão đã lướt Ä‘i rồi.
Lục Tiểu Phụng nhìn bóng sau lưng lão nhăn nhó cưá»i nói :
- Vui buồn ở tại lòng ta nhưng nôi buồn ta không kiếm nó, nó cũng kiếm ta.
Vòm trá»i cao vút, sáng sá»§a, mặt trá»i mùa thu lÆ¡ lá»ng trên không. Lục Tiểu Phụng từ từ cất bước ra khá»i ngõ hẻm. Äá»™t nhiên chà ng ngó thấy má»™t ngươì đứng ở đầu ngõ. Ngưá»i nà y y phục rất hoa lệ mà sắc mặt lợt lạt. Y là tay đệ nhất cao thá»§ trong bá»n đệ tỠở ÄÆ°á»ng môn tên gá»i ÄÆ°á»ng Thiên Tung. Chà ng tá»± há»i :
- Sao ÄÆ°á»ng Thiên Tung lại đến đây? Phải chănh hắn tìm đến là m phiá»n lụy cho ta?
Chà ng cưá»i há»i :
- Ông bạn cá»§a các hạ đâu? Y đã trả tiá»n hồ trà chứ?
ÄÆ°á»ng Thiên Tung nhìn chà ng, mắt đầy những tai máu. Äá»™t nhiên gã quỳ má»p xuống nhìn Lục Tiểu Phụng Ä‘áºp đầu ba cái.
Lục Tiểu Phụng ngÆ¡ ngác nghÄ© đến câu chà ng đã nói : "Äiá»u kiện cá»§a tại hạ rất giản dị là chỉ cần má»—i vị quỳ xuống dáºp đầu ba cái, tại hạ sẽ tặng cho má»™t tấm băng Ä‘oạn".
Chà ng không ngá» ÄÆ°á»ng Thiên Tung là m thế tháºt.
ÄÆ°á»ng Thiên Tung vốn là ngưá»i kiêu ngạo. Chẳng thà y để ngưá»i chặt đầu chứ không chịu quỳ lạy ai. Nhưng lần nà y y lại dáºp đầu. Không những y lạy ngưá»i thá»±c sá»± mà còn dáºp đầu kêu "binh binh".
Lục Tiểu Phụng tá»± há»i :
- Chà ng thanh niên kiêu ngạo dưới mắt không ngưá»i mà chịu khuất phục ư? Vì lẽ gì y thay đổi thái độ đột ngá»™t?
Lục Tiểu Phụng thở dà i nói :
- Chẳng lẽ các hạ muốn tìm đến Diệp Cô Thà nh? Dù các hạ tìm thấy hắn nhưng chưa chắc đã trả thù được.
ÄÆ°á»ng Thiên Tung đứng dáºy trợn mắt lên nhìn chà ng không nói ná»a lá»i.
Lục Tiểu Phụng đà nh cá»i băng Ä‘oạn ở Ä‘ai lưng đưa ra. Chà ng đã nói sao là đúng như váºy.
ÄÆ°á»ng Thiên Tung đón lấy tấm băng xoay mình Ä‘i luôn. Gã không ngó Lục Tiểu Phụng lần nà o nữa mà cÅ©ng không quay đầu lại.
Lục Tiểu Phụng đứng nhìn cho đến lúc gã Ä‘i tá»›i đầu đưá»ng.
Bây giá» chà ng má»›i hiểu sâu xa cừu háºn quả là điá»u đáng sợ. Trước nay chà ng chưa thấu rõ vì chà ng không căm háºn ai. Lòng chà ng thông thưá»ng yêu ngưá»i chứ không thù ghét.
Ngà y rằm tháng chÃn và o lúc giữa trưa. Ãnh dưá»ng quang rá»±c rỡ. Lục Tiểu Phụng từ trong hẻm Kim Ngư Ä‘i ra theo đưá»ng phố cổ kÃnh phồn hoa rảo bước tiến vá» phÃa rước. Tuy suốt đêm chà ng không ngá»§ nhưng nhá»±a sống vẫn đầy rẫy, không ra chiá»u má»i mệt má»™t chút nà o.
Trên đưá»ng phố những tà áo xanh đỠcá»§a nam thanh nữ tú bay phất phÆ¡. Hai bên đưá»ng tiệm lá»›n tiệm nhá» buôn bán rất thịnh vượng. Tuy chà ng hay rước lấy phiá»n não và o mình mà lúc nà y tâm thần thư thái vì chà ng rất yêu ngưá»i.
Chà ng ưu thÃch nữ nhân, ưa thÃch con nÃt, ưa thÃch bạn hữu. Äối vá»›i má»i ngưá»i chà ng có má»™t tình yêu nhiệt liệt, vÄ©nh viá»…n không phai lạt.
Chà ng cÅ©ng được Ä‘a số ưa thÃch mình. Ão mặc cá»§a chà ng tuy đã dÆ¡ bẩn má»™t chút nhưng bằng cặp mắt vẫn sáng ngá»i, lưng chà ng vẫn ngay thẳng. Nhưng nữ nhân từ mưá»i bốn đến bốn chục tuổi gặp chà ng không khá»i liếc trá»™m đôi ba lần.
Những tấm băng đoạn trước chà ng cột ở đai lưng bây giỠđã cởi ra đeo lên vai.
Nguyên chà ng có sáu tấm băng Ä‘oạn thì đã đưa hai tấm tặng cho ngưá»i. Má»™t tấm cho nhà sư chất phác và má»™t tấm cho ÄÆ°á»ng Thiên Tung. Hiện giá» còn bốn tấm chà ng mong tặng cho chóng hết. Chỉ còn vấn đỠduy nhất là chưa tìm được đối tượng.
Bá»—ng thấy phÃa trước có ngưá»i dạy khỉ là m trò, Ä‘ang nổi hiệu đồng la Bá»n trẻ nÃt láºp tức bu quanh lại.
Má»™t lão già đầu tóc bạc phÆ¡, tay cầm gáºy trúc từ trong tiệm thuốc chệnh choạng bước ra bị hai thằng nhỠđụng phải suýt nữa té nhà o.
Lục Tiểu Phụng vá»™i chạy tá»›i nâng đỡ, lão mỉm cưá»i nói :
- Lão tiên sinh đi cho bình yên.
Bạch phát lão nhân gò lưng xuống vừa thở vừa ho, bá»—ng ngá»ng đầu nhìn Lục Tiểu Phụng rồi thè lưỡi là m trò quá»· nhát.
Lục Tiểu Phụng giáºt mình kinh hãi. Chà ng thấy đủ chuyện quá»· quái rồi nhưng chưa từng thấy lão già nà o là m trò quá»· nhát.
Khi chà ng nhìn rõ hai mắt lão già suýt nữa không nhịn được báºt tiếng la hoảng :
- Tư Không TrÃch Tinh!
Nguyên lão già nà y là vua ăn cắp thiên hạ vô địch giả dạng.
Tuy chà ng không báºt tiếng la nhưng trong tay váºn cưá»ng lá»±c nắm cạnh và o sưá»n gã, khẽ cất tiếng há»i :
- Hảo hà i từ! Sao ngưá»i cÅ©ng đến đây!
Tư Không TrÃch Tinh há»i lại :
- Gã tiểu tỠtồi bại là công tỠcòn đến đây thì sao gã tiểu tỠtỠtế là tại hạ lại không đến được?
Lục Tiểu Phụng váºn thêm khà lá»±c và o tay há»i :
- Phải chăng ngươi định ăn cắp băng đoạn của ta?
Tư Không TrÃch Tinh Ä‘au đến nghiến răng méo miệng, lắc đầu quầy quáºy không ngá»›t.
Lục Tiểu Phụng lại há»i :
- Ngươi không muốn lấy ư?
Tư Không TrÃch Tinh đáp :
- Không muốn, nhất định không muốn.
Lục Tiểu Phụng nhìn và o mặt gã buông tay ra, cưá»i há»i :
- Phải chăng ngươi đã thay đổi tÃnh nết?
Tư Không TrÃch Tinh thở phà o má»™t cái, bóp cạnh sưá»n đáp :
- Không phải tiểu đệ thay đổi tÃnh nết.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Ngươi không thay đổi tÃnh nết, sao lại thôi ăn cắp?
Tư Không TrÃch Tinh đáp :
- Tiểu đệ có rồi thì còn lấy cắp là m chi?
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Ngươi có cái gì?
Tư Không TrÃch Tinh đáp :
- Băng đoạn.
Lục Tiểu Phụng sá»ng sốt há»i :
- Ngươi có băng đoạn rồi ư?
Tư Không TrÃch Tinh đáp :
- Äúng thế.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Ngươi lấy được ở đâu?
Tư Không TrÃch Tinh cưá»i đáp :
- Vừa má»›i lấy ở trên mình má»™t ngưá»i bạn.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Ông bạn đó có phải là ta không?
Tư Không TrÃch Tinh lại thở dà i đáp :
- Công tỠđã biết tiểu đệ không có nhiá»u bạn hữu.
Lục Tiểu Phụng nghiến răng, lại vươn tay ra toan chụp gã.
Lần nà y Tư Không TrÃch Tinh không chịu để chà ng chụp trúng, vá»™i và ng né tránh cưá»i há»i :
- Công tá» còn nhiá»u, tiểu đệ chỉ lấy má»™t là lịch sá»± lắm rồi. Chẳng lẽ công tá» còn chưa vừa lòng?
Lục Tiểu Phụng trợn mắt lên nhìn gã. Äá»™t nhiên chà ng cưá»i nói :
- Ta tưởng ngươi là con ngưá»i thông tuệ, dè đâu ngươi chỉ là đứa ngu xuẩn.
Tư Không TrÃch Tinh chá»›p mắt chá» chà ng nói tiếp. Lục Tiểu Phụng lại nói :
- Ngươi thá» nghÄ© coi : nếu là băng Ä‘oạn tháºt thì khi nà o ta lại Ä‘eo trên mình má»™t cách há»› hênh.
Tư Không TrÃch Tinh la thất thanh :
- Chẳng lẽ tấm băng Ä‘oạn nà y là giả tháºt ư?
Lục Tiểu Phụng cÅ©ng liếc mắt ngó gã, thè lưỡi ra là m trò quá»· nhát. Tư Không TrÃch Tinh ngÆ¡ ngẩn má»™t chút là m như thay đổi chiến thuáºt, gã rút băng Ä‘oạn trong tay áo ra, miệng lẩm bẩm :
- Xem chừng có chỗ giả thiệt.
Lục Tiểu Phụng cưá»i nói :
- Ta biết trước nay ngươi chưa từng ăn cắp phải đồ giả, không ngỠbữa nay ngươi lại mắc bẫy.
Tư Không TrÃch Tinh nói :
- Công tỠchớ đem vụ nà y tiết lộ ra ngoà i để phát an tấm chiêu bà i của tiểu đệ.
Lục Tiểu Phụng đủng đỉnh há»i :
- Ngươi ăn cắp đồ cá»§a ta, tại sao ta phải giữ kÃn không được nói ra?
Tư Không TrÃch Tinh há»i lại :
- Tiểu đệ trả lại cho huynh đà i được chăng?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Dù ngươi trả lại ta cÅ©ng muốn nói ra. Vua ăn cắp mà lấy phải đồ giả thì bá»n thâu tá» thâu tôn nghe được vụ nà y tất chúng phải cưá»i đến trẹo cả quai hà m.
Tư Không TrÃch Tinh há»i :
- Nếu tiểu đệ vừa trả lại băng Ä‘oạn, vừa má»i công tá» Ä‘i ăn má»™t bữa tháºt to thì sao?
Lục Tiểu Phụng là m bộ ngần ngại đáp :
- Nếu váºy để ta suy nghÄ©. Ta còn muốn biết ngươi má»i ta Ä‘i ăn những món gì?
Tư Không TrÃch Tinh há»i ;
- Má»™t món Hồng Siêu Bà i XÃ, thêm hai con vịt máºp, công tá» coi đã đủ chưa?
Lục Tiểu Phụng là m bá»™ không thÃch lắm, miá»…n cưỡng gáºt đầu. Nhưng sá»± tháºt cÆ¡ hồ chà ng không nhịn được muốn lăn ra mà cưá»i, chà ng lẩm bẩm : - Thằng lá»i nà y mắc bẫy ta rồi?
Chà ng ngó thấy Tư Không TrÃch Tinh kÃnh cần cầm tấm băng Ä‘oạn đưa lại, không nhịn được sắp báºt tiếng cưá»i. Chà ng định lấy lại tấm băng Ä‘oạn rồi sẽ cưá»i lăn lá»™n cho thá»a thÃch.
Dè đâu Tư Không TrÃch Tinh đột nhiên rút tay vá», lắc đầu nói :
- Không được. Nhất định không được.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Sao lại không được?
Tư Không TrÃch Tinh đáp :
- Vịt máºp quá, vây cá ngon quá, công tỠăn nhiá»u tất phải bể bụng. Chúng ta là hảo bằng hữu. Tiểu đệ không thể là m hại công tá».
Lục Tiểu Phụng sá»ng sốt.
Tư Không TrÃch Tinh chá»›p mắt nói :
- Vả lại tiểu đệ nghÄ© rằng có băng giả còn hÆ¡n không. Phải váºy chăng?
Dưá»ng như gã cÅ©ng không nhịn được, phải nổi lên trà ng cưá»i rá»™. Gã vừa cưá»i vừa lá»™n mình Ä‘i mấy vòng, ngưá»i đã vá»t lên nóc nhà . Gã nhìn Lục Tiểu Phụng vẫy tay mấy cái rồi đột nhiên mất hút.
Lục Tiểu Phụng tức như bể bụng. Chà ng nghiến răng hằn há»c nói :
- Thằng lá»i nà y quả là khắc tinh cá»§a ta. Há»… gặp gã là xúi quẩy.
Chà ng chưa dứt lá»i, bá»—ng thấy bá»n trẻ nÃt Ä‘ang coi khỉ là m trò chạy lại bu quanh mình. Tên nà o cÅ©ng ngá»a mặt lên nhìn chà ng, tá»±a hồ chúng ngắm nghÃa chà ng còn thú hÆ¡n coi khỉ là m trò.
Lục Tiểu Phụng vừa tức giáºn vừa buồn cưá»i, chà ng không nhịn được há»i :
- Ta có gì đáng coi đâu?
Bá»n trẻ nÃt đáp :
- Äại thúc Ä‘i vá»›i lão công công kia thì nhất định đại thúc cÅ©ng biết bay như lão.
Bây giá» Lục Tiểu Phụng má»›i vỡ lẽ là bá»n trẻ nÃt nà y chỉ thÃch coi ngưá»i bay.
Bá»n trẻ nÃt lại năn nỉ :
- Äại thúc! Äại thúc Ä‘i cho chúng cháu coi được không?
Lục Tiểu Phụng thở dà i, đột nhiên cưá»i đáp :
- Ta dạy các ngươi má»™t bà i ca. Các ngươi há»c thuá»™c rồi, ta sẽ bay cho các ngươi coi.
|

31-08-2008, 08:47 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Tiá»n Chiến Háºu Chiến
Nguyên tác : Cổ Long
Hồi 17
ÄÆ°á»£c cuá»™c lấy băng thua mất kiếm
Bá»n con nÃt liá»n vá»— tay hoan hô :
- Hay lắm! Chúng cháu xin hát ngay và từ nay ngà y nà o cũng hát, hát hoà i, hát mãi.
Lục Tiểu Phụng trong lòng khoan khoái liá»n dáºy bá»n trẻ từng câu má»™t.
Tư Không kia vốn là khỉ thà nh tinh. Thà nh tinh nhà o lộn rất tà i tình. Nhà o lộn không xong là dốt đặc. Dốt đặc là ta đánh nát mình.
Bá»n con nÃt há»c rất mau thuá»™c. Chúng thuá»™c rồi lá»›n tiếng hát vang không ngá»›t.
Lục Tiểu Phụng nghe thÃch quá không khá»i báºt cưá»i. Chà ng cưá»i lăn lá»™n rồi ôm bụng mà cưá»i. Tiếp theo chà ng lá»™n mình luôn ba vòng vá»t lên nóc nhà , nhìn bá»n trẻ nÃt vẫy tay cưá»i nói :
- Lúc nà o các ngươi rảnh là hát, ta mà rảnh lại bay cho các ngươi coi.
Chà ng nhìn lại bốn tấm băng Ä‘oạn quả nhiên đã mất má»™t. Chà ng chẳng thể không thừa nháºn con khỉ thà nh tinh kia đã lấp cắp Ä‘em Ä‘i ngay trước mắt mình.
Vừa rồi chà ng tức quá cÆ¡ hồ bể bụng. Kế đó chà ng lại cưá»i má»™t tráºn muốn bể bụng. Hiện giá» bụng chà ng lép xẹp, đói quá cÆ¡ hồ không chịu nổi.
May đến giỠăn cÆ¡m. Trong những tiệm lá»›n tiệm nhá», tá»u lâu phạn Ä‘iếm, tiếng dao chặt thịt, tiếng bát đĩa lách cách khiến cho cả những ngưá»i no bụng cÅ©ng thèm ăn. Chà ng tưởng chừng nếu không tìm và o quán ăn má»™t bữa thì cái bụng chưa bể vì tức giáºn, chưa bể vì cưá»i nhiá»u, e rằng bể vì đói quá.
Chà ng nghÄ© tá»›i Tư Không TrÃch Tinh bảo má»i chà ng ăn má»™t bát Hồng Siêu Ngư XÃ, hai con vịt máºp, liá»n định bụng gá»i thêm ba cân Trúc Diệp Thanh và bốn món ăn chÆ¡i dùng trước.
Lục Tiểu Phụng tìm và o phạm Ä‘iếm gần nhất, tiến lại bên bà n cạnh cá»a sổ gá»i luôn bảy, tám thứ má»™t lúc.
Chà ng ngồi xuống đợi chá». Bảy, tám món chưa Ä‘em đến thì bên ngoà i đã có bảy, tám ngưá»i Ä‘i và o. Ngưá»i Ä‘i trước mặc áo gấm rất hoa lệ, coi có vẻ oai hùng. Mái tóc đã đốm bạc nhưng y phục lại giống má»™t vị công tá» dòng sang. Lưng Ä‘eo Ä‘ai ngá»c lóng loáng giắt đầy những hạt trân châu lá»›n bằng mắt rồng, những viên ngá»c thúy to bằng ngón tay cái.
Nguyên cái Ä‘ai ngá»c đã đáng gia liên thà nh, trên đại ngá»c cà i má»™t thanh bảo kiếm so vá»›i Ä‘ai ngá»c còn trân quý hÆ¡n.
Theo sau ngưá»i nà y là má»™t lÅ© thanh niên cÅ©ng rất bệ vệ. Phục sức chúng cá»±c kỳ sang trá»ng dáng Ä‘iệu kiêu ngạo phi thưá»ng tá»±a hồ dưới mắt không ngưá»i. Nhưng tên nà o cÅ©ng chân bước nhẹ nhà ng, cỠđộng linh hoạt, tá» ra Ä‘á»u là những thiếu niên anh hùng võ công không phải tầm thưá»ng.
Bá»n ngưá»i tiến và o chỉ liếc mắt ngó qua Lục Tiểu Phụng má»™t cái rồi kiếm bá»™ bà n lá»›n nhất ngồi xuống.
Bá»n nà y không thèm nhìn ai nhưng phải ngó Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng không thèm nhìn mặt há» lần nà o nhưng cÅ©ng nháºn ra thanh bảo kiếm cà i trên Ä‘ai ngá»c.
Vá» kiếm bằng da cá Ä‘en, miệng viá»n bạch kim. Thanh kiếm hình thù rất cổ quái, dây Ä‘eo mà u đỠtươi, treo tấm bạch ngá»c khắc thà nh hình hai con cá.
Chà ng chỉ nhìn thanh kiếm nà y cÅ©ng đủ biết nhân váºt Ä‘eo kiếm là hạng ngưá»i nà o.
Ngưá»i đứng tuổi Ä‘eo kiếm mình mặc áo gấm dÄ© nhiên là chá»§ nhân Trưá»ng Lạc SÆ¡n Trang ở Song Ngư ÄÆ°á»ng, đất Hổ Khẩu miá»n Giang Nam. Y chÃnh là Thái Bình Kiếm Khách Tư Mã Tá» Y.
"Kim Nam Cung, Ngân Lâu Dương, Ngá»c Tư Mã" là câu nói để tiêu biểu cho ba đại thế gia trong võ lâm.
Äá»i xưa coi ngá»c là quý giá nhất, váºy Trưá»ng Lạc SÆ¡n Trang là má»™t nhà phú quý hÆ¡n hết không còn nghi ngá» gì nữa.
Tư Mã Tá» Y ngoà i môn võ công gia truyá»n còn là đệ tá» chÃnh tông cá»§a Thiết Kiếm Tiên Sinh. Hồi y má»›i hai mươi tuổi đã nổi danh khắp thiên hạ là báºc thiếu niên anh hùng, văn võ song toà n, lại thêm gia phong hiển hách.
Hiện giá» tuy y đã đứng tuổi nhưng vẫn giữ thói kiêu hùng trong tuổi thiếu niên, phong tư anh tuấn chẳng kém gì ngà y trước. Nhân váºt nà o được y để mắt tá»›i là má»™t Ä‘iá»u vinh hạnh.
Nhưng Lục Tiểu Phụng lại chẳng cần gì, ngó món Hồng Siêu Ngá»± XÃ. Vây cá nướng chÃn vừa vặn, rượu cÅ©ng rất thÆ¡m tho.
Lục Tiểu Phụng cầm đũa định gắp má»™t miếng ăn bá»—ng ngó thấy gã thanh niên mặc áo tÃa, Ä‘eo trưá»ng kiá»m. Äốc kiếm treo trấm bạch hình song ngư rồi.
Chà ng nhân lúc thanh niên chưa tới trước mặt vội gắp miếng vây cá nhét đầy và o miệng.
Tá» Y thiếu niên Ä‘eo kiếm đứng lại, lạnh lùng nhìn chà ng hai lần rồi chắp tay há»i :
- Chắc các hạ là Lục Tiểu Phụng?
Lục Tiểu Phụng đáp lại bằng cái gáºt đầu. Tá» Y thiếu niên tá»± giá»›i thiệu :
- Tại hạ là Hồ Thanh ở Trưá»ng Lạc SÆ¡n Trang tại Song Ngư ÄÆ°á»ng, dất Hổ Khẩu thà nh Cô Tô. Còn gia sư ngồi bên kia chắc các hạ biết rồi.
Lục Tiểu Phụng lại gáºt đầu. Hồ Thanh nói tiếp :
- Trước mặt ngưá»i minh mẫn không nói chuyện mỠám. Gia sư đặc biệt bảo tại hạ đến mượn tấm băng Ä‘oạn trên vai các hạ vì có việc cần dùng tá»›i nó, đồng thá»i má»i các hạ qua bên đó uống rượu.
Lần nà y Lục Tiểu Phụng không gáºt đầu cÅ©ng chẳng lắc đầu, đưa ngón tay lên chỉ và o miệng mình.
Trong miệng chà ng ngáºm miếng vây cá dÄ© nhiên không mở ra để nói được.
Hồ Thanh chau mà y ra chiá»u khó chịu nhưng đà nh phải đứng chá». Gã chá» khá lâu Lục Tiểu Phụng má»›i nuốt xong miếng vây cá liá»n thừa cÆ¡ há»i ngay :
- Bây giỠxin các hạ giao băng đoạn cho tại hạ được chưa? Nếu các hạ muốn lưu lại một tấm để mình dùng cũng không sao.
Gã nói má»™t cách há»i hợt, tá»±a hồ cho là mình đã phải qua mở miệng yêu cầu là dÄ© nhiên Lục Tiểu Phụng phải nể mặt.
Lục Tiểu Phụng thá»§ng thăng nhấm nháp miếng vây cá nuốt rồi, lại bưng chung rượu lên uống má»™t há»›p. Äoạn chà ng thở phà o má»™t cái ra chiá»u thá»a mãn vá» món vây cá cùng rượu ngon, Lục Tiểu Phụng mỉm cưá»i đáp :
- Tại hạ vẫn ngưỡng má»™ thịnh danh cá»§a Tư Mã trang chúa từ lâu rồi, rất lấy là m cảm kÃch vá» hảo ý cá»§a trang chá»§. Còn những tấm băng Ä‘oạn nà y...
Hồ Thanh thấy chà ng dừng lại liá»n há»i :
- Những tấm băng đoạn thì sao?
Lục Tiểu Phụng lạnh lùng đáp :
- Tại hạ không cho mượn.
Hồ Thanh biến sắc, xoay tay nắm đốc kiếm.
Lục Tiểu Phụng không thèm ngó gã, lại gắp miếng vây cá đút và o miệng, thá»§ng thẳng nhấm nháp ra chiá»u vừa dạ.
Hồ Thanh trợn mắt nhìn chà ng. Bà n tay gã nổi gân xanh và rung động tựa hồ không nhịn nổi những muốn rút kiếm ra.
Bá»—ng sau lưng gã có ngưá»i đằng hắng hai tiếng rồi nói :
- Ngươi dùng chữ "mượn" là không được rồi. Có ai lại cho mượn cái đó bao gi�
Tư Mã Tá» Y mình cỠđộng tiến lại nhưng vẫn đứng ở phÃa xa xa tá»±a hồ chá» Lục Tiểu Phụng đứng lên nghinh tiếp.
Lục Tiểu Phụng vẫn lỠđi nhưng không ngó thấy.
Äối vá»›i món vây cá trước mặt chà ng hứng thú hÆ¡n bất cứ ai.
Tư Mã TỠY đang tiến lại gần, đưa ngón tay gõ lên mặt bà n mấy tiếng.
Hồ Thanh láºp tức rút trong bá»c ra má»™t táºp ngân phiếu đặt trên bà n. Tư Mã Tá» Y lại đưa tay lên vuốt râu mép nói :
- Ngá»c bÃch tuy quý tháºt nhưng không được thá»±c dụng bằng kim ngân. Bốc Cá»± không hiểu ý ngưá»i dÄ© nhiên chẳng khá»i đụng đầu và o vách.
Những tin tức ở kinh thà nh chuyển đi rất mau. Câu chuyện trước đây một giỠy đã được nghe rồi.
Tư Mã TỠY lại nói ;
- à kiến của bản nhân chắc các hạ cũng đồng quan cảm.
Lục Tiểu Phụng lẩm nhẩm gáºt đầu ra chiá»u hoà n toà n đồng ý. Tư Mã Tá» Y lại nói :
- Chá»— nà y có thể đổi ngay được năm vạn lạng bạc. Món tiá»n đó đối vá»›i ngưá»i thưá»ng đủ dùng suốt Ä‘á»i không lo thiếu thốn gì nữa.
Lục Tiểu Phụng cũng hoà n toà n đồng ý. Tư Mã TỠY lại nói :
- Äổi năm vạn lạng bạc lấy tấm băng Ä‘oạn là đáng giá qúy rồi.
Lục Tiểu Phụng lại hoà n toà n đồng ý.
Tư Mã Tá» Y đột nhiên cất tiếng há»i :
- Sao các hạ không cất táºp ngân phiếu Ä‘i?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ chỠcác hạ đem đi.
Tư Mã Tá» Y sá»ng sốt há»i Lục Tiểu Phụng :
- Äem Ä‘i đâu.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Äem đến tiệm gấm Ä‘oạn.
Tư Mã Tá» Y ngẩn ngưá»i ra không hiểu. Lục Tiểu Phụng lại nói tiếp :
- Ngoà i đưá»ng phố rất nhiá»u tiệm gấm Ä‘oạn, các hạ tuỳ ý và o tiệm nà o trao đổi cÅ©ng được.
Tư Mã TỠY sa sầm nét mặt nói :
- Ta chỉ cần đổi những băng đoạn của các hạ.
Lục Tiểu Phụng cưá»i đáp :
- Những tấm băng đoạn nà y của tại hạ không đổi được.
Nét mặt Tư Mã Tá» Y biến thà nh xám xanh, y cất giá»ng lạnh như băng nói :
- Äừng quên món ngân phiếu nà y những năm vạn lạng bạc.
Lục Tiểu Phụng thở dà i đáp :
- Nếu các hạ vui lòng để yên cho tại hạ ăn hết bát vây cá nà y một cách ngon là nh, tại hạ cũng tình nguyện biếu các hạ năm vạn lạng bạc.
Nét mặt Tư Mã Tá» Y Ä‘ang xám xanh đổi thà nh đỠbừng. Bà n bên nà y có ngưá»i không nhịn được, báºt lên tiếng cưá»i khúc khÃch.
Tiếng cưá»i vừa vang lên, kiếm quang đã vá»t ra. Lại nghe đánh "cách" má»™t tiếng. MÅ©i kiếm bị đôi đũa kẹp chặt.
Ngưá»i nổi tiếng cưá»i là má»™t thanh niên rượu đã ngà ngà . Còn ngưá»i động thá»§ chÃnh là Hồ Thanh. Hắn xoay tay má»™t cái, thanh trưá»ng kiếm Ä‘eo ở sau lưng đã phóng ra như con độc xà xuất động. Không ngá» Lục Tiểu Phụng động thá»§ còn mau lẹ hÆ¡n. Äá»™t nhiên chà ng đưa đôi đũa ra kẹp lấy mÅ©i kiếm, tá»±a hồ con rắn bị chịt chặt chá»— thất thốn. Lục Tiểu Phụng động thá»§ còn mau lẹ hÆ¡n. Äá»™t nhiên Hồ Thanh biến sắc, kinh hãi nhìn Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ông bạn đã say rồi.
Hồ Thanh nghiến răng hết sức giáºt mạnh má»™t cái nhưng thanh kiếm tá»±a hồ má»c rá»… và o đôi đũa không sao rút ra được.
Lục Tiểu Phụng lạnh lùng nói :
- NÆ¡i đây không có lệ cấm ngưá»i ta. Tá»u quán chẳng phải là Trưá»ng Lạc SÆ¡n Trang.
Hồ Thanh trán toát mồ hôi. Äá»™t nhiên lại nghe "cốp" má»™t tiếng. Thanh kiếm trong tay gã gãy là m hai khúc.
Tư Mã TỠY hươi kiếm chém thanh kiếm kia rồi lạnh lùng nói :
- Lùi lại! Từ nay không cho ngươi dùng kiếm nữa.
Hồ Thanh cúi đầu xuống nhìn thanh kiếm gãy thủi lủi lại từng bước. Gã lại đến bước thứ bảy, thứ tám, cặp mắt đột nhiên ứa lệ.
Lục Tiểu Phụng thở dà i nói :
- Äáng tiếc ôi là đáng tiếc!
Tư Mã Tá» Y há»i :
- Äiá»u chi đáng tiếc?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Äáng tiếc cho thanh kiếm nà y, lại đáng tiếc cho thanh niên kia. Thá»±c ra kiếm pháp cá»§a y không đến ná»—i kém cá»i, thanh kiếm bà y cÅ©ng chẳng phải tầm thưá»ng.
Tư Mã TỠY sa sầm nét mặt nói :
- Thanh kiếm bị chém gãy là không phải của tốt.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Sở dĩ dĩ kiếm nà y bị chém gãy vì mũi kiếm bị kẹp chặt.
Tư Mã TỠY nói :
- Äể cho ngưá»i ta kẹp được mÅ©i kiếm là đồ vô dụng.
Lục Tiểu Phụng nhìn y há»i :
- Các hạ động thủ là nhất định không ai kẹp được kiếm hay sao?
Tư Mã TỠY đáp :
- Tuyệt đối không thể.
Lục Tiểu Phụng cưá»i nói :
- Băng đoạn của tại hạ đã không cho mượn, cũng không trao đổi, dĩ nhiên không thể bán được.
Tư Mã Tá» Y cưá»i lạt há»i :
- Các hạ muốn ta cướp đoạt chăng?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Chúng ra còn có thể đánh cá.
Tư Mã Tá» Y há»i :
- Äánh cá thế nà o?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Các hạ đặt cuộc bằng thanh kiếm của các hạ.
Tư Mã TỠY chưa hiểu rõ.
Lục Tiểu Phụng nói tiếp :
- Các hạ phóng kiếm đâm ra nếu không ai kẹp được là các hạ thắng. Chẳng những các hạ lấy băng đoạn của tại hạ đem đi mà còn có thể lấy luôn cả thủ cấp của tại hạ nữa.
Tư Mã TỠY đáp :
- Ta không muốn lấy đầu các hạ.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Nhưng các hạ đòi lấy băng đoạn của tại hạ.
Tư Mã Tá» Y trợn mắt lên nhìn chà ng há»i :
- Ngoà i chuyện đánh cá không còn cách nà o nữa ư?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Không còn.
Tư Mã TỠY trầm ngâm một lúc rồi nói :
- Ta muốn đâm và o huyệt Kiên TÄ©nh ở vai bên trái các hạ. Váºy các hạ chuẩn bị Ä‘i.
Lục Tiểu Phụng đưa tay trái lên phá»§i vai áo bên trái mỉm cưá»i đáp :
- Ão cá»§a tại hạ không được sạch sẽ lắm, đã hai ngà y chưa giặt. Các hạ phóng kiếm đâm tá»›i rồi rút vá» cho lẹ kẻo thanh kiếm bị dÆ¡ bẩn.
Tư Mã TỠY lạnh lùng nói :
- Chỉ cần lấy máu rá»a, kiếm dÆ¡ cÅ©ng chẳng sao.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Tại hạ cũng chăng hay máu mình có sạch sẽ không?
Y vừa dứt lá»i, kiếm quang lấp loáng đâm tá»›i vai bên trái Lục Tiểu Phụng.
Thanh kiếm khá dà i, nguyên rút ra cũng không phải là dễ nhưng Tư Mã TỠY đã luyện được phương pháp vỠrút kiếm. Kiếm vừa rút ra đã phóng tới đầu vai Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng đưa hai ngón tay ra kẹp lấy.
Äá»™ng tác cá»§a chà ng coi rất giản dị nhưng sá»± thá»±c chà ng đã chuẩn bị tÃnh toán tốc độ không ai hình dung được mà cÅ©ng không ai tưởng tượng tá»›i.
Äá»™ng tác tuy giản dị nhưng chà ng đã rèn luyện mất nhiá»u công phu và thà nh thuá»™c như thép bức.
Tư Mã Tá» Y tưởng chừng trái tim chìm xuống, cả máu trong ngưá»i y cÅ©ng tá»±a hồ ngừng lại khi thanh kiếm cá»§a y bị kẹp cứng. Ngà y má»›i bốn tuổi y đã dùng cà nh trúc để luyện kiếm. Äến năm bảy tuổi y luyện bằng kiếm sắt.
Tư Mã Tá» Y há»c kiếm bốn chục năm rồi, nguyên động tác rút kiếm y đã nghiên cứu đến má»™t trăm ba mươi phương pháp. Kiếm vừa rút ra đã có thể xâu cả mưá»i hai đồng tiá»n.
Nhưng hiện giá» thanh kiếm cá»§a y bị kẹp chặt rồi. Trong khoảng thá»i gian chá»›p nhoáng nà y, tá»±a hồ y không thể tin được sá»± tháºt như váºy.
Y nhìn tay Lục Tiểu Phụng cơ hồ cũng không tin nổi là tay chà ng cũng bằng huyết nhục.
Lục Tiểu Phụng ngó bà n tay mình rồi lên tiếng :
- Chiêu kiếm nà y các hạ chưa phóng ra hết sức. Xem chừng thực tình các hạ không muốn lấy đầu tại hạ.
Tư Mã TỠY ấp úng :
- Các hạ...
Lục Tiểu Phụng vừa cưá»i vừa ngắt lá»i :
- Tại hạ vốn chẳng phải là hảo nhân mà các hạ cÅ©ng không phải ngưá»i tệ hại đã không muốn lấy đầu tại hạ, váºy tại hạ xin tặng má»™t tấm băng Ä‘oạn.
Chà ng rút một tấm băng đoạn khoác và o mũi kiếm rồi rảo bước dông tuốt không ngoảnh cổ lại nữa.
Chà ng sợ mình có thể đột nhiên thay đổi chá»§ ý. Tuy chà ng chưa no bụng nhưng trong lòng rất khoan khoái. Vì chà ng biết hiện giá» Tư Mã Tá» Y đã rõ được hai Ä‘iá»u. Má»™t là bất cứ ai phóng kiếm cÅ©ng có thể bị kẹp chặt. Hai là có ngưá»i thÃch nhu chứ không thÃch cương.
Lục Tiểu Phụng còn tin là Tư Mã Tá» Y được bà i há»c nà y, nhất định thay đổi tÃnh nết không dùng uy thế để lấn át ngưá»i nữa.
Nhưng chà ng đã được lợi gì? Chà ng hoà n toà n không nghĩ tới điểm nà y. Lục Tiểu Phụng chẳng bao giỠhà nh động để thu lợi và o mình.
Tâm thần chà ng khoan khoái nhưng cái bụng chà ng lại đưa ra kháng nghị.
Bụng chà ng tuy không lớn nhưng hai miếng vây cá chẳng thấm và o đâu.
Äối vá»›i chà ng hiện nay mà muốn được bữa ăn khoan khoái no nê tháºt không phải chuyện dá»… dà ng.
Chà ng còn Ä‘eo mấy tấm băng Ä‘oạn trên mình thì bất luáºn chà ng tá»›i đây hay chui và o chá»— nà o cÅ©ng chỉ trong khoảng khắc là có ngưá»i tá»›i gõ cá»a ngay.
Chà ng tá»± há»i :
- Còn lại hai tấm là m sao mà tống tiá»…n Ä‘i được? Nên đưa cho ai báºy giá»?
Thá»±c ra chà ng đã chuẩn bị má»™t tấm dà nh cho Má»™c đạo nhân thì chẳng thấy bóng lão đâu. Chà ng bá»±c mình ở chá»— ngưá»i nên đến thì không đến, ngưá»i không nên đến lại cứ đến hoà i.
Lại còn trưá»ng hợp thá»i gian. Lúc nà y chà ng muốn gặp ai lại chẳng gặp, ngưá»i không muốn gặp cứ chạm trán hoà i.
Dưá»ng như số pháºn cá»§a Lục Tiểu Phụng phải chịu đựng những chuyện trá»› trêu nà y. Bất giác chà ng buông tiếng thở dà i.
Giữa lúc ấy, chà ng chợt phát giác nhà sư chất phác Ä‘ang từ phÃa trước mặt Ä‘i tá»›i. Tay lão cầm cái bánh bao.
Nhà sư chất phác vừa ngó Lục Tiểu Phụng liá»n tưởng mình chạm trán quá»· sứ. Láºp tức lão toan rút lui cho êm chuyện.
Nhưng Lục Tiểu Phụng chạy vá»™i tá»›i nắm lấy lão há»i :
- Hòa thượng muốn chạy ư? Chạy đi đâu bây gi�
Nhà sư chất phác mắt đưa toà n tròng trắng ra há»i lại :
- Bản hòa thượng không muốn gây đến thà chủ mà cũng chẳng phạm pháp. Sao thà chủ cứ nhè hòa thượng lôi kéo là m chi?
Lục Tiểu Phụng chá»›p mắt mấy cái cưá»i đáp :
- Vì tại hạ đang có chuyện cần giao dịch với hòa thượng.
Nhà sư chất phác nói :
- Hòa thượng không cần giao dịch với thà chủ nữa vì hòa thượng không muốn mắc lừa.
Lục Tiểu Phụng an ủi lão :
- Lần nà y tại hạ bảo đảm quyết không lừa gạt hòa thượng.
Nhà sư chất phác nhìn chà ng ngần ngại đáp :
- Giao dịch chuyện gì? Thà chủ thỠnói trước cho hòa thượng nghe được không?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ dùng hai tấm băng đoạn nà y để đánh đổi lấy cái bánh bao của hòa thượng.
Nhà sư chất phác nói :
- Hòa thượng không đổi.
Lục Tiểu Phụng lá»›n tiếng há»i :
- Sao lại không đổi?
Nhà sư chất phác đáp :
- Vì hoà thượng biết trong thiên hạ chẳng bao giá» có được tiện nghi như váºy.
Lão đảo lòng trắng mắt ra nói tiếp :
- Bốc Cá»± dùng ba viên ngá»c bÃch để trao đổi lấy băng Ä‘oạn mà thà chá»§ không chịu. Há» Tư Mã đưa năm vạn lạng bạc ra mua thà chá»§ cÅ©ng không bán. Bây giá» thà chá»§ lại đòi trao đổi lấy tấm bánh bao cá»§a hòa thượng thì trừ phi thà chá»§ mắc chứng Ä‘iên khùng.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Chẳng lẽ hòa thượng cho là tại hạ có âm mưu nà o khác?
Nhà sư chất phác đáp :
- Bất luáºn thà chá»§ có âm mưu hay không hòa thượng cÅ©ng chẳng mắc bẫy.
Lục Tiểu Phụng há»i gặng :
- Hòa thượng nhất định không đổi ư?
Nhà sư chất phác đáp :
- Nhất định không đổi.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Hòa thượng không hối háºn đấy chứ?
Nhà sư chất phác hững hỠđáp :
- Chẳng việc gì mà phải hối háºn.
Lục Tiểu Phụng nói :
- ÄÆ°á»£c lắm! Hòa thượng không đổi thì thôi nhưng khi tại hạ muốn nói ra hòa thượng cÅ©ng đừng hòng cản trở.
Nhà sư chất phác không nhịn được há»i :
- Nói chuyện gì?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Nói thiên cố sự vỠhòa thượng đã và o kỹ viện.
Nhà sư chất phác đột nhiên nhét tấm bánh bao và o tay Lục Tiểu Phụng đồng thá»i rút những tấm băng Ä‘oạn trên vai chà ng rồi cắm đầu dông tuốt.
Lục Tiểu Phụng dặn theo :
- Hòa thượng đừng quên trong đó có một tấm dà nh cho Mộc đạo nhân. Hòa thượng phải tìm đến y mà giao ngay, không thì tại hạ nói vụ đó ra.
Nhà sư chất phác cắm đầu chạy Ä‘i thẳng không ngoảnh cổ lại. Coi lão chạy láºt Ä‘áºt khác nà o con ngá»±a bị quất roi và o Ä‘Ãt.
Lục Tiểu Phụng cưá»i hả hê. Chà ng cảm thấy trong mình thư thái, nhẹ nhõm và cao hứng phi thưá»ng, tưởng chừng suốt Ä‘á»i chưa lúc nà o được sung sướng như bữa nay.
Chà ng thoát khá»i nắm băng Ä‘oạn mà tưởng chừng trên vai trút được gánh nặng ngà n cân và coi là mình đã giao xong cho má»i ngưá»i.
Tấm bánh bao chưa nguội lắm. Chà ng cắn một miếng ăn rất ngon là nh tựa hồ ngon hơn cả món vây cá lúc trước.
Chà ng quên bẵng còn tấm băng tối háºu không biết để cho ai. Có thể nói là chà ng quên sạch không còn nhá»› việc gì nữa.
Lục Tiểu Phụng vẫn hoà i nghi nhà sư chất phác là ngưá»i đầu não trong cuá»™c âm mưu nà y nhưng hiện giá» dưá»ng như chà ng không nhá»› nữa.
|

31-08-2008, 08:48 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Tiá»n Chiến Háºu Chiến
Nguyên tác : Cổ Long
Hồi 18
Ngưá»i hồ đồ vá»›i chuyện hồ đồ
Chẳng ai hiểu được Lục Tiểu Phụng lúc nà y là con ngưá»i thông tuệ hay hồ đồ. Mặt trá»i dần dần đã xế vá» Tây.
Trước đây má»™t giá» Lục Tiểu Phụng đã giao hết băng Ä‘oạn cho nhà sư chất phác. Quãng thá»i gian sau đó không ai hiểu chà ng đã là m gì?
Dưá»ng như chà ng thênh thang Ä‘i ngắm cảnh hết chá»— nà y đến chá»— khác trong kinh thà nh. Sá»± thá»±c chà ng quanh Ä‘i quẩn lại nhiá»u lần. Dù có ngưá»i theo dõi cÅ©ng bị chà ng đánh lạc hướng. DÄ© nhiên chà ng chẳng thể đưa ngưá»i nà o đến Hợp Phương Trai. Chà ng do cá»a sau tiến và o. Trong háºu viên rất tịch mịch. Gió thổi quyện theo mùi hương thÆ¡m cá»§a hoa cúc hoa quế bay lên ngà o ngạt.
Những con cá và ng trong hồ nước dưới gốc cây thạch lá»±u như cÅ©ng biếng cỠđộng. Chà ng xuyên qua vùng hoa cúc ngó thấy trong tòa tiểu đình lục lăng má»™t ngưá»i ngồi tá»±a lan can ngÆ¡ ngẩn xuất thần.
Hoa cúc mà u và ng, lan can mà u Ä‘á», nà ng mặc xiêm áo mà u lục. Tấm lưng liá»…u má»m mại mà sắc mặt lợt lạt như ngưá»i bịnh hoạn chưa thuyên giảm, trong lòng lại nảy ra những ná»—i buồn má»›i mẻ.
Cảnh thu trong vưá»n đã đẹp nhưng đẹp sao bằng ngưá»i nà ng.
Lục Tiểu Phụng tưởng đến nay má»›i gặp Âu Dương Tình là má»™t cô gái diá»…m lệ nhất. Phải chăng vì bây giá» chà ng má»›i biết ra mình đối vá»›i nà ng vẫn yêu vụng dấu thầm? Ngá»c gió thu thổi và o đám hoa cúc ngoà i lan can. Trên lối Ä‘i ngá» lác đác mấy tấm lá rụng. Chà ng len lén bước qua. Äá»™t nhiên chà ng phát giác Âu Dương Tình Ä‘ang nhìn mình bằng cặp mắt sáng ngá»i.
Hai ngưá»i chưa chạm mặt và o nhiá»u lần. Sá»± thá»±c hai ngưá»i chưa nói vá»›i nhau được tá»›i mưá»i câu.
Lúc nà y trong lòng Lục Tiểu Phụng nảy ra cảm giác cá»±c kỳ bi diệu không bút nà o tả xiết. Chà ng cÅ©ng cảm thấy trái tim Ä‘áºp mạnh và dưá»ng như chân tay hÆ¡i luống cuống. Còn tâm lý Âu Dương Tình lúc nà y ra sao?
Lục Tiểu Phụng chẳng nháºn ra được gì khác lạ trên khuôn mặt cá»§a nà ng. Lúc nà ng nhìn chà ng cÅ©ng giống hệt ngà y trước.
Xem chừng nếu không không phải nà ng đã dằn mối xúc động thì nhất định nà ng là m ra bá»™ mặt như váºy. Những cô gái trên thế gian phá»ng có mấy ngưá»i không là m bá»™ là m tịch?
Lục Tiểu Phụng ngấm ngầm hÃt má»™t hÆ¡i chân khà trước khi bước lên tiểu đình. Chà ng thá»n thẹn cưá»i há»i :
- Cô nương đã hết bịnh chưa?
Âu Dương Tình gáºt đầu trá» ghế đá trước mặt nói :
- Công tỠngồi xuống đó,
Lục Tiểu Phụng bản ý muốn ngồi xuống bên nà ng nhưng nà ng đã ra chiá»u lãnh đạm, chà ng cÅ©ng không thể tá» tình thân thiết. Hỡi Æ¡i! Tại sao đà n bà con gái cứ thÃch là m bá»™ là m tịch?
Phải chăng vì há» biết đà n ông thÃch há» nên há» cà ng treo giá ngá»c cà ng cao phẩm hÆ¡n ngưá»i?
Giả tá»· Âu Dương Tình thá»±c sá»± ra chiá»u vồn vã thì e rằng Lục Tiểu Phụng lại khiếp sợ mà chạy xa cho sá»›m.
Bây giá» chà ng riu rÃu ngồi trên ghế đá đối diện vá»›i nà ng. Tuy trong lòng chà ng có thiên môn vạn ngữ muốn nói ra mà lại không thốt nên má»™t câu nà o. Chà ng bẽn lẽn cất tiếng há»i :
- Tây Môn Xuy Tuyết đâu nhỉ?
Âu Dương Tình đáp :
- Y Ä‘ang bầu bạn vá»›i đại tẩu, tiểu muá»™i chắc bá»n há» có nhiá»u chuyện Ä‘ang nói vá»›i nhau.
Lục Tiểu Phụng đã đứng lên lại ngồi xuống. Chà ng toan tiến và o kiếm Tây Môn Xuy Tuyết nhưng lại không muốn là m thế vì sợ Âu Dương Tình coi mình là ngưá»i bất lịch sá»±.
GiỠquyết chiến đã điểm, chưa biết sinh tỠthắng bại ra sao. Cuộc từ biệt nà y có thể thà nh cuộc vĩnh quyết.
Thá»±c ra Lục Tiểu Phụng nên để vợ chồng Tây Môn Xuy Tuyết được xum há»p má»™t buổi chiá»u tối háºu. Há» có nhiá»u Ä‘iểu nói vá»›i nhau không thể để ngưá»i đệ tam nghe thấy.
Tòa đình viện sâu thăm thẳm. Cảnh thu xinh như má»™ng, hương thu ngà o ngạt khắp núi. Lục Tiểu Phụng và Âu Dương Tình cÅ©ng là hai ngưá»i có nhiá»u chuyện muốn nói. Nhưng chà ng nghÄ© không ra nên nói chuyện gì. Hiện giá» chà ng tá»±a hồ biến thà nh má»™t gã trai má»›i lá»›n lên và chạm trán tình nhân lần đầu tiên ở nÆ¡i kÃn đáo.
Äá»™t nhiên Âu Dương Tình cất tiếng há»i :
- Công tá» có nháºn được ngưá»i nà y không?
Lục Tiểu Phụng há»i lại :
- Ngưá»i nà o?
Âu Dương Tình giơ tay trỠsang mé bên. Lục Tiểu Phụng bây giỠmới ngó thấy pho tượng sáp ong đặt trên lan can mà là tượng Vương Tổng quản.
Chà ng nghÄ© không ra tại sao Âu Dương Tình lại thÃch thú pho tượng sáp ong nặn má»™t tên thái giám?
Chà ng há»i lại :
- Chẳng lẽ cô nương lại quen biết nhân váºt nà y?
Âu Dương Tình đáp :
- Tiểu muá»™i đã gặp y. Y đã từng đến chá»— bá»n tiểu muá»™i.
Lục Tiểu Phụng tá»± há»i :
- Nơi mà nà ng nói đó có phải chăng là kỹ viện?
Chà ng cà ng lấy là m kỳ không nhịn được lại há»i :
- Cô nương có biết y là một vị thái giám không?
Âu Dương Tình thản nhiên đáp :
- Chá»— bá»n tiểu muá»™i có đủ hạng tân khách, chẳng những thái giám mà còn có cả hòa thượng.
Dưá»ng như nà ng chưa quên câu chuyện hôm trước, cÅ©ng không quên Lục Tiểu Phụng đã đắc tá»™i vá»›i mình.
Lục Tiểu Phụng tá»±a hồ đã quên mất. Thá»±c ra trong lòng chà ng có nhiá»u vấn đỠtrá»ng yếu phải suy nghÄ©.
Âu Dương Tình nói tiếp :
- Những thái giám đến chá»— bá»n tiểu muá»™i, y không phải là ngưá»i đầu tiên mà hôm ấy cÅ©ng không phải chỉ má»™t mình y tá»›i.
Lục Tiểu Phụng há»i ngay :
- Còn có những ai nữa?
Âu Dương Tình đáp :
- Lúc y Ä‘i chỉ có má»™t mình nhưng vá» sau lại thêm hai, ba vị kiếm khách phái Nam Hải đến tìm y, dưá»ng như hỠđã có ước hẹn vá»›i nhau từ trước.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Sao cô nương lại biết là những kiếm khách phái Nam Hải?
Âu Dương Tình đáp :
- Tiểu muá»™i ngó đến kiếm cá»§a há» là nháºn ra ngay.
Nguyên đệ tỠphái Nam Hải dùng những thanh kiếm vừa nhỠvừa dà i mà hình thù cũng biệt khác lạ.
Âu Dương Tình nói tiếp :
- Tiểu muá»™i còn hiểu ngay lão nà y là thái giám dù lão có cải trang cách nà o tiểu muá»™i cÅ©ng nháºn ra.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Có phải hôm đó còn có Tôn lão gia nữa không?
Âu Dương Tình "Ồ" một tiếng.
Lục Tiểu Phụng sáng mắt lên.
Vương Tổng quản ước hẹn há»™i ngá»™ vá»›i ngưá»i phái Nam Hải ở kỹ viện tất để bà n định việc cá»±c kỳ cÆ¡ máºt. Bá»n há» phát hiện Âu Dương Tình và Tôn lão gia đã đến kinh thà nh, sợ hai ngưá»i nà y nháºn ra há» nên giết Ä‘i để bịt miệng. Cả cái chết cá»§a Công Tôn Äại Nương nhất định cÅ©ng có liên quan đến vụ đó.
Hai kiếm khách phái Nam Hải hiển nhiên đúng là hai ngưá»i chết trên Thiên Tà m Äà n. Lục Tiểu Phụng thở phà o má»™t cái. Äầu mối nà y đã bị chà ng khám phá ra.
Bây giá» chà ng chỉ còn việc ráp những đầu mối cho có liên hệ vá»›i nhau là khám phá ra được vụ bà máºt.
Phải chăng vừa rồi chà ng đã tìm thấy mấy đầu mối? Trong vòng hơn một giỠcó thể là m được lắm chuyện.
Bỗng nghe Âu Dương Tình nói tiếp :
- Chỉ cần thái giám đến chá»— bá»n tiểu muá»™i là tiểu muá»™i có thể đưa bá»n há» vá» nhà mình.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Tại sao váºy?
Âu Dương Tình đáp :
- Vì bá»n há» căn bản không phải là nam nhân.
Nà ng thản nhiên nói tiếp :
- Bá»n đà n ông vô dụng cà ng thÃch tá» ra mình là khà khái nam nhân. Dù tiểu muá»™i cho há» ngá»§ dưới đất há» cÅ©ng chẳng dám nói ra mà còn trả thêm tiá»n nữa vì há» chỉ sợ ngưá»i ta biết được nhược Ä‘iểm cá»§a há».
Lục Tiểu Phụng không nhịn được há»i :
- Tối hôm ấy nhà sư chất phác ở trong chỗ cô nương cũng ngủ dưới đất ư?
Âu Dương Tình gáºt đầu.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Chẳng lẽ lão cũng là một tên thái giám.
Âu Dương Tình đáp :
- Tuy lão không phải thái giám nhưng cũng chẳng phải là nam nhân.
Lục Tiểu Phụng thở phà o má»™t cái. Bây giá» chà ng đã hiểu tại sao nhà sư chất phác muốn nói dối. Bất luáºn nam nhân nà o cÅ©ng nháºn thấy ba chữ "Äồ vô dụng" là má»™t Ä‘iá»u đại nhục. Vì thế mà có nhiá»u đà n ông chẳng thà mất tiá»n để ngá»§ dưới đất trong phòng nữ nhân còn hÆ¡n để ngưá»i ngoà i phát giác ra mình là đồ vô dụng.
Nhà sư chất phác cÅ©ng là nam nhân chưa thoát khá»i cái vinh dá»± hão huyá»n đó. Âu Dương Tình ngó pho tượng Vương Tổng quản cưá»i lạt nói :
- Tối hôm ấy lão nà y tháºm chà không dám chạm trán tiểu muá»™i vì hắn sợ tiểu muá»™i phát giác hắn là thái giám. Nhất định hắn không ngá» tiểu muá»™i đã nháºn ra hắn chẳng phải là nam nhân chân chÃnh má»›i lưu hắn lại.
Äá»™t nhiên mặt nà ng lá»™ vẻ rất kỳ quái há»i :
- Công tỠcó biết tại sao cho đến bây giỠchưa có nam nhân nà o đụng và o tiểu muội?
Lục Tiểu Phụng lắc đầu :
- Tại hạ không rõ.
Âu Dương Tình nói :
- Vì tiểu muội chán ghét nam nhân.
Lục Tiểu Phụng không nhịn được há»i :
- Cô nương chán ghét cả tại hạ ư?
Âu Dương Tình nhìn chà ng bằng con măt hững há». Nà ng không thừa nháºn cÅ©ng không phá»§ nháºn.
Lục Tiểu Phụng cưá»i xòa.
Chà ng phát giác ra má»™t Ä‘iểm Âu Dương Tình không yêu chà ng, tháºm chà chẳng để ý gì đến chà ng.
Nếu không phải Tháºp Tam Di đã nhắc Ä‘i nhắc lại hai, ba lần thì chÃnh Lục Tiểu Phụng cÅ©ng chẳng bao giá» nghÄ© đến chuyện Âu Dương Tình.
Tháºp Tam Di đã cố ý là m cho Lục Tiểu Phụng tưởng Âu Dương Tình yêu chà ng. Mục Ä‘Ãch cá»§a mụ bất quá là muốn chà ng ăn đĩa ốc chiên đó.
Chẳng những Âu Dương Tình không nói má»™t chữ mà còn tuyệt không lá»™ vẻ gì. Lục Tiểu Phụng phát giác ra chân tướng Ä‘iểm nà y tuy cÅ©ng cay chua má»™t chút nhưng đồng thá»i cảm thấy nhẹ nhõm, tá»±a hồ trút được má»™t gánh nặng.
Lục Tiểu Phụng láºp lức biến đổi thái độ thà nh tá»± nhiên vì mối chung tình nà y nguyên chÃnh chà ng đã không tin như váºy.
Âu Dương Tình không nhịn được há»i :
- Công tá» cưá»i gì váºy?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ cưá»i nhà sư chất phác vì tại hạ vừa trao được má»™t cái Ä‘uôi lươn cho lão.
Âu Dương Tình há»i :
- Äuôi lươn gì?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Äuôi lươn là mấy tấm băng Ä‘oạn.
Âu Dương Tình cà ng không hiểu há»i :
- Băng đoạn gì?
Lục Tiểu Phụng liá»n giải thÃch cho nà ng nghe. Khi nói tá»›i Tư Không TrÃch Tinh lấy cắp băng Ä‘oạn chà ng không khá»i cà u nhà u bá»±c tức. Còn lúc kể đến nhà sư chất phác chà ng lại nổi lên trà ng cưá»i khanh khách ra chiá»u rất khoan khoái như đưa trẻ nÃt được ăn kẹo.
Âu Dương Tình nhìn chà ng. Mắt nà ng lại lộ vẻ cổ quái vì lẽ anh chà ng nà y đem hai tấm băng đoạn dẫu ngà n lạng còn không mua được mà chỉ đổi lấy tấm báng bao, lại ra vẻ chiếm phần tiện nghi tây đình, khoan khoái muốn chết.
Sá»± thá»±c nà ng chưa thấy hạng ngưá»i như váºy bao giá». Lục Tiểu Phụng lại nói :
- Äáng tiếc cô nương chưa khá»i bệnh, không thì tại hạ nhất định phần cô nương má»™t tấm để cô Ä‘i coi cho mở rá»™ng tầm mắt.
Âu Dương Tình há»i :
- Bây giỠcông tỠkhông còn tấm nà o ư?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Äến ná»a tấm cÅ©ng không còn.
Âu Dương Tình há»i :
- Tối nay công tỠcó đi không?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Dĩ nhiên tại hạ phải đi.
Âu Dương Tình há»i :
- Băng đoạn đâu mà đi?
Lục Tiểu Phụng chưng há»ng.
Äến bây giá» chà ng má»›i nghÄ© tá»›i là mình quên cả để lại cho mình má»™t tấm. Chà ng tá»± há»i :
- Phải chăng nhà sư chất phác vì nhá»› tá»›i Ä‘iểm nà y nên lão lấy được tấm băng Ä‘oạn và o tay lièn láºp tức chạy trốn chạy nhanh hÆ¡n chạy ngá»±a.
Coi vẻ mặt ngÆ¡ ngác cá»§a Lục Tiểu Phụng, Âu Dương Tình không nhịn được báºt tiếng cưá»i khúc khÃch.
Con ngưá»i hồ đồ như váºy nà ng cÅ©ng chưa từng thấy qua.
Lục Tiểu Phụng mặt mÅ©i nhăn nhó hồi lâu đột nhiên nhảy bổ lên xông ra cá»a dông tuốt.
Tây Môn Xuy Tuyết và Tôn Tú Chân Ä‘ang Ä‘i theo khe luống hoa tiến lại ngó thấy chà ng không khá»i giáºt mình.
Lục Tiểu Phụng chẳng chà o há»i cÅ©ng không nói ná»a lá»i cứ lướt quá mặt hai ngưá»i mà chạy, dưá»ng như bị ai Ä‘uổi bắt.
Tôn Tú Chân nhìn thấy Âu Dương Tình ngồi tá»±a lan can không nhịn được há»i :
- Phải chăng tiểu muội trêu tức cho y chạy đi?
Âu Dương Tình mỉm cưá»i lắc đầu. Nụ cưá»i cá»§a nà ng rất ngá»t ngà o. Bất luáºn là ai cÅ©ng không thể giáºn nà ng được.
Tôn Tú Chân lại há»i :
- Phải chăng cô nương khinh thưá»ng gã?
Âu Dương Tình mỉm cưá»i đáp :
- Con ngưá»i như gã chẳng cần ai khinh phụ mà chÃnh gã tá»± khinh phụ mình.
Tôn Tú Chân ngắm nghÃa nà ng từ đầu xuống đến gót chân rồi cưá»i nói :
- Dưá»ng như tiểu muá»™i hiểu gã rất mau chóng?
Âu Dương Tình đáp :
- Tiểu muá»™i chỉ biết gã là con ngưá»i hồ đồ.
Tôn Tú Chân nói :
- Gã là ngưá»i hồ đồ nhưng lại rất má»±c thông minh.
Âu Dương Tình há»i :
- Gã thông minh lắm ư?
Tôn Tú Chân đáp :
- Äối vá»›i việc cá»§a gã thì gã rất hồ đồ vì chẳng bao giá» gã nghÄ© tá»›i Ä‘iá»u lợi lá»™c cho mình. Kẻ nà o tưởng gã hồ đồ mà lừa gạt là kẻ đó đến ngà y xúi quẩy.
Âu Dương Tình hững hỠnói :
- Thá»±c ra bất luáºn gã là ngưá»i thông minh cÅ©ng thế mà là kẻ hồ đồ cÅ©ng váºy chẳng liên quan gì đến tiểu muá»™i.
Tôn Tú Chân chá»›p mắt mấy cái há»i :
- Tiểu muá»™i không thÃch gã tháºt ư?
Âu Dương Tình cưá»i lạt há»i lại :
- Chẳng lẽ tá»· tá»· cho rằng là bao nhiêu nữ nhân Ä‘á»u thÃch gã hết?
Tôn Tú Chân đáp :
- Không phải ta nói tất cả má»i cô gái mà chỉ nói riêng vá» tiểu muá»™i.
Âu Dương Tình há»i :
- Sao tỷ tỷ không nói chuyện khác?
Tôn Tú Chân há»i lại :
- Tiểu muá»™i không thÃch thú gã hay sao?
Âu Dương Tình đáp :
- Không.
Tôn Tú Chân lại cưá»i nói :
- Cô nương đừng dấu ta. Ta ngó thấy rồi.
Y sá» bụng, mắt lá»™ vẻ kiêu ngạo đầy hạnh phúc, mỉm cưá»i nói tiếp :
- Không những ta là một cô gái mà lại sắp có con. Một vị tiểu cô nương thì bất cứ chuyện gì cũng đừng hòng che mắt ta.
Âu Dương Tình không nói gì nữa. Sắc mặt lợt lạt cá»§a nà ng bá»—ng á»ng hồng. Tây Môn Xuy Tuyết đột nhiên xen và o :
- Những nữ nhân như các cô tháºt là kỳ.
Tôn Tú Chân há»i :
- Kỳ ở chỗ nà o?
Tây Môn Xuy Tuyết đáp :
- Trong lòng các cô ưa thÃch chà ng trai nà o thì ngoà i mặt lại là m bá»™ lạnh lùng như tiá»n. Tháºt ta không sao hiểu được lòng dạ các cô.
Tôn Tú Chân há»i :
- Tướng công muốn bá»n tiểu muá»™i phải thế nà o? Chẳng lẽ khi gặp chà ng trai ưa thÃch là gieo mình và o lòng há»?
Tây Môn Xuy Tuyết đáp :
- Ãt ra là phải tá» ra ôn nhu má»™t chút, đừng để ngưá»i ta sợ quá phải bá» chạy.
Tôn Tú Chân há»i :
- Khi tiểu muá»™i má»›i quen biết đại ca có ôn nhu như váºy hay không?
Tây Môn Xuy Tuyết đáp :
- Chẳng ôn nhu chút nà o.
Tôn Tú Chân nói :
- Nhưng đại ca không đến nỗi bị tiểu muội hăm phải bỠchạy.
Tây Môn Xuy Tuyết nhìn nà ng bằng cặp mắt ôn nhu cưá»i nói :
- Hạng đà n ông như ta thì chẳng ai hăm doạ được phải bỠchạy.
Tôn Tú Chân mỉm cưá»i nói :
- Thế là phải. Nữ nhân ưa những chà ng trai như váºy.
Nà ng lại cầm tay Tây Môn Xuy Tuyết cất tiếng ôn nhu há»i :
- Vì nữ nhân cÅ©ng như con linh dương phải Ä‘uổi má»›i bắt được. Äại ca không đủ dÅ©ng khà rượt theo thì chỉ ngó thấy nó chạy lui chạy tá»›i vÄ©nh viá»…n đừng hòng nắm được hai cái sừng cá»§a nó.
Tây Môn Xuy Tuyết mỉm cưá»i nói :
- Bây giỠta đã nắm được sừng của muội muội rồi chăng?
Tôn Tú Chân nhẹ buông tiếng thở dà i đáp :
- Bây giá» thì cả xương lẫn da Ä‘á»u đưa cho đại ca hết rồi.
Hai ngưá»i đứng tá»±a và o nhau rất thân thiết dưới bóng tịch dương vá» tháng chÃn, tá»±a hồ quên cả ngưá»i bên cạnh dòm ngó, lại dưá»ng như quên cả thế giá»›i.
Ãnh tịch dương tuy đẹp như lại sắp đến lúc hoà ng hôn. Hai ngưá»i còn kể cáºn âu yếm nhau được bao lâu?
Âu Dương Tình ngồi xa xa ngó hai ngưá»i tuy cÅ©ng cảm thấy hứng thú vá» hạnh phúc cá»§a há» nhưng lại nổi cÆ¡n sợ sệt không bút nà o tả xiết. Nà ng hoảng sợ cÅ©ng vì hạnh phúc cá»§a hai ngưá»i.
Nà ng đã biết Tây Môn Xuy Tuyết là ngưá»i thế nà o, lại hiểu cả kiếm pháp cá»§a y. Kiếm pháp cá»§a y vốn chẳng phải kiếm pháp hạng ngưá»i thưá»ng.
Con ngưá»i bằng huyết nhục có cảm tình tuyệt đối không thi triển được thứ kiếm pháp tà n độc vô tình.
Kiếm pháp cá»§a Tây Môn Xuy Tuyết gần đến độ nháºp thần. Y vốn không phải là ngưá»i có cảm tình, có huyết nhục như ngưá»i thưá»ng. Y đã hiến thân cho kiếm thuáºt. Ngưá»i và kiếm hợp là m má»™t thế. Nhưng hiện nay y biến thà nh ngưá»i thưá»ng có huyết nhục và cảm tình. Váºy y còn sá» dụng được thứ kiếm pháp vô thượng nữa không? Y còn có thể đả bại được Diệp Cô Thà nh không?
Ãnh tịch dương tuy đẹp nhưng sắp chìm xuống phÃa Tây.
Trăng tá» sắp má»c lên. ánh trăng đêm nà y tất bị máu ngưá»i pha hồng. Nhưng máu cá»§a ai?
Ngà y rằm thắng chÃn và o lúc huỳnh hôn, khắp bầu trá»i má»™t mà u rá»±c rỡ, huy hoà ng. Lục Tiểu Phụng ở Hợp Phương Trai do cổng háºu Ä‘i ra ngoà i. Chà ng rảo bước trên đưá»ng phố trà n ngáºp ánh hồng tiến vá» phÃa trước.
Chà ng nhất định tìm lại tấm băng Ä‘oạn trước khi trăng má»c, chà ng chẳng thể khiếm diện hay bá» mặc cuá»™c quyết chiến đêm nay không dòm ngó tá»›i.
Nhất định không được vì Diệp Cô Thà nh lẫn Tây Môn Xuy Tuyết Ä‘á»u là bạn chà ng vì chà ng đã phát giác dưới và nh trăng tỠđêm nay sẽ xảy ra chuyện kinh ngưá»i trong cuá»™c quyết chiến giữa hai bên. Háºu quả xảy ra còn khá»§ng khiếp hÆ¡n là lúc quyết chiến. Những tấm băng Ä‘oạn chà ng đã đưa ra dÄ© nhiên chẳng thể lấy lại được nhưng đối vá»›i tấm bị mất cắp thì khác hẳn.
Váºt gì bị mất cắp chẳng những có thể lấy vá», có thể lấy cắp hay là sang Ä‘oạt. Chà ng đã quyết định lấy lại băng Ä‘oạn mà chẳng cần lá»±a chá»n phương pháp. Vấn đỠduy nhất còn lại lúc nà y phải tmf cho được thần thâu Tư Không TrÃch Tinh. Tư Không TrÃch Tinh lại như cÆ¡n mưa gió thoảng, mò được gã có khi còn khó hÆ¡n mò thấy gió. Lúc không cần kiếm thưá»ng gã lại xuất hiện. Mà khi muốn kiếm gã vÄ©nh viá»…n lại chẳng bao giá» kiếm thấy.
May ở chá»— Lục Tiểu Phụng hãy còn chút đầu dây mối nhợ. Chà ng nhá»› Tư Không TrÃch Tinh vừa ở tiệm thuốc Ä‘i ra. Tiệm thuốc đó mang hiệu là "Lão Khánh Dư ÄÆ°á»ng".
Tư Không TrÃch Tinh trước nay chẳng ốm Ä‘au bệnh táºt bao giá». So vá»›i hạng nhá» tuổi, gã là ngưá»i khoẻ hÆ¡n ai hết. DÄ© nhiên không phải gã và o tiệm để mua thuốc.
Gã ở tiệm thuốc nà y Ä‘i ra thì tất có mối quan hệ chẳng nhiá»u thì Ãt vá»›i tiệm thuốc. Tấm biển "Lão Khánh Dư ÄÆ°á»ng" khắc bằng chữ và ng, dưới ánh tịch dương lấp loáng kim quang rá»±c rỡ.
Má»™t thằng nhỠđứng cá»a tiệm thuốc Ä‘ang đá cầu. Gã vừa ngó thấy Lục Tiểu Phụng Ä‘i tá»›i liá»n để hai nón tay lên môi huýt thà nh tiếng còi. Äá»™t nhiên những đưá»ng phố phÃa trước phÃa sau, mé tả mé hữu Ä‘á»u có trẻ nÃt chạy tá»›i, tất cả đến mưá»i mấy đứa. Bá»n chúng nhìn Lục Tiểu Phụng cưá»i hÆ¡ há»›.
Bá»n trẻ nà y đã nháºn ra Lục Tiểu Phụng, dÄ© nhiên chúng chưa quên bà i hát có thể là m cho ngưá»i ta cưá»i đến bể bụng.
|

31-08-2008, 08:48 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Tiá»n Chiến Háºu Chiến
Nguyên tác : Cổ Long
Hồi 19
Hy vá»ng chẳng Ä‘i lại trở vá»
Lục Tiểu Phụng cÅ©ng cưá»i. Chà ng nhất định bắt bá»n trẻ chuẩn bị hát bà i "Tư Không kia vốn khỉ thà nh tinh...".
NgỠđâu bá»n chúng lại vá»— tay hát vang :
Tiểu Phụng nhưng không phải phụng hoà ng. Bá» hung tối hoắc lại ngang tà ng. Chuyá»n nghá» xá»±c phẩm chui trong lá»—. Xá»±c phẩn rồi bay dá»a xóm là ng.
Lục Tiểu Phụng lẩm bẩm :
- Bà i hát gì mà lại khỉ thế.
Chà ng vừa ná»±c cưá»i vừa tức mình nhưng chà ng quên rằng từ cú bà i hát so vá»›i bà i chà ng đặt ra lúc trước cho trẻ con hát còn cao minh hÆ¡n.
DÄ© nhiên Lục Tiểu Phụng đã biết bà i hát nà y do ai đặt ra. Hiển nhiên Tư Không TrÃch Tinh vừa qua đây.
Lục Tiểu Phụng phải khó nhá»c má»›i bảo được bá»n trẻ dừng tiếng hát rồi chà ng há»i :
- Lão già bạc đầu mới đến đây phải không?
Bá»n trẻ gáºt đầu tranh nhau đáp :
- Bà i ca nà y cá»§a lão công công đó dạy chúng cháu hát. Lão công công còn bảo đại thúc rất thÃch nghe. Nếu chúng cháu hát tháºt hay, tháºt vang là thế nà o đại thúc cÅ©ng mua kẹo cho ăn.
Lục Tiểu Phụng tức muốn bể bụng, định thóa mạ má»™t hồi. Khi nà o lại mua kẹo thưởng cho những kẻ hát chá»i bá»›i mình?
Bá»n trẻ giương cặp mắt thao láo nhìn chà ng không thấy trả lá»i. Chúng chá»›p mắt mấy cái há»i :
- Chúng cháu hát có hay không?
Lục Tiểu Phụng đà nh gáºt đầu đáp :
- Hay! Hay lắm! Hay tuyệt!
Bá»n trẻ há»i :
- Váºy đại thúc có mua kẹo cho chúng cháu ăn không?
Lục Tiểu Phụng thở dà i đáp :
- Có chứ. Dĩ nhiên ta mua kẹo cho.
Ở Ä‘á»i chẳng mấy ai chịu là m việc tá» tế nà y nhưng Lục Tiểu Phụng vẫn là m mãi. Khi nà o chà ng lại để cho bá»n trẻ con ngây thÆ¡ phải thất vá»ng?
Quả nhiên chà ng chạy Ä‘i mua kẹo mà mua tháºt nhiá»u Ä‘em vá».
Bá»n trẻ con vá»— tay hoan hô khiến lòng chà ng cÅ©ng thấy ngon ngá»t, ngon ngá»t hÆ¡n cả ăn ba trăm tám chục cân kẹo và o bụng.
Bá»n trẻ kéo chà ng hoan hô nói :
- Lão công nói đúng thiệt! Quả nhiên đại thúc là một đại hảo nhân.
Lục Tiểu Phụng là m kỳ há»i :
- Lão bảo ta là hảo nhân ư?
Bá»n trẻ đáp :
- Lão công công còn bảo đại thúc hồi còn nhỠtuổi rất ngoan ngoãn.
Lục Tiểu Phụng lấy là m quái dị há»i :
- Sao lão biết ta hồi nhỠngoan hay không ngoan?
Bá»n trẻ nÃt đáp :
- Lão công công chiếu cố cho đại thúc từ nhỠcho đến lớn, lại bồng đại thúc, dĩ nhiên lão hiểu lắm.
Lục Tiểu Phụng tức giáºn ngứa răng ngứa lợi, háºn mình chẳng thể cá»™t cổ lôi con khỉ thà nh tinh lôi vá» lấy roi tre mà đáºp và o xác cho hả lòng.
Bá»n trẻ lại nói :
- Lão công công vừa rồi còn ở đây. Äại thúc chỉ đến sá»›m má»™t bước là gặp lão rồi.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Bây giỠlão đi đâu?
Bá»n trẻ đáp :
- Lão bay rồi mà bay cao, tháºt là cao. Äại thúc có bay cao bằng lão công công được không.
Lục Tiểu Phụng vỗ áo nói :
- Ta cũng không biết nữa. Bây giỠcác ngươi thỠcoi xem ta bay cao hay lão bay cao?
Tư Không TrÃch Tinh không còn ở đây, chà ng cÅ©ng chuẩn bị bay Ä‘i cho rồi.
Dè đâu bá»n trẻ lại tranh nhau nói :
- Äại thúc khoan rồi hãy bay Ä‘i. Chúng cháu còn má»™t Ä‘iá»u quên chưa nói.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Äiá»u chi?
Bá»n trẻ đáp :
- Lão công công lưu lại cái bá»c nhá». Äại thúc đã cho chúng cháu ăn kẹo, lão công công bảo chúng cháu giao cái bá»c đó cho đại thúc. Nếu đại thúc không má»i kẹo thì lão dặn Ä‘em cái bá»c nhỠđó liệng xuống suối.
Thằng nhá» mau lẹ nhất liá»n chạy vá» tiệm thuốc lấy cái bá»c nhá» ra.
Lục Tiểu Phụng chẳng khi nà o ngỠtới trong lại có hai tấm băng đoạn. Băng đoạn dưới bóng tịch dương biến thà nh mà u hồng.
Ngoà i hai tấm băng đoạn còn một tỠgiấy viết mấy dòng chữ nguệch ngoạc :
"Lấy cắp một tấm, trả lại thà nh hai. Ta là con khỉ thà nh tinh thì ngươi là con bỠhung. Ngươi đánh nát mình ta thì ta cho ngươi xực phần"
Lục Tiểu Phụng báºt cưá»i. Chà ng cưá»i ngất, tá»± nói để mình nghe :
- Thằng lá»i nà y quả nhiên không chịu thua ai. Nhưng gã đánh cắp băng Ä‘oạn chạy Ä‘i sao lại Ä‘em đến trả? Còn má»™t tấm nữa gã lấy ở đâu ra?
Mấy vấn đỠnà y Lục Tiểu Phụng chỉ nói qua rồi bỠđi không nghĩ tới nữa. Chà ng đã tưởng đi nát đế giầy cũng không tìm được băng đoạn, dè đâu chà ng chẳng mất chút công sức nà o, băng đoạn đã và o trong tay.
Trong lòng chà ng lúc nà y rất cao hứng hÆ¡n cả bá»n trẻ được ăn kẹo. Chà ng há»i :
- Các ngươi coi xem ta bay cao hay là lão già kia bay cao?
Chà ng cưá»i rá»™ tung mình lên không lá»™n Ä‘i ba vòng lướt trên nóc nhà . Bá»n trẻ nÃt dứng dưới vá»— tay hoan hô :
- Äại thúc bay cao lắm! Cao hÆ¡n cả lão công công!
Bá»n trẻ sáng mắt mau miệng đã nói là không sai.
Lục Tiểu Phụng trong lòng khan khoái, cảm thấy ngưá»i nhẹ bẵng như má»c cánh và muốn bay lên táºn cung trăng.
Vừng trăng tá» chưa má»c mà bóng tịch dương đã mất dần. Bóng tịch dương đã lạn vá» Tây, sắc đêm sắp tá»›i.
Lục Tiểu Phụng lại theo ngõ hẻm trở vá» Hợp Phương Trai. Trong cá»a sổ đã có ánh đèn sáng, ánh đèn dịu hòa mà yên tÄ©nh. Cá»a sổ mở rá»™ng. Từ trong bụi hoa ở phÃa xa xa nhìn lại đã thấy Tôn Tú Chân và Âu Dương Tình.
Cả hai nà ng Ä‘á»u là nữ nhân xinh đẹp phi thưá»ng. Dưới ánh đèn hai nà ng cà ng đẹp lá»™ng lẫy. Nhưng khi nhìn kỹ lại thấy nét mặt lá»™ vẻ bi thương không bút nà o tả xiết. Ná»—i bi thương cá»§a hai nà ng khiến cho ánh đèn cÅ©ng biến thà nh thê lương.
Lục Tiểu Phụng tá»± há»i :
- Tây Môn Xuy Tuyết đi rồi chăng?
DÄ© nhiên y Ä‘i rồi. Trong nhà chỉ còn ngá»n thê đăng bầu bạn vá»›i hai nà ng.
Cá»a và o cÅ©ng chỉ khép há». Lục Tiểu Phụng quên cả gõ cá»a. Tâm sá»± chà ng rất trầm trá»ng.
- Tây Môn Xuy Tuyết đi từ lúc nà o?
Lục Tiểu Phụng muốn há»i nhưng rồi không há»i. Chà ng không dám há»i mà cÅ©ng không nỡ há»i.
Trên bà n đặt ba cái chung không, một hồ rượu. Chà ng tự rót cho mình một chung, từ từ nhấp hết rồi lại rót chung nữa. Chung sau chà ng uống lẹ hơn.
Tôn Tú Chân bỗng lên tiếng :
- Y đi rồi.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ đã biết.
Tôn Tú Chân lại nói :
- Y bảo Ä‘i trước má»™t chút ra ngoà i thà nh rồi má»›i tiến và o để ngưá»i ta tưởng y trước chưa ở kinh thà nh.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ cũng biết thế.
Tôn Tú Chân lại nói :
- Y hy vá»ng công tỠđến sá»›m vì y không có bạn nà o khác.
Lục Tiểu Phụng không nói nên lá»i.
Tôn Tú Chân cÅ©ng không nói gì nữa. Nà ng ngoảnh đầu nhìn ra ngoà i ngưng thần ngắm bên ngoà i cá»a sổ.
Äêm cà ng khuya vừng trăng cà ng lên cao, gió cÅ©ng dần dần lạnh hÆ¡n. Không hiểu thá»i gian trôi qua đã bao lâu, Tôn Tú Chân khẽ cất tiếng :
- Bóng tịch dương bữa nay rất đẹp, đẹp hÆ¡n ngà y thưá»ng nhưng lại qua rất mau.
Nà ng nhắm mắt lại, giá»t châu nhá» xuống. Lại má»™t lúc lâu nà ng má»›i há»i :
- Sao những việc tốt đẹp lại cực kỳ ngắn ngủi, không chịu lưu lại ở nhân gian trong khoảng khắc?
Không hiểu câu nà y nà ng há»i trá»i xanh hay há»i Lục Tiểu Phụng?
Lục Tiểu Phụng không biết đáp thế nà o. Thá»±c ra vấn đỠnà y chẳng ai trả lá»i được. Chà ng uống chung rượu nữa rồi gượng cưá»i nói :
- Tại hạ cÅ©ng Ä‘i thôi và nhất định đưa y vá».
Chà ng cũng không dám nói thêm gì nữa mà cũng không dám ghé thăm Âu Dương Tình.
Chà ng thừa má»™t tấm băng Ä‘oạnh trước đã định đưa cho Âu Dương Tình để nà ng cÅ©ng Ä‘i coi tráºn quyết chiến trăm năm khó gặp má»™t lần. Nhưng hiện giá» chà ng không nhắc tá»›i vụ nà y nữa.
Chà ng biết Âu Dương Tình nhất định ở lại bầu bạn vá»›i Tôn Tú Chân. Chà ng cÅ©ng hiểu tâm tình Tôn Tú Chân nóng nảy, khiếp sợ, bi thương, không lá»i nà o có thể hình dung được.
Cái hy vá»ng duy nhất cá»§a chà ng lúc nà y là đưa được Tây Môn Xuy Tuyết trở vá» thá»±c sá»±.
Lục Tiểu Phụng chuẩn bị ra Ä‘i rồi thì Âu Dương Tình đột nhiên kéo tay chà ng lại. Chà ng quay đầu nhìn nà ng thấy trong khóe mắt cÅ©ng có ngấn lệ. Dù là chà ng ngốc cÅ©ng nháºn ra mối tình quyến luyến cá»§a nà ng.
DÄ© nhiên Lục Tiểu Phụng ngó thấy rồi nhưng tá»±a hồ chà ng không tin ở mắt mình. Âu Dương Tình lúc nà y không còn là Âu Dương Tình mặt lạnh như tiá»n lúc trước. Tại sao nà ng biến đổi má»™t cách đột ngá»™t?
Äến bây giá» Lục Tiểu Phụng má»›i hiểu lòng nữ nhân, tháºt là đáng thương.
May mà chà ng hiểu được má»™t thiếu nữ tháºt sá»± chán ghét nam nhân thì chẳng bao giá» nhìn chà ng bằng khóe mắt nà y, nhất là không bao giá» kéo tay chà ng.
Bà n tay nà ng lạnh ngắt mà nắm tháºt chặt chẽ.
Âu Dương Tình cÅ©ng đến bây giá» má»›i hiểu lòng dạ ngưá»i đà n bà khi mất chà ng trai thân ái Ä‘au khổ thế nà o.
Hai ngưá»i ngÆ¡ ngẩn nhìn nhau hồi lâu, Âu Dương Tình má»›i khẽ cất tiếng há»i :
- Công tỠcũng trở vỠchứ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ nhất định tở vá».
Âu Dương Tình lại há»i :
- Nhất định ư?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Nhất định.
Âu Dương Tình cúi đầu xuống, từ từ buông tay Lục Tiểu Phụng ra nói : - Thiếp đợi chà ng.
Chà ng trai biết cô gái chỠmình là một cảm giác chẳng có gì thay thế được. Thiếp đợi chà ng! Thiếp đợi chà ng!
Ba chữ nà y sao mà ôn nhu mỹ diệu thế?
Lục Tiểu Phụng ngây ngất. Chà ng say không phải vì rượu mà vì tình ý Âu Dương Tình còn Ä‘áºm hÆ¡n mùi rượu.
Vùng trăng lÆ¡ lá»ng trên trá»i.
Lục Tiểu Phụng còn vấn đỠnan giải. Chà ng nhất định Ä‘em tấm băng Ä‘oạn thừa cho ngưá»i khác mà chưa biết cho ai.
Những ngưá»i đủ tư cách để chà ng tặng thì lại chẳng thấy má»™t mống.
Ngưá»i Ä‘i trên phố không phải Ãt, ngưá»i ngồi trong tá»u lâu trà quán cà ng nhiá»u. đủ cả tam giáo cá»u lưu, ngÅ© hoa bát môn, các loại các thứ, túm năm tụm ba thì thầm bà n tán.
Lục Tiểu Phụng chẳng cần nghe há» nói cÅ©ng biết há» chá» tin tức cuá»™c chiến đêm nay. Trong những đám nà y nhất định nhiá»u ngưá»i cùng nhau đánh cá, kẻ đặt cuá»™c Tây Môn Xuy Tuyết thắng, kẻ nắm chắc Diệp Cô Thà nh ăn đứt.
Ảnh hưởng cuá»™c chiến nà y không những vang dá»™i trong võ lâm mà cả những ngưá»i đã và o tá»›i kinh thà nh cÅ©ng lắng nghe động tÄ©nh. Tá»± cổ chà kim những tay cao thá»§ quyết chiến chưa từng xảy ra tình trạng tương tá»±. Lục Tiểu Phụng ná»±c cưá»i cho thế sá»±. Chà ng tin rằng Tây Môn Xuy Tuyết và Diệp Cô Thà nh mà biết rõ tình trạng nà y cÅ©ng phải cưá»i nẻ ruá»™t.
Giữa lúc ấy chà ng thấy má»™t ngưá»i từ trong quán trà phÃa đối diện Ä‘i ra.
Ngưá»i nà y cao nghá»…u cao nghá»u lại gầy khẳng gầy kheo nhưng phục sức nghiên cứu rất kỹ, thái độ cá»±c kỳ văn nhã. Mái tóc đã lốm đốm và gương mặt thanh tao. Y mặc áo trưá»ng bà o mà u lam rất cao nhã. ChÃnh là Thà nh Nam lão Äá»— tức Äá»— Äồng Hiên. Chốn nà y tuy không còn là địa bà n cá»§a Lý Yến Bắc nhưng cÅ©ng ở trong tay ngưá»i đối láºp vá»›i Äá»— Äồng Hiên.
Tại sao lão Äá»— xuất hiện nÆ¡i đây mà lại không Ä‘em theo má»™t tên tùy tùng đẻ bảo tiêu. Lục Tiểu Phụng đột nhiên chạy ra vá»— vai hắn hô :
Äá»— há»c sÄ©! Các hạ mạnh giá»i chứ?
Äá»— Äồng Hiên giáºt mình quay đầu nhìn lại thấy Lục Tiểu Phụng gượng cưá»i đáp :
- Cảm ơn! Cảm ơn!
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Vị bảo tiêu của các hạ đâu?
Ngưá»i bảo tiêu mà chà ng nói đây dÄ© nhiên là hắc y nhân chợt ẩn chợt hiện, hà nh động rất thần bÃ.
Äá»— Äồng Hiên đáp :
- Y đi rồi.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Tại sao y lại bỠđi?
Äá»— Äồng Hiên đáp :
- Ao nhỠkhông nuôi được cá lớn nên phải để y ra đi.
Lục Tiểu Phụng đảo mắt nhìn quanh nói khẽ :
- Äá»— há»c sÄ© dám má»™t mình tá»›i khu vá»±c cá»§a Lý Yên Bắc khiến tại hạ rất khâm phục.
Äá»— Äồng Hiên cưá»i rồi hững hỠđáp :
- NÆ¡i đây dưá»ng như không phải là khu vá»±c cá»§a há» Lý nữa.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Tuy y chết rồi nhưng còn một số huynh đệ.
Äá»— Äồng Hiên đáp :
- Con ngưá»i chết rồi đến thê tá» còn Ä‘i cải giá huống chi là huynh đệ.
Hắn nghe tin Lý Yến Bắc chết mà nét mặt tuyệt nhiên không lá»™ vẻ gì kinh ngạc. Lục Tiểu Phụng cưá»i há»i :
- Xem chừng các hạ chẳng những đã biết Lý lão đại chết rồi mà còn biết anh em y Ä‘á»u quy đầu Bạch Vân Quán.
Äá»— Äồng Hiên vẫn thà n nhiên đáp :
- Những hạng ngưá»i hà nh động như Äá»— má»— mà không có nguồn tic tức linh thông thì đã chết từ lâu rồi.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Phải chăng Cố Thanh Phong cũng là bạn của các hạ?
Äá»— Äồng Hiên đáp :
- Tuy y không phải bạn hữu nhưng cũng không đến nỗi là một oan gia đối đầu.
Lục Tiểu Phụng cưá»i nói :
- Thảo nà o các hạ một mình tới đây.
Äá»— Äồng Hiên nói :
- Công tá» có rảnh thì bất cứ lúc nà o đến Thà nh Nam chÆ¡i cÅ©ng được và bất luáºn bao nhiêu ngưá»i Äá»— má»— cÅ©ng Ä‘á»u hoan nghênh.
Lục Tiểu Phụng đảo mắt nhìn quanh há»i :
- Ccá hạ đã đem Diệp Cô Thà nh ra đánh cá thì nhất định đêm nay sẽ đi coi cuộc chiến phải không?
Äá»— Äồng Hiên không thừa nháºn cÅ©ng không phá»§ nháºn. Lục Tiểu Phụng lại nói :
- Tại hạ còn dư một tấm băng đoạn. Nếu các hạ muốn lấy thì tại hạ tặng cho.
Äá»— Äồng Hiên trầm lặng ra chiá»u suy nghÄ© hồi lâu rồi nói :
- Bốc lão đại cũng ở trong quán trà nà y.
Lục Tiểu Phụng "á»’" má»™t tiếng. Äá»— Äồng Hiên há»i :
- Sao công tỠkhông đem tấm băng đoạn dư cho hắn?
Lục Tiểu Phụng kinh ngạc.
Ngưá»i khác tìm thiên phương bách kế để mong có tấm băng Ä‘oạn thì không được mà Lục Tiểu Phụng cho không, Äá»— Äồng Hiên cÅ©ng chẳng thèm nháºn.
Äá»— Äồng Hiên nhìn chà ng chắp tay nói :
- Nếu công tá» không còn chi chỉ giáo thì Äá»— má»— xin cáo biệtt.
Hắn nói rồi đi ngay không tỠvè lưu luyến chi hết.
Lục Tiểu Phụng ngÆ¡ ngác hồi lâu. Lúc ngá»ng đầu lên má»›i phát giác Bốc Cá»± cÅ©ng từ trong quán trà đi ra.
Bốc Cá»±c ngó băng Ä‘oạn trên vai Lục Tiểu Phụng cưá»i há»i :
- Công tỠchưa bán hết băng đoạn ư?
Nụ cưá»i cá»§a hắn rất cổ quái. Dưá»ng như nụ cưá»i mai mỉa mà không bút nà o tả xiết. Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tấm băng Ä‘oạn nà y cá»§a tại hạ không bán nhưng có thể tặng cho ngưá»i. Nếu các hạ muốn lấy thì tại hạ vui lòng tặng má»™t tấm.
BôcCá»±c nhìn chà ng cưá»i há» há». Tiếng cưá»i cà ng cổ quái hÆ¡n, hắn nói :
- Äáng tiếc Bốc má»— lại không thÃch Ä‘áºp đầu.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Các hạ đâu cần phải Ä‘áºp đầu là m chi?
Bốc Cá»± há»i :
- Tháºt không?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- DÄ© nhiên là tháºt.
Bốc Cự nói :
- Tháºt thì tháºt nhưng Bốc má»— cÅ©ng không thÃch.
Äá»™t nhiên hắn xịu mặt xuống phất áo bá» Ä‘i không thèm nhìn Lục Tiểu Phụng lần chót nữa.
Lục Tiểu Phụng một phen ngạc nhiên.
Buổi sáng sá»›m nay, Bốc Cá»± còn chịu bá» ba viên ngá»c bÃch để đổi má»™t tấm băng Ä‘oạn mà bây giá» cho không hắn chẳng thèm lấy.
Lục Tiểu Phụng nghĩ không thông vụ nà y ra là m sao rồi chà ng bỠkhông nghĩ nữa.
Vừng trăng tròn và nh vạnh đã má»c lên. Lục Tiểu Phụng muốn Ä‘i lẹ đến Tá» Cấm Thà nh vì chà ng không thể tá»›i cháºm được.
Äiện Thái Hoà ở bên phải trong cổng Thái Hoà . Ngoà i cổng Thái Hoà là giải song Kim Tùy Ngá»c Äá»›i Hà . Dưới ánh trăng tá» coi chẳng khác tấm Ä‘ai ngá»c nước và ng. Lục Tiểu Phụng Ä‘i qua khu Thiên Nhai và o cá»a Äông Hoa Xuyên Long VÅ© Môn chuyển đến cá»a Ngá» Môn dưới Long Lân Phụng Khuyết. Rồi chà ng đến má»™t khu cấm địa trong vùng cấm địa. Má»™t tòa thà nh ở trong thà nh.
Trên đưá»ng, bá»n quân canh ba bước má»™t tốp, năm bước má»™t trạm. Nếu không có tấm băng Ä‘oạn thay đổi mà u sắc nà y thì bất luáºn là ai muốn tiến và o cÅ©ng khó. Dù có và o cÅ©ng đừng hòng vượt qua lôi trì ná»a bước.
Äịa phương nà y tuy không nhìn thấy bóng ngưá»i nhưng khắp nÆ¡i trong bóng tối Ä‘á»u có những cao thá»§ thị vệ ẩn nấp.
Trong đại ná»™i là nÆ¡i rồng ẩn cá»p núp. Có ngưá»i là cao nhân võ lâm được tặng lá»… váºt má»i tá»›i, có ngưá»i hoà i bão chà khà anh hùng từ thuở nhá», cÅ©ng có ngưá»i và o đây để ấn lánh cừu gia mà tạm thá»i phải ẩn lánh như những tên giang dương đại đạo không ai dám coi thưá»ng võ công cá»§a há».
Dưới ánh trăng tá» bá»—ng thấy má»™t ngưá»i ngồi xếp bằng dưới gầm cầu Ngá»c Äá»›i trên sông Ngá»c Äá»›i Hà . Äầu ngưá»i nà y trá»c lóc lấp loáng như có ánh sáng.
Nhà sư chất phác!
Lục Tiểu Phụng liá»n chạy tá»›i cưá»i nói :
- Hòa thượng đếm sớm nhỉ?
Nhà sư chất phác Ä‘ang ngoạm tấm bánh bao, ngó thấy Lục Tiểu Phụng vá»™i dấu Ä‘i, miệng áºm ừ má»™t tiếng. Lão chỉ mong Lục Tiểu Phụng chưa ngó thấy bánh cá»§a lão. Lục Tiểu Phụng lại cưá»i nói :
- Tại hạ nhìn thấy cái đó trong tay hòa thượng sá»±c nhá»› ra má»™t Ä‘iá»u.
Nhà sư chất phác há»i :
- Äiá»u gì?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ nhớ ra mình chưa ăn cơm tối.
Nhà sư chất phác lá»™n tròng trắng lên há»i :
- Phải chăng thà chủ muốn lừa gạt để lấy bánh bao của hòa thượng?
Lục Tiểu Phụng trợn mắt há»i lại :
- Tại hạ lừa gạt hòa thượng hồi nà o? Äổi hai tấm băng Ä‘oạn lấy má»™t cái bánh bao chẳng lẽ hòa thượng còn cho là mình thua thiệt?
Nhà sư chất phác láo liếng cặp mắt, đột nhiên báºt cưá»i nói :
- Hòa thượng không nói dối. Hiện giỠtrong mình hòa thượng còn ba tấm bánh bao rưỡi. Thà chủ có muốn đổi không?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Có.
Nhà sư chất phác há»i :
- Thà chủ định lấy gì đánh đổi?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Cái sản nghiệp cá»§a tại hạ Ä‘á»u mang trong mình. Hòa thượng muốn lấy thứ gì, tại hạ sẽ đưa cho thứ đó.
Nhà sư chất phác ngắm nghÃa chà ng từ đầu xuống đến đến gót chân, lại từ gót chân lên đến đầu hai lượt rồi nhăn nhó cưá»i nói :
- Xem chừng sản nghiệp của thà chủ hãy còn thua hòa thượng.
Lục Tiểu Phụng cưá»i đáp :
- Ãt ra tại hạ hÆ¡n hòa thượng hai hà ng râu mép và mấy ngà n sợi tóc trên đầu.
Nhà sư chất phác nói :
- Râu tóc cá»§a thà chá»§, hòa thượng Ä‘á»u không muốn lấy. Hòa thượng chỉ yêu cầu thà chá»§ ưng thuáºn cho má»™t Ä‘iá»u là hòa thượng chia ná»a bánh.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Äiá»u gì?
Nhà sư chất phác đáp :
- Lần sau thà chủ có ngó thấy hòa thượng cũng lỠđi như không quen biết. Thế là hòa thượng được thiên hạ thái bình.
Lục Tiểu Phụng cưá»i rá»™, vá»— vai nhà sư, ngồi xuống bên cạnh, vẫn cưá»i rÅ© rượu không ngá»›t.
Nhà sư chất phác há»i :
- Thà chủ không chịu ư?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Không chịu.
|

31-08-2008, 08:49 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Tiá»n Chiến Háºu Chiến
Nguyên tác : Cổ Long
Hồi 20
Ngó biển đỠquần thần bở vÃa
Nhà sư chất phác há»i :
- Thà chủ không muốn ăn bánh bao ư?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Muốn chứ.
Nhà sư chất phác há»i :
- Váºy mà ngươi không ưng chịu?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Vì tại hạ đã có rồi.
Nhà sư chất phác sá»ng sốt há»i :
- Thà chủ lấy được bánh bao ở đâu?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Ở nÆ¡i Tư Không TrÃch Tinh.
Nhà sư chất phác ngÆ¡ ngác há»i :
- Tư Không TrÃch Tinh ư?
Lục Tiểu Phụng cưá»i đáp :
- Nếu tại hạ không được thá»§ Ä‘oạn cá»§a gã thì là m sao mà được bánh bao cá»§a hòa thượng? Vì thế tại hạ má»›i nói lấy ở nÆ¡i Tư Không TrÃch Tinh.
Nhà sư chất phác không thốt nên lá»i nữa. Lão phát giác mình mất má»™t tấm bánh bao.
Tấm bánh bao trong tay Lục Tiểu Phụng chẳng khác gì ngưá»i là m trò quá»· thuáºt muốn có váºt gì biến ra váºt đó.
Nhà sư chất phác thở dà i lẩm bẩm :
- Thà chá»§ thiếu gì Ä‘iá»u hay chẳng há»c, lại chuyên há»c nghỠđánh cắp vặt?
Lục Tiểu Phụng cưá»i đáp :
- Ä‚n cắp vặt Ãt ra cÅ©ng là m cho mình khá»i đói.
Chà ng nhét ná»a tấm bánh và o miệng rồi há»i :
- Hòa thượng ngồi đây chỠđợi gì?
Nhà sư chất phác dựng mặt lên đáp :
- ChỠHoà ng thượng lão gia đi ngủ.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Bây giỠchúng ta còn chưa và o được ư?
Nhà sư chất phác đáp :
- Chưa được.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- váºy chúng ta phải chỠđến bao giá»?
Nhà sư chất phác đáp :
- Tới lúc đó thà chủ sẽ rõ.
Lục Tiểu Phụng đứng lên đảo mắt nhìn bốn phÃa há»i :
- Tây Môn Xuy Tuyết và Diệp Cô Thà nh đã tới chưa?
Nhà sư chất phác đáp :
- Không biết.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Còn những ngưá»i khác thì sao?
Nhà sư chất phác đáp :
- Không hiểu.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Nhà sư chưa thấy má»™t ngưá»i ư?
Nhà sư chất phác đáp :
- Chỉ ngó thấy má»™t ngưá»i rưỡi.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Sao lại ngưá»i rưỡi?
Nhà sư chất phác đáp :
- Hòa thượng ngó thấy má»™t ngưá»i là Ân Kiện Ân, y bảo hòa thượng ngồi
đây chỠđợi.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Còn ngưá»i nữa là ai?
Nhà sư chất phác đáp :
- Là thà chá»§. Nhiá»u lắm thà chá»§ chỉ đáng kể là ná»a ngưá»i.
Lục Tiểu Phụng không nhịn được phải phì cưá»i.
Bá»—ng thấy trong bóng tối có ngưá»i xuất hiện đột ngá»™t. Thân hình vá»t Ä‘i như bay. Há» thi triển khinh công Bát Bá»™ Cản Thuyá»n cá»§a ná»™i gia chÃnh tông.
Chỉ nhô lên hụp xuống mấy cái đã đến trước mặt. Ngưá»i nà y mặc áo xanh, Ä‘i bÃt tất vải, đầu tóc bạc phÆ¡. ChÃnh là Má»™c đạo nhân lừng danh ở phái Võ ÄÆ°Æ¡ng
Lục Tiểu Phụng cưá»i nói :
- Hòa thượng quả là ngưá»i chất phác, không nuốt cái đó cá»§a đạo sÄ©.
Nhà sư chất phác đáp :
- Hòa thượng chỉ nuốt bánh bao mà bánh bao thưá»ng bị ngưá»i ta lấy cắp.
Má»™c đạo nhân nheo mắt nhìn Lục Tiểu Phụng là m bá»™ chau mà y há»i :
- Ngưá»i nà o mà tệ thế? Lấy cắp cả bánh bao cá»§a hòa thượng?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Nếu có cơ hội y còn lấy cắp của cả đạo sĩ.
Má»™c đạo nhân cưá»i nói :
- Ãt ra ngưá»i nà y cÅ©ng còn chá»— thà nh tháºt là chưa ai khảo đã tá»± cung xưng
Giữa lúc ấy trong bóng tối lại có ngưá»i xuất hiện.
Lục Tiểu Phụng vừa ngó thấy đã chau mà y há»i :
- Còn tấm băng nữa hòa thượng cho ai?
Nhà sư chất phác đáp :
- Tặng cho Nghiêm Nhân Anh.
Má»™c đạo nhân há»i ngay :
- Ngưá»i nà y có phải là Nghiêm Nhân Anh không?
Nhà sư chất phác đáp :
- Không phải Nghiêm Nhân Anh, cÅ©ng chẳng phải ÄÆ°á»ng Thiên Tung, cà ng không đúng Tư Mã Tá» Y.
Thấp pháp ngưá»i nà y rất đặc biệt. Hai tay áo phất phÆ¡ tá»±a hồ mượn sức gió thổi tá»›i chứ không phát huy má»™t chút khà lá»±c nà o.
Nghiêm Nhân Anh, ÄÆ°á»ng Thiên Tung, Tư Mã Tá» Y khinh công Ä‘á»u chưa cao thâm đến trình độ nà y. Sá»± thá»±c trên chốn giang hồ số ngưá»i khinh công cao minh như váºy, kể cả Lục Tiểu Phụng cÅ©ng chưa được dăm ba kẻ.
Nhà sư chất phác há»i :
- Ngưá»i nà y là ai?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Hắn không phải là ngưá»i, dù là ná»a ngưá»i cÅ©ng không đáng, hoà n toà n là con khỉ thà nh tinh.
Chà ng chưa dứt lá»i, ngưá»i trong bóng tối bá»—ng vá»t ra như mÅ©i há»a tiá»…n, tà áo lên tiếng lạch phạch, tá»±a hồ muốn húc và o Lục Tiểu Phụng.
Ngưá»i đó khi xông tá»›i trước mặt chà ng đột nhiên vá»t lên không lá»™n Ä‘i ba
vòng nhẹ nhà ng hạ xuống. Äầu tóc bạc phÆ¡, gò lưng xuống ho sù sụ không ngá»›t.
Lục Tiểu Phụng dá»±ng mặt lên há»i :
- Các vị có biết con khỉ thà nh tinh là ai không?
Má»™c đạo nhân mỉm cưá»i đáp :
- "Tư Không kia vốn là khỉ thà nh tinh". Ban chiá»u bần đạo đã nghe thấy
rồi.
Tư Không TrÃch Tinh thở dà i nói :
- Xem chừng thuáºt dịch dung cá»§a tại hạ biến thà nh vô dụng mất rồi.
Má»™c đạo nhân há»i :
- Thà chá»§ đừng thi triển kinh công, không chừng bá»n bần đạo chưa nháºn ra ai. Ngoà i Tư Không TrÃch Tinh còn ai có môn khinh công cao minh như váºy?
Lục Tiểu Phụng nói ngay :
- Tại hạ.
Tư Không TrÃch Tinh cưá»i nói :
- BỠhung cũng biết bay.
Lục Tiểu Phụng lá» Ä‘i như không nghe thấy. Chà ng trợn mắt ngó tấm băng Ä‘oạn trên ngưá»i gã há»i :
- Ngươi ăn cắp của ta một tấm và trả lại hai...
Tư Không TrÃch Tinh ngắt lá»i :
- Tiểu đệ vốn là ngưá»i bạn tốt, biết trước công tá» vô tâm, tháºm chà quên
cả để lại mình một tấm nên đặc biệt kiếm cho công tỠhai tấm.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Ngươi lấy được ở đâu?
Tư Không TrÃch Tinh đáp :
- Công tỠđừng quên tiểu đệ là ông vua trong những vua ăn cắp.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Chẳng lẽ ngưá»i lấy cắp cá»§a Tư Mã Tá» Y vÃ ÄÆ°á»ng Thiên Tung?
Tư Không TrÃch Tinh cưá»i khanh khách, đột nhiên gã giÆ¡ tay trá» vá» phÃa
trước há»i :
- Công tỠthỠngó ra coi ai đến kia?
Từ phÃa xa xa hai bóng ngưá»i lướt tá»›i. Ngưá»i mé tả lúc nhảy Ä‘i hai vai nhô lên dưá»ng như bất cứ lúc nà o cÅ©ng chuẩn bị móc ám khÃ. Y thi triển thân pháp độc môn cá»§a ÄÆ°á»ng gia.
Ngưá»i mé hữu thấp pháp rất vụng vá», tá»±a hồ luyện ngoại công nhiá»u quá thà nh ngưá»i cứng đơ. Nếu ÄÆ°á»ng Thiên Tung không chỠđợi thì hắn lá»t lại sau má»™t quãng xa.
Nhà sư chất phác nói :
- Tiểu thiếu gia ở ÄÆ°á»ng môn quả nhiên đến rồi.
Má»™c đạo nhân há»i :
- Còn ngưá»i nữa là ai?
Nhà sư chất phác đáp :
- Bốc Cự.
Ngưá»i má»›i đến quả nhiên là Bốc Cá»±. Hắn vừa ngó thấy Lục Tiểu Phụng liá»n dá»±ng mặt lên rồi lá»™ nụ cưá»i tá»±a hồ để thị uy vá»›i chà ng ra chiá»u : ngưá»i không bán băng Ä‘oạn thì lão gia cÅ©ng đến được.
Trên mình hắn đã Ä‘eo tấm băng Ä‘oạn mà u sắc đặc biệt. Dưới ánh trăng nó từ mà u tÃa lợt bá»—ng biến thà nh mà u bạc xám. Hiển nhiên tấm băng là m bằng thứ Ä‘oạn óng ánh không còn nghi ngá» gì nữa.
Thứ băng Ä‘oạn nà y nguyên chỉ có sáu tấm. Trong mình Lục Tiểu Phụng giữ hai tấm. Ngoà i ra, nhà sư chất phác, Má»™c đạo nhân, Tư Không TrÃch
Tinh, má»—i ngưá»i Ä‘eo má»™t tấm. Bây giá» thêm hai nhân váºt má»›i cá»™ng là bảy tấm.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Sáu tấm băng Ä‘oạn sao lại biến thà nh bảy? Váºy tấm thứ bảy ở đâu ra?
Bốc Cá»± nhÆ¡n nhÆ¡n đắc ý đầu ngá»ng lên, ngá»±c phưỡn ra.
ÄÆ°á»ng Thiên Tung sắc mặt xám xanh, không thèm để mắt ngó Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng biết chừng có há»i há» cÅ©ng chẳng nói. Huống chi lúc nà y chà ng lại không rảnh để há»i chuyện đó.
Má»™t bóng ngưá»i từ trong cá»a Thái Hòa vá»t ra. Ngưá»i nà y lưng Ä‘eo trưá»ng kiếm, sắc phục theo kiểu Ngá»± tiá»n thị vệ. Bá»™ áo nà y Ãt khi y mặc và o mình.
Hiển nhiên mới đây y lại phát tà i.
Thân pháp y rất mau lẹ nhẹ nhà ng, ChÃnh là Ân Kiện Ân tam gia, má»™t trong bốn vị cao thá»§ ở đại ná»™i.
Ân Kiện Ân sắc mặt xám xanh xịu xuống nói :
- Tại hạ đã biết các vị Ä‘á»u là những nhân váºt tuyệt đỉnh trong võ lâm nhưng các vị có hiểu đây là địa phương nà o không? Chốn nà y chẳng phải
quán trà . Các vị muốn cưá»i nói ba hoa mà đến đây là tìm lầm chá»— rồi đó.
Hắn vừa đến trước hết phải ra oai má»™t vị quan trưá»ng. Má»i ngưá»i đà nh nÃn thinh nghe hắn nói.
Sá»± thá»±c nà y quan hệ trá»ng đại, tâm tình ngưá»i nà o cÅ©ng phải khẩn trương
Do đó lòng dạ không khá»i nôn nóng. Huống chi nÆ¡i đây quả chẳng phải là chốn để má»i ngưá»i cưá»i nói huênh hoang.
Thái độ Ân Kiện Ân hòa hoãn lại má»™t chút liếc mắt ngó hết sáu ngưá»i nói
- Bây giá» thế là các vị đã đến đông đủ rồi, má»i các vị và o Ä‘i. Qua Äại Nguyện Äà i, bên trong có tòa Ä‘iện rá»™ng lá»›n, chÃnh là Thái Hòa Äiện.
Mộc đạo nhân nói :
- Thái Hòa Äiện cÅ©ng là Kim Loan Äiện phải không?
Ân Kiện Ân gáºt đầu đáp :
- Trong hoà ng thà nh cao nhất là điện Thái Hòa. Hai vị đại gia kia nhất định sẽ tỷ đấu trên nóc TỠKim. Các vị tới đó chỠtrước cũng không sao.
Y nhìn Bốc Cự lại ngó đến lão gia đầu tóc bạc phơ, cái lưng tựa hồ không thể ngay lên được, lạnh lùng nói tiếp :
- Các vị đã dám đến đây, chắc khinh công phải và o hạng khá. Nhưng tại hạ cÅ©ng cần nhắc nhở các vị má»™t câu : chá»— đó không giống nóc nhà tầm thưá»ng lên được chẳng phải chuyện dá»… dà ng.
Ân Kiện Ân dừng lại một chút rồi tiếp :
- Trên nóc TỠKim lợp bằng thứ ngói pha lê trơn trượt. Các vị cất bước phải coi chừng. Vạn nhất rớt từ trên xuống là nguy hiểm lắm đấy.
Bốc Cá»±c vẻ mặt trầm trá»ng, hết cả cưá»i cợt.
Tư Không TrÃch Tinh dưá»ng như cÅ©ng ngấm ngầm thở dà i.
Lục Tiểu Phụng từ nãy chưa gặp cơ hội nà o để mở miệng. Bây giỠchà ng toan lên tiếng thì Ân Kiện Ân lại nói trước :
- Công tá» tạm thá»i đừng lên vá»™i vì còn có ngưá»i chỠđợi.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Ai?
ân Kiện ân đáp :
- Công tỠmuốn gặp hỠthì đi theo tại hạ.
Y chấn động hai tay vá»t mình chênh chếch Ä‘i, tá»±a hồ muốn phô trương khinh công trước mặt má»i ngưá»i.
Khinh công cá»§a Ân Kiện Ân quả có chá»— độc đáo. Y vá»t má»™t cái đã ra xa
ba, bốn trượng.
Lục Tiểu Phụng lẽo đẽo chạy theo một quãng xa xa. Chà ng không muốn khiến cho đối phương cụt hứng.
Dè đâu Ân Kiện Ân vừa thi triển thân pháp, đột nhiên nghe đánh vèo má»™t tiếng. Má»™t bóng ngưá»i cháºp chá»n lướt qua bên mình y chẳng khó nhá»c gì mà lại là lão già đầu tóc bạc phÆ¡ vá»›i cái lưng công tá»±a hồ muốn ruổi thẳng ra không được
Tiến và o cá»a Thái Hòa, tâm tình Lục Tiểu Phụng khá hÆ¡n nhiá»u. Chẳng
những chà ng không cưá»i ra tiếng mà hÆ¡i thở cÅ©ng dè dặt.
Thiên uy tháºt có chá»— khôn lưá»ng. Sá»± nghiêm máºt chốn Cá»u Trùng Thiên
quả nhiên không phải tầm thưá»ng. Cả hà o kiệt võ lâm, cÅ©ng không dám khinh thị. Lục Tiểu Phụng cÅ©ng váºy.
Hai bên sân Ä‘an trì xếp đặt cấp báºc vá» phẩm tráºt. Tuy chỉ là mấy tấm bia đá thông thưá»ng nhưng nghÄ© tá»›i buổi đại trà o, văn võ bá quân chia hai bên đứng theo cấp báºc nghiêm chỉnh cúi đầu để chá» Thiên Tá» lâm triá»u, Lục Tiểu Phụng không khá»i cảm thấy khà huyết trong mình nóng lên, cháºy rần rần.
Những kỳ tà i dị sÄ© trên Ä‘á»i, những anh hùng hảo hán khắp thiên hạ vắt hết gan óc, phà hết tâm huyết, tháºm chà coi thưá»ng tÃnh mạng là thưá»ng cÅ©ng vì muốn đến đứng và o chá»— những phẩm cấp nà y.
PhÃa sau Äan Trì là Äiện Thái Hòa, khà tượng lại cà ng uy nghiêm.
Lục Tiểu Phụng ngá»ng đầu lên nhìn nóc Ä‘iện lấp loáng có ánh sáng, cao ngất từng mây.
Bên cạnh điện Thái Hòa là điện Bảo Hòa.
Bên trong thá»m đá mé tây Ä‘iện Bảo Hòa là ba gian phòng xây lưng vá» phÃa Bắc lá»™ ra những khuôn cá»a sÆ¡n Ä‘en đóng kÃn. PhÃa trong cá»a sổ thấp thoáng có ánh đèn ảm đạm ló ra chiá»u và o tấm biển gá»— sÆ¡n trắng treo trên cá»a.
Trên biển bốn chữ "Vá»ng Pháºt Giả Trảm" rất lá»›n khiến ngưá»i ngó thấy phải kinh tâm động phách.
Ân Kiện Ân đưa Lục Tiểu Phụng và o trong, dừng lại ở trước cá»a bảo chà ng :
- Ngưá»i chá» công tỠở trong đó. Công tá» tiến và o Ä‘i.
Lục Tiểu Phụng lắc đầu nhăn nhó cưá»i đáp :
- Tại hạ còn trông được chứ thì còn chưa muốn cho ngưá»i ta chặt thá»§ cấp.
Ân Kiện Ân cưá»i há»i :
- Tại hạ đã bảo công tỠtiến và o thì dù là chuyện tà y đình cũng có tại hạ
bảo đảm. Công tỠcòn sợ gì?
Lục Tiểu Phụng nhìn y coi tướng mạo không đáng má»™t nhân váºt uy quyá»n nhưng y giữ trá»ng trách bảo vệ an ninh trong Hoà ng thà nh khiến chà ng yên tâm má»™t phần nà o.
Ân Kiện Ân lại cưá»i há»i :
- Công tá» vẫn không nghÄ© ra được ngưá»i ngồi trong nà y chá» công tá» là ai
Lục Tiểu Phụng lắc đầu há»i lại :
- Là ai váºy?
ân Kiện ân đáp :
- Tây Môn Xuy Tuyết.
Lục Tiểu Phụng sá»ng sốt há»i :
- Sao y lại và o đây?
Ân Kiện Ân đảo mắt nhìn quanh, hạ thấp giá»ng xuống đáp :
- Bá»n tại hạ rất quan tâm đến y, dÄ© nhiên phải ưu đãi hÆ¡n nhiá»u. Có để y
thoải mái thế nà y y mới đầy đủ tinh thần đón tiếp chiêu Thiên Ngoại Phi
Thiên.
Lục Tiểu Phụng mỉm cưá»i.
Ân Kiện Ân lại nói :
- NÆ¡i đây tuy là cÆ¡ máºt trá»ng đà i nhưng hiện giá» Hoà ng thượng ngá»§ rồi lại còn cách buổi chầu sáng rất lâu. Ngoà i bá»n Thị vệ lão gia, tuyệt không ai dám bén mảng.
Y vá»— vai Lục Tiểu Phụng vừa cưá»i vừa nói tiếp :
- Vì thế mà công tá» cứ yên dạ tiến và o. Nếu có cách nà o đối đầu vá»›i tuyệt chiêu cá»§a Diệp Cô Thà nh, công tá» cứ tá»›i y đừng quản ngại gì vì bá»n tại hạ đứng cả phÃa ngoà i nà y.
Vừa rồi Ân Kiện Ân lên giá»ng quan cách ra tuồng nhưng bây giá» y biến thà nh ngưá»i khác. Cả nụ cưá»i cÅ©ng tá» vẻ thân thiết. Y còn đẩy cá»a mở ra cho Lục Tiểu Phụng
Lục Tiểu Phụng cÅ©ng mỉm cưá»i vá»— vai Ân Kiện Ân khẽ nói :
- Khi nà o Tam gia rảnh ra ngoà i, tại hạ sẽ má»i Tam gia á»›i uống rượu.
Căn nhà nà y không lá»›n, cách trần thiết cÅ©ng giản dị nhưng tá»± nhiên nó có vẻ nghiêm trang khác thưá»ng. Những cuá»™c sinh tá» vinh nhục cá»§a hà ng triệu ngưá»i do má»™t câu nói há»i hợt ở đây quyết định.
Bất luáºn là ai lần đầu tiến và o căn nhà nà y cÅ©ng là lúc hoang mang nhất hoặc là lúc hứng khởi nhất trong Ä‘á»i ngưá»i.
Lục Tiểu Phụng rón rén tiến và o. Trái tim chà ng dưá»ng như Ä‘áºp nhanh hÆ¡n lúc bình thá»i rất nhiá»u.
Tây Môn Xuy Tuyết hai tay chắp để sau lưng lặng lẽ đứng bên cá»a sổ, mình mặc áo trắng như tuyết.
DÄ© nhiên y đã nghe tiếng ngưá»i đẩy ra bước và o nhưng vẫn không quay đầu ra, tá»±a hồ đã biết Ä‘Ãch là Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng vẫn không lên tiếng.
Cá»a đóng lại rồi. ánh đèn nhá» như hạt Ä‘áºu. Trong nà y tá»±a hồ dà n rá»±a khà ẩm thấp. Chà ng cảm thấy chân mình lạnh toát, chỉ muốn uống chung rượn cho ấm bụng.
Tây Môn Xuy Tuyết vẫn chưa quay đầu ra, đột nhiên cất tiếng há»i :
- Công tỠcó lại qua chỗ ở của ta không?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tiểu đệ vừa tới đó.
Tây Môn Xuy Tuyết há»i :
- Công tỠgặp nà ng rồi chứ?
Lục Tiểu Phụng đáp lại bằng cái gáºt đầu.
Tây Môn Xuy Tuyết há»i :
- Nà ng... nà ng còn chống chá»i được không?
Lục Tiểu Phụng gượng cưá»i đáp :
- Tây Môn huynh nên biết rằng y chẳng phải là cô gái nhu nhược. Tên tuổi Tam Anh Tứ Tú trên chốn giang hồ chẳng kém gì bá»n ta.
Tuy ngoà i mặt tươi cưá»i nhưng trái tim chà ng đã chìm hẳn xuống.
Cuá»™c huyết chiến nà y như lá»a cháy mây. Mệnh váºn sống hay quyết định trong nháy mắt sắp tá»›i rồi nhưng trong lòng Tây Môn Xuy Tuyết còn lo nghÄ© tá»›i vợ con. Tháºm chà thanh kiếm trong tay cÅ©ng đặt xuống.
Lục Tiểu Phụng cÆ¡ hồ không thể tin được ngưá»i nà y lại chÃnh Tây Môn Xuy Tuyết trước kia nhưng chà ng cảm thấy được chút an á»§i là Tây Môn Xuy Tuyết đã biến thà nh ngưá»i có huyết nhục.
Tây Môn Xuy Tuyết bá»—ng quay lại nhìn chằm chặp và o mặt Lục Tiểu Phụng há»i :
- Chúng ra có phải là bạn hữu không?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Phải.
Tây Môn Xuy Tuyết há»i :
- Nếu ta chết công tỠcó chịu thay ta chiếu cố cho nà ng không?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Không chịu.
Tây Môn Xuy Tuyết sắc mặt lợt lạt há»i :
- Không chịu ư?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tiểu đệ không chịu vì bây giá» Tây Môn huynh đã biến đổi, biến đổi đến ná»—i không còn giống ngưá»i bạn cá»§a tiểu đệ nữa. Những bạn hữu cá»§a tiểu đệ đầu là nam tá» hán tuyệt không ai chưa cầu sống đã mong chết.
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Hiện tại ta chưa mong chết.
Lục Tiểu Phụng cưá»i há»i :
- Nhưng hiện giỠtrong lòng Tây Môn huynh chỉ nghĩ đến cái chết, sao không nghĩ đến những chiến công rực rỡ ngà y trước? Sao không nghĩ biện pháp đả bại Diệp Cô Thà nh?
Tây Môn Xuy Tuyết trợn mắt lên nhìn chà ng hồi lâu rồi cúi đầu xuống chăm chú ngó thanh kiếm đặt trên bà n.
Äá»™t nhiên Tây Môn Xuy Tuyết rút kiếm ra khá»i vá».
Thá»§ pháp rút kiếm cá»§a Tây Môn Xuy Tuyết vẫn thần tốc phi thưá»ng mà cá»±c kỳ ngoạn mục. Trên cõi Ä‘á»i nà y tuyệt không còn ngưá»i thứ hai nà o theo kịp y.
Tư Mã TỠY rút kiếm, động tác cũng mau lẹ, xảo diệu nhưng so với Tây Môn Xuy Tuyết chỉ như tên đồ tể rút dao ở mình con heo chết ra.
Lục Tiểu Phụng bá»—ng cất tiếng há»i :
- Tiểu đệ có phải là bạn hữu của Tây Môn huynh không?
Tây Môn Xuy Tuyết ngần ngừ má»™t chút rồi lẩm nhẩm gáºt đầu.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Nếu váºy tiểu đệ cho Tây Môn huynh hay : tiểu đệ nắm chắc những kiếm khách trên Ä‘á»i Ä‘á»u chịu nổi má»™t đòn. Chỉ còn má»™t ngưá»i ở ngoà i thể lệ đó.
Chà ng nhìn chằm chặp và o mặt Tây Môn Xuy Tuyết châm rãi nói tiếp :
- Ngưá»i đó chÃnh là Tây Môn huynh.
Tây Môn Xuy Tuyết ngưng thần nhìn thanh kiếm trong tay. Sắc mặt lợt lạt của y đột nhiên nổi lên ánh mây hồng kỳ dị.
Ãnh đèn tá»±a hồ đột nhiên sáng ngưá»i. ánh kiếm cá»§a Tây Môn Xuy Tuyết dưá»ng như cà ng rá»±c rỡ.
Lục Tiểu Phụng liá»n cảm thấy dưá»ng như luồng kiếm khà già n dụa uy hiếp cặp lông mà y. Chà ng biết Tây Môn Xuy Tuyết đã khôi phục lòng tá»± tin.
Äối vá»›i con ngưá»i tinh thần Ä‘ang xuống dốc mà được bạn hữu cổ võ má»™t câu tháºt là hiệu nghiệm, hiệu nghiệm còn hÆ¡n cả má»i thứ lương dược trên thế gian.
Lục Tiểu Phụng nụ cưá»i trong khóe mắt. Chà ng không nói gì nữa mà cÅ©ng chẳng cần phải nói thêm, nhẹ nhà ng quay gót trở ra. Ngoà i cá»a, trăng trong như nước.
Äêm rằm tháng chÃn. ánh trăng huy hoà ng.
Lục Tiểu Phụng từ phÃa trong khuôn cá»a Ä‘en có biển đỠ"Vá»ng Nháºp Giả
Tá»" Ä‘i ra. Chà ng men theo bức tưá»ng âm u mặt Bắc trở ra Thái Hòa Äiện.
Chà ng Ä‘ang kiếm nÆ¡i thÃch hợp để vá»t lên thì đột nhiên phát giác dưới bóng âm u cá»§a tòa đại Ä‘iện má»™t ngưá»i đứng yên không nhúc nhÃch. Hiển nhiên là con ngưá»i cô độc, buồn thiu.
Chà ng chẳng cần nhìn lần thứ hai cÅ©ng nháºn ra ngay là Bốc Cá»±
Lục Tiểu Phụng đã biết khinh công cá»§a Bốc Cá»± chẳng lấy gì là m cao thâm mà muốn bay lên nóc Kim Loan Äiện cao ngất trá»i nhất định phải là ngưá»i khinh công trác tuyệt má»›i là m được.
Bốc Cá»± vừa má»›i cưá»i cợt chà ng, chà ng vẫn còn nhá»›. Bây giá» chà ng cÅ©ng muốn cưá»i lại hắn nhưng khi lướt qua mặt hắn, chà ng lá»™ vẻ đồng tình để an á»§i hắn.
Nhưng vẻ đồng tình có lúc cÅ©ng giống như trêu cợt ngưá»i.
Bốc Cá»±c vừa ngó thấy chà ng, vá»™i ngoảnh đầu ra phÃa khác.
|
 |
|
| |