 |
|

31-08-2008, 09:07 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Phụng VÅ© Cá»u Thiên
Nguyên tác : Cổ Long
Hồi 16
Âm mưu cá»§a Cá»u Cung
Trá»i đẹp và quang đãng. Lục Tiểu Phụng cứ ngỡ trá»i sẽ rất xấu. Trong lòng chà ng cÅ©ng hy vá»ng trá»i tháºt xấu.
Bởi vì câu “tiá»n đồ hiểm ác†cá»§a lão đầu, chà ng hy vá»ng ám chỉ thá»i tiết, lão đầu thâm hiểu thiên văn địa lý, vì váºy chà ng cho là lão đầu Ä‘ang nói đến thá»i tiết xấu.
Nhưng trá»i xanh như mặt biển không có sóng.
Nếu lão đầu không ám chỉ thá»i tiết xấu, thì nhất định lão ám chỉ có má»™t âm mưu Ä‘ang chá» Lục Tiểu Phụng.
Äiá»u đó là m cho Lục Tiểu Phụng rất lo lắng. Lòng ngưá»i trước giá» vốn khó đối phó hÆ¡n thá»i tiết, nhất là lòng ngưá»i hiểm ác đã quyết ý muốn Ä‘i đối phó vá»›i mình.
Lão đầu nhất định không đi ám toán chà ng.
Muốn đánh ngã Lục Tiểu Phụng, ắt hẳn chỉ có má»™t ngưá»i là Cung Cá»u.
Cung Cá»u con ngưá»i thần bÃ.
Lúc Lục Tiểu Phụng Ä‘ang suy gẫm vá» vụ án lá»›n nà y, chà ng đã nghi ngá» Thôi Thà nh bị Cung Cá»u giết chết.
Nhưng chà ng nghÄ© không ra, Cung Cá»u là m sao qua được năm cánh cá»a sắt, tiên và o máºt thất, để giết Thôi Thà nh, Tiêu Hồng Châu và Trình Trung.
Chà ng không đem Ưng Nhãn Lão Thất theo, bởi vì chà ng không muốn đả thảo kinh xà .
Chà ng phải tìm cho ra được hung thá»§ đã giết Thôi Thà nh. Không những váºy, thấy được những đồ châu báu ấy, không khác gì đã phá ra được vụ án.
Bãi cát tuy rất nhá», nhưng cát rất trắng và mịn, mặt trá»i chiếu trên cát, lóng lánh như tuyết.
Lục Tiểu Phụng ngỡ trên bãi cát sẽ có má»™t ngưá»i.
Má»™t ngưá»i Ä‘ang chá» chà ng là Sa Mạn.
Sa Mạn phải đợi chà ng trên bãi cát mới phải, tại sao không thấy bóng dáng nà ng đâu?
Tuy lúc chia tay chân không hẹn nà ng sẽ chá» mình ở bãi cát nà y, nhưng trong lòng cá»§a Lục Tiêu Phụng cứ nghÄ© rằng Sa Mạn sẽ chá» chà ng ở đây, sau đó há» sẽ cùng ngồi ở bãi cát nà y vá»›i nhau rá»§ rỉ rù rì, nhìn ánh tịch dương như lá»a hạ xuống chân trá»i thẳng tắp, nhìn hoà ng hôn nhuá»™m hồng cả má»™t bên trá»i, sau đó sẽ tay trong tay Ä‘i kiếm Tiểu Ngá»c và Lão Thá»±c hòa thượng.
Nhưng trừ sóng biển vá»— và o bá» ra, trừ gió biển thổi vi vu, bãi cát không có má»™t bóng ngưá»i. Ngay cả má»™t dấu chân cÅ©ng không thấy.
Bá»n Sa Mạn có xảy ra chuyện gì bất ngá» không?
Bước chân của Lục Tiểu Phụng bỗng trở nên gấp rút.
Äi từ bãi cát và o trong, là từng tảng từng tảng đá Ä‘en Ä‘áºm, đây là má»™t cảnh sắc vô cùng mỹ lệ. Nhưng Lục Tiểu Phụng không có tâm tình nà o để thưởng thức.
Äi qua hết đám đá dà i ngoằn đó, là tá»›i má»™t vách đá cheo leo, Lục Tiểu Phụng tung ngưá»i lên, đã nhảy tá»›i đầu đỉnh.
Trên đỉnh cũng không có bóng Sa Mạn, không lẽ Sa Mạn không nóng lòng gặp chà ng sao?
Tại sao nà ng không ở đây chỠmình trở v�
Lục Tiểu Phụng thấy căn nhà gá»— bá»n Lão Thá»±c hòa thượng Ä‘ang cư trú, nhưng chà ng lừng khừng không dám bước lại.
Lỡ trong nhà có chuyện gì đã xảy ra, lỡ...
Lục Tiểu Phụng dừng bước trước căn nhà gá»—, trong lòng chà ng bá»—ng ngáºp ngừng.
Cánh cá»a đóng chặt, trong nhà không có tiếng ngưá»i. Bước chân cá»§a Lục Tiểu Phụng nặng trình trịch.
Bà n tay cá»§a chà ng ngừng ở trước cánh cá»a.
Äẩy cá»a.
Lục Tiểu Phụng thấy có ba ngưá»i Ä‘ang ngồi bên trong.
Lão Thá»±c hòa thượng, Sa Mạn và Tiểu Ngá»c.
Ba ngưá»i thấy Lục Tiểu Phụng, nhưng trên gương mặt không lá»™ ra vẻ gì là cao hứng.
Tuy chỉ xa nhau có mấy ngà y, nhưng ngay cả Sa Mạn sao cũng không có vẻ gì là sung sướng được gặp lại?
Trái tim cá»§a Lục Tiểu Phụng bá»—ng Ä‘áºp thình thịch lên.
Chuyện gì đã xảy ra?
Lục Tiểu Phụng lấy cặp mắt dò há»i nhìn bá»n há», sau đó ngừng lại trên gương mặt Sa Mạn.
Sa Mạn cưá»i, cưá»i khổ.
Lục Tiểu Phụng nhịn không nổi lá»›n tiếng há»i :
- Các ngưá»i rốt cuá»™c tÃnh là m gì thế? Dù không hoan nghênh tôi, Ãt ra cÅ©ng không nên đưa bá»™ mặt ấy ra nhìn tôi chứ.
Lão Thực hòa thượng nhìn Lục Tiểu Phụng nói :
- Ngươi muốn ta phải là m sao?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ãt ra cÅ©ng cưá»i cưá»i lên, nói vá»›i nhau và i ba câu.
Lão Thá»±c hòa thượng nhe hà m răng ra, là m như Ä‘ang cưá»i, rồi nói :
- Mạnh khá»e không? Trên biển gió có lá»›n không? Sóng cao không?
Lục Tiểu Phụng trừng mắt nhìn Lão Thá»±c hòa thượng há»i :
- Có váºy thôi sao?
Lão Thực hòa thượng nói :
- Có váºy thôi.
Lục Tiểu Phụng cao giá»ng nói :
- Các ngưá»i không còn gì khác để nói sao?
Lão Thá»±c hòa thượng, Sa Mạn, Tiểu Ngá»c, ba ngưá»i cùng nhìn chăm chăm và o Lục Tiểu Phụng, cùng mở miệng nói :
- Có.
Lục Tiểu Phụng nhìn Sa Mạn nói :
- Em nói đi.
Sa Mạn nói :
- Anh có biết tại sao em không chỠanh trên bãi cát, cũng không chỠanh bên mé vách núi không?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Anh quả là không biết.
Sa Mạn nói :
- Bởi vì anh có chuyện phiá»n phức đấy.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Anh có chuyện phiá»n phức? Có chuyện phiá»n phức thì sao? quan hệ gì đến chuyện em Ä‘i đón anh?
Sa Mạn nói :
- Có liên hệ.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Em nói đi.
Sa Mạn nói :
- Thứ nhất, anh có phiá»n phức, em chẳng còn tâm tình đâu nữa.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Thứ hai?
Sa Mạn nói :
- Bá»n em vừa má»›i tức thì trước khi anh vá», bà n chuyện phiá»n phức cá»§a anh.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Nói váºy, chuyện phiá»n phức cá»§a anh chắc là quá lá»›n.
Tiểu Ngá»c nói :
- Rất lớn, so với một thứ khác còn lớn hơn.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- So với thứ gì lớn hơn?
Tiểu Ngá»c nói :
- So với đầu của ông còn lớn hơn.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Äầu cá»§a tôi có lá»›n hÆ¡n tà nà o đâu.
Tiểu Ngá»c nói :
- Äợi ông biết chuyện phiá»n cá»§a ông xong, em bảo đảm đầu cá»§a ông lá»›n gấp ba.
Lục Tiểu Phụng đã bắt đầu cảm thấy cái đầu của mình lớn lên.
Lúc nà y, Lão Thá»±c hòa thượng bá»—ng thá»t ra má»™t câu :
- Lần nà y ngươi lên đảo, nhất định chẳng thâu hoạch được gì phải không?
Lục Tiểu Phụng lấy cặp mắt kỳ quái nhìn Lão Thực hòa thượng nói :
- Sao ngươi biết?
Lão Thực hòa thượng nói :
- Ngươi ở trên biển, trên đất liá»n có xảy ra má»™t và i chuyện.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Chuyện gì?
Lão Thực hòa thượng nói :
- Những đồ trân bảo bị thất lạc, có và i thứ quý giá, đã bị ngưá»i ta bán Ä‘i rồi.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Sao?
Lão Thực hòa thượng nói :
- Không những váºy, có ngưá»i đã phát hiện ra Trần Bình, Lý Äại Trung, Tôn NgÅ© Thông...
Lục Tiểu Phụng nói :
- Cháºm lại! Cháºm lại! Trần Bình, Lý Äại Trung, Tôn NgÅ© Thông là ai?
Lão Thực hòa thượng nói :
- Bá»n há» chẳng là gì cả, chỉ bất quá bá»n há» là những tiêu sư có tham dá»± trong chuyến bảo tiêu bị mất thế thôi.
Lục Tiểu Phụng nói :
- à cá»§a ngươi là , bá»n hỠđã được phát hiện ra?
Lão Thực hòa thượng nói :
- Không phải.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Lại không phải nữa?
Lão Thực hòa thượng nói :
- Không phải bá»n hỠđược ngưá»i phát hiện ra, mà là thi thể cá»§a bá»n hỠđược phát hiện ra.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Thi thể?
Lão Thực hòa thượng nói :
- CÅ©ng chẳng nói được là thi thể, bởi vì lúc phát hiện ra há», há» còn nói được má»™t câu.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Một câu? Câu gì?
Lão Thực hòa thượng nói :
- Má»™t câu là m cho ngươi sẽ bị phiá»n phức vô cùng.
Lục Tiểu Phụng nhìn Lão Thực hòa thượng, đợi y nói tiếp cho hết ý khúc sau của câu nói.
Lão Thực hòa thượng bỗng không mở miệng ra nữa.
Lục Tiểu Phụng nhìn Tiểu Ngá»c.
Tiểu Ngá»c nói :
- Trần Bình trước khi lâm tá», có nói trân bảo là do Lục Tiểu Phụng trá»™m đấy.
Lục Tiểu Phụng ngá»› ngưá»i ra đó.
Sa Mạn nói :
- Lý Äại Trung cÅ©ng nói thế.
Lão Thực hòa thượng nói :
- Tôn Ngũ Thông cũng nói thế.
Tiểu Ngá»c nói :
- Äấy gá»i là chúng khẩu đồng thanh.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Trừ cái miệng của tôi ra.
Sa Mạn nói :
- Chỉ tiếc là bá»n há» nhất định không để anh giải thÃch.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Bá»n há»? Bá»n há» là ai?
Sa Mạn nói :
- Quan binh, những tay cao thủ được thế tỠcủa Thái Bình vương phủ phái ra.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Äể bắt anh?
Sa Mạn nói :
- Bắt anh vá» xá».
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Lúc bá»n Trần Bình, Lý Äại Trung, Tôn NgÅ© Thông được phát hiện ra, bá»n há» có ở cùng chung má»™t chá»— không?
Sa Mạn nói :
- Không những không ở cùng một chỗ, mà còn cách nhau cả mấy trăm dặm.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Äáng sợ tháºt.
Sa Mạn nói :
- Chuyện gì đáng sợ?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ngụy kế cá»§a Cung Cá»u.
Sa Mạn nói :
- Anh có chắc đây là ngụy kế cá»§a Cung Cá»u không?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Chắc, bởi vì bá»n Trần Bình, Lý Äại Trung má»™t đám đó, anh Ä‘á»u có thấy mặt trên đảo.
Lão Thá»±c hòa thượng bá»—ng nhìn dÃnh và o bốn hà ng lông mà y cá»§a Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Bốn hà ng lông mà y cá»§a ta thế nà o váºy?
Lão Thực hòa thượng nói :
- Chỉ sợ phải cắt đi hai cái.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Tại sao?
Lão Thực hòa thượng nói :
- Bởi vì má»i ngưá»i Ä‘á»u biết Lục Tiểu Phụng có bốn hà ng lông mà y, má»i ngưá»i Ä‘á»u biết Lục Tiểu Phụng là ngưá»i ăn trá»™m đồ châu báu, má»i ngưá»i Ä‘á»u Ä‘ang truy nã Lục Tiểu Phụng, nếu như ngươi còn có bốn hà ng lông mà y không phải là mục tiêu quá hiển nhiên sao?
Lục Tiểu Phụng sỠsỠhai hà ng lông mà y nơi miệng nói :
- Cắt đi, không phải tiếc lắm sao?
Lão Thực hòa thượng nói :
- Ta nói đây, không phải là hai hà ng đó.
Lục Tiểu Phụng giáºt mình há»i :
- Ngươi muốn ta cắt hai hà ng lông mà y tháºt?
Lão Thực hòa thượng nói :
- Như váºy ta sẽ bảo đảm chẳng ai nháºn ra ngươi.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ngươi giết ta đi cho rồi.
Lão Thá»±c hòa thượng há»i :
- Tại sao ta đi giết ngươi?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Bởi vì ngươi muốn cạo hai hà ng lông mà y của ta.
Lão Thực hòa thượng nói :
- Ta chỉ bất quá đỠnghị váºy thôi.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng đỠcáºp đến chuyện đó nữa.
Lão Thực hòa thượng nói :
- Váºy thì thôi không nói.
Lục Tiểu Phụng thò tay ra tÃnh nắm lấy bà n tay Lão Thá»±c hòa thượng, vừa nói :
- Bạn tốt!
Lão Thực hòa thượng rụt tay lại nói :
- Bạn tốt thì bạn tốt, còn tay ta chẳng nắm.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Tại sao?
Lão Thực hòa thượng nói :
- Bởi vì tay hòa thượng là thịt chay trưá»ng, tay cá»§a ngươi là thịt ăn mặn.
Lục Tiểu Phụng ngẩn ngưá»i ra.
Tiểu Ngá»c và Sa Mạn ôm miệng cưá»i.
Lúc Lục Tiểu Phụng rút bà n tay đưa ra vá», Lão Thá»±c hòa thượng lại thò bà n tay ra.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Tại sao bây giỠngươi lại muốn nắm tay?
Lão Thực hòa thượng nói :
- Ta bỗng hiểu ra được một đạo lý. Thì ra lúc nhỠta cũng có ăn mặn. Thịt của ta cũng là thịt ăn mặn.
Tình bạn bè cá»§a Lục Tiểu Phụng là m cho Tiểu Mã và Sa Mạn cùng cưá»i lá»›n.
Lục Tiểu Phụng cầm tay Lão Thực hòa thượng nói :
- Ngươi nói đi, bây giỠphải nên là m sao?
Lão Thực hòa thượng nói :
- Có những chuyện, rõ rà ng thấy đó, mà nghÄ© không ra. Có những chuyện, tuy chẳng thấy gì cả, mà nhìn ra được đầu Ä‘uôi thế nà o. Vì váºy, ta khuyên ngươi nên Ä‘i tìm má»™t ngưá»i.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Ai?
Lão Thực hòa thượng nói :
- Cái ngưá»i bạn tốt ấy cá»§a ngươi.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Bạn nà o tốt của ta?
Lão Thực hòa thượng nói :
- Äối vá»›i vụ án nà y, chúng ta có mắt mà như mù, vì váºy ta cho rằng, không chừng ngưá»i mù lại còn sáng mắt hÆ¡n chúng ta.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Hoa Mãn Lâu?
Lão Thực hòa thượng nói :
- Hoa Mãn Lâu.
Hoa tươi đầy cả lầu.
Lục Tiểu Phụng vừa nghe tá»›i mùi thÆ¡m cá»§a những bông hoa đó, trong lòng đã nổi lên má»™t cảm giác ấm áp, cÅ©ng như chà ng vừa nghÄ© tá»›i tình bạn bè vá»›i Hoa Mãn Lâu váºy.
Trên Ä‘á»i nà y còn có thứ tình cảm nà o là m ngưá»i ta cảm thấy ấm áp hÆ¡n là tình bạn bè?
Lục Tiểu Phụng nhớ tới Sa Mạn.
Tình yêu? Cảm giác cá»§a tình yêu phải là ngá»t ngà o, ấm áp, không phải là cảm giác cá»§a tình bạn.
Lục Tiểu Phụng rất thá»a mãn vá»›i cái kết luáºn đó, vì váºy cái cảm giác lúc đạp lên những bông hoa, là cái cảm giác khoan khoái phi thưá»ng.
Chà ng đoán, hôm nay bước chân của mình đặc biệt nhẹ nhà ng, Hoa Mãn Lâu chắc không thể nà o nghe được tiếng bước chân của mình.
Vì váºy chà ng đã lấy giá»ng rất khoan khoái ra, nói lá»›n :
- Khá»i cần suy Ä‘oán nữa, tôi đây, Lục Tiểu Phụng đây.
Không có hồi âm, không có tiếng cưá»i sảng khoái cá»§a Hoa Mãn Lâu.
Lục Tiểu Phụng mở cá»a ra.
Hoa tươi vẫn thế, trong phòng trang hoà ng thiết trà vẫn thế, chỉ có má»™t Ä‘iểm không giống, má»™t buổi hoà ng hôn như thế, má»™t buổi đẹp trá»i như thế, đáng lý ra Hoa Mãn Lâu phải ngồi trong má»™t chiếc ghế bên cạnh cá»a sổ, yên lặng lắng tai nghe tiếng tịch dương chìm lắng, yên lặng thưởng thức cái tuyệt diệu cá»§a Ä‘á»i sống má»›i phải, sao y lại không có ở nÆ¡i đây?
Trong đầu cá»§a Lục Tiểu Phụng Ä‘ang đầy những câu há»i. Hoa Mãn Lâu Ä‘i đâu?
Chà ng ngồi trong chiếc ghế bên cạnh cá»a sổ suy nghÄ©.
Có tiếng chân từ cầu thang đi lên. Lục Tiểu Phụng ngồi yên không tà cỠđộng, ngay cả hô hấp cũng biến thà nh rất nhẹ nhà ng.
Có phải là Hoa Mãn Lâu đấy chăng?
Chà ng không biết, bởi vì chà ng chưa há» nghe tiếng chân Hoa Mãn Lâu bước lên lầu. Không phải là chà ng chưa há» thấy Hoa Mãn Lâu lên lầu xuống lầu, nhưng vì, bá»n há» thưá»ng thưá»ng cùng lên cùng xuống, nói chuyện cưá»i đùa, chà ng không há» chú ý nghe tiếng chân cá»§a Hoa Mãn Lâu.
Tiếng chân đã gần tá»›i cá»a. Cá»a được đẩy ra.
- Ai?
Äấy là giá»ng cá»§a Hoa Mãn Lâu.
Lục Tiểu Phụng báºt cưá»i. Hoa Mãn Lâu chÃnh là Hoa Mãn Lâu, Lục Tiểu Phụng Ä‘ang ngồi đó không động Ä‘áºy, y láºp tức cảm thấy trong phòng có ngưá»i.
Lục Tiểu Phụng không thể không nói :
- Tháºt tình ta không thể không khâm phục ngươi.
- Ngươi bất tất phải khâm phục ta.
- Tại sao?
- Bởi vì đây là phương pháp sống còn của ta.
Lục Tiểu Phụng nhìn ngưá»i bạn thân cá»§a chà ng, gương mặt cà ng lá»™ vẻ khâm phục.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ta đang cảm thấy rất kỳ quái.
Hoa Mãn Lâu há»i :
- Chuyện gì kỳ quái?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Giá» phút nà y ngưá»i còn ở ngoà i bước và o.
Hoa Mãn Lâu há»i :
- Ta không nên bước và o?
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Không phải ngươi vẫn ngồi trong ghế yên lặng hưởng thụ hoà ng hôn xuống và o lúc nà y?
Hoa Mãn Lâu nói :
- Ai ai cũng có lúc biến đổi.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- à ngươi nói, ngươi đã thay đổi táºp quán rồi sao?
Hoa Mãn Lâu nói :
- Äúng váºy.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Tại sao?
Hoa Mãn Lâu há»i lại :
- Còn ngươi? Tại sao ngươi thay đổi táºp quán cá»§a mình?
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Ta? Ta có thay đổi gì đâu?
Hoa Mãn Lâu há»i :
- Ngươi không thay đổi tháºt sao?
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Sao ta lại thay đổi?
- Ngươi ăn trộm đồ kim châu trân bảo giá trị ba ngà n năm trăm lượng bạc.
Lục Tiểu Phụng cưá»i há»i :
- Ngươi cũng có nghe nói?
Hoa Mãn Lâu nói :
- Äúng váºy.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Ai nói?
Hoa Mãn Lâu nói :
- Ngô Bưu.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Ngô Bưu là ai?
Hoa Mãn Lâu há»i lại :
- Ngươi không biết sao?
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Tại sao ta phải biết?
Hoa Mãn Lâu nói :
- Bởi vì Ngô Bưu là má»™t trong những ngưá»i bảo tiêu.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- ChÃnh miệng y nói cho ngươi biết?
Hoa Mãn Lâu nói :
- Äúng váºy.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Ngươi tin lá»i y?
Hoa Mãn Lâu há»i :
- Má»™t ngưá»i lâm tá», còn muốn nói dối sao?
Lục Tiểu Phụng không trả lá»i.
Hoa Mãn Lâu há»i :
- Sao ngươi không nói gì nữa?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ta còn nói gì nữa bây giá»? Ngươi thà nghe lá»i má»™t ngưá»i chết còn hÆ¡n tin và o bạn bè. Ngươi muốn ta nói gì?
Hoa Mãn Lâu nói :
- Ta có nói ta không tin không?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ngươi không nói...
Hoa Mãn Lâu nói :
- Ta chỉ nói: “Má»™t ngưá»i lâm tá», còn muốn nói dối sao?†Thế thôi.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Äấy không phải là có ý nói...
Hoa Mãn Lâu lại già nh nói :
- Äúng váºy.
Lục Tiểu Phụng lấy là m kỳ quái há»i :
- Ngươi biết chuyện gì xảy ra?
Hoa Mãn Lâu nói :
- Äúng váºy.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Bởi vì ngươi khẳng định được Ngô Bưu trước khi chết nói giả hay nói tháºt?
Hoa Mãn Lâu nói :
- Äúng váºy, vì váºy ta má»›i ra ngoà i xem má»™t tÃ, vì váºy ta má»›i không ngồi nÆ¡i đây hưởng thụ lạc thú cá»§a hoà ng hôn, vì váºy ta chỉ còn nước ở cái lúc đẹp nhất trongrngà y ở ngoà i bước và o đây, vì váºy ngươi má»›i ngồi được trong chiếc ghế cá»§a ta, hưởng thụ cảnh mặt trá»i lặn.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ngươi nói sai rồi.
Hoa Mãn Lâu nói :
- Sao?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ta ngồi trong chiếc ghế cá»§a ngươi, nhưng ta không hưởng thụ cảnh mặt trá»i lặn.
Hoa Mãn Lâu há»i :
- Tại sao?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Bởi vì ta đang lo lắng cho ngươi.
Hoa Mãn Lâu cưá»i sảng khoái lên nói :
- Bởi váºy, chúng ta quả tháºt là má»™t đôi tri âm.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Câu nói ấy đúng cực kỳ.
Hoa Mãn Lâu nói :
- Ngươi lại đây tìm ta, là vì vụ án nà y?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Äúng váºy, ngươi Ä‘i chuyến nà y, có phát hiện ra gì không?
Hoa Mãn Lâu nói :
- Ta chỉ phát hiện được một chuyện.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Chuyện gì?
Hoa Mãn Lâu nói :
- Thủ hạ của thế tỠThái Bình vương phủ đang đi khắp nơi tìm ngươi vỠxỠán.
Lục Tiểu Phụng cưá»i khổ nói :
- Äấy là má»™t âm mưu.
Hoa Mãn Lâu há»i :
- Âm mưu của ai?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Âm mưu cá»§a Cung Cá»u.
Hoa Mãn Lâu há»i :
- Cung Cá»u là má»™t ngưá»i lợi hại lắm sao?
Lục Tiểu Phụng Ä‘em những kỳ ngá»™ chà ng đã gặp lúc ra biển tá»›i giá» nói cho y nghe, lúc chà ng nói xong chuyện thì trá»i đã tôi hẳn xuống.
Hoa Mãn Lâu ngồi trong ghế trầm tư.
Lục Tiểu Phụng đốt đèn lên, ánh đèn chiếu trên gương mặt đăm chiêu của Hoa Mãn Lâu, Lục Tiểu Phụng đứng yên lặng ở đó, chăm chú nhìn y.
Má»™t hồi tháºt lâu, Hoa Mãn Lâu thở ra má»™t hÆ¡i, nói :
- Vụ án nà y, căn cứ và o Ä‘iá»u ngươi nói, rõ rà ng là do bá»n lão đầu và Cung Cá»u là m. Nhung Ä‘iá»u đó không quan trá»ng, quan trá»ng là , ngươi phải tìm ra ngưá»i đã giết Thôi Thà nh.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Äúng váºy, đó là má»™t ngưá»i ẩn hình.
Hoa Mãn Lâu há»i :
- Lão đầu nói cho ngươi biết mấy cách ẩn hình?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Tới mấy cách.
Hoa Mãn Lâu há»i :
- Ông ta có nói đến tự sát cũng là một cách ẩn hình không?
Lục Tiểu Phụng nhảy báºt ngưá»i lên :
- Äúng, tại sao Thôi Thà nh không tá»± tỠđược?
Lục Tiểu Phụng không thể không há»i.
- Ngưá»i nhà cá»§a y sinh hoạt cÅ©ng rất là thoải mái.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Nhưng ngươi có biết Diệp Tinh Sĩ khám nghiệm ra sao không?
Căn cứ và o khám nghiệm của Diệp Tinh Sĩ :
- Bá»n há» chết cách đó Ãt nhất đã có hÆ¡n ná»a tiếng đồng hồ, bị má»™t lưỡi Ä‘ao tháºt bén đâm chết, má»™t Ä‘ao trà mệnh.
Bởi vì lưỡi Ä‘ao quá má»ng, xuất thá»§ quá nhanh, vì váºy ngay cả miệng vết thương cÅ©ng không có tà dấu vết để lại.
Vết thương trà mệnh ấy ắt hẳn là ở lá phổi, má»™t nhát đâm và o, máu láºp tức đổ áºp và o trong lồng ngá»±c, vì váºy không chảy được ra ngoà i.
Hoa Mãn Lâu bỗng sực nghĩ tới một chuyện, y nói :
- Không phải, Thôi Thà nh không thể nà o tự sát được.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ta cÅ©ng nghÄ© váºy, bởi vì y không là m được váºy.
Hoa Mãn Lâu nói :
- Ngưá»i tá»± sát, không phải là Tiêu Hồng Châu, thì là Trình Trung, nếu không, thì là hai ngưá»i cùng tá»± sát.
Lục Tiểu Phụng nói :
- à ngươi nói, bá»n hỠđã bị mua chuá»™c hoặc uy hiếp, sau khi giết Thôi Thà nh xong, bèn tá»± sát?
Hoa Mãn Lâu nói :
- Ngươi không nghÄ© lối suy luáºn cá»§a ta hợp lý hÆ¡n sao?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Váºy thì ta phải cần Ä‘i gặp má»™t ngưá»i.
Hoa Mãn Lâu há»i :
- Ai?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Diệp Tinh Sĩ.
Hoa Mãn Lâu há»i :
- Ngươi tìm y là m gì?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ta muốn tìm y để há»i, vết thương cá»§a ba ngưá»i Ä‘á»u giống nhau như y đã nói.
Hoa Mãn Lâu há»i :
- Ngươi nghi ngá» Ä‘iá»u gì?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Lỡ vết thương cá»§a ba ngưá»i Ä‘á»u giống nhau như y nói, Ä‘á»u bị Ä‘ao đâm và o, thì trong bá»n há», sẽ có má»™t ngưá»i không phải tá»± sát.
Hoa Mãn Lâu há»i :
- Tại sao?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Bá»n há» không có khả năng chém má»™t Ä‘ao nhanh như váºy, nhất là lúc tá»± sát.
Äêm nay là trăng rằm, nhưng trên trá»i không thấy có trăng.
Bầu trá»i đầy mây Ä‘en, mây Ä‘en trôi nổi theo gió. Gió tháºt quá lá»›n.
Lục Tiểu Phụng đứng trước cổng lá»›n nhà Diệp Tinh SÄ©, y phục bị gió thổi bay phần pháºt.
Bá»n gia Ä‘inh nhà Diệp Tinh SÄ© mở cá»a ra, cao giá»ng nói :
- Äêm khuya quá rồi, lão gia không xem bệnh nữa đâu.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Gấp lắm cũng không chữa sao?
Gia đinh nói :
- Có phải ông muốn gặp lão gia không?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Äúng váºy.
Gia đinh nói :
- Tôi xem thân thể ông không có tà bệnh hoạn gì, trừ phi...
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Trừ phi thế nà o?
Gia đinh nói :
- Trừ phi ông bị bệnh thần kinh.
Gia Ä‘inh nói xong, ầm má»™t tiếng, đóng cá»a lại.
Lục Tiểu Phụng dùng hai tay đẩy, cá»a lại bị đẩy ra.
Gia Ä‘inh nhìn chà ng hằn há»c, tức giáºn há»i :
- Ngươi muốn quáºy gì đó?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ta chỉ muốn nói cho ngươi nghe một câu.
Gia đinh nói :
- Câu gì?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Nếu ta không gặp được lão gia cá»§a ngươi, có ngưá»i sẽ bị bệnh thần kinh.
Gia Ä‘inh há»i :
- Ai?
Lục Tiểu Phụng nói Gia Ä‘inh tức giáºn há»i :
- Ngươi lại tìm ta tiêu di đấy chăng?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Không há», ta Ä‘ang nói tháºt đấy. Bởi vì, những thứ đồ trân bảo trị giá ba ngà n năm trăm vạn lượng bạc kia, sắp là m cho ta Ä‘iên lên.
Gia đinh ngẩn mặt ra.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Bây giỠta có gặp được mặt lão gia của ngươi chưa?
Gia đinh bỗng nhìn lom lom và o mặt Lục Tiểu Phụng, nét mặt lộ vẻ sợ hãi :
- Ngươi... ngươi là Lục Tiểu Phụng!
Lục Tiểu Phụng gáºt đầu.
Gia Ä‘inh không nói thêm lá»i nà o, gã bá»—ng vung bà n tay lên đánh tá»›i Lục Tiểu Phụng. Lục Tiểu Phụng chỉ đưa tay nhẹ nhà ng ra má»™t cái, gia Ä‘inh đã té lăn ra mặt đất.
Ãnh đèn leo lét. Äèn đặt chÃnh giữa bà n, chÃnh giữa đại sảnh.
Ngưá»i ngồi trên ghế sau chiếc bà n, trên bà n có để giấy và bút má»±c.
Lục Tiểu Phụng bước tá»›i giữa đại sảnh, há»i :
- Diệp Tinh Sĩ?
Ngưá»i đó gáºt đầu, đưa tay phải ra, tỠý má»i Lục Tiểu Phụng ngồi xuống.
Lục Tiểu Phụng bèn ngồi xuống.
Ngưá»i đó cầm bút lên, nhúng bút và o nghiên má»±c, viết xuống giấy bốn chữ :
- Há»i thăm chuyện gì?
Lục Tiểu Phụng ngẩn ngưá»i ra.
Diệp Tinh SÄ© biến thà nh ngưá»i câm từ hồi nà o váºy? Lục Tiểu Phụng nhìn Diệp Tinh SÄ©.
Diệp Tinh SÄ© cưá»i cưá»i, chỉ và o lá»— tai cá»§a mình.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Ông nghe được không?
Diệp Tinh SÄ© gáºt đầu.
Lục Tiểu Phụng Ä‘anh tÃnh há»i đến vấn Ä‘á», bá»—ng phát hiện ra ánh mắt cá»§a Diệp Tinh SÄ© nhìn rất quen.
Chà ng nhớ tới câu nói :
- Chỉ cần tìm tá»›i Cát Thông, má»i sá»± Ä‘á»u đạt thông.
Chà ng nhá»› lại má»™t chuyện trên đảo : trong pho tượng Pháºt có ngưá»i chồm ra, bà n tay lạnh ngắt bóp và o cổ há»ng cá»§a mình.
Bà n tay lạnh ngắt không còn tà khà lá»±c, chà ng bèn định thần lại, nhìn ngưá»i bóp cổ mình.
Lúc đó, chà ng nháºn ra ngưá»i nà y là Cát Thông. Chà ng không quên nổi ánh mắt cá»§a Cát Thông chăm chú nhìn mình. ChÃnh là ánh mắt cá»§a ngưá»i nà y.
Hiện tại ánh mắt của Diệp Tinh Sĩ, hoà n toà n giống hệt Cát Thông. Do đó Lục Tiểu Phụng nói :
- Ngươi không phải là Diệp Tinh Sĩ.
Diệp Tinh SÄ© giáºt nảy mình lên.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ngươi là Cát Thông.
Cát Thông bá»—ng tung ngưá»i lên, công vá» phÃa Lục Tiểu Phụng. Y không những là nghÄ©a tá» cá»§a Ưng Trảo Vương Ä‘á»i thứ ba, y còn là con rá»… cá»§a vương gia, ngoại hiệu cá»§a y là Äại Lá»±c Thần Ưng, công phu ưng trảo cá»§a y tá»± nhiên không phải tầm thưá»ng.
Nhưng Lục Tiểu Phụng đã có chuẩn bị. Chà ng đợi ưng trảo cá»§a Cáy Thông vừa chụp tá»›i, bà n tay láºp tức chém nhanh như Ä‘iện và o cổ tay cá»§a y, chỉ nghe chát má»™t tiếng, xương cổ tay cá»§a Cát Thông đã bị Lục Tiểu Phụng chặt gãy.
Cát Thông ngã xuống, cổ tay bị chặt gãy, tại sao y lại ngã xuống?
Lục Tiểu Phụng giáºt nảy mình lên... kéo cổ Cát Thông lên, phÃa sau não cá»§a y đã hiện ra rà nh rà nh ba mÅ©i kim châm bóng loáng.
Lục Tiểu Phụng bước lẹ ra ngoà i, má»™t cái bóng Ä‘en, vừa biến mất sau bức tưá»ng.
Lục Tiểu Phụng triển khai khinh công rượt theo.
Miếu, toà miếu sơn thần đổ nát. Bóng đen chạy đến chỗ trống không trước miếu bỗng ngừng lại.
Lục Tiểu Phụng cũng đứng lại, ngưng thần chuẩn bị.
Bóng Ä‘en quay lại, đám mây tấu xảo bị gió thổi tan ra má»™t khoảng nhá», ánh trăng tròn vạnh chiếu ra. Lục Tiểu Phụng giáºt bắn ngưá»i lên, bởi vì chà ng vừa thấy, tướng mạo cá»§a bóng Ä‘en hoà n toà n giống hệt như lối trang sức vừa rồi cá»§a Cát Thông.
Äây có phải là Diệp Tinh SÄ© tháºt không? Lục Tiểu Phụng còn chưa kịp mở miệng há»i, bóng Ä‘en bá»—ng cất tiếng cưá»i ha hả lên.
Bóng Ä‘en cưá»i má»™t hồi rồi nói :
- Công phu cá»§a Lục Tiểu Phụng, quả nhiên danh bất hư truyá»n!
Lục Tiểu Phụng nói :
- So vá»›i công phu phóng ám khà cá»§a ngươi, còn kém hÆ¡n nhiá»u quá.
Bóng Ä‘en cưá»i nói :
- Äừng quên, còn có thuáºt dịch dung cá»§a ta nữa.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Ngươi dịch dung cho Cát Thông?
Bóng đen nói :
- Äúng váºy.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Không ngá» Thiết Phiến đại sư cá»§a chùa Thiếu Lâm cÅ©ng biết đến thuáºt dịch dung.
Bóng Ä‘en trầm giá»ng nói :
- Sư phụ của ta chỉ dạy cho ta không được là m nhục danh hiệu sư môn.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Váºy thì ngươi má»›i là Diệp Tinh SÄ© tháºt?
Bóng đen nói :
- Còn giả sao!
Lục Tiểu Phụng nói :
- Diệp Tinh SÄ© là má»™t trong bốn danh y nổi tiếng đương thá»i, không những y thuáºt tinh thông, mà còn được chân truyá»n cá»§a Thiết Phiến đại sư, cả Ä‘á»i hà nh hiệp tế thế, tại sao lại Ä‘i giết ngưá»i?
Bóng Ä‘en há»i :
- Ta giết ai?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Cát Thông.
Bóng đen nói :
- Sao ngươi biết Cát Thông bị ta giết? Ngươi chÃnh mắt trông thấy ta giết y sao?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ngân châm đâm đúng huyệt, lá»t và o óc bảy phân, đây chÃnh là ná»™i kình thá»§ pháp Ä‘Ãch truyá»n cá»§a phái Thiếu Lâm.
Bóng đen nói :
- Hảo nhãn lá»±c! Phán Ä‘oán tháºt chÃnh xác.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Ngươi thừa nháºn Cát Thông bị ngươi giết?
Bóng đen nói :
- Thừa nháºn thì sao? Không thừa nháºn thì sao?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Nếu thừa nháºn, tức là biểu thần Diệp Tinh SÄ© tuy đã thay đổi, nhưng vẫn còn là má»™t tay hán tá».
Diệp Tinh Sĩ nói :
- Không ngá» cái miệng cá»§a Lục Tiểu Phụng cÅ©ng lợi hại quá váºy.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ta chỉ bất quá nói tháºt tình thôi.
Diệp Tinh SÄ© hừ lạnh lên hai tiếng, không trả lá»i.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Hình như ngươi biết chắc ta sẽ lại tìm ngươi?
Diệp Tinh Sĩ nói :
- Ta biết ngươi nhất định sẽ lại tìm ta.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Tại sao?
Diệp Tinh Sĩ nói :
- Bởi vì ngưá»i biết chân tướng nguyên nhân cái chết, trừ ta ra, không còn ngưá»i thứ hai nà o.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Bá»n há» bị chết vá» khoái Ä‘ao tháºt sao?
Diệp Tinh Sĩ nói :
- Äúng váºy.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Bá»n há» chết Ãt nhất đã được ná»a tiếng đồng hồ tháºt sao?
Diệp Tinh SÄ© không trả lá»i, gương mặt lá»™ vẻ thống khổ.
Lục Tiểu Phụng há»i tá»›i :
- Bá»n hỠđáo để chết đã được bao lâu? Lúc ngươi và o đó, bá»n há» má»›i chết phải không?
Diệp Tinh Sĩ mở miệng ra, muốn nói lại ngừng :
- Bá»n há»...
Lục Tiểu Phụng biết trong đầu cá»§a y Ä‘ang có hai thứ Ä‘ang xâu xé nhau, nói ra, tức là biểu thần y muốn bất chấp ngưá»i đứng sau lưng bức bách mình, không nói, tức là biểu thần ná»a Ä‘á»i sau cá»§a mình, sẽ là m hình ná»™m cá»§a ngưá»i ta.
Diệp Tinh Sĩ bỗng rắn lòng lại, y lớn tiếng nói :
- Bá»n há» chết...
Câu nói vừa chưa dứt, ngưá»i y đã ngã xuống.
Lúc Diệp Tinh SÄ© mở miệng ra, Lục Tiểu Phụng đã mắt nhìn bốn phÃa, tai nghe tám phương, chú ý nhìn động tÄ©nh khắp nÆ¡i.
Nhưng chà ng chẳng thấy gì cả, mà Diệp Tinh Sĩ thì đã ngã gục xuống.
Lục Tiểu Phụng Ä‘ang tÃnh cúi xuống xem xét Diệp Tinh SÄ© chết ra là m sao, bá»—ng thấy trong miếu sÆ¡n thần có ánh đèn chiếu ra.
Ãnh đèn lúc đầu yếu á»›t, sau đó, cả toà miếu sÆ¡n thần bá»—ng rá»±c sáng lên.
Lục Tiểu Phụng tá»›i đó đã biết chà ng không cần phải xem xét vết thương cá»§a Diệp Tinh SÄ©, chà ng đã biết bà máºt Ä‘ang nằm trong miếu. Vì váºy chà ng bèn xông tá»›i.
Cá»a miếu mở hé, ánh đèn chiếu ra từ kẽ hở.
Lục Tiểu Phụng Ä‘ang đứng trước cá»a, tần ngần không biết mình nên đẩy cá»a xông và o, hay từ kẽ hở lách và o.
Cách nà o sẽ nguy hiểm hơn? Lục Tiểu Phụng không biết được.
Lục Tiểu Phụng không cần phải biết, chà ng đã và o sinh ra tỠkhông biết bao nhiêu lần, thêm một lần nữa có gì là quan hệ?
Vì váºy Lục Tiểu Phụng bèn thò tay ra đẩy cá»a.
Cá»a không mở ra, bởi vì bà n tay cá»§a Lục Tiểu Phụng đã ngừng tại cánh cá»a gá»—, trong đầu chà ng bá»—ng hiện ra hình ảnh Sa Mạn Ä‘ang mỉm cưá»i.
Ngưá»i Ä‘ang yêu là ngưá»i có cố ky.
Lục Tiểu Phụng không sợ chết, đó là chuyện lúc trước, lúc trước chà ng đối diện với cái chết, trong lòng chà ng không có tình yêu. Hiện tại chà ng đã có, chà ng đã nghĩ đến Sa Mạn. chà ng đã nghĩ đến nổi lo lắng của Sa Mạn đối với mình, chà ng đã nghĩ đến Sa Mạn một mình lủi thủi lưu lạc trong giang hồ cô khổ linh đinh.
Bà n tay của Lục Tiểu Phụng không những không đẩy tới, mà còn rụt lại.
Ngưá»i trong miếu nhất định là má»™t nhân váºt cá»±c kỳ lợi hại, ngưá»i có sức nhẫn nại, đêu không phải là hạng ngưá»i bình phà m.
Lục Tiểu Phụng lại cà ng cẩn tháºn. Chà ng đứng trước cá»a, mặc cho gió thổi y phục mình bay phần pháºt, không động Ä‘áºy má»™t tà nà o.
Hình như chà ng đã nghÄ© ra được, cách tốt nhất chÃnh là nhẫn nại, ngưá»i nà o nhẫn nại không được lâu, ngưá»i đó sẽ lá»™ sÆ¡ hở, nếu chà ng nhịn không nổi, chà ng chỉ còn có hai con đưá»ng để Ä‘i.
Má»™t là mạo hiểm tÃnh mạng xông và o trong, má»™t là bá» Ä‘i không tìm hiểu thêm bà máºt cái chết cá»§a Diệp Tinh SÄ©.
Nếu như ngưá»i bên trong không nhẫn nại được, y sẽ nói gì đó, hoặc y sẽ xông ra xem thá» ra sao. Bất cứ đưá»ng nà o, đối vá»›i Lục Tiểu Phụng cÅ©ng Ä‘á»u có lợi Nói chuyện, Lục Tiểu Phụng sẽ phán Ä‘oán được vị trà cá»§a y, tháºm chà còn biết ngưá»i Ä‘ang nói là ai.
Xông ra, Lục Tiểu Phụng lại cà ng có lợi, bởi vì như váºy, Lục Tiểu Phụng hoà n toà n không có tà nguy cÆ¡ gì.
Trừ phi ngưá»i nà y vÅ© công cao hÆ¡n Lục Tiểu Phụng quá xa. Nhưng chuyện đó, Lục Tiểu Phụng trước giá» không há» báºn tâm đến.
Lục Tiểu Phụng biết trong miếu không có chỉ má»™t ngưá»i thôi. Bởi vì chà ng nghe Ä‘ang có tiếng ngưá»i thì thầm, chỉ tiếc là bên ngoà i gió lá»›n quá, chà ng nghe không rõ ngưá»i bên trong Ä‘ang nói gì, cÅ©ng nghe không ra giá»ng nói là cá»§a đà n ông hay đà n bà , già hay trẻ.
Chà ng chỉ có thể khẳng định được má»™t Ä‘iá»u, bá»n hỠđã có vẻ không nhịn nổi được nữa.
Äối vá»›i Ä‘iá»u đó, Lục Tiểu Phụng không cảm thấy có gì đáng kiêu ngạo.
Chà ng vốn cho rằng mình là ngưá»i rất nhẫn nại, nếu không, chà ng đã là má»™t đống xương khô từ lâu rồi, má»™t đống xương khô vùi trong đám bùn.
Vì váºy Lục Tiểu Phụng vẫn còn đứng yên ở đó không động Ä‘áºy.
Ngưá»i bên trong quả tháºt không còn nhẫn nại nổi.
Má»™t giá»ng nói tháºt ngá»t ngà o Ä‘ang vá»ng ra :
- Anh không thấy gió bên ngoà i vừa lạnh lẽo, vừa mạnh bạo, vừa thấu xương sao?
Lục Tiểu Phụng báºt cưá»i.
Ngưu Nhục Thang, nghe giá»ng cá»§a Ngưu Nhục Thang, là m sao chà ng không báºt cưá»i lên cho được?
Lục Tiểu Phụng cưá»i nói :
- Gió vừa lạnh lẽo, vừa mạnh bạo, vừa thấu xương nà y so vá»›i nguy cÆ¡ bị mấy lưỡi Ä‘ao phục kÃch bốn phÃa bên trong còn thoải mái hÆ¡n nhiá»u chứ.
Má»™t giá»ng đà n ông vá»ng ra :
- Sao ngươi biết ta không sỠđao mà có thể sỠkiếm đấy?
Nụ cưá»i cá»§a Lục Tiểu Phụng đông lại.
Cung Cá»u, nghe giá»ng cá»§a Cung Cá»u, nụ cưá»i cá»§a Lục Tiểu Phụng là m sao không đông cứng lại?
Lục Tiểu Phụng không nói gì, chỉ thò tay ra, nhè nhẹ đẩy má»™t cái, cánh cá»a mở ra hoà n toà n.
Lục Tiểu Phụng còn chưa bước và o, cuồng phong đã luồn và o bên trong, thổi rạp ngá»n đèn leo lét khi sáng khi tối.
Gương mặt cá»§a Cung Cá»u và Ngưu Nhục Thang bị ánh đèn le lói chiếu lên lúc sáng lúc tối, phảng phất như tÃnh tình cá»§a há», âm ám không chừng.
Gặp mặt bạn cÅ©, Lục Tiểu Phụng lúc nà o cÅ©ng cưá»i.
Vì váºy Lục Tiểu Phụng bèn nhìn Cung Cá»u và Ngưu Nhục Thang mỉm cưá»i nói :
- Là m phiá»n hai vị chá» lâu quá.
Má»™t câu nói tháºt nhẹ nhà ng, Cung Cá»u tháºt tình muốn cưá»i, mà cưá»i không nổi.
Nhưng Ngưu Nhục Thang thì đã cưá»i sảng khoái, cô nói :
- Bên ngoà i lạnh như váºy, sao anh không mau mau và o ăn tô canh thịt bò?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Tôi sợ và o sớm quá, ăn và o chẳng phải canh thịt bò.
Ngưu Nhục Thang há»i :
- Anh nghĩ mình sẽ ăn phải thứ gì?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Canh Diêm Vương.
Ngưu Nhục Thang lại phá lên cưá»i nói :
- Mình là bạn bè cÅ© vá»›i nhau, sao lại má»i anh ăn canh Diêm Vương được?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Không chừng cô không má»i, nhưng Cá»u gia thì không chừng.
Cá»u Cung mặt mà y lầm lì nói :
- Ngươi sai rồi.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Sao?
Cung Cá»u nói :
- Ta muốn giết ngươi, ở trong nhà Diệp Tinh Sĩ đã giết quách rồi.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ngươi đã biết là ta sẽ đi tìm Diệp Tinh Sĩ?
Cung Cá»u nói :
- Ta cÅ©ng không dám khẳng định, ta chỉ suy Ä‘oán không chừng ngươi sẽ lại, vì váºy ta nằm ở nhà Diệp Tinh SÄ©.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Là m gì?
Cung Cá»u nói :
- Äợi ngươi.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Ta đã đến đây rồi, sao ngươi còn chưa giết ta?
Cung Cá»u nói :
- Hiện tại ta còn chưa muốn giết ngươi.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Tại sao?
Cung Cá»u nói :
- Bởi vì chỉ có một mình ngươi ở đây.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Ngươi còn muốn giết Sa Mạn?
Cung Cá»u nói :
- Còn có Tiểu Ngá»c và Lão Thá»±c hòa thượng.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Ngươi không giết được bốn ngưá»i chúng ta không được sao?
Cung Cá»u gáºt đầu.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Tại sao?
Cung Cá»u lạnh lùng nói :
- Bởi vì ta háºn các ngươi.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Ngươi có thể háºn ta, có thể háºn Sa Mạn, có thể háºn Tiểu Ngá»c, nhưng tại sao lại háºn Lão Thá»±c hòa thượng?
Cung Cá»u nói :
- Không có hắn, không chừng các ngươi đã chết trên đảo từ lâu.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Nếu như cả Ä‘á»i ngươi tìm không ra bá»n há» thì sao?
Cung Cá»u nói :
- Nhất định ta sẽ tìm ra.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Ngươi tự tin quá nhỉ?
Cung Cá»u hừ lên má»™t tiếng.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Ngươi có thể nói rõ lý do tại sao ngươi quá tự tin không?
Cung Cá»u nói :
- Nếu ta cả Ä‘á»i không thấy bá»n há», ngươi cÅ©ng cả Ä‘á»i đừng mong thấy bá»n há».
Lục Tiểu Phụng giáºt bắn mình lên há»i :
- Tại sao?
Cung Cá»u nói :
- Bởi vì từ đây trở Ä‘i, ta sẽ theo dõi ngươi, trừ phi ngươi không gặp mặt bá»n há», còn không, ta cÅ©ng sẽ gặp được bá»n há».
Lục Tiểu Phụng rùng mình lên một cái nói :
- Äấy là lý do tại sao ngưá»i nằm ở nhà Diệp Tinh SÄ© đợi ta lại?
Cung Cá»u nói :
- Không phải.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Không phải?
Cung Cá»u nói :
- Ta cứ tưởng bốn ngưá»i các ngươi lại nhà Diệp Tinh SÄ©, ta có thể giăng lưới chụp hết cả đám, nà o ngá» chỉ có má»™t mình ngươi, ta đà nh phải dẫn ngươi đến cái miếu nà y.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Ngươi dẫn ta đến cái miếu nà y, là nói cho ta biết, ngươi sẽ theo dõi ta?
Cung Cá»u nói :
- Äúng váºy.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Ngươi ngấm ngầm theo dõi ta, không phải là cÅ©ng sẽ gặp bá»n há» váºy thôi.
Cung Cá»u cưá»i nhạt nói :
- Ta cứ muốn cho ngươi biết thế.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Sao?
Cung Cá»u nói :
- Ngươi có thấy mèo bắt chuột bao giỠchưa? Mèo có thể ăn chuột được ngay phải không?
Lục Tiểu Phụng cảm thấy lạnh cả gáy, chà ng không nói gì.
Cung Cá»u nói tiếp :
- Ta cứ nói cho ngươi biết ta theo dõi ngươi, để cho ngươi Ä‘i đứng không yên, để cho ngươi muốn Ä‘i gặp Sa Mạn, nhưng lại không dám Ä‘i tìm cô ta, ta muốn cho ngươi gầy mòn còm cá»i, ta muốn thấy ngươi bị tương tư dà y vò.
Cung Cá»u cưá»i phá lên.
Lục Tiểu Phụng bình tÄ©nh há»i y :
- Ta chết rồi, không phải ngươi cÅ©ng tìm ra bá»n há» cÅ©ng được váºy sao?
Cung Cá»u nói :
- Không lẽ trước khi ngươi chết, ngươi không muốn nhìn mặt Sa Mạn lần chót sao?
Lục Tiểu Phụng không nói gì nữa. Trong lòng chà ng đang nghĩ tới một hình ảnh mỠtối, không phải là hình ảnh của cái chết, mà là Sa Mạn không gặp được chà ng, vì chà ng mà ngà y cà ng gầy mòn. Chà ng cảm thấy sợ hãi quá.
Cung Cá»u nhìn nét mặt lá»™ vẻ sợ hãi cá»§a chà ng, tiếng cưá»i nhạt bá»—ng biến thà nh ra tiếng cưá»i đắc ý khoan khoái. Lục Tiểu Phụng nhìn nhìn Cung Cá»u, rồi nhìn nhìn Ngưu Nhục Thang, chà ng bá»—ng nói :
- Các ngươi không có canh thịt bò má»i ta ăn sao?
Ngưu Nhục Thang kinh ngạc nhìn Lục Tiểu Phụng há»i :
- Ngươi muốn ăn canh thịt bò?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Äúng váºy.
Ngưu Nhục Thang nói :
- Ngươi còn có tâm tình ăn canh thịt bò sao?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Äá»i ngưá»i khó nhất là cái chết, là m quá»· no rốt cuá»™c cÅ©ng thoải mái hÆ¡n là quá»· đói phải không? Huống gì...
Ngưu Nhục Thang nói :
- Huống gì sao?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Huống gì, không ăn một tô canh thịt bò, ta còn khà lực đâu đi giỡn trò chơi rượt bắt nà y chứ?
Ngưu Nhục Thang nhìn Lục Tiểu Phụng má»™t hồi, không nói gì, quay ngưá»i Ä‘i và o bên trong.
Lúc Ngưu Nhục Thang bước ra, trong tay cô đang cầm một tô canh thịt bò ngùn ngụt bốc khói.
Lục Tiểu Phụng không khách khà tà nà o, lụp xụp húp lấy húp để một hồi sạch hết cả tô. Chà ng lau sạch miệng nói :
- Ta có má»™t câu há»i.
Ngưu Nhục Thang há»i :
- Câu há»i gì?
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Có phải cô đi đâu cũng đem theo bên mình đồ để nấu canh thịt bò?
Ngưu Nhục Thang nói :
- Không hẳn váºy.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Thế thì tại sao má»—i lần ta gặp cô Ä‘á»u được ăn má»™t tô canh thịt bò?
Ngưu Nhục Thang nói :
- Bởi vì ta đặc biệt chuẩn bị cho ngươi đấy.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Sao?
Ngưu Nhục Thang nói :
- Không phải ngươi đã nói, là m quỷ no thoải mái hơn quỷ đói hay sao?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Äúng váºy.
Ngưu Nhục Thang nói :
- Äấy là cái đạo lý má»—i lần ta gặp ngươi Ä‘á»u muốn chuẩn bị tô canh thịt bò.
Lục Tiểu Phụng cưá»i khổ nói :
- Váºy thì ta phải cám Æ¡n ngươi lắm.
Ngưu Nhục Thang nói :
- Cám Æ¡n thì không cần, ta chỉ hy vá»ng ngươi là m quá»· no rồi không lại nhằng nhì vá»›i ta là tốt lắm rồi.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Tô canh thịt bò tôi đã ăn xong rồi, hai vị có thể cho tôi lui được không?
Cung Cá»u nói :
- Ngươi muốn lúc nà o đi cứ việc đi.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Lần nà y ngươi cho ta đi trước bao lâu?
Cung Cá»u nói :
- Äi chừng nà o ta cảm thấy gần rượt theo không kịp.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Ngươi trước giá» chưa từng đánh tráºn nà o không chắc thắng trong tay sao Cung Cá»u nói :
- Không chắc thắng trong tay, đánh có Ãch lợi gì?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Váºy thì ta Ä‘i trước má»™t bước đây, tái kiến.
Lục Tiểu Phụng nói xong, triển khai khinh công, chạy như bay ra.
|

31-08-2008, 09:08 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Phụng VÅ© Cá»u Thiên
Nguyên tác : Cổ Long
Hồi 17
Mèo bắt chuột
Nếu như mèo và chuột chạy đua với nhau, con nà o chạy nhanh hơn? Lúc Lục Tiểu Phụng đang chạy như bay, chà ng bỗng nghĩ đến vấn đỠđó.
Có phải là mèo thì phải chạy nhanh hơn chứ? Lục Tiểu Phụng nghĩ, nhưng nếu chuột đâm đầu và o trong hang trốn, hay nhảy xuống cống rãnh, mèo nhất định chẳng là m được gì nó.
Lục Tiểu Phụng không phải là chuột, cũng chẳng muốn so mình với chuột.
Tuy Cung Cá»u nghÄ© như váºy, Lục Tiểu Phụng nhất định không nghÄ© như váºy.
Vì váºy Lục Tiểu Phụng chẳng đâm đầu và o hang động, cÅ©ng chẳng núp và o chá»— không thấy được ai.
Lục Tiểu Phụng tin tưởng và o khinh công cá»§a mình, dù không phải là đệ nhất thiên hạ, cÅ©ng còn khá hÆ¡n Cung Cá»u.
Vì váºy chà ng chỉ chá»n đưá»ng lá»›n chạy.
Chạy trên đưá»ng lá»›n, tuy bị ngưá»i ta nhìn, nhưng còn hÆ¡n là trốn chui trốn nhá»§i, vá»›i lại, lấy tốc độ cá»§a chà ng Ä‘ang chạy, còn ai thấy đó là Lục Tiểu Phụng.
Hoà ng hôn.
Ãnh đèn mông lung trong tiểu trấn trong hoà ng hôn đã bắt đầu sáng lên.
Sức nhẫn nại của Lục Tiểu Phụng dù có mạnh tới bao nhiêu, chạy một ngà y một đêm không ăn, cũng không uống, nhất định chà ng cũng muốn mệt lả ra.
Không những váºy, Lục Tiểu Phụng cho rằng, chà ng chạy như Ä‘iên như cuồng như váºy, đừng nói Cung Cá»u, dù cho là má»™t con sư tá» Ä‘ang đói, cÅ©ng rượt không nổi.
Lục Tiểu Phụng cho rằng tại quán cÆ¡m cá»§a cái tiểu trấn nhá» nà y dừng lại ăn cÆ¡m má»™t tÃ, nhất định là chuyện an toà n.
Chà ng chạy cháºm cháºm và o trong tiểu trấn.
Tiệm miến, một cái tiệm miến không có gì là hấp dẫn.
Tuy chà ng đã cho là an toà n, Lục Tiểu Phụng vẫn chá»n má»™t tiệm miến nằm ở góc cái tiểu trấn.
Chà ng không muốn là m cho ai chú ý đến mình, chà ng chỉ hy vá»ng ăn xong tô miến nóng hổi, tùy tiện tìm má»™t chá»— nà o đó ngá»§, Ä‘iá»u dưỡng tinh thần, trốn thoát khá»i Cung Cá»u, sá»›m sá»›m gặp lại Sa Mạn.
Chá»§ tiệm miến là má»™t lão già có má»™t đầu tóc bạc phau phau, má»™t thân áo quần dầu mỡ, má»™t gương mặt nhăn nheo, má»™t cái vẻ cam chịu số pháºn.
Lão bản lại chà o há»i Lục Tiểu Phụng rất thân máºt :
- Khách quan, ăn gì đây?
Lục Tiểu Phụng ngồi xuống nói :
- Cho tô canh miến thịt bò lớn đi.
Lão bản cưá»i nói :
- Lại ngay, có muốn chút đồ nhắm, chút rượu không?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Không cần, bỠgiùm hai cái trứng muối trên tô miến là được rồi.
Tô miến bốc khói thÆ¡m lừng được Ä‘em tá»›i, Lục Tiểu Phụng vừa ngá»i mùi thịt bò, cái bụng đã kêu rốt rốt cả lên.
Chà ng ăn hối hả má»™t lát đã xong tô miến, cầm tô miến lên tÃnh húp sạch.
ChÃnh lúc chà nh Ä‘ang đưa tô miến lại gần miệng, má»™t cổ xe bốn ngá»±a kéo chạy từ ngoà i trấn và o.
Lục Tiểu Phụng cầm tô miến nhìn nhìn cổ xe ngựa hoa lệ đó.
Cổ xe chạy lại gần tiệm miến, gã đánh xe mặc kình trang kéo cương lại, xe ngá»±a láºp tức ngừng ngay trước cá»a.
Trong xe vá»ng ra má»™t giá»ng nói ngá»t ngà o :
- Sao anh Ä‘i ăn canh thịt bò ngưá»i khác nấu váºy?
Lại là giá»ng cá»§a Ngưu Nhục Thang.
Ngưu Nhục Thang ở trong xe, Cung Cá»u nhất định cÅ©ng ở trong xe.
Lục Tiểu Phụng chẳng còn tâm tình đâu húp canh.
Ngưu Nhục Thang cưá»i tươi như hoa, tay cầm má»™t tô canh thịt bò, uyển chuyển bước lại đặt trước mặt Lục Tiểu Phụng.
Ngưu Nhục Thang há»i :
- Anh không thÃch canh thịt bò em nấu sao?
Lục Tiểu Phụng không trả lá»i, cầm tô canh thịt bò lên, húp sùm sụp má»™t hồi hết sạch.
Cung Cá»u đã ngồi bà n bên kia, nói vá»›i lão bản :
- Hâm giùm một bình Nữ Nhi Hồng.
Lão bản đối vá»›i biến cố vừa rồi là m như đã quen quá, không bao lâu, lão ta lại Ä‘em ra bình rượu đặt trước mặt Cung Cá»u.
Cung Cá»u rót ra hai ly, tay trái cầm má»™t ly lên đưa qua cho Lục Tiểu Phụng.
Cung Cá»u nói :
- Cạn ly nhé.
Lục Tiểu Phụng tiếp lấy ly rượu, nhìn Cung Cá»u há»i :
- Tại sao phải cạn ly?
Cung Cá»u nói :
- Mèo bắt được chuá»™t Ãt nhiá»u cÅ©ng đùa giỡn má»™t tÃ, hiện tại mèo bảo chuá»™t uống rượu, chuá»™t còn không chịu nghe sao?
Lục Tiểu Phụng cưá»i khổ, uống cạn má»™t hÆ¡i hết ly rượu.
Cung Cá»u chầm cháºm thưởng thức má»™t hồi, rồi nói :
- Rượu ngon.
Ngưu Nhục Thang há»i :
- Ngon hơn canh thịt bò của em sao?
Cung Cá»u nói :
- Không so sánh được.
Ngưu Nhục Thang há»i :
- Sao lại không so sánh được?
Cung Cá»u nói :
- Mèo so sánh với chuột được sao?
Ngưu Nhục Thang nói :
- à anh nói là , mèo thì uống rượu, chuá»™t thì ăn canh, vì váºy không so sánh được?
Cung Cá»u cưá»i lá»›n nói :
- Mèo có thể ngồi xe, chuá»™t còn phải Ä‘i bá»™, mèo có thể ngá»§ trên xe, chuá»™t chỉ có thể nghỉ ngÆ¡i tà xÃu để Ä‘i đưá»ng, là m sao so sánh được?
Ngưu Nhục Thang cưá»i tháºt khoan khoái.
Lục Tiểu Phụng vỗ tay nói :
- Nói hay lắm, các ngưá»i nói hay như váºy, tại sao không Ä‘i là m má»™t chuyện.
Cung Cá»u cưá»i há»i :
- Chuyện gì?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Hát bội.
Cung Cá»u không cưá»i nữa.
Cung Cá»u nói :
- Tháºt tình ta rất phục ngươi.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Tại sao?
Cung Cá»u nói :
- Bởi vì giỠphút nà y ngươi còn có tâm tình đi nói chuyện tiếu lâm.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Không chừng đó là phương pháp của chuột cho mình thoải mái.
Cung Cá»u lạnh lùng nói :
- Váºy thì ngươi cứ Ä‘i thoải mái Ä‘i.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Ngươi muốn đuổi ta đi?
Cung Cá»u há»i :
- Không phải ngươi muốn trốn ta sao?
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Ta có thể há»i ngươi má»™t câu trước khi Ä‘i không?
Cung Cá»u há»i :
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Ta muốn biết, ngươi là m cách nà o rượt lại đây?
Cung Cá»u nói :
- Rất đơn giản, chỉ có một chữ.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Một chữ?
Cung Cá»u nói :
- Äúng váºy, chỉ má»™t chữ.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Chữ gì?
Cung Cá»u nói :
- Tiá»n.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Tiá»n?
Cung Cá»u nói :
- Có tiá»n sai quá»· là m gì không được, huống gì là ngưá»i?
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Ngươi mua hết má»i ngưá»i lại rượt theo ta?
Cung Cá»u nói :
- Không phải váºy.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Không phải là m sao?
Cung Cá»u nói :
- Ngay cả ta còn không rượt theo kịp ngươi, ngưá»i khác là m sao rượt kịp, dù có, hạng ngưá»i đó đâu có thể dùng tiá»n mà mua được.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Vì váºy ta má»›i không hiểu, dù ngươi có lấy tiá»n ra mua, cÅ©ng không thể biết được ta Ä‘i đâu.
Cung Cá»u nói :
- Ngưá»i ta mua, không chỉ có má»™t, mà là rất nhiá»u.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Rất nhiá»u? Nhiá»u tá»›i bao nhiêu?
Cung Cá»u nói :
- Ta cũng không biết có bao nhiêu.
Lục Tiểu Phụng lại tỠvẻ mơ hồ không hiểu.
Cung Cá»u cưá»i nói :
- Chắc ngươi rất muốn biết chỗ ảo diệu nằm ở đâu?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ngươi không muốn nói, ta cũng không ép.
Cung Cá»u đứng lên, bước lại trước bản hiệu tiệm miến.
Ãnh mắt cá»§a Lục Tiểu Phụng tùy theo ngón tay cá»§a Cung Cá»u nhìn tá»›i, chà ng phát hiện ra có má»™t ký hiệu tam giác nằm rà nh rà nh ở đó.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Äấy là ký hiệu gì váºy?
Cung Cá»u nói :
- Äấy là có ý nói Lục Tiểu Phụng ở đây.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Sao?
Cung Cá»u nói :
- Ngươi có biết bình rượu ta Ä‘ang uống nà y phải mất bao nhiêu tiá»n không Lục Tiểu Phụng há»i :
- Bao nhiêu tiá»n?
Cung Cá»u không trả lá»i, móc trong ngưá»i ra má»™t đỉnh và ng, đưa cho lão bản.
Lão bản tiệm miến cưá»i tÃt mắt cả lên chẳng còn thấy gì.
Cung Cá»u há»i Lục Tiểu Phụng :
- Ngươi hiểu rõ chưa?
Y lại nói tiếp :
- Ta nói thêm cho ngươi nghe cho rồi. Ta đã nói ra cho má»i ngưá»i Ä‘á»u biết, chỉ cần thấy gã có bốn hà ng lông mà y Ä‘i qua, để má»™t ký hiệu mÅ©i tên lại chỉ đưá»ng, thấy gã có bốn hà ng lông mà y nghỉ ngÆ¡i hay ăn cÆ¡m ở đâu, để má»™t ký hiệu tam giác lại, ta thấy những ký hiệu đó sẽ có trá»ng thưởng, Ngươi nghÄ© xem, ngươi còn trốn Ä‘i đâu được?
Cung Cá»u lại cưá»i đắc ý lên.
Lục Tiểu Phụng chau mà y lại, bà n tay phải đang vân vê ria mép.
Chà ng Ä‘ang nghÄ© đến lá»i cá»§a Lão Thá»±c hòa thượng :
- Tốt nhất là cắt quách hai hà ng lông mà y, chẳng còn ai sẽ nháºn ra ngươi.
Cắt Ä‘i lông mà y cá»§a mình? Tháºt là buồn cưá»i quá chừng!
Lục Tiểu Phụng bất giác báºt cưá»i lên.
Cung Cá»u kỳ quái há»i :
- Ngươi cưá»i gì?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ta cưá»i ta, tháºt tình sao ngu quá.
Cung Cá»u há»i :
- Tại sao?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Nếu chạy trốn không xong, tại sao ta còn phải chạy?
Cung Cá»u há»i :
- Ngươi không chạy?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ta không chạy nữa.
Cung Cá»u nói :
- Tháºt ra, ngươi không chạy ta cÅ©ng không phản đối, nhưng...
Cung Cá»u bá»—ng cưá»i ầm lên.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Nhưng là m sao?
Cung Cá»u ôm Ngưu Nhục Thang và o lòng nói :
- Ta ở đây bồi ngươi cÅ©ng không sao, ta có rượu, có ngưá»i đẹp, còn ngươi? Còn Sa Mạn?
Cung Cá»u cưá»i ha hả lên.
Lục Tiểu Phụng nhìn Cung Cá»u trừng mắt má»™t cái, không nói má»™t lá»i, quay lưng lại bá» Ä‘i.
Cung Cá»u nói :
- Ngươi đi đâu?
Lục Tiểu Phụng không quay đầu lại, chỉ nói :
- Äi ngá»§.
Lục Tiểu Phụng Ä‘i được và i bước, bá»—ng xoay ngưá»i lại, bước tá»›i gần Cung Cá»u, xòe bà n tay ra.
Cung Cá»u nhìn Lục Tiểu Phụng lá»™ vẻ không hiểu :
- Ngươi là m gì váºy?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ta muốn và ng.
Cung Cá»u há»i :
- Tại sao ta phải đưa và ng cho ngươi?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Bởi vì ta sẽ để ký hiệu hình tam giác ở chá»— lữ quán ta sẽ trá», vì váºy, ngươi phải tuân theo lá»i quy ước.
Cung Cá»u ngẩn ngưá»i ra.
Lục Tiểu Phụng cưá»i đắc ý lên má»™t tiếng, cao giá»ng nói :
- ÄÆ°a đây...
Cung Cá»u biến hẳn sắc mặt.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ngươi muốn là m ngưá»i không biết thá»§ tÃn?
Cung Cá»u móc trong ngưá»i ra thá»i và ng, đưa cho Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng đắc ý vá»c vá»c thá»i và ng, quăng lên không trung hai ba lần, Ä‘i ra còn chưa tá»›i hai bước, bá»—ng quay trở lại cưá»i nói vá»›i Cung Cá»u :
- Sáng sớm hôm sau, ta sẽ vẽ một ký hiệu hình tam giác chỗ ta ăn cơm sáng.
Lục Tiểu Phụng cưá»i ha hả lên, tiếng cưá»i cà ng lúc cà ng lạt dần ở xa xa.
Lục Tiểu Phụng thÃch uống rượu, lại cà ng thÃch uống rượu trên giưá»ng.
Lúc chà ng nằm trên giưá»ng, thưá»ng thưá»ng thÃch đặt má»™t ly rượu lá»›n trên ngá»±c, sau đó cả ngưá»i nằm yên lặng như chết, muốn uống rượu, láºp tức hÃt và o má»™t hÆ¡i tháºt sâu, ly rượu trên ngá»±c sẽ bị hút lại, rượu trong ly sẽ rÆ¡i và o miệng, sau đó á»±c má»™t cái, rượu đã uống và o trong bụng.
Hiện tại chà ng cÅ©ng nằm yên ra giưá»ng như váºy, trên ngá»±c có đặt má»™t ly rượu được rót đầy ắp.
Có Ä‘iá»u chà ng nằm như chết ra như váºy đã được má»™t hồi lâu, còn chưa hút ly rượu và o.
Bởi vì, lần đầu tiên chà ng uống kiểu đó, có “lão bản nương†ngồi bên cạnh tiếp chuyện, chà ng uống xong “lão bản nương†sẽ rót ngay tiếp cho chà ng.
Hiện tại, “lão bản nương†không ở má»™t bên, chà ng rất tiếc ly rượu nà y, uống cạn rồi, còn ai rót thêm cho mình? Chà ng không muôn đứng dáºy rót rượu, đấy là chuyện chỉ có ngưá»i không biết hưởng thụ má»›i là m.
Vì váºy, chà ng rất nhá»› “lão bản nươngâ€.
“Lão bản nương†là má»™t ngưá»i đà n bà , má»™t ngưá»i đà n bà rất đẹp.
Äà n bà đẹp thưá»ng thưá»ng kết hôn rất sá»›m.
“Lão bản nương†cũng không ngoại lệ.
Tháºt ra, bà ta được gá»i là “lão bản nươngâ€, bởi vì bà ta lấy má»™t “lão bảnâ€.
Lão bản là Châu Äình, Châu Äình là bạn cÅ© vá»›i Lục Tiểu Phụng từ hồi còn mặc quần lá»§ng Ä‘Ãt.
Vì váºy giữa Lục Tiểu Phụng và “Lão bản nương†vá»›i nhau, bá»n há» rất là trong sạch.
Vì váºy Lục Tiểu Phụng má»›i nhá»› lại những ngà y nằm trên giưá»ng uống rượu.
Chà ng lại cà ng nhá»› Châu Äình.
Châu Äình là má»™t ngưá»i rất máºp, ngưá»i máºp xem ra rất có phúc khÃ, ngưá»i có phúc khà má»›i là m được lão bản, vì váºy má»i ngưá»i má»›i gá»i y là “lão bảnâ€.
Tháºt ra Châu Äình không há» mở tiệm, nhưng ngà y tháng cá»§a y trôi qua còn thoải mái hÆ¡n thế.
Bởi vì y có má»™t đôi bà n tay rất linh xảo, có thể là m ra bao nhiêu thứ kỳ kỳ quái quái, có lần y còn là m ra má»™t ngưá»i gá»— biết Ä‘i đứng.
Lục Tiểu Phụng đang nhớ tới đôi bà n tay của y.
Nếu Châu Äình là m ra má»™t ngưá»i gá»— giống Lục Tiểu Phụng, Lục Tiểu Phụng sẽ không còn vấn đỠgì nữa.
Nhưng Châu Äình không có ở đây.
Sa Mạn cũng không có.
Có Sa Mạn ở đây, dù hai ngưá»i có phải chết má»™t nÆ¡i, cÅ©ng không uổng kiếp nà y váºy.
Lục Tiểu Phụng bá»—ng ngồi báºt dáºy, rượu trong ly đổ ra đầy cả ngưá»i.
Chà ng dùng sức đánh mạnh và o ngá»±c cá»§a mình, trong lòng Ä‘ang mắng chá»i mình :
- Äồ ngu!
Nếu mình đã nguyện ý chết vá»›i Sa Mạn má»™t chá»—, tại sao lại còn Ä‘i sợ Cung Cá»u rượt mình? Tại sao không khá»e khoắn trở vá» gặp Sa Mạn? Không chừng dá»±a và o sức hai ngưá»i, còn có thể đánh bại cả Cung Cá»u!
Là m sao biết được?
NghÄ© đến đó, ngưá»i cá»§a Lục Tiểu Phụng đã xông ra tá»›i cá»a.
Chà ng vừa mở cá»a ra, láºp tức phát hiện có má»™t cặp mắt Ä‘ang nhìn lom lom và o cá»a phòng mình, và đang vá»™i vã nhìn vá» hướng khác.
Cặp mắt nằm trên gương mặt, gương mặt rất lạ, không lạ là cách phục sức.
Äấy là phục sức mà ai ai cÅ©ng biết.
Phục sức của quan sai.
Quan sai không chỉ có má»™t ngưá»i, bởi vì đối diện vá»›i gã vừa nhìn lom lom và o cá»a phòng cá»§a Lục Tiểu Phụng, là má»™t gã quan sai nữa Ä‘ang nằm ngá»§ gục trên bà n.
Hiển nhiên bá»n há» Ä‘ang thay phiên nhau ngá»§, thay phiên nhau nhìn chừng động tÄ©nh trong phòng Lục Tiểu Phụng.
Tại sao lại là quan sai?
Bá»n há» vì tiá»n thưởng cá»§a Cung Cá»u? Hay là phụng mệnh lệnh cá»§a thế tá» Thái Bình vương phá»§ lại bắt chà ng?
Lục Tiểu Phụng quay ngưá»i lại xông đến cá»a sổ, mở ra.
Dưới song cá»a Ä‘ang có hai tên quan sai má»™t đứng má»™t Ä‘ang ngá»§.
Lục Tiểu Phụng báºt cưá»i, cưá»i khổ.
Má»™t con mèo đã không biết ứng phó ra là m sao, còn thêm má»™t lÅ© mèo nhá», con chuá»™t nhá» Lục Tiểu Phụng chỉ còn nước cưá»i khổ.
Vì váºy chà ng chỉ còn cách nằm yên trên trưá»ng, trên ngá»±c lại đặt má»™t ly rượu rót đầy ắp.
Bình minh vừa ló dạng.
Gã quan sai Ä‘ang đứng canh gác dưới song cá»a nhìn ánh mình minh, y bất giác uể oải duá»—i duá»—i lưng, trong lòng Ä‘ang cao hứng sắp thoát được má»™t đêm gian khổ.
Y quả tháºt sắp được giải thoát.
Lục Tiểu Phụng giải thoát giùm cho y.
Lúc y Ä‘ang duá»—i duá»—i lưng, Lục Tiểu Phụng đã như ánh mặt trá»i bay lại bên cạnh y, thò ngón tay ra Ä‘iểm và o đại huyệt trên ngưá»i y, giải thoát giùm cho y.
Dĩ nhiên ngay cả gã đang ngủ cũng được giải thoát luôn.
Lục Tiểu Phụng sá» sá» thanh yêu Ä‘ao trên lưng, bất giác báºt cưá»i lên.
Äây là lần đầu tiên chà ng là m quan binh.
Lục Tiểu Phụng không thể không khâm phục Cung Cá»u, chỉ có Cung Cá»u má»›i bức bách chà ng phải hóa trang là m thà nh má»™t ngưá»i khác. Lục Tiểu Phụng nhìn gã quan sai tháºt Ä‘ang nằm trên trưá»ng, sá»a lại áo quần, rồi quay ngưá»i bước ra.
Cá»a không phải do Lục Tiểu Phụng mở ra.
Cá»a bị đẩy ra.
Ngưá»i đẩy cá»a bước và o, chÃnh là Ngưu Nhục Thang.
Ngưu Nhục Thang ôm một khay đồ và o, trên khay có một tô canh thịt bò, bốn cái bánh bao trắng tinh.
Ngưu Nhục Thang đặt khay xuống bà n, hướng vỠLục Tiểu Phụng là m lễ một cái.
Ngưu Nhục Thang nói :
- Lục gia quan lá»›n xin má»i ăn cÆ¡m sáng.
Lục Tiểu Phụng bá»—ng có cảm giác dở khóc dở cưá»i, chà ng vá»™i và ng cởi bá» bá»™ y phục quan binh, cao giá»ng nói :
- Ta không phải là Lục gia quan lớn.
Ngưu Nhục Thang cưá»i nói :
- Äúng váºy, xin má»i Lục gia Lục Tiểu Phụng ăn cÆ¡m sáng.
Lục Tiểu Phụng vẫn cao giá»ng nói :
- Ta không muốn ăn.
Ngưu Nhục Thang nói :
- Em thấy anh nên ăn thì tốt hơn.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Tại sao ta phải ăn?
Ngưu Nhục Thang nói :
- Bởi vì Cá»u gia nói, y không muốn lại chá»— anh tÃnh Ä‘i ăn sáng để giao tiá»n cho anh.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Y ăn trá»™m bao nhiêu đó tiá»n, phà má»™t chút có gì là nhiá»u?
Ngưu Nhục Thang nói :
- Không lẽ anh không biết một chuyện?
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Chuyện gì váºy?
Ngưu Nhục Thang nói :
- Ngưá»i cà ng già u, cà ng không muốn tiêu tiá»n.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Không phải y đã phà bao nhiêu tiá»n Ä‘i theo dõi ta sao?
Ngưu Nhục Thang nói :
- Äấy là chuyện bất đắc dÄ©, không tiêu không được.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Váºy thì ta chỉ còn má»™t câu nói.
Ngưu Nhục Thang há»i :
- Câu gì?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Món ăn sáng nà y, ta không ăn không được.
Lục Tiểu Phụng nuốt hết miếng bánh bao cuối cùng, chắt miệng ra vẻ ngon là nh, nói với Ngưu Nhục Thang :
- Ta muốn nhỠcô một chuyện.
Ngưu Nhục Thang há»i :
- Anh còn muốn thêm một tô canh thịt bò?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Không phải.
Ngưu Nhục Thang há»i :
- Váºy thì em là m gì cho anh?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Äem ta lại gặp Cung Cá»u.
Ngưu Nhục Thang lộ vẻ do dự nói :
- Có chuyện gì, anh cứ nói với em.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Những lá»i ta nói, phải nói trước mặt Cung Cá»u.
Ngưu Nhục Thang há»i :
- Tại sao?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Bởi vì có váºy ta má»›i cảm thấy khoái bụng.
Ngưu Nhục Thang không nói má»™t lá»i, quay lưng lại Ä‘i dẫn đầu.
Cung Cá»u không ở trong lữ quán, trước giá» y chưa hỠở trong lữ quán.
Cung Cá»u Ä‘ang ở trên xe.
Cung Cá»u sinh hoạt ăn uống, chỉ ở trong cổ xe hà o hoa trang bị đầy đủ.
Y gá»›m những đồ dùng, chén đũa, ly bình, giưá»ng ngá»§ ngưá»i khác đã dùng qua.
Lục Tiểu Phụng lại cổ xe cá»§a Cung Cá»u, y Ä‘ang ngồi chá»— vị trà đánh xe trầm tư.
Y chỉ lạnh lùng nhìn chăm chú và o Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng cÅ©ng yên lặng nhìn lại Cung Cá»u.
Hai ngưá»i yên lặng nhìn nhau, là m như lấy cặp mắt ra tỉ thà vÅ© công váºy.
Ngưá»i phá tan cái yên lặng đó không phải là Cung Cá»u.
Cũng không phải là Lục Tiểu Phụng.
Mà là Ngưu Nhục Thang. Ngưu Nhục Thang chỉ nói có sáu chữ :
- Y muốn nói chuyện với anh.
Sau đó Ngưu Nhục Thang chui và o trong xe, kéo mà n cá»a lại.
Cung Cá»u đưa cặp mắt dò há»i nhìn Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng bèn mở miệng ra, chà ng nói :
- Ta có chuyện muốn nói trước mặt ngươi.
Cung Cá»u nói :
- Ta biết.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ngươi biết?
Cung Cá»u nói :
- Ngưu Nhục Thang vừa má»›i nói tức thá»i.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ngươi không há»i ta muốn nói gì sao?
Cung Cá»u nói :
- Ta không cần há»i.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Tại sao?
Cung Cá»u nói :
- Ngươi đã lại, ngươi sẽ nói.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Äiá»u ta muốn nói là , ta muốn ngươi Ä‘uổi gã đánh xe cá»§a ngươi Ä‘i.
Cung Cá»u hÆ¡i biến sắc, y há»i :
- Tại sao?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ngươi chẳng phải cần đến gã đánh xe.
Cung Cá»u nói :
- Không có ngưá»i đánh xe, ai lại đánh xe?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ta.
Cung Cá»u lấy là m kỳ há»i :
- Ngươi?
Lục Tiểu Phụng nói :
Cung Cá»u há»i :
- Tại sao ngươi muốn đánh xe cho ta?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Bởi vì ta muốn dứt ra khá»i chuyện theo Ä‘uổi cá»§a ngươi.
Cung Cá»u nói :
- Nhưng...
Lục Tiểu Phụng ngắt lá»i :
- Ta đánh xe cho ngươi, là biểu thần ta không bị ngươi rượt theo, mà là ta đưa ngươi đi.
Cung Cá»u há»i :
- Ngươi muốn đưa ta đi đâu?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ta cũng không biết.
Cung Cá»u lấy là m kỳ há»i :
- Ngươi không biết?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Không chừng Ä‘i trên đưá»ng ta sẽ nghÄ© đến má»™t chá»—.
Cung Cá»u há»i :
- Chỗ nà o?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Nếu ngươi muốn biết chá»— đó, ngươi phải để cho ta đánh xe, trên đưá»ng ta nghÄ© ra, ta sẽ nói cho ngươi biết.
Cung Cá»u không nói gì, y đưa cây roi ngá»±a cho Lục Tiểu Phụng, mở mà n cá»a ra, chui và o trong.
Mặt trá»i đã lên cao lắm, hầu như đã đến đỉnh đầu.
Ãnh mặt trá»i giữa trưa nóng hừng há»±c.
Nhưng Lục Tiểu Phụng lại rất yên tĩnh như mặt nước hồ.
Cây roi ngá»±a trong tay chà ng vẫy nhẹ lên, vó ngá»±a lốp cốp, xe ngá»±a chạy rất êm, không có tà gì ra vẻ muốn vá»™i vã Ä‘i trong ánh mặt trá»i gay gắt.
Tại sao?
Bởi vì Lục Tiểu Phụng đã nghÄ© ra được má»™t cách thoát khá»i nanh vuốt cá»§a con mèo ác độc.
Cổ xe ngá»±a bá»—ng chạy như bay vá» phÃa trước.
Cung Cá»u ngồi trong xe nhịn không nổi cÅ©ng thò đầu ra há»i :
- Ngươi Ä‘ang hối hả Ä‘i đưá»ng sao?
Lục Tiểu Phụng chẳng quay đầu lại, chà ng vung roi lên :
- Äúng váºy.
Cung Cá»u há»i :
- Tại sao phải gấp rút váºy?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Bởi vì ta muốn Ä‘i gặp má»™t ngưá»i.
Cung Cá»u há»i :
- Ngươi muốn gặp y gấp rút như váºy sao?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Không gấp.
Cung Cá»u há»i :
- Không gấp tại sao lại Ä‘i nhanh váºy?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Bởi vì ta phải lại chỗ y ở trước hoà ng hôn.
cung Cá»u há»i :
- Váºy sao ngươi còn nói không gấp?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ta không gấp, nhưng y gấp.
Cung Cá»u há»i :
- Y gấp?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Bởi vì y có thói quen, trá»i tối, y sẽ không tiếp khách.
Cung Cá»u há»i :
- Ngay cả ngươi cũng không tiếp?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ngay cả Thiên Vương lão tỠcũng không tiếp.
Cung Cá»u há»i :
- Vì váºy ngươi phải đến đó trước khi trá»i tối?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Äúng váºy.
Cung Cá»u há»i :
- Váºy thì ngưá»i gấp phải là ngươi.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Không đúng, bởi vì quy cá»§ là do y đặt ra, vì váºy nôn nóng muốn tiếp khách trước hoà ng hôn, là y, không phải là ta.
Tia sáng mặt trá»i đã bắt đầu nhạt Ä‘i.
Cổ xe đã cháºm lại.
Gió thổi nhẹ qua, Ä‘em theo mùi hương hoa thoang thoảng ngá»t ngà o.
Cung Cá»u ngồi trong xe há»i ra :
- Ngưá»i ngươi muốn gặp là má»™t ngưá»i yêu hoa?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Quá yêu Cung Cá»u há»i :
- Chỗ y ở trồng đầy những hoa sao?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Äá»§ các thức các dạng hoa.
Cung Cá»u há»i :
- Äây là chá»— nà o?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Vạn Mai sơn trang.
Cung Cá»u há»i :
- Tây Môn Xuy Tuyết? Ngưá»i ngươi muốn gặp là Tây Môn Xuy Tuyết?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Äúng váºy, tuy thưá»ng thưá»ng y không thổi tuyết, y thổi máu, nhưng y quả tháºt là Tây Môn Xuy Tuyết.
Cung Cá»u há»i :
- Ngươi tìm y là m gì?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Nói với y và i câu.
Cung Cá»u há»i :
- Ta không thể nghe?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ta nói chuyện vá»›i bạn bè, trước giá» không thÃch có ngưá»i lạ đứng bên nghe ngóng.
Cung Cá»u há»i :
- Ngươi muốn nhỠy giúp giùm?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Không chừng.
Cung Cá»u há»i :
- Ngươi muốn y đi thông tri cho Sa Mạn.
Lục Tiểu Phụng không trả lá»i.
Cổ xe đã ngừng trước khóm hoa.
Lục Tiểu Phụng buông cây roi ngá»±a ra, nhảy xuống xe gõ gõ và o trong mà n cá»a há»i :
- Ngươi có muốn và o không?
Cung Cá»u nói :
- Y đã không thÃch ngưá»i lạ, ta và o đó là m gì, nÆ¡i đây có hương có hoa, ta ở đây hưởng thụ cảnh hoà ng hôn, không khoan khoái hÆ¡n sao?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ngươi quả tháºt là má»™t ngưá»i thông minh.
Cung Cá»u nói :
- Quá khen.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ngươi đã thừa nháºn mình là ngưá»i thông minh, ngươi Ä‘oán xem ta sẽ mượn ngươi má»™t thứ gì?
Cung Cá»u không nói gì.
Bởi vì y đoán không ra.
Lục Tiểu Phụng cưá»i nói :
- Ta muốn mượn ngươi một con dao cạo râu.
Lục Tiểu Phụng Ä‘ang cưá»i lá»›n lên, má»™t con dao cạo râu đã bay từ trong mà n cá»a ra.
Giá»ng nói cá»§a Cung Cá»u lạnh như băng giá :
- Cho ngươi.
Lúc Cung Cá»u thò đầu ra, Lục Tiểu Phụng Ä‘ang cạo râu, gương mặt chà ng lá»™ vẻ rất khoan khoái.
Cung Cá»u nhịn không nổi lạnh lùng nói :
- Không phải là ngươi có nói Tây Môn Xuy Tuyết không tiếp khách sau hoà ng hôn sao?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Äúng thế.
Cung Cá»u nói :
- Ngươi còn đang ung dung đứng đó cạo râu?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ta cả Ä‘á»i Ãt khi có dịp cạo râu, nhất định phải cạo cho thoải mái má»™t tÃ, má»›i xứng đáng vá»›i bá»™ râu. Không những váºy, ngươi yên tâm, mặt trá»i còn chưa qua khá»i núi, ta bảo đảm nhất định sẽ cạo xong xuôi đà ng hoà ng.
Cung Cá»u nói :
- Ta muốn khuyên ngươi một câu.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Câu gì?
Cung Cá»u nói :
- Ta nghÄ© bốn hà ng lông mà y cá»§a ngươi xem ra dá»… nhìn hÆ¡n, vì váºy ta khuyên ngươi đừng cạo mất Ä‘i.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ta phải cạo sạch.
Cung Cá»u há»i :
- Tại sao?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Tại vì ta phải gặp Tây Môn Xuy Tuyết.
Cung Cá»u há»i :
- Ngươi nhất định muốn gặp y?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Không gặp được y, ta gặp không được Sa Mạn.
Cung Cá»u nói :
- Không gặp y, ngưá»i vẫn còn thấy được Sa Mạn mà .
Lục Tiểu Phụng nhìn Cung Cá»u :
- Sao?
Cung Cá»u há»i :
- Ngươi không tin?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ta tin, nhưng ta không dám.
Cung Cá»u há»i :
- Ngươi không dám?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ta sợ ta phải thấy Sa Mạn lần cuối, hay là ...
Cung Cá»u há»i :
- Hay là sao?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Hay là nà ng gặp ta lần cuối.
Cung Cá»u cưá»i há»i :
- Ta có thể không giết các ngươi.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ngươi là m được sao?
Cung Cá»u nói :
- ÄÆ°á»£c chứ.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Äiá»u kiện ra sao?
Cung Cá»u nói :
- Ngươi rất thông minh.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Vì váºy ta còn sống nhăn ở đây.
Cung Cá»u nói :
- Chỉ cần ngươi gia nháºp bá»n ta.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Äây là ý cá»§a ngươi?
Cung Cá»u nói :
- Không phải.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Là ý của lão đầu?
Cung Cá»u nói :
- Äúng váºy.
Lục Tiểu Phụng cưá»i cưá»i, đặt con dao cạo râu xuống, lấy khăn lau mặt sạch sẽ, rồi nói :
- Ngươi xem mặt mà y ta bây giỠcó phong nhã lắm không?
Cung Cá»u nhìn chà ng, không nói gì cả.
Lục Tiểu Phụng quay mặt lại tấm mà n cá»a gá»i :
- Ngưu Nhục Thang.
Ngưu Nhục Thang thò đầu ra.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Gương mặt của ta có đẹp trai hơn lúc trước không?
Ngưu Nhục Thang nhìn nhìn chà ng, rồi nhìn nhìn Cung Cá»u, không nói gì cả.
Lục Tiểu Phụng cưá»i nói :
- Chắc là các ngươi đã bị nghi biểu anh tuấn cá»§a ta dá»a cho sợ hết cả hồn, vì váºy chẳng ai mở miệng ra nói gì, ta đã anh tuấn như váºy, bây giá» Ä‘i gặp Tây Môn Xuy Tuyết cÅ©ng là vừa.
Mặt trá»i đã hạ xuống núi.
Gió chiá»u đượm hương hoa, Lục Tiểu Phụng cảm thấy tháºt khoan khoái.
Chà ng hÃt và o má»™t hÆ¡i tháºt sâu, thở dà i nói :
- Trá»i đẹp như váºy, tại sao mình còn phải tranh nà y tranh kia, bắt ngưá»i khác phải chết Ä‘i cho được nhÄ©?
Cung Cá»u lạnh lùng hắc lên má»™t tiếng.
Lục Tiểu Phụng lại nói :
- Kiếp ngưá»i đẹp đẽ thế nà y, tại sao ngươi cứ Ä‘i bức ta và o tuyệt cảnh là m gì? Tại sao ngươi không nắm tay Ngưu Nhục Thang Ä‘i dạo lòng vòng xem hoa, hưởng thụ kiếp sống con ngưá»i?
Cung Cá»u biến sắc, giá»ng nói cứng lại :
- Trá»i sắp tối rồi.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ta biết.
Cung Cá»u há»i :
- Tại sao Tây Môn Xuy Tuyết còn chưa ra tiếp đón ngươi?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Không chừng y đang là m và i món cơm đặc biệt để khoản đãi ta đấy.
Cung Cá»u há»i :
- Ngươi muốn ăn cơm tại đây sao?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ta còn muốn ở đây ngủ qua đêm.
Cung Cá»u nói :
- Váºy thì má»i ngươi.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Trước khi và o, ta cũng muốn khuyên ngươi một câu.
Cung Cá»u nói :
- Ngươi cứ nói.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Mau mau nhúm lá»a nấu cÆ¡m, để lúc nghe mùi đồ ăn, khá»i bị đói bụng chịu không nổi.
Cung Cá»u cưá»i ruồi nói :
- Ta cÅ©ng chẳng ham ăn gì lắm, ngươi không cần phải khÃch ta, ngá»§ cho ngon, ngà y mai còn phải Ä‘i đưá»ng.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Tại sao ta còn phải Ä‘i đưá»ng?
Cung Cá»u nói :
- Bởi vì ta đã quyết định không dùng ngươi là m đánh xe nữa.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Tháºt ra, ngà y mai ta cÅ©ng chẳng là m đánh xe cho ngươi.
Cung Cá»u nói :
- Sao?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ngà y mai ngươi sẽ phát hiện ra, ta nhất định là má»™t ngưá»i rất tá»± do, không còn có bóng dáng con mèo nà o lởn vởn muốn Ä‘i theo bên mình.
Cung Cá»u nói :
- Váºy thì ngà y mai ngươi chá» xem Ä‘i.
Lục Tiểu Phụng chầm cháºm Ä‘i tá»›i cổng, miệng thì cao hứng nói :
- Ngà y mai, cái tiếng nghe sao mà đầy hy vá»ng.
Trong phòng không thấy có hoa, nhưng lại đầy mùi thÆ¡m cá»§a hoa, nhẹ nhà ng, dịu dà ng, giống con ngưá»i cá»§a Tây Môn Xuy Tuyết.
Lục Tiểu Phụng tá»±a và o chiếc ghế là m bằng dây đằng la, nhìn Tây Môn Xuy Tuyết. Tây Môn Xuy Tuyết Ä‘ang cầm trên tay ly rượu mà u xanh nhạt, chiếc áo trắng tinh trên ngưá»i vừa nhẹ nhà ng vừa má»m mại.
Có tiếng địch vá»ng lại dịu dà ng như gió xuân, phảng phất rất gần, lại phảng phất như xa lắm, nhưng không thấy ngưá»i thổi đâu.
Lục Tiểu Phụng thở ra, chà ng nói :
- Cả Ä‘á»i ngươi có bị phiá»n não bao giá» không?
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Lúc trước ngươi cÅ©ng có há»i ta câu đó rồi.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Lúc trước ngươi nói là không.
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Ký ức của ngươi rất tốt.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Bây giỠthì sao?
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Phiá»n não gì?
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Phiá»n não cái bá»™ râu.
Lục Tiểu Phụng nhìn bá»™ mặt trÆ¡n láng cá»§a Tây Môn Xuy Tuyết há»i :
- Vì ngươi không có râu nên ngươi phiá»n não?
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Không phải.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Không phải?
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Ta vì ngươi không có râu mà phiá»n não.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Thế à ? Tại sao váºy?
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Tại vì lần trước ngươi tìm ta giúp đỡ, ta có nói trừ phi ngươi cạo sạch đi bộ râu, ngươi muốn ta đi là m gì, ta sẽ theo ngươi là m đó.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ta nhá»›, đó là lần đầu tiên ta vì ngưá»i khác mà cạo mất bá»™ râu.
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Hiện tại ngươi lại Ä‘i cạo mất bá»™ râu, vì váºy ta biết, ta sắp có phiá»n não đến nÆ¡i.
Lục Tiểu Phụng ực một hơi hết ly rượu, nhìn nhìn Tây Môn Xuy Tuyết.
Tây Môn Xuy Tuyết nhẹ nhà ng nhấp và o rượu mà u xanh nhạt trong ly, nói :
- Thứ rượu nà y thÃch hợp uống chầm cháºm thưởng thức.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ta biết.
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Thế thì sao ngươi lại cạn ly nhanh thế?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Bởi vì ta đang đợi ngươi.
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Äợi ta, đợi ta là m gì?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Äợi ngươi nói má»™t tiếng.
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Tiếng gì?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Má»™t tiếng giải trừ phiá»n não cho ta.
Tây Môn Xuy Tuyết uống cạn ly rượu, đặt xuống bà n nói :
- Ngươi muốn đi là m gì, ta sẽ theo ngươi là m đó.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Hiện tại ngươi có thể rót ra hai ly, chúng ta cùng thưởng thức từ từ.
Lục Tiểu Phụng nâng ly lên nói :
- NhỠcâu nói của ngươi.
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- NhỠbộ râu của ngươi.
Hai ngưá»i cùng cưá»i, nhẹ nhà ng nhấp nhấp rượu.
Tiếng địch đã ngừng, nhưng bá»—ng nghe có tiếng cổ cầm vá»ng lại.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Sở thÃch cá»§a ngươi đã thay đổi.
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Không.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Váºy thì tại sao lại đổi qua cổ cầm?
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Tiếng địch du dương, nhưng thanh điệu tác dụng không được lớn như cổ cầm.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Thanh điệu tác dụng? Thanh điệu gì?
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Sát khÃ.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Thanh điệu sát kh�
Tây Môn Xuy Tuyết gáºt gáºt đầu.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Thanh điệu sát khà của ai?
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Cá»§a ngưá»i ngồi trong cổ xe.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Ngươi cảm thấy được sát khà của y?
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Sát khà rất nồng.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Ngươi có biết y muốn giết ai không?
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Nhất định không phải là ta.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Cũng không chỉ một mình ta.
Tây Môn Xuy Tuyết há»i :
- Còn có ai?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Còn có Lão Thá»±c hòa thượng, Sa Mạn và Tiểu Ngá»c.
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Ta có hai câu há»i.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Câu há»i gì?
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Thứ nhất là , tại sao y muốn giết Lão Thực hòa thượng?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Câu thứ hai?
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Sa Mạn và Tiểu Ngá»c là ai?
Lục Tiểu Phụng đem những chuyện mình gặp nói ra hết cho y nghe xong, rượu trên bà n đã gần hết, thức ăn đã sạch.
Tây Môn Xuy Tuyết nhìn Lục Tiểu Phụng, ánh mắt đầy vẻ trách móc.
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Ngươi gây ra chuyện phiá»n phức không nhá».
Lục Tiểu Phụng nói :
- Bởi váºy ta má»›i lại tìm ngươi.
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Ta biết cách ứng phó rồi, ngươi cứ Ä‘i ngá»§ má»™t giấc cho khá»e, ngà y mai còn Ä‘i đưá»ng.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ta có thể nói hai tiếng được không?
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Không được.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Tại sao?
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Bởi vì ta biết hai tiếng đó là gì.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Ngươi biết?
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Ta biết.
Y nhấp một tà rượu rồi nói tiếp :
- Ta thà ngươi để hai tiếng đó trong lòng.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Thế thì ta để hai tiếng “cám ơn†và o lòng đây.
Lục Tiểu Phụng vừa cưá»i vừa uống hết ly rượu.
|

31-08-2008, 09:08 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Phụng VÅ© Cá»u Thiên
Nguyên tác : Cổ Long
Hồi 18
Phương pháp thoát thân
Sáng sá»›m. Có sương mù, sương mù rất má»ng.
Trong gió sá»›m mai, có mùi hoa thÆ¡m thoang thoảng, trong sương mù có bóng hoa mông lung, má»™t Ä‘iá»u là m cho ngưá»i ta sảng khoái.
Chỉ tiếc là ngưá»i dáºy sá»›m không có mấy ai.
Lục Tiểu Phụng là ngưá»i dáºy sá»›m, nhưng chà ng không lại xem hoa ngá»i hoa trong sương mù buổi sá»›m mai, Cung Cá»u là ngưá»i biết hưởng thụ, nhưng y không hiểu được cách hưởng thụ thanh nhã nà y, y thà ngá»§ thêm chút xÃu lấy tinh thần, cÅ©ng không chịu hưởng cái thú chịu lạnh trong sương mù.
Ngưu Nhục Thang là má»™t ngưá»i đà n bà , đà n bà thưá»ng thÃch hoa trước mắt thÃch trăng trên cao, thÃch mặt trá»i má»c mặt trá»i lặn, chỉ tiếc là cô ta Ä‘i theo Cung Cá»u.
Má»™t ngưá»i đà n ông thÃch ngá»§ đến mặt trá»i lên cao tá»›i đỉnh đầu, ngưá»i đà n bà bên cạnh cÅ©ng đà nh phải bồi y ngá»§ đến mặt trá»i lên cao tá»›i đỉnh đầu.
Vì váºy, được hưởng cái thú cá»§a buổi sá»›m mai, chỉ có má»™t ngưá»i.
Ão trắng như tuyết, sương mù mênh mang, Tây Môn Xuy Tuyết như má»™t pho tượng đá đứng bên hoa.
Sương mù đã tan.
Mặt trá»i đã bắt đầu phát ra sức nóng.
Ngựa đã bắt đầu rục rịch.
Nhưng Tây Môn Xuy Tuyết không còn ở đó bên cạnh hoa.
Ở bên cạnh cổ xe, bên cạnh cổ xe cá»§a Cung Cá»u.
Má»™t luồng sát khà bá»—ng từ bên ngoà i cổ xe áºp và o bên trong, Cung Cá»u ngồi báºt dáºy.
Mở tung mà n cá»a xe ra, Cung Cá»u láºp tức thấy ngay Tây Môn Xuy Tuyết.
Một Tây Môn Xuy Tuyết lạnh băng âm trầm đứng đó.
Sau đó, Cung Cá»u thấy Lục Tiểu Phụng.
Má»™t Lục Tiểu Phụng Ä‘ang vừa Ä‘i vừa vẫy vẫy tay cưá»i hì hì.
Lục Tiểu Phụng Ä‘i không nhanh lắm, nhưng chỉ trong má»™t thá»i gian ngắn, ngưá»i chà ng đã Ä‘i cà ng lúc cà ng xa.
Cung Cá»u kéo dây cương má»™t cái, cổ xe chẳng thấy động Ä‘áºy tà nà o.
Cung Cá»u thấy có mấy Ä‘iểm hà n quang lóe lên, mấy con ngá»±a kéo xe đã ngã ầm xuống.
Tây Môn Xuy Tuyết rút kiếm ra thu kiếm lại, nhanh như điện, như chớp.
Cung Cá»u lần đầu tiên thấy má»™t thanh kiếm nhanh như váºy.
Bóng cá»§a Lục Tiểu Phụng cà ng lúc cà ng nhá».
Cặp mắt cá»§a Tây Môn Xuy Tuyết dÃnh và o cặp mắt cá»§a Cung Cá»u.
Cung Cá»u há»i :
- Tại sao ngươi phải giết ngựa của ta?
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Ta không hy vá»ng ngá»±a cá»§a ngươi rượt kịp ngưá»i bạn cá»§a ta.
Cung Cá»u há»i :
- Nếu như ta muốn rượt theo thì sao?
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Ngưá»i cá»§a ngươi cÅ©ng sẽ như ngá»±a cá»§a ngươi.
Cung Cá»u cưá»i nhạt lên má»™t tiếng nói :
- Ngươi có chắc không?
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Tây Môn Xuy Tuyết là ngưá»i có lòng tá»± tin nhất trong giang hồ.
Cung Cá»u há»i :
- Tháºt sao?
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Ngươi có muốn thỠkhông?
Cung Cá»u không trả lá»i, y bị sát khà cá»§a Tây Môn Xuy Tuyết bức cho lạnh muốn run lên.
Lục Tiểu Phụng bá»—ng cảm thấy thế giá»›i nà y tháºt tình sao dá»… thương quá, chim chóc Ä‘ang ca hót vang lừng, gió nhẹ Ä‘ang thổi trên ngưá»i tháºt là thoải mái, ngay cả đám cá» ráºm tạp nhạp bên đưá»ng cÅ©ng đẹp đẽ hẳn lên.
Bạn bè, là cái thứ là m cho ngưá»i ta sung sướng nhất trên Ä‘á»i nà y.
Tình hữu nghị, cà ng là thứ không thể thiếu trên Ä‘á»i.
Tình hữu nghị giữa Lục Tiểu Phụng và Tây Môn Xuy Tuyết, vốn là thứ kết giao cá»§a báºc quân tá», rất đạm bạc. Nhưng Lục Tiểu Phụng có nguy hiểm, Tây Môn Xuy Tuyết sẽ láºp tức rút Ä‘ao tương trợ.
Mặc dù y có yêu cầu Lục Tiểu Phụng phải cắt bỠđi bộ râu.
Cắt Ä‘i cÅ©ng có gì là quan hệ? Cắt Ä‘i bá»™ râu, ngưá»i lại cà ng biến ra sáng sá»§a chứ sao?
Vì váºy Lục Tiểu Phụng vẫn rất cảm Æ¡n Tây Môn Xuy Tuyết.
Lục Tiểu Phụng biết, Cung Cá»u nhất định không còn rượt theo kịp chà ng nữa.
Chà ng ngừng lại, hÃt má»™t hÆ¡i tháºt sâu và o cái không khà trong là nh mát mẻ cá»§a buổi sáng sá»›m.
Chà ng sá» sá» và o chá»— trên miệng nÆ¡i bá»™ râu đã bị cắt mất, rồi báºt cưá»i.
Bởi vì chà ng Ä‘ang nghÄ© đến Sa Mạn, Sa Mạn thấy chà ng chỉ còn hai hà ng lông mà y, nhất định sẽ giáºt nảy mình lên.
Nhưng ngưá»i giáºt mình nhiá»u nhất phải là lão Thá»±c hòa thượng, y nhất định không ngá» rằng, Lục Tiểu Phụng lại Ä‘i cắt mất bá»™ râu, không những váºy, phải là m là vì muốn trốn ngưá»i khác, không phải là trốn quan binh cá»§a Thái Bình vương phá»§.
Cung Cá»u còn lợi hại hÆ¡n quan binh cá»§a thế tá» Thái Bình xa, Lục Tiểu Phụng nhất định không sợ má»™t trăm tên quan binh, nhưng chà ng lại sợ má»™t Cung Cá»u.
Trà tuệ và vÅ© công cá»§a Cung Cá»u, quả tháºt kinh ngưá»i.
Tây Môn Xuy Tuyết có chống đỡ nổi Cung Cá»u không? Tây Môn Xuy Tuyết đánh thắng được Cung Cá»u không?
Lục Tiểu Phụng nhấc chân lên tÃnh Ä‘i tiếp tục vá» phÃa trước, bá»—ng đứng sững lại.
Lỡ Tây Môn Xuy Tuyết không phải là địch thá»§ cá»§a Cun g Cá»u thì sao?
Trong lòng của Lục Tiểu Phụng bỗng nổi lên một cảm giác áy náy không yên.
Nếu Tây Môn Xuy Tuyết có chuyện gì, không phải mình đã trở thà nh kẻ có tội sao? Lục Tiểu Phụng cà ng nghĩ cà ng cảm thấy không yên tà nà o.
Tây Môn Xuy Tuyết vì mình mà phải đối diện Cung Cá»u, tại sao mình lại Ä‘i cho xong chuyện được?
Bạn bè phải hy sinh, cũng là hai bên hy sinh lẫn nhau, sao lại chỉ để một mình Tây Môn Xuy Tuyết hy sinh?
Vừa nghÄ© đến Ä‘iểm đó, ngưá»i cá»§a Lục Tiểu Phụng đã bay ra như mÅ©i tên.
Không phải bay tới, mà là bay ngược lại.
Giữa trưa, mặt trá»i chiếu trên cao, không có gió.
Bươm bướm bay lượn trong bụi hoa.
Bay ra khá»i bụi hoa không phải là bươm bướm, mà là ruồi xanh.
Cái thứ ruồi xanh to đầu bay qua bay lại kêu vù vù.
Thấy ruồi xanh, Lục Tiểu Phụng láºp tức ngá»i thấy mùi máu tanh.
Không có ngá»±a, không có xe, không có ngưá»i.
Lục Tiểu Phụng chạy như bay và o trong nhà của Tây Môn Xuy Tuyết.
Dụng cụ trong nhà vẫn như thưá»ng lệ, má»i thứ Ä‘á»u đâu và o đó không má»™t chút bụi.
Tây Môn Xuy Tuyết đâu?
Cả một tòa nhà trừ Lục Tiểu Phụng ra, không thấy một ai.
Má»™t tráºn gió bá»—ng thổi và o trong nhà , Lục Tiểu Phụng bất giác rùng mình lên má»™t cái.
Lầm lẫn tai hại quá rồi sao?
Lục Tiểu Phụng chạy ra, lại gần chỗ có vết máu lan ban, thò tay ra vỗ mấy cái liên tiếp.
Mấy con ruồi xanh Ä‘ang bay vù vù bá»—ng không còn thấy đâu, tất cả Ä‘á»u rá»›t lả tả xuống vÅ©ng máu Ä‘á»ng. Chỉ còn thừa mấy con bươm bướm Ä‘ang bay lượn qua lượn lại lúc bên phải lúc bên trái, lúc bay lên lúc bay xuống trong bụi hoa, hoa không còn thÆ¡m, bướm không còn đẹp.
Lục Tiểu Phụng đứng ngẩn ngưá»i ra nhìn vÅ©ng máu xuất thần.
- Ngươi Ä‘ang thương tiếc con ngá»±a nà o váºy?
Giá»ng nói vang bên tai cá»§a Lục Tiểu Phụng, má»™t bà n tay cÅ©ng đặt lên vai chà ng.
Giá»ng nói là cá»§a Tây Môn Xuy Tuyết, bà n tay cÅ©ng là bà n tay đã được cắt xén kỹ cà ng cá»§a Tây Môn Xuy Tuyết.
Lục Tiểu Phụng ngá»› ngưá»i ra.
Nụ cưá»i còn lạnh hÆ¡n nước đá cá»§a Tây Môn Xuy Tuyết, Lục Tiểu Phụng lại thấy ấm áp quá chừng.
- Äây không phải là máu cá»§a ngươi?
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Nếu phải, ta còn đứng chỗ nà y sao?
Lục Tiểu Phụng nói :
- A, đúng, đây là máu ngựa.
Tây Môn Xuy Tuyết há»i :
- Tại sao ngươi hối hả vỠlại đây?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ta sợ.
Tây Môn Xuy Tuyết há»i :
- Ngươi sợ ta bị Cung Cá»u hạ độc thá»§?
Lục Tiểu Phụng gáºt đầu.
Hai bà n tay của Tây Môn Xuy Tuyết đặt trên vai của Lục Tiểu Phụng, lắc mạnh mấy cái.
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Chỉ có điểm đó, sau nà y ngươi lại đây nhỠta là m gì, ta không bắt ngươi cạo râu nữa.
Lục Tiểu Phụng cưá»i khổ.
Äấy chÃnh là cái giá phải trả cho tình hữu nghị!
Lục Tiểu Phụng nhìn vÅ©ng máu trên mặt đất há»i :
- Ngươi quả tháºt là m cho ta lo quá.
Tây Môn Xuy Tuyết há»i :
- Ngươi tưởng ta chết rồi?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Äúng váºy.
Tây Môn Xuy Tuyết há»i :
- Tại sao?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Bởi vì ngươi là ngưá»i rất thÃch sạch sẽ, là m sao có thể để máu me dÆ¡ dáy bà y trước cổng nhà ?
Tây Môn Xuy Tuyết cưá»i nói :
- DÄ© nhiên ta không thể chịu được, chỉ vì ta chưa có thá»i gian dá»n dẹp.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Ngươi không có thá»i gian?
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Äúng váºy, ta chưa kịp Ä‘i dá»n, ngươi đã lại.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Trước khi ta lại thì sao?
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Ta Ä‘ang đứng bên bá» sông nôn má»a.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Nôn má»a?
Tây Môn Xuy Tuyết gáºt đầu.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Tại sao ngươi phải má»a ra?
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Bởi vì ta thấy má»™t ngưá»i, hà nh động cá»§a y xấu xà đến độ là m ta muốn nôn má»a.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Ai?
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Cung Cá»u.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Cung Cá»u? Y là m sao?
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Y cầu xin ta đánh y.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Ngươi có đánh không?
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Không. Cao thá»§ trước khi ra chiêu cần phải chăm chú không được sÆ¡ hốt, ta ngỡ y cố ý muốn nhiá»…u loạn sá»± táºp trung cá»§a ta.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Sau đó rồi sao?
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Sau đó y đưa tay lên đánh và o mặt mình.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Ngươi vẫn không mà ng đến y?
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Ngươi nói đúng. Ta vẫn nhìn y không chớp mắt.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Rồi y là m sao?
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Y nếm roi.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Nếm roi của ai?
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Của Ngưu Nhục Thang. Ngưu Nhục Thang đánh y liên tục, y bò lăn ra đất, cao hứng la ầm lên.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Còn ngưá»i thì sao?
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Ta vá»™i vã chạy ra ngoà i sông, má»a lên má»a xuống, nếu không...
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Nếu không thì sao?
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Nếu ta má»a ra ở đây, ta chẳng còn có thể ở được nữa.
Lục Tiểu Phụng nói :
- E rằng ta phải bồi thưá»ng cho ngươi má»™t tòa nhà .
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Ngươi có biết tòa nhà của ta đây giá trị bao nhiêu không?
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Bao nhiêu?
Tây Môn Xuy Tuyết há»i :
- Ngươi có biết Hoắc Hưu không?
Lục Tiểu Phụng báºt cưá»i.
Sao chà ng không biết Hoắc Hưu? Sao chà ng không biết cái lão Hoắc già u áp thiên hạ, nhưng lại thÃch cách sống như ẩn sÄ©, tÃnh cách cô tị đó?
Chà ng còn nhá»› rõ, lần đó, chà ng Ä‘ang nằm thượt ra thoải mái trên trưá»ng uống rượu, bá»—ng có ba gã quái nhân nổi tiếng giang hồ lại, má»™t ngưá»i suốt ngà y lẩm bẩm “Äa tình tá»± cổ không dư háºn†là Ngá»c Diên Lang quân Liá»…u Dư Háºn, má»™t ngưá»i suốt ngà y lẩm bẩm “Thu phong thu vÅ© sầu sát nhân†là Äoạn Trưá»ng kiếm khách Tiêu Thu VÅ©, má»™t ngưá»i là Thiên Lý Äá»™c Hà nh Äá»™c Cô Phương. Ba ngưá»i nà y vốn đã khó tụ lại má»™t chá»—, mà cà ng kỳ quái là , bá»n há» không những ở cùng má»™t chá»—, mà còn Ä‘á»u là m bảo tiêu cho Äan Phụng công chúa.
Lúc Äan Phụng công chúa cÅ©ng bước và o phòng chà ng, cô bá»—ng hướng vá» phÃa chà ng quỳ xuống, là m cho chà ng phải phá tung mái ngói, chạy trốn mất tiêu.
Chá»— chà ng Ä‘i trốn Äan Phụng công chúa, chÃnh là má»™t chá»— cư trú cá»§a Hoắc Hưu.
Äấy là má»™t gian nhà giá trị liên thà nh.
Bởi vì đấy chÃnh là chá»— đại thi nhân Lục Phóng Ông hay lại ngâm thÆ¡ mùa hạ, trên tưá»ng còn có thÆ¡ Lục Phóng ông đỠbút trên đó.
Nhưng gian nhà chỉ trong khoảnh khắc đã bị Liá»…u Dư háºn, Tiêu Thu VÅ© và Äá»™c CÔ Phương phá tan tà nh. Biểu thÆ¡ cá»§a Äan Phụng công chúa láºp tức bồi thưá»ng cho Hoắc Hưu năm chục lượng và ng.
Năm chục lượng và ng có thể xây và i căn nhà , nhưng Lục Tiểu Phụng ước chừng gian nhà nà y trị giá chừng bốn vạn lượng và ng.
Bây giá» Tây Môn Xuy Tuyết bá»—ng há»i váºy, có phải y cÅ©ng cho rằng gian nhà nà y trị giá không biết bao nhiêu tiá»n?
Vì váºy Lục Tiểu Phụng láºp tức nói cái ý đó ra :
- Ngươi muốn đem gian nhà của ngươi ra so chung một hạng với Hoắc lão đầu sao?
Tây Môn Xuy Tuyết lắc đầu nói :
- Ngươi đoán lầm rồi.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Ta đoán lầm?
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Ta chỉ muốn nói, bất cứ căn nhà nà o cũng là vô giá.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Tại sao?
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Bởi vì ngưá»i sống trong nhà , không chừng sẽ có ngà y nổi danh bốn phương.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ngươi nói đúng không sai tà nà o, căn nhà gá»— cá»§a Hoắc lão đầu, trong thá»i cá»§a Lục Phóng Ông ngâm thÆ¡, chỉ bất quá là má»™t đống gá»— cất lên thà nh nhà thế thôi, nhưng thÆ¡ cá»§a Lục Phóng Ông được ngưá»i Ä‘á»i thưởng thức, đến thá»i Hoắc lão đầu cư trú, thà nh ra giá trị liên thà nh.
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Vì váºy nếu ta không thể ở trong tòa nhà nà y, ngươi cÅ©ng chẳng bồi thưá»ng được cho ta.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ngươi lầm, ta bồi thưá»ng được.
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Sao?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Bởi vì hiện tại đâu cần phải bồi thưá»ng cho ngươi, và i trăm năm sau, ngưá»i Ä‘á»i sau biết có ngưá»i tên là Tây Môn Xuy Tuyết, còn ta thì đã quy tiên từ lâu.
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Ta phát giác ra ngươi còn biết chạy là ng.
Lục Tiểu Phụng cưá»i nói :
- Cho là váºy Ä‘i, cÅ©ng không chạy là ng nhà ngươi, bởi vì hiện tại ngươi không cần phải dá»n nhà .
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Lần nà y ngươi sai.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Sao?
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Ta sắp dá»n ngay bây giá».
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Tại sao?
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Bởi vì, nÆ¡i đây rất thÃch hợp cho ngươi ở.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- ThÃch hợp vá»›i ta?
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Cung Cá»u nhất định nghÄ© rằng ngươi đã Ä‘i rồi, chẳng thể ngá» tá»›i chuyện ngươi còn trở lại, vì váºy y có phái ra bao nhiêu tai mắt, tai mắt cá»§a y có thám thÃnh tá»›i đâu, cÅ©ng không thám thÃnh nổi tung tÃch cá»§a ngươi.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Bởi vì ta Ä‘ang ở chá»— nà y cá»§a ngưá»i nằm ngá»§ khoèo không lo lắng gì.
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Hoà n toà n đúng.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Còn ngươi?
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Ta đi.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Ngươi đi đâu?
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Ta tÃnh Ä‘i há»c Pháºt.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Há»c Pháºt? Há»c vá»›i ai?
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- DÄ© nhiên là há»c vá»›i hòa thượng.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Há»c vá»›i hòa thượng nà o?
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Lão Thực hòa thượng.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Lão Thá»±c hòa thượng hiểu Pháºt sao?
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Ta không biết.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Ngươi không biết? Váºy mà ngươi muốn theo y há»c?
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Ta chỉ theo y há»c má»™t chiêu.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Chiêu gì?
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Ngồi không loạn.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Ngồi không loạn? Há»c để là m gì?
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Há»c để lúc đối diện vá»›i hai vị mỹ nhân, không bị lòng hươu ý vượn.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Hai vị mỹ nhân ấy là ai?
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Má»™t ngưá»i tên là Sa Mạn, má»™t ngưá»i tên là Tiểu Ngá»c.
Lục Tiểu Phụng cưá»i nói :
- à ngươi nói, ngươi muốn Ä‘i đón bá»n há» vỠđây?
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Ngươi còn cách nà o an toà n tốt hơn cách nà y không?
Lục Tiểu Phụng nói :
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Má»i.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Nhưng hiện giỠta là m chưa được.
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Cách gì?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Giết Cung Cá»u.
Lục Tiểu Phụng tin và o con ngưá»i Tây Môn Xuy Tuyết, tin và o năng lá»±c cá»§a y, tin và o vÅ© công cá»§a y.
Vì váºy chà ng bình tÄ©nh thoải mái nằm trong nhà , hưởng thụ hương hoa, mặt trá»i, gió nhẹ, bươm bướm vá»n qua vá»n lại.
Tâm tư cá»§a Lục Tiểu Phụng, cÅ©ng theo bươm bướm cháºp chá»n vá»n quanh ngưá»i Sa Mạn.
Chà ng khát vá»ng được gặp nà ng.
Chà ng bá»—ng có cái cảm giác muốn thoái ẩn khá»i chốn giang hồ.
Chà ng đã lăn lá»™n trong giang hồ bấy nhiêu năm nay, tuy chà ng còn trẻ tuổi, còn có má»™t bầu nhiệt huyết, nhưng chà ng bá»—ng cảm thấy giang hồ hiểm trá, ngưá»i nà y tranh kẻ kia Ä‘oạt, máu tanh tháºt quá nồng nặc.
Chà ng chỉ hy vá»ng được cùng má»™t chá»— vá»›i Sa Mạn, tìm má»™t cái đảo, hoặc vá» lại chá»— hòn đảo nhá» cá»§a lão đầu, sống trong căn nhà nhá» lúc trước cá»§a Sa Mạn, không còn phải sống thêm ngà y nà o trong chốn thị phi ân oán.
Chà ng nhìn nhìn bà n tay của mình.
Chà ng không nhịn nổi muốn báºt cưá»i lên.
Sau đó chà ng bỗng nghe có một loạt tiếng động.
Không phải là tiếng cưá»i cá»§a chà ng, mà là tiếng vó ngá»±a Ä‘ang dẫm trên mặt đất.
Không phải má»™t con ngá»±a, không phải là hai ba bốn con, mà là mưá»i mấy hai chục con Ä‘ang chạy như bay lại.
Chà ng bá»—ng đứng báºt dáºy.
Äang lúc vó ngá»±a cà ng lúc cà ng vá»ng lại gần, cà ng lúc cà ng rõ rà ng, Lục Tiểu Phụng đã quyết định má»™t Ä‘iá»u.
Chà ng quyết định trốn và o một nơi.
Vì váºy chà ng đã soạt má»™t tiếng nhảy và o núp trong bụi hoa.
Ai lại đây?
Äó là điá»u Lục Tiểu Phụng Ä‘ang tá»± há»i lúc chà ng ngồi trong bụi hoa.
Tây Môn Xuy Tuyết bán đứng chà ng sao?
Äó là câu há»i thứ hai.
Má»™t trong hai câu há»i chỉ trong chốc lát đã được trả lá»i.
Bởi vì ngựa đã dừng lại trước cổng nhà Tây Môn Xuy Tuyết.
Hai mươi con ngá»±a, hai mươi ngưá»i.
Hai mươi gã đại hán mặc đồ kình trang áo đen.
Lục Tiểu Phụng nháºn ra má»™t ngưá»i trong đó.
Ngưá»i thống lãnh cả bá»n.
Ưng Nhãn Lão Thất! Ngưá»i thống lãnh chÃnh là tổng thá»§ lãnh cá»§a Tháºp Nhị Liên Hoà n á»– Ưng Nhãn Lão Thất.
Ưng Nhãn Lão Thất lại tìm ai?
Tìm Tây Môn Xuy Tuyết hay tìm Lục Tiểu Phụng?
Có chuyện gì?
Lục Tiểu Phụng chỉ biết có má»™t Ä‘iá»u.
Ngưá»i Ưng Nhãn Lão Thất muốn tìm, không phải là chà ng, mà là Tây Môn Xuy Tuyết.
Bởi vì lúc Ưng Nhãn Lão Thất gõ cá»a lên tiếng, y nói “Tháºp Nhị Liên Hoà n á»– Ưng Nhãn Lão Thất cầu kiến Tây Môn công tá»â€.
Vì váºy Lục Tiểu Phụng đã chứng minh được Tây Môn Xuy Tuyết không há» bán đứng chà ng.
Do đó chà ng cảm thấy mình đang xấu hổ vô cùng.
Trong lòng chà ng đang quanh quất cảnh cáo mình :
- Phải nhất định tÃn nhiệm bạn bè, phải nhất định có lòng tin.
Vì váºy chà ng lại hÃt má»™t hÆ¡i tháºt sâu và o cái không khà thÆ¡m tho cá»§a hoa hương.
Nhưng chà ng không ngồi an tưá»ng ở đó được, chà ng lại ngược lại triển khai khinh công chạy như bay vá» chá»— Ưng Nhãn Lão Thất vừa mất dạng.
Bởi vì trong lòng chà ng còn đang có một nghi vấn.
Ưng Nhãn Lão Thất lại tìm Tây Môn Xuy Tuyết có chuyện gì?
Ưng Nhãn Lão Thất là tổng thá»§ lãnh cá»§a Tháºp Nhị Liên Hoà n á»–, thế lá»±c cá»§a Tháºp Nhị Liên Hoà n á»– ra tá»›i ngoà i tái ngoại, ngay cả hai bên hắc bạch Ä‘á»u có đệ tá» môn hạ cá»§a y.
Ưng Nhãn Lão Thất Ä‘i tá»›i đâu Ä‘á»u rất được hai bên hắc đạo chà o há»i nhiệt liệt Vì váºy chá»— Ưng Nhãn Lão Thất qua lại, phải là chá»— náo nhiệt hoặc là ngoà i hoang dã má»›i đúng.
Nhưng Lục Tiểu Phụng lần nà y đã nghÄ© sai. Sai tháºt là sai. Bởi vì Lục Tiểu Phụng theo dấu ngá»±a truy theo, chá»— Ưng Nhãn Lão Thất Ä‘ang Ä‘i lại chẳng phải là trấn lá»›n cÅ©ng chẳng phải thôn trang.
Bá»n hỠđến má»™t chá»— đó, rất là sÆ¡ sà i tùy tiện, là m như Ä‘i mệt quá muốn tìm má»™t chá»— nà o nghỉ ngÆ¡i má»™t lát váºy.
Äó chỉ bất quá là má»™t nÆ¡i nằm trên má»™t con đưá»ng núi quanh co, má»™t khoảng trống rá»™ng rãi, bá»n há» Ä‘á»u xuống ngá»±a, tụ lại má»™t nÆ¡i, xa xa nhìn lại, hình như Ä‘ang đà m luáºn má»™t chuyện gì tháºt bà máºt.
Lục Tiểu Phụng lại phát hiện ra mình sai nữa. Bá»n há» chẳng đà m luáºn chuyện gì cÆ¡ máºt cả, bá»n há» Ä‘ang tá»± lại chung quanh má»™t đám đồ ăn khô để đó, Ä‘ang ăn uống ngấu nghiến.
Mặt trá»i đã qua khá»i quá đầu, Lục Tiểu Phụng má»›i phát hiện ra, cái bụng cá»§a mình cÅ©ng Ä‘ang kêu rốt rốt lên, nhưng chà ng không thể ngồi xuống ăn cái gì.
Không phải chà ng sợ bị phát hiện, cÅ©ng không phải không có thá»i gian để ăn, mà là chà ng chẳng có gì Ä‘em theo ngưá»i để ăn.
Trên ngưá»i chà ng chỉ có tiá»n bạc để mua đồ ăn.
Tiá»n bạc ở đây chẳng có chá»— nà o xà i được. Vì váºy chà ng bèn mò lại gần đó ngồi nhìn bá»n hỠăn uống.
Không những chà ng có thể thấy dáng Ä‘iệu bá»n há» Ä‘ang ăn, còn có thể nghe bá»n há» Ä‘ang nói gì.
- Anh em mình tối hôm nay lại đánh bạc, sau đó Ä‘i tìm Xuân Hồng và Äà o Nương khoái lạc má»™t tráºn được không?
- Äánh con quá»· nhà ngươi!
- Ngươi sao váºy?
- Ngươi biết chuyện ta sợ nhất là chuyện gì không?
- Chuyện gì?
- Là chuyện tìm ngưá»i không gặp. Có lần Ä‘i công chuyện, tìm không ra ngưá»i, kết quả ta Ä‘i đánh bà i cá»u, ha, ngươi có biết kết quả ra sao không?
Liên tiếp hai mươi bảy lần, lần nà o ta cÅ©ng gieo xuống Miết Tháºp.
- Vì váºy hôm nay ngươi không gặp Tây Môn Xuy Tuyết, ngươi không đánh bạc?
- Nhất định không đánh.
- Ta khuyên ngươi nên Ä‘i đánh má»™t tráºn cho thoải mái là hÆ¡n.
- Tại sao?
- Bởi vì ngươi gặp phải Tây Môn Xuy Tuyết, chỉ sợ không chắc sẽ có cơ hội đánh bạc nữa.
- à ngươi nói chúng ta giết không nổi hắn?
- Ta chỉ sợ mình không có khả năng.
- Ngươi tin váºy sao?
- DÄ© nhiên, bá»n mình hai mươi ngưá»i Ä‘ang lúc hắn không đỠphòng, phóng ra hai mươi thứ ám khà không giống nhau, ta xem thần tiên chỉ sợ còn khó mà tránh nổi, huống gì hắn chỉ bất quá là má»™t ngưá»i thưá»ng thế thôi.
Lục Tiểu Phụng đã biết chuyện ra sao rồi.
Cung Cá»u chắc là vì Tây Môn Xuy Tuyết ngăn trở y, để Lục Tiểu Phụng trốn thoát khá»i phạm vi thế lá»±c cá»§a mình, vì váºy y má»›i thù háºn Tây Môn Xuy Tuyết, sai Ưng Nhãn Lão Thất lại ám toán.
Äây là má»™t suy luáºn rất có lý, không những váºy còn chứng minh được má»™t chuyện.
Cung Cá»u quả tháºt tìm không ra tung tÃch cá»§a Lục Tiểu Phụng, có nghÄ©a là , nhá» Lục Tiểu Phụng quay đầu lại tìm Tây Môn Xuy Tuyết, mà thoát khá»i được mạng lưới cá»§a Cung Cá»u.
Chuyện nà y cũng chứng minh thêm được một chuyện nữa.
Tây Môn Xuy Tuyết trên đưá»ng, không bị bất cứ ai phát hiện ra.
Lục Tiểu Phụng an lòng lắm, chà ng biết, chà ng chỉ cần là m thêm một chuyện nữa, là có thể ngồi yên ổn trước nhà Tây Môn Xuy Tuyết, đợi y đem Sa Mạn đón vỠđây.
Ưng Nhãn Lão Thất không phải là kẻ ham cá» bạc, nhưng có lúc cÅ©ng gieo mấy cái đỡ ghiá»n.
Nhưng tối nay y chỉ còn nước trừng mắt nhìn bá»n thá»§ hạ cá»§a mình đánh bạc, ngay cả má»™t tà hứng thú cÅ©ng không có.
Tá»u lượng cá»§a y cÅ©ng không phải là lá»›n gì, nhưng có lúc uống mưá»i hai chục ly rượu mạnh đây ắp, cÅ©ng chẳng biết say.
Nhưng tối nay, y chỉ uống có hai ly, đã thấy muốn choáng váng.
Ngưá»i có tâm sá»±, thưá»ng thưá»ng hay dá»… bị uống say hÆ¡n.
Ngưá»i có tâm sá»±, thưá»ng thưá»ng không có hứng thú đánh bạc.
Ưng Nhãn Lão thất vốn là ngưá»i rất hiểu chuyện, bất kể là chuyện gì, y Ä‘á»u rất Ãt khi để trong lòng.
Nhưng tối nay y lại có tâm sự, không những là tối nay, mà những dạo sao nà y.
Từ lúc y Ä‘i tráºt má»™t bước đó vá» sau, y bèn có tâm sá»±, cái tâm sá»± đó cứ đè nặng trong lòng là m y không lúc nà o được vui.
Y đã là Tổng thá»§ lãnh cá»§a Tháºp Nhị Liên Hoà n á»– rồi, tại sao còn phải chịu để Cung Cá»u sai sá»?
Y lo lắng sẽ có ngà y số pháºn cá»§a y cÅ©ng giống như Diệp Tinh SÄ© váºy.
Bởi vì trên Ä‘á»i nà y, ngưá»i biết bà máºt cá»§a Cung Cá»u, chỉ còn thừa duy nhất má»™t mình y.
Tháºt tình y không nên Ä‘i biết cái bà máºt cá»§a Cung Cá»u là m gì.
Lấy tuổi tác cá»§a y ra, lấy gia tà i cá»§a y ra, vốn chẳng cần phải lo lắng Ä‘iá»u gì, tại sao lúc đó lại chịu không nổi dụ hoặc cá»§a đồng tiá»n, để chịu bị Cung Cá»u chi phối?
Muốn bao nhiêu đó tiá»n, rồi để là m gì? Không lẽ còn muốn Ä‘em theo bao nhiêu đó tiá»n xuống quan tà i sao?
Lục Tiểu Phụng là má»™t ngưá»i cố đạo nhiệt trưá»ng, trá»ng nghÄ©a khà giảng nhân ái, vụ án vừa phát sinh ra tức thì, ngưá»i đầu tiên Ưng Nhãn Lão Thất nghÄ© ngay đến là Lục Tiểu Phụng.
Nhưng hiện tại, Ưng Nhãn Lão Thất lại phải nghe theo mệnh lệnh cá»§a Cung Cá»u, phải Ä‘i truy lùng tung tÃch Lục Tiểu Phụng, Cung Cá»u nói giết, y láºp tức phải rắn lòng lại Ä‘i giết má»™t kẻ hiệp sÄ©.
Tây Môn Xuy Tuyết tuy không phải là má»™t kẻ đại nhân đại nghÄ©a, nhưng trước giá» y chưa há» giết kẻ vô tá»™i, chỉ có Ä‘iểm đó, cÅ©ng đủ để cho ngưá»i trong giang hồ phải kÃnh phục.
Nhưng hiện tại, Ưng Nhãn Lão Thất phải phụng mệnh đi giết Tây Môn Xuy Tuyết.
Vì váºy y lại đưa chén rượu lên miệng, á»±c mạnh má»™t cái hết sạch.
Vì váºy y cÅ©ng chẳng biết đánh bạc lúc nà o đã tán, không há» biết má»™t tà gì.
Lúc y tỉnh lại, y phát hiện ra mình đang nằm phục trên bà n, đầu óc còn đang quay mòng mòng không không đãng đãng.
Sau đó, y má»›i phát giác, thanh Ä‘ao trên ngưá»i mình không còn thấy đâu.
Sau đó, y lại phát giác ra, trước mặt y có má»™t tá» giấy trên đó có đỠ: Tây Môn Xuy Tuyết Trưá»ng An.
|

31-08-2008, 09:09 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Phụng VÅ© Cá»u Thiên
Nguyên tác : Cổ Long
Hồi 19
Lão Thực hòa thượng không lão thực
Äao. Äao dưới ánh mặt trá»i lấp loáng chói cả mắt. Äao Ä‘ang nằm trong tay Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng vá»c thanh Ä‘ao trong tay mình, chà ng bá»—ng cảm thấy hứng thú vá»›i tia sáng phản phiếu từ mặt trá»i xuống thanh Ä‘ao.
Chà ng để thanh Ä‘ao nằm ngang, đứng thẳng, nằm nghiêng, nằm theo năm sáu chục góc độ không giống nhau, chà ng thấy lưỡi Ä‘ao chỉ lấp loáng ở mưá»i bốn góc độ.
Chà ng bá»—ng báºt cưá»i lên, cưá»i cái kiểu mình Ä‘ang nghiên cứu.
Nếu có ngà y nà o đó, chà ng dùng Ä‘ao để đối địch, chà ng sẽ trước hết dùng cái phương pháp phản chiếu ánh mặt trá»i nà y để là m chói mắt địch thá»§, nếu địch thá»§ bị ảnh hưởng, chà ng sẽ nắm chắc cái thắng trong tay. Vì váºy chà ng rất cám Æ¡n Ưng Nhãn Lão Thất.
Nếu không phải trên ngưá»i Ưng Nhãn Lão Thất có Ä‘eo má»™t thanh Ä‘ao, nếu không phải Ưng Nhãn Lão Thất say mòng mòng gục trên bà n, nếu không phải chà ng vừa để lại và i hà ng chữ cho Ưng Nhãn Lão Thất, chà ng đã không Ä‘em theo thanh Ä‘ao cá»§a Ưng Nhãn Lão Thất, và chà ng cÅ©ng không phát hiện được cái đạo lý đó.
Vá»— vá»— và o thanh Ä‘ao, Lục Tiểu Phụng bá»—ng đắc ý báºt lên cưá»i.
Nếu không phải mình để lại những hà ng chữ đó, nếu không phải mình thuáºn tay lấy thanh yêu Ä‘ao cá»§a y, nếu mình không vá»c vá»c thanh Ä‘ao dưới ánh mặt trá»i, mình có phát hiện ra cái đạo lý ấy không?
Vì váºy mình phải nên cám Æ¡n mình má»›i đúng, tại sao lại Ä‘i cám Æ¡n Ưng Nhãn Lão Thất?
Lục Tiểu Phụng lại cà ng cưá»i thêm đắc ý.
Ưng Nhãn Lão Thất hiện tại chắc là đã căn cứ theo tá» giấy cá»§a chà ng, vá»™i vã trên đưá»ng Ä‘i tá»›i Trưá»ng An rồi thì phải?
Ưng Nhãn Lão Thất không có lý do gì không tá»›i Trưá»ng An, bất cứ ngưá»i nà o ở trong hoà n cảnh đó, nhất định sẽ tá»›i Trưá»ng An.
Nếu như y tin và o những hà ng chữ trong tá» giấy, y sẽ tá»›i Trưá»ng An.
Nếu như y không tin, y cÅ©ng tá»›i Trưá»ng An.
Bởi vì ngưá»i lưu tá» giấy lại tùy thá»i Ä‘á»u có thể lấy mạng cá»§a y, y là m sao còn dám ở lại.
Không những váºy, Lục Tiểu Phụng cÅ©ng không gạt y, bởi vì Lục Tiểu Phụng chỉ viết : “Tây Môn Xuy Tuyết Trưá»ng Anâ€, chÃnh giữa mất Ä‘i má»™t chữ.
Chá»— để trống đó có thể là hai chữ “không ởâ€.
Tây Môn Xuy Tuyết “không ở†Trưá»ng An.
Ba chữ.
Tây Môn Xuy Tuyết “không chừng ở†Trưá»ng An.
Äấy cÅ©ng là chá»— hay cá»§a cái để trống chá»—.
Lục Tiểu Phụng bá»—ng nghÄ© đến há»™i há»a cá»§a ngưá»i xưa, tại sao lại để không biết bao nhiêu chá»— trống, thì ra những chá»— đó, má»i ngưá»i có thể theo ý riêng cá»§a mình viết xuống lá»i thưởng thức phẩm bình, suy Ä‘oán cảnh ý trong bức há»a.
Nhưng chá»— để trống cá»§a Lục Tiểu Phụng chỉ có má»™t ý nghÄ©a : “Tây Môn Xuy Tuyết không ở Trưá»ng Anâ€.
Tây Môn Xuy Tuyết chắc là đang trên đưá»ng đến chá»— bá»n Sa Mạn ẩn núp.
Lục Tiểu Phụng tÃnh toán nháºt kỳ, đã là lúc Tây Môn Xuy Tuyết ắt hẳn gặp Sa Mạn rồi.
Tây Môn Xuy Tuyết chưa gặp Sa Mạn.
Äiá»u Tây Môn Xuy Tuyết thấy trước tiên là má»™t vách núi cheo leo, dưới vách núi là sóng biển Ä‘ang vá»— ầm ì, Ä‘áºp mạnh và o vách đá tung lên những đám bá»t trắng xóa.
Sau đó y má»›i thấy cái nhà gá»— mà Lục Tiểu Phụng đã có nói tá»›i. Y rất thÃch nÆ¡i đây.
Nhìn thấy vách núi cheo leo và bá»t biển, y láºp tức nghÄ© ngay đến câu thÆ¡ cá»§a Tô Äông Pha :
Kinh đà o liệt ngạn, quyến khởi thiên đôi tuyết.
(Sóng vá»— tan bá», quyện tung ngà n khối tuyết)
Giang sÆ¡n như há»a, nhất thá»i Ä‘a thiểu hà o kiệt.
(Giang sÆ¡n như há»a, má»™t thá»i bao nhiêu hà o kiệt)
NÆ¡i đây quả tháºt là má»™t chá»— ẩn cư thÃch hợp.
Tây Môn Xuy Tuyết hối háºn mình đã hứa vá»›i Lục Tiểu Phụng Ä‘em bá»n Sa Mạn vá».
Tại sao không đáp ứng lại đây bảo vệ cho bá»n há»?
Như váºy y sẽ ở lại nÆ¡i đây, sẽ ngồi thưởng thức gió biển, thưởng thức cảnh sóng vá»— và o mạn bá».
Tuy y hối háºn, y vẫn bước lại chá»— nhà gá»—, không má»™t vẻ gì là chần chừ.
Tây Môn Xuy Tuyết bất kể Ä‘i đến đâu, Ä‘á»u không quên cái phong độ quân tá» cá»§a y.
Dù là ở má»™t vách đá chỉ có má»™t căn nhà gá»—, y vẫn nhá»› đến nghi biểu cá»§a ngưá»i quân tá», do đó dù cá»a có mở hé ra, y vẫn gõ và o cá»a mấy cái.
Trước giá» y vẫn đợi ngưá»i trong nhà ra mở cá»a, hoặc má»i y và o nhà , y má»›i bước và o, nhưng lần nà y y lại ngoại lệ.
Bất cứ chuyện gì Ä‘á»u có cái ngoại lệ.
Và dụ như gõ cá»a mấy chục lần không thấy ai ra mở cá»a.
Và dụ như bá»—ng ngá»i thấy mùi máu tanh.
Tây Môn Xuy Tuyết không những đã gõ cá»a sáu bảy chục lần, y còn ngá»i thấy mùi máu tanh.
Vì váºy y chỉ còn nước phá lệ.
Vì váºy y bèn mở tung cánh cá»a ra, ngưá»i cá»§a y như má»™t con mèo cẩn tháºn bước và o.
Trong đại sảnh, trừ cái bà n gỗ ghế gỗ và bình trà chén trà ra, không còn thứ gì khác.
Tây Môn Xuy Tuyết không há» xông má»™t hÆ¡i và o. Y gá»i lên “có ai ở nhà không†rồi má»›i xông và o.
Căn phòng đầu tiên trừ cái giưá»ng gá»— và má»n chiếu gối chăn ra, không có má»™t ai.
Căn phòng thứ hai, cảnh tượng cũng giống như căn thứ nhất.
Căn phòng thứ ba có má»™t ngưá»i.
Má»™t ngưá»i chết, má»™t ngưá»i đà n bà đã chết.
Tây Môn Xuy Tuyết xông và o phòng, láºt xác ngưá»i đà n bà đó lên, y láºp tức phát hiện ra hai chuyện.
Ngưá»i nà y là Tiểu Ngá»c, bởi vì Lục Tiểu Phụng có tả hình dáng cá»§a Sa Mạn cho y nghe, không giống ngưá»i nà y.
Ngưá»i đà n bà nà y còn chưa chết, bởi vì cổ há»ng cá»§a cô ta còn phát xuất ra tiếng rên rỉ yếu á»›t.
Tây Môn Xuy Tuyết cứu Tiểu Ngá»c vá» cá»— xe cá»§a y, y lại phát hiện ra má»™t chuyện nữa.
Bà n tay phải cá»§a Tiểu Ngá»c Ä‘ang nắm chặt lại.
Y mở bà n tay Tiểu Ngá»c ra, má»™t mảnh giấy vò lại rá»›t xuống.
Trên mảnh giấy có đỠbảy chữ.
Bảy chữ viết bằng máu :
- Lão Thực hòa thượng không lão thực.
Lục Tiểu Phụng không biết trong căn nhà gỗ đã có xảy ra biến cố.
Lục Tiểu Phụng không biết Sa Mạn và Lão Thực hòa thượng đã đi nơi nà o rồi.
Lục Tiểu Phụng không biết Tiểu Ngá»c đã bị thương nặng.
Lục Tiểu Phụng không biết Tây Môn Xuy Tuyết vì phải cứu Tiểu Ngá»c, cho nên không thể Ä‘i gấp, không những không Ä‘i gấp được, mà còn phải tìm má»™t cái trấn nhỠở lại, má»i thầy thuốc chữa giùm vết thương cho Tiểu Ngá»c.
Vì váºy chà ng đợi đến lúc chà ng cho là Tây Môn Xuy Tuyết bất cứ ra sao cÅ©ng phải đến lúc vá» lại, nhưng chà ng không thấy hình bóng cá»— xe cá»§a y đâu, trong lòng chà ng láºp tức nổi lên má»™t bức há»a Ä‘en tối.
Tây Môn Xuy Tuyết có gặp phải chuyện gì bất trắc hay không?
Sa Mạn có gặp phải chuyện gì bất trắc hay không?
Bá»n hỠđã gặp phải chuyện gì bất trắc hay không?
Mặt trá»i đã từ giữa đỉnh đầu hạ xuống phương tây, rồi lại từ phương tây chìm hẳn xuống núi, Lục Tiểu Phụng còn Ä‘ang chìm trong bức há»a Ä‘en tối ấy, má»™t vầng trăng sáng đã lên đến giữa trá»i, chà ng vẫn còn ngồi trước cá»a, ngóng cổ trông đợi.
Chà ng cảm thấy tháºt ưu phiá»n, nóng nảy, ưu lá»±, khát vá»ng. Tâm tình cá»§a chà ng chỉ có má»™t ngưá»i hiểu.
Tây Môn Xuy Tuyết hiểu tâm tình cá»§a Lục Tiểu Phụng hiện giá». Bởi vì y biết Lục Tiểu Phụng Ä‘ang trông đợi.
Nhưng y không có cách gì Ä‘i gấp vá», không phải y không gấp, nhưng y không thể gấp.
Tiểu Ngá»c ra máu rất nhiá»u, phải cần tÄ©nh dưỡng, nhất định không thể để cho cô ở trên xe bị dằn xốc khổ sở.
Vì váºy cho dù Tây Môn Xuy Tuyết có hiểu Lục Tiểu Phụng trông đợi đến bao nhiêu, tháºt tình y chẳng còn cách nà o hÆ¡n. ChÃnh y cÅ©ng đâu phải là không gấp?
Bảy chữ “Lão Thá»±c hòa thượng không lão thá»±c†trong tay Tiểu Ngá»c biểu thân rất rõ rà ng, Sa Mạn bị mất tÃch, Tiểu Ngá»c bị trá»ng thương nhất định có liên hệ tá»›i Lão Thá»±c hòa thượng. Nhưng chân tướng ra sao? Lão Thá»±c hòa thượng Ä‘ang ở đâu?
Tây Môn Xuy Tuyết chỉ muốn gặp Lục Tiểu Phụng cho sá»›m, nói ra hết những Ä‘iá»u nghi vấn trong lòng cá»§a y cho chà ng nghe, để chà ng tá»± mình Ä‘i giải quyết lấy.
Nhưng gương mặt cá»§a Tiểu Ngá»c trắng bệch thế nà o, ngay cả nằm yên lặng trên trưá»ng, còn rên rỉ Ä‘au đớn không ngừng, là m sao y nhẫn tâm Ä‘i đưá»ng cho được?
Mà y cũng không thể bỠcô lại một mình, để thầy thuốc lo liệu giùm.
Vì váºy y chỉ còn má»™t đưá»ng duy nhất để Ä‘i là : chá».
Lục Tiểu Phụng đã đợi đến mức không đợi nổi. Ba hôm trước chà ng đã cÆ¡ hồ nhịn không nổi muốn ra khá»i nÆ¡i nà y Ä‘i tìm rồi.
Bởi vì ba hôm trước, chà ng cho là Tây Môn Xuy Tuyết có cháºm lắm cÅ©ng đã vá» tá»›i nÆ¡i ba ngà y trước đó.
Äợi được tá»›i sáu ngà y, tÃnh nhẫn nại cá»§a Lục Tiểu Phụng coi như đã không tệ lắm.
VỠđiểm đó, chà ng không thể không khâm phục mình.
Vì váºy Ä‘ang lúc chà ng cất bước ra khá»i nÆ¡i đó, chà ng đã quyết định má»™t chuyện.
Chà ng quyết định khâm phục mình thêm má»™t ngà y nữa. Bởi vì khâm phục chÃnh mình không phải là má»™t chuyện dá»… dà ng.
Äấy là ngà y cuối cùng Lục Tiểu Phụng khâm phục mình đã có sức nhẫn nại.
Äấy là ngà y thứ chÃn, không phải ngà y thứ bảy. Bởi vì Lục Tiểu Phụng lại đợi thêm hai ngà y nữa.
Hai ngà y đó chà ng đã bước ra một trăm hai mươi bốn lần, nhưng một trăm hai mươi bốn lần đó không có lần nà o thà nh công.
Bởi vì mỗi lần chà ng bước ra, đầu não chà ng bỗng nổi lên một cảm nghĩ.
Nếu chà ng vừa đi, Tây Môn Xuy Tuyết đem Sa Mạn vỠđây thì sao?
Nếu như Sa Mạn vỠđây mà không gặp chà ng thì sao?
Vì váºy chà ng ở lại, đợi mòn má»i, đợi mòn đợi má»i.
Hoà ng hôn. Hoà ng hôn trước giá» vẫn là m ngưá»i ta khoan khoái.
Bởi vì hoà ng hôn là lúc thân nhân sắp được đoà n tụ.
Ngưá»i nông phu vác cuốc, Ä‘i dưới ánh mặt trá»i lặn rạng hồng cả bầu trá»i, Ä‘i trên con đưá»ng nhá» ven ruá»™ng, vá» Ä‘oà n tụ vá»›i ngưá»i nhà .
Má»—i ngưá»i má»—i nghá», nhìn thấy ánh mặt trá»i lịm dần, là biết đã đến giá» nghỉ ngÆ¡i, má»™t ngà y lao khổ có thể được ngừng lại rồi.
Những cặp tình nhân ước hội, sẽ bắt đầu trang điểm, chuẩn bị cho buổi gặp mặt sau hoà ng hôn.
Chỉ có má»™t ngưá»i trước hoà ng hôn phải ngồi đợi ở đó vô cùng không thoải mái.
Lục Tiểu Phụng là ngưá»i Ä‘ang đợi, nhưng gương mặt chà ng dưới ráng chiá»u Ä‘ang lá»™ ra má»™t nụ cưá»i, bởi vì chà ng không còn phải đợi nữa, bởi vì chà ng đã nghe có tiếng xe ngá»±a chạy lại.
Bởi vì chà ng đã thấy cá»— xe cá»§a Tây Môn Xuy Tuyết. Bởi váºy hoà ng hôn hôm nay, là hoà ng hôn là m Lục Tiểu Phụng khoan khoái.
Nổi sung sướng cá»§a Lục Tiểu Phụng cÅ©ng như ráng chiá»u bên trá»i, đình lưu má»™t chốc lát, rồi biến Ä‘i.
Bởi vì cái chà ng thấy, là gương mặt phong sương cá»§a Tây Môn Xuy Tuyết, là gương mặt trắng bệch cá»§a Tiểu Ngá»c.
Tuy Lục Tiểu Phụng rất bồn chồn, nhưng chà ng không thôi thúc Tiểu Ngá»c, chà ng chỉ kiên nhẫn ngồi nghe Tiểu Ngá»c thá»u thà o kể lại chuyện Lão Thá»±c hòa thượng không lão thá»±c ra là m sao :
- Có hôm đó, Lão Thá»±c hòa thượng bá»—ng nói y có chuyện muốn ra khá»i nhà và i ngà y, bèn để tôi và Sa Mạn ở lại trong căn nhà nhá», còn y thì Ä‘i mất.
Sau đó bảy tám ngà y, Lão Thực hòa thượng trở lại.
Lúc y trở lại, tôi không có trong nhà , bởi vì tôi đi lượm vỠsò một mình.
Tôi ôm má»™t má»› vá» sò vá» cao hứng lá»›n tiếng gá»i tên Sa Mạn lên.
Sa Mạn không trả lá»i tôi.
Tôi thấy Lão Thực hòa thượng đang ôm Sa Mạn.
Sa Mạn không thấy vùng vẫy gì, chắc là chị ấy xuất kỳ bất ý bị Lão Thực hòa thượng điểm và o huyệt đạo.
Tôi lá»›n tiếng há»i Lão Thá»±c hòa thượng tÃnh là m gì váºy.
Y không nói gì cả, nhe răng ra cưá»i vá»›i tôi.
Tôi xông lại chỗ y.
Y bá»—ng buông Sa Mạn ra, lấy cây kiếm Ä‘ang treo trên tưá»ng xuống, đâm tôi.
Vũ công của y đáng sợ quá chừng.
Hình như y ngỡ là tôi đã chết rồi.
Vì váºy trước khi chết tôi còn viết xuống được bảy chữ.
- Rồi sau đó?
Lục Tiểu Phụng nhịn không nổi há»i cô.
- Sau đó tôi đến đây.
Lão Thá»±c hòa thượng đáo để là lão thá»±c tháºt hay lão thá»±c giả, không ai biết được, nhưng ai ai cÅ©ng biết, vÅ© công cá»§a y rất cao, không có tà gì là giả, ai chá»c đến y, y cứ cưá»i há» há», nhưng ngưá»i chá»c y bá»—ng ná»a đêm chết Ä‘i không ai hay biết.
Lão Thá»±c hòa thượng đã có ná»a năm nay biệt tÃch trong giang hồ, không ai biết y đã Ä‘i đâu.
Lục Tiểu Phụng gặp lại y lần đầu tiên trong vòng ná»a năm nay là ở trên đảo, Lão Thá»±c hòa thượng bá»—ng từ trong rương nhảy ra, Lục Tiểu Phụng bắt đầu nghi ngá» má»™t chuyện : Lão Thá»±c hòa thượng có bị bắt nhốt và o trong rương tháºt không?
Lục Tiểu Phụng bỗng nhớ lại lúc ở trên đảo cùng Lão Thực hòa thượng nói chuyện :
- Tại sao hòa thượng còn không đi?
- Tại sao ngươi còn không đi?
- Ta đi không được.
- Ngay cả ngươi còn đi không được hòa thượng là m sao đi được?
- Tại sao hòa thượng lại đây?
- Hòa thượng không và o địa ngục ai và o.
- Ngươi biết nÆ¡i đây là địa ngục? Ngươi lại địa ngục là m gì? Cái vị Cá»u thiếu gia kia là ai? Tại sao lại bắt ngươi bá» và o trong rương?
Lão Thá»±c hòa thượng không trả lá»i.
- Ngươi đã biết tại sao còn không nói?
Lão Thực hòa thượng lẩm bẩm :
- Thiên cÆ¡ bất khả tiết láºu, Pháºt dạy: “Không nói được, không nói đượcâ€.
Lục Tiểu Phụng biết Lão Thá»±c hòa thượng rất hiểu chuyện bà máºt trên đảo.
Lục Tiểu Phụng bá»—ng nghÄ© đến má»™t vấn Ä‘á».
Có phải Lão Thá»±c hòa thượng đã bị lão đầu thuyết phục và mua chuá»™c được để là m ngưá»i ẩn hình?
Lục Tiểu Phụng lại nhá»› ra hai chuyện nữa : Lão Thá»±c hòa thượng núp dưới giưá»ng cá»§a Sa Mạn, chỉ cho chà ng và Sa Mạn cách đà o tẩu.
Lão Thá»±c hòa thượng lại cứu bá»n há» má»™t lần trên thuyá»n.
Lục Tiểu Phụng Ä‘ang suy nghÄ© má»™t Ä‘iá»u : tại sao phương pháp đà o tẩu cá»§a mình không ứng nghiệm được, phương pháp cá»§a Lão Thá»±c hòa thượng lại được?
Lục Tiểu Phụng Ä‘ang nghÄ© má»™t đến má»™t chuyện Ä‘en tối : Lão Thá»±c hòa thượng và Cung Cá»u đã quán thông vá»›i nhau sao?
Lục Tiểu Phụng láºp tức nghÄ© ngay tá»›i mấu chốt cá»§a vấn đỠ: Tại sao?
Nếu Cung Cá»u muốn giết chà ng, chà ng tin là , y có thể giết chà ng trên đảo dá»… dà ng.
Bằng thái độ cách cư xá» cá»§a Cung Cá»u, y nhất định không thể để Lục Tiểu Phụng và sa Mạn thoát được lên thuyá»n.
CÅ©ng nhất định không thể để bá»n há» Ä‘i thuyá»n vá» lại được đất liá»n?
Äấy là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra.
Trong lòng Lục Tiểu Phụng lại nổi lên má»™t câu há»i tương tá»± : Äáo để vì lý do gì?
Cung Cá»u đã có ý thả cho chà ng vá» lại đất liá»n, tại sao lại thiết kế hãm hại chà ng, đẩy chà ng và o đưá»ng cùng?
Lão Thực hòa thượng lần nà y bắt cóc Sa Mạn là có ý gì?
Lục Tiểu Phụng nhìn lên trá»i cao xanh thẳm, trong lòng bà tắc.
Mây trắng bay qua, mây trắng trôi lại, trá»i xanh vẫn là trá»i xanh.
Lục Tiểu Phụng bỗng cảm thấy trong lòng mình đang nóng lên. Trong một khoảnh khắc chà ng bỗng nghĩ ra được một chân lý :
- Trá»i xanh không thay đổi, thay đổi chỉ có những tầng mây bay qua bay lại thế thôi.
Chỉ cần đẩy Lão Thá»±c hòa thượng và Cung Cá»u qua má»™t bên, trá»i xanh ra sao vẫn còn y như váºy.
Bầu trá»i xanh ấy đại biểu cho lão đầu.
Lục Tiểu Phụng nhá»› lại lão đầu đã nói vá»›i chà ng rằng : chỉ cần Lục Tiểu Phụng gia nháºp cái nghá» cá»§a lão đầu, tùy cho chà ng muốn suy nghÄ© bao nhiêu, nhất định không hạn chế chà ng là m gì, bất cứ chà ng muốn là m Ä‘iá»u gì, bất cứ chà ng muốn Ä‘i đâu, Ä‘á»u được cả. Äấy là chuyện không thể xảy ra, bởi vì Lục Tiểu Phụng vốn không muốn gia nháºp.
Äiểm đó, ắt lão đầu phải biết.
Vì váºy, thả chà ng ra, cho chà ng và Sa Mạn cùng Ä‘i, có phải là là m cho ái tình cá»§a hai ngưá»i cà ng lúc cà ng thêm Ä‘áºm đà thêm khó quên?
Vì váºy, thiết kế hãm hại chà ng, có phải là để cho chà ng hà nh tẩu trong giang hồ cà ng lúc cà ng thêm khó khăn phiá»n phức?
Những chuyện đó Ä‘á»u chỉ có má»™t mục Ä‘Ãch.
Mục Ä‘Ãch cá»§a lão đầu là ... bắt chà ng gia nháºp bá»n há».
Nếu như Lục Tiểu Phụng gia nháºp và o hà ng ngÅ© bá»n há», chà ng biết, chuyện cướp tiêu sẽ có thể là m cho rõ ra, không những váºy, nhất định sẽ do chà ng lại phá án, lấy lại tiếng tăm thanh bạch cá»§a mình.
Bởi vì như váºy, danh vá»ng cá»§a chà ng lại cà ng cao, lại cà ng không có ai sẽ nghi ngỠđến chà ng, như váºy chà ng có thể là m thà nh má»™t ngưá»i ẩn hình độc nhất vô nhị.
Nếu như Lục Tiểu Phụng gia nháºp và o hà ng ngÅ© bá»n há», chà ng biết, Sa Mạn sẽ láºp tức xuất hiện ra, chà ng sẽ không còn phải chịu nổi Ä‘au khổ dằn vặt cá»§a tương tư.
Lục Tiểu Phụng còn có má»™t câu há»i trong đầu :
- Tại sao Lão Thá»±c hòa thượng muốn chà ng gia nháºp?
Bá»n hỠđã có năng lá»±c cướp Ä‘i đám trân châu bảo ngá»c trị giá ba ngà n năm trăm vạn lượng bạc, bá»n há» còn muốn chà ng gia nháºp là m gì?
Vấn đỠấy chỉ có má»™t câu trả lá»i duy nhất : Lão đầu muốn tiến hà nh má»™t âm mưu vÄ© đại phi thưá»ng, âm mưu nà y nhất định là thứ âm mưu chấn động giang hồ.
Vì váºy lão đầu má»›i cần đến chà ng.
Vì váºy lão đầu má»›i nghÄ© ra trăm phương ngà n kế cho chà ng lá»t và o khốn cảnh.
Chà ng sẽ vì bị ngưá»i trong giang hồ oan uổng mà đi gia nháºp và o hà ng ngÅ© bá»n há», Ä‘i là m những chuyện không tốt không?
Chà ng sẽ vì ái tình nun nó ng trong lòng mà đi bá» hết tất cả các nguyên tắc là m ngưá»i cá»§a mình không?
Nếu chà ng sẽ là m váºy, chà ng không còn là Lục Tiểu Phụng.
Nếu chà ng không phải là Lục Tiểu Phụng, giang hồ sẽ đầy dẫy những thế lực tà ác, hai bên hắc bạch cũng chỉ còn thừa một bên : hắc đạo.
Thế lá»±c hung ác sẽ chiếm hết ưu thế trong má»™t khoảng thá»i gian, nhưng rồi cÅ©ng sẽ có má»™t kẻ anh hùng không chịu thá»a hiệp, không vì tư lợi, không bị mê hoặc, không sợ sống chết xuất hiện, chỉnh đốn cuá»™c diện.
Lục Tiểu Phụng nhất định là má»™t trong những kẻ đó. Vì váºy Lục Tiểu Phụng cảm thây được cái bi ai, má»™t thứ bi ai không được ngưá»i khác hiểu.
Trong đầu của Lục Tiểu Phụng, lão đầu là một kỳ nhân.
Lục Tiểu Phụng cũng là kỳ nhân.
Kỳ nhân chắc là hiểu kỳ nhân, nhưng lão đầu không hiểu Lục Tiểu Phụng.
Vì váºy Lục Tiểu Phụng nghÄ© đến má»™t chuyện.
Không chừng lão đầu là má»™t ngưá»i “hoà n nhânâ€.
Trong đầu của Lục Tiểu Phụng, “hoà n nhân†có ba định nghĩa :
Thứ nhất, hoà n nhân không phải là ngưá»i.
Thứ hai, hoà n nhân không thú vị lắm.
Thứ ba, hoà n nhân là đã “xong†rồi.
Lấy tà i trà cá»§a lão đầu ra, lấy bao nhiêu đó nhân tà i trên đảo ra, lấy kế hoạch cướp tiêu cá»§a lão ra mà nói, bao nhiêu đó không thể là chuyện “ngưá»i†là m được.
Äối phó vá»›i những hạng ngưá»i đó, Lục Tiểu Phụng chỉ có má»™t phương pháp.
Má»™t phương pháp không đơn giản nhưng rất hữu hiệu: không thá»a hiệp không bị mê hoặc, liá»u mạng đáo để vá»›i bá»n Cung Cá»u lão đầu, không tra ra được chân tướng vụ án cướp cá»§a giết ngưá»i, nhất định không chịu ngừng.
Hạ xong quyết tâm đó, Lục Tiểu Phụng biết rằng chà ng phải đi là m hai chuyện.
Chà ng phải trở vỠlại chỗ căn nhà gỗ bên vách đá, xem thỠLão Thực hòa thượng có để lại ám hiệu gì cho chà ng không?
Lão Thực hòa thượng chẳng có đơn giản bắt cóc Sa Mạn rồi là xong chuyện, y nhất định sẽ nghĩ cách để Lục Tiểu Phụng biết y là m gì, phải tới đâu để tìm Sa Mạn mới đúng.
Nếu chà ng vỠlại chỗ căn nhà gỗ, mà không tìm ra được gì, chà ng phải đi là m chuyện thứ hai.
Äến Trưá»ng An.
Chà ng gạt Ưng Nhãn Lão Thất đến Trưá»ng An, Ưng Nhãn Lão Thất nhất định sẽ lại Trưá»ng An tìm xem Tây Môn Xuy Tuyết Ä‘ang ở đâu.
Vì váºy chỉ cần đến Trưá»ng An, chà ng sẽ nhất định tìm ra Ưng Nhãn Lão Thất.
Tìm được Ưng Nhãn Lão Thất, chà ng sẽ tìm được tá»›i Cung Cá»u, và sẽ tìm ra được Lão Thá»±c hòa thượng và Sa Mạn.
Trước khi là m hai chuyện nà y, chà ng sẽ phải là m một chuyện.
Chuyện nà y chà ng chưa là m, chà ng sẽ không là m được chuyện phÃa sau.
Chuyện nà y chÃnh là , chà ng phải từ biệt Tây Môn Xuy Tuyết.
|

31-08-2008, 09:10 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Phụng VÅ© Cá»u Thiên
Nguyên tác : Cổ Long
Hồi 20
Tìm tìm kiếm kiếm
Vẫn là tiếng địch du dương. Vẫn là đối diện với Tây Môn Xuy Tuyết.
Vẫn là chỗ cũ, vẫn là Trúc Diệp Thanh mà u xanh nhạt.
Có Ä‘iá»u, Lục Tiểu Phụng lần nà y là đi, không phải là lại.
Trong ly có rượu, hà o khà phát sinh.
Trong lòng của Lục Tiểu Phụng, đầy hà o tình, không phải là biệt ly tình.
Trong lòng của Tây Môn Xuy Tuyết thì là biệt ly tình :
- Ngươi không chá» Tiểu Ngá»c khá»e lại rồi Ä‘i chung má»™t thể?
Lục Tiểu Phụng lắc đầu nói :
- Cô ta ở lại nơi đây dưỡng thương là an toà n nhất.
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Dưỡng thương? Ngươi để cá»§ khoai lang nóng bá»ng ấy lại cho ta sao?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ngươi sai rồi.
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Sao?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Cô ta không phải là khoai lang, cÅ©ng không phải là khoai lang nóng bá»ng.
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Thế cô ta là gì?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ngưá»i đẹp, má»™t ngưá»i đẹp bị thương. Äối vá»›i má»™t cÆ¡ há»™i tiếp cáºn ngưá»i đẹp như váºy, nếu ta không vạn phần khẩn cấp, ta nhất định không nhưá»ng cho ngươi.
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Chỉ cần ta la lên má»™t tiếng, bên cạnh ta sẽ có bao nhiêu ngưá»i đẹp nhảy nhót chung quanh, tại sao ta Ä‘i ôm lấy cÆ¡ há»™i nà y?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Bởi vì ngươi là Tây Môn Xuy Tuyết.
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Ta không hiểu.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ngươi có biết ngưá»i ta gá»i ngươi là gì không?
Tây Môn Xuy Tuyết há»i :
- Gá»i là gì?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ngưá»i ta nói, cái Tây Môn Xuy Tuyết thổi, không phải là tuyết, mà là máu.
Tây Môn Xuy Tuyết há»i :
- Chuyện đó có liên hệ gì tá»›i Tiểu Ngá»c?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Có, rất có liên hệ.
Tây Môn Xuy Tuyết há»i :
- Sao?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Tiểu Ngá»c thụ thương, ra máu rất nhiá»u, chỉ có Tây Môn Xuy Tuyết thổi máu, má»›i thổi Ä‘i hết máu trên vết thương cá»§a cô ta, là m cho cô ta biến thà nh má»™t ngưá»i đẹp tung tăng nhảy nhót.
Tây Môn Xuy Tuyết há»i :
- Ngươi muốn ta chiếu cố cô ta đến chừng nà o?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Äến lúc cô ta có thể Ä‘i đứng như thưá»ng, hoặc là ...
Tây Môn Xuy Tuyết há»i :
- Hoặc là sao?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Hoặc là cô ta muốn đi, hoặc là ...
Tây Môn Xuy Tuyết há»i :
- Lại hoặc là nữa?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Dĩ nhiên.
Tây Môn Xuy Tuyết há»i :
- Hoặc là sao nữa?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Hoặc là , ngươi hy vá»ng cô ta Ä‘i.
Tây Môn Xuy Tuyết há»i :
- Ta sẽ hy vá»ng cô ta không Ä‘i sao?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Khó nói lắm, bởi vì cô ta là má»™t ngưá»i đẹp rất phong thú.
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Ngươi muốn ta chiếu cố cho cô ta, ta sẽ nhất định chiếu cố cho cô ta, nhưng ngươi xem ta Tây Môn Xuy Tuyết là hạng ngưá»i nà o?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Má»™t ngưá»i có thể đùa được.
Tây Môn Xuy Tuyết há»i :
- Tại sao ngươi muốn đùa ta?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Bởi vì trong lòng ngươi đang có sầu biệt ly.
Tây Môn Xuy Tuyết há»i :
- Sao?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ta muốn đùa ngươi một chút, chỉ bất quá là muốn tẩy nhẹ đi cái sầu biệt ly trong lòng ngươi thế thôi.
Tây Môn Xuy Tuyết há»i :
- Còn ngươi thì sao? Ngươi không có tà sầu biệt ly gì cả sao?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Không.
Tây Môn Xuy Tuyết há»i :
- Ngươi là ngưá»i vô tình?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ta hữu tình.
Tây Môn Xuy Tuyết há»i :
- Thứ tình gì?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Hà o tình.
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Ta không hiểu ngươi.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ngươi có muốn hiểu không?
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Muốn.
Lục Tiểu Phụng đưa ly rượu lên nói :
- Chúng ta cạn ly nà y trước đã.
Tây Môn Xuy Tuyết cạn ly xong, y thấy Lục Tiểu Phụng đứng lên.
Tây Môn Xuy Tuyết há»i :
- Ngươi muốn đi rồi sao?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Äúng váºy.
Tây Môn Xuy Tuyết há»i :
- Váºy thì sao ta hiểu được ngươi?
Lục Tiểu Phụng cầm ly và đũa lên, lấy đũa gõ và o trong ly, cao giá»ng ca :
Tạm yêu khứ, nháºp Ä‘ao sÆ¡n?
(Tạm thá»i phải Ä‘i, và o rừng Ä‘ao?
Hà o khà tráng, quá thiên quan
(Hà o khà tráng, qua mưá»i ải)
Nam nhi ngạo khÃ, địa ngục dã độc lai độc vãng phản?
(Con trai ngạo khÃ, địa ngục cÅ©ng xông ra xông và o má»™t mình?
Tồn tâm nhất sấm hổ báo oa
(Muốn và o hang cá»p beo má»™t lần)
Kim kỳ khứ kỷ thì hoà n?
(Hôm nay đi, chừng nà o v�)
Nại hà nan táºn hoan thiên nháºt túy
(Chẳng là m sao vui được hết cái say ngà n ngà y)
Thá» khắc tương đối háºn vãn
(Giây phút nà y nhìn nhau háºn đã trá»…)
Nguyện dữ nê táºn nhất bôi
(Xin được cùng cạn với anh một ly)
Tụ dữ tán ký tâm gián
(Hợp và tan để trong lòng)
Váºt vong tình nghÄ©a trưá»ng tồn hà o khÃ
(Äừng quên tình nghÄ©a, hà o khà còn mãi)
Nháºt háºu tái tương tri vị vãn
(Ngà y sau lại biết nhau cũng không muộn)
Ca xong, rượu cũng cạn. Lục Tiểu Phụng đặt đũa và ly xuống, quay lưng bước đi.
- Cháºm má»™t chút!
Tây Môn Xuy Tuyết vừa gá»i vừa đứng dáºy, y bước lại chá»— Lục Tiểu Phụng.
Tây Môn Xuy Tuyết không nói, y chỉ đưa hai bà n tay ra.
Hai bà n tay y nắm chặt lấy cổ tay của Lục Tiểu Phụng, bà n tay của Lục Tiểu Phụng cũng nắm chặt lấy cổ tay của Tây Môn Xuy Tuyết.
Tây Môn Xuy Tuyết ngâm khẽ bằng giá»ng xúc động :
- Váºt vong tình nghÄ©a trưá»ng tồn hà o khÃ
Nháºt háºu tái tương tri vị vãn
Trong cặp mắt cá»§a Tây Môn Xuy Tuyết đã có lệ nóng. Lục Tiểu Phụng buông cổ tay Tây Môn Xuy Tuyết ra, bước mạnh ra khá»i nhà .
Chỉ nghe tiếng ca hà o phóng cá»§a Lục Tiểu Phụng, còn Ä‘ang vang vá»ng lại trong mà n đêm :
- Váºt vong tình nghÄ©a trưá»ng tồn hà o khÃ
Nháºt háºu tái tương tri vị vãn.
Gió, gió biển.
Sóng biển nhẹ vá»— trên bá», cái âm luáºt tiết tấu ấy nhẹ nhà ng truyá»n và o trong tai Lục Tiểu Phụng.
Chà ng nhớ lại một thứ tiếng động, tiếng động của hơi thở.
Hơi thở nhè nhẹ nhịp nhà ng của Sa Mạn lúc ngủ say.
Chà ng bỗng hiểu ra một chuyện.
Chà ng hiểu ra, tại sao tình nhân thÃch đến bá» biển nhìn mặt nước biển mênh mang, để tìm những ká»· niệm ngà y xưa.
Thì ra sóng biển nhẹ vỗ trên bỠcát, trên đá, cũng giống như tiếng thì thầm bên tai của tình nhân.
Ngồi bên bá» biển nhá»› lại những ká»· niệm ngá»t ngà o là m ngưá»i ta khó quên, là m ngưá»i ta nhá»› mãi trong lòng. Lục Tiểu Phụng quyết định má»™t chuyện.
Nếu chà ng muốn định cư, chà ng sẽ cùng Sa Mạn định cư ở gần bỠbiển.
Nhưng mà , Sa Mạn thì sao?
Sa Mạn, Sa Mạn, em đang ở dâu?
Äèn, đèn đã được đốt lên.
Äèn nằm trong tay Lục Tiểu Phụng.
Ãnh đèn Ä‘ang di động, bởi vì chân cá»§a Lục Tiểu Phụng Ä‘ang di động.
Không có, không có gì cả.
Lục Tiểu Phụng đã chiếu đèn soi khắp má»i nÆ¡i, ngay cả má»™t ám hiệu cÅ©ng không phát hiện ra.
Lão Thực hòa thượng không để lại một ám hiệu gì cả sao?
Lục Tiểu Phụng cho rằng đây là má»™t Ä‘iá»u không thể tưởng tượng được.
Y trăm phương ngà n kế, chắc chắn là muốn ép buá»™c Lục Tiểu Phụng phải và o tròng, chuyện bắt cóc Sa Mạn, chắc chắn cÅ©ng là vì muốn bức bách chà ng phải gia nháºp.
Chuyện nà y không khác gì tá»›i chá»— đánh bạc. Nhưng chẳng thấy có ngưá»i đánh bạc, váºy thì là m sao đánh?
Nhưng Lục Tiểu Phụng tìm không ra gì cả, chà ng để đèn xuống, chà ng bá»—ng cảm thấy lạnh ngưá»i hẳn Ä‘i.
Lão Thực hòa thượng bắt cóc Sa Mạn có liên hệ gì đến lão đầu hay không?
CÆ¡n sợ hãi cá»§a Lục Tiểu Phụng thoáng chốc đã tiêu tan. Không phải vì chà ng tin là Lão Thá»±c hòa thượng không phải là phưá»ng hiếu sắc, mà vì chà ng đã phát hiện ra má»™t thứ.
Chà ng phát hiện, tháºt ra không phải là má»™t chuyện.
Chỉ có hai chữ Cung Cá»u.
Hai chữ đó không dùng tay viết xuống, mà là dùng đao khắc xuống bà n.
Lục Tiểu Phụng chỉ thuáºn tay cầm đèn Ä‘i khắp nÆ¡i tìm kiếm, nhưng lại bá» quên cái bà n gá»— có khắc hai chữ đó. Hiển nhiên chà ng biết chuyện nà y có liên quan tá»›i Cung Cá»u, nhưng nhìn thấy hai chữ Lão Thá»±c hòa thượng khắc trên bà n, chà ng má»›i thở phà o ra má»™t hÆ¡i.
Bởi vì trong lòng chà ng Ä‘ang có má»™t nổi sợ hãi, chà ng sợ Sa Mạn bị thất tung không liên quan gì đến Cung Cá»u. Hiện tại bao nhiêu nghi ngỠưu tư Ä‘á»u đã bị đánh tan.
Chà ng chỉ cần đối phó vá»›i Cung Cá»u. Muốn tìm Cung Cá»u, chà ng phải Ä‘i tìm Ưng Nhãn Lão Thất.
Muốn tìm Ưng Nhãn Lão Thất, chà ng phải đến Trưá»ng An. Vì váºy Lục Tiểu Phụng bèn nương theo ánh trăng, Ä‘i vá» hướng Trưá»ng An.
Rượu, rượu róc đầy ắp ly.
Ly rượu được Ưng Nhãn Lão Thất cầm lên, đây đã là ly thứ hai mươi bốn trong đêm nay.
Y vẫn như hai mươi ba ly trước, ực một cái nuộc thẳng và o trong bụng.
Uống đến hai mươi sáu ly rồi, Ưng Nhãn Lão Thất ngỡ rằng mình đã say.
Bởi vì y bỗng phát hiện ra, chỗ đặt ly xuống lúc nãy, bây giỠlại có thêm một thanh đao. Y dùng sức dụi mắt mình.
- Ngươi chẳng cần phải dụi mắt, ngươi chưa say đâu.
Má»™t giá»ng nói từ sau lưng y truyá»n lại.
Ưng Nhãn Lão Thất quay đầu lại, chẳng thấy ai.
Ưng Nhãn Lão Thất nhìn chăm chăm và o thanh Ä‘ao trên bà n, há»i :
- Sao ngươi biết ta chưa say?
- Bởi vì thanh Ä‘ao ngươi Ä‘ang nhìn, rõ rà ng là thanh Ä‘ao tháºt, không phải là ảo giác cá»§a ngươi.
Giá»ng nói lại vang lên từ sau lưng y.
Ưng Nhãn Lão Thất chá» giá»ng nói còn Ä‘ang nói ná»a chừng bá»—ng quay phắt đầu lại, nhưng cÅ©ng chẳng thấy ai, giá»ng nói vẫn từ phÃa sau lưng y truyá»n lại.
Ưng Nhãn Lão Thất bá»—ng quay lại, cầm thanh Ä‘ao trên bà n lên há»i :
- Äây là thanh Ä‘ao cá»§a ta sao?
Giá»ng nói lại vang lên :
- Vốn là của ngươi.
Ưng Nhãn Lão Thất há»i :
- Bây giỠthì sao?
- Bây giỠcũng là của ngươi.
- Thế thì tại sao ngươi lấy đao đi mất mấy ngà y?
- Bởi vì ta muốn mượn Ä‘ao láºp oai.
- Tại sao phải là m váºy?
- Như váºy ngươi má»›i lại Trưá»ng An.
- Ngươi rất hiểu ta, ngươi là ai?
- Ta không hiểu ngươi, ta là Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng nói xong, ngưá»i chà ng đã ngồi xuống đối diện vá»›i Ưng Nhãn Lão Thất.
Ưng Nhãn Lão Thất há»i :
- Tại sao ngươi muốn dụ ta lại Trưá»ng An?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Bởi vì ta muốn ngà y tháng của ta trôi qua thoải mái.
Ưng Nhãn Lão Thất há»i :
- Chuyện nà y có liên quan đến chuyện ngà y tháng của ngươi sao?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Có. Bởi vì lúc ngươi Ä‘i tìm Tây Môn Xuy Tuyết, ngưá»i Ä‘ang ở nhà y, tấu xảo là ta.
Nếu ta không dụ ngươi Ä‘i chá»— khác, ngươi ở không cứ lại là m phiá»n, ta còn có ngà y tháng nà o thoải mái được sao?
Ưng Nhãn Lão Thất há»i :
- Tại sao ngươi ở trong nhà Tây Môn Xuy Tuyết?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Bởi vì ta phải chỠy vỠlại.
Ưng Nhãn Lão Thất há»i :
- Y đi đâu?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Y Ä‘i đón Sa Mạn vá».
Ưng Nhãn Lão Thất há»i :
- Sa Mạn đâu?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Äón không được.
Ưng Nhãn Lão Thất há»i :
- Äón không được?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Vì váºy ta má»›i lại Trưá»ng An.
Ưng Nhãn Lão Thất há»i :
- Sa Mạn ở Trưá»ng An?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ta không biết.
Ưng Nhãn Lão Thất há»i :
- Ngươi lại Trưá»ng An tìm ai?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Tìm ngươi.
Ưng Nhãn Lão Thất há»i :
- Tìm ta? Tìm ta là m gì? Ta không biết Sa Mạn ở đâu cả.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ngươi biết.
Ưng Nhãn Lão Thất há»i :
- Ta biết? Sao ngay cả ta cũng không biết mình biết, ngươi lại biết ta biết?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Thế mà ta biết ngươi biết.
Ưng Nhãn Lão Thất hồ đồ cả lên.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Nhưng ta biết ngươi còn biết má»™t ngưá»i Ä‘ang ở đâu.
Ưng Nhãn Lão Thất sáng mắt lên nói :
- Ngưá»i nà y biết Sa Mạn Ä‘ang ở đâu?
Lục Tiểu Phụng cưá»i cưá»i, chỉ tiếc chà ng chỉ còn có hai hà ng lông mà y.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Không phải ta đã nói, ngươi chẳng say tà nà o sao?
Ưng Nhãn Lão Thất há»i :
- Ngưá»i nà y là ai?
Lục Tiểu Phụng nói dằn từng tiếng một :
- Cung Cá»u.
Lúc Ưng Nhãn Lão Thất uống đến ly thứ mưá»i sáu, trong đại sảnh cá»§a khách Ä‘iếm chỉ còn thừa má»™t mình y.
Lúc Lục Tiểu Phụng lại gặp y, y đang uống ly thứ hai mươi bốn.
Trong đại sảnh vốn chỉ có hai ngưá»i bá»n há». Hiện tại cÅ©ng không có ai khác, chỉ bất quá bá»—ng có thêm má»™t tiếng động.
Má»™t tiếng động cá»§a nhiá»u thứ ám khà xé gió bay lại.
Lục Tiểu Phụng phản ứng có nhanh Ä‘i nữa, cÅ©ng còn cháºm Ä‘i má»™t chút xÃu. Tháºt ra cháºm không phải là chà ng, mà là Ưng Nhãn Lão Thất.
Bởi vì tuy Ưng Nhãn Lão Thất không uống say, nhưng uống xong hai mươi sáu ly rượu và o bụng rồi, phản ứng không khá»i cháºm Ä‘i nhiá»u lắm.
Vì váºy lúc Lục Tiểu Phụng kéo tay Ưng Nhãn Lão Thất bay lên không thì đã quá trá»… rồi.
Lục Tiểu Phụng dĩ nhiên không bị thụ thương, thụ thương chỉ có một mình Ưng Nhãn Lão Thất.
Bởi vì đối tượng ám khà nhắm và o, vốn không phải là Lục Tiểu Phụng, mà là ngưá»i bá»n há» muốn giết là Ưng Nhãn Lão Thất.
Xông phá mái ngói, xông tá»›i giữa đưá»ng, Lục Tiểu Phụng không có ý muốn rượt theo ngưá»i đã phóng ra ám khÃ. Chà ng có hai lý do không cần phải rượt theo y.
Thứ nhất, ngưá»i phóng ám khÃ, phóng ra xong nhất định sẽ quay đầu bá» chạy, nhất định không đứng đó xem đối phương đã bị ám khà giết chết hay chưa. Bởi vì bá»n há» biết bá»n há» Ä‘ang đối phó vá»›i ngưá»i nà o, nếu bá»n há» muốn xem xét rõ rà ng, bá»n há» chỉ còn má»™t đưá»ng để Ä‘i : đưá»ng chết.
Ngưá»i bá»n há» muốn giết không phải là Lục Tiểu Phụng, mà là Ưng Nhãn Lão Thất, vì váºy có thể thấy rằng bá»n hỠđã giám thị y từ lâu, muốn giết y chắc chắn là để bịt miệng, vì váºy chuyện quan trá»ng nhất trước mắt cá»§a Lục Tiểu Phụng là muốn Ưng Nhãn Lão Thất nói ra cái bà máºt cá»§a Cung Cá»u Lục Tiểu Phụng không nghe được Ưng Nhãn LãO Thất nói ra bà máºt cá»§a Cung Cá»u.
Chà ng chỉ nghe được những lá»i hối háºn tiếc nuối cá»§a y.
Tuy chà ng biết Ưng Nhãn Lão Thất trúng phải ám khà cá»±c kỳ lợi hại, không còn sống được bao lâu, chà ng không hỠđả Ä‘oạn những lá»i ấp úng cuối cùng cá»§a Ưng Nhãn Lão Thất.
Những lá»i sám hối cá»§a má»™t ngưá»i trước khi chết, là con đưá»ng cuối cùng ngưá»i ta có để tìm được bình an trong lòng mình, là m sao Lục Tiểu Phụng nhẫn tâm đả Ä‘oạn?
Vì váºt Lục Tiểu Phụng chỉ còn cách yên lặng nghe.
Gương mặt cá»§a Ưng Nhãn Lão Thất từ Ä‘au khổ dần dần biến thà nh bình tÄ©nh, y nhìn Lục Tiểu Phụng há»i :
- Ngươi tha thứ cho ta?
Lục Tiểu Phụng gáºt gáºt đầu, cặp mắt chà ng đã đầy những lệ.
Tổng thá»§ lãnh cá»§a Tháºp Nhị Liên Hoà n á»’, Ưng Nhãn Lão Thất má»™t Ä‘á»i vùng vẫy, có ai ngá», chỉ vì thêm má»™t chút tiá»n bạc, lại đến nổi như thế nà y? Không những thế, những món tiá»n đó đối vá»›i Ưng Nhãn Lão Thất, chẳng có tà Ãch lợi gì, bởi vì y đã có quá đủ tiá»n để xà i không bao giá» hết.
Nhìn thấy Lục Tiểu Phụng gáºt đầu, biết Lục Tiểu Phụng đã tha thứ cho y, trên gương mặt Ưng Nhãn Lão Thất lá»™ ra má»™t nụ cưá»i.
Y thá»u thà o :
- Ta... ta... có má»™t... má»™t bà máºt... nói... cho... ngươi... biết.
Lục Tiểu Phụng không nói gì cả, chà ng láºp tức đưa tai ká» và o miệng y.
Lục Tiểu Phụng nghe được ba chữ.
Ba chữ cuối cùng trong Ä‘á»i Ưng Nhãn Lão Thất :
- Cung Cá»u thái...
Cung Cá»u thái?
Cung Cá»u thái gì?
Lục Tiểu Phụng nhìn đăm đăm và o miếng đất trên má»™, chau mà y suy nghÄ© bà máºt trong cái câu Ưng Nhãn Lão Thất đã nói cho chà ng nghe trước khi chết.
Cung Cá»u thái quá pháºn?
Cung Cá»u thái khà trưởng?
Cung Cá»u thái hữu thế lá»±c?
Cung Cá»u thái lợi hại?
Là “thái†quá hay là thư “thái�
Cung Cá»u ở Thái SÆ¡n?
Cung Cá»u bà máºt ở Thái SÆ¡n?
Cung Cá»u địa bà n ở Thái SÆ¡n?
Cung Cá»u giấu trân châu bảo ngá»c ở Thái SÆ¡n?
Lục Tiểu Phụng quyết định bỠqua không nghĩ đến chuyện đó nữa.
Äối vá»›i Ưng Nhãn Lão Thất mà nói, y chết nhưng trong lòng rất bình thản, có thê nói là chết được an ổn, nhưng đối vá»›i Lục Tiểu Phụng, Ưng Nhãn Lão Thất còn chưa nói ra được bà máºt cá»§a Cung Cá»u, y chết, xem ra có chá»— không được đáng lắm.
Lục Tiểu Phụng bá»—ng cảm thấy cảm khái vô cùng: ngưá»i đã chết, là đã hết, ngưá»i còn sống, còn có bao nhiêu ân cừu oán háºn, muốn thanh toán cÅ©ng thanh toán không xong?
Ngưá»i trong giang hồ, quả tháºt không là m chá»§ được thân mình?
Lục Tiểu Phụng lại cảm thấy muốn quy ẩn.
NghÄ© đến chuyện quy ẩn giang hồ, chà ng láºp tức nghÄ© đến cái ngưá»i bầu bạn vá»›i mình.
NghÄ© đến Sa Mạn, máu cá»§a chà ng láºp tức chạy nhanh lên.
Sa Mạn đang ở đâu?
Lão Thực hòa thượng đang ở đâu?
Cung Cá»u Ä‘ang ở đâu?
Chà ng phải đi đâu để tìm Sa Mạn?
Chà ng phải Ä‘i vá» hướng nà o, má»›i tìm ra tung tÃch cá»§a Sa Mạn?
Chà ng không biết.
Chà ng chỉ biết má»™t Ä‘iá»u. Chà ng phải Ä‘i tìm, Ä‘i tìm kiếm.
Nếu chẳng thấy bóng dáng bá»n hỠở đâu, cách duy nhất cá»§a chà ng là , tá»± mình khoe hà nh tung cá»§a mình ra, cho bá»n Cung Cá»u tìm lại.
Vì váºy chà ng quyết định là m má»™t chuyện : đến Trưá»ng An náo loạn má»™t tráºn.
Thà nh phố náo nhiệt, thà nh phố náo nhiệt trong hoà ng hôn.
Ngưá»i qua kẻ lại, xe ngá»±a qua lại, Lục Tiểu Phụng cÅ©ng nháºp và o trong đám ngưá»i.
Quán ăn. Quán ăn ở Trưá»ng An.
Lục Tiểu Phụng Ä‘i qua ba mươi tám quán ăn, bèn quyết định bước và o trong Trưá»ng An phạn Ä‘iếm. Bởi vì Trưá»ng An phạn Ä‘iếm là chá»— nhiệt náo nhất, lá»›n nhất, sạch sẽ nhất.
Quan trá»ng nhất là , chà ng phát hiện ra, Trưá»ng An phạn Ä‘iếm đã có đầy khách trong đó.
Bước và o cá»a lá»›n phạn Ä‘iếm, ngay cả phổ ky cÅ©ng báºn quá không kịp lại chà o khách. Chà ng rất cao hứng, bởi vì đấy là điá»u chà ng Ä‘ang muốn.
Chà ng nhìn quanh má»™t lượt, thấy có má»™t bà n vuông có ba ngưá»i ngồi, ba gã đại hán lá»±c lưỡng mà y thô mắt lá»›n.
Lục Tiểu Phụng quyết định chá»n ba gã đại hán nà y là m đối tượng.
Lục Tiểu Phụng đứng ngay chá»— trống chÃnh giữa hai gã đại hán.
Lục Tiểu Phụng nhìn ba gã đang ngẩng đầu lên nhìn mình :
- Ta ngồi đây được không?
- Không được.
Äấy là giá»ng cá»§a má»™t ngưá»i trong bá»n.
Lục Tiểu Phụng kéo ghế ngồi xuống.
Ba gã đại hán sáu con mắt đang trừng lớn lên.
- Ta đã nói không được, ngươi có điếc không?
Lục Tiểu Phụng nhìn gã Ä‘ang nói cưá»i cưá»i :
- Ta không phải kẻ điếc.
- Váºy thì sao ngưá»i còn không cút Ä‘i?
Giá»ng nói cá»§a gã đại hán đã thấy cao lên.
- Ta cút không được, bởi vì tuy ta không phải là kẻ Ä‘iếc, ta là má»™t ngưá»i.
- Ngươi là ai?
- Ta là Lục Tiểu Phụng.
Ba gã đại hán ngốc mặt ra, sau đó cả ba cùng ngẩng mặt lên trá»i cưá»i ha hả. Má»™t ngưá»i trong bá»n còn thò tay ra sá» sá» trên miệng Lục Tiểu Phụng chá»— hà m râu bị cạo, nói :
- Ngươi là Lục Tiểu Phụng?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ta là Lục Tiểu Phụng.
Ngưá»i đó nói :
- Váºy thì, ngươi biết ta là ai không?
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Ngươi là ai?
Ngưá»i đó nói :
- Ta hỠLục.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Sao?
Ngưá»i đó nói :
- Ta tên là Lục Äại Long.
Lục Tiểu Phụng vỗ tay nói :
- Hay, tên hay.
Ngưá»i đó nhìn Lục Tiểu Phụng má»™t cách kỳ dị.
Lục Tiểu Phụng cầm ly rượu trước mặt gã “Lục Äại Long†lên, nói :
- Äây, ta kÃnh ngươi má»™t ly.
“Lục Äại Long†ngẩn mặt ra.
Lục Tiểu Phụng ực một hơi cạn ly nói :
- Ngươi tên là Äại Long, ta tên là Tiểu Phụng, chúng ta đúng là má»™t cặp.
“Lục Äại Long†đáºp bà n má»™t cái, cao giá»ng nói :
- Äúng váºy, lão tá» Ä‘i vá»›i nhi tá», đại long Ä‘i vá»›i tiểu phụng, ta tưởng ngươi cÅ©ng hiểu chuyện đó?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Chuyện đó có gì không hiểu? Nhưng ta có chỗ không hiểu lắm.
Ngưá»i đó nói :
- Chỗ nà o?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ai là lão t� Ai là nhi t�
Ba ngưá»i cùng cưá»i ha hả lên, hình như đây là chuyện buồn cưá»i nhất trong Ä‘á»i cá»§a bá»n há», cưá»i lăn quay bò cà ng, cả má»™t phòng ăn Ä‘á»u nhìn và o bá»n há», cả bà n rượu thịt Ä‘ang rung cả lên.
Còn má»™t gã đại hán cưá»i lá»›n, vừa chỉ và o Lục Tiểu Phụng vừa nói :
- Ngươi không hiểu tháºt sao?
Lục Tiểu Phụng nghiêm trang nói :
- Không hiểu tháºt.
Gã đại hán Ä‘ang cưá»i lá»›n bá»—ng ngưng bặt lại, còn hai gã kia cÅ©ng không cưá»i nữa.
Nụ cưá»i trên mặt bá»n há» bá»—ng dưng biến thà nh nét mặt khổ sở tháºt khó coi. Bởi y bá»n há» thấy Lục Tiểu Phụng nhẹ nhà ng vá»— và o mé cạnh bà n, miếng gá»— cạnh bà n đã bị biến thà nh gá»— vụn rÆ¡i lả tả xuống đất.
Bá»n há» cưá»i không nổi, trong dầu bá»n há» bá»—ng nổi lên má»™t ý niệm : không chừng ngưá»i nà y quả thá»±c là Lục Tiểu Phụng.
Vì váºy gương mặt bá»n há» bèn lá»™ vẻ rất ưu sầu lấm lét nhìn Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng báºt cưá»i.
Lục Tiểu Phụng cưá»i nói :
- Các ngươi còn chưa trả lá»i câu há»i cá»§a ta.
“Lục Äại Long†giở giá»ng đưa đám ma ra há»i :
- Câu há»i gì?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ai là lão t� Ai là nhi t�
“Lục Äại Long†bá»—ng thò tay ra đánh và o mặt mình hai bạt tai nói :
- Ông là lão tá», tôi là con rùa con cá»§a ông.
Phách phách hai tiếng, y nói xong lại đánh cho mình thêm hai bạt tai nữa.
Lục Tiểu Phụng lại lắc đầu, nói :
- Trả lá»i tráºt rồi.
Biểu tình trên gương mặt cá»§a “Lục Äại Long†lại cà ng khó coi, sém chút nữa là muốn khóc lên, y há»i :
- Trả lá»i sai rồi? Không lẽ ông là m con rùa con cá»§a tôi?
Phách phách, gã đại hán bên cạnh “Lục Äại Long†tát cho y hai bạt tai.
Gã đại hán ấy nói :
- Xin lỗi Lục đại gia, y ngu ngốc lắm, y không biết ăn nói, ông đại nhân đại lượng, xin ông buông tha giùm chúng tôi.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ta có muốn các ngươi là m gì đâu, các ngươi là m khó ta đấy chứ, váºy thì ngươi nói Ä‘i, ai là lão tá», ai là nhi tá»?
Ba ngưá»i đồng thá»i quỳ xuống, hướng vá» Lục Tiểu Phụng cúi đầu, nói :
- Ông là lão tá», chúng tôi Ä‘á»u là con rùa con cá»§a ông.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Tại sao các ngươi lại cùng sai cả với nhau?
Ba ngưá»i mở tròn mắt nhìn Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Gió trên trá»i, có biết sinh ra chim ra rùa không?
Ba ngưá»i cùng trả lá»i má»™t giá»ng :
- Không.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Váºy thì con rùa con cá»§a ta từ đâu ra?
Phách phách sáu tiếng vang lên, má»—i ngưá»i lại đánh và o mặt mình hai cái bạt tai.
Lục Tiểu Phụng ba tiếng đó, cứ váºy mà vang dá»™i lên trong cái phố náo nhiệt cá»§a Trưá»ng An.
Lục Tiểu Phụng biết rằng, không bao lâu nữa, má»i ngưá»i trong giang hồ ai ai cÅ©ng Ä‘á»u biết, Lục Tiểu Phụng Ä‘ang ở Trưá»ng An.
Trong đó dÄ© nhiên bao quát cả Cung Cá»u và Lão Thá»±c hòa thượng. Nếu như Cung Cá»u muốn tìm Lục Tiểu Phụng, y có thể lại Trưá»ng An mà gặp.
Thá»i gian, là má»™t thứ gì rất kỳ cục. Äối vá»›i má»™t ngưá»i chuyên cần, thá»i gian Ä‘i qua như tên bay, Ä‘i qua không kịp là m gì cả. Äối vá»›i má»™t ngưá»i lưá»i biếng, thá»i gian sẽ như con trâu Ä‘ang Ä‘i chầm cháºm, quá dà i Ä‘i.
Ngưá»i sung sướng hy vá»ng thá»i gian ngưng Ä‘á»ng lại, ngưá»i tịch mịch hy vá»ng thá»i gian mau mau trôi qua.
Trong má»™t khoảng thá»i gian như nhau, có ngưá»i sinh ra, có ngưá»i chết Ä‘i, có ngưá»i sung sướng, có ngưá»i ưu sầu.
NghÄ© đến cái vấn đỠ“thá»i gianâ€, trong đầu cá»§a Lục Tiểu Phụng bá»—ng nổi lên má»™t ý nghÄ© : Trong phút giây nà y, Sa Mạn Ä‘ang nghÄ© gì nhỉ?
Dĩ nhiên Sa Mạn đang nghĩ đến Lục Tiểu Phụng.
Má»—i ngà y, nà ng ngồi đó mong đợi sẽ có kỳ tÃch xuất hiện, Lục Tiểu Phụng bá»—ng hiện ra trước mặt nà ng. Có nhiá»u lần, nà ng bá»—ng cảm thấy máu trong ngưá»i nóng lên, muốn Ä‘i tìm Lục Tiểu Phụng, nhưng nà ng biết, đấy là chuyện không thể là m được.
Nà ng ở nÆ¡i đây sinh hoại rất thoải mái, lúc nà o cÅ©ng có a hoà n hầu hạ, không những váºy còn rất tá»± do Ä‘i qua Ä‘i lại trong vưá»n hoa. Nà ng biết Lão Thá»±c hòa thượng không lo nà ng chạy trốn.
Nà ng sống đã lâu ở trên đảo, bao nhiêu chuyện trên đất liá»n, nà ng đã quên mất, dù nà ng có trốn ra khá»i nÆ¡i có vẻ giống cung phá»§ nà y, nà ng còn chạy Ä‘i đâu khác được? Nà ng đã biết rõ rà ng Ä‘iá»u nà y, vì váºy nà ng ngồi yên nÆ¡i nà y chá», chá» mệnh váºn sẽ đưa đẩy mình.
Nà ng không nghĩ gì cả, nà ng chỉ để hết tâm tư nghĩ đến Lục Tiểu Phụng, nà ng nhớ lại những ngà y sống chung với Lục Tiểu Phụng, nhớ lại những giây phút hoan lạc bên chà ng. Ngà y tháng cứ thế mà trôi qua.
Lão Thá»±c hòa thượng má»—i ngà y Ä‘á»u lại gặp nà ng má»™t lần, má»—i lần Ä‘á»u trầm ngâm không nói má»™t lá»i.
Hôm nay ngoại lệ.
Lão Thá»±c hòa thượng bước và o mặt mà y tươi rói, vừa gặp Sa Mạn đã cao giá»ng nói :
- Tin vui.
Sa Mạn vẫn ra vẻ lưá»i biếng há»i :
- Tin vui gì?
Lão Thực hòa thượng nói :
- Cái tin vui mà cô rất muốn biết.
Lục Tiểu Phụng.
Nà ng ráng đè nén nổi mừng rỡ trong lòng, lấy giá»ng hững há» ra nói :
- Các ngươi có tin tức gì vỠLục Tiểu Phụng?
Lão Thực hòa thượng nói :
- Y ở Trưá»ng An.
Sa Mạn há»i :
- Trưá»ng An? Trưá»ng An cách đâu bao xa?
Lão Thực hòa thượng nói :
- Ba ngà y đưá»ng.
Sa Mạn không nói gì nữa.
Nhưng Lão Thực hòa thượng nói :
- Ta khuyên cô đừng nghĩ đến chuyện đó.
Sa Mạn ngẩn ngưá»i ra há»i :
- Ta nghĩ đến chuyện gì?
Lão Thực hòa thượng nói :
- Cô muốn trốn khá»i chá»— nà y, Ä‘i tìm Lục Tiểu Phụng.
Sa Mạn nói :
- Ngươi tháºt là con giun trong bụng cá»§a ta.
Lão Thực hòa thượng nói :
- A Di Äà Pháºt, hòa thượng chẳng qua chỉ có chút bản lãnh Ä‘oán vẻ mặt thế thôi.
Lão Thực hòa thượng nhìn Sa Mạn nói :
- Ta khuyên cô đừng trốn đi, là chuyện tốt cho cô.
Sa Mạn không hiểu há»i :
- Tại sao là chuyện tốt cho ta?
Lão Thực hòa thượng nói :
- Bởi vì nếu cô Ä‘i mất, cô lại Trưá»ng An, cô sẽ không gặp Lục Tiểu Phụng.
Sa Mạn há»i :
- Tại sao? Y không phải ở Trưá»ng An sao?
Lão Thực hòa thượng nói :
- Ba hôm trước.
Sa Mạn há»i :
- Còn bây gi�
Lão Thực hòa thượng nói :
- Hiện tại không chừng y đã đến nơi nà y.
Sa Mạn há»i :
- Nơi nà y?
Lão Thực hòa thượng nói :
- Nơi nà y có nghĩa là ở gần đây, y còn chưa có thể tới đây được.
Sa Mạn há»i :
- Tại sao?
Lão Thực hòa thượng nói :
- Bởi vì chúng ta còn chưa muốn y gặp cô.
Sa Mạn há»i :
- Các ngươi tÃnh chừng nà o má»›i cho ta gặp y?
Lão Thực hòa thượng nói :
- Câu há»i cá»§a cô chỉ có má»™t câu trả lá»i, câu trả lá»i chỉ có ba chữ.
Sa Mạn há»i :
- Ba chữ gì?
Lão Thực hòa thượng nói :
- Tới lúc đó.
Tới lúc đó, cũng có nghĩa là không bao giỠtới.
Bởi vì, nếu Lục Tiểu Phụng không đáp ứng yêu cầu cá»§a bá»n Cung Cá»u, lúc y gặp lại Sa Mạn, có thể là lúc nà ng đã chết.
Vì váºy, lúc Lão Thá»±c hòa thượng sai ngưá»i Ä‘i đưa Lục Tiểu Phụng vá», ở trong tòa trang viện hà o hoa nà y, lúc chà ng há»i Lão Thá»±c hòa thượng chừng nà o má»›i gặp Sa Mạn, Lão Thá»±c hòa thượng trả lá»i là “tá»›i lúc đóâ€, Lục Tiểu Phụng láºp tức hiểu rằng, chà ng chỉ còn dá»±a và o được chÃnh mình.
Chà ng biết dụng ý cá»§a Cung Cá»u, đón chà ng lại đây, là nói cho chà ng biết, Sa Mạn Ä‘ang ở quanh đây, nhưng Lục Tiểu Phụng không thể nà o gặp được nà ng. Biết rõ rà ng là Sa Mạn ở quanh đây mà không gặp, Lục Tiểu Phụng chỉ còn biết nóng nảy thêm, trong lòng cá»§a Lục Tiểu Phụng cà ng nóng nảy chừng nà o, không chừng cà ng dá»… thuyết phục chà ng chừng đó.
Lục Tiểu Phụng hiểu váºy, y cÅ©ng hiểu váºy, đợi ở đây cà ng lâu chừng nà o, mình cà ng không dá»… gì kiên trì chừng đó.
Vì váºy chà ng vừa và o ở trong chá»— Lão Thá»±c hòa thượng đã sắp xếp cho mình, chà ng bèn không khách khà gì cả ăn uống thoải mái má»™t tráºn. Sau đó chà ng bèn vùi đầu ngá»§ má»™t giấc.
à chà cá»§a con ngưá»i tháºt tình cÅ©ng kỳ diệu, trong lòng nghÄ© mình phải thức dáºy lúc nà o, quả tháºt ngá»§ đến lúc đó, láºp tức tá»± nhiên thức dáºy.
Lúc Lục Tiểu Phụng tỉnh lại, trá»i Ä‘ang giữa khuya, chÃnh là lúc chà ng dá»± định dáºy hà nh động.
Không có trăng sáng, sao đầy trá»i. Lục Tiểu Phụng hÃt má»™t hÆ¡i tháºt sâu và o cái không khà mát mẻ, chà ng cảm thấy mình mẫy Ä‘á»u rất sảng khoái.
Äứng ở trên mái nhà , nương và o ánh sao đêm, Lục Tiểu Phụng nhìn qua má»™t lượt, từng dãy từng dãy phòng ốc bà y ra má»™t loạt. Chà ng phát giác ra, chá»— chà ng Ä‘ang ở, thuá»™c dãy phòng nhá» nhất trong đó.
Chà ng biết Sa Mạn không ở trong dãy phòng đó, bởi vì lấy khà phái cá»§a Cung Cá»u, nhất định y không chịu ở trong má»™t căn nhà nhá» như váºy, nhất định y phải ở trong má»™t toà nhà đồ sá»™.
Lục Tiểu Phụng chỉ cần tìm ngôi nhà nà o lớn nhất, chà ng rất có cơ hội tìm ra được Sa Mạn.
Äấy là ý nghÄ© má»c ngay ra trong đầu khi chà ng nghe Lão Thá»±c hòa thượng nói đến câu “tá»›i lúc đóâ€.
Chà ng nhất định không thể ngồi yên ở đó khổ sở chỠđợi, chà ng phải đi tìm cho được Sa Mạn. Chà ng có lòng tin.
Lục Tiểu Phụng không há» tÃnh sai. Chỉ tiếc là Cung Cá»u tÃnh còn nhanh hÆ¡n chà ng.
Vì váºy lúc chà ng tìm đến nÆ¡i tòa nhà đồ sá»™ ấy, tìm đến chá»— Sa Mạn vốn vừa cư trú, Sa Mạn không còn ở đó nữa.
Lão Thực hòa thượng ở đó.
Lão Thá»±c hòa thượng lá»™ vẻ mặt ta đây đã tÃnh đúng nhà ngươi sẽ lại, nói :
- Ngươi thông minh lắm.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Chỉ tiếc là có ngưá»i còn thông minh hÆ¡n ta.
Lão Thực hòa thượng nói :
- Ngưá»i đó không thông minh hÆ¡n ngươi.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Sao?
Lão Thực hòa thượng nói :
- Ngưá»i đó chẳng qua chỉ nghe báo cáo, nói rằng ngưá»i không còn nằm trên giưá»ng, do đó y vá»™i vã Ä‘em Sa Mạn Ä‘i chá»— khác, để ta lại đây.
Lục Tiểu Phụng cao giá»ng há»i :
- Äể ngươi lại đây? Tại sao để ngươi lại đây? Ta có tìm ngươi đâu?
Lão Thá»±c hòa thượng cưá»i nói :
- A Di Äà Pháºt, sắc tức là không, Sa Mạn chÃnh là Lão Thá»±c hòa thượng, ngươi gặp ta cÅ©ng như đã gặp được Sa Mạn thế thôi.
Lục Tiểu Phụng rất muốn cưá»i, nhưng tháºt tình chà ng cưá»i không nổi.
Vì váºy chà ng chỉ còn nước bước tá»›i, bước tá»›i gần Lão Thá»±c hòa thượng, dang hai tay ra.
Lão Thá»±c hòa thượng há»i :
- Ngươi tÃnh là m gì váºy?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Không phải ngươi mới nói, gặp ngươi cũng như gặp Sa Mạn sao?
Lão Thực hòa thượng nói :
- Äúng váºy.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ta gặp Sa Mạn chuyện đầu tiên, là ôm lấy nà ng, vì váºy ta cÅ©ng ôm lấy ngươi.
Lão Thực hòa thượng một mặt vừa thoái lui một mặt xua tay nói :
- Chuyện đó là m không được.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Tại sao là m không được?
Lão Thực hòa thượng nói :
- Bởi vì hòa thượng là đà n ông, đà n ông không ôm đà n ông.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Không phải ngươi má»›i nói ngươi chÃnh là Sa Mạn sao?
Lão Thực hòa thượng nói :
- Chuyện đó huyá»n hoặc quá, chúng ta hãy nói đến chuyện khác Ä‘i.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Chuyện khác? Chuyện gì khác?
Lão Thực hòa thượng là m mặt nghiêm trang nói :
- Chuyện lớn.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Chuyện lớn? Chuyện lớn gì?
Lão Thực hòa thượng nói :
- Có liên hệ tá»›i mạng sống cá»§a hai ngưá»i.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Liên hệ tá»›i mạng sống cá»§a hai ngưá»i, trong đó có ta chăng?
Lão Thực hòa thượng nói :
- Ngươi xem, có phải ta đã nói ngươi thông minh lắm hay không?
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Còn ngưá»i kia là Sa Mạn?
Lão Thực hòa thượng nói :
- Há»·, con ngưá»i thông minh như ngươi, tại sao không chịu nghÄ© cho thông má»™t tÃ?
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Ta nghĩ không thông? Ta nghĩ chuyện gì không thông?
Lão Thực hòa thượng nói :
- Äối vá»›i đỠnghị cá»§a lão đầu, tại sao ngươi cứ cố chấp mãi? Cố chấp như váºy là m gì?
Lục Tiểu Phụng nhìn nhìn Lão Thực hòa thượng chăm chăm, lắc đầu nói :
- Tuy trước giá» ta không hiểu ngươi lắm, nhưng ta vốn cho ngươi là kẻ có nguyên tắc, lý do gì là m ngươi thay đổi thế? Tại sao ngươi lại Ä‘i đáp ứng vá»›i lão đầu, là m ngưá»i ẩn hình, là m kẻ thá»§ hạ cho lão ta?
Lão Thực hòa thượng nói :
- Bởi vì ta nghĩ thông được rồi.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Nghĩ thông rồi? Ngươi nghĩ thông được cái gì?
Lão Thực hòa thượng nói :
- Äá»i ngưá»i.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Äá»i ngưá»i? Ngươi hiểu sao?
Lão Thực hòa thượng nói :
- Hiểu.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Ngươi nghÄ© Ä‘á»i ngưá»i là thế nà o?
Lão Thực hòa thượng nói :
- Äá»i ngưá»i là hưởng lạc. Lão Thá»±c hòa thượng ta tu cả má»™t Ä‘á»i, rồi được gì? Kiếp ngưá»i chẳng mấy chốc mà đã qua Ä‘i, tại sao ta Ä‘i ngược đãi chÃnh mình? Lão đầu nói đúng lắm, mau mau hà nh lạc đừng đợi tuổi thiếu niên Ä‘i qua, hối háºn không còn kịp.
Lục Tiểu Phụng lại nhìn Lão Thá»±c hòa thượng chăm chăm má»™t hồi nữa, cưá»i khổ nói :
- Äấy là ngươi đã hiểu Ä‘á»i ngưá»i như thế đấy? Chỉ vì ngươi muốn hưởng lạc, cho nên ngươi gia nháºp và o hà ng ngÅ© cá»§a lão đầu?
Lão Thá»±c hòa thượng há»i :
- Ta sai sao?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ngươi sai rồi. Ngươi có biết Ä‘á»i ngưá»i còn gì khác nữa không?
Lão Thá»±c hòa thượng há»i :
- Còn có gì nữa?
Lục Tiểu Phụng dằn từng chữ một :
- Äạo nghÄ©a, nhân ái, lương tâm.
Lão Thá»±c hòa thượng cưá»i lên há»i :
- Ngươi cố chấp những thứ đó? Äấy có phải là những nguyên nhân ngươi nghÄ© không thông?
Lục Tiểu Phụng mỉm cưá»i nói :
- Bởi vì ta thấy váºy, ta má»›i cố chấp nó, ngươi có hiểu không?
Lão Thực hòa thượng lắc đầu nói :
- Ta không hiểu.
Lục Tiểu Phụng cưá»i khổ nói :
- Tháºt ra ngươi hiểu hay không hiểu cÅ©ng chẳng quan hệ gì, quan hệ là , ngươi và ta nhân sinh quan không giống nhau.
Lão Thực hòa thượng nói :
- Äiá»u đó biểu thân giữa chúng ta ắt phải có xung đột, đấy chÃnh là nguyên nhân chúng ta đối địch vá»›i nhau.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Váºy thì số ngươi đã chú định là ngưá»i thất bại.
Lão Thá»±c hòa thượng há»i :
- Tại sao?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Bởi vì tà ác vÄ©nh viên không bao giá» thắng được chÃnh nghÄ©a.
Lão Thá»±c hòa thượng lại cưá»i lên nói :
- Ngươi đừng quên còn có một câu nói.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Câu gì?
Lão Thực hòa thượng nói :
- Äạo cao lên má»™t thước, ma chướng cao lên má»™t trượng.
Lục Tiểu Phụng cÅ©ng cưá»i lên nói :
- Ngươi có biết là ma chướng và đạo không phải cùng một thứ không?
Lão Thực hòa thượng nói :
- Vốn không phải là một thứ.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Vì váºy, đạo và ma chướng tá»· lệ không ngang nhau, má»™t thước cá»§a đạo, có thể là mưá»i trượng, mà má»™t trượng cá»§a ma chướng, không chừng chỉ là má»™t thước.
Lão Thực hòa thượng yên lặng.
Lục Tiểu Phụng cưá»i nói :
- Ta có má»™t chá»— tháºt không hiểu lắm.
Lão Thá»±c hòa thượng lấy cặp mắt dò há»i nhìn Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng nói tiếp :
- Lão đầu đã có bao nhiêu tay cao thá»§ như ngươi và Cung Cá»u, tại sao còn nhất định phải muốn ta cho được?
Lão Thực hòa thượng nói :
- Bởi vì ngươi hữu dụng nhất.
Lục Tiểu Phụng không hiểu há»i :
- Ta? Ta hữu dụng nhất? VÅ© công cá»§a Cung Cá»u cao hÆ¡n ta, ta còn hữu dụng hÆ¡n y sao?
Lão Thá»±c hòa thượng nói giá»ng rất khẳng định :
- Äúng váºy.
Lần nà y ngưá»i im lặng là Lục Tiểu Phụng.
Lão Thực hòa thượng nói :
- Bởi vì chuyện lão đầu muốn là m, chỉ có ngươi mới là m được.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ngưá»i khác là m không được sao? Ngươi là m không được sao? Cung Cá»u là m không được sao?
Lão Thực hòa thượng nói dằn từng tiếng một :
- Chỉ có ngươi, mới là m được.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Tại sao?
Lão Thực hòa thượng nói :
- Bởi vì trong trưá»ng hợp nà y, chỉ có ngươi, má»›i là ngưá»i chân chÃnh ẩn hình được.
Bởi vì trong trưá»ng hợp nà y, chỉ có ngươi má»›i không là m cho ngưá»i khác phòng bị.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Äó là trưá»ng hợp như thế nà o?
Lão Thá»±c hòa thượng không trả lá»i.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Ngươi không nói được?
Lão Thực hòa thượng nói :
- ÄÆ°á»£c.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Váºy sao ngươi không nói?
Lão Thực hòa thượng nói :
- Ta có thể nói, nhưng không thể nói ở đây.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Ở đâu?
Lão Thực hòa thượng nói :
- Ở nÆ¡i có Cung Cá»u.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Tại sao phải có Cung Cá»u ở đó ngươi má»›i nói được?
Lão Thực hòa thượng nói :
- Bởi vì đây là má»™t bà máºt chấn động thiên hạ, ta mà nói ra, ngươi chỉ có hai con đưá»ng.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Hai con đưá»ng gì?
Lão Thực hòa thượng nói :
- Má»™t là đưá»ng sống, nếu là ngươi đáp ứng là m ngưá»i ẩn hình.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Còn đưá»ng kia là đưá»ng chết?
Lão Thực hòa thượng nói :
- Äúng, đưá»ng chết, bởi vì bà máºt nà y không thể để cho ngươi biết mà còn sống nhăn đó. Vì váºy phải có Cung Cá»u ở má»™t bên má»›i nói cho ngươi nghe.
Lục Tiểu Phụng cưá»i há»i :
- Vì Cung Cá»u giết được ta?
Lão Thực hòa thượng nói :
- Ngươi lại nói đúng nữa.
Lục Tiểu Phụng nói :
- ÄÆ°á»£c, Ä‘i thôi.
Lão Thá»±c hòa thượng há»i :
- Äi? Äi đâu?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Äi gặp Cung Cá»u.
Lão Thá»±c hòa thượng há»i :
- Äi gặp Cung Cá»u? Hiện tại là đi sao?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Äúng váºy, bởi vì ta muốn biết ngay cái bà máºt là m chấn động thiên hạ nà y.
Lão Thá»±c hòa thượng há»i :
- Ngươi có biết ngươi biết xong cái bà máºt nà y, ngươi chỉ còn hai con đưá»ng để Ä‘i không?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ta biết.
Lão Thá»±c hòa thượng há»i :
- Ngươi chuẩn bị Ä‘i con đưá»ng nà o? ÄÆ°á»ng chết? Hay đưá»ng sống?
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Ngươi có muốn chết không?
Lão Thực hòa thượng nói :
- Dĩ nhiên là không. Ai muốn chết bao gi�
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Äúng váºy? Là m sao ta muốn chết được?
Lão Thá»±c hòa thượng phấn khởi há»i :
- Có phải ngươi nói, ngươi chịu là m ngưá»i ẩn hình?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Không là m ngưá»i ẩn hình, không lẽ không sống được sao?
Lão Thá»±c hòa thượng nói như Ä‘inh đóng và o tưá»ng :
- Không được.
Lục Tiểu Phụng cÅ©ng nói như Ä‘inh đóng và o tưá»ng :
- Ta cứ sống cho ngươi coi.
|
 |
|
| |