 |
|

09-09-2008, 05:24 PM
|
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 16
Tiếp nối là những ngà y u ám, gia đình há» Cao không còn tiếng cưá»i. Nhà lạnh ngắt, mây Ä‘en phá»§ vây trong từng hồn ngưá»i. Ở và o thế mặc cảm nhiá»u nhất là Y Vân, lúc nà o nà ng cÅ©ng có cảm tưởng như mình là thá»§ phạm chÃnh cá»§a sá»± xóa tan niá»m vui cÅ©. Gia đình há» Cao phải tuyệt tá»±? Äó là má»™t cái tá»™i lá»›n. Vân không biết bà y tá» ná»—i buồn cá»§a mình vá»›i ai. Nà ng vá» nhà cha mẹ ruá»™t sà và o lòng bà Tiêu khóc:
- Mẹ, bây giỠcon phải là m sao? Phải là m sao đây?
Bà Tiêu không tin chuyện Vân không thể thụ thai được. Bà đưa Y Vân đến 5 ông bác sÄ© để khám, nhưng những câu kết luáºn sau cùng rồi cÅ©ng mang cùng má»™t ý nghÄ©a. Vân bị chứng tiên thiên, dù có mạo hiểm giải phẫu cÅ©ng chưa hẳn là có kết quả. Biết con đưá»ng hy vá»ng có con cá»§a Y Vân đã tuyệt lối, bà Tiêu chỉ còn thở dà i nói vá»›i con:
- Thôi thì nuôi đứa con nuôi Ä‘i, nhiá»u ngưá»i không con há» cÅ©ng chá»n giải pháp đó có gì lạ?
Tiêu Chấn Phong thì đỠnghị dễ thương hơn:
- Không sao hết, đợi Tiểu Kỳ sinh được và i đứa, anh sẽ chá»n má»™t đứa cho vợ chồng em.
Nghe bao đỠnghị, Vân chỉ biết dở khóc dở cưá»i. Nhìn chiếc bụng cá»§a Tiểu Kỳ giống như chiếc bong bóng cà ng ngà y cà ng to hÆ¡n, Y Vân không khá»i không nghÄ©, nếu năm xưa ông bà Cao chá»n Tiểu Kỳ thì...Thiên cÅ©ng đã sá»›m có con rồi? Má»—i lần nghÄ© đến chuyện đó, Vân lại khổ. Chắc chắn mẹ chồng cÅ©ng nghÄ© như ta. Và như thế tá»™i mình cà ng nặng hÆ¡n.
Bà Cao thì tuyệt vá»ng đến cá»±c Ä‘iểm, lúc nà o cÅ©ng thở vắn thở dà i. Ông Cao thì lạnh hÆ¡n, mắt ông lúc nà o cÅ©ng như hai thá»i băng. Trong nhà Ãt ai dám đỠcáºp đến chuyện cÅ©. Nhưng thỉnh thoảng Vân vẫn bắt gặp những lá»i cay đắng:
- Nuôi con nuôi thì cÅ©ng không có gì khó khăn, nhưng đó là con cá»§a ngưá»i ta có dÃnh dấp gì đến máu má»§ nhà há» Cao đâu?
- Con dâu nhà hỠLý đằng kia, cưới vỠmới hai năm mà đã đẻ ba rồi.
- Muốn có cháu không có nghÄ©a là để có trẻ bồng ẵm, mà là muốn có kẽ nối dõi tông đưá»ng, chứ nếu chỉ có nghÄ©a trên thì thiếu gì!
Hoặc:
- Gia đình há» Cao nhà ta không hiểu đã xúc phạm quá»· thần thế nà o mà phải bị trừng phạt như vầy. Ta đâu có là m gì ác nhân thất đức hay tham lam tiá»n cá»§a kẻ khác đâu mà lại xui xẻo thế? Hai đứa nó chỉ nghÄ© đến chuyện tình yêu, đâu thèm để ý gì đến con cái. Chỉ có tụi già chúng ta tư tưởng cổ há»§, không biết tiến bá»™ má»›i đòi há»i chuyện nối dòng. Vì váºy má»—i lần mở miệng ra đỠcáºp tá»›i là bị nói là há»§ láºu, là xưa...
Cứ thế hết câu nà y đến câu khác. Y Vân không chịu nổi nữa, nà ng tưởng chừng như phát Ä‘iên. Và má»™t hôm, khi Hạo Thiên vừa ở sở vỠđã thấy Vân nằm trùm má»n vá»›i nước mắt.
- Y Vân, em là m sao thế?
Vân ngồi dáºy, ôm chầm lấy chồng:
- Chúng ta hãy ly dị nhau đi, anh Thiên!
Thiên tái mặt, nắm chặt bả vai vợ:
- Em nói thế là thế nà o? Em có Ä‘iên không? Tại sao lại ăn nói kỳ cục váºy?
- Em nói tháºt đấy, anh Thiên.
Thiên sa sầm mặt:
- Tháºt? Tại sao? Anh đã là m gì lầm lá»—i?
- Anh không lầm lá»—i, chỉ có định mệnh sai lầm. Y Vân nói - Anh phải biết, nếu đây là thá»i phong kiến cÅ© có lẽ em đã bị Ä‘uổi vá» nhà mẹ Anh Thiên, váºy ta ly dị nhau Ä‘i, để anh có thể tìm má»™t ngưá»i vợ khác có thể sinh con đẻ cái.
Hạo Thiên quát:
- Äừng nói Ä‘iên. Bây giá» là thế ká»· 20 chứ không phải thá»i cổ lá»— sÄ© nà o hết. Anh không muốn em nói tá»›i chuyện nối dõ tông đưá»ng gì cả. Em nên nhá»› rằng anh đã ở nước ngoà i 7 năm, anh đâu là thứ há»§ láºu mặt nghệch? Nếu vì em chẳng sinh con mà bị nặng nhẹ, thì anh sẵn sà ng đưa em ra khá»i gia đình nà y. Anh cần em, yêu em chứ không phải cần má»™t cái máy sinh đẻ, nếu không ai chịu hiểu ta, thì ta đà nh mang tá»™i bất hiếu váºy.
Y Vân hoảng hốt cháºn lá»i Thiên:
- Anh! Anh là m Æ¡n nói nhá» má»™t chút giùm em được không? Anh la lá»›n vầy ai cÅ©ng nghe được hết, anh muốn tá»™i em chồng chất thêm à ? Váºy là m sao em sống được?
Hạo Thiên vẫn còn nóng:
- Ai biểu em đòi ly dị là m chi? Ly dị vá»›i má»™t lý do không có gì dã man cho bằng. Không lẽ em không hiểu là anh yêu em đến độ nà o sao? Trừ trưá»ng hợp em thá»±c sá»± muốn xa anh vì em hết yêu anh thì còn có thể chấp nháºn được. Chứ còn...Em không biết là không có em anh sẽ khổ thế nà o không? Không cần con cái gì hết!
Thiên hét lớn, thái độ của chà ng khiến Vân như chiếc đê ngăn nước bị vỡ, nà ng ngã và o lòng chà ng thổn thức:
- Em sẽ không bao giá» nhắc đến chuyện đó nữa. Anh Thiên, em xin lá»—i anh, em không há» muốn xa anh bao giá».
Hạo Thiên nhắm mắt, những giá»t lệ rÆ¡i xuống má:
- Y Vân, có lẽ định mệnh đã muốn váºy, anh không có quyá»n là m cha nhưng anh muốn em đừng vì lý do đó mà khổ nữa.
Y Vân thút thÃt:
- Lỗi ở em hết, tại em vô phúc. Anh đừng buồn nữa, em xin hứa với anh là từ đây vỠsau em sẽ để anh vui thôi.
Thiên nói:
- Anh vui hay buồn việc đó tùy thuộc em cả. Thà anh bị mất hết tất cả, nhưng không thể mất em được.
Vân rúc đầu và o lòng Thiên:
- Lúc chúng ta mới yêu nhau, em đã phân vân không hiểu anh yêu em đến độ nà o, nhưng bây giỠthì em không còn nghi ngỠgì nữa.
Hạo Thiên xúc động, chà ng cúi xuống nhìn vợ cương quyết:
- Anh sẽ giải quyết vấn đỠcho rõ rà ng mới được.
Và chà ng đẩy Vân qua má»™t bên, định ra ngoà i nhưng đã bị Vân nÃu lại:
- Anh đi đâu?
Thiên nói:
- Äi tìm ba mẹ nói chuyện cho dứt khoát. Nếu ba mẹ nhất định phải có cháu, thì anh sẽ cùng em dá»n ra khá»i nhà nà y. Thà mang tiếng bất hiếu, chứ anh không muốn thấy em chết dần chết mòn như váºy. Không thể để cho buồn khổ quấy rầy mãi Ä‘á»i sống. Y Vân? Anh đã suy nghÄ© kỹ rồi, giải pháp tốt nhất bây giá» chỉ có thể là ta dá»n Ä‘i nÆ¡i khác thôi...
Lá»i Thiên chưa dứt thì cá»a xịch mở. Bà Cao xuất hiện vá»›i đôi mắt đầy lệ. Tất cả những gì đôi vợ chồng trẻ bảo nhau, bà đã nghe thấy hết.
- ÄÆ°á»£c lắm. Hạo Thiên. Con há»c sách Tây nhiá»u, con là thanh niên cá»§a thế hệ 20, con có vợ, có nghá» nghiệp vững chắc, mẹ biết con tá»± láºp được rồi, con đâu cần cha mẹ nữa. ÄÆ°á»£c lắm! Hạo Thiên. Nếu con thấy rằng mình cần phải dá»n ra khá»i nhà nà y con cứ dá»n ngay, để thôi mẹ lại mang tiếng là ức hiếp con dâu con nữa. Bây giá» con lá»›n rồi, bà mẹ đâu còn cần thiết vá»›i con? Mẹ nói tháºt, nếu con dá»n ra khá»i đây là mẹ Ä‘áºp đầu chết ngay. Con muốn mẹ chết, con cứ dá»n.
Hạo Thiên ngỡ ngà ng nhìn mẹ rồi quay lại nhìn Y Vân. Sau cùng chà ng lên tiếng:
- Thế cha mẹ muốn con phải là m sao chứ?
Y Vân không đợi bà Cao Trả lá»i, nà ng xuống giưá»ng nắm lấy đôi tay già nua xiết mạnh:
- Mẹ yên tâm, chúng con sẽ không bao giá» ra khá»i nhà nà y đâu. Mẹ đừng nghe lá»i nói Ä‘iên cá»§a anh Thiên như váºy. Ãt ra con cÅ©ng là má»™t ngưá»i có há»c, có giáo dục. Chuyện con không thể sinh đẻ đã là má»™t tá»™i lá»›n vá»›i cha mẹ, thì là sao dám để gia đình lục đục mãi để cà ng bị bứt rứt lương tâm? Mẹ cứ yên chÃ, con có bất hiếu đến đâu cÅ©ng không bao giá» là m chuyện đó.
Bà Cao vẫn rấm rức khóc:
- Y Vân, mẹ là m sao xá» tệ con? Mẹ đã cố gắng hết sức mình để duy trì tình cảm giữa con vá»›i mẹ. Thế nà o má»›i là m chúng con hà i lòng? Không phải mẹ quý chúng con nhiá»u quá rồi sao?
- Vâng, Y Vân thà nh khẩn - Mẹ đừng buồn nữa, con đã nói vá»›i mẹ, mẹ có đánh con cÅ©ng không ra khá»i nhà nà y.
Hạo Thiên nhìn mẹ rồi nhìn vợ, chà ng thở dà i, ná»—i buồn như những con chuá»™t gáºm nhấm. Không thể đứng nhìn cảnh khổ Ä‘au không lối thoát, Thiên bước tá»›i gưá»ng ngã xuống.
Vấn đỠgiải quyết thế nà o? Không giải quyết được gì cả. Y Vân suy nghĩ mấy ngà y, cân nhắc, tìm hiểu tình yêu của mình với Hạo Thiên, cân nhắc cả vai trò của một đứa bé trong gia đình. Cuối cùng, Vân tìm ra được giải pháp, nà ng đi và o phòng bà Cao:
- Mẹ, con có Ä‘iá»u muốn thưa vá»›i mẹ.
Bà Cao đưa mắt nghi ngá» nhìn Vân. Từ hôm nghe Thiên hăm he muốn dá»n ra khá»i cá»a, bà đã chùn chân, không dám nhắc đến chuyện cháu nối dõi trong gia đình. Bà lo lắng:
- Chuyện gì thế?
Y Vân ngồi xuống cạnh mẹ chồng, nà ng có vẻ tươi hÆ¡n thưá»ng bữa:
- Chuyện có liên hệ đến trẻ con.
BÃ Cao xua tay:
- Trẻ con à ? Thôi đừng nhắc tới chuyện đó nữa, mẹ đã biết đó không phải là lỗi ở con.
Y Vân nắm tay mẹ chồng:
- Con không phải nói chuyện cÅ©, con muốn há»i mẹ, mẹ có nghe qua má»™t chuyện mà bây giỠở Äà i Loan nà y rất thịnh hà nh, đó là chuyện "Mượn ngưá»i có thai thế cho mình" không?
- Mượn ngưá»i có thai thế? Bà Cao chau mà y nhưng mắt chợt sáng - Con muốn nói là ...
Y Vân hăng hái:
- Mẹ thấy đó, con đã bị chứng không thể sinh đẻ được, anh Hạo Thiên lại mạnh khá»e, vì váºy nếu ta chịu khó tìm má»™t bà nà o nhà quê cÅ©ng được, cho há» tạo cho anh Thiên hai đứa con. Chuyện đó nghe nói dá»… lắm, con nghe mấy bà không con Ä‘á»u dùng cách trên để có con được hết.
Bà Cao cháy sáng hy vá»ng, bà ôm lấy con dâu, nghẹn ngà o:
- Y Vân, con nói tháºt chứ? Con chịu để việc đó xảy ra? Con không đùa mẹ chứ?
Y Vân cũng rướm nước mắt:
- Mẹ Äó là ý con, nếu con không muốn, con nói vá»›i mẹ là m gì...? Con xin thá»...
Bà Cao khoát tay:
- Thôi, thôi. Y Vân đừng thỠthốt gì cả, mẹ tin. Chuyện kia mẹ có nghe, nhưng chỉ sợ tình cảm hai con mặn nồng quá, con có thể...
Y Vân xác định:
- Chắc chắn không bao giỠcon ghen hết. Con tin tưởng tình cảm của anh Thiên dà nh cho con, con cũng biết gia đình ta không thể chỉ vì con mà phải chịu cảnh tuyệt tự Cách con đỠnghị ban nãy là cách hay nhất. Vấn đỠở đây chỉ là ...
Bà Cao cắt ngang:
- Chỉ cần con thuáºn. Tất cả những Ä‘iá»u khác Ä‘á»u có thể giải quyết được hết, phải không Vân? Con đúng là dâu con biết suy nghÄ©, có hiếu. Bà Cao sung sướng đến chảy nước mắt - Riêng chuyện tìm con gái nhà quê, mẹ có cách lo cho, mẹ sẽ bảo con Liên Ä‘i vá» vưá»n, nhà ta không ngại tốn kém, giá cả có thể cao má»™t chút, tám chục hay má»™t trăm ngà n là chắc chắn con nhà nghèo há» sẽ nháºn ngay.
Y Vân vẫn còn do dự:
- Chuyện con suy nghÄ© đây không phải là chuyện tìm ngưá»i, con chỉ sợ anh Thiên không chịu hợp tác thôi.
Bà Cao không hiểu:
- Tại sao không chịu? Äâu có thiệt hại gì cho nó đâu, con sinh ra xong, ta sẽ Ä‘uổi mẹ nó, như váºy Thiên vừa có con lại không bị mất vợ. Äiá»u kiện thì đã thảo luáºn trước vá»›i ngưá»i ta rồi, đâu có gì phải lo.
Y Vân cắn nhẹ môi:
- Anh Thiên là con cá»§a mẹ và mẹ vẫn chưa hiểu được anh ấy? Con chỉ sợ đến lúc đó, bản tÃnh nhân đạo cá»§a anh ấy lại xuất hiện thì khó xá».
Bà Cao nhÃu mà y:
- Nhân đạo? Chúng ta có ép buá»™c ngưá»i ta là m chuyện đó đâu? Ta trả tiá»n sòng phẳng cÆ¡ mà ? Y Vân, con cứ yên tâm, tất cả vấn đỠđá»u ở con hết, chỉ cần con đồng ý là được.
Y Vân cưá»i nói:
- Con không những đồng ý mà con tán thà nh nữa. Con yêu trẻ con, ai sinh cÅ©ng được, miá»…n là con cá»§a anh Thiên, con Ä‘á»u có thể xem như con ruá»™t con hết.
Bà Cao mừng rỡ, nắm lấy chéo áo Vân:
- Con tốt quá! Y Vân, tha thứ cho những gì mẹ đã nói trong cÆ¡n bá»±c dá»c nhé? Thái độ cao cả cá»§a con, để giòng há» Cao nà y không bị tuyệt tá»± cà ng khiến mẹ quý con hÆ¡n, yêu con hÆ¡n...
- Mẹ cư xỠvới con như xưa là cũng quý lắm rồi, chỉ tại số con vô phúc.
Bà Cao vội nói:
- Mẹ không trách gì con cả. Äấy cÅ©ng không phải là lá»—i ở con. Thôi được rồi, việc chúng ta phải là m bây giá» là là m sao thuyết phục Hạo Thiên và ...Ä‘i tìm má»™t cô gái tình nguyện.
Và chiá»u hôm đó, khi Thiên vừa ở sở vá», quyết nghị trên được đỠcáºp đến.
Hạo Thiên, sau khi nghe trình bà y đã giáºn dữ hÆ¡n sá»± dá»± Ä‘aón cá»§a Vân, chà ng trừng mắt hét lá»›n:
- Mấy ngưá»i Ä‘iên hết rồi, mượn ngưá»i có thai giùm? Là m gì có chuyện kỳ cục váºy? Nếu là m váºy, thay vì Ä‘i xin má»™t đứa bé còn danh chánh ngôn thuáºn hÆ¡n chuyện thất đức đó. Tôi không bao giá» là m.
Ông Cao Kế Thiện nghiêm mặt:
- Hạo thiên, cha cần đây là cần cháu ruá»™t, cần giá»t máu cá»§a giòng há» Cao nà y, chứ đâu phải chỉ thÃch trẻ nÃt? Mẹ nó là ai chẳng cần biết, miá»…n cha phải có cháu ruá»™t, con nghe rõ chứ? Con có trách nhiệm phải tìm cho cha. Không lẽ con chống đối lại ý cha à ?
Hạo Thiên bực mình:
- Thưa cha, Ä‘á»i bây giá»..
Ông Cao ngắt lá»i:
- Hạo Thiên, đừng đụng tà là mang ba chữ "Ä‘á»i bây giá»" ra hết. Dù ở thá»i đại nà o Ä‘i nữa, con cÅ©ng vẫn là con cá»§a cha. Con có bổn pháºn phải truyá»n giống.
Y Vân chen và o, ôn tồn nói với Thiên:
- Anh Thiên, anh đừng cố chấp thế mãi. Hãy nhìn cha mẹ tÃ, con cá»§a anh thì cÅ©ng như con cá»§a em thôi. Anh cứ nghÄ© là vì em anh hà nh động váºy.
Hạo Thiên hạ thấp giá»ng:
- Y Vân! Em có Ä‘iên rồi không. Em có nghÄ© rằng anh có thể vì lý do kiếm con nối dõi tông đưá»ng rồi có thể ngá»§ vá»›i bất cứ má»™t ngưá»i đà n bà không quen biết nà o được sao? Y Vân! Là m sao có thể như váºy được? Không bao giá» có thể như váºy được. Anh sẽ bị mặc cảm tá»™i lá»—i, anh sẽ bị lương tâm cắn rứt không phải chỉ xá» tệ vá»›i ngưá»i đà n bà kia mà còn xá» tệ vá»›i cả em.
Bà Cao rầu rầu:
- Nhưng...con để cho giòng hỠCao nà y bị tuyệt tự là con đã cư xỠthế nà o với cha mẹ?
- Nhưng, con có cố tình muốn như váºy đâu?
- Con không cố tình, nhưng con không đồng ý là con đã Ä‘iá»m nhiên để giòng há» Cao bị tuyệt nòi.
Hạo Thiên giáºn đỠmắt:
- Cha mẹ và cả Y Vân...Tại sao cứ coi con ngưá»i như những chiếc máy váºy? Äi mua má»™t ngưá»i đà n bà vá» sinh con, xong Ä‘uổi ngưá»i ta Ä‘i, mấy ngưá»i có bao giá» nghÄ© đến chuyện mẹ yêu con không? Lúc đó há» không muốn rá»i con há» thì sao? Äó là chưa nói nếu cô ta xấu, sinh con ra như khỉ, hoặc há» bị bệnh Ä‘iên truyá»n kiếp, con cái tháºt khùng thì sao? Mấy ngưá»i muốn có con có cháu, không suy nghÄ© gì hết, bất chấp cả háºu quả được à ?
Bà Cao chen và o:
- à con mẹ hiểu hết, mẹ sẽ cố gắng chá»n cho con má»™t cô gái khá»e mạnh, đẹp và ngoan, chịu không?
Hạo Thiên bốc lá»a:
- Mẹ! Tại sao mẹ lại là m chuyện thất đức váºy được? Ở là nh má»™t chút. Nếu sau nà y ngưá»i ta không chịu rá»i con thì thế nà o? Tại sao không chịu nghÄ© đến nhân tình và bản năng cá»§a con ngưá»i?
Vân chen và o:
- Lúc đó em sẵn sà ng để cô ta ở lại đây luôn.
Thiên trợn mắt:
- Nói báºy, Y Vân, em có Ä‘iên không? Em muốn anh cưới vợ bé à ?
Vân nói:
- Chuyện đó cÅ©ng không có gì lạ. Ngưá»i xưa năm thê bẩy thiếp là chuyện thưá»ng, há» vẫn sống chung êm ấm.
- Trá»i đất! Hạo Thiên ngước mặt lên trần - Không biết tôi có nằm mÆ¡ không? Bây giá» thì là thá»i đại gì? Nếu mấy ngưá»i ở đây chẳng ai Ä‘iên chắc tôi Ä‘iên quá.
Thiên nhìn xuống, đột ngá»™t phát giác ra BÃch Hà n. Hà n nãy giá» vẫn yên lặng ngồi gần đấy, lắng nghe cả nhà nói chuyện. Như chụp được cứu tinh, Thiên há»i ngay:
- BÃch Hà n, em thấy má»i ngưá»i ở đây có lý hay anh có lý?
BÃch Hà n nhìn thẳng mắt Thiên, mắt nà ng sâu như chiếc hồ không đáy, nà ng nói:
- Em cảm thấy, để xóa tan mặc cảm trách nhiệm ở chị Y Vân, để thá»a mãn khát vá»ng cá»§a ba má, để Ä‘á»i sống sau nà y cá»§a anh tươi vui hÆ¡n, anh cần phải có con.
Hạo Thiên xuôi tay:
- Trá»i! Cả em cÅ©ng không giúp được anh. Thế nà y thì...Hà n Ä‘i lấy cho anh má»™t ly rượu xem.
BÃch Hà n Ä‘i lấy rượu. Y Vân nhìn Thiên:
- Anh thấy đấy, Hà n nó cÅ©ng hiểu được ý cá»§a má»i ngưá»i trong gia đình, không lẽ anh không hiểu? Anh vẫn giữ ý từ chối?
Thiên bối rối:
- Nhưng Vân, tại sao chẳng ai chịu hiểu ý anh hết? Anh là m sao có thể sống chung vá»›i má»™t ngưá»i đà n bà xa lạ? Anh đã nói hà ng trăm lần rồi, Ä‘á»i sống thể xác là má»™t thứ hưởng thụ đẹp, má»™t thứ nghệ thuáºt phải có tình yêu, đấy không phải là má»™t công việc.
Y Vân cắn môi:
- NghÄ©a là ...ngưá»i con gái kia phải là ngưá»i anh thÃch.
BÃch Hà n vừa mang rượu ra, Vân ngẩng đầu lên, mắt nà ng chạm ngay mắt Hà n. Như luồng Ä‘iện, má»™t ý nghÄ© chợt lóe sáng trong đầu. BÃch Hà n tiếp xúc cái nhìn cá»§a Vân, nà ng cÅ©ng vừa nghe câu nói trên và ...chợt hiểu.
Ly rượu trên tay ụp ngã. Rượu đổ trên ngưá»i Thiên. Má»™t cái gì kinh hoà ng, sợ hãi, xấu hổ len và o mắt.
Thiên mở trừng đôi ngưá»i nhìn Hà n. Tất cả biến thà nh bất động.
|

09-09-2008, 05:25 PM
|
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 17
Sáng hôm sau, trên đưá»ng đến sở, BÃch Hà n trở nên thầm lặng lạ. Hạo Thiên cứ ngạc nhiên nhìn Hà n.
Trá»i đã và o đông, thá»i tiết lạnh và ẩm, BÃch Hà n trong chiếc áo lông mà u mỡ gà , quần cà phê, ngoà i khoác thêm chiếc áo ngắn trông tháºt ấm cúng. Mái tóc xõa tá»± nhiên hai bên vai, mắt xa vá»i nhìn thẳng. Hà n như suy nghÄ© vá» má»™t vấn đỠgì.
Thiên không nhịn được gá»i:
- BÃch HÃ n!
HÃ n quay sang:
- Dạ.
- Hà n có thể giúp tôi một chuyện được không?
- Chuyện gì, thưa anh?
- Hà n đừng tham dá»± và o âm mưu cá»§a nhừng ngưá»i trong gia đình tôi.
- Âm mưu nà o đâu? Hà n chá»›p nhanh mắt, má»™t chút trách móc bất mãn - Anh Thiên, anh đừng dùng chữ như thế là chẳng công bình tà nà o? Không phải em quá khÃch nhưng anh Ãch ká»· lắm, chẳng hiểu và yêu chị Vân như em tưởng.
Hạo Thiên trố mắt:
- Em nói sao? Bá»—ng nhiên sao Hà n lại gán tá»™i cho anh váºy? Anh từ khước lấy má»™t ngưá»i đà n bà khác là không hiểu và không yêu vợ anh à ?
BÃch Hà n tá»± nhiên:
- Äúng váºy. Nếu anh chịu suy nghÄ© má»™t chút anh sẽ thấy rằng chị Vân đã bị Ä‘au khổ, dà y vò ra sau. Chị ấy không thể sinh con được, mặc cảm có lá»—i vá»›i gia đình cha mẹ anh đè nặng lương tâm. Nhiá»u lúc buồn quá, chị muốn tâm sá»± vá»›i anh để vÆ¡i bá»›t ná»—i buồn anh lại lá»›n tiếng là m mất hòa khà gia đình, là m cha giáºn, mẹ đòi tá»± tá». Anh là m váºy là m sao chị Vân dám nói vá»›i anh nữa, ẩn ức buồn phiá»n không chá»— xì hÆ¡i, thì lại chất đầy trong bụng, chỉ là m khổ chị Vân thêm thôi.
Nà ng dừng lại một chút rồi tiếp:
- Bây giá», sau bao ngà y so Ä‘o chị Vân má»›i tìm ra được lối thóat, vừa giải quyết được vấn đỠnối dõi cho gia đình anh, vừa giải thoát cho chị Vân khá»i bị mặc cảm phạm tá»™i, thế mà anh lại cá»± tuyệt. Anh định đưa chị Vân và o đưá»ng cùng. Váºy mà anh bảo là anh yêu, anh hiểu chị Vân sao được?
Hạo Thiên chau mà y:
- Nếu như lá»i em nói là đúng, thì việc anh lấy má»™t ngưá»i đà n bà khác có nghÄ©a là Vân yêu anh?
Hà n gáºt đầu:
- DÄ© nhiên. Không phải chỉ yêu có má»™t mình chị Vân, thôi mà còn có nghÄ©a yêu cả cha và mẹ anh. Cha nói đúng, bất kể anh sống ở thá»i đại nà o, anh vẫn là con, sách cổ Trung Quốc cÅ©ng có câu "Tượng thể thân tâm", anh xa quê hương má»›i có 7 năm mà đã quên hết truyá»n thống cá»§a dân tá»™c Äông Phương rồi.
Hạo Thiên ngừng xe nÆ¡i bến Ä‘áºu, trừng mắt nhìn Hà n:
- BÃch Hà n! Có phải Vân nhá» em thuyết phục anh không?
- Không ai bắt buá»™c em là m chuyện đó được. BÃch Hà n nhìn thẳng và o mắt Thiên - Anh là ngưá»i trong cuá»™c, anh đâu tỉnh bằng em.
Hạo Thiên nhÃu mà y:
- Nhưng...Trên Ä‘á»i nà y là m gì có hạng đà n bà ...chịu hy sinh là m chuyện ấy?
BÃch Hà n cúi mặt:
- Có chứ, nhưng chỉ ngại anh không ưng thôi.
Và nà ng đẩy cá»a xe bước xuống, Ä‘i và o sở. Hạo Thiên nhìn theo, tấm thân nẩy nở toà n vẹn cá»§a cô em gái là m chà ng ngẩn ra, quên hết má»i sá»±.
Hôm ấy, trong phòng là m việc, BÃch Hà n trở lại trầm lặng. Nà ng cứ nghÄ© đâu đâu, không tâm trà giải quyết công việc hà ng ngà y. Anh chà ng Phương ChÃnh Äức, mê Hà n như Ä‘iếu đổ, chẳng bá» qua má»™t chút cá» chỉ nà o cá»§a Hà n. Mấy lần hắn kiếm cá»› đến gạ chuyện, mấy lần Hà n ngẩng đầu lên đối đáp qua việc, nhưng ánh mắt bỡ ngỡ đâu đâu cá»§a Hà n lại khiến Phương ChÃnh Äức hiểu lầm, hắn tưởng mình đã là m được chuyện thà nh xiêu vách đổ nên mừng rỡ nói cưá»i luôn miệng. Thỉnh thoảng lại đảo qua mấy lượt trước mắt Hà n, nói gió nói mây là m cả phòng ai cÅ©ng chú ý. Chỉ có BÃch Hà n là hoà n toà n như rÆ¡i và o hố thẳm bà máºt, tất cả những gì Ä‘ang xảy ra chung quanh không biết đến, không nghe thấy đến.
Hạo Thiên theo dõi Hà n ngay từ đầu, chà ng thấy những cá» chỉ lố bịch cá»§a Äức, không dằn được bước tá»›i cạnh Hà n:
- BÃch Hà n! Em đừng khiêu khÃch Phương ChÃnh Äức nữa được không?
- Chi anh? BÃch Hà n ngÆ¡ ngác ngẩng đầu lên, nà ng ngÆ¡ ngác như đứng trước má»™t tá»™i không biết từ đâu lá»t xuống - Anh nói gì em không biết?
Thiên nhìn Hà n, đột nhiên tim Ä‘áºp mạnh, chà ng nhá»› lại chuyện tối qua, lúc Hà n là m đổ rượu lên ngưòi chà ng. CÅ©ng đôi mắt đó, đôi mắt như luồng Ä‘iện. Thiên ho nhẹ má»™t tiếng, rồi nuốt nước bá»t, giá»ng chà ng trở nên yếu á»›t:
- Anh nói là .. hôm nay em là m sao mà để tên Äức như phát Ä‘iên thế?
- Tháºt à ? Hà n chau mà y, chú ý nhìn vá» phÃa Phương ChÃnh Äức:
- Xin lỗi anh, nãy giỠem không để ý.
Thiên trở nên lúng túng:
- Từ đây vỠsau, em chịu khó ngoan ngoãn một chút.
BÃch Hà n ngoan ngoãn đáp:
- Vâng.
Buổi trưa trên đưá»ng vá» nhà , Hà n vẫn giữ thái độ yên lặng, Thiên mấy lần quay qua, chỉ bắt gặp ánh mắt xa xôi.
Chiá»u, Hạo Thiên lại đến sở. Chỉ có má»™t mình ở trong phòng, BÃch Hà n lên giưá»ng nằm suy tư. Giữa khi đó, cá»a xịch mở. Y Vân bước và o ngồi xuống bên cạnh Hà n, nắm lấy tay cô em nuôi. Vẫn má»™t thứ lá»i nói trong câm nÃn, nhưng ý nghÄ© cá»§a nhau đã hiện rõ trên đôi mắt má»—i ngưá»i.
- BÃch HÃ n!
- Dạ.
BÃch Hà n mở lá»i vá»›i sá»± dâng hiến trước:
- Em đã thưa vá»›i chị từ trước, em sẵn sà ng vì chị là m bất cứ má»™t Ä‘iá»u gì.
Y Vân chớp mắt:
- BÃch Hà n, nhưng chị không thể yêu cầu em là m chuyện đó được.
- Chị có yêu cầu em bao giỠđâu, đó là em tự nguyện mà .
Y Vân xiết chặt tay Hà n:
- BÃch Hà n! Chị muốn thú tháºt vá»›i em má»™t chuyện. Äêm qua, chị đã suy nghÄ© suốt má»™t đêm. Lần đầu tiên ta gặp nhau cÅ©ng là lần chị đụng đầu vá»›i anh Thiên trong thang máy. Tất cả như định mệnh muốn cá»™t chặt ba ngưá»i và o nhau. Em còn nhá»› bà i luáºn văn em là m cho chị không? Khởi đầu chúng ta cÅ©ng đã đỠcáºp vấn đỠsống để là m gì? Không ngá» hôm nay lại bị đối diện á»›i câu há»i đó và chị cần sá»± tiếp sức cá»§a em. BÃch Hà n, chị xin minh định vá»›i em má»™t Ä‘iá»u, chuyện quan trá»ng quá, liên hệ đến cả cuá»™c Ä‘á»i con gái em, chị không có quyá»n yêu cầu em là m chuyện gì hết. Chị muốn há»i tháºt, em hãy trả lá»i chị đừng mắc cở. Em có thÃch anh Thiên tà nà o không?
BÃch Hà n ngẩng lên:
- Chuyện đó quan trá»ng lắm à ?
Y Vân thà nh tháºt nói:
- Quan trá»ng chứ! Nếu em không thÃch anh Thiên, thì chị sẽ chẳng bao giỠđể em là m chuyện đó. Vì em không phải là ngưá»i con gái nhà quê được chị mua vá», em là em gái chị, nếu em thÃch thì...thì...Tại sao chúng ta lại không bắt chước chuyện Nga Hoà ng ngà y xưa?
Mắt Hà n chớp nhanh:
- Chị nói thế có nghÄ©a là ...sinh con xong, em sẽ không phải rá»i khá»i nÆ¡i đây?
Y Vân cả quyết:
- Không bao giá» có chuyện bắt buá»™c em rá»i khá»i nÆ¡i nà y. Chúng ta sẽ ở cạnh nhau cả Ä‘á»i. Ở váºy chắc chắn sẽ hạnh phúc, đừng lưu ý chi đến lá»i dèm pha cá»§a thiên hạ. BÃch Hà n, định mệnh đã muốn ta như váºy, em không thấy ba chữ BÃch Vân Thiên nối liá»n nhau sao?
BÃch Hà n đỠmặt:
- Chị Vân, em không mong gì hÆ¡n, em chấp thuáºn Ä‘iá»u đó, chấp thuáºn trăm phần trăm.
Y Vân ôm nà ng và o lòng mắt đẫm lệ:
- Cám Æ¡n em, Hà n! Em hãy tin chị, chẳng bao giá» chị để em bị thiệt thòi đâu. Chị không phải hạng ngưá»i đà n bà cả ghen hay tà n nhẫn...
BÃch Hà n cắt ngang:
- Chị cần gì phải giải thÃch, Ãt ra em cÅ©ng đã biết chị hÆ¡n hai năm. Trong hai năm qua, ta đã hiểu nhau quá nhiá»u. Chị Vân, chị là ngưá»i đôn háºu, em sẽ cố gắng để được giống chị. Trước kia em đã nhìn xã há»™i bằng đôi mắt khổ Ä‘au. Gần chị, em má»›i biết tình ngưá»i là đáng quý. Chị Vân, không cần phải bắt chước Hoà ng háºu nước Nga, nếu được là m nô tì cá»§a anh chị em cÅ©ng sung sướng lắm rồi.
Y Vân nghịch những sợi tóc bồng trên vai Hà n:
- Hà n đừng nói váºy, kể từ nay ta đã là "chị em" nhau rồi còn gì?
- Chị em từ lâu rồi chứ!
Y Vân mỉm cưá»i:
- Thì đúng váºy, vấn đỠbây giá» là là m sao thuyết phục Hạo Thiên, anh chà ng ấy cứng đầu lắm.
BÃch Hà n chá»›p mắt, con bé có vẻ mắc cỡ:
- Em nghĩ chắc có lẽ không có gì trở ngại.
- Tại sao?
Giá»ng BÃch Hà n tháºt nhá»:
- NghÄ© mãi thế nà o cÅ©ng có cách. Chuyện nà y có lẽ không thể đỠcáºp trá»±c tiếp vá»›i Thiên được, chúng ta cứ âm thầm tiến hà nh là ...là ...
BÃch Hà n đỠmặt ngưng ngang.
- À...Y Vân hiểu ra - Váºy phải xếp đặt kế hoạch Ä‘i chứ?
BÃch Hà n yên lặng.
Và tối hôm ấy, khi Hạo Thiên vỠđến nhà , chà ng ngạc nhiên khám phá thấy gần như bạn bè Ä‘á»u đến đủ cả. Tiêu Chấn Phong và Trương Tiểu Kỳ, Nháºm Trung VÅ© vá»›i Y Hà cÅ©ng có mặt, cá»™ng thêm ba mẹ và Y Vân, BÃch Hà n. Phòng khách như ngáºp đầy không khà vui tươi.
- Ở nhà hôm nay là m gì váºy? Sinh nháºt ai đấy?
Y Vân vá»›i nụ cưá»i nhẹ:
- Không sinh nháºt gì cả. Em thấy nhà mấy hôm nay không khà có vẻ nặng ná» quá, nên đặc biệt má»i hết bạn cÅ© đến cho vui.
Hạo Thiên thÃch thú:
- Thế là nhất. Anh em chúng ta bốn thằng, bây giá» chỉ còn ba thì má»—i tuần phải há»p mặt má»™t lần má»›i phải.
Tiêu Chấn Phong vẫn phong độ cÅ©. Trương Tiểu Kỳ vá»›i chiếc bụng ì ạch tiếp tay Vân trong việc sắp xếp thức ăn. Nháºm Trung VÅ© mê say bà n luáºn tình hình kinh tế nước Mỹ. Cả nhà ồn như buổi tiệc lá»›n. Thiên bị tình cảm những ngưá»i chung quanh là m vui quá vui. Trong tiệc, chà ng đã uống tháºt nhiá»u rượu. Y Vân ngồi cạnh anh trai, dục luôn:
- Anh đổ thêm cho anh Thiên mấy ly nữa đi, nhớ chỉ cho ngà ngà say thôi, không được say nhừ nhé!
Tiêu Chấn Phong trợn mắt:
- Em hôm nay là m trò gì kỳ cục váºy? Tại sao bảo tụi anh đây đổ rượu cho Thiên lại không cho phép đổ say. Anh là m sao biết được thế nà o là hắn say ngà ngà , còn thế nà o là say bà tỉ?
Vân ra dấu:
- Suyt.! Nói gì to váºy? Thôi cứ việc đổ thêm rượu Ä‘i.
Tiêu Chấn Phong suy nghĩ một chút rồi là m ra vẻ hiểu biết kỠtai Vân:
- À, thôi biết rồi, có phải hắn đã lỡ dại chá»c quê em, nên em đổ rượu tháºt say để đánh không? Em đừng đánh hắn vô Ãch, như gãi ngứa thôi. Chá»c nhá»™t Ä‘i, đà n ông ghét nhá»™t lắm. Tiểu Kỳ cả ngà y cứ là m anh buồn cưá»i muốn chết.
Y Vân chỉ cưá»i trừ, nói nhiá»u vá»›i Chấn Phong chỉ thua lá»—.
Hạo Thiên hình như đã bắt đầu say, bắt đầu tá»± động rót rượu. Bữa cÆ¡m kéo dà i tá»›i chÃn giá», mặt Thiên cÅ©ng đã đỠnhư lá»a. Bà Cao kéo nhẹ tay áo Vân dục:
- Äá»§ rồi đấy!
Y Vân gáºt đầu và buổi tiệc được kết thúc ngay. Má»i ngưá»i lục tục kéo ra phòng khách, tiếp tục câu chuyện chưa dứt. 10 giá» hÆ¡n, Y Vân kéo tay Phong:
- Bây giỠanh nên cáo từ là vừa.
Phong trợn mắt:
- Là m gì váºy, ngưá»i ta Ä‘ang vui mà ..
- Suỵt! Y Vân lại đưa tay lên miệng: - Em bảo anh xin phép rút lui là rút lui, anh hiểu không?
Chấn Phong như hiểu ra:
- Ờ, là m gì em lại gấp váºy? Nhá»› đừng đánh nhé...chá»c nhá»™t hay hÆ¡n.
- Ờ, thôi vỠđi!
Tiêu Chấn Phong đứng dáºy, lá»›n tiếng vá»›i má»i ngưá»i:
- Thôi kiếu, kiếu, kiếu. Phải kiếu vá» chứ, ở lại có ngưá»i bá»±c bây giá».
BÃch Hà n đột ngá»™t đỠmặt. Nà ng bá» vá» phòng vá»›i má»™t tâm trạng không thể phân tÃch. Äầu óc như mênh mang những rối loạn. Hà nh động thế có đúng không? Tương lai ta sẽ Ä‘i vỠđâu? Nhưng khi nghÄ© lại bao nhiêu chuyện cÅ©, bà n tay ngưá»i đà n ông kia đã từng đưa nà ng và o dưỡng đưá»ng, chiếc áo choà ng cá»§a Vân, chiếc áo đã sưởi ấm trái tim phiá»n muá»™n, rồi bình máu, bình máu đã mang Ä‘á»i sống trở vá», má»™t cách chim côi được dìu vá» vá»›i mái ấm... Bao nhiá»u ký ức lần lượt chạy qua não rồi biến mất. Chỉ còn lại cái nhìn cá»§a Hạo Thiên và câu nói cá»§a Vân:
"- Äịnh mệnh đã an bà y, muốn chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau: BÃch Vân Thiên! có nhá»› không?"
Vâng, BÃch Vân Thiên! BÃch Vân Thiên! Tên cá»§a ba ngưá»i như bị dÃnh chặt.
Hà n ngồi thế tháºt lâu, chợt nghe tiếng gõ cá»a, nà ng giáºt mình ngẩng lên. Y Vân và bà Cao Ä‘ang bước và o. Bà Cao tiến đến trước mặt Hà n, chẳng nói chẳng rằng xiết chặt nà ng và o lòng. Tháºt lâu, như đè nén bao cảm xúc bà má»›i nói:
- Con ngoan, thế nà y là xá» hẹp con quá, mẹ sẽ cố gắng yêu con tháºt nhiá»u...
- Dạ, mẹ là mẹ nuôi...
- Không được, từ rà y sắp lên phải gá»i là mẹ nhé!
Y Vân nắm tay Hà n:
- BÃch Hà n, em sang đấy là vừa, Thiên vừa má»›i lên giưá»ng xong.
Tim Hà n Ä‘áºp mạnh, nà ng nhìn Vân vá»›i cái nhìn e dè:
- Em sợ quá!
Y Vân nói:
- Tùy cÆ¡ ứng biến em ạ. Cả váºn mệnh nhà há» Cao Ä‘á»u nằm trong tay em.
Rồi Vân kéo Hà n vá» phÃa mình thì thầm mấy câu. Chỉ thấy Hà n đỠmặt. Hà n như con chim nhá» sợ cÆ¡n gió lá»›n, gặp bão định trốn chạy. Nhưng ánh mắt bà Cao khiến nà ng dừng lại. Hà n lấy can đảm nói:
- Thôi, bây giỠem đi!
Y Vân hôn tháºt nhanh lên má Hà n. Nhìn hai ngưá»i đà n bà trước mặt, Hà n chợt ý thức được và i trò quan trá»ng cá»§a chÃnh mình. Nà ng đẩy cá»a bước ra và không quay đầu trở lại nữa.
Äến phòng thiên. Cá»a chỉ đóng há», Hà n lách ngưá»i vô và cà i chặt lại, trái tim Ä‘áºp mạnh, trong phòng chỉ có ngá»n đèn mỠđặt trên bà n. Hà n tá»±a lưng và o cá»a, không đủ can đảm bước tá»›i.
Hạo Thiên trở mình, lè nhè há»i:
- Em đó phải không, Y Vân?
Hà n lấy can đảm bước tới. Thiên cầm tay nà ng, chà ng mân mê chiếc vòng cẩm thạch trên tay.
- Lúc nà y em có vẻ gầy quá, chiếc vòng lá»ng quá rồi nà y.
BÃch Hà n vá»›i tay tắt đèn. Chỉ còn lại má»™t mà u Ä‘en. Nà ng cháºm rãi ná»›i nịt áo bò lên giưá»ng. Thiên như ná»a say ná»a tỉnh ôm trá»n Hà n trong tay, mùi thÆ¡m trinh nữ khác lạ.
- Em không phải là Y Vân. Ai đây?
BÃch Hà n rùng mình. Thiên không hiểu xiết chặt:
- Lạnh lắm à ? Coi chừng bị cảm đấy nhé!
Hà n vùi đầu trong ngá»±c Thiên. Thiên gặn há»i:
- Y Vân đây phải không?
- Không. Hà n run run - Em là BÃch Hà n.
- BÃch Hà n à ? Thiên lè nhè rồi như bá»›t say má»™t chút - BÃch Hà n, sao em lại ở đây?
Hà n xạ đầu sát hơn, nước mắt chảy dà i:
- Xin anh đừng Ä‘uổi em ra, em muốn ở đây và là cá»§a anh. Hà n thút thÃt - Không phải chỉ có thể xác thôi mà cả tâm hồn nữa. Äừng Ä‘uổi em ra nhé!
Bà n tay Thiên vuốt nhẹ trên da thịt má»m. HÆ¡i nóng như chạy rần rần trong cÆ¡ thể. Nhưng chà ng vẫn cố ká»m hãm.
- BÃch Hà n, ai sai em đến đây?
- Em tự nguyện đến.
- Em biết em đang là m gì không chứ?
- Dạ biết.
- BÃch Hà n! Thiên vùng vẫy để thoát khá»i cÆ¡n đòi há»i - Em đừng ngu xuẩn váºy, đầu óc anh sắp tan biến rồi, hãy Ä‘i mau, mau mau rá»i khá»i nÆ¡i nà y.
Hà n há»i:
- Äi đâu chứ? Äến vá»›i Phương ChÃnh Äức à ?
- Không. Thiên xiết chặt Hà n - Không được đến với hắn.
Thiên cúi xuống hôn lên môi Hà n, chà ng hổn hển thở:
- Äừng Ä‘i đâu hết, khi không có mảnh áo che thân như váºy.
Hà n co ro trong tay Thiên:
- Em lạnh quá, hãy xiết chặt em hơn đi.
Bây giá» thì không còn lý trÃ, không còn tư tưởng nữa. Giữa vòng tay ngưá»i đà n ông là thể xác ngưá»i đà n bà , má»™t sáng tác tuyệt vá»i cá»§a tạo hóa. Thiên giữa trạng thái ná»a say ná»a tỉnh đã chấp nháºn sá»± hiến dâng toà n vẹn cá»§a Hà n.
|

09-09-2008, 05:26 PM
|
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 18
Buổi sáng, Hạo Thiên bừng thức dáºy. Nắng đã ngáºp sân và đang len qua mà n cá»a. CÆ¡ thể lưá»i biến lạ.
Dư vị đêm qua như vẫn còn phảng phất. má»™t đêm tuyệt diệu! Thiên nghÄ© và giá»±t mình. Sá»± tháºt hay giấc mÆ¡!
Thiên tỉnh ngá»§ hẳn. Chà ng quay lại và đối diện vá»›i đôi mắt Ä‘en láy. Hà n đã thức tá»± bao giá», Ä‘ang quấn chặt trong chăn và nụ cưá»i e thẹn.
Thiên bối rối kêu:
- BÃch HÃ n!
Hà n ấp úng:
- Em không dám cỠđộng, sợ đánh thức anh.
- BÃch Hà n! Thiên lắc đầu. CÆ¡n say ngà y qua đã tan biến, bây giá» chỉ còn lương tâm dằn vặt - Anh có thể là m chuyện khốn nạn thế nà y sao?
Thiên cắn môi, nắm chặt tay Ä‘áºp mạnh xuống thà nh giưá»ng:
- Sao em ngu thế, tại sao em lại ưng thuáºn cho anh là m váºy? Ai bảo? Y Vân hay mẹ? Ngu Æ¡i là ngu! Sao lại cam tâm nhảy xuống hố? Không nên...không nên.
BÃch Hà n lăn đến gần Thiên, nà ng ôm cứng vai chà ng, mắt Ä‘en mở rá»™ng:
- Äừng tá»± trách mình, cÅ©ng đừng trách chị Vân. Hà n nói - Tất cả má»i việc xảy ra Ä‘á»u do em tá»± ý cả, chẳng liên hệ gì đến chị Vân hay mẹ ...
Thiên kêu lên:
- Em tự nguyện? Nhưng tại sao em lại là m thế?
BÃch Hà n chá»›p mắt, rồi vùi đầu và o gối:
- Có lẽ tại...có lẽ tại em sợ anh khinh em.
- BÃch HÃ n!
Thiên xúc động, kéo Hà n quay lại đối diện vá»›i mình, những giá»t nước mắt còn lấm lem trên má ngưá»i con gái nhá». Chà ng xiết chặt:
- BÃch Hà n! Tại sao em lại nghÄ© váºy? Anh là m sao dám coi thưá»ng em? Ngưá»i đáng khinh là anh. Anh là thứ cầm thú đội lá»›p ngưá»i, thứ ngụy quân tá». Thế nà y mà dám...dám vùi dáºp Ä‘á»i em. BÃch Hà n, dưới mắt anh lúc nà o em cÅ©ng tinh khiết, hoà n mỹ. Anh sợ ngưá»i khác phá hoại Ä‘á»i em, không ngá»...kẻ phá hoại khốn nạn kia lại là anh. BÃch Hà n, sao em không ngăn chặn lại để xảy ra như váºy? Anh đáng tởm. Em nên tránh anh tháºt xa.
BÃch Hà n đối diện Thiên, tuy vẫn còn nước mắt, nhưng nụ cưá»i đẹp đã nở trên môi.
- Anh đã nghÄ© là em...hoà n toà n như váºy sao?
- Ờ.
- Thế còn bây giá»..trước mắt anh, em vẫn còn thanh khiết chứ?
- Với anh thì lúc nà o em cũng thế.
BÃch Hà n chá»›p mắt:
- Em không thay đổi? Thế tại sao anh lại phải nghĩ ngợi.
Thiên lúng túng:
- Em chẳng quan tâm đến lá»i dị nghị cá»§a kẻ khác ư? Từ đây vá» sau, rồi tương lai em?
- Trên Ä‘á»i nà y chỉ có anh là quan trá»ng vá»›i em. Hạnh phúc và tương lai cả Ä‘á»i, em đã trao anh từ tối qua, anh còn thắc mắc gì nữa?
- Nhưng...Thiên nhìn thẳng mắt Hà n - Hà n cũng biết là anh đã có vợ chứ?
- Vâng, chị Vân bảo chúng ta là Nga Hoà ng, vì váºy có thể sống chung được. Tối qua, lúc bước và o phòng em cÅ©ng đã quyết định Ä‘á»i em không cần danh nghÄ©a hay địa vị, em sẵn sà ng ở mãi bên chị Vân và sinh con cho anh, em đã nghÄ© kỹ rồi. Äó là má»™t sá»± chá»n lá»±a tốt nhất, đẹp nhất.
- Còn...Em sẵn sà ng bỠcả cơ hội đến với tình yêu?
Hà n lắc đầu:
- Không, em không há» không có tình yêu. Tối qua, anh tuy có uống nhiá»u rượu nhưng em biết chắc anh chưa say đến độ không biết em là ai?
- Vâng. Thiên nhìn nháºn - Anh biết là em, nhưng vẫn cố tình phạm tá»™i, vì váºy cái tá»™i đó không thể tha thứ được.
Hà n mất hết sự e dè sợ hãi:
- Tại sao anh biết chuyện đó quấy mà vẫn là m?
- Tại vì...tại vì anh...Thiên lúng túng nhìn Hà n, chà ng biết không thể dấu được nữa - có lẽ...tại...anh yêu em nên không đủ can đảm để từ chối em.
Mắt Hà n chợt sáng:
- Em đợi câu trả lá»i đó cá»§a anh lâu lắm rồi đấy. Như váºy anh cÅ©ng thấy là ...không phải em không có tình yêu chứ? Váºy thì tại sao còn phải cắn rứt? Vá»›i em, thú tháºt, ngay lúc ở bệnh viện lần đầu tiên thấy anh, em đã hiểu định mệnh đã an bà y, vì...vì từ trước, em chưa há» biết yêu là gì cả.
Thiên sung sướng:
- BÃch Hà n, em nói tháºt chứ? Không phải vì bị anh chiếm Ä‘oạt rồi nói lá»i an á»§i anh?
- Có bao giỠem lừa dối anh đâu?
Thiên vòng tay qua ngưá»i Hà n:
- BÃch HÃ n!
- Dạ.
- Chưa bao giá» anh nghÄ© là mình sẽ là m má»™t việc như đêm qua. Ngay khi lấy chị Vân, anh đã nghÄ© là đá»i mình đã quá nhiá»u hạnh phúc. Vân là ngưá»i vợ tốt, chưa bao giá» anh có ý phản bá»™i nà ng. Ngay cả bây giá», mặc dù có em nằm trong lòng, anh vẫn nói mà không thấy ngượng gì hết là anh yêu Vân. BÃch Hà n! Em không buồn chứ?
- Không.
- Anh thú tháºt là hai năm nay, sá»± hiện diện cá»§a em trong nhà đã là m không khà gia đình trẻ trung hẳn. Anh công nháºn em có sức lôi cuốn mạnh, cái trẻ trung tươi mát thiếu nữ cá»§a em thưá»ng là m tim anh Ä‘áºp nhanh, nhưng chẳng bao giá» anh có ý nghÄ© xấu, muốn chiếm Ä‘oạt em. Anh đã nuôi má»™t hoà i bão đẹp là khi em trưởng thà nh sẽ chá»n cho em má»™t ngưá»i bạn Ä‘á»i xứng dáng. Vì váºy ngay trong tiá»m thức anh đã ghét những tên lắm mồm vây quanh em. Không ngá» anh lại...thế nà y....Y Vân quá tốt, quá hiá»n thục, nà ng sợ anh mang tá»™i bất hiếu, nhưng thế nà y cÅ©ng...khổ quá!
BÃch Hà n nhÃch sát và o ngưá»i Thiên:
- Em sẽ không bao giỠđể cho có chuyện phiá»n muá»™n xảy ra đâu. Chị Vân đẹp, tốt, anh nên yêu chị ấy hÆ¡n em, bằng không em sẽ giáºn. Anh Thiên, hãy nhá»› là chị Vân má»›i là vợ anh, còn em chỉ là tì thiếp...
Thiên bịt mồm Hà n:
- Äừng nói như váºy.
- Äó là sá»± tháºt, em phải chấp nháºn. Nếu không thì em là kẻ bá»™i ân.
- Em mâu thuẫn quá, vừa muốn được anh yêu lại vừa sợ bị anh yêu. Em sống vá»›i anh là để Ä‘á»n Æ¡n hay vì yêu anh chứ?
- Cả hai. Em muốn anh yêu em, nhưng không được yêu nhiá»u lắm. Thà dụ như tình yêu cá»§a anh có má»™t trăm thì nên chia cho chị Vân 98, còn em chỉ lấy hai phần là đủ lắm rồi.
Thiên hôn nhẹ lên má Hà n:
- Em tốt lắm, chẳng bao giá» anh để em thiệt đâu, anh sẽ chia Ä‘á»u tình yêu đó cho hai ngưá»i.
Hà n lắc đầu:
- Váºy không được. Em đã giá»›i hạn, em chỉ giữ hai phần thôi, nếu anh yêu hÆ¡n em sẽ giáºn cho xem.
Thiên lắc đầu:
- Nhưng tình cảm chứ đâu phải váºt chất đâu mà đo lưá»ng được?
- Nhưng anh phải thế, phải hứa là không vì yêu em mà anh bỠbê chị Vân.
- Không phải thế, anh quý Vân không hết. Vì yêu anh, Vân đã hy sinh tình mình đưa em đến vá»›i anh. Ân tình như váºy là m sao anh có thể thá» Æ¡ chứ. Em có Ä‘á»c truyện "Hoa Nguyệt Háºn" không?
- Vâng, đó là má»™t quyển tiểu thuyết xưa, cốt truyện không có gì đặc sắc, có Ä‘iá»u trong ấy có hai câu bất há»§.
Hà n nói và ngâm:
" Bạc mệnh nên đà nh cam pháºn thiếp.
Giáºn cho ngưá»i thân chá»a thà nh danh".
Nhưng hai câu đó đối với chúng ta đâu có hợp cảnh lúc nà y?
- Tại sao?
- Vì đó là tư tưởng sÄ© phu Ä‘á»i cổ. Hiện tại em không phải là khách má hồng bạc mệnh, anh lại cÅ©ng không có gì phải Ä‘au lòng, phải tiếc. Trong lúc tháºp tá» nhất sanh, em đã được anh và chị Vân cứu sống mang vá» nuôi dưỡng. Em hưởng được má»™t Ä‘á»i sống thần tiên, tình thương cá»§a chị Vân quá lá»›n. Phải bảo là em tốt phúc chứ không bạc mệnh? Anh cÅ©ng váºy, tuổi trẻ tà i cao, có tiếng lại nhiá»u lương bổng, Ä‘á»i sống toà n vẹn thế nà y thì có gì là buồn, là đau?
Thiên suy nghÄ© má»™t chút rồi cưá»i xòa:
- Anh không ngá», em lại có những tư tưởng sâu sắc váºy.
BÃch Hà n nÅ©ng nịu nói:
- Äến bây giá» má»›i thấy được nụ cưá»i cá»§a anh.
Thiên nhìn Hà n. Cái tươi mát và tinh khiết cá»§a tuổi trẻ khiến Thiên không thể không đặt má»™t nụ hôn trên môi nà ng. Nắng đã ngáºp phòng. Nhìn thấy nắng, BÃch Hà n hoảng hốt nhá»m dáºy:
- Mấy giỠrồi anh?
Thiên nhìn đồng hồ:
- Sắp 9 giá».
- Chết rồi, còn đến sở nữa chứ! Ngá»§ trá»… thế nà y mẹ và chị Vân cưá»i cho.
Hạo Thiên nhá»› đến Y Vân, chà ng giáºt mình ngồi dáºy. Tất cả những gì đã xảy ra mặc dù Ä‘á»u do sá»± chá»§ động cá»§a Vân, nhưng đà n bà ...Há» có ghen không chứ?
Khi Thiên ra phòng khách đã thấy Vân và mẹ ngồi sẵn ở đấy tá»± bao giá». Vân Ä‘ang cắn móng tay vá»›i tá» báo buổi sáng trước mặt.
- Xin có lá»i chia vui vá»›i hai ngưá»i.
Vân cưá»i nói. BÃch Hà n bẽn lẽn cúi mặt.
Hạo Thiên cũng bối rối:
- Em thâm lắm nhé, cho anh và o bẫy.
Vân cưá»i nhạt:
- Biết bẫy mà vẫn chui và o mơi hay chứ?
Thiên ngại ngùng lảng sang chuyện khác:
- Có thức ăn điểm tâm chưa, mang ra đây, tụi nà y còn phải đi là m nữa mà .
- Xong hết rồi! Bà Cao vá»™i vã đứng dáºy - Mẹ đã chuẩn bị đầy đủ hết, bánh mì bÆ¡ và cả há»™t sen, táo đỠnữa. Bà bước tá»›i xiết chặt tay Hà n, là m cô bé đỠmặt - Thôi xin phép nghỉ ở nhà má»™t hôm Ä‘i Thiên nhé!
BÃch Hà n nói nhanh:
- Không được. Có nhiá»u việc quá em chưa là m xong.
Cô Liên mang thức ăn ra, bà Cao múc cho Hà n má»™t chén há»™t sen, táo Ä‘á».
- Nà o, ăn đi con, ăn món nà y để lấy hên.
Lấy hên? BÃch Hà n ngạc nhiên. Không hiểu bà Cao muốn nói gì, nhưng khi bưng chén lên nà ng má»›i khám phá thấy ngoà i món táo Ä‘á», há»™t sen còn Ä‘áºu phụng và quế viên là bốn món được ngưá»i xưa xem như tượng trưng cho bốn chữ " Sá»›m sinh quà tá»". Hà n há»›p má»™t há»›p mà mặt đã đỠgay.
Hạo Thiên bước tới cạnh Vân, hôn nhanh lên má vợ:
- Tối nay anh phải "thanh toán" em mới được.
Vân khoát tay:
- Äừng, anh ở bên ngưá»i vừa ăn chè Ä‘i.
- Em đừng mong thoát khá»i tay anh.
Thiên nói và quay sang Hà n:
- Tới giỠrồi, đi là m chứ!
BÃch Hà n chạy vá»™i và o phòng, thay áo nhanh rồi bước ra vá»›i vẻ ngượng ngáºp:
- Con đi là m nhé mẹ, em đi là m nhé chị Vân.
Bà Cao Ä‘uổi theo tá»›i cá»a:
- Trưa nhá»› vá» dùng cÆ¡m sá»›m nhé, mẹ má»›i bảo Liên nó Ä‘i chá»n mua má»™t con gà trống máºp.
Ra khá»i cá»a, Hà n má»›i thở phà o nhẹ nhõm. Thiên nhìn cô vợ má»›i, lòng ray rứt:
- Em không hối háºn chứ Hà n?
- Vâng.
Thiên xiết tay vợ Chà ng vòng tay dìu Hà n ra xe. Nắng tháºt đẹp chung quanh há».
Còn lại ở nhà , Vân đưa mắt nhìn theo. Bà Cao khép cá»a xong trở và o, bà có vẻ tháºt vui:
- Con thấy chúng xứng nhau quá hở, Y Vân?
- Vâng.
Vân trả lá»i, hai hà m răng nghiến mạnh lên tay, ngón tay rướm máu. Bà Cao như khám phá ra cái vô duyên cá»§a mình, bà giả lả lấy lòng Vân:
- Vân đúng là báºc dâu hiá»n cá»§a mẹ.
Dâu hiá»n? Lòng Vân dâng lên má»™t niá»m cay đắng. Vì có hy sinh má»›i được tặng cho má»™t tiếng dâu hiá»n?
Bà Cao vẫn vô tình nói thêm:
- Tháºt khó mà tìm cho được má»™t ngưá»i như BÃch Hà n, dù sao cÅ©ng là ngưá»i trong nhà , cÅ©ng không nên xỠép nó. Äể hai hôm nữa mẹ sẽ cho ngưá»i sá»a soạn lại phòng Hà n rá»™ng hÆ¡n. Bây giá» trước khi chuẩn bị kịp, con chịu hẹp má»™t tà nghe Vân? Con tạm ngụ ở phòng Hà n Ä‘i, để tà mẹ sai con Liên dá»n đồ đạc con sang bên ấy.
Vân có cảm giác rÆ¡i và o hố nước lạnh. Bà Cao vá»— vá»:
- Mẹ nghÄ© chắc con không để ý chi đến chuyện nhá» nhặt đó đâu....Hãy nghÄ© đến việc lá»›n con ạ. Bao giá» BÃch Hà n nó có con, dÄ© nhiên là lúc đó tùy ở thằng Thiên nó muốn...ngá»§ bên nà o thì ngá»§, con thấy thế nà o?
- Dạ ... Dạ ...
Y Vân trả lá»i, lá»›p da bị rách trên ngón tay tháºt Ä‘au. Vân lấy tay ra, máu vẫn còn rỉ, nà ng lẩm bẩm:
- Táºt cÅ© vẫn không chừa, chÃnh ta đã là m ta Ä‘au...
Bà Cao ngơ ngác quay lại:
- Con nói gì thế?
- Dạ không có gì cả, thưa mẹ.
Mắt Vân mở tháºt to, nà ng đứng dáºy:
- Äể con gá»i chị Liên dá»n đồ đạc ngay từ bây giá». Vân chạy nhanh và o phòng. Nhìn thấy chiếc giưá»ng đôi đã được thu dá»n tươm tất, bất giác Vân lại đưa ngón tay Ä‘au lên miệng cắn mạnh.
|

09-09-2008, 05:27 PM
|
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 19
Hôm đó đến sở, Hạo Thiên cứ lá»ng lá»ng lÆ¡ lÆ¡, chà ng chẳng chút tâm trà gì cho việc thiêt kế đồ án, Hà n ngồi gần đấỵ Thiên lạ lùng không hiểu sao chỉ má»›i cách đây mấy hôm, cô gái xinh đẹp kia lại chỉ là má»™t chiếc bóng khiêm tốn vai em trong tim chà ng. hai năm qua, những ngà y đầu, Thiên đã bá»±c mình vô cùng vì sá»± can thiệp gần như vô lý tá»›i Ä‘á»i sống má»™t cô há»c trò xa lạ cá»§a Vân. Thế mà hôm nay? Äá»i đã cá»™t chặt vá»›i bóng Hà n.
Má»—i má»™t nụ cưá»i, má»™t cái chá»›p mắt, từng cá» chỉ nhẹ Ä‘á»u gần như vang trong tim Thiên những tiếng kêu đầm ấm, hạnh phúc. Thiên chẳng chịu nổi, cứ tìm cá»› đến bên Hà n tìm má»™t nụ cưá»i bình an.
BÃch Hà n cÅ©ng váºy, đầu óc để mãi táºn trên mâỵ Sá»± đột biến thay đổi nhanh chóng cá»§a ngưá»i con gái vươn mình thà nh đà n bà có phải là má»™t sá»± thay đổi tuyệt vá»i? Má»—i lần nghÄ© đến là tim Hà n Ä‘áºp mạnh.
Suốt má»™t buổi sáng, vá»›i má»™t tâm hồn bá»nh bồng, không là m được việc gì. Rồi tan sở, ra đến xe, những cái xiết tay, những cái nhìn say đắm. Không có lá»i nà o tả được tình cảm cho nhau trong tim há».
Nhưng khi vừa vỠđến nhà , Hà n vừa đặt chân đến cá»a phòng mình, đã ngạc nhiên. Tất cả thay đổi hết, từ bà n phấn đến váºt bà i trà cÅ© không phải cá»§a Hà n nữa. Giữa phút ngÆ¡ ngác đã nghe tiếng Vân ở phòng khách vá»ng và o:
- Cô Ä‘i lá»™n phòng rồi BÃch Hà n ạ!
BÃch Hà n quay lại, ngạc nhiên:
- Thế còn phòng em đâu?
Bà Cao vui vẻ bước tới:
- BÃch Hà n, mẹ muốn con vá»›i chị Vân con tạm thá»i thay đổi phòng, bao giá» phòng con tu bổ xong, con sẽ dá»n
trở lại.
BÃch Hà n mở to mắt:
- Con phải đổi phòng vá»›i chị Vân? Không được, không được, phải dá»n trở lại như cÅ© má»›i được.
Hà n quà y quả chạy và o phòng. Bà Cao đuổi theo:
- Äổi phòng thì có gì đâu mà con ngại?
BÃch Hà n dừng lại, nhìn thẳng và o mắt bà Cao:
- Có chứ mẹ BÃch Hà n vá»›i vẻ xúc động đặc biệt. - Sá»± tham dá»± cá»§a con và kế hoạch cá»§a mẹ, chẳng qua là vì muốn gia đình nà y yên ổn, hạnh phúc. Chị Vân đối vá»›i con quá tốt, con không biết là m cách nà o khác hÆ¡n để trả Æ¡n chị ấỵ Nhưng nếu bây giá» mẹ muốn con đổi phòng, như váºy đồng nghÄ©a vá»›i chuyện quạ chiếm ổ phượng hoà ng. Con có ngu ngÆ¡, Ä‘iên khùng đến đâu cÅ©ng không thể là m chuyện vô Æ¡n bạc nghÄ©a như váºá»µ
BÃch Hà n quay lại phòng khách:
- Chị Vân! Sao chị để chuyện nà y xảy ra chứ? Nếu không đổi phòng lại, em sẽ bá» vá» nhà cÅ© cá»§a em ở Tùng SÆ¡n, chị tìm má»™t ngưá»i đà n bà khác thế cho em Ä‘i.
Mắt Hà n Ä‘á»ng lệ:
- Là m thế nà y, em đâu còn xứng đáng gì nữa?
Y Vân bối rối, nà ng không biết trả lá»i sao. Äây hoà n toà n là ý cá»§a bà Cao. Ngay khi ấy, Thiên bước tá»›i giữ Vân, mắt chà ng nhợt nhạt:
- Vân! Tại sao em là m váºy? Có phải em định trừng phạt hay trách móc anh? Chuyện do em vá»›i mẹ bà y ra, đâu phải lá»—i ở anh. Nếu vì có BÃch Hà n mà mất em, thì thà là anh cạo đầu Ä‘i tu còn sướng hÆ¡n là phải khổ sở thế nà ỵ
Bà Cao thấy chuyện đột ngá»™t thay đổi lá»›n nên, bối rối. Bà Cao gá»i lá»›n và o trong:
- Liên Æ¡i. Liên! Mau mau ra dá»n lại đồ đạc Ä‘i, dá»n lại như cÅ©.
Bà nhìn sang Hà n, có vẻ chăm sóc đặc biệt:
- Váºy thì để mẹ bảo ngưá»i đổi cho con chiếc giưá»ng đôi nhé!
BÃch Hà n cúi mặt không trả lá»i. Tháºt lâu má»›i ngẩng mắt lên nhìn bà Cao:
- Xin lá»—i mẹ, nhưng con bắt buá»™c phải tá» rõ láºp trưá»ng cá»§a con. Tất cả những việc mà tụi con đã là m hoà n toà n là nghịch lý, nhất là đang sống ở thá»i đại nà ỵ Nhưng chúng con vẫn cứ là m, giống như chuyện má»™t trăm năm vá» trước thá»i phong kiến. Lỡ như váºy thì ná» nếp cÅ© phải giữ lấỵ Nhá» phải an pháºn nhá», và phải biết kÃnh trá»ng ngưá»i lá»›n hÆ¡n mình, nếu mẹ không chấp nháºn thì con đà nh rút lui váºá»µ
Vân cảm động bước tới ôm Hà n và o lòng:
- BÃch Hà n! Chị đã bảo em là em gái chị thì vẫn là em gái, đừng nên phân biệt lá»›n nhá» gì cả em ạ.
- Chị là chị em mà chị không chịu hiểu cho em gì hết, nếu biết trước váºy em đã chẳng chịu là m việc nà ỵ
Nghe Hà n nói, đột nhiên Vân xấu hổ. Báºy tháºt, thái độ ta ngu muá»™i quá. Tá»™i nghiệp cho Hà n! Và Vân xiết chặt Hà n hÆ¡n.
Kết quả, phòng lại đổi lại y cÅ©. Bà Cao bá» luôn ý định sá»a sang lại phòng Hà n. Chỉ thay má»™t chiếc giưá»ng rá»™ng hÆ¡n.
Nhưng đối vá»›i Hạo Thiên quả là má»™t chuyện khó xá». Tối đến, vừa tá»›i cá»a phòng Vân là bị Vân đẩy ra ngoà i:
- Anh sang BÃch Hà n Ä‘i, không phải là em không còn yêu anh nhưng là m thế mẹ sẽ vui hÆ¡n. Vả lại...dù sao Hà n nó cÅ©ng má»›i là m vợ, nó cần sá»± an á»§i cá»§a anh nhiá»u.
Thiên định ở lại:
- Y Vân, nhưng mà em...
Vân vẫn không chấp nháºn:
- Suỵt! Äi Ä‘i! Anh nghe lá»i em, em má»›i yêu anh nhiá»u chứ!
Bất đắc dÄ©, Thiên phải lê chân qua phòng BÃch Hà n gõ cá»a. BÃch Hà n ra mở vá»›i vẻ ngạc nhiên:
- Ủa? Anh lại sang đây là m gì? Qua bên chị Vân Ä‘i, anh không nghe em giáºn cho xem.
Nói xong, Hà n đóng sầm cá»a lại, bất chấp sá»± nà i nỉ cá»§a Thiên.
Thiên buồn phiá»n quay lại phòng Vân, Vân lắc đầu:
- Không, không được, anh sang bên Hà n, bằng không mẹ lại nghĩ là em...em là m khó anh.
Nói xong Vân lại muốn đóng cá»a, nhưng Thiên nhanh chân hÆ¡n, thá»c chân và o.
- Hai ngưá»i định toa ráºp nhau để anh ngá»§ ngoà i hà nh lang phải không? Ãt ra cÅ©ng phải cho anh má»™t chá»— ngá»§ chứ!
Suốt ngà y báºn rá»™n mệt quá, trá»i lại lạnh thế nà y, cho ngá»§ ở ngoà i để chết à ? Vô lương tâm như váºy coi chừng ở góa hết nhé!
Y Vân phì cưá»i, đà nh để Hạo Thiên và o.
Nhưng chuyện xô đẩy kia thỉnh thoảng lại tiếp diá»…n. Hạo Thiên giá» má»›i thấy rằng hai vợ chưa hẳn là hạnh phúc. Ngà y ngà y, ná»™i chuyện đến phòng nà y gõ cá»a rồi sang phòng kia cÅ©ng đủ là m chà ng phá» phạc.
Bà Cao thấy con mệt má»i lại hiểu lầm, nấu hết món bổ nà y đến món khác, lại khuyên con dâu Ä‘iá»u độ khiến cả hai ở và o thế "oan chẳng mở được lá»i".
Tháng hai, Trương Tiểu Kỳ cho chà o Ä‘á»i đứa con trai nặng hÆ¡n ba kg, trong khi BÃch Hà n vẫn chưa có tin tức gì cả. Ngà y đầy tháng, Thiên được má»i chia vui. Bà Cao lòng nóng như lá»a, cứ thở dà i. Má»™t buổi sáng dáºy sá»›m, bà khám phá thấy Thiên nằm ngá»§ trên tấm thảm ở phòng khách, bà giáºt mình lay Thiên dáºy:
- Trá»i Æ¡i! Sao con không ngá»§ trong buồng, mà ra đây?
Hạo Thiên đau khổ:
- Mẹ đâu biết, con ngủ thế nà y cả tháng rồi đấy chứ!
- Là m gì kỳ cục thế?
- Ở bên đây Ä‘uổi con qua bên kia, bên kia lại xô qua bên nà y. Chẳng bên nà o chịu chứa con hết. Như váºy mẹ bảo con ngá»§ phòng, ngá»§ ở phòng nà o chứ?
Báºy tháºt! Bà Cao vừa giáºn vừa buồn cưá»i, hèn gì cả tháng trá»i chẳng thấy BÃch Hà n thụ thai. Thế là trưa hôm ấy, bà gá»i cả hai nà ng dâu sang phòng mình giảng cho má»™t tráºn. Lúc trở vá», Vân kéo Hà n thà nh tháºt:
- BÃch Hà n, chúng ta là m thế cÅ©ng quá quắc lắm, em phải tá»™i nghiệp anh Thiên không có chá»— ngả lưng chứ?
Hà n đỠmặt nói:
- Tại chị chá»› đâu phải tại em. Ai bảo chị không chịu mở cá»a?
- Thế còn em?
Cả hai nhìn nhau cưá»i.
- BÃch Hà n, thôi đừng trẻ con nữa. Em suy nghÄ© Ä‘i, vấn đỠquan trá»ng nhất là chuyện có con cá»§a em. Nếu em vẫn để anh Thiên ngá»§ ở ngoà i thì là m sao có con được chứ? Chị nghÄ©, kể từ hôm nay, tốt nhất em đừng đóng cá»a. Hãy đặt Ä‘iá»u kiện có con lên hà ng đầu. Em là vai chánh, chị phụ. Bao giá» có con xong, chúng ta sẽ thá»a hiệp má»™t Ä‘iá»u lệ má»›i, em nghÄ© sao?
BÃch Hà n yên lặng.
Thế là tự hôm đó, Hạo Thiên không còn phải ngủ ngoà i phòng khách nữa. Ngà y tháng lặng lẽ trôi qua, tình vợ chỗng, chị em vẫn nồng nà n.
Mùa hạ đến, cả ba cùng tổ chức những cuá»™c chÆ¡i xa ở ngoà i trá»i. Những ngưá»i bạn quen, cà ng ngà y cà ng ngÆ¡ ngác không hiểu sá»± liên hệ cá»§a cả ba ra sao? Nhưng cái vui bá» mặt chưa hẳn là cái vui trong lòng. Theo cÆ¡n nóng cá»§a trá»i đất, không khà nhà há» Cao cà ng lúc cà ng nặng hÆ¡n. BÃch Hà n khám phá thấy Ä‘iá»u đó trước tiên, nà ng há»i Thiên:
- Anh Thiên, hay là em lại đồng bệnh với chị Vân?
Thiên đâm lo:
- Äừng nói báºá»µ Là m gì có chuyện kỳ cục váºy?
Suy nghĩ một chút, chà ng lại kéo Hà n và o lòng:
- Có Ä‘iá»u anh cần phải thanh minh trước má»™t Ä‘iá»u, nếu em cÅ©ng không con, thì anh cấm chuyện em và Vân liên kết lại tìm cho anh má»™t ngưá»i đà n bà thứ ba nà o khác.
BÃch Hà n khúc khÃch.
- Là m sao em biết được? Biết đâu định mệnh bắt anh phải có đến...bảy mươi hai bà thì sao?
Hạo Thiên nhìn Hà n. Cà ng ngà y Hà n có vẻ đẹp ra, đôi má hồng trái chÃn. Trước kia Thiên chỉ nhìn thấy Hà n
có má»™t cái đẹp cá»§a ngưá»i thiếu nữ mÆ¡ má»™ng, nhưng bây giá»...Hà n toà n bÃch đà n bà quá!
Vì váºy, nên Thiên thưá»ng nói vá»›i Hà n:
- BÃch Hà n, anh còn nhá»› lần đầu tiên gặp em thoi thóp thở trên giưá»ng bệnh, anh đã bế em ra xe, lúc đó em
nhẹ như một chiếc lông vũ. Không ngỠnó lại trở thà nh định mệnh.
Hà n nhìn Thiên chớp mắt nhanh.
- Lần đầu trong trạng thái ná»a mê ná»a tỉnh, em đã thấy anh, nhưng lúc tỉnh lại má»›i nhìn rõ mặt. Em tá»± bảo mình đây là ông anh rể cá»§a mi, chá»› đâu ngá» váºn mệnh mình lại tùy thuá»™c và o anh như váºy. Hà n thà nh tháºt:
- Em yêu anh, nhưng anh đã là cá»§a chị Vân, vì váºy nhiá»u lúc em nghÄ© có lẽ em sẽ ở váºy luôn theo anh chị chứ không lấy chồng.
- Nhưng cuá»™c Ä‘á»i quá bất công vá»›i em phải không? Ngưá»i toà n vẹn như em đúng ra phải có má»™t tấm chồng xứng đáng, có cưới há»i đà ng hoà ng.
- Nhưng Ä‘á»i nà y có ai vừa ý em đâu, ngoà i anh?
Thiên cúi xuống với cái hôn nồng nà n:
- Anh có gì hÆ¡n ngưá»i đâu mà được em yêu thế?
Hà n cưá»i khúc khÃch:
- Không hiểu, nhưng biết đâu trên Ä‘á»i nà y chẳng có đứa con gái dở dở ươn ươn nà o đó tên BÃch Hà n, trá»i đặt ra chỉ để yêu Hạo Thiên thôi?
Thiên xiết chặt Hà n:
- Em cà ng lúc cà ng dễ thương, anh cảm thấy yêu em quá chừng rồi, nhưng cũng cầu mong thượng đế thương tình, đừng để anh phải sa xuống địa ngục...
Sá»± gần gÅ©i cá»§a Thiên và Hà n cà ng ngà y cà ng nhiá»u hÆ¡n, ban ngà y cùng đến sở, ban đêm lại vá» chung phòng. Tiếng cưá»i cá»§a hai lúc nà o cÅ©ng dòn dã khắp nÆ¡i. Tình yêu lá»™ hẳn không che dấu. Y Vân chỉ đưa mắt lạnh đứng bên lá» nhìn, xót xa và đau khổ là bạn cá»§a tim. Chỉ có những khi mà n đêm buông xuống, ngồi má»™t mình trong phòng nghe tiếng gió hú, nhá»› đến dÄ© vãng và ng son là nà ng không cầm được nước mắt.
Tháng 8 đến, BÃch Hà n vẫn chưa có triệu chứng thụ thai. Bà Cao lo lắng đưa Hà n đến bệnh viện khám tổng quát. Vị bác sÄ© phụ trách vẫn là bác sÄ© Lâm, ngưá»i đã thăm bệnh cho Y Vân. Xem xét xong, ông nhìn bà Cao vui vẻ nói:
- Rất bình thưá»ng, không bệnh táºt gì hết, có thể thụ thai bất cứ lúc nà o.
Bà Cao sung sướng:
- Con trai tôi hôm trước đến đây, bác sÄ© cÅ©ng bảo là bình thưá»ng, thế tại sao chúng lấy nhau đến nay đã hÆ¡n 9 tháng mà vẫn chưa có con?
Bác sĩ Lâm nói:
- Chuyện đó thưá»ng lắm. Äừng lo, hãy để cho há» rá»™ng rãi thá»i gian yêu nhau má»™t chút, tÃnh toán ngà y giá» cho kỹ là kết quả ngay. Con dâu bà khá»e đấy, nhưng phải tẩm bổ nhiá»u.
Trở vá» nhà , bà Cao vui vẻ trở lại, những món nhân sâm, dương quy lại Ä‘á»u Ä‘á»u 24/24. Hà n bị ép uống đủ loại tẩm bổ, váºy mà bà Cao vẫn chưa yên trÃ, sợ cô Liên có thể mua nhằm những thức ăn kỵ việc thụ thai, nên việc Ä‘i chợ mua thức ăn cÅ©ng do chÃnh tay bà chăm sóc.
Y Vân nhìn cảnh đó thầm nghÄ©: BÃch Hà n chưa có mang mà đã như váºy, đến lúc có thai rồi, sẽ còn đến đâu nữa chứ!
Bà Cao lo lắng sợ Thiên quên ngà y trứng rụng của Hà n. Mỗi lần thấy Thiên và o phòng Vân là bà sa sầm nét
mặt, lải nhải nhắc nhở:
- Bác sÄ© nói con Hà n có thể thụ thai bất cứ lúc nà o, con ráng nhưá»ng nó má»™t chút Ä‘i.
Những lá»i nhắc nhở đó là m Vân giáºn đứng tim, nà ng chạy và o phòng vá»›i những giá»t nước mắt:
- Trá»i Æ¡i! Sao khổ thế nà y? Tôi phải là m sao đây chứ?
Hạo Thiên vẫn say đắm bên ngưá»i má»›i, chà ng bắt đầu lÆ¡ là vá»›i Vân. Tư cách còn con gái cá»§a BÃch Hà n trong sở, những ứng phó vá»›i mấy tên độc thân ve vãn là m chà ng muốn phát Ä‘iên lên, còn thì giỠđâu nghÄ© đến chuyện chung quanh.
Má»™t hôm, bá»±c dá»c quá Thiên nói vá»›i Hà n:
- Em đừng để ý đến chúng, một lũ cóc nhái, ễnh ương mà cứ đòi ăn thịt thiên nga.
BÃch Hà n đã cưá»i ngặt nghẽo:
- HỠlà ếch nhái, ễnh ương, còn anh là gì?
- Em là thiên nga thì dĩ nhiên anh cũng là thiên nga chứ!
Thiên nói và giả giá»ng thiên nga kêu.
Những lá»i tá» tình cá»§a Thiên vá»›i Hà n khiến Y Vân nghe tim Ä‘au nhói, nà ng bịt kÃn tai và bá» chạy vá» phòng. Thá»i cá»§a những tiếng kêu "khẹc, khẹc, khẹc" và tiếng gầm cá»§a quái váºt đã qua Ä‘i tháºt xa, bây giá» là thá»i cá»§a những tiếng ngá»—ng gá»i.
Ná»—i Ä‘au khổ theo thá»i gian gáºm nhấm linh hồn, xót xa và chịu đựng. Con ngưá»i là con váºt hai chân để chịu đựng. Phong cách bên ngoà i cưá»i nói tươi vui, lòng đã háo như lá và ng khổ sở. Vân không dám để lá»™ má»™t cá» chỉ há»n giáºn ra ngoà i. Chà ng sẽ nghÄ© là ta Ãch ká»·, còn em gái lại cho là ta ghen, trong khi mẹ chồng chẳng ý thức được má»™t chút gì tình phu phụ.
Phong cách! Phong cách! Phải chăng con ngưá»i không thể sống được nếu thiếu phong cách bá» ngoà i? Nhưng cái gì nén quá đến má»™t lúc chịu đựng không nổi Ä‘á»u phải nổ tung.
Trưa hôm ấy, BÃch Hà n và Hạo Thiên tan sở vá» nhà . Không hiểu có gì vui mà ngay từ lúc đặt chân đến cá»a đã nghe hai ngưá»i cưá»i nói ròn rã. BÃch Hà n than khát nước, Thiên vá»™i bước tá»›i tá»§ lạnh lấy ra má»™t chùm nho, chà ng cắn má»™t quả rồi đưa cả chùm treo cao trước mắt Hà n, để Hà n cắn từng trái. Há» vừa ăn vừa tiếp tục đùa. Y Vân ngồi cạnh yên lặng nhìn. Nà ng thấy chùm nho như cà ng lá»›n, cà ng ngáºp đầy phòng. Ngay khi đó, Thiên bá»—ng quay sang, sá»±c nhá»› đến sá»± hiện diện cá»§a Vân nên bước tá»›i vá»›i nụ cưá»i gượng:
- Em cũng ăn một trái cho vui.
Y Vân thấy như đầu muốn nổ tung, nà ng quơ mạnh tay, đẩy văng chùm nho xuống đất.
- Äem chá»— khác Ä‘i, ở đây không cần mấy ngưá»i hầu hạ.
Vân lớn tiếng và bỠchạy và o phòng nức nở khóc.
Hạo Thiên ngẩn ra, nhìn những trái nho vãi tung dưới đất, chà ng chợt hiểu và chạy theo và o phòng, ôm cứng vợ.
- Y Vân! Y Vân! Em là m sao váºy?
Y Vân khóc không thà nh tiếng:
- Anh chẳng còn yêu em nữa rồi, em biết anh không còn yêu em!
Thiên lạc giá»ng:
- Vân! Anh mà không còn yêu em thì xin cho anh chết đi, cho xe tông anh...
Vân mở to mắt, rồi bịt miệng chà ng:
- Anh không cần phải thỠnữa.
- Váºy là em tin anh rồi chứ?
Vân gục trong lòng Thiên:
- Anh Thiên! Anh đừng bỠem, anh đừng bao giỠbỠem nghe? Em yêu anh, không có anh chắc em chết mất.
- Y Vân! Thiên xúc động - Nếu anh lỡ lơ là với em, xin em thứ lỗi cho anh, tuyệt không bao giỠcó chuyện anh không còn yêu em.
Y Vân lấp bấp:
- Nhưng...anh cÅ©ng yêu BÃch Hà n nữa phải không?
Thiên yên lặng, Y Vân thở dà i:
- Trước kia xem hát trong phim "Háºn Thâm Cung", em có nghe diá»…n viên nói: - "Anh không phải là ngưá»i đà n ông đầu tiên yêu cùng lúc hai ngưá»i đà n bà trên Ä‘á»i nà y...."
Vân vừa nói tá»›i đó thì cá»a xịch mở. BÃch Hà n lách và o. Nà ng rụt rè bước tá»›i trước hai ngưá»i, khuôn mặt buồn phiá»n vá»›i hai hà ng nước mắt.
Không có má»™t lá»i nói, Hà n quỳ xuống trước mặt Vân:
- BÃch HÃ n!
Y Vân vá»™i vã bước xuống giưá»ng, hai chị em ôm nhau khóc không thà nh tiếng.
Hạo Thiên vòng tay qua lưng cả hai. Nỗi buồn thoáng qua tim.
|

09-09-2008, 05:28 PM
|
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 20
Mùa đông rồi cÅ©ng âm thầm đến. Từ mùa hạ đến mùa đông, khoảng thá»i gian ngắn ngá»§i kia đối vá»›i má»—i ngưá»i trong gia đình há» Cao gần như là những ngà y dà i lê thê chịu đựng. BÃch Hà n đợi chá» sá»± thay đổi trong cÆ¡ thể, nhưng ngà y qua ngà y vô vá»ng. Bà Cao đã mất Ä‘i hứng thú trong việc nấu nướng thức ăn, thức uống hoà i thai, cả ngà y chỉ thở vắn thở dà i. Ông Cao Kế Thiện oán trách tổ tiên bạc váºn, cả ba Ä‘á»i chỉ sinh má»™t thôi nên má»›i đưa đến tình cảnh nà y. Hạo Thiên thì kể từ ngà y Vân đổi tÃnh, đã không còn tá»± nhiên như xưa, Ä‘á»i sống bắt đầu như chiếc máy, lúc nà o cÅ©ng phải đỠcao cảnh giác. Là m má»™t đứa con có hiếu khó tháºt! 34 tuổi Thiên má»›i hiểu thế nà o là ná»—i khổ cá»§a việc ở cho vừa lòng ngưá»i.
Y Vân Ãt nói hÆ¡n lúc trước, lúc nà o cÅ©ng rúc và o má»™t xó tư lá»± má»™t mình. Thỉnh thoảng lại vá» nhà cha mẹ ruá»™t ở 4, 5 hôm, chỉ bao giá» Thiên đến rước má»›i chịu vá» lại bên chồng.
Không khà gia đình nghẹt thở, Hạo Thiên dù có pha trò giá»i đến đâu cÅ©ng kéo không nổi ngà y cÅ© trở lại.
Giữa khi đó, Trương Tiểu Kỳ lại có thai. Bà Cao hay tin lại trách Ä‘á»i trách đất:
- Dâu con ngưá»i ta sau mình mà đã có đứa con thứ hai, còn ở nhà nà y đến những hai con dâu mà chẳng thấy đứa nà o ốm nghén. Trá»i Æ¡i! Sao khổ thế nà y!...
Nghe mẹ than, Thiên cÅ©ng nhá»™t. Y Vân không con đã đà nh, đà ng nà y cả BÃch Hà n, thế nà y thì thế nà o?
Thiên thắc mắc và nói với mẹ:
- Con nghĩ, cái bệnh hiếm muộn sợ lỗi ở tại giòng hỠta chứ không phải ở vợ con đâu.
Bà Cao nóng mũi:
- Ai bảo thế? Con đã đến bác sÄ© giảo nghiệm rồi, sức khá»e đầy đủ, sao lại trút tá»™i cho giòng há» nhà mình được?
- Hay là tại tổ tiên ta là m gì thất đức?
Thiên nói và khi lá»i phát ra, chà ng má»›i thấy mình ngu xuẩn. Bà Cao trừng mắt giáºn run:
- A.. A... Mà y dám nói những tiếng trá»i đánh như váºy sao? Äể bố mà y vá» tao bảo ổng dạy lại mà y má»›i được.
Hạo Thiên phải xin lỗi:
- Thôi, con xin lá»—i mẹ, ý con muốn bảo là có ngưá»i há» có con dá»… dà ng như váºy, còn có ngưá»i kiếm đỠmắt không ra. Chuyện hiếm muá»™n có lẽ lá»—i tại giòng há» mình. Mẹ thấy k hông, cha mẹ lấy nhau hÆ¡n 40 năm mà chỉ có má»™t mình con thôi. Nếu theo lý mà xét thì chắc con cÅ©ng váºy.
Lý luáºn cá»§a Thiên đưa bà Cao và o chá»— không vùng vẫy. Nhưng chỉ má»™t lúc sau là bà lại có sáng kiến má»›i:
- Mẹ thấy thì...con gái cà ng vô há»c, cà ng dốt nát cà ng nhà quê chừng nà o cà ng dá»… có con, chỉ có há» má»›i giải quyết được.
Hạo Thiên kêu lên:
- Trá»i đất! Mẹ lại định gì nữa đây? Mẹ mà rước mấy bà đó lên đây là con bá» Ä‘i không vỠđây nữa ngay, con nói là con là m đấy.
Thấy con trai phải đối khá mạnh, bà Cao rút lá»i lại:
- Mẹ nói là nói váºy, chứ có gì đâu mà con lại nóng thế?
- Con nói thiệt đấy, con mong rằng từ đây vá» sau sẽ không còn chuyện đó đó diá»…n ra nữa. Sống thế nà y đã cá»±c khổ trăm bá» rồi. BÃch Hà n đứng đắn, chỉ tá»™i bất hạnh phải sống chung vá»›i con, danh không chánh ngôn không thuáºn. Con đã lá»—i vá»›i nà ng và vá»›i vợ con biết bao, bây giá» mẹ lại muốn con phải sao nữa đây? Gây thêm tá»™i ác ngáºp đầu nữa ư?
- Thôi! Thôi! Thôi! Bà Cao thở ra nói. Từ rà y vỠsau sẽ không bao giỠmẹ nói đến chuyện đó nữa đâu.
Không nói nữa! Äó chỉ là câu đầu môi cá»§a bà Cao và dù miệng có không nói thì mắt cÅ©ng đã nói rồi.
BÃch Hà n chiếm địa vị cá»§a Vân hÆ¡n má»™t năm vẫn chưa có gì động tịnh. Nhưng ở sở, đã có tiếng xì xà o.
Sá»± ra và o có đôi cá»§a nà ng và Hạo Thiên, những lá»i ăn không ngồi rồi bà n chuyện thiên hạ cá»§a các cô trong sở. Nhất là miệng lưỡi độc địa cá»§a những anh chà ng lâu ngà y Ä‘eo Ä‘uổi chẳng thà nh công:
- Cứ tưởng là trinh nữ chứ ai biết bướm ong đã dồn dáºp mấy mươi lần rồi.
- á»i! HÆ¡i đâu mà bà n chuyện thiên hạ. Äa số gái có cái mã thùy mị nhất bên ngoà i Ä‘á»u là những chúa dâm.
- Nghe ngưá»i ta đồn là cô bé cÅ©ng không phải dân nhà quý phái gì. Hạo Thiên nhà có tiá»n đủ là m chóa mắt...
- Ở chung vá»›i ngưá»i ta trong nhà , hai, ba năm trá»i mà lấy gì còn trinh tiết chứ?
- Bá»™ mặt phong lưu như váºy, số là m vợ bé là phải.
- á»i thắc mắc gì, không phải vợ bé thì nhân tình nhân ngãi không được sao?
Những câu khó nghe đó lá»t và o tai Thiên chẳng bao nhiêu, vì bá» thế Thiên lá»›n, chà ng ngồi chá»— cao nên chẳng ai dám động. Chỉ có BÃch Hà n, vá»›i vị trà cá»§a má»™t nữ nhân viên tầm thưá»ng là tai lúc nà o cÅ©ng bị nhét đầy lá»i châm biếm. Há» không những không sợ mÃch lòng còn cố tình nói lá»›n cho nà ng nghe, nhất là mấy nà ng kiá»u nữ đồng lứa. Hà n chẳng bao giá» dám mách lại Thiên, nà ng chỉ cắn răng chịu tráºn, cùng lắm là khóc. Nụ cưá»i đã mất trên môi Hà n từ lâu.
Nhiá»u khi nhìn ngưá»i yêu vá»›i dáng tiá»u tụy, Thiên đã há»i:
- Em là m sao nữa thế? Buồn à ? Tại sao? Anh đã xá» tệ vá»›i em? Chị Vân hay mẹ nói gì em? Cho anh biết Ä‘i chứ? Anh là chồng em, anh có bổn pháºn phải giúp em giải quyết má»i vấn Ä‘á».
BÃch Hà n chỉ lắc đầu vá»›i nước mắt. Bao giá» bị há»i dồn quá, nà ng sa và o lòng chà ng:
- Không có gì cả anh ạ! Em vui lắm, em chẳng có gì để buồn cả.
Có tháºt váºy không? Nhưng Thiên vẫn không là m sao cho Hà n mở miệng được.
Rồi ngà y phải đến đã đến. Má»™t hôm, không còn chịu nổi, BÃch Hà n rụt rè há»i Thiên:
- Anh Thiên, anh tìm cho em một việc là m khác nhé!
Hạo Thiên ngạc nhiên toan há»i, nhưng rồi hiểu ngay, chà ng nắm tay Hà n:
- Ai nói gì em? Phương ChÃnh Äức hay là Vân Chà Cưá»ng? Nói ngay cho anh biết.
- Không! Không! Không ai cả. BÃch Hà n lắc đầu - Anh chỉ giá»i Ä‘oán, em chẳng bị ai nói gì cả, có Ä‘iá»u.... là m mãi má»™t việc chán quá.
Hạo Thiên trừng mắt:
- Ngà y mai em nghỉ ở nhà cho anh, em không cần phải là m gì cả, em bây giá» là vợ anh, anh có bổn pháºn phải nuôi em, nhà ta lại không nghèo, không cần em phụ giúp.
BÃch Hà n cúi đầu:
- Không! Em cần phải là m việc.
- Tại sao?
- Äiá»u thứ nhất là em không phải là vợ anh, thứ hai là anh cÅ©ng hiểu má»—i tháng em cần phải cấp dưỡng tiá»n bạc cho BÃch Hà nữa.
Hạo Thiên nhìn Hà n, chà ng có vẻ xúc động:
- Em là m Æ¡n giải thÃch, tại sao em bảo là em không phải là vợ cá»§a anh? Tại sao tiá»n cho BÃch Hà không thể do anh chu cấp cho nó chứ?
BÃch Hà n ngước mắt nhìn, ná»—i Ä‘au không thể bà y tá» bằng lá»i nói:
- Bởi vì...bở vì trên thực tế em chưa phải là vợ anh.
Hạo Thiên đứng báºt dáºy:
- Em nói thế có nghÄ©a là ...em trách anh không tạo cho em má»™t chá»— đứng trước mắt má»i ngưá»i? Em muốn đòi
danh dá»± cá»§a má»™t ngưá»i vợ? Em muốn anh phải ly dị vá»›i Y Vân để cưới em...?
- Anh Thiên! Tại sao anh lại nghĩ thế?
Mắt Hà n mở tháºt to, những hạt nước mắt lưng tròng:
- Em không bao giỠđòi há»i như váºy, anh đã nghÄ© oan cho em váºy thì em chết còn hÆ¡n.
Thiên vội ôm Hà n và o lòng:
- BÃch Hà n! Anh xin lá»—i em, tại anh nóng quá, bá»±c quá. Từ rà y Hà n đừng nói đến những chuyện đó nữa nghe. Bà n tay Thiên lạnh vì những giá»t mồ hôi - BÃch Hà n! Anh hiểu em chịu thiệt, anh đâu phải là thứ gá»— đá đâu mà không biết gì hết. Không hiểu em thì còn ai hiểu cho. Hà n! Anh xin lá»—i em, tha thứ cho anh em nhé?
BÃch Hà n ngồi xuống mép giưá»ng vẫn thút thÃt. Hạo Thiên giữ chặt ngưá»i yêu bé bá»ng trong taỵ Chà ng thở dà i:
- Tá»™i anh ngáºp đầu!
Ngà y thứ hai, BÃch Hà n tiếp tục đến sở. Nhưng Hạo Thiên đã đặc biệt lưu ý đến động tÄ©nh bên cạnh Hà n.
Quả nhiên 10 giá» hÆ¡n, chà ng thấy Phương ChÃnh Äức giả vá» mang đồ án vá» phÃa Hà n Ä‘ang cắm cúi là m việc. Chà ng lặng lẽ bước tá»›i, vừa lúc nghe Phương ChÃnh Dức nói:
- Là m bá»™ gì nữa? Tôi tuy không lắm tiá»n như tên Thiên, nhưng không bao giá» trả rẻ đâu, nếu cô chịu, tôi sẽ...
Lá»i Äức chưa dứt thì má»™t cánh tay cá»§a Thiên đã vòng qua vai hắn. Äức quay lại, thấy đôi mắt trừng lá»›n cá»§a Thiên, hoảng hốt:
- A... A... Tôi đang nói chơi, đang nói chơi mà ...!
Hạo thiên chẳng nói chẳng rằng vung tay lên. má»™t quả đấm tháºt mạnh và o cằm Äức. Thiên từ nhỠđã quen trò đánh đấm vá»›i nhóm Tiêu Chấn Phong nên quả đấm vừa mạnh vừa nghiệt. Phương ChÃnh Äức bị văng qua mấy chiếc bà n. Cả phòng ồn lên, tiếng thét, tiếng bà n ghế đổ. Hà n tái mặt, can gián:
- Anh Thiên! Äừng! Äừng anh!
Hạo Thiên bây giá» không còn biết gì hết, chà ng tiếp tục phóng tá»›i, kéo cổ áo Äức ngồi dáºy định tiếp tục đánh. Äức hoảng hốt đưa tay bụm mặt, năn nỉ:
- Äừng đánh tôi nữa, tôi biết rồi, tôi biết cô ấy là cá»§a anh rồi, tôi sẽ không dám chá»c nữa đâu.
Äám bạn đồng nghiệp bu lại, kéo Hạo Thiên và Äức ra. Bà n ghế, đồ đạc được sắp xếp lại. Hạo Thiên trừng mắt nhìn Äức:
- Äồ khốn nạn! Thấy mi bạc nhược quá ta chẳng thèm đánh thêm cho dÆ¡ tay. Từ rà y vá» sau chừa táºt mất dạy đó Ä‘i nhé!
Thiên nói và kéo lấy tay BÃch Hà n:
- Thôi ta đi em.
BÃch Hà n lầm lÅ©i theo Thiên ra xe. Hạo Thiên rồ máy nhấn hết ga. Gương mặt chà ng Ä‘anh lại má»™t cách dá»… sợ nhất là đôi mắt. Hà n không dám lên tiếng, đầu óc nà ng chỉ còn má»™t khối trống rá»—ng.
Thá»i gian qua tháºt lâu, đến lúc xe dừng lại, Hà n má»›i ngẩng lên nhìn thấy xe đầu gần đà i tá» sÄ©.
- Tụi nó hiếp đáp em bao lâu rồi?
Thiên há»i, giá»ng chà ng có cái gì nghèn nghẹn. Hà n lấy khăn tay xoa nhẹ những giá»t mồ hôi trên cổ Thiên.
- Thôi đừng nhắc đến chuyện đó nữa, em không báºn tâm vá» những việc đó đâu.
Thiên trừng mắt:
- Em nói dối, BÃch Hà n, anh biết em nói dối.
Hà n cúi xuống, những giá»t nước mặt lăn dà i:
- Vâng, nhưng bây giá» nghÄ© lại, em má»›i thấy mình Ä‘iên rồ. Äể ý là m gì những chuyện đó? Tất cả Ä‘á»u là tá»± ái.
Hà n nói:
- Anh Thiên, tháºt ra trong tình yêu chỉ cần hai ngưá»i hiểu nhau là được, cần gì để ý đến dư luáºn. Em chỉ xin anh má»™t Ä‘iá»u là bất cứ ly do gì, anh cÅ©ng đừng khinh em. Em chỉ mong mình có má»™t chá»— đứng vững trong tim anh, còn ngoà i ra em không cần bất cứ má»™t cái gì khác.
Thiên cúi xuống nhìn vợ vá»›i đôi mắt xót xa, chà ng thở dà i và thá»:
- Sẽ không bao giỠcó chuyện anh phụ em.
Kể từ hôm ấy, BÃch Hà n không còn đến sở nữa. Nhưng chuyện đánh lá»™n giữa Hạo Thiên và Phương ChÃnh Äức vá» Hà n đã bị truyá»n rao khắp nÆ¡i. Y Vân biết chuyện, nhìn chồng nhún vai nói:
- Äá»™ng tay động chân không phải là má»™t giải pháp hay. Thế nà y thì dám má»™t ngà y nà o đó anh xá» dụng đến dao búa nữa là khác.
Thiên ngá»i thấy mùi châm biếm trong câu nói cá»§a Y Vân, chà ng trừng mắt:
- Không lẽ em nhẫn tâm để ngưá»i ta muốn là m tá»™i là m tình gì cô em được sao?
- Em gái tôi? Vân cưá»i mÅ©i - Tôi không có hân hạnh đó rồi. Cô ấy há» Du, còn tôi há» Tiêu là m sao chị em được.
Hạo Thiên trợn mắt. Chà ng chịu không là m sao hiểu nổi được đà n bà .
BÃch Hà n không còn đến sở, dÄ© nhiên là cÅ©ng không có lương bổng như xưa. Hạo Thiên má»—i tháng trÃch ra má»™t số tiá»n nhỠđể BÃch Hà n vá» thăm nhà . Äịnh mệnh đã muốn váºy, BÃch Hà n đà nh nhắm mắt dẹp bá» hết tá»± ái.
Tối hôm ấy, Hà n lại vá» nhà thăm Hà . BÃch Hà đã 15 tuổi. Cô bé trổ mã xinh đẹp, biết chuyện lại khôn lanh.
Hà n rất thÃch ngắm em, thăm há»i vá» việc há»c vấn và những chuyện vụt vặt trong trưá»ng.
- BÃch Hà ! Em giá»i hÆ¡n chị nhiá»u đấy nhé!
Hà n thưá»ng khen em. Hà biết sá»± quý giá cá»§a đồng tiá»n, được chị nuôi, nên rất chăm há»c, má»—i tháng Ä‘á»u hãnh diện vá»›i bảng xếp hạng trong tháng.
Riêng bà mẹ nuôi cá»§a Hà n, từ lúc Hà n vỠở nhà há» Cao, má»—i tháng có tiá»n mang vá» nhà , nên bà không còn lý do gì để nói Hà n nữa, bà tá» vẻ dá»… chịu hÆ¡n. Nhưng không hiểu tại sao hôm nay vừa thấy Hà n vỠđến, bà đã giả vá» bế con nhá» ra ngồi cạnh chị em Hà n:
- BÃch Hà n! Có chuyện tôi muốn há»i cô nà y.
- Chi ạ?
Bà mẹ ghẻ là m ra vẻ trịnh trá»ng:
- Äúng ra chuyện nà y tôi không có quyá»n há»i, nhưng hôm trước lúc nà o cô cÅ©ng nói giá»i nói hay, nà o là được cô giáo giúp đỡ lại nuôi ăn, sung sướng hÆ¡n ở nhà nhiá»u. Nhưng tại sao tôi nghe nhiá»u ngưá»i nói cô là m bé cho ngưá»i ta? Có không? Nói tháºt Ä‘i!
BÃch Hà n không còn giấu diếm được:
- Vâng.
- á»i giá»i Æ¡i! Bà mẹ ghẻ kêu lên - Äại tiểu thÆ¡ nhà chúng tôi mà có thể là m má»™t chuyện như thế được à ? Nhà chúng ta tuy nghèo nhưng cÅ©ng là m ăn đứng đắn mà , tại sao cô lại là m bé cho ngưá»i ta? Cô cÅ©ng há»c nhiá»u quá, lúc nà o cÅ©ng đòi hÆ¡n ngưá»i, không lẽ lại hÆ¡n ở chá»— là m vợ lẽ đó ư? Ngưá»i ta già u có, tiá»n bạc dư dả là muốn là m gì cÅ©ng được à ? Tôi phải nói lại cho cha cô hay má»›i được, không thể để cho nhà há» Du mang tiếng như váºy.
BÃch Hà n lúng túng:
- Nhưng đó là việc là m tự nguyện của con, chẳng ai bắt buộc hay hiếp đáp con hết.
- Hừ! Bà mẹ nuôi cưá»i mÅ©i - Cô tá»± nguyện? Cô có Ä‘iên không mà là m thế? Chúng tôi nuôi cô lá»›n để cô là m bé cho ngưá»i ta sao? Lúc trước tôi bảo là m việc như con Lan, cô bảo là m thế là sỉ nhục, là nhục nhã, tưởng cô hÆ¡n gì, rốt cuá»™c rồi cÅ©ng là m bé ngưá»i ta thôi.
BÃch Hà n đỠmặt, muốn biện minh nhưng chẳng biết nói sao bây giá». Trong khi bà mẹ ghẻ cứ luôn mồm châm biếm. Hà n choáng váng, ngượng đến độ muốn chui xuống đất trốn luôn.
- Mẹ!
Chợt nhiên BÃch Hà đứng ra:
- Con xin mẹ đừng giở giá»ng biếm như thế! Chị Hà n yêu anh Thiên, chị ấy có quyá»n sống vá»›i ngưá»i mình yêu. Äừng nói là con nuôi, dù con ruá»™t cá»§a mẹ Ä‘i nữa, mẹ cÅ©ng không có quyá»n can thiệp và o Ä‘á»i tư chị ấy, ngưá»i ta hÆ¡n 20 tuổi rồi? Vả lại, lúc chị ngã bệnh nguy kịch nằm ở bệnh viện, chÃnh cha cÅ©ng đã ký giấy trao chị Hà n cho ngưá»i ta. Ngưá»i ta chưa đút đơn đến tòa kết án cha mẹ bá» rÆ¡i con cái lúc chưa đến tuổi vị thà nh niên là may lắm rồi. Riêng vá» chuyện là m vợ bé thì chị Hà n chỉ là m vợ bé cho anh Thiên thôi, còn con Lan, mẹ là m sao so sánh được? Nó là m vợ cho cả trăm cả nghìn ngưá»i.
Bà mẹ ghẻ chu lên:
- á»i giá»i Æ¡i! Bây giá» tá»›i mà y phải bá»™i tao nữa sao?
Bà xông tá»›i đưa tay lên, nhưng BÃch Hà không thèm né tránh. Sá»± hăm dá»a chẳng nháºn được phản ứng khiến bà thất vá»ng, bà khóc òa lên:
- Giá»i Æ¡i! Tôi đã tá»™i tình gì mà phải khổ thế nà y, chẳng ai còn sợ tôi hết!
Và bà vùng vằng đi và o trong.
BÃch Hà n kinh ngạc nhìn em, nà ng không ngá» em lại cứng rắn, can đảm và trưởng thà nh như váºy. Hà đúng là má»™t cây tòng không sợ gió bão. à nghÄ© đó là m Hà n vui lên:
- BÃch Hà ! Chị không ngá»...
BÃch Hà n chá»›p mắt:
- Äá»i sống là má»™t môi trưá»ng giáo dục triá»n miên phải không chị? Sẽ không bao giá» em là má»™t BÃch Hà n thứ hai đâu.
- Vâng, chị rất mong thế. BÃch Hà n nghẹn ngà o. Chị mong rằng em sẽ thà nh công. Gắng há»c nhe em!
Và Hà n đứng dáºy, sá»a soạn Ä‘i. Hà xúc động:
- Chị!
- Gì em?
BÃch Hà nhìn thẳng mắt Hà n:
- Chị có tháºt...yêu anh Thiên không?
BÃch Hà n chá»›p mắt:
- Có, em ạ
Hà cưá»i tươi:
- Váºy thì, em xin...chúc là nh cho chị, mong chị hạnh phúc.
Hạnh phúc? Có tháºt ta sẽ hạnh phúc chăng? Những đêm thanh vắng nằm trong lòng Thiên, Hà n nhiá»u lúc đã bâng khuâng Hạnh phúc là gì? Thế nà o má»›i gá»i là hạnh phúc? Ta có chăng? Những lúc như váºy, Thiên thưá»ng vuốt đầu Hà n há»i:
- BÃch Hà n, em có chuyện gì lo nghÄ© thế?
Hà n cháºm rãi:
- Em Ä‘ang tá»± há»i hạnh phúc là gì?
Hạnh phúc là gì? Hạo Thiên ngẩn ra, rồi chà ng cÅ©ng bị kéo nhanh và o câu há»i.
|
 |
|
| |