  | 
	
	 | 
 
 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				10-09-2008, 08:59 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Guest 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					
					
					
					
						Bài gởi: n/a
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 16 
Tàu Thiên Nga 
  
 
  
 
     Anh cá»§a Bob Ä‘i khá»i, con tàu im ắng má»™t lúc rồi dần dần hoạt động lên. Nhiá»u tiếng chân vang lên trên cầu tàu, dây chão được thả xuống, ròng rá»c nghiến lên kèn kẹt; tiếng dây xÃch cuá»™n vào rồi thả ra; ngưá»i ta quay cái tá»i đứng; bánh lái rên lên và bá»—ng nhiên con tàu nghiêng hẳn sang bên trái rồi bắt đầu ráºp rình. Chúng tôi lên đưá»ng. 
     Lúc đầu con tàu ráºp rình cháºm và nhẹ, chẳng bao lâu chao đảo nhanh và dữ dá»™i; tàu như bị nhấn chìm xuống trước khi chao đảo và hàng tảng sóng biển đột ngá»™t đánh vào sống mÅ©i tàu và mạn phải tàu. 
     Mattia, giống như lần chúng tôi sang Anh, buồn nôn dữ dội. Tôi cầm tay nó: 
     - Tội nghiệp Mattia quá đi mất! 
     - Không sao. Cáºu đã được cứu thoát. 
     - Nó nói. 
     - Không ngá» thoát được như thế này. Ngay lúc đó cánh cá»a ca-bin mở ra: 
     - Nếu các em muốn lên cầu tàu, - anh của Bob nói, - thì cứ lên không nguy hiểm gì đâu. 
     - ở đâu đỡ ốm hơn ạ? 
     - Mattia há»i. 
     - Nằm yên trên cái ghế nằm đó. 
     - Cảm Æ¡n anh, thế thì em nằm yên ở đây váºy. 
     - Thá»§y thá»§ sẽ mang cho bá»n em chút gì ăn cho ấm bụng. 
     - Thuyá»n trưởng nói. 
     Tôi muốn ở lại bên Mattia, nhưng nó đẩy tôi lên cầu tàu, cứ nhắc đi nhắc lại mãi: 
     - Không sao cả, cáºu được cứu thoát rồi, tá»› không sao hình dung được tá»› lại thÃch được say sóng như thế này. 
     - Nếu gió cứ tiếp tục như váºy, - thuyá»n trưởng bảo tôi, - thì chiá»u tối nay ta sẽ đến Isigny sá»›m thôi; chiếc tàu buồm Thiên Thá»±c này chạy thốt lắm. 
     Cả một ngày trên biển, có thể hơn một ngày nữa là khác! 
     Tuy nhiên thá»i gian cứ trôi, tôi lên cầu tàu chÆ¡i rồi lại xuống ca-bin, từ ca-bin lại lên cầu.tàu cho hết thì giá». Vào má»™t lúc nào đó, trong khi tôi nói chuyện vá»›i thuyá»n trưởng, anh đưa tay chỉ vá» phÃa đông-nam, tôi nhìn thấy má»™t cái cá»™t cao màu trắng in hình trên ná»n trá»i xanh nhạt. 
     - Barfleur đấy. 
     - Anh bảo tôi. 
     Tôi láºp tức chạy xuống báo tin vui này cho Mattia: thế là chúng tôi đã nhìn thấy nước Pháp; nhưng từ Barfleur đến Isigny còn xa, bởi vì còn phải Ä‘i dá»c suốt bán đảo Cotentin má»›i vào tá»›i Vire và Eure. Khi tàu Thiên Thá»±c cặp bến thì đã quá muá»™n, thuyá»n trưởng má»i chúng tôi ngá»§ lại trên tàu, sáng hôm sau chúng tôi má»›i chia tay nhau sau khi đã cảm Æ¡n anh rất phải phép. 
     - Khi nào các em muốn trở lại Anh, - anh nói và bắt tay chúng tôi tháºt mạnh, - thì tàu Thiên Thá»±c, thứ ba nào cÅ©ng từ đây Ä‘i, anh sẵn sàng chở các em. 
     Lên khá»i tàu buồm, việc đầu tiên chúng tôi báºn tâm là Ä‘i tìm má»™t túi lÃnh cÅ© và mua hai áo sÆ¡ mi, hai đôi tất dài, má»™t mẩu xà phòng, lược, kim chỉ, khuy áo và cuối cùng là má»™t bản đồ nước Pháp, vì toàn bá»™ đồ đạc cá»§a chúng tôi để lại cả ở nhà Driscoll. 
     GiỠđây đã sang tá»›i nước Pháp, chúng tôi Ä‘i đâu? Theo con đưá»ng nào? Äó là câu há»i khuấy động chúng tôi khi chúng tôi ra khá»i Isigny theo đưá»ng Bayeux. 
     - Tá»› thì sang trái hay sang phải Ä‘á»u được, chẳng bên nào hÆ¡n bên nào, - Mattia nói, - tá»› chỉ đòi há»i má»™t Ä‘iá»u. 
     - Äiá»u gì? 
     - i theo một dòng sông lớn hoặc sông nhỠhoặc sông đào, bởi vì tớ có một ý như thế này. Tôi bảo Mattia nói cho tôi nghe, nó nói tiếp: 
     - Hồi Arthur ốm, bà Milligan đưa nó Ä‘i chÆ¡i trên tàu, cáºu gặp Arthur Ä‘ang Ä‘i như thế trên tàu Thiên Nga chứ gì? 
     - Bây giỠnó không ốm nữa. 
     - Tức là nó khá hÆ¡n thôi; còn trước kia ngược lại, nó rất ốm và chỉ sống được nhá» sá»± chăm sóc cá»§a mẹ nó mà thôi. Cho nên tá»› nghÄ© là, để cho nó khá»i hẳn, bà Milligan vẫn còn đưa nó Ä‘i chÆ¡i trên tàu, trên các sông lá»›n, sông nhá», sông đào nào chở được tàu Thiên Nga; cho nên, nếu ta cứ Ä‘i theo những dòng sông lá»›n, những con sông nhá» thì ta sẽ có cÆ¡ may gặp lại được tàu Thiên Nga.. 
     - Ai bảo là tàu Thiên Nga ở Pháp? 
     - Chẳng ai bảo cả. Tuy nhiên, vì tàu này không đi trên biển được, ta phải tin là nó còn ở Pháp. Tớ thì tớ muốn chúng ta gặp lại bà Milligan, ta không được lơ là chuyện đó. 
     - Nhưng còn Lise, Alexis, Benjamin, chị étiennette! 
     - Trên đưá»ng Ä‘i tìm bà Milligan ta sẽ gặp há»: như váºy ta phải làm sao tá»›i được dòng chảy cá»§a má»™t con sông hoặc má»™t con sông đào. Ta hãy tìm trên bản đồ xem sông nào gần đây nhất. Bản đồ được trải ra trên mặt cỠở đưá»ng Ä‘i, chúng tôi tìm con sông gần nhất: đó là sông Seine. 
     - Ta tới sông Seine. 
     - Mattia nói. 
     - Sông Seine chảy qua Paris. 
     - Thì đã làm sao? 
     - ảnh hưởng lắm chứ; tá»› nghe cụ Vitalis nói khi ngưá»i ta muốn tìm ai, cứ đến Paris mà tìm. Nếu cảnh sát Anh tìm tá»› vì vụ ăn cắp ở nhà thá» Saint-Georges thì sao, tá»› không muốn há» tìm thấy tá»› vì nếu váºy việc chúng ta Ä‘i khá»i Anh chẳng hóa ra vô Ãch. 
     - Cảnh sát Anh theo tìm cáºu táºn bên Pháp? 
     - Tá»› không biết, nhưng nếu thế tháºt thì ta không nên Ä‘i Paris. 
     - Ta có thể theo sông Seine đến ngoại ô Paris thôi, ta không vào Paris mà đến chỗ xa hơn vả lại cứ đi theo nó là được chứ gì. Tớ, tớ cũng chẳng muốn gặp lại Garifoli. 
     - Có lẽ. 
     - Thế thì ta cứ làm như váºy, ta sẽ há»i thăm các thá»§y thá»§ đưá»ng sông, những ngưá»i kéo thuyá»n, và vì tàu Thiên Nga không giống vá»›i những con tàu khác, nếu nó chạy qua sông Seine thì ngưá»i ta phải nhìn thấy chứ; ta mà không tìm thấy nó ở đó thì lại tìm trên sông Loire, sông Garonne, trên tất cả các con sông cá»§a nước Pháp, cuối cùng thế nào cÅ©ng tìm thấy. 
     Tôi không có gì phản đối ý kiến này; thế là chúng tôi quyết định tiếp cáºn dòng chảy cá»§a sông Seine rồi cứ Ä‘i dá»c theo sông, ngược dòng lên phÃa thượng nguồn. 
     Sau khi nghÄ© đến bản thân mình, đã đến lúc chúng tôi lo đến Capi, nhuá»™m vàng như thế nó đâu còn là Capi nữa. Chúng tôi mua xà phòng má»m, tá»›i con sông nhỠđầu tiên Ä‘em nó ra chà xát tháºt mạnh. Nhưng thuốc nhuá»™m cá»§a Bob thuá»™c loại hảo hạng, phải tắm rất nhiá»u lần, chà xà phòng tháºt kỹ trong nhiá»u tuần nhiá»u tháng Capi má»›i trở lại màu bẩm sinh cá»§a nó được..May thay, Normandie là xứ sở cá»§a nước cho nên ngày nào chúng tôi cÅ©ng có thể tắm cho nó. 
     Qua Bayeux, Caen, Pont-l’évêque và Pont-Aude-mer, chúng tôi tiếp cáºn sông Seine ở Bouille. Khi mà, từ trên những ngá»n đồi cao phá»§ rừng và ở chá»— rẽ cá»§a má»™t con đưá»ng râm mát, Mattia đột nhiên nhìn thấy sông Seine vạch má»™t đưá»ng cong lá»›n ở giữa nÆ¡i chúng tôi Ä‘ang đứng rồi sau đó thong thả đưa dòng nước êm Ä‘á»m và mạnh mẽ cá»§a mình Ä‘i đây Ä‘i đó, dòng nước trên phá»§ đầy tàu buồm trắng và những con tàu chạy bằng hÆ¡i nước khói bay lên đến táºn chá»— chúng tôi, nó tuyên bố lại có cảm tình vá»›i nước trở lại và hiểu được vì sao ngưá»i ta sung sướng được thả mình theo dòng sông êm Ä‘á»m này giữa những đồng cá» tươi xanh, những cánh đồng được trồng trá»t màu mỡ và những khu rừng tối thẫm. 
     - Chắc chắn bà Milligan đưa Arthur đi chơi trên sông Seine rồi. 
     - Mattia bảo tôi. 
     - Ta sẽ biết ngay thôi khi há»i chuyện những ngưá»i trong làng ở dưới kia. Lúc đó tôi chưa biết há»i chuyện những ngưá»i Normandie khó thế nào. 
     - Các cáºu há»i má»™t con tàu từ Havre hay từ Rouen tá»›i? Nó là tàu hay là thuyá»n nhá»? Hay đò con, hay sà lan, hay xuồng? 
     Khi đã trả lá»i kỹ tất cả những câu há»i hỠđặt ra cho chúng tôi, chúng tôi má»›i hÆ¡i chắc chắn tàu Thiên Nga chưa bao giá» tá»›i La Bouille hoặc nếu có Ä‘i qua, thì là Ä‘i qua vào ban đêm nên không ai nhìn thấy. 
     Từ La Bouille chúng tôi Ä‘i Rouen, ở đây sá»± tìm kiếm cá»§a chúng tôi không Ä‘em lại kết quả nào khả quan hÆ¡n; ở Elbeuf ngưá»i ta cÅ©ng không thể nói gì vá»›i chúng tôi vá» tàu Thiên Nga; đến Poses, nÆ¡i có nhiá»u cống, nhiá»u tàu bè Ä‘i qua, cÅ©ng thế. 
     Nhưng chúng tôi không nản, vẫn tiến tá»›i, liên tục há»i thăm: chẳng Ä‘em lại hy vá»ng gì lá»›n lao, bởi vì tàu Thiên Nga không thể bắt đầu khởi hành từ má»™t Ä‘iểm giữa chừng được. Bà Milligan và Arthur phải lên tàu ở Quyllebeuf hoặc Caudebec, thế thì má»›i có thể hiểu được, hoặc tốt hÆ¡n là ở Rouen; nhưng vì không tìm thấy dấu vết cuá»™c hành trình cá»§a há», chúng tôi đành phải Ä‘i Paris, hoặc xa hÆ¡n Paris. 
     Vì chúng tôi không phải chỉ có đi, mà còn phải kiếm sống hàng ngày, nên mất năm tuần chúng tôi mới từ Isigny đến được Charenton. 
     Äến đây má»™t câu há»i được đặt ra: chúng tôi cứ Ä‘i theo sông Seine, hay Ä‘i theo sông Marne? Tôi luôn tá»± há»i khi nghiên cứu bản đồ..May mắn thay đến Charenton chúng tôi không phải ngân ngừ gì nữa vì há»i má»™t cái ngưá»i ta trả lá»i ngay là lần đầu tiên há» nhìn thấy má»™t cái tàu giống tàu Thiên Nga; đó là má»™t cái tàu chỉ để Ä‘i du ngoạn có má»™t cái hiên. 
     Mattia sung sướng quá nhảy một điệu ngay trên kè sông rồi cầm cây vĩ cầm điên cuồng chơi một hành khúc chiến thắng. 
     Trong lúc đó tôi tiếp tục há»i má»™t thá»§y thá»§ đưá»ng sông nhiệt tình trả lá»i tôi; không còn nghi ngá» gì nữa đúng là tàu Thiên Nga rồi; nó Ä‘i qua Charenton cách đây hai tháng ngược dòng sông Seine. Như váºy nó Ä‘i trước chúng tôi quá lâu. 
     Nhưng cần gì! Cuối cùng theo kịp nó là được. Thá»i gian không còn là vấn đỠgì nữa; Ä‘iá»u chá»§ yếu, tuyệt vá»i nhất, kỳ lạ nhất, là tìm thấy tàu Thiên Nga. 
     - Ai có lý nào? 
     - Mattia kêu lên. 
     Chúng tôi không cần dừng lại há»i thăm tin tức nữa, tàu Thiên Nga ở đằng trước chúng tôi; chỉ việc Ä‘i theo sông Seine. 
     Nhưng ở Moret, con sông Loing đổ vào sông Seine thành ra đến đấy lại phải há»i những câu há»i cá»§a chúng tôi; ngưá»i ta nói tàu Thiên Nga tiếp tục ngược dòng sông Seine. Tá»›i Montereau, lại phải há»i nữa. Lần này tàu Thiên Nga bá» sông Seine Ä‘i vào sông Yonne; tàu rá»i Montereau đã hai tháng, trên tàu có má»™t bà quý phái trẻ tuổi ngưá»i Anh và má»™t cáºu con trai luôn nằm duá»—i thẳng trên giưá»ng. 
     Trong khi Ä‘i theo tàu Thiên Nga như váºy chúng tôi tá»›i gần Lise, tim tôi Ä‘áºp mạnh khi tá»± há»i trong khi nghiên cứu bản đồ: sau Joigny, bà Milligan chá»n sông đào Bourgogne hay sông đào Nivernais? Chúng tôi tá»›i chá»— hợp lưu cá»§a hai con sông Yonne và Armencon; tàu Thiên Nga tiếp tục Ä‘i ngược dòng sông Yonne: chúng tôi sẽ Ä‘i qua Dreuzy và gặp Lise. Em sẽ nói cho chúng tôi biết vá» bà Milligan và Arthur. 
     Suốt từ khi chạy theo tàu Thiên Nga chúng tôi chẳng mất thì giỠmấy cho biểu diễn nữa, Capi không sao hiểu được tại sao chúng tôi lại vội vã như thế. 
     - Nhanh lên, - Mattia nói, - đuổi cho kịp tàu Thiên Nga. 
     Äến tối không bao giá» chúng tôi phàn nàn vì mệt má»i dù Ä‘oạn đưá»ng Ä‘i có xa đến đâu.chăng nữa; ngược lại chúng tôi thá»a thuáºn mai lại ra Ä‘i từ sáng sá»›m. 
     - Äánh thức tá»› nhé. 
     - Mattia bảo, xưa nay nó vốn thÃch ngá»§. Và má»—i khi tôi đánh thức nó bao giá» nó cÅ©ng vùng dáºy rất nhanh. 
     Thỉnh thoảng nó tỠra rất tham ăn. 
     - Tá»› chỉ mong bà Milligan vẫn còn cô bếp làm bánh kem mứt rất ngon cho cáºu ấy, - nó nói, - chắc là ngon lắm, bánh kem mứt mÆ¡ ấy. 
     - Cáºu chưa ăn bao giỠà? 
     - Tớ đã ăn bánh kẹp mứt táo nhưng chưa ăn bánh kem mứt mơ, mới nhìn thấy thôi. Những thứ nho nhỠtrăng trắng gắn vào mứt là cái gì ấy nhỉ? 
     - Hạnh nhân đấy. 
     - ôi! 
     Và Mattia há miệng như thể Ä‘ang nuốt cả má»™t cái bánh kem mứt mÆ¡. Vì sông Yonne có rất nhiá»u Ä‘oạn quanh co giữa Joigny và Auxerre mà chúng tôi thì Ä‘i theo đưá»ng cái, cho nên chúng tôi được lợi má»™t số thá»i gian so vá»›i tàu Thiên Nga, nhưng từ Auxerre trở Ä‘i thì hết khả năng này bởi vì tàu Thiên Nga, theo sông đào Nivernais, chạy rất nhanh trên làn nước yên tÄ©nh. Cứ đến má»—i cái cống chúng tôi lại thu nháºp thêm tin tức, vì trên sông đào Ãt tàu bè qua lại ai cÅ©ng để ý đến con tàu trông rất Ãt giống các con tàu khác này. 
     Không những ngưá»i ta nói vá» tàu Thiên Nga vá»›i chúng tôi mà con nói tá»›i bà Milligan "má»™t phu nhân ngưá»i Anh rất tốt" và vá» Arthur "má»™t cáºu bé hầu như lúc nào cÅ©ng nằm trên cái giưá»ng đặt trên cầu tàu, dưới má»™t cái hiên phá»§ đầy cây lá và đầy hoa, nhưng thỉnh thoảng cáºu ta cÅ©ng đứng dáºy." Váºy là Arthur có khá hÆ¡n. 
     Chúng tôi tá»›i gần Dreuzy; còn hai ngày, rồi má»™t ngày, rồi vài giá». Cuối cùng chúng tôi nháºn ra khu rừng mùa thu năm ngoái đã Ä‘i chÆ¡i vá»›i Lise, cả cái cống, cả căn nhà nhá» cá»§a bà Catherine. 
     Tuy chẳng ai nói với ai câu nào nhưng cả hai chúng tôi, tôi và Mattia cùng đồng lòng rảo bước, chúng tôi không đi nữa mà chạy, Capi chạy lên trước để báo cho Lise là chúng tôi đã đến; em sẽ ra đón chúng tôi. 
     Tuy nhiên chúng tôi không trông thấy Lise ra khá»i nhà, chÃnh Capi chạy ra như bị ngưá»i ta Ä‘uổi..Theo bản năng cả hai chúng tôi dừng ngay lại và tá»± há»i thế là nghÄ©a thế nào, có chuyện gì đã xảy ra? Sau đó chúng tôi tiếp tục Ä‘i không ai thốt lên được lá»i nào. 
     Capi trở lại chá»— chúng tôi, tiu nghỉu tiến sau chúng tôi. Má»™t ngưá»i đàn ông Ä‘ang vặn cái van ở cá»a cống, không phải chú cá»§a Lise. Chúng tôi Ä‘i tá»›i táºn nhà; má»™t ngưá»i đàn bà mà chúng tôi không quen Ä‘ang Ä‘i Ä‘i lại lại trong bếp. 
     - Thưa, chúng tôi há»i bà Suriot ạ. 
     - Chúng tôi há»i bà. 
     Bà ta nhìn chúng tôi má»™t chặp trước khi trả lá»i, tá»±a như chúng tôi đã đưa ra má»™t câu há»i ngá»› ngẩn. 
     - Bà ấy không ở đây nữa. 
     - Cuối cùng bà ta đáp. 
     - Thế bà ấy ở đâu ạ? 
     - ở Ai Cáºp Tôi và Mattia nhìn nhau, sững sá». ở Ai Cáºp. Thá»±c ra chúng tôi cÅ©ng không biết nước này ở chá»— nào nhưng mÆ¡ hồ nghÄ© rằng nó ở rất xa, bên kia biển cả. 
     - Bà có biết em Lise không ạ? 
     - Biết chứ! Nó Ä‘i theo tàu má»™t bà ngưá»i Anh rồi. 
     Lise trên tàu Thiên Nga! Chúng tôi nằm mÆ¡ chăng? Ngưá»i đàn bà trả lá»i chúng tôi là chúng tôi Ä‘ang ở trong thá»±c tế hiển nhiên. 
     - Cáºu là Rémi chăng? 
     - Bà há»i tôi. 
     - Vâng. 
     - Khi ông Suriot chết đuối... 
     - Bà bảo chúng tôi. 
     - Chết đuối! 
     - Chết Ä‘uối trong cá»a cống ấy! à, các cáºu không biết đấy thôi, sinh ư nghệ tỠư nghệ mà! Lúc ông Suriot chết Ä‘uối, Catherine lúng túng lắm. Nhưng biết làm thế nào? Tiá»n thiếu thì làm sao tạo ra má»™t sá»›m má»™t chiá»u được. Má»™t bà trước đây Catherine ở làm vú em, cho Catherine má»™t chá»— dạy các con bà ở Ai Cáºp. Catherine không biết làm thế nào vì vướng Lise. Thế là má»™t buổi chiá»u kia có má»™t phu nhân ngưá»i Anh đưa đứa con trai ốm Ä‘i chÆ¡i trên thuyá»n dừng lại nÆ¡i cá»a cống. Há» nói chuyện vá»›i nhau, bà phu nhân Ä‘ang tìm má»™t đứa trẻ để chÆ¡i vá»›i con bà, bèn nháºn nuôi Lise hứa trông nom em và chữa cho em khá»i bệnh. Bà phu nhân tốt quá. 
     Catherine đồng ý. Lise lên tàu, Catherine Ä‘i Ai Cáºp. Chồng tôi thay thế ông Suriot. Trước khi.Ä‘i, Lise yêu cầu dì mình giải thÃch cho tôi để tôi nói lại vá»›i cáºu khi cáºu đến thăm nó. Sá»± tình là như thế. 
     Tôi ngá»› cả ngưá»i không tìm được lá»i nào mà nói, nhưng Mattia vẫn tỉnh táo. 
     - Váºy thế sau đó bà ngưá»i Anh Ä‘i đâu ạ? -Nó há»i. 
     - Äi miá»n Nam nước Pháp hoặc Thụy SÄ©; bà ngưá»i Anh nói sẽ viết thư, cho tôi địa chỉ nhưng chưa thấy. 
     Trong khi tôi vẫn còn sững sá» thì Mattia làm má»™t Ä‘iá»u mà tôi không nghÄ© tá»›i, nó nói ngay: 
     - Cảm ơn bà. 
     Chúng tôi lại Ä‘i theo tàu Thiên Nga không cháºm trá»…. Chúng tôi chỉ dừng lại để ngá»§ và để kiếm vài đồng xu. 
     Tá»›i Decize, nÆ¡i sông đào Nivernai đổ vào sông Loire, chúng tôi há»i thăm tin tức tàu Thiên Nga thì được biết nó Ä‘i theo con sông đào ở bên, chúng tôi cứ theo con sông đào đó Ä‘i Digoin, rồi sau đó theo con sông đào ở chÃnh giữa mà tá»›i Chalon. 
     Bản đồ cá»§a tôi chỉ ra rằng, nếu từ Charolles chúng tôi Ä‘i thẳng đến Mâcon thì sẽ khá»i phải Ä‘i vòng trong nhiá»u ngày, nhưng quyết định đó quá liá»u lÄ©nh cả tôi và Mattia Ä‘á»u không muốn theo, ngá»™ nhỡ tàu Thiên Nga dừng ở dá»c đưá»ng thì chúng tôi đâm ra vượt qua nó, rồi lại phải quay trở lại. Thế là chúng tôi xuống sông Saône từ Ä‘oạn Chalon Ä‘i Lyon. 
     Giữa những chiếc tàu qua lại trên sông Rhône và sông Saône, có lẽ tàu Thiên Nga đã Ä‘i qua mà không ai thấy. Chúng tôi há»i các thá»§y thá»§, những ngưá»i chở thuyá»n và tất cả những ai sống trên kè sông, cuối cùng chúng tôi tin chắc bà Milligan đã tá»›i Thụy SÄ©, do đó chúng tôi theo sông Rhône mà Ä‘i. 
     Tá»›i Seyssel chúng tôi Ä‘i xuống bá» sông; tháºt ngạc nhiên biết bao khi từ xa tôi đã nháºn ra tàu Thiên Nga. 
     Chúng tôi bắt đầu chạy, đúng tàu Thiên Nga rồi, tuy nhiên trông nó như má»™t chiếc tàu không có ngưá»i; nó được thả neo má»™t cách chắc chắn đằng sau má»™t cái cừ bảo vệ nó. Trên tàu các cá»a đóng kÃn cả. 
     Chuyện gì xảy ra váºy? Có gì xảy đến vá»›i Arthur không? Vá»›i Lise không?.Chúng tôi dừng chân, tim nghẹt lại vì lo lắng. 
     Có má»™t ngưá»i đứng gần đó, chúng tôi há»i ông ta. Äó chÃnh là ngưá»i trông coi tàu Thiên Nga. 
     - Bà ngưá»i Anh ở trên tàu vá»›i má»™t cáºu con trai ốm và má»™t cô bé câm Ä‘ang ở Thụy SÄ©. Bà bá» con tàu lại vì tàu không ngược sông Rhône lên xa hÆ¡n được. Bà phu nhân Ä‘i xe ngá»±a vá»›i hai đứa trẻ con và má»™t bà giúp việc; các đầy tá»› khác Ä‘i sau cùng vá»›i hành lý; mùa thu bà má»›i trở lại lấy tàu Thiên Nga, sẽ theo sông Rhône xuống táºn dưới biển và qua mùa đông ở miá»n Nam nước Pháp. Chúng tôi lại thở được. Tốt đẹp cả thôi. 
     - Váºy thế bây giá» bà phu nhân ở đâu ạ? 
     - Bà thuê má»™t ngôi nhà nghỉ bên bá» hồ Genève, mạn Vevey ấy, nhưng tôi không biết rõ ở chá»— nào. Lên đưá»ng Ä‘i Vevey ngay! 
     Bốn ngày sau khi rá»i Seyssel chúng tôi bắt đầu tìm quanh khu Vevey giữa biết bao biệt thá»± trải dài duyên dáng suốt từ cái hồ nước xanh trong tá»›i những sưá»n núi phá»§ xanh lá cây rừng để xem bà Milligan, Arthur và Lise ở trong cái biệt thá»± nào. Thế là cuối cùng chúng tôi đã đến nÆ¡i, vừa vặn còn có ba xu trong túi và giày đã vẹt hẳn gót. 
     Tốt nhất là Ä‘Ãch thân chúng tôi phải tìm và Ä‘i thăm tất cả những ngôi nhà mà ngưá»i ngoại quốc có thể cư trú; thá»±c tế Ä‘iá»u này không lấy gì làm khó, chúng tôi chỉ việc biểu diá»…n các tiết mục cá»§a chúng tôi trong tất cả các phố. 
     Chỉ má»™t ngày chúng tôi đã Ä‘i khắp Vevey và thu được khá nhiá»u tiá»n. 
     Ngày hôm sau chúng tôi tiếp tục tìm kiếm ở vùng ngoại vi Vevey, chúng tôi chÆ¡i đàn trước cá»a sổ những ngôi nhà mặt ngoài đẹp má»™t chút; nhưng đến tối chúng tôi lại ra vá» như hôm trước; ấy thế mà chúng tôi đã Ä‘i suốt từ hồ lên táºn trên núi lại từ trên núi xuống hồ, nhìn quanh nhìn quất, chốc chốc lại há»i thăm những ngưá»i mà chúng tôi cho là sẵn sàng nghe và sẵn sàng trả lá»i. 
     Ngày hôm đó ngưá»i ta cho chúng tôi hai tin vui hụt khi trả lá»i là tuy không biết tên nhưng há» biết rõ bà phu nhân mà chúng tôi nói tá»›i. 
     Má»™t lần há» chỉ cho chúng tôi tá»›i má»™t nhà nghỉ giữa lưng chừng núi, lần kia há» khẳng định bà ta ở bên bá» hồ. Äúng là hai bà ngưá»i Anh tháºt, nhưng không phải bà Milligan..Má»™t buổi chiá»u, chúng tôi biểu diá»…n hòa nhạc giữa phố, trước mặt chỉ có má»™t cái cổng sắt mà chúng tôi chá»§ ý hát vá»ng vào đó, sau lưng chúng tôi là má»™t bức tưá»ng, chúng tôi không quan tâm. 
     Tôi hát đến Ä‘inh tai nhức óc Ä‘oạn đầu bài ca cá»§a tôi vá» Na-pô-li và Ä‘ang chuẩn bị hát tiếp sang Ä‘oạn sau thì bá»—ng nhiên chúng tôi nghe thấy ở đằng sau, bên kia bức tưá»ng, má»™t tiếng kêu; rồi có ai đó hát lên Ä‘oạn hai cá»§a bài hát bằng má»™t giá»ng yếu á»›t và nghe rất lạ tai: Giá»ng ai thế nhỉ? 
     - Arthur chăng? 
     - Mattia há»i. 
     Không, không phải Arthur. Không thể chịu đựng nổi nữa, tôi kêu lên: 
     - Ai hát đó nhỉ? 
     Và giá»ng kia trả lá»i: 
     - Rémi! 
     Tên tôi thay cho câu trả lá»i! Tôi và Mattia nhìn nhau sững sá». Chúng tôi cứ đứng ngây ra như váºy trước mặt nhau. Tôi bá»—ng thấy đằng sau Mattia, ở đầu bức tưá»ng, phÃa trên má»™t hàng giáºu thấp có chiếc mùi-xoa trắng vẫy vẫy trong gió; chúng tôi chạy lại phÃa đó. 
     Chỉ mãi tá»›i khi chạy tá»›i hàng giáºu chúng tôi má»›i biết cánh tay vẫy cái khăn đó là tay ai: 
     - Lise! Cuối cùng, chúng tôi đã tìm thấy em, cùng vá»›i em sẽ là bà Milligan và Arthur. Nhưng ai đã hát má»›i được chứ? Äó là câu há»i mà cả hai chúng tôi, Mattia và tôi cùng đồng thá»i há»i em, ngay khi chúng tôi đã tìm ra lá»i để nói. 
     - Em chứ ai. 
     - Lise nói. 
     Lise hát! Lise nói! 
     Äành rằng trước đây đã bao lần tôi nghe nói má»™t ngày kia Lise sẽ trở lại nói được rất có thể là nhá» má»™t xúc động tháºt mạnh; tôi vẫn không sao tin được Ä‘iá»u đó xảy ra. ấy thế mà Ä‘iá»u đó lại thá»±c hiện được đấy; em đã nói được; phép thần đã hoàn thành; và chÃnh là nhá» nghe tôi hát, thấy lại tôi trở vá» vá»›i em trong khi tưởng đã mất tôi vÄ©nh viá»…n em đã có cái xúc động tháºt mạnh đó! 
     Chỉ vá»›i ý nghÄ© đó bản thân tôi cÅ©ng xúc động dữ dá»™i đến ná»—i tôi phải nắm vào má»™t cành cây bên hàng giáºu. 
     Nhưng không thể buông xuôi theo những cảm xúc đó mãi:. 
     - Bà Milligan đâu, - tôi há»i, - Arthur đâu? 
     Lise mấp máy môi để nói nhưng chỉ báºt ra được những tiếng báºp bẹ không đâu vào đâu. Thế là em lại dùng tay để diá»…n đạt ý mình cho nhanh. 
     Mắt tôi theo dõi ngôn ngữ đó cá»§a em đồng thá»i tôi trông thấy ở xa xa táºn cuối vưá»n má»™t ngưá»i đầy tá»› Ä‘ang đẩy má»™t cái xe dài. Trên xe có Arthur nằm duá»—i thẳng, phÃa sau là mẹ nó và... tôi cúi hẳn ngưá»i xuống để xem cho rõ... và ông James Milligan; ngay láºp tức tôi ngồi sụp xuống sau hàng giáºu và vá»™i vàng bảo Mattia cÅ©ng làm như thế. Không nghÄ© ra James Milligan không biết mặt Mattia. Giây phút hoảng hốt đã qua, tôi hiểu rằng Lise sẽ sững sá» khi thấy chúng tôi biến mất. Tôi hÆ¡i nhá»m ngưá»i lên má»™t chút khe khẽ bảo em: 
     - Không thể để James Milligan trông thấy anh được, hắn sẽ làm anh phải trở lại bên Anh mất. 
     Em giơ hai cánh tay lên sợ hãi. 
     - Em cứ đứng yên, - tôi tiếp tục nói, - đừng nói gì vá» bá»n anh cả; chÃn giá» sáng mai, bá»n anh sẽ trở lại chá»— này; cố gắng chỉ có má»™t mình thôi nhé, bây giá» em Ä‘i Ä‘i. Äồng thá»i chúng tôi ẩn mình sau bức tưá»ng. 
     - Cáºu ạ, - Mattia bảo tôi, - tá»› phải Ä‘i gặp bà Milligan ngay để nói vá»›i bà... tất cả những gì chúng mình biết. James Milligan đã thấy mặt tá»› bao giỠđâu, hắn không thể liên hệ tá»›i cáºu và gia đình Driscoll được. Bà Milligan sẽ quyết định chúng ta phải làm gì. 
     Tôi chỠrất lâu mới thấy Mattia trở lại có bà James Milligan đi cùng. Tôi chạy tới, bà đưa tay ra, tôi cầm lấy tay bà mà hôn; nhưng bà ôm lấy tôi, và cúi xuống dịu dàng hôn tôi trên trán. 
     - Con ạ, - bà nói mắt không rá»i tôi, - bạn con đưa đến cho ta những tin rất quan trá»ng; con hãy kể cho ta nghe con tá»›i gia đình Driscoll như thế nào và chuyến tá»›i thăm cá»§a James Mil-ligan ra sao. Tôi thuáºt lại những Ä‘iá»u được há»i. 
     - Tất cả những Ä‘iá»u này đối vá»›i con có ý nghÄ©a cá»±c kỳ trá»ng đại. Kể từ ngày hôm nay con và bạn con phải từ bá» ngay cuá»™c Ä‘á»i khổ cá»±c này. Trong hai giá» nữa các con hãy đến Territet, khách sạn núi Alpes, ta sẽ gá»i ngưá»i tin cáºy đến giữ chá»— trước; chúng ta sẽ gặp nhau ở đó vì ta buá»™c phải xa các con bây giá»..Bà lại ôm hôn tôi và đưa tay cho Mattia bắt, rồi nhanh chóng rá»i chân. 
     Ngày hôm sau bà Milligan tá»›i thăm chúng tôi; Ä‘i theo bà là má»™t ngưá»i thợ may và má»™t bà chuyên trách đồ vải há» Ä‘o ngưá»i chúng tôi để may quần áo, may áo sÆ¡ mi. Suốt bốn ngày liá»n ngày nào bà cÅ©ng đến. 
     Ngày thứ năm thì bà phục vụ mà tôi đã gặp trên tàu Thiên Nga tới chỗ chúng tôi mà không phải là bà Milligan. Bà phục vụ nói là bà Milligan chỠchúng tôi ở chỗ bà và bà ta đưa chúng tôi đi. Arthur chìa tay cho tôi; tôi chạy tới chỗ nó, tôi ôm hôn Lise, nhưng bà Milligan ôm hôn tôi. 
     - Cuối cùng, - bà nói, - đã đến lúc con có thể trở vỠđúng chỗ của con được rồi. Tôi trông thấy má Barberin đi vào tay ôm một nắm quần áo trẻ con. 
     Trong khi tôi ôm hôn má, bà Milligan ra lệnh gì đó cho má»™t ngưá»i đày tá»›, tôi chỉ nghe thấy tên James Milligan, tên này làm mặt tôi xanh Ä‘i vì sợ. 
     - Không việc gì phải sợ cả con ạ. 
     - Bà Mil-ligan dịu dàng bảo tôi. 
     - ngược lại, con lại gần ta đây. Ngay lúc đó cá»a phòng khách mở ra trước mặt James Milligan, hắn nhìn thấy tôi. Bà Milligan không để hắn có thì giá» nói. 
     - Tôi má»i chú đến để giá»›i thiệu vá»›i chú con trai cả cá»§a tôi mà tôi hạnh phúc đã tìm thấy cháu, chÃnh chú cÅ©ng biết cháu phải không, ở nhà cái tên đã ăn cắp cháu ấy, chú đến để há»i thăm hắn vá» tình hình sức khá»e cá»§a cháu, có phải không nào? 
     - Thế nghĩa là thế nào?... 
     - James Milligan nói, mặt biến sắc. 
     - ... Tên ấy, ngày hôm nay Ä‘ang ngồi tù vá» tá»™i ăn cắp trong má»™t nhà thá», đã thú nháºn tất cả.. 
    
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
        
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				10-09-2008, 09:01 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Guest 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					
					
					
					
						Bài gởi: n/a
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 17	 
	Trong gia đình 
  
 
  
 
    Nhiá»u năm trôi qua. GiỠđây tôi ở trong lâu đài nhá» cá»§a cha ông tôi ở Công viên Milligan, nước Anh. Äứa trẻ không gia đình không những có má»™t ngưá»i mẹ, má»™t ngưá»i em trai nó yêu và yêu nó, còn có tổ tiên đã để lại cho nó má»™t tên tuổi đáng kÃnh và má»™t gia sản không nhá». Äứa trẻ khốn khổ mà hồi nhỠđã từng bao đêm ngá»§ trong vá»±a thóc, trong chuồng bò hay má»™t góc rừng giữa trá»i khuya, nay là thừa kế cá»§a má»™t tòa lâu đài tráng lệ. 
     Chúng tôi sắp làm lá»… rá»a tá»™i cho con trai đầu cá»§a chúng tôi, bé Mattia. Cuá»™c há»™i ngá»™ này tôi tổ chức để làm vợ tôi ngạc nhiên: nàng sắp gặp cha, chị, hai anh và dì nàng. Tất cả sẽ ở dưới mái nhà chúng tôi tối nay. 
     Nhưng kìa, mẹ tôi đến kìa, tôi trông thấy bà hôm nay không khác gì trông thấy bà lần đầu trên tàu Thiên Nga. Bà dá»±a vào cánh tay Arthur, nay đã trở thành má»™t thanh niên đẹp đẽ và cưá»ng tráng. Cách sau hai ngưá»i mấy bước tôi thấy má»™t bà già ăn mặc theo kiểu nông dân Pháp, bế trong tay má»™t đứa bé tà xÃu bá»c trong má»™t cái áo lông trắng; đó là má Barberin và con trai tôi. 
     Chú nhá» nhạc sÄ© đưá»ng phố, bạn tôi, em ruá»™t tôi, Mattia đã trở nên má»™t nghệ sÄ© lá»›n. Thành công rá»±c rỡ cá»§a Mattia cÅ©ng là cá»§a tôi, chẳng khác gì hạnh phúc cá»§a tôi cÅ©ng là cá»§a nó. 
     Äúng lúc này có tiếng bánh xe vang đến táºn tai chúng tôi, chúng tôi vá»™i chạy ra cá»a sổ xem và trông thấy má»™t chiếc xe ngá»±a lá»›n bốn bánh, trong đó Lise, vợ tôi, nháºn ra cha mình, dì Catherine, chị étiennette, hai anh Alexis và Ben-jamin cá»§a mình. Äằng sau chiếc xe này là má»™t chiếc xe độc mã do Bob cầm cương. Chúng tôi xuống báºc tam cấp đón khách. 
     Bữa cÆ¡m tối Ä‘oàn tụ tất cả chúng tôi quanh bàn và dÄ© nhiên, chúng tôi nói vá» quá khứ..CÆ¡m xong, Mattia lại gần tôi, kéo tôi ra khe cá»a sổ: 
     - Tá»› có ý này, - nó bảo tôi, - ta cùng chÆ¡i bài ca xứ Na-pô-li cá»§a cáºu Ä‘i. 
     Chúng tôi cầm lấy nhạc cụ. Má»i ngưá»i vây quanh chúng tôi; lúc này Capi xuất hiện; nó nháºn ra cây đàn hác-pÆ¡ và kháºp khiá»…ng Ä‘i ra, miệng ngáºm cái đĩa tách; nó muốn Ä‘i má»™t vòng quanh "cá» tá»a đáng kÃnh" trên hai chân sau nhưng yếu quá không đứng nổi nữa, nó bèn ngồi xuống và để chào "cá» tá»a" nó đặt má»™t bàn chân trước lên ngá»±c. 
     Bài hát được hát xong, Capi cố đứng dáºy, thôi thì được sao hay váºy, để Ä‘i quyên tiá»n; ngưá»i nào cÅ©ng cho chút gì vào cái đĩa, Capi mang tiá»n lại cho tôi. Äó là món tiá»n lá»›n nhất tôi chưa thu được bao giá»; toàn là những đồng vàng và những đồng bạc. 
     Tôi hôn nó trên mÅ©i như trước kia má»—i lần nó an á»§i tôi, và ká»· niệm thá»i thÆ¡ ấu này cá»§a tôi làm nảy ra má»™t ý nghÄ© mà tôi giải thÃch ngay vá»›i má»i ngưá»i: 
     - Món tiá»n này sẽ là món tiá»n đầu tiên cho vào quỹ xây má»™t cái nhà cho các nhạc sÄ© tà hon cá»§a đưá»ng phố; mẹ tôi và tôi sẽ đóng góp nốt phần còn lại. 
     - Thưa bà thân mến, - Mattia nói, hôn tay mẹ tôi, - con cÅ©ng xin góp má»™t phần nhá» vào đó; nếu bà cho phép, tiá»n thu được trong buổi hòa nhạc tá»›i cá»§a con ở Londres sẽ thêm vào số tiá»n thu được cá»§a Capi. 
     
HẾT 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
 
	
		  | 
	
	
		
		
		 | 
	
 
 
	
	
	
		
	
	
	
	
		 
	
	
	
		
	
	
 
 |     |