 |
|

12-09-2008, 10:28 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 16
George Crossfield vừa thoáng nhìn thấy má»™t ngưá»i phụ nữ qua má»™t cái cá»a. Anh ta ngáºp ngừng má»™t lát rồi quyết định Ä‘i theo.
Äó là má»™t cái cá»a hai lần kÃnh cá»§a má»™t cá»a hà ng. Cá»a hà ng nà y đã ngưng má»i hoạt động. Qua lá»›p kinh ngưá»i ta có thể thấy bên trong cá»a hà ng gần như trống trÆ¡n. Cánh cá»a đóng. George gõ mạnh. Má»™t ngưá»i đà n ông mang kÃnh, vẻ mặt ngá»› ngẩn mở cá»a và nhìn anh ta dò há»i.
- Xin lỗi - George lên tiếng - nhưng hình như tôi vừa nhìn thấy một cô chị hỠcủa tôi trong nà y.
Anh chà ng bán hà ng lùi lại mấy bước để cho George bước và o.
- Xin chà o, Suzan!
Suzan đang đứng trên một chiếc thùng đựng hà ng, tay cầm một cái thước. Cô quay đầu lại nhìn anh chà ng em hỠvẻ ngạc nhiên.
- Chà o anh, George. Anh từ đâu chui ra thế?
- Tôi đã nhìn thoáng thấy lưng chị và tôi đã dám chắc đó là chị.
- Anh có thể nhớ cho tôi "2m25" được không? Lát nữa tôi sẽ ghi lại.
- ÄÆ°á»£c. Äể là m gì váºy? Äể cho thư viện à ?
- Không, đó là kÃch thước cá»§a căn phòng. Hai mét bảy mươi năm công hai mươi năm là ba...
Anh chà ng Ä‘eo kÃnh hắng giá»ng:
- Xin lỗi bà , bà Banks, nhưng nếu như bà muốn ở lại đây lâu hơn nữa...
- Äúng, tôi Ä‘ang định như váºy. Anh có thể để chìa khóa lại cho tôi, tôi sẽ tá»± khóa cá»a và sẽ trả lại chìa khóa cho anh ở văn phòng, như thế được chứ?
- ÄÆ°á»£c, cám Æ¡n.
Khi anh chà ng nà y Ä‘i khá»i, Suzan nói:
- Tôi rất hà i lòng vì chúng ta đã tống khứ được hắn.
Cô dừng việc Ä‘o đạc lại và quay lại nhìn cáºu em há» chằm chằm.
- Trông anh khác tháºt đấy, George. Tuyệt!
Cô ngồi xuống một chiếc thùng khác và châm một điếu thuốc.
- Anh rất cần số tiá»n ông già Richard để lại cho anh phải không?
- Thá»i nà y, ai có thể nói má»™t cách thà nh tháºt là không cần tiá»n? George thản nhiên trả lá»i.
- Lúc đó anh đang gặp rắc rối, đúng không?
- Tôi không hiểu vì sao chị lại quan tâm đến chuyện đó, Suzan.
- Tôi quan tâm đến anh, đơn giản váºy thôi.
- Chị sẽ thuê cá»a hà ng nà y à ?
- Tôi mua cả tòa nhà nà y.
- Cả những tầng trên nữa à ?
- Äúng thế. Hai tầng trên là những căn há»™. Má»™t căn há»™ trống được rao bán cùng vá»›i cá»a hà ng. Tôi cÅ©ng mua cả căn há»™ kia cá»§a những ngưá»i Ä‘ang ở đó.
- Tiá»n có Ãch đấy chứ, Suzan?
Trong giá»ng nói cá»§a George lá»™ rõ vẻ ranh mãnh. Suzan thở mạnh má»™t cái:
- Äối vá»›i tôi thì tháºt tuyệt vá»i. Má»™t lá»i cầu nguyện đã thà nh hiện thá»±c.
- Những lá»i cầu nguyện có thể giết chết những ngưá»i há» hà ng già cả phải không?
Suzan chẳng để ý gì đến câu há»i nà y.
- Äây đúng là cái mà tôi Ä‘ang tìm đấy.
- Äể là m gì váºy? Äể mở má»™t cá»a hà ng may chăng?
- Không. Thẫm mỹ viện vá»›i những đồ mỹ phẩm gốc thá»±c váºt. Sẽ kiếm được đấy, vá»›i Ä‘iá»u kiện phải có cá tÃnh... Tôi sẽ là m được Ä‘iá»u đó.
George nhìn cô chị há» cá»§a mình. Anh ta chiêm ngưỡng những nét thanh thoát trên gương mặt cô, đôi môi gợi cảm và mà u da cá»§a cô. Tất cả tạo nên má»™t vẻ đầy sức sống và , tháºt lạ lùng, George nhìn thấy ở Suzan những phẩm chất đảm bảo thà nh công lạ lùng và không định nghÄ©a được.
- Ừ, tôi cũng nghĩ là chị sẽ thà nh công - Cuối cùng anh ta cũng lên tiếng - Chị đã có dự định nà y từ bao gi�
- Hơn một năm rồi.
- Tại sao chị đã không nói với bác Richard? Biết đâu ông ấy lại chẳng đã đầu tư cho công việc của chị.
- Tôi đã nói với ông ấy rồi.
- Và ông ta đã không thÃch sao? Váºy mà tôi cứ ngá» rằng ông ấy sẽ thấy ở chị cái tÃnh khà cá»§a chÃnh ông ấy.
Suzan không trả lá»i và đột nhiên trong đầu George thoáng hiện lên má»™t gương mặt khác: gương mặt má»™t ngưá»i đà n ông gầy, nóng nảy và đa nghi.
- Thế còn... anh ấy tên là gì nhỉ? Greg. Thế còn Greg thì sao? Tôi đoán rằng anh ấy cũng sẽ bỠhiệu thuốc chứ?
- Tất nhiên rồi. Chúng tôi sẽ láºp má»™t phòng thà nghiệm trong thẩm mỹ viện và chúng tôi sẽ tìm ra những công thức riêng cho các loại kem, mỹ phẩm cá»§a chúng tôi.
George cố nén má»™t nụ cưá»i. Anh ta Ä‘ang định nói "Như váºy trẻ con sẽ có chá»— chÆ¡i" nhưng rồi lại nghÄ© là không nên.
- Chị tháºt là má»™t Abernethie chÃnh cống. Ngưá»i duy nhất cá»§a dòng há» còn lại là đằng khác. Äối vá»›i Richard, chỉ đáng tiếc chị là đà n bà nếu không tôi dám chắc ông ấy đã để lại tất cả cho chị rồi.
- Tôi cÅ©ng nghÄ© thế - Suzan nói nhá», im lặng má»™t lát rồi nói:
- Ông ấy không ưa Greg, anh biết không?
- A! - George trợn tròn mắt - Váºy ra là tại anh ấy.
- Äúng thế.
- Nhưng mà rồi tất cả cũng tốt đẹp cả và những dự định được thực hiện.
Vừa nói ra những lá»i đó George nháºn thấy rằng chúng chỉ đúng vá»›i Suzan và trong má»™t khoảnh khắc anh ta cảm thấy ngần ngại và đổi chuyện:
- À nhân đây, chị có nháºn được má»™t lá thư cá»§a bà Helen vá» chuyện Enderby không?
- Có, sáng nay. Thế còn anh?
- Tôi cũng thế. Chị định thế nà o?
- Greg và tôi định Ä‘i đến đó cuối tuần tá»›i, nếu má»i ngưá»i Ä‘á»u đồng ý chá»n ngà y đó. Dưá»ng như Helen muốn tất cả má»i ngưá»i cùng có mặt.
George nở má»™t nụ cưá»i châm biếm:
- Nếu không, ai đến đó trước sẽ có thể chá»n váºt có giá trị nhất?
Suzan cÅ©ng cưá»i:
- Anh có dám cá là sẽ có một cuộc tranh già nh ghê gớm trong gia đình không?
- Chắc là Rosamund sẽ muốn lấy cái bà n đá xanh để dùng cho việc đóng kịch.
Suzan không cưá»i nữa. Cô nhÃu mà y:
- Gần đây anh có gặp Rosamund không?
- Tôi chưa gặp lại cô em hỠRosamund xinh đẹp của chúng ta từ hôm chúng ta đi cùng tà u trở vỠsau tang lễ.
- Tôi đã gặp lại cô ấy một hai lần, cô ấy có vẻ lạ lắm.
- Có chuyện gì váºy? Phải chăng cô ta có ý định sá» dụng bá»™ não cá»§a mình?
- Không... á»... cô ấy có vẻ... phiá»n lòng...
- Phiá»n lòng vì có nhiá»u tiá»n quá và có thể dá»±ng má»™t vở kịch tồi tệ để cho Michael có thể là m cho cưá»i?
- á»’ vá» mặt ấy thì có vẻ được đấy. Vở kịch cÅ©ng không đến ná»—i tồi và có thể sẽ thà nh công đấy. Michael cÅ©ng có tà i đấy chứ. Không như Rosamund hà i lòng là m ngưá»i đẹp và ngu si.
- Rosamund tội nghiệp, xinh đẹp và ngu si.
- Nhưng cÅ©ng không đến ná»—i quá ngu si như ngưá»i ta tưởng đâu. Äôi khi cô ta nói ra những Ä‘iá»u mà không ai nghÄ© rằng cô ta có đủ thông minh để biết được. Nhiá»u khi cô ấy có thể là m cho ngưá»i khác phải bối rối đấy.
- Cũng như bà dì Cora của chúng ta.
- Ừ...
Má»™t chút bối rối thoảng qua xâm chiếm hai chị em há», hẳn đó là vì hỠđã nhắc đến Cora Lansquenet.
- Tiện nói vá» cô Cora - George lên tiếng, cố là m ra vẻ không có gì - Cô hầu gái cá»§a bà ấy giá» sao rồi? ? Tôi nghÄ© là chúng ta phải là m Ä‘iá»u gì đó cho cô ta.
- Anh muốn nòi gì?
- Có lẽ là gia đình ta cũng phải có chút trách nhiệm với cô ta. Tôi vừa nghĩ tới Cora, với tư cách là dì của tôi và tôi nghĩ rằng có thể cô hầu gái của dì ấy sẽ không dễ dà ng gì tìm thấy được một công việc khác.
- Anh nghÄ© váºy sao?
- Äúng thế. Ngưá»i ta thưá»ng rất sợ chết. Tôi không nói là há» sẽ tưởng tượng cô Gilchrist ấy vung rìu trên đầu há» nhưng trong thâm tâm có thể há» sẽ nghÄ© rằng cô ta sẽ mang rá»§i ro đến vá»›i há». Con ngưá»i ta mê tÃn dị Ä‘oan mà .
- Tôi lấy là m lạ là anh đã nghĩ đến những chuyện đó George.
- Tôi là má»™t luáºt gia cÆ¡ mà . Tôi đã nháºn thấy cái khÃa cạnh... không lô gic ấy cá»§a con ngưá»i. Tôi chỉ nói rằng chúng ta phải là m Ä‘iá»u gì đó giúp cô Gilchrist, thuê cho cô ta má»™t căn phòng hoặc cho cô ta má»™t Ãt tiá»n giúp cô ta qua lúc khó khăn, tìm cho cô ta má»™t công việc văn phòng nếu như cô ta có khả năng là m công việc đó. Tôi nghÄ© là chúng ta hông được bá» rÆ¡i cô ta.
- Anh không phải báºn tâm vá» chuyện ấy đâu - Giá»ng Suzan có vẻ lạnh lùng và giá»…u cợt - Tôi đã lo rồi. Hiện giá» cô ta Ä‘ang ở chá»— chú Timothy và cô Maude.
George có vẻ kinh ngạc.
- Ôi Suzan, như váºy có không cẩn tháºn quá không đấy?
- Ấy là giải pháp tốt nhất mà tôi đã nghĩ ra được lúc đó.
- Chị tin ở mình đấy chứ, Suzan? Chị biết Ä‘iá»u gì chị đã là m và chị không... hối háºn gì chứ?
- Hối háºn ư? Mất thá»i gian! - Suzan trả lá»i thản nhiên.
|

12-09-2008, 10:29 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 17
Michael ném lá thư qua mặt bà n cho Rosamund.
- Sao? Chúng ta là m gì?
- Chúng ta sẽ đến đó. Anh nghĩ sao?
- ÄÆ°á»£c chúng ta sẽ đến - Michael nói cháºm rãi.
- Có thể là có một và i đồ trang sức... Mặc dù rằng trong ngôi nhà ấy toà n là những thứ gớm ghiếc: chim nhồi bông, hoa giả... gớm!
- Ừ, lăng cổ mà . Nhưng anh nghÄ© là mấy bức ký há»a ở phòng khách và chiếc trà ng ká»· vá»›i hình thù kỳ quái cÅ©ng không đến ná»—i tồi. Chúng ta có thể dùng chúng cho vở Chuyến Ä‘i cá»§a ngà i nam tước Anh chà ng đứng dáºy và nhìn đồng hồ.
- Anh phải Ä‘i gặp Rosenheim. Tối nay anh sẽ vá» muá»™n. Anh phải ăn tối vá»›i Oscar để thảo luáºn vá»›i anh ấy vá» vở kịch.
- À, phải rồi, anh Oscar! Hẳn là anh ấy sẽ rất vui gặp lại anh sau chừng ấy thá»i gian. Cho em gá»i lá»i chà o tá»›i anh ấy nhé.
- Sao em lại nói "sau chừng ấy thá»i gian"? Bá»n anh vừa ăn trưa cùng nhau tuần trước mà . Michael nhìn Rosamund dò há»i.
- Lạ tháºt. Có lẽ là anh ấy đã quên. Hôm qua anh ấy đã gá»i Ä‘iện và nói vá»›i em rằng bá»n anh chưa gặp lại nhau từ hôm diá»…m vở Tilly hướng vá» phÃa tây - á»’, anh ta bị lẫn mất rồi.
Michael cưá»i, Rosamund nhìn anh ta lạnh lùng vá»›i đôi mắt xanh mở to.
- Anh tưởng em là con ngớ ngẩn à , Mick?
- Ồ không, em yêu.
- Có đấy, có đấy. Em không hoà n toà n ngu ngốc đâu. Hôm đó anh đã không gặp Oscar và em biết là anh đã ở đâu.
- Rosamuns, em yêu... em muốn nói gì váºy?
- Em muốn nói rằng em biết rõ hôm đó anh đã ở đâu.
- Thực ra anh không hiểu em định nói gì.
- Còn nói gì nữa? Anh không thấy là việc bịa ra má»™t lá»i dối trá như váºy là rất ngu ngốc ư?
- NÃ y, Rosamund...
Michael định nổi cáu nhưng không biết nói gì anh ta đà nh ngáºm miệng. Còn cô vợ vẫn tiếp tục má»™t cách nhẹ nhà ng.
- Chúng ta vẫn định đầu tư và o vở kịch, có phải váºy không?
- Äó là má»™t vai diá»…n rất hợp vá»›i anh và anh vẫn hằng mong ước.
- Äó cÅ©ng chÃnh là điá»u em nghÄ©.
- Em muốn nói gì?
- Äó là thá»i cÆ¡ cá»§a anh nhưng không nên quá mạo hiểm.
Michael nhìn vợ và cháºm rãi nói:
- Äó là tiá»n cá»§a em, anh biết. Và nếu em không muốn mạo hiểm...
- Äó là tiá»n cá»§a chúng ta, anh yêu - Rosamund nhấn mạnh ba từ cá»§a chúng ta.
- Em có chuyện gì váºy?
- Không có gì.
- Có đấy. Thá»i gian nà y em không còn như trước nữa, em trở nên luôn cáu gắt, nóng nảy, có chuyện gì thế?
- Không có gì. Em chỉ muốn anh tráºn trá»ng thôi, Mick.
- Tháºn trá»ng? Vá» chuyện gì cÆ¡ chứ? Anh vẫn luôn tháºn trá»ng đấy chứ.
- Không, em thì không thấy thế đâu. Anh đừng tưởng mình giá»i xoay sở và có thể là m cho ngưá»i khác tin bất cứ Ä‘iá»u gì đâu nhé. Chuyện vá»›i Oscar cá»§a anh tháºt là ná»±c cưá»i.
Michael đỠbừng mặt vì tức giáºn.
- Thế còn em thì sao? Em đã nói là em Ä‘i chợ vá»›i Janes. Nhưng sá»± thá»±c không phải là như váºy: Janes đã Ä‘i Mỹ từ mấy tuần trước rồi.
- Äúng. Em cÅ©ng đã sai lầm khi nói dối như váºy. Thá»±c ra em đã Ä‘i dạo ở Regent s Park.
Michael nhìn vợ một cách tò mò:
- Regent s Park? Cả Ä‘á»i em có và o đó bao giỠđâu? Ở đó có gì váºy? Em má»›i có má»™t anh bạn tốt ư? Em có thể nói bất cứ Ä‘iá»u gì em muốn, Rosamund, nhưng sá»± thá»±c là em đã thay đổi rất nhiá»u thá»i gian qua. Tại sao thế?
- Em đã... em đã phải suy nghÄ© vá» rất nhiá»u chuyện. Vá» những gì cần phải là m...
Michael đi vòng qua cái bà n đến bên vợ và trong sự hăm hở bột phát anh ta kêu lên cuồng nhiệt:
- Em yêu! Em biết rằng anh yêu em đến điên cuồng!
Cô đáp lại lấy lệ cái ôm nồng nhiệt cá»§a chồng, nhưng ngay khi há» rá»i nhau ra, Michael đã lại bắt gặp cái nhìn lạ lùng từ đôi mắt tuyệt đẹp cá»§a vợ.
- Dù anh có là m gì đi chăng nữa thì em cũng sẽ tha lỗi cho anh, có phải không?
- Có thể - Rosamund nói mÆ¡ hồ. Anh thấy không, bây giá» tất cả Ä‘á»u đã khác rồi. Chúng ta cần hải suy nghÄ© và láºp lên má»™t kế hoạch tư tế.
- Suy nghÄ©... và láºp kế hoạch?
Rosamund cau mặt.
- Không nên nghÄ© rằng tất cả đã kết thúc khi má»›i quyết định là m má»™t việc gì đó. Trên thá»±c tế, đó má»›i chỉ là bắt đầu mà thôi, cần phải suy nghÄ© vá» những gì chúng ta sẽ là m sau đó... cần phải biết Ä‘iá»u gì quan trá»ng, Ä‘iá»u gì không.
- Rosamund...
Rosamund ngồi đó, bối rối vá»›i cái nhìn xa xăm, và dưá»ng như Michael không nằm trong tầm nhìn cá»§a cô.
Michael đã phải gá»i tên cô đến ba lần cô má»›i giáºt nảy mình và trở vá» vá»›i thá»±c tế.
- Anh nói gì?
- Anh muốn há»i em Ä‘ang nghÄ© gì...
- À.... không có gì đâu, em chỉ nghĩ xem mình có nên đi đến... Lytchett St-Mary để gặp cái cô... tên gì đó em không nhớ nữa, cái cô đã sống cùng dì Cora ấy mà .
- Äể là m gì cÆ¡ chứ?
- Ờ... nhưng ai đã giết dì Cora nhỉ? Rosamund lẩm bẩm một mình.
Michael trợn tròn đôi mắt.
- Em cho rằng... cô ấy biết hay sao?
- Em nghĩ thế... cô ấy sống ở đó mà .
- Nhưng hẳn là cô ta đã nói hết những gì cô ta biết với cảnh sát rồi chứ.
- á»’ em không muốn nói rằng cô ta biết tất cả nhưng hẳn là cô ta phải biết vá» Ä‘iá»u mà bác Richard đã nói vá»›i dì Cora khi bác ấy đã đến Lytchett St-Mary ấy. Ông ấy đã đến đó mà , Suzan đã kể lại vá»›i em như váºy.
- Nhưng cô ta không thể nghe được cuá»™c nói chuyện cá»§a há».
- Có đây anh yêu ạ.
Rosamund nói như là đang nói với một đứa trẻ hay lý sự.
- Ngá»› ngẩn! Anh thấy chẳng có lý do gì để Richard Abernethie có thể nói những chuyện kÃn cá»§a gia đình trước mặt ngưá»i lạ cả.
- Tất nhiên, nhưng có thể là cô ta đã nghe được.
- Em muốn nói là cô ta đã nghe trộm ư?
- Äúng váºy. À em định nói là em chắc chắn là như thế. Anh tưởng tượng mà xem, hai ngưá»i đà n bà sống má»™t mình trong má»™t ngôi nhà hẻo lánh, tháºt là buồn phải không? Chắc chắn là cô ta hay nghe trá»™m và đá»c trá»™m thư. Ai mà lại chẳng là m như thế trong hoà n cảnh cá»§a cô ta chứ?
Michael có vẻ ngạc nhiên.
- Em cÅ©ng thế à ? Anh ta há»i vá»›i giá»ng thô bạo.
- á»’, em thà chết còn hÆ¡n là đi là m má»™t cô hầu gái ở má»™t nÆ¡i hẻo lánh như váºy.
- Anh muốn há»i là em có thể Ä‘á»c trá»™m thư hay là m những Ä‘iá»u đại loại như váºy không?
Rosamund trả lá»i thản nhiên:
- Có chứ, nếu như em rất muốn biết Ä‘iá»u gì đó. Ai cÅ©ng thế, anh không tin như váºy sao?
Cái nhìn trong sáng của cô gặp cái nhìn của chồng.
- Con ngưá»i ta rất tò mò. Cô ta hẳn cÅ©ng thế. Em nói vá» cô Gilchrist ấy. Em tinchắc là cô ta biết chuyện đấy.
- Rosamund, theo em thì ai đã giết dì Cora... và ông già Richard?
Một lần nữa, bốn mắt của hỠlại gặp nhau.
- Anh yêu! Äừng vô lý như thế... Anh cÅ©ng biết rõ như em đó là ai. Nhưng tốt nhất là không nên nói tên ngưá»i ấy ra. Thôi, chúng ta không nói chuyện ấy nữa nhé.
|

12-09-2008, 10:30 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 18
Hercule Poirot Ä‘ang ngồi gần lò sưởi trong thư viện, ông quan sát nhóm ngưá»i trước mắt ông.
Suzan ngồi ngay ngắn bên phải ông, mặt phấn khÃch, chồng cô ngồi kế bên vẻ má» nhạt, tay vân vê má»™t mẩu giấy; George Crossfield cÅ©ng ở đó, nhu nhược nhưng hà i lòng vá» mình ra mặt, anh ta Ä‘ang kể vá»›i Rosamund vá» bá»n cá» bạc lừa đảo trong những chuyến du hà nh đưá»ng biển xuyên Äại Tây Dương. Cô em há» há»i lại má»™t câu ngá»› ngẩn, rõ rà ng cô ta chẳng há» quan tâm đến những gì George Ä‘ang kể:
- á»’ hay tháºt đấy! Nhưng mà tại sao?
Poirot tiếp tục cuá»™c khảo sát cá»§a mình: Michael, hÆ¡i có vẻ thiếu tá»± tin nhưng rất Ä‘iển trai; Helen, tinh tế, ngồi hÆ¡i riêng ra má»™t góc; Timothy ngồi má»™t cách thoải mái trong chiếc ghế bà nh tốt nhất, lưng được chèn bởi má»™t chiếc gối; Maude, mạnh mẽ, rắn rá»i, vẻ rất táºp trung, chỠđợi, và cuối cùng, ngồi hÆ¡i lui vá» phÃa sau má»i ngưá»i nhưng không có vẻ gì là khiêm tốn: Cô Gilchrist, mặc má»™t bá»™ áo cánh duyên dáng lạ lùng. Poirot nghÄ© rằng cô ta sẽ sá»›m đứng dáºy, nói nhá» và i lá»i xin lá»—i rồi lên phòng mình. Cô Gilchrist rất biết vị trÃcá»§a mình, ông nghÄ© váºy.
Hercule Poirot từ từ uống ly cà phê và ngầm quan sát má»i ngưá»i vá»›i con mắt chuyên nghiệp.
Há» có mặt đủ cả, như ông đã muốn. Và giỠđây, ông chợt cảm thấy chán vụ nà y và tá»± há»i sẽ là m gì vá»›i há». Phải chăng ông đã bị ảnh hưởng bởi thái độ thụ động chịu đựng cá»§a Helen? Bà ấy không thÃch đà o bá»›i những chuyện xung quanh cái chết cá»§a Richard lên. Tại sao nhỉ? Tại sao ông lại có cảm giác muốn là m theo ý bà ấy?
Những gì mà ông Entwhistle đã nói vá» các thà nh viên cá»§a gia đình nà y rất chÃnh xác. Ông đã nói vá»›i Hercule Poirot vá» từng ngưá»i má»™t cách cụ thể và thông minh. Nhưng theo kinh nghiệm, Hercule Poirot vẫn muốn tá»± mình gặp mặt há». Ông nghÄ© rằng nếu ông nói chuyện trá»±c tiếp vá»›i tất cả, ông sẽ có thể biết được chÃnh xác câu trả lá»i cho câu há»i: "Ai?" cá»§a câu chuyện nà y. Vì, cÅ©ng như những ngưá»i chÆ¡i tranh biết nháºn ra há»a sÄ©, Poirot nghÄ© mình có thể nháºn ra những kẻ giết ngưá»i nghiệp dư sẵn sà ng phạm tá»™i nếu cần thiết.
Những việc đó, trong vụ nà y, không phải là dá»… dà ng. Bởi vì má»—i thà nh viên trong gia đình nà y Ä‘á»u có khả năng là má»™t tên giết ngưá»i được. George có thể giết ngưá»i vì liá»u lÄ©nh; Suzan, lạnh lùng và có hiệu quả, cÅ©ng có thể giết ngưá»i để thá»±c hiện má»™t dá»± định; Gregory, tÃnh tình bệnh hoạn và cục cằn, anh ta có thể giết để trừng phạt; anh chà ng Michael thì tham lam và tá»± phụ, anh ta có cái kiêu căng và tá»± phụ cá»§a má»™t tên tá»™i phạm, Rosamund, nông cạn má»™t cách thảm hại; Timothy thì công khai căm ghét, đó kị anh trai mình và bất bình vì không được thừa hưởng toà n bá»™ gia tà i; Maude coi Timothy như má»™t đứa trẻ, bà có thể trở nên rất tà n nhẫn vì đứa trẻ cá»§a bà ; và cô Gilchrist nữa chứ, cô ta cÅ©ng có thể sẵn sà ng giết ngưá»i để láºp lại phòng trà cá»§a mình.
Thế còn Helen? Poirot thá»±c sá»± không nghÄ© rằng Helen có thể giết ngưá»i. Bà ấy sống xa lánh vá»›i má»i ý nghÄ© bạo lá»±c và là má»™t ngưá»i quá hiểu biết nên không thể là m chuyện đó. HÆ¡n nữa, bà và chồng bà vẫn rất quý mến Richard Abernethie.
Hercule Poirot thở dà i. Cách láºp luáºn nà y vẫn chưa dẫn đến sá»± thá»±c được, cần phải áp dụng má»™t biện pháp cháºm và chắc chắn hÆ¡n. Ông sẽ nói chuyện vá»›i từng ngưá»i, có thể sẽ giả vá» giảng giải cái sai để biết cái tháºt, rồi sá»›m hay muá»™n thá»§ phạm sẽ phải phạm sai lầm.
Helen đã giá»›i thiệu Hercule Poirot vá»›i từng ngưá»i và ông đã cố gắng thân thiện vá»›i hỠđể xóa Ä‘i sá»± khó chịu gây ra bởi sá»± có mặt cá»§a má»™t ngưá»i lạ trong nhà . Ông đã quan sát, nghe ngóng, đôi khi nghe trá»™m, nhìn nháºn những quan hệ thân thiện hay đối nghịch, nhất là qua những lá»i mà hỠđã nói qua khi chia cá»§a; ông đã khéo léo tạo được những cÆ¡ há»™i để nói chuyện riêng vá»›i ngưá»i nà y, Ä‘i dạo vá»›i ngưá»i kia. Vá»›i cô Gilchrist, Poirot đã khéo gợi lại sá»± thà nh công ngà y xưa cá»§a phòng trà cá»§a cô, há»i han cô vá» những thứ bánh mà cô thÃch là m, vá» những món ăn. Còn Timothy thì đã nói chuyện vá»›i ông hà ng tiếng đồng hồ vá» chá»§ đỠduy nhất: sức khá»e cá»§a ông ta và cái khó chịu cá»§a mùi sÆ¡n.
Mùi sÆ¡n ư? Poirot nhÃu mà y. Ai đã nói vá»›i ông vá» mùi sÆ¡n rồi ấy nhỉ? Entwhistle chăng?
Poirot cÅ©ng đã có má»™t cuá»™c nói chuyện khác, vá» tranh cá»§a Pierre và Cora Lansquenet. Äiá»u đó đã là m cho cô Gilchrist rất hãnh diện nhưng Suzan thì lại rất coi thưá»ng. "Vẽ theo bưu thiếp", cô ta đã nói như váºy. Câu nói đó đã là m cho cô Gilchrist rất tức giáºn và khẳng định lại là bà Lansquenet cá»§a cô luôn vẽ theo cảnh thá»±c.
- Tôi vẫn tin chắc bà ấy đã ăn gian, Suzan đã lại khẳng định vá»›i Poirot như váºy sau khi cô Gilchrist đã rá»i khá»i căn phòng, nhưng tôi không nói ra trước mặt cô gái già nà y vì Ä‘iá»u đó sẽ là m cô ta pháºt lòng.
- Nhưng là m sao cô lại dám chắc là như váºy? Poirot há»i lại, vừa nhìn chăm chú cái cằm rất xinh cá»§a cô gái vừa nghÄ© thầm: "Cô ta rất tá»± tin, có lẽ là đôi khi quá tá»± tin."
- Äây là những lý do cá»§a tôi, nhưng ông đừng nói gì vá»›i cô Gilchrist đấy nhé. Cô Cora đã vẽ má»™t bức vá» cảng Polflexan vá»›i vịnh bỠđá, ngá»n hải đăng và tưá»ng chắn sóng. Nhưng, bức tưá»ng chắn sóng đã bị phá há»§y trong chiến tranh, như váºy là bức tranh đó không thể là đã được vẽ theo cảnh thá»±c được vì cô Cora má»›i vẽ nó cách đây hai năm. Thá»±c ra trên những chiếc bưu thiếp vá» cảng mà ngưá»i ta bán tại chá»— vẫn có bức tưá»ng chắn sóng ấy và tôi đã thấy má»™t bức như váºy trong phòng ngá»§ cá»§a bà ấy. Như váºy có lẽ là Cora đã bắt đầu vẽ bức tranh tại chá»— rồi bà máºt hoà n chỉnh sau ở nhà , trong phòng ngá»§. Thế đấy, con ngưá»i ta thế nà o thì cuối cùng cÅ©ng bị lòi Ä‘uôi ra. Tháºt là lý thú phải không?
- Äúng, đúng thế. Tháºt là lý thú, như cô đã nói.
Poirot im lặng má»™t lát rồi nghÄ© rằng thá»i cÆ¡ ông chỠđợi đã đến,ông lên tiếng nói:
- Cô không biết tôi, nhưng tôi thì tôi vẫn nhá»› cô. Äây không phải là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô.
Suzan nhìn dò há»i. Poirot gáºt đầu và nói:
- Äúng thế đấy, đúng thế đấy. Lần trước tôi Ä‘ang ngồi trong xe và tôi đã nhìn thấy cô qua cá»a kÃnh, còn cô thì Ä‘ang nói chuyện vá»›i những ngưá»i thợ máy cá»§a bãi để xe. Cô thấy đấy, ngưá»i ta rất dá»… nhá»› má»™t cô gái trẻ và rất ưa nhìn như cô ngà y hôm đó. Váºy nên khi gặp lại cô ở đây tôi đã kêu thầm lên: Tháºt là má»™t sá»± tình cá» lý thú!
- Má»™t bãi để xe? Khi nà o váºy? Và ở đâu?
- á»’, chưa lâu lắm đâu. Cách đây má»™t tuần, á» không, hÆ¡n má»™t tuần má»™t chút. Nhưng mà , tôi không còn nhá»› là ở đâu nữa. Tôi đã Ä‘i rất nhiá»u và o thá»i gian gần đây. - Poirot nói dối, tất nhiên là ông nhá»› rất rõ bãi để xe cá»§a quán trá» King s Arms.
- Ông Ä‘i tìm má»™t ngôi nhà cho những ngưá»i tị nạn cá»§a ông?
- Vâng. Tôi đã phải Ä‘i rất nhiá»u vì cần phải tÃnh đến nhiá»u tiêu chÃ: giá, địa Ä‘iểm, khả năng tu sá»a.
Poirot ngừng má»™t lát rồi há»i:
- Cô có buồn vì nhìn thấy ngôi nhà gia đình nà y... rÆ¡i và o tay ngưá»i nước ngoà i như thế không?
- Tất nhiên là không - Suzan có vẻ vui vẻ - Ngược lại, tôi thấy rằng đó là má»™t ý kiến rất tuyệt, láºp những khu chung cư cho ngưá»i tị nạn. Vá» phần tôi, tôi không có tình cảm nà o gắn bó vá»›i ngôi nhà nà y. Äó đâu phải là nhà tôi. Bố mẹ tôi Ä‘á»u đã sống ở London và chúng tôi chỉ thỉnh thoảng má»›i đến Enderby và o dịp Noen. HÆ¡n nữa tôi thấy nÆ¡i nà y xấu xà và chẳng có vẻ gì là má»™t ngôi Ä‘á»n giữ tiá»n cả.
- Có thể, nhưng tiá»n vẫn có những ngôi Ä‘á»n cá»§a nó đấy chứ. Nếu tôi không lầm thì - tôi xin lá»—i nếu như thế là quá tò mò - cô sẽ quyết tâm xây dá»±ng má»™t trong những ngôi Ä‘á»n đó, dá»±a trên xa xỉ phẩm phải không?
- á»’, không hẳn là má»™t ngôi Ä‘á»n đâu - Suzan vừa cưá»i vừa trả lá»i - Chỉ là má»™t chá»— để là m ăn thôi mà .
- Không quan trá»ng tên gá»i. Hình như dá»± án đó sẽ đòi há»i đầu tư khá nhiá»u đúng không?
- Quả là tất cả Ä‘á»u đắt khá»§ng khiếp. Nhưng tôi nghÄ© rằng cÅ©ng đáng công đấy.
- Hãy nói vá»›i tôi vá» dá»± án cá»§a cô Ä‘i. Tôi vẫn rất thÃch thú khi được gặp những phụ nữ trẻ đẹp thá»±c tế và tà i giá»i. Thá»i tôi - tôi cÅ©ng phải thừa nháºn là đã lâu rồi - các phụ nữ đẹp thưá»ng chỉ quan tâm đến vui chÆ¡i và sắc đẹp cá»§a mình mà thôi.
- á»’, há» vẫn rất để ý chăm sóc đến sắc đẹp cá»§a mình đấy chứ. Và chÃnh dá»±a trên Ä‘iá»u đó mà tôi định là m ăn đây.
- Hãy kể cho tôi đi...
Suzan hà o hứng nói với Poirot vỠnhững dự định của mình một cách rất chi tiết. Poirot khâm phục cô gái nà y vì đầu óc kinh doanh sắc sảo, các dự định táo bạo, sự thông minh và có thể một chút tà n nhẫn của những nhà tổ chức táo bạo.
Vừa quan sát cô, Hercule Poirot vừa nói:
- Tôi tin rằng cô sẽ thà nh công và tiến xa đấy. Rất may là cô đã không nản chà trong khó khăn như nhiá»u ngưá»i khác. Quả thá»±c là ngưá»i ta chẳng là m được gì nhiá»u khi không có vốn. Có những ý kiến sáng tạo mà đà nh phải bó tay vì thiếu tiá»u thì hẳn là khổ sở lắm.
- Rơi và o hoà n cảnh đó tôi nghĩ là tôi sẽ không chịu được. Nhưng nhất định tôi sẽ tìm được vốn cần thiết, ai đó đầu tư cho tôi.
- Tất nhiên. Ông chú của cô, chủ cũ của ngôi nhà nà y, rất già u có. Ngay cả nếu như ông ấy không chết thì hẳn là ông ấy cũng đầu tư cho công việc là m ăn của tôi.
- á»’, không đâu. Äối vá»›i phụ nữ, chú Richard rất cổ há»§. Ôi, nếu như tôi là đà n ông... - Vẻ tức giáºn hiện rõ trên mặt cô gái - Ông ấy đã là m tôi rất tức.
- Tôi hiểu... tôi hiểu...
- Ngưá»i già không nên cản trở giá»›i trẻ như thế. á»’ tôi xin lá»—i.
Hercule Poirot cưá»i má»™t cách thoải mái và vân vê ria mép.
- Tôi già tháºt, nhưng tôi không là m gì cản trở giá»›i trẻ cả. CÅ©ng chẳng có ai phải đợi tôi chết Ä‘i cả.
- Tháºt là má»™t ý nghÄ© ghê tởm - đợi cái chết cá»§a ai đó!
- Nhưng mà cô, má»™t ngưá»i thá»±c tế, chắc hẳn cô cÅ©ng phải thừa nháºn rằng trên Ä‘á»i ngưá»i trẻ tuổi, hoặc đã trưởng thà nh, Ä‘ang đợi, đôi khi quá nôn nóng, cái chết cá»§a ai đó, vì cái chết ấy sẽ mang lại cho há» sá»± thịnh vượng hay Ãt ra là cÆ¡ há»™i...
- CÆ¡ há»™i! - Suzan thở hắt ra và kêu lên - Äó đúng là điá»u mà tôi cần.
Poirot nhìn ra phÃa sau cô nói má»™t cách vui vẻ:
- A chồng cô đến góp phần và o cuá»™c tranh luáºn cá»§a chúng ta đây. Chúng tôi Ä‘ang nói vá» "cÆ¡ há»™i", ông Banks ạ, vá» cái thứ quý giá mà ngưá»i ta phải vá»™i bắt lấy bằng cả hai tay khi nó xuất hiện ấy. Hãy cho chúng tôi biết ý kiếncá»§a anh Ä‘i.
Nhưng Poirot không thể biết được ý kiến cá»§a Gregory Banks, vá» "cÆ¡ hợi" hay vá» bất cứ Ä‘iá»u gì khác. Thá»±c ra, ông đã nháºn ra rằng không có cách nà o nói chuyện vá»›i anh ta được. Anh ta có má»™t khả năng kỳ lạ: bởi ý muốn cá»§a chÃnh mình hay cá»§a vợ, Gregory Banks có vẻ không có má»™t chút thiên hướng nà o đối vá»›i những cuá»™c đối thoại hay tranh luáºn nghiêm chỉnh. Không, không thể nà o nói chuyện được vá»›i anh ta.
Ngược lại, vá»›i Maude, Poirot đã không gặp khó khăn gì để gợi chuyện. HỠđã nói vá» mùi sÆ¡n. Bà ấy không giấu niá»m vui. á»’, tháºt may là Timothy đã chịu đến Enderby và Helen tháºt tốt đã má»i cả cô Gilchrist nữa.
- Vì cô ấy giúp cho chúng tôi rất nhiá»u, Maude đã nói như thế. Cô ấy thưá»ng tá»± mình hâm lại đồ ăn cho Timothy vì ông ấy rất hay đói. Chúng tôi rất ngại nhá» ngưá»i ở cá»§a ngưá»i khác phục vụ. Cô ấy rất táºn tâm. Và thế là tôi phải cám Æ¡n trá»i đã là m cho cô ấy không dám ở lại nhà má»™t mình, mặc dù tôi cÅ©ng phải thú nháºn là lúc đó cô ấy đã là m cho tôi giáºn.
- Cô ấy đã không dám ở lại một mình?...
Poirot vá»™i há»i, vẻ rất quan tâm đến Ä‘iá»u vừa nghe được. Maude kể lại chuyện cô Gilchrist đã đột nhiên rất hoảng sợ khi nghe tin mình phải ở lại trông nhà má»™t mình. Poirot lắng nghe má»™t cách chăm chú.
- Cô ấy đã sợ à ? Và bà không hiểu được tại sao, đúng không? Hay đấy. Rất hay đấy. Ông lẩm bẩm như nói một mình.
- Tôi cho rằng ấy là vì cô ta vẫn còn bị sốc.
- CÅ©ng có thể là như váºy.
- Một hôm, trong chiến tranh, một quả bom đã rơi xuống cách nhà chúng tôi một dặm, tôi nhớ là Timothy đã...
Maude kể lại chuyện vỠTimothy, nhưng Poirot chẳng để ý gì đến chuyện đó.
- Bà hãy nhá»› lại xem, có Ä‘iá»u gì đó đặc biệt đã xảy ra ngà y hôm đó không?
- Ngà y nà o? Maude không hiểu há»i lại.
- Ngà y mà cô Gilchrist đã tỠra hoảng sợ ấy.
- À ngà y hôm đó... Không, tôi nghÄ© rằng không. Có lẽ là cô ấy đã bị sợ như thế từ khi cô ấy rá»i Lytchett St-Mary. Ãt ra thì cô ấy cÅ©ng đã nói vá»›i tôi như váºy. Trước đó cô ta đâu có đến ná»—i nhát gan.
Vá»›i má»™t miếng bánh ngá»t tẩm thuốc độc, Poirot nghÄ©, thì cÅ©ng dá»… hiểu là sau đó cô Gilchrist hay lo sÆ¡. Nhưng tại sao sá»± lo sợ ấy vẫn tiếp tục, tháºm chà trở nên trầm trá»ng hÆ¡n nữa, ở Stanfield Grange yên tÄ©nh? Cô ta đã từng sống bên cạnh má»™t ngưá»i hoang tưởng khó tÃnh (má»™t bà cô) lẽ ra Ä‘iá»u đó phải là m cho cô ta trở nên mạnh mẽ hÆ¡n chứ.
Chắc chắn là có cái gì đó trong ngôi nhà ỠStanfield Grange ấy đã là m cho cô Gilchrist hoảng sợ. Nhưng mà điá»u gì nhỉ? Liệu chÃnh cô ta có biết không?
Ngay khi có cơ hội gặp riêng cô gái già , Hercule Poirot đã vội đi thẳng và o vấn đỠvới vẻ tò mò thái quá.
- Cô sẽ hiểu cho tôi chứ, nếu như tôi nói vá»›i cô rằng tôi không dám há»i chuyện những ngưá»i trong gia đình vá» vụ giết ngưá»i ấy? Nhưng tôi rất tò mò. Mà ai lại không tò mò cÆ¡ chứ? Má»™t há»a sÄ© nhạy cảm bị giết hại má»™t cách dã man tại má»™t ngôi nhà ẩn dáºt... Ä‘iá»u đó chắc hẳn phải là tháºt kinh khá»§ng đối vá»›i gia đình. Và chắc là đối vá»›i cô cÅ©ng váºy, đúng không? Ông Abernethie đã cho tôi biết là cô đã sống ở đó, ngà y xảy ra vụ án.
- Äúng thế, tôi đã ở đó. Nhưng hãy tha lá»—i cho tôi, ông Pontalier, tôi không muốn nhắc lại chuyện đó.
- Tôi hiểu, tôi hiểu.
Poirot im lặng. Và cũng đúng như ông đã dự đoán, cô Gilchrist bắt đầu tự mình kể vỠvụ án.
Tất nhiên cô ta chẳng cho ông thông tin gì, ngoà i những gì mà ông đã biết rồi. Nhưng ông vẫn tá» vẻ rất quan tâm, ông nghe rất chăm chú và đôi khi buá»™t miệng kêu lên xuýt xoa. Äiá»u đó lại cà ng là m cho cô Gilchrist thÃch thú.
Khi cô kể hết chuyện, đã nói hết vá» những gì mà cô nghÄ©, những nháºn xét cá»§a bác sÄ©, sá»± tốt bụng cá»§a ông Entwhistle... Poirot bắt đầu, má»™t cách tháºn trá»ng, há»i vá» chuyện mà ông muốn biết.
- Tôi cho rằng cô đã đúng đắn khi quyết định không ở lại một mình trong ngôi nhà đó.
- Tôi không thể tiếp tục ở lại đó được, ông Pontalier, thực sự không thể.
- Tất nhiên rồi. Tôi hiểu, sau chuyện đó cô không còn dám ở nhà một mình nữa, ngay cả ở một nhà khác, nhà ông Timothy Abernethie...
Cô Gilchrist tỠvẻ xấu hổ.
- Vá» chuyện đó, tôi lấy là m xấu hổ. Tháºt chẳng ra là m sao. Äá»™t nhiên tôi đã thấy hoảng sợ mà chẳng hiểu tại sao.
- á»’, sao lại không biết tại sao? Ai cÅ©ng biết cả. Cô vừa thoát khá»i má»™t vụ đầu độc hèn hạ mà .
Cô Gilchrist thở dà i và than rằng cô không hiểu tại sao lại có ngưá»i muốn đầu độc cô.
- ÄÆ¡n giản là vì tên giết ngưá»i nghÄ© rằng cô có thể biết những thông tin có hại cho hắn.
- Nhưng tôi có biết gì đâu cơ chứ? Một tên du côn hay điên khùng nà o đó...
- Chưa chắc đã phải là má»™t tên côn đồ. Tôi cho là Ãt có khả năng đó.
- Xin ông, ông Pontalier! - cô Gilchrist tá» rõ vẻ phiá»n lòng - Xinong đừng nói những Ä‘iá»u như thế. Tôi không muốn tin.
- Cô không muốn tin Ä‘iá»u gì?
- Tôi không muốn tin rằng đó không phải là ... đó là ... - cô dừng lại ná»a chừng bối rối.
- Cô không muốn tin như thế nhưng cô lại tin đấy. Poirot tiếp tục vẻ say sưa.
- Ồ không, không!
- Có đấy. Và bởi chÃnhvì thế mà cô sợ - mà cô vẫn còn sợ. Tôi nói có đúng không?
- Không. Tôi không còn sợ nữa từ khi tôi đến đấy. Ở đây có nhiá»u ngưá»i, không khà gia đình tháºt dá»… chịu. Không, ở đây tôi không thấy sợ.
- Có lẽ là ở Stanfield Grange đã có má»™t cái gì đó đánh thức sá»± sợ hãi trong cô dáºy mà cô không biết. Các bác sÄ© cÅ©ng đã thừa nháºn rằng tiá»m thức có má»™t vai trò rất quan trá»ng.
- Vâng, vâng. Tôi biết Ä‘iá»u đó.
- Váºy thì tôi nghÄ© là sá»± hoảng sợ tiá»m thức cá»§a cô đã được váºt chất hóa trong má»™ sá»± kiện nà o đó cụ thể, má»™t sá»± kiện bên ngoà i nà o đó đãcó thể là m bá»™c phát ra sá»± hoảng sợ cá»§a cô.
Cô Gilchrist cóvẻ lắng nghe rất chăm chú những lá»i nói cá»§a Poirot.
- Tôi tin rằng ông đã nói đúng.
- Thế theo cô thì cái sự kiện ấy là gì?
Cô gái già ngẫm nghÄ© má»™t lúc rồi đột nhiên đưa ra má»™t câu trả lá»i bất ngá»:
- Ông Pontalier, tôi nghĩ rằng sự kiện đó là một bà sơ.
Hercule Poirot chưa kịp phản ứng gì thì Suzan cùng chồng cô đi và o và ngay sau đó là Helen.
"Má»™t bà sÆ¡? Xem nà o, tôi đã nghe nói đến Ä‘iá»u nà y rồi thì phải." Hercule Poirot nghÄ© thầm rồi quyết định ngay trong buổi tối nay sẽ phải trở lại câu chuyện vá» những bà sÆ¡ nà y.
|

12-09-2008, 10:31 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 19
Cả gia đình tá» ra rất lịch sá»± đối vá»›i ông Pontalier, ngưá»i đại diện cá»§a U.N.A.R.C.O. Hercule Poirot đã tháºt khéo chá»n tên viết tắt. Ngay từ đầu, tất cả má»i ngưá»i đã có vẻ chấp nháºn cái tên đó, tháºm chà còn tá»± nháºn là biết rõ vá» tổ chức nà y. Thế đấy, con ngưá»i ta thưá»ng không dám thừa nháºn sá»± không hiểu biết cá»§a mình. Chỉ có Rosamund là đã tá» vẻ ngạc nhiên và há»i: "U.N.A.R.C.O. là cái gì thế? Tôi chưa nghe thấy cái tên nà y bao giá»." Và sau lá»i giải thÃch cá»§a Poirot cô kêu lên:
- á»’, lại những ngưá»i tị nạn! Tôi chán những ngưá»i ngoại quốc ấy lắm rồi!
Như váºy, ông Pontalier đã được má»i ngưá»i chấp nháºn. Há» nghÄ© rằng mặc dù sá»± có mặt cá»§a ông là m phiá»n há» nhưng ông ta không có gì đáng để tâm. Lẽ ra Helen có thể nói ông ta không đến cuối tuần nà y, nhưng bởi vì ông ta đã đến thì thôi, cÅ©ng chẳng sao. HÆ¡n nữa, hình như ông ta không thà nh thạo tiếng Anh lắm. Khi má»i ngưá»i nói chuyện, nhiá»u lúc ông ta có vẻ như bị mất phương hướng.
Váºy nên, lúc nà y, Hercule Poirot má»›i có thể thản nhiên ngồi đó, giữa cuá»™c há»p gia đình mà không ai để ý đến ông cả. Thá»±c ra, ông vừa uống cà phê, vừa quan sát má»i ngưá»i như má»™t con mèo quan sát má»™t đà n chim Ä‘ang nô đùa; nhưng con mèo vẫn chưa sẵn sà ng lao ra vồ mồi.
Má»i ngưá»i Ä‘ang bà n vá» má»™t bá»™ đồ ăn tráng miệng mà há» vừa được dùng trong bữa tối.
- Tôi sẽ chẳng còn sống được bao lâu nữa. - Timothy nói, vẻ luyến tiếc - Vợ chồng tôi cÅ©ng chẳng có con. Váºy nên chúng tôi không muốn khuân vá» những thứ không cần thiết. Tuy hiên bá»™ đồ ăn tráng miệng đó có má»™t giá trị tình cảm lá»›n đối vá»›i tôi, giá trị cá»§a nó chẳng đáng là bao nhưng như thế cÅ©ng đủ vá»›i tôi rồi... có thể là tôi sẽ lấy thêm chiếc bà n giấy ở trong phòng Boudoir Blanc nữa.
- Muá»™n rồi, chú đáng kÃnh - George thản nhiên lên tiếng - Sáng nay cháu đã nói trước vá»›i bác Helen để cho cháu bá»™ đồ ăn đó rồi.
Timothy giáºn tÃm mặt.
- Äể cho mà y? Äể cho mà y ư? Thế là thế nà o? Gia đình đã quyết định gì đâu? HÆ¡n nữa mà y lấy bá»™ đồ ăn đó vỠđể là m gì chứ? Mà y vẫn sống má»™t mình mà .
- Cháu đã chá»n bá»™ đồ ăn đó rồi, chuyện đã được quyết định rồi. Còn chiếc bà n giấy thì xin chú cứ tá»± nhiên. Ngay cả được cho, cháu cÅ©ng không lấy.
- Ô nà y, anh bạn trẻ, chẳng lẽ mà y tưởng là mà y có quyá»n quyết định hay sao. Tao nhắc lại cho mà y biết tao là ngưá»i lá»›n tuổi nhất ở đây và ngưá»i anh em cuối cùng còn lại cá»§a Richard. Bá»™ đồ ăn đó thuá»™c vá» tao.
- Nhưng tại sao chú lại không lấy bá»™ đồ sứ Dresde ấy? Bá»™ ấy cÅ©ng đẹp và cÅ©ng có giá trị tình cảm lá»›n đấy chứ. Bá»™ đồ ăn tráng miệng là cá»§a cháu. Ai chá»n trước, ngưá»i ấy được ưu tiên.
- Vớ vẩn! Không thể thế được!
- Äừng có chá»c tức chú anh như thế, George - Maude lá»›n tiếng can thiệp - Tất nhiên là ông ấy sẽ lấy bá»™ đồ ăn tráng miệng nếu như ông ấy muốn. Ông ấy có quyá»n được chá»n đầu tiên, bá»n trẻ chá»n sau. Ông ấy là em trai cá»§a Richard, còn anh, anh chỉ là cháu thôi.
- Tao nói cho mà y biết - rõ rà ng là Timothy Ä‘ang cáu Ä‘iên, ném cho anh chà ng há»—n láo má»™t cái nhìn nảy lá»a - rằng lẽ ra Richard phải để lại tất cả má»i thứ trong nhà nà y cho tao, má»™t mình tao. Nhưng nếu như ông ấy đã không là m như thế ấy là bởi vì ai đó đã gây áp lá»±c vá»›i ông ấy. Tháºt là má»™t bản di chúc ngá»› ngẩn.
Timothy ngả mạnh ngưá»i ra sau, tay đặt lên vùng tim, rên rỉ:
- Ôi, tôi đau quá. Hãy cho tôi một ly rượu trắng...
Cô Gilchrist vội và ng chạy ra và nhanh chóng mang lại một ly thuốc bổ ấy.
- Thuốc đây ông Abernethie. Xin ông đừng nóng nảy quá như thế. Ông có muốn lên phòng nghĩ không?
- Äừng có ngá»› ngẩn như thế - Timothy tá»›p má»™t ngụm rượu - Äi nghÄ© ư? Không, tôi quyết tâm ở lại bảo vệ quyá»n lợi cá»§a mình.
- Anh là m tôi thất vá»ng thá»±c sá»± đấy, anh George - Maude nói - Chú anh nói đúng đấy. Nếu ông ấy muốn thì bá»™ đồ ăn tráng miệng ấy sẽ là cá»§a ông ấy.
- Tháºt ra, bá»™ đồ ấy có gì đẹp đâu. - Suzan can thiệp.
- Hãy liệu giữ cái mồm đấy, Suzan - Timothy cà u nhà u.
Äá»™t nhiên, anh chà ng gầy gò ngồi bên cạnh Suzan ngẩng phắt đầu lên.
- Không sao đâu, Greg. Em chẳng thèm để tâm đâu.
- Nhưng anh thì có đấy.
Lúc đó Helen lên tiếng:
- George, tôi nghÄ© rằng anh nên nhưá»ng bá»™ đồ ấy lại cho chú Timothy cá»§a anh Ä‘i.
Timothy giáºn đến lÃu lưỡi.
- Như... ương, nhưá»ng ư? Không thể là nhưá»ng được.
Còn George, anh ta khẽ ngiêng mình vá» phÃa Helen.
- à muốn cá»§a bác là mệnh lệnh đối vá»›i cháu, bác Helen, cháu xin nhưá»ng.
- Váºy thì hãy thú nháºn là thá»±c ra anh cÅ©ng không thiết tha vá»›i món đồ nà y lắm.
George liếc nhìn Helen và mỉm cưá»i.
- Bác tinh ý quá. bác Helen. ÄÆ°á»£c, chú Timothy, bá»™ đồ ăn ấy là cá»§a chú. Cháu chỉ muốn đùa má»™t chút thôi.
- Äùa ư? - Maude nổi giáºn - Thiếu chút nữa thì chú anh đã bị Ä‘au tim rồi đấy.
- á»’ đừng tin và o chuyện đó - George trả lá»i vui vẻ - Không chừng chú ấy lại sống lâu hÆ¡n tất cả chúng ta ấy chứ.
Timothy nghiêng ngưá»i vá» phÃa George vẻ độc ác:
- Giá» thì tao không còn thấy ngạc nhiên vì mà y đã là m Richard thất vá»ng nữa.
- Sao cơ?
Những nét vui vẻ đã hoà n toà n biến mất khá»i khuôn mặt George Crossfield. Timothy đắc ý tiếp tục:
- Sau khi Mortimer qua Ä‘á»i, mà y đã đến Enderby vá»›i hy vá»ng là Richard sẽ chá»n mà y là m ngưá»i thừa kế duy nhất cá»§a ông ấy, đúng không? Chắc hẳn là ông anh tá»™i nghiệp cá»§a tao đã nhanh chóng hiểu ra được rằng tiá»n sẽ Ä‘i đâu nếu như tà i sản cá»§a ông ấy rÆ¡i và o tay mà y - cá ngá»±a, đánh bạc, Monte-Carlo tháºm chà có thể còn tệ hại hÆ¡n thế nữa chứ. Ông ấy hẳn đã nháºn thấy rằng mà y chẳng phải là đứa chỉnh chu. Tao nói đúng đấy chứ? Tháºm chà tao còn lấy là m ngạc nhiên vì ông anh tao đã vẫn để lại cho mà y má»™t chút Ãt.
George cau mặt lại tức tối, nhưng cuối cùng anh ta cÅ©ng trả lá»i Timothy rất bình tÄ©nh.
- Ông không thấy là ông nên tháºn trá»ng vá»›i lá»i nói cá»§a mình má»™t chút sao?
- Tao đã quá mệt má»i nên không đến dá»± đám tang Richard được. Nhưng Maude đã kể cho tao biết vá» Ä‘iá»u mà Cora đã nói. Cora tháºt ngu ngốc, nhưng rất có thể Ä‘iá»u nó nói là sá»± tháºt và nếu như váºy thì tao biết rõ sẽ phải nghi ngá» ai...
- Timothy!
Maude vừa đứng dáºy, bình tÄ©nh, mạnh mẽ, vững chắc như má»™t tòa thà nh đá.
- Ông đã mệt má»i. Tôi phải cho ông Ä‘i ngá»§ thôi. Tôi không muốn ông lại đổ ốm nữa. Chúng ta hãy lên phòng, tôi sẽ cho ông uống thuốc giảm Ä‘au và sau đó ông phải Ä‘i nghỉ ngay láºp tức.
Rồi bà quay sang nói với Helen:
- Timothy và tôi sẽ lấy bộ đồ ăn tráng miệng và cái bà n giấy để tưởng nhớ tới Richard. Không ai phản đối chứ?
Maude nhìn quanh má»i ngưá»i, chẳng ai nói gì. Bà vá»±c Timothy dáºy và dìu ông rá»i thư viện.
HỠđã Ä‘i khuất; lại chÃnh là George lên tiếng trước tiên phá vỡ sá»± im lặng:
- Tháºt là má»™t ngưá»i đà n bà mạnh mẽ! Hoà n toà n đúng kiểu cá»§a cô Maude. Thá»±c sư tôi đã không muốn là m bất cứ cái gì phá há»ng sá»± ra Ä‘i trong chiến thắng ấy cá»§a há».
- Bà Abernethie luôn rất tỠtế.
Cô Gilchrist nói nhá». Nhưng chẳng co ai đáp lại cả.
Äá»™t nhiên Michael Shane báºt cưá»i và lên tiếng:
- Tôi thấy chuyện vừa rồi tháºt là buồn cưá»i. Nhân đây, Rosamund và tôi muốn lấy cái bà n đá xanh vá» cho phòng khách cá»§a chúng tôi.
- À không! - Suzan phản đối - Tôi cũng muốn nói.
- Chúng ta lại bắt đầu - George vừa nói vừa ngá»a cổ nhìn lên trần nhà .
- Ồ không cần thiết phải cãi nhau là m gì - Suzan phân giải - Nếu như tôi muốn có chiếc bà n nà y, ấy là bởi vì tôi cần nó cho Thẩm mỹ viện của tôi. Một bó hoa giả trên một cái bà n mà u xanh sẽ rất đẹp. Hoa giả thì dễ kiếm thôi nhưng một cái bà n đá xanh thì rất hiếm.
- Ôi, nhưng chị há» thân mến - Rosamund nói - chÃnh bởi lý do đó mà chúng tôi muốn nó đấy.
- Nà o nà o, các cô. Hãy bình tĩnh một chút - George lên tiếng can thiệp.
- Ngà y mai tôi sẽ bà n lại với Rosamund sau - Suzan nói, vẻ rất tự tin.
Cô Gilchrist cảm thấy cần phải nói gì đó để hòa giải.
- Ngôi nhà nà y có bao nhiêu là thứ đẹp. Tôi tin chắc rằng chiếc bà n nà y sẽ rất đẹp trong Thẩm mỹ viện của bà , bà Banks. Chưa bao giỠtôi nhìn thấy một chiếc bà n như thế. Chắc là nó phải có giá trị lắm đấy.
- Tất nhiên là trị giá của nó sẽ được trừ khấu và o phần thừa kế của tôi.
- Tôi xin lỗi... tôi không muốn nói... Cô Gilchrist đỠbừng mặt vì ngượng.
- Nó cũng có thể được trừ khấu và o phần của chúng tôi với cả hoa giả...
- Những bông hoa giả ấy tháºt là đẹp trên cái bà n xanh - Cô Gilchrist khẽ nói - Rất nghệ thuáºt, rất đẹp.
Chẳng ai để ý đến những lá»i vô vị ấy cá»§a cô gái già cả.
- Suzan muốn chiếc bà n nà y - Gregory nóng nảy to tiếng.
Trong má»™t khoảnh khắc, má»i ngưá»i Ä‘á»u có vẻ khó chịu như thể là Gregory vừa hát sai nhạc trong má»™t dà n đồng ca.
Helen quay sang há»i George:
- Thế còn anh thì sao, George. Anh đã nhưá»ng bá»™ đồ ăn tráng miệng, váºy thì anh muốn lấy thứ gì?
George mỉm cưá»i và bầu không khà chùng xuống:
- Tôi thừa nháºn là chá»c tức ông già Timothy như thế là không nên. Nhưng tôi thấy ông ta tháºt là khó chịu, ông ta chỉ nghÄ© đến bản thân mình thôi. Äiá»u đó đã trở thà nh má»™t căn bệnh cá»§a ông ấy.
- Äối vá»›i những ngưá»i tà n táºt thì phải đối xá» tá» tế, ông Crossfield - cô Gilchrist nói.
- ông ta chỉ là má»™t kẻ cuồng loạn thôi - George trả lá»i.
- Hoà n toà n đúng - Suzan thêm và o - Tôi dám chắc là ông ta chẳng có bệnh táºt nà o cả. Thế còn cô thì sao, Rosamund, cô nghÄ© gì vá» chuyện nà y?
- Sao?
Suzan nhắc lại câu há»i cá»§a mình.
- Không... á» không, tôi không tin là ông ấy ốm yếu thá»±c sá»±. Tôi xin lá»—i vì đã không nghe thấy câu há»i, lúc ấy tôi Ä‘ang mải suy nghÄ© tìm giải pháp cho vấn đỠcái bà n nà y.
- Chà ! George lại đùa - Khi má»™t phụ nữ suy nghÄ© là thế đấy... Vợ anh là má»™t ngưá»i nguy hiểm đấy, Michael. Tôi hy vá»ng là anh cÅ©ng đã nháºn ra Ä‘iá»u đó.
- Có, tôi cÅ©ng đã nháºn ra Ä‘iá»u đó - Michael cưá»i bi thảm.
- Má»™t cuá»™c tranh chấp xung quanh má»™t cái bà n - George tá» vẻ rất khoái chà - Cuá»™c chiến sẽ xảy ra ngà y mai, má»™t cách lịch sá»± nhưng tà n khốc. Má»—i ngưá»i chúng ta sẽ phải á»§ng há»™ má»™t bên. Tôi, tôi đặt cược và o Rosamund, dịu dà ng và dung hòa. Các ông chồng chắc chắn sẽ á»§ng há»™ vợ mình. Còn cô thì sao, cô Gilchrist? Tất nhiên là cô cá cho Suzan...
- á»’, ông Crossfield, tôi không cá cược bao giá»...
- Còn bác, bác Helen? Ồ, xin lỗi tôi quên, còn ông nữa, ông Pontalier?
- Sao cÆ¡? Hercule há»i vẻ không hiểu gì.
George định giải thÃch câu chuyện cho vị khách ngưá»i nước ngoà i nà y nhưng rồi lại thôi. Cuối cùng anh ta chỉ nói:
- Chúng tôi đùa một chút ấy mà .
- Vâng, vâng, tôi hiểu - Poirot mỉm cưá»i thiện cảm.
- Thế bác thì sao bác Helen? Lá phiếu cá»§a bác sẽ phân chia thua được đấy. Bác đứng vá» phÃa ai nà o?
- Thế nếu tôi cÅ©ng muốn cái bà n ấy cho tôi thì sao George? - Helen mỉm cưá»i rồi quả quyết thay đổi chá»§ đỠcâu chuyện. Bà quay sang ông khách cá»§a mình nói.
- Tôi e rằng ông thấy chúng tôi tháºt là nhà m chán, ông Pontalier.
- á»’ không, không đâu. Tôi rất vinh dá»± được được tham gia và o cuá»™c sống gia đình bà như thế nà y. Tôi cÅ©ng hiểu được rằng các ông bà buồn vì ngôi nhà cá»§a các gia đình giá» sẽ trở thà nh cá»§a những ngưá»i nước ngoà i.
- Không đâu, chúng tôi không tiếc vì Ä‘iá»u đó đâu.
- Bà rất tốt, bà Abernethie. Ngôi nhà nà y rất phù hợp vá»›i những ngưá»i tị nạn cá»§a chúng tôi. Má»™t chá»— nghỉ yên tÄ©nh! Nếu tôi không lầm thì có lẽ là má»i ngưá»i muốn ngôi nhà được chuyển thà nh trưá»ng há»c hay nói đúng hÆ¡n là má»™t tu viện được quản lý bởi các bà sÆ¡ hÆ¡n.
- Tôi thì thấy cũng thế thôi.
- Hình như tu viện thánh Marie cÅ©ng đã quan tâm đến ngôi nhà nà y. May mà , nhá» má»™t ngưá»i từ thiện giấu tên, chúng tôi đã có khả năng đặt giá cao hÆ¡n.
Rồi ông há»i cô Gilchrist:
- Nếu tôi không lầm thì cô không thÃch các bà sÆ¡, đúng không?
Cô Gilchrist đỠmặt, có vẻ ngượng nghịu:
- Ông Pontalier, sao ông lại nói thế... thá»±c ra, Ä‘iá»u đó chẳng liên quan gi đến tôi, nhưng tôi thá»±c sá»± không hiểu tại sao há» lại phải cách ly vá»›i thế giá»›i như thế. Tất nhiên tôi không muốn nói tá»›i những ngưá»i trong số há», rất táºn tâm và luôn luôn là m việc thiện.
- Phần tôi, chắc chắn rằng chẳng thể nà o tôi lại là m sơ được - Suzan nói.
- Phải nói rằng há» có bá»™ đồ rất hợp vá»›i hỠđấy chứ - Rosamund tham dá»± - Má»i ngưá»i có nhá»› Sonia Wells mà tôi đã đóng trong vở Phép nhiệm mà u năm ngoái không? Cô ta đẹp đến mê hồn trong bá»™ đồ bà sÆ¡.
- Tôi tháºt không hiểu tạ sao Chúa trá»i thÃch những bá»™ đồ Trung cổ nà y ở chá»— nà o - George cÅ©ng đưa ra ý kiến cá»§a mình - Vì thá»±c ra, đồ mặc cá»§a há» rất vướng vÃu, không sạch sẽ và không tiện tà nà o.
- HÆ¡n nữa bá»™ đồ đó là m cho các bà sÆ¡ giống hệt nhau - Cô Gilchrist thêm và o - Tôi biết Ä‘iá»u đó là ngá»› ngẩn nhưng khi má»™t bà sÆ¡ đã nhấn chuông cá»a nhà bà Abernethie để quyên góp tiá»n tôi đã tưởng đó chÃnh là bà sÆ¡ tôi đã gặp khi tôi còn ở nhà bà Lansquenet ở Lytchett St-Mary. Äiá»u đó đã là m cho tôi sợ vì nghÄ© rằng bà ta đã Ä‘i theo tôi.
- Tôi tưởng là các bà sÆ¡ luôn Ä‘i hai ngưá»i chứ - George nói má»™t cách vô tư - Äã có má»™t tiểu thuyết hình sá»± dá»±a trên đặc Ä‘iểm nà y, phải không nhỉ?
- Nhưng những khi tôi gặp thì lại chỉ có má»™t thôi. Có lẽ là há» tiết kiệm nhân lá»±c. Nhưng chắc chắn rằng hai ngưá»i đó không phải là má»™t vì bà mà tôi đã gặp ở Lytchett St-Mary thì quyên góp cho dà n nhạc Thánh Barnabé còn bà kia thì là cho trẻ em thì phải.
- Nhưng mặt hỠcũng có vẻ giống nhau sao?
Hercule Poirot há»i xen và o, câu chuyện có vẻ là m ông rất chú ý. Cô Gilchrist xoay hẳn ngưá»i vá» phÃa ông:
- Có lẽ đó chÃnh là điá»u đã là m cho tôi hoảng sợ. Môi trên... như thể là có ria ấy. Äúng thế, chÃnh Ä‘iá»u đó đã là m cho tôi rất sợ hãi, nhất là thá»i gian đó tôi bị căng thẳng thần kinh và tôi đã nhá»› lại những chuyện mà ngưá»i ta đã kể vá» các bà sÆ¡ trong chiến tranh, thá»±c ra há» là đà n ông, cá»§a đội gián Ä‘iệp nhảy dù hóa trang.
- Quả thực là bộ đồ của các bà sơ là m hóa trang rất tốt - Maude lên tiếng, vẻ suy nghĩ. Nó che đôi chân đi mà .
- Sá»± thá»±c - George nói - là ngưá»i ta thưá»ng không nhìn kỹ ngưá»i khác. Bởi thế mà tại tòa án những nhân chứng vá» cùng má»™t ngưá»i lại nhiá»u khi khác nhau.
- CÅ©ng có má»™t chuyện khác không kém phần kỳ lạ - Suzan nháºn xét - Äôi khi, nhìn mình trong kÃnh ngưá»i ta có thể không nháºn ra mình, tá»± nhá»§ là ai đó mà mình biết rất rõ rồi sau đó má»›i nghÄ© ra rằng đó là chÃnh mình, không ai khác. Sẽ cà ng khó nháºn ra chÃnh mình hÆ¡n nữa nếu như ngưá»i ta có thể nhìn thấy chÃnh mình không cần đến gương.
- Tại sao? - Rosamund há»i, ngạc nhiên cá»±c độ.
- Bởi vì cô không bao giá» nhìn thấy cô như những ngưá»i khác nhìn thấy cô. Thá»±c ra há» chỉ có thể nhìn thấy mình qua hình ảnh đảo ngược cá»§a mình trong gương thôi.
- Hình ảnh đảo ngược nà y khác thực tế lắm sao?
- Khác chứ - Suzan hăng hái khẳng định - Khuôn mặt cá»§a ta sẽ rất khác khi bị đảo ngược lại. Lông mà y sẽ khác, miệng méo sang má»™t bên, mÅ©i không thẳng nữa. Chúng ta có thể thà nghiệm Ä‘iá»u đó vá»›i má»™t chiếc bút. Ai có bút ở đây không?
Má»™t cái nút được đưa ra. Má»i ngưá»i lần lượt thá» nghiệm trong trong gương vá»›i chiếc bút đặt bên nà y mÅ©i, rồi bên kia. Ai cÅ©ng phải phá lên cưá»i vì kết quả thu được. Từ đó bầu không khà trở nên rất vui vẻ. Chẳng còn là cuá»™c há»p gia đình phân chia tà i sản giữa những ngưá»i thừa kế gia tà i cá»§a Richard Abernethie nữa, bây giá» há» là má»™t nhóm ngưá»i bình thưá»ng, vui vẻ, Ä‘ang nghỉ cuối tuần ở quê.
Chỉ có Helen Abernethie là vẫn im lặng, trầm ngâm suy nghĩ.
Hercule Poirot thở hắt má»™t cái rồi đứng dáºy chà o bà chá»§ nhà .
- Có lẽ tôi phải nói "tạm biệt" hÆ¡n là "chúc bà ngá»§ ngon", bà Abernethie. Tô có chuyến tà u sá»›m, 9 giá» sáng mai. Váºy tôi xin cám Æ¡n bà vì những cá» chỉ tốt đẹp và lòng hiếu khách cá»§a bà . Ngà y chuyển giao ngôi nhà sẽ được định bởi ông Entwhistle, tất nhiên là vá»›i sá»± đồng ý cá»§a bà .
- Ông muốn ngà y nà o cũng được, ông Pontalier. Tôi đã hoà n thà nh công việc của tôi ở đây rồi.
- Bà sẽ trở lại Chypre?
- Vâng - Má»™t nụ cưá»i hạnh phúc thoáng nở trên miệng Helen - Bà hà i lòng chứ? Bà không nuối tiếc gì sao?
- Vì sao? Vì rá»i nước Anh hay là vì không ở ngôi nhà nà y nữa?
- Vì không ở ngôi nhà nà y nữa.
- Không. Tôi chẳng tiếc gì. Không nên cố gắng bám riết lấy quá khứ, phải không?
- Äôi khi Ä‘iá»u đó cÅ©ng chẳng dá»… dà ng gì.
Poirot liếc nhìn những ngưá»i khác có mặt trong phòng mỉm cưá»i và nói - Äôi khi, quá khứ không muốn bị lãng quên. Nó cứ bám riết lấy chúng ta và nói: "Äừng hòng thoát Ä‘i như thế."
Suzan cưá»i hoà i nghi.
- Tôi nói một cách nghiêm chỉnh đấy.
- Ông muốn nói rằng những ngưá»i tị nạn cá»§a ông, sau khi đến ở đây vẫn không thể nà o quên được những Ä‘au khổ cá»§a há» trong quá khứ, đúng không? Michael há»i.
- Tôi không nói đến những ngưá»i tị nạn.
- Ông ấy nói đến chúng ta đấy, anh yêu ạ - Rosamund nói - Äến bác Richard, đến cô Cora, đến cái rìu, đến tất cả những chuyện ấy đấy.
Và cô quay sang nhìn Poirot.
- Äúng váºy không, ông Pontalier.
Poirot nhìn cô không hiểu - Sao cô lại nói như váºy?
- ÄÆ¡n giản vì ông là má»™t nhà thám tá». Vì lý do đó mà ông đã đến đây. Cái tổ chức N.A.R.C.O., không quan trá»ng tên gì chÃnh xác, chỉ là chuyện bịa. Tôi không lầm đấy chứ?
|

12-09-2008, 10:32 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 20
Má»i ngưá»i Ä‘á»u có vẻ rất kinh ngạc. Poirot đã cảm nháºn được Ä‘iá»u đó, mặc dù đôi mắt ông không há» rá»i khuôn mặt xinh đẹp và thanh thản cá»§a Rosamund. Ông hÆ¡i cúi mình nói vá»›i cô; - Cô rất thông minh,cô Rosamund.
- Không hẳn thế đâu - Rosamund đáp lại - Má»™t hôm ngưá»i ta đã chỉ ông cho tôi thấy trong má»™t quán ăn. Tôi đã nháºn ra ông, thế thôi.
- Và mặc dù váºy cô vẫn giữ im lặng cho đến táºn bây giá»?
- Tôi đã nghÄ© rằng như váºy sẽ thú vị hÆ¡n.
Michael kêu lên:
- Em...
Rõ rà ng anh chà ng đang cáu, rất cáu, hay đúng hơn là lo lắng.
Hercule Poirot nhìn xung quanh, từng ngưá»i má»™t. Suzan có vẻ tức tối và cẩn tháºn đỠphòng; cô Gilchrist há hốc miệng như má»™t ngưá»i ngá»› ngẩn; George thu mình tháºn trá»ng và Helen, lo lắng hồi há»™p.
Poirot đứng dáºy rồi cúi mình chà o má»i ngưá»i.
- Vâng, tôi là má»™t nhà thám tá». Giá»ng ông đã mất Ä‘i má»™t chút âm Ä‘iệu cá»§a ngưá»i nước ngoà i.
- Ai đã cỠông đến đây? George há»i.
- Tôi đã được má»i đến Ä‘iá»u tra vá» những chuyện xung quanh cái chết cá»§a Richard Abernethie.
- Ai đã má»i ông?
- Lúc nà y tôi chưa thể nói ra được. Nhưng có lẽ nên kết luáºn rằng Richard Abernethie đã thá»±c sá»± ra Ä‘i bằng má»™t cái chết tá»± nhiên.
- Tất nhiên rồi. Ai đã nói là không phải như thế?
- Cora Lansquenet. Và Cora Lansquenet cũng đã chết sau đó.
- Äúng là bà ấy đã nói như thế, chÃnh tại nÆ¡i đây - Suzan nói - Nhưng tôi không nghÄ© là ...
- Tháºt váºy sao Suzan? George Crossfield nhìn cô vá»›i vẻ cay độc - Äừng có giả vá» như thế nữa. Chị không thể giấu ông Pontalier được đâu.
- Ông ta không phải là Pontalier, mà là Hercule... gì đó - Rosamund cải chÃnh.
- Hercule Poirot, sẵn sà ng phục vụ quý vị. Poirot nói, vẻ cung kÃnh.
Những ngưá»i có mặt chẳng tá» vẻ gì ngạc nhiên hay e sợ. Có vẻ là há» chẳng biết gì vá» cái tên ấy cả. Thá»±c ra, nó đã chẳng là m há» lo sợ bằng cái chức danh "thám tá»".
- Thế tôi có thể biết được những kết luáºn cá»§a ông không? George há»i.
- Ông ấy sẽ không nói cho anh biết đâu, ông anh hỠthân mến ạ. Hoặc là ông ta sẽ nói dối.
Ngưá»i vừa lên tiếng là Rosamund, cô là ngưá»i duy nhất có vẻ thanh thản. Poirot nhìn cô ngẫm nghÄ©.
***
Tối hôm đó Hercule Poirot đã ngá»§ không ngon. Ông đã rất bối rối mà không biết tại sao. Ông nghÄ© lại những mẩu đối thoại mà ông đã nghe được, những ánh mắt, những cái nhìn, những cá» chỉ... và trong bóng đêm tất cả Ä‘á»u có vẻ có những ý nghÄ© kỳ quái.Ông Ä‘ang sắp ngá»§, nhưng cÆ¡n buồn ngá»§ đã biến mất. Äang lúc ông chuẩn bị thiếp Ä‘i thì má»™t ý nghÄ© như là má»™t tia chá»›p lóe lên trong đầu ông và là m cho ông hoà n toà n tỉnh giấc. Mùi sÆ¡n! Timothy và mùi sÆ¡n. Tranh sÆ¡n dầu - mùi tranh sÆ¡n dầu - mà ông Entwhistle đã nói đến. Cora và tranh sÆ¡n dầu - bức tranh cá»§a Cora... những chiếc bưu thiếp... Cora đã nói dối vá»›i những bức tranh cá»§a mình... Không, hãy trở lại vá»›i ông Entwhistle... Ä‘iá»u gì đó mà ông Entwhistle đã nói... hay là Lanscombe đã nói? Má»™t bà sÆ¡ đã đến quyên góp ở Enderby Hall ngà y Richard Abernethie chết... má»™t bà sÆ¡ có ria mép... Má»™t bà sÆ¡ nữa đã ở Stanfield Grange... và má»™t ở Lytchett St-Mary nữa. Bà sÆ¡ xuất hiện quá nhiá»u! Rosamund đã rất đẹp trong vai má»™t bà sÆ¡ trong má»™t vở kịch. Rosamund tiết lá»™ rằng ông là má»™t thám tá» và các con mắt xung quanh đổ dồn và o nhìn ông. HỠđã nhìn Cora như váºy khi bà ấy nói: "Nhưng ông ấy đã bị giết, chẳng phải váºy sao?". Và Helen đã nói rằng có "Ä‘iá»u gì đó không ổn". Äiá»u gì? Helen Abernethie nói sẽ quên Ä‘i quá khứ và trở vá» Chypre... Helen đã giáºt mình đánh rÆ¡i quả địa cầu thuá»· tinh khi ông đã đặt ra má»™t câu há»i... Ông đã há»i gì lúc đó nhỉ? Ông không còn nhá»› nữa.
Hercule Poirot mơ mà ng dần chìm và o giấc ngủ.
Ông đã mÆ¡ thấy cái bà n đá xanh, trên bà n có những bông hoa giả cắm trong má»™t quả địa cầu thá»§y tinh và những vết sÆ¡n dầu vẽ mà u đỠsẫm. Mà u máu. Ông ngá»i thấy mùi sÆ¡n và thấy Timothy rên rỉ: "Tôi chết, tôi chết mất. Thế là hết". Maude đứng cạnh chồng, cao lá»›n, mắt nhìn nghiêm khắc, tay cầm con dao nhắc lại lá»i nói cá»§a Timothy: "Äúng, thế là hết." Hết, sá»± kết thúc. Má»™t cái giưá»ng cá»§a ngưá»i chết. Những chiếc nến. Má»™t bà sÆ¡ Ä‘ang cầu nguyện. Ông muốn nhìn mặt bà sÆ¡ và ông giáºt mình tỉnh giấc... Hercule Poirot đã biết!
Äúng, thế là hết...
Nhưng vẫn còn nhiá»u việc phải là m. Poirot bắt tay và o và sắp xếp lại những yếu tố cá»§a câu chuyện.
Entwhistle, mùi sơn, nhà Timothy, có cái gì đó phải, hay lẽ ra phải ở đó, những bông hoa giả,... Helen... chiếc bình hoa hình quả địa cầu bị vỡ...
***
Trong phòng mình, Helen Abernethie cÅ©ng đã khó ngá»§. Bà đã suy nghÄ© rất nhiá»u.
Ngồi trước bà n trang điểm, bà lơ đễnh nhìn mình trong gương.
Bà đã bị ép phải chấp nháºn Hercule Poirot trong nhà . Bà không muốn, như ông Entwhistle khéo léo đến mức bà không từ chối được. Và bây giá» ai cÅ©ng biết tại sao Poirot ở đây. Từ giá» chẳng còn có thể để Richard Abernethie yên nghỉ dưới mồ nữa. Tất cả đã bắt đầu bằng má»™t câu mà Cora đã nói ra...
Và Suzan đã nói gì vỠhình ảnh trong gương nhỉ?
Ngưá»i ta không nhìn mình giống như ngưá»i khác nhìn mình...
NghÄ© đến đó, Helen bắt đầu táºp trung nhìn và o hình ảnh cá»§a mình trong gương. Bà tá»± ngắm mình, nhưng đó không hẳn là bà , không như má»i ngưá»i vẫn nhìn thấy, không như Cora đã nhìn thấy... ngà y hôm ấy.
Và nh lông mà y bên phải... không, bên trái... hÆ¡i cao hÆ¡n bên phải. Còn cái miệng? Khuôn hình miệng cá»§a bà rất cân xứng. Bà tin chắc rằng nếu như bà gặp chÃnh bà sẽ thấy má»™t ngưá»i không khác gì vá»›i ngưá»i trong gương. Không như Cora.
Cora - bà nghÄ© đến Cora - đúng, Cora, hôm đó, sau đáng tang, nghiêng đầu sang má»™t bên nhìn bà . Äá»™t nhiên Helen Anernethie đưa hai tay lên ôm lấy mặt mình.
"Tôi không hiểu". Bà lẩm bẩm một mình "Tôi không hiểu"
***
Tiếng chuông Ä‘iện thoai kéo cô Entwhistle ra khá»i má»™t giấc mÆ¡ đẹp: Cô Ä‘ang mÆ¡ thấy mình Ä‘ang Ä‘ang chÆ¡i bà i pike vá»›i nữ hoà ng Mary.
Cô định giả vá» không nghe thấy nhưng Ä‘iện thoại vẫn ra sức kêu. Vẫn còn ná»a tỉnh ná»a mÆ¡, cô ngồi dáºy liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tưá»ng. Bảy giá» kém năm! Ai mà lại gá»i sá»›m thế nà y không biết? Không biết chừng lại nhầm số.
Chuông điện thoại vẫn đổ dồn, cô Entwhistle khoác vội chiếc áo khoác ở nhà và đi xuống phòng khách.
- Kensington, số máy 675498 xin nghe. Cô trút bực tức và o ống nghe.
- Xin chà o cô. Tôi là bà Abernethie. Leo Abernethie. Xin là m ơn cho tôi nói chuyện với ông Entwhistle.
- Xin chà o bà Abernethie - Lá»i chà o chẳng có gì là thân thiện - Tôi là em gái ông ấy. Anh trai tôi vẫn còn chưa dáºy, và chÃnh tôi cÅ©ng còn Ä‘ang ngái ngá»§.
- Tôi xin lá»—i - Tất nhiên Helen bắtt buá»™c phải xin lá»—i - Nhưng có chuyện rất quan trá»ng. Tôi cần phải nói chuyện vá»›i anh trai cô ngay láºp tức.
- Bà có thể gá»i lại được chứ?
- Tôi lấy là m tiếc là không.
- Thôi được rồi.
Cô Entwhistle cáu kỉnh buông máy, Ä‘i gõ cá»a phòng anh trai.
- Vẫn là những ngưá»i nhà Abernethie cá»§a anh đấy.
- Sao? Abernethie?
- Bà Leo Abernethie. Gá»i Ä‘iện đến nhà ngưá»i khác trước 7 giá» sáng tháºt là ...
- Bà Leo Abernethie? Tuyệt! Cảm ơn.
Một lát sau, ông đã xuống nghe điện thoại.
- Alô, tôi Entwhistle đây. Bà Helen phải không?
- Vâng, tôi xin lá»—i vì phải dá»±ng ông dáºy sá»›m như thế nà y. Nhưng ông đã nói vá»›i tôi phải gá»i cho ông ngay khi tôi nhá»› ra Ä‘iá»u gì đã là m tôi suy nghÄ© ngà y hôm ấy, sau lá»… tang, khi Cora đã là m tất cả chúng ta ngạc nhiên vá»›i câu nói ấy.
- A, thế bà đã nhớ ra chưa?
- Rồi, nhưng tôi vẫn không hiểu...
- Tôi cần phải biết cụ thể trước đã. Bà đã nháºn thấy má»™t Ä‘iá»u gì bất thưá»ng ở ai đó phải không?
- Äúng thế.
- Tôi nghe bà đây.
- Tôi thấy Ä‘iá»u đó có vẻ ngá»› ngẩn... tôi không dám chắc. Tôi đã nhá»› lại tối qua trong lúc Ä‘ang nhìn mình trong gương. á»i...
Ông Entwhistle nghe thấy qua điện thoại một tiếng kêu ngạc nhiên và sợ hãi và ngay sau đó là một tiếng động khô khốc và cụt lủn mà ông không hiểu được là tiếng gì.
- Alô! Alô! Helen! Helen? Bà còn ở đó không? Helen...
|
 |
|
| |