13-09-2008, 11:03 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 016
Thư Hoà n đứng dáºy, cháºm rãi bước tá»›i, tay chà ng nâng cằm tôi lên, chà ng nghiến răng:
- Khuôn mặt quá đẹp mà trái tim lại quá tà n nhẫn! Không ngá» tôi thế nà y mà cÅ©ng bi. sắc đẹp là m má» mắt! Giá»ng nói chà ng như từng nhát dao nhá»n ấn và o tim. Nếu tôi không yêu chà ng, là m gì tôi lại khổ sở thế nà y? Quả tim tôi tan nát, nước mắt trà n ra mi, là m má» má»i hình ảnh trước mắt. Tay chà ng cà ng lúc cà ng xiết mạnh hÆ¡n, cÆ¡ hồ cằm dưới cá»§a tôi muốn bể ra, nhưng tôi vẫn bất động.
- Äể báo thù má»™t ngưá»i con gái vô tá»™i, cô đã Ä‘em tôi ra là m váºt thà thân, giỡn vá»›i tình yêu thà nh tháºt cá»§a tôi. Tại sao tôi không sáng mắt ra sá»›m hÆ¡n? Äể mãi đến lúc Ä‘i vÅ© trưá»ng má»›i thấy rõ thá»§ Ä‘oạn thâm độc cá»§a cổ
Những lá»i sỉ vả cá»§a chà ng đã là m tôi không đủ can đảm để biện minh. Nước mắt cứ tuôn trà n ra má. Hoà n vẫn cưá»i khinh bỉ:
- Thôi đừng đổ những giá»t nước mắt cá sấu cá»§a cô ra nữa, tôi không thể bị lưá»ng gạt mãi đâu cô Bình. Nhưng tôi cÅ©ng cho cô biết, việc báo thù cá»§a cô sẽ được trả má»™t giá đắt, oan oan tương báo mà !
Nói xong như chưa hả giáºn, chà ng còn tát tôi hai cái tóe lá»áº¡ Lảo đảo tá»±a và o vách, tôi không biết là m gì hÆ¡n là khóc. Có lẽ phản ứng tiêu cá»±c cá»§a tôi là m chà ng má»m lòng. Trong bóng tối âm u, tôi cảm giác như có bà n tay cá»§a ai sá» lên mặt, tôi mở mắt rạ Hoà n Ä‘ang đứng trước mặt tôi nước mắt chan hòa. Tôi mÃm môi, cố gắng cất tiếng nói:
- Anh Hoà n, nếu anh chịu khó xem hết quyển nháºt ký, anh sẽ thấy rằng... Nhưng Hoà n đột nhiên hét to:
- Không! Không! Tôi không cần xem cÅ©ng đã thấy bá»™ mặt tháºt cá»§a cô, lòng dạ lang thú cá»§a cá»™ Không cần! Cô hiểu chưa!
Hoà n xô tôi ra rồi bước Ä‘i. Tôi nghe tiếng mẹ gá»i tên chà ng, rồi nghe tiếng cá»a đóng sầm lại. Bước chân chà ng đã khiến khoảng cách giữa hai chúng tôi xa thêm. Tôi ngồi bệt xuống đất, vòng tay ngang gối, úp mặt xuống váy... Khoảng trống hư vô bà ng bạc. Mẹ bước và o, há»i:
- Là m gì thế? Lại cãi nhau nữa à ? Là m gì cứ như trẻ con váºá»· Tôi ngẩng đầu lên:
- Lần nà y thì hết rồi, mẹ đem hết đồ cưới ra đốt hết đi, con không cần đến nó nữạ Mẹ hoảng hốt cúi xuống vỗ nhẹ lên vai tôi:
- Sao váºy? Äừng trẻ con như váºy con ạ, me nghÄ© rằng chỉ hai hôm nữa là chúng con lại là m là nh nhau ngay. Tôi buồn bã lắc đầu:
- Không có chuyện đó đâu mẹ, giữa con và Hoà n đã hết rồi. Từ rà y xin mẹ đừng nhắc tới tên hắn nữa.
Äừng nhắc tá»›i, nhưng tên chà ng sao cứ lảng vảng trong tim tôi. Suốt má»™t tuần dà i giam mình trong nhà , tôi đã đốt quyển nháºt ký nhưng không là m sao xóa nhòa được ký ức đã hằn sâu trong tâm hồn, trong đầu óc tôi. Buổi tối ngồi bên cá»a sổ lòng tôi gá»i từng cháºp tên chà ng. Nếu theo lá»i Phương Du nói, quả đất nà y còn có thánh thần hiện diện thì lòng thà nh nà y ắt sẽ động đến lòng chà ng khiến chà ng đến và sẽ đến. Má»—i lần có tiếng gõ cá»a, ảo giác có tiếng gá»i êm Ä‘á»m bên ngoà i. Nhiá»u lúc tháºt khuya, tôi choà ng dáºy chạy nhanh ra mở cổng. Biết đâu chà ng chẳng tá»±a lưng bên cá»™t đèn chỠđợi? Nhưng mÆ¡ ước nhiá»u chỉ mang lại thất vá»ng sâu cay, chà ng đã không đến, không lá thư trách phiá»n. Tim tôi Ä‘au như những chiá»u phá»§ khói mù sương.
Những đêm dà i không ngá»§ tay gối đầu, nhìn ánh trăng ngoà i trá»i lòng man mác vá»›i những trách cứ, tá»§i thân. Có lẽ Hoà n Ä‘au khổ lắm khi Ä‘á»c những dòng chữ trong nháºt ký. Lòng tá»± cao cá»§a chà ng là m sao không bị tổn thương, nhưng tại sao chà ng không nhẫn nại Ä‘á»c tiếp Ä‘oạn dưới để hiểu rõ những đột biến tình cảm cá»§a tôi? Chắc chắn có Ä‘iá»u là dù cho Hoà n có xem hết Ä‘i nữa, tá»± ái cá»§a chà ng vẫn bi. xúc phạm, và tình yêu ban đầu vẫn vỡ như thưá»ng. Nhiá»u đêm tôi bâng khuâng tá»± há»i, nếu tôi là chà ng tôi sẽ xá» sá»± thế nà ỠTôi có tha thứ cho ngưá»i đã sá» dụng mình là m con cá» cho ván bà i thù nghịch không? Câu trả lá»i cá»§a chÃnh tôi vẫn là : Không! Vì váºy má»—i khi nghÄ© đến những câu nói cuối cùng cá»§a chà ng:
- Cô đã sỉ nhục tôi, nhục nà y rồi tôi sẽ trả!
- Y Bình! Tôi thù em. Tôi biết, rằng không còn hy vá»ng gì để cứu vãn mối tình đã mất! Khoảng cách giữa tình yêu và thù háºn chỉ cách nhau trong má»™t gang tấc, chỉ má»™t bước chân lạc là có thể rÆ¡i và o lãnh vá»±c khác rồi. Nhưng tôi yêu chà ng, tôi vẫn yêu chà ng say đắm, chỉ cần nhắm mắt lại là bóng chà ng, nụ cưá»i vá»›i nét mặt suy tư lại hiện ra rà nh rà nh trong đầu tôi. Ná»—i Ä‘au khổ lan truyá»n từ quả tim rạn ra tứ chi, tôi bà ng hoà ng, sợ hãi, mệt má»i và chán Ä‘á»i. Tôi muốn hét lên, khóc lên cho đến lúc không thà nh tiếng má»›i hả da.
Ä‚n không được, ngá»§ không được, không là m được việc gì cả. Mẹ lo lắng cho tôi, ngưá»i cố gắng hết sức để cho tôi vui ăn ngon miệng, nhưng hoà i công. Má»™t hôm mẹ Ä‘i phố, lúc vá» ngưá»i có vẻ buồn. Tôi vẫn không há»i vì đối vá»›i tôi bây giá» cho dù mặt trá»i sắp vỡ tung tôi cÅ©ng không mà ng đêm. Tối hôm ấy, ngưá»i không giữ được nữa, má»›i thong thả bảo tôi:
- Y Bình, con và Thư Hoà n đã có chuyện gì xảy ra? Tại sao sắp cưới nhau rồi mà lại là m cho lủng củng chứ? Vết thương trong tim bi. khơi lại, tôi bực tức:
- Mẹ để mặc con. Thà là để tôi im lặng chịu dựng, sự nhắc nhở khiến tôi đau xót thêm mà thôi. Mẹ yên lặng một chút, nói:
- Mẹ là m sao bỠmặc con cho được khi mẹ chỉ có mình con? Thấy con khổ sở mẹ chịu không được... Tôi vẫn bực:
- Con không khổ gì hết! Mẹ cứ để mặc con, đừng chen và o chuyện chúng con nữa! Mẹ lấy tấm gương trên đầu giưá»ng đưa ra trước mặt tôi:
- Con thá» nhìn nhan sắc con xem nó thế nà ỠMá»™t khuôn mặt tiá»u tụy xanh xao, đôi mắt thất thần, mái tóc rối bù. Tôi đâu còn là Y Bình ngà y nà o nữa. Nước mắt tôi trà o ra, chiếc gương trước mặt má» dần... Bà n tay mẹ đặt trên vai tôi:
- Y Bình, sáng nay mẹ vừa má»›i đến nhà Hoà n. Tôi giáºt mình ngẩng mặt nhìn lên:
- Sảo Tại sao mẹ đến đó? Mẹ định xin xỠtình yêu cho con à ?
- Y Bình, bản tÃnh cao ngạo cá»§a con đã phải chịu thiệt như váºy? Chỉ thiệt bản thân thôi chứ có lợi lá»™c gì đâu. Có Ä‘iá»u tiếc là mẹ đến đấy không gặp Hoà n. CÆ¡n giáºn trà n lên cổ:
- Hoà n không thèm tiếp mẹ à ? Thế mẹ đến đấy là m gì cho nhục?
- Mẹ thà chịu nhục, nếu sá»± nhục đó có thể cứu vãn được tình yêu cá»§a con, nhưng tiếc là Hoà n không rạ Mẹ hắn nói suốt tuần nà y hắn không chịu tiếp ai cả. Ban ngà y thì nằm vùi trong phòng, tối thì mò Ä‘i uống rượu đến gần sáng má»›i vá». Mẹ cá»§a Hoà n cÅ©ng lo quýnh lên như mẹ. Y Bình! Tụi con đã cãi nhau vì chuyện gì? Con cÅ©ng nên dẹp bá»›t tá»± ái đến thăm nó xem sao?
- Không! Không thể được, con không thể quỳ lụy Hoà n được! Thôi dẹp chuyện đó sang bên Ä‘i, mẹ đừng nhắc đến nữa, má»i chuyện kể đã qua rồi. Nếu mẹ thương con, xin mẹ đừng nhắc tên Hoà n nữa, thà chết chứ không thể cúi đầu trước mặt hắn được, là m thế chỉ tổ hắn lừng thêm. Mẹ vẫn ôn tồn:
- Y Bình con! Nhiá»u khi vì má»™t ngá»™ nháºn nà o nhá» mà ta đánh mất hạnh phúc trá»n Ä‘á»i. Theo ý mẹ nếu chỉ vì má»™t sá»± ngá»™ nháºn mà cứ để tá»± ái lấn lướt thì con rõ ngu tháºt!
- Mặc con, thà là chịu ngu chứ không thể là m ăn mà ỵ Tôi bỠvà o phòng riêng, khoanh tròn trong chăn.
Mấy ngà y suy nghÄ©, tôi thấy lá»i mẹ cÅ©ng có lý. Vả lại sá»± mong má»i, nhá»› nhung đã đè bẹp sá»± cao ngạo cá»§a tôi. Thế là không suy nghÄ© đắn Ä‘o gì nữa, tôi viết cho Hoà n má»™t bức thư:
Anh. Anh có nhá»› đã có lần em kể cho anh nghe mối thù cá»§a em vá»›i đằng kia không? ChÃnh mối thù đó khiến em có ý muốn lợi dụng anh là m má»™t yếu tố để trả thù, nhưng đó chỉ là lúc ban đầu mà thôi.
Anh Hoà n, nếu anh chịu khó suy nghÄ© má»™t chút anh sẽ thấy rằng tình cảm em dà nh cho anh ra sạo Äó là má»™t mà n kịch hay lòng thà nh cá»§a em? Nếu không yêu em là m gì em dám nghÄ© đến sá»± rà ng buá»™c chung thân, là m gì em có thể bi. ray rứt sầu khổ khi tưởng nhá»›? Mưá»i ngà y không thấy anh, mưá»i ngà y dà i Ä‘au khổ, em nghÄ© chắc anh cÅ©ng khổ như em. Em không biết nói gì nữa em xin ngừng bút nÆ¡i đây. Có Ä‘iá»u em muốn nói cho rõ thêm là bao giá» em cÅ©ng yêu anh! Yêu Ä‘iên cuồng! Tin hay không là quyá»n cá»§a anh!
Chúc anh vui,
Y Bình
ThÆ¡ gởi Ä‘i rồi tôi lại pháºp phồng lo sợ. Hoà n sẽ hiểu lầm là tôi Ä‘ang quỵ lụy để van xin tình yêu. Nhưng cảm giác đó cÅ©ng không tồn tại bao lâụ Tôi hy vá»ng bức thư sẽ mang chà ng trở vá», tôi tin rằng Hoà n vẫn còn yêu tôi. Chỉ cần chà ng trở lại là tôi sẽ dứt bá» tất cả lòng tá»± ái vá»› vẩn cá»§a mình. Tôi yêu chà ng và mong má»i...
Nhưng tôi đã lầm, bức thư như hòn đá rÆ¡i và o lòng đại dương. Chà ng đã không đến. Tôi đợi chá» chà ng đến... má»™t ngà y... hai ngà y... ba ngà ỵ... Tôi tuyệt vá»ng! Chà ng đã không đến, chà ng đã không nghÄ© đến tôi, bức thư van lÆ¡n gá»i má»i mà chà ng vẫn mù tăm! Äá»™t nhiên tôi thấy giáºn tôi quá, tại sao lại viết thư chi váºy khi ngưá»i ta khinh rẻ mình! Hết giáºn tôi, tôi giáºn chà ng, con ngưá»i gì mà chai như gá»— đá. Ngưá»i ta đã hạ mình thế vẫn không xúc động à ? Nhưng cà ng giáºn bao nhiêu tôi lại cà ng yêu chà ng bấy nhiêụ Giáºn há»n, nhá»› nhung cứ là m cho đầu óc tôi xoay tròn. Trong lúc giáºn, tôi nguyá»n rá»§a, tôi sỉ vả chà ng đủ Ä‘iá»á»¥ Nhưng khi bình tâm, tôi lại van nà i cầu khẩn trá»i pháºt mang chà ng trở lại vá»›i tôi.
O0o
Hảo ghé nhà tôi hai lần nói là cha bảo tôi đến chÆ¡i. Gần ná»a tháng không đến, bây giá» nhà cá»a trông có vẻ khác lạ nhiá»u. Phòng khách vắng ngắt, cả gian nhà như má»™t nấm mồ vÄ© đại. Gặp cha, tôi má»›i biết là Má»™ng Bình vì uống liá»u thuốc phá thai nên suýt toi mạng, bây giá» Ä‘ang nằm Ä‘iá»u trị ở má»™t bệnh viện tá»± Dì Tuyết và thằng Kiệt Ä‘á»u ở đó để chăm sóc nó. Nghe tin đó tôi chỉ hÆ¡i xúc động. Cha đứng ngắm tôi, mắt ngưá»i tháºt nhạy.
- Y Bình, con bệnh à ? Tôi biết rằng khuôn mặt xanh xao cá»§a tôi thể nà o qua được mắt ngưá»i, nên đáp:
- Vâng, con bệnh đã mấy hôm. Mắt cha vẫn không rá»i tôi:
- Giữa con và Hoà n đang có chuyện trục trặc phải không? Tôi ngẩng đầu lên. Sao cha biết nhỉ
- Dạ đâu có gì đâu?
- Có phải hai đứa con giáºn nhau phải không? Tôi dạ nhá» trong miệng. Cha đã biết rồi thì giấu giếm là m gì? Tôi nói:
- Dạ không có gì cả, con thấy hai đứa không hợp nhau được nên xa nhau, váºy thôi. Cha chau mà y:
- Y Bình, con đừng ngu, thằng Hoà n khá lắm đấy!
- Hắn khá thì mặc hắn có liên hệ gì tá»›i con đâủ Tụi con dứt khoát nhau rồi, nghe đến tên hắn con không cảm nổi nữa, cha để mặc con! Cha có vẻ giáºn:
- Hừ! Tao thương mà y má»›i bảo thế. Nếu tháºt sá»± thằng Hoà n sở khanh thì cha sẽ cho nó má»™t bà i há»c ngay! Tôi đỠmặt:
- Cha! Con đã bảo để mặc chuyện con cho con lo mà . Chúng con xa nhau là vì con bá» hắn, con không yêu hắn nữa, cha can thiệp và o là m gì? Cha nheo mắt cầm dá»c tẩu chỉ và o mặt tôi:
- Con bá» nó à ? Váºy thì con ngu, con khùng lắm! Con không có mắt nhìn ngưá»i! Bá»—ng nhiên tôi bá»±c mình:
- Mặc con! Cha xem hắn là và ng ngá»c, nhưng vá»›i con, con thấy hắn không đáng má»™t xụ Quay lưng lại tôi định bá» vá», cha gá»i giáºt lại. Tôi đứng lại, cha há»i:
- Con cần tiá»n xà i không? Vâng, tôi Ä‘ang cần tiá»n đấy! Tôi gáºt đầu, cha mở tá»§ lấy ra má»™t xấp bạc:
- Con Ä‘em tiá»n nà y vá» mua cái gì bổ bổ ăn cho khá»e. May thêm hai bá»™ áo má»›i mặc, con gái mà lôi thôi thế nà y xem chẳng đặng tà nà o cả.
Tôi lấy tiá»n yên lặng Ä‘i ra cá»áº¡ Khi ra khá»i cổng, tôi má»›i sá»±c nhá»› tá»›i Như Bình. Äúng ra nên và o phòng nó ngồi chÆ¡i má»™t tÃ. Lỡ rồi, thôi mặc.
VỠđến nhà , những câu nói cá»§a cha là m tôi buồn thêm. Hà Thư Hoà n ngưá»i tôi yêu bây giỠđã xa tôi không hẹn ngà y vá». Anh Hoà n! Tôi yêu anh, nhưng cÅ©ng thù anh!
Tối hôm ấy, mở táºp nháºt ký ra ( quyển má»›i mua, quyển cÅ© tôi đã đốt ra tro) tôi viết và o những sá»± quyết tâm cho cuá»™c Ä‘á»i má»›i:
"Tất cả những gì cá»§a quá khứ phải cho nó và o quá khứ. Y Bình, bao giá» cÅ©ng là đứa con gái cương quyết và thẳng thắn, không má»™t quyá»n lá»±c nà o có thể lay chuyển tìm ra được. Vì váºy, kể từ giá» phút nà y, ta sẽ không khóc và không Ä‘au khổ nữa".
Bắt đầu từ hôm nay, Thư Hoà n là quá khứ sẽ phai tà n trong tim ta, cứ kể như là một giấc mộng đêm xuân đã trôi qua rồi thì tiếc nuối là m chi nữa.
Cái gì đã mất thì không còn trở lại. Trước khi biết Hoà n ta đã sống thì bây giỠcó mất Hoà n đi, không lẽ ta lại chết hay sao?
Bà n tay tôi run rẩy, tôi không thể viết tiếp được nữạ Mắt tôi nhòa vá»›i những giá»t lệ quanh mi. Buông viết xuống, tôi gục đầu lên bà n, gà o lá»›n:
- Anh Hoà n! Anh Hoà n!
Tà i sản của quykiemtu
Chữ ký cá»§a quykiemtu Rượu gặp bạn hiá»n ngà n chén thiếu
Chuyện ngưá»i không hợp ná»a câu thừa
13-09-2008, 11:04 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 017
Ngưá»i bá» tôi rồi, ngà y qua đã qua không còn đến. Tim tả tÆ¡i buồn, ngà y mai rồi cÅ©ng chỉ buồn mà thôi. Trá»i đổ mưa..."
Khoác áo tÆ¡i, dá»c theo con lá»™ cÅ© tôi cháºm rãi bước tá»›i "đằng kia". Bước chân nặng ná» vá»›i trái tim tan nát kéo dà i lê thê trên mặt đưá»ng nhá»±a. Dưới ngá»n đèn đưá»ng, chiếc bóng tôi cô độc như má»™t linh hồn bÆ¡ vợ Mưa mùa hè, không to không nhá», lúc à o kéo tá»›i, lúc tạnh ngay. Không cần đội nón, để mặc cho những giá»t nước mưa thấm ướt mái tóc, cảm giác là nh lạnh là m tôi dá»… chịu hÆ¡n.
Äến nhà cha, men theo đưá»ng sá»i giữa vưá»n hoa bước đến phòng khách, qua lá»›p cá»a kÃnh dà y, tôi có thể nhìn thấy số ngưá»i đông đảo bên trong. Äèn được mở sáng, so vá»›i cái tối om om lạnh lẽo má»i khi quả là má»™t Ä‘iá»u lạ. Phải chăng Má»™ng Bình đã là nh bệnh? Không thể có chuyện như thế được. Thế thì tại sao phòng khách hôm nay lại báºt đèn sáng choang thế nà ỷ Tôi vừa Ä‘i vừa nghÄ© ngợi. Có mùi hoa hồng thoảng qua... Äá»™t nhiên, tôi đứng lại. Khung cảnh hôm nay sao giống như ngà y tôi gặp Hoà n thế? Vẫn đèn má» sáng, vẫn đông đủ ngưá»i trong gia đình, vẫn tiếng cưá»i nói... Có má»™t Ä‘iá»u khác biệt là hôm trước mùa đông, hôm nay mùa hạ, má»™t lần bước chân và o tình yêu, má»™t lần tan vỡ. Chỉ hÆ¡n ná»a năm mà sá»± thay đổi quá lá»›n lao!
Äẩy cá»a kÃnh bước và o, đầu óc tôi vẫn còn mông lung vá»›i bao ý nghÄ©. Nhưng khi vừa và o tá»›i trong, khung cảnh trước mắt Ä‘áºp mạnh và o đầu khiến tôi muốn ngất ngay. Choáng váng tá»±a tay lên thà nh ghế để khá»i ngã, tôi cố tá»± trấn tÄ©nh. Tháºt hay là má»™ng đấy?
Tháºt chứ chẳng phải chiêm bao! Thư Hoà n và Như Bình cùng ngồi trên má»™t ghế, tay trong tay, vai tá»±a vai, há» Ä‘ang cưá»i vui vẻ. Nụ cưá»i cá»§a Như Bình ngáºp đầy hạnh phúc và tin tưởng, nụ cưá»i ngưá»i con gái Ä‘ang ngụp lặn trong bể tình. Còn Thư Hoà n? Cố gắng ká»m chế nhịp Ä‘áºp cá»§a con tim Ä‘au đớn, tôi hướng mắt vá» phÃa chà ng. Khi bốn mắt nhìn nhau, nụ cưá»i trên môi chà ng chợt tắt... Nhưng chỉ má»™t phút thôi, nụ cưá»i đó lại trở vá» cao ngạo và mỉa mai hÆ¡n. Hoà n ốm nhiá»u, nhưng có vẻ tươi hÆ¡n. Bà n tay Ä‘ang nắm tay Như Bình đưa cao vá» phÃa tôi, vẫy gá»i:
- Y Bình! Cô khá»e chứ? Lâu quá không gặp!
Giá»ng chà ng tháºt xa lạ, tháºt bình thản. Tôi cảm thấy cÆ¡ hồ tay chân tôi tan rã. Cố gắng ngồi xuống ghế để khá»i ngã, tôi giả vỠđưa mắt nhìn quanh, má»›i thấy là trong phòng đông đủ tất cả nhân váºt: Dì Tuyết, Kiệt, Hảo, chỉ còn thiếu cha và Má»™ng Bình thôi. Há» Ä‘ang đưa mắt thÃch thú nhìn tôi. Tôi phải cố bình tÄ©nh, không để cho há» thấy mình Ä‘au khổ, nhất là dì Tuyết và Thư Hoà n. Tôi tảng lá» như không mảy may xúc động. Cố gắng mỉm cưá»i nhưng cưá»i cÅ©ng không xong. Tay chân lạnh ngắt, cổ khan và tim tôi như bi. rá»±c cháy. Tôi nghe thấy mình trả lá»i Hoà n:
- Vâng! Vâng, lâu quá không gặp anh! Hảo trêu tức tôi:
- Y Bình, cô biết tin Thư Hoà n và Như Bình sắp Ä‘Ãnh hôn rồi không? Há» cÅ©ng xứng đôi lắm, ông trá»i rõ cÅ©ng khéo sắp đặt.
Lá»i nói cá»§a Hảo như má»™t tiếng nổ lá»›n trong đầụ Tá»±a ngưá»i và o ghế, tôi nhìn vá» phÃa Hoà n và Như Bình. Như Bình Ä‘ang đỠmặt lấm lét nhìn tôi, còn Hoà n vẫn giữ chặt tay Bình vá»›i nụ cưá»i thá»a mãn trên môi. Thấy ánh mắt tôi hắn bảo:
- Anh Hảo đã cho cô biết tin mừng của tôi và Như Bình sao cô không chúc gì cho tôi à ? Tôi muốn nói lắm, nhưng lưỡi cứ đơ rạ Những câu nói sau cùng của Hoà n vẫn còn in rõ:
- Tôi không phải dá»…, không phải ai muốn sỉ nhục tôi là được, tôi sẽ báo thù, cô chống mắt lên mà xem! Vâng! Äây chÃnh là má»™t cuá»™c báo thù. Tà n nhẫn lắm! Tôi báºm môi lại, định nói má»™t và i câu để chứng tá» cho Hoà n biết là tôi không xúc động, tôi xem thưá»ng hết. Nhưng tôi không thể nói được, mấy lần cố gắng, nhưng lưỡi cứ cứng rạ Dì Tuyết có vẻ thÃch thú lắm, dì quay sang tôi giả vá»:
- Y Bình! Cô là m gì mà mặt mà y phá» phạc thế? Bệnh à ? Tôi cảm thấy như trái tim mình sắp nổ tung rạ Cố gắng, cố gắng nén chúng xuống, tôi lấy giá»ng bình tÄ©nh đáp:
- Dạ... dạ không có gì cả, tôi khá»e lắm chứ! Dì Tuyết nhướng mà y, nụ cưá»i giá»…u cợt:
- Thế thì tốt lắm! Y Bình, cô biết không, có má»™t lúc tôi tưởng cô vá»›i Thư Hoà n đã... Không ngá» việc gì trá»i đã định thì con ngưá»i là m sao cãi lại được, phải không? Tôi cắn môi yên lặng. ÄÆ°á»£c rồi, đây là lúc má»i ngưá»i thừa thắng xông lên đánh quỵ tôi. Nhìn khắp gian phòng, tất cả má»i ngưá»i ở đây Ä‘á»u là kẻ thù. Tôi đã bi. há» vây chặt không má»™t ai tiếp cứụ Tráºn đánh hôm nay hỠđã chiến thắng vẻ vang, và tôi là kẻ chiến bại. Hảo tiếp tục nụ cưá»i trêu cợt:
- Y Bình, còn má»™t việc mà tụi nà y định nhá» cô, có lẽ khoảng tháng mưá»i Như Bình sẽ là m lá»… cưới, ở đây chúng tôi ai cÅ©ng thấy chỉ có cô là đóng vai phù dâu hợp nhất. Sao cô có nháºn lá»i không? Tôi đáp:
- ÄÆ°á»£c! Những mạch máu trong ngưá»i tôi căng thẳng, tôi biết rằng mình phải rá»i khá»i nà y cà ng sá»›m cà ng tốt, tôi đứng dáºá»µ
- Tôi rất thÃch vai trò đó, tôi nháºn và chúc trước cho hai ngưá»i hạnh phúc đến bạc đầu! Quay sang dì Tuyết tôi há»i:
- Cha tôi đâu dì?
- Ông ấy đi vắng rồi!
- Cho cha biết là có tôi đến đây nhé! Nói xong tôi bước ra khá»i phòng khách. Ra đến vưá»n hoa có tiếng Như Bình Ä‘uổi theo, gá»i:
- Y Bình, đợi tôi má»™t chút. Tôi đứng lại. Trong cÆ¡n mưa, Như Bình nắm lấy tay tôi, giá»ng nói cá»§a nà ng đầy hối tiếc:
- Y Bình! Y Bình đừng giáºn tôi! Tôi biết Y Bình vẫn còn yêu Hoà n nhiá»u lắm, phải không? Tôi chịu hết nổi nữa rồi, như ngá»n lá»a há»a sÆ¡n sắp phun lá»a, tôi đẩy Như Bình ra, nói:
- Äừng nói báºy, tôi không có gì vá»›i hắn cả. Nhưng Như Bình vẫn không rá»i tôi, giá»ng nó thà nh khẩn:
- Y Bình! Tôi biết Y Bình khó chịu lắm, tôi đã từng có cảm giác đó nên hiểu rất rõ. Có Ä‘iá»u tôi muốn cho Y Bình biết là tháºt tình tôi không có ý chiếm Ä‘oạt ngưá»i yêu cá»§a Y Bình, chỉ tại anh ấy thiết tha vá»›i tôi quá thà nh ra tôi không biết là m sao hÆ¡n. Y Bình, lúc trước tôi đã không trách Y Bình thì bây giá» Y Bình cÅ©ng đừng trách tôi nhé? ÄÆ°á»£c không? Chúng ta vẫn là chị em như ngà y nà o, Y Bình chịu không? Tim tôi đầy lá»a, đầu tôi muốn vỡ ra, tôi hét:
- Tôi coi thưá»ng mấy ngưá»i lắm, tôi không buồn đâu, đừng có ngá»› ngẩn như váºy! Nói xong, tôi bá» chạy nhanh ra cổng. Ra đến bên ngoà i, tá»±a đầu và o bức tưá»ng, tôi hổn hển thở. CÆ¡n buồn rồi cÅ©ng tan Ä‘i. Tôi nhá»› lại ngà y tôi bi. má»™t tráºn đòn nên thân và chÃnh đêm đó tôi cÅ©ng đã tá»±a và o tưá»ng nà y thá» nguyá»n phải trả thù. Ngước mặt lên, mưa tuôn đổ xuống tưới lên mặt tôi như hà ng ngà n mÅ©i kim xoáy óc. Äầu tôi nhức như búa bổ. Con đưá»ng lẩn quẩn tháºt dà i rồi cÅ©ng đưa trở lại khởi Ä‘iểm. Hà Thư Hoà n! Tôi lắc đầu nói trong tuyệt vá»ng:
- Anh Hoà n, tôi thù anh! Ven theo con lá»™, tôi chệnh choạng bước. Mưa cà ng lúc cà ng to, gió cà ng lúc cà ng lá»›n, tôi vẫn để đầu trần, tóc tai áo quần Ä‘á»u bị thấm ướt. Mặc! Tôi hiện cần má»™t nÆ¡i ngồi nghỉ, cần tìm má»™t nÆ¡i để la hét, khóc than cho đã Ä‘á»i.
Äến má»™t ngã tư, đúng ra tôi phải quẹo trái, nhưng tôi cứ Ä‘i thẳng đến trạm xe buýt, vừa đến nÆ¡i, má»™t chiếc xe trá» tá»›i không ngưá»i, tôi nhảy lên vẫn không biết mình định Ä‘i đâụ Xe chuyển bánh. Nhìn những giòng nước chảy nhanh ngoà i khung kÃnh, đầu óc tôi đột nhiên như đông lại. Xe chạy mãi tá»›i trước, hết trạm nà y đến trạm khác, cứ thế không biết đã bao lâu, mãi đến khi cô bán vé lên tiếng:
- Thưa cô đến trạm cuối cùng rồi ạ! Tôi choà ng tỉnh. Äến rồi à ? Äến thì đến chứ có chi, nhưng tôi cÅ©ng phải xuống xe chứ? Äứng trên lá» nhìn khung cảnh chung quanh. Äi vá» phÃa trước, bước chân lên cái cầu gì đó tôi cÅ©ng không biết nữa. Tá»±a ngưá»i và o lan can tôi cứ để mặc gió mưa vùi dáºp. Äêm đã bắt đầu vây quanh, mặt hồ trắng đục. Bước qua cầu, thÆ¡ thẩn dá»c theo bá» sông tôi Ä‘i dần xuống bãi cát. Bốn bá» yên tÄ©nh, chỉ có gió mưa bầu bạn. Thế giá»›i vỠđêm ngáºp đầy bà máºt. Lạnh giá, tôi run láºp cáºp, thế mà đầu tôi vẫn nóng như lá»a đốt.
Tôi đi lần đến xuống chân cầu, nghe tiếng nước rì rà ỠTrong đêm tối ánh sáng vẫn lấp lánh trên mặt nước. Tôi tìm một tảng đá to ngồi xuống chống tay lên cằm, nhìn con nước chảy dưới chân.
Nước vẫn chảy, tôi vẫn hiện diện, có Ä‘iá»u bên cạnh tôi không có Hoà n. Chà ng đã thuá»™c vá» má»™t ngưá»i con gái khác, thuá»™c vá» con gái cá»§a kẻ thù tôi. Cắn môi, tôi nhắm mắt lại. Anh Hoà n, anh tà n nhẫn lắm, sá»± trả thù cá»§a anh tháºt hữu hiệụ Hà Thư Hoà n! Ngưá»i mà mẹ đã hạ mình đến tìm, tôi đã xuống nước viết thư giải bà y mà trái tim vẫn cứng rắn như đá.
Nhưng, tá»™i cho tôi, tôi yêu chà ng quá! Bây giá» ngồi giữa bóng đêm má»™t mình, tôi uống lấy từng giá»t khổ Ä‘au do chà ng Ä‘em lại. Cà ng yêu tôi cà ng háºn. Hà Thư Hoà n! Cái tên như mÅ©i dao nhá»n đâm sâu và o tim tôi. Nước cÅ©ng Ä‘en như má»±c, đó là tất cả những dòng máu cuối cùng cá»§a quả tim tan nát.
Tôi không muốn nghÄ© gì nữa, đầu óc nhức nhối là m mắt tôi không mở ra được. Tôi nghe có tiếng bước chân trên cát. Quay đầu lại tôi cố nhướng mắt ra nhìn có má»™t bóng Ä‘en, má»™t ngưá»i đà n ông. Hắn tiến đến gần, nhưng vẫn giữ má»™t khoảng cách nhá». Tìm má»™t tảng đá gần đấy ngồi xuống, tôi định cưá»i nhưng cưá»i không nổi. Thì ra không phải chỉ có mình tôi, mà còn có má»™t gã đà n ông khác cÅ©ng Ä‘au khổ vì tình! Dại tháºt! Tôi nhìn hắn và nghÄ© nếu hắn cần, tôi sẵn sà ng theo hắn đến bất cứ nÆ¡i nà o hắn muốn. Tôi không còn thiết tha vá»›i cái gì nữa hết. Hắn ngồi bất động, hắn cÅ©ng bắt chước tôi nhìn xuống nước, hình như hắn không thèm ngó ngà ng gì đến tôi. Thôi thì mặc hắn! Tôi quay đầu lại, đưa tay xoa xoa trán. Là m sao cho hết nhức đầủ Nước hồ chuyển động trước mặt, tôi cảm thấy như tất cả con nước Ä‘á»u đứng thẳng lên rồi ụp và o ngưá»i tôi, đầu óc quay cuồng tôi nhá»› đến bản nhạc ngà y nà o cá»§a Hoà n. Không những tôi chỉ nhá»› thôi, mà tôi còn hát:
Sợ rằng xuân chóng tà n,
Mưa gió bão bùng hoa sẽ tan.
Bây giá» xuân đã qua vÃ
Cuá»™c Ä‘á»i tôi chắc chẳng còn mùa xuân nữa
Lá»i nà o cho nhau, ngà y nà o cho nhau
Bây giá» chỉ còn chứng tÃch. Tôi hát nhá», hát tháºt nhá», tiếng hát tôi rá»i rạc. Rồi tôi khóc. úp mặt và o hai tay, tôi muốn được khóc má»™t tráºn cho hả hệ
Có tiếng chân ngưá»i bước tá»›i, ngẩng đầu lên thì thấy gã đà n ông đó. Äêm tối không để tôi trông rõ gương mặt hắn, chỉ biết rằng cổ áo mưa cao tháºt cao, dáng dấp trông quen thuá»™c. Tôi cố gắng moi trà nhá»›, nhưng cÆ¡n nhức đầu đã là m cho tri giác tôi ù lì Ä‘i. Miá»…n là ngưá»i chứ không phải là quá»· là được rồi. Tôi cưá»i buồn, gã đà n ông cúi xuống. Äầu óc tôi sao choáng váng lạ thưá»ng. Tôi biết mình đã bệnh rồi. Nếu cứ ngồi thêm má»™t lúc tôi dám ngã lắm chứ chẳng không. Hình như gã đà n ông cúi xuống nắm lấy tay tôi, bà n tay hắn tháºt ấm trong khi tay tôi tháºt lạnh, lạnh như má»™t cục nước đá. Hắn không phải là quá»·, nếu là quá»· là m gì có hÆ¡i nóng như váºá»· Hắn nói cái gì mà tôi nghe không rõ gì cả, rồi hắn kéo tôi đứng lên đưa tôi Ä‘i. Tôi chỉ biết nghe theá» Bây giá» hắn có đưa tôi xuống di. a ngục, có lẽ tôi cÅ©ng chịu!
Lên đến trên cầu, tôi mất thăng bằng muốn ngã chúi xuống. Gã đà n ông cố gắng vòng tay ngang ngưá»i tôi giữ lại, rồi dìu tôi bước Ä‘i. Qua cầu, gió thổi mạnh. Tôi rùng mình hÆ¡i tỉnh lại má»™t chút, tôi cố vùng vẫy vì tôi muốn đứng yên má»™t mình. Chạy đến bên thà nh cầu tôi nhìn xuống nước. Gã đà n ông chạy đến nắm lấy áo tôi, có lẽ gã tưởng tôi sắp nhảy xuống sông. Buồn cưá»i tháºt.
- Tôi không bao giỠtự tỠđâu! ông nên nhớ con nhà hỠLục không bao giỠtự tỠcả! Thò đầu ra ngoà i lan can, tôi nhìn xuống dòng nước đen ngòm bên dưới. Gã đà n ông định lôi tôi đi nữa, tôi chau mà y:
- Anh có thÃch câu: Trừu dao Ä‘oạn thá»§y, thá»§y canh lưu.
Cả bôi tiêu sầu, sầu canh sầu.
(Rút dao cắt nước, nước cà ng chảy
Uống rượu giải sầu, sầu cà ng sầu).
Anh định đưa tôi đi đâủ Ta đi uống rượu được không?
Hô nhì tương xuất hoán mỹ tá»u
Dữ nhĩ đồng tiên vạn cổ sầu
(Gá»i tiểu đồng Ä‘i đổi rượu ngon,
Tôi cùng bạn tiêu sầu vạn cổ).
Äá»™t nhiên tôi cảm thấy lòng xuân phÆ¡i phá»›i, tôi nắm tay gã đà n ông bước qua cầu
Những ngá»n đèn mà u trên đưá»ng là m cho mắt tôi nổ Ä‘om đóm. Gã đà n ông nói má»™t hÆ¡i cái gì tôi nghe không rõ. Nhà cá»a, phố chợ như đổ áºp xuống ngưá»i tôi. Äầu tôi nóng như lá»a, rồi hình như gã con trai đưa tôi lên taxi, tôi ngã dà i ra, gã lấy áo mưa choà ng cho tôi và dùng khăn tay lau nước mưa trên đầu tôi. Khi xe bắt đầu chuyển bánh, tôi cố mở to mắt ra nhìn, khuôn mặt gã có vẻ quen thuá»™c, tôi cố ngồi dáºy, há»i:
- Ông là ai? Äôi mắt Ä‘en cá»§a gã cháºp chá»n trước mắt lúc to lúc nhá», lúc cháy lúc tắt như ngá»n đèn mà u ở đầu đưá»ng. Äầu óc mênh mang, tôi không hiểu gì cả. Äến khi tỉnh dáºy tôi thấy mình nằm trên giưá»ng riêng cá»§a mình. Bốn bá» yên lặng. Chiếc bà n viết, ghế, giưá»ng... Äúng rồi, đúng là phòng riêng cá»§a tôi đây mà . Tôi tròn xoe mắt, cố nhá»› lại chuyện gì đã xảy ra... Thư Hoà n Ä‘Ãnh hôn vá»›i Như Bình, há» vây quanh tôi ngạo báng... Rồi bến xe buýt, chiếc cầu, gã đà n ông lạ mặt, chiếc xe taxi... Nhưng... nhưng tại sao tôi lại nằm đây? Gã đà n ông đó bây giỠở đâu? Ai đã đưa tôi vá»? Bao nhiêu câu há»i cứ quanh quẩn. Tôi cố ngồi dáºy, nhưng chiếc đầu nặng như đá đã váºt tôi ngã xuống. Nhìn lên trần nhà , tôi trở vá» quá khứ đánh mất.
Cá»a nhẹ mở, mẹ bước và o, trên tay ngưá»i là cái khay trên có má»™t ly nước và má»™t tách sữa
Äặt khay trên ká»· trà ngưá»i nhìn tôi. Äá»™t nhiên thấy mẹ có vẻ già , tiá»u tụy hÆ¡n xưa nhiá»u, tôi gá»i:
- Mẹ! Mắt mẹ mở lá»›n hÆ¡n nhìn tôi vá»›i cái nhìn sung sướng, bà n tay ngưá»i run run xoa lên mặt tôi:
- Y Bình, con... con khá»e rồi à ?
- Con chỉ thấy hÆ¡i nhức đầu thôi, mẹ ạ. Chuyện gì thế? Con bệnh bao giá» hả mẹ? Mẹ ngồi xuống cạnh giưá»ng, ngưá»i lầm tìm bà n tay trong chăn cá»§a tôi:
- Con là m mẹ sợ Ä‘iếng ngưá»i. Con sốt mê man cả tuần lá»…, bây giá» má»›i tỉnh. Nam mô a di đà Pháºt! Ờ n trên phù há»™ cho con tôi. Mẹ đứng dáºy Ä‘em ly sữa đến, xúc động nói:
- Con thấy đói không? Suốt má»™t tuần lá»… không ăn gì cả, chỉ uống tà sữa và nước thôi. Mẹ và Thư Hoà n lo quá! Tôi giáºt mình:
- Thư Hoà n à ? Hắn có đến đây sao? Mẹ hơi ngẩn ra:
- Sao? Tối hôm ấy Thư Hoà n đưa con vá» mà ? Nó nói là con dầm mãi ngoà i mưa nên nó đưa con vá», lúc bấy giá» con sốt cao quá, mê sảng, khóc la ầm cả lên. Hoà n Ä‘i má»i bác sÄ©, mà bác sÄ© lại định bệnh không ra, lúc thì bảo con bị sưng óc, lúc lại nói con bi. động óc. Mẹ lo chết được. Cha con có Ä‘Ãch thân đến mang rất nhiá»u tiá»n để lo thuốc thang cho con. Thư Hoà n mấy hổm rà y ở tại nhà chúng ta, nó vừa má»›i ra phố mua thức ăn, có lẽ cÅ©ng sắp vá» tá»›i nhà rồi!
Mẹ nói đảo lá»™n cả thứ tá»±, nhưng tôi cÅ©ng hiểu ra. Gã đà n ông hôm trước không phải ai xa lạ, đúng là Thư Hoà n. Nếu lúc ấy tôi tỉnh táo má»™t chút tôi có thể nháºn ra giá»ng nói cá»§a chà ng, có lẽ tôi đâu có chịu Ä‘i vá»›i chà ng. Nhưng Thư Hoà n đến nÆ¡i ấy là m gì váºy? Trừ trưá»ng hợp hắn theo dõi tôi... Nhưng theo dõi để là m gì? Äể sỉ nhục tôi hay để xem kết quả? Những hình ảnh xảy ra đằng ấy vẫn còn khiến tất cả những mạch máu trong ngưá»i tôi căng phồng lên.
Mẹ vẫn không để ý đến sắc diện tôi ngưá»i tiếp:
- Mấy hổm rà y tháºt tá»™i cho thằng Hoà n. Nó chạy tá»›i chạy lui má»i bác sÄ©, mua thuốc. Chăm sóc con đủ thứ hết. Tối cÅ©ng không chịu vá», đòi ngồi bên giưá»ng canh cho con ngá»§. Nhất là những bữa con sốt mê man, Thư Hoà n... Tôi cắt ngang:
- Mẹ! Mẹ đừng nhắc đến tên hắn với con nữa, con không muốn nghe, không muốn nhìn bản mặt hắn nữa! Mẹ hơi ngỡ ngà ng:
- Sao? Y Bình! Thằng Hoà n đối vá»›i con đâu có tệ gì đâu? Nó yêu con, con đừng có gà n bướng nữa. Con biết không, hôm mang con vỠđây, sau khi bác sÄ© khám xong, nó đã gục đầu bên giưá»ng con khóc. Nhìn má»™t thằng ương ngạnh như nó khóc, mẹ chịu không được. Y Bình, thằng Hoà n nó...
Tà i sản của quykiemtu
13-09-2008, 11:05 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 018
Tôi hét to:
- Mẹ đừng nhắc đến tên hắn nữa! Hắn khóc à ? Nước mắt cá sấu đó mẹ đừng có tin! Mẹ đã ngừng nói, tôi vẫn còn giáºn:
- Con không muốn thấy mặt hắn, mẹ nghe rõ chưa! Bà n tay ngưá»i xoa đầu tôi:
- Thôi được rồi, được rồi! Con đừng giáºn nữa, bây giá» con muốn ăn cái gì mẹ là m cho ăn. Uống sữa trước nhé? Mẹ nâng tôi lên. Uống sữa xong tôi lại nằm xuống. Äầu tôi bắt đầu Ä‘au trở lại, bấy giá» tôi má»›i biết được rằng quả tháºt tôi đã Ä‘au nặng, thân thể rã rá»i, mệt má»i. Nhắm mắt lại, định nghÄ© ngợi nhưng tôi đã nghe có tiếng ngưá»i gõ cá»a, mẹ bước ra mở. Tiếng nói cá»§a Hoà n vá»ng từ sân và o:
- Sao bác? Tiếng của mẹ:
- Nó đã tỉnh rồi!
- Thế à ? Rồi tôi nghe tiếng chân bước nhanh lên thá»m và tiếng mẹ hối hả:
- Thư Hoà n! Äừng và o!
- Sao váºá»· Mẹ lắp bắp:
- Nó... nó... Tôi nghÄ© tốt nhất cáºu khoan hãy gặp nó. Nó Ä‘ang giáºn cáºu đấỵ Má»™t khoảng trống yên lặng, rồi tôi nghe có tiếng cá»a phòng mở. Hoà n đã không nghe lá»i mẹ, chà ng bước và o phòng, đến cạnh giưá»ng tôi và cúi xuống nhìn tôi. Tôi mở mắt ra nhìn chà ng. Hoà n tiá»u tụy xanh xao như ngưá»i sau tráºn ốm, những sợi râu biếng cạo lởm chởm quanh hà m. Chà ng ngồi cạnh giưá»ng khẽ gá»i:
- Y Bình! Tôi lạnh lùng:
- Anh Hoà n, anh đã chiến thắng rồi, anh có vui khi nhìn thấy tôi ngã bệnh không?
- Y Bình em! Giá»ng chà ng run run, bà n tay chà ng nắm lấy tay tôi. Tôi rút nhanh tay lại, tà n nhẫn:
- Anh Ä‘i Ä‘i! Äi vá» vá»›i Như Bình Ä‘i! Tôi không muốn thấy mặt anh nữa, tôi không muốn thấy anh đóng kịch ở đây!
Hoà n nhìn thẳng và o mắt tôi, rồi Hoà n đứng dáºy, tôi trông thấy mắt chà ng hoe Ä‘á». Chà ng lại nhìn tôi rồi bá» Ä‘i ra cá»a. Tôi nhìn theo mà lòng Ä‘au như cắt, nước mắt muốn tuôn ra, nhưng tôi vẫn ráng mÃm môi lại để khá»i báºt ra lá»i gá»i. Äến cá»a, Hoà n đứng yên, rồi đột nhiên quay lại, xông đến bên giưá»ng, chà ng ôm tôi và o lòng:
- Tại sao chúng ta cứ mãi hà nh hạ nhau như thế? Y Bình, anh yêu em, chúng mình yêu nhau, đừng là m thế nữa nhé em?
Nước mắt tôi chảy xuống, chà ng nâng khuôn mặt tôi lên. Nụ hôn nồng nà n trên môi trên mắt tôi, tôi không phản ứng gì cả. Hoà n ngẩng đầu lên cưá»i nhẹ:
- Tha cho anh nhé Bình! Äầu tôi bắt đầu nhức trở lại, tôi chay mà y há»i:
- Tại sao xem xong thư tôi, anh vẫn không đến đây chứ? Chà ng ngạc nhiên:
- Thư nà o? Có bức thư nà o đâu? Tôi lạnh lùng:
- Tôi không tin là anh chẳng nháºn được thư tôi.
- Anh thá» mà ! Äá»™t nhiên chà ng ngừng lại suy nghÄ©:
- Nhưng từ khi cãi nhau vá»›i em, anh không còn thiết tha vá»›i cái gì nữa. Những bức thư nháºn được anh không buồn mở ra, anh để cả trên bà n. Tôi nhắm mắt lại, hình ảnh đêm nà o ở đằng kia lại hiện trong đầu, tôi thở dà i:
- Thôi được rồi, anh đi đi, để tôi nghĩ lại! Thư Hoà n vẫn bất động:
- Em nói thế nghĩa là ... em vẫn chưa tha thứ cho anh à ? Tôi lặp lại những câu Hoà n đã mắng tôi:
- "Những sỉ nhục mà cô tạo ra cho tôi ngà y nay, tôi thá» sẽ phục háºn!". Hoà n kêu lên, đầu chà ng úp lên chăn:
- Y Bình! Lúc đó anh tưởng là em coi anh như má»™t trò đùa nên anh má»›i phản ứng thế... Nhưng hôm ở đằng ấy, nhìn thấy em bá» chạy ra anh má»›i biết là mình đã lầm. Em biết sau đó chuyện xảy ra thế nà o không? Anh Ä‘uổi theo em, em loạng choạng bước trên đưá»ng, anh ở sau em má»™t khoảng cách, nhưng không dám lên tiếng gá»i. Khi em lên xe buýt anh đã gá»i taxi Ä‘uổi theo. Em xuống bá» sông anh vẫn đứng ở xa xa, lúc đó anh tưởng em đã nháºn ra anh, nhưng anh đã lầm vì đến lúc biết em đã mê loạn thì anh hoảng lên, anh gá»i anh lắc mà em chỉ cưá»i. Chà ng ngẩng mặt lên, tôi nhìn thấy những giá»t lệ Ä‘á»ng trên mi.
- Khi anh được xe, thì em đã không biết gì nữa. Trá»i mưa, gió lạnh, em lại sốt... và lúc bấy giá» anh đã tá»± trách mình sao nông cạn thế, anh thấy tá»™i anh tháºt đáng chết... ÄÆ°a em vá» nhà , nghe tiếng em mê sảng gá»i tên anh mà anh muốn khóc.
- Thư Hoà n ngưng lại, nhìn tôi
- Y Bình, chúng ta yêu nhau thì tha thứ cho nhau Ä‘i, bao nhiêu ngá»™ nháºn cÅ© bá» hết, ta sẽ bắt đầu lại từ đầu! Bình! Anh yêu em.
Thư Hoà n úp mặt và o ngực tôi.
Tôi không biết phải nói sao nữa, luồn tay và o tóc rối cá»§a chà ng, chúng tôi ôm nhau yên lặng. Má»™t lúc, tôi nghe có tiếng chân mẹ Ä‘i xa, có lẽ bà đứng ngoà i cá»a đã nghe hết tất cả. Tôi thở dà i, cảm thấy mệt má»i nhưng cÅ©ng bình thản hÆ¡n lúc nà o hết. Tôi bình yên, tình yêu đánh mất đã trở lại. Tôi nghÄ© rằng có lẽ Hoà n cÅ©ng nghÄ© như tôi. Äợi lúc chà ng ngẩng đầu nhìn lên, chún tôi nhìn nhau vá»›i cái nhìn trùng phùng sau khoảng thá»i gian dà i cách biệt. Những kẻ thù trở lại yêu nhau. Tôi sá» nhẹ cằm chà ng nói:
- Anh ốm nhiá»u quá! Hoà n kéo tay tôi xuống, chà ng quay đầu Ä‘i, má»™t lúc má»›i trở lại nhìn tôi:
- Em cũng thế, nhưng anh sẽ cố gắng hết sức để là m em phục sức lại như cũ. Em đói không? Suốt một tuần em chẳng có ăn uống gì cả.
Lá»i nói cá»§a chà ng như má»™t sá»± đánh thức. Tôi dưa tay lên đầu, những cá»ng tóc rối đã lâu không há» chải khiến tôi ngượng. Tôi nhá» Hoà n lấy giùm tấm gương trong há»™p tá»§. Hoà n lắc đầu:
- Äừng nhìn, hãy để hai hôm nữa hãy nhìn!
- Có lẽ bây giỠem xấu lắm phải không anh? Hoà n nói:
- Không bao giá» em xấu cả. Mắt chà ng long lanh. Äể che giấu niá»m xúc động, chà ng úp mặt và o trong tay, nhưng rồi tôi nghe có tiếng khóc và giá»ng chà ng nghẹn ngà o:
- Y Bình, anh có lá»—i vá»›i em nhiá»u quá. Chẳng bao lâu, tôi rÆ¡i và o giấc ngá»§. Äến khi thức dáºy thì trá»i đã tối. ánh đèn trong phòng nhá» nhạt, mẹ Ä‘ang ngồi dưới đèn may áo má»›i cho tôi. Còn Hoà n thì ngồi cạnh giưá»ng vá»›i quyển tiểu thuyết trên taỵ Tôi vừa cá»±a mình là há» ngẩng đầu lên. Thư Hoà n lên tiếng trước:
- Em ngủ ngon quá, chắc không nằm mơ chứ?
- Vâng. Vừa ngá»§ dáºy tôi cảm thấy tháºt khá»e và bụng tháºt đói, tôi há»i:
- Có gì ăn không? Mẹ cưá»i:
- Cô đói lắm rồi phải không? Äể mẹ xuống bếp nấu món xúp thi. t bò mà con thÃch nhất nhé! Mẹ xuống bếp, Thư Hoà n cầm tay tôi lên. Tôi nghÄ© tá»›i cái hôm đà ng ấy cÅ©ng cầm tay Như Bình nên thở dà i. Thư Hoà n lo lắng há»i:
- Là m sao thế?
- Anh quên là đến tháng mưá»i anh sẽ là m lá»… vá»›i Như Bình sảo Chà ng nâng tay tôi lên miệng hôn:
- Äừng nhắc đến chuyện đó nữa, tháng mưá»i anh sẽ cưới em, anh sẽ không xuất ngoại nữa, từ đây chúng ta không bao giá» rá»i nhau Bình nhé!
- Con gái nhà há» Lục chúng em giống như món hà ng, anh muốn lá»±a, muốn chá»n ai cÅ©ng được á» Hoà n bóp mạnh tay tôi:
- Em còn giáºn anh sao, Y Bình?
- Không hiểu tại sao chi. em em, ai cũng chỉ yêu có một mình anh chi cho rắc rối!
- Thôi mà , nhắc là m chi, anh biết lá»—i rồi mà ! Có tiếng còi xe bên ngoà i. Thư Hoà n chạy ra Những bước chân nện mạnh trên sà n nhà . Tiếng Hoà n gá»i:
- Y Bình Æ¡i có cha em đến thăm nà y! Chẳng mấy chốc cha bước và o, mái tóc ngưá»i bạc trắng, chiếc gáºy trên taỵ Cha lá»›n tiếng há»i:
- Y Bình, khá»e chưa? Cha biết thế nà o con cÅ©ng khá»i mà , con nhà há» Lục đâu dá»… gì bị bệnh quáºt ngã như váºy! Tôi nhìn cha cưá»i, không ý kiến. Cha tiếp:
- Hôm nay trông con khá»e ra rồi đấy, mẹ con đâu rồi?
- Dạ ở dưới bếp.
- Là m thức ăn cho con à ? Ủ! Con nên tẩm bổ, đừng tiếc tiá»n, cha nhiá»u tiá»n lắm. Thư Hoà n đẩy chiếc ghế đến cạnh giưá»ng, cha ngồi xuống, rồi quay đầu sang Hoà n gá»i:
- Thư Hoà n cáºu lại đây! Hoà n bước tá»›i cạnh giưá»ng, cha nghiêm giá»ng:
- Cho cáºu biết, nếu cáºu còn Ä‘em con gái tôi ra là m trò nữa thì tôi Ä‘áºp cáºu nát xương nhé! Thư Hoà n cưá»i, cúi đầu nhìn xuống. Cha quay đầu lại nhìn tôi, rồi sá» nhẹ lên trán tôi, ngưá»i có vẻ hà i lòng. Tôi chẳng yêu cha, ghét nữa là khác, nhưng thấy ngưá»i Ä‘Ãch thân đến thăm tôi, tôi cÅ©ng xúc động. Tôi cưá»i há»i:
- Dì Tuyết thế nà o chả Má»™ng Bình vá» chưả Cha hÆ¡i buồn, ngưá»i lấy ống vố trong bị ra:
- Má»™ng Bình vừa má»›i được giải phẫu xong chắc phải nằm thêm má»™t, hai tháng má»›i khá»i được, cái con khốn nạn đó không chịu nói tên thằng hại Ä‘á»i nó, tao mà không giết được thằng đó, tao không sống nổi. Äôi mà y ông chau lại. Lúc gần đây, mấy đứa con gái ở trong nhà là m tao phải Ä‘iên lên. Con thì bệnh, Má»™ng Bình nằm nhà thương, còn con Như Bình...
Nói tá»›i đây ngưá»i ngưng lại, hết nhìn tôi rồi nhìn Thư Hoà n. Thư Hoà n có vẻ ngượng, khiến tôi khó chịu. Cha tiếp:
- Hai ngà y nay Như Bình cÅ©ng bệnh. CÆ¡m không ăn, nước không uống. Tao không hiểu tụi bây thế nà o cả, còn trẻ như váºy mà bệnh lên bệnh xuống, tao già từng nà y tuổi mà có như váºy đâu? Tôi há»i:
- Thế còn dì Tuyết? Cha nheo mắt lại, tay ngưá»i vá»— nhẹ lên vai tôi.
- Con đã là m bà ấy tức gần chết đi còn đòi gì nữa.
- Hừ! Tôi bÄ©u môi nhìn lên trần nhà không đáp. Lòng thầm nghÄ© cha mà biết được con ngưá»i tháºt cá»§a bà ta, có lẽ ngưá»i tức chết Ä‘i sẽ là cha chứ không phải ai khác. Cha đứng dáºy nhìn quanh nhà , rồi quay lại há»i tôi:
- Y Bình, cha định đưa mẹ con và con trở vỠnhà , con nghĩ sảo Tôi lạnh lùng:
- Thôi cha, mẹ không bao giá» chịu trở lại đằng ấy đâu. Nước đã đổ ra là m sao hốt lại được. Tại sao lúc trước cha Ä‘uổi mẹ con ra khá»i nhà chi để bây giá» lại rước trở vá»? Cha hÃt má»™t hÆ¡i thuốc, thở khói, ngưá»i có vẻ khó chịu:
- ÄÆ°a mẹ con mà y vá» là vì tao muốn Ä‘á»i sống cá»§a mẹ con mà y được sung sướng hÆ¡n!
- Cám Æ¡n cha, sống thế nà y cÅ©ng sung sướng lắm rồi! Cha giáºn:
- Y Bình, con đừng có bướng như váºá»µ Bướng là ngu con hiểu không, nhà thế nà y mà là m sao ở được? Vừa ẩm thấp, thiếu ánh nắng...
- Vâng, thưa chạ Thế tá»›i bây giá» cha má»›i biết á» Tiếc là mẹ con đã phải sống mưá»i mấy năm rồi. Dá»c tẩu trên tay cha rung động. Ngưá»i mở miệng định nói gì thì mẹ đã mang súp rạ Thấy cha, ngưá»i có vẻ xúc động. Mẹ lắp bắp há»i:
- ông đến bao giỠthế?
- Má»›i đến. Cha nhìn sang mẹ Những sợi tóc Ä‘iểm sương trên đầu. Tấm thân gầy trong chiếc áo dà i sáºm mà u rung rinh. Äá»™t nhiên tôi so sánh ngưá»i vá»›i dì Tuyết, ngưá»i cùng tuổi vá»›i mẹ, mái tóc Ä‘en nhánh chải khéo vá»›i những bá»™ quần áo đắt tiá»n. hai ngưá»i cùng má»™t tuổi thế mà như ở hai thế hệ khác nhau. Tôi yên lặng nhìn cha, không hiểu ngưá»i nghÄ© gì khi nhìn mẹ. Mẹ nói vá»›i cha:
- Tôi múc cho anh một chén nhé?
- Thôi khá»i, tôi phải Ä‘i ngay! Nhìn hai ngưá»i. Tôi tưởng như Ä‘ang xem hai diá»…n viên đóng kịch. Há» Ä‘ang ở vai trò nà o mà tình vợ chồng không thấy diá»…n?
Mẹ đem súp đến cho tôi. Thư Hoà n đến nâng tôi ngồi lên. Sau khi ăn hết chén súp. Hoà n lại đặt tôi nằm xuống. Cha đứng cạnh bên nhìn, rồi móc ra một xếp giấy bạc đưa cho mẹ.
- Nà y lấy tiá»n mua cái gì bổ cho nó ăn. Mẹ do dá»±:
- Tiá»n hôm trước cÅ©ng còn!
- Thì cứ lấy, rồi muốn sắm gì thì sắm! Mẹ nháºn tiá»n. Cha bước tá»›i vá»— nhẹ lên tay tôi:
- Chóng ngoan, mau là nh bệnh Ä‘i rồi cha sẽ cho má»™t món quà bất ngá». Tôi nghÄ© đến xấp vải mà u bạc cá»§a cha đến bây giá» vẫn còn nằm trong ngăn kéo chưa mang đến thợ. Nháºn quà cá»§a cha tôi chẳng mảy may xúc động. Cha đã Ä‘i, trả lại sá»± yên lặng cho tôi vá»›i má»™t xấp bạc. Tiá»n! Äối vá»›i cha chỉ có tiá»n, nhưng tôi thù ghét nó, tôi ghét luôn cả cha! Cha định mua chuá»™c tình cảm mẹ con tôi bằng tiá»n à ? Không, không thể được, tôi phải để cho ông biết ở Ä‘á»i nà y có nhiá»u thứ đồng tiá»n chẳng bao giá» mua được!
Cha vá» thì trá»i cÅ©ng tối. Thư Hoà n ngồi bên giưá»ng uể oải. Tôi hối thúc chà ng:
- Anh Hoà n, vỠđi!
- Không anh ngủ ở đâỵ
- Ở đây là m sao ngủ được?
- Suốt tuần qua anh đã ngá»§ thế nà y, có sao đâủ Tôi ngáºp ngừng:
- Nhưng... Bây giá» em khá»e rồi, anh cÅ©ng nên vá» nhà ngá»§ Ä‘i chá»›? Thư Hoà n cứng đầu như con bò:
- Không, anh thÃch ngá»§ ở đây, ngá»§ ở đây để nhìn em ngá»§. Tôi giữ lấy tay chà ng:
- Trông anh như một tướng cướp.
- Gì?
- Anh vá» nhà ngá»§ Ä‘i, mai thức dáºy nhá»› cạo râu rồi đến cho em xem. Nhà em không có dao cạỠThư Hoà n nhìn tôi nheo mắt:
- Tôi biết mà , cô định trốn tôi nữa phải không? Tôi cưá»i, chà ng đứng dáºy, cúi xuống nhìn tháºt sâu và o mắt tôi:
- ÄÆ°á»£c rồi, thôi anh vá». Hứa là không giáºn anh nhé, Y Bình?
- Vâng, em hứa. Có Ä‘iá»u anh đừng trách em hay giáºn há»n, hay thù hằn, em thấy anh đâu có thua gì em đâu? Hoà n cưá»i:
- Äừng trách anh, chúng ta Ä‘á»u là ngưá»i trần mắt thịt chá»› có phải thánh thần gì đâu? Lá»i nói cá»§a chà ng nhắc tôi nhá»› đến Phương Du, má»™t con chiên má»›i.
Khi Hoà n vá», chiếc ghế cạnh giưá»ng được mẹ ngồi thay. Ngưá»i vẫn luôn tay vá»›i kim chỉ, nhưng mắt lại đăm đăm nhìn ra khung cá»a.
- Mẹ cÅ©ng Ä‘i ngá»§ Ä‘i. Tôi nói như thế hai lần mẹ giáºt mình quay lại:
- Con nói gì hở, Y Bình?
- Con muốn mẹ đi ngủ đi, mẹ nghĩ gì mà thỠthẫn thế?
Tôi đưa mắt nhìn theo dáng mẹ. Thá»i gian qua nhanh tháºt!
Nhìn dáng gầy yếu của mẹ mà mắt tôi chợt ướt...
Tà i sản của quykiemtu
13-09-2008, 11:05 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 019
Äúng như Ä‘iá»u cha nói, con nhà há» Lục không thể nà o bị bệnh quáºt ngã. Chỉ trong vòng ba, bốn hôm là tôi lại khá»e ngay như xưa. Má»™t lần bệnh nặng, má»™t lần mất tình yêu rồi lại được, tôi trưởng thà nh, trầm tÄ©nh và thÃch phân tÃch hÆ¡n. Những lần ngồi suy tư là tôi lại nghÄ© đến má»i diá»…n biến xảy tá»›i trong gia đình. Tá»™i lá»—i bao giá» cÅ©ng được quy vỠđằng kiạ Tôi chợt phát giác ra má»™t Ä‘iá»u là mối thù cá»§a tôi tháºt thâm sâụ Má»—i lần nhắm mắt lại là má»—i lần hình ảnh cá»§a dì Tuyết, cha, Hảo, Như Bình và Kiệt lại hiện rạ Hình ảnh đêm tôi phát bệnh lại cà ng hiện rõ hÆ¡n. Mối thù cÅ© cá»™ng thêm sá»± xúc động má»›i len và o máụ Tôi mong sẽ có cÆ¡ há»™i báo thù, sẽ có ngà y rá»a được nhục, ngà y đó nhẹ nhà ng biết bạo Nhưng trong ý chà báo thù kia hình như có má»™t cái gì má»›i phát hiện trong đầu tôi, đó là má»™t thứ tình cảm mâu thuẫn khó giải thÃch. Äá»™t nhiên tôi thấy mình thông cảm cha. Không lẽ đồng tiá»n quả tháºt đã là m thay đổi lòng tôi? Tôi bắt đầu thấy bá»±c vì những tình cảm yếu Ä‘uối cá»§a mình. Äể giữ vững ý định báo thù lúc nà o tôi cÅ©ng cố gắng nhá»› lại ná»—i khổ Ä‘au trong quá khứ. Cha là má»™t con ngưá»i vô tình, những ngá»n roi cá»§a cha, sá»± tà n nhẫn đối vá»›i me... Bao nhiêu xung đột là m tôi mệt má»i.
Thư Hoà n lúc gần đây hay ngồi tư lá»± suy nghÄ©. Những lần như váºy là tôi lại cả Ä‘oán chà ng Ä‘ang nghÄ© tá»›i Như Bình. Sá»± ghen tị là m tim tôi nóng lên. Tôi không thể chấp nháºn má»™t sá»± phản bá»™i dù đấy chỉ là má»™t sá»± phản bá»™i trong tư tưởng. Má»™t lần mang bệnh không là m tôi quên trái lại còn khiến tôi căm thù hÆ¡n. Sá»± lo mất Hoà n khiến tôi trở thà nh cá»±c Ä‘oan. Hoà n là nh quá, chÃnh vì là nh mà lúc nà o chà ng cÅ©ng sợ lương tâm cắn rứt. Trong những lúc cáºn ká» bên tôi, nghÄ© đến chuyện bỠăn bá» ngá»§ cá»§a Như Bình là chà ng hối háºn. Má»™t hôm nhìn ra ngoà i Hoà n nói:
- Có lẽ Như Bình giáºn anh lắm! Lá»a ghen nhen nhúm là m tôi khó chịu, xụ mặt xuống tôi nói:
- Anh cứ nhớ cô ta mãi, sao không đến thăm? Chà ng nhìn tôi rồi ôm tôi và o lòng, mắt chà ng soi thẳng và o mắt tôi:
- Em xấu lắm, tà n nhẫn lắm, nhưng không hiểu tại sao anh lại yêu em. Sau đó, chà ng hôn tôi, tình yêu cuồng nhiệt nóng bá»ng khiến tôi lo ngại. Cái gì quá khÃch thì không bá»n. Hoà n không nhắc đến việc xuất ngoại nữa. Chà ng Ä‘i xin má»™t chân biên táºp trong má»™t tá» báo. Hoà n thưá»ng nói:
- Chúng mình lấy nhau Ä‘i nhé Y Bình, anh sẵn sà ng bất cứ lúc nà o em thấy thuáºn tiện. Hoà n sợ gì? Phải chăng chà ng sợ là không lấy nhau chà ng sẽ mất tôi chăng? Tôi sẽ thay đổi ý kiến hay Như Bình sẽ là m chà ng thay đổỉ "Äằng kia" lúc nà o cÅ©ng ám ảnh tôi. Má»™t hôm, Thư Hoà n chạy đến nói:
- Y Bình, bắt đầu ngà y mai anh sẽ Ä‘i là m phóng viên táºp sá»±.
- Em mừng cho anh!
- Có việc là m, anh sẽ không xuất ngoại nữa. Bây giá» anh bắt đầu sống tá»± láºp. Chúng mình sẽ lấy nhau. Sao? ÄÆ°á»£c không em?
- ÄÆ°á»£c.
- Y Bình, lấy nhau rồi em thÃch sống chung vá»›i cha mẹ hay sống riêng?
- H� Tôi đang nghĩ ngợi chuyện khác.
- Em thÃch ở riêng à ?
- H� Hoà n bước tới cạnh tôi:
- Y Bình, em Ä‘ang nghÄ© gì đấy? Tôi ngáºp ngừng:
- Em đang nghĩ... à , mà không có gì cả.
- Anh Hoà n, là m phóng viên có sướng không?
- Em muốn há»i trên phương diện nà o?
- Thà dụ như mình muốn Ä‘iá»u tra má»™t chiếc xe xem chá»§ nó là aỉ Em có số xe đây, anh có thể giúp em tìm tên và địa chỉ chá»§ nhân chiếc xe đó không?
Chà ng nghi ngá»:
- Em, em định là m gì thế? Muốn là m trinh thám tư à ? Tôi cưá»i, quay mặt lại tỉnh bÆ¡:
- Phương Du nó nhá» em, chiếc xe đó là cá»§a má»™t tên lưu manh đã cản đưá»ng nó, nên nó muốn biết tên chá»§ nhân chiếc xe thế thôi. Hoà n nhìn tôi dò xét:
- Có tháºt như váºy không? Lý do không vững, tốt nhất em nên cho anh biết sá»± tháºt. Tôi hÆ¡i giáºn:
- Anh có thể Ä‘iá»u tra được không, được thì là m há»™ không thì thôi, mình em là m cÅ©ng được.. Hoà n lắc đầu:
- Nói tháºt, anh không là m sao Ä‘iá»u tra được, nhưng bạn anh có lẽ giúp được việc nà ỵ
- Thế thì anh giúp em đi.
- Bá»™ quan trá»ng lắm sao?
- Không quan trá»ng lắm, nhưng em muốn biết. Tôi Ä‘em số chiếc xe trên cầu lá»›n ra đưa cho Hoà n. Chà ng nhìn tôi má»™t lúc nói:
- Mong rằng không phải chuyện xấụ
- Thế anh nghÄ© em có thể là m chuyện báºy bạ được à ?
- Ai là m sao biết được. Ba hôm sau, Thư Hoà n Ä‘em kết quả đến cho tôi: Äịa chỉ tên Ngụy Quang Hùng. Thư Hoà n bảo tôi:
- Xong rồi, bây giá» em cho anh biết mục Ä‘Ãch cá»§a em. Tôi cho tá» giấy và o túi:
- Không có mục Ä‘Ãch gì cả.
- Không được, em phải cho anh biết mới được.
- Váºy thì, em đà nh nói anh hay váºy, đây là địa chỉ cá»§a ngưá»i tình dì Tuyết. Thư Hoà n nắm lấy tay tôi:
- Y Bình, em có bằng chứng gì không mà dám quả quyết như váºá»· Tôi nói nhanh:
- Em chỉ đoán như thế!
- Y Bình! Tha cho hỠđi em! Tôi rút tay lại, nói nhanh:
- Hừ, anh lại lôi thôi nữa à ? Tha cho há»? Nếu há» hà nh động chÃnh danh thì là m gì lại sợ em? Có sức chÆ¡i có sức chịu chứ, em là m sao ngăn há»?
- Váºy thì em hứa vá»›i anh để kệ há», em nhé? Tôi giáºn lên:
- Sao anh quan tâm đến hỠthế. Anh tội cho Như Bình à ? Thư Hoà n lắc đầu:
- Y Bình em!
- Thôi được rồi, bây giá» tôi định tá»›i đằng kia đây nà y, anh có Ä‘i vá»›i tôi không? Thư Hoà n láºp tức trả lá»i:
- Không, anh không thể đi được!
- Anh ngại Như Bình à ? Thư Hoà n thà nh tháºt:
- Vâng, dù thế nà o Ä‘i nữa, anh thấy anh cÅ©ng có lá»—i vá»›i Như Bình. Máu ghen lại nổi lên trong lòng tôi, tôi đứng báºt dáºy. Lạ tháºt, tôi không ngỠý niệm độc chiếm Thư Hoà n lại mạnh đến thế. Tôi độc tà i không muốn thấy chà ng lo lắng cho Như Bình vì như thế Ãt ra Như Bình cÅ©ng đã chiếm được má»™t địa vị, má»™t chá»— đứng trong trái tim chà ng. Khi tôi bước ra cá»a, Hoà n gá»i giáºt lại:
- Em đi đâu đó?
- Äến đằng kia Hoà n Ä‘uổi theo:
- Em có định đem chuyện nà y ra nói với cha không? Tôi quay lại trừng chà ng:
- Không, em chỉ định đến thăm cha. Mà là m gì anh lại lo lắng cho há» dữ váºy Anh Hoà n, anh yên tâm Ä‘i, tôi chưa đủ sức để là m gì hỠđâu, nếu anh không có ý gì cả thì Ä‘i vá»›i em lại đằng ấy.
- Y Bình, em đừng có Ãch ká»· quá như váºy, tà n nhẫn quá không tốt.
- Em tà n nhẫn à ? Chà ng vội xoa dịu:
- Thôi, thôi được rồi, cứ kể như anh nói báºy Ä‘i, đừng giáºn, đừng cãi nữa, anh xin lá»—i. Äừng cãi nữa. Tôi còn định nói thêm mấy câu cay đắng nữa thì Hoà n vá»™i vã vuốt ve là m tôi nÃn yên. Vâng, chúng tôi cãi nhau nhiá»u quá rồi. Tôi yên lặng bá» Ä‘i ra cá»a mang già y và ỠThư Hoà n bước tá»›i ngồi bên tôi, nhìn tôi vá»›i nét mặt ưu tá»± Tôi chợt hối háºn, tại sao tôi lại đối vá»›i chà ng như váºy. Tôi yêu chà ng mà cứ là m chà ng khổ. Không phải chỉ có má»™t mình chà ng khổ thôi, mà ngay chÃnh tôi có khi còn khổ hÆ¡n, còn bị bứt rứt hÆ¡n. Äặt tay mình lên tay chà ng tôi nói:
- Anh Hoà n, em sẽ trở lại ngay
- Nhưng em Ä‘i là m gì? Cha có gá»i đâu?
- Äã lâu không đến nên em muốn qua thăm cha, vả lại giam mình trong phòng mãi cÅ©ng chán.
- Anh biết không phải vì nhá»› cha mà em sang thăm, nếu anh không lầm thì chắc chắn em phải có má»™t ý gì đâỵ Y Bình em nên nhá»› rằng cÅ©ng vì háºn thù mà em suýt là m tan rã mối tình cá»§a chúng ta. Anh mong em không nên để thù háºn tiếp diá»…n.
- Không cần anh là m thầy Ä‘á»i, tôi hiểu mà . Bây giá» không lẽ anh không cho tôi đến thăm cha tôi sao? Thư Hoà n có vẻ buồn:
- Có ai cản em đâu? Nhìn chà ng cưá»i thoảng trên môi, tôi vá»— vá».
- Thôi để em đi, anh ở nhà với mẹ, anh nhé, em vỠngay. Thư Hoà n vẫn buồn:
- Anh biết em định là m gì, em tÃnh đến trêu chá»c dì Tuyết, đến để cưá»i vui trên chiến thắng cá»§a mình.
- Em có chiến thắng nà o đâu.
- Em đã chiếm lại anh. Tôi cưá»i mÅ©i:
- Äừng có tưởng mình cao giá đến độ ai cÅ©ng muốn "Ä‘oạt" muốn "chiếm" như thế. Ai chá»› tôi thì đừng hòng. Thư Hoà n ôm tôi và o lòng hôn:
- Thôi, thôi được rồi, tôi biết cô tá»± ái cao lắm mà ! Nhá»› vá» sá»›m nhé, anh mong! Ra cá»a, buổi trưa nắng như đốt. Tôi gá»i xe xÃch lô đến đằng kia. Äúng như sá»± tiên Ä‘oán cá»§a Hoà n, tôi Ä‘ang bắt đầu má»™t cuá»™c trả thù má»›i. Äã biết rõ sá»± bà máºt cá»§a dì Tuyết thì còn đợi gì nữa? HỠđã ức hiếp, đã nhục mạ, đã chèn ép tôi lắm Ä‘iá»u thì là m sao tôi có thể quên được mối thù kia dá»… dà ng như váºy? Äứng trong sân, mùi hoa hồng kÃch thÃch các mạch máu trong thân tôi.
Phòng khách tháºt vắng, có lẽ vì giỠđây là giá» nghỉ nên tất cả má»i ngưá»i còn đắm mình trong giấc ngá»§ trưa, chỉ có Hảo ngồi má»™t mình nÆ¡i phòng khách, tháºt hiếm khi thấy được hắn ở nhà . Thấy tôi, mặt hắn xụ xuống ngaỵ Tôi bước và o, đặt xách tay xuống ghế, Hảo có vẻ khó chịu lên tiếng:
- Y Bình đấy à ? Váºy mà tôi tưởng bệnh váºt cô chết rồi chứ. Tôi ngẩn ngưá»i, nhưng bất chợt cưá»i to vì tôi nhá»› lại cảnh tối hôm ấy, Hảo là ngưá»i nhạo báng tôi nhiá»u nhất. Bây giá», tôi thấy vui hẳn lên. Thư Hoà n là m thế nà o Ä‘i nữa rồi cÅ©ng phải trở vá» vá»›i tôi. Nụ cưá»i đắc thắng hiện lên môi, tôi nháy mắt:
- Tôi vẫn mạnh, ở đây chắc má»i ngưá»i cÅ©ng vui vẻ chứ? Hảo nhún vai:
- DÄ© nhiên, ở đây đâu có ai giả bệnh, giả chết đâủ Tôi giáºn, nhưng vẫn giả vá» cưá»i tươi:
- Có Như Bình ở nhà không? Tôi đến nhá» cô ấy đây, tụi nà y định tháng mưá»i là m đám cưới, nghÄ© Ä‘i nghÄ© lại mãi không thấy ai xứng đáng vai phù dâu hÆ¡n Như Bình.
Äòn cá»§a tôi khá độc. Hảo đỠmặt như chú gà trống lúc lâm tráºn. Má»™t lúc tháºt lâu, lấy lại bình tÄ©nh, hắn bÄ©u môi:
- Nói mà không biết ngượng! Tôi cưá»i, mối thù kia là m tôi tà n nhẫn:
- Không biết ngượng à ? Gia đình nà y chỉ có má»™t ngưá»i đáng ngượng thôi, nhưng cô ấy báºn nằm ở bệnh viện để trục cái thai không cha rồi! Mặt Hảo từ đỠbiến xanh, hắn đứng yên má»™t lúc, nói:
- Tôi chịu thua, miệng cô độc tháºt, nhưng có Ä‘iá»u tôi khuyên cô, cái gì cÅ©ng vừa phải thôi. Hảo bước ra cá»a, tôi nhìn theo chợt hối háºn, nhưng sợ hối háºn đó chỉ lóe lên rồi tắt ngaỵ Tôi gá»i và o trong:
- Cha Æ¡i! Cha có nhà không? Con qua thăm cha nà y! Cha bước ra, mùa hè cha mặc bá»™ đồ ở nhà bằng vải trắng má»ng, mái tóc bạc trắng, chiếc dá»c tẩu trên môi trong cha nhà n nhã, thanh thản chi lạ. Trong những lúc không giáºn dữ la hét, gương mặt cha cÅ©ng hiá»n là nh lắm, ngưá»i nhìn tôi cưá»i:
- Khá lắm, con là nh bệnh nhanh tháºt. Tôi ngồi trước mặt cha, lòng phân vân. Có nên Ä‘em chuyện là m mỠám cá»§a dì Tuyết ra mách lại cho cha biết không? Hay nên thu nháºp thêm tà i liệu trước khi tôi xả láng? Hay bao nhiêu đó là đủ rồi. Nhìn nếp nhăn trên trán cha, đột nhiên tôi xúc động. Cha là ngưá»i thân hay kẻ thù cá»§a tôỉ Sá»± báo thù có là m cho sá»± thanh thản cá»§a ngưá»i bi. xáo trá»™n hay không? Dưới đôi mắt mệt má»i, tôi tìm thấy má»™t chút tình thân. Lúc nà y cha tốt vá»›i tôi quá. Nhưng tráºn đòn ngà y nà o vẫn không phai được trong đầu óc tôi.
- Y Bình con thÃch chÆ¡i nhạc không?
- Gì hả chả
- Con có thÃch chÆ¡i nhạc hay không? à ! Thì ra cha Ä‘ang tìm cách nói chuyện vá»›i tôi, tìm cách để gần gÅ©i tôi đúng như Hoà n phân tÃch chăng? Trả thù má»™t ngưá»i nhất là má»™t ngưá»i lá»›n tuổi là má»™t việc là m tà n nhẫn, dã man. Hãy há»c cách tha thứ cho ngưá»i. Lá»i nói cá»§a Hoà n là m tôi phân vân. Cha há»i:
- Con đang nghĩ gì đấỷ
- Dạ... Dạ... Tôi vừa định nói thì dì Tuyết bước rạ Có lẽ bà ta nghe tiếng tôi nên bước vá»™i ra, chưa kịp chải tóc. Giấc trưa cá»§a dì bi. phá. Nhìn sắc mặt cá»§a dì tôi hiểu là sắp có to chuyện. Tháºt váºy đôi mắt nẩy lá»a Ä‘ang mở to nhìn vá» phÃa tôi:
- Y Bình, tôi vừa định Ä‘i tìm cô thì cô lại đến. Như Bình nó là m gì không phải vá»›i cô đâu mà cô lại.. Muốn tìm bạn trai ra đưá»ng mà tìm, thiếu gì, tại sao cô lại cướp vi. hôn phu cá»§a ngưá»i ta chứ? Sao tồi váºá»· Sao cô không biết Ä‘i tìm, lại Ä‘i Ä‘oạt ngưá»i yêu cá»§a ngưá»i ta, con ngưá»i cô chỉ sống nhá» thói đó sao? Tôi ngẩn ngưá»i ra nhìn dì Tuyết. ChÃnh dì gây sá»± trước chá»› không phải tôi đó nhé!
- Cô có tà i quyến rÅ© ngưá»i ta sao không biết thân mà đi tìm đỉ Äằng nà y thấy con Như Bình có bạn lại chạy lại quyến rÅ©. Nói cho cô biết con Như Bình nhà tôi là con nhà gia giáo, có dạy dá»— đà ng hoà ng, chúng tôi ở đây tÃnh chuyện đà ng hoà ng chứ không đùa giỡn mất dạy như váºy đâu! Cha bất bình cắt ngang:
- Bà lại muốn gì đây? Dì Tuyết vẫn bất chấp lá»i cha, tiếp tục chỉ và o mặt tôi:
- Tháºt là thứ mặt chai mà y đá, muốn lôi muốn kéo sao không ra đầu đưá»ng xó chợ mà lại đến đây. Thứ Ä‘iếm giòng mà , mẹ sao con váºy!?
Tôi đứng báºt ngưá»i dáºy, sá»± giáºn dữ là m tôi mất cả lương tri, những câu nói hạ cấp kia (dù biết nÆ¡i xuất thân cá»§a dì Tuyết cÅ©ng không cao ráo gì) không ngá» lại được thốt ra ở đây. Tôi chưa kịp phản ứng thì cha đã quát:
- Tôi bảo bà câm Ä‘i, bà có nghe không? Dì Tuyết quay sang cha, mÅ©i dùi tấn công đã hướng vá» phÃa khác, dì vừa khóc vừa gà o:
- Tôi biết mà , trước mắt ông bây giá» chỉ có con Y Bình thôi, còn mẹ con tôi đây có ra gì nữa đâụ ông cấm chúng tôi xà i tiá»n, không cho chúng tôi mua sắm, trong khi Ä‘em tất cả đổ cho há», Y Bình là con ruá»™t, là cà nh và ng lá ngá»c cá»§a ông, còn thằng Hảo thằng Kiệt, Như Bình, Má»™ng Bình Ä‘á»u là con rÆ¡i, con lượm cá»§a tôi mà ..
Nghe mấy câu vừa rồi cá»§a dì Tuyết tôi thấy tá»± ái va chạm dữ dá»™i, sá»± giáºn dữ đã sôi sục. Nhưng đồng thá»i tôi cÅ©ng cảm thấy buồn cưá»i phần nà o. Tôi nghÄ© con rÆ¡i à ? Ãt ra cÅ©ng có má»™t đứa. Cha đứng dáºy, con báo Ä‘en đã tỉnh giấc! Cha tôi lưá»m dì Tuyết! Rồi đưa tay lên đấm mạnh xuống bà n, ly trà rÆ¡i xuống vỡ tan.
Tà i sản của quykiemtu
13-09-2008, 11:06 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 020
-Bà định chết hay sao chứ? Dì Tuyết lấm lét im ngay ngồi xuống ghế, hai tay ôm mặt, khóc:
- Ông ghét tụi nà y, sao ông không Ä‘uổi hết rồi rước mẹ con há» Ä‘em vá». Mấy năm nay, trà hầu cÆ¡m dâng cÅ©ng má»™t tay tôi, chá»› mẹ con há» nhởn nhÆ¡ hạnh phúc, má»—i tháng tá»›i lãnh tiá»n vá» xà i. Dì Tuyết cà ng nói cà ng khóc lá»›n như bị ức hiếp:
- Mấy năm nay, cái gì cÅ©ng lo lắng cho ông đủ mà ông đâu có nghÄ© tình mẹ con tôi. Như Bình cÅ©ng là con cá»§a ông, nó bệnh ông bá» mặc, ngay cả ngưá»i yêu cá»§a nó ông cÅ©ng để ngưá»i khác lôi Ä‘i. Là m cha mà ông không công bằng gì cả. Cha bá»±c mình:
- Thôi, bà nói hết chưa, câm mồm đi! Dì Tuyết vẫn là m ra vẻ uất ức, vẫn khóc. Một lúc bà bỠkhăn tay xuống tiếp tục kể lể:
- Thăng Hảo giá»›i thiệu bạn nó cho Như Bình, hai đứa sắp là m lá»… Ä‘Ãnh hôn thì con Ä‘iếm nhá» kia thấy ngưá»i ta có tiá»n, có danh là nhảy à o vô cướp, cướp không được lại giả bệnh giả chết. Äóng đủ trò không biết ngượng, đồ hạ cấp.
Tôi không thể nghe tiếp được nữa vì những lá»i thô tục kia là m đỠmặt, đỠtai tôi. Trách chi khi còn ở chung nhà , má»—i lần có chuyện là mẹ chỉ biết ngồi tá»§i cho thân pháºn mình. Có lần chịu không được, tôi há»i mẹ sao không nói lại, thì mẹ chỉ biết cưá»i buồn:
- Nói lại vá»›i cô ấy chỉ thiệt thân, nhá»c công nhá»c sức, vô Ãch. Bây giá» tôi đã hiểu rõ lá»i nói cá»§a mẹ. Những câu nói thô lá»— hạ cấp chỉ tổ là m hạ phẩm cách cá»§a mình thôi. Khi không rồi lại mang đầu đến đây nghe chá»i rá»§a Nhìn con ngưá»i ngoan cố mặt dạn mà y dà y, tôi cố ngăn cÆ¡n giáºn. Những hà nh động thô bỉ chưa bị tôi tố giác mà ... Quay lưng ra cá»a tôi định Ä‘i thì dì Tuyết nhảy bổ tá»›i nắm áo tôi, hét:
- Mà y không có quyá»n Ä‘i đâu hết. Ở lại đây thanh toán cho xong việc rồi muốn Ä‘i đâu thì Ä‘i. Thấy thái độ sắp ăn thua đủ cá»§a dì Tuyết, tôi cÅ©ng đâm hoảng. Lúc bấy giá» Hảo, Kiệt, Như Bình và cả cô tá»› gái cÅ©ng úa rạ Dì Tuyết tay nắm chặt áo tôi, miệng không ngá»›t những tiếng chá»i rá»§a hạ tiện, tôi quay sang cha, gá»i to:
- Cha! Cha bước tá»›i, bà n tay to lá»›n cá»§a ngưá»i đặt lên cánh tay dì Tuyết, sẵn giá»ng:
- BỠra! Dì Tuyết buông áo tôi ra rồi òa lên khóc:
- Tôi biết mà , hai cha con ông bây giá» á»· thế ăn hiếp tụi nà y mà , tôi là m sao sống được nữa hở trá»i! Hảo, Kiệt, Như Bình Ä‘i hết Ä‘i, ngưá»i ta đâu cần tụi bây nữa mà ở đây là m gì.
Như Bình ngượng ngáºp bước tá»›i, mắt trắng xanh, mắt buồn thảm, cô ta len lén nhìn tôi, rồi quay sang dì Tuyết:
- Thôi mẹ, bá» qua Ä‘i, là m lá»›n chuyện ngưá»i ta cưá»i chết! Dì Tuyết giáºn dữ quay lại cho Như Bình má»™t cát tát nẩy lá»a:
- Mà y là đồ vô dụng, mồi đến miệng rồi mà không biết giữ để ngưá»i cướp mất. Hảo thấy mẹ hắn nặng lá»i vá»›i tôi quá nên vá»›i vẻ khó chịu, hắn bước tá»›i can:
- Thôi mẹ vá» phòng nghỉ Ä‘i, la lối thế nà y có Ãch lợi gì đâu? Dì Tuyết như ngưá»i loạn trÃ:
- Tụi bây Ä‘i chá»— khác, hôm nay tao phải ăn thua đủ vá»›i con Ä‘iếm con nà y má»›i được. Nói xong bà ta xông tá»›i, tôi chưa há» gặp trưá»ng hợp nà y nên không kịp tránh, đầu dì Tuyết như tảng đá Ä‘áºp mạnh và o lồng ngá»±c tôi.
CÆ¡n giáºn trà o lên óc, tôi hét:
- Vừa phải thôi chứ, tôi không nhịn nữa đâu. Bà muốn tôi láºt tẩy bà ra má»›i chịu yên sao?
- Tao có gì bà máºt đâu mà sợ, có giá»i nói Ä‘i! Vừa nói dì Tuyết vừa xông đến, tôi tức quá không nhi. n được:
- Bà tưởng tôi không biết á» Bà đem tiá»n Ä‘i đâu tôi cÅ©ng biết nữa là , tôi còn biết tên gã đà n ông bạn cá»§a bà nữạ Ngụy Quang Hùng!
Dì Tuyết như bị Ä‘iện giáºt, buông tay tôi ra, Ä‘i lùi ngay vá» phÃa sau như gặp rắn khè ná»c độc phải thu ngưá»i vá». Thái độ cá»§a bà là m cha nghi ngá», ngưá»i há»i tôi:
- Y Bình, con biết những gì nói ra xem? Dì Tuyết hoảng, nói nhanh:
- Äừng, đừng tin nó, nó nói báºy đó, đừng tin! Dì Tuyết xông đến. Äã đến nước nà y tôi không thể là m khác hÆ¡n:
- Cha, từ nay cha không bao giá» nên tin ngưá»i đà n bà nà y nữa. Bà ấy đã lấy tiá»n cá»§a cha để nuôi má»™t ngưá»i đà n ông khác tên là Ngụy Quang Hùng. Thằng Kiệt cÅ©ng không phải là con cá»§a cha...
Tôi nói chưa dứt câu thì dì Tuyết đã nhà o tá»›i, nhưng móng tay nhá»n cá»§a bà chÄ©a thẳng và o mắt tôi, tôi hoảng hốt nhảy sang bên. Cha vá»™i chụp lấy vai dì Tuyết. Má»™t pha dằng co xảy ra, dì Tuyết vừa khóc vừa nói:
- Nó nói láo đấy, tôi lấy ngưá»i khác không lẽ nó trông thấy à ? Bằng chứng đâu? Tôi mà có tá»™i lá»—i như thế trá»i đánh tôi chết! Bằng chứng đâu?
- Bằng chứng à ? Cứ nhìn mặt thằng kiệt là thấy ngay, ngoà i ra nếu muốn tôi sẽ đưa thêm cho thấy. Dì Tuyết sợ hãi, lùi dần vá» phÃa tưá»ng:
- Bảo nó câm mồm Ä‘i, đừng cho nó nói nữa. Cha từ từ lui vá» phÃa dì Tuyết, mắt ngưá»i mở to, cánh tay hắc báo giương lên chụp lấy vai dì Tuyết:
- Tao nghi ngỠlâu rồi, bây giỠmới biết. Mà y dám qua mặt tao hả? Hảo xông tới ngăn, tôi biết rằng dì Tuyết sẽ bình an nếu có Hảo, vì dù sao cha cũng già rồi. Quay đầu sang nơi khác, tôi muốn bỠđi, muốn lánh tất cả những cảnh hỗn độn đang xảy ra trước mắt. Tôi lặng lẽ bỠđi vỠnhà .
- Coi thế mà cÅ©ng giữ chữ tÃn quá. Em Ä‘i mất ná»a giá», nhưng em nghÄ© tá»›i anh được mấy lần, nói cho anh nghe xem!
Tôi không còn tâm trà đâu để cưá»i đáp lại chà ng. Bước qua cá»a, tôi tá»±a lưng và o tưá»ng, mắt lim dim. Tôi đã báo được thù, nhưng không hiểu sao tôi vẫn không thấy vui sướng tà nà o cả. Äầu tôi trống rá»—ng những tiếng chá»i rá»§a thô tục như những phiá»n nhiá»…u không rứt khá»i đầu óc tôi được. Thư Hoà n bước tá»›i xoa tay lên mặt tôi há»i:
- Má»›i khá»i bệnh là đã Ä‘i nắng. Sao? Khó chịu lắm à ? Tôi nhắm mắt lại:
- Không sao cả, chỉ tại em vừa má»›i ở nÆ¡i dÆ¡ bẩn vá»... Em muốn Ä‘i đâu cho thoáng. Hay là đưa em tá»›i Phương Du chÆ¡i Ä‘i.
- Có phải em gặp phiá»n nhiá»…u không?
- Không phải thế, ngược lại em đã là m cho há» tức lá»™n ruá»™t. Nhưng anh Hoà n, anh cÅ©ng hiểu cho em là nếu há» không chá»c giáºn em thì không bao giá» em là m há» giáºn cả. Äừng trêu và o em, nếu trêu và o thì đừng trách em tà n nhẫn.
Thư Hoà n nhìn thẳng và o mắt tôi:
- Em đã kể tất cả chuyện mỠám của dì Tuyết ra rồi à ?
- Thôi đừng nhắc tới chuyện đằng kia nữạ Nhức đầu lắm. Bây giỠđến thăm Phương Du, anh đi không?
- Em má»›i là nh bệnh Ä‘i nhiá»u không tốt. Tôi bá»±c mình:
- Anh sao lại khó thế? Anh không Ä‘i thì em Ä‘i má»™t mình váºy. Thư Hoà n miá»…n cưỡng:
- ÄÆ°á»£c rồi anh Ä‘i vá»›i em mà . Chúng tôi xin phép mẹ xong Ä‘i ra gá»i xe xÃch lô tá»›i nhà Phương Du, Phương Du vá»›i Thư Hoà n chưa gặp nhau nhưng qua lá»i tôi hai ngưá»i đã hiểu nhau quá nhiá»u. Chiếc xe chạy qua cầu, bất giác tôi đưa mắt nhìn vá» phÃa đưá»ng X nÆ¡i có nhà anh chà ng há» Ngụy. Mặc hắn, giá» phút nà y không nên nghÄ© đến những chuyện đó nữa, hãy để cho đầu óc tôi bình thản vui vẻ.
Phương Du Ä‘Ãch thân bước ra mở cá»a, tay đầy cá», sÆ¡n, chiếc blouse trắng be bết hết mà u, chiếc khăn nhá» cá»™t gá»n mái tóc.
- Mà y ăn mặc gì mà giống dân à Ráºp thế? Phương Du đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc, vui vẻ bảo tôi:
- Tao má»›i gá»™i đầu xong là bắt tay và o là m việc ngaỵ Và o nhà ngồi chÆ¡i, nếu tôi không lầm thì đây là anh hoà n. Hoà n vá»™i gáºt đầu:
- Vâng, và cô đây là cô Dủ
- Chắc chắn rồi! Phương Du Ä‘i trước, mấy gian phòng Ä‘á»u ngáºp đầy giấy vụn, sách vở, bút má»±c, đây là thà nh tÃch cá»§a mấy đứa em cá»§a Du, tuy thế gia đình vẫn hạnh phúc. Vừa bước và o phòng trong, cô em gái Phương Du đã chạy ra ôm lấy chân tôi gá»i:
- Chi. Bình, chi. hứa cho em kẹo thế mà chi. cứ quên mãi.
- Thôi lần sau chi. sẽ không quên đâụ Không khà ở gia đình nà ng lúc nà o cÅ©ng ấm cúng. Tôi vui hẳn. Phương Du đưa chúng tôi và o phòng nà ng, ở đây không có phòng khách. Vừa bước và o là phải dá»n dẹp giá vẽ sang bên má»›i có chá»— ngồi. Tôi thÃch ngồi dưới ná»n gạch, Hoà n ngồi xuống theo, chúng tôi hoà n toà n thÃch thú cái không khà tá»± do nà y. Du rót hai cốc nước lá»c ra má»i:
- Nước lá»c bao giá» cÅ©ng là má»™t thức uống tinh khiết nhất! Phương Du pha trò xong quay sang tôi:
- Lúc nà y sao mà y ốm thế?
- Còn giả vá» nữa, ngưá»i ta bệnh gần ná»a tháng mà không thèm ghé thăm. Phương Du ngạc nhiên:
- Bệnh à ? Con ngưá»i sắt đá như mà y mà cÅ©ng biết bệnh sảo Quay sang Hoà n, Du trêu:
- Thế bệnh của Y Bình có liên hệ gì đến anh không? Thư Hoà n chưa quen với cách đùa của Phương Du, nên lúng túng ra mặt. Tôi vội đỡ cho chà ng:
- Phương Du, mà y đã là con chiên ngoan thế mà y có xem thánh kinh chưả Phương Du kéo một quyển sách trong ngăn ra, ném trước mặt tôi:
- Tao Ä‘ang xem đây! "Tà thuáºt và ảo thuáºt", tôi cưá»i há»i Du:
- Ủa, hết nghiên cứu sách tôn giáo rồi bây giá» nghiên cứu sách tà thuáºt à , mà y định là m trò khỉ gì nữa thế. Phương Du ngồi xếp bằng xuống, suy nghÄ© má»™t chút đáp:
- Tao chỉ muốn nghiên cứu xem con ngưá»i ra sao. Nhiá»u lúc tao thấy há» là m được những việc phi thưá»ng. Quyển sách nà y nói vá» những cách báo thù bằng bùa phép cá»§a những dân tá»™c chưa được khai hóa. Tao tuy không tin tà thuáºt nhưng tao thấy con ngưá»i cÅ©ng tháºt lạ, há» sát hại nhau bằng những phương cách tà n nhẫn không tưởng tượng được, theo tao, nếu quả địa cầu nà y không có nhân loại chắc sẽ bình yên lắm. Hoà n chen và o:
- Chưa hẳn thế, cả động váºt cÅ©ng sát hại nhau để sinh tồn chứ không hẳn chỉ có con ngưá»i.
- Vâng, nhưng vá»›i động váºt là để sinh tồn, còn loà i ngưá»i đôi lúc chỉ vì Ãch ká»·, vì tÃnh tham lam mà tà n sát dã man ngưá»i đồng loại. Còn có nhân loại không bao giá» có hòa bình. Tôi nhìn Phương Du lo lắng:
- Thôi bao nhiêu đó đủ rồi, nghe lá»i mà y tao cứ tưởng chúng tao Ä‘ang bị "lên lá»›p". Nói chuyện chi mà nghe xa vá»i, đầy ảo tưởng.
- Mà y phải thÃch nghe má»›i phải Y Bình ạ. Tao cần nói cho mà y biết là muốn giải quyết thù háºn không thể dùng thù háºn mà phải dùng... Tôi Ä‘oán được ý nó nên cướp lá»i:
- Phải dùng tình cảm phải không? Nếu ai đánh má bên nà y cá»§a ta, ta chìa má bên kia cho ngưá»i ta đánh thêm, nếu há» giết mẹ ta, ta đưa cha ta cho há» giết luôn, phải không? Lối châm biếm cá»§a tôi là m Phương Du phải phì cưá»i:
- Y Bình, đôi lúc tao thấy mình là má»™t tên quá khÃch. Thôi thì nói chuyện khác váºá»µ Äi chÆ¡i nhé? Äến chùa chÆ¡i Ä‘i, thÃch không? Bây giá» là ba giá» rưỡi, bốn giá» tá»›i nÆ¡i. Ở đấy chÆ¡i tá»›i sáu, bảy giá» ta vá» dùng cÆ¡m. Äồng ý không? Tôi thÃch quá reo lên:
- Thế thì nhất rồi, cho bé Kỳ đi theo nhé? Bé Kỳ là em gái của Phương Dụ
Năm phút sau, chúng tôi bắt đầu nhắm hướng chùa thẳng tiến. Äáp xe buýt đến ga chót, xuống Ä‘i bá»™ thêm má»™t Ä‘oạn đưá»ng là đến chùạ Bé Kỳ như má»™t chú ếch con nhảy nhót phÃa sau, chiếc váy mà u xanh cá»§a nó tung bay theo gió. Vừa Ä‘i, nó vừa hát má»™t bản dá»… thương.
Hết hát ngược ta lại hát xuôi
Má»™t cá»™t Äá trong lòng sông lăn trên núi.
Bước qua nhà cáºu thấy mợ ru ná»™i.
Trên trá»i trăng má»c khắp nÆ¡i chỉ có má»™t cánh sao
Như hà ng vạn ông tướng với một binh sĩ
Gã câm kể chuyện, tên Ä‘iếc nghe phì cưá»i.
Chúng tôi vui vẻ cưá»i. Thư Hoà n bắt đầu thÃch bé Kỳ. Bấy giá» tôi má»›i rõ là Thư Hoà n rất yêu trẻ con, Hoà n và bé Kỳ Ä‘uổi bắt nhau, tuổi thÆ¡ là m tất cả như trẻ lại. Má»™t lát sau bóng hỠđã mất hút, Phương Du nhìn theo, rồi quay sang tôi:
- Y Bình, hắn cÅ©ng dá»… thương quá hở? Phương Du muốn nói Thư Hoà n. Tôi cưá»i:
- Tao gả cho mà y nhé, chịu không?
- Chỉ sợ mà y buông không nổi hắn chứ. Chúng tôi tiếp tục Ä‘oạn đưá»ng, Phương Du nói:
- Y Bình, hình như mà y có chuyện lo lắng? Tôi cắn nhẹ môi, ngẩng mặt lên nhìn trá»i, những cụm mây trắng Ä‘ang phiêu bạt. Tôi mÆ¡ mà ng:
- Là m ngưá»i không biết thế nà o là hà nh động đúng, thế nà o là sai!
- Tao thấy mà y có cái táºt là hay quan trá»ng hóa vấn Ä‘á». Mà y có nhá»› và dụ cá»§a tao không? Äối tượng là viên kẹo đó, nếu tâm hồn bình thản, dục vá»ng không có thì tất cả Ä‘á»u vô nghÄ©a, vì váºy Ãt nhất ta cÅ©ng nên dẹp bá» tất cả những ý niệm vá» yêu và ghét thì tâm hồn má»›i yên được.
Tôi yên lặng. Äến chùa Ä‘i quanh má»™t vòng chúng tôi và o xin xăm. Tôi cÅ©ng không tha thiết lắm vá»›i việc xin xăm, nhưng dù sao đây cÅ©ng là má»™t cách giải trÃ.
Mặt trá»i ngã dần vá» phÃa tây, chúng tôi Ä‘i ra phÃa sau chùa, men theo đưá»ng mòn đầy cá» dại đến cái hồ lá»›n. Không má»™t bóng ngưá»i, chỉ có tiếng chim rÃu rÃt, hÆ¡i đất đã tá»a là m mù má» cảnh váºt. Tìm má»™t tảng đá to chúng tôi ngồi xuống. Gió lạnh, đột nhiên tôi cảm thấy tâm hồn hoang vu, trống trải.
Tiếng chuông chùa vá»ng lại, hồn tôi lâng lâng và cảm thấy rõ cái bé nhá» cá»§a con ngưá»i trước vÅ© trụ bao lạ Con ngưá»i trần tục cá»§a tôi đã biến mất, chỉ còn lại má»™t tâm hồn tinh khiết lâng lâng trong gió. Tiếng chuông đã tắt tá»± bao giá», tôi chống tay lên nghÄ© ngợi. Má»™t cái gì mất mát, hối háºn nhúm lên trong tim tôi. Dì Tuyết tuy báºy tháºt, nhưng tại sao tôi lại là m váºy. Tôi nhìn lên trá»i tá»± nghÄ©. Nếu quả tháºt thánh thần hiện hữu thì tất cả hà nh động cá»§a con ngưá»i Ä‘á»u bi. chi phối bởi thiên mệnh. Thế hà nh động đã qua cá»§a tôi có bi. chi phối không?
Sá»± yên lặng cá»§a tôi bị Phương Du cắt ngang, nó ra dấu bảo tôi nhìn vá» phÃa Thư Hoà n vá»›i bé Kỳ. hai ngưá»i Ä‘ang chÆ¡i trò vá»— tay. Thế giá»›i trẻ thÆ¡ tháºt đẹp. Tôi nghÄ© nếu không có những lá»i tục tằn cá»§a dì Tuyết, nếu không có những ngá»n roi cá»§a cha, nếu không có vụ tranh chấp ngưá»i yêu vá»›i Như Bình, không có chuyện lem nhem cá»§a dì Tuyết vá»›i gã Ngụy, thì thế giá»›i sẽ đẹp biết chừng nà o. Tuổi tôi là tuổi vui sướng thụ hưởng chá»› đâu phải tuổi cá»§a thù háºn, buồn rầu đâu?
Trá»i sáºp tối, chúng tôi trở vá» nhà Phương Dụ Dá»c đưá»ng Hoà n má»i chúng tôi đến má»™t quán ăn nhá» dùng cÆ¡m. Sau đó Thư Hoà n còn mua cho bé Kỳ má»™t bao kẹo lá»›n.
ÄÆ°a Phương Du và bé Kỳ tá»›i nhà , chúng tôi má»›i quay lại. Hoà n có vẻ suy tư, lòng tôi lại rối rắm. Có những cặp tình nhân âu yếm bên bá» kinh. Tôi định nói và i lá»i vá»›i Hoà n, nhưng lưỡi tôi khô cứng. Hình ảnh Như Bình và dì Tuyết lúc nà o cÅ©ng ám ảnh tôi. Thù háºn đã biến mất, chỉ còn sá»± thương hại là m tim tôi Ä‘au nhói.
Chúng tôi bước xuống bỠđê, có những ghế đá dá»c theo bá» sông dà nh cho những kẻ yêu nhau. Hoà n há»i tôi:
- Ngồi chơi một chốc nhé? Tôi không phản đối, chà ng tìm một chỗ thoáng ngồi xuống. Nắm lấy tay tôi, Hoà n nói:
- Bây giá» Y Bình cho anh biết, hồi chiá»u em đến đằng kia là m gì? Tôi chau mà y:
- Anh đừng nhắc đến chuyện ấy nữa, để em thở má»™t chút chứ! Hoà n yên lặng, chúng tôi ngồi trong thế thụ động. Không khà nặng ná» vây quanh. Ễnh ương sâu bá» trong cá» bắt đầu hợp tấu khúc nhạc sầu ảo não. Dòng sông trong đêm yên lặng, má»™t chiếc thuyá»n con trôi trên dòng nước dưới ánh trăng treo... Vẻ tÄ©nh mịch cá»§a mà n đêm là m chúng tôi mÆ¡ mà ng. Má»™t lúc, Hoà n nói lảng:
- Nhìn trăng đáy nước kìa em! Tôi nhìn theo ánh nước lay động, những nếp nhăn bạc trên nước lấp lánh, tôi yên lặng. Một đám mây trôi đến. Trăng đã khuất trong mâỵ Nhắm mắt lại, mây đen như đang vần vũ trong lòng tôi.
Tà i sản của quykiemtu