Ghi chú đến thành viên
Gởi Ãá» Tài Má»›i Trả lá»i
 
Ãiá»u Chỉnh
  #16  
Old 16-04-2008, 11:11 PM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Hồi 16

Äánh chén không tiá»n gặp tay Ä‘ao quá»·;
Trói sư lập mẹo cướp núi Nhị Long.




Bấy giỠDương Chí đương bực mình nóng tiết, chạy ra bên cạnh đồi co cẳng định nhẩy xuống để tự tử, chợt lại tỉnh ngộ mà nghĩ lại rằng:
- Cha mẹ sinh ra ta, đưá»ng đưá»ng má»™t đấng nam nhi, sức dài vai rá»™ng, võ giá»i tài nhanh thế mà quanh quẩn không làm được má»™t việc gì bổ ích cho Ä‘á»i, nay lại hoài thân đến đây tá»± tá»­ thì thá»±c là uổng công cha mẹ sinh thành mà sống bấy nhiêu lâu cÅ©ng là vô chuyện. Chi bằng ta hãy nấn ná ở Ä‘á»i để xem cÆ¡ há»™i ra sao rồi ta hãy liệu.
Tiểu nhơn sống lắm cũng thừa
Anh hào chết vá»™i cÅ©ng chưa đáng Ä‘á»i
Còn non còn nước còn ngưá»i
Lẽ đâu phó mặc đất trá»i cho cam.

Dương Chí nghÄ© vậy quay trở vào bên cạnh chá»— mấy ngưá»i nằm, thấy anh nào cÅ©ng mở mắt trao tráo nhìn lên Dương Chí mà không sao cá»±a dậy được, chàng liá»n trá» vào mặt mà mắng rằng:
- Chỉ tại chúng bây đồ khốn nạn ngu si, không nghe lá»i ta nói, gây nên cÆ¡ há»™i thế này để cho liên lụy đến ta, thá»±c chúng bây không còn trách ai được nữa.
Nói đoạn lại dắt dao găm vào lưng rồi vớ lấy thanh đao, tần ngần đứng lặnh nhìn bốn xung quanh một lúc rồi thở dài mà lững thững đi xuống dưới đồi.
Lênh đênh ngá»n núi chân đồi
Ai làm cho khách anh tài gian truân!

Bá»n lão Äô Quản cùng mưá»i má»™t tên cấm quân kia nằm lăn lóc mãi đến mấy trống canh má»›i tỉnh dậy, anh nào anh nấy nhìn nhau mà tưng há»­ng cả ngưá»i, chỉ rá»n rÄ© trông trá»i kêu khổ.
Lão Äô Quản mắng chúng rằng:
- Chỉ vì các anh không nghe lá»i Dương Chí thành ra làm khổ cả đến ta, bây giá» còn biết làm sao được nữa?
Chúng nói vá»›i lão Äô Quản rằng:
- Lão già ơi; Bây giỠsự thế đã ra thế, chúng ta phải liệu mà thương lượng thế nào cho xong chuyện mới được?
- Các anh nghĩ thế nào?
- Cái nầy thì quả là lá»—i tại chúng tôi thá»±c, nhưng cố nhân đã nói! "Lá»­a cháy đến nÆ¡i, có thân phải tháo, ong bám vào áo, phải cởi cho mau". Bây giá» nếu có Dương Äá» Hạt ở đây thì chúng ta không còn nói năng chi nữa. Song Äá» Hạt đã bá» chúng ta mà Ä‘i mất rồi, thì khi vá» tá»›i phá»§ ta đổ hết cho ông ta, kêu là khi Ä‘i đưá»ng ông ta bức bách đánh nhiếc làm cho chúng ta không thể Ä‘i được, rồi lại thông đồng vá»›i bá»n cướp lấy Ä‘i các đồ kim ngân châu bảo, như thế có tiện không?
Lão Äô Quản gật gù khen phải và bảo chúng rằng:
- Ta hãy đợi đến sáng mai vào trình Quan Tư bản sứ, và để Ngu Hầu ở đấy nghe xem công việc rồi ta sẽ vá» Bắc Kinh báo vá»›i Quan Lưu Thá»§ để bẩm vào quan Thái Sư và sức cho quan phá»§ Tế Châu truy nã bá»n cướp, thế mà tiện nhất.
Chúng bàn định đâu đấy rồi sáng hôm sau dậy sớm cùng đi với nhau.
Gớm quân mặt nạc đóm dầy
Làm không nổi việc còn hay hại ngưá»i
Công to việc lá»›n trên Ä‘á»i
Xưa này tan nát tại thá»i tại ai?

Còn vá» phần Dương Chí tay vác thanh Ä‘ao lá»§i thá»§i má»™t mình Ä‘i xuống dưới đồi Hoàng Nê rồi thẳng trông vá» phía Nam, mãi đến ná»­a đêm má»›i tìm má»™t chá»— khu rừng để nghỉ. Bốn phương non nước mịt mù, bạn bè không có, tiá»n nong cÅ©ng hết, má»™t mình vÆ¡ vẫn, chưa tính con đưá»ng lui tá»›i ra sao?
Sáng hôm sau chàng trở dậy thá»±c sá»›m, để Ä‘i cho mát. Äi được hÆ¡n hai mươi dặm đưá»ng, nghe trong mình mệt nhá»c đói khát, rất là khó chịu, chợt trông thấy bên đưá»ng có má»™t hàng rượu, mà sá» lưng không đồng nào, chàng liá»n nghÄ© ra má»™t kế để vào đó để mà uống rượu ăn cÆ¡m.
Khi vào tá»›i nÆ¡i, Dương Chí tìm chá»— ghế ngồi dá»±ng thanh Ä‘ao vào má»™t bên, rồi có ngưá»i đàn bà ra há»i rằng:
- Ngài muốn xơi cơm rượu gì?
Dương Chí đáp:
- Cho tôi hai chai rượu, rồi lấy gạo, thổi cơm, có thịt cá gì mang ra đây một thể.
Ngưá»i đàn bà sai tên đầy tá»› rót ra hai chai rượu rồi quay ra thổi cÆ¡m xào thịt mang lên. Dương Chí ăn uống xong rồi, vác thanh Ä‘ao đứng lên Ä‘i thẳng ra cá»­a, mà không nói năng gì cả.
Ngưá»i đàn bà thấy vậy ra há»i rằng:
- Tiá»n cÆ¡m tiá»n rượu ông đã trả đâu?
Dương Chí đáp:
- Hãy để cho tôi chịu, tôi đi thẳng đằng này một lát, rồi lại trả ngay.
Nói xong bước rảo cẳng Ä‘i luôn. Tên đầy tá»› thấy vậy chạy theo nắm Dương Chí lại. Dương Chí đánh cho má»™t đấm ngã lăn xuống đất, rồi ngưá»i đàn bà kêu ầm Ä© cả lên. Dương Chí cứ mặc kệ, lặng yên mà Ä‘i. Chợt thấy đằng sau lưng có tiếng ngưá»i kêu gá»i lên rằng:
- Thằng kia mầy chạy đi đâu?
Dương Chí quay cổ lại xem, thấy má»™t anh chàng to béo cổi trần, vác gậy Ä‘uổi theo đằng sau, chàng liá»n đứng dừng lại mà không chạy nữa.
Äoạn rồi lại thấy tên đầy tá»› cùng hai ba đứa trang khách cÅ©ng vác gậy, chạy răm rắp mà đổ xô theo đến.
Dương Chí nghÄ© thầm "Äánh chết má»™t thằng đầu này, tất là chúng không dám đến nữa". Liá»n múa Ä‘ao xông lại để đánh vá»›i anh kia. Anh kia cÅ©ng giÆ¡ gậy lên đánh lại. Hai bên đấu nhau được đến hai ba mươi hiệp, song sức anh kia không thể nào địch nổi vá»›i Dương Chí, chỉ quanh co che đỡ cÅ©ng không xong. Bấy giá» tụi đầy tá»› ngưá»i nhà đã toan xông vào cả má»™t lượt để đánh Dương Chí, thì bá»—ng thấy anh chàng kia nhảy ra ngoài vòng mà kêu lên rằng:
- Khoan tay, bác là ai, nói tên tuổi cho tôi biết?
Dương Chí vỗ bụng đáp:
- Ta đây Ä‘i không đổi tên, ngồi không đổi há», Thanh Diện Thú Dương Chí chính là ta.
Ngưá»i kia há»i:
- Có phải Dương Chế Sứ ở Äiện Tư Phá»§ bên Äông Kinh đó không?
Dương Chí đáp:
- Làm sao ngươi lại biết đến tên ta? Chính ta là Dương Chí đây.
Anh chàng kia vội vất gậy ra, rồi cúi xuống lạy mà rằng:
- Chúng tôi thực là có mắt mà không trông thấy núi Thái Sơn, xin ngài tha lỗi.
Dương Chí chạy lại đỡ ngưá»i kia dậy mà rằng:
- Ông là ai? Tôi không được biết.
Ngưá»i kia đáp:
- Tên tôi là Tào Chính, ngưá»i ở phá»§ Khai Phong, là há»c trò Giáo Äầu Lâm Xung khi trước. Nguyên nhà tôi ngày xưa chuyên nghiệp đồ tể, sau tôi cÅ©ng thiện nghệ vá» mặt sát sinh, nên ai cÅ©ng gá»i tôi là Thao Äao Quá»·. Má»›i đây có má»™t ông Tài Chu giao cho tôi năm nghìn quan tiá»n Ä‘em sang SÆ¡n Äông buôn bán, bất đồ thua lá»— mất cả, thành ra không dám vá» nhà, mà lần lữa lấy vợ ở đây, ngưá»i rót rượu lúc nãy là em vợ tôi đó. Tôi được gặp Chế Sứ thá»±c là may mắn, vừa rồi tôi trót lỡ mạo phạm đến ngài, má»›i biết thá»§ Ä‘oạn cá»§a ngài thá»±c là tài giá»i, không khác gì Lâm sư phụ, chúng tôi không thể nào mà địch được?
Dương Chí nói:
- Té ra anh là há»c trò Lâm Giáo Äầu má»›i bị Thái Úy hãm hại, phải đổi nghá» Ä‘i lạc thảo, hiện bây giỠở Lương SÆ¡n Bạc đó.
Tào Chính nói:
- Chúng tôi cũng được nghe láng váng như thế song chưa biết đích xác ra sao? Xin đón Chế Sứ hãy vào chơi tạm trong hàng đã.
Nói Ä‘oạn má»i Dương Chí vào ngồi chÆ¡i trong hàng gá»i vợ và em vợ ra bái kiến rồi nhất diện sai làm rượu khá»an đãi.
Khi ngồi uống rượu, Tào Chính há»i Dương Chí rằng:
- Chế Sứ vì cớ gì mà lại đi đến đây?
Dương Chí liá»n Ä‘em chuyện từ khi đánh mất Hoa Thạch Cương, cho tá»›i khi đánh mất các đồ lá»… vật cá»§a Lương Trung Thư, nói cho Tào Chính nghe má»™t lượt. Tào Chính nghe vậy liá»n nói rằng:
- Nếu thế thì xin ngài hãy ở tạm đây trong ít bữa, rồi bàn định việc sau.
Dương Chí đáp rằng:
- Bác có lòng tiếp tôi thế, tôi cÅ©ng lấy làm cảm tạ lắm, song chỉ e Quan Tư truy nã đến nÆ¡i, ở đây lâu có Ä‘iá»u không tiện!
- Vậy thì ngài định đi đâu bây gi�
- Tôi định Ä‘i sang Lương SÆ¡n Bạc tìm Lâm Giáo Äầu má»™t thể. Dạo trước tôi Ä‘i qua đấy, gặp ngay ông ta xuống đánh nhau vá»›i tôi má»™t lúc, rồi sau Vương Luân thấy võ nghệ hai ngưá»i Ä‘á»u khá cả liá»n má»i lên chÆ¡i rồi định lưu giữ ở trại, vì thế nên tôi nhận biết Lâm Giáo Äầu ngay từ độ đó. Bấy giá» Vương Luân đã có ý bảo tôi ở lại; Song tôi nhất định không chịu làm nghá» lạc thảo, tá»›i nay trên mặt đã phải thích kim ấn mà lại gặp bước thế này, nên phải liá»u mà định Ä‘i đến đấy, nhưng nghÄ© ra thì cÅ©ng là bất đắc dÄ© lắm, bởi thế nên tôi vẫn còn phân vân chưa quyết ra sao?
- Ngài nói cÅ©ng có lẽ, tôi cÅ©ng thấy nhiá»u ngưá»i nói rằng: Vương Luân là má»™t anh hẹp hòi không có độ lượng gì, ngày trước sư phụ tôi đến đấy cÅ©ng bị anh ta bắt hành bắt há»e mãi rồi má»›i chịu dung, nhưng thế thì những ngưá»i chí khí chịu sao cho được. Nay ở gần đây vá» hạt Thanh Châu có má»™t trái núi gá»i là núi Nhị Long SÆ¡n trên có ngôi chùa gá»i là Bảo Châu, địa thế cÅ©ng đẹp đẽ, mà chỉ có má»™t lối là Ä‘i lên núi được. Xưa nay có má»™t ngưá»i tên là Kim Nhỡn Hổ Äặng Long trụ trì ở đó, nhưng má»›i đây anh ta đã phá giá»›i mà để tóc và tụ há»p đến 4, 5 trăm lâu la để cướp bóc kiếm ăn. Vậy Chế Sứ có ý muốn Ä‘i lạc thảo, thì chi cho bằng đến đó tiện hÆ¡n?
Dương Chí nghe nói cả mừng mà cảm Æ¡n Tào Chính. Tào Chính lưu Dương Chí ngá»§ lại ở đấy má»™t đêm. Äến sáng hôm sau nhá» Tào Chính cấp đỡ cho má»™t ít hành lý, rồi từ tạ mà Ä‘i sang núi Nhị Long. Cho hay:
Có ăn mới biết ớt cay
Có từng trải lắm má»›i hay mùi Ä‘á»i
Cao lang mấy kẻ ra ngoài
Quê mùa rau cháo là nơi hữu tình.
ÄÆ°á»ng Ä‘i vào khoảng gần hôm, đã trông thấy má»™t tòa núi cao cao, Dương Chí liá»n nghÄ© trong bụng định tìm chá»— rừng cây để ngá»§ má»™t đêm, rồi sáng hôm sau sẽ lên núi. Chúng nghÄ© Ä‘oạn bèn lần lần vào chá»— rừng cây ở trước mặt. Bất đồ bướùc chân Ä‘i vào thì bá»—ng giật mình đứng lại, rồi thấy có má»™t ông sư bụng phệ, đương cởi trần để hở những nét hoa chạm ở trên sống vai và ngồi hóng mát dưới gốc cây thông. Nhà sư ấy trông thấy Dương Chí đến thì vá»› lấy cây thuyá»n trượng dá»±ng ở gốc cây, đứng dậy quát lên rằng:
- Thằng quái nào? Mày ở đâu đến đây?
Dương Chí nghe tiếng biết là ngưá»i ở Quan Tây cùng xứ vá»›i mình, liá»n há»i lại rằng:
- Nhà sư ở chùa nào đến đây?
Nhà sư không nói năng chi cả, vác ngay thuyá»n trượng sư phụ xăm xăm ra đánh ngay luôn Dương Chí.
Dương Chí tức mình mà quát lên rằng:
- Thằng trá»c này vô lá»… thật, để ta đánh má»™t trận cho biết tay.
Nói Ä‘oạn múa Ä‘ao vào để đánh. Äôi bên đánh nhau trong khu rừng, có tá»›i 4, 5 mươi hiệp, mà không bên nào chịu kém bên nào.
Sau nhà sư lựa thế nhảy tót ra ngoài vòng mà quát lên rằng:
- Khoan tay đã.
Bên kia Dương Chí cũng dừng tay mà lại nghĩ thầm trong bụng rằng:
- Lão sư này ở đây đến mà thủ đoạn khá lắm, có lẽ ta đây cũng khó lòng địch được hắn chắc.
Bấy giá» nhà sư há»i Dương Chí rằng:
- Anh chàng mặt xanh kia, anh là ai?
- Ta là Äông Kinh Chế Sứ Dương Chí đây.
- Có phải là ngưá»i bán Ä‘ao ở Äông Kinh mà giết chết thằng Ngưu Nhị đó không?
- Không trông thấy kim ấn ở trên mặt ta đây à!
Nhà sư nghe nói cưá»i ầm lên mà rằng:
- Tưởng là ai? Té ra là bác, sao lại gặp ở đây?
Dương Chí nói:
- Tôi há»i khí không phải, hoà thượng là ai sao lại biết việc tôi bán Ä‘ao ở Äông Kinh?
Vị hoà thượng cưá»i mà đáp rằng:
- Tôi chính là quân quan ở Kinh Lược Lão Chung phá»§ Duyên An, là Lá»— Äá» Hạt đây, nhân vì ba cẳng tay đánh chết thằng Trấn Quan Tây Giả, lên phải lên núi NgÅ© Äài cắt tóc Ä‘i tu, sao ngưá»i ta thấy tôi có thích hoa trên sống vai, cho nên thưá»ng gá»i tôi là Hoa Hòa Thượng Lá»— Trí Thâm.
Dương Chí nghe nói cả cưá»i mà rằng:
- Nếu vậy thì ngưá»i cÅ©ng má»™t há»™i cả chứ đâu? Trong khi giang hồ, tôi vẫn được nghe tiếng sư huynh đến tu ở chùa Äại Tướng Quốc, thế mà bây giá» sao lại gặp đây?
Lỗ Trí Thâm nói:
- Chuyện tôi dài dòng lắm, khi tôi coi vưá»n rau Giải VÅ© ở chùa Äại Tướng Quốc; Gặp Báo Tá»­ Äầu Lâm Xung bị Cao Thái Úy toan giết hại, tôi vì giữa đưá»ng thấy sá»± bất bình, phải đưa anh ta đến Thương Châu để cứu cho thoát nạn. Dè đâu lúc trở vá» hai đứa công sai lại toan hót vá»›i Cao Cầu là chúng định giết Lâm Xung ở rừng Dã Trư, nhưng bị tôi cứu mất, nên chúng không thi hành được. Nhân thế Cao Cầu Ä‘em tâm thù ghét, cấm sư cụ chùa Äại Tướng Quốc không cho tôi ở đấy và lại sai ngưá»i đến để bắt tôi. Sau đó mấy đứa trong bá»n du đảng đến báo cho tôi biết, tôi tức mình cho má»™t nắm lá»­a đốt Giải VÅ© mà trốn Ä‘i nÆ¡i khác. Khi Ä‘i quanh quẩn vẩn vÆ¡ đến má»™t hàng rượu ở chá»— Thập Tá»± Pha Mạnh Châu, lại bị con mẹ đàn bà ở trong hàng ấy đánh thuốc mê, mà toan giết hại tính mạng. May sao lại có chồng hắn vá» nhà trông thấy tướng dạng và các đồ giá»i Ä‘ao thuyá»n trượng cá»§a tôi, thì lấy làm kinh ngạc, liá»n cứu cho sống lại và kết nghÄ©a anh em. Hai vợ chồng nhà ấy cÅ©ng có tiếng là hảo hán, trong đám giang hồ, ngưá»i chồng tên làThái Viên Tá»­ Trương Thanh, vợ là Mẫu Dạ Xoa Tôn Nhị Nương Ä‘á»u có can đảm nghÄ©a khí hÆ¡n ngưá»i. Tôi ở đấy được dăm hôm, nghe nói ở đây có chùa Bảo Châu trên núi Nhị Long có thể dung thân được, bèn từ giã hai vợ chồng nhà kia, mà định đến đấy để mà vào đảng. Ai ngá» những thằng ở trên núi nầy không chịu cho tôi ở đó, thành ra đôi bên sinh sá»± đánh nhau. Vá» sau sức nó yếu Ä‘uối, không thể nào địch nổi vá»›i tôi, liá»n đóng cả ba tòa cá»­a núi mà giữ riết ở trong nhà. Tôi tính quanh không thấy đưá»ng nào lên được, tức mình chưởi mắng suốt ngày, chúng cÅ©ng lặng yên không thằng nào thò mặt xuống, làm cho càng thêm căm giận trong lòng, chịu khoanh tay mà ngồi đợi ở đấy, chứ không có kế gì cho hả giận được?
Dương Chí nghe nói đến đó cả mừng liá»n dắt tay vào rừng quét chá»— đất sạch cùng ngồi nói chuyện vá»›i nhau suốt đêm.
Dương Chí lại đem chuyện từ khi đánh mất đá hoa cho đến lúc gặp vợ chồng Tào Chính thế nào, kể cho Lỗ Trí Thâm nghe rồi nói rằng:
- Bây giỠchúng nó giữ chặt sơn trại không chịu mở cửa ra, thì ta ở đây cũng là vô ích, vậy bất nhược ta hãy đến nhà Tào Chính để nghỉ ngơi, và sẽ bàn định xem sao?
Nói Ä‘oạn hai ngưá»i cùng ra mà tìm đến tá»­u Ä‘iếm Tào Chính. Khi tá»›i nÆ¡i Dương Chí trá» Lá»— Trí Thâm bảo cho Tào Chính biết, Tào Chính lấy làm vui mừng liá»n sai làm rượu cÆ¡m để thiết đãi hai ngưá»i, rồi cùng bàn chuyện đánh phá núi Nhị Long.
Tào Chính nói:
- Nếu đám ấy mà nó đóng chặt cá»­a không chịu ra, thì dẫu có tá»›i má»™t vạn quân mã cÅ©ng khó lòng đánh nổi, không cứ là hai ngưá»i. Vậy đám ấy chỉ có thể dùng mẹo mà phá má»›i được, chứ dùng sức thì không ăn thua.
Trí Thâm nói:
- Lúc tôi má»›i đến đấy còn tiếp nhau ở ngoài cá»­a, sao thấy hắn không chịu cho mình nhập bá»n, liá»n đá cho má»™t cẳng chân ngã lăn xuống đất, rồi định vào giết luôn má»™t thể! Bất đồ bị đám lâu la chạy ùa ra cứu Ä‘em vá» sÆ¡n trại, rồi đóng chặt cá»­a lại, tha hồ cho mình mắng nhiếc ở ngoài, nhất định không thằng nào ra nữa.
Dương Chí nói:
- Chá»— ấy đã là má»™t chá»— thú, thì hai ngưá»i chúng ta cùng đến đánh lấy có được không?
Lỗ Trí Thâm lắc đầu đáp rằng:
- Không thể nào mở được cửa mà lên, thì còn làm gì được.
Tào Chính nói:
- Tôi có một kế sách này, không biết các ngài có cho là phải không?
Dương Chí nói:
- Thế nào xin cứ nói cho chúng tôi nghe.
Tào Chính nói:
- Bây giá» Chế Sứ phải ăn mặc giả làm má»™t anh nhà quê, cÅ©ng như chúng tôi đây, Ä‘oạn rồi tôi cùng vợ và em vợ tôi vá»›i ngài Ä‘em các đồ thuyá»n trượng giá»›i Ä‘ao, đưa hòa thượng tá»›i cổng núi trói thòng lá»ng lại rồi bảo vá»›i bá»n kia rằng: "Nhà tôi mở hàng rượu ở gần đây có vị hòa thượng này vào uống rượu say nhừ say nhá»±t mà không chịu trả tiá»n, mồm còn nói lảm nhảm: Äịnh Ä‘i tìm ngưá»i đến đánh phá núi Nhị Long. Tôi nghe thấy vậy liá»n thừa lúc hòa thượng say bắt trói Ä‘em lên để ná»™p Äại Vương". Như thế tất là há» mở cá»­a, cho ta vào. Khi tá»›i nÆ¡i há»… gặp Äặng Long là tôi cầm đầu dây thòng lá»ng rút phăng ra, rồi đưa thuyá»n trượng cho hòa thượng, để mặc hòa thượng cùng ngài đánh cho nó má»™t mẻ, không còn trốn Ä‘i đâu được nữa, còn những tụi tẹp nhẹp bên dưới, thì thấy chá»§ chết là tá»± nhiên tất chúng phải hàng phục mình cả, kế ấy các ngài nghÄ© sao? Lá»— Trí Thâm cùng Dương Chí Ä‘á»u vá»— tay khen là diệu kế.
Äêm hôm ấy Tào Chính sắp sá»­a các đồ lương thá»±c, để Ä‘i đưá»ng và dá»± bị đâu đấy sẵn sàng tất cả. Sáng hôm sau cÆ¡m nước xong rồi, Trí Thâm đưa khăn gói hành lý để gá»­i ở nhà Tào Chính, rồi ba ngưá»i cùng vợ và em vợ Tào Chính và dăm bảy ngưá»i nhà nữa, cùng Ä‘i lên núi Nhị Long.
Khi Ä‘i tá»›i khu rừng gần đó, má»i ngưá»i Ä‘á»u cởi áo bá» xiêm, rồi lấy thừng trói thòng lá»ng Lá»— Trí Thâm lại, xong cắt hai tên ngưá»i nhà cầm đầy thừng để rong Ä‘i, Dương Chí đầu đội nón mê, mình mặc áo vải rách, tay cầm thanh Ä‘ao; Tào Chính vác cây thuyá»n trượng cá»§a Lá»— Trí Thâm, còn má»i ngưòi kia má»—i ngưá»i cầm má»™t cây gậy, mà dắt đùm Ä‘i lên núi.
Äến cá»­a núi đã thấy hai bên bày la liệt những cung nỠđại giá ở đó. Mấy tên lâu la ở trên cổng thấy bá»n ná» trói hoà thượng Ä‘em đến, thì vá»™i chạy vào báo cho chá»§ trại biết.
ÄÆ°á»£c má»™t lúc thấy hai tên đầu mục chạy ra chá»— gác bóp há»i rằng:
- Các anh ở đâu, đến đây làm gì? Bắt được lão sư ấy ở chỗ nào?
Tào Chính liá»n đáp rằng:
- Chúng tôi ngưá»i ở thôn gần đây, có mở má»™t ngôi hàng để bán, bá»—ng thấy lão hòa thượng này đến mua rượu uống mà không chịu trả tiá»n, rồi lại nói khoác rằng Ä‘inh vá» Lương SÆ¡n Bạc, rá»§ mấy nghìn ngưá»i đến phá núi Nhị Long, và tất cả các làng xóm ở đây. Chúng tôi thấy vậy, Ä‘em rượu ngon đổ thêm cho lão uống thật say má»m rồi trói lại, Ä‘em đến đây dâng ná»™p Äại Vương để tá» lòng thuận phục cá»§a chúng tôi, và trừ khá»i những tai ngại vá» sau nữa.
Hai tên đầu mục nghe nói mừng quớ lên mà rằng:
- Tốt lắm, các anh hãy đợi đấy, để tôi vào báo vá»›i Äại Vương.
Nói Ä‘oạn hai ngưá»i chạy vá»™i vào báo vá»›i Äặng Long, Äặng Long nghe báo cả mừng, liá»n sai giải lão sư lên trại để má»i ruá»™t moi gan nhắm rượu cho hả tấm lòng tức bá»±c.
Chúng lâu la vâng lệnh, ra mở cá»­a cho bá»n kia giải hoà thượng vào. Bầy giá» Dương Chí cùng lÅ© Tào Chính áp giải Lá»— Trí Thâm lên qua mấy tòa cá»­a, thấy đưá»ng lối quanh co, rất là hiểm trở. Hai bên núi cao quanh quất bao bá»c ngá»n chùa, thế núi nguy nga hùng tráng, khoảng giữa có má»™t núi con Ä‘i vào các cá»­a, trên cá»­a bày chất các đồ cung nỠđạn đá, cùng là gá»— súc gậy tre phòng bị rất là nghiêm mật.
Khi qua ba tòa nhà, vào tới trước chùa Bảo Châu, thấy ba tòa điện ngôn ở trên một miếng đất phẳng lì như mặt kính, xung quanh chấn gỗ làm thành.
Trước cổng chùa có bảy tám tên lâu la đứng gác, trông thấy bá»n kia giải Lá»— Trí Thâm vào thì trá» vào mặt mà mắng rằng:
- Thằng trá»c này hôm nỠđá Äại Vương ngã, hôm nay bị bắt đến đây, gá»i là xé xác ra làm trăm mảnh.
Lá»— Trí Thâm nghe vậy, cứ lặng in không nói năng chi cả. Vào tá»›i trong Ä‘iện, thấy Phật ở đấy, Ä‘á»u khiêng bỠđâu mất, khoảng giữa bày má»™t cái ghế chéo phá»§ gia hổ, có lÅ© tiểu lâu la vác roi đứng dàn hai bên. ÄÆ°á»£c má»™t lát tiểu lâu la má»i Äặng Phong ra ngồi trên ghế, rồi Tào Chính cùng Dương Chí giải Lá»— Trí Thâm vào trong thá»m.
Äặng Long lên tiếng há»i:
- Thằng trá»c kia hôm nỠđá ta má»™t cái Ä‘au tức bụng dưới, vẫn hãy còn sưng chưa khá»i, hôm nay hẳn có phen vào tay ta chứ.
Trí Thâm nghe nói trợn hai mắt tròn xoe mà thét lên rằng:
- Thằng khốn nạn không biết thân, còn thị hùng, mày chạy đâu được bây gi�
Vừa nói dứt lá»i thì hai ngưá»i nhà Tào Chính cầm dây thòng lá»ng, rồi rút phá»±t ra, cho Lá»— Trí Thâm vá»› lấy cây thuyá»n trượng ở tay Tào Chính, mà múa nhảy lên. Bên kia Dương Chí vất nón ra múa Ä‘ao xông vào, rồi Tào Chính cùng mấy tên ngưá»i nhà Ä‘á»u cầm gậy xông lên.
Äặng Long thấy vậy, vừa toan đứng dậy để chạy, thì đã bị Trí Thâm đánh cho má»™t trượng vỡ óc ra làm đôi mảnh, mà ghế chéo cÅ©ng gãy nát cả ra.
Các thủ hạ lâu la, bị Dương Chí đâm chết ba bốn tên, rồi Tào Chính quát lên rằng:
- Các ngưá»i mau đến mà đầu hàng, nếu đứa nào không theo thì lập tức chém hết cả bây giá».
Khi đó năm, sáu trăm lâu la, cùng mấy tay tiểu Äầu lÄ©nh ở đằng trước đằng sau chùa, Ä‘á»u kinh sợ hoảng hốt đưa nhau đến, mà đầu hàng suốt lượt. Äoạn rồi cho Ä‘em xác Äặng Long ra đằng sau núi để thiêu hoá. Nhất diện kiểm Ä‘iểm kho đụn, sá»­a sang nhà cá»­a, xem xét các đồ vật ở trong chùa, rồi mang rượu thịt ra ăn uống vá»›i nhau.
Từ đó Trí Thâm cùng Dương Chí giữ quyá»n sÆ¡n trại, đặt tiệc ăn mừng, rồi bầu mấy tên tiểu Äầu lÄ©nh để cai quản đám lâu la, Tào Chính thì đưa bá»n ngưá»i nhà vá» tá»­u Ä‘iếm.
Nước non riêng má»™t bầu trá»i,
Äêm thân trí khí ra ngoài cá» my.
Ngang tàng rõ mặt nam nhi,
Những phưá»ng luồn cúi kể chi từ rày!
Nói vá» lão Äô Quản cùng 11 tên Cấm binh khi ở Hoàng Nê Cương trở vá» tá»›i Bắc Kinh, liá»n vá»™i vàng vào trước sảnh Trung Thư, mà quỳ lạy để chịu tá»™i. Lương Trung Thư chưa biết đầu Ä‘uôi ra sao liá»n há»i rằng:
- Các ngươi Ä‘i đưá»ng nghe chừng khó nhá»c lắm, nào Dương Äá» Hạt ở đâu?
Chúng nghe há»i, bèn kêu lên rằng:
- Bẩm ân tướng, ngưá»i ấy là má»™t ngưá»i bá»™i nghÄ©a vong ân, không biết thế nào mà nói được! Khi ở đây bước chân ra Ä‘i được dăm bảy ngày tá»›i Hoàng Lê Cương gặp phải má»™t hôm khí trá»i nòng bức, anh em tìm vào khu rừng để nghỉ, dè đâu Dương Chí thông đồng vá»›i bảy ngưá»i cưá»ng đạo, giả trang làm lÅ© buôn táo, rồi Ä‘em bảy cổ xe Giang Châu đến đóng trước ở đó. Sau lại sai má»™t ngưá»i gánh rượu đến gạ bán cho chúng tôi, mà bá» thuốc mê vào đánh phản.Äoạn rồi Dương Chí cùng đám kia lấy hết cả đồ kim ngân châu báu mà trốn Ä‘i đâu mất. Hiện chúng tôi đã vào trình vá»›i quan Phá»§ Tế Châu, và lưu hai Ngu hầu ở đó, để chá» xem tin tức, còn anh em xin vá» báo để ân tướng.
Lương Trung Thư nghe nói cả kinh mà mắng rằng:
- Quân chó má, nó là má»™t tên tù tá»™i đến đây, ta đài cá»­ cho nó, ai ngá» lại dám lưá»ng thầy phản bạn, Ä‘ang tay làm việc bất nhân bất nghÄ©a như thế? Nếu ta bắt được nó phen này thì tất là xé thây ra làm muôn mảnh muối cam.
Nói Ä‘oạn lập tức bảo gá»i phòng giấy lên, bảo công văn há»a tốc đưa sang Tế Châu, và viết má»™t phong thư bắt đưa ngay sang Äông Kinh, để trình cho Thái Sư được biết.
Cách ít bữa Xài Thái Sư nhận được gia thư của Lưu Trung Thư đưa tới, bóc ra xem lấy làm kinh ngạc mà rằng:
- Những quân trộm cướp bây giỠto gan thật? Năm ngoái chúng đã lấy các đồ lễ vật mừng của con rể mình, đến năm nay chúng lại làm luôn chuyến nữa, như thế thì để làm sao yên được?
Liá»n sai thảo má»™t Ä‘oạn công văn phái má»™t tên thân mật trong phá»§, lập tức sức cho quan Phá»§ Tế Châu phải bắt ngay các tên giặc cướp đó, Ä‘em vỠđể ná»™p.
Quan Phủ Tế Châu từ khi nhận được văn thư của Lương Trung Thư ở Bắc Kinh đưa đến, trong bụng đã lo sợ ngay ngáy chưa biết làm sao, mà liệu lý cho xong! Chợt đâu lại thấy lính vào báo rằng:
- Có ngưá»i thân mật trong phá»§ Hoa Thái Sư ở Äông Kinh đưa công văn đến hầu.
Truy phá»§ nghe báo trong lòng càng kinh sợ hoảng hốt, chắc là cÅ©ng vì má»™t việc lá»… sinh nhật chi đây? Liá»n tức ra công đưá»ng để tiếp ngưá»i nhà trong phá»§ Thái Sư.
Bấy giá» Tri Phá»§ nói vá»›i ngưá»i đưa giấy rằng:
- Việc này từ khi hạ quan tiếp được giấy báo cá»§a Ngu Hầu đưa đến thì đã lập tức sai ngưá»i Ä‘i tróc nã cưá»ng đạo, nhưng chưa thấy tăm hÆ¡i đâu cả. Hôm ná» bên quan Lưu Thú lại sai ngưá»i đưa giấy sang thôi thúc ở đây, tôi lại phải bắt Huyện úy cùng Tập bá»™, Quan sát Ä‘á»u phải hết sức truy tầm các ngả, mà cÅ©ng chưa bắt được ai? Vậy việc này hạ quan xin hết sức truy nã, nếu hÆ¡i thấy có chút tăm hÆ¡i nào, sẽ xin vào tận tướng phá»§ để bẩm vá»›i Thái Sư được biết.
Ngưá»i kia nói:
- Tôi đây là ngưá»i nhà tâm phúc cá»§a Thái Sư, nay vâng mệnh quan Thái Sư ra đây, chỉ cốt bắt được phạm nhân, rồi cùng vá» má»™t thể. Khi bước chân ra Ä‘i, Thái Sư dặn Ä‘i dặn lại, thế nào cÅ©ng phải lưu lại ở phá»§ đây, để quan Phá»§ bắt cho kỳ được bảy tên hàng táo, má»™t tên buôn rượu và má»™t tên quan quân bá» trốn là Dương Chí, hạn trong mưá»i ngày, phải giải vá» Äông Kinh ngay lập tức. Nhược bằng trong mưá»i ngày mà tra cứu không ra, thì có lẽ quan lá»›n cÅ©ng phải ra Sa Môn Äảo má»™t phen, còn chúng tôi cÅ©ng khó lòng vỠđược phá»§ Thái Sư, mà cÅ©ng chưa biết tính mệnh ra sao nữa. Xin quan lá»›n xem giấy cá»§a Thái Sư đây thì biết.
Quan Phá»§ xem xong thì kinh sợ vô cùng, lập tức truyá»n gá»i các viên Tập đến để bàn há»i. Bấy giá» có má»™t ngưá»i tên là Hà Äào vâng mệnh đến trước công đưá»ng, Tri Phá»§ liá»n há»i rằng:
- Việc bắt bá»n cướp ở Hoàng Nê Cương có phải nhà ngươi đảm nhận không?
Hà Äào đáp:
- Bẩm tướng công, từ khi Hà Äào này nhận việc ấy tá»›i nay, đêm nghÄ© ngày lo; sai những ngưá»i sành sá»i thạo việc, Ä‘i đến tận Hoàng Nê Cương để dò xét, hiện nay đã mấy phen đánh đập quở trách chúng, nhưng cÅ©ng chưa dò thấy tung tích đâu cả. Việc này thá»±c chúng tôi không dám trá»… nãi, song không có thể mà dò xét cho ra được.
Quan Phủ nghe nói quát lên rằng:
- Nói lạ! Trên dá»… dàng thì dưới lại lưá»i biếng, ta từ khi đỗ Tiến SÄ© đến nay, làm nên má»™t chức Tri Phá»§ ở đây, cÅ©ng không phải là dung dị, thế mà quan Thái Sư còn ra lệnh đây, hạn trong mưá»i ngày, nếu không tầm nã cho ra, thì không những mất quan, có lẽ đến đầy Sa Môn Äảo cÅ©ng nên, các ngươi đã là má»™t ngưá»i giữ chức Tuần Bá»™, mà không hết sức làm việc, để cho liên lụy đến ta, vậy ta hãy Ä‘em đày các ngươi Ä‘i má»™t xứ rất xa, nhạn bay không tá»›i xem sao?
Nói Ä‘oạn rồi liá»n gá»i thợ thích chữ phát vãng vào mặt Hà Äào, bá» trống chá»— tên châu quận để Ä‘iá»n vào sau, rồi lại thét lên mà bảo rằng:
- Nếu ngươi không bắt được đám cướp ấy, thì quyết nhiên là tội nặng đến thân, không sao tha được.
Hà Äào vâng lá»i Tri Phá»§, rồi lá»§i thá»§i Ä‘i xuống phòng CÆ¡ Mật bàn việc vá»›i bá»n công sai. Bá»n công sai thấy Hà Äào như vậy, thì anh nào anh nấy, Ä‘á»u tẩn mẩn như tên xuyên má» nhạn, câu mắc mang nheo, không còn biết nói năng sao được! Hà Äào thở dài bảo vá»›i chúng rằng:
- Má»i lúc bình thưá»ng các anh vẫn đến đây để tảo tiá»n, phung phí, sao đến ngày nay có việc như thế này, chỉ thấy các anh im thin thít cả, như thế là nghÄ©a gì?
Các anh có thương đến cái kim ấn ở trên mặt tôi đây không?
Chúng đồng thanh nói rằng:
- Quan Sát Æ¡i! Chúng tôi có phải là cá» gá»— gì mà không biết! Nhưng khốn vì cái bá»n buôn táo ấy, chẳng qua là bá»n cưá»ng nhân ở nÆ¡i non xanh rừng rậm Ä‘i đâu qua tá»›i đó, chợt thấy kim ngân châu báu thì há» cướp chia nhau, rồi lại tản vá» sÆ¡n trại, như thế thì còn bắt làm sao được há»! Dù cho có biết nữa, cÅ©ng chỉ đến nhìn há» mà thôi chứ gì?
Hà Äào chưa nghe thấy bá»n ấy nói, thì trong bụng còn phiá»n não năm phần, đến khi nghe há» nói, thì lại phiá»n não lên gấp mưá»i phần, rầu rÄ© bước ra phòng giấy rồi lên ngá»±a vá» nhà. Khi vá» tá»›i nhà dắt ngá»±a ra tàu buá»™c vào tàu ngá»±a, rồi má»™t mình vÆ¡ vẩn băn khoăn rất chiá»u buồn bã.
Ngưá»i vợ thấy vậy liá»n há»i rằng:
- Chẳng hay phu quân ngày nay làm sao mà buồn bã như vậy?
Hà Äào thở dài đáp rằng:
- Chỉ vì cái việc tôi nói má»i hôm, là việc cướp ở Hoàng Nê Cương, nó lấy mất 11 gánh kim ngân châu báu cá»§a Lương Trung Thư mà truy tầm mãi không ra, cho nên khổ não đến mình đó thôi! Äá»i ngưá»i nghÄ© cÅ©ng éo le, như mình làm việc vua việc quan, kiếm được miếng ăn đã là vất vả, thế mà những tụi bên trên thì cao lương chung đỉnh, no béo cả há» lẫn hàng, lại còn sinh sá»± lá»… ná» kia, những là sinh nhật vá»›i sinh thá»i, làm cho tá»± nhiên vô cố cÅ©ng náo động cả dân gian, mà phiá»n nhiá»u đến ngưá»i vô tá»™i, nào có phải là việc dân việc nước cho cam! Äây bây giá» chữ đã thích trên mặt đây, nếu nay mai không truy nã được ngay bá»n cướp ấy để giải vá» Äông Kinh, thì tính mạng mình cÅ©ng chưa biết ra thế nào đó.
Ngưá»i vợ nghe nói lắc đầu mà rằng:
- Thế thì biết làm thế nào được! Có cách gì bây giỠkhông?
Khi ấy vợ chồng Ä‘ang than thở, bá»—ng thấy ngưá»i em là Hà Thanh đến. Hà Äào bảo vá»›i em rằng:
- Äến đây làm gì đấy? Sao không Ä‘i đánh bạc mà lại đến đây?
Ngưá»i vợ biết ý, liá»n vẫy Hà Thanh xuống nhà dưới, dá»n cÆ¡m rượu lên, để má»i Hà Thanh ăn uống.
Hà Thanh có ý không bằng lòng mà rằng:
- Ca Ca khinh tôi quá! Tôi không ra gì cÅ©ng là em ruá»™t cá»§a Ca Ca mà Ca Ca có thế nào Ä‘i nữa, cÅ©ng là anh ruá»™t tôi, tôi có Ä‘iá»u gì làm nhục đến Ca Ca, mà lại cho tôi ăn uống thế này?
Ngưá»i chị dâu nói:
- Chú không biết, bụng anh bây giỠđương có sự không vui đấy!
- Ca Ca ngày nào cÅ©ng kiếm tiá»n kiếm bổng Ä‘em vỠđây, anh em không há» ai quấy nhiá»…u, còn có chuyện gì mà không vui?
- Nào chú có biết đâu, hôm ná» vì có bá»n bảy ngưá»i buôn táo ở Hoàng Nê Cương cướp lấy lá»… vật cá»§a Lương Trung Thư, đưa vào mừng sinh nhật Xái Thái Sư ở Äông Kinh, đến nay quan Phá»§ Tế Châu vâng lệnh Thái Sư, ra hạn mưá»i hôm phải bắt cho kỳ được, bằng không tất phải Ä‘i đày ở nÆ¡i khốn khổ, chú không trông thấy chữ thích ở trên mặt anh đó sao? Chú tính như thế thì còn vui vẻ gì mà uống rượu vá»›i chú thế nào được? Thôi, chú cứ xÆ¡i cÆ¡m rượu Ä‘i, đừng nên trách anh ấy nữa!
Hà Thanh nghe nói thì gật gù mà đáp rằng:
- Phải, tôi có nghe loáng thoáng thấy hỠnói có việc cướp ấy, nhưng không biết đích xác rằng nó cướp ở đâu?
- Ấy chính ở Hoàng Nê Cương đấy!
- Thế thì bá»n cướp ấy là bá»n thế nào?
- Chú say rượu sao? Tôi vừa nói vá»›i chú là bảy ngưá»i há» buôn táo đó mà.
Hà Thanh nghe nói cưá»i ha hả mà rằng:
- Tưởng là ai, chẳng ra là bá»n buôn táo đó. Nếu vậy việc gì mà phiá»n? Sao không sai ngưá»i Ä‘i để bắt?
- Chú nói thế thì cũng phải lắm, nhưng bắt ở đâu được mà bắt?
Hà Thanh lại cưá»i mà đáp:
- Tẩu Tẩu lo làm gì? Má»i lúc binh thưá»ng Ca Ca vẫn năng Ä‘i lại vá»›i bá»n rượu chè cá thịt mà không biết đến anh em, cho nên đến lúc hữu sá»± má»›i không biết đâu mà bắt được. Ví bằng mà má»i khi Ca Ca lại thỉnh thoảng cho anh em được chén rượu, thì bá»n cướp ranh ấy làm gì mà truy nã không ra?
Vợ Hà Äào ngạc nhiên mà há»i rằng:
- Vậy chú có biết đưá»ng lối cá»§a há» không?
Hà Thanh cưá»i rằng:
- Thôi cứ để Ca Ca khi nào nguy hiểm đến nơi, bấy giỠsẽ liệu có cách gì cứu được hay chăng?
Nói xong đứng dậy toan Ä‘i, vợ Hà Äào cố giữ lại má»i uống mấy chén rượu, rồi chạy ra bảo cho chồng biết.
Hà Äào nghe vợ nói, liá»n chạy vào mà bảo em rằng:
- Em biết tụi giặc ấy ở đâu, sao không cứu giúp ta?
Hà Thanh đáp:
- Tôi có biết đâu, tôi nói chuyện đùa cho vui đấy thôi, em cứu thế nào Ca Ca mà cứu?
- Thôi, sao em lại lãnh đạm như thế, em phải biết bụng ta đối vá»›i em là tá»­ tế, chá»› nên nghÄ© đến những Ä‘iá»u ná» tiếng kia, mà cứu lấy tính mạng cho ta má»›i được.
- Ca Ca thiếu gì những ngưá»i làm việc mắt nhanh tai sáng, xưa nay có kể đến hai ba trăm ngưá»i, lại không giúp đỡ được Ca Ca hay sao?
- Em Æ¡i! Em đừng nói như thế, em biết đưá»ng lối rồi, can chi còn phải nhưá»ng ai? Em cứ báo cho ta biết rồi ta sẽ có cách Ä‘á»n Æ¡n em, đừng sợ thiệt.
- Tôi biết gì mà bảo cho Ca Ca?
Hà Äào lại nói:
- Em không nên chá»c tức ta, em phải nghÄ© tình máu má»§ má»›i được.
Hà Thanh đáp:
- Nhưng mà cÅ©ng không vá»™i gì, cứ để đến lúc nguy sắp bấy giá» tôi sẽ bảo anh, để bắt bá»n cướp ranh ấy.
Vợ Hà Äào nghe vậy liá»n bảo rằng:
- Chú Æ¡i! Chú phải nghÄ© đến tình cốt nhục mà cứu anh má»›i được. Hiện Thái Sư sức giấy ra truy nã phạm nhân, việc ấy là việc to tày trá»i, sao lại gá»i là bá»n cướp ra được?
Hà Thanh cưá»i ngất mà nói:
- Tẩu tẩu Æ¡i! Tẩu tẩu không biết, tôi đây chỉ vì đánh bạc, mà bị Ca Ca đánh mắng đã bao phen, cho nên chỉ sợ Ca Ca mà không dám can thiệp đến. Má»i khi có rượu có thịt thì chỉ vui thú vá»›i những ai ai, mà tá»›i nay có việc má»›i biết anh em đấy nhỉ?

Má»›i hay:
Khi vui vui những đâu đâu,
Tới khi hoạn nạn mới cầu anh em.
Ai ơi! Thử ngẫm mà xem,
Nhân tình như thế bạc Ä‘en chăng Ä‘á»i?
Hà Äào nghe Hà Thanh nói có ý phẫn uất, liá»n lấy ra mưá»i lạng bạc để lên mà bảo rằng:
- Em hãy cầm lấy món tiá»n này tiêu tạm, rồi sau khi bắt được cướp anh sẽ hậu thưởng cho.
Hà Thanh cưá»i mà đáp rằng:
- Ca Ca thá»±c là. Nếu tôi lấy món tiá»n này chẳng hóa ra tôi bắt chẹt Ca Ca hay sao? Không nên lấy tiá»n mà nhá»­ tôi, nếu Ca Ca làm thế, thì không khi nào tôi nói nữa. Có phải là Ca Ca có lòng tá»­ tế, thì tôi sẽ nói cho Ca Ca nghe, chứ đừng mang tiá»n ra mà lòe tôi như thế.
Hà Äào nói:
- Tiá»n ấy là cá»§a quan trên treo giải thưởng đấy, em đừng nên từ chối, hãy nói thá»±c cho ta biết bá»n ấy nó ở đâu?
Hà Thanh vỗ vào đùi mà nói rằng:
- Bá»n cướp ấy, tôi đã tróc cả ở trong túi này chứ đâu?
Hà Äào kinh ngạc nói rằng:
- Em nói lạ! Làm thế nào mà bá»n cướp lại ở trong túi được?
Hà Thanh nói:
- Ca Ca mặc tôi, nó ở cả trong túi tôi đây rồi, Ca Ca cứ cất tiá»n Ä‘i, không nên Ä‘em ra để làm mồi nưa.
Má»›i hay:
Mấy anh phỗng đá ngồi trên,
Äã không ích nước lại thêm lụy ngưá»i.
Túi tham vét sạch cá»§a Ä‘á»i,
Giả danh quân quốc làm mồi ấm no.
Vẽ hươu vẽ vượn trăm trò,
Chẳng hay đục nước béo cò hay chi?
Rồi đây binh biến bất kỳ,
Muôn dân đồ thán tội thì tại ai?
Lá»i bàn cá»§a Thánh Thán:

Má»™t bá»™ sách sắp vÆ¡ vét cá»§a 108 ngưá»i, để chứa cả vào SÆ¡n Bạc, mà phải đưa từng ngưá»i má»™t, vào Thá»§y Äình cá»§a Chu Quý, từng ngưá»i vào ăn uống ở nhà hàng, từng ngưá»i phải bắn tên hiệu, và từng ngưá»i phải dẫn quan đò...như kẻ bán gạo lại miệng đếm tay nhặt từng hạt gạo má»™t, thì bao giá» cho xong? Nếu chép từng ngưá»i má»™t Ä‘i đến như Lâm Xung kia, thì sao gá»i là văn cá»§a tài tá»­ chép. Xét từ khi trá»i sinh Thạch Kiệt, để tá»›i ngày ghi tên há» mà xem, thì 108 ngưá»i kia, đã lần lượt tá»›i Lương SÆ¡n Bạc vậy. Song le má»›i đầu Ä‘i đến SÆ¡n Bạc kia, lần lượt diá»…n ra, còn ví như những hạt châu to nhá», chứa đựng cả vào má»™t mâm ngá»c vậy, có còn tản tác xa gần, chưa thể nhặt ngay hết để cùng được! Vì lúc đầu nào phải má»™t tay hai tay nhặt hết để cùng bày, đối vá»›i việc ấy, tác giả tả dần dà, như bày đặt thứ tá»±, nhân đó mà chợt cấu tứ lạ lùng, mà nói đến hai chàng Dương, Lá»—, còn giấu ở Nhị Long SÆ¡n, đợi sau then chốt mở ra, thừa thế mà động, như tiếng sấm vang phá vách, bay nhanh tá»›i vậy. Hỡi ôi! Lá»i xưa có nói: Thợ giá»i khổ tâm, thá»±c không sai vậy.
Lá»— Äạt là má»™t nghiệt long, Dương Chí cÅ©ng là má»™t nghiệt long, hai con nghiệt long cùng ở má»™t nước, thì tranh má»™t Bảo Châu, sao cho khá»i được? Tác giả vốn biết sâu như thế, nên trước Ä‘oạn văn này, tả hai ngưá»i cùng ở Quan Tây, để mong lấy tình hương lý, tuy rằng lấy hai chàng Dương; Lá»—, mà mong ở cá»› cùng hương lý để hợp nhau, thì cÅ©ng khó thay! Vì rằng lấy cá»› hai ngưá»i Dương, Lá»— cùng má»™t quê hương để mà hợp tác, thì sao đẻ ở Quan Tây, lại không sống chết ở Quan Tây? ? ? Lại bá» nÆ¡i chôn rau cắt rốn mà đến đất này? Äã bá» nÆ¡i chôn rau cắt rốn mà đến đất này, thì còn nghÄ© đến hai chữ Quan Tây, để buá»™c nhau hợp tác, thế là đã coi thưá»ng nÆ¡i sinh đẻ, còn trói buá»™c sao cho nổi hai Rồng? Chuyện đâu đáng kể? Tác giả vốn biết như thế, má»›i bảy ra chàng Thao Äao Tào Chính, tả ra là môn đệ Lâm Xung Tào Chính như kẻ giữ thừng trong tay, kết chặt lại Dương, Lá»—, khiến hai con rồng dữ thò đầu cá»±a Ä‘uôi, không làm sao tháo ra bỠđược! Không là gì? Quái vật thiên hạ, phải có Quái bảo thiên hạ giữ gìn. Äá»c tá»›i hồi này, thì phải biết tá»›i Lâm Xung làm chiếc Khóa vàng cá»§a vua Võ vậy.
Nãy ta nói trong hồi này, tuy không tả Lâm Xung, vì muốn giữ hai con Rông dữ, phải có chiếc Khóa vàng cá»§a vua Võ, sở dÄ© có Lâm Xung làm ngưá»i cương lãnh má»™t hồi, bàn ra thấy rõ. Nay ta muốn há»i thá»­ độc giả Thá»§y Há»­ khắp trong thiên hạ, cÅ©ng từng biết trong hồi này. Vì ngưng lại hai Rồng, làm ra có Rồng (Äặng Long), vì cần má»™t khóa, làm ra có khóa (đóng chặt sÆ¡n trại), vì cần má»™t kẻ liên hệ, làm ra má»™t kẻ liên hệ (Tào Chính) đó chăng? Äức Khổng nói: Nhắc đến má»™t góc, mà không biết Ä‘em ba góc kia quay lại; thì còn nói làm gì? Thế mà ta vẫn cứ nói ra cho thấy, ôi Dương, Lá»— cả hai cùng ở chùa Bảo Châu đã rồi, ngày sau lại có Võ Tòng tá»›i nữa, thì Lá»— Äạt đã má»™t nghiệt long, Võ Tòng cÅ©ng má»™t nghiệt long, Lá»—, Dương liên hệ đã có Lâm Xung, Tào Chính là tay ràng buá»™c; Còn Lá»—, Võ hợp nhau lấy ai liên hệ? Xét đến Lõ Äạt tá»± thuật việc ở Mạnh Châu đầu độc, tuy chưa thá»±c sá»±, song đã má»™t lần nói ra từ miệng Lá»— Äạt, lại má»™t lần sau nói ra ở miệng Trương Thanh, mối liên hệ vậy, sau này Lá»—, Võ tuy chưa gặp nhau lần nào, mà rồi cả hai cùng Ä‘i đến Ä‘iếm Trương Thanh, thì dây liên hệ đã ở trong tay Trương Thanh lâu rồi, vậy Trương Thanh sau đó, cÅ©ng như Tào Chính ngày nay, nói rằng Trương Thanh cÅ©ng như Tào Chính, đã thá»±c có ngưá»i liên hệ, có kẻ giữ ràng, sá»± thá»±c như thế, bởi chưa Ä‘á»c kỹ hết. Xem như Lá»— Äạt thuật vá»›i Trương Thanh rằng xem giá»›i Ä‘ao ta kính khiếp, đến sau Trương Thanh tặng Võ Tòng thì rằng, ta có hai khẩu giá»›i Ä‘ao, đấy cÅ©ng má»™t vật kia làm má»™t chí này rõ vậy. Lá»— Äạt có giá»›i Ä‘ao, còn thêm thuyá»n trượng, Võ Tòng cÅ©ng giá»›i Ä‘ao, còn thêm xương ngưá»i ...Äó tác giả khéo nhuá»™m thêm gián sắc, làm lóe mắt ngưá»i, nếu chả tin, thì đợi xem Võ Tòng qua bá» Thập Tá»±, cùng vợ chồng Trương Thanh uống rượu đến tối, bá»—ng không nảy má»™t giá»›i Ä‘ao, hằng làm kinh thưởng, Äó! Äoạn văn trước vá»›i Ä‘oạn văn sau, Ä‘á»u không liên thuá»™c, là cá»› làm sao? Hỡi ôi! Äá»c sách cứ theo sách mà Ä‘á»c, đâu phải là kẻ Ä‘á»c sách? Lại còn quái lạ Thánh Thần mà mà hẹn lấy thì giỠư?
Khi Dương Chí má»›i vào Ä‘iếm Tào Chính, chẳng ngá» có vợ Tào Chính, tá»± khi Dương Chí vào Ä‘iếm Tào Chính, má»›i tả ra vợ Tào Chính, để diá»…n xuất bản văn sau, ngòi bút lôi thôi, vốn không dừng được. Vì trong lòng tác giả muốn cho hai chàng Dương, Lá»— gặp nhau, buá»™c bằng Lâm Xung, giữ ở Tào Chính, sau lại muốn cho hai chàng Lá»—, Võ gặp nhau, cÅ©ng buá»™c bằng giá»›i Ä‘ao, giữ ở Trương Thanh, như trên đã nói. Thế mà việc xảy ra sau cách ít nhiá»u hồi, những ngưá»i xem sách, mắt còn nhá» như hạt đậu, chưa qua hàng mấy chục tá», mà được biết lòng văn soi sáng, rất lạ rất ngang, cho nên tác giả muôn phần không biết làm sao, phải tả trước trong Ä‘iếm Tào Chính, thêm má»™t đàn bà, để đối vá»›i chuyện trong Ä‘iếm Trương Thanh sau này, cho văn sau thêm vẻ kỳ quan, thá»±c là cái tài cá»§a tài tá»­, như năng lá»±c Hóa công.
Má»™t đôi Dương, Lá»— gặp nhau, lấy Quan Tây thông khí, má»™t đôi Lá»—, Võ gặp nhau, lấy xuất gia đậu cÆ¡, Ä‘á»u là ngại văn chương chẳng nên thiên Ä‘oạn vậy.
Äá»c đến cuối hồi, bá»—ng đâu có chuyện Hà Thanh báo tin, có khóc, có cưá»i khiến ngưá»i thiên hạ không em Ä‘á»c đến phải thương tâm, ngưá»i có anh em Ä‘á»c đến cÅ©ng thương tâm, ai bảo viết sá»­ không có ý văn khuyên dạy cho Ä‘á»i?
Tài sản của tarta12a

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #17  
Old 16-04-2008, 11:12 PM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Hồi 17

Mỹ Nhiêm Công dùng mẹo lừa Sáp Sí Hổ:
Tống Công Minh vì tình thả Tiá»u Thiên Vương




Bấy giá» Hà Äào nghe em nói, thì bán tín bán nghi, liá»n nói luôn rằng:
- Tiá»n nầy là tiá»n quan trên treo thưởng, em cứ cầm lấy, rồi sẽ có trá»ng thưởng vá» sau. Bây giá» em hãy nói cho anh biết bá»n kia ở trong túi là thế nào?
Hà Thanh thong thả móc ra một tập giấy, rồi trỠmà bảo anh rằng:
- Bá»n cướp ấy ở đây tất cả...
- Làm sao lại viết vào đấy?
- Chẳng dấu gì ca ca: Dạo trước vì tôi có thua bạc, không còn má»™t đồng nào trong túi, sau có bá»n con bạc rá»§ đến thôn An Lạc, cách ngoài cá»­a Bắc chừng 15 dặm, tá»›i má»™t khách Ä‘iếm há» Vương, để đánh chÆ¡i vá»›i há», nhân bấy giá» có giấy quan sức, phàm các hàng cÆ¡m phải đóng sổ biên tên tuổi quê quán những hành khách qua trá», và phải cho rõ là Ä‘i đâu, làm việc gì, để bất thần quan tư khám xét, và má»™t tháng Ä‘em trình sở tại má»™t lần. Nhưng vì Tiểu nhị ca không biết chữ nên phải nhá» tôi viết giúp há»™ trong ná»­a tháng trá»i. Má»™t hôm vào khoảng mồng ba tháng sáu, chợt có má»™t bá»n bảy ngưá»i buôn táo, kéo bảy cá»— xe Giang Châu đến nghỉ ở hàng. Trong bá»n ấy tôi biết má»™t ngưá»i Ä‘i đầu là Tiểu Bảo Chính ở thôn Äông Khê, vì dạo trước có má»™t ngưá»i con bạc đã dẫn tôi đến nhà ông ta má»™t lần. Khi tôi mang sổ ra há»i tên hỠđể biên, thì có má»™t ngưá»i râu ba chòm mặt trắng bệch chạy đến mà nói vá»›i tôi rằng: "Chúng tôi ngưá»i há» Lý, ở Hào Thôn, buôn táo vá» Äông Kinh". Tôi nghe vậy cÅ©ng biên vào sổ, song trong lòng thì hÆ¡i lấy làm ngá». Äến hôm sau chá»§ Ä‘iếm đưa tôi Ä‘i đánh bạc, tá»›i má»™t chá»— ngã ba đưá»ng, lại gặp anh lạ mặt gánh đôi thùng đến đó, tôi không biết hắn là ai. Sau thấy chá»§ Ä‘iếm gá»i mà bảo rằng: "Bạch đại lang Ä‘i đâu đó? " Bấy giá» ngưá»i kia đáp rằng: "Tôi có gánh dấm, Ä‘em vào làng bán đây ". Chá»§ Ä‘iếm lại quay lại bảo tôi rằng: "Anh ấy là Bạch Nhật Thá»­ Bạch Thắng, là má»™t tay con bạc đấy". Tôi nghe nói cứ an tâm như vậy. Sau thấy đồn ầm Ä© lên rằng: Trên đồi Hoàng Nê Cương, có bá»n buôn táo đánh thuốc mê lÅ© công sai mà cướp đồ lá»… sinh nhật, bấy giá» trong bụng tôi Ä‘oán chắc là lÅ© ấy chứ chẳng sai. Nay muốn biết Ä‘oan đích thì chỉ bắt tên Bạch Thắng đến đó là có thể tra ngay ra được. Cái nầy là tập sổ tay riêng cá»§a tôi, tôi sao chép lấy ở đấy.
Hà Äào nghe nói cả mừng, lập tức dẫn Hà Thanh vào trình vá»›i Tri phá»§. Tri phá»§ gá»i Hà Thanh vào nhà trong há»i hết đầu Ä‘uôi má»i lẽ, phái tám tên công sai cùng vá»›i Hà Äào, Hà Thanh Ä‘i ngay đến nhà hàng rượu ở thôn An Lạc, để bắt đưa đến nhà Bạch Thắng.
Bấy giá» vào khoảng đầu trống canh ba, mấy ngưá»i đưa nhau đến nhà Bạch Thắng, ngưá»i chá»§ hàng đánh lừa để gá»i ngưá»i nhà ra mở cá»­a. Vào trong nhà thấy Bạch Thắng đương nằm rên rỉ trên giưá»ng, sau há»i ngưá»i vợ má»›i biết là hắn Ä‘ang bị sốt. Khi dá»±ng Bạch Thắng dậy thấy sắc mặt cá»§a hắn ná»­a hồng ná»­a trắng, chúng liá»n thừng trói lại, mà quát há»i rằng:
- Ở Hoàng Nê Cương làm việc gì có biết không?
Bạch Thắng giả làm không biết và không chịu nhận. Chúng lại tra khảo ngưá»i vợ Ä‘á»u chối cả.
Vá» sau đám công sai đánh đóm Ä‘uốc Ä‘i tìm tang vật khắp cả má»i nÆ¡i, chợt thấy ở gầm giưá»ng có chá»— đất không phẳng, chúng bèn đào lên để xem.
Vừa đào được ba thước đất, thì chúng bá»—ng kêu reo ầm Ä© rồi lôi lên má»™t bá»c kim ngân ở đó. Äoạn rồi bắt hai vợ chồng Bạch Thắng và mang các đồ tang vật ấy, mà há»a tốc giải vá» Tế Châu.
Sáng hôm sau quan phá»§ Ä‘em ra tra há»i căn nguyên, Bạch Thắng nhất định không chịu xưng xuất cho Tiá»u Cái. Tri phá»§ cả giận sai đánh bắn máu tươi ra, mà quát lên rằng: - Thằng đầu đảng, đây đã biết đích xác là Tiá»u Bảo Chính ở thôn Äông Khê huyện Vận Thành, mày còn chối làm sao được nữa? Có muốn sống thì thú thá»±c sáu tên kia ra, kẻo roi vá»t khổ thân.
Bạch Thắng biết không sao chối nổi, liá»n thở dài má»™t tiếng mà công nhận rằng:
- Việc ấy tôi chỉ biết có Tiá»u Bảo Chính là đầu đảng, đến rá»§ Bạch Thắng Ä‘i gánh rượu, còn sáu ngưá»i kia không biết là ai cả.
Tri phá»§ nghe nói truyá»n rằng:
- Nếu vậy thì bắt tên Tiá»u Bảo Chính đến đây, sẽ bắt được sáu tên kia có khó gì?
Nói Ä‘oạn sai lấy gông tá»­ tù nặng 20 cân gông Bạch Thắng lại, và Ä‘em vợ giam vào má»™t nhà giam đàn bà, rồi cho thảo công văn cho Hà Äào Ä‘em hai mươi tên công sai nhanh nhẹn Ä‘i sang ngay Vận Thành, để hiệp đồng vá»›i bản huyện Ä‘i bắt Tiá»u Bảo Chính.
Lại sai hai tên Ngu hầu của Lương phủ, cùng đi với Hà Quan Sát; để nhận mặt mà bắt sáu tên kia.
Hà Quan Sát vâng lÄ©nh các ngưá»i rồi lập tức ra Ä‘i. Sang đến huyện Vận Thành, cho hai tên Ngu Hầu và bá»n công sai vào nghỉ ở má»™t hàng cÆ¡m, rồi giắt má»™t ít tiá»n và hai tên theo hầu, để vào huyện trình công văn. Khi vào đến phòng giấy, thì quan Huyện vừa tan buổi hầu sá»›m, Hà Äào bèn Ä‘i ra má»™t cá»­a hàng nước ở trước cá»­a Huyện, để uống nước và ngồi đợi.
Hà Äào há»i ngưá»i hàng nước rằng:
- Trong huyện bây giỠlàm sao mà vắng tanh như thế?
Nhà hàng đáp:
- Trong ấy vừa má»›i tan hầu xong, các ngưá»i làm việc còn Ä‘i ăn uống, cho nên chưa ai đến cả.
Nhà hàng trỠsang cổng huyện mà nói rằng:
- Kìa ông Ãp Ty hôm nay đây kia.
Hà Äào ngẩng nom lên thì quả nhiên có má»™t ngưá»i Ãp Ty ở trong huyện đương lững thững Ä‘i ra. Ngưá»i ấy há» Tống tên là Giang, biểu tá»± là Công Minh, con thứ ba, nguyên quán ở Vận Thành, mặt Ä‘en, ngưá»i thấp, thưá»ng gá»i là Hắc Tam Lang Tống Giang, lại có tiếng là ngưá»i hiếu để, bình sinh trá»ng nghÄ©a khinh tài, ai cÅ©ng gá»i là Hiếu NghÄ©a Hắc Tam Lang. Trên còn bố già là Tống Thái Công, mẹ thì mất sá»›m, có má»™t ngưá»i em tên là Thiết Phiến Tá»­ Tống Thanh, cùng ở nhà vá»›i Thái Công, để trông nom vưá»n ruá»™ng.
Tống Giang làm Ãp Ty ở huyện Vận Thành, văn án tinh thông, sành nghá» nha lại, tính thích chÆ¡i quyá»n chÆ¡i gậy, há»c được nhiá»u ngón võ, xưa nay lại hay kết nạp bá»n hảo hán giang hồ, há»… ai đến đó, bất cứ thế nào, Ä‘á»u dung túng, chiá»u chuá»™ng hết cả, đến khi ra Ä‘i lại giúp đỡ tiá»n nong tá»­ tế. Nhất sinh coi rẻ đồng tiá»n. Há»… ai vay mượn há»i xin là cho ngay không tiếc. Lại có tính hay làm Æ¡n làm huệ, ai có việc gì ngang trái, là dàn xếp can ngăn, kỳ cho thá»a thuận má»›i thôi.
Thỉnh thoảng lại cho áo quan, phát vị thuốc, cứu ngưá»i khổ giúp kẻ nghèo, đỡ ngưá»i nguy cấp, thương kẻ khốn cùng, bởi thế nên khắp mặt SÆ¡n Äông Hà Bắc, ai ai cÅ©ng tôn là Cập Thá»i VÅ© Tống Minh Công, ý nói cÅ©ng như trận mưa phải thá»i, ở lưng trá»i tưới xuống để cứu muôn vật vậy.
Bấy giá» Hà Quan Sát thấy Tống Giang cùng vá»›i má»™t tên theo hầu ở cổng huyện Ä‘i ra, bèn chạy đến đón để má»i vào hàng nói chuyện.
Tống Giang thấy Hà Äào ăn mặc ra dáng má»™t ngưá»i làm việc quan, thì cÅ©ng đáp lá»… tá»­ tế rồi há»i rằng:
- Ngài ở đâu đến đây?
Hà Äào đáp:
- Xin má»i Ãp Ty vào hàng uống nước rồi sẽ nói chuyện.
Tống Giang vâng, bảo ngưá»i theo hầu đứng đợi ngoài cá»­a, rồi Ä‘i vào hàng vá»›i Hà Äào. Tống Giang cất tiếng há»i:
- Chẳng hay tôn huynh là ai?
Hà Äào đáp:
- Thưa ngài, tôi là Hà Äào, ở phòng Tập bá»™ Sứ thần bên phá»§ Tế Châu, dám há»i cao tính đại danh là gì?
- Thế thì tôi không được biết, xin Quan Sát tha lá»—i cho. Thưa Quan Sát tôi đây là Tống Giang làm Ãp Ty ở đây.
Hà Äào nghe nói rồi thụp xuống lạy mà rằng:
- Tôi nghe tiếng đã lâu, hôm nay được biết ngài ở đây.
Tống Giang cung kính mà rằng:
- Chết ná»—i! Xin Quan Sát chá»› thế! đón Quan Sát ngồi trên. Có đâu tôi dám ngồi trên? Quan Sát là ngưá»i ở Thượng Ty, vả lại là khách xa đến đây, xin ngài ngồi trên cho.
Hà Äào nhất định không nghe, nhưá»ng nhau lâu rồi, Tống Giang ngồi chá»§ vị, mà Hà Äào ngồi khách vị. Tống Giang gá»i nhà hàng pha trà lên, hai ngưá»i cùng uống, rồi Tống Giang há»i Hà Äào rằng:
- Quan Sát qua tới huyện tôi đây, có việc gì ở Thượng Ty chăng?
- Chẳng dấu gì ngài, có mấy việc khẩn yếu ở huyện này, tôi phải đến nói với ngài đây.
- Hay là việc trộm cướp chi đó, thưa ngài?
Hà Äào nói:
- Hiện nay tôi có mang công văn ở phá»§ đến đây, xin nhá» Ãp Ty giúp cho.
- Vâng, Quan Sát là Thượng Ty cắt xuống, để sai bảo chúng tôi, khi nào tôi dám trễ nải, nhưng không biết rằng việc gì khẩn cấp thế thưa ngài?
- Ãp Ty hiện đương giữ phần việc, vậy tôi xin nói để Ãp Ty nghe: Nguyên bên Phá»§ tôi có phát ra má»™t vụ cướp ở Hoàng Nê Cương, tụi ấy tám ngưá»i đánh thuốc mê bá»n thá»§ hạ quan Lương Trung Thư phá»§ Äại Danh Bắc Kinh, mà lấy hết các đồ lá»… mừng sinh nhật quan Xái Thái Sư, tất cả 10 vạn quan tiá»n, nay bắt được má»™t tên đồng đảng tên là Bạch Thắng, có khai rằng bảy tên kia, Ä‘á»u ở huyện đây cả. Hiện có ngưá»i thân mật cá»§a quan Thái Sư sai ra ở phá»§ tôi để đợi bắt bá»n ấy Ä‘em vá», giải Äông Kinh ngay lập tức, mong rằng Ãp Ty sẽ hết sức giúp ngay cho.
Tống Giang nói:
- Chính là tên Tiá»u Bảo Chính ở thôn Äông Khê, thuá»™c huyện ngài đây làm đầu đảng, còn sáu ngưá»i nữa chưa biết tên há» là chi, vậy xin phiá»n Ãp Ty dụng tâm cho má»™t chút.
Tống Giang nghe nói ngạc nhiên kinh lạ, trong bụng nghÄ© thầm:"Tiá»u Cái là anh em tâm phúc cá»§a mình, nay phạm tá»™i tày trá»i như thế, nếu ta lại không ra tay cứu giúp, mà để cho quan tư bắt được, thì tính mệnh tất không còn ..." Chàng nghÄ© vậy, thì lòng riêng áy náy, rồi đáp rằng:
- Thằng Tiá»u Cái nầy khiếp thá»±c, nó là má»™t thằng gian ngoan ghê gá»›m, khắp trong huyện đây ai cÅ©ng lấy làm lạ, ai ngá» ngày nay quả nhiên làm nên tá»™i ác như thế, tất là phải chịu tá»™i, chứ không còn đổ cho ai được nữa!
Việc này dá»… lắm, bắt ba ba trong hÅ©, há»… thò tay vào thì được, chứ có khó chi. Duy bức công văn này Quan Sát tất phải đưa vào trình quan Huyện chúng tôi, để sai ngưá»i Ä‘i bắt, chứ má»™t mình tôi đâu dám thiện tiện thi hành, vả những việc tày trá»i như thế, chá»› để tiết lá»™ ra ngoài thì má»›i được.
Hà Äào cưá»i đáp:
- Ãp Ty dạy rất phải, phiá»n Ãp Ty làm Æ¡n đưa tôi vào trình quan Huyện má»™t thể.
- Xin vâng, hiện bây giỠquan tôi còn nghỉ, Quan Sát hãy đợi đây một lát, rồi tôi xin đến đây dẫn ngài vào.
- Thế nào cÅ©ng nhá» Ãp Ty hết sức giúp cho.
- Vâng, tất nhiên phải thế Quan Sát không cần dặn bảo. Tôi xin chạy qua vỠnhà thu xếp chút việc rồi lại chạy đến đây ngay, để đưa ngài vào huyện. Xin ngài ngồi chơi đây một lát.
Hà Äào nói:
- Ãp Ty cứ tá»± tiện cho, tôi xin ngồi đây chỠđợi.
Tống Giang đứng dậy vái chào, bước ra cá»­a dặn nhà hàng cứ lấy nước lên để Quan Sát uống, má»™t lát sau sẽ trả tiá»n, rồi xăm xăm ra Ä‘i. Lại dặn ngưá»i theo hầu cứ đứng đợi ở hàng nước đấy, nếu khi quan Huyện ra coi hầu, thì cứ nói vá»›i ông khách trong hàng cứ an tâm đợi má»™t lát, rồi Ãp Ty sẽ đưa vào. Äoạn rồi vào trong tàu lấy ngá»±a ra đóng yên, mà dắt ra lối cổng sau huyện, rồi cầm roi xắn áo, nhảy lên mình ngá»±a, rồi lững thững ra ngoài huyện ly.
"Thanh roi yên ngựa thẳng dong
Nỗi lòng ai ở trong lòng mà ra?
Có chăng ta biết sự ta,
Giang hồ tương thức dễ mà quên nhau"
Khi ra khá»i cá»­a Äông Môn, Tống Giang ra roi quất ngá»±a, chạy vun vút theo đưá»ng vá» thôn Äông Khê. ÄÆ°á»£c má»™t lát tá»›i thôn Äông Khê, vào trang Bảo Chính, gá»i ngưá»i nhà vào báo cho Tiá»u Cái biết.
Lúc đó anh em há» Nguyá»…n, đã chia tiá»n cá»§a, để Ä‘i vá» thôn Thạch Kiệt đã lâu, duy còn Tiá»u Cái cùng Ngô Dụng, Công Tôn Thắng và Lưu ÄÆ°á»ng, là đương ngồi đánh chén dưới gốc cây Bồ Äào ở vưá»n sau, chợt nghe thấy trang khách vào báo: "Có Ãp Ty Tống Giang đến có việc rất cần".
Tiá»u Cái lấy làm lạ há»i rằng:
- Ãp Ty Ä‘i đến, có mang nhiá»u đầy tá»› không?
Trang khách nói:
- Chỉ má»™t ngưá»i má»™t ngá»±a, mà ra dáng vá»™i vàng đến đây, sai tôi má»i Bảo Chính ra ngay nói chuyện.
Tiá»u Cái Ä‘oán có sá»± gì, liá»n đứng dậy chạy vá»™i ra để nghinh tiếp. Tống Giang chào Tiá»u Cái má»™t tiếng, rồi dắt ngay vào phòng con con để nói chuyện.
Tiá»u Cái há»i:
- Ãp Ty có sá»± gì hoang mang như vậy?
Tống Giang đáp:
- Ca ca không biết, tôi vá»›i ca ca là anh em tâm phúc, nên tôi chạy bán mạng đến đấy để cứu. Bây giá» việc ở Hoàng Nê Cương phát tiết ra, Bạch Thắng đã bị bắt ở phá»§ Tế Châu, cung xưng cho bá»n bảy ngưá»i các bác. Quan Sát mang mấy chục công sai phụng chỉ quan Thái Sư và công văn phá»§ Tế Châu đến đây để bắt. May sao đến nÆ¡i thì Hà Quang Sát gặp tôi, tôi liá»n thiết kế bảo quan huyện còn ngá»§, bắt anh ta còn đợi ở ngoài hàng nước, để chạy lẻn đến đây báo cho bác biết. Bác Æ¡i! Ba mươi sáu chước, chước nào là hÆ¡n! Nếu bác không liệu mau thì nguy ngay lập tức. Bây giá» tôi phải vá» ngay, đưa hắn vào nha để trình công văn, xong là Tri huyện tất nhiên cho ngưá»i Ä‘i bắt tối hôm nay, nếu không mau mau liệu thoát thì bây giỠđừng trách rằng tôi không thiết cứu anh em.
Tiá»u Cái hoảng ngưá»i kinh ngạc mà rằng:
- Nếu vậy Æ¡n lá»›n cá»§a hiá»n đệ, bao giá» cho báo đáp được?
Tống Giang nói:
- Thôi bây giỠca ca đừng nói chuyện ơn huệ gì nữa, phải liệu việc chạy mau đi mới được, tôi xin trở vỠđây.
Tiá»u Cái nói:
- Trong đám bảy ngưá»i ấy, thì ba anh em há» Nguyá»…n đã chia cá»§a vá» thôn Thạch Kiệt rồi, duy còn có ba ngưá»i hiện đương ngồi ở đàng sau, hiá»n đệ hãy đến đó gặp há» má»™t tí.
Tống Giang đứng dậy cùng Tiá»u Cái Ä‘i ra vưá»n sau. Tiá»u Cái trá» ba ngưá»i kia mà bảo vá»›i Tống Giang rằng:
- Ba ngưá»i đây, má»™t ông là Ngô Há»c Cứu, má»™t ông là Công Tôn Thắng ở Kế Châu, và má»™t ngưá»i là Lưu ÄÆ°á»ng ở Äông Lá»™.
Tống Giang chào qua má»™t lượt rồi quay ra xin vá», mà dặn vá»›i Tiá»u Cái rằng:
- Ca ca nên cẩn thận, mà cấp cấp đi ngay, tiểu đệ hãy xin từ biệt.
Nói đoạn ra cổng trang nhảy lên ngựa, ra roi phóng một mạch thẳng vỠhuyện.

Ngưá»i đâu lanh lợi tài hoa.
Tương tri nhưá»ng ấy má»›i là tương tri?
Ví chăng những bá»n ngu si,
Thịt xương còn nỡ nể gì anh em?

Khi Tống Giang Ä‘i rồi, Tiá»u Cái bảo vá»›i Ngô Dụng, Công Tôn Thắng và Lưu ÄÆ°á»ng rằng:
- Các bác có biết ngưá»i ấy là ai không?
Ngô Dụng nói:
- Nào có biết ai? Ông ta đi đâu mà hốt hoảng vội vàng như thế?
Tiá»u Cái nói:
- Ba bác chưa biết à? Nếu chúng ta mà không có ngưá»i ấy thì tính mạng khó yên được bây giá».
Ba ngưá»i nghe nói, Ä‘á»u cả kinh mà rằng:
- Chết ná»—i! Dá»… thưá»ng việc ấy lá»™ hay sao?
Tiá»u Cái liá»n Ä‘em lá»i nói cá»§a Tống Giang bảo cho ba ngưá»i biết, mà lại nói rằng:
- Chỉ đêm hôm nay là tất nhiên hỠđến vây bắt chúng mình, ta phải liệu ngay làm sao mới được?
Ngô Dụng gật đầu nói:
- Phải, nếu không có ngưá»i ấy bảo cho, thì chúng ta vào lưới cả. Nhưng không biết ngưá»i ấy là ai?
Ông ấy là Hiếu NghÄ©a Tống Giang làm Ãp Ty ở huyện đấy.
- À, vẫn được nghe tiếng Tống Ãp Ty xưa nay mà chưa gặp mặt, ai ngá» chính là ông ấy.
Công Tôn Thắng và Lưu ÄÆ°á»ng đồng thanh nói:
- Có phải chính là bá»n giang hồ hay gá»i là Cập Thá»i VÅ© Tống Công Minh đấy không?
Tiá»u Cái gật đầu đáp rằng:
- Äích xác ông ta đấy, ông ta vá»›i tôi là chá»— tâm phúc chí giao, kết làm anh em đã bao lâu rồi, Ngô tiên sinh chưa được gặp bao giá»; ngưá»i ấy má»›i thá»±c là danh bất hư truyá»n, kết giao được những ngưá»i như thế má»›i khá»i uổng công.
Äoạn rồi lại há»i Ngô Dụng rằng:
- Bây giỠsự đã nguy cấp, thì anh em nên làm thế nào?
- Quan bác bất tất phải lo nghĩ, ba mươi sáu cách, chỉ có cách chạy trốn là hơn ...
- Phải, vừa rối Tống Ãp Ty cÅ©ng nói, chúng ta chỉ có cách trốn là hÆ¡n cả, nhưng mà trốn đâu cho tiện?
Ngô Dụng nói:
- Tôi đã định rồi, bây giá» ta phải thu thập gồng gánh, mà chạy đến nhà anh em há» Nguyá»…n ở thôn Thạch Kiệt, nhưng phải sai ngưá»i Ä‘i gấp báo cho há» biết trước đã.
- Ba anh em há» Nguyá»…n là má»™t nhà đánh cá, dung thế nào nổi được ngần nầy ngưá»i?
- Bác không biết, đấy với Lương Sơn Bạc rất gần, mà hiện nay trong trại của hỠđương phát thịnh, quan quân không dám bén mảng đến, vậy chúng ta sang thôn Thạch Kiệt, nếu có bị quan quân truy bách lắm, thì ta vào đó có tiện không?
Tiá»u Cái nói:
- Vâng, thế là thượng sách rồi, nhưng không biết rằng hỠcó chịu dung ta hay không?
Ngô Dụng cưá»i nói:
- Ta có vàng bạc Ä‘em vào cho há», là ta vào bá»n được chứ sao?
Thế thì phải bàn định mau Ä‘i, chứ không để chậm được nữa. Ngô tiên sinh, tiên sinh vá»›i bác Lưu ÄÆ°á»ng hãy Ä‘em mấy trang khách gánh đồ đạc đến nhà há» Nguyá»…n rồi đón tôi, tôi cùng Công Tôn Thắng tiên sinh sẽ thu xếp đến sau.
Ngô Dụng nghe nói, lập tức cùng vá»›i Lưu ÄÆ°á»ng thu xếp năm bảy gánh kim ngân châu báu, gá»i dăm bảy đứa trang khách cùng ăn cÆ¡m uống nước trước, rồi ngưá»i vác đồng giản, kẻ vác thanh Ä‘ao, dẫn bá»n trang khách quảy gánh Ä‘i sang thôn Thạch Kiệt.
Tiá»u Cái cùng Công Tôn Thắng thu xếp trang viện, những trang khách nào không muốn Ä‘i theo, thì cho tiá»n nong, Ä‘i tìm chá»§ khác, còn kẻ nào theo được hãy ở lại trong trang, mà sắp sá»­a hành lý để cùng trốn Ä‘i.
Bên kia Tống Giang phất ngá»±a má»™t mạch vỠđến huyện thành, buá»™c ngá»±a vào tàu rồi, lại Ä‘i ra hàng nước tiếp Hà Quan Sát. Bấy giá» Hà Äào đương đứng ở cá»­a hàng nước mà trông ngóng Tống Giang.
Tống Giang đến nÆ¡i nói vá»›i Hà Äào rằng:
- Quan Sát đợi lâu quá, vì tôi có mấy ngưá»i bà con ở nhà bàn tí việc nhà, cho nên chậm trá»… má»™t chút.
Hà Äào nói:
- Bây giá» phiá»n Ãp Ty đưa tôi vào hầu quan má»™t lát.
- Vâng, xin đón Quan Sát đi.
Nói Ä‘oạn hai ngưá»i Ä‘i thẳng vào cổng huyện. Vừa may gặp lúc buổi hầu, quan huyện Thá»i Văn Bân đương ngồi trên công đưá»ng, Tống Giang liá»n cầm lấy phong công văn, dẫn Hà Äào vào trước bàn giấy, bảo lính treo bài hồi tị, cấm không cho các ngưá»i khác vào, rồi sẽ bẩm vá»›i Tri Huyện rằng:
- Äây là Hà Quan Sát đưa công văn ở phá»§ Tế Châu, có việc khẩn cấp, xin ngài xét.
Tri Huyện tiếp lấy công văn, bóc ra xem thì cả kinh bảo với Tống Giang rằng:
- Cái này là quan Thái Sư sai ngưá»i thân mật, ra đợi ở Tế Châu để xét việc nầy, mà trả lá»i ngay lập tức. Vậy ta phải phái ngưá»i Ä‘i bắt ngay má»›i được.
Tống Giang sẽ bẩm rằng:
- Äi ban ngày lại chỉ e tiết lá»™ chuyện ra, thì không bắt được, vậy xin để đến đêm Ä‘i thì tiện. Bắt được tên Tiá»u Cái, thì sáu tên kia khắc phải ra.
Tri Huyện nói:
- Cái anh Tiá»u Cái ở Äông Khê đây, nghe nói là tay hảo hán, sao hắn lại chịu làm những việc như thế!
Nói Ä‘oạn đòi Huyện Úy cùng hai Äô Äầu Chu Äồng và Lôi Hoành là hai tay giá»i để sai phái. Bấy giá» hai Äô Äầu cùng Huyện Úy lÄ©nh lá»i Tri Huyện cùng lên ngá»±a, đến Úy Ty Ä‘iểm quân mà bá»™, cung thá»§ tất cả là hÆ¡n trăm thổ binh, để cùng Hà Quan Sát và hai Ngu hầu nhận diện để Ä‘i bắt giặc.
Tối hôm ấy chỉnh đốn quân khí cùng thừng chão đâu đấy, rồi Huyện Úy cùng hai Äô Äầu Ä‘á»u Ä‘eo cung tên giắt Ä‘ao, tay cầm Ä‘ao lá»›n, nhảy lên mình ngá»±a, dẫn quân mã bá»™ cung thá»§ Ä‘i ra cá»­a đông, thẳng luôn vá» lối Äông Khê.
Vào khoảng canh má»™t đã đến tất cả ở chùa Quan Âm thôn Äông Khê, Chu Äồng nói vá»›i má»i ngưá»i rằng:
- Thẳng chá»— trước mặt đây là nhà Tiá»u Cái, nhà ấy có hai cổng, nếu ta đánh cổng trước, thì há» tháo cổng sau, mà ta đánh đánh cổng sau, thì là há» tháo cổng trước. Ta phải biết rằng Tiá»u Cái là tay không vừa, còn sáu anh kia không biết là anh nào, nhưng chắc cÅ©ng không phải là quân tá»­ lương thiện, mà toàn là đồ vong mạng cả, nếu há» cứ kéo ra rồi lại có đám trang khách giúp sức thêm vào, thì ta địch thế nào nổi? Vậy ta nên làm lối dương đông kích tây, để chá» khi há» rối loạn lên, là ta hạ thá»§, thì hÆ¡n. Bây giá» tôi vá»›i Lôi Äô Äầu chia làm hai lối Ä‘á»u Ä‘i bá»™ cả, tôi Ä‘em quân ra nấp ở cá»­a sau cứ đợi tiếng còi làm hiệu, còn đằng ấy thì xông vào cá»­a trước, thấy anh nào là trói phăng anh ấy lại.
Lôi Hoành nói:
- Bác nói phải, bác với Huyện Úy đem quân ra cửa trước, để tôi ngăn giữ cửa sau cho.
Chu Äồng nói:
- Hiá»n đệ không biết nhà Tiá»u Cái có ba đưá»ng thoát má»i khi tôi đã nhận rõ ràng, không cần đèn đóm cÅ©ng Ä‘i được. Hiá»n đệ vào đấy lỡ ra không rõ lối mà để há» thoát mất thì không phải chuyện chÆ¡i.
Huyện Úy nói:
- Chu Äô Äầu nói phải; bác cứ Ä‘em má»™t ná»­a quân đưa ra cổng sau.
Chu Äồng Äầu nói:
- Tôi chỉ lấy ba mươi tên quân cũng đủ.
Nói Ä‘oạn Ä‘iểm mưá»i mấy cung thá»§ và hai mươi tên thổ binh mà tốt Ä‘i trước. Äoạn rồi Huyện Úy lên ngá»±a, Lôi Hoành dẫn các quân bá»™ và cung thá»§ để Ä‘i kèm vá»›i Huyện Úy, trước mặt thắp hai ba mươi bó Ä‘uốc sáng rá»±c trá»i; các quân chúng Ä‘á»u cầm gậy còng cua, câu liêm Ä‘i vá» lối cá»­a trước nhà Tiá»u Cái. Vừa Ä‘i được ná»­a dặm đưá»ng đã thấy nhà Tiá»u Cái lá»­a bốc ngùn ngụt cháy từ giữa cháy ra, khói than mù mịt đỠrá»±c quãng trá»i. Äi được hai mươi bước nữa thì tứ phương bát diện, đằng trước đằng sau, có tá»›i ba bốn mươi chá»— lá»­a phát lên trông hoa cả mắt. Lôi Hoành vác Ä‘ao Ä‘i trước, quân lính hò reo chạy sau xông đến phá cổng trang để vào.
Khi vào tá»›i nÆ¡i, lá»­a sáng không khác gì ban ngày mà trong quanh không thấy má»™t ngưá»i nào, chỉ nghe tiếng cá»­a sau kêu ầm lên rằng:
- Cửa trước đuổi bắt lấy cướp.
Nguyên Chu Äồng định bụng thả cho Tiá»u Cái chạy nên cố ý đùn cho Lôi Hoành Ä‘i ra cá»­a trước, mà Lôi Hoành cÅ©ng có ý cứu cho Tiá»u Cái, cho nên cố tranh toan đến cá»­a sau. Tiá»u Cái vẫn còn thu xếp chưa xong sau thấy báo là có quan quân đến bắt má»›i sai ngưá»i phóng lá»­a bốn bá», rồi cùng vá»›i Công Tôn Thắng dẫn mưá»i mấy tên trang khách kêu hò ầm Ä© , và vác Ä‘ao xông ra cá»­a sau.
Khi ra tới cửa quát lên rằng:
- Anh nào chống với ta thì chết, anh nào tránh ta thì sống ...
Chu Äồng nghe nói, ở trong bóng tối, lên tiếng bảo Tiá»u Cái rằng:
- Bảo Chính chạy mau, Chu Äồng đứng đợi ở đây lâu rồi.
Tiá»u Cái không nghe thấy tiếng gì, chỉ cắm đầu cắm cổ cùng vá»›i Công Tôn Thắng mà hăng hái xông ra. Chu Äồng giả vá» tránh mình, để mở đưá»ng cho Tiá»u Cái chạy.
Tiá»u Cái bảo Công Tôn Thắng dẫn trang khách Ä‘i trước, còn má»™t mình thì chặn ở sau. Chu Äồng liá»n dẫn quân cung thá»§ sấn vào cá»­a sau nhà Tiá»u Cái, mà kêu quân phía trước để cùng Ä‘uổi giặc. Bên kia Lôi Hoành nghe tiếng kêu, liá»n quay ra cổng trang chia quân mà bá»™ cung thá»§ ra làm mấy mặt để Ä‘uổi. Lôi Hoành xung đột trong đám lá»­a cháy sáng, trông trước trông sau làm bá»™ tìm ngưá»i để bắt, rồi Chu Äồng bá» mặc đám thổ binh, má»™t mình vác Ä‘ao Ä‘uổi theo sau chân Tiá»u Cái, Tiá»u Cái thấy vậy vừa chạy vừa nói lên rằng:
- Chu Äô Äầu Ä‘uổi tôi làm gì bức bách thế, tôi có Ä‘iá»u gì tệ bạc vá»›i ai đâu?
Chu Äồng thấy đằng sau không có ai, liá»n sẽ bảo Tiá»u Cái rằng:
- Bảo Chính không biết lòng tôi hay sao? Tôi chỉ sợ Lôi Hoành cố chấp không tha, nên tôi lừa cho hắn ra đánh cá»­a trước, để tôi giữ mặt cá»­a sau mà tha cho Bảo Chính. Bảo Chính có thấy tôi tránh đưá»ng cho đấy không? Bây giá» Bảo Chính Ä‘i đâu cÅ©ng không tiện, tất phải đến Lương SÆ¡n Bạc má»›i yên thân được thôi.
Tiá»u Cái vâng lá»i mà rằng:
- Cảm ơn ngài cứu vớt, sẽ xin báo đáp vỠsau.
ÄÆ°Æ¡ng khi ấy thì có tiếng Lôi Hoành quát ở đằng sau lưng rằng:
- Äừng để cho há» chạy mất.
Chu Äồng nghe vậy bảo vá»›i Tiá»u Cái rằng:
- Bảo Chính không sợ cứ chạy đi, tức khắc tôi ngăn cản lại cho.
Nói đoạn quay lại bảo Lôi Hoành rằng:
- Có mấy ngưá»i chạy sang con đưá»ng nhá» bên kia, Lôi Äô Äầu Ä‘uổi bắt cho má»›i được.
Lôi Hoành lại quay sang phía đông cùng vá»›i bá»n thổ binh cùng Ä‘uổi. Còn đằng này Chu Äồng vừa nói chuyện vá»›i Tiá»u Cái, vừa lững thững Ä‘uổi theo đằng sau, chẳng khác chi má»™t ngưá»i há»™ tống vậy.
Dần dần tối tăm mù mịt, không trông thấy Tiá»u Cái đâu, Chu Äồng liá»n giả cách vấp ngã lá»™n xuống đất. Bá»n thổ binh Ä‘i theo sau, thấy Chu Äồng ngã, vá»™i vàng túm vào đỡ dậy. Chu Äồng bảo chúng rằng:
- Trá»i tối quá, không biết lối mà lần, bước tuá»™t xuống ruá»™ng ngã má»™t cái sái cả chân bên tả.
Bấy giá» Huyện Úy cÅ©ng ở đằng sau há»i Chu Äồng rằng:
- Chính tên cướp ấy chạy mất rồi, làm thế nào được bây gi�
Chu Äồng nói:
- Tôi đã hết sức Ä‘uổi theo, nhưng đưá»ng tối quá không làm sao mà Ä‘i được. Còn bá»n thổ binh này, thì toàn là đồ vô dụng không đứa nào dám xông lên cả.
Huyện Úy tức giận quát đám thổ binh bắt phải Ä‘uổi theo. Äám thổ binh nghÄ© thầm trong bụng:"Äến hai ông Äô Äầu còn không Ä‘uổi gần được há», huống chi chúng mình." Nhưng đành cÅ©ng phải vâng lá»i mà Ä‘uổi liá»n má»™t lúc, rồi quay lại nói rằng:
- ÄÆ°á»ng tối lắm không còn biết lối nào mà lần được nữa!
Bên kia Lôi Hoành cÅ©ng Ä‘uổi được má»™t lúc, rồi quanh lại mà nghÄ© rằng: "Chu Äồng vá»›i Tiá»u Cái rất thân tất là hắn tha để cho thoát rồi, còn ta đây Ä‘uổi làm gì cho mệt? " NghÄ© Ä‘oạn trở vá» bảo vá»›i má»i ngưá»i rằng:
- Tôi đuổi mãi mà không thấy gì cả, chắc là đám ấy nó thoát được cả rồi.
Bấy giá» Huyện Úy cùng vá»›i hai Äô Äầu trở vỠđến trước cá»­a trang, thì đã vào khoảng canh tư rồi. Hà Quan Sát thấy bá»n kia chạy ngược chạy xuôi theo Ä‘uổi hết đêm mà không bắt được ngưá»i nào, thì trong bụng lấy làm lo nghÄ©, không biết rằng khi vá» Phá»§ Tế Châu sẽ nói sao cho được!
Huyện Úy cũng lúng túng không biết làm thế nào, đành phải bắt mấy tên lân bang đem giải vỠhuyện vậy.
Quan Huyện Vận Thành suốt đêm hôm ấy trông ngóng, để đợi tin tức mà không sao ngá»§ được. Chợt nghe tin báo quân cướp đã trốn mất, chỉ còn bắt có mấy tên lân bang giải đến. Tri Huyện liá»n bắt lân bang ra để tra há»i, thì chúng Ä‘á»u khai rằng:
- Kẻ ở gần ra cÅ©ng cách thôn xóm, mà kẻ ở xa cÅ©ng cách tá»›i ba bốn dặm đưá»ng, má»i ngày thưá»ng thấy trong nhà Bảo Chính, lúc nào cÅ©ng có ngưá»i đến đây múa gươm tập gậy, cho nên không ai dò biết Ä‘oan đích thế nào cả.
Sau Tri Huyện cố tra há»i, để biết rõ đưá»ng Ä‘i nước bước cá»§a nhà Tiá»u Cái, thì trong đám lân bang có ngưá»i bẩm rằng:
- Muốn biết như vậy, tất phải bắt má»™t vài đứa trang khách đến há»i thì má»›i có thể rõ.
Tri Huyện lại há»i lân bang rằng:
- Ta nghe nói, tụi trang khách Ä‘á»u trốn Ä‘i cả, còn bắt vào đâu?
Lân bang bẩm:
- Cũng có kẻ không muốn đi, thì vẫn còn ở đấy.
Tri Huyện nghe nói lập tức sai ngưá»i Ä‘em mấy tên lân bang Ä‘i để dẫn bắt trang khách vá» tra há»i, khi bắt hai tên trang khách vá» tra, trước còn từ chối không chịu nói sau đòn vá»t Ä‘au đớn, má»›i chịu thú ra rằng:
- Trong bá»n sáu ngưá»i ấy bàn bạc vá»›i nhau, chúng tôi chỉ biết được có má»™t thầy đồ ở làng là ông Ngô Há»c Cứu tiên sinh, má»™t ngưá»i là Công Tôn Thắng, và má»™t ngưá»i Ä‘en lá»›n há» Lưu thì ở đâu má»›i đến cả. Còn ba ngưá»i nữa thì Ngô Há»c Cứu tiên sinh dẫn đến, nghe nói đâu là ba anh em há» Nguyá»…n đánh cá ở thôn Thạch Kiệt thì phải.
Tri Huyện lấy xong khẩu cung má»i ngưá»i, rồi thảo công văn tưá»ng tế mà giao cho Hà Äào trở vá» trình phá»§. Äoạn rồi Tống Giang che chở cho bá»n lân bang, để xin tha cho vá» nhà cả.
Bá»n Hà Äào nhận công văn cá»§a Tri Huyện, rồi áp giải hai tên trang khách Ä‘i vá»™i vàng vá» phá»§ Tế Châu. Khi vá» tá»›i nÆ¡i Hà Äào Ä‘em má»i việc Ä‘i bắt nã thế nào, kể rõ cho Tri Phá»§ nghe má»™t lượt.
Tri Phá»§ nghe nói, không biết làm sao được, lại phải bắt Bạch Thắng ra tra há»i xem ba ngưá»i há» Nguyá»…n là quê quán ở đâu?
Bạch Thắng đã toan nhất định không nói, sau bị Tri Phủ đánh đập tra tấn riết lại phải cung rõ ra rằng:
- Má»™t tên là Lập Äịa Thái Tuế Nguyá»…n Tiểu Nhị, má»™t tên là Äá»an Mệnh Lang Nguyá»…n Tiểu NgÅ© và má»™t tên là Hoạt Diêm La Nguyá»…n Tiểu Thất, ba anh em Ä‘á»u ở thôn Thạch Kiệt cả.
Tri Phá»§ lại há»i:
- Còn ba ngưá»i nữa là những ai?
Bạch Thắng bẩm:
- Má»™t ngưá»i là Trí Äa Tinh Ngô Dụng, má»™t ngưá»i là Nhập Vân Long Công Tôn Thắng, và má»™t ngưá»i là Xích Phát Quỹ Lưu ÄÆ°á»ng.
Tri Phá»§ nghe vậy lại Ä‘em Bạch Thắng giam vào nhà pha, rồi gá»i Hà Quan Sát sai Ä‘em ngưá»i đến thôn Thạch Kiệt để truy bắt ba anh em há» Nguyá»…n.
Má»›i hay:
Hùm thiêng vùng vẫy núi xanh,
Những phưá»ng đầu sói còn quanh quẩn tìm
Biết đâu bốn bể mò kim,
Chẳng qua gây việc kinh thiên sau này.
Một phen gió chuyển mây bay.
Sơn hà đổi mặt cỠcây khác mầu.
Máu hồng lai láng vũng sâu,
Cho quân phỗng đá biết nhau sau này.
Lá»i bàn cá»§a Thánh Thán:

Hồi nầy bắt đầu vào chuyện Tống Giang, Tống Giang là đầu trá»™m cướp vậy, đầu trá»™m, thì tá»™i nặng hÆ¡n cả đám má»™t tầng, thế mà lâu nay ngưá»i ta Ä‘á»c Thá»§y Há»­, thưá»ng hưá»ng cho là Tống Giang trung nghÄ©a, như muốn gặp được sá»›m chiá»u, há phải tính con ngưá»i muốn ưa trá»™m cướp, thì ra Ä‘á»c văn chương mà không thông ý nghÄ©a. Tá»± ta xem đấy, thấy tá»™i Tống Giang nặng hÆ¡n đám trá»™m cướp, vì y ngầm Phản thì còn là nhá», mà tha cho Tiá»u Cái má»›i là to, bởi đâu? Vì tha Tiá»u Cái để y há»p đám giặc, làm cho há»a đến cả triá»u đình, cÅ©ng do từ đấy, nếu Tống Giang mà thật trung nghÄ©a, thì không tha Tiá»u Cái; mà Tống Giang tha Tiá»u Cái, thì còn đâu trung nghÄ©a, đây má»›i vào bản truyện mà trước kia không có chuyện chép ra, được tá» Tống Giang cao quý, bắt đầu tha tá»™i Tiá»u Cái, thì ra Tống Giang đã tá»™i tày trá»i tác giả thá»±c chẳng kiên khen cho chút nào hết cả.
Há chẳng che giấu mà thôi, lại còn tả ra như bá»›i vạch, như rằng quan phá»§ bàn kín ở nhà sau, rất là cÆ¡ mật, gá»i chá»§ Ä‘iếm làm chứng cùng Ä‘i bắt, lại rất là cÆ¡ mật. Canh ba đến nhà Bạch Thắng, đã rất cÆ¡ mật, đến canh năm lại trở vá» ngay, càng cÆ¡ mật nữa, giữ kín Bạch Thắng, giam riêng ngưá»i vợ lại rất cÆ¡ mật, Hà Äào thân lãnh công văn, Ä‘em hai Ngu hầu Ä‘i theo nhận mặt bắt giặt, lại rất cÆ¡ mật, đến Vận Thành giấu tùy tòng trong Ä‘iếm, vẫn giữ cÆ¡ mật, cho đến Hà Äào phải nói kín đáo, thì thấy cÆ¡ mật biết bao? Äấy tả ra rất nhiá»u văn tá»±, cho rõ cÆ¡ mật, càng làm cho rõ cái tá»™i Tống Giang, theo lập pháp cho nghiêm, thì phải đúng như vậy, ngưá»i Ä‘á»i Ä‘á»c Thá»§y Há»­ mà không thông nghÄ©a, vá»™i Ä‘em trung nghÄ©a khen ngợi Tống Giang, thì chả còn biết con ngá»±a kia mấy chân Ä‘i vậy!
Tả hai ngưá»i Chu Äồng, Lôi Hoành, Ä‘á»u cốt tha cho Tiá»u Cái, thấy Chu Äồng được khéo, mà Lôi Hoành lại vụng, Chu Äồng được khoái, Lôi Hoành lại chậm, thấy từng chá»— Lôi Hoành nhưá»ng bước Chu Äồng rõ lắm, thế mà có biết đâu trước khi Chu Äồng chưa vào bóng tối, để thả Tiá»u Cái, đã có trước kia Tống Giang sá»›m làm được trá»n nhân tình, thế thì Chu Äồng lại nhưá»ng bước Tống Giang rõ lắm, trong tay cao cưá»ng, lại có kẻ cao cưá»ng hÆ¡n, thá»±c là tả nên tuyệt diệu
Tài sản của tarta12a

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #18  
Old 16-04-2008, 11:13 PM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Hồi 18

Lâm Xung đốt cháy nơi Thủy Bạc;
Tiá»u Cái cướp lấy vÅ©ng Lương SÆ¡n




Khi ấy Hà Quan Sát lÄ©nh lá»i Tri Phá»§ quay xuống phòng cÆ¡ mật, để thương nghị vá»›i má»i ngưá»i. Có má»™t ngưá»i công sai, bảo vá»›i Hà Äào rằng:
- Thôn Thạch Kiệt gần ká» vá»›i vÅ©ng Lương SÆ¡n, là má»™t nÆ¡i bến nước mênh mông cá» lau rậm rạp, nếu không có Äại đội quan quân, thì ai dám đến đây mà bắt được cướp?
Hà Äào nghe chúng nói, má»›i nghÄ© ra là phải, liá»n quay lên bẩm vá»›i Tri Phá»§ rằng:
- Khoảng hồ ở thôn Thạch Kiệt, chính là tiếp giáp vá»›i Lương SÆ¡n, xung quanh toàn thị vÅ©ng hồ sâu rá»™ng, lau cá» um tùm, ngày thưá»ng vẫn hay cướp bóc ngưá»i ta ở đó. Nay lại thêm có má»™t bá»n cưá»ng nhân má»›i đến, nếu không có Äại đội quân mã kéo Ä‘i, thì khó lòng mà bắt được?
Tri Phá»§ truyá»n rằng:
- Nếu vậy thì ta cho mấy viên tuần giang tinh giá»i Ä‘iểm lấy hÆ¡n trăm quân mã, cùng Ä‘i vá»›i ngưá»i có được không?
Hà Quan Sát vâng lá»i, xuống phòng cÆ¡ mật, gá»i mấy tên công sai, há»n lấy hÆ¡n trăm ngưá»i, rồi sắp sá»­a lấy các đồ khí giá»›i để sáng mai ra Ä‘i. Sáng hôm sau mấy tên Tuần giang lÄ©nh công văn quan Phá»§ Tế Châu, rồi Ä‘iểm năm trăm quân mã cùng vá»›i Hà Quan Sát và đám công sai cùng Ä‘i đến thôn Thạch Kiệt.
Nói vá» Tiá»u Cái, Công Tôn Thắng đêm hôm ấy, đốt bá» trang viện rồi Ä‘i vá»™i vàng để trốn sang thôn Thạch Kiệt. Khi tá»›i ná»­a đưá»ng đã gặp ba anh em há» Nguyá»…n, Ä‘á»u mang khí giá»›i ra đón ở đó, mấy ngưá»i cùng nhau kéo vá» tạm trú ở nhà Nguyá»…n Tiểu NgÅ©.
Bấy giá» Nguyá»…n Tiểu Nhị đã cho vợ con vào ở tất cả phía trong hồ, rồi bảy ngưá»i cùng bàn kế vá»›i nhau để nhập bá»n Lương SÆ¡n.
Ngô Dụng nói:
- Hiện nay ở ngoài đưá»ng cái, có Chu Quý mở cá»­a hàng bán rượu, để chiêu nạp hảo hán bốn phương, nếu chúng ta muốn nhập bá»n, thì phải đến nói vá»›i anh ấy trước. Vậy ta hãy Ä‘em các đồ sản vật xếp sẵn xuống thuyá»n, rồi kiếm cái gì, đưa cho Chu Quý, để hắn dẫn ta lên.
ÄÆ°Æ¡ng khi bàn soạn vá»›i nhau, thì bá»—ng thấy mấy ngưá»i đánh cá chạy đến báo rằng:
- Hiện có quan quân kéo đến để truy nã.
Tiá»u Cái nghe báo, đứng dậy bảo vá»›i anh em rằng:
- Bá»n hỠđã đến, thì chúng ta đừng chạy nữa.
Nguyễn Tiểu Nhị nói:
- Các ông đừng sợ, ta sẽ có cách đối phó lại vá»›i há», cứ cho má»™t ná»­a xuống nước, còn má»™t ná»­a thì ta chém chết cho rảnh.
Công Tôn Thắng nói:
- Các ông cứ lặng im, để bần đạo thá»­ chút tài má»n cho các ông xem.
Tiá»u Cái bảo vá»›i Lưu ÄÆ°á»ng rằng:
- Bây giá» bác cùng vá»›i Há»c Cứu tiên sinh mang tất cả tài vật và ngưá»i nhà, xếp xuống thuyá»n, rồi Ä‘i đến bên tả con đưá»ng Lý Gia để đợi chúng tôi, chúng tôi liệu thế nào rồi sẽ đến sau.
Nguyá»…n Tiểu Nhị liá»n lấy hai con thuyá»n, rồi Ä‘em mẹ và ngưá»i nhà, cùng các tài vật xếp xuống thuyá»n, để Ngô Dụng, Lưu ÄÆ°á»ng má»—i ngưá»i áp má»™t thuyá»n, rồi sai bảy tám tên phưá»ng chài, chèo thuyá»n đến bên tả con đưá»ng Lý Gia. Lại dặn Nguyá»…n Tiểu NgÅ© và Nguyá»…n Tiểu Thất, lái má»™t chiếc thuyá»n con, cứ theo cách thế, để đối địch vá»›i quan quân.
Bên kia bá»n Hà Äào vá»›i Tuần giang cùng tụi quân mã Ä‘i gần đến thôn Thạch Kiệt, thấy ở bến đó có bao nhiêu thuyá»n để đó Ä‘á»u cướp lấy cả. Rồi sai bá»n quân lính thiện nghá» thá»§y thá»§ nhảy xuống thuyá»n để tiến đánh đưá»ng thá»§y, còn bá»n mã binh thì tiến mặt đưá»ng bá»™. Trên ngá»±a dưới thuyá»n, thá»§y bá»™ Ä‘á»u tiến thẳng kéo đến Nguyá»…n gia trang.
Khi tá»›i nÆ¡i quan quân hò reo vang động, rồi cùng kéo nhau vào, thì chỉ thấy cái xác nhà, và mấy thứ đồ dùng nặng ná» bỠđó, Hà Äào truyá»n bắt những bạn chài gần đấy đến để há»i; thì Ä‘á»u nói rằng:
- Hai anh em nhà Nguyá»…n Tiểu NgÅ© và Nguyá»…n Tiểu Thất Ä‘á»u ở vào phía trong hồ cả.
Hà Äào bàn vá»›i Tuần giang rằng:
- Phía trong hồ toàn thị kênh ngang ngòi tắt, đưá»ng lối tào lạp, vả chăng nước rá»™ng vÅ©ng nhiá»u, nông sâu chưa biết, nên đến đấy mà chia nhau từng ngã để tìm, thì lỡ khi mắc kế gian nhân tất là nguy hiểm. Vậy ta nên để cả ngá»±a trong thôn nầy, cho ngưá»i ở đây coi giữ, rồi xuống tất cả dưới thuyá»n mà Ä‘i má»›i được.
Nói Ä‘oạn Hà Quan Sát cùng Tuần Giang, và tụi quân lính Ä‘á»u nhất tá» xuống thuyá»n cả. Bấy giá» có tá»›i hÆ¡n trăm con thuyá»n, cái thì chèo, cái thì chở, thẳng vào phía trong hồ, để tìm nhà anh em Nguyá»…n Tiểu NgÅ©.
Thuyá»n Ä‘i được độ năm sáu dặm, trên mặt nước, chợt thấy trong đám lau lách có tiếng ngưá»i hát. Chúng liá»n dừng thuyá»n lại để nghe, thì thấy tiếng hát véo von rằng:
"Quanh năm đánh cá vũng hồ trong.
Lúa má đay gai chẳng thiết trồng...
Giết hết quan tham cùng lại nhũng,
Báo Ä‘á»n non nước dốc lòng trung."
Hà Quan Sát cùng má»i ngưá»i nghe thấy, Ä‘á»u giật mình kinh sợ, mà ngÆ¡ ngác nhìn nhau. Dần dần thì thấy má»™t ngưá»i hiện ra đứng trên con thuyá»n, vừa chèo vừa lái ở đằng xa Ä‘i đến. Có ngưá»i nhận biết trá» bảo vá»›i chúng rằng:
- Ngưá»i ấy chính là Nguyá»…n Tiểu NgÅ©, liá»n giÆ¡ tay vẫy má»™t cái, chúng Ä‘á»u hết sức cầm đồ binh khí mà sấn thuyá»n đến Ä‘uổi.
Nguyá»…n Tiểu NgÅ© thấy vậy cưá»i mà nói rằng:
- Chúng bây là quân giặc, tàn dân hại nước, lại còn dám cả gan tìm đến đây làm gì? Bây muốn vuốt râu hùm chơi hay sao?
Trong bá»n Hà Äào có nhiá»u ngưá»i giá»i nghá» cung tên, liá»n giÆ¡ cung lấy tên ra, nhất tá» trá» vào Nguyá»…n Tiểu NgÅ© để bắn.
Nguyá»…n Tiểu NgÅ© thấy bên kia quân bắn, liá»n cầm chèo nhảy tót xuống nước trốn Ä‘i mất. Quân chúng Ä‘uổi đến nÆ¡i đã không thấy gì nữa, liá»n cùng nhau giong thuyá»n Ä‘i tìm.
Äi được vài quãng kênh, lại nghe tiếng còi huýt ở trong đám lau lách. Chúng bèn dàn thuyá»n ra để xem thì thấy có hai ngưá»i chèo má»™t con thuyá»n trên mÅ©i thuyá»n có má»™t ngưá»i đầu đội nón lá, mình khoác áo tÆ¡i, tay cầm cây gậy nhá»n đầu như quản bút, miệng véo von rằng:
Ta đây sinh trưởng ở thôn này,
Bẩm tính xưa nay thích giết ngưá»i.
Hãy chém Hà Äào tuần giản trước,
Kinh sư đem hiến Triệu Vương chơi.
Hà Quan Sát cùng má»i ngưá»i nghe thấy, Ä‘á»u ngạc nhiên kinh lạ. Sau có ngưá»i nhận biết trá» mà bảo rằng:
- Anh ấy là Nguyễn Tiểu Thất đó.
Hà Äào liá»n quát quân chúng rằng:
- Bây hết sức xông lên, bắt thằng giặc ấy cho ta, chớ để cho nó chạy mới được.
Nguyá»…n Tiểu Thất nghe nói cưá»i rằng:
- Quân thối thây nầy!
Nói Ä‘oạn cầm gậy trá» má»™t cái, thuyá»n đã ngoắt vào trong kênh mất. Làm chúng hết sức dong thuyá»n Ä‘uổi theo, con thuyá»n cá»§a Nguyá»…n Tiểu Thất vẫn Ä‘i vun vút vào trong kênh con, mà miệng vẫn còn huýt còi làm hiệu.
Thuyá»n quân Ä‘uổi mãi vào tá»›i trong, thấy bến nước hẹp dần mãi Ä‘i, Hà Äào liá»n bắt quân sÄ© dừng thuyá»n mà kéo nhau lên bá»™.
Khi lên đến gần bá» thấy bốn mặt mênh mang, toàn là lau lách, không có má»™t lối nào để len chân Ä‘i được. Trong bụng Hà Äào lấy làm nghi hoặc, gá»i há»i những ngưá»i ở thôn ấy, thì chúng Ä‘á»u nói rằng:
- Chúng tôi tuy ở đây, nhưng cÅ©ng không biết rằng chá»— nầy đưá»ng lối ra thế nào cả.
Hà Äào nghe nói lại càng kinh lạ, bèn sai hai chiếc thuyá»n, má»—i Ä‘em vài ba ngưá»i công sai chèo Ä‘i để thăm đưá»ng lối.
Hai thuyá»n Ä‘i má»™t lúc lâu không thấy trở vá». Hà Äào tức giận mà rằng:
- Mấy thằng ấy sai đi không được việc gì cả.
Nói Ä‘oạn lại năm tên công sai thạo việc khác, chở hai chiếc thuyá»n nữa, Ä‘i thám thính xem. ÄÆ°á»£c má»™t hồi lâu, lại không thấy tăm hÆ¡i gì cả. Hà Äào lẩm bẩm gắt lên rằng:
- Mấy thằng công sai ấy, xưa nay vẫn nhanh nhẹn mà sao bây giá» lá» má» như thế? Äi từ bao lâu đến giá» cÅ©ng không thấy má»™t thằng nào vá» cả?
Bấy giá» trong đám quan quân ở đó, không ai hiểu biết đầu Ä‘uôi ra sao mà mặt trá»i thì nghe chừng đã gần tối. Hà Äào lấy làm sốt ruá»™t nghÄ© má»™t mình rằng: "Bây giỠđứng mãi đây, thì rồi làm ra thế nào? Bất nhược ta phải thân chinh Ä‘i mà xem má»›i được".
NghÄ© Ä‘oạn sai chá»n má»™t chiếc thuyá»n nhẹ nhàng cắt mấy tên công sai lão luyện Ä‘á»u cầm theo khí giá»›i, rồi Hà Äào xuống ngồi ở mÅ©i thuyá»n bắt năm sáu tay chèo thá»±c nhanh, Ä‘i vào các chá»— lau lách để thám thính.
Bây giá» mặt trá»i đã xế non tây, thuyá»n Ä‘i ước được năm sáu dặm nước, đến má»™t nÆ¡i gần bến, thấy có má»™t ngưá»i vác cái cuốc đương ở đâu chạy lại, Hà Äào liá»n há»i rằng:
- Anh chàng kia! Anh là ngưá»i nào? Ở đây là chá»— nào?
Ngưá»i kia nghe há»i đứng dừng lại mà đáp rằng:
- Tôi là ngưá»i làng ở đây, chá»— này gá»i là chá»— Äoạn Äầu Cảng, hết lối Ä‘i rồi.
Hà Äào há»i:
- Anh có thấy hai chiếc thuyá»n Ä‘i qua đây không?
Ngưá»i kia nói:
- Có phải là thuyá»n Ä‘i bắt Nguyá»…n Tiểu NgÅ©? Ấy hỠđương đánh nhau ở rừng Äiếu Lâm, vá» phía trước mặt kia.
- Äây đến đấy có xa không?
- Ở ngay trước mặt đây kia thôi.
Hà Äào nghe nói liá»n sai cắm thuyá»n lại, bắt mấy tên công sai cầm khí giá»›i Ä‘i lên bỠđể cứu đám kia. Mấy tên công sai vừa bước lên bá», thì anh chàng vác cuốc kia giÆ¡ thẳng cánh, cuốc cho má»—i tên công sai má»™t cuốc, đứt phăng đầu ra mà lăn xuống nước.
Mấy tên công sai còn ở thuyá»n thấy vậy, hoảng hốt toan nhảy chạy, thì bá»—ng đâu anh chàng vác cuốc trên bỠđã nhảy tót xuống thuyá»n, mà tặng cho má»—i tên công sai má»™t nhát cuốc nữa chết lăn ra cả đó.
Bấy giá» Hà Äào bị má»™t ngưá»i kéo xuống nước, rồi ôm thốc lên bá» cởi Ä‘ai nịt ra mà trói chặt vào, rồi đến khi trông mặt má»›i biết ngưá»i ấy chính là Nguyá»…n Tiểu Thất, mà ngưá»i vác cuốc chính là Nguyá»…n Tiểu Nhị.
Hai anh em Nguyá»…n Tiểu Thất, Nguyá»…n Tiểu Nhị cùng chạy đến trá» mặt Hà Äào mà mắng rằng:
- Ba anh em ông xưa nay chỉ thích giết ngưá»i đốt nhà, phá»ng mày nghÄ© hÆ¡i sức được bao nhiêu mà dám cả gan dẫn quan quân vào bắt lÅ© chúng ông?
Hà Äào nói:
- Hảo hán ơi! Chúng tôi là vâng lệnh quan trên, không đi không được, nào có phải tự mình dám cả gan đến đây mà bắt hảo hán đâu? Xin hảo hán thương tôi còn chút mẹ già tám mươi tuổi đầu, không ai nuôi nấng mà tha tính mạng cho tôi ...
Anh em há» Nguyá»…n bảo nhau trói tròn lại bá» xuống sạp thuyá»n, rồi vất những xác đứa kia xuống nước, Ä‘oạn rồi thổi mấy tiếng khẩu hiệu, thì thấy trong đám lau lách có tá»›i bốn năm anh chài trổ ra cùng nhảy lên thuyá»n cả, còn Nguyá»…n Tiểu NgÅ©, Nguyá»…n Tiểu Thất cÅ©ng má»—i ngưá»i cưỡi má»™t chiếc thuyá»n con mà cùng ra Ä‘i.
Bấy giá» vào khoảng giữa canh má»™t, bá»n Tuần giảng cùng quân lính mong mãi không thấy Hà Quan Sát vá», thì ai nấy ngÆ¡ ngác không hiểu ra sao, đành phải ngồi bó cánh trên thuyá»n mà nghỉ mát.
Chợt đâu có má»™t trận quái phong ở sau lưng thổi lại, làm cho dây buá»™c thuyá»n Ä‘á»u bị đứt tất cả. Chúng đương kinh sợ hãi hùng, không biết đưá»ng thi thố, thì bá»—ng lại nghe thấy hiệu còi thổi ở phía sau, rồi có má»™t vầng lá»­a sáng ở trong đám lau lách Ä‘i ra. Äám quan bảo nhau rằng: Phen này không còn cách chi mà sống được nữa! Khi đó vừa má»™t trăm chiếc thuyá»n vừa lá»›n vừa nhá», Ä‘á»u bị gió đánh lật lá»™n nghiêng trành không sao giữ được, rồi thấy đống lá»­a kia vẫn cứ lù lù tiến đến trước mặt.
Nguyên đó là má»™t Ä‘oàn thuyá»n con buá»™c hai cái làm má»™t, trên để toàn cá» khô lau héo đốt lá»­a cháy dần dật, rồi buông thuận chiá»u gió mà trôi đến đó. HÆ¡n má»™t trăm chiếc thuyá»n cá»§a đám quân lính phần thì đậu liá»n khít vá»›i nhau, phần thì kênh nước hẹp hòi, không có chá»— để tránh, thành ra mưá»i mấy chiếc thuyá»n lá»›n ở đầu bị lá»­a xông vào đốt cháy. Dưới đáy nước lại có ngưá»i kéo ngầm thuyá»n lá»­a sấn vào đốt phá thuyá»n quân, làm cho các quân lính trên thuyá»n, Ä‘á»u nhao nhao nhảy lên bá» chạy trốn.
Dè đâu bước lên đến bá» lại toàn thị khóm lau vÅ©ng lách không có lối Ä‘i, đằng trước cÅ©ng thấy lá»­a cháy đùng đùng trên khóm lau cháy xuống gió to ngá»n lá»­a càng to, đám quân lính không có chá»— nào lẩn lút, đành phải nhảy xuống những chá»— vÅ©ng lầy để đứng.
Trong đám há»a quang rá»±c rỡ, thấy có má»™t chiếc thuyá»n con Ä‘i vun vút tá»›i nÆ¡i, đằng lái thuyá»n đứng chèo, đằng mÅ©i thuyá»n có má»™t tiên sinh ngồi, tay cầm má»™t thanh kiếm sáng loáng miệng quát lên rằng:
- Äừng để cho má»™t thằng nào bên đông chạy thoát.
Bá»n quân lính đứng trong đám bùn lầy, nghe vừa dứt lá»i thì thấy bá» lau bên đông có hai ngưá»i dẫn bốn năm anh chài cầm Ä‘ao thương sáng loáng chạy đến bá» lau, bên tây cÅ©ng có hai ngưá»i dẫn bốn năm anh phưá»ng chài tay cầm Phi Ngư Câu sáng quắt chạy ra.
Hai bên đổ xô vào, vớ được anh nào là chém anh ấy, chỉ một lúc tụi quân binh chết cả trong đám bùn lầy, không còn anh nào sống sót.
Than ơi!
Vì đâu cho chúng lầm than
Tội nào giết hết quan tham chưa đành!
Nguyên hai ngưá»i bên đông là Tiá»u Cái, Nguyá»…n Tiểu NgÅ©, hai ngưá»i bên tây là Nguyá»…n Tiểu Nhị, Nguyá»…n Tiểu Thất, và má»™t tiên sinh ngồi trên mÅ©i thuyá»n, thì là Công Tôn Thắng ngồi để hô gió.
Bấy giá» năm vị hảo hán dẫn mưá»i mấy tên chài lưới ở thôn trang, chém hết quân binh trong vÅ©ng lầy bá» cá», duy còn má»™t mình Hà Quan Sát là vẫn trói cuốn tròn như cái bánh, mà vất ở trong khoang thuyá»n.
Nguyễn Tiểu Nhị xách trùng làm hại dân sự ở Tế Châu, lẽ ra chúng tao xé xác làm muôn mảnh, nhưng nay hãy tha cho, để vỠbáo với thằng giặc già Tri Phủ Tế Châu rằng:
- Chúng tao là ba tay anh hùng há» Nguyá»…n ở thôn Thạch Kiệt và Äông Khê Tiá»u Cái Thiên Vương, không ghẹo gì nó, mà không đến vay mượn lương thảo gì trong thành, nó đừng đến đây mà mua cái chết nhé. Nếu mà nho nhoe vá»›i chúng tao, thì không cứ là má»™t thằng Tri Phá»§ cá»n con cho ngay đến lão Xái Thái Sư đến đây nữa, gá»i là ta đánh cho vài ba mươi cái khoét thịt vào đã. Bây giá» tao tha cho mà vá», chá»› đến đây nữa, mà phải truyá»n cho chúng nó đừng mÆ¡ tưởng hoài công! Äây không có đưá»ng cái lá»›n, để tao đưa ra ngoài đưá»ng cái cho mà Ä‘i.
Bấy giá» Tiểu Thất lấy má»™t con thuyá»n nhẹ nhàng kéo Hà Äào xuống chở ra gần đưá»ng cái mà quát lên rằng:
- Cứ Ä‘i thẳng đây khắc tìm thấy lối đưá»ng, còn đám kia đã giết hết cả rồi. Bây giá» thả cho mầy được vá» tá»­ tế thế này, chắc là thằng giặc già Tri Phá»§ nó lại cưá»i ta, vậy ta hãy lưu lại để cho nó biết. Nói Ä‘oạn rút dao găm ở bên mình ra xẻo hai tai Hà Äào, máu chảy đầm đìa lênh láng, Ä‘oạn rồi lau Ä‘ao cởi trói vất Hà Äào lên bá» mà Ä‘i.
Hà Äào được thoát tính mạng kinh sợ hãi hùng, vá»™i vàng tìm đưá»ng cút thẳng vá» Tế Châu. Khi đó Tiá»u Cái, Công Tôn Thắng cùng ba anh em há» Nguyá»…n vá»›i tụi phưá»ng chài cùng lên thuyá»n, đến bên đưá»ng Lý Gia để tìm Ngô Dụng, Lưu ÄÆ°á»ng há»p vào làm má»™t.
Ngô Dụng há»i đến việc cá»± quan quân, Tiá»u Cái liá»n Ä‘em đầu Ä‘uôi kể hết cho nghe, ai nấy Ä‘á»u vui mừng há»›n hở. Äoạn rồi lại chỉnh đốn thuyá»n bè, cùng nhau kéo đến hàng rượu Hãn Äịa Hốt Luật Chu Quý.
Khi tá»›i nÆ¡i Ngô Dụng Ä‘em đầu Ä‘uôi chuyện mình kể cho Chu Quý nghe, và nói để xin vào nhập đảng. Chu Quý thấy vậy cả mừng, má»i các ngưá»i lên, chào há»i xong rồi, đón cả vào trong nhà để thết rượu.
Äoạn rồi Chu Quý ra thá»§y đình lấy má»™t mÅ©i tên bắn vào vụng lau để ra hiệu. ÄÆ°á»£c má»™t lát đã thấy tên tiểu lâu la chở má»™t con thuyá»n ra. Chu Quý vá»™i vàng viết má»™t phong thư thuật chuyện và kể tên há» mấy vị hào kiệt định lên nhập đảng, giao cho tiểu lâu la Ä‘em vá» trình trước cho sÆ¡n trại biết, rồi nhất diện giết dê khá»an đãi má»i ngưá»i suốt đêm hôm ấy.
Sáng hôm sau, Chu Quý cho gá»i má»™t chiếc thuyá»n lá»›n má»i mấy vị hảo hán xuống thuyá»n, rồi cho cả chiếc thuyá»n cá»§a Tiá»u Cái Ä‘em đến cùng trở vá» sÆ¡n trại. Khi đến má»™t chá»— kênh nước kia chợt thấy trên bá» có tiếng thanh la kêu, rồi có bảy tám tên lâu la đánh bốn con thuyá»n tuần tiá»…u Ä‘i qua. Khi trông thấy Chu Quý thì đám lâu la trên thuyá»n kia Ä‘á»u cúi chào Chu Quý rồi lại lái thuyá»n vút Ä‘i trước.
Chu Quý cùng bá»n Tiá»u Cái Ä‘i vào đến bến Kim Sa thì cùng nhau kéo lên bá» duy để mấy ngưá»i nhà và mưá»i mấy tên phưá»ng chài đợi lại ở thuyá»n. Bấy giá» có mấy tên tiểu lâu la xuống núi tiếp đón lên ải. Vương Luân cùng má»i ngưá»i Äầu LÄ©nh Ä‘á»u ra quan ải để nghinh tiếp. Bá»n Tiá»u Cái thấy vậy vá»™i vàng thi lá»… để chào.
Vương Luân đáp lễ lại mà nói rằng:
- Vương Luân tôi được nghe tiếng Tiá»u Thiên Vương đã lâu, như sét đánh bên tai, nay được ngài hạ cố đến đây, thì thá»±c là may quá!
Tiá»u Cái nói:
- Tiá»u má»— tôi là má»™t ngưá»i vô há»c tính khí thô mãng, ngày nay tá»± biết vụng vá» kém dốt, cam tâm đến đây làm má»™t tên tiểu tốt ở trướng tiá»n, xin ngài rá»™ng lượng bao dung, thì lấy làm may mắn.
Vương Luân đáp rằng:
- Ngài dạy làm gì thế, hãy xin má»i vào tiểu trại, rồi ta sẽ bàn định vá» sau.
Nói Ä‘oạn cùng các Äầu LÄ©nh dẫn đám Tiá»u Cái Ä‘i lên sÆ¡n trại.
Khi tá»›i Tụ NghÄ©a Sảnh, Vương Luân má»i bá»n Tiá»u Cái bảy ngưá»i ngồi bên phía hữu, còn các Äầu LÄ©nh cùng Vương Luân thì ngồi bên phía tả, Ä‘oạn rồi nhạc công đánh bài nhạc cá»§a sÆ¡n trại để chào mừng, và sai má»™t tên tiểu Äầu Mục ra thuyá»n để tiếp đón các ngưá»i nhà vào khách quán yên nghỉ. Hôm đó trong sÆ¡n trại giết mấy con bò, mưá»i mấy con gà và năm con lợn, tiệc bày sang trá»ng trống phách vang lừng, rất là vui vẻ.
Khi tiệc đến ná»­a chừng, Tiá»u Cái liá»n Ä‘em tâm sá»± từ đầu đến cuối giải bầy cho Vương Luân nghe. Vương Luân nghe Ä‘oạn kinh hãi hồi lâu, trong bụng ngần ngừ không biết trả lá»i ra sao, chỉ ầm ừ ứng đáp sao cho xong câu chuyện. Äến khi tan tiệc các đầu lÄ©nh đưa bá»n Tiá»u Cái xuống khách phòng ở ngoài quan ải để nghỉ và cắt hầu hạ cẩn thận. Trong bụng Tiá»u Cái lấy làm mừng rỡ, bảo vá»›i Ngô Dụng cùng má»i ngưá»i rằng:
- Chúng ta làm nên những tá»™i ngập trá»i. Nếu không có Vương Äầu LÄ©nh thương yêu, mà để cho ở đây như thế, thì có lẽ chúng ta cÅ©ng nguy lắm nhỉ?
Ngô Dụng nghe nói chỉ cưá»i nhạt, mà không nói sao cả.
Tiá»u Cái thấy vậy liá»n há»i rằng:
- Làm sao tiên sinh lại cưá»i nhạt hoặc có Ä‘iá»u chi, xin tiên sinh nói cho tôi biết?
Ngô Dụng đáp rằng:
- Tính bác ngay thẳng, vẫn tưởng là Vương Luân chịu lưu chúng ta ở đây hay sao? Bác không biết ruột hắn, chứ bác lại không xem nhan sắc và cử động của hắn à?
- Nhan sắc cử chỉ của hắn ra sao?
- Bác không biết, lúc má»›i đầu dá»± tiệc hắn còn chuyện trò vá»›i bác ra dáng thân tình, vá» sau bác kể chuyện ra những là giết đám quân quan, buông tha Hà Äào, cùng là Nguyá»…n Thi Tam Hùng, mưá»i phần hào kiệt, thì bấy giá» hắn biến ngay sắc mặt Ä‘i, ngoài miệng tuy ứng đáp nói cưá»i, mà trong lòng thì thá»±c khác hẳn. Nếu quả hắn có bụng lưu chúng ta ở đây, thì bấy giỠđã định vị thứ rồi má»›i phải. Việc ấy dẫu đến Äá»— Thiên, Tống Vạn cÅ©ng xin tùy theo đáp ứng chứ không hiểu được thâm ý cá»§a Vương Luân, duy có má»™t anh chàng Lâm Xung là ngày trước đã làm qua Giáo Äầu ở kinh sư cÅ©ng đã hÆ¡i hiểu việc, nay bất đắc dÄ© phải ngồi vào bậc ghế thứ tư, thì trong lòng vẫn hậm há»±c bất bình, xem như cách nói chuyện vá»›i bác buổi sáng thì đủ biết. Tôi xem anh ta thá»±c là có ý trở mặt vá»›i Vương Luân; để tôi thuyết cho mấy câu, khắc là há» tính ngay lập tức.
Bấy giá» Tiá»u Cái má»›i tỉnh biết, liá»n bảo Ngô Dụng rằng:
- Thôi, trăm sự nhỠở kế sách của tiên sinh cả.
Cho hay quân tá»­ xem ngưá»i,
Xem từ tiếng nói câu cưá»i xem sao?
Dẫu cho khôn khéo trăm chiá»u,
Như trong thấy ruột lẽ nào dấu xong!
Sáng hôm sau bá»—ng thấy ngưá»i nói có Lâm Xung Giáo Äầu đến chÆ¡i. Ngô Dụng liá»n bảo vá»›i Tiá»u Cái rằng:
- Nếu ngưá»i ấy đến đây, thì tất là trúng kế ta hẳn!
Nói Ä‘oạn bảy ngưá»i vá»™i ra đón Lâm Xung cùng vào phòng khách nói chuyện. Ngô Dụng đến trước mặt Lâm Xung mà nói rằng:
- Hôm qua được các ngài có lòng hậu đãi, chúng tôi lấy làm cảm tạ vô cùng.
Lâm Xung nói:
- Tôi thá»±c là lá»—i phép vá»›i các ngài, nhưng ngặt vì nếu có bụng tá»­ tế mà không có quyá»n thì cÅ©ng không làm sao được, xin các ngài thứ lá»—i cho.
Ngô Dụng nói:
- Chúng tôi tuy không ra gì, nhưng cũng không phải là loài thảo mộc, lẽ nào lại không biết tấm lòng tử tế biệt nhỡn của ngài, thực là cảm ơn vô hạn.
Äoạn rồi Tiá»u Cái má»i Lâm Xung ngồi ghế trên. Lâm Xung nhất định không nghe, nhưá»ng Tiá»u Cái ngồi trên rồi tá»± mình ngồi cánh Ä‘uôi, còn Ngô Dụng và sáu ngưá»i kia ngồi má»™t dẫy ở dưới nữa.
Tiá»u Cái nói vá»›i Lâm Xung rằng:
- Tôi được nghe tiếng Giáo Äầu đã lâu không ngá» nay lại được gặp ở đây!
Lâm Xung nói:
- Tôi khi còn ở kinh sư chÆ¡i vá»›i anh em không há» có má»™t chút gì là sÆ¡ xuất, ngày nay được gặp ngài đây thật là không thá»a lòng chút nào, cho nên tôi phải đến đây để xin lá»—i vá»›i ngài.
Tiá»u Cái tạ lại rằng:
- Xin cảm tấm lòng quý báu của ngài.
Ngô Dụng lại há»i Lâm Xung rằng:
- Ngày trước tôi được nghe tiếng Äầu LÄ©nh còn ở Äông Kinh kể biết bao phần hào kiệt, thế mà không biết vì sao bị Cao Cầu hãm hại phải sang ở đất Thương Châu? Sau tôi nghe nói ở Thương Châu lại bị chúng lập mưu đốt mất thảo trưá»ng, rồi không biết ai đưa Äầu LÄ©nh đến sÆ¡n trại ở đây từ bao giá» như vậy?
Lâm Xung thở dài mà rằng:
- Nói đến thằng Cao Cầu nó hãm hại tôi thì lại kinh dá»±ng tóc gáy lên, không biết bao giá» trả thù cho được! Còn việc tôi Ä‘em thân đến lẩn lút ở đây là nhỠở Sài Äại Quan Nhân tiến cá»­ giúp cho đấy, ngài ạ!
- Sài Äại Quan Nhân có phải bá»n giang hồ vẫn kêu là Tiểu Toàn Phong Sài Tiến đó phải không?
- Chính ngưá»i ấy đấy.
Tiá»u Cái nói:
- Tôi cÅ©ng nghe tiếng ông ta là ngưá»i trá»ng nghÄ©a khinh tài hay kết nạp bá»n hào kiệt bốn phương, là dòng dõi Äại Chu Hoàng Äế khi xưa, nhưng tôi chưa gặp được bao giá»!
Ngô Dụng nói với Lâm Xung rằng:
- Sài Äại Quan Nhân tiếng tăm lừng lẫy thiên hạ ai ai cÅ©ng biết, nếu Giáo Äầu không phải là má»™t bậc võ nghệ siêu quần thì sao ngài có chịu giá»›i thiệu đến đây! Câu nầy không phải là tôi nịnh, nhưng cứ lý ra thì Vương Luân nên nhưá»ng ghế thứ nhất để Äấu LÄ©nh ngồi má»›i là công bằng, mà má»›i khá»i phụ công Sài Äại Quan Nhân tiến cá»­.
Lâm Xung nói:
- Vâng, tiên sinh có lòng khen thế thá»±c là cảm tạ, tôi đây vì phạm tá»™i phải chạy đến nương nhá» Sài Äại Quan Nhân, ngài cÅ©ng hết lòng giữ lại ở đó, song sợ phiá»n lụy đến ngài không tiện, nên lại phải vật nài để xin đến sÆ¡n trại đây. Ai ngá» ngày nay Ä‘i cÅ©ng dở mà ở cÅ©ng dở, không phải vị gì chá»— ngồi hÆ¡n kém, song có Ä‘iá»u Vương Luân là ngưá»i tâm thuật không định, bàn nói không nghe, như thế cÅ©ng khó lòng ở vá»›i nhau lâu được.
Tôi xem Vương đầu lÄ©nh tiếp ngưá»i tá»­ tế, hòa nhã ung dung như thế mà tâm địa lại hẹp hòi hay sao?
Ngày nay may được các ngài đến đây thá»±c chẳng khác gì mặt gấm thêu hoa, lúa khô được nước, thế mà anh ta vẫn mang lòng ghen ghét tài năng, chỉ sợ các ngài tranh cướp. Lúc đêm ngồi ăn tiệc thấy các ngài nói đến chuyện giết hại quan quân, anh ta đã có Ä‘iá»u không thích, không muốn lưu các ngài ở lại, cho nên má»›i má»i xuống nhà khách dưới quan ải đây để nghỉ.
Ngô Dụng nghe vậy liá»n nói ngay rằng:
- Nếu Vương đầu lĩnh đã có lòng như thế, thì chúng tôi bất tất phải đợi ông ta nói ra, chúng tôi xin đi chỗ khác trước là hơn.
Lâm Xung gạt đi rằng:
- Các ngài đừng nghÄ© thế, tôi đây chỉ sợ các ngài Ä‘em lòng chán nản, nên phải đến sá»›m đây để nói cho các ngài biết. Äến ngày hôm nay xem; nếu hắn tiếp đãi tá»­ tế không có Ä‘iá»u chi khác ý như hôm qua thì thôi, bằng hắn có má»™t câu gì sâm sỉ khó chịu, thì xin các ngài cứ mặc tôi đây.
Tiá»u Cái nói:
- Nếu được ngài quá yêu, cầu như thế, thì anh em chúng tôi cảm thấy quý chừng nào?
Ngô Dụng lại gạt đi mà rằng:
- Lẽ nào ngài lại vì chúng tôi là ngưá»i má»›i đến, mà trở mặt vá»›i anh em cÅ© được, vậy nếu có thể dung được thì hay bằng không, thì anh em chúng tôi xin cáo thoái trước là hÆ¡n.
Lâm Xung quyết đoán mà rằng:
- Tiên sinh sai rồi, cổ nhân đã nói:"Tinh tinh tiếc tinh tinh, hảo hán tiếc hảo hán" chứ như những đồ súc sinh khốn nạn ấy thì anh em gì với nó? Xin các ngài cứ khoan tâm để lát nữa tương hội.
Nói Ä‘oạn đứng dậy từ biệt má»i ngưá»i mà trở lên núi.
Hồi lâu có tên tiểu lâu la đến nói rằng:
- Hôm nay Äầu LÄ©nh ở sÆ¡n trại chúng tôi cho má»i các vị hảo hán đến thá»§y đình ở bên Nam núi để há»™i yến.
Tiá»u Cái nhận lá»i vào bảo tiểu lâu la vá» bẩm trước vá»›i Äầu LÄ©nh rồi xin theo lên sau. Tên tiểu lâu la Ä‘i rồi, Tiá»u Cái há»i Ngô Dụng rằng:
- Tiên sinh, phen nầy thế nào?
Ngô Dụng cưá»i đáp rằng:
- Huynh trưởng cứ vững tâm, phen này có lẽ làm chủ sơn trại cũng nên. Cứ xem ý Lâm Xung hôm nay thế nào cũng có ý tính Vương Luân hẳn? Nếu hắn có bụng ấy thì tôi giở ba tấc lưỡi thuyết cho hắn phải quả quyết mới nghe. Huynh trưởng cứ đặt khí giới ngầm trong mình hễ thấy tôi vuốt râu là phải sấn đến mà giúp hắn thì mới được.
Tiá»u Cái cùng má»i ngưá»i nghe thấy Ä‘á»u mừng thầm trong bụng. Bấy giá» vào khoảng cuối giá» thìn, trong trại đã ba bốn phen cho ngưá»i ra thúc má»i, Tiá»u Cái cùng má»i ngưá»i Ä‘á»u ăn mặc gá»n gàng giắt khí giá»›i sẵn trong mình rồi Ä‘i phó há»™i. Vừa sắp ra Ä‘i đã thấy Tống Vạn cưỡi má»™t con ngá»±a và có tụi lâu la khiêng bẩy cá»— kiệu đến má»i. Bẩy ngưá»i liá»n lên kiệu theo Tống Vạn đến thá»§y trại bên nam núi.
Khi đến trước thá»§y đình thì bẩy ngưá»i bước chân xuống kiệu, Vương Luân, Äá»— Thiên, Lâm Xung và Chu Quý Ä‘á»u chạy ra đón tiếp má»i vào thá»§y đình, phân tân chá»§ để ngồi.
Bên ấy Vương Luân cùng bốn ngưá»i đầu lÄ©nh Äá»— Thiên, Tống Vạn, Lâm Xung, Chu Quý ngồi chá»§ vị phía tả. Bên kia Tiá»u Cái cùng sáu ngưá»i hảo hán Ngô Dụng, Công Tôn Thắng, và ba anh em há» Nguyá»…n ngồi khách vị vá» phía hữu, dưới thá»m tụi lâu la luân lưu đứng hầu rót rượu.
Khi rượu được vài tuần, thỉnh thoảng Tiá»u Cái khÆ¡i nói đến chuyện tụ nghÄ©a, thì Vương Luân lại tìm chuyện khác mà đánh trống lấp Ä‘i. Bấy giá» Ngô Dụng sẽ liếc mắt nhìn xem Lâm Xung thì thấy Lâm Xung ngồi nghiêng mình trên ghế tréo mà trợn mắt trừng trừng nhìn Vương Luân.
Hồi lâu tiệc rượu đã gần trưa, bá»—ng thấy Vương Luân gá»i lâu la mà bảo Ä‘em đến đây.
Äoạn rồi thấy ba bốn tên lâu la chạy Ä‘i má»™t lúc rồi má»™t tên lâu la bưng má»™t cái mâm lá»›n, trên để năm đĩnh bạc rất to Ä‘em đến.
Vương Luân đứng dậy cầm chén rượu nói vá»›i Tiá»u Cái rằng:
- Nay được các vị hào kiệt hạ cố đến đây tụ nghÄ©a, thá»±c là hạnh phúc vô cùng. Nhưng hiá»m vì sÆ¡n trại chúng tôi cÅ©ng như má»™t nÆ¡i vÅ©ng hẹp dung sao được nổi chân long, vậy gá»i là có chút lá»… thành, xin các ngài thu nhận và tìm nÆ¡i trại lá»›n để mở mang, rồi chúng tôi sẽ xin sai ngưá»i đến tận dưới cá» mà xuống đầu ná»™p lá»….
Tiá»u Cái đáp rằng:
- Chúng tôi nghe tiếng ngài đây chiêu hiá»n nạp sÄ© đã lâu, bởi vậy chúng tôi muốn đến đây để nương tá»±a. Nay các ngài đã không dung được thì chúng tôi xin cảm tạ cáo lui, chứ vàng bạc ngài cho không khi nào dám nhận! Chúng tôi không dám khoe là giàu có, song cÅ©ng còn được đủ dùng, vậy lá»… vật xin dâng lại hầu ngài. Rồi chúng tôi xin cáo biệt ngay bây giá».
Vương Luân lại nói:
- Ngài từ chối làm gì? Việc này không phải là sơn trại chúng tôi không muốn lưu các vị hào kiệt ở đây, nhưng chỉ vì nhà cửa chật hẹp, lương thực hiếm hoi, sợ ngày sau lại thêm lỡ cho các ngài không tiện, bởi thế nên muốn để cho các ngài đi nơi khác còn hơn.
Vương Luân vừa nói dứt lá»i thì đã thấy Lâm Xung dá»±ng đứng đôi lông mày, trợn tròn hai con mắt, ngồi ở trên ghế mà quát lên rằng:
- Lần trước ta lên núi anh cÅ©ng kêu là nhà chật lương ít, ngày nay Tiá»u Huynh cùng các vị hào kiệt đến đây, anh cÅ©ng Ä‘em câu ấy ra để thoái thác, thế là nghÄ©a gì?
Ngô Dụng chêm mấy câu rằng:
- Xin Äầu LÄ©nh bá»›t giận, cái nầy là tá»™i tại chúng tôi đến đây, để làm hại mất tình khí sÆ¡n trại các ngài. Bây giá» Vương Äầu LÄ©nh đã thết đãi tá»­ tế và lại tặng tiá»n nong cho vá», nào có Ä‘uổi mắng gì đâu! Vậy xin Äầu LÄ©nh đừng giận nữa, chúng tôi Ä‘i là xong.
Lâm Xung nói:
- Như thế là hạng ngưá»i giắt dao găm, gan lim mặt sứa, tôi không thể nào mà nhịn hắn được nữa.
Vương Luân nghe nói quát mắng rằng:
- Thằng súc sinh nầy đã say rượu đâu, sao dám nói xúc phạm đến ta như thế? Mầy làm mất cả thứ tự trên dưới hay sao?
Lâm Xung cũng cả giận mắng rằng:
- Liệu như mầy là má»™t thằng cùng nho thì há»ng, trong bụng không có má»™t chút văn há»c gì, phá»ng đáng làm chá»§ sÆ¡n trại hay không?
Ngô Dụng bảo Tiá»u Cái rằng:
- Tiá»u huynh Æ¡i! Chỉ vì chúng ta lên đây làm dở dang cả cho các ngài Äầu LÄ©nh, anh em ta nên kiếm chiếc thuyá»n mà cáo biệt vá» ngay má»›i được.
Nói xong bảy ngưá»i Ä‘á»u đứng dậy toan Ä‘i ra. Vương Luân giữ lại mà nói rằng:
- Hãy xin má»i các ngài lui lại cho trá»n bữa tiệc hôm nay đã.
Lâm Xung giÆ¡ chân đạp đổ cái bàn đổ lá»™n ra má»™t bên, rồi đứng dậy thò tay vào túi rút ra má»™t con dao sáng loáng, dưá»ng như ngá»n lá»­a bốc lên rần rật vậy.
Bấy giá» Ngô Dụng vuốt râu ra hiệu, Lưu ÄÆ°á»ng liá»n liá»n chạy lên trên đình giả vỠôm lấy Vương Luân mà can rằng:
- Thôi, không nên xung kích lẫn nhau nữa?
Ngô Dụng cũng giả cách ngăn Lâm Xung lại mà rằng:
- Äầu LÄ©nh không nên vá»™i vàng quá như thế?
Công Tôn Thắng cũng phân với đôi bên rằng:
- Chá»› nên vì chúng tôi mà làm há»ng mất đại nghÄ©a má»›i được.
Äoạn rồi Nguyá»…n Tiểu Nhị ngăn giữ Äá»— Thiên, Nguyá»…n Tiểu NgÅ© ngăn giữ Tống Vạn, Nguyá»…n Tiểu Thất ngăn giữ Chu Quý, làm cho bá»n lâu la ở dưới Ä‘á»u ngây ngưá»i đỠmắt mà sợ hãi kinh hồn.
Lâm Xung nhẩy đến nắm chặt lấy Vương Luân mà mắng rằng:
- Mày là má»™t thằng thôn dã cùng nho, nhá» có Tống Thiên má»›i được ở chốn này, Sài Äại Quan Nhân giúp đỡ cho như thế, rồi lại chu cấp tiá»n nong như thế, thế mà đến lúc tiến cá»­ ta lên đây mầy còn từ chối! Tá»›i nay các vị hào kiệt muốn lên núi nhập bá»n, cÅ©ng toan Ä‘uổi Ä‘i mà không nhận cả; có lẽ Lương SÆ¡n Bạc nầy là cá»§a riêng nhà mầy hay sao? Những tư cách ghen ghét nhá» nhen như thế không giết Ä‘i còn để làm gì? Má»™t thằng vô tài vô lượng, không thể nào làm chá»§ sÆ¡n trại nầy được.
Äá»— Thiên, Tống Vạn, Chu quý toan chạy đến để khuyên giải Lâm Xung lại bị bá»n kia ngăn giữ không sao dám cá»±a.
Khi đó Vương Luân cÅ©ng muốn tháo thân để chạy song bị Lưu ÄÆ°á»ng cùng Lâm Xung giữ riết không sao chạy được, liá»n kêu lên rằng:
- Nào những ngưá»i tâm phúc cá»§a ta má»i khi đâu cả?
Bấy giá» có mấy ngưá»i tâm phúc cÅ©ng muốn chạy đến để cứu, nhưng lại trông thấy Lâm Xung ra vẻ hung hăng dữ tợn, thì cÅ©ng không anh nào dám bén mảng đến gần. Tức thì Lâm Xung giữ chặt lấy Vương luân, mắng luôn má»™t chặp nữa, rồi đưa dao vào chính giữa bụng, đâm cho má»™t nhát chết quay ra đấy, bá»n Tiá»u Cái thấy, thì ai nấy Ä‘á»u rút dao ra, cầm lăm lăm ở tay. Lâm Xung cắt lấy thá»§ cấp Vương Luân xách ra ở tay, bá»n Äá»— Thiên và Tống Vạn, Chu Quý trông thấy Ä‘á»u kinh sợ hết hồn, quỳ xuống mà nói rằng:
- Chúng tôi xin theo lệnh ca ca.
Tiá»u Cái vá»™i vàng đỡ ba ngưá»i dậy, Ä‘oạn rồi Ngô Dụng len vào vÅ©ng máu, kéo tay ghế thứ nhất má»i Lâm Xung ngồi, và quay ra bảo má»i ngưá»i rằng:
- Nếu ai không phục tùng thì cứ lấy Vương Luân làm phép, ngày nay xin lập Lâm Giáo Äầu làm chá»§ sÆ¡n trại.
Lâm Xung nghe nói kêu lên rằng:
- Tiên sinh sai rồi, tôi ngày nay chỉ vì các vị hảo hán, lấy nghÄ©a khí làm trá»ng, nên phải giết má»™t ngưá»i bất nhân vô nghÄ©a ấy Ä‘i, chứ thá»±c không có lòng nào mà mưu tranh lấy địa vị ấy. Nay Ngô huynh lại nhưá»ng cho tôi như thế há chẳng mua cưá»i vá»›i bá»n anh hùng trong thiên hạ lắm sao? Việc ấy nếu các ngài bức bách quá, thì chỉ xin má»™t chết mà thôi. Nay tiểu đệ có má»™t câu này, nếu các ngài bằng lòng sẽ xin nói.
Chúng nghe nói, Ä‘á»u đáp rằng:
- Äầu LÄ©nh có câu gì xin cứ nói cho nghe. Ai dám trái lá»i Äầu LÄ©nh.
Äá»i còn lắm kẻ gian ngoan,
Lẽ nào non nước không tan nát hoài?
Xưa nay thiệt hại giống nòi,
Gây nên thảm hại tày trá»i bởi đâu?
Äã không chí cả tài cao,
Còn tham những tiếng sang giàu nhục thân.
Bo bo phần giữ lấy phần,
Ngoài ra nào nghĩa nào nhân biết gì?
Giống đâu có giống ngu si,
Sao không tính trước đưá»ng kia ná»—i này?
Äến khi hào kiệt ra tay,
Phá»ng chừng rêu cỠđược rày mấy nÆ¡i?
Chẳng qua cá»§a thế ngưá»i Ä‘á»i,
Mà trăm năm để tiếng cưá»i vá» sau?

Lá»i Bàn Cá»§a Thánh Thán :

Hồi nầy ná»­a trên mượn miệng há» Nguyá»…n chưởi tệ quan lại, tiếp đến ná»­a sau lại mượn lá»i Lâm Xung chưởi tệ Tú Tài, lá»i nói phấn khích, khác hẳn nhã nhặn, song lẽ chép ra những lá»i oán độc; Sá»­ Mã cÅ©ng không khá»i được sá»± này, thì còn trách làm sao được những vị Tỳ quan (Quan chép sá»­)!
Hồi trước tả Chu, Lôi khi tróc nã, chỉ chép ngăn sau Tiá»u Cái; hồi này tả Hà Äào khi tróc nã, chợt đâu chia làm hai ná»­a, ná»­a trước chỉ chép há» Nguyá»…n thá»§y chiến, ná»­a sau chỉ chép Công Tôn Thắng há»a công, tá»›i khi sau vào Lương SÆ¡n Bạc gặp Lâm Xung, thì chỉ chép má»™t Ngô Dụng thiệt biện, xét bảy ngưá»i má»›i tả sáu ngưá»i Ä‘á»u lập kỳ công, trung gian còn má»™t Lưu ÄÆ°á»ng, chưa từng ra sức, thì lại đến hồi sau má»›i chép nốt mạo hiểm đêm trăng tá»›i Vạn Thành, để cho rõ bảy ngưá»i này, Ä‘á»u là bậc kỳ tài ra sức, không chịu thua nhau. Hỡi Æ¡i! Äám cưá»ng hào còn cùng nhau Ä‘ua sức, thế mà sao Ä‘á»i nay nhiá»u kẻ ở ngôi nhận trá»ng trách, ăn lá»™c lâu ngày, mà không từng chịu làm lấy má»™t việc gì, thì chẳng đáng thẹn ước?
Tỳ quan chép Sá»­, ngại những cái gì, ngại nhất là thấy những việc làm ra vô lý cá»§a đương thá»i mà không thể nào bênh nổi? Nay Ä‘á»c má»™t hồi Hà Äào Ä‘i bắt giặc, thấy má»™t sá»± đáng răn, là khi chưa bắt giặc, đã cướp ngay thuyá»n, ai chẳng biết rằng bắt thuyá»n để bắt giặc, sao chẳng nghÄ© ra trăm ngá» việc bắt thuyá»n, là thảm hÆ¡n bắt giặc, vì bắt thuyá»n để bắt giặc, vì bắt thuyá»n để bắt giặc kia, mình đã là giặc cướp cá»§a rồi; trong lòng trăm hỠđã ngá» lắm vậy. Cho đến khi đã bắt thuyá»n rồi, lại không bắt giặc, lại còn Ä‘em thuyá»n bắt được, cưỡi Ä‘i như Ä‘i chÆ¡i, khiến trăm há» thấy rằng bắt lấy thuyá»n kia, không phải để Ä‘i bắt giặc, chính là để Ä‘i chÆ¡i! Than ôi! Bắt thuyá»n để bắt giặc, để trăm há» lầm rằng lấy cá»§a giặc để bắt giặc, đã má»™t sá»± không nên, nữa là bắt thuyá»n để cốt Ä‘i chÆ¡i, thì sao cho phải, còn nói làm sao? Còn nói làm sao? Vậy quân tá»­ Ä‘á»c đến thiên này, cÅ©ng động lòng mà giận những đám quan quân, không còn trách Sá»­ quan không bên vá»±c nữa.
Hà Äào lÄ©nh năm trăm binh, tá» ra thấy như lá thu tan tác, không đánh được chút nào, mà lÅ© Tiá»u Cái chỉ có năm ngưá»i, thêm mươi anh hàng chài nữa mà tả ra như thiên binh vạn mã, có khai hợp, có dụ và cướp, có phục có ứng, có xông có đột, vá»›i câu chuyện ấy, ai bảo thuở đó có thá»±c chuyện này, do ở tác giả bày ra trận bút binh mục, tung hoành trong giây khéo léo tả ra.
Thánh Thán đến đây, luống ngậm ngùi than: Con ngưá»i kết oán nguy thay! ÄÆ°Æ¡ng lúc Lâm Xung bị bạc đãi, ở ngôi thứ bốn, há quên giận Vương Luân, chỉ vì có thể, không thể trả thù, mà phải nín nhịn, đến khi gặp bảy anh em Tiá»u Cái, tuy không quen vá»›i nhau từ trước, song thế có thể làm, há chẳng động tâm, dù cho Vương Luân ưu đãi, vá»›i sá»± còn ngá», gặp dịp rá»­a hận làm ngay không nể, vá»›i sá»± ngậm há»n rất đáng sợ thay!
Tài sản của tarta12a

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #19  
Old 16-04-2008, 11:14 PM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Hồi 19

Vì nghÄ©a chung, Tiá»u Cái lên ngôi chá»§ trại;
Äá»n Æ¡n cả, Lưu ÄÆ°á»ng rảo bước đêm trăng.




Bấy giá» Lâm Xung vất đầu Vương Luân xuống, rồi má»™t tay cầm Ä‘ao nhá»n trá» vào má»i ngưá»i mà nói rằng:
- Tôi tuy là má»™t kẻ cấm binh bị tá»™i lưu lạc đến đây, song ngày nay thấy các vị hào kiệt có lòng hạ cố đến ở sÆ¡n trại cho vui, thế mà Vương Luân nỡ Ä‘em tâm địa hẹp hòi, ghen ghét tài đức, không chịu lưu giữ các ngài, nhân thế tôi phải tính trước hắn Ä‘i, chứ thá»±c không có bụng gì mưu đồ ngôi chá»§ trại. Cứ như cầm đầu thì tôi cÅ©ng không khi nào cá»± địch quan quân, chỉ mong có má»™t ngày kia trừ bá» những tên tâm địa độc ác ở bên cạnh nhà vua Ä‘i, thế là thá»a chí. Nay nhân có Tiá»u huynh là má»™t ngưá»i trá»ng nghÄ©a khinh tài, trí dÅ©ng gồm đủ, thiên hạ ai ai nghe thầy cÅ©ng phải phục theo, vậy tôi xin lấy nghiã khí làm trá»ng, mà lập lên làm chá»§ trại, ở đây, các ngài nghÄ© thế nào, có xứng đáng không?
Chúng nghe nói Ä‘á»u đáp rằng:
- Äầu LÄ©nh dạy thế là phải.
Tiá»u Cái thoái thác rằng:
- Không thế được, xưa nay dẫu khách giá»i đến đâu, cÅ©ng không nên chiếm quyá»n chá»§, tôi đây là má»™t ngưá»i khách má»›i đến, khi nào dám chiếm ngôi trên!
Lâm Xung nhất định không nghe, sấn lại kéo Tiá»u Cái đẩy vào ghế, rồi nói lên rằng:
- Bây giá» việc đã đến nÆ¡i, không cần phải từ chối, nếu không nghe lá»i tôi, thì cứ lấy Vương Luân làm phép.
Nói xong cố dìu Tiá»u Cái ngồi lên ghế, rồi quát bảo má»i ngưá»i ra trước đình làm lá»… mừng. Nhất diện bắt tiểu lâu la vỠđại trại mở yến há»™i, nhất diện cho Ä‘em xác Vương Luân Ä‘i chôn, và nhất diện sai đến trước núi sau gá»i tất cả các tiểu Äầu Mục vá» Tụ NghÄ©a Sảnh ở Äại Trại.
Äoạn rồi Lâm Xung vá»›i má»i ngưá»i, má»i Tiá»u Cái cùng lên kiệu ngá»±a Ä‘i đến Tụ NghÄ©a Sảnh. Khi tá»›i nÆ¡i Tiá»u Cái vào ngồi ở ghế chính trung, đốt má»™t lò hương để vào gian giữa, rồi Lâm Xung đến trước mặt mà nói rằng:
- Lâm Xung tôi là kẻ thất phu thô mãng, không có há»c hành tài đức gì, nay may có các vị hào kiệt đến đây đã rạng tỠđược đại nghÄ©a trong sÆ¡n trại, không còn cẩu thả như xưa nữa. Vậy nhân có Ngô Há»c Cứu tiên sinh đây, xin tiên sinh nhận chức quân sư để giữ binh quyá»n, sai bảo tướng tá, mà vào ghế thứ nhì cho.
Ngô Dụng vội từ chối mà rằng:
- Tôi là anh há»c trò thôn quê, trong bụng dầu có tài kinh luân tế thế, dẫu xưa cÅ©ng từng được qua Binh Pháp Tôn, Ngô, song chưa có chút là công lao gì, lẽ đâu dám chiếm ngôi trên?
Lâm Xung nói:
- Việc đã đến nơi, không cần khiêm nhượng, tiên sinh phải ngồi.
Ngô Dụng phải nghe lá»i, ngồi vào ghế ngồi thứ hai.
Lâm Xung nói:
- Công Tôn Thắng tiên sinh, xin ngồi vào ghế thứ ba.
Tiá»u Cái không thuận, bảo Lâm Xung rằng:
- Làm thế không được, nếu cứ suy nhượng mãi, thì Tiá»u Cái tôi xin thoái vị.
Lâm Xung nói:
- Tiá»u huynh lầm rồi, Công Tôn Thắng tiên sinh là ngưá»i có tiếng, xưa nay giá»i nghá» dùng binh, lại có phép gào mưa gá»i gió, biến hiện qá»§y thần, anh em đã ai theo kịp?
Công Tôn Thắng khiêm tốn mà rằng:
- Tôi dẫu có chút phép thuật tầm thưá»ng, song không có chi là tài tế thế, mà dám ngồi trên, vậy xin Äầu LÄ©nh ngồi cho.
Lâm Xung lại nói:
- Cứ xem một trận đánh được quan quân thì đủ biết diệu pháp của tiên sinh. Tiên sinh ngồi đây chính như bộ đỉnh ba chân khuyết một chân không được, xin tiên sinh đừng từ chối nữa.
Công Tôn Thắng không từ chối được, đành phải nghe lá»i ngồi ghế thứ ba.
Bấy giá» Lâm Xung lại toan nhưá»ng nữa. Tiá»u Cái, Ngô Dụng và Công Tôn Thắng nhất định không nghe nói rằng:
- Vừa rồi Äầu LÄ©nh bầu cho tam phân đỉnh túc, chúng tôi đã xin vâng lá»i, tạm ngồi ba ghế trên rồi, nay đến Äầu LÄ©nh còn nhưá»ng cho ai nữa, thì chúng tôi ba ngưá»i xin nhất định thoái cả.
Nói xong ba ngưá»i dìu Lâm Xung ngồi lên ghế thứ tư. Äoạn rồi Tiá»u Cái nói rằng:
- Bây giá» xin hai Äầu LÄ©nh Äá»—, Tống ngồi lên cho.
Äá»— Thiên, Tống Vạn không nghe, liá»n nhưá»ng để Lưu ÄÆ°á»ng ngồi vào ghế thứ năm, Nguyá»…n Tiểu Nhị thứ sáu, Nguyá»…n Tiểu NgÅ© thứ bảy, Nguyá»…n Tiểu Thất thứ tám, rồi Äá»— Thiên thứ chín, Tống Vạn thứ mưá»i, Chu Quý thứ mưá»i má»™t. Bấy giá» mưá»i má»™t vị ở Lương SÆ¡n Bạc yên định chá»— ngồi, rồi trước núi sau núi tất cả bảy tám trăm lâu la, Ä‘á»u vào lạy mừng, mà chia đứng hai hàng ở dưới.
Tiá»u Cái nói vá»›i chúng rằng:
- Các ngươi nghe lệnh đó, ngày nay Lâm Giáo Äầu cho tôi lên làm chá»§ trại ở đây, Ngô Há»c Cứu làm chức quân sư, Công Tôn Thắng cùng coi giữ binh quyá»n, Lâm Giáo Äầu cùng cùng các đầu lÄ©nh quản trị sÆ¡n trại, còn các ngươi ai nguyên chức ấy, theo phận mà làm, coi sóc các công việc đằng trước đằng sau, giữ các chốn trong trại ngoài bến chá»› có để sÆ¡ xuất Ä‘iá»u chi. Các ngươi phải nên hết sức cùng lòng mà gây nên đại nghiệp vá»›i nhau má»›i được.
Äoạn rồi sai thu dá»n hai bên phòng xá để cho lão tiểu hai nhà há» Nguyá»…n ở, và Ä‘em các đồ châu báu sinh nhật còn lại, cùng các thứ kim ngân tài bạch cá»§a nhà Ä‘em đến, để thưởng các Tiểu Äầu Mục vá các tụi lâu la. Lại giết trâu giết ngá»±a tế lá»… thiên địa thần minh rồi mở tiệc mừng, cùng uống rượu vá»›i nhau mãi đến đêm má»›i nghỉ. Trong mấy ngày hôm sau lại bày tiệc luôn để khao thưởng trên dưới rất là vui vẻ.
Bấy giá» Tiá»u Cái, Ngô Dụng cùng các vị đầu lÄ©nh má»›i kiểm Ä‘iểm kho đụn, sá»­a sang sÆ¡n trại, chế tạo các đồ quân khí, thương Ä‘ao cung tên, mÅ© giáp thuyá»n bè, và luyện tập các quân lính thá»§y thá»§ tập đánh trên thuyá»n, để phòng bị khi quan quân kéo đến.
Cách ít lâu, má»™t hôm Lâm Xung thấy Tiá»u Cái trá»ng nghÄ©a sÆ¡ tài cư xá»­ rá»™ng rãi, đãi vợ con các ngưá»i khác Ä‘á»u được chu tất thì trong bụng chợt nghÄ© đến vợ mình là Trương Thị ở Äông Kinh, ngày nay sống chết thế nào chưa biết, chàng liá»n Ä‘em tâm sá»± bầy giải vá»›i Tiá»u Cái rằng:
- Tôi từ khi lên Lương SÆ¡n, đã có ý mang cả vợ con lên đây má»™t thể, nhưng vá» sau thấy Vương Luân là má»™t ngưá»i tâm địa hẹp hòi, cho nên trong lòng do dá»± lại thôi. Tá»›i nay vợ con vẫn còn lưu lạc ở Äông Kinh, không biết rằng có còn sống được hay không!
Tiá»u Cái nghe nói liá»n bảo rằng:
- Nếu hiá»n đệ, còn bảo quyến ở Äông Kinh, thì sao không sai ngưá»i Ä‘i đón vỠđây? Hiá»n đệ khá viết má»™t phong thư cho ngưá»i Ä‘i mau mau lập tức vá» Äông Kinh mà đón ngay má»›i được.
Lâm Xung vâng lá»i lập tức viết thư rồi sai hai tên lâu la thân tín mang vá» Äông Kinh để đón.
Cách hai tháng trá»i đã thấy hai tên lâu la trở vá» báo rằng:
- Chúng tôi Ä‘i đến Äông Kinh vào ngay trong thành, há»i thăm tá»›i nhà Trương Giáo Äầu thì thấy nói là Nương Tá»­ bị Cao Thái Úy bức bách, đã liá»u thân tá»± ải từ hai năm vá» trước. Trương Giáo Äầu thì vì lo nghÄ© phẫn uất, rồi vào khoảng ná»­a tháng nay cÅ©ng mắc bệnh mất rồi, duy còn có má»™t ngưá»i con hầu là Cẩm Nhị, thì hiện đã gả chồng mà cùng nhau ở đó. Các lân bang gần quanh ai ai cÅ©ng Ä‘á»u nói như thế cả, vậy xin báo để Äầu LÄ©nh biết.
Lâm Xung nghe nói thì tầm tã nhỠđôi hàng lụy, rồi từ đó trong lòng không còn vương vấn việc nhà chi nữa. Tiá»u Cái thấy chuyện như vậy, thì cÅ©ng bùi ngùi tá» dạ cảm thương.
Äoạn rồi từ đó trong sÆ¡n trại chỉ hằng ngày thao luyện binh mã chiến thuyá»n, để phòng khi cá»± địch quan quân.
Má»™t hôm các Äầu LÄ©nh đương há»p nhau bàn việc ở trên Tụ NghÄ©a Sảnh, chợt thấy tiểu lâu la vào báo rằng:
- Phá»§ Tế Châu sai Ä‘iểm hÆ¡n hai nghìn binh mã và các thuyá»n lá»›n nhá» có tá»›i bốn năm trăm chiếc, hiện đương đóng ở quãng hồ rá»™ng ngoài thôn Thạch Kiệt, xin vào báo để các ngài biết.
Tiá»u Cái nghe báo cả kinh bàn vá»›i quân sư Ngô Dụng rằng:
- Quân quan đến đó, ta nghĩ cách nghinh địch thế nào cho được?
Ngô Dụng cưá»i mà đáp rằng:
- Huynh trưởng bất tất phải nghÄ©, khắc tôi đã có cách để đối địch. Xưa nay thưá»ng nói:"Nước đến đất ngăn, binh lâm tướng đón" ngại chi.
Nói Ä‘oạn gá»i ba anh em há» Nguyá»…n đến, ghé vào tai dặn rằng: Như thế...như thế...
Rồi lại gá»i Lâm Xung, Lưu ÄÆ°á»ng đến mà bảo rằng:
- Hai các ông cứ thế nầy...thế nầy...
Äoạn rồi lại gá»i cả Äá»— Thiên và Tống Vạn đến, mà phân phó cẩn thận, rồi ai nấy phụng mạng ra Ä‘i.
Nguyên quan Phá»§ Tế Châu, sai má»™t viên Äoàn Luyện sứ là Hoàng An và má»™t viên Bá»™ đạo quân Ä‘em hÆ¡n má»™t nghìn ngưá»i và bắt tất cả các thuyá»n ở trong hạt, Ä‘em hết đến hồ Lương SÆ¡n Bạc. Bấy giá» Äoàn Luyện sứ Hoàng An Ä‘em quân lính xuống thuyá»n, mở còi nổi hiệu thẳng xông đến Kim Sa. Khi gần Ä‘i đến bến, chợt thấy tiếng véo von văng vẳng đưa lại bên tai. Hoàng An liá»n nói:
- Äấy có phải tiếng hoạch dốc (á»ng sáo cá»§a lâu la) đấy không? Hãy cắm thuyá»n lại xem sao?
Nói xong vừa dừng lại, thì bá»—ng thấy trên mặt nước có ba chiếc thuyá»n vừa Ä‘i đến. Má»—i thuyá»n Ä‘á»u có năm ngưá»i, bốn ngưá»i cầm chèo và má»™t ngưá»i ngồi mÅ©i thuyá»n, cùng đầu đội khăn hồng, mình mặc áo hồng thêu hoa tay cầm câu neo cả. Khi đó có ngưá»i nhận biết, nói vá»›i Hoàng An rằng:
- Ba ngưá»i ngồi ba mÅ©i thuyá»n, chính là Nguyá»…n Tiểu Nhị, Nguyá»…n Tiểu NgÅ© và Nguyá»…n Tiểu Thất đó.
Hoàng An nghe vậy vá»™i truyá»n rằng:
- Chúng bây hãy hết sức tiến lên, bắt ba thằng giặc ấy cho ta.
Nói Ä‘oạn hai bên có đến bốn năm mươi chiếc thuyá»n, Ä‘á»u hò reo mà chèo sấn đến.
Ba chiếc thuyá»n kia thấy vậy, liá»n huýt còi lên hiệu rồi quay ngoắt trở lại. Hoàng An cầm thương trong tay vung lên mà bảo rằng:
- Mau giết chết mấy thằng giặc kia Ä‘i, ta sẽ trá»ng thưởng cho các ngươi.
Ba thuyá»n kia cứ lẳng lặng mà chèo Ä‘i, không nói gì cả. Thuyá»n quan quân Ä‘uổi riết đến sau rồi Ä‘em cung tên ra bắn. Ba anh chàng há» Nguyá»…n lại giÆ¡ da thanh Hồ lên để đỡ tên mà chạy.
Thuyá»n sau hết sức Ä‘uổi theo, ước chừng được hai ba dặm nước, thì chợt thấy đằng sau Hoàng An có má»™t ngưá»i bÆ¡i thuyá»n nhá» Ä‘i vun vút mà bảo rằng:
- Chá»› nên Ä‘uổi nữa! Chúng tôi vừa lúc nãy xông vào, bị hỠđánh Ä‘uổi xuống nước cướp mất cả thuyá»n rồi.
Hoàng An ngạc nhiên há»i:
- Làm sao lại bị chúng như thế được?
Ngưá»i kia nói:
- Chúng tôi đương chèo thuyá»n vào, chợt thấy đằng xa có hai chiếc thuyá»n, má»—i thuyá»n có năm ngưá»i Ä‘i đến, chúng tôi liá»n gắng sức Ä‘uổi theo. Khi Ä‘uổi được ba bốn dặm trên mặt nước, thì thấy xung quanh toàn là cảng hẹp, mà lại có tá»›i bảy tám chiếc thuyá»n trổ ra, rồi cung tên bắn xuống như chuồn chuồn không sao đánh được, bất đắc dÄ© phải lui thuyá»n trở lại, dè đâu trở lại đến chá»— cảng hẹp, thì thấy trên bá» có tá»›i hai ba mươi ngưá»i, cầm má»™t Ä‘oạn thừng rất to căng ngang mặt nước. Chúng tôi đương toan đến xem cái thừng, thì bị trên bá» ném đá xuống rào rào như nưa, ai nấy phải nhảy thuyá»n bá» xuống nước để trốn. Äến lúc trốn vỠđược tá»›i bá», thì đã thấy bao nhiêu quân lính giữ ngá»±a, Ä‘á»u bị chúng giết chết trên mặt nước mà lấy mất cả ngá»±a. Vì thế nên phải vá»™i vàng ra khóm lau tìm được chiếc thuyá»n để đến báo Äoàn Luyện hay.
Hoàng An nghe Ä‘oạn ngẩn ngưá»i kêu khổ, rồi phất cá» trắng bảo quân sÄ© quay trở vá» mà không Ä‘uổi nữa. Các thuyá»n được lệnh vừa quay mÅ©i thuyá»n trở lại, thì đã thấy ba chiếc thuyá»n lúc nãy, dẫm mưá»i mấy chiếc thuyá»n nữa, má»—i thuyá»n cÅ©ng chỉ có năm ngưá»i, tay phất cá» Ä‘á», miệng thổi khẩu hiệu, quay lại Ä‘uổi riết quan quân. Hoàng An thấy vậy, cÅ©ng toan dàn thuyá»n ra để đón đánh, thì lại thấy trong đám ngàn lau có tiếng pháo nổ, rồi bóng cỠđỠphất phá»›i cả má»™t lượt. Äoạn rồi mấy chiếc thuyá»n Ä‘uổi theo sau gá»i lên rằng:
- Hoàng An để đầu lại đấy.
Hoàng An kinh sợ hết sức chèo thuyá»n, đến bên cạnh bá» lau, lại bị bốn năm mươi chiếc thuyá»n ở tiểu cảng hai bên bắn ra tua tá»§a như ném gạo vậy. Hoàng An vá»™i vàng tìm đưá»ng tháo lui, ngỠđâu trông đến thuyá»n, thì chỉ còn độ ba chiếc con, liá»n há»›t hải nhẩy sang má»™t chiếc khoái thuyá»n, rồi quay cổ lại nom thấy quân lính, anh nào anh ấy ngã lá»p tá»p xuống nước, có kẻ bị lôi mất cả thuyá»n Ä‘i, rồi đến già nữa bị chết ở dưới nước. Hoàng An đương cỡi chiếc khoái thuyá»n, đương tháo thân để chạy, chợt thấy trong đám lau lách có má»™t chiếc thuyá»n cá»§a Lưu ÄÆ°á»ng nhô ra buông móc kéo thuyá»n Hoàng An lại, rồi nhảy sang thuyá»n ôm lấy Hoàng An mà kêu lên rằng:
- Cấm đứa nào cựa động.
Bấy giá» quân lính có kẻ biết lá»™i nước, song thấy những ngưá»i xuống nước Ä‘á»u bị bắn chết, thì không anh nào dám nhảy xuống, mà đành chịu ngồi yên trên thuyá»n cho há» trói.
Lưu ÄÆ°á»ng lôi Hoàng An mang được lên bá», thì thấy Tiá»u Cái, Công Tôn Thắng cưỡi ngá»±a cầm dao, dẫn năm sáu mươi ngưá»i, hai mươi cá»— ngá»±a ở đằng rẻo núi, Ä‘i lại tiếp ứng. Tất cả bắt sống được mấy trăm ngưá»i, và cướp được bao nhiêu thuyá»n, Ä‘á»u Ä‘em vá» thá»§y trại bên Nam để đó. Äoạn rồi Tiá»u Cái cùng các Äầu LÄ©nh nhất tá» lên sÆ¡n trại. Tá»›i nÆ¡i Tiá»u Cái xuống ngá»±a vào Tụ NghÄ©a Sảnh, các Äầu LÄ©nh Ä‘á»u cởi nhung phục, cất quân khí ngồi dàn ra bên, Ä‘em Hoàng An ra trói ở cá»™t cái, rồi lấy vàng bạc vóc nhiá»…u ra thưởng cho các lâu la. Cá»™ng tính tất cả cướp được hÆ¡n sáu trăm cá»— ngá»±a, đó là công lao cá»§a Lâm Xung, đánh mặt tiểu cảng bên Äông là cá»§a Äá»— Thiên, Tống Vạn, đánh mặt tiểu cảng bên Tây là công cá»§a Nguyá»…n Thị Tam Hùng, còn bắt được Hoàng An là công cá»§a Lưu ÄÆ°á»ng.
Các Äầu LÄ©nh thấy buổi bắt đầu đã được toàn thắng, thì ai nấy lấy làm vui thích, giết dê mổ ngá»±a mở tiệc ăn mừng. Trong sÆ¡n trại lại có rượu ngon nấu uống, ngó sen cá tươi dưới hồ bắt lên, các thứ hoa quả nào hạnh, nào đào, nào mÆ¡, nào táo, ở bên núi phía Nam, cùng các giống lợn, gà, ngá»—ng, vịt nuôi sẵn trong nhà, không có má»™t vật gì là không có, bấy giá» tha hồ mà yến ẩm thung dung. ÄÆ°Æ¡ng khi yến ẩm cùng nhau, chợt thấy lâu la lên báo rằng:
- Tiểu Äầu LÄ©nh Chu Quý sai ngưá»i lên hầu.
Tiá»u Cái truyá»n gá»i vào, há»i có việc chi?
Tên lâu la bẩm rằng:
- Chu Äầu LÄ©nh thám được má»™t bá»n khách buôn có tá»›i mươi ngưá»i Ä‘i liên kết vá»›i nhau, chiá»u nay tất do qua lối này, xin báo để Äại Vương biết.
Tiá»u Cái nghe báo, bảo vá»›i chúng rằng:
- Hiện nay ta đương cầu kim ngân tài bạc để chi dùng, vậy có ai Ä‘em ngưá»i xuống cướp lấy được chăng?
Vừa nói dứt lá»i thì Nguyá»…n Tiểu Nhị đã đứng lên nói rằng:
- Ba anh em tôi xin đi.
Tiá»u Cái nói:
- Thế thì hay lắm, nhưng anh phải cẩn thận đi mau, lại phải vỠmau mới được.
Ba anh em há» Nguyá»…n vâng lá»i, lui ra thay áo xiêm, giắt Ä‘ao lưng, cầm Ä‘ao lá»›n, Ä‘oạn Ä‘iểm lấy hÆ¡n má»™t trăm lâu la, rồi vào Tụ NghÄ©a Sảnh bái biệt má»i Äầu LÄ©nh mà xuống núi ra bến Kim Sa, đáp thuyá»n sang hàng rượu Chu Quý. Tiá»u Cái sợ ba anh em há» Nguyá»…n không làm được việc, lại sai Lưu ÄÆ°á»ng Ä‘em hÆ¡n má»™t trăm ngưá»i nữa, để xuống núi tiếp ứng, và dặn lại rằng:
- Äến đó phải làm sao cho khéo, để lấy kim ngân tài bạch, chứ không được giết hại khách thương.
Lưu ÄÆ°á»ng vâng lá»i ra Ä‘i. Tiá»u Cái đợi mãi đến canh ba, cÅ©ng không thấy bá»n ấy vá», liá»n sai Äá»— Thiên, Tống Vạn dẫn thêm năm mươi ngưá»i nữa để xuống tiếp ứng. Äoạn rồi lại cùng vá»›i Ngô Dụng. Công Tôn Thắng, và Lâm Xung cùng uống rượu đến sáng. Sáng ngày ra thấy lâu la lên báo rằng:
- Chu Äầu LÄ©nh đã lấy được hai mươi xe kim ngân tài vật, và bốn năm mươi con lừa ngá»±a Ä‘em để ná»™p.
Tiá»u Cái há»i:
- Không giết hại đến ngưá»i chứ?
B- ẩm, khách thương thấy thế lá»±c kéo đến mạnh tợn, thì bá» xe cá»™ hàng hóa chạy ngang, chưa há» giết hại má»™t ngưá»i nào cả.
Tiá»u Cái cả mừng mà rằng:
- Chúng ta từ đây trở Ä‘i, không nên giết hại ngưá»i ta má»›i được.
Nói Ä‘á»an đưa ra má»™t lạng bạc thưởng lâu la, và sai Ä‘em các thức rượu quà xuống núi để đó tiếp. Khi đến bến Kim Sa, đã thấy mấy viên Äầu LÄ©nh Ä‘em các đồ xe cá»™ tải lên trên bá», rồi lại sai mang thuyá»n ra để tải lừa ngá»±a. Những Äầu LÄ©nh trông thấy cả mừng cất chén má»i rượu xong rồi, cho ra đón cả Chu Quý vá» trại, để yến ẩm.
Tiá»u Cái cùng các Äầu LÄ©nh vỠđến Tụ NghÄ©a Sảnh, Ä‘em các tài vật khăn gói lên giở hết ra để xem, bao nhiêu vóc lụa xếp vá» má»™t bên, hàng hóa xếp vá» má»™t bên, còn kim ngân bảo cụ thì xếp ra trước mặt. Gá»i tiểu Äầu Mục coi kho lên giao cho má»—i thứ chia lấy má»™t ná»­a Ä‘em cất vào kho, còn má»™t ná»­a nữa thì chia làm hai phần, mưá»i má»™t vị Äầu LÄ©nh lấy má»™t phần, và má»™t phần cho chúng chia nhau.
Bao nhiêu những quân sÄ© má»›i bắt được, hết thẩy Ä‘em thích chữ hiệu vào mặt, rồi chá»n những ngưá»i khá»e mạnh cho Ä‘i chăn đẵn cá»§i, ngưá»i yếu Ä‘uối, thì cho đến các nÆ¡i coi xe cắt co, còn Hoàng An thì Ä‘em giam vào phòng giam ở đằng sau trại.
Bấy giá» Tiá»u Cái nói vá»›i các Äầu LÄ©nh rằng:
- Chúng tôi thoạt tiên đến đây, cÅ©ng chỉ mong nương tá»±a vào Vương Luân, để tránh tai nạn, ngỠđâu nhỠđược Lâm Giáo Äầu sau nhưá»ng cho tôi lấy ngôi vị chí tôn, rồi lại được luôn hai việc vui mừng, má»™t là trị được quan quân, bắt được ngưá»i ngá»±a thuyá»n bè, và bắt được Hoàng An ở đó. Hai là lấy được tài vật kim ngân rất nhiá»u, đấy thá»±c là toàn nhỠở tài năng cá»§a anh em hết cả.
Chúng Äầu LÄ©nh khiêm tốn mà rằng:
- Việc ấy là nhỠở phúc ấm của Ca Ca chứ chúng tôi có tài cán chi đáng kể.
Tiá»u Cái lại nói vá»›i Ngô Dụng rằng:
- Mưá»i anh em ta sở dÄ© còn được tính mạng đến đây, là Æ¡n cá»§a Chu Äô Äầu và Tống Ãp Ty, có khi nào mà ta quên được! Cổ nhân nói:"Biết Æ¡n không báo, không phải là ngưá»i". Vậy ngày nay ta có kiếm được kim ngân châu báu kia là bởi tại đâu? Việc đó ta phải sai ngưá»i Ä‘em má»™t ít đến Vận Thành, để trả nigh ân nhân là má»™t sá»± quan trá»ng thứ nhất. Còn má»™t Ä‘iá»u là Bạch Thắng hiện nay bị giam ở nhà pha Tế Châu, ta cÅ©ng phải đến đó mà cứu hắn má»›i được.
Ngô Dụng đáp rằng:
- Việc đó huynh trưởng không cần phải nghÄ©, tiểu đệ xin chu tất được, Tống Ãp Ty là má»™t ngưá»i nhân nghÄ©a, không cần gì đến sá»± ta báo Æ¡n, nhưng lá»… phép phải thế, cÅ©ng không bá» thiếu được, vậy xin để tên việc má»™t chút, rồi sẽ bảo anh em Ä‘i ngay. Äến như Bạch Thắng thì tất phải sai má»™t ngưá»i nào thạo việc, Ä‘em tiá»n đến đút lót má»i nÆ¡i, để dần dần vá» sau sẽ liệu bá» thoát thân cho hắn. Còn chúng ta đây bây giá» phải thương lượng vá»›i nhau, và đồn lương tích thảo, chế khí tạo thuyá»n sá»­a sang thành quách, chỉnh đốn nhà cá»­a, và tu bổ các thứ y giáp cung thương để dá»± phòng nghinh địch quân quan thì má»›i được.
Tiá»u Cái nói:
- Cái đó xin nhỠở Quân sư chỉ giáo cho.
Ngô Dụng vâng lá»i rồi quay ra sai vát các việc, làm cho Lương SÆ¡n má»™t ngày má»™t hưng thịnh mãi lên.
Nước non riêng thú từ đây,
Một sảnh Tụ Nghĩa mấy tay anh hùng,
Äua nhau ngang dá»c vẫy vùng,
BỠchi cá chậu chim lồng mà chơi!

Nói vá» tụi quân binh cá»§a Hoàng An, có kẻ chạy trốn thoát vá», báo cho Tri Phá»§ Tế Châu biết tin quan quân bị thua, Hoàng An bị bắt, và các hảo hán ở Lương SÆ¡n Bạc toàn là anh hùng dÅ©ng đởm, không há» ai dám đến gần, vả chăng hồ nước mênh mông, kênh ngòi rất lắm, đưá»ng lối khó dò, sá»± thế khó lòng mà truy bắt được. Quan phá»§ nghe vậy cả kinh, bèn phàn nàn vá»›i ngưá»i nhà Thái Sư rằng:
- Trước đây Hà Äào đã bị má»™t phen khốn đốn má»™t thân được thoát ra vá», mà chúng còn cắt tai làm nhục, năm trăm quân mã, không còn sót được mống nào. Tá»›i nay sai Äoàn Luyện Sá»­ Hoàng An, và bá»™ đạo quan cá»§a bản phá»§, Ä‘em bao nhiêu quân mã Ä‘i truy tầm, cÅ©ng Ä‘á»u bị nguy hiểm cả, hiện Hoàng An còn bị bắt lên núi mà quan quân thì chết chóc vô ngần, như vậy thì biết tính làm sao cho được?
Tri Phủ đương kinh hoàng thở than, thì bỗng thây lính vào báo rằng:
- Có quan má»›i đến thay, hiện đương ở nhà quan cư ngoài cá»­a Äông Môn.
Tri Phá»§ nghe báo, vá»™i vàng lên ngá»±a ra ngoài Äông Môn để tiếp. Khi đến quan cư hai bên chào há»i, Ä‘oạn rồi quan má»›i đưa công văn ra, để cho Tri Phá»§ xem, Tri Phá»§ xem xong liá»n cùng quan má»›i Ä‘i vào trong nhà, Ä‘em các ấn tín sương khố, cùng các giấy mà tài liệu bàn giao cho quan má»›i, rồi đặt tiệc để thiết đãi.
Trong khi ăn tiệc Tri Phá»§ Ä‘em các chuyện ở Lương SÆ¡n Bạc kể cho quan má»›i nghe. Quan má»›i nghe Ä‘oạn xám hẳn mặt lại mà nghÄ© thầm trong bụng: "Thái Sư Ä‘em việc này đài cá»­ cho ta, ai ngá» là cái nguyên á»§y như thế, ở đây tướng giá»i thì không, binh mạnh cÅ©ng không, bắt sao được giặc! Mà nhắc lỡ chúng kéo đến đây để vay lương quấy nhiá»…u thì ta giữ gìn làm sao được". NghÄ© vậy trong lòng càng áy náy vô cùng.
Sáng hôm sau quan phá»§ cÅ©, dá»n dẹp đồ đạc trở vá» Äông Kinh thỉnh tá»™i. Bấy giá» quan phá»§ má»›i bẩm xin má»™t viên quan quân đến trấn thá»§ Tế Châu, bàn định chiêu binh mãi mã, chứa thảo đồn lương, má»™ các binh phu dân khá»e mạnh và mư trí hiến sÄ©, để phòng bị bá»n hảo hán ở Lương SÆ¡n Bạc. Nhắc diện thảo sá»› lên Trung Thư Sảnh, xin sức cho các châu quận xung quanh phải giúp sức để tiểu trừ quân giặc, nhắc diện lại thảo công văn sức Ä‘i các châu huyện thuá»™c hạt bản phá»§, cÅ©ng phải đỠphòng truy nã và coi giữ bản hạt cho nghiêm, để dá»± bị trừ quân giặc cướp.
Bấy giá» quan Huyện Vận thành cÅ©ng thuá»™c hạt bản phá»§ ấy, khi tiếp được giấy sức phải coi giữ bản cảnh, đỠphòng bị giặc Lương SÆ¡n, liá»n gá»i Tống Giang lên cho thảo văn án, sức Ä‘i các thôn dã bắt phải nhất luật coi giữ cho nghiêm. Tống Giang xem thấy công văn, thì trong bụng nghÄ© thầm rằng: "Ta không ngá» bá»n Tiá»u Cái lại gá»›m ghê như thế! Äã cướp đồ lá»… sinh nhật giết cả quan quân, cắt tai Hà Äào, rồi lại bắt cả Hoàng An lên núi, tá»™i ấy có lẽ đến chu diệt chín há» chứ chẳng chÆ¡i. Äã đành rằng sá»± bất đắc dÄ© thá»±c, nhưng pháp luật cÅ©ng không tha, vậy hoặc khi lỡ đến thế nào, thì làm sao cho được? ".
Chàng nghÄ© vậy, thì cÅ©ng hÆ¡i có Ä‘iá»u ăn năn khó chịu, liá»n giao các công văn cho Trương Văn Viá»…n, để lập thành văn án, sức Ä‘i các chốn hương thôn, rồi má»™t mình lững thững Ä‘i ra ngoài huyện.
Vừa Ä‘i được vài ba mươi bước, thì chợt nghe đằng sau có tiếng ngưá»i gá»i. Tống Giang ngoảnh đầu lại nom, thì thấy má»™t mụ mối là Vương Bà đương dắt tay má»™t ngưá»i đàn bà mà bảo rằng:
- Nhà mụ nầy thá»±c có duyên, kia Ãp Ty đã đến đây kìa!
Tống Giang thấy vậy, đứng dừng lại há»i:
- Có việc gì thế?
Vương Bà trá» vào ngưá»i đàn bà bảo vá»›i Tống Giang rằng:
- Nguyên ngưá»i nầy là Diêm Bà, ngưá»i ở Äông Kinh, chồng là Diêm Công, giá»i nghá» ca xướng, có má»™t ngưá»i con gái tên là Bà Tích, năm nay má»›i mưá»i tám tuổi, nhan sắc cÅ©ng khá, mà nghá» ca xướng cÅ©ng hay. Má»›i đây ba vợ chồng bố con, đưa nhau sang SÆ¡n Äông tìm quan nhân không gặp, phải lưu lạc đến huyện Vận Thành nầy, cÅ©ng muốn Ä‘em nghá» ca xướng kiếm ăn, nhưng ở đây không mấy ngưá»i thưởng thức, thành ra cÅ©ng túng bấn long Ä‘ong, mà phải ở tạm vào má»™t nÆ¡i hang cùng ngõ hẻm. Chẳng may Diêm Công hôm qua lại bị bệnh thá»i tiết, nằm chết ở đó, mẹ con không có tiá»n để tống táng, phải nhỠđến tôi làm mối giúp cho, nhưng bây giá» cÅ©ng khó lòng mà cầu cứu ở đâu cho được. May đâu vÆ¡ vẫn lại gặp Ãp Ty Ä‘i qua đây, nên tôi đưa bà ta đến để nói vá»›i Ãp Ty, xin Ãp Ty rá»™ng lòng thương mà giúp cho ngưá»i ta má»™t cá»— quan tài.
Tống Giang nghe nói mà đáp rằng:
- Nếu vậy thì các ngưá»i theo tôi đến nhà hàng này, mượn bút nghiêng tôi viết cho mấy chữ, mà ra nhà Trần Tam Lang bên đông huyện lấy quan tài.
Khi vào tá»›i hàng viết giấy xong rồi, Tống Giang lại há»i luôn rằng:
- Nhà mụ có tiá»n nong gì để chi vào việc ấy chưa?
Diêm Bà đáp:
- Chẳng dấu gì Ãp Ty, quan tài chưa có, thì làm chi có tiá»n nữa.
- Nếu vậy ta cho mụ mưá»i lạng bạc đây, để mà lo liệu.
- Ãp Ty có lòng thương thế, thì thá»±c là cha mẹ tái sinh, xin được làm trâu ngá»±a để Ä‘á»n Æ¡n lá»›n.
Tống Giang gạt đi rằng:
- Bất tất phải nói thế.
Nói Ä‘oạn lấy ra má»™t đĩnh bạc đưa cho Diêm Bà, và viết giấy cho Ä‘i lấy quan tài, rồi đứng dậy ra vá». Diêm Bà nhận được giấy và tiá»n, thì vá»™i vàng cảm tạ rồi ra nhà Trần Tam Lang để lấy quan tài, mà lập tức Ä‘em vá» làm ma cho chồng. Khi tống táng xong, lại thừa được dăm sáu lạng bạc, hai mẹ con dè xẻn chi dụng vá»›i nhau.
Má»™t hôm Diêm Bà đến tạ Æ¡n Tống Giang, thấy trong nhà không có đàn bà con trẻ, liá»n vá» há»i Vương Bà ở bên cạnh vách rằng:
- Sao nhà Ãp Ty không thấy có ngưá»i đàn bà nào, hay là ông ta chưa có vợ chăng?
Vương Bà nói:
- Tôi chỉ thấy nói ông ta ở Tống Gia Thôn, chứ cÅ©ng không thấy nói có vợ con chưa? Hiện nay làm Ãp Ty ở huyện, thì vẫn cứ ở trá» nhà hàng, thá»i thưá»ng lại cho quan tài, cho vị thuốc, rất hay cứu những ngưá»i nghèo nàng, có lẽ chưa có vợ con gì thì phải.
Diêm Bà nói:
- Con bé nhà tôi nó cÅ©ng khá, biết nghá» hát xướng, ăn nói khôn ngoan, ngày trước ở Äông Kinh ai cÅ©ng có lòng thương mến, đã có mấy ngưá»i nhà tá»­ tế toan xin làm con nuôi, nhưng vì vợ chồng già chỉ có má»™t con, nên không muốn cho Ä‘i, ai ngá» ngày nay lại làm khổ nó. Nay nhân Ãp Ty chưa có đàn bà ná»™i trợ, tôi nói vá»›i Ãp Ty có lòng cứu đỡ giúp tôi, ngày nay không biết lấy gì để trả Æ¡n, nên cÅ©ng muốn kết làm thân quyến để Ä‘i lai cho vui, vậy xin nhá» bà tác thành giúp cho.
Vương Bà nhận lá»i rồi, hôm sau nói vá»›i Tống Giang, Tống Giang trước còn khảnh khái không nghe, sau bị Vương Bà tán hươu tán vượn nói ngá»t nói ngon, thì cÅ©ng bằng lòng y thuận, rồi thuê má»™t gian nhà gác ở ngõ phố bên tây huyện, mà sắm sanh các đồ vật liệu cho mẹ con Diêm Bà đến ở đó.
Thấm thoát ná»­a tháng trá»i, đã thấy mẹ con Diêm Bà Ä‘á»u quần là áo lượt, lượt giắt trâm cài, nghiá»…m nhiên ra vẻ phong lưu lịch sá»±.
Tống Giang nguyên là má»™t tay hảo hán, xưa nay chỉ thích luyện tập võ nghệ, còn vá» phần mỹ sắc, thì không lấy gì làm đậm đà cho lắm. Lại nhân Bà Tích là con gái mưá»i lăm mưá»i tám, đương trạc thanh xuân, tình tứ phong lưu, Tống Giang không thể nào mà chìu dá»—, bởi thế trong mấy hôm đầu cÅ©ng còn vui vẻ vá»›i nhau, rồi ngày sau thì má»™t thưa nhạt dần Ä‘i.
Má»™t hôm bất thình lình, Tống Giang dắt ngưá»i Thiếp Thư là Trương Văn Viá»…n cùng đến uống rượu ở nhà Tích Bà. Ngưá»i này nguyên cùng làm má»™t phòng Ãp Ty vá»›i Tống Giang, thưá»ng gá»i là Tiểu Trương Tam, mặt mÅ©i khôi ngô, hình dung dón dả, bình sinh thích du đãng, rong chÆ¡i hết nhà này lại sang nhà khác, lại há»c được đủ má»i ngón phong lưu đàn địch sênh ca, không gì là không thạo. Tích Bà vốn là má»™t tay ca xướng xuất thân, nhất đán trông thấy Trương Tam thì trong lòng hÆ¡i hÆ¡i có chiá»u ưa thích, mà để ý đến luôn. Còn Trương Tam cÅ©ng là má»™t phưá»ng tá»­u sắc ăn chÆ¡i, cho nên trông thấy thì lòng riêng riêng hiểu, mà đầu mày cuối mắt, đôi bên để ý cùng nhau. Vá» sau má»—i khi Tống Giang Ä‘i vắng, thì Trương Tam lại giả vỠđến gá»i Tống Giang; rồi Tích Bà lại má»i giữ vào chÆ¡i nói chuyện, lâu la sá»›m mận tối đào, mà mưa Sở mây Tần, không bao lâu đã được phỉ lòng sở ước.
Dần dà từ đó tấm lòng yêu thương cá»§a Tích Bà đối vá»›i Trương Tam càng ngày càng đằm thắm. Mà không coi Tống Giang vào đâu. Má»™t đôi khi Tống Giang có vỠđến nhà, thì Tích Bà lại gây chuyện ná» kia, mà không có chút gì gá»i là tình ân ái. Tống Giang tuy thế mặc lòng, cÅ©ng không há» lấy mỹ sắc làm quan tâm, năm chừng mưá»i há»a, mươi bữa ná»­a tháng má»›i trở vá» phòng nghỉ má»™t lần, vì thế cái dây thân ái cá»§a Trương Tam cùng vá»›i Tích Bà càng ngày càng thêm khắng khít, làm cho phố phưá»ng ai ai cÅ©ng biết.
Sau Tống Giang cÅ©ng nghe tin phảng phất như vậy, nhưng cÅ©ng hồ đồ bán tín bán nghi, vả trong bụng lại tá»± nghÄ© rằng:"Ngưá»i ấy không phải là má»™t ngưá»i vợ cái con cá»™t, không có lệnh cha mẹ cưới xin gì mà phải quan tâm cho lắm. Nếu nó không có lòng trung thành vá»›i mình, thì cÅ©ng mặc thây nó cho rảnh, can chi nói đến thêm phiá»n!".
Nhân thế có khi tá»›i mấy tháng trá»i, Tống Giang cÅ©ng không há» qua nhà má»™t lần nào nữa. Thỉnh thoảng Diêm Bà có cho ngưá»i Ä‘i má»i, thì Tống Giang lại từ chối là bận việc không vá» nhà được.
Có má»™t hôm kia, vào buổi chiá»u, Tống Giang ở trong huyện Ä‘i ra hàng nước ở đối cá»­a để ngồi uống nước, chợt thấy má»™t đại hán đầu đội nón chiên, mình mặc áo lá Ä‘en, dưới chân quấn là đáp, Ä‘i giày gai, lưng dắt thanh Ä‘ao, vai vác khăn gói lá»›n, mồ hôi nhá»… nhại, hÆ¡i thở hồng há»™c, đứng quay mặt vào huyện để nom rồi lại Ä‘i.
Tống Giang thấy vậy, lấy làm nghi hoặc, liá»n đứng dậy Ä‘i theo đại hán để xem. Vừa Ä‘i được vài bước thì đại hán ấy quay lại nhìn Tống Giang mà nét mặt hÆ¡i có ý ngá» ngợ. Tống Giang nhìn kỹ nét mặt ngưá»i kia, thì thấy dáng cÅ©ng hÆ¡i quen, nhưng có Ä‘iá»u gặp ở đâu từ bao giá» không nhá»›. Anh chàng kia cứ đứng nhìn mãi Tống Giang, có ý băn khoăn mà không dám há»i. Tống Giang nghÄ© thầm trong bụng: Anh này thật quái lạ, cứ nhìn ta chằm chặp là lý gì? Chàng nghÄ© vậy, nhưng không dám cất lá»i há»i trước.
Bấy giá» anh chàng đại hán kia chạy vào há»i má»™t nhà hàng lượt ở gần đấy rằng:
- Ông Ãp Ty kia là ai đấy?
Nhà hàng đáp:
- Ông ấy là Tống Ãp Ty đấy.
Anh kia nghe lá»i nói, rồi cảm Æ¡n cắp Ä‘ao chạy ra trước mặt Tống Giang chào má»™t tiếng rất to mà há»i rằng:
- Ãp Ty có nhận được tiểu đệ chăng?
Tống Giang đáp:
- Tôi nom ngài quen mặt lắm thì phải!
Ngưá»i kia nói:
- Xin má»i Ãp Ty Ä‘i mấy bước lại đây ta nói chuyện.
Tống Giang theo ngưá»i kia vào má»™t cái ngõ hẻm vắng vẻ, rồi đến má»™t tá»­u Ä‘iếm ở đấy, ngưá»i kia bảo vá»›i Tống Giang rằng:
- Xin ngài vào đây nói chuyện tốt hơn.
Nói Ä‘oạn hai ngưá»i cùng vào tá»­u Ä‘iếm, lên trên gác chá»n chá»— bàn ghế sạch để ngồi. Ngưá»i kia mở khăn gói để xuống dưới gầm bàn đựng dao vào má»™t chá»—, rồi đến trước mặt Tống Giang thụp lạy.
Tống Giang vội vàng đáp lễ lại rồi bảo rằng:
- Chẳng hay ngài là ai, tôi không rõ.
- Ân nhân quên tiểu đệ rồi hay sao?
- Tôi trông ngài thì quen lắm, nhưng không nhớ ra là ai, xin tha lỗi cho.
- Tiểu đệ chính là Xích Phát Quỹ Lưu ÄÆ°á»ng, đã được bái yết ngài má»™t lần, ở nhà Tiá»u Bảo Chính, mà ngài đã rá»™ng lòng cứu vá»›t cho đây...
Tống Giang nghe nói cả kinh mà rằng:
- Hiá»n đệ to gan thế? Lỡ ra bá»n thám tá»­ dò biết thì có khốn không?
- Vì chúng tôi mang ơn rất lớn, nên không dám quản ngại sự chết mà đến đây để bái yết ngài.
- Thế nào, các ông Tiá»u Bảo Chính cận lai ra sao? ... ai bảo hiá»n đệ đến đây như thế?
- Bẩm, Tiá»u Ca Ca tôi rất cảm tạ Æ¡n ngài đã cứu thoát được toàn tính mạng, hiện nay làm chúa Äầu LÄ©nh ở Lương SÆ¡n Bạc, có Ngô Há»c Cứu làm quân sư, Công Tôn Thắng giữ binh quyá»n, còn Lâm Xung phò tá đã giết Vương Luân ở đó, và mấy ngưá»i nguyên trước ở sÆ¡n trại đó, là Äá»— Thiên, Tống Vạn, Chu Quý, cÅ©ng Ä‘á»u thần phục bảy anh em chúng tôi, tất cả là 11 ngưá»i Äầu LÄ©nh, lâu la bảy tám trăm ngưá»i, lương thá»±c không biết đâu mà kể. Nhân thế sai Lưu ÄÆ°á»ng tôi mang cho má»™t phong thư, và trăm lạng vàng đến đây để tạ Ãp Ty, và tạ Æ¡n Chu Äô Äầu má»™t thể.
Lưu ÄÆ°á»ng nói xong, giở gói hành lý lấy ra má»™t bức thư, và trăm lạng vàng đưa choi Tống Giang. Tống Giang bóc thư xem xong, lấy má»™t lạng vàng và bức thư bá» vào túi văn thư, ở phía trong áo, rồi bảo vá»›i Lưu ÄÆ°á»ng rằng:
- Còn số tiá»n này hiá»n đệ bá»c lại mang vá», tôi không dùng đến.
Nói xong quay ra gá»i tá»­u bảo dá»n rượu, và các thức nhắm lên, rồi sai tá»­u bảo đứng rót rượu má»i Lưu ÄÆ°á»ng uống. ÄÆ°á»£c má»™t lát mặt trá»i đã xế, tên tá»­u bảo Ä‘i xuống dưới nhà, Lưu ÄÆ°á»ng lại toan lấy tiá»n đưa cho Tống Giang.
Tống Giang gạt đi mà rằng:
- Hiá»n đệ nghe tôi nói: Bảy anh em các bác má»›i đến sÆ¡n trại đương cần tiá»n bạc để tiêu, và tôi đây trong nhà cÅ©ng đủ chi dùng, vậy tôi xin gá»­i lại ở đấy, rồi khi nào cùng túng, sẽ xin đến lấy vá» tiêu. Còn như Chu Äồng thì nhà ông ta cÅ©ng phong lưu, bất tất phải đưa đến nữa, để tôi nói qua cho ông ta biết cÅ©ng xong, như thế không phải là có ý rẻ rúng chê bai đâu? Hôm nay cÅ©ng không dám lưu hiá»n đệ lại chÆ¡i nhà, vì lỡ ra bá»n thám tá»­ biết được thì xảy chuyện to ngay. Vậy xin đêm nay trá»i quan mây tạnh, hiá»n đệ nên mau gót trở vá», nói vá»›i các vị Äầu LÄ©nh rằng: Tôi vì bận việc, không đến mừng được, xin thứ tá»™i cho.
Lưu ÄÆ°á»ng nói:
- Äại ân cá»§a ngài chúng tôi không biết lấy gì báo đáp được, vậy gá»i là cho tôi Ä‘em chút lá»… má»n, đưa đến Ãp Ty để tá» lòng thành kính cá»§a anh em. Äây là Äại Äầu LÄ©nh Chính Ca Ca, và quân sư Ngô Há»c Cứu, đã xuống lệnh cho tôi, không phải như chuyện ngày thưá»ng, nếu tôi Ä‘em vá», thì tất là bị phạt chứ không chÆ¡i, vậy xin Ãp Ty chá»› nên từ chối nữa.
- Nếu phải hiệu lệnh nghiêm minh, vậy tôi viết phong thư cho hiá»n đệ mang vá» là xong.
Lưu ÄÆ°á»ng lại hết sức nói, Tống Giang nhất định không thu nhận, rồi gá»i mượn bút má»±c cá»§a nhà hàng, và lấy má»™t tá» giấy viết phong thư cẩn thận để giao cho Lưu ÄÆ°á»ng.
Lưu ÄÆ°á»ng là ngưá»i tính trá»±c, thấy Tống Giang má»™t má»±c thoái thác như thế, thì cÅ©ng không làm sao được, liá»n chịu phép gói vàng và bá» cả phong thư vào bao cẩn thận, rồi nói vá»›i Tống Giang rằng:
- Vâng, Ãp Ty đã dạy thế thì tiểu đệ xin trở vá» sÆ¡n trại ngay bây giá».
Tống Giang nói:
- Hiá»n đệ biết lòng cho, tôi không kịp lưu hiá»n đệ ở lâu đây được.
Lưu ÄÆ°á»ng liá»n lạy tạ Tống Giang bốn lạy rồi sá»­a soạn ra Ä‘i. Tống Giang gá»i tá»­u bảo lên gác mà dặn rằng:
- Ông khách có lưu hai lạng bạc đây, để sáng mai rồi ta sẽ đến tính.
Nói xong cả hai cùng xuống lầu Ä‘i ra ngoài tá»­u Ä‘iếm. Bây giỠđương giữa tháng tám, trá»i im mây tạnh, trăng sáng trên không, hai ngưá»i đưa nhau ra đến đầu ngõ phố, rồi Tống Giang cầm tay Lưu ÄÆ°á»ng mà dặn rằng:
- Hiá»n đệ hãy nên cẩn thận, chá»› có đến đây nữa, ở đây bá»n thám tá»­ rất nhiá»u, không phải là chuyện chÆ¡i đâu! Thôi xin chào hiá»n đệ trở vá» cho bình yên.
Nói Ä‘oạn bái biệt mà chia tay đôi ngả, Lưu ÄÆ°á»ng nhân được trá»i thanh bóng sáng, liá»n trở gót mau mau trở vá» sÆ¡n trại.
Bấy giá» Tống Giang lững thững vừa Ä‘i vừa nghÄ©; Gá»›m thay cho bá»n há» to gan, ngá»™ lỡ đám công sai biết, thì nguy xiết bao! Lại nghÄ© đến chuyện Tiá»u Cái dám bá» nhà Ä‘i làm cái nghá» lạc thảo như thế, thì trong bụng càng ra dáng mà nghÄ© ngợi má»™t mình.
Chợt có tiếng đằng sau gá»i:
- Ãp Ty Ä‘i đâu đấy? Sao mấy hôm không thấy Ãp Ty đâu cả?
Tống Giang nghe tiếng liá»n giật mình quay lại xem ai...Cho hay là:
Giang hồ nghĩa nặng tri âm,
Há»i chi tài mệnh thăng trầm vá» sau.
Non cao nước vẫn còn sâu,
Thân này xoay với bể dâu còn dài.
Äất đâu lấp được miệng Ä‘á»i,
Vàng đâu mua chuá»™c được ngưá»i thá»§y chung?
Ai lên nhắn há»i trá»i công,
Làm chi đem thói má hồng trêu ngươi?
Tức gan đến lúc căm trá»i,
Gươm kia hồ dá»… tha Ä‘á»i được sao!
Lá»i Bàn Cá»§a Thánh Thán:
Sách này nhiá»u chá»— bút lá»±c hÆ¡n ngưá»i, thưá»ng thưá»ng ở lúc hai hồi giáp nhau, Ä‘á»u là má»™t việc, mà thấy khác Ä‘i, không má»™t nét bút nào mà phạm đến, như hồi trên vừa tả Hà Äào, hồi này lại tiếp tả Hoàng An vậy. Thấy rằng má»™t phen trước đã khua sông động bể, đến phen này lại động bể khua sông, thá»±c là má»™t dạng tài tình, má»™t dạng thế bút, độc giả hãy nhận xét kỹ càng cho thấy, không má»™t câu má»™t chữ giống nhau, Ä‘iá»u đó có lạ gì đâu? Tác giả đã khéo xếp đặt tá»± trong lòng, như vẽ ra hai cây trúc vậy. Thì cây trúc nào chẳng có cành, có lá có dóng dốt như nhau, khi vẽ ra hai cây trúc đứng song đôi, rất giống nhau mà rất khác nhau xa vậy.
Sách này đã má»™t hồi tả Hà Äào chia làm hai phen, tả Hoàng An chỉ má»™t phen. Hà Äào hai phen tiá»n vá»›i hậu, Hoàng An má»™t phen lại chia tả va øhữu. Hà Äào hai phen Thá»§y chiến và Há»a công. Hoàng An cÅ©ng hai phen vừa mô tả lại vừa thá»±c há»a, nên nhiá»u Ä‘iểm sai biệt, cÅ©ng là má»™t hồ nước ấy, cÅ©ng là má»™t bãi lau này, cÅ©ng những tay hão hán ấy, cÅ©ng những đám binh quan này sá»± cách quãng đã phân biệt, mà ý tứ chẳng như nhau thấy rằng Ä‘em ngàn vàng ra để cầu lấy má»™t nét bút phạm vào nhau, không thấy chút nào giống cả, văn tả đến thế má»›i thấy càng diá»…n ra càng thấy ly kỳ.
Má»™t Ä‘oạn văn Tống Giang vá»›i Bà Tích, ngòi bút cá»§a tác giả đặt ra, để cho Tống Giang có chuyện, nên phải nảy ra má»™t sá»± Tống Giang giết ngưá»i, vì muốn Tống Giang có sá»± giết ngưá»i, thì phải thêm chuyện Bà Tích, vì có chuyện Bà Tích duyên kiếp, thì phải sinh ra sá»± Vương Bà xin áo quan. Cho nên từ sau khi Vương Bà xin áo quan, cách sau dăm tá» lại có chuyện Vương Ông xin áo quan, chẳng qua đưa lại cho hồi sau Tống Giang bị phạm tá»™i trốn Ä‘i, đó là chính là khế tá»­, độc giả thấy lúc trước cho áo quan, đến sau lại cho áo quan, đầu thì Vương Bà, cuối đến Vương Ông, thấy tác giả như vảy má»±c ra đùa, thêm ly kỳ câu chuyện.
Tài sản của tarta12a

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #20  
Old 16-04-2008, 11:15 PM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Hồi 20

Diêm Bà say đánh ÄÆ°á»ng Ngưu Nhị
Tống Giang giận chém Diêm Bà Tích




Bấy giá» Tống Giang thấy có tiếng ngưá»i, liá»n đứng dừng chân lại, thấy Diêm Bà chạy lật đật đến mà nói rằng:
- Mấy hôm nay tôi cho ngưá»i má»i không thấy Ãp Ty đâu cả, con bé nhà tôi nó ngu dại không biết gì, lỡ có Ä‘iá»u xúc phạm đến Ãp Ty, xin ngài hãy nể lòng tôi mà bá» qua Ä‘i cho, rồi tôi sẽ bắt nó nói lại vá»›i ngài. Hôm nay được gặp đây, thể nào cÅ©ng xin đón vá» nhà má»™t lúc.
Tống Giang nghe nói đáp rằng:
- Hôm nay trong huyện bận rộn lắm không thể nào vỠđó được, xin để khi khác vậy.
- Không được, con bé cháu nó đợi ở nhà, thế nào cÅ©ng má»i Ãp Ty chạy qua vá» má»™t lát, sao Ãp Ty lại nỡ lòng như thế?
- Tôi bận lắm thực, để ngày mai tôi vỠđó.
Diêm Bà nhất quyết rằng:
- Làm thế nào thì hôm nay cÅ©ng phải má»i Ãp Ty cho kỳ được.
Nói đoạn lại níu lấy áo Tống Giang mà rằng:
- Ai đã xúi Ãp Ty thế? Con bé nhà tôi suốt má»™t Ä‘á»i nó phải trông cậy vào Ãp Ty cả, Ãp Ty nên phải tá»± mình chá»§ trương lấy, chứ nghe ngưá»i ta nói nhảm làm chi! Nếu nó có Ä‘iá»u gì không phải, xin Ãp Ty cứ chắc ở tôi đây má»›i được. Thôi xin má»i Ãp Ty vá» qua đây má»™t lúc.
Ãp Ty đáp rằng:
- Bà không nên gàn trở tôi, tôi còn bận nhiá»u việc quan trá»ng không thể dứt ra được!
- Việc quan thì dẫu Ãp Ty có chậm trá»… má»™t đôi chút, quan Huyện cÅ©ng chả trách nào, duy tôi hôm nay nếu để cho Ãp Ty Ä‘i, thì khó lòng được gặp nữa! Xin má»i Ãp Ty Ä‘i vá»›i tôi, vỠđó sẽ nói chuyện.
Tống Giang vốn là ngưá»i nhanh nhẹn dá»… dàng, nay bị Diêm Bà rầy rà như thế, thì không thể nào từ chối được, liá»n bảo Diêm Bà rằng:
- Nếu vậy cứ buông áo ra để tôi đi.
Diêm Bà nói:
- Chỉ sợ Ãp Ty không vỠđó, thì tôi biết đâu mà theo kịp?
- Có khi nào thế, tôi đã nói là đi chứ gì?
Nghe Ä‘oạn Diêm Bà buông áo Tống Giang ra, rồi cùng Ä‘i vá». Khi tá»›i nhà Tống Giang đứng dừng ở ngoài. Diêm Bà đẩy cá»­a vào mà nói rằng:
- Ãp Ty đã vá» tá»›i đây, có lẽ lại không vào nhà hay sao?
Tống Giang nghe nói bất đắc dÄ© bước lững thững Ä‘i vào trong nhà, đến má»™t chá»— ghế ngồi xuống đó. Diêm Bà sợ Tống Giang lại chạy trốn, liá»n quay bên cạnh để ngồi, rồi gá»i lên rằng:
- Con Æ¡i! Ngưá»i tâm ái cá»§a con là Tam Lang đã vỠđây.
Bấy giá» Bà Tích đương nằm ở giưá»ng trên gác, má»™t mình nghÄ© ngợi vẩn vÆ¡ bên đôi ngá»n đèn chong mà đợi Trương Tam đến. Chợt nghe tiếng mẹ gá»i như vậy, thì trong bụng Ä‘oán chắc Trương Tam ở đó, liá»n vá»™i vàng ngồi dậy vuốt ve đưá»ng tóc, rồi nói lảm nhảm rằng:
- Äồ chết toi, làm cho ngưá»i ta đợi khổ! Bà lại cho mấy cái bạt tai cho đáng kiếp!
Nàng vừa nói vừa Ä‘i tất tả xuống thang. Dè đâu Ä‘i đến chấn song ngó cổ xuống nom thấy ngá»n đèn pha lê chiếu sáng, Tống Giang đương cùng Diêm Bà ngồi đó, nàng liá»n quay ngoắt trở lên, mà nằm vật xuống giưá»ng như cÅ©.
Bà Tích nằm trên giưá»ng nói vá»›i xuống rằng:
- Nhà nầy có xa gì mà ngưá»i ta không lên đến đây? Ngưá»i ta cÅ©ng chẳng mù chá»™t gì mà phải đợi tôi đón lên má»›i được? Cần chi phải khẩn khoản như thế?
Diêm Bà nghe vậy mắng con rằng:
- Con ranh, nó không biết Ãp Ty đến đây lại còn nói láo nói há»—n ở đây, để Ãp Ty lại thêm phiá»n lòng.
Nói xong lại cưá»i bảo Tống Giang rằng:
- Tôi vá»›i Ãp Ty ta cùng lên gác vậy.
Khi Tống Giang nghe thấy những lá»i Bà Tích nói, thì trong lòng đã khó chịu rồi, không còn muốn lưu lại má»™t chút nào, sau vì bà lão lôi kéo, nên cÅ©ng phải miá»…n cưỡng mà cùng lên gác.
Cái nhà ấy nguyên có mấy gian gác lục lăng, ngăn ná»­a ngoài kê làm chá»— ngồi chÆ¡i, còn ná»­a trong làm phòng ngá»§, kê má»™t bá»™ giưá»ng bình khung hai đầu Ä‘á»u có chấn song, trên treo má»™t bức màn là Ä‘á», cạnh đầu giưá»ng có cái mắc để vắt khăn mặt, má»™t bên để cái chậu thau má»™t cái khăn bao, và má»™t bên kê má»™t cái bàn con sÆ¡n vàng, trên để cây đèn bằng thiếc. Hai bên góc tưá»ng kê hai cái ghế, trên vách trước mặt treo má»™t bức tranh, đối diện giưá»ng kê bốn cái ghế ghép hàng chữ nhất Ä‘á»u nhau.
Khi Tống Giang lên gác, Diêm Bà liá»n kéo vào trong phòng, rồi Tống Giang ngồi vào má»™t cái ghế ở góc nhà, mà quay mặt vào phía giưá»ng.
Diêm Bà lại vào giưá»ng dá»±ng ngưá»i con gái dậy mà bảo rằng:
- Ãp Ty đã đến kia, con Æ¡i! Sao tính nết con hư thế, cứ nói ná» nói kia, để Ãp Ty giận không vỠđến đây nữa! Lúc không thì lại ngồi nhà mà lo nghÄ©, bây giá» ta đã khó khăn má»i được Ãp Ty vỠđây, sao con không ngồi dậy nói chuyện, lại còn giở những thói ấy làm chi?
Bà Tích cầm tay mẹ đẩy ra mà nói rằng:
- Bà làm gì mà phải rối lên, tôi có tá»™i gì chưa? Ngưá»i ta không thèm vỠđến đây, thì bảo tôi nói chuyện làm sao?
Tống Giang nghe vậy cứ ngồi lặng yên.
Diêm Bà lại kéo cái ghế chéo kê liá»n cạnh Tống Giang, rồi kéo con gái đến đó mà bảo rằng:
- Con hãy đến đây ngồi với Tam Lang một lúc vậy, không nói chuyện thì thôi, không việc gì phải thế!
Bà Tích không chịu ngồi bên cạnh, liá»n đến má»™t cái ghế đối diện Tống Giang để ngồi, Tống Giang ngồi cúi đầu xuống, mà không nói năng gì cả.
Diêm Bà trông thấy ngưá»i con gái bấy giá», có vẻ khác nét mặt, liá»n nói lên rằng:
- Không tá»­u không tương, sao thành đạo trưá»ng, lão có má»™t bình rượu ở kia, để lấy thêm má»™t ít hoa quả ra đây, rồi sẽ nói chuyện vá»›i Ãp Ty, con cứ ngồi vá»›i Ãp Ty má»™t lúc, có việc gì mà thẹn, ta đến đây ngay bây giá».
Tống Giang thấy vậy, thì nghÄ© lẩm nhẩm má»™t mình rằng:"Cái con mụ già này thá»±c là vô lý, Ä‘em nhốt ngay mình vào đây, mà không còn thoát ra được nữa. Äể con mụ ấy Ä‘i xuống gác, ta sẽ xuống sau mà Ä‘i quách cho rảnh".
Diêm Bà thấy Tống Giang có ý hÆ¡i khác, liá»n quay trở ra, rồi cài trái cá»­a ngoài Ä‘i. Tống Giang thấy vậy, biết rằng Diêm Bà hiểu mình muốn tháo, nên má»›i phòng bị như thế, thì lại lấy làm băn khoăn khó chịu.
Khi bấy giá» Diêm Bà xuống dưới gác, vào trong bếp thắp đèn lên, thấy có nồi nước đã bắc sẵn đó, liá»n dóm cá»§i lên Ä‘un, rồi lấy má»™t ít tiá»n lẻ chạy tháo ra ngoài phố mua má»™t vài thứ hoa quả cùng là thịt gà, cá tươi Ä‘em vá» bày vào mâm tá»­ tế, rồi lấy rượu để vào nồi hâm nóng rót vào hồ, bày thêm các thứ rau và ba đôi đũa, ba cái chén vào mâm, mà bưng lên gác dặt ở ngoài phòng. Äoạn rồi mở cá»­a Ä‘em vào phòng trong, bày la liệt trên cái bàn sÆ¡n. Khi ấy trông đến Tống Giang thì vẫn cúi đầu xuống mà lặng yên, còn Bà Tích thí lại quay Ä‘i nÆ¡i khác. Diêm Bà liá»n nói rằng:
- Con đứng dậy ra đây, má»i chén rượu Ä‘i con.
Bà Tích đáp rằng:
- Các ngươi cứ uống Ä‘i tôi không phiá»n thế.
Diêm Bà lại khuyên rằng:
- Cha mẹ đã biết tính con thủa bé rồi, nhưng đối với ai, chứ với Tam Lang thì con không nên như thế mới được.
Bà Tích lại đáp luôn rằng:
- Tôi không muốn má»i rượu, thì không má»i rượu, chẳng lẽ phi kiếm lấy đầu tôi hay sao?
Diêm Bà cưá»i rằng:
- Äành thế, ta lại cÅ©ng không trách, nhưng Ãp Ty là ngưá»i phong lưu nhân vật, không có bụng gì bao giá». Con không má»i rượu thì thôi, hãy cứ quay lại uống vài chén vậy.
Bà Tích cứ lặng yên không quay mặt trở lại, Diêm Bà rót rượu ra rồi cầm chén đũa má»i. Tống Giang bất đắc dÄ© phải uống má»™t chén gượng gạo. Diêm Bà cưá»i mà nói vá»›i Tống Giang rằng:
- Ãp Ty đừng nên trách, những chuyện lôi thôi rắc rối, để mai xin kể rõ Ãp Ty nghe, ngưá»i ngoài há» thấy Ãp Ty ở đây cho nên có vài kẻ nóng lòng sốt ruá»™t, đặt Ä‘iá»u ra giá»ng ná» kia, xin Ãp Ty chá»› để vào tai, Ãp Ty hãy cứ uống rượu Ä‘i cho.
Nói xong lại rót ba chén rượu nữa, để lên trên bàn rồi bảo với con gái rằng:
- Sao con tính khí trẻ con thế? Hãy quay lại đây uống qua loa một chén đã sao?
Bà Tích nói:
- Việc gì cứ rầy rà đến tôi, tôi no rồi, không thể nào uống rượu được nữa...
Diêm Bà khuyên rằng:
- Con quay lại tiếp Tam Lang vài chén có được không?
Bà Tích nghe nói liá»n nghÄ© thầm trong bụng rằng:
- "Ta đây còn bận nhớ Trương Tam, ai hơi đâu mà tiếp rượu với hắn được. Nhưng nếu không đổ cho hắn say, thì tất là hỠcòn nhiễu mãi, âu là ta miễn cưỡng cho êm câu chuyện đi là xong". Nghĩ đoạn bất đắc dĩ cầm lấy chén rượu uống một nửa.
Diêm Bà thấy vậy cưá»i rằng:
- Con cứ buồn bã mãi, hãy cứ chén tràn Ä‘i vài chén, sẽ ngá»§ có được không? Ãp Ty ngồi xÆ¡i luôn Ä‘i cho vui?
Tống Giang bị Diêm Bà má»i chào khan vãn, lại phải uống luôn dăm ba chén nữa. Diêm Bà cÅ©ng uống mấy chén rồi lại chạy xuống dưới nhà để hâm rượu. Bây giá» Diêm Bà thấy con gái đã quay lại tiếp rượu vá»›i Tống Giang, thì trong bụng lấy làm há»›n hở mà nói má»™t mình rằng:
- "Nếu đêm nay giữ được lão ấy ở đây, thì tất là hắn quên cả những Ä‘iá»u giận dữ, bấy giá» ta lại bám vào hắn má»™t dạo đã, rồi lại liệu vá» sau". Mụ vừa nghÄ© vừa lấy làm thích, liá»n đứng ở trước bếp rót ngay ba chén lá»›n mà uống luôn mấy há»›p.
Khi đó nghe trong mình đã phảng phất có hÆ¡i rượu, liá»n rót luôn má»™t chén nữa để uống hết má»™t nữa, còn má»™t ná»­a lại đổ cho vào bình, mà mang lên gác. Khi lên tá»›i gác, thấy Tống Giang lại cúi đầu ngồi yên, mà con gái lại quay mắt Ä‘i nÆ¡i khác. Diêm Bà liá»n cưá»i mà bảo rằng:
- Làm sao mà hai ngưá»i như bụi đất cả, không ai nói năng gì thế? Ãp Ty Æ¡i! Mình là ngưá»i đàn ông, cÅ©ng phải nói dăm ba câu chuyện cho khuây khá»a dần dần Ä‘i má»›i được...
Tống Giang đương phân vân trong bụng, thấy Diêm Bà nói, thì cũng lặng yên, không nói sao cả, Diêm Bà nghĩ thầm trong bụng rằng:
- Anh chàng nầy không biết gì cả, cứ cho như má»i ngày mình nói chuyện đùa vậy. Hôm nay ta có phải là chuyện đùa đâu?
Bụng nghÄ© vậy, liá»n nói ngang nói dá»c, nói ngược nói xuôi, không còn thiếu câu gì.
Ở huyện Vận Thành có má»™t anh bán hàng những đồ ướp là ÄÆ°á»ng Ngưu Nhị, vẫn thưá»ng gá»i là ÄÆ°á»ng Nhị Ca, xưa nay hay quanh quẩn ở phố xá, mà thỉnh thoảng được Tống Giang cấp đỡ giúp cho. Äôi khi có việc quan việc tư gì Ä‘i báo Tống Giang, thì lại kiếm được má»™t vài quan tiá»n để tiêu. Má»—i khi Tống Giang có sai việc gì, thì cố sống cố chết để làm, không há» ná» quản. Hôm ấy ÄÆ°á»ng Ngưu Nhị đương bị thua bạc trần trụi, không biết xoay sở vào đâu, liá»n chạy đến huyện tìm Tống Giang để cầu cứu.
Bất đồ Ä‘i tá»›i huyện, thì không thấy Tống Giang đâu, liá»n vá»™i vàng quay ra phố để Ä‘i tìm. Khi ra phố má»i ngưá»i quen biết Ä‘á»u há»i rằng:
- ÄÆ°á»ng Nhị Ca Ä‘i tìm ai mà chạy vá»™i vàng như thế?
ÄÆ°á»ng Ngưu Nhị nói:
- Tôi đương có việc cần cấp, phải đi tìm cô lão nhưng không thấy đâu cả.
- Cô lão là ai?
- Ấy là ông Tống Ãp Ty ở huyện nầy chứ ai?
Chúng liá»n bảo ÄÆ°á»ng Ngưu Nhị rằng:
- Chúng tôi vừa thấy ông ta cùng Diêm Bà mới đi qua đây xong.
ÄÆ°á»ng Ngưu Nhị nghe nói, trong bụng nghÄ© thầm rằng:
- "Phải rồi, con thối thây Bà Tích này, nó vẫn tư thông vá»›i Trương Tam, dấu diếm không cho Tống Ãp Ty biết, tiếng như vậy, cho nên lâu nay không vá» tá»›i đó, thế mà hôm nay sao còn lần mò đến làm chi. Cái nầy chắc là bị con sá»m già vá» vÄ©nh bám lấy thôi chứ gì? Hôm nay ta đương quẫn bách, bất nhược đến đấy tảo mấy quan tiá»n, Ä‘i chén vài chén rượu chÆ¡i". NghÄ© Ä‘oạn Ä‘i đến thẳng nhà Diêm Bà thấy bên trong vẫn còn đèn sáng mà cá»­a lại không đóng, liá»n lật đật chạy vào đến thang giá. Khi đến chân thang đã nghe thấy tiếng Diêm Bà đương cưá»i ha hả trên gác, chàng ta liá»n lẻn bước Ä‘i lên ghé vào khe gác dòm thấy Tống Giang cùng Bà Tích Ä‘á»u cúi đầu ngồi im, còn Diêm Bà thì đương ngồi cái ghế ở đầu bàn mà miệng nói thiên hô bát sát không dứt lúc nào. ÄÆ°á»ng Ngưu Nhị biết vậy, lẻn tót vào cúi chào ba ngưá»i, rồi đứng vào má»™t bên. Tống Giang thấy hắn đến lấy làm dá»… chịu, liá»n liếc mắt bảo cho ÄÆ°á»ng Ngưu Nhị biết ý, để thoái thoát má»i Ä‘i. ÄÆ°á»ng Ngưu Nhị vốn tay ranh vặt, thấy vậy thì hiểu ý ngay, liá»n nói vá»›i Tống Giang rằng:
- Tôi đi tìm ngài mãi không thấy, ngỠđâu ngài ngồi uống rượu ở đây, ngài có thấy sốt ruột gì không?
Tống Giang há»i:
- Chẳng hay trong huyện có việc gì cần đấy?
ÄÆ°á»ng Ngưu Nhị nói:
- Ãp Ty quên rồi hay sao? Cái việc lúc nãy, quan Huyện hiện đương cho bốn năm ngưá»i lính Ä‘i tìm ngài mãi, nhưng mà không thấy ở đâu cả. Quan Huyện đương gắt ầm lên đấy, Ãp Ty phải đứng dậy Ä‘i ngay má»›i được.
Tống Giang làm bộ hoảng hốt mà rằng:
- Nếu cần vậy, thì ta phải đi ngay mới được.
Nói đoạn đứng dậy toan đi xuống gác, Diêm Bà nắm giữ lại mà rằng:
- Ãp Ty không nên thế... Gá»›m thá»±c! ÄÆ°á»ng Ngưu Nhị, ngươi lại đến đây lòe lão à? Äừng múa rìu qua mắt thợ thế nữa? Bây giá» quan Huyện còn ở trong nhà uống rượu vui đùa vá»›i vợ con, chứ công việc nào bây giá». Ngươi nói vá»›i ai chứ, vá»›i ta đây thì không khi nào ta mắc lừa đâu?
ÄÆ°á»ng Ngưu Nhị nói:
- Có việc cần, quan Huyện đòi thực, chứ tôi đây nói dối làm gì?
- Thôi đừng láo, hai mắt lão nương đây gá»i là sáng suốt hÆ¡n pha lê đấy, vừa rồi Ãp Ty đưa mắt bảo ngươi, ta lại không biết hay sao? Ngưá»i ta thưá»ng nói:"Giết ngưá»i còn tha được, chứ gian ý thì dung sao được? ".
Nói xong đứng dậy đẩy Ngưu Nhị huỳnh huỵch xuống thang gác.
ÄÆ°á»ng Ngưu Nhị cáu lên mà rằng:
- Làm gì mà phải đẩy ngưá»i ta thế?
Diêm Bà lại quát lên rằng:
- Mầy phá đưá»ng lối kiếm ăn cá»§a ta, thì có khác gì giết bố mẹ vợ con ngưá»i ta không? Lại còn to mồm gì, hở thằng nhãi con kia! Bà đánh má»™t chập bây giá».
ÄÆ°á»ng Ngưu Nhị sấn vào mà rằng:
- Äây bà đánh Ä‘i.
Diêm Bà lại đương lúc chếch choáng hÆ¡i men, liá»n giÆ¡ tay tát cho ÄÆ°á»ng Ngưu Nhị má»™t cái, rồi đẩy mạnh ra ngòai cá»­a, đóng chặt cá»­a lại mà miệng thì mắng nhiếc lảm nhảm không thôi.
ÄÆ°á»ng Ngưu Nhị phải má»™t cái tát, tức giận vô cùng đứng ngoài cá»­a mà kêu lên rằng:
- Con khỉ già mầy liệu hồn, hôm nay không có Ãp Ty ở đây, thì gá»i là tan nát cá»­a nhà vá»›i ta. Không nay thì mai, nếu ta không kết quả được mầy, thì ta không là thằng há» ÄÆ°á»ng nữa!
Chàng ta hăm hở vỗ bụng vỗ tay nói chán một lúc rồi đi.
Bấy giỠDiêm Bà lên gác bảo với Tống Giang rằng:
- Ãp Ty ôi! Rõ là vô sá»±, thì dung túng những đứa ấy làm chi? Nó là má»™t thằng chè rượu loang toàng, Ä‘i đến đâu là nói quàng nói xiên, ai còn không biết. Những đồ qá»§y sống ấy, thì cho nó đến cá»­a đến nhà làm gì cho thêm bận!
Tống Giang vốn là ngưá»i chân thá»±c xưa nay, cho nên thấy mụ nói trúng vào bệnh cá»§a mình, thì ngồi ngây ngưá»i ra, mà không nói được câu nào nữa.
Diêm Bà lại nói rằng:
- Xin Ãp Ty đừng trách tôi, tôi có trá»ng Ãp Ty thì má»›i thế. Äã lâu con gái tôi vá»›i Ãp Ty không gặp nhau, hôm nay uống rượu xong chắc lá phải Ä‘i nghỉ sá»›m má»›i được. Äể tôi dá»n dẹp Ä‘i thôi.
Nói xong má»i Tống Giang uống thêm mấy chén rượu nữa, rồi vá»™i vàng thu dá»n mà Ä‘i xuống bếp. Tống Giang ngồi trên gác nghÄ© chuyện Bà Tích đối vá»›i Trương Tam, dẫu có tiếng đồn như vậy, nhưng mắt mình chưa nom thấy, cÅ©ng không chắc rằng có thá»±c hay không? Vả chăng đêm cÅ©ng hÆ¡i khuya, Ä‘i đâu cÅ©ng không tiện, chàng liá»n định kế nằm tạm ở đó, để xem ngưá»i đàn bà kia xá»­ trí ra sao? Chợt đâu lại thấy Diêm Bà ở dưới nhà chạy lên mà nói rằng:
- Äêm đã khuya rồi, hai ngưá»i Ä‘i nghỉ Ä‘i kẻo muá»™n.
Bà Tích thấy mẹ nói, liá»n ứng lên rằng:
- Không việc gì đến bà, bà cứ đi ngủ.
Diêm Bà lại cưá»i khanh khách, vừa bước chân xuống vừa nói rằng:
- Ãp Ty Ä‘i xuống bếp, dá»n xong rồi rá»­a chân rá»­a tay, mà tắt đèn Ä‘i ngá»§.
Bấy giá» Tống Giang ngồi ở trên gác, liếc mắt trông Bà Tích rồi lại thở dài, mà không nói gì cả. ÄÆ°á»£c má»™t lát, Bà Tích để nguyên quần áo trèo lên giưá»ng tá»±a vào gối thêu, rồi quay mặt vào trong vách mà ngá»§.
Tống Giang thấy vậy nghÄ© thầm rằng:"Con bé này lạ thá»±c, nó bá» mình đây rồi vào ngá»§ trước là nghÄ©a lý gì? Hôm nay mình bị con mụ già dắt vỠđây, bắt uống rượu uống chè, rồi lại nói ngon nói ngá»t, làm cho mình thêm khó nghÄ© trong lòng. Thôi bây giỠđêm đã khuya rồi, cÅ©ng đành phải Ä‘i ngá»§ vậy chứ, còn biết sao giá»? ".
Chàng nghÄ© vậy liá»n bá» khăn lên bàn, cởi xiêm áo ngoài vắt lên trên giá, treo thắt lưng, dao túi cùng văn thư lên chá»— chắn song ở trên giưá»ng, rồi cởi bá» giầy ra nằm ở phía sau Bà Tích.
Nằm má»™t lát vào khoảng ná»­a canh hai, Bà Tích vẫn nằm quay mặt mà còn cưá»i nhạt má»™t mình, Tống Giang thấy vậy, trong lòng càng buồn bá»±c khó chịu không sao ngá»§ được.
Äêm vui nào được bao lâu
Äêm buồn mong trước mong sau càng dài.
Lạ cho là giống trên Ä‘á»i,
Xưa nay gươm phấn giết ngưá»i bao phen!
Tống Giang nằm nghÄ© vÆ¡ vẩn dần dần sang trống canh ba, hồi lâu lại sang trống canh tư, lại cho sang đến canh năm, mà cÅ©ng không sao nhắm mắt cho yên. Chàng bèn trở dậy đến thau nước rá»­a mặt, đội khăn mặc áo chỉnh tá», rồi lẩm bẩm mắng rằng:
- Giống hèn hạ, nó vô lễ thực!
Bấy giỠBà Tích cũng còn thức, nghe thấy tiếng Tống Giang mắng, thì quay mặt ra mà nói rằng:
- Ngưá»i thế mà không biết dÆ¡...
Tống Giang nghe nói, thì trong lòng càng lấy làm khó chịu, đành phải nín lặng quay ra đi xuống thang gác.
Diêm Bà nghe thấy tiếng ngưá»i ở trên gác Ä‘i xuống, thì vá»™i vàng trở dậy mà nói rằng:
- Ãp Ty hãy ngá»§ má»™t lúc nữa, trá»i sáng sẽ dậy có được không, có việc gì mà phải dậy từ canh năm như vậy?
Tống Giang nghe há»i, cứ lặng yên mở cá»­a ra Ä‘i.
Diêm Bà lại nói luôn rằng:
- Ãp Ty Ä‘i rồi, khép cá»­a lại cho tôi nhé!
Tống Giang lại lùi lÅ©i Ä‘i ra và khép vào tá»­ tế, rồi trong bụng vừa tức bá»±c buồn cưá»i, lững thững bước ra Ä‘i.
Khi gần tá»›i cá»­a huyện thấy có má»™t ngá»n đèn con lấp ló ở đó, Tống Giang liá»n dấn bước đến nÆ¡i, thì thấy lão Vương Công là anh hàng thang đã ra chợ sá»›m ở trước cá»­a huyện để bán. Lão ta trông thấy Tống Giang Ä‘i đến liá»n há»i ngay rằng:
- Ãp Ty Ä‘i đâu mà sá»›m thế?
- Äêm qua say rượu nghe lầm tiếng trống canh dậy sá»›m quá.
- Nếu vậy Ãp Ty uống nhiá»u rượu quá, xin ngài xÆ¡i má»™t bát thang nhị trần cho giải rượu.
- Tốt lắm, đem đây tôi ăn một bát.
Tống Giang nói xong chạy đến ghế để ngồi, Vương Công múc một bát thang nhị trần, đương nóng nghi ngút đưa lên cho Tống Giang.
Tống Giang ăn xong chợt nhá»› đến:"Má»i khi thỉnh thoảng vẫn ăn thang cá»§a lão này, lão ta không chịu lấy tiá»n. Bởi thế ta có hứa cho lão cá»— áo quan, mà vẫn chưa cho được. Nay nhân tiện có món tiá»n cá»§a Tiá»u Cái đưa cho đây, âu là đãi hắn ta má»™t số tiá»n mua quan tài, thì chắc là lão ta thú lắm!".
NghÄ© Ä‘oạn liá»n bảo Vương Công rằng:
- Má»i hôm tôi vẫn hứa cho lão cá»— quan tài mà chưa cho được, nay nhân có tiá»n đây, tôi đưa cho lão, để lão ra nhà Trần Tam Lang mua lấy má»™t cá»— áo quan; Ä‘em vỠđể sẵn ở nhà, phòng khi trăm tuổi vá» sau, đỡ phải lo phiá»n việc ấy nữa.
Vương Công nói:
- Ân chá»§ ngài vẫn có lòng giúp đỡ cho lão tôi nhiá»u, nay lại cho tiá»n để lo hậu sá»± như thế, kiếp này lão tôi không báo đáp được, thì kiếp sau xin làm thân trâu ngá»±a để Ä‘á»n Æ¡n.
Tống Giang cưá»i rằng:
- Có làm chi cái đó, mà phải nói ơn.
Nói Ä‘oạn sá» tay vào trong áo để lấy túi giấy và tiá»n, thì bá»—ng kinh ngạc mà nghÄ© thầm rằng:"Khổ chưa! Túi văn thư lại bá» quên ở giưá»ng con khỉ ấy rồi, mình vá»™i nóng đứng dậy, Ä‘i không nhá»› đến.. Mấy lạng vàng thì chẳng làm chi, nhưng còn bức thư cá»§a Tiá»u Cái, đã định đốt ngay trước mặt Lưu ÄÆ°á»ng ở trong hàng rượu nhưng nghÄ© thế không tiện nên hãy tạm để vào đấy, rồi sẽ đốt sau. Ai ngá» lại bị con mụ già nó bắt mình lôi thôi đến đó, con ranh nó lại võ vẽ biết năm ba chữ, ngá»™ lỡ nó xem ra thì có nguy không? ". Chàng nghÄ© vậy liá»n đứng dậy bảo Vương Công rằng:
- Ông lão Æ¡i! Tôi quên mất rồi, vẫn tưởng tiá»n để trong túi đây, sai ngá» bá» quên mất ở nhà rồi. Lão hãy yên tâm, để tôi vá» lấy, rồi sẽ Ä‘em ra đây cho lão ngay lập tức. Vương Công cưá»i đáp rằng:
- Thôi, Ãp Ty cần gì phải lấy, để hôm nào Ãp Ty cho tôi cÅ©ng được chứ sao?
Tống Giang nói rằng:
- Tôi còn có việc cần ở đây cũng không nên, phải vỠlấy ngay mới được.
Nói xong lật dật chạy vá» nhà Bà Tích, Bà Tích từ lúc Tống Giang Ä‘i ra cá»­a rồi, liá»n ngồi dậy nói lảm nhảm má»™t mình rằng:"Lão quái! Làm cho bà suốt đêm không ngá»§ được, cái mặt ấy lại toan bắt bà phải làm lành, nhưng phải biết rằng bây giá» bà có Trương Tam rồi, bà còn hÆ¡i đâu mà tiếp đến ngưá»i ấy nữa. Từ nay trở Ä‘i không vỠđến đây, lại càng hay lắm!". Nàng vừa nói vừa giở chăn ra, rồi cởi áo trên, rút quần ngoài, mà toan Ä‘i ngá»§ lại. Chợt đâu trông thấy bên chắn song ở cuối giưá»ng thấy có má»™t cái thắt lưng da lụa đỠvắt ở đấy, nà liá»n cưá»i mà nói rằng:
- "Thằng cu Hắc Tam Lang này đáng kiếp, còn bỠquên cái thắt lung đây, bà hãy cất lấy, để cho Trương Tam thắt đã".
Nói Ä‘oạn giÆ¡ tay vá»› lấy thắt lưng, và cả con dao túi treo ở trên Ä‘o, để xem. Khi cầm thấy hÆ¡i nặng liá»n giÅ© ra xem thì thấy trong ấy có má»™t cái túi giấy, lại có má»™t thá»i vàng ở đó. Nàng cầm lấy soi lên đèn, quả nhiên là vàng thá»±c, liá»n cưá»i ha hả mà rằng:
- Äây là trá»i cho ta và Trương Tam đây, may quá, mấy hôm nay Trương Tam đương không có gì, xem hôm nay có thú không?
Nói rồi liá»n bá» vàng lên bàn, mà mở bức thư ra xem. Trên đầu thư thấy viết hai chữ Tiá»u Cái, rồi xuống dưới có những việc quan hệ rắc rối cÅ©ng nhiá»u. Nàng xem xong lắc đầu mà nói rằng:
- Xưa nay ta vẫn cho là thùng rÆ¡i xuống giếng, ai ngá» ngày nay giếng cÅ©ng rÆ¡i vào thùng, ta đương muốn cùng vá»›i Trương Tam kết làm phu phụ, chỉ tại vì có mầy ngăn trở hóa không xong, phen này có lẽ khó lòng mà tránh khá»i tay ta được! Nguyên mày thông đồng vá»›i tụi cướp Lương SÆ¡n, cho nên nó má»›i đưa trăm lạng vàng đến để biếu đây... ÄÆ°á»£c rồi, để bà tiêu khiển cho mày má»™t dạo. Hãy xem phong thư và tiá»n nong để cả túi này, mày có tài thánh cÅ©ng không đến đây mà lấy lại được nữa!
Gá»›m cho cái ná»c nữ nhi
Thế gian còn có giống gì độc hơn?
Trách nào những kẻ non gan
Mấy phen nước mất nhà tan vì tình!

ÄÆ°Æ¡ng khi Bà Tích đắc sách má»™t mình, thì bá»—ng nghe dưới nhà có tiếng kẹt cá»­a, rồi có tiếng ngưá»i trong giưá»ng há»i lên rằng:
- Ai đấy?
Ngưá»i ngoài cá»­a đáp:
- Tôi đây.
Ngưá»i trên giưá»ng lại nói:
- Tôi đã bảo còn sá»›m, Ãp Ty không nghe bây giá» quả nhiên lại phải trở vỠđó. Thôi hãy lên nghỉ vá»›i... má»™t lúc rồi sáng ngày sẽ Ä‘i.
Ngưá»i ấy nói dứt lá»i, thì đã có tiếng giầy bước lên trên gác. Bà Tích nghe đích xác là tiếng Tống Giang đã đến, vá»™i vàng cuốn dây lưng túi giấy và dao vào má»™t cuá»™n, rồi đút xuống dưới chân mà nằm quay vào vách vá» làm mặt ngá»§.
Tống Giang lên đến nÆ¡i, xông vào chá»— chắn song, không thấy thắt lưng đâu, trong bụng đã bồn chồn kinh sợ, đành phải nén lòng giận mà lấy tay lay ngưá»i đàn bà dậy, rồi nói rằng:
- Nàng ơi! Nàng trả lại túi giấy cho tôi.
Bà Tích nghe tiếng, giả vá» là ngá»§ không trả lá»i.
Tống Giang gượng cưá»i mà nói rằng:
- Nàng đừng giận tôi, mai tôi sẽ nói lại với nàng.
Bấy giỠBà Tích sẽ nói lẩm bẩm rằng:
- Bà đương ngủ, mà ai lại đến quấy nhiễu thế?
- Nàng đã biết là tôi rồi, lại còn giả cách làm chi thế?
Bà Tích trở mình ra phía ngoài mà nói rằng:
- Hắc Tam Lang, chàng nói gì đó?
Tống Giang nói:
- Nàng trả lại cho tôi cái túi giấy?
- Chàng đưa vào tay tôi từ lúc nào mà lại há»i đến tôi?
- Tôi bá» quên ở chắn song gần giưá»ng đây, chắc chỉ có nàng bắt được, chứ còn ai đến đây mà lấy?
- Nói lạ! Chàng nói chuyện ma qủy gì chắc?
- Äêm qua tôi có Ä‘iá»u gì không phải, để sáng mai tôi xin nói lại...nàng trả cho tôi, đừng nên đùa thế?
- Tôi đùa với chàng làm gì? Tôi không bắt được, thì trả làm sao?
Lúc nãy nàng vẫn mặc nguyên quần áo, bây giỠđã cởi cả ra, lại đắp chăn ngủ, thì tất là nàng bắt được của tôi.
Bà Tích trợn ngay mắt mà rằng:
- Bà lấy thực đấy, nhưng mà bà không trả, tha hồ cho đi đến phủ huyện nào mà kêu là ăn cướp thì kêu.
Äàn bà đến thế thì thôi,
Gian dâm Ä‘anh ác giết ngưá»i không dao.
Ở Ä‘á»i nhắn bạn mày râu,
Trông gương tày liếp liệu sau mà chừa!
Tuồng chi chăn chiếu thập thò,
Anh hùng tan nát cơ đồ nữa sao?
Bấy giỠTống Giang thấy Bà Tích nói vậy, cũng còn đấu dịu mà rằng:
- Khi nào tôi lại dám bảo nàng ăn cướp.
Bà Tích làm già lên rằng:
- Phải biết bà đây không phải cướp đâu?
Tống Giang nghe vậy càng lấy làm nóng ruá»™t, đành phải đấu dịu cho xong, liá»n nói rằng:
- Xưa nay tôi có Ä‘iá»u gì không phải vá»›i mẹ con nàng, thì xin nàng trả lại cho tôi, tôi còn phải Ä‘i có việc bấy giá».
- Má»i khi vẫn hằm hằm cho là bà Ä‘i lại vá»›i Trương Tam, dẫu có Ä‘iá»u gì cÅ©ng chưa đến phạm tá»­ tá»™i, như thằng thông đồng vá»›i bá»n cướp kia...
- Chết nỗi, nàng chớ nên nói to, lỡ hàng xóm nghe thấy thì nguy lắm.
- Äã sợ ngưá»i ngoài nghe tiếng, sao còn làm thế được? Cái phong thư thế nào bà cÅ©ng giữ chặt lấy, bao giá» nghe bà ba Ä‘iá»u, thì má»›i buông tha cho.
Tống Giang nói:
- Cứ gì ba Ä‘iá»u, dẫu đến mưá»i Ä‘iá»u tôi cÅ©ng nghe theo cả.
Bà Tích nói:
- Chỉ sợ không theo được thôi.
- Làm được thì tôi theo ngay, hãy cứ nói tôi nghe xem những Ä‘iá»u gì?
- Äiá»u thứ nhất: Từ hôm nay phải Ä‘em tá» văn tá»± mua tôi dạo trước, trả lại cho tôi; mà viết thư cho tôi cải giá vá»›i Trương Tam, không được lôi thôi gì đến nữa.
- ÄÆ°á»£c rồi.
- Äiá»u thứ hai: Các đồ tôi gài giắt trên đầu, đồ tôi mặc ở mình, cùng các thứ khí dụng trong nhà, phải viết má»™t bức thư trao cho tôi, từ nay trở Ä‘i không được đến lấy vào đấy.
- ÄÆ°á»£c lắm.
- Còn Ä‘iá»u thứ ba: Thì khí khó, chỉ sợ không theo được thôi.
- Có khi nào, hai Ä‘iá»u kia còn nghe được, nữa là còn má»™t Ä‘iá»u nữa?
- Vậy thì cái món tiá»n má»™t trăm lạng vàng cá»§a Tiá»u Cái ở Lương SÆ¡n Bạc đưa đến đây, phải giao cho tôi, rồi tôi sẽ trả lại cho cái túi giấy, và tha cho cái tá»™i tày trá»i ấy, Tống Giang ngẩn ngưá»i ra mà rằng:
- Các Ä‘iá»u trên, tôi xin theo cả, duy còn má»™t trăm lạng vàng ấy, thì tôi không nhận cá»§a há», nếu có thì tôi xin đưa nàng ngay lập tức bây giá», chứ không khi nào dám tiếc.
Bà Tích lắc đầu mà rằng:
- Phải biết rằng:"Quan thấy tiá»n như ruồi thấy máu". Không lẽ nào nó đưa tiá»n cho ngưá»i ấy, mà không nhận bao giá»? Anh đừng nói những câu buồn cưá»i như thế? Mèo nào là mèo không biết ăn mỡ, cá»§a vua Diêm Vương bao giá» có tha quá»· vá» không? Muốn tốt thì đưa trăm lạng vàng ấy đây má»›i được; nếu có sợ tang chứng trá»™m cướp, thì cứ đưa ngay đây.
Tống Giang cố cầm lòng mà đáp rằng:
- Nàng phải biết tôi đây là má»™t ngưá»i rất thá»±c, không khi nào lại nói dối ai, nếu nàng không tin, thì tôi hạn cho xin ba ngày, để tôi vá» bán đồ đạc nhà cá»­a lấy trăm lạng vàng đưa đến cho nàng, bây giá» nàng hãy cho tôi xin cái túi ấy đã.
Bà Tích cưá»i nhạt đáp rằng:
- Anh Hắc Tam Lang buồn cưá»i thá»±c, anh lừa tôi như lừa đứa trẻ con vậy. Bây giá» tôi đưa giấy cho anh, rồi ba hôm nữa má»›i đến anh để há»i tiá»n, thì có khác gì bắt chạch đằng Ä‘uôi không? Tôi cứ là tiá»n trao cháo múc, bác cứ Ä‘em đến đủ tiá»n đây, là tôi đưa ngay.
- Hiện bây giỠtôi không có đồng nào.
- Vậy thì sáng mai vào chá»— công đưá»ng, cÅ©ng nói là không có tiá»n có được không?
Tống Giang nghe đến hai chữ công đưá»ng, thì máu nóng đầy lên, không thể nào nhịn được, liá»n trợn mắt lên há»i ngưá»i đàn bà rằng:
- Mầy có trả lại ta hay không?
Bà Tích đáp rằng:
- Hung tợn thì làm gì ai, bà không trả có được không?
- Thực không trả phải không?
- Không trả...ta truyá»n cho má»™t trăm tiếng không trả nữa đấy. Nếu mà trả thì cứ đến huyện Vận Thành mà lấy.
Chước đâu nham hiểm lạ Ä‘á»i
Thoạt nghe ai cÅ©ng rụng rá»i chân tay!
Mấy ngưá»i nam tá»­ xưa nay,
Trông gương trước đấy phá»ng tày liếp chưa?

Tống Giang nghe nói, liá»n giằng chăn ra để tìm. Bà Tích ôm chặt lấy vào trong bụng để giữ. Tống Giang hết sức kéo má»™t cái thá»±c mạnh, thì thấy cuá»™n thắt lưng lòi ra ở đấy, chàng liá»n vá»™i thò tay cướp lấy. Bà Tích cứ giữ khăng khăng. Tống Giang giằng mãi không thể nào lấy ngay ra được. Sau khi hai ngưá»i giằng co mãi, thì con dao túi ở trong bá»c, bá»—ng rÆ¡i ra ngoài. Tống Giang liá»n vÆ¡ lấy dao cầm lăm lăm ở tay, Bà Tích thấy vậy kêu lên rằng:
- Hắc Tam Lang giết ngưá»i hay sao?
Tống Giang nghe tiếng kêu khi ấy, thì trong lòng bừng bừng tức giận nghÄ© ngay ra cách trừ Ä‘i má»›i xong. Khi ấy Bà Tích định kêu lên tiếng nữa, thì tay tả Tống Giang đã nắm chặt lấy Bà Tích, rồi tay hữu giÆ¡ dao cho má»™t nhát vào giữa thái dương phá»t máu tươi ra như suối chảy.
Má»›i hay:
Anh hùng khi đã ra tay,
Trá»i kia cÅ©ng chuyển đất này cÅ©ng tan.
Huống chi một gái dâm ngoan,
Ngựa dày voi xé dễ còn ai thương!
Bây giỠgiống lưỡi không xương,
Phá»ng còn ngoắt ngoéo trăm đưá»ng nữa chăng?

Tống Giang đâm Bà Tích má»™t nhát, sợ rằng chưa chết hẳn, liá»n cầm dao tặng luôn mấy nhát nữa lăn cổ xuống dưới gối, rồi vá»™i vàng vá»› lấy túi giấy, mở phong thư châm đèn đốt, rồi thắt lưng lên tá»­ tế mà Ä‘i xuống gác. Diêm Bà nằm ở dưới nhà, lúc nghe tiếng con gái kêu:"Hắc Tam Lang giết ngưá»i". Thì trong bụng không hiểu ra làm sao, bèn vá»™i vàng nhảy bổ, mặc xống áo rồi Ä‘i xá»™c lên gác.
Vừa hay má»›i hết thang gác, thì chạm ngay phải Tống Giang Ä‘i xuống, Diêm Bà liá»n há»i rằng:
- Hai ngưá»i làm gì ở trên ấy mà ầm ầm lên thế?
Tống Giang nói:
- Con gái bà nó vô lễ quá, bị tôi giết đi rồi.
Diêm Bà cưá»i rằng:
- Nói làm gì thế, có lẽ Ãp Ty thấy trái mắt, hay là uống rượu say sưa mà thích giết ngưá»i như thế hẳn? Thôi đừng nói đùa lão nữa!
- Bà không tin cứ lên buồng mà xem, tôi giết thực rồi đó.
Diêm Bà nói:
- Tôi không tin chút nào.
Nói xong đẩy cửa buồng vào xem, thì máu chảy lênh láng khắp buồng, mà xác con gái đã nằm chết vật ra đó.
Diêm Bà kêu lên rằng:
- Khổ quá! Bây giỠlàm thế nào?
Tống Giang nói:
- Tôi đây là tay hảo hán, không bao giỠlại chịu chạy trốn, vậy bà muốn sao tùy ý.
Diêm Bà Ä‘iá»m nhiên bảo Tống Giang rằng:
- Con bé này nó không ra gì, Ãp Ty giết cÅ©ng không lầm, duy có má»™t Ä‘iá»u là thân tôi già yếu, không ai nuôi nấng cho đây?
Tống Giang đáp:
- Cái đó không cần gì, cứ như lá»i bà nói, thì bà không phải lo. Nhà tôi cÅ©ng không đến ná»—i túng, tôi xin nuôi được bà no ấm suốt Ä‘á»i thì thôi.
- Nếu thế hay lắm! Cám Æ¡n Ãp Ty...Còn sá»± con bé chết đây, thì tống táng làm sao?
- Việc ấy dễ lắm, chỉ ra nhà Trần Tam Lang mua một cỗ quan vỠđây là xong rồi, còn các đồ khâm liệm và chi phí, thì tôi sẽ đưa mấy lạng bạc cho bà lo liệu.
- Hay là bây giỠnhân lúc chưa sáng, ta nên đi mua áo quan đem vỠchôn ngay, thì hàng xóm không ai biết được.
- ÄÆ°á»£c lắm, bà Ä‘em giấy bút đây, tôi viết mấy chữ cho bà Ä‘i lấy áo quan.
- Không nên viết giấy, bây giá» Ãp Ty Ä‘i vá»›i tôi thì há» má»›i giao ngay cho.
Tống Giang khen phải, rồi hai ngưá»i cùng Ä‘i xuống gác. Diêm Bà mang khóa ra khóa trái cá»­a lại, rồi hai ngưá»i cùng Ä‘i vá» lối trước cá»­a huyện, để ra nhà Trần Tam Lang.
Khi gần đến phía tả cá»­a huyện thì trá»i má»›i sáng, mà cá»­a huyện vừa má»›i mở xong, Diêm Bà liá»n túm lấy Tống Giang, rồi giở mặt mà kêu ầm Ä© lên rằng:
- Có kẻ giết ngưá»i ở đây...
Tống Giang ngạc nhiên kinh hoảng, vá»™i giÆ¡ tay bịt mồm Diêm Bà lại, song mụ ta cứ lăn lóc kêu hoài, không ai giữ nổi. Bấy giá» có mấy ngưá»i trong huyện chạy ra, trông thấy Tống Giang, thì túm đến, khuyên mụ kia rằng:
- Mụ im mồm Ä‘i, Ãp Ty không phải là ngưá»i thế đâu? Có việc gì cứ nói tá»­ tế.
Diêm Bà lại kêu rằng:
- Chính nó là thằng hung thủ, nhỠcác ông bắt nó mà giải vào huyện cho tôi.
Tống Giang vốn xưa nay là ngưá»i rất tốt trên dưới ai cÅ©ng kính yêu, bởi thế nên bá»n lính tráng không há» anh nào tin lá»i mụ Diêm Bà nói, mà cÅ©ng không anh nào động đến Tống Giang.
ÄÆ°Æ¡ng khi mụ kêu gào ầm Ä© , thì ÄÆ°á»ng Ngưu Nhị rá»­a má»™t mâm gừng muối ở đâu Ä‘i vỠđó. ÄÆ°á»ng Ngưu Nhị thấy Diêm Bà đương níu lấy áo Tống Giang, thì chợt nhá»› tá»›i câu chuyện tối hôm qua, thì trong lòng nổi giận đùng đùng, liá»n vá»™i vàng Ä‘em mâm gừng để vào cái ghế cá»§a anh hàng bán thuốc, rồi hăm hở chạy ra quát lên rằng:
- Con khỉ già kia, làm gì mà níu áo Ãp Ty như thế?
Mụ kia vừa kêu vừa nói rằng:
- ÄÆ°á»ng Ngưu Nhị, mày đừng đến đây mà đánh tháo cho ngưá»i, mầy phải Ä‘á»n mạng.
ÄÆ°á»ng Ngưu Nhị nghe nói cả giận, chạy thốc vào cầm lấy tay mụ kia dằng hẳn ra, rồi tát lấy tát để làm cho mụ kia không biết lối nào mà mở mắt, đành phải buông Tống Giang ra. Tống Giang được thoát tay Diêm Bà, liá»n thừa lúc náo nhiệt cất lẻn chạy ngay để tháo thân.
Diêm Bà luống cuống, không biết làm thế nào, lại túm ngay lấy ÄÆ°á»ng Ngưu Nhị mà kêu lên rằng:
- Tống Ãp Ty giết con gái tao, bây giá» mầy lại đây, mầy đánh tháo ra rồi, trá»i Æ¡i!
ÄÆ°á»ng Ngưu Nhị kinh ngạc nói rằng:
- Nào rằng: biết đâu đến chuyện ấy.
Diêm Bà lại kêu:
- NhỠcác ông bắt hộ tôi thằng giặc con này, không có thì rầy rà đến cả bây gi�
Khi đó bá»n lính thấy Tống Giang không còn ở đó, liá»n bảo nhau chạy đến, anh thì bắt lấy Diêm Bà, anh thì nắm lấy ÄÆ°á»ng Ngưu Nhị mà kéo cả vào huyện.
Cho hay là:
Lòng kia hồ dễ như ai,
Chung thân vÆ¡ vẫn quanh nÆ¡i chiếu giưá»ng.
Äã lòng nặng vá»›i bốn phương,
Dẫu cho nát đá tan vàng cũng thây!
Vẻ chi một mảnh bèo mây,
Toan đem mặt phấn mà ngây dạ hùng.
Thế gian bao kẻ nông lòng,
Từ nay những ngón ăn không liệu chừa.
Chá»› nên quen thói mập má»,
Lỡ khi sấm sét nữa mà chết oan!

Lá»i Bàn Cá»§a Thánh Thán:

Hồi này mượn đỠmiêu tả ra lòng Ä‘en tối cá»§a đàn bà, không còn thứ xấu nào chẳng rõ ra, khiến cho đãng tá»­ tuổi vá» già xem đến phải lè lưỡi; mà đãng tá»­ tuổi còn đương ham muốn, xem đến phải chùn lòng, rõ thá»±c là má»™t thiên văn tá»± khéo châm chích những chàng đãng tá»­, lấy đó làm gương. Tả gái ** già mồm ra tuồng gái **, tả sá»m già đúng mốt sá»m già, rất khéo đến thế?
Thế nào mà tả gái ** ra tuồng gái **? Xem y đã bày trò, vốn bắt chẹt ông chồng cho được, tá»›i khi nÅ©ng nịu bắt chẹt không xong, quay ra lạnh lùng cưá»i nhạt, rõ ra mở cá»­a đón khách, Ä‘uổi hiá»n má»i gian, bất đắc dÄ© vá»›i nhau, rồi chồng ra khá»i thỉ chá»­i rá»§a, má»›i thay quần áo Ä‘i nằm lại còn xem xét trước sau, vá»› được đồ vật bá» sót, như nắm được chuôi, cố giữ cho được để mà bắt chẹt, đến khi ngưá»i chồng phải quay lại nài xin, má»›i trở mặt phụ tình, làm tình làm tá»™i đủ Ä‘iá»u, đưa những Ä‘iá»u kiện không còn chút lương tâm, chứ đừng nói gì đến ân nghÄ©a cÅ©, bắt chồng phải cho lấy kẻ khác, rõ cái dâm đã muốn giết nhau, bắt phải đưa vàng bạc, cái ác đã muốn giết nhau, lại còn Ä‘e dá»a nữa, cái liá»u đã muốn giết ngưá»i, cho nên đức Äại Hùng Thế Tôn gá»i là Hoa Tiá»…n, như ta nói Hoa Hồng có gai, đúng không ngoa vậy.
Thế nào mà tả sá»m già đúng mốt sá»m già? Xem ý lúc đầu nói cho con gái phải nghÄ© lại, cho tá»›i khi con gái làm bá»™ giận há»n, lại giở giá»ng than tiếc cho con gái, má»™t buổi tối nói ra xem từng câu ngụ ý ai oán Tống Giang, tiếc cho con gái không phải là không hết lòng vàng đá, bởi vì ai đã hững há»? Cho tá»›i sáng ra, thấy con gái bị giết, lại không hốt hoảng khóc lên, còn dùng lá»i ngá»t, buông tha tá»™i phạm, đợi đến khi ra tá»›i cá»­a Huyện, má»›i níu áo kêu lên... gá»›m thá»±c? Chẳng phải tay sá»m già, thì sao giở đến những ngón ấy?
Tài sản của tarta12a

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
Trả lá»i

Từ khóa được google tìm thấy
âàêàíñèè, èçâåñòèÿ, èñòîðèÿ, ïåðååçä, ïèòàíèå, ìóæ÷èíû, ïðîãíîç, ñàëàòîâ, thuy hu 4vn, ýâàêóàòîð, ýëåêòðè÷åê, ýëåêòðîìîíòàæ, ðàáî÷èé, ðåôåðàòè, øêîëà



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™