 |
|

16-09-2008, 08:55 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 16
Sau cái đêm hôm ấy. Ngân Sương bị sẩy thai
Bị trợt té nhưng rất may là xương cốt Ngân Sương được bảo toà n. Có Ä‘iá»u tinh thần cá»§a Sương lại hoà n toà n băng hoại
Bên ngoà i song, gió thu à o à o thổi, đôi lúc là m cho những son cá»a như trở mình. Trong phòng, đèn không đủ sáng. Ngân Sương năm` trên giưá»ng, mà n giăng trướng rÅ©. Nà ng cứ nhắm riết đôi mắt. Bất động, không phản ứng. Vá»›i Ngân Sương, má»i thứ chẳng còn gì để mà thiết thạ Cuá»™c Ä‘á»i nà y, thế giá»›i nà y đã muốn thì Ngân Sương cÅ©ng sẵn sà ng chối bá»
Hạo Trinh ngồi ở cạnh giưá»ng, nắm lấy bà n tay nhá» nhắn cá»§a ngưá»i yêu, môi mÃm chặt, chuyện đã xảy ra như váºy, Hạo Trinh không biết nói gì hÆ¡n. Bởi vì những lá»i an á»§i bình thưá»ng bây giá» hoà n toà n vô nghĩạ Khung cảnh hoà n toà n yên lặng
Hương Kỳ đã bước và o mấy lược rồi bước ra
- Thưa Bối Lạc giạ Theo lá»i y sÄ© dặn, thì Tiểu thÆ¡ cần phải được tuyệt đối nghỉ ngÆ¡i, xin Bối Lạc Gia hãy vỠđể Tiểu thÆ¡ an giấc
Hương Kỳ bức rức nhìn Hạo Trinh nói
- Ở đây đã có nô tà i phục vụ Bối Lạc gia cÅ©ng cần nghỉ ngÆ¡i, suốt đêm rồi Bối Lạc gia nà o có chợp mắt lúc nà o đâủ Äôi mắt cá»§a ngưá»i đỠcả. Tiểu thÆ¡ cần được bảo trá»ng, nhưng Bối Lạc gia cÅ©ng cần phải giữ gìn sức khá»e cá»§a mình chứ?
Hạo Trinh lắc đầu, nhưng vẫn ngồi yên. Chà ng ngẫn ngưá»i ra nhìn Ngân Sương. Như sÆ¡. Ngân Sương sắp biến mất
Äêm thì dà i và lạnh, khung cảnh buồn khôn cùng
- o O o -
Cùng lúc đó, ở má»™t nÆ¡i khác trong Vương phá»§. Công chúa cÅ©ng trằn trá»c trong phòng riêng, không là m sao nhắm mắt được. Chuyện Ngân Sương coi như xếp lại, sau khi Ngân Sương té lầu xảy thaị Cái gã Äa Long thì thừa lúc cả nhà náo loạn lên đó, đã lặng lẻ rút luị Kế tiếp, Vương phá»§ lại báºn rá»™n cứu chữa cho Ngân Sương, gá»i thầy thuốc đến, chuẩn bị xe mã, bốc thuốc, nấu thuốc... Cảnh tháºt hổn loạn chưa bao giá» thấy. Chẳng ai thèm để ý đến công chúa
Trong cái khung cảnh đó. Công chúa đã rút lui vá» phòng. Äám cung nữ thì xôn xao bà n tán. Ngân Sương bị sẩy thai, coi như công chúa đã xóa được cái nhá»t. Cái nổi lo trong lòng công chúa đã biến mất. Nhưng mà ... công chúa nhìn chầm chầm Thôi má má... chẳng hiểu sao ngưá»i chẳng thấy vui má»™t chút nà ỠTrái lại, tim cứ Ä‘áºp mạnh. Mà lại Ä‘áºp má»™t cách hổn loạn. Công chúa hoà n toà n không yên tâm. Trái lại như ray rức. Công chúa bối rối há»i Thôi má má
- Ta.. Chúng ta là m như váºy có hÆ¡i quá đáng không? Sau chuyện nà y, rồi phò mã thế nà o cÅ©ng sẽ căm thù ta và cà ng không Ä‘oái hoà i đến ta
Thôi má má lo âu, nhưng cố tá» ra cứng cá»i
- Tôi thấy thì cái a? Ngân Sương đó cÅ©ng đáng tá»™i chết. Tôi đã hà nh động như váºy chẳng qua vì muốn giữ gìn cái huyết thống Vương thất cho phò mã thôị Nhưng mà bây giá» , thì vấn đỠxem như đã giải quyết
Tất cả có thể từ từ xây dá»±ng lạị.. Ông trá»i có mắt, chắc không phụ lòng công chúa, không để công chúa phải khổ tâm thế nầy lâu đâu, rồi sẽ được bù đắp
Công chúa có vẻ suy nghĩ nhưng lại rùng mình. Thôi má má lo lắng
- Công chúa là m sao thế?
- Äá»™t nhiên ta cảm thấy như có má»™t cÆ¡n gió khá lạnh thổi qua, mi không cảm thấy sao?
Rồi công chúa thu ngưá»i lại, và nhìn ra khung cá»a sổ. Bên ngoà i gió lá»™ng là m cà nh hoa quế lay lay vá» phÃa cá»a như những bà n tay muốn trưá»n và ỠCông chúa run rẩy nói
- Nếu mà ... Nếu mà tháºt sá»±.. Cái con Ngân Sương là chồn tin thì ta nghÄ©... Nó sẽ không để ta yên đâu. Thôi má má không đồng tình.
- Công chúa khéo lá» Nếu Ngân Sương tháºt là Hồ Ly tinh thì là m gì tôi xô ngã cô ấy được để cô ta trụy thai chứ? Công chúa đặt tay lên lồng ngá»±c.
- À... À... Äúng rồi, đúng rồi! Ta đúng là đã lo quẩn! Nhưng ngay lúc đó cà nh cây quế bên ngoà i lại Ä‘ong đưa má»™t cà nh nhá» qua cá»a sổ. Chiếc nhánh dà i như cái Ä‘uôi chồn. Rồi má»™t con váºt gì nhảy quạ Công chúa sợ hãi nhảy và o lòng Thôi má má.
- Kìa! Con chồn! Thôi má má nhìn kỹ, rồi nói:
- Không phải! Không phải ma! Chỉ là má»™t con mèo thôi, công chúa đừng sợ! CÅ©ng đừng lá» Hiện tại mặc dù phò mã Ä‘ang giáºn công chúạ Nhưng rồi vá»›i thá»i gian, phò mã sẽ suy nghÄ© lại, sẽ hiểu được nổi khổ tâm cá»§a công chúạ Äó là chưa nóị Hiện nay Vương gia đã rõ hết sá»± việc, ông ấy rồi sẽ sắp xếp lại chuyện gia đình và lúc đó chắc chắn là sẽ đứng vá» phÃa công chúa thôi. Công chúa nghÄ© ngợi:
- Nhưng mà ... Còn bà Phước Tấn? Ban nãy ta nhìn thấy Phước Tấn đã chạy vá»™i xuống lầu, bế Ngân Sương lên, mà ánh mắt cá»§a bà ta lạị.. Lại rất là giáºn dữ khi nhìn ta, mi có thấy Ä‘iá»u đó không? Hình như cái ngã té cá»§a Ngân Sương là m cho quả tim bà ấy tan nát!
- o O o -
Bà Tuyết Như sau khi phát hiện ra cái vết sẹo hình hoa mai trên bả vai cá»§a Ngân Sương, trái tim bà rõ là tan nát. Ngưá»i bà căng thẳng, Ä‘au đớn cùng cá»±c. Nhiá»u thứ tình cảm pha trá»™n lại, là m bà như phát Ä‘iên. Cái sẩy thai cá»§a Ngân Sương, rồi vết sẹo hoa maị Trá»i Æ¡i! Sao chuyện lại dồn dáºp thế nầy? Bà chạy vá» phòng, lục tung má»i thứ tìm cho được chiếc trâm cà i hình hoa mai cÅ©. Tần má má là ngưá»i ý tứ. Bà cho khép hết má»i cá»a nẻo lạị Rồi má»›i bước tá»›i nắm lấy bà n tay Ä‘ang run rẩy cá»§a bà Tuyết Như.
- Phu Nhân hãy bình tĩnh! Bình tĩnh một chút! Vương Gia giỠnầy chưa ngủ đâu, bà đừng để ông kinh động, nguy hiểm. Chiếc trâm kia ngà y trước tôi đã cất giữ, để tôi mang ra cho bà xem. Tần má má đã mở chiếc hòm gỗ lớn ra, bên trong còn một chiếc hòm nhỠkhác mà u đỠđược khắn hoa văn tỉ mỉ, bà mở ra ngoà i những món nữ trang. Trong đó có chiếc hộp nhỠđựng cây trâm hình hoa mai. Bà Tuyết Như cầm lên, đặt lên lòng ngực mình.
- Trá»i Æ¡i, nó đây rồi! Cây trâm hoa mai. Cái vết sẹo kia, hình giống như thế nầy. Tần má má, bà cÅ©ng trông thấy chứ? Äúng không? Phải không? Tần má má căng thẳng không kém:
- Vâng! Vâng! Nhưng mà biết đâu đó chỉ là má»™t sá»± trùng hợp? Cái vết sẹo trên vai Ngân Sương có khi là vết sẹo còn lại cá»§a bệnh Ä‘áºu mùa không chừng, chỉ tại nó có giống như má»™t đóa hoa mai... Bà Tuyết Như cầm chiếc trâm trên tay, đứng dáºy:
- Váºy thì... Bá»n ta nên đến tìm Ngân Sương ngay... Chúng ta cần phải đối chứng. Tần má má vá»™i can ngăn:
- Không được! Không được! Cái con bé đó đáng thương quá, nó đã bị đà y Ä‘á»a, khổ sở, Ä‘au đớn suốt đêm quạ Rồi bị sẫy thai nữa. Nó Ä‘ang tuyệt vá»ng cùng cá»±c, bây giá» nếu phu nhân mà đem cả chiếc trâm cà i kia ra đối chiếụ.. Nếu đúng, thì phu nhân sẽ ăn là m sao nói là m sao vá»›i Ngân Sương? Không lẽ phu nhân bảo là xem thá» nó có phải là đứa con mà ngà y xưa phu nhân đã bá» Ä‘i ư? Äừng có quên là ... Äứng bên cạnh Ngân Sương lúc nà o cÅ©ng có Hạo Trinh. Không được! Không được!
Tần má má cà ng nói cà ng thấy sợ hãi
- Cái bà máºt đó đến lúc chết Ä‘i cÅ©ng phải mang theo vá» suối và ng, không thể để tiết lá»™ ra. Phu Nhân mà để lá»™ ra thì không phải chỉ có tôi, phu nhân, Ngân Sương, Hạo Trinh mà cả Vương Gia cÅ©ng bị vạ lây... Äó là nói Hạo Trinh bây giỠđã là ngưá»i có tước danh, đã cưới công chúạ.. Từ lúc nhà Äại Thanh khai quốc đến nay. Không có chuyện Mãn Hán thông hôn, huyết thống cá»§a vua chúa không cho pha tạp. Vì váºy nếu phu nhân không kÃn miệng, là chỉ có tá»™i chết?
Bà Tuyết Như buồn bả:
- Là m sao tôi có thể bình thản trong lúc nầy được? Là m sao? Tần má má hãy suy nghÄ© cho kỹ Ä‘i. Äã mưá»i mấy năm quạ Tôi cứ mãi bị bức rức... Cứ nghÄ© đến đứa con bất hạnh cá»§a mình mà đau buồn. Tôi cứ tưởng là nó đã chết. Váºy mà , đột nhiên, rồi nó lại xuất hiện trước mặt tôị Trá»i Æ¡i! Tôi không ngá» nó lại chÃnh là Ngân Sương. Hèn gì... Ngay cái nhìn đầu tiên, tôi đã thấy nó quá quen thuá»™c ngay cả Vương Gia, cÅ©ng cho là giống tôi lúc còn trẻ. Äúng rồi! Äúng rồi! Nó chÃnh là con gái cá»§a tôị.. Mà nếu tháºt váºy thì tá»™i quá... Nó đã khổ quá... Tôi đã nhẩn tâm trÆ¡ mắt ngó, để nó bị ngưá»i ta bạc đãi, bị đà y Ä‘á»a, bị cá»±c hình..
Trá»i Æ¡i! Có phải là trá»i đã dùng cái phương thức đó để mà trừng phạt tôi không? Trá»i đã mang trả đứa con bá» rÆ¡i cá»§a tôi, để rồi hai mẹ con sống gần bên nhau mà chẳng há» biết... Bây giá» biết rồi, mà lại không được nháºn!
Rồi bà Tuyết Như khóc như mưa, bà nói
- Không. Không thể như váºy được! Tôi phải Ä‘i nhìn lại con tôi!
Tần má má cũng vừa khóc vừa nói:
- Chẳng được đâu! Phu Nhân đừng là m váºy! Là m váºy là không sáng suốt! Biết đâu lại không đúng. Bởi vì Ngân Sương nói rõ là có cha lẫn mẹ cÆ¡ mà . Nó có cả há» tên nghá» nghiệp..
Bà Tuyết Như nắm chặt chiếc trâm trong tay:
- Hừ! Tôi phải Ä‘i há»i nó cho ra lẽ
Tần má má giữ lại
- Trá»i Æ¡i! Có gì mà phu nhân nôn nóng thế? Có muốn tìm hiểu thì cÅ©ng phải đợi đến khi trá»i sáng tá» chứ?
Phu nhân cÅ©ng cần phải suy nghÄ© cho kỹ rồi hãy đến đó. Phu nhân nên biết là chuyện vừa má»›i xảy ra. Ở đằng đó má»›i vỠđây, rồi lụp chụp quay lạị Cái thái độ thất thần cá»§a phu nhân dá»… là m má»i chuyện bại lá»™, mà như váºy lợi chưa thấy, hại đã trước mắt. Liệu lúc đó Phu nhân có giữ lại được Ngân Sương không, hay là gieo há»a thêm cho cô ấy?
Bà Tuyết Như nghe nói có lý nên bị thuyết phục. Bà lặng lẽ ngồi xuống mép giưá»ng. Mắt hướng ra ngoà i cá»a sổ. Bên ngoà i trá»i tối Ä‘en. Sao trá»i lại lâu sáng thế nầy? Sao váºy?
- o O o -
Lúc đó ở Trịnh Tư. SÆ¡n phòng. Trá»i tá» má» sáng. Ngân Sương trở mình. Hạo Trinh ngồi cạnh, thấy váºy mừng rỡ chồm tớị Kéo lấy chiếc chăn trên ngá»±c Ngân Sương xuống, nà ng thở yếu á»›t. Äôi mắt thất thần Ä‘ang nhắm kÃn bị ánh sáng là m những cá»ng long mi rung nhẹ Ngân Sương mở mắt ra, trước mặt là Hạo Trinh. Há» chỉ yên lặng nhìn nhau chẳng nói lá»i nà o, cả ánh mắt cá»§a hỠđã nói thay má»i Ä‘iá»u há» nghÄ©. Từ chuyện ân tình , niá»m Ä‘au, ná»—i thống khổ. Rồi không dằn được. HỠôm nhaụ Ngân Sương nói
- Em đã mất con, mất hết danh dá»±.. như váºy sống không bằng được chết!
Hạo Trinh ấp đầu Ngân Sương và o lòng ngá»±c mình, nước mắt trà o ra. Chà ng bá»±c mình sao chẳng hóa được Ngân Sương và o trái tim mình. Äể hai thà nh má»™t. Như váºy thì chẳng còn cái thế lá»±c nà o có thể chia cắt hỠđược nữa. Hạo Trinh nghẹn ngà o nói:
- Nếu trá»i đất nầy có tan biến. Trăng và tất cả mặt trá»i không còn, để quả đất nầy trở nên băng giá hay sa mạc. Thì em cÅ©ng không bao giá» cô đơn. Vì lúc nà o bên em cÅ©ng còn có anh
Ngân Sương dòng lệ tuôn trà o
- Tháºt váºy ư? Hạo Trinh!
Hai ngưá»i ôm nhau khóc nước mắt sẽ rá»a sạch hết những bóng Ä‘en trong tâm hồn, rá»a sạch cả Ä‘au khổ
Trong lúc hai ngưá»i quên cả bẳng thá»i gian, thì bà Phước Tấn và Tần má má xuất hiện. Äến nÆ¡i, trông thấy cái cảnh trên, Bà Tuyết Như cÅ©ng không dằn được xúc động. Bà chạy tá»›i mở rá»™ng đôi tay, ôm chầm cả hai ngưá»á»‹ Bà khóc, Ä‘au khổ và tá»§i thân. Bà nói
- Trá»i Æ¡i! Tại sao tụi con lại lắm trắc trở như váºy? Trá»i đã cho hai con yêu nhau, rồi lại đà y Ä‘á»áº¡.. Nhưng trá»i cÅ©ng có mắt, để cho ba mẹ con ta, tan rồi hợp. Những khổ Ä‘au và phiá»n hà tụi con có Ä‘á»u do ta gây ra cả. Lá»—i ở ta, ta đã không bảo vệ được các con. Ta để cho các con cứ bị chia cách. Äà không cho được các con má»™t mái ấm gia đình. Ta còn là m các con khổ. Äúng rồi, vì ta đã nghịch lại ý trá»i, nên má»›i có cảnh Ä‘oạn trưá»ng nầy. Ta tháºt là hối háºn... Ta van xin trá»i caá» Tất cả những háºu quả lá»—i lầm cÅ© hãy để ta gánh chịu hết, ta xin nháºn má»i trừng phạt! Còn các con ta phải được hạnh phúc! Chúng phải được hạnh phúc! Bà Phước Tấn nói liá»n má»™t hơị Hạo Trinh và Ngân Sương chẳng hiểu gì cả. Nhưng trong cái phút giây cảm động nầy, đột nhiên lại hưởng được cái tình mẫu tá» trên xuống. Cả hai cùng cảm động... Nhất là Ngân Sương, cái Ä‘au khổ bấy lâu nay má»™t gánh bây giá» có ngưá»i san sẽ, cảm thông. Lại được thương yêu, còn gì bằng. Ngân Sương chợt thấy má»i cay đắng như hoà n toà n biến mất. Hạnh Phúc quay lại vá»›i nà ng.
|

16-09-2008, 08:56 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 17
Vương Gia sau mấy ngà y Ä‘iá»u tra, nghiên cứu, hạch há»i Tiểu Khấu Tá», A Khắc Äan, Thưá»ng má rồi đến Tà i Phán và Tiểu Nhị cá»§a Long Nguyên Lầụ Từ đó kết hợp lại má»›i là m rõ được thân thế cá»§a Bạch Ngân Sương. NghÄ©a là ... Ãt ra ông cÅ©ng có được cái cảm giác là đã là m rõ được thân thế cá»§a cô gái bấy lâu là m náo động Vương Phá»§, Ngân Sương trước đó đã hát rong ở Long Nguyên Lầu, rồi bi. Äa Long chá»c ghẹo thế nà o, Hạo Trinh ra tay cứu giúp ra sao đến ông lão ho. Bạch vì muốn bảo vệ con gái mà hy sinh, sau đó Ngân Sương định bán mình chôn cha rồi sá»± tái xuất hiện cá»§a Hạo Trinh. Chuyện mướn nhà ở hẻm Mai Nhị Hạo Trinh ghé qua tạo nên má»™t tổ ấm nhá». Ngân Sương núp dưới danh nghÄ©a là thân thuá»™c há» hà ng cá»§a Tiểu Khấu TỠđể được bà Tuyết Như cho và o cung... Tất cả những tình tiết đó phác há»a cho Vương Gia thấy, ngoà i cái mưu đồ để được và o cung ra, nó hoà n toà n tình cảm, chẳng có má»™t chút âm mưu Ä‘en tối nà o, mà muốn đạt được nó còn phải trải qua biết bao nhiêu trắc trở, éo le đầy cảm động. Vương Gia là ngưá»i nhiá»u kinh nghiệm sống, chuyện thương hải tang Ä‘iá»n, trên cá»i Ä‘á»i nầy mục kÃch quá nhiá»á»¥ Chuyện cấy kết, mưu đồ, chuyện tá»™i ác ở nÆ¡i cung cấm ông cÅ©ng rõ. Äối vá»›i những con ngưá»i gian xảo, ngáºm máu phun ngưá»i như Äa Long chẳng phải là hiếm. Chuyện được dá»±ng lại má»™t cách tình tiết. Ngoà i cái cảm giác “bị qua mặt†ra. Còn thì chuyện cá»§a Bạch Ngân Sương rất đáng thương. Con bé lại bị sẩy thay. Còn quá trẻ mà lại gánh chịu quá nhiá»u tai ương, tá»™i tháºt! Nhưng mà ... Nước thì có phép nước, nhà thì có Gia quy! Cái hà nh vi “lưá»ng gạt†“qua mặt†đó là má»™t cái tá»™i, không thể không xá» phạt. Thế là Tiểu Khấu Tá» bị đưa và o tù, phạt roi hai mươi trượng. A Khắc Äan tá»± nguyện cÅ©ng bị quỳ ở phòng luyện vá» má»™t ngà y má»™t đêm. Bà Tuyết Như thấy hai thân tÃn cá»§a Hạo Trinh bị phạt sợ hãi nắm lấy tay áo Vương Gia nói.
- Nếu ông mà định phạt Hạo Trinh và Ngân Sương, thì tôi đây nầy, tôi xin chịu thay cho chúng nó. Ông muốn phạt thế nà o tôi nháºn cả chỉ xin đừng đụng đến chúng cho tôị Con Ngân Sương, cuá»™c Ä‘á»i nó khổ quá nhiá»á»¥ Nó cÅ©ng chẳng thiết sống đâụ Còn Hạo Trinh, nó cÅ©ng đâu có sung sướng, nó bị dà y dò đến độ, chẳng thấy hạnh phúc! Ông là Vương Gia, lại là cha cá»§a nó... Ông đã thấy rõ chúng nó yêu nhau dưá»ng nà ỠTình yêu vô tá»™i! Nếu coi như ông chẳng há» biết chuyện đó, thì it ra ông cÅ©ng phải cảm động vị sá»± thà nh tâm cá»§a chúng chứ? Vương Gia hừ má»™t tiếng. Tháºt ra thì lòng ông đã má»m Ä‘i nhiá»u, nhưng vì cái vị thế nghiêm khắc cá»§a Vương Gia nên ông cảnh cáo:
- Ta chỉ mong là từ đây vỠsau, trong Vương Phủ nầy không còn chuyện mỠà m nà o xảy ra nữa. Nếu có một sự qua mặt nà o khác. Thì lúc đó đừng trách ta, đừng hòng cầu xin. Ta sẽ không tha cho đâu?
Bà Tuyết Như nghe qua giáºt mình! “Qua mặtâ€? Chuyện qua mặt lá»›n nhất hiện nay là “Ngân Sương! Thân thế cá»§a Ngân Sương!†Mà bà biết sá»›m muá»™n gì rồi Vương Gia cÅ©ng sẽ rõ
Bà Tuyết Như đã tìm hiểu được lý lịch cá»§a Ngân Sương. Lợi dụng lúc Vương Gia báºn chuyện trong phá»§
Hạo Trinh Ä‘i vắng. Bà lấy cá»› là ghé qua thăm Ngân Sương. Những cuá»™c ghé thăm nầy thưá»ng xảy ra lúc Ngân Sương ngá»§. Và bà đã len lén lấy chiếc trâm “Hoa Mai†ra so vá»›i vết sẹo trên vai cá»§a Ngân Sương
Hai mẫu dáng hoà n toà n hòa hợp nhau và Bà Tuyết Như vá»›i Tần má má đã trao nhau cái nhìn qua mà n lệ Má»i chuyện đã quá rõ ran`g rồi. Sau đó, khi Ngân Sương tỉnh lạị Bà còn lá»±a lá»i truy há»i
- Nầy con, con ở bên ta đã bấy lâu nay, váºy mà ta chưa há» biết cha mẹ con là aỉ Hãy nói cho ta biết tên há» ngưá»i, là m gì, ở đâủ Nhà con có mấy chị em? Có còn thân nhân nà o ở chốn kinh thà nh nầy không? Kể cho ta biết Ä‘i nà o?
- Dạ không? Con là con duy nhất chẳng có anh chị em gì cả. Mẹ con mãi đến năm bốn mươi tuổi mới sinh ra con
- Váºy à ?
- Cho con tên là Bạch Thắng Linh, là má»™t thầy đà n, ông ấy đà n hồ cầm rất Ä‘iêu luyện. Mẹ con thì cÅ©ng tà i giá»i hÆ¡n ngưá»i, biết đánh trống, ca hát, lại soạn nhạc nữa. Gia đình con nhà nh nghá» ca hát ở kinh đô nầy đã lâụ Và con cÅ©ng được sinh ra ở kinh đô nầy
Bà Tuyết Như gáºt gù:
- À! Thế con sinh ra và o ngà y nà o váºy?
Ngân Sương nhìn lên bà Tuyết Như:
- Dạ, con sinh ngà y hai, tháng mưá»i năm Máºu Dần. Chuyện nầy con có kể lại vá»›i anh Hạo Trinh. Anh ấy bảo là chúng con sinh cùng năm cùng tháng, cùng ngà y nữa. tháºt kỳ lạ!
Bà Tuyết Như bây giá» tin tưởng trăm phần đã xác định được thân thế cá»§a Ngân Sương. Lòng Ä‘au như thắt, bà há»i thêm má»™t câu
- Thế lúc đó, gia đình con sống ở khu vực nà o trong thà nh phố Bắc Kinh nầy?
- Lúc còn nhá», gia đình con sống ở vùng ngoại á»™ Ở má»™t nÆ¡i heo hút có tên là Hạnh Hoa Khê
Hạnh Hoa Khể Con suối Hạnh Hoả Hai mươi mốt năm vá» trước chÃnh ở nÆ¡i nầy, đứa con gái má»›i chà o Ä‘á»i cá»§a bà đã được thả trôi theo suốị Và rồi... Thì ra vợ chồng lão ho. Bạch đã nhặt được Ä‘em vá» nuôị.
Thế nầy thì.... Không có gì phải há»i nữa. Chẳng có gi1 để mà hoà i nghi nữa... Bà Tuyết Như chăm chú nhìn Ngân Sương, rồi ôm chằm lấy con gái và o lòng xiết mạnh. Bà nghẹn nghà o nói
- Nghe nầy, con Æ¡i! Cuá»™c Ä‘á»i khổ ải cá»§a con đã qua rồi. Kể từ hôm nay nếu trá»i à có nổi sấm sét thế nà o thì ta cÅ©ng hứa vá»›i con. Má»i thứ sẽ có ta chống đỡ. Sau hôm ấy. Bà Tuyết Như cùng vá»›i Tần má má đã lặng lẽ đến NghÄ©a trang Hương SÆ¡n, thắp má»™t nén hương trên mô. Bạch Thắng Linh. Bà thà nh tâm lạy ba lạy vá»›i lá»i cầu khẩn
- Bạch sư phụ Bạch sư mẫu, xin hai ngưá»i ở chốn linh thiêng chứng giám cho ba lạy nầy. Äây là những cái láºy cảm Æ¡n ngưá»i đã có công nuôi dưỡng con gái tôi, yêu quý nó, dạy dổ nó nên ngưá»á»‹ Hiện nay thì tôi thấy không thể không tin chuyện nhân quả tuần hoà n được vì váºy mong rằng ở kiếp sau, chúng ta có duyên sẽ gặp lại nhau, tôi nguyện là m thân trâu ngá»±a, để đáp lại cái ân ở kiếp nầy cá»§a hai vi
- o O o -
Thân thế Ngân Sương tuy đã được là m tỠrõ. Nhưng quả tội cho bà Tuyết Như, biết con mà chẳng dám nhìn. Tần má má nói đúng. Cái chuyện nầy không đơn giản, nó sẽ liên lụy đến cả gia tộc. Nó đưa đến tội khi quân. Và lúc đó chỉ còn có nước chết néu bị lộ ra ngoà i
Vì váºy bà Tuyết Như đà nh cắn môi, cố niêm kÃn bà máºt trong lòng nghe Vương Gia hăm doạ “không chấp nháºn má»™t sá»± qua mặt khác†là m tim bà nhói Ä‘aụ Bà sợ hãị Thế má»›i biết cái hà nh động hai mươi năm vá» trước, bây giá» phải trả giá đắt dưá»ng nà ỠNếu chuyện trả giá đó mà chỉ má»™t mình bà gánh chịu thì cÅ©ng chẳng sao đằng nầy nó liên lụy đến cả Ngân Sương và Hạo Trinh. Mà nếu xảy ra, thì quả là điá»u ân háºn
Tiểu Khấu Tá» bị đánh, A Khắc Äan bị phạt, Ngân Sương bị sẩy thaị.. Hạo Trinh chấp nháºn má»i thứ bởi vì như Vương Gia đã nói
- Nước thì phải có phép nước, nhà thì phải có gia quy!
CÅ©ng trong buổi chiá»u hôm ấy. Hạo Trinh đã dẫn theo mấy tay võ sÄ©. Xông và o dinh công chúạ Ngoà i cá»a có tiếng hô:
- Phò mã đến!
Tưởng Hạo Trinh đến giảng hòạ Công chúa vá»™i dặn Thôi má má Ä‘i ngay ra đón. Tháºt ra thì lúc đó công chúa cÅ©ng có má»™t chút mặt cảm. Vì cái chuyện tối hôm quạ Công chúa cÅ©ng Ä‘ang muốn là m hòạ.. Không ngá» Hạo Trinh tiến và o không phải vá»›i thái độ hòa nhã, mà lại đằng đằng sát khÃ. Vừa thấy hai ngưá»á»‹ Hạo Trinh đã ra lệnh cho võ sÄ©
- ÄÆ°a ngay mu. Thôi nầy ra ngoà i cho ta!
Äám thị vệ vừa nghe lệnh, đã xông ngay lên chụp lấy Thôi má má trói ngay lạị Thôi má má biết sắp gặp chuyện chẳng là nh, vá»™i sụp xuống nói:
- Xin phò mã tha tội cho! Xin phò mã tha tội cho!
Một mặt quay lại cầu cứu
- Xin công chúa hãy cứu mạng tôi! Hãy cứu tôi!
Công chúa nhanh chóng bước tới chụp áo Hạo Trinh
- Chà ng định là m gì váºy? Hãy thả bà ấy ra!
Hạo Trinh đẩy công chúa qua một bên, trừng mắt
- Công chúa hãy nghe nầy. Cô đã liên kết vá»›i cái tay Äa Long kia tạo ra bao nhiêu sóng gió ở Vương Phá»§ nầy, lại còn xúi mu. Thôi nầy ra tay đẩy Ngân Sương té lầu, xẩy thaị.. Cô tưởng cô là công chúa rồi muốn là m gì thì là m ư? Nhưng cô đừng quên rằng cô đã được gả cho tôi, cô đã là vợ tôi! Tôi là chồng thì tôi cÅ©ng có quyá»n xá» dụng gia phép để trị cá»™ Bắt đầu từ hôm nay. Cô như bị bá» và o lãnh cung. Tôi sẽ không còn qua lại vá»›i cô nữa. Còn cái mu. Thôi nầy, thì mụ ta phải Ä‘á»n mạng cho đứa con đã mất cá»§a tôị Mụ ta phải được đưa và o tù lảnh phạt!
Công chúa thấy thái độ đằng đằng sát khà của Hạo Trinh, vội xuống nước:
- Oan cho tôi lắm, phò mã Æ¡i! Tôi không há» liên kết vá»›i gì vá»›i tay Äa Long. Tá»± tay hắn dẫn xác đến, tôi cÅ©ng không há» xúi dục Thôi má má đẩy Ngân Sương xuống lầụ Äó hoà n toà n là tai nạn..
Thấy thị vệ sắp giãi Thôi má má đi, công chúa năn nỉ
- Hãy tha? Thôi má má cá»§a tôi ra. Bà ấy là vú nuôi mà cÅ©ng là ngưá»i thân thÃch nhất cá»§a tôi ở đây. Hạo Trinh! Anh đã hiểu lầm rồi! Äừng là m váºy!
Hạo Trinh lạnh lùng:
- Váºy à ? Hiểu lầm hay không bây giá» cÅ©ng chẳng cần. Chỉ biết là bi kịch đã xảy ra và không có gì cứu vãn được nữa, bà ta phải bị trừng trị!
Rồi quay sang đám thị vệ, Hạo Trinh ra lệnh
- ÄÆ°a mụ ta Ä‘i!
Công chúa sợ hãi, vá»™i chạy ra kêu ngưá»i cá»§a mình
- Bá»n bây đâủ Bá»n bây đâu cả rồi?
Thấy đám cáºn vệ cá»§a mình đứng yên, công chúa quay sang đám thị vệ cá»§a Hạo Trinh và nói
- Chúng bây muốn đưa Thôi má má đi thì hãy đưa ta đi trước đi!
Äám thị vệ cá»§a Hạo Trinh tuy là m theo lệnh chá»§ nhưng nà o có dám động đến công chúạ Thế là hai phÃa ở trong tư thế hoà n toà n khó xá». Tiến thoái lưỡng nan. Bá»n thị vệ cá»§a Hạo Trinh muốn đưa Thôi má má Ä‘i cÅ©ng không được vì công chúa áng phÃa trước. Bên ngoà i còn có đám cáºn vệ cá»§a công chúa nữa
Hạo Trinh nghiêm giá»ng vá»›i đám thị vệ cá»§a công chúa
- Bá»n bây định nổi loạn ở Vương Phá»§ nầy à ?
Thấy chúng đứng yên Hạo Trinh quay sang công chúa
- Cô gây chiến như váºy còn chưa đủ sao? Bây giá» muốn máu chảy ở đây nữa, cô má»›i hà i lòng à ?
- Không phải! Không phải như váºy!
Công chúa là m là nh khoát tay ra lệnh cho lÃnh mình đứng qua má»™t bên, rồi quay sang Hạo Trinh, dịu giá»ng
- Coi như chuyện hôm qua là thiếp đã sai, thiếp xin lá»—i chà ng? Nhưng mà , xin chà ng đừng đưa Thôi má má cá»§a thiếp Ä‘i. Thiếp không muốn Ä‘iá»u đó xảy ra lúc nầy
Hạo Trinh nói:
- ÄÆ°á»£c! Không đưa Ä‘i thì xá» ngay tại chá»—! Thị vệ đâu thi hà nh ngay!
Má»™t thị vệ cá»§a Hạo Trinh, vá»™i bước ra, lấy giải lụa trắng trong ngưá»i ra quấn quanh cô? Thôi má má, là m bà nầy kinh hải kêu lên!
- Công chúa ơi! Công chúa, hãy cứu mạng tôi!
Chỉ kêu được mấy tiếng, giải lụa đã xiết lại là m đôi mắt mụ ta trợn trừng. Công chúa thấy váºy hồn phi phách tán. Vá»™i quỳ xuống trước mặt Hạo Trinh, van xinh
- Äừng! Äừng như váºy! Thiếp xin chà ng. Thôi má má vá»›i thiếp tình sâu nghÄ©a nặng. Thiếp xem bà ấy như mẹ đẻ. Bây giá» thiếp quỳ xuống đây. Thiếp không còn là công chúa, không dám lấy cái tư cáchh đó nữa
Thiếp xin dáºp đầu cầu xin chà ng tha mạng cho Thôi má má. Chà ng hãy thương tình. Thiếp bây giá» là ngưá»i đà n bà cô đơn, chẳng được chồng thương, chỉ có Thôi má má là chá»— dựạ.. Thiếp xin chà ng hãy tha cho bà ấy
Công chúa lúc quá sợ hãi đã nói liên tục, dáºp đầu liên tục. Tất cả những ngưá»i hiện diện lúc đó Ä‘á»u bất ngá», kể cả tay thị vệ thi hà nh án
Kịp lúc đó Vương Gia và Tuyết Như phu nhân đến nơị Vương Gia vừa thấy đã giáºt mình
- Mi là m gì váºy? Mi dám tá»± tiện xong và o dinh công chúa lại tá»± ý xá» dụng hình phạt. Mi có biết là mi là m gì không? Mau mau thả ngưá»i ra!
Hạo Trinh qua qua Vương Gia
- Ở trong phá»§ cá»§a chúng ta, chuyện tá»± ý xá» dụng hình phạt là chuyện quá thưá»ng xảy ra rồi. Äâu phải chỉ má»›i bây giá»? Äấy những chuyện còn sá» sỠđó? Tiểu Khấu Tá» bị đòn, A Khắc Äan bị phạt, Ngân Sương bị thẩm vấn rồi bị ngưá»i ta mưu sát... Váºy thì những chuyện đó phải giải quyết là m sao? Nếu đã có biệt lệ như váºy, thì thêm hay bá»›t má»™t lần nữa cÅ©ng nà o cónghÄ©a lý gì? Cái mu. Thôi nầy đã gây ra bao nhiêu chuyện động trá»á»‹ Con thù mụ ta thấu xương... Hôm nay con muốn mụ ta phải Ä‘á»n mạng
Vương Gia trừng mắt
- Hạo Trinh! Không lẽ mi không còn nghe lá»i cá»§a ta ư?
Ông bước tá»›i nắm lấy tay Hạo Trinh nghiêm giá»ng
- Ta biết chuyện Ngân Sương bị áp bức, rồi con bị mất con, những Ä‘iá»u đó là m con giáºn, con bất bình, nhưng mà trên Ä‘á»i nầy có cái gì toà n hảo đâủ Con cÅ©ng đừng nên chỉ thấy cái xấu cá»§a kẻ khác. Dù gì thì bây giá» mưa đã qua, trá»i lại sáng rồi cái địa vị cá»§a Ngân Sương đã được cả nhà thừa nháºn. Chẳng còn ai thắc mắc cÅ©ng như hoà i nghi vá» sá»± trinh bạch cá»§a nó. Ngưá»i ta nói nếu không có chuyện mất cá»§a là m sao cứu được ngưá»á»‰ Con bây giá» cÅ©ng còn trẻ, thì lo gì không có con? Năm nay không được là m cha thì sang năm. Chứ nếu bây giá» vì chuyện đó mà con lại giết ngưá»i có phải là gây thêm oan nghiệt nữa không?
Hạo Trinh nhìn chạ Dưới cái ánh mắt nghiêm nghị nhưng đầy cảm thông và những lá»i phân tÃch thiệt hÆ¡n là m Hạo Trinh má»m lòng phần nà ỠChà ng quay sang công chúa nói
- Vì có sá»± can thiệp cá»§a cha nên ta tha cho mu. Thôi má»™t lần, nhưng mà phải nhá»›. Cái món nợ nầy ta không quên đâụ Ta sẽ ghi sổ để đó. Công chúa nghe rõ chứ? Và cÅ©ng chÃnh cha ta vừa rồi xác định. Vị trà cá»§a Ngân Sương trong nhà nầy đã được má»i ngưá»i công nháºn. Nếu các ngưá»i mà còn bịa đặt chuyện nầy chuyện nỠđể vu khống ta sẽ không tha cho đâụ Ta cÅ©ng nghiêm khắc cảnh cáo nếu công chúa mà quay vá» cung lần nữa để tố ta vá»›i vua cha, thì cứ tá»± tiện, ta sãn sà ng và o hầụ Nhưng coi chừng háºu quả con ngưá»i ta sinh ra Ä‘á»i sống chết có số già u sang có số. Ta không sợ đâu!
Công chúa quỳ đó cả ngưá»i run rẩy. Cứu được Thôi má má, công chúa đã quá mừng rồi, dám đòi há»i gì hÆ¡n? Công chúa dáºp đầu
- Dạ.. . Thiếp không dám! Không dám là m báºy gì nữa đâu!
Hạo Trinh bấy giỠmới khoát tay, đám thị vệ của chà ng rút luị Vương Gia nhìn cảnh đó thở dà i, nói với công chúa
- Thôi chuyện cÅ©ng chưa có gì xảy ra. Thì cÅ©ng nên kết thúc đừng gây thêm phiá»n toái đến tai Hoà ng Thượng mà chẳng vui
Rồi Vương Gia, Phước Tấn, Hạo Trinh và đám thị vệ kéo Ä‘i hết. Còn lại Công chúa nhà o tá»›i cởi giải lụa cho Thôi má má. Äến lúc đó Thôi má má vẫn chưa hoà n hồn. Công chúa cÅ©ng váºy. Ngưá»i lẩm bẩm như kẻ má»™ng du.
- Ta đã sá»›m biết mà ... Ta không cá»± lại vá»›i nó đâụ.. Là m sao có thể đụng đến nó được? Vì nó nà o phải là ngưá»á»‰ Nó là hồ ly tinh! Hồ ly tinh! Chắc chắn như thế!
|

16-09-2008, 08:57 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 18
CÅ©ng từ đó, cái tin đồn. Ngân Sương không phải là ngưá»i mà là “Hồ ly tinh†hay nói đẹp hÆ¡n là “Hồ tiên cô†được lan rá»™ng ra. Không phải chỉ ở Vương phá»§ mà cả vùng lân cáºn. Äã là tin đồn tức là những gì không có thưá»ng loan truyá»n rất nhanh, nhất là những chuyện liên hệ đến thánh thần, yêu quái. Äể trở thà nh câu chuyện truyá»n khẩu mua vui trong các buổi há»™i há»p, tiệc tùng, tán gẩu. Thà nh viên trong Vương phá»§ lại nhiá»u quá, phần lá»›n là a đầu, thị vệ, lÃnh canh, nô bá»™c. Há» xuất thân từ đám thị dân Ãt há»c, nên chuyện nà y còn dẽ bị thêu dệt, huyá»n thoại hóa thêm
Khi chuyện đã trở thà nh truyá»n khẩu thì không có gì có thể cản ngăn được
ChÃnh Ngân Sương, Hạo Trinh rồi Vương gia cÅ©ng nghe chuyện đó. Ngân Sương đã ngạc nhiên
- Ta là Hồ ly ư? Con chồn lông trắng hiện hình ngưá»i để trả Æ¡n cứu tá» Tại sao ngưá»i ta lại nói váºy? Sao há» lại ác ý thế?
Trong khi Tiểu Khấu TỠlại nghĩ khác, anh chà ng nói
- Như váºy thì cÅ©ng hay đó chứ? Bởi vì khi há» nói há» có vẻ vừa sợ, vừa kÃnh trá»ng. Có cả cung nữ còn lén mang hình cá»§a “Dì Bạch†ra thá» nữa. Vì váºy, tôi nghÄ©. Chuyện đó chẳng có hại mà có lợi, nó như tấm bình phong chắn cho dì Bạch không để ai xâm phạm. Váºy thì cứ để mặc há» loan truyá»n Ä‘i!
Còn Hạo Trinh? Nhìn Ngân Sương với thái độ khó hiểu
- Hồ tiên cổ À..... CÅ©ng đúng thôi, vì em thÃch mặc áo trắng nên biến thà nh chồn trắng chứ gì? Váºy thì để từ từ xem. Em có chút phép tiên nà o để khiến anh chán em không?
Ngân Sương thì có vẻ lo lắng
- Nếu em tháºt sá»± là chồn tinh, em phải biến em ra tháºt nhá», như thế nầy nầy...
Ngân Sương đưa tay ra so sánh. Hạo Trinh chưa hiểu thì Ngân Sương đã giải thÃch
- Vì như váºy, anh có Ä‘i đến đâu cÅ©ng mang em theo được, đến đó, em sẽ núp trong cánh tay áo cá»§a anh, em có thể cùng anh và o chầu vua, hoặc cùng vua Ä‘i săn bắn..
Hôm ấy, và o đầu má»™t ngà y tháng chÃn. Mùa thu là mùa săn. Hoà ng thượng lại giáng chỉ, sẽ tổ chức má»™t buổi săn bắn trong rừng. Vương gia, Hạo Trinh, Hạo Tưá»ng Ä‘á»u được chỉ định theo hầu
Äoà n tùy tùng lần săn đó tháºt lá»›n, tháp tùng theo có đủ cả Vương thất, tỠđệ vá»›i Vương Công đại thần trong triá»u, vì váºy mà cả Vương gia và hai con Ä‘á»u có mặt. Äây là má»™t vinh dá»± hiếm có, nhưng mà Hạo Trinh lại không vui. Bởi vì chuyến Ä‘i nà y nà o có nhanh chóng kết thúc, nó sẽ kéo dà i tùy theo sở thÃch cá»§a nhà vuạ Ngắn thì khoảng mưá»i hôm, mà dà i thì trên tháng. Mà trong cái khoảng thá»i gian dà i không có chà ng ở nhà . Ngân Sương ở cạnh công chúa như chuá»™t gần mèo, lại chẳng có ngưá»i bảo vệ Äó là nguyên nhân khiến Hạo Trinh không yên tâm
Bà Tuyết Như nháºn ra Ä‘iá»u đó, trấn an
- Äừng lo, có ta mà ! Con cứ yên tâm mà đi hầu vuạ Vua Ä‘ang thÃch con đấy. Äừng để ngưá»i pháºt lòng. Riêng công chúa chẳng là m gì được Ngân Sương đâu, có ta bảo vệ! Ta sẽ bảo vệ nó hết sức mình. Bởi vì ta quý nó hÆ¡n cả con ruá»™t cá»§a ta. Con cứ yên tâm Ä‘i. Ngân Sương sẽ được ở bên cạnh ta. Có ta, chẳng ai dám lá»™n xá»™n! Tần má má cÅ©ng tiếp lá»i.
- Công chúa bây giá» khác công chúa ngà y trước. Tôi để ý thấy, từ lúc tiểu gia muốn giết Thôi má má đến giá», bà ấy đã thay đổi nhiá»u, không còn hung dữ như trước. Nghe cung nữ Tiểu Ngá»c nói thì sau tráºn đó. Công chúa đã sợ khiếp Ä‘i, không chỉ vì sá»± cứng rắn cá»§a thiếu gia, mà còn vì những lá»i đồn “Hồ tiên côâ€. Chỉ cần nghe đến tên Dì Bạch là bà ấy đã run bây bẩy. Äâu có lý do gì mà đến gây chuyện vá»›i Ngân Sương nữa chứ? Hạo Trinh cứ không yên tâm.
- Thôi thì thế nà y váºy. Tôi sẽ để A Khắc Äan và Tiểu Khấu Tá» lại nhà bảo vệ cho Ngân Sương! Ngân Sương nghe nói đã khước từ.
- Không được! Không được! Äâu cần phải sợ như thế? Em cÅ©ng đâu có đến đổi nà ỠỞ trong Vương phá»§ lại có mặt đông đủ ngưá»i, thì đâu có chuyện gì nguy hiểm xãy ra. Chang cứ Ä‘i Ä‘i. Ra ngoà i má»›i cần ngưá»i bảo vệ Tiểu Khấu Tá» và A Khắc Äan bên cạnh chà ng. Như váºy em má»›i yên tâm! Cuối cùng, sau những tÃnh toán cân nhắc, A Khắc Äan được theo hầu Hạo Trinh, còn Tiểu Khấu TỠđược lệnh ở lại nhà . A Khắc Äan có sức khá»e hÆ¡n ngưá»i, nhưng có cái hữu dng vô mưu, nên dá»… gây sá»±, còn Tiểu Khấu Tá» tay thư sinh nho nhá», nhưng tÃnh tóan nhạy bén, có thể ứng phó sá»± việc dá»… dà ng hÆ¡n. Thế là Hạo Trinh lên đưá»ng. Tuy chỉ là má»™t cuá»™c tạm biệt, nhưng giữa Hạo Trinh và Ngân Sương cÅ©ng có má»™t cuá»™c chia tay ngáºm ngùi. Há» chong đèn ngồi cạnh nhau, thá»§ thỉ Ä‘iá»u căn dặn. Khung cảnh hạnh phúc hoà n toà n khác hẳn bên dinh công chúa. Nhưng có thế nà o, thì sáng hôm sau Hạo Trinh, Hạo Tưá»ng và Vương gia cÅ©ng phải ra Ä‘i. Vương phá»§ mà cùng má»™t lúc lại vắng mặt ba ngưá»i đà n ông bá» thế nhất, thì cái khung cảnh ở Vương phá»§ cÅ©ng buồn tẻ Ä‘i tháºt nhiá»u. Theo lệnh cá»§a bà Tuyết Nhá»± Ngân Sương má»—i ngà y mang kim chỉ qua phòng Tuyết Nhu phu nhân, ngồi ở đấy thêu thùạ Hết thêu Ä‘ai lưng cho Hạo Trinh đến khăn tay rồi và tiá»n, áo đại lá»…... Ngân Sương thêu rất khéỠBà Tuyết Như thưá»ng ngồi đối diện nhìn Ngân Sương thêu vá»›i ánh mắt triá»u mến. Chưa bao giá» bà cảm thấy yên ổn, hạnh phúc hÆ¡n bây giá». Ngân Sương là con gái cá»§a ta! Äứa con gái út, mất Ä‘i lại trở vá». Mấy lần bà muốn ôm và o lòng bà y tá» nổi niá»m. Nhưng rồi cố nén xuống để khá»i phải hà nh động má»™t cách kém suy nghÄ©. Hạo Trinh Ä‘i được mấy ngà y đầu. Vương phá»§ trôi qua trong êm ả chẳng có chuyện gì xãy ra. Nhưng rồi, sau đấy có tin ở dinh công chúạ Công chúa đã ngã bệnh. Các thầy thuốc giá»i nhất được vá»i đến. Bà Tuyết Như thấy lo lắng. Bà kéo cả Phiên Phiên sang phòng công chúa vấn an. Công chúa nằm trên giưá»ng, ngưá»i uể oải, đôi mắt thất thần. Nói năng rối loạn. Bà Tuyết Như thấy căng thẳng. Sao lạ váºy? Chỉ má»›i có mấy ngà y. Bệnh lại trở nặng nhanh chóng váºy sao? Nếu có chuyện gì không hay xãy ra thì biết ăn là m sao, nói là m sao vá»›i Hoà ng Thượng? Thầy thuốc đến bắt mạch, ra toa, thì phần lá»›n Ä‘á»u cho thuốc bổ bồi dưỡng nguyên khÃ, hoặc cảm mạo thương hà n. Thuốc uống vô chẳng thấy má»™t chút hiệu quả nà o hết. Công chúa ngà y qua ngà y lại gầy yếu tiá»u tụy Ä‘i. Sau đó lại biếng ăn, biếng uống, từ chối cả thuốc men. Mà nà o chỉ có váºy? Công chúa cÅ©ng không chịu nằm yên trên giưá»ng. Cứ đứng dáºy Ä‘i tá»›i Ä‘i lui trong phòng, đôi lúc lại bá»±c dá»c như con thú dữ bị nhốt. Chỉ cần trông thấy ánh sáng hoặc cà nh cây lay động ngoà i cá»a sổ, là sợ hãi hét lạ Công chúa bấu chặt lấy Thôi má má, kêu lên.
- Con chồn tinh! Con chồn kìã Nó đến để bắt ta đấy! Nó đến đây báo thù... Nó Ä‘ang đứng bên ngoà i cá»a sổ! Thôi má má phải vá»™i vã đóng kÃn cá»§a sổ lại. KÃn như bưng, không để cả gió lá»t và ỠBà vừa sợ, vừa Ä‘au lòng nói.
- Không có đâu! Công chúa đừng sợ, tôi đã đóng hết cá»a rồi, nó không và o được đâu! Công chúa trợn mắt, nhình quanh, khi đã thấy không có gì để sở nữa, má»›i yên tâm ngồi xuống, nhưng chẳng được bao lâu, lại nhìn lên ngá»n đèn nói.
- Nó đã và o rồi kìa! Và o đến rồi! Có là m thế nà o cũng vô dụng thôi. Nó là Hồ ly tinh mà ... Ở đâu nó lại không đến được? Mi nhìn xem! Nhìn xem! Ta chống không lại nó nữa rồi! Rồi ôm lấy Thôi má má, công chúa lại run rẩy
- Nó tìm cách đẩy phò mã Ä‘i! Nó cô láºp ta! Nó muốn đối phó vá»›i ta mà ... Hiện giá»... Nó Ä‘ang ở trong cái phòng nầy đây, mi có thấy váºy không?
Mắt công chúa trợn ngược nói
- Äó! Gió à o à o thổi... Mi có nghe không? Váºy là nó đã đến! Nó Ä‘ang đến!
Thôi má má nghe công chúa nói, cà ng kinh hãi, vội nói
- Công chúa! Hay là chúng ta hãy rá»i khá»i nÆ¡i nầy? Quay vá» cung vua Ä‘i. Cần phải rá»i khá»i nÆ¡i đáng sợ nầy ngay. Công chúa thấy thế nà o?
Công chúa lùi lại sát bên Thôi má má, nói như hét lên:
- Không được! Ta là m sao có thể hồi cung được, ta vỠđấy rồi Hạo Trinh tìm không thấy ta, chà ng sẽ nghĩ sao?
- Ông ấy!
Thôi má má ngẫn ra nhìn công chúa thấy thái độ ngây dại của công chúa mà đau lòng. Nên vừa định nói:
- Ông ấy không hỠquan tâm chuyện đó đâu
Äã ngưng lại, chỉ thở dà i. Váºy thì... mình phải là m sao? Phải là m sao bây giá»?
Cung nữ Tiểu Ngá»c lo thuốc thang bên cạnh, chợt lên tiếng
- Con thấy thì... Công chúa cứ uống thuốc thế nầy, chẳng có má»™t tà kết quả nà o đâu, đây không phải là bệnh táºt thông thưá»ng, mà là ... Bệnh tà . Có thể là vì công chúa đã xúc phạm đến “Hồ tiên côâ€. Váºy sao chúng ta chẳng nhỠđến má»™t vị đạo sÄ© đó có phép thuáºt cao cưá»ng giúp đỡ?
Công chúa vừa nghe nói tới đạo dĩ, mắt chợt sáng lên như vớ được phao:
- Äạo sÄ© à ? Äúng rồi! Äúng rồi! Mi phải kiếm cho ta má»™t vị đạo sÄ©, má»i ông ta đến đây ngay
- o O o -
Thế là đạo sÄ© được má»i và o dinh công chúa
Vị đạo sÄ©, má»™t tay cầm chuông, má»™t tay cầm phất trần, mắt ná»a nhắm ná»a mở vứ Ä‘i vòng vòng trong sân, chiếc chuông trong tay lắc “keng! keng!â€. Miệng Ä‘á»c thần chú bằng tiếng gì không rõ. Rồi đột nhiên dừng lại, mắt hướng vá» phÃa đông “À†lên má»™t tiếng nói
- Äúng rồi! Ở đây có quá»· lá»™ng hà nh!
Công chúa hướng mắt vá» phÃa lão đại sÄ© chỉ. R rà ng đấy là hướng cá»§a “Tịnh Tư. SÆ¡n Phòngâ€
- Tháºt váºy ư? Như váºy, ta phải là m sao bây giá»?
- Thì phải láºp đà n hương án. Rồi công chúa giữ thân chay tịnh táºp trung tư tưởng, ngồi ở đà n sau. Còn cái ngưá»i do Hồ ly tinh hóa thân thì phải bị bắt trói lại để ngồi phÃa trước đà n. Bần đạo lúc đó má»›i là m phép giải
Thôi má má nghe nói, lặng ngưá»i đưa tay sá» cổ, run rẩy
- Nhưng mà ... Dì Bạch đó... Bá»n tôi chẳng ai dám động đến. Chá»› đừng nói là trói lại, không được đâu!
Không được đâu!
Äạo sÄ© nói
- Váºy thì cứ má»i cô ta đến đây, phần còn lại bần đạo sẽ thi hà nh các vị đừng sợ gì cả. Bần đạo có phép thuáºt cao cưá»ng. Nếu cần sẽ đấu phép vá»›i nó, bắt nó phải hiện nguyên hình và má»i lá»i nguyá»n sẽ được hóa giải cả!
Thôi má má kinh ngạc
- Bắt nó hiện nguyên hình được à ?
Vị đạo sÄ© gáºt đầu. Thôi má má trà n trá» hy vá»ng
- Váºy thì chỉ có cách đó. Nó mà hiện nguyên hình rồi thì những ngưá»i bị nó ám, má»›i có thể tỉnh ngá»™ được!
Vị đaỠsĩ khoát tay một cách tự tin:
- Tá»± nhiên như thế! Bất kể má»™t ai, nam cÅ©ng như nữ bị ám, Ä‘á»u sẽ tỉnh ngá»™ hết. Không còn bị nó phỉnh gạt!
Thôi má má nghÄ©. Nếu mà phò mã có thể tỉnh ngá»™ Rồi bà Phước Tấn nữa thì công chúa sẽ khá»e mạnh, sẽ thoát khá»i bệnh tà ... Lúc đó phò mã sẽ quay vá» vá»›i công chúạ Như váºy còn gì hÆ¡n?
Thế là Thôi má má quay qua nháy mắt ra hiệu vá»›i công chúạ Bằng má»i cách, bằng má»i giá phải triệu cho được Ngân Sương đến nÆ¡i nầy!
- o O o -
Sáng hôm ấy, Ngân Sương vừa má»›i rá»a mặt, chải tóc xong, Ä‘ang chuẩn bị sang phòng bà Tuyết Như thì Thôi má má xuất hiện. Bà ta quỳ trước mặt Ngân Sương, vá»›i giá»ng ai oán
- Dì Bạch Æ¡i, tôi xin dì hãy mở lượng từ bi sang dinh công chúạ Tôi chỉ cần dì đứng trước giưá»ng công chúa nói cho công chúa biết là dì đã tha thứ tất cả những lá»—i lầm cÅ©. Äể công chúa yên tâm. Chứ bây giá» bệnh công chúa nặng lắm, mà chúng tôi chẳng còn cách nà o khác. Bệnh công chúa thuá»™c và o loại tâm bệnh. Không có dì cứu sợ là nh Ãt mà dữ nhiá»u
Thôi má má lại dáºp đầu, khóc lá»›n
- Chuyện trước kia, tôi là m dì ngã té. Äó là cái tá»™i đáng chết cá»§a tôi. Váºy mà dì còn tha thứ được. Nếu lần nầy, mà dì giúp được cho công chúa tôi khá»i bệnh. Thì dì có muốn thế nà o, tôi cÅ©ng cam lòng... Tôi biết dì là ngưá»i tốt, không dám là m phiá»n dì nhiá»u nhưng dì cÅ©ng thông cảm cho, chỉ lần nà y nữa thôi. Công chúa dù gì giá» cÅ©ng là ngưá»i cá»§a phò mã... mà bây giá» lại không có phò mã ở nhà . Tôi không biết cầu cạnh ai ngoà i gì giúp cho
Ngân Sương nghe nói cảm động. Tháºt ra thì từ khi nghe công chúa bệnh. Ngân Sương cÅ©ng muốn quên hết chuyện cÅ©, nà ng cÅ©ng muốn sang vấn an công chúa, nhưng cứ bi. Tuyết Như phu nhân ngăn cản
Ngân Sương cÅ©ng biết ngưá»i ta đồn nà ng là “Hồ Tiên Cô†nhưng lại nghÄ©. HỠđồn mà không thấy gì rồi cÅ©ng chán nản, cÅ©ng chẳng hại gì ta, nên cÅ©ng không để ý đỠphòng. Vá»›i Ngân Sương má»i thứ quá đơn giản. Ngân Sương chỉ mong công chúa hồi tâm, xem Ngân Sương như ngưá»i nhà là được. Ngân Sương biết cuá»™c sống lâu dà i cần có cái tình cảm đó, nhất là khi hai ngưá»i cùng lúc thá» má»™t chồng. Vì váºy Ngân Sương vá»™i và ng đỡ Thôi má má lên. Nhiệt tình nói
- ÄÆ°á»£c rồi, tôi sẽ cùng bà đến đó ngay. Chỉ cần công chúa tâm thần an ổn là tôi vui rồi. Ta cùng Ä‘i váºy
Tiểu Khấu Tá» thấy váºy, ngăn lại
- Không được, nếu dì Bạch muốn đi hãy cùng Phước Tấn phu nhân đi
Ngân Sương lắc đầu
- Sao váºy? Tiểu Khấu Tá», đây chỉ là chuyện nhỠđừng có là m kinh động má»i ngưá»i
Nói xong, Ngân Sương theo chân Thôi má má Ä‘i ra ngoà i. Linh tÃnh cá»§a Tiểu Khấu Tá» cho biết có chuyện không ổn, nên vá»™i vã chạy sang phòng cá»§a Phước Tấn phu nhân báo tin ngay
Khi Ngân Sương cùng Thôi má má vừa bước và o dinh cá»§a công chúa, thì đôi cánh cá»a dinh đóng sáºp lại, nhốt cả Hương Kỳ bên ngoà i
Ngân Sương kinh hãi, chưa kịp hoà n hồn, thì bị một sợi dây thừng lớn từ bên phải bay qua, rồi một sợi dây khác từ bên trái nữa. Hai sợi dây tạo thà nh một cái gút buộc chặt Ngân Sương ở giữạ Trước mặt Ngân Sương là hai đạo sĩ nhỠđi chéo theo hai hướng đối nghịch. Miệng lẩm bẩm thần chú nghe không rõ
Ngân Sương mở to mắt kinh ngạc chưa biết gì xãy ra, nà ng nhìn xa tới trước hơn. Thì lại thấy một tế đà n
Rồi má»™t lão đạo sÄ© ngồi phÃa sau đà n. Mắt nhắm nghiá»n miệng Ä‘ang lâm râm khấn. Chiếc chuông trên tay trái thì rung liên hồi. Còn tay phải, thì Ä‘ang bắt ấn trước ngá»±c. PhÃa sau vị đạo sÄ© ná», trên ná»n đất, có vẻ má»™t chiếc bùa bát quái. Công chúa thì ngồi ở giữa lá bùa kia, mắt cÅ©ng nhắm nghiá»n. Bất động, Ngân Sương lá»›n tiếng kêu
- Công chúa ơi! Công chúa là m gì đó? Hãy thả tôi ra! Thả tôi ra!
Nhưng công chúa vẫn ngồi yên. Còn tay đạo sÄ© thì Ä‘áºp chuông liên hồi lên đà n tế. Mắt hắn bất đầu mở ra nhìn chầm chầm vá» phÃa Ngân Sương, là m nà ng hoảng sợ Ngân Sương lùi ra sau. Nhưng lão đạo sÄ© đã chồm tá»›i. Hắn ngáºm má»™t ngụm nước trong miệng và phung thẳng và o mặt Ngân Sương. Nà ng kinh hãi quá, hét to
- Äừng! Äừng có là m như váºy!
Hai tiểu đạo sĩ sơ. Ngân Sương chạy thoát nên nắm hai đầu dây kéo mạnh thêm, xiết chặt Ngân Sương lại
Lúc đó đạo sĩ già lại đổi chuông bằng một thanh kiếm gỗ. Trên đầu thanh kiếm có một lá bùa mà u và ng
Lão đưa cao tay kiếm lên, quơ quơ trước mặt Ngân Sương , miệng lẩm bẩm
- Bái thiên Ä‘iạ thần linh nháºt nguyệt, dùng ánh sáng để sứ giả truyá»n lệnh đồng tá», thần thông khiển binh, khiển tướng cưởi bạch mã phá lưỡi báo kiếm phá tan xiá»ng xÃch, cứu lượng ngưu dân, cấp cấp như luáºt lệnh...
Niệm tá»›i niệm lui má»™t hồi. Lão ta lại đưa lá bùa vá» phÃa lò hương đốt Ä‘i. Rồi lại quÆ¡ quÆ¡ thanh kiếm trước mặt Ngân Sương. Hét lá»›n
- Tất cả váºn xấu bệnh tai theo tro tà n mà bay hết!
Rồi hất hết tro lò vá» phÃa Ngân Sương là m nà ng vừa ngá»™p vừa sặc. Ngân Sương sợ hãi hét to
- á»i!
Bụi tro dÆ¡ bẩn đã ụp vả và o ngưá»i nà ng. Lão đạo sÄ© lại lá»›n tiếng
- Ma quái, quá»· hồ! Hãy hiện hình ngay láºp tức!
Rồi lại lấy chén huyết gà đặt trên bà n, tưới mạnh lên ngưá»i Ngân Sương. Nà ng hét lên:
- Äừng! Tại sao mấy ngưá»i cư xá» vá»›i tôi như váºy? Tại sao? Tôi đâu có phải là hồ ly đâủ Tôi là ngưá»i cÆ¡ mà ?
Lão đạo sÄ© chẳng đếm xÄ©a gì đến lá»i nói cá»§a Ngân Sương, đổ thêm má»™t xô nước có pha rựợu lên ngưá»i nà ng. Rồi ông ta lại chụp lấy chiếc chuông đồng, lắc nhanh trước mặt Ngân Sương, miệng niệm chú phun nước, ném tro, rưới máu gà ... liên tục như váºy
Ngân Sương bị ngá»™p nhưng không là m sao thoát khá»i được sợi dây thừng quấn quanh, nà ng chỉ biết vùng vẩy la hét.
- Trá»i Æ¡i! Trá»i Æ¡i! Sao vầy nè? Cứu tôi! Cứu tôi vá»›i! Cả ngưá»i Ngân Sương ướt nhem, dình đầy tro tà n hương, máu gà , nước, rượu... Ngay lúc đó, bà Tuyết Nhá»± Tiểu Khấu Tá»... má»›i kéo đến. Từ xa hỠđã nhìn thấy khói bụi bốc lên, mà không biết chuyện gì xãy ra bên trong dinh. Há» dùng cả sức bình sanh đẩy mạnh và o cá»a
- Mở cá»a! Mở cá»a! Mấy ngưá»i là m gì thế?
Cá»a không mở được, nhưng nhìn qua cá»a sổ, hỠđã có thể thấy những gì Ä‘ang xãy ra bên trong. Bà Tuyết Như giáºn dữ
- Mấy ngưá»i là m gì váºy? Tháºt là quá đáng! Mở cá»a ra mau. Thôi má má mi muốn mất mạng phải không? Bên trong sân, đám đạo sÄ© căng thẳng, nhưng chẳng ai để ý gì đến lá»i cá»§a bà Tuyết Nhá»± Tiểu Khấu Tá» chạy vá»™i qua phòng luyện võ, gá»i thêm mấy tay võ công cao cưá»ng đến tiếp cứu. Lúc đó Ngân Sương mình mẩy ướt lem. Tro tà n và máu gà tanh tưới lên là m Ngân Sương vừa ho vừa sặc. Ngân Sương chỉ còn biết khóc lá»›n. Hai tay đạo sÄ© trẻ buông lÆ¡i dây thừng há»i lão đạo sÄ© già .
- Su phụ, nó không chịu hiện nguyên hình, ta phải là m gì bây gi� Thôi má má cũng sợ hãi, nắm lấy tay lảo đạo sĩ.
- Ban nãy mi đã nói là sẽ là m nó hiện nguyên hình. Thế thì... Bây giá» là m sao đây? Nhìn ra thấy cá»a đã được phá. Äám đông Ä‘ang trà n và o, Lão đạo sÄ© lấp bấp nói.
- Chuyện nầy... chuyện nầy... Nó phép thuáºt cao cưá»ng quá, bần đạo không đủ sức, đánh không lại vô phương... vô phương... Ông ta quay sang hai đệ tá», khoát tay.
- Bá»n bây Ä‘i nà o! Chúng ta phải rút lui ngay. Rồi thừa lúc lá»™n xá»™n, lão dẩn hai để tá» chuồn mất. Mục Ä‘Ãch Bà Tuyết Như là cứu Ngân Sương, chứ không để ý đến lão đạo sÄ© hay Thôi má má. Vì váºy bá» mặc há», bà chỉ chạy đến trước mặt Ngân Sương, vá»™i và ng mở lây dây trói, rồi lau chùi những vết bẩn trên ngưá»i Ngân Sương. Bà nghẹn ngà o nói.
- Äứa con khốn khổ cá»§a ta Æ¡i! Ta tháºt là vô dụng đã biết là con gặp nạn mà đà nh trÆ¡ mắt ngó để con phải bị Ä‘oạ đà y... Tại sao váºy? Sao con khổ như váºy? Cà ng thấy con khổ, ta cà ng khổ tâm. Cà ng không thiết sống, con biết không?
|

16-09-2008, 08:58 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 19
Ngân Sương được bà Tuyết Như đưa vá» phòng. Äám a đầu má»™t phen báºn rá»™n. Nấu nước, giặt khăn, nấu trà , pha dầu gá»i... Hương Kỳ vá» Tịnh Tá»± sÆ¡n phòng mang quần áo sạch sẽ đến, Ä‘Ãch thân bà Tuyết Như xá»a tóc cho Ngân Sương, gá»™i đầu cho nà ng. Nhưng Ngân Sương vẫn thút thÃt khóc. Nổi uất ức, nhục nhằn là m Ngân Sương cảm thấy bất an. Nà ng lẩm bẩm:
- Ta là hồ ly ư? Ta đã biến thà nh hồ ly từ bao giá» váºy? Tại sao má»i ngưá»i cứ nhìn ta, rồi nghÄ© như thế? Có Ä‘Ãnh chÃnh thế nà o cÅ©ng chẳng ai tin. Cả cái tay đạo sÄ© cÅ©ng váºy, hắn hết niệm chú, bắt ấn, lại phung rượu bẩn rồi tưới máu gà và o ngưá»i. Bắt ta hiện nguyên hình... Rồi Ngân Sương lại khóc.
- Như váºy cuối cùng rồi tôi là gì? Cò còn là ngưá»i không? Tại sao tôi lại phải gặp thảm cảnh nầy chứ? Tần má má vừa lau nước mắt cho Ngân Sương vừa nói.
- Thôi đủ rồi! Äá»§ rồi! Tất cả những nạn tai đã qua khá»i. Äừng buồn khổ nữa! Bây giá» thì dì Bạch Ä‘i thay áo quần Ä‘i! Bà Tuyết Như cÅ©ng trấn an Ngân Sương.
- Con không phải là hồ ly! Không phải! Ta hoà n toà n tin tưởng như váºy. Ta cÅ©ng có thể chứng minh Ä‘iá»u đó. Có Ä‘iá»u ta không thể nói ra được bây giá»... Ta báºy quá! Cứ để con gặp khổ mãi. Rồi bà Tuyết Như bước vòng qua, búi mái tóc Ngân Sương lên cao, giúp tần má má thay áo cho con gái, chiếc áo dÆ¡ vừa tuá»™t cái vết sẹo hoa mai trên chiếc vai trần cá»§a Ngân Sương lại Ä‘áºp mạnh và o mắt bà . Và chợt nhiên trong thoáng giây. Tất cả những bi thương Ä‘au khổ, ẩn ức, đè nén trong lòng như bùng lên
Bà Tuyết Như không dằn được nữa ôm chầm lấy Ngân Sương khóc ngất
- Mẹ con ta... Chỉ còn biết dựa và o chiếc sẹo nầy, con biết không?
Ngân Sương sau c ai biến cố ở dinh công chúa chưa hoà n hồn. Bây giỠlại bị cái xục động của bà Tuyết Như là m kinh hoảng. Nà ng mở to mắt, trừng trừng nhìn mẹ chồng
Trong khi Tần má má cÅ©ng hoảng hốt không kém. Nhưng bà vẫn còn tỉn táo, nên vá»™i vã Ä‘uổi hết đám cung nữ. A đầu và cả Hương Kỳ ra ngoà i. Rồi đóng kÃn cá»a lại
Còn lại trong phòng bà Tuyết Như vừa khóc vừa nói
- Ngân Sương Æ¡i! Ngân Sương! Con có biết không? Con chÃnh là con ruá»™t cá»§a ta! ChÃnh ta đã banh da xẻ thịt đẻ con ra! Hai mươi mốt năm rồi... Con cá»§a ta đẹp đẽ thế nầy, thanh tú thế nầy mà ta không biết! Con là kết hợp cá»§a ta và Vương Gia thì là m sao lại là Hồ Ly tinh cho được? Không! Không thể như váºy... Không phải như váºy... Bằng chứng là con thấy đó? Cái vết sẹo hình hoa mai trên vai con, là do chÃnh là ta là m dấu! Ta đã ấn lên đấy. Ngân Sương bà ng hoà ng. Äầu rối tung không biết Bà Tuyết Như nói gì. Ngân Sương vùng vẫy cố thoát khá»i cái ôm chặt cá»§a bà Tuyết Như.
- Phước Tấn phu nhân nói gì váºy? Ngưá»i nói gì mà con chẳng hiểu gì cả Nước mắt đầm đìạ Bà Tuyết Như trá»±c diện vá»›i con gái. Ngưá»i nắm lấy tay Ngân Sương.
- Bây giá» thì ta không còn giấu giếm được nữa! Ngân Sương, mẹ thú tháºt vá»›i con! Ta là mẹ ruá»™t cá»§a con! Con là máu má»§ cá»§a ta! Con cónghe rõ không? Ta là mẹ! Mẹ ruá»™t cá»§a con nè! Ngân Sương loạng choạng lùi ra sau, mặt tái không còn giá»t máu. Nà ng quay sang Tần má má.
- Tần má má ơi! Hãy đến đây mau! Phước Tấn phu nhân bị xúc động quá, nên đã bị rối loạn thần kinh rồi! Bà ấy nói gì mà tôi nghe không hiểu. Tần má má bước tới, nước mắt chảy dà i.
- Ngân Sương nầy! Phước Tấn nói toà n là sá»± tháºt. Bà ấy rõ là mẹ ruá»™t cá»§a cô. Tháºt đấy chÃnh cô má»›i là đứa con ruá»™t thứ tư trong vương phá»§ nầy! Ngân Sương cà ng thấy hoảng hốt. Nhưng nà ng không còn chổ đễ lùi nữa. Bà n tay cá»§a bà Tuyết Như đã nắm chặt lấy nà ng. Ngân Sương mở to mắt hết nhìn bà Tuyết Như lại nhìn Tần má má.
- Äây là chiếc trâm hoa mai! Chiếc trâm hoa mai đây! Bà Tuyết Như vá»™i móc trong ngưá»i ra chiếc trâm hình hoa mai ngà y cÅ©, bà đưa đến trước mặt Ngân Sương.
- Con hãy nhìn cho kỹ Ä‘i! Äây chÃnh là chứng tÃch ngà y xưa, trước khi cho ngưá»i mang con Ä‘i. Ta vẫn sợ thất lạc con, nên ta đã cho đốt chiếc trâm nầy rồi in lên vai phải con là m dấu. Kết quả là có cái sẹo hoa mai kiạ Con không tin đưa tay lên sá» xem! Rồi bà lấy tay Ngân Sương đặt lên vết sẹỠXong quay sang Tần má má.
- Tần má má đâu! Hãy Ä‘em chiếc gương soi lại đây, để Ngân Sương ngắm! Xem thá» coi có đúng không? Tần má má vá»™i vã lấy chiếc gương soi nhá», rồi kéo Ngân Sương đến cạnh chiếc gương soi to hÆ¡n. Äể nhỠánh sáng phản chiếu qua hai chiếc gương mà Ngân Sương có thể trông thấy rõ và so sánh chiếc sẹo nằm trên bả vai phải cá»§a mình. Lần đầu tiên Ngân Sương có thể thấy rõ cái vết sẹo hình hoa mai kia rồi so sánh... Sau đó, bà Tuyết Như và Tần má má má»›i hợp nhau lại, kể chuyện “Äổi phụng chuyển rồng†mà hai mươi mốt năm trước hỠđã là m. Kế hoạch vẻ ra thế nà ỠHạo Trinh được mang và o đúng lúc bà Tuyết Như chuyển bụng ra saá» Sau đấy Ngân Sương chà o Ä‘á»i. Cuá»™c đánh tráỠRồi trước khi mang Ä‘i. Äứa con gái bất hạnh kia được là m dấu bằng trâm nung Ä‘á»... Tuyết Tịnh sau đấy thú nháºn đã thả đứa bé theo dòng suối Hạnh Hoa Khê thế nà á».. Khi chuyện được kể xong, thì trá»i đã sụp tối, Ngân Sương vá»›i quần áo má»›i, tóc buông xá»a trước gương ngồi giữạ Bà Phước Tấn và Tần má má ngồi hai bên nà ng. Cả ba Ä‘á»u yên lặng. Bây giá» thì Ngân Sương biết. Tất cả sá»± tháºt. Ngay từ nhá» lúc sống bên cạnh mẹ nuôi, thỉnh thoảng Ngân Sương cÅ©ng được tiết lá»™ đôi Ä‘iá»u nhưng nghÄ© đỠchỉ là những lá»i đùa, chá»c phá. Bây giá» thì sao lại... Má»i thứ rõ rà ng. Thì ra mình chỉ là đứa con rÆ¡i mà nghệ nhân Bạch Thắng Linh đã nhặt được. Sá»± tháºt quá đột ngá»™t, là m cho ngưá»i nghe phải bà ng hoà ng. Ngân Sương ngồi yên lặng. Sá»± suy nghÄ© gần như đóng băng. Äó là sá»± tháºt hay mÆ¡? Bà Tuyết Như thấy váºy lo lắng:
- Ngân Sương nầy! Con lên tiếng Ä‘i! Con nói Ä‘i! Con có giáºn, có háºn thù mẹ không? Tất cả là lá»—i ở ta cả. ChÃnh ta đã là m cho con phải sống kiếp sống trôi dạt giang hồ, phải chịu đựng trăm đắng nghìn cay... Ngay cả lúc khi con đã và o phá»§ rồi mà ta vẫn không che chở, bảo vệ được cho con, ta cứ để con bị ức hiếp hết lần nầy đến lần khác. Tất cả những cáid dó là m cho ta bức rức... Ta có cảm giác như có hà ng trăm nghìn con sâu, nó cắn, nó gáºm nhấm quả tim ta... Từ sai lầm nầy đưa đến sai lầm khác... Ta rất ân háºn. Con Æ¡i! Ta biết mình đã ăn ở không phải vá»›i con. Äó là sai lầm! Ta mong rằng từ giá» vá» sau. Vá»›i những ngà y còn lại trong Ä‘á»i... Con hãy để ta có thá»i gian chuá»™c lại, Ä‘á»n bù lại cái lá»—i lầm cÅ©. Ngân Sương nhìn bà Tuyết Như vá»›i ánh mắt ráo quảnh. Không giá»t lệ, không biểu lá»™ má»™t cảm xúc. Tần má má cÅ©ng giục Ngân Sương:
- Nói Ä‘i! Nói Ä‘i tiểu thÆ¡! Phu nhân đã nói những Ä‘iá»u hối háºn. Bây giá» Tiểu thÆ¡ nên đáp lại má»™t và i câu, để ngưá»i biết là Tiểu thÆ¡ đã nghe, đã hiểu rồi! Mắt Ngân Sương chá»›p nhanh. Rồi đột nhiên Ngân Sương đứng dáºy, lá»›n tiếng.
- Nếu tháºt sá»± tôi là con ruá»™t cá»§a phu nhân, thì Hạo Trinh là con aỉ Tại sao phu nhân lại kể câu chuyện đó cho tôi nghẻ Má»™t câu chuyện quá ư là tà n nhẩn! Hai mươi mốt năm trước phu nhân đã chá»n Hạo Trinh, chá»n cái vinh hoa phú quý chá»n và giữ lấy địa vị cá»§a mình. Váºy thì sao không giữ luôn, bây giá» lại nhìn tôi là m gì? Không! Không. Không thể chấp nháºn được! Tôi không là con cá»§a phu nhân! Trong cái trạng thái kÃch động. Ngân Sương bá» chạy vá» phÃa cá»a
- Tôi không phải là con cá»§a phu nhân. Tôi là Bạch Ngân Sương, tôi không phải là tiểu thÆ¡ thứ tư trong Vương phá»§. Tôi chỉ là ngưá»i thiếp cá»§a Hạo Trinh. Xin quý vị đừng có tạo dá»±ng sá»± phiá»n nhiá»…u nữa cho tôi... Tôi đã đóng vai Bạch Ngân Sương suốt hai mươi mốt năm qua rồi... Hãy để tôi mãi mãi đóng vai đó mãi mãi là Bạch Ngân Sương thôi! Nói xong, nà ng đẩy cá»a chạy vá»™i ra ngoà i. Bà Tuyết Như đứng bất động. Bà biết Ngân Sương cÅ©ng thù bà . CÆ¡n gió từ ngoà i thổi ùa đến là m bà như buốt cả toà n thân...
- o O o -
Äêm đã tháºt khuyạ Lan công chúa Ä‘ang ngá»§, đột nhiên vùng dáºy, hét lá»›n.
- Äạo sÄ©! Äạo sÄ©! Khoan hãy Ä‘i! Ông phải bắt nói phải hiện nguyên hình chứ? Thôi má má và Tiểu Ngá»c vá»™i và ng chạy đến đỡ công chúa dáºy. Há» biết là công chúa bị ác má»™ng. Ngưá»i Ä‘i lấy nước cho công chúa uống, rồi lấy quạt. Từ lúc gã đạo sỉ bá» trốn, rồi bà Tuyết Như xông và o cứu Ngân Sương. Công chúa ngồi yên giữa Bát quái tráºn độ, mà tâm thần như không vững. Äám cung nữ đưa công chúa vá» phòng, đỡ lên giưá»ng... Công chúa đã thiếp Ä‘i, đến mãi bây giá» má»›i tỉnh. Thôi má má nói.
- Công chúa Æ¡i! Công chúa! Công chúa hoà n toà n tỉnh táo lại đỉ Công chúa đã ngá»§ má»™t giấc quá dà i. Hẳn bây giỠđã đói. Có muốn dùng món gì không? Công chúa ngồi trên giưá»ng, mắt thao láo như Ä‘ang nhìn và o chốn hư vô. Rồi đột ngá»™t đưa tay lên dụi mắt.
- Pháp sư! Äúng rồi! Äúng rồi! Lão đạo sÄ© đã giúp ta là m phép... Vâng... Ta nhá»› lại rồi... Nhưng mà ... Bây giá» ta chỉ cảm thấy mệt má»i, cả ngưá»i ta như không còn sức ... Công chúa nắm lấy Thôi má má há»i.
- Thế nà ỠNó có hiện nguyên hình không? Thôi má má thở dà i:
- Hừ! Chúng ta đã bị lão đạo sÄ© kia lừa gạt. Lão nà o có phép tắc gì? Múa kiếm Ä‘á»c thần chú vẻ bùa, thổi phép, đốt tro rồi phun máu gà ... Äâu có tác dụng gì đâu. Dì Bạch vẫn trÆ¡ trÆ¡, chứ đừng nói chuyện hiện hình... Rồi thì Phước Tấn phu nhân đến, lão đã thừa lúc lá»™n xá»™n bá» trốn. Äể lại cái chuyện lá»™n xá»™n nà y không biết rồi sắp xếp thế nà o đây. Cái tay Tiểu Khấu Tá» còn dá»a tôi, là bao giá» phò mã vá» thì sẽ biết tay. Tôi thấy là ... Thôi má má nói đến đó, mắt đỠhoe.
- Tôi nghÄ© là lần nầy... Coi như tôi sẽ không thoát khá»i cái chết! Công chúa ngồi nghe, mắt mở to, khổ sở.
- Như váºy có nghÄ©a là ... Cuối cùng nó cÅ©ng chẳng hiện nguyên hình à ? Nhưng mà ... Nhưng mà ... Công chúa Ä‘ad(.t tay lên ngá»±c, rồi lại sá» sỠđầu.
- Chợt nhiên bây giá» ta lại cảm thấy dá»… chịu nhiá»u lắm. Không còn nhức đầu, cÅ©ng không còn nặng ngá»±c... Váºy là lão cÅ©ng hiển linh lắm chứ? Rồi công chúa gáºt gù.
- Có nghÄ©a là cách là m phép cá»§a lão đạo sÄ© cÅ©ng hữu hiệu. Lúc đầu ta tưởng là mình sẽ chết đến nÆ¡i. Bây giá» thì ngưá»i đã nhẹ hẳn lão đạo sÄ© đã cứu sống ta! Nếu không được lão ấy hóa giãi. Biết đâu ta đã ra ngưá»i thiên cổ Váºy thì là m phép cÅ©ng có công hiệu đấy? Thôi má má ngạc nhiên:
- Tháºt váºy ư? Công chúa thấy ngưá»i khá»e hÆ¡n à ? Công chúa tỉnh táo:
- Äúng váºy! Còn cái con Ngân Sương kia, không biến thà nh Hồ Ly à ?
- Dạ không!
- Không lộ một chút nà o cả à ? Móng vuốt? Lỗ tai?
- Dạ không!
- Cả cái đuôi có xuất hiện không?
- CÅ©ng không! Cung nữ Tiểu Ngá»c đứng má»™t bên chen và o.
- Lão đạo sÄ© nói Dì Bạch có phép thuáºt cao cưá»ng quá, nên ông ta không phải là đối thá»§... Con nghÄ©, đạo sÄ© không nói dối đâu, rõ rà ng là ông ta đấu không lại dì Bạch. Công chúa giáºt mình, sợ hãi:
- Nếu váºy thì... Cái hạn cá»§a ta chưa hết. Ta đã nhỠđạo sÄ© đến trấn áp, mà trấn áp không xong, như váºy sẽ gây thêm oán háºn. Thế nà o nó cÅ©ng sẽ có những thá»§ Ä‘oạn khác nguy hiểm hÆ¡n để hại ta. Bây giá» là m sao? Là m sao đây? Công chúa ném chăn gối qua má»™t bên, bước xuống giưá»ng tìm đôi dép. Bà Thôi má má há»i.
- Công chúa, công chúa định đi đâu đấy? Công chúa nói:
- Ta Ä‘i tìm lá bùa! Lão đạo sÄ© có cho ta nhiá»u lá bùa lắm. Mi mau mau Ä‘i lấy phụ cho ta! Trong há»™c tá»§ đấy!
- Vâng, nhưng đừng có quýnh quáng quá váºy. Thôi má má kéo há»™c tá»§, trong đó đầy ắp những tấm bùa mà u và ng.
- Äây nầy, tất cả Ä‘á»u ở đây nầy!
- Mau mau Ä‘em lại đây. Chúng ta cần phải dán nó lên má»i nÆ¡i, từ cá»a ra và o, đến cá»a sá»—, cá»™t kèo, rồi giưá»ng ngá»§ nữa. Hai ba ngưá»i phụ giúp cho mau... Dán không chừa chá»— nà o hết. Äể nó không và o nÆ¡i nầy được! Hồ dán đâủ Hồ dán để đâu rồi? Tiểu Ngá»c vá»™i Ä‘i lấy hồ dán thế là công chúa, Thôi má má và cả mấy cung nữ, Ä‘á»u được Ä‘iá»u động.
- Dán! Phải dán cho tháºt ká»· tháºt dÃnh má»i nÆ¡i! Công chúa vừa dán vừa ra lệnh. Thái độ và thần sắc cá»§a nà ng tháºt căng thẳng. Thôi má má nhìn công chúa chợt biến sắc. Thôi má má nghÄ©.
- Thế nầy thì nguy quá. Công chúa đang ở bỠvực của sự điên loạn. Ta phải và o cung để báo với vua!
|

16-09-2008, 08:59 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 20
Hai bữa sau. A Khắc Äan cỡi ngá»±a phi như bay vá» Thạc Thân Vương phá»§. Vừa đến nÆ¡i. A Khắc Äan nhảy ngay xuống ngá»±a, đến trước mặt bà Tuyết Như, quỳ xuống nói:
- Hoà ng thượng, Vương gia và hai vi. Bối Lạc gia đã vỠđến kinh. Hoà ng thượng nhân dịp nầy định đến thẳng đây thăm công chúạ Vì váºy Vương gia phái tôi cấp tốc vá» thông báo trước, để Vương phá»§ chuẩn bị cung nghêng Hoà ng thượng giá lâm. Bà Tuyết Như vừa nghe nói, đã giá»±t mình:
- Hoà ng thượng Ä‘Ãch thân giá lâm Vương phá»§ Tháºt váºy ư? A Khắc Äan căng thẳng không kém:
- Vâng, vì trên đưá»ng Ä‘i săn. Hoà ng thượng đã nháºn được thư cá»§a hoà ng háºu, báo cho biết là công chúa bị quá»· dám, bệnh nặng nguy kịch. Vì váºy Hoà ng thượng muốn Ä‘Ãch thân đến đây, để xem xét cụ thể như thế nà o
Lá»i cá»§a A Khắc Äan, cà ng là m cho bà Tuyết Như lo âu. Nhưng mà , lúc nầy cÅ©ng không còn thá»i gian
Phải chuẩn bị nghênh đón vua trước rồi má»›i tÃnh
Thế là bà hạ lệnh huy động tất cả ngưá»i trong Vương phá»§, trải thảm đỠtrên đưá»ng, quyét dá»n sạch sẽ nhà cá»a, đặt thị vệ canh phòng
Chỉ một lúc sau. Hoà ng thượng giá lâm
Trước tòa đại sảnh. Äôi cổng mở rá»™ng, quân lÃnh được sắp thà nh hai hà ng nghiêm chỉnh chỠđợi. Khi Ä‘oà n xa giá vừa đến, thái gÃam hô to
- Hoà ng thượng gÃa lâm!
Äoà n ngưá»i ngá»±a đã xuất hiện trước cổng. Tất cả ngưá»i trong phá»§ Ä‘á»u quỳ xuống cung nghinh. Bà Tuyết Như quỳ ở dãy đầu lá»›n tiếng
- Xin khấu kiến Hoà ng thượng!
Äức vua ra lệnh
- Äứng lên!
- Xin cảm ta. Hoà ng thượng!
Bà Tuyết Như và đám cung nữ đứng dáºy, nhưng chẳng ai dám nhìn lên
Hoà ng thượng Ä‘i và o, ngồi xuống chiếc ghế đặt giữa đại sảnh. Vương gia, Hạo Trinh, Hạo Tưá»ng và đám thị vệ được đứng phÃa sau
Sau khi an tá»a, nhà vua không nhìn thấy công chúa ở đâu, nghi ngá» há»i:
- Còn Lan Thanh đâủ Sao không ra đây tiếp giá?
Bà Tuyết Như vội nói:
- Bẩm Hoà ng thượng, công chúa mấy hôm rà y, ngá»c thể bất an, nên chuẩn bị hÆ¡i cháºm, để hạ thần cho ngưá»i Ä‘i thông báo, má»i công chúa ra ngay
Hoà ng thượng khoát tay ngăn lại:
- Thôi miá»…n! Äợi ta uống xong chén trà , ta sẽ Ä‘Ãch thân qua đấy thăm nó!
Lúc dó, má»™t tiểu thái giám khúm núm bưng ly trà chạm rồng bằng đất nung đỠdâng lên. Hoà ng thượng nhấp má»™t miếng trà . Nhìn xuống. Äại sảnh đầy cháºt ngưá»i, nhưng ai cÅ©ng đứng bất động. Tiếng ruồi bay còn nghe
Uống trà xong, nhà vua đứng dáºy
- Thôi Ä‘i! Äến phòng công chúa!
Thế là cả Ä‘oà n ngưá»i lại rầm rá»™ kéo qua dinh công chúạ Vừa đến trước cổng dinh. Công chúa Lan Thanh, Thôi má má, Tiểu Ngá»c đã bước ra nghênh đón. Công chúa nói:
- Hoà ng thượng là m con quá cảm động. Thấy con lâu ngà y không vá» cung, nên ghé thăm... Xin hoà ng thượng hãy niệm tình mà tha thứ vá» chuyện ban nãy con không ra tòa đại sảnh đón cha được. Bởi vì.. Bởi vì... Con không dám rá»i khá»i cái khu vá»±c nầy ná»a bước, con sợ.
Nhà vua nghe nói, giáºt mình. Vá»™i đưa mắt nhìn quanh, khung cảnh cà ng khiến cho ông lạ lùng. Tại sao ở đây, giữa cÆ¡ ngÆ¡i đồ sá»™ như váºy mà . Từ cây cá»™t đến cá»a lá»›n, cá»a nhá». Cây cối trong sân Ä‘á»u dán đầy bùa chú mà u và ng như trong các Ä‘á»n miếu váºy?
Không những chỉ có vuà , mà cả Vương gia, Hạo Trinh và Hạo Tưá»ng Ä‘á»u kinh ngạc, Ä‘i vắng mấy ngà y, mà trong Vương phá»§ lại xảy ra chuyện kỳ quái
Vương gia đưa mắt sang Tuyết Như phu nhân dò há»i. Bà Tuyết Như không biết là m cách nà o khác hÆ¡n là cúi xuống thở dà i
Hoà ng đế nén sá»± kinh ngạc, đỡ công chúa dáºy. Rồi nhìn sắn diện nhợt nhạt như mất hồn cá»§a cô con gái nuôi, mà tái mặt:
- Tại sao lại đến nông nỗi nầy? Chuyện gì đã xảy ra chứ? Phải nói ngay cho ta nghe!
Công chúa ấp úng nói:
- Xin hoà ng thượng đừng giáºn. Mấy ngà y trước con bệnh nặng lắm... Nhưng hôm nay đỡ rồi. Không có gì đâu. Chỉ tại... Chỉ tại cái con..
Công chúa nói đến đây, chợt đưa mắt nhìn quanh như sợ hãi. Nhà vua thắc mắc
- Tại cái con gì?
Công chúa nói nhá», mà vẫn không giấu ná»—i khiếp đảm:
- Dạ con chồn trắng. Äấy Hoà ng thượng hãy nhìn xem. Vị đạo trưởng đã cho con tháºt nhiá»u bùa chú, để con dán khắp nÆ¡i. Có như váºy con chồn trắng kia má»›i không là m sao và o được. CÅ©ng nhá» váºy mà sức khá»e con má»›i kh a lên. Có lẽ và i hôm nữa con sẽ bình thưá»ng trở lại... Xin hoà ng thượng yên tâm
Ngà vua cà ng nghe cà ng ngạc nhiên, không tin:
- Con chồn trắng à ? Ở đâu mà có con chồn trắng đó?
Hạo Trinh tái mặt, vội vã bước tới, quỳ xuống thưa:
- Tất cả toà n là bịa đặt, là tin đồn nhảm, Hoà ng thượng là ngưá»i sáng suốt hẳn hiểu là dị Ä‘oan
- À... À... Thì ra lại có liên hệ đến cái cô thiếp nhá» cá»§a nhà ngưá»i! Cô ta tên là gì váºy?
Hạo Trinh miễn cưỡng:
- Dạ.. Dạ... tên là Bạch Ngân Sương!
Nhà vua ra lệnh?:
- Váºy thì mi hãy mang ra đây trình diện! Äể ta xem thá» mặt mÅ©i nó thế nà o?
Công chúa chợt cuống quýt:
- Äừng! Äừng, cha! Äừng đưa nó đến đây, con van chạ Con... Con và nó bây giá» là hai ci riêng biệt. Mạnh ai nấy sống... Con ở trong dinh như vầy đã quá an toà n, đừng để nó xâm nháºp và á».. Lúc nầy ở đây cÅ©ng không có đạo sÄ©... Sẽ không có ai khống chế được nó... Con sợ.. Nhà vua trợn mắt:
- Tại sao nó lại khiến cho con sợ đến độ hồn phi phách tán như váºy? Không được? Nhà vua giáºn dữ:
- Hãy mang nó lại đây! Láºp tức mang ra... Äể ta xem nó có quyá»n phép gì? Thế là Ngân Sương được mấy tay thái giám Ä‘iệu đến trước mặt vuạ Mặt Ngân Sương tái ngắt vì kinh hãi. Ngân Sương quỳ xuống, không dám nhìn lên. Nhà vua ra lệnh:
- Hãy nhìn lên xem nà o! Từ trước đến giá», Ngân Sương toà n bị ngưá»i ta ra lệnh “Ngẩng đầu lên!†Nhưng chưa lần nà o Ngân Sương lại sợ như lần nầy. Ngân Sương ngước lên, nhưng cÅ©ng không dám nhìn thẳng, vua lại phải ra lệnh:
- Hãy nhìn thẳng và o ta!
- Dạ! Äôi mắt Ngân Sương đầy lệ Vua ngắm rồi giáºt mình. Vì trước mặt vua là má»™t cô gái đẹp! Phải nói là quá đẹp! Từ trước tá»›i giá» vua má»›i gặp lần đầu. Trong số ba ngà n cung tần mỹ nữ trong cung chẳng có ai bằng, thì nói gì Lan công chúạ.
Váºy thì cái gai nầy phải khá» ngay! Không cần biết đây là ngưá»i tháºt hay quá»·, ma hay chồn! Khá» tức là trừ há»a, là mang lại hạnh phúc cho công chúa!
Ngân Sương thấy thái độ vua, linh tÃnh cho biết là sắp gặp đại há»a nên không dám nhìn thẳng, nà ng lại cúi xuống. Vua không hà i lòng, lá»›n tiếng:
- Cả gan tháºt! Ta Ä‘ang nhìn ngươi, mà ngươi lại nhìn chá»— khác. Mắt không thẳng thì hẳn lòng tà , là không thiện!
Hạo Trinh vội vã quỳ xuống, biện minh cho Ngân Sương:
- Dạ thưa Hoà ng thượng. Xin Hoà ng thượng hãy mở lượng hải hà . Ngân Sương không đúng như lá»i đồn đãi. Hoà ng thượng là minh quân hãy minh xét. Sức khá»e công chúa kém là lá»—i tại thần. Hoà ng thượng kết tá»™i thì thần chịu, chứ Ngân Sương vô can!
- Im nà o!
Hoà ng thượng thấy Hạo Trinh bênh vá»±c cho Ngân Sương, cà ng nổi giáºn, ngưá»i liếc nhanh vá» phÃa công chúa, thấy công chúa như ngây dại nhìn Hạo Trinh, nên không còn nghÄ© ngợi gì nữa, quyết định
- Ta không cần biết. Bạch Ngân Sương là ngưá»i hay quá»·, nhưng cái cách mê hoặc ngưá»i khác cá»§a ả quả là dá»… sợ Có thể chÃnh cái tà ý nầy đã là m cho gia đình con gái ta bất hòạ Là m cho công chúa phải khổ sở
Chỉ như váºy không đã phải tá»™i chết. Nhưng hôm nay vì nể tình phò mã, ta miá»…n tá»™i chết cho ả. Nhưng đương sá»± phải xuống tóc quy y, là m ni cô ở cá»a pháºt, để tránh háºu hoạn sau nầy cho má»i ngưá»i
Lá»i phán truyá»n cá»§a vua như tiếng sầm nổ trong đầu Ngân Sương. Tất cả sụp đổ. Còn Hạo Trinh? Chà ng như ngưá»i say rượu. Cả hai chưa kịp phản ứng gì, thì bà Tuyết Như đã chạy tá»›i sụp xuống
- Hoà ng thượng Æ¡i Hoà ng thượng! Thần thiếp dáºp đầu xin Hoà ng thượng hãy xét lại cho Ngân Sương nhá». Cái bất hòa trong gia đình nầy, lá»—i chÃnh là do thiếp không biết cách tá» gia, chá»› hoà n toà n không liên can gì đến Ngân Sương cả. Hãy để cho thần thiếp được cạo đầu quy y thế cho Ngân Sương. Thiếp sẳn sà ng ngà y ngà y ăn chay tụng niệm, hối lá»—i chuá»™c tá»™i... cho kiếp nầy. Äừng bắt tá»™i Ngân Sương mà tá»™i cho nó
Vương gia quá đỗi ngạc nhiên. Ngưá»i không ngá» Tuyết Như lại có thể hà nh động như thế! Mà sao lại muốn hy sinh cho ngưá»i lạ? Nó chẳng qua chỉ là thiếp cá»§a Hạo Trinh? Váºy mà sẵn sà ng bá» cả chồng con để thế và o cá»a Pháºt? Không dằn được, ông bước tá»›i kéo lấy Tuyết Như lại
Hà nh động cá»§a bà Tuyết Như, cÅ©ng gây bất ngá» cho cả nhà vuạ Ông nhìn ba ngưá»i Ä‘ang quỳ trước mặt
Cà ng thấy khó chịu. Nên “Hừ†một tiếng rồi nói:
- Như váºy thì lá»i đồn quả là không ngoa! Cái cả nầy hẳn phải có tà phép thế nà o, má»›i lôi cuốn, má»›i bắt ngưá»i khác phải hy sinh cho mình chứ? Váºy ta ra lệnh. Ta không cho phép ai xin tá»™i cho ả nữa. Và trong vòng ba ngà y. Vương phá»§ phải đưa ả và o Bạch Vân Am. Nếu sau ba ngà y, mà ta thấy lệnh chưa thi hà nh, thì đừng có trách, ta sẽ cho ngưá»i đến bắt, bà lúc đó không còn cách nà o khác. Ta sẽ ra lệnh chém đầu con tà ma nầy để trừ háºu hoạn!
Rồi nhà vua khoát tay, quay qua công chúa:
- Riêng vá» công chúa. Ta sẽ đưa vá» cung, để bồi dưỡng lại. Bao giá» xá» việc nầy xong, các ngươi sẽ sang đââ€y rước công chúa vá»
Rồi vua đứng dáºy Ä‘i ra. Cuá»™c há»p xem như kết thúc, đám thị vệ vước theá» Ngưá»i trong Vương phá»§ cúi xuống, hô to:
- Xin cung tống Hoà ng thượng!
Thế là nhà vua đã đưa công chúa, Thôi má má, cung nữ Tiểu Ngá»c vá» cung
Công chúa không muốn, nhưng không thể phản kháng lại lệnh vuạ Riêng Hạo Trinh, thì quỳ đó với ci lòng tan nát
- o O o -
Tối hôm ấy, cả Vương phủ như không ngủ, đèn đuốc sáng choang. Bà Tuyết Như nắm lấy tay Vương gia, khẩn hoảng van nà i:
- Xin ông hãy nghÄ© cách, tìm giải pháp giúp tôi Ä‘i! Ông hãy và o cung, xin vua giảm tá»™i giùm. Ngân Sương năm nay chỉ má»›i có hai mươi mốt tuổi. Nó vá»›i Hạo Trinh Ä‘ang tình cảm mặn nồng. Duyên trần chưa bén. Bây giá» bắt nó phải giam thân và o am, có phải là tá»™i quá không? Như váºy chỉ là m cho cá»a Pháºt mang tai mang tiếng. Ông hãy đến nói vá»›i Hoà ng thượng. Chúng ta sẽ cố sức thuyết phục Hạo Trinh, để nó quay lại vá»›i công chúa, Ä‘á»n bù lại lá»—i lầm cÅ©, chỉ cần vua tha cho Ngân Sương là thế nà o tôi cÅ©ng chịu
Vương gia đã trừng mắt nhìn Phước Tấn:
- Sao bà hồ đồ quá váºy? Không lẽ đến bây giá» mà bà còn chưa biết, lệnh vua đã ban ra la không có gì thay đổi được ư? Hôm nay cả nhà ta thoát đượ đại há»a cÅ©ng là nhá» công chúa đấy. Vua vì thấy công chúa quá yêu Hạo Trinh, nên chỉ bắt tá»™i Ngân Sương mà tha cho cả chúng ta váºy là đại kiết rồi. Mà vua chỉ lệnh đưa Ngân Sương và o Bạch Vân Am là đã xá» nhẹ lắm. Chá»› đúng ra đó phải là cái tá»™i chết. Bà chẳng hiểu gì, được voi đòi tiên. Không xin xá» gì cả, má»i chuyện phải gấp rút thi hà nh!
Bà Tuyết Như tái mặt:
- Ông nói váºy là sao? Là sao chứ? Vương gia lá»›n tiếng:
- Còn sao nữả Lệnh vua ban ra kỳ hạn là ba ngà y, nhưng chúng ta phải hiểu ý vua, ta không được chần chá». Sáng ngà y mai là phải đưa Bạch Ngân Sương và o Bạch Vân Tá»±! Bà Tuyết Như lặng ngưá»i. Má»i thứ đã vô phương cứu chữa.
---------------------------
- Cùng lúc đó ở Tịnh Tư. Sơn phòng. Hạo Trinh đang đứng trước mặt Ngân Sương. Tay hỠđan và o nhau.
- Ngân Sương! Chúng ta bỠnơi nầy đi em! Ngân Sương ngơ ngác nhìn lên.
- Äi à ? Hạo Trinh gáºt gù:
- Äúng! Ở đây chẳng có ai giúp đỡ gì cho ta được, chúng ta phải cứu lấy váºn mệnh cá»§a chúng mình, ngoà i con đưá»ng bá» trốn, ta không còn con đưá»ng nà o khác. Anh không thể sống mà thiếu em. Anh cÅ©ng không đà nh tâm đừng nhìn em là m ni cá»™ Chỉ có nước bá» trốn. Vâng, ta sẽ trốn đến má»™t nÆ¡i tháºt xa nà o đó, không tên không tuổi. Ta sẽ sống ẩn như má»™t đôi vợ chồng bình thưá»ng, mai danh ẩn tÃch! A Khắc Äan bước tá»›i cúi đầu:
- Nô tà i xin được Ä‘i theo hầu, để bảo vệ hai vị Nô tà i tá»± nguyện là m Ä‘iá»u đó. Hương Kỳ cÅ©ng gạt nước mắt nói:
- Con cũng đi theo nữa!
Tiểu Khấu Tá» Ä‘áºp nắm tay xuống bà n
- Váºy tất cả chúng ta cùng Ä‘i. Äi ngay tối nay. Thần sẽ giúp Bối Lạc gia thu xếp hà nh lý. Còn Hương Kỳ thì lo cho dì Bạch
Ngân Sương nước mắt lưng tròng nhìn Hạo Trinh rồi nhìn ba ngưá»i nghÄ©a bá»™c má»™t cách xúc động. Ngân Sương ngã và o lòng Hạo Trinh nói:
- Thiếp... Thiếp không biết nói sao nữa. Vâng, lúc nà o thiếp cÅ©ng muốn được theo chà ng, đến nÆ¡i cùng trá»i góc biển nà o cÅ©ng được... Miá»…n là sao chúng ta có thể sống bên nhau chẳng phiá»n nhiá»…u ai... Nhưng mà khi chúng ta Ä‘i rồi... Cha và mẹ ta sẽ thế nà o?
Ngân Sương dùng tiếng “cha và mẹ†để chỉ vợ chồng Vương giạ Lúc đó nà ng bất giác liên tưởng đến “Vết sẹo Hoa Mai†trên ngưá»i, lòng vô cùng xót xa
- Chúng ta bổn pháºn là m con, chưa trả hiếu được cho cha mẹ má»™t ngà y nà o, mà chỉ mang lại phiá»n toái cho ngưá»i, bây giá» chúng ta lại bá» Ä‘i nữa. Chắc chắn là ... Cha mẹ còn lại phải gánh tá»™i..
Hạo Trinh nghe nói giáºt mình. Nhưng mà không biết phải nói saá».. Trong khi A Khắc Äan, Tiểu Khấu Tá» và Hương Kỳ chỉ cúi đầu nhìn xuống
Không khà trong phòng nặng ná». Hạo Trinh không dằn được, đấm mạnh lên tưá»ng
- Thế nầy là bất công! Vô lý! Tại sao như váºy được? Vua là thượng đế? Chỉ gì má»™t chút giáºn dữ là vua có quyá»n quyết định váºn mệnh cá»§a má»™t ngưá»i khác? Vua có quyá»n không cho ngưá»i ta yêu nhau, bạc đầu có nhau ư? Vô lý! Vô lý! Chẳng công bằng má»™t chút nà o cả, còn ông trá»i đâủ Ta còn có thể tin tưởng cuá»™c Ä‘á»i nầy được không? Trá»i Pháºt, thần linh... Những ngưá»i vô hình đó trốn đâu cả rồi? Ngân Sương bước tá»›i ôm chầm lấy Hạo Trinh.
- Anh hãy tin Ä‘i. Cái gì còn có thể dứt được, chứ tình duyên cá»§a hai đứa mình... Mãi mãi sẽ trưá»ng tồn! Hạo Trinh đứng yên xúc động, nhưng không quay lại. Ngân Sương nghẹn ngà o nói:
- Anh Hạo Trinh! Anh đừng có quá xúc động không nên! Biết đâu tháºt tình, em lại là con chồn lông trắng? Con chồn lông trắn định trả Æ¡n anh? Hạo Trinh quay lại nhìn thẳng và o mắt ngưá»i yêu.
- Em nghÄ© như váºy ư? Ngân Sương nói, nước mắt chảy dà i:
- Dạ.. Có thể... Có lẽ như váºy... Em đã đến vá»›i anh bằng cái ý định trả Æ¡n. Và bây giá», có lẽ vì ân tình đã dứt, kỳ hẹn đã hết, nên em phải Ä‘i thôi.
- Tại sao em lại nói váºy? Hạo Trinh há»i, trong lúc lòng Ngân Sương lại ta nát.
- Chưa bao giá» em lại mong má»i mình được là con chồn trắng như lúc nầy. Nếu em là con thú chứ không phải là con ngưá»i thì hay biết baá» Em sẽ thu ngưá»i nhá» lại núp và o tay áo anh, để được gần anh, được anh che chở mãi mãi ta không xa lìa nhau. Là m thú nhiá»u lúc hạnh phúc hÆ¡n ngưá»i.
|
 |
|
| |