 |
|

20-09-2008, 11:09 PM
|
 |
Nháºp Môn Tu Luyện
|
|
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 67
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Cá»u Nguyệt Ưng Phi
Tác giả : Cổ Long
Thể lá»ai: Kiếm hiệp
Hồi 16 - Hổ huyệt kiêu oa
Khoang xe rất lớn, rất dễ chịu.
Äây vốn là chiếc xe dùng để Ä‘i đưá»ng xa mà các khách thương thưá»ng thuê mướn để váºn chuyển hà ng hóa.
Bát Phương tiêu cục có uy tÃn rất tốt, nghÄ© đến khách nhân rất là chu đáo.
Diệp Khải Nguyên không ngá» Äá»›i Cao Cang lại là má»™t con ngưá»i chu đáo như váºy.
Trước tiên y trải lên khoang xe một tấm chăn bông rất dà y, rồi tự mình đỡ Diệp Khải Nguyên ngồi lên.
- Vết thương cá»§a ngươi không nhẹ, nhất định phải nhanh chóng Ä‘i tìm má»™t thầy thuốc giá»i.
Sá»± chu đáo và vui vẻ cá»§a y khiến cho Diệp Khải Nguyên không thể không cảm kÃch.
Diệp Khải Nguyên thở dà i, gượng cưá»i nói :
- Ngươi không nên đối xá» vá»›i ta như váºy, thái độ cá»§a ta đối vá»›i ngươi vốn không tốt.
Äá»›i Cao Cang đáp :
- Vá»›i tâm trạng cá»§a ngươi lúc nà y, vô luáºn ai cÅ©ng thấy không yên tâm.
Diệp Khải Nguyên than thở :
- Xem ra ta không những đánh giá thấp Lữ Äịch, mà còn đánh giá thấp ngươi.
Äá»›i Cao Cang cÅ©ng thở dà i nói :
- Hắn Ä‘Ãch xác là cao thá»§ mà bình sinh ta chưa bao giá» gặp, nhưng vẫn chưa hẳn có thể sánh được vá»›i ngươi.
- Ta đã bại rồi.
- Nhưng ngươi nếu tháºt muốn giết hắn, thì bây giá» hắn cÅ©ng đã chết dưới tay ngươi rồi.
- Ngươi tin thế à ?
Äá»›i Cao Cang gáºt đầu.
Diệp Khải Nguyên nhìn chăm chú Äá»›i Cao Cang, đột nhiên há»i :
- Ngươi có biết ngưá»i ở bên ngoà i tưá»ng nói là ai không?
Äá»›i Cao Cang lắc lắc đầu, đáp :
- Ta Ä‘ang muốn há»i ngươi đây, ngươi nhất định biết y là ai.
- Tại sao?
- Ta nghĩ y nhất định là bằng hữu với ngươi.
Diệp Khải Nguyên thốt lên :
- Thế à !
- Tại vì y không những giúp ngươi nói ra những lá»i mà ngươi không muốn nói, hÆ¡n nữa sợ Lữ Äịch hạ độc thá»§, vì váºy cố ý dụ Lữ Äịch ra ngoà i.
Diệp Khải Nguyên lại thở dà i nói :
- Ngươi suy nghĩ rõ rà ng rất chu đáo, nhưng nghĩ lầm rồi.
Äá»›i Cao Cang há»i :
- Ngưá»i nà y không phải là bằng hữu cá»§a ngươi hay sao?
Diệp Khải Nguyên gượng cưá»i đáp :
- Ta cũng vốn cho rằng đó là bằng hữu của ta.
- Còn bây gi�
- Bây giỠta chỉ mong sao trước đây mãi mãi chưa gặp y, sau nà y cũng mãi mãi đừng bao giỠgặp y.
- Ngươi biết y là ai chứ?
Diệp Khải Nguyên không trả lá»i câu nà y, mà lại há»i ngược lại :
- Ngưá»i thầy thuốc mà ngươi dẫn ta Ä‘i tìm là ai?
Äá»›i Cao Cang nói :
- Ngưá»i thầy thuốc đó cÅ©ng là má»™t ngưá»i cổ quái, y đạo lại rất cao.
Diệp Khải Nguyên đột nhiên cưá»i cưá»i, nói :
- Hôm qua ta cÅ©ng nháºn ra má»™t ngưá»i rất là cổ quái, y đạo cÅ©ng rất là cao minh.
Äá»›i Cao Cang cÅ©ng cưá»i :
- Phà m thầy thuốc y đạo cao minh, tÃnh khà dưá»ng như cÅ©ng có hÆ¡i cổ quái, cÅ©ng giống như cao thá»§ võ lâm tháºt sá»±, tÃnh khà cÅ©ng có hÆ¡i cổ quái má»™t chút.
Diệp Khải Nguyên mỉm cưá»i nói :
- TÃnh khà cá»§a ngươi không cổ quái sao?
- Tuy có nhưng không thể xem là võ công cao thủ được.
- Nhưng ta lại biết, hà ng hóa mà Bát Phương tiêu cục bảo vệ, từ trước đến nay chưa bao giỠxảy ra một vụ cướp nà o.
Äá»›i Cao Cang cưá»i nói :
- Chẳng qua đó chỉ là váºn khà hai năm nay cá»§a ta không tệ, hÆ¡n nữa có rất nhiá»u bằng hữu chiếu cố.
Diệp Khải Nguyên cháºm rãi gáºt đầu :
- Ta tin rằng ngươi nhất định có rất nhiá»u bằng hữu tốt.
Äá»›i Cao Cang còn muốn nói gì nữa đó, nhưng Diệp Khải Nguyên đã nhắm mắt lại.
Diệp Khải Nguyên Ä‘Ãch xác là rất mệt.
Äá»›i Cao Cang kéo tấm chăn bông, nhẹ nhà ng đắp lên ngưá»i Diệp Khải Nguyên, vẻ mặt lá»™ vẻ khác lạ.
Nhìn cá» chỉ đó cá»§a y, thì dưá»ng như y mong muốn dùng chiếc chăn bông nà y phá»§ lên đầu cá»§a Diệp Khải Nguyên, là m chà ng chết ngá»™p.
Nhưng y lại chỉ đắp tấm chăn bông lên ngực Diệp Khải Nguyên.
Diệp Khải Nguyên tựa như đã ngủ say rồi.
Lúc nà y nếu tháºt có ngưá»i muốn dùng chăn bông để là m chết ngá»™p Diệp Khải Nguyên, thì chà ng chắc chắn không biết, chà ng không thể phản kháng.
Trá»i Ä‘ang giữa trưa, chÃnh ngá».
Xe ngựa vẫn còn đang tiếp tục tiến tới trước, lộ trình mơ hồ còn rất dà i.
- Ngươi nhất định muốn mau chóng tìm má»™t thầy thuốc giá»i.
Nhưng ngưá»i thầy thuốc mà Äá»›i Cao Cang muốn tìm, lại hình như ở rất xa.
Y nhìn Diệp Khải Nguyên đang ngủ say, miệng y đang gặm một cái chân gà .
Y đã sá»›m chuẩn bị, chuẩn bị phải Ä‘i má»™t lá»™ trình rất xa, vì váºy đã chuẩn bị cÆ¡m trưa ngay trên xe.
Y vốn là má»™t ngưá»i rất chu đáo.
Nhưng bữa cÆ¡m trưa chỉ có má»™t ngưá»i ăn, chỉ có má»™t cái chân gà , má»™t miếng thịt bò, má»™t cái bánh, má»™t bình rượu.
Y tá»±a như đã sá»›m tÃnh sẵn là Diệp Khải Nguyên sẽ ngá»§, tại vì trước khi sắp lên xe, y đã cho Diệp Khải Nguyên dùng má»™t bát canh sâm để bảo dưỡng nguyên khÃ.
Chất dịch thịt bò rất tuyệt, hương vị chân gà cÅ©ng rất thÆ¡m, tuy so không bằng bữa cÆ¡m trưa mà bình thưá»ng y ăn, nhưng khi Ä‘ang chấp hà nh nhiệm vụ, thì không thể đòi há»i có tất cả.
Y tuy là ngưá»i rất chú ý đến chuyện ẩm thá»±c, nhưng lúc nà y y cÅ©ng đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.
Huống hồ, lúc nà y nhiệm vụ của y xem ra đã sắp hoà n thà nh, chỉ cần qua một giỠđồng hồ nữa, là đã có thể bà n giao Diệp Khải Nguyên, y vẫn còn kịp quay nhanh vỠhưởng thụ một bữa cơm tối thịnh soạn.
Uống hết ngụm rượu cuối cùng, y đột nhiên cÅ©ng cảm thấy rất mệt má»i.
Y vốn không có thói quen ngá»§ giấc trưa, nhưng lúc nà y có thể thừa dịp nằm nghỉ chốc lát thì cÅ©ng cÅ©ng rất tốt, tinh thần dưỡng khá»e, sau bữa ăn tối vẫn có thể sắp xếp má»™t hai tiết mục lý thú nữa.
Xe Ä‘ang lắc lư, giống như Ä‘ang lắc nôi váºy.
Y nhắm mắt lại, trong bụng đã bắt đầu tÃnh tá»›i chuyện buổi tối nên Ä‘i kiếm ai? Là tiểu yêu tinh rất biết chiá»u chuá»™ng đó? Hay là lão yêu tinh rất từng trải kia?
Những tiết mục đó sẽ rất là phà tiá»n, nhưng y đã có hai năm không cần phải phiá»n não vì kim tiá»n.
- Có lẽ phải tìm cả hai lại, so sánh với nhau.
Vì váºy lúc nà y phải dưỡng khá»e tinh thần.
Miệng y nở má»™t nụ cưá»i, rồi cuối cùng chìm và o giấc ngá»§.
Y dưá»ng như chỉ ngá»§ má»™t chút, nhưng khi y tỉnh lại, đã không còn thấy Diệp Khải Nguyên đâu nữa.
Cá»a xe vẫn còn đóng, xe ngá»±a vẫn còn Ä‘ang tiếp tục tiến vá» phÃa trước.
Nhưng Diệp Khải Nguyên đã vô hình vô tung.
Sắc mặt cá»§a Äá»›i Cao Cang xanh tái Ä‘i, thét lá»›n lên :
- Hãy dừng xe lại.
Y lao xuống xe ngá»±a, nắm lấy ngưá»i phu xe nói :
- Ngươi có nhìn thấy kẻ hỠDiệp đó xuống ngựa hay không?
- Không.
- Thế hắn đâu?
Ngưá»i phu xe cưá»i nhạt :
- Ngươi cùng ở chung với hắn trong xe, ngươi không biết thì ta là m sao biết được.
Ngưá»i phu xe không phải là thuá»™c hạ cá»§a Äá»›i Cao Cang, nên thái độ đối vá»›i y không có chút tôn trá»ng nà o.
Äá»›i Cao Cang đột nhiên cảm thấy dạ dà y thắt lại, nhịn không được muốn nôn má»a ra tất cả thịt bò và chân gà vừa ăn lúc nãy.
Ngưá»i phu xe Ä‘ang nhìn chăm chăm Äá»›i Cao Cang, lạnh lùng nói :
- Ngươi tốt nhất hãy mau lên xe đi, hãy cùng ta đi báo cáo kết quả.
Äá»›i Cao Cang không muốn trốn Ä‘i, y biết rằng vô luáºn trốn Ä‘i đâu chăng nữa cÅ©ng chẳng thoát được.
Khi ngưá»i phu xe bắt đầu đánh xe Ä‘i, Äá»›i Cao Cang khom ngưá»i trên cá»a sổ xe, nôn má»a lên hồi.
Xe ngá»±a Ä‘i qua má»™t khe núi, trước mặt liá»n hiện ra má»™t tấm biển gá»— rất lá»›n, bên trên viết :
“Thá» sÆ¡n hữu hổ, hà nh nhân cải lộ†(Núi nà y có hổ, ngưá»i Ä‘i đưá»ng nên Ä‘i hướng khác)
Nhưng chiếc xe ngá»±a vẫn không đổi hướng Ä‘i, đưá»ng cà ng lúc cà ng hẹp, chỉ chừa đủ cho chiếc xe ngá»±a ép sát vách núi mà đi.
Sau khi đã Ä‘i qua khe núi, thì trước mặt xuất hiện má»™t đưá»ng phố.
Má»™t đưá»ng phố rất náo nhiệt giống như trong thà nh, ngay cái cá»a hà ng hai bên đưá»ng phố, bảng hiệu cÅ©ng hoà n toà n giống hệt.
Äến nÆ¡i đây, vô luáºn là ai cÅ©ng Ä‘á»u sẽ cho rằng mình đột nhiên lại quay vá» bên trong thà nh Trưá»ng An.
Nhưng Ä‘i qua đưá»ng phố nà y rồi, trước mặt lại là hoang sÆ¡n.
Lúc nà y tốc độ cá»§a xe ngá»±a đã cháºm lại. Hà nh nhân trên phố, sắc thái phảng phất Ä‘á»u rất ưu nhà n, dưá»ng như không chú ý đặc biệt gì đến chiếc xe.
Tại vì há» nháºn ra chiếc xe, cÅ©ng nháºn ra ngưá»i đánh xe nà y.
Nếu là ngưá»i lạ, đánh xe Ä‘i và o đưá»ng phố nà y, vô luáºn ngưá»i đó là ai, thì chỉ trong nháy mắt, y sẽ chết ngay đầu phố.
Trên phố nà y tất nhiên không có mãnh hổ, nhưng có má»™t ngưá»i còn còn đáng sợ hÆ¡n cả mãnh hổ nữa.
Chiếc xe ngá»±a đã tiến và o sân cá»§a má»™t quán trá».
Tên hiệu của quán trỠnà y là Hồng Bảo, cũng giống hoà n toà n với cái quán trỠcủa Diệp Khải Nguyên trú ngụ trong thà nh.
Má»™t ngưá»i hầu vai khoác khăn lau, tay xách thùng nước, bước tá»›i nói :
- Äá»›i tổng tiêu đầu đến má»™t mình chứ?
Äá»›i Cao Cang miá»…n cưỡng cưá»i cưá»i đáp :
- Chỉ một mình.
Ngưá»i hầu vẻ mặt hoà n toà n không chút biểu cảm, nói :
- Phòng ốc đã sớm sẵn sà ng cho Tổng tiêu đầu rồi, xin theo ta.
Trong sân sau, có bảy gian phòng rất to lá»›n, giống hệt như nÆ¡i mà Ngá»c Tiêu trú ngụ.
Trong đại sảnh phÃa trước, trên bà n đã bà y ra má»™t hÅ© rượu, má»™t mân cá»— thịnh soạn.
Má»™t ngưá»i Ä‘ang ngồi lưng quay vá» phÃa cá»a, Ä‘ang tá»± chuốc rượu má»™t mình.
Má»™t giai nhân tuyệt sắc, búi tóc bá»›i cao, Ä‘Ãnh đầy ngá»c quÃ, ăn mặc cá»±c kỳ hoa lệ.
Äá»›i Cao Cang cúi đầu Ä‘i lại, cúi đầu đứng sau lưng nà ng, không dám thở mạnh.
Nà ng không quay đầu lại, cháºm rãi bưng ly rượu lên, nhẹ nhà ng há»›p má»™t ngụm rượu, rồi má»›i há»i :
- Ngươi lại vỠmột mình à ?
Äá»›i Cao Cang đáp :
- Phải.
- Có ai nữa không?
- Äi rồi.
Giá»ng nói cá»§a Äá»›i Cao Cang đã bắt đầu run lên.
Tuyệt sắc mỹ nhân nà y đã cháºm rãi quay đầu lại, nở má»™t nụ cưá»i quyến rÅ©.
Thượng Quan Tiểu Tiên!
Nà ng ta chÃnh là Thượng Quan Tiểu Tiên.
Äá»›i Cao Cang nhìn thấy nữ nhân mỹ lệ như tiên nữ nà y, lại còn sợ hÆ¡n cả nhìn ác ma.
Thượng Quan Tiểu Tiên nhìn y, nhỠnhẹ nói :
- Lẽ nà o ngươi đang nói là Diệp Khải Nguyên đã đi rồi?
Äá»›i Cao Cang gáºt gáºt đầu, răng đánh láºp cáºp, không nói ra nổi má»™t chữ nà o.
Thượng Quan Tiểu Tiên nói :
- Bát cháo sâm mà ta muốn ngươi chuẩn bị cho hắn, hắn không ăn sao?
- Hắn... hắn ăn rồi.
Thượng Quan Tiểu Tiên há»i :
- Rồi sau đó?
- Sau đó ta đỡ y lên xe.
Tuy cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng khắp đầu y đã ướt đẫm mồ hôi.
Thượng Quan Tiểu Tiên lại há»i :
- Trên xe y có ngủ không?
- Có ngủ.
- Thương tÃch cá»§a hắn như thế nà o?
Äá»›i Cao Cang đáp :
- Không nhẹ.
Thượng Quan Tiểu Tiên thở dà i nói :
- Ta tháºt không hiểu, má»™t kẻ bị trá»ng thương, lại đã ngá»§, sao ngươi lại để cho y Ä‘i mất.
Äá»›i Cao Cang run run giá»ng :
- Ta... ta không thả cho y đi.
- Ta cũng biết là tự y bỠđi, nhưng lẽ nà o ngươi lại không giữ y lại?
Äá»›i Cao Cang cà ng lau cà ng ra mồ hôi nhiá»u hÆ¡n, nói :
- Khi y bỠđi, ta không biết.
- Ngươi không cùng hắn ngồi chung một xe hay sao?
Äá»›i Cao Cang đáp :
- Ngồi chung.
- Äiá»u nà y tháºt là kỳ quái, ngươi ngồi chung má»™t xe vá»›i y, váºy mà khi y bá» Ä‘i, sao ngươi lại không biết?
Äá»›i Cao Cang nói :
- Tại vì... tại vì ta... cũng ngủ... mất rồi.
Hắn cuối cùng dồn hết dũng khà nói ra câu nà y.
Thượng Quan Tiểu Tiên đột nhiên báºt cưá»i, cưá»i rất là dịu dà ng, lại ngá»t ngà o nói :
- Ta biết ngươi nhất định rất là mệt, gần đây ngươi vốn rất là báºn rá»™n.
Äá»›i Cao Cang đã hoà n toà n biến sắc, lắp bắp đáp :
- Ta... ta không mệt, không mệt một chút nà o cả.
Thượng Quan Tiểu Tiên nhỠnhẹ nói :
- Thù tạc cá»§a ngươi nhiá»u như thế, không những là thù tạc khách nhân, mà còn phải thù tạc những con yêu tinh lá»›n nhá» nữa, là m sao không mệt cho được?
Y thị thở nhẹ ra, tiếp :
- Ta nghÄ© rằng ngươi nên nghỉ ngÆ¡i má»™t lúc, váºy ta sẽ để cho ngươi nghỉ ngÆ¡i hai mươi năm.
Äá»›i Cao Cang thất thanh nói :
- Hai... hai mươi năm?
Thượng Quan Tiểu Tiên thản nhiên đáp :
- Sau hai mươi năm ngươi nhất định sẽ là một hảo hán sinh long hoạt hổ.
Trong tay y thị Ä‘ang cầm má»™t chiếc đũa ngà voi nạm bạc, đột nhiên Ä‘iểm và o yết hầu cá»§a Äá»›i Cao Cang.
Äá»›i Cao Cang không tránh né. Y không dám tránh né, mà cÅ©ng không thể tránh né.
Khi Thượng Quan Tiểu Tiên đã xuất thá»§, trên thế gian nà y rất Ãt ai có thể tránh thoát được.
Nhưng, trong tÃch tắc đó, đột nhiên có ánh Ä‘ao lóe lên.
“Rắc†má»™t tiếng, chiếc đũa ngà trong tay Thượng Quan Tiểu Tiên gãy ngay ở giữa, kình lá»±c cá»§a ánh Ä‘ao không giảm, bay tiếp Ä‘i, “chát†má»™t tiếng, đóng chặt và o tưá»ng.
Một cây đao dà i ba tấc bảy phân.
Phi đao!
Phi Ä‘ao cắm ở trên tưá»ng, lưỡi Ä‘ao đã hoà n toà n đóng ngáºp và o.
Má»™t ngưá»i đẩy cá»a bước và o.
Diệp Khải Nguyên!
Diệp Khải Nguyên đã đến.
Phi Ä‘ao cá»§a Diệp Khải Nguyên xuất ra, giết ngưá»i thì Ãt, cứu ngưá»i thì nhiá»u.
Sắc mặt cá»§a Diệp Khải Nguyên cÅ©ng không có chút máu nà o, cố gắng lết lại, vá»— vá»— và o vai Äá»›i Cao Cang nói :
- Ngươi cứu ta má»™t lần, ta cÅ©ng cứu lại ngươi má»™t lần, bây giá» bá»n ta đã dứt nợ vá»›i nhau.
Thượng Quan Tiểu Tiên lại cưá»i nói :
- Lá»i ta nói quả tháºt không sai, trên ngưá»i ngươi quả nhiên không chỉ có mang má»™t cây Ä‘ao.
Diệp Khải Nguyên cÅ©ng cưá»i cưá»i nói :
- Lữ Äịch đâu?
Thượng Quan Tiểu Tiên đáp :
- Y là m sao đuổi kịp ta được.
Nà ng nhìn chăm chú Diệp Khải Nguyên, cưá»i rất là dịu dà ng, nói :
- Ngoà i trừ ngươi ra, trên thế gian nà y còn có nam nhân nà o có thể đuổi kịp ta chứ.
Câu nói nà y mang hai ý rất lý thú, cực kỳ lý thú.
Nhưng Diệp Khải Nguyên không hiểu.
... Giả đần là má»™t trong những bản lÄ©nh hÆ¡n ngưá»i cá»§a Diệp Khải Nguyên.
Diệp Khải Nguyên tháºm chà cÅ©ng không thèm nhìn Thượng Quan Tiểu Tiên, ánh mắt nhìn khắp nÆ¡i ước lượng đánh giá, thở dà i nói :
- Äây tháºt là má»™t nÆ¡i tốt.
- Ngươi thÃch nÆ¡i nà y sao?
Diệp Khải Nguyên mỉm cưá»i :
- Ta nếu chỉ ngá»§ suốt, đến lúc nà y má»›i tỉnh, nhất định sẽ cho rằng vẫn còn ở trong thà nh, nhất định sẽ không ngá» chá»§ nhân cá»§a Kim Tiá»n bang lại ở má»™t nÆ¡i như thế nà y.
Thượng Quan Tiểu Tiên than thở :
- Chỉ tiếc là ngươi dưá»ng như không chịu ngá»§ say Ä‘i.
Diệp Khải Nguyên thản nhiên nói :
- Ta thù tạc không nhiá»u, yêu tinh mà ta quen biết chỉ có má»™t ngưá»i, vì váºy ta không quá mệt.
Thượng Quan Tiểu Tiên đương nhiên biết yêu tinh mà Diệp Khải Nguyên nói là ai, nhưng bản lĩnh giả đần của nà ng cũng tuyệt không kém Diệp Khải Nguyên.
Nà ng ta cưá»i khúc khÃch nói :
- Ta vốn cho rằng ngươi rất mệt, gần đây khi ta thấy ngươi, ngươi thưá»ng ở trên giưá»ng, yêu tinh ở trên giưá»ng, lại không chỉ má»™t ngưá»i, vì váºy đặc biệt kêu ngưá»i chuẩn bị cho ngươi má»™t bát cháo sâm, dưỡng nguyên khà cá»§a ngươi, ai ngá» ngươi lại không chịu thá» lãnh tình cảm đó.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Ta đã thỠlãnh rồi.
Thượng Quan Tiểu Tiên nháy nháy mắt :
- Bát cháo sâm đó ngươi tháºt đã dùng rồi chứ?
Diệp Khải Nguyên gáºt đầu :
- Chỉ tiếc là bổ dược trong bát cháo sâm đó vẫn không đủ, nếu muốn ta ngá»§ má»™t giấc tháºt say, Ãt nhất cÅ©ng phải dùng mưá»i cân bổ được má»›i được.
Thượng Quan Tiểu Tiên thở dà i :
- Chỉ đáng trách ta đã quên rằng ngươi là Äại thiếu gia cá»§a Äại công chá»§ Ma giáo.
- Vì váºy ngươi không thể đổ tá»™i cho Äá»›i tổng tiêu đầu được, ta tin rằng bản thân y cÅ©ng không biết ta đã ngá»§ như thế nà o.
Thượng Quan Tiểu Tiên nói :
- Nhưng ngươi biết.
- Ta vừa lên xe, thì phát hiện ra y chỉ chuẩn bị rượu thịt cho chÃnh y mà thôi.
Thượng Quan Tiểu Tiên há»i :
- Trên ngưá»i ngươi lẽ nà o cÅ©ng mang bổ dược có thể khiến cho ngưá»i khác say ngá»§?
Diệp Khải Nguyên cưá»i cưá»i, nói :
- Ta chẳng qua chỉ phun má»™t Ãt nước bá»t lên cái chân gà cá»§a hắn thôi.
Thượng Quan Tiểu Tiên lại cưá»i :
- Trong nước bá»t cá»§a ngươi vẫn còn có cháo sâm à ?
Diệp Khải Nguyên nói :
- Vì váºy mà hương vị cá»§a cái chân gà đó sẽ rất tuyệt.
Äá»›i Cao Cang rÅ© đầu xuống, vẻ mặt giống như bị ngưá»i khác nhổ má»™t bãi nước bá»t lên đầu.
Thượng Quan Tiểu Tiên nói :
- Ngươi là m sao mà biết Äá»›i tổng tiêu đầu muốn mang ngươi Ä‘i tìm ta?
Diệp Khải Nguyên cưá»i cưá»i :
- Má»™t Ãt cháo sâm trong nước bá»t, là đã có thể là m cho ngưá»i khác suy nghÄ©, cháo sâm đó ngoà i trừ ngươi ra thì còn có ai có thể là m ra được nữa chứ?
Thượng Quan Tiểu Tiên lại há»i :
- Ngươi đã bỠđi rồi, sao còn muốn quay lại?
Diệp Khải Nguyên cũng thở dà i, nói :
- Tại vì ta dưá»ng như đã không còn nÆ¡i nà o khác để Ä‘i nữa.
Äây là lá»i nói tháºt.
|

21-09-2008, 08:00 PM
|
 |
Nháºp Môn Tu Luyện
|
|
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 67
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Cá»u Nguyệt Ưng Phi
Tác giả : Cổ Long
Thể lá»ai: Kiếm hiệp
Hồi 17 - Nhu tình máºt ý
Diệp Khải Nguyên tá»± biết thương tÃch cá»§a mình, nếu lưu lại thà nh Trưá»ng An, rất có thể sẽ không sống qua khá»i được ngà y hôm nay.
... Chà ng giống như má»™t con hồ ly bị những ngưá»i thợ săn rượt Ä‘uổi, trong thà nh Trưá»ng An đã có chim ưng bay tá»›i.
Thượng Quan Tiểu Tiên tươi cưá»i nói :
- Xem ra ngươi vẫn còn có chút lương tâm, xem ra vẫn biết chỉ có ta tháºt sá»± tốt vá»›i ngươi.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Vì váºy ta đã không bá» Ä‘i, mà ở suốt trong xe.
Äá»›i Cao Cang thốt lên :
- Ngươi không đi sao?
Diệp Khải Nguyên cưá»i cưá»i đáp :
- Chiếc xe đó rất dá»… chịu, chá»— ngồi cÅ©ng rất rá»™ng rãi, bên dưới chá»— ngồi là khoang trống, ngưá»i không quá béo phệ như ta đây, có thể nằm thoải mái ở trong ấy.
Äá»›i Cao Cang cắn chặc răng nói :
- Ta chỉ có một chuyện không hiểu rõ thôi.
- Chuyện gì?
Äá»›i Cao Cang căm háºn nói :
- Ngươi đã sẵn sà ng chịu đi, tại sao còn giở cái trò đùa ấy ra?
Diệp Khải Nguyên thản nhiên đáp :
- Tại vì ta không muốn ngưá»i khác xem ta là kẻ ngốc nghếch, ta vô luáºn muốn Ä‘i đâu, thì Ä‘iá»u trước nhất phải là m rõ chá»— đến tóm lại là nÆ¡i nà o.
Thượng Quan Tiểu Tiên thở dà i nói :
- Lúc nà y thì ngươi xem ra đã biết đây là đâu rồi.
Diệp Khải Nguyên cưá»i đáp :
- Ta đã nói, đây quả tháºt là má»™t chá»— rất tốt, ngay ta cÅ©ng phải lấy là m bất ngá».
Thượng Quan Tiểu Tiên lại buông tiếng thở dà i :
- May mà lúc nà y ta đã hiểu rõ ra một chuyện.
Diệp Khải Nguyên thốt lên :
- Thế sao!
Thượng Quan Tiểu Tiên liếc mắt nhìn Äá»›i Cao Cang, nói :
- Ta xem ra đã biết kẻ tháºt sá»± ngốc nghếch là ai rồi.
Äá»›i Cao Cang vá»™i thốt :
- Ta...
Miệng cá»§a y vừa mở ra, thì chợt phát hiện ra ánh bạc lóe lên, phóng vá»t và o miệng cá»§a y.
Y chỉ cảm thấy trong miệng ngá»t ngá»t, mát mát, giống như ăn má»™t miếng đưá»ng phèn váºy.
Thượng Quan Tiểu Tiên mỉm cưá»i nói :
- Ta biết ngươi thÃch ta, ám khà sát nhân cá»§a thiên hạ, tuyệt không ngon ngá»t hÆ¡n miếng đưá»ng phèn cá»§a ta, ngươi thấy đúng không?
Äá»›i Cao Cang không trả lá»i.
Sắc mặt cá»§a y, đột nhiên trở sắc Ä‘en sẫm, yết hầu cá»§a y đã bị nút chặc lại, dưá»ng như có má»™t đôi tay vô hình đột nhiên bóp lấy yết hầu.
HÆ¡i thở cá»§a y liá»n đột ngá»™t dừng lại.
Khi y chết, trong miệng y vẫn còn vị ngá»t.
Miếng đưá»ng phèn nà y quả tháºt ngá»t, rõ là ngá»t đến mức nguy hiểm, ngá»t đến mức có thể giết ngưá»i.
Con ngưá»i Thượng Quan Tiểu Tiên há không cÅ©ng rất ngá»t ngà o hay sao?
Nụ cưá»i cá»§a Thượng Quan Tiểu Tiên vẫn luôn luôn rất là ngá»t ngà o, còn ngá»t hÆ¡n cả đưá»ng phèn nữa.
Nhưng Diệp Khải Nguyên lại không cưá»i, mà có cưá»i cÅ©ng không cưá»i nổi.
Thượng Quan Tiểu Tiên nói :
- Hắn đã cứu ngươi, ngươi cũng đã cứu hắn, món nợ giữa các ngươi há đã không giải quyết xong rồi hay sao? Ta giết hắn, thì cũng chẳng có quan hệ gì đến ngươi cả.
Diệp Khải Nguyên nhịn không được nói :
- Ngươi Ãt ra không nên giết hắn trước mặt ta.
Thượng Quan Tiểu Tiên đáp :
- Ta nhất định phải giết hắn trước mặt ngươi.
Diệp Khải Nguyên há»i :
- Tại sao?
- Tại vì ta muốn ngươi hiểu rõ hai chuyện.
Diệp Khải Nguyên lắng nghe.
Tiểu Tiên nói :
- Ta muốn nói nếu má»™t kẻ ngốc nghếch không ngu hÆ¡n ngưá»i khác, thì chỉ có má»™t cách.
Nà ng ta mỉm cưá»i, nhìn Äá»›i Cao Cang Ä‘ang nằm trên mặt đất, nói :
- Bây giá» hắn không phải đã không ngu hÆ¡n ngưá»i khác sao?
Ngưá»i chết là ngưá»i chết, má»i ngưá»i chết Ä‘á»u giống nhau, không có ngưá»i chết thông minh, cÅ©ng chẳng có ngưá»i chết ngu dốt.
Tiểu Tiên cháºm rãi nói tiếp :
- Ta vẫn còn muốn ngươi hiểu ra rằng, ta nếu muốn giết má»™t ngưá»i, thì ngưá»i đó chắc chắn phải chết, trên thế gian nà y tuyệt không có bất cứ ai có thể cứu được kẻ đó, ngay ngươi cÅ©ng không thể.
Diệp Khải Nguyên lại mÃm chặt môi lại.
Tiểu Tiên nhìn Diệp Khải Nguyên rồi đột nhiên cưá»i tươi, nói :
- Ngươi lúc nà y vẫn Ä‘ang sống, chỉ tại vì ta vốn không muốn giết ngươi, cÅ©ng sẽ không cho ngươi ăn đưá»ng phèn, sao ngươi hà tất mÃm môi lại?
Äây không phải là má»™t lá»i nói dối, nà ng ta nếu tháºt muốn giết Diệp Khải Nguyên, cÆ¡ há»™i quả tháºt rất nhiá»u.
Nhưng Diệp Khải Nguyên lại cưá»i nhạt, rõ là chà ng không nháºn cái cảm tình nà y.
Tiểu Tiên mỉm cưá»i, lại nói :
- Kỳ tháºt ngươi có lúc cÅ©ng rất là ngu, tại sao ngươi không dùng Ä‘ao cá»§a ngươi để đối phó vá»›i Lữ Äịch?
Diệp Khải Nguyên trầm mặc rất lâu, má»›i cháºm rãi nói :
- Tại vì ta muốn chứng minh một chuyện.
- Chuyện gì?
- Ta muốn biết Hà n Trinh có phải là đã chết dưới kiếm của y hay không?
Tiểu Tiên than thở :
- Ngươi nếu cÅ©ng chết dưới tay cá»§a hắn, thì có biết Ä‘i chăng nữa, cÅ©ng có Ãch lợi gì chứ?
Diệp Khải Nguyên không khá»i thở dà i, nói :
- Ta đã đánh giá thấp y.
Tiểu Tiên há»i :
- Võ công của y còn cao hơn cả trong trà tưởng tượng của ngươi à ?
Diệp Khải Nguyên gáºt gáºt đầu.
Tiểu Tiên nói :
- Bây giỠthì ngươi đã biết Hà n Trinh không phải là chết dưới kiếm của y chứ?
Diệp Khải Nguyên lại gáºt gáºt đầu :
- Y nếu tháºt đã giết Hà n Trinh, thì nhất định cÅ©ng sẽ giết ta.
- Nếu khi y tháºt giết ngươi, thì ngươi là m sao?
Diệp Khải Nguyên thản nhiên đáp :
- Ngươi đã nói qua rồi, trên ngưá»i ta không chỉ mang má»™t cây Ä‘ao.
Tiểu Tiên tươi cưá»i nói :
- Vì váºy ta cÅ©ng đã nói, may mà y tháºt sá»± không muốn giết ngươi.
Diệp Khải Nguyên lạnh lùng nói :
- Xem ra đối vá»›i ngươi, Ä‘iá»u nà y lại không hay.
- Có gì không hay?
- Hà n Trinh đã không phải là y giết, thì nhất định phải là ngươi giết, ngươi giết Hà n Trinh rồi lại giá há»a cho y, ý là muốn để cho ta đối đầu vá»›i y.
Thượng Quan Tiểu Tiên nhìn chăm chú Diệp Khải Nguyên, từ trong đôi mắt mỹ lệ lá»™ ra má»™t vẻ kỳ lạ không thể diá»…n tả được, rất lâu sau má»›i cháºm rãi nói :
- Ngươi tháºt sá»± nhất định cho rằng chÃnh ta giết Hà n Trinh hay sao?
Diệp Khải Nguyên cũng đang nhìn trừng Tiểu Tiên, nói :
- Ngoà i ngươi ra, ta không nghÄ© ra má»™t ngưá»i thứ hai nà o khác.
Tiểu Tiên nói :
- Nhưng ta tháºt sá»± không giết Hà n Trinh.
Diệp Khải Nguyên cưá»i nhạt.
Tiểu Tiên há»i :
- Ngươi không tin sao?
Nà ng buông nhẹ một tiếng thở dà i, nói tiếp :
- Ta biết là ngươi sẽ không tin, lúc nà y vô luáºn ta nói gì, ngươi cÅ©ng sẽ không tin.
Diệp Khải Nguyên thừa nháºn.
Tiểu Tiên nói :
- Nhưng giả như ta có thể chứng minh ta không giết y, thì ngươi là m sao?
- Ngươi có thể chứng minh à ? Chứng minh thế nà o?
- Ta đương nhiên có cách.
Diệp Khải Nguyên cưá»i nhạt nói :
- Ta biết ngươi có cách, ngươi tháºm chà có cách để chứng minh Hà n Trinh là do ta giết nữa.
Tiểu Tiên nói :
- Ta có chứng cứ.
Diệp Khải Nguyên lại cưá»i nhạt :
- Ta cÅ©ng biết ngươi có chứng cứ, ngươi má»i lúc Ä‘á»u có thể tạo ra cả và i trăm chứng cứ.
Tiểu Tiên nói :
- Ta chỉ có một chứng cứ, ta đưa ra chứng cứ đó, ngươi nếu vẫn không tin ta, thì ta cam nguyện để ngươi giết ta, phục thù cho Hà n Trinh.
Nà ng ta nói một cách cương quyết, rất chắc chắn.
Diệp Khải Nguyên cÆ¡ hồ đã bị Thượng Quan Tiểu Tiên thuyết phục, nhưng ngay láºp tức tá»± nhắc nhở mình, tuyệt không thể tin được, liá»n nói :
- Vô luáºn ngươi đưa ra bất cứ chứng cứ gì, ta cÅ©ng tuyệt sẽ không tin.
- Nếu vạn nhất ngươi tin thì sao?
Diệp Khải Nguyên nói :
- Ngươi nếu tháºt có thể khiến ta tin rằng ngươi không giết Hà n Trinh, ta sẽ...
- Ngươi là m sao?
- Theo ngươi thì là m sao?
Tiểu Tiên thở dà i, nói :
- Ngươi biết là ta tuyệt sẽ chẳng là m gì ngươi cả, ta đã không muốn giết ngươi, cũng chẳng muốn là m tổn thương tinh thần ngươi, chẳng qua ta chỉ muốn ngươi đáp ứng cho ta một chuyện.
- Chuyện gì?
- Má»™t chuyện sẽ chẳng hại ngưá»i, cÅ©ng sẽ chẳng hại chÃnh ngươi.
- ÄÆ°á»£c, ta đáp ứng.
Chà ng tuyệt không tin là Tiểu Tiên có thể đưa ra được chứng cứ, trên thế gian cÆ¡ hồ đã không có bất cứ má»™t chuyện gì, bất cứ má»™t ngưá»i nà o có thể là m cho chà ng tin được những lá»i nói cá»§a Thượng Quan Tiểu Tiên.
Nhưng chà ng đã nghÄ© lầm. Trên thế gian nà y còn có má»™t ngưá»i, có thể chứng minh Thượng Quan Tiểu Tiên không giết Hà n Trinh. Ngưá»i đó là ai?
Ngưá»i đó chÃnh là bản thân Hà n Trinh.
Hà n Trinh vốn chưa chết, y lại còn xuất hiện rà nh rà nh trước mắt Diệp Khải Nguyên.
Thượng Quan Tiểu Tiên vẫy vẫy tay, Hà n Trinh từ phÃa sau Ä‘i tá»›i, trong tay còn ôm má»™t bình rượu, mỉm cưá»i Ä‘i đến trước mặt Diệp Khải Nguyên, nói :
- Cuối cùng thì ta cũng đã tìm được rượu cho ngươi, nếu vẫn còn chưa đủ, ta vẫn có thể đi lâu thêm cho ngươi.
Diệp Khải Nguyên ngơ ngác.
Lần nà y thì chà ng Ä‘Ãch xác tháºt sá»± ngÆ¡ ngác.
Tiểu Tiên mỉm cưá»i nói :
- Ngưá»i nà y có phải là Hà n Trinh không?
Tất nhiên là Hà n Trinh.
Diệp Khải Nguyên nhìn thấy ra trên mÅ©i ngưá»i nà y, vẫn còn lưu lại vết tÃch bị trúng quyá»n cá»§a chà ng khi trước.
Tiểu Tiên há»i :
- Y vẫn còn sống đấy chứ?
ÄÆ°Æ¡ng nhiên Hà n Trinh vẫn còn sống.
- Hà n Trinh vẫn còn sống, ta đã không giết y.
Lý lẽ nà y cÅ©ng giản đơn, chÃnh xác như má»™t cá»™ng má»™t bằng hai váºy.
Tiểu Tiên giả bá»™ buông má»™t tiếng thở dà i, nhÆ¡n nhÆ¡n cưá»i nói :
- Bây giỠtóm lại ngươi phải tin là ta không giết y.
Diệp Khải Nguyên không nói gì.
Chà ng lúc nà y đương nhiên đã hiểu rõ, kẻ chết đó vốn không phải là Hà n Trinh.
Tiểu Tiên nói :
- Ngươi nháºn ra Hà n Trinh, ta nếu Ä‘em má»™t ngưá»i khác thay đổi dung mạo cải trang thà nh y, thì chắc chắn không lừa được ngươi.
Trên thế gian có lẽ không có nổi thuáºt dịch dung tinh diệu như thế.
Má»™t ngưá»i nếu tháºt có thể cải trang thà nh má»™t ngưá»i khác, ngay thân nhân bằng hữu cá»§a chÃnh ngưá»i đó cÅ©ng có thể lừa được, thì đó không còn là dị dung thuáºt nữa.
Äó đã trở thà nh thần thoại, kỳ tÃch, hÆ¡n nữa là má»™t thần thoại rất là hoang đưá»ng, má»™t kỳ tÃch không thể phát sinh.
Tiểu Tiên nói :
- Tối hôm đó khi ngươi nhìn thấy Hà n Trinh, khuôn mặt cá»§a y đã bị há»§y hoại, vì váºy má»›i lừa được ngươi.
Diệp Khải Nguyên chỉ gượng cưá»i nói :
- Xem ra nhân tà i cá»§a Kim Tiá»n bang quả tháºt không Ãt.
Tiểu Tiên cưá»i đáp :
- ÄÃch xác không Ãt.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Ngươi trước nhất mang má»™t ngưá»i dị dung cải trang thà nh Hà n Trinh, rồi há»§y hoại khuôn mặt cá»§a y Ä‘i, kêu y đến lừa ta?
- Äó chÃnh là Hà n Trinh động thá»§, quyá»n thá»§ cá»§a y rất rắn chắc, Ãt nhất cÅ©ng rắn chắc hÆ¡n ta.
Diệp Khải Nguyên than thở :
- Nhưng ta vẫn còn không hiểu được, sao lại có ngưá»i chịu là m chuyện nà y cho ngươi, sau khi phải chịu má»™t tráºn đòn độc ác, lại còn Ä‘i lừa ngưá»i cho ngươi nữa chứ.
Tiểu Tiên há»i :
- Khi ngươi vừa má»›i từ trong khoang xe Ä‘i ra, có nhìn thấy những ngưá»i bên ngoà i đó không?
Diệp Khải Nguyên gáºt đầu.
Tiểu Tiên cÅ©ng gáºt gáºt đầu, nói :
- Chỉ cần ta sai bảo má»™t tiếng, bất cứ lúc nà o, vô luáºn chuyện gì, bá»n chúng Ä‘á»u sẵn sà ng Ä‘i là m cho ta.
- Sau khi bá»n chúng hoà n thà nh xong chuyện, ngươi sẽ giết bá»n chúng.
Tiểu Tiên thản nhiên nói :
- Ta vốn là má»™t nữ nhân nham hiểm độc ác, tÃnh mạng cá»§a những ngưá»i đó, đối vá»›i ta, vốn không đáng má»™t xu nhá».
Nà ng ta nhìn chằm chằm Diệp Khải Nguyên, ánh mắt linh hoạt lộ ra một cảm xúc khác lạ, nhỠnhẹ nói tiếp :
- Nhưng ta đối vá»›i ngươi... ta đối vá»›i ngươi như thế nà o, thì chÃnh ngươi cÅ©ng phải biết.
Diệp Khải Nguyên lạnh lùng nói :
- Lúc nà y ta chỉ muốn biết chuyện mà ngươi muốn ta là m, tóm lại là chuyện gì.
Vì muốn để cho Diệp Khải Nguyên tin rằng Hà n Trinh chết ở dưới kiếm cá»§a Lữ Äịch, nà ng ta đã giết ngưá»i không nương tay.
Bây giỠvì muốn để cho Diệp Khải Nguyên tin rằng mình không giết Hà n Trinh, nà ng ta lại sẵn sà ng để cho Hà n Trinh sống sót xuất hiện.
Vì muốn để cho Diệp Khải Nguyên tin rằng Hà n Trinh là bằng hữu, Thượng Quan Tiểu Tiên đã không tiếc phà bao nhiêu là công sức. Nhưng lúc nà y tất cả tâm huyết cá»§a nà ng, rõ là đã phà công vô Ãch.
Lúc nà y Diệp Khải Nguyên đương nhiên đã biết, Hà n Trinh cÅ©ng là ngưá»i cá»§a Kim Tiá»n bang, nà ng ta gây ra tất cả, chẳng qua chỉ muốn Diệp Khải Nguyên đáp ứng má»™t chuyện.
Chuyện đó tóm lại là loại chuyện gì? Diệp Khải Nguyên không dám nghĩ tới nữa.
Chà ng biết vô luáºn là chuyện hiếm lạ cổ quái gì, Thượng Quan Tiểu Tiên Ä‘á»u có thể nghÄ© ra được.
Thượng Quan Tiểu Tiên vẫn còn Ä‘ang nhìn chăm chú Diệp Khải Nguyên, cháºm rãi nói :
- Ta chỉ muốn ngươi đáp ứng ta, lưu lại ở đây, đợi sau khi vết thương của ngươi là nh hết sẹo rồi thì hẵn đi.
Diệp Khải Nguyên há»i :
- Chỉ là chuyện đó thôi sao?
- ChÃnh là chuyện đó.
Diệp Khải Nguyên ngơ ngác.
ChÃnh Thượng Quan Tiểu Tiên cÅ©ng tá»± thừa nháºn mình là má»™t nữ nhân nham hiểm ác độc, tÃnh mạng cá»§a ngưá»i khác, trong mắt nà ng ta, vốn không đáng má»™t xu.
Nà ng ta đã tiêu phà biết bao là tâm huyết hy sinh một cái giá vô cùng lớn, chẳng qua chỉ muốn Diệp Khải Nguyên đáp ứng một chuyện thế thôi.
Chuyện nà y không những không là m tổn hại bất cứ ai, đối với Diệp Khải Nguyên cũng chỉ có lợi mà thôi.
Tiểu Tiên tÃnh Ä‘i tÃnh lại, dưá»ng như không phải vì bản thân, mà là vì Diệp Khải Nguyên.
Diệp Khải Nguyên nhìn Thượng Quan Tiểu Tiên, trong lòng đột nhiên dâng trà o lên một tình cảm mà ngay chà ng cũng không cách nà o tự hiểu được.
Ta đối vá»›i ngưá»i khác tuy nham hiểm ác độc, nhưng ta đối vá»›i ngươi như thế nà o, tá»± bản thân ngươi cÅ©ng phải biết.
Diệp Khải Nguyên mãi vẫn không hiểu, cứ cho là hiểu rõ đi chăng nữa thì cũng không thể tin được, không muốn tin.
Nhưng bây giỠchà ng lại không thể không tin.
Thượng Quan Tiểu Tiên vốn có thể thừa cÆ¡ há»™i nà y, dùng má»i cách kỳ quái để già y vò Diệp Khải Nguyên.
Khi nà ng nhìn Diệp Khải Nguyên, ánh mắt bá»™c lá»™ tình cảm như váºy, lẽ nà o lại là tháºt?
Ãt nhất đó cÅ©ng có mấy phần là tháºt.
Tiểu Tiên lại nói :
- Ta vốn có rất nhiá»u cách để cầm giữ ngươi lại đây, nhưng ta không muốn ép buá»™c ngươi, vì váºy ta má»›i muốn ngươi tá»± đáp ứng.
Diệp Khải Nguyên cuối cùng buông một tiếng thở dà i, nói :
- Thì ta đã đáp ứng rồi.
* * * * *
Ở sân sau có má»™t nhà bếp nhá» nhá», từ trong bếp má»™t mùi thÆ¡m cá»§a cháo thoang thoảng bay ra.
Thượng Quan Tiểu Tiên đang ở trong bếp nấu cháo cho Diệp Khải Nguyên, đó là cháo gà nấu với nhân sâm.
“Ta vốn muốn thêm Ãt nhân sâm và o trong cháo, nhưng ta...â€
Diệp Khải Nguyên đột nhiên nghÄ© tá»›i Thôi Ngá»c Chân, nghÄ© tá»›i món cháo mà Thôi Ngá»c Chân đã nấu cho chà ng.
Nà ng tháºt sá»± là má»™t nữ nhân lương thiện khả ái, nhưng thân pháºn cá»§a nà ng lại bi thảm như thế, luôn gặp phải bất hạnh.
Lúc nà y không biết nà ng đã còn phải tao ngộ chuyện gì nữa.
Còn Äinh Linh Lâm.
Lúc nà y nà ng đã hồi phục thần trà hay chưa? Quách Äịnh vẫn còn Ä‘ang chăm sóc nà ng hay không? Nà ng bây giỠở đâu?
Nếu nà ng biết rằng mình đã đâm trá»ng thương Diệp Khải Nguyên, thì ná»—i thống khổ cá»§a nà ng nhất định phải sâu Ä‘áºm hÆ¡n vết thương cá»§a Diệp Khải Nguyên.
Những chuyện nà y, Diệp Khải Nguyên vốn không muốn nghĩ đến, nhưng lại cứ không thể không nghĩ đến.
Nhưng chà ng nghĩ tới thì là m gì được chứ?
Chà ng đã đáp ứng Thượng Quan Tiểu Tiên, thương tÃch cá»§a chà ng nghiêm trá»ng hÆ¡n là chà ng tưởng.
Vừa rồi chà ng đã váºn kình gắng sức, vừa nằm xuống, chà ng má»›i biết mình, vừa rồi cầm cá»± lâu như thế, tháºt là má»™t kỳ tÃch.
Chà ng không những vết thương đang đau, gân cốât toà n thân cũng đang đau, vừa đau vừa xót.
Tiểu Tiên đã bưng bát cháo Ä‘i lại, tươi cưá»i nói :
- Äây là bát cháo chÃnh tay ta nấu, ngươi nếm thá» thấy thế nà o?
Nà ng ta cũng biết xuống bếp? Cũng biết nấu cháo hay sao?
- Qua hai ngà y đợi khi ngươi đã khá»e hÆ¡n, ta sẽ lại xuống bếp là m và i món cho ngươi ăn, ta bảo đảm rằng ngay đại sư phó cá»§a Hồng Tân Lâu cÅ©ng không có được tay nghá» như ta.
Hương vị cá»§a cháo quả tháºt tuyệt vá»i, Diệp Khải Nguyên cÅ©ng đã tháºt đói.
Tiểu Tiên lại cưá»i nói :
- Trong cháo cÅ©ng có bổ dược, nhưng không phải là thứ bổ dược ăn và o khiến ngưá»i ngá»§ say đó, mà là bổ dược tháºt sá»±.
Nà ng đã rá»a sạch son phấn, mặc má»™t bá»™ áo váy mà u xanh rất đơn giản, lúc nà y vô luáºn là ai nhìn thấy, Ä‘á»u tuyệt sẽ không tin rằng nà ng lại là Bang chá»§ Kim Tiá»n bang, cà ng sẽ không tin nà ng ta lại là loại nữ nhân nham hiểm độc ác.
Lúc nà y dưá»ng như nà ng đã trở thà nh má»™t con ngưá»i khác.
Tiểu Tiên từ má»™t ngưá»i đần độn biến thà nh má»™t ác ma, lúc nà y lại trở thà nh giống như má»™t ngưá»i vợ hiá»n dịu nhu thuáºn, má»™t chá»§ phụ chừng má»±c tà i giá»i.
Diệp Khải Nguyên nhìn Tiểu Tiên, lúc nà y ngay chà ng cũng không phân biệt nổi tóm lại nà ng là hạng nữ nhân như thế nà o.
Có lẽ má»—i ngưá»i Ä‘á»u có hai bá»™ mặt.
Má»—i ngưá»i Ä‘á»u có má»™t bá»™ mặt lương thiện và má»™t bá»™ mặt tà ác, ngay chÃnh Diệp Khải Nguyên cÅ©ng không ngoại lệ. Chẳng qua là chà ng đã luôn khống chế rất tốt bá»™ mặt tà ác đó mà thôi.
Có phải là chà ng cÅ©ng có thể để cho Thượng Quan Tiểu Tiên xiá»ng xÃch bá»™ mặt tà ác đó?
Chà ng không nắm chắc. Nhưng chà ng đã quyết tâm phải thỠqua.
Thượng Quan Tiểu Tiên đã đút hết cháo cho Diệp Khải Nguyên ăn, Ä‘ang nhìn nhìn vết thương ở xương sưá»n Diệp Khải Nguyên, thở nhẹ ra, nói :
- Thương tÃch cá»§a ngươi tháºt không nhẹ, xem ra cánh tay đó cá»§a Lữ Äịch, rõ là giống như bằng sắt váºy.
Diệp Khải Nguyên gượng cưá»i nói :
- Không giống bằng sắt, không có loại sắt thép nà o đáng sợ như thế cả.
Tiểu Tiên thở dà i, cháºm rãi nói :
- Ta vốn muốn để ngươi Ä‘i tìm Lữ Äịch phục thù cho Hà n Trinh, ta muốn ngươi giết hắn cho ta.
Diệp Khải Nguyên lắng nghe.
Tiểu Tiên nói tiếp :
- Lúc nà y Thiên Äịa Nhất Äao, A Phi kiếm khách và Äoạt Hồn Kiếm tuy có thể vẫn còn sống, nhưng tuyệt sẽ không tham dá»± và o chuyện trong giang hồ.
Ba ngưá»i nà y xem như là những ngưá»i đã không còn sống trong hồng trần nữa, hà nh trang cá»§a bá»n hỠđã Ä‘i và o huyá»n thoại.
- Ngoại trừ ba ngưá»i bá»n há» ra, trên thế gian nà y ngưá»i tháºt sá»± có thể uy hiếp được ta, cÅ©ng chỉ có ba ngưá»i.
Diệp Khải Nguyên nhịn không được há»i :
- Ba ngưá»i nà o?
Tiểu Tiên nháy mắt nói :
- Ngươi đoán xem?
Diệp Khải Nguyên cưá»i cưá»i, nói :
- Ngươi tất nhiên cÅ©ng tÃnh ta trong số đó.
Tiểu Tiên lắc đầu :
- Không.
Diệp Khải Nguyên ngÆ¡ ngác, lại nhịn không được há»i :
- Ta lẽ nà o không được xem là cao thủ?
Tiểu Tiên tươi cưá»i nói :
- Nếu luáºn vá» võ công, ngươi đương nhiên là cao thá»§ tuyệt đối, nếu luáºn vá» thông minh cÆ¡ trÃ, ngươi cÅ©ng tuyệt không thua bất cứ ai, Phi Ä‘ao cá»§a ngươi, cÅ©ng là má»™t loại võ khà đáng sợ nhất thế gian.
Äây là lá»i nói tháºt.
Diệp Khải Nguyên xưa nay không ngắt lá»i ngưá»i khác, cà ng không muốn ngắt lá»i ngưá»i Ä‘ang tán dương mình.
Vô luáºn như thế nà o, được ngưá»i ca ngợi là má»™t chuyện rất sung sướng.
Tiểu Tiên nói tiếp :
- Nhưng tấm lòng cá»§a ngươi không Ä‘en tối, thá»§ Ä‘oạn cÅ©ng không hiểm độc, Phi Ä‘ao cá»§a ngươi xuất thá»§, thưá»ng là cứu ngưá»i thì nhiá»u, giết ngưá»i thì Ãt.
Diệp Khải Nguyên cưá»i cưá»i, nói :
- Vì váºy ta không thể uy hiếp được ngươi.
Tiểu Tiên nhìn chăm chú Diệp Khải Nguyên, dịu dà ng nói :
- Ta cho rằng ngươi không thể uy hiếp được ta, Ä‘iá»u trá»ng yếu nhất, vẫn là tại vì... tại vì bá»n ta là bằng hữu, ta tháºt sá»± không bao giá» là m tổn hại ngươi, ta tin rằng ngươi cÅ©ng không nỡ là m tổn hại ta.
Ãnh mắt cá»§a Tiểu Tiên dịu dà ng và chân thà nh, vô luáºn ai khi Ä‘ang nói, cÅ©ng sẽ không có ánh mắt chân thà nh như váºy.
Trong lòng Diệp Khải Nguyên đột nhiên dâng trà o lên má»™t tình cảm mà chÃnh chà ng cÅ©ng không muốn thừa nháºn, chà ng liá»n láºp tức nói lảng sang chuyện khác :
- Ta đã không tÃnh đến, Äông Hải Ngá»c Tiêu có được xem là má»™t ngưá»i trong số đó hay không?
Thượng Quan Tiểu Tiên đáp :
- Không được tÃnh.
Diệp Khải Nguyên chau mà y nói :
- Y mà cÅ©ng không được tÃnh ư?
- Ba mươi năm trước, y đã được liệt danh trong mưá»i danh đầu cá»§a Binh Khà phổ, bây giá» hình như đã nháºp Ma giáo, võ công cá»§a y đương nhiên rất đáng sợ, nhưng vẫn không thể uy hiếp được ta.
- Tại sao?
- Tại vì y đã đi rồi, hơn nữa y có nhược điểm.
- Ngá»c Tiêu háo sắc.
Tiểu Tiên cưá»i cưá»i, nói :
- Vì váºy ta không chút gì sợ hắn cả, chỉ cần là kẻ háo sắc, ta có ngay cách đối phó.
Äây cÅ©ng là lá»i nói tháºt.
Tiểu Tiên không những rất đẹp, rất thông minh, hơn nữa lãnh đạm vô tình, hạng nữ nhân nà y đúng là khắc tinh của loà i háo sắc.
Má»™t nữ nhân trẻ trung mỹ lệ, vốn có rất nhiá»u cách để đối phó vá»›i má»™t lão nhân hiếu sắc.
Trên thế gian nà y vốn có rất nhiá»u lão nhân rất có trà huệ, lại bị má»™t thiếu nữ rất ngu muá»™i lừa đến ná»—i gia phá nhân vong, thân bại danh liệt.
Tâm trạng Diệp Khải Nguyên rất nặng ná».
Chà ng biết Ngá»c Tiêu sá»›m muá»™n cÅ©ng phải chết dưới tay cá»§a Thượng Quan Tiểu Tiên, kẻ mà chà ng thông cảm không phải là Ngá»c Tiêu, mà là những lão nhân không chịu thừa nháºn bản thân mình đã mất Ä‘i hấp lá»±c đối vá»›i thiếu nữ.
- Ngá»c Tiêu không được tÃnh, còn Quách Äịnh thì sao?
- Quách Äịnh cÅ©ng không được tÃnh.
Diệp Khải Nguyên không đồng ý :
- Theo ta biết, kiếm pháp của y cũng không ở dưới Tung Dương Thiết Kiếm năm xưa.
Tiểu Tiên nói :
- Kiếm pháp cá»§a y rất có thể đã ở trên Quách Tung Dương, Nam Cung Viá»…n đã được xem là Nhất lưu kiếm khách trong võ lâm, nhưng chỉ mưá»i chiêu cÅ©ng đỡ không nổi Quách Äịnh.
Diệp Khải Nguyên há»i :
- Tráºn đấu đó ngươi đã nhìn thấy rồi à ?
- Các tráºn huyết chiến cá»§a võ lâm cao thá»§ đương thế, ta Ä‘á»u phải có mặt, không bá» qua được.
Diệp Khải Nguyên mỉm cưá»i nói :
- Có lúc ngươi tháºm chà nhìn trá»™m từ bên ngoà i tưá»ng.
Tiểu Tiên cưá»i :
- Y xuất thủ uy mãnh, biến hóa rất nhanh, không sơ hở, nhưng y vẫn còn có nhược điểm.
Diệp Khải Nguyên thốt lên :
- Thế sao?
Tiểu Tiên đáp :
- Ngưá»i quá Ä‘a cảm.
Diệp Khải Nguyên không thể không thừa nháºn, Quách Äịnh Ä‘Ãch xác là má»™t ngưá»i Ä‘a cảm.
Nhìn vẻ bên ngoà i cá»§a y, tuy khắc nghiệt lãnh đạm, nhưng kỳ tháºt là má»™t con ngưá»i tình cảm rất phong phú, rất dá»… kÃch động, có khi tháºm chà còn Ä‘a sầu thiện cảm.
Tiểu Tiên nói tiếp :
- Kẻ Ä‘a tình, khó tránh yếu Ä‘uối, bản thân cá»§a má»™t ngưá»i, nếu quá yếu Ä‘uối, vô luáºn kiếm pháp cá»§a y có kiên cưá»ng bao nhiêu Ä‘i nữa, cÅ©ng không đáng sợ.
Diệp Khải Nguyên thở dà i.
Chà ng nghÄ© tá»›i Quách Äịnh, rồi nghÄ© tá»›i Äinh Linh Lâm. Äinh Linh Lâm không những Ä‘a tình mà còn si tình.
Chà ng không muốn suy nghÄ© hÆ¡n liá»n há»i :
- Còn Trân Châu thà nh chủ thì sao?
- Trân Châu thà nh chá»§ huynh muá»™i, Ä‘Ãch xác có thể xem là kỳ nhân, kiếm pháp cá»§a bá»n há» kỳ tuyệt, có thể xưng là thiên hạ đệ nhất.
- Liên châu Tứ bách cá»u tháºp kiếm?
Tiểu Tiên gáºt đầu nói :
- Huynh muá»™i hai ngưá»i nà y, sinh có dị tướng, má»™t ngưá»i tay phải dà i hÆ¡n tay trái bảy phân, má»™t ngưá»i tay trái dà i hÆ¡n tay phải bảy phân, má»™t tay sá» dụng trưá»ng kiếm, má»™t tay sá» dụng Ä‘oản kiếm, hÆ¡n nữa vốn là song sinh huynh muá»™i, tâm ý tương thông, liên thá»§ công địch, hai ngưá»i như má»™t ngưá»i, kiếm pháp thi triển ra, má»™t trước má»™t sau tá»±a như biến thà nh bốn ngưá»i.
- Nghe nói Liên châu tứ bách cá»u tháºp kiếm cá»§a bá»n há», chỉ cần phát động thì võ lâm thiên hạ không có ngưá»i phá nổi.
Tiểu Tiên nói :
- Không những “vô nhân năng phá†mà hÆ¡n nữa trên thế gian nà y cÅ©ng rất Ãt ngưá»i có thể đỡ nổi Tứ bách cá»u tháºp kiếm cá»§a bá»n há».
Diệp Khải Nguyên há»i :
- Váºy có tÃnh bá»n há» không?
- Không tÃnh.
Diệp Khải Nguyên rất bất ngỠ:
- Bá»n há» không không tÃnh? Tại sao?
Tiểu Tiên giải thÃch :
- Tại vì bá»n hỠđã chết rồi.
Diệp Khải Nguyên cà ng bất ngỠ:
- Chết lúc nà o? Chết như thế nà o?
Tiểu Tiên thản nhiên nói :
- Má»i ngưá»i Ä‘á»u khó tránh khá»i chết, ngươi hà tất lại lấy là m lạ?
Diệp Khải Nguyên ngẫm nghĩ :
- Bá»n há» tuy đã chết, nhưng kiếm pháp cá»§a bá»n há» không chết.
- Kiếm pháp cá»§a bá»n há» cho dù được lưu truyá»n, nhưng có thể tìm ở đâu má»™t đôi huynh muá»™i đặc biệt như bá»n há», lại luyện kiếm pháp đặc biệt đó cá»§a bá»n há».
Diệp Khải Nguyên không khá»i thở dà i.
Từ xưa đến nay, cÅ©ng không biết có bao nhiêu kiếm pháp tuyệt thế, cÅ©ng giống như Liên châu tứ bách cá»u tháºp kiếm đó, phảng phất như hoa sá»›m nở tối tà n váºy.
Tiểu Tiên nói :
- Ngươi nếu cứ nghÄ© tá»›i những danh pháºn nói trên đó, thì sẽ không bao giá» nói đúng.
Diệp Khải Nguyên há»i :
- Ba ngưá»i mà ngươi nói, lẽ nà o không phải là danh nhân?
- Ãt nhất cÅ©ng không phải là loại danh nhân như váºy.
Diệp Khải Nguyên trầm ngâm, đột nhiên há»i :
- Ngươi có biết Bạch TỠBăng không?
- Ta biết, y là bằng hữu cá»§a ngươi, cÅ©ng có thể xem là huynh đệ cá»§a ngươi, con ngưá»i y rất quái lạ, Ä‘ao pháp cÅ©ng rất quái lạ.
- Không phải quái lạ, mà là nhanh, nhanh kinh ngưá»i.
- Ta đã thấy y xuất thủ.
Diệp Khải Nguyên thốt lên :
- Thế à !
Thượng Quan Tiểu Tiên nói :
- Tuy y xuất thủ nhanh và chuẩn, cũng có thể so với Phi kiếm năm xưa, nhưng...
- Nhưng vẫn không tÃnh sao?
- Không.
Diệp Khải Nguyên há»i :
- Tại sao?
- Vì y vốn không muốn tái xuất giang hồ, y đối vá»›i nhân sinh tá»±a như đã quá chán ghét mệt má»i rồi, y chỉ muốn là m má»™t ẩn sÄ© không tranh chấp vá»›i ngưá»i, không muốn là m anh hùng danh dương thiên hạ, huống hồ, y còn có má»™t loại ác táºt đáng sợ, dưá»ng như là mụn nhá»t trong cốt tá»§y cá»§a y.
Lần nà y Thượng Quan Tiểu Tiên cũng không nói sai.
Nà ng biết rà nh rẽ như chỉ bà n tay tÃnh khÃ, tÃnh cách, lai lịch võ công cá»§a các anh hùng đương thế.
Nà ng không những có thể phân tÃch rõ rà ng, hÆ¡n nữa phán Ä‘oán rất chÃnh xác.
Äiá»u đáng sợ nhất là , vô luáºn ai chỉ cần có chút Ãt nhược Ä‘iểm gì, Ä‘á»u tuyệt đối không giấu nổi nà ng.
Diệp Khải Nguyên tất nhiên cảm thấy Tiểu Tiên lại biến đổi, đã từ má»™t ngưá»i vợ hiá»n thục, trở thà nh má»™t binh pháp gia, đối vá»›i đại sá»± thiên hạ Ä‘á»u rà nh rẽ như chỉ bà n tay, quyết thắng ngoà i trăm dặm.
Tiểu Tiên tháºm chà đã trở thà nh như Tà o Tháo ở Thanh Mai viên, nấu rượu luáºn anh hùng.
Sá»± thay đổi nà y tháºt quá lá»›n.
Diệp Khải Nguyên vốn đã cảm thấy rất mệt má»i, nhưng nghe thấy những lá»i nà ng nói, tinh thần lại đột nhiên như phấn chấn trở lại.
Chà ng nhịn không được lại há»i :
- Váºy ba ngưá»i mà ngươi nói, tóm lại là ai?
- Ba ngưá»i mà ta nói, má»›i tháºt sá»± là những con ngưá»i đáng sợ nhất trên thế gian, vì bá»n há» cÆ¡ hồ đã không còn má»™t chút nhược Ä‘iểm nà o nữa.
Ãnh mắt cá»§a Thượng Quan Tiểu Tiên đột nhiên lóe sáng lên, nói tiếp :
- Ngưá»i đầu tiên há» Mặc, tên gá»i Mặc NgÅ© Tinh.
- Mặc Ngũ Tinh?
- Ngươi không nghe nói đén ngưá»i nà y sao?
Diệp Khải Nguyên há»i :
- Y cÅ©ng là ngưá»i cá»§a Thanh Thà nh Mặc gia chứ?
Tiểu Tiên gáºt đầu :
- Y mới thực sự là chủ nhân mấy Thanh Thà nh tỠsĩ đó, Mặc Bạch chẳng qua cũng chỉ là nô tà i của y mà thôi.
Mặc Bạch cÅ©ng được xem là má»™t ngưá»i đáng sợ, nhưng chẳng qua cÅ©ng chỉ là nô tà i cá»§a ngưá»i nà y.
- Ngươi giết ta, chủ nhân của ta nhất định sẽ giết ngươi cà ng tà n khốc hơn...
NghÄ© đến những lá»i nguyá»n rá»§a cá»§a Mặc Bạch trước khi chết, nghÄ© tá»›i vẻ mặt háºn thù cá»§a y, ngay Diệp Khải Nguyên cÅ©ng không khá»i cảm thấy á»›n lạnh.
- Mặc NgÅ© Tinh tóm lại là ngưá»i như thế nà o? Võ công cá»§a y như thế nà o?
- Ta không nói ra được.
- Ngươi không nói ra được sao?
Tiểu Tiên thở dà i nói :
- ChÃnh tại vì ta không nói ra được, vì váºy má»›i đáng sợ.
Ngừng một chút lại nói tiếp :
- Äừng nói gì khác, dưới tay y Ãt nhất có năm trăm ngưá»i, má»i lúc sẵn sà ng chết vì y, chỉ cần dá»±a và o Ä‘iểm nà y, ngươi đã có thể tưởng tượng y là kẻ đáng sợ như thế nà o.
NghÄ© đến sá»± bi tráng thảm liệt cá»§a những tá» sÄ© đó ung dung trước lúc chết, Diệp Khải Nguyên không khá»i cảm thấy á»›n lạnh sống lưng.
Tiểu Tiên lại nói :
- Ngưá»i thứ hai mà ta nói, ngươi đã cùng y giao thá»§ qua rồi.
- Lữ Äịch?
- Không sai, Lữ Äịch, ngươi có lẽ vẫn còn đánh giá thấp y.
Diệp Khải Nguyên gượng cưá»i nói :
- Ãt ra lúc nà y ta đã không thể đánh giá thấp y nữa, ta cÆ¡ hồ đã chết dưới tay y.
- Nhưng ngươi vẫn còn chưa biết, chá»— tháºt sá»± đáng sợ nhất cá»§a y ở đâu.
- Thế à ?
Tiểu Tiên nói :
- Võ công của y ngươi đã nhìn thấy, ngươi cảm thấy như thế nà o?
- Y phòng thá»§ không sÆ¡ hở, công kÃch như sấm sét, hÆ¡n nữa, xuất thá»§ cÆ¡ biến xảo trá, có thể tròng dây thòng lá»ng, dụ ngưá»i mắc câu.
Tiểu Tiên nói :
- Nhưng Phi đao của ngươi nếu xuất thủ, y có lẽ chưa hẳn có thể thoát ra được.
Diệp Khải Nguyên không thừa nháºn nhưng cÅ©ng không phá»§ nháºn, đối vá»›i Phi Ä‘ao cá»§a chà ng, chà ng xưa nay không muốn bình luáºn.
Tiểu Tiên nói :
- Äiểm đáng sợ nhất cá»§a kẻ nà y, tổng cá»™ng có mưá»i sáu chữ, ngươi má»›i chỉ nói được bốn chữ.
- Bốn chữ nà o?
- Cơ biến xảo trá.
Diệp Khải Nguyên há»i :
- Còn mưá»i hai chữ kia?
- Thâm trầm lãnh khốc, cÆ¡ biến xảo trá, tâm như sà i lang, mạo tá»±a quân tá».
Diệp Khải Nguyên cưá»i nói :
- Y vẫn còn là má»™t thanh niên, mưá»i sáu chữ nà y có lẽ hÆ¡i quá.
Tiểu Tiên đột nhiên há»i :
- Ngươi có biết tại sao y có thể đánh bại ngươi không?
Diệp Khải Nguyên lắc lắc đầu. Chà ng không phải không biết, mà chỉ là không muốn nói.
Tiểu Tiên liá»n nói thay Diệp Khải Nguyên :
- Y có thể thắng ngươi, chỉ vì Phi đao của ngươi chưa xuất thủ.
Nà ng ta lại há»i :
- Nhưng ngươi có biết Phi đao của ngươi tại sao lại không xuất thủ?
Lần nà y Diệp Khải Nguyên muốn nói ra, nhưng Tiểu Tiên lại không để chà ng nói ra, đã già nh nói :
- Vì y trước nhất đã ném kiếm đi, tất nhiên ngươi không thể lại dùng đao.
- Lẽ nà o y đã tÃnh kỹ trước chuyện nà y, vì váºy má»›i không dùng kiếm?
Tiểu Tiên gáºt đầu :
- Không sai.
- Nhưng chÃnh y cÅ©ng đã thanh minh mấy lượt, tay cá»§a y cÅ©ng là lợi khà sát nhân.
- Äó chỉ tại vì y đã tÃnh kỹ ngươi là ngưá»i như thế nà o, y biết rằng cà ng nói như thế ngươi cà ng sẽ không sá» dụng Phi Ä‘ao, vì váºy y vui sướng vô cùng.
Diệp Khải Nguyên gượng cưá»i.
Tiểu Tiên lại há»i :
- Ngươi có biết cuối cùng tại sao y không giết ngươi không?
- Tại vì...
Tiểu Tiên lại ngắt lá»i Diệp Khải Nguyên, nói :
- Vì y biết bản thân y nếu tháºt sá»± muốn hạ thá»§, Phi Ä‘ao cá»§a ngươi có thể sẽ xuất thá»§, y đương nhiên cÅ©ng biết là trên ngưá»i ngươi không chỉ mang má»™t cây Ä‘ao.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Nhưng, y sau cùng có má»i ta giao chiến lần khác...
- Y lần nà y đã hạ thủ lưu tình với ngươi, lần sau cho dù tái chiến, ngươi có thể hạ sát thủ y sao?
Nà ng cưá»i cưá»i, lại nói :
- Huống hồ, sau khi trải qua cuá»™c chiến nà y, ngươi đã cảm thấy y là anh hùng, đã khÆ¡i dáºy ở ngươi lòng thương quý kẻ tà i năng, sau nà y y cho dù vẫn muốn ép ngươi xuất thá»§, ngươi cÅ©ng sẽ cố tránh Ä‘i.
Diệp Khải Nguyên không thể phá»§ nháºn.
Tiểu Tiên nói :
- Vì váºy y không những đánh bại ngươi, không những kết giao được má»™t bằng hữu hữu dụng như ngươi, lại còn tạo được má»™t thanh danh nghÄ©a hiệp truyá»n dương thiên hạ.
Nà ng cháºm rãi nói tiếp :
- Vì váºy ta má»›i nói y “thâm trầm lãnh khốc, cÆ¡ biến xảo trá, tâm như sà i lang, mạo tá»±a quân tá»â€, mưá»i sáu chữ nà y, không sai má»™t chút nà o cả.
Diệp Khải Nguyên chỉ gượng cưá»i.
Tiểu Tiên nói :
- Y không những có quyá»n thuáºt, có thá»§ Ä‘oạn mà còn có âm mưu, có dã tâm.
- Vì váºy ngươi má»›i mong muốn ta có thể giết y cho ngươi.
Tiểu Tiên thừa nháºn :
- Ngưá»i nà y sống trên thế gian, Ä‘Ãch xác là má»™t sá»± uy hiếp đối vá»›i ta.
- Ngươi cũng không còn cách gì đối phó với y sao?
Tiểu Tiên than thở :
- Ãt nhất cho đến ngà y hôm nay, ta vẫn còn chưa nghÄ© ra cách nà o chắc thắng cả.
- Vì váºy mà ngươi cho rằng y còn đáng sợ hÆ¡n cả Mặc NgÅ© Tinh.
Tiểu Tiên gáºt đầu, nói :
- Nhưng đáng sợ nhất, lại là kẻ thứ ba.
- Kẻ thứ ba nà y là ai?
- HÃ n Trinh!
Diệp Khải Nguyên ngơ ngác.
Tiểu Tiên há»i :
- Ngươi không ngỠlà y sao?
Diệp Khải Nguyên gượng cưá»i :
- Y Ä‘Ãch xác rất thâm trầm, rất cÆ¡ mưu, nhưng...
- Nhưng ngươi lại không tin nổi y còn đáng sợ hÆ¡n cả Mặc NgÅ© Tinh và Lữ Äịch.
Diệp Khải Nguyên thừa nháºn.
Tiểu Tiên nói :
- Ngươi cho rằng võ công của y quá kém.
Diệp Khải Nguyên cÅ©ng thừa nháºn.
- Nhưng ngươi không nắm chắc có thể đánh bại y?
- Ta...
- Ngươi không nắm chắc, tại vì ngươi vốn không biết võ công cá»§a y có phải là tháºt kém hÆ¡n ngươi không, trên thế gian nà y có lẽ không còn ngưá»i biết võ công tháºt sá»± cá»§a y như thế nà o?
- Ngươi cũng không biết?
- Ta cũng không biết.
Diệp Khải Nguyên trầm ngâm :
- Ngươi cho rằng y không tháºt trung thà nh vá»›i ngươi sao?
- Ta không dám chắc.
- Nhưng ngươi luôn lưu giữ y ở bên cạnh mình.
- Vì cho đến lúc nà y, ta vẫn còn chưa phát hiện ra y đã là m chuyện gì bất trung với ta, ta vốn không nắm được chút sai phạm nà o của y.
- Có lẽ y vốn rất trung thực đối với ngươi, có lẽ nghi tâm của ngươi đối với y sai rồi, tánh nghi ngỠcủa nữ nhân vốn khá lớn.
Tiểu Tiên nói :
- Nhưng nữ nhân lại có má»™t cảm giác rất tinh tế, dưá»ng như có con mắt thứ ba váºy, thưá»ng có thể nhìn thấy ra má»™t và i chuyện mà nam nhân không nhìn thấy.
Diệp Khải Nguyên há»i :
- Ngươi thấy được gì?
- Ta đã sá»›m cảm giác thấy, trong mấy trợ thá»§ thân tÃn nhất cá»§a ta, có má»™t kẻ gian ngoan, chỉ cần ta không cẩn tháºn má»™t chút, thì có thể chết trong tay y.
- Ngươi hoà i nghi kẻ đó là Hà n Trinh.
- Tại vì sá»± hiá»m nghi hắn lá»›n nhất, ta tháºm chà hoà i nghi y chÃnh là má»™t trong Tứ đại Thiên vương trong Ma giáo.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Nhưng ngươi lại không có chứng cứ.
Tiểu Tiên than thở :
- Một chút chứng cứ cũng không có.
- Vì váºy kẻ gian ngoan tháºt sá»± cÅ©ng rất có thể không phải là y, là ngưá»i khác.
Tiểu Tiên nói :
- Tại vì ta hoà n toà n không nắm chắc, vì váºy ta trước giá» không thể hạ thá»§ được y, y Ä‘Ãch xác đã giúp ta là m rất nhiá»u việc, rõ rà ng là má»™t bang thá»§ tốt, ta nếu trừ khá» y má»™t cách không minh bạch, không những ngưá»i khác nhìn thấy sẽ khinh chê, mà chÃnh ta cÅ©ng cảm thấy ân háºn.
Diệp Khải Nguyên cưá»i :
- Xem ra Bang chá»§ Kim Tiá»n bang không phải là chức vụ dá»… là m.
- ÄÃch xác không dá»….
- Váºy thì tại sao ngươi cứ nhất định muốn là m cái chuyện vừa tốn sức, vừa nguy hiểm nà y chứ.
Ãnh mắt Tiểu Tiên nhìn ra nÆ¡i xa xôi, rất lâu sau, má»›i từ từ nói :
- Tại vì ta là Thượng Quan Tiểu Tiên, là nữ nhi của Thượng Quan Kim Hồng.
Diệp Khải Nguyên há»i :
- Vì váºy ngươi đà nh chịu đợi cho kẻ gian ngoan đó hạ thá»§ ngươi trước sao?
Tiểu Tiên gáºt đầu, thở dà i nói :
- Ta đà nh phải đợi y xuất thủ trước.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Y vừa xuất thủ ra, rất có thể hủy diệt ngươi ngay.
Thượng Quan Tiểu Tiên thừa nháºn :
- Rất có thể.
- Vì váºy ngươi muốn an tâm ngá»§ má»™t đêm cÅ©ng không dá»….
Ãnh mắt cá»§a Tiểu Tiên từ xa thu vá» lại, nhìn chăm chú Diệp Khải Nguyên, cháºm rãi nói :
- Mấy năm nay, ta chỉ có thể an tâm ngủ được trong mấy đêm mà ngươi đi theo ta.
Diệp Khải Nguyên né tránh ánh mắt của nà ng ta, lạnh lùng nói :
- Äó là chuyện trước đây, lúc đó ta vẫn không biết ngươi là ngưá»i như thế nà o, bây giá»...
Tiểu Tiên nắm chặt tay Diệp Khải Nguyên, nói :
- Bây giỠcũng như thế, chỉ cần ngươi lưu lại bên cạnh ta, thì ta chẳng sợ chuyện gì cả.
- Ngươi không sợ ta...
- Ta không sợ ngươi, ta tin tưởng ngươi, cuá»™c Ä‘á»i ta, ngưá»i mà ta tháºt sá»± tin tưởng duy nhất chỉ có má»™t mình ngươi.
Giá»ng nói cá»§a Tiểu Tiên êm Ä‘á»m như gió xuân, nà ng ta nhá» nhẹ nói :
- Chỉ cần hai ta ở chung vá»›i nhau, thì cho dù có mưá»i Lữ Äịch, mưá»i Hà n Trinh hợp lại đối phó vá»›i ta, thì ta nắm chắc rằng có thể đánh bại chúng, chỉ cần bá»n ta ở chung vá»›i nhau, thì thiên hạ nà y là cá»§a bá»n ta.
Diệp Khải Nguyên không nói gì, mắt chà ng đã nhắm nghiá»n lại. Chà ng lại đã chìm và o giấc ngá»§.
Tiểu Tiên nhìn chăm chú Diệp Khải Nguyên, cÅ©ng không rõ thá»i gian trôi qua bao lâu, má»›i nhẹ nhà nh buông tay cá»§a Diệp Khải Nguyên xuống, nhẹ nhà ng Ä‘i ra ngoà i. Khi Tiểu Tiên nhìn Diệp Khải Nguyên, ánh mắt đầy tá»± tin, dưá»ng như tin rằng Diệp Khải Nguyên đã thuá»™c vá» mình, xem ra Tiểu Tiên tá»±a như đã nắm rất chắc.
* * * * *
Hà n Trinh cúi đầu, rÅ© tay, đứng thẳng ngưá»i ở trong sân, đã đợi rất lâu, vì Thượng Quan Tiểu Tiên muốn y đợi ở đó.
Tiểu Tiên cho dù có muốn y đợi trong lò lá»a, y cÅ©ng tuỵêt sẽ không di dá»i ná»a bước, sá»± phục tùng và trung thà nh cá»§a y, khiến ngưá»i khác không thể không cảm động.
Tiểu Tiên Ä‘ang Ä‘i xuống những báºc đá, nhìn y, ánh mắt không khá»i lá»™ ra vẻ mãn nguyện.
Vô luáºn là ngưá»i khó tánh như thế nà o, có má»™t bang thá»§ như thế, thì cÅ©ng phải vừa lòng mãn ý.
Tiểu Tiên nói :
- Những ngưá»i mà ta muốn ngươi tìm, ngươi đã tìm ra chưa?
Hà n Trinh gáºt đầu, đáp :
- Äã tìm đủ cả, Ä‘á»u Ä‘ang đứng đợi ở bên ngoà i.
- Kêu bá»n há» và o đây.
Hà n Trinh vá»— vá»— tay, từ bên ngoà i liá»n có mưá»i ngưá»i bước và o, trong đó có nam có nữ, có già có trẻ, có kẻ bán hà ng rong, có kẻ buôn vặt, có kẻ tam cô lục bà , cÅ©ng có hảo hán phố chợ, bá»n há» trang Ä‘iểm ăn mặc tuy bất đồng, kỳ thá»±c là đông má»™t loại ngưá»i.
Môn hạ cá»§a Kim Tiá»n bang, chỉ có má»™t loại ngưá»i tuyệt đối trung thà nh, tuyệt đối phục tùng.
Những lá»i mà Thượng Quan Tiểu Tiên nói, chÃnh là mệnh lệnh, lần nà y mệnh lệnh cá»§a nà ng ta rất là giản đơn :
- Äến thà nh Trưá»ng An, truyá»n bá tin Diệp Khải Nguyên chết, vô luáºn các ngưá»i dùng cách gì, chỉ cần chắc chắn phải khiến cho ngưá»i khác tin rằng Diệp Khải Nguyên đã chết, chỉ cần còn có má»™t ngưá»i cho rằng Diệp Khải Nguyên vẫn còn sống, thì các ngươi phải chết.
Mệnh lệnh cá»§a nà ng ta tuy ngắn gá»n, nhưng rất hữu hiệu. Nhìn những kẻ đó bá» Ä‘i, ánh mắt cá»§a Thượng Quan Tiểu Tiên không khá»i lá»™ vẻ mãn nguyện. Kêu những ngưá»i nà y Ä‘i truyá»n bá tin đồn, thì cÅ©ng dá»… dà ng như muốn ong máºt Ä‘i truyá»n bá phấn hoa váºy. Nà ng ta biết kế hoạch lần nà y cÅ©ng nhất định có hữu hiệu như thế.
|

21-09-2008, 08:01 PM
|
 |
Nháºp Môn Tu Luyện
|
|
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 67
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Cá»u Nguyệt Ưng Phi
Tác giả : Cổ Long
Thể lá»ai: Kiếm hiệp
Hồi 18 - Tương kiến háºn vãn
Diệp Khải Nguyên chết rồi!
Diệp Khải Nguyên chết như thế nà o?
Má»—i ngưá»i Ä‘á»u phải chết, Diệp Khải Nguyên cÅ©ng là ngưá»i.
Nhưng Diệp Khải Nguyên lại là má»™t ngưá»i không dá»… chết, nghe nói y đã được xem là Thiên hạ đệ nhất cao thá»§. Thiên hạ đệ nhất cao thá»§ cÅ©ng sẽ chết như thế thôi, những Thiên hạ đệ nhất cao thá»§ trước đây há không phải hoà n toà n đã chết sạch rồi sao?
....
Trong cao thá»§ mãi mãi vẫn có cao thá»§, má»™t ngưá»i nếu là đệ nhất cao thá»§, xem ra có lẽ còn chết nhanh hÆ¡n là ngưá»i khác.
Nhưng ta vẫn không thể nghĩ ra nổi ai có thể giết y.
Do hai ngưá»i giết y.
Hai ngưá»i nà o?
Má»™t ngưá»i là Lữ Äịch.
Lữ Äịch? Có phải là “Bạch Y kiếm khách†Lữ Äịch cá»§a Võ Äang không?
ChÃnh là y.
Võ công của y cao hơn Diệp Khải Nguyên à ?
Äiá»u nà y không chắc, Diệp Khải Nguyên nếu không phải là đã bị thương trước dưới tay ngưá»i khác, thì lần nà y chắc sẽ không chết.
Ai có thể là m thương tổn y chứ? Kẻ nà y là ai?
Là má»™t nữ nhân, nghe nói y thị vốn là nữ nhân mà Diệp Khải Nguyên yêu thÃch nhất.
Tại sao má»™t con ngưá»i thông minh như Diệp Khải Nguyên lại mắc mưu nữ nhân?
Tại vì anh hùng nan quá mỹ nhân quan.
Nữ nhân nà y là ai?
Y thị há» Äinh, tên là Äinh Linh Lâm.
* * * * *
Äinh Linh Lâm ngá»§ ở trên giưá»ng, trong phòng rất là u ám, nhưng trong lá»›p chăn lại rất là ấm áp. Nà ng đã ngá»§ rất lâu, nhưng vẫn không thấy nhúc nhÃch gì cả.
Äinh Linh Lâm cảm thấy rất mệt má»i, giống như vừa má»›i Ä‘i xong má»™t Ä‘oạn đưá»ng vừa dà i vừa khó Ä‘i, lại giống như vừa má»›i trải qua má»™t cÆ¡n má»™ng rất đáng sợ. Trong giấc má»™ng, nà ng dưá»ng như đã váºn hết sức lá»±c đâm Diệp Khải Nguyên má»™t Ä‘ao.
Äó đương nhiên chẳng qua chỉ là giấc má»™ng, Äinh Linh Lâm tất nhiên tuyệt sẽ không là m thương tổn Diệp Khải Nguyên, nà ng thà chịu chết, chứ sẽ không là m thương tổn Diệp Khải Nguyên.
Trong phòng có tiếng bước chân
“Hẳn là Diệp Khải Nguyên?â€
Äinh Linh Lâm tháºt rất mong muốn vừa mở mắt ra là có thể nhìn thấy Diệp Khải Nguyên, nhưng tiếc là ngưá»i mà nà ng nhìn thấy lại là Quách Äịnh.
Vẻ mặt Quách Äịnh xem ra cÅ©ng rất mệt má»i, tiá»u tụy, nhưng trong ánh mắt lại lá»™ vẻ vui sướng, nói :
- Ngươi tỉnh rồi....
Äinh Linh Lâm không đợi Quách Äịnh nói dứt câu, ngắt lá»i há»i :
- Äây là đâu? Ta sao lại đến đây? Diệp Khải Nguyên đâu?
Quách Äịnh nói :
- NÆ¡i đây là quán trá», ngươi đã trúng mê dược cá»§a Ngá»c Tiêu, ta cứu ngươi mang đến đây.
Ngá»c Tiêu đột nhiên xuất hiện bắt nà ng Ä‘i ngay trước mặt Diệp Khải Nguyên, những chuyện nà y Äinh Linh Lâm đương nhiên vẫn còn nhá»›. Sau đó lại xảy ra những chuyện gì? Quách Äịnh cứu nà ng như thế nà o? Nà ng hoà n toà n không rõ được.
Nhưng nà ng cÅ©ng không quan tâm. Äiá»u mà nà ng quan tâm chỉ là má»™t ngưá»i :
- Diệp Khải Nguyên đâu? Chà ng có ở đây không?
Quách Äịnh lắc đầu nói :
- Y không có ở đây, ta... ta vẫn không nhìn thấy y đâu cả.
Quách Äịnh không nói ra sá»± tháºt, vì sợ Äinh Linh Lâm không chịu nổi sá»± kÃch động nà y.
Nếu Äinh Linh Lâm biết chÃnh mình đâm trá»ng thương Diệp Khải Nguyên má»™t Ä‘ao, thì sẽ bi thương thống khổ biết bao. Quách Äịnh không muốn nghÄ© tá»›i chuyện nà y.
Äinh Linh Lâm sa sầm nét mặt nói :
- Ngươi vẫn chưa gặp Diệp Khải Nguyên à ? Có phải là vì ngươi vẫn chưa đi tìm chà ng?
Quách Äịnh đà nh phải thừa nháºn.
Äinh Linh Lâm cưá»i nhạt nói :
- Ngươi cứu ta đến đây, lại không đi báo cho Diệp Khải Nguyên, ngươi có ý gì chứ?
Quách Äịnh không cách gì trả lá»i, chÃnh Quách Äịnh cÅ©ng không hiểu rõ mình muốn gì nữa.
Quách Äịnh tá»±a hồ như là kẻ không quen biết, nhưng lại Ä‘i theo Diệp Khải Nguyên, mạo hiểm cứu Äinh Linh Lâm.
Vì sợ Ngá»c Tiêu tìm ra, Quách Äịnh má»›i mang Äinh Linh Lâm đến nÆ¡i nà y, để chăm sóc cho Äinh Linh Lâm. Quách Äịnh đã nán lại ba ngà y trong cái phòng ốc tối tăm như cái ổ chuá»™t nà y, đã chịu không biết bao nhiêu khổ sở, bao nhiêu uẩn khúc.
Má»™t nữ nhân đã hoà n toà n mất thần trÃ, tháºt không dá»… hầu hạ. Huống hồ Quách Äịnh vốn không có kinh nghiệm hầu hạ ngưá»i khác.
Ba ngà y nay, Quách Äịnh cÆ¡ hồ chưa há» nhắm mắt được chút nà o, đổi lại là nụ cưá»i nhạt và ná»—i hoà i nghi cá»§a Äinh Linh Lâm.
Nhưng Quách Äịnh thà bị nghi ngá» chá»› không muốn nói ra sá»± tháºt, không muốn Äinh Linh Lâm lại bị kÃch động.
Äinh Linh Lâm vẫn còn Ä‘ang nhìn trừng trừng Quách Äịnh, lạnh lùng nói :
- Ta há»i sao ngươi không trả lá»i?
Quách Äịnh vẫn không mở miệng.
Quách Äịnh không thể mở miệng, những Ä‘iá»u trong lòng ngay má»™t chữ cÅ©ng không thể nói ra.
Tay cá»§a Äinh Linh Lâm rá» rá» trong lá»›p chăn, thân thể nà ng vẫn còn mang y phục.
Vì váºy vẻ mặt nà ng đã dá»… chịu hÆ¡n chút Ãt, nà ng lại há»i :
- Ta đã nán lại ở đây bao lâu rồi?
- Dưá»ng như đã sắp ba ngà y rồi.
Äinh Linh Lâm cÆ¡ hồ nhảy dá»±ng lên :
- Ba ngà y, ta đã nán lại ở đây ba ngà y rồi sao? Ngươi cũng có mặt ở đây hay sao?
Quách Äịnh gáºt đầu.
Äinh Linh Lâm mắt cà ng mở to hÆ¡n, nói :
- Ta lẽ nà o ngủ suốt ba ngà y rồi!
Quách Äịnh nói :
- Äúng váºy!
Giá»ng nói cá»§a Quách Äịnh rất nhẹ, vì đó là lá»i nói dối.
Ba ngà y nay, Äinh Linh Lâm không phải ngá»§ suốt, nà ng đã là m rất nhiá»u chuyện, những chuyện khiến ngưá»i không tưởng tượng được, khóc cưá»i không nổi.
Những chuyện nà y chỉ có Quách Äịnh má»™t mình biết, và sẽ không bao giá» nói cho ngưá»i khác biết.
Äinh Linh Lâm mÃm chặt môi, do dá»± rất lâu, cuối cùng vẫn nhin không được há»i :
- Còn ngươi?
- Ta?
- Khi ta đang ngủ thì ngươi là m gì?
Quách Äịnh cưá»i gượng :
- Ta chẳng là m gì cả.
Äinh Linh Lâm phảng phất thở hắt ra, nhưng vẫn nghiêm mặt nói :
- Ta mong rằng ngươi không nói dối, vì ngươi nói dối thì sớm muộn ta cũng sẽ dò ra mà thôi.
Quách Äịnh đà nh chỉ lắng nghe.
Äinh Linh Lâm lại nói :
- Ngươi cứu ta, sau nà y ta sẽ báo đáp ngươi, nhưng ta nếu dò ra ngươi nói láo, thì ta sẽ lấy cái mạng của ngươi.
Nà ng tá»±a như chẳng thèm nhìn Quách Äịnh nữa, lạnh lùng nói :
- Lúc nà y ta chỉ muốn ngươi đi ra, hãy mau đi ra!
Quách Äịnh cÅ©ng chẳng nhìn Äinh Linh Lâm nữa.
Chà ng tự vấn lòng mình :
“Ta rốt cuá»™c Ä‘ang là m chuyện gì nhỉ? Ta sao lại phải chịu sá»± uẩn khúc nhục nhã như thế?â€
Quách Äịnh Ä‘i thẳng ra ngoà i, không quay đầu lại.
Nhìn thấy hình bóng gầy ốm mệt má»i cá»§a Quách Äịnh biến mất ở ngoà i cá»a, Äinh Linh Lâm lại không khá»i có hÆ¡i áy náy.
Nà ng vốn không ghét con ngưá»i nà y, cÅ©ng không phải không biết cảm tình cá»§a con ngưá»i nà y đối vá»›i nà ng. Nhưng nà ng đà nh phải giả như không biết, nà ng tuyệt không thể để cho tình cảm nà y phát triển hÆ¡n.
Vì trong lòng nà ng duy nhất chỉ có má»™t ngưá»i, Diệp Khải Nguyên.
Nà ng nhất định phải mau chóng tìm ra Diệp Khải Nguyên.
* * * * *
NÆ¡i đầu tiên phải tìm, tất nhiên chÃnh là quán trá» Hồng Tân.
Nhưng ngưá»i trong quán trá» Hồng Tân nhìn thấy nà ng, thì giống như nhìn thấy quá»·, vừa ghét vừa sợ.
Má»™t nữ nhân dùng dao đâm trá»ng thương tình nhân cá»§a chÃnh mình, vô luáºn Ä‘i đến đâu, Ä‘á»u không được hoan nghênh.
- Các vị có ai nhìn thấy Diệp công tỠđâu không?
- Không.
- Các vị cũng không biết Diệp công tỠđi đâu sao?
- Không biết! Chuyện cá»§a Diệp công tá», bá»n ta hoà n toà n không biết, ngươi sao không đến tiêu cục mà há»i thăm xem.
Vì thế Äinh Linh Lâm Ä‘i đến Hổ Phong tiêu cục.
Bá»n tiêu đầu ở Hổ Phong tiêu cục khi nghe thấy cái tên Äinh Linh Lâm nà y, thì có thái độ không khác gì bá»n ngưá»i hầu ở quán trá» Hồng Tân.
- Bá»n ta từ trước giá» không quan hệ Ä‘i lại vá»›i Diệp đại hiệp, nhưng nếu muốn há»i thăm tin tức cá»§a Diệp đại hiệp, có thể đến Bát Phương tiêu cục. Tổng tiêu đầu Thiết Äảm Trấn Bát Phương Äá»›i Cao Cang ở đó, nghe nói là kết giao sinh tá» vá»›i Diệp đại hiệp.
Äinh Linh Lâm trong lòng lấy là m kỳ quái. Nà ng có bao giá» nghe thấy Diệp Khải Nguyên có má»™t bằng hữu “kết giao sinh tá»â€ như thế đâu?
Nà ng muốn há»i lại, cÅ©ng không biết há»i sao. Nà ng tháºt sá»± rất không quen nhìn vẻ mặt cá»§a bá»n tiêu đầu nà y.
“Bất kể như thế nà o, dù sao chỉ cần tìm thấy Äá»›i Cao Cang, cÅ©ng có thể há»i ra được tung tÃch cá»§a Diệp Khải Nguyênâ€.
Nhưng nà ng vẫn không biết rằng nà ng đã mãi mãi không có cách gì há»i ra được từ miệng cá»§a Äá»›i Cao Cang.
* * * * *
Trong sân cá»§a Bát Phương tiêu cục Ä‘ang có mấy ngưá»i hầu Ä‘ang lau rá»a má»™t chiếc xe lá»›n mà u Ä‘en sẫm.
Má»™t trung niên thân thể cao lá»›n, vẻ mặt nặng ná», khoanh tay đứng ở trên thá»m đá nhìn, chÃnh là Phó tổng tiêu đầu ở đây, Thiết Chưởng Khai Bia Äá»— Äồng. Äinh Linh Lâm lao đến há»i :
- Các hạ có phải là Äá»›i Cao Cang - Tổng tiêu đầu không?
Lá»i cá»§a nà ng tuy không quá khách khÃ, vẻ mặt tuy hÆ¡i khó chịu, nhưng nà ng vẫn là má»™t thiếu nữ rất đẹp, hÆ¡n nữa còn rất trẻ.
Äá»— Äồng quan sát khắp ngưá»i Äinh Linh Lâm, miá»…n cưỡng cưá»i nói :
- Qúi tÃnh cô nương tìm y có chuyện gì?
- Ta há» Äinh, muốn tìm y há»i thăm má»™t chuyện.
Nghe đến chữ “Äinhâ€, Äá»— Äồng biến sắc nói :
- Ngươi há» Äinh? Hẳn là Äinh Linh Lâm?
Äinh Linh Lâm gáºt đầu :
- Y có ở đây hay không? Ta muốn gặp mặt y há»i mấy câu.
Äá»— Äồng sa sầm nét mặt, nhìn Äinh Linh Lâm đột nhiên cưá»i nhạt :
- Có phải ngươi muốn tìm Diệp Khải Nguyên hay không?
Mắt Äinh Linh Lâm sáng lên nói :
- Các hạ cũng biết Diệp Khải Nguyên sao? Y ở đây sao?
Äá»— Äồng lạnh lùng đáp :
- Không sai, y ở đây. Y cùng quay lại vá»›i Äá»›i tổng tiêu đầu, chÃnh là đi chiếc xe nà y quay vá».
Vẻ mặt y tuy bi thương phẫn ná»™, nhưng tiếc rằng Äinh Linh Lâm không nháºn ra chút nà o cả.
Chỉ cần nghĩ đến có thể tái kiến Diệp Khải Nguyên còn chuyện khác nà ng hoà n toà n không để ý đến.
- Bá»n hỠở đâu?
Äá»— Äồng cưá»i nhạt quay ngưá»i Ä‘i :
- Ngươi hãy đi theo ta!
Trong đại sảnh không khà rất u ám, giống như trong hầm má»™ váºy, tại vì đại sảnh lúc nà y đã trở thà nh má»™t hầm má»™.
Äinh Linh Lâm vừa bước và o, liá»n nhìn thấy hai cá»— quan tà i.
Hai cá»— quan tà i má»›i nguyên, vẫn còn chưa đóng Ä‘inh Ä‘áºy nắp lại.
Trong quan tà i có hai thi thể ngưá»i, những thi thể không đầu.
Äá»— Äồng lạnh lùng nói :
- Bá»n há» cùng ngồi xe Ä‘i, cÅ©ng cùng ngồi xe vá». Chẳng qua thây bá»n há» tuy trở vá», nhưng đầu không trở vá».
Äinh Linh Lâm vốn không nghe rõ những lá»i y nói, nhưng nà ng nháºn ra y phục cá»§a má»™t trong hai thi thể Ä‘ang mặc.
Kết giao sinh t�
Nghe nói Diệp Khải Nguyên và Äá»›i Cao Cang kết giao sinh tá», bá»n há» cùng ra Ä‘i, nay lại cùng nằm trong quan tà i.
Äinh Linh Lâm chỉ cảm thấy toà n bá»™ gian phòng quay vòng vòng, bá»n ngưá»i hầu ở quán trá» Hồng Tân và bá»n tiêu đầu ở Bát Phương tiêu cục cÅ©ng Ä‘ang quay vòng vòng ở quanh nà ng, trên vẻ mặt bá»n há» dưá»ng như Ä‘á»u Ä‘ang nở má»™t nụ cưá»i lạnh nhạt tà n khốc.
- Bá»n chúng đã sá»›m biết Diệp Khải Nguyên chết.
- Diệp Khải Nguyên lẽ nà o đã chết sao?
Äinh Linh Lâm muốn báºt khóc to lên, nhưng không thốt ra nổi má»™t tiếng.
* * * * *
Äại sảnh tối tăm ánh đèn u ám.
Khi Äinh Linh Lâm tỉnh lại, phát hiện ra mình vẫn còn nằm ở chá»— mà mình vừa ngã xuống.
Không có ai đến đỡ nà ng dáºy cÅ©ng không có ai đến an á»§i nà ng má»™t câu.
Äá»— Äồng vẫn còn đứng khoanh tay ở đó, lạnh lùng nhìn Äinh Linh Lâm, vẻ mặt y lá»™ vẻ căm ghét.
Äinh Linh Lâm miá»…n cưỡng đứng dáºy, cắn răng nói :
- Diệp Khải Nguyên... Diệp Khải Nguyên đã chết dưới tay ai váºy?
Äá»— Äồng lạnh lùng đáp :
- Ta không biết!
- Ta là m sao mà biết được đây?
- Ngươi phải biết.
Äinh Linh Lâm nói lá»›n :
- Ngươi nói như váºy là ý gì, tóm lại là ai đã giết Diệp Khải Nguyên?
Äá»— Äồng cÅ©ng cắn răng, từ kẽ răng rÃt lên hai chữ :
- ChÃnh ngươi!
Hai chữ nà y giống như cú chùy sắt đánh và o Äinh Linh Lâm, khiến nà ng không đứng vững nổi nữa :
- ChÃnh ta....
Äá»— Äồng lạnh lùng nói :
- Nếu không phải là ngươi trước nhất má»™t Ä‘ao đâm trá»ng thương Diệp Khải Nguyên thì là m sao y có thể bại dưới tay Lữ Äịch được? Äá»›i tổng tiêu đầu nếu không phải vì muốn mang y Ä‘i trị thương tÃch, thì là m sao lại có thể chết ở trên xe cùng y chứ?
Trái tim cá»§a Äinh Linh Lâm đã vỡ nát, toà n thân tá»±a như cÅ©ng vỡ nát ra.
Nà ng lại nghÄ© đến cÆ¡n ác má»™ng, lại nghÄ© tá»›i khi Ngá»c Tiêu nhìn trừng nà ng, má»™t đôi mắt đầy sá»± tà ác.
“Hãy mau dùng cây Ä‘ao nà y Ä‘i giết Diệp Khải Nguyên..â€
Lẽ nà o đó không phải là má»™ng? Lẽ nà o nà ng tháºt sá»± đã gây ra chuyện đáng sợ như thế?
Äinh Linh Lâm không tin, chết cÅ©ng không tin.
Nà ng lao đến, má»™t tay nắm lấy vạt áo Äá»— Äồng, rÃt lên :
- Ngươi nói láo!
Äá»— Äồng lạnh lùng nói :
- Ta có nói láo hay không, chÃnh ngươi phải biết chứ!
Äinh Linh Lâm hét lên :
- Ta biết ngươi đang nói láo, ngươi nói thêm một chữ nữa là ta giết ngươi ngay.
Äá»— Äồng cưá»i nhạt, đột nhiên xuất thá»§, chém xéo và o vai cá»§a Äinh Linh Lâm.
Y không ngá» rằng võ công cá»§a Äinh Linh Lâm cao hÆ¡n rất nhiá»u so vá»›i trong trà tưởng tượng cá»§a y.
Thiết chưởng cá»§a y cắt ra, Äinh Linh Lâm đã đột ngá»™t quay ngưá»i, má»™t cú khuá»·u tay đánh và o hông cá»§a y.
Äá»— Äồng láºp tức bị đánh văng và o tưá»ng, Ä‘au đớn cong gáºp ngưá»i lại.
Äinh Linh Lâm đã lại xông tá»›i, má»™t tay túm lấy y, rÃt lên :
- Ngươi nói ngay! Có phải là ngươi nói láo hay không?
Äá»— Äồng tái xanh cả mặt, mồ hôi vã ra lạnh toát, thở hổn hển liên tục. Äá»™t nhiên cưá»i lạnh nói :
- ÄÆ°á»£c! Ngươi giết ta Ä‘i. Ngay Diệp Khải Nguyên ngươi cÅ©ng có thể giết, thì có ai mà ngươi không thể giết. Ngươi có giết ta Ä‘i chăng nữa, ta vẫn chỉ có mấy lá»i đó thôi.
Äinh Linh Lâm đột nhiên buông tay, toà n thân run lên, run lên giống như chiếc chuông đồng rung trong gió mạnh váºy.
Khắp nÆ¡i trong đại sảnh mÆ¡ hồ như có trăm ngà n đôi mắt Ä‘ang nhìn nà ng, trong má»—i đôi mắt như trà n đầy sá»± căm ghét và háºn thù.
- Ta vốn phải giết ngươi báo thù cho Äá»›i tổng tiêu đầu và Diệp Khải Nguyên, nhưng hạng nữ nhân như ngươi, không đáng cho bá»n ta giết, ngươi Ä‘i Ä‘i.. ngươi Ä‘i Ä‘i...
- Ta đã giết Diệp Khải Nguyên. Ta tháºt đã gây ra chuyện đáng sợ như thế sao?
Äinh Linh Lâm úp mặt và o tay bá» chạy như kẻ Ä‘iên, lao ra khá»i tiêu cục, phóng lên phố....
Phố phưá»ng như Ä‘ang xoay vòng, trá»i đất cÅ©ng như Ä‘ang xoay vòng.
Nà ng ngã gục xuống, gục xuống đất.
Bùn đất lầy lá»™i dÆ¡ bẩn trên mặt đưá»ng lạnh buốt, nhưng nà ng không để ý đến.
Ngưá»i trên phố Ä‘á»u nhìn nà ng, dưá»ng như Ä‘á»u biết nà ng là nữ nhân hung thá»§ giết ngưá»i váºy.
Nà ng cÅ©ng không để ý, nà ng mong muốn mình có thể biến thà nh bùn đất, để cho ngưá»i ta giẫm đạp lên. Nà ng mong muốn mình có thể biến thà nh cát bụi, để cho cÆ¡n gió lạnh thấu xương tá»§y nà y thổi tung tứ tán, hòa lẫn và o trong bùn đất.
Nhưng lúc nà y có má»™t đôi tay dá»±ng nà ng dáºy, má»™t đôi tay mạnh mẽ rắn chắc, má»™t vẻ mặt trà n đầy bi thương và sá»± đồng cảm.
Nà ng vẫn không rÆ¡i nước mắt, nà ng đã không thể khóc nổi nữa. Nà ng nhìn thấy khuôn mặt nà y, những giá»t lệ cá»§a nà ng má»›i tuôn trà o như má»™t dòng suối.
Quách Äịnh đỡ nà ng đứng dáºy, nà ng đã báºt khóc ngã và o lòng chà ng.
Chà ng để yên cho nà ng khóc, chà ng muốn là m dịu nỗi bi thương cho nà ng.
Khi nà ng đã khóc nhiá»u rồi, nà ng má»›i phát hiện ra mình đã quay trở lại căn phòng tối tăm ổ chuá»™t đó.
Quách Äịnh ngồi dưới ánh đèn u ám nhìn nà ng. Chà ng cÅ©ng không nói những lá»i an á»§i gì vá»›i nà ng, nhưng ánh mắt chà ng đã là má»™t sá»± an á»§i vô biên.
Äinh Linh Lâm cuối cùng ngồi dáºy, nhìn đỠđẫn và o ánh đèn tù mù. Không biết thá»i gian trôi qua bao lâu, má»›i lỠđỠnói :
- Ta đã giết chà ng... Ta đã giết chà ng...
Quách Äịnh nói :
- Không phải nà ng.
Giá»ng nói cá»§a Quách Äịnh vừa nhẹ nhà ng vừa kiên quyết :
- Chuyện nà y vốn không thể trách nà ng được.
- Chuyện nà y ngươi biết à ?
- ChÃnh ta và Diệp Khải Nguyên đã cứu nà ng.
Äinh Linh Lâm lại há»i :
- Khi ta đâm Diệp Khải Nguyên đao đó, ngươi cũng đang ở bên cạnh à ?
- Tại vì ta ở bên cạnh nhìn thấy vì váºy ta má»›i biết chuyện đó không thể trách nà ng. Tại vì nà ng lúc đó đã không còn là chÃnh nà ng nữa.
Äinh Linh Lâm rÅ© đầu xuống, nhìn và o bà n tay cá»§a mình. Bất kể như thế nà o, Ä‘ao cÅ©ng đã nằm trong đôi tay nà y, đây là sá»± tháºt. Nà ng tá»± biết ná»—i già y vò và thống khổ trong lòng mình là mãi mãi không cách gì giải thoát được. Vô luáºn ai, vô luáºn dùng lá»i gì để an á»§i nà ng cÅ©ng vô Ãch thôi.
Quách Äịnh cháºm rãi nói tiếp :
- Nà ng nếu muốn báo thù cho Diệp Khải Nguyên, thì nà ng đừng nên tá»± dằn vặt mình nữa. Ngưá»i mà bá»n ta nên Ä‘i tìm là Ngá»c Tiêu, là Lữ Äịch.
Äinh Linh Lâm há»i :
- Bá»n ta?
Quách Äịnh gáºt đầu :
- Bá»n ta, ta và nà ng.
Äinh Linh Lâm nói :
- Nhưng chuyện nà y hoà n toà n đâu có quan hệ gì với ngươi?
- Sao lại không có quan hệ chứ, nà ng là bằng hữu cá»§a ta, Diệp Khải Nguyên cÅ©ng là bằng hữu cá»§a ta. Chuyện cá»§a các ngưá»i cÅ©ng là chuyện cá»§a ta.
Äinh Linh Lâm ngẩng đầu lên nhìn chăm chú Quách Äịnh, rất lâu sau má»›i từ từ nói :
- Ngươi mãi mãi vẫn không chịu Ä‘em chuyện nà y ra kể cho ta, thà chịu đựng ná»—i nhục chá»› không chịu để kể cho ta. Äó chẳng qua là vì sợ ta thương tâm....
Quách Äịnh lúng túng :
- Ta...
Äinh Linh Lâm không để cho Quách Äịnh nói tiếp, già nh nói :
- Bây giá» ngươi muốn Ä‘i báo thù cho Diệp Khải Nguyên chỉ vì ngươi biết ta tuyệt không phải là đối thá»§ cá»§a Ngá»c Tiêu và Lữ Äịch.
Quách Äịnh cÅ©ng cúi đầu xuống, nhìn và o đôi tay cá»§a mình. Vì chà ng không dám tiếp xúc vá»›i ánh mắt cá»§a nà ng.
Mắt cá»§a Äinh Linh Lâm lúc nà y đã hoà n khô ráo, nà ng nói :
- à của ngươi, ta đã hoà n toà n hiểu rõ. Bây giỠta muốn ngươi hiểu rõ hơn ý của ta.
Quách Äịnh lắng nghe.
Äinh Linh Lâm nói :
- Äây là chuyện cá»§a ta, ta không muốn ngươi xen và o. Ngá»c Tiêu, Lữ Äịch vô luáºn là ngưá»i đáng sợ như thế nà o, ta cÅ©ng Ä‘á»u có cách đối phó vá»›i bá»n chúng, cÅ©ng khá»i cần ngươi phải lo lắng.
Quách Äịnh nhịn không được há»i :
- Nà ng có cách gì?
Äinh Linh Lâm siết chặt tay lại nói :
- Ta là nữ nhân, nữ nhân đối phó với nam nhân tất có cách.
Giá»ng nói cá»§a nà ng trở nên lạnh lùng, cương quyết. Nà ng vốn là má»™t thiếu nữ ngây thÆ¡, trong sáng. Nhưng nay tá»±a như đã đột ngá»™t trở thà nh má»™t con ngưá»i khác.
Quách Äịnh chợt cảm thấy nặng ná» trong lòng.
Chà ng đột nhiên cảm thấy có má»™t ná»—i sợ hãi không diá»…n tả được, chà ng đã cảm thấy Äinh Linh Lâm nhất định sẽ gây ra những chuyện rất đáng sợ. Chà ng muốn ngăn chặn, nhưng không biết nên ngăn chặn thế nà o.
Äinh Linh Lâm đứng báºt dáºy, từ từ Ä‘i đến trước cá»a sổ, nhìn mà n đêm bên ngoà i cá»a sổ.
Äêm vẫn còn chưa khuya. Nà ng đột nhiên quay đầu lại há»i :
- Trên ngưá»i ngươi có bạc không?
- Có!
Äinh Linh Lâm lại há»i :
- Có bao nhiêu?
- Không nhiá»u.
Äinh Linh Lâm vuốt tóc, nói :
- Lúc nà y vẫn còn chưa tối lắm, ta muốn lên phố mua má»™t Ãt đồ. Ä‚n cÆ¡m xong, ngươi theo ta Ä‘i được chứ?
* * * * *
Tá»u lầu quả nhiên vẫn còn chưa đóng cá»a, Äinh Linh Lâm kêu bảy tám món ăn, nà ng ăn rất cháºm chạp lại còn uống thêm rượu.
Sau đó nà ng nhà n tản Ä‘i trên má»™t phố náo nhiệt nhất thà nh Trưá»ng An, mua má»™t Ãt phấn son phấn hoa, mua và i bá»™ đồ mà u sắc rất là tươi tắn. Còn mua thêm Ãt món trang sức giá tiá»n không mắc nhưng rất đẹp.
Những món nà y vốn là những thứ mà các thiếu nữ thÃch nhất, nhất là những thiếu nữ tuổi tác như nà ng.
Chuyện nà y vốn rất là bình thưá»ng.
Nhưng vá»›i hoà n cảnh cá»§a Äinh Linh Lâm, lại vẫn còn có tâm trạng là m những chuyện nà y thì rất không bình thưá»ng.
Nà ng rõ rà ng đang rất lặng lẽ.
Chỉ có má»™t ngưá»i đã hạ quyết tâm rất lá»›n má»›i đột nhiên trở nên lặng lẽ như váºy.
Váºy thì nà ng hạ quyết tâm gì thế?
Những suy nghÄ© như váºy trong lòng Quách Äịnh rất nhiá»u, nhưng chà ng chỉ yên lặng Ä‘i theo Äinh Linh Lâm, không nói má»™t lá»i gì cả.
Vô luáºn nà ng đã hạ quyết tâm muốn là m chuyện gì thì tóm lại nà ng vẫn còn chưa gây ra.
Äi Ä‘i lại lại, đột nhiên Ä‘i tá»›i Bát Phương tiêu cục.
Bao lá»›n bao nhá» trong tay Äinh Linh Lâm Ä‘á»u giao hết cho Quách Äịnh, còn nà ng ung dung Ä‘i và o.
Bá»n tiêu đầu ở cá»a ngạc nhiên nhìn Äinh Linh Lâm, nhưng không có ai đến chặn nà ng cả.
Tại vì bá»n há» Ä‘á»u đã phát hiện ra thiếu nữ nà y tá»±a như đã đột ngá»™t thay đổi, thay đổi rất nhanh, thay đổi rất đáng sợ.
Má»™t thiếu nữ vừa rồi bi thảm như thế, kÃch động như thế đột nhiên trở nên lặng lẽ như váºy. Äây rõ rà ng là chuyện khó thể tưởng nổi.
Tháºm chà Äá»— Äồng khi nhìn thấy Äinh Linh Lâm cÅ©ng tá» ra kinh ngạc :
- Ngươi đến đây là m gì?
Äinh Linh Lâm nói :
- Ta muốn xin ngươi Ä‘i truyá»n bá cho Ngá»c Tiêu và Lữ Äịch, bá»n há» nếu muốn tìm Thượng Quan Tiểu Tiên, nếu muốn có được bà kÃp và o bảo tà ng đó thì bảo bá»n há» và o giữa trưa ngà y mai đợi ta ở quán trá» Hồng Tân.
Äá»— Äồng há»i :
- Ta... ta là m sao có thể tìm được h�
- Hãy nghÄ© cách Ä‘i tìm. Nếu tìm không ra, thì tốt nhất ngươi hay tá»± Ä‘áºp đầu mình mà chết Ä‘i.
Giá»ng nói cá»§a nà ng cÅ©ng rất là bình tÄ©nh, tháºm chà miệng còn Ä‘ang mỉm cưá»i.
Nhưng nụ cưá»i nà y còn đáng sợ hÆ¡n má»i vẻ biểu lá»™ nà o khác. Äá»— Äồng không dám nói má»™t lá»i nà o cả.
Äinh Linh Lâm đã ung dung Ä‘i ra, lại còn tìm đến má»™t tiệm mì nhá», ăn má»™t bát mì, uống thêm chút rượu.
Nà ng mỉm cưá»i thốt :
- Khẩu vị hôm nay của ta rất tốt.
Nhìn nụ cưá»i cá»§a Äinh Linh Lâm, Quách Äịnh không nói nổi má»™t lá»i nà o cả.
Lúc nà y đêm đã rất khuya, bá»n há» yên ổn trải qua má»™t đêm đông lạnh lẽo, cháºm rãi quay vá» quán trá» nhá», quay vá» cái căn phòng ổ chuá»™t tối tăm đó.
Äinh Linh Lâm nói :
- Ta muốn đi ngủ.
Quách Äịnh lặng lẽ gáºt đầu, chuẩn bị Ä‘i ra.
Äinh Linh Lâm đột nhiên cưá»i nói :
- Ngươi khá»i cần ra ngoà i, chiếc giưá»ng nà y đủ cho hai bá»n ta ngá»§ chung.
Quách Äịnh ngÆ¡ ngác.
Äinh Linh Lâm đã kéo tấm chăn ra :
- Ngươi và o bên trong ngá»§, ta thÃch ngá»§ bên ngoà i.
Giá»ng nói cá»§a nà ng vẫn rất là bình tÄ©nh, nhưng lại giống mẫu thân kêu hà i tá» lên giưá»ng ngá»§ váºy.
Quách Äịnh hoà n toà n không cách gì cá»± tuyệt, đà nh phải đỠngưá»i nhắm mắt ngá»§. Thân hình dưá»ng như ép sát và o tưá»ng.
Äinh Linh Lâm cÅ©ng nhắt mắt lại ngá»§, nà ng mỉm cưá»i nói :
- Äêm nay có lẽ ta cÅ©ng sẽ gặp ác má»™ng, ngươi đừng vì ta là m cho sợ hãi mà nhảy khá»i giưá»ng đấy!
Quách Äịnh gáºt đầu.
Ngoà i trừ gáºt đầu ra, chà ng không còn dám có má»™t cỠđộng nà o khác.
Äinh Linh Lâm đột nhiên thở dà i tháºt nhẹ, lẩm bẩm nói :
- Ngươi có biết không, ta xưa nay chưa bao giá» cùng má»™t nam nhân khác ngá»§ chúng má»™t giưá»ng cả, ta vốn cho rằng cuá»™c Ä‘á»i ta sẽ không ngá»§ chung giưá»ng vá»›i má»™t nam nhân nà o nữa cả.
Giá»ng nà ng cà ng nói cà ng thấp, má»™t lúc sau, dưá»ng như đã tháºt sá»± ngá»§ say.
Äêm rất yên tÄ©nh. HÆ¡i thở cá»§a nà ng rất nhẹ, nhẹ như gió xuân váºy.
Quách Äịnh cÅ©ng đã rất mệt má»i, cÅ©ng muốn ngá»§ má»™t chút. Nhưng là m sao chà ng có thể ngá»§ được chứ?
Trái tim cá»§a chà ng xưa nay chưa bao giá» Ä‘áºp loạn như thế nà y cả, chà ng nghÄ© đến rất nhiá»u chuyện. Những chuyện chà ng phải nghÄ© tá»›i và cả những chuyện chà ng không cần phải nghÄ© tá»›i.
Chà ng có nằm má»™ng cÅ©ng không thể tưởng tượng được là mình sẽ cùng nằm chung má»™t giưá»ng vá»›i Äinh Linh Lâm. Có nằm má»™ng cÅ©ng không thể tưởng nổi là khi chà ng cùng nằm chung vá»›i má»™t thiếu nữ, lại giống như hoà n cảnh bây giá».
Chà ng là một nam nhân, một nam nhân huyết khà phương cang. Chà ng cũng đã trải qua nữ nhân, vỠphương diện nà y, chà ng không như vẻ nghiêm túc biểu hiện ở bên ngoà i.
Lúc nà y nằm ngá»§ ở bên cạnh chà ng, chÃnh lại là hạng nữ nhân mà cả Ä‘á»i chà ng má»™ng tưởng cÅ©ng không thể có được. Từ ánh mắt đầu tiên thấy Äinh Linh Lâm, chà ng đối vá»›i nà ng đã nảy sinh má»™t loại tình cảm mà ngay chÃnh chà ng cÅ©ng không thể giải thÃch được.
Nhưng bây giỠchà ng hoà n toà n đã không có tâm trạng đó, trong lòng chà ng chỉ có nỗi sợ hãi và bi thương.
Chà ng đã biết Äinh Linh Lâm hạ quyết tâm muốn là m chuyện gì rồi. Chỉ có nữ nhân đã quyết tâm muốn chết má»›i có sá»± thay đổi đáng sợ như váºy.
Chà ng cÅ©ng đã hạ quyết tâm, chà ng tuyệt không thể để cho Äinh Linh Lâm chết. Chỉ cần để cho nữ nhân nà y sống, chà ng không tiếc là m bất cứ chuyện gì.
Äêm cà ng khuya, gió lạnh bên ngoà i rÃt lên, chà ng đột nhiên phát giác ra Äinh Linh Lâm thân thể đã bắt đầu run lên, run liên tục, rá»n rÄ© liên tục khóc thầm liên tục.
Ãnh sao từ bên ngoà i cá»a sổ chiếu và o, rá»i trên khuôn mặt Äinh Linh Lâm, trên mặt nà ng đã đẫm ướt đầy lệ.
Lòng chà ng tá»±a như Ä‘ang bị dao cắt váºy, cÆ¡ hồ không nhịn được muốn quay ngưá»i lại ôm chặt lấy nà ng, nói vá»›i nà ng rằng cuá»™c Ä‘á»i còn có rất nhiá»u chuyện đáng quà trá»ng khác. Vô luáºn là vết thương sâu nặng như thế nà o, Ä‘á»u sẽ từ từ bình phục.
Nhưng chà ng không dám là m như váºy, cÅ©ng không thể là m như thế. Chà ng đà nh rÆ¡i lệ theo nà ng, cho đến lúc lệ đã sắp khô Ä‘i rồi, chà ng má»›i thiếp Ä‘i và o giấc ngá»§ mông lung.
Sau đó thân thể chà ng cũng đột nhiên run lên, run liên tục không ngừng.
Lúc nà y nếu chà ng mở mắt ra, thì sẽ phát hiện ra Äinh Linh Lâm Ä‘ang nhìn chăm chú chà ng.
Ãnh mắt cÅ©ng trà n đầy bi thương, đồng cảm, luyến tiếc và cảm kÃch.
Má»™t sá»± cảm kÃch mãi mãi không cách gì dùng ngôn ngữ để biểu đạt, cÅ©ng mãi mãi không cách gì báo đáp.
* * * * *
Khi Quách Äịnh tỉnh dáºy, thì trá»i đã sáng.
Äinh Linh Lâm đã mặc bá»™ đồ vừa mua tối hôm qua, Ä‘ang ngồi chải tóc trước cá»a sổ.
Äá»™ng tác cá»§a nà ng tao nhã ưu mỹ, khuôn mặt nà ng dưới ánh dương quang cá»a sổ rõ là rá»±c rỡ tươi đẹp vô cùng.
Ngay trong căn phòng cháºt hẹp tối tăm nà y, cÅ©ng tá»±a như đã vì có nà ng mà trở nên có sinh khà hÆ¡n, sáng sá»§a hÆ¡n.
Quách Äịnh nhìn ngẩn cả ngưá»i ra.
Giả như đây chÃnh là nhà cá»§a chà ng, giả như đây chÃnh là thê tá» cá»§a chà ng. Chà ng vừa tỉnh giấc nhìn thấy vợ cá»§a chà ng Ä‘ang ngồi chải tóc trang Ä‘iểm bên cá»a sổ.
Như váºy trên thế gian nà y còn có hạnh phúc nà o so được vá»›i hạnh phúc nà y?
Tim chà ng lại thấy nhói đau.
Chà ng không muốn suy nghĩ hơn thêm, cũng không dám nghĩ hơn nữa.
Chà ng biết thá»i khắc huy hoà ng, sáng lạn mỹ lệ nà y chẳng qua chỉ là dầu hiệu báo trước cái chết mà thôi.
Bản thân cái chết có lúc vốn cũng rất đẹp.
Äinh Linh Lâm đột nhiên há»i :
- Ngươi tỉnh rồi à ?
Quách Äịnh gáºt đầu, ngồi dáºy, miá»…n cưỡng cưá»i nói :
- Ta ngá»§ chắc giống như ngưá»i chết?
Äinh Linh Lâm dịu dà ng đáp :
- Ngươi nên ngá»§ má»™t giấc tháºt say, ta biết ngươi đã mấy ngà y không ngá»§ rồi.
Quách Äịnh há»i :
- Bây giỠlà lúc nà o rồi?
- Dưá»ng như là sắp chÃnh ngá».
Trong lòng Quách Äịnh chợt cảm thấy nặng ná».
ChÃnh ngá».
“Bảo bá»n há» chÃnh ngá» ngà y mai ở quán trá» Hồng Tân đợi taâ€.
ChÃnh ngá» vốn là thá»i Ä‘iểm quang minh nhất trong má»™t ngà y, nhưng lúc nà y đối vá»›i bá»n há» mà nói là thá»i khác cá»§a cái chết.
Äinh Linh Lâm đột nhiên đứng báºt dáºy, quay mặt vá» phÃa Quách Äịnh mỉm cưá»i nói :
- Ngươi xem ta trang điểm có đẹp hay không?
Nà ng quả rất đẹp.
Nà ng xem ra từ trước đến nay chưa bao giỠmỹ lệ như lúc nà y, tại vì nà ng xưa nay chưa bao giỠtrang điểm như thế nà y cả.
Nà ng giống một con chim công lần đầu mở bung ra chiếc đuôi đẹp đẽ của mình.
Äây có lẽ tại vì nà ng cho đến lúc nà y má»›i trở thà nh má»™t nữ nhân thà nh thá»±c.
Vẻ đẹp rá»±c rỡ nà y lại cà ng khiến cho Quách Äịnh thêm Ä‘au khổ.
Chà ng đột nhiên nghÄ© tá»›i khi mất Ä‘i, lúc nháºp huyệt cÅ©ng chÃnh là lúc trang Ä‘iểm mỹ lệ nhất trong suốt cuá»™c Ä‘á»i.
Tim chà ng như rỉ máu.
Äinh Linh Lâm nhìn trừng trừng Quách Äịnh, há»i :
- Tại sao ngươi không nói gì cả? Ngươi đang nghĩ gì thế?
Quách Äịnh không trả lá»i, chỉ nhìn sững sá» Ä‘i, đột nhiên há»i :
- Nà ng muốn Ä‘i tháºt sao?
Äinh Linh Lâm ấp úng nói :
- Ta... ta chẳng qua phải đi mà thôi.
- Äi gặp Ngá»c Tiêu và Lữ Äịch?
Äinh Linh Lâm gáºt đầu nói :
- Ngươi biết không, ta sá»›m muá»™n cÅ©ng phải gặp bá»n chúng.
Quách Äịnh nói :
- Ta cÅ©ng sá»›m muá»™n phải gặp bá»n chúng.
- Ngươi muốn đi theo ta à ?
- Ngươi không chịu mà !
Äinh Linh Lâm tươi cưá»i nói :
- Ta sao không chịu chứ, có ngươi đi theo ta thì quá tốt!
Quách Äịnh lại ngÆ¡ ngác.
Chà ng vốn không ngá» Äinh Linh Lâm sẽ để cho chà ng Ä‘i.
“Äây là chuyện cá»§a ta, ta không muốn ngươi xen và oâ€.
Äinh Linh Lâm mỉm cưá»i nói :
- Ngươi nếu muốn Ä‘i thì hãy mau chóng dáºy, trước hết hãy rá»a mặt, nước rá»a mặt ta đã chuẩn bị sẵn cho ngươi rồi.
Góc phòng quả nhiên có đặt một thau nước.
Quách Äịnh nhảy xuống giưá»ng, ánh mắt sáng lên vì hưng phấn, cảm thấy toà n thân trà n đầy sức mạnh.
Chà ng biết Ngá»c Tiêu và Lữ Äịch Ä‘á»u là những đối thá»§ rất đáng sợ.
Nhưng chà ng không quan tâm.
Tráºn chiến nà y dù thắng hay bại chà ng Ä‘á»u không quan tâm đến.
Chuyện trá»ng yếu duy nhất là lúc nà y Äinh Linh Lâm đã không phải má»™t mình Ä‘i tìm cái chết nữa. Chà ng đột nhiên cảm thấy tráºn chiến nà y không phải là không có hy vá»ng, toà n thân chà ng trà n đầy niá»m tin và sức mạnh.
Chà ng cúi ngưá»i xuống, dùng hai bà n tay vốc nước lên.
Nước mát lạnh khiến chà ng thêm tỉnh táo, phấn chấn.
Äinh Linh Lâm đã bước đến phÃa sau lưng Quách Äịnh nói :
- Ngươi cÅ©ng không cần phải quá vá»™i vã, dù sao bá»n chúng nhất định cÅ©ng phải đợi.
Quách Äịnh cưá»i nói :
- Không sai. Äể bá»n chúng đợi lâu lâu cÅ©ng tốt. Ta...
Câu nói nà y chà ng nói chưa dứt, thì đột nhiên cảm thấy có má»™t váºt gì Ä‘áºp và o huyệt đạo ở hông cá»§a mình.
Chà ng láºp tức té ngã xuống đất.
Chà ng nghe Äinh Linh Lâm nhá» nhẹ nói :
- Ta không thể không là m như thế, không thể để cho ngươi đi chết vì ta. Ngươi hãy tha thứ cho ta...
Quách Äịnh tuy nghe được lá»i Äinh Linh Lâm nói, nhưng không thể cỠđộng được cÅ©ng không thể mở miệng.
Äinh Linh Lâm đỡ Quách Äịnh dáºy, đặt lên giưá»ng, để chà ng nằm xuống, rồi đứng ở đầu giưá»ng nhìn chà ng.
Trong ánh mắt nà ng trà n đầy sá»± luyến tiếc, cảm kÃch và bi thương :
- Tâm ý mà ngươi đối vá»›i ta, ta đã hoà n toà n hiểu rõ. Ngươi là ngưá»i như thế nà o, ta cùng hoà n toà n hiểu rõ. Chỉ tiếc là ... chỉ tiếc là bá»n ta đã gặp nhau quá muá»™n.
|

21-09-2008, 08:02 PM
|
 |
Nháºp Môn Tu Luyện
|
|
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 67
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Cá»u Nguyệt Ưng Phi
Tác giả : Cổ Long
Thể lá»ai: Kiếm hiệp
Hồi 19 - Cam vi tình tá»
Chỉ tiếc là bá»n ta gặp nhau quá muá»™n!
Äây chÃnh là câu nói cuối cùng mà Äinh Linh Lâm nói vá»›i Quách Äịnh, cÅ©ng là câu nói duy nhất mà nà ng có thể nói.
Từ cổ chà kim, đã không biết bao nhiêu ngưá»i đã nói câu nà y, cÅ©ng không biết có bao nhiêu ngưá»i đã nghe câu nà y.
Nhưng trừ phi tự mình phải nói, tự mình phải nghe qua, thì tuyệt đối không cách gì tưởng tượng ra được bao nhiêu là chua xót, bao nhiêu là đau khổ hà m chứa trong câu nói đó.
Nhìn Äinh Linh Lâm Ä‘i thẳng ra ngoà i đầu không quay lại, Quách Äịnh cảm thấy má»™t cảm giác tá»±a như toà n bá»™ con ngưá»i chà ng trở nên trống không, phiêu nháºp và o má»™t nÆ¡i âm u lạnh lẽo ẩm ướt, rồi trầm nháºp và o trong thâm uyên thăm thắm muôn kiếp không quay vá».
Ãnh dương hiếm hoi trong mùa đông khắc nghiệt vừa từ phương Äông nhoi lên, chiếu và o trong căn phòng ổ chuá»™t tăm tối nà y.
Nhưng đối vá»›i Quách Äịnh mà nói, trong phòng chỉ còn lại sá»± hắc ám và lạnh lẽo vô cùng.
Chà ng biết rằng trong cuá»™c Ä‘á»i mình, sẽ mãi mãi không còn có ánh thái dương và sá»± ấm áp, bởi vì lần Ä‘i nà y cá»§a Äinh Linh Lâm, nhất định sẽ mãi mãi không bao giá» quay vá». Chà ng biết rằng mình mãi mãi sẽ không còn gặp lại nà ng nữa.
Nữ nhân phải đối phó vá»›i nam nhân, rõ rà ng có rất nhiá»u cách, nhưng ngưá»i mà nà ng phải đối phó, lại tháºt sá»± quá nguy hiểm, quá đáng sợ.
Huống hồ, cứ xem nà ng tháºt có thể đối phó vá»›i bá»n chúng, thì bản thân nà ng cÅ©ng chắc chắn sẽ không sống sót nổi mà trở vá».
Tại vì nà ng vốn quyết tâm đi cầu cái chết.
Nà ng đã đâm Diệp Khải Nguyên má»™t Ä‘ao, ná»—i thống khổ và hối háºn cá»§a nà ng, chỉ có “chết†má»›i có thể giải thoát được mà thôi.
Nà ng đã quyết lấy cái chết để chuộc tội.
Lúc nà y có phải là Ngá»c Tiêu và Lữ Äịch ở quán trá» Hồng Tân đợi chá» nà ng, Ä‘ang đợi chỠđể xé xác nà ng ra hay không?
Nam nhân như bá»n chúng, muốn đối phó vá»›i má»™t nữ nhân, thì cÅ©ng có rất nhiá»u cách.
Bá»n chúng sẽ dùng cách gì đây.
NghÄ© đến sá»± ác độc cá»§a Ngá»c Tiêu, sá»± tà n bạo cá»§a Lữ Äịch, Quách Äịnh đã không còn dám nghÄ© tiếp nữa.
Ãnh dương trong mùa đông lạnh giá, luôn luôn dịu dà ng ấm áp, giống như sá»± vuốt ve cá»§a tình nhân.
Ãnh dương đúng lúc lướt lên khuôn mặt cá»§a chà ng, nước mắt cá»§a chà ng đã chảy thà nh hai hà ng dà i từ bao giá».
* * * * *
ChÃnh ngá», ở quán trá» Hồng Tân.
Khi Äinh Linh Lâm Ä‘i và o, ánh dương đã chiếu và o bảng hiệu mà u xanh chữ và ng treo ở bên ngoà i.
Trên ngưá»i nà ng không mang theo chuông và ng thá»§ mạng cá»§a nà ng, cÅ©ng không mang theo bất cứ vÅ© khà nà o.
Hôm nay thứ vũ khà mà nà ng chuẩn bị sẽ dùng, đó là quyết tâm của nà ng, dũng khà của nà ng, trà tuệ và sắc đẹp của nà ng.
Nà ng cảm thấy trà n đầy tự tin.
Thế gian cũng đã không biết có bao nhiêu nam nhân, chết ở dưới loại vũ khà nà y của nữ nhân.
Nà ng Ä‘Ãch xác là má»™t nữ nhân vô cùng mỹ lệ, hÆ¡n nữa hôm nay nà ng lại còn cố ý trang Ä‘iểm.
Nhìn thấy nà ng Ä‘i và o, trong ánh mắt cá»§a nam nhân không khá»i lá»™ ra vẻ ái má»™ và khao khát.
Chỉ có lão chá»§ thiện lương đó, thì tá» ra có hÆ¡i ưu tư lo lắng, mÆ¡ hồ như đã nhìn ra hôm nay sẽ có tai há»a giáng xuống ngưá»i nữ nhân trẻ tuổi nà y.
Gần đây lão đã nhìn thấy quá nhiá»u hung sát và tai há»a.
Äinh Linh Lâm vừa bước và o cá»a, lão chá»§ từ sau quầy bước ra đón, miá»…n cưỡng cưá»i há»i :
- Có phải là Äinh Linh Lâm cô nương đó không?
- Phải.
- Hai vị khách nhân cá»§a Äinh cô nương Ä‘ang chỠđợi ở sân sau.
Ngá»c Tiêu và Lữ Äịch đã cùng đến rồi.
Äinh Linh Lâm đột nhiên phát giác trái tim mình Ä‘ang nhảy thình thịch rất nhanh.
Tuy nà ng đã quyết chết, nhưng vẫn không thể không căng thẳng.
Nà ng đương nhiên cÅ©ng biết sá»± đáng sợ và nguy hiểm cá»§a hai ngưá»i nà y.
- Chỉ có hai ngưá»i đó đến thôi chứ?
Lão chá»§ gáºt đầu, đột nhiên thấp giá»ng nói nhá» :
- Cô nương nếu không có chuyện gì quan trá»ng, chi bằng tốt hÆ¡n nên quay vá».
Äinh Linh Lâm cưá»i cưá»i, đáp :
- Ngươi biết rõ là ta hẹn bá»n chúng đến đây, tại sao lại bảo ta quay vá»?
Lão chủ do dự nói :
- Tại vì...
Lão sau rốt vẫn không nói ra được nỗi u uất và lo lắng trong lòng, chỉ buông tiếng thở dà i.
Äinh Linh Lâm đã mỉm cưá»i bước tá»›i, trong lòng không phải là không biết hảo ý cá»§a lão nhân nà y.
Nhưng nà ng đã không còn con đưá»ng thứ hai nà o khác, cứ như là biết rõ những kẻ đợi nà ng bên trong là độc xà ác quá»·, nhưng nà ng vẫn không thể không Ä‘i.
Sân sau vừa má»›i được quét sạch, sảnh đưá»ng đã được lau quét rất sạch, mặt đất bóng láng, tá»±a như là hoang lạnh.
- Hai vị khách nhân Ä‘ang ở trong sảnh đưá»ng.
Ngưá»i hầu dẫn đưá»ng nói xong câu đó, liá»n láºp tức nhẹ nhà ng lui ra khá»i sân.
Bởi vì hắn rõ là đã nhìn thấy ra cuộc hội ngộ hôm nay không phải là một trò đùa.
Cổng sảnh đưá»ng mở ra, bên trong không má»™t tiếng ngưá»i. Ngá»c Tiêu và Lữ Äịch Ä‘á»u không phải là những kẻ thÃch nói, cà ng không thÃch cưá»i đùa.
Khi bá»n há» cưá»i, thông thưá»ng là chỉ vì ngưá»i mà bá»n há» muốn giết đã chết trước mặt há».
Äinh Linh Lâm hÃt má»™t hÆ¡i tháºt sâu, nở má»™t nụ cưá»i tháºt là ngá»t ngà o, giữ tư thái cá»±c kỳ ưu nhã bước và o.
Những kẻ Ä‘ang đợi nà ng bên trong, quả nhiên chÃnh là Ngá»c Tiêu và Lữ Äịch.
Trong sảnh đưá»ng cÅ©ng có ánh dương lá»t và o, nhưng vô luáºn ai chỉ cần vừa bước và o, Ä‘á»u láºp tức cảm thấy bản thân dưá»ng như Ä‘i và o má»™t hố băng váºy.
Ngá»c Tiêu đạo nhân Ä‘ang ngồi trên má»™t chiếc ghế nhìn ra cá»a, khi lão ngồi, thì luôn luôn chá»n má»™t chiếc ghế dá»… chịu nhất.
Phục sức của lão vẫn luôn hoa lệ trông rất phô trương.
Trong sảnh tuy vẫn còn có má»™t ngưá»i khác, nhưng lão dưá»ng như không cần biết đến ai.
Lão vốn xưa nay vẫn xem má»i ngưá»i dưới con mắt.
Lữ Äịch lại Ä‘ang nhìn lão, vẻ mặt giống như má»™t du nhân thá» Æ¡ lãnh đạm, Ä‘ang đứng ở trong má»™t cái cá»§i thú, nhìn má»™t con sư tá» già đang giá»…u võ dương oai váºy.
Vẻ mặt trắng xanh cá»§a Lữ Äịch mang má»™t vẻ lãnh đạm khinh miệt, tại vì y biết bá»™ lông da cá»§a con sư tá» nà y tuy hoa lệ, nhưng răng đã hết bén, móng đã cùn, vốn không cách gì uy hiếp được y.
Vẻ mặt cá»§a y lãnh đạm, trang phục giản đơn, trong phòng tuy còn có má»™t cái ghế thoải mái như váºy, nhưng y thà rằng đứng.
Äinh Linh Lâm đứng ở cá»a, nhìn thấy bá»n há», cưá»i rất là ngá»t ngà o.
Hai ngưá»i nà y là má»™t sá»± đối láºp rất là rõ rà ng mãnh liệt. Äinh Linh Lâm vừa nhìn thấy bá»n há»p, liá»n biết ngay bá»n há» tuyệt không thể có sá»± cá»™ng tác hòa hợp tốt là nh được.
- Ta há» Äinh.
Rồi nà ng mỉm cưá»i bước và o cá»a :
- Tên gá»i là Äinh Linh Lâm.
Ngá»c Tiêu đạo nhân lạnh lùng nói :
- Ta nháºn ra ngươi.
- Hai ngưá»i các ngươi biết nhau chứ?
Ngá»c Tiêu đạo nhân ngạo nghá»… nói :
- Y phải biết ta là ai.
Tay lão vuốt nhẹ cây Ngá»c tiêu trắng, nói :
- Y phải nháºn ra cây tiêu nà y.
Äinh Linh Lâm cưá»i :
- Có phải là ai cÅ©ng phải nháºn ra cây tiêu nà y phải không? Nếu không thì phải chết?
Nà ng nháy mắt vá»›i Lữ Äịch, vẻ mặt Lữ Äịch cÅ©ng không có chút biểu lá»™ gì.
Y rõ rà ng không phải là ngưá»i dá»… xúc động.
Trong mắt Ä‘en láy cá»§a Äinh Linh Lâm đảo đảo, tươi cưá»i nói :
- Ta tháºt không ngá» Lữ công tá» cÅ©ng đến, ta..
Lữ Äịch đột nhiên ngắt lá»i nà ng, thản nhiên nói :
- Ta đương nhiên phải đến.
- Tại sao?
- Bảo tà ng và bà kÃp mà Thượng Quan Kim Hồng để lại, vốn rất khiến má»i ngưá»i phải động tâm.
- Lữ công tỠcũng động tâm sao?
- Ta cÅ©ng là ngưá»i.
- Chỉ tiếc là địa điểm của bảo tà ng và bà kiếp dó, Lữ công tỠcũng tuyệt không biết.
Ãnh mắt cá»§a Äinh Linh Lâm sáng lên, nói :
- Nhưng ta lại biết, chỉ có ta biết.
Lữ Äịch thốt lên :
- Thế sao!
Äinh Linh Lâm đáp :
- Bà máºt nà y ta vốn không muốn nói ra nhưng lúc nà y lại không thể không nói.
- Tại sao?
Äinh Linh Lâm thở dà i, nụ cưá»i phảng phất có vẻ thê lương :
- Tại vì Diệp Khải Nguyên đã chết rồi, chỉ dựa và o sức mạnh của một mình ta, thì tuyệt đối không có cách gì đạt được bảo tà ng.
- Vì váºy ngươi kiếm bá»n ta lại?
Äinh Linh Lâm gáºt gáºt đầu :
- Ta nghĩ đi nghĩ lại, anh hùng hà o kiệt trong thiên hạ, tuyệt không ai có thể so bì được với hai vị.
Lữ Äịch im lặng lắng nghe, còn Ngá»c Tiêu lại cưá»i nhạt.
Äinh Linh Lâm tiếp :
- Hôm nay ta má»i hai vị lại, chÃnh là vì muốn mang bà máºt nà y kể lại cho hai vị nghe, tại vì...
Lữ Äịch đột nhiên ngắt lá»i Äinh Linh Lâm nói :
- Ngươi khá»i phải kể cho ta.
Äinh Linh Lâm ngÆ¡ ngác :
- Tại sao?
Lữ Äịch thản nhiên nói :
- Tại vì ta không muốn biết.
Äinh Linh Lâm ngÆ¡ ngác, nụ cưá»i như hụt hẫng gượng gạo.
Lữ Äịch nói :
- Nhưng ta biết một chuyện.
Äinh Linh Lâm nhịn không được há»i :
- Chuyện gì?
Lữ Äịch nói :
- Giả như có hai ngưá»i đồng thá»i biết bà máºt nà y, nếu có thể sống sót Ä‘i ra, thì nhất định chỉ có má»™t ngưá»i.
Äinh Linh Lâm đã không cưá»i nữa.
Lữ Äịch cưá»i cưá»i nói :
- Bảo tà ng đó tuy khiến ngưá»i động tâm, nhưng ta không muốn vì nó mà phải liá»u mình vá»›i Äông Hải Ngá»c Tiêu.
Ngá»c Tiêu đột nhiên cÅ©ng cưá»i cưá»i nói :
- Xem ra các ngươi Ä‘á»u là những ngưá»i thông minh.
- Äạo trưởng cÅ©ng hiểu rõ ý cá»§a y thị chứ?
- Y thị không thông minh bằng ngươi.
- Nhưng y thị cũng không quá ngu, hơn nữa rất đẹp.
Ngá»c Tiêu nói :
- Y thị luôn thÃch tá»± tác thông minh, ta xưa nay không thÃch nữ nhân tá»± tác thông minh.
Lữ Äịch mỉm cưá»i :
- Nữ nhân trên thế gian có mấy ngưá»i không thÃch tá»± tác thông minh.
Ãnh mắt cá»§a Ngá»c Tiêu nhìn đóng Ä‘inh và o mặt Lữ Äịch, lạnh lùng há»i :
- Tóm lại ngươi muốn nói gì?
Lữ Äịch thản nhiên đáp :
- Ta chẳng qua muốn nhắc đạo trưởng, nữ nhân như y thị, trên thế gian nà y không nhiá»u.
Ngá»c Tiêu bất giác nhìn và o mắt Äinh Linh Lâm, ánh mắt không khá»i lá»™ ra vẻ và ng vá»t, đột nhiên thở dà i lẩm bẩm :
- Äáng tiếc, tháºt đáng tiếc.
Lữ Äịch há»i :
- Äáng tiếc :
Ngá»c Tiêu nói :
- Một cây kiếm nếu có khiếm khuyết, ngươi có nhìn thấy ra không?
Lữ Äịch gáºt gáºt đầu.
Ngá»c Tiêu tiếp :
- Nữ nhân nà y đã có khiếm khuyết.
Lữ Äịch há»i :
- Ngươi nhìn thấy ra à ?
Y đương nhiên hiểu rõ ý cá»§a Ngá»c Tiêu, mối quan hệ giữa Äinh Linh Lâm và Diệp Khải Nguyên, đã sá»›m không còn là bà máºt nữa.
Ngá»c Tiêu nói :
- Ta nếu nhìn không thấy ra, thì lần trước lá»t và o tay ta, ta đã không thả y thị ra rồi.
Lữ Äịch cÅ©ng đã nghe nói, Quách Tung Dương xưa nay không dùng kiếm có khiếm khuyết. Ngá»c Tiêu xưa nay cÅ©ng không dùng nữ nhân đã qua tay nam nhân.
Lữ Äịch nhìn Ngá»c Tiêu, không mở miệng, ánh mắt lá»™ vẻ mỉa mai.
Ngá»c Tiêu há»i :
- Ngươi vẫn không hiểu sao?
Lữ Äịch đáp :
- Ta chỉ lấy là m quái lạ.
- Quái lạ gì?
- Quái lạ tại sao ngươi lại chá»n chiếc ghế nà y ngồi?
- Ngươi phải nhìn thấy ra, nơi đây chỉ có chiếc ghế nà y là tốt nhất thôi.
Lữ Äịch thản nhiên nói :
- Ta nhìn thấy, nhưng ta cÅ©ng biết, ghế nà y trước đây nhất định cÅ©ng đã có ngưá»i ngồi.
Y đột nhiên kết thúc cuộc đà m thoại, đột nhiên bỠđi.
Äinh Linh Lâm cảm thấy trong lòng nặng ná», máu trong ngưá»i như ngừng chảy, toà n thân lạnh băng.
Ngá»c Tiêu Ä‘ang nhìn Äinh Linh Lâm, nhìn từ đầu đến chân, rồi lại từ bà n châm cháºm rãi nhìn lên và o mắt nà ng.
Ãnh mắt y như xuyên thấu y phục cá»§a Äinh Linh Lâm.
Äinh Linh Lâm như cảm thấy bản thân mình hoà n toà n lõa thể.
Nà ng không phải là chưa bao giá» bị nam nhân nhìn qua, nhưng bây giá» nà ng lại cảm thấy không chịu nổi, đột nhiên quay ngưá»i, muốn lao Ä‘i.
Nà ng vốn không sợ chết, nhưng nà ng cÅ©ng biết, trên thế gian nà y còn có nhiá»u chuyện còn đáng sợ hÆ¡n cả cái chết.
Nà o ngá» nà ng vừa quay ngưá»i Ngá»c Tiêu đã lao đến trước mặt nà ng, khoanh hai tay lại, chặn đưá»ng Ä‘i cá»§a nà ng, vẫn nhìn nà ng vá»›i ánh mắt như váºy.
Äinh Linh Lâm siết chặt hai tay, từng bước lùi dần ra phÃa sau, lùi đến chiếc ghế mà vừa rồi Ngá»c Tiêu vừa ngồi, hốt nhiên nói :
- Ta... ta biết ngươi tuyệt sẽ không chạm và o ta.
- Thế sao!
- Ta Ä‘Ãch xác đã có khiếm khuyết, hÆ¡n nữa lại là má»™t khuyết Ä‘iểm rất lá»›n.
Ngá»c Tiêu mỉm cưá»i nói :
- Ta vốn cho rằng ngươi đã lá»›n rồi, tại vì việc mà ngươi muốn là m hôm nay, vốn là chuyện cá»§a đại nhân là m, bây giá» ta má»›i biết ngươi tháºt sá»± vẫn là má»™t đứa trẻ.
Äinh Linh Lâm xưa nay không chịu thừa nháºn mình là má»™t đứa trẻ, nhất là trước mặt Diệp Khải Nguyên thì không chịu.
Nhưng lúc nà y nà ng đà nh thừa nháºn.
Ngá»c Tiêu nhÆ¡n nhÆ¡n nói :
- Ngươi có biết không, trẻ con muốn là m chuyện của đại nhân thì nguy hiểm vô cùng.
Äinh Linh Lâm lấy hết dÅ©ng khà nói :
- Nhưng ta lại không thấy lúc nà y có nguy hiểm gì.
Ngá»c Tiêu cưá»i cưá»i :
- Tại vì ngươi biết ta sẽ không chạm và o ngươi.
Äinh Linh Lâm muốn miá»…n cưỡng cưá»i, nhưng cưá»i không nổi, đà nh phải cắn chặt hai môi, liên tục gáºt đầu.
Ngá»c Tiêu tiếp :
- Ta Ä‘Ãch xác là xưa nay không chạm và o nữ nhân đã qua tay nam nhân, nhưng đối vá»›i ngươi ta có thể phá lệ má»™t lần.
Äinh Linh Lâm đã không thể nhúc nhÃch gì được nữa, từ đầu ngón chân đến đầu ngón tay trở nên cứng đỠngay đầu cÅ©ng không cỠđộng nổi.
Ngá»c Tiêu tiêu nhìn thấy vẻ mặt cá»§a Äinh Linh Lâm đã biến sắc.
Äinh Linh Lâm chỉ cảm thấy trong ánh mắt cá»§a lão phảng phất như chợt có má»™t lá»±c hấp dẫn kỳ lạ, hấp dẫn ánh mắt cá»§a nà ng như hút lấy toà n bá»™ thân thể nà ng.
Nà ng muốn giẫy giụa, muốn đà o thoát, nhưng chỉ có thể ngồi đần ra ở đó, nhìn nhìn Ngá»c Tiêu.
Ãnh mắt cá»§a lão mÆ¡ hồ như có ánh sáng xanh lam nhấp nháy, giống như chợt lóe lên má»™t đốm lá»a ma.
Äinh Linh Lâm nhìn và o đôi mắt ấy, chợt nghÄ© tá»›i chuyện lần trước.
... Hãy đi giết Diệp Khải Nguyên. Cầm thanh đao nà y đi giết Diệp Khải Nguyên.
Chuyện mà lần nà y lão muốn nà ng là m, có phải là còn đáng sợ hơn lần trước hay không.
Nà ng đã váºn dụng hết lá»±c khà toà n thân để mà giẫy giụa, mồ hôi lạnh toát đã thấm ướt y phục cá»§a nà ng.
Nhưng nà ng vẫn không thoát khá»i.
Äốm lá»a ma trÆ¡i trong ánh mắt cá»§a Ngá»c Tiêu đó, tá»±a như đã thiêu trụi khà lá»±c Ãt á»i sau cùng cá»§a Äinh Linh Lâm.
Nà ng đà nh phải phục tùng.
Vô luáºn Ngá»c Tiêu bảo nà ng là m gì, thì nà ng Ä‘á»u hoà n toà n không cách gì phản kháng.
Äúng và o lúc nà y, đột nhiên nghe “Rầm!†má»™t tiếng, cánh cá»a đột nhiên bị mở tung ra, má»™t ngưá»i xuát hiện ở ngoà i cá»a.
Ngá»c Tiêu kinh ngạc, quay ngưá»i phẫn ná»™ quát lá»›n :
- Ai đó?
Tung Dương Quách Äịnh.
Quách Äịnh cuối cùng cÅ©ng đã đến kịp thá»i.
Là m sao mà chà ng có thể đến được? Ai đã giải huyệt đạo cho chà ng?
Là Thượng Quan Tiểu Tiên? Là Lữ Äịch?
Bá»n hỠđương nhiên biết Quách Äịnh đã đến đây, giữa chà ng và Ngá»c Tiêu nhất định chỉ có má»™t ngưá»i có thể sống sót Ä‘i ra mà thôi.
Ãnh dương vừa hiển lá»™, lại chìm nghỉm ngay trong đám mây u ám, sá»± lạnh lẽo khắc nghiệt trải dà i khắp mặt đất.
Gió lạnh như cắt.
Quách Äịnh và Ngá»c Tiêu đứng trong gió lạnh như dao cắt nà y, hai ngưá»i trong lòng Ä‘á»u đã hiểu rõ, giữa bá»n há» nhất định phải có má»™t ngưá»i ngã xuống.
Vô luáºn ai muốn ra khá»i cái phòng nà y, Ä‘á»u chỉ có má»™t con đưá»ng. Bước qua thi thể cá»§a đối phương.
Kiếm cá»§a Quách Äịnh đã cầm tay.
Kiếm đen sẫm không chút ánh sáng, nhưng toát ra vẻ sát khà lạnh buốt còn hơn gió lạnh nữa.
Cây kiếm nà y cÅ©ng giống như con ngưá»i cá»§a Quách Äịnh váºy.
Cây tiêu ngá»c lại trắng sáng nhẵn bóng.
Hai con ngưá»i nà y đúng là má»™t sá»± đối láºp rõ rà ng mạnh mẽ.
Quách Äịnh nhìn chăm chú cây tiêu ngá»c, cố gắng tránh tiếp xúc ánh mắt cá»§a Ngá»c Tiêu.
Ãnh mắt cá»§a Ngá»c Tiêu phẫn ná»™ sáng rá»±c lên, đột nhiên há»i :
- Ngươi là háºu nhân cá»§a Quách Tung Dương.
Quách Äịnh đáp :
- Phải.
Ngá»c Tiêu nói :
- Hơn hai mươi năm trước, ta đã có tâm muốn cùng Quách Tung Dương phân tranh cao thấp, chỉ tiếc là y đã chết.
Quách Äịnh nói :
- Ta vẫn còn sống.
Ngá»c Tiêu cưá»i nhạt :
- Ngươi là cái thá gì chứ, Tung Dương thiết kiếm, trong Binh Khà phổ liệt danh đệ tứ kiếm, trong tay ngươi lại không đáng một xu nà o cả.
- Thế sao?
- Ngươi vốn không xứng dùng cây kiếm nà y.
Quách Äịnh mÃm môi lại.
Chà ng phải ép mình khống chế nộ khà bản thân.
Phẫn ná»™ có lúc tuy cÅ©ng là má»™t loại sức mạnh, nhưng lúc cao thá»§ tương tranh, thì lại như độc dược khiến ngưá»i mất mạng.
Ngá»c Tiêu nhìn trừng trừng Quách Äịnh, từ từ nói :
- Nghe nói ngươi cũng là bằng hữu của Diệp Khải Nguyên.
Quách Äịnh thừa nháºn.
- Các ngươi là bằng hữu như thế nà o?
- Bằng hữu là bằng hữu, bằng hữu chân chÃnh chỉ có má»™t loại.
- Nhưng loại bằng hữu các ngươi lại dưá»ng như rất đặc biệt.
Quách Äịnh thốt lên :
- Thế sao?
Ngá»c Tiêu lạnh lùng nói :
- Sau khi Diệp Khải Nguyên chết, ngươi lại láºp tức sẵn sà ng tiếp nháºn nữ nhân cá»§a y, loại bằng hữu như ngươi, há không rất Ãt thấy hay sao?
Quách Äịnh láºp tức cảm thấy má»™t cÆ¡n lá»a giáºn bốc lên, nhịn không được ngẩng đầu lên.
Ãnh mắt cá»§a Ngá»c Tiêu Ä‘ang đợi Quách Äịnh.
Ãnh mắt cá»§a Quách Äịnh láºp tức bị hút lấy, giống như Ä‘inh sắt bị nam châm hút váºy.
Äinh Linh Lâm nãy giá» vẫn ngồi suốt trên ghế, thở hổn hển, đến lúc nà y má»›i Ä‘i ra ngoà i cá»a.
Nà ng nhìn và o mắt cá»§a Ngá»c Tiêu và cÅ©ng nhìn và o mắt cá»§a Quách Äịnh.
Lòng nà ng láºp tức cảm thấy nặng ná».
Ná»™ há»a trong mắt cá»§a Ngá»c Tiêu sá»›m muá»™n cÅ©ng nhất định sẽ thiêu trụi sức mạnh toà n thân cá»§a Quách Äịnh.
Nà ng tuyệt nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn Quách Äịnh cùng nà ng chìm nghỉm và o vá»±c sâu không lối nà y.
Nhưng không biết là m sao được, lúc nà y nà ng đà nh phải đứng nhìn.
Lúc nà y nà ng tuyệt không thể nói gì vá»›i Quách Äịnh được, Quách Äịnh nếu phân tâm, cái chết nhất định sẽ đến rất nhanh.
Gió cà ng lạnh hơn, trong mây đen phảng phất hoa tuyết bay bay.
Khi tuyết rơi, máu rất có thể đã đổ.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên là máu cá»§a Quách Äịnh.
Chà ng vốn không cần phải liá»u mạng vá»›i Ngá»c Tiêu, chà ng vốn có thể sống rất khá»e, sung sướng.
Lúc nà y tại sao chà ng lại trở nên như váºy.
Äinh Linh Lâm biết, chỉ có nà ng biết.
... Vẫn còn chưa hưởng thụ ngá»t máºt cá»§a ái tình, nhưng đã nếm táºn thống khổ cá»§a ái tình.
... Tạo hóa đối với chà ng há quá không công bình hay sao?
Nước mắt cá»§a Äinh Linh Lâm đã sắp rÆ¡i, vẫn chưa rÆ¡i, đột nhiên nghe Ngá»c Tiêu nói.
Giá»ng nói cá»§a lão, mÆ¡ hồ mang má»™t sức mạnh kỳ lạ, má»™t loại sức mạnh khiến ngưá»i khác không cách gì chống cá»±.
Tay nắm kiếm cá»§a Quách Äịnh đã không còn ổn định nữa, toà n thân tá»±a như đã rung lên.
Ngá»c Tiêu cháºm rãi nói :
- Ngươi hà tất lại vùng vẫy? Hà tất lại chịu khổ, chỉ cần ngươi buông tay, má»i ná»—i thống khổ Ä‘á»u hoà n toà n sẽ qua Ä‘i.
Ngưá»i chết đương nhiên sẽ không thống khổ nữa.
Chỉ cần buông tay, thì láºp tức có thể giải thoát.
Như váºy thì tháºt quá dá»… dà ng.
Trên lưng bà n tay Quách Äịnh nắm kiếm, gân xanh dần lặn mất, sức mạnh cÅ©ng dần tan Ä‘i.
Tay cá»§a chà ng Ä‘ang dần dần buông lá»ng xuống.
Cuộc chiến nà y sắp sẽ qua đi, không ai cần phải xuất thủ nữa.
Nhiá»u năm nay, Ngá»c Tiêu chưa từng phải đụng chạm váºt lá»™n vá»›i thân thể cá»§a kẻ khác, lão đã há»c được cách dá»… dà ng hÆ¡n nhiá»u, không tốn chút sức lá»±c nà o, vẫn có thể đánh đổ được đối phương.
Äiá»u nà y khiến lão cà ng thêm kiêu ngạo, cÅ©ng trở nên chểnh mảng hÆ¡n.
Lão đã quen Ä‘i đưá»ng gần, nhưng lần nà y rốt cuá»™c lại Ä‘i sai má»™t bước.
Kiếm trong tay Quách Äịnh tá»±a như đã sắp rÆ¡i xuống, đột nhiên chà ng lại nắm chặt trở lại, kiếm quang lóe lên, phóng ra.
Kiếm pháp của Quách Tung Dương, vốn không dựa trên sự biến hóa.
Kiếm pháp cá»§a Quách Äịnh cÅ©ng giống như váºy.
Khi không nắm chắc, chà ng tuyệt không xuất thủ, chỉ cần một kiếm đâm ra, nhất định phải hữu hiệu.
Giản đơn, nhanh chóng, chÃnh xác, hữu hiệu.
Äây chÃnh là tinh hoa sở tại cá»§a Tung Dương Thiết Kiếm kiếm pháp.
Kiếm nà y không nhắm yết hầu cá»§a Ngá»c Tiêu đâm tá»›i, vùng ngá»±c cá»§a Ngá»c Tiêu còn rá»™ng lá»›n hÆ¡n yết hầu nhiá»u.
Diện tÃch cá»§a mục tiêu cà ng lá»›n, cà ng không dá»… thất thá»§.
Cao thá»§ tương tranh, chỉ cần có má»™t chút sai lầm, thì nhất định đó sẽ là sai lầm chết ngưá»i.
Ngá»c Tiêu đã mang toà n bá»™ tinh thần sức mạnh táºp trung và o đôi mắt cá»§a lão, tá»± cho rằng đủ để có thể khống chết toà n cục.
Chỉ đáng tiếc mắt không phải là vÅ© khÃ.
Vô luáºn là ánh mắt đáng sợ như thế nà o, cÅ©ng tuyệt đối không thể nà o ngăn chặn được chiêu kiếm như sấm sét Ä‘iện chá»›p nà y.
Khi Ngá»c Tiêu vung tay dương cây Bạch Ngá»c tiêu cá»§a lão lên, mÅ©i kiếm đã từ bên dưới cây tiêu xuyên qua đâm thẳng và o ngá»±c cá»§a lão.
Hoa tuyết đã bắt đầu bay bay, máu đã đổ.
Nhưng không phải là máu cá»§a Quách Äịnh, máu từ ngá»±c cá»§a Ngá»c Tiêu, máu đỠtươi.
Khuôn mặt cá»§a Ngá»c Tiêu co rút lại, mắt lồi ra, nhưng ná»™ há»a trong mắt đã không còn nữa.
Lão vẫn còn chưa ngã xuống, đôi mắt lồi hẳn ra, vẫn còn Ä‘ang trừng trừng nhìn Quách Äịnh, đột nhiên hừ lên nói :
- Ngươi tên Quách Äịnh?
Quách Äịnh gáºt gáºt đầu.
Ngá»c Tiêu than thở :
- Ta đã xem thưá»ng ngươi quá.
Quách Äịnh nói :
- Ta lại không xem thưá»ng ngươi, ta luôn tÃnh cách đối phó tốt nhất vá»›i ngươi.
Ngá»c Tiêu cưá»i thê thảm :
- Cách thức cá»§a ngươi dùng rất tuyệt vá»i.
- Còn cách của ngươi dùng rất tồi.
Ngá»c Tiêu thốt lên :
- Thế sao?
Quách Äịnh nói :
- Với võ công của ngươi, vốn không cần phải dùng phương pháp tà ma ngoại đạo nà y để đối phó với ta.
Äôi mắt Ngá»c Tiêu trở nên rá»—ng không nhìn chăm chú ra nÆ¡i xa xôi cháºm rãi nói :
- Ta vốn là không cần dùng, chẳng qua má»™t ngưá»i nếu đã há»c được cách dá»… nhất để đạt thắng lợi, thì không muốn phà sức bao giá»...
Lão nói rất cháºm rãi, giá»ng nói trà n đầy vẻ hối háºn.
Cho đến bây giỠlão mới hiểu rõ, thắng lợi tuyệt đối không phải là sự may mắn, muốn đạt thắng lợi, thì nhất định phải trả giá.
Quách Äịnh cÅ©ng thở dà i liên tục.
Ngá»c Tiêu đột nhiên tÃt lá»›n lên :
- Hãy rút kiếm của ngươi ra, để ta nằm xuống, để ta chết.
Lưỡi kiếm vẫn còn cắm ở trên ngá»±c Ngá»c Tiêu.
Lão đã bắt đầu ho liên tục, thở hổn hển.
Nếu không rút cây kiếm nà y ra, có thể lão vẫn có thể sống thêm và i phút.
Nhưng lúc nà y lão chỉ cầu mong chết cho nhanh.
Quách Äịnh há»i :
- Ngươi... ngươi vẫn còn có Ä‘iá»u gì muốn nói nữa chứ?
- Không, không má»™t lá»i nà o cả.
Quách Äịnh than thở :
- ÄÆ°á»£c, ngươi hãy an tâm mà chết Ä‘i, ta nhất định sẽ sắp xếp háºu sá»± cho ngươi.
Cuối cùng Quách Äịnh cÅ©ng rút kiếm ra.
Khi rút kiếm, khuá»·u tay cá»§a chà ng co vá» phÃa sau, ngá»±c trước không khá»i lá»™ ra lá»— trống.
Äá»™t nhiên “tang†má»™t tiếng, trong cây ngá»c tiêu có ba đốm sáng lạnh bắn ra, cắm ngáºp và i ngá»±c cá»§a Quách Äịnh.
Thân thể cá»§a Quách Äịnh bị hất báºt ngá»a ra phÃa sau ngã đổ xuống.
Ngá»c Tiêu vẫn còn đứng, thở hổn hển, cưá»i sằng sặc nói :
- Lúc nà y ta có thể an tâm chết được rồi, tại vì ta biết ngươi nhất định sẽ đi theo ta.
Lão cuối cùng ngã gục xuống, ngay trên bãi máu cá»§a chÃnh lão.
Hoa tuyết lốm đốm rÆ¡i xuống trên khuôn mặt trắng bệch cá»§a Ngá»c Tiêu.
* * * * *
“Hồng phúc Ä‘ang đầu, Tân chà như quyâ€.
Ngoà i cá»a lá»›n cá»§a quán trá» Hồng Tân, đã dán câu đối xuân, chuẩn bị đón tết.
Äêm nay là đêm trừ tịch.
Khách nhân vá»™i và ng quay vá», quán trỠồn à o náo nhiệt, liá»n trở nên lạnh lẽo vắng vẻ.
Nhưng trong phòng bếp lại rất là báºn rá»™n, tại vì nhà cá»§a lão chá»§ nhân chÃnh là quán trá» nà y, còn có mấy ngưá»i hầu đơn thân, cÅ©ng sẵn sà ng lưu lại ăn bữa cÆ¡m cuối năm, ăn xong lại xúm lại đánh bạc.
Trong các gian phòng ở sân sau đã thắp đèn. Chỉ có những kẻ lãng tỠđã lâu quen lưu lại đây đó, má»›i nếm hương vị đón năm má»›i ở quán trá».
Äinh Linh Lâm Ä‘ang ngồi dưới ánh đèn, nhìn Quách Äịnh Ä‘ang nằm trên giưá»ng.
Äôi mắt sáng cá»§a Quách Äịnh đã nhắm lại, sắc mặt xanh ngoét, nếu không còn có má»™t chút hÆ¡i thở yếu á»›t, thì xem ra đã không khác ngưá»i chết.
Chà ng vẫn còn chưa chết, nhưng chà ng có thể sống được đến bao lâu?
Lúc nà y chà ng vẫn còn sống, chỉ vì trong ám khà cá»§a Ngá»c Tiêu không có độc được.
Bạch ngá»c mãi mãi là thuần khiết tôn quý.
Thân thể cá»§a Ngá»c Tiêu đã thay đổi, nhưng cây Bạch Ngá»c tiêu cá»§a lão vẫn không thay đổi.
Tóm lại lão vẫn còn muốn lưu giữ lại má»™t Ä‘iểm gì đó sạch sẽ cho mình. Lão vẫn còn là má»™t con ngưá»i đáng tá»± hà o.
Nhưng khi ám khà bắn ra, khoảng cách giữa hai ngưá»i tháºt sá»± quá gần, ba cây Ä‘inh bạch ngá»c đó, cÆ¡ hồ đã cắt đứt tâm mạch cá»§a Quách Äịnh.
Chà ng có thể sống đến lúc nà y, đã là má»™t kỳ tÃch rồi.
Äinh Linh Lâm ngồi ở đầu giưá»ng như thế, đã không biết bao lâu rồi, hai hà ng lệ trên mặt ướt rồi lại khô, khô rồi lại ướt.
Bên ngoà i đột nhiên vang lên tiếng gõ cá»a.
Ngưá»i gõ cá»a là má»™t ngưá»i hầu trẻ tuổi, cưá»i miá»…n cưỡng nói :
- Chá»§ nhân đặc biệt bảo tiểu tỠđến má»i cô nương, ra ngoà i trước ăn bữa cÆ¡m cuối năm.
- Ăn cơm cuối năm?
Äinh Linh Lâm lấy là m ngạc nhiên :
- Hôm nay đã là trừ tịch rồi hay sao?
Ngưá»i hầu gáºt đầu.
Xem ra nữ nhân trẻ tuổi nà y ngay ăn Tết cÅ©ng quên Ä‘i, trong lòng kẻ hầu cÅ©ng không khá»i cảm thấy rất là đồng cảm.
Äinh Linh Lâm ngồi đỠđẫn ở đó không nói gì, lòng cÅ©ng không biết Ä‘ang nghÄ© gì.
Ngưá»i hầu há»i nà ng hai lần nữa, nhưng nà ng không nghe thấy.
Ãnh đèn lá» má», bệnh nhân sắp chết, còn tâm trà đâu Ä‘i ăn cÆ¡m cuối năm cá»§a ngưá»i khác chứ?
Ngưá»i hầu buông má»™t tiếng thở dà i, nhẹ nhà ng đóng cá»a lại, lui ra ngoà i, trong lòng cảm thấy chua chát.
Má»™t thiếu nữ trẻ trung như váºy, mỹ lệ như váºy, đã gặp chuyện gì mà lại đáng thương như thế.
- Lại Tết rồi... Lại một năm mới.
Từ khi Äinh Linh Lâm bắt đầu có ký ức, lúc Tết đến là thá»i Ä‘iểm đầy hoan lạc.
Từ mùng má»™t đến mưá»i lăm, liên tục ná»a tháng, không ai được phép tức giáºn, cà ng không được phép nói những lá»i không may mắn.
Äây vốn là những ngà y tốt là nh. Nhưng còn năm nay?
Bên ngoà i đột ngột vang lên tiếng pháo nổ chói tai.
Tiếng pháo báo hiệu năm cÅ© đã qua, năm má»›i đến vá»›i những hy vá»ng má»›i.
Nhưng nà ng còn có hy vá»ng gì chứ?
Tiếng pháo là m kinh động thức tỉnh Quách Äịnh, chà ng đột nhiên mở to mắt ra, mÆ¡ hồ muốn há»i :
- Äây là tiếng gì váºy?
Chỉ tiếc là miệng chà ng tuy mấp máy, nhưng không nói được tiếng nà o.
Äinh Linh Lâm hiểu rõ ý cá»§a Quách Äịnh, miá»…n cưỡng nở má»™t nụ cưá»i nói :
- Ngà y mai là năm má»›i rồi, bên ngoà i ngưá»i ta đốt pháo.
Lại thêm một năm, xem như đã qua một năm.
Quách Äịnh nhìn chăm chú mà n Ä‘en bên ngoà i cá»a sổ, hy vá»ng vẫn còn có thể nhìn thấy ánh dương lá»™ ra. Chà ng đột nhiên bắt đầu ho liên tục.
Äinh Linh Lâm dịu dà ng nói :
- Ngươi có muốn ăn bát cháo nóng không? Tối hôm nay bá»n há» nhất định sẽ nấu cho ngươi cháo gà .
Quách Äịnh gắng sức lắc đầu.
Äinh Linh Lâm há»i :
- Ngươi muốn gì?
Quách Äịnh nhìn nà ng, cuối cùng nói ra ba chữ :
- Nà ng đi đi!
Äinh Linh Lâm há»i :
- Ngươi... ngươi muốn ta đi?
Quách Äịnh cưá»i rất buồn thảm, cố gắng nói :
- Ta biết ta đã không còn gì nữa... nà ng... nà ng không cần phải đi theo ta là m gì.
Äinh Linh Lâm nắm chặt tay Quách Äịnh :
- Ta nhất định phải Ä‘i theo ngươi, đến chừng nà o ngươi khá»e lại, ta biết ngươi nhất định sẽ sống mà .
Quách Äịnh lại lắc lắc đầu, nhắm mắt lại.
Nếu má»™t ngưá»i đối vá»›i sinh mạng cá»§a bản thân mình cÅ©ng đã mất Ä‘i niá»m tin, thì còn ai có thể cứu được y nữa chứ?
Äinh Linh Lâm cắn chặt răng, nuốt nước mắt nói :
- Ngươi nếu tháºt cảm thấy bản thân mình muốn chết, thì ngươi có lá»—i vá»›i ta.
- Tại sao?
- Tại vì... tại vì ta đã sẵn sà ng cưới ngươi.
Äinh Linh Lâm dịu dà ng nói tiếp :
- Lẽ nà o ngươi muốn ta thà nh quả phụ?
Vẻ mặt trắng xanh cá»§a Quách Äịnh đột nhiên á»ng hồng lên, chà ng thốt :
- Tháºt chứ?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là tháºt.
Äinh Linh Lâm nói dứt khoát :
- Bá»n ta có thể thà nh thân bất cứ lúc nà o.
Chỉ cần có thể là m cho Quách Äịnh sống sót, vô luáºn muốn nà ng là m Ä‘iá»u gì, nà ng Ä‘á»u cam tâm tình nguyện.
- Ngà y mai là ngà y tốt là nh nhất, bá»n ta khá»i cần phải chỠđợi thêm nữa.
- Nhưng ta...
- Vì váºy chà ng nhất định phải sống, nhất định!
Lão chủ nhân ngồi ở trong quầy, vẻ mặt đã hơi say rượu.
Cái quầy nà y lão đã ngồi hai mươi năm, xem ra vẫn còn có thể tiếp tục ngồi tiếp được, xem ngưá»i Ä‘i kẻ lại.
Äá»§ má»i dạng ngưá»i, đủ má»i vẻ bi hoan ly hợp, sinh lão bệnh tá».
Lão đã nhìn thấy thá»±c tại quá nhiá»u, sau má»—i cá» rượu, trong lòng lão luôn mang má»™t vẻ chán nản mệt má»i.
Vì váºy lúc nà y lão muốn ngồi má»™t mình ở đấy.
Lão không ngá» Äinh Linh Lâm đến, nhịn không được lão liá»n há»i dò :
- Cô nương vẫn chưa ngá»§ à ? Bệnh nhân có phải là khá»e rồi hay không?
Äinh Linh Lâm miá»…n cưỡng cưá»i cưá»i, đột nhiên nói :
- Ngà y mai ngươi có thể là m cho mưá»i bà n rượu chứ?
- Ngà y mai? Ngà y mai là mùng một, e rằng...
- Nhất định phải là ngà y mai.
Äinh Linh Lâm buồn thảm, nói tiếp :
- Trễ hơn, e rằng không kịp nữa.
Lão chủ nhân do dự, nói :
- Cô nương muốn má»i ngưá»i uống rượu xuân à ?
- Không phải là rượu xuân, mà là rượu mừng.
Lão chủ trợn tròn hai mắt :
- Rượu mừng! Lẽ nà o ngà y mai cô nương muốn thà nh thân?
Äinh Linh Lâm cúi đầu xuống, gáºt gáºt dầu.
Lão chá»§ cưá»i cưá»i, rồi láºp tức cÅ©ng gáºt đầu nói :
- Là m việc hỷ để xua đuổi tà khà cũng tốt cho bệnh nhân, bệnh sẽ mau chóng là nh.
Äinh Linh Lâm vốn biết lão chắc chắn không hiểu rõ, nên cÅ©ng không muốn giải thÃch.
- Vì váºy ta muốn há»· sá»± nà y phải náo nhiệt, cà ng náo nhiệt cà ng tốt.
Tinh thần cá»§a lão chá»§ như hưng phấn lên, gần đây chuyện hung sát bất thưá»ng lão đã gặp quá nhiá»u, lão mong muốn có Ãt nhiá»u há»· khà hÆ¡n, liá»n nói :
- ÄÆ°á»£c, chuyện nà y ta sẽ gánh vác.
- Tối ngà y mai được không?
Lão chủ vỗ ngực nói :
- Chuẩn bị tối ngà y mai.
Từ khi gặp gỡ Diệp Khải Nguyên cái ngà y hôm đó, Äinh Linh Lâm đến nay không há» nghÄ© tá»›i mình sẽ cưới má»™t ngưá»i khác.
Nhưng tối mai...
|

23-09-2008, 03:51 PM
|
 |
Nháºp Môn Tu Luyện
|
|
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 67
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Cá»u Nguyệt Ưng Phi
Tác giả : Cổ Long
Thể lá»ai: Kiếm hiệp
Hồi 20 - Trong đêm trừ tịch
Gác Ä‘á», cá»a Ä‘á», bà n Ä‘á», vải Ä‘á», má»i thứ Ä‘á»u đỠcả.
Thượng Quan Tiểu Tiên cưá»i ngá»t ngà o nhìn Diệp Khải Nguyên :
- Ngươi xem như váºy có giống động phòng hay không?
Diệp Khải Nguyên nói :
- Không giống!
Tiểu Tiên trỠmôi nói :
- Còn nơi nà o không giống nhữa chứ? Lẽ nà o ta không giống tân nương hay sao?
Nà ng mặc áo Ä‘á», váy Ä‘á», hà i gấm Ä‘á», sắc mặt cÅ©ng đỠhồng.
Ãnh mắt cá»§a Diệp Khải Nguyên luôn tránh né nà ng :
- Ngươi giống tân nương, nhưng ta lại không giống tân lang.
Chà ng cũng mặc một bộ quần áo mới, vẻ mặt cũng bị ánh nến chiếu lên đỠhồng.
Tiểu Tiên nhìn Diệp Khải Nguyên, tươi cưá»i nói :
- Ai nói ngươi không giống?
- Ta nói.
- Tại sao ngươi không soi gương xem?
Diệp Khải Nguyên thản nhiên nói :
- Không cần thiết phải soi gương, ta cÅ©ng có thể nhìn thấy chÃnh bản thân ta, hÆ¡n nữa nhìn được rất là rõ rà ng.
Tiểu Tiên thốt lên :
- Thế sao?
Diệp Khải Nguyên tiếp :
- Sở trưá»ng lá»›n nhất cả Ä‘á»i nà y cá»§a ta, đó là luôn luôn có thể nhìn thấy rõ bản thân ta.
Diệp Khải Nguyên đột nhiên đứng báºt dáºy, mở tung cá»a sổ ra. Cảnh váºt bên ngoà i bà ng bạc má»™t vẻ yên tÄ©nh thanh bình, trên cá»a cá»§a má»i ngôi nhà đá»u dán câu đối xuân đỠtươi, mấy đứa trẻ mặc đồ má»›i, đội mÅ© má»›i Ä‘ang dùng tay bịt bịt tai lại, đứng đốt pháo ở cá»a. Tất cả Ä‘iá»u nà y rõ rà ng Ä‘á»u do Thượng Quan Tiểu Tiên đặc biệt vì Diệp Khải Nguyên mà sắp đặt ra. Nà ng mong rằng cái không khà ăn tết nà y sẽ là m cho chà ng trở nên vui vẻ. Hai ngà y gần đây chắc chắn Diệp Khải Nguyên rất buồn.
Tiểu Tiên lại há»i :
- Ngươi có thÃch ăn tết không?
Diệp Khải Nguyên nói :
- Không biết.
- Sao lại không biết?
Diệp Khải Nguyên nhìn chăm chú ra nÆ¡i xa xôi, bầu trá»i đêm trừ tịch nà y cÅ©ng tăm tối như má»i đêm khác.
- Ta dưá»ng như xưa nay chưa bao giỠăn tết cả.
- Tại sao?
Trong ánh mắt cá»§a Diệp Khải Nguyên, mÆ¡ hồ mang má»™t vẻ khốn khổ và tịch mặc không nói ra được, rất lâu sau, má»›i cháºm rãi nói :
- Ngươi phải biết, trên thế gian nà y vốn có loại ngưá»i tuyệt không bao giỠăn Tết cả.
- Loại ngưá»i nà o?
- Ngưá»i không có nhà .
Kẻ lãng tá» lưu lạc nÆ¡i chân trá»i góc bể, bá»n há» mấy lúc hưởng thụ sá»± kiết tưá»ng và hoan lạc cá»§a “ăn tếtâ€. Lúc má»i ngưá»i Ä‘ang ăn Tết, cÅ©ng chÃnh là lúc tịch mặc nhất cá»§a bá»n há».
Tiểu Tiên buông nhẹ một tiếng thở dà i, nói :
- Kỳ tháºt ta... ta cÅ©ng váºy, xưa nay chưa từng bao giỠăn Tết cả.
- Thế à ?
- Ngươi tất nhiên biết mẫu thân cá»§a ta là ngưá»i như thế nà o rồi, nhưng ngươi mãi cÅ©ng sẽ không biết được lúc vãn niên mẫu thân ta như thế nà o, lúc má»i ngưá»i ăn tết, mẫu thân ta luôn ôm lấy ta, âm thầm trốn trong chăn nệm mà khóc vùi.
Diệp Khải Nguyên không quay đầu lại, cÅ©ng không mở miệng. Chà ng có thể tưởng tượng được tình huống đó. Vô luáºn ai cÅ©ng Ä‘á»u nhất định trả giá cho tá»™i nghiệt cá»§a chÃnh mình.
Lâm Tiên Nhi cÅ©ng không lệ ngoại. Nhưng còn Thượng Quan Tiểu Tiên? Lẽ nà o nà ng vừa má»›i ra Ä‘á»i là có tá»™i? Tại sao nà ng không thể giống những đứa trẻ khác, hưởng thụ hạnh phúc hoan lạc cá»§a thá»i đồng niên? Nà ng hôm nay trở thà nh con ngưá»i như váºy, là do ai gây ra? Là lá»—i cá»§a ai?
Diệp Khải Nguyên cÅ©ng không khá»i buông tiếng thở dà i.
- Äồng là kẻ lưu lạc chân trá»i góc bể, tương phùng hà tất phải tương thức.
Thượng Quan Tiểu Tiên u buồn thở dà i nói :
- Kỳ tháºt ngươi cÅ©ng nên biết bá»n ta như nhau cả, ngươi đối vá»›i ta tại sao lại lãnh đạm như váºy?
- Äó chỉ vì ngươi đã thay đổi rồi.
Tiểu Tiên bước đến, dựa sát và o chà ng :
- Váºy ngươi cho rằng ta bây giỠđã trở thà nh má»™t con ngưá»i như thế nà o?
Diệp Khải Nguyên trầm mặc, chỉ có trầm mặc. Chà ng xưa nay không thÃch trước mặt ngưá»i khác, lại là m tổn thương ngưá»i khác.
Tiểu Tiên đột nhiên cưá»i nhạt nói :
- Ngươi nếu cho rằng ta đã trở thà nh giống như “bà taâ€, thì ngươi lầm to rồi.
Diệp Khải Nguyên cũng biết “bà ta†mà Tiểu Tiên nói là ai.
Chà ng Ä‘Ãch xác cho rằng Tiểu Tiên đã trở thà nh giống Lâm Tiên Nhi năm xưa, tháºm chà còn đáng sợ hÆ¡n cả Lâm Tiên Nhi.
Thượng Quan Tiểu Tiên đột nhiên quay ngưá»i lại, nhìn chằm chằm và o mắt Diệp Khải Nguyên, nói :
- Nhìn ta đây, ta có Ä‘iá»u muốn há»i ngươi.
Diệp Khải Nguyên gượng cưá»i nói :
- Ngươi há»i Ä‘i.
- Ta nếu nói vá»›i ngươi, cả Ä‘á»i ta vẫn chưa có nam nhân nà o chạm và o da thịt ta, ngươi có tin hay không?
Diệp Khải Nguyên không trả lá»i, mà cÅ©ng không biết phải trả lá»i như thế nà o.
Tiểu Tiên lại nói :
- Ngươi nếu cho rằng ta đối với nam nhân khác, cũng giống như đối với ngươi, thì ngươi sai lầm rồi đó.
Diệp Khải Nguyên nhịn không được há»i :
- Ngươi... ngươi tại sao đối xá» vá»›i ta như váºy?
Tiểu Tiên cắn chặc môi, đáp :
- Ngươi lẽ nà o vẫn còn không hiểu? Tại sao vẫn còn muốn há»i?
Nà ng nhìn Diệp Khải Nguyên, ánh mắt trà n đầy ná»—i u oán, vô luáºn ai nhìn thấy đôi mắt ấy, thì Ä‘á»u phải hiểu rõ tình cảm cá»§a nà ng lúc nà y.
Lẽ nà o nà ng đối xỠvới Diệp Khải Nguyên bằng chân tâm?
Diệp Khải Nguyên tháºt không tin chứ?
... Có lẽ không phải là không tin, mà là không thể tin, không dám tin.
Diệp Khải Nguyên đột nhiên cưá»i cưá»i nói :
- Hôm nay là đại niên dạ, bá»n ta tại sao lại cứ nói nhưng chuyện không vui như váºy?
Tiểu Tiên lạnh nhạt :
- Tại vì bất kể ta nói hay không, ngươi vẫn cứ không vui kia mà .
Nà ng không để cho Diệp Khải Nguyên phân trần, nói tiếp :
- Tại vì ta biết trong lòng ngươi luôn luôn nghÄ© tá»›i Äinh Linh Lâm.
Diệp Khải Nguyên không thể phá»§ nháºn, đà nh gượng cưá»i nói :
- Ta quen biết vá»›i Äinh Linh Lâm không chỉ má»™t ngà y, nà ng tháºt sá»± là má»™t thiếu nữ rất tốt, đối vá»›i ta luôn rất tốt.
- Ta đối xỠvới ngươi không tốt sao?
- Hai ngưá»i khác nhau.
- Có gì khác nhau chứ?
Diệp Khải Nguyên thở dà i, nói :
- Ngươi là má»™t nữ nhân rất tuyệt vá»i, ngươi có tà i năng, nhưng cÅ©ng có dã tâm, ngươi có thể là m được rất nhiá»u chuyện, nhưng còn Äinh Linh Lâm... nà ng lại chỉ có thể dá»±a và o ta.
Äây là những lá»i nói chân tháºt cá»§a chà ng, cÅ©ng là lần đầu tiên. Bây giá» chà ng không thể không nói, chà ng không phải là má»™t ngưá»i gá»— hoà n toà n không biết động tâm.
Thượng Quan Tiểu Tiên cúi đầu nói :
- Ngươi có phải cho rằng bất kể ngươi đến nÆ¡i nà o, bất kể ngươi Ä‘i bao lâu, y thị Ä‘á»u sẽ đợi ngươi?
- Nà ng nhất định sẽ đợi.
Tiểu Tiên đột nhiên cưá»i nhạt.
Diệp Khải Nguyên há»i :
- Ngươi không tin?
- Ta chẳng qua muốn nhắc nhở ngươi, có những nữ nhân không chịu đựng nổi thỠthách đâu.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Ta tin nà ng.
Tiểu Tiên đột nhiên há»i :
- Ngươi có nghe nói qua vỠcâu chuyện của Trang TỠchưa?
Diệp Khải Nguyên đã nghe nói đến.
Tiểu Tiên nói :
- Bá»n há» vốn cÅ©ng là má»™t đôi phu phụ yêu thương nhau, nhưng Trang Tá» vừa chết Ä‘i, ngưá»i vợ cá»§a y láºp tức liá»n cải giá ngay.
Diệp Khải Nguyên cưá»i cưá»i nói :
- May mà ta đã không có có vợ, cÅ©ng không có thần thông to lá»›n như Trang Tá», cà ng không biết giả chết.
Chà ng không muốn tiếp tục tranh biện thêm chuyện nà y nữa. Tình cảm cá»§a Äinh Linh Lâm đối vá»›i chà ng, vốn là chuyện giữa hai ngưá»i bá»n há», chẳng cần ngưá»i ngoà i hiểu cho.
Tiếng pháo đã bắt đầu thưa thá»›t, đêm cà ng khuya, nhà nhà đá»u đã đóng cá»a, nhưng ánh đèn trong cá»a sổ vẫn còn sáng, bá»n trẻ đã quay vá», chá» dợi nháºn tiá»n lì xì. Äêm trừ tịch vốn không phải là đêm cuồng hoan, mà là để cho ngưá»i trong gia đình quây quần Ä‘oà n tụ, trải qua má»™t đêm an tịnh hạnh phúc. Nhưng kẻ lãng tá» như Diệp Khải Nguyên đây, phải đợi đến bao giá» má»›i có thể hưởng thụ cảnh hạnh phúc và an bình nà y.
Chà ng đột nhiên trở nên rất là hiu hắt lặng lẽ, Ä‘ang định quay ngưá»i Ä‘i tìm ly rượu để uống, thì đúng lúc ấy, trong không trung đột nhiên vang lên tiếng hót nhá» bé nhưng lạ lùng. Má»™t con chim câu từ xa bay lại, dáºu trên mái nhà đối diện, bá»™ lông Ä‘en như sÆ¡n, Ä‘en bóng lên, xem ra rất giống má»™t con hắc ưng. Diệp Khải Nguyên xưa nay chưa bao giá» nhìn thấy qua má»™t con chim câu bất bình thưá»ng như váºy, nhịn không được dừng bước lại, nhìn má»™t hồi tháºt lâu. Sau đó chà ng má»›i phát hiện Thượng Quan Tiểu Tiên ánh mắt như phát sáng lên, đột nhiên từ trên ngưá»i lấy ra má»™t cái còi đồng, thổi nhẹ. Con chim câu nà y láºp tức bay và o cá»a sổ, Ä‘áºu ở trên bà n tay cá»§a y thị, móng sắc má» bén, đôi mắt lóe sáng, xem ra còn kiện tráng hùng mạnh hÆ¡n cả chim ưng. Äây là chim câu cá»§a nhà nà o nuôi đây?
Diệp Khải Nguyên cÅ©ng đã dần dần cảm thấy rằng, chá»§ nhân cá»§a con chim câu nà y, nhất định cÅ©ng là má»™t con ngưá»i rất đáng sợ.
Trên móng chim câu có cá»™t má»™t ống sắt Ä‘en, Tiểu Tiên tháo ra, từ trong lấy ra má»™t ống giấy, trên tá» giấy viết thư Ä‘á», chi chÃt đầy những chữ nhá» xÃu. Tiểu Tiên Ä‘i tá»›i dưới ánh đèn, xem rất kỹ lưỡng, rồi lại xem má»™t lần nữa. Tiểu Tiên xem rất chăm chú, tá»±a hồ như đã quên mất cả Diệp Khải Nguyên.
Nhưng Diệp Khải Nguyên lại nhìn Tiểu Tiên, ánh đèn rá»i lên mặt nà ng ta, sắc mặt trở nên nghiêm nghị và trầm trá»ng. Trong thá»i khắc nà y, nà ng tá»±a như đã trở thà nh má»™t ngưá»i khác, trở thà nh Thượng Quan Kim Hồng. Bức thư nà y rõ rà ng rất là bà máºt, rất là quan trá»ng. Diệp Khải Nguyên không muốn tò mò và o bà máºt cá»§a ngưá»i khác, nhưng đối vá»›i con chim câu nà y lại cảm thấy rất là hiếu kỳ. Chà ng nhìn con chim câu, con chim câu lại cÅ©ng Ä‘ang chăm chú hằn há»c nhìn chà ng. Chà ng muốn đến vuốt vuốt bá»™ lông Ä‘en bóng cá»§a nó, thì con chim câu đột ngá»™t bay lên, mổ mạnh và o tay chà ng.
Diệp Khải Nguyên thở dà i, lẩm bẩm :
- Con chim câu hung hãn nà y quả tháºt thiên hạ hiếm có.
Thượng Quan Tiểu Tiên đột nhiên ngẩng đầu lên cưá»i cưá»i, nói :
- Loại chim câu nà y vốn rất hiếm có, theo ta biết, thiên hạ tổng cộng chỉ có ba con.
- Thế sao?
Tiểu Tiên lại thở dà i, nói :
- Muốn nuôi được má»™t con chim câu như thế nà y, tháºt không phải là má»™t chuyện dá»… dà ng, ngưá»i mà có thể nuôi được nó, thiên hạ cÅ©ng tuyệt không quá ba ngưá»i.
Diệp Khải Nguyên cà ng ngạc nhiên hơn :
- Tại sao?
Tiểu Tiên há»i ngược lại :
- Ngươi có biết con chim câu nà y bình thưá»ng ăn gì không?
Diệp Khải Nguyên lắc lắc đầu.
Tiểu Tiên nói :
- Ta biết chắc ngươi sẽ không bao giỠtưởng tượng đến nổi.
Diệp Khải Nguyên miá»…n cưỡng cưá»i nói :
- Cái nó ăn Ãt ra cÅ©ng không phải là thịt ngưá»i chứ?
Tiểu Tiên cÅ©ng cưá»i cưá»i, ngưng không trả lá»i, đột nhiên vá»— vá»— tay, kêu lên :
- Tiểu Thúy.
Má»™t tiểu cô nương tươi cưá»i ứng thanh Ä‘i tá»›il.
Tiểu Tiên nói :
- Äao cá»§a ngươi đâu?
Tiểu Thúy láºp tức từ trong ngá»±c rút ra má»™t cây ngân Ä‘ao cong cong, trên can nạm minh châu.
- Tốt lắm, bây giỠngươi có thể cho nó ăn.
Tiểu Thúy láºp tức cởi y phục ra, từ trên thân ngưá»i cắt ra những miếng thịt đỠlòm ướt sÅ©ng máu, trên mặt tuy Ä‘au đớn vã mồi hôi lạnh, nhưng miệng vẫn cưá»i rất tươi.
Con chim câu bay lên, lao đến như chim ưng, vồ lấy miếng thịt, rồi bay ra ngoà i cá»a sổ.
Nó cÅ©ng giống như nhiá»u ngưá»i, khi ăn không muốn có ngưá»i khác ở bên cạnh đứng nhìn.
Diệp Khải Nguyên rùng mình, nói :
- Cái mà nó ăn tháºt sá»± là thịt ngưá»i hay sao?
- Không những là thịt ngưá»i, mà hÆ¡n nữa phải là thịt từ trên thân ngưá»i sống cắt ra, lại thêm nhất định đó phải là thịt cá»§a thiếu nữ.
Diệp Khải Nguyên cảm thấy bao tá» như co thắt lại, cÆ¡ hồ nhịn không được muốn ói má»a ra.
Tiểu Tiên nói :
- Ngươi có biết con chim câu nà y từ đâu bay đến không?
Diệp Khải Nguyên lắc đầu.
- Nó đã bay mấy ngà n dặm đưá»ng, hÆ¡n nữa còn mang cho ta tin tức rất trá»ng yếu, cứ xem như nếu chÃnh ta phải cắt thịt cá»§a mình cho nó ăn, thì ta cÅ©ng sẵn sà ng.
Diệp Khải Nguyên nhịn không được, há»i :
- Tin gì?
- Tin tức của Ma giáo.
Diệp Khải Nguyên không khá»i xúc động, nói :
- Chủ nhân của con chim nà y lẽ nà o lại là Giáo chủ của Ma giáo?
- Không phải là Giáo chủ, mà là một vị Công chủ, một Công chủ rất đẹp.
- Y thị sao lại thông đồng với ngươi?
- Tại vì y thị cÅ©ng là ngưá»i, chỉ cần là ngưá»i, thì ta có cách mua chuá»™c.
Äá»™t nhiên Tiểu Tiên buông nhẹ tiếng thở dà i, nói :
- Có lẽ chỉ có ngươi là lệ ngoại.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Lẽ nà o y thị dám mang bà máºt cá»§a Ma giáo bán cho ngươi?
Tiểu Tiên lại thở dà i đáp :
- Chỉ tiếc là bà máºt mà y thị biết không nhiá»u.
- Y thị biết những gì?
- Y thị chỉ biết trong Tứ đại Thiên vương cá»§a Ma giáo, đã có ba ngưá»i đến Trưá»ng An, nhưng không biết bá»n hỠở đây sẽ mang danh pháºn là gì?
Diệp Khải Nguyên há»i :
- Y thị cÅ©ng không biết tên tuổi cá»§a ba ngưá»i nà y sao?
Tiểu Tiên than thở :
- Cho dù biết cÅ©ng vô Ãch, vô luáºn ai sau khi nháºp Ma giáo, Ä‘á»u phải vứt bá» hết tất cả quá khứ cá»§a bản thân trước đó, ngay tên tuổi cá»§a bản thân cÅ©ng không dùng nữa.
- Vì váºy y thị chỉ biết tên tuổi dùng trong Ma giáo cá»§a ba ngưá»i nà y?
Tiểu Tiên gáºt đầu nói :
- Tứ đại Thiên vương trong Ma giáo, tên tuổi nghe rất kêu, má»™t ngưá»i tên gá»i Äiệp Nhi Bố, má»™t ngưá»i tên gá»i Äa NhÄ© Giáp, má»™t ngưá»i tên gá»i Bố Äạt Lạp, má»™t ngưá»i tên gá»i Ban Sát Ba Ná Ä‘á»u là những Tà ng Văn cổ lão.
à nghÄ©a cá»§a Äiệp Nhi Bố tượng trưng cho trà huệ, Äa NhÄ© Giáp tượng trưng cho quyá»n pháp, Bố Äạt Lạp là cô phong, Ban Sát Ba Ná là thần ái dục.
Tiểu Tiên nói :
- Lúc nà y ngoà i trừ Äa NhÄ© Giáp thiên vương còn lưu thá»§ tại Ma SÆ¡n, Tam đại Thiên vương còn lại Ä‘á»u đã đến Trưá»ng An.
Diệp Khải Nguyên há»i :
- Tin nà y chắc chứ?
- Tuyệt đối đáng tin.
- Ngươi cũng đoán không ra hỠlà ai hay sao?
- Ta chỉ nghÄ© đến má»™t ngưá»i, Ban Sát Ba Ná thiên vương, rất có thể chÃnh là Ngá»c Tiêu.
Con ngưá»i cá»§a Ngá»c Tiêu quả tháºt trà n đầy ái dục.
Diệp Khải Nguyên há»i :
- Ngươi có thể từ miệng Ngá»c Tiêu há»i ra hai ngưá»i kia chứ?
- Không thể.
- Ngươi cũng không thể hay sao?
- Ta cứ xem như có cách có thể là m cho má»i loại ngưá»i phải nói ra sá»± tháºt, nhưng cÅ©ng có má»™t loại ngưá»i là ngoại lệ.
- Ngưá»i chết?
Tiểu Tiên gáºt gáºt đầu.
Diệp Khải Nguyên há»i :
- Chết như thế nà o?
- Có ngưá»i đã giết hắn.
- Ai giết được Äông Hải Ngá»c Tiêu?
Tiểu Tiên thản nhiên nói :
- Trong thà nh Trưá»ng An nà y, ngưá»i có thể giết hắn không chỉ có má»™t ngưá»i.
Diệp Khải Nguyên trầm tư, rồi đột nhiên thở dà i, nói :
- Ta ở đây má»›i không quá mưá»i ngà y, trong thà nh Trưá»ng An tá»±a như đã có rất nhiá»u thay đổi, phát sinh rất nhiá»u chuyện.
Tiểu Tiên chăm chú nhìn Diệp Khải Nguyên, nhẹ nhà ng há»i :
- Có phải ngươi đã muốn đi rồi không?
Diệp Khải Nguyên miá»…n cưỡng cưá»i cưá»i đáp :
- Vết thương của ta đã là nh rồi.
Ãnh mắt cá»§a Tiểu Tiên lại lá»™ ra vẻ u ám :
- Vết thương là nh thì liá»n Ä‘i hay sao?
Diệp Khải Nguyên tránh ánh mắt của Tiểu Tiên, nói :
- Ta sớm muộn gì cũng phải đi.
- Ngươi chuẩn bị lúc nà o đi?
- Ngà y mai...
Chà ng miễn cưỡng nói tiếp :
- Ta nếu ngà y mai Ä‘i, vẫn có thể đến thà nh Trưá»ng An đón năm má»›i.
Tiểu Tiên cắn chặt môi, nhưng rồi lại cưá»i cưá»i nói :
- Ngoại trừ đón năm má»›i ra, ngươi vẫn có thể kịp đến má»™t tiệc há»· tá»u.
- Há»· tá»u cá»§a ai?
Tiểu Tiên thản nhiên đáp :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là bằng hữu cá»§a ngươi, má»™t bằng hữu rất thân cá»§a ngươi.
|
 |
|
| |