22-09-2008, 09:04 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Những mẩu bánh mì kiến hiệu
Nguyên tác: Witches' loaves
Dịch giả: Trần Thanh Phương
Cô Martha Meacham có má»™t cá»a hiệu bán bánh mì nhỠở góc phố (ấy chÃnh cái cá»a hiệu ấy, bạn biết rồi chứ? NÆ¡i có báºc tam cấp Ä‘i xuống và khi bạn mở cá»a, chiếc chuông kêu leng keng).
Cô Martha đã ngấp nghé tứ tuần, và trong tà i khoản cá»§a cô ở ngân hà ng có hai nghìn đôla. Cô Martha có hai chiếc răng giả và má»™t trái tim rất Ä‘a cảm. Nhiá»u phụ nữ khi Ä‘i lấy chồng tháºt ra còn Ãt Ä‘iá»u kiện hÆ¡n cô Martha kia.
Khoảng hai ba lần trong tuần ở cá»a hiệu lại xuất hiện má»™t khách hà ng mà cô Martha Ãt nhiá»u để ý đến. Äó là má»™t ngưá»i đà n ông trung niên, Ä‘eo kÃnh và có bá»™ râu quai nón ráºm được xén tỉa thà nh hình cái náºm. Ông ta nói tiếng Anh vá»›i giá»ng Äức rất nặng. Bá»™ comlê ông ta mặc hÆ¡i rá»™ng, đã cÅ©, không được là cẩn tháºn, nhiá»u chá»— đã phải vá. Ấy thế nhưng ông vẫn có vẻ chỉnh tá» và cái chÃnh là tác phong cá»§a ông rất đứng đắn.
Ngưá»i khách nà y bao giá» cÅ©ng chỉ chá»n hai chiếc bánh mì đã cứng. Bánh mì má»›i ra lò giá năm xu má»™t chiếc, còn bánh mì đã cứng thì năm xu được những hai cái. Không khi nà o ông ta há»i mua má»™t thứ gì khác.
Có má»™t lần cô Martha nháºn thấy những vệt bá»™t mà u đỠvà nâu ở ngón tay cá»§a ông. Khi đó cô khẳng định ông ta là hoạ sÄ© và rất nghèo. Có lẽ ông phải sống ở đâu đó trên gác xép, hà ng ngà y ăn bánh mì khô cứng và mÆ¡ ước đến bao nhiêu thứ ngon là nh khác có rất nhiá»u ở cá»a hiệu cá»§a cô.
Bây giá», má»—i báºn ngồi ăn sáng – má»™t miếng thịt bê, bánh bÆ¡ mứt và nước chè – cô Martha thỉnh thá»ang lại thở dà i và thương xót cho ông hoạ sÄ©, má»™t con ngưá»i tế nhị và có há»c đến váºy, lẽ ra có thể cùng ngồi ăn uống ngon là nh vá»›i cô lại phải ngồi nhai những mẩu bánh mì khô cứng trên gác xép lạnh lẽo, bị gió lùa. Trái tim cô Martha, như bạn biết đấy, vốn rất Ä‘a cảm.
Sau khi quyết định kiểm tra lại Ä‘iá»u phá»ng Ä‘oán cá»§a mình vá» nghá» nghiệp cá»§a ông khách, cô Martha đã Ä‘em từ phòng trong ra cá»a hiệu bức tranh trước kia mua tại nÆ¡i bán đấu giá và đặt nó lên giá phÃa sau quầy hà ng. Bức tranh vẽ má»™t cảnh tượng ở VÆ¡nidÆ¡ ở chá»— dá»… thấy nhất, hay nói đúng hÆ¡n là chá»— lắm nước nhất nổi lên má»™t toà cung Ä‘iện đá trắng nguy nga (nếu như tin và o chú thÃch phÃa dưới). Khoảng không gian còn lại đầy kÃn những chiếc thuyá»n có mui (má»™t mệnh phụ ngồi trên má»™t chiếc thuyá»n Ä‘ang thò ngón tay xuống nước), những đám mây, bầu trá»i và cÆ¡ man những mảng tối. Không má»™t hoạ sÄ© nà o Ä‘i ngang qua má»™t bức tranh như váºy mà lại không chú ý đến nó.
Hai ngà y sau ngưá»i khách ấy lại đến cá»a hiệu.
- Sin pà hai chiếc bánh mì khô.
Và khi cô Martha gói bánh mì và o giấy, ông nói:
- Thưa pà , bức tranh của pà mới đẹp là m sao.
- Thế à ? – Cô Martha rất há»›n hở vì cái mẹo láu cá cá»§a mình. – Tôi yêu nghệ thuáºt lắm và … (có quá sá»›m khi nói: … “và cả các hoạ sĩ†không nhỉ?) – Sau khi tìm được từ thay thế cô nói tiếp: – … và há»™i hoạ. Ông cÅ©ng thÃch bức tranh nà y à ?
- Cung tiện nà y vẽ không đúng, – ngưá»i khách trả lá»i, – phối cảnh không chuẩn xác. Thôi, chà o pà nhé.
Ông khách cầm gói bánh mì, cúi chà o và bước nhanh ra cá»a.
Bây giỠthì không còn phải nghi ngỠgì nữa, ông ấy đúng là hoạ sĩ. Cô Martha lại đem bức tranh cất và o phòng trong.
Ãnh mắt ông ấy sau cặp kÃnh trông má»›i dịu dà ng nhân háºu là m sao! Vầng trán ông ấy má»›i cao là m sao! Vừa má»›i nhìn bức tranh đã nháºn xét được ngay vá» cách phối cảnh – váºy mà phải sống bằng bánh mì khô! Nhưng các thiên tà i nhiá»u khi buá»™c phải váºt lá»™n để sinh tồn trước khi thế giá»›i công nháºn hỠđấy chứ.
Nghệ thuáºt và kỹ thuáºt phối cảnh sẽ được lợi bao nhiêu nếu như con ngưá»i tà i năng nà y được sá»± há»— trợ cá»§a hai nghìn đôla tà i khoản ngân hà ng, má»™t cá»a hiệu bánh mì và má»™t trái tim Ä‘a cảm… Nhưng cô Martha Æ¡i, cô lại bắt đầu mÆ¡ má»™ng hão huyá»n rồi đấy!
Bây giá» má»—i lần đến hiệu bánh mì, ngưá»i khách hà ng thưá»ng đứng lại má»™t và i phút ở quầy hà ng để nói chuyện vá»›i bà chá»§. Rõ rà ng là sá»± niá»m nở cá»§a cô Martha là m ông ưng lòng.
Ông vẫn tiếp tục mua bánh mì khô cứng. Không há» mua gì khác ngoà i bánh mì khô, không mua bánh ngá»t, không mua bánh rán, cÅ©ng chẳng há» mua bánh quy đưá»ng ngon tuyệt vá»i cá»§a cô.
Cô Martha có cảm tưởng như gần đây ông gầy Ä‘i và trở nên có phần rầu rÄ©. Cô rất muốn giúi thêm cái gì đó ngon là nh và o cái gói nghèo nà n cá»§a ông, nhưng lần nà o cô cÅ©ng không đủ can đảm là m Ä‘iá»u đó. Cô không dám xúc phạm đến ông. Các hoạ sÄ© vốn rất kiêu hãnh mà lại.
Cô Martha bắt đầu xuất hiện ở quầy hà ng trong chiếc áo lục trắng chấm xanh. Trong phòng phÃa sau cá»a hiệu bánh mì, cô Martha thưá»ng Ä‘iá»u chế má»™t hợp chất bà ẩn nà o đó từ hạt má»™c qua và hà n the. Nhiá»u ngưá»i hay sá» dụng chất nà y là m cho trắng da.
Và o má»™t ngà y đẹp trá»i, ngưá»i khách hà ng lại ghé và o cá»a hiệu bánh mì như thưá»ng lệ, đặt đồng năm xu lên quầy hà ng và mua hai cái bánh mì khô muôn thuở cá»§a mình. Khi cô Martha vừa đưa tay lên giá lấy bánh mì thì ngoà i phố vang lên tiếng còi rú, tiếng bánh xe và má»™t chiếc xe cứu há»a phóng vụt qua cá»a hiệu bánh mì.
Ông khách hà ng lao vá»t ra cá»a như bất kỳ má»™t ngưá»i nà o khác ở và o địa vị ông. Trong đầu cô Martha bá»—ng lóe lên má»™t ý nghÄ© tuyệt diệu và cô đã lợi dụng ngay được sá»± việc nà y.
Trên giá phÃa sau quầy hà ng có má»™t miếng bÆ¡ ngưá»i bán sữa vừa mang đến cho cô mưá»i phút trước đây. Cô lấy dao cắt đôi những chiếc bánh mì khô và đặt và o trong má»—i cái bánh má»™t lát bÆ¡ khá lá»›n, sau đó kẹp chặt hai ná»a lại.
Khi ông khách hà ng quay và o thì cô Martha đã kịp gói bánh mì và o giấy.
Sau và i phút nói chuyện ngắn ngá»§i nhưng đặc biệt thú vị, ông ta rá»i cá»a hiệu, và cô Martha im lặng mỉm cưá»i, mặc dù lúc đó trái tim cô Ä‘ang Ä‘áºp bồn chồn.
Có lẽ cô đã tá»± cho phép mình quá liá»u chăng? Nếu ông ấy tá»± ái thì sao? Không, chẳng nhẽ lại như váºy! Äồ ăn uống đâu phải những bông hoa – chúng không có ngôn ngữ cá»§a mình. Tặng bÆ¡ hoà n toà n không có nghÄ©a là ngưá»i phụ nữ có ý xấu hổ.
Hôm đó cô Martha suy nghÄ© rất nhiá»u vá» Ä‘iá»u đó. Cô hình dung thấy ông khách phát hiện ra cái mẹo láu lỉnh vô tá»™i cá»§a cô như thế nà o.
Nà y nhé, ông ấy xếp bút vẽ và bảng pha mà u lại. Trên giá vẽ là một bức tranh được phối cảnh rất hoà n hảo. Ông chuẩn bị bữa sáng bằng bánh mì khô và nước lã. Ông cắt bánh mì ra và … ái chà !
Hai má cô Martha á»ng hồng. Ông có nghÄ© đến bà n tay ngưá»i đã cho bÆ¡ và o bánh mì không nhỉ. Ông có muốn…
Chuông trên cá»a bá»—ng réo lên giáºn dữ. Ai đó bước thình thịch và o hiệu bánh mì. Cô Martha vá»™i từ phòng trong chạy ra và nhìn thấy hai ngưá»i đà n ông đứng ở quầy hà ng. Má»™t ngưá»i trẻ tuổi ngáºm chiếc tẩu trên môi – đây là lần đầu tiên cô thấy anh ta, còn ngưá»i đà n ông thứ hai chÃnh là ông hoạ sÄ© cá»§a cô.
Mặt ông hoạ sÄ© đỠphừng phừng, chiếc mÅ© láºt ngá»a ra phÃa sau gáy, tóc tai bù xù. Ông ta nắm chặt tay và giáºn dữ giÆ¡ quả đấm trước mặt cô Martha. GiÆ¡ ngay trước mặt cô Martha!
- Dummkôp! – ông ta quát lên giáºn dữ bằng tiếng Äức. Cứ đợi đấy – Tausendonfer! – hay là tiếng gì đó đại loại váºy.
Chà ng thanh niên kéo ông hoạ sÄ© ra cá»a.
- Không, tôi sẽ không ra khá»i nÆ¡i đây trước khi nói hết má»i Ä‘iá»u vá»›i bà ta. – ông hoạ sÄ© gà o lên tức tối.
Những quả đấm của ông là m cho quầy hà ng của cô Martha biến thà nh một chiếc trống Thổ Nhĩ Kỳ.
- Bà đã phá há»ng hết cá»§a tôi, – ông quát, đôi mắt xanh long lên giáºn dữ sau cặp kÃnh.
- Tôi, tôi sẽ nói hết tất cả! Bà là đồ mèo già láo lếu!
Cô Martha kiệt sức tựa lưng và o chiếc giá xếp bánh mì, tay nắm chiếc áo lụa trắng chấm xanh của mình. Anh thanh niên túm lấy cổ áo ông hoạ sĩ.
- Äi thôi! Nói hết thế là được rồi. – Anh kéo ông bạn Ä‘ang phát khùng ra đưá»ng và quay lại nói vá»›i cô Martha.
- Dù sao thì cÅ©ng chẳng nên giấu gì bà , do đâu mà xảy ra việc ầm Ä© nà y. Äó là ông Blumberger, ông ta là m nghá» can bản vẽ. Chúng tôi cùng là m việc ở má»™t cÆ¡ quan xây dá»±ng. Ba tháng nay ông Blumberger gò lưng là m việc không mệt má»i, thiết kế toà nhà thị chÃnh má»›i để chuẩn bị mang dá»± thi. Chiá»u hôm qua ông đồ lại bản vẽ bằng má»±c tà u đã xong. Chắc bà biết ngưá»i ta vẽ bằng bút chì trước tiên, sau đó tẩy những đưá»ng chì bằng bánh mì khô, dùng bánh mì khô tốt hÆ¡n dùng tẩy. Ông Blumberger vẫn thưá»ng mua bánh mì ở chá»— bà . Còn hôm nay… bà biết đấy… chá»— bÆ¡ cá»§a bà … bà cứ tưởng tượng xem… tóm lại là bản vẽ cá»§a ông Blumberger bây giá» chỉ còn cách Ä‘em Ä‘i gói bánh mà thôi.
Cô Martha Ä‘i và o phòng phÃa trong cởi chiếc áo lụa chấm xanh và mặc chiếc áo cÅ© bằng vải má»™c nâu và o. Sau đó cô vá»›i lá» thuốc rá»a da là m từ hạt má»™c qua và hà n the, và hắt tuá»™t và o thùng rác sau cá»a sổ.
Tà i sản của quykiemtu
Chữ ký cá»§a quykiemtu Rượu gặp bạn hiá»n ngà n chén thiếu
Chuyện ngưá»i không hợp ná»a câu thừa
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 04:30 PM .
22-09-2008, 09:06 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
- o'henry
Khi ngưá»i ta yêu
Nguyên tác: A service of love
Dịch giả: Äắc Lê
Khi ngưá»i ta yêu Nghệ thuáºt cá»§a mình thì không có việc gì tá»±a như là quá khó.
Äó là tiá»n đỠcâu chuyện cá»§a chúng tôi. Qua truyện nà y, chúng ta sẽ rút ra được má»™t kết luáºn từ tiá»n đỠđó, đồng thá»i cÅ©ng chứng tá» tiá»n đỠđó không đúng. Äó là má»™t Ä‘iá»u má»›i mẻ vá» logic và là má»™t nghệ thuáºt kể chuyện có phần nà o còn cổ hÆ¡n cả Vạn lý trưá»ng thà nh cá»§a Trung Quốc.
Joe Larrabee ra Ä‘á»i ở vùng đồng bằng có nhiá»u cây sồi cổ thụ thuá»™c miá»n Middle West, trong lòng rung động những xúc cảm há»™i hoạ. Hồi sáu tuổi, Joe vẽ má»™t bức tranh vá» cái máy bÆ¡m cá»§a thà nh phố, có má»™t công dân danh tiếng vá»™i vã Ä‘i ngang qua. Sá»± ná»— lá»±c nà y được đóng và o khung và treo ở tá»§ kÃnh má»™t hiệu thuốc, đứng bên cạnh bông lúa mì và má»™t dãy số lẻ. Hai mươi tuổi, chà ng rá»i quê hương lên New York, vá»›i má»™t chiếc nÆ¡ thắt lá»ng lẻo và má»™t số tiá»n lưng buá»™c chặt hÆ¡n đôi chút.
Delia Caruthers quê ở má»™t là ng miá»n Nam, trồng rất nhiá»u thông. Nà ng lướt đôi tay trong sáu khoảng tám trên phÃm đà n dương cầm má»™t cách đầy hứa hẹn đến ná»—i há» hà ng thân thuá»™c cố góp nhặt đủ những đồng tiá»n má»ng đặt trong cái mÅ© má»ng cá»§a nà ng để cho nà ng lên miá»n Bắc theo nốt việc há»c đà n. Há» sẽ chẳng thấy nà ng theo nốt được việc há»c hà nh, nhưng đó lại là câu chuyện cá»§a chúng ta.
Joe và Delia gặp nhau trong má»™t xưởng vẽ, má»™t số sinh viên nghệ thuáºt và âm nhạc thưá»ng há»p nhau ở đó để tranh luáºn vá» cách vẽ phối hợp mà u sáng và tối, vá» Wagner, âm nhạc, tác phẩm cá»§a Rembrandt, tranh vẽ và Waldteufel, giấy trang trà tưá»ng, Chopin và chè hương Ô long.
Joe và Delia yêu nhau – hay là ngưá»i ná» yêu ngưá»i kia, tùy các bạn, – và chỉ sau má»™t thá»i gian ngắn, hỠđã lấy nhau, vì, xin hãy xem ở Ä‘oạn trên, khi ngưá»i ta yêu Nghệ thuáºt cá»§a mình thì không có việc gì tá»±a như là quá khó.
Hai vợ chồng Larrabee bắt đầu công việc tá» gia ná»™i trợ trong má»™t gian gác. Äó là má»™t gian riêng biệt, trông na ná như má»™t nốt la giáng chúc cái Ä‘uôi xuống phÃm đà n dương cầm. Há» sống rất hạnh phúc, vì há» Ä‘á»u có Nghệ thuáºt cá»§a mình và ngưá»i nà y có ngưá»i kia ở bên. Tôi khuyên chà ng thanh niên già u có hãy Ä‘em bán tất cả những thứ gì mình có để lấy tiá»n cho ngưá»i nghèo, hãy là m má»™t ngưá»i gác cổng để được hưởng đặc quyá»n sống trong má»™t gian nhà cùng vá»›i Nghệ thuáºt và vá»›i Delia cá»§a mình.
Những ngưá»i sống trong má»™t gian nhà như váºy nhất định sẽ xác nháºn lá»i quả quyết cá»§a tôi rằng hạnh phúc cá»§a há» là hạnh phúc duy nhất tháºt sá»±. Nếu má»™t căn nhà hạnh phúc thì không bao giá» quá cháºt hẹp, hãy hạ cái tá»§ áo nằm xuống thà nh má»™t bà n billiard, hãy để bệ lò sưởi trở thà nh má»™t xuồng máy, bà n viết thà nh má»™t buồng ngá»§ dá»± phòng, cháºu rá»a mặt thà nh đà n dương cầm loại dây thẳng đứng; hãy để bốn bức tưá»ng hoà hợp vá»›i nhau để bạn và Delia cá»§a bạn sống ở giữa. Nhưng nếu má»™t căn nhà thuá»™c loại khác thì nó cần phải rá»™ng lá»›n, bạn bước và o ở Cổng Và ng, treo mÅ© tại Hatteras, và ra khá»i nhà ở Labrador.
Joe Ä‘ang há»c vẽ ông Magister danh tiếng, chắc bạn cÅ©ng biết tiếng ông ta. Há»c phà cao, bà i há»c nhẹ nhà ng, những cái đó cùng vá»›i những Ä‘iểm sáng nhất trên bức tranh đã nhẹ nhà ng đưa ông Magister tá»›i đỉnh cao danh tiếng. Delia theo há»c ông Rosenstock, chắc bạn từng biết ông ta nổi danh là má»™t ngưá»i gây được bão táp trên những phÃm đà n dương cầm như thế nà o rồi.
Chừng nà o tiá»n nong vẫn còn, há» rất hạnh phúc. Tất cả… Ä‘á»u là như váºy – nhưng tôi không phải là ngưá»i thÃch chỉ trÃch đâu. Mục Ä‘Ãch cá»§a há» rất rõ rà ng, đã được xác định, Joe phái sá»›m sáng tác được những bức tranh mà những ông già lịch sá»±, có bá»™ ria mép má»ng dÃnh và những quyển sổ tay dà y cá»™p sẽ cùng nhau bao vây xưởng vẽ cá»§a chà ng để già nh được đặc quyá»n mua tranh. Delia sẽ phải luyện táºp cho tháºt quen thuá»™c vá»›i nà ng âm nhạc, rồi có thể coi thưá»ng nà ng âm nhạc để khi nhìn thấy những chá»— ngồi gần già n nhạc và những lô không bán được vé thì Delia sẽ kêu Ä‘au cổ há»ng, ăn tôm hùm trong buồng ăn riêng ở nhà và từ chối việc bước lên sân khấu.
Nhưng tốt nhất, theo tôi, là cuá»™c sống gia đình trong má»™t gian nhà nhá»: những cuá»™c trò chuyện linh hoạt, thắm thiết sau má»™t ngà y là m việc, những bữa ăn ấm cúng và những bữa Ä‘iểm tâm ngon là nh, nhẹ nhà ng; các cao vá»ng kế tiếp nhau, cao vá»ng nà y xen lẫn và o cao vá»ng khác, sá»± giúp đỡ lẫn nhau và cảm hứng tương đồng, và , xin bá» qua sá»± vô nghệ thuáºt cá»§a tôi, những cái bánh sandwich kẹp đầy pho-mát trá»™n ô-liu và o lúc mưá»i má»™t giá» khuya.
Nhưng sau má»™t thá»i gian ngắn, con tà u nghệ thuáºt Ä‘i cháºm lại. Äôi khi xảy ra như váºy, ngay cả khi ngưá»i bẻ ghi nà o đó chưa vẫy cá» ra hiệu ngừng. Má»i thứ Ä‘á»u đội nón ra Ä‘i mà không có cái gì bước vá» nhà cả, như những ngưá»i tầm thưá»ng thưá»ng nói. Há» thiếu tiá»n trả há»c phà cho ông Magister và ông Rosenstock. Khi ngưá»i ta yêu Nghệ thuáºt cá»§a mình thì không có việc gì tá»±a như là quá khó. Vì thế, Delia bảo rằng nà ng phải Ä‘i dạy nhạc để giữ được tiếng bát đĩa vẫn vang lên trong nhà .
Nà ng ra phố hai ba ngà y cố tìm chỗ dạy nhạc. Một buổi tối, nà ng mừng rỡ vỠnhà .
“Anh Joe thân yêu Æ¡i, – nà ng vui vẻ lên tiếng, – em đã có má»™t há»c sinh rồi. Trá»i, những ngưá»i đáng yêu nhất Ä‘á»i! Con gái viên tướng… tướng A. B. Pinkney... ở phố Bảy mươi mốt. Má»™t toà nhà tráng lệ vô cùng, anh Joe ạ... anh phải nhìn thấy cái cá»a phÃa trước! Byzantine, em nghÄ© rằng hẳn anh sẽ gá»i như thế. Còn ở trong nhà nữa chứ! Trá»i, anh Joe Æ¡i, em chưa từng bao giá» trông thấy má»™t nÆ¡i nà o như thế.
Cô há»c trò cá»§a em tên là Clementina. Em đã mê cô bé quá Ä‘i rồi. Cô bé tháºt mảnh dẻ..., bao giá» cÅ©ng mặc đồ trắng, cá» chỉ rất má»±c dịu dà ng, hết sức giản dị! Má»›i chỉ mưá»i tám tuổi. Em sẽ dạy ba buổi má»™t tuần. Anh thá» Ä‘oán xem, anh Joe! Má»—i buổi năm đôla. Em không băn khoăn chút nà o đâu, vì há»… có được hai ba em há»c trò nữa thì em lại tiếp tục há»c ông Rosenstock. Nà o hãy xoá những nếp nhăn trên trán Ä‘i, anh thân yêu, chúng ta sẽ ăn má»™t bữa tháºt tuyệt nhéâ€.
- Em Delia, vá»›i em, thế là ổn đấy, – Joe vừa nói vừa dùng con dao ăn và cái thìa tấn công và o há»™p đỗ, – nhưng còn anh. Em nghÄ© là anh bằng lòng cho em Ä‘i chen vai thÃch cánh để kiếm tiá»n, trong lúc anh vẫn vui chÆ¡i quanh quẩn trong những miá»n nghệ thuáºt cao quý ư? Không bao giá» em ạ, anh thá» trên đống xương cá»§a Benvenuto Cellini. Anh nghÄ© rằng mình có thể Ä‘i bán báo hoặc là m công nhân rải đưá»ng để kiếm lấy má»™t hai đôla.
Delia bước lại gần, đu và o cổ chồng:
- Anh Joe thân yêu, anh ngốc nghếch quá. Anh phải tiếp tục theo há»c. Không phải là em từ bỠâm nhạc để Ä‘i là m việc khác đâu trong lúc dạy nhạc, em vẫn há»c. Em vẫn luôn luôn gần gÅ©i âm nhạc cá»§a em. Vá»›i mưá»i lăm đôla má»™t tuần, chúng ta có thể sống sung sướng như những nhà triệu phú. Anh không được nghÄ© đến việc bá» há»c ông Magister.
- ÄÆ°á»£c rồi, nhưng anh không muốn em phải Ä‘i dạy há»c. Äó không phải là nghệ thuáºt. Là m như thế, em tháºt tốt quá.
- Khi ngưá»i ta yêu Nghệ thuáºt cá»§a mình thì không có việc gì tá»±a như là quá khó.
- Ông Magister đã khen ngợi cái ná»n trá»i trong bức phác hoạ anh vẽ ở công viên. Và ông Tinkle đã đồng ý cho anh treo hai bức tranh tại tá»§ kÃnh bà y hà ng cá»§a ông ta. Có thể anh sẽ bán được má»™t bức, nếu may ra có má»™t tên ngu ngốc sẵn tiá»n nà o đó nhìn thấy những bức tranh đó.
- Em tin anh nhất định bán được tranh, – Delia dịu dà ng nói. – Còn bây giỠthì chúng ta hãy cảm ơn viên tướng Pinkney và món thịt bê rán của ông ta.
Suốt cả tuần tiếp đó, hai vợ chồng Larrabee Ä‘á»u ăn Ä‘iểm tâm sá»›m. Joe Ä‘ang say sưa vẽ ở công viên Trung ương những bức kà hoạ rất cần đến ánh mặt trá»i buổi sáng. Delia nấu nướng cho Joe ăn no nê trước khi chà ng Ä‘i, khen ngợi và hôn chà ng và o lúc bảy giá». Nghệ thuáºt là má»™t bà chá»§ gia đình thu phục được lòng ngưá»i. Chà ng phần nhiá»u vá» nhà và o lúc bảy giá» tối.
Cuối tuần, Delia hân hoan thắng lợi tung ba tá» năm đôla lên giữa cái bà n kÃch thước 8 x 10 inch trong căn phòng khách kÃch thước 8 x 10 bá»™. Nà ng nói, vẻ hÆ¡i mệt má»i:
“Em mệt vì Clementina. Em sợ cô ta không táºp luyện chuyên cần, dạy má»™t Ä‘oạn nhạc, em phải bảo Ä‘i bảo lại nhiá»u lần. Cô ta bao giá» cÅ©ng mặc toà n đồ trắng, mặc như thế thì phải tẻ nhạt thôi. Nhưng tướng Pinkney là má»™t ông già đáng quý nhất! Em muốn anh quen biết ông ta, anh Joe ạ. Thỉnh thoảng ông ta đến chá»— em và Clementina ở bên cạnh đà n pianô, – anh biết không, ông ấy góa vợ – và đứng ở đấy, tay vuốt chòm râu trắng xoá. Ông ta bao giá» cÅ©ng há»i: “Những nốt móc đôi, móc ba tiến bá»™ đến đâu rồi?â€
Anh Joe ạ, em muốn anh nhìn thấy lá»›p ván lót ngoà i mặt tưá»ng trong căn phòng khách đó. Và những cái rèm cá»a Astrakhan nữa chứ! Clementina húng hắng ho, rất ngá»™ nghÄ©nh. Em mong cô ta được khoẻ hÆ¡n vẻ bá» ngoà i cá»§a cô ta.
á»’, em đã thá»±c sá»± quấn quýt cô ta rồi, cô ta rất dịu dà ng, dòng dõi cao quý. Ngưá»i anh cá»§a tướng Pinkney đã có lần là m đại sứ ở Boliviaâ€.
Còn Joe, vá»›i dáng Ä‘iệu cá»§a Monte Cristo, rút ra mấy tá» giấy bạc: má»™t tá» mưá»i đôla, má»™t tá» năm, má»™t tá» hai và má»™t tá» má»™t đôla, tất cả Ä‘á»u má»›i tinh. Chà ng đặt bên cạnh món tiá»n cá»§a Delia, và báo tin:
- Bán được bức tranh mà u nước vẽ cái đà i kỉ niệm hình bút tháp cho má»™t ngưá»i ở thà nh phố Peoria rồi, em ạ!
- Anh đừng nói đùa với em, không phải ở Peoria.
- Äúng ở đấy mà . Anh ước gì em trông thấy ông ta, em Delia ạ. Má»™t ông béo phệ, quà ng má»™t cái khăn len to tướng và có má»™t cái tăm bằng lông nhÃm. Ông ta nhìn thấy bức tranh ở tá»§ kÃnh cá»§a ông Tinkle. Thoạt tiên, ông ta tưởng là vẽ cái cối xay gió, nhưng dù sao ông ta cÅ©ng đã mua bức tranh. ông ta đặt má»™t bức nữa... má»™t bức tranh sÆ¡n dầu vẽ kho hà ng Lackawanna để mang theo vá»... Những giá» dạy nhạc! á»’, anh nghÄ© trong đó vẫn còn đôi chút Nghệ thuáºt.
Delia niá»m nở nói:
- Em rất sung sướng thấy anh vẫn tiếp tục há»c. Anh nhất định thà nh công đấy, anh thân yêu ạ. Ba mươi ba đôla. Từ trước đến nay, chưa bao giá» chúng ta có nhiá»u tiá»n như thế nà y. Tối nay, chúng ta sẽ ăn sò huyết.
Tối thứ bảy sau, Joe vá» nhà trước. Chà ng trải mưá»i tám đôla lên trên mặt bà n trong phòng khách, rồi Ä‘i rá»a những vết bẩn, tá»±a như thuốc vẽ mà u sẫm, bám đầy tay.
Ná»a giá» sau, Delia vá», bà n tay phải cá»§a nà ng quấn trong bó băng và vải xô, chẳng ra hình thù gì cả.
Sau câu chà o há»i thưá»ng lệ, Joe há»i :
- Sao lại thế nà y, em Delia?
Delia cưá»i, nhưng không vui lắm. Nà ng giải thÃch:
- Sau buổi há»c, Clementina cứ năn nỉ má»i em ăn bánh mì nướng, rưới bÆ¡ nóng. Má»™t cô gái kì khôi thế đấy! Bánh mì nướng, rưới bÆ¡ nóng và o lúc năm giá» chiá»u. Tướng Pinkney cÅ©ng có mặt. Giá anh thấy ông ta tÃu tÃt lấy đĩa ăn hâm nóng, anh Joe ạ, cứ như trong nhà không có má»™t ngưá»i đầy tá»› nà o ấy. Em biết Clementina không được khoẻ lắm, cô ta rất hay xúc động. Lúc rưới bÆ¡, cô bé đánh đổ rất nhiá»u nước bÆ¡ sôi lên bà n tay và cổ tay em. Rát ghê lắm, anh Joe ạ. Clementina rất hối háºn! Còn tướng Pinkney!... Anh Joe ạ, ông ta cuống lên. Ông ta lao xuống cầu thang, – ngưá»i ta nói là ngưá»i đốt lò hay ngưá»i nà o đó trong tầng hầm ấy ra hiệu thuốc mua dầu và các thứ để băng tay cho em. Bây giá» thì không rát lắm dâu.
- Thế cái nà y là cái gì? – Joe há»i, dịu dà ng cầm bà n tay Delia và kéo mấy sợi vải mà u trắng nằm dưới đám băng.
- Cái vải gì má»m má»m đã thấm dầu ấy mà . Ờ, anh Joe nà y, anh đã bán được bức tranh nữa đấy à ? – Delia nhìn thấy món tiá»n trên bà n.
- Anh đã bán được ư? ChÃnh cái ông ở thà nh phố Peoria. Hôm nay, ông ta lấy bức tranh vẽ kho hà ng đã đặt trước ấy mà . Tuy không chắc chắn lắm, nhưng ông ta nghÄ© là sẽ mua thêm má»™t bức tranh vẽ cảnh công viên và má»™t cảnh trên sông Hudson. Chiá»u nay, em bị bá»ng tay và o lúc mấy giá», em Dele nhỉ?
- Lúc năm giá», – Delia ta thán. – Cái bà n là ... em định nói bÆ¡ nóng lấy ra khá»i lò và o khoảng giỠđó. Anh Joe Æ¡i, anh nên gặp tướng Pinkney, khi...
- Em Dele, em hãy ngồi xuống đây má»™t lát đã, – Joe nói, chà ng dìu vợ ngồi xuống giưá»ng, rồi ngồi bên cạnh ôm lấy vai nà ng, chà ng há»i: “Em đã là m gì trong hai tuần vừa rồi, em Dele?â€
Nà ng giữ được can đảm má»™t lát, khoé mắt trà n đầy tình yêu và sá»± bướng bỉnh, nà ng lẩm nhẩm má»™t hai câu mÆ¡ hồ vá» tướng Pinkney. Nhưng rồi nà ng cúi đầu, sá»± tháºt trà o ra theo dòng nước mắt.
- Em không có má»™t em há»c trò nà o cả, – nà ng thú nháºn. – Thấy anh phải bá» há»c, em không thể nà o chịu được. Em nháºn việc là sÆ¡-mi trong xưởng là rất to ở phố Hai mươi bốn ấy. Em nghÄ© rằng việc sáng tạo ra tướng Pinkney và cô bé Clementina là rất khéo, có phải không anh Joe? Chiá»u nay, má»™t cô gái trong xưởng lỡ đặt chiếc bà n là nóng lên tay em. Suốt trên đưá»ng vá» nhà , em sáng tác ra câu chuyện bánh mì nướng, rưới bÆ¡ nóng. Anh không giáºn em chứ, anh Joe? Nếu em không tìm được việc là m, anh đã không thể bán được tranh cho cái ông ở thà nh phố Peoria.
- Ông ta không ở Peoria đâu, – Joe cháºm rãi đáp.
- Ờ, ông ta ở đâu đến cũng chẳng hỠgì. Anh thông minh quá, anh Joe… và … anh hôn em đi, anh Joe… là m sao mà anh lại đoán ra là em không dạy nhạc cho cô bé Clementina?
- Phải đến tối nay anh má»›i Ä‘oán được. Từ trước, anh không Ä‘oán ra, ngay cả lúc chiá»u nay lúc từ phòng máy, anh gá»i thứ vải vụn và dầu nà y lên cho má»™t cô ở tầng trên bị bà n là là m bá»ng tay. Hai tuần vừa rồi, anh đốt lò ở chÃnh cái xưởng giặt là đó.
- Thế ra anh không...
- Cái ông ở thà nh phố Peoria đã mua tranh và tướng Pinkney Ä‘á»u là hai tác phẩm cá»§a cùng má»™t nghệ thuáºt... nhưng em không thể gá»i đó là há»™i hoạ hoặc âm nhạc được đâu.
Joe và Delia cùng cưá»i. Joe bắt đầu:
- Khi ngưá»i ta yêu Nghệ thuáºt cá»§a mình thì không có việc gì tá»±a như là …
Nhưng Delia đặt tay lên môi Joe, ngăn chà ng lại:
- Không. Chỉ cần: “Khi ngưá»i ta yêuâ€.
Tà i sản của quykiemtu
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 04:31 PM .
22-09-2008, 09:08 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Äêm Ả Ráºp tại quảng trưá»ng Madison
Nguyên tác: A Madison Square Arabian Night
Dịch giả: Mạnh Chương
Phillips mang chuyến thư chiá»u đến cho Carson Chalmers Ä‘ang ngồi trong căn nhà gần quảng trưá»ng. Ngoà i thư tÃn bình thưá»ng còn có hai phong thư có dấu bưu Ä‘iện nước ngoà i.
Má»™t phong thư có gá»i kèm theo bức ảnh má»™t phụ nữ. Phong thư kia là má»™t lá thư dà i vô táºn khiến Chalmers ngồi há hốc mồm say sưa Ä‘á»c mãi. Bức thư đó lại cá»§a má»™t ngưá»i phụ nữ khác gá»i, lá»i lẽ trong thư như lưỡi câu tẩm máºt ong ngá»t ngà o, chêm và o những câu bóng gió, châm chá»c sâu cay vá» ngưá»i đà n bà gá»i thư kèm ảnh.
Chalmers xé bức thư ra trăm ngà n mảnh, rồi cất những bước dà i Ä‘i Ä‘i lại lại trên tấm thảm đắt tiá»n như muốn là m cho nó tÆ¡i tả ra. Con thú rừng bị nhốt trong chuồng hà nh động như thế nà o thì con ngưá»i lạc trong khu rừng ráºm hoà i nghi cÅ©ng hà nh động như váºy.
Dần dần tâm trạng bồn chồn cÅ©ng lắng xuống. Tấm thảm đó không phải là tấm thảm có phép mà u nhiệm. Nó cÅ©ng chỉ dà i có và i mét, Ä‘i má»™t tà là hết. Muốn Ä‘i ba ngà n dặm đưá»ng thì nó chẳng thể giúp gì ông được.
Phillips xuất hiện. Không bao giá» anh ta và o hẳn trong buồng, lúc nà o cÅ©ng chỉ tháºp thò, cứ như ma trÆ¡i.
- Ngà i dùng cơm ở đây hay ngoà i nhà ạ?
- Ở đây – Chalmers nói, – ná»a giá» nữa nhé.
Ông ta buồn bã ngồi nghe tiếng gió tháng giêng hú dá»c theo phố vắng, nghe phù phù như tiếng kèn trombone thổi.
- À nà y, – ông vá»™i nói vá»›i anh chà ng Phillips vừa má»›i đấy đã biến Ä‘i, – lúc trên đưá»ng vá» nhà , đến cuối chá»— quảng trưá»ng, ta thấy lố nhố ngưá»i đứng thà nh hà ng dà i. Có má»™t ngưá»i đứng lên trên cái gì ấy, diá»…n thuyết. Sao những ngưá»i đó lại đứng xếp hà ng ở đấy nhỉ? Mà hỠđứng đấy để là m gì hả?
- Thưa ông, há» là những kẻ vô gia cư, – Phillips trả lá»i, – Ngưá»i đứng trên cái hòm đó cố sức diá»…n thuyết để những ngưá»i kia có chá»— ngá»§ qua đêm. Thiên hạ xúm quanh nghe và cho ông ta tiá»n. Sau đó ông ta có bao nhiêu tiá»n Ä‘á»u Ä‘em trả cho chá»§ trá». Vì váºy há» má»›i đứng xếp hà ng, cứ đến lượt ngưá»i nà o thì ngưá»i ấy được dẫn Ä‘i đến chá»— ngá»§.
- Tà nữa đến giỠăn cÆ¡m, – Chalmers nói, – anh xuống dẫn má»™t ngưá»i trong bá»n há» lên đây. Anh ta sẽ ăn cÆ¡m vá»›i ta.
- Dẫn a-a-ai ạ… – Phillips cất tiếng lắp bắp. Từ ngà y phục vụ ông chá»§ đến giá», đây là lần đầu tiên anh ta tá» ra lúng túng như váºy.
- Chá»n ai cÅ©ng được, – Chalmers nói. – Có Ä‘iá»u anh phải xem xem anh ta đừng có say lướt khướt, mà anh ta cÅ©ng phải sạch sẽ má»™t tÃ. Thế nhé.
Carson Chalmers đâu có quen đóng vai kẻ là m phúc. Nhưng đêm hôm đó không có thứ thuốc gì có thể là m cho ông ta nguôi ná»—i u sầu nên ông ta phải có má»™t cái gì đó tháºt ngá»™ nghÄ©nh, đầy thú vị và mang tÃnh Ả Ráºp để khuây khá»a tâm trạng đôi chút.
Trong ná»a giá», Phillips hoà n thà nh nhiệm vụ là m tên nô lệ cá»§a cây đèn thần. Những ngưá»i hầu bà n ở tiệm ăn dưới nhà tất tưởi mang lên gác bữa ăn tối thịnh soạn. Bà n ăn soạn cho hai ngưá»i rá»±c rỡ trong ánh đèn nến nhảy nhót dưới chụp đèn mà u hồng.
Lúc nà y Phillips đứng đưá»ng hoà ng đẩy lẹ vị khách và o, cứ như Ä‘ang há»™ tống má»™t hồng y giáo chá»§ – hoặc là má»™t tên trá»™m bị bắt, chứ không phải là má»™t gã ăn mà y Ä‘ang run cầm cáºp vừa được lôi từ hà ng ngưá»i vô gia cư xin ngá»§ nhá» qua đêm kia.
Thưá»ng ngưá»i ta gá»i những ngưá»i như váºy là kẻ vô thừa nháºn, nhưng giả dụ có so sánh trong trưá»ng hợp đặc biệt ở đây, thì con ngưá»i nà y chẳng khác gì má»™t con tà u gặp nạn Ä‘ang bị bốc cháy, bồng bá»nh trôi giạt trong biển Ä‘á»i như ta vẫn thấy. Ngá»n lá»a báºp bùng chiếu sáng trong con ngưá»i anh ta. Mặt và tay anh ta vừa được rá»a xong – má»™t lá»… nghi mà Phillips kiên quyết thá»±c hiện tá»±a như lá»… tưởng niệm cho nếp ăn ở hà ng ngà y bị tiêu diệt. Anh ta đứng dưới anh nến, là m cho cảnh bà i trà trong phòng trở nên xấu hẳn Ä‘i. Mặt anh ta trắng bệch hom hem, bá»™ râu xồm xoà m che gần đến táºn mắt, trông như bá»™ lông con chó săn đỠxứ Ãi NhÄ© Lan. Phillips cÅ©ng đã lấy lược chải tóc cho anh ta nhưng không sao là m cho bá»™ tóc nâu nhạt mượt trở lại, bá»™ tóc từ lâu đã bện và ăn nếp theo và nh mÅ© tứ thá»i lúc nà o cÅ©ng trên đầu. Cặp mắt anh ta đầy vẻ thách thức, tuyệt vá»ng và xảo trá, trông như mắt con chó tà ng bị những kẻ hà nh hạ dồn và o chân tưá»ng. Chiếc áo khoác trÆ¡ khố tải cà i cúc cao, nhưng trông rõ chiếc cổ vừa lá»™n xong. Tác phong cá»§a anh ta tá» ra không có gì là lúng túng khi Chalmers đứng dáºy khá»i ghế phÃa bên kia bà n ăn tròn.
- Nếu anh cho phép, tôi sẽ vui mừng được má»i anh ăn cÆ¡m tối nay, – ông chá»§ nói.
- Tên tôi là Plumer – vị khách giang hồ nói, giá»ng gay gắt và hung hăng. – Nếu là tôi, chắc ông cÅ©ng muốn biết tên ngưá»i sắp ngồi ăn cùng vá»›i mình.
- Tôi cÅ©ng Ä‘ang định giá»›i thiệu tên tôi là Chalmers, xin má»i ông ngồi phÃa bên kia. – Chalmers nói tiếp, hÆ¡i có vẻ vá»™i vã.
Plumer quần áo lôi thôi, khom gối xuống để cho Phillips đẩy cái ghế đến cho anh ta ngồi. Anh ta có dáng dấp ngà y xưa thưá»ng ngồi tại những nÆ¡i có ngưá»i phục vụ. Phillips bắt đầu mang món cá trống và dầu ô liu.
- Tuyệt! – Plumer nói như quát lên, – cho ăn theo món hả? Hầy, thưa Hoà ng đế vui tÃnh cá»§a thà nh Bagdad, tôi xin là m nà ng Scheherezade cá»§a ngà i để kể chuyện cho ngà i nghe cho đến khi không còn món ăn gì thì thôi. Tôi công nháºn ngà i là ngưá»i già u có đầu tiên có hương vị phương Äông chân chất mà tôi phát hiện ra từ đầu đông tháng giá đến giá», đã đón tay là m phúc má»™t cách sang trá»ng đến váºy. Tháºt may mắn, tôi đứng thứ bốn mươi ba trong hà ng cÆ¡ đấy. Tôi vừa đếm xong xem mình đứng thứ mấy thì vị sứ giả đầy thú vị cá»§a ngà i đến má»i tôi Ä‘i ăn tiệc. Thế là đêm nay tôi được dịp may kiếm được nÆ¡i trú chân chẳng khác gì dịp may mình được là m tổng thống trong nhiệm kì sắp tá»›i. Ngà i muốn nghe câu chuyện buồn vá» cuá»™c Ä‘á»i cá»§a tôi theo cách nà o, thưa ngà i Al Raschid, cứ má»—i món ăn má»™t chương nhé hay toà n bá»™ câu chuyện kết thúc bằng những Ä‘iếu xì gà và cà phê?
- Äối vá»›i anh, sá»± việc nà y cÅ©ng không có gì là lạ thưá»ng lắm đâu, – Chalmers mỉm cưá»i nói.
- Xin thá» có Chúa trá»i chứng giám! – Ngưá»i khách trả lá»i. – New York đầy những tên Harun Al Raschid bần tiện, chẳng khác gì thà nh Bagdad đầy những ruồi nhặng. Tôi buá»™c lòng phải Ä‘i kể chuyện để đổi lấy bữa ăn rất nhiá»u lần rồi. Äố tìm được má»™t ai ở New York nà y cho không má»™t cái gì! Những Rasit nà y có cho ta má»™t bữa cÆ¡m từ thiện thì cÅ©ng chỉ để thoả mãn trà tò mò cá»§a há» thôi. Hầu hết bá»n há» chỉ cho ta má»™t xu và má»™t bát cÆ¡m hổ lốn, còn má»™t dúm trong bá»n há» sẽ đóng vai kẻ là m phúc để đãi ta má»™t miếng bÃt-tết, nhưng tất cả bá»n há» sẽ cưỡi lên đầu lên cổ ta, ép ta đến bao giá» tôi ra bản tá»± truyện, vá»›i đầy đủ những ghi chú, những phụ lục và những mẩu chuyện chưa được đăng. Ô, ở cái thà nh phố Bagdad có đưá»ng xe Ä‘iện ngầm cổ, nhá» bé nà y khi nhìn thấy cái gì ăn được là tôi biết phải xá» lý thế nà o rồi. Tôi Ä‘áºp đầu xuống đưá»ng nhá»±a ba lần và sẵn sà ng thêu dệt chuyện huyên thuyên để kiếm bữa ăn tối. Tôi công nháºn mình chẳng khác gì danh ca Tommy Tucker đã quá cố, ngưá»i buá»™c phải đánh đổi giá»ng hát cá»§a mình lấy bát cÆ¡m đã chén trước đó.
- Tôi không cần chuyện cá»§a anh, – Chalmers nói, – xin nói tháºt là bá»—ng nhiên tôi nảy ra ý nghÄ© muốn vá»i má»™t ngưá»i lạ mặt đến ăn cÆ¡m tối. Xin anh cứ an tâm, đừng lo tôi tò mò.
- Ô, rõ chỉ vá»› vẩn! – Vị khách kêu lên, vừa húp sùm sụp món xúp. – Chuyện ấy đối vá»›i tôi có đáng gì. Tôi cÅ©ng giống như quyển tạp chà phương Äông có bìa đỠsáng sá»§a, và bà i nà o hay là ngưá»i ta cắt liá»n. Tháºt ra những ngưá»i Ä‘i ăn chá»±c nằm chá» như tôi cÅ©ng thuá»™c hạng đại loại như váºy. Thiên hạ cứ luôn phân vân không hiểu cái gì đã đưa chúng tôi xuống táºn đáy xã há»™i. Nếu được má»™t miếng bánh sandwich và má»™t cốc bia, tôi sẽ kể cho há» nghe nguyên nhân chÃnh là do món tá»u gây ra. Nếu được miếng thịt bò muối, xúp bắp cải và má»™t cốc cà phê, tôi kể cho há» nghe câu chuyện vá» má»™t tên chúa tể nhẫn tâm là m tôi thất nghiệp sau khi phải nằm nhà thương sáu tháng. Nếu được má»™t miếng bÃt-tết và mất hai mươi lăm xu mà được ngá»§ qua đêm, tôi sẽ kể tấn thảm kịch ở phố Uôn, trong đó cÆ¡ đồ bị cuốn sạch sà nh sanh và sá»± xuống dốc diá»…n ra như thế nà o. Äây là lần đầu tiên tôi được cho ăn má»™t bữa tối thịnh soạn trong má»™t bầu không khà như thế nà y. Tôi chưa nghÄ© ra được chuyện gì cho hợp vá»›i cảnh nà y. Tôi sẽ kể để ông nghe, ông Chalmers ạ, tôi sẽ kể cho ông nghe sá»± tháºt vá» chuyện nà y nếu ông muốn nghe. Ông tin chuyện nà y còn khó hÆ¡n ông tin chuyện bịa đặt đấy.
Má»™t tiếng đồng hồ sau, vị khách Ả Ráºp ngả ngưá»i ra sau ghế thở phà o thá»a mãn, vừa lúc đó Phillips mang cà phê và xì gà và o, và dá»n bà n ăn Ä‘i.
- Có bao giỠông nghe tiếng Sherrard Plumer không? – Anh ta há»i, mỉm cưá»i đến lạ.
- Tôi có nhá»› cái tên ấy, – Chalmers nói – Anh ta là má»™t hoạ sÄ© thì phải, cách đây và i năm còn là má»™t ngưá»i rất nổi tiếng.
- Năm năm rồi – vị khách nói, – váºy mà tôi lặn chìm nghỉm luôn không há» sá»§i tăm. ChÃnh tôi là Sherrard Plumer đây! Tôi bán bức tranh chân dung cuối cùng giá hai nghìn đôla. Sau đó, tôi không sao kiếm được ngưá»i ngồi để tôi vẽ, tháºm chà không lấy tiá»n nữa.
- Là m sao lại thế? – Chalmers không chịu được, đà nh phải há»i.
- Chuyện cÅ©ng đến buồn cưá»i, – Plumer trả lá»i, buồn bã. – Bản thân tôi cÅ©ng không sao hiểu nổi. Trong má»™t thá»i gian tôi là m ăn lên như diá»u. Äám nhà già u rất quen biết tôi, tÃu tÃt vá»i tôi đến vẽ. Báo chà gá»i tôi là hoạ sÄ© hợp thá»i. Thế rồi những chuyện buồn cưá»i xảy ra. Cứ khi nà o tôi vẽ xong ai đó, ngưá»i ta lại đến xem, thì thầm và nhìn nhau rất lạ lùng.
Tôi liá»n khám phá ra ngay sá»± rắc rối. Tôi có sở trưá»ng nêu báºt trên khuôn mặt cá»§a bức chân dung cá tÃnh giấu kÃn cá»§a ngưá»i ngồi vẽ. Tôi không biết là m thế nà o mình lại vẽ được thế – tôi chỉ vẽ cái mình nhìn nháºn ra thôi – nhưng tôi biết mình là m thế là chỉ há»ng việc. Má»™t số ngưá»i ngồi vẽ nổi giáºn đến sợ và quẳng trả bức tranh tôi vẽ. Tôi có vẽ chân dung má»™t phu nhân rất đẹp và nổi tiếng trong giá»›i thượng lưu. Lúc vẽ xuống, ông chồng nhìn và o bức tranh, mặt mà y trông đến lạ kì, và tuần sau ông ta đòi ly dị liá»n.
Tôi nhá»› má»™t trưá»ng hợp tôi vẽ má»™t vị chá»§ nhà băng lừng danh. Lúc tôi trưng bà y bức tranh ở trong phòng vẽ cá»§a mình, có má»™t ngưá»i quen cá»§a ông ta đến đó ngắm. “Ôi, lạy Chúa!â€, ông ta nói, “tháºt ông ta trông đến ná»—i thế nà y sao?â€. Tôi nói bức tranh đó hoà n toà n tháºt như ở ngoà i. “Chưa bao giá» tôi thấy cặp mắt ông ta lại thể hiện như váºyâ€, ông ta nói. “Tôi thiết nghÄ© mình phải đến Nhà Ngân hà ng thà nh phố để chuyển ngay tà i khoảnâ€. Và ông ta đã tìm đến đó tháºt, nhưng tà i khoản cá»§a ông ta đã biến mất cùng ông chá»§ nhà băng.
Chẳng được bao lâu thì tôi bị mất nghá». Thiên hạ không muốn sá»± hèn hạ bà máºt cá»§a mình bị lá»™ nguyên hình trên tranh. Há» có thể mỉm cưá»i và nhăn nhó mặt mà y để lừa dối bạn, nhưng đã lên tranh thì không thể là m như váºy được. Tôi không sao vẽ tiếp được, vì không còn ai ngưá»i ta muốn vẽ, và thế là tôi đà nh bá» nghá». Tạm thá»i tôi là m hoạ sÄ© trên báo hà ng ngà y, sau đó là m cho má»™t thợ in thạch bản, nhưng rồi tôi lại bị rắc rối vá»›i công việc. Nếu tôi có vẽ qua bức ảnh chụp thì việc vẽ đó cÅ©ng vẫn thể hiện rõ những tÃnh cách và những nét mà ông không thể tìm thấy ở trên bức ảnh, nhưng tôi cảm thấy chúng có ở ngưá»i tháºt. Khách hà ng la ó ầm Ä©, đặc biệt các bà , cho nên tôi không thể nà o duy trì công việc được lâu. Vì váºy, tôi chán nản mượn chén cho khuây khá»a ná»—i buồn. Rồi chẳng bao lâu tôi đã đứng trong hà ng ngÅ© những ngưá»i xin ngá»§ nhá» và là m nghá» kể chuyện xin ăn ở những cá»a hà ng ăn là m phúc. Câu chuyện tháºt nà y có là m ngà i mệt không, thưa Hoà ng đế xứ Hồi. Nếu ngà i muốn, tôi có thể thay đổi chá»§ đỠvà chuyển sang thảm há»a ở phố Uôn, nÆ¡i đã từng là m cho cuá»™c Ä‘á»i tôi tà n tạ, nhưng như váºy đòi há»i phải mất nước mắt và tôi e rằng tôi không có khả năng là m ngay được sau má»™t bữa ăn ngon như váºy.
- Không sao, không sao – Chalmers nói vui vẻ. – Ông là m tôi thÃch thú lắm. Thế tất cả những bức chân dung Ä‘á»u bóc trần nét xấu nà o đó, hay cÅ©ng có má»™t số không bị cái bút vẽ kì dị cá»§a ông thá» thách?
- CÅ©ng có má»™t số. – Plumer trả lá»i. – Trẻ con nói chung, khá nhiá»u phụ nữ và đà n ông, không phải tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u xấu, phải không ông? Khi há» tốt thì những bức tranh cÅ©ng thể hiện cái tốt cá»§a há». Như tôi đã nói, tôi không giải thÃch, mà là tôi nói vá»›i ông sá»± tháºt.
Trên bà n là m việc cá»§a Chalmers có má»™t bức ảnh mà ông ta nháºn được và o hôm có thư đến buổi chiá»u. Mươi phút sau, ông ta đỠnghị Plumer vẽ phác từ bức ảnh đó bằng phấn mà u. Sau má»™t tiếng đồng hồ, ngưá»i nghệ sÄ© đứng lên và dang tay tá» ra mệt má»i.
- Xong rồi đây, – anh ta ngáp. – Xin lá»—i vì phải vẽ lâu quá. Tôi thÃch thú vá»›i công việc. Lạy Chúa! HÆ¡n nữa tôi mệt quá. Äêm hôm qua không được chợp mắt má»™t tà nà o. Thưa vị chỉ huy cá»§a Lòng Trung Thà nh, ngà i có cho bây giá» sẽ là má»™t đêm ngon giấc không?
Chalmers đưa anh ta ra đến cá»a và giúi và o tay anh ta mấy đồng.
- Chà , xin ông, – Plumer nói. – Những ai đã rÆ¡i xuống táºn đáy rồi cÅ©ng chẳng dại gì mà khó tÃnh khi nháºn tiá»n cá»§a những ngưá»i là m phúc tình cá». Xin cảm Æ¡n. Xin cảm Æ¡n cả bữa ăn thịnh soạn nữa. Äêm nay, tôi sẽ ngá»§ ngon là nh và mÆ¡ vá» Bagdad. Tôi hi vá»ng đến sáng nó sẽ dừng trở thà nh giấc mÆ¡. Xin tạm biệt, vị Hoà ng đế tuyệt vá»i nhất!
Chalmers lại bồn chồn Ä‘i trên tấm thảm. Nhưng ông ta chỉ Ä‘i từ cái bà n trên có đặt bức phác thảo bằng phấn mà u đến cuối gian phòng. Mấy lần ông ta cố tiến lại gần mà không sao là m được. Ông ta trông rõ mà u xám, mà u và ng và mà u nâu trong số các mà u sắc, nhưng do sợ hãi nên quanh bức tranh như có má»™t bức tưá»ng được dá»±ng nên ngăn ông ta từ xa. Ông ta ngồi xuống và cố trấn tÄ©nh lại. Ông ta đứng phắt dáºy và rung chuông gá»i Phillips.
- Trong nhà nà y có một hoạ sĩ trẻ, tên là Reineman gì đó, anh có biết anh ta ở buồng nà o không?
- Tầng trên cùng, buồng phÃa trước, thưa ngà i. – Phillips nói.
- Thế anh lên má»i anh ta vui lòng đến đây má»™t lát nhé.
Reineman đến ngay. Chalmers tự giới thiệu.
- Ông Reineman, – ông ta nói, – ở trên cái bà n kia có má»™t bức phác thảo nhá» bằng phấn mà u. Xin ông cho ý kiến vá» tà i năng nghệ sÄ© vẽ bức tranh đó và vá» bản thân bức tranh đó, được như váºy tôi xin Ä‘a tạ ông.
Ngưá»i hoạ sÄ© trẻ tiến đến bên bà n và cầm bức tranh phác thảo lên. Chalmers ná»a như quay mặt Ä‘i, tá»±a lưng và o ghế:
- Ông, ông… thấy thế nà o? – Ông ta cháºm rãi há»i.
Ngưá»i nghệ sÄ© nói:
- Vá» phương diện bức tranh, tôi không có đủ lá»i để ca ngợi. Äó là tác phẩm cá»§a má»™t báºc thầy – những nét rõ, đẹp, rất tháºt. Nó là m cho tôi hÆ¡i băn khoăn. Äã nhiá»u năm nay tôi chưa được thấy má»™t tác phẩm vẽ phấn mà u nà o tuyệt đến thế.
- Thế ông thấy thế nà o, xét vá» khuôn mặt, chá»§ Ä‘á», so vá»›i bức ảnh gốc?
- Khuôn mặt nà y là má»™t trong những khuôn mặt cá»§a thiên thần. Cho phép tôi há»i, đây là ai?
- ChÃnh là vợ tôi đó! – Chalmers kêu lên, xoay ngưá»i, vồ lấy ngưá»i nghệ sÄ© Ä‘ang còn ngÆ¡ ngác, nắm chặt tay anh ta và vá»— và o lưng anh ta. – Nhà tôi Ä‘ang chu du ở châu Âu. Anh bạn hãy cầm lấy bức phác thảo nà y và theo đó, anh hãy vẽ bức tranh tuyệt nhất từ trước tá»›i giá» cá»§a anh Ä‘i. Tôi hứa sẽ trả anh vá»›i giá tháºt háºu hÄ©.
Tà i sản của quykiemtu
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 04:33 PM .
22-09-2008, 09:10 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Phán quyết của Georgia
Nguyên tác: Georgia's Ruling
Dịch giả: Diệp Minh Tâm
Nếu bạn có dịp ghé qua Sở Äịa chÃnh, hãy bước và o phòng vẽ kỹ thuáºt và yêu cầu được xem tấm bản đồ Huyện Salado. Má»™t anh Äức nhà n nhã – có thể chÃnh là ông già Kampfer – sẽ mang tấm bản đồ ấy ra cho bạn. Äấy là tấm bản đồ vẽ trên vải in dầy. Các nét chữ và con số Ä‘á»u đẹp và rõ rà ng. Dòng tá»±a trông tháºt hoa mỹ, văn bản vá»›i Äức ngữ không ai Ä‘á»c ra, được trang trà vá»›i hoa văn Bắc Âu. Bạn phải nói vá»›i anh ta rằng đấy không phải là bản đồ bạn muốn xem, rằng xin anh vui lòng mang cho bạn bản chÃnh thức trước đó. Anh ta sẽ mang ra má»™t tấm bản đồ khác, kÃch cỡ chỉ bằng phân ná»a bản đồ kia, má» nhòe, cÅ© kỹ, nhầu nát, và má»±c in đã nhạt mà u.
Nếu nhìn kỹ gần góc tây bắc, bạn sẽ thấy nét cong lượn cá»§a sông Chiquito và , nếu tinh mắt, bạn có thể nháºn ra nhân chứng cá»§a câu chuyện nà y.
Ông Giám đốc Sở Äịa chÃnh là mẫu ngưá»i cổ, phong thái xưa cÅ© cá»§a ông so vá»›i thá»i nay là quá trang trá»ng. Ông ăn mặc mà u Ä‘en tinh tế, và áo choà ng cá»§a ông trông như là mà n cá»a thá»i La Mã. Cổ áo cá»§a ông thuá»™c kiểu rá»i, cà vạt là má»™t dải hẹp cứ như là để dá»± tang lá»…, cùng vá»›i loại nút thắt để cá»™t dây giầy. Mái tóc xám cá»§a ông chải quá vá» sau má»™t tÃ, nhưng bóng mượt và thẳng thá»›m. Nhiá»u ngưá»i nghÄ© khuôn mặt cá»§a ông là nghiêm khắc, nhưng khi không còn phải phát biểu theo công quyá»n, má»™t Ãt ngưá»i sẽ thấy má»™t khuôn mặt hoà n toà n khác hẳn. Nhất là những ngưá»i quanh ông đã nháºn ra vẻ dịu dà ng và hiá»n từ cá»§a ông trong thá»i gian đứa con duy nhất cá»§a ông lâm bệnh.
Ông Giám đốc đã góa bụa trong nhiá»u năm, và cuá»™c Ä‘á»i ông, ngoà i những công vụ, đã được dà nh riêng cho cô bé Georgia, và nhiá»u ngưá»i nói đến việc nà y như là những gì cảm động và đáng ca ngợi. Ông có tÃnh dè dặt, và đưá»ng hoà ng đến mức khắc khổ, nhưng cô bé không phải chịu như thế; cô ngá»± trị trong tim ông, nên cô không cảm thấy mình thiếu tình thương cá»§a ngưá»i mẹ mà cô đã mất. Mối liên hệ giữa hai cha con tháºt tuyệt vá»i, vì cô đã nhiá»…m tÃnh tình cá»§a ông, trở nên chÃn chắn và nghiêm trang hÆ¡n so vá»›i tuổi cá»§a cô.
Một ngà y, trong khi nằm với cơn sốt cháy tươi hồng trên đôi má, thình lình cô bé nói:
- Ba à , con ước con có thể là m gì đó cho các trẻ khác.
Ông Giám đốc há»i:
- Con muốn là m gì hở cưng? Chiêu đãi hỠmột bữa à ?
- Con không có ý như thế. à con là những trẻ nghèo không có nhà ở, và không được yêu thương chăm sóc như con. Ba ơi, con muốn nói cho ba nghe.
- Gì thế, cưng của ba?
- Nếu con không khá»i bệnh, con sẽ để ba cho há» - không phải cho hẳn ba, nhưng để cho mượn, vì ba phải đến vá»›i má và con khi ba chết. Nếu ba có thá»i giá», ba có thể là m việc gì đó không để giúp những trẻ nghèo, nếu con yêu cầu, hở ba?
Ông Giám đốc cầm lấy bà n tay nhỠnhắn của cô bé áp lên má mình:
- Suỵt, suỵt, con thương, con thương cá»§a ba, con sẽ khá»i bệnh, rồi hai cha con ta sẽ liệu xem mình có thể cùng nhau là m gì cho há».
Nhưng cuối cùng ông Giám đốc không có cô bé Ä‘i bên ông trên bất cứ con đưá»ng nhân từ nà o, dù đã được vạch trước mÆ¡ hồ. Tối ấy, cô bé yếu á»›t trở nên yếu thêm, không thể chống lại vá»›i cÆ¡n bệnh. Trên sân khấu cuá»™c Ä‘á»i, cô bé Georgia đã bước ra khá»i vai trò sau khi cô chỉ má»›i bắt đầu trình diá»…n chút Ãt dưới ánh đèn pha. Nhưng phải có ngưá»i chỉ đạo sân khấu thông hiểu cô. Cô đã để lại lá»i nhắc tuồng cho má»™t ngưá»i, ngưá»i sẽ tiếp tục diá»…n vai trò cá»§a cô sau nà y.
Một tuần sau khi cô bé đã được đặt xuống nơi yên nghỉ, ông Giám đốc xuất hiện tại Sở, từ tốn hơn một chút, xanh xao và khắc khổ hơn một chút, với cái áo choà ng đen trở nên lụng thụng hơn một chút.
Bà n giấy cá»§a ông chất đầy công việc đã ứ Ä‘á»ng trong bốn tuần vắng mặt Ä‘au đớn. Anh thư ký trưởng cố gắng là m những gì có thể được, nhưng có những vấn đỠvá» luáºt lệ, vá» quyết định phán xá» tinh tế liên hệ đến chá»§ quyá»n đất, việc phát mãi và cho thuê dà i hạn đất trưá»ng há»c, việc phân loại đất thà nh các mục Ä‘Ãch đồng cá» nuôi gia súc, canh tác, cung cấp nước, cung cấp gá»—, hay đưá»ng mòn má»›i mở cho dân Ä‘i khai phá.
Ông Giám đốc bắt tay và o công việc má»™t cách thầm lặng và cả quyết, cố quên Ä‘i ná»—i Ä‘au buồn, cố chú tâm giải quyết công việc phức tạp và quan trá»ng cá»§a Sở ông. Ngà y thứ hai sau khi ông trở lại, ông kêu anh khuân vác, chỉ và o cái ghế lót da đặt gần ghế cá»§a ông, ra lệnh mang nó đến phòng má»™c trên tầng chót cá»§a tòa nhà . Ngà y xưa, má»—i chiá»u Georgia đến tìm ông, cô bé Ä‘á»u ngồi trên cái ghế ấy.
Vá»›i thá»i gian dần trôi, ông Giám đốc dưá»ng như trở nên thêm lầm lì, cô độc và điá»m đạm. Tinh thần ông đã chuyển qua má»™t giai Ä‘oạn khác. Ông không thể chịu nổi sá»± hiện diện cá»§a má»™t đứa trẻ gần ông. Thưá»ng khi có đứa trẻ cá»§a má»™t trong những thư ký đến lÃu lo ở phòng kế bên, ông Giám đốc rón rén bước ra đóng cánh cá»a lại. Ông luôn luôn băng qua bên kia đưá»ng để tránh gặp những há»c sinh khi chúng nhảy nhót từng đám trên hè đưá»ng, và ông mÃm chặt đôi môi lại.
Gần ba tháng sau, khi những cÆ¡n mưa đã xối Ä‘i những cánh hoa khô héo cuối cùng trên nấm mồ cá»§a cô bé Georgia, công ty “cá máºp đất†cá»§a Hamlin và Avery ná»™p hồ sÆ¡ vá» má»™t vùng đất trống há» cho là “béo bở†nhất trong năm.
Không nên cho rằng tất cả những ngưá»i bị gán là “cá máºp đất†đá»u xấu xa như biệt hiệu nà y. Nhiá»u ngưá»i trong nhóm há» có tiếng tốt vá»›i phong cách là m ăn đà ng hoà ng. Và i ngưá»i có thể bước và o các há»™i đồng cá»§a Bang và nói: “Thưa các ông, chúng tôi xin nêu lên chuyện nà y, chuyện ná», và xem như thông qua.â€. Nhưng dân đã định cư oán ghét những cá máºp đất, chỉ oán ghét kém hÆ¡n so vá»›i cÆ¡n hạn hán kéo dà i ba năm và dịch sâu bệnh hoà nh hà nh. Mấy cá máºp đất lảng vảng trong Sở Äịa chÃnh, nÆ¡i lưu trữ má»i hồ sÆ¡ đất Ä‘ai, và săn lùng đất “hoang†– tức là những mảnh đất theo giấy tá» không ai là m chá»§, thưá»ng thưá»ng không hiện diện trên bản đồ chÃnh thức, nhưng thá»±c ra có mặt ngoà i thá»±c địa. Luáºt cho phép bất kỳ ngưá»i nà o có giấy công phiếu đất được ná»™p đơn xin cấp, theo giá trị tương đương, má»™t mảnh đất chưa có ai là m chá»§ theo luáºt định. Phần lá»›n giấy công phiếu nằm trong tay các cá máºp đất. Vì thế, chỉ vá»›i chi phà và i trăm đô la, há» có thể được cấp đất trị giá cả nghìn đô la. ÄÆ°Æ¡ng nhiên là việc săn lùng đất “hoang†rất sôi động.
Nhưng thưá»ng thưá»ng – rất thưá»ng – đất mà há» xin được, mặc dầu theo luáºt là “vô chá»§â€, đã có ngưá»i chiếm ngụ và canh tác trong cảnh hạnh phúc và tá»± hà i lòng. HỠđã bá» công sức nhiá»u năm lo gầy dá»±ng mảnh đất và nhà cá»a, để rồi thấy rằng chá»§ quyá»n đất trở nên vô giá trị, và nháºn giấy báo phải từ bá» mảnh đất mà ra Ä‘i. Vì thế mà những ngưá»i định cư, đã dãi dầu mưa nắng, nẩy ra mối căm há»n cay đắng và đúng lý đối vá»›i những kẻ đầu cÆ¡ láu lỉnh và Ãt khi có lòng thương xót, những kẻ đã khiến công lao cá»§a há» trở thà nh công cốc rồi xuống mức bần cùng, không nhà không cá»a. Cá máºp đất Ãt khi lá»™ diện ở nÆ¡i há» xua Ä‘uổi những nạn nhân cá»§a hệ thống quản lý đất Ä‘ai vô cùng phức tạp; hỠđể cho đà n em cá»§a há» lo việc nà y. Nhiá»u túp lá»u mang đầy vết đạn; anh em cá máºp bón cho đất má»›i cá»§a há» bằng xương máu cá»§a kẻ xấu số. Cái lá»—i nà y xuất xứ từ ngà y xưa.
Khi Bang còn trẻ, nhà nước Bang cảm thấy cần thu hút dân tiá»n phong đến khai phá những vùng hoang dã. Năm nà y qua năm khác, chÃnh quyá»n Bang cấp công phiếu đất – đủ má»i loại vá» quyá»n ưu tiên, phần thưởng, phần trợ cấp cá»±u chiến binh, chu cấp cho công ty há»a xa, công ty thá»§y lợi, đất canh tác cho cá nhân, vân vân. Ngưá»i nắm trong tay công phiếu đất chỉ cần yêu cầu Sở Äịa chÃnh Ä‘iá»u tra mảnh đất há» muốn xin miá»…n là chưa ai là m chá»§, rồi mảnh đất ấy trở nên tà i sản cá»§a ngưá»i đứng xin, và cá»§a con cháu hay ngưá»i thừa kế, vÄ©nh viá»…n.
Trong những ngà y đó – và đấy là khi những việc lôi thôi xảy ra – quỹ đất cá»§a Bang xem như bất táºn, và những ngưá»i Ä‘i Ä‘iá»u tra đất là m việc tùy tiện, tha hồ phá»ng chừng hay phóng đại trong các biên bản Ä‘iá»u tra và giấy chá»§ quyá»n. Khi Ä‘i Ä‘iá»u tra thá»±c địa, vá»›i má»™t la bà n bá» túi để định phương hướng, anh địa chÃnh cưỡi ngá»±a phi nước kiệu và đếm số bước chân ngá»±a (tiếng trong ngà nh là “varaâ€), ghi chú các góc cá»§a lô đất, rồi ghi và o sổ tay thá»±c địa vá»›i thói chá»§ quan khinh thưá»ng. Äôi lúc – và ai có thể trách anh Ä‘iá»u tra viên được? – khi con ngá»±a “say lúa mạchâ€, nó có thể cất bước cao hÆ¡n và dà i hÆ¡n. Trong trưá»ng hợp như thế, chá»§ nhân công phiếu có thể nháºn cả nghìn mẫu đất dôi ra so vá»›i công phiếu đã ghi. Nhưng hãy xem bao nhiêu hải lý vô giá»›i hạn mà Bang còn trong quỹ đất! Tuy nhiên, chưa ai từng phà n nà n vá» việc con ngá»±a Ä‘iá»u tra đã phi bước ngắn. Hầu như má»—i cuá»™c Ä‘iá»u tra cá»§a Bang Ä‘á»u cho kết quả đất dôi thêm.
Trong những năm vá» sau, dân số Bang trở nên đông đúc và giá đất tăng, việc Ä‘iá»u tra bất cẩn gây bao lôi thôi không thể tÃnh toán hết, kiện cáo không ngừng, má»™t giai Ä‘oạn già nh giáºt đất há»—n loạn, và không Ãt đổ máu. Các cá máºp đất tấn công dữ dá»™i những phần dư trá»™i cá»§a các cuá»™c Ä‘iá»u tra ngà y xưa, và lấy công phiếu để ná»™p đơn xin các phần ấy xem như là chưa ai là m chá»§. Khi những vết tÃch ngà y xưa đánh dấu cuá»™c đất trở nên mÆ¡ hồ, và các góc không thể được xác định rõ rà ng, Sở Äịa chÃnh sẽ công nháºn ranh giá»›i má»›i là hợp pháp, rồi cấp giấy chá»§ quyá»n cho ngưá»i đã tìm ra phần đất ấy. Äến đây là xẩy ra ná»—i khốn cùng tệ hại nhất. Hầu hết những cuá»™c đất Ä‘iá»u tra ngà y xưa đã có ngưá»i chiếm, những ngưá»i tiá»n phong đã đến định cư, không nghi ngá», hiá»n hòa, nhưng giá» giấy chá»§ quyá»n bị há»§y bá», phải chá»n lá»±a giữa việc mua lại đất cá»§a há» vá»›i giá gấp đôi hoặc là ra Ä‘i láºp tức, mang theo cả gia đình và tà i sản. Con số ngưá»i Ä‘i tìm đất “hoang†lên đến hà ng trăm, cả đất nước bị uy hiếp và lùng sục bằng mÅ©i địa bà n. Những mảnh đất mầu mỡ trị giá hà ng trăm nghìn đô la bị già nh giáºt từ tay những ngưá»i vô tá»™i đã mua hay được cấp lúc trước. Từ đấy, bắt đầu cuá»™c hà nh trình cá»§a những ngưá»i bị xua Ä‘uổi trên những chiếc xe goòng xác xÆ¡, không biết Ä‘i vỠđâu, chá»i rá»§a công lý, ngỡ ngà ng, vô mục Ä‘Ãch, vô gia cư, vô hy vá»ng.
Trong hệ lụy cá»§a những tình hình nà y mà Hamlin và Avery đã ná»™p đơn xin cấp má»™t dải đất rá»™ng khoảng má»™t dặm và dà i ba dặm, là phần dôi ra từ cuá»™c Ä‘iá»u tra cá»§a Elias Denny dá»c theo sông Chiquito. Hai ngưá»i đã biện luáºn rằng dải đất nà y là đất hoang mà cuá»™c Ä‘iá»u tra Denny đã gồm và o đấy không hợp cách. Há» dá»±a trên các sá»± kiện được minh chứng để nói rằng góc bắt đầu cá»§a cuá»™c đất Denny được xác định rõ rà ng; rằng biên bản thá»±c địa ghi cuá»™c đất chạy dà i 5760 vara vá» hướng Tây, rồi dừng ở sông Chiquito, rồi chạy ngoằn ngoèo xuống phÃa Nam; và rằng sông Chiquito thá»±c ra còn cách cuá»™c đất cả má»™t dặm. Nói tóm lại là có má»™t dải đất hoang hÆ¡n tám trăm hecta giữa cuá»™c đất Denny và sông Chiquito.
Má»™t ngà y nóng bức tháng Bảy, ông Giám đốc kêu mang và o má»i hồ sÆ¡ liên hệ đến dải đất má»›i ấy. Chồng hồ sÆ¡ chất dầy cả mấy tấc trên bà n ông – ghi chú thá»±c địa, giấy xác minh, bản vẽ phác thảo, bản trần tình – má»i thứ giấy tá» mà trò ma mãnh và tiá»n bạc có thể giúp Hamlin và Avery thu được. Công ty hai ngưá»i yêu cầu ông Giám đốc cấp giấy chá»§ quyá»n đất cho há». HỠđã nắm thông tin ná»™i bá»™ liên quan đến má»™t tuyến xe há»a má»›i có thể chạy qua gần dải đất ấy.
Văn phòng Sở Äịa chÃnh tháºt yên tÄ©nh trong khi ông Giám đốc xem xét qua các chứng cá»›. Chim bồ câu Ä‘ang gù dưới mái cá»§a tòa nhà cÅ©, kiểu như lâu đà i. Các thư ký Ä‘ang phất phÆ¡ đâu đấy, không mà ng giả vá» là m việc cho xứng vá»›i đồng lương cá»§a há». Má»—i tiếng động nhá» Ä‘á»u dá»™i lại trống rá»—ng, vang vang từ các tấm sà n cẩn đá, trÆ¡ trụi, các bức tưá»ng quét vôi, và các mặt trần đóng khung sắt. Äám bụi đá vôi lãng đãng, không bao giá» lắng Ä‘á»ng, nhuá»™m trắng má»™t vệt nắng dà i xuyên qua bức mà n chắn cá»a sổ xác xÆ¡.
Dưá»ng như Hamlin và Avery đã chuẩn bị hồ sÆ¡ kỹ lưỡng. Cuá»™c đất Denny đã được quy định quá cẩu thả, ngay cả trong giai Ä‘oạn cẩu thả. Cái góc bắt đầu cuá»™c đất trùng vá»›i cái góc cá»§a lô đất cấp từ thá»i Tây Ban Nha xa xưa, nhưng má»i vết tÃch khác Ä‘á»u mÆ¡ hồ. Biên bản thá»±c địa không ghi mốc gì còn tồn tại – không có cây cối, không có ranh giá»›i thiên nhiên ngoại trừ sông Chiquito, và nó nằm sai vị trà cả dặm. Theo tiá»n lệ, Sở Äịa chÃnh có lý do chÃnh đáng để xác định lại cuá»™c đất dá»±a trên khoảng cách và phương hướng, và xem phần dôi ra chỉ là đất hoang.
Nhưng Ngưá»i Äịnh cư Thá»±c sá»± đã đến Sở để khiếu nại. Vá»›i cái mÅ©i cá»§a má»™t con chó và đôi mắt cá»§a má»™t con diá»u hâu, anh đã quan sát đám ngưá»i Ä‘i Ä‘o đạc trên mảnh đất anh Ä‘ang canh tác. Sau khi đã dò há»i, anh được biết rằng há» Ä‘ang lo tấn công đất cá»§a anh, nên anh bá» cái cà y nằm trên luống và cầm lấy cây bút.
Ông Giám đốc Ä‘á»c qua hai lần lá đơn cá»§a má»™t trong những ngưá»i phản đối. Äấy là từ má»™t phụ nữ, má»™t quả phụ, chÃnh là cháu ná»™i cá»§a Elias Denny. Bà kể vá» việc ông ná»™i bà mấy năm trước đã bán phần lá»›n lô đất vá»›i giá bèo – lô đất giỠđã trở nên cao giá. Mẹ cá»§a bà cÅ©ng bán Ä‘i má»™t phần, và bà đã thụ hưởng phần phÃa Tây còn lại, chạy dá»c theo sông Chiquito. Rồi bà đã bán Ä‘i phần lá»›n thá»a đất nà y để sống tồn, giá» chỉ còn trăm mẫu để an cư trên đấy. Bà kết luáºn bức thư khá thảm thiết:
...Tôi có tám đứa con, đứa lá»›n nhất mưá»i lăm tuổi. Tôi là m việc cả ngà y đến ná»a đêm để canh tác mảnh đất nhá» nhoi còn lại và giúp các con tôi có áo mặc và có sách há»c. Tôi cÅ©ng dạy các con tôi há»c. Mấy ngưá»i láng giá»ng cá»§a tôi cÅ©ng nghèo và con cái đông đúc. Cứ hai hay ba năm là có hạn hán là m hoa mà u chết rụi, và rồi chúng tôi phải khổ sở cố gắng lo cho đủ ăn. Có mưá»i gia đình trên miếng đất mà cá máºp đất định chiếm Ä‘i cá»§a chúng tôi, và há» Ä‘á»u nháºn giấy chá»§ quyá»n từ tôi. Tôi bán cho há» rẻ, và há» vẫn chưa trả xong, nếu đất há» bị chiếm tôi sẽ chết. Ông ná»™i tôi là ngưá»i lương thiện, ông đã góp phần xây dá»±ng Bang nà y, và ông dạy các con ông phải lương thiện, thì là m thế nà o tôi có thể bù cho những ngưá»i đã mua đất cá»§a tôi? Thưa ông Giám đốc, nếu ông để bá»n cá máºp đất lấy Ä‘i phương tiện kiếm sống cá»§a các con tôi, bất kỳ ai còn nói Bang nà y là vÄ© đại hay chÃnh quyá»n nà y là công bằng sẽ là kẻ láo khoét.
Ông Giám đốc để bức thư qua má»™t bên vá»›i tiếng thở dà i. Ông đã nháºn nhiá»u, rất nhiá»u bức thư như thế. Ông chưa bao giá» cảm thấy bị xúc phạm, và cÅ©ng chưa bao giá» cảm thấy là hỠđã kêu gá»i đến chÃnh cá nhân ông. Ông chỉ là má»™t ngưá»i thừa hà nh công quyá»n, và ông phải tuân thá»§ luáºt lệ. Tuy thế, vá»›i lý do nà o đấy, luáºn cứ nà y không phải luôn luôn xóa bá» má»™t cảm nghÄ© nà o đấy luôn vương vấn trong ông – cảm nghÄ© vá» trách nhiệm. Trong số những quan chức cá»§a Bang, ông có quyá»n tối cao trong Sở Äịa chÃnh cá»§a ông, ngay cả đối vá»›i Thống đốc Bang. Äúng là ông phải tuân thá»§ những luáºt lệ tổng quát vỠđất Ä‘ai, nhưng ông cÅ©ng có tá»± do rá»™ng rãi trong những tình huống nhiêu khê đặc biệt. Thay vì tuân thá»§ luáºt lệ, ông có thể theo những Phán quyết, Phán quyết cá»§a Sở, và những tiá»n lệ. Trong những vấn đỠphức tạp và má»›i mẻ phát sinh do sá»± phát triển cá»§a Bang, phán quyết cá»§a Giám đốc Sở Ãt khi bị yêu cầu xét lại. Ngay cả tòa án cÅ©ng chuẩn y má»™t phán quyết khi nó rõ rà ng là công bằng.
Ông Giám đốc bước đến cánh cá»a và nói vá»›i anh thư ký ở phòng bên – theo cách cố hữu như là đang nói vá»›i má»™t ông hoà ng:
- Anh Weldon, xin anh vui lòng yêu cầu ông Ashe, thẩm định viên trưá»ng địa chÃnh cá»§a Bang, vui lòng đến văn phòng tôi cà ng sá»›m cà ng tốt.
Ashe đi đến nhanh chóng.
Ông Giám đốc nói:
- Anh Ashe, theo tôi biết thì anh đã là m việc dá»c theo sông Chiquito, ở Huyện Salado, trong chuyến Ä‘i thá»±c địa vừa qua. Anh có nhá»› những gì vá» cuá»™c đất Elias Denny không?
- Thưa ông, có ạ. Tôi vượt qua con sông đó trên đưá»ng Ä‘i Lô H, trên bá» Bắc. Con đưá»ng chạy cùng vá»›i sông Chiquito, dá»c theo thung lÅ©ng. Cuá»™c đất Denny mở ba dặm dá»c theo sông Chiquito.
- Có ngưá»i cho là nó còn cách con sông cả dặm.
Anh thẩm định viên nhún vai. Anh đã là má»™t ngưá»i Äịnh cư Thá»±c sá»± từ khi lá»t lòng, và tá»± nhiên là ngưá»i đối nghịch vá»›i cá máºp đất. Anh nói khô khan:
- Nó vẫn luôn luôn được xem như kéo dà i đến con sông.
- Nhưng đấy không phải là điá»u tôi muốn bà n. Äất Ä‘ai trong vùng thung lÅ©ng nà y cá»§a cuá»™c đất Denny (tạm cho là như váºy) thì như thế nà o?
Tinh thần ngưá»i Äịnh cư Thá»±c sá»± rá»±c sáng trên gương mặt cá»§a Ashe. Anh phấn khởi trả lá»i:
- Tuyệt vá»i. Thung lÅ©ng phẳng như mặt sà n nà y, chỉ vá»›i Ãt nhấp nhô, và rất mà u mỡ. Vá»›i vừa đủ lùm bụi để bò ẩn náu mùa đông. Äất thịt Ä‘en sâu hÆ¡n ná»a thước, rồi đến sét. Giữ nước được. Có khoảng hÆ¡n chục ngôi nhà nhá» trên đấy, vá»›i máy xay và sân vưá»n. Dân khá nghèo, tôi Ä‘oán – quá xa chợ búa – nhưng thoải mái. Trong Ä‘á»i tôi chưa từng thấy trẻ con đông như thế.
Ông Giám đốc nói, suy tư, như thể má»™t khÃa nhìn má»›i đã mở ra vá»›i ông:
- Trẻ con! À, trẻ con! Há» có nhiá»u trẻ con.
- Äó là chốn cô đơn, thưa ông Giám đốc. Ông có thể trách hỠđược không?
Ông Giám đốc nói cháºm rãi, như thể theo Ä‘uổi Ä‘iá»u suy luáºn từ má»™t lý thuyết má»›i:
- Tôi Ä‘oán không phải tất cả bá»n há» là dân tóc và ng. Anh Ashe, hẳn cÅ©ng có lý nếu nói là má»™t phần trong nhóm há» là dân tóc nâu, hay ngay cả tóc Ä‘en.
- Nâu và đen là chắc rồi, cũng có đỠnữa.
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là váºy. Thôi được, tôi cảm Æ¡n anh đã vui lòng thông tin cho tôi rõ, anh Ashe. Tôi không muốn giữ anh lại lâu là m trở ngại công việc cá»§a anh.
Sau đấy, và o buổi chiá»u, Hamlin và Avery đến, cao lá»›n, đẹp trai, thân thiện, mặc quần áo trắng, mang giầy cổ thấp. Há» Ä‘i và o khắp phòng vá»›i ánh quang cá»§a giầu có hà o phóng. Há» Ä‘i qua các thư ký và để lại những Ä‘iếu xì gà to nâu.
Äấy là giá»›i thượng lưu cá»§a cá máºp đất, săn lùng những gì lá»›n lao. HỠđầy tá»± tin, không có công ty nà o quá lá»›n mà há» không đương nổi. Hương khói lạ lùng cá»§a những Ä‘iếu xì gà to nâu cá»§a há» thấm và o văn phòng má»i Sở cá»§a Bang, má»i phòng á»§y ban cá»§a Láºp pháp, má»i hà nh lang ngân hà ng và má»i phòng há»p Äảng cá»§a Thá»§ phá»§ Bang. Luôn luôn hòa nhã, không bao giá» gấp rút, dưá»ng như là thư thái không giá»›i hạn, ngưá»i ta tá»± há»i không hiểu khi nà o há» má»›i mà ng để ý đến những vụ là m ăn mạo hiểm mà hỠđã dấn thân và o.
Dần dà cả hai lÆ¡ đãng Ä‘i và o văn phòng ông Giám đốc, ngả ra má»™t cách lưá»i biếng trên chiếc ghế to, lót nệm da, có tay dá»±a. Há» phà n nà n vui vẻ vá» thá»i tiết, và Hamlin kể cho ông Giám đốc nghe câu chuyện xuất sắc anh đã thu nhặt được buổi sáng đó từ ông Bá»™ trưởng Ngoại giao.
Nhưng ông Giám đốc biết lý do há» tìm đến. Ông đã hứa lÆ¡ lá»ng là ngà y nà y sẽ ra quyết định vá» lô đất há» xin cấp.
Anh thư ký trưởng bây giá» mang và o má»™t xấp những tá» chá»§ quyá»n gồm hai bản cho ông Giám đốc ký. Khi ông đặt chữ ký dà i ngoằng “Hollis Summerfield, Giám đốc Sở Äịa chÃnh†trên má»—i bản, anh thư ký trưởng đứng bên, khéo léo rút ra, ép giấy thấm lên.
Anh thư ký trưởng nói:
- Tôi để ý ông đang xem qua cuộc đất Huyện Salado đó. Kampfer đang là m bản đồ mới của Salado, và tôi đoán anh đang in vỗ lên phần đất đó.
- Tôi sẽ đến xem.
Má»™t lúc sau, ông Ä‘i và o phòng vẽ kỹ thuáºt. Ông thấy năm hay sáu thợ vẽ kỹ thuáºt xúm quanh bà n là m việc cá»§a Kampfer, xì xà o vá»›i nhau bằng tiếng Äức, và đang nhìn và o cái gì đấy theo mấy lá»i trao đổi. Kampfer, anh chà ng ngưá»i Äức nhá» thó vá»›i mấy lá»n tóc dà i cong và con mắt ướt nhòe, bắt đầu lắp bắp lá»i gì đấy như là xin lá»—i, ông Giám đốc nghÄ©, vá» việc tụ táºp cá»§a đám bạn quanh bà n cá»§a anh.
Ông Giám đốc nói:
- Không sao. Tôi muốn xem tấm bản đồ anh đang là m.
Rồi Ä‘i ngang ngưá»i Äức già , ông đến ngồi trên cái ghế cao dà nh cho thợ vẽ kỹ thuáºt.
Kampfer tiếp tục cố gắng nói bằng tiếng Anh để giải thÃch:
- Thưa ông Giám đốc, xin ông hiểu là tôi không cố ý, nó đã là như váºy, tá»± nó. Ông xem! Nó được in vá»— từ biên bản thá»±c địa, xin ông vui lòng xem: Nam, 10 độ Tây 1050 vara; Nam, 10 độ đông 300 vara; Nam 100; Nam 9; Tây 200; Nam 40 độ Tây 400, và cứ thế. Thưa ông Giám đốc, không bao giá» tôi lại –
Ông Giám đốc giơ bà n tay lên, im lặng. Kampfer ngưng bặt.
Vá»›i má»™t bà n tay má»—i bên đầu, và cùi tay tá»±a trên mặt bà n, ông Giám đốc dán mắt và o tấm bản đồ Ä‘ang trải ra trước mặt ông – dán mắt và o nét mặt trông nghiêng ngá»t ngà o và sống động cá»§a cô bé Georgia được vẽ trên đấy – và o khuôn mặt cá»§a bé, suy tư, tinh tế và ngây thÆ¡, được phác thảo giống như tháºt.
Khi cuối cùng đầu óc ông táºp trung lại để lý giải việc nà y, ông thấy rằng nó đúng như Kampfer đã nói, không cố ý. Ông già vẽ kỹ thuáºt đã in vá»— lên cuá»™c đất Elias Denny, và khuôn mặt cá»§a Georgia được tạo ra do không gì khác hÆ¡n là sông Chiquito. Thá»±c ra, cái thấm má»±c cá»§a Kampfer, trên đấy vẽ nét phác thảo, cho thấy mấy đưá»ng ranh giá»›i theo các số Ä‘o và vô số Ä‘iểm chấm cá»§a cái Ä‘o góc. Rồi thì, theo nét bút chì má» nhạt, Kampfer đã dùng cây bút má»±c Ä‘en để vẽ chồng lên đưá»ng lượn cá»§a sông Chiquito, và qua đấy đã tạo nên má»™t cách kỳ bà khuôn mặt trông nghiêng tinh tế nhưng u sầu cá»§a cô bé Georgia.
Ông Giám đốc ngồi trong ná»a giá», mặt úp trong hai bà n tay, nhìn xuống chăm chăm, và không ai dám đến gần ông. Rồi ông đứng dáºy và đi ra. Ông yêu cầu mang cho ông hồ sÆ¡ Denny.
Ông thấy Hamlin và Avery vẫn còn Ä‘ang ngả ngưá»i trên ghế, xem chừng không mà ng gì đến công việc ở đây. Há» Ä‘ang vẩn vÆ¡ bà n vá» nhạc kịch mùa hè, đấy là thói quen cá»§a há» - có lẽ cÅ©ng là niá»m tá»± hà o – để tá» ra vô cảm siêu nhiên má»—i khi sắp được lợi lá»™c. Và há» sắp Ä‘oạt được nhiá»u hÆ¡n ngưá»i ta biết. Há» nắm được thông tin ná»™i bá»™ là trong vòng má»™t năm, má»™t tuyến đưá»ng sắt má»›i sẽ cắt qua thung lÅ©ng sông Chiquito và đẩy giá đất hai bên tăng vá»t. Nếu hỠđược lãi dưới ba mươi nghìn đô la là xem như dưới mức dá»± kiến. Vì thế, trong khi há» vẩn vÆ¡ trò chuyện chỠông Giám đốc thông báo, có má»™t ánh lóe nhanh trong khóe mắt cá»§a há», cho thấy rõ rà ng ước vá»ng sẽ được Ä‘á»c tá» chá»§ quyá»n cá»§a mảnh đất dá»c sông Chiquito.
Má»™t thư ký mang hồ sÆ¡ và o. Ông Giám đốc ngồi và o bà n và dùng má»±c đỠviết lên đấy. Rồi ông đứng dáºy, nhìn ra ngoà i cá»a sổ. Sở Äịa chÃnh nằm trên đỉnh má»™t ngá»n đồi. Äôi mắt ông Giám đốc lướt qua nóc cá»§a những căn nhà lẫn giữa mà u xanh Ä‘áºm, những con đưá»ng trắng xẻ ngang dá»c cả má»™t vùng. ÄÆ°á»ng chân trá»i, nÆ¡i đôi mắt ông chú mục nhìn, dầy lên do cây xanh, lấm tấm những chấm trắng sáng má». Có má»™t khu nghÄ©a trang nÆ¡i nhiá»u ngưá»i an nghỉ và đã bị lãng quên, và má»™t số ngưá»i đã sống không phải là vô Ãch. Và có má»™t nấm má»™, chiếm má»™t khoảng rất nhá», vá»›i má»™t con tim trẻ thÆ¡ nhưng lại đủ lá»›n để mong ước Ä‘iá»u tốt là nh cho ngưá»i khác khi thoi thóp những nhịp Ä‘áºp cuối cùng. Äôi môi ông Giám đốc khẽ mấp máy khi ông nói vá»›i chÃnh mình: “Äấy là di chúc và lá»i trối trăn cuối cùng cá»§a con bé, và mình đã lãng quên quá lâu!â€.
Hai Ä‘iếu xì gà to nâu cá»§a Hamlin và Avery đã tà n, nhưng há» vẫn ngáºm giữa hai hà m răng và chỠđợi, trong khi há» cảm thấy lạ lùng vá»›i vẻ mặt lÆ¡ đãng cá»§a ông Giám đốc.
Cuối cùng, thình lình ông nói vá»›i há»:
- Thưa hai ông, tôi đã ký chuẩn y cho cuộc đất Elias Denny để được đăng ký. Sở nà y sẽ không xem mảnh đất các ông xin là hợp pháp.
Ông ngừng má»™t lúc, và rồi, dang tay ra theo cách những ngưá»i thá»i xưa tham dá»± các buổi tranh luáºn, ông tuyên bố tinh thần cá»§a Phán Quyết má»›i – Phán Quyết sau nà y sẽ đẩy bá»n cá máºp đất và o đưá»ng cùng và đóng dấu an là nh ổn định cho hà ng nghìn gia đình. Ông tiếp tục, vá»›i ánh trong sáng dịu dà ng trên gương mặt:
- Và , thêm nữa, các ông có thể cần biết rằng từ bây giá» trở Ä‘i, Sở nà y sẽ xem má»™t cuá»™c đất đã Ä‘iá»u tra do Bang nà y cấp chá»§ quyá»n cho những ngưá»i đã khai phá từ đất hoang vu – đất cấp đúng tình, được an cư đúng tình, và được để kế thừa đúng tình cho con cái cá»§a há» hay sang nhượng đúng tình cho ngưá»i mua vô tá»™i – khi cuá»™c đất như thế, dù là có vượt qua những số Ä‘o, sẽ dá»±a trên bất kỳ cÆ¡ sở thiên nhiên nà o mắt ngưá»i nháºn ra được, và được quy định theo cÆ¡ sở đó, và sẽ được xem là đúng lý và hợp pháp. Những trẻ em cá»§a Bang nà y sẽ được ngá»§ êm ấm má»—i đêm, và những đồn đại vá» chá»§ quyá»n đất sẽ không là m cho chúng bấn rá»™n.
Ông Giám đốc kết luáºn:
- Vì lẽ, đấy là Vương quốc của Thiên đà ng.
Trong bầu yên tÄ©nh theo sau đấy, má»™t tiếng cưá»i vá»ng lên từ phòng đăng ký ở tầng dưới. Má»™t thư ký đã mang hồ sÆ¡ Elias Denny xuống, Ä‘ang chỉ cho những nhân viên khác xem. Anh nói vui nhá»™n:
- Xem nà y, ông già đã quên tên ông rồi. Ông ấy viết: “Cấp đăng ký cho ngưá»i có giấy chá»§ quyá»n tiên khởiâ€, và ông ký là “Georgia Summerfield, Giám đốcâ€.
Lá»i phát biểu cá»§a ông Giám đốc không là m vương báºn đầu óc cố chấp cá»§a Hamlin và Avery. Há» mỉm cưá»i, đứng dáºy thanh thản, trao đổi vá»›i nhau vá» thể thao và thá»i tiết. HỠđốt Ä‘iếu xì gà to nâu má»›i, rồi bước ra má»™t cách lịch sá»±. Nhưng sau đấy, há» khiếu nại vá»›i tòa án. Nhưng theo lá»i báo chà tưá»ng thuáºt, tòa án đã “giÅ©a há» má»™t tráºn lạnh lùngâ€, và chuẩn y Phán Quyết cá»§a ông Giám đốc Sở Äịa chÃnh.
Rồi Phán Quyết nà y trở thà nh Tiá»n Lệ, và những Ngưá»i Äịnh cư Thá»±c sá»± lồng khung nó, và dạy cho con cái cá»§a há» táºp Ä‘á»c nó, và má»i giấc ngá»§ Ä‘á»u êm Ä‘á»m từ những cây thông cho đến bụi ráºm, và từ đồng cá» cho đến con sông to nâu nằm vá» phÃa Bắc.
Nhưng tôi nghÄ©, và tôi Ä‘oan chắc ông Giám đốc không bao giá» phá»§ nháºn, rằng không nhất thiết đúng chăng Kampfer là công cụ cá»§a định mệnh, không nhất thiết đúng chăng đưá»ng vẽ con sông Chiquito đã được in vá»— lên bản đồ thà nh gương mặt ngá»t ngà o đáng nhá»›, đã phát sinh “việc nà o đấy tốt là nh cho cả đám trẻâ€, và kết quả nà y đáng được gá»i là “Phán Quyết cá»§a Georgiaâ€.
Tà i sản của quykiemtu
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 04:34 PM .
22-09-2008, 09:18 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Hoà ng tỠđồng xanh
Nguyên tác: A chaparral prince
Dịch giả: Diệp Minh Tâm
Cuối cùng rồi cÅ©ng đến chÃn giá» tối, và công việc khó nhá»c trong ngà y chấm dứt. Lena trèo lên phòng cô trong Khách sạn Quarrymen. Cô bé đã là m việc quần quáºt như nô lệ, những công việc cá»§a phụ nữ thà nh niên: lau sà n nhà , rá»a bát đĩa, dá»n giưá»ng, và cung ứng nhu cầu không giá»›i hạn vá» cá»§i và nước cho cái khách sạn xô bồ và não ná» nà y.
Má»i chát chúa trong ngà y cá»§a khu mỠđá đã chấm dứt – tiếng nổ phá đá, tiếng khoan, tiếng ken két cá»§a cần cẩu, tiếng la thét cá»§a đốc công, tiếng ầm ầm tá»›i lui cá»§a các xe goòng chở những tảng đá vôi nặng ná». Trong văn phòng khách sạn tầng dưới, ba hay bốn công nhân Ä‘ang gầm gừ, văng tục qua ván cá». Mùi hăng cá»§a thịt ninh, mỡ cháy, và cà phê loại rẻ tiá»n lÆ¡ lá»ng như má»™t mà n sương mù chán ngán trong căn nhà .
Lena đốt ngá»n nến và ngồi rÅ© trên má»™t chiếc ghế gá»—. Cô bé má»›i lên mưá»i má»™t, gầy còm và thiếu ăn. Lưng và tay chân cô Ä‘á»u nhức má»i, nhưng ná»—i nhức nhối trong tim là m cô khổ nhất. Giá»t nước cuối cùng là m đổ cốc nước đã đè thêm gánh nặng trên vai cô bé: hỠđã lấy Ä‘i cá»§a cô quyển truyện cá»§a Grimm . Má»—i tối, dù có mệt nhá»c đến đâu, cô bé Ä‘á»u nương tá»±a và o Grimm để tìm an á»§i và hy vá»ng. Má»—i lần Ä‘á»u có Grimm thì thầm vá»›i cô bé là má»™t hoà ng tá» hay má»™t bà tiên sẽ đến và cứu cô ra khá»i cảnh khốn cùng. Má»—i đêm, cô bé Ä‘á»u lấy lại can đảm và sức mạnh từ Grimm.
Vá»›i má»—i truyện cô bé Ä‘á»c, cô Ä‘á»u tìm thấy những tương đồng vá»›i hòan cảnh cá»§a mình: đứa trẻ lạc lòai cá»§a bác tiá»u phu, cô gái ngá»—ng bất hạnh, cô con nuôi bị bạc đãi, cô gái bé bá»ng bị nhốt trong túp lá»u cá»§a mụ phù thá»§y - tất cả Ä‘á»u là những phản chiếu trong suốt cho Lena, cô phụ bếp bị bóc lá»™t cá»§a Khách sạn Quarrymen. Và luôn luôn khi đã đến cùng cá»±c là thể nà o cÅ©ng có má»™t bà tiên hiá»n từ hay má»™t hoà ng tá» dÅ©ng cảm đến giải cứu.
Vì thế, trong lâu đà i cá»§a ác quá»·, bị giam cầm nô lệ vì má»™t lá»i nguyá»n rá»§a, Lena đã dá»±a và o Grimm và chỠđợi, tha thiết muốn thấy sức mạnh lương thiện sẽ thắng. Nhưng ngà y trước, bà Maloney đã tìm thấy quyển sách trong phòng cô bé và mang Ä‘i, phán là công nhân không nên Ä‘á»c sách ban đêm, há» sẽ bị mất ngá»§ và không hăng hái là m việc ngà y hôm sau. Có thể nà o má»™t cô bé má»›i mưá»i má»™t tuổi, sống xa mẹ, và không khi nà o có thá»i giỠđể nô đùa, lại có thể sống mà không có Grimm? Bạn thá» má»™t lần xem, và bạn sẽ thấy khó khăn đến dưá»ng nà o.
Nhà cô bé Lena ở bang Texas, giữa các ngá»n núi nhá» dá»c sông Pedernales, trong má»™t thị trấn nhá» tên là Fredericksburg. Dân trong thị trấn nà y Ä‘á»u là gốc Äức. Và o buổi tối, há» ngồi ở những cái bà n đặt dá»c hè đưá»ng, uống bia và chÆ¡i bà i. Há» rất bá»§n xỉn.
Bá»§n xỉn nhất trong bá»n há» là Peter Hildesmuller, cha cá»§a Lena. Và vì thế mà Lena bị bắt đến là m việc ở cái khách sạn gần các mỠđá, cách ba mươi dặm. Cô lãnh được ba đô la má»—i tuần, và Peter thêm đồng lương cá»§a cô và o cá»a hà ng cá»§a ông. Peter có tham vá»ng sẽ trở nên già u có như ông hà ng xóm. Và giỠđây Lena đã đủ lá»›n để có thể Ä‘i là m và giúp và o việc tÃch lÅ©y là m già u. Bạn hãy tưởng tượng, nếu có thể được, hòan cảnh cô bé mưá»i má»™t tuổi là như thế nà o khi bị tách xa khá»i mái ấm gia đình trong má»™t ngôi là ng nhá» sông Rhine để là m lao động trong má»™t lâu đà i cá»§a ác quá»·, nÆ¡i bạn phải bay để phục vụ các con ác quá»· trong khi bá»n chúng nuốt sống bò và cừu, la rống dữ dá»™i khi bá»n chúng dáºm chân rầm ráºp để giÅ© bụi đá vôi trên sà n cho bạn quét và lau vá»›i những ngón tay yếu Ä‘uối Ä‘au nhức. Và rồi, ngưá»i ta lấy Ä‘i Grimm cá»§a bạn!
Lena nhấc cái nắp cá»§a má»™t cái há»™p rá»—ng trước đấy đã chứa ngô đóng há»™p, lấy ra má»™t mảnh giấy và má»™t cây bút chì. Cô bé định viết cho mẹ cô. Tommy Ryan sẽ Ä‘i bá» thư ở trạm bưu Ä‘iện cá»§a ông Ballinger. Tommy mưá»i bảy tuổi, là m việc ở mỠđá, má»—i tối trở vá» nhà ở Ballinger, và hiện Ä‘ang đứng trong bóng tối dưới cá»a sổ phòng Lena để chá» cô ném lá thư xuống. Äấy là cách duy nhất cô bé có thể gá»i thư vá» Fredericksburg. Bà Maloney không thÃch cô viết thư.
Ngá»n nến đã cháy gần tà n, nên Lena vá»™i cắn lá»›p gá»— quanh ruá»™t chì và bắt đầu viết.
MẸ YÊU QUà – Con muốn gặp mẹ lắm. Và gặp Gretel, Claus, Heinrich và em Adolf. Con muốn gặp mẹ. Hôm nay con bị bà Maloney tát và không được ăn tối. Con không mang đủ cá»§i đốt vì tay con bị nhức. Bà ấy lấy quyển sách cá»§a con. Quyển “Truyện cổ tÃch cá»§a Grimm†mà bác Leo cho con đó. Con Ä‘á»c quyển sách không là m hại ai. Con ráng sức là m việc, nhưng công việc quá nhiá»u. Con chỉ Ä‘á»c má»™t Ãt má»—i tối. Mẹ Æ¡i, con cho mẹ biết con sẽ là m gì. Nếu mẹ không cho ngưá»i đón con vá» nhà ngà y mai, con sẽ Ä‘i đến nÆ¡i sâu trong sông và chết Ä‘uối. Con nghÄ© chết Ä‘uối là không tốt, nhưng con muốn gặp mẹ, con không có ai khác. Con quá mệt. Tommy Ä‘ang đợi lấy thư. Mẹ tha thứ cho con nếu con phải là m việc đó.
Con thương của mẹ,
Lena
Tommy vẫn trung kiên chỠđợi. Khi Lena ném lá thư xuống, cô bé thấy anh nhặt lên, rồi Ä‘i lên theo triá»n đồi dốc. Cô bé vẫn mặc quần áo là m việc, thổi tắt nến rồi nằm cuá»™n mình trên tấm nệm trải trên sà n.
Lúc 10 giá» 30 phút, ông già Ballinger bước ra khá»i nhà , chân mang tất cao, đứng dá»±a cổng, hút ống vố. Ông nhìn dá»c con đưá»ng trắng xóa trong ánh trăng, và lấy má»™t bà n chân chà xát cổ chân kia. Äã đến giá» chuyến xe thư Fredericksburg Ä‘i đến.
Ông già Ballinger chá» chỉ được và i phút khi ông nghe tiếng vó lá»c cá»c cá»§a đôi lừa Ä‘en cá»§a Fritz, và chẳng bao lâu chiếc xe goòng che vải bạt đã dừng trước cổng. Äôi tròng kÃnh cá»§a Fritz lấp loáng trong ánh trăng, và tiếng nói vang dá»™i cá»§a anh đón chà o ông trưởng trạm bưu Ä‘iện Ballinger. Ngưá»i chở thư nhảy ra và tháo dây cương, vì anh luôn luôn cho lừa ăn lúa mạch tại trạm Ballinger.
Trong khi các con lừa đang ăn, ông già Ballinger mang ra một túi thư ném và o chiếc xe goòng.
Fritz Bergmann là con ngưá»i cá»§a ba – hay chÃnh xác hÆ¡n – bốn tình cảm, vì hai con lừa đáng được tÃnh riêng biệt. Hai con lừa nà y là mối quan tâm và niá»m vui chÃnh cá»§a cuá»™c Ä‘á»i anh, kế đến là Hoà ng đế Äức và cô bé Lena Hildesmuller.
Fritz nói, khi anh đã sẵn sà ng lên đưá»ng Ä‘i tiếp:
- Ông cho tôi biết, trong cái túi có thư cá»§a cô bé Lena ở mỠđá viết cho bà Hildesmuller không? Má»™t lá thư gá»i Ä‘i chuyến trước nói là cô bé đã bị bệnh. Mẹ cô nóng lòng muốn biết tin thêm.
Ông già Ballinger trả lá»i:
- Có. Äấy là thư cho bà Helterskelter, hay tên nghe đại loại như váºy. Tommy Ryan mang đến. Anh bảo cô bé là m ở đấy à ?
Fritz thét ngoái lại khi anh nắm lấy sợi dây cương:
- Trong khách sạn. Mưá»i má»™t tuổi nhá» xÃu. Thằng cha Peter Hildesmuller tà n bạo – ngà y nà o đấy tôi sẽ nện cho hắn má»™t tráºn. Có thể vá»›i bức thư nà y Lena nói là cô bé đã khá»e, để bà mẹ vui. Ông Ballinger, coi chừng chân ông bị lạnh trong gió đêm đấy!
- Chà o Fritz. Anh có cả một đêm mát mẻ tốt đẹp trong chuyến đi đấy!
Hai con lừa Ä‘á»u nhịp trên đưá»ng, trong khi Fritz thỉnh thoảng gầm lên những lá»i khuyến khÃch ngá»t ngà o. Khi hỠđến khu rừng sồi, cách trạm Ballinger tám dặm, thình lình có ánh chá»›p, tiếng súng và tiếng roi quáºt vun vút như thể từ má»™t bá»™ lạc dân da Ä‘á». Má»™t đám ngưá»i ngá»±a phóng đến, bao quanh xe chở thư. Má»™t tên chÄ©a khẩu súng lục và o anh đánh xe, ra lệnh dừng lại. Mấy tên khác nắm lấy dây cương cá»§a hai con Donder và Blitzen.
Fritz gầm lên chát chúa:
- Buông tay ra khá»i mấy con lừa. Chúng tôi là xe thư Hiệp Chá»§ng Quốc!
Một tiếng nói trầm trầm kéo dà i:
- Nhanh lên, anh ngưá»i Äức. Anh không biết anh Ä‘ang bị trấn lá»™t hay sao? Kéo lừa lại, leo ra khá»i xe.
Do những lá»—i lầm khắp cùng và thà nh tá»±u to lá»›n cá»§a Hondo Bill, có thể nói là cướp xe thư Fredericksburg không phải là mục Ä‘Ãch chÃnh cá»§a hắn. CÅ©ng như má»™t con sư tá» có thể đặt má»™t chân phù phiếm lên má»™t con thá» trên đưá»ng Ä‘uổi theo má»™t con mồi lá»›n, nên Hondo Bill và băng đảng cá»§a hắn, vá»›i tinh thần thể thao, đã chá»™p phương tiện giao thông an bình cá»§a Fritz.
Công việc thá»±c sá»± trong đêm đầy tai ương cá»§a băng đảng đã xong. Fritz vá»›i túi thư tÃn và hai con lừa chỉ như là má»™t thư giãn nhà n nhã, sau những nhiệm vụ nghá» nghiệp nặng ná». Hai mươi dặm vá» hướng đông nam Ä‘ang có má»™t con tà u bị tắt máy, vá»›i đám hà nh khách kinh hoà ng, và má»™t xe tốc hà nh cùng toa chở thư đã bị trấn lá»™t. Äấy má»›i là chuyện là m ăn nghiêm chỉnh cá»§a Hondo Bill và băng anh ta. Vá»›i chiến lợi phẩm khá béo bở gồm tiá»n mặt và bạc ròng, băng cướp Ä‘ang đánh má»™t vòng rá»™ng vá» hướng tây qua vùng đồng xanh thưa thá»›t dân cư, định tẩu thoát vá» máºt khu an tòan ở Mexico qua mấy Ä‘iểm trên sông Rio Grande cạn mà ngá»±a có thể vượt qua được. Phi vụ ở chuyến tà u đã khiến mấy tay lục lâm thảo khấu vui nhá»™n và hứng chÃ.
Run rẩy vì phẩm giá mình bị xúc phạm và bản thân cảm thấy khó hiểu, Fritz trèo xuống đưá»ng sau khi đã chỉnh lại đôi gá»ng kÃnh. Băng cướp đã xuống ngá»±a và đang ca hát, nhảy nhót, hò hét, bá»™c lá»™ má»i mừng vui khoái trá trong Ä‘á»i cá»§a những kẻ sống ngòai vòng pháp luáºt, hả hê. Rattlesnake Rogers, ngưá»i đứng ở đầu hai con lừa, giáºt quá mạnh sợi dây cương cá»§a con Donder hiá»n từ, là m con váºt lùi ra sau và kêu lên má»™t tiếng phản đối vì Ä‘au đớn. Ngay láºp tức Fritz thét lên má»™t trà ng giáºn dữ, phóng đến tên Rogers bệ vệ và bắt đầu nắm tay đấm thùm thụp và o tên lục lâm ngỡ ngà ng:
- Äồ ăn cướp! Chó má! Con lừa đó nó bị lóet miệng. Tao đánh gãy xương vai mà y ra, tên cướp đưá»ng!
Rattlesnake tru “HÃ! HÃ!â€, rồi cưá»i phá lên và thụp đầu né tránh: “Ai đó gỡ thằng nà y ra cho taoâ€.
Má»™t tên nắm lấy vạt áo choà ng cá»§a Fritz kéo giáºt anh ra sau, và khu đồng xanh vang tiếng Rattlesnake phê bình dữ dá»™i:
- Cái tên cả gan! Nó không đến ná»—i tồi như con chồn hôi so vá»›i má»™t tên Äức. Dám đứng lên bênh vá»±c cho súc váºt cá»§a nó, phải không? Tao khoái má»™t thằng đà n ông yêu con váºt cá»§a nó, dù chỉ là má»™t con lừa. Nó dám chÆ¡i tao, phải không? Chà ! Lừa Æ¡i! Tao không là m miệng mà y Ä‘au nữa đâu!
Có lẽ hỠđã không động đến thư từ nếu không do Ben Moody, tên cầm đầu số hai, có má»™t trà khôn nà o đấy khiến hắn ta nghÄ© đến thêm chiến tÃch. Hắn nói vá»›i Hondo Bill:
- Nà y sếp, có thể có món bở trong mấy túi thư. Tôi đã từng buôn bán ngá»±a vá»›i tụi Äức nà y quanh Fredericksburg nên tôi biết mánh cá»§a há». Bá»n Äức đã từng liá»u bá»c cả nghìn đô trong má»™t mẩu giấy trước khi há» biết chi cho nhà băng để lo chuyện tiá»n bạc cho há».
Hondo Bill, vá»›i vóc ngưá»i cao lá»›n, giá»ng nói êm dịu và hà nh động bốc đồng, Ä‘ang lôi ra mấy cái túi từ sau xe goòng trước khi Moody nói dứt. Má»™t con dao lóe sáng trong tay hắn, và ngưá»i ta nghe tiếng loạch xoạch khi con dao rá»c qua lá»›p vải bạt dai cứng. Bá»n ngưá»i ngòai vòng pháp luáºt bao quanh, bắt đầu xé ra mấy bức thư và bưu phẩm, công việc thêm sống động vì những tiếng văng tục thân máºt chá»i các tác giả - những ngưá»i như thể đã âm mưu vá»›i nhau để bác bá» lá»i tiên Ä‘oán cá»§a Ben Moody. Há» không tìm thấy đồng đô nà o trong thư tÃn cá»§a Fredericksburg. Túi thư Ballinger bị phanh ra như cái kén dưới con dao cá»§a Hondo. Chỉ có má»™t nắm thư trong đấy.
Hondo Bill nói với anh chở thư, nghiêm nghị:
- Mầy phải tá»± biết ngượng khi chuyên chở lòng vòng mấy thứ giấy má lụn vụn như vầy. Mà mầy có ý gì váºy? Bá»n Äức mầy giấu tiá»n ở đâu?
Fritz đã hầm hầm vá»›i kinh hãi và phấn khÃch cho đến khi túi thư ấy bị động đến. Bây giá» anh nhá»› đến lá thư cá»§a Lena. Anh nói vá»›i đảng trưởng, yêu cầu để yên cho lá thư nà y.
Hondo Bill nói vá»›i ngưá»i chở thư Ä‘ang lo lắng:
- Tao nghe lá»i mầy, anh Äức. Tao nghÄ© đó là lá thÆ¡ tụi nà y cần. Có “cá»§a†trong đó, phải không? Äây rồi. Cho tao chút ánh sáng Ä‘i tụi bây.
Hondo bóc ra bức thư gá»i cho bà Hildesmuller. Cả băng đứng vây quanh, tuần tá»± đốt mấy lá thư khác bị vặn xoắn. Hondo nhìn lá thư vá»›i vẻ khó chịu, thấy chỉ có má»™t trang giấy nhá» vá»›i mấy hà ng chữ Äức gai góc.
- Äây là cái thá gì mầy dùng để bịp bá»n tao váºy, tên Äức kia? Mầy bảo đó là lá thÆ¡ có giá hả? Äó là cái trò lừa gạt hạ cấp mà lại Ä‘em chÆ¡i những ngưá»i bạn cá»§a mầy đến để giúp mầy phân phát thÆ¡!
Sandy Grundy ghé mắt qua vai của Hondo:
- Äó là chữ Hoa hòe.
Má»™t tên khác trong bá»n, trẻ trung, mang khăn tay lụa và thắt lưng bằng ká»n:
- Thằng dốt! Äó là tốc ký. Có lần tao thấy nó trong tòa án.
Fritz nói:
- Không, không, không phải. Äấy là chữ Äức. Äấy chỉ là má»™t đứa con gái nhá» viết cho mẹ nó. Má»™t đứa con gái nhá» tá»™i nghiệp, Ä‘au yếu, là m việc nặng nhá»c xa nhà . Ôi chao, tháºt là xấu hổ! Ông Cướp ÄÆ°á»ng tốt bụng Æ¡i, xin ông là m Æ¡n cho tôi xin lại bức thư nà y được không?
Hondo nói vá»›i vẻ nghiêm trá»ng thình lình khiến cả bá»n ngạc nhiên:
- Cái thằng quá»· nà y cho tụi tao là như thế nà o hả? Bá»™ mầy tưởng tụi tao không có chút tư cách tối thiểu để chú ý tá»›i sức khá»e cá»§a phụ nữ hay sao? Bây giá», mầy tá»›i đây, mầy Ä‘á»c to lên mấy chữ gà bá»›i đó trong tiếng Hiệp Chá»§ng Quốc rõ rà ng cho đám xã há»™i có há»c thức nà y nghe.
Hondo quay tÃt khẩu súng lục, đứng nghá»…u nghện trên anh Äức nhá» thó bắt đầu Ä‘á»c bức thư, dịch các chữ giản dị ra Anh văn. Cả băng cướp đứng trong yên lặng tuyệt đối, chăm chú lắng nghe.
Khi lá thư đã được dịch xong, Hondo há»i:
- Con nhỠđó bao nhiêu tuổi?
Fritz đáp:
- Mưá»i má»™t.
- Con nhỠđang ở đâu?
- Ở mỠđá – đang là m việc. Tội nghiệp con bé Lena, nó nói đến việc chết chìm. Tôi không chắc nó sẽ là m việc nà y, nhưng nếu nó có mệnh hệ gì, tôi thỠsẽ kiếm súng bắn nát thằng cha Peter Hildesmuller.
Hondo Bill nói vá»›i giá»ng khinh miệt:
- Bá»n Äức chúng mầy là m tao thấy oải quá! Bắt con cái Ä‘i là m trong khi đáng lẽ chúng nó được chÆ¡i búp bê trên cát. Bá»n nà y là đám dân cư khốn khiếp. Tao chỉnh đồng hồ bá»n mầy má»™t thá»i gian để cho bá»n mầy biết tụi tao nghÄ© như thế nà o vá» cái xứ sở phó-mát cá»§a bá»n mầy. Tụi bây, lại đây.
Hondo BilI há»™i ý nhanh vá»›i cả băng, rồi bá»n há» tóm lấy Fritz và kéo anh qua vệ đưá»ng. Há» trói chặt anh và o má»™t gốc cây, cá»™t hai thà nh viên đòan cá»§a anh và o gốc cây khác kế bên.
Hondo trấn an:
- Tụi tao không muốn mầy Ä‘au đớn nhiá»u. Bị trói trong chốc lát không Ä‘au lắm đâu. Bây giá» tụi tao phải Ä‘i. Äừng sốt ruá»™t.
Fritz nghe tiếng yên cương kêu kẽo kẹt khi bá»n ngưá»i nhảy lên lưng ngá»±a. Rồi có má»™t tiếng thét và tiếng móng gõ lá»c cá»c khi cả bá»n phi dá»c theo con đưá»ng Fredericksburg.
Trong hÆ¡n hai giá», Fritz ngồi tá»±a và o gốc cây, bị trói chặt nhưng không Ä‘au đớn. Rồi từ phản ứng sau cuá»™c phiêu lưu kÃch xúc, anh thiếp Ä‘i trong mê mệt. Anh không nhá»› mình đã ngá»§ bao lâu, nhưng cuối cùng anh bị lay tỉnh má»™t cách thô bạo. Mấy bà n tay cởi trói cho anh. Anh bị nhấc bổng lên, ngầy ngáºt, hoang mang, và ngưá»i má»i nhừ. Anh dụi mắt, và thấy mình má»™t lần nữa đứng giữa bá»n lục lâm gây kinh hoà ng. HỠđẩy anh lên ngồi trên chiếc xe goòng, dúi sợi dây cương và o tay anh.
Hondo Bill ra lệnh:
- Chạy vá» nhà đi, cái tên Äức nà y. Mầy gây lắm phiá»n phức cho tụi tao rồi, giá» tụi tao vui lòng tống cổ mầy.
Hondo vươn tay ra, vụt cây roi phất nhẹ và o con Blitzen má»™t cái. Hai con lừa nhá» phóng vá» phÃa trước, phấn khởi được tiếp tục lên đưá»ng. Fritz vá»— vá» hai con váºt, trong khi bản thân anh cảm thấy chóng mặt và váng vất qua cuá»™c phiêu lưu kinh hãi.
Theo lịch trình, đáng lẽ anh Ä‘i đến Fredericksburg lúc bình minh. Nhưng khi anh đến đấy thì đã 11 giá» sáng. Nhà cá»§a Peter Hildesmuller nằm trên đưá»ng Ä‘i đến trạm bưu Ä‘iện. Anh dừng xe trước cánh cổng và gá»i. Nhưng bà Hildesmuller Ä‘ang đứng đợi ở đấy. Rồi cả gia đình Hildesmuller chạy ùa ra.
Bà Hildesmuller, máºp mạp và tÃu tÃt, há»i anh có thư cá»§a Lena không, và rồi Fritz cất cao giá»ng kể lể vá» cuá»™c phiêu lưu cá»§a anh. Anh thuáºt lại ná»™i dung cá»§a lá thư mà băng cướp bắt anh Ä‘á»c, và rồi bà Hildesmuller òa lên khóc Ä‘iên dại. Cô con gái nhá» Lena cá»§a bà muốn gieo mình xuống nước! Tại sao há» không đưa cô bé vá» nhà ? Phải là m gì đây? Bây giá» có lẽ đã quá muá»™n để cho ngưá»i Ä‘i đón cô bé vá».
Ông Peter Hildesmuller gầm lên với bà vợ:
- Bà ! Tại sao bà để con nhá» Ä‘i? Äấy là lá»—i tại bà nếu nó không vá» nhà nữa.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u biết đấy là lá»—i cá»§a ông Peter Hildesmuller, nên không ai để ý đến lá»i ông.
Má»™t lúc sau, có má»™t tiếng kêu lạ kỳ, nho nhá»: “Mẹ Æ¡i!â€. Thoạt đầu bà Hildesmuller ngỡ đấy là hồn ma cô bé gá»i mình, và rồi bà chạy đến phÃa sau chiếc xe goòng phá»§ vải bạt và , vá»›i tiếng thét vì mừng rỡ, nhấc Lena lên, hôn lấy hôn để khuôn mặt nhá» nhắn xanh xao cá»§a cô bé, ôm ghì lấy cô khiến cô gần ngạt thở. Hai mắt cô bé sáºt sừ sau giấc ngá»§ mệt má»i, nhưng cô mỉm cưá»i và ôm lấy ngưá»i mà cô muốn gặp lại. Cô bé đã ngá»§ thiếp giữa những túi thư, nằm trên cái chăn và bá»c trong tấm dạ ấm cúng, cho đến khi tỉnh giấc vì những tiếng lao xao xung quanh.
Fritz nhìn cô bé, hai mắt trợn trừng sau đôi tròng kÃnh. Anh la toáng lên:
- Trá»i đất Æ¡i! Là m thế nà o mà bé có thể lá»t và o trong xe được? Hay là tao đã khùng lên rồi như thể tao bị bá»n cướp hạ sát và treo cổ hôm nay?
Bà Hildesmuller sụt sùi:
- Fritz, anh mang nó vỠcho chúng tôi. Tôi không biết nói gì để cảm ơn anh cho đủ.
Bà nói với Lena:
- Nói cho mẹ biết đi, bằng cách nà o con chui được và o xe chú Fritz?
Cô bé trả lá»i:
- Con không biết. Nhưng con biết lúc con thoát khá»i khách sạn. Hoà ng TỠđến cứu con ra.
Fritz la lá»›n:
- Hoà ng Thượng Æ¡i! Bá»n mình chắc sẽ thà nh khùng Ä‘iên hết!
Lena ngồi xuống trên đống chăn dạ bên lỠđưá»ng, nói:
- Con luôn tin là Hoà ng Tá» sẽ đến. Äêm qua Hoà ng Tá» vá»›i má»™t đội hiệp sỹ đến chiếm lâu đà i cá»§a ác quá»·. Há» Ä‘áºp chén đĩa, đá cá»a đổ xuống. Há» ném ông Maloney và o cái thùng nước mưa và rắc bá»™t lên khắp ngưá»i bà Maloney. Khi mấy ông hiệp sỹ nổ súng, mấy anh công nhân trong khách sạn nhảy qua cá»a sổ chạy và o rừng. Há» là m con thức giấc, nên con lén dòm xuống lầu. Rồi Hoà ng Tá» Ä‘i lên, quấn con trong cái chăn rồi bồng con xuống. Hoà ng Tá» cao lá»›n, khá»e mạnh lắm. Râu ria dà i, Hoà ng Tá» nói nhá» nhẹ, hiá»n từ, có mùi rượu nữa. Hoà ng Tá» nhấc con lên cho ngồi trước ông trên lưng ngá»±a, rồi chạy Ä‘i vá»›i các hiệp sỹ. Hoà ng TỠôm chặt con, rồi con ngá»§ luôn cho đến lúc con vá» tá»›i đây.
Fritz vẫn la lối:
- Vá»› vẩn! Tòan chuyện cổ tÃch! Bé cho biết là m thế nà o bé Ä‘i từ mỠđá đến chui và o trong xe thư?
Lena vẫn nói chắc nịch:
- Hoà ng TỠmang con đi.
Và cho đến bây giá», các cư dân tốt cá»§a Fredericksburg vẫn không thể nà o thuyết phục được cô bé cho lá»i giải thÃch theo cách khác.
Tà i sản của quykiemtu
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 04:38 PM .
Từ khóa được google tìm thấy
anthem nhum , dau pha thuong khung , èðêóòñê , ïàðàãðàô , ñëîâàðè , pham nhan tu tien , phan tich witches loaves , the cop and the anthem , tóm t , truyen hearts and hands , vu dong can khon , witches loaves , øêîëà