  | 
	
	 | 
 
 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				25-09-2008, 02:12 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: May 2008 
					Äến từ: Việt Nam 
					
					
						Bài gởi: 3,304
					 
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 932 
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			P5 - 2 
 
 
  
 
6. 
Hoá ra nàng đã vá». Mazmoaden báo tin đó cho bác sÄ© và nói thêm rằng, cô Lara trở vá» rất mệt, chỉ ăn tối má»™t cách vá»™i vã qua loa, sau đó vá» buồng ngay và dặn đừng cho ai quấy rầy cô. Nhưng bà Flori lại khuyên: 
- Ông cứ gõ cá»a Ä‘i, chắc cô ấy chưa ngá»§ đâu. 
Zhivago há»i má»™t câu khiến bà Flori vô cùng kinh ngạc: 
- Thế đi lối nào đến phòng cô ấy hở bà? 
Thì ra Lara ở cuối hành lang tầng trên, cạnh các gian phòng để đồ đạc cá»§a bà nữ bá tước đã được khoá lại. Zhivago chưa lên chá»— đó bao giá». 
Trong lúc ấy trá»i tối rất nhanh. ÄÆ°á»ng phố trở nên cháºt chá»™i hÆ¡n. Nhà cá»a, hàng rào xÃch lại sát nhau thành từng cụm trong bóng tối. Từ cuối sân, bị ánh đèn lôi cuốn, cây cối như xáp lại gần cá»a sổ. Má»™t đêm nóng bức ngá»™t ngạt. Äá»™ng làm má»™t cá» chỉ gì lại toát mồ hôi. Những vệt sáng đèn dầu hoả hắt xuống sân cứ chảy dá»c các thân cây như má»™t luồng hÆ¡i nước bẩn thỉu. 
Tá»›i báºc thang trên cùng, Zhivago dừng lại. Chàng nghÄ© rằng đến quấy rầy má»™t phụ nữ mệt má»i sau má»™t cuá»™c hành trình, cho dù chỉ gõ cá»a không thôi, cÅ©ng là Ä‘iá»u bất tiện và thiếu lịch sá»±. Nên để câu chuyện đến mai thì hÆ¡n. Ngưá»i ta thưá»ng đãng trà lúc thay đổi quyết định, vì thế chàng đã vô tình Ä‘i theo hành lang đến táºn đầu đằng kia. Ở đó có cá»a sổ trông xuống sân nhà bên cạnh. Chàng thò đầu ra cá»a sổ. 
Äêm tối chứa đầy những âm thanh nhá» nhẹ và huyá»n bÃ. Bên cạnh, trong hàng lang, có tiếng nước ở lavabô nhá» giá»t tà tách, Ä‘á»u Ä‘á»u. Có tiếng thì thầm bên ngoài cá»a sổ. Äâu đây, phÃa vưá»n rau, ngưá»i ta đổ nước từ thùng này sang thùng khác để tưới rau, tiếng dây xÃch kéo nước ở giếng kêu lạch xạch. 
Tất cả các Ä‘oá hoa trên thế gian Ä‘á»u toả hương cùng má»™t lúc, tá»±a hồ trái đất suốt ngày nằm bất tỉnh, nhá» các làn hương đó nay đã hồi lại. Từ khu vưá»n lâu hàng thế ká»· cá»§a bà bá tước ngổn ngang những cành cây gãy chắn hết lối Ä‘i, má»™t mùi thÆ¡m dìu dịu dâng lên ngang ngá»n cây, lan rá»™ng ra như bức tưá»ng má»™t toà nhà lởn, bụi báºm như túp lá»u, mùi thÆ¡m cá»§a má»™t cây doạn già Ä‘ang ra hoa. PhÃa tay phải, bên kia hàng rào nghe có những tiếng gá»i ngoài phố. Má»™t anh lÃnh vá» phép Ä‘ang làm huyên náo, má»™t cánh cá»a đóng sáºp, vài câu hát dứt Ä‘oạn cá»§a má»™t bài ca nào đó vá»— cánh bay lên. 
Äằng sau những tổ quạ ngoài vưá»n cây chợt ló ra mặt trăng màu tÃa gần như Ä‘en, to lá»›n lạ thưá»ng. Thoạt đầu nó giống cái khu máy xay chạy hÆ¡i nước, xây bằng gạch, ở Zybusino. Rồi nó ngả sang màu vàng như cái tháp nước ở nhà ga Biriuchi. 
Bên dưới cá»a sổ, trong sân má»™t mùi thÆ¡m như mùi trà ướp hoa, cá»§a cá» má»›i cắt hoà lẫn mùi dạ lan hương. Ở đó ngưá»i ta vừa dắt vá» má»™t con bò cái mua ở má»™t làng xa. Ngưá»i ta đã bắt nó Ä‘i suốt ngày, bây giá» nó mệt, nó nhá»› đàn và không chịu ăn má»› cá» do bà chá»§ má»›i giÆ¡ cho nó: nó chưa quen chá»§. 
- Này, này, đừng có giở trò đá háºu nghe, bà sẽ cho mày biết tay, cứ húc vào bà xem nào, con quá»· cái! 
Bà chá»§ nói nhá», nhẹ nhàng dá»— dành con bò, nhưng nó giáºn dá»—i quay đầu né tránh hoặc nghển cổ rống lên má»™t cách thảm thương. PhÃa sau các kho lúa Ä‘en sì cá»§a thị trấn Meliuzev, những ngôi sao lấp lánh Ä‘ang giăng tá»›i con bò những sợi dây thông cảm vô hình, tá»±a hồ chúng từ các chuồng bò ở thế giá»›i khác tá» lòng thương nhá»› con bò dưới này. 
Xung quanh, vạn váºt Ä‘á»u nảy chồi, má»c lên, ngoi lên trên lá»›p men huyá»n dịu cá»§a sá»± tồn tại. Sá»± thán phục cuá»™c sống, niá»m vui sống, như má»™t làn gió nhẹ, cứ tràn Ä‘i như má»™t làn sóng bát ngát, tràn Ä‘i má»i phÃa, qua thành phố và mặt đất, qua các bức tưá»ng và hàng rào, lướt qua các thân cây và thân ngưá»i, đến đâu cÅ©ng làm má»i váºt run lên đến đấy. Äể tránh sức tác động cá»§a làn sóng đó, bác sÄ© Zhivago bèn Ä‘i ra quảng trưá»ng xem ngưá»i ta nói những gì trong cuá»™c mÃt tinh. 
7. 
Trăng đã lên cao. Muôn váºt chìm trong thứ ánh sáng đặc như sÆ¡n trắng chảy tràn. 
Cạnh thá»m những công thá»± bằng đá quanh quảng trưá»ng, các chiếc cá»™t hắt xuống đất những cái bóng rá»™ng như các tấm thảm Ä‘en. 
Cuá»™c mÃt tinh diá»…n ra bên phÃa đối diện cá»§a quảng trưá»ng. Nếu muốn, lắng tai nghe cÅ©ng có thể phân biệt những Ä‘iá»u ngưá»i ta Ä‘ang nói ở đó. Nhưng cảnh váºt huy hoàng đã thu hút toàn bá»™ tâm trà cá»§a bác sÄ© Zhivago. Chàng ngồi ghé xuống chiếc ghế dài trước cá»a trụ sở đội cứu hoả, không để ý đến tiếng nói vang lên phÃa bên kia, chàng bắt đầu đưa mắt nhìn quanh. 
Từ hai bên hông có các con hẻm sau đổ ra quảng trưá»ng. Cuối hẻm lô nhô những ngôi nhà nhá» cÅ© kỹ, xiêu vẹo. Các con hẻm lầy lá»™i y như ở các làng quê. Từ đám bùn nhô lên những hàng giáºu thưa và dài, Ä‘an bằng các cành liá»…u, trông như những chiếc đăng hoặc lưới đánh tôm để chìm. 
Trong các ngôi nhà nhá», các mặt kÃnh cá»a sổ để ngá» Ä‘ang nhấp nhánh dưới trăng. Những cây ngô ngá»n màu hung ươn ướt bắp và bông lấp lánh như phết má»™t lá»›p dầu, từ ngoài vưá»n chõ vào táºn trong nhà. Äằng sau các hàng giáºu xiêu vẹo, lác đác có những cây miên quì gày gò, nhợt nhạt nhô lên, trông xa như những cô thôn nữ mặc áo cá»™c, không chịu được nóng bức trong nhà phải chạy ra ngoài hóng mát. 
Äêm trăng sáng này kỳ lạ như lòng từ thiện hoặc như món quà hên tri. Äá»™t nhiên, giữa cảnh yên tÄ©nh trong sáng và lấp lánh cá»§a chuyện cổ tÃch ấy, chợt nổi lên Ä‘á»u Ä‘á»u, nhịp nhàng từng tiếng má»™t, các âm thanh cá»§a má»™t giá»ng nói quen quen như vừa má»›i nghe vài phút trước đây. Giá»ng nói du dương, hăng hái và toát ra được sức thuyết phục. Bác sÄ© Zhivago lắng tai và nháºn ra đó là tiếng vị uá»· viên quân sá»± GhinsÆ¡. Anh ta Ä‘ang diá»…n thuyết trên quảng trưá»ng. 
Chắc hẳn nhà cầm quyá»n đã yêu cầu anh ta dùng uy tÃn á»§ng há»™ há». Bằng má»™t giá»ng dầy tình cảm, anh ta trách ngưá»i dân Meliuzev thiếu ý thức tổ chức ká»· luáºt và dá»… dàng sa vào ảnh hưởng xấu xa cá»§a bá»n bolsevich, mà theo anh ta, chÃnh là những kẻ phải chịu trách nhiệm vá» sá»± kiện xảy ra ở Zybusino. 
CÅ©ng má»™t luáºn Ä‘iệu như trước đây ở phòng làm việc cá»§a ông quáºn, anh nhắc nhở má»i ngưá»i nhá»› đến kẻ thù tàn bạo và hùng mạnh, và rằng giá» phút thá» thách cá»§a Tổ quốc đã Ä‘iểm. 
Từ giữa bài diá»…n thuyết, ngưá»i ta bắt đầu ngắt lá»i anh ta. Những lá»i yêu cầu đừng ngắt lá»i diá»…n giả xen lẫn vá»›i các tiếng hét phản đối. Rồi tiếng phản đối nổi lên nhiá»u hÆ¡n, mạnh hÆ¡n. Má»™t vị cùng Ä‘i vá»›i GhinsÆ¡ bèn đứng ra làm chá»§ tịch buổi mÃt tinh, yêu cầu dân chúng giữ tráºt tá»±, không được tá»± ý phát biểu tại chá»—. Má»™t số ngưá»i yêu cầu nhưá»ng lá»i cho má»™t nữ công dân Ä‘ang đứng lẫn trong đám đông, má»™t số khác thì suyt suỵt và đỠnghị diá»…n giả cứ tiếp tục nói. 
Má»™t phụ nữ rẽ đám đông tiến vá» phÃa chiếc hòm gá»— úp sấp dùng làm diá»…n đàn. Bà không định trèo lên đó, nhưng sau bao cố gắng má»›i len tá»›i nÆ¡i, bà cÅ©ng trèo lên dứng ở rìa. Ngưá»i ta biết bà. Tất cả Ä‘á»u biết bà. Tất cả Ä‘á»u yên lặng. Ngưá»i phụ nữ được má»i ngưá»i chú ý đó là Ustina. 
- Thưa đồng chà uá»· viên, đồng chà nói đến Zybusino, sau đó đồng chà bảo phải có mắt, à, phải mở mắt ra. Äừng để ngưá»i ta lừa dối, ngoài cái đó, thì như tôi vừa nghe, đồng chà chỉ nhai Ä‘i nhai lại hết bolsevich lại đến melsevich, bolsevich, melsevich… đồng chà không biết gì thêm hả? Còn chuyện thôi đừng đánh nhau, hãy sống thân ái vá»›i nhau, cái đó là luáºt Chúa, chứ đâu phải luáºt melsevich; và Ä‘em nhà máy, công xưởng giao cho ngưá»i nghèo không phải là bolsevich, mà là lòng thương cá»§a con ngưá»i. Vá» phần anh chàng câm Ä‘iếc, ngưá»i ta đã sỉ vả chúng tôi trước đồng chà chán ra rồi. Äồng chà thù hằn vá»›i anh ta, tôi cam Ä‘oan thế! Cái gì đã khiến đồng chà khó chịu vá»›i anh ta nào? À, có phải vì anh ta lâu ngày bị câm, bá»—ng chốc không xin phép đồng chà đã dám nói hả? Chuyện ấy có gì lạ đâu. Còn khối chuyện lạ hÆ¡n kia! Chuyện con lừa cái chẳng hạn, ai cÅ©ng biết, nó bảo vá»›i Valam rằng: "Valam, Valam, tôi thành thá»±c xin ông đừng đến đấy ông sẽ phải ân háºn!". Äúng, dÄ© nhiên lão ta không nghe, lão ta cứ Ä‘i. CÅ©ng đại loại nhe thái độ đồng chà đối vá»›i anh câm Ä‘iếc. Lão ta nghÄ©, sao lại Ä‘i nghe nó, má»™t con lừa? Má»™t con váºt. Lão ta khinh nó. Thế rồi sau lão ta hối háºn tháºt! Chắc đồng chà đã biết câu chuyện kết thúc ra sao rồi. 
- Kết thúc ra sao? - đám đông tò mò há»i. 
- Thôi đủ rồi, bà Ustina càu nhàu. - Biết nhiá»u chóng già đấy Không, thế không ổn. Phải kể sau đó ra sao nữa chứ, - vẫn giá»ng lúc nãy đỠnghị. 
- Ra sao vá»›i chả ra giăng. Cứ bám ngưá»i ta như đỉa đói! Thế rồi Valam hoá thành cá»™t muối. 
Mấy tiếng kêu to vang lên: 
- Mụ già chỉ tán dóc! Äó là chuyện ông Lốt. Bà vợ ông Lốt. 
Má»i ngưá»i cưá»i rá»™. Vị chá»§ tịch kêu gá»i tất cả giữ tráºt tá»±. 
Bác sÄ© Zhivago đứng dáºy, vá» Ä‘i ngá»§. 
8. 
Tối hôm sau chàng gặp Lara. Chàng gặp nàng ở phòng soạn đồ. Trước mặt nàng để một đống quần áo cuộn tròn. 
Nàng đang ủi. 
Phòng soạn đồ là má»™t trong các phòng ở tầng trên cùng và trông xuống vưá»n cây. Äây là nÆ¡i đặt các ấm samova, dá»n vào bát đĩa các món ăn từ dưới nhà bếp chuyển lên bằng má»™t cái cần trục quay tay, chuyển bát đĩa bẩn xuống để rá»a. CÅ©ng tại đây ngưá»i ta cất các thứ sổ sách thống kê váºt dụng cá»§a bệnh viện, tiến hành kiểm kê bát đĩa, quần áo. Những lúc rá»—i rãi, ngưá»i ta đến đó ngồi nghỉ và đây cÅ©ng là chá»— hẹn hò gặp gỡ. 
Các cá»a sổ Ä‘á»u mở. Mùi hoa Ä‘oạn bay vào phòng, rồi mùi đăng đắng cá»§a các cành cây già giống như trong các công viên cÅ© và mùi thán khà hÆ¡i nồng nồng cá»§a hai chiếc bàn á»§i mà Lara Ä‘ang lần lượt sá» dụng, má»—i lúc để trên lò má»™t chiếc cho nóng. 
- Tối hôm qua sao ông không gõ cá»a phòng tôi? Mazmoaden Flori có kể vá»›i tôi. Mà ông làm thế cÅ©ng phải. Lúc ấy tôi đã Ä‘i nằm, không thể má»i ông vào được. À quên, chào ông. Ấy, xin ông cẩn tháºn kẻo bẩn quần áo. Chá»— nào cÅ©ng vương vãi bụi than! 
- Hình như cô ủi đồ cho cả bệnh viện. 
- Không, phần lá»›n là quần áo cá»§a tôi. Ông thì lúc nào cÅ©ng trêu tôi, bảo tôi sẽ chẳng bao bao giá» rá»i bá» chốn này. Bây giá» thì tôi Ä‘i tháºt. Äấy ông xem, tôi Ä‘ang sá»a soạn, thu xếp các thứ. Há»… xong là cuốn gói ngay. Tôi Ä‘i Ural, còn ông vá» Moskva. Sau này, nếu ngưá»i ta có há»i bác sÄ© Zhivago: "Ông có nghe nói đến cái xó Meliuzev hay không?", chắc ông sẽ trả lá»i: "Không thì phải" -"Còn cái cô Lara là ai nhỉ?" - "Tôi không há» biết cô ta". 
- ÄÆ°á»£c cứ cho là như váºy Ä‘i. Còn việc xuống các xã cá»§a cô thế nào? Ở nông thôn có dá»… chịu không? 
- Nói vắn tắt vài lá»i sao được? Ủa, mấy cái bàn á»§i này chóng nguá»™i quá! NhỠông đưa cho tôi cái nóng, nếu không phiá»n ông. Kia kìa, ở trên lò. Và ông làm Æ¡n đặt chiếc này vào chá»— đó giùm. Phải rồi. Cám Æ¡n ông. Nông thôn thì cÅ©ng tuy chá»—. Tất cả Ä‘á»u phụ thuá»™c vào dân làng. Có làng, dân chăm chỉ làm ăn. Ở đó cÅ©ng tàm tạm. Có nÆ¡i chỉ toàn những ngưá»i nghiện rượu. Ở đấy, đất bá» hoang trông đến sợ. 
- Cô chỉ bịa. Những ngưá»i nghiện rượu nào kia? Cô hiểu tình hình nông thôn gá»›m. Äất bá» hoang chẳng qua vì không còn ai, đàn ông Ä‘i lÃnh cả rồi. ÄÆ°á»£c rồi. Thế các Há»™i đồng tá»± quản cách mạng mởi thành láºp thì sao? 
- Vá» những ngưá»i nghiện rượu, ông lầm đấy, tôi có bằng chứng. Còn Há»™i đồng tá»± quản ấy à? Còn phải khổ vá»›i há» nhiá»u lắm. Các huấn lệnh không áp dụng được. Ở các xã không tìm đâu ra ngưá»i làm việc. Dân quên lúc này chỉ quan tâm đến vấn đỠruá»™ng đất. Tôi có ghé qua trại Razdonoi. Äẹp lắm? Ông nên đến thăm trại đó. Mùa xuân vừa rồi, trại bị đốt phá, kho lúa bị thiêu, cây ăn quả cháy xém, má»™t phần mặt tiá»n bị ám Ä‘en muá»™i than. Tôi có tìm cách đến Zybusino, nhưng không được. Nhưng đâu đâu ngưá»i ta cÅ©ng quả quyết là chuyện anh chàng câm Ä‘iếc biết nói chẳng phải chuyện bịa. Ngưá»i ta tả diện mạo hẳn hoi. Ngưá»i ta bảo hắn còn trẻ, có há»c thức. 
- Hôm qua bà Ustina đã tốn công tốn sức bênh vực anh ta. 
- Vừa vỠđến đây, tôi đã thấy má»™t đống việc từ Razdonoi vừa đưa đến. Äã bao lần tôi bảo ngưá»i ta đừng động chạm tá»›i bất cứ cái gì ở đó. Việc ở đấy còn chưa đủ báºn hay sao. Sáng nay vừa có lÃnh Ä‘em thư ông quáºn đòi mượn bằng được bá»™ đồ trà bằng bạc và bá»™ ly rượu bằng pha lê cá»§a bà bá tước. Chỉ mượn má»™t tối, rồi sẽ trả lại. Ai chẳng biết há» trả lại như thế nào! Khéo không được má»™t ná»a. Há» bảo có tiệc tùng chiêu đãi má»™t nhân váºt má»›i đến. 
- À tôi biết rồi! Äó là ông uá»· viên má»›i cá»§a mặt tráºn. Tôi tình cỠđã gặp anh ta. Anh ta Ä‘ang định giải quyết vấn đỠđám binh sÄ© đào ngÅ©, bao vây và tước khà giá»›i há». Tay uá»· viên còn trẻ ngưá»i non dạ, chưa biết làm việc. Nhà cầm quyá»n ở đây đỠnghị sá» dụng kỵ binh, nhưng anh ta muốn khuất phục há» bằng nước mắt. Anh ta bảo dân là trẻ con, vân vân, cho nên tất cả chỉ là trò trẻ con. Trung uý Galiulin có thể ngăn, bảo đừng có đánh thức con mãnh thú Ä‘ang ngá»§, hãy để việc đó cho chúng tôi. Nhưng can sao nổi má»™t kẻ đã có chá»§ định sẵn. Cô nghe đây Cô hãy nghỉ tay và nghe tôi nói Ä‘iá»u này. Chỉ nay mai ở đây sẽ xảy ta má»™t cuá»™c há»—n loạn ngoài sức tưởng tượng. Chúng ta cÅ©ng không có cách gì ngăn lại. Tôi rất mong thấy cô rá»i bo chốn này, trước khi chuyện đó áºp tá»›i. 
- Sẽ chẳng có gì xẩy ra cả. Ông chỉ phóng đại thôi. Mà tôi cÅ©ng sắp Ä‘i rồi. Song không thể muốn má»™t cái là bá» Ä‘i. Phải bàn giao giấy tá» kê khai tài sản, nếu không há» tưởng mình ăn cắp cái này cái ná». Và rồi cÅ©ng chưa biết bàn giao cho ai? Äó là cả má»™t vấn Ä‘á». Tôi đã khổ sở vá»›i các thứ sổ sách ấy… và phần thưởng chỉ toàn là sá»± trách móc. Tôi đã chuyển cá»§a cải cá»§a bà Giabrinscaia vào sổ tài khoản cá»§a bệnh viện, vì ý nghÄ©a cá»§a sắc lệnh là như váºy Thế mà bây giá» ngưá»i ta lại bảo đấy chỉ là thá»§ Ä‘oạn bảo vệ tài sản cho bà bá tước. Tháºt là tồi tệ! 
- Thôi cô cứ mặc xác những chiếc thảm vá»›i các thứ bát đĩa ấy Ä‘i. Thây kệ chúng! HÆ¡i đâu mà báºn tâm! Chán quá, tối hôm qua tôi lại không được gặp cô. Tôi có nguồn cảm hứng rất tuyệt. Giá gặp cô hôm qua, tôi đã cắt nghÄ©a cho cô nghe toàn bá»™ cÆ¡ há»c thiên thể, đã giả đáp má»i câu há»i oái oăm. Không, tôi nói tháºt đấy, tôi đã muốn kể vá»›i cô nhiá»u chuyện. Chuyện vợ tôi, con trai tôi, cuá»™c Ä‘á»i tôi. Trá»i Æ¡i, chẳng lẽ má»™t ngưá»i đàn ông không thể nói chuyện vá»›i má»™t ngưá»i đàn bà cùng tuổi để khá»i bị dị nghị là có dụng ý ngấm ngầm, hay sao? Hừ, ngấm vá»›i chả ngầm, mặc xác chúng! 
- Ấy chết, xin cô cứ á»§i Ä‘i, cứ á»§i Ä‘i, đừng để ý đến tôi, cứ mặc tôi nói. Tôi còn nói dài. Cô nghÄ© mà xem, thá»i gian này má»›i lạ lùng làm sao! Và cô vá»›i tôi Ä‘ang sống trong đó. Bao nhiêu Ä‘á»i má»›i xảy ra má»™t lần những chuyện chưa từng thấy này. Cô nghÄ© xem: cả nước Nga đã mất nóc, chúng ta cùng vá»›i toàn thể nhân dân Ä‘ang sống ngoài trá»i, phóng khoáng. Chẳng còn ai kiểm soát chúng ta. Tá»± do! Tá»± do thá»±c sá»±, chứ không phải thứ tá»± do trong những lá»i nói suông, trong những đòi há»i quyá»n lợi, mà ná»n tá»± do từ trên trá»i rÆ¡i xuống quá cả sá»± mong đợi. Cái tá»± do vì tình cá», vì ngá»™ nháºn mà có. Hết thảy má»i ngưá»i bây giá» má»›i hùng vÄ© và lúng túng biết mấy! Cô có nháºn thấy thế không? Dưá»ng như ai cÅ©ng cảm thấy mình bị đè bẹp bởi chÃnh mình, bởi cái sức mạnh phi thưá»ng vừa được khám phá cá»§a mình. Nhưng xin cô cứ á»§i Ä‘i. Cô không có ý kiến gì à? Cô không ngán chứ? Äể tôi đưa cô chiếc bàn á»§i kia. Hôm qua, tôi có quan sát cuá»™c mÃt tinh ban đêm. Má»™t cảnh tượng kỳ lạ. Nước Nga, ngưá»i mẹ thân yêu cá»§a chúng ta, đã thức tỉnh lòng dạ, bồn chồn, cứ Ä‘i Ä‘i lại lại, cứ nói mãi không biết chán. Và không phải chỉ có loài ngưá»i lên tiếng. Những ngôi sao và cây cối cÅ©ng hợp nhau bàn bạc, các Ä‘oá hoa đêm cÅ©ng triết lý và các toà nhà bằng đá cÅ©ng há»p mÃt tinh. Cứ như trong Phúc âm phải không cô? Như thá»i các Sứ đồ. Cô còn nhá»› câu nói cá»§a Thánh Phao-lồ chứ: "Hãy nói tiếng lạ hãy nói tiên tri! Hãy cầu nguyện được Æ¡n thông dịch". 
- Vá» phần các ngôi sao và cây cối há»p mÃt tinh, tôi hiểu. Tôi hiểu ý ông muốn nói gì. Tôi cÅ©ng từng có cảm giác như váºy. 
- Chiến tranh đã làm xong má»™t ná»a công việc. Ná»a còn lại cách mạng cÅ©ng đã hoàn tất. Chiến tranh là sá»± gián Ä‘oạn cuá»™c sống má»™t cách giả tạo, tá»±a hồ có thể làm cho sá»± tồn tại lùi lại (tháºt vô nghÄ©a!). Cách mạng đã bùng ra ngoài ý muốn, như má»™t tiếng thở dài bị kìm giữ từ lâu. Má»—i ngưá»i đã sống lại, đã hồi sinh, tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u biến đổi, đảo lá»™n. Có thể nói rằng má»—i ngưá»i Ä‘á»u trải qua hai cuá»™c cách mạng, má»™t cá»§a riêng mình, má»™t cá»§a tất cả má»i ngưá»i. Tôi có cảm tưởng, chá»§ nghÄ©a xã há»™i là má»™t biển lá»›n, biển độc đáo. Biển Ä‘á»i sống, phải, cái Ä‘á»i sống mà ngưá»i ta được thấy trên các bức hoạ, cái Ä‘á»i sống đã được thiên tài hoá, được làm giàu bằng sức sáng tạo. Nhưng hiện nay ngưá»i ta đã quyết định nếm trải nó không phải trong sách vở, mà trong bản thân mình, không phải theo kiểu trừu tượng, mà trong thá»±c tế. 
Giá»ng nói cá»§a Zhivago bất ngá» run lên, biểu lá»™ mối cảm xúc vừa phát khởi. Lara ngừng tay á»§i đồ, nhìn chàng má»™t cách nghiêm trang và bỡ ngỡ. Zhivago lúng túng, quên cả Ä‘iá»u mình vừa nói. Chàng ngáºp ngừng má»™t lát rồi nói tiếp, nói tràn cung mây, nghÄ© sao nói váºy. 
- Lúc này ta tha thiết muốn được sống má»™t cách trung thá»±c và có tác dụng! ÄÆ°á»£c dá»± phần vào niá»m hứng khởi cá»§a toàn dân! Thế mà giữa niá»m vui sướng tràn ngáºp nÆ¡i hết thảy má»i ngưá»i đó, tôi lại bắt gặp ánh mắt buồn rầu khó hiểu cá»§a cô bắt gặp cái nhìn phiêu diêu táºn đâu đâu, có lẽ ở má»™t chốn xa xăm nào đó. Còn gì mà tôi không sẵn lòng hy sinh, để nó đừng buồn như thế nữa, để nét mặt cô lá»™ rõ sá»± hài lòng vá» số pháºn và để cô khá»i cần đến bất cứ cái gì cá»§a bất cứ ai? Äể má»™t ngưá»i thân yêu cá»§a cô, má»™t ngưá»i bạn hay chồng cô (tốt hÆ¡n hết nếu đó là má»™t quân nhân) sẽ nắm lấy cánh tay tôi mà bảo tôi đừng báºn tâm đến số pháºn cô, đừng săn sóc cô nữa. Tôi sẽ giằng tay ra, gạt hắn Ä‘i và… Chết chá»a, tôi đã không giữ lá»i. Mong cô tha lá»—i cho. 
Giá»ng nói cá»§a Zhivago má»™t lần nữa lại biểu lá»™ cảm xúc cá»§a chàng. Chàng phẩy tay bá»±c bá»™i, cảm thấy mất hẳn tá»± nhiên, bèn đứng dáºy Ä‘i ra phÃa cá»a sổ. Chàng quay lưng vào phÃa trong, chống khuá»·u tay lên bá» cá»a sổ, tá»±a cằm lên bàn tay và đưa mắt nhìn sâu vào bóng tối ngoài vưá»n cây má»™t cách lÆ¡ đãng, nhìn mà chẳng thấy gì. 
Lara Ä‘i vòng chiếc bàn á»§i đò kê từ chá»— bàn viết đến mép cá»a sổ bên kia, nàng dừng lại sau lưng bác sÄ©, cách vài bước ở giữa phòng. 
- Ôi từ trước đến giá» tôi vẫn sợ chuyện này, - nàng nói khẽ như nói riêng vá»›i mình. - Tháºt là má»™t sá»± nhầm lẫn tai hại! Thôi, ông Zhivago, không nên thế. Chết chá»a, xem này, lá»—i tại ông đấy! - Nàng kêu lên và chạy lại bên bàn á»§i đồ: má»™t chiếc sÆ¡-mi để quên dưới bàn á»§i Ä‘ang bốc khói khét lẹt. - ông Zhivago, xin ông thông minh má»™t chút, hãy sang chá»— bà Flori uống má»™t ly nước, Ä‘i Ä‘i ông bạn thân mến, rồi trở lại đây, như má»™t ngưá»i tôi đã quen thấy và muốn thấy. Ông Zhivago, ông nghe đấy chứ? Tôi biết ông có đủ can đảm để làm việc đó. Ông hãy làm Ä‘i, tôi xin ông. 
Từ hôm ấy, giữa hỠkhông xảy ra chuyện nào tương tự. 
Má»™t tuần sau, Lara lên đưá»ng. 
9. 
Sau đó Ãt lâu, Zhivago cÅ©ng sá»a soạn lên đưá»ng. Äêm hôm trước ngày ra Ä‘i, ở Meliuzev có cÆ¡n giông lá»›n. 
Tiếng gió rÃt mạnh hoà vá»›i tráºn mưa rào lúc thì rÆ¡i đồm độp xiên xiên xuống mái ngói, lúc thì bị luồng gió ngông cuồng dổi hướng thổi bạt theo dá»c phố như các dợt sóng dồn Ä‘uổi nhau. 
Tiếng sấm nổ dồn nối liá»n nhau thành tiếng gầm Ä‘á»u Ä‘á»u. Dưới ánh sáng những tia chá»›p nhằng nhịt vào nhau, ngưá»i ta thấy đưá»ng phố sâu hun hút chạy vỠđằng xa và cây cối cÅ©ng uốn mình ngả theo vá» phÃa đó. 
Quá ná»a đêm, bà Flori giáºt mình thức dáºy vì nghe có tiếng gõ dồn dáºp ở cá»a chÃnh. Äang nằm trên giưá»ng, bà hoảng hồn nhá»m dáºy lắng nghe. Tiếng gõ vẫn tiếp tục. 
Không còn ai trong cái bệnh viện này để ra mở cá»a hay sao, bà nghÄ©, mà lại đến lượt má»™t mụ già bất hạnh như bà phải làm thay, chỉ vì trá»i đã sinh ra bà là ngưá»i tá» tế và đã phú cho bà cái tinh thần trách nhiệm? 
Nếu gia đình Giabrinscaia là tầng lá»›p giàu sang, quà phái, thì đã đành. Äằng này bệnh viện là sở hữu cá»§a há», cá»§a dân kia mà. Ngưá»i ta đã ném nó vào tay những kẻ như thế này ư? Chẳng hạn, thá» há»i cái ban y tế đã chui vào cái xó nào rồi? Tất cả Ä‘á»u chạy trốn, chẳng còn ban giám đốc, chẳng còn y tá, bác sÄ© gì ráo! Mà trong nhà vẫn còn thương binh đấy, hai anh cụt chân nằm ở phòng mổ tầng trên, trước kia là phòng khách, rồi ở dưới nhà, cạnh phòng giặt, hàng chục ngưá»i mắc bệnh hoại thư. Cái mụ quá»· sứ Ustina lại Ä‘i thăm ai chẳng biết nữa. Cái con mẹ ngu ngốc ấy cÅ©ng thừa biết là trá»i sắp có giông. Không, tháºt là xúi quẩy Bây giá» thị mụ ta có cá»› để ngá»§ lang ở nhà ngưá»i khác. 
Nhưng thôi, Æ¡n Chúa, yên rồi, không nghe tiếng gõ cá»a nữa rồi. Chắc há» không thấy ai ra mở cá»a, dành bá» Ä‘i, đành chịu váºy. Nhưng kể cÅ©ng rồ tháºt, giữa lúc sấm chá»›p mưa bão thế này. Hay mụ Ustina? Không, con mẹ đó có chìa khoá riêng. 
Trá»i Æ¡i, kinh quá, lại gõ cá»a nữa kìa? 
Tháºt chẳng còn ra cái thể thống gì. Äã đành không thể đòi há»i lão Zhivago. Ngày mai lão ta cuốn gói rồi, và tâm trà lão ta hẳn đã ở Moskva hay ở trên tàu. Nhưng còn thằng cha Galiulin… Nghe tiếng gõ ầm ầm như thế mà ngá»§ được, hay là hắn biết mà cứ nằm ỳ trên giưá»ng? Chắc hắn ta nghÄ©, thây kệ, mặc mụ già đáng thương, yếu Ä‘uối, không ai che chở, phải ra mở cá»a cho thứ ngưá»i nào có trá»i biết, Ä‘ang lúc đêm hôm ghê sợ như thế này, ở cái đất nước khá»§ng khiếp như thế này. 
- Galiulin! - Chợt bà Flori tỉnh ngá»§ hẳn. - Sao còn nhắc đến Galiulin? Không, chỉ tại mình còn ngái ngá»§ nên má»›i nghÄ© đến chuyện phi lý như thế. Làm gì còn Galiulin, hắn đã chuồn rồi còn đâu. Chẳng phải chÃnh mình cùng vá»›i bác sÄ© Zhivago đã che dấu hắn, cho hắn mặc giả thưá»ng dân, chỉ đưá»ng cho hắn biết phải qua làng nào, theo con đưá»ng nào mà trốn, khi xảy ra cuá»™c giết ngưá»i kinh khá»§ng ở ga Biriuchi đó thôi? Uá»· viên GhinsÆ¡ bị giết, còn Galiulin bị Ä‘uổi bắt suốt từ Biriuchi đến Meliuzev, há» bắn theo hắn, lùng sục tìm hắn khắp thị trấn Galiulin! Giá hôm ấy không có đơn vị cÆ¡ giá»›i đến thì thị trấn đã tan hoang rồi. May có má»™t tiểu Ä‘oàn thiết giáp tình cá» chạy qua, há» bênh vá»±c dân chúng, bắt tụi vô lại phải chùn tay! 
Giông bão đã ngá»›t và xa dần. Tiếng sấm cÅ©ng thưa, dịu và xa hÆ¡n. Mưa có lúc ngá»›t hẳn, nhưng nước vẫn tà tách nhá» giá»t Ä‘á»u Ä‘á»u xuống các cành lá và ống máng. Những ánh chá»›p lặng lẽ hắt vào buồng và nán lại hÆ¡i lâu trên ngưá»i bà Flori như muốn tìm kiếm váºt gì. 
Äá»™t nhiên, tiếng gõ cá»a đã tắt từ lâu lại vang lên ở ngoài cá»a. Có ai đó cần được giúp đỡ, nên cứ gõ má»™t cách dai dẳng và tuyệt vá»ng như thế. Gió lại nổi lên. Mưa lại đổ xuống như trút. 
- Tôi ra đây! - Bà Flori kêu to vá»›i kẻ vô danh, và bà thấy sợ cả tiếng nói cá»§a bà. Má»™t ức Ä‘oán bất ngá» lóe lên trong óc bà. Bà tụt xuống khá»i giưá»ng, xá» giầy, choàng vá»™i cái áo dài và chạy Ä‘i đánh thức bác sÄ© Zhivago. Nhưng bác sÄ© cÅ©ng đã nghe thấy tiếng gõ cá»a và Ä‘ang cầm nến Ä‘i xuống phÃa bà. 
Zhivago cũng ước đoán như bà. 
- Ông Zhivago! Ông Zhivago! Ngưá»i ta gõ cá»a trước. Tôi sợ má»™t mình không dám mở. - Bà Flori nói to vá»›i bác sÄ© bằng tiếng Pháp, sau đó tiếp bằng tiếng Nga: "Rôi ôn xêm, chá là cô Lara hai trun ý Galin đấy". (Rồi ông xem, chắc là cô Lara hay trung uý Galiulin đấy). 
Bác sÄ© Zhivago cÅ©ng thức dáºy vì tiếng gõ cá»a và chàng nghÄ© là má»™t ngưá»i nào trong nhà, hoặc là Galiulin gặp ngăn trở, ngưá»i quay vỠđây, nÆ¡i ngưá»i ta có thể cho anh ta ẩn náu hoặc là Lara gặp khó khăn gì đó phải trở lại. 
Ở tiá»n sảnh, bác sÄ© trao cây nến cho bà Flori và tá»± tay vặn khoá, mở then cá»a. Má»™t luồng gió mạnh thổi báºt cánh cá»a ra, tắt cây nến, hắt những vốc nước lạnh toát vào ngưá»i há». 
- Ai đấy? Có ai không? 
Cả bác sÄ© lẫn bà Flori cùng há»i to trong bóng tối. Nhưng chẳng ai trả lá»i. Bá»—ng há» lại nghe thấy tiếng gõ như trước, ở chá»— khác, phÃa cá»a háºu, và hình như ở má»™t cá»a sổ trông ra vưá»n cây. 
- Chắc là tại gió, - Zhivago nói. - Nhưng để yên lòng, bà thá» Ä‘i ra cá»a sau xem cho nó chắc, còn tôi sẽ đợi ở đây, không có lại tốn công vô Ãch, nếu quả thá»±c có ngưá»i gõ cá»a. 
Bà Flori Ä‘i vá» phÃa cuối nhà, còn bác sÄ© ra đứng dưới mái hiên. Mắt chàng lúc này đã quen vá»›i bóng tối và đã nháºn ra những dấu hiệu đầu tiên cá»§a buổi rạng đông. 
Trên trá»i mây Ä‘en chạy như Ä‘iên như bị Ä‘uổi bắt. Nhiá»u đám mây bay thấp là là sát những ngá»n cây cÅ©ng Ä‘ang nghiêng tất cả vá» má»™t phÃa, tưởng chừng ngưá»i ta Ä‘ang dùng chúng như những cây chổi cong cong để quét trá»i. Nước mưa Ä‘áºp vào tưá»ng gá»— cá»§a ngôi nhà, làm cho nó mặt gá»— màu xám chuyển thành màu Ä‘en. 
- Thế nào bà? - bác sÄ© há»i bà Flori Ä‘ang bước lại. 
- Ông Ä‘oán đúng. Chẳng có ai cả. - Rồi bà kể rằng bà đã Ä‘i má»™t vòng khắp nhà. Ở phòng soạn đồ, mặt kÃnh má»™t cá»a sổ bị đầu cành cây Ä‘oạn Ä‘áºp vỡ và đưới sàn đầy những vÅ©ng nước. - Buồng cÅ© cá»§a cô Lara cÅ©ng thế, nước lênh láng đúng là má»™t biển nước, má»™t đại dương. 
- Ô đây có má»™t cánh cá»a sổ bị báºt chốt nên cứ Ä‘áºp hoài vào khung cá»a, bà thấy chưa? Tất cả là tại nó! 
Hai ngưá»i còn đứng nói chuyện má»™t chút rồi má»›i đóng cá»a, ai vá» buồng nấy để ngá»§ tiếp. Cả hai Ä‘á»u tiếc vì bị báo động giả. Há» cứ ngỡ là lúc mở cá»a ra, sẽ được thấy má»™t phụ nữ, mà hỠđã quá quen, bước vào, ướt sÅ©ng và rét run cầm cáºp, rồi trong lúc nàng rÅ© áo, há» tranh nhau há»i thăm, sau đó chắc là nàng sẽ Ä‘i thay đồ, rồi đến ngồi hÆ¡ khô bên cái bếp lò vẫn còn nóng từ hôm qua và nàng sẽ kể cho há» nghe bao câu chuyện rá»§i ro, nàng sẽ sá»a tóc, nàng sẽ cưá»i. 
Há» Ä‘inh ninh như thế đến ná»—i lúc đóng cá»a vào rồi, dấu vết Ä‘iá»u há» tin vẫn còn đứng lại ở góc phố ngoài kia như má»™t hình chìm, má»™t hình ảnh ngưá»i thiếu phụ mà há» vẫn tưởng mình còn nhìn thấy lá» mỠở góc phố. 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
        
		    
  
		 
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by quykiemtu; 19-11-2008 at 08:43 AM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				25-09-2008, 02:12 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: May 2008 
					Äến từ: Việt Nam 
					
					
						Bài gởi: 3,304
					 
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 932 
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			P5 - 3 
 
 
  
 
10. 
Ngưá»i ta cho rằng Kolia Florenko, Ä‘iện báo viên ở ga Biriuchi phải chịu trách nhiệm gián tiếp vá» cuá»™c nổi loạn cá»§a binh lÃnh ở nhà ga. 
Kolia là con má»™t bác thợ sá»a đồng hồ nổi tiếng ở Meliuzev. Dân thị trấn biết cáºu ta từ lúc má»›i lá»t lòng. Hồi nhá», cáºu ở nhà má»™t ngưá»i đầy tá»› trại Razdonoi và thưá»ng chÆ¡i đùa vá»›i hai cô con gái cá»§a bà bá tước dưới sá»± coi sóc cá»§a Mazmoaden Flori. Bà Flori biết Kolia rất rõ. Dạo đó, Kolia cÅ©ng đã hiểu võ vẽ má»™t Ãt tiếng Pháp. 
Ở Meliuzev ngưá»i ta quen thấy Kolia tứ thá»i mặc bá»™ quần áo phong phanh, đầu để trẩn, chân Ä‘i đôi giầy vải đế gai, ngồi chá»…m chệ trên chiếc xe đạp chẳng thèm cầm tay lái, ngưá»i ưỡn ra phÃa sau, hai tay khoanh trước ngá»±c; cáºu bé cứ thế đạp xe khắp các phố mắt ngước nhìn các cá»™t Ä‘iện và đưá»ng dây Ä‘iện thoại xem có há»ng chá»— nào chăng. 
Má»™t nhánh Ä‘iện thoại cá»§a sở hoả xa nối má»™t số nhà trong thị trấn vá»›i nhà ga. Việc Ä‘iá»u khiển hệ thống đó ở trong tay Kolia, trong phòng thiết bị cá»§a nhà ga. Công việc cá»§a Kolia ngáºp đầu ngáºp cổ, đủ thứ Ä‘iện tÃn trong ngành đưá»ng sắt, rồi Ä‘iện thoại, và đôi lúc ông sếp ga Povarikhin Ä‘i đâu vắng má»™t lát, Kolia lại kiêm cả việc báo hiệu và chắn đưá»ng, vì các máy móc Ä‘iá»u khiển đặt trong phòng thiết bị. 
Do buá»™c phải theo dõi hoạt động cá»§a mấy loại máy cùng má»™t lúc, nên Kolia có má»™t lối nói đặc biệt, khó hiểu, ngắt quãng, nhiá»u ẩn ngữ, và Kolia thưá»ng sá» dụng lối nói ấy khi không muốn trả lá»i hoặc không thiết tiếp chuyện ai. Ngưá»i ta kể rằng Kolia đã lạm dụng cái lối nói ấy hôm xẩy ra cuá»™c nổi loạn. Bằng sá»± cố ý đánh bài lá», Kolia đã làm cho thiện chà cá»§a Galiulin, ngưá»i cất công gá»i Ä‘iện thoại từ thị trấn, bị mất hết hiệu quả. Và Kolia có lẽ đã vô tình làm cho những việc diá»…n ra sau đó Ä‘i đến kết cục tai hại. 
Galiulin yêu cầu được nói chuyện Ä‘iện thoại vá»›i ông uá»· viên quân vụ Ä‘ang ở đâu đó trong khu vá»±c ga hoặc xung quanh đấy, để báo cho ông uá»· viên biết rằng anh sẽ đến và cùng Ä‘i vào rừng, đỠnghị ông uá»· viên đợi anh và đừng làm Ä‘iá»u gì khi anh chưa tá»›i nÆ¡i. Kolia từ chối, không chịu gá»i ông GhinsÆ¡, viện cá»› đưá»ng dây Ä‘ang báºn, phải truyá»n tÃn hiệu cho má»™t chuyến tàu Ä‘ang chạy đến Biriuchi; trong khi đó cáºu ta lại tìm đủ má»i cách ngăn giữ chÃnh chuyến tàu đó ở má»™t Ä‘oạn đưá»ng tránh gần đó: chuyến tàu này chở đơn vị kỵ binh được Ä‘iá»u đến Biriuchi. Dầu váºy, chuyến tàu vẫn cứ tá»›i, và Kolia không thể giấu ná»—i bá»±c tức. 
Äầu tàu cháºm chạp bò dưới mái ga và đỗ lại ngay trước chiếc cá»a sổ lá»›n cá»§a phòng thiết bị. Kolia vén hẳn tấm rèm nặng ná» bằng dạ màu xanh Ä‘áºm, chung quanh có thêu những chữ đầu cá»§a tên tuyến đưá»ng này. Trên bệ cá»a sổ xây bằng đá có má»™t bình nước lá»›n và má»™t chiếc ly thuá»· tinh dày, mặt thuá»· tinh thô thô, đặt trong má»™t cái khay to. Kolia rót nước ra ly, uống mấy ngụm rồi nhìn qua cá»a sổ. 
Bác lái tàu thò đầu ra, thấy Kolia thì gáºt đầu thân máºt. 
- Hừ, đồ khốn nạn, quân phá hoại! - Kolia nghÄ© thầm, lòng đầy căm tức, cáºu lè lưỡi và giÆ¡ nắm đấm doạ bác lái tàu. Bác ta không những hiểu rõ trò câm cá»§a Kolia, mà còn biết nhún vai và ngoảnh đầu vá» phÃa các toa đằng sai, ngụ ý: "Biết làm sao được? Cáºu cứ thá» xem, sức mạnh ở trong tay chúng nó". Vẫn dùng Ä‘iệu bá»™, Kolia trả lá»i: "Mặc, đồ khốn kiếp, đồ tồi". 
Ngưá»i ta bắt đầu đưa ngá»±a ở các toa xe xuống ga. Chúng giằng lại không chịu Ä‘i. Tiếp sau những tiếng vó Ä‘áºp khô khốc trên cầu ván gá»— là những tiếng móng sắt gõ vang trên ná»n đá sân ga. Ngưá»i ta dắt ngá»±a qua mấy dãy đưá»ng ray. Bầy ngá»±a cứ luôn luôn muốn chồm lên. 
Ở cuối dãy các đưá»ng ray ấy, có hai chuá»—i toa xe đã bị thải đỗ trên những thanh ray han gỉ, cá» má»c đầy, che cả tà vẹt. 
Những tấm gá»— hư nát, bị mưa gió làm long lở cả sÆ¡n, bị mối má»t, ẩm thấp gáºm nhấm, đã trả lại cho các toa xe đó mối liên lạc há» hàng cá»§a chúng vá»›i khu rừng xanh má»c ở phÃa bên kia hai chuá»—i toa xe, vá»›i thứ nấm lá»— ăn loang lổ trên thân cây bạch dương, vá»›i những đám mây đè nặng phÃa trên khu rừng. 
Dẫn ngá»±a tá»›i bìa rừng, nghe lệnh, các kỵ binh nhảy lên yên và phi vào rừng. Há» bao vây quân phiến loạn thuá»™c trung Ä‘oàn 212. Ở trong rừng, các kỵ sÄ© trông bao giá» cÅ©ng có vẻ cao lá»›n và oai vệ hÆ¡n là ở chá»— bãi đất trống. Há» gây được ấn tượng đối vá»›i quân phiến loạn, dù bá»n này cÅ©ng có súng ống để trong hầm. Cánh kỵ binh tuốt gươm ra. 
Ở giữa vòng kỵ binh, Ghinsơ nhẩy lên một đống củi xếp chặt và diễn thuyết cho đám quân bị bao vây. 
Má»™t lần nữa, theo thói quen, GhinsÆ¡ lại nói đến nghÄ©a vụ quân nhân, đến ý nghÄ©a cá»§a Tổ quốc và nhiá»u vấn đỠcao siêu khác ở đây các tư tưởng đó không được hưởng ứng. Äám ngưá»i đông quá, và há» từng chịu đủ thứ trong mấy năm chiến tranh, hỠđã trở nên thô lá»— và mệt má»i. Những lá»i lẽ cá»§a GhinsÆ¡, hỠđã nghe chán tai từ lâu. Bốn tháng trá»i phiêu bạt đã làm há» hư há»ng. Há» là những ngưá»i bình dân, há» không ưa cái tên lạ tai cá»§a diá»…n giả và giá»ng nói vùng Bantich cá»§a anh ta. 
GhinsÆ¡ cảm thấy mình nói dài dòng văn tá»± và tá»± trách mình, nhưng anh ta tưởng nói như váºy sẽ làm cho thÃnh giả dá»… hiểu hÆ¡n; hỠđã chẳng biết Æ¡n thì chá»›, lại còn tá» ra lãnh đạm, bá»±c bá»™i, chán ngán. Vá»›i cảm giác khó chịu má»—i lúc má»™t tăng, anh quyết định dùng những lá»i lẽ cứng rắn, Ä‘e doạ mà anh ta vẫn để dành sẵn. Chẳng nghe thấy tiếng há» bắt đầu xì xào, anh ta nhắc há» nhá»› rằng các toà án quân sá»± cách mạng đã được thành láºp và Ä‘ang hoạt động, anh ta yêu cầu há» ná»™p khà giá»›i và tố cáo những tên cầm đầu, nếu không sẽ bị án tá» hình. Nếu há» không làm như váºy, GhinsÆ¡ nói, há» sẽ chứng tá» há» là những tên phản quốc đê hèn, má»™t bá»n đạo tặc vô ý thức, những tên vô lại kiêu căng. 
Từ lâu, đám ngưá»i kia đã không quen nghe cái giá»ng như váºy . Tiếng gầm từ mấy trăm con ngưá»i nổi lên. Má»™t số ngưá»i nói giá»ng trầm trầm, chưa có vẻ tức giáºn: "Nói thế đủ rồi. Thôi được rồi đấy". Nhưng cÅ©ng có những tiếng thét khản Ä‘i vì giáºn dữ. Ngưá»i ta lắng nghe những tiếng ấy. 
- Các đồng chà đã nghe thấy nó ăn nói vá»›i chúng ta thế nào rồi chứ? Cái lối hách dịch Ä‘á»i xưa! Cái lối lên mặt sÄ© quan chỉ huy! à, hoá ra chúng tao là bá»n phản quốc hả? Thế còn mày, mày là gì hả, thưa quý ngài? Nhưng mất thì giá» vá»›i nó làm gì? Các đồng chà thấy chưa, nó là má»™t tên Äức, má»™t tên gián Ä‘iệp. Ê, quý ông, yêu cầu cho xem giấy tá», ngài quý tá»™c? 
- Còn các bạn đi dẹp loạn, các bạn đứng há hốc mồm ra đấy à? 
- Äây trói chúng tôi Ä‘i, ăn thịt chúng tôi Ä‘i! 
Nhưng đám kỵ binh dần dần cÅ©ng thấy bá»±c bá»™i vá»›i bài diá»…n thuyết vụng vá» cá»§a GhinsÆ¡. Há» nói nhá» vá»›i nhau: "Hắn bảo tất cả Ä‘á»u là bá»n vô lại, là đồ chó lợn. Sao mà lên mặt ông chá»§ quá thế". Lúc đầu má»™t vài ngưá»i, rồi dần dần càng có thêm nhiá»u ngưá»i tra gươm vào vá». Há» lần lượt xuống ngá»±a, và khi đã đủ đông, há» liá»n tiến lá»™n xá»™n vào giữa khoảng rừng thưa chá»— táºp trung các binh sÄ© cá»§a trung Ä‘oàn 212. Tất cả đứng lẫn lá»™n vào nhau và bắt tay nhau thân máºt. 
Các sĩ quan kỵ binh lo ngại bảo Ghinsơ. 
- Ông phải liệu mà lẩn Ä‘i cho kÃn đáo. Xe ô tô cá»§a ông Ä‘áºu ở nhà ga. Äể chúng tôi sai ngưá»i ra gá»i. Ông biến ngay Ä‘i. 
GhinsÆ¡ làm theo lá»i há», nhưng vì anh ta cảm thấy lá»§i Ä‘i như thế là không xứng đáng, nên anh ta Ä‘i vá» phÃa nhà ga mà chẳng cẩn tháºn giữ gìn, cứ gần như công khai. Anh ta bước Ä‘i mà bụng lo ngay ngáy, nhưng vì kiêu hãnh, anh ta cố làm ra vẻ bình tÄ©nh, thong thả. 
Äã tá»›i gần nhà ga. Ở bìa rừng, lúc đã trông thấy đưởng tàu anh ta mởi ngoảnh lại lần thứ nhất. Có má»™t tốp lÃnh ôm súng Ä‘i theo. "Chúng muốn gì?" - GhinsÆ¡ nghÄ© thầm và bước nhanh hÆ¡n. 
Những kẻ bám theo GhinsÆ¡ cÅ©ng rảo bước, khoảng cách giữa đôi bên không thay đổi. Trước mặt GhinsÆ¡ là hai dãy toa xe hư nát. Anh ta bèn vòng ra sau những toa xe ấy rồi bắt đầu chạy. Chuyến tàu chở đơn vị kỵ binh đến lúc trước đã được đưa vào bãi đỗ tàu. Quãng đưá»ng sắt khi ấy để trống. GhinsÆ¡ chạy ngang qua. 
Sẵn đà chạy, anh ta nhảy lên sân ga. Lúc đó, những kẻ Ä‘uổi theo GhinsÆ¡ cÅ©ng chạy từ phÃa sau các toa xe hư nát kia. 
Povarikhin và Kolia kêu to Ä‘iá»u gì đó vá»›i GhinsÆ¡ và làm hiệu bảo anh ta vào nhà ga, nÆ¡i há» có thể cứu anh ta. 
Nhưng lại chÃnh cái tinh thần Ä‘anh dá»±, thứ tinh thần hy sinh theo kiểu dân thành thị, đã được rèn luyện qua bao thế hệ, song không thể áp dụng ở chá»— này, đã cắt mất đưá»ng sống cá»§a GhinsÆ¡. Bằng má»™t ná»— lá»±c phi thưá»ng cá»§a ý chÃ, anh ta cố nén những tiếng Ä‘áºp dồn dáºp cá»§a trái tim và nghÄ© thầm: "Mình phảà nói to vá»›i há»: anh em hãy tỉnh ngá»™, Ä‘á»i nào tôi lại là má»™t tên gián Ä‘iệp? Phải nói vài lá»i nào đó cho há» khá»i mê muá»™i, vài lá»i thân ái để ngăn há» lại". 
Mấy tháng vừa qua, cảm giác chiến công, tiếng gá»i thống thiết cá»§a tâm hồn ở anh ta đã vô tình gắn liá»n vá»›i các bục sân khấu các diá»…n đàn và các chiếc ghế, nÆ¡i ngưá»i ta có thể đứng lên mà tưôn ra những lá»i kêu gá»i, những lá»i lẽ thiêu đốt tâm can . Gần vào cá»a ga, dưới cái chuông có má»™t thùng nước lá»›n dùng để cứu hoả, được Ä‘áºy nắp kỹ càng. GhinsÆ¡ nhảy lên nắp thùng và từ chá»— ấy tuôn ra những lá»i lẽ rá»i rạc, thống thiết ngoài sức tưởng tượng, vá»›i tốp lÃnh đã Ä‘uổi tá»›i gần. Thái độ táo bạo Ä‘iên rồ đó, cách cá»a ga Ä‘ang để mở có vài bước, nÆ¡i GhinsÆ¡ cán lẫn vào má»™t cách dá»… dàng, đã khiến tốp lÃnh sững sỠđứng lại. Há» hạ mÅ©i súng xuống. 
Nhưng GhinsÆ¡ đứng lệch ra mép thùng làm cho cái nắp bị láºt. Má»™t chân anh ta tụt xuống nước, còn má»™t chân vướng trên miệng, thành thá» anh ta ngồi cưỡi trên mép thùng. 
Sá»± vụng vỠđó khiến tốp lÃnh thÃch chà cưá»i rá»™ lên, tên đứng gần nhất bèn bắn má»™t phát trúng cổ GhinsÆ¡. Anh ta ngã váºt xuống chết liá»n, mấy tên khác còn xông đến dùng lưỡi lê đâm xỉa vào cái thây. 
11. 
Bà Flori gá»i Ä‘iện thoại cho Kolia, yêu cầu xếp cho bác sÄ© má»™t chá»— tá» tế trên tàu, nếu không bà sẽ đưa ra ánh sáng những chuyện chẳng hay ho gì cá»§a cáºu ta. 
Vừa trả lá»i bà Flori, Kolia vừa, theo thói quen, nói Ä‘iện thoại vá»›i ngưá»i khác, và căn cứ vào các má»™t số tháºp phân đầy rẫy trong lá»i lẽ cá»§a anh ta, thì anh ta cÅ©ng Ä‘ang đánh Ä‘iện tÃn bằng mã số đến má»™t địa Ä‘iểm thứ ba. 
- Pskov(1) Komosev (2) có nghe thấy không? Tụi phiến loạn nào? Bàn tay nào? Bà Flori, bà nói gì váºy? Bịa đặt, Ä‘oán mò. Thôi, bà bỠống nghe xuống Ä‘i, đừng quấy rầy tôi. Pskov, nghe rõ chứ, Pskov, Komosev. Ba mươi sáu, phẩy, không, không, mưá»i lăm: ôi, chó má tháºt, cái băng bị đứt rồi. Hả? Hả? Hả? Chẳng nghe thấy quái gì cả. À, bà Flori, lại bà đấy à? Tôi nói rõ ràng vá»›i bà rồi, không thể được, tôi chịu. Bà há»i ông Povarikhin ấy. Bịa đặt. Äoán mò. Ba mươi sáu… Trá»i đất… Bà Æ¡i mămden, để tôi yên nào, đừng có quấy rầy. 
Bằng thứ tiếng Nga giả cầy, bà Flori bảo Kolia đại loại thế này: 
- Cáºu đừng có mà đánh trống lảng. Äoán mò mò mẫm cái gì Cốp cốp vá»›i chả kếch kếch. Tối thì vạch rõ cái chân tướng cá»§a cáºu ra. Ngày mai cáºu phải lo chá»— ngồi cho bác sÄ© trên tàu, thì rồi tôi sẽ không nhắc đến những đứa sát nhân, những thằng Judas phản bá»™i nữa. 
Chú thÃch: 
(1) Tên má»™t thành phố ở phÃa Bắc nước Nga, gần Petecbua. 
(2) Không rõ định nghĩa. 
12. 
Trá»i nặng trÄ©u khi Zhivago ra Ä‘i. CÅ©ng như hôm kia, lại sắp có giông. 
Những ngôi nhà nhá» vách đất và bầy ngá»—ng, ở cái xóm ga vương vãi vô số hạt hướng dưởng đã nhằn, Ä‘ang trắng lên sợ hãi dưới cái nhìn bất động cá»§a bầu trá»i Ä‘en sắp có giông. 
Hai bên hông nhà ga có má»™t cái bãi rá»™ng. CỠở đấy bị giẫm nát gÃ. Ngưá»i ta tá»± táºp đông như kiến, kÃn cả bãi: đã bao tuần lá»… há» chá» tàu Ä‘i các nÆ¡i. 
Có những cụ già mặc áo vải thô màu xám, dưới ánh nắng gắt cứ Ä‘i từ tốp này sang tốp khác nghe các lá»i đồn đại, nghe tin tức Những cáºu bé khoảng mưá»i bốn tuổi, lầm lì, chống khuá»·u tay nằm nghiêng, cầm má»™t cành cây đã vặt trụi lá như thể các cáºu Ä‘ang chăn gia súc. Những đứa em trai, em gái cá»§a chúng, áo tốc ra, để hở cả đôi mông đỠhồng. Những bà mẹ ôm con, ngồi duá»—i thẳng chân dưới đất, đứa con cứ nép mình giữa các nếp áo màu nâu, bằng vải thô, bị kéo lệch cả vạt. 
- Khi súng bắt đầu nổ, bá»n há» chạy tan tác như má»™t đàn cừu Không thÃch súng đạn mà lại? - Ông xếp ga Povarinkhi khó chịu kể vá»›i bác sÄ© Zhivago trong khi hai ngưá»i len lá»i theo đưá»ng chữ chi giữa những hàng ngưá»i nằm ngổn ngang trước các cá»a ra vào và trên ná»n nhà ga. Loáng má»™t cái, bá»n hỠđã chuồn sạch. Ngưá»i ta lại được trông thấy mẫu đất kia mừng Æ¡i là mừng! Chẳng là suốt bốn tháng nay nó đã bị giẫm nát bởi đám ngưá»i kia, khiến ai nấy quên khuấy nó Ä‘i. Äấy, anh ta nằm chết ở chá»— này này. Tháºt kỳ lạ, trong chiến tranh tôi đã gặp biết bao cảnh ghê sợ, tưởng phải quen Ä‘i rồi. Thế mà trước cảnh ấy, trông thảm thương quá? Cái chÃnh là hết sức vô nghÄ©a lý! Vì lẽ gì cÆ¡ chứ? Nào anh ta đã làm Ä‘iá»u gì xấu vá»›i chúng? Không biết chúng nó có còn là giống ngưá»i nữa không? Nghe đâu anh ta là con cưng trong gia đình. Bây giá» thì ông quẹo phải. Äúng rồi, má»i ông Ä‘i đằng này, vào phòng làm việc cá»§a tôi. Tôi khuyên ông chá»› Ä‘i chuyến tàu này, rồi ông bị chen bẹp ruá»™t mất thôi. Tôi sẽ xếp chá»— cho ông trên má»™t chuyến tàu khác tàu địa phương. Chúng tôi Ä‘ang thu xếp chuyến tàu đó, cÅ©ng sắp chạy rồi. Nhưng xin ông chá»› hở ra vá»›i ai má»™t câu nào cả, khi ông chưa bước lên đó. Kẻo trước khi tàu chạy, há» sẽ chẻ xác ông ra nếu ông không biết giữ mồm giữ miệng. Äêm nay đến Sukhinichi, ông phải đổi tàu. 
13. 
Khi chuyến tàu không được báo trước ấy đã nối xong toa và Ä‘ang chạy giáºt lùi từ xưởng Ä‘á»-pô vào ga, tất cả đám đông phá»§ kÃn bãi cá» láºp tức kéo ùa vá» phÃa Ä‘oàn tàu Ä‘ang thong thả Ä‘i giáºt lùi kia. Như những hạt Ä‘áºu, há» lăn xuống bá» dốc, rồi leo lên đưá»ng sắt. Há» xô đẩy nhau, ngưá»i thì trèo lên chá»— đệm giữa hai toa và các báºc lên xuống, kẻ thì leo qua các cá»a sổ, có ngưá»i leo lên cả nóc tàu. Trong chá»›p mắt, tàu chưa đỗ đã cháºt nÃch và lúc nó tá»›i sân ga, thì từ trên xuống dưởi đã có từng chùm ngưá»i bám xung quanh. 
Bác sÄ© Zhivago leo lên được má»™t đầu toa đã là sá»± lạ, lại còn vào được trong hành lang toa chẳng hiểu bằng cách nào. Và chàng ngồi trên bá»c hành lý cá»§a mình ở hành lang mãi đến táºn ga Sukhinichi. 
Những đám mây giông đã tan từ lâu. Những cánh đồng tràn ngáºp ánh nắng như thiêu như đốt, vá»›i tiếng dế, tiếng muá»—m kêu không biết má»i, át cả tiếng tàu chạy. 
Hành khách đứng ở chá»— cá»a sổ, che lấp ánh sáng cá»§a những ngưá»i khác những cái bóng cá»§a há», dÃnh liá»n hai, ba cái làm má»™t, ngả dài trên các ghế ngồi và các vách ngăn, ở trong toa không đủ chá»—, lại còn chui qua cá»a sổ phÃa đối diện và cùng nhảy cà tưng vá»›i bóng cả Ä‘oàn tàu Ä‘ang chạy in trên ná»n đưá»ng phÃa bên kia. Chá»— nào cÅ©ng nghe tiếng ồn ào, hát há»ng, chá»i bá»›i, chÆ¡i bài ầm Ä© ở má»—i ga, tiếng ồn ào bên trong lại phụ thêm tiếng huyên náo cá»§a dân chúng bên ngoài Ä‘ang vây quanh Ä‘oàn tàu. Những tiếng om sòm làm váng cả tai như má»™t cÆ¡n bão biển. Và cÅ©ng như ở ngoài biển, giữa lúc Ä‘oàn tàu Ä‘ang Ä‘áºu, đột nhiên có lúc yên lặng khó giải thÃch. Lúc ấy, nghe rõ tiếng chân vá»™i vã trên sân ga, suốt dá»c Ä‘oàn tàu, tiếng chân chạy rình rịch và tiếng cãi nhau chá»— toa hành lý, tiếng chào từ biệt cá»§a những ngưá»i đưa tiá»…n đứng đằng xa, cả tiếng gà cục cục và tiếng cây cối rì rào trong vưá»ng cây ven ga. 
Lúc đó, như má»™t bức Ä‘iện, ngưá»i ta trao cho giữa cuá»™c hành trình hoặc như má»™t lá»i chào từ Meliuzev gá»i đến, có má»™t mùi thÆ¡m quen thuá»™c như dành riêng cho bác sÄ© Zhivago, đã lá»t qua cá»a sổ vào trong toa. Mùi hương kiêu hãnh và kÃn đáo, phảng phất từ đáu đó trên cao đưa xuống, không giống mùi hoa ngoài đồng hay trong vưởn. 
Vì quá cháºt chá»™i, bác sÄ© Zhivago không thể len ra chá»— cá»a sổ Nhưng chẳng cần nhìn, chàng cÅ©ng hình dung được những cây toả ra mùi hương đó. Chắc chúng phải má»c sát đâu đây và Ä‘ang xoã xuống mái toa những cành lá um từm, phá»§ lá»›p bụi dày như đêm tối trên những cánh lá lốm đốm các chùm hoa hình sao nhấp nhánh. 
Suốt dá»c đưá»ng cứ tiếp tục như thế. Chá»— nào cÅ©ng tiếng ngưá»i lao xao, chá»— nào cÅ©ng những cây Ä‘oạn Ä‘ang ra hoa. 
Mùi hương toả ra khắp chốn ấy như muốn vượt trước Ä‘oàn tàu chạy lên miá»n Bắc, như má»™t tin mừng bay qua các nhà ga, các trạm gác, các nÆ¡i tàu đỗ; và đến chá»— nào hành khách cÅ©ng bắt gặp nó lan đến, có thá»±c. 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by quykiemtu; 19-11-2008 at 08:44 AM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				25-09-2008, 02:15 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: May 2008 
					Äến từ: Việt Nam 
					
					
						Bài gởi: 3,304
					 
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 932 
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			P5 - 4 
 
 
  
 
14. 
Äêm ấy ở Sukhinichi, má»™t bác phu khuân vác cư xá» theo lối xưa rất tá» tế, đã dẫn bác sÄ© Zhivago Ä‘i qua những tuyến đưá»ng ray tối mò lên cá»a sau má»™t toa hạng nhì cá»§a chuyến tàu vừa đến, má»™t chuyến tàu không được thông báo trên bảng giá» tàu. 
Bác phu khuân vác vừa dùng chìa khoá mở cá»a toa và ném bá»c đồ cá»§a bác sÄ© Zhivago lên đầu toa, đã phải giằng co má»™t hồi vá»›i tay nhân viên kiểm soát. Ông này nhất định bắt cả hai ngưá»i phải xuống ngay, sau nhá» bác sÄ© nói khéo, ông ta má»›i bá» Ä‘i và biến mất hút như có phép độn thổ. 
Chuyến tàu bà ẩn ấy có má»™t mục Ä‘Ãch đặc biệt, chạy nhanh và đỗ rất Ãt thá»i gian, hình như có má»™t đơn vị bảo vệ. Trong toa có thể Ä‘i lại thoải mái. 
Ngăn bác sÄ© Zhivago bước vào có má»™t cây nến đã cháy hết má»™t ná»a, cắm trên chiếc bàn con. Ngá»n lá»a nến cháºp chá»n theo luồng gió lá»t vào qua chiếc cá»a kÃnh đã hạ thấp. Cây nến là cá»§a ngưá»i hành khách duy nhất trong ngăn. Äấy là má»™t thanh niên tóc vàng, cứ nhìn chân tay anh ta dài lòng thòng và cỠđộng quá ư dá»… dàng và ở các khá»›p, y như các bá»™ pháºn đã ná»›i ốc cá»§a má»™t đồ váºt có thể tháo lắp, cÅ©ng có thể Ä‘oán anh ta chắc phải rất cao. Anh ta Ä‘ang ngồi ưỡn ngưá»i thoải mái trên Ä‘i-văng gần cá»a sổ. Thấy Zhivago vào, anh ta lịch sá»± nhổm dáºy, đổi lại tư thế ngồi cho ngay ngắn hÆ¡n. 
Dưới gầm Ä‘i-văng có má»™t váºt gì trông như đống giẻ lau. Äá»™t nhiên đống giẻ lau ấy cá»±a quáºy và má»™t con chó săn tai cụp bò ra, làm nhá»™n cả lên. Nó đánh hÆ¡i và nhìn Zhivago, Ä‘oạn sục sạo các xó duá»—i chân duá»—i cẳng uyển chuyển chẳng kém chá»§ nó bắt chéo chân vào rồi lại duá»—i ra. Lát sau, nghe lệnh chá»§, con chó vẫy Ä‘uôi chui xuống nằm ở gầm Ä‘i-văng đúng như lúc nãy, như má»™t đống giẻ lau. 
Bây giỠZhivago mới nhìn thấy khẩu súng hai nòng để trong bao súng, cái túi đạn bằng da và một cái túi săn nhét đầy chim, treo trên móc áo ở trong ngăn toa. 
Chàng thanh niên đó là một tay thợ săn. 
Äặc tÃnh cá»§a anh ta là nói luôn mồm. Vởi má»™t nụ cưá»i dá»… thương anh ta vá»™i bắt chuyện vá»›i bác sÄ© Vừa nói chuyện, anh ta vừa nhìn chòng chá»c, đúng là nhìn chòng chá»c, vào miệng Zhivago. 
Giá»ng nói cá»§a anh ta nghe the thé, những lúc lên cao cứ như tiếng kim khà va chạm vào nhau. Lại còn má»™t Ä‘iá»u lạ: xem chừng anh ta rõ ràng là ngưá»i Nga, nhưng lại phát má»™t nguyên âm, cụ thể là âm "ư" rất kỳ dị, giá»ng nghe lướt như âm "u" cá»§a tiếng Pháp hay âm "i" cá»§a tiếng Äức. HÆ¡n nữa, âm "ư" Ä‘á»c sai ấy, anh ta phát ra hết sức vất vả, phải dụng tâm Ä‘á»c mạnh hÆ¡n các âm khác, như phải hét lên má»™t chút. 
Vừa mở đầu câu chuyện, anh ta đã giáng cho bác sĩ một câu này: 
- Suyết ngày hôm qua, tôi đã bắn đuộc bao nhuy là chim quy-ốc (Suốt ngày hôm qua, tôi đã bắn được bao nhiêu là chim quốc). 
Thỉnh thoảng, lúc nào anh ta để ý đến giá»ng nói hÆ¡n, anh ta thắng được cái táºt phát âm sai cá»§a mình, nhưng lúc quên lại Ä‘á»c như cÅ©. 
"Cái này là bệnh quá»· gì nhỉ? - Zhivago nghÄ© thầm. - Chắc chắn là mình đã Ä‘á»c thấy ở đâu vá» hiện tượng này. Má»™t bác sÄ© như mình phải biết, váºy mà lại quên biến Ä‘i mất. Má»™t thứ bệnh não, sinh ra táºt Ä‘á»c sai. Nhưng cái lối nói léo xéo này nghe tháºt tức cưá»i không thể nào giữ nghiêm trang được. Chịu không sao trò chuyện nổi. Tốt hÆ¡n hết là trèo lên trên kia mà ngá»§". 
Zhivago đã làm như váºy. Khi chàng Ä‘ang sá»a soạn nằm ở giưá»ng trên, anh thanh niên há»i có cần tắt nến Ä‘i không, sợ ánh sáng làm phiá»n bác sÄ© chăng. Zhivago nháºn lá»i đỠnghị vá»›i lòng biết Æ¡n. Ngưá»i bạn đưá»ng tắt nến. Tối om. Cá»a kÃnh vẫn còn để mở ná»a chừng. 
- Anh có bằng lòng hạ hẳn cá»a sổ xuống không? - Zhivago há»i. - Anh không sợ kẻ trá»™m à? 
Anh kia không trả lá»i. Zhivago nhắc lại tháºt to câu vừa há»i, anh ta vẫn im lặng. 
Zhivago bèn báºt diêm xem ngưá»i bạn đưá»ng có làm sao không. Chẳng lẽ má»›i thoáng má»™t cái anh ta đã kịp ra bên ngoài? Hay là anh ta ngá»§ rồi? Lại càng khó tin hÆ¡n nữa. 
Nhưng không. Anh kia vẫn ở nguyên chá»— cÅ©, hai mắt mở thao láo, miệng mỉm cưá»i nhìn bác sÄ© Ä‘ang ngồi giưá»ng trên, thòng hai chân xuống. 
Que diêm đã tắt, Zhivago báºt thêm que nữa, và dưới ánh sáng cá»§a nó, chàng nhắc lại lần thứ ba câu há»i cá»§a mình, vì muốn ngưá»i kia trả lá»i cho dứt khoát. 
- Tuỳ ông, - anh ta trả lá»i ngay, - tôi chả có gì mà sợ mất trá»™m. Vả lại, có lẽ không nên đóng hẳn. Sẽ khó thở. 
"Thú vị chưa! Zhivago nghÄ© thầm. - Má»™t ngưá»i tháºt kỳ dị! Hẳn anh ta có thói quen chỉ nói chuyện lúc có ánh sáng. Và vừa rồi anh ta nói rất đúng giá»ng, chẳng sai âm nào cả! Tháºt quá»· cÅ©ng không hiểu nổi!". 
15. 
Bác sÄ© Zhivago cảm thấy mệt lá» vì những chuyện xảy ra tuần trước, vì những xúc cảm trước ngày ra Ä‘i, vì đã phải sá»a soạn cho cuá»™c hành trình và đã phải ngồi suốt từ sáng ở hàng lang trên chuyến tàu trước. Chàng tưởng rằng có chá»— nằm tá» tế là sẽ ngá»§ được ngay. Nhưng cái mệt quá độ đã làm cho chàng mất ngá»§. Mãi đến gần sáng má»›i thiếp Ä‘i được. 
Bao nhiêu tư tưởng chen chúc trong tâm trà cá»§a chàng, suốt mấy tiếng đồng hồ ròng rã ấy là cả má»™t má»› lá»™n xá»™n, song, như ngưá»i ta nói, vẫn có thể sắp xếp thành hai vòng tròn, hoặc hai má»› dây lúc cuốn vào, lúc lại bung ra. 
Vòng thứ nhất là các ý nghÄ© cá»§a chàng vá» Tonia, vá» ngôi nhà và vá» cuá»™c sống hoà thuáºn trước kia, trong đó má»i sá»±, cho đến từng chi hết nhá» nhất, Ä‘á»u toát ra chất thÆ¡, Ä‘á»u thấm đượm tấm tình tha thiết và sá»± trong sáng. Bác sÄ© lo sợ cho cuá»™c sống đó, mong nó được hoàn toàn nguyên vẹn, và nằm trên chuyến tàu tốc hành đêm nay, chàng nóng lòng trở lại vá»›i nó sau hÆ¡n hai năm xa cách. 
Lòng trung thành và sá»± thánh phục cá»§a chàng đối vá»›i cách mạng cÅ©ng nằm trong cái vòng thứ nhất này. Äó là má»™t cuá»™c cách mạng theo ý nghÄ©a mà các tầng lá»›p trung lưu chấp nháºn, và theo như quan niệm cá»§a đám thanh niên há»c sinh năm 1905, là tầng lá»›p vốn ngưỡng má»™ nhà thÆ¡ Blok. 
Nằm trong cái vòng thân quen này còn có cả những dấu hiệu cá»§a cái má»›i, những lá»i hứa hẹn và những Ä‘iá»m báo từng xuất hiện ở chân trá»i dạo trước chiến tranh, giữa khoảng 1912 và 1914, trong lÄ©nh vá»±c tư tưởng, nghệ thuáºt và váºn mệnh cá»§a nước Nga, trong váºn mệnh cá»§a toàn thể dân tá»™c Nga và trong số pháºn riêng cá»§a chàng, cá»§a Zhivago. 
Sau chiến tranh, chàng mong tìm vá» và làm sống lại bầu không khà tinh thần đó, cÅ©ng thiết tha như ngưá»i ta muốn trở vá» mái nhà xưa sau bao năm xa cách. 
Äối tượng suy nghÄ© cá»§a vòng thứ hai cÅ©ng là cái má»›i, nhưng là cái má»›i khác trước, hoàn toàn khác! Äây không phải là cái má»›i cá»§a chàng, vốn quen thuá»™c vá»›i chàng, hoặc được chuẩn bị bởi cái cÅ©, mà là cái má»›i ngẫu nhiên, không thể xoá bá», do thá»±c tại định trước và đột ngá»™t như má»™t cÆ¡n chấn động. 
Cái má»›i ấy là chiến tranh, vá»›i máu lá»a và những ná»—i kinh hoàng, cảnh bÆ¡ vÆ¡ và sá»± man rợ cá»§a nó. Äó là những thá» thách cá»§a chiến tranh và lối sống khôn ngoan mà nó dạy cho ngưá»i ta biết. Cái má»›i ấy là những thành phố và thị trấn hẻo lánh mà chiến tranh đưa đẩy chàng tá»›i và những con ngưá»i mà nó buá»™c chàng phải tiếp xúc. Cái má»›i ấy là cuá»™c cách mạng, không phải thứ cách mạng được lý tưởng hoá bởi tầng lá»›p trà thức đại há»c trước năm 1905, mà là cuá»™c cách mạng hiện thá»i, nảy sinh từ chiến tranh, đẫm máu, má»™t cuá»™c cách mạng cá»§a binh lÃnh, bất chấp má»i sá»±, do những ngưá»i am hiểu tình thế này, những ngưá»i bolsevich, lãnh đạo. 
Cái má»›i ấy là nữ y tá Lara Antipova, bị chiến tranh ném Ä‘i có trá»i biết tá»›i những nÆ¡i đâu, vá»›i má»™t cuá»™c Ä‘á»i hoàn toàn bà ẩn đối vá»›i chàng: nàng không trách móc bất cứ ai Ä‘iá»u gì, sá»± nÃn lặng cá»§a nàng gần như má»™t tiếng kêu than, nàng Ãt nói đến mức huyá»n bà và nàng mạnh mẽ biết mấy nhá» sá»± trầm lặng ấy. 
Cái má»›i ấy là những cố gắng chân thành và táºn sức cá»§a Zhivago để khá»i yêu nàng, cÅ©ng hệt như suốt Ä‘á»i chàng từng cố gắng yêu thương hết thảy má»i ngưá»i, chứ không riêng gia đình và những ngưá»i thân thuá»™c. 
Äoàn tàu phóng hết tốc lá»±c. Gió thổi lồng lá»™ng ngược chiá»u tàu chạy, lá»t qua khe cá»a sổ để hở, tạt bụi vào mặt và làm bay bay mái tóc chàng. Ở các ga tàu đỗ ban đêm, cảnh tượng lại diá»…n ra y hệt lúc ban ngày: đám đông ồn ào sôi sục và những cây Ä‘oạn xào xạc. Thỉnh thoảng từ trong bóng đêm thăm thẳm có những chiếc xe ngá»±a chạy tá»›i ga. Tiếng ngưá»i nói và tiếng bánh xe lá»c cá»c hoà lẫn vá»›i tiếng lào xào cá»§a cây lá. 
Những phút ấy tưởng như có thể thấu hiểu Ä‘iá»u gì đã buá»™c các bóng đêm kia rì rầm chụm đầu vào nhau và thì thầm vá»›i nhau những gì bằng cách khẽ lay động những chiếc lá nặng trru ngái ngá»§, trông như những cái lưỡi dÃnh bết, dÆ¡n dá»›t. Äó cÅ©ng chÃnh là Ä‘iá»u Zhivago ngẫm nghÄ© trong lúc nằm trăn trở ở ngăn giưá»ng trên, ấy là cái tin nói rằng nước Nga Ä‘ang dâng lên những đợt sóng ngày má»™t lan rá»™ng, rằng cuá»™c cách mạng Ä‘ang bùng nổ vá»›i giá» phút khó khăn, kinh khá»§ng cá»§a nó, chắc chắn nó sẽ Ä‘i tá»›i kết cục vÄ© đại. 
16. 
Hôm sau, bác sÄ© Zhivago thức dáºy thì đã quá mưá»i má»™t giá». "Hầu tước, hầu tước" - ngưá»i bạn đưá»ng thấp giá»ng vá»— vá» con chó Ä‘ang gầm gừ cá»§a anh ta. Zhivago ngạc nhiên thấy vẫn chỉ có chàng vá»›i tay thợ săn trong ngăn tàu, suốt dá»c đưá»ng không có thêm ai cả. Tàu qua những nhà ga chàng đã nghe tên từ thuở nhá» Sau khi rá»i tỉnh Kaluga, tàu Ä‘ang tiến sâu vào tỉnh Moskva (1). 
Sau khi đã ra ngoài rá»a mặt, cạo râu cẩn tháºn vá»›i đủ tiện nghi như hồi trước chiến tranh, Zhivago quay vào ngăn tàu cá»§a mình để dùng bữa Ä‘iểm tâm theo lá»i má»i cá»§a ngưá»i bạn đưá»ng kỳ dị. Lúc này chàng má»›i có thá»i gian để quan sát anh ta kỹ hÆ¡n. 
Äiá»u nổi báºt ở con ngưá»i này là nói luôn miệng và cấm chịu ngồi yên. Anh ta thÃch nói, và Ä‘iá»u quan trá»ng đối vá»›i chàng ta không phải sá»± giao tiếp và trao đổi tư tưởng, mà là chÃnh cái hoạt động nói năng, sá»± phát âm các tiếng và từng âm thanh. Trong lúc trò chuyện, anh ta cứ nhún nhẩy trên ghế như trên lò so, cưá»i ha hả má»™t cách vô cá»›, xoa xoa tay má»™t cách thÃch thú, và khi cả những trò đó cÅ©ng chưa đủ diá»…n tả ná»—i vui thÃch cá»§a mình, anh ta còn vá»— đùi Ä‘en đét và cưá»i đến chảy nước mắt. 
Câu chuyện lại tái diá»…n vá»›i tất cả những Ä‘iá»u kỳ cục như đêm trước. Lá»i lẽ cá»§a tay thợ săn chẳng có mạch lạc gì hết. Khi thì không khảo mà xưng, anh ta thổ lá»™ chuyện riêng tư, khi thì lại buông lÆ¡i, chẳng buồn trả lá»i những câu há»i vô thưởng vô phạt. 
Anh ta tuôn ra cả má»™t má»› những Ä‘iá»u hết sức kỳ khôi và rá»i rạc vá» chÃnh bản thân anh ta. Hiển nhiên là anh ta gây được ấn tượng bằng các quan Ä‘iểm cá»±c doan cá»§a mình và bằng việc phá»§ định tất cả những gì má»i ngưá»i Ä‘á»u thừa nháºn. 
Hết thảy những Ä‘iá»u đó gợi nhá»› má»™t cái gì quen thuá»™c từ lâu Quan Ä‘iểm cấp tiến kiểu đó được đỠxướng bởi những ngưá»i theo chá»§ nghÄ©a hư vô thế ká»· trước, và Ãt lâu sau bởi má»™t vài nhân váºt cá»§a Dostoievsky, rồi ngay gần đây, bởi những kẻ kế tục trá»±c tiếp cá»§a há» tức là toàn bá»™ tầng lá»›p trà thức tỉnh lẻ cá»§a nước Nga, gồm những ngưá»i thưá»ng Ä‘i trước hai thá»§ đô(2), nhá» há» vẫn giữ được ở nÆ¡i hẻo lánh cái tÃnh cẩn tháºn đến nÆ¡i đến chốn, trong khi ở thá»§ đô nó bị coi là cổ há»§ và lá»—i thá»i. 
Ngưá»i trẻ tuổi kể rằng cáºu anh ta là má»™t nhà cách mạng nổi tiếng, còn cha mẹ anh ta, thì trái lại, là những ngưá»i cổ há»§ và ngoan cố hết bá» cứu vãn, má»™t thứ đầu bò đầu bướu chÃnh hiệu, theo cách nói cá»§a anh ta. Gia đình anh ta có má»™t trại ấp ra trò ở má»™t vùng nằm sát mặt tráºn. Anh ta đã lá»›n lên ở đó. 
Cha mẹ anh ta suốt Ä‘á»i đối nghịch vá»›i ông cáºu, nhưng ngưá»i cáºu không để bụng thù oán, và bây giá» cÅ©ng nhỠảnh hưởng cá»§a ông mà gia đình thoát khá»i nhiá»u vụ rắc rối. 
Anh chàng bẻm mép nói rằng vá» phương diện đức tin, anh ta giống ông cáºu, là má»™t tay cá»±c Ä‘oan - quá khÃch trong má»i vấn đỠliên quan đến cuá»™c sống, chÃnh trị và nghệ thuáºt. 
Lại toát ra cái giá»ng Ä‘iệu cá»§a Petenka Veckhovenski (3) không phải vá»›i nghÄ©a khuynh tả, mà vá»›i nghÄ©a há»§ bại và sáo rá»—ng. 
"Chắc anh ta lại sắp thuyết minh vá» chá»§ nghÄ©a vị lai đây", - Zhivago nghÄ© thầm, - và quả váºy, chuyện bước sang đỠtài các nhà vị lai. Còn bây giá» anh chàng sắp nói vá» thể thao, - Zhivago tiếp tục đự Ä‘oán, - vá» Ä‘ua ngá»±a, hoặc vá» trượt băng nghệ thuáºt, khúc côn cầu hay vỠđánh váºt theo lối Pháp. 
Nhưng câu chuyện lại lái sang vấn đỠsăn bắn. Ngưá»i trẻ tuổi nói anh ta thưá»ng vá» quê săn bắn và khoe mình là má»™t tay thiện xạ, và và thá» không bị miá»…n quân dịch vì thể lá»±c không bị miá»…n quân dịch vì thể lá»±c có bệnh táºt, thì hẳn là anh ta đã trở thành má»™t xạ thá»§ cừ khôi ngoài mặt tráºn. 
Trước cái nhìn dò há»i cá»§a Zhivago, anh ta kêu lên: 
- Sao, chẳng lẽ ông không thấy gì sao? Tôi cứ ngỡ ông đã Ä‘oán biết tôi có khuyết táºt gì rồi cÆ¡ đấy. 
Äoạn anh ta rút trong túi ra hai miếng bìa cứng và chìa cho Zhivago. Má»™t là tấm danh thiếp. Anh ta có cái há» tên đúp là Maxim Aristakhovich Klinsov - Pogarevsyk, hay vắn tắt là Pogarevsyk, như anh ta vẫn đỠnghị ngưá»i ta gá»i như thế để tá» lòng tôn kÃnh ông cáºu cÅ©ng mang cái hỠđó. 
Trên miếng bìa kia là má»™t bản kẻ ô, má»—i ô vẽ hình hai bàn tay vá»›i các tư thế và các kiểu dang ngón tay hết sức khác nhau. Äấy là bản mẫu tá»± bá» túi cá»§a những ngưá»i câm Ä‘iếc. Bá»—ng chốc má»i sá»± trở nên sáng tá». 
Pogarevsyk hoá ra là má»™t há»c viên có năng khiếu lạ lùng cá»§a trưá»ng GactÆ¡man hay trưá»ng Ostrogadski, nghÄ©a là má»™t ngưá»i câm Ä‘iếc đạt đến kết quả khó tưởng tượng trong việc há»c nói không phải nhá» tai nghe, mà bằng cách nhìn các cỠđộng bắp thịt ở cổ cá»§a thầy dạy, và qua đó hiểu được lá»i nói cá»§a ngưá»i tiếp chuyện. 
Nhá»› lại quê quán cá»§a chàng thanh niên và những nÆ¡i anh ta đến săn, Zhivago há»i: 
- Xin lá»—i anh, tôi há»i thế này hÆ¡i khiếm nhã, trả lá»i hay không tuy ý anh, nhưng anh có quan hệ gì vá»›i nước Cá»™ng hoà Zybusino và việc thành láºp nó hay không? 
- Nhưng sao ông lại biết… Xin lá»—i… Thế ra ông cÅ©ng biết Blazheyko à?… Có, tôi có quan hệ, dÄ© nhiên rồi, - Pogarevsyk lại huyên thuyên má»™t cách vui vẻ, vừa cưá»i ha hả vừa lả lá»›n nghiêng ngưá»i hết sang bên phải lại sang bên trái và vá»— đùi như Ä‘iên. Má»™t lần nữa, anh ta lại tuôn ra hàng loạt chuyện kỳ dị. 
Pogarevsyk nói rằng Blazheyko chỉ là đối tượng sai khiến cá»§a anh ta, còn Zybusino hay bất cứ địa Ä‘iểm nào khác cÅ©ng chỉ là má»™t trong những nÆ¡i váºn dụng các ý tưởng cá»§a anh ta. 
Triết lý cá»§a Pogarevsyk má»™t ná»a bao gồm các luáºn Ä‘iểm vô chÃnh phá»§, má»™t ná»a Ä‘Ãch danh là những chuyện phịa vá» săn. Bằng giá»ng thản nhiên cá»§a má»™t vị thánh tiên tri, Pogarevsyk dá»± Ä‘oán sắp xảy ra những cuá»™c xáo động chết ngưá»i. Zhivago trong thâm tâm cÅ©ng đồng ý rằng rất có thể các xáo động ấy là không thể đảo ngược, nhưng chàng thấy cÆ¡n giáºn sôi lên trước cái giá»ng thản nhiên; quả quyết cá»§a gã nhãi ranh kia khi hắn tuôn ra hàng tràng những lá»i tiên Ä‘oán. 
- Hượm đã, - hượm đã, - Zhivago dè dặt phản đối. - Tất cả những chuyện ấy là thế, có thể sẽ thế. Nhưng theo tôi, chá»n lúc này, giữa tình trạng há»—n loạn và suy sụp, trước sá»± tấn công cá»§a kẻ thù, làm thá»i Ä‘iểm cho những cuá»™c thà nghiệm kiểu đó thì tháºt là nguy hiểm. Nên để cho đất nước hồi tỉnh lại và nghỉ xả hÆ¡i má»™t chút sau cuá»™c biến động lởn, rồi hãy lao vào cuá»™c biến động khác. Cần chỠđến lúc tình hình tạm yên ổn và tráºt tá»±, dù chỉ là tương đối. 
- Ngây thÆ¡ quá, - Pogarevsyk nói. - Cái mà ông gá»i là sá»± suy sụp chỉ là hiện tượng bình thưởng, y hệt thứ tráºt tá»± yên ổn mà ông ca ngợi và ưa chuá»™ng kia. Những sá»± phá hoại ấy là má»™t bá»™ pháºn sÆ¡ bá»™ và hợp quy luáºt cá»§a má»™t kếhoạch xây dá»±ng lá»›n lao hÆ¡n. Xã há»™i suy sụp chưa đến mức đầy đủ. Phải để nó sụp đổ hoàn toàn, sau đó má»™t chÃnh quyá»n cách mạng thá»±c thụ sẽ táºp hợp nó lại, từng phần má»™t, trên những ná»n tảng khác hẳn. 
Zhivago hết chịu nổi. Chàng bỠra hành lang. 
Con tàu chạy má»—i lúc má»™t nhanh Ä‘ang vượt qua vùng ngoại vi Moskva. Chốc chốc, các cánh rừng bạch dương có những ngôi nhà ngoại ô ken sát nhau, lại chạy tá»›i gần cá» sổ tàu rồi vút qua. Những sân ga lá»™ thiên, nhá» hẹp vá»›i khá đông ngưá»i dân Moskva ra ngoại ô nghỉ mát, bay qua và lùi nhanh vá» phÃa sau, lẫn trong đám bụi do Ä‘oàn tàu cuốn lên và tá»±a hồ quay tròn như trên bàn quay ngá»±a gá»— ở công viên. Äầu tàu kéo hết hồi còi này đến hồi còi khác vang Ä‘i rất xa và tiếng gá»i từ rừng dá»™i lại nghe nấc nghẹn, âm ấm như tiếng loa. 
Äá»™t nhiên, lần đầu tiên trong suốt những ngày qua, Zhivago chợt hiểu rất rõ chàng Ä‘ang ở đâu, Ä‘iá»u gì Ä‘ang xảy ra vá»›i chàng và cái gì Ä‘ang đợi chàng trong má»™t, hai giá» nữa. 
Ba năm, vá»›i bao biến đổi, bao Ä‘iá»u không hay biết, bao cuá»™c chuyển dịch, chiến tranh, cách mạng, những cÆ¡n chấn đóng, những cuá»™c bắn giết, những cảnh chết chóc, những chiếc cầu bị nổ tung, những sá»± tàn phá, những đám cháy - tất cả những thứ đó bá»—ng hoá thành má»™t khối trống rá»—ng, mất hết ná»™i dung. Sá»± kiện thá»±c thụ đầu tiên sau thá»i kỳ gián Ä‘oạn lâu dài, đó là chàng Ä‘ang ở trên con tàu chạy nhanh đến chóng mặt, hướng gần đến ngôi nhà vẫn còn nguyên vẹn trên thế gian này, ngôi nhà mà má»—i hòn đá nhá» trong đó Ä‘á»u thân thiết đối vá»›i chàng. Äấy, cuá»™c sống là ở đó, xúc cảm là ở đó, mục tiêu săn Ä‘uổi cá»§a những kẻ tìm chuyện phiêu lưu là ở đó, cái mà nghệ thuáºt muốn nói tá»›i cÅ©ng là ở đó: trở vá» vá»›i những ngưá»i thân, trở vá» vá»›i chÃnh mình, hồi phục sá»± tồn tại. 
Các cánh rừng đã lùi lại phÃa sau. Con tàu bứt khá»i các tán lá ráºm rạp và lao ra khoảng không gian phóng khoáng. Từ má»™t lÅ©ng sâu, má»™t triá»n đồi thoai thoải nhô lên, trải đài vá» phÃa xa thành má»™t cái gò rá»™ng. Những luống khoai tây chạy dá»c, màu xanh thẫm, phá»§ kÃn mặt đồi. Trên đỉnh đồi, cuối cánh đồng khoai tây, có những khung kÃnh tháo từ nhà ươm cây Ä‘ang xếp dưới đất. Äối diện vá»›i quả đồi, phÃa bên kia phần Ä‘uôi tàu má»™t đám mây tÃm thẫm, cá»±c lá»›n, che kÃn ná»a bầu trá»i Vài vệt nắng xuyên qua đám mây ấy như các cây tăm cá»§a má»™t bánh xe Ä‘ang lăn, và trên đưá»ng lăn, khi chạm vào các khung kÃnh kia, nó làm loáng lên chói mắt. 
Äá»™t nhiên đám mây đổ xuống những hạt mưa lá»›n, xiên xiên, lóng lánh ánh nắng, má»™t tráºn mưa mùa hè. Các hạt mưa rÆ¡i rào rào, hối hả đúng theo nhịp gõ ầm ầm cá»§a các bánh xe, cá»§a các tấm đệm đầu toa, theo Ä‘á»Ã n tàu Ä‘ang lao nhanh, tá»±a hồ các hạt mưa kia cố Ä‘uổi kịp con tàu hoặc sợ bị rá»›t lại phÃa Zhivago chưa kịp để ý thì đã thấy từ sau quả đồi nhô ra nhà thá» Chúa Cứu Thế, rồi má»™t phút sau là những vòm tròn, những mái nhà và ống khói cá»§a cả thành phố. 
- Moskva! - Chàng vừa thốt lên vừa quay vào trong ngăn tàu. - Sá»a soạn Ä‘i là vừa. 
Pogarevsyk báºt dáºy, lục trong túi săn, chá»n lôi ra má»™t con vịt to nhất - Xin ông cầm lấy, - anh ta nói, - chút quà ká»· niệm. Tôi đã được ở suốt má»™t ngày vá»›i má»™t ngưá»i bạn đưá»ng vô cùng dá»… chịu. 
Zhivago từ chối thế nào cũng không được. 
- Thôi được - chàng buá»™c phải nháºn, - tôi xin Ä‘em món quà cá»§a anh vá» tặng vợ tôi. 
- Tặng vợ! Tặng vợ! Quà tặng vợ! - Pogarevsyk vui sướng nhắc Ä‘i nhắc lại hệt như anh ta má»›i nghe hai tiếng đó lần đầu, rồi bắt đầu khoa chân múa tay cưá»i ngả ngá»›n đến ná»—i con "Hầu tước" cÅ©ng phải nhảy ra góp vui. 
Tàu Ä‘i vào sân ga. Trong toa trở nên tối om như Ä‘ang đêm, anh chàng câm Ä‘iếc trao cho bác sÄ© Zhivago con vịt trá»i được bá»c bằng má»™t mảnh bÃch chương chÃnh trị nào đó. 
Chú thÃch: 
(1) Ở Nga, tỉnh là đơn vị hành chÃnh lá»›n hÆ¡n thành phố, và dụ tỉnh Moskva gồm có thành phố Moskva và các đơn vị hành chÃnh nhá» hÆ¡n khác. 
(2) Ngụ ý Petersburg và Moskva. 
(3) Nhân váºt trong tiểu thuyết "Bầy quỉ" cá»§a Dostoievsky. 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by quykiemtu; 19-11-2008 at 08:44 AM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				25-09-2008, 02:16 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: May 2008 
					Äến từ: Việt Nam 
					
					
						Bài gởi: 3,304
					 
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 932 
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			P6 - 1 
 
 
  
 
1. 
Dá»c đưá»ng, do phải ngồi bó gối trong ngăn tàu cháºt hẹp, Zhivago tưởng đâu chỉ có Ä‘oàn tàu chuyển động, còn thá»i gian ngừng lại, và cứ ngỡ bây giá» má»›i là bữa trưa. 
Nhưng trá»i đã vá» chiá»u, khi chiếc xe ngá»±a chở bác sÄ© và hành lý cá»§a chàng vất vả len từng bước ra khá»i đám ngưá»i đông như kiến tụ táºp ở khu chợ Smolensk. 
Sau này, khi nhá»› lại ngày hôm đó, Zhivago có cảm tưởng - chàng không rõ đó là ấn tượng đầu tiên hay nó đã lẫn lá»™n vá»›i kinh nghiệm cá»§a những năm sau, - rằng hình như ngưá»i ta tá»± táºp để há»p cái chợ dạo ấy chỉ vì thói quen, chứ chẳng có chút lý do gì hết, bởi vì các sạp hàng Ä‘á»u rá»—ng tuếch, các mái che Ä‘á»u bị hạ xuống, ngưá»i ta cÅ©ng chẳng buồn khoá lại, và trên khu chợ bẩn thỉu, ngáºp ngụa rác rưởi từ lâu ngày không được quét dá»n kia thì có gì để mua bán đâu. 
Và chàng có cảm tưởng rằng, cÅ©ng từ thá»i buổi đó, chàng đã thấy những ông bà già cả ăn mặc lịch sá»±, gày còm, đứng nép mình trên vỉa hè như thầm trách kẻ qua ngưá»i lại, lẳng lặng chìa ra bán những thứ chẳng ai buồn mua và cÅ©ng chẳng ai cần đến, như hoa giả; đụng cụ nấu nước để pha cà phê đốt bằng cồn, hình tròn, có nắp thuá»· tinh và còi hÆ¡i; bá»™ áo dạ há»™i may bằng sa Ä‘en, trang phục cá»§a nhân viên xem xét Bá»™ đã bị giải thể. 
Phần đông những ngưá»i khác thì bán các đồ hữu dụng hÆ¡n: những mẩu bánh mì Ä‘en, vừa má»™t suất ăn, bị khô cứng rất nhanh; những mẩu đưá»ng đã chảy nước, trông bẩn bẩn, những bịch thuốc sợi makhorka và được cắt giấy bá»c ở chÃnh giữa bịch. Và khắp chợ diá»…n ra cảnh mua Ä‘i bán lại những món đồ tầm tầm, mà cứ má»—i lần sang tay lại lên giá. 
Chiếc xe ngá»±a quẹo vào má»™t trong những phố nhá» nằm bên khu chợ. Mặt trá»i Ä‘ang lặn, rá»i nắng vào lưng há». Trước mặt há», má»™t con ngá»±a Ä‘ang kéo má»™t chiếc xe không, chiếc xe cứ nẩy lên nẩy xuống ầm ầm, làm bốc lên từng cá»™t bụi đỠrá»±c như đồng trong ánh chiá»u tà. 
Cuối cùng, há» cÅ©ng vượt được chiếc xe chạy cản trước mặt. Há» bắt đầu phóng xe nhanh hÆ¡n. Bác sÄ© kinh ngạc thấy ừng đống báo cÅ© và áp phÃch, bị xé từ trên tưá»ng nhà và hàng rào, nằm ngổn ngang trên vỉa hè và mặt đưá»ng. Gió thổi chúng giạt vá» phÃa này, vó ngá»±a, bánh xe và bước chân ngưá»i lại đẩy chúng sang nẻo khác. Chẳng mấy chốc, sau vài ngã tư, ở góc phố đã hiện ra ngôi nhà thân yêu. Chiếc xe ngá»±a đỗ lại. 
Bác sÄ© Zhivago cảm thấy nghẹn ngào, tim dáºp rá»™n lên, khi chàng xuống xe, bước tá»›i cá»a chÃnh và giáºt chuông. Không thấy ai ra mở cá»a. Chàng giáºt chuông lần nữa. Vẫn chẳng có tác dụng gì. Vá»›i cảm giác lo lắng tăng dần, chàng bèn giáºt chuông liên hồi vá»›i quãng cách nho nhá». Mãi đến hồi thứ tư chàng má»›i nghe thấy bên trong có tiếng báºt móc cá»a, tiếng gỡ dây xÃch, rồi khi cánh cá»a mở ra má»™t ná»a, chàng thấy Tonia Ä‘ang đứng choán hết cả khoảng trống, má»™t tay còn Ä‘ang giữ cánh cá»a. Vì quá kinh ngạc, giây lát đầu tiên cả hai đứng sững, tháºm chà không nghe thấy mình đã kêu lên. Song cái cá»a mở má»™t ná»a trong tay Tonia đã giống vòng tay giang rá»™ng như ná»i gá»i, khiến há» hết cả sững sá» mà ôm chầm lấy nhau như những ngưá»i Ä‘iên. Phút sau, hai vợ chồng cùng nói má»™t lượt, ngưá»i ná» ngắt lá»i ngưá»i kia: 
- Trước hết, cả nhà mạnh giá»i cả chứ em? 
- Vâng, vâng, anh cứ yên tâm. Bình an cả. Em đã viết cho anh lá thứ ngá»› ngẩn. Em xin lá»—i. Nhưng chuyện đó để sau hãy nói. Sao anh không đánh Ä‘iện? Cứ để đấy, bác Macken sẽ mang hành lý vào nhà cho anh. À, em hiểu rồi, lúc nãy giáºt chuông, không thấy chị Egorovna ra mở cá»a, anh lo sợ chứ gì? Chị Egorovna Ä‘i vá» quê. 
- Em có phần gầy Ä‘i. Nhưng trông thon thả và trẻ hẳn ra. Äể anh trả tiá»n thuê xe đã. 
- Chị Egorovna vá» quê lấy bá»™t. Những ngưá»i giúp việc khác thì cho thôi cả rồi. Bây giá» chỉ có má»™t ngưá»i má»›i là cô bé Niusa lo trông nom bé Xasa thôi, anh chưa biết cô ta đâu. Ở nhà đã báo tin cho má»i ngưá»i biết là anh sắp vá», ai cÅ©ng nóng lòng chỠđợi. Misa Gordon này, Nica Dudorov này, tất cả má»i ngưá»i. 
- Còn Xasa, con vẫn khá»e chứ? 
- Æ n Chúa, con vẫn bình thưá»ng. Nó vừa ngá»§ dáºy. Giá anh không đầy bụi tàu thì chúng mình có thể vào chá»— nó ngay. 
- Ba có nhà không? 
- Æ  hay, thế chưa ai viết thư cho anh biết hay sao? Từ sáng đến khuya ba ở ngoài trụ sở há»™i đồng quáºn. Ba làm chá»§ tịch. Vâng, anh có tưởng tượng được không? Anh đã trả tiá»n bác đánh xe rồi phải không? Bác Macken, bác Macken Æ¡i! 
Hai vợ chồng đứng giữa vỉa hè, vá»›i má»™t cái giá» và má»™t chiếc va-li, chắn cả lối Ä‘i. Khách qua đưá»ng vòng tránh há», tò mò nhìn há» từ đầu đến chân và cứ ngó mãi chiếc xe ngá»±a Ä‘ang Ä‘i xa, cùng cái cánh cá»a chÃnh mở rá»™ng như chá» xem còn chuyện gì sắp xảy ra. 
Trong khi đó, Macken, mặc chiếc áo gilê bên ngoài chiếc sÆ¡ mi vải sita, tay cầm chiếc mÅ© cátkét cá»§a ngưá»i lao công, từ cổng chạy ra chá»— ông bà chá»§ trẻ tuổi reo to: 
- Trá»i Æ¡i! Ông Yuri đây ư? Äúng rồi! Äúng là con chim ưng yêu quý đây rồi! Ông Zhivago - Ãnh sáng cá»§a chúng tôi, Ông vẫn chưa quên đám đầy tá»› vẫn luôn luôn cầu nguyện cho ông, ông đã trở vá» tổ cÅ©! Còn các ông bà cần gì? Nào, còn đứng đấy à? Xin má»i quý ông bà Ä‘i Ä‘i cho. CỠđứng trố mắt ra mà ngó mãi! 
- Chào bác Macken, chúng ta hôn nhau đi chứ. Bác đội mũ vào đi, cái nhà bác thộn này! Thế nào, có gì mới không, có gì hay không bác? Bác gái và mấy cô con gái của bác thế nào? 
- Thế nào ấy à, thì vẫn thế thôi. Vẫn ăn no chóng lá»›n. Äa tạ ông. Còn có cái gì má»›i không ạ? Ấy trong khi ông Ä‘i làm tráng sÄ© ở phương xa, thì bá»n tôi ở đây cÅ©ng chẳng khoanh tay ngồi ngáp dài đâu ạ? Chúng tôi cÅ©ng đã bày ra đủ trò, làm rối tung cả má»i thứ, đến ná»—i ma quá»· cÅ©ng chẳng biết đằng nào mà lần. Tháºt là khốn khổ! Phố xá không ai quét, mái nhà không ai sá»a, nhà cá»a chẳng ai chăm, bụng thì cứ trống như mùa chay, tha hồ mà sạch ruá»™t, tuy chẳng phải đóng thuếná»™p sưu cho ai. 
- Bác Macken cứ liệu, tôi thì tôi sẽ kể tá»™i bác cho nhà tôi nghe. Anh Yuri yêu quý, cái bác này lúc nào cÅ©ng thế. Em không chịu nổi cái giá»ng ngá»› ngẩn cá»§a bác ta. Và chắc chắn bác ta còn cố ý làm ra như váºy để mừng anh, tưởng anh thÃch lắm không bằng. Thá»±c tình thì bác ta cÅ©ng không đến ná»—i dần độn. Thôi, thôi bác Æ¡i, đừng thanh minh thanh miếc gì nữa. Bác là đần độn lắm. Äã đến lúc bác nên khôn ngoan hÆ¡n má»™t chút. Bác thừa hiểu bác Ä‘ang sống không phải ở má»™t gia đình buôn bán. 
Khi Macken mang hành lý vào nhà và đóng cá»a chÃnh lại rồi, bác ta còn nói tiếp, giợng thì thầm bà máºt: 
- Bà Tonia Ä‘ang giáºn, ông thấy đấy. Bà nhà lúc nào cÅ©ng váºy Bà cứ luôn miệng bảo tôi: Macken, này Macken, bác đần độn lắm, đần độn hết chá»— nói. Bà ấy bảo, bây giá» không cứ gì trẻ con, mà cả đến con mốp(1), con bolonca(2) có lẽ cÅ©ng đã bắt đầu hiểu ra. Cố nhiên rồi, ai dám cãi, nhưng ông Yuri Æ¡i, ông tin tôi hay không thì tuỳ, nhiá»u vị có há»c đã được thấy cuốn sách sấm truyá»n cá»§a Há»™i Tam Äiểm, cái cuốn sách đã nằm má»™t trăm bốn mươi năm dưới má»™t tảng đá ấy mà; và bây giá» tôi trá»™m nghÄ© rằng ngưòi ta đã bán rẻ chúng ta, ông hiểu không, đúng là hỠđã bán rẻ chúng ta không lấy má»™t xu, không lấy ná»a xu hay má»™t dúm thuốc sợi. Äấy ông xem, bà nhà lại chẳng cho tôi nói nốt, ông thấy đó, bà Ä‘ang xua tay kia kìa. 
- Không xua tay mà yên được à. Thôi, được rồi. Bác hãy đặt đồ xuống sàn, xong, cám Æ¡n bác. Bác Ä‘i được rồi đấy, bác Maken. Nếu cần gì, nhà tôi sẽ gá»i bác. 
Chú thÃch: 
(1) Loại chó cảnh đầu tròn, mõm ngắn. 
(2) Loại chó cảnh mình nhá», lông dài. 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by quykiemtu; 19-11-2008 at 08:45 AM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				25-09-2008, 02:17 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: May 2008 
					Äến từ: Việt Nam 
					
					
						Bài gởi: 3,304
					 
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 932 
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			P6 - 2 
 
 
  
 
2. 
- Cuối cùng thì cÅ©ng thoát được lão ta. Ờ, anh cứ tin lão ta Ä‘i, anh cứ việc mà tin. Má»™t tay ba hoa hạng nhất đấy. Trước mặt ngưá»i khác thì luôn giả bá»™ ngây ngô, khù khá», nhưng trong bụng lại thá»§ sẵn lưỡi dao. Có Ä‘iá»u là lão ta chưa quyết định đâm vào ai đấy thôi, cái quân giả nghèo giả khổ. 
- Cái đó thì em tưởng tượng đấy! Anh thì cho rằng bác ra say rượu nên làm trò há», chứ đâu có tâm địa gì khác. 
- Thế anh thá» nói xem, có bao giá» bác ta không say không nào? Mà thôi, thây kệ bác ta. Em chỉ lo bé Xasa lại ngá»§ mất rồi. Giá không sợ cái bệnh chấy ráºn hay lây trên tàu xe… Anh không mang giáºn vỠđây chứ? 
- Anh nghÄ© là không. Chuyến tàu anh Ä‘i đầy đủ tiện nghi, như hồi trước chiến tranh. Nhưng để anh Ä‘i rá»a mặt mÅ©i, chân tay qua loa má»™t chút, rồi sẽ tắm gá»™i sau. Này, em Ä‘i đâu thế? Sao không Ä‘i qua phòng khách? Bây giá» dùng cầu thang khác à? 
- Ôi em Ä‘oảng quá, chẳng kể cho anh biết. Ba và em đã nghÄ© Ä‘i nghÄ© lại, cuối cùng nhưá»ng má»™t phần dưới nhà cho Há»c viện Nông nghiệp. Nếu không, mùa đông chả lấy đâu ra cá»§i sưởi ấm cả nhà được. Vả lại, cả tầng trên cùng cÅ©ng quá rá»™ng, ba và em đã má»i há» sá» dụng luôn, nhưng hiện thá»i há» chưa nháºn. Ở tầng trệt há» bố trà các phòng làm việc, các phòng mẫu cây, các bá»™ sưu táºp hạt giống. Miá»…n là hỠđừng nuôi chuá»™t. Gì thì gì cÅ©ng là thức ăn béo bở cá»§a lÅ© chuá»™t. Nhưng hiện tại thì há» giữ gìn các phòng sạch sẽ tươm tất lắm. Bây giá» ngưá»i ta kêu là "diện tÃch nhà ở". Äây, đây, Ä‘i lối kia cÆ¡. Sao anh cháºm hiểu thế? Phải vòng ra cầu thang sau kia. Anh hiểu chưa? Nào, Ä‘i theo em, em chỉ lối cho. 
- Ta nhưá»ng lại các phòng như váºy là rất hay. Quân y viện nÆ¡i anh làm việc cÅ©ng được bố trà ở má»™t biệt thá»± cá»§a quý tá»™c Những dãy phòng dài dằng dặc, những chá»— sàn gá»— còn tốt nguyên. Ban đêm các cây cá» trồng trong cháºu cứ xòe lá trên đầu giưá»ng như những bóng ma. Thương binh vốn đã trải qua tráºn mạc còn sợ và cứ la thét trong giấc ngá»§. DÄ© nhiên, số anh em ấy không hoàn toàn bình thưá»ng, há» Ä‘á»u bị chấn thương. Äành phải khiêng các cháºu cá» ra chá»— khác. Anh muốn nói rằng trong cuá»™c sống cá»§a những gia đình khá giả, có má»™t cái gì đó không lành mạnh. Bao nhiêu là cái thừa. Trong nhà thì thừa đồ đạc, thừa phòng ở; trong tình cảm thì thừa sá»± tế nhị, thừa nhiá»u cách diá»…n tả vòng vo. Nhà mình thu hẹp như váºy là rất tốt Nhưng thế vẫn chưa đủ. Nên nhưá»ng thêm nữa… 
- Trong giá» cá»§a anh có con gì thò đầu ra thế kia? A, cái má» chim, đầu con vịt. Ôi đẹp quá! Má»™t chú vịt trá»i! Ở đâu ra thế anh? Em không tin vào mắt mình nữa! Thá»i buổi này, nó quý như vàng đấy anh ạ! 
- Có ngưá»i tặng anh ở trên tàu. Chuyện dài lắm, để sau anh kể em nghe. Em này, ta có nên cởi ra và cho vịt xuống bếp hay không? 
- Vâng, dÄ© nhiên. Äể em bảo Niusa làm lông và mổ ra. Ngưá»i ta dá»± Ä‘oán mùa đông này sẽ có đủ thứ má»i chuyện đáng sợ, sẽ đói rét. 
- Ừ ở đâu cÅ©ng thấy nói như váºy. Vừa rồi, lúc đứng lên trên tàu nhìn qua cá»a sổ, anh đã nghÄ© má»™t số Ä‘iá»u. Cái gì có thể cao đẹp hÆ¡n sá»± bình yên trong gia đình và công việc? Những thứ còn lại không thuá»™c quyá»n lá»±c cá»§a chúng ta. Chắc quả thá»±c nhiá»u ngưá»i sẽ gặp bất hạnh. Má»™t số vị tưởng có thể Ä‘i lánh nạn ở miá»n Nam, ở Kavkaz, há» còn tìm cách lánh Ä‘i xa hÆ¡n nữa. Äó không phải là lối ứng xá» cá»§a anh. Má»™t ngưá»i đàn ông đã trưởng thành phải cắn răn chia sẻ váºn mệnh cá»§a Tổ quốc mình. Äối vá»›i anh, Ä‘iá»u đó rất hiển nhiên. Còn ba và em thì khác. Anh chỉ mong sao ba và em tránh được tai hoạ, để ba và em tá»›i má»™t nÆ¡i nào đáng tin cáºy hÆ¡n, sang Phần Lan chẳng hạn. Nhưng nếu chúng mình cứ đứng hàng ná»a giỠở má»—i báºc thang thế này, thì sẽ chẳng bao giá» lên tá»›i lầu. 
- Hượm đã. Anh nghe tin má»›i này nhé. Tin nóng hổi! Thế mà từ nãy em cứ quên khuấy Ä‘i mất. Cáºu Nicolai Nicolaevich đã vá» 
- Ai kia? 
- Cha Nicolai ấy mà. 
- Tonia! Không thể có chuyện đó! Cáºu vá» bằng cách nào? 
- Thế này nhé. Từ Thuỵ SÄ©, vòng lên London. Rồi qua Phần Lan mà vá». 
- Tonia! Em không đùa đấy chứ? Nhà mình đã có ai trông thấy cáºu chưa? Cáºu Ä‘ang ở đâu? Liệu có thể tìm gặp cáºu ngay bây giỠđược không? 
- Gì mà anh sốt ruá»™t thế! Cáºu Ä‘ang ở chÆ¡i nhà ai đó tại ngoại ô. Cáºu hứa ngày kia sẽ trở lại. Cáºu thay đổi nhiá»u lắm. Anh sẽ thất vá»ng. Trên đưá»ng vá», cáºu bị vướng ở Petersburg, bị bolsevich hoá rồi. Ba tranh luáºn vá»›i cáºu đến khản cả tiếng. Nhưng quả thá»±c là tại sao chúng mình cứ má»—i bước má»—i dừng thế này? Ta Ä‘i thôi. Váºy là anh cÅ©ng nghe nói sắp tá»›i chẳng có gì tốt đẹp, toàn những khó khăn nguy hiểm, toàn những ẩn số phải không? 
- ChÃnh anh cÅ©ng nghÄ© thế. Nhưng đã sao. Chúng ta sẽ phấn đấu. Äâu phải nhất thiết tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u chết. Äể xem, ngưá»i ta sao, mình váºy… 
- Ngưá»i ta bảo sẽ không có cá»§i, Ä‘iện, nước cÅ©ng không. Sẽ bãi bá» cả tiá»n tệ. Việc tiếp tế sẽ chấm dứt. Kìa, chúng mình lại đứng lại rồi. Ta Ä‘i lên chứ anh. À này anh, ngưá»i ta khen loại bếp lò nhá» dẹt, bằng sắt, Ä‘ang bán ở má»™t xưởng nằm trên đưá»ng Arbat, dùng tốt lắm. Có thể đốt giấy báo nấu ăn. Ngưá»i ta có cho em địa chỉ đây. Phải mua ngay má»™t cái kẻo hết. 
- Äúng. Ta sẽ mua, ý kiến cá»§a em rất hay. Nhưng cáºu Nicolai, cáºu Nicolai! Lạ tháºt? Anh không thể hiểu! 
- Em tÃnh thế này anh ạ. Ta sẽ dá»n má»™t góc nào đó ở tầng trên cùng cho vợ chồng mình, cho ba, cho bé Xasa và Niusa, độ hai, ba phòng chẳng hạn, ăn thông vá»›i nhau, cái đó đã hẳn, ở má»™t đầu gác. Toàn bá»™ phần còn lại cá»§a ngôi nhà, ta nhưá»ng hết, coi như tách biệt hẳn vá»›i ta, thuá»™c vỠđưá»ng phố. Cái bếp lò sắp mua sẽ đặt ở phòng giữa, bắt ống khói ra chá»— cá»a sổ thông gió; phòng ấy sẽ là chá»— giặt gỉũ, nấu nướng, ăn uống, tiếp khách, tất cả đưa vào đấy hết, để đỡ tốn cá»§i sưởi. Không chừng, Chúa sẽ cho ta qua được mùa đông cÅ©ng nên. 
- Chứ sao? Tất nhiên, ta sẽ qua được. Không nghi ngá» gì hết. Dá»± tÃnh em vừa nói rất hay. Em cừ tháºt. Bây giá» anh định thế này, em biết không? Ta sẽ ăn mừng kế hoạch cá»§a em. Ta sẽ quay con vịt anh mang vá» và má»i cáºu Nicolai tá»›i ăn mừng nhà má»›i. 
- Tuyệt diệu. Khoản rượu, em sẽ nhá» Misa mang đến. Anh ấy kiếm được ở má»™t phòng thà nghiệm nào đấy. Còn bây giá» anh xem này. Äây là căn phòng em vừa nói. Em chá»n nó đấy. ÄÆ°á»£c không anh? Anh hãy đặt vali xuống sàn rồi mang cái giá» lên Ä‘i. Ngoài cáºu Nicolai và anh Misa, cÅ©ng có thể má»i thêm anh Nica Dudorov và bà Sura Sledinghe. Anh không phản đối chứ? Anh còn nhá»› phòng rá»a mặt cá»§a bà ta ở chá»— nào không? Ở đó có thuốc tẩy trùng, anh nên phun má»™t chút vào ngưá»i. Còn em vào chá»— bé Xasa bảo Niusa xuống nhà aưởi, lúc nào sá»a soạn cho con xong, em sẽ gá»i anh. 
3. 
Vá» Moskva, Ä‘iá»u má»›i me nhất đối vá»›i Zhivago là đứa con trai. Bé Xasa vừa ra Ä‘á»i thì chàng bị động viên vào quân đội Chẳng biết gì vá» nó? 
Má»™t hôm, trước khi rá»i Moskva, lúc đã ở trong quân đội, chàng tá»›i bệnh viện phụ sản thăm Tonia. Chàng đến vào giá» Ä‘ang cho trẻ bú nên không được phép vào. 
Chàng đành ngồi ở phòng đợi. Lúc ấy, ở cuối hành lang đằng xa, phÃa bên kia phòng sanh là nÆ¡i các sản phụ nằm thành dãy dài, đồng loạt vang lên tiếng khóc cá»§a mươi mưá»i lăm trẻ sÆ¡ sinh. Äể các cháu khá»i bị cảm lạnh, các nữ khán há»™ ẵm vá»™i tá»›i trao cho các bà mẹ, má»—i cô cặp hai cháu được bá»c kÃn như các gói hàng. 
- Oa, oa, - bầy trẻ sÆ¡ sinh khóc cùng má»™t giá»ng, gần như hoàn toàn vô ý thức, tá»±a hồ bổn pháºn cá»§a chúng là phải khóc, và chỉ có má»™t tiếng khóc tách biệt hẳn khá»i dàn hợp ca ấy. Äứa nhá» cÅ©ng kêu "oa, oa", và cÅ©ng chẳng có vẻ gì Ä‘au khổ, nhưng hình như không phải vì bổn pháºn, mà nghe chừng thiếu thân thiện, bướng bỉnh và cố ý trầm xuống rên rỉ. 
Bấy giá» Zhivago đã quyết định đặt tên con là Xasa, tức Alexandr, để tá» lòng kÃnh mến nhạc phụ. Không hiểu tại sao chàng lại nghÄ© rằng tiếng khóc kia chÃnh là cá»§a con mình, bởi vì đấy là tiếng khóc có khuôn mặt, má»™t tiếng khóc chứa đựng tÃnh nết và số pháºn sau này cá»§a đứa trẻ, má»™t tiếng khóc có màu sắc biểu cảm riêng, bao hàm cái tên cá»§a đứa bé - Xasa, Alexandr. 
Chàng không lầm. Sau này má»›i biết đúng là tiếng khóc cá»§a bé Xasa. Äó là Ä‘iá»u đầu tiên chàng biết vỠđứa con. 
Sau này, nhá» các tấm ảnh kèm trong các lá thư cá»§a gia đình gá»i ra cho chàng ở ngoài mặt tráºn, chàng được biết thêm vá» nó. Trên ảnh là má»™t cáºu bé mÅ©m mÄ©m, kháu khỉnh, vui tươi, đầu to môi hồng, hai chân giang ra trên tấm chăn trải bên dưới, còn hai tay thì giá» lên như má»™t kiểu nhảy ngồi. Lúc đó bé Xasa lên má»™t, Ä‘ang táºp Ä‘i, bây giá» nó đã hÆ¡n hai tuổi và bắt đầu nói bi bô. 
Zhivago nhấc chiếc va li ở dưới sàn đặt lên chiếc bàn lá»›n trải rá»§ cạnh cá»a sổ và mở Ä‘ai da. Phòng này hồi trước dùng làm gì nhỉ? Chàng chưa nháºn ra nó. Chắc Tonia đã thay đổi đồ đạc hoặc dán loại giấy bồi tưá»ng có hoạ tiết trang trà khác. 
Bác sÄ© mở vali để lấy bá»™ đồ cạo râu. Vầng trăng tròn và sáng má» nhô lên giữa các dãy cá»™t nhá» cá»§a tháp chuông nhà thá» cao cao đứng phÃa đối diện vá»›i cá»a sổ. Khi ánh trăng chiếu vào các thứ để trong vali, như mấy bá»™ quần áo để lá»™n xá»™n lẫn vá»›i sách vở, xà bông, khăn mặt, bàn cạo râu, thì căn phòng sáng lên theo má»™t kiểu khang khác nên bác sÄ© đã nháºn ra nó. 
Äây là phòng chứa đồ cá»§a bà Anna Ivanovna. Hồi sinh thá»i bà nhét vào đây các thứ bàn ghế gãy và dụng cụ văn phòng vô dụng. Má»™t thứ kho để lưu trữ gia đình cá»§a bà, đồng thá»i là nÆ¡i để các rương đựng quần áo rét vá» mùa hè. Hồi ấy, các phòng thưá»ng chất đầy đồ đạc, cao đến trần nhà và thưá»ng thưá»ng không mấy ai được vào đây. Nhưng vào dịp lá»… lá»›n những ngày trẻ con tá»›i đông, khi chúng được phép đùa nghịch thoải mái ở khắp tầng lầu này, thì phòng đó cÅ©ng được mở khoá và lÅ© trẻ vào đây chÆ¡i trò ăn cướp, trốn dưới các gầm bàn, đốt nút chai để lấy than vẽ râu và Ä‘eo mặt nạ trá hình. Bác sÄ© đứng má»™t hồi lâu, nhá»› lại tất cả những chuyện đó, rồi xuống dưới nhà mang cái giá» xách còn để ở dưới ấy lên. 
Ở nhà dưới, Niusa, má»™t thiếu nữ bẽn lẽn, nhút nhát, Ä‘ang ngồi xổm trước bếp Ä‘iện vặt lông vịt trên má»™t tá» báo trải bên dưới. Thấy bác sÄ© xách cái giá» nặng, cô nhanh nhẹn đứng dáºy, mặt đỠbừng như gấc, tay phá»§i vá»™i các sợi lông vịt dÃnh vào tạp-dá», và sau khi lá»… phép chào ông chá»§, cô xin được xách giá» giúp bác sÄ©. Nhưng bác sÄ© cảm Æ¡n, nói là mình tá»± xách lấy được. 
Vừa bước vào cái phòng chứa đồ cÅ© cá»§a bà Anna Ivanovna, chàng đã nghe thấy tiếng vợ gá»i ở phòng thứ hai hay thứ ba bên cạnh: 
- Anh Yuri ơi, vào được rồi! 
Chàng sang chỗ bé Xasa. 
Phòng trẻ con bây giỠđược bố trà ở phòng há»c ngày trước cá»§a chàng và Tonia. Äứa bé nằm trong chiếc giưá»ng nôi hoá ra hoàn toàn không giống cáºu bé xinh xắn bụ bẫm trong các tấm ảnh, nhưng được cái nó giống bà Maria Nicolaevna quá cố thân mẫu cá»§a Yuri Zhivago, như đúc, như má»™t bản sao kỳ lạ, nó giống bà ná»™i còn hÆ¡n cả má»i bức ảnh bà mà ngưá»i ta còn giữ được. 
- Ba đấy, ba cá»§a con đấy, con giÆ¡ tay chào ba Ä‘i, bé ngoan nào. - Tonia vừa giục con, vừa hạ cái mùng quây quanh chiếc giưá»ng nôi để Zhivago có thể dá»… dàng hôn con và bồng nó lên. 
Xasa để cho ngưá»i đàn ông lạ mặt, râu ria tua tá»§a lại gần, nhưng có lẽ nó sợ và ghét ông ta, nên khi ông ta cúi sát nó, nó nhá»m ngay dáºy, má»™t tay túm áo mẹ, tay kia vung lên giáºn dữ tát bốp vào mặt cha nó. Hoảng hết vì sá»± táo bạo cá»§a mình, nó gục đầu vào ngá»±c mẹ, giấu mặt vào áo mẹ mà khóc oà lên nức nở, khóc cay đắng và dai dẳng như má»i đứa trẻ con. 
- Hư quá, hư quá, - Tonia mắng con. - Không được thế, Xasa. Ba sẽ nghÄ© Xasa là đứa bé hư há»—n, Xasa là đứa bé xấu nết. Thôi, con hôn ba Ä‘i, cho mẹ xem có giá»i không nào, hôn ba Ä‘i. Äừng khóc nữa, nÃn Ä‘i con, sao lại ngốc thế con? 
- Thôi em cứ để mặc con, Tonia, - bác sÄ© bảo vợ. - Äừng bắt tá»™i nó và cÅ©ng đừng bá»±c mình làm gì. Anh biết em Ä‘ang nghÄ© vá»›i vẩn thế nào. Em lại cho là Ä‘iá»m gở phải không. Tháºt lẩn thẩn. Äiá»u này rất tá»± nhiên thôi. Thằng bé đã thấy anh bao giỠđâu. Mai nó sẽ quen vá»›i anh, muốn bứt ra cÅ©ng chẳng được cho mà xem. 
Nhưng chÃnh bác sÄ© lại bá» ra ngoài như bị dá»™i gáo nước lạnh vá»›i cảm giác đây là má»™t Ä‘iá»m gở. 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by quykiemtu; 19-11-2008 at 08:45 AM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
 
	
		  | 
	
	
		
		
		 | 
	
 
 
	
	
	
		
	
	
	
	
		 
	
	
	
		
	
	
 
 |     |