26-09-2008, 05:21 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 16
Lão Vương tà i xế và bà vú đến pháp đình là m chứng thư kết hôn. Lão Lâm cho đôi bạn già mượn chiếc xe dùng và o má»i công việc hôn lá»…, Ä‘iá»u rất thú vị là Cốc Minh hôm nay lại là m tà i xế trong cuá»™c hôn lá»… nà y. Bà Lâm mừng vui hiện ra mặt, vì bà tin rằng, là m Nguyệt lão xe chỉ hồng cho má»™t vụ thì thá» thêm mưá»i tuổi.
Trước đêm hôn lễ, đôi bạn già cùng là m lễ tạ ơn vợ chồng lão Lâm, hỠcảm động đến rơi nước mắt.
Bá»n hỠđược nghỉ dà i hạn má»™t tuần lá»… để hưởng tuần trăng máºt. Từ nà y lão Vương và bà vú đã chÃnh thức thà nh vợ chồng.
Cả nhà lão Lâm bà n tán nhau, kể từ nà y nên sá»a đổi tiếng xưng hô lại cho thÃch hợp. Lão Lâm vừa cưá»i vừa nói:
- Lão Vương thì gá»i là lão Vương chá»› không sá»a đổi khác hÆ¡n được.
Bà Lâm nguýt chồng nói:
- Còn bà vú cÅ©ng gá»i bà vú thì có sá»a đổi gì đâu.
- Có, phải có chứ.
- Váºy thì nên gá»i bà vú bằng bà Vương nhé!
Bà Lâm như đắc ý đỠnghị cá»§a mình, láºp tức kêu trước:
- Bà Vương ơi, bà Vương!
Bà vú vừa thắt lại lưng quần vừa chạy ra:
- Thưa bà gá»i tôi?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là gá»i bà chứ ai!
Cả nhà cùng cưá»i rá»™ lên. Bà vú hÆ¡i nhá»™t nhạt há»i:
- Thưa bà dạy việc chi?
- Không việc chi cả.
Lão Lâm tiếp lá»i vợ:
- Bà vú! Không, bà Vương! Từ nà y sá»a đổi cách xưng hô lại, gá»i bà là bà Vương.
- Thưa ông, bà , cáºu và ... mợ! Tùy ý gá»i sao cÅ©ng được.
Bà vú đi trở và o nhà sau, Lộ San đột nhiên kêu:
- Bà Vương ơi, cho ăn cơm sớm chút đi!
Bà vú trả lá»i vá»ng lại:
- Gần xong rồi, chỠchút sẽ có ngay.
Lộ San nói với vẻ rất tự nhiên:
- Thưa ba má, chiá»u nay cho con đến chÆ¡i nhà bạn há»c.
Lão Lâm cưá»i cưá»i há»i:
- Con muốn lão Vương đưa đi không?
- Con đi xe buýt cũng được, để xe cho ba đi là m việc.
Bà Lâm nói:
- ÄÆ°a con Ä‘i má»™t chút, tốn bao nhiêu ngà y giá» mà sợ. Tá»™i gì phải Ä‘i xe buýt.
Lão Lâm phì phà thuốc xì gà :
- Nếu con thấy gấp thì gá»i bà vú dá»n cÆ¡m sá»›m chút Ä‘i.
- Không sao, ăn xong cũng còn sớm chán.
Lá»™ San liếc nhìn Cốc Minh thấy chà ng không khác má»™t gã câm, không há» nói ná»a lá»i. Bà Lâm thấy thế kêu lên:
- Cốc Minh!
- Má gá»i con có Ä‘iá»u chi?
- Chiá»u nay con bồi bạn vá»›i vợ con Ä‘i chÆ¡i nhà bạn há»c cá»§a nó được không, nếu tiện xem phim hay du ngoạn những nÆ¡i vui vẻ.
- Má để con tÃnh vấn đỠđi hay không vá»›i Lá»™ San.
Lão Lâm ngáp dà i nói:
- Ăn cơm xong ngủ một giấc mới được, hôm qua đánh chếnh bà i chót tại nhà kỹ sư Thạch mệt đừ.
CÆ¡m nước xong, Lá»™ San láºp tức lên lầu trang Ä‘iểm. Nà ng cÅ©ng không cần há»i han đến hai đứa con gái. Lão Lâm giỡn cùng Tiểu Lá»™, bà Lâm bồng Nhị Lá»™ đặt lên gối, hai tay bà luôn vuốt đầu tóc nó. Cốc Minh liếc nhìn hai con rồi Ä‘i thẳng lên lầu:
- Lộ San, em có cần anh đi cùng em không?
Lá»™ San đã sắp đặt trước, nên cưá»i mà trả lá»i:
- Lúc đầu thì tÃnh anh Ä‘i vá»›i em chá»›, bây giá» thì không mấy cần thiết rồi.
- Bởi em không thÃch có anh Ä‘i theo?
Lá»™ San giả vá» cưá»i luôn miệng:
- Không phải váºy đâu. Con bạn há»c cá»§a em nó có tâm sá»±, nên muốn em đến cùng nó nói chuyện riêng trong phòng, do đó, có anh Ä‘i thì bất tiện cho anh. Tối nay, mình xem xi-nê.
Không chút nghi ngá», Cốc Minh láºp tức nói:
- Bây giỠem đi một mình, tốt hơn mình cùng đi xem xi-nê cũng được.
Lá»™ San mỉm cưá»i, không phải vui mừng vì nà ng trang Ä‘iểm đẹp, mà nà ng vui cưá»i vì đắc ý sá»± nói dối cá»§a mình.
Cốc Minh ngồi nhìn nà ng trang Ä‘iểm. Chà ng không há» hoà i nghi vợ mình đến nhà bạn há»c nói chuyện suốt ngà y sao lại trang Ä‘iểm kỹ lưỡng:
- Em muốn mặc đồ gì?
- Mặc quần tây.
- Mặc quần mà u đỠtÃa nhé?
- Tùy anh lấy cho em một chiếc.
- Äi già y gì?
- Già y đế bằng.
- Còn gì nữa anh sẽ đem đến đầy đủ cho.
- Em muốn đội nón rơm.
- Tất cả anh để trên giưá»ng.
- Anh giúp em gá»i bà Vương Ä‘em nước rá»a mặt.
- Anh thay lấy nước cho em cũng được
- Cám ơn anh.
Cốc Minh Ä‘i xuống lầu, Lá»™ San tức cưá»i má»™t mình, vì nà ng không cần dùng nước rá»a mặt, mà cần nói chuyện cho chà ng khá»i hoà i nghi, chá»› bồn nước vẫn còn sạch để ngoà i cá»a.
Nà ng thay đổi y phục, dùng tay vuốt sÆ¡ đầu tóc và lấy gương ra soi mặt, nà ng lấy là m mãn ý. Bá»—ng nghe tiếng chân Ä‘i, nà ng biết là Cốc Minh đã mang nước lên. Nếu là Tạ Cách Luân thì nà ng đã xô cá»a chạy ra, đưa hai tay đón tiếp.
Cốc Minh chưa Ä‘i đến cá»a đã há»i:
- Lộ San! Anh sẽ đem đến cho em một ly đá lạnh.
- Cám ơn anh.
Cám Æ¡n thì tháºt nhiá»u, nhưng thiếu sá»± thà nh tÃn. Nà ng cÅ©ng đến thau nước rá»a tay cho có chừng, sau đó uống ly đá lạnh cá»§a chà ng vừa Ä‘em đến. Nước đá tuy lạnh ngoà i môi, nhưng không há» là m lạnh được quả tim nà ng đã dà nh cho Tạ Cách Luân.
Nà ng trang Ä‘iểm xong, còn nhiá»u chuyện mà bà vú phải là m sau đó, nà o là đồ trang Ä‘iểm còn bá» bừa bãi trên bà n, nà o là quần aó nà ng thay ra tung bừa lên giưá»ng, nà o là tá»§ áo lá»™n xá»™n không thứ tá»±.
- Nè! Em đi đa.
- ÄÆ°á»£c, anh đã gá»i lão Vương Ä‘em xe ra chá» em.
Cốc Minh Ä‘i lót tót theo sau nà ng, xe vừa gần đến cá»a, chà ng nhanh chân chạy lại mở cá»a, Lão tà i xế cho xe từ từ lăn bánh. Cốc Minh đưa tay vẫy chà o, Lá»™ San vẫn không ngó lại.
- Chú Vương hãy đưa tôi đến nhà ngưá»i bạn há»c.
Nhà ngưá»i bạn há»c cá»§a nà ng nÆ¡i nà o, lão Vương chưa há» biết, lão chỉ biết nÆ¡i mà lão thưá»ng ngừng xe cho nà ng xuống. Nhưng lão cÅ©ng há»i:
- Phải nÆ¡i thưá»ng ngừng xe mấy lần trước không cô?
- Ờ! không bao lâu đã đến nÆ¡i, xe ngừng. Lá»™ San láºt Ä‘áºt xuống xe, không đợi lão Vương há»i gì, nà ng nói:
- Cám Æ¡n chú, khá»i cần đến rước để tôi tá»± kêu xe vá».
Lần nà y nà ng khá»i chá» lão Vương chạy xe Ä‘i xa, cÅ©ng không cần trông trước ngó sau, nà ng liá»n gá»i xe, nà ng không bảo xa phu chạy đến quán cà phê Hoà ng Háºu, mà bảo xa phu chạy đến lữ quán Uy- Ni- Tư.
Äến nÆ¡i, nà ng không còn do dá»± vì sợ tại lữ quán nhiá»u ngưá»i dòm ngó, mà nà ng Ä‘i thẳng đến phòng số 803 cúi đầu nghe ngóng và gõ cá»a, nà ng há»i nhá»:
- Có ai trong phòng không?
Tạ Cách Luân nghe tiếng gõ cá»a, chà ng buông tá» báo xuống, bước ra mở cá»a chà ng bá»—ng kinh ngạc:
- A! Lộ San, anh không ngỠem đến đây.
Chà ng đóng sầm cá»a lại. Tim Lá»™ San Ä‘áºp mạnh, Tạ Cách Luân như có má»™t sức trấn tÄ©nh kỳ dị. Chà ng rót cho nà ng má»™t ly nước:
- Ã! Ngồi chá»›. Ngồi dùng nước.
Lá»™ San mỉm cưá»i không trả lá»i.
Luân chỉ chiếc ghế gần bên giưá»ng:
- Chưa biết ngưá»i đẹp ngồi đây có vừa ý không?
Cũng tạm ngồi thỠcoi nà o!
Lá»™ San vừa ngồi xuống vừa há»i:
- Chắc anh sắp ngủ trưa?
- Äúng váºy, tháºt anh không ngá» em đến, nên mở cá»a tiếp khách hÆ¡i thiếu lá»… độ.
- Không phải anh thiếu lễ độ, mà tại em đến đột ngột thì có lý hơn.
- Nếu kẻ nà y biết trước ngưá»i đẹp quang lâm, sẽ đứng tại cá»a mà chỠđợi bao lâu cÅ©ng được.
- Là m rộn phá giấc ngủ trưa của anh.
- Không sao, nghe ngưá»i đẹp tá»›i thì láºp tức tỉnh dáºy ngay.
Má nà ng á»ng hồng, nà ng nguýt chà ng, rồi nà ng cúi xuống uống nước, đầu óc nà ng chỉ thắc mắc, tại sao bốn ngà y qua chà ng không ước hẹn vá»›i nà ng? Nà ng ngước mặt lên há»i:
- Mấy bữa nay anh vẫn mạnh?
- Vẫn như thưá»ng, Lá»™ San! Mấy hôm nay anh vẫn tưởng nhá»› đến em, nhưng không dám đưá»ng đột hẹn hò vá»›i em như những lần trước, vì anh sợ nhiá»u lần em Ä‘i má»™t mình ra ngoà i, nhà chồng em sẽ nghi kỵ mà sanh ra khó lòng, cho nên, anh cố gắng nhẫn nại.
Sá»± thất vá»ng cá»§a nà ng tiêu tan ngay, nà ng nhoẻn miệng cưá»i, trong cái cưá»i hà m chứa nhiá»u thương xót cho ngưá»i tình cá»§a mình chịu cô độc, vắng vẻ lạnh lùng:
- Vì váºy, em má»›i đến để thăm anh.
Chà ng khÃch động như trẻ con:
- Lộ San! Cám ơn em đối với anh rất tốt.
- Mấy hôm nay anh có đi du ngoạn nơi nà o không?
- Có vui vẻ gì mà du ngoạn.
- Sao anh không đi xi-nê hoặc khiêu vũ?
- Nếu không có em anh vui thÃch gì mà đi.
Lá»i nói cá»§a chà ng là m nà ng xúc động mạnh, nà ng nhìn Luân trân trối, đôi mắt nà ng trở nên mÆ¡ buồn khó tả. Nà ng sẽ đặt ly trên bà n, đôi tay chống lên trán. Mắt nhìn Luân không khác nhìn và o gương soi mặt tại nhà .
Trước mắt nà ng là cái hình bóng mà nà ng đã say mê trong tư tưởng, giỠđây hình bóng ấy đã là sá»± tháºt trước mắt, không còn phải mê mẩn loạn cuồng nữa.
CÅ©ng may, Tạ Cách Luân còn giữ tánh chất quân tá», nếu không thì nà ng khó mà cưỡng lại.
Trước khi Lá»™ San ra Ä‘i, nà ng cÅ©ng không há» cảnh giác việc gì sắp xảy ra. Trong khi đôi má nà ng đỠbừng, cÅ©ng may lúc nhục thể nà ng giao động, nhưng Tạ Cách Luân vẫn ngồi trầm tÄ©nh như lão ngư ông, tuy biết rằng cá đã cắn câu, nhưng chà ng không thừa cÆ¡ há»™i đó, chà ng chỉ dùng lá»i êm dịu:
- Lá»™ San! Em khá»i sợ anh cô đơn và tịch mịch, vì đến thứ hai nà y anh đã nháºn việc tại cÆ¡ xưởng rồi.
- Tháºt thế à ?
- Dầu anh có nói dối với ai khác nhưng với em thì không.
- Em rất sung sướng mà chia mừng cùng anh, và có lá»i chúc viên kỹ sư trẻ tuổi.
- Nếu em nói anh là ngưá»i tình, thì anh sẽ quì xuống mà tạ Æ¡n em.
- Tháºt váºy sao? Em đâu phải là má»™t lão ân nhân bảy, tám mươi tuổi mà anh phải quì để tạ Æ¡n.
- Dầu em đến bảy, tám mươi tuổi vẫn đẹp như thưá»ng.
- Em không tin Ä‘iá»u đó, miá»…n sống đến bốn mươi tuổi cÅ©ng đủ lắm rồi.
- Ã! Äừng nói váºy chá»›.
- Nói tháºt, em rất sợ đến tuổi già lưng còm gối má»i. Có lúc em nghÄ©, miá»…n sống đến ba mươi tuổi thì chết cÅ©ng được, phái nữ đến ba mươi tuổi vẫn còn đẹp như thưá»ng. Ngưá»i nà o không đẹp thì chết Ä‘i còn sướng hÆ¡n.
- Lá»™ San! Äừng thảo luáºn đến Ä‘iá»u đó nữa! Anh đây không còn bao lâu cÅ©ng ba mươi tuổi rồi.
Nghe chà ng nói nà ng bắt tức cưá»i, không biết nên an á»§i hay khen thưởng chà ng? Nà ng nói:
- Anh tuy tuổi đã lớn, nhưng cà ng lớn tuổi cà ng đầy tánh chất quyến rũ.
- Anh rất háºn mình không còn khoảng hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi.
Nếu hai mươi mốt tuổi thì lá»›n hÆ¡n Cốc Minh nhiá»u Ãt, hiện giá» Lá»™ San đối vá»›i Cốc Minh không còn hứng thú nữa, nên nà ng nói:
- Em không thÃch những chà ng quá trẻ tuổi.
- Thế là em thÃch những ngưá»i tuổi lá»›n như anh?
- Anh hay quên quá Ä‘i, Ä‘iá»u đó em đã nói rồi mà !
- Nếu đúng như lá»i em, thì anh ăn mừng cho má»› tuổi tác cá»§a mình.
- Ờ! Äà n ông lá»›n tuổi má»›i chững chạc.
- Ha... ha... ha...
- Là m gì mà cưá»i dữ váºy? Cưá»i em nói chuyện không đầy đủ ý nghÄ©a hả?
- Lá»™ San! Em tháºt là đáng yêu.
- Anh xem em như là trẻ nÃt chá»› gì?
Lá»i nói êm ái cá»§a nà ng tá»± nÆ¡i môi hồng xuất phát, thÆ¡ ngây, có lúc chà ng xem nà ng như má»™t em gái bé bá»ng đáng yêu, nhưng chà ng không hay biết, nà ng hiện Ä‘ang là m mẹ hai đứa trẻ song sanh.
Nà ng đối vá»›i chồng cÅ©ng như gia đình nhà chồng cá»§a nà ng không quan tâm cho lắm, chẳng những chà ng không há» há»i thăm việc bên chồng nà ng thì chá»›, trái lại, có lúc nà ng đỠcáºp đến Cốc Minh thì chà ng dùng những lá»i lẽ cÅ©ng như động tác bông đùa khiến cho nà ng cà ng say mê thÃch thú hÆ¡n:
- Lá»™ San! Có lẽ anh sẽ là m việc mãi tại Äà i Bắc nà y.
- Và anh cũng ở mãi tại lữ quán nà y?
- Ba má muốn anh ở nhà ông cáºu.
- Tại sao anh không ở.
- Biệt thá»± cá»§a ông cáºu rất lá»›n, lại có ngưá»i chăm sóc.
- Thế là anh phải dá»n vỠở nhà ông cáºu?
- Anh không muốn, vì ở đó mất tá»± do. Em biết cáºu anh thÃch những thằng con trai tối ngà y không rá»i khá»i thư phòng.
- Rồi anh tÃnh thế nà o?
- Anh chuẩn bị thuê nhà .
Nghe chà ng nói thuê nhà , Lộ San mừng ra mặt:
- Thế thì hay lắm.
- Äúng váºy. Lá»™ San! Anh rất cảm Æ¡n em gái anh.
- Tạ Äà o Ã, nà ng...
- Nó nói: Anh ở Äà i Bắc nên thuê nhà , trong tương lai chúng tôi gặp anh rất tiện.
Lá»™ San cúi đầu xuống cắn nhẹ và o môi, tá» vẻ cảm kÃch Tạ Äà o à vô cùng. Nếu chà ng ở Ä‘áºu nhà cá»§a ông cáºu, thì sá»± gặp gỡ giữa chà ng và nà ng vô cùng khó khăn:
- Em của anh có ý kiến rất hay.
- Nó cũng sắp là m mẹ rồi.
- Tháºt váºy sao?
- Nó rất lưu ý đến em, nhá» anh trao lá»i thăm em.
- Cám ơn nà ng.
- Trước khi anh chưa vá» nước, nó rất giáºn em...
- Chắc chắn nà ng hiểu lầm em chớ gì.
- Tạ Äà o à giáºn em đã kết hôn vá»›i ngưá»i khác.
- Theo ý kiến cá»§a à thì... rất khát vá»ng được gá»i em bằng chị dâu.
- Em... Nà ng tá» vẻ hổ thẹn không nói nên lá»i.
- Lá»™ San, hiện giá» Ã không há» nghÄ© đến chuyện quá khứ, nếu nó không mang cái bụng chá»a thì đã theo anh đến Äà i Bắc rồi.
- Có rất nhiá»u Ä‘iểm, em đối không phải vá»›i em cá»§a anh.
- Tánh của nó rất tốt, nhưng có lúc phóng túng đôi chút thôi.
- Chồng cá»§a Tạ Äà o à là ...
- Chà ng trai có cái tên là Lý Bá»u Bối.
- Äúng là cái tên như váºy đó à ?
- Phải rồi, là đại danh của em rể anh.
Nà ng thoáng nở nụ cưá»i trên môi, nhưng kịp thá»i tan biến Ä‘i. Lá»™ San và Tạ Äà o à là bạn há»c rất thân, khi cả hai còn ở trưá»ng, thá» thốt vá»›i nhau, khi có chồng thì sẽ cho nhau hay để cùng đến dá»± hôn lá»… nhau. Kết quả lá»i thỠđó, Lá»™ San là ngưá»i đã quên trước nhứt. NghÄ© đến đây, Lá»™ San ngáp dà i lên má»™t tiếng bởi má»—i ngà y nà ng thưá»ng có giấc trưa, Luân nhìn thấy cưá»i nói:
- Con chim nhỠđã má»i mệt rồi!
- Bởi má»—i ngà y em Ä‘á»u có ngá»§ trưa nên thà nh táºt.
- Em hãy ngủ một giấc đi.
Nà ng nhìn chiếc giưá»ng nệm cá»§a chà ng rồi lắc đầu, Luân sợ nà ng hiểu lầm:
- Em hãy ngủ đi đừng lo gì cả, anh ngồi đây xem sách, không khuấy phá em đâu.
- Nếu ngủ không được thì cùng anh đi rong chơi suốt ngà y nay.
- ÄÆ°á»£c, anh tá»± nguyện bồi bạn em Ä‘i rong chÆ¡i. Lá»™ San, còn có việc nà y anh cần báo cho em rõ.
- Ã! Tin tức gì coi bá»™ quan trá»ng quá váºy, nói thá» nghe coi.
- Anh đã thuê nhà rồi.
- Äừng gạt nhá» nà y bồ Æ¡i.
- Em hãy tin đi, không bao giỠanh lừa gạt em.
- Chuẩn bị chừng nà o dá»n đến nhà má»›i đó?
- Ngà y mai.
- Mau dữ váºy sao?
- Äồ đạc bà n ghế đã sắm sẵn tất cả rồi.
- Sắm gồm những dụng cụ gì?
- Chỉ sắm má»™t Ãt đồ cần dùng đơn giản váºy thôi, má anh hy vá»ng anh ở tại Äà i Bắc được thong thả.
- Anh có hạnh phúc nhiá»u quá.
- Phải rồi, miá»…n hạnh phúc cùng em là đủ rồi. Bởi hôm nay không tốt ngà y, nên anh để ngà y mai sẽ dá»n Ä‘i.
- Em không ngá» anh mê tÃn đến thế.
- Anh mê tÃn cÅ©ng có nguyên nhân cá»§a nó. Äó là khi chúng ta gặp nhau tại Äà i Nam, ngà y sau anh xuất dương du há»c, bá»—ng nhiên má»™t chiếc lá khô rụng ngay trên đầu anh, anh cảm thấy là má»™t Ä‘iá»u không may. Tháºt không lầm, sau khi đến Mỹ Quốc chẳng bao lâu thì được tin em kết hôn.
Lá»™ San tức cưá»i, nghe chà ng nói ná»a đùa ná»a tháºt nhưng rất có duyên và đáng mến, nà ng nói:
- Ngà y mai em sẽ đến cung há»· anh dá»i chá»— ở chá»›.
- Em trở thà nh má»™t ngưá»i khách đẹp duy nhất trong cuá»™c lá»… nà y. Lá»™ San! Nếu em đến, anh vô cùng hoan nghinh.
- Khách chưa hiểu nhà mới của chủ ở phương nà o?
- Nếu Ä‘em địa chỉ mà nói rõ thì em cÅ©ng khó mà tìm ra. Gian nhà rất đẹp, nhưng nó ở trong má»™t ngõ hẻm. Lá»™ San! Ngà y mai anh đến quán cà phê Hoà ng Háºu chá» em để dẫn Ä‘i coi nhà được không?
- Hay lắm, và o lúc mấy gi�
- Má»™t giá» hai mươi phút chiá»u mai.
- OK! Tiếp theo đó, Lá»™ San còn tiếp thêm: Nếu đúng hẹn mà em không đến được thì vô phương thoát thân rồi, gặp trưá»ng hợp đó, xin đổi lại năm giá» nhé!
- Tất cả Ä‘á»u căn cứ và o giá» giấc cá»§a em. Lá»™ San! Anh không muốn em phải vì anh mà bị há» là m khó dá»…, miá»…n là em tÃnh thế nà o cho tròn thì anh cÅ©ng chiá»u theo.
Lộ San tỠra lo lắng:
- Dầu sao chăng nữa cũng có một ngà y hỠphát giác ra được.
- Chúng ta phải tÃnh toán cái ngà y đó, nhưng nó đến nÆ¡i cháºm má»™t chút, nếu mình xây dá»±ng tất cả đầy đủ, thì lại sợ gì ngà y đó đến vá»›i chúng ta.
Nà ng tán đồng theo ý kiến cá»§a Tạ Cách Luân, trên nét mặt Lá»™ San hiện lên vẻ lo âu khó tả. Shakespeare đã nói: "Những ngưá»i mắc và o đưá»ng tình ái, như những kẻ mang bịnh Ä‘iên, nếu chia rẽ há» rồi nhốt và o trong căn nhà tối tăm như nhốt những ngưá»i Ä‘iên, và dùng roi đánh há». Bá»n há» cÅ©ng chẳng sợ phương pháp trừng trị hay Ä‘iá»u trị bằng thuốc thang, vì bịnh Ä‘iên ấy đã quá nặng và trở thà nh nan y rồi, luôn ngưá»i cầm roi cÅ©ng bị nhiá»…m và say mê trong sá»± yêu đương đó nữa".
- Lá»™ San! Tại sao em không ngá»§ Ä‘i? Em đã ngáp dà i liá»n tiếng rồi đó, xem sắc diện con chim nhá» cá»§a anh đã má»i mệt lắm rồi trong lòng xem cÅ©ng không mấy vui nữa.
- Một lát qua cơn ngủ trưa, sẽ hết ngáp ngay.
- Anh không phải chán em ngáp mà muốn em nằm ngủ một giấc, nếu ngủ không được thì nằm nghỉ cũng đỡ.
Nà ng không thể chá»™t dạ bởi những lá»i tán tỉnh ngá»t ngà o cá»§a Tạ Cách Luân, tuy không trả lá»i hoặc gáºt đầu đồng ý vá»›i chà ng, nhưng Lá»™ San vẫn ngoan ngoãn Ä‘i ngay lại giưá»ng.
Tạ Cách Luân đứng lên đỡ nà ng:
- Em hãy nằm nghỉ đi, đừng lo lắng gì cả. Lộ San, hay em sợ anh?
Nà ng không đáp, chỉ lắc đầu...
- Lộ San! Nếu anh nằm ngủ cạnh bên em thì em có thể tin anh cũng có đôi chút quân tỠchớ?
Nếu đúng là má»™t vị quân tá» sao lại mãi theo Ä‘uổi gái đã có chồng, gây cho Lá»™ San mê loạn không còn nghÄ© đến chồng con. Ngưá»i như thế mà tá»± xưng là quân tá» thì nên gạt bá» lý trà ra ngoà i, không nên mang nó và o trong cÆ¡n xoáy cá»§a tình yêu.
Nà ng suy tá»›i nghÄ© lui, rốt cuá»™c cÅ©ng để nguyên ý phục mà nằm xuống giưá»ng cạnh Luân. Chà ng cÅ©ng giữ lá»i hứa, ngồi cạnh bên nà ng mà xem sách. Nhưng cà ng lâu, chà ng không thể giữ lá»i hứa mãi được, nhìn ngưá»i đẹp nằm trên giưá»ng, nhắm nghiá»n đôi mắt lại, chà ng lấy là m vui vẻ như được con chim nhá» thưá»ng ở bên mình.
Giá» phút nguy hiểm đã trôi qua. Lá»™ San vẫn yên ổn nằm thẳng ngưá»i ra và nhắm đôi mắt, khác nà o má»™t đứa trẻ Ä‘ang cần sá»± dá»— dà nh cá»§a mẹ. Tạ Cách Luân cÅ©ng không tá» thái độ cá»§a má»™t con cá»p đói vồ cừu non. Thần thái cá»§a chà ng như đứng trước tượng thánh mẫu lặng lẽ mà nhìn nà ng. Giây lát sau, Luân Ä‘i động cÆ¡ thể, hai tay chống trên giưá»ng, giá»ng chà ng êm dịu gá»i:
- Lá»™ San!
Nà ng "ứ†má»™t tiếng, đôi mắt nà ng như hai cánh cá»a sổ từ từ hé mở, thấy chà ng Ä‘ang nhìn nà ng trân trối, trái lại nà ng không giá»±t mình ngồi dáºy chỉ trông và o tia mắt chà ng mà mỉm cưá»i. Khiến cho Luân bạo dạn hÆ¡n, há»i:
- Cho anh nằm với em được không?
Lá»™ San không đáp lại, nhưng Ä‘i động ngưá»i nà ng và o trong đôi chút. Dụng ý nà ng nhưá»ng chá»— cho Tạ Cách Luân nằm. Luân hiểu rõ Lá»™ San đã hoà n toà n đồng ý, Luân bèn nằm xuống, hai bà n tay vẫn chéo và o nhau để trên ngá»±c, chà ng là m như mình là má»™t "Liá»…u Hạ Huệ tái thế" váºy.
CÆ¡n buồn ngá»§ đã Ä‘i mất, có lẽ cả hai không hẹn mà gặp nhau, nà ng cÅ©ng bắt chước chà ng, dùng hai bà n tay chéo lại nhau mà để trên ngá»±c? Hai ngưá»i bốn mắt không hẹn mà cùng đồng nhìn lên trần nhà .
Dưá»ng như cả hai cÅ©ng thưởng thức cái gì đẹp đẽ cá»§a trần nhà ? Há» cÅ©ng rất bá»n lòng, như thách thức nhau không ai chịu mở lá»i trước. Tạ Cách Luân Ä‘ang suy nghÄ© gì? Lá»™ San cÅ©ng Ä‘ang suy nghÄ© gì? Không bao lâu, há» không hẹn mà cùng trở mình quay mặt lại vá»›i nhau. Äôi má Lá»™ San đỠá»ng, không khác tắm mà n mà u đỠtrên sân khấu phản chiếu. Tạ Cách Luân nhìn nà ng vá»›i tia mắt mê man:
- Em không muốn anh nhìn em à . Tiếng nói có vẻ nũng nịu phát xuất tự miệng của Lộ San.
- Lá»™ San! Em không muốn cho anh nhìn em, nhưng anh muốn là m phiá»n em má»™t việc.
- Nói thỠnghe coi.
- Yêu cầu em móc hai mắt anh đi.
- Ã! Ghê lắm! Em không dám đâu.
- Không dám thì để cho ngưá»i ta nhìn chá»›. Nhìn vÄ©nh viá»…n mà .
- Vĩnh viễn không chán sao?
- Anh có thể chán ánh sáng của trăng sao, chán non xanh ruộng lúa, chớ không bao giỠchán em.
- Anh à , nếu anh cùng em sống chung nhau vĩnh viễn, em sẽ quên tất cả.
- Do đó mà anh yêu sâu Ä‘áºm con chim nhá» cá»§a anh.
- Em hiện giá», đã...
- Äã bay đến đây và đáp trong lòng anh, do đó, anh sẽ hết lòng gìn giữ con chim đó.
Một bà n tay sỠlên mặt của Lộ San. Nà ng không khác một con mèo nhỠkêu lên những tiếng meo meo...
Luân lại dùng một ngón tay vẽ lên đôi mi nà ng hết vòng nà y đến vòng khác, cũng như Cốc Minh đã hôn lên chân mà y của nà ng.
Nếu lúc ấy, nà ng nghÄ© đến chồng thì còn có thể miá»…n cưỡng thoát khá»i lưới tình. Äà ng nà y nà ng quá say mê Tạ Cách Luân, dầu cho hà ng trăm cái tên Cốc Minh nà ng cÅ©ng không còn ghi má»™t chút và o tâm.
- Lộ San! Em có biết anh yêu em như điên như cuồng hay không?
- Em...
Nà ng muốn thố lá»™ tâm tư vá»›i Luân nhưng Luân há»i trước:
- Em cũng như anh hả?
- Phải rồi, tại vũ hội ngà y lễ giáng sinh, khi em cùng anh nhảy một bản nhạc, sau đó, em... em...
- Em bèn yêu anh?
Nà ng nhá» giá»ng:
- Ờ! Lúc đó em vừa mưá»i bốn tuổi.
- Thế mà lúc đó anh không biết, Ä‘iá»u đó là má»™t thiếu sót, hôm nay anh xin bổ túc.
- Cách Luân, anh có tháºt lòng yêu em không?
- Em không tin thì anh chỉ còn có nước thá».
- Không, anh chỉ nói quả quyết yêu em là đủ.
- Lá»™ San! Anh yêu em. Yêu mãi mãi, yêu suốt Ä‘á»i...
- Nếu một ngà y nà o đó, anh không yêu em nữa, em không biết phải là m sao đây?
- Lộ San! Không phải lúc sống mới yêu em, mà cho đến khi xác anh vùi sâu và o lòng đất anh vẫn còn yêu em.
- Từ nay em không ưng nói đến tiếng chết, nghe hôn?
- Vâng, nghe lá»i vợ yêu quà cá»§a anh.
- Anh...
- Hiện giỠđúng ra em là ngưá»i vợ tốt cá»§a anh, không, ngưá»i vợ đẹp đẽ, rất hoạt bát, rất cao quà cá»§a anh.
- Cách Luân, em rất hy vá»ng được như lá»i anh.
- Giữa lúc nà y, anh muốn ôm chầm lấy em mà chạy giữa phố phưá»ng, khắp ngõ hẹp cá»§a Äà i Bắc nà y.
- Äể chi váºy?
- Äể anh khoe cái con ngưá»i sáng chói cho má»i ngưá»i Ä‘á»u chóa mắt.
- Em cÅ©ng vì anh, và được chiêm ngưỡng thì em thá»a mãn lắm rồi.
- Anh nhìn trong mắt cá»§a em, có thể hiểu thấu nhịp tim em Ä‘ang khiêu động, nóng rá»±c, đẹp tá»™t cùng. Lá»™ San à , em đừng rá»i anh nhé! Em có nghÄ© đến lúc nà o em má»›i thoa môi son lại không?
- Không.
- Phải rồi! Anh đã biết, chỉ vì chúng ta mới...
- Em không muốn anh nói Ä‘iá»u nà o nữa đâu.
- Lộ San! Em đã sợ anh hả?
- Em...
- Em không sợ phải không?
- Em... Em không biết.
Từ đó, tiếng há» nhá» dần, há» cưá»i khúc khÃch, má»i việc đối vá»›i há» thảy Ä‘á»u má»›i cả... Bức mà n mà u xanh nhạt kéo lại... Thỉnh thoảng nghe những tiếng rất nhá» bên trong bức mà n.
Tà i sản của quykiemtu
Chữ ký cá»§a quykiemtu Rượu gặp bạn hiá»n ngà n chén thiếu
Chuyện ngưá»i không hợp ná»a câu thừa
26-09-2008, 08:27 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 17
Äến khi bức mà n đêm gần rÅ© xuống, Lá»™ San và Tạ Cách Luân má»›i giá»±t mình tỉnh dáºy. Khi há» thức dáºy cùng ôm chặt lấy nhau mà hôn như ngây dại. Äến đây, lý trà đối vá»›i há» không còn nghÄ©a lý gì:
- Cách Luân! Äã mấy giá» rồi?
Chà ng ngáp dà i một tiếng xem đồng hồ tay:
- Äã hÆ¡n năm giá» chiá»u mà Lá»™ San không há» tá» thái độ hoang mang lo sợ, dưá»ng như nà ng không há» nghÄ© đến chồng con chi cả. Ãnh nắng chiá»u còn le lói chen và o khe cá»a sổ, như ngá»n đèn cạn dầu sắp tắt. Dưá»ng như nó rá»i chút ánh sáng và o phòng để cho đôi bạn tin tưởng còn sá»›m mà chưa chịu rá»i nhau? Phòng 803 nằm trên tần lầu chót. Nếu mở cá»a sổ ra sẽ trông thấy cảnh ruá»™ng sông và rừng núi. Nhưng, trong phòng cả hai ngưá»i bây giá» không ai cần thưởng thức cảnh đẹp thiên nhiên lúc trá»i chiá»u. Há» cho rằng trên Ä‘á»i nà y không còn gì đẹp cho bằng sá»± vui sướng giữa hai con tim cùng má»™t nhịp Ä‘iệu.
- Lá»™ San! Nà o phải trong giấc má»™ng mà chúng ta Ä‘ang tháºt sá»± nằm chung tại giưá»ng nà y phải không em?
Lá»™ San cưá»i cưá»i không đáp, nà ng nhè nhẹ sá» và o mÅ©i chà ng. Cách Luân há»i nhá»:
- A, cái gì bò trên mũi tôi đây cà ?
- Em không biết đâu.
- Ờ! Nó là bà n tay ngá»c mà .
Nói xong, Luân nắm lấy bà n tay nà ng, đồng thá»i hôn và o lòng bà n tay nà ng. Bá»—ng nhiên Cách Luân nói:
- Lá»™ San! Sao em chưa tÃnh vá», vì em ra Ä‘i cÅ©ng đã lâu rồi.
- Em không muốn vỠđâu.
Nghe nà ng nói, Luân bá»—ng nhiên giá»±t mình, chà ng không thể ngá» trước được nà ng nói thế đó. Chà ng trả lá»i êm dịu:
- Anh rất yêu con chim nhá» và xinh đẹp cá»§a anh. Anh không thể để nó rá»i khá»i bên anh, nhưng vì kế hoạch trong tương lai cá»§a chúng ta, em nên nhẫn nhục má»™t chút. Lá»™ San! Chúng ta muốn được vui vẻ lâu dà i phải không?
- Ừa!
- Nếu thế thì em nên vá» lẹ Ä‘i, chúng ta tuy rá»i nhau, nhưng tâm hồn vẫn bên nhau.
Luân thấy nà ng vẫn lưòi biếng không há» có ý rá»i khá»i nÆ¡i phòng chà ng, chà ng bèn đỡ nà ng ngồi dáºy, nà ng ôm chặt lấy chà ng, như để bổ túc và o những năm xa cách ngưá»i mình yêu duy nhứt. Luân dùng tay chải lên mái tóc mượt như tÆ¡ cá»§a nà ng. Sức chà ng mạnh hÆ¡n Cốc Minh rất nhiá»u. Chà ng ôm nà ng và o lòng như ôm má»™t trẻ nhá» giỡn trên tay. Äôi tay nà ng Ä‘eo chặt và o cổ chà ng:
- Lộ San! Hãy buông anh ra.
- Không buông đâu, hãy ôm em mới chịu.
Chà ng vừa lắc đầu vừa cưá»i, sau đó đặt nà ng ngồi lên ghế:
- Hãy mau chải gỡ đầu tóc, nếu chẳng phải lúc em vá», không bao giá» anh để cho em rá»i khá»i nÆ¡i đây.
Lá»™ San bấy giá» rất dá»… bảo, nà ng vẫn nghe lá»i cá»§a Luân mà gáºt đầu:
- Cách Luân, già y em đâu?
- Äể anh mang và o cho em, hãy xá» vô Ä‘i!
- Cám ơn anh.
- Äể anh múc nước cho em rá»a mặt nhé!
- Không cần lắm, anh hãy đem đến cho em khăn lông ướt là được rồi.
Nà ng vừa lau mặt vừa nhìn và o kÃnh, bá»—ng nhiên châu mà y nói:
- Cách Luân, anh xem em thế nà y là m sao mà vỠđược?
- Sao đó em?
- Hình dáng cá»§a ngưá»i ngá»§ vừa thức dáºy.
- Có nên thay đổi y phục không?
- Phải rồi, em đã có biện pháp rồi.
- Vì em là một trẻ nhỠrất thông minh.
- Không thÃch nói kiểu đó Ä‘a.
- Thế là anh nói em là má»™t cô gái yêu kiá»u, khiến cho anh yêu say đắm gần muốn thấy bà ngoại đây nè.
Lá»™ San tức cưá»i và nói tiếp:
- ÄÆ°á»£c rồi, hãy đưa em Ä‘i!
- Thì đưa em đi là thiên chức của anh mà .
Má»™t phút đồng hồ sau đó, Luân đưa nà ng đến thang máy. Xuống thang máy, há» cùng Ä‘i ra cá»a, đèn đưá»ng đã cháy sáng trưng.
Lộ San như tự nói cho mình nghe:
- Không ngá» má»›i đây mà đã tối lẹ quá. Tối cà ng tốt, nếu không thì ngưá»i ta sẽ thấy rõ áo quần nhầu nát coi sao cho được.
- Nên ăn uống gì rồi sẽ lên đưá»ng?
- Em không đói.
- Không đói tháºt sao?
- Ờ, nếu anh cần em bồi bạn thì em cÅ©ng dùng vá»›i anh má»™t Ãt cho vui.
- Thôi em hãy vỠđi! Bởi em đi quá lâu rồi.
- Váºy mà em tưởng chừng như má»™t tiếng đồng hồ thôi.
- Bởi chúng ta trong cÆ¡n yêu mê mệt, nên thá»i gian qua mau mình không hay.
Chà ng láºp tức ngoắc má»™t chiếc xe. Luân tá»± mở cá»a xe, Lá»™ San và o ngồi trong xe, dưá»ng như nhá»› chuyện gì bèn thò đầu ra ngoà i nói:
- Ngà y mai em nhứt định đến cung hỷ anh vỠnhà mới.
- Cám ơn em.
o0o
Khi xuống xe, nà ng vô cùng sợ hãi, nhìn và o cá»a không thấy bóng dáng Cốc Minh vá»›i vẻ nôn nóng Ä‘i tá»›i Ä‘i lui như những lần trước. Nà ng thở phà o khoan khoái, tá»± trấn tÄ©nh tâm thần tá»± nhiên Ä‘i và o cá»a, nà ng cÅ©ng không hy vá»ng có mặt cha mẹ chồng ở tại phòng khách. Quả nhiên hai ông bà không có mặt tại đây, nà ng Ä‘i thẳng lên lầu, xô cá»a bước và o bá»—ng thấy Cốc Minh nằm tại giưá»ng, đôi mắt chà ng như xuất thần. Nà ng rất thông minh, lên tiếng trước để khắc chế đối phương:
- Cốc Minh! Xin lỗi em vỠhơi trễ.
Tá»™i nghiệp cho Cốc Minh, chà ng báºt ngồi dáºy, tay vá»— trán, dưá»ng như sợ mình nghe lầm tiếng, nhìn lầm ngưá»i, chà ng Ä‘ang nghi ngá» mình nằm chiêm bao, Lá»™ San bước đến bên giưá»ng há»i:
- Anh ngủ hả? Ăn cơm chưa?
Chà ng biết là sá»± tháºt, rồi nhìn ngưá»i vợ Ä‘i chÆ¡i vá» tối cá»§a mình, nói:
- Lá»™ San! Anh đứng tại cá»a cái chá» em rất lâu, không biết đã xảy ra chuyện gì, lòng anh vô cùng hoang mang lo sợ, anh ngồi đứng không yên, nên đến nằm trên giưá»ng đây.
- Em không biết tưởng đâu anh buồn phiá»n, đến để có hà nh động gì em chá»›?
- Chỉ vì anh quá yêu em.
- Em biết rõ Ä‘iá»u đó, nhưng buá»™c lòng vì phải giao tế vá»›i bạn bè.
- Lá»™ San! Anh không há» trách em, vì em Ä‘i khá lâu mà không vá», nên anh lo sợ đó thôi.
- Từ nà y anh không nên nghÄ© váºy nữa, em đâu phải đứa trẻ nên ba mà ra Ä‘i không biết đưá»ng vá»?
- Quần áo cá»§a em Ä‘á»u nhầu nát cả, muốn thay đổi không?
Lá»™ San thầm kinh hãi, nhưng cÅ©ng là m tỉnh trả lá»i:
- Phải thay đổi chá»›. Theo con bạn chuyện trò suốt ngà y, nói chuyện mãi rồi mòn má»i, cả hai cùng lăn đùng ra ngá»§, bất kể đến quần áo dà i rá»™ng chi cả.
- Anh biết, cÅ©ng tại Ä‘iá»u đó mà em vá» trá»….
- Tại ngủ quên thì phải chịu, không biết là m sao hơn.
Thá»±c ra, nếu có giải thưởng nói láo chắc chắn Lá»™ San sẽ chiếm giải nhứt, nà ng cÅ©ng tin và o khả năng nói láo cá»§a mình. Tiếp theo đó, nà ng tá» vẻ lo lắng sức khá»e cho chồng:
- Anh hãy đi ăn cơm đi! Chắc là đói rồi.
- Anh đã ăn rồi. Lộ San, em nói tối nay đi xem điện ảnh mà , có đi hay không?
Thá»±c ra Lá»™ San đã nói Ä‘i vá» sẽ xem Ä‘iện ảnh cùng chồng, nhưng bây giá» hồn nà ng đã gởi táºn đâu đâu, nên lãnh đạm há»i:
- Bây giỠcòn xem kịp sao?
- Nếu em muốn còn có thể kịp.
Hay lắm, hồi trưa nà y đã ngá»§ má»™t giấc vá»›i Tạ Cách Luân, muốn tránh khá»i sá»± hoà i nghi, nên cùng chồng Ä‘i xem Ä‘iện ảnh cà ng hay:
- Äi nè! Äi sá»›m không lại trá»….
- Em không thay đổi quần áo sao?
- Khá»i cần.
Mặc kệ, thay đổi y phục mà là m gì, chà ng không thÃch mình cà ng hay. Lá»™ San không thay đổi y phục chi cả. Theo chà ng Ä‘i xuống lầu cùng so vai nhau mà đi ra xe. Lão tà i xế đưa hai ngưá»i đến Tây Môn Ä‘Ãnh, Lá»™ San vừa xuống xe vừa nói:
- Em muốn xem phim Tân Thế giới nói tiếng quốc ngữ.
Cốc Minh cÅ©ng tùy theo sở thÃch cá»§a vợ, chà ng chen và o mua vé.
Bình thưá»ng Lá»™ San rất thÃch xem phim ngoại quốc. Hôm nay nà ng muốn xem phim nước nhà , vì nà ng vá»›i Tạ Cách Luân vừa vấn vÃt nhau, khiến trong đầu óc nà ng Ä‘ang rối loạn.
Xem phim nước nhà khá»i cần suy nghÄ© mệt óc thêm.
Và o rạp, mà n bạc dứt bản Quốc ca, đèn tắt tối Ä‘en, Cốc Minh nắm tay nà ng dắt Ä‘i, ngưá»i soát vé tìm ghế cho hai ngưá»i ngồi. Chà ng nắm tay nà ng nhưng nà ng không má»™t chút xúc động, chẳng khác nà o má»™t bà n tay chết.
Lộ San chưa ăn cơm tối, nên khi xem giữa chừng, nà ng nói với chà ng đi ăn:
- Cốc Minh, đói bụng chết đi thôi.
- Em chưa ăn cÆ¡m chiá»u sao?
- Ừa!
- Anh sẽ đi mua thức ăn cho em.
- Thôi lỡ rồi, xem xong sẽ đi ăn luôn thể.
Chà ng nhìn đồng hồ tay:
- CÅ©ng được, chỉ còn ná»a tiếng nữa là dứt phim.
Nà ng than đói, chà ng muốn đi mua thức ăn. Nà ng lại cản không cho đi. Nếu là Tạ Cách Luân thì chắc chắn nà ng đồng ý cho Luân đi mua thức ăn và vui vẻ ăn với chà ng.
Nếu không phải Tạ Cách Luân thì dầu có đói đến đâu nà ng cÅ©ng không cần đến chà ng. Tình nghÄ©a chồng vợ cá»§a nà ng đối vá»›i chà ng hiện giá» vô cùng lạt lẽo đáng sợ. Trên mà n bạn chiếu phim "Ngưá»i đà n bà ngoại tình khi nà ng ra khá»i nhà chồngâ€, kết quả gặp nhiá»u váºn mạng đáng bi thảm. Tiếc vì Lá»™ San Ä‘ang suy nghÄ© mông lung rối loạn tinh thần, nà ng không há» lưu ý nhân váºt trên mà n bạc Ä‘ang diá»…n tả sá»± kiện gì? Nếu không nà ng sẽ xét lại những hà nh động cá»§a mình.
Phim dứt Cốc Minh nắm tay Lá»™ San chen theo lượn sóng ngưá»i từ trong rạp Ä‘i ra, Lá»™ San vẫn hôn mê như ngưá»i mất hồn, tá»± ý chà ng kéo Ä‘i đâu nà ng Ä‘i theo đó, nếu không kiếm gì lấp và o dạ dà y, có thể nà ng đói mà phát xỉu Ä‘i được. Äây là lần thứ nhứt từ ngà y kết hôn đến giá», chà ng và nà ng chung má»™t cuá»™c vui vô cùng lạt lẽo.
Cốc Minh nà o biết tâm sự của vợ, chà ng không quên việc nà ng chưa dùng bữa:
- Chúng ta đi ăn cơm đêm nhé?
Hiện giỠnhững việc gì nà ng cũng cau có với Cốc Minh, chỉ vì nà ng nhìn Cốc Minh không một điểm nà o hợp nhãn đáng yêu cả, nên nà ng đáp cộc lốc:
- Còn há»i gì nữa? Em chẳng đã nói vá»›i anh, em đói bụng gần chết Ä‘i được.
Tá»™i nghiệp cho chà ng trai hiá»n dịu không má»™t phản ứng nà o trước lá»i lẽ không mấy êm tai cá»§a vợ, chà ng chỉ cưá»i Ä‘i đến má»™t quán cÆ¡m:
- Lá»™ San! Em thÃch dùng gì, hãy gá»i Ä‘i!
- Có lẽ bình thưá»ng anh đã biết em thÃch món gì?
- Thì lần trước em thÃch món gì hãy nói cho anh gá»i.
- Ai hÆ¡i đâu mà nhá»› những Ä‘iá»u vô bổ đó cho thất công.
Chà ng không dám há»i gì thêm nữa, chỉ nhìn vợ vá»›i vẻ mặt thất thần khó hiểu. Trong khi Lá»™ San mở xách tay lấy gương ra soi mặt. Nhưng nà ng cÅ©ng không soi được vẻ mặt khó chịu cá»§a mình.
Soi gương xong, nà ng lấy tá» nháºt báo ra Ä‘á»c, dưá»ng như nà ng không lưu ý sá»± có mặt cá»§a Cốc Minh. Nếu Cốc Minh có há»i thì nà ng chỉ trả lá»i qua loa, như nà ng Ä‘ang theo dõi tin thá»i sá»± quan trá»ng trên mặt báo.
Cốc Minh cÅ©ng không biết là m thế nà o cho vừa lòng vợ. Ngưá»i hầu bà n bưng thức ăn ra, Lá»™ San lại nói:
- Dưá»ng như anh không nhá»› gì cả, má»™t chút đây mình vá» ngá»§ rồi, gá»i thức ăn chi nhiá»u váºy?
- Em đói lắm kia mà !
- Äói thì đói chá»› em nà o phải là thùng đựng cÆ¡m. Cốc Minh! Có lẽ anh thấy em ốm o nên không vừa ý, cho em ăn tháºt nhiá»u để trở thà nh béo phì ná»™n à ?
- Lộ San! Xin em đừng hiểu lầm anh.
- ÄÆ°á»£c, em đâu hiểu lầm anh, để em ăn rồi phát trướng lên chết Ä‘i cÅ©ng được.
Nếu không phải tại quán cÆ¡m, nếu trong khung cảnh đêm thâu canh vắng thì Cốc Minh có thể khóc lên được. Chà ng cÅ©ng đói nhưng trước mặt ngưá»i vợ tá» thái độ bất mãn thế đó, chà ng không thể nuốt cho vô. Tuy ăn uống không biết ngon, cÅ©ng không muốn là m buồn lòng vợ. Chà ng tá» ra gương mẫu, nhịn nhục cÅ©ng vì chà ng quá yêu nà ng.
Ăn uống xong chà ng muốn là vừa lòng vợ, nên tỠvẻ dịu hòa nói:
- Lộ San! Anh muốn bồi bạn em đi khiêu vũ một chầu.
- Anh đi tìm vũ nữ mà khiêu vũ, em chỉ muốn vỠngủ.
Cốc Minh nuốt nước bá»t như nuốt đắng cay nói:
- Em không Ä‘i anh Ä‘i là m gì, váºy thì chúng ta gá»i xe cùng vá».
Xe chạy rất nhanh, Cốc Minh quà ng tay qua lưng nà ng, nhưng chà ng bị nà ng trừng mắt cá»± tuyệt, chà ng phải rút tay vá».
Chà ng không thấy thú vị gì, vì hôm nay thấy vợ cau có không vui, chẳng những thiếu lá»i nói đẹp, lại xem chà ng như ngưá»i xa la. Äến nhà , Lá»™ San để xách tay trên bà n trang Ä‘iểm má»™t cách nặng ná», khiến cho những váºt dụng nhà o lá»™n đổ vỡ. Cốc Minh láºt Ä‘áºt đến sắp đặt lại, chà ng nhìn trên giưá»ng thấy nà ng để nguyên y phục dà i mà ngá»§.
Chà ng cắn chặt môi để cố đè nén sự bực tức.
Chà ng nhá»› lá»i mẹ nói: Äối vá»›i Lá»™ San phải nhiá»u dung thứ và nhịn nhục chỉ vì nó còn quá trẻ, nên chà ng đà nh cắn răng mà chịu. Tuy ngoà i mặt tá» vẻ vui cưá»i để an á»§i nà ng, nhưng trong lòng chà ng vô cùng cay đắng xót xa, chà ng dịu giá»ng:
- Lá»™ San!
- Äừng là m ồn để cho tui ngá»§ má»™t chút có được không?
- Anh muốn nói em nên thay áo ngủ.
- Nếu anh không vừa mắt thì tìm nơi khác mà ngủ.
- Em là m thế nà o anh cũng vừa mắt cả, chỉ khuyên em thay đồ ngủ cho thong thả mà thôi.
- Nếu anh không ôm em thì em cảm thấy thong thả ngay.
- Lá»™ San!
Nghe nà ng nói, chà ng giá»±t mình như má»™t đứa trẻ, chỉ gá»i hai tiếng Lá»™ San, rồi nhìn nà ng trân trối. Giây lát sau chà ng suy nghÄ© lại, vợ chà ng Ä‘ang bá»±c tức việc gì đó, tốt hÆ¡n không nên nói má»™t lá»i nà o nữa.
Việc vợ chồng cãi vã nhau là thưá»ng sá»±, khi hết phiá»n phức nhau thì muôn việc Ä‘á»u huá». Nà ng thÃch mặc đồ dà i mà ngá»§ thì hãy tùy sở thÃch cá»§a nà ng!
NghÄ© váºy, chà ng mặc áo và o và xuống lầu để Ä‘i dạo má»™t vòng cho tinh thần bá»›t căng thẳng. Chà ng thấy bà vú Ä‘ang ngồi tại phòng khách, chà ng há»i:
- Ba má tôi chưa vỠsao vú?
Bà vú đứng dáºy vá»›i vẻ lo lắng:
- Chưa, cáºu! Sao trông cáºu có vẻ không được vui.
- À... à , có lẽ hôm nay mất giấc ngủ trưa.
- Váºy cáºu nên Ä‘i ngá»§ Ä‘i! Cô đã ngá»§ rồi hả?
- Ờ!
- Cáºu muốn ăn gì, tôi Ä‘i mua cho.
- Không vú à , tôi và vợ tôi má»›i ăn ngoà i quán rồi, bây giá» tôi muốn thăm hai đứa nhá».
- Vú đã dỗ chúng nó ngủ rồi.
- Äể tôi đứng ngoà i cá»a nhìn nó cÅ©ng được.
- Có thể bảo vú em đánh thức chị em nó dáºy.
- Không, cô ấy hằng ngà y giữ hai đứa nhá» rất mệt nhá»c đùng phá giấc ngá»§ cá»§a cô ấy.
- Tiểu Lá»™ nó khóc đòi cáºu, nên vú em má»›i dá»— cho nó ngá»§ đó chá»›.
Bỗng nhiên Cốc Minh nghĩ lại, vừa sanh hai đứa con thì đã mất đi tình yêu của mẹ nó. Lộ San không chút nà o nghĩ đến hai con, gần đây, như nà ng đã quên hẳn chúng nó là khác.
Lần đầu tiên bà vú xét thấy ngưá»i chá»§ nhá» trong gia đình bị rÆ¡i và o đưá»ng thống khổ, bà nghi ngá» không yên:
- Cáºu!
Cốc Minh Ä‘ang bước từng bước má»™t nặng ná», tiếng bà vú gá»i dưá»ng như chà ng không nghe, chà ng đến cá»a phòng xô nhẹ cánh cá»§a ra, nhìn thấy rõ rà ng hai con cá»§a chà ng Ä‘ang say ngá»§. Tuy chà ng thÃch thú, nhưng trong lòng không đè nén nổi sá»± buồn rầu.
Chà ng xét thấy như mình có lá»—i cùng hai con, không phải do mẹ nó, mà chÃnh mình cÅ©ng không tròn bổn pháºn là m cha, chà ng chỉ dùng những giá»t nước mắt mà rá»a những Ä‘iá»u thống khổ trong lòng. Chà ng lặng lẽ không nói; lại nhìn hai con má»™t cách trìu mến, rồi khép nhẹ cá»a phòng lại, quay mình trở ra, chà ng bước cháºm rãi trong sá»± suy tư, dáng Ä‘iệu như ông cụ non. Bà vú thấy trên mặt chà ng lá»™ vẻ ưu sầu, bà tưởng rằng đôi vợ chồng trẻ có chuyện buồn phiá»n nhau, bà há»i khẽ:
- Cáºu! Cáºu...
- À! Bà vú! Chà ng chỉ thốt được bao nhiêu đó, rồi nhìn trân trân bà vú mà không nói thêm gì nữa, chà ng cÅ©ng không nháºn ra sắc mặt u buồn cá»§a bà vú, sau đó bà bước đến gần nói:
- Cáºu nên Ä‘i ngá»§ Ä‘i! Äêm nay, trông tinh thần cáºu không được khá»e.
- ÄÆ°á»£c rồi, khi ba má tôi vá», nhá» vú nói lại tôi và vợ tôi đã ngá»§ rồi.
Cốc Minh trở lên lầu, chà ng nhá»› khi trước lúc và o phòng vừa ca hát nho nhá», có khi huýt gió liá»n miệng, đêm nay thì khác hẳn, chà ng tá»± thấy mình yếu Ä‘uối như má»™t lão già bịnh hoạn. Chà ng nhìn đôi mắt lo lắng cá»§a bà vú mà thầm lắc đầu.
Lá»™ San Ä‘ang mở to đôi mắt, nghe tiếng chà ng bước và o, nà ng liá»n nhắm mắt lại. Äến gần phòng, chà ng nhón bước nhè nhẹ, nhẹ cho đến ná»—i như chà ng sợ đạp chết mấy con kiến. Chà ng sợ là m kinh động giấc ngá»§ cá»§a vợ. Chà ng rón rén không khác nà o đứa trẻ phạm tá»™i, chà ng co rút thân hình lại nhè nhẹ bò lên giưá»ng nằm xuống chừng năm phút, Lá»™ San bèn mở to mắt nhìn chồng nằm dá»±a bên mình. Không biết do nà ng bá»±c tức hay muốn gây gổ vá»›i chà ng, nà ng há»i:
- Nhà anh bá»™ già u lắm hả? Äến Ä‘i ngá»§ cÅ©ng không chịu tắt đèn váºy?
Chà ng khép nép ngồi dáºy nói:
- À, anh quên phức đi chớ.
- Má»—i tối anh chỉ là m duy nhứt công tác tắt đèn, dưá»ng như anh lưá»i biếng đến không muốn đưa tay lên nữa, nếu anh thấy phiá»n không muốn là m việc đó, xin để tôi ngá»§ riêng.
- Lá»™ San! Tháºt anh khó hiểu, hôm nay em có Ä‘iá»u gì phiá»n phức mà gay gắt mãi váºy?
- Anh muốn hiểu rõ thì hãy vặn đèn lên.
- Lại mở đèn... Em không ngủ sao?
- Bị anh là m ồn là m sao mà ngá»§ cho được, nếu anh không chịu mở đèn thì để em Ä‘áºp bể bóng đèn Ä‘i, chúng ta sẽ mãi mãi sống trong hắc ám.
Báºt đèn sáng lên, Cốc Minh nhìn thần sắc Lá»™ San chà ng vô cùng kinh ngạc, nếu nói tâm tánh chà ng tốt cÅ©ng không đúng, mà có thể nói, chà ng không biết nổi tráºn lôi đình má»™t lần nà o. Thấy Lá»™ San sắp bước xuống giưá»ng, chà ng cÅ©ng ngồi dáºy.
Nà ng ngồi trước bà n trang Ä‘iểm, lấy lượt chải loạn xị trên mái tóc, không nói thì thôi, bằng nói vá»›i chà ng lá»i nà o cÅ©ng toà n là lá»i mặn xẵng. Chà ng dịu giá»ng:
- Lá»™ San!
- Äừng gá»i tên tôi, đừng gá»i tên tui nữa.
- Em đối vá»›i anh thế nà o cÅ©ng mặc, riêng anh chỉ đối vá»›i em má»™t lòng trước sao sau váºy.
- Không muốn nghe anh nói lăng xăng nữa, em cũng không cần yêu hay chẳng yêu.
- ÄÆ°á»£c rồi, anh không nói gì nữa, chỉ ngồi đây bồi bạn vá»›i em cÅ©ng được.
- Em cÅ©ng không cần ai bồi bạn, anh hãy Ä‘i ngá»§ Ä‘i! Em ngồi đây đến trá»i sáng là chuyện cá»§a riêng em.
Giá»ng Cốc Minh như van lÆ¡n:
- Anh không biết do nguyên nhân nà o, mà em sanh ra bá»±c dá»c quá đáng như váºy?
- Anh không chịu nÃn lặng, bá»™ muốn cùng tôi cãi vã sáng đêm hả? Anh không hiểu gì cả, nghÄ©a là em không muốn nói chuyện vá»›i anh?
- ÄÆ°á»£c, được, anh câm mồm, anh câm mồm...
- Ừ hự!
Nà ng than dà i má»™t tiếng, căn phòng trở nên yên lặng, không còn nghe tiếng cá»§a hai ngưá»i nữa. Bà vú đứng nhìn và o khe cá»a rất lâu rồi sẽ len lén Ä‘i xuống lầu. Bà vú nghe trá»™m không phải theo thói quen, bà cÅ©ng không phải thuá»™c hạng ngưá»i hay theo dõi chuyện riêng tư cá»§a kẻ khác. Bà rất quan tâm đến hạnh phúc vợ chồng cá»§a tiểu chá»§. Má»—i khi bà vú thấy Cốc Minh vấp phải chuyện gì, bà vô cùng lo lắng, vì bà là ngưá»i bồng ẵm Cốc Minh đã nhiá»u năm, từ khi bà còn trẻ đến nay tóc gần Ä‘iểm trắng.
Từ ngà y kết hôn vá»›i lão Vương, bà thưá»ng suy nghÄ© chuyện đó đây trong đêm vắng, lắm khi bà cảm thấy cô đơn và mất ngá»§. Hiện giá», bà cảm thấy như có má»™t bóng tối quái ác Ä‘ang từ xa phá»§ đến. Bà không biết nó sẽ phá»§ trùm và o đâu. Nhưng bà tin rằng bóng Ä‘en ấy không bao phá»§ lên bà và lão Vương. Bà ngước mặt nhìn đồn hồ treo trên tưá»ng, đã hÆ¡n mưá»i má»™t giá». Bà thá» thẫn ngáp dà i.
Trong phòng cá»§a đôi vợ chồng trẻ, má»™t ngưá»i ngồi trên giưá»ng yên lặng, má»™t ngưá»i ngồi gục mặt trên bà n trang Ä‘iểm. Há» không trao đổi má»™t lá»i nà o bởi má»—i ngưá»i Ä‘á»u có tâm sá»± riêng tư. Tháºt là má»™t đêm dà i trÄ©u nặng.
o0o
11 giá» 45 phút, lão Vương chở Cốc à Lâm vá» nhà , và bà Vương trở vá» phòng mình thấy lão Vương cÅ©ng chưa ngá»§, còn ngồi dá»±a ghế mà hút thuốc. Khi lão thấy vợ bước và o bèn dụi thuốc và o cái gạt tà n, vì bà thưá»ng phản đối chồng hút thuốc. Sau đó, lão dùng đôi tay mở chiếc há»™p mà u Ä‘á», gá»i bà bằng tên thân máºt:
- Hồng Phương! Lại coi cái nà y nè.
Trên nét mặt trà n trá» hạnh phúc, bà Vương đóng cá»a xong xoay mình lại, vừa Ä‘i vừa gá»i tháºn máºt:
- Hán Dương! Chuyện gì đó?
- Bà hãy lại đây, tôi có mua đồ tặng cho nè.
- Chưa có vợ chồng nà o đến giá» ngá»§ má»›i tặng phẩm váºt.
Bà Vương vẫn ngồi ở mép giưá»ng miệng cưá»i ngá»n ngoẻn, như thuở chưa kết hôn vá»›i lão Vương. Hai ngưá»i cùng mỉm cưá»i, rồi lão Vương mở lá»i:
- Giá» nà y tặng lá»… váºt cho vợ má»›i đúng chá»›.
- Vì lẽ gì lại tặng lá»… váºt?
- Bà đã quên rồi à , ngà y mai nà y là ngà y sinh nhựt của bà mà .
Bà vú vội và ng chụp tay chồng nói:
- Hán Dương! Nếu anh không nói ra thì em đã quên Ä‘i mất. Quên cà ng tốt, để anh khá»i mua lá»… váºt cho em.
- Hồng Phương! Chúng ta cùng nhau là m việc thế nà y, chẳng những được vui vẻ mà còn sung sướng trong hạnh phúc nữa.
- Em nguyện phục vụ gia đình nà y cho đến già .
- Anh cũng đồng ý với em. Nà y, chiếc vòng tay giá trị không bao nhiêu, nhưng nó tiêu biểu cho lòng chân thà nh và tình yêu của anh. Lại đây, anh đeo và o coi nà o.
- Hán Dương! Em rất cám ơn tấm lòng tốt của anh.
Trong phòng tuy trang trà thô sÆ¡, nhưng nó có má»™t hÆ¡i hướng nồng Ä‘áºm cá»§a tình yêu cháºn tháºt. Sau khi lão Vương Ä‘eo chiếc vòng xong, bà vú bèn ngã và o lòng lão.
- Chắc em đã mệt rồi, hãy thay đồ, nghỉ đi!
- Em không mệt đâu, còn anh thì sao?
- CÅ©ng không mệt. Hồng Phương! Anh rất cảm khÃch em đã ưng là m vợ ngưá»i tay không chân rồi như anh.
- Em hiện giỠcó sự nghiệp gì?
- Äúng váºy, chúng ta chỉ có tình yêu chân tháºt.
- Anh không nghÄ© đến việc mua sắm váºt gì hết. Sáng mai trong khi anh thức dáºy cạo râu, em Ä‘i mua má»™t Ãt hương liệu nhé.
Äôi vợ chồng nghèo há» chỉ có cái tình yêu vô cùng sâu Ä‘áºm, lão Vương nhìn vợ như cảm Æ¡n lòng tốt. Bá»—ng nhiên lão khởi đầu má»™t vấn đỠbà máºt:
- Hồng Phương, anh có má»™t vấn đỠmuốn há»i tháºt, em cÅ©ng nên tháºt tình mà nói rõ vá»›i anh?
- Có việc gì em lại giấu anh? Trong quá khứ, chúng ta còn không giấu nhau việc gì, huống chi là bây giá».
- Anh không bao giá» xem lén đồ cá»§a ai, nhưng hôm kia, em báºn lo công việc, anh cần thay đổi y phục, bèn mở chiếc rương mà u hồng cá»§a em, thì anh phát giác ra...
Nói đến đây lão Vương ấm a ấm á»›, khiến cho bà vú vô cùng khó xá», vì váºt ká»· niệm kia bà đã giấu trong chiếc rương Ä‘á». Từ ngà y kết hôn vá»›i lão Vương, bà chưa há» nói. Hiện giá» chồng há»i bà má»›i trả lá»i thế nà o đây?
- Hồng Phương! Cuộn vải đó do đâu mà có?
- Anh nói...
- Em... Bà vú nghẹn lá»i khó mà nói rõ.
- Bất cứ thế nà o, em cũng nói rõ cho anh biết?
- Có lẽ váºt đó có quan hệ vá»›i anh?
- Tháºt váºy.
- Rất tiếc, em đã thá» vá»›i bà chá»§ không tiết lá»™ vá»›i ai Ä‘iá»u bà máºt đó.
- Hồng Phương, anh cÅ©ng xin thá», không Ä‘em câu chuyện nà y mà tiết lá»™ vá»›i ai, xin em hãy tin ngưá»i chồng cá»§a em.
- ÄÆ°á»£c. Em sẽ nói cho anh nghe: Cáºu Minh nhà nà y không phải là con chÃnh thức cá»§a ông bà ...
Lão Vương như rung động tinh thần, há»i:
- Theo em... Hồng Phương, đúng váºy chăng?
- Äã nói cho anh nghe, ai gạt mà là m gì?
- Em hãy nói rõ mau đi.
Lúc cáºu Minh vừa má»™t tuổi, là má»™t đứa trẻ bị bá» rÆ¡i. Bà Vú ngừng lại như để nhá»› trong ký ức: Và o má»™t tối mùa thu, em mở cá»a Ä‘i mua đồ, bá»—ng nhiên phát hiện ngoà i cá»a có má»™t cái bao, trong ấy đựng những gì em không biết. Lúc bấy giá», nếu em không lưu tâm thì đã bá» qua cÆ¡ há»™i. Em cúi xuống, bá»—ng nghe tiếng trẻ con khóc trong bao ấy. Em mở lẹ ra xem, thấy má»™t đứa trẻ khá dá»… thương, nhưng nó hÆ¡i nhá» má»™t chút. Em bèn bồng nó và o nhà . Ông và bà trông thấy vô cùng mừng rỡ. Chỉ vì bà sanh đã bảy lần, lá»›p đẻ non lá»›p chết yểu không nuôi được lần nà o.
- à chà ! Lão Vương than dà i một tiếng.
- Sau khi em phát hiện ra đứa trẻ, bèn đỠnghị ông và bà nuôi dưỡng, má»™t mặt là m phước vì đứa trẻ bị bá» rÆ¡i, mặt khác đỡ đầu con trong gia đình hiếm muá»™n. Ông và bà vui vẻ chấp nháºn.
Lão Vương tiếp lá»i:
- Äứa trẻ đó gặp váºn may.
- Ông và bà cảm Æ¡n em Ä‘em đến cho há» má»™t đứa con mà há» Ä‘ang khát vá»ng, rồi trao cuá»™n lụa thêu Hồng Mai Quế và hai chữ ÄÆ¡n Ninh cho em giữ là m ká»· niệm.
Nhưng vấn đỠnà y bà muốn bảo máºt nên em phải thá» không tiết lá»™ vá»›i ai. Do đó, đã nhiá»u năm qua, em thá»§ khẩu như bình, đêm nay phải Ä‘em hết mà nói rõ cho anh nghe. Hán Dương! Tháºt em có lá»—i cùng ông bà chá»§.
- Hồng Phương! Anh cÅ©ng hứa sẽ bảo máºt vÄ©nh viá»…n.
- Anh.. anh, sao anh lại khóc váºy?
Bà vú thấy chồng bá»—ng nhiên nước mắt rà n rụa, thì kinh ngạc nhìn lão trân trối. Lão Vương láºt Ä‘áºt kéo vợ nằm xuống và nói:
- Anh xét mình đã đối xá» không phải vá»›i Cốc Minh, nó chÃnh là con ruá»™t cá»§a anh.
- Hán Dương! Anh... anh...
Lão Vương bèn chùi nước mắt nói:
- Em hãy nghe anh nói đây: Năm đó là má»™t năm tối bi thảm cho Ä‘á»i anh, nhà bị há»a hoạn, thiêu sạch không còn món gì, vợ anh chỉ bồng thằng ÄÆ¡n Ninh khóc sướt mướt ngà y đêm, anh hết sức khuyên vợ bá»›t bị thương, sẽ lo xây dá»±ng lại, nà o ngá» qua ba ngà y sau vợ anh bồng ÄÆ¡n Ninh Ä‘i mất. Không thể tin được nà ng lại đà nh lòng Ä‘em con mà bá» rÆ¡i chá»— khác.
- Hồng Phương! Muốn chứng thá»±c Ä‘iá»u anh nói, em nên nhá»› kỹ lại, có phải trên đùi cá»§a cáºu Minh có nút ruồi lá»›n hay không?
- À, đúng váºy!
- Có lần anh đưa cáºu Minh Ä‘i bÆ¡i lá»™i, anh trông thấy cáºu Minh cÅ©ng có cái nốt ruồi như thằng ÄÆ¡n Ninh, trông thấy, lòng anh cảm xúc vô cùng, anh nghÄ© rằng, là hai nút ruồi, mà má»™t cáºu thì sống trong sang cả, má»™t đứa thì bị giam hãm nÆ¡i đại lục, tháºt tá»™i nghiệp.
- Tháºt không thể tưởng tượng nổi, Cáºu Minh lại là con cá»§a anh.
- Hiện giỠem đã rõ.
- Em...
Lão Vương như đoán trước vợ mình sẽ nói gì, lão nói:
- Hồng Phương! Chúng ta đã hiểu nhau, dầu cách nà o cũng nên dấu nhẹm không cho ông bà biết.
- Äiá»u cần thiết hÆ¡n, là không nên cho cáºu Minh biết.
- Chỉ vì cáºu Minh Ä‘ang sống trong hạnh phúc, nếu biết, cáºu sẽ bị ảnh hưởng đến tương lai huống chi ông và bà đối xá» rất đẹp vá»›i con.
- Hán Dương! Anh đừng nghÄ© ngợi Ä‘iá»u ấy, em sẽ lo tròn tất cả.
- Anh vô cùng cảm kÃch. Hồng Phương, chÃnh em là bà mẹ tái sanh ra ÄÆ¡n Ninh. Ã, em đã khóc rồi?
- Em rất sung sướng vỠviệc cha con anh được trùng phùng, nên khó nén được dòng lệ mừng vui.
Äôi bạn già ôm chặt lấy nhau vui buồn lẫn lá»™n. Bá»—ng nhiên lão Vương ngồi dáºy, bà vú nghi ngá» há»i:
- Anh là m gì váºy?
- Äể anh Ä‘i giây lát.
Lão Vương Ä‘i thẳng đến cái rương mà u Ä‘á», mở lấy cuá»™n lụa thêu hoa Hồng Mai Quế và hai chữ ÄÆ¡n Ninh mà ôm và o ngá»±c, mắt lão nhìn trân trối ra cá»a sổ.
Giây lát sau lại hôn lên cuộn lụa. Bà vú kêu lên:
- Hán Dương!
- Anh ôm cuá»™n lụa nà y cÅ©ng như ôm con và o lòng, anh hôn cuá»™n lụa cÅ©ng như anh đã hôn con. ÄÆ¡n Ninh, ba đã ở không phải cùng con, má con cà ng ở không phải vá»›i con hÆ¡n thế nữa, đà nh lòng nà o bá» con đầu đưá»ng xó chợ mà ra Ä‘i.
Tinh thần cá»§a lão như lạc và o cõi mê man, tâm trà thất thưá»ng, bà vú bước đến đỡ chồng:
- Äi ngá»§ nè! Hãy quên Ä‘i, vì hoà n cảnh hiện tại nên mừng vui má»›i phải.
- Phải rồi, chúng ta nên vui vá»›i cảnh hiện tại dầu ÄÆ¡n Ninh có thế nà o chăng nữa, nó cÅ©ng Ä‘ang sống trong hạnh phúc.
Äêm đã khuya, lão lấy cuá»™n lụa mà gối đầu, dưá»ng như lão cảm thấy sung sướng trong giấc ngá»§ ngon là nh.
Tà i sản của quykiemtu
26-09-2008, 08:33 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 18
Mưá»i giá» ngà y hôm sau, Lá»™ San cÅ©ng chưa dáºy, Cốc Minh thức và đi tá»± bao giá», nêu bà vú không kêu dáºy, có lẽ nà ng sẽ đến 12 giá» trưa:
- Cô Æ¡i! Hãy thức dáºy, đầu hôm cô ngá»§ cÅ©ng sá»›m mà !
- Vú à , đầu hôm tôi ngá»§ gục tại bà n trang Ä‘iểm cho đến 3 giá».
- Sao cô không đến giưá»ng mà ngá»§.
- Tại không được hà i lòng.
- Có lẽ cáºu đã là m ồn cô ngá»§ không được à ?
- Ờ! Má»›i vừa ngá»§, ảnh là m ồn giá»±t mình thức dáºy, nên không thể ngá»§ lại được.
Bà vú giá»ng ôn hòa khuyên lÆ¡n:
- Thôi, cô giáºn mà là m gì. Vợ chồng sao khá»i có lúc buồn giáºn cãi vã nhau, hãy vui vẻ lại di! Tôi sẽ Ä‘i mua đồ cho cô ăn nhé?
- Tôi không muốn ăn gì cả, chỉ muốn ngủ thôi.
- Cô muốn ngủ đến chừng nà o mới thẳng giấc?
- Tá»›i hai giá» chiá»u.
- Äói chết ngá»§ sao cho được. Cô không xuống lầu dùng cÆ¡m sao, bà bảo tôi lên gá»i cô dáºy dùng cÆ¡m. Ngá»§ đến mưá»i má»™t giá» rưỡi cÅ©ng đủ rồi.
- Chiá»u nay tôi hẹn Ä‘i chÆ¡i vá»›i bạn.
- Äi chÆ¡i cứ Ä‘i, bà rất đồng ý cho cô Ä‘i chÆ¡i, cáºu báºn Ä‘i há»c thì cô cÅ©ng nên Ä‘i chÆ¡i cho khuây khá»a, bằng không, ngồi thui thá»§i tối ngà y tại nhà tù túng lắm.
Nghe bà vú nói, nà ng vô cùng cảm kÃch. nà ng nắm tay bà vú nói:
- Chỉ có vú mới hiểu được lòng tôi. Cám ơn vú.
- Không dám, cô hãy ngủ đi!
- Tôi không thể ngủ lại được. Vú à , vú xét thấy tôi
có là m tròn bổn pháºn vợ con không?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên. Nếu không được váºy là m sao cáºu thương yêu cô đúng mức. Ông và bà cÅ©ng khen ngợi cô không tiếc lá»i. Tôi vá»›i lão Vương xem cô cÅ©ng như con cá»§a mình, tuy rằng, chúng tôi không đủ tư cách là m cha mẹ mà thôi.
- Vú à , tôi không xứng đáng theo lá»i vú khen ngợi.
- Cô đừng nói váºy, tất cả trong gia đình nà y xem cô như là ngưá»i con gái ngoan.
Lòng nà ng cảm thấy bất an, hay nà ng thấy mình có lỗi?
Äôi mắt nà ng nhìn và o cõi xa xăm, tuy nhiên nà ng vẫn không rá»i má»™t ý nghÄ©:
- Vú à , chiá»u nay tôi phải Ä‘i nữa.
Bà vú cÅ©ng không biết chiá»u nay nà ng Ä‘i đâu, nhưng bà phải há»i cho vừa lòng nà ng:
- Cô lại muốn đi du ngoạn nữa à ?
- Ờ! Tôi có đi, trong lòng mới cảm thấy vui vẻ.
- Cũng nên đi chớ sao, trong gia đình nà y ai cũng muốn cho cô được vui vẻ. Nhưng cô đi đâu có thể cho tôi biết?
Lá»™ San hÆ¡i gá»±t mình, nhưng nghá» nói dối cá»§a nà ng cÅ©ng đủ để phản ứng kịp thá»i:
- Tôi... đến nhà ngưá»i bạn há»c cùng Ä‘i du ngoạn.
- Äến nhà bạn há»c chÆ¡i thì cả nhà đá»u đồng ý. Nhưng cô phải vá» sá»›m má»™t chút, để má»i ngưá»i khá»i phải lo và trông đợi.
Bà vú sắp sá»a Ä‘i múc nước cho nà ng rá»a mặt, nhưng nà ng gá»i giá»±t lại:
- Vú à , vú không thể bồi bạn chuyện vãn với tôi sao?
- Äể múc nước cho cô rá»a mặt đã rồi sẽ nói chuyện.
- Nếu vú là mẹ tôi thì hay quá. Vú à , chỉ có vú mới không muốn tôi trở thà nh gái hư.
- Trong khi cô cao hứng không kịp suy nghÄ© mà nói váºy, thá»±c ra...
Thá»±c ra, nà ng hiện giá» là dâu cá»§a lão Vương và cá»§a bà . Bà vú nói đến đây thì nghẹn lá»i. Lá»™ San cÅ©ng không chú ý. Giây lát sau, bà vú bưng nước và o, nhưng bà cÅ©ng không rảnh mà nói chuyện nhiá»u vá»›i Lá»™ San:
- Cô à , đã đến giá» phải Ä‘i nấu cÆ¡m, giây lát tôi sẽ đà m luáºn vá»›i cô.
- ÄÆ°á»£c rồi.
- Cô chỠtôi là m thức ăn xong sẽ bưng lên cho cô dùng.
- Không cần thiết cho lắm, để dùng cơm trưa luôn thể cũng được.
Bà vú Ä‘i rồi, Lá»™ San lại nghÄ© đến những lúc vui sướng vá»›i Tạ Cách Luân. Hiện giá», nà ng nghÄ© đến Tạ Cách Luân Ä‘iá»u nà o cÅ©ng tốt hÆ¡n tất cả, nếu Tạ Cách Luân có nặng nhẹ vá»›i nà ng, nà ng cÅ©ng không há» trách.
o0o
Bữa cÆ¡m trưa, Cốc Minh vá» dùng cÆ¡m xong, chà ng nghỉ ngÆ¡i giây lát rồi lại Ä‘i và o lá»›p nữa. Cốc Minh Ä‘i rồi, Lá»™ San cảm thấy nhẹ nhõm như thoát khá»i má»™t cái ách khá nặng, tinh thần nà ng rất hứng khởi, nà ng láºp tức trang Ä‘iểm để Ä‘i gặp tình nhân. Không có Cốc Minh, không ai lấy già y cho nà ng mang, lấy áo cho nà ng mặc, lấy thứ nầy, Ä‘em thứ khác, nhưng nà ng cÅ©ng không má»™t lá»i oán trách.
Cứ chiếu lệ nà ng đến phòng mẹ chồng để nói láo là mình Ä‘i chÆ¡i nhà bạn há»c. Bà mẹ chồng cÅ©ng vui vẻ dặn dò con dâu đủ Ä‘iá»u. Chừng má»™t giá» sau, nà ng đến nÆ¡i hò hẹn vá»›i Tạ Cách Luân, chà ng dẫn nà ng đến ngôi nhà má»›i. Khi xuống xe ba bánh, Luân đỡ nà ng xuống xe, Lá»™ San nói:
- Quả đúng là má»™t ngõ hẻm lý tưởng, nÆ¡i đây khá»i sợ ai chú ý.
- Qua ngõ hẻm nầy, lên lầu sẽ có căn phòng rất trang nhã.
- Anh chá»n nÆ¡i nầy rất thÃch hợp.
- Tuy nhiên, anh không vừa ý vì ngõ nầy quá hẹp.
- Nếu không phải là anh thì ai thỉnh em cũng không đến.
- Nếu không phải vì em thì ai mướn anh đến đây anh cũng không đến.
Lộ San sững sỠgiây lát, rồi nũng nịu:
- Anh hư lắm.
Cả hai cùng cưá»i, tay nắm tay, vai ká» vai, hai ngưá»i cùng dắt nhau lên lầu, khi đến gian phòng, Luân cưá»i há»i:
- Vừa ý không?
- Nên há»i mình á.
- Há»i những gì?
- Phòng khuê của anh mà !
- Sao không nói phòng khuê? Anh đã nhiá»u ngà y chắc không khuê, chỉ vì em không thưá»ng ở đây.
- Bây giỠem đến, đâu còn không khuê nữa?
- Hay lắm, bây giá» có cả tâm phòng cá»§a anh nữa. Ã! má»i ngồi chá»›!
Lá»™ San quá si tình chà ng, nà ng ngồi xuống ghế sofa, sau đó nà ng nhìn khắp gian phòng, bá»—ng nhiên kinh ngạc há»i:
- Anh chuẩn bị kết hôn sao váºy?
- Sao em thấy Ä‘iá»u đó?
- Má»™t ngưá»i lại mua chi hai chiếc giưá»ng cho phà tiá»n.
- Không phà đâu, em đến thêm nữa, không phải là hai ngưá»i sao?
- Không ngá» anh nghÄ© quá nhiá»u chuyện như váºy.
- Lá»™ San, bất cứ báºn việc gì, anh luôn nhá»› đến em.
- Anh nhớ đến em là m sao?
- Ngà y hôm qua má»™t sợi tóc cá»§a em nó vướng lên mÅ©i anh, em thổi má»™t hÆ¡i nó bay Ä‘i, tháºt là đáng nhá»›.
- Chỉ nhớ điểm đó thôi?
- Nhiá»u lắm chá»›, dầu cho táºp hợp các nhà tiểu thuyết hay trên thế giá»›i cÅ©ng không thể diá»…n tả cho hết.
- Äáng tiếc anh không phải là tiểu thuyết gia.
- Anh cũng được một "gia" chớ.
- Gia gì? Bà ngoại gia? Hay là con dê nho nhỠmuốn hồ gia?
- Không, anh là cảm tình gia, vì anh chỉ cảm tình duy nhứt một mình em mà thôi.
Lá»™ San muốn cưá»i lại không cưá»i, trạng thái nà ng trông rất hấp dẫn. Nà ng háºn vì không được nằm gấp lên giưá»ng mà cưá»i giỡn vá»›i chà ng cho đến trá»i nghiêng đất lở nà ng má»›i vừa lòng.
- Cách Luân, và như anh há»i trá»i xuân ở đâu, em đáp, trá»i xuân nằm gá»n trong gian phòng nầy.
- Phải rồi, em là vị thần của mùa xuân, mang mùa xuân đến cho anh.
- Chúng ta có thể nghe một dĩa nhạc nghe anh?
- Tất cả là cá»§a em, quả tim nầy cÅ©ng do em Ä‘iá»u khiển, hà tất phải há»i là m gì?
Nà ng đến mở máy hát, chá»n dÄ©a hát có cái tên là "Äêm thanh ngưá»i vắng" trong khi chà ng nấu nước pha cà phê.
Nà ng mở máy hát rất nhá» như sợ ngưá»i ngoà i nghe trá»™m. Tạ Cách Luân châm cà phê, hai ngưá»i cùng uống.
Lá»™ San không há» nghÄ© đến mình là gái đã có chồng. Luân cÅ©ng không hể mình vấn vÃt ngưá»i đà n bà đã có chồng, bá»n há» xem nhau như má»™t đôi vợ chồng chánh thức.
- Cách Luân à , đồ đạc trong gian phòng nầy má»›i tất cả, chắc anh sắm nhiá»u tiá»n lắm?
- Ba má cho tiá»n xà i trước khi nháºn việc, anh lấy tiá»n đó mà sắm tất cả cho gian phòng nầy.
- Anh có thiếu tiá»n chi dụng không?
- Nếu thiếu, anh viết thư cho má, thì má cho liá»n hà .
- Anh có được bà mẹ rất thương con.
- Ba anh cÅ©ng váºy. Lá»™ San! Không bao lâu nữa ba má anh sẽ là ba má cá»§a em.
Câu nói ấy không gây cho Lộ San lo lắng, trái lại cà ng gây cho nà ng hứng khởi thêm:
- Anh à , em rất hy vá»ng ngà y đó sẽ đến vá»›i chúng ta.
- Anh cÅ©ng tá»± tin rằng, ngà y đó phải đến vá»›i chúng ta. Gia đình anh tuy có tiá»n, nhưng anh thÃch tá»± láºp nên đến là m việc nÆ¡i đây.
- Chá» ngà y anh chánh thức nháºn việc...
Luân Ä‘oán trước nà ng sẽ nói gì, bèn tiếp lá»i:
- Chừng đó em sẽ chÃnh thức ly hôn vá»›i Cốc Minh.
Lá»™ San như sợ hãi, nà ng run giá»ng:
- Cách Luân!
- Lộ San, bất cứ những chuyện gì em cũng đừng lo sợ vì bên cạnh em còn có anh.
- Khi nghĩ đến chuyện ly hôn em lo sợ quá.
- Sợ ná»—i gì, tại bên Mỹ ly hôn là chuyện thông thưá»ng. Anh chẳng đã nói, bên cạnh em luôn luôn có anh.
Như thiện lương con ngưá»i đánh thức, nà ng lặng lẽ giây lát, nói:
- Chỉ vì Cốc Minh và cả nhà hắn đối với em rất tốt.
- Thế là , chúng ta yêu nhau không hơn tất cả sao?
- Bởi Ä‘iá»u đó là m cho em khó nghÄ©. HÆ¡n nữa em đã có hai con gái vá»›i Cốc Minh.
Giá»ng Tạ Cách Luân cà ng nghiêm chỉnh hÆ¡n:
- Nếu thế thì em đâu có tháºt yêu anh. Lòng tá»± tôn cá»§a anh đến đây đã bị tổn thương!
Lộ San tỠvẻ e ngại nói:
- Cách Luân, anh nên tin ở lòng thà nh tháºt cá»§a em yêu anh, em chẳng đã thố lá»™ cùng anh, má»›i 14 tuổi em đã yêu anh không thể tưởng. Từ đó mối tình đầu ghi Ä‘áºm trong lòng em cho đến bây giá». Cách Luân, má»i việc nên suy nghÄ© chÃn chắn má»™t chút. Riêng em đã tuyệt đối yêu anh, có thể chết vì anh.
Luân dùng tay sá» trên khuôn mặt nà ng, giá»ng chà ng rất êm dịu và ngá»t ngà o:
- Em thứ lá»—i cho anh, bởi quá yêu em mà anh thốt ra lá»i nói đó. Hiện giá» chúng ta tạm thá»i gác chuyện ấy lại Ä‘i nhé!
- Giây lát sau, máy hát không biết hát đến khúc nhạc gì, máy vẫn chạy mà không nghe tiếng, vì đã hết dĩa.
Trong gian phòng chẳng những không còn nghe tiếng âm nhạc, cÅ©ng không còn nghe tiếng ngưá»i. Lặng yên như đêm vắng. Chà ng và nà ng như đã quá má»i mệt, nằm lăm ra ngá»§ vùi. Tiếng động duy nhất trong không khà chỉ là hÆ¡i thở cá»§a hai ngưá»i.
Äá»™ chừng ba giá» sau, Lá»™ San bị cÆ¡n ác má»™ng là m nà ng tỉnh giấc. Nà ng phát giác thân hình rất kỳ dị. Nà ng kinh sợ, hai lòng bà n tay úp lên đôi mắt, như không muốn nhìn thấy tất cả sá»± váºt quanh mình.
Nhưng cạnh nà ng có má»™t thân hình hấp dẫn, khiến nà ng mê loạn, quên mình là ngưá»i đà n bà đã thất tiết vá»›i chồng. Äối mắt nà ng chỉ còn hiện lên dục vá»ng. Luân cÅ©ng giá»±t mình tỉnh dáºy, chà ng mỉm cưá»i:
- Lộ San! Em đã thức?
- Ủa! Cách Luân, hiện giỠem giống như một con...
- Một con gì? Con chim nhỠđẹp đẽ hả?
- Không phải đẹp, mà nó bay trong má» mịt không nhìn rõ phương hướng Äông Tây Nam Bắc chi cả.
- Có anh, đừng sợ gì cả.
- Bởi có anh hướng dẫn, em tin và o đó mà bớt sợ sệt.
- Nếu có chuyện gì khó xá», em hãy đến tìm anh.
- Anh đối xỠvới em rất đẹp, em cảm thấy hoà n toà n hạnh phúc.
- Lá»™ San! Anh mong em vá» trước bữa cÆ¡m chiá»u.
- Anh chán em ở lâu tại đây?
- Mong em đừng hiểu như váºy, anh muốn khuyên em vá» sá»›m để tạm thá»i tránh những hoà i nghi, trong khi chúng ta Ä‘ang chuẩn bị. Dầu há» hoà i nghi hay phát hiện ra, chúng ta cÅ©ng không sợ gì, nhưng sẽ gây trở ngại cho kế hoạch tương lai.
- Váºy thì em vá» bây giá»?
- Em Ä‘i rồi, gian phòng và cả luôn quả tim anh Ä‘á»u cảm thấy trống trải lạnh lùng, nhưng muốn vui vẻ lâu dà i, chúng ta tạm thá»i nhẫn nại.
- Em nghe lá»i anh, vÄ©nh viá»…n nghe lá»i anh.
- Lá»™ San! Em hãy Ä‘i rá»a mặt và trang Ä‘iểm lại, bằng không, em sẽ bị há» phát giác ra cuá»™c há»™i ngá»™ cá»§a chúng ta.
Tâm thần nà ng hoảng hốt, Tạ Cách Luân hốt thúc, nà ng mới tỉnh, trang điểm qua loa mặt mà y, chải sơ đầu tóc lại.
Äang lúc Luân gá»i xe đưa nà ng vá», nà ng khÃch động muốn khóc Ä‘i được, nà ng không biết tương lai cá»§a mình sẽ ra sao?
o0o
Lá»™ San vỠđến thì Cốc Minh chưa vá», thâm tâm nà ng cảm thấy có duyên may. Nà ng láºp tức thay đổi quần áo đã nhầu nát, xong đâu đấy, nà ng không má»™t chút sợ sệt nà o. Bà vú gá»i nà ng đến dùng cÆ¡m. Khi đến bà n ăn, bà Lâm kêu lên:
- Bà vú Æ¡i, bà không há»i lão xem có Ä‘i rước cáºu vá» không váºy?
- Thưa bà , lão Vương nói Ä‘i rước cáºu, nhưng đã tan há»c, nên cáºu vá» rồi.
Lão Lâm tiếp lá»i:
- Có lẽ nó đến chÆ¡i nhà bạn há»c. Bà sao lạ, nó đâu phải trẻ nÃt mà sợ lạc đưá»ng?
- Ông là m cha, nhưng không lưu tâm đến con cái. Tôi luôn luôn xem Cốc Minh là đứa trẻ, tôi mến thương nó, nên luôn luôn phải lưu tâm đến nó.
Lão Lâm không trả lá»i. Muốn cho không khà ôn hòa, Lá»™ San bèn dùng đũa gấp thức ăn, vui vẻ nói:
- Má à , đây là há»§ tiếu nấu canh thịt, là món má ưa thÃch, con kÃnh má má»™t miếng. Ba thì thÃch móng heo, con kÃnh dâng ba má»™t chiếc.
Vợ chồng lão Lâm thấy con dâu hiếu kÃnh như váºy thì cÅ©ng vui mừng. Bà Lâm nói:
- Lộ San, con cũng ăn đi chớ.
- Dạ, con cũng ăn với ba má.
Lão Lâm nhìn nà ng nói:
- Lộ San gần đây như con bị rà ng buộc lắm thì phải?
Nà ng thất kinh thầm nghĩ, có lẽ hỠđã hiểu chuyện không đẹp của mình? Tiếp theo đó, bà Lâm nói:
- Có tâm sá»± gì con hãy nói cho má nghe, má hứa sẽ giải quyết ổn thá»a cho con.
Lá»™ San giả bá»™ cưá»i đùa vui vẻ nói:
- Thưa má, không có chuyện gì mà con dám dấu ba má.
Nà ng trả lá»i khiến cho vợ chồng lão Lâm vô cùng vui đẹp, bà Lâm nói:
- Thấy con buồn nên thưá»ng tìm bạn há»c mà du ngoạn, má vá»›i ba con rất mừng. Nếu bạn há»c cá»§a con đến, nên đãi đằng há» cho tá» tế nghe con.
Lão Lâm tiếp lá»i:
- Cốc Minh hằng ngà y nó Ä‘i há»c, con ở nhà má»™t mình, tháºt ra rất buồn bá»±c.
Lợi dụng cơ hội đó, Lộ San tiếp theo:
- Do đó, gần đây con thưá»ng Ä‘i du ngoạn.
- Nếu con cần dùng xe, ba sẽ giao cho con sỠdụng ưu tiên. Con đừng ngại chi cả.
- Ba đối với con rất tốt.
- Không phải ba, đó là ý kiến của má con chớ.
- Con cám ơn má.
- Gan ruá»™t cá»§a má con toà n bằng chất bá»™t mì, chỉ có ba má»›i hiểu rõ Ä‘iá»u tốt đó thôi.
- Thưa ba, lòng dạ cá»§a má con rất hiá»n là nh, theo con hiểu như váºy.
Bà Lâm vừa cưá»i vừa nói:
- Lộ San! Theo ý con, gan ruột của ba con là m bằng chất gì?
- Dạ.. Có phải bằng chất bột mì không má?
- Không, ai có cái tốt của nấy. Gan ruột của ba con chứa toà n chất Tướng Sĩ Tượng không hà .
Không phải riêng Lá»™ San mà đến lão Lâm cÅ©ng phải tức cưá»i, sau tráºn vui cưá»i rá»™n rã, bà Lâm dịu dà ng nói:
- Lá»™ San! Không phải má trách con, cÅ©ng không phải bảo con hằng ngà y phải bồng Nhị Lá»™ và Tiểu Lá»™, nhưng má thấy từ trước con thưá»ng dắt chúng Ä‘i chÆ¡i hoặc ẵm bồng chúng gần đây má thấy con không há» gần gÅ©i chúng nó. Má đỠtỉnh con, má hy vá»ng Từ nay con không nên đối vá»›i chúng nó như ngưá»i dưng kẻ lạ, thiếu hẳn tình cảm mẹ con. Chúng nó còn quá nhá», nếu con không gần gÅ©i thì thiếu cái tình đầm ấm cá»§a mẹ con.
- Má con nói rất phải, ba cÅ©ng đồng ý Ä‘iá»u đó. Lá»™ San! Khi con Ä‘i ra khá»i nhà , chưa bao giá» nghe chúng nó gá»i đến má, chúng xem vú em là điá»u cần thiết mà thôi.
Những Ä‘iá»u nầy rất đúng Lá»™ San không thể phá»§ nháºn được. Nà ng cảm thấy có lá»—i vá»›i cha mẹ chồng, và hai đứa con chÃnh mình sanh ra nó. Ngồi chịu tráºn rất lâu, Lá»™ San không biết trả lá»i thế nà o.
Lão Lâm thấy thế bèn an ủi:
- Lá»™ San! Con đừng tưởng ba má nói thế mà khó chịu, lá»i má con vừa nói là để nhắc cho con nhá»›, chá»› không phải trách cứ gì con.
- Dạ lá»i ba má nói rất phải, Từ nay con sẽ thưá»ng dắt bá»n chúng Ä‘i chÆ¡i, ẵm bồng và gần gÅ©i chúng nó.
Bà Lâm lộ vẻ mừng rỡ và rất an ủi:
- Thế thì không có chi bằng. Hãy ăn cơm đi con.
- Bà à , đêm nay tôi tÃnh ở nhà , nhưng bá»n há» chỉ có ba, còn thiếu má»™t tay, nên không thể từ chối được, đà nh phải hứa ngồi sòng vá»›i há».
- Thì tôi đã nói gan ruột của ông chứa toà n bà i tứ sắc đâu có sai.
- Bà nói thì đương nhiên không sai lầm rồi. Lá»™ San theo con biết Cốc Minh có đồng ý Ä‘iá»u đó không?
Chuyện đó khiến cho Lá»™ San không muốn đáp, mắt nà ng luôn nhìn vá» hướng mẹ chồng, bà Lâm chẳng nói cưá»i, đôi mắt bà liếc sang lão, lão thản nhiên ngồi ăn.
Lá»™ San muốn bắt cưá»i, nhưng cắn răng cố nÃn.
CÆ¡m nước xong, lão Lâm Ä‘i ngồi sòng, bà Lâm và Lá»™ San ngồi tại phòng khách nói chuyện rất lâu nhưng Cốc Minh vẫn chưa vá»:
- Nó chưa vá» cÅ©ng hà tiện gá»i Ä‘iện thoại vá» nữa. Lá»™ San! Con hãy lên lầu nghỉ Ä‘i, má ngồi đây chá» chồng con.
Cốc Minh có vá» hay không hiện tại đối vá»›i Lá»™ San không thà nh vấn Ä‘á». Nà ng nói:
- Chắc anh ấy đến nhà bạn há»c chÆ¡i, má để con ở đây trò chuyện vá»›i má.
Theo nà ng nghÄ©, kể từ nay mẹ chồng đối vá»›i nà ng má»›i là trá»ng yếu, trong tương lai có chi biến đổi, bá»n há» sẽ phát giác. Cốc Minh thưá»ng vắng nhà , nếu có xảy ra, nà ng sẽ đổ thừa: Tuy váºt chất thừa hưởng đầy đủ, nhưng tinh thần bị chồng lạt lẽo. Như thế thì chuyện nà ng ước há»™i vá»›i tình nhân, sẽ qui trách nhiệm cho Cốc Minh.
Äến lúc đó, nà ng sẽ lấy việc nầy mà tranh chấp vá»›i chà ng. Vì lòng nà ng hiện tại chỉ nhắm và o Tạ Cách Luân, chỉ còn biết Tạ Cách Luân. Thể xác nà ng gởi nÆ¡i nhà há» Cốc, nhưng tâm hồn nà ng đã gởi trá»n cho Tạ Cách Luân.
Äáng thương cho vợ chồng lão Lâm cÅ©ng bị bức mà n tình ái quỉ quyệt cá»§a nà ng che má» mắt. Chuyện như thế mà bà Lâm vẫn vá»›i giá»ng hiá»n là nh:
- Lá»™ San! Äến lúc nghỉ hè, má muốn Cốc Minh nó bồi bạn cùng con Ä‘i du lịch má»™t phen. Tuy đã là m cha mẹ, nhưng tuổi các con còn quá trẻ, ra Ä‘i du lịch, ngưá»i ta sẽ cho rằng vợ chồng má»›i cưới Ä‘i hưởng tuần trăng máºt.
- Cám ơn lòng tốt của má, nhưng đến lúc đó, chắc con không thể đi.
- Sao lại không thể đi?
- Con... Con... giá»ng nà ng tắt nghẽn nÆ¡i đây, nà ng tìm mãi cÅ©ng không ra câu giải đáp cho ổn thá»a. Bà Lâm thấy thế bèn cưá»i cưá»i nói:
- Äến chừng đó sẽ tÃnh cÅ©ng không sao. À Lá»™ San! Con có mệt hãy lên lầu mà nghỉ Ä‘i, má ngồi chá» Cốc Minh vỠđể má dạy nó Ãt lá»i.
- Má à , anh Minh Ãt khi Ä‘i vá» trá»….
Nghe nà ng dâu bà o chữa cho chồng, bà Lâm nháºn thấy dâu con thương nhau, bà vô cùng sung sướng. Khi Lá»™ San Ä‘i lên lầu, bà Lâm nhìn theo mà mỉm cưá»i, vá»›i nụ cưá»i rất thá»a ý.
Yêu thương? Có trá»i mà biết. Trong lúc bà đắc ý ngồi nÆ¡i phòng khách trông đợi Cốc Minh, cÅ©ng là lúc Lá»™ San ngồi đứng không yên. Nà ng nhá»› những gì Tạ Cách Luân cho nà ng thụ hưởng, những phút yêu đương say đắm nồng nhiệt.
Cà ng nhá»› chừng nà o nà ng không thể chịu nổi, phải Ä‘i tìm Luân cho được má»›i nghe. Nà ng láºp tức mang xách tay Ä‘i tìm. Khi ra đến cá»a, bá»—ng nhiên nà ng lùi trở lại.
Nà ng nhá»› ra trước bữa cÆ¡m chiá»u Luân đâu có ở nhà mà đến tìm chà ng!
Nà ng thối chÃ, mang xách tay trở và o để trên ghế, nằm lăn lên giưá»ng mà ngá»§, nhưng là m sao ngá»§ được?
Nhá»› lại chiá»u hôm qua tại gian phòng trang trà tuy đơn giản nhưng rất mỹ thuáºt, trên chiếc giưá»ng má»›i tinh, chà ng đã hiến dâng cho nà ng những gì sung sướng tuyệt vá»i.
Cà ng nhá»› đến chừng nà o nà ng cà ng để cao Tạ Cách Luân chừng nấy, cho rằng Luân là ngưá»i đà n ông đúng nghÄ©a. Luân hÆ¡n Cốc Minh rất nhiá»u, không còn xem Cốc Minh và o đâu cả. Lắm khi Cốc Minh theo quấn quÃt, nà ng cà ng bá»±c mình, lắm khi Cốc Minh ôm ấp nà ng, trong ảo tưởng cá»§a nà ng biến Cốc Minh trở thà nh Tạ Cách Luân.
Nà ng than thân trách pháºn, tại sao tuổi mình còn quá trẻ, mà lại Ä‘i kết hôn vá»›i Cốc Minh. Nếu chưa kết hôm thì đâu đến ná»—i bây giá» phải tÃnh toán thầm lén, tháºt rất bá»±c mình.
Nà ng quá bá»±c tức, xô chiếc gối cá»§a Cốc Minh sang má»™t bên, và những gì Cốc Minh thưá»ng dùng sang má»™t nÆ¡i khác, nà ng cho rằng, cÅ©ng tại các váºt nầy mà nó hại cho Ä‘á»i nà ng phải dang dở. Nà ng có ý nghÄ© quái ác, vái cho Cốc Minh đừng vá», vÄ©nh viá»…n cÅ©ng đừng vá», nếu Minh bị xe đụng chết Ä‘i, nà ng cÅ©ng không nhá» má»™t chút nước mắt! Vấn đỠgiữa nà ng vá»›i Cốc Minh cÅ©ng không dá»… giải quyết, trừ phi vô cá»› là m ồn lên, mãi kiếm chuyện hÆ¡n thua vô lý, chá»› đối vá»›i Cốc Minh, bao giá» chà ng cÅ©ng kiên nhẫn rá»™ng lượng và nhịn nhục, không bao giá» là m pháºt lòng vợ.
Chỉ có Ä‘iá»u, chiá»u nay chà ng không vá», ước mong đến sáng chà ng vá», nà ng sẽ vịn và o cá»› đó mà gây hấn, là m ồn lên má»™t phen. Từ đó sẽ không thiết gì đến anh ta nữa.
Nà ng Ä‘ang suy nghÄ© lá»™n xá»™n thế đó, bá»—ng nghe có tiếng chân Ä‘i, quả nhiên không phải tiếng chân cá»§a bà vú, mà tiếng chân Ä‘i chầm cháºm và chắc. Äúng là Cốc Minh, chà ng vừa đến bước và o phòng má»™t cách vui vẻ:
- Lộ San! Anh báo cáo cho em nghe một tin mới mẻ.
Chẳng những nà ng không cho đó là điá»u lạ, mà trợn mắt nhìn chiếc gối cá»§a chà ng, đồng thá»i nằm xuống xoay mặt và o vách, không đếm xỉa gì đến chà ng. Cốc Minh không hiểu vợ mình có Ä‘iá»u gì mà tá» thái độ bá»±c tức như váºy?
Mặc dầu chà ng rất hoang mang, nhưng không biết là m thế nà o hÆ¡n, chỉ ngồi xuống mép giưá»ng, đưa tay ra rá» nhẹ lên vai nà ng, vá»›i động tác an á»§i và dá»— dà nh nà ng.
Nà o ngỠkhi tay chà ng chạm đến da thì nà ng hất mạnh ra.
- Lá»™ San! Lại nổi sùng lên nữa hả? Chuyện gì váºy?
- Không chuyện gì cả, nếu anh biết trá»ng tình tôi đôi chút thì để yên cho tôi.
- Nhưng, anh cho em biết một tin tức rất mới mẻ nà y.
Äối vá»›i Lá»™ San hiện giá», dầu cho trăng trên trá»i có nổ thà nh từng mảnh vụn, nà ng cÅ©ng chẳng xem ra gì, chỉ có ai khen ngợi Tạ Cách Luân thì má»›i là quan trá»ng. Cốc Minh thấy nà ng không nói gì, chà ng nói tiếp:
- Chiá»u nay anh Ä‘i ngang qua chân thang lầu, dụng ý cá»§a anh tìm xem có Khổng Vân đánh già y không để anh thuyết phục anh ta môt lần nữa, khuyên bá» nghỠđánh già y đêm Ä‘i, vỠở chung gia đình nầy theo ý má đỠnghị hôm trước, để anh ta có nÆ¡i ăn chốn ở mà yên trà há»c hà nh.
Lá»™ San như giáºn dữ la lên:
- Yêu cầu anh đừng nói nữa. Em không nghe đâu em không thèm nghe đâu.
Cốc Minh không ngá» nà ng có thái độ kỳ dị đến không ưng ý nghe chà ng nói những tin tức lạ, tuy nhiên chà ng vẫn nói Ä‘á»u Ä‘á»u:
- Lá»™ San! Tin nầy nhứt định em thÃch nghe nè, không gặp chà ng đánh già y nữa, anh Ä‘i bách bá»™ đến đưá»ng Hoà ng Dương, không ngá» gặp anh và ngưá»i bạn gái cá»§a anh ta cắp tay nhau Ä‘i bách bá»™ trông rất thong thả. Lá»™ San! Em có biết bạn gái cá»§a anh ta là ai không?
- ... Lá»™ San không thèm há»i má»™t tiếng. Chà ng vui vẻ kể tiếp:
- Ngưá»i ấy là chị Hà Lá»™ Ni tiểu thÆ¡ đấy.
Lá»™ San nghe đến đây quên phức Ä‘iá»u căm háºn Cốc Minh, nà ng ngồi phắt dáºy, lá»™ vẻ kinh ngạc há»i:
- Tháºt váºy sao?
- Má»™t ngà n lần tháºt, anh dối gạt em mà là m gì? Nếu nghe ngưá»i nói lại thì mình còn hoà i nghi, đằng nà y chÃnh mắt anh chẳng những không thấy mà còn chà o há»i hai ngưá»i, chị Lá»™ Ni lại còn giá»›i thiệu Khổng Vân cho anh nữa. Vì váºy mà anh và Khổng Vân cùng cưá»i ầm lên, chị Lá»™ Ni không hiểu chuyện đầu Ä‘uôi như thế nà o, Khổng Vân nói rõ đầu Ä‘uôi sá»± liên hệ giữa anh và Khổng Vân, chị ấy cÅ©ng phát cưá»i theo.
Lộ San nghe nói, nà ng không vừa ý, như tự nói cho mình nghe:
- Hèn chi chị ấy là m ra vẻ bảo máºt, ngưá»i bạn trai cá»§a chỉ là má»™t gã đánh già y không hÆ¡n không kém.
- Lá»™ San! Chúng ta không nên khinh rẻ Khổng Vân, tương lai anh ấy có vẻ sáng chói lắm, anh nhìn nháºn chị Lá»™ Ni có nhãn quang tinh Ä‘á»i.
- Có ai mà xấu số như tui, có chồng không có danh vá»ng chi cả.
- Ô! Sao em khinh rẻ anh váºy.
- Hứ! Tui không hỠhứng thú chút nà o với anh cả.
Nà ng nói má»™t câu vô cùng tà n nhẫn xong nà ng nằm xuống, dùng đôi chÆ¡n gát lên chiếc gối cá»§a chà ng. Cốc Minh bây giỠđã hiểu rõ, Lá»™ San không còn kÃnh trá»ng chà ng chút nà o cả. Nhưng Cốc Minh vẫn đè nén cÆ¡n bá»±c bá»™i, tiếp tục nói:
- Sau đó, anh có ý khánh chúc đôi bạn, và má»i và o quán đãi há» má»™t chầu rất thân máºt.
- Ăn tiệc mà không hỠnghĩ đến con nhỠnầy.
Nghe nà ng nói, Cốc Minh sững sá», bởi chà ng cho lá»i nà ng rất phải, tại sao trong bữa tiệc khánh chúc nầy lại không có nà ng tham gia? Lá»™ San lại nói tiếp:
- Tình cảm cá»§a anh đã trở thà nh tình cảm cá»§a tên Ä‘ao phá»§ thá»§, thỉnh há» Ä‘i ăn nháºu để phà tiá»n và lãng phà thá»i gian quà báu mà thôi.
- Lộ San! à em rất đúng, trong lúc đó, anh đã quên, bây giỠem nhắc lại anh mới nhớ.
- Sao, anh nhớ đến con nhỠnầy là m gì, bởi mình đã kết hôn rồi, tui chỉ là con nhỠkhùng mới kết nghĩa cùng anh.
- Äừng nói những lá»i hà i hước đó, có được không?
- Ai thèm là m trò cưá»i cho anh là m gì? Hứ! Hôm nay má»›i hiểu rõ, tại nhà thì anh giả từ bi, yêu thương đủ Ä‘iá»u, khi ra ngoà i nà o có nhá»› đến ai, nếu tôi không lầm, anh xem tui như là má»™t con bạn già , có chút tình tấm mẳn, bằng không thì anh đã hất tôi rồi.
Cốc Minh dằn cơn bực tức:
- Lá»™ San! Anh không tin em nói được má»™t câu như thế. Äừng nghÄ© quấy, tình cá»§a anh yêu em rất sâu Ä‘áºm không bao giá» nhạt phai.
- Lấy gì mà chứng minh đây?
- Anh xin thá».
- Lá»i thỠđối vá»›i anh như ăn cÆ¡m bữa.
- Váºy em muốn anh phải là m sao đây?
- Nếu anh tháºt lòng yêu em, anh dám quì tại đầu giưá»ng nầy không?
Cốc Minh có phần do dá»±, sau cùng chà ng cưá»i gượng nói:
- Äiá»u nầy có thể anh là m được.
- Dám quì đến trá»i sáng không?
- Dầu phải quì đến rụng hai đầu gối anh cũng không tiếc, để đủ chứng minh lòng anh tha thiết yêu em.
- Hà nh động chứng minh hÆ¡n lá»i nói.
- ÄÆ°á»£c.
- Hãy đóng cá»a phòng lại Ä‘i.
- ÄÆ°á»£c rồi.
Nà ng đã hoà n toà n thá»a ý, không còn lá»i nà o phải nói.
Cốc Minh đóng kÃn cá»a lại, nếu rá»§i bà vú có đến gặp thì không biết ăn nói là m sao?
Äáng tức cưá»i cho anh chà ng Cốc Minh, sau khi đóng cá»a lại, liá»n đến đầu giưá»ng mà quì xuống, vừa quì vừa tá»± trêu cợt lấy mình.
- Lá»™ San! Äêm nay em cÅ©ng nên viết má»™t trang nháºt ký cá»§a vợ chồng ta.
Lá»™ San láºp tức lấy má»n phá»§ kÃn đầu lại, không phải nà ng chẳng muốn nhìn, mà khi nghe chà ng nói thế nà ng phát tức cưá»i, nên trùm kÃn đầu lại, không cho Cốc Minh thấy nà ng cưá»i.
Chưa biết do lòng nà ng bất nhẫn hay Ä‘iá»u gì? Chà ng quì khoảng mưá»i phút, nà ng bèn nói:
- Äứng dáºy Ä‘i!
- Tạ ơn cô nương!
- Hãy đi đi.
Khi Cốc Minh đứng dáºy, đôi mà y chà ng nhÃu lại, má»›i quì mưá»i phút mà hai đầu gối rêm nhức, nếu quì đến trá»i sáng thì chắc phải tìm thầy trị bịnh khá»›p xương! Chà ng xoa xoa đôi đầu gối giây lát rồi lên giưá»ng mà nằm. Rất lạ, chà ng nằm bên vợ mà có má»™t cảm giác rất lạnh lùng từ tim chà ng dâng lên, chà ng xoay qua nhìn vợ, nhưng nhìn không thấy nét mặt:
- Lộ San! Em đã tin anh yêu em rồi chớ!
- Hãy ngá»§ Ä‘i! Äừng nói gì thêm nữa.
- Lá»™ San! Anh đã Ä‘á»n sá»± bá»±c tức cho em rồi, em cÅ©ng mắng nhiếc rồi! Phạt rồi, anh còn Ä‘iá»u gì lầm lá»—i mà em không tha thứ chá»›.
- Anh là m thinh mà ngủ tức là em tha thứ đó.
- Hiện giỠanh đã nằm yên rồi.
- Còn gì nữa?
- Theo anh nghĩ...
- Äừng nghÄ© gì hết.
- Lá»™ San!
- Chán lắm, đừng gá»i nữa có được không?
Ai cÅ©ng biết, sá»± kết hôn và sinh hoạt trong hôn nhÆ¡n khó mà giải thÃch má»™t chiá»u, muốn cho lứa đôi được hạnh phúc đầy đủ, phải kết hợp tình cảm chặt chẽ giữa nhau. Chúng ta và nữ tÃnh như chiếc đà n thụ cầm, nam tÃnh như là má»™t nhạc sư đà n giá»i khi hòa âm hợp Ä‘iệu, diá»…n tấu lên khúc nhạc Loan Phụng hòa mình má»›i tuyệt vá»i.
Nhưng đối vá»›i đôi chồng vợ "đồng sà ng dị má»™ng" nà y, không thể hòa tấu khúc nhạc ấy cho xuôi chảy. Cốc Minh lại gá»i:
- Lá»™ San! Anh...
Lần nầy Lộ San như quá bực tức bèn la lớn lên:
- Anh không hiểu tâm tình cá»§a vợ con má»™t chút nà o, tháºt anh là ngưá»i quá tà n ác, chỉ biết riêng mình thôi.
- Xin lá»—i, em không muốn thì anh ngá»§ váºy.
Lá»i cá»§a Lá»™ San như tráºn mưa lá»›p dáºp tắt ngá»n lá»a dục vá»ng, Cốc Minh không dám nhúc nhÃch, cÅ©ng không cần thiết gì nữa, vá»›i giá»ng Ä‘au khổ:
- Lộ San! Nếu anh là m gì không vừa lòng, xin em hãy lượng thứ cho sự ngu xuẩn của anh.
Äôi giá»t nước mắt cá»§a nà ng từ từ ứa ra theo hai khóe, có lẽ Lá»™ San Ä‘ang chìm đắm và o cảnh ưu sầu và thống khổ.
Äúng váºy, má»™t nà ng mà nắm trong vòng tay cá»§a hai gã đà n ông,thì sá»± thống khổ nó sẽ ray rứt đến độ nà o?
Äiá»u khó xá» cho nà ng, sau khi nổi xung lên chà ng chỉ phản ứng bằng cách xin nà ng tha thứ, chà ng ngoan ngoãn đắp kÃn má»n lại, đà nh chịu cho những thống khổ dà y vò. Buồn cho Cốc Minh, vì nà ng có tình nhân khác, nên lắm lần cá»± tuyệt những đòi há»i cá»§a chà ng, trong khi cÆ¡ thể cá»§a ngưá»i đà n ông Ä‘ang trà n trá» nhá»±a sống mà tà n nhẫn là Lá»™ San.
Bởi hiện nay nà ng đã có Tạ Cách Luân, chẳng cần gì đến Cốc Minh nữa, cÅ©ng là lúc nà ng tìm cách thoát ly tình chồng vợ vá»›i chà ng. Tim cá»§a Lá»™ San hiện giá», chỉ có duy nhứt hình ảnh cá»§a Cách Luân, trừ khi nà o Luân bá» rÆ¡i nà ng, chuyện đó chưa biết được.
Một mà n kịch yêu kỳ dị đã đến giai đoạn gay cấn nhứt sẽ tiếp diễn.
Tà i sản của quykiemtu
26-09-2008, 08:35 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 19
Cốc Minh bị vợ bạc đãi nhiá»u lần, khiến cho tinh thần chà ng sa sút thấy rõ. Lão Vương là ngưá»i Ä‘au khổ hÆ¡n ai hết, bởi lão thưá»ng theo dõi, kể từ ngà y lão biết Cốc Minh chÃnh là con mình.
Ngà y ná», lão đưa Cốc Minh đến trưá»ng há»c, lão nhìn thấy tinh thần Cốc Minh như hoảng hốt bước và o cá»a trưá»ng, lão ôm tay lái mà nhá» lệ đầm đìa. Trong lúc Cốc Minh vô ý quay đầu nhìn lại, lão không muốn cho Cốc Minh thấy lão khóc, lão cÅ©ng sợ mình đè nén sá»± khÃch động không nổi mà phải gá»i tên tháºt cá»§a ÄÆ¡n Ninh và gá»i chà ng bằng con.
Bởi vợ chồng ông chá»§ còn cần ÄÆ¡n Ninh hÆ¡n mình nữa. Vì tương lai cá»§a ÄÆ¡n Ninh, dầu cho lão có Ä‘au khổ đến mức nà o cÅ©ng đà nh cắn răng mà chịu.
Nay, lão rất lo cho ÄÆ¡n Ninh Ä‘ang gặp cÆ¡n khá»§ng hoảng tinh thần trầm trá»ng. Lão từ từ cho xe chạy và suy nghÄ©, nhứt định ÄÆ¡n Ninh cá»§a lão đã có chuyện gì nghiêm trá»ng vá»›i vợ. Nhưng chưa thể nà o chứng tháºt. Từ đó, lão nhứt định tìm cho ra manh mối má»›i nghe.
Lão Lâm Ä‘i là m việc tại má»™t Công ty cá»§a ông. Cốc Minh thì Ä‘i há»c. Lão Vương khi vá» nhà uốn sá»a những cây kiểng mà lão ưa thÃch. Khi lão đưa Cốc Minh vá» nhà , bá»—ng nghe tiếng Lá»™ San nói chuyện Ä‘iện thoại tại phòng khách, lão chỉ nghe nà ng nói:
- Má»™t lát em sẽ đến, nhứt định phải cho em xem má»›i được. Ờ, á»! Má»i khách hả? Ha ha... DÄ© nhiên không nên để em má»i. ÄÆ°á»£c. Má»™t lát mình gặp nhau...
Nghe nà ng tiếp xong cú Ä‘iện thoại, lão liá»n giả ho lên má»™t tiếng. Lá»™ San nhìn thấy lão reo lên:
- A, chú Vương, chú vừa vỠđúng lúc.
- Chắc cô muốn đi đâu thì phải?
- Chị tôi má»›i vừa gá»i Ä‘iện thoại, muốn cho tôi vá» nhà giây lát, chú là m Æ¡n đưa tôi Ä‘i được không?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là được.
- Chú chỠtôi lên lầu thay y phục.
Lá»™ San mặc chiếc áo thêu hoa sen, lên lầu nà ng thay chiếc quần má»›i, gần đây nà ng thÃch sắc phục đó gần thà nh lệ. Tá»± nhiên nà ng chịu ảnh hưởng Tạ Cách Luân. Nà ng chỉ trang Ä‘iểm qua loa. Luân nói nghe rất đúng ngưá»i đẹp chỉ trang Ä‘iểm sÆ¡ sà i cà ng đẹp hÆ¡n là trang Ä‘iểm diêm dúa cho thái quá sẽ trở thà nh giả tạo khó coi.
Nà ng đi nhanh xuống lầu, không quên tạt qua phòng mẹ chồng mà thủ lễ:
- Thưa má, chị của con muốn con vỠnhà có việc cần.
- Con hãy đi đi.
- Con không vỠdùng cơm bữa trưa nay.
- ÄÆ°á»£c rồi! con thay má mà mang lá»i thăm viếng chị và anh sui.
- Dạ, con cám ơn má trước.
Bà Lâm bao giá» cÅ©ng yêu thÃch con dâu. Nếu bà biết dâu mình tá»± tình vá»›i trai, không biết bà nghÄ© sao? Lá»™ San ra khá»i phòng mẹ chồng bèn gá»i lá»›n:
- Chú Vương Æ¡i! Äi chú.
Ngưá»i lên tiếng không phải lão Vương mà là bà vú:
- Lão Vương đã ra trước mà chỠcô rồi.
- Con vỠnhà nghe vú, trưa nay con không dùng cơm.
Lão Vương mở cá»a xe đứng chá» sẵn má»™t bên, đôi mắt lão nhìn Lá»™ San má»™t cách kỳ lạ, nhưng dưá»ng như lão tìm không ra vết tÃch nà o lạ trên nét mặt cá»§a Lá»™ San. Nà ng đóng cá»a lại, lão từ từ cho xe chạy vòng ra cá»a.
Không bao lâu, xe đến cá»a nhà cá»§a Hà Ba Châu ngừng lại, Lá»™ San cÅ©ng chiếu lệ:
- Cám ơn chú.
- Có cần tôi đến rước không?
- Bốn giá» rưỡi chiá»u chú đến rước tôi.
Lão Vương không hoà i nghi gì, bèn mở máy cho xe chạy Ä‘i, nà ng lại nháºn chuông cá»a, cô tá»› gái ra mở cá»a, nà ng Ä‘i và o vừa tá»›i cá»a đã reo lên:
- Thưa má! À chị Lá»™ Ni, tôi má»›i vá».
Lộ Ni từ trong phòng đi ra, tay nà ng cầm cây viết chì, mình còn mặc áo ngủ nói:
- Em! Má và ba đã đi vắng rồi.
- Sao chị hôm nay không Ä‘i há»c?
- Trong mình không được khá»e.
- Không khá»i mang bịnh tương tư cho mà coi!
- Nói xà m mãi.
Hai chị em và o phòng, cô tá»› Ä‘em nước trà đến. Lá»™ San uống xong chung trà , rồi bước đến giưá»ng mà nằm dà i xuống.
- à chà ! Giưá»ng cá»§a chị nằm khá»e quá.
- Giưá»ng cây tầm thưá»ng, đâu xứng vá»›i má»™ng đẹp cá»§a công chúa.
- Nói thực chị em chán quá rồi.
Lá»™ Ni vô cùng kinh ngạc, nà ng ngá» Lá»™ San chán giưá»ng chiếu, không ngá» Lá»™ San lại muốn nói chán ngưá»i chung chăn gối là Cốc Minh. Nếu lại là Tạ Cách Luân thì nà ng không bao giá» biết chán.
Không nghe chị nói gì, nà ng lấy là m lạ, báºt ngồi dáºy nói:
- Chị à , dưá»ng như chị kinh ngạc?
- Không.
- Äâu chị lấy hình cá»§a Khổng Vân cho em xem thá» ra sao?
- Anh ấy là bạn há»c vá»›i Cốc Minh, chắc có lẽ em chưa gặp lần nà o?
- Nếu không phải là bạn há»c cá»§a chị, mà là bạn há»c cá»§a hắn thì em không thèm xem là m gì.
- Sao váºy?
- Những chà ng trai kiểu đó, há» muốn đóng cá»a nhốt vợ tối ngà y.
- Theo lá»i em tức là em phản kháng rồi, nếu đóng cá»a nhốt vợ tối ngà y, ngưá»i đà n bà đó má»›i xứng đáng đúng theo như em không phải ngưá»i vợ đà ng hoà ng rồi còn gì?
- Thôi hãy đẹp qua lý luáºn đó Ä‘i, cho xem hình cá»§a Khổng Vân Ä‘i.
- Còn gì nữa không?
Lộ San lại nói dối:
- Còn... còn đi mua áo để mặc.
Lộ Ni không biết việc lừa gạt của em, nà ng khen ngợi:
- Như váºy em cÅ©ng thấy không hạnh phúc nữa à ? Muốn cái gì được cái nấy còn đòi gì nữa.
Hạnh phúc? Có trá»i mà biết thế nà o, chỉ cùng Tạ Cách Luân chung sống má»›i tháºt là hạnh phúc. Nà ng muốn nói như thế, nhưng lại chuyển sang hướng khác:
- Chị! Bây giỠchị cho em xem hình của Khổng Vân hay không nè! Yên chà đi, cho chị biết ngà n lần em cũng không thèm giựt của chị đâu.
- Chị không hỠnghĩ em giựt.
- Tại sao còn chỠđợi không hcịu cho xem?
- Tại em xem rồi em sẽ phản đối là chà ng trai có bao tỠđất.
- Chị nói bạn trai của chị là bao tỠđất, khiến em không thể tin được.
- Anh ấy là một gã đánh già y được không.
- Anh ấy chắc là một sinh viên giả.
- Chị đỠtỉnh em, khi xem hình chớ nên giễu cợt theo kiểu của em.
- Không đâu, em sẽ theo ý chị.
- ÄÆ°á»£c, chị sẽ cho xem.
- Lẹ đi.
Lá»™ Ni và o mở xách tay thưá»ng dùng cá»§a nà ng, lấy tấm hình cá»§a Khổng Vân, chưa đưa đến tay Lá»™ San, thì nà ng cướp lấy nói:
- Tất cả hình ảnh Ä‘á»u gắn và o album, chỉ có ảnh cá»§a Khổng Vân là chị xem như là bá»u bối váºy đó, chắc Khổng Vân biết được sẽ khóc ba ngà y.
- à gì mà phải khóc?
- Cảm động vì mối tình nồng Ä‘áºm cá»§a chị.
- Xem Ä‘i! Äừng để rÆ¡i xuống đất.
- Yên chÃ, không đến nổi đâu.
Äôi má cá»§a Lá»™ Ni á»ng hồng, vì chỠđợi Lá»™ San phê phán. Nà ng biết ý em mình khi phê bình thì rất khắc nghiệt. Xem thấy váºt gì thuáºn nhãn thì thôi, bằng không thì châu mà y trợn mắt, lắc đầu bÄ©u môi. Lá»™ San nhìn kỹ giây lát:
- Hay lắm chị, xem hình của anh nầy, em có cảm tình ngay, không đến nổi cơn đâu mà chị sợ.
- Theo lá»i em thì không chê anh nầy à ?
- Không có gì phải chê, chị biết tánh em thẳng ngay thấy sao nói váºy, chá»› không vị nể ai.
- Thế thì chị thay lá»i để cám Æ¡n em đã khen ngợi.
- Thay cho ai?
- Thay cho Khổng Vân.
- Hắc... hắc. Váºy là đã nóng sốt dữ rồi.
Lộ Ni bị em đùa dai, nà ng rất khó chịu. Nà ng chỉ lặng thinh.
Lộ San nói tiếp:
- Mặt mà y anh Khổng Vân có vẻ hiên ngang, giống như...
Nà ng muốn nói giống như Tạ Cách Luân, nhưng trực nhớ bèn le lưỡi, sợ không khéo sẽ bị lộ chuyện lòng, bởi nà ng yêu Tạ Cách Luân, chị nà ng không hỠbiết. Lộ Ni thấy em không nói gì thêm, bèn hối thúc:
- Giống ai, hay giống những gì, sao không nói?
- Giống như một tướng lãnh của Mỹ.
Hai chị em cùng nhau cưá»i khanh khách. Lá»i khôi hà i cá»§a Lá»™ San, cho Khổng Vân giống má»™t tướng lãnh Mỹ, thá»±c ra, mặt chà ng đúng là má»™t thư sinh.
Lá»™ San lại nghÄ© ra những lá»i lạ lùng nữa:
- Chị à , em hy vá»ng chị giao thiệp vá»›i ngưá»i bạn tướng quân ấy, để rồi...
Äể rồi kéo Cốc Minh Ä‘i nháºp ngÅ©, hoặc bá» mạng tại sa trưá»ng, nà ng không còn lo gì vá» việc chung sống vá»›i Tạ Cách Luân nữa. Nà ng có tư tưởng như thế nếu ai nghe qua không lạnh cÅ©ng phát run. Lá»™ Ni không ngỠđứa em cá»§a mình có tư tưởng quá độc ác, nà ng bèn nói:
- Chắc em đã từng thấy những đôi chồng già vợ trẻ chớ?
- Nói chÆ¡i cho vui váºy thôi, chá»› em rất ghét sánh đôi không vừa lứa lắm. chị à , chị có thấy bà già có chồng trẻ chưa? Chẳng há» có. Mà chỉ có hạng lão đầu tá» cưới vợ con nÃt rất nhiá»u. à chà ! Äà n bà cái gì cÅ©ng thua kém đà n ông. Thá» nghÄ© má»™t cô gái trẻ đẹp, có chồng má»™t lão già nua thì còn có thú vị gì? Theo em, không khi nà o chịu nổi.
- CÅ©ng may cho chị Khổng Vân không phải là má»™t lão đầu tá».
- Muốn già , tôi lấy tấm ảnh bá» xuống đất đạp lên ba lần sẽ thà nh má»™t lão già liá»n.
- Lão già kia sẽ mắng trẻ con sao dám đùa nghịch.
- Hứ! Ai mà sợ các ngưá»i.
- Thôi, đừng nhiá»u chuyện nữa!
- ÄÆ°á»£c rồi, bữa nà o dắt hắn đến ra mắt đây?
- Em đã xem rồi.
- ảnh khác hÆ¡n ngưá»i tháºt, có khi ảnh đẹp hÆ¡n ngưá»i là khác..
- Äể hôm nà o chị khuyên ảnh nghỉ đánh già y để đến chịu cho em phê bình má»™t phen.
- Ban ngà y mới được đa!
- Äể là m gì?
- Chiá»u tối xem không được kỹ lưỡng.
Nghe Lá»™ San nói, Lá»™ Ni phát tức cưá»i. Lá»™ San bèn Ä‘em việc mẹ chồng nà ng muốn giúp đỡ Khổng Vân mà thuáºt lại chị nghe và nói tiếp:
- Nói tháºt, chị cÅ©ng nên khuyên anh ấy nên nháºn lá»i để khá»i đánh già y cá»±c khổ.
- Luôn chị đây giúp đỡ anh còn không chịu, đừng nói ngưá»i khác.
- Äúng là má»™t thư sinh gà n.
Nói xong, nà ng le dà i lưỡi ra, tá»± thấy câu nói cá»§a mình không được tao nhã, nà ng bèn nháºn lá»—i:
- Xin lỗi, em đã nói thiếu suy xét.
- Äừng lo anh ấy xem thưá»ng lắm.
- Nhưng em sợ đau lòng chị chớ.
- Äừng Ä‘i xa thêm nữa, chị há»i em Tiểu Lá»™ và Nhị Lá»™ nó chÆ¡i giá»i chưa?
Nà ng nà o biết giá»i hay không giá»i? Mấy hôm nay đâu có gần gÅ©i hai đứa con gái. Lá»™ Ni thấy Lá»™ San ấm á»› không trả lá»i, há»i tiếp:
- Chuyện gì váºy?
- Không... không có gì, hai đứa nói rất giá»i.
- Lần sau đừng quên mang chúng đến chơi.
- ÄÆ°á»£c rồi.
- Cốc Minh vẫn Ä‘i há»c Ä‘á»u Ä‘á»u?
Há»i đến Cốc Minh khiến cho Lá»™ San không mấy hà i lòng, nếu há»i thăm Tạ Cách Luân thì nhứt định nà ng thÃch thú hÆ¡n. Thấy thế, Lá»™ Ni há»i tiếp:
- Sao lại châu mà y?
- Không, em đang nghĩ đến việc quên đi mua áo chớ.
- Ăn cơm trưa rồi sẽ đi cũng không muộn, hôm qua ba má nói lâu quá em không vỠthăm nhà .
- Tại ba má bắt gả em quá sá»›m, gả cho ngưá»i ta rồi còn tưởng nhá»› ná»—i gì.
Bá»—ng nghe chuông cá»a reo vang, Lá»™ Ni cao hứng nói.
- Chắc ba má vá».
- Chúng ta cùng đi nè.
Lá»™ San chạy nhanh ra cá»a. Khi thấy vợ chồng Hà Ba Châu kêu lên:
- Nếu ba má chưa vá», chắc con phải vá» trước.
Bà Châu lá»™ vẻ mệt nhá»c nói:
- Việc gì mà gấp lắm váºy? Con đến bao lâu rồi?
- Mới đến.
- Má»›i vừa đến sao lại đòi Ä‘i? Cốc Minh ban ngà y Ä‘i há»c, lúc nghỉ con không muốn bồi bạn vá»›i nó sao?
Lộ San như không kể gì đến:
- Hứ! Bồi bạn với hắn?
Lão Châu rất vui vẻ, nói giỡn với con:
- Phải nói Cốc Minh bồi bạn vá»›i con má»›i thÃch hả?
- Má ơi, mau ăn cơm má, con còn phải đi mua đồ nữa nè.
- Lá»™ Ni, con hãy bảo con nhá» nó dá»n cÆ¡m Ä‘i.
Trong khi chưa ăn cÆ¡m, Lá»™ San đến Ä‘iện thoại công cá»™ng quay số gá»i:
- Tạ kỹ sư đó hả? Äố ông tôi là ai?
- Nhứt định là An Kỳ Nhi, không, nhứt định là Hồ Diệp nghe tiếng trong và thanh, chắc chắn là con chim nhá».
- Anh thì sao?
- Xin thú tháºt, công tác cá»§a anh rất vui vẻ.
- Trưa có vỠkhông?
- Em đến thì anh vá».
- Em sẽ đến trước 12 giá».
- Hay lắm, đưa cả hai tay hoan nghinh em, em gá»i Ä‘iện thoại nhà đó hả?
- Ngốc! Phải ra bên ngoà i chớ ở tại nhà sao được.
- Lộ San! Anh rất nhớ em.
- Trong điện thoại không nên nói. Hẹn gặp lại.
Gá»i Ä‘iện thoại xong, nà ng đến tiệm mua má»™t bao váºt thá»±c, khi vá» nhà Lá»™ Ni há»i:
- Em Ä‘i đâu mà lâu dữ váºy?
- Äi mua gạo trắng, chị muốn ăn không?
- Bộ không muốn ăn cơm sao?
- Ăn rồi còn đi chơi chớ!
- Chiá»u nay em Ä‘i mua đồ, muốn chị Ä‘i theo bồi bạn không?
Lộ San từ chối khéo léo:
- Nhá»c lắm. Huống chi trong mình chị không được khá»e, em chỉ Ä‘i mua già y lát thì trở vá» ngay.
Lá»™ Ni chưa biết Tạ Cách Luân vá» nước. Do đó hà nh vi cá»§a Lá»™ San nà ng không bao giá» nghi ngá».
Ä‚n cÆ¡m xong, Lá»™ San láºt Ä‘áºt ra Ä‘i. Chiếc xe sÆ¡n mà u đỠchạy như gió giục, đưa Lá»™ San đến nÆ¡i Tạ Cách Luân trú ngụ. Äến đầu ngõ hẻm, Lá»™ San nhìn trước nhìn sau má»›i Ä‘i và o.
Quả nhiên Tạ Cách Luân đứng tại tầng lầu đưa hai tay ra đón rước.
Lá»™ San cÅ©ng lẹ là ng ngã và o lòng chà ng. Bốn mắt như tá»a ra bốn luồng Ä‘iện dục vá»ng. Há» cùng tiếp xúc vá»›i nhau trong phòng, dầu cho bá»n ngoà i trá»i có nghiêng đất có sụp há» cÅ©ng không hay biết.
- Lá»™ San, đây là lần anh tháºt tình yêu em vá»›i nhiệt tâm hÆ¡n bao giá» hết.
- Cách Luân, nếu không có anh, chắc chắn em sẽ phát điên lên được.
..................
Bỗng nhiên trên nét mặt Lộ San tỠvẻ ưu sầu, nà ng buông xuôi như không chủ trương gì cả:
- Tháºt em không biết là m thế nà o mà đối phó Cốc Minh.
- Theo ý em phải...
- Äến việc kiếm chuyện mà gây phiá»n phức cÅ©ng không xong, vì hắn luôn luôn nhịn nhục.
- Em đã nháºn rõ là anh tháºt tình yêu em?
- Anh còn há»i, luôn xác thân em đã gởi trá»n cho anh, hiện giá» chúng ta không ngá»§ chung nhau lại là gì.
- Tốt lắm. Lộ San! Anh sẽ có cách tìm cơ hội gây cho bên chồng em mắc công thế kẹt, chừng ấy em sẽ là m ồn lên mà ly hôn.
- Ly hôn... Nghe nói đến hai tiếng nầy nà ng bỗng nhiên run lên.
- Ờ! Chừng đó chúng ta mới được tự do mà chung sống với nhau chớ.
- Anh thỠnói biện pháp của anh nghe coi.
- Có gì khó, em sẽ lén in dấu môi hồng lên áo lót cá»§a hắn, rồi là m bá»™ phát hiện ra, chừng đó em dùng lá»i nghiêm khắc chất vấn hắn.
- Rồi...
- Bằng chứng đã hiển nhiên, hắn là m sao giải thÃch được, thông minh như em thì trong cuá»™c tranh chấp nầy em sẽ thắng.
Chà ng tỠlòng chân tình của mình, sau khi đưa ra kế hoạch ác ôn đó, bèn ôm nà ng mà hôn túi bụi, Lộ San nói:
- Biện pháp đó tháºt hay. Cách Luân hiện giá» anh dạy em là m chuyện gì em cÅ©ng nghe theo lá»i anh.
- Äiá»u đó đúng vá»›i ý nguyện cá»§a chúng ta.
- Cách Luân, em muốn không vá» nhà , để bá»n há» tìm kiếm không ra chÆ¡i.
- Không nên. Là m thế lại gây rắc rối cho biện pháp cá»§a chúng ta. Em nên nghe lá»i anh, Ä‘em việc phá hạnh phúc hôn nhÆ¡n qui trách nhiệm và o Cốc Minh tất cả. Chừng đó chúng ta sẽ lánh mặt má»™t cách hợp pháp.
- Tháºt em chỠđợi lâu chịu không thấu.
- Lá»™ San! Nhẫn nại má»™t thá»i gian ngắn để nuôi dưỡng thá»i gian dà i, em nên nghe anh.
- Ừa!
- Hôm nay nên vỠsớm hơn chút đi, hai giỠanh phải đi là m việc, có chuyện gì cần thiết em điện thoại cho anh hay.
Hai giá» thiếu năm phút, má»—i ngưá»i gá»i má»™t chiếc xe mạnh ai nấy Ä‘i. Khi xe chạy má»™t lúc xa, Lá»™ San má»›i nhá»› lại việc nói láo vá»›i gia đình mua áo và vải! NghÄ© đến đấy, nà ng gá»i tà i xế quà y xe trở lại. Từ ngà y nà ng kết hôn vá»›i Cốc Minh, thưá»ng mua vải tại má»™t hiệu buôn lá»›n. Hôm nay, nà ng bảo tà i xế ngừng lại má»™t tiệm vải nhá». Nà ng láºt Ä‘áºt xuống xe và o tiệm bảo cắt mua và i thước vải, ngưá»i hà ng vải há»i nà ng mua thứ hà ng gì, nà ng má»›i giáºt mình không biết mua thứ hà ng gì đây?
Nà ng mua đại má»™t xấp vải, rồi trở vá» nhà cha mẹ. CÆ¡n buồn ngá»§ lên táºn đầu óc, nà ng ngáp dà i má»™t tiếng Ä‘i đến giưá»ng cá»§a Lá»™ Ni:
- Ã! Sao chị không ngá»§ trưa, bá»™ Ä‘ang mÆ¡ tưởng Khổng Vân hả?
- Äang tưởng đến em mua thứ vải gì vỠđây chá»›.
- Äi vòng nhiá»u tiệm hà ng vải, nhưng tìm không ra thứ hà ng mình thÃch, để may cho Tiểu Lá»™ và Nhị Lá»™.
- Nếu được váºy thì đúng là má»™t ngưá»i mẹ trẻ xứng đáng.
Nà ng nở nụ cưá»i gượng gạo, rất xấu hổ trước ngưá»i chị hiá»n là nh, hôm nay có cảm giác không yên lòng. Tuy nhiên, nà ng cố sức che giấu những Ä‘iá»u lầm lá»—i cá»§a mình:
- Äâu chị xem thứ vải nầy may cho tụi nó được không?
- Chị dở chuyện đó lắm.
- Phải rồi, chị chưa là m mẹ thì thế nà o mà biết Ä‘iá»u đó.
Lá»™ Ni trao xấp vải lại cho Lá»™ San, mà u hồng á»ng lên gương mặt nà ng, Lá»™ San đắc ý nói tiếp:
- Khổng Vân không có mặt tại đây, có gì đâu mà chị khó chịu? trá»i sanh là m thân gái tránh sao khá»i cảnh là m mẹ chị à , theo em nghÄ©, trong tương lai, chắc chắn chị sẽ là má»™t bà mẹ nhân từ.
- Chắc em không phải bà mẹ nhân từ hả?
Lá»™ San gầm mặt xuống, giá»ng nà ng rất nhá»:
- Em...
- Äừng tá» ra mất lòng tin nÆ¡i mình, tá»± em cÅ©ng là m được bà mẹ tốt, trong khi em lo cho Tiểu Lá»™ và Nhị Lá»™ chu đáo.
Nên săn sóc hai trẻ, trừ những ngà y quá báºn việc. Khi sanh chúng ra đến nay, nà ng chỉ nuôi dưỡng trong lòng duy nhứt hình bóng Tạ Cách Luân, ngoà i ra, đối vá»›i chúng nó, nà ng đã quên phức cái bổn pháºn là m mẹ. Bất cứ ở hoà n cảnh nà o ngưá»i ta cÅ©ng còn chút thiên lương, nên Lá»™ San lúc bấy giá» cảm thấy rất xốn xan. Không may má»™t Ä‘iá»u, chẳng ai biết nà ng và Tạ Cách Luân Ä‘ang dang dÃu mà kịp thá»i khuyên giải.
Sá»± tình cá»§a há» dưá»ng như cÅ©ng do số mạng, có bà n tay vô hình khéo xếp đặt trước, nếu Lá»™ San và Cốc Minh không chá»n Äà i Nam là m nÆ¡i hưởng tuần trăng máºt, anh em Tạ Cách Luân không du ngoạn An Bình Cổ Bảo thì đâu xảy ra những chuyện trá»› trêu? Trầm ngâm giây lát, Lá»™ San vươn vai nói:
- Em muốn ngá»§ đến 4 giá» 30 lão Vương sẽ đến rước vá».
- Giưá»ng sẵn sà ng đó, em hãy ngá»§ Ä‘i.
- Chị không ngủ à ?
- Chị đã ngủ rồi.
4 giá» 30 chiá»u lão Vương đến rước Lá»™ San vá», khi vừa vỠđến cá»a, nà ng giả vá» lo lắng cho hai con:
- Vú ơi! Tiểu Lộ và Nhị Lộ đâu?
- Äang chÆ¡i tại phòng vú em,
- Äể tôi đến thăm bá»n chúng.
Nói xong nà ng bước nhanh đến phòng vú em:
- Tiểu Lộ, Nhị Lộ đâu, đến cho má bồng chút coi nà o.
Bà vú đứng ngoà i cá»a vừa kinh ngạc vừa thÃch thú, chỉ vì Ãt khi bà được nhìn thấy bà mẹ trẻ săn sóc hai con như lần nầy, khi Lá»™ San trở vá» phòng mình thì tim óc nà ng lại nổi cÆ¡n lên, nà ng đến bà n trang Ä‘iểm mở tá»§ lấy há»™p son thoa và o môi tháºt Ä‘áºm. Sau đó tìm chiếc áo lót cá»§a Cốc Minh mà in son và o trên ấy. Thi hà nh xong nà ng máng áo y lại chá»— cÅ©. Công tác chót cá»§a mà n hà i kịch là đợi Cốc Minh vá» sẽ gây cho mà n kịch nhiá»u diá»…n biến sôi nổi bằng những hà nh động kỳ quái để kết thúc.
Nhà soạn kịch là Tạ Cách Luân, diá»…n viên chánh để tạo cho vở kịch sôi động là Lá»™ San, những động tác trong mà n hà i kịch nầy, muốn cho linh động phải chỠđạo diá»…n, nhưng không có đạo diá»…n thì diá»…n viên Lá»™ San phải tạo cho mình những động tác sống thá»±c đó, nên sau khi nà ng in những dấu môi hồng và o áo lót cá»§a chồng, rồi đến trước kÃnh tá»± táºp cho mình những pha sát khà đằng đằng trong khi chất vấn chồng, nà o là nhăn mặt, nhÃu mà y, cưá»i gằn, đưa tay múa chân, là m thế nà o cho chuyện xảy ra thá»±c như ngoà i Ä‘á»i để dồn chồng và o ngõ bÃ?
Diá»…n viên chánh trong vai trò bi thảm cá»§a mà n kịch đã vỠđây, chÃnh là Cốc Minh Ä‘ang ngồi trên xe do lão Vương rước vừa đến cá»a. Chà ng mở cá»a xe bước xuống nói:
- Chú Vương à , không hiểu sao hôm nay từ khi và o lá»›p đến bây giá», mà mắt tôi nó máy liên hồi, không biết có Ä‘iá»u gì xảy ra không?
Con ruá»™t cá»§a mình mà lão Vương còn không dám nháºn, nay nghe nó sợ có chuyện gì sắp xảy ra cho nó thì biết lão khổ tâm đến mức nà o, nhưng lão không biết trả lá»i gì đây, chỉ lắc đầu chắc lưỡi mà chịu tráºn. Cốc Minh há»i tiếp:
- Chú Vương à , chú nháºn xét hoà n cảnh cá»§a tôi có Ä‘iá»u gì bi quan không?
Lão Vương cưá»i gắng gượng để an á»§i cho chà ng yên lòng:
- Không... mà mắt máy có lẽ là điá»m tốt chá»›.
Nói xong, lão quà y xe Ä‘i rước lão Lâm. Trong khi đó Cốc Minh Ä‘i thẳng lên lầu, vừa đến cá»a phòng:
- Lá»™ San! Em đã vá», anh tÃnh Ä‘i rước em đây.
Khi Cốc Minh và o đến gần, xuất kỳ bất ý nà ng xáng cho chà ng má»™t tát tay nẩy lá»a, và hét lên:
- Äừng đến gần tôi, anh là má»™t thằng đà n ông vô lương tâm. Tôi không muốn thấy mặt anh, cÅ©ng không muốn sống nữa. Má Æ¡i! Hu... hu... hu...
Tá»™i nghiệp cho Cốc Minh, không hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, tay chà ng rá» rá» gò má và đứng ngây ngưá»i mà nhìn nà ng trân trối. Trong khi Lá»™ San vừa khóc vừa lấy chiếc áo in môi hồng, má»™t kiệt tác giả tạo do nà ng vừa thá»±c hiện, đưa ra trước mặt chà ng:
- Nè hãy xem đây, má»™t hà nh động cá»§a ngưá»i không có lương tâm. Má Æ¡i! Hu... hu... má Ä‘em gả con cho thằng đà n ông đốn mạt không có tình nghÄ©a gì cả.
Cốc Minh vừa hồ nghi vừa Ä‘au khổ há»i:
- Lá»™ San! Äã xảy ra việc gì váºy em?
- Sao anh không tá»± há»i mình, lại há»i tôi!
- Anh nà o biết gì đâu.
- Anh không biết? Nhìn lên thân áo nầy thì biết chớ gì.
Cốc Minh như kinh ngạc, bước lui một bước:
- Dấu môi son? Dấu nầy từ đâu mà có váºy?
- Tôi không muốn anh vỠđây, anh tá»± Ä‘i tìm ngưá»i có môi son nầy mà sống chung vá»›i há»!
- Lá»™ San! Em bình tÄ©nh nghe anh giải thÃch...
- Sá»± tháºt đúng trăm phần trăm, còn gì mà giải thÃch.
- Anh xin thá», không bao giá» có việc đó.
- Tôi không muốn nghe thêm má»™t lá»i giả dối nà o hết.
Bà Lâm và bà vú nghe tiếng khóc bèn chạy lên lầu. Lộ San thấy mẹ chồng chạy lên, nà ng là m dữ hơn, chạy lại ôm lấy mẹ chồng mà khóc lớn:
- Má! Hu... hu...
Bà Lâm run giá»ng há»i:
- Chuyện gì vừa xảy ra? Lá»™ San! Äừng khóc nữa, hãy bình tÄ©nh nói cho má nghe coi.
Nước mắt Lộ San tuôn rà n rụa, nà ng chỉ Cốc Minh:
- Anh hãy nói đi! Chuyện gì đã xảy ra? Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.
Bà Lâm vá»›i giá»ng nghiêm khắc há»i:
- Cốc Minh! Chuyện gì đã xảy ra, nói cho má nghe coi.
Cốc Minh rơm rớm nước mắt nói:
- Má ơi! Con biết gì mà nói:
- Có phải con đã khinh dể Lộ San? Bà vú, hãy xuống dưới đi!
Bà vú Ä‘i ra khá»i phòng. Cốc Minh nắm chặt đôi tay lại:
- Con không bao giỠkhinh khi vợ con. Con có biết gì đâu.
Bà Lâm nói:
- Má không tin, con chẳng bạc bẽo vợ con, tại sao vợ con lại kêu khóc, thương tâm như thế nầy?
- Má há»i vợ con coi chuyện gì đã xảy ra?
Bà Lâm bảo Lá»™ San ngồi xuống, nà ng cÅ©ng y lá»i ngồi xuống ghế và gục đầu khóc thút thÃt. Cốc Minh mạnh dạn lấy chiếc áo lót đưa lên:
- Con không hiểu duyên cớ nà o chiếc áo lót lại có dấu in môi không và o?
Lá»™ San tiếp lá»i:
- Má ơi! Má xem kỹ đó thì biết! Hu... hu... hu...
Bà Lâm cầm chiếc áo lót lên, mặt bà thất sắc:
- à chà ! Dấu môi son! Hãy nói cho má nghe, dấu môi son nầy từ đâu mà có?
- Con không hiểu chi cả.
- Con không hiểu hả? Má không ngá» con ra ngoà i lại sanh chứng lá»™n xá»™n vá»›i bá»n chÆ¡i bá»i quỉ quái nầy.
Lá»™ San được trá»›n chạy đùng đùng ra cá»a:
- Hu... hu... hu...! Má ơi, con hết muốn sống rồi!
Bà Lâm thấy con dâu như váºy, bà vá»™i vã chạy theo. Cốc Minh nhảy đến cá»a phòng kéo Lá»™ San lại, nà ng giả bá»™ giãy dụa lên:
- Không! Äừng cản tui, mở cá»a ra!
Bà Lâm cũng nắm tay nà ng lại:
- Lá»™ San! Äừng là m váºy. Má muốn nghe con nói rõ rà ng hÆ¡n.
Lá»™ San thừa cÆ¡ há»™i, nắm chặt mẹ chồng, giá»ng uất nghẹn.
Bà vá»™i và ng kéo con dâu ngồi xuống tiếp tục cáºt vấn:
- Cốc Minh, hãy lại đây.
Tội nghiệp cho Cốc Minh, cũng gắng gượng đến trước mặt mẹ, trên má chà ng hai hà ng nước mắt ròng ròng.
- Con là má»™t thằng trai chịu sá»± giáo dục đến bá»±c cao cấp sao không thắm nhuần được lá»i hay lẽ phải cá»§a thánh hiá»n, mà táºp thói hư thân mất nết đến những nÆ¡i ô uế mà gây cho xáo trá»™n trong gia đình thế nầy?
- Má à , con không hỠcó, và cũng không biết gì cả.
- Tốt lắm, anh không hỠđến những nÆ¡i hư đốn nầy, nhưng đã cùng ái ân vá»›i ngưá»i phụ nữ nà o khác.
- Cũng không.
- Tại sao dấu môi son từ đâu mà in lên áo lót nầy đây?
Cốc Minh không biết trả lá»i sao:
- Äây là ...
- Có chứng má đây, con nên thừa nháºn rõ rà ng trước mặt Lá»™ San, Từ nay không còn tái phạm nữa.
- Má à , con không có chuyện gì hết, phải thừa nháºn rõ rà ng như thế nà o? Ä‚n năn như thế nà o? Bảo chứng như thế nà o?
Cốc Minh chịu oan uổng, chà ng đà nh buông tiếng khóc lớn trước mặt mẹ. Bà Lâm cũng không buông tha:
- Hãy nói mau, ngưá»i bạn gái cá»§a con là ai? Hãy nói rõ cho vợ con nghe, con là má»™t thằng con trai đã có vợ Từ nay không nên lai vãng đến những chá»— đó nữa.
- Không, không, không đâu! Má! Sao má không tin nÆ¡i con, con là m gì đâu mà phải nháºn lá»—i.
- Váºy môi hồng ở đâu mà in trên áo con đây?
- Con không biết.
- Äây là chứng cá»› đã rõ rà ng, con lại không chịu thừa nháºn, nếu con thú tháºt thì má lượng thứ cho, má bảo Lá»™ San nó tha thứ cho con.
Không thể biện bạch được, Cốc Minh chỉ đứng lặng như má»™t thân cây. Bà Lâm bèn chuyển lá»i:
- Lá»™ San! Nếu Cốc Minh nó thừa nháºn, con nên vì má mà tha thứ cho nó má»™t lần.
Lá»™ San nháºn thấy Ä‘iá»u đó rất hợp lý, nếu Cốc Minh thừa nháºn trước mặt mẹ chà ng, Từ nay cuá»™c hôn nhÆ¡n nầy có tan vỡ thì trách nhiệm vá» chà ng gánh chịu. Lòng tốt cá»§a bà Lâm đặt không đúng chá»—, không hiểu con dâu quỉ quái, nên bà còn tiếp tục nói:
- Lá»™ San con hãy nghe theo lá»i má, má sẽ bảo đảm Cốc Minh Từ nay vá» sau không còn tái phạm nữa.
Lá»™ San gáºt đầu ưng thuáºn, theo đó, nà ng ôm chầm lấy mẹ chồng mà khóc sướt mướt, tá» ra vô cùng thương tâm, vị tình mẹ chồng mà ưng thuáºn. Bà Lâm thấy con dâu gáºt đầu đồng ý, bà an á»§i:
- Con, má rất thương con, con nên vì má đừng khóc nữa.
Nà ng tá» ra ngoan ngoãn, nÃn bặt ngay, vì mục Ä‘Ãch kế hoạch cá»§a nà ng đã đạt được! Bà Lâm nghiêm nghị:
- Cốc Minh, con có thấy chưa? Lá»™ San đã nghe theo lá»i má mà tha thứ cho con rồi, váºy con nên thừa nháºn và Từ nay không dám tái phạm nữa.
Thương hại cho Cốc Minh, bị bức bách quá thừa nháºn mà không có biện pháp nà o đối phó, chà ng cắn răng nói:
- Anh xin nháºn lá»—i, Từ nay anh không dám tái phạm nữa, xin lá»—i em tha thứ.
- Lá»™ San, con đã thấy chưa, váºy từ nay hai con đừng rầy la nhau nữa.
Lá»™ San giả vỠêm thuáºn nói:
- Thưa má, con tuân lá»i má dạy.
- Trao áo lót đây, để má bảo bà vú giặt cho.
Vấn đỠnà ng đã mong muốn từ lâu, không nhá»c công mà đạt được nguyện vá»ng má»™t cách ngoà i sức tưởng tượng. Nà ng trao áo lót có in dấu môi hồng cho mẹ chồng. Cốc Minh đứng trÆ¡ như bị trá»i trồng. Bà Lâm căn dặn:
- Từ nay không nên cãi vã nhau nữa, Cốc Minh phải chăm sóc vợ con như thuở ban đầu.
Bà Lâm dặn xong, rồi cầm chiếc áo lót đi ra. Lòng bà rất buồn rầu, bà không tin Cốc Minh có những hà nh động như chuyện vừa qua. Bà xuống phòng khách đứng sững sỠnhìn chiếc áo lót có in dấu môi hồng mà lòng phát run:
- Bà vú ơi! Bà vú!
- Thưa bà gá»i tôi?
- Hãy đem chiếc áo lót nầy giặt đi.
- Vâng. Bà vú nhìn chiếc áo lót và nhìn theo nhịp bước buồn buồn và tiếng thở dà i của bà Lâm. Bà vú biết nguyên nhân rầy rà của vợ chồng Cốc Minh là do chiếc áo nầy, bà bất giác than dà i! Cùng lúc đó, trên phòng của vợ chồng trẻ, cũng có tiếng thở dà i của Cốc Minh!
Lá»™ San dùng khăn lông lau sạch những vết nước mắt trên mặt, rồi lên nằm dà i trên giưá»ng. Nà ng không há» nghÄ© đến Cốc Minh Ä‘ang thống khổ, trái lại còn đắc ý hà nh động cá»§a mình nữa là khác. Nà ng còn suy nghÄ©, nếu Tạ Cách Luân biết được pha diá»…n cá»§a nà ng hôm nay, nhứt định chà ng sẽ bồng nà ng đưa cao lên, chà ng sẽ hôn nà ng như ngây dại để tưởng thưởng thà nh quả rá»±c rỡ.
Tà i sản của quykiemtu
26-09-2008, 08:36 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 20
Trong ba ngà y Lá»™ San không há» nói chuyện vá»›i Cốc Minh, ba đêm nà ng không cho Cốc Minh ngá»§ chung giưá»ng. Cốc Minh phải ngá»§ ngoà i ghế sofa dà i. Chà ng cÅ©ng không Ä‘em chuyện khó chịu đó mà nói cho mẹ nghe. Bà Lâm và bà vú cÅ©ng giấu kÃn, không cho lão Lâm hay.
Ba ngà y qua, nà ng không gần Tạ Cách Luân, khiến cho nà ng nhá»› nhung như dao cắt ruá»™t. Tuy không dám tìm đến Luân sá»›m, nhưng nà ng cố tìm cách Ä‘iện thoại cho chà ng mấy lần để báo cáo chuyện đã xảy ra, hầu nghe lá»i Tạ Cách Luân chỉ thị.
Qua ngà y thứ tư, Cốc Minh nén cÆ¡n khó chịu, chà ng nhá» giá»ng:
- Lá»™ San, em đừng bá»±c tức là m gì nữa, tuy anh không là m Ä‘iá»u gì sái quấy, nhưng anh vẫn yêu em, anh không há» chịu mãi những tá»™i trạng oan uổng như thế nầy.
Khi Lá»™ San đã quyết ý hất há»§i chồng thì nà ng đâu chịu nghe những lá»i chà ng tha thiết:
- Em đã hiểu rõ lòng anh, em không thể chịu đựng những sự ngược đãi nổi nữa.
- Lá»™ San! Nếu như anh có ná»a Ä‘iểm ngược đãi em, thì anh còn sống là m gì trên Ä‘á»i nầy.
- Thôi đủ rồi, ai muốn cho anh chết?
- Hay là em muốn anh phải quì mãi tại đây?
- Quì? Tôi đâu có chết mà anh quì? Nếu có chết rồi thì cũng không ai thèm đến phần mộ.
- Em muốn anh phải là m thế nà o đây? Lá»™ San! Anh đã nháºn tất cả lá»—i lầm, em cÅ©ng không tha thứ anh sao?
- Äúng váºy, tốt hÆ¡n anh tha thứ cho tôi vá» nhà cha mẹ Ãt hôm.
- Äiá»u nầy...
- Không đồng ý cũng phải đồng ý.
- Theo ý má rất mong muốn...
- Có lẽ anh muốn cho tôi phải buồn mà chết? Tôi báo cho anh hay, tinh thần của tôi hiện giỠmuốn sống chia rẽ rồi.
- Cái gì gá»i là chia rẽ?
Bà Lâm hết sức lo cho tương lai cá»§a con, nên bà trở lại phòng cá»§a con dâu, Cốc Minh thấy có cứu tinh đến, liá»n nói nhanh:
- Má vừa đến đúng lúc. Tinh thần của Lộ San rất sầu khổ...
- Thưa má, tinh thần của con như muốn chia rẽ rồi.
- Do đó, vợ con muốn vá» nhà Ãt hôm.
Bà Lâm đứng trân giây lát rồi dùng lá»i khéo léo:
- Lá»™ San! Tinh thần cá»§a con không yên, má muốn Cốc Minh nó bồi bạn cùng con Ä‘i chÆ¡i Dương Minh San Ãt hôm, hoặc con muốn Ä‘i du ngoạn nÆ¡i nà o tùy ý con?
Äã là muốn tách rá»i Cốc Minh, mà bà Lâm lại đỠnghị cho chà ng theo thì là m sao nà ng chịu, nà ng từ chối:
- Thưa má, con không muốn đi đâu hết, không vui thú gì mà đi.
Bà Lâm không biết là m sao hÆ¡n, bà dùng lá»i ôn hòa:
- CÅ©ng được. Con vá» nhà anh chị chÆ¡i Ãt hôm, rồi má sẽ sai Cốc Minh đến rước. Cốc Minh, ăn cÆ¡m trưa xong, con nên đưa vợ vá» bển.
Cốc Minh tỠvẻ không bằng lòng:
- Má...
Bà Lâm không muốn cho con phản đối:
- Cốc Minh! Hãy nghe má nói đây, chá» cho tinh thần vợ con hồi phục nó sẽ trở vá», chừng đó con hãy đến bạn há»c nà o thÃch khiêu vÅ©, má»i há» vỠđây để vợ con khiêu vÅ© giải trÃ.
- Con rất đồng ý với má, miễn sao vợ con vui lòng.
o0o
Nắm được chá»— yếu cá»§a gia đình bên chồng, Lá»™ San là m nÅ©ng tá»›i, sau buổi cÆ¡m trưa, Lão Vương đưa Lá»™ San vá» nhà cha mẹ. Trước hết, nà ng muốn gây ồn à o lên cho cha mẹ tin tháºt, khi và o đến nhà , nà ng liá»n chạy má»™t mạch đến ôm chầm lấy mẹ mà khóc:
- Má! Hu... hu... hu...
Từ trước chưa má»™t lần gia đình xảy ra việc kêu khóc, khiến cho vợ chồng lão Châu và Lá»™ Ni Ä‘iá»u thất kinh.
Nà ng thấy thế muốn là m to chuyện hơn:
- Má! Con không muốn vỠđây là m gì, vì há» không muốn cho con vá».
Bà Châu thấy con quá thương tâm, bà cũng rơi lệ:
- Con gái, hãy nói rõ cho má nghe đi! Chuyện gì đã xảy ra?
Lão Châu phì phà điếu thuốc nhả khói mù mịt há»i:
- Cha, bộ rầy lộn với Cốc Minh rồi hả?
Lộ San kêu ầm lên:
- Tháºt bá»n há» toà n là ngưá»i xấu!
Bà Châu lộ vẻ kinh ngạc:
- Há» là ngưá»i xấu?
- Con không muốn có chồng hư như thế nầy. Ba! Má! Con không muốn, không muốn...
Lão Châu há»i nhanh:
- Chuyện gì nói rõ cho ba má nghe. HỠhư, hỠxấu như thế nà o?
- Cốc Minh đã có tình nhân bên ngoà i...
- Ã!
Vợ chồng lão Châu đồng thanh kêu lên. Lá»™ Ni cÅ©ng không khá»i giáºt mình, trong khi Lá»™ San vẫn khóc bù lu bù loa.
Bà Châu nói với Lộ Ni:
- Con hãy gá»i Cốc Minh đến đây.
Lộ San vừa ôm bà Châu lắc lia:
- Má! Con không muốn thấy mặt hắn nữa.
Lá»™ Ni thấy thế trả lá»i xuôi theo:
- Má à , Cốc Minh giỠnầy đâu có ở nhà .
Lão Châu vẻ Ä‘iá»m tÄ©nh:
- Chiá»u sẽ gá»i Cốc Minh cÅ©ng được,
Bà Châu vẻ mặt lạnh lùng, bà dìu Lá»™ San đến ngồi lên ghế sofa, bà há»i thăm má»i việc:
- Lá»™ San, đừng khóc nữa, con là m sao biết được chồng con nó tư tình vá»›i ngưá»i khác?
Hà Ba Châu cÅ©ng tiếp lá»i vợ:
- Phải rồi, con nên nói rõ đầu Ä‘uôi, há»a chăng vợ chồng con đã hiểu lầm nhau?
Lá»™ San vừa kêu khóc vừa tức tá»i:
- Con phát hiện ra trên áo lót cá»§a chồng con có dấu môi son in lên trên đó rất nhiá»u, bèn là m ồn lên. Mẹ chồng con nghe tiếng cãi vã, bà lên lầu tra gạn hắn, hắn má»›i thú tháºt và hứa Từ nay sẽ ăn năn chừa lá»—i.
Lão Châu lộ vẻ kinh ngạc:
- Tháºt váºy không hay con đặt Ä‘iá»u?
- Tháºt đúng váºy, nếu ba không tin thì đến há»i thăm mẹ chồng con thì chắc hÆ¡n, nếu con nói dối, con xin chịu tá» hình.
Bà Châu láºp tức ngăn lại:
- Má không muốn con nói thế đó.
- Má à , con không muốn vỠbên ấy nữa.
- Ở lại đây và i hôm sẽ hay, chiá»u nay má còn há»i Cốc Minh.
Lão Châu đỠnghị:
- Äể cho Lá»™ San nó Ä‘i nghỉ Ä‘i!
Cả nhà cùng đồng ý, bà Châu vỗ vỠLộ San, Lộ Ni đưa em và o phòng. Vở kịch tạm kéo mà n tại đây.
o0o
Chiá»u hôm đó, vợ chồng lão Châu gá»i, nên Cốc Minh lái xe đến nhà bên vợ, Lá»™ San cá»± tuyệt không gặp. Chà ng bị cha mẹ vợ cặt vấn đủ Ä‘iá»u, chà ng cÅ©ng khai rõ như khai vá»›i bà Lâm, nhưng vợ chồng lão Châu không tin.
Cốc Minh buồn bã trở vá». Qua ngà y sau, khi tan há»c, chà ng lái xe đến nhà bên vợ nữa. Chà ng tá» lòng khẩn thiết, xin cha mẹ vợ lượng thứ, nhưng cÅ©ng không gặp mặt Lá»™ San.
Chà ng cÅ©ng buồn rầu lái xe trở vá».
Äến ngà y thứ tư và thứ năm, khi nghe tiếng Cốc Minh thì Lá»™ San láºp tức gà i cá»a phòng lại. Lâu ngà y, vợ chồng lão Lâm không thấy nà ng dâu vá», ông bà tÃnh đến nhà sui mà giả lả, vợ chồng lão Châu thấy anh chị sui đến cÅ©ng tiếp đãi tá» tế, nhưng Lá»™ San nhứt định không ra mặt.
Do đó, vợ chồng lão Lâm cÅ©ng buồn bá»±c mà trở vá».
Thực ra, vợ chồng lão Châu cũng đồng ý bảo Lộ San trở vỠnhà chồng, nhưng Lộ San vẫn cương quyết không chịu.
Trong những ngà y dằng co như thế, Lá»™ San viết cho Tạ Cách Luân hai phong thư ná»™i dung báo cho Tạ Cách Luân biết diá»…n tiến cá»§a "cuá»™c chiến". Và trong những cuá»™c tiếp xúc trong Ä‘iện thoại, hai ngưá»i Ä‘á»u tá» ná»—i nhá»› nhung nhau.
Äến đêm thứ bảy, Cốc Minh sẽ lén đến bên song cá»a dưới ánh trăng soi, chà ng gá»i cá»a sổ mà van cầu:
- Lá»™ San em! Em hãy vì con mà trở vá» cùng anh, Từ nay anh cam kết, em nói má»™t trăm chuyện anh Ä‘á»u nghe lá»i em hết cả trăm. CÅ©ng vì anh yêu em nên tuyệt đối không gây Ä‘iá»u gì cho em phiá»n phức. Em hãy mở cá»a sổ mà xem thá», anh Ä‘ang quì dưới đất mà chá» em tha thứ.
Quả nhiên cá»a sổ mở ra, Lá»™ San nhìn thấy Cốc Minh quì dưới đất mà van cầu, nà ng chẳng những không thương xót, trái lại còn nhổ nước bá»t trên thân chà ng!
Rồi, cánh cá»a đóng sầm lại. Cốc Minh ngoà i song cá»a hai hà ng lệ tuôn dầm. Chà ng gắng gượng đứng dáºy, sẽ lén rút lui bước từng bước tuyệt vá»ng.
Ngoà i kia trên trá»i xa má»™t mảnh lưu tinh rÆ¡i xuống, như cùng xẻ chia vá»›i đôi dòng lệ cá»§a Cốc Minh.
Cốc Minh rá»i khá»i đó chẳng bao lâu, thì bà Châu tìm đến con gái mà nói chuyện:
- Lá»™ San, má thấy con nên nhưá»ng nhịn để cho chồng con rước vá» là tốt nhứt, chồng con đã giải thÃch vá»›i ba má rất rõ rà ng, đồng thá»i cÅ©ng quì xuống mà cầu xin, từ nay không là m trái ý con nữa, tại sao con vẫn khăng khăng má»™t lòng?
- Má à , má đừng nghe giá»ng kèm tiếng quyển cá»§a hắn mà má lầm.
- Không thể theo như ý con nói được.
- Con hoà n toà n mất tin tưởng.
- Con vẫn cương quyết như váºy, rồi ba má biết tÃnh sao đây?
- Con nhứt định ly hôn.
- Ly hôn?
- Má tán thà nh con ly hôn, tức là má thương con gái cá»§a má. Nếu ba má ép bức con phải theo con ngưá»i hư đốn đó nữa, là cha mẹ xúi con phải chết. Má à , má không thương con gái má sao? Má tá»± nguyện xô con và o vá»±c thẳm dở sống dở chết sao má?
- Con hãy bớt nóng nãy một chút đi, sự tình không phải dễ dà ng theo ý con tưởng.
- Có lẽ vì mà khó khăn? Con sẽ đỠra nhiá»u lý do, nhứt là lý do chồng ngoại tình không kể đến vợ con.
- Và i hôm nữa đẽ đỠcáºp đến chuyện nầy.
- Con đã viết thư cho Cốc Minh biết rồi.
- Tại sao không cho má với ba hay trước?
- Cho hay cũng không thể kịp!
- Nhà chồng con không vui lòng.
- Không đồng ý thì đến pháp đình sẽ hay.
- Äừng nói xà m, là m như thế, hai gia đình còn mặt mÅ©i nà o mà nhìn nhau.
- Con không cần, bằng không thì để con nhảy xuống biển cho cá máºp cá xà nuốt phức cho rồi.
- à chà !
o0o
- Không ngỠsự tình lại rắc rối đến thế nầy.
Lão Lâm ngồi tại nhà than thở với vợ, bà Lâm nói:
- Chuyện nầy có thể đủ để trách Lá»™ San? Má»™t ngưá»i đà n bà dầu sao cÅ©ng dung chế, đúng ra nó không há» dung chế má»™t mảy may nà o. Äêm nay tôi sẽ đến gặp Lá»™ San.
- Theo tôi để cho Lá»™ San nó ở bên hà cha mẹ nó Ãt lâu rồi sẽ nói chuyện. Có lẽ lâu ngà y nó sẽ nhá»› đến hai con mà trở vá», bà nghÄ© lại thá» xem?
Bà Lâm lộ vẻ buồn rầu:
- E rằng nó không hỠnghĩ đến con cái của nó chớ.
Cốc Minh tay cầm lá thư cá»§a vợ, đứng cạnh bên cha mẹ, giá»ng chà ng nghiêm chỉnh nói:
- Bất cứ việc gì xảy ra, xin ba má tin nÆ¡i con không phải là phưá»ng xằng báºy, con không thể biết dấu môi son in trên áo lót cá»§a con do đâu mà có. Tháºt con không biết.
Lần thứ nhất lão Lâm há»i con:
- Theo ý con thì sao?
Cốc Minh không cầm được nước mắt:
- Theo con nghĩ... Nên đáp ứng việc ly hôn của vợ con!
Bà Lâm nhìn Cốc Minh chầm cháºm vá»›i vẻ thất sắc, lão Lâm há»i gạn:
- Con đã suy nghĩ kỹ rồi chớ?
Cốc Minh giá»ng nghẹn ngà o:
- Con hoà n toà n yêu vợ, nhưng chuyện nầy con phải đà nh chịu đau lòng mà quyết định.
Bà Lâm tá» vẻ hy vá»ng:
- Äể má cố gắng thá» xem, má không tin Lá»™ San phụ rẫy luôn cả ba lẫn má.
- Ba má là m cách nà o thì là m, con không có ý kiến gì, nếu má tìm phương nà o cho vợ con nó hồi tâm thì con vô cùng biết ơn.
- Cốc Minh, con hãy đưa thư của vợ con cho má, chẳng cần Lộ San nó chịu tiếp xúc với má hay không, nhưng má đi lần nầy, nhứt định sẽ có quyết định với gia đình bên vợ con.
Lão Lâm cùng phụ há»a theo:
- Váºy thì tôi đưa bà đi.
- Äể má»™t mình tôi Ä‘i cÅ©ng được, xem Lá»™ San nó đối xá» vá»›i tôi ra sao?
- CÅ©ng được, tôi rất hy vá»ng bà cứu vãn tình trạng nầy đừng đổ vỡ thì cà ng hay.
- Con xin đi thăm Tiểu Lộ và Nhị Lộ và còn phải nghỉ ngơi đôi chút để lấy lại sức.
- Ờ, con nên nghe lá»i má, đừng buồn rầu là m gì.
Bà Lâm sợ con rầu buồn mà mất sức. Lão Lâm cũng
mất nguồn vui. Sá»± biến đổi cá»§a đôi vợ chồng Cốc Minh khiến cho cả gia đình Ä‘á»u lo lắng. luôn đến bà vú và lão Vương lại buồn thảm hÆ¡n hết.
Chiá»u hôm sau đó bà Lâm đến nhà sui, nhưng hy vá»ng cá»§a bà đã tiêu tan vì bà nói những gì Lá»™ San cÅ©ng má»™t má»±c không đếm xỉa đến bà . Do đó, bà Lâm và ông bà xui bà n đến kết luáºn, nếu ba ngà y sau mà tình hình không thay đổi thì chỉ còn Ä‘i đến ly hôn. Quyết định nầy do hai bên cùng đồng ý nhau, chá»› không gây ra xÃch mÃch chi.
Lá»™ San đứng rình phÃa sau vách, nghe hai bên quyết định, nà ng vui mừng muốn phát cưá»i lên, nà ng rán cố gắng là m gì lên má»™t chút thì nà ng và Luân không bao lâu sẽ cùng sống chung nhau. Lá»™ San tá»± bà o chữa lấy mình, nà ng cho rằng, 14 tuổi đã yêu say đắm Tạ Cách Luân, trên tình cảm, nà ng và chà ng đã chẳng có mối tình đầu tha thiết lại là gì?
Khi nghe bà Lâm ra vá», nà ng lén viết má»™t bức thư tối háºu thư, phái cô gái là m công đến trao cho Cốc Minh.
Hôm sau, vợ chồng lão Châu vắng nhà , Lá»™ Ni cÅ©ng Ä‘i há»c.
Cô tá»› gái Ä‘i thì Ä‘i chợ, trong nhà chỉ có má»™t Lá»™ San, thừa cÆ¡ há»™i hiếm có đó gá»i Ä‘iện thoại cho Tạ Cách Luân. Lúc ban đầu Ä‘iện thoại kẹt số không gá»i được, nà ng phát Ä‘iên lên muốn Ä‘áºp Ä‘iện thoại. Sau đó, quay đến năm bảy lần má»›i gá»i được.
- A lô! Tạ Cách Luân đây.
- Anh Luân.
- Lộ San đó hả? Nhớ em muốn chết đi được. Sao công việc đã đến đâu rồi?
- Chỉ còn liá»u má»™t lần chót nữa thì há»c ly hôn ngay.
- Là m sao em biết được?
- Em đã nghe lén há» bà n tÃnh vá»›i nhau.
- Thế là hay lắm.
- Anh Luân, anh đâu biết em đã lấy cái chết ra hăm dá»a hỠđó chá»›?
- Vì thế, mà anh yêu em gần đứt hÆ¡i, em có biết không? Bây giá» chỉ còn chá» em thoát ra khá»i chiếc lồng mà bay liệng tá»± do, chừng đó anh sẽ tưởng thưởng em, anh đã chuẩn bị tất cả những gì cho em rồi đó.
- Em chỉ cần anh thưởng cho một quả tim chân thà nh thì cũng đủ mãn nguyện lắm rồi.
- Lộ San! Anh xét thấy không bao lâu nữa chúng ta sẽ cùng nhau say đắm tự do rồi.
- Anh Luân, em chỉ muốn gặp anh, em muốn gặp anh là điá»u cần thiết hÆ¡n cả.
- Hãy nhẫn nại má»™t lần chót Ä‘i em, việc đã sắp thà nh công, đừng để má»™t lần gặp mặt mà sẽ gây ra nhiá»u khó khăn khác. Lá»™ San, anh rất ngại bá»n há» Ä‘ang theo dõi hà nh động cá»§a em.
- Thế là anh đối với em rất lạnh nhạt.
- Chỉ vì yêu, anh mới khuyên em nhẫn nại đó chớ.
- Cách Luân, nếu giỠchót hỠkhông chịu ly hôn thì phải là m sao?
- Em nghe theo biện pháp cá»§a anh, nên tố cáo Cốc Minh đã ngược đãi em, Ä‘iá»u đó pháp luáºt phải chấp nháºn.
- Nếu thế thì hai gia đình phải...
- Lá»™ San! Vì tình yêu cá»§a chúng ta, em còn ngại ná»—i gì? Ngoà i cách đó, anh còn giúp cho em má»™t biện pháp khác nữa: Äến lúc đó, em nên đổi ý không chịu ly hôn, em nên...
- Phải là m sao?
- Em trở vỠnhà cha mẹ, hằng ngà y khóc la kêu gà o thảm thiết. Lắm khi chạy ngoà i sân la hét như điên.
- Rồi sao nữa?
- Em hằng kêu la đòi tự sát, dĩ nhiên là giả bộ nhứt định cha mẹ và chị em phải chạy theo và lo lắng.
- Äiá»u đó rất hay.
- Nhưng em nên ghi nhá»› dầu giả bá»™ mà phải hà nh động như tháºt.
- Yên chà đi. Anh bảo chết em cũng nghe theo.
- Anh...
- Anh không đồng ý cùng chết với em.
- Không phải váºy đâu, chúng ta nên sống để hưởng thụ tình yêu cá»§a chúng ta chá»›?
- A lô! Nếu cha mẹ và chị không theo đuổi em thì là m sao?
- Em đừng lo Ä‘iá»u đó, không ai thấy ngưá»i sắp chết mà chẳng cứu, huống gì là ruá»™t thịt.
- Em chỉ nói, nếu vạn nhứt có xảy ra kìa.
- ÄÆ°á»£c rồi, trước khi thá»±c hiện em sẽ đến anh.
- Anh thông minh lắm.
- Äiá»u tối cần nên tránh ngưá»i ngoà i dòm ngó, chúng ra phải trút tất cả tá»™i lá»—i lên đầu Cốc Minh.
- Trong những ngà y đó anh sẽ là m gì?
- Ngoà i vấn đỠđi là m việc, anh chỉ thương nhớ em, và rất cần em bên cạnh.
- Anh Luân!
- Có khách đến văn phòng, hẹn gặp lại.
Nà ng còn nói nhiá»u hÆ¡n nữa, nhưng phải đà nh chịu gián Ä‘oạn, đến ghế sofa ngồi xuống mà lòng nà ng rất bồi hồi thất thẻo. Lòng nà ng Ä‘ang rối loạn, bá»—ng thấy cô tá»› gái Ä‘i chợ vá» ngang. Nà ng khá»i cần lo gì đến cô tá»› gái, vì tin tưởng cô tá»› gái rất chu đáo.
Bỗng chuông điện thoại lại reo vang, nà ng chắc chắn không ai ngoà i Tạ Cách Luân, cầm ống nghe lên:
- A lô! Äây là nhà há» Hà .
- Lộ San hả? Tôi là Cốc Minh.
- Còn gá»i tôi mà là m gì? Hiện giá» chúng ta xem nhau như là khách lạ qua đưá»ng thì tốt hÆ¡n.
- Anh yêu cầu em bá»›t giáºn. Lá»™ San! Anh van em!
- Hiện giá» anh đã trá»n quyá»n tìm tình nhân bên ngoà i rồi, chỉ có Ä‘iá»u ly hôn vá»›i tôi là muốn gì mà không được.
- Không khi nà o anh có ý đó. Không khi nà o.
- Tôi không muốn anh biện luáºn nhiá»u. Äiá»u duy nhứt là yêu cầu anh ly hôn vá»›i tôi, bằng không, anh sẽ gánh chịu háºu quả án mạng sau nầy.
- Lộ San! Em nỡ đà nh lòng sao?
- Há»i tắt má»™t câu, anh đồng ý hay không?
- Em không xét kỹ lại lần chót sao Lộ San? Không phải em vì anh, mà vì Tiểu Lộ và Nhị Lộ.
- Khá»i cần xét lại gì hết, Tiểu Lá»™ và Nhị Lá»™ do anh nuôi dưỡng, nếu anh không đồng ý thì bảo lão Vương đưa chúng đến đây, nhưng Từ nay anh không được nhìn chúng nó.
- Tá»± nhiên anh sẽ phải nuôi bá»n chúng.
- Thế là anh quyết định nuôi nó là phải.
- Lộ San! Em không xét suy lại lần chót?
- Phải rồi, phải rồi. Nghe được chưa? Phải rồi.
- Thế là ... anh chỉ còn cách đáp ứng lá»i em.
- Äiá»u đó là đẹp hÆ¡n hết, không còn chuyện gì phải nói nữa!
- Lá»™ San! Buá»™c lòng anh phải đồng ý lá»i yêu cầu cá»§a em mà ly hôn, xin em nghe anh má»™t lần chót?
- Anh nói Ä‘i! Nhưng yêu cầu ly hôn, không phải xuất phát bởi sá»± giáºn há»n, mà xuất phát từ tình yêu mà ra.
- Em không vui lòng sống chung vá»›i anh, nhưng anh không cam tâm nháºn thấy em Ä‘au khổ. Anh mất em, tức nhiên đã mất hầu hết thú vui trên dá»i, nhưng dầu sao anh vẫn còn yêu em nhiá»u hÆ¡n nữa. Anh thỠở váºy suốt Ä‘á»i, Ä‘em tất cả cuá»™c Ä‘á»i mà ký thác và o Tiểu Lá»™ và Nhị Lá»™, chỉ vì bá»n chúng là do tình yêu cá»§a chúng ta. Lá»™ San! Anh đã từng gá»i em là má»™t con chim nhá» xinh đẹp, cÅ©ng từng nói, muốn cho em bay lượn tá»± do thong thả. Lá»™ San! Nếu ngà y nà o em thấy bay xa má»i cánh, em hãy bay trở vỠđáp bên cạnh anh, chừng đó anh cÅ©ng yêu em như lúc ban đầu, anh không bao giá» thay đổi.
- Nói đến đó là xong chưa?
- Xong rồi, anh không nói thêm nữa đâu. Chúc em được vui vẻ. Hẹn gặp lại.
Nà ng buông Ä‘iện thoại ra ngoà i, đứng sững sá» giây lát, rồi chạy ngay lại bên giưá»ng ôm mặt mà khóc ngất.
Bởi thá»±c tế, gia đình cá»§a Cốc Minh đối xá» vá»›i nà ng rất đẹp, nên Lá»™ San tuy cắt đứt tình cảm vá»›i Cốc Minh, nhưng nà ng không khá»i xót xa vá» hà nh động nông nổi cá»§a mình.
Vợ chồng lão Châu khi vỠđến phòng khách, thấy máy Ä‘iện thoại bá» nằm lăn ra ngoà i, bà Châu há»i:
- Kìa ông, máy Ä‘iện thoại sao lăn nghiêng lăn ngá»a váºy?
Lão Châu bước đến lấy máy Ä‘iện thoại gát lên. Khi bà nghe tiếng kêu khóc cá»§a con gái vang lên, bà liá»n bước lên lầu nói:
- Lá»™ San! Con không chịu nÃn, khóc hoà i không sợ phát Ä‘iên lên sao?
- Nếu trở thà nh điên thì cà ng tốt.
- Äồ khùng, con không nên hà nh động như thế, mầy không nhìn thấy ba mầy sao, ổng máºp map như váºy chỉ vì con mà hôm nay ổng ốm khá nhiá»u. Còn má cÅ©ng vì con mà thân hình khô héo.
- Má à , má nên vì con mà lo thủ tục ly hôn cho con đi!
- Việc nầy nà o phải đơn giản như con tưởng.
- Chuyện gì mà không dễ dà ng, Cốc Minh đã đồng ý với con rồi.
- Chồng con có đến đây?
- Không, nhưng đã nói chuyện trong điện thoại.
Bà Châu nghe nói liá»n hiểu ngay, nếu váºy cái ống Ä‘iện thoại bá» lăn ra ngoà i, tức là do hà nh động cá»§a Lá»™ San. Äôi mắt bà nhìn con gái vá»›i vẻ mất thần, bà muốn khóc.
Thì ra vấn đỠcương quyết ly hôn là do con gái mình chủ động. Bà nhớ lại ngà y gả con lấy chồng, bà rất hà i lòng sự xứng đôi vừa lứa, bà tin rằng, đôi bạn sẽ có hạnh phúc đến tuổi già tóc bạc.
Ngà y hôm qua không giống ngà y hôm nay, cuộc hôn nhơn tốt đẹp đó, ngà y nay đã tan rã rồi. Bà vô cùng thương tâm:
- Lộ San! Việc vợ chồng của con, má nghĩ như giấc mộng.
Hiện giỠmá không biết là m thế nà o hơn. Dĩ nhiên vợ chồng con đã đồng ý ly hôn, gia đình hai bên cũng phải đồng ý theo.
Lá»™ San nghe mẹ nói bèn trèo lên giưá»ng tá» vẻ thÃch thú kêu lên:
- Má! Äó là má đã cứu mạng sống cho con.
- Nếu không váºy, ngà y chà tối con kêu gà o đòi chết mãi chịu sao nổi?
- Ờ! Con tuyệt đối không ham sống nữa rồi. Xin ba má giúp con mà lo giúp gấp thủ tục ly hôn. Con với Cốc Minh còn sống chung nhau ngà y nà o, không khác nà o chiếc gông khóa trên cổ con, nếu ba má không chịu mở ra thì chắc chắn là con phải nghẹt thở.
- Äể má lau lệ cho. Từ nay đừng khóc nữa.
- Má thương con quá. Má ở tháºt tốt vá»›i con!
- Từ con còn bé đến lá»›n, có chuyện gì mà má không chiá»u theo ý con đâu.
- Má! Má! Tháºt là bà mẹ thương con.
- Khi nghĩ đến Tiểu Lộ và Nhị Lộ, má không bao giỠmuốn cho con ly hôn. Lộ San! Có lẽ con không nghĩ suy?
- Má à , con không nói chÆ¡i đâu, xin má đừng đỠca8.p đến nhiá»u việc khác. Tất cả chuyện ly hôn,con đã tÃnh xong vá»›i Cốc Minh. Chỉ còn ba má lo thá»§ tục ly hôn cho con mà thôi. Bất cứ việc gì, Cốc Minh Ä‘á»u đồng ý.
- à chà ! Cũng được.
Nà ng nói tá»›i nói lui chuyện ly hôn đến mấy lần, thấy bà Châu chìu theo ý, nà ng liá»n úp mặt và o lòng mẹ, nà ng vô cùng khoan khoái. Bá»—ng nhiên bà Châu nói:
- Lá»™ San! Nếu so vá»›i má thì con hÆ¡n rất nhiá»u, con thừa cÆ¡ há»™i chồng lầm lá»—i mà không tha thứ.
- Pháºn là m vợ không bao giá» tha thứ được khi chồng có vợ bé.
- Äừng nói nữa! Má phải Ä‘i lo công việc.
- Má! Con đặt tin tưởng và o má, con cám Æ¡n má, má»i vấn đỠxin ba má lo giúp cà ng sá»›m cà ng tốt.
Bà Châu lặng lẽ ra Ä‘i, Lá»™ San rất cao hứng nằm dà i trên giưá»ng. Nà ng ôm chiếc gối nói:
- Cách Luân! Anh sẽ thấy tất cả cÅ©ng vì em yêu anh! Anh sẽ thấy, không bao lâu em sẽ gần anh. Äến lúc đó, chúng ta sẽ tùy ý muốn Ä‘i đâu thì Ä‘i, không ai chen và o can thiệp nữa. Anh Luân Æ¡i! Em rất hà i lòng em rất vui vẻ. Em yêu anh, chúng ta yêu nhau mãi mãi. Nói xong, nà ng hôn tá»›i tấp chiếc gối.
Xuyên qua cứ Ä‘iện thoại quá thương tâm giữa Lá»™ San và Cốc Minh, chà ng loạng choạng bước nhanh đến phòng vú em. Hai con gái chà ng Ä‘ang vui chÆ¡i vá»›i những búp bê. Chúng nà o biết, chúng Ä‘ang sắp mất mẹ, Cốc Minh ngồi bẹp xuống muốn bồng Tiểu Lá»™, nhưng nghÄ© sao đó, chà ng bá»—ng nhiên rút tay lại, đôi tay chà ng run lên, thân hình chà ng cÅ©ng run như chim bị đạn. Äôi giòng nước mắt nhá» ròng ròng.
Sau cùng, chà ng bồng Nhị Lộ và khóc lên một tiếng.
Chà ng chỉ khóc má»™t tiếng, nhưng ai nghe đến không khá»i xúc động. Vú em thấy Cốc Minh bá»—ng nhiên khóc lên, láºp tức chạy gá»i bà Lâm. Nghe tin, bà Lâm kinh hoà ng chạy lên nói:
- Con! Äừng khóc nữa, má tin con không bao giá» sái quấy vá»›i vợ con.
- Má! Kể như hết rồi. Không còn mong gì nữa.
- Có lẽ giỠchót nó đổi ý.
- Con vừa đồng ý ly hôn với vợ con trong điện thoại.
- Ã! Con không cố gắng chiá»u chuá»™ng nó sao?
- Không, thưa má, chỉ vì con yêu vợ má»›i đồng ý cho nó ly hôn, chá»› không mảy may giáºn há»n.
- à chà ! Không ai ngỠtrước được, đôi vợ chồng đang ân ái mặn nồng lại rẽ chia nhau quá đột ngột như thế nầy.
- Má ơi! Không ai gây chia rẽ chúng con, chẳng qua vì sự hiểu lầm mà ra.
- Sự hiểu lầm quá to lớn.
- Sau khi vợ con ly hôn, chắc nó vui vẻ lắm, con cũng cầu chúc cho nó được vui vẻ.
- Má cÅ©ng không giáºn vợ con, bởi giáºn nó nà o có Ãch gì?
- Má à , con có lá»i yêu cầu, chắc vợ con không từ chối.
- Yêu cầu Ä‘iá»u gì, con hãy nói cho má nghe.
- Nếu sau khi ly hôn, vợ con nó như con chim bay Ä‘i nhiá»u nÆ¡i phải má»i cánh, bất cứ giá» nà o vợ con trở vá», con Ä‘á»u đồng ý cả.
- Bay má»i cánh?
- Phải rồi bởi quá yêu vợ, nên con và nó như má»™t con chim nhá». Má à , khi con chim nhỠấy nó bay má»i cánh mà trở vỠđây, má có đồng ý Ä‘iá»u đó không?
- Con! Miá»…n là con được vui vẻ, Ä‘iá»u nà o má cÅ©ng chiá»u ý con.
- Má đối xỠrất tốt với con.
Nói xong, Cốc Minh bèn quì xuống gối mẹ mà khóc nức nở.
Bà Lâm cũng rơi lệ:
- à chà ! Bá»—ng không vợ lìa chồng mẹ xa con, mẹ cầm lòng cÅ©ng không Ä‘áºu.
Bên ngoà i lão Vương đứng ngẩn ngơ, hai dòng lệ của lão đầm đìa. Bà vú đứng sau lưng lão Vương cũng phải khóc theo.
Tà i sản của quykiemtu