27-09-2008, 02:25 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 16
Äá»— Ức Bình đứng thẳng, mắt mở rất to, chị ta chuyên chú, sâu sắc nhìn thẳng Tuyết Kha.
- Cô yêu anh ấy? - Chị ta nói ngắn gá»n mà mạnh mẽ.
- Phải. - Tuyết Kha cÅ©ng ngắn gá»n đáp, Ä‘au khổ hÃt hÆ¡i từ kẽ răng. - Nhưng, hiện giá» không thể xác định là yêu hay háºn!
- Cô không hiểu anh ấy? - Chị ta lại há»i - Cô không biết anh ấy là ngưá»i hay là ma quá»·? Cô không rõ anh ấy tại sao có thể trong vòng và i phút ngắn ngá»§i, từ dịu dà ng biến thà nh dữ tợn, từ Ä‘a tình biến thà nh tà n nhẫn?
- Ức Bình! - Vũ Nhạn rung động, giơ tay kéo chị ta - Bất tất nhớ lại nữa, bất tất lại nói nữa!
- Äể tôi nói! - Ức Bình bá»—ng bị khÃch động, chị ta gạt tay VÅ© Nhạn ra, đôi mắt cháy lên hai đốm ánh sáng quái dị, sôi nổi nhìn chăm chăm Tuyết Kha - Äể tôi nói! Tôi cần phải nói ra! Bùi Tuyết Kha, cô đã đến, cô nên biết hết tất cả! Cô nên...
- Ức Bình! - VÅ© Nhạn kinh hãi kêu - Chị không giữ lá»i hứa!
Tuyết Kha chấn động. Nà ng kinh ngạc nhìn VÅ© Nhạn, lại kinh ngạc nhìn Ức Bình, chẳng lẽ câu chuyện nà y là bịa rả Chẳng lẽ bên trong đó còn có ẩn tình? Chẳng lẽ Äá»— Ức Bình là nhân váºt do VÅ© Nhạn sáng tạo rả Nà ng nhìn thẳng Ức Bình thở má»™t cách khó nhá»c, nhịp tim Ä‘áºp bắt đầu rối loạn, căng thẳng, mà chá»— sâu tâm linh có khát vá»ng bức thiết giống như sóng biển cuồn cuá»™n.
- Chị muốn nói vá»›i tôi cái gì - Nà ng gấp rút há»i - Chị muốn nói vá»›i tôi cái gì? Chị nói Ä‘i! Chị nói Ä‘i!
- Äừng nói! - VÅ© Nhạn kêu - Äừng nói!
- Phải nói! Phải nói! - Tuyết Kha kêu, đem cái tay đã nóng rực của mình đè lên tay Ức Bình cầu xin - Nói cho tôi biết! Nói cho tôi biết!
Ức Bình đăm đăm nhìn Tuyết Kha, nước mắt ướt đẫm.
- Cô phải nghe - Chị ta cắn răng nói - Cô hãy chuẩn bị nghe một câu chuyện tà n nhẫn, còn tà n nhẫn hơn câu chuyện tôi vừa nói.
- Ức Bình! - VÅ© Nhạn mạnh mẽ kêu lên, xông tá»›i phÃa trước, còn muốn ngăn cản cái gì. Ức Bình gạt tay cô ta ra, chỉ nắm chặt tay Tuyết Khạ VÅ© Nhạn ngồi phịch xuống ghế tá»±a. Cô ta dùng hai tay ôm đầu, nháºn thấy mình đã không có cách nà o khống chế nổi trưá»ng hợp nà y, cô ta rên rỉ nói - Sá»›m biết, tôi đã không dẫn cô ấy đến! Tôi không nên dẫn cô ấy đến. Tôi đã không dẫn cô ấy đến! Tôi không nên dẫn cô ấy đến! Không nên dẫn cô ấy đến!
- Là m sao? Là m sao? - Tuyết Kha truy há»i, buồn khổ nhìn Ức Bình - Rốt cuá»™c chuyện như thế nà o?
- Tuyết Kha - Cái tay da nứt nẻ mà sần sùi cá»§a Ức Bình hÆ¡i run rẩy - Cô rất giống tôi, giống tôi bảy, tám năm vá» trước! Dù cho anh ấy nói vá»›i cô những lá»i quá quắt nhất, cô vẫn nhịn không nổi vẫn phải yêu anh ấy! Anh ấy đối vá»›i cô rất quá quắt phải không, rất tà n nhẫn phải không? Anh ấy đã rống lên vá»›i cô, hét lên vá»›i cô phải không? Anh ấy đánh giá thấp lòng tá»± trá»ng cá»§a cô khiến cô háºn không thể chết ngay được phải không? - Chị ta há»i liá»n má»™t chuá»—i.
- Phải, phải, phải - Nà ng đáp liá»n má»™t chặp.
- Thế thì cô nhất định đã nói muốn kết hôn với anh ấy?
- Phải.
Ức Bình im lặng giây lát, sương mù lan đầy đáy mắt.
- ÄÆ°á»£c rồi - Chị ta hạ quyết tâm nói - Tôi nói cho cô biết câu chuyện cá»§a Diệp Cương. Cô có biết cha cá»§a Diệp Cương có bao nhiêu bà vợ? Mẹ đẻ anh ấy là má»™t tuyệt thế mỹ nhân, bị cha anh ấy cưỡng ép lấy là m vợ nhá» hay không?
- à - Tuyết Kha sá»ng sốt - Tôi chỉ biết chuyện cá»§a cha anh ấy, không biết tưá»ng táºn tình hình mẹ anh ấy.
- Mẹ anh ấy rất đẹp, rất đẹp. Cô cứ nhìn Diệp Cương thì biết, Diệp Cương cÅ©ng rất đẹp trai. Nhưng mẹ anh ấy sinh ra đã có bệnh, đó là trà năng thiếu sót mang tÃnh bẩm sinh. Cha Diệp Cương có tiá»n có thế, vừa mắt sắc đẹp cá»§a bà , mà lấy bà bằng được. Ngưá»i phụ nữ ấy đương nhiên là má»™t bi kịch, rất sá»›m bà đã chết. Sá»± chống đối hôn nhân cá»§a Diệp Cương có thể từ nhỠđã rá»… sâu gốc vững, nhưng Ä‘Ãch thá»±c khiến anh ấy sợ đến chết được còn có nhân tố khác...
- Sợ đến chết được? - Tuyết Kha nắm lấy mấy chữ then chốt đó, hoang mang há»i.
- - Cô không phát hiện là anh ấy sợ đến gần chết ư? - Ức Bình sâu sắc nhìn nà ng, mạnh mẽ há»i - Anh ấy không phải là chống lại hôn nhân, chống lại gia đình, mà anh ấy sợ, sợ khá»§ng khiếp, sợ đến chết được!
- à - Tuyết Kha sững sá».
- Cô có biết anh em chị em nhà há» Diệp rất nhiá»u? Diệp Cương có khá nhiá»u anh chị khác mẹ hay không?
- Tôi chỉ nghe nói anh ấy có một em trai đã chết - Nà ng nhớ lại.
- Má»™t ngưá»i phải không? Anh ấy nói chỉ có má»™t ngưá»i phải không? Anh ấy có nói tại sao mà chết? Bệnh gì hay không?
Tuyết Kha lắc đầu, nhá»› lại buổi tối hôm ấy, há» cùng ngắm biển đèn, thảo luáºn vá» sá»± tồn tại cá»§a các thần. Các thần ở đâu? Các thần ở đâu? Các thần im lặng, tại sao các thần im lặng?
- Nghe tôi nói Bùi Tuyết Kha - Ức Bình gá»i tỉnh nà ng - Diệp Cương không chỉ có má»™t em trai, anh ấy có hai, hai em ruá»™t cùng cha cùng mẹ. Mẹ đẻ anh ấy sinh được ba con, Diệp Cương là anh lá»›n. Hai đứa em bên dưới, lại Ä‘á»u là đứa trẻ mắc nhiá»u tầng trở ngại mang tÃnh bẩm sinh. Tôi nói danh từ quá chuyên môn, nói cách khác... - Chị ta ngừng má»™t chút, cắn răng, nói ra - Äá»u là trẻ quái thai và mắc chứng ngu đần mang tÃnh bẩm sinh, thông số trà tuệ gần vá»›i số không! Thà dụ như chứng não nhá», chứng não có nước, chứng ngu si... Hai đứa trẻ nà y được chẩn Ä‘oán là tê liệt não mang tÃnh bẩm sinh, rốt cuá»™c là dạng gì, chứng trạng gì, tôi không biết. Chỉ biết rằng chúng không lá»›n lên được, gần mưá»i tuổi còn giống như hai đứa trẻ thÆ¡, không biết Ä‘i, không biết nghÄ©, sẽ không phát triển, không biết nói. Cô đã nhìn thấy loại trẻ như váºy chưa? Cô nhìn thấy chưa?
Tuyết Kha mở to mắt không nói.
- Cô có thể tưởng tượng ná»—i Ä‘au khổ, áp lá»±c và rùng rợn có hai đứa trẻ như váºy trong nhà hay không? Diệp Cương từ nhỠđã khôn lá»›n dưới bóng tối cá»§a hai đứa em nà y. Nhà há» Diệp cho hai đứa con nà y là mối sỉ nhục, xấu hổ phải thừa nháºn vá»›i bên ngoà i, Ä‘em hai đứa con nhốt và o má»™t gian nhà nhá», tuy má»i ngưá»i chuyên môn chăm sóc, hai đứa con vẫn chỉ sống được đến gần mưá»i tuổi. Diệp Cương đối vá»›i hai đứa em đó vừa yêu vừa thương vừa sợ vừa háºn, thứ tình cảm đó rất mâu thuẫn. Anh ấy nói lúc há»c tiểu há»c, bạn đồng há»c Ä‘á»u phá»›t lá» anh ấy, tránh anh ấy giống như tránh ngưá»i mắc bệnh cùi váºy, nói anh ấy là anh cá»§a quái váºt, nói anh ấy sẽ “bị lâyâ€. Trá»i, Diệp Cương có má»™t thá»i thÆ¡ ấu không nỡ hồi tưởng lại. Má»—i lần anh ấy và tôi nói đến chuyện đó anh ấy toà n thân run rẩy. Trá»i, anh ấy đúng là sợ đến chết được, anh ấy đúng là sợ đến chết được!
Tuyết Kha ngây ngưá»i, đỠngưá»i, sững ngưá»i. Nà ng nhìn thẳng Ức Bình. Những chuyện nà y, Diệp Cương lại không nhắc đến má»™t chữ vá»›i nà ng. Trong lòng nà ng hiểu rõ dần từng chút má»™t.
- Hai em cá»§a Diệp Cương để lại mối nghi hoặc cho nhà há» Diệp. Rốt cuá»™c là nhân tố gì sinh liá»n hai đứa con không bình thưá»ng? Bác sÄ© nói, có hai loại nguyên nhân, má»™t là gien di truyá»n, hai là sản phụ lứa tuổi cao. Nhưng, mẹ Diệp Cương khi có bầu má»›i chỉ có gần hai mươi tuổi, đương nhiên không thể coi là lứa tuổi cao. Mà bản thân nà ng cÅ©ng không khá»e mạnh, kết luáºn biến thà nh nhân tố di truyá»n chiếm phần lá»›n hÆ¡n. Cô hiểu không? - Chị ta nhìn sâu sắc Tuyết Kha há»i - Cô hiểu chưa?
Tuyết Kha ngây ngưá»i đứng, nghe những chuyện chưa bao giá» nghe thấy. Nà ng nhìn đăm đăm không chá»›p Ức Bình, nuốt má»™t ngụm nước bá»t. Trong miệng vừa khô vừa rÃt, dưá»ng như thà nh phần nước trong toà n thân giây lát nà y bị rút sạch, ngay cả đầu lưỡi cÅ©ng khá»™ VÅ© Nhạn ngồi trong ghế mây mặt dầy buồn khổ, mặt đầy bất lá»±c, nhưng, mắt cô ta cÅ©ng dần dần ướt.
- Trá»i, Tuyết Kha, các cô không biết, sá»± Ä‘au khổ vá» tinh thần cá»§a Diệp Cương nặng ná» biết chừng nà o! Diệp Cương từ khi hiểu biết đã bắt đầu sợ hãi, anh ấy không há» cho rằng mình là má»™t ngưá»i đà n ông bình thưá»ng! Anh ấy đã Ä‘i khám bác sÄ©, thá» máu. Các bác sÄ© cùng nói, tÃnh di truyá»n vá» tê liệt não thá»±c tế rất nhá», rất nhá», Diệp Cương phải là ngưá»i bình thưá»ng. Bác sÄ© không có cách nà o từ máu hoặc trong bất kỳ khoa há»c kỹ thuáºt nà o Ä‘iá»u tra ra Diệp Cương có gien di truyá»n hay không. Nhưng Diệp Cương không thể xóa bá» hình tượng cá»§a các em anh ấy, không thể xóa bá» tÃnh khả năng bản thân anh ấy có gien di truyá»n đó. á»’, Tuyết Kha, anh ấy nhiệt tình biết bao, anh ấy yêu Ä‘iên cuồng biết bao, nhưng anh ấy sợ đến không dám lên giưá»ng vá»›i ngưá»i phụ nữ mà anh ấy yêu.
Tuyết Kha ngây ngưá»i nghe, trái tim bắt đầu co giáºt, co giáºt đến Ä‘au khổ biết bao, Ä‘au khổ biết bao, trán nà ng toát mồ hôi lạnh.
- Tôi và Diệp Cương từ quen nhau đến yêu nhau - Ức Bình tiếp tục nói, tiếng nói bình tÄ©nh hÆ¡n má»™t chút - Là chặng đưá»ng tâm tình gian khổ, lúc đó Diệp Cương đã biết dùng chá»§ nghÄ©a độc thân vÅ© trang cho mình, biết má»™t má»› triết há»c chống hôn nhân. Nhưng, tình yêu đến mạnh mẽ, chúng tôi vùng vẫy trong tranh luáºn cãi cá», tan tan hợp hợp. Lúc đó, Diệp Cương còn trẻ, công phu giữ bà máºt còn chưa đến nÆ¡i. Tôi cuối cùng biết được vướng mắc trong lòng anh và sá»± sợ hãi cá»§a anh. Tôi cuối cùng cÅ©ng biết được nguyên nhân khiến anh ấy không thể đối mặt vá»›i hôn nhân. Tôi quyết tâm muốn chữa cho anh ấy khá»i, do đó, tôi ở chung vá»›i anh ấy. Tôi nói vá»›i anh ấy tôi uống thuốc ngừa thai, sẽ không có con, anh ấy tin tôi. Có má»™t dạo, chúng tôi cÆ¡ hồ sống được rất tốt, cÆ¡ hồ hạnh phúc giống như vợ chồng ân ái, bình thưá»ng. Anh ấy cÅ©ng không nói những lá»i quá quắt khiến tôi nản lòng, cÅ©ng không cố ý là m nhục tôi, Ä‘uổi tôi Ä‘i. Chúng tôi tháºm chà có kế hoạch kết hôn. Lúc đó, tôi có bầu.
Tuyết Kha chấn động, Vũ Nhạn lặng lẽ ngẩng đầu, trên mặt Ức Bình không còn chút sắc máu.
- Việc có bầu cá»§a tôi tạo thà nh rạn nứt lá»›n nhất giữa chúng tôi. Anh ấy tức giáºn đến suýt phát Ä‘iên, kiên trì đòi tôi vứt bỠđứa con. Nhưng, tôi khao khát má»™t đứa con, đứa con cá»§a anh ấy và tôi. Ngà y đầu tiên biết có bầu, tôi đã yêu đứa con ấy đến chết được. Tôi không chịu vứt bá», nói gì chăng nữa cÅ©ng không chịu vứt bá». Tôi Ä‘i khám mấy chục bác sÄ©. Tất cả các bác sÄ© Ä‘á»u nói vá»›i tôi, sá»± lo sợ cá»§a anh ấy không có chút căn cứ khoa há»c nà o, tôi sẽ không sinh trẻ quái thai, cÅ©ng sẽ không sinh trẻ mắc chứng ngu đần. Nhưng, Diệp Cương sợ đến chết được, quả tháºt sợ đến chết được. Anh ấy mắng tôi, ra lệnh cho tôi Ä‘á»u vô Ãch, anh ấy chuyển sang cầu xin tôi. Anh ấy nói nếu đứa con không bình thưá»ng sẽ khiến anh ấy bá» mạng, sẽ huá»· diệt tất cả lòng tá»± tin cá»§a anh ấy, tước Ä‘oạt quyết lợi anh ấy yêu và được yêu, tháºm chÃ, quyá»n lợi là m má»™t con ngưá»i. Anh ấy nói, nếu tôi kiên trì đòi đẻ đứa con đó, anh ấy láºp tức chia tay vá»›i tôi. Trá»i! - Chị ta thở hổn hển - Tuyết Kha, câu chuyện tôi nói vá»›i cô lúc trước là giả, không phải là anh ấy rá»i bá» tôi, mà là lúc đó tôi rá»i bá» anh ấy. Tôi chạy xe đến Hoa Liêm ở, lánh ở đấy, đợi sinh nở. Tôi muốn ẵm đứa con bình thưá»ng cá»§a tôi vá», nói vá»›i anh ấy, anh ấy ngốc nghếch biết bao, chữa khá»i chứng sợ hãi vá» tâm lý cá»§a anh ấy. Tôi có chá»— dá»±a chắc chắn, lúc đó, tất cả Ä‘á»u sẽ chuyển biến tốt, anh ấy sẽ từ trong tất cả bóng tối giải thoát ra, chỉ cần có má»™t đứa con bình thưá»ng! - Chị ta dừng lại, lại thở hổn hển, đáy mắt chị ta cháºp chá»n lóe sáng, bên môi có hạt mồ hôi má»ng má»ng.
Tuyết Kha nÃn thở, không động nhìn chị tạ Không khà căng thẳng lan trà n căn nhà .
- Sau đó, mưá»i ngà y trước khi tôi đẻ, Diệp Cương tìm được tôi. Sau khi tôi Ä‘i, anh ấy Ä‘iên cuồng tìm tôi, Ä‘ang tin tìm ngưá»i trên báo, lại đến nhà cha mẹ bạn bè tôi là m náo động. Cuối cùng, anh ấy tìm được tôi. Tôi đã bụng to vượt mặt, sắp sinh đẻ. Lúc đó, nói gì cÅ©ng bằng thừa, chúng tôi chỉ có chỠđợi lá»i giải cầu đó. Diệp Cương má»—i ngà y như ngồi trên thảm kim, lầm bầm nói má»™t mình, giống như phát bệnh thần kinh váºy. Tôi cÅ©ng hết sức hết sức căng thẳng, tuy bác sÄ© cam Ä‘oan nhiá»u lần vá»›i tôi, thá»±c tế rất Ãt khả năng có vấn Ä‘á». Sau đó, tôi đẻ.
Chị ta lại má»™t lần nữa dừng lại, ngẩng đầu nhìn trần nhà , giá»t nước mắt trong mắt chị ta lăn qua lăn lại, chị ta kiên cưá»ng không để giá»t nước mắt ấy rÆ¡i xuống. Tuyết Kha hÆ¡i há miệng, không dám há»i lá»i giải đáp, trong lòng rối lung tung, trong óc choáng váng, ý nghÄ© cÆ¡ hồ dừng lại... Nà ng chỉ là trân trân nhìn Ức Bình, nhìn xói và o Ức Bình. Trong nhà má»™t hồi lâu vắng lặng.
Ức Bình bỗng định thần lại. Chị ta kéo tay Tuyết Kha, kéo tay Tuyết Kha:
- Äi theo tôi, nhìn con tôi!
- Nó... nó... - Tuyết Kha môi miệng run lên, nói không rõ rà ng - Nó không phải là ... Ở vưá»n trẻ ư?
- Nó không ở vưá»n trẻ, nó vÄ©nh viá»…n sẽ không Ä‘i vưá»n trẻ! - Chị ta quay đầu nhìn VÅ© Nhạn - VÅ© Nhạn, cô trước đây đã nhìn thấy nó, có cần nhìn nó nữa không?
VÅ© Nhạn giáºt mình run rẩy.
- Không, tôi ở đây đợi cô ấy.
Tuyết Kha trong lòng lạnh giá, máu Ä‘á»u đông lại. Ức Bình kéo tay nà ng, không nói năng gì Ä‘i lên lầu. Nà ng bị động theo chị ta, muốn không Ä‘i cÅ©ng không được. Từng bước má»™t bước lên phÃa trên, má»—i má»™t bước, thêm má»™t lần run rẩy, má»™t bước, thêm má»™t lần căng thẳng. Cuối cùng há» lên lầu, dừng phÃa trước má»™t cánh cá»a. Tuyết Kha nghe thấy má»™t hồi tiếng “y y ô ô†kỳ quái, giống cưá»i mà không phải cưá»i, giống khóc mà không phải khóc. Sau cùng, Ức Bình móc từ trong túi ra má»™t chìa khóa cá»a phòng, cắm và o lá»— khóa, mở cá»a ra.
Láºp tức, Tuyết Kha nhìn thấy đứa trẻ ấy.
Nó ở trong má»™t gian phòng trống không, không có đồ đạc gì. Nó rất nhá» rất nhá», xem ra chỉ lá»›n hai ba tuổi. Có cái đầu cổ quái, nó lại không có gáy, toà n bá»™ gáy bị xén phẳng. Trên đỉnh đầu lÆ¡ thÆ¡ có và i sợi tóc, mắt chếch vá» phÃa ngoà i quýp xuống, đầu lưỡi thè ra ngoà i môi. Nó bò dưới đất, dùng tứ chi trưá»n Ä‘i, ngón tay Ä‘á»u ngắn nhá», quái thai, miệng y y ô ô phát ra tiếng quái gở. Nó mặc quần áo trẻ thÆ¡, lại vẫn bá»c tã lót. Ức Bình Ä‘i và o, ẵm đứa trẻ lên, dán má và o cái đầu quái thai cá»§a đứa trẻ. Nước mắt trà n trong mắt, nhưng chị ta cÅ©ng trước sau không để cho nước mắt ấy rÆ¡i xuống. Chị ta quay đầu nhìn Tuyết Kha.
- Tôi khóa nó lại, là sợ nó ngã xuống dưới lầu, nó không biết bảo vệ mình, thưá»ng thưá»ng bị thương. Bác sÄ© nói, nó vÄ©nh viá»…n sẽ không tiến bá»™.
Tuyết Kha thấy sống lưng mình lạnh toát, toà n thân nổi da gà , trong dạ dà y cồn cà o má»™t hồi dữ dá»™i, nà ng đúng là muốn ói má»a. Nà ng quay đầu Ä‘i, không muốn nhìn nữa, trong đầu xây xẩm choáng váng. Ức Bình đăm đăm nhìn nà ng, run giá»ng nói:
- Cô sợ nhìn ư? Nếu đó là con cô, cô sẽ như thế nà o?
Tuyết Kha lùi lại dá»±a lên tưá»ng, không thể nghÄ©, không dám nghÄ©. Nà ng gắng gượng trấn định mình, gắng gượng muốn Ä‘iá»u chỉnh má»™t luồng suy nghÄ©!
- Bác sĩ chẳng phải là nói... sẽ không... sẽ không... - Nà ng ấp úng nói, không nói ra được chữ quái thai hay mắc chứng ngu đần.
- Bác sÄ©! - Ức Bình sôi nổi đáp - Cái mà bác sÄ© có thể cam Ä‘oan là lý luáºn khoa há»c, vượt khá»i phạm vi lý luáºn, thì chỉ có thượng đế biết. Äến hiện giá» bác sÄ© cÅ©ng không rõ đó là lý lẽ gì, há» nói đó chỉ là má»™t sá»± vừa khéo phù hợp. Gần mưá»i năm trước, có đôi vợ chồng sinh liá»n ba đứa trẻ thÆ¡ mắc chứng ngu đần, ba lần. Không có lần nà o thoát khá»i váºn rá»§i nà y. Má»—i lần bác sÄ© Ä‘á»u nói là sẽ không lại đến nữa, nhưng lại đến lần nữa. Bức đến ná»—i đôi vợ chồng đó hoà n toà n sụp đổ. Äến nay, ba đứa trẻ mắc chứng ngu đần ấy còn ở trong viện nuôi trẻ Chân Quang. Các bác sÄ© cho rằng không thể tưởng tượng nổi. Nhưng, loại việc đó vẫn xảy ra! Xảy ra không lý lẽ! Xảy ra không có trá»i đất nà o! Mà việc xảy ra cứ xảy ra! Không có má»™t chút xÃu cÆ¡ há»™i nà o cứu vãn.
Tuyết Kha lại nhìn đứa trẻ ấy lại lần nữa, lại vá»™i và ng cúi đầu xuống. Äá»i ngưá»i có thể có chuyện thảm hÆ¡n được không? Nà ng nghÄ© không ra. Dáng Ức Bình ẵm đứa trẻ, là má»™t bức tranh thê thảm nhất, thứ thê thảm nà y, hÆ¡n cả chết chóc. Chết chóc, còn là má»™t thứ kết thúc, thứ sinh mệnh nà y lại là má»™t thứ dà y vò không bao giá» dứt.
- Cô đã nhìn thấy con tôi rồi! - Ức Bình lại bắt đầu nói, giá»ng nói Ä‘au đớn - cô cÅ©ng đã nhìn thấy con cá»§a Diệp Cương rồi! Cô biết tình huống lúc bấy giá» hay không? Khi bác sÄ© nói con anh ấy là mắc chứng ngu đần, khi anh ấy nhìn thấy hình dạng đứa con, anh ấy cÆ¡ hồ hoà n toà n Ä‘iên. Anh ấy rống lên vá»›i tôi nói tôi đã giết anh ấy. Anh ấy chạy Ä‘iên cuồng ra ngoà i phố, bị ngưá»i bắt vá» bệnh viện, bác sÄ© chÃch thuốc an thần cho anh ấy, suýt nữa tống anh ấy và o nhà thương Ä‘iên. Sau đó cha anh ấy đến mang anh ấy Ä‘i. Tôi từ đó không gặp lại anh ấy nữa! Từ đó không gặp lại nữa! - chị ta cắn răng, ưỡn ngá»±c, “đứa con†gầy gầy nhá» nhỠấy phục trên vai chị ấy giống như con bạch tuá»™t - Nhưng, nhà há» Diệp không bạc đãi tôi, há» vẫn hà ng tháng gá»i tiá»n thuốc men và tiá»n nuôi nấng đứa trẻ. Nhưng cả nhà há», cÅ©ng không có bất kỳ má»™t ngưá»i nà o có thể đối mặt vá»›i đứa trẻ nà y. Tôi không trách há», không trách há» chút nà o. Có khi ná»a đêm chợt tỉnh, tôi quả háºn tôi tại sao phải sinh đứa trẻ nà y, nhưng sinh mệnh đã ra Ä‘á»i, tôi cÅ©ng không biết là m thế nà o nữa. Äiá»u Ä‘au buồn nhất là , đứa con dù cho hình dạng như váºy, tôi vẫn yêu nó! Tôi vẫn yêu nó! cho nên, Tuyết Kha, cô biết không? Má»™t Ä‘á»i tôi sẽ vÄ©nh viá»…n bị đứa con nà y khóa chặt lấy, cÅ©ng sẽ không thể dung nạp ngưá»i khác được nữa, bao gồm cả Diệp Cương, ngưá»i háºn tôi trách tôi ở bên trong! Äứa con bệnh táºt nà y là toà n thể, toà n thể, toà n thể thế giá»›i tương lai cá»§a tôi!
Tuyết Kha bất giác ngẩng đầu lên nhìn chị. Hiện giá», nà ng đã có thể đối mặt vá»›i đứa trẻ quái thai. Cái chá»§ yếu, nà ng đã bị Ức Bình huyá»…n hoặc, bị cái kiên quyết cá»§a Ức Bình là m cho cảm động. Hiện giá», nà ng má»›i biết, cái ưu uất và tiá»u tụy cÆ¡ hồ có thể sá» mó thấy là đến như thế nà o. Má»™t thá»i gian, nà ng quên cả tÃnh quan hệ cá»§a câu chuyện đó vá»›i mình, nà ng hoà n toà n quên cả chÃnh mình. Trước mắt nà ng chỉ có Ức Bình: Ức Bình và câu chuyện thê thảm cá»§a chị ta, Ức Bình và đứa con thê thảm cá»§a chị ta, Ức Bình và tương lai thê thảm cá»§a chị ta.
- Tuyết Kha, tôi gá»i cô trở lại, để cô nhìn thấy mặt chân thá»±c cá»§a câu chuyện, tôi không biết là là m đúng hay là là m sai. Còn như Diệp Cương, tôi đã quá lâu không gặp anh ấy, nhưng tôi vẫn biết má»™t số tin tức vá» anh ấy. Ban đầu, anh ta tiếp thụ chữa trị tinh thần má»™t dạo, bởi vì anh ấy hầu như hoà n toà n sụp đổ. Vá» sau, anh ấy ra ngoại quốc nghiên cứu máy tÃnh Ä‘iện tá», vá» nước thà nh láºp trung tâm thiết kế và bán máy tÃnh Ä‘iện tá». Sá»± nghiệp cá»§a anh ấy như mặt trá»i Ä‘ang lên rừng rá»±c. Nhưng, Ä‘á»i sống tình cảm cá»§a anh ấy lại là má»™t khoảng trống hư vô.
Tuyết Kha không nói, buồn khổ nhìn Ức Bình, buồn khổ nghĩ ngợi, buồn khổ lắng nghe, bỗng nhiên lại đem đặt mình và o trong câu chuyện.
- Tuyết Kha, dù cho cô biết hay không biết, dù cho cô hiểu hay không hiểu, má»™t Ä‘á»i Diệp Cương, vÄ©nh viá»…n không thể thoát khá»i bóng Ä‘en cá»§a em anh ấy và con anh ấy! Anh ấy là m sao dám kết hôn, anh ấy là m sao dám đòi má»™t gia đình! Anh ấy là m sao dám Ä‘Ãch thá»±c yêu má»™t cô gái! Tôi là má»™t thà dụ được anh ấy yêu! Anh ấy không dám! Dù rằng anh ấy nhiệt tình, trà n đầy tình thÆ¡ ý há»a và sức cảm thụ, anh ấy lại không dám yêu. Có má»™t hồi, nghe nói anh ấy lưu luyến chốn chÆ¡i bá»i hát xướng, nhưng anh ấy quyết không thể có được thá»a mãn ở loại các cô gái ấy. Trong tâm linh anh ấy vẫn Ä‘i tìm má»™t cái hoà n mỹ, má»™t cái đẹp nhã nhặn, cao quý, có linh cảm giống như VÅ© Nhạn. Nhưng VÅ© Nhạn quá rõ vá» gia đình anh ấy, cÅ©ng quá rõ vá» tôi, VÅ© Nhạn không để cho mình sa và o. Mà cô, Tuyết Kha, tôi thoạt nhìn thấy cô, tôi liá»n biết, Diệp Cương tiêu rồi.
Diệp Cương tiêu rồi? Tuyết Kha cà ng thêm buồn khổ nhìn Ức Bình, trong lòng đã tương đối hiểu rõ, hiểu rõ đến khiến nà ng hồi há»™p mà đau lòng, nhưng nà ng vẫn buồn khổ chỠđợi sá»± phân tÃch cá»§a Ức Bình.
- Cô là loại cô gái anh ấy cần! Anh ấy vẫn Ä‘ang tìm loại ngưá»i ấy! - Ức Bình nhướng cao lông mà y, mắt sáng rỡ, nước mắt vẫn chứa trong mắt - Nếu anh ấy không Ä‘Ãch thá»±c yêu cô, thì là may mắn cho hai ngưá»i. Hai ngưá»i gặp dịp thì vui chÆ¡i má»™t phen, lại chia tay nhau mà đôi bên không bị thương tổn! Nếu hai ngưá»i Ä‘Ãch thá»±c yêu nhau, trá»i, tôi không thể nghÄ©, tôi không dám nghÄ©. Yêu đương vá»›i Diệp Cương là không thể bà n đến tương lai, nếu cô bà n, sẽ lấy mất mạng anh ấy! Lúc anh ấy cần vÅ© trang mình, anh ấy sẽ biến thà nh má»™t con thú dữ cắn ngưá»i. Mà lúc anh ấy cắn cô bị thương, anh ấy sẽ cắn mình bị thương cà ng nặng...
Tuyết Kha không nghe tiếp nổi, nà ng cÅ©ng không nghe tiếp được nữa. Bá»—ng nhiên Diệp Cương giống như má»™t tá» báo phÆ¡i trước mặt nà ng, bên trên tất cả má»i nét chữ, lá»›n lá»›n nhá» nhá» Ä‘á»u rõ rà ng hiện ra, má»—i má»™t chữ, má»—i má»™t dòng, má»—i má»™t dấu chấm câu, Ä‘á»u rõ rà ng biết bao, rõ rà ng biết bao! Trong óc nà ng giống như lóe chá»›p nhá»› lại hai lần cãi nhau. Giống như lóe chá»›p nhá»› lại khi mình trưá»ng thiên đại luáºn nói muốn có má»™t ngưá»i chồng, muốn má»™t bầy con, muốn má»™t gia đình... mắt chà ng cÅ©ng từng má»™t lúc ướt đầm, lòng chà ng cÅ©ng từng cảm động sâu xa, nhưng, nhưng, nhưng... trá»i Æ¡i! Tuyết Kha dùng tay ôm lấy đầu, trá»i Æ¡i! Nà ng đã là m những việc gì vá»›i Diệp Cương? Con, gia đình hôn nhân, con cháu quây quần bên gối! Nà ng đòi cái chà ng không cho nổi! Cái Ä‘on giản nhất, tối thiểu nhất mà đá»i ngưá»i nên có được, mà chà ng lại không cho nổi! Trá»i Æ¡i! Mình còn nói những gì? Nà ng Ä‘iên cuồng nhá»› lại, Ä‘iên cuồng nhá»› lại: Yêu đương cá»§a anh là “đà m†ra! Bá» Ä‘i chữ “ngôn†bên cạnh thì không có cái gì! Trá»i, Diệp Cương, Diệp Cương, Diệp Cương. Tại sao không nói cho tôi biết. Tại sao không nói cho tôi biết? Tại sao khiến tôi đâm anh bị thương? Diệp Cương, Diệp Cương, Diệp Cương! Trong lòng nà ng gá»i sôi cái tên đó, gá»i cái tên đó như Ä‘iên cuồng: Diệp Cương, Diệp Cương, Diệp Cương! Quay ngưá»i, nà ng lao ra khá»i căn nhà nhá», chạy xuống dưới lầu. Ức Bình ở đằng sau kêu lên:
- Khoan một chút, còn một câu nữa!
Tuyết Kha đứng lại, quay đầu.
- Nếu cô yêu anh ấy, chá»› có dẫm lại vết xe đổ cá»§a tôi! Cô không thể có con! Không thể có má»™t gia đình bình thưá»ng! - Chị ta gáºt gáºt đầu bình tÄ©nh, bình tÄ©nh đến giống như nước lặng má»™t cái hồ không gió - Thôi! Cô Ä‘i Ä‘i! đóng cá»a lá»›n lại dùm tôi!
Chị ta quay ngưá»i Ä‘i và o trong nhà , láºp tức, chị ta khe khẽ, êm êm, dịu dà ng hát bà i hát ru:
Ngủ đi, ngủ đi
Hòn ngá»c đáng yêu cá»§a tôi!
ChÃnh tay má khẽ đưa nôi con ngá»§.
Tinh dưỡng một hồi, nghỉ ngoi một hồi
Yên ổn ngoan là nh, ngủ ở trong nôi
Tuyết Kha không sao đứng lại nổi nữa, không sao nghe tiếp nổi nữa. Nà ng bắt đầu lao xuống cầu thang, xuyên qua phòng khách, nà ng chạy như bay ra.
VÅ© Nhạn báºt nảy lên như lò xo, Ä‘uổi theo ra cá»a lá»›n. Cô ta túm lấy Tuyết Kha Ä‘ang hoang mang chạy bừa trên phố.
- Cô muốn là m gì?
- Äi tìm Diệp Cương! - Nà ng kêu lên, Ä‘au khổ mà sôi nổi kêu lên - Tôi phải Ä‘i tìm Diệp Cương!
Tà i sản của quykiemtu
Chữ ký cá»§a quykiemtu Rượu gặp bạn hiá»n ngà n chén thiếu
Chuyện ngưá»i không hợp ná»a câu thừa
27-09-2008, 02:25 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 17
Tuyết Kha tìm kiếm Diệp Cương như điên cuồng.
Chà ng không có ở trong căn hộ độc thân.
Chà ng không có ở văn phòng.
Chà ng cũng không có ở nhà cha chà ng.
Thá» khôn có ba hang, chà ng không có ở hang nà o. VÅ© Nhạn vẫn Ä‘i cùng Tuyết Kha, lái xe đưa nà ng Ä‘i khắp nÆ¡i tìm. Há» lái xe đến Dương Minh SÆ¡n, không có ở chá»— ngắm biển đèn; lái xe đến thà nh âm nhạc, không có ở thà nh âm nhạc; lái xe đến quán ăn quán cà phê thưá»ng đến, không có, không có ở bất kỳ nÆ¡i nà o hai ngưá»i từng đến.
Äêm đến, VÅ© Nhạn mệt đến lả ngưá»i.
- Tôi đưa cô vá» nhà - VÅ© Nhạn nói - Tìm thế nà y không được gì. Thà nh phố Äà i Bắc quá lá»›n, anh ấy có thể lánh ở bất kỳ xó góc nà o. Tìm thế nà y tìm ba ngà y cÅ©ng không thấy. Văn phòng nói anh ấy khá nhiá»u ngà y không Ä‘i là m. Cha anh ấy cÅ©ng không gặp anh ấy. Anh ấy có thể rá»i khá»i Äà i Bắc đến má»™t địa phương khác rồi.
- Không cần đưa tôi vỠnhà - Tuyết Kha xuống xe - Cô vỠđi tôi một mình đi trên phố.
- Tôi tốt nhất là đưa cô vá»! - VÅ© Nhạn có phần hoang mang.
- Không. Tôi cam Ä‘oan tôi rất khá»e, tôi muốn tản bá»™ má»™t chút. Cô Ä‘i Ä‘i! Ba tôi nhất định Ä‘ang tìm cô - Nà ng đẩy VÅ© Nhạn lên xe, quay đầu Ä‘i. Trên đưá»ng phố đèn lá»a huy hoà ng, cô ta bất lá»±c lắc đầu, lái xe Ä‘i.
Tuyết Kha má»™t mình Ä‘i dạo trên đưá»ng phố không có mục Ä‘Ãch, má»—i bóng ngưá»i cô độc Ä‘á»u khiến nà ng chú ý. Diệp Cương, anh ở đâu? Äi rồi lại Ä‘i, xuyên qua đưá»ng phố nà y đến đưá»ng phố khác. Má»—i khi gặp má»™t trạm Ä‘iện thoại, lại và o chia ra gá»i ba cú Ä‘iện thoại: căn há»™ độc thân không có ngưá»i nghe, văn phòng hết giá» là m, nhân viên trá»±c ban nói chà ng không có ở đó, ngưá»i nhà há» Diệp trả lá»i nói không vá» quạ Bất luáºn gá»i bao nhiêu Ä‘iện thoại Ä‘á»u bặt không tin tức. Äêm, dần dần khuya, đèn nê- Ông đầu phố từng ngá»n má»™t tắt. Hai chân nà ng Ä‘i đến ná»—i vừa má»i vừa Ä‘au. Và o trạm Ä‘iện thoại cuối cùng, nà ng trước hết gá»i Ä‘iện thoại vá» nhà cho Bùi Thư Doanh, chỉ ngắn gá»n nói:
- Má, con rất khá»e, đừng lo cho con!
- Con Ä‘ang ở đâu? - Bùi Thư Doanh nóng ruá»™t há»i.
- Äừng lo! Má, con vẫn khá»e, rất khá»e, có thể vá» muá»™n má»™t chút, má ngá»§ trước Ä‘i, đừng đợi con.
Vá»™i vã cắt Ä‘iện thoại, lại lần lượt gá»i ba số Ä‘iện thoại khác. Vẫn như váºy. Tìm không được ngưá»i. Nà ng đứng ở đầu phố đêm tối, nhìn xe nưá»m nượp qua, có xe cá»§a Diệp Cương không? Có không? “Chúng lý tầm tha thiên bách độ, mạch nhiên hồi thá»§, na nhân khước tại Ä‘ang há»a lan san xứ†Khắp các nÆ¡i là ng tìm chà ng trăm ngà n lần, vụt quay đầu lại, ngưá»i ấy Ä‘ang ở nÆ¡i đèn lá»a gần tà n...
Câu đẹp biết bao, ý cảnh đẹp biết bao, “ná»—i mừng choáng ngợp†đẹp biết bao! Nà ng quay đầu bên trái má»™t lượt, quay đầu bên phải má»™t lượt, đưá»ng phố vẫn là đưá»ng phố, xe phố vẫn là xe phố, đèn phố vẫn là đèn phố. Ngưá»i ấy không có ở nÆ¡i đèn lá»a gần tà n!
Sau cùng, nà ng phát hiện mình Ä‘i và o chung cư cá»§a Diệp Cương. Lên lầu, nà ng máy móc Ä‘i đến cá»a gian phòng ấy, biết rõ bên trong không có ngưá»i, nà ng vẫn nhấn chuông cá»a. Bốn chung quanh lặng như tá». Äêm đã khuya, các há»™ trong tòa lầu lá»›n đã khóa chặt cá»a, cái cá»a trước mặt nà ng cÅ©ng khóa, nà ng không Ä‘i và o được. Nhưng nà ng đã quá mệt quá mệt, suốt cả buổi chiá»u đến tối, nà ng “truy tầm†và i ngà n và i vạn dặm! Và i ngà n và i vạn thế ká»·! Diệp Cương, anh ở đâu? Diệp Cương, anh ở đâu? Nà ng dá»±a lưng lên cá»a, không tá»± chá»§ nổi, nà ng từ từ trượt xuống, ngồi trên thảm trước cá»a.
Dùng tay ôm đầu gối, nà ng co quắp trong bóng tối. Trên lối Ä‘i có má»™t ngá»n đèn nhá», vừa hay ánh sáng không chiếu tá»›i đây. Nà ng tá»±a đầu trên cá»a, nà ng nghÄ©, nà ng chỉ cần nghỉ ngÆ¡i má»™t cái, nghỉ ngÆ¡i má»™t cái ở chá»— gần Diệp Cương nhất. Nà ng quả thá»±c quá mệt quá mệt, không chỉ mệt nhá»c vá» thân thể, còn mệt nhá»c vá» tinh thần, không chỉ mệt nhá»c, còn cả thất vá»ng, thất vá»ng cà ng lúc cà ng sâu, thất vá»ng cà ng lúc cà ng nặng. Diệp Cương, để tôi gặp anh! Äể tôi gặp anh! Äể tôi gặp anh! Trong lòng gà o thét tram ngà n lần, ngưá»i ấy không có ở nÆ¡i đèn lá»a gần tà n!
Thá»i gian không biết trôi qua bao nhiêu lâu, nà ng lại ngồi đấy và ngá»§ thiếp Ä‘i.
Khi Diệp Cương Ä‘i ra khá»i thang máy, cầm chìa khóa cá»a phòng, Ä‘i đến cá»a, nhìn thấy Tuyết Kha, chà ng hoà n toà n ngây ngưá»i ra. Nà ng co quắp ở đây, gầy gầy nhá» nhá», bá»™ mặt nhợt nhạt dá»±a trên đầu gối, tóc dà i xõa ra, che lấp ná»a mặt, lông mi ráºm rá»§ xuống, đầu mà y khẽ nhÃu lại, góc mắt ươn ướt. Trái tim chà ng vụt co rút lại, chà ng ngồi xổm xuống, đăm đăm nhìn nà ng, dùng ngón tay nhè nhẹ vuốt góc mắt nà ng, nước mắt thấm ướt ngón tay chà ng. Chà ng nhắm mắt, lắc lắc đầu, đó là ảo tưởng! Chà ng lại mở mắt, nà ng vẫn ngá»§ ở đấy, nhất định ngá»§ không được dá»… chịu, nà ng nhÃu mà y ưỡn mình lên, bá»—ng nhiên nà ng tỉnh dáºy. Mở mắt, nà ng láºp tức nhìn thấy Diệp Cương! Nằm mÆ¡ rồi, nà ng nghỉ, cưá»i vá»›i bá»™ mặt trong mợ Trong mÆ¡ có thể nhìn thấy Diệp Cương, chi bằng đừng tỉnh ná»a thì tốt hÆ¡n, nà ng láºp tức lại nhắm mắt lại. Nước mắt dá»c theo khóe mắt lăn xuống, bên môi nà ng lại hé cưá»i, miệng lầm bầm nói khẽ:
- Diệp Cương, tôi hình như tìm thấy anh, hình như...
Diệp Cương trong lòng má»™t cÆ¡n quặn thắt dữ dá»™i, mắt láºp tức ươn ướt. Khom lưng xuống, chà ng ẵm Tuyết Kha lên. Mở cá»a phòng, chà ng ẵm nà ng Ä‘i và o trong phòng. Bị lay như váºy, Tuyết Kha thá»±c sá»± tỉnh lại.
Nà ng nhướng lông mi, phát hiện mình ở trong cánh tay Diệp Cương, chà ng lúc ấy sâu thẳm như biển, sôi sục như lá»a, sáng rá»±c như đèn, tối Ä‘en như đêm... giống rừng, giống mặt trá»i má»c, giống đôi mắt cá»§a toà n thể vÅ© trụ Ä‘ang ngây nhìn mình. Nà ng dùng thá»i gian và i giây, muốn là m rõ đó có phải là thá»±c không, hay là mình Ä‘ang nằm mở Diệp Cương ôm nà ng và o phòng, đóng cá»a phòng, báºt sáng đèn treo. ánh đèn ấy chói mắt nà ng. Nà ng nghiêng đầu Ä‘i tránh ánh sáng ấy, né tránh má»™t cái, môi nà ng chạm và o bâu áo trên vai chà ng: nà ng biết là thá»±c! Trong phút chốc, ngà n sầu vạn háºn Ä‘á»u trà o lên trong lòng, ná»—i buồn từ trong mà đến, há»… phát ra là không thể dừng. Há miệng ra, nà ng không nghÄ© gì, cắn mạnh và o đầu vai chà ng má»™t miếng, háºn chà ng chết được, háºn chà ng chết được, háºn chà ng chết được! Cắn chết chà ng! Cắn chết chà ng! Cắn chết chà ng!
Diệp Cương bị nà ng cắn đến ná»—i dướn ngưá»i lên. Chà ng cúi đầu nhìn nà ng, nước mắt Ä‘ang Ä‘iên cuồng tuôn chảy trên mặt nà ng, nà ng liá»u mạng cắn chà ng, tá»±a hồ muốn cắn chà ng thà nh mảnh vụn. Chà ng không động, tim Ä‘au nhói, mắt nóng lên mà ẩm ướt. Chà ng để nà ng cắn, để nà ng phát tiết, chà ng cứ ẵm nà ng như váºy mắt không chá»›p ngây nhìn nà ng. Nà ng buông miệng ra, quay đầu lại nhìn chà ng, muốn nói, nghẹn ngà o mà không thể thà nh tiếng, nước mắt chảy và o trong tóc, trong *** tai... Chà ng đặt nà ng lên giưá»ng. Ngồi ở cạnh giưá»ng, chà ng đăm đăm nhìn nà ng, cầm má»™t cái mùi xoa, cẩn tháºn chùi ngấn nước mắt cho nà ng. Sau đó, chà ng bá»—ng ôm chặt lấy nà ng, áp đầu nà ng trước ngá»±c, để nước mắt ấy hun bá»ng ngưá»i chà ng.
Nà ng bá»—ng đẩy chà ng ra, co rụt lại phÃa sau dá»±a trên đầu giưá»ng. Ngấn nước mắt nhem nhuốc đầy mặt, tóc rÅ© rượi xõa trước ngá»±c, bết trên má nà ng. Mắt nà ng và nước mắt đồng thá»i là ngá»n lá»a, là ngá»n lá»a có thể thiêu há»§y tất cả, Thá»§y há»a đồng nguyên.Nước lá»a cùng nguồn... Äó là hai cái giếng sâu, hai cái giếng sâu vừa là lá»a vừa là nước. Diệp Cương nát lòng nhìn hai cái giếng sâu ấy, dìm chết Ä‘i, thiêu chết Ä‘i, chết cÅ©ng không hối, chết cÅ©ng không hối, chết cÅ©ng không hối.
- Diệp Cương! - Nà ng kêu lên, cuối cùng dùng sức kêu lên - Anh là đồ ngốc! Anh là đồ khốn! Tại sao phải Ä‘em mình biến thà nh ma quá»·? Tại sao đối vá»›i tôi hung ác tà n nhẫn như váºy? Anh không biết anh Ä‘ang mưu sát tôi ư? Tôi chết đối vá»›i anh có cái gì hay? Anh có biết, anh há»§y diệt ấn tượng cá»§a tôi đối vá»›i anh so vá»›i bất cứ chuyện gì còn tà n nhẫn hÆ¡n không? Sao anh dám là m như váºy? Sao anh dám? Sao anh nhẫn tâm là m như váºy? Chẳng lẽ tôi đối vá»›i anh còn chưa đủ chiá»u theo, còn chưa đủ nghiêm chỉnh, còn chưa đủ tri ká»·? Anh có bất kỳ Ä‘au khổ nà o, anh tá»± gánh chịu lấy, tôi ngay cả tư cách chia gánh Ä‘á»u không có hay sao? Anh mắng tôi, anh đánh giá thấp tôi, anh sỉ nhục tôi... cho rằng như váºy tôi sẽ rút lui, biến mất khá»i cuá»™c Ä‘á»i anh, anh sẽ không báºn bịu, không có gánh nặng, không có cảm giác vá» trách nhiệm? ÄÆ°á»£c! - Nà ng bướng bỉnh hất đầu, nhảy xuống khá»i giưá»ng, xông tá»›i cá»a sổ lá»›n hạ xuống đất - Tôi nhảy lầu! Tôi chết, xem anh có phải là giải thoát được hay không? - Nà ng không há» là m ra bá»™, đẩy cá»a sổ, gió đêm thổi và o mặt, thổi tung là n tóc dà i cá»§a nà ng. Nà ng xông tá»›i ban công. Diệp Cương sợ nhá»§n ngưá»i, lao tá»›i, chà ng cố sống cố chết ôm lấy nà ng, lôi nà ng vá» giưá»ng. Nà ng vùng vẫy, còn muốn chạy ra cá»a sổ lá»›n hạ xuống đất. Do đó, chà ng nhanh chóng mà cuồng loạn áp môi lên môi nà ng.
Giây lát, chà ng ngẩng đầu lên, buồn khổ mà sôi nổi nhìn nà ng, trong ánh mắt là nỗi buồn bã và thương tiếc không bỠkhông bến.
- Em sao lại ở đây? - Chà ng khà n khà n há»i - Anh đã mấy ngà y không vỠđây. Anh biết em Ä‘ang tìm anh, nhân viên ở văn phòng nói, há» nói em đã gá»i mấy chục cú Ä‘iện thoại. Em biết không? Anh vỠđây chỉ là muốn tÄ©nh má»™t cái, suy tÃnh anh có cần gá»i Ä‘iện thoại cho em hay không hoặc giả là - Chà ng xoắn tÃt đầu lông mà y - má»™t Ä‘i cho rảnh.
Nà ng hồi há»™p ngước mắt đăm đăm nhìn chà ng, lúc đó má»›i phát hiện chà ng không biết nà ng đã gặp Äá»— Ức Bình, không biết tất cả ngá»n nguồn sá»± việc, tất cả ná»—i khổ tâm cá»§a chà ng, nà ng Ä‘á»u biết rõ. Chà ng chỉ là từ nhà và văn phòng, biết nà ng Ä‘ang tìm chà ng, cho rằng nà ng vá» tình cảm lại má»™t lần khuất phục, cho rằng nà ng chẳng qua chỉ là “chịu nhún cho yên việc†mà thôi.
- Má»™t Ä‘i cho rảnh? - Nà ng há»i - Anh muốn Ä‘i đâu?
- Mỹ quốc.
- à , Mỹ quốc - Nà ng gáºt gáºt đầu - Mỹ quốc không phải là bên trá»i, Mỹ quốc là má»™t quốc gia, hiện giá» ai ai cÅ©ng có thể là m há»™ chiếu Ä‘i du lịch, Ä‘i Mỹ không khó! Anh cho rằng đến Mỹ là thoát nổi tôi phải không? Tôi sẽ Ä‘uổi theo đến Mỹ!
Chà ng chăm chăm nhìn nà ng, mắt ướt ướt, tròng mắt mù nước, Ä‘en sâu, khiến ngưá»i động tâm, khiến ngưá»i chua xót, khiến ngưá»i Ä‘au lòng!
- Tuyết Kha! - Chà ng tốn sức Ä‘á»c cái tên đó - Anh có đáng hay không? Äáng được em yêu như váºy hay không? Sau khi anh nói những lá»i khốn kiếp như váºy hôm đó, em còn yêu anh ư? Anh có đáng hay không?
Nà ng ngồi ná»a ngưá»i trên giưá»ng, lặng lẽ nhìn chà ng. Hồi lâu, nà ng không nói chỉ là lâu dà i, si mê chăm chú nhìn chà ng, ánh mắt đó nhìn là m chà ng đỠra, tan ra. Chà ng cuống quÃt nhảy lên, Ä‘i rót nước sôi, là m chén đĩa đụng nhau kêu lanh canh. Chà ng lại chạy Ä‘i đóng cá»a sổ, mở máy lạnh, là m vang ầm cả nhà . Quay cuồng xong, chà ng trở vá» bên giưá»ng. Mắt nà ng không há» chá»›p tiếp tục si mê nhìn chà ng. Chà ng đã sụp đổ. Äi lại, chà ng quỳ xuống thảm trước giưá»ng, chìa hai tay cho nà ng, nắm chặt lấy tay nà ng.
- Anh không biết tại sao lại nói những lá»i ấy - Chà ng cầu xin tha thứ - Anh nhất định là điên rồi! Anh đột nhiên tinh thần thất thưá»ng má»™t chút, không biết mình Ä‘ang là m gì...
- Ồ, anh biết chứ, anh cố ý nói thế.
Tuyết Kha khẽ nói, ngồi đến bên giưá»ng, nâng đầu chà ng lên đầu gối mình, đẻ chà ng dá»±a và o mình. Nà ng có phần mÆ¡ hồ, có phần bối rối, có phần sợ hãi... Phải, sợ hãi, nà ng quả tháºt sợ hãi. Nà ng muốn nói ra tâm sá»± cá»§a chà ng, nà ng muốn giải tất cả câu đố, nhưng, đột nhiên, nà ng sợ hãi. Lâu nay, từ quen nhau đến yêu nhau, chà ng dùng hết các thứ phương pháp phòng ngừa nà ng biết quá khứ cá»§a chà ng, tháºm chà không dẫn nà ng đến gặp cha chà ng, ngưá»i nhà cá»§a chà ng. Chà ng thà rằng có thể Ä‘em mình biến thà nh đáng ghét, cÅ©ng không chịu nói ra ná»—i khổ tâm cá»§a chà ng. Chà ng cố tình giấu giếm như thế, nà ng có thể nói toạt ra được không? Nà ng có thể không? Nà ng Ä‘ang trong do dá»± bất định, chà ng đã cay đắng mà nói:
- Anh không phải là cố ý, anh không cố ý là m thương tổn em. Má»—i lần khiến em Ä‘au lòng anh còn Ä‘au khổ gấp trăm lần so vá»›i khiến em Ä‘au lòng! Äã nói những lá»i khốn kiếp ấy, anh háºn không thể giết chết mình,ngà n dao lóc thịt là m muôn mảnh! Trá»i! - Chà ng Ä‘au khổ thở dà i - Tuyết Kha, anh không biết là m thế nà o, em há»i anh có cần em không. Em không hiểu, em không hiểu... anh muốn có em biết bao! Muốn có em Ä‘iên cuồng biết bao! Trong cuá»™c Ä‘á»i không có em, dưá»ng như không có ý nghÄ©a gì! Em không hiểu...
- Em đã hiểu! - Nà ng buá»™t miệng ra không khống chế nổi mình nữa. Ngưá»i Ä‘Ãch thá»±c yêu nhau không thể có bà máºt, Ä‘Ãch thá»±c yêu nhau cần trần trụi đối vá»›i nhau. Nà ng quên sợ hãi, quên lo lắng, quên sá»± “kỵ húy†đối vá»›i thiếu sót cá»§a bản thân trong nhân tÃnh, nà ng quên rất nhiá»u rất nhiá»u cái, rất nhiá»u bà ẩn trong chá»— sâu cá»§a tâm linh loà i ngưá»i nà ng còn chưa thể linh há»™i được. Nà ng buá»™t miệng ra nói - Em hiểu cả rồi, Diệp Cương, em đã gặp Äá»— Ức Bình.
Chà ng giáºt mình kinh hãi, láºp tức ngẩng đầu lên, sắc mặt chà ng vụt biến thà nh mà u tro, thân thể chà ng cứng đơ, ánh mắt cứng đơ, bắp thịt trên mặt cứng đơ... Chà ng ngồi trên thảm, nhìn thẳng nà ng, cả ngưá»i Ä‘á»u “hóa thạchâ€.
Nà ng có phần hoảng sợ, nắm lấy tay chà ng, tay chà ng cÅ©ng cứng như đá, tất cả các bắp thịt Ä‘á»u cang thẳng. Nà ng gấp rút sá» ngón tay chà ng, gấp rút sá» tóc chà ng, gấp rút sá» má chà ng, gấp rút nói má»™t hÆ¡i:
- Em không báºn tâm, em không báºn tâm gì hết. Anh hiểu không? Diệp Cương, em biết anh sợ cái gì, em biết má»™t số ngà y nà y, anh sống vừa mâu thuẫn vừa Ä‘au khổ như thế nà o! Diệp Cương anh nghe em nói. Không quan hệ, cái gì cÅ©ng không quan hệ, anh vẫn có tư cách yêu đương, anh vẫn có tư cách kết hôn! Việc mà anh sợ, là cái mà má»—i má»™t ngưá»i chúng ta Ä‘á»u sẽ sợ. Nhưng, có thể không cần con, có thể không đẻ, bất kể bác sÄ© nói thế nà o, chỉ cần quyết tâm không đẻ con, thì không có vấn đỠgì hết, phải thế không? Diệp Cương, Diệp Cương, Diệp Cương, Diệp Cương! - Nà ng bồn chồn, lay tay chà ng, lay bả vai chà ng, lay chà ng, ra sức lay chà ng - Anh nghe em nói, Diệp Cương, em yêu anh, em muốn sống chung vá»›i anh! Em sẽ không dẫm lại vết xe đổ cá»§a Äá»— Ức Bình...
Diệp Cương bá»—ng nhảy lên. Chà ng hung bạo gạt tay nà ng ra. Chà ng láºp tức lồng lá»™n, lòng trắng mắt chà ng đỠngầu lên, bá»™ mặt chà ng trắng bệch giống như ngưá»i chết, môi miệng chà ng hoà n toà n không có sắc máu. Chà ng túm lấy cánh tay nà ng, dùng sức, hung dữ, xách thẳng nà ng từ giưá»ng lên. Chà ng nghiến răng nghiến lợi, vô cùng bi phẫn hét lên:
- Cô tại sao muốn Ä‘i gặp nà ng? Cô tại sao nhất định muốn xé da tôi ra, Ä‘i nghiên cứu bá»™ xương tôi? Ai cho cô cái quyá»n ấy? Ai cho phép cô là m như váºy? Cô láºt lên tất cả mà u sắc che chở tôi! Cô đã nhìn thấy má»™t mặt tôi không thể đối diện vá»›i Ä‘á»i ngưá»i nhất! Trá»i hỡi! - Chà ng ngá»a mặt lên trá»i hét to - Äó là yêu ư? Äó là yêu ư? Äó là yêu ư? Cô còn dám nói cô yêu tôi ư?
- á»’, em yêu, em yêu, em yêu! - Nà ng hét liá»n má»™t chặp, sợ nhÅ©n ngưá»i, sợ đỠngưá»i mà còn vô cùng hối háºn. Không nói toạc ra! Không nên nói toạc ra! Té ra, chà ng sợ việc nà y đến như váºy! Té ra đòn đánh và vết thương chà ng phải chịu nặng đến như váºy! - Nà ng hoảng loạn ôm chà ng, vuốt ve chà ng, hôn chà ng, kéo chà ng, kêu lên - Äừng nghi ngá» em, nếu không phải là quá yêu anh, em đã không Ä‘i truy cứu! Nhưng, em đã nói em không báºn tâm, em sẽ không vì cái đó mà coi thưá»ng anh! Em sẽ không...
- Nhưng, tôi sẽ! - Chà ng rống to, rống to và o mặt nà ng, trong mắt lồi ra tiếng nói giống như pháo nổ, trong má»—i nổ vỡ Ä‘á»u toát ra Ä‘au khổ và tuyệt vá»ng - Tôi sẽ báºn tâm! Tôi sẽ coi thưá»ng chÃnh tôi! Cô không hiểu ư? - Chà ng dùng sức đẩy nà ng ra, đẩy nà ng ngã lên giưá»ng. Chà ng Ä‘i vòng quanh nhà , giống như má»™t con thú bị nhốt trong lồng, chà ng dùng tay dứt tóc mình, dáºm chân nhảy chồm lên - Bây giá» cô đã biết, bây giá» cô biết hết cả rồi! Tôi không phải là chống lại hôn nhân, tôi không có tư cách bà n đến hôn nhân! Không có tư cách yêu, không có tư cách sinh hoạt, không có tư cách đòi má»™t gia đình! Cái tá»± trá»ng tôi gắng sức ngụy trang, Ä‘á»u không còn nữa! Tôi Ä‘em da tôi lá»™t sạch! Cô, cô, cô! - Chà ng dừng trước mặt Tuyết Kha, kẽ mắt rách hết - Cô tại sao muốn vạch trần tôi? Cô tại sao muốn vạch trần tôi? Cô tại sao không vứt bá» tôi? Cô tại sao muốn là m như váºy... - Tiếng chà ng khà n, tuyệt vá»ng và đau đớn bóp vặn toà n thể bá»™ mặt chà ng.
Tuyết Kha hoà n toà n ngây ngưá»i ra.
- Em đã nói em không báºn tâm! - Nà ng chỉ biết lặp lại câu đó - Em cam Ä‘oan không báºn tâm, tháºt đấy, tháºt đấy! Diệp Cương! Anh thá» thách em xem, anh thá» thách em xem, em không báºn tâm! Em muốn lấy anh, em muốn sống chung vá»›i anh...
- Im mồm! - Chà ng hét to - Cô sao có thể lấy tôi? Cô cần má»™t gia đình đầm ấm, cô cần rất nhiá»u con, cô cà n con cháu đầy nhà ... Cô có thể tưởng tượng con cháu đầy nhà , mắt quýp xuống, thè đầu lưỡi ra, giống như dòi bò ở trước mắt cô...
- Äừng nói như váºy! - Tuyết Kha kêu ré lên, dùng hai tay bịt tai.
- Ha ha ha ha! - Diệp Cương ngẩng đầu cưá»i rá»™, nước mắt từ đôi mắt to, nam tÃnh, kiên cưá»ng lăn ra - Cô chịu không nổi! Tôi chỉ má»›i nói má»™t cái, cô đã chịu không nổi! Cô, đầy đầu óc thi từ, đầy đầu óc văn há»c. Bây giá» cô nên biết, không phải là thÆ¡, không phải là văn há»c, không phải là nghệ thuáºt! Có ngưá»i sinh ra đã sẵn định là xấu xÃ, há chỉ xấu xÃ, mà là tà n nhẫn, bà n là m gì Ä‘á»i nà y, bà n là m gì kiếp sau! Trá»i, không đẹp không đẹp! Không đẹp chút nà o! Äó là việc tà n nhẫn nhất! Tuyết Kha, cô sao sẽ không báºn tâm, tôi báºn tâm! Sá»± thá»±c, cô cÅ©ng báºn tâm! Cô mẫu tÃnh biết bao lại dịu dà ng biết bao, cô nhiệt tình biết bao lại lương thiện biết bao! Cô mỹ lệ biết bao lại ưu tú biết bao! Cô van nhã biết bao lại cao quý biết bao!... Cô là táºp trung tất cả ưu Ä‘iểm. Cô khiến tôi yêu đến phát Ä‘iên phát cuồng! Nhưng, tôi không thể há»§y hoại cô! Tôi từng há»§y hoại má»™t cô gái! Má»™t cô gái cÅ©ng ưu tú như cá»™ Tôi không thể há»§y hoại ngưá»i thứ hai! Tuyết Kha, cô biết không? - Chà ng nâng cao tiếng nói, trong tiếng nói Ä‘ang rá» máu - Thượng đế cho cô sinh mệnh, là bảo cô kéo dà i! Thượng đế cho tôi sinh mệnh, là bảo tôi cắt đứt! Tôi không có tương lai! Cô má»›i có tương lai! Tôi đã từng hối háºn nghìn lần vạn lần, không nên trêu và o cô, không nên yêu cô, không nên buông thả tình cảm cá»§a tôi, tôi háºn mình, háºn mình đến chết, tại sao là m không nổi chuyện không yêu cô, không tiếp cáºn cô! Trá»i, Tuyết Khạ Tôi bây giỠđã biết, tôi không phải là má»™t ngưá»i, tôi là má»™t động váºt ghê rợn...
- Diệp Cương! - Tuyết Kha lại kêu ré lên, nước mắt cÅ©ng trà o ra - Anh không thể nghÄ© như váºy, anh không phải là váºy, anh cÅ©ng ưu tú và tốt đẹp...
- Câm mồm! - Chà ng lại hét - Äừng dùng loại chữ ưu tú và tốt đẹp đối vá»›i tôi! Loại chữ ấy sẽ như con dao đâm và o tim tôi! Tôi nói cho cô biết! Tôi không là gì cả! Cô chỉ cần nhìn thấy đứa trẻ ấy, mắt quýp xuống, thè đầu lưỡi ra, má»™t Ä‘á»i sẽ không biết nói, sẽ không lá»›n lên... - Chà ng dùng hai tay sợ hãi ôm lấy đầu mình, nhắm nghiá»n mắt, tá»±a hồ muốn gắng sức thoát khá»i ký ức ấy. Nhưng, chà ng thoát không nổi. Nhảy ngưá»i lên, chà ng ôm đầu loạng choạng lảo đảo chạy khắp nhà . Tuyết Kha nhảy xuống khá»i giưá»ng, kinh hoảng mà đau khổ muôn phần túm lấy tay chà ng, khóc và kêu lên:
- Äừng như váºy! Äừng nghÄ© như váºy! Äừng nghÄ© như váºy!
- Äừng đụng và o tôi! - Chà ng gay gắt kêu to - VÄ©nh viá»…n đừng đụng và o tôi! VÄ©nh viá»…n đừng đụng và o tôi! VÄ©nh viá»…n đừng đụng và o tôi! - Chà ng đẩy nà ng ra. Bá»—ng nhiên, giống như thú rừng muốn tìm đưá»ng ra, chà ng xông đến bên cá»a phòng, mở cá»a lá»›n, chà ng xông ra ngoà i. Tuyết Kha theo đằng sau, khóc Ä‘uổi theo ra, khóc kêu:
- Diệp Cương! Anh đi đâu? Diệp Cương! Anh đi đâu?
- Tránh khá»i cô! - Chà ng không quay đầu lại, kêu - Tránh khá»i cô!
Chà ng lao và o thang máy. Nà ng đuổi theo, và o một thang máy khác.
Chà ng từ thang máy ra, chạy vá» phÃa phố lá»›n. Nà ng khóc Ä‘uổi theo đằng sau. Diệp Cương xông tá»›i phố lá»›n, láºp tức, chà ng chui và o xe cá»§a chà ng. Nà ng ở đằng sau khóc lên:
- Diệp Cương! Quay lại! Diệp Cương! Äừng!
Xe ầm má»™t tiếng nổ máy, lao như tên bắn vá» phÃa đưá»ng phố đêm Ä‘en. Tuyết Kha đứng bên đưá»ng cái, nước mắt đầy mặt, mở to mắt, nhìn trừng trừng chiếc xe giống như say rượu xông xáo ngang dá»c ngoằn ngèo trên đưá»ng phố, nà ng uổng công kêu:
- Cẩn tháºn... cẩn tháºn... Diệp Cương! Diệp... Diệp...
Tiếng nà ng cứng lại trong bầu trá»i đêm, mắt nà ng nhìn thấy phÃa đối diện chạy lại chiếc xe tải lá»›n mưá»i bánh chở đầy hà ng hóa. Chiếc xe tải ấy có đôi mắt giống như Ä‘uốc lá»a Ä‘ang phóng nhanh như baỵ Chiếc xe nhá» say rượu cá»§a Diệp Cương, đón chiếc xe tải lá»›n ấy, không nghiêng không chếch tông và o.
- Diệp... Cương!
Tiếng nà ng và tiếng xe vỡ nát đồng thá»i vang lên ghê rợn trong bóng đêm. Nà ng thấy được tiếng cá»§a mình, đã kêu đến táºn phÃa ngoà i không gian, mà chiếc xe nhá» cá»§a Diệp Cương, giống như má»™t đống gá»— chất, Ä‘ang trước mắt nà ng, vỡ vụn, vỡ vụn... vỡ vụn ra.
Nà ng ngáºm miệng lại, không kêu la nữa, hai chân má»m nhÅ©n quỵ xuống, nà ng nói khẽ má»™t câu:
- Diệp Cương, trải qua nhiá»u đòn đánh như váºy anh cuối cùng lại bị tôi giết.
Nà ng ngã xuống, không còn ý thức gì nữa.
Tà i sản của quykiemtu
27-09-2008, 02:26 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương kết
Diệp Cương đã chết.
Diệp Cương đã chết.
Diệp Cương đã chết.
Tuyết Kha ngồi trên giưá»ng, ôm chăn, ngây ngưá»i nhìn cá»a sổ. PhÃa ngoà i trá»i Ä‘ang đổ mưa, đã là mùa đông. Vẫn không nhá»› được Diệp Cương xảy sá»± cố đụng xe là và o mùa nà o, thá»i gian trá»™n lá»™n vá»›i nhau, dưá»ng như là hôm qua, dưá»ng như đã và i trăm năm rồi. Tóm lại hiện giá» Ä‘ang mưa, trên kÃnh cá»a sổ, giá»t mưa nhá» tụ thánh từng giá»t nước lá»›n rồi lan xuống,lan xuống, lan xuống đất bên dưới, lại thấm và o đất, nước dưới đất đến từ như váºy. Có má»™t hôm, nước dưới đất sẽ chảy và o khe nhá», khe nhá» chảy và o sông lá»›n, sông lá»›n chảy và o biển cả, hÆ¡i nước bốc lên, chung cất mà lại thà nh mưa. Hết má»™t vòng lại trở vá» cái bắt đầu, mưa cÅ©ng có quỹ tÃch cá»§a nó, từ có đến không, từ không đến có. Quỹ tÃch cá»§a con ngưá»i ở đâu? Thá»i Ä‘iểm anh không muốn đến lại đến, Ä‘i má»™t cách không sao hình dung nổi. Chết là hết, không thể sống lại nữa! Không thể sống lại nữa!
Nà ng dùng tay ôm gối, đặt cằm lên gối, ngây ngưá»i ngồi, ngây ngưá»i nghÄ©. Trong phòng khách, cha mẹ nà ng tranh cãi. Thì ra, Từ Viá»…n Hà ng đến. Hèn chi mẹ không ở bên cạnh.
- Thư Doanh, cô phải lý trà má»™t chút - Tiếng cha mang vẻ bất lá»±c - Ná»a năm rồi! Bất kỳ đòn đánh nà o, trong ná»a năm Ä‘á»u có thể chữa khá»i. Nhưng, nó không khởi sắc chút nà o, vẫn không ăn không uống không cưá»i không nói cÅ©ng không khóc! Cô có thể khiến nó khóc má»™t hồi cÅ©ng tốt! Nó ngay cả khóc cÅ©ng không! Tôi nói vá»›i cô, cô đừng không dứt bá» nổi, nó cần được đưa và o bệnh viện chữa trị!
- Không - Giá»ng Thư Doanh kiên quyết - Nó là con gái tôi, anh để tôi lá» Tôi không đưa nó Ä‘i bệnh viện, không đưa nó Ä‘i chữa trị tâm thần. Nó không Ä‘iên, nó chỉ là cần thá»i gian để khôi phục, cần thá»i gian để chữa khá»i vết thương cá»§a nó. Anh không ngà y ngà y ở bên cạnh nó, anh nhìn không ra tiến bá»™ cá»§a nó. Lúc chuyện vừa má»›i xảy ra, nó hoà n toà n không nghe thấy gì, hoà n toà n không nhìn thấy gì, hiện giá» nó đã có thể nghe, có thể nhìn, có thể cảm giác, cÅ©ng có thể nói xin lá»—i tôi... Nó Ä‘ang khá lên, từng ngà y từng ngà y má»™t khá lên. Giống như động váºt ngá»§ đông, từ hôm xảy ra chuyện, nó liá»n để mình ngá»§. Hiện giá», nó đã dần dần tỉnh dáºy. Trá»i, Viá»…n Hà ng, gần hai mươi năm trước, thá»i gian anh bá» ra cho Tuyết Kha không nhiá»u. Hiện giá», anh đừng bức bách tôi nữa, anh để tôi cáºn ká» nó sống qua giai Ä‘oạn Ä‘au khổ nà y, được không?
- Cô Ä‘ang trách tôi phải không? - Từ Viá»…n Hà ng há»i - Cô không biết tôi cÅ©ng yêu nó hay sao? Cô không biết tôi Ä‘ang sợ hãi hay sao? Tôi sợ nó từ nay biến thà nh dạng má»™t Ä‘á»i ngồi trên giưá»ng đỠđẫn.
- Không! Nó sẽ khá lên! - Bùi Thư Doanh kiên quyết nói.
- Thư Doanh, bác sĩ hiện đại đã có thể chữa trị đòn đánh vỠmặt tinh thần! Sự cố chấp của cô sẽ là m hại nó!
- Tôi sẽ không là m hại nó! Nó Ä‘ang tỉnh lại, thế nà o cÅ©ng có má»™t ngà y, nó sẽ hoà n toà n vượt qua cá»a ải khó khăn.
- Thế nà o cÅ©ng có má»™t ngà y là ngà y nà o? - TỪ Viá»…n Hà ng có phần nóng giáºn - Cô coi, Diệp Cương đã...
- Suỵt! - Bùi Thư Doanh vá»™i “suỵt†ngăn cản Từ Viá»…n Hà ng nói ra tên cá»§a Diệp Cương, tiếng “suỵt†nà y cÅ©ng chặn lại lá»i cá»§a Từ Viá»…n Hà ng.
Tuyết Kha ngồi trên giưá»ng, nghe tranh cãi phÃa ngoà i cá»a. Diệp Cương, nà ng nghÄ© đến cái tên ấy, nghÄ© hết lượt nà y đến lượt khác, giống như tiếng vá»ng trong gió: Diệp Cương, Diệp Cương, Diệp Cương! Diệp Cương đã chết.
Nà ng vùi đầu và o giữa đầu gối, nhắm mắt lại, lặng lẽ ngồi, lặng lẽ chịu đựng sá»± thá»±c nà y: hoa sẽ tà n sẽ nở, xuân sẽ Ä‘i sẽ đến, lau má»—i năm tươi tốt, trúc suốt năm Ä‘á»u xanh, mặt trá»i sẽ lặn sẽ má»c, nước triá»u sẽ lui sẽ dâng, ánh đèn sẽ tắt sẽ sáng... ngưá»i đã chết vÄ©nh viá»…n không sống lại!
Nà ng tốn nhiá»u sức ngà y nà y qua ngà y khác, tháng nà y qua tháng khác, để biết thế nà o gá»i là sá»± chấm dứt cá»§a sinh mệnh. Sá»± thá»±c, ý nghÄ© cá»§a nà ng trước sau vẫn hoạt động. Chỉ là , ý chà cá»§a nà ng Ä‘ang ngá»§, nà ng không muốn tỉnh lại cho lắm, bởi vì, Diệp Cương đã chết, chết rồi thì sẽ không tỉnh lại nữa.
Mùa đông qua đi, mùa xuân lại đến.
ý chà cá»§a Tuyết Kha vẫn ngá»§. Từ Viá»…n Hà ng biến thà nh dưá»ng như ngà y nà o cÅ©ng đến, má»—i ngà y đến thúc giục Bùi Thư Doanh đưa Tuyết Kha Ä‘i bệnh viện, má»—i ngà y hai ngưá»i Ä‘á»u xảy ra tranh cãi. Lòng tin cá»§a Bùi Thư Doanh dao động, thái độ má»m Ä‘i. Nhìn thấy Tuyết Kha không nói không khóc không cưá»i, bà biết vết thương cá»§a con vẫn Ä‘ang rá» máu. Bà háºn không thể Ä‘au khổ thay nà ng, gánh chịu tất cả thay nà ng. Nhưng, không được. Sá»± kỳ quái cá»§a sinh mệnh là ở đây, má»—i má»™t sinh mệnh Ä‘á»u phải đối diện vá»›i tất cả những cái thuá»™c vá» mình: cái đẹp, cái không đẹp, cái tốt, cái không tốt.
Hoặc giả, ná»a Ä‘á»i sau sẽ sống trong bệnh viện chữa trị tinh thần. NghÄ© đến đây, Bùi Thư Doanh lại ghê cả ngưá»i mà mồ hôi lạnh đầm đìa. Thế thì, nà ng chi bằng trước đây cùng Diệp Cương tông xe chết còn tốt hÆ¡n. Bà má»—i ngà y má»—i ngà y nhìn Tuyết Kha, trong lòng và i ngà n vạn lần kêu gá»i: Tỉnh lại Ä‘i! Tuyết Kha! Tỉnh lại Ä‘i! Tuyết Kha!
Cứ như váºy, có má»™t hôm bá»—ng có má»™t ngưá»i xuất hiện trước mặt Bùi Thư Doanh, mình mặc quân phục, quân hà m thiếu uý, bị mặt trá»i hun đến Ä‘en xì, cặp kÃnh cáºn thị, chân dà i tay dà i... ÄÆ°á»ng Vạn Lý đã lâu không gặp! ÄÆ°á»ng Vạn Lý từ khi xa cách đến nay vẫn bình thưá»ng!
- Khó khăn lắm cháu má»›i được Ä‘iá»u vá» Äà i Bắc - ÄÆ°á»ng Vạn Lý nói - Ná»a năm nữa, cháu sẽ xuất ngÅ©. Nhà trưá»ng gá»i lý lịch cá»§a chúng cháu đến các cÆ¡ quan hữu quan. Äà i truyá»n hình Hoa Thị muốn sá» dụng cháu đứng chá»§ trì má»™t tiết mục tổng hợp, bác có tin không? ÄÆ°á»£c rồi, bác à , từ hôm nay trở Ä‘i cháu có thể sau khi tan tầm ngà y ngà y đến thăm Tuyết Khạ Cô ấy không phải là chỉ má»™t mình bác phải gánh vác trách nhiệm - Anh nói má»™t cách chÃnh xác - Thư cháu gá»i cho cô ấy, cháu tin rằng cô ấy không xem! Cô ấy vẫn như cÅ© chứ?
Bùi Thư Doanh ngáºm lệ gáºt đầu. Trong má»™t tháng sau khi Diệp Cương xảy ra sá»± cố, ÄÆ°á»ng Vạn Lý từng hai lần xin nghỉ phép, trăm ngà n vất vả vá» Äà i Bắc. Lúc đó, Tuyết Kha Ä‘ang ở giai Ä‘oạn nghiêm trá»ng nhất, nà ng đối vá»›i bất kỳ ngưá»i nà o Ä‘á»u nhìn mà không thấy. ÄÆ°á»ng Vạn Lý chỉ giúp nà ng là m má»™t việc mà má»i ngưá»i quên sót: đến nhà trưá»ng giúp nà ng là m thá»§ tục xin nghỉ há»c má»™t năm. Anh nói:
- Không thể để mất tư cách sinh viên cá»§a cô ấy. Äợi lúc cô ấy khá»e, cô ấy còn cần dùng sở há»c cá»§a cô ấy, đối mặt vá»›i xã há»™i nà y, thấy được mình là má»™t ngưá»i hữu dụng!
ÄÆ°á»ng Vạn Lý cuối cùng đã trở vá».
Bùi Thư Doanh nhìn cá»a phòng ngá»§, ra hiệu cho anh và o.
ÄÆ°á»ng Vạn Lý không chút do dá»±, đẩy cá»a, rảo bước Ä‘i và o. Tuyết Kha Ä‘ang ngồi trên giưá»ng, ôm chan bông sững sá», tóc nà ng được mẹ chải rất gá»n gà ng, mặt trắng trong như ngá»c, đôi mắt Ä‘en láy như đêm. Nà ng Ä‘ang nghÄ© ngợi gì, hoặc giả Ä‘ang lắng nghe gì. ÄÆ°á»ng Vạn Lý nhìn trân trân nà ng, không tin nà ng không nghe thấy tiếng mình nói chuyện ngoà i phòng khách.
- Tuyết Kha! - Anh kêu.
Nà ng quay đầu nhìn anh. ÄÆ°á»ng Vạn Lý trái tim Ä‘áºp mạnh. Nà ng tiến bá»™ quá nhiá»u quá nhiá»u. Nà ng nghe thấy anh gá»i nà ng! Nà ng biết ý nghÄ©a cá»§a “tênâ€. Nà ng có thể suy nghÄ©, có thể nhìn cÅ©ng có thể nghe. Chỉ là ý chà cá»§a nà ng còn Ä‘ang kháng cá»± sá»± “tỉnh lạiâ€.
Anh Ä‘i lại, ngồi bên giưá»ng, đẩy đẩy cặp kÃnh. Anh nghiêm chỉnh, kỹ cà ng nhìn đến chá»— sâu trong mắt nà ng, chá»— sâu linh hồn nà ng.
- Rất tốt, Tuyết Kha! - Anh gáºt gáºt đầu nói - Cô nháºn được ra tôi, đúng không? ÄÆ°á»ng Vạn Lý, “Bảy bốn bảyâ€, cái ngưá»i đã giúp cô bên hồ bÆ¡i! Äừng chuyển cặp mắt Ä‘i, nhìn tôi! - Anh dùng tay tóm lấy cằm nà ng, cái cằm ấy gầy đến nhá»n ra, anh bắt nà ng đối diện vá»›i mình. Nhìn khuôn mặt nho nhỠđó, nhìn khuôn mặt gầy yếu đó, nghÄ© đến cô gái đứng thẳng dưới ánh mặt trá»i, tá»a ra ánh sáng thanh xuân... anh bá»—ng tức giáºn, hết sức hết sức tức giáºn. Anh nhướng lông mà y, không há» nghÄ© ngợi, anh lá»›n tiếng rống lên vá»›i bá»™ mặt ở trong “trạng thái ná»a ngủ†đó:
- Tuyết Kha! Cô còn không tỉnh lại, cô muốn là m cái gì? Äể cha mẹ cô đưa cô và o bệnh viện tâm thần ư? Cô đã nhìn thấy cái gá»i là trẻ quái thai, cô đã nhìn thấy trẻ mắc chứng ngu đần, mà cô cÅ©ng muốn gia nháºp và o bá»n chúng, Ä‘i là m má»™t “ngưá»i thá»±c váºt†ư?
Tuyết Kha vừa nghe thấy những danh từ như “trẻ quái thaiâ€, “chứng ngu đầnâ€,â€ngưá»i thá»±c váºtâ€, nà ng liá»n kêu ré lên, vừa kêu ré vừa muốn đẩy ÄÆ°á»ng Vạn Lý ra, miệng kêu loạn lên:
- Không, không, không! Äừng nói! Äừng nói!
Bùi Thư Doanh xông và o phòng, đứng ở cá»a, bà cang thẳng nhìn hai ngưá»i.
ÄÆ°á»ng Vạn Lý dùng hai tay đè lên cái tay huÆ¡ lên cá»§a Tuyết Khạ Anh khÃch động, cà ng lá»›n tiếng, từng câu từng câu má»™t tiếp tục rống lên vá»›i nà ng:
- Cô ngồi trên giưá»ng như váºy, má»™t lần ngồi đến hÆ¡n ná»a năm, giống như má»™t phế váºt! Cô sao có thể nhẫn tâm đối vá»›i cha mẹ cô như váºy? Bà chỉ là sinh ra cô, liá»n thiếu nợ cô má»™t Ä‘á»i, hầu hạ cô má»™t Ä‘á»i hay sao? Cô lại không thiếu cánh tay lại không thiếu chân, cô quả tháºt không khá hÆ¡n má»™t đứa trẻ quái thai bao nhiêu! Cô tỉnh lại giùm tôi Ä‘i! Tỉnh lại Ä‘i! Tỉnh lại Ä‘i! - Anh Ä‘iên cuồng lay lắc nà ng, lắc xong, lại đối mặt vá»›i nà ng - Nghe đây! Tuyết Kha! Diệp Cương đã chết rồi! Äã chết rồi! Cuá»™c Ä‘á»i anh ta đã chấm dứt! Nhưng cuá»™c Ä‘á»i cá»§a cô vẫn còn! Cô biết Diệp Cương tại sao lại chết không? Bởi vì anh ta đã sống không bằng chết. Anh ta sống má»™t ngà y, thì sẽ yêu cô má»™t ngà y, thứ yêu ấy biến thà nh sá»± già y vò khắc cốt ghi lòng cá»§a anh tạ Anh ta không thể cho cô hạnh phúc lại không có cách nà o vứt bá» cá»™ Anh ta yêu cô, lại sợ hại cô! Anh ta không gặp cô, sẽ Ä‘iên cuồng nhá»› cô, gặp cô rồi, lại Ä‘iên cuồng muốn thoát khá»i cô... Thứ mâu thuẫn ấy, thứ già y vò ấy, khiến cho anh ta chi bằng chết, chi bằng chết! Cô hiểu không? Cô hiểu không? - Anh dữ dá»™i kêu - Là m má»™t ngưá»i đà n ông, đối mặt vá»›i ngưá»i yêu cá»§a mình, mà anh ta không có năng lá»±c để bảo vệ, không có năng lá»±c để trao tặng, không có năng lá»±c để chiếm hữu, cà ng không có năng lá»±c để đặt kế hoạch tương lai... Trá»i, sinh mệnh cá»§a ngưá»i đà n ông đó đã chết rồi! Cho nên, Tuyết Kha, cô không giết chết anh ta, anh ta sá»›m đã chết rồi! Trước khi gặp cô, anh ta đã chết má»™t lần rồi! Sau khi gặp cô, anh ta chẳng qua là lại chết má»™t lần nữa! Cái đó đối vá»›i anh ta có thể là việc nhân từ nhất! Chết là má»™t thứ kết thúc, hiểu không? Nó kết thúc má»™t bi kịch, là việc nhân từ nhất! NghÄ© mà xem, lúc anh ta ở bên cô, đã vui sướng chưa? Anh ta vẫn cứ ở trong Ä‘au khổ. Hiện giá», anh ta không Ä‘au khổ, cÅ©ng sẽ không Ä‘au khổ nữa. Tuyết Kha, tôi nói cho cô biết, lúc anh ta lái xe xông xáo ngang dá»c, tôi dám đánh cuá»™c anh ta đã không là ngưá»i sống nữa! Cô hiểu không? Hiểu không? - Anh ta ra sức lay lắc nà ng, lay đến tóc nà ng Ä‘á»u rối tung. Sau đó anh nhìn chằm chằm nà ng. Nà ng ngồi đấy, mắt mở lá»›n, tròng mắt khẽ chuyển động, má»—i khi chuyển, lại ướt má»™t Ãt, má»—i khi chuyển, lại ướt má»™t Ãt. Ná»a năm nay, nà ng không há» khóc, hiện giá», nước mắt lại chuyển động trong mắt nà ng.
- Nghe đây! - ÄÆ°á»ng Vạn Lý tiếp tục rống lên vá»›i nà ng - Diệp Cương đã chết, cô không có lẽ gì chết theo anh ta! Cô hiện giá» ngồi đây, giống như má»™t cái thây sống! Cô Ä‘ang già y vò cha mẹ cô! Già y vò tôi! Trá»i đất! ÄÆ°á»ng Vạn Lý nà y xúi quẩy đến mưá»i tám Ä‘á»i má»›i gặp cô! Chẳng lẽ tôi chịu khổ vì cô còn chưa đủ! Chẳng lẽ tôi cÅ©ng thiếu cô, nợ cô! Chẳng lẽ cô cÅ©ng nhẫn tâm để tôi chết! Nếu cô lại tiếp tục như váºy, khiến tôi nhìn mà đau lòng, nghÄ© mà đau lòng... tôi chi bằng cÅ©ng chết Ä‘i cho xong! Má»i ngưá»i Ä‘á»u chết! Táºp thể tá»± sát! Cô rắp tâm khiến chúng tôi Ä‘á»u không thể sống! - Anh nhảy lên, quay đầu tìm kiếm bốn chung quanh - Dao đâu? Mang dao ra đây? Mang dao ra đây! ÄÆ°á»ng Vạn Lý nà y đằng nà o cÅ©ng gục rồi! Yêu má»™t cô gái mà yêu đến thảm như váºy, cô ta ngồi đấy nhìn mà không thấy! Tôi còn có phân lượng gì? Còn có sức mạnh gì? Trong lòng cô ta chỉ có má»™t cái tên khác, tôi sống cÅ©ng không bằng chết! Ai bảo tôi phát Ä‘iên Ä‘i yêu cô ta như váºy? Ai bảo tôi ngu như váºy, ngốc như váºy? Tuyết Kha! - Anh đứng trước giưá»ng, cuối cùng lấy hết sức hét lên - Muôn và n lá»i nói, chỉ có má»™t câu! Cô tỉnh lại giùm tôi! Tỉnh lại cùng tôi đối mặt vá»›i cuá»™c Ä‘á»i, đối mặt vá»›i tương lai! Bởi vì tôi yêu cô, tôi cần cô, tôi không rá»i bá» nổi cô! Tôi không thể để ngưá»i đưa cô đến bệnh viện chữa trị tâm thần! Cô tỉnh lại giùm tôi! Tỉnh lại! Tỉnh lại!
Tuyết Kha ngước mắt nhìn anh, trên mặt dần dần có biểu hiện tình cảm, hÆ¡i thở dần dần gấp rút, mắt dần dần đầm ướt... Cuối cùng, nà ng há miệng, òa khóc thất thanh, nà ng khóc lao và o lòng ÄÆ°á»ng Vạn Lý. Äây là lần đầu tiên nà ng khóc sau khi Diệp Cương chết. Nà ng ôm lưng ÄÆ°á»ng Vạn Lý, vừa khóc vừa kêu:
- ÄÆ°á»ng Vạn Lý, ÄÆ°á»ng Vạn Lý, ÄÆ°á»ng Vạn Lý...
Nà ng liên tục kêu tên ÄÆ°á»ng Vạn Lý. ÄÆ°á»ng Vạn Lý ôm chặt lấy nà ng, nước mắt cÅ©ng rÆ¡i. Bùi Thư Doanh đứng bên, nước mắt cÅ©ng rÆ¡i. Nhưng phút đó là tốt đẹp nhất, sinh mệnh sống lại thưá»ng thưá»ng cần mấy giá»t nước mắt. ÄÆ°á»ng Vạn Lý hôn tóc nà ng, hôn má ướt đầm cá»§a nà ng:
- Khóc Ä‘i! Tuyết Kha - Anh lầm bầm nói - Äể tôi Ä‘i cùng vá»›i cô khóc. Khóc đủ rồi, để tôi cùng vá»›i cô đối mặt vá»›i những ngà y vá» sau. ÄÆ°á»ng còn dà i biết bao, chúng ta cần cùng Ä‘i vá»›i nhau, cùng Ä‘i vá»›i nhau!
o0o
Kỳ nghỉ hè năm sau, Tuyết Kha há»c bổ sung bà i há»c năm thứ tư đại há»c cá»§a nà ng, cuối cùng cÅ©ng tốt nghiệp.
Thi xong môn cuối cùng, nà ng biết chương trình há»c đã hoà n thà nh. Hôm đó, ÄÆ°á»ng Vạn Lý không thể đến trưá»ng cùng vá»›i nà ng, anh Ä‘ang ở công ty truyá»n hình, quay má»™t tiết mục tổng hợp qui mô lá»›n, bản thân ÄÆ°á»ng Vạn Lý cÅ©ng tá»± đà n tá»± hát trong tiết mục. Cho nên, vừa thi xong Tuyết Kha liá»n đến sà n quay đà i truyá»n hình. Toà n thể sà n quay đầy ắp, trên bục dưới bục toà n là ngưá»i. ÄÆ°á»ng Vạn Lý báºn rá»™n trên bục, nhìn thấy nà ng, anh chăm chú nhìn sâu nà ng, dùng hình miệng nói ba chữ “Anh yêu emâ€. Không ai nhìn thấy, không ai nghe thấy, trừ nà ng. Nà ng lùi đến chá»— ngồi cá»§a khách má»i, tìm má»™t chá»— lặng lẽ ngồi xuống. Nhìn thấy trên sân khấu báºt sáng đèn. Liá»n đó, bá»—ng nhiên, nà ng kinh ngạc phát hiện: A Van, A Quang, A Lá»… Ä‘á»u đến. Ban nhạc “Cá»± Long†cá»§a há» lại tụ táºp vá»›i nhau. ánh đèn báºt xong, hiệu quả mưa nhân tạo nổi lên, Cá»± Long đứng ở chÃnh giữa sân khấu, hát má»™t bà i hát đã lâu không nghe “ánh mặt trá»i và giá»t mưa nhá»â€. Chá»— khán giả ngồi tiếng vá»— tay như sấm động. ÄÆ°á»ng Vạn Lý cúi mình trước má»i ngưá»i, tiếng vá»— tay cà ng vang dáºy. Sau đó, anh nói:
- Hát xong bà i hát cũ nà y, tôi xin hát cho quý vị nghe một bà i hát mới.
ánh đèn Ä‘á»u tối Ä‘i.
Sau đó, má»™t ngá»n đèn xuất hiện, hai ngá»n đèn xuất hiện, ba ngá»n đèn xuất hiện... vô số vô số đèn xuất hiện, sân khấu biến thà nh biển đèn, lấp lánh từng chấm ánh sáng. ÄÆ°á»ng Vạn Lý đứng trong biển đèn, bắt đầu hát má»™t bà i hát:
ánh đèn chấm chấm, lấp la lấp lánh
Dưới ngá»n ngá»n đèn, có em có anh
Ngá»n đèn đêm qua, chiếu sáng quá khứ
Ngá»n đèn hôm nay, ká» tôi hát vang
Ngá»n đèn ngà y mai, huy hoà ng tương lai
Ngá»n đèn ngà y sau, xóa Ä‘i láºn Ä‘áºn
ánh đèn vạn chấm, lấp la lấp lánh
Dưới ngá»n ngá»n đèn, có em có anh
Hãy đem ánh đèn, xâu thà nh một chuỗi
Quá khứ tương lai, sáng lạng biết bao!
Hãy đem ánh đèn, xâu thà nh một chuỗi
Quá khứ tương lai, sáng lạng chừng nà o!
Anh hát xong, cúi đầu chà o khán giả. Má»i ngưá»i vá»— tay như Ä‘iên cuồng. Những ngá»n đèn đạo cụ ấy lấp lóa sáng từng chuá»—i má»™t sáng, từng ngá»n má»™t sáng... ánh mắt Tuyết Kha dừng trên ngưá»i ÄÆ°á»ng Vạn Lý, anh cÅ©ng là má»™t ngá»n đèn, má»™t ngá»n đèn phát sáng.
ÄÆ°á»ng Vạn Lý Ä‘i xuống dưới bục.
Tuyết Kha không ngăn nổi, tiến lên đón, chìa tay cho anh, nắm tay anh tháºt chặt. Trong cái nhìn cá»§a há», Ä‘á»u mang má»™t thứ tâm tình nhiệt thà nh. Äèn, hỠđã linh há»™i được sâu sắc trong đáy mắt nhau ý nghÄ©a cá»§a đèn. Há» Ä‘á»u là đèn, hai ngá»n đèn nhá» trong biển đèn ngà n vạn, cùng là m rạng rỡ đối phương, cùng chiếu sáng đối phương, cùng là m nồng ấm đối phương.
Äèn, đèn vÄ©nh viá»…n không bao giá» tắt. Äằng sau má»—i ngá»n đèn, có má»™t câu chuyện.
Äèn, đèn vÄ©nh viá»…n không bao giá» tắt. Äá»i ngưá»i, Ä‘á»u là do những ngá»n đèn ấy tổ chức thà nh.
Äèn, đèn vÄ©nh viá»…n không bao giá» tắt. Từ quá khứ đến tương lai, vÄ©nh viá»…n sáng, vÄ©nh viá»…n, vÄ©nh viá»…n, vÄ©nh viá»…n.
Hết
Tà i sản của quykiemtu