 |
|

10-10-2008, 04:10 PM
|
 |
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Chương 16
TỪ GIá»®A ÄẠI TÂY DÆ¯Æ NG CHO ÄẾN BOTWOOD
Diana Lovesey rất tức việc Mervyn lên thá»§y phi cÆ¡ ở Foynes. Má»›i đầu, cô hết sức bối rối khi thấy ông ta Ä‘uổi theo cô, cô sợ ngưá»i ta lấy chuyện nà y để là m trò vui cưá»i. Nhưng Diana tức nhất là việc cô từ chối lá»i đỠnghị cá»§a Mervyn, từ chối cÆ¡ há»™i để thay đổi ý kiến. Cô đã giữ nguyên quyết định cá»§a mình, nhưng Mervyn không xem quyết định cá»§a cô là vÄ©nh viá»…n, ông ta có vẻ như nghi ngá» quyết định cá»§a cô. Diana phải khẳng định lại quyết định cá»§a mình bất cứ khi nà o ông ta yêu cầu cô xét lại. Cuối cùng, ông ta đã là m cho cô thêm hoang mang, cô cảm thấy chuyến bay qua đại dương mất hết hứng thú. Chuyến Ä‘i nà y xem như chuyến ra Ä‘i vÄ©nh viá»…n, chuyến trốn Ä‘i rất thÆ¡ má»™ng vá»›i ngưá»i yêu. Thế nhưng, bây giá» cái cảm giác tá»± do sung sướng như khi máy bay má»›i cất cánh ở Southampton đã biến mất. Cô không thấy thú vị để thưởng thức cảnh xa hoa trên máy bay, không cảm thấy sung sướng khi được cùng Ä‘i vá»›i những ngưá»i sang trá»ng, không cảm thấy thức ăn thức uống ngon là nh há» dá»n ra cho cô nữa. Cứ pháºp phồng lo sợ thấy Mervyn xuất hiện bên mình, cô không dám đụng chạm đến Mark, không dám hôn anh, không dám sá» và o tay hay nắm bà n tay anh nữa.
Còn vá»›i Mark, biến cố bất ngỠđã là m cho anh mất vui. Khi Diana Ä‘uổi khéo Mervyn ở Foynes, anh rất sung sướng, anh tá» ra rất khả ái và lạc quan yêu Ä‘á»i anh nói đến California, anh nói đùa cho vui và khi có dịp thuáºn tiện là anh hôn cô như má»i khi trước đây. Rồi bá»—ng anh thấy đối thá»§ bước lên máy bay, anh giáºt mình hoảng hốt. Bây giá» anh như má»™t quả bóng thổi phồng. Anh ngồi im bên cạnh Diana, buồn bã láºt tạp chà ra xem nhưng không Ä‘á»c được chữ nà o. Anh nghÄ© mình đã thất bại. Có Mervyn trên máy bay, là m sao anh tin chắc được Diana không đổi ý má»™t lần nữa? Thá»i tiết bá»—ng trở nên xấu, cÆ¡n bão trở mạnh, máy bay nhồi như Ä‘i xe hÆ¡i qua đồng ruá»™ng, cảnh tượng nà y cà ng là m cho tình hình buồn thêm. Thỉnh thoảng có má»™t ngưá»i khách há»›t hải Ä‘i qua buồng, chạy vá» phÃa phòng vệ sinh. Ngưá»i ta cho biết dá»± báo thá»i tiết còn xấu nữa. Bây giá» Diana có cá»› để nói vì ngưá»i khó chịu nên không muốn ăn.
Cô muốn biết Mervyn ngồi ở buồng nà o. Có lẽ khi biết ông ngồi ở đâu rồi, cô không còn bồn chồn lo sợ thấy ông ta bỗng nhiên xuất hiện nữa. Cô phải đi phòng vệ sinh để xem thỠông ta ngồi ở đâu.
Rá»i buồng cá»§a mình, buồng số 4, Diana liếc mắt nhìn nhanh qua buồng số ba, không thấy có ông ta. Cô quay bước Ä‘i vá» phÃa sau máy bay, vừa Ä‘i vừa nÃu và o bất cứ cái gì nÃu được, vì máy bay lắc lư chòng chà nh quá mạnh. Vẫn không thấy Mervyn ngồi ở buồng số 3. Toà n bá»™ phòng số 6 thì bên mạn phải là phòng vệ sinh nữ rồi, còn bên trái chỉ có hai hà nh khách ngồi, theo dáng dấp cá»§a há», cô Ä‘oán há» là thương gia. Diana nghÄ©, chẳng lẽ há» trả tiá»n mua vé để ngồi miết như thế suốt chuyến bay bên cạnh phòng vệ sinh! Sau phòng số 6, chỉ còn phòng vợ chồng thôi. Chắc Mervyn ngồi ở phÃa trước ở buồng số 1 hay số 2 gì đấy - Và cÅ©ng có thể Ä‘ang ngồi đánh bà i ở phòng khách cÅ©ng nên.
Cô Ä‘i và o phòng vệ sinh. Trước tấm kÃnh có hai chá»— ngồi, má»™t chá»— đã có má»™t phụ nữ ngồi, Diana chưa có dịp nói chuyện vá»›i bà nà y lần nà o. Vừa đóng cá»a phòng vệ sinh xong, máy bay lại đột ngá»™t rót xuống khiến cô mất thăng bằng.
Cô té xuống chỗ ngồi còn trống.
– á»”n chứ? - Ngưá»i phụ nữ há»i.
– Ổn, cám ơn. Tôi quá ghét máy bay rớt như thế nà y.
– Tôi cÅ©ng thế. Ngưá»i ta cho tôi biết tình hình còn tệ hÆ¡n nữa. CÆ¡n bão Ä‘ang dữ dá»™i ở phÃa trước chúng ta.
Máy bay bớt rung động, Diana mở túi xách lấy lược ra chải tóc.
– Có phải bà là bà Lovesey không? - Ngưá»i đà n bà há»i.
– Phải. Xin gá»i tôi là Diana.
– Tôi là Nancy Lenehan. - Bà ta ngáºm ngừ má»™t lát, vẻ bối rối, rồi nói tiếp:
– Tôi lên máy bay ở Foynes.
– Tôi từ Liverpool không là m sao đến Southampton kịp, cho nên tôi phải thuê xe hơi lái ra bãi đáp máy bay và tôi van nà i ông ấy cho tôi đi theo máy bay của ông.
– Tôi rất mừng cho bà . Nhưng chuyện ông ấy đến được đây lại là chuyện là m cho tôi rất bực.
– Theo tôi thì bà chẳng cần phải bá»±c bá»™i là m gì. ÄÆ°á»£c hai ngưá»i đà n ông thương yêu là điá»u tháºt cá»±c kỳ thú vị. Tôi không có được ngưá»i nà o hết.
Diana nhìn bà ta trong gương. Phải nói bà ta có duyên hÆ¡n là đẹp, nét mặt hà i hòa, tóc sẫm, và khoác chiếc áo mà u đỠdo thợ cắt may rất đẹp ra ngoà i chiếc áo cụt bằng xoa mà u xám. Dáng dấp hoạt bát và tá»± tin. Diana thầm nghÄ©, thảo nà o mà Mervyn đã bằng lòng cho bà ta Ä‘i theo, bà đúng là loại phụ nữ rất hợp vá»›i ngưá»i như ông ta. Cô buá»™t miệng há»i:
– Anh ấy có lễ phép với bà không?
– SÆ¡ sÆ¡ thôi - Nancy đáp rồi mỉm cưá»i.
– Rất tiếc. Anh ấy thưá»ng không lịch sá»± cho lắm, cô vừa đáp vừa tô son lên môi.
– Nhưng tôi rất cám ơn ông ấy vì đã cho tôi cùng đi, - Nancy nói tiếp, bà ta hỉ mũi và o chiếc khăn giấy.
Diana thấy bà có đeo nhẫn trên ngón tay. Bà ta nói tiếp:
– Ông ấy hơi cộc cằn một chút, nhưng tôi thấy ổng tốt bụng. Tôi đã ăn tối với ổng. Ông ta nói chuyện rất vui. Và ổng còn đẹp nữa.
– Äúng là anh ấy tốt bụng, - Diana ngạc nhiên khi thấy mình nói thế - nhưng anh ta kiêu ngạo như má»™t bà Công tước và không có tÃnh kiên nhẫn. Tôi đã là m cho ảnh nổi Ä‘iên vì tôi lừng khừng, tôi thay đổi ý kiến và không bao giá» nói ý nghÄ© cho ảnh nghe.
Nancy chải tóc. Diana tá»± há»i không biết có phải bà ta đã nhuá»™m tóc để cho tóc khá»i bạc không. Nancy nói tiếp:
– Ông ấy có vẻ quyết giữ cô lại cho được đấy.
– Chỉ là vấn đỠtá»± ái, - Diana đáp. - Vì có má»™t ngưá»i khác Ä‘em tôi Ä‘i. Menryn chỉ muốn tranh tà i mà thôi. Nếu tôi bá» anh ta để đến vá»›i bà chị cá»§a tôi, thì chắc anh ta chẳng bao giỠđến tìm đâu.
Nancy cưá»i rồi nói:
– Chắc ông ấy chẳng hy vá»ng gì giữ bà lại được.
– DÄ© nhiên là không. - Bá»—ng Diana không muốn nói chuyện vá»›i Nancy Lenehan nữa. Tá»± nhiên cô thấy ghét bà ta. Cô thu dá»n đồ trang sức, đứng Ä‘áºy, cưá»i để che giấu vẻ bất bình đột nhiên đến trên mặt. - Tôi xin phép vá» chá»—.
– Chúc may mắn!
Vừa lúc Diana ra khá»i phòng vệ sinh, Lulu Bell và công chúa Lavinia đến, ngưá»i nà o cÅ©ng mang theo túi xách đựng đồ trang Ä‘iểm. Khi Diana vá» lại buồng, cô thấy Davy, tiếp viên, đã biến cái ghế nệm dà i trước chá»— ngồi cá»§a cô thà nh chá»— ngá»§ cho hai ngưá»i. Diana lấy là m lạ khi thấy chiếc ghế nệm bên ngoà i có vẻ bình thưá»ng như thế lại có thể trở thà nh hai giưá»ng ngá»§.
Davy bắt đầu lấy hết gối Ä‘i, rồi lôi mấy cái giá tì tay ra khá»i các rãnh trên ghế. Chồm ngưá»i trên chá»— dá»±a lưng ở ghế, anh ta hạ hai tấm nắp trên vách máy bay xuống, để lá»™ ra mấy cái móc. Anh tháo sợi dây Ä‘ai trên vách để hạ xuống má»™t chiếc giưá»ng nệm, móc và o cái móc ấy để là m thà nh chá»— ngá»§ ở phÃa trên.
PhÃa bìa giưá»ng, anh áp và o má»™t cái khe nằm trong vách ngăn. Diana Ä‘ang sợ giưá»ng ngá»§ như thế,không an toà n, thì Davy đã lấy hai thanh ngang bằng kim loại chống và o giữa chiếc giưá»ng trên vá»›i giưá»ng dưới, xem như hai cái trụ giưá»ng. Bây giá» thì hai chá»— ngá»§ xem có vẻ rất vững. Anh lấy gối nệm cá»§a chiếc ghế dà i để lại và o chá»— ngá»§ dưới, và dùng những chiếc gối dà y như nệm lót lên chá»— ngá»§ ở trên. Anh lôi dưới chá»— ngồi ra những tấm vải lót giưá»ng và chăn má»n mà u xanh nhạt, và chỉ trong nháy mắt, hai giưá»ng ngá»§ đã hoà n thà nh.
Những chá»— ngá»§ trông có vẻ êm ái, nhưng phô ra trước mặt má»i ngưá»i. Davy lấy má»™t tấm mà n xanh nước biển có móc, anh móc và o sợi dây trên trần, Diana cứ tưởng sợi dây nà y là váºt trang trÃ. Anh treo mà n ngay phÃa ngoà i các giưá»ng ngá»§, chỉ để mở má»™t khoảng nhá» như cá»a và o cá»§a má»™t cái lá»u, để cho khách và o ngá»§. Cuối cùng, anh mở ra má»™t cái thang nhá», dá»±ng sát và o giưá»ng phÃa trên.
Davy quay qua phÃa Diana và Mark vá»›i vẻ hà i lòng, như thể anh vừa là m xong má»™t trò ảo thuáºt. Anh ta nói:
– Khi nà o hai ông bà muốn Ä‘i ngá»§, xin ông bà cho tôi biết, tôi sẽ đến là m giưá»ng ngay.
– Ngá»§ trong nà y có ngá»™t ngạt không? - Diana há»i anh ta.
– Má»—i giưá»ng như thế Ä‘á»u có quạt. Bà nhìn lên phÃa trên là thấy quạt. - Diana ngước mắt nhìn, cô thấy có tấm lưới và cái cần gạt để mở và tắt quạt. - Bà còn có cá»a sổ bên hông tà u, có đèn Ä‘iện, móc áo măng tô và các kệ; nếu quý vị cần gì khác nữa, xin cứ bấm nút chuông để gá»i tôi.
Trong khi anh ta Ä‘ang là m việc thì hai hà nh khách ở bên mạn trái, anh chà ng đẹp trai Frank Gordon và ông hói đầu Ollis Field, xách túi đựng đồ ngá»§ Ä‘i đến phòng vệ sinh; Davy là m xong việc, bèn qua là m giưá»ng bên kia. Con đưá»ng Ä‘i không phải nằm ngay chÃnh giữa máy bay mà gần bên mạn trái hÆ¡n, cho nên hai giưá»ng ngá»§ chỉ kê dá»c theo vách máy bay chứ không nằm ngang giữa thân máy bay như các giưá»ng bên mạn phải.
Công chúa Lavinia Ä‘i vá», mặc chiếc áo ngá»§ dà i mà u xanh biển có viá»n đăng ten xanh, trên đầu trùm cái khăn cùng mà u. Mặt bà ta cong cóng lên, chắc vì bà không quen cảnh mặc áo ngá»§ trước mắt nhiá»u ngưá»i như thế nà y. Bà ta nhìn giưá»ng ngá»§ rồi là m ra vẻ hốt hoảng, lên tiếng than vãn:
– Tôi sẽ chết ngá»™p mất! - Nhưng không ai chú ý đến bà . Bà tháo đôi già y đế má»ng bằng xoa ra, ngồi xuống chiếc giưá»ng ngá»§ ở dưới, rồi cẩn tháºn kéo mà n che kÃn lại.
Má»™t lát sau, Lulu Bell trở vá» vá»›i chiếc áo ngá»§ bằng mút-xÆ¡-lin mà u hồng, cà ng là m tăng thêm vẻ duyên dáng cho bà ta. Từ Foynes đến đây, bà ta tá» vẻ gượng gạo vá»›i Diana và Mark, mặc dù vẫn lịch sá»± vá»›i há», nhưng bây giá» bà đã quên hết chuyện cÅ©. Bà đến ngồi bên cạnh hai ngưá»i trên ghế nệm dà i và nói:
– Chắc anh chị không đoán ra được chuyện tôi vừa nghe vỠhai ông khách chung buồng với chúng ta đâu! - Bà đưa tay chỉ hai chỗ trống của Field và Górđon.
– Cô nghe gì thế, Lulu? - Mark há»i.
– Ông Field là nhân viên máºt vụ FBI.
Diana nghĩ thầm: có gì đâu mà đặc biệt. Nhân viên FBI cũng chỉ là cảnh sát thôi.
Lulu nói tiếp:
– Còn anh chà ng Frank Gordino là tù nhân!
– Ai nói vá»›i cô thế? - Mark há»i, giá»ng nghi ngá».
– Ngưá»i ta nói cho nhau nghe trong phòng vệ sinh nữ.
– Thế thì chắc không đúng đâu, Lulu à .
– Tôi biết anh không tin! - Bà ta thốt lên. - Thằng bé đã nghe ông Field và Trưởng tà u cãi nhau. Ông trưởng tà u túc giáºn vì cÆ¡ quan FBI dẫn tù lên tà u bay mà không báo cho ổng biết. Hai ngưá»i cãi nhau rất dữ và cuối cùng phi hà nh Ä‘oà n tước súng cá»§a ông Field Ä‘i!
Diana nhá»› là cô đã nghÄ© ông Field có vẻ là ngưá»i canh giữ anh chà ng Gordon.
– Ngưá»i ta nói Gordon là m gì?
– Là thằng găng tơ. Hắn hạ một ông, hãm hiếp một cô gái rồi đốt hộp đêm.
Diana thấy chuyện nà y khó tin quá. Cô đã nói chuyện vá»›i anh chà ng nà y rồi kia mà ! DÄ© nhiên anh ta thiếu tế nhị tháºt đấy, nhưng anh ta đẹp trai, áo quần sang trá»ng, và đã tán tỉnh cô rất nhã nhặn. Cô nghÄ© anh ta chỉ có thể là dân bịp bợm, lừa đảo, buôn láºu, cùng lắm là dân mở sòng bạc láºu thôi, chứ cô không thể nà o tin được anh ta là kẻ giết ngưá»i. Lulu là loại ngưá»i Ä‘iên khùng, cái gì cÅ©ng tin được.
– Chuyện cũng khó tin đấy, Mark nói.
– Thôi bá» qua chuyện đó, - Lulu đáp, vẻ thua cuá»™c - Anh có vẻ không nói chuyện nữa. - Bà ta đứng dáºy. - Tôi Ä‘i ngá»§. Nếu hắn hiếp ai, nhá»› thức tôi dáºy.
– Bà ta leo lên cái thang nhá», bà và o giưá»ng trên. Bà kéo mà n lại rồi thò đầu ra ngoà i, nói vá»›i Diana! – Nà y bà , tôi biết lý do tại sao bà cau có vá»›i tôi cÅ©ng phải. Tôi đã dà nh Mark cá»§a bà . Tôi thấy là m thế tháºt ngốc. Tôi phải quên chuyện nà y thôi. Chúc ngá»§ ngon.
Bà ta đã tháºt tình xin lá»—i, Diana không nỡ nà o từ chối. Cô đáp:
– Chúc ngủ ngon, Lulu.
Lulu kéo mà n lại. Mark nói tiếp:
– Lỗi do anh chứ không phải cô ấy. Tha lỗi cho anh nhé, em.
Äể thay cho câu trả lá»i, Diana ôm anh hôn. Bá»—ng cô cảm thấy sung sướng trở lại khi được ở bên anh. CÆ¡ thể cô má»m nhÅ©n ra, cô nằm xuống ghế dà i, tiếp tục hôn anh. Cô cảm thấy cái vú bên phải áp và o ngá»±c Mark. Ôm ấp anh lại tháºt thú vị. Lưỡi cá»§a Mark lướt trên môi Diana. Diana nghÄ©, thế nà y là đã Ä‘i quá xa rồi.
Cô mở mắt ra ... và thấy Mervyn. Ông ta Ä‘i vá» phÃa trước và nếu ông không quay lui thì chắc ông không thấy cô. Thấy cô Ä‘ang trong tư thế đê mê, ông ta liá»n đứng lại như trá»i trồng.
Diana đã hiểu ông ta quá nhiá»u, nên bây giá» thấy vẻ mặt ông ta cô biết hết tư tưởng cá»§a ông. Cô đã nói hết cho ông ta biết cô yêu Mark rồi, thế mà ông ta vẫn không chịu tin, nên bây giá» thấy cô Ä‘ang hôn Mark, là m sao ông ta không khá»i bị kÃch động cho được. Mặt ông tối sầm lại, cặp lông mà y Ä‘en nhÃu lại giáºn dữ, tá»± nhiên Diana sợ ông ta xông và o ẩu đả. Nhưng bá»—ng ông quay gót, bá» Ä‘i.
– Chuyện gì thế? -. Mark há»i. Anh ta không thấy gì hết vì báºn hôn Diana.
Diana quyết không nói gì cho anh biết. Cô khẽ đáp:
– Sợ ngưá»i ta thấy. - Anh miá»…n cưỡng thả cô ra.
Diana ngồi lên, nhưng cÆ¡n giáºn lại à o đến. Mervyn không có quyá»n Ä‘uổi theo cô khắp nÆ¡i như thế nà y. Cô đã bỠông ta, cho nên ông ta phải chấp nháºn việc nà y chứ Mark châm thuốc hút. Diana thấy cần phải gặp Mervyn má»›i được.
Cô muốn nói cho ông ta biết ông phải từ giã cô ngay thôi.
Diana đứng dáºy, nói vá»›i Mark:
– Em đến phòng khách xem ngưá»i ta là m gì. Anh cứ ở đây mà hút thuốc. - Không đợi anh trả lá»i, cô bá» Ä‘i.
Äến táºn phÃa sau máy bay mà vẫn không thấy Mervyn ngồi ở chá»— nà o hết, Diana bèn quay vá» phÃa kia. Máy bay bây giá» bá»›t chao đảo nên cô Ä‘i dá»… dà ng, không cần phải nÃu và o thà nh vách máy bay. Không có Mervyn ở phòng số 3.
Trong phòng khách lá»›n, những ngưá»i chÆ¡i bà i ngồi quanh bà n thắt dây an toà n, khói thuốc đầy phòng, trên bà n để nhiá»u chai whisky. Cô Ä‘i qua buồng số 2, nÆ¡i gia đình Oxenford ngồi. Má»i ngưá»i trên máy bay Ä‘á»u biết chuyện ngà i Oxenford nhục mạ ông Catl Hartmann và biết chuyện Mervyn Lovesey nhảy và o bênh vá»±c nhà bác há»c. Mervyn có nhiá»u Ä‘iểm tốt, cô chấp nháºn thế.
Tiếp đó Diana Ä‘i qua phòng bếp. Nicky, ngưá»i tiếp viên béo tròn, Ä‘ang rá»a bát đĩa má»™t cách nhanh nhẹn kinh khá»§ng, còn ngưá»i đồng nghiệp cá»§a anh Ä‘ang báºn là m giưá»ng ở phÃa Ä‘uôi máy bà y. Äối diện buồng bếp là phòng vệ sinh nam.
Sau phòng vệ sinh là chiếc cầu thang dẫn lên phòng máy, và xa hơn nữa, trong mũi máy bay, là buồng số một. Ở đây, Diana cũng không thấy Mervyn, mà chỉ gặp những nhân viên trong phi hà nh đoà n hết phiên đang nghỉ ngơi.
Cô leo cầu thang lên buồng máy bay, cô thấy ở đây cÅ©ng sang trá»ng như ở boong hà nh khách. Nhưng các nhân viên ở đây Ä‘á»u Ä‘ang báºn là m việc, và má»™t ngưá»i nói vá»›i cô:
– Thưa bà , và o lần khác mà được bà đến thăm phòng máy như thế nà y, chúng tôi rất sung sướng, nhưng rất tiếc là bây giá» chúng ta Ä‘ang bay trong thá»i tiết xấu, chúng tôi phải yêu cầu bà vẻ chá»— ngồi khóa dây an toà n lại cho bảo đảm .
Diana vừa xuống cầu thang vừa nghĩ: Thế thì chắc Menvyn ở trong phòng vệ sinh. Cô có tìm thấy ông ta ở chỗ nà o đâu.
Vừa xuống đến chân cầu thang, Diana đụng đầu vá»›i Mark. Cô giáºt mình, cảm thấy như mình có tá»™i. Cô há»i:
– Anh là m gì ở đây?
– Anh cÅ©ng há»i em cầu há»i ấy đấy, - anh đáp, giá»ng có vẻ bất bình.
– Em đi dạo chơi.
– Äể tìm Mervyn chá»› gì? - Anh há»i, giá»ng gay gắt.
– Mark, tại sao anh cau có với em như thế?
– Bởi vì em lén đi tìm gặp ông ta.
Nicky lên tiếng cắt ngang cuá»™c cãi cá» cá»§a há»:
– Thưa ông bà , xin ông bà vui lòng vỠchỗ ngồi có được không? Hiện giỠmáy bay không lắc mạnh, nhưng tình trạng nà y không lâu đâu.
Hai ngưá»i quay vá» buồng. Diana cảm thấy mình lố bịch ... Cô Ä‘i tìm Mervyn để Mark phải Ä‘i tìm. Tình huống có vẻ lố bịch.
Há» ngồi xuống, tiếp tục nói chuyện khi Ollis Field và Frank Gordon Ä‘i vá».
Frank mặc cái áo khoác ngá»§ bằng xoa mà u và ng có hình con rồng ở phÃa sau; Field mặc chiếc áo dà i ngá»§ cÅ© bằng len. Frank cởi áo khoác ra để lá»™ bá»™ Pyjama đỠcó đưá»ng viá»n trắng. Anh ta tháo đôi già y đế thấp, leo thang để lên giưá»ng trên.
Diana nhìn theo, cô kinh hoà ng khi thấy Field lôi trong túi áo ngá»§ ra má»™t bá»™ còng sáng lấp lánh, rồi nói nhá» gì đấy vá»›i Frank, Diana không nghe tiếng trả lá»i, nhưng cô thấy Frank có vẻ cá»± ná»±. Tuy nhiên, Field nhất quyết nên cuối cùng Frank phải chìa cổ tay ra. Field khóa và o cổ tay Frank má»™t chiếc còng rồi khóa chiếc kia và o mép giưá»ng, xong, ông ta kéo kÃn mà n lại.
Thế là đúng phóc rồi: Frank là tù nhân.
– Thì ra thế, - Mark thì thà o nói.
– Em không ngá» anh ta là loại ngưá»i sát nhân, - Diana thì thà o đáp lại.
– Anh cÅ©ng không tin nổi - Mark nói nho nhá».
– Äáng ra chúng ta nên mua vé 50 đô la để nằm trong kho chở hà ng cho bảo đảm an toà n!
– Äúng ra không nên còng tay anh ta lại như thế. Em nghÄ© anh ta không thể nà o ngá»§ được. Khó mà xoay qua trở lại trên giưá»ng.
– Em tốt quá! - Mark nói, vừa xiết cô và o lòng. - Thằng cha ấy có lẽ là một thằng hiếp dâm, thế mà em lo cho hắn, sợ hắn không ngủ được.
Cô tựa đầu lên vai Mark, anh vuốt ve tóc cô. Cô nói:
– Mark, không biết hai ngưá»i có thể nằm trên má»™t giưá»ng được không?
– Em sợ à , em yêu?
– Không.
Anh ngạc nhiên nhìn cô, rồi bá»—ng hiểu ra, anh - Anh nghÄ© có thể hai ngưá»i nằm được, nhưng nằm bên nhau thì không.
– Không hả?
– Vì giưá»ng cháºt quá.
– Váºy thì ... - Cô hạ thấp giá»ng. - Ta phải nằm chồng lên nhau thôi.
– Em khoái nằm chồng lên nhau à ? - Anh thì thà o nói bên tai cô.
– Em khoái thế, - cô đáp rồi nhoẻn miệng cưá»i.
– Äể anh tÃnh lại xem sao đã, - anh nói vá»›i giá»ng khà n khà n. Em nặng bao nhiêu kÃ, – Năm mươi kà vá»›i cặp vú.
– Ta đi thay quần áo chứ?
Diana lấy mÅ© xuống để trên chiếc ghế dà i bên cạnh Mark kéo hà nh lý nằm dưới chá»— ngồi ra. Túi xách hà nh lý cá»§a anh đã phai mà u vì dùng đã nhiá»u năm, còn hà nh lý cá»§a Diana là má»™t chiếc va li nhá», bằng da mà u và ng hung, có những chữ cái tên há» cá»§a cô mà u và ng kim.
Diana đứng lên.
– Thay quần áo nhanh lên, - Mark nói và hôn cô.
Cô ôm siết anh và o lòng và cảm thấy anh nổi hứng.
– Lạy Chúa, - cô nói, - em thay áo xong là vỠngay.
Mark lấy túi xách cá»§a mình, Ä‘i vá» phÃa phòng vệ sinh đà n ông nằm ở phÃa trước. Vừa rá»i khá»i khoang tà u, anh gặp Mervyn. Hai ngưá»i nhìn nhau như hai con mèo trên bức tưá»ng, nhưng, không nói vá»›i nhau má»™t lá»i nà o.
Diana sá»ng sốt khi thấy Mervyn mặc chiếc áo sÆ¡ mi nỉ rá»™ng thùng thình có sá»c mà u hạt dẻ tháºt lá»›n. Cô ngạc nhiên há»i:
– Trá»i đất Æ¡i, anh ăn mặc gì mà kỳ thế?
– Cô cứ cưá»i Ä‘i,- ông ta đáp. Ở Foynes, tôi chỉ tìm được như thế nà y thôi.
Cá»a hà ng ở đây chưa bao giá» nghe ai nói đến áo Pyjama bằng xoa, há» phân vân không biết có phải tôi lá má»™t kẻ đồng tÃnh không hay là đồ Ä‘iên.
– Thế thì bà bạn Lenehan của anh nhìn anh mặc áo quần như thế nà y chắc bà ta hết mê rồi.
Diana tự nhủ, cái gì đã khiến mình nói như thế nà y.
– Tôi nghĩ bà ta không thể nà o lại đi mê tôi, - Mervyn gay gắt đáp rồi ông ta đi tiếp.
Ngưá»i tiếp viên Ä‘i tá»›i, Diana, nói:
– Davy, bây giá» nhá» anh là m giưá»ng cho chúng tôi được không?
– Ngay tức khắc, thưa bà .
– Cảm ơn. - Cô nói, rồi xách va li đi ra.
Khi qua buồng số 5, Diana lại không biết Mervyn ngá»§ ở đâu. Không còn ghế nệm dà i nà o chưa là m thà nh giưá»ng hết, ngay cả ghế trong buồng phòng số 8 thế mà , ông ta đã mất tiêu. Bá»—ng Diana nghÄ© chắc ông ta ở trong phòng vợ chồng. Cô nhá»› ra hồi nãy, khi Ä‘i dá»c theo máy bay từ đầu chà đuôi, cô không thấy bà Lenehan ở đâu hết. Cô dừng lại trước cá»a phòng vệ sinh, tay xách cái va li nhá», lòng bồi hồi kinh ngạc. Chuyện như thế nà y là quá báºy rồi, Mervyn và bà Lenehan cùng ở chung trong phòng vợ chồng!
Chắc phi hà nh Ä‘oà n không cho phép há» là m như thế nà y. Có lẽ bà Lenehan đã ngá»§ rồi, có lẽ bà ta Ä‘ang nằm sau bức mà n ở khoang phÃa trước.
Diana muốn biết rõ thực hư ra sao.
Cô bước tá»›i phòng vợ chồng, đến trước cá»a, cô ngáºp ngừng dừng lại má»™t lát. Rồi cô quay nắm cá»a, mở cá»a ra. Và bước và o.
Buồng nà y cÅ©ng có kÃch thước giống như các căn buồng bình thưá»ng khác, có thảm lát sà n mà u đất nung, vách sÆ¡n mà u be và mà n mà u xanh có hình ngôi sao trang trà như ở phòng khách lá»›n. Ở cuối buồng có hai giưá»ng ngá»§, má»™t ghế xô pha và má»™t cái bà n thấp kê dá»c theo vách, má»™t chiếc ghế đẩu, má»™t bà n trang Ä‘iểm và má»™t tấm gương treo ở vách. Hai khung cá»a sổ hai bên để ánh sáng bên ngoà i lá»t và o.
Mervyn đứng ở giữa phòng, ông kinh ngạc khi thấy cô xuất hiện. Cô không thấy bà Lenehan đâu hết nhưng chiếc măng tô bằng vải ca sơ mia mà u xám nằm trên ghế xô pha.
Diana đóng mạnh cá»a lại rồi há»i:
– Tại sao anh là m như thế với tôi?
– Là m cái gì?
Há»i hay đấy chứ, cô nghÄ©. Cái gì khiến cho cô phải giáºn dữ như thế nà y.
– Má»i ngưá»i Ä‘á»u sẽ biết anh ngá»§ đêm ở đây vá»›i bà ta!
– Tôi không còn lá»±a chá»n cách nà o khác, - ông cãi lại – Trên máy bay chẳng còn chá»— trống nà o.
– Váºy anh không biết là ngưá»i ta sẽ cưá»i và o mặt chúng ta à ? Anh Ä‘uổi theo tôi như thế nà y là quá đủ rồi!
– Thì cái gì nữa mà phải giữ gìn! Má»i ngưá»i Ä‘á»u cưá»i tôi là đồ có vợ bá» theo trai.
– Nhưng chuyện Ä‘uổi theo tôi vẫn là m cho vấn đỠcà ng trầm trá»ng thêm.
Äúng ra anh phải chấp nháºn hoà n cảnh má»›i đúng.
– Cô phải hiểu cho tôi ...
– Biết rồi ... Bởi thế mà tôi đã cố ngăn anh đuổi theo tôi.
Ông ta nhún vai:
– Mà cô thất bại rồi. Cô không đủ khôn lanh để ngăn được tôi.
– Còn anh, anh không đủ khôn lanh để biết khi nà o thì phải rút lui một cách lịch sự.
– Không bao giỠtôi lịch sự với một chuyện như thế.
– Còn con ** nà y là ai? Chị ta đã có chồng, tôi thấy chị ta có đeo nhẫn trên tay.
– Bà ấy góa chồng. Thế nhưng cô hÆ¡n gì ngưá»i ta mà là m ra vẻ ta đây bá» trên như thế? ChÃnh cô đã có chồng mà ngá»§ đêm cùng phòng vá»›i trai.
– Ãt ra chúng tôi cÅ©ng ngá»§ giưá»ng riêng trong phòng, chứ không rút và o trong phòng vợ chồng kÃn đáo như thế nà y, - cô đáp, trong khi đáp, cô quên phứt mình đã định ngá»§ đêm như thế nà o.
– Nhưng tôi không có chuyện gì báºy bạ vá»›i bà Lenehan, - ông ta đáp, giá»ng uể oải. - Trong khi đó cô đã truy hoan vá»›i anh chà ng đểu giả kia suốt cả mùa hè.
– Äừng có quá tục tÄ©u như thế, cô rÃt lên; nhưng trong thâm tâm cô nghÄ© ông ta đã nói đúng. ChÃnh cô đã là m như thế truy hoan vá»›i Mark má»—i lần cô và anh ta có hoà n cảnh thuáºn tiện.
– Nếu nói thế mà cho là tục tĩu, thì là m việc ấy còn tục tĩu hơn.
– Ãt ra tôi cÅ©ng giữ kÃn đáo ... tôi không để cho ai thấy để khá»i là m nhục anh.
– Tôi không tin như thế. Có lẽ tôi là ngưá»i duy nhất ở Manchester không biết chuyện lén lút cá»§a cô. Äà n bà ngoại tình không bao giá» giữ kÃn được chuyện cá»§a mình như há» tưởng đâu.
– Äừng gá»i tôi như thế! - Cô cá»± lại.
– Tại sao đừng? ChÃnh cô như thế kia mà .
– Gá»i thế nghe khá»§ng khiếp quá, - cô đáp, vừa quay mắt Ä‘i.
– Cảm Æ¡n Chúa đừng để ngưá»i ta ném đá đà n bà ngoại tình đến chết như ngưá»i ta đã viết trong Kinh Thánh .
– Từ ngữ nghe rừng rợn quá.
– Cô đáng phục vì hà nh động, chứ không phải vì từ ngữ.
– Anh là m như anh sống đạo hạnh lắm thì phải, - cô nói, giá»ng uể oải, - Có phải anh không là m gì xấu xa không?
– Tôi cư xỠvới cô rất tốt! - Ông ta hét lớn.
Ông ta là m cô giáºn Ä‘iên lên.
– Hai ngưá»i vợ đã bá» anh, nhưng anh cứ ngây thÆ¡ không biết gì hết. Không bao giá» suy nghÄ© để xem mình sai lầm như thế nà o à ?
Câu nói của cô đã là m cho ông ta bị chạm tự ái. Ông ta nắm hai cánh tay cô, lắc mạnh:
– Tôi đã cho cô tất cả những gì cô muốn rồi kia mà .
– Nhưng anh không nghĩ đến tình cảm của tôi, - cô hét lên. - Anh không bao giỠquan tâm đến tình cảm. Vì thế mà tôi bỠanh.
Cô để hai tay lên ngá»±c Mervyn, cố đẩy ông ta ra. Ngay lúc đó cánh cá»a báºt mở và Mark Ä‘i và o. Anh mặc pyjama.
Anh nhìn hai ngưá»i má»™t lát má»›i cất tiếng nói:
– Diana, chuyện gì xảy ra như thế nà y. Cô muốn ngủ đêm ở đây hay sao?
Mervyn thả Diana ra. Cô trả lá»i Mark:
– Không có chuyện ấy. Äây là buồng cá»§a bà Lenehan. Mervyn cùng chia phòng vá»›i bà ấy.
Mark mỉm cưá»i khinh bỉ.
– Chuyện nà y lý thú đấy! Chắc tôi phải dựng thà nh một vở kịch mới được.
– Không có gì vui đâu, - cô chống chế.
– Có chứ! - Anh đáp. - Anh nà y đã Ä‘uổi theo vợ như đồ thác loạn thần kinh trên đưá»ng Ä‘i, gặp má»™t ngưá»i phụ nữ, anh liá»n hăng hái và o phòng bà ta. Diana không thÃch thái độ châm biếm cá»§a Mark, cô ngạc nhiên thấy mình quay qua bênh vá»±c cho Mervyn. Cô gay gắt đáp:
– Há» không hăng hái đâu. Äây là những chá»— còn lại duy nhất trên máy bay.
– Chắc em hà i lòng rồi, - Mark nói tiếp. - Nếu ông ta mê bà ấy, có lẽ ổng không đuổi theo em nữa.
– Váºy anh không thấy tôi bối rối hay sao?
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên là thấy chứ, nhưng anh không hiểu tại sao em bối rối. Em không yêu Mervyn. Nhiá»u lần em nói đến anh ấy vá»›i thái độ như thể em ghét anh ta. Em đã bá» anh ta mà đi. Váºy thì em cần quái gì khi muốn biết anh ta ngá»§ vá»›i ai?
– Em biết thế, nhưng vẫn có cái gì đấy là m cho em bối rối! Em cảm thấy nhục nhã!
Mark quá giáºn nên anh không còn bình tÄ©nh được nữa, anh nói:
– Má»›i cách đây mấy giá», cô quyết định trở vá» vá»›i Mervyn. Rồi khi anh ta là m cho cô bá»±c mình, cô thay đổi ý kiến. Rồi bây giá» cô tức giáºn anh ta vì anh ta ngá»§ vá»›i ngưá»i khác.
– Tôi không ngủ với bà ấy, - Mervyn nói xen và o.
Mark không để ý đến lá»i ông ta, anh giáºn dữ há»i Diana:
– Cô tin chắc là cô không yêu Mervyn nữa chứ?
– Anh nói năng gì mà nghe khủng khiếp quá!
– Tôi biết, nhưng có đúng như thế không?
– Không, tôi không yêu nữa nhưng tôi ghét cái lối anh cứ tin và o chuyện ấy. - Diana đầm đìa nước mắt.
– Váºy, em hãy chứng minh Ä‘iá»u ấy Ä‘i. Äừng lưu tâm đến anh ta nữa, cÅ©ng đừng quan tâm đến chuyện anh ta ngá»§ vá»›i ai nữa.
– Dẹp cái lối lý luáºn như thế Ä‘i! Äây không phải là lá»›p tu từ há»c! - Diana nói lá»›n.
– Äúng thế! - Má»™t giá»ng nói xạ lạ cất lên ở ngoà i cá»a. Cả ba ngưá»i Ä‘á»u quay mặt nhìn ra cá»a, Nancy Lenehan Ä‘ang đứng trên ngưỡng cá»a, duyên dáng trong chiếc áo ngá»§ bằng xoa mau xanh tươi:
– Nếu tôi không lầm thì đây là buồng ngủ của tôi. Tôi muốn biết có chuyện gì đã xảy ra ở đây.
|

10-10-2008, 04:13 PM
|
 |
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Chương 17
Margaret Oxenford cảm thấy vừa tức giáºn vừa xấu hổ. Cô tin chắc má»i ngưá»i trong phòng ăn nhìn và o mặt cô, khinh bỉ cô khi há» chứng kiến cảnh tượng khá»§ng khiếp xảy ra trong phòng; có lẽ há» Ä‘á»u nghÄ© cô cÅ©ng đứng và o phe vá»›i ba cô. Cô không dám ngẩng mặt nhìn ai hết.
Hai giỠđồng hồ sau bữa ăn, không khà trong buồng im lặng nặng ná». Khi thá»i tiết bắt đầu xấu. Mẹ và bố Ä‘i thay áo quần để Ä‘i ngá»§. Thừa cÆ¡ há»™i nà y, Percy nói vá»›i Margaret:
– Ta phải Ä‘i xin lá»—i má»›i được. - Cô ngạc nhiên khi nghe cáºu em nói thế.
Cho nên thoạt nghe, cô liá»n từ chối, cô lấy cá»› là là m thế cô cà ng bối rối thêm và cà ng nhục nhã thêm. Cô thú nháºn vá»›i cáºu:
– Chị không có can đảm để là m thế.
– Chúng ta chỉ đi tìm Nam tước Gabon và giáo sư Hartmann, nói với hỠchúng ta rất buồn vì bố đã có hà nh động cục cằn.
Cô rất muốn đi xin lỗi để giảm nhẹ bớt tư cách xấu xa của bố. Có lẽ khi xin lỗi xong, cô sẽ cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn. Nhưng cô lại sợ bố, nên cô nói:
– Thế nà o bố cÅ©ng nổi giáºn.
– Äừng để cho ổng biết. Nhưng nếu ổng bìết, em cÅ©ng cóc cần. Em nghÄ© ổng đã nổi Ä‘iên lên rồi. Em không sợ nữa. - Margaret phân vân không biết em cô có tháºt thế không. Khi Percy còn nhá», cáºu ta thưá»ng lá»›n tiếng khoe là mình không sợ, nhưng thá»±c ra, cáºu ta sợ khiếp vÃa. Nhưng bây giá» cáºu ta lá»›n rồi.
– Äi, - Percy nà i nỉ nói. - Bây giá» ta Ä‘i thôi. Há» Ä‘ang ngồi trong buồng số 3 ... em đã kiểm tra rồi.
Margaret vẫn ngần ngừ. Liệu hà nh động cá»§a há» có khÆ¡i lại sá»± bá»±c tức nÆ¡i những ngưá»i đã bị bố cô sÄ© nhục không? Có lẽ những, ngưá»i nà y thÃch quên chuyện đã xảy ra hồi nảy. Nhưng cÅ©ng có thể há» phân vân không biết có nhiá»u hà nh khách trên máy bay có cùng quan Ä‘iểm vá»›i bố cô không? Tốt hÆ¡n hết là cô nên tá» cho há» biết cô đứng và o phe chống đối những ngưá»i kỳ thị chá»§ng tá»™c cá»±c Ä‘oan.
Phải can đảm lên má»›i được. Margaret đứng dáºy, vịn và o chá»— đưa tay trên ghế, vì máy bay chòng chà nh mạnh.
– Thôi được, - cô nói. - Chúng ta đi xin lỗi.
Trong buồng số 3, hai ông Gabon và Hartmann ngồi ở bên mạn trái, đối diện nhau. Thân hình dà i, ốm cá»§a ông Hartmann cong lại trong chiếc ghế bà nh đầu cúi vá» phÃa trước, mái tóc lởm chởm như bà n chải, ông ta Ä‘ang say sưa Ä‘á»c má»™t trang sách viết vá» toán há»c. Ông Gabon không là m gì hết, ông ta có vẻ lo lắng, và chÃnh ông là ngưá»i đầu tiên thấy hai chị em. Khi Margaret dừng lại bên cạnh ông ta, cô phải mú tay và o lưng ghế bà nh ông Ä‘ang ngồi để cho khá»i té, ông ta co ngưá»i lại ra vẻ hằn há»c. Margaret liá»n nói nhanh:
– Chúng tôi đến để xin lỗi quà ông.
– Tôi lấy là m lạ khi thấy cô dạn dÄ© như thế nà y, - Gabon nói. Ông ta nói tiếng Anh rất thạo, chỉ còn nặng giá»ng Pháp mà thôi. Câu trả lá»i cá»§a ông ta không là m cho Margaret hà i lòng, nhưng cô vẫn nói tiếp:
– Tôi rất buồn vì chuyện xảy ra hồi nãy, và em trai tôi cũng đồng quan điểm với tôi. Tôi rất mến mộ ông giáo sư, tôi xin phép được xin lỗi ông ấy.
Hartmann ngẩng mặt lên khá»i cuốn sách, ông gáºt đầu – Những ngưá»i như cô nói lá»i xin lá»—i thì dá»… thôi, - Gabon nói. Margaret nhìn xuống sà n, cô giáºn mình vì đã đến xin lá»—i như thế nà y. - Nước Äức đầy rẫy ngưá»i già u có, lịch sá»±, thưá»ng ''hết sức Ä‘au khổ'' trước những sá»± việc xảy ra ở bên ấy, - Gabon nói tiếp. - Nhưng há» là m gì? Cô là m gì?
– Kìa, Philippe, - ông Hartmann nói xen và o, giá»ng dịu dà ng. - Anh không thấy cô và cáºu đây còn trẻ quá ư? - Ông ta nhìn Margaret. - Tôi nháºn lá»i xin lá»—i cá»§a cô, tôi xin cảm Æ¡n cô.
– Ôi lạy Chúa, - cô nói nho nhá». - Có phải tôi là m cho tình hình cà ng thêm trầm trá»ng không?
– Không, - Hartmann đáp. - Cô và cáºu đã là m cho tình hình ổn thá»a, tôi rất biết Æ¡n hai ngưá»i. Ông bạn nam tước cá»§a tôi Ä‘ang bối rối, nhưng tôi tin ông ấy sẽ nghÄ© như tôi.
– Bây giá» chúng tôi phải xin cáo biệt, - Margaret nói, giá»ng nghe thiểu não Hartmann gáºt đầu.
Cô quay gót bước đi. Percy nói thêm:
– Tôi xin lá»—i quà ông. - Nói xong, cáºu Ä‘i theo chị.
Hai chị em trở vá» buồng mình, Ä‘i xiêu qua vẹo lại vì máy bay lắc lư. Davy Ä‘ang chuẩn bị giưá»ng ngá»§. Ilarry đã Ä‘i đâu mất. Margaret tÃnh chuyện chuẩn bị để Ä‘i ngá»§. Cô lấy cái xách đựng đồ dùng để đến phòng vệ sinh thay áo quần. Mẹ từ trong phòng bước ra, bà mặc chiếc áo dà i mà u hạt dẻ đẹp lá»™ng lẫy. Bà nói vá»›i cô:
– Chúc ngá»§ ngon, con thân yêu. - Nhưng Margaret cứ Ä‘i qua mặt bà mà không trả lá»i.
Trong phòng vệ sinh đã có nhiá»u ngưá»i, cô mặc nhanh chiếc áo sÆ¡ mi để
ngá»§ bằng vải và chiếc áo dà i dùng khi tắm xong. Ão ngá»§ cá»§a cô không đẹp bằng áo ngá»§ cá»§a các bà khác, áo cá»§a há» Ä‘á»u bằng xoa mà u sặc sỡ và bằng vải ca sÆ¡ mia, nhưng những thứ nà y đối vá»›i cô không mấy quan trá»ng. Sau khi đã xin lá»—i xong mà cô vẫn cảm thấy lòng không được thảnh thÆ¡i, cô vẫn nhá»› đến câu nói cá»§a ông nam tước Gabon. Nói mình buồn mà không là m gì hết thì quá dá»… thôi.
Khi cô trở lại buồng, bố và mẹ đã lên giưá»ng ngá»§, kéo mà n kÃn mÃt, cô nghe có tiếng ngáy nho nhá» phát ra ở giưá»ng cá»§a bố cô. Giưá»ng cá»§a Margaret chưa chuẩn bị xong, cô phải sang ngồi đợi ở phòng khách.
Bà Lenehan, ngưá»i phụ nữ duyên dáng lên máy bay ở Foynes, đến ngồi bên cạnh cô.
– Tôi muốn uống má»™t ly cô nhắc, mà các tiếp viên Ä‘á»u báºn việc, - bà ta nói.
Hình như bà có vẻ phấn khởi. Bà là m dấu chỉ hà nh khách trên tà u rồi nói tiếp:
– Có thể nói đây là má»™t buổi dạ tiệc mặc áo pyjama hay là buổi lá»… vỠđêm trong phòng ngá»§, tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u mặc áo ngá»§ Ä‘i dạo chÆ¡i trong phòng. Cô có thấy thế không?
Margaret chưa bao giỠtham dự buổi dạ tiệc Pyjama hay dự lễ đêm trong phòng ngủ, nhưng cô cũng nói:
– Cảnh tượng kỳ lạ đấy chứ. Có thể nói chúng ta như những ngưá»i trong cùng má»™t gia đình. Bà Lenehan khóa chiếc đây an toà n lại, bà muốn nói chuyện.
– Theo tôi thì khi ngưá»i ta mặc áo ngá»§, trông ai cÅ©ng có vẻ tá»± nhiên thà nh tháºt. Äến anh chà ng Frankie Gordino mà khi mặc pyjama mà u đỠtrông cÅ©ng có vẻ dá»… thương, phải không?
Má»›i đầu, Margaret không biết bà ta nói đến ai; rồi bá»—ng cô nhá»› Perey có cho cô biết cáºu ta đã nghe được câu chuyện giữa ông CÆ¡ trưởng máy bay và ông nhân viên cÆ¡ quan FBI. Cô há»i:
– Có phải ngưá»i tù không?
– Phải.
– Hắn ta không là m cho bà sợ à ?
– Tôi không sợ. Hắn chẳng là m gì hại đến tôi hết.
– Nhưng ngưá»i ta nói hắn là thằng giết ngưá»i, và tồi tệ hÆ¡n nữa.
– Trong những khu nhà ổ chuá»™t rất thưá»ng xảy ra tá»™i phạm. Không có Gordino thì cÅ©ng có kẻ khác phạm tá»™i giết ngưá»i. Tôi, tôi mặc xác hắn ở đấy. Cá» bạc và ** Ä‘iếm đã có từ thá»i Chúa má»›i ra Ä‘á»i, nếu có xảy ra tá»™i phạm Ä‘i nữa, thì cÅ©ng là điá»u tá»± nhiên.
Lá»i lẽ bà ta nghe tháºt quái đản. Có lẽ không khà trên máy bay nà y có cái gì đấy đã kÃch thÃch ngưá»i ta bá»™c lá»™ tình cảm má»™t cách khác thưá»ng chăng.
Margaret Ä‘oán rằng chắc bà Lenehan không bá»™c lá»™ ý nghÄ© cá»§a bà như thế nà y nếu há» không phải là phụ nữ vá»›i nhau: khi không có đà n ông gần bên há», đà n bà thưá»ng tá» ra thà nh thá»±c hÆ¡n. Nhưng dù lý do ra sao Ä‘i nữa, Margaret cÅ©ng thấy rất ngạc nhiên. Cô há»i:
– Nếu ngăn cản được tội phạm xảy ra, thì chắc cuộc sống được tốt đẹp hơn chứ?
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên rồi. Nhưng các tổ chức tá»™i phạm có khắp nÆ¡i. Chúng có lãnh thổ riêng và chúng xưng hùng xưng bá tại nÆ¡i chúng cát cứ. Chúng không sát hại ngưá»i ta trên đại lá»™ Năm, và không đến câu lạc bá»™ Harvard để tống tiá»n, váºy thì tại sao phải lo sợ chúng?
Margaret không thể cho qua chuyện nà y được.
– Thế thì cứ để cho ngưá»i nghèo nướng tiá»n vô sòng bạc à ? Và cứ để cho các cô gái bất hạnh tà n phá sức khá»e mình à ? ÄÆ°Æ¡ng nhiên, tôi chê trách há», - bà Lenehan đáp Margaret nhìn bà ta đăm đăm, lòng phân vân không biết bà ta có nói tháºt không. - Nà y nhé, - bà ta nói tiếp, - tôi sản xuất già y. - Chắc Margaret có vẻ ngạc nhiên, vì bà Lenehan nói thêm:
– Nhá» thế tôi má»›i sống. Tôi là chá»§ má»™t nhà sản xuất già y. Già y đà n ông vá»›i giá rẻ và bá»n từ năm đến mưá»i năm. Nếu ngưá»i ta muốn, há» có thể mua những loại già y rẻ hÆ¡n, nhưng không có giá trị gì hết, chúng có đế bằng các tông chỉ Ä‘i mưá»i hôm là hư. Cô cứ tin tôi Ä‘i, có nhiá»u ngưá»i mua già y đế bằng các tông! Äấy, tôi nghÄ© là tôi có bổn pháºn phải là m ra già y tốt. Nếu thiên hạ cứ ngu ngốc Ä‘em tiá»n Ä‘i mua già y xấu, tôi cÅ©ng chịu thôi, không là m sao được. Và nếu thiên hạ ngu ngốc Ä‘em tiá»n nướng và o sòng bạc khi không mua nổi thịt bò để ăn tối, thì tôi cÅ©ng đà nh chịu đấy không phải là vấn đỠkhó khăn cá»§a tôi.
– Không bao giá» bà sống trong cảnh nghèo khổ phải không? - Margaret há»i.
– Há»i hay đấy, - bà Lenehan cưá»i đáp. - Không, có lẽ bởi thế mà tôi không dám nói gì hết vá» cảnh nghèo khổ ông ná»™i tôi đóng già y bằng tay, và cha tôi đã xây dá»±ng nhà máy mà bây giá» tôi Ä‘ang Ä‘iá»u khiển. Tôi không biết gì hết vá» cuá»™c sống trong những khu nhà tồi tà n. Còn cô thì sao?
– Tôi cÅ©ng chẳng biết tà gì, nhưng tôi nghÄ© tất cả phải có lý do gì đó để khiến ngưá»i ta đánh bạc, ăn trá»™m hay là bán thân. Không phải há» ngu ngốc hết đâu. Há» là nạn nhân cá»§a má»™t chế độ tà n bạo độc ác.
– Chắc cô thiên Cá»™ng rồi, - bà Lenehan nói, nhưng giá»ng không có vẻ thù nghịch chút nà o hết.
– Xã hội chủ nghĩa. - Margaret chữa lại.
– Rất tốt, - bà Lenehan nói trước sá»± ngạc nhiên cá»§a Margaret. - Rồi đây cô sẽ thay đổi ý kiến thôi; khi ngưá»i ta lá»›n tuổi, ngưá»i ta thưá»ng thay đổi tư tưởng. Nhưng nếu khởi đầu cuá»™c sống mà không có lý tưởng, thì lấy gì mà cải thiện cuá»™c Ä‘á»i? Tôi không phải loại ngưá»i công kÃch xã há»™i, tôi chá»§ trương nên lấy cuá»™c Ä‘á»i để là m kinh nghiệm sống, nhưng vẫn giữ lý tưởng cá»§a mình. Nhưng tôi lấy là m lạ tại sao tôi nói dông dà i như thế nà y. Có lẽ vì hôm nay tôi được 40 tuổi chăng?
– Chúc bà ngà y sinh nháºt hạnh phúc! – Margaret không ưa những ngưá»i cứ lá»›n tiếng nói vá»›i cô rằng cô sẽ thay đổi ý kiến khi lá»›n tuổi, đó là thái độ cho ta đây là kẻ cả Ä‘ang nói chuyện vá»›i ngưá»i dưới mình, há» chỉ cho há» là đúng mà không chấp nháºn ý kiến cá»§a ngưá»i nhá» tuổi hÆ¡n mình. Nhưng trưá»ng hợp bà Lenehan lại khác.
– Lý tưởng cá»§a bà là gì? - Margaret há»i.
– Tôi chỉ muốn sản xuất già y tốt thôi. - Bà ta cưá»i dung dị. - Có lẽ đây không phải là lý tưởng cao siêu nhưng vá»›i tôi lại rất quan trá»ng. Tôi có cuá»™c sống thoải mái. Tôi ở trong má»™t ngôi nhà đẹp đẽ, các con trai tôi có đủ thứ chúng cần, tôi bá» nhiá»u tiá»n và o việc may sắm áo quần. Tại sao tôi có được những thứ ấy? Vì tôi là m già y tốt. Nếu tôi là m già y có đế bằng các tông, tôi tá»± biến mình thà nh đồ ăn trá»™m. Khi ấy tôi chẳng hÆ¡n gì anh chà ng Frankie.
– Äấy là má»™t quan Ä‘iểm có tÃnh xã há»™i chá»§ nghÄ©a rồi đấy, - Margaret đáp nụ cưá»i nở trên môi.
– Thá»±c ra thì tôi chỉ tiếp thu lý trưởng cá»§a bố tôi, - Bà Lenehan nói vá»›i giá»ng trầm ngâm. - Còn lý tưởng cá»§a cô xuất phát từ đâu? Tôi biết, cô không nói theo lý tưởng cá»§a ba cô rồi.
Margaret đỠmặt.
– Chắc bà đã nghe câu chuyện xảy ra ở phòng ăn rồi.
– Tôi có mặt ở đấy.
– Chắc tôi phải rá»i bá» cha mẹ tôi.
– Có gì đã nÃu giữ cô lại?
– Tôi chỉ mới 19 tuổi.
Bà Lenehan mỉm cưá»i khinh bỉ.
– Thì có sao đâu? Có ngưá»i trốn khá»i gia đình lúc 10 tuổi.
– Tôi đã cố trốn rồi ,- Margaret phân trần. – Tôi gặp chuyện rắc rối và cảnh sát bắt tôi lại.
– Cô bỠlý tưởng một cách dễ dà ng đấy chứ?
Margaret muốn nói cho bà Lenehan hiểu rằng không phải cô thiếu can đảm mà thất bại.
– Tôi không có tiá»n và tôi không biết là m gì. Tôi chưa được há»c hà nh cái gì hết. Tôi không biết là m gì để kiếm sống.
– Nà y cô em Æ¡i, cô Ä‘ang trên đưá»ng sang Mỹ. Phần đông những ngưá»i sang bên ấy còn tệ hÆ¡n cô nhiá»u, thế mà má»™t số trong đám há» bây giỠđã thà nh triệu phú. Cô biết viết biết Ä‘á»c tiếng Anh, cô biết cách giao tế, cô thông minh, đẹp ... Cô sẽ dá»… dà ng tìm ra công việc là m. Tôi, tôi sẽ thuê cô là m việc.
Margaret không tin nổi tai mình. Ngay khi cô bắt đầu cảm thấy chán ngán thái độ là m ra vẻ ta đây là kẻ cả cá»§a bà Lenehan, thì bà ta lại đỠnghị giúp đỡ cô Cô bèn há»i:
– Tháºt không? Bà sẽ thuê tôi là m việc à ?
– Äúng váºy.
– Thuê để là m việc gì?
Bà Lenehan suy nghĩ một lát.
– Tôi sẽ thuê cô phục vụ cho việc bán hà ng: dán tem, pha cà phê, trả lá»i Ä‘iện thoại, tiếp khách hà ng cho khả ái. Nếu cô là m chạy việc, cô sẽ tiến nhanh lên vị trà phụ tá cho giám đốc thưá»ng vụ.
– Như thế có ý nghĩa như thế nà o?
– Như thế cố nghĩa là cô cũng là m những công việc đó mà có lương cao hơn.
Margaret thấy chuyện nà y như là một giấc mơ khó thực hiện. Cô trầm ngâm nói:
– Ôi lạy Chúa, thực sự là một công việc trong văn phòng.
– Nhiá»u ngưá»i cho rằng đấy la công việc nhá»c nhằn.
– Äối vá»›i tôi, đó là công việc rất lý thú.
– Có lẽ mới đầu thì thế đấy.
– Bà nói tháºt chứ! - Margaret nói, giá»ng trang nghiêm. - Nếu má»™t tuần nữa tôi đến văn phòng cá»§a bà , bà có cho tôi là m việc không?
Bà Lenehan có vẻ sá»ng sốt.
– Ãi chà thì ra cô nói tháºt ư? Tôi cứ tưởng cô nói chÆ¡i cho vui.
Margaret cảm thấy lòng thắt lại.
– Thế là bà không cho tôi việc là m phải không? Nãy giỠbà chỉ nói huyên thuyên thôi phải không?
– Tôi rất muốn thuê cô, nhưng hiện tôi đang gặp một chuyện khó khăn.
Trong vòng má»™t tuần sắp tá»›i, tháºm chà đến tôi cÅ©ng chưa chắc có việc để là m.
Margaret cảm thấy muốn khóc. Cô há»i:
– Tại sao thế?
– Em trai tôi muốn ăn cướp xà nghiệp của tôi.
– Tại sao ông ta là m thế?
– Chuyện phức tạp lắm, mà có thể hắn không thà nh công được. Tôi chiến đấu chống lại hắn, nhưng tôi không biết chuyện nà y kết quả sẽ ra sao.
Margaret tự nhủ: lẽ nà o một cơ may như thế nà y vừa mới xuất hiện lại biến mất trong nháy mắt? Cô nói:
– Bà phải chiến thắng cho được!
Bà Lenehan không có thì giỠđể trả lá»i. Harry đã xuất hiện, rá»±c rỡ trong bá»™ pyjama mà u đỠvà áo khoác dà i mà u xanh da trá»i. Sá»± xuất hiện cá»§a anh là m cho Margaret bình tÄ©nh. Anh ngồi xuống, Margaret giá»›i thiệu anh vá»›i bà Lenehan.
Cô nói tiếp:
– Bà Lenehan đến đây để uống rượu cô nhắc, nhưng các tiếp viên Ä‘á»u báºn việc.
Harry có vẻ ngạc nhiên.
– Có lẽ há» báºn tháºt đấy, nhưng há» phải phục vụ khách chứ. - Anh đứng lên, thò đầu và o phòng bên cạnh. – Davy, là m Æ¡n mang cho bà Lenehan ly cô nhắc được không?
Margaret nghe tiếng anh tiếp viên trả lá»i:
– ÄÆ°á»£c chứ, thưa ông Vandenpostl - Harry có tà i là m cho má»i ngưá»i là m theo những gì anh muốn.
Anh ngồi xuống lại:
– Tôi không là m sao khá»i nhìn đôi bông tai cá»§a bà được, bà Lenehan à . Äôi bông tai quá đẹp.
– Cảm Æ¡n, - bà ta đáp, miệng cưá»i sung sướng. Lá»i khen có vẻ đã là m cho bà ta hà i lòng.
Margaret nhìn đôi bông tai rất kỹ. Má»—i chiếc như thế gồm có má»™t viên ngá»c lá»›n nằm trong mạng lưới chỉ bằng và ng và hạt kim cương, toà n bá»™ trông có nét đẹp bà ẩn. Cô tiếc đã không mang đồ nữ trang lá»™ng lẫy cá»§a mình để cho Harry chiêm ngưỡng.
– Bà mua đồ ấy ở bên Mỹ chứ? - Harry há»i.
– Phải, đồ nà y bán ở nhà hà ng Paul Flato. Harry gáºt đầu.
– Nhưng theo tôi thì chúng được thiết kế do nhà kim hoà n Fulco di Verdura.
– Tôi không biết có đúng như anh nói không, - Bà Lenehan đáp. - Tháºt hiếm khi thấy có má»™t thanh niên quan tâm đến đồ nữ trang, - bà nói thêm, giá»ng ngạc nhiên.
Margaret muốn nói thêm: Ä‘iá»u mà anh ta quan tâm đến nhất, là ăn trá»™m đồ nữ trang! Nhưng thá»±c ra sá»± hiểu biết cá»§a Harry vá» những thứ nà y đã gây ấn tượng mạnh cho cô. Anh luôn luôn nháºn ra thứ nà o là thứ hảo hạng và biết ai là ngưá»i đã thiết kế ra chúng.
Davy mang cô nhắc đến cho bà Lenehan. Mặc dù máy bay lắc lư mạnh, nhưng anh ta vẫn đi ngay ngắn chứ không xiên qua vẹo lại.
Bà ta uống ly rượu rồi đứng dáºy.
– Tôi phải Ä‘i ngá»§ má»™t tÃ.
– Chúc bà ngá»§ ngon, - Margaret nói, lòng nghÄ© đến cuá»™c chiến mà bà ta Ä‘ang đương đầu vá»›i ngưá»i em trai. Nếu bà ta thắng được ngưá»i em, thế nà o bà ta cÅ©ng thuê Margaret là m việc, bà ta đã hứa vá»›i cô như thế rồi.
– Cảm ơn, chúc cô ngủ ngon.
– Cô đã nói chuyện gì vá»›i bà ấy. - Harry há»i, giá»ng có vẻ ganh tỵ.
Margaret ngần ngại không muốn thổ lá»™ cho anh biết việc bà Nancy đỠnghị thuê cô là m việc. Mặc dù quá bị kÃch thÃch, nhưng cô vẫn không quên những chuyện bà ta vừa đỠnghị vá»›i cô. Cô quyết giấu câu chuyện nà y má»™t thá»i gian, nên cô chỉ đáp:
– Chúng tôi nói chuyện vá» anh chà ng Frankie Gordino: Nancy cho rằng đáng ra ngưá»i ta nên để yên những ngưá»i như hắn má»›i phải. Bá»n chúng thÃch tổ chức những thứ như sòng bạc ... nhà thổ ... những thứ mà chỉ là m hại những ai Ä‘ang mê các loại sinh hoạt đó. Cô cảm thấy đỠmặt, chưa bao giá» cô nói ra tiếng “nhà thổ'' như thế nà y.
Harry trầm ngâm một lát rồi nói:
– Tất cả những cô gái Ä‘iếm Ä‘á»u không phải thÃch thế đâu. Nhiá»u ngưá»i bị bó buá»™c phải là m gái Ä‘iếm. Cô có nghe chuyện buôn gái da trắng không?
– Thì ra chuyện ấy là buôn gái Ä‘i là m Ä‘iếm à ? - Margaret có Ä‘á»c báo, thấy báo viết ngưá»i ta thuê các cô gái để sang là m gái giúp việc nhà ở Istanbul. Thì ra cô quá ngốc!
– Chuyện các báo đăng không phải hoà n toà n đúng hết đâu, - Harry đáp: Chỉ có má»™t ngưá»i buôn gái da trắng ở Luân Äôn thôi. Hắn ta tên là Beuny le Maltais, vì hắn gốc gác ở xứ Malte.
Margaret bà ng hoà ng sá»ng sốt. Chuyện nà y đã từng nằm ká» bên cô trong gang tấc.
– Chuyện nà y đáng ra cũng đã xảy đến cho tôi rồi đấy!
– Có thể lắm, cái đêm cô chạy trốn khá»i nhà , - Harry nói. ChÃnh Benny thưá»ng lợi dụng các trưá»ng hợp như thế đấy. Má»™t cô gái lạc lõng, không tiá»n bạc và không nÆ¡i ngá»§ đêm. Hắn má»i cô ta Ä‘i ăn tối, rồi đỠnghị cô theo chân má»™t Ä‘oà n vÅ© công lên đưá»ng Ä‘i Paris và o sáng hôm sau, thế là cô ta xem hắn là ân nhân cá»§a cô. Äoà n vÅ© công nà y chỉ là đám vÅ© công lõa thể, nhưng chỉ khi nà o cô đến Paris má»›i biết được sá»± tháºt, và khi ấy thì cô không có tiá»n, không có phương tiện để quay vá», cô đà nh ở lại đóng vai vÅ© công Ä‘i núng nÃnh ở háºu cảnh.
Margaret nhá»› lại hoà n cảnh cá»§a cô lúc ấy, cô nháºn thấy chắc cô cÅ©ng phải là m như thế thôi.
– Và rồi má»™t đêm, ngưá»i ta yêu cầu cô hãy “ngoan ngoãn'' vá»›i má»™t ngưá»i say ở trong phòng, và nếu cô từ chối, ngưá»i ta sẽ bắt buá»™c cô. - Margaret nhắm mắt lại, hốt hoảng khi nghÄ© đến những chuyện đáng ra có thể đã xảy đến cho cô. - DÄ© nhiên sáng mai cô có thể ra Ä‘i, nhưng Ä‘i đâu. Có lẽ cô còn và i đồng quan Pháp, nhưng không đủ để vá» nhà . Và cô sẽ tá»± há»i, khi vỠđược vá» nhà lại rồi, cô sẽ nói sao vá»›i gia đình. Nói sá»± tháºt ư, Không bao giá». Cho nên cô đà nh trở vá» nhà trá» vá»›i các cô gái khác, Ãt ra thì há» cÅ©ng thân ái vá»›i cô, hiểu cô. Rồi cô bắt đầu suy nghÄ©, cô thấy là m chuyện ấy má»™t lần rồi thì là m lại lần khác cÅ©ng được; và lần sau chắc có phần dá»… dà ng hÆ¡n. Trước khi nháºn thức được tình thế, sáng mai cô đà nh đợi để lấy tiá»n cá»§a khách cho.
Margaret rùng mình.
– Tôi chưa bao giỠnghe chuyện gì rùng rợn như thế nà y.
– Vì thế mà tôi tin rằng ngưá»i ta không để cho Frankie Gordino yên thân.
Hai ngưá»i ngồi yên lặng má»™t lát rồi Harry trầm ngâm nói:
– Tôi phân vân không biết giữa Frankie Gordino và Clive Membury có mối liên quan gì không.
– Có liên quan ư?
– Có thể có, vì Percy nói Membury có súng. Tôi đã đoán ông ta là cảnh sát.
– Tháºt ư? Tại sao anh nghÄ© thế?
– Vì ông ta mặc áo ghi lê Ä‘á». Cảnh sát thưá»ng cho rằng mặc áo như thế trông có vẻ là tay ăn chÆ¡i.
– Có lẽ ông ta đi theo để canh chừng Frankie Gordino.
Harry có vẻ không tin.
– Tại sao? Gordino là tá»™i phạm cá»§a Mỹ, hắn bị dẫn độ vá» giam ở Mỹ. Hắn ra khá»i nước Anh dưới sá»± canh gác cá»§a cÆ¡ quan FBI: Tôi thấy không có lý do gì mà cÆ¡ quan máºt vụ Scotland Yard lại phái nhân viên giúp việc canh gác nà y, nhất là khi phải chi ra má»™t số tiá»n lá»›n để mua vé trên chiếc Clipper.
Margaret hạ thấp giá»ng nói:
– Có thể ông ta theo đuổi anh không?
– Theo Ä‘uổi đến táºn Mỹ à ? - Harry đáp, giá»ng không tin. - Äi theo trên thá»§y phi cÆ¡ à ? Mang súng trên ngưá»i nữa à ? Äuổi theo, chỉ vì má»™t cặp nút tay áo à ?
– Anh thấy có lý do gì khác không?
– Không – Dù sao thì có lẽ chuyện rùm beng vá» anh chà ng Gordino nà y cÅ©ng là m cho má»i ngưá»i quên cái thái độ không ra chi cá»§a bố tôi lúc ăn tối.
– Cô có nghÄ©, tại sao bố cô lại phách lối như thế không? - Harry há»i, vẻ ngạc nhiên.
– Tôi không biết. Thưá»ng khi ông không như thế. Tôi nhá»› khi tôi còn nhá», ông biết Ä‘iá»u lắm chứ.
– Tôi đã gặp nhiá»u ngưá»i phát xÃt rồi, - Harry nói. - Há» là những ngưá»i nhát gan.
– Tháºt à ? - Margaret ngạc nhiên khi nghe anh nói, cô thấy khó tin quá. - Trông há» có vẻ hung hăng lắm mà .
– Äúng thế, nhưng trong lòng thì há» hoảng sợ. Cho nên há» thÃch Ä‘i diá»…u hà nh, thÃch mặc đồng phục, khi há» Ä‘i thà nh đám đông há» cảm thấy an toà n. Vì thế há» không thÃch dân chá»§, sợ ná»n dân chá»§ quá bất trắc. Há» cảm thấy sung sướng khi há» có chế độ độc tà i, là chế độ giúp há» biết cái gì sẽ xảy ra và chÃnh quyá»n không thể bị láºt đổ má»™t cách dá»… dà ng.
Margaret nháºn ra má»i việc bây giá» có vẻ sáng tá». Cô gáºt đầu và trầm ngâm nói:
– Tôi nhá»› ra, ngay trước khi bố tôi trở thà nh kẻ thất bại đắng cay, ông rất tức giáºn những ngưá»i theo chá»§ nghÄ©a Cá»™ng sản, những ngưá»i theo chá»§ nghÄ©a phục hưng Do thái, những ngưá»i Ailen theo đảng Sinn Fein hay là những du kÃch quân. Ông cho rằng sẽ có má»™t kẻ nà o đó trong số các nhóm nà y là m cho đất nước phải đầu hà ng. NghÄ© lại, tôi thấy hẳn không phải những ngưá»i theo chá»§ nghÄ©a phục hưng Do thái sẽ là m cho nước Anh đầu hà ng, anh có thấy thế không.
Harry cưá»i.
– Và rồi những ngưá»i phát xÃt sẽ tức giáºn mãi. Há» là những kẻ thất vá»ng trước cuá»™c Ä‘á»i. - Bố tôi cÅ©ng lâm và o hoà n cà nh nà y đây. Khi ông ná»™i tôi mất, bố tôi thừa hưởng gia sản, ông nháºn ra việc canh tác đã bị thất bại. Ông bị sa sút cho đến khi lấy mẹ tôi. Thế là ông ứng cá» và o quốc há»™i nhưng không bao giỠđắc cá». Và bây giỠông bị xua Ä‘uổi ra khá»i đất nước - Bá»—ng cô cảm thấy mình hiểu vá» bố nhiá»u hÆ¡n. Cô không ngá» Harry biết nhiá»u Ä‘iá»u đến như thế - Anh há»c được những Ä‘iá»u nà y ở đâu thế? Anh không lá»›n hÆ¡n tôi bao lăm.
Anh nhún vai.
– Battersea là khu vá»±c có nhiá»u ngưá»i rất thông hiểu chÃnh trị. Tôi thấy ở đấy có má»™t chi bá»™ đảng Cá»™ng sản quan trá»ng nhất ở Luân Äôn.
Bây giá» cô đã hiểu nhiá»u vá» tầm quan trá»ng cá»§a bố cô, cô thấy bá»›t xấu hổ trước sá»± việc vừa xảy ra. DÄ© nhiên hà nh động và thái độ cá»§a ông không bao giá» tha thứ được nhưng cÅ©ng nên rá»™ng lượng xem ông như má»™t ngưá»i bị thất vá»ng, hoảng sợ, chứ đừng xem ông là ngưá»i chá»±c trả thù vì tinh thần lệch lạc. Harry Mark quả là má»™t ngưá»i thông minh! Cô ân háºn vì không nhá» anh ta giúp đỡ để trốn khá»i gia đình. Cô phân vân tá»± há»i không biết khi hỠđã đến Mỹ rồi, anh còn muốn gặp cô nữa không. Cô há»i:
– Bây giỠanh đã nghĩ đến việc anh sẽ sống ở đâu chưa?
– Tôi tÃnh sẽ đến ở tại New York, - anh đáp. - Tôi đã có má»™t Ãt tiá»n và rồi tôi sẽ kiếm thêm.
Nghe anh ta nói, má»i việc trông có vẻ dá»… dà ng quá. Có lẽ đối vá»›i đà n ông, việc nà y dá»… dà ng, đà n bà cần có sá»± che chở.
– Bà Nancy Lenehan có hứa cho tôi việc là m, - cô hăng hái nói - nhưng bà ấy không chắc có giữ được lá»i hứa hay không, vì ngưá»i em trai cá»§a bà đang cố già nh quyá»n kiểm soát công ty. - Anh nhìn cô, rồi quay mặt Ä‘i, vẻ e thẹn, như thể anh không tin và o những Ä‘iá»u anh sắp nói.
– Nếu cô muốn, tôi xin sẵn sà ng giúp cô một tay.
Äây là điá»u cô hằng mong ước. Cô bèn há»i:
– Tháºt không?
– Tôi sẽ giúp cô tìm một căn phòng.
Cô cảm thấy nhẹ nhõm cả ngưá»i.
– Thế thì tuyệt quá! Tôi chưa bao giỠtìm một chỗ ở, tôi không biết bắt đầu ở đâu nữa.
– Ngưá»i ta Ä‘á»c trên báo.
– Báo nà o?
– Báo hà ng ngà y.
– Báo hà ng ngà y nói đến các nơi cư ngụ à ?
– Có những lá»i rao vặt trên ấy.
– Trong tá» Thá»i báo không có mục rao vặt vá» nhà cho thuê. - Tá» Thá»i báo là tá» báo duy nhất bố cô Ä‘á»c.
– Các tá» báo buổi chiá»u hay hÆ¡n nhiá»u.
Cô cảm thấy ngu ngốc vì không biết đến những chuyện đơn giản như thế nà y.
– Tôi rất cần có má»™t ngưá»i bạn để được giúp đỡ.
– Tôi tin Ãt ra tôi cÅ©ng có thể che chở cho cô tránh khá»i những tên đại bợm như tên Beuny le Maltais ở Mỹ.
– Tôi cảm thấy sung sướng quá, - Margaret nói.
– Trước tiên là bà Lenehan, sau là anh. Tôi nghÄ© nếu tôi có bạn, tôi có thể gỡ rối cho mình được. Tôi tháºt rất biết Æ¡n anh, không là m sao nói hết lá»i cảm Æ¡n anh được.
Davy Ä‘i và o phòng khách. Margaret nháºn thấy máy bay bá»›t lắc lư từ 5 hay phút rồi. Davy nói:
– Quà vị nhìn và o cá»a sổ bên mạn trái mà xem. Trong và i giây nữa, quà vị sẽ thấy cảnh lạ.
Margaret nhìn qua cá»a sổ. Harry tháo dây an toà n, đến bên cô, cúi ngưá»i trên vai cô để nhìn ra ngoà i. Máy bay nghiêng vá» mạn bên trái. Mấy phút sau, máy bay lượn thấp xuống trên má»™t chiếc tà u thá»§y lá»›n, đèn Ä‘uốc sáng trưng như trong rạp xiếc ở Piccadilly. Có ngưá»i nà o đấy nói lá»›n:
– Chắc há» thắp đèn để chà o đón chúng ta. Từ khi chiến tranh bùng nổ, há» phải tắt hết đèn để chạy, vì sợ tiá»m thá»§y đỉnh. - Margaret cảm thấy Harry đứng sát và o ngưá»i cô, nhưng việc nà y không há» là m cho cô thấy khó chịu.
Chắc phi hà nh Ä‘oà n chiếc Clipper đã liên lạc vá»›i thá»§y thá»§ Ä‘oà n trên chiếc tà u thá»§y qua máy truyá»n tin, vì tất cả hà nh khách trên thu thá»§y Ä‘á»u ra đứng trên boong, đưa tay vẫy chà o chiếc thá»§y phi cÆ¡. Máy bay xuống thấp rất gần há», đến ná»—i Margaret phân biệt được cả quần áo há» mặc, đà n ông mặc lá»… phục mà u trắng đà n bà mặc váy dà i. Chiếc tà u thá»§y chạy nhanh, mÅ©i tà u thon thon lướt qua những ngá»n sóng lá»›n, trong khi đó máy bay bay cháºm lại. Cô đưa mắt nhìn Harry, hai ngưá»i nhìn nhau mỉm cưá»i, chia sẻ niá»m vui trước khung cảnh kỳ diệu nà y. Anh để bà n tay phải lên hông cá»§a Margaret ở chá»— khuất phÃa ngưá»i anh, để cho má»i ngưá»i không ai thấy. Anh chỉ để nhẹ thôi, nhưng cô cảm thấy như lá»a đốt. Cô không muốn anh rút tay Ä‘i. Má»™t lát sau, chiếc tà u thá»§y xa dần, đèn trên tà u tắt hết, rồi hoà n toà n biến mất. Hà nh khách trên chiếc Clipper trở vá» chá»—, Harry cÅ©ng trở lại chá»— ngồi.
Lần lượt má»i ngưá»i Ä‘i ngá»§, trong phòng khách chỉ còn lại những ngưá»i chÆ¡i bà i và Margaret cùng Harry. Cuối cùng, vì lo sợ và không biết là m gì, Margaret bèn nói:
– Khuya rồi. Chúng ta nên đi ngủ thôi. - Cô nghĩ, tại sao mình nói thế nhỉ?
Mình không muốn đi ngủ chút nà o hết!
Harry có vẻ buồn. Anh đáp:
– Tôi ngồi chơi một lát nữa.
Margaret đứng lên, cô nói:
– Cảm ơn anh đã có ý muốn giúp tôi.
– Xin cô cứ yên tâm.
Margaret tá»± há»i, tại sao ta quá hình thức như thế nà y. Mình không muốn chà o anh ta để Ä‘i ngá»§ như thế nà y! Cô bèn nói thêm:
– Chúc anh ngủ ngon.
– Tôi cũng chúc cô như thế.
Cô bước đi, rồi quay lại:
– Anh hứa giúp đỡ tôi tháºt lòng đấy chứ? Anh không để cho tôi thất vá»ng chứ?
Mặt anh lộ vẻ xúc động, anh âu yếm nhìn cô:
– Tôi không để cô thất vá»ng đâu, Margaret, tôi xin hứa.
Bá»—ng cô đột ngá»™t cúi ngưá»i xuống hôn lên môi anh, nụ hôn chỉ lướt trên môi thôi, nhưng cô cảm thấy như có luồng Ä‘iện cá»±c mạnh chạy khắp ngưá»i cô. Cô vá»™i đứng lên liá»n, sững sá» trước hà nh động cá»§a mình và sá»ng sốt trước cảm giác ngây ngất trong ngưá»i cô. Hai ngưá»i nhìn và o mắt nhau má»™t lát. Rồi cô Ä‘i qua phòng bên cạnh.
Cô thấy ông Membury đã nằm ngá»§ ở giưá»ng trên phÃa mạn trái cá»§a máy bay, để giưá»ng dưới còn trống cho Harry. Percy nằm ở giưá»ng trên. Cô ngồi và o giưá»ng dưới giưá»ng cá»§a Percy và kéo mà n lại.
Mình đã hôn anh ta, cô tá»± nhá»§, và tháºt dá»… chịu.
Cô nằm xuống kéo chăn đắp, rồi tắt ngá»n đèn ngá»§ Ä‘i. Cô có cảm giác như nằm dưới má»™t căn lá»u. Cô có thể nhìn qua khung cá»a sổ, nhưng bên ngoà i chẳng có gì để xem, chỉ có mây và mưa. Thế nhưng, cô vẫn thấy kÃch thÃch. Cô lại nhá»› đến thá»i thÆ¡ ấu, những lúc cô và Elizabeth được phép ra căn lá»u nghÄ© ngoà i vưá»n và o những đêm hè nóng bức. Cô cảm thấy lòng bồi hồi ngây ngất không là m sao chợp mắt được, nhưng rồi thình lình trá»i sáng, chị đầu bếp đến vá»— tay và o mái lá»u và đưa cho cô khay trà và bánh mì nướng.
Bây giỠElizabeth ở đâu rồi nhỉ?
Vừa khi cô Ä‘ang nghÄ© đến chuyện ấy thì tấm mà n lay động nhẹ. Thoạt tiên cô nghÄ© đây chỉ là sản phẩm cá»§a trà tưởng tượng, nhưng cô thấy tấm mà n lay động lại tháºt, như Ä‘ang có má»™t móng tay Ä‘ang cà o và o vải mà n. Cô ngần ngừ rồi chống má»™t cùi tay, nhổm ngưá»i lên, tay kia kéo chăn lên táºn cổ.
Móng tay cứ cà o và o vải mà n.
Cô hé mở tấm mà n, và thấy Harry đứng đấy.
– Có chuyện gì thế? - Cô thì thà o há»i, mặc dù cô biết rõ anh muốn gì rồi.
– Anh muốn hôn em lần nữa, - anh thì thà o nói.
Cô vừa vui sướng vừa hoảng sợ.
– Äừng nói chuyện tầm báºy!
– Anh van em.
– Anh đi đi!
– Không ai trông thấy chúng ta đâu.
Cô nhá»› nụ hôn hồi nãy, như luồng Ä‘iện kÃch thÃch trong ngưá»i cô. Cô muốn hôn thêm lần nữa. Cô miá»…n cưỡng hé bức mà n rá»™ng ra má»™t tÃ. Anh thò đầu và o, nhìn cô vá»›i ánh mắt cầu khẩn. Tháºt khó từ chối cho được. Cô hôn lên môi anh.
Môi anh tá»a ra mùi kem đánh răng. Cô cứ nghÄ© cô sẽ hôn nhanh như hồi nãy thôi nhưng anh lại có ý đồ khác. Anh cắn và o môi dưới cá»§a cô. Bá»—ng tá»± nhiên cô mở miệng ra, cô cảm thấy lưỡi cá»§a Harry lướt trên đôi môi cô. Ian không bao giá» là m như thế. Tháºt là má»™t cảm giác kỳ lạ, nhưng dá»… chịu. Cô cảm thấy không là m sao cưỡng lại được, bèn đưa lưỡi ra đón nháºn lưỡi cá»§a Harry. Anh bắt đầu thở hổn hển má»™t chút. Bá»—ng Percy cá»±a quáºy ở giưá»ng trên, nhắc cho cô nhá»› cô Ä‘ang ở đâu. Cô hoảng hốt, tại sao cô có thể là m má»™t việc như thế nà y? Cô hôn công khai má»™t ngưá»i đà n ông mà cô đã biết có thà nh tÃch xấu! Nếu bố trông thấy, thì khá»§ng khiếp biết bao! Cô thả anh ra, thở hổn hển. Hany nhÃch đầu tá»›i thêm, muốn hôn cô nữa, nhưng cô đẩy lui anh.
– Äể cho anh và o, - anh nói.
– Äừng có ngốc như thế, - cô thì thà o đáp.
– Anh van em.
– Không thể được. - Cô không muốn nữa, vì cô sợ.
– Không, không, không!
Anh có vẻ thất vá»ng.
Cô dịu giá»ng nói:
– Anh là ngưá»i dá»… thương nhất từ trước tá»›i nay tôi gặp được, có lẽ cả sau nà y nữa; nhưng Ä‘iá»u nà y anh không được dá»… thương. Äi ngá»§ Ä‘i.
Anh biết cô nói nghiêm túc. Anh mỉm cưá»i, nụ cưá»i trông buồn bã. Anh như muốn nói Ä‘iá»u gì đấy, nhưng Margaret kéo mà n lại không để cho anh có thì giỠđể nói. Cô lắng tai nghe tiếng chân nhè nhẹ bước xa dần. Cô nằm lại xuống giưá»ng, thở hổn hển. Ôi, lạy Chúa, cô nhá»§ thầm, quả là má»™t giấc mÆ¡ ...Cô mỉm cưá»i trong bóng tối, nhá»› lại nụ hôn. Quả tình cô đã muốn Ä‘i xa hÆ¡n nữa. Cô vuốt ve mình nhè nhẹ vừa nghÄ© đến chuyện ấy.
Ká»· niệm mối tình đầu cá»§a cô trở lại trong óc cô : Monica, ngưá»i chị hỠđến nghỉ hè tại nhà cô. Khi ấy Margaret 13 tuổi, Monica 16 tuổi cô ta tóc và ng, hấp dẫn và hình như chuyện gì cÅ©ng biết, và Margaret mê cô ta ngay ngà y đầu. Cô ta ở bên Pháp, và có lẽ vì thế, hay có lẽ vì cha mẹ cô ta Ãt Ä‘oan trang hÆ¡n cha mẹ Margaret, nên Monica ở truồng má»™t cách tá»± nhiên trong phòng và trong buồng tắm nằm bên trái nhà , dà nh cho trẻ con. Chưa bao giá» Margaret thấy ngưá»i lá»›n ở truồng, cho nên cô rất khoái khi thấy cặp vú tháºt bá»± cá»§a Monica và đám lông mà u máºt nằm giữa hai chân cá»§a cô ta, còn Margaret, bá»™ ngá»±c chưa mấy nở hết và dưới háng chỉ có má»™t tà lông.
– Nhưng má»›i đầu, Monica dụ dá»— Elizabeth chị ấy xấu, nhưng chị có quyá»n, cằm lại có mụm. Margaret nghe hai ngưá»i trao đổi nhau những tiếng thì thà o và hôn nhau trong đêm tối, tâm trạng cô biến thiên từ chá»— hiếu kỳ đến giáºn dữ, rồi cuối cùng ganh tỵ. Cô thấy Monica gắn bó máºt thiết vá»›i Elizabeth. Cô cảm thấy mình bị bá» rÆ¡i, không có gì xảy ra giÅ©a hai ngưá»i mà thoát khá»i được mắt cô, từ những liếc mắt đưa tình giữa hai ngưá»i cho đến tay chạm và o nhau vá»›i vẻ như tình cá» khi Ä‘i dạo hay há» ngồi bên nhau.
Thế rồi má»™t hôm Elizabeth Ä‘i Luân Äôn vá»›i mẹ, Margaret bắt gặp Monica nằm trong bồn tắm. Cô ta nằm dà i trong nước ấm, hai mắt nhắm lại, tay sá» và o giữa hai chân. Cô ta nghe tiếng chân Margaret Ä‘i và o, mở mắt ra, nhưng không dừng tay, còn Margaret thì nhìn cô ta vá»›i vẻ hoảng hốt nhưng thÃch thú, Monica thá»§ dâm cho đến cá»±c khoái.
Äêm đó, Monica đến giưá»ng cá»§a Margaret chứ không đến vá»›i Elizabeth.
Elizabeth gây chuyện, chị ta dá»a sẽ nói chuyện nà y cho má»i ngưá»i biết, và thế là cuối cùng hỠđà nh để cho chị ấy cùng chia sẻ khoái lạc vá»›i nhau.
Suốt cả mùa hè, Margaret cảm thấy tá»™i lá»—i, nhưng tình thương mãnh liệt và khoái cảm cá»§a thể xác má»›i được khám phá quá kỳ diệu, khiến cô không từ bỠđược, và chuyện nà y chỉ chấm dứt khi Monica vá» Pháp và o tháng ChÃn.
Sau Monica, ngá»§ vá»›i Ian là má»™t cú sốc mạnh. Anh ấy vụng vá», lóng ngóng.
Cô thấy anh là loại thanh niên không biết tà gì vá» cÆ¡ thể đà n bà hết, cÅ©ng như anh không thể là m cho cô khoái như Monica đã là m. Tuy nhiên, sau lần thất bại đầu tiên ấy, cô đã kiá»m chế mình được; và Ian yêu cầu cô quá mãnh liệt đến ná»—i sá»± Ä‘am mê cá»§a anh đã Ä‘á»n bù cho sá»± thiếu kinh nghiệm cá»§a anh.
Cứ má»—i lần nghÄ© đến Ian là cô muốn khóc. Cô ân háºn là không là m tình vá»›i anh nhiệt tình hÆ¡n và thưá»ng xuyên hÆ¡n. Má»›i đầu, cô đã cá»± tuyệt quyết liệt, mặc dù cô cÅ©ng ham muốn như anh; và anh đã năn nỉ cô suốt mấy tháng sau đó cô má»›i chịu để cho anh là m tình. Sau lần đầu ấy, mặc dù cô muốn là m nữa, nhưng cô đã thoái thác. Cô không muốn là m tình trong phòng cô, vì sợ có ngưá»i chú ý thấy cá»a phòng đóng kÃn đâm ra nghi; cô sợ là m tình ngoà i trá»i, mặc dù cô biết có rất nhiá»u chá»— kÃn đáo ở trong rừng quanh nhà , và cô ghê tởm khi dùng nhà cá»§a bạn bè, vì cô sợ mang tai tiếng, cô biết không là m sao tránh khá»i chuyện nà y. Sau các nguyên nhân ấy, cô còn sợ bố cô, vì nếu bố cô biết, thế nà o ông ta cÅ©ng có phản ứng rất khá»§ng khiếp.
Bị dằng xé giữa ham muốn và lòng Ãch ká»·, cô thưá»ng là m tình vá»™i vã lén lút; và lần cuối cùng diá»…n ra chỉ trước khi anh Ä‘i Tây Ban Nha có ba ngà y.
DÄ© nhiên cô nghÄ© há» còn nhiá»u thì giá» trước mắt. Thế rồi anh bị giết chết, và khi nghe tin, cô kinh hoà ng không nháºn ra rằng sẽ không bao giá» cô còn sá» mó và o ngưá»i Ian được nữa; và cô khóc rất nhiá»u đến ná»—i cô tưởng tim mình vỡ ra tan nát.
Cô ân háºn đã không để cho anh là m tình tá»± do ngay từ lúc đầu, và đã không là m tình má»—i khi có cÆ¡ há»™i thuáºn tiện. Bây giá» ngưá»i ta đã chôn anh trên sưá»n đồi bụi bặm ở Cataloglle, những lo sợ cá»§a cô trước đây tháºt ngu ngốc.
Bá»—ng cô nghÄ©, có thể cô lặp lại vá»›i sá»± sai lầm ấy má»™t lần nữa. Cô muốn Harry Marks. CÆ¡ thể cô rạo lá»±c vì dục tình. Anh là ngưá»i đà n ông duy nhất sau Ian là m cho cô rạo rá»±c dục tình như thế nà y. Nhưng cô đã Ä‘uổi anh. Tại sao thế?
Tại vì cô sợ, cô sợ bị bắt quả tang.
Nếu máy bay rá»›t thì sao? Cô tá»± há»i. Hiện thá»i, há» Ä‘ang ở ná»a đưá»ng giữa châu Âu và châu Mỹ, cách hai bá» hà ng trăm cây số, nếu tình hình tồi tệ, há» sẽ chết trong nháy mắt. Và chắc Ä‘iá»u là m cho cô ân háºn nhất là đã không là m tình vá»›i Harry Marks.
DÄ© nhiên là máy bay không rá»›t, nhưng cô không biết chuyện gì sẽ xảy ra khi hỠđến đất Mỹ. Cô định xin là m nữ quân nhân ngay khi có thể xin được, và Harry đã nói sẽ là m phi công cho không quân Canada. Có thể anh sẽ chết ngoà i mặt tráºn như Ian. Cần quái gì tai tiếng, cần quái gì việc cha mẹ cô nổi giáºn, trong khi cuá»™c Ä‘á»i quá ngắn ngá»§i? Cô tiếc là đã không cho Haarry và o giưá»ng cô.
Anh còn đến nữa không? Cô nghÄ© chắc anh không đến nữa. Cô đã cương quyết phản đối. Anh chà ng nà o có tÃnh lần khấn, cứ xông tá»›i, là kẻ rất khá»§ng khiếp, đáng sợ Harry cÅ©ng năn nỉ, van xin, nhưng không cứng đầu như con lừa.
Chắc tối nay anh ấy không đến đòi há»i lại nữa đâu.
Mình tháºt ngốc biết bao! Äáng ra giá» nà y anh ấy ở đây vá»›i mình rồi; mình chỉ có việc nói ừ là yên. Cô mÆ¡ thấy mình rụt rè đưa tay vuốt ve cái háng để trần cá»§a anh.
Cô định ngồi dáºy và đi đến phòng vệ sinh. Có thể may ra Harry cÅ©ng ngồi dáºy Ä‘i phòng vệ sinh má»™t lúc vá»›i cô; hay là có thể anh dáºy gá»i ngưá»i tiếp viên mang cho anh ly rượu hay cái gì đấy. Cô mặc áo dà i ngá»§ và o, kéo mà n ra và ngồi dáºy. Giưá»ng cá»§a Harry nằm kéo mà n kÃn mÃt. Cô xá» chân và o đôi già y đế má»ng và đứng lên.
Hầu như tất cả khách Ä‘i máy bay bây giá» Ä‘á»u Ä‘i ngá»§ hết. Cô liếc mắt nhìn và o khoang bếp: trống vắng. DÄ© nhiên các ngưá»i tiếp viên cÅ©ng cần ngá»§.. Có lẽ há» ngá»§ gà ngá»§ gáºt trong phòng số 1. Cô Ä‘i qua phòng khách những ngưá»i lì lợm, tất cả Ä‘á»u đà n ông, tiếp tục chÆ¡i xì phé, Trên bà n có chai whisky, há» Ä‘ang cùng ống. Vá» phÃa cuối máy bay, sà n máy bay cao lên, giữa các buồng có những báºc cấp để thông thương. Và i ngưá»i Ä‘á»c sạch há» ngồi trên giưá»ng, mà n mở rá»™ng, nhưng phần lá»›n các giưá»ng ngá»§ Ä‘á»u được kéo mà n kÃn mÃt và im lặng.
Phòng vệ sinh nữ vắng vẻ. Margaret ngắm mình trong gương, cô nghÄ© ngưá»i cô như thế nà y mà có đà n ông ham muốn thì cÅ©ng lạ tháºt. Cô thấy mặt mình quá tầm thưá»ng, da tái nhợt, mắt có mà u xanh kỳ lạ. Chỉ có mái tóc xem được, thỉnh thoảng cô nghÄ© thế, chỉ có mái tóc vượt trá»™i thôi: dà i, má»m mại, mà u đồng óng ánh. Äà n ông thưá»ng nhìn và o tóc cô.
Nếu cô để cho Harry đến gần, anh sẽ nghÄ© sao vá» cÆ¡ thể cá»§a mình? Có lẽ anh ghét cặp vú đồ sá»™ cá»§a mình, cặp vú nhắc ngưá»i ta nghÄ© đến vú cá»§a đà n bà có con, vú cá»§a bò cái hay cái quái gì đấy chỉ có Chúa má»›i biết. Cô nghe nói đà n ông thÃch những cặp vú nhá» nhắn, nhá» bằng cái ly uống sâm banh trong những buổi dạ tiệc. Vú cá»§a cô không bá» lá»t và o trong ly sâm banh được cô buồn rầu nghÄ©.
Cô muốn nhá» nhắn như các hình ngưá»i mẫu trong các tá» Vogue, nhưng cô không được như thế, mà trông cô giống như má»™t vÅ© nữ ngưá»i Tây Ban Nha.
Má»—i lần cô mặc áo dà i dạ há»™i và o, là cô phải dùng coóc sẽ nịt bá»™ ngá»±c lại cho cặp vú đỡ đồ sá»™. Nhưng Ian lại thÃch thân hình cô, anh ấy cho rằng hình ngưá»i mẫu giống như những con búp bê. - Còn em, em là ngưá»i đà n bà thá»±c sá»± - anh ấy đã nói thế và o má»™t buổi chiá»u hai ngưá»i lén dắt nhau và o phòng trẻ con cÅ© để tằng tịu vá»›i nhau má»™t lát; anh hôn và o cổ cô, mân mê cặp vú cô, hai tay lồng và o dưới chiếc áo săng Ä‘ai bằng vải ca sÆ¡ mia.
Máy bay bay và o khu vá»±c có gió mạnh, cô phải nÃu tay và o mép bà n trang Ä‘iểm để khá»i nhà o ra khá»i ghế ngồi.
Cô nghÄ©: Trước khi chết, mình thÃch được có ngưá»i mân mê vú mình.
Khi máy bay ổn định trở lại, cô Ä‘i vá» phòng ngá»§. Má»i ngưá»i Ä‘á»u đã ngon giấc.
Cô lay cái mà n của Harry, không suy nghĩ, không biết cô sẽ là m gì hay nói gì.
Vẫn yên lặng như tá». Cô lay lại.
Mặt Harry hiện ra, vẻ bối rối.
Hai ngưá»i lặng lẽ nhìn nhau.
Bá»—ng có tiếng động phát ra từ giưá»ng cá»§a ngà i Oxenford. Ông ta sắp ngồi dáºy, có lẽ để Ä‘i vệ sinh.
Không ngần ngừ nữa, Margaret đẩy Harry lui và leo lên giưá»ng vá»›i anh. Khi cô vừa kéo kÃn mà n lại, cô thấy bố cô hiện ra. Kỳ diệu thay, ông ta không thấy cô.
Cô quì ở phÃa cuối giưá»ng, nhìn Harry. Anh ngồi ở đầu kia giưá»ng, cằm tá»±a lên hai đầu gối, nhìn cô dưới ánh sáng lá» má» từ ngoà i lá»t qua tấm mà n. Ngưá»i ta có thể nói trông anh như má»™t đứa bé vừa thấy ông già Noel từ ống khói Ä‘i xuống: anh không tin váºn may đã đến vá»›i anh như thế nà y. Anh mở miệng để nói, nhưng Margaret đặt ngón tay lên môi anh để biểu anh im lặng.
Bá»—ng cô nháºn ra cô để đôi già y đế thấp ở dưới sà n khi cô nhảy lên giưá»ng.
Äôi già y có thêu những chữ đầu cá»§a tên cô, được để lại dưới sà n bên cạnh đôi già y cá»§a Harry, như già y dép để trước cá»a phòng khách sạn váºy.
Hai giây lo sợ trôi qua. Cô nhìn ra ngoà i. Bố cô đã xuống thang khá»i giưá»ng và đứng quay lưng vá» phÃa cô. Cô thò tay ra khá»i chá»— mà n hé mở. Nếu bây giỠông quay lùi thì cô nguy mất. Cô mò tay tìm đôi già y và tìm được. Cô lấy lên đúng và o lúc bố cô để hai chân trần lên thảm lát sà n.
Bây giá» cô không biết mình muốn gì. Cô chỉ biết cô muốn má»™t Ä‘iá»u là được ở vá»›i Harry. Cứ nghÄ© đến chuyện má»™t mình nằm trên giưá»ng mà lòng ân háºn không để cho anh và o giưá»ng vá»›i mình, là cô thấy không chịu nổi, không yên tâm. Nhưng cô sẽ không hiến thân cho anh. Cô thÃch là m tình lắm chứ - cô rất thÃch - nhưng có rất nhiá»u chuyện khó khăn trước mặt, và chuyện khó khăn lá»›n nhất là ông Membury chỉ nằm ngá»§ trên há» mấy phân.
Má»™t lát sau, cô nghÄ© chắc Harry đã biết anh phải là m gì. Anh cúi ngưá»i, đưa má»™t bà n tay nÃu lấy phÃa sau đầu cá»§a Margaret, lôi cô đến gần mình và hôn lên môi cô.
Sau một lát ngần ngừ, cô mất hết ý chà chống lại, hoà n toà n buông thả mình theo cảm giác.
Cô đã có ý nghÄ© là m tình vá»›i anh cách đây mấy giá», nhưng bây giá» má»›i là sá»± thá»±c: bà n tay vạm vỡ nÃu sau cổ cô, môi ép lên môi cô, hÆ¡i thở hổn hển giao hòa nhau. Nụ hôn kéo dà i, êm ái, dịu dà ng, dò dẫm, và cô ý thức được từng chi tiết nhá» diá»…n ra: mấy ngón tay Harry lồng dần lên tóc cô, chiếc cằm lởm chởm chân râu, hÆ¡i thở ấm áp phả lên má, răng cắn lấy môi cô và cuối cùng lưỡi anh tìm gặp lưỡi cô. Không là m sao kiá»m hãm được. Cô mở rá»™ng miệng ra.
Sau má»™t hồi, há» buông nhau ra, thở hổn hển. Ãnh mắt cá»§a Harry dừng lại trên ngá»±c Margaret. Nhìn xuống, cô thấy chiếc áo dà i ngá»§ cá»§a mình mở rá»™ng ra, hai núm vú căng cứng sau lá»›p vải cá»§a chiếc áo sÆ¡ mi ngá»§. Harry nhìn như bị thôi miên. Từ từ, anh đưa tay sá» lên vú trái cá»§a cô, thoa đầu núm vú nằm dưới lá»›p áo, cô thở hổn hển vì khoái cảm.
Bá»—ng Margaret cảm thấy áo quần vướng vÃu khó chịu. Cô nhanh tay cởi chiếc áo dà i ngá»§ ra. Cô nắm và o lai cái áo sÆ¡ mi ngá»§, rồi ngần ngừ. Má»™t giá»ng nói từ trong đáy lòng cô cất lên:
– Chuyện đã rồi không lấy lại được đâu nhé.
Rồi cô nghĩ:
– Mặc kệ, - và cô kéo chiếc áo qua đầu, trần truồng quì trước mặt anh.
Cô cảm thấy nguy hiểm, cô rụt rè, nhưng chÃnh sá»± lo sợ nà y đã là m gia tăng sá»± kÃch thÃch trong ngưá»i cô. Ãnh mắt anh lướt trên cÆ¡ thể cô, nét mặt anh vừa lá»™ vẻ mến thương, vừa ham muốn. Trở ngưá»i trên chiếc giưá»ng tù túng cháºt hẹp, anh quì lên rồi cúi ngưá»i tá»›i trước.Cô phân vân trong lòng, anh sẽ là m gì nhỉ? Cô cảm thấy môi anh áp và o vú cô.
Khi anh dừng lại để thở, cô đẩy anh ra và cởi nút chiếc áo ngá»§ cá»§a anh. Cả hai Ä‘á»u thở hổn hển như những ngưá»i chạy Ä‘ua, nhưng không ai nói má»™t tiếng, vì sợ ngưá»i ta nghe. Anh cởi áo ra. Anh không có lồng ngá»±c. Cô muốn anh trần truồng hết như cô. Cô đưa tay tìm thắt lưng quần ngá»§ cá»§a anh, rồi mạnh dạn mở thắt lưng.
Anh có vẻ ngần ngừ và hơi ngạc nhiên khiến cho Margaret cảm thấy hơi buồn lòng, vì cô nghĩ có lẽ mình quá trắng trợn hơn những cô gái khác mà anh đã gặp; nhưng cô nghĩ cô phải tiếp tục công việc cô đã bắt đầu.
Cô cảm thấy tay Harry thám hiểm khắp nÆ¡i trên ngưá»i cô. Cô run lên vì khoái cảm, và để khá»i báºt lên tiếng rên, cô cắn và o cánh tay cá»§a Harry.
Một lát sau, Harry gỡ tay ra rồi lấy tay kia thoa và o chỗ bị cô cắn ở trên vai.
Cô thì thà o trong hơi thở hổn hển:
– Em xin lỗi ... Em là m anh đau phải không?
– Anh thấy khoái, - anh thì thầm đáp, và cả hai phì cưá»i. Vì cố đè nén cÆ¡n cưá»i như Ä‘iên chá»±c bùng ra gây tiếng ồn, nên hai ngưá»i đã lúc lắc ngưá»i tháºt mạnh trong suốt mấy phút liá»n.
Khi đã bình tĩnh trở lại, anh thì thà o nói:
– Thân hình em tháºt tuyệt vá»i ... quá tuyệt vá»i.
– Thân hình anh cũng thế, - cô đáp với vẻ say sưa.
Cô hôn và o chá»— cô vừa cắn trên cánh tay. Tháºm chà ngay trong bóng tối lá» má» mà cô cÅ©ng thấy dấu răng cá»§a mình. Dấu cắn có mà u bầm tÃm.
– Em xin lỗi, - cô thủ thỉ nói rất nhỠchỉ vừa cho anh nghe.
Quá mệt vì khoái lạc, cả hai thiu thiu ngá»§. Bá»—ng Margaret cảm thấy như nghe có tiếng chân ngưá»i Ä‘i qua buồng, rồi má»™t lát sau tiếng chân Ä‘i lui, nhưng cô quá hạnh phúc, cô không thèm lưu tâm đến chuyện gì xảy ra bên ngoà i.
Máy bay bay yên thấm một hồi lâu, cô ngủ say được một giấc.
Rồi bá»—ng cô giáºt mình thức dáºy. Trá»i sáng rồi ư?
Má»i ngưá»i dáºy rồi sao? Há» thấy mình từ giưá»ng cá»§a Harry bước ra không?
Tim cô Ä‘áºp thình thịch.
– Có chuyện gì thế? - Anh há»i nhá».
– Mấy giỠrồi?
– Má»›i ná»a đêm thôi.
Anh nói đúng. Không có động tÄ©nh gì hết, ánh sáng trong buồng là do ngá»n đèn đêm chiếu ra, sau khung cá»a sổ không có dấn hiệu gì cho thấy trá»i sáng hết.
Cô có thể ra khá»i giưá»ng an toà n.
– Bây giá» em phải vá» lại giưá»ng em, kẻo ngưá»i ta biết chúng mình nằm vá»›i nhau ở đây, - cô lo sợ nói. Cô đưa tay tìm đôi già y đế má»ng, nhưng không thấy ở đâu hết.
Harry để một tay lên vai cô, anh nói thì thà o:
– Cứ yên tâm. Chúng ta còn nhiá»u thì giá».
– Nhưng em sợ bố ... - Cô dừng lại: Tại sao cô quá lo như thế. Bốn mắt nhìn nhau trong ánh sáng lá» má», há» mỉm cưá»i, nụ cưá»i đồng lõa cá»§a những cặp tình nhân được thá»a mãn.
Thế là cô thấy không cần phải ra khá»i giưá»ng cá»§a anh nữa. Và cô muốn ở lại đây vì anh, há» còn khối thì giá».
Harry nhÃch ngưá»i sát và o cô, cô cảm thấy anh ham muốn.
– Äừng Ä‘i nhé, em, - anh năn nỉ.
Cô mỉm cưá»i sung sướng.
– ÄÆ°á»£c rồi, chưa Ä‘i đâu. - Cô đáp, rồi ôm hôn anh.
|

10-10-2008, 04:16 PM
|
 |
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Chương 18
Eddie cố hết sức má»›i kiá»m chế được mình, nhưng anh như nồi nước sôi Ä‘áºy kÃn nắp, như há»a diệm sÆ¡n chưa bùng nổ. Anh cứ loay hoay, không là m sao đứng yên má»™t chá»—.
Anh phải thay phiên để nghỉ và o lúc hai giá», giỠở Anh. Vì gần hết phiên rồi, anh là m ra vẻ tÃnh toán lại để xem mức nhiên liệu dá»± phòng. Sau khi đã đánh giá mức tiêu thụ cá»§a máy bay có đủ nhiên liệu để bay hết cuá»™c hà nh trình, bây giá» anh thổi phồng con số lên để bù và o con số thiếu hụt, là m sao cho ngưá»i thay phiên anh, Mickey Fiun, khi đến thay, nhìn và o nấc thước Ä‘o nhiên liệu không thấy có gì khả nghi được. ''Biểu đồ khác thưá»ng'' sẽ cho thấy mục tiêu thụ nhiên liệu nhiá»u là vì máy bay dồi quá, và Mickey thế nà o cÅ©ng thắc mắc; nhưng Eddie sẽ trả lá»i vá»›i anh ta chuyện nà y do bão gây ra. Ngoà i ra, Mickey là ngưá»i anh Ãt phải lo hÆ¡n. Äiá»u là m anh lo nhất, là m anh Ä‘au đớn táºn tâm can nhất là máy bay sẽ thiếu nhiên liệu, hết nhiên liệu trước khi đến Tene Neuve.
Há» không có nguồn dá»± trữ nhiên liệu nà o nữa để đỠphòng trưá»ng hợp khẩn cấp. Nếu có má»™t sá»± cố gì xảy ra, thá»§y phi cÆ¡ chỉ còn nước đâm đầu xuống biển và không ai có thể sống sót.
Mickey đến trình diện ở phòng máy trước 2 giá» mấy phút, vẻ tươi mát, tỉnh táo. Eddie báo cho anh ta biết tình hình liá»n:
– Mức nhiên liệu rất thấp. Tôi đã báo cho Cơ trưởng máy bay biết rồi.
Mickey gáºt đầu không đáp, đưa tay lấy cây đèn pin. Công việc đầu tiên khi thay phiên là anh ta Ä‘i kiểm tra bốn động cÆ¡.
Eddie để cho anh ta Ä‘i kiểm tra, anh Ä‘i xuống boong hà nh khách. Ông CÆ¡ phó, Johnny Dott, anh hoa tiêu Jack Ashford cùng Ä‘i theo anh, vì những ngưá»i thay phiên cho hỠđã đến. Jack đến nhà bếp là m má»™t cái bánh xăng uých. NghÄ© đến chuyện ăn là Eddie cảm thấy buồn nôn. Anh rót tách cà phê, rồi đến ngồi ở buồng số 1.
Khi anh không có việc gì là m, là anh nghÄ© đến Carol-Ann Ä‘ang nằm trong tay cá»§a bá»n bắt cóc.
Bây giỠở Maine trá»i hÆ¡n 9 giÆ¡ tối má»™t chút. Có lẽ Carol-Ann mệt má»i và , nói cho đúng hÆ¡n, thất vá»ng. Từ khi nà ng có thai, nà ng thưá»ng ngá»§ nhiá»u. Liệu chúng có tìm cho nà ng má»™t chá»— để nằm nghỉ không? Chắc đêm nay nà ng không ngá»§ được, nhưng có lẽ có chá»— nằm nghỉ chứ. Eddie hy vá»ng bá»n vô lại không có ý nghÄ© xấu trong thá»i gian canh gác Carol ban đêm ...
Tách cà phê chưa kịp nguội thì cơn bão đã nổi lên dữ dội.
CÆ¡n bão đã nổi lên nhiá»u giá» rồi, khiến cho máy bay dao động, nhưng bây giá» cÆ¡n bão trở nên ác liệt hÆ¡n. Chiếc máy bay khổng lồ từ từ nâng lên rồi rÆ¡i xuống như chiếc tà u thá»§y va phải sóng, nó rÆ¡i trong chân không phát ra tiếng kêu ù ù rồi lại bay lên chao qua chao vá», lắc lư vì gió Ä‘áºp mạnh. Eddie ngồi trên giưá»ng, thu chân bên trụ giưá»ng. Hà nh khách bắt đầu thức dáºy, ngưá»i thì bấm chuông gá»i các tiếp viên, kẻ chạy đến phòng vệ sinh. Nicky và Davy Ä‘ang ngá»§ cháºp chá»n trong buồng số l vá»›i các nhân viên trong phi hà nh Ä‘oà n nghỉ ngÆ¡i, vá»™i cà i nút cổ, khoác áo vét, chạy đến các nÆ¡i có khách gá»i.
Má»™t lát sau, Eddie Ä‘i rót tách cà phê khác. Khi anh và o phòng bếp, cá»a phòng vệ sinh mở ra và Tom Luther xuất hiện, xanh xao, mặt ướt đẫm mồ hôi.
Eddie nhìn gã khinh bỉ. Anh muốn bóp cổ gã, nhưng anh kiá»m mình lại.
– Bình thưá»ng không? - Luther há»i, giá»ng hoảng sợ.
– Không, không thưá»ng, - Eddie đáp. - Chúng ta phải bay vòng tránh bão, nhưng không đủ nhiên liệu.
– Tại sao không?
– Chúng tôi hụt nhiên liệu.
Luther lo sợ tháºt sá»±.
– Nhưng anh đã nói với chúng tôi rằng chúng ta sẽ quay vỠtrước khi đến điểm không quay vỠđược kia mà !
Eddie lo lắng hÆ¡n Luther, nhưng anh cảm thấy thÃch thú vô cùng khi thấy gã lo sợ.
– Äáng ra chúng tôi phải quay vá» kia, nhưng tôi đã tÃnh gian con số nhiên liệu. Tôi đã có lý do đặc biệt để muốn chấm dứt chuyến bay như dá»± định, anh có nhá»› không?
– Quân khốn nạn! - Luther thốt lên, giá»ng thất vá»ng. Anh định giết hết tất cả chúng tôi sao?
– Tôi thÃch đánh liá»u giết anh vì tôi không muốn thấy vợ tôi nằm trong tay các bạn anh.
– Nhưng nếu chúng ta chết hết thì chẳng có gì giúp vợ anh.
– Tôi biết. - Eddie biết thá»±c tế đúng là như váºy, nhưng anh không thể nà o chịu đựng được ý nghÄ© để vợ anh nằm trong tay bá»n bắt cóc thêm má»™t ngà y nữa.– Có lẽ tôi Ä‘iên rồi.
Luther có vẻ đau khổ.
– Nhưng máy bay nà y có thể đáp xuống trên biển được, phải không?
– Sai rồi. Chúng tôi chỉ đáp xuống được trên mặt nước yên tÄ©nh. Nếu chúng tôi đáp xuống giữa Äại tây dương lúc bão táp như thế nà y, thá»§y phi cÆ¡ sẽ tan vỡ ra từng mảnh trong và i giây.
– Ôi lạy Chúa! - Luther rên rỉ. - Äúng ra tôi không nên Ä‘i máy bay nà y má»›i phải.
– Mà y sẽ không bao giỠđụng đến vợ tao được, đồ chó - Eddie rÃt lên nho nhá».
Máy bay lắc lư tháºt mạnh, Luther quay gót, lão đảo Ä‘i và o phòng vệ sinh.
Eddie Ä‘i qua phòng số 2, và o phòng khách. Những ngưá»i chÆ¡i bà i ngồi yên ổn giỠđã buá»™c dây an toà n và o ghế, vì máy bay dao động quá mạnh nên ly tách, bà i và chai lá» Ä‘á»u lăn cả xuống thảm lót sà n. Eddie nhìn xuống lối Ä‘i. Những giây phút hoảng hốt qua Ä‘i, hà nh khách bình tÄ©nh trở lại. Phần lá»›n Ä‘á»u vá» giưá»ng, buá»™c chặt dây an toà n, há» nháºn ra đây là cách hay nhất để đỠphòng thá»i tiết xấu. Há» nằm trên giưá»ng, mở mà n rá»™ng ra, ngưá»i thì cam chịu cảnh tồi tệ cá»§a thá»i tiết, ngưá»i thì sợ chết ra mặt. Tất cả những thứ không buá»™c chặt được Ä‘á»u rÆ¡i xuống sà n tà u, trên thảm lót sà n nà o là sách vở kÃnh mắt, áo choà ng dà i, răng giả, đồng tiá»n lẻ nút mang sét và tất cả những thứ mà ngưá»i ta giữ bên ngưá»i khi Ä‘i ngá»§. Bá»—ng Eddie thấy ân háºn vô cùng, phải chăng tất cả những ngưá»i nà y sẽ chết vì anh?
Anh vỠlại chỗ ngồi, buộc dây an toà n. Bây giỠanh không thể là m gì được vỠchuyện có liên quan đến việc tiêu thụ nhiên liệu, và cách duy nhất để cứu Carol-Ann là là m sao buộc máy bay phải hạ cánh xuống đúng chỗ theo kế hoạch dự định.
Trong khi chiếc Clipper nhảy múa trong đêm tối, thì Eddie cố rà soát kế hoạch hà nh động trong óc.
Anh sẽ thay phiên khi máy bay cất cánh ở Shediac, nơi tạm dừng cuối cùng trước khi đến New York. Anh sẽ không quan tâm đến vấn đỠnhiên liệu nữa.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên thước Ä‘o nhiên liệu sẽ cho thấy mức nhiên liệu còn lại. Mickey Fiun có thể nháºn thấy nhiên liệu còn lại nếu tình cá» anh ta lên phòng máy, nhưng và o giá» nà y, 24 giá» sau khi rá»i Southampton, các nhân viên trong phi hà nh Ä‘oà n nà o không phải phiên, chắc há» không nghÄ© gì hết ngoà i việc Ä‘i ngá»§.
Và rất Ãt có khả năng có ngưá»i nà o đến nhìn và o thước Ä‘o nhiên liệu, vì há» nghÄ© rằng và o chặng cuối ngắn ngá»i cá»§a chuyến bay, việc tiêu thụ nhiên liệu không phải là vấn đỠkhó khăn nghiêm trá»ng cẩn đặt ra nữa. Anh Ä‘au khổ nghÄ© rằng anh đã lừa dối các đồng sá»± cá»§a mình, và bá»—ng anh thấy tức giáºn vô cùng. Anh bặm hai bà n tay, nhưng anh không biết đánh và o cái gì: Anh cố táºp trung tư tưởng và o kế hoạch cá»§a mình.
Khi máy bay đến chỗ mà Luther muốn cho đáp xuống, Eddie sẽ mở cho nhiên liệu chảy ra, là m sao mà khi đến chỗ dự định hạ xuống thì máy bay hết xăng. Ngay khi ấy, anh sẽ báo cho phi hà nh đoà n biết máy bay cạn xăng, phải đáp xuống ngay.
Anh phải cẩn tháºn kiểm tra đưá»ng bay. Ngưá»i ta không theo đúng đưá»ng bay má»—i khi công việc cá»§a hoa tiêu không chÃnh xác. Nhưng Luther đã chá»n chá»— hẹn rất khéo. Rõ rà ng đây là chá»— tốt nhất trong má»™t vùng rá»™ng lá»›n để cho thá»§y phi cÆ¡ có thể hạ cánh an toà n, tháºm chà nếu hỠở má»™t chá»— xa Ä‘iểm nà y đến và i dặm thì thế nà o ông CÆ¡ trưởng cÅ©ng cho máy bay hướng đến đây để hạ cánh khi gặp trưá»ng hợp khẩn cấp.
Nếu CÆ¡ trưởng có thì giá», thế nà o ông cÅ©ng há»i Eddie tại sao anh không để ý đến việc nhiên liệu mất má»™t cách lạ lùng như thế, để há» gặp phải hoà n cảnh nguy nan nà y. Eddie chỉ còn cách trả lá»i là máy Ä‘o nhiên liệu bị kẹt, má»™t việc xảy ra không thể nà o lưá»ng trước được. Anh nghiến răng. Äồng sá»± cá»§a anh đặt hết tin tưởng và o anh để hoà n thà nh má»™t nhiệm vụ quan trá»ng, hỠđặt hết mạng sống và o anh. Thế nà o há» cÅ©ng biết anh đã là m cho máy bay phải hạ cánh.
Má»™t chiếc tà u thá»§y nhá» có váºn tốc nhanh sẽ đợi ở khu vá»±c gần đấy để áºp đến chiếc Clipper. Thế nà o ông CÆ¡ trưởng cÅ©ng tưởng hỠđến để giúp ông. Có lẽ ông sẽ má»i há» lên chiếc thá»§y phi cÆ¡, nhưng nếu ông ta không má»i, anh sẽ mở cá»a cho há». Bá»n găng tÆ¡ sẽ chế ngá»± Ollis Field, nhân viên FBI, và giải thoát cho Frankie Gordino.
Chắc chúng sẽ hà nh động rất nhanh. Nhân viên truyá»n tin thế nà o cÅ©ng đánh tin cấp cứu SOS trước khi máy bay hạ cánh, và từ xa ngưá»i ta có thể nhìn thấy chiếc Clipper, cho nên những tà u thá»§y khác chắc sẽ nhanh nhẹn chạy đến liá»n.
Tháºm chà còn có khả năng những lá»±c lượng canh gác bá» bể sẽ nhanh chân chạy đến để ngăn cản hà nh động cá»§a chúng. Eddie cảm thấy trà n trá» hy vá»ng, nhưng anh nhá»› ra, anh muốn thấy Luther thà nh công chứ không muốn thấy hắn thất bại.
Tại sao má»™t ngưá»i như anh, Eddie Deakin, muốn thấy bá»n tá»™i phạm đạt được những gì chúng muốn? Anh không ngá»›t nặn óc tìm cách để phá vỡ kế hoạch cá»§a Luther, nhưng má»—i lần như thế, anh vấp phải cùng má»™t chướng ngại váºt, đó là Carol-Ann. Nếu Luther không có được Gordino, Eddie sẽ không cô Carol-Ann.
Anh cố tìm cách là m sao để bắt lại được Gordino sau 24 giá», khi Carol-Ann đã được an toà n; nhưng anh không thể tìm ra được. Khi ấy chắc thằng găng tÆ¡ đã cao chạy xa bay. Chỉ còn cách duy nhất là thuyết phục Luther giao Carol- Ann cho anh sá»›m hÆ¡n, nhưng thằng nà y không Ä‘á»i nà o chấp nháºn đỠnghị nà y.
Khổ thay là Eddie không có gì để là m khà giá»›i dá»a Luther: Luther có Carol- Ann, còn Eddie có ...
Nhưng anh bỗng nghĩ, mình có Gordino.
Äúng rồi.
Chúng bắt cóc vợ mình, mình không thể cứu cô ấy mà không hợp tác với chúng. Nhưng Gordino đang ở trên máy bay nà y, và chúng không thể cứu hắn được, nếu không hợp tác với mình. Có lẽ chúng không có đủ phương tiện trong tay. Anh có thể đưa ra đỠnghị với hắn?
Äúng rồi, anh có ý kiến đỠnghị vá»›i hắn.
Tại sao anh giao Gordino cho chúng trước? Việc trao đổi con tin phải diễn ra một lần. Tại sao anh giao trước? Chúng phải dẫn Carol-Ann đến chiếc Clipper trên chiếc tà u mà chúng dùng để mang Gordino đi.
Tại sao không?Tại sao không đã chứ?
Anh nghÄ© chắc Carol Ä‘ang bị chúng giam giữ tại má»™t chá»— xa cá»§a nhà há» khoảng 100 cây số. Cháºm lắm cÅ©ng mất 4 giá» xe hÆ¡i để đến chá»— máy bay đáp.
Có xa lắm không.
Giả sá» Tom Luther bằng lòng. Dịp may đầu tiên để anh tiếp xúc vá»›i đồng bá»n cá»§a hắn là ở trạm dừng sắp đến đây, tại Botwood, nÆ¡i chiếc Clipper sẽ đến lúc 9 giá», giá» cá»§a Anh. Sau đó, máy bay sẽ Ä‘i Shediac.
Việc hạ cánh không dá»± kiến sẽ xảy ra má»™t giá» sau khi rá»i khá»i Shediac, khoảng 4 giá» chiá»u vẫn là giá» cá»§a Anh, như váºy khoảng 7 giá» sau cả thảy. Bá»n cướp có đủ thá»i gian để dẫn Carol-Ann đến chá»— máy bay hạ. Chúng chuẩn bị trong vòng hai giá» là cùng.
Eddie không là m sao kiá»m chế được lòng hồi há»™p khi nghÄ© đến chuyện anh có thể cứu vợ anh sá»›m hÆ¡n, và có thể là m cách gì đấy để gây thiệt hại cho công việc cá»§a Luther. Nếu anh lấy lại được uy tÃn trước mắt phi hà nh Ä‘oà n, thì có lẽ má»i ngưá»i sẽ tha thứ cho hà nh động phản bá»™i cá»§a anh.
Má»™t lần nữa, anh tá»± nhá»§ đừng nuôi hy vá»ng nhiá»u. Tất cả chỉ má»›i là ý tưởng thôi. Có lẽ Luther sẽ không chấp nháºn đỠnghị cá»§a anh. Eddie có thể dá»a không cho máy bay hạ cánh nếu chúng không chấp nháºn các Ä‘iá»u kiện cá»§a anh, nhưng thế nà o chúng cÅ©ng biết lá»i hăm dá»a sẽ không thá»±c hiện. Chúng biết Eddie sẽ là m bất cứ Ä‘iá»u gì để cứu vợ mình, và chúng đã nghÄ© đúng. Chúng chỉ cố cứu má»™t ngưá»i bạn. Sá»± thất vá»ng là m cho anh trở nên yếu Ä‘uối.
Nhưng dù sao anh cÅ©ng phải đặt ra cho Luther nhiá»u vấn đỠkhó khăn, là m cho hắn phải hoà i nghi và lo sợ. Muốn vượt qua lá»i hăm dá»a cá»§a anh, hắn phải có can đảm, mà Luther không phải là kẻ can đảm, Ãt ra là lúc nà y.
Ngoà i ra, Eddie nghĩ, mình có mất gì đâu mà sợ?
Anh phải thỠđưa ra đỠnghị mới được.
Anh đứng dáºy khá»i giưá»ng.
Anh phải nói năng vá»›i hắn cho tháºt cẩn tháºn má»›i được phải tiên liệu những câu trả lá»i phản bác cá»§a Luther. Nếu anh không hà nh động, anh sẽ Ä‘iên mất.
NÃu và o bất cứ cái gì nÃu được, anh lần đến phòng khách.
Luther có mặt trong số hà nh khách không Ä‘i ngá»§. Hắn ngồi uống whisky trong má»™t góc phòng khách. Mặt hắn đã có lại Ãt mà u sắc và hình như hắn đã kiá»m chế được cÆ¡n buồn nôn. Hắn Ä‘á»c tá» tạp chà Anh The IllustrateÄ‘ London New. Eddie vá»— nhẹ lên vai hắn. Hắn ngước mắt nhìn anh, ngạc nhiên và có vẻ hÆ¡i hoảng sợ. Thấy Eddie, hắn lá»™ vẻ thù hằn ngay. Eddie nói:
– Ông Luther, ông Cơ trưởng muốn nói chuyện với ông.
Luther ngồi yên má»™t lát không nhúc nhÃch, vẻ lo sợ ra mặt. Eddie hất đầu ra lệnh. Luther để tá» báo xuống, tháo dây an toà n rồi đứng dáºy.
Eddie dẫn hắn Ä‘i, nhưng thay vì dẫn hắn đến phòng máy thì anh mở cá»a phòng vệ sinh và đẩy hắn và o đấy. Trong phòng có mùi chua vì có ngưá»i nôn má»a. Má»™t hà nh khách Ä‘ang rá»a tay, nhưng chỉ má»™t lát, ông ta vui vẻ Ä‘i ra ngoà i.
– Có chuyện gì đấy? - Luther há»i.
– Anh hãy nghe tôi nói đây. Tôi đã biết lý do anh có mặt trên máy bay, tôi đã Ä‘oán được kế hoạch cá»§a anh và tôi muốn sá»a đổi kế hoạch cá»§a anh. Khi tôi cho máy bay hạ xuống, Carol-Ann phải có mặt trên tà u thá»§y cá»§a anh.
– Anh không ở thế được quyá»n đưa ra yêu sách, Luther trả lá»i giá»ng khinh bỉ.
DÄ© nhiên anh đã nghÄ© đến, chuyện hắn sẽ từ chối. Cho nên bây giá» anh phải dá»a hắn. Bằng giá»ng cương quyết anh nói:
– Váºy thì giao kèo há»§y bá».
Luther có vẻ hơi lo, nhưng hắn vẫn đáp:
– Khốn thay, anh muốn cứu vợ anh: Äằng nà o anh cÅ©ng phải cho máy bay hạ cánh. Äúng là như thế đấy, nhưng Eddie lắc đầu, nói:
– Tôi không tin anh. Anh có thể lừa tôi, mặc dầu tôi đã là m theo yêu cầu cá»§a anh. Tôi không muốn bị lừa, nên tôi cần có sá»± thá»a thuáºn má»›i.
Luther vẫn không chịu nhượng bộ. Hắn đáp:
– Không có chuyện thá»a thuáºn má»›i.
– ÄÆ°á»£c rồi. - Äã đến lúc Eddie triệt hạ phương án hà nh động cá»§a hắn. - Váºy thì anh chuẩn bị mà và o tù. Luther cưá»i gượng gạo.
– Anh sẽ nói gì?
Eddie cảm thấy hÆ¡i phấn khởi: Luther đã xuống nước – Tôi sẽ, nói cho ông CÆ¡ trưởng biết. Ông ta Ä‘uổi cổ anh xuống khá»i máy bay ở trạm dừng sắp đến. Cảnh sát sẽ chá» anh ở đấy. Anh sẽ và o tù ở Canada, ở đầy các bạn anh sẽ không thể nà o cứu thoát anh được. Há» sẽ buá»™c tá»™i anh là bắt cóc, cướp giáºt. Anh biết rồi đấy, Luther, anh sẽ không bao giá» ra khá»i tù.
Luther có vẻ bị dao động tháºt sá»±. Hắn cãi lại:
– Má»i việc đã được sắp xếp rồi. Quá trá»… rồi, không thể thay đổi kế hoạch được.
– ÄÆ°á»£c hết! - Eddie đáp. - Äến trạm dừng tá»›i đây, anh gá»i Ä‘iện cho các bạn anh, nói vá»›i há» rằng ta phải thay đổi kế hoạch như thế.Há» có đến bảy giỠđể dẫn Carol-Ann đến tà u thá»§y. Há» có đủ thì giỠđể là m việc ấy.
Bỗng Luther nhượng bộ:
– ÄÆ°á»£c rồi, đồng ý.
Eddie không tin: sự thay đổi quá bất thần.Tự thâm tâm anh nghĩ rằng Luther sẽ trở mặt với anh. Anh nói:
– Anh phải nói vá»›i há» rằng há» phải gá»i tôi ở trạm dừng cuối cùng. Tại Shediac, để há» xác nháºn vá»›i tôi há» chấp nháºn các Ä‘iá»u kiện tôi đưa ra.
Mặt Luther lá»™ vẻ giáºn dữ. Eddie tin chắc hắn sẽ là m theo lá»i anh.
– Và khi tà u thá»§y áp đến chiếc thá»§y phi cÆ¡, - Eddie nói tiếp, tôi muốn thấy vợ tôi đứng trên boong tà u trước khi tôi mở cá»a, anh nhá»› không? Nếu tôi không thấy cô ấy, tôi sẽ báo động. Ollis Field sẽ thá»™p cổ anh ngay trước khi anh trốn chạy được, và lÃnh gác bá» bể sẽ áp đến ngay trước khi đồng bá»n cá»§a anh và o cứu các anh. Cho nên các anh phải đảm bảo là m đúng như thế nếu không, các anh chết hết.
Bỗng Luther trở lại ương ngạnh, hắn nói:
– Anh sẽ không là m được như thế đâu. Nếu là m thế anh sẽ không cứu được mạng sống của vợ anh.
Eddie phải ra sức dá»a hắn thêm nữa.
Nhưng Luther vẫn cương quyết lắc đầu: Anh không điên gì mà để cho vợ anh chết.
Nghe hắn nói đến từ ấy, Eddie quyết dùng đến biện pháp cuối cùng. Anh nói:
– Äể tao cho mà y thấy tao có Ä‘iên không. - Anh đẩy Luther và o sát vách máy bay gần bên khung cá»a sổ lá»›n có hình vuông. Hắn quá ngạc nhiên nên không chống cá»± gì hết. – Äể tao cho mà y thấy tao Ä‘iên đến mức nà o. - Bá»—ng anh đá mạnh và o ống chân hắn, hắn nhà o xuống. Ngay lúc đó, anh nổi Ä‘iên tá»™t độ. - Thằng chó mà y thấy cái cá»a sổ nà y không? - Eddie tháo cái cá»a sổ cuốn bằng lá gu má»ng ra khá»i thanh ngang. - Tao đủ Ä‘iên để ném mà y ra ngoà i cá»a sổ đấy, tao Ä‘iên đến mức ấy đấy. - Anh nhảy lên đứng trên bồn rá»§a, đưa chân đá và o kÃnh cá»a. Anh mang già y nặng, nhưng cá»a sổ bằng kÃnh quá chắc chắn, dà y đến hai ly. Anh đá nữa, mạnh hÆ¡n, và lần nay khung cá»a sổ rạn ra. Anh đá thêm phát nữa, cá»a bể. Những mảnh gương bể văng tung tóc và o trong phòng. Chiếc thá»§y phi cÆ¡ bay vá»›i váºn tốc hai trăm cây số má»™t giá», gió lạnh và mưa tuôn và o như cuồng phong.
Luther quá khiếp hãi, hắn cố gắng đứng lên. Eddie nhà o và o hắn, không cho hắn động Ä‘áºy. CÆ¡n giáºn là m cho anh mạnh thêm để chế ngá»± Luther, mặc dù hai ngưá»i Ä‘á»u nặng gần như nhau. Anh nắm ve áo vét cá»§a hắn, đẩy đầu hắn ra ngoà i cá»a sổ. Hắn hét lên.
Nếu ngưá»i ta nghe hắn là đi nữa, há» cÅ©ng cứ nghÄ© đó là gió bão gầm rú bên ngoà i. - Eddie lôi hắn và o trong, hét bên tai hắn:
– Tao thá» trước Chúa, tao sẽ ném mà y ra ngoà i cá»a sổ. Anh lại đẩy đầu Luther ra ngoà i và nâng hắn lên khá»i mặt sà n. Nếu Luther không hoảng hốt, hắn chắc có thể vùng ra được, nhưng vì mất bình tÄ©nh nên hắn không vùng được.
Hắn hét lên:
– Äể tôi nói, tôi sẽ nói, thả tôi ra, thả tôi ra!
Eddie phải dằn lòng để khá»i ném hắn ra ngoà i. Anh nhá»› anh không muốn giết Luther, mà chỉ dá»a cho hắn sợ thôi. Anh đã là m cho hắn sợ. Thế là đủ rồi.
Anh để hắn xuống và thả hắn ra.
Luther phóng nhanh ra khá»i cá»a.
Eddie để cho hắn đi.
Mình đã hà nh động như một kẻ điên, Eddie nghĩ: nhưng anh thấy thực ra anh đã hà nh động với thực tâm chứ không phải đóng kịch cho hắn sợ.
Anh tá»±a lưng và o bồn rá»a để lấy lại sức. CÆ¡n giáºn biến nhanh như khi nó đến. Anh cảm thấy bình tÄ©nh, nhưng còn dao động vì hà nh động bạo lá»±c vừa rồi cá»§a anh, như thể có ngưá»i nà o khác trong anh đã hà nh động như thế.
Má»™t lát sau, má»™t ngưá»i hà nh khách Ä‘i và o.
Äúng là ngưá»i đà n ông lên máy bay ở Foynes, ông Mervyn Lovesey, ngưá»i ông ta cao lá»›n, mặc chiếc áo ngá»§ có sá»c nên trông ông ta có vẻ kỳ cục. Ông nhìn cảnh đổ vỡ trong phòng rồi lên tiếng:
– Ãi chà chuyện gì xảy ra ở đây thế nà y?
Eddie nuốt nước bá»t, đáp:
– Tấm kÃnh ở cá»a sổ.
Lovesey nhìn anh với ánh mắt giễu cợt.
– Tôi thấy rồi.
– Chuyện nà y thỉnh thoảng xảy ra khi có bão, - Eddie giải thÃch. - Gió mạnh mang theo những cục nước đá và tháºm chà cả đá nữa.
Lovesey có vẻ không tin.
– Tôi đã lái máy bay 10 năm, mà chưa bao giỠthấy có chuyện như thế nà y.
DÄ© nhiên ông ta nói đúng. Cá»a sổ thỉnh thoảng bị vỡ kÃnh, nhưng thưá»ng bị vá» là vì máy bay bị hư há»ng, chứ không phải bị bão là m cho vỡ. Gặp trưá»ng hợp như thế, ngưá»i ta có những khung cá»a sổ bằng nhôm phòng há» cất ở đây, trong phòng vệ sinh, dùng để thay và o. Eddie mở cánh tá»§ lấy ra má»™t khung.
Anh nói:
– Vì thế mà chúng tôi mang theo thứ nà y.
Lovesey có vẻ Ä‘uối lý. Ông và o má»™t buồng vệ sinh, đóng cá»a lại.
Chỉ cần cái tuốc lÆ¡ vÃt là ngưá»i ta có thể ráp khung cá»a sổ và o được Eddie muốn tránh ồn à o, nên anh tá»± tay là m công việc ấy. Chỉ trong mấy giây đồng hồ, anh tháo khung cá»a sổ, vất mấy mảnh gương còn dÃnh trên khung, gắn khung và o lại rồi vặn khung nhôm và o.
– Rất ấn tượng. - Mervyn Lovesey vừa ra khá»i buồng vệ sinh vừa nói.
Nhưng Eddie có cảm giác ông ta không thực tâm khi nói thế.
Eddie đi đến phòng bếp, Davy đang pha ly sữa. Anh nói với anh ta:
– Cá»a sổ trong phòng vệ sinh bị bể kÃnh.
– Tôi sẽ chữa ngay sau khi chế ca cao xong cho bà công chúa.
– Tôi đã vặn khung cá»a nhôm thay và o rồi.
– Ổ cảm ơn, Eddie.
– Nhưng phải quét dá»n sạch mảnh vỡ trong buồng vệ sinh ngay.
– ÄÆ°á»£c rồi.
Cuối cùng anh đã thà nh công được phần đầu. Äó là anh đã là m cho Luther sợ. Anh hy vá»ng thằng vô lại sẽ chấp nháºn kế hoạch má»i cá»§a anh, hắn sẽ yêu cầu bá»n chúng mang Carol-Ann đến chá»— hẹn trên tà u thá»§y .
Tâm trà anh quay vỠcông việc khác: lượng dự trữ nhiên liệu của máy bay.
Mặc dù chưa đến giỠthay phiên, nhưng anh vẫn lên phòng máy để nói chuyện với Mickey Fiun.
Ngay khi Eddie vừa đến, Mickey đã nói, vẻ lo sợ:
– Biểu đồ chạy lung tung!
Nhưng chúng ta đủ nhiên liệu không? Eddie tá»± há»i. Tuy váºy, anh vẫn giữ vẻ bình tÄ©nh.
– ÄÆ°a tôi xem nà o.
– Nhìn nà y: trong giỠđầu má»›i thay phiên, mức tiêu thụ nhiên liệu cao không thể tưởng tượng được, rồi sang giá» thứ hai, mức tiêu thụ trở lại bình thưá»ng.
– Giống như khi tôi Ä‘ang trá»±c, - Eddie đáp, chỉ cố để lá»™ vẻ hÆ¡i lo lắng má»™t chút thôi, trong khi lòng anh rất lo sợ. - Tôi nghÄ© vì bão nên ta không thể dá»± kiến được. - Rồi anh há»i câu há»i đã là m anh không yên tâm:
– Nhưng nhiên liệu chúng ta có đủ để đến Ä‘Ãch không? - Anh nÃn thở khi chỠđợi câu trả lá»i.
– Äá»§ chúng ta có đủ, - Mickey đáp.
Eddie thở phà o nhẹ nhõm. Tháºt Æ¡n Chúa. Ãt ra anh đã cất được ná»—i lo nà y ra khá»i tâm trÃ.
– Nhưng chúng ta không có nhiá»u nhiên liệu dá»± trữ, - Mickey nói thêm. - Tôi mong sao chúng ta đừng bị há»ng má»™t máy.
Eddie không lo biến cố Ãt khi xảy ra như thế nà y. Anh có chuyện khác đáng lo hÆ¡n. Anh há»i:
– Dá»± báo thá»i tiết thế nà o? Có lẽ chúng ta đã qua Ä‘oạn đưá»ng có bão dữ dá»™i rồi chứ?
– á»’ không, - Mickey lắc đầu đáp. - Thá»i tiết còn tệ hÆ¡n nữa.
|

10-10-2008, 04:19 PM
|
 |
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Chương 19
Nancy Lenehan rất bối rối khi phải vá» phòng lại vá»›i má»™t ngưá»i đà n ông hoà n toà n xa lạ.
Như Mervyn Lovesey đã nói, tuy phòng có tên là phòng vợ chồng, nhưng có hai giưá»ng riêng rẽ. Thế nhưng, vì trá»i bão, nên há» không thể để cá»a mở rá»™ng thưá»ng xuyên được cánh cá»a cứ đóng và o rồi mở ra liên tục, cho nên cuối cùng há» quyết định tốt hÆ¡n là nên đóng lại cho yên.
Nancy đã thức khuya để khá»i và o phòng. Bà muốn ngồi nán ở phòng khách cho hết đêm, nhưng nÆ¡i đây là chá»— dà nh cho đà n ông và không khà không hợp vá»›i bà chút nà o hết, nà o là khói thuốc lá, mùi rượu đổ ra nồng nặc, tiếng cưá»i đùa và chá»i thá» cá»§a các con bạc, cho nên bà chán ngấy. Cuối cùng, bà đà nh quay vá» phòng ngá»§.
Há» tắt đèn, ngồi trên giưá»ng ngá»§ cá»§a mình, nhưng Nancy không muốn ngá»§ chút nà o hết. Ly cô nhắc mà anh chà ng Harry Mark gá»i Ä‘em đến cho bà không giúp được bà buồn ngá»§, bà cảm thấy tỉnh táo như Ä‘ang ở và o lúc 9 giá» sáng.
Bà nháºn thấy Mervyn cÅ©ng không ngá»§ được, bà nghe ông ta trăn qua trở lại trên giưá»ng phÃa trên bà . Ở đây khác vá»›i các buồng ngá»§ khác, là giưá»ng cá»§a há» không có mà n che, cho nên chỉ có bóng tối giúp cho há» giữ được kÃn đáo phần nà o thôi.
Bà lại nghÄ© đến Margaret Oxenford, cô gái còn quá trẻ và quá ngây ngô, không biết gì hết vá» cuá»™c Ä‘á»i mà rất lý tưởng. Tuy nhiên, bà tin chắc đằng sau tÃnh rụt rè, cô ta có má»™t cá tÃnh mạnh mẽ, Ä‘am mê quyết liệt, giống như bà váºy: ChÃnh bà cÅ©ng đã chiến đấu chống lại bố mẹ bà ; hay Ãt ra đã chiến đấu chống lại mẹ bà . Mẹ bà đã muốn gả bà cho má»™t thanh niên con nhà danh giá vá»ng tá»™c ở Boston, nhưng và o năm 16 tuổi, bà đã yêu Sean Lenehan, má»™t sinh viên y khoa mà bố anh ta, ôi khá»§ng khiếp biết bao! Là đốc công trong xưởng già y cá»§a bố cô.
Suốt mấy tháng trá»i, mẹ bà tìm cách nói xấu Sean, bà đem những lá»i đồn đãi nói xấu anh để bêu giếu anh, rằng là anh đã gian dÃu vá»›i nhiá»u cô gái khác, rồi bà không chịu tiếp cha mẹ anh, và ngã bệnh, chỉ ngồi dáºy để trách móc cô con gái Ãch ká»· vô Æ¡n Nancy đã chịu đựng hết tất cả những chuyện ấy, và cuối cùng bà đã lấy Sean, hết lòng thương yêu chồng cho đến ngà y chồng chết.
Có lẽ Margaret không có nghị lá»±c như Nancy. Bà nghÄ©: Có lẽ mình đã hÆ¡i cứng rắn vá»›i cô ấy, cứng rắn ở Ä‘iểm mình đã khuyên cô ấy nếu không thương yêu bố thì cứ bỠổng mà đi. Nhưng hình như cô ấy cần có ngưá»i thân giúp đỡ để khá»i than vãn và tá» ra mình là ngưá»i đã trưởng thà nh. Bằng tuổi cô ấy, mình đã có hai con! Mình mong sao giữ được lá»i hứa sẽ cho cô ấy công việc là m.
Tất cả Ä‘á»u phụ thuá»™c và o lão già Danny Riley bất lương ấy thôi. Ná»—i lo sợ lại dà y vò Nancy. Bà suy nghÄ© đến vấn đỠkhó khăn trước mắt. Mac, ngưá»i luáºt sư cá»§a bà , có theo phe vá»›i Danny không? Mà nếu theo thì tại sao ông bằng lòng cho Ä‘iá»u tra vá» những chuyện phạm pháp trước đây cá»§a lão ta? Lão ta có nghi bà bà y ra chuyện nà y để là m áp lá»±c vá»›i lão không? Hay là lão sẽ hết sức lo sợ?
Tất cả những câu há»i nà y chỉ đợi đến khi bà nói chuyện vá»›i Mac má»›i có thể trả lá»i được. Miá»…n là m sao bà nói chuyện được vá»›i ông ta khi đến Botwood, trạm dừng sắp tá»›i.
Máy bay lắc lư từ nãy giá», cà ng lúc cà ng mạnh hÆ¡n khiến Nancy lo sợ thêm.
Chưa bao giá» bà sợ khi Ä‘i máy bay, nhưng chưa bao giá» bà gặp má»™t cÆ¡n bão ác liệt như thế nà y. NÃu chặt và o thà nh giưá»ng, bà cảm thấy chiếc máy bay khổng lồ bị gió Ä‘áºp mạnh đến ná»—i phải lắc lư tháºt mạnh. Từ khi chồng chết đến giá», bà má»™t mình đương đầu vá»›i má»i công việc, chả lẽ bây giá» bà chịu thua. Nhưng bà không sao khá»i nghÄ© đến chuyện máy bay bị gãy, động cÆ¡ bị há»ng, máy bay rÆ¡i xuống biển, và cứ nghÄ© như thế là bà khiếp sợ. Bà nhắm mắt, miệng cắn và o gối.
Bỗng máy bay như rớt xuống và không gượng lên được nữa. Bà không ngăn được tiếng rên phát ra từ đáy lòng vì lo sợ. Cuối cùng máy bay lắc lư lại và bà có cảm giác chiếc thủy phi cơ lại bay lên.
Một lát sau, bà cảm thấy bà n tay của Menvyn để trên vai bà .
– Chỉ là bão táp thôi, - ông nói, giá»ng Anh chÃnh cống. - Tôi nghÄ© bão lá»›n đấy, nhưng chẳng có gì đáng sợ.
Bà n tay bóp mạnh trên vai là m cho bà ấy yên tâm: Ông ta ngồi bên giưá»ng, vuốt tóc bà .
Hai ngưá»i ngồi yên như thế má»™t lát, bà không hiểu tại sao bà để yên như thế.
Cuối cùng cơn bão dịu xuống. Hơi lúng túng, Nancy gỡ bà n tay của Menvyn ra.
Bà không biết nói gì. May thay, ông ta đứng lên và đi ra ngoà i.
Nancy báºt đèn sáng, đứng dáºy, chân hÆ¡i run, bà khoác áo ngá»§ ra ngoà i áo lót Ä‘en, chiếc áo dà i bằng xoa mà u xanh sáng và ngồi và o bà n trang Ä‘iểm. Bà chải tóc việc chải tóc thưá»ng là m cho bà bình tÄ©nh.
Thái độ thân máºt vừa rồi là m cho bà bối rối, bà trách mình đã để yên cho ông ta bà y tá» cảm tình như thế. Bà hà i lòng khi thấy ông ta nhạy cảm, Ä‘oán ra được cảm nghÄ© cá»§a bà và đi ra ngoà i và i phút để bà có thể lấy lại bình tÄ©nh.
Ông ta trở vỠvới chai cô nhắc và hai cái ly. Ông rót đầy đưa cho bà một ly.
Bà đưa một tay lấy ly, còn tay kia mú và o mép bà n trang điểm vì máy bay vẫn không hoà n toà n hết dao động.
Nếu ông không mặc cái áo ngá»§ trông rất tức cưá»i ấy, chắc bà vẫn còn cảm thấy bá»±c mình. Ông ta mặc cái áo ngá»§ trông rất kỳ cục, ông cÅ©ng biết thế, nhưng ông có phong cách cao quà như khi mặc bá»™ com lê cà i nút chéo, và bà đã cố là m ngÆ¡, nhưng không sao khá»i tức cưá»i. Rõ rà ng ông không ngán vẻ kỳ cục như thế.
Bà uống má»™t ngụm cô nhắc. Rượu có hiệu quả ngay, bà liá»n uống thêm ngụm nữa.
– Vừa rồi đã xảy rá má»™t chuyện kỳ lạ, - ông ta kể. - Khi tôi và o phòng vệ sinh, má»™t hà nh khách bước ra, mặt mà y hốt hoảng lo sợ. Trong phòng, cánh cá»a sổ bị vỡ, ngưá»i trưởng cÆ¡ khà đứng yên như trá»i trồng, vẻ có lá»—i. Anh ta kể cho tôi nghe chuyện tấm kÃnh bị vỡ, nói do bão Ä‘áºp má»™t cục nước đá và o đấy, nhưng tôi có cảm giác ngưá»i khách kia và anh ta đã đánh nhau.
Nancy cảm thấy biết Æ¡n ông ta vì ông ta đã tìm má»™t đỠtà i khác để nói chuyện. Bà há»i.
– Trưởng cÆ¡ khà là ngưá»i nà o thế?
– Má»™t anh chà ng trông được lắm, ngưá»i cỡ bằng tôi tóc và ng.
– Tôi biết rồi. Còn ngưá»i hà nh khách?
– Tôi không biết tên ông ta. Có lẽ là một thương gia, đi một mình, mặc bộ đồ mà u xám nhạt. – Mervyn đứng lên để rót thêm ly khác.
Chiếc áo ngá»§ cá»§a Nancy khổ thay chỉ dà i qua đầu gối má»™t chút, nên bà thấy hai bắp chân và hai bà n chân để lá»™ ra ngoà i. Nhưng bà nhá»› Mervyn Ä‘uổi theo cô vợ xinh đẹp, nên chắc ông ta không thể để mắt đến ai khác. Bà nghÄ© ngay cả khi bà ở truồng, chắc gì ông ta đã thèm nhìn. Còn việc để tay lên vai bà , có lẽ chỉ là hà nh động cá»§a ngưá»i có lòng trắc ẩn, thương xót ngưá»i khác khi gặp chuyện đáng lo sợ mà thôi. Có lẽ có ngưá»i sẽ phê phán rằng nắm tay chồng cá»§a ngưá»i khác không phải chuyện giản dị, nhưng bà không muốn nghe là m gì.
Bà tìm chuyện để nói vá»›i ông ta, bà há»i:
– Vợ ông cứ giáºn ông à ?
– Bà ấy như con mèo tức giáºn váºy thôi.
Nancy cưá»i, bà nhá»› lại cảnh bà chứng kiến khi Ä‘i thay áo quần ngá»§ trở vá»: Diana hét và o mặt Mervyn, ông bạn nhá» con hét và o Diana, còn bà , Nancy, đứng sững trên ngưỡng cá»a. Diana và Mark liá»n bá» Ä‘i, vẻ hÆ¡i luống cuống.
Nhưng há» vẫn tiếp tục cãi nhau. Nancy ở thế phải im lặng không nói gì được, vì bà không muốn Mervyn nghÄ© rằng bà cưá»i ông vì ông Ä‘ang gặp hoà n cảnh trá»› trêu. Nhưng bây giá» bà cảm thấy không ngại ngùng gì khi há»i chuyện cá»§a ông:
– Bà ấy có trở vỠvới ông không?
– Là m sao biết được! - Ông đáp. - Loại ngưá»i như anh ta. Tôi nghÄ© anh ta là loại ngưá»i nhu nhược, nhưng cô ấy thÃch loại ngưá»i như thế.
Nancy gáºt đầu. Hai ngưá»i rất khác nhau, Mervyn to lá»›n rám nắng, uy nghi, đẹp mã, thái độ cương quyết:
Còn Mark Ãt rắn rá»i hÆ¡n, mắt Ä‘en, mặt có tà n nhang và tròn trịa vá»›i vẻ thá»a mãn. Bà nói:
– Tôi không thÃch loại ngưá»i có vẻ non ná»›t, như thế, nhưng anh ta có duyên.
Bà nghÄ©, nếu Mervyn là chồng bà , bà sẽ không đổi để lấy Mark; nhưng má»—i ngưá»i có sở thÃch riêng.
– Ấy, đúng thế đấy! Má»›i đầu tôi cứ tưởng Diana dở hÆ¡i váºy thôi, nhưng bây giá» tôi đã gặp anh ta, tôi không dám cả quyết nữa. - Mervyn ngồi yên trầm ngâm má»™t lát rồi thay đổi đỠtà i. - Còn bà Liệu bà có thắng được ngưá»i em trai không?
– Tôi đã nghĩ ra được cách để trị nó rồi, - bà đáp với vẻ sung sướng, vừa nghĩ đến Danny Riley. – Tôi đang vạch kế hoạch.
Ông cưá»i.
– Trông vẻ mặt của bà , tôi nghĩ bà thương yêu anh ấy chứ không thù hằn gì hết.
– Ấy là vì bố tôi. Tôi thương nó rất nhiá»u và yêu nhà máy, đấy là những gì bố tôi đã để lại cho tôi. Nhà máy là thứ ká»· niệm, là tượng đà i để nhá»› ông cụ, mà còn hÆ¡n thế nữa là khác, vì má»i nÆ¡i trong xà nghiệp Ä‘á»u còn để lại dấu ấn vá» nhân cách cá»§a bố tôi.
– Ông cụ như thế nà o?
– Ông cụ là ngưá»i là m cho ta khó quên được. To lá»›n, tóc Ä‘en, giá»ng nói trầm hùng, và khi má»›i gặp, ai cÅ©ng phải công nháºn ông là ngưá»i mạnh bạo. Ông nhá»› tên từng ngưá»i là m việc cho mình, biết vợ há» Ä‘au ốm ra sao và biết con cái há»c hà nh ở trưá»ng như thế nà o. Ông trả há»c phà cho con cái nhiá»u nhân viên là m ở nhà máy, những ngưá»i nà y bây giỠđã thà nh luáºt sư hay nhân viên kế toán, ông biết cách là m ngưá»i ta trung thà nh vá»›i ông. Vá» phương pháp nay bố tôi có hÆ¡i lá»—i thá»i má»™t chút - mang nặng tinh thần gia trưởng. Nhưng đầu óc kinh doanh cá»§a ông thì quá tuyệt vá»i, chưa bao giá» tôi gặp được ngưá»i như váºy. Và o những năm khá»§ng hoảng kinh tế trầm trá»ng, trong khi nhiá»u nhà máy đóng cá»a khắp vùng Nouvelie Angleterre, thì chúng tôi thuê thêm nhân công vì mua bán cá»§a chúng tôi gia tăng. Ông hiểu được sức mạnh cá»§a quảng cáo hÆ¡n bất kỳ ai trong kỹ nghỠđóng già y nên ông sá» dụng nghệ thuáºt nà y rất tà i tình. Ông lưu tâm đến vấn đỠtâm lý, đến phản ứng cá»§a quần chúng. Ông có thiên tà i biến những vấn đỠkhó khăn do ngưá»i ta đặt ra thà nh những vấn đỠthuáºn lợi, má»›i mẻ. Ngà y nà o tôi cÅ©ng nhá»› ông cụ. Tôi nhá»› còn hÆ¡n nhá»› chồng tôi nữa. - Bá»—ng nhiên bà thấy giáºn sôi gan. – Tôi không muốn chứng kiến cảnh sá»± nghiệp vÄ© đại cá»§a bố tôi bị thằng em trai vô tÃch sá»± cá»§a tôi tiêu phá. – Bà trở ngưá»i trên chá»— ngồi như Ä‘ang bị ná»—i lo âu dà y vò, - Tôi cố là m áp lục lên má»™t ngưá»i có cổ phần nhá», nhưng tôi không biết có thà nh công trước ...
Bà không nói hết câu. Máy bay Ä‘ang bay và o má»™t vùng có gió bão dữ dá»™i và lắc lư mạnh như má»™t con ngá»±a hoang. Nancy thả cái ly, hai tay nÃu cứng và o mép bà n trang Ä‘iểm. Mervyn cố trì hai chân, nhưng không trì được vì khi chiếc máy bay nghiêng qua má»™t bên, ông ngã nhà o xuống, hất chiếc bà n thấp láºt ngược lên.
Máy bay ổn định trở lại. Nancy đưa tay để giúp Mervyn đứng lên, miệng nói:
– á»”n chứ? - Vừa khi ấy, máy bay lắc mạnh lại. Vì bà không nÃu và o đâu hết, nên nhà o ngưá»i lên trên ông.
Ông phá ra cưá»i.
Bà sợ là m cho ông ta Ä‘au, nhưng thân hình bà không nặng bao nhiêu so vá»›i thân hình há»™ pháp cá»§a ông. Bà nằm chồm lên trên ngưá»i ông, thân hình há» tạo thà nh hình chữ X trên tấm thảm mà u đất nung. Máy bay trở lại bay bình thưá»ng, bà lăn ngưá»i qua má»™t bên rồi ngồi dáºy, nhìn ông ta.
– Chắc là máy bay gặp vùng không khà loãng, - ông ta nói và mở miệng cưá»i.
Bỗng bà quên phức những chuyện căng thẳng chồng chất trong 24 giỠqua.
Bà nháºn ra hoà n cảnh rất buồn cưá»i cá»§a bà trước mắt, mặc áo sÆ¡ mi ngá»§ ngồi dưới sà n vá»›i má»™t ngưá»i xa lạ trên chiếc máy bay lắc lư dữ dá»™i. Và bà cÅ©ng phá ra cưá»i.
Máy bay lại lắc mạnh khiến hai ngưá»i nhà o và o nhau nữa, nhưng cả hai vẫn cưá»i. Há» nhìn nhau.
Bỗng bà hôn ông ta.
Bà cũng phải kinh ngạc vỠmình. Bà không hỠcó ý nghĩ hôn ông. Bà không thấy ông ta có chút gì là m cho bà có cảm tình hết. Việc hôn ông ta là một việc bốc đồng, bà không biết xuất xứ từ đâu.
Ông ta cÅ©ng thế, ông sá»ng sốt ra mặt, nhưng ông vá»™i thừa cÆ¡ há»™i hôn lại bà vá»›i vẻ say sưa.
Má»™t phút trôi qua, bà gỡ ông ra, thở hổn hển rồi há»i ông vá»›i vẻ ngốc nghếch.
– Chuyện gì xảy ra thế?
– Bà hôn tôi, - ông đáp vẻ sung sướng.
– Tôi không có ý định là m thế.
– Nhưng tôi rất sung sướng được bà hôn, - ông ta đáp, rồi hôn nữa. Bà muốn gỡ ra, ,nhưng ông ta ôm bà chặt quá và bà chỉ vùng vằng yếu á»›t. Bà cảm thầy tay ông ta chuồi và o dưới áo ngá»§ cá»§a bà , bà cong ngưá»i lại, nhưng ông vuốt ve bà rất dịu dà ng và bà buông mình thưởng thức cảm giác êm ái ấy. Äã lâu lắm rồi, bà không biết đến cảm giác khoái lạc nà y.
Bá»—ng bà nghÄ© mình là m gì thế nà y? Mình là góa phụ đáng kÃnh, thế mà bây giá» lăn lóc trên sà n máy bay vá»›i ngưá»i đà n ông mình má»›i gặp hôm qua. Chuyện gì sẽ xảy đến cho mình đây?
– Thôi, dừng lại! - Bà lên tiếng, giá»ng cương quyết. Bà gỡ ông ra và ngồi dáºy. Chiếc áo ngá»§ bị lôi lên quá đầu gối. Mervyn vuốt ve đùi chân trần cá»§a bà , - Äá»§ rồi, - bà nói, vừa đẩy tay ông ta Ä‘i.
– Tùy bà váºy, - ông đáp, vẻ miá»…n cưỡng - nhưng nếu bà đổi ý, tôi sẵn sà ng tiếp tục.
ÄÆ°a mắt nhìn Melvyn, bà thấy ông ta nói tháºt tình. Bà liá»n vá»™i quay mặt Ä‘i.
– Lá»—i tại tôi, - bà nói, còn thở hổn hển vì vừa hôn nhau xong. - Äáng ra tôi không được là m thế. Tôi nghÄ© tôi đã hà nh động như đồ lẳng lÆ¡. Tha lá»—i cho tôi.
– Äừng xin lá»—i, - ông ta đáp. - Từ nhiá»u năm nay tôi má»›i có được giây phút dịu dà ng như thế nà y.
– Nhưng ông yêu vợ chứ, phải không? - Bà thẳng thừng há»i.
Ông rùng mình.
– Tôi đã tin như thế. Bây giỠđể nói tháºt cho bà biết, tôi không biết rõ tôi có yêu hay không.
Äúng là Naney đã cảm thấy như thế. Sau 10 năm sống độc thân, bây giá» bà muốn ôm ghì ngưá»i đà n ông mà bà má»›i biết sÆ¡ qua.
Nhưng không, mình biết rõ ông ta đấy chứ, bà tá»± nhá»§; mình biết ông ta rất rõ. Mình đã Ä‘i vá»›i ông má»™t Ä‘oạn đưá»ng dà i, mình và ông đã chia sẻ nhau những vấn đỠkhó khăn, kiêu căng, ngạo mạn, tá»± hà o; nhưng cÅ©ng nhiệt tình, trung thà nh và mạnh mẽ. Mặc dù ông ta có những táºt xấu, nhưng mình vẫn yêu ông ta.
Mình kÃnh trá»ng ông ta. Ông ta đẹp kinh khá»§ng, ngay cả những khi mặc chiếc áo ngá»§ có sá»c mà u hạt dẻ. Và khi mình sợ, ông ta đã nắm tay mình. Má»—i khi mình sợ mà có ngưá»i nắm tay, tháºt dá»… chịu biết bao.
Như thể ông Ä‘á»c được tư tưởng cá»§a bà , ông lại nắm tay bà . Lần nà y, ông láºt bà n tay bà , hôn và o lòng bà n tay. Nụ hôn là m cho Nancy rùng mình. Má»™t lát san, ông kéo bà và o lòng, hôn lên môi bà .
– Äừng là m thế, - bà nói nhá». - Nếu chúng ta bắt đầu lại, chúng ta sẽ không dừng được đâu.
– Anh chỉ sợ nếu bây giá» chúng ta dừng, không bao giá» chúng ta bắt đầu lại được, - ông nói thì thà o, giá»ng khản đặc vì bị ham muốn kÃch thÃch.
Bà cảm thấy ông để lá»™ sá»± Ä‘am mê mãnh liệt, mặc dù ông đã cố kiá»m chế, nhưng sá»± Ä‘am mê còn hừng há»±c mạnh hÆ¡n trước nữa. Bà đã gặp nhiá»u đà n ông yếu Ä‘uối tháºt thà khi bà cá»± tuyệt yêu cầu cá»§a há», há» sẵn sà ng rút lui. Nhưng Mervyn không thế. Ông muốn bà , và bây giỠông Ä‘ang muốn bà . Bà tha thiết chiá»u ông.
Bà cảm thấy bà n tay ông lần dưới áo ngá»§ cá»§a bà , mấy ngón tay mân mê là n da non ở phÃa trong đùi. Bà nhắm mắt và tá»± động dang hai chân ra má»™t Ãt. Ông không đòi há»i gì hÆ¡n nữa. Má»™t lát sau, Mervyn đưa tay sá» và o bá»™ pháºn sinh dục cá»§a bà , bà rên lên. Từ ngà y chồng mất đến giá», chưa ai sá» bà như thế. NghÄ© thế,bá»—ng bà cảm thấy buồn. Ôi Sean, em nhá»› anh, chưa bao giá» em thấy nhá»› anh như thế nà y. Nước mắt trà o ra, chảy xuống hai má bà . Mervyn Ä‘ang hôn bà , cảm thấy có nước mắt, ông há»i nhá»:
– Có chuyện gì thế?
Bà mở mắt ra, qua mà n lệ, bà thấy khuôn mặt ông đẹp đẽ và bối rối, và rồi bà thấy cái áo ngá»§ cá»§a bà mà ông đã kéo lên táºn hông và thấy bà n tay Ä‘ang sá» và o giữa hai đùi. Bà liá»n nắm cổ tay ông, nhẹ nhà ng đẩy ra, nhưng cương quyết.
Bà nói:
– Em van anh, đùng trách em.
– Anh không trách em đâu, - ông dịu dà ng nói. Nói cho anh biết có chuyện gì thế.
– Từ ngà y Sean chết đến giá», không có ai âu yếm em như thế nà y, cho nên em nghÄ© đến anh ấy.
– Có phải chồng em không?
Bà gáºt đầu.
– Äã lâu chưa?
– Mưá»i năm.
– Lầu rồi!
– Em trung thà nh. – Bà mỉm cưá»i, miệng ướt mèm nước mắt. - Như anh váºy.
Ông thở dà i – em nói đúng. Anh đã trung thà nh với bà vợ hai và bây giỠlà lần đầu tiên anh có hà nh động không trung thà nh.
– Chúng ta có ngốc không? Bà há»i.
– Có lẽ có chúng ta đừng nghĩ đến quá khứ nữa, mà phải sống với hiện tại, sống với những gì ta đang có.
– Có lẽ chúng ta phải thế, - bà đáp và ôm hôn ông lại.
Máy bay dao động mạnh như thể nó va phải cái gì. Mặt há» va và o nhau, ánh đèn nhấp nháy. Nancy không nghÄ© đến chuyện hôn nữa mà nÃu cứng lấy Mervyn để giữ cân bằng.
Khi cÆ¡n rung động bá»›t Ä‘i, Nancy thấy môi ông chảy máu. Ông mỉm cưá»i, nói:
– Em đã cắn môi anh.
– Em tháºt ân háºn.
– Anh sung sướng. Anh muốn có cái sẹo trên môi.
Bà ôm chặt lấy ông, siết mạnh và o lòng với vẻ thương mến.
HỠôm nhau nằm trên sà n tà u trong khi cÆ¡n bão nổi lên dữ dá»™i. Äến lúc bão tam ngưng, Mervyn đỠnghị:
– Ta hãy lên giưá»ng nằm, trên ấy êm hÆ¡n nằm trên thảm.
Nancy gáºt đầu bằng lòng. Bò trên sà n, bà đến leo lên giưá»ng. Mervyn bò theo, lên giưá»ng nằm bên cạnh bà . Ông ôm quanh vai bà , bà úp mặt và o áo ngá»§ cá»§a ông.
Má»—i khi cÆ¡n bão trở mạnh là m cho máy bay chòng chà nh, bà ôm chặt lấy ông, như ngưá»i thá»§y thá»§ bị trói gô và o cá»™t buồm. Khi máy bay yên tÄ©nh trở lại, bà nằm yên thư thái, ông dịu dà ng vuốt ve bà .
Một lát, bà lừn lừn đi.
Tiếng gõ cá»a đánh thức bà dáºy, và có tiếng nói lá»›n:
– Tiếp viên đây!
Bà mở mắt và thấy mình nằm trong tay của Mervyn.
– Ôi lạy Chúa! - Bà thất lên, vẻ hoảng hất. Bà ngồi dáºy, nhìn quanh, ánh mắt thất thần.
Mervyn để tay lên vai bà rồi đáp lại tháºt lá»›n, giá»ng oai phong:
– Äợi má»™t lát.
Giá»ng nói đáp lại, hÆ¡i hoảng sợ .
– ÄÆ°á»£c rồi, thưa ông; quà vị cứ chuẩn bị.
Mervyn bước xuống giưá»ng,kéo chăn đắp cho Nancy. Bà nhìn ông mỉm cưá»i biết Æ¡n, rồi quay ngưá»i lui, giả vá» ngá»§ để khá»i thấy ngưá»i tiếp viên.
Bà nghe Mervyn mở cá»a và tiếng chân ngưá»i tiếp viên bước và o.
– Xin chà o? Anh ta vui vẻ nói. Mùi cà phê nóng thÆ¡m tho bay đến mÅ©i Nancy. - ChÃn giá» lưỡi sáng rồi, giá» nước Anh, 4 giá» 30 sáng ở New York và 6 giá» sáng ở Terre Neuve.
– Anh vừa nói 9 giá» 30 ở Anh nhưng 6 giỠở Terre Neuve à ? Cháºm hÆ¡n giỠở Anh ba giá» rưỡi à ?
– Phải, thưa ông. Giá» chÃnh thức ở Terre Neuve cháºm hÆ¡n giá» Greenwich ba giá» rưỡi.
– Tôi không biết ngưá»i ta có tÃnh ná»a giá». TÃnh như thế nà y rất phúc tạp cho những ngưá»i định giá» giấc cho máy bay. Trong bao lâu nữa chúng ta sẽ hạ cánh.
– Chúng ta sẽ đến trong vòng 30 phút nữa, cháºm hÆ¡n dá»± kiến má»™t giá». Ấy là vì gặp bão. Ngưá»i tiếp viên ra khá»i phòng, đóng cá»a lại.
Mervyn kéo tấm mà n bằng lá cuốn má»ng sang má»™t bên. Bên ngoà i trá»i đã sáng tá». Nancy nhìn ông rót cà phê, những ká»· niệm trong đêm hiện vá» trước mặt bà , những hình ảnh nối tiếp nhau diá»…n ra: Mervyn nắm tay bà , cả hai té xuống sà n tà u, bà n tay Mervyn sá» vú bà . Lạy chúa nhân từ, bà tá»± nhá»§, anh chà ng nà y là m cho mình hà i lòng.
– Em uống cà phê gì? - Ông há»i.
– Äen, không đưá»ng – CÅ©ng như anh. - Ông đưa cho bà tách cà phê.
Bà uống cà phê vá»›i vẻ sung sướng. Bá»—ng bà muốn biết vô số chuyện vá» Mervyn.Ông có chÆ¡i quần vợt không? Ông Ä‘á»c sách nhiá»u không? Có Ä‘i xem nhạc kịch không, ông có thÃch Ä‘i khắp các cá»a hà ng không? Có phải ông tá»± đánh già y cá»§a mình không? Nhìn ông uống cà phê, bà nhá»§ thầm chắc bà đoán không sai các sở thÃch cá»§a ông. Có lẽ ông có chÆ¡i quần vợt, nhưng chắc không Ä‘á»c nhiá»u tiểu thuyết và có lẽ không thÃch Ä‘i khắp các cá»a hà ng. Chắc ông chÆ¡i xì phé giá»i mà khiêu vÅ© thì tệ.
– Em nghÄ© gì thế? - Ông há»i. - Em nhìn anh như thể em phân vân không biết có phải là chú ngá»±a tốt đáng tin cáºy trong cuá»™c sống không.
Bà phá ra cưá»i!
– Anh thÃch loại âm nhạc gì?
– Anh không có khiếu vỠâm nhạc, - ông đáp. - Khi anh còn trẻ, trước chiến tranh, nhạc ragtime là nhạc thá»i trang trong các tiệm khiêu vÅ©. Anh thÃch nhạc êm dịu, nhưng anh khiêu vÅ© tệ lắm. Còn em?
– á»” em nhảy ... được. Tất cả các buổi sáng thứ bảy em Ä‘á»u Ä‘i há»c nhảy trong chiếc áo dà i trắng kêu sá»™t soạt và mang già y trắng, em há»c nhảy vá»›i các cáºu bé tuổi mặc com lê cà à nút chéo. Mẹ em nghÄ© rằng là m thế má»›i có thể há»™i nháºp được và o xã há»™i thượng lưu ở Boston. DÄ© nhiên là không phải như thế. Nhưng may thay là em cóc cần việc ấy. Em quan tâm đến nhà máy cá»§a ba em thôi - và chuyện nà y khiến cho mẹ em thất vá»ng. Anh có tham gia và o tráºn đại chiến không?
– Có chứ, - ông đáp, mặt ông thoáng buồn. – Anh chiến đấu ở Ypres. .Anh mong sao đừng để cho các thế hệ trẻ vỠsau phải chết một cách vô lối như thế.
Nhưng muốn được thế thì phải không có Hitler.
Há» nhìn và o mặt nhau, bà biết ông cÅ©ng Ä‘ang nghÄ© đến những nụ hôn và những vuốt ve hồi hôm. Bá»—ng bà lại cảm thấy bối rối. Bà quay mắt nhìn ra cá»a sổ và thấy đất liá»n. Bà hy vá»ng khi đến Botwood sẽ có Ä‘iện thoại gá»i báo cho bà tin má»›i, tin có thể là m cho cuá»™c Ä‘á»i bà thay đổi.
– Chúng ta đến nÆ¡i rồi! - Bà nói rồi nhảy xuống giưá»ng. - Em phải Ä‘i thay áo quần cho rồi.
– Äể anh Ä‘i trước, - ông nói. - Như thế tiện cho em hÆ¡n.
– Äồng ý - Bà không biết bà có còn thể diện để cần phải giữ gìn nữa không.
Bà nhìn ông lấy bá»™ com lê móc trên móc và lấy cái túi xách đựng đồ dùng thay đổi mà ông đã mua cùng má»™t lần vá»›i áo ngá»§ tại Foynes: Chiếc sÆ¡ mi trắng, đôi bÃt tất len mà u Ä‘en và cái quần đùi mà u xám. Ra đến cá»a ông tần ngần dừng lại, bà nghÄ© phải chăng ông phân vân không biết có nên hôn bà để mừng má»™t ngà y má»›i không. Bà bước đến gần ông, chìa mặt cho ông, bà nói:
– Cám ơn anh đã ôm em trong vòng tay anh suốt đêm.
Ông cúi ngưá»i xuống, áp môi lên môi Nancy, nụ hôn tháºt êm dịu. HỠđể yên như thế má»™t hồi má»›i thôi.
Nancy mở cá»a cho ông Ä‘i ra.
Bà vừa đóng cá»a vừa thở dà i. Bà nghÄ©, có thể mình sẽ yêu ông ta mất.
Bà nhìn qua cá»a sổ máy bay. Máy bay xuống thấp dần. Phải nhanh lên má»›i được.
Bà vá»™i chải tóc rồi lấy cái túi đựng đồ trang Ä‘iểm bước ra khá»i phòng. Phòng vệ sinh nằm sát bên cạnh phòng vợ chồng. Lulu Bell Ä‘ang ở trong phòng vá»›i má»™t nữ hà nh khách khác, nhưng may thay là không có vợ cá»§a Mervyn. Nancy muốn tắm, nhưng bà đà nh phải rá»a ráy vá»™i vã ở buồng nỉa thôi. Bà có mang theo áo quần để thay và áo lót khác, chiếc áo mà u xanh nước biển chứ không phải chiếc mà u xám để mặc bên trong chiếc áo ngoà i mà u Ä‘á». Vừa mặc áo quần, bà nhá»› câu chuyện sáng nay bà đã nói vá»›i Mervyn. NghÄ© đến ông là bà thấy hạnh phúc, nhưng trong hạnh phúc có lẫn chút lo ngại, bối rối. Tại sao thế nhỉ?
Ngay khi bà đặt câu há»i, bà thấy câu trả lá»i hiện ra liá»n. Ông ta không nói gì đến vợ mình hết. Tối qua, ông đã thú nháºn ông “không biết có yêu chị ta nữa khôngâ€. Rồi ông không nói gì nữa. Ông có muốn Diana trở vá» vá»›i ông không?
Ông còn yêu chị ta không? Ông đã ôm Nancy và o lòng suốt đêm, nhưng như thế chắc gì đã xóa tan hết kỷ niệm những năm hỠchung sống với nhau.
Còn mình? Bà tá»± há»i. Mình muốn gì? DÄ© nhiên mình muốn gặp lại Mervyn, Ä‘i chÆ¡i vá»›i anh ấy, tháºm chà có thể phiêu lưu tình ái vá»›i ảnh; nhưng mình có bằng lòng anh ly dị vá»›i vợ để lấy mình không? Là m sao mình nói được chỉ sau má»™t đêm Ä‘am mê chưa được thá»a mãn hết?
Bà đang tô son lên môi bá»—ng bà dừng lại nhìn bóng mình trong gương. Äừng suy nghÄ© gì hết, Nancy, bà tá»± nhá»§. Mà y biết sá»± tháºt rồi. Mà y muốn có ngưá»i đà n ông ấy. Mưá»i năm trá»i, nay mà y má»›i gặp ngưá»i đà n ông đầu tiên mà y thÃch. Äã bốn mươi tuổi má»™t ngà y, mà y má»›i gặp ngưá»i đà n ông nà y. Äừng đắn Ä‘o suy nghÄ© lôi thôi là m gì.
Bà bôi Ãt giá»t nước hoa loại “Äến New York†và bước ra khá»i phòng. Vừa ra, bà đụng đầu vá»›i Nat Ridgeway và Peter. Nat nói:
– Chà o Nancy. - Bà nhá»› những ká»· niệm vá» anh ta vá»›i bà cách đây năm năm vá» trước. Phải, bà tá»± nhá»§, có thể mình đã yêu anh ta nếu mình có thì giá» gặp ảnh nhiá»u. Và có lẽ mình đã gặp may, chắc anh ta thÃch công ty Già y Black hÆ¡n là thÃch mình. Sau đó,anh ta còn cố xen và o trong công ty, nhưng không ai nghÄ© là anh ta cố xen và o Ä‘á»i mình. Bà gáºt nhẹ đầu chà o đáp anh ta và đi vá» phòng mình.
Ngưá»i ta đã xếp giưá»ng lại thà nh ghế dà i, và Mervyn đã ngồi trên ghế rồi, râu ria nhẵn nhụi, mặc bá»™ com lê mà u xám Ä‘áºm và cái sÆ¡ mi trắng. Ông nói:
– Em nhìn ra cá»a sổ mà xem. Chúng ta đến nÆ¡i rồi.
Nancy nhìn ra, bà thấy đất liá»n. Máy bay xuống thấp trên má»™t cánh rừng thông ráºm len lá»i những con suối óng ánh bạc. Cây cối biến mất dần, nhưá»ng chá»— cho nước, không phải nước dáºy sóng ở ngoà i Äại Tây dương, mà nước ở má»™t cá»a sông có mà u xám phẳng lặng ở cuối cá»a sông bà thấy hải cảng và má»™t nhóm nhà gá»— nổi báºt lên trong đám nhà là ngôi giáo đưá»ng.
Máy bay hạ xuống nhanh. Nancy và Mervyn ngồi trên ghế buá»™c chặt dây an toà n, và há» nắm tay nhau. Khi thân tà u rẽ nước trên sông, Nancy cảm thấy bị hÆ¡i xóc, và đợi cho đến khi bụi nước bay lên táºn cá»a sổ, bà má»›i tin chắc máy bay đã đáp xuống nước an toà n.
– Tốt rồi! - bà nói - em đã vượt Äại tây dương bằng thá»§y phi cÆ¡.
– Äúng thế. Chẳng mấy ai có thể nói được như thế.
Bà cảm thấy mình không hoà n toà n can đảm. Bà đã trải qua ná»a chặng hà nh trình trong sá»± âu lo vá» công việc và ná»a chặng còn lại nằm trong tay cá»§a chồng ngưá»i khác. Nói cho đúng ra bà chỉ nghÄ© đến chuyến bay khi thá»i tiết quá xấu và quá lo sợ. Bà sẽ kể cho các con nghe chuyện gì nhỉ? Thế nà o chúng cÅ©ng muốn nghe đầy đủ các chi tiết. Tháºm chà bà không biết tốc độ cá»§a máy bay là bao nhiêu nữa. Bà định sẽ há»i cho biết các chi tiết nà y trước khi đến New York.
Thá»§y phi cÆ¡ cuối cùng dừng lại và má»™t chiếc thuyá»n máy chạy đến Ä‘áºu sát má»™t bên mạn thu, Nancy mặc áo măng tô và o và Mervyn mặc áo biu dông dùng để bay. Quãng má»™t ná»a hà nh khách định lên bá» cho giãn gân cốt.
Số còn lại vẫn nằm trên giưá»ng, những bức mà n xanh vẫn che kÃn giưá»ng há».
Há» Ä‘i qua phòng khách, bước xuống cầu phao rồi lên thuyá»n máy. Không khà ngát mùi nước biển và mùi gá»— má»›i cưa, có lẽ quanh đây có xưởng cưa. Gần chá»— thả neo cá»§a chiếc Clipper có chiếc xà lan chở nhiên liệu mang hà ng chữ Shell Aviation Service và những ngưá»i đà n ông mặc y phục lao động mà u trắng đợi đổ đầy nhiên liệu và o các thùng chứa cá»§a thá»§y phi cÆ¡. Trong vÅ©ng tà u còn có hai chiếc tà u chở hà ng tháºt lá»›n nữa, chắc vÅ©ng tà u nà y sâu. lắm.
Khi chiếc thuyá»n máy chở khách chạy và o bá», bà thấy có vợ cá»§a Mervyn và ngưá»i tình cá»§a cô ta đứng trong số hà nh khách, Diana nhìn trùng trùng và o mặt Nancy. Bà không chịu được ánh mắt dữ dằn cá»§a cô ta, nhưng bà thấy bà Ãt có lý do cho mình có tá»™i hÆ¡n là Diana, dù sao thì Diana má»›i là ngưá»i đà n bà ngoại tình.
Việc lên bá» cÅ©ng diá»…n ra như lần trước, khách Ä‘i qua má»™t bến tà u nổi rồi qua chiếc cầu hẹp. Mặc dù Ä‘ang còn sá»›m, nhưng trên bến, tà u đã có má»™t đám vô công rồi nghá» tụ lại gần những tòa nhà lá»›n và hai nhà nhá», tất cả Ä‘á»u bằng gá»— sÆ¡n xanh chạy đưá»ng chân mà u đỠgạch. Gần đến các ngôi nhà nà y là má»™t cánh đồng có và i con bò cái Ä‘ang gặm cá».
Hà nh khách Ä‘i và o ngôi nhà lá»›n nhất, trình há»™ chiếu cho má»™t nhân viên quan thuế đã được ngá»§ ngon giấc. Nancy nháºn thấy rằng các viên chức ở Terle Neuve là m việc rất nhanh nhẹn, thái độ lịch thiệp, giá»ng nói giống giá»ng Ailen hÆ¡n là giá»ng ngưá»i Canada. Nhà có phòng đợi, nhưng không ai đến đấy, các hà nh khách muốn Ä‘i tham quan là ng má»™t vòng cho biết.
Nancy vá»™i và ng Ä‘i tìm cách tiếp xúc vá»›i Patrick MacBride ở Bostol để nói chuyện. Ngay khi bà đang há»i buồng Ä‘iện thoại nằm ở đâu, thì bà nghe loa phóng thanh gá»i tên bà . Bà liá»n Ä‘i gặp má»™t thanh niên mặc đồng phục cá»§a hãng Pan Aerican. Anh ta nói:
– Có Ä‘iện thoại gá»i bà , thưa bà .
Tim bà đáºp thình thịch.
– Buồng Ä‘iện thoại ở đâu? - .Bà há»i vừa đưa mắt nhìn quanh.
– Ở tại phòng Ä‘iện tÃn, nằm trên đưá»ng Wereless Road. Cách đây 1.500 mét.
Một ngà n rưỡi mét! Bà mất hết kiên nhẫn.
– Váºy thì chúng ta Ä‘i nhanh kẻo đưá»ng dây bị cắt mất! Anh có xe hÆ¡i chứ?
Ngưá»i thanh niên nhìn bà vá»›i vẻ kinh ngạc như thể bà yêu cầu má»™t tấm thảm bay váºy.
– Thưa bà không.
– Thì thối ta Ä‘i bá»™ váºy. Xin anh chỉ đưá»ng giúp tôi. Há» Ä‘i ra, Nancy và Mervyn theo ngưá»i thanh niên. Há» Ä‘i theo má»™t con đưá»ng đất để leo lên má»™t ngá»n đồi. Những con cừu lang thang ăn cá» hai bên đưá»ng. Nancy mừng dã mang đôi giầy êm chân - dÄ© nhiên là già y cá»§a công ty Black. Phải chăng công ty Black chỉ còn thuá»™c vá» bà cho đến tối mai nữa thôi?
ChÃnh Patric MacBride sắp báo cho bà biết.
Äi chừng 10 phút, hỠđến má»™t ngôi nhà nhá» bằng gá»— và bước và o nhà . Ngưá»i ta dẫn Nancy đến chiếc ghế bà nh ở máy Ä‘iện thoại. Bà ngồi xuống, tay run run nhấc máy lên. .
– Tôi là Nancy Lenchan đây.
– Xin đợi cho chút, - Tổng đà i viên Ä‘iện thoại đáp - tôi sẽ chuyển đưá»ng dây cá»§a bà đến Boston.
Im lặng một hồi lâu, rồi bà nghe:
– Nancy phải không? Cô đấy phải không?
Rất trái vá»›i Ä‘iá»u bà mong đợi, không phải Mac nói chuyện. Bà phải mất má»™t lát má»›i nháºn ra giá»ng ngưá»i nói trên Ä‘iện thoại. Bà reo lên:
– Danny Riley à !
– Nancy, tôi đang gặp chuyện rắc rối, cô phải giúp tôi mới được!
Bà bóp mạnh ống nghe trong tay - kế hoạch cá»§a bà có vẻ suôn sẻ rồi. Bà cố lấy giá»ng tháºt bình tÄ©nh, dá»ng dưng, như thể việc gá»i Ä‘iện thoại cá»§a ông ta đã là m cho bà mất thì giỠ– Việc gì mà rắc rối, Danny?
– Ngưá»i ta nhắc đến chuyện cÅ© cá»§a tôi!
Quả là tin mừng rồi. Mac đã là m cho Danny hoảng sợ rồi. Giá»ng ông ta run run. Bà là m ra vẻ như không biết ông ta nói gì. - Chuyện cÅ© gì thế? Chuyện là m ăn gì thế?
– Cô thừa biết rồi. Tôi không muốn nói qua điện thoại
– Nếu ông không thể nói qua Ä‘iện thoại, tại sao ông gá»i tôi?
– Nancy! Äừng xem tôi như cục phân nữa! Tôi cần cô.
– Tốt, bình tĩnh đi. - Lão ta hoảng sợ quá rồi, bây giỠbà phải biết lợi dụng sự lo sợ của lão. – Ông cứ nói cho tôi nghe có chuyện gì xảy ra, không cần nêu tên tuổi và địa chỉ của ai hết. Tôi sẽ đoán ra ông muốn nói đến việc gì.
– Cô còn giữ tất cả hồ sơ của bố cô chứ, phải không?
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên còn, tất cả hồ sÆ¡ còn nằm trong tá»§ ở nhà tôi.
– Có lẽ ngưá»i ta muốn xem những hồ sÆ¡ ấy.
Danny nói vá»›i Nancy chuyện do chÃnh bà dá»±ng lên. Bây giá» cái bẫy đã hoạt động hoà n hảo. Nancy nói nhanh:
– Theo tôi thì ông chẳng có gì phải lo.
– Tại sao cô có thể tin tưởng như thế†- Ông ta ngắt lá»i bà .
– Tôi không biết.
– Cô đã xem hết tất cả hồ sơ rồi chứ?
– Không, hồ sÆ¡ nhiá»u quá nhưng ...
– Không ai biết có gì trong ấy. Äáng ra cô nên đốt hết tất cả những thứ ấy Ä‘i má»›i phải.
– Có lẽ ông nói đúng, nhưng tôi không nghĩ ... Thực ra, ai muốn xem những tà i liệu ấy?
– Luáºt sư Ä‘oà n muốn Ä‘iá»u tra.
– Há» có quyá»n Ä‘iá»u tra không?
– Không, nhưng nếu tôi từ chối thì sẽ có ảnh hưởng xấu.
– Và nếu tôi từ chối thì không sao phải không?
– Cô không phải luáºt sư, há» không là m gì được cô.
Nancy im lặng một lát, là m ra vẻ đắn đo suy nghĩ để kéo dà i những giây phút căng thẳng. Cuối cùng bà nói:
– Thôi được rồi, không sao mà sợ.
– Cô sẽ dẹp hết các tà i liệu ấy đi chứ?
– Tôi sẽ là m ngon là nh hơn thế nữa. Ngà y mai tôi sẽ đốt các tà i liệu ấy .
– Nancy ... - Ông ta nói, giá»ng như thể sắp khóc.
– Nancy, cô là ngưá»i bạn chân chÃnh.
– Là m sao tôi có thể trở mặt cư xỠxấu với ông được?
– Lạy Chúa, tôi tháºt biết Æ¡n cô. Tôi không biết là m sao trả Æ¡n cho cô được.
– Váºy thì thế nà y nhé, vì ông đã nói thế, nên tôi muốn ông giúp lại tôi má»™t việc. - Bà cắn môi. Bà đang đến giai Ä‘oạn cần phải tế nhị má»›i được. - Ông biết tại sao tôi phải quay vá» vá»™i vã như thế nà y không?
– Tôi không biết, tôi quá báºn việc.
– Peter đang cố bán công ty sau lưng tôi.
ÄÆ°á»ng dây im lặng má»™t lát – Danny, ông còn ở đấy chứ?
– Dĩ nhiên còn. Cô không muốn bán công ty à ?
– Không! Giá thấp quá. Và trong cơ cấu mới tôi không có chỗ. Dĩ nhiên là tôi không muốn bán. Peter cũng biết bán giá như thế là quá bèo, nhưng hắn cóc cần miễn hắn hại tôi được là tốt.
– Giá như thế bèo à ? Công ty bấy lâu nay èo á»p quá mà !
– Ông biết lý do rồi, phải không?
– Tôi thấy là vì ...
– Nói Ä‘i, cứ nói tiếp Ä‘i. Peter là ngưá»i Ä‘iá»u hà nh tồi.
– Äồng ý.
– Thay vì để cho hắn bán vá»›i giá bèo, tại sao không hạ chức hắn Ä‘i? Äể cho tôi Ä‘iá»u khiển công ty. Tôi có thể là m cho công ty tăng doanh thu ... chắc ông biết như thế chứ. Rồi khi nà o chúng ta đã kiếm được nhiá»u tiá»n, chúng ta có thể nghÄ© đến chuyện bán ... vá»›i giá cao hÆ¡n.
– Tôi không biết.
– Danny, chiến tranh sắp nổ ra ở châu Âu rồi, như thế có nghÄ©a là công việc kinh doanh sẽ rất thuáºn lợi. Chúng ta sẽ là m không kịp đủ già y để mà bán. Nếu đợi và i ba năm nữa, chúng ta sẽ bán công ty vá»›i giá gấp hai gấp ba giá hôm nay.
– Nhưng việc kết hợp vá»›i Nat Ridgeway sẽ rất Ãch lợi cho văn phòng luáºt sư cá»§a tôi.
– Hãy quên chuyện lợi Ãch ấy Ä‘i ... tôi yêu cầu ông giúp tôi.
– Tôi không biết là m thế có lợi cho cô không.
Äồ nói láo dÆ¡ bẩn, anh chỉ nghe đến lợi Ãch cá»§a anh thôi, suýt nữa thì bà đã nói lá»›n như thế. Nhưng bà nghiến răng nói:
– Tôi nghĩ là m thế sẽ có lợi cho tất cả chúng ta.
– Tốt, tôi sẽ suy nghĩ vỠchuyện nà y.
Chưa đủ ư? Lão buộc bà phải tung hết con bà i tẩy ra.
– Nếu chúng ta trở lại vá»›i số hồ sÆ¡ cá»§a bố tôi, thì ông nghÄ© sao? - Bà nÃn thở chỠđợi.
– Cô nói cái gì đấy?
– Tôi yêu cầu ông một việc, vì tôi đã giúp ông một việc.Tôi nghĩ chắc ông hiểu những chuyện như thế nà y rồi.
– Tôi hiểu rồi. Nói tóm lại, đây là má»™t kiểu tống tiá»n.
Bà rùng mình, nhưng bà nhớ bà đang nói chuyện với ai.
– Ông là má»™t lão lưu manh, đạo đức giả, ông vẫn là má»™t kẻ lưu manh suốt Ä‘á»i.
Ông ta cưá»i.
– Äừng, cô em Æ¡i. - ChÃnh nhá» câu nói cá»§a bà đã là m cho ông ta nảy sinh má»™t ý khác. - Nhưng không phải cô phát động chuyện Ä‘iá»u tra chó chết ấy để là m áp lá»±c vá»›i tôi, phải không?
Rất nguy hiểm là câu ông ta nói gần đúng vá»›i sá»± tháºt – Nếu gặp hoà n cảnh cá»§a ông, ông sẽ là m thế phải không? Nhưng tôi không có ý định trả lá»i câu há»i cá»§a ông. Äiá»u ông cần biết là nếu ngà y mai ông biểu quyết vá» phe tôi, thì ông sẽ được yên ổn, còn nếu không, ông sẽ gặp rắc rối. - Tà n bạo tháºt đấy, nhưng vá»›i lão, phải thế thôi. Nhưng liệu lão có nhượng bá»™ không?
– Cô không nên nói với tôi như thế. Tôi biết cô từ khi cô còn nằm trong nôi.
Bà dịu giá»ng:
– Có phải đấy là lý do để ông giúp tôi không?
Im lặng một hồi lâu ông ta mới đáp:
– Tôi không còn chá»n lá»±a nà o khác, phải không?
– Theo tôi thì không.
– Thôi được rồi, - Ông miễn cưỡng nói. – Ngà y mai tôi sẽ đứng vỠphe cô nếu cô lo việc kia cho tôi.
Nancy sung sướng đến phát khóc lên được. Bà đã thà nh công. Bà đã chiêu hồi được Dauny. Bà sẽ thắng cuộc.
– Danny, tôi rất sung sướng, - bà nói, giá»ng nhá» nhẹ.
– Bố cô đã tiên đoán thế nà o cũng xảy đến chuyện như thế nà y.
Lão căn cứ và o đâu mà nói thế?
– Ông muốn nói gì thế?
– Nói đến bố cô. Ông ấy muốn Peter và cô phải đấu tranh với nhau.
Nancy thấy giá»ng nói cá»§a Danny có vẻ đểu giả khiến bà đâm ra nghi ngại.
Có lẽ vì phải nhượng bá»™ bà nên lão tức, lão tung ra mÅ©i tên độc cuối cùng. Bà định chá»i và o mặt lão cho bá» ghét, nhưng vì hiếu kỳ, nên bà tháºn trá»ng, há»i lão để biết lão muốn nói gì.
– Ông nói đến cái quái gì thế?
– Ông cụ thưá»ng nói rằng con cái nhà già u khó mà thà nh thương gia giá»i, vì chúng không biết đến cảnh đói rách. Äiá»u đó là m cho ông cụ lo ghê lắm. Ông sợ rồi cô sẽ là m tiêu tan sá»± nghiệp do ông gây dá»±ng nên.
– Bố tôi không bao giá» nói vá»›i tôi như thế, - bà nói, giá»ng có vẻ nghi ngại.
– Bởi thế mà ông đã thu xếp sao để hai chị em cô đấu tranh vá»›i nhau. Ông dạy dá»— cô để cô có thể tiếp tục sá»± nghiệp cá»§a ổng sau khi ổng qua Ä‘á»i, nhưng ổng không chỉ định cô chÃnh thức là m chá»§ tịch, và ổng nói vá»›i Peter là ổng sẽ giao cho anh ấy công việc Ä‘iá»u hà nh xà nghiệp. Là m như thế, tức là hai chị em phải đấu tranh vá»›i nhau, ai mạnh thì kẻ ấy thắng.
– Tôi không tin, - Nancy đáp, nhưng bà vẫn thấy không yên tâm. Vì tức giáºn, Danny tìm cách để là m cho bà bị tổn thương, nhưng có thể lão không bịa ra chuyện nà y. Bà cảm thấy rùng mình.
– Tin hay không tùy cô, - Danny đáp. - Tôi chỉ lặp lại những lá»i bố cô đã nói vá»›i tôi mà thôi.
– Bố tôi nói với Peter là ổng muốn hắn là m chủ tịch à ?
– Äúng thế. Nếu cô không tin tôi, cô cứ há»i Peter Ä‘i.
– Tôi thấy hắn không đáng cho tôi tin tưởng.
– Nancy, lần đầu tiên tôi gặp cô, khi ấy cô được hai ngà y, - Danny nói - bây giá» giá»ng nói cá»§a ông đã có vẻ thay đổi, hÆ¡i mệt má»i. - Tôi biết cô suốt cả Ä‘á»i, biết rất rõ. Cô là ngưá»i tốt, có phần cứng rắn như bố cô. Tôi không muốn đấu tranh vá»›i cô vá» vấn đỠlà m ăn cÅ©ng như vá» các vấn đỠkhác. Tôi rất buồn vì đã xen và o chuyện nà y.
Bây giá» bà tin ông ta. Ông ta có vẻ ân háºn tháºt sá»± vá» những gì ông ta đã nói, và vì thế mà bà nghi là ông đã thà nh tháºt. Bà thấy bối rối trước Ä‘iá»u má»›i phát hiện nà y, bà im lặng má»™t lát, cố lấy lại bình tÄ©nh.
– Tôi hy vá»ng sẽ gặp cô tại buổi há»p há»™i đồng quản trị, - Danny nói tiếp.
– Äồng ý - bà đáp.
– Chà o cô, Nancy.
– Chà o ông, Danny. - Bà máy móc.
– Trá»i đất, - Mervyn nói, - em tuyệt vá»i quá!
Bà cưá»i buồn, đáp:
– Cám ơn.
Ông cưá»i xòa.
– Anh muốn nói, với cách em tán tỉnh ông ta như thế ... ông ta không có cách gì từ chối được! Con quỷ khốn khổ không hiểu chuyện gì xảy đến cho mình ...
– Thôi anh im đi, - bà nói lớn.
Mervyn nhìn bà như thể bà đã tát và o mặt ông. Ông gay gắt đáp:
– Tùy em thôi.
Bà liá»n ân háºn vá» thái độ cá»§a mình.
– Tha lỗi cho em, - bà nói, đưa tay để lên cánh tay ông. Danny cuối cùng đã nói với em một chuyện khiến em bồi rối.
– Em có muốn nói cho anh nghe chuyện đó không? – Ông dè dặt há»i.
– Ông ta nói bố em đã sắp xếp cho em và Peter chống nhau để kẻ nà o mạnh kẻ ấy sẽ Ä‘iá»u khiển công ty.
– Em có tin không?
– Tin và chÃnh thế mà má»i việc thà nh ra quá khá»§ng khiếp. Chuyện xảy ra đúng như thế đấy. Em chưa bao giá» nghÄ© đến chuyện nà y, nhưng quả giữa em và Peter đã có quá trình đấu tranh như thế.
Ông nắm tay bà :
– Em Ä‘ang ở thế thuáºn lợi.
– Äúng thế. - Bà mân mê những sợi lông Ä‘en trên ngón tay cá»§a ông. - Em có cảm giác em Ä‘ang đóng vai trong má»™t bá»™ phim do ngưá»i khác viết kịch bản. Em đã bị thao túng như thế nhiá»u năm rồi, và em không thÃch thế. Em không biết em có cần thắng Peter hay không, vì bây giá» em thấy việc nà y đã được sắp xếp ra sao rồi.
Ông gáºt đầu ra vẻ hiểu rõ tâm trạng cá»§a bà .
– Em muốn là m gì bây gi�
Bà trả lá»i ông ngay tức khắc:
– Em thÃch viết kịch bản cho minh thôi, đấy, em muốn thế đấy.
|

10-10-2008, 04:21 PM
|
 |
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Chương 20
Harry Mark quá sung sướng đến ná»—i anh không thể nhúc nhÃch động Ä‘áºy gì được.
Nằm trên giưá»ng, anh nhá»› lại từng biến cố xảy ra trong đêm: Margaret đột nhiên hôn anh là m cho anh ngây ngất; khi cô Ä‘uổi anh Ä‘i, anh thất vá»ng rồi anh kinh ngạc sung sướng khi cô nhảy lên giưá»ng anh như chú thá» nhảy và o hang.
Là m sao giải thÃch cho được chuyện nà y? Anh không có tà i cán gì đặc biệt, không có tiá»n bạc, không xuất thân từ giai cấp thượng lưu, mà anh chỉ là má»™t kẻ bất lương và cô biết rõ Ä‘iá»u nà y. Cô thấy có gì trong ngưá»i anh ư? Anh thì anh biết Margaret lá»i cuốn anh là vì cô đẹp dá»… thương, nồng nhiệt và nhẹ dạ; nếu muốn nói cho đầy đủ hÆ¡n, thì vì cô có thân hình như thần vệ nữ. Bất kỳ ngưá»i nà o cÅ©ng yêu cô hết. Nhưng anh thì sao? Tất nhiên là anh không phải đồ bá», anh biết cách ăn mặc, nhưng anh có cảm giác các thứ chưng diện bá» ngoà i nà y đối vá»›i Margret không có nghÄ©a lý gì. Thế mà anh đã lôi cuốn được cô. Cô thấy nếp sống cá»§a anh rất hấp dẫn, và anh biết rất nhiá»u chuyện mà cô cho là hết sức lạ lùng, như chuyện vá» nếp sống cá»§a giai cấp thợ thuyá»n và đặc biệt là vá» cuá»™c sống cá»§a giá»›i đạo tặc. Anh nghÄ© chắc cô xem anh như nhân váºt trong tiểu thuyết, loại nhân váºt như Arsène Lupin, Robin Rừng rú hay Billy the Kid. Cô rất biết Æ¡n anh vì đã giúp cô ra khá»i phòng ăn, má»™t cá» chỉ mà theo anh thì chẳng có gì quan trá»ng hết, nhưng đối vá»›i cô lại rất đáng kể. Thá»±c váºy, anh tin chắc cô đã bắt đầu gắn bó vá»›i anh ngay từ lúc ấy. Con gái tháºt kỳ lạ, anh tá»± nhá»§ vừa nhún vai. Äằng nà o thì những chuyện xảy ra chẳng mấy quan trá»ng nữa: khi đã cởi quần áo là sá»± đã rồi. Anh không bao giá» quên được cặp vú trắng trẻo trong ánh sáng lá» má», bá»™ pháºn sinh dục đẹp đẽ giữa hai chân và cái cổ lấm chấm tà n nhang ...
Và bây giỠanh đang đứng trước nguy cơ mất các thứ ấy.
Anh sắp sá»a Ä‘i ăn trá»™m đồ nữ trang cá»§a mẹ cô.
Äây là chuyện không có cô gái nà o có thể xem nhẹ được. Cho dù cô phán xét cha mẹ cô nghiêm khắc, xem gia sản cá»§a cha mẹ cô là cá»§a cải do phi nghÄ©a mà có nhưng cô vẫn bị kÃch động khi thấy số tà i sản ấy bị mất. Ä‚n trá»™m tức là giáng má»™t đòn quá mạnh và o há», không là m sao tránh khá»i háºu quả trầm trá»ng. Nếu lấy nữ trang cá»§a mẹ cô, tức là chá»n con đưá»ng chấm dứt tình yêu vá»›i cô.
Thế nhưng anh sẽ có bá»™ trang sức Delhi, nó Ä‘ang nằm trong khoang chứa hà nh lý, chỉ cách chá»— anh nằm mấy bước: những nữ trang đẹp nhất thế giá»›i, cả má»™t gia tà i kếch xù, có thể nhá» nó mà anh sống suốt Ä‘á»i.
Anh muốn cầm cái vòng trang sức trong tay, ngắm nhìn thá»a thuê mà u đỠđáºm cá»§a những viên hồng ngá»c Miến Äiện và vuốt ve những viên kim cương óng ánh.
DÄ© nhiên khi anh đã tìm ra ngưá»i mua đồ ăn trá»™m, anh phải phá bá»™ khung ra và tháo rá»i từng viên đá quà ra. Bất nhẫn tháºt đấy, nhưng biết là m sao. Những viên đá quà vẫn còn là được, chúng sẽ được ngưá»i ta là m thà nh đồ trang sức khác, bán cho vợ cá»§a nhà triệu phú nà o đấy. Và Harry Mark sẽ mua được ngôi nhà .
Phải, anh sẽ bán các nữ trang ấy để lấy tiá»n. Anh sẽ mua ngôi nhà ở thôn quê, vùng nà o đó ở Mỹ, có thể ngay trong vùng mà ngưá»i ta gá»i là Nouvelle Angletene, nÆ¡i tháºm chà anh chưa biết nằm ở chá»— nà o. Nhưng anh đã thấy ngôi nhà trong óc rồi, ngôi nhà có những bãi cá», có cây cối, khách đến chÆ¡i ngà y cuối tuần mặc quần trắng, đội mÅ© rÆ¡m, và vợ anh Ä‘i xuống thang lầu bằng gá»— sồi mặc quần ống túm và đi bốp cưỡi ngá»±a ...
Chỉ có Ä‘iá»u là vợ anh phải có khuôn mặt cá»§a Margaret. Cô bò ra khá»i giưá»ng anh lúc trá»i gần sáng để khá»i ai trông thấy, cô nói vá»›i anh cô sẽ ở trên máy bay để ngá»§ má»™t giá» trong lúc tà u tạm dừng. Harry trả lá»i anh cÅ©ng sẽ là m như cô, nhưng anh không có ý định nằm ngá»§.
Bây giá» anh nhìn qua cá»a sổ máy bay, thấy khoảng má»™t ná»a số hà nh khách và hầu như hầu hết phi hà nh Ä‘oà n xuống thuyá»n máy. Và số hà nh khách ở lại trên tà u hầu như Ä‘ang còn ngá»§, nên anh chá»›p lấy cÆ¡ há»™i may mắn nà y để Ä‘i đến khoang hà nh lý. Chỉ má»™t lát thôi là anh sẽ mở khóa xong, và bá»™ trang sức Delhi sẽ nằm trong tay anh.
Nhưng anh tá»± há»i không biết cặp vú cá»§a Margaret nằm trong tay anh có quà hÆ¡n đồ nữ trang cá»§a mẹ cô không. Thôi ông Æ¡i, đừng mÆ¡ má»™ng nữa, hãy xuống khá»i giưá»ng Ä‘i. Cô ta đã ngá»§ má»™t đêm vá»›i anh, nhưng khi rá»i khá»i máy bay, liệu biết khi nà o anh má»›i gặp lại cô? Ngưá»i ta thưá»ng nói “tình dá»c đưá»ng†là tình phù vân, váºy tình trên thá»§y phi cÆ¡ há không là tình lãng mạn trong chốc lát hay sao? Margaret rất thiết tha rá»i bá» cha mẹ để sống cuá»™c Ä‘á»i tá»± láºp, nhưng mÆ¡ ước cá»§a cô biết có thá»±c hiện được không? Nhiá»u cô con nhà già u muốn sống tá»± do, nhưng thá»±c tế, há» khó mà từ bỠđược cuá»™c sống xa hoa. Margaret đã nói thà nh tháºt đấy, nhưng cô chưa nếm cuá»™c sống cá»§a ngưá»i dân lao động bình thưá»ng, nên khi va chạm vá»›i Ä‘á»i, thế nà o cô cÅ©ng kinh hoà ng trước cuá»™c sống vất vả.
Nhất định không thể biết cô ta sẽ là m gì. Trái lại đồ nữ trang là thứ chắc chắn.
Nếu anh không lá»±a chá»n thì vấn đỠrất đơn giản, nếu ma quá»· đến nói vá»›i anh:
– Ngươi chá»n Margaret hay nữ trang, nhưng muốn cả hai thì không được. - Khi ấy anh sẽ chá»n Margaret. Nhưng thá»±c tế phức tạp hÆ¡n nhiá»u. Anh có thể bỠđồ nữ trang, không ăn trá»™m nữa, nhưng vẫn mất Margaret thì sao. Hay là mình cứ chá»n cả hai Ä‘i. Äá»i anh, anh đã gặp nhiá»u may mắn.
Anh định chiếm cả hai cho được.
Anh mang già y, mặc áo khoác ngoà i áo ngá»§ và o, đảo mắt nhìn quanh Margaret và mẹ cô vẫn ngá»§ sau mà n che giưá»ng. Ba giưá»ng khác trống trÆ¡n, giưá»ng cá»§a Percy, cá»§a ngà i Oxenford và cá»§a ông Membury. Phòng khách cÅ©ng trống vắng, chỉ có má»™t ngưá»i đà n bà giúp việc trùm khăn quanh đầu, chắc chị ta má»›i từ BotwooÄ‘ lên thu để lau chùi phòng ốc, chị ta Ä‘ang đổ tà n thuốc trong các gạt tà n ra vá»›i vẻ uể oải.
Trong buồng số ba, ông Chve Membury Ä‘ang nói chuyện vá»›i nam tước Gabon. Harry phân vân không biết há» nói chuyện gì, có lẽ nói đến áo ghi lê chăng? Ở cuối máy bay, các tiếp viên Ä‘ang biến giưá»ng ngá»§ thà nh ghế nệm dà i. Khắp nÆ¡i trên máy bay Ä‘á»u mang không khà lá»™n xá»™n như sau má»™t buổi lá»… há»™i.
Harry Ä‘i đến phÃa trước, leo lên cầu thang. Như thưá»ng lệ, anh không vạch kế hoạch hà nh động, không tÃnh toán trước biện pháp đối phó, không suy nghÄ© đến chuyện mình phải là m gì khi bị bắt gặp.
Cứ nghÄ© trước những chuyện không hay có thể xảy đến chỉ thêm lo lắng mà thôi. Hãy bình tÄ©nh, anh tá»± nhá»§, mà y đã là m chuyện nà y hà ng trăm lần rồi. Nếu gặp chuyện không hay xảy ra, mà y sẽ tìm cách giải quyết như má»i khi.
Anh đi đến buồng máy, đưa mắt nhìn quanh.
May thay, không có ai hết. Anh thở phà o nhẹ nhõm. Anh thấy ô cá»a ván mở rá»™ng dưới kÃnh chắn gió, nằm giữa hai chá»— ngồi cá»§a hai phi công. Anh thò đầu qua ô cá»a ấy, anh thấy khoảng trống rá»™ng cá»§a mÅ©i thu ở phÃa trước. Dưới thân tà u có má»™t cánh cá»a mở rá»™ng, má»™t nhân viên trong phi hà nh Ä‘oà n Ä‘ang lấy dây buá»™c cái gì đấy. Harry vá»™i thụt đầu lui để khá»i bị trông thấy.
Anh Ä‘i nhanh qua phòng máy, qua cánh cá»a nằm đằng sau phòng, đến lối Ä‘i nằm giữa hai khoang chứa hà nh lý, dưới cánh cá»a tráºp, để leo lên đà i quan sát hoa tiêu. Anh chá»n khoang chất hà nh lý bên trái, Ä‘i và o rồi đóng cá»a lại Nhân viên phi hà nh Ä‘oà n chắc không có ai và o đây là m gì.
Anh quan sát khắp phòng. Anh có cảm giác như Ä‘ang ở trong má»™t nhà hà ng bán va li hà nh lý sang trá»ng: má»™t dãy vali đẹp lá»™ng lẫy và rương bằng da, được buá»™c dây Ä‘ai chằng và o vách buồng. Bây giá» Harry chỉ còn việc tìm va li hà nh lý cá»§a gia đình Oxenford nữa thôi. Anh bắt tay và o việc ngay.
Công việc không phải dễ. Hà nh lý được chồng lên nhau, nên biển ghi tên của chủ nhân nằm khuất ở dưới, phải bưng hà nh lý lên mà tìm, rất nặng. Buồng không được sưởi ấm, cho nên anh thấy lạnh vì chỉ mặc chiếc áo ngủ mà thôi.
Hai bà n tay run run mở những sợi dây chằng để giữ cho hà nh lý khá»i lăn lóc khi máy bay bay, dây chằng quá chặt nên tay anh đã tươm máu. Anh tìm rất kỹ để không sót va li nà o, mà cÅ©ng không tìm má»™t va li hai lần. Tên cá»§a chá»§ nhân gồm nhiá»u nước: Ridgeway, D' Aununzio, Lo, Hartmann, Barazov - nhưng không có Oxenford. Khoảng 20 phút, anh đã kiểm tra hết các hà nh lý trong khoang, anh rét run ngưá»i, anh tin hà nh lý cá»§a gia đình Oxenford nằm bên khoang kia rồi.
Anh rá»a thầm.
Anh buộc lại sợi dây chằng cuối cùng, đưa mắt nhìn quanh, anh không để lộ một dấu vết gì vỠsự có mặt của anh hết.
Bây giá» anh phải sang tìm bên khoang kia. Anh mở cá»a, tháºn trá»ng Ä‘i ra, bá»—ng anh nghe có tiếng nói cất lên, tiếng nói có vẻ kinh ngạc:
– Kìa! Ông là ai thế? - ChÃnh là ngưá»i nhân viên anh đã thấy trước mÅ©i tà u, má»™t thanh niên có vẻ vui tÃnh, mặt có tà n nhang và mặc chiếc áo sÆ¡ mi tay cụt.
Harry cÅ©ng sá»ng sốt, nhưng anh vá»™i tìm cách giữ thái độ tá»± nhiên. Anh cưá»i, đóng cá»a rồi bình tÄ©nh nói:
– Tôi là Harry Vandenpost. Ông là ai?
– Mickey Fiun, phụ tá cơ khà trưởng. - Thưa ông, ông không được phép và o đây. Ông là m tôi sợ quá. Xin ông tha lỗi cho, vì đã nói với ông như thế. Nhưng ông đến đây để là m gì?
– Tôi tìm cái va li của tôi, - Harry . đáp. - Tôi để quên cây dao cạo trong va li.
– Thưa ông, không ai được phép đến chỗ để hà nh lý trong suốt chuyến bay với bất kỳ lý do gì.
– Tôi nghĩ là tìm hà nh lý của mình chẳng có gì đáng ngại hết.
– Rất tiếc, xin lá»—i ông, luáºt trên máy bay không cho phép ái là m thế. Tôi có thể cho ông mượn dao cạo râu cá»§a tôi.
– Xin cảm Æ¡n ông, tôi chỉ thÃch dao cá»§a tôi thôi. Giá mà tôi tìm thấy va li cá»§a tôi.
– Tôi rất muốn giúp ông, thưa ông, nhưng việc nà y không thể là m được. Khi ông CÆ¡ trưởng lên máy bay lại, ông đến xin phép ông ấy thá» xem sao, nhưng tôi tin là ông ấy cÅ©ng trả lá»i như tôi thôi.
Harlry thấy đắng há»ng, anh nghÄ© thế nà y thì chịu thua rồi. Ãt ra là lúc nà y.
Anh miá»…n cưỡng phải cưá»i vá»›i anh ta và lấy vẻ duyên dáng, anh nói:
– Váºy thì chắc tôi phải mượn dao cá»§a ông thôi, rất cảm Æ¡n ông.
Mickey Fiun mở cá»a cho anh Ä‘i và o phòng máy rồi xuống cầu thang. Anh tức tối nghÄ©: tháºt rá»§i ro! Chỉ nán lại và i giây nữa thôi là mình đã và o được khoang hà nh lý bên kia rồi. Biết khi nà o má»›i có cÆ¡ há»™i nữa.
Mấy phút sau, Mickey Ä‘em đến cho anh mượn dao cạo râu, lưỡi dao má»›i bá»c trong giấy, và viên xà phòng cạo râu trông há»™p. Harry cầm lấy, cám Æ¡n. Bấy giá» anh chỉ còn nước Ä‘i cạo râu mà thôi.
Anh xách túi dụng cụ và o phòng vệ sinh, óc cứ nghÄ© mãi đến những viên hồng ngá»c Miến Äiện. Nhà bác há»c Hartmann Ä‘ang ở trong phòng, ông ta kỳ cá» rá»a ráy rất mạnh. Harry để yên đồ cá»§a mình trong túi xách, anh lấy dao cạo cá»§a Mickey để dùng. Anh lên tiếng gợi chuyện vá»›i nhà bác há»c:
– Má»™t đêm tháºt nhá»c nhằn!
Ông Hartmann nhún vái, đáp:
– Tôi đã trải qua nhiá»u cảnh còn nhá»c nhằn hÆ¡n thế nà y nhiá»u.
Harry nhìn cái lưng gầy gò của ông ta. Có thể nói ông ta là bộ xương biết đi.
– Tôi biết - Harry nói.
Câu chuyện dừng lại ở đó, Hartmann là ngưá»i Ãt nói, còn Harry thì tâm trà để ở đâu dâu. Anh mặc áo sÆ¡ mi xanh má»›i. Tháo cái áo sÆ¡ mi ra khá»i lá»›p giấy bá»c là má»™t niá»m vui trong cuá»™c sống. Anh thÃch nghe tiếng sá»™t soạt cá»§a lá»›p giấy láng bá»c ngoà i và thÃch chạm tay và o lá»›p vải còn má»›i keng kêu răng rắc. Anh sung sướng mặc áo và o, thắt chiếc cà vạt mà u đỠtươi rất khéo.
Anh trở vá» buồng, mà n ở giưá»ng cá»§a Margaret vẫn còn kéo kÃn. Anh nghÄ© chắc cô Ä‘ang ngá»§ say, mái tóc kẹp xõa trên bao gối trắng toát, anh mỉm cưá»i.
ÄÆ°a mắt nhìn và o phòng khách, anh thấy những ngưá»i tiếp viên Ä‘ang báºn bịu dá»n bà n để ăn Ä‘iểm tâm, thức ăn là m anh rá» dãi: xà lách trá»™n dầu, kem, nước trái cây, sâm banh ướp lạnh trong những xô nước đá mù sương.
Nắm cây dao mượn cá»§a Mickey Fiun, anh leo cầu thang lên phòng máy để thá» váºn may má»™t lần nữa xem sao.
Không có Mickey trong phòng, nhưng có má»™t nhân viên khác trong Ä‘oà n phi hà nh Ä‘ang ngồi ở chiếc bà n lá»›n có nhiá»u bản đồ, ông ta Ä‘ang báºn tÃnh toán trên xấp giấy. Ông ta ngước nhìn, cưá»i chà o anh rồi nói:
– Xin chà o, ông cần tôi giúp gì?
– Tôi tìm Mickey để trả dao cạo cho ông ấy.
– Ông đến tim ông ấy ở trong buồng số má»™t buồng ở phÃa trước.
– Xin cám ơn. - Harry ngần ngừ. Phải đi qua trước mặt anh chà ng nà y ...
Nhưng biết sao được?
– Còn gì nữa à ? - Ông ta há»i, giá»ng nhẹ nhà ng.
– Phòng máy nà y tháºt tuyệt, - Harry đáp. – Trông như má»™t văn phòng là m việc.
– Tuyệt lắm phải không?
– Chắc ông thÃch Ä‘i máy bay?
– Rất thÃch. Nhưng thưa ông, tôi rất tiếc không có thì giỠđể nói chuyện, tôi phải tÃnh toán việc nà y cho xong để kịp giá» máy bay cất cánh.
Harry cảm thấy lòng thắt lại. Như thế có nghÄ©a là con đưá»ng Ä‘i qua khoang hà nh lý đã bị ngăn cản. Nếu không và o được, kế hoạch sẽ trá»… mất. Nhưng anh không thể viện lý do gì để và o trong khoang hà nh lý được. Anh đà nh cố che giấu sá»± thất vá»ng cá»§a mình, vui vẻ chà o ông ta:
– Xin lỗi đã quấy rầy ông. Xin chà o ông.
– Thông thưá»ng chúng tôi rất muốn nói chuyện vá»›i hà nh khách, nhất là khi gặp những khách quà như thế nà y, - nhưng bây giá» thì ...
– Lá»—i cá»§a tôi. - Harry không muốn kéo dà i câu chuyện nữa. Anh quay gót xuống cầu thang, lòng rá»§a thầm số pháºn.
Váºn may không đến vá»›i anh.
Anh ra trước mũi tà u, trả các thứ cho Mickey rồi quay vỠbuồng mình.
Margaret vẫn không nhúc nhÃch. Harry bước qua phòng khách, xuống cầu phao. Anh lút thở không khà mát lạnh và o ngưá»i. Anh tức giáºn tá»± nhá»§. Váºn may cá»§a mình hết rồi chăng. Anh ngứa ngáy hai tay khi nghÄ© đến những nữ trang quà giá chỉ cách trên đầu anh có mấy mét. Nhưng anh không từ bá» quyết định ăn trá»™m các thứ ấy. Con má»™t lần tạm nghỉ nữa. Ở Shediac. Äây là nÆ¡i anh có cÆ¡ há»™i cuối cùng để ăn trá»™m số tà i sản khổng lồ ấy.
|
 |
|
| |