12-10-2008, 05:52 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
hồi thứ mưá»i lăm
Từ vương vị, anh hùng cứng cá»i
Ghét hoà ng thân, gian nịnh đồng lòng
Äịch Thanh tâu:
- Tôi đâu dám cãi lệnh nương nương và bệ hạ, song chưa có công gì mà phong tước như váºy tháºt tôi không dám lãnh. Há»… tôi thắng đặng cấp nà o thì tôi xin nháºn phẩm tráºt ở cấp ấy, như váºy má»›i phải lẽ công bằng, mà nương nương không mang tiếng là ỷ thân thế bênh vá»±c con cháu mình.
Vua nghe tâu cưá»i lá»›n nói:
- Lá»i nói ấy cÅ©ng có lý.
Liá»n hạ chỉ cho các quan võ ngà y mai tá»±u tại giáo trưá»ng để Ä‘ua tà i cao thấp. Bá quan văn võ Ä‘á»u tuân lệnh lui ra.
Còn Lá»™ Huê vương đưa Äịch Thanh vá» Nam Thanh cung ra mắt Äịch thái háºu.
Äịch thái háºu há»i Lá»™ Huê vương:
- Váºy hôm nay thiên tá» phong cho anh con là m chức chi?
Lá»™ Huê vương thuáºt lại má»i chuyện. Thái háºu tỠý không bằng lòng, trách Äịch Thanh:
- Cháu thiệt dại dá»™t! Không nhá»c sức mà phong đến tước vương, sao cháu lại còn nà i đấu võ là m chi.
Äịch Thanh nói:
- Là m trai đầu đội trá»i, chân đạp đất, phải là m sao cho rạng danh, xứng đáng vá»›i chức tước cá»§a mình thì má»i ngưá»i má»›i phục.
Thái háºu nói:
- Cháu nói cÅ©ng phải, song cô e võ tuá»›ng trong triá»u không thiếu gì tay võ nghệ cao cưá»ng. Nếu có Ä‘iá»u gì rá»§i ro thì biết là m sao?
Äịch Thanh thưa:
- Việc ấy cháu đã liệu trước và lưá»ng được sức mình, xin cô chá»› có lo lắng là m chi.
Thái háºu thấy Äịch Thanh nói như váºy, song không thể an lòng liá»n nói vá»›i Lá»™ Huê vương:
-Con Æ¡i! Mẹ có má»™t kế là m cho anh con khá»i đấu võ.
Lá»™ Huê vương há»i:
- Kế ấy thế nà o?
Thái háºu nói:
- Ngà y mai con lấy khôi giáp cá»§a Thái Tổ cho anh con mặc, và lấy cây kim Ä‘ao cho nó cầm thì cả giáo trưá»ng không ai dám đấu vá»›i nó.
Lá»™ Huê vương vâng lá»i liá»n sai thái giám và o Thái miếu mà lấy khôi giáp và kim Ä‘ao ra cho Äịch Thanh đấu võ.
Lúc nà y, Bà ng Hồng và Tôn Tú vỠđến dinh thì mừng rỡ nói với nhau rằng:
- Thằng Äịch Thanh thiệt là dại dá»™t, khi không mà được tước vương lại không nháºn, còn đòi đấu võ là m chi. Nó tưởng trong triá»u nà y võ tướng không ai bằng nó sao? Thôi để nhân cÆ¡ há»™i nà y cha tÃnh cách hại nó cho biết tay.
Nói rồi truyá»n gia nhân Ä‘i má»i Vương Thiên Hóa, Nhâm Phước, Từ Loan và Cao Ngại đến, rồi khiến quân dá»n tiệc đãi đằng.
Trong lúc ăn uống, Bà ng Hồng nói:
- Trong buổi chầu vừa rồi các vị có thấy Äịch Thanh khi dá»… các võ tướng cả triá»u không?
Vương Thiên Hóa nói:
- Không biết tà i lá»±c Äịch Thanh ra thế nà o mà dám thốt lá»i tá»± phụ như váºy.
Bà ng Hồng nói khÃch:
- Thì ngà y mai ra đấu trưá»ng tướng quân thá» sức nó thì biết. Nếu nó bất tà i mà phách lối thì tướng quân giết chết nó Ä‘i cho khá»i bẩn mắt.
Vương Thiên Hóa nói:
- Chuyện là m thì không khó, chỉ e thái háºu bắt lá»—i thì khó trốn.
Bà ng Hồng nói:
- Không há» chi đâu. Việc đấu võ là trong chốn Ä‘ao thuÆ¡ng, ai ai cÅ©ng muốn giữ lấy tÃnh mạng mình. Nếu không giết ngưá»i thì bị ngưá»i ta giết mình. Cho nên không ai có thể trách được.
Vương Thiên Hóa nói:
- Nếu thái sư che chở cho tôi thì tôi lấy đầu Äịch Thanh dá»… như trở bà n tay.
Bà ng Hồng nói:
- Nhất ngôn ký xuất,tứ mã nan truy. Äấng anh hùng má»™t lá»i nói phải giữ lấy.
Tiếp đó Bà ng Hồng nói với Nhâm Phước, Từ Loan, Cao Ngại rằng:
- Nếu nó chịu thua Vương đỠđốc mà đấu với ba ông thì ba ông cũng ráng mà hại nó cho được.
Ba ngưá»i Ä‘á»u vâng lệnh trở vá» cung.
Ngà y hôm sau, vua ngá»± tại giáo trưá»ng, các quan văn võ Ä‘á»u chầu chá»±c đủ mặt. Vua truyá»n chỉ đòi Äịch Thanh ra.
Äịch Thanh vâng lệnh bước ra. Vua thấy Äịch Thanh mặc giáp phục cá»§a Thái Tổ thì vá»™i vã đứng dáºy nghinh tiếp rồi há»i Lá»™ Huê vương:
- Váºy chá»› để Äịch Thanh mặc khôi giáp ấy là có ý gì không?
Lộ Huê vương tâu:
- Ấy là mẫu háºu cho mượn mà dùng đỡ mà thôi.
Vua nói:
- Nếu cho nó mượn khôi giáp ấy thì chẳng khác nà o cho nó mượn cả giang sÆ¡n nà y. Khanh hãy vá» thưa vá»›i mẫu háºu nếu là m như váºy thì không còn tráºt tá»± nữa.
Lúc ấy Bà ng Hồng thấy váºy thì có ý cưá»i thầm. Còn Lá»™ Huê vương nghe mấy lá»i vua phán thì nghÄ© thầm:
- Lá»i chúa thượng nói rất phải.
Liá»n trở vá» Nam Thanh cung thưa lại cho thái háºu hay.
Thái háºu nghÄ© thầm:
- Mình là m như váºy cÅ©ng không phải lẽ, thế nà o các quan triá»u cÅ©ng dị nghị.
NghÄ© như váºy, thái háºu nói vá»›i Lá»™ Huê vương:
- Con hãy ra tâu cùng chúa thượng, xin cho phép má»i ngưá»i đừng xem các váºt ấy là cá»§a tiên đế, hãy xem như là cá»§a Äịch Thanh mà thôi.
Lá»™ Huê vương trở và o triá»u tâu lại lá»i dạy cá»§a thái háºu. Vua nghe tâu mỉm cưá»i nói:
- Té ra vì lòng lo lắng cá»§a mẫu háºu mà có chuyện như váºy.
Liá»n gá»i Äịch Thanh nói:
- Khanh hãy cẩn tháºn mà giữ gìn cho lắm chá»› việc đấu võ không phải dá»… dà ng đâu.
Äịch Thanh vâng lá»i dạy, nhảy lên con Nguyệt Long cu, tay cầm cây Cá»u hoà n đại Ä‘ao đứng giữa giáo trưá»ng, và truyá»n cho các quan tam phẩm ra đấu.
Lệnh truyá»n vừa dứt thì trong đám tướng võ cấp tam phẩm có má»™t vị tổng binh tên Từ Loan bước ra xin đấu.
- Tôi xin đấu vá»›i Äịch thân vương, song ngưá»i cầm cây Ä‘ao ấy tôi không dám đấu, xin bệ hạ giáng chỉ thay cây Ä‘ao khác.
Vua nói:
- Thái háºu đã có lá»i truyá»n cứ xem Ä‘ao ấy như cá»§a Äịch Thanh mà thôi.
Từ Loan vâng lệnh, nhảy lên ngá»±a, cầm xà mâu ra giữa giáo trưá»ng, vòng tay nói vá»›i Äịch Thanh:
-Tôi là Từ Loan vâng chỉ mà đấu cùng ngà i, xin ngà i cho tôi thất lễ.
Äịch Thanh cÅ©ng vòng tay đáp lại:
- Tôi cũng xin ngà i miễn lễ.
Hai bên đấu nhau đô năm hiệp, Từ Loan cự không lại xin chịu thua.
Äịch Thanh nói:
- Võ nghệ như váºy cÅ©ng ra đấu là m chi.
Lúc ấy trong đám tam phẩm thấy Từ Loan thua thì không ai ra đấu cả. Còn trong đám nhị phẩm thì có một vị chỉ huy tên là Cao Ngại bước ra xin thi đấu.
Äấu được mưá»i hiệp, Cao Ngại cÅ©ng lui ra, nói:
- Äịch thân vương là ngưá»i võ nghệ vao cưá»ng, tôi cá»± không lại.
Tiếp đó có má»™t viên tiểu tướng là Thạch Ngá»c thấy Äịch Thanh giá»i như váºy thì muốn ra mà đấu thá», song nghÄ© rằng:
- Ngưá»i ấy là cháu cá»§a thái háºu, lại dòng dõi trung thần nếu đấu mà thắng thì e mÃch lòng, chi bằng là m thinh thì hay hÆ¡n.
Trong đám nhị phẩm thấy Cao Ngại thua thì không ai dám ra.
Xảy thấy trong đám nhứt phẩm có má»™t viên đại tướng là Vương Thiên Hóa Ä‘ang là m Cá»u môn đỠđốc. Ngưá»i nà y mặt xanh giống ÄÆ¡n Hùng TÃn Ä‘á»i ÄÆ°á»ng, đầu đội thanh khôi mình mang kim giáp, tay cầm cây Äại đồng Ä‘ao, nhảy lên ngá»±a xốc ra kêu lá»›n:
- Äịch vương thân! Tôi là Vương Thiên Hóa vâng chỉ thi đấu cùng ngà i. Ná»u có xúc phạm Ä‘iá»u chi xin ngà i chá»› giáºn.
Äịch Thanh nói:
- Võ nghệ cá»§a tôi cÅ©ng tầm thưá»ng, xin tướng quân mở lòng mà tưởng tình nhau chút Ãt.
Vương Thiên Hóa nghe nói cưá»i lá»›n:
- Chớ nên khiêm nhượng.
Nói rồi vung Ä‘ao xốc tá»›i chém Äịch Thanh.
Vương Thiên Hóa tưởng mình là anh hùng vô địch nên không coi Äịch Thanh ra gì cả, ai dè bị Äịch Thanh đánh tá»›i mãi là m cho Vương Thiên Hóa phải lùi ra xa.
Vương Thiên Hóa nghĩ thầm:
- Không ngá» cái thẳng thân hình mảnh mai như váºy mà mạnh mẽ quá sức.
NghÄ© rồi ráng hết sức đánh vá»›i Äịch Thanh đến bảy hiệp.
Äịch Thanh thấy váºy nghÄ© là bá»n vô dụng, nhưng nếu nó thua mình thì xấu hổ, còn mình thua nó thì cÅ©ng chẳng há» chi.
Nghĩ rồi cứ cầm đao đỡ hoà i mà không đánh. Lộ Huê vương có ý sợ, nghĩ thầm:
- Vương Thiên Hóa là ngưá»i có danh tiếng từ thuở nay, nếu Äịch Thanh có bá» nà o mẫu háºu trách cứ ta chứ chẳng không.
Lúc ấy vua thấy váºy thì truyá»n gióng chiêng cho hai ngưá»i dừng ngá»±a lại, rồi đòi đến phán:
- Hai khanh cÅ©ng đồng sức vá»›i nhau, không ai hÆ¡n ai thua, thôi để trẫm phong cho Äịch Thanh theo bá»±c nhứt phẩm như Vương Thiên Hóa.
Äịch Thanh tâu:
- Vả sá»± giáp chiến không lẽ bằng nhau được, là m sao cÅ©ng có má»™t ngưá»i hÆ¡n, má»™t ngưá»i thua. Nếu tôi không trên được thì tôi phải ở dưới. Nếu không rõ rà ng tôi không dám chịu chức ấy.
Vương Thiên Hóa nghe Äịch Thanh nói nghÄ© thầm:
- Thằng nà y tá»›i số rồi. Ta đã nghÄ© tình thái háºu không nỡ hại nó té ra nó lại muốn chết.
Bà ng Hồng nghe Äịch Thanh tâu như váºy thì có lòng mừng, liá»n xen và o:
- Lá»i cá»§a Äịch vương thân tâu cÅ©ng phải. Việc đấu võ tất nhiên phải có hÆ¡n thua. Váºy xin bệ hạ truyá»n cho Äịch vương thân phải là m má»™t sanh tá» trạng, há»… ai dở thì chết không được nói tiếng chi.
Vua nói:
- Vả việc thi võ đây là trẫm muốn biết tà i chư tướng chá»› chá»— nà y không phải là chá»— chinh chiến, cÅ©ng không phải là chá»— gây cừu óan, sao lại quyết lòng muốn giết nhau như váºy? Nếu là m như váºy Äịch Thanh có bá» nà o thì không khá»i mẩu háºu khiển trách trẫm.
Äịch Thanh nghe mấy lá»i cá»§a Bà ng Hồng tâu, và mấy lá»i phán cá»§a thiên tá» thì nghÄ© thầm:
- Quân gian tặc có ý muốn hại ta, nên mới nà i tỠsanh tỠtrạng, nhưng nó lại không biết là nó sẽ là m hại Vương Thiên Hóa. Thôi để ta xin quyết đấu, may ra thiên tỠcũng nghe theo.
Äịch Thanh liá»n tâu:
- Xin bệ hạ cho tôi là m tỠsanh tỠtrạng, nếu không thì khó định hơn thua.
Vua nghe tâu chưa kịp phán thì Lộ Huê vương đã xen và o:
- Äịch hiá»n huynh chá»› nên là m như váºy, nếu là m tỠấy mà hiá»n huynh có bá» nà o thì mẫu háºu trách cứ bệ hạ chá»› chẳng không đâu.
Äịch Thanh nói:
- Không há» chi, cứ để cho tôi là m tỠấy, còn không thì tôi không thể nháºm chức.
Vua thấy Äịch Thanh nà i nỉ phải nháºn lá»i, nhưng truyá»n chỉ hai bên Ä‘á»u phải có má»™t vị đại thần bảo lãnh.
Khi ấy Vương Thiên Hóa thì có Bà ng Hồng bảo lãnh, còn Äịch Thanh thì không ai bảo lãnh cả, vì các vị đại thần Ä‘á»u sợ chẳng may mà Äịch Thanh có bá» nà o thì ắt không khá»i bị thái háºu khiển trách.
Lúc ấy Thạch Ngá»c nghe Äịch Thanh tâu như váºy thì đã hiểu ý nên nghÄ© thầm:
- ÄÆ°á»ng Ä‘ao cá»§a Äịch Thanh trá»™i hÆ¡n Vương Thiên Hóa rất nhiá»u, mà lúc nãy Äịch Thanh chỉ đỡ mà không đánh thì chắc có ý chi đây.
NghÄ© rồi liá»n đứng ra tâu:
- Tôi là Thạch Ngá»c, xin đứng bảo lãnh cho Äịch vương thân.
Vua nháºn lá»n, bèn cho Thạch Ngá»c đứng bảo lãnh.
Äịch Thanh được ngưá»i bảo lãnh rồi, liá»n Ä‘em tá» sanh tá» trạng dâng lên vua rồi cầm Ä‘ao lên ngá»±a đánh vá»›i Vương Thiên Hóa. Khác vá»›i lần trước, lần nà y Äịch Thanh đánh Vương Thiên Hóa đỡ không kịp. Má»›i được ba hiệp, Vương Thiên Hóa đã quà y ngá»±a bá» chạy, bị Äịch Thanh chém sả má»™t Ä‘ao đứt là m hai Ä‘oạn.
Chém Vương Thiên Hóa xong, Äịch Thanh xuống ngá»±a và o ra mắt vua. Vua cả mừng liá»n khiến Äịch Thanh thay đồ khôi giáp, mặc đồ triá»u phục theo hà ng nhứt phẩm.
Các quan triá»u thần ai nấy Ä‘á»u khen Äịch Thanh, duy có Bà ng Hồng quỳ tâu:
- Vả Äịch Thanh tuy là hoà ng thân quốc thÃch, song không có chức pháºn gì, lại dám vô lá»… giết má»™t đại thần trước mắt bệ hạ, lẽ ra phải trị tá»™i, sao bệ hạ lại phong đến nhứt phẩm triá»u đình, tôi e nhân tâm bất phục, xin bệ hạ xét lại.
Lá»i bà n:
Trong chổ quyá»n uy bao giá» cÅ©ng chứa đựng những âm mưu hãm hại lẫn nhau. Từ xưa đến nay, triá»u đình nà o cÅ©ng váºy, có kẻ nịnh thì cÅ©ng có kẻ trung.
Kẻ nịnh bao giá» cÅ©ng hà nh động theo mục Ä‘Ãch riêng cá»§a mình, để chiếm Ä‘oạt danh lợi, còn kẻ trung thì không kể đến cá nhân mình, mà chỉ là m những việc Ãch nước lợi dân.
Thái độ và việc là m cá»§a những kẻ nịnh cÅ©ng theo thá»i gian mà thay đổi, cho nên má»—i thá»i đại hà nh động cá»§a kẻ nịnh cÅ©ng khác Ä‘i Ãt nhiá»u.
Lá»i xưa có nói: Äại gian tợ tÃn, đại nịnh tợ trung.
Lá»i nói cá»§a kẻ nịnh rất nguy hiểm, bao giá» cÅ©ng là m cho kẻ thiếu ý thức phải tin tưởng, và cho là lẻ phải. Bởi váºy kẻ Ä‘ang nắm quyá»n hà nh phải sáng suốt, đỠphòng những lá»i nói cá»§a kẻ nịnh. Là m được việc nà y rất khó, nhưng không là m được thì tai hại không nhá».
Tà i sản của Chân Tình
Chữ ký của Chân Tình
12-10-2008, 05:52 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
hồi thứ mưá»i sáu
Mến anh hùng Nhơn Tôn phong tước
Kết bằng hữu, Thạch Ngá»c trá»ng tà i
Vua nghe Bà ng Hồng nhưng chưa kịp phán thì Lộ Huê vương đã quỳ tâu:
- Việc thà võ đã là m sanh tá» trạng giữa triá»u, lá»i giao ước ai chết nấy chịu, không được kêu nà i, sao thái sư lại tìm cách bắt tá»™i ngưá»i ta. Như váºy còn là m sanh tá» trạng để là m gì?
Vua nghe nói thì gáºt đầu phán:
- Ngá»± đệ nói rất phải. Thôi Bà ng khanh không nên nhiá»u lá»i.
Nói rồi liá»n truyá»n aó mão cho Äịch Thanh mặc. Äịch Thanh quỳ lạy tạ Æ¡n.
Vua lấy chức cá»§a Vương Thiên Hóa ban cho Äịch Thanh, rồi ra lệnh chôn cất Vương Thiên Hóa rất trá»ng háºu.
Lá»™ Huê vương trở vá» Nam Thanh cung thuáºt lại đầu Ä‘uôi câu chuyện cho Äịch thái háºu nghe. Thái háºu rất đẹp ý, liá»n truyá»n mở tiệc ăn mừng.
Hôm sau, Äịch Thanh Ä‘i chầu vá» ghé và o Nam Thanh cung tạ Æ¡n thái háºu, rồi qua dinh Bao Công mà tạ Æ¡n. Bao Công thết đãi và lưu Äịch Thanh lại để tâm tình.
Äịch Thanh nói:
- Không biết vi ý gì mà Bà ng Hồng và Tôn Tú thù hiá»m tôi như váºy?
Bao Công nói:
- Nguyên Hồ Luân là con cá»§a Hồ Khôn, mà Hồ Khôn là ngưá»i tâm phúc cá»§a Bà ng Hồng, nên cái thù giết Hồ Luân trước kia vẫn chưa dứt. Còn Tôn Tú là rể cá»§a Bà ng Hồng, phe đảng vá»›i nhau, chuyên hãm hại trung thần.
Äịch Thanh nghe hết đầu Ä‘uôi câu chuyện liá»n nói vá»›i Bao Công:
- Vì tôi chưa rõ đám nịnh thần ấy nên lầm mưu gian. Nếu không có ngà i giúp đỡ thì mạng tôi không còn. Chẳng biết hiện nay hai ngưá»i anh em cá»§a tôi như thế nà o?
Bao Công nói:
- Hai ngưá»i ấy là Trương Trung và Lý NghÄ©a cÅ©ng là kẻ anh hùng. Tôi Ä‘ang tìm cách tha há» ra nhưng chưa có cá»›, nên còn tại Nam lao.
Äịch Thanh mừng rỡ nói:
- Váºy xin ngà i lưu ý cho.
Nói rồi Äịch Thanh từ tạ ra vá». Từ ấy Äịch Thanh và Thạch Ngá»c tâm đầu ý hợp vá»›i nhau lắm.
Má»™t hôm, Äịch thái háºu cho đòi Äịch Thanh và o há»i:
- Nay cô muốn sai ngưá»i vá» SÆ¡n Tây mà là m cho ông bà , váºy chá»› ý chấy tÃnh thế nà o?
Äịch Thanh nghe nói liá»n lạy tạ và thưa:
- Nếu cô có lòng như váºy thì Æ¡n biết chừng nà o.
Thái háºu liá»n lấn bốn ngà n lượng bạc sai ngưá»i đến SÆ¡n Tây mà cất nhà thÆ¡ và xây mồ mả, rồi cho ngưá»i ở đó mà giữ.
Bấy giá» Hồ Khôn và Tôn Tú rá»§ nhau đến dinh Bà ng Hồng để bà n mưu tÃnh kế hãm hại Äịch Thanh.
Bà ng Hồng nói:
- Tôi đã có kế hay lắm.
Tôn Tú há»i:
- Kế chi mà hay lắm váºy?
Bà ng Hồng nói:
- Äã hai tháng nay Dương Tôn Bảo sai ngưá»i Ä‘em bổn chương mà xin giải đồ chinh y ra Tam Quan cho quân lÃnh mặc. Nay chinh y đã sắp sẵn rồi. Äể mai tôi và o chầu tiến cá» Äịch Thanh là m Chánh giải quan, còn Thạch Ngá»c là m phó giải quan đặng mà hại phức chúng nó cho rồi.
Tôn Tú nói:
- Việc giải chinh y có gì mà hại được mạng chúng nó?
Bà ng Hồng nói:
- Tháng trước đây tại huyện NhÆ¡n An, Vương Äăng có báo vá» triá»u rằng tình hình yêu quái ở quán dịch thưá»ng hại ngưá»i, nay ta muốn sai chúng nó ra Ä‘i, thế nà o cÅ©ng ghé và o quán dịch, và bị yêu quái ăn thịt hết.
Hồ Khôn nói:
- KHông xong đâu! Yêu quái đối vá»›i ai kia, còn như Äịch Thanh thì yêu quái nà o hại nó cho được.
Bà ng Hồng nói:
- Chẳng phải là má»™t chá»— đó. Nêú chúng nó qua khá»i huyện NhÆ¡n An thì ra đến Äồng Quan, chúng nó cÅ©ng bị tay Lưu Khánh chá» sẵn mà giết chết. Äể tôi viết thÆ¡ sai ngưá»i Ä‘em ra cho Mã Ứng Long, khiến nó hợp vá»›i Lưu Khánh mà trừ Äịch Thanh thì không khó gì.
Hồ Khôn và Tôn Tú nghe nói Ä‘á»u mừng rỡ nói:
- Nếu Lưu Khánh mà chịu là m thÃch khách thì việc ấy ắt xong.
Hồ Khôn và Tôn Tú bà n tÃnh vá»›i Bà ng Hồng xong liá»n trở vá» dinh.
Hôm sau, Bà ng Hồng và o chầu tâu với vua:
- Nay ba mươi muôn chinh y đã sắp sẵn, còn thiếu hai vị giải quan, kẻ hạ thần xin chá»n Äịch vương thân và Thạch quáºn mã thì giải chinh y má»›i đặng, vì đưá»ng ra Tam Quan rất khó khăn.
Vua nghe tâu liá»n phán:
- Lá»i khanh nói rất phải.
Liá»n hạ chỉ phong cho Äịch Thanh là m chánh giải quan và Thạch Ngá»c là m phó giải quan, hạn trong má»™t tháng phải đến tại Tam Quan để giao ba mươi muôn chinh y cho Dương nguyên soái, không được trá»… nải.
Äịch Thanh tâu:
- Từ đây đến Tam Quan dá»c đưá»ng rất nhiá»u trá»™m cướp xin bệ hạ cho tôi Ä‘em theo hai ngưá»i nữa để là m vây cánh.
Vua há»i:
- à khanh muốn Ä‘em theo hai ngưá»i nà o?
Äịch Thanh tâu:
- Hai ngưá»i ấy là Trương Trung và Lý NghÄ©a, ngà y trước có phạm tá»™i, bây giá» còn Ä‘ang bị giam tại ngục, nay sẵn dịp nà y xin bệ hạ giáng chỉ mà xá tá»™i cho hai ngưá»i ấy đặng láºp công mà chuá»™c tá»™i.
Vua nghe tâu liá»n hạ chỉ khiến Bao Công tha tá»™i cho hai ngưá»i ấy rồi truyá»n lệnh bãi triá»u.
Äịch Thanh vá» dinh thì thấy Thạch Ngá»c và o nói:
Việc sai đi giải chinh y là kế của Bà ng Hồng muốn hại chúng ta đó, đại ca có biết không?
Äịch Thanh nói:
- Tuy là kế độc, nhưng chúng ta đứng là m trai dù gian nan khổ sở đến đâu há sá»n lòng hay sao?
Thạch Ngá»c nói:
- Còn lúc nảy đại ca tiến cỠTrương Trung và Lý Nghĩa là có ý gì không?
Äịch Thanh liá»n thuáºt lại các việc từ ngà y kết bạn vá»›i hai ngưá»i ấy và đánh chết Hồ Luân tại Vạn Huê Lầu cho Thạch Ngá»c nghe.
Thạch Ngá»c nói:
- Äại ca tháºt là ngưá»i trá»n ân trá»n nghÄ©a, có thá»§y có chung.
Nói rồi liá»n vá» dinh, từ giã gia đình mà lên đưá»ng.
Äịch Thanh đến ra mắt Bao Công lãnh Trương Trung và Lý NghÄ©a ra để cùng nhau Ä‘i giải chinh y. Bao Công nói:
- Việc ấy chá»› lo song lo cho ngà i ra Ä‘i trong thà ng trá»i mưa lạnh lẽo, đưá»ng xá hiểm nguy, còn Dương nguyên soái thì trị quân rất nghiêm, nếu ngà i để sÆ¡ sẩy hay trá»… nải thì ắt Dương nguyên soái không vị tình. Váºy ngà i hãy Ä‘em cái thÆ¡ cá»§a tôi đây mà trao cho Phạm Trá»ng Yêm thì ngưá»i ấy sẽ hết lòng mà chiếu cố cho.
Äịch Thanh tạ Æ¡n lãnh phong thÆ¡ rồi vá» dinh.
Hôm sau, Bao Công đòi Trương Trung và Lý Nghĩa ra và nói:
- Hai ngưá»i nhá» có Cá»u môn đỠđốc là Äịch Thanh bảo tấu cùng vá»›i triá»u đình xin tha cho hai ngưá»i đặng giải chinh y ra Tam Quan mà đoái công chuá»™c tá»™i. Váºy hai ngưá»i phải đến ra mắt.
Trương Trung và Lý NghÄ©a Äịch Thanh là m đến Cá»u môn đỠđốc thì mừng rỡ vô cùng , vá»™i vã lạy tạ lui ra tìm đến dinh Äịch Thanh xin ra mắt. Anh em gặp nhau mừng rỡ khôn cùng.
Äịch Thanh thuáºt các việc từ khi xa nhau đến lúc được triá»u đình phong chức cho hai ngưá»i nghe.
Trương Trung nói:
- Té ra bây giỠđại ca đã là m đến chức nhứt phẩm triá»u đình, lại là vương thân nữa, váºy thì từ nay vá» sau hai anh em tôi không nên kêu là đại ca nữa.
Äịch Thanh nói:
- Anh em ta kết bạn đồng sanh tá», hoạn nạn tương cứu, sanh tá» bất ly, tình nghÄ©a như ruá»™t thịt lẽ đâu vì già u sang mà đổi lòng hay sao?
Lá»i bà n:
Trong cuộc sống có lúc bĩ cực thì cũng co lúc thái lai. Kẻ có chà sớm muộn cũng tạo nên sự nghiệp.
Sá»± nghiệp con ngưá»i thà nh do bản thân mình. Ngưá»i xưa có nói:
Là m trai quyết chà tu thân.
Công danh chớ vội, nợ nần chớ lo.
Khi nên trá»i giúp công cho.
Là m trai năm liệu bảy lo mới hà o.
Chuyện thân danh trong Ä‘á»i ngưá»i là váºy, nhưng luáºn vá» kẻ gian nịnh và ngưá»i trung nghÄ©a thì có khác nhau. Kẻ phản nịnh bao giá» cÅ©ng âm mưu hại ngưá»i để thá»§ lợi cá nhân mình, còn kẻ trung nghÄ©a thì bao giá» cÅ©ng là m Ä‘iá»u nhân, lấy đạo nghÄ©a là m ngưá»i trang trải trong cuá»™c sống. Bà ng Hồng muốn hại Äịch Thanh, sai Ä‘i giải chinh y, nhưng chÃnh việc Ä‘i giải chinh y mà Äịch Thanh tìm cách cứu được hai ngưá»i bạn mình là Trương Trung và Lý NghÄ©a. Té ra âm mưu độc ác cá»§a Bà ng Hồng lại giúp cho Äịch Thanh giải cứu cho hai ngưá»i bạn mình để tròn đạo nghÄ©a. Trong cái rá»§i có cái may không lưá»ng trước váºy.
Tà i sản của Chân Tình
12-10-2008, 05:53 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
hồi thứ mưá»i bảy
Khá»i ngục thất anh em Ä‘oà n tụ
Giải chinh y, bè bạn đồng hà nh
Trương Trung, Lý NghÄ©a nghe Äịch Thanh nói thì cảm kÃch vô cùng. Äịch Thanh nói:
- Nay Bà ng Hồng bà y ra quá»· kế, muốn hại ta vá»›i Thạch Ngá»c nên tâu vá»›i thiên tá» sai ta và Thạch Ngá»c Ä‘i giải chinh y ra Tam Quan. Việc nà y rất khó khăn vì đưá»ng sá xa xôi lại nhiá»u giặc cướp, nếu trá»… nải thì Dương nguyên soái sẽ bắt tá»™i.
Trương Trung và Lý Nghĩa nói:
- Nếu đại ca đi thì cho hai anh em tôi theo với.
Äịch Thanh nói:
- CÅ©ng nhá» dịp nà y mà ta tâu vá»›i thánh thượng tha tôi hai em để tháp tùng công việc mà đoái công chuá»™c tá»™i. Äến ngà y mồng tám tháng chÃn, Äịch Thanh lãnh ba mươi muôn chinh y và lá»i phê văn rồi khiến Trương Trung, Lý NghÄ©a Ä‘iểm ba ngà m binh đẩy xe và lương thảo. Lúc ấy Hà ng Kỳ lại trao cho Äịch Thanh má»™t phong thở, dặn giao cho Dương Thanh là ngưá»i đồng hương, đặng tuỳ cÆ¡ mà chiếu cố Äịch Thanh.
Hà ng Kỳ nói:
- Äây là ý kiến cá»§a thái háºu lo lắng cho ngà i, sợ có Ä‘iá»u gì sÆ¡ xuất Dương nguyên soái không biết mà chở che.
Äịch Thanh từ tạ Hà ng Kỳ lãnh thÆ¡, rồi qua Nam Thanh cung từ giã Äịch thái háºu và Lá»™ Huê vương.
Thái háºu nói:
- Loà i gian tặc nó ganh tỵ lắm, nay nó bảo tấu cho cháu Ä‘i đây cÅ©ng chÃnh là láºp mưu để hãm hại. Váºy cháu phải cẩn tháºn và đi cho đúng kỳ, đến Tam Quan thì giao cho xong chinh y rồi trở vá» kẻo cô trông đợi.
Äịch Thanh vâng lá»i, lạy tạ thái háºu, từ giã Lá»™ Huê vương rồi lên đưá»ng. Còn Thạch Ngá»c cÅ©ng vá»™i vã tháp tùng.
Bấy giá» Äịch Thanh đầu đội mão kim khôi, trên mão lại có gắn má»™t há»™t ngá»c uyên ương để trừ tà yếm quá»·, ngăn đỡ Ä‘ao thương, tay thì cầm kim Ä‘ao, mình cưỡi con Nguyệt long cu, tướng mạo đưá»ng đưá»ng uy phong lẫm liệt. Còn Thạch Ngá»c đầu đội ngân khôi, mình mặc bạch giáp, tay cầm trưá»ng thương, cưỡi ngá»±a bạch long cu, hà o khà trùng trùng, tháºt đáng tay hà o kiệt.
Còn Trương Trung, Lý NghÄ©a tuy chưa co chức pháºn gì nhưng cÅ©ng mặc khôi giáp sáng rỡ, diện mạo đưá»ng đưá»ng, Ä‘i đến đâu thì các quan sở tại tiếp đón rất trá»ng háºu.
Lúc ấy Bà ng Hồng sai gia tướng Ä‘em má»™t phong thÆ¡ ra huyện NhÆ¡n An, và má»™t phong thÆ¡ ra Äồng Quan mà khiến hai nÆ¡i ấy láºp mưu hãm hại Äịch Thanh và Thạch Ngá»c. Trong thÆ¡ nói: Nếu hại được hai ngưá»i ấy thì sẽ có quyá»n cao chức trá»ng, còn ai không nghe theo thì phải mang há»a.
(Nguyên noi nhà quán dịch huyện NhÆ¡n An có sanh yêu quái đã mấy năm nay, cho nên nhân dân Ä‘á»u kinh sợ mà đồn lần vá» Biện Lương).
Lúc ấy, tri huyện NhÆ¡n An là Vương Äăng tiếp được thÆ¡ cá»§a Bà ng Hồng thì quyết tâm là m theo để được thăng bổng lá»™c.
Ngà y kia quân thám thÃnh biết được Äịch Thanh Ä‘i gần đến huyện mình thì khiến ngưá»i dá»n dẹp quán dịch ấy cho sạch sẽ, đặng chá» Äịch Thanh đến thì đón và o đó an nghỉ.
Cách mấy ngà y sau Äịch Thanh đến nÆ¡i, Vương Äăng ra rước và o nhà quán dịch thết đãi. Äịch Thanh khiến dừng binh nÆ¡i đó nghỉ lại má»™t đêm rồi sẽ Ä‘i.
Äêm ấy khi mãn tiệc, Vương Äăng và các quan Ä‘á»u lui vá» dinh.
Äịch Thanh nói vá»›i Thạch Ngá»c:
- Ra xem quán dịch nà y trống trải lắm, váºy anh em ta đêm nay không nên ngá»§ mà phải đỠphòng.
Thạch Ngá»c nói:
- Äại ca nói rất phải.
Hai ngưá»i thức mãi để đà m đạo cùng nhau.
Qua đến canh hai, Äịch Thanh xem thấy trăng tá» như ban ngà y thì gá»i Thạch Ngá»c ra mà xem, cà nói:
- Ta thấy trăng thì nhá»› đến đêm rằm tháng tám trước đây tại Nam Thanh cung nÆ¡i sau vưá»n có con long cu xuất hiện. CÅ©ng nhá» nó mà ta gặp được cô ta là Äịch thái háºu.
Thạch Ngá»c nói:
- Äại ca nói thì tôi má»›i nhá»› năm ngoái cÅ©ng và o dịp rằm tháng tám tôi trừ được con mãng xà cứu được Thể Hà quáºn chúa, rồi được kết duyên vá»›i nà ng, lại được thánh thượng phong cho tôi là m ngá»± sá».
Äịch Thanh nói:
- Hèn chi tục ngữ có nói: Khổ táºn cam lai. Tháºt cÅ©ng rất đúng.
Hai ngưá»i Ä‘ang trò chuyện xảy có má»™t tráºn cuồng phong à o tá»›i.
Thạch Ngá»c nói:
- Äại ca! Gió nà y không phải là gió thưá»ng đâu, quả là loà i yêu quái xuất hiện đó.
Hai ngưá»i liá»n đứng dáºy, rút gươm cầm tay, ngó chăm chăm vá» hướng Äông Bắc, thì nghe có tiếng ồ ồ. Äịch Thanh hét lá»›n:
- Yêu quái ở đâu dám cả gan chá»c ghẹo chúng ta.
Nói vừa dứt thì thấy má»™t đạo bạch quang xẹt tá»›i, rồi biến ra má»™t ngưá»i cao lá»›n xốc tá»›i trước mặt Thạch Ngá»c.
Thạch Ngá»c nói:
- Äại ca! Mãng xà đến chá»c tôi nữa đó.
Nói rồi nạt một tiếng, ung gươm chém tới.
Lá»i bà n:
Ngưá»i anh hùng và kẻ gian ác hai bản chất khác nhau. Kẻ anh hùng thì vị tha, Ä‘em thân phụng dá»± cho đạo nghÄ©a là m ngưá»i, còn kẻ tiểu nhân thì vị ká»·, chỉ biết hưởng thụ riêng mình mà thôi. Hai quan niệm nà y tạo nên phẩm chất con ngưá»i trong lẽ sống.
Äịch Thanh và Thạch Ngá»c đứng trước âm mưu cá»§a Bà ng Hồng mưu hãm hại, không phải không biết mà vẫn cứ dấn thân và o chốn hiểm nguy. Äà nh rằng há» cÅ©ng có má»™t phần nà o cáºy và o tà i năng và bản lãnh cá»§a mình, nhưng Ä‘iá»u căn bản là khà phách anh hùng cá»§a há».
Ngưòi anh hùng không sợ gian nguy, miá»…n là là m nên chuyện đại nghÄ©a. ChÃnh vì tinh thần đó mà kẻ anh hùng không sợ chết, không khuất phục trước má»i thế lá»±c hay gian nguy.
Kẻ anh hùng thưá»ng giao cảm vá»›i những ngưá»i có nghÄ©a khÃ, vì váºy trong cuá»™c sống hỠđược giúp đỡ trong lúc gian nguy cÅ©ng chỉ vì lòng giao cảm giữa con ngưá»i và con ngưá»i trong cuá»™c sống mà thôi.
Ngưá»i anh hùng không cầu danh lợi, khi danh lợi ấy không hợp vá»›i nhân tÃnh, còn kẻ gian ác thì nói đến danh lợi lại tham lam, vì váºy hà nh động rất khốc liệt.
Tà i sản của Chân Tình
12-10-2008, 05:53 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
hồi thứ mưá»i tám
Hiện thần linh Huyá»n Thiên cho báu
Thâu đồ đệ Quỷ Cốc ra công
Thạch Ngá»c thấy yêu quái xốc đến bên mình liá»n rút gươm chống cá»±. Äịch Thanh muốn tiếp ứng, song lại nghÄ© rằng mình chưa biết võ nghệ Thạch Ngá»c ra sao, nhân tiện xem thá» thế nà o cho biết.
NghÄ© như thế nên đứng xem, xòn Thạch Ngá»c thì bị con yêu dụ ra khá»i sân, tiếp đến má»™t tráºn cuồng phong thổi đến à o ạt, yêu quái bay đến má»™t chá»— trống dụ Thạch Ngá»c Ä‘uổi theo, rồi nạt lá»›n nói:
- Thạch Ngá»c! Ngươi có giá»i thì Ä‘uổi theo ta.
Thạch Ngá»c nổi giáºn nói:
- Yêu quái! Ta không sợ ngươi đâu.
Nói rồi rượt theo yêu quái. Äịch Thanh thấy váºy khen:
- Như váºy má»›i đáng mặt anh hùng.
Vừa nói vừa chạy theo để quan sát. Bá»—ng thấy má»™t đạo bạch quang chiếu và o ngay mặt là m cho Äịch Thanh chóa mắt không thấy đưá»ng chạy theo nữa.
Bỗng nghe có tiếng kêu lớn:
- Äịch đại nhÆ¡n. Chẳng nên Ä‘uổi theo nữa.
Äịch Thanh dừng lại thấy má»™t ngưá»i mình cao má»™t trượng, đứng chặn ngang không cho Äịch Thanh Ä‘i tá»›i.
Äịch Thanh nạt lá»›n:
- Ngươi cũng là lòai yêu quái chăng?
Ngưá»i ấy đáp:
- Không phải! Ta là Huyá»n thiên chÆ¡n võ đây, muốn nói cùng ngươi má»™t Ä‘iá»u. Nguyên bá»™ hạ ta hạ giá»›i xuống đầu thai nÆ¡i Tây Hạ để quấy rối Tống trà o hÆ¡n hai mươi năm. Váºy ta cho ngươi hai váºy báu nà y, má»™t là nhÆ¡n diện kim bà i, để lúc ngươi giao tranh vá»›i Tây Hạ, thì lấy váºt nà y mà che thân, thứ hai là ba mÅ©i tên Thất tinh, như gặp nguy hiểm thì lấy ra mà bắn. Ngươi hãy giữ hai bảo váºt ấy mà kiến công láºp nghiệp.
Äịch Thanh nghe nói liá»n lạy tạ mà lãnh hai bảo váºt. Ngưá»i ấy nói:
- Không cần tạ Æ¡n là m chi, phải cần nhá»› lấy những lá»i ta nói thì có thể đổi hạn là m phước đức.
Äịch Thanh há»i:
- Váºy em tôi là Thạch Ngá»c Ä‘ang giao tranh vá»›i con yêu quái ấy là nh dữ thế nà o, xin ông cho biết.
Ngưá»i ấy đáp:
- Ấy không phải yêu quái mà là má»™t váºt tu luyện lâu năm thà nh hình đó. Còn Thạch Ngá»c bây giá» có Ä‘i mà không có trở lại, chưa biết bao giá» má»›i gặp nhau.
Äịch Thanh nói:
- Vua sai Ä‘i hai ngưá»i, nay mất Ä‘i má»™t ngưá»i thì biết nói là m sao mà phục chỉ được.
Ngưá»i ấy nói:
- Äến sau nà y cÅ©ng gặp nhau, đừng có lo gì cả.
Äịch Thanh tạ Æ¡n trở vá» quán dịch kêu mưá»i sáu tên quân hầu Ä‘i tìm Thạch Ngá»c.
Quân sÄ© Ä‘i tìm má»i nÆ¡i trở vá» báo:
- Chúng tôi đi tìm khắp nơi mà không thấy ai cả.
Äịch Thanh nghÄ© thầm:
- Bắc cá»±c Äại đế đã dặn mình không nên Ä‘i tìm ,nhưng bạn bá» Ä‘i không đà nh.
NghÄ© như thế liá»n thẫn thá» Ä‘i theo hướng Thạch Ngá»c, Ä‘i má»™t lúc thì thấy tấm bia chắn ngang, không cách nà o qua được, trên bia có đỠchữ:
“Tôi Thạch Ngá»c hiá»n đệ sẽ có ngà y gặp nhau. Bây giá» không thể tìm đượcâ€.
Äịch Thanh xem thấy liá»n lui vá» nhà quán dịch.
Còn Thạch Ngá»c lúc rượt theo yêu quái cung kiếm chém xả xuống, nhưng không thấy ngưá»i mà thấy má»™t cây giáo ba mÅ©i nằm dưới đất. Thạch Ngá»c lấy là m lạ bước đến cầm lên xem thầy thấy cây giáo ba mÅ©i rất vừa tay nên mừng rỡ múa máy má»™t hồi và nghÄ© thầm:
- Ngỡ là yêu quái, ngỠđâu lại tìm được cá»§a trá»i cho.
NghÄ© rồi trở vá» quán dịch tìm Äịch Thanh, nhưng vừa quay lưng thì thấy má»™t vị tiên ông từ trên mây sa xuống nói:
- Nay nhà ngươi đã được cây thương rồi, song còn võ nghệ chưa được rèn luyện thì cÅ©ng không có Ãch gì, váºy hãy theo ta mà há»c binh thư, võ nghệ để ngà y sau kiến công láºp nghiệp.
Thạch Ngá»c thưa:
- Äa tạ tiên trưởng có lòng giúp đỡ, nhưng xin cho biết danh hiệu trước đã.
Tiên ông nói:
- Ta là Vương Thiá»n Quá»· Cốc đây.
Thạch Ngá»c nghe nói liá»n quì lạy, nói:
-Äệ tá» xin theo há»c, nhưng để đệ tá» giải chinh đến Tam Quan xong sẽ trở vá» bái kiến.
Quỷ Cốc nói:
- Việc giải chinh y đã có Äịch Thanh rồi, dầu ngươi có theo cÅ©ng chẳng Ãch gì. Thôi ngươi hãy theo ta mà đi cho sá»›m.
Nói rồi liá»n chỉ tay và o hai cục đá, tức thì hai hòn đá hóa hai con bạch hổ đưa hai thầy trò vá» núi.
Khi đến nÆ¡i, Thạch Ngá»c há»i:
-Thưa sư phụ! Äây là núi gì?
Quỷ Cốc nói:
- Núi nà y là núi Nga Mi. con hãy ở đây mà lo luyện táºp võ nghệ, sau nà y ra phò vua giúp nước.
Bấy giá» Äịch Thanh trở vá» quán dịch thuáºt hết má»i chuyện cho Trương Trung, Lý NghÄ©a nghe. Trương Trung, Lý NghÄ©a kinh ngạc cho là chuyện lạ. Xảy có Vương Äăng bước và o thăm há»i.
Äịch Thanh thấy Vương Äăng thì nổi giáºn mắng rằng:
- Loà i súc sinh! Ngươi đã biết chá»— nà y có yêu quái, sao còn dám cả gan Ä‘em chúng ta đến đây. Bây giá» Thạch quáºn mã đã bị yêu quái bắt rồi, sống thác không rõ. Ấy là tại ngươi bà y ra hay tại ai xúi giục hãy mau nói cho ta nghe.
Vương Äăng nghe nói thất kinh, quỳ lại nói:
- Thuở nay chá»— nà y không có yêu quái, đêm nay tại sao xảy ra như váºy, tháºt tôi không rõ, xin đại nhÆ¡n tha tá»™i.
Äịch Thanh nói:
- Trong việc nà y có âm mưu hại ngưá»i, nếu không khai đừng trách ta không rá»™ng tình.
Nói rồi liá»n kêu quân bắt Vương Äăng ra tra khảo. Bị đánh má»™t hồi, Vương Äăng không chịu ná»—i phải khai hết sá»± tháºt.
Äịch Thanh nói:
- Lẽ thì phải giết ngươi cho rồi, song ta cũng là m nhân tha cho ngươi để sau nà y đối chứng.
Nói rồi liá»n kêu tri phá»§ giam Vương Äăng và o ngục, chá» khi xét xá».
Ngà y hôm ấy, Äịch Thanh kéo quân Ä‘i ra, đến Äồng Quan thì có tổng binh là Mã Ứng Long ra đón tiếp và dá»n tiệc đãi đằng.
Hôm sau, Äịch Thanh sắm sá»a ra Ä‘i thì Mã Ứng Long và Lưu Khánh đưa ra khá»i ải má»™t đỗi xa xa rồi trở lại.
Nguyên Lưu Khánh lúc nà y Ä‘ang là m chức thám tướng tại Äồng Quan, má»›i có hai mươi mốt tuổi, nhưng mạnh khá»e vô cùng. Lúc nhá», Lưu Khánh được tiên cho má»™t váºt báu gá»i là Tịch Vân phách. Váºt báu nà y có thể dùng bay lên không trung đặng, vì váºy thiên hạ gá»i Lưu Khách là Phi sÆ¡n hổ.
Hôm ấy Mã Ứng Long gá»i Lưu Khánh bảo:
- Nay có thÆ¡ cá»§a Bà ng thái sư khiến ta láºp kế giết hại Äịch Thanh. Nếu việc nà y thà nh công thì sẽ được quyá»n cao lá»™c cả. Váºy ngươi hãy đằng vân theo Äịch Thanh, rồi từ trên mây chém xuống, thì Äịch Thanh ắt không tránh khá»i chết. Nếu việc nà y thà nh công thì ngươi cÅ©ng được hưởng tước quyá»n.
Lưu Khánh cả mừng liá»n xách Ä‘ao ra khá»i ải, đằng vân bay theo Äịch Thanh.
Lá»i bà n:
Má»i việc xảy ra trong Ä‘á»i xấu tốt Ä‘á»u do con ngưá»i mà sinh ra. Nói đến con ngưá»i là nói đến lương tâm và tà i năng. Kẻ có ác tâm thì hà nh động theo ác tâm cá»§a mình, kẻ có thiện tâm thì hà nh đông theo thiện ý cá»§a mình. Má»i hà nh động Ä‘á»u Ä‘i đến chá»— nhân quả cá»§a nó.
Trong Ä‘á»i có nhiá»u ngưá»i không suy tÃnh như váºy mà má»i việc Ä‘á»u đổ và o lý do khách quan để tránh né lắm lá»—i cá»§a mình.
Bà ng Hồng má»™t kẻ gian nịnh, tìm cách hãm hại Äịch Thanh gây nên má»i xáo trá»™n trong cuá»™c sống, ảnh hưởng vá»›i nhiá»u ngưá»i khác.
Còn Äịch Thanh thì lấy tư cách má»™t kẻ anh hùng, bất chấp gian nguy, hà nh động luôn luôn hướng thiện, nên má»i âm mưu hãm hại cá»§a Bà ng Hồng Ä‘á»u di đến kết quả ngược lại.
Vô hiệu hóa sá»± gian ác cá»§a Bà ng Hồng chÃnh là thiện tâm cá»§a Äịch Thanh. Thiện tâm ấy đã Ä‘em đến cho Äịch Thanh từng bước khả quan, được nhiá»u ngưá»i cưú giúp. Váºy thì ngưá»i xưa nói:
Thiện ác đáo đầu chung hữu báo.
Äó là lẽ đương nhiên dá»±a theo triết lý nhân quả cá»§a Pháºt giáo.
Tà i sản của Chân Tình
12-10-2008, 05:54 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
hồi thứ mưá»i chÃn
Äịch thị sum vầy nÆ¡i tá»u Ä‘iếm.
Lưu gia thÃch khách tại Nhạn ba.
Bấy giá» Lưu Khánh vâng lá»i Mã Ứng Long đằng vân theo Äịch Thanh đến Lạc Nhạn Ba thì thấy Äịch Thanh ngồi trên lưng ngá»±a Ä‘i cháºm rãi, Lưu Khánh liá»n hạ xuống rút gươm chém Äịch Thanh, bất ngá» trên đầu Äịch Thanh có váºt chi xông lên sáng lòa là m cho Lưu Khánh chóa mắt hoảng sợ không dám chém.
Trương Trung, Lý NghÄ©a trông thấy trên đầu Äịch Thanh có váºt Ä‘en lượn qua lượn lại liá»n gá»i Äịch Thanh nói:
- Äại ca! Có luồng khói Ä‘en như muốn hãm hại đại ca đó.
Äịch Thanh ngước mắt lên xem, rồi nói:
- Ấy là loại yêu vân đó. Äể ta bắn nó má»™t mÅ©i tên xem sao.
Nói rồi rút tên bắn ra một mũi, là m cho vầng đen hay vỠhướng đông rồi biến mất.
Bấy giá» trá»i đã gần tối, Äịch Thanh truyá»n đóng quân nghỉ ngÆ¡i, đợi sáng hôm sau sẽ Ä‘i tiếp.
Äóng trại xong, Äịch Thanh cất bước Ä‘i dạo trong thôn xóm, thì thấy nÆ¡i ven đưá»ng có má»™t quán rượu, liá»n bước và o giải khuây. Tá»u bảo thấy Äịch Thanh mặc khôi giáp rạng rỡ thì biết là má»™t vị tướng quân, nên ra rước và o, thưa:
- Chẳng hay lão gia đến đây có việc chi chăng?
Äịch Thanh nói:
- Chẳng có việc chi cả. Ta chỉ muốn uống rượu giải khuây mà thôi.
Tá»u bảo láºt Ä‘áºt bưng rượu ra cho Äịch Thanh uống. Trong lúc Ä‘ang uống rượu, Äịch Thanh thấy bên kia có má»™t ngưá»i đà n bà ước chừng hai mươi tuổi, mặt mà y đẹp đẽ, đứng nhìn Äịch Thanh rất chăm chú.
Äịch Thanh nghÄ© thầm:
- Äà n bà thấy đà n ông sao lại nhìn ngó như váºy?
Ngưá»i đà n bà đứng nhìn Äịch Thanh má»™t lúc rồi kêu tá»u bảo nói:
- Ngươi há»i thá» vị tướng quân nà y quê quán ở đâu, tên há» là chi? ÄÆ°á»£c bao nhiêu tuổi?
Tá»u bảo nói:
- Äó là ngưá»i khách qua đưá»ng, tôi đâu dám há»i.
Ngưá»i đà n bà nói:
- Ngươi cứ há»i thá», có gì mà sợ.
Tá»u bảo không dám trái ý, rón rén bước đến há»i:
- Xin lão gia rá»™ng lòng cho tôi há»i má»™t câu.
Äịch Thanh nói:
- Ngươi muốn há»i gì thì cứ há»i.
Tá»u bảo thưa:
- Chẳng hay lão gia tên hỠlà chi, quê quán ở đâu và niên kỷ được bao nhiêu?
Äịch Thanh nói:
- Ta tên là Äịch Thanh, quê ở SÆ¡n Tây, má»›i có 16 tuổi. Ngươi há»i là m gì váºy.
Tá»u bảo thưa:
- Ấy là tại cô tôi bảo há»i, xin lão gia chá»› giáºn.
Nói xong liá»n và o nhà trong thuáºt lại. Ngưá»i đà n bà nghe xong tá» vẻ vui mừng, nói vá»›i tá»u bảo.
- Ngươi ra há»i thêm, xem ngưá»i ấy ở tỉnh SÆ¡n Tây mà thuá»™c vá» phá»§ nà o, huyện nà o và là ng nà o?
Tá»u bảo không dám trái ý, nhưng lại nghÄ© thầm:
- Äà n bà như váºy tháºt kỳ cục, thấy đà n ông hình dung tuấn tú thì để ý há»i han.
Tá»u bảo đến gần Äịch Thanh há»i:
- Chẳng hay lão gia ở SÆ¡n Tây mà thuá»™c vá» phá»§ nà o, huyện nà o, là ng nà o váºy?
Äịch Thanh nói:
- Thuộc vỠphủ Thái Nguyên huyện Tây Hà và là ng Tiên Dương.
Tá»u bảo trở và o thuáºt lại. Ngưá»i đà n bà nghe xong bước ra nhìn Äịch Thanh má»™t hồi nữa, rồi trở và o thưa vá»›i mẹ nà ng:
- Ngoà i quán có má»™t vị tướng quân còn nhá» mà diện mạo giống em con lắm, váºy nên con khiến tá»u bảo há»i rõ há» tên và quê quán thì đúng như váºy.
Mạnh thị nghe nói liá»n bước ra xem, rồi lá»›n tiếng há»i:
- Äịch Thanh! Mẹ đây nè.
Lúc ấy Äịch Thanh Ä‘ang ăn uống nghe kêu liá»n ngá»a mặt lên xem, rồi bỠđũa quỳ xuống đất khóc lá»›n:
- Mẹ Æ¡i! Chị Æ¡i! Äây có phải là chiêm bao hay không?
Mạnh thị bước lại đỡ Äịch Thanh dáºy khóc không ra tiếng, nói không ra lá»i. Äịch Thanh ôm mẹ khóc rống lên.
Hai mẹ con thuáºt lại sá»± tình từ ngà y xa cách, rồi mở tiệc Ä‘oà n viên, vui mừng không ngá»›t.
Bấy giá» Lưu Khánh đằng vân Ä‘i theo chém Äịch Thanh không được lại bị Äịch Thanh bắn má»™t mÅ©i tên trúng nÆ¡i đùi, liá»n bay qua hướng đông nhổ mÅ©i tên, rồi Ä‘i thám thÃnh, biết Äịch Thanh đã đóng quân, lại thấy Äịch Thanh và o quán rượu cá»§a Trương Văn thì nghÄ© thầm:
- Trương Văn là ngưá»i đồng liêu vá»›i mình, ta đến đó thương nghị thá» xem.
NghÄ© rồi Lưu Khánh thẳng đến nhà Trương Văn. Trương Văn thấy Lưu Khánh liá»n há»i:
- Lưu lão gia Ä‘i đâu trong đêm tối như váºy?
Lưu Khánh liá»n Ä‘em các việc trong thÆ¡ Bà ng Hồng thuáºt lại cho Trương Văn nghe.
Trương Văn nói:
- Nếu váºy thì anh em ta phải rán sức là m cho thà nh công mà trông cáºy vá» sau. Váºy chá»› Äịch Thanh hiện giỠở đâu?
Lưu Khánh Ä‘em việc đằng vân theo giết hại bị Äịch Thanh bắn bị thương kể lại và báo cho Trương Văn biết nay Äịch Thanh đã và o nÆ¡i quán rượu rồi.
Trương Văn nói:
- Nếu như váºy thì dá»… dà ng cho chúng ta lắm. Chúng ta phải là m như vầy thì má»›i xong.
Trương Văn dặn dò Lưu Khánh xong liá»n trở vá» quán rượu đặng phục rượu cho Äịch Thanh say mà hãm hại.
Nhưng lúc vỠđến nhà thì Trương Văn thấy mẹ vợ mình ngồi giữa còn vợ mình ngồi má»™t bên, bèn bước và o thì nghe Kim Loan là vợ mình nói vá»›i Äịch Thanh:
- Em hãy uống rượu đi chốc nữa thì anh rể em cũng vỠđến.
Trương Văn vừa bước đến thì Kim Loan thấy chồng vá» láºt Ä‘áºt đứng dáºy nói:
- Em tôi là Äịch Thanh đó.
Äịch Thanh thấy Trương Văn vá» cÅ©ng đứng dáºy chà o há»i. Trương Văn nói:
- Không ngá» tướng quân lại là em ruá»™t cá»§a vợ tôi. Váºy em đưá»ng Ä‘i có bị thÃch khách chăng?
Äịch Thanh nói:
- Có! Khi ra khá»i ải có thấy má»™t vầng mây Ä‘en bay lượn theo hoà i, em không biết là váºt chi nên bắn má»™t mÅ©i tên, váºt ấy bay Ä‘i mất.
Trương Văn nói:
- Ấy là thÃch khách.
Bèn thuáºt lại hết sá»± việc Bà ng Hồng gởi thÆ¡ khiến Mã Ứng Long sai Lưu Khánh là m thÃch khách thuáºt cho Äịch Thanh.
Äịch Thanh nổi giáºn nói:
- Äể mai em trở lại ải quan mà trừ cho được Mã Ứng Long và Lưu Khánh, kẻo nó nghe theo đảng nịnh hãm hại trung thần.
Trương Văn nói:
- Hiá»n đệ chá»› nóng, Lưu Khánh là m như vầy không phải là thù hiá»m chi vá»›i em đâu, chẳng qua là nó tham quyá»n tước mà thôi. Nếu em dùng kế mà thu phục nó để là m vây cánh thì rất có Ãch vì nó là má»™t tay dÅ©ng tướng.
Äịch Thanh nói:
- Em sợ nó không phục chăng.
Trương Văn nói:
- Ta vá»›i Lưu Khánh thuở nay rất thân thÃch, nói gì nó cÅ©ng nghe theo. Váºy em phải là m theo kế nà y thì xong việc.
Äịch Thanh nghe nói mừng rỡ, xin là m y theo kế.
Trương Văn khiến dá»n chá»— cho Äịch Thanh nghỉ, rồi Ä‘i tìm Lưu Khánh nói:
- Tôi ép Äịch Thanh uống rượu đã say mèm, bây giá» Ä‘ang ngá»§ mê man, váºy nhÆ¡n huynh hãy ra tay Ä‘i.
Lưu Khánh vá»™i và ng đến nÆ¡i thấy trên bà n rượu thịt còn ê há» liá»n há»i Trương Văn:
- Rượu thịt có phải Äịch Thanh ăn còn dư lại hay không?
Trương Văn nói:
- Phải!
Liá»n khiến gia nhân Ä‘em thêm rượu thịt đến thết đãi Lưu Khánh và nói:
- Bây giá» Ä‘ang lúc đêm khuya, váºy nhÆ¡n huynh cứ ngồi ăn uống cho no nê rồi sẽ tÃnh.
Lưu Khánh vốn là tay bợm rượu, thấy được ăn uống thì còn gì vui thÃch hÆ¡n, nên cứ ngồi ăn uống mãi.
Trương Văn cố ý ép Lưu Khánh uống cho say, nên chỉ được một lúc Lưu Khánh đã say mèm, gục đầu xuống ghế mà ngủ.
Trương Văn kêu gia Ä‘inh Ä‘em dây đến trói Lưu Khánh lại rồi mò và o lưng lấy Tịch vân phách là báu váºt cá»§a Lưu Khánh, rồi gá»i Äịch Thanh ra.
Lưu Khánh giáºt mình thức dáºy thấy mình bị trói biết là mắc kế Trương Văn bèn mắng lá»›n:
- Trương Văn! Ta vá»›i ngươi thân thiết vá»›i nhau như ruá»™t thịt sao ngươi đà nh láºp mưu mà hại ta?
Trương Văn nói:
- Không phải tôi muốn hại nhÆ¡n huynh đâu, ấy là tôi muốn là m Æ¡n cho nhÆ¡n huynh đó. Vả Äịch khâm sai đây là cháu cá»§a Äịch thái háºu, nay vâng lệnh Ä‘i giải chinh y cÅ©ng là việc trá»ng, nếu nhÆ¡n huynh nghe lá»i Bà ng Hồng là m quấy như váºy, mai sau thánh thượng biết được thì nhÆ¡n huynh chạy đằng nà o cho khá»i tá»™i. Chi bằng theo phò Äịch khâm sai kiến công láºp nghiệp thì hay hÆ¡n.
Lưu Khánh nói:
- Nếu váºy sao không nói cho tôi biết lại trói tôi lại mà là m gì?
Trương Văn nói:
- Nếu không là m váºy sợ nhÆ¡n huynh không chịu nghe.
Äịch Thanh nói:
- Lưu tướng quân! Lá»i xưa có nói: Há»… ăn lá»™c vua phải Ä‘á»n nợ nước. Lẽ nà o nghe lá»i kẻ nịnh thần hãm hại tôi trung. Chi bằng theo tôi ra Tam Quan mà láºp công thì để danh muôn thuở.
Lưu Khánh nói:
- Tôi cÅ©ng muốn như váºy, song sợ Mã tổng binh là m hại vợ con tôi. Váºy để tôi vá» dắt vợ con trốn Ä‘i thì má»›i khá»i lo.
Äịch Thanh cả mừng liá»n khiến t mở trói cho Lưu Khánh để cùng nhau tâm sá»±.
Lưu Khánh được mở trói lạy tạ Äịch Thanh rồi xem lại thấy mất Tịch vân phách bèn kêu Trương Văn bảo phải trả lại.
Trương Văn nói:
- Có lấy bảo váºt đó, nhưng không trả đâu, nếu trả thì anh không chịu trở lại.
Lưu Khánh nói:
- Ngưá»i quân tá» chỉ nói má»™t lá»i, sao anh lại khinh tôi như váºy.
Trương Văn nói:
- Thì anh cứ vá» Ä‘i để tÃnh cho xong việc nhà , không ai là m mất bảo váºt cá»§a anh đâu mà anh sợ.
Lưu Khánh thấy Trương Văn không chịu trả, túng thế phải từ Äịch Thanh mà trở vá».
Lá»i bà n.
Äá»i nà o cÅ©ng váºy, trong cuốc sống bạn bè tạo nên sức để giúp đỡ lẫn nhau. Cuá»™c sống đơn độc không là m nên việc lá»›n.
Nhưng bạn bè cÅ©ng phải là ngưá»i cùng chung má»™t chà hướng, nếu bạn bè mà không cùng má»™t chà hướng thì đã không giúp Ãch gì nhau, mà còn tác động và o cuá»™c sống má»™t đưá»ng lối chệch choạc, là m cho Äịch Thanh khó đấu tranh để láºp thân.
Äịch Thanh theo định hướng trung quân ái quốc, trừ khá» nịnh thần, khôi phục triá»u đình, nhưng nếu Lưu Khánh không cùng chung chà hướng ấy thì có kết bạn cÅ©ng chẳng Ãch gì.
Trong Ä‘á»i, bạn thì nhiá»u nhưng tìm được ngưá»i bạn tâm đồng ý hiệp thì rất khó. Vì váºy khi kết bạn không phải xem ai cÅ©ng như ai. Äó là bà i há»c lẽ sống.
Tà i sản của Chân Tình