 |
|

15-10-2008, 03:29 PM
|
 |
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Chương 16
Cô phải nói vá»›i anh má»›i được, cô phải giải thÃch cho anh rõ. Khi Buck và Maude là m xong việc, đã ra vá», cô liá»n Ä‘i tắm, gá»™i đầu tháºt sạch rồi mặc chiếc quần Ä‘en, áo dà i tay bằng vải xanh. Mặc xong, cô lấy áo khoác, và và ra khá»i nhà .
Ngoà i đưá»ng trá»i vẫn còn sáng, vì ngà y dà i đến hai mươi giá» nên trá»i vẫn còn sáng và i giá» nữa má»›i hết. Cô vẫn còn khó chịu, chưa quen vá»›i cảnh ngà y dà i ở đây nhưng cô đã nhá» Buck là m bức mà n che tạm thá»i ở phòng ngá»§, nên phòng cô cÅ©ng đủ tối để ngá»§. Cô rất ngán khi nghÄ© đến cảnh mùa đông ở đâu, khi ấy ngà y chỉ có bốn giá».
ÄÆ°á»ng đến nhà Call không xa. Khi cô bước lên thá»m nhà anh, con Smoke chạy ra mừng rỡ đón cô, cô đưa tay vuốt ve bá»™ lông dà y mà u bạch kim cá»§a nó. Cô gõ cá»a, má»™t lát sau Toby mở cá»a ra.
- Kìa, cô Charity, má»i và o.
- Chà o Toby – Cô nhìn quanh tìm Call nhưng không thấy anh đâu hết.
- Äầu cô ra sao? – Toby há»i.
- Bá»›t rồi, cảm Æ¡n anh đã lo lắng cho tôi nhiá»u.
- Call ở trong phòng là m việc, ông ấy ngồi miết ở trong đấy cả ngà y. Äể tôi và o báo cho ông ấy biết có cô đến.
Cô gáºt đầu, lòng cảm thấy lo lo:
- Tôi không là m cản trở bữa ăn hay công việc gì chứ?
- Không, và o mùa nà y trong năm, chúng tôi ăn tối rất trễ.
Toby biến mất và chỉ và i phút sau, Call đi và o phòng khách.
Anh cần phải cạo râu, hà m xai anh căng ra, nét mặt cau có:
- Ông bồ của cô đi rồi à ?
Cô nhìn vá» phÃa bếp, thấy Toby đã biến mất sau cánh cá»a, để hai ngưá»i ở vá»›i nhau.
- Anh ta không phải bồ của em, đúng ra thì bây giỠhết rồi.
Cặp mắt xanh gay gắt nhìn xoáy và o cô:
- Váºy có chuyện gì thế? Cô má»i anh ta đến rồi vá»™i vã chia tay như thế à ?
Ôi anh yêu! Cô không ngỠanh nổi điên như thế, không biết đây là dấu hiệu tốt hay xấu?
- Em để cho anh ta ở lại một đêm, nhưng em không ngủ với anh ta.
- Phải, đúng thế. Thế là năm nay giá»›i tà i phiệt New York hết thá»i rồi.
- Em không ngủ với Jeremy, em không muốn, em không cảm nổi anh ta nữa.
- Váºy thì tôi phải tin hai ngưá»i ở cùng trong ngôi nhà hai phòng và anh ta không mò và o giưá»ng cô?
Cô bắt đầu cảm thấy tức giáºn:
- Call, em không phải là đồ nói láo, em không muốn nói láo những chuyện như thế.
Anh nhìn cô một hồi lâu rồi thở dà i, vẻ chán nản:
- Anh xin lá»—i – Anh Ä‘i vá» phÃa cô, kéo cô và o lòng, hôn cô má»™t cách say đắm – Anh… anh không thÃch nghÄ© đến chuyện anh ta ở đấy vá»›i em.
Hai chân cô bủn rủn, mới hôn thôi mà anh đã là m cho cô bủn rủn chân tay ư? Anh thả cô ra nhưng cô mong anh đừng thả.
- Em không ngá» Jeremy mò đến táºn nhà em. Nếu em biết anh ta có ý định đến, thế nà o em cÅ©ng tìm cách ngăn cản.
- Anh ta có ý định gì khi đến đây?
Cô nhìn mặt anh, đáp:
- Jeremy đến đây để cầu hôn em.
Hà m xai anh căng cứng, anh Ä‘i đến cá»a sổ nhìn vá» phÃa nhà cô:
- À, tốt quá, trông anh ta có vẻ là má»™t đám tốt đấy. Già y đắt tiá»n, cắt tóc ở phố Wall, ngưá»i toát ra vẻ hà o nhoáng cá»§a dân New York. Em tÃnh sao?
- Anh có biết em nói sao không? Em nói không, dứt khoát, em không cần phải tìm má»™t đám tốt. Em không lấy ngưá»i nà o em không yêu, em không yêu Jeremy Hauser.
Call không nói gì, anh nhìn ra cá»a sổ rồi từ từ quay lại nhìn và o mặt cô:
- Charity nà y, nếu em không quan tâm đến Jeremy có lẽ cÅ©ng dá»… hiểu thôi, sau khi em ra vá», anh đã suy nghÄ© rất nhiá»u. Chúng ta đã gắn bó nhau rất thắm thiết, chắc em hiểu tìnhc ảm cá»§a anh ra sao rồi.
- Gắn bó nhau rất thắm thiết? Call, chúng ta cùng nghỉ cuối tuần vá»›i nhau, chúng ta ngá»§ vá»›i nhau, chúng ta vui chÆ¡i vá»›i nhau. Äấy không phải là sá»± giao ước keo sÆ¡n.
Nếu anh tấn công hung hăng thì cô cũng có thể là m thế được, nhìn và o vẻ mặt cau có của anh, cô biết cô đã đánh trúng yếu điểm của anh.
- Không phải giao ước keo sÆ¡n? Anh Ä‘i tá»›i phÃa cô, sa sầm nét mặt, kéo mạnh cô và o vòng tay lại – Chúng ta xoắn vá»›i nhau hằng giá» mà em gá»i không phải giao ước keo sÆ¡n à ?
Cô thở hổn hển khi anh áp mạnh môi và o môi cô. Charity nÃu cứng và o hai vai anh. Lạy Chúa, anh hôn tháºt tuyệt! Như má»i khi, cÆ¡ thể cô đáp lại, nóng ran, má»m nhÅ©n, hai tay ôm quanh cổ anh, cô hôn lại, hé miệng cho lưỡi anh đút và o. Mấy giây sau, cô nổi hứng, rất muốn anh cho và o trong. Bá»™ râu má»™t ngà y không cạo lởm chởm cà và o má cô nhưng cô vẫn mặc kệ. Lưỡi anh đút và o trong miệng cô, hai tay anh sá» khắp ngưá»i cô, kéo áo cô lên lôi ra khá»i đầu, tháo nịt vú và ném Ä‘i.
Anh để hai tay lên vú cô, mân mê, anh mở dây kéo ở quần cô, tuá»™t quần khá»i xuống mông, cứ để quần lót nhá» xÃu có viá»n đăng ten trắng nguyên chá»—.
- Không giao ước keo sÆ¡n à ? – Anh vừa hôn như Ä‘iên vừa lặp lại, vừa đẩy cô Ä‘i lui cho đến khi hai vai cô chạm và o tưá»ng phòng khách. Cô nghe tiếng chiếc dây kéo quần anh.
- Äể anh cho em thấy không giao ước keo sÆ¡n – Anh không buồn cởi quần lót mà chỉ đưa tay kéo cái quần sang má»™t bên rồi cho và o trong cô.
Khoái cảm dâng lên tá»™t độ khiến cô bá»§n rá»§n cả ngưá»i, ngưá»i cô lâng lâng như Ä‘i trên mây.
- Ôi, không, đừng, chưa được – Cô vừa nói vừa nâng hai chân lên, hà nh dục má»™t cách từ tốn. Anh vòng chân cô quanh eo anh, hai ngưá»i hòa Ä‘iệu vá»›i nhau.
- Ôi, lạy Chúa – Charity nÃu chặt hai vai anh, Ä‘eo ngưá»i và o anh tháºt cứng. Call hôn cô tháºt dà i khiến cô ngây ngất, cô như bay bổng lên chÃn tầng mây, miệng réo tên anh, và chỉ và i giây sau, bắp thịt Call thắt lại rồi bay bổng theo cô.
Hai ngưá»i không nhúc nhÃch má»™t hồi lâu.
- Mẹ kiếp – Anh thả hai chân cô ra, cô từ tỠđể hai chân xuống dá»c theo tấm thân dà i, rắn chắc cá»§a anh – Anh không muốn để xảy ra như thế nà y.
Cô cố nở nụ cưá»i gượng gạo:
- Em từng nghe anh nói nhiá»u lần như thế rồi.
Call cà o tay vuốt tóc:
- Em thấy sao?
- Em không biết – Cô thở dà i, đáp – Nhưng em không hy vá»ng không có ai nhìn và o cá»a sổ.
Anh nhìn quanh phòng khách:
- Toby chắc ở phÃa sau nhà – nhưng anh cúi xuống lấy áo quần đưa cho cô
- Em dùng…? – Cô hất đầu vá» phÃa nhà vệ sinh trong phòng khách.
- Cứ tự nhiên.
Charity Ä‘i và o, nhưng má»›i ná»a chừng bá»—ng cô dừng lại, quay phắt ngưá»i lui:
- Ôi, lạy Chúa, Call, chúng ta không dùng bao cao su.
Call nhìn và o mắt cô, anh thốt lên:
- Trá»i đất!
- Chuyện nà y… chuyện nà y chẳng đáng ngại lắm đâu. Ãt ra cÅ©ng chẳng đáng nghi như các trưá»ng hợp khác. Em có uống thuốc, cách đây mấy năm bác sÄ© có cho toa để em giữ được Ä‘iá»u hòa kinh nguyệt. Äể đỠphòng, Jeremy nhất quyết bắt cả hai phải Ä‘i là m xét nghiệm, và tất cả Ä‘á»u tốt. Mà anh mấy năm nay đâu có là m tình?
Thay vì đáp lá»i cô, Call quay mặt nhìn chá»— khác, hai má hÆ¡i á»ng hồng.
Charity hiểu sắc thái ấy, đà n bà nà o cũng biết. Cô bóp mạnh áo quần trong tay.
- ChÃnh anh đã nói như thế! Anh nói từ bốn năm nay, anh không là m tình, anh không nói láo chứ, phải không?
Anh nhìn cô, cặp mắt xanh có vẻ buồn bực:
- Không nói láo… lúc ấy…
- Lúc ấy à ? Thế là sau lần anh nói ấy, đã có chuyện gì xảy ra rồi.
Charity không nói gì nữa, cô và o phòng tắm, đóng cá»a lại. Cô nhúng ướt cái khăn, lau chùi sạch sẽ chất bẩn rồi mặc áo quần và o, cố không nghÄ© đến chuyện Call đã là m tình vá»›i phụ nữ khác.
Ôi lạy Chúa, cô cảm thấy bị lợi dụng, rẻ mạt, đau đớn.
- Charity Æ¡i – Call gõ nhẹ lên cá»a – Em có sao không?
Cô nuốt nước bá»t, hÃt và o má»™t hÆ¡i tháºt sâu, cố nở nụ cưá»i, cô mở cá»a ra:
- Em không sao – Cô nói nho nhá», cố khá»i báºt khóc – Hy vá»ng anh đã là m tình vá»›i ai đấy không có bệnh để hôm nay em khá»i lo.
Cô Ä‘i nhanh qua mặt anh để ra cá»a vì cô muốn xa lánh anh. Call chụp cô lại:
- Em hiểu lầm rồi, chÃnh em má»›i là ngưá»i anh muốn. Anh biết em không phải là ngưá»i vui đâu chuốc đó, anh cố tìm cách xa lánh em, anh nghÄ© nếu anh ngá»§ vá»›i ngưá»i khác, anh sẽ để cho em được yên.
Nước mắt trà n lên, tháºt kỳ cục, anh đã báo cho cô biết anh chỉ quan tâm đến tình dục thôi. Tại sao cô không chịu nghe?
- Em Ä‘ang nấu thức ăn trên lò – Cô nói – Em ngá»i thấy có mùi cháy, em phải vá».
- Mẹ kiếp, Charity, anh không là m tình trong nhiá»u năm, anh thấy chẳng thà nh vấn Ä‘á». Anh nghÄ© bất kỳ ngưá»i phụ nữ nà o cÅ©ng được.
Ngưá»i cô Ä‘au nhói, cô bước thêm mấy bước nữa thì đến cá»a, cô mở cá»a bước ra ngoà i, hÃt má»™t hÆ¡i không khà trong là nh. Cô nghe tiếng chân cá»§a Call bước theo phÃa sau.
- Charity, chuyện nà y không giống nhau – Anh nói nho nhỠ- Cô ta không phải là em.
Cô bước Ä‘i, nước mắt dà n dụa, cô muốn quay lại, nhà o và o vòng tay anh, gục đầu lên vai anh, cô muốn nói vá»›i anh chuyện nà y không thà nh vấn Ä‘á», nhưng sá»± thá»±c thì có vấn Ä‘á».
Call không muốn rà ng buá»™c, anh đã nói thế nhiá»u lần rồi, nói thế không rõ rà ng rồi hay sao?
Cô không nhìn lại, cắm cúi đầu đi vỠnhà . Call không buồn đi theo cô.
Hôm sau, công việc bắt đầu từ sáng sá»›m, thá»i tiết ấm áp, và mặt trá»i hình như chiếu mãi bất táºn. Maude lái xe đến sau 6 giá» má»™t chút, và có cháu ná»™i, Jenny, cùng đến vá»›i bà .
- Rất sung sướng được gặp cô, Jenny – Charity giấu vẻ ngạc nhiên khi thấy chiếc vòng và ng nhá» Ä‘eo má»™t bên lá»— mÅ©i cá»§a cô ta. Cả hai tai cô ta Ä‘á»u xâu nhiá»u chá»—, gắn những đầu Ä‘inh sáng sáng óng ánh, và trên lưng má»™t bà n tay có xăm hình má»™t đóa hồng nhá».
Cô ta nhìn xuống đất, rồi ngước mắt nhìn và o mặt Charity:
- Bà ná»™i nói cô có công việc cho tôi là m – Cô ta có vẻ rụt rè, hay Ãt nói, hay cả hai. Mái tóc uốn cong có mà u nâu nhạt chải cao như cái vương miện trên đầu rồi xõa xuống quá hai vai, cô gái mặc chiếc quần jeans phai mà u bó sát và o ngưá»i và chiếc áo lót cao cổ trong cái áo sÆ¡mi vải chéo hở cổ.
Cô gái xinh đẹp, thân hình tuyệt mỹ, Charity không khá»i tá»± há»i tại sao cô ta lên đây?
- Thá»±c váºy, tôi Ä‘ang cần ngưá»i giúp việc lặt vặt và lau chùi nhà cá»a, nhưng có lúc vì báºn việc nên là m không được sạch. Tôi sẽ trả công cho cô theo giá lao động hiện hà nh, được không?
- Cám ơn!
Charity dẫn cô gái và o nhà , chỉ chá»— để khăn lau và các dụng cụ khác, rồi quay qua chá»— bà Maude Ä‘ang đứng đợi ở dưới thá»m nhà .
- Cô gái đẹp đấy – Charity nói.
- Bố nó lo cho nó, nó nói con bé Ä‘i theo má»™t thằng vô tÃch sá»± lá»›n hÆ¡n nó đến 34 tuổi, nó nói nến nó không đưa con bé Ä‘i xa khá»i thằng ấy, nó sợ con bé sẽ là m Ä‘iá»u dại dá»™t.
- Cho nên ông ấy đưa cô con gái lên đây?
Maude nhìn và o trong nhà :
- Tôi rất sung sướng khi nó được bầu bạn với cô.
Charity nghÄ© cô gái lên đây chắc cô ta sẽ rất cô đơn. Äối vá»›i cô, cô không thấy mấy cô đơn, chưa thấy, nhưng vì ở đây còn má»›i mẻ vá»›i cô, và cô nghÄ© rằng thá»i gian ở đây cÅ©ng không lâu. Cô há»i bà :
- Tôi không nghe bà nói đến ngưá»i con trai cá»§a bà , có bao giá» anh ấy vỠđây thăm bà không?
- Robbie rất báºn, nó và Fred luôn luôn sát cánh bên nhau, không trách nó muốn sống gần bên bố nó, nhưng tôi vẫn nhá»› nó luôn.
- Bà gặp ông Fred ở Dawson à ?
Maude gáºt đầu:
- Trước kia anh ta là m cho má»™t công ty khai mỠở đây trong mấy năm. Chồng tôi mất, anh ấy tên là Will. Fred còn trẻ hÆ¡n tôi và phải thẳng thắn mà nói rằng cuá»™c hôn nhân không được suôn sẻ ngay từ đâu. Nói tháºt vá»›i cô, Robbie ra Ä‘á»i chỉ là tai nạn, rồi Fred và tôi ly dị nhau, mấy năm sau, Robbie đến sống vá»›i bố. Khi Robbie đã lá»›n má»›i sinh Jenny.
- Còn mẹ cô ấy thì sao?
- Chị ấy và Robbie li dị, chị ta Ä‘ang sống ở Modesto, California. Jenny Ãt khi gặp mẹ nó.
Maude quay mặt nhìn và o nhà :
- Khi còn bé, nó đã thÃch sống ở đây, không biết bây giá» nó có thÃch hay không?
Charity hy vá»ng cô và cô gái sẽ trở thà nh bạn bè, nhưng cô thấy Jenny Ãt nói năng và hay trầm ngâm má»™t mình, Charity thấy vẻ mặt cô gái như lo âu vá» chuyện gì.
Cả tuần, thá»i gian trôi qua có vẻ nặng ná», thái độ cá»§a Charity cà ng lúc cà ng buồn bã, và cuối cùng, bà Maude nhìn cô vá»›i ánh mắt thắc mắc, hoà i nghi. Bà liá»n há»i:
- Cô muốn nói đến chuyện ấy phải không?
Lúc ấy đã xế chiá»u thứ Sáu, há» vừa chùi dá»n xong thùng sà ng cát sạn, há» thu được số và ng cục tháºt đáng kể, nhưng đáng ra cô vui vẻ má»›i phải, trái lại cô không cưá»i má»™t tiếng. Nghe há»i, cô chỉ đáp:
- Tôi không hiểu bà muốn nói gì
- Chắc cô quá hiểu tôi muốn nói gì rồi. Tôi muốn nói đến chuyện của cô và Call, ông ấy còn tức tối vỠchuyện anh chà ng Jeremy phải không?
- Không, mà cho dù anh ta có còn tức thì cÅ©ng chẳng thà nh vấn Ä‘á».
Cô đã trả lương trong tuần cho Buck và cho gã vá» sá»›m rồi, vì lý do gì không biết mà cả tuần nay gã gắt gá»ng hÆ¡n má»i khi, nên cô thấy nhẹ ngưá»i khi gã đã Ä‘i khuất mắt. Cô cÅ©ng mong sao Maude và Jenny ra vỠđể chuẩn bị nghỉ cuối tuần.
- Tại sao không thà nh vấn Ä‘á»? – Maude há»i.
Bỗng tự nhiên cô muốn khóc:
- Mặc xác anh ta – Charity cố giữ bình tÄ©nh để trả lá»i – Tôi nghÄ© là anh ta có quan tâm đến tôi… Ãt ra là cÅ©ng có quan tâm má»™t Ãt, nhưng…
- Phải, anh ấy có quan tâm đến cô, há»a là kẻ nà o Ä‘iên má»›i không thấy thế.
Charity lắc đầu đáp:
- Call đã ngá»§ vá»›i ngưá»i đà n bà khác.
- Äà n ông Ä‘á»u thế hết. Là m sao cô biết?
- Anh ta nói với tôi.
- Nói với cô à ? Tại sao anh ta lại là m thế?
- Chuyện dông dà i lắm, bà Maude, anh ta là m thế để xa lánh tôi… hay Ãt ra đấy là lá»i anh ta nói. Tôi chắc anh ta nghÄ© rằng nếu tôi không muốn chỉ ân ái suông trong má»™t đêm thôi, thì anh ta tìm ngưá»i khác bằng lòng như thế.
- Cô nói chuyện nà y xảy ra trước khi hai ngưá»i… trước khi cô…
- Phải, tôi đoán thế.
- Nà y cưng ơi, theo tôi thì chuyện xảy ra trong quá khứ hãy cho nó thuộc vỠquá khứ. Anh ta không là m lại chuyện ấy đâu.
Hy vá»ng trà n trá», “Charity, chuyện nà y không giống nhau, cô ta không phải là emâ€, lạy Chúa, cô hy vá»ng thế.
- Theo chá»— tôi thấy, Call vẫn còn cố tìm cách trở lại con đưá»ng đến chá»— kinh khá»§ng mà anh đã kinh qua, nhưng không dá»… vì anh ấy là ngưá»i có lương tâm. Tôi nghÄ© cô đã có công giúp anh ta rất lá»›n, và anh ta cÅ©ng đã ná»— lá»±c chăm sóc cô rất nhiá»u.
Cô cảm thấy nhẹ ngưá»i, trong suốt nhiá»u ngà y, bây giá» là lần đầu tiên cô muốn cưá»i. Bà Maude nói đúng, quá khứ chẳng thà nh vấn Ä‘á», vấn đỠquan trá»ng là từ chá»— há» bắt đầu ở đây.
- Bà Maude Foote, bà là ngưá»i bạn tốt – Charity tháo cái tạp dá» bằng da cô mang trên quần jeans để là m việc ra, ném lên lan can ở mái hiên, cô tháo kẹp tóc, xổ tóc ra, cà o ngón tay lên vuốt tóc.
- Cô qua bên ấy phải không?
- Anh ấy bảo tôi cứ dùng máy tÃnh cá»§a anh tá»± nhiên, tôi sang nhắc cho anh ấy nhá»› lá»i hứa.
Maude cưá»i khúc khÃch.
Jenny bước ra ngoà i hiên, đến bên bà nội.
Charity vẫy tay chà o hai ngưá»i:
- Hẹn thứ Hai gặp lại hai bà cháu.
Maude cưá»i toe toét, Jenny nhếch mép cưá»i, nụ cưá»i tháºt hiếm hoi, e lệ, và Charity cưá»i đáp lại, vì đây là lần đầu tiên cô mong đợi ngà y nghỉ cuối tuần.
Call Ä‘i tá»›i Ä‘i lui trong phòng là m việc, anh muốn nói chuyện vá»›i công ty luáºt Seatle, lo giải quyết vụ kiện Datatron trước khi văn phòng đóng cá»a nghỉ má»™t tuần, rồi tranh thá»§ gá»i thư Ä‘iện tá», nhưng anh không có lòng dạ nà o để là m các công việc ấy.
Ngà y hôm qua và ngà y hôm kia, anh cảm thấy yên ổn hÆ¡n vì anh Ä‘i ra ngoà i suốt ngà y để là m việc vá»›i nhóm ngưá»i lo thu hồi chiếc máy bay cho anh. Nhá» chiếc trá»±c thăng câu gá»—, hỠđã câu chiếc Beaver ra khá»i hồ từng mảng má»™t, rồi cùng vá»›i Bob Wychek Ä‘em chiếc máy bay đến Superior Air West, xưởng sá»a chữa máy bay ở địa phương. Mặc dù sẽ mất má»™t thá»i gian, nhưng không chóng thì chà y, Wychek cÅ©ng sẽ tìm ra được nguyên nhân là m há»ng máy bay.
Bá»—ng Call nhá»› lại cảnh rá»›t máy bay vừa rồi, anh rùng mình, cảm thấy á»›n lạnh. Trong bốn năm qua, nhiá»u lần anh ao ước được chết Ä‘i nhưng lần nà y thì không. Lần nà y Charity Ä‘i vá»›i anh và cô có quyá»n còn sống. Anh nghÄ© đến cô, ước chi hai ngưá»i chia tay nhau má»™t cách Ãt Ä‘au đớn hÆ¡n, ước chi anh không là m cô Ä‘au khổ.
Anh đang mong sao mình đừng nhớ cô quá tha thiết, thì bỗng anh nghe tiếng Toby cất lên ở phòng khách, rồi nghe bước chân đi đến văn phòng anh.
Cánh cá»a hé mở, Charity hiện ra, rồi cô mở rá»™ng cá»a và bước và o.
- Anh có bảo em cứ dùng máy vi tÃnh cá»§a anh, em sang nhắc cho anh nhá»›.
Cảm xúc dâng lên cuồn cuá»™n trong lòng Call, má»—i khi gặp cô là anh cảm thấy dục tình nổi lên mãnh liệt. Nhưng bây giá» lòng anh lâng lâng sung sướng khi cô hiện ra trước mặt anh. Anh hắng giá»ng há»i:
- Có tháºt em muốn tìm phả hệ trên máy tÃnh không?
- Em cần tìm xem giả thuyết của em có đúng không?
Anh bước tá»›i phÃa cô vì anh không thể đứng yên được.
- Äừng đến gần em, em vẫn còn khổ sở vì chuyện anh ngá»§ vá»›i phụ nữ khác.
- Chuyện nà y xảy ra trước khi chúng ta là m tình, và tháºt ra anh không ngá»§ vá»›i chị ta. Chị ta đã… á»â€¦ chị ta đã tấn công anh kịch liệt.
Charity nhìn anh đăm đăm:
- á»’, phải rồi, em quên, bị tấn công thì không đáng kể. Anh nghÄ© anh Ä‘ang ở đâu váºy, ở văn phòng bầu dục à ?
Anh quay mặt, vẻ bối rối, anh không nhớ trước khi gặp Charity đã có phụ nữ nà o là m cho anh bối rối không.
- Em đến đây để là m việc – Cô nói – Em nghÄ© trong thá»i gian em là m việc, chúng ta nên xa nhau thì tốt hÆ¡n.
- ÄÆ°á»£c rồi, thế thì tốt thôi.
- ChÃnh anh cÅ©ng muốn như thế, phải không?
- Äại loại như váºy. Em dùng máy nà o?
Anh bước đến cái máy để ở cuối quầy bằng gá»—, báºt nút lên, chỉ trong nháy mắt mà n hình sáng lên. Anh đẩy chiếc ghế nhá» có bánh xe đến trước máy. Charity ngồi xuống.
- Em không biết bắt đầu từ đâu, cho nên em nghĩ em phải tìm trong cách mạng.
Cô tìm ở mạng Internet Explorer và mạng Refdesk.com hiện ra, đây là mạng cô thÃch nhất. Trong khung dò tìm, cô đánh và o mục phả hệ.
- Em nghĩ phải có cái nhìn khái quát trước đã.
- ChÃnh anh cÅ©ng phải là m như thế thôi – Anh đáp.
Máy dò tìm hiện lên mà n hình má»™t danh sách rất phong phú: Genealogy.com; Family.Org; Ancestry.com; Genetree.com. Rồi có phần phân tÃch thống kê theo quốc gia, những trang web như Irish Genealogy online, những trang vá» các cuá»™c hôn nhân và các ghi chép vá» sinh đẻ, hay các trang vá» nghÄ©a trang và các ghi chép vá» nghÄ©a trang đó ở địa chỉ www.intermentnet.
- Tìm cho ra chắc không dễ - Cô nói.
- Em tin là sẽ tìm ra, phải không?
- Em sợ không!
Cô gõ và o mạng có tên Genealogy for Benginners và đánh và tên cá»§a bà ná»™i cô, Pearl Ann Sinclair. Má»™t số tên hiện lên trên mà n hình, Charity nÃn thở.
- Call, nhìn nà y, có bốntên Pearl Ann Sinclair khác nhau, nhưng một tên là của bà nội em, tên con gái trước khi lấy chồng là Ross.
Anh kéo cái ghế xuống ngồi bên cạnh cô, lòng ước chi cô không đến đây. Anh há»i:
- Em tin chắc chÃnh tên bà ấy không?
- Lấy chồng ngà y 2 tháng 2 năm 1945, lấy ông Richard Chales Sinclair. Ông là ông nội em, lạy Chúa, tuyệt quá.
Tuyệt cho cô thì có, anh nghÄ©, mÅ©i hÃt và o mùi thÆ¡m cá»§a dầu gá»™i đầu cá»§a cô. Không tuyệt cho anh, do anh bắt đầu bị kÃch thÃch vì ngồi bên cạnh cô. Anh có thể đứng dáºy, Ä‘i qua phòng khác, nhưng sá»± kÃch thÃch cá»§a cô đã lây sang anh. Anh bắt đầu cảm thấy thÃch thú trong việc sưu tầm nà y.
- Khi em vá» nhà , em sẽ gá»i bố em, em muốn biết những gì ông nhá»› vá» gia đình em.
- à kiến hay. Tại sao em không gá»i ở đây? Em cứ dùng Ä‘iện thoại di động cá»§a anh mà gá»i.
Cô nhìn anh:
- Tốn tiá»n nhiá»u lắm, phải không?
Anh liếc mắt nhìn cô:
- Anh trả trước, tin anh đi, bất cứ khi nà o em muốn, em cứ dùng máy, cứ xem như anh trả công cho em vì em đã đi chơi trên máy bay của anh.
Cô cưá»i toe toét:
- Kết quả như thế quá tuyệt vá»i ngoà i việc Ä‘au đầu. Cảm Æ¡n.
- Nhân tiện báo cho em biết, bá»n anh đã mang máy bay vá» Dawson rồi. Phải mất hai ngà y, nhưng anh đã thu được đầy đủ các bá»™ pháºn.
- Tuyệt quá, Call, em hy vá»ng anh ráp lại được là nh lặn như cÅ©. Không phai em muốn ráp cho anh để bay lại đâu.
Anh không trách cô mà nói tiếp:
- Ngưá»i thợ cÆ¡ khà sá»a chữa máy bay tên là Bob Wycheck. Anh ta rất giá»i, và ở má»™t nÆ¡i nhiá»u ngưá»i sống bằng nghá» khai má», kim loại tốt dùng và o kỹ thuáºt không thiếu. Công việc sẽ mất má»™t thá»i gian, nhưng cuối cùng máy bay cÅ©ng sẽ tốt như má»›i ra lò.
- Chắc anh sẽ tìm ra nguyên nhân là m cho máy bay há»ng chứ?
- Bá»n anh sẽ tìm ra, há» sẽ quan sát tìm tòi cho đến khi tìm ra nguyên nhân.
|

15-10-2008, 03:31 PM
|
 |
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Chương 17
Dùng Ä‘iện thoại cá»§a Call, Charity gá»i bố cô tại văn phòng là m việc cá»§a ông ở trưá»ng đại há»c Boston.
- Charity đấy à ? - Vừa nghe tiếng cá»§a con, ông láºp tức há»i ngay vì lo sợ - Có gì không ổn hay sao, cưng? Có khi nà o con gá»i cho bố ở đây đâu.
- Không có gì đáng lo, bố à . - Cô không nói chuyện rá»›t máy bay. Cô nghÄ© bố cô sẽ lo, nên cô không muốn nói, cô để dà nh chuyện ly kỳ vá» cuá»™c phiêu lưu nà y sau khi cô đã vá» rồi má»›i nói - Con Ä‘ang sưu tầm má»™t việc quan trá»ng, con muốn bố giúp con má»™t tay.
Cô nói cho ông biết cô Ä‘ang tìm nguồn gốc cá»§a gia tá»™c, nên cô muốn biết tên cá»§a những ngưá»i trong gia tá»™c xa, lâu chừng nà o hay chừng ấy.
- Bố biết má»™t Ãt chứ không nhiá»u đâu - Má»™t Ãt vá» phÃa gia tá»™c cá»§a ông lui đến Ä‘á»i ông sÆ¡, ông Walter Sinclair, ông sÆ¡ nà y sinh và o khoảng tháºp niên 1880, nhưng vá» phÃa bên mẹ ông, há» Ross, ông chỉ biết tên cá»§a tổ tiên lui đến Ä‘á»i bà cố ông thôi, ông nhá»› bà tên là Olga Conrads, sinh và o tháng Tư 1902 - Giòng Sinclair gốc Tô Cách Lan, còn giòng Conrads gốc Na Uy. Vì váºy da con trắng và tóc và ng.
- Con nhá»› bố thưá»ng nói thế khi con còn bé. Còn bên gia tá»™c mẹ thì sao? DÄ© nhiên con nhá»› bà ngoại và ông ngoại Whitcomb - Cô nhá»› ông bà ngoại mặc dù hai ông bà đã mất - Số ngưá»i trong gia tá»™c mà mẹ con đã nói, con quên hết rồi.
- Chắc bố cÅ©ng không nhá»› gì nhiá»u vá» bà con bên mẹ con. Bà ngoại Whitcomb có há» Doake. Mẹ con thưá»ng tá»± hà o mình là dân Ailen, bà cho có giòng máu Ailen là rất tuyệt. Cho con biết chuyện nà y: bố sẽ lục các táºp album và i cái cảnh cÅ© có ghi chú ở phÃa sau, còn má»™t số bà i cắt ra trong các báo cÅ© nữa. Bố sẽ gởi cho con những thông tin bố kiếm được.
- Tại sao bố không gởi bằng thư Ä‘iện tá» cho nhanh? Con có mượn máy tÃnh cá»§a ngưá»i bạn để sưu tầm. Anh ấy sẽ chuyển tin lại cho con.
- Anh ấy à ? - Bố cô lặp lại từ cô vừa nói.
- Ngưá»i xóm giá»ng cá»§a con. - Cô không nói: ngưá»i hà ng xóm ba hồi là m tình ba hồi là ngưá»i yêu. - Tên anh ấy là McCall Hawkins.
- Cái tên sao nghe quen quá? Ôi lạy Chúa, cầu sao anh ta không phải là đồ nghiện ma tuý.
- Chuyện dông dà i lắm, bố à .
- Äịa chỉ thư Ä‘iện tá» cá»§a anh ấy ra sao?
Call nói cho cô nghe:
- Hawkins@Dawson.com
Charity báo cho bố biết địa chỉ, rồi nói chuyện vá»›i ông má»™t lát vá» tình hình trong gia đình. Bố cô cho biết: mẹ kế cá»§a cô ghi danh há»c lá»›p ban đêm để thi lấy bằng thạc sÄ©, còn các chị em cá»§a Charity, Patience và Hope, Ä‘á»u nghỉ hè rất thoải mái, Patience là m việc cáºt lá»±c kế hoạch trổ tà i cưỡi ngá»±a để khởi sá»± và o cuối mùa xuân sắp đến.
Nói chuyện xong, Charity trở lại là m việc, lục tìm trong mạng Internet để thu tháºp thông tin vá» giòng há» Sinclair và Ross vá» phÃa bố cô, và giá»ng há» Whitcomb và Doake vá» phÃa mẹ cô.
Suốt hai giá» tiếp theo, cô nghiên cứu ngà y và nÆ¡i các đám cưới, ngà y và nÆ¡i các hà i nhi ra Ä‘á»i, cô hy vá»ng những gì hiện ra trên máy sẽ nối kết cô vá»›i bang Yukon nà y.
- Có gặp gì may mắn không? - Call há»i, anh bước đến phÃa cô. Cô ngá»i thấy mùi nước hoa anh vừa cạo râu xong, mùi như mùi dầu thông, khiến cô cảm thấy muốn đứng dáºy, áp môi và o bên cổ anh.
- Không lui xa lắm - Cô đáp, cô táºp trung và o mà n hình - Chắc em phải thừa hưởng ký ức cá»§a ngưá»i nà o trá»±c hệ vá»›i em. Phong trà o đổ xô Ä‘i tìm và ng xảy ra từ 1897 đến 1900, cho nên ngưá»i bà con di truyá»n ký ức cho em chắc phải sinh và o khoảng 1880 hay là trước đó, má»›i đủ lá»›n để Ä‘i. Như thế ngưá»i nà y phải là má»™t trong những vị SÆ¡ cá»§a em.
Call ngồi và o máy tÃnh cá»§a anh, chỉ má»™t lát không lâu là anh đã thảo ra được má»™t đồ biểu mà cô có thể sá» dụng trong việc sưu tầm. Anh bấm và o nút in, má»™t tá» giấy dà i lòi ra khá»i máy, trên tá» giấy là biểu đồ phả hệ gồm những ô ghi tên cá»§a bố mẹ, ông bà . Anh đưa tá» giấy cho cô.
- Biểu đồ đi lên được bốn thế hệ.
- Em là thứ năm, phải không?
- Äúng.
Cô nhìn lên tá» giấy, thấy chá»— còn trống để cô có thể Ä‘iá»n thêm và o sao mà Ãt quá, kiểu chỉ chú trá»ng và o hiện tại mà Ãt để ý đến quá khứ là kiểu Ä‘iển hình cá»§a ngưá»i Mỹ. Ở Anh, phả hệ cá»§a gia đình Ä‘i ngược thá»i gian đến năm trăm năm.
- Anh sẽ cà i thông tin nà y và o máy em đang dùng, - Call nói - Khi em sưu tầm, em có thể thêm thông tin và o hay thay đổi thông tin.
- Cám ơn, thế là tuyệt quá rồi.
Mấy phút sau cô đánh tên và o trong các ô, đánh tên mẹ cô, cha cô, ông bà , chị em, cô dì, chú bác, bất cứ ai mà tên tuổi có thể hiện ra trong lúc cô tra cứu. Cô lại nhìn và o tỠgiấy in.
- Cái tuổi có thể thá»±c hiện chuyến Ä‘i là từ 15 cho đến 30, nên trong biểu đồ nà y có 8 nhóm thuá»™c thế hệ các ông sÆ¡ có khả năng di truyá»n ký ức cho em. Äiá»u không rõ rà ng ở đây là các ngưá»i ở trong gia đình Ä‘á»u sinh ra và lá»›n lên ở miá»n Äông.
- Anh nghÄ© nếu em có ngưá»i bà con nà o Ä‘i sang miá»n Tây thì bà i toán chắc giải quyết được.
Charity nghÄ© đến cái động lá»±c đã thúc giục cô Ä‘i hà ng ngà n dặm đến sống ở vùng hoang dã cá»§a bang Yukon nà y. Mãi cho đến lúc nà y, cô vẫn chưa nghÄ© ra được câu trả lá»i ra sao.
Tony King ngồi trên ghế đệm bá»c da mà u đỠêm ái trong buồng cá»§a quán rượu Dante, má»™t quán rượu rất sang trong ở LA, và là má»™t trong những nÆ¡i lui tá»›i giải trà gã thÃch nhất. Gã nói chuyện vá»›i nhân váºt thân tÃn, Stan Grossman qua máy Ä‘iện thoại di động:
- Váºy anh nghÄ© sao?
- Anh chà ng đang đi đâu đó rồi, - Grossman đáp. - Ở một nơi như thế, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
- Có thể như một tai nạn đi săn phải không?
- Có thể, nhưng mùa nà y không phải mùa Ä‘i săn. Tuy nhiên, hắn có thể chết Ä‘uối. Nhất là hắn cứ Ä‘i ra ngoà i mãi. Quanh đây có rất nhiá»u hồ. Gã có thể biến mất khi nà o không biết.
- Tôi tin chắc anh sẽ nghĩ ra biện pháp.
- Tôi cần thá»i gian. Tôi cần biết thói quen cá»§a hắn, cần biết hắn là m cái gì má»—i giá» trong ngà y.
- Tốt, nhưng đừng để quá lâu. Chuyện có thể bị đổ vỡ, và khi chuyện đã lá»™ ra, má»i việc sẽ hết sức rắc rối.
Tony cắt máy. Gã nghÄ© đến Peter Held, gã tá»± há»i không biết anh chà ng hoá há»c trẻ tuổi nà y đã nghiên cứu tìm tòi đến đâu rồi. Vụ hoả hoạn ở phòng thà nghiệm đã là m cháºm công việc cá»§a hắn, nhưng gần đây má»i chuyện không như lòng má»i cá»§a bá»n há». Nếu Held khám phá ra được sá»± phối hợp để dẫn đến việc lưu trữ thông tin và o đĩa máy tÃnh rẻ hÆ¡n, thì chắc gã và Gordan sẽ lâm và o hoà n cảnh rất khốn đốn, mà Tony biết anh chà ng nà y đã gần đến chá»— thà nh công.
Bây giá» Held là ngưá»i rất nguy hiểm. Nếu không có hắn, chắc Hawkins sẽ lui lại thá»i Frank McGuire má»›i chết, và anh phải mất thá»i gian khá lâu má»›i tìm được ngưá»i thay.
Tony bấm và o những con số khác trên máy. Có lẽ đã đến lúc gã phải Ä‘Ãch thân hăm doạ Held má»›i được. Tony hiểu rất rõ chà ng trai nà y, nên gã dá»… bá» thao túng anh ta.
Ngà y thứ Bảy và Chúa nháºt, Charity ngồi suốt ngà y trước máy tÃnh cá»§a Call để là m việc. Call là m việc bên cạnh cô má»™t lát, nhưng không bao giá» ngồi lâu quá má»™t giá» trước khi tắt máy và ra khá»i nhà .
Nếu anh không nhìn cô vá»›i ánh mắt si mê, thì chắc cô cảm thấy có tá»™i vì đã quấy rầy sá»± yên tÄ©nh quà giá cá»§a anh. Má»—i khi anh nhìn vá» phÃa cô, cô thấy ánh mắt cá»§a anh lá»™ vẻ thèm khát, nhưng trong sá»± thèm khát đó vẫn có cái gì đáng nói hÆ¡n, sâu sắc hÆ¡n. Cô nghÄ© trong thâm tâm anh, anh sung sướng vì cô Ä‘ang ở đây vá»›i anh.
Những ngà y cuối tuần trôi qua nhanh. Äến chiá»u, há» nghỉ giải lao, Ä‘i leo núi theo những con đưá»ng mòn phÃa sau nhà Call. Äêm tối, cô vá» nhà , lòng vẫn thấy khó chịu khi nghÄ© đến chuyện ngá»§ cá»§a anh.
Không phải cô không muốn. Anh rất mạnh khoẻ, cô gần như yêu anh hoà n toà n, chỉ nhìn dáng Ä‘i hiên ngang cá»§a anh thôi cÅ©ng đủ là m cô muốn lôi anh và o giưá»ng. Nhưng cô nháºn ra cô muốn Call nhiá»u thứ khác nữa ngoà i chuyện tình dục. Cô muốn có mối liên hệ máºt thiết, Ãt ra cÅ©ng máºt thiết trong thá»i gian ở Yukon, muốn anh thú nháºn anh còn cảm tình khác nữa vá»›i cô ngoà i vấn đỠthể xác mà thôi.
Và o ngà y thứ Hai, cô là m việc ở má» Lily Rose, trà óc cứ nghÄ© đến anh mãi. Maude và Jenny đến đúng giá», nhưng Buck không thấy đến, má»i khi gã thưá»ng đến trước giá» là m việc.
Maude nói:
- Con trai anh ta, Tyler, từ trưá»ng đại há»c vá» nhà để nghỉ cuối tuần. Có lẽ chà ng trai còn ở nhà chÆ¡i hay sao đó.
- Trong tuần qua, Buck rất xấu tÃnh; mặc dù thái độ cá»§a gã thưá»ng không được tốt rồi, nhưng gã có vẻ tệ hÆ¡n má»i khi rất nhiá»u. Không biết gã có chuyện gì khó khăn vá»›i con hay không?
- Tôi thấy Tyler bất trị lắm. Äồ hư há»ng. Khi má»›i sinh thằng ấy, Buck là m ra rất nhiá»u tiá»n, và Tyler lá»›n lên muốn gì được nấy. Nó còn to cao vạm vỡ hÆ¡n bố và rất vÅ© phu vá»›i phụ nữ. Hắn Ä‘i há»c Ä‘ai há»c mấy năm rồi, nhưng tôi nghÄ© chắc nó không tốt nghiệp được đâu, vì hắn chỉ Ä‘i chÆ¡i gái và lêu lổng thôi.
Charity nhìn lên đồi, lòng phân vân phải chăng vì con mà Buck không đi là m. Cuối cùng, hỠkhông đợi nữa mà đi là m.
Ngà y hôm ấy dà i và nóng, thá»i tiết lý tưởng cho việc vét cát sạn, nhưng vì Buck thưá»ng là m công việc nặng nhá»c là nâng máy vét di chuyển dưới suối, nên há» quyết định dùng máy dò tìm kim loại và chảo sà ng. Cuối ngà y là m việc, khi Maude và Jenny vá» rồi, Charity mệt nhoà i. Cô định sang nhà Call, nhưng cô nghÄ© chắc anh Ä‘i rồi, vả lại hôm nay cô không muốn thấy cái mặt lầm lì cá»§a anh.
Vì thế cô bèn ngồi Ä‘á»c quyển tiểu thuyết cá»§a Max Mason, Vengeance at Cascade Park, (Vụ trả thù ở Cascade Park), cuốn sách má»›i được gởi đến. Nhưng cô cảm thấy bồn chồn trong dạ, nên không Ä‘á»c nữa, bá» ra ngoà i cho sóc ăn. Cô thÃch nhất con sóc nhá» có bá»™ lông nâu trắng và cái Ä‘uôi dà i ráºm. Cô gá»i nó là Salty, cô rải hạt hoa hướng dương không tẩm muối trước gốc cây nó ở.
Khi nó thấy thức ăn, Salty kêu chÃc chÃc mừng rỡ rồi chạy lăng quăng quanh thân cây. Charity cưá»i khi thấy Ä‘iệu bá»™ buồn cưá»i cá»§a nó.
Khi cô và o nhà thì trá»i đã tối, gần 8h30. Khi Ä‘i qua kho chứa đồ, cô thấy cá»a kho mở. Cô nhá»› cô đã đóng cá»a sau khi há» là m việc xong, cô bèn bước đến kiểm tra then cà i cá»a.
Then không bị gãy, chỉ mở ra thôi, cô bước và o trong kho để kiểm tra, bá»—ng má»™t bóng ngưá»i từ trong bóng tối lù lù hiện ra, cô há hốc mồm.
- Buck! - Cô thốt lên, tim Ä‘áºp thình thịch, mặc dù cô cảm thấy hÆ¡i yên tâm. - Trá»i Æ¡i, bác là m tôi sợ muốn chết.
Gã bước tá»›i phÃa cô, vấp phải cái sô gá»— xuýt ngã, cô nháºn ra gã say.
- Lạy Chúa, bác say quắc rồi.
- Tôi say thì đã sao! - Gã nói lu sa bu. - Có liên quan gì đến cô không?
Charity vươn thẳng ngưá»i, không ưa giá»ng nói cá»§a gã.
- Nếu bác không ở trong nhà tôi thì tôi cóc cần lưu tâm đến, nhưng đây là nhà tôi. Hôm nay bác không đến là m, váºy bây giá» bác đến là m gì?
- Tôi đến lấy cái khoan. Tôi để quên ở đây hôm thứ Sáu vừa qua. - Gã đưa cái khoan lên và lảo đảo bước tới gần cô. Cô bước lui một bước.
- Bác nên vỠnhà ngay cho rồi.
Gã ngẩng đầu lên, cái đầu to bá»m xá»m. MÅ©i và má gã đỠgay, cặp mắt sùm sụp nổi gân máu, áo sÆ¡ mi cà i nút xá»™c xệch.
- Ồ thế à ? Ồ tôi bệnh, tôi chán cảnh cô sai khiến tôi. Cô cũng giống như vợ tôi, luôn luôn sai khiến, rầy la tôi. Tôi không chịu được hà nh động ấy của mụ ta và tôi cũng không chịu được việc ấy của cô.
Gã bước tá»›i phÃa cô, vẻ hăm doạ, và lần đầu tiên Charity cảm thấy lo sợ. Cô đã ở nÆ¡i cá»a nhà kho. Cô định bá» chạy và o nhà , nhưng cô nghÄ© không nên là m thế vì gã sẽ cưá»i ngay. Cho nên cô vẫn đứng yên và nói:
- Buck, nếu bác muốn tiếp tục là m việc vá»›i tôi thì bác hãy Ä‘i vá» ngay bây giá».
Gã để cái khoan xuống bà n thợ rồi đáp:
- Tháºt không? Nà y, tôi trả việc ấy cho cô đấy, cứ ôm và o Ä‘Ãt mà là m Ä‘i.
Cô không để ý gã đến gần cô và cúi ngưá»i xuống nhìn cô. Cô nuốt nước bá»t.
- Tốt, nếu bác không muốn là m nữa thì thôi.
Buck nắm lấy hai tay cô, mưá»i ngón tay to lá»›n, xù xì bấu chặt và o da thịt cô.
- Tôi sẽ cho cô biết tôi muốn là m gì. Tôi muốn cái việc cô đã cho Hawkins. Việc ấy tất cả đà n bà đá»u rất giá»i. - Gã đẩy cô áp và o tưá»ng, là m rÆ¡i cái vòng cổ ngá»±a cÅ© xuống ná»n nhà kêu lẻng kẻng, và cô thấy sợ đến toát mồ hôi há»™t.
- Thả tôi ra, Buck... nghe chưa?
Buck không thèm để ý, gã nói nhá»:
- Mà y cũng giống Betty thôi. Tao sẽ cho mà y nếm cái tao đã cho bà ấy.
Charity hét lên khi gã kéo cô ra khá»i tưá»ng, lấy chân gạt cho cô nhà o xuống ná»n nhà rồi chồm lên ngưá»i cô. Cô Ä‘au Ä‘iếng ở lưng, ngá»™p thở.
- Thả... tao... ra! - Cô cố đẩy gã ra nhưng gã nặng như má»™t đống sắt. Má»™t bà n tay há»™ pháp để lên ngá»±c cô, giáºt tung cái áo thun ra, còn tay kia tìm dây kéo quần jeans cá»§a cô.
Cô quá khiếp sợ. Chuyện nà y không phải là tình dục, cô nghÄ© thế. Buck say và tức giáºn, giáºn vì hoà n cảnh đã đẩy gã và o vị trà mà gã xem như thấp hèn. Nếu Tyler Johnson không thÃch phụ nữ như bố, thì có lẽ việc hắn vá» nghÄ© cuối tuần đã đẩy Buck đến chá»— thất vá»ng.
Thân hình nặng ná» cá»§a gã đè mạnh cô xuống sà n gá»—. Charity cố hÃt không khà và o ngưá»i.
- Thả... tao... ra. - Cô không đợi gã là m theo lá»i cô lâu hÆ¡n nữa, mà húc đầu gối tháºt mạnh và o háng cá»§a gã.
Buck chặn được cú đá cá»§a cô. Cô vùng dáºy, giáºt được má»™t tay, cà o móng và o mặt gã, khiến lão chá»i rá»§a toáng lên. Cô cảm thấy dương váºt gã cứng ngắc áp và o bên đùi chân cô, cô đắng há»ng. Cô cảm thấy hắn kéo mạnh dây kéo quần cô, cô bèn vùng mạnh hÆ¡n, la hét to hÆ¡n, mặc dù cô biết chẳng có ai nghe.
- Câm mồm Ä‘i! - Buck la lá»›n, tát mạnh và o mặt cô. - Äà n bà khốn nạn. Mà y biết mà y muốn mà . Tất cả đà n bà đá»u muốn.
Charity quá sợ, vặn ngưá»i qua phải rồi qua trái đưa đầu gối thúc và o ngưá»i lão.
Chợt cô thấy Buck bị báºt văng ra, và Call xuất hiện.
Charity nÃu cứng và o ngưá»i anh cô run lẩy bẩy, ngưá»i vẫn còn hồi há»™p, nhưng nép ngưá»i và o mình anh, cô từ từ lấy lại bình tÄ©nh và cảm thấy đỡ hÆ¡n.
- Em đã khoẻ chưa? - Anh nhÃch ngưá»i lui má»™t chút để nhìn cô.
Cô vẫn còn run và cảm thấy hai đầu gối bủn rủn. Chỗ má bị Buck đánh còn hơi tê. Cô đáp:
- Äỡ rồi. Chưa bao giá» thấy ai mà em mừng như thế nà y. À, ngoại trừ cái hôm anh cứu em khá»i con gấu.
Call cưá»i, nhưng mắt anh vẫn còn có vẻ gay gắt.
- Anh là m gì ở đây? - Cô há»i. - DÄ© nhiên anh không thấy em qua ống nhòm vì có dùng ống nhòm anh cÅ©ng không nhìn và o trong nhà kho được.
Anh nới tay ra một chút nữa nhưng vẫn quà ng cánh tay qua eo cô.
- Anh nháºn được thư Ä‘iện tá» cá»§a bố em. Khi em là m xong việc mà anh vẫn không thấy em sang dùng máy tÃnh, nên anh mang thư sang cho em. - Anh nhìn Buck, tá»± nhiên tay anh siết mạnh quanh eo cô. - Thằng con hoang. Anh biết hắn có thà nh tÃch xấu, nhưng anh không ngá» hắn tệ như thế nà y.
Anh hÃt mạnh má»™t hÆ¡i để giữ bình tÄ©nh, cô nháºn thấy anh vẫn còn tức giáºn và cố đè nén cÆ¡n giáºn xuống.
- Em có lý do để bá» tù hắn - Anh trêu chá»c cô, mặc dù anh vẫn còn có vẻ tức tối. - Em đã có bằng chứng để đưa hắn ra toà .
- Có thể. Hắn say. Nhưng hắn mạnh như trâu và là m cà ng như thế.
Call đưa tay lên vuốt tóc.
- Toby nói con trai cá»§a gã, Tyler, vá» nghỉ cuối tuần ở đây. Hắn và Toby cùng há»c ở trung há»c vá»›i nhau. Toby nói Ty ghét đà n bà còn hÆ¡n cả bố hắn nữa.
Vô tình cô run cả ngưá»i.
- Buck nói vá» bà vợ cÅ© cá»§a gã. Gã nói ngưá»i đà n bà có tên Betty.
- Betty Johnson chạy theo gã bán thảm khi Tyler má»›i 5 tuổi. Anh nghÄ©, cả Ty lẫn Buck không ai quên chuyện nà y. - Anh nghiêng đầu vá» phÃa gã đà n ông Ä‘ang nằm bất tỉnh dưới chân tưá»ng. - Anh sẽ nhốt hắn ở đây cho đến khi cảnh sát đến. Anh sẽ canh chừng hắn khi em Ä‘i lấy Ä‘iện thoại di động.
Charity cắn môi, không thÃch ý kiến cá»§a anh, cố nghÄ© ra cách gì khác hÆ¡n. Bá»—ng có ngưá»i khác hiện ra nÆ¡i ngưỡng cá»a.
- Chà o quà vị, xin lỗi quấy rầy quà vị. Tôi là Tyler Johnson. Tôi đi tìm bố tôi. Tôi nghĩ chắc ông ở đây. - Tyler Johnson to lớn như bố. Dáng vẻ như Buck cách đây 20 năm.
- Bố anh nằm trong góc kia kìa, - Call nói. - Hắn sắp đi ở tù vì tội tấn công cô Sinclair.
Tyler nhìn cái áo thun bị rách của cô, mái tóc rối bù và áo quần lấm đất.
- Quá»· tháºt! Xin lá»—i, thưa cô. Tôi sợ xảy ra chuyện như thế nà y. Hằng năm và o ngà y mẹ tôi bá» Ä‘i là ông say như thế nà y. Vì thế mà tôi phải từ trưá»ng đại há»c vỠđây và o dịp cuối tuần nà y. Tôi hy vá»ng ông nghe lá»i tôi. - Cáºu ta có vẻ rụt rè như má»™t há»c sinh, nhưng Charity nghÄ© cáºu ta cố giả vá» là m như thế.
- Thưa cô Sinclair, tôi biết tá»™i bố tôi đã rà nh rà nh, nhưng xin cô bá» qua cho ổng lần nà y được không? - Ty nhìn cô, ánh mắt van xin, Charity cảm giác cáºu Johnson nà y dịu dà ng hÆ¡n, nhưng lòng dạ chắc không khác gì bố.
Tuy nhiên, cô nghĩ Buck không nguy hiểm khi gã không say.
- Thôi được rồi. Anh có thể mang bố anh Ä‘i và tôi sẽ không tố cáo bố anh. Nhưng anh nói cho ông ta biết tôi không nháºn ông là m việc ở Lily Rose nữa, nếu ông để chân lên nhà tôi, tôi sẽ báo cho cảnh sát biết để há» còng cổ ông đấy.
- Tôi sẽ nói cho ông biết. Cám ơn cô, thưa cô.
Call dẫn cô Ä‘i ra ngoà i, ánh mặt trá»i khuya chiếu lên mặt há», mặt anh trông tức tối trở lại. Anh nói:
- Äáng lẽ em không nên là m như thế.
- Có lẽ không nên tháºt. Nhưng dù sao em cÅ©ng muốn để cho Buck mang Æ¡n em hÆ¡n là đẩy gã và o tù.
Call hÆ¡i nhếch mép tỠý bất bình, nhưng bá»—ng anh thấy trên má cô có vết Ä‘á», anh cà u nhà u nói.
- Thằng chó đẻ đánh em mạnh đấy chứ. Ước gì anh nện hắn nhiá»u gấp đôi như thế.
Charity cưá»i.
- Anh nện hắn ngất xỉu từ nay cho đến thứ Tư là Ãt. Em nghÄ© chắc hắn sẽ không bao giá» quên bà i há»c nà y đâu.
- Äể bảo đảm hÆ¡n, anh nói chuyện vá»›i hắn má»›i được.
Charity không nói gì, nhưng cô đã để lá»™ ra mặt tình cảm thân thương chan hoà . Khi hai ngưá»i Ä‘i và o nhà , Call nắm tay cô mà đi. Äây không phải là lần đầu tiên, mà trước khi xảy ra tai nạn, cô đã thấy anh là ngưá»i có tình rồi.
Äến hiên nhà , anh đứng đợi cô phá»§i sạch đất bụi trên áo quần, rồi theo cô và o nhà . Sau khi đóng cá»a xong, anh lấy trong túi áo ra má»™t tá» giấy.
- Bố em đã gởi má»™t danh sách tên cá»§a ngưá»i trong gia đình, tên theo thứ tá»± ai là bố cá»§a ai trong giòng há» Sinclair và Doake. Anh nghÄ© chắc em muốn xem. - Anh đưa tá» thư Ä‘iện tá» cho cô.
- Cám Æ¡n. - Cô không nói thêm gì, cÅ©ng không yêu cầu anh ở lại hay đỠnghị Ä‘i vá»›i anh sang nhà anh. Cô nghÄ© anh chắc muốn ra vá», vì anh đã là m xong nhiệm vụ, nhưng anh vẫn đứng đấy.
- Em đã... á»... ăn chưa?
Cô lắc đầu.
- Em định sẽ hâm lại đồ ăn còn thừa để ăn khi nà o em thấy đói.
- Toby có chiên thịt gà . Chà ng trai có tà i nấu ăn ngon đáo để. Có lẽ em thÃch sang ăn vá»›i bá»n anh.
Charity muốn sang, nhưng cô không Ä‘i. Mặc dù Call không thúc ép cô, nhưng má»—i khi hai ngưá»i ở bên nhau, lòng dục cá»§a há» nổi lên bừng bừng. Lòng dục cà ng lúc cà ng khó mà cưỡng lại được, và cô biết rằng ngá»§ vá»›i anh sẽ là m cho cô nặng thêm tình cảm lưu luyến hÆ¡n nữa.
Nhưng sau chuyện nà y xảy ra vá»›i Buck, cô không muốn ở nhà má»™t mình. Tuy nhiên, cô muốn biết cho chắc có phải anh má»i vì lịch sá»± hay không, nên cô nói:
- Em khoẻ rồi... chẳng có gì đáng kể cho anh phải lo sợ. Anh khá»i cần phải đưa em vá» nhà như đưa má»™t con mèo chạy lạc.
Môi anh cong lên như thể khoái cái hình ảnh cô vừa nói.
- Không phải như thế. Anh nghĩ là chắc em muốn sang là m việc một lát, và nếu em sang là m việc thì em có thể cùng ăn với anh.
Anh nói má»™t cách nhiệt tình, nhưng cô không biết anh có tháºt thÃch như thế hay không. Cô cưá»i, gáºt đầu, đáp:
- Thôi được. Em thÃch thịt gà chiên.
Hai vai Call thư giãn.
- Váºy thì tốt.
- Äợi em lấy và rồi ta Ä‘i. - Cô luôn luôn Ä‘em theo và má»›i yên tâm. Cô lấy cái áo thun má»ng có dây kéo ở phÃa trước trong phòng cô, rồi Ä‘i vá»›i anh ra khá»i nhà , sang bên anh.
Ngồi ở máy tÃnh mà mắt Call vẫn nhìn luôn sang Charity. Cứ má»—i lần nhìn sang là anh thấy cái vết đỠmá» má» bên má cô, anh lại tức lá»™n ruá»™t lên được. Mẹ kiếp thằng Buck Johnson. Äáng ra anh phải nện cho nó má»™t tráºn nhừ tá» má»›i đáng Ä‘á»i.
Thá»±c ra anh đã muốn như thế. Khi thấy Charity nằm trên ná»n nhà và nháºn ra ý đồ cá»§a Buck, anh đã muốn nhúng tay và o máu. Nhưng anh ká»m mình lại, vì anh sợ nếu như là m thế, anh sẽ mang hoạ và o thân.
Dần dà , Charity tạo thêm cảm tình cá»§a Call, bản năng che chở trước đây cá»§a anh trở lại. Äây là điá»u anh không muốn tà nà o hết.
Anh liếc nhìn cô, cố không nghÄ© đến chuyện anh đã sung sướng biết bao khi sang nhà cô. Sá»± thá»±c là anh đã trông ngóng gặp cô suốt cả ngà y. Anh cứ Ä‘inh ninh sau khi là m việc ở nhà xong, cô sẽ sang bên anh để dùng máy tÃnh, và khi cô không sang, anh thất vá»ng. Bức thư Ä‘iện tá» là cái cá»› để anh sang gặp cô.
NhỠthế mà anh đã được việc.
Nhưng bây giá» khi cô ngồi đây, anh lại cảm thấy Ä‘au đớn kinh khá»§ng. Cứ má»—i lần nhìn cô là anh muốn bế cô mang và o giưá»ng. Anh cố nhá»§ lòng rằng hai ngưá»i cứ duy trì tình bạn thì chắc tình hình sẽ tốt hÆ¡n, nhưng anh không là m sao tin mình duy trì ở mức tình bạn được.
Ngay khi ấy Toby gá»i lá»›n báo cho há» biết bữa ăn đã dá»n xong. Call quyết định không nghÄ© đến chuyện anh rất muốn là m tình vá»›i cô nữa, anh chăm chú Ä‘á»c kỹ bức thư Ä‘iện tá» cá»§a Bruce Wilcox gởi cho anh thêm má»™t lần nữa.
Call cau mà y. Anh quá để tâm trà và o bức thư cá»§a Wilcox đến ná»—i anh không nghe bước chân cá»§a Charity Ä‘i đến phÃa sau anh.
- Chuyện gì thế? Trông anh như ngưá»i có mèo bị ai giết thế?
Anh chùi trán.
- Nhiá»u chuyện rắc rối ở Datatron.
- Chuyện xấu à ?
- Hai anh chà ng láºp trình viên, Shotman và Wiggs đã vượt bức tưá»ng lá»a cá»§a má»™t táºp Ä‘oà n công ty trò chÆ¡i máy tình lá»›n đặt trụ sở ở Antigua. Công ty Wild Card kiếm tiá»n qua mạng Internet.
- Váºy công ty Wild Card kiện anh hay sao?
- Hay sao được thì quá tốt. Theo Bruce cho biết, các chà ng trai Ä‘ang lên như diá»u nà y phát hiện ra táºp Ä‘oà n đã lừa bịp. Chắc em biết trong trò chÆ¡i máy tÃnh có luáºt lệ vá» ranh giá»›i, vá» lợi nhuáºn và lợi thế. Khi ngưá»i ta chÆ¡i máy tÃnh - và dụ chÆ¡i xì phé trên máy tÃnh chẳng hạn - ngưá»i ta thưá»ng dùng phần má»m máy tÃnh má»™t cách tuỳ tiện, rất thiên biến vạn hoá.
- Em biết. Nhân viên cá»§a công ty Wild Card đã sá»a báºy phần má»m để thu lợi nhuáºn cho nhiá»u.
- Äúng thế. Bây giỠở Hoa Kỳ có nhiá»u chuyện rất phi pháp, nhưng đây là lãnh vá»±c cá»§a Internet, lãnh vá»±c có luáºt lệ hẳn hoi. Tuy nhiên, nếu máºt vụ liên bang tìm ra và luáºt pháp nghiêm minh, thì công ty Wild Card sẽ gặp chuyện rất rắc rối.
Charity cúi ngưá»i để nhìn bức thư Ä‘iện tá», anh cảm thấy bá»™ ngá»±c êm ái tá»±a trên vai anh.
- Hay quá, - cô nói. - Có quá nhiá»u mưu đồ hấp dẫn trên mạng tháºt.
Call ưỡn ngưá»i hẳn lên để khá»i quay ngưá»i lại áp môi và o ngá»±c cô như lòng anh mong muốn. Anh cố nói tiếp câu chuyện bị bá» dở...
- Tệ hÆ¡n nữa là Shotman và Wiggs rất tham lam. Chúng Ä‘ang tìm cách để bán lại thông tin cho táºp Ä‘oà n lấy má»™t triệu đô la.
- Tống tiá»n à ?
- Phải gá»i như thế má»›i đúng.
- Anh sẽ là m gì?
- Trước hết là sa thải Shotman và Wiggs. CÆ¡ quan FBI vẫn cho chuyện xảy ra là tai nạn. Có thể đấy là chuyện tình cá» rồi, trước chÆ¡i sau tháºt. Há» còn quá trẻ. Nếu há» biết giữ mồm giữ miệng thì có lẽ há» sẽ không sao.
- Rồi sao nữa? Trả thông tin cho những ngưá»i có thẩm quyá»n à ?
- Chúng tôi đã gặp nhiá»u chuyện rắc rối rồi, không nên chuốc lấy thêm là m gì. CÆ¡ quan an ninh thế nà o cÅ©ng phanh phui được các hồ sÆ¡ máºt cá»§a công ty.
- Bây giỠthì em hiểu lý do tại sao anh vứt hết công việc kinh doanh mà lên đây để ở.
Những ká»· niệm lại trá»—i dáºy, có cái gì bóp mạnh và o ngá»±c anh.
- Phải! - Anh không nói việc anh lên đây là vì sau khi vợ con anh chết, anh không là m sao sống một mình ở đấy được.
HỠđi và o phòng ăn, Charity nói thịt gà quá ngon. Call không là m sao nuốt cho nổi. Anh hết muốn ăn.
|

15-10-2008, 03:32 PM
|
 |
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Chương 18
Sáng thứ Ba trá»i nắng nóng vì Ä‘ang tháng bảy, thá»i gian nà y trong năm, đất Ä‘ai khô ráo và rừng cÅ©ng khô. Cho nên thưá»ng có nguy cÆ¡ há»a hoạn, nhưng há» may mắn không gặp phải cảnh ấy. Trá»i nắng nóng rất hợp lý, vì ánh mặt trá»i chiếu trên sưá»n đồi giúp cho Charity mất hết cảm giác tởm lợm trong miệng do cảnh Buck gây ra cho cô và o ngà y hôm trước.
Maude và Jenny đến đúng giá», Charity kể cho há» nghe chuyện hôm qua, cô kể lại vắn tắt chuyện xảy ra trong nhà kho. rồi cô nói tiếp:
- Tôi không nghĩ gã nguy hiểm, nếu gã không say thì gã không nguy hiểm… nhưng mình cũng phải canh chừng gã.
- Cô nên tống cổ con dê già ấy và o tù. – Maude cà u nhà u nói, còn Jenny đứng bên cạnh bà thì tá»§m tỉm cưá»i.
Charity há»i:
- Theo bà thì chúng ta có tìm ra ngưá»i nà o để thay hắn được không?
- Chúng ta có thể đăng quảng cáo trên tá» Klondike Sun, nhưng cÅ©ng phải mất má»™t thá»i gian và chúng ta chắc phải tìm chá»— ở cho anh ta gần đâu đây.
- Mẹ kiếp!
- Nhưng có thể chúng ta không cần thuê thêm. má»i việc rồi sẽ yên hết. Chúng ta đã có thêm Jenny để giúp việc rồi. Có lẽ chúng ta nên là m thá» xem sao.
Charity ngẩng đầu:
- Maude, ta là m nổi không? Thiết bị dùng vét cát sạn rất nặng.
- Em thế nà y chứ khoẻ lắm – Jenny nói, đột nhiên cô có vẻ rất năng nổ - Còn ná»™i em thì biết rất nhiá»u vá» công việc khai má».
Charity cưá»i:
- Tôi biết bà ấy rất rà nh – cô nhìn Maude – Theo bà chúng ta có thể là m được không?
- Cứ là m thỠrồi sẽ biết là m được hay không.
Cô cưá»i xoà :
- Thôi được rồi. Dẹp Buck Johnson sang một bên. Chúng ta khai thác Lily Rose.
Thế là há» bắt tay và o việc, và há» nháºn ra ngay công việc không phải dá»… như há» tưởng. Buck đã là m tất cả công việc nặng nhá»c. Cái máy vét cát sạn rất nặng. Mặc dù máy có phao nổi trên nước, nhưng nó rất ká»nh cà ng khó chuyển động mạnh, mà trong số há» không ai có thân hình há»™ pháp hết. Cho nên đến ná»a ngà y là hỠướt mèm, mệt nhoà i, áo quần tóc tai lấm đầy cát, đá mạt. may thay là trá»i nóng nên há» không mặc quần cao su lá»™i nước.
hỠđứng trên bá» suối tắm mình trong nắng má»™t lát, và khi sắp sá»a lá»™i trong nước lại thì Toby xuất hiện trên đưá»ng Ä‘i.
Anh vẫy tay chà o, bước nhanh đến phÃa há», vá»›i dáng ngưá»i thanh mảnh, tà n nhang lấm tấm hai má, miệng cưá»i tươi. Khi đến bên há» trên bá» suối, anh nói:
- Tôi thấy quý vị là m việc ở đây, bây giá» không có Buck chắc quà vị cần ngưá»i giúp việc.
Charity không há»i là m sao cáºu ta thấy hỠđược, cô có linh cảm cáºu ta dùng ống nhòm cá»§a Call từ khi có Jenny đến.
- Hai ngưá»i gặp nhau chưa? – Charity há»i, cô thấy ánh mắt cá»§a Toby nhìn vá» phÃa cô gái và hai má cáºu ta á»ng hồng – Xin giá»›i thiệu đây là Toby Jenkins và đây là Jenny Foote, cháu ná»™i cá»§a bà Maude. Toby là m việc cho ông Hawkins và … hay Ãt ra là thế, theo chá»— tôi biết.
- Rất sung sướng được gặp cô Jenny, - Toby đưa tay, Jenny e lệ bắt tay chà ng trai, rồi cáºu ta quay qua nhìn Charity – Tôi đã là m xong công việc nhà ở bên kia rồi. Call nói nếu tôi qua đây giúp quà vị má»—i ngà y hai giá» thì chẳng sao hết.
Charity ngước mắt nhìn trá»i, cưá»i mừng rỡ.
- Tháºt trá»i có mắt – cô nghÄ© đến những giá» quá vất vả vừa qua cá»§a há» - Bà và cô em nghÄ© sao? Chúng ta nhá» cáºu ấy giúp má»™t tay nhé?
Maude cưá»i toe toét:
- Tôi rất mừng có cáºu giúp sức.
- Còn Jenny?
Cô gái nhìn xuống hai bà n chân mình đáp:
- Tôi không ngỠcông việc quá nặng nỠnhư thế nà y.
- Tôi sẽ trả công cáºu như Call trả, và hết sức cám Æ¡n cáºu đã giúp đỡ.
Toby gáºt đầu, rất sung sướng vì được má»i ngưá»i niá»m nở đón nháºn.
- Tôi không biết nhiá»u vá» công việc vét cát sạn, nhưng tôi rất muốn há»c há»i thêm cho biết.
- Tốt, váºy chúng ta bắt tay và o việc thôi – Bà Maude bước đến phÃa cái máy vét, má»i ngưá»i theo bà để bắt tay và o việc.
Công việc buổi chiá»u tốt đẹp hÆ¡n buổi sáng rất nhiá»u. Có Toby giúp sức, hỠđã xúc được nhiá»u thước cát sạn và o máy và cho và o thùng sà ng.
- Tôi rất nôn nóng muốn biết chúng ta kiếm được gì không, - Toby nói, vẻ mặt hăm hở muốn biết công việc cá»§a anh có kiếm được Ãt nhiá»u và ng gì không.
- Äến thứ 6 chúng tôi má»›i chùi rá»a thùng sà ng và ng. Anh phải đợi đến hôm ấy má»›i biết.
Toby có vẻ thất vá»ng và Charity cố nÃn cưá»i.
Ngà y là m việc sắp hết thì bá»—ng trên đưá»ng có bóng ngưá»i xuất hiện. Charity nhìn bước Ä‘i dà i quen thuá»™c, cô biết ngay khách là Call, và đi bên cạnh anh là con chó lá»›n lông bạc. Call còn nắm trong tay sợi dây da dẫn theo má»™t con chó khác nữa, nhá» hÆ¡n Smoke, nhưng rất giống nó.
Charity nói với nhân viên của mình:
- Quà vị nghỉ việc được rồi. Hôm nay là m thế là quá nhiá»u rồi.
Toby có vẻ chán nản vì há» nghỉ việc sá»›m hÆ¡n mấy phút. Nhưng Charity không nÃn cưá»i được, cô nói:
- Toby, hẹn ngà y mai gặp lại cáºu.
NghÄ© đến chuyện ngà y mai cáºu sẽ là m việc, nên Toby vui vẻ, vẫy tay chà o má»i ngưá»i rồi ra vá», gặp mặt Call trên đưá»ng vá».
Charity bước đến gần Call, mắt nhìn và o mặt anh, cố giữ bình tÄ©nh để tim khá»i Ä‘áºp mạnh. Äôi lúc cô ước gì anh đừng có vẻ dá»… thương như thế nà y.
- Chà o anh – Cô nói, cố nói năng rất tá»± nhiên, nhưng khi má»›i gặp anh, cô thưá»ng hÆ¡i lúng túng, khó mở môi để nói.
- Chà o em – Anh không nói gì nữa, chỉ nhìn cô, cô tá»± há»i phải chăng anh cÅ©ng cảm thấy khó ăn nói như cô. Nhưng cuối cùng anh nói tiếp – Anh mang tặng em má»™t món quà . Sau chuyện xảy ra vá»›i Buck, anh nghÄ© em rất cần có con chó tháºt tốt để canh chừng em, mặc dù đây chưa phải là biện pháp hữu hiệu.
Anh giáºt mạnh sợi dây, con chó nhá» Ä‘ang đánh hÆ¡i con bá» hung bèn quay lui, chạy đến phÃa cô. Nó nhảy lên nhảy xuống như cẳng cà khêu bằng lông xù, để hai chân lên đầu gối cô. Nó trông rất giống Smoke, nhưng cái Ä‘uôi uốn cong lên táºn lưng và bá»™ lông dà i ráºm mà u nâu có sá»c Ä‘en chứ không phải mà u bạc.
Charity vuốt tay lên bộ lông dà i ấm áp.
- Ồ Call, nó đẹp quá.
- Nó là giống chó Eskimo. – Call cưá»i, đáp – Anh không tìm cho em chó sói đâu.
Nụ cưá»i biến mất trên môi cô, cô nói:
- Con chó tháºt đáng yêu, em rất thÃch có nó. Nhưng em không thể giữ nó được đâu. - Tại sao không?
- Ở các chung cư nÆ¡i em ở, ngưá»i ta không cho phép nuôi chó đâu. Em sẽ tÃnh sao vá»›i nó sau khi em vá» lại Mahattan?
Mặt Call có vẻ buồn, thái độ gượng gạo, anh đáp:
- Anh không biết em có ý định ra vá».
- Bây giá» thì chưa, cuối tháng 10 má»›i vá». Em không có ý định sống mãi ở đây. Em nhượng lại căn há»™ cá»§a em cho em gái em 6 tháng thôi. Khi hạn cho thuê hết, em sẽ vá» lại New York.
- Thì ra thế.
Giá»ng anh như hồi chuông báo tin mãn cuá»™c. lần đầu tiên cô nháºn ra nữa phần trong cô muốn ở lại, ná»a phần trong cô không muốn rá»i bá» xứ sở xinh đẹp nà y hay rá»i bá» ngưá»i đà n ông mà cô đã cố hết sức để khá»i yêu anh ta.
Cô cố gượng cưá»i.
- Em đã định nói cho anh biết, độ gần đây anh đã lo sợ vì chuyện chúng ta gắn bó máºt thiết vá»›i nhau. Bây giá» em nói cho anh biết chuyện nà y không có gì phải lo lắng hết. – Cô nhìn chằm chằm và o mặt anh, nhưng cô cảm thấy nghẹn ngà o trong cuống há»ng.
- Phải, không có gì phải lo lắng hết.
Không lo lắng cho anh, nhưng cô thì lại rất lo.
Anh đưa sợi dây buộc chó cho cô.
- Khi nà o em ra vá» anh sẽ lấy lại con chó. Còn hiện tại, như anh đã nói, nó sẽ canh chừng nhà cá»a cho em.
Charity nhìn con chó đẹp đẽ, cổ nà ng nghẹn ngà o hơn nữa.
- Nó tên gì?
- Em muốn đặt cho nó tên gì cũng được.
Cô quì xuống bên cạnh con chó, úp mặt và o bộ lông của nó.
- Nó giống như con gấu nhá» ráºm lông. Em đặt tên cho nó là Kodiad… nếu anh bằng lòng.
Cặp mắt xanh trong suốt nhìn xuống cô.
- Kodiad – Call láºp lại, giá»ng hÆ¡i cáu kỉnh – Tên như thế nà y quá hay cho má»™t chú chó Eskimo – Anh quay nhìn vá» nhà anh – Em có sang là m việc không?
- Có lẽ phải sang.
- Hẹn gặp em bên nhà anh – Không đợi cô trả lá»i, anh Ä‘i vá» nhà .
- Call nà y.
Anh dừng bước, quay lại – Gì thế?
- Cám ơn anh đã cho con chó. Em đã yêu nó rồi.
Cô tháºt sá»± đã yêu nó.
Thêm một thứ nữa phải chia tay khi cô vỠnhà .
Thêm một thứ nữa sẽ là m cô đau lòng.
Call thò đầu và o trong cá»a ở phòng là m việc cá»§a anh và há»i:
- Em cần gì ở dưới phố không?
Phòng là m việc cá»§a anh là nÆ¡i anh thưá»ng ngồi má»™t mình, là nÆ¡i anh thư giãn và suy nghÄ©. Bây giá» không được như thế nữa.
Charity quay ngưá»i khá»i máy tÃnh. Cô há»i:
- Khi nà o anh đi?
- Quãng 10 phút nữa anh sẽ Ä‘i - Thứ 7 rồi, chắc Charity sẽ là m việc cả ngà y. Như thế tức là anh phải Ä‘i ra khá»i nhà .
Cô dá»±a ngưá»i ra sau ghế xoay ở trước máy vi tÃnh.
- Em cần rất nhiá»u thứ. Tại sao em không Ä‘i vá»›i anh?
Bắp thịt ở quai hà m của anh căng ra, mẹ kiếp, tại vì em là nguyên do khiến anh đi! Anh đáp:
- Anh tưởng chắc em muốn là m việc.
- Em đã ngồi mấy giá» liá»n mà chẳng tìm được thêm gì má»›i, mắt nhìn mãi và o mà n hình, má»i quá – Cô nói rồi đứng dáºy, ngá»a đầu ra sau, vươn cổ và hai vai cho bá»›t má»i, bá»™ ngá»±c nẩy ra phÃa trước và chiếc quần jean căng cứng.
Chó đẻ tháºt!
- Thôi được … thì đi. Chúng ta không đi lâu, chỉ hai giỠthôi.
Từ khi cô nói cho anh biết cô sẽ không ở mãi tại Yukon, Call thưá»ng tìm cách xa lánh cô. Anh tá»± nhá»§ việc nà y rất hợp vá»›i lòng mong muốn cá»§a anh, anh nhá»§ thầm Ä‘iá»u nà y là câu trả lá»i cho sá»± cầu mong cá»§a anh. Trong vòng hai tháng nữa là Charity sẽ ra Ä‘i, vá» lại vá»›i cuá»™c sống cÅ© cá»§a cô ở chốn phồn hoa đô há»™i. Anh lại được yên ổn, khá»i lo cho tình cảm bị lung lạc.
Tháºt là giải pháp hoà n hảo.
Äiá»u đáng ngại nhất là anh có thể lôi cô và o giưá»ng bất cứ lúc nà o. Anh biết cô sẽ để cho anh là m thế. Khi anh nhìn cô, anh thấy sá»± khao khát hiện ra trong mắt cô cÅ©ng như cô thấy trong mắt anh váºy. Tuy nhiên, sá»± quan hệ thuần thể xác thôi xem ra không ổn chút nà o hết.
Kết quả là anh tìm cách xa lánh cô nhiá»u chừng nà o hay chừng ấy, Ä‘i loanh quanh đâu đó gần hết ngà y. Không chóng thì chầy cÅ©ng sẽ xảy ra chuyện ấy, nhưng hôm nay anh hy vá»ng không xảy ra.
Anh nhìn và o mà n hình máy tÃnh qua vai Charity, tay anh muốn sá» và o ngá»±c cô. Anh há»i:
- Em không tìm được gì thêm à ?
Cô quay ghế, nhìn anh:
- Tháºt ra em tìm được rất nhiá»u thông tin – Cô quay lui, bấm nút cho mà n hình hiện ra đồ biểu mà anh đã láºp nên cho cô - HÆ¡n nữa số ô trong đồ biểu đã được ghi đầy hết. Em đã tìm ra phÃa bên gia đình bố em lui tá»›i tháºp niên cá»§a năm 1880. Há» là dân Anh, rất ngay thẳng, trung thá»±c, cho nên rất dá»… lần theo dấu vết cá»§a há». Walter Sinclair là ông sÆ¡ cá»§a em, ngưá»i thế hệ đầu tiên sinh trưởng ở nước nà y. Há» bên mẹ cá»§a bố em là Ross, sống ở Miá»n Äông từ những ngà y đầu xứ nà y còn thuá»™c địa và không có chỉ dẫn gì cho thấy hỠđã bá» xứ ra Ä‘i.
- Còn gia tộc bên mẹ em thì sao?
- Hiện em đang sưu tầm, nhưng thông tin rất sơ sà i. Không có thông tin nà o có vẻ chắc chắn đáng tin.
- Có thể rồi em sẽ tìm ra được manh mối.
- Có thể - cô cưá»i, nhưng anh thấy cô có vẻ thất vá»ng. Anh nháºn thấy việc sưu tầm nà y đối vá»›i cô rất quan trá»ng. Cô muốn biết tại sao cô cảm thấy thôi thúc phải đến đây, cô muốn biết phải chăng cô có ký ức vá» nÆ¡i nà y từ thá»i xa xưa.
- Em chuẩn bị Ä‘i chứ? – anh há»i.
Cô gáºt đầu, tắt máy. Anh thấy cô vẫn còn suy nghÄ© vá» việc tìm kiếm cá»§a mình, thấy trán cô hÆ¡i cau lại vì suy nghÄ©.
- Nếu ra phố mà em thÃch xem cine hay xem cái gì, chúng ta Ä‘i xem cho vui. - Mẹ kiếp, tại sao anh nói như thế? Anh đã tÃnh đến chuyện xa lánh cô kia mà . Không phải thế hay sao?
Anh theo cô Ä‘i ra cá»a, lòng ước chi anh đừng mở miệng nói gì hết. anh lấy máy Ä‘iện thoại di động mang theo trước khi ra nhà xe lấy xe jeep. Khi anh bá» Ä‘iện thoại và o túi, bá»—ng Ä‘iện thoại reo. Anh lại lấy ra, mở máy nghe.
- Tôi Hawkins đây.
- Call à , tôi là Peter. Có chuyện xảy ra.
- Giá»ng anh nghe sao tức cưá»i thế? Cảm lạnh hay sao?
- Lá»— mÅ©i bị dáºp… trong số nhiá»u thứ khác. Có chuyện không hay vừa xảy ra.
Call bóp mạnh chiếc máy
- Chuyện xảy ra thế nà o?
- Có thằng đòi lấy và của tôi. Tôi không đưa cho hắn. Thế là hắn hà nh hung.
- Có nặng không?
- Không có gì nguy hiểm. Hai xương sưá»n bị gãy, nhiá»u vết rách và bầm da. Tôi cần nghỉ má»™t thá»i gian.
- Không sao. Anh cứ nghỉ ngơi cho lại sức.
- Cám ơn.
- Chuyện xảy ra ở đâu?
- Ở công viên. trá»i đã tối. Tôi Ä‘ang chạy thể dục, quá ngốc phải không?
- á»’, tôi không biết. Anh đã giữ được vÃ, thế là quan trá»ng rồi.
Anh nghe Peter cưá»i từ bên kia đầu dây, tiếng cưá»i trịt trịt qua lá»— mÅ©i bị băng bó.
- Peter, hãy cẩn tháºn đấy nhé, và tiếp xúc vá»›i tôi thưá»ng xuyên. Hãy cho tôi biết có gì anh cần không.
Peter chà o tạm biệt. Call tắt máy.
Charity há»i:
- Lại thêm chuyện rắc rối à ?
- Peter Held bị trấn lột.
- Nhà hóa há»c bạn anh ở Seattle phải không?
- Phải, anh chà ng đang nghiên cứu ở Mergatech.
- Anh ta có sao không?
- Bị nhiá»u vết thương. Anh ta cần nghỉ ngÆ¡i má»™t thá»i gian cho khá»e đã.
- Em Ä‘oán chắc sẽ có nhiá»u ngưá»i gặp rắc rối khi anh ta bị tai nạn như thế.
- Phải – Call đáp, nhưng anh nghÄ© gần đây anh đã gặp nhiá»u chuyện rắc rối rồi.
Toby không tin mình may mắn như thế. Cả tuần, cáºu muốn má»i Jenny Ä‘i chÆ¡i, nhưng thấy cô lạnh lùng quá nên sợ nếu má»i chắc cô gái sẽ không nháºn lá»i. Thế rồi sáng sá»›m hôm ấy, Jenny và Maude đến tiệm kim hoà n Má» Và ng cá»§a mẹ cáºu. Jenny muốn bán số và ng nho nhá» tiá»n lương cá»§a cô, phần chia hà ng tuần cá»§a Buck trước đây.
Toby cầm số lượng cá»§a mình. Cáºu không là m sao quên được ná»—i vui mừng cá»§a cáºu khi há» chùi rá»a thùng đãi và ng và o chiá»u hôm qua, cáºu thấy những cục và ng nho nhá» sáng lấp lánh mắc kẹt giữa những hà ng Ä‘inh nhá»±a ở giữa đáy thùng. Nhưng Jenny Ä‘em bán phần và ng cá»§a mình, và sau khi bán xong, Toby tình cá» má»i cô Ä‘i ăn.
- Tôi không biết… tôi nghĩ chắc bà nội cần tôi giúp bà đi mua các nhu yếu phẩm.
- Äừng ngốc – Bà Maude nói – bà đã tá»± Ä‘i mua sắm má»™t mình gần 70 năm nay rồi. Hai cháu cứ Ä‘i chÆ¡i vá»›i nhau cho vui.
Jenny vẫn còn có vẻ nghi ngại, nhưng Toby nghÄ© là cô muốn Ä‘i chÆ¡i, nên cáºu nắm tay cô, dẫn cô ra đưá»ng.
Cáºu nghÄ©: cô xinh quá, lại còn hấp dẫn nữa, cho dù cô Ä‘eo cái vòng nÆ¡i lá»— mÅ©i, nhưng cáºu vẫn cảm thấy tâm địa cô vẫn dịu dà ng. Có lẽ cô Ä‘eo cái vòng mÅ©i và xăm hình lên ngưá»i như thế để trông có vẻ quái đản hÆ¡n má»™t chút mà thôi. Nếu cô nghÄ© như thế là cô lầm rồi.
- Váºy… ta đến ăn quán Grubsteak nhé? Cô có thÃch ăn món Pizza không?
Cô gáºt đầu.
- Nghe món Pizza ngon lắm.
Cáºu ta vẫn nắm tay cô. Cáºu thÃch cảm giác êm ái, má»m mại trong tay cáºu. Cáºu phân vân không biết môi cô có êm ái như thế không? NghÄ© đến chuyện hôn hÃt còn quá sá»›m, nhất là vá»›i cô gái như Jenny, nhưng cái ý ấy cứ hiện ra trong óc cáºu, cùng vá»›i ý khác, những ý nghÄ© bất khả thi mà cáºu cố xua Ä‘uổi chúng Ä‘i.
Thá»±c ra thì Toby chú ý đến Jenny không phải chỉ vì dục tÃnh mà thôi. Cái vẻ e thẹn cá»§a cô là m cho cáºu chú ý. Cáºu còn nghÄ© rằng cô thông minh, cáºu muốn tìm hiểu cô, muốn biết lý do tại sao cô gái đến Dawson, muốn biết cô có Ä‘i há»c Äại há»c không, và nếu có Ä‘i, cô sẽ Ä‘i há»c trưá»ng nà o.
Cáºu muốn biết đủ thứ vá» cô.
Nhưng nhất là cáºu muốn biết tại sao cô có vẻ buồn rầu như thế.
Lái xe Ä‘i phố tháºt thoải mái. Ãnh nắng mặt trá»i chiếu lên nóc xe lợp vải bạt khiến không khà trong chiếc xe jeep mà u Ä‘en xinh xắn cá»§a Call trở nên ấm áp. Charity ngồi dá»±a lưng trên chiếc ghế bá»c da thư giãn. Khi xe há» lắc lư trên Ä‘oạn đưá»ng đầy ổ gà , bụi tung đầy trá»i, cô bèn lục túi xách lấy ra tá» giấy.
- Cái gì thế - Call há»i.
- Trong lúc em mà y mò trên máy tình để tìm ra bà con cáºt ruá»™t đã chết lâu Ä‘á»i cá»§a em, em đã tìm ra trên mạng má»™t số thông tin tà i liệu.
- Tà i liệu nói vỠcái gì thế?
- Tà i liệu nói vá» ký ức được di truyá»n, em in trong mạng ra đây. Trước đây em có Ä‘á»c má»™t số bà i viết nà y đã là m cho em suy nghÄ© mãi. Em tá»± há»i nếu em cố tìm trong mạng Internet, chắc em sẽ tìm được tà i liệu nói vá» vấn đỠnà y. – Cô mở tá» giấy ra để Ä‘á»c.
- Tà i liệu nói sao?
Cô nhìn qua phÃa chá»— ngồi cá»§a tà i xế. cô há»i:
- Có bao giá» anh Ä‘á»c những chuyện nói vá» ngưá»i được ghép cÆ¡ quan ná»™i tạng chưa? Call liếc nhìn cô, hai tay to tướng ôm chặt tay lái bá»c da.
- Ghép cơ quan nội tạng thì có liên quan quái gì đến ký ức?
- Nà y nhé, giả dụ anh được ghép tim Ä‘i. Ngưá»i nháºn tim thỉnh thoảng có những thay đổi vá» cá tÃnh. Trước đây anh ta ghét bÆ¡ Ä‘áºu phá»™ng thì nay anh ta lại rất thÃch. Lý do là ngưá»i cho tim thÃch bÆ¡ Ä‘áºu phá»™ng. Ngưá»i nháºn tim bây giá» có thêm DNA khác, khiến cho há» thay đổi tÃnh tình.
- Váºy em nói… sao?
- Em nói nếu đã có tình trạng chất DNA cá»§a ngưá»i cho tim gây cho ngưá»i nháºn tim sở thÃch ăn bÆ¡ Ä‘áºu phá»™ng, thì có thể chất DNA mà mình đã nháºn cá»§a ngưá»i khác cÅ©ng khiến cho mình quan tâm đến những việc khác… như việc đổ xô Ä‘i tìm và ng… vì ngưá»i cho DNA – má»™t trong số tổ tiên cá»§a em – đã đến Yukon tìm và ng.
- Thế không có nghĩa là em sẽ có cùng ký ức.
Cô nhìn xuống tỠgiấy.
- Anh có biết những con bê má»›i sinh không chịu bước qua má»™t đám đưá»ng vạch sÆ¡n mà u giống con chó chăn bò, mặc dù chúng chưa bao giá» thấy con chó chăn bò không? Hay là má»™t con mèo,mặc dù không có mẹ nó dạy bảo, nó vẫn biết cách chải lông rá»a ráy cho nó không?
- Äấy là bản năng, chứ không phải là ký ức.
- Bà i báo cho rằng trà nhá»› di truyá»n và bản năng là má»™t, giống nhau. Chất DNA được xem như ống dẫn dùng truyá»n lại cho háºu thế trà nhá»› di truyá»n. bà i viết nói rằng chúng ta truyá»n cho con cháu nhiá»u thứ chứ không phải mà u mắt và mà u tóc thôi, mà và o khoảng 40% cá»§a ta di truyá»n lại cho con cháu.
- Còn gì nữa?
- Có những nhà khoa há»c tin trà nhá»› di truyá»n có thể truyá»n lại từ thế hệ nà y qua thế hệ khác theo dạng ký ức – Cô Ä‘á»c trong bà i viết - những loại ký ức ấy giúp ngưá»i ta nhá»› lại những nÆ¡i chốn, những biến cố từ má»™t thá»i Ä‘iểm khác, nhiá»u trưá»ng hợp như thế nà y đã được chứng minh rất rõ rà ng, cụ thể.
Call có vẻ không tin. Anh nói:
- Hay, nhưng cho dù chuyện nà y có thá»±c Ä‘i nữa, thì em vẫn phải tìm cho ra ngưá»i nà o trong gia tá»™c em đến đây 100 năm. Em là m thế cho được, anh má»›i có thể tin và o giả thuyết cá»§a em.
DÄ© nhiên anh nói đúng, Charity im lặng, phân vân không biết liệu có tìm ra đưá»ng dây mối nhợ gì không. Bên ngoà i cá»a xe, rừng cây lặng lẽ trang nghiêm, má»™t con diá»u hâu khổng lồ lượn quanh trên đầu há», rồi nhà o xuống và biến mất trong hà ng thông bên vệ đưá»ng, bầu trá»i xanh ngắt chói chang, phải nheo mắt khi nhìn lên.
Äiện thoại di động reo, vì xe Ä‘ang chạy cháºm nên anh không dừng xe, mà chỉ mở máy áp và o tai.
- Hawkins nghe đây.
- Bob Wychek đây. Hôm nay ông cố tranh thủ ghé và o xưởng của tôi được không? 45 phút nữa nhé?
- ÄÆ°á»£c rồi, tôi sẽ đến – Call đáp, rồi cúp máy.
- Bạn gái cá»§a anh phải không? – Charity há»i, nhìn anh, ánh mắt nghi ngá».
Call cau mà y, anh thấy cô có vẻ ghen tuông. Anh nói:
- Bob Wychek, ngưá»i Ä‘ang sá»a máy bay cho anh. Anh nghÄ© chắc anh ta đã tìm ra nguyên nhân là m cho máy bay há»ng.
- Em biết nguyên nhân là m cho máy bay há»ng rồi. Nó hục hặc hai lần rồi tắt, chong chóng ngừng quay.
- Rất tếu – Anh châm biếm, nhưng cả hai Ä‘á»u báºt cưá»i.
Má»™t lát sau, há» rẽ và o xa lá»™ Klondike, con đưá»ng chÃnh dẫn đến Dawson, qua cầu, rồi và o phố Front.
- Em đói rồi. Không biết chúng ta ăn rồi đến gặp ông bạn sá»a máy bay cá»§a anh có được không?
Call chạy qua tấm biển ghi đưá»ng phố, đưá»ng Midnight Dome và cứ cho xe chạy tiếp.
- Anh nghÄ© ta nên ăn trước. Äể anh gá»i Wychek, báo cho anh ấy biết ta đến trá»… má»™t chút.
Anh gá»i Ä‘iện thoại nhưng Bob Ä‘i đâu có việc má»™t lát, nên anh để lại tin nhắn.
- Ta đến quán Klondike Kate chứ? – Charity đỠnghị - Ở đấy có thức ăn ngon nhất Dawson.
- Em muốn đến quán Kate à ? – Call có vẻ không ưa – Theo anh ta nên đến quán Grubstake.
- Em nghĩ bánh sandwich ở Kate chắc ngon.
- Anh công nháºn thức ăn ở đấy ngon,nhưng…
- Ngon là tuyệt rồi, ta đi thôi.
Call cau mà y nhưng vẫn cho xe chạy tiếp rồi rẽ và o đưá»ng King đến đưá»ng thứ 3, và dừng xe trước mặt ngôi nhà khung gá»—, hai tầng, sÆ¡n mà u và ng và trắng nằm ở ngã tư đưá»ng. Há» bước ra khá»i chiếc jeep và o quán. Call giá»›i thiệu mình vá»›i bà chá»§ quán. Quán đông đúc. Cô nghe quán thưá»ng đông khách như thế, ngay cả mùa đông.
Thế nhưng, há» không đợi lâu, hỠđược má»i đến ngồi ở bá»™ bà n vuông nhá». Chà ng trai là m việc và o ngà y nghỉ mang ly nước đá đến, rồi má»™t cô hầu bà n tóc đỠxinh đẹp đến để lấy thá»±c đơn há» gá»i. Cô ta nhìn Call và trong nụ cưá»i cá»§a cô ta khi nhìn anh, có cái gì bá»—ng là m cho Charity lo lắng.
- Chà o Call. Lâu rồi không thấy anh – Cô ta trẻ hÆ¡n Charity, có lẽ má»›i 21 hay 22 tuổi, miệng rá»™ng, mắt xanh long lanh, và thân hình thì rá»±c lá»a. Cô ta là m ra vẻ thân thiện vá»›i Call, như thể cô đã quen biết Call lâu rồi.
Anh trở ngưá»i trên ghế má»™t cách khó chịu, và đáp:
- Tôi báºn công việc.
Cô tóc đỠnhìn Charity.
- Tôi hiểu rồi – Cô ta không nói gì nữa và Call cÅ©ng không. Cô hầu bà n lấy thá»±c đơn cá»§a há», Ä‘i xuống bếp, Charity cố mỉm cưá»i.
- Em thấy cô ta tấn công anh kịch liệt đấy.
Call ho, anh vừa bưng ly nước liá»n để xuống lại. Anh nhìn quanh để xem có ai nghe thấy gì không, và khi thấy không có ai để ý anh má»›i nhẹ ngưá»i.
- Phụ nữ quà phái mà ăn nói như váºy sao?
- ChÃnh anh là ngưá»i nói câu ấy đầu tiên.
- Phải, nhưng anh là đà n ông.
- Buck Johnson cÅ©ng thưá»ng nói như thế.
Anh nhếch một bên môi, đáp.
- Nhất trÃ.
Mấy phút sau, cô tóc đỠquay lại, mang bánh sandwich là m bằng bá»™t mì má»›i nướng, chất lên trên rất nhiá»u phó mát và thịt, rau thÆ¡m thòi ra hai bên ổ bánh, và khoai chiên chất quanh dÄ©a. Cô hầu bà n nhìn Charity, rồi nhìn Call, ánh mắt má»i má»c.
- Anh là m xong… công việc, nhớ cho em chiếc nhân nhé – Cô ta nói.
Call khéo léo không trả lá»i.
Má»™t giá» sau há» ra khá»i quán, Ä‘ang Ä‘i trên vỉa hè lát gá»— để đến chiếc jeep thì Charity thấy Toby và Jenny Ä‘ang Ä‘i vá» phÃa há».
- Kìa, chà o ông bà – Toby vẫy tay chà o há», miệng cưá»i toe toét nhưng Jenny thì có vẻ bối rối – Hai ông bà là m gì ở phố.
- Chúng tôi Ä‘i mua Ãt đồ lặt vặt – Charity đáp - Và Call muốn kiểm tra máy bay xem sao.
- Máy bay ra sao rồi? – Toby há»i anh.
- Bây giỠđi đến xem ra sao đây.
Charity nói:
- Chúc cô cáºu Ä‘i chÆ¡i vui vẻ. Hẹn gặp lại và o thứ hai.
Há» leo lên xe jeep, Call nổ máy. Mấy phút sau xe há» chạy qua chiếc cổng chắn song sắt cao cá»§a xưởng máy bay Superior Air West, nÆ¡i Ä‘ang sá»a máy bay cá»§a Call. Call đỡ cô xuống xe, hai ngưá»i Ä‘i qua những cánh cá»a rá»™ng ở nhà kho, ngôi nhà kho bằng sắt rá»™ng lá»›n. Anh nói vá»›i ngưá»i thợ máy mặc quần áo lao động mà u xanh Ä‘en lấm đầy dầu mỡ.
- Tôi tìm ông Wychek.
- Tôi đây! – Wychek gá»i lá»›n. Ông ta thấp, đầu hói, ngưá»i tròn trịa, hai má hồng hà o, mắt xanh, nếu có bá»™ râu quai nón ráºm thì chẳng khác gì ông già Noel – Tôi má»›i nháºn tin nhắn cá»§a ông cách đây mấy phút thôi. Tôi sợ ông không đến được.
- Nghe như có chuyện gì quan trá»ng thì phải.
Wychek gáºt đầu.
- Rất quan trá»ng – Ông dẫn hỠđến thân chiếc Beaver, chỉ cho há» thấy bá»™ máy được tháo rá»i nhiá»u mảnh, nhiá»u bá»™ pháºn, nằm rải rác quanh đấy.
- Mới đầu tôi không thấy. Tôi không ngỠcó chuyện như thế nà y được, đúng không?
- Ông tìm ra cái gì?
Ngưá»i thợ cÆ¡ khà nhìn Charity như thể ông không nên nói chuyện nà y trước mặt cô.
- Không sao đâu. Cô đây ở trên máy bay khi nó há»ng máy. Tôi nghÄ© cô ấy có quyá»n biết.
Wychek gáºt đầu. đưa bà n tay lấm dầu mỡ và o má»™t chá»— nÆ¡i bá»™ máy, ông lấy những mảnh vỡ còn lại cá»§a má»™t há»™p kim loại nhá».
- Cái gì thế?
- Cái há»™p đựng má»™t lượng chất nổ nhá» - Ông ta đặt cái mảnh kim loại ra chá»— sáng – Chắc ông thấy cái há»™p phát nổ từ bên trong chứ? Có lẽ trong há»™p có gắn bá»™ pháºn định giỠđể nổ. Khi cái há»™p nổ, đưá»ng dẫn ống nhiên liệu bị đứt và máy không có xăng để chạy.
Call lấy miếng kim loại trên tay Wychek.
- Bob, ông tin chắc đây là cái hộp đựng chất nổ chứ?
- Quá chắc, lá»a là m cho ống dẫn nhiên liệu bằng cao su chảy ra, ông nhìn đây thì thấy… - Ông ta chỉ má»™t Ä‘oạn ống - Lưới thép trong ống bị vỡ toang ra, còn miếng thép nhá» dÃnh và o ống đây nè, thấy không - Bá»™ mặt tròn trịa cá»§a Bob trông có vẻ giáºn dữ - Ông Hawkins à , có ngưá»i muốn là m máy bay rá»›t. Bằng chứng rất rõ rà ng.
Không ai nói một tiếng!
Bỗng Charity thấy bụng cồn cà o, buồn nôn. Cô không muốn nghe thêm nữa. Cô nói với Call:
- Em đợi anh ngoà i xe, nếu anh không phiá»n.
Call gáºt đầu:
- Em ra ngoà i đi. Anh sẽ ra sau.
Mấy phút sau, anh Ä‘i ra vá»›i cô, cô thấy mặt anh cÅ©ng tái mét như mặt cô váºy.
- Em không tin nổi – Cô nói – Có ngưá»i âm mưu giết chúng ta.
Call cho máy xe nổ.
- Nói cho đúng là chúng muốn giết anh, chứ không phải em, và anh đã nghÄ© đến kẻ nà o muốn giết anh rồi. Nhưng khổ thay là anh không biết có chắc không. Khi vá» nhà , anh sẽ gá»i ngay cho Steve McDonald. Anh ấy là thám tá» tư rất có tà i. Anh ta sẽ tìm ra ai là kẻ muốn ám hại chúng ta.
Charity quay mặt nhìn ra ngoà i cá»a sổ xe. Có ngưá»i muốn giết Call. NghÄ© đến chuyện nà y cô thấy Ä‘au đớn trong lòng. Há» mua và i thứ lặt vặt rất nhanh rồi ra vá». cảnh váºt trên đưá»ng đẹp đẽ như khi há» ra phố, nhưng lần nà y Charity không chú ý đến cảnh váºt.
|

15-10-2008, 03:33 PM
|
 |
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Chương 19
Khi vừa vỠđến nhà , Call và o phòng là m việc, lấy Ä‘iện thoại vệ tinh, gá»i cho nhà thám tá» tư Steve Mc Donald ở Seattle, nói cho ông biết má»™t số sá»± việc đã xảy ra, không nhiá»u lắm, và hứa sẽ gá»i những mảnh vỡ cá»§a cái há»™p đựng chất nổ dùng phá hoại chiếc máy bay đến cho ông ta.
Sau đó, anh gá»i cho Peter Held. Call không nói cho cáºu ta biết rá»›t máy bay hay chuyện Wychek đã khám phá ra. Anh sợ chuyện nà y sẽ lan truyá»n ra sẽ có tác động không hay. Hiện anh cần nhiá»u thông tin hÆ¡n, cần tìm hiểu ai là ngưá»i anh cần phải tin tưởng, đáng tin cáºy. Vì thế, anh há»i Peter có phải chuyện trấn lá»™t là chuyện tình cá» hay không, và Peter trả lá»i chuyện nà y chỉ xảy ra ngẫu nhiên. Cáºu ta nói:
- Như tôi đã nói, tôi Ä‘ang chạy trong công viên. Khi ấy trá»i đã vá» khuya, chuyện trấn lá»™t như thế nà y xảy ra trong thà nh phố như cÆ¡m bữa.
Quả đúng váºy. Anh há»i tiếp:
- Có tin gì má»›i vá» vụ há»a hoạn trong phòng thà nghiệm không?
- Sở cứu há»a cho biết lá»a bùng lên là do mạch Ä‘iện bị chạm. Ngôi nhà cÅ© quá rồi, há» cho rằng có lẽ hệ thống dây Ä‘iện bị há»ng, vá»›i số lượng hóa chất nhiá»u để gần đấy nên dá»… bắt lá»a vô cùng.
Cách đây má»™t tuần thì anh rất tin và o giả thuyết nà y. Nhưng bây giá» thì anh phải cẩn trá»ng. Sau khi nói chuyện vá»›i Peter xong, anh bấm số đến tổng đà i Ä‘iện thoại để há»i số Ä‘iện thoại cá»§a sở cảnh sát Seattle. Anh há»i thá»§ trưởng đội Ä‘iá»u tra há»a hoạn, ông ấy tên là Karl Miller. Và anh há»i ý kiến ông ta:
Call đã vắng mặt ở Seattle 4 năm, nhưng ở đây má»i ngưá»i vẫn còn nhá»› đến cái tên McCall Hawkins, vì anh rất nổi tiếng trong việc kinh doanh ở đây. Nên khi nghe anh gá»i đến, ông vui vẻ đáp:
- Chà o ông Hawkins, rất sung sướng được gặp ông. Ông có lý do gì để nghi ngỠđây là vụ phá hoại không?
- Có khả năng đây là vụ phá hoại. Tôi tha thiết yêu cầu quà ông Ä‘iá»u tra lại xem sao.
Mặc dù Peter quả quyết đây là vụ tai nạn, nhưng Call không tin thế, anh nghĩ Mega Tech đang bị kẻ nà o đó âm mưu hãm hại. Chắc có kẻ nà o đấy muốn phá hoại công việc là m ăn của anh.
NghÄ© thế, anh liá»n gá»i Ä‘iện thoại cho Bruce Wilcox để há»i tin tức trong ngà y và há»i thêm chi tiết Wilcox biết được vá» táºp Ä‘oà n kinh doanh trò chÆ¡i mạng Internet Wild Card.
Call há»i:
- Theo anh thì hỠbiết chúng ta cà i máy nghe lén và o băng ghi âm của hỠbao lâu rồi?
- Tôi không biết. nhưng chắc hỠđã biết ngay từ lúc má»›i bắt đầu. Ta tháºt bất hảo. Call à , nghe nói bá»n nà y sẽ chÆ¡i thẳng tay đấy. Chúng ta phải tháºn trá»ng trong vụ nà y.
Thảo nà o! Anh nghÄ© đến chiếc máy bay cá»§a anh Ä‘ang bị tháo tung các bá»™ pháºn nằm rải rác trên ná»n nhà xưởng, nghÄ© đến chất nổ gắn và o máy bay để cố sát hại anh. Anh nói:
- Anh sẵn sà ng tổ chức buổi há»p Ä‘i nhé. Chúng ta phải là m sao cho những ngưá»i nà y biết Shotman và Wiggs đã tá»± tiện là m như thế. Tôi sẽ cố tìm cách hòa giải vá»›i hỠđể chuá»™c tá»™i, tránh cảnh bị hỠđâm sau lưng. – “Và tránh há»i nguy cÆ¡ bị hỠám sátâ€.
- Anh sẽ được toại nguyện, Call.
Anh không biết chắc có phải Wild Card tổ chức việc hãm hại anh hay không, nhưng há» rất có khả năng để là m việc nà y. HỠđã bá» ra rất nhiá»u tiá»n trong việc kinh doanh trò chÆ¡i Ä‘iện tá» nà y, và theo chá»— anh biết, há» sẽ là m bất cứ gì để thu được nhiá»u lợi nhuáºn trong việc kinh doanh nà y.
Khi anh ra khá»i phòng là m việc, Ä‘i và o nhà bếp, anh mệt nhoà i, và anh rất ngạc nhiên khi thấy Charity đứng nÆ¡i bồn rá»a, mặc chiếc áo thun tròng đầu cá»§a anh rá»™ng thùng thình.
Cô cưá»i rất tươi vá»›i anh khiến anh cảm thấy trút bá»›t đươc Ãt nhiá»u mệt má»i trong ngưá»i.
- Bây giỠlà tối thứ 7, và anh đã là m việc suốt mấy giỠrồi. Em nghĩ anh đáng được thưởng thức một bữa ăn ngon.
Cô quà ng chiếc tạp dá» quanh bụng, kéo cao cái áo thun lên để lá»™ cặp giò dà i đẹp đẽ và hai bà n chân trần xinh xắn. Cặp vú lắc lư nhẹ, hai núm vú hiện ra lá» má» thà nh hai vòng tròn dưới vải áo. Gần hai tuần nay, anh không là m tình vá»›i cô, cá»§a quà trong quần jean anh đòi há»i.
Hẳn cô thấy anh nhìn áo quần cô đang mặc, nên vừa rưới dầu ôliu và o món salad trộn, cô vừa phân bua.
- ÄÆ°á»ng vá» nhà quá bụi, nên em phải Ä‘i tắm và mặc cái áo nà y. Chắc anh không phiá»n lòng chứ.
Anh lắc đầu, tỠý không phiá»n gì hết. Anh quá báºn việc nên hầu như quên phứt cô Ä‘ang ở nhà anh.
- Trông anh mệt má»i quá. Anh đói không?
- Sơ sơ.
Cô cúi xuống kiểm tra nhiệt độ cá»§a lò lá»a, khiến cái áo thun xếch lên cao hÆ¡n, tháºt hấp dẫn. Anh đói tháºt nhưng không đói cÆ¡m
- Toby đã là m mì trước khi Ä‘i nghỉ cuối tuần – Cô nói – Em là m salad để ăn vá»›i mì sợi. Em cÅ©ng sẽ nướng bánh mì có vị tá»i.
Trên quầy có chai rượu vang đã mở. Charity rót một ly đưa cho anh.
- Cám ơn.
- Công việc có suôn sẻ không? – cô há»i, hất đầu vá» phÃa văn phòng cá»§a anh, đồng thá»i chuồi cái khay bánh mì Pháp và o vỉ nướng bánh trong lò.
- Anh Ä‘ang vạch kế hoạch hà nh động. Phải mất má»™t thá»i gian má»›i biết được.
- Em muốn nói chuyện xảy ra… cho chiếc máy bay. Nếu có kẻ muốn giết anh, thế nà o hỠcũng tìm cách khác sát hại anh.
- Có thể. Anh cố ngăn chặn hỠtrước khi hỠra tay.
- Là m sao để ngăn chặn hỠđược?
Anh kể cho cô nghe câu chuyện Bruce Wilcox Ä‘ang tổ chức má»™t cuá»™c há»p mặt vá»›i những ngưá»i cá»§a táºp Ä‘oà n Wild Card.
- Có thể há» là những ngưá»i đứng đằng sau các vụ phá hoại nà y. Datatron chỉ có 7 nhân viên, anh là giám đốc công ty. Có lẽ há» cho anh là ngưá»i tổ chức vụ tống tiá»n má»™t triệu đô nà y.
- Là m sao anh thuyết phục há» tin là anh không dÃnh lÃu đến vụ nà y?
Anh cau mà y suy nghĩ rồi đáp:
- Cứ tin anh đi. Anh có cách là m cho hỠtin - Nói thì nói, nhưng mặt anh vẫn hiện lên vẻ lo lắng.
- Em hy vá»ng anh kiếm ngưá»i há»™ vệ hay sao đấy.
- Có lẽ anh nên kiếm ngưá»i là m vệ sÄ©, nhưng anh không thÃch thế. Anh thÃch được tá»± do, cảnh hoang dã là lãnh địa cá»§a anh. Anh tin chắc nếu có gì xảy đến cho anh, anh đủ sức tá»± vệ được. Anh nghÄ© không cần phải lo xa như thế là m gì. Khi táºp Ä‘oà n Wild Card biết chúng ta muốn ngồi và o bà n thương lượng, anh nghÄ© há» sẽ không quấy rầy công ty cá»§a anh nữa. Ãt ra cÅ©ng không cho đến khi há» nghe chúng ta nói gì.
- Anh có biết chắc ngưá»i nà o không?
- Biết chứ. Anh không có nhiá»u kẻ thù – Ãt ra anh cÅ©ng tin như thế. từ khi anh dấn thân và o nghá» kinh doanh đến nay đã lâu năm rồi.
Charity kéo ghế anh thưá»ng ngồi khi ăn sáng.
- Tại sao anh không ngồi, rồi em mang thức ăn đến cho anh ăn?
Anh ngồi xuống ghế, cô Ä‘i múc thức ăn và o dÄ©a cho anh và cho cô. Khi bánh mì Pháp đã và ng, cô lấy cho và o giá», mang hết thức ăn đến bà n, rồi ngồi xuống bên cạnh anh.
Thức ăn ngon, anh không ngá» anh thấy đói như thế. Tâm trà anh quay cuồng vá»›i những chuyện xảy ra trong ngà y, nhưng anh cảm thấy không muốn nói đến. Charity hình như cảm thông vá»›i tâm trạng cá»§a anh. Äây là điểm mà anh thÃch nhất ở cô, há» có thể ngồi yên lặng bên nhau mà không thấy khó chịu chút nà o hết. khi ăn xong, cô thổi tắt đèn cầy ở giữa bà n rồi Ä‘i rữa bát đĩa, nhất quyết không chịu để anh giúp.
Anh ngồi yên nhìn cô, lòng phân vân không biết anh có thuyết phục được cô ở lại đêm nay hay cô cương quyết ra vá». Cô tráng dÄ©a rồi cho và o máy rá»a. xong, cô đến phÃa sau ghế anh ngồi, thoa bóp cổ và thoa vai cho anh.
- Anh cảm thấy như thế nà o?
Hai tay cô má»m mại, ấm áp vì nước tráng dÄ©a cô vừa dùng xong. Anh cảm thấy cặp vú cà nhẹ lên lưng anh, lá»a dục lại bừng bừng trong anh.
- Hai bà n tay em tuyệt quá – Hai bà n tay tuyệt rồi mà thân hình nhá» nhắn, rắn chắc, lại còn tuyệt hÆ¡n nữa. Ở dưới bà n, anh cứng như đá, máu chảy rần rần trong huyết quản. Mẹ kiếp, anh muốn cô, và nếu cô cứ sá» anh như thế nà y, chắc anh bế cô và o giưá»ng thôi.
Anh cảm thấy môi cô áp và o gáy anh, anh rùng mình.
- Call, em nhớ anh – Cô dịu dà ng nói.
Anh cần lá»i khÃch lệ như thế thôi. Anh bèn xô ghế đứng dáºy, kéo cô và o lòng.
- Lạy Chúa, anh cũng nhớ em.
Anh hôn cô dữ dá»™i, nụ hôn say sưa, thưởng thức sá»± má»m mại cá»§a đôi môi cô. Cô toát mùi xà phòng và hoa, anh thưởng thức hương vị rượu vang đỠđáºm. Hai tay anh thoa lên chiếc áo thun, ôm kÃn bầu vú, hai bầu vú rắn như táo, má»m như đà o. Charity thốt lên ư á» và dục tình dâng trà n trong ngưá»i anh. Äẩy chân đèn cầy sang má»™t bên, anh để cô ngồi lên bà n rồi anh ngồi và o giữa hai chân cô. Chiếc áo thun được kéo lên.
Trá»i đất Æ¡i, dưới áo cô không mặc gì hết. Lá»a dục hừng há»±c, anh cÅ©ng báºt ra tiếng rên.
Quỳ xuống trước mặt cô, anh vuốt hai tay lên hông, nắn nót, vuốt ve để thưởng thức vẻ mịn mà ng, rắn rá»i cá»§a da thịt cô. Charity ngá»a ngưá»i ra sau. Chống hai khuá»· tay lên bà n trong khi anh dang hai chân cô ra tháºt rá»™ng rồi hôn lên đầu gối cô, hôn lên phÃa trong hai đùi cô, hôn lần lên.
- C...Call...!
Giá»ng cô thốt ra như có ý nghi hoặc. Chuyện như thế nà y quá má»›i mẻ đối vá»›i cô, anh nghÄ©, lòng cảm thấy khoan khoái, sá»± khoan khoái cá»§a giá»›i mà y râu. Anh đẩy cô nằm ngá»a xuống bà n rồi kéo áo thun lên khá»i ngá»±c, mút hai núm vú. Cô rên, còn anh hôn lần xuống, hôn rốn, xuống hông, hôn lần xuống.
- Ôi... ôi, lạy Chúa - cô cảm thấy hai tay cô nắm tóc anh rồi bỗng cô lôi đầu anh đi, nhưng anh nắm chặt hông cô, giữ cho cô nằm yên.
- Hãy yên - Anh thì thà o nói.
Anh là ngưá»i tình kiên nhẫn. Trong quá khứ, anh đã tá»± hà o vá» Ä‘iá»u nà y, và bây giá», anh sá» dụng sá»± kiên nhẫn, dịu dà ng vá»›i cô, hôn lên vú cô lại, lấy đầu lưỡi ngoáy và o lá»— rốn cô, rồi trở lại mục tiêu chÃnh cá»§a mình
Lần nà y cô không chống anh. Cô tin tưởng anh và anh dùng lòng tin đó để là m cô hưởng khoái lạc. Bụng cô run run, hai tay cô lại bấu và o tóc anh, nhưng lần nà y tay cô để yên, không giáºt đầu anh. Anh cảm thấy bắp thịt nÆ¡i đùi cô co thắt, cảm thấy cô không nẩy ngưá»i lên trên bà n, anh biết cô gần buông thả.
Anh tiếp tục là m thế cho đến khi cô cá»±c khoái. Anh nhìn cô kinh ngạc, anh thấy cô có cái gì cá»§a con ngưá»i sÆ¡ khai, Ãch ká»·. Anh tiếp tục công việc cá»§a mình để đưa cô đến Ä‘iểm cá»±c khoái.
Khi anh đỡ cô ra khá»i bà n rồi đẩy nhẹ cô đứng cúi ngưá»i xuống, cô lảo đảo và gáºp ngưá»i lại. Anh nắm hông cô, áp và o ngưá»i anh.
Äây là lần cá»±c khoái ác liệt nhất trong Ä‘á»i anh. Sau đó anh đứng yên ôm sát cô và o ngá»±c mình, hai tay quà ng quanh bụng cô.
Charity quay lui nhìn anh. Và bỗng cô oà khóc.
Cuối cùng nhà bếp ngừng quay. Äất trá»i rung và Charity cảm thấy miệng Call áp nhẹ và o tóc cô.
- Không sao đâu, em yêu - Anh thì thà o nói - Má»i việc Ä‘á»u tốt đẹp.
Quá tốt đẹp, cô nghĩ quá tốt đẹp ngoà i sức tưởng tượng.
Hồi đầu chiá»u nay, khi Bob Wycheck nói vá»›i Call có ngưá»i muốn giết anh, Charity liá»n cảm thấy yêu anh thắm thiết, cuồng nhiệt biết bao.
- Em xin lá»—i - Cô nói, vừa lau nước mắt - Em thấy... ngưá»i em tháºt kỳ quái
Anh nhìn ngưá»i cô và toét miệng cưá»i:
- Có tháºt váºy không?
Cô thấy anh rất vui vẻ. Cô nghÄ©: anh là loại ngưá»i đà n ông kiểu mẫu. Anh có thể bị giết chết bất cứ lúc nà o, thế mà anh vẫn cư xá» như má»™t ngưá»i tình tuyệt vá»i.
Quần anh chưa kéo dây khoá. Anh bèn kéo lại cho kÃn rồi bế cô lên, mang và o phòng khách. Anh cứ ôm cô trong hai tay mà ngồi xuống ghế nệm dà i. Anh nhìn cô vá»›i vẻ tá»± mãn, khoé môi nhếch lên:
- Anh chắc Jeremy đã không là m như anh.
Cô lắc đầu, hơi bối rối, ước chi anh đừng nêu vấn đỠnà y:
- Jeremy rất khó tÃnh, không chịu là m những việc như thế.
Anh không nói gì thêm nữa, cô nhÃch ra khá»i vòng tay anh, nằm cuá»™n tròn bên cạnh anh trên ghế trưá»ng ká»·. Bà n ghế trong phòng khách rất đẹp: ghế nệm dà i bá»c da, sà n nhà lát gá»— cứng, thảm vải đủ mà u sắc. Nhưng cÅ©ng như các nÆ¡i khác trong nhà , việc trang trà trong phòng quá giản dị.
- Em không thấy có bức ảnh nà o hết - Cô nói, đưa mắt nhìn các bức tưá»ng treo những bức tranh phong cảnh đắt tiá»n nhưng không có bóng ngưá»i, còn trên các chiếc bà n bằng gá»— óc chó láng bóng thì gần như trống trÆ¡n - Em không thấy có bóng ngưá»i. Ngay cả ảnh gia đình cá»§a anh cÅ©ng không có
Anh đưa mắt nhìn theo cô khắp phòng:
- Anh không treo. Nhìn ảnh gia đình anh, anh đau lòng lắm.
Äây là lần đầu tiên anh đả động đến tai nạn, tim cô bá»—ng Ä‘áºp mạnh:
- Nhưng anh có mang theo lên đây. Anh có ảnh hỠở đây chứ?
Anh gáºt đầu:
- Trong ngăn tủ ở phòng ngủ.
Anh có mang theo, nhưng anh không thể nhìn hỠtrong ảnh. Nhìn và o, anh cảm thấy đau đớn.
- Có lẽ một ngà y nà o đó anh sẽ cho em xem.
Anh quay mắt nhìn chỗ khác.
- Ừ... có thể một ngà y nà o đấy.
Nhưng cô không tin anh sẽ cho xem. Cô thừa cÆ¡ há»i anh vá» cô bé, mặc dù cô nghÄ© đây là má»™t sai lầm:
- Con gái anh bao nhiêu tuổi?
Cô chắc anh không đáp, có thể anh im lặng hay nổi giáºn. Nhưng anh đáp:
- Ba. Ngà y má»™t tháng 11 là sinh nháºt cá»§a nó - Anh nhìn thẳng ra phÃa trước, mắt dán và o chiếc lò sưởi bằng đá khổng lồ ở cuối phòng - Hôm Susan mở tiệc sinh nháºt cho nó, tất cả chúng tôi Ä‘á»u đội mÅ© giấy trông rất buồn cưá»i. Sau đó không lâu thì... nó chết, trước lá»… Giáng sinh má»™t Ãt.
Charity cảm thấy nghẹn ngà o trong lòng. Cô buộc lòng phải tiếp tục câu chuyện. Cách duy nhất để anh vượt qua nỗi đau khổ trong lòng là phải bộc bạch hết nỗi đau trong lòng ra. Cô nhẹ nhà ng nói tiếp:
- Em biết hai ngưá»i chết vì tai nạn xe hÆ¡i. Chuyện xảy ra như thế nà o?
Im lặng nặng ná» trong phòng khách. Bên ngoà i cá»a sổ, gió thổi xà o xạc qua cà nh cây. Mặt trá»i chiếu qua khung cá»a sổ, nhưng phòng không được ấm. Call suy nghÄ© vá» câu há»i. Anh không trả lá»i má»™t hồi lâu, nhưng anh muốn nói cho cô biết, vì có lý do rất kỳ lạ.
Thá»i gian trôi qua, căng thẳng. Anh cố suy nghÄ© ra má»™t cách giải thÃch, má»™t cách để nói đến Ä‘iá»u khó nói nhưng anh không tìm ra được ra lá»i. Anh chỉ ngồi trên ghế nệm dà i, nhìn lò sưởi bằng đá đồ sá»™, cố nhá»› lại quá khứ. Lá»a trong lò sưởi tắt đã lâu, tro nguá»™i lạnh, lò tối tăm, trống rá»—ng.
Giống như trái tim anh!
Thá»i gian chầm cháºm trôi qua, hình ảnh xa xưa hiện vá»: Susan cưá»i khi nghe anh nói cái gì đấy, Amy Ä‘ang chạy chÆ¡i quanh nhà trong chiếc áo dá»± tiệc mà u hồng, mái tóc Ä‘en cuốn cong lắc lư trên vai.
- ChÃnh lá»—i cá»§a anh mà ra - Giá»ng uể oải, chán chưá»ng, thiếu sức sống - Năm nà o gia đình anh cÅ©ng thuê má»™t căn há»™ ở Heavenly. Susan thÃch trượt băng và từ San Jose lái xe đến đấy đưá»ng không xa. Anh báºn công việc... lúc nà o cÅ©ng báºn. Ngay khi vừa đến nÆ¡i là anh giam mình trong má»™t phòng ngá»§ để là m việc vá»›i máy tÃnh xách tay, phòng ngá»§ nà y anh đã biến thà nh phòng là m việc tạm thá»i. Lúc nà o anh cÅ©ng là m việc, công việc cá»§a anh quá nhiá»u. Anh thưá»ng nghÄ© đến công việc - Anh nuốt cục nước bá»t kẹt cứng trong há»ng - Cuối tuần, Susan quyết định đưa Amy Ä‘i Sacramento để chÆ¡i Ãt ngà y vá»›i bà cô Mildred cá»§a Susan. Anh thấy bà ấy tối nà o cÅ©ng ngồi buồn má»™t mình, không biết nói chuyện vá»›i ai ngoà i đứa bé ba tuổi.
Nhiá»u năm nay anh không thá» nói đến tai nạn. Bây giá» anh định nói, hình như anh không thể dừng được.
- Anh đã định lái xe đưa hai mẹ con xuống núi sau khi gia đình anh trượt băng xong trong ngà y hôm ấy, nhưng công ty American Dynamics sang bà n chuyện liên doanh vá»›i công ty khác, vấn đỠbà n bạc rất có lợi và rất phức tạp, cho nên có rất nhiá»u chuyện rắc rối. Äến giá» phút cuối, má»™t trong số phó giám đốc cá»§a anh tổ chức buổi há»™i thảo qua Ä‘iện thoại. Anh nghÄ© vấn đỠrất quan trá»ng, nên anh cần phải sẵn sà ng góp ý má»—i khi há» cần ý kiến - Anh lại nuốt nước bá»t là m cuống há»ng anh tắc nghẽn, cặp mắt rá»±c sáng như má»—i lần bị kÃch thÃch - Bây giá» nhá»› lại, anh thấy lúc ấy... chẳng có gì quan trá»ng... bằng việc chăm sóc gia đình anh.
Anh như thấy hiện ra trước mắt cảnh gia đình anh rất rõ rà ng: Amy mặc chiếc áo khoác bằng lông thú mà u xanh có mÅ© trùm đầu viá»n vải nhung. Susan ăn mặc rất lịch sá»± như má»i khi, quần vải len Ä‘en, áo len tay dà i casomia Ä‘en đắt tiá»n. Khi anh tiá»…n hai mẹ con ra cá»a, cô hôn lên má anh.
- Susan, anh xin lỗi không đưa em đi được.
Cô cưá»i, nhưng anh thấy nụ cưá»i có vẻ hÆ¡i buồn:
- Äừng ngại chuyện nà y. Em có thể lái xe xuống đồi được mà , chuyện nà y có khó khăn gì đâu.
Nhưng khi ấy trá»i đầy mây, tối tăm, anh lo sợ trá»i có thể sa tuyết đâu đó ở Ä‘oạn đưá»ng dưới kia.
- Có lẽ anh nên huỷ bỠcuộc hội thảo qua điện thoại.
- Em không sao đâu. Amy con, hôn tạm biệt bố rồi ta đi.
Bé gái cưá»i toe toét chạy đến anh, anh nâng bé lên vai rồi há»i:
- Em bé con ai nhỉ? - Hai bố con thưá»ng chia sẻ niá»m hạnh phúc cho nhau.
- Em bé là con yêu cá»§a bố - Bé cưá»i khúc khÃch, em ghì cổ anh và anh hôn lên má bé rồi để bé xuống đất. Anh để cho bé ngồi sau xe, chá»— dà nh cho trẻ con, và Susan nổ máy. Äấy là chiếc Mercedes loại bốn chá»— tá»± động, nên khi chạy Ä‘i, anh không lo lắng gì.
Call nhắm mắt, nhưng ký ức vẫn còn in Ä‘áºm nét trong óc anh như hình ảnh hãi hùng trong má»™t bá»™ film. Anh cảm thấy tay Charity nắm tay anh, tay cô cÅ©ng lạnh như tay anh. Anh nói:
- Anh nhìn chiếc xe chạy trên mặt đưá»ng phá»§ tuyết, nhưng đã đến giá» há»™i thảo qua Ä‘iện thoại, nên anh vá»™i vã lên lầu. Anh không nghÄ© đến hai mẹ con cho đến khi ông cảnh sát trưởng đến gõ cá»a nhà anh, lúc ấy trá»i đã vá» khuya. Ông ta nói vợ anh đã gặp tai nạn. Xe cá»§a Susan tông phải má»™t tảng nước đá trượt ra khá»i đưá»ng. Ông ta nói Ä‘oạn đưá»ng đó rất nguy hiểm. Khu vá»±c vùng nà y có dốc thẳng đứng. Cho nên chiếc xe nà y đã lăn tròn năm sáu vòng má»›i rÆ¡i xuống cái rãnh ở đáy vá»±c.
- Ôi, Call...
Anh cố giữ giá»ng bình tÄ©nh để nói tiếp, nhưng không được.
- Má»™t ngưá»i lái xe tải thấy xe há» văng ra khá»i đưá»ng. Anh ta lôi há» ra khá»i chiếc xe trước khi xe phát nổ, nhưng quá trá»… rồi. Susan chết ngay tức khắc, còn Amy... Amy bất tỉnh. Bé chết... khi trên đưá»ng đến bệnh viện.
Ngá»±c anh Ä‘au nhói, cuống há»ng khô khốc, khó khăn lắm má»›i nói tiếp được:
- Sau vụ tai nạn, anh đỠđẫn suốt cả ngà y, không suy nghÄ© được gì hết. Rồi sá»± Ä‘au đớn thấm và o tim. Anh cố sống trong cảnh Ä‘au đớn ấy má»™t thá»i gian, nhưng cho dù anh có cố gắng mấy Ä‘i nữa, sá»± Ä‘au đớn cÅ©ng không dứt. Cuối cùng, anh đầu hà ng. Anh bá» việc và lên đây.
Mắt anh mỠđi, nhưng anh không nghĩ anh đã khóc, mãi cho đến khi Charity quà ng hai tay ôm cổ anh, anh mới biết mình khóc.
- Thế là tốt - cô nói - Thỉnh thoảng ta phải để sự đau khổ thoát ra ngoà i bớt mới tốt.
- ChÃnh lá»—i cá»§a anh mà . Nếu anh Ä‘i vá»›i há», nếu anh không bị cuốn hút và o hợp đồng là m ăn khác, thì chắc Susan và Amy sẽ còn sống - Giá»ng anh nghẹn ngà o, tắc nghẹn khi nói đến từ cuối cùng, và anh lắc đầu, không thể nói tiếp được nữa.
- Không phải lá»—i cá»§a anh đâu - Charity nói, anh cảm thấy cô run run - Có thể vì anh đã là m những công việc khác, có thể anh mắc sai lầm, nhưng anh không giết há». Sá»± sống và cái chết Ä‘á»u ở trong tay Chúa, Call à , chứ không phải trong tay anh. Anh không quyết định được Ä‘iá»u nà y.
Anh không đáp. Ước chi anh tin được lá»i cô hÆ¡n bất cứ cái gì trên Ä‘á»i nà y. Ngay cả khi lá»i cô là đúng Ä‘i nữa, anh cÅ©ng nghÄ© chắc không bao giá» anh hết thấy mình có tá»™i. Äiá»u tốt nhất cho anh là nên táºp sống vá»›i cảm giác tá»™i lá»—i mà thôi.
- Em sung sướng vì được anh kể cho nghe chuyện nà y - Cô nói, giá»ng dịu dà ng - Em sung sướng vì được anh tin tưởng, được anh kể cho nghe câu chuyện Ä‘á»i quan trá»ng như thế.
Äúng là anh đã tin cô. Anh tin cô hÆ¡n bất cứ ai trong nhiá»u năm nay.
Sá»± tháºt trần trụi là ... có lẽ cô không nên tin anh...
|

15-10-2008, 03:35 PM
|
 |
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Chương 20
Cuá»™c há»p giữa Call vá»›i anh em nhà Ransitch chá»§ nhân Wild Card, được ấn định và o ngà y thứ Năm sắp đến. Anh cảm thấy yên ổn hÆ¡n vì anh nghÄ© thế là cuá»™c tiếp xúc sẽ được diá»…n ra và thế nà o há» cÅ©ng có má»™t giải pháp.
- Thế là chúng ta may mắn đấy - Bruce Wilcox nói - Anh em nhà Ransitch ở tại U.S, là m ăn tại Las Vegas. Tôi đỠnghị há» há»p vá»›i chúng ta ở Seattle, theo ý muốn cá»§a anh, và há» bằng lòng. Há» cất công ty đến đây vì há» muốn há»p ở nÆ¡i nà o trung láºp. Tôi đã thuê phòng để há»p ở khách sạn Bốn Mùa và o lúc má»™t giá» chiá»u ngà y thứ Sáu.
- Anh là m rất giá»i, Bruce.
- Tôi sẽ đưa xe đến đợi đón anh tại phi trưá»ng tư nhân khi anh đến.
Call chá»n Seattle, vì ở đây có máy bay tư nhân chở anh đến và không xa Datatron ở San Jose, từ đấy Bruce sẽ bay đến, và vì anh còn muốn gặp Peter Held nữa.
Call gác máy, nghÄ© đến nhiá»u nÆ¡i khác cần gá»i Ä‘iện thoại, và bá»—ng anh nhá»› đến cô thư ký Marybeth Allen. Beth là ngưá»i rất có năng lá»±c, cách đây bốn năm khi anh bá» Ä‘i lên đây thì cô ta đã kiếm việc là m khác vá»›i lương cao không khó khăn gì. Bây giá» anh lại nghÄ© đến chuyện tuyển dụng cô ta lại. Anh cưá»i nhạt. NghÄ© thì nghÄ© nhưng anh sợ Marybeth sẽ không chịu lên Yukon.
Cho nên, anh bấm số máy đến công ty cho thuê máy bay có tên Mile High Air, yêu cầu được nói chuyện vá»›i Bill Bandy. Bill và ngưá»i hợp tác cá»§a ông là Bing Wheeler, trước đây từng lái phản lá»±c tư cho công ty American Dynamics. Bây giá» há» có công ty cho thuê máy bay riêng. Há» Ä‘á»u là phi công rất giá»i, nhưng quan trá»ng hÆ¡n là anh tin tưởng há».
Anh đỠnghị há» cho chiếc Hawker Raytheon đến đón anh ở Whitehorse, phi trưá»ng gần nhất phản lá»±c có thể đáp được, và anh yêu cầu há» gá»i trá»±c thăng tá»›i đón anh đưa đến phi trưá»ng. Anh muốn đến Seattle và o tối thứ Tư, ngá»§ má»™t giấc tháºt say để chuẩn bị cho buổi há»p và o thứ Năm.
Tiếp theo, anh cần gá»i đến rất nhiá»u nÆ¡i. Anh thở dà i, tay bấm số lia lịa.
Mặt trá»i còn chiếu sáng, nhưng buổi chiá»u bắt đầu u ám. Toby Ä‘i bên cạnh Jenny dá»c theo bá» suối, nghe tiếng nước chảy róc rách. HỠđã vét cát sạn xong, Maude và Charity ngồi trên hiên nhà , uống nước ngá»t trước khi Maude dẫn Jenny xuống đồi vá» nhà . Jenny dừng lại bên bá» suối, ngắt má»™t ngá»n lá trong bụi cây má»c bên bá» nước. Cô quay ngá»n lá trong tay vá»›i vẻ trầm tư.
- Cô luôn lặng lẽ quá, - Toby nói - Nhưng thỉnh thoảng tôi nghÄ© là bản chất cá»§a cô không thế. Tôi nghÄ© cô không nói những Ä‘iá»u cô nghÄ© trong đầu.
Jenny nhìn ra ngoà i thung lÅ©ng. Chiá»u hè tháºt đẹp, ấm áp, sáng sá»§a, chỉ má»™t và i đám mây trôi lững lá» trên cao. Hình như cô không lưu tâm đến cảnh váºt.
- Trước kia tôi khác vá»›i bây giá» - Cô đáp - Trước kia tôi hạnh phúc. Còn bây giá» nhiá»u chuyện không hay là m tôi buồn.
- Ngưá»i nà o thỉnh thoảng cÅ©ng có chuyện buồn hết. Năm ngoái tôi gặp nhiá»u chuyện rắc rối, đánh lá»™n, uống rượu, đủ thứ. Tôi mất há»c bổng. Mẹ tôi không có tiá»n để cho con há»c đại há»c, nhưng tôi gặp may. Khi tôi bÆ¡i thuyá»n táºp thể dục trên sông thì tôi gặp Call. Không biết vì có phải hai chúng tôi Ä‘á»u có tâm sá»± Ä‘au buồn mà đã kết nhau hay không, Ä‘iá»u nà y tôi không biết. Nhưng sau đó hai tháng, ông ấy đỠnghị tôi đến là m việc cho ông. Ông đã giúp tôi ghi danh được và o trưá»ng đại há»c ở Calgary, mùa thu nà y khai giảng. Ông cho tôi mượn tiá»n đóng há»c phÃ, không lấy lãi. Ông nói khi nà o tôi tốt nghiệp có việc là m thì trả cho ông.
- Tuyệt quá. Ông Hawkins có vẻ tốt quá nhỉ.
- Rất tốt. Nhưng Call cÅ©ng có nhiá»u chuyện Ä‘au khổ, như má»i ngưá»i chúng ta váºy - Toby lấy cá»ng lá trên tay cô, quay quay trong tay mình - Vợ và con gái ông bị chết. Chuyện nà y là m ông Ä‘au khổ.
- Bà nội có nói chuyện nà y.
Toby cưá»i, đưa cá»ng lá lại cho cô.
- Äấy, bây giá» cô đã biết chuyện cá»§a tôi rồi, còn chuyện cô ra sao?
Jenny quay mắt nhìn chá»— khác. Khi cô nhìn ra ngoà i thung lÅ©ng, cặp mắt mà u lục nhạt cá»§a cô ứa đầy nước mắt. Rõ rà ng cô đã gặp chuyện không may trong Ä‘á»i, bá»—ng Toby ân háºn vì anh đã há»i.
- Nếu tôi nói cho anh biết, chắc anh sẽ không còn thÃch tôi nữa đâu.
Toby nắm tay cô. Bà n tay lạnh như nước đá.
- Không đúng đâu. Không có chuyện gì cô nói vá»›i tôi sẽ là m cho tôi không thÃch cô.
Nhưng Jenny lắc đầu.
- Tôi phải vá». Bà ná»™i tôi sắp vá» rồi.
Cáºu không thả tay cô:
- Nà y nhé... tối thứ Sáu, sau khi là m việc xong, tôi sẽ vá» phố. Nếu cô Ä‘i vá»›i tôi, cô có thể ở lại đêm tại nhà tôi, rồi sáng mai tôi sẽ đưa cô vá» nhà . Mẹ tôi chắc có ở nhà , bà thÃch có bạn, và tôi rất thÃch đưa cô Ä‘i chÆ¡i.
Trông cô có vẻ như muốn từ chối.
- Äừng nói gì hết. Cứ suy nghÄ© má»™t lát Ä‘i, rồi có lẽ cô trả lá»i đồng ý cho mà xem.
Cô từ từ gáºt đầu, rất cháºm rãi. Toby nhìn cô Ä‘i lui xuống đồi vá» phÃa chiếc xe tải nhá» mà u xanh cÅ© rÃch cá»§a bà ná»™i cô. Anh tá»± há»i không biết cô đã là m gì mà phải hổ thẹn đến thế. Nhưng là m gì thì là m, chuyện cÅ©ng đã qua rồi, xong rồi. Chuyện không hay đã xảy ra, nhưng cuá»™c Ä‘á»i vẫn trôi, con ngưá»i vẫn tiếp tục sống.
Charity cầm Ä‘iện thoại di động Ä‘i lên đồi ở phÃa sau nhà . Con chó Kodiak chạy lom xom bên cạnh cô, chốc chốc ngừng lại ngá»i những bụi cây bên đưá»ng rồi chạy theo cho kịp cô. Con chó đã được huấn luyện để giữ nhà . Ban đêm nó ngá»§ vá»›i cô, và má»—i ngà y nó cà ng là m cho cô thương mến nó.
Cô đưa tay vuốt bá»™ lông nó, rồi bấm số máy. Mặc dù cô rất thÃch cuá»™c sống ở Yukon, nhưng cô vẫn không khá»i nhá»› gia đình và bạn bè. Thoát chết trong vụ rá»›t máy bay, cô thấy ranh giá»›i giữa cái sống và cái chết rất mong manh, nên từ đó cô thưá»ng Ä‘iện thoại cho những ngưá»i thân thương.
Cô còn nháºn ra rằng mặc dù cuá»™c sống ở miá»n Bắc thoải mái, sung sướng, nhưng cô vẫn không từ bá» hẳn được thế giá»›i bên ngoà i như Call. Trái lại cô vẫn muốn có gia đình, muốn có con cái, muốn chúng được sống sung sướng trong không khà gia đình như cô thá»i thÆ¡ ấu. Cô cố không nghÄ© đến Call và đến giây phút Ä‘au đớn khi cô rá»i khá»i nÆ¡i đây.
Äiện thoại trong căn há»™ cÅ© cá»§a cô reo, nhưng không ai trả lá»i, và cuối cùng máy nhắn được nối và o. Charity nghe giá»ng nói cá»§a Hope, rồi sau khi nghe tiếp bÃp vang lên, cô để lại lá»i nhắn: "Bất kỳ em Ä‘i đâu, chị cÅ©ng mong em được vui vẻ. Thân thương - Chị thứ hai".
Sau đó cô gá»i cho bố cô ở nhà tại Boston. Ông há»i:
- Con có nháºn được số tà i liệu bố gởi đến không?
- Con đã nháºn được bức thư Ä‘iện tá» gồm má»™t danh sách tên cá»§a tổ tiên. Cám Æ¡n bố rất nhiá»u.
- Bố cÅ©ng có gá»i theo đưá»ng bưu Ä‘iện má»™t gói gồm các bà i cắt ở trong báo chà cÅ©. Số tà i liệu nà y nằm trong các táºp album cÅ© cá»§a gia đình mẹ con. Bố nghÄ© chắc con sẽ dùng được số tư liệu nà y.
- Cám ơn bố.
- Còn bá»n con... McCall Hawkins ra sao? Bố thấy cái tên nà y nghe quen lắm. Anh ta là ngưá»i có tiếng tăm trong giá»›i máy vi tÃnh. Bố nhá»› có Ä‘á»c vá» anh ấy trong tạp chà Times cách đây nhiá»u năm. Nếu bố nhá»› không lầm thì anh ta trông không tệ.
Cô hiểu thâm ý của bố cô. Ông không phải điên.
- Con đã nói với bố, anh ấy chỉ là bạn thôi.
- Trong mấy năm gần đây, anh ta Ä‘i đâu biệt tÃch... bố nhá»› anh ta gặp chuyện gia đình lâm và o cảnh bi thảm. Bây giá» thì bố nghÄ© bố đã biết anh ta ở đâu rồi.
Charity không trả lá»i, lái bố cô nói sang vấn đỠkhác. Há» nói chuyện má»™t hồi hÆ¡i lâu, ông cho cô biết tin tức vá» gia đình, còn cô nói cho ông nghe chuyện khai má» và ng nghiệp dư cá»§a cô ở đây. Khi cô cúp máy chấm dứt câu chuyện vá»›i bố, cô liá»n bấm số máy gá»i đến New York.
Cô bạn thân, Deirdre Steinberg, không trả lá»i cho đến khi máy nhắn sắp sá»a được nối và o.
- Thì ra cáºu có ở đấy à ? - Charity nói - Nếu cáºu báºn, lần khác mình gá»i váºy.
- Không, không, bây giá» là tiện rồi. Mình à , có bạn, nhưng anh ta vừa má»›i ra vá».
- Ai, có hấp dẫn không?
- Nói tháºt vá»›i cáºu, lạy Chúa, Charity, mình mong cáºu đừng giáºn. Ngưá»i ấy là Jeremy. Äá»™ gần đây, bá»n mình thưá»ng gặp nhau. Mình muốn gá»i cho cáºu, nhưng chắc cáºu biết gá»i cho cáºu được tháºt quá khó. Äáng ra mình nên gởi thư Ä‘iện tá» cho cáºu, nhưng mình nghÄ© là m thế có vẻ vô tình. Mình tháºt không yên tâm vá» chuyện nà y, nhưng...
- Deirdre nà y, được rồi. Mình không buồn đâu. Thá»±c váºy, mình mừng cho cáºu. Mình không nghÄ© cáºu và Jeremy có thể yêu nhau, nhưng bây giá» thì mình nghÄ©... có thể hai anh chị đẹp đôi đấy.
- Cáºu nghÄ© thế à ? - Deirdre há»i, giá»ng cô ta nghe hồ hởi, khoan khoái.
Charity ngẫm nghĩ rồi đáp:
- Phải, có lẽ mình nghÄ© như thế - Deirdre mãi mãi là ngưá»i vú em, là loại đà n bà thấy sung sướng khi là m việc gì cho ngưá»i khác, không phải loại ngưá»i thÃch phiêu lưu mạo hiểm. Chị ta thông minh, ăn mặc đẹp, hấp dẫn. Nhưng Deirdre mà yêu được Jeremy ư? Khó nói lắm, nhưng có thể há» sẽ được hạnh phúc khi lấy nhau.
- Nếu Jeremy là m cho cáºu hạnh phúc, mình nghÄ© đây là điá»u tuyệt vá»i. Cáºu nói vá»›i anh ấy mình nói như váºy nhé, được không?
Hai ngưá»i nói chuyện thêm má»™t hồi lâu nữa, thổ lá»™ tâm tình cho nhau nghe. Rõ rà ng Deirdre lo sợ vá» chuyện cô gian dÃu vá»›i ngưá»i yêu cÅ© cá»§a bạn, và bây giá» cô cảm thấy nhẹ nhõm khi được nói toạc chuyện liên hệ cá»§a há» ra và sung sướng khi thấy tình bạn giữa Deirdre và Charity trong bao nhiêu năm nay không bị sứt mẻ.
- Thế còn chuyện giữa cáºu và chà ng sở khanh ra sao rồi? - Deirdre há»i - Jeremy có nói cho mình biết vá» anh ta. Mình không ngá» cáºu không cho mình biết cáºu đã gặp ngưá»i khác... và không nói cho mình biết vá» anh chà ng tao lao chỉ là bạn cá»§a cáºu.
Charity cưá»i.
- Phải, bá»n mình chỉ là bạn thôi.
- Nhưng cáºu đã ngá»§ vá»›i anh ta. Khi Jeremy trở vá», anh ấy rất buồn.
- Mình đã ngá»§ vá»›i anh ấy, nhưng mối liên hệ, nếu đây là mối liên hệ, sẽ không Ä‘i đến đâu. Call đã minh định như váºy rồi - Cô nói cho Deirdre biết Call là ai và vá» cái chết cá»§a gia đình anh.
- Chà ng sở khanh là nhà tỷ phú McCall Hawkins à ?
- Äúng thế, nhưng khi mình má»›i gặp anh, anh không có vẻ gì là nhà tá»· phú hết. - Cô nói cho bạn nghe ná»—i Ä‘au khổ cá»§a Call khi vợ con chết và vì thế mà có thể anh sẽ không còn yêu ai nữa.
- Nếu thế thì tốt hÆ¡n là cáºu nên tháºn trá»ng, bạn à , nếu không cáºu sẽ mang khổ và o thân đấy.
Bây giỠlại bà y trò khuyên nhủ. Nhưng chuyện quá trễ rồi, khuyên nhủ cũng bằng thừa. Cô đáp:
- Cám Æ¡n, Dee, Mình sẽ cẩn tháºn.
Hai ngưá»i nói chuyện thêm má»™t lát nữa rồi cúp máy và cô Ä‘i xuống nhà .
Từ tối thứ Bảy tuần trước, khi hai ngưá»i là m tình trên bà n ăn đến giá», há» không là m tình lại lần nà o. Hà ng ngà y cô nghỉ việc sá»›m, dừng công việc vét cát sạn, rồi sang nhà anh là m việc vá»›i máy tÃnh quãng hai giá», nhưng không ở lại đêm tại nhà anh. Có lẽ việc nhắc đến chuyện gia đình anh đã tạo nên cái rà o cản giữa hai ngưá»i, hay có thể vì anh muốn cho cô được yên ổn để là m việc.
Mặc dù anh không nói gì thêm vá» các chuyện có thể xảy ra cho anh, nhưng cô nghÄ© có lẽ anh cho rằng việc cô ở lại đêm tại nhà anh có thể đẩy cô và o vòng nguy hiểm. Chiá»u hôm đó, anh Ä‘i phố có việc. Anh tìm xem thư từ cá»§a cô cùng vá»›i anh, và đem vá» gói tà i liệu bố cô gởi cho cô. Khi vừa là m xong công việc trong ngà y, cô liá»n nghiá»n ngẫm số tà i liệu được cắt ra từ báo cÅ©, cô hy vá»ng sẽ tìm ra được Ä‘iá»u gì má»›i lạ.
Charity nhìn ná»™i dung giấy báo và ng khè, dung báo cắt từ tá» Oregonian ở Portland ra ngà y 18 tháng Tám năm 1869. Äây là lần đầu tiên từ khi cô bắt dầu công việc sưu tầm nà y, bây giá» cô má»›i có tà i liệu đáng hi vá»ng.
Mãi cho đến bây giá», lâu nay cô chỉ dồn hết công việc tìm kiếm vá» gia đình há» Doake, công việc nà y dá»… dà ng vì tất cả những ngưá»i trong gia tá»™c Ä‘á»u cùng má»™t há», từ Emma Doakes, bà ngoại cá»§a mẹ cô, Ä‘i ngược lui đến Campbell Doakes, rồi bố cá»§a ông nà y là David Doakes đã di cư từ Ai Len đến Tennessee và o khoảng tháºp niên năm 1860.
Tìm cho ra được thông tin quả tháºt hết sức khó khăn, và mặc dù cô tin có ngưá»i tổ tiên lâu Ä‘á»i cá»§a cô đã đến miá»n Tây, nhưng cô không tìm ra được ngưá»i nà o đã đến Yukon, hay tháºm chà đã vượt qua sông Mississippi. Cô bắt đầu cảm thấy nản chÃ, nghÄ© rằng có lẽ Call nói đúng và nguyên nhân đã thôi thúc cô du hà nh đến Yukon chắc sẽ mãi mãi không tìm ra được, và cô nghÄ© rằng hiện tượng mà cô xem có vẻ như là ký ức ấy chỉ là sản phẩm cá»§a trà tưởng tượng mà thôi. NghÄ© thế, cô thấy bứt rứt khó chịu hÆ¡n bao giá» hết.
Tình hình như thế cho đến ngà y hôm nay.
Charity đưa tay sỠđống tà i liệu cắt từ báo cÅ© cá»§a bố cô gởi đến. Tá» nằm trên hết trông và ng khè và rách tươm hÆ¡n các tá» khác trong cả táºp. Khi cô cẩn thẩn mở tá» giấy ra, nó rÆ¡i ra nhiá»u mảnh. Hết sức tháºn trá»ng, cô ráp mấy miếng rách và o vá»›i nhau rồi ngồi xuống, chăm chú Ä‘á»c.
Bà i báo viết vá» má»™t ngưá»i đà n ông tên là Jedediah Baker. Theo bà i trên tá» báo được cắt ra, thì sau khi đã thá»±c hiện chuyến Ä‘i dà i bằng đưá»ng há»a xa xuyên lục địa, Baker đã đến Portland và o cuối mùa hè năm 1869 để gặp ngưá»i anh là Nathan, ông nà y trước đó đã di cư đến miá»n Tây trên đưá»ng mòn Oregon. Hai anh em Ä‘oà n tụ tại má»™t buổi lá»… đặc biệt, bà i báo viết, được tổ chức tại tòa Thị sảnh địa phương.
Charity cảm thấy lòng hưng phấn vô cùng. Portland là má»™t trong những địa Ä‘iểm chá»§ yếu để tà u thá»§y xuất phát Ä‘i vá» hướng Bắc đến Yukon. Những tá» báo cắt ra được tìm thấy trong táºp album ảnh cÅ© cá»§a gia đình mẹ cô. Cho nên rất có thể Jerediah và Nathan Baker có quan hệ máu má»§ vá»›i cô.
Cô muốn sang nhà Call ngay, để xem thá» cô có tìm ra được gì má»›i lạ không. Bây giá» là lần đầu tiên trong nhiá»u ngà y rồi, cô lên tinh thần. Cô nôn nóng muốn biết ngay kết quả tìm kiếm ra sao.
Khi cô sang nhà Call, anh Ä‘ang chuẩn bị đồ đạc để Ä‘i. Khi Toby mở cá»a cho cô và o, cáºu ta nói cho cô biết Call chẩn bị để sáng hôm sau Ä‘i Seattle. Cô không muốn quấy rầy anh, nên cô ra dấu cho Toby biết cô muốn Ä‘i đâu, rồi bước và o nhà bếp và lặng lẽ Ä‘i và o phòng là m việc cá»§a anh.
Cô ngồi và o chiếc máy vi tÃnh Call cho mượn, khai thác dữ liệu trên các mạng Internet. Hai tiếng kêu cắc vang lên, rồi địa chỉ www.Ancestry.com hiện ra. Charity đánh và o máy tên Jerediah Baker.
Suốt nhiá»u giá» liá»n, cô tìm từ trang web nà y sang trang khác: Các địa chỉ Oregon marriage index, historicaltextarchive.com, familysearch.org, cô tìm tất cả trang web nà o có thể cung cấp được thông tin.
Dù sao thì công việc lần theo thá»i gian tá»›i trước khó hÆ¡n là lần ngược lui theo thá»i gian. Cô tìm ra được con trai cá»§a Jerediah, ông Thaddeus Baker, sinh năm 1878 và tìm được ngưá»i phụ nữ ông cưới là m vợ tên là Frances Phitzpatrick. Sáu ngưá»i con cá»§a hai ông bà là Johnathan, Sarah, Thankful Baker, Melvina, Frederick, và Daniel.
Có má»™t tên nghe quen quen. Cô lục tìm trong sổ tà i liệu cô đã ghi chép, tìm trong biểu đồ cô đã in trong máy tÃnh ra, cô thấy có tên giống cái tên trên máy tÃnh, ối trá»i Æ¡i, đúng rồi!
Và o ngà y 3 tháng Năm, năm 1920, Sean Doakes lấy má»™t phụ nữ có tên là Sarah Baker. Sarah "Thankful" Baker. Thế là đúng rồi! Cuá»™c hôn phối giữa há» Doakes và há» Baker là nguyên nhân khiến cho có những tá» báo cắt nằm trong cuốn album. Charity cảm thấy tim Ä‘áºp mạnh. Gia đình Baker đưa gia đình cô đến vùng Tây Bắc Thái Bình Dương. Rất có hi vá»ng là Thaddeus Baker, bố cá»§a Sarah, tuổi đã trên hai mươi khi bắt đầu ká»· nguyên đổ xô Ä‘i tìm và ng.
Phải chăng Thad Baker theo chân đám ngưá»i đổ xô Ä‘i tìm và ng để lên Yukon, hy vá»ng là m già u không? Phải chăng ông cụ đã chứng kiến cảnh Ä‘au đớn khá»§ng khiếp ở đấy không? Có thể nà o những ký ức cá»§a ông cụ đã truyá»n sang cho cô không?
Việc nà y còn nằm trong vòng tra cứu, tìm tòi kỹ lưỡng má»›i biết, nhưng cô đã cảm thấy có Ãt nhiá»u hy vá»ng. Cô muốn chạy sang phòng bên kia, nói cho Call biết khám phá má»›i cá»§a mình, nhưng anh vẫn còn báºn việc, và cô cần xem thêm để có thể tìm ra được gì nữa không. Cô bèn lau hai lòng bà n tay lên đầu gối quần jeans, bắt đầu đánh và o máy lại, cố tìm xem các con cá»§a Sean Doakes và Sarah Baker có ai còn sống không.
Cô tìm xem từng ngưá»i con má»™t cá»§a há». Emma, bà ngoại cô, Patrick và Phillip Ä‘á»u chết cả, nhưng Annie Mae và Mavie, hai ngưá»i con đầu cá»§a các cụ, không có ghi ngà y chết trên biểu đồ phả hệ cá»§a há». Cô lần tìm nÆ¡i sinh cá»§a há» và cô nÃn thở.
Issaquah, Washington! Cả Annie Mae và Mavis Doakes Ä‘á»u sinh ra ở miá»n Tây! Sean và Sarah chắc đã sống ở Washington má»™t thá»i gian rồi má»›i vá» Boston ở miá»n Äông, ở đây há» sinh ra những ngưá»i con còn lại.
Hai ngưá»i đà n bà chắc già rồi, Charity dá»±a và o ngà y sinh cá»§a hai bà , cô thấy Annie Mae đã 82 tuổi, và Mavis thì 81 tuổi.
Cô nhìn ra cánh cá»a ăn thông vá»›i nhà bếp. Call sẽ bay Ä‘i Seattle và o sáng mai. Issaquah chỉ cách đấy có và i dặm. Charity cắn môi. Thuyết phục Call để cho cô cùng Ä‘i vá»›i anh có được không nhỉ? Cô nghÄ© chắc anh không muốn, nhưng mẹ kiếp, việc nà y rất quan trá»ng.
Charity nghiến răng. Call sẽ đem cô đi, nếu anh biết rõ chuyện nà y.
- Hãy quên đi, Charity, đây là chuyến đi là m ăn, chứ không phải đi ngắm cảnh đâu.
- Anh nghe đây, Call. Nếu em đi theo thì có gì khác đâu? Máy bay còn chỗ phải không?
- Chiếc phản lực có 8 chỗ ngồi. Chỗ không thiếu.
- Váºy thì có gì khó khăn đâu? Em hứa em sẽ ngồi xa anh. Anh nói anh biết rõ các phi công nà y. Lẽ nà o chúng ta rá»›t máy bay lần nữa?
Anh quay qua cô, chống nạnh hai tay lên hông:
- Tại sao việc nà y quá quan trá»ng đến thế?
- Chắc anh biết lý do tại sao nó quan trá»ng rồi. Cuối cùng em đã tìm ra được manh mối. Em đã tìm ra được sợi dây liên hệ vá»›i em trong quá khứ. Ãt ra là mối liên hệ cá»§a em vá»›i vùng Tây Bắc Thái bình dương.
- Cô nói vỠchuyện hai bà cô mà cô tìm ra là hỠvẫn còn sống - Rất có thể là hai bà nà y đang còn sống và ở gần Seattle.
Anh thở dà i, cà o mấy ngón tay rám nắng lên tóc.
- Nhưng cho dù hỠcòn sống, là m sao em tìm cho ra h�
Äiá»m tốt.
- Thoạt tiên em dá»±a và o tà i liệu đã có sẵn... thông tin lấy từ xa. Có thể em sẽ có má»™t địa chỉ trước khi chúng ta ra Ä‘i. Hoặc là em thá» tìm há» trên máy tÃnh. Nếu các phương pháp nà y mà không hữu hiệu, khi em đến đấy em sẽ lục tìm các sổ sách ở tòa án để tìm há».
Mặt Call có vẻ cau có. Rõ rà ng anh không muốn đem cô đi theo, và nếu không đem cô đi cùng, anh cũng đau khổ.
- Nếu em ở đây thì có lẽ yên ổn hơn - Anh nói.
Bỗng cô phân vân không biết phải chăng lý do muốn để cô ở nhà là vì anh muốn che chở cho cô. Charity bèn thay đổi chiến lược:
- Anh chắc ở đây em sẽ yên ổn hơn à ? Em sẽ ngồi trên máy bay với anh. Em nghĩ là m sao anh biết trước được máy bay sẽ không an toà n.
Cô nghĩ cô đã thuyết phục được anh. Cô thấy mặt anh hiện ra vẻ lo âu. Anh thở dà i, thua cuộc.
- Thôi được, mẹ kiếp, đi thì đi. Ngà y mai chúng ta sẽ đi sớm. Sáu giỠsáng trực thăng sẽ có mặt ở đây để đón chúng ta.
Charity che dấu sự vui mừng của mình.
- Cám Æ¡n, Call - Cô bước đến chá»— anh đứng, nhón gót để hôn anh, nụ hôn dịu dà ng ngá»t lịm - Em sẽ phải tìm cách trả Æ¡n anh.
Mắt Call ngả mà u xanh Ä‘áºm, anh đáp:
- Phải - rồi kéo mạnh cô và o lòng, nói tiếp - Có lẽ em phải trả ngay mới được.
Tối đó tháºt khuya cô má»›i quay vá» nhà .
Sáu giá» sáng còn sá»›m quá, nhưng Ãt ra mặt trá»i đã má»c rồi và cô đã quen vá»›i giá» giấc sá»›m ở đây rồi.
- Chiếc trực thăng đến đúng giỠ- Call nói.
Máy bay máy loại Bell, sÆ¡n mà u đỠvà bạc rất đẹp. Hai ngưá»i chạy dưới cánh quạt quay phần pháºt. Há» ném hà nh lý ở lại đêm lên máy bay, rồi leo lên, ngồi và o ghế ngồi bá»c da rá»™ng, buá»™c dây an toà n lại. Call nói gì đấy vá»›i phi công và chiếc trá»±c thăng bay lên.
Má»™t giá» rưỡi sau, há» Ä‘i trên sân bay ở Whitehorse, đến chiếc phản lá»±c tư sang trá»ng.
- Chà o ông Hawkins, rất sung sướng được gặp lại.
- Sung sướng được gặp lại các ông, Bill... Benjamin - Call bắt tay hai ngưá»i đà n ông đứng dưới chân cầu thang. Bill Bandy gầy, xinh trai. Benjamin "Bing" Wheeler cao hÆ¡n, ngá»±c và vai to hÆ¡n, tóc nâu Ä‘en và mặt rám nắng đỠau. Ông nà y không đẹp trai nhưng có vẻ mạnh khoẻ cá»§a đà n ông, trông rất hấp dẫn, và Charity nghÄ© đà n bà thưá»ng rất thÃch loại đà n ông như thế nà y.
- Äây là cô Sinclair. Cô ấy Ä‘i vá»›i chúng ta.
- Má»i lên, thưa cô Sinclair - Bing Wheeler nói.
- Cám ơn ông.
Há» leo lên chiếc cầu thang sắt, bước và o cabin máy bay. Trong ca bin, đồ đạc tháºt sang, năm ghế ngồi bá»c da láng lót đệm tháºt êm, chiếc ghế nệm dà i ba ngưá»i ngồi, phòng tắm và quầy giải khát. Charity ngồi xuống chá»— đối diện vá»›i Call, tim cô hồi há»™p, tai lắng nghe tiếng máy nổ ầm ầm. Chưa bao giá» cô Ä‘i phản lá»±c cÆ¡ tư, cho nên cô cảm thấy rất sung sướng. Còn Call thì hình như chẳng để ý gì. Äây là lần đầu tiên cô thấy Ä‘á»i sống thá»±c cá»§a anh trước khi gia đình anh gặp tai nạn, thấy rõ con ngưá»i cá»§a anh trước đó. Cô nhìn vá» phÃa anh. Anh mặc chiếc quần jeans sạch, áo thun tròng đầu mà u và ng, loại áo quần đáng ra anh nên mặc ở nhà . Nhưng mắt anh dán chặt và o tá» Wall Street Journal, ngưá»i phi công đưa cho anh tá» báo nà y khi anh má»›i ngồi và o chá»—, và anh liá»n chăm chú ngay và o tá» báo.
Hôm nay trông anh có vẻ khác vá»›i má»i khi, khác ngay từ khi anh ra khá»i chiếc trá»±c thăng ở Whitehorse và đi qua phi trưá»ng để đến chiếc phản lá»±c thuê, giá đến hà ng chục triệu dollars. Bước chân cá»§a anh có vẻ dà i hÆ¡n, quả quyết hÆ¡n, và dưới chiếc áo thun mà u và ng, hai vai anh trông rá»™ng ra hÆ¡n, thẳng hÆ¡n trước rất nhiá»u. Trong má»—i cỠđộng cá»§a anh, Ä‘á»u lá»™ vẻ uy quyá»n và trên nét mặt đẹp trai, hiện ra vẻ tin tưởng và o máy bay, niá»m tin vững chắc, không lay chuyển.
Phi trưá»ng Seattle Tacoma, phi trưá»ng náo nhiệt nhất trong nước, đông đúc ngưá»i khi chiếc phản lá»±c chạy đến dừng ở trước phi cảng.
- Chuyến bay rất tuyệt - Call nói vá»›i Bill Bandy Ä‘ang đứng nÆ¡i cá»a buồng lái.
- Chúng tôi có kế hoạch bay vá» Whitehorse lúc 10 giá» sáng mai, nhưng chúng tôi linh động vá» vấn đỠthá»i gian theo yêu cầu cá»§a ông. Nếu có gì thay đổi xin ông cho biết.
Call gáºt đầu. Anh để tay lên eo cô, đẩy cô Ä‘i xuống máy bay.
Má»™t chiếc xe Ä‘en dà i đợi hỠở ngoà i phi cảng. Ngưá»i tà i xế mở cá»a, Call nhìn cô bước và o, ngồi và o ghế bá»c da xám má»m mại. Anh bước theo cô và o xe và đóng cá»a lại.
Từ sau tá» Newsweek, Call thấy Charity quan sát cảnh tượng rá»™ng lá»›n trong xe. Những ngá»n đèn trắng nhá» chiếu sáng pano gá»— Ä‘en đóng trong xe và những bình rượu bằng thá»§y tinh trong quầy rượu gắn và o trong xe.
- Em không thể tin được chuyện nà y.
Call nhìn cô qua đầu tá» báo, há»i cô:
- Không tin cái gì?
- Nếu có ai nói với em, lần đầu tiên em gặp anh là và o lúc em đi phản lực cơ với anh và ngồi trên chiếc xe hòm lớn mà u đen, thì chắc em sẽ cho hỠlà đồ điên.
Môi anh nhếch lên má»™t bên và há»i:
- Sao? Em muốn nói bộ râu và mái tóc dà i của anh là m cho em say mê phải không?
- Äúng, và vì tÃnh khà ươn gà n cá»§a anh nữa - Cô nheo má»™t bên mắt - Äôi lúc tÃnh khà anh rất chướng, anh biết không?
Anh cưá»i khi nghe giá»ng trên chá»c cá»§a cô, rồi nhìn cô chằm chằm khiến cô đỠmặt.
- Chưa hết đâu, em yêu à .
Charity cưá»i. Bao nhiêu căng thẳng trong ngưá»i anh từ từ giảm Ä‘i, anh để tá» Newsweek xuống sang má»™t bên rồi há»i cô:
- Em đã đến Seattle lần nà o chưa?
Cô lắc đầu.
- Em rất muốn đến thăm.
Anh có vẻ khoan khoái, ngồi gá»n trong chiếc ghế nệm bá»c da.
- Tốt, vì anh rất muốn dẫn em đi thăm thà nh phố cho biết.
- Anh dẫn em đi chơi à ?
- Phải, chắc anh sẽ dẫn em Ä‘i chÆ¡i. - Anh đã định nếu xong công việc, anh sẽ vá» ngay, nhưng nếu má»i việc diá»…n ra như kế hoạch đã vạch, thì không lý do gì không vui chÆ¡i má»™t chút trước khi vá» nhà .
Charity nhìn anh, cô nhoẻn miệng cưá»i tháºt tươi. Nhìn nụ cưá»i dịu dà ng ấm áp cá»§a cô, bá»—ng anh cảm thấy ngá»±c Ä‘au nhói. Äấy là cảm giác lo sợ thâm nháºp và o ngưá»i anh, và anh ước chi đừng tình nguyện là m công việc ấy. Nhưng sá»± thá»±c là anh muốn dẫn cô Ä‘i thăm thà nh phố.
Anh mong sao buổi há»p vá»›i công ty Wild Card sẽ Ä‘em đến cho anh kết quả !
|
 |
|
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
áèëüÿðä, äíåâíèê, áóòåðáðîäû, chao dai vang, dầu gá»™i cặp beaver, doc truyen kat martin, mat troi luc nua dem, ñìàéëèê, ôîòîïðèêîëû, tác giả kat martin, truyen cua kat martin, truyen kat martin  |
| |