17-10-2008, 11:18 AM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 16
Tia nắng nhợt nhạt cuối cùng trong ngà y chiếu và o gian phòng khách. Tưá»ng Vi đứng cạnh chiếc bình hoa, cẩn tháºn cắt xén từng chiếc hoa má»™t, cắm và o bình rồi ngắm nghÃa, cả gian nhà tháºt yên tÄ©nh. má»™t đóa hồng, má»™t cà nh bách hợp, thêm cá»ng cá» Ä‘uôi phụng. Nà ng nhìn đồng hồ, cÅ©ng 5:30, Văn sắp vá» tá»›i nơị
Công việc cá»§a Văn từ khi ra trưá»ng đến nay tháºt nhà n hạ và thÃch hợp. Chà ng vừa tốt nghiệp ban ngoại ngữ ở Äại há»c xong là có việc là m ngay do cha chà ng giá»›i thiệụ Văn tháºt may mắn, Tưá»ng Vi nghÄ© thế và cảm thấy không cần phải lo nghÄ© tá»›i công việc là m ăn cá»§a chà ng. Biết bao sinh viên, sau khi ra trưá»ng, vác mảnh bằng Ä‘i mòn gót già y cÅ©ng chẳng nÆ¡i nà o nháºn.
Không phải chỉ thế thôi, Văn còn may hÆ¡n nữa là sau khi ra trưá»ng, theo luáºt định thì thanh niên phải Ä‘i nghÄ©a vụ quân sá»±. Văn lấy cá»› là bị thương do viên đạn cá»§a Viá»…n hôm nỠđể được hoãn dịch luôn. Tưá»ng Vi không lấy thế là m hà i lòng lắm, nà ng hiểu Văn, cái cây vun trồng trong lồng kiếng không quen chịu đựng, chỉ có huấn luyện quân sá»± thì chà ng má»›i già dặn rạ Nhưng Văn đã không thÃch, ông Cần chấp thuáºn để chà ng hoãn dịch thì Tưá»ng Vi đà nh nghe theá» Mùa hè năm tốt nghiệp, đám cưới cá»§a Văn và Tưá»ng Vi đã cá» hà nh linh đình ... Thế mà bây giỠđã tròn má»™t năm.
Trong má»™t năm qua, Tưá»ng Vi tháºt là hạnh phúc, hai vợ chồng trẻ ở chung vá»›i cha và em chồng. ông Cân rất quý nà ng dâu ngoan, không bao giá» nghe nà ng nhắc nhở đến Khâm. Gia Linh tuy không thân lắm vá»›i chị dâu nhưng không vì thế mà có nạn chị dâu em chồng. Tưá»ng Vi ngoà i giá» dạy há»c lúc nà o cÅ©ng ở trong nhà . Gia Linh thưá»ng bảo Tưá»ng Vi:
- Chị Vi, chị quả tháºt là ngưá»i vợ hiá»n, dâu thảỠNhưng là m thế nà o mà chị có thể bước chân mãi ở nhà thế. Gặp em là chiu thôị
Tưá»ng Vi đáp:
- Äến má»™t lúc nà o đó khi cô gặp được ngưá»i cô yêu thá»±c lòng thì cô sẽ là m được Ä‘iá»u đó.
Gia Linh vẫn nhăn mặt:
- Chắc không bao giá» có chuyện đó. Nói tháºt vá»›i chị hình như trong giòng máu em có mầm mống phản bá»™i, em chẳng bao giá» an tâm để chung thá»§y cả.
Tưá»ng Vi nghÄ© ngợị Có lẽ Linh nói tháºt vì nà ng biết rõ gốc gác thân thế Linh. Nhìn Linh thay đổi nhân tình, Tưá»ng Vi thấy ái ngại cho em chồng. Nhưng Linh may mắn có được ngưá»i cha rất má»±c nghÄ© tá»›i tương lai cá»§a con cáị
Sau má»™t năm thá»±c táºp, Tưá»ng Vi nghỉ dạy, Ä‘á»i sống cá»§a nà ng tháºt nhà n hạ thảnh thÆ¡i, không phải đối diện vá»›i gương mặt nhăn nhó cá»§a ông anh, cÅ©ng không phải nghe lá»i xá» xiên cá»§a bà chị dâu, cÅ©ng không phải là m lụng cá»±c khổ. Bây giá» nà ng đóng vai bà chá»§. Ngưá»i tá»› gái đảm Ä‘ang cÅ©ng rất nể mặt bà chá»§.
Má»—i ngà y công việc cá»§a Vi chỉ là sá»a sang má»™t và i cây cảnh, đôi khi xuống bếp là m và i món ăn đặc biệt, hoặc may má»™t Ãt quần áo cho đứa con sắp chà o Ä‘á»á»‹ Ngà y tháng trôi qua trong mãn nguyện, nhưng Tưá»ng Vi linh cảm thấy hạnh phúc cá»§a nà ng dưá»ng như rất mong manh. Äêm đến khi má»i ngưá»i đã ngá»§ yên, nà m cạnh bên Văn, Tưá»ng Vi hay trằn trá»c lo cho tương lai u ám.
Cà nh hoa cuối cùng đã cắm và o lá», Tưá»ng Vi bước lùi vá» sau ngắm nghÃạ Nà ng ngồi xuống ghế mệt má»i, Ä‘á»i sống đứa con Ä‘ang thà nh hình trong bụng, Tưá»ng Vi sung suá»›ng đợi chá». Bây giá» là tháng 9, đến tháng 12 đứa con rồi sẽ chà o Ä‘á»i, con trai hay con gái đâỷ
Có tiếng chuông kêu vang, Tưá»ng Vi giáºt mình đứng dáºy, không đợi cô Châu, nà ng chạy ra mở cổng. Bên ngoà i, không đúng như dá»± Ä‘oán cá»§a Vi, chỉ có má»™t mình ông Cân đứng đợi, Văn đâủ Chưa kịp khá»a lấp sá»± thất vá»ng, ông Cân đã lên tiếng:
- Văn đâu, nó chưa vỠà ?
Tưá»ng Vi bồn chồn:
- Dạ thưa chưa, chiá»u nay anh ấy không đến sở sao chả
- Nó xin nghỉ. ông Cân đáp, ông cố tìm câu khá»a lấp - Chắc nó cÅ©ng sắp vỠđến nơị à ! hôm nay có món gì ngon không hở con?
Tưá»ng Vi cưá»i nhẹ.
- Hôm nay có món cải xà o chay, bác sÄ© bảo cha không nên ăn nhiá»u chất béo quá.
ông Cân không vui:
- Ä‚n tà dầu mỡ thì cÅ©ng chả saá» Hồi sáng con nói chiá»u nay có món giò heo chưng mà .
Tưá»ng Vi cưá»i rất ngá»t:
- Cha đừng lo, món cải chay hôm nay con xà o bằng mỡ heo mà .
Nói xong Tưá»ng Vi Ä‘i ngay và o bếp. ông Cân nhìn theo ngưá»i dâu hiếu thảỠNhiá»u năm nay, tuy mang tiếng có má»™t trai má»™t gái, nhưng ông chưa hỠđược hưởng giây phút gần gÅ©i con cáị Bây giá» có nà ng dâu ngoan ông má»›i hưởng trá»n vai trò là m cha cá»§a mình, cÅ©ng vì quá yêu nà ng dâu, đôi lúc ông chẳng bằng lòng vá»›i Văn, vì hình như Văn lÆ¡ là vá»›i Vi chá»› không trá»n vẹn vai trò là m chồng cá»§a hắn, như lúc gần đây Văn bá»—ng sinh táºt Ä‘i sá»›m vá» khuya, không rõ thằng qá»§y nà y sinh chứng gì nữa đâỷ
Äến giá» cÆ¡m rồi, Văn cÅ©ng chưa vá». Gia Linh vừa bước và o đến cá»a là than đói á»m tá»á»‹ Tưá»ng Vi định đợi cÆ¡m Văn, nhưng thấy cha và em chồng có ý muốn ăn trước nên dà nh phần riêng cho chồng rồi cÅ©ng lên bà n ăn luôn. Gia Linh liếc nhanh bà n ăn, rồi nhìn chị dâu nhún vai nói đùa:
- Anh Văn chưa vá» Ã ? Chị coi chừng đấy, phải dạy dá»— cẩn tháºn nghe, chị mà hiá»n quá coi chừng có ngà y phải kêu trá»i không, phải không chả
ông Cân nạt:
- Mà y chỉ giá»i tà i khôn, ăn cÆ¡m đị Là m gì mà suốt ngà y tao chẳng thấy mà y đâu cả váºy hở.
- Con Ä‘i chÆ¡i, Ä‘i nhảy chứ Ä‘i đâụ à mà cha cho con Ä‘i há»c hát nhé?
- ÄÆ°á»£c lắm, tao coi bá»™ hợp vá»›i mà y đấy, nhưng con muốn Ä‘i há»c vá»›i aỉ Mai Ä‘i há»i trưá»ng há»c Ä‘i nhé.
- Con Ä‘i há»c vá»›i nhạc sÄ© lừng danh nhất xứ, cha nhé.
- Chỉ sợ ngưá»i ta không nháºn thôị
- Chẳng lẽ cha chê con? Gia Linh phản đối rồi nà ng cất giá»ng lên hát: - "Chà ng ở đầu sông Tương, thiếp ở cuối sông Tương" giá»ng ca như váºy là nhất rồi, phải không chả
- Thôi được rồi lo ăn đi, lên bà n ăn chẳng bao giỠchịu yên.
Tưá»ng Vi khẽ liếc Gia Linh, nà ng ngạc nhiên trước vẻ bình thản cá»§a cô em chồng. Chả nhẽ thất tình chẳng có nghÄ©a gì vá»›i Linh saá» Hình bóng Viá»…n có còn hay đã mất trong tim cô bé? Nhìn Gia Linh Ä‘ang vui, Tưá»ng Vi há»i dò:
- Cô có bạn trai chưa hả Linh?
Gia Linh thoáng hiểu ý Tưá»ng Vi, nói nhanh:
- Bạn trai à , nhiá»u lắm. Tôi đâu phải thuá»™c hạng ngưá»i tình si muôn thuở, không bao giá» quên bóng ngưá»i yêu như anh Văn vá»›i chị Khâm đâu!
Vừa nói xong, Gia Linh má»›i thấy lỡ lá»i, cả bà n ăn chìm trong không khà ngượng ngáºp, Gia Linh vá»™i nói lảng đị
- Chị Tưá»ng Vi hôm nay em má»›i nháºn được bức thư tình cá»§a Hồ Như Vỵ ông ấy bị đưa sang phục vụ tại đà i khà tượng Hải quân. chị có ngá» là ông ấy dám ngá» lá»i cầu hôn em không?
- Thế cô nghĩ thế nà Ỡtôi thấy ông Hồ Như Vy cũng đuợc đấy chứ!
Gia Linh nhún vai:
- Không đến nỗi nà o, nhưng mà chẳng cảm được.
- Tôi nghÄ© cô chẳng phải lạnh lùng. nhưng mà cô quá nhiá»u bạn trai, quá nhiá»u ngưá»i săn đón, còn giây phút nà o mà dà nh cho ông Vy nữạ
Gia Linh phản đối:
- Cha, xem chị Tưá»ng Vi nói kià :
ông Cân cưá»i xòa, không khà trong phòng dịu hắn đị CÆ¡m xong Tưá»ng Vi ra phòng khách mở máy nghe nhạc, tiếng nhạc cuốn tròn trong đêm hè, hợp cùng tiếng dế ngoà i vưá»n tạo thà nh bản đại hợp xướng đặc biệt. Äêm tháºt quyến rÅ©, tháºt bà máºt, tháºt êm dịu, nhưng kẻ cô đơn cà ng cảm thấy cô đơn hÆ¡n.
Äêm đã khuya, cả nhà yên giấc, nhưng vẫn có kẻ chẳng chợp mắt được. Tưá»ng Vi dá»±a ngưá»i bên cá»a, lắng nghe tiếng lá rÆ¡i, tiếng kẽo kẹt cá»§a gánh hà ng khuya, tiếng chim cú kêu trên nóc nhà , nhưng Văn đâu sao vẫn chưa trở vá»?
Duá»›i chân, chiếc áo may dở dang cá»§a đứa con chưa chà o Ä‘á»i, nhưng sao Tưá»ng Vi chẳng còn tâm trà đâu cho việc may má. Thá»i gian đợi chá» dà i đăng đẳng, má»—i má»™t khắc trôi qua là má»™t thế ká»· dà ị
Tháºt lâu! tháºt lâu chợt có tiếng động. Tưá»ng Vi lắng tai nghẹ Vâng đúng là anh Văn đã trở vá». Tưá»ng Vi nghe tiếng đá sá»i kêu rạo rạỠÄã hÆ¡n má»™t giá», sợ động giấc ngá»§ cá»§a má»i ngưá»i nà ng rón rén qua phòng khách mở cá»áº¡ Quả nhiên Văn đứng đấy, nét mặt mệt má»i hiện rõ trên mặt:
- Sao đến giá» má»›i vá» váºy anh? chẳng đợi Văn trả lá»i Tưá»ng Vi tiếp nhanh - Và o ngay Ä‘i, coi chừng cha tỉnh giấc bây giá».
Văn chẳng nói chẳng rằng bước và o phòng ngá»§ cá»i cà vạt ra ném lên giưá»ng. Mắt đỠngầu, mặt mà y ảo nãỠÄặt tay trên vai Văn, Tưá»ng Vi nói:
- Anh vỠkhuya quá coi chừng bị cảm lạnh mặc thêm chiếc áo anh nhé?
Văn bực bội đưa tay lên xoa mặt:
- Không, nóng nữa là khác.
- Anh đi đâu mà vỠtrễ thế?
Tưá»ng Vi nhá» nhẹ há»i, nà ng sợ truy quá Văn sẽ bá»±c mình. Văn trả lá»i cụt ngá»§n:
- Äi ăn cÆ¡m khách?
Ä‚n cÆ¡m khách! ăn cÆ¡m khách gì mà đến hÆ¡n má»™t giá» khuya má»›i vá» nhà . Nhưng Tưá»ng Vi không há»i nữa, Äà n ông há» tá»± cho mình có quyá»n tá»± do bao nhiêu cuá»™c hôn nhân đổ vỡ cùng vì ngưá»i vợ xâm phạm đến quyá»n nà ỵ Hiểu như váºy nên Tưá»ng Vi giả lả:
- Mai mốt anh có việc phải vá» trá»…, cần vá» khuya, anh nhá»› Ä‘iện thoại cho em biết trước để em khá»i phải lá»
Văn ngáp dà i:
- Lo cái gì, tôi có phải con nÃt đâu và sợ chuyện lạc đưá»ng?
Tưá»ng Vi yên lặng, xếp đặt má»n gối xong má»›i quay qua chồng:
- Anh tắm một cái cho khoẻ nhé, để em pha nước?
- Tắm hay không tắm không thà nh vấn Ä‘á», có cái gì ăn không? Tôi đói quá!
- Dạ, để em xem, em có để phần cho anh đĩa thịt xé, nhưng không có canh. à hay để em nấu cho anh một tô mì nhé?
- ÄÆ°á»£c rồi nhanh lên đị
Mang tô mì lên thấy Văn đã nằm dà i Tưá»ng Vi cưá»i nói:
- Anh đợi lâu quá phải không?
Văn ngồi ăn ngon là nh, Tưá»ng Vi ngồi nhìn sung sướng. Ä‚n sạch tô mì, Văn tỉnh táo, hả hê nhìn vợ, đột nhiên Văn thấy hối háºn.
- Tưá»ng Vi em ngoan quá.
Má»™t câu nói không kiểu cách, nhưng Tưá»ng Vi sung sướng đỠmặt. Äứng dáºy bước ra sau Văn, choà ng tay lên vai chồng, Vi nói:
- Em chỉ mong anh yêu em mãi thế nà y là em mãn nguyện lắm rồị
Văn cảm động choà ng quay sang ôm ngang Tưá»ng Vi, chiếc bụng đội cao cá»§a vợ là m Văn bứt rứt vì đã để Tưá»ng Vi thức khuya:
- Từ nay anh sẽ không vá» khuya thế nà y nữa ... Vi, em biết anh Ä‘i đâu không? Äúng ra anh dấu, nhưng em tốt quá, em hiá»n quá, anh không thể dối em được, anh đã ...
Tưá»ng Vi đưa tay bịt chặt miệng chồng, đôi mắt nà ng mở to hoảng hốt:
- Äừng anh, anh đừng nói, em không cần biết, em không nghe đâụ
Văn cố gỡ tay vợ ra:
- Nhưng anh phải thú tháºt vá»›i em bằng không anh sẽ không ngá»§ yên giấc. Vi, anh xin lá»—i em, không hiểu ma dẫn lối hay qá»§y đưa đưá»ng mà anh ...
Tưá»ng Vi ngắt ngang, nà ng van xin:
- Thôi đừng nói nữa anh, em không muốn nghe đâu, tối rồi mình phải đi nghỉ mai đi là m chứ.
Văn vẫn kéo nà i:
- Nhưng em phải nghe anh, anh đâu cố tình là m chuyện đó, chỉ tại thằng Trương vá»›i thằng Lăng rá»§ rê, anh biết là anh báºy nhưng cưỡng lại không được nên, ...
- Trá»i! Tưá»ng Vi khẽ kêu lên, nà ng đà nh đối diện sá»± tháºt - Thế anh đã Ä‘i đâủ
- Äánh bạc vá»›i tụi thằng Lăng.
- Äánh bạc, trá»i Æ¡i!
Tưá»ng Vi thở phà o nhẹ nhõm. Tưởng cái gì, đánh bạc tuy không tốt, nhưng còn hÆ¡n là đi chÆ¡i bá»á»‹ Nhìn gương mặt hối háºn cá»§a chồng, nà ng thấy tá»™i là m saá» Hôn chồng âu yếm, Tưá»ng Vi nói:
- Em không trách anh đâu, anh cứ yên tâm, chỉ mong lần sau anh đừng để hỠlôi cuốn nữa thôị
Bao nhiêu bứt rứt cá»§a Văn trôi theo lá»i nóị Văn ôm vợ hôn cuồng nhiệt, vừa hôn vừa bảo:
- Vi em đẹp lắm, em dễ thương, em tốt lắm.
Nước mắt trà n ra mi, Tưá»ng Vi nói:
- Thôi được rồi, anh đi ngủ đi, sáng mai còn phải thức sớm đi là m nữa chứ.
Văn buông vợ ra, Vi nhìn thấy trên gương mặt Văn hình như có má»™t cái gì âu lá» Má»—i lần như thế là Tưá»ng Vi biết sắp có chuyện không hay xảy rạ
- Tại sao em lại bới tóc lên cao thế?
- Trá»i nóng quá, xõa tóc ra mồ hôi bẩn lắm.
Văn chỉ thÃch Vi để tóc xõa, Văn đưa tay lấy chiếc kẹp trên tóc Vi, Văn bảo:
- Búi tóc lên trông em già khá»m.
Những sợi tóc mất kẹp xõa bung xuống, Văn vẫn chăm chú nhìn vợ, chà ng lẩm bẩm như đang mơ:
- Em đẹp lắm Khâm ạ, Khâm ơi, Khâm!
CÆ¡n á»›n lạnh chạy dà i theo xương sống, nhìn vẻ mặt lạc hồn như ngưá»i Ä‘ang say má»™ng cá»§a chồng, nhưng những tiếng gá»i như xoáy tim Vị Không đừng được nữa nà ng thét lên.
- Anh Văn, buông tôi ra, buông tôi ra!
Cánh tay Văn ôm chặt, đôi môi nóng bá»ng Văn hôn như mưa lên khắp mặt Vi:
- Khâm ơi Khâm!
- Buông tôi ra! Nước mắt tuôn xuống má Vi - Buông tôi ra, anh đừng là m động đến cái thaị
Văn bà ng hoà ng buông Tưá»ng Vi ra, câu cuối cùng cá»§a Vi đã là m chà ng tỉnh hẳn. ngÆ¡ ngác nhìn vợ Ä‘ang nức nở Văn đỠmặt vì xấu hổ. Văn bước lên giưá»ng.
- Xin lá»—i em!
Vi không đáp, lặng lẽ lau vá»™i nước mắt trên má. Dẹp đôi đũa xuống bếp xong trở vá» phòng. Văn đã nhắm mắt, nà ng tắt đèn, nằm xuống cạnh chồng, nghe tiếng thở Ä‘á»u hòa cá»§a Văn mà đau xót dạ.
Ta đã lầm lẫn khi lấy Văn. Tưá»ng Vi nghÄ©, đưa tay sá» những lá»n tóc bên gối, Tưá»ng Vi chợt hiểụ Phải rồi, ta chỉ là con váºt thà thân để Văn nhá»› Khâm, Vi úp mặt xuống gối khóc.
Má»™t bà n tay xoa vai Tưá»ng Vị Äầu Văn ká» sát tai nà ng vá»›i lá»i ăn năn:
- Xin lỗi em, hãy tha thứ cho anh, anh chẳng cố ý là m buồn lòng em.
Tưá»ng Vi khóc òa, giá»ng Văn vẫn trà n đầy nuối tiếc:
- Anh không cố tình là m em đau khổ đâu Vi ạ.
Tưá»ng Vi quay sang, đặt tay lên vai chồng, nước mắt vẫn nhạt nhòạ
- Em không oán anh, không trách anh, em Ä‘au khổ chÃnh vì anh không cố tình.
Bao chua xót trong lòng tuôn theo giòng nước mắt. Bên ngoà i, trá»i đã gần sáng.
Tà i sản của quykiemtu
Chữ ký cá»§a quykiemtu Rượu gặp bạn hiá»n ngà n chén thiếu
Chuyện ngưá»i không hợp ná»a câu thừa
17-10-2008, 11:20 AM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 17
CÅ©ng má»™t buổi tối, Viá»…n và Khâm đã là m lá»… cưới tại Äà i Bắc. Chỉ có má»™t ông khách độc nhất là Lâm được má»i dá»± buổi cÆ¡m, cÅ©ng rượu thịt đầy đủ để rồi sau bữa ăn cÅ©ng từ biệt ra Ä‘i, chỉ còn Viá»…n, Khâm và bà Nhã Trân đối diện trong yên lặng vá»›i hai tâm trạng, Viá»…n, Khâm khác vá»›i bà Nhã Trân.
CÅ©ng như Văn, há» cÅ©ng không ra riêng. Phòng cá»§a bà Nhã Trân được sá»a chữa lại cho đôi vợ chồng mớị
Äối vá»›i việc thà nh hôn cá»§a con gái, bà Nhã Trân thấy nhục nhã và bất mãn là m saá» Bao nhiêu năm nuôi má»™ng ... Nhưng bây giá» Khâm đã là m hoà n toà n trái ngược vá»›i mong ước cá»§a bà . Bà không hiểu hai đứa nà y muốn gì, từ khi Khâm từ chối Văn, tình mẹ và con đã có khoảng cách, khoảng cách đó cà ng lá»›n khi lá»… cưới cá» hà nh chẳng hợp ý.
Khâm rót ly nước trà nóng Ä‘em đến má»i mẹ:
- Má»i mẹ xÆ¡i nước.
Bà Nhã Trân giữ lấy cánh tay con, bảo nà ng với ánh mắt xa xôi:
- Khâm, con ngồi đây mẹ ngắm con mẹ xem nà á»
Khâm tá»±a sát và o ngưá»i mẹ, cưá»i tươi tắn dá»… thương:
- Mẹ, con hiểu mẹ nghÄ© gì, hôn lá»… chỉ là má»™t hình thức, Ä‘iá»u quan trá»ng là ngưá»i trong cuá»™c có thà nh tâm hay không, con cÅ©ng muốn có hôn lá»… rầm rá»™, nhưng ở thá»i buổi kinh tế khó khăn nà y là m thế mà là m chỉ Mẹ, theo con nghÄ© Ä‘iá»u quan trá»ng là ngưá»i con nháºn là m chồng có xứng đáng hay không? Ngay giá» phút nà y con cảm thấy không ai trên Ä‘á»i sung sướng hÆ¡n con cả.
Bà Nhã Trân còn biết nói là m sao khi chÃnh con bà đang hạnh phúc. Nếu Khâm được như thế, thì bà còn mong gì hÆ¡n? Qua vai Khâm, bà Nhã Trân bắt gặp ánh mắt cá»§a Viá»…n, Viá»…n Ä‘ang ngồi thong dong vá»›i tách trà trên tay và nụ cưá»i trong mắt. Bà chìa tay vá» phÃa Viá»…n, bảo:
- Lại đây, Viễn!
Viá»…n đặt tách nước xuống, bước sang. Bà Nhã Trân siết chặt tay con rể, nhìn thẳng và o mắt Viá»…n dò xét, rồi gáºt đầu nói:
- Viá»…n, cáºu phải biết cáºu không phải là chà ng rể mà tôi mong má»á»‹
- Vâng, con hiểụ
- Äến bây giá» tôi biết cáºu quá Ãt á»i, nhưng tôi Ä‘ang dà nh tháºt nhiá»u cảm tình để đón cáºu đâỵ Tôi nói tháºt, trước đây tôi phản đối, nhưng rồi vì hạnh phúc cá»§a Khâm, tôi đà nh nhẫn nhịn. Tất cả những bà mẹ Ä‘á»u hy vá»ng con cái là m vẻ vang cho mình, nhưng rồi, lòng hy vá»ng cá»§a tôi đã vỡ tan. Bây giá» tôi chỉ mong con gái tôi sẽ được sung sướng vui vẻ bên cáºá»¥
Äặt tay Khâm lên tay Viá»…n, bà siết chặt cả haị
- Viá»…n, bây giá» tôi trao con tôi cho cáºá»¥ Tôi xin cáºu hứa vá»›i tôi má»™t Ä‘iá»u là bao giá» cÅ©ng để cho con tôi được vui, thế là tôi mãn nguyện rồị
- Thưa bác, con xin hứạ
Giá»ng Viá»…n nghiêm trang và chân thà nh. Khâm chen và o:
- Anh, Anh phải gá»i mẹ là ...
- Vâng, anh biết. Äó là má»™t danh xưng rất xa lạ đối vá»›i anh. Từ ngà y mẹ anh mất, anh theo cha phiêu bạt giang hồ, cha anh là má»™t nghệ sÄ© cá»§a má»™t gánh hát. Má»™t ngà y kia, cha anh sống vá»›i má»™t nữ nghệ sÄ© khác và bắt anh phải há»c những thứ mà anh chẳng thÃch, thế là anh bá» nhà ra Ä‘i, lăn lóc vá»›i nghá» là m công, nghá» cu li, thợ hồ. Vừa là m vừa cố há»c, anh biết rằng chỉ có há»c vấn má»›i giúp anh thoát khá»i cảnh nghèo khó. Ngà y lục địa nhuá»™m Ä‘á», anh đến Äà i Loan, thi và o Äại há»c. Äịnh mệnh đã khoan dung, nên anh đã đỗ. Lá»›n lên trong hoà n cảnh như váºy anh đã quên mất tiếng gá»i mẹ - Con tháºt may mắn được thu nháºn, váºy con có thể gá»i mẹ là mẹ được rồi chứ?
Bà Nhã Trân đột nhiên thấy cảm động. Bá»—ng chốc, bà muốn ôm cáºu bé và o lòng. Qua lá»i tưá»ng thuáºt cá»§a Viá»…n vừa rồi, bà đã nhìn thấy bao nhiêu mồ hôi và nước mắt đổ tuôn. Bà đã hiểu được lý do Khâm đã chá»n Viá»…n. Văn chỉ là cây kiểng vun trồng trong nhà kÃnh, còn Viá»…n là loà i cổ thụ trong gió lá»™ng, chỉ có vùng đất bên dưới tà n cây xum xuê to lá»›n đó con ngưá»i má»›i cảm thấy mát mẻ. Nắm chặt tay hai đứa, bà cảm động nói:
- Bây giỠmẹ có đến hai đứa con.
Rồi quay sang nhìn Viễn bà nói tiếp:
- Lạ tháºt, ban nãy tôi chỉ má»›i chuẩn bị tình cảm để đón cáºu, thế mà bây giá» tôi lại bị cáºu chinh phục rồị
Bao nhiêu thất vá»ng ban chiá»u đã tan theo những giá»t nước mắt.
Äêm tháºt khuya hai vợ chồng má»›i trở vá» phòng. Bên ngoà i sao đầy trá»i, trăng gió giao tình dệt má»™ng. Khâm và Viá»…n sóng vai nhau đứng cạnh cá»a sổ ngắm đêm. Cánh tay ngưá»i đà n ông đầm ấm ôm ngang ngưá»i vợ, Khâm tá»±a đầu và o ngá»±c chồng. Cả hai yên lặng, ánh hồng lạp trong phòng lung linh theo gió cà ng là m cho gian phòng thÆ¡ má»™ng hÆ¡n. Khâm nói khẽ:
- Em chưa hỠnghe anh nói đến chuyện ấy!
- Chuyện gì?
- Tất cả những chuyện liên hệ tá»›i anh, chuyện gia đình, chuyện thá»i niên thiếụ
- Em chưa biết nhiá»u Ä‘iá»u lắm. Äể rảnh rá»—i anh sẽ kể cho em nghe, từ chuyện tranh đấu sống còn đến những tá»™i ác.
Khâm tròn xoe mắt:
- Tội ác à ?
- Vâng, má»™t Ãt tá»™i ác, nếu anh nói ra em sẽ phải yêu anh hÆ¡n. Vì Ä‘á»i anh là cả má»™t chuá»—i ngà y gian nan. Trong những lúc vì lý do sống còn, ngưá»i ta sẽ không từ nan má»™t việc gì.
- Anh trá»™m cắp cướp giáºt gì chăng?
- Có thể là thế, anh đã ăn cướp mÃa trong ruá»™ng, khoai, dăm bà o, mạt cưa, nhặt tà n thuốc lá, ăn xin, vân vân..
Khâm rùng mình, nụ cưá»i cá»§a Viá»…n biến thà nh tiếng thở dà i:
- Em sợ rồi à ? Äá»i anh nói ra em sẽ thấy tởm nhiá»u thứ lắm. Nhưng em cần biết, có lẽ em đã không ngá» gặp phải má»™t ông chồng lang bạt như anh à ?
Khâm đáp:
- Em biết rồị
- Biết gì?
- Biết anh là con ngưá»i trưởng thà nh trong sá»± Ä‘au khổ, anh là con ngưá»i không bao giá» lùi bước trước cuá»™c Ä‘á»á»‹ Em còn biết rằng anh má»›i tháºt là còn ngưá»i lá»›n mạnh trong thá» thách, vá»›i má»™t ngưá»i như váºy em sẵn sà ng hy sinh tất cả.
Viá»…n trầm giá»ng:
- Em đã bị tình yêu là m mù quáng. Anh hiểu anh chỉ có cái vá» cứng rắn bên ngoà i, chứ thá»±c ra anh rất yếu Ä‘uốị Không hẳn chỉ là yếu Ä‘uối thôi mà anh còn Ãch ká»·, độc tà i ... rất nhiá»u khuyết Ä‘iểm mà em chưa thấy thôị
- Khuyết Ä‘iểm? Khuyết Ä‘iểm thì ai lại chẳng có? Sá»± khác biệt giữa ngưá»i tốt và kẻ xấu là ở chá»— nhiá»u hay Ãt khuyết Ä‘iểm mà thôi, anh là con ngưá»i chá»› đâu phải thần thánh.
Viễn nâng cằm Khâm lên, chăm chú nhìn và o mắt vợ:
- Còn má»™t Ä‘iá»u anh cÅ©ng cần cho em biết là em chẳng phải là ngưá»i đầu tiên đến vá»›i anh.
Khâm đỠmặt:
- Anh còn Ä‘iá»u gì để thú tá»™i nữa không?
- Còn.
- Cái gì nữả
- Ba tiếng rất tầm thưá»ng, đó là anh yêu em.
Gian phòng chìm đắm trong yên lặng. Bên ngoà i, gió thì thầm vá»›i cây cá», để những cà nh cây rá»§ buồn. Äêm đẹp vô cùng, đẹp như tình yêu có pha lẫn nước mắt.
Khâm ká» má và o vai Viá»…n, mái tóc dà i cá»§a nà ng xõa tung trên gốị Bóng trăng trà n qua cá»a sổ, lá» má» soi khuôn mặt cá»§a hai ngưá»á»‹
- Anh đã yêu em tự bao giỠhở anh?
- Anh cũng không biết.
- Em biết anh biết.
Viễn mơ mà ng:
- Có lẽ là lần đầu tiên gặp em. Ấn tượng của anh vỠem quá sâu sắc, anh không biết phải hình dung thế nà o cho đúng.
- Có phải anh muốn trốn lánh em.
- Vâng. Viễn hơi ngượng.
- Thế sau đó?
- Sau đó à ? Khi tổ chức cuá»™c Ä‘i săn, anh biết là không còn trốn lánh em được nữa, anh giáºn anh quá, tâm thần anh rối rắm, anh cÅ©ng hiểu là vẻ bình tÄ©nh bá» ngoà i cá»§a mình không thể nà o qua mặt em được, Ä‘iá»u đó cà ng là m anh giáºn. Nếu chẳng bị bối rối như thế có lẽ ngà y hôm đó đã không có chuyện đáng tiếc ấỵ
- Sao nữa anh!
- Anh nghÄ© rằng, ngay trong tiá»m thức anh đã có mầm mống cá»§a tá»™i lỗị Do đó, khi tai nạn xảy ra mà đạn chẳng trúng ai lại nhè Văn mà trúng, cà ng khiến mặc cảm phạm tá»™i cá»§a anh hiện rõ hÆ¡n.
Khâm thở dà i, Viễn tiếp:
- Vì váºy anh đã bất kể sống chết, miá»…n sao cho Văn sống được là anh mừng, do đó lúc đèo Văn vá» anh đã nguyá»n..
- Nguyá»n saá»
- Thôi bỠqua đi, chuyện cũ rồi mà .
- Nhưng em muốn nghẹ
Viá»…n trầm giá»ng:
- Anh đã hứa, anh sẽ sẵn sà ng hy sinh tất cả, sẵn sà ng là m ngưá»i bạn tốt nhất Ä‘á»i và không bao giá» phản bá»™i Văn. Anh đã cương quyết thá»±c hiện lá»i nguyá»n cá»§a mình, nhưng khi gặp em ở bệnh viện, nhìn ánh mắt và cá» chỉ cá»§a em, anh thấy má»i sá»± cố gắng cá»§a mình Ä‘á»u vô Ãch.
Viễn tiếp tục kể:
- Rồi những buổi chiá»u mưa, anh nghe em nói, giá»ng rầu rầu hối tiếc, kể lể chuyện tình cá»§a em vá»›i Văn, từng chi tiết má»™t. Äó chẳng qua chỉ để che dấu tình cảm cá»§a mình mà thôị Cho đến khi anh bắt gặp cà nh lá Ä‘á», anh không thể chịu đựng được nữạ Khâm! Em còn nhá»› lá»i em mắng anh không?
- Em nhá»›!
- Anh nghĩ rằng mình còn xấu xa gấp mấy lần em mắng. Nhưng là m thế nà o để quên em được.
- Nhưng rồi anh vẫn trốn em!
- Vâng, khi nghÄ© đến lá»i thá» cá»§a mình, đến tình bạn, anh đã trốn. Anh không biết trốn tránh như váºy là hà nh động cương quyết hay yếu hèn, vì nhiá»u lúc hai việc ấy không thể tách rá»i được. Từ trong hầm má» chui ra, nhiá»u lúc anh thấy mình là kẻ cương quyết nhưng cÅ©ng tháºt yếu Ä‘uốị
- Anh chỉ là kẻ yếu đuốị
Giá»ng nói cá»§a Khâm chợt trở nên oán trách.
- Anh đã trút tất cả gánh nặng lên vai em. Anh mong em phải là m thế nà ỠChấp nháºn hay từ chối lấy Văn? Anh biết em không muốn thá»§ vai kẻ lừa gạt.
Viễn quay mặt lại:
- Vâng, em nói đúng.
Chà ng hôn lên môi Khâm.
- Em nói đúng lắm, anh xin lá»—i em, anh quả cố tình vứt gánh nặng lại cho em, để xem em và Văn giải quyết thế nà á»
Giá»ng trách móc cá»§a Khâm cà ng thấm, như ấm ức đã lâu ngà y má»›i có dịp tuôn ra:
- Khi trở vỠanh lại cà ng tà n nhẫn hơn nữạ
- Biết là m sao bây giá»? Vá» Äà i Bắc biết cuá»™c lá»… Ä‘Ãnh hôn cá»§a em và Văn chẳng thà nh, Văn âu sầu thiểu não, anh là m sao dám chưá»ng mặt đến gặp hắn, là m sao dám đối đầu vá»›i sá»± tháºt. Má»—i đêm nhá»› em không chịu được, anh đứng trước cổng nhà em, tìm kiếm dáng em bên cá»a sổ. Má»—i lần trông thấy là lòng anh lại Ä‘au buốt. Thế rồi, anh lại uống rượu, uống đến say mèm. Cho đến lúc Văn đến tìm anh, anh má»›i hiểu ra là mình chỉ còn biện pháp duy nhất là bá» Ä‘i biệt tÃch thôị
ôm Khâm và o lòng, hôn lên mặt vợ, Viễn nói:
- Anh chỉ là một tên trốn tránh trách nhiệm. Khâm, em cứ trách, cứ mắng anh đị
Không có lá»i nà o xúc động hÆ¡n lá»i an á»§i cá»§a ngưá»i tình. Hai hạt nước mắt long lanh trên mắt, lấp lánh, nụ cưá»i vương vất trên môi vá»›i muôn ngà n mãn nguyện. Chá»›p nhanh mắt, Khâm nhìn ra bầu trá»i bên ngoà ị Äêm đẹp quá, đẹp vô cùng, đẹp đến độ muốn vòng tay giữ mãị Nhưng hôm nay, không phải chỉ có đêm là đẹp thôi mà buổi bình minh cÅ©ng tuyệt diệu vô cùng.
Mà u xám nhạt đã từ từ chuyển ra sáng trắng hẳn. Vừng hồng phương đông nhuá»™m tươi cảnh váºt. Khâm nhẹ bước xuống giưá»ng. Viá»…n vẫn còn ngá»§ vá»›i vẻ bình an vô tá»™i, mà u da nâu sáºm vá»›i chiếc cằm vuông cá»§a chà ng là cả má»™t vẻ đẹp tháºt đà n ông. Khoác chiếc áo lên, Khâm đứng nÆ¡i cá»a đón chà o gió má»›i, nhìn ánh dương thong dong leo lên nóc nhà . Khâm muốn hát to lên, nhưng lại thôi vì Viá»…n vẫn còn ngá»§ kỹ. Vả lại trước khi Viá»…n thức giấc nà ng còn phải là m má»™t việc.
Äến bà n viết, Khâm ngồi xuống, chiếc hồng lạp giá» chỉ để lại hai giá»t nước mắt. Bình hoa nÆ¡i góc bà n vẫn còn xinh tươi, Ä‘ang khoe sắc phô hương. Khâm ngồi má»™t lúc rồi lấy giấy bút ra:
"Tưá»ng Vi,
Tao còn nhá»› đến thá»i chúng mình còn Ä‘i há»c, lúc đó má»—i đứa Ä‘á»u có những mÆ¡ ước riêng tư, nhất là vá»›i tình yêu và hôn nhân. Bây giá» chẳng còn bao lâu nữa mà y sắp là m mẹ, năm ngoái lá»… cưới cá»§a mà y tao không được đến dá»±, bây giá» lá»… cưới cá»§a tao cÅ©ng không có mặt bạn bè. Äối vá»›i những ngưá»i thân thiết như chúng mình thì chuyện đó có vẻ nham nhở là m saá» Nhưng dù thế nà o tao cÅ©ng mong tình bạn giữa hai đứa mình sẽ bá»n vững mãị Ngà y cưới tao vẫn yên lặng không báo tin cho mà y, mà y phải hiểu là tao hÆ¡i lo, Ä‘iá»u gì thì mà y đã biết rồị Nhưng sáng hôm nay tao thức giấc, ngưá»i đầu tiên tao nghÄ© đến là mà ỵ Hãy chúc mừng tao Ä‘i Vi, tao cần ngưá»i chia xẻ niá»m vui đó.
Mà y có khá»e không? ông chồng cá»§a mà y ra saá» Hôm nà o rảnh tao đến chÆ¡i, kể cho tao nghe hết cuá»™c sống cá»§a tụi mà y xem có hạnh phúc như Ä‘á»i sống cá»§a hai đứa tao không nhé. Äừng quên taá»
Chúng mà y đã chấp nháºn chuyện tao vá»›i Viá»…n chưa, để cho tụi tao được rảnh nợ lương tâm. Nhưng thế nà o Ä‘i nữa tao cÅ©ng biết là chúng mà y hạnh phúc lắm, tao mừng cho mà y, mừng nhiá»u lắm, cÅ©ng như tao đã mừng cho chÃnh hạnh phúc tao Ä‘ang hưởng.
Cho tao gởi lá»i há»i thăm bác Cân, mà y má»i bác ấy há»™ tao đến nhà tao chÆ¡i, mẹ tao và tao mong bác lắm.
Khâm
Khâm Ä‘á»c qua má»™t lượt rồi xếp thư lạị Nà ng ngắt thêm cánh hoa hưá»ng, viết lên đấy:
Vá»›i trái tim nhiệt thà nh tao gởi đến cho mà y vạn lá»i chúc tụng
Äặt thư và cánh hoa hồng và o bao thư, đỠxong tên há» và địa chỉ Tưá»ng Vi, vừa định đứng dáºy, thì đã nghe tiếng Viá»…n cưá»i sau lưng nà ng:
- Có nhá» anh Ä‘em gá»i không?
Khâm đỠmặt hét:
- Cái ông nà y, xem trá»™m thÆ¡ cá»§a ngưá»i ta, kỳ quá!
Viễn vòng tay ôm Khâm, chà ng hôn nhẹ lên má vợ:
- Cô dâu mới mà đã có chuyện dấu diếm. Nhưng đừng viết thư cho Văn, anh ghen à .
- Em viết cho Tưá»ng Vi mà .
- Anh biết, nhưng đùa chút không được saá»
- Nếu chúng ta đến thăm hỠthì có trở ngại gì không em?
Khâm lắc đầu nhanh:
- Không được, bây giỠta chưa thể đến thăm hỠđược.
Viá»…n ngồi xuống ghế không rá»i Khâm:
- ÄÆ°á»£c rồi, thế chúng ta đợi váºá»µ Bây giá» anh có má»™t chuyện bà máºt muốn báºt mÃ, em có muốn nghe không?
- Chuyện gì anh?
- Chuyện tháºt bất ngá», hôm trước anh đến thăm ông thầy cá»§a anh, được ông ấy giá»›i thiệu cho má»™t hãng thầu ngoại quốc. Há» gá»i anh đến thi thá», nếu Ä‘áºu sẽ được tuyển dụng là m kỹ sư phụ tá ngaỵ
- Bao giỠthì thỉ
- Còn một tuần nữạ
- Chết, nếu anh được tuyển dụng thì saá»
- Phải qua Mỹ tu nghiệp sáu tháng.
- Hả?
Má»›i lấy nhau mà phải chịu chia tay nhau saá» Nhưng đây là cÆ¡ há»™i ngà n và ng cho sá»± nghiệp cá»§a chà ng, nà ng bối rối không biết phải nói saá»
Viá»…n vòng tay ôm Khâm, ká» bên tai nói nhá»:
- Không hẳn anh được tuyển em ạ, nhưng nếu có được Ä‘i nữa thì anh có thể mang vợ con theá» Anh công nháºn là anh rất quan tâm đến sá»± nghiệp, nhưng không phải vì thế mà anh chịu xa em đâụ
Khâm thở dà i đôi mắt vẫn mở tá»
Tà i sản của quykiemtu
17-10-2008, 11:21 AM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 18
"Tụi mà y hạnh phúc lắm phải không?". Nhưng thế nà o má»›i gá»i là hạnh phúc? Hai chữ hạnh phúc quá trừu tượng, là m sao có thể nắm vững được. Giữ chặt phong thÆ¡ trong tay, mÆ¡ mà ng nhìn nắng chảy dà i ngoà i song cá»áº¡ HỠđã lấy nhaụ Khâm Viá»…n, Khâm Viá»…n ... Từ lâu lắm rồi Tưá»ng Vi đã mong má»i hai cái tên đó dÃnh liá»n nhaụ "Tụi mà y hạnh phúc lắm phải không?" Tưá»ng Vi thở dà i nhìn chiếc lồng két treo bên ngoà i cá»áº¡ Má»™t chú két mà Văn đã dùng để bà y tá» tình yêu cá»§a chà ng vá»›i nà ng. Con két vá»›i cái lồng, két vá»›i lồng. Tưá»ng Vi không biết mình Ä‘ang nghÄ© gì. Nhưng nếu được như chú két, sung sướng khi được là sở hữu cá»§a riêng má»™t ngưá»i thì hay biết chừng nà á»
Nà ng đứng lên, xách chiếc bình nước Ä‘i tưới hoa, rồi chăm sóc lại mấy cây kiểng. Bao nhiêu công việc cứ thế tiếp diá»…n ngà y qua ngà ỵ Trong giá» Văn và ông Cân Ä‘i là m, Tưá»ng Vi thÃch trông nom cây cảnh. Nhá» thế mà khu vưá»n đã thay đổi hẳn bá»™ mặt, những cà nh hoa dâu, hoa là i, Ä‘inh hương, hoa hồng Ä‘ua nhau khoe sắc, chiếc bồn cá» vén khéo xanh mướt. Nhìn hoa nở rồi tà n, lá xanh rồi rụng, nhặt từng chiếc lá và ng, nhổ bao nhiêu cá» hoang ... Nhưng mà , hôm nay là m sao ấy, tâm hồn nà ng là m như bay bổng đâu đâụ Bá» thùng tưới xuống, Tưá»ng Vi ngồi tá»±a gốc Ä‘a nhìn cặp bướm và ng bay lượn trên cá», trông dá»… thương là m saá» Tưá»ng Vi nhá»› đến hai câu thÆ¡ trong "Trưá»ng Can Hà nh".
Bướm và ng tháng tám bay trên cá»
Thiếp ngẩn ngơ tình nhớ đến ai
Ngẩn ngÆ¡ mà ngồi nhá»› đến ai, Tưá»ng Vi đỠmặt, nà ng có nhá»› đến ai đâủ Văn lúc nà o cÅ©ng bên nà ng, có đôi lúc chà ng vá» trá»…, buồn thì có buồn chá»› đâu đến ná»—i ngẩn ngở Nhưng chuyện gì đã là m cho mình mất bình tÄ©nh thế nà ỷ Lá thư cá»§a Khâm chăng? Khâm đã lấy Viá»…n, tin đó là tin vui chá»› có gì mà nà ng sốt ruá»™t. Nhưng là m thế nà o báo tin cho anh Văn biết đâỷ Văn đã lấy nà ng rồi, không lẽ vẫn còn buồn khi nghe tin ngưá»i yêu cÅ© láºp gia đình?
Có thể nói thẳng với Văn là : "Anh Văn, Viễn với Khâm vừa lấy nhau".
Như thế không được! Tưá»ng Vi đưa tay vuốt mặt. Dưới bóng cây ráºm mát thế nà y mà mồ hôi vẫn ướt áỠKhông thể nói thẳng vá»›i Văn vì chà ng dá»… xúc động. Tá»±a đầu và o thân cây, ngước mắt nhìn bầu trá»i trong xanh, Tưá»ng Vi buồn vô hạn. Tá»™i thay cho thân pháºn nà ng. Văn, má»™t ngưá»i chồng hiá»n là nh, dá»… thương nhưng dá»… xúc cảm. Má»™t cÆ¡n sóng nhá», má»™t lá»i nói không hợp ý cÅ©ng đủ là m cho chà ng Ä‘au khổ khôn cùng.
- Chị Vi, chị đang là m gì đấỷ
Có tiếng há»i, Vi ngẩng đầu lên, Gia Linh đứng đấy tá»± bao giá», nà ng mặc bá»™ áo xanh Ä‘áºm, cà vạt trắng vá»›i chiếc thắt lưng to bản trông tháºt duyên dáng. Thế nà y mà không là m bao nhiêu đà n ông phải say mê sao được. Nhưng Viá»…n? Tại sao lại từ chốỉ Khâm sống thiên nhiá»u vá» ná»™i tâm, Gia Linh sống nhiá»u cho cuá»™c sống bên ngoà ị Viá»…n là má»™t sá»± tổng hợp, thế mà tại sao lại chá»n Khâm mà không là Linh?
- Chị Vi, chị là m gì mà thá» thẫn váºá»· Chị bị trúng nắng hả?
Tiếng Linh là m Tưá»ng Vi giáºt mình đứng dáºy:
- Không ... thấy cô đẹp quá nên tôi nhìn quên thôị
Gia Linh xoay tròn chiếc dù, tia nắng phản chiếu trên nóc vải lấp lánh:
- Chắc chị đang buồn cái gì đây, có phải tại anh Văn không?
Tưá»ng Vi lắc đầu:
- Không! Sáng nay tôi má»›i nháºn được thÆ¡ Khâm.
- Khâm? Chị ấy ra saá»
Tưá»ng Vi nhìn Gia Linh bối rốị Nói cho cô ấy biết, biết đâu ta chẳng Ä‘oán được phản ứng cá»§a anh Văn. Nhưng bản tÃnh hai ngưá»i hoà n toà n trái ngược, vô Ãch! Nhưng cứ thá» xem đã:
- Khâm vừa thà nh hôn với Viễn.
- Sao, Khâm lấy Viễn à ? HỠđã lấy nhau! Thế mà tôi cứ tưởng ...
- Cô tưởng thế nà á»
- Tôi tưởng sẽ không bao giá» có sá»± kết thúc như thế. Viá»…n là con ngưá»i theo chá»§ nghÄ©a tá»± do, chà ng không thÃch bị rà ng buá»™c.
- Äôi khi ngưá»i ta lại tình nguyện để bị tước Ä‘oạt tá»± do đó.
- Vâng, nếu ngưá»i đó là Khâm.
Tưá»ng Vi giả vá» thản nhiên:
- Tóm lại đó là má»™t tin vui, chúng ta cần đến thăm và gởi quà cưới cho há», sao Linh, chúng ta cùng Ä‘i nhé?
Äôi mà y khẽ chau, giá»ng nói Linh lạc lõng:
- Äến thăm há» Ã ? Tại sao phải đến thăm há»? Chưa chắc há» chấp nháºn mình, cÅ©ng như chưa chắc mình là m thế vá»›i lương tâm tá»± nguyện. Tôi không tin là sau bao nhiêu chuyện xảy ra mối liên lạc giữa hai gia đình có thể trở lại bình thưá»ng như cÅ©.
Gia Linh nói tháºt nhanh, giá»ng nói pha lẫn sá»± phẫn ná»™ và chua xót. Äến cá»a, Gia Linh còn quay lại nói thêm má»™t câu:
- Chị Tưá»ng Vi, vá»›i anh Văn chị nên cẩn tháºn. Anh ấy bây giá» là chồng cá»§a chị, chứ không phải là vị hôn phu cá»§a ngưá»i ta nữa đâụ
Gia Linh mất hút bên ngoà i, cổng đã đóng sầm lại, để lại má»™t bầu trá»i xanh xoay tròn. Tưá»ng Vi vẫn đứng chết lặng. Äúng thế, lá»i nói bá»™c trá»±c cá»§a Gia Linh cÅ©ng có lý. Linh chưa quên Viá»…n thì Văn không thể quên được bóng hình Khâm. Viá»…n vá»›i Khâm. Sao há» vẫn là những chiếc bóng ám ảnh gia đình nà y không thôi váºá»·
Mặt trá»i đã lên cao, cô Châu trong phòng khách thò đầu ra:
- Mợ Æ¡i và o nhà đi, phÆ¡i nắng nhiá»u quá bệnh à mợ.
Suốt má»™t buổi sáng ngÆ¡ ngÆ¡ ngẩn ngẩn cho đến khi ông Cân trở vá» vẫn không thấy bóng Văn. ông Cân nói Văn bảo được má»i cÆ¡m trưạ Trên bà n ăn, Tưá»ng Vi yên lặng, ông Cân nhìn con dâu vá»›i nét mặt dịu vợi, con bé nà y chưa bao giá» tá» vẻ buồn trước mặt ông, có lẽ Văn đã là m gì khiến nó chịu đựng không nổi chăng?
- SaỠỞ nhà có gì lạ không? Gia Linh đâu rồỉ ông Cân lên tiếng.
- Chẳng có chuyện chi cả cha ạ, cô Linh đi phố rồị
- Con có vẻ không được khá»e phải không?
Tưá»ng Vi cưá»i gượng gạo:
- Dạ không có gì cả ạ.
ông Cân chẳng yên dạ, ăn mấy miếng cơm ông lại bảo:
- Con đừng giáºn Văn, tánh nó còn trẻ con lắm, vợ chồng có gì bảo nhaụ
- Con là m sao giáºn anh Văn được, cha cứ yên tâm, chúng con hòa thuáºn nhau lắm. Hôm nay con vừa nháºn được thư cá»§a Khâm, Khâm vừa lấy Viá»…n. Cha, Khâm cÅ©ng có há»i thăm chạ
ông Cân bà ng hoà ng, cố nuốt miếng cơm trong miệng
- Thế à ? Nó nói sao con?
Tưá»ng Vi đưa thÆ¡ cho ông Cân
- Cha muốn xem không?
ông Cân tiếp thư Ä‘á»c nhanh. Những câu nói tháºt giản dị, nhưng cÅ©ng tháºt cảm động. Äã lâu lắm rồi, ông cÅ©ng đã nghe những lá»i tương tá»±, cÅ©ng trên đóa hoa trà , nà ng đã viết "Má»™t cánh hoa tà n bao nhiêu nước mắt ..." Äó là cánh hoa trà mà Nhã Trân đã gá»i cho ông khi sắp sá»a lên đưá»ng đến Thượng Hảị Nháºn cánh hoa chẳng bao lâu ông được tin Nhã Trân đã lấy chồng. Äặt lá thư xuống ông đỠnghị:
- Con đến thăm hỠnhé!
- Còn chả
Äặt chén cÆ¡m xuống, đứng dáºy, ông Cân nói:
- Cha cũng đi, nhưng mấy hôm nữa đã.
Tưá»ng Vi ấp úng:
- Theo cha thấy, con có cần báo tin nà y cho anh Văn biết không?
- Con đã nhẫn nhịn nhiá»u rồi, cứ cho nó biết, để nó cắt bá» cái ung nhá»t ngăn cháºn hạnh phúc con đị
Tưá»ng Vi nhìn và o chén cÆ¡m suy nghÄ©. Có lẽ Vi đã nhân nhượng chồng quá nhiá»u, nhưng nà ng không đà nh lòng nhìn chà ng khổ sở. Vâng đúng, nà ng phải giúp Văn loại bá» cái ung nhá»t Ä‘au đớn kia để hạnh phúc không bị Ä‘e dá»a nữạ
CÆ¡m tối xong, Văn và Tưá»ng Vi trở vá» phòng.
Hai ngà y liá»n Văn giữ lá»i hứa vá» nhà đúng giá». Chú két trên đà ngang Ä‘ang ca ngợi đêm trăng đẹp. Văn đứng yên ngắm cảnh, Tưá»ng Vi lặng lẽ mang thư rạ
- Cái gì đâỷ Văn há»i
- Thơ của Khâm.
Văn đón lấy thÆ¡, mặt nhợt nhạt, tay run rẩy, xem má»™t lần, hai lần, rồi Văn chợt hiểụ Khâm Viá»…n đã lấy nhau! Văn ngồi phịch xuống ghế. Tưá»ng Vi Ä‘ang thay thức ăn cho chim nghe tiếng động quay lại:
- Anh xem xong thơ chưả
Văn áºm ừ, đôi tay ôm kÃn mặt, lá thÆ¡ và cánh hoa rÆ¡i vãi trên mặt đất:
- Anh là m gì thế?
Văn nói nghẹn ngà á»
- Anh ... Anh không ngỠđó là sá»± tháºt!
Tưá»ng Vi nhìn thẳng và o Văn tà n nhẫn:
- Äiá»u gì?
- Chuyện của Khâm ... với Viễn!
Tưá»ng Vi nắm chặt tay lại, mồ hôi toát ra:
- Chuyện đó có gì lạ đâủ Äúng ra há» phải lấy nhau sá»›m hÆ¡n nữạ Nhưng tại sao anh lại xúc động?
Giá»ng nói cá»§a Tưá»ng Vi chua xót hÆ¡n:
- Thế tại sao anh cưới em là m gì?
- Cái gì?
Văn mê man, lá thư cá»§a Khâm là m đầu óc chà ng rối rắm. Giá»ng Tưá»ng Vi vẫn to, vẫn sẵn sà ng gây chuyện:
- Tôi há»i anh, tại sao anh lại cưới tôỉ
Văn vẫn không hiểu Tưá»ng Vi nói gì:
- Anh ... Anh ...
- Cái gì mà anh, anh mãị Tôi há»i anh tại sao lại cưới tôỉ
- Em đừng là m dữ. Anh mệt lắm đừng quấy rầy anh.
Nhắm chặt mắt, Văn xót xa:
- Cho anh ly nước đi em!
Tưá»ng Vi lạnh lùng:
- Anh đi lấy mà uống.
Vẻ khác thưá»ng cá»§a Tưá»ng Vi là m Văn chú ý, quay sang nhìn vẻ há»n dá»—i cá»§a vợ:
- Hôm nay sao em là m gì mà lạ thế? Ai là m em buồn?
- Há»i chÃnh anh đấy! Anh bảo anh yêu tôi, muốn cưới tôi, rồi bây giá» cưới tôi vá» anh vẫn không quên hình bóng cá»§a Khâm. Nếu anh yêu Khâm thì cưới tôi là m gì? Anh đã lừa tôi, muốn dùng tôi là m váºt hy sinh.
ÄÆ°a tay lên chùi nước mắt, Tưá»ng Vi khổ sở:
- Anh đã lừa tôi, chẳng yêu tôi sao anh lại lấy tôỉ Nếu thế nà y ta ly dị nhau cho rồi, tôi sẽ trở vỠnhà anh chị tôị
Tưá»ng Vi mở tá»§ áo, xắp xếp áo quần như sắp Ä‘i tháºt. Văn hoảng hốt quên cả những chuyện Ä‘au khổ, nắm lấy vợ há»i:
- Em ... em là m gì đấỷ
- Tôi trở vỠnhà anh tôi, cho anh tự do đi tìm Khâm đị Tôi không muốn là m vợ anh nữa, để tôi vỠnhà tôị
- Sao em lạ váºá»· Anh có nói gì đâủ
- Anh không nói gì? Anh không nói ra nhưng cá» chỉ anh còn khốn nạn hÆ¡n nữạ Tại sao há» lấy nhau mà anh lại chết Ä‘iếng như váºá»· Nếu anh yêu Khâm thì đừng có lấy tôi, còn nếu đã lấy tôi hãy quên Khâm đị Bằng như anh chẳng quên nổi mối tình xưa, thì tôi vá» nhà tôi váºá»µ
Văn bực bội:
- Anh ... anh không phải là không quên Khâm. Nhưng, nhưng mà ... Anh cÅ©ng chẳng biết mình ra sao nữa ... Ai cÅ©ng muốn xa lánh tôi ... ÄÆ°á»£c rồi, em muốn Ä‘i, thì Ä‘i Ä‘i, để anh chết cho xong.
Tưá»ng Vi đứng lại nhìn chồng, đột nhiên nà ng thấy mình đã thất bại, chà ng không thể chịu đựng nổi những lá»i tà n nhẫn như thế. Văn lúc nà o cÅ©ng là Văn, không là m sao có thể sá»a đổi được. Tim thắt lại, Tưá»ng Vi nhoà i mình lên giưá»ng khóc ngất. Tiếng khóc cá»§a Vi là m lòng Văn rối bá»á»‹ Bước đến giưá»ng, lay vai vợ, Văn kêu:
- Tưá»ng Vi! Anh đã nghe em rồi đây mà .
Tưá»ng Vi ngẩng gương mặt đầy lệ lên nhìn chồng, gục đầu trên vai Văn, Vi nghẹn ngà o:
- Anh Văn! Nếu em chẳng là m anh quên được thì thôi đà nh váºá»µ Em sẽ cố gắng, em sẽ không đợi gì quá nhiá»u nÆ¡i anh nữạ Anh Văn, em yêu anh!
Suốt mấy tuần liên tiếp, ông Cân sống trong trạng thái rã rá»i, đó là vì mấy ngà y liá»n Văn vá» tháºt khuyạ Má»™t lần, khi vắng Văn, ông Cân trách Văn thì Vi chỉ cưá»i nói:
- Là m má»™t ngưá»i vợ mong chồng, vẫn hÆ¡n là để chồng chán. Dù sao bây giá» Văn cÅ©ng là cá»§a con, con vẫn còn có chà ng, trái lại nếu để chà ng giáºn, chà ng chán thì dù anh có đứng cạnh, con vẫn mất anh.
Tuy ông Cân có buồn, nhưng trước lá»i giải thÃch cá»§a con dâu ông nghÄ© đà nh thế chứ biết saá» Ngoà i trá»i, hoa đã héo, lá úa tà n, cÆ¡n gió đầu thu nhẹ thổị ông nhá»› đến những ngà y dệt má»™ng cùng Nhã Trân. Nhã Trân thÃch hoa, thÃch thổi sáo, hay dạo chÆ¡i trong khu vưá»n rá»™ng.
Gió thổi lung linh tình ảo vá»ng
Ngà n thu lạc lối bóng ai vá»
Bao năm ước hẹn thơ cùng lệ.
Lệ đã phai rồi ai có hay
Äây là bà i thÆ¡ cá»§a Nhã Trân, ngưá»i con gái Ä‘a sầu, á»§y mị đã là m ông phải xao xuyến bao năm trá»á»‹ Rồi ông chợt nhá»› đến má»™t bà i thÆ¡ cổ cÅ©ng tình tá»± không kém:
Hoa hải đưá»ng tưng bừng sắc nở
Hà ng thùy dương ủ rũ xót xả
Thương chà ng như thể thương hoa
Hoa Æ¡i có biết lòng ta ngáºm ngùỉ
Äó là thÆ¡ cá»§a ông, thá»i cá»§a những thư sinh khép mình trong thư phòng trau đồi kinh sá», thá»i cá»§a ngưá»i con gái chỠđợi võng anh Ä‘i trước võng nà ng theo saụ
Má»™t bà i thÆ¡, má»™t ánh mắt, má»™t chút thẹn thùng, lén lút trao đổi má»™t và i câu bâng khuâng ... Bao nhiêu mùa xuân đã trôi qua, ông vẫn ngáºm ngùi vá»›i ngút ngà n thương nhá»›. Cô độc! Má»—i khi hai chữ đó hiện trong óc là nó cứ ở mãị Cô độc! Phải, cô độc, ông chỉ là má»™t cây cá» cô đơn.
ông Cân bá» Ä‘i ra phố vá»™i vã, để khá»i phải nghÄ© ngợi bâng quợ Bước chân nà y lôi kéo bước chân kia, ông chẳng định sẽ đến đâu, nhưng rồi khát vá»ng lại đưa đẩy khiến ông đến nhà bà Nhã Trân lúc nà o không haỵ Bao lâu rồi hai gia đình không còn qua lại, sá»± viếng thăm bất ngá» nà y có vẻ ngượng nghịu là m saá» Ngẫm nghÄ© má»™t lúc ông Cân đưa tay lên bấm chuông.
Cá»a mở, ngưá»i giúp việc má»i ông và o nhà .
Trong phòng khách, bà Nhã Trân tiếp ông vá»›i ánh mắt ngạc nhiên, hai ngưá»i yên lặng rất lâu, không biết phải nói vá»›i nhau lá»i gì. ông Cân mở đầu:
- Lúc gần đây ... chị vẫn khá»e chứ?
Bà Nhã Trân vá»›i ly trà má»i khách, trả lá»i:
- Vâng.
- Khâm đâủ
- Nó vừa mới đi với thằng Viễn lo thủ tục xuất ngoạị
ông Cân ngạc nhiên.
- Thế à !
- Viá»…n vừa trúng tuyển và o má»™t hãng thầu cá»§a ngưá»i Mỹ, cuối năm nay phải Ä‘i nháºn việc, có thể mang cả gia đình theá»
- Thế còn ... chị?
Bà Nhã Trân cưá»i nhạt, những nếp nhăn ở Ä‘uôi mắt không là m cho bà mất Ä‘i vẻ quyến rÅ©, mà còn là m tăng thêm vẻ quý phái cá»§a bà :
- Tôi thì ... Tôi muốn ở lại, nhưng chúng nó cứ nằng nặc đòi tôi phải Ä‘i theá»
- Thế à !
ông Cân nghe hai tiếng thế à của mình có vẻ ngớ ngẩn là m sao, ông nói tiếp theo:
- Thế ... chị đã quyết định chưả
- Trên nguyên tắc tôi đã chấp thuáºn lá»i yêu cầu cá»§a chúng nó, nhưng không chấp thuáºn cÅ©ng được. Nhà nà y nhà trưá»ng sắp lấy lại, anh cÅ©ng biết là mấy năm nay tôi chỉ sống nhá» tiá»n bảo hiểm, tiá»n trợ cấp và má»™t số Ãt tiá»n lá»i tiết kiệm. Nay Viá»…n vá»›i Khâm muốn tôi cùng Ä‘i, bằng không Khâm nó sẽ ở lại, chỉ má»™t mình Viá»…n Ä‘i thôi, thằng Viá»…n thì ...
Bà Nhã Trân ngừng lại, bà không muốn tán tụng Viá»…n trước mặt ông Cân, nhưng tháºt ra cảm tình trong lòng bà đối vá»›i thằng rể quý không biết là m sao tả xiết. Bà rất hà i lòng vì con gái bà chá»n đúng ngưá»i xứng đáng.
ông Cân há»i:
- Như váºy là chị theo chúng nó?
- Vâng!
- Thế ... Thế thì ...
ông Cân bối rối không biết phải nói thế nà á»
- Thằng Văn lúc nà y ra sao, còn Tưá»ng Vi bao giá» sinh hả anh?
Lòng bà Nhã Trân thoáng nhẹ giấc mÆ¡ êm Ä‘á»m cá»§a những ngà y dạo chÆ¡i trong vưá»n hoa thÆ¡ má»™ng. Phải quên hết, quên hết để chỉ nghÄ© đến đà n con thôị
- Thằng Văn cÅ©ng khá»áº¹ Tưá»ng Vi sắp sinh rồị
- Mừng cho anh sắp có cháu Ä‘Ãch tôn.
ông Cân nhìn ngưá»i tình xưa, nếp tóc cá»§a nà ng đã bạc:
- Äôi lúc tôi cứ tưởng mình nằm mÆ¡ ... Còn nhá»› ngà y xưa chúng mình cứ trốn nhà đi chÆ¡i, chỉ mong được gặp mặt nhau, nói má»™t và i câu ... Nhanh tháºt, thế mà cứ tưởng chừng như má»›i hôm qua thôị
ông Cân mơ mà ng:
- Nhã Trân, em còn nhớ lúc em viết hai câu "Thương chà ng như thể thương hoa, hoa ơi có biết cho tình ta chăng?".
Mà u hồng hiện lên má, chuyện cũ trở vỠtrong mắt với nét thẹn thùng, bà cúi xuống, lẩm bẩm:
- Chuyện đã qua rồi, anh nhắc lại là m chỉ
- Em nói ... Em sắp sang Mỹ?
- Vâng, ở đấy lạ đất lạ ngưá»i, chắc ...
ông Äá»— Cân nuốt nước bá»t:
- Em ... Em có thể không đi được không?
- Äể là m gì?
ông Cân nói nhanh:
- Em xem, chúng ta cứ nuôi hy vá»ng là lá»›p trẻ sẽ lấy nhau, nhưng chuyện chẳng thà nh. Bây giá» tôi má»›i nghÄ© ra là chúng ta sao cứ mãi dối lòng mình, sao chẳng nối kết lại chuyện tan vỡ ngà y xưạ Có ai ngăn cấm việc đó đâủ
- Tôi ... Tôi không hiểu anh muốn nói gì cả.
- Tôi há»i em, em có thuáºn mình lấy nhau không? Chúng ta đã Ä‘au khổ quá nhiá»á»¥ Bây giá» con trẻ đã nên ngưá»i, chúng nó đã sống Ä‘á»i chúng nó, chỉ còn hai thân già trÆ¡ trá»i thì là m gì mà không kết hợp để sống nốt chuá»—i ngà y còn lạị
- Anh ... đột ngá»™t quá ... Tôi ... tôi không biết phải là m thế nà á»
- Trân ạ, mấy năm qua lúc nà o anh cũng nhớ đến em.
Nước mắt lưng tròng, bà Nhã Trân cảm động:
- Tôi biết ... Không có má»™t lá»i nà o an á»§i tôi hÆ¡n, nhất là khi đầu đã bạc mà vẫn được nghe ... Dù sao, đối vá»›i đỠnghị cá»§a anh, tôi còn phải suy nghÄ© lại, tôi còn phải xem phản ứng cá»§a con cái thế nà o đã.
ông Cân cắt ngang:
- Em đã sống cho con cái nhiá»u rồi, bây giá» ... ngà y xưa phải vâng lá»i cha mẹ, bây giá» vì con cái, trách nhiệm gì mà lắm thế?
Bà Nhã Trân cưá»i buồn:
- Ngưá»i đà n bà nà o chả thế? Sinh ra là đã có trách nhiệm vá»›i cuá»™c Ä‘á»i, xã há»™i, tha nhân và ngay vá»›i chÃnh ta nữạ Con ngưá»i cÅ©ng giống như chiếc thuyá»n trên sông, ngoại trừ lúc chết Ä‘i, chứ còn sống là còn chạy mãị
- Nhưng đến một lúc nà o đó nó cũng phải ghé bến chứ?
- Chưa đến lúc, hoặc chưa có bến không biết chừng, nhưng dù sao anh cÅ©ng dà nh cho tôi má»™t Ãt thì giỠđể suy nghÄ©.
- Anh sẽ đợi Trân ạ, lá»i đỠnghị nà y sẽ có hiệu lá»±c mãi, dù bây giá» em có từ chối để xuất ngoại, tôi vẫn đợi chá».
- Anh Cân, rồi anh sẽ được trả lá»i thá»a đáng.
- Nhưng đừng lâu quá nhé, chúng ta không sống bao lâu để đợi chá».
- Em biết.
Bà Nhã Trân đáp, đôi mắt xa vá»á»‹
Bên ngoà i, ráng chiá»u đã nhuá»™m đỠcảnh váºt.
Tà i sản của quykiemtu
17-10-2008, 11:22 AM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 19
Những ngà y dà i báºn rá»™n vá»›i các thá»§ tục xuất ngoại, rồi cÅ©ng xong. Hà nh trang đã đầy đủ, nhà cá»a giao hoà n nhà trưá»ng, rút tiá»n ở ngân hà ng ra đóng tiá»n mua vé tà u ... sau cùng má»i việc cÅ©ng hoà n tất. Má»™t tuần nữa khởi hà nh. Suốt trong chuá»—i ngà y rá»™n rã đó, bà Nhã Trân vẫn tá» ra tháºt trầm lặng. Khâm chẳng hay biết gì vá» chuyện cầu hôn cá»§a ông Cân, nà ng tưởng mẹ vì sắp xa quê hương nên ngáºm ngùị Nhiá»u lần Khâm phải trấn an mẹ:
- Mẹ đừng lo, chỉ trong vòng ba năm là chúng con sẽ đưa mẹ trở vá» quê hương. Anh Viá»…n sẽ gắng vừa là m vừa há»c để xong giao kèo là vá» ngay, vì không có nÆ¡i nà o đẹp và thoải mái hÆ¡n quê hương mình cả.
Bà Nhã Trân mỉm cưá»i khó hiểụ Má»™t hôm bà đột nhiên lên tiếng:
- Khoan hãy mua vé tà u con ạ.
Khâm chẳng hiểu:
- Sao váºy mẹ?
Bà Nhã Trân bối rối, má»™t lúc má»›i ngượng ngáºp:
- Không có gì cả, chỉ tại mẹ thấy ... Có thể mẹ sẽ ở lạị
- Mẹ là m sao thế? Không có mẹ là m sao được? Vả lại, giấy tỠđã xong rồi, sao mẹ lại thay đổị
Bà Nhã Trân đắn đo một lúc nói:
- Con đã lớn rồi, con đâu cần phải có mẹ nữả
- Mẹ nghĩ như thế saỠCon cứ tưởng rằng trước mắt mẹ con sẽ không bao giỠlớn chứ? Con mong mẹ hãy nghĩ là lúc nà o con cũng cần có mẹ hết.
- Con đâu có cần mẹ nữa, con vá»›i Viá»…n đã đủ sức vươn mình vá»›i Ä‘á»i rồị
Viá»…n bước đến, đôi vai to che khuất ánh đèn, chiếc bóng ngã dà i trước mặt. Äôi mắt tháºt tình tứ nhưng đầy nghị lá»±c.
- Mẹ Ä‘i chung vá»›i chúng con Ä‘i, con bảo đảm là mẹ sẽ không bao giá» hối háºn. Vả lại, mẹ cÅ©ng hiểu tánh Khâm, cô ta tuy cứng cá»i nhưng yếu Ä‘uối lắm. Khâm không thể sống xa mẹ được. Khâm vẫn cần mẹ.
Bà Nhã Trân xiêu lòng. Những ngà y thăm viếng từ giã bạn bè tiếp nối, bà yên lặng cắt đứt những vương vấn còn lại nÆ¡i chôn nhau cắt rún, bà gá»i má»™t lá thư cho ông Cân:
"Anh Cân,
Vé tà u đã mua, chỉ còn đợi ngà y khởi hà nh. Nhưng có ngà y tôi ghé bến, và mong rằng lúc đó bến vẫn còn chá».
Chúng ta đã chịu được những ngà y dà i, thì đợi thêm má»™t đôi năm cÅ©ng chẳng có là baá» Cám Æ¡n tháºt nhiá»u vá» lá»i đỠnghị cá»§a anh (Ä‘iá»u đó là m tôi xúc động quá!) Hãy tha thứ cho sá»± yếu Ä‘uối cá»§a tôi (khiến anh ngỡ ngà ng). Tôi không đủ can đảm để nháºn đỠnghị đó, dù rất sung sướng biết rằng bao năm dà i hình bóng cá»§a mình vẫn còn trong tim anh. Mong rằng má»™t ngà y nà o đó hôn nhân sẽ mang đến má»™t kết thúc êm đẹp ( hay bi đát?).
Hãy tha thứ cho tôi khi phải nghe theo con cái, vì tôi là mẹ! Hãy đợi chá», rồi má»™t ngà y nà o đó tôi sẽ trở vá». Chúc anh gặp nhiá»u may mắn.
Nhã Trân.
Lá thư phúc đáp tháºt ngắn:
"Nhã Trân em,
Rất nhiá»u ngưá»i đã phà cả Ä‘á»i để chỉ đợi chá», nhưng mong rằng Ä‘iá»u anh là m không phải là má»™t việc vô Ãch. Tuy không nÃu kéo được thá»i gian, nhưng anh sẽ cố gắng chuẩn bị cho những ngà y sắp tớị
Vì kÃnh trá»ng em là mẹ, nên anh cÅ©ng trá»ng luôn cả ý kiến cá»§a em. Em sẽ thấy rằng bến vẫn đợi chá», chỉ sợ thuyá»n ai phiêu bạt quá lâụ
Anh chưa quyết định là sẽ hoặc không đến tiễn em. Nhưng chắc chắn sẽ đợi chỠem.
Cầu chúc vạn sự an là nh cho em.
Äá»— Cân"
Má»™t cuá»™c tình vấn vương hai mươi mấy năm trá»i, những ngà y dà i thương yêu tiếc nuối kéo dà i trong đợi chá».
Bà Nhã Trân xếp thư ông Cân lại, bá» và o va-li, mối tình cá»§a chà ng sẽ được mang theo sang xứ ngưá»i và sẽ được mang trở vá» bến trong má»™t ngà y không xạ
Khâm bà ng hoà ng bâng khuâng vá»›i những ngà y sắp tớị Sống ở đất ngưá»i là m sao bằng ở xứ mình. Khâm hy vá»ng Viá»…n sẽ gặt hái kết quả tốt để mang gia đình trở vá» sá»›m. Từng gốc cây, từng ngá»n cá», từng con ngưá»i ở thà nh phố nhá» là má»™t sá»± quen thuá»™c, má»™t cái gì vấn vương. Nhưng sá»± bâng khuâng kia đâu phải chỉ vì thế, Khâm hà ng giá» ngồi chết lặng trong suy tá»± Viá»…n tá»›i ôm vợ, cưá»i nói:
- Äừng do dá»± Khâm ạ, nếu em thấy cần cứ đến thăm há» Ä‘i, cÅ©ng nên đến từ biệt há» trước khi mình Ä‘i chá»›.
Khâm giáºt mình:
- Anh nói thăm aỉ
- Văn và Tưá»ng Vi
Khâm đỠmặt cúi xuống, một lúc lâu mới ngẩn đầu lên nói:
- Anh ... Anh không buồn chứ?
- Là m gì có chuyện đó.
- Nhưng em ngại, lâu chẳng gặp Văn, bây giá» gặp lại chắc ngượng ghê lắm, vả lại em biết ông ấy vẫn còn giáºn em.
- Thá»i nà y thù háºn nà o chẳng tà n phai, Văn đã sắp là m cha thì chắc cÅ©ng quên chuyện cÅ©. Anh nghÄ© rằng ta cÅ©ng nhân cÆ¡ há»™i nà y nối lại tình bạn.
- Anh chắc là Văn quên chuyện cũ rồi ỠSự nối lại tình cảm của hai gia đình đâu dễ dà ng như anh tưởng.
Viá»…n buông vợ nhìn ra ngoà i, lá»i cá»§a Khâm cÅ©ng có lý. Nhưng nếu chẳng để Khâm đến đấy thì nà ng không yên lòng.
- Em chưa đi thỠthì là m sao biết là chẳng dễ dà ng?
- Em biết anh cũng nhìn thấy sự khó khăn đó, nhưng dù sao em cũng phải thỠxem.
- Äể cho lòng yên ổn?
- Vâng, cho lòng yên ổn trước khi lên đưá»ng, anh có Ä‘i vá»›i em không?
- Thôi, em đi một mình được rồị
- Anh chẳng đủ can đảm đến gặp Văn à ? Sao yếu thế?
Viá»…n đỠmặt ná»a đùa ná»a tháºt:
- Anh lúc nà o chả thế.
Khâm choà ng ngang vai Viễn, xóa vội nét buồn của chồng:
- Không, không phải thế đâu, em hiểu anh, em yêu tÃnh cứng rắn lẫn yếu má»m cá»§a anh. Thôi bây giá» không nhắc đến chuyện đó nữa, em Ä‘i đây, anh hãy chúc em gặp chuyện vui vẻ đị
- Em tháºt can đảm.
Khâm thay chiếc áo Ä‘i phố, vuốt lại mái tóc, trả lá»i chồng:
- Äà n ông vá»›i đà n bà thưá»ng khác nhau ở chá»— đó. Äà n bà tuy dá»… rÆ¡i nước mắt thiệt nhưng khi gặp chuyện lại giá»i chịu đựng hÆ¡n đà n ông.
Nhìn ra ngoà i nắng, Khâm vươn vai:
- Thôi em đi nhé!
- Äi nhanh vá» em nhé.
- Em biết, em sẽ vỠdùng cơm tối mà .
Äến cá»a phòng bà Nhã Trân, Khâm gá»i cá»a:
- Mẹ ơi, con đến từ giã bác Cân mẹ nhé.
Bên trong yên lặng, rồi cánh cá»a mở, bà Nhã Trân nhìn con lạ lùng:
- Con đi đâủ
- Äến nhà bác Cân.
- Bác Cân à ?
Bà Nhã Trân ngỡ ngà ng láºp lại, nhìn con rồi cháºm rãi:
- ÄÆ°á»£c rồi, con Ä‘i Ä‘i, cho mẹ gởi lá»i từ giã, mẹ báºn quá không Ä‘i được. Há»i thăm cả thằng Văn, Tưá»ng Vi và Gia Linh há»™ mẹ luôn nhé.
- Mẹ không Ä‘i vá»›i con saá»
Bà Nhã Trân hấp tấp đáp nhanh:
- Thôi con đi đi
Khâm yên lặng nghÄ© ngợi, rồi gáºt đầu:
- Váºy, thì con Ä‘i má»™t mình váºy!
Bước ra khá»i cá»a, Khâm quay đầu lại, vẫy vẫy tay chà ỠBây giỠđã sang đông, những chiếc đèn giáng sinh rá»±c rỡ đầu phố. Nà ng lướt mắt qua các hà ng phố, nhìn các món quà bà y trong tá»§ kÃnh, bảng đại hạ giá to tướng. Nhanh tháºt, má»›i đây mà đã ba mùa giáng sinh rồị Ngà y nà o, buổi dạ vÅ© ở nhà Văn, những món quà được chÃnh tay mình mắc trên cây giáng sinh. Rồi Viá»…n đến như má»™t cÆ¡n lốc là m thay đổi cả cuá»™c Ä‘á»i nà ng, và cả Văn và Vi nữa chứ.
Bước chân bắt đầu ngáºp ngừng khi đến cổng nhà Văn. Má»i váºt Ä‘á»u rất quen thuá»™c. Khâm hÃt mạnh và o lồng ngá»±c, rồi đưa tay lên nháºn chuông.
Từ sáng sá»›m, Tưá»ng Vi đã cảm thấy lâm râm Ä‘au bụng. Khi đưa Văn ra cổng, Tưá»ng Vi dặn dò:
- Trưa nhớ vỠsớm dùng cơm nhé anh.
Xe đã đưa ông Cân và Văn Ä‘i xạ Chà ng không trả lá»i, hay chẳng nghe thấy câu dặn dò. ông Cân má»›i mua xe và mượn cả tà i xế, vì váºy việc Ä‘i là m rất tiện, thế mà không hiểu sao Văn chẳng chịu vá» nhà dùng cÆ¡m trưa, không phải chỉ có cÆ¡m trưa không mà ngay cả cÆ¡m tối cÅ©ng Ãt khi vá».
Khi cha và chồng đã đến sở, công việc hà ng ngà y cá»§a Tưá»ng Vi vẫn không thay đổi, vẫn tiếp tục chăm sóc vưá»n hoa, nhưng hôm nay nà ng tháºt mệt má»i lạ lùng, trở vá» phòng nằm, bóng tối là m nà ng khó chịụ Tưá»ng Vi mong má»i Văn vá» sá»›m, nà ng bồn chồn không yên.
Trưa ông Cân vá» mà Văn vẫn biệt tăm. Tưá»ng Vi thất vá»ng vô cùng. CÆ¡m trưa xong, nà ng vẫn chưa bá»›t mệt má»á»‹ ông Cân báºn Ä‘i há»p nên lại ra Ä‘i, Gia Linh hẹn hò vá»›i bạn nên cÅ©ng vắng bóng, chỉ còn Tưá»ng Vi trÆ¡ trá»i trong gian nhà thênh thang lạnh ngắt. Äứng trước cá»a, ngắm cảnh ngoà i vưá»n, chú két kêu lÃu lo nhưng tiếng khó hiểụ
Chợt thấy Ä‘au nhói ngang hông, Tưá»ng Vi đứng không vững, ngã ngưá»i xuống ghế. Trong cÆ¡n kinh hoà ng nà ng vẫn không hiểu chuyện gì Ä‘ang xảy rạ
Cái Ä‘au thắt tạm ngưng, nà ng cầm tá» báo lên Ä‘á»c liá»n má»™t mạch mà không hiểu gì cả. Nà ng lại bá» tá» báo xuống, má»™t cái Ä‘au nhói thứ hai lại đến, lần nà y Tưá»ng Vi phải quặn ngưá»i theo cÆ¡n Ä‘au, mồ hôi rịn ướt ngưá»á»‹ Nhưng rồi cÆ¡n Ä‘au lại giảm dần và biến mất. Trong cái sợ có má»™t niá»m vui nhẹ thoáng qua óc:
- Con ta sắp ra Ä‘á»i, trai hay gái sau chÃn tháng mang nặng đâỷ
Và o phòng khách, Tưá»ng Vi gá»i Ä‘iện thoại ngay cho Văn, nhưng chỉ được trả lá»i:
- Chiá»u nay không thấy ông Văn đến là m.
Tưá»ng Vi thất vá»ng vô cùng, mong mang tin vui cho chà ng mà không biết chà ng ở đâụ CÆ¡n Ä‘au lại đến, lần nà y còn hÆ¡n cả hai lần trước. CÆ¡n Ä‘au lan dần khắp ngưá»i, Ä‘i dần đến từng chân lông kẽ tóc, rồi dịu đị Tưá»ng Vi lại gá»i đến ngân hà ng lần thứ hai, nhưng lần nà y gá»i cho ông Cân, câu trả lá»i thứ hai vang vang:
- ông giám đốc đi vắng.
Tưá»ng Vi há»i nhanh:
- Thế còn ông Vương, có ông tà i xế Vương ở đấy không?
- Tôi không biết.
Nà ng láºt quyển niên giám Ä‘iện thoại định tìm số cá»§a ông Tổng Giám đốc, nhưng tìm không thấỵ Ngồi phịch xuống ghế, Tưá»ng Vi gá»i to:
- Châu ơi, Châu!
- Dạ, mợ có chuyện gì thế?
Cơn đau lại nổi lên.
- A! A! Äau quá, Châu Æ¡i, cô gá»i Ä‘iện thoại dùm ... ui da ... chắc tôi chết mất.
Cô tớ tên Châu hoảng hốt trước cơn đau của mợ chủ:
- Sao thế? Mợ là m sao thế?
Tưá»ng Vi ôm bụng, co rúm ngưá»i lại
- Tôi sắp sinh rồi ... ây da! ôi ... Ä‘au quá! Tìm dùm cáºu Văn ... ôi Ä‘au quá ...
Châu bước tá»›i máy định gá»i cho ngân hà ng, nhưng Tưá»ng Vi ngăn lại:
- Không có cáºu ở đấy đâu ... Là m Æ¡n tìm số Ä‘iện thoại nhà ông Tổng Giám Äốc gá»i cha tôi vá» dùm, nhanh Ä‘i ... ôi, Ä‘au quá!
Châu bối rối, quýnh quáng, cuốn sổ được láºt rối lên mà chẳng tìm ra, má»™t lúc Châu chợt há»i:
- ông Tổng Giám Äốc tên gì, em không biết!
CÆ¡n Ä‘au chợt ngừng, chụp lấy ống nghe Tưá»ng Vi run rẩy quay số, lòng cầu nguyện tìm được Văn vá»›i ông cha chồng. Con Æ¡i, hãy gắng đợi tÃ, để mẹ tìm cha con. Äiện thoại đã liên lạc được, nhưng giá»ng nói bên kia đầu giây cà ng là m nà ng bá»±c bá»™i hÆ¡n:
- Cái gì? ông Tổng Giám Äốc hả? Không có nhà . ông Cân hả? Ai biết! Tôi không biết vụ cÆ¡m tối đó, tôi chỉ nháºn được Ä‘iện thoại cá»§a ông Tổng Giám Äốc bảo là tối nay không ăn cÆ¡m nhà .
á»ng nghe trên tay tuá»™t xuống, Tưá»ng Vi ngã phịch xuống ghế, Ä‘au đớn, mệt má»i, sợ hãi, tuyệt vá»ng. Äây là giây phút ngưá»i đà n bà cảm thấy cô đơn nhất, cần được an á»§i nhất, thế mà ... CÆ¡n Ä‘au cứ cà o xé nà ng tứ`ng hồi, không thể chỠđợi được nữa, Tưá»ng Vi nén cÆ¡n Ä‘au bảo cô Châu:
- Cô Châu, cô gá»i cho tôi chiếc xe đưa tôi đến bệnh viện, nhá»› đóng kÃn các cá»a nẻo lạị
Giá»ng nói Ä‘iá»m tÄ©nh không giữ được lâu vì cÆ¡n Ä‘au cà ng lúc cà ng dồn dáºp. Nắm chặt lấy thà nh ghế, Tưá»ng Vi gà o to:
- ôị..! Tôi chết mất ... Anh Văn ơi anh Văn! ...
Cô Châu hoảng sợ muốn khóc theá» Cô ta định Ä‘i gá»i xe nhưng chẳng dám để Tưá»ng Vi ở má»™t mình. Äang trong lúc lýnh quýnh thì có tiếng chuông cá»a reá» Như vá»› được phao, cô ta chạy nhanh ra cổng. Ngưá»i đứng bên ngoà i là cả má»™t sá»± ngạc nhiên. Châu há hốc mồm kinh ngạc:
- Cô Khâm, cô đến kịp lúc quá, mợ tôi sắp sinh rồi mà trong nhà không có ai cả, và o đi cộ
Tiếng rên cá»§a Tưá»ng Vi từ trong nhà vá»ng ra, không chần chá» Khâm chạy nhanh và ỠTưá»ng Vi mặt mà y tái mét, bÆ¡ phá» Ä‘ang nằm dà i trên ghế, mồ hôi ướt cả mặt. Khâm đã hiểu, nà ng vá»™i và ng ôm lấy Vi lắc nhẹ
- Vi tao đến với mà y đây, mà y đừng sợ.
Quay sang Châu, Khâm há»i:
- ông chá»§ và cáºu đâủ
Cô Châu xoa tay và o nhau:
- Äi vắng cả rồi, tôi tìm khắp nÆ¡i chẳng thấy đâu hết.
Tưá»ng Vi nắm chặt tay Khâm
- Khâm hả, may quá còn có mà y, chắc tao chết mất. Trá»i Æ¡i! Ä‘au quá, Khâm Æ¡i, Khâm!
- Vi, tao đưa mà y đến bệnh viện, mà y sẽ hết đau ngaỵ
Khâm bảo cô Châụ
- Cô Châu gá»i xe đị
Cô chạy Ä‘i, trong nà y Tưá»ng Vi nằm gối đầu và o lòng Khâm, nà ng thấy nhẹ lo vì đã có ngưá»i bên cạnh. Bụng cà ng lúc cà ng Ä‘au, Khâm không ngá»›t lấy khăn thấm những giá»t mồ hôi trên mặt bạn, nà ng tiếp tục vá»— vá». Cho đến lúc gá»i được xe, Khâm má»›i đỡ bạn đứng dáºy nói:
- Ráng tà xÃu nữa thôi nhé, Vi, mình đến bệnh viện ngaỵ
Khâm và cô Châu dìu Tưá»ng Vi ra xẹ CÆ¡n Ä‘au như quặn thắt ngưá»i nà ng lại, Tưá»ng Vi lá» má» nghe lá»i Khâm dặn dò cô Châụ
- Cô ở nhà đi, khi nà o ông chá»§ hay cáºu vá» thì bảo và o ngay bệnh viện nhé.
Tưá»ng Vi tưởng tượng bệnh viện như xa hút chẳng tá»›i nÆ¡i được. Bà n tay êm ái cá»§a Khâm vẫn ôm choà ng vai bạn. Nhưng rồi Tưá»ng Vi cÅ©ng được cáng và o phòng sinh. Chiếc đèn mà u đỠchói, tiếng cãi vã ... và nà ng thiếp đị Má»™t chốc Vi nghe có bà n tay êm ái xoa nhẹ vai nà ng. Thá»i gian như ngưng Ä‘á»ng. CÆ¡n Ä‘au như banh da xé thịt nà ng.
- Cứu tao, cứu tao Khâm ơị Anh Văn, anh Văn đâu rồị Trá»i Æ¡i, Ä‘au quá!
Bà n tay cá»§a Khâm, không ngá»›t thấm mồ hôi trên trán Vị Vi tá»± nhá»§, gắng, gắng má»™t tà ... Mấy tên y sÄ© có thể lạnh lùng đến độ chẳng ngỠđược. Gắng chịu đựng má»™t chút nữa là xong. Tháºt khổ, nhưng phải chịu thế nà y đến bao giá»? Con so thì bao giá» cÅ©ng thế, sinh xong là khá»e ngaỵ Äến bao giá» má»›i sinh đâỷ
- Văn! Văn đâu sao giỠnà y chẳng thấỷ
Äêm xuống, trẻ con chà o Ä‘á»i chỉ thÃch chá»n đêm tốị Chiếc đèn đỠvẫn sáng, các cô y tá trong bá»™ đồng phục trắng, nón trắng. Khi đứa nhá» chà o Ä‘á»i, cái mở mắt đầu tiên cá»§a nó sẽ nhìn thấy gì? Chiếc đèn mà u đỠhay là chiếc áo trắng?
- Khâm ơi! Khâm! BỠchiếc đồng hồ ra giùm taỠKhâm ơi, Khâm cứu tao ... cứu tao!
Hình ảnh ở đây giống ở đâu nhỉ? Phải rồi trong quyển tiểu thuyết.
- Khâm, mà y giống ngưá»i đã đỡ đẻ cho Mỵ Lan, mà y cÅ©ng chiếm trá»n trái tim chồng taỠôi, Ä‘au quá, Khâm hãy tha thứ cho tao, tao không cố tình trách mà y, mà y là con bạn tốt cá»§a taá» Trong giây phút nà y chỉ có mà y bên cạnh. Khâm, mà y tốt lắm. Trá»i Æ¡i, Ä‘au quá, Ä‘au muốn chết. Anh Văn vẫn chưa lại, đợi anh đến có lẽ tôi chỉ còn là má»™t thân xác lạnh ngắt. ôi, trá»i Æ¡i!
Cổ há»ng Tưá»ng Vi cứng ngắt, đầu cổ ướt đẫm mồ hôị Những tiếng rên nhá» dần, Văn vẫn chưa đến ... Mưá»i giá» hÆ¡n ông Äá»— Cân đến, Khâm bÆ¡ phỠđứng ở cá»a phòng sinh, vừa thấy ông mắt nà ng sáng hẳn lên:
- Bác, Vi chưa sinh. Nó cứ há»i anh Văn mãị Bác là m Æ¡n tìm anh Văn Ä‘i, để nó an lòng.
ông Cân hơi buồn:
- Tôi nói tháºt, tôi cÅ©ng không biết thằng Văn bây giỠở đâu! Sao có gì nguy hiểm không?
Khâm mở to mắt, nhá»› đến cảnh lăn lá»™n cá»§a Tưá»ng Vi mà xót xa:
- Bác sÄ© bảo rất bình thưá»ng chẳng sao cả. Nhưng con không ngá» việc chà o Ä‘á»i cá»§a má»™t sinh mệnh lại khổ sở như thế.
- Bác sĩ bảo chừng nà o sinh?
- Hai, ba giỠnữa!
Trong phòng lại có tiếng hét to vang rạ Khâm chạy và ỠTưá»ng Vi váºt vã, nước mắt nước mÅ©i trà n trá», nắm lấy tay Khâm, Vi hổn hển nói:
- Khâm, chắc tao chết mất, mà y là m Æ¡n hứa vá»›i tao má»™t Ä‘iá»u là nếu tao có chết Ä‘i ... Trá»i Æ¡i, Ä‘au quá, chắt chết mất ... Khâm, nếu tao có chết mà y nhá»› nuôi con tao há»™ tao nhé!
- Tưá»ng Vi, mà y đừng nói báºy, rồi sẽ mẹ tròn con vuông mà .
- Tao biết, tao sắp chết! Anh Văn đâu rồỉ
- Văn sắp đến!
Nước mắt rÆ¡i trên má, Tưá»ng Vi mếu máo:
- Anh Văn không nhìn thấy tao nữa đâu, vì khi anh ấy đến, xác thân tao đã lạnh, Khâm, mà y nói lại cho anh ấy biết, là tao yêu anh ấy nhiá»u lắm nhé!
- Vi, mà y đừng nói báºy, rồi má»™t lúc nữa đây mà y sẽ thấy khá»e ngaỵ
- Khi tao chết, mà y chăm sóc con tao không?
- Tao bảo không đâu, đừng nói gở.
- Mà y hứa cho tao yên lòng đị
- Äừng có khùng Vị
- Mà y nháºn lá»i nhé?
- ÄÆ°á»£c rồi, được rồi Vi, tao sẽ yêu chúng hÆ¡n cả yêu con tao nữạ
Thá»i gian nặng ná» trôi quạ Mưá»i hai giá», Tưá»ng Vi mệt lả ngưá»i, bác sÄ© phải vô cho nà ng má»™t lÃt nước biển. Äến má»™t giá»i ba mươi hai phút, trong cÆ¡n Ä‘au quặn ngưá»i, dưới sá»± khuyến khÃch và giúp đỡ cá»§a bác sÄ©, cá»§a y tá, dưới lá»i nguyện cầu cá»§a Khâm, Tưá»ng Vi đã hạ sinh má»™t cô bé kháu khỉnh.
Má»i việc rồi cÅ©ng trôi qua, như cÆ¡n giông bá»—ng tan biến ngay sau sá»± xuất hiện cá»§a ánh nắng mặt trá»á»‹ Tiếng khóc oa oa cá»§a đứa bé đã xóa hết bao nhiêu Ä‘au khổ, váºt vã, lo âu, chỉ còn niá»m vui sướng thoải mái cá»§a ngưá»i mẹ, đứa bé được quấn tã gá»n gà ng. Khâm nà i nỉ cô y tá:
- Cô cho tôi bế cháu ra cho nội nó xem nhé?
- Theo luáºt thì hai mươi bốn tiếng đồng hồ sau má»›i được Ä‘em rạ
- Chỉ một phút thôi mà .
Ngưá»i y tá xiêu lòng, cẩn tháºn bế cô bé giao cho Khâm. Khâm bảo Vi:
- Mà y sướng tháºt, mà y vÄ© đại tháºt Tưá»ng Vị Trên Ä‘á»i nà y không có gì vui sướng hÆ¡n là được là m mẹ.
Tưá»ng Vi cưá»i yếu á»›t:
- Cám ơn bồ
Khâm lắc đầu phá»§ nháºn lá»i cảm Æ¡n cá»§a bạn và ôm cô bé đến phòng đợị ông Cân Ä‘ang bồn chồn đứng ngóng, vừa thấy Khâm ông xông lại ngay, lúc đó Văn cÅ©ng vừa tông cá»a bước và ỠVăn há»›t hải:
- Saá» Tưá»ng Vi ra saá»
Khâm đưa đứa bé tới trước mặt Văn:
- Chị ấy vừa được là m mẹ, anh Văn, nhìn con anh xem, anh lên chức cha rồi đó nhé.
Văn ngơ ngác, nhìn Khâm rồi lại nhìn đứa bé. Một thứ tình êm dịu xâm chiếm tâm hồn chà ng.
- Tôi xin có lá»i chúc mừng, anh có cần đến thăm mẹ con bé nà y không?
Văn còn ngần ngừ thì Tưá»ng Vi cÅ©ng vừa được đẩy rạ Mặt nà ng xanh xao nhưng trông tháºt thanh caá» Văn bước tá»›i nắm tay vợ, đón nháºn ánh mắt trách móc nhẹ nhà ng cá»§a nà ng.
Ở đằng nà y, Khâm há»i ông Cân:
- Bác định đặt cho cháu tên gì bác?
ông Cân nhìn cháu nội rồi nhìn Khâm:
- Tên gì à ... Thôi thì đặt là bé Trân váºá»µ
o0o
Tà u đã ra khá»i bến CÆ¡ Long, sóng biển cà ng lá»›n. Bến tà u đã khuất trong mà n sương đục. Bà Nhã Trân tá»±a ngưá»i và o lan can tà u nhìn lại miá»n đất thân yêu má»™t lần cuốị Trong đám ngưá»i đưa tiá»…n, bà nhìn mãi mà chẳng thấy Äá»— Cân đâụ Chà ng đã không đến, nhà há» Äá»— chẳng má»™t ai đến, nhưng dù sao cái tên bé Trân kia là m dịu lòng ngưá»á»‹ Tà u đã ra khÆ¡i, bà Nhã Trân lẩm bẩm vá»›i mà n sương:
- Em sẽ trở vỠnếu anh còn đợi
NÆ¡i bến tà u, má»™t ông già đang đứng nhìn con tà u khuất dần dưới chân trá»á»‹ ông vẫn đứng đấy cho đến lúc mà n đêm buông xuống. Suốt Ä‘á»i ngưá»i chỉ là chuá»—i ngà y đợi chá» và hy vá»ng nối tiếp. Vâng ông Ä‘ang đợi đây, Ä‘ang mong má»i đâỵ Dù cho tháng năm có xa vá»i, dù cho tình có phôi pha, ông vẫn đợi chá».
Tà i sản của quykiemtu
17-10-2008, 11:23 AM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 20
Văn thừ ngưá»i nhìn những tấm đồ bản và đồ thị mà đầu óc rối mò, những con số xa lạ là m sao! Trong đầu lởn vởn mãi canh bạc khốn kiếp đêm quạ Äôi mắt khinh thưá»ng cá»§a thằng Triệu, nụ cưá»i đểu giả cá»§a thằng Vương ... Tháºt ra lúc đó Văn đã mệt má»i quá rồi khi ngồi suốt buổi trong gian phòng cháºt hẹp đầy khói thuốc. Trên canh bạc rà nh rà nh là Văn có mấy tấm ách, đầm, mưá»i vá»›i bồi, dẫn đầu lại là tấm ách cÆ¡, bà i tẩy lại là tấm già . Sảnh to như thế không vững lắm saá» Thằng Triệu thì lúc nà o cÅ©ng thÃch hù ngưá»i, mắc Ä‘iếm đã mấy lần rồi bây giỠđâu dá»… gì mắc nữả Lần trước hắn chỉ có hai đôi, nhưng lại là m bá»™ tố thêm khiến Văn tưởng bà i hắn to lắm. Mình chỉ có ba cây thôi thì bá» váºy, rốt cuá»™c bị tháu cáy Ä‘au Ä‘iếng. Lần nà y, bà i lên tốt thế nà y, tuy rằng bà i cá»§a Triệu cÅ©ng to không kém, bốn tấm ách, già , bồi, đầm, mưá»i Ä‘á»u là chuồn, trừ bà i tẩy cá»§a hắn là tấm J má»›i là sảnh, nhưng dù là sảnh, thì sảnh chuồn vẫn nhá» hÆ¡n sảnh cÆ¡, Văn vẫn ăn vá»›i ván bà i nắm chắc phần thắng trong tay như váºy, dù có nhắm mắt cÅ©ng ăn chắc. Văn tố thêm má»™t ngà n, Triệu lại trổ nghá» ma giáo theo má»™t ngà n rồi tố thêm má»™t ngà n nữạ Muốn tháu cáy à ? ÄÆ°á»£c theo nà ỠBà i láºt lên, nằm mÆ¡ cÅ©ng không ngá» sá»± tháºt trước mắt. Bà i tẩy cá»§a hắn là tấm chÃn chuồn. Không phải là sảnh nhưng là đồng hoa má»›i chết ngưá»i chứ! Không ngỠđược, sá»± sÆ¡ xuất không thể tha thứ được. "Văng" mất năm ngà n đồng bạc! Thua thì thôi cÅ©ng không nói, đà ng nà y lại còn bị Triệu cưá»i và o mÅ©i:
- ê Văn, mà y có há»c thêm mưá»i năm nữa vẫn không qua mặt được taá» May cho mà y là con ông giám đốc ngân hà ng, bạc đông có chi cho tao má»™t Ãt cÅ©ng chẳng saá» Nhưng má»—i lần nhìn mà y "xìu căm" tao lại không muốn tụi thằng Vương nó bảo tao chỉ giá»i bắt nạt trẻ con. Bá»±c quá, thôi mà y ráng há»c Ä‘i, há»c thêm má»™t má»› kinh nghiệm rồi hãy Ä‘i tìm tao nhé.
Äã ăn hết tiá»n còn nói năng láo xược, tức chết được, thế nên dù đã hai giá» khuya Văn vẫn muốn đánh tiếp tục. Triệu từ chối, nhún vai:
- Vợ mà y đợi mà y ở nhà kìa, tối mai đến đánh tiếp.
Thôi thì vá» váºá»µ Vá» lại gặp khuôn mặt đầy nước mắt chán chết. Có ai hiếp đáp gì cô đâu chứ? Còn con bé Trân nữa, khóc gì mà như trù cha trù mẹ không bằng. Äã mấy lần bảo Tưá»ng Vi mướn vú nuôi mà nà ng không chịu, lúc nà o cÅ©ng muốn tá»± mình chăm sóc.
Chồng giấy báo cáo và tà i liệu cao ngất, có lẽ hÆ¡n tuần rồi Văn chẳng để mắt tớị Con số thống kê, phân loại ... Văn ngáp dà i, ngá»§ chẳng đủ giấc ngưá»i uể oải, đầu nhức như búa bổ. Äốt Ä‘iếu thuốc hÃt mấy hÆ¡i, Hút thuốc là thói quen Văn má»›i táºp, trong gian phòng cháºt hẹp, đầu óc lúc nà o cÅ©ng căng thẳng vá»›i mấy lá bà i, nếu chẳng hút má»™t và i Ä‘iếu thì là m sao có thể tỉnh ngưá»i được. Tà n Ä‘iếu thuốc, Văn uống thêm há»›p trà . Bá»±c tháºt, cái ông lao công lúc nà y lưá»i quá, trà để lạnh tanh thế nà y ai mà uống cho được. Kéo mấy bản quảng cáo quạ Hừ! Bao nhiêu công việc, má»—i ngà y phải là m tám tiếng, má»—i tháng lãnh má»™t ngà n rưỡị Má»™t ngà n rưỡi! Không thấm và o đâu cả, chỉ buổi tối hôm qua không đã thua đến năm ngà n, ngồi bao nhiêu lâu trong căn phòng nà y má»›i có được số đó? Bao nhiêu năm miệt mà i vá»›i sách vở mà vẫn không là m sao thanh toán được bao nhiêu con số đó.
Lại má»™t cái ngáp, báºt ngã ngưá»i ra sau nhìn lên trần nhà . Tháºt vô vị! Cái gì cÅ©ng vô vị hết. Ngồi thẳng ngưá»i lên, Văn bắt gặp bao nhiêu cặp mắt bất thưá»ng, từ trưởng phòng đến nhân viên Ä‘á»u nhìn chà ng. Không biết từ bao giá», há» tá» ra lạnh nhạt và xa lánh chà ng. Con ngưá»i bao giá» cÅ©ng váºy, ngay cả thằng bạn thân nhất cÅ©ng cướp mất Khâm. Bạn bè, chỉ là má»™t lÅ© như thế!
- ông Văn!
Văn quay lại ngưá»i lao công cung kÃnh thưạ
- ông chá»§ sá»± cho má»i ông.
Tháºt bá»±c mình! Văn miá»…n cưỡng đứng dáºá»µ Chá»§ sá»± đã má»i thì phải tìm cách ứng phó, vì ông là ngưá»i quán xuyến nhất sở, nếu đã má»i ắt phải có chuyện.
Äôi mắt ẩn sau gá»ng kÃnh nhìn Văn dò xét. Kinh nghiệm bao nhiêu năm ở ngân hà ng đủ tạo cho ông má»™t thế đứng rất vững. Bạn thân cá»§a ông Cân, vì váºy ông Lý có thể nói là đã biết Văn từ khi còn để chá»m. Gương mặt nghiêm nghị cá»§a ông là m Văn áy náỵ ông lên tiếng:
- Ngồi xuống đó đi Văn.
Văn ngồi xuống pháºp phồng:
- Thưa chuyện chi ông chủ sự?
- Có chứ.
ông Lý gáºt gù.
- Cáºu Văn, cáºu cÅ©ng biết tôi là bạn thân cá»§a cha cáºu chứ?
Văn ngồi yên, ông Lý tiếp:
- Khi cáºu má»›i và o là m việc ở đây tôi thấy cáºu rất siêng năng nên thầm mừng cho cha cáºu, có được đứa con nên ngưá»á»‹
Văn đỠmặt.
- Nhưng lúc gần đây, cáºu nháºn xét thá» xem công việc cá»§a cáºu ra saá»
Mặt Văn cà ng đỠhÆ¡n, chà ng cảm thấy tháºt khó chịu vá»›i những lá»i trách móc đó, chà ng đứng dáºy, mặt quay ra cá»a sổ.
- Tôi không thấy thÃch những công việc nhà m chán nà ỵ
- Cáºu không thÃch là m nữa à ?
- Vâng, tất cả má»i việc ở ngân hà ng nà y Ä‘á»u vô vị quá.
- Váºy thì cáºu đừng và o đây là m nữa! Nà y cáºu, tôi cho cáºu biết, cáºu chưa va chạm nhiá»u vá»›i Ä‘á»i nên cáºu tưởng việc là m dá»… kiếm lắm saá» Äừng á»· mình là con ông giám đốc, là ngân hà ng bắt buá»™c phải để cáºu ăn không ngồi rồị Má»—i ngưá»i má»™t việc, nếu thấy không thÃch cáºu có quyá»n xin thôị Cáºu không là m việc thì ngân hà ng có bị thiệt hại đấy nhưng chưa có thiệt hại bằng chÃnh Ä‘á»i sống cá»§a cáºu, đừng có phung phà đá»i mình khổ lắm nghe không?
Văn mÃm môi, mắt vẫn không rá»i cá»a sổ. ông chá»§ sá»± thất vá»ng, ngáºm đầu bút chì bảo:
- ÄÆ°á»£c rồi, cáºu vá» phòng Ä‘i, còn chuyện cáºu để tôi tÃnh lại vá»›i cha cáºá»¥ Tôi chỉ mong cáºu là m tròn bổn pháºn, đừng đến trá»… vá» sá»›m là m gương xấu cho ngưá»i chung quanh. Cáºu nên biết rằng, công việc cá»§a cáºu hiện nay nhiá»u ông sinh viên má»›i ra trưá»ng thèm nhá» giải đấy nhé. Thôi được rồi cáºu vỠđị
Ra khá»i phòng ông chá»§ sá»±, Văn thấy giáºn và bá»±c mình vô cùng. Thá»±c ra ta có á»· lại và o địa vị con ông Giám đốc đâủ Chẳng qua vì mệt nên chưa là m việc đó thôị Hừ! Cái chức nhỠở ngân hà ng nà y muốn tiếp tục hay không không thà nh vấn Ä‘á». ông tưởng má»™t thằng như thằng Văn nà y không thể không tìm được má»™t chá»— ngồi tốt hÆ¡n nữa saá»
Tá»›i phòng, Văn ngồi phịch xuống ghế và quát gá»i ông lao công:
- ông Lăng, ông Lăng đâu rồi, đổi cho tôi bình nước trà nóng coị
Má»™t ngưá»i ngồi gần bên liếc qua Văn rồi quay sang ngưá»i ngồi cạnh:
- ê! Xem hắn là m trá»i là m đất kìạ
Văn Ä‘ang lúc nóng giáºn nghe thấy lá»i nói kia là đứng báºt dáºy:
- Mà y nói aỉ
- Tao nói mà y đó!
Không khà căng thẳng. Văn sau câu há»i chỉ biết trừng mắt nhìn ngưá»i bạn đồng nghiệp lắm chuyện. May là mấy ngưá»i là m cùng phòng đã ùa ra can gián. Nhưng vừa ngồi xuống ghế, gã kia lại thêm má»™t câu:
- Bá»™ tưởng có ông già là m giám đốc là ngon lắm saá»
"Bốp!" Văn sẵn tay ném bình má»±c và o gã lắm chuyện. Bình má»±c không trúng Ä‘Ãch nhưng vỡ nát, bắn tung những giá»t má»±c lên chồng hồ sÆ¡ ... Ngưá»i kia đứng lên xông lại Văn. Má»i ngưá»i chạy tá»›i can gián. Chuyện ồn à o đến tai trưởng phòng và chá»§ sá»±, hai ngưá»i bước tá»›i nhìn thấy cảnh trên chỉ biết lắc đầu:
- Cáºu Văn, cáºu là m gì thế?
Văn sắp xếp lại hồ sơ trên bà n rồi nói:
- Tôi xin thôi việc.
Chà ng bước luôn ra cá»a, không ai buồn kéo lạị Nắng bên ngoà i tưới đầy ngưá»i chà ng. Bước ra phố, nhìn ngưá»i chen chúc qua lại, Văn chợt cảm thấy như vừa mất mát má»™t cái gì. CÆ¡n giáºn chưa nguôi, ná»—i buồn phiá»n lại đến. Bây giá» Ä‘i đâu đâỷ Vá» nhà ? Không được. Xem hát? Không còn tâm trà đâu mà xem. Hay Ä‘i "rút"? ý tưởng vừa lóe ra là ám ảnh mãị Dừng chân trước trạm Ä‘iện thoại công cá»™ng, Văn gá»i cho Triệu bảo hắn kiếm đủ chân. Tiếng cưá»i ngạo nghá»… cá»§a Triệu vang vang trong máy:
- Muốn chÆ¡i à ? ÄÆ°á»£c! Nhưng vá»›i má»™t Ä‘iá»u kiện.
- Äiá»u kiện gì?
- Äem theo tiá»n trả số nợ thiếu hôm trước má»›i chÆ¡i tiếp được
- Vừa thôi chứ. Bá»™ anh cho tôi không có tiá»n trả à ?
- Không phải sợ anh không trả, nhưng tiá»n thiếu để lâu quá coi không được. Bây giá» muốn chÆ¡i tiếp thì nợ cÅ© trả hết Ä‘i, trả bằng chi phiếu cÅ©ng được, vả lại lúc nà y tôi cÅ©ng túng.
- Mai tôi trả cho, biết đâu hôm nay tôi chẳng gỡ lại được
- ÄÆ°á»£c, mai thì mai, chỉ sợ hôm nay cáºu lại cháy túị Hay là cáºu đừng chÆ¡i nữa, tôi khuyên cáºu đó ... hà ... hà ... Nghá» cá»§a cáºu còn yếu lắm, chưa đủ khả năng là m đệ tá» cá»§a tôi nữa là .
Văn quát và o ống nghe:
- Thôi, vừa thôi chứ. Tôi sẽ đến ngay để xem ai cao ai thấp cho biết. Anh Ä‘i má»i thêm mấy tay nữa là vừạ
Gác máy nghe xuống Văn má»›i tÃnh toán. Bây giỠđà o đâu ra tiá»n để chÆ¡i chứ? Lúc trước Văn có để dà nh được chút Ãt, nhưng đã nướng hết rồi, ngay cả tiá»n chợ cá»§a Tưá»ng Vi, tiá»n moi móc được cá»§a cha cÅ©ng bay và o sòng bạc. Bây giá» phải tÃnh saá» Chỉ còn cách vá» nói khéo vá»›i Tưá»ng Vị Lần nà y không thể lấy má»™t ngà n tám, mà phải lấy trên mưá»i ngà n má»›i được. Nợ thằng Triệu trên tám ngà n rồi, lấy thế chÆ¡i má»›i đã tay chứ. Nhưng Tưá»ng Vi là m sao có trên vạn bạc? Ờ phải rồi, ngà y cưới cha Văn có cho nà ng má»™t số nữ trang, mấy món đó cÅ©ng đến hÆ¡n mấy vạn, bảo nà ng bán và i món rồi gỡ được mua lại mấy hồị
Vấn đỠđã giải quyết xong, Văn láºp tức gá»i xe vá». Má»›i hÆ¡n mưá»i giá» sáng mà vá», có lẽ Vi sẽ ngạc nhiên lắm. ÄÆ°a tay lên bấm chuông, Tưá»ng Vi ra mở cá»a, nhìn thấy Văn nà ng thở phà o:
- May quá anh đã vá»!
- Chuyện gì thế?
Äôi mắt cá»§a Tưá»ng Vi vẫn chưa nhòa nét sợ hãi:
- Em sợ anh gặp chuyện chẳng là nh. Cha vừa gá»i Ä‘iện thoại vá» nói là anh đánh lá»™n vá»›i ngưá»i ta, bá» việc là m ở ngân hà ng. Sao lại có chuyện như váºy hả anh? Tại sao anh lại đánh lá»™n vá»›i ngưá»i tả
- Cha đâủ Cha có vỠkhông?
- Chưa, nhưng cha có dặn là nếu có thấy anh vỠbảo anh ngồi đợi, cha nói chuyện với ông chủ sự một lúc rồi vỠngaỵ
Xem tình hình nà y nếu cha vá» thì ta không thể nà o thoát Ä‘i được. Phải tìm cách nà o để Tưá»ng Vi đưa nữ trang rồi "dù" trước là thượng sách. Văn tÃnh toán trong khi Tưá»ng Vi cứ liá»n miệng há»á»‹ Trá»i Æ¡i đà n bà sao lúc nà o cÅ©ng lắm mồm thế? Văn bá»±c mình:
- Thôi đừng há»i nữa, tôi chẳng muốn ai nhắc đến những chuyện đó nữa, tôi Ä‘ang cần tiá»n đây, cô có tiá»n không? Tiá»n mặt đó!
Tưá»ng Vi mở to mắt:
- Tiá»n à ? Anh cần tiá»n là m gì?
Là m gì? Là m gì? Äà n bà lúc nà o cÅ©ng váºy, cÅ©ng ưa há»i lải nhải!
- Biết để là m gì? Tôi há»i cô có tiá»n không?
- Anh cần bao nhiêủ
- Mưá»i ngà n!
- Mưá»i ngà n? Anh cần chi tá»›i mưá»i ngà n?
Nữa, lại hạch vá»›i há»i!
- Em có không?
- Em là m sao có số tiá»n to như váºy, cha cho má»—i tháng năm ngà n để lo chợ búa cÆ¡m nước, có dư chút đỉnh anh lấy hết rồi còn đâụ
- Thế mấy món nữ trang lúc trước cha cho đâủ
Tưá»ng Vi nhìn Văn má»™t lúc tháºt lâu, má»›i lên tiếng há»i:
- Anh cần mấy món đó để là m gì?
- Em đưa cho anh má»™t hai món Ä‘em bán, anh Ä‘ang cần tiá»n gấp! Anh thiếu nợ ngưá»i ta, không trả ngưá»i ta đòi hoà i khổ lắm!
Tưá»ng Vi đớ lưỡi:
- Saá» Anh ... Anh ... Anh.. Sao anh thiếu nợ ngưá»i tả Trá»i Æ¡i là m gì có chuyện đó?
- Äừng há»i lôi thôi, mau Ä‘em và ng ra đây!
- Nhưng ... Nhưng ...
- Saá» Tiếc à ? Tôi bảo là tôi sẽ mua hoà n lại cho mà . Äi lấy Ä‘i, tôi còn Ä‘em trả ngưá»i ta chứ đừng chần chừ mất thì giá»!
- Không, không phải em tiếc. Nhưng, anh cÅ©ng biết anh chị em thưá»ng đến đây, cháu nó bệnh ... Em lá»›n khôn là nhá» anh chị nên em ... đã dấu anh và cha, cho dần anh chị hết ... Em tưởng ... em nghÄ© mấy món đó, cha đã cho em thì em có quyá»n cho há».
Văn nghiến răng, chuyện tháºt ngoà i sức tưởng tượng. Sá»± thất vá»ng là m máu nóng sôi bừng trong mạch máụ Suốt buổi sáng nay sao chỉ gặp toà n chuyện xui xẻo không váºá»· Mắt đỠngầu, Văn lưá»m vợ, chà ng muốn tát Vi mấy cái tát trá»i giáng. Ngưá»i ta Ä‘ang cần tiá»n xà i, mà cứ Ä‘em cho anh cho chị! Hừ!
- Cô ... Cô tháºt là đồ mất dạy!
Nước mắt Tưá»ng Vi chợt tuôn xuống má:
- Anh Văn, sao lại mắng em?
- Tôi mắng rồi là m saỠVăn thách thức.
Nhưng khi nhìn những giá»t nước mắt chà ng lại má»m lòng. Nước mắt! Nước mắt! Äà n bà thì lúc nà o cÅ©ng nước mắt. Bây giá» không còn cách nà o hÆ¡n là ăn cắp táºp chi phiếu cá»§a chạ
Bá» mặc Tưá»ng Vi ở đấy, Văn bước và o phòng ông Cân. Tá»§ khóa kÃn, nhưng chẳng saá» Văn biết là chìa khóa dá»± phòng Tưá»ng Vi giữ.
- Vi, trao chìa khóa cho tôi nhanh lên!
- Äể là m gì?
- Äem chìa khóa lại đây, tôi đã bảo là đừng há»i han lôi thôi, nghe không?
Tưá»ng Vi không dám há»i thêm, nhìn nét mặt khác thưá»ng cá»§a chồng nà ng lo sợ, chỉ còn biết ngoan ngoãn đưa cho Văn. Văn mở tá»§, thấy mấy tấm chi phiếu viết sẵn mấy ngà n đồng. Chà ng lấy ngay ba tấm, nhưng Tưá»ng Vi ngăn lại:
- Äừng lấy cá»§a cha, anh! Là m váºy sao được? Nếu anh lấy em mách cha ngaỵ
- Tôi đố cô đó. Tôi lấy là lấy tiá»n cá»§a ông già tôi chứ có phải lấy cá»§a cô đâụ Tối nay tôi vá», xui gì xui chứ đâu đến ná»—i xui từ đầu đến chân. Rồi tôi sẽ mang tiá»n vá» cho cá»™
Tưá»ng Vi lùi ra sau thất sắc:
- Anh Văn! Thì ra anh cá» bạc! Anh thiếu nợ vì cá» bạc! Trá»i Æ¡i, anh ...
Văn nhét chi phiếu và o túi, bước thẳng ra cá»a, nói vá»ng lại:
- Tôi cỠbạc đó, có sợ gì đâu mà phải dấu cộ
Tưá»ng Vi chạy theo nói vá»›i:
- Anh Văn, cha bảo anh đừng đi, ở nhà chỠcha chút, anh Văn ... anh Văn ...
Bóng Văn mất hút, Tưá»ng Vi cúi đầu khóc ngất. Trên võng, bé Trân cÅ©ng khóc theá» Tưá»ng Vi bước và o đưa con, mếu máo:
- Trân ơi, Trân! Bây giỠmẹ con mình phải là m sao đâỷ
Äể trả lá»i cho câu há»i, bé Trân cà ng khóc lá»›n hÆ¡n. Tưá»ng Vi bế con lên, lau vá»™i mấy giá»t nước mắt. Nhìn khuôn mặt hao hao giống Văn cá»§a con, lòng Vi Ä‘au như thắt.
o0o
Lá»i cá»§a ông chá»§ sá»± và nhân viên là m ông Cân chán nản. VỠđến nhà lại nghe Tưá»ng Vi kể lại tá»± sá»± ông cà ng buồn hÆ¡n. Trước mắt ông là má»™t tương lai mỠám, má»™t bức tranh tồi tệ, thằng con trai sa Ä‘á»a ... những ngưá»i trẻ tuổi lầm đưá»ng xưa nay không chỉ có má»™t mình Văn, nhưng vấn đỠở đây là là m thế nà o để kéo Văn vá»? Tháºt vô vá»ng, nhưng ông cương quyết lôi Văn ra cho bằng được. ông Cân bảo Vi:
- Tưá»ng Vi, có lẽ chúng ta phải cứng rắn hÆ¡n đừng thả lá»ng nó không được.
Tưá»ng Vi chỉ lặng nhìn cha chồng, không đáp. ông Cân thở dà i:
- Vi, con cũng yếu đuối quá, là m sao đâỷ
Tưá»ng Vi hiểu ý ông Cân. Vâng, nà ng đã nhiá»u lần cố gắng nhưng rồi cÅ©ng buông xuôi, bắt nà ng phải theo dõi kiểm soát từng hà nh động cá»§a chồng là m sao nà ng có thể là m được chuyện đó? Vả lại, nếu là m dữ mà Văn vẫn chẳng chịu nghe thì saá» Nếu lúc xưa Văn cưới được Khâm thì việc nà y có xảy ra không? Vi rùng mình vá»›i bao ám ảnh. Dù thế nà o thì đây cÅ©ng là sá»± thất bại trong Ä‘á»i là m vợ cá»§a tạ Là m vợ mà chẳng có đủ khả năng để giữ chồng.
Nhìn Tưá»ng Vi, ông Cân thấy hối háºn, đặt tay lên vai con dâu, ông an á»§i:
- Tưá»ng Vi, cha không cố tình nghÄ© váºá»µ Con đừng tá»± trách mình, con không có lá»—i, có lẽ tại nuông chìu nó quá, nhưng cha đâu có ngá», cha nghÄ© rằng nó chỉ là thằng bé hiá»n là nh, chuyện gì đã là m nó thay đổi thế? Cha không hiểu nổi, dù sao từ rà y trách nhiệm cá»§a cha cÅ©ng nặng ná» hÆ¡n. Chúng ta phải cứu lấy nó con ạ.
Tưá»ng Vi lấp bấp:
- Con chỉ sợ việc nà y không dễ đâu! Nếu lúc nãy cha nhìn thấy mặt chồng con, cha sẽ nghĩ khác ngaỵ
ông Cân tự tin:
- Rồi nó sẽ thay đổị Vi con, tÃnh thằng Văn không xấu, chỉ tại bạn bè lôi kéo thôị
Nên thì khó lắm còn hư thì quá dá»… dà ng, Tưá»ng Vi lẩm bẩm trong miệng rồi ôm con bước đến bên cá»a sổ, nà ng biết rằng đêm nay sẽ tháºt dà i, tháºt dà i trong sá»± chỠđợi má»i mòn.
- Chị Tưá»ng Vị
Có tiếng gá»i, Vi quay lạị Gia Linh má»›i vá», tóc nà ng được cá»™t cao, cô bé lúc nà o cÅ©ng tươi, cÅ©ng tươi như đóa hoa nghinh xuân.
- Chị Vi, đố chị em ở đâu vỠđâỷ
Äôi mắt cô bé chá»›p nhanh, lẳng lÆ¡ không đợi Vi lên tiếng, Gia Linh tiếp:
- Em vừa mới đưa ông Hồ Như Vy lên phi cơ xong.
- Hồ Như Vy à ?
- Vâng, ông ấy sang Mỹ há»c bằng Thạc SÄ©, vì không muốn quấy rầy anh chị nên ông ấy chỉ gởi lá»i thăm.
- Sao cô lại để ông ấy đi thế? Hồ Như Vy cũng khá lắm chứ?
- Em cÅ©ng biết hắn khá, em cÅ©ng thÃch nhưng chẳng yêu hắn được, mà tình yêu không bao giá» Ä‘i đôi vá»›i sá»± cưỡng bách, phải không chị?
Ngồi xuống ghế, tựa cằm và o tay tư lự một lúc, Gia Linh tiếp:
- Dầu sao, tình của Hồ Như Vy đối với em vẫn nặng, chị biết không, em đã từ chối mấy mươi lần mà hắn vẫn đeo đuổi, hôm nay, trước khi bước lên phi cơ, hắn vẫn nóị
- Nói saá»
- Hắn nói là , Gia Linh, chỉ cần em nói thuáºn, tôi sẽ xé giấy máy bay ngay không Ä‘i đâu hết. Bây giá» hãy còn kịp, nói Ä‘i em.
- Rồi cô từ chốỉ
Gia Linh lắc đầu, buồn buồn.
- Vâng, anh ấy đã là m em cảm động, nhưng cảm động đâu phải là yêủ Em khóc, khóc ngất và nói là hy vá»ng má»™t ngà y không xa em sẽ yêu Vỵ Chà ng quay bước lên phi cÆ¡ luôn.
Gia Linh nhún vai, nói tiếp má»™t câu gá»n lá»n:
- Chỉ có thế, rồi câu chuyện kết thúc.
Vâng, chuyện đã kết thúc, má»™t mối tình không thà nh. Tưá»ng Vi nhìn theo Gia Linh, nà ng biết rằng tuy Linh chẳng yêu Hồ Như Vy, nhưng cô bé không là m sao dấu được ná»—i buồn. ÄÆ°á»£c ngưá»i yêu bao giá» cÅ©ng hạnh phúc hÆ¡n là yêu ngưá»i, nhưng mong rằng những kẻ có lòng trên Ä‘á»i nà y Ä‘á»u được yêu nhaụ
Nhìn đám mây bên ngoà i cá»a, Tưá»ng Vi không hiểu những lá bà i vô tri kia có cái gì quyến rÅ© ngưá»i nà ng yêu hÆ¡n cả tấm chân tình toà n vẹn cá»§a nà ng.
Tà i sản của quykiemtu