 |
|

07-04-2008, 09:01 AM
|
 |
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Hồi 16
Dao Trì Ngá»c Nữ
Hãy nói vá» Nhạc Nhạn Linh khi nghe nói mẫu thân và tá»· tá»· bị giam trong thạch động đối diện, lòng chà ng tá»™t cùng chán chưá»ng, lá»a háºn thù bá»—ng chốc tiêu tan hoà n toà n.
Chà ng nhá»› lại mưá»i hai năm trước, phụ thân chết sá»›m, mẫu thân bÆ¡ vÆ¡ không nÆ¡i nương tá»±a, những ngà y tháng bi thiết ấy luôn in sâu trong lòng chà ng, há»… má»—i lần nghÄ© đến lại như hiện ra trước mắt, nên vừa nghe tin nát lòng ấy, chà ng tháºt háºn chẳng thể chắp cánh bay đến ngay bên cạnh mẫu thân, sống chết bên nhau để trá»n đạo là m con.
ChÃnh vì váºy mà chà ng đã quên mất mình Ä‘ang ở trên chốn giang hồ đầy dối trá, đâu đâu cÅ©ng có kẻ rắp tâm hãm hại mình.
Nhạc Nhạn Linh tung mình và o trong sương mù, chà ng tÃnh toán chắc chắn là xa hÆ¡n năm trượng, và không quá sáu trượng, nhưng nà o khi hạ xuống mà chân không chạm đất, ngưá»i vẫn lÆ¡ lá»ng trên vá»±c thẳm sâu không thấy đáy.
Nhạc Nhạn Linh vá»™i hÃt và o má»™t hÆ¡i chân khÃ, chân phải đạp lên mặt chân trái, lấy đà cất ngưá»i lên cao hÆ¡n năm thước và lướt tá»›i trước đó hÆ¡n má»™t trượng.
Theo lẽ dù chà ng tÃnh toán sai lầm thì cÅ©ng không bao giá» tung mình dưới bốn trượng, giá» lướt Ä‘i hÆ¡n má»™t trượng nữa, chẳng phải đã hÆ¡n năm trượng rồi ư?
Lúc nà y Nhạc Nhạn Linh đã bắt đầu cảm thấy hồi há»™p, lý trà cÅ©ng tỉnh táo hÆ¡n nhiá»u Bá»—ng má»™t ý nghÄ© lóe lên trong đầu, chà ng thầm nhá»§ :
- “Có lẽ nà o là hai bên bỠđá cao thấp khác nhau, mình đã tung lên quá cao trên không nên không trông thấy cảnh vât bên dưới, hay là mình hạ xuống và i trượng thá» xem.â€
NghÄ© váºy, chà ng liá»n hạ ngưá»i xuống, má»™t trượng, hai trượng rồi sáu trượng... bên dưới vẫn sương trắng má» mịt và Nhạc Nhạn Linh rÆ¡i xuống má»—i lúc má»™t nhanh hÆ¡n.
Bá»—ng má»™t ý nghÄ© khá»§ng khiếp dâng lên trong lòng Nhạc Nhạn Linh, song lúc nà y mà đã tỉnh ngá»™ thì đã quá muá»™n, chà ng tuyệt vá»ng thở dà i :
- “Thế là hết, mình đã mắc lừa kẻ mặt ngưá»i dạ thú Vương Bá Tu rồi, mối huyết hải thâm thù cá»§a nhà há» Nhạc có lẽ sẽ mai má»™t vÄ©nh viá»…n.â€
NghÄ© đến thâm thù không sao báo đáp, Nhạc Nhạn Linh nghe lòng tá»™t cùng Ä‘au xót chán chưá»ng, chân khà bất giác tản mác, ngưá»i liá»n rÆ¡i xuống nhanh như sao bằng.
Nhạc Nhạn Linh lúc nà y đầu óc trống rá»—ng, chà ng đã cảm thấy mình đã trút hết gánh nặng, trở vá» vá»›i tấm thân tá»± do, thân thù và nợ máu tiêu tan dần theo thân ngưá»i rÆ¡i xuống.
Nhạc Nhạn Linh chẳng rõ mình đã rÆ¡i xuống bao lâu, nhưng qua tốc độ rÆ¡i, chà ng biết cuá»™c Ä‘á»i mình đã sắp kết thúc.
Bá»—ng chà ng nghe có tiếng nước chảy, Nhạc Nhạn Linh mừng rỡ, má»™t tia hy vá»ng sống lại dâng lên trong lòng.
Chà ng vừa nghe tiếng nước chảy không lâu, chưa kịp phản ứng thì bõm má»™t tiếng, ngưá»i đã rÆ¡i xuống nước.
Bởi sức rÆ¡i quá mạnh, ngưá»i liá»n chìm sâu xuống nước, song Nhạc Nhạn Linh thá»§a bé vẫn thưá»ng chÆ¡i nghịch vá»›i nước nên khá giá»i thá»§y tÃnh, ước tÃnh mình chìm xuống Ãt ra cÅ©ng sâu trên năm mươi trượng.
Cảm giác đầu tiên là nước sông lạnh thấu xương, tiếp đến là sức chảy rất mạnh, không sao giữ ngưá»i đứng yên được.
CÅ©ng may Nhạc Nhạn Linh là ngưá»i công lá»±c thâm háºu, nước sông tuy lạnh nhưng chà ng vẫn không há» hấn gì.
Khi Nhạc Nhạn Linh trồi lên mặt nước lần thứ nhất, đã thấy sương mù hoà n toà n tan biến, mặt trá»i chói chang từ giữa hai bên núi cao chót vót rá»i thẳng xuống, hiển nhiên lúc nà y Ä‘ang là giữa trưa.
Nhạc Nhạn Linh cố giữ ngưá»i trồi trên mặt nước, quét mắt nhìn quanh, chỉ thấy vách núi nhẵn bóng, hoà n toà n không có Ä‘iểm tá»±a để trèo lên, thỉnh thoảng có được má»™t hai chá»— có thể đặt chân song vì nước chảy quá mạnh đã là m mất Ä‘i cÆ¡ may.
Nhạc Nhạn Linh thầm nhủ :
- “Má»i dòng nước Ä‘á»u chảy ra biển cả, nÆ¡i đây núi non hoang dã, dù mình lên được bá» thì cÅ©ng phải hết sức vất vả, chi bằng cứ để trôi theo dòng nước là hÆ¡n. NghÄ© váºy, mặc kệ cho dòng nước cuốn trôi Ä‘i.â€
Mặt trá»i đã biến mất trên đỉnh núi, mặt sông liá»n tức trở nên u ám, sá»± yên lặng bao trùm, chỉ có tiếng sóng vá»— bỠì ầm, gây cảm giác cô đơn hiu quạnh.
Äã trôi Ä‘i bao lâu, Nhạc Nhạn Linh không sao ước tÃnh được, khi mặt trá»i lại xuất hiện trên đỉnh núi thì Nhạc Nhạn Linh vừa trôi đến cá»a hạp cốc, trước mặt là má»™t sÆ¡n cốc hoang vắng.
Nhạc Nhạn Linh ngẫm nghÄ© chốc lát, Ä‘oạn liá»n bÆ¡i và o bá». Chà ng bÆ¡i xuôi theo dòng nên không phà mấy sức, lát sau đã lên đến đất liá»n, dừng lại sau má»™t tảng đá cao.
Nhạc Nhạn Linh lúc nà y cảm thấy tay chân thoáng chút tê dại, bụng đói cồn cà o, chà ng hÃt sâu má»™t hÆ¡i không khÃ, mắt rá»±c sát cÆ¡ ghê rợn, lẩm bẩm :
- “Các ngươi chưa hại chết được ta, từ nay trên chốn giang hồ có lẽ sẽ chẳng có ngà y được yên.â€
Äoạn vừa định cất bước Ä‘i, bá»—ng nghe má»™t giá»ng lảnh lót nói :
- Các ngưá»i tháºt rắc rồi, khiến ngưá»i ta muốn là m gì cÅ©ng không được, nÆ¡i nà y hoang vắng, là m gì có ngưá»i, ta tắm má»™t chút thì có há» gì, không cần biết, ta phải tắm má»›i được.
Nhạc Nhạn Linh bất giác thầm nhủ :
- “Tiếng nói ngá»t tháºt, nà ng ta chắc là rất xinh đẹp!â€
Má»™t giá»ng trầm đục khác tiếp lá»i :
- Lệnh chá»§ tấm thân ngà n và ng, đâu thể tùy tiện váºy được. Nếu muốn tắm, chúng ta hãy cưỡi chim phụng, không cần bao lâu là đến Trưá»ng Bạch sÆ¡n, tắm ở Dao Trì không tốt hÆ¡n ở đây ư?
Nhạc Nhạn Linh nghe váºy cả kinh thầm nhá»§ :
- “Cô ta là Dao Trì Long Nữ, nhân váºt hệt như trong truyá»n thuyết ư?â€
Chỉ nghe tiếng thiếu nữ ấy nũng nịu nói :
- Tứ Bất Tượng, bà tháºt là rắc rối hÆ¡n cả, hôm nay bất luáºn thế nà o, dù ta không là m Lệnh chá»§ cÅ©ng phải tắm ở đây má»™t phen.
Lá»i lẽ hết sức hồn nhiên, khiến ngưá»i ta khó thể tin được nà ng chÃnh là má»™t lãnh tụ võ lâm Trung Nguyên.
Ngưá»i được gá»i là Tứ Bất Tượng dưá»ng như rất sợ Lệnh chá»§ nổi giáºn, chỉ nghe bà ta nói :
- Thôi được, thôi được, váºy hãy để bần ni xem thá» quanh đây có ngưá»i hay không, rồi Lệnh chá»§ hãy tắm có được không?
- Hãy nhanh nhanh lên!
Nhạc Nhạn Linh nghe váºy thầm nhá»§ :
- “Nếu lúc nà y không ra, lát nữa bị há» phát hiện thì trăm miệng cÅ©ng khó mà biện há»™ được.â€
Chà ng vốn không muốn gặp Dao Trì Long Nữ, nhưng chà ng là ngưá»i quang minh lá»—i lạc, lúc nà y lại chẳng thể không hiện thân.
Nhạc Nhạn Linh bèn dằng hắng má»™t tiếng tháºt mạnh, cất bưới Ä‘i ra, nhưng vừa đến góc tảng đá, bá»—ng trước mắt hoa lên, cổ tay trái đã bị ngưá»i nắm giữ. Võ công cá»§a Nhạc Nhạn Linh váºy mà ngay cả đối phương là nam hay nữ cÅ©ng chưa nhìn thấy rõ đã bị kiá»m chế, đủ biết võ công ngưá»i nà y cao thâm đến dưá»ng nà o.
Rồi má»™t giá»ng sắc lạnh nói :
- Tiểu tá», ngươi đã nấp ở đây bao lâu rồi hả?
Nhạc Nhạn Linh thoáng biến sắc mặt, ngẩng đầu lên, thấy ngưá»i nắm giữ cổ tay mình tuổi trạc ngÅ© tuần, mà y thanh mắt sáng, tóc búi tròn và mặc đạo bà o, tay cầm trà ng hạt, không sao phân biệt được là tăng hay đạo, nam hay nữ.
Nhạc Nhạn Linh không muốn gây thêm thù địch nên hòa nhã nói :
- Tại hạ vừa ở dưới sông lên!
Bá»—ng má»™t tiếng nói lảnh lót tiếp lá»i :
- Các hạ cÅ©ng là đến đây tắm hả? Nước sông lạnh không váºy?
Nhạc Nhạn Linh bất giác đưa mắt nhìn, bất giác ngẩn ngưá»i, thầm nhá»§ :
- “Trên cõi Ä‘á»i lại có ngưá»i con gái đẹp đến váºy ư?â€
Chỉ thấy đó là má»™t thiếu nữ tuổi chừng hai mươi, toà n thân áo váy trắng, thân hình mảnh mai yêu kiá»u, mái tóc dà i óng ả phất phÆ¡ theo gió, mắt tai mÅ©i miệng Ä‘á»u hết sức cân đối, e rằng Quan Âm trong tranh nhan sắc cÅ©ng còn kém xa nà ng.
Thiếu nữ áo trắng thấy Nhạc Nhạn Linh chỉ nhìn mình mà không trả lá»i, bèn nÅ©ng nịu nói :
- Các hạ sao váºy? Trả lá»i Ä‘i chứ?
Tiếng nói tuy dịu dà ng lảnh lót song lại có vẻ uy nghiêm khiến ngưá»i không dám phản kháng.
Nhạc Nhạn Linh vá»™i thu ánh mắt vá», buá»™t miệng nói :
- Tại hạ đến đây không phải để tắm.
- Váºy chứ các hạ đến đây là m gì?
- Trưa hôm qua tại hạ bị rơi xuống sông và đã trôi đến đây.
Thiếu nữ áo trắng nghe váºy, mắt bá»—ng rá»±c tinh quang há»i :
- Trưa hôm qua... váºy là các hạ từng đến Äoạn Hồn cốc phải không?
Nhạc Nhạn Linh giáºt mình thầm nhá»§ :
- “Sao nà ng ta lại biết thế nhỉ?â€
Thiếu nữ áo trắng như hiểu tâm ý Nhạc Nhạn Linh, bèn nói :
- Từ đây đến Äoạn Hồn cốc vừa đúng má»™t ngà y má»™t đêm!
Nhạc Nhạn Linh thầm bá»™i phục, gáºt đầu nói :
- Lệnh chá»§ suy luáºn tháºt chÃnh xác, đâu cần tại hạ phải nói nhiá»u.
Thiếu nữ áo trắng chầm cháºm tiến bước tá»›i gần Nhạc Nhạn Linh, bá»—ng đổi giá»ng lạnh lùng nói :
- Các hạ mặc áo Ä‘en, lại từng uống Thôi Tâm ÄÆ¡n, nếu bổn Lệnh chá»§ Ä‘oán không lầm, các hạ chÃnh là Nhạc Nhạn Linh, ngưá»i đã khiến cả giang hồ Ä‘iêu đứng trong những ngà y gần đây.
Nhạc Nhạn Linh gáºt đầu :
- Lệnh chá»§ đã biết Nhạc má»— đã từng uống Thôi Tâm ÄÆ¡n, hẳn cÅ©ng biết Nhạc má»— còn sống được bao lâu nữa chứ gì?
Thiếu nữ áo trắng nhếch môi cưá»i :
- Không quá ná»a năm nữa chứ gì?
Nhạc Nhạn Linh gáºt đầu cưá»i :
- Lệnh chá»§ Ä‘iểm nà o cÅ©ng hÆ¡n ngưá»i, nếu tại hạ Ä‘oán không lầm, Lệnh chá»§ hẳn là Dao Trì Long Nữ được má»i ngưá»i trong giá»›i giang hồ sùng bái như thần linh.
Thiếu nữ áo trắng giá»ng lạnh nhạt :
- Phải thì sao?
- Má»i ngưá»i Ä‘á»u biết Dao Trì Long Nữ xá» sá»± công chÃnh, nếu quả đúng như váºy, tại hạ mong Lệnh chá»§ hãy để tại hạ rá»i khá»i đây, đến thăm dò Äoạn Hồn cốc má»™t lần nữa.
Thiếu nữ áo trắng nghe váºy, lòng bá»—ng dưng trÄ©u xuống, đưa mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh nhạt nhẽo nói :
- Nghe nói các hạ là ngưá»i rất cao ngạo, sao lại khẩn cầu bổn lệnh thế nà y?
Giá»ng nà ng nói rất tá»± nhiên nhưng Nhạc Nhạn Linh lại nghe hết sức mỉa mai chua chát nói :
- Tại hạ võ công không bằng thuá»™c hạ cá»§a Lệnh chá»§, nên bắt buá»™c phải váºy!
- Các hạ không cảm thấy nhục nhã sao?
Nhạc Nhạn Linh ngá»a mặt nhìn trá»i, cưá»i ảo não nói :
- Tại hạ là kẻ bị giang hồ ruồng bá», còn thanh danh gì để quý tiếc nữa chứ?
Dao Trì Long Nữ tuy hà ng ngà y phải xá» lý rất nhiá»u công việc, song những ngưá»i xung quanh ai nấy Ä‘á»u má»™t dạ trung thà nh chăm sóc cho nà ng hết sức chu đáo, hÆ¡n nữa ngay từ thá»§a bé nà ng đã tá»± sống trong sá»± cung phụng thế nà y, nên đâu biết cuá»™c Ä‘á»i có gì đáng ưu sầu, nà ng chỉ thấy má»™t mặt cá»§a cuá»™c Ä‘á»i mà thôi.
Nà ng tròn xoe đôi mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh hồi lâu, bỗng nói :
- Nếu bổn Lệnh chá»§ không để cho các hạ Ä‘i khá»i đây thì sao?
Nhạc Nhạn Linh nghe váºy thì mắt chợt lóe hà n quang, song chỉ má»™t thoáng đã tan biến, Æ¡ há» quét mắt nhìn Dao Trì Long Nữ, cưá»i nói :
- Tại hạ với Lệnh chủ không thù không oán, vì cớ gì Lệnh chủ không để cho tại hạ bỠđi kia chứ?
Quái nhân nắm giữ cổ tay Nhạc Nhạn Linh nghe váºy tức giáºn gằn giá»ng nói :
- Ngươi dám cãi lại Lệnh chủ hả?
Dứt lá»i, tay bất giác tăng thêm kình lá»±c Nhạc Nhạn Linh cảm thấy cổ tay Ä‘au nhói, song chà ng vốn tÃnh kiên cưá»ng cao ngạo, chẳng chút chau mà y, chỉ lạnh lùng nhìn quái nhân ấy nói :
- Võ công của tôn giá rất đáng cho Nhạc mỗ bội phục!
Trong khi nói từng giá»t mồ hôi đã từ trên trán lăn dà i xuống đất.
Dao Trì Long Nữ thấy váºy, bất giác động tâm, buá»™t miệng nói :
- Tứ Bất Tượng, hãy buông y ra!
Tứ Bất Tượng ngạc nhiên :
- Lệnh chá»§, ngưá»i nà y ....
Dao Trì Long Nữ trầm giá»ng :
- Cứ buông ra đi!
Tứ Bất Tượng đà nh buông tay, song đứng thừ ra nhìn Dao Trì Long Nữ, như không hiểu vì lẽ gì Lệnh chủ lại bảo mình thả Nhạc Nhạn Linh ra.
Nhạc Nhạn Linh hoạt động cánh tay nhạt nhẽo nói :
- Lệnh chá»§ không hối háºn sao?
Dao Trì Long Nữ cưá»i khảy :
- Nhạc Nhạn Linh, các hạ tưởng là môn Huyết chưởng toà n vẹn của mình đã thiên hạ vô địch rồi ư?
Lá»i lẽ rõ rà ng có vẻ khinh miệt, nhưng Nhạc Nhạn Linh không giáºn, bởi chà ng có nhiá»u việc quan trá»ng hÆ¡n phải là m, chỉ Æ¡ há» nói :
- Không, hãy còn kém Lệnh chá»§ rất nhiá»u.
Dứt lá»i, định cất bước bá» Ä‘i.
Dao Trì Long Nữ bá»—ng há»i :
- Các hạ đi đâu?
- Äoạn Hồn cốc.
Dao Trì Long Nữ cưá»i khảy :
- Các hạ tưởng bằng và o sức má»™t mình các hạ có thể san bằng Äoạn Hồn cốc ư?
Nhạc Nhạn Linh ngước mắt nhìn trá»i, giá»ng ai oán nói :
- Rất có thể đó là nÆ¡i gá»i thân vinh viá»…n cá»§a tại hạ.
Dứt lá»i lại cất bước toan Ä‘i.
Dao Trì Long Nữ chợt nghe lòng rúng động, lách ngưá»i cản trước mặt Nhạc Nhạn Linh nói :
- Nếu bổn Lệnh chá»§ không để cho các hạ Ä‘i khá»i đây thì sao?
Nhạc Nhạn Linh thản nhiên :
- Lệnh chá»§ không phải là ngưá»i tráo trở!
- Lần nà y ngoại lệ.
Nhạc Nhạn Linh mắt bá»—ng ngáºp đầy vẻ phẫn ná»™, bởi chà ng đã hết sức cố nhẫn nhịn, song rốt cuá»™c vẫn không tránh khá»i xung đột.
Chà ng nhìn Dao Trì Long Nữ lạnh lùng nói :
- Trừ phi Lệnh chủ đủ bản lịnh hạ sát Nhạc mỗ ngay tại đây.
Tứ Bất Tượng bá»—ng xen lá»i :
- Có gì là khó. Tiểu tá», ngưá»i hãy chuẩn bị Ä‘i.
Äoạn liá»n định xuất thá»§. Ngay khi ấy, bá»—ng vang lên hai tiếng quát to :
- Hãy khoan!
Äó là cá»§a Dao Trì Long Nữ.
- Nhạc Nhạn Linh!
Äó là từ phÃa sÆ¡n cốc vá»ng đến.
Nhạc Nhạn Linh nghe tiếng liá»n quay nhìn, liá»n sá»ng sốt khẽ kêu lên :
- á»’!
Äồng thá»i ngưá»i bất giác lùi sau ba bốn bước.
Thì ra trong bãi đá ngổn ngang bên phải lúc nà y đã xuất hiện bốn ngưá»i bịt mặt khăn Ä‘á», hiển nhiên hỠđến từ Äoạn Hồn cốc.
Nhạc Nhạn Linh chẳng phải khiếp sợ há», mà là má»™t thi thể trên tay ngưá»i bịt mặt bên phải đã khiến chà ng rợn ngưá»i.
Ngưá»i bịt mặt ấy vừa Ä‘i vừa nói :
- Nhạc Nhạn Linh, đây là tỷ tỷ ngươi.
Nhạc Nhạn Linh nghe váºy liá»n tái mặt, mắt từ từ giăng đầy tia máu đỠquạch.
Háºn thù trong lòng chà ng dâng trà o như thác lÅ©, khiến chà ng chỉ nghÄ© đến máu và háºn thù trước mắt.
Nhạc Nhạn Linh mắt ngáºp sát cÆ¡ nhìn chốt và o bốn ngưá»i bịt mặt, chầm cháºp cất bước tiến vá» phÃa há».
|

07-04-2008, 09:02 AM
|
 |
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Hồi 17
Mẫu tỷ song vong
Nhạc Nhạn Linh ánh mắt đỠđẫn nhìn bốn ngưá»i bịt mặt tiến đến gần, qua dáng vẻ ấy, đủ biết lòng chà ng lúc nà y hết sức rối rắm.
Dao Trì Long Nữ nháy mắt ra hiệu vá»›i Tứ Bất Tượng, lẳng lặng lui sang má»™t bên, nà ng vốn minh mẫn hÆ¡n ngưá»i, dá»± Ä‘oán má»™t việc rất không tầm thưá»ng sắp sá»a xảy ra.
Chỉ thấy nà ng vá»›i ánh mắt hết sức khó hiểu nhìn chằm chằm và o mặt Nhạc Nhạn Linh, không có vẻ vui mừng mà cÅ©ng chẳng có vẻ tức giáºn.
Thoáng chốc, bốn ngưá»i bịt mặt đã đến trước mặt Nhạc Nhạn Linh cách chừng năm thước, bốn ngưá»i tám ánh mắt sắc lạnh Ä‘á»u táºp trung và o mặt Nhạc Nhạn Linh, như muốn tìm ra vẻ khác lạ gì đó trên gương mặt đỠđẫn cá»§a chà ng váºy.
Nhạc Nhạn Linh chẳng chút hay biết bởi lúc nà y chà ng Ä‘ang táºp trung hết sức chú ý và o thi thể thiếu nữ trên tay ngưá»i bịt mặt bên phải.
Chỉ thấy thiếu nữ ấy lụa xanh bịt mặt, tay trái đặt trên miệng, những kẽ tay bị máu khô bÃt kÃn, mái tóc rối bá»i buông xõa, trông hết sức ghê rợn.
Bốn ngưá»i bịt mặt lúc nà y đã dừng lại cách Nhạc Nhạn Linh chừng ba thước, dáng vẻ ung dung chẳng chút e sợ, hiển nhiên há» chẳng xem Nhạc Nhạn Linh và o đâu.
Tứ Bất Tượng thấy váºy buông tiếng hừ tháºt mạnh, đương nhiên bà ta không phải bất bình cho Nhạc Nhạn Linh, mà là bởi bốn ngưá»i bịt mặt đã thá» Æ¡ vá»›i Lệnh chá»§ cá»§a bà .
Bốn ngưá»i bịt mặt nghe tiếng liá»n đưa mắt nhìn, bất giác sững sá», chung má»™t cảm nghÄ© thầm nhá»§ :
- “Trên cõi Ä‘á»i tháºt sá»± có tiên nữ giáng trần không nhỉ?â€
Yêu chuá»™ng vẻ đẹp là tÃnh bẩm sinh cá»§a con ngưá»i, ánh mắt bốn ngưá»i Ä‘á»u bị nà ng hút chặt, bất giác cùng buá»™t miệng há»i :
- Cô nương là ai?
Dao Trì Long Nữ buông tiếng hừ sắc lạnh, dẩu môi nói :
- Các vị không cần biết bổn nhân là ai, hãy lo giải quyết việc của mình là hơn, nếu mà biết bổn nhân là ai, e rằng các vị sẽ không còn khả năng để giải quyết việc của mình nữa.
Bốn ngưá»i bịt mặt đã được chá»n ra khá»i Äoạn Hồn cốc, lẽ dÄ© nhiên võ công và lịch duyệt phải hÆ¡n hẳn những cao thá»§ báºc nhất trên giang hồ, tất nhiên phải có tÃnh cao ngạo, váºy mà nghe Dao Trì Long Nữ nói xong, há» không há» có chút phản kháng, hiển nhiên đã khiếp oai Dao Trì Long Nữ.
Bốn ngưá»i bịt mặt vá»™i đưa mắt vá» phÃa Nhạc Nhạn Linh, ngưá»i bồng thi thể thiếu nữ cưá»i khảy nói :
- Nhạc Nhạn Linh, các hạ biết bá»n nà y tìm ai không?
Nhạc Nhạn Linh mắt vẫn nhìn chằm chằm và o nữ thi, thỠthẫn đáp :
- Mong rằng không phải là tại hạ.
Ngưá»i bên trái vá»›i giá»ng ồ á» cưá»i nói :
- Các hạ tự biết bất địch chứ gì?
Nhạc Nhạn Linh nghe váºy vụt ngẩng lên, mắt rá»±c tinh quang chầm cháºm quét và o mặt bốn ngưá»i.
Nhạc Nhạn Linh giá»ng sắc lạnh nói :
- Bằng và o các vị e rằng mưá»i ngưá»i cÅ©ng chưa đủ!
Bốn tỳ nữ áo trắng đứng bên Dao Trì Long Nữ nghe váºy Ä‘á»u bất giác đưa mắt nhìn Lệnh chá»§, hiển nhiên là há» không tin, định tìm câu giải đáp qua vẻ mặt cá»§a Lệnh chá»§.
Tứ Bất Tượng tÃnh nóng nà y, nghe váºy liá»n buông tiếng cưá»i khảy, lẩm bẩm :
- Nhãi ranh tháºt là cuồng ngạo!
Dao Trì Long Nữ mắt rá»±c lên vẻ kỳ dị, trầm giá»ng nói :
- Không phải cuồng ngạo đâu, có lẽ sá»± tháºt đúng là như váºy!
Tứ Bất Tượng vẻ không phục :
- Lệnh chủ chỉ vừa mới gặp hắn, sao biết?
Dao Trì Long Nữ chau mà y Ä‘anh giá»ng :
- Không tin ư?
Tứ Bất Tượng chẳng ngá» vị Lệnh chá»§ xinh đẹp trước nay dịu dà ng hòa nhã nà y hôm nay bá»—ng dưng lại trở nên cáu kỉnh như váºy, bất giác giáºt nảy mình, vá»™i cÅ©ng kÃnh nói :
- Lão nô không dám!
Nhưng trong lòng lại thầm nhủ :
- “Sá»± Ä‘au buồn cá»§a tên tiểu tá» nà y lại có tÃnh truyá»n nhiá»…m hay sao?â€
Lúc nà y ngưá»i bịt mặt bên phải đã nháºn ra sá»± thất thái cá»§a mình, thẹn quá hóa giáºn quát :
- Nếu ngưá»i dám động thá»§.
Nhạc Nhạn Linh bá»—ng tiến tá»›i má»™t bước, Ä‘anh giá»ng nói :
- Các vị hãy thỠxem!
Tiếng nói lạnh như huyá»n băng vạn năm, khiến ngưá»i nghe rùng mình nổi gai ốc.
Bốn ngưá»i bịt mặt bất giác lùi sau hai bước, mặc dù há» không muốn váºy, nhưng sá»± phản ứng tá»± nhiên cá»§a tâm lý khiến há» không sao kiá»m chế được.
Ngưá»i bịt mặt bên phải bá»—ng mắt ánh lên vẻ tà n bạo, tay trái bồng nữ thi, tay phải vén chòm tóc che mặt nà ng ra, lạnh lùng nói :
- Tiểu tá», ngưá»i hãy nhìn xem ả ta là ai rồi hãy cuồng ngạo cÅ©ng chưa muá»™n.
Má»™t gương mặt xinh đẹp nhưng đã tái nhợt liá»n tức hiện ra trước mắt Nhạc Nhạn Linh, khiến chà ng rùng mình lùi sau ba bước, cảm thấy con tim như bị hà ng vạn tên nhá»n đâm và o.
Thì ra gương mặt ấy hệt như Nhạc Nhạn Linh.
Bốn ngưá»i bịt mặt thấy phản ứng cá»§a Nhạc Nhạn Linh như váºy, liá»n tức lấy lại bình tÄ©nh.
Ngưá»i tay bồng tá» thi cưá»i nham hiểm nói :
- Nhạc Nhạn Linh, ngươi nháºn ra ả ta không?
Nhạc Nhạn Linh như kẻ mất hồn, đỠđẫn đáp :
- Tại hạ không nháºn ra.
- Nhưng sắc mặt cá»§a ngươi có vẻ bất thưá»ng.
- Vì nà ng ta giống Nhạc mỗ quá!
Ngưá»i bịt mặt bên trái cưá»i khảy :
- Nghe nói ngươi có một tỷ tỷ phải không?
Nhạc Nhạn Linh rúng động cõi lòng, má»™t dá»± cảm chẳng là nh láºp tức dâng ngáºp lòng, chà ng ngầm cầu khẩn :
- “Trá»i hỡi, nhà há» Nhạc giá» chỉ còn lại ba ngưá»i, cầu xin trá»i cao hãy buông tha cho há»...â€
Mặc dù chà ng không thốt ra nhưng những lá»i van vỉ ấy lại nảy sinh trong lòng má»™t ngưá»i cao ngạo độc Ä‘oán như Nhạc Nhạn Linh, đủ biết lòng chà ng Ä‘au khổ đến dưá»ng nà o.
Dao Trì Long Nữ bá»—ng động tâm, nà ng đã suy luáºn ra đây là việc gì rồi.
Nhạc Nhạn Linh hÃt sâu má»™t hÆ¡i không khÃ, giá»ng trÄ©u nặng nói :
- Äúng váºy, gia tá»· Ä‘ang bị giam cùng gia mẫu tại Äoạn Hồn cốc!
Ngưá»i đứng giữa lạnh lùng tiếp lá»i :
- Bá»n ta chÃnh là đến từ Äoạn Hồn cốc!
Nhạc Nhạn Linh mắt ánh lên vẻ ghê rợn, hơ hải nói :
- Nhất định là các vị không bao giá» hạ độc thá»§ như váºy, phải không? Äó không phải là hà nh động cá»§a kẻ anh hùng, các vị Ä‘á»u là nhân váºt thà nh danh trong võ lâm, không bao giá»......
Ngưá»i bịt mặt bên phải cưá»i khảy :
- Bổn cốc là m việc gì cÅ©ng chỉ cần mục Ä‘Ãch, bất chấp thá»§ Ä‘oạn.
Nhạc Nhạn Linh, lẽ ra ngươi không nên vô cá»› xâm nháºp Äoạn Hồn cốc, quấy nhiá»…u sá»± bình yên cá»§a bổn cốc.
Lá»i lẽ hết sức tà n nhẫn, như thể Nhạc Nhạn Linh cà ng Ä‘au khổ thì há» cà ng vui sướng váºy.
Nhạc Nhạn Linh sắc mặt dần dần trở lại hồng hà o, sau cùng đã trở nên đỠnhư máu.
Vẻ yếu Ä‘uối và van vỉ trong mắt chà ng cÅ©ng đã tan biến, thay và o đó là vô và n thù háºn và sát cÆ¡.
Dao Trì Long Nữ tá»± nãy giá» vẫn chú ý theo dõi má»i cỠđộng cá»§a Nhạc Nhạn Linh, thấy váºy thầm nhá»§ :
- “Chà ng khÃch động thế nà y sẽ tá»± há»§y hoại bản thân, tại sao chà ng không biết thương tiếc bản thân mình chứ?â€
Nà ng chẳng hiểu vì sao mình lại nghÄ© như váºy, vì sao lại quan tâm cho Nhạc Nhạn Linh như váºy.
Nhạc Nhạn Linh tuy đã suy ra được tám chÃn phần mưá»i, song vẫn còn nuôi hy vá»ng vạn nhất, bèn cúi đầu nói :
- Nhạc mỗ tin rằng đây không phải là gia tỷ.
Bốn ngưá»i bịt mặt nghe váºy liá»n buông tiếng cưá»i vang, bốn ngưá»i hợp lại, tiếng cưá»i chấn động cả sÆ¡n cốc, Ä‘inh tai nhức óc.
Tiếng cưá»i từng hồi như sức nặng ngà n cân nện và o lòng Nhạc Nhạn Linh, khiến chà ng tan nát ruá»™t gan.
Nhạc Nhạn Linh bất giác đưa tay bịt chặt hai tai, lớn tiếng quát :
- Im ngay, có gì đáng cưá»i hả?
Tiếng quát như sấm động ngang trá»i, khiến ngưá»i rúng động tâm thần.
Bốn ngưá»i bịt mặt ngưng cưá»i, ngưá»i bồng nữ thi cưá»i gằn nói :
- Ngưá»i nà y chÃnh là lệnh tá»·!
Niá»m hy vá»ng duy nhất cá»§a chà ng liá»n tức tiêu tan, ba ngưá»i nhà há» Nhạc còn lại trên Ä‘á»i, giá» lại mất Ä‘i má»™t ngưá»i nữa.
Lá»a thù háºn đã ngùn ngụt thiêu đốt toà n thân Nhạc Nhạn Linh, khiến toà n bá»™ huyết quản trong ngưá»i chà ng sôi sục dữ dá»™i.
Nhạc Nhạn Linh vụt ngẩng lên, mắt giăng đầy tia máu chòng chá»c nhìn và o bốn ngưá»i bịt mặt, khiến há» khiếp hãi liên tiếp lùi bốn năm bước.
Trong khoảnh khắc ấy, Nhạc Nhạn Linh đã hoà n toà n đổi khác, chà ng không còn là má»™t con ngưá»i nữa, mà đã trở thà nh má»™t sát thần từ trên trá»i xuống.
Nhạc Nhạn Linh cất từng bước nặng ná» chầm cháºm tiến tá»›i, giá»ng sắc lạnh nói :
- Nhà há» Nhạc chết má»™t ngưá»i, Nhạc má»— phải giết má»™t trăm ngưá»i trên giang hồ để Ä‘á»n mạng, các ngưá»i là tốp đầu tiên.
Dao Trì Long Nữ bà ng hoà ng thầm nhủ :
- “Có lẽ chà ng bị phá»§ má» hết lương tri bởi khÃch động quá mức, biết là m sao đây?â€
Theo ý nghÄ© trong lòng, nà ng bất giác cất bước Ä‘i vá» phÃa Nhạc Nhạn Linh.
Theo từng bước chân tiến tá»›i cá»§a Nhạc Nhạn Linh, bốn ngưá»i bịt mặt liên tiếp thoái lui, không há» có chút ý phản kháng.
Bỗng Nhạc Nhạn Linh quát to :
- BỠnà ng xuống!
Ngưá»i bồng nữ thi không tá»± chá»§ được cúi ngưá»i đặt tá» thi xuống đất.
Nhạc Nhạn Linh đưa mắt nhìn thi thể tá»· tá»·, chầm cháºm co chân ngồi xuống, nhẹ nhà ng vuốt lên mái tóc óng ả cá»§a nà ng, mắt lệ rân rấn.
Chà ng đưa bà n tay run rẩy từ từ đặt bà n tay lên miệng của Nhạc Vân Phụng, vừa định kéo xuống...
Bá»—ng nghe má»™t ngưá»i bịt mặt nói :
- Äây là sá»± cảnh cáo cá»§a bổn cốc đối vá»›i ngươi, nếu ngưá»i còn dám xâm phạm bổn cốc má»™t lần nữa, đây sẽ là cái gương cá»§a mẫu thân ngươi. Bá»n lão phu việc ở đây đã xong, xin cáo từ!
Dứt lá»i, bốn ngưá»i cùng cất tiếng huýt dà i, quay ngưá»i phóng Ä‘i vá» phÃa lối đến.
Nhạc Nhạn Linh nghe váºy bà ng hoà ng, bà n tay đưa ra run lên dữ dá»™i, nước mắt chảy dà i xuống má. Äúng váºy, vì tÃnh mạng mẫu thân, chà ng quả là không dám xâm phạm Äoạn Hồn cốc nữa.
Bà n tay run rẩy của Nhạc Nhạn Linh một cách vô thức xê dịch bà n tay của Nhạc Vân Phụng. Bỗng chà ng trông thấy chữ viết nơi lòng bà n tay được khắc bằng dao như là Nhạc Vân Phụng đã để lại cho chà ng trước khi chết.
Nhạc Nhạn Linh đưa tay áo lau đi nước mắt, chỉ thấy những chữ viết ấy là :
- Mẫu thân chết tại Phi Vân trại, tá»· tá»· chết tại Äoạn Hồn cốc.
Tuy chỉ hai câu vắn tắt, song tất cả hy vá»ng cá»§a Nhạc Nhạn Linh đã tiêu tan hoà n toà n.
Ngay khi ấy, bá»—ng nghe hai tiếng giáºn giữ quát vang :
- Bốn vị đừng mong sống rá»i khá»i nÆ¡i nà y!
Bốn ngưá»i bịt mặt lúc nà y đã ra xa hÆ¡n mưá»i mấy trượng, nghe tiếng liá»n chững bước đưa mắt nhìn, thảy Ä‘á»u kinh ngạc ngẩn ngưá»i.
Ngưá»i bịt mặt bên phải buông tiếng hừ lạnh lùng nói :
- Lão phu tưởng là ai, thì ra là Nam Tà , Bắc Quái, hai vị tá»± tin giữ bá»n lão phu lại được chăng?
Dao Trì Long Nữ nghe nói hai ngưá»i má»›i đến là Nam Tà , Bắc Quái, hai nhân váºt bất chÃnh bất tà khi xưa trên giang hồ, bất giác đưa mắt nhìn vá» phÃa há».
Chỉ thấy hai quái nhân mắt rá»±c sát khà và mặt đầy vẻ tức giáºn, phục sức quái dị Ä‘ang đứng sóng vai đứng cách bốn ngưá»i bịt mặt chừng năm trượng.
Ngưá»i bên trái mái tóc bạc phÆ¡, chÃnh là Nam Tà Hoà ng Hóa VÅ©, ngưá»i bên phải mắt tròn râu quai nón chÃnh là Bắc Quái Lôi Minh Viá»…n.
Bắc Quái Lôi Minh Viá»…n tÃnh rất nóng nảy, nghe váºy liá»n buông tiếng cưá»i vang :
- Ha ha... không giữ được các vị lại thì tháºt là chuyện ná»±c cưá»i.
Ngưá»i bịt mặt bên trái thoáng rùng mình thầm nhá»§ :
- “Chả lẽ bá»n hỠđã thoát ly Phi Vân trại rồi ư?â€
Song ngoà i mặt vẫn chẳng chịu kém cưá»i khảy nói :
- Hai vị đừng quên là mình từ đâu đến, luáºn thân pháºn chúng lão phu hãy còn cao hÆ¡n hai vị.
Nam Tà Hoà ng Hóa VÅ© nghe váºy mặt liá»n thoáng co giáºt, hiển nhiên lá»i nói cá»§a ngưá»i bịt mặt ấy đã khiến lòng ông dáºy sóng.
Bắc Quái Lôi Minh Viá»…n trước nay hà nh động không mà ng đến háºu quả, giáºn dữ gầm to :
- Nà o đến đây, đừng ở đó mà huyênh hoang sủa, nếu trong năm mươi chiêu mà lão phu không khiến cho bốn tên chó má các ngươi phơi xác tại đây, sẽ tự tuyệt ngay tức khắc.
Dứt lá»i liá»n cất bước tiến tá»›i.
Luáºn vá» võ công, bốn ngưá»i bịt mặt tuy Ä‘á»u đáng kể được coi là hà ng cao thá»§ báºc nhất võ lâm, song so vá»›i Nam Tà Bắc Quái thì hãy còn kém rất xa.
Qua lá»i lẽ Ä‘anh thép cá»§a Bắc Quái thì hiển nhiên sá»± thể không còn khác hÆ¡n được nữa, sợ chết vốn là tÃnh bẩm sinh cá»§a loà i ngưá»i, bốn ngưá»i bịt mặt không sao tá»± chá»§ được, bắt đầu thoái lui.
Ngưá»i bịt mặt bên phải cố lạnh lùng nói :
- Hai vị đừng quên là Phi Vân trại lệ thuá»™c và o Äoạn Hồn cốc, nếu...
Nam Tà Hoà ng Hóa VÅ© như đã hạ quyết tâm sau cùng, bá»—ng ngắt lá»i :
- Lão phu hai ngưá»i trước khi đến đây đã cân nhắc háºu quả rồi, tuy trước nay lão phu hai ngưá»i hà nh sá»± chỉ bằng và o sở thÃch riêng mình, nhưng lần nà y ngoại lệ.
Nhà há» Nhạc có oán thù gì vá»›i Äoạn Hồn cốc mà các vị lại hãm hại mẫu thân và hạ sát tá»· tá»· cá»§a Nhạc Nhạn Linh, ngưá»i chỉ cần có chút nhân tÃnh là không thể là m được việc ấy, ngưá»i chỉ cần có chút nhân tÃnh cÅ©ng chẳng thể nà o buông tha cho các vị được.
Giá»ng nói cà ng lúc cà ng thêm giáºn dữ, mắt ngáºp đầy sát cÆ¡ quét nhìn bốn ngưá»i bịt mặt, giá»ng sắc lạnh nói tiếp :
- Hôm nay, các vị không cần nói nhiá»u, kể từ hôm nay Nam Tà và Bắc Quái đã khôi phục tá»± do, các vị có bản lịnh thì hãy thi thố ra hết Ä‘i.
Dao Trì Long Nữ rúng động cõi lòng thầm nhủ :
- “Sao? Chả lẽ khi trước Nam Tà và Bắc Quái đã bị ngưá»i cai quản ư? Trên cõi Ä‘á»i nà y, ai có thể chế phục hai lão ma đầu nà y thế nhỉ? Chả lẽ sá»± bình yên trên chốn giang hồ chỉ là bá» ngoà i hay sao?â€
Bao nhiêu nghi vấn trà n ngáºp trong lòng vị kỳ nữ thông tuệ hÆ¡n ngưá»i nà y.
Bốn ngưá»i bịt mặt không bao giá» ngá» lại xảy ra sá»± việc thế nà y, nhất thá»i thảy Ä‘á»u mất tá»± chá»§, không biết xá» trà ra sao.
Nam Tà và Bắc Quái từng bước tiến tá»›i gần, thần chết cÅ©ng dần tiếp cáºn bốn ngưá»i, tuy hỠđã đỠtụ công lá»±c sẵn sà ng chiến đấu, song bởi lòng tin đã mất, ánh mắt không sao che giấu được ná»—i khiếp sợ trong lòng.
Äá»™t nhiên, má»™t giá»ng sắc lạnh rợn ngưá»i vang lên :
- Oan có đầu, nợ có chủ, hai vị không cần phải nhúng tay và o.
Nghe tiếng biết ngưá»i, Nam Tà và Bắc Quái đưa mắt nhìn vá» phÃa Nhạc Nhạn Linh, ánh mắt ngáºp vẻ thương hại lẫn quan hoà i.
Há» nháºn thấy chà ng thiếu niên u uất nà y đã thay đổi, trở nên cà ng u uất và cô đơn hÆ¡n, gương mặt hồng hà o cá»§a chà ng lúc nà y trắng bệch thế kia, ánh mắt chà ng ngáºp đầy thù háºn và sát cÆ¡, kịch biến nà y tháºt là má»™t đòn đả kÃch quá to lá»›n đối vá»›i chà ng.
Bắc Quái Lôi Minh Viễn thà nh khẩn nói :
- Tiểu chá»§ nhân hãy nén niá»m Ä‘au mà lo đại sá»±, những gì qua Ä‘i đã trở thà nh quá khứ, tiểu chá»§ nhân là ngưá»i duy nhất còn lại cá»§a nhà há» Nhạc, chúng lão nô bất tà i trước kia vì khiếp nhược không cho tiểu chá»§ biết vá» tung tÃch kẻ thù. Kể từ nay, việc cá»§a tiểu chá»§ cÅ©ng là việc cá»§a chúng lão nô, đại cuá»™c nhá» váºy sẽ đổi khác.
Nhạc Nhạn Linh chá»›p mắt, nhạt giá»ng đáp :
- Äó là việc vá» sau, theo Nhạc má»— thì hai vị cần phải suy tÃnh cho kỹ lưỡng... Bây giá» hai vị hãy tạm lui ra cho.
Giá»ng nói tuy rất bình thản song lại chứa đựng sá»± uy nghiêm khiến cho nghe không dám chống lại.
Nam Tà và Bắc Quái không tự chủ được chững bước đứng lại, thỠthẫn nhìn Nhạc Nhạn Linh.
Dao Trì Long Nữ thấy váºy thầm nhá»§ :
- “Trong lúc bi thương tá»™t cùng mà y có thể Ä‘iá»m tÄ©nh như thế nà y, quả tháºt không ngá».â€
Khi Nhạc Nhạn Linh cất tiếng, bốn ngưá»i bịt mặt liá»n quay vá» phÃa chà ng, quên mất Nam Tà và Bắc Quái hai cưá»ng địch ở trước mặt.
Nhạc Nhạn Linh ánh mắt sắc lạnh quét nhìn bốn ngưá»i nói :
- Phi Vân trại bức tá» mẫu thân ta sẽ rá»a bằng máu, Äoạn Hồn cốc sát hại tá»· tá»· ta, Nhạc má»— sẽ giết sạch tất cả má»i ngưá»i trong cốc, bốn ngưá»i chÃnh là nhóm đầu tiên.
Bốn ngưá»i bịt mặt lúc nà y đã lâm và o tình thế hoà n toà n bất lợi, trong cÆ¡n tuyệt vá»ng, lòng liá»u mạng liá»n nảy sinh, chỉ nghe má»™t ngưá»i gằn giá»ng nói :
- Nếu như ngươi có bản lĩnh!
Nhạc Nhạn Linh cưá»i sắc lạnh :
- Hãy thỠxem!
Äoạn từ từ váºn công lá»±c và o song chưởng, đưa lên trước ngá»±c.
Ngay khi ấy, bỗng nghe Dao Trì Long Nữ lạnh lùng nói :
- Trước khi phân rõ phải trái, không được tự ý giao đấu!
|

07-04-2008, 09:04 AM
|
 |
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Hồi 18
Thân thế phiêu linh
Nam Tà Hoà ng Hóa VÅ© lạnh lùng há»i :
- Cô nương có quyá»n can thiệp chăng?
Tứ Bất Tượng thấy có ngưá»i khinh thưá»ng Lệnh chá»§ liá»n tức quát :
- Các ngưá»i hãy nhìn quanh xem!
Nam Tà và Bắc Quái nghe váºy liá»n ngẩng lên nhìn quanh, bất giác chỉnh nói :
- Ồ! Dao Trì lệnh chủ đang có mặt ở đây ư.
Thì ra trên đỉnh núi bốn phÃa có bốn ngá»n cá» mà u và ng rất to lá»›n, trên cÆ¡ là má»™t chữ “Lệnh†sáng lấp lánh, chẳng rõ được là m bằng gì.
Tám ngá»n cá» nà y chÃnh là biểu trưng duy nhất cho sá»± có mặt cá»§a Dao Trì Long Nữ.
Tứ Bất Tượng thấy Nam Tà và Bắc Quái kinh hoà ng trước tám ngá»n cá» cá»§a Lệnh chá»§, lòng thầm khoái trá, lạnh lùng nói :
- Các ngươi tháºt có mắt không ngươi, Lệnh chá»§ đã có mặt ở đây từ lâu rồi!
Nam Tà và Bắc Quái thầm nghĩ :
- “Chả lẽ thiếu nữ tuyệt sắc nà y chÃnh là Dao Trì Long Nữ thần bà khôn lưá»ng hay sao? Nếu đúng váºy thì hôm nay tiểu chá»§ nhân mà mạo muá»™i hà nh sá»±, e rằng sẽ phải...â€
Hai ngưá»i chưa nghÄ© dứt, đột nhiên hai tiếng rú thảm khốc vang vá»ng cả sÆ¡n cốc, má»i ngưá»i liá»n đưa mắt nhìn, láºp tức kinh hoà ng thất sắc, Dao Trì Long Nữ vá»™i nhìn Ä‘i phÃa khác.
Thì ra bốn ngưá»i bịt mặt đã mất hai, trong tay Nhạc Nhạn Linh Ä‘ang nắm chặt hai quả tim ngưá»i máu me đầm đìa, hai ngưá»i bịt mặt còn lại đã khiếp sợ lui ra xa ngoà i bốn năm trượng.
Nhạc Nhạn Linh vứt bá» hai quả tim ngưá»i trong tay, lạnh lùng quát :
- Các ngưá»i chạy đâu cho thoát?
Vừa dứt lá»i đã tung mình lao bổ và o ngưá»i bịt mặt bên phải, thân pháp nhanh khôn tả.
Ngưá»i bịt mặt ấy vừa trông thấy Nhạc Nhạn Linh lao đến, liá»n hồn phi phách tán, biết chà ng nhất định lại sá» dụng Huyết chưởng, trong cÆ¡n nguy khốn, y chẳng mà ng xấu hổ la to :
- Lệnh chủ, xin hãy cứu.....
Chưa kịp dứt lá»i y đã rú lên thảm khốc, lại má»™t ngưá»i nữa ngã gục.
Nhạc Nhạn Linh má»™t chiêu đắc thá»§, chân vừa hạ xuống đất láºp tức xoay ngưá»i, tung mình lao và o ngưá»i bịt mặt duy nhất còn lại.
Äá»™t nhiên, Dao Trì Long Nữ quát to :
- Dừng tay ngay!
Song đã muá»™n, lại thêm má»™t tiếng rú thảm khốc vang lên, bốn ngưá»i bịt mặt thảy Ä‘á»u hồn du địa phá»§.
Diá»…n biến xảy ra chỉ trong thoáng chốc, Nhạc Nhạn Linh cúi xuống lần lượt nhặt lấy bốn quả tim ngưá»i trên mặt đất như không há» nghe thấy tiếng quát ngăn cản cá»§a Dao Trì Long Nữ, cháºm bước Ä‘i vá» phÃa thi thể Nhạc Vân Phụng.
Chà ng dừng lại bên cạnh thi thể tá»· tá»·, đặt bốn quả tim ngưá»i bên cạnh, lẩm nhẩm nói :
- Tá»· tá»· có nhìn thấy không? Äệ đã bắt đầu báo thù cho tá»· tá»· rồi nhưng huyết thù cá»§a phụ thân và mẫu thân bao giá» má»›i báo? Kẻ thù cá»§a chúng ta nhiá»u thế kia trong khi tiểu đệ chỉ sống không đầy ná»a năm, tá»· tá»· hãy cho tiểu đệ biết phải là m sao đây... phải là m sao đây?
Tiếng nói tột cùng bi thiết xót xa, nhỠdần và rồi không còn nghe được nữa, song chà ng vẫn tiếp tục lẩm nhẩm nói, chẳng rõ nói những gì.
Nước mắt như những hạt châu đứt dây từng giá»t, từng chuá»—i từ trong mắt chà ng tuôn ra và chảy dà i xuống.
Nam Tà và Bắc Quái nhìn chà ng thiếu niên bÆ¡ vÆ¡ Ä‘au khổ nà y, lòng như trÄ©u nặng ngà n cân, nhất thá»i không sao tìm được lá»i an á»§i.
Äá»™t nhiên, má»™t giá»ng lanh lảnh quát :
- Nhạc Nhạn Linh, các hạ quả nhiên ngang nhiên giết ngưá»i trước mặt bổn Lệnh chá»§, váºy thì đâu xem bổn Lệnh chá»§ ra gì?
Giá»ng nói tuy hết sức tức giáºn, song cÅ©ng có phần tức tưởi ai oán.
Nhạc Nhạn Linh không ngẩng đầu lên mà cÅ©ng chẳng trả lá»i, như thể không há» nghe tiếng nói cá»§a Dao Trì Long Nữ, vẫn tiếp tục nói lẩm nhẩm má»™t mình.
Thế là , Dao Trì Long Nữ tức giáºn tháºt sá»±, trước nay nà ng được má»i ngưá»i kÃnh trá»ng, thá» nghÄ© là m sao chịu được khinh thưá»ng thế nà y.
Chỉ thấy ánh mắt nà ng ánh lên vẻ ghê rợn, lạnh lùng quát :
- Nhạc Nhạn Linh, ngươi có nghe bổn Lệnh chủ nói không hả?
Nam Tà lo lắng đưa mắt nhìn Dao Trì Long Nữ lúng búng nói :
- Lệnh chủ, tiểu chủ đang lúc tâm thần rối rắm, xin lịnh chủ hãy lượng thứ cho một phen.
Nhạc Nhạn Linh vẫn lặng thinh, tựa hồ không hỠnghe thấy.
Dao Trì Long Nữ tháºt không sao dằn nén nữa, chỉ thấy nà ng vung tay “bình†má»™t tiếng, bốn quả tim ngưá»i đặt cạnh thi thể Nhạc Vân Phụng liá»n bị đánh bay ra xa ngoà i năm trượng.
Nhạc Nhạn Linh giáºt thót mình, đứng phắt dáºy, thấy Dao Trì Long Nữ Ä‘ang quắc mắt nhìn mình, hiển nhiên chưởng vừa rồi do chÃnh nà ng tung ra.
Nhạc Nhạn Linh thỠthẫn nói :
- Là Lệnh chủ ư?
Dao Trì Long Nữ Ä‘ang lúc tức giáºn, nghe váºy liá»n quát :
- Là bổn Lệnh chủ thì sao?
Nhạc Nhạn Linh mắt lóe sát cÆ¡, gằn giá»ng nói :
- Bằng và o cái gì chứ?
- Vì trừ hại cho giới võ lâm!
Nhạc Nhạn Linh đột nhiên vung chưởng, chỉ thấy ánh đỠlấp loáng, một chiêu “Huyết Vũ Tinh Phong†đã nhắm Dao Trì Long Nữ công tới.
Dao Trì Long Nữ thấy chưởng bất giác rợn ngưá»i, vá»™i tung mình lùi ra sau bốn trượng, thân pháp nhanh như chá»›p.
Nhạc Nhạn Linh lúc nà y tâm thần mê loạn, công lá»±c khó đỠtụ, tuy sá» dụng Huyết chưởng nhưng uy lá»±c rất có hạn, nên đột ngá»™t xuất chưởng mà không đả thương được Dao Trì Long Nữ, bất giác ngẩn ngưá»i, vá»™i triệt chiêu đổi thức, nhưng bá»—ng nghe tiếng nói lanh lảnh quát :
- Ngươi cũng tiếp bổn Lệnh chủ một chiêu xem sao?
Vừa dứt lá»i, má»™t luồng kiếm pháp khá»§ng khiếp đã áºp đến trước ngá»±c Nhạc Nhạn Linh.
Nhạc Nhạn Linh bởi quá đau buồn, thần trà không tỉnh táo, khi chà ng phát giác ra chưởng kình đã đến gần thì không còn kịp trở tay được nữa.
Bình một tiếng vang dội, Nhạc Nhạn Linh đã bị đánh văng bay ra xa hơn ba trượng, rơi ngã trên mặt đất.
Dao Trì Long Nữ ngẩn ngưá»i, tung mình đến bên Nhạc Nhạn Linh, bá»—ng nghe Nam Tà Hoà ng Hóa VÅ© hối hả nói :
- Lệnh chủ, xin hãy buông tha cho tệ tiểu chủ, nhà hỠNhạc chỉ còn lại mỗi mình y nữa thôi.
Dao Trì Long Nữ quay phắt lại, nghiêm giá»ng nói :
- Hai vị có thể đảm bảo từ nay y không còn giết ngưá»i nữa hay không?
Nam Tà Hoà ng Hóa Vũ bỗng co chân quỳ xuống :
- Hoà ng Hóa VÅ© xin thá» vá»›i trá»i đất, những kẻ Nhạc công tá» hạ sát chẳng má»™t ai không phải là phưá»ng vạn ác.
- Bổn Lệnh chá»§ chỉ há»i là hai vị có thể đảm bảo hay không ?
Bắc Quái Lôi Minh Viễn bỗng quỳ xuống, thở dà i nói :
- Lệnh chá»§, xin hãy buông tha cho Nhạc công tá».
Dao Trì Long Nữ lúc nà y lòng rối bá»i, bất giác đưa mắt nhìn Tứ Bất Tượng.
Tứ Bất Tượng gáºt đầu, giá»ng trầm nặng nói :
- Lệnh chủ, hãy buông tha cho y, có lẽ y chưa đáng tội chết.
Dao Trì Long Nữ gáºt đầu :
- Hai vị hãy đứng lên đi!
Dứt lá»i liá»n lại quay ngưá»i Ä‘i.
Nam Tà và Bắc Quái đồng thanh nói :
- Äa tạ Lệnh chá»§!
Äoạn cùng đứng lên, tung mình đến bên Nhạc Nhạn Linh, dìu chà ng ngồi dáºy.
Nam Tà Hoà ng Hóa Vũ nhìn và o mặt Nhạc Nhạn Linh nói :
- Tiểu chủ cảm thấy thế nà o?
Nhạc Nhạn Linh lắc đầu không đáp, mà há»i lại :
- Hai vị bằng lòng giúp cho Nhạc mỗ một việc hay không ?
Hai ngưá»i vá»™i đồng thanh nói :
- Xin tiểu chủ hãy dặn bảo!
Nhạc Nhạn Linh buông tiếng thở dà i trĩu nặng :
- Hãy chá»n má»™t nÆ¡i tốt an táng cho gia tá»· giùm cho!
Dứt lá»i, gắng sức vùng khá»i tay hai ngưá»i lảo đảo đứng lên.
Nam Tà vội đưa tay đỡ, ôn tồn khẽ nói :
- Tiểu chá»§ hãy váºn công Ä‘iá»u thương trước, lát nữa lão nô cùng Bắc Quái sẽ cùng tiểu chá»§ Ä‘i mai táng lệnh tá»·.
Nhạc Nhạn Linh ngá»a mặt nhìn trá»i, giá»ng thê lương nói :
- Nhạc mỗ không đi đâu!
Bắc Quái vá»™i há»i :
- Váºy tiểu chá»§ Ä‘i đâu?
Nhạc Nhạn Linh nhếch môi cưá»i :
- Có lẽ Nhạc mỗ sẽ đến một nơi kẻ khác không thể nà o tìm đến được!
Nam Tà ngẩn ngưá»i lẩm bẩm :
- Một nơi kẻ khác không thể nà o đến được ư?
Dao Trì Long Nữ bà ng hoà ng thầm nhủ :
- “Chả lẽ chưởng lá»±c cá»§a mình nhẹ thế kia mà lại đả thương ná»™i phá»§ cá»§a y hay sao?â€
NghÄ© váºy bất giác đưa mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh, vừa lúc tiếp xúc vá»›i ánh mắt đỠđẫn cá»§a Nhạc Nhạn Linh, bá»—ng dưng tim Ä‘áºp rá»™n, vá»™i quay nhìn Ä‘i phÃa khác.
Nhạc Nhạn Linh lướt mắt nhìn nà ng, gắng gượng nói :
- Lệnh chá»§, mong rằng từ nay Lệnh chá»§ hãy hà nh sá»± công chÃnh, sá»›m ngà y trừ diệt Äoạn Hồn cốc, tạo phúc cho võ lâm giang hồ.
Dao Trì Long Nữ buột miệng :
- Vì nơi đó có kẻ thù của các hạ phải không?
Nhạc Nhạn Linh mắt thoáng lướt qua vẻ tức giáºn, lạnh lùng nói :
- Nhạc má»— đâu đến ná»—i hèn hạ đến mức cầu xin má»™t ngưá»i đã hạ độc thá»§ vá»›i mình Ä‘i báo thù cho song thân mình.
Dứt lá»i, quay ngưá»i loạng choạng Ä‘i và o cốc.
Nam Tà vá»™i tung mình đến cản trước mặt Nhạc Nhạn Linh run run giá»ng nói :
- Tiểu chá»§ đã thá» thương trầm trá»ng còn định Ä‘i đâu đây?
Nhạc Nhạn Linh đưa bà n tay giá lạnh ra nắm lấy tay Nam Tà , giá»ng Ä‘au xót nói :
- Hoà ng bá bá, hãy để cho Nhạc má»— Ä‘i! Nhạc Nhạn Linh nà y sinh ra không gặp thá»i, chết cÅ©ng không muốn có ngưá»i ở bên cạnh. Hai vị đã chăm nom Nhạc má»— mưá»i hai năm trá»i, trước nay Ä‘á»u cảm thông cho Nhạc má»—, lần nà y xin hãy để cho má»™t mình Nhạc má»— ra Ä‘i!
Nam Tà rơi nước mắt :
- Tiểu chủ đã quên đại thù rồi ư?
Nhạc Nhạn Linh lắc đầu, nghiến răng nói :
- Không bao giỠNhạc mỗ quên được đâu!
Lúc nà y Bắc Quái cÅ©ng đã đến gần, bèn tiếp lá»i :
- Váºy thì tiểu chá»§ không thể chết Ä‘i trong lúc nà y má»›i phải chứ!
Nhạc Nhạn Linh lẩm bẩm :
- Nhạc mỗ không hỠmuốn chết nhưng tự hiểu rất rõ vỠthương thế của mình, cầu xin hai vị hãy để Nhạc mỗ được yên tĩnh.
Äoạn lại cất bước Ä‘i tá»›i.
Bỗng nhiên Dao Trì Long Nữ lạnh lùng nói :
- Nếu bổn Lệnh chá»§ không lầm, các hạ không thể nà o Ä‘i khá»i đây năm trăm trượng.
Nhạc Nhạn Linh không ngoảnh lại, vẫn tiếp tục loạng choạng bước đi.
Dao Trì Long Nữ thấy váºy tức giáºn quát :
- Nhạc Nhạn Linh có nghe thấy không hả?
Nhạc Nhạn Linh vẫn tảng lỠnhư không nghe.
Dao Trì Long Nữ ngẩn ngưá»i, bá»—ng tung mình đến cản trước mặt Nhạc Nhạn Linh nói :
- Các hạ có nghe bổn Lệnh chủ nói không ?
Nhạc Nhạn Linh cưá»i khảy :
- Sự sống chết của Nhạc mỗ can gì đến Lệnh chủ kia chứ?
- Bổn Lệnh chủ chỉ cảnh cáo các hạ thôi!
Nhạc Nhạn Linh nghiêng ngưá»i lách qua, cưá»i khảy nói :
- Nhạc má»— là má»™t kẻ vô danh trên giang hồ, Lệnh chá»§ đã dám xuất thá»§ đả thương Nhạc má»—, hà tất phải vá» vÄ©nh như váºy.
- Lòng các hạ đã bị uất khà chặn nghẽn, dù bổn Lệnh chủ không đả thương thì các hạ cũng không sống nổi qua ngà y hôm nay.
Nhạc Nhạn Linh chợt động tâm, thầm nhủ :
- “Thảo nà o chỉ má»™t chiêu mình đã thá» thương dưới chưởng lá»±c cá»§a nà ng ta. Ôi! Chết Ä‘i thôi! Chết là hết tất cả!â€
NghÄ© Ä‘oạn là chà ng đã Ä‘i xa mưá»i mấy trượng.
Dao Trì Long Nữ bá»—ng lá»™ vẻ u sầu, cao giá»ng nói :
- Nà y, có nghe thấy không hả?
Nhạc Nhạn Linh lạnh lùng :
- Nhạc má»— đã không còn hy vá»ng sống, Lệnh chá»§ chẳng cần phải giải thÃch.
Dứt lá»i ngưá»i đã khuất sau má»™t tảng đá to.
Dao Trì Long Nữ tháºt chẳng sao hiểu nổi vì lẽ gì mình lại quan tâm đến Nhạc Nhạn Linh, giỠđây bao phen bị Nhạc Nhạn Linh há» hững, lòng cà ng thêm tức tưởi, không nén được nước mắt chảy dà i.
Bá»—ng, má»™t tiếng nói trong ngá»t vang lên :
- Lệnh chá»§ vì sao thương tâm váºy?
Dao Trì Long Nữ vừa nghe tiếng liá»n như gặp ngưá»i thân thuá»™c reo lên :
- Bình tỷ!
Rồi thì tung mình nhà o và o lòng má»™t ngưá»i phụ nữ.
Ngưá»i nà y cÅ©ng toà n thân y phục trắng, tóc búi cÅ©ng trắng, tuổi chừng trên dưới ba mươi, mà y ngà i mắt phụng, xinh đẹp tuyệt trần, tuy tuổi gần trung niên mà phong tư vẫn hết sức yêu kiá»u.
Tứ Bất Tượng và bốn tỳ nữ thấy ngưá»i nà y, vá»™i tiến tá»›i nói :
- Tham kiến quân sư!
Nam Tà thầm nhủ :
- “Chả lẽ nà ng nà y chÃnh là Thần Toán Long Nữ Kế Nhạc Bình, từ lâu nổi tiếng cÆ¡ trà như thần dưới trướng Dao Trì lệnh chá»§ hay sao?â€
Chỉ nghe nữ nhân ấy nói :
- Miá»…n lá»…, các ngưá»i đã gặp ai váºy?
Tứ Bất Tượng vội đáp :
- Nhạc Nhạn Linh!
Thần Toán Long Nữ biến sắc mặt :
- Lệnh chủ hãy quên y đi, chúng ta vỠthôi.
Dao Trì Long Nữ hốt hoảng :
- Bình tỷ đã là m gì y rồi?
Thần Toán Long Nữ thấy váºy thầm nhá»§ :
- “Quả nhiên mình đã Ä‘oán không lầm. Ôi, lẽ ra mình không nên đến muá»™n thế nà y má»›i phải!â€
Äoạn bèn nói :
- Thuộc hạ không gặp y, Lệnh chủ đã đả thương y phải không?
Dao Trì Long Nữ gáºt đầu :
- Lẽ ra y không nên là m cho bổn Lệnh chá»§ tức giáºn.
- Váºy thì Lệnh chá»§ phải chữa trị thương thế cho y má»›i đúng.
Dao Trì Long Nữ tấm tức :
- Y không thèm đếm xỉa đến bổn Lệnh chủ.
Thần Toán Long Nữ thầm nhủ :
- “Phải rồi, nếu y mà không cao ngạo hÆ¡n thì đâu thể khiến Lệnh chá»§ động lòng, mình cần phải tìm cách khiến Lệnh chá»§ quên y Ä‘i má»›i được, nếu để cho tình cảm phát triển trong sá»± hiểu lầm thế nà y, háºu quả tháºt là tệ hại.â€
Äoạn bèn cưá»i nói :
- Y đã không đón nháºn thì thôi, chúng ta hãy vá» Ä‘i.
Dao Trì Long Nữ đảo mắt nhìn quanh một vòng, bỗng nói :
- Không, đó là sá»± hiểu lầm, bổn Lệnh chá»§ nhất định phải chữa khá»i thương thế cho y má»›i được.
- Lệnh chủ, y đã đi xa rồi!
Dao Trì Long Nữ hối hả :
- Y võ công đã mất, không thể đi xa, chúng ta đuổi theo mau!
Äoạn liá»n dẫn trước tung mình vá» phÃa Nhạc Nhạn Linh đã khuất dạng.
Thần Toán Long Nữ thầm thở dà i tự nhủ :
- “Khi đã đánh mất rồi má»›i thấy cần thiết, song đã muá»™n rồi!â€
Äoạn khoác tay vá»›i năm ngưá»i kia nói :
- Các ngưá»i hãy mau tìm kiếm xung quanh xem, mong là y chưa rá»i khá»i sÆ¡n cốc nà y.
Tứ Bất Tượng và bốn tỳ nữ láºp tức vâng lệnh Ä‘i ngay.
Sau đó Thần Toán Long Nữ tha thướt Ä‘i đến trước mặt Nam Tà và Bắc Quái, cưá»i nói :
- Hai vị hẳn chÃnh là Nam Tà và Bắc Quái đã tá»± xưng là nô bá»™c cá»§a Nhạc Nhạn Linh chứ gì?
Nam Tà Hoà ng Hóa VÅ© gáºt đầu :
- Trước kia là tá»± xưng nhưng nay là sá»± tháºt!
- Váºy sao hai vị không Ä‘i vá»›i Nhạc Nhạn Linh ?
Bắc Quái tiếp lá»i :
- Tệ tiểu chá»§ trước nay hà nh sá»± quả Ä‘oán, lão phu hai ngưá»i chỉ có thể theo ngầm bảo vệ thôi!
- Váºy hai vị biết y giá» nà y ở đâu không?
Nam Tà đưa tay chỉ :
- Ở sau tảng đá kia.
- Nếu bổn nhân Ä‘oán không lầm, có lẽ hai vị đã mất tung tÃch y rồi.
Nam Tà và Bắc Quái sá»ng sốt, hiển nhiên hai ngưá»i Ä‘á»u tin lá»i nói cá»§a Thần Toán Long Nữ là đúng sá»± tháºt.
Nam Tà vội quay sang Bắc Quái và đưa tay chỉ thi thể Nhạc Vân Phụng dưới đất, hối hả nói :
- Lão quái hãy bồng lấy nà ng ta, chúng ta đi mau!
Dứt lá»i hai ngưá»i liá»n phi thân Ä‘i ngay.
Thần Toán Long Nữ lắc đầu lẩm bẩm :
- Tháºt không ngá» chỉ vì má»™t Nhạc Nhạn Linh mà lại là m thay đổi cả giang hồ.
Giá»ng nói nặng ná», lá»i nói hết sức khó hiểu.
Thá»i gian trôi Ä‘i trong sá»± yên lặng, từ trưa đến hoà ng hôn là má»™t khoảng thá»i gian khá dà i, song há» cÆ¡ hồ tìm khắp má»—i tấc đất trong sÆ¡n cốc, vẫn chẳng thấy bóng dáng cá»§a Nhạc Nhạn Linh đâu cả.
Dao Trì Long Nữ trong cÆ¡n thất vá»ng lại trở vá» trước Thần Toán Long Nữ lo lắng há»i :
- Y đã đi đâu thế nhỉ?
Thần Toán Long Nữ khom mình nói :
- Chúng ta vỠđi thôi. Nếu y chết thì bây giỠthi thể đã lạnh rồi, còn như không chết thì mai nà y cũng sẽ có ngà y gặp gỡ, hiện có lẽ y đã không còn ở trong sơn cốc nà y rồi.
Dao Trì Long Nữ ngẫm nghĩ hồi lâu, đà nh nói :
- Thôi, chúng ta đi.
Kể từ đó, nụ cưá»i vui tươi đã biến mất trên gương mặt đẹp mê hồn cá»§a nà ng.
|

07-04-2008, 09:11 AM
|
 |
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Hồi 19
Lão nhân Giáng Long
Nắng tắt trăng lên, gió lạnh từng cơn thổi tạt, sơn cốc ồn à o khi nãy, giỠđây lại trở vỠvới sự yên lặng.
Bốn tỠthi ngực toà n máu chảy nằm im lìm trên mặt đất, dưới ánh trăng mông lung, trông hết sức rùng rợn.
Má»™t thiếu niên áo Ä‘en miệng rỉ máu tươi từ sau má»™t tảng đá to chầm cháºm Ä‘i ra, dưới ánh trăng, sắc mặt chà ng cà ng thêm trắng bệch, thoạt nhìn hệt như má»™t bóng u linh.
Chà ng chÃnh là Nhạc Nhạn Linh, khi nãy chà ng đã ẩn thân trong má»™t hố sâu dưới tảng đá, nên không má»™t ai phát hiện.
Nhạc Nhạn Linh lê từng bước khó nhá»c Ä‘i vá» phÃa bá» sông, gió đêm khiến chà ng lạnh run, bởi giỠđây chà ng đã cÆ¡ hồ mất hết công lá»±c.
Chà ng miệng khô lưỡi rát, lòng nóng như thiêu đốt, dù biết uống nước và o sẽ chết nhanh chóng hÆ¡n, song chà ng vẫn háo hức hướng vá» phÃa bá» song, cố gắng tiến tá»›i.
Khoảng cách năm mươi trượng lúc nà y đối vá»›i chà ng tháºt xa diệu vợi, Ä‘i chưa được hai mươi trượng thì đã kiệt sức, đà nh ngồi bết xuống đất.
Ngay khi ấy, bá»—ng nghe má»™t giá»ng mỠám và đắc ý nói :
- A Di Äà Pháºt! Nhạc thà chá»§, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi!
Nghe tiếng biết ngưá»i, Nhạc Nhạn Linh than thầm :
- “Nhạc Nhạn Linh nà y tuy biết chết chắc, nhưng tháºt không ngá» lại chết dưới tay Cổ Pháºt, chả lẽ số trá»i đã định như váºy ư?â€
à nghĩ chỉ lướt sắc nhanh như chớp bèn lạnh lung nói :
- Cổ Pháºt, lão đến tháºt đúng lúc...
Nhạc Nhạn Linh chưa nói hết lá»i, bá»—ng thấy trước mặt bóng ngưá»i nhấp nhoáng đã xuất hiện Cổ Pháºt vá»›i ba ngưá»i áo Ä‘á».
Cổ Pháºt chằm chặp nhìn và o mặt Nhạc Nhạn Linh hồi lâu má»›i lạnh lùng nói :
- Nếu không biết rõ tình trạng hiện giá» cá»§a thà chá»§, lão nạp sao dám khinh suất chỉ Ä‘i vá»›i ba ngưá»i đến đây chứ?
Nhạc Nhạn Linh cưá»i khảy :
- Nhạc mỗ rất lấy là m vinh hạnh!
Cổ Pháºt cưá»i phá lên :
- Ha ha... Nhạc Nhạn Linh, chết đến nÆ¡i mà ngươi còn bình tÄ©nh thế nà y, tháºt lão phu hết sức bá»™i phục.
Nhạc Nhạn Linh cưá»i khảy :
- Lão không phải là Cổ Pháºt!
Cổ Pháºt nhướng mà y :
- Ngươi muốn biết lão nạp là ai không?
Nhạc Nhạn Linh lắc đầu :
- Bây giỠbiết thì đã muộn rồi!
Bá»—ng, má»™t ngưá»i áo đỠđứng sau Cổ Pháºt lạnh lùng nói :
- GiỠđã gần canh hai, dưá»ng như đâu phải lúc nói chuyện bao đồng.
Cổ Pháºt vá»™i gáºt đầu nói :
- Huynh đà i nói rất phải! Nhạc Nhạn Linh, thù háºn nà y kiếp sau ngươi hẵng báo phục thôi!
Dứt lá»i, tay phải liá»n vung lên, má»™t chưởng vung bổ và o Nhạc Nhạn Linh.
Nhạc Nhạn Linh thầm thở dà i, nhắm mắt lại chỠchết.
Sá»± sống chết chỉ ở trong đưá»ng tÆ¡ kẽ tóc, ngay khi ấy, trên mặt sông bá»—ng vang lên tiếng cưá»i dà i kinh tâm động phách.
Cổ Pháºt và ba ngưá»i áo đỠcùng biến sắc mặt, hữu chưởng giÆ¡ lên không tá»± chá»§ được buông trở xuống, quay phắt lại nhìn vá» phÃa mặt sông.
Bốn ngưá»i láºp tức kinh hãi lùi sau mấy bước, chỉ thấy dưới ánh trăng mông lung, hai lão nhân tóc trắng như tuyết, râu bạc phá»§ ngá»±c Ä‘ang song vai đứng trên mặt sông.
Lão nhân bên trái mặc trưá»ng bà o trắng, mặt như trăng rằm, đôi mà y bạc dà i hÆ¡n bốn tấc, tướng mạo rất hiá»n từ. Lão nhân bên phải ăn mặc hết sức quái dị, trên chiếc trưá»ng bà o đỠnhư máu có thêu hai con rồng xanh to lá»›n và sáng lấp lánh, đầu rồng hướng và o nhau tá»›i ngá»±c, dưới chòm râu bạc che phá»§, lúc ẩn lúc hiện, trông hết sức sinh động.
Lão nhân áo đỠtướng mạo cÅ©ng rất kỳ dị, sắc mặt trắng như giấy, đôi mà y đỠxếch cao, đôi mắt đỠnhư lá»a, trông hết sức không hà i hòa.
Cổ Pháºt thấy hai ngưá»i có thể đứng trên mặt sông, biết mình không phải là đối thá»§, bèn quay sang ba ngưá»i áo đỠnháy mắt ra hiệu, Ä‘oạn cao giá»ng nói :
- Trên mặt sông là hai vị cao nhân tiá»n bối nà o, chẳng hay hiện thân có Ä‘iá»u chi chỉ giáo?
Trong khi ấy, ba ngưá»i áo đỠthừa cÆ¡ chầm cháºm tiến vá» phÃa Nhạc Nhạn Linh.
Lão nhân áo đỠbỗng dưng nói :
- Các ngươi hãy đứng yên, nếu còn dám tiến thêm ná»a bước, các ngươi sẽ phÆ¡i xác tại chá»— ngay.
Äôi bên xa cách nhau đến hÆ¡n bốn mươi trượng, nếu bảo lão nhân áo đỠcó thể ngăn cản được ba ngưá»i tấn công Nhạc Nhạn Linh thì tháºt là má»™t Ä‘iá»u khó thể tin được.
Thế nhưng, chẳng rõ là do sức mạnh gì, lại khiến ba ngưá»i áo đỠkhông dám tiến tá»›i nữa.
Cổ Pháºt đảo tròn mắt má»™t vòng, lại cao giá»ng nói :
- Hai vị tiá»n bối tuy là cao nhân thế ngoại, không bị rà ng buá»™c cá»§a trần tục, nhưng chúng vãn bối là ngưá»i trên giang hồ, chẳng thể không tuân thá»§ luáºt lệ vốn có, xin hai vị tiá»n bối thông cảm cho.
Lão nhân áo đỠcưá»i lạnh lùng :
- Hòa thượng giả kia, ngươi cho là có lý thì hãy nói Ä‘i, nếu có ná»a lá»i nói dối, lão phu lấy mạng ngươi ngay.
Cổ Pháºt rợn ngưá»i, liếc nhìn Nhạc Nhạn Linh, đánh bạo nói :
- Tệ phái là má»™t tổ chức trong vùng Giang Nam, ngưá»i nà y đã vô cá»› sát hại bốn đệ tá» cá»§a bổn phái, thá»§ Ä‘oạn hết sức tà n bạo, khiến ngưá»i ghê tởm, do đó lão nạp má»›i tìm y để giải quyết vấn Ä‘á».
Lão nhân áo trắng bỗng nói :
- Tim cá»§a bốn tá» thi kia chÃnh do y đã moi ư?
Giá»ng nói dưá»ng như cÅ©ng có vẻ không hà i lòng ...
Cổ Pháºt nghe váºy mừng thầm, cao giá»ng nói :
- Äúng váºy, chÃnh y đã gây ra, tiá»n bối không tin có thể há»i y, hẳn là trước hai vị lão nhân gia, y không dám nói dối.
Lão nhân áo đỠnghe váºy cÅ©ng tức giáºn há»i :
- Bé con kia, ngươi còn gì nói nữa không?
Nhạc Nhạn Linh chớp mắt, lạnh lùng nói :
- Quả đúng là tại hạ đã giết há»!
Lão nhân áo trắng gằn giá»ng :
- Lão phu há»i lý do giết ngưá»i cá»§a ngươi, ngươi nghe chưa?
Nhạc Nhạn Linh nhắm mắt lại, lạnh lùng nói :
- Trên Ä‘á»i có quá nhiá»u kẻ xiểm nịnh xu hướng, tại hạ thế cô sức yếu, nói nhiá»u cÅ©ng vô Ãch, hai vị đã cho mình là cao nhân thế ngoại, không nên can thiệp và o việc nà y thì hÆ¡n.
Lão nhân áo đỠtức giáºn quát :
- Hay cho tiểu tá», ngươi dám giáo huấn lão phu, quả tháºt ngươi muốn chết hả?
Dứt lá»i liá»n định tung mình, song lão nhân áo trắng giữ lại nói :
- Trên Ä‘á»i lắm kẻ xiểm nịnh xu hướng, chẳng lẽ lão già ngươi cÅ©ng là má»™t trong số ấy hay sao?
Lão nhân áo đỠthoáng ngẩn ngưá»i, bá»—ng cưá»i phá lên :
- Ha ha... Có lý, có lý! Nà y bé con ta dĩ nhiên không bao giỠcó lòng thiên vị, ngươi cứ nói đi!
Cổ Pháºt nghe váºy hết sức lo lắng, bởi lão nháºn thấy dưá»ng như lão nhân áo trắng có vẻ thiên vá» Nhạc Nhạn Linh hÆ¡n.
Cổ Pháºt vá» cúi đầu sá»a áo, lén truyá»n âm nói :
- Hãy thừa cÆ¡ hạ thá»§ mau, đừng để hắn lên tiếng nói, bằng không e chúng ta khó bảo toà n tÃnh mạng.
Ba ngưá»i áo đỠbịt mặt cÅ©ng chung má»™t ý nghÄ©, Cổ Pháºt vừa ngẩng lên, bá»—ng nghe ba tiếng quát vang, ba bóng đỠđã chia là m ba hướng lao bổ và o Nhạc Nhạn Linh.
Ba ngưá»i áo đỠđá»u là cao thá»§ báºc nhất trong võ lâm, giỠđột ngá»™t cùng lúc xuất thá»§, uy thế tháºt kinh ngưá»i.
Nhạc Nhạn Linh cách há» rất gần, theo lẽ không thể nà o thoát chết, song sá»± tháºt thì lại khác hẳn.
Ngay khi ba ngưá»i vừa vung chưởng, bá»—ng nghe má»™t tiếng sắc lạnh quát :
- Nằm xuống ngay!
Lão nhân áo đỠvừa cất tiếng đã vung tay, chỉ thấy năm đốm sáng đỠlóe lên, ba ngưá»i áo đỠbịt mặt cùng há»± lên má»™t tiếng rồi thì ngã lăn ra đất.
Chỉ cái vung tay đã lấy mạng ngưá»i cách xa hÆ¡n bốn mươi trượng, hÆ¡n nữa kẻ bị giết lại là hạng cao thá»§ báºc nhất võ lâm, đủ biết võ công lão nhân áo đỠcao thâm đến dưá»ng nà o.
Nhạc Nhạn Linh thấy váºy lẩm bẩm :
- Äầu ngón tay cá»§a ông ta mà u Ä‘á», nhưng trong Huyết chưởng đâu có chỉ chiêu!
Lão nhân áo đỠmá»™t chiêu hạ sát ba ngưá»i, khoái trá cưá»i to :
- Ha ha... thÃch quá! ThÃch quá!
Lão nhân áo trắng bỗng nói :
- CÆ¡ há»™i giết ngưá»i cá»§a ngươi đã qua rồi!
Lão nhân áo đỠngẩn ngưá»i :
- Äây sao thể kể được, chúng ta nói là trên giang hồ kia mà !
- Chúng ta cam kết là ngươi khai sát giá»›i không được gián Ä‘oạn, cần phải liên tục má»™t mạch, ở đây chỉ có mấy ngưá»i, ngươi mà khai sát giá»›i thì gián Ä‘oạn còn gì?
Lão nhân áo đỠngẩm nghÄ©, liá»n hồi háºn nói :
- Tiếc quá, sá»›m biết váºy thì lão phu đã không giết... À, còn hai ngưá»i nữa, nếu bây giá» lão phu động thá»§ thì không kể là gián Ä‘oạn chứ?
Cổ Pháºt thấy đồng bá»n chỉ trong chá»›p mắt đã phÆ¡i xác tại chá»—, kinh hãi đến đứng thừ ra tá»± nãy giá», lúc nà y thần trà đã tỉnh, đâu dám ở lại nữa, vá»™i tung mình phóng ra ngoà i cốc.
Nà o ngá» y vừa động Ä‘áºy, bá»—ng nghe lão nhân áo đỠcưá»i khảy nói :
- Chạy đâu cho thoát!
Cổ Pháºt liá»n cảm thấy cổ tay phải tê dại, toà n thân công lá»±c tiêu tan ngay, thì ra y đã lá»t và o trong tay lão nhân áo Ä‘á».
Nhạc Nhạn Linh đưa mắt nhìn Cổ Pháºt, cưá»i khảy nói :
- Cổ Pháºt, rất tiếc là Nhạc má»— chẳng thể chÃnh tay giết lão, nhưng được chứng kiến lão chết trước, Nhạc má»— cÅ©ng cảm thấy vui sướng rồi.
Cổ Pháºt biết mình chết chắc, nghe váºy lạnh lùng nói :
- Ngươi đúng là hòa thượng cưá»i kẻ trá»c đầu, thương thế cá»§a ngươi đã không ai chữa trị được nữa, lão nạp chết mà có ngươi bồi táng, chẳng còn gì đáng hối tiếc nữa.
Lão nhân áo đỠgằn giá»ng :
- Hòa thượng giả, ngươi nói hết chưa?
Vẻ mặt hết sức hung tợn, như định động thá»§ hạ sát Cổ Pháºt ngay.
Lão nhân áo trắng bỗng nói :
- Hãy khoan, hòa thượng giả, nếu như lão phu chữa khá»i thương thế cá»§a y, ngươi cuá»™c gì nà o?
Trong khi nói, liếc mắt nhìn trá»™m lão nhân áo Ä‘á».
Thì ra lão nhân áo đỠrất ham mê đánh cuá»™c, vừa nghe nói đến đánh cuá»™c là mặt liá»n lá»™ vẻ vui mừng ngay.
Cổ Pháºt nghe váºy mừng thầm, vá»™i nói :
- Nếu tiá»n bối tháºt sá»± chữa khá»i được thương thế cá»§a y, lão nạp bằng lòng chết dưới tay y.
Lão nà y tháºt là xảo quyệt, định kéo dà i thá»i gian để có cÆ¡ há»™i thoát thân.
Lão nhân áo trắng giả vỠkhông biết, đưa mắt nhìn lão nhân áo đỠnói :
- Lão già ngươi có đồng ý không?
- Nếu ngươi tháºt sá»± đánh cuá»™c vá»›i y, lão phu có thể dằn nén, tạm thá»i không giết y!
Lão nhân áo trắng gáºt đầu :
- Tốt lắm!
Äoạn co chân ngồi xuống, thăm mạch cho Nhạc Nhạn Linh :
Má»™t hồi tháºt lâu, lão nhân áo trắng đứng lên lắc đầu nói :
- Lão phu đã thua, trên cõi Ä‘á»i nà y không còn ngưá»i nà o thuốc nà o có thể chữa khá»i bệnh tình cá»§a y được nữa.
Cổ Pháºt lặng ngưá»i, thầm nhá»§ :
- “Thế là hết, không chữa khá»i thì cÆ¡ há»™i thoát thân duy nhất cá»§a mình cÅ©ng tiêu tan.â€
Bỗng, lão nhân áo đỠnói :
- Trên Ä‘á»i nà o là m gì có bệnh nà o mà không thể chữa trị, ngươi đừng nói láo.
Lão nhân áo trắng thầm cưá»i nhá»§ :
- “Lão phu chỉ sợ ngươi không bị mắc lừa thôi!â€
Bèn nói :
- Ngươi muốn đánh cuộc không?
Lão nhân áo đỠchẳng chút suy nghĩ, nói ngay :
- Cuộc thì cuộc, chúng ta vẫn như trước, nếu lão phu thắng, ngươi cho lão phu khai sát giới lần nữa, thế nà o?
Lão nhân áo trắng gáºt đầu :
- ÄÆ°á»£c!
Lão nhân áo đỠbuông tay Cổ Pháºt ra nói :
- Ngươi đừng giở trò, bằng không lão phu bổ chết ngươi ngay!
Äoạn Ä‘i đến trước mặt Nhạc Nhạn Linh, vẻ rất nghiêm nghị, má»™t hồi tháºt lâu má»›i đứng lên, cúi đầu ngẫm nghÄ©.
Lão nhân áo đỠbá»—ng cưá»i phá lên :
- Ha ha... Lão già ngươi bị mắc lừa rồi, tâm can y bị uất khà bÃt nghẽn, lại thá» chưởng thương, là m sao chữa khá»i được chứ?
Lão nhân áo đỠháºm há»±c :
- Ngươi tháºt là nham hiểm ...
Bá»—ng như chợt nghÄ© ra, ha ha cưá»i nói :
- Lão già , ngươi đã thua rồi!
Lão nhân áo trắng sá»ng sốt :
Lão nhân áo đỠkhoát tay nói vá»›i Cổ Pháºt nói :
- Hòa thượng giả, ngươi hãy cút Ä‘i! Chúng ta theo như cam kết, khi nà o tiểu tá» nà y bình phục, hắn sẽ tìm ngươi tÃnh nợ.
Cổ Pháºt mừng rỡ, đánh bạo há»i :
- Dám há»i hai vị tiá»n bối cao tánh tôn danh?
Lão nhân áo đỠđang lúc cao hứng liá»n đáp :
- Má»™t ngưá»i cá»±c thiện, má»™t ngưá»i cá»±c ác!
Cổ Pháºt tái mặt, thoái lui bốn năm bước nói :
- Thì ra là Lan Nhân và Giáng Long Tiên hai vị tiá»n bối, vãn... vãn bối xin cáo từ.
Äoạn liá»n quay ngưá»i, hết tốc lá»±c phóng Ä‘i như bị ma Ä‘uổi.
Lão nhân áo trắng đưa mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh, đoạn quay sang nhìn lão nhân áo đỠnói :
- Ngươi thỠnói xem chữa trị hắn bằng cách nà o?
Lão nhân áo đỠchỉ tay ra song cưá»i nói :
- Linh dược ở dưới sông kia!
Lão nhân áo trắng cưá»i thầm nhá»§ :
- “Lão quá»· ngươi mê đánh cuá»™c đến ná»—i ngay cả Thá»§y Long Quả đã chỠđợi mưá»i mấy năm dà i cÅ©ng dâng hiến ra, không thì tiểu tá» nà y quả tháºt hết cứu rồi.â€
Äoạn bèn cưá»i nói :
- Ngươi định tặng Thủy Long Quả cho hắn ư?
Lão nhân áo đỠcưá»i :
- Tháºt ra mục Ä‘Ãch lão phu đến đây tuy là vì Thá»§y Long Quả nhưng chÃnh ra là để giết thêm và i ngưá»i cho thá»a thÃch mà thôi.
Nhạc Nhạn Linh rúng động cõi lòng, thầm nhủ :
- “Ngưá»i nầy tháºt quá ư tà n bạo, trên Ä‘á»i lại có kẻ lấy việc giết ngưá»i là m trò vui thế nà y sao?â€
Lão nhân áo trắng cưá»i nói :
- Ngươi biết chắc là có kẻ tranh cướp ư?
Lão nhân áo đỠgáºt đầu cưá»i :
- Hòa thượng giả kia đã Ä‘i tiên phong, dÄ© nhiên là sẽ có rất nhiá»u ngưá»i theo sau đến đâu, lão phu hẳn sẽ đạt được mục Ä‘Ãch.
Bá»—ng ngưng lá»i, há»i :
- Lão già , ngươi kéo lão phu đứng trên mặt nước là có dụng ý gì?
Lão nhân áo trắng cưá»i :
- Bây giỠmới nghĩ đến thì đã quá muộn rổi!
Lão nhân áo đỠtức giáºn :
- Ngươi là m váºy tháºt quá thiếu phong độ quân tá»!
- Ngươi không đến lão phu cũng đà nh chịu, ngươi đã tự động đến chứ đâu phải do lão phu cưỡng bức, sao trách được lão phu kia chứ?
Lão nhân áo đỠngẫm nghĩ một hồi, thở dà i nói :
- Thôi được, thôi được! Kể như lão phu xui rủi, lại mắc mưu ngươi một lần nữa... Ngươi hãy và o bỠcanh chừng tiểu tỠkia. để lão phu xuống lấy!
- Hãy cẩn tháºn con quái váºt hung dữ ấy!
Lão nhân áo đỠtrừng mắt :
- Ngươi muốn nói lão phu không trị nổi con quái váºt ấy hả?
Lão nhân áo trắng lắc đầu :
- Thá»§y Long quả không thể rá»i cà nh quá lâu, nếu ngươi nhất quyết Ä‘uổi giết con quái váºt ấy, vạn nhất dược lá»±c hết hiệu nghiệm thì ngươi sẽ thua cuá»™c còn gì?
Lão nhân áo đỠcúi đầu ngẫm nghÄ© nếu mình mà thua cuá»™c thì sẽ bị giam hãm trong Lan Nhân cốc năm năm, gì cÅ©ng không được là m, tháºt vô cùng khổ sở, bèn cưá»i nói :
- Váºy thì ngươi hãy giúp lão phu má»™t tay!
Äoạn không chá» lão nhân áo trắng trả lá»i, tung mình xuống song, chỉ thấy mặt nước thoáng động Ä‘áºy, rồi thì trở lại phẳng lạnh ngay.
Lão nhân áo trắng quay lại nhìn Nhạc Nhạn Linh há»i :
- Bé con, ngươi là Nhạc Nhạn Linh phải không?
Nhạc Nhạn Linh gáºt đầu ngạc nhiên nói :
- Vâng! Sao tiá»n bối biết váºy?
- Lai lịch của ngươi lão phu biết hết cả, bởi vì khi xưa lệnh tôn từng có đến Lan Nhân cốc.
Nhạc Nhạn Linh kinh ngạc :
- Tiá»n bối là Lan Nhân lão nhân tháºt sao?
Lão nhân áo trắng gáºt đầu :
- Không sai!
- Nhưng ngưá»i kia...
|

07-04-2008, 09:12 AM
|
 |
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Hồi 20
Lá»i chứa huyá»n cÆ¡
Lan Nhân lão nhân mỉm cưá»i :
- Ngươi muốn há»i lão áo đỠkia tại sao lại Ä‘i cùng lão phu phải chứ gì?
Nhạc Nhạn Linh gáºt đầu :
- Vâng!
Lan Nhân lão nhân thở dà i :
- TÃnh ngươi vốn lương thiện, lão ta hà nh động tuy tà n bạo, nhưng đó hoà n toà n là do hoà n cảnh tạo nên, thân thế cá»§a y cÅ©ng rất đáng tá»™i nghiệp.
- Tiá»n bối muốn nói lão ta giết ngưá»i là phải ư?
Äể lão phu kể cho ngươi nghe vá» thân thế cá»§a y, có thể ngươi sẽ không còn thiên kiến vá»›i y nữa... Ngay từ thưở bé y đã gặp biến cố trá»ng đại, phụ thân bị hãm hại chết dưới tay thân bằng hương đảng, vì mưu Ä‘oạt sản nghiệp gia đình y, ngưá»i ta đã Ä‘uổi mẫu thân y ra khá»i nhà , phải Ä‘i ăn xin khắp đầu đưá»ng góc phố chịu đựng biết bao sá»± khinh khi chế nhạo cá»§a ngưá»i Ä‘á»i, lúc ấy y má»›i mưá»i ba tuổi, tâm hồn bé bá»ng ấy đã thụ hưởng thế nà o, hẳn ngươi cÅ©ng có thể cảm nháºn được, do đó mầm thù háºn đã nảy nở.
Năm mưá»i bốn tuổi, trong má»™t đêm mưa to gió lá»›n, mẫu thân y đã bị cưỡng hiếp rồi giết Ä‘i thế là mầm thù háºn đã nhanh chóng được tăng trưởng.
Vì báo thân thù, y đã phiêu bạt hÆ¡n ba mươi năm dà i, song chung quy vẫn không há»c được chút võ công ra hồn nà o mà ba lần báo thù suýt bị mất mạng. Trong cÆ¡n tuyệt vá»ng, y đã bá» ra Ä‘i táºn biên thùy và từ đó y biệt vô âm tÃn.
Lan Nhân lão nhân buông tiếng thở dà i tháºt mạnh, nghiêm mặt nói tiếp :
- NgỠđâu y thất tung năm mươi năm sau, trên giang hồ bá»—ng nhiên dáºy sóng kinh hồn, chỉ trong má»™t đêm, hÆ¡n hai trăm nam nữ trong thôn trang nÆ¡i y cư trú trước kia thảy Ä‘á»u phÆ¡i xác ngoà i đưá»ng phố, không má»™t ngưá»i nà o thoát nạn, và những kẻ trước kia đã hà hiếp y cÅ©ng lần lượt táng mạng. Thế là trên giang hồ má»™t đồn mưá»i, mưá»i đồn trăm, đã đặt cho y má»™t biệt hiệu là Thanh Long Ãc Ma, lÅ© lượt kéo nhau vây đánh y. Nhưng bấy giá», võ công y cao tuyệt, những kẻ tham dá»± và o cuá»™c vây đánh y thảy Ä‘á»u má»™t Ä‘i không trở vá». Kể từ đó y đặt chân Ä‘i đến đâu là nÆ¡i đó hệt như gặp bệnh dịch, má»i ngưá»i Ä‘á»u kinh hoà ng tránh xa, và y cÅ©ng trở thà nh má»™t biểu tượng cá»±c ác trên giang hồ.
- VỠsau thế nà o?
- Y đã bị ngưá»i giáng phục.
- ChÃnh tiá»n bối phải không?
Lan Nhân lão nhân gáºt đầu :
- Phải, hai ngưá»i đã giao đấu trên Quân SÆ¡n suốt ba ngà y ba đêm.
- Cuối cùng lão tiá»n bối đã thắng chứ gì?
- Không.
Nhạc Nhạn Linh ngạc nhiên :
- Váºy thì lão tiá»n bối đã giáng phục ông ta bằng cách nà o?
Lan Nhân lão nhân mỉm cưá»i :
- Äánh cuá»™c!
Nhạc Nhạn Linh đến đây đã hiểu hoà n toà n, Lan Nhân lão nhân trà lá»±c cao hÆ¡n lão ta, đương nhiên là thắng cuá»™c nhiá»u hÆ¡n.
Lan Nhân lão nhân đưa mắt nhìn ra sông, nói tiếp :
- Kể từ đó y tự đổi tên là Giáng Long Tiên, cam kết với lão phu mỗi lần thua cuộc là phải tự giam mình năm năm trong Lan Nhân cốc, còn như mỗi lần thắng là có thể đại khai sát giới một lần.
Ngay khi ấy bá»—ng nghe tiếng nước à o à o vang dá»™i, Lan Nhân lão nhân mặt liá»n căng thẳng, quay ngưá»i hướng ra sông.
Chỉ thấy Giáng Long Tiên bợ trên tay má»™t quả cây trong trắng như ngá»c và to cỡ trứng gà , Ä‘ang đạp sóng lướt nhanh và o bá», theo sau là má»™t con quái váºt mình to cỡ thùng nước và đầu có má»™t chiếc sừng, chẳng phải rồng mà cÅ©ng chẳng phải rắn.
Lan Nhân lão nhân thấy váºy liá»n quát to, tung mình lên cao mưá»i mấy trượng và lao ra sông, lăng không vung chưởng vá»›i chiêu “Lá»±c Bình NgÅ© Nhạc†bổ thẳng và o quái váºt.
Chưởng xuất không há» có gió, nhưng lại có má»™t luồng sức mạnh vô hình, đánh cho con quái váºt văng bay xa mưá»i mấy trượng.
Lúc nà y Giáng Long Tiên đã và o đến bá», phóng nhanh đến trước mặt Nhạc Nhạn Linh hối hả nói :
- Hãy mau ăn và o, kẻo trễ sẽ mất hiệu nghiệm.
Nhạc Nhạn Linh lúc nà y đã không còn ác cảm với lão, bèn nói :
- Æ n đức nà y tại hạ không muốn báo đáp bằng lá»i!
Äoạn đưa tay đón lấy Thá»§y Long quả ăn và o.
Giáng Long Tiên ngạc nhiên há»i :
- Ngươi nói váºy là sao?
Nhạc Nhạn Linh giá»ng hà m súc :
- Bởi vì kiếp nà y tại hạ không thể nà o báo đáp được nữa!
Giáng Long Tiên ánh mắt rừng rá»±c đảo nhìn trên mặt Nhạc Nhạn Linh vẻ như chiêm ngẫm Ä‘iá»u gì đó :
- Tiểu tá», ngươi tháºt anh tuấn, sau khi ăn và o Thá»§y Long quả nà y, chẳng những công lá»±c tăng tiến vượt báºc mà ngưá»i cÅ©ng sẽ đẹp hÆ¡n, tháºt xứng đáng, tháºt xứng đáng!
Nhạc Nhạn Linh cưá»i thiểu não :
- E rằng lão tiá»n bối đã uổng công tà i bồi.
Dứt lá»i từ từ nhắm mắt lại.
Bỗng nghe Lan Nhân lão nhân quát to :
- Nghiệt chướng, chạy đâu cho thoát!
Giáng Long Tiên ngoảnh lại nhìn, chỉ thấy trên sông sóng cao cuồn cuộn hết sức khủng khiếp, Lan Nhân lão nhân lướt đi trong sóng dữ, cảnh tượng cực kỳ hung hiểm.
Giáng Long Tiên tuy biết rõ Lan Nhân lão nhân nắm chắc phần thắng nhưng vì không yên tâm liá»n váºn đỠchân khà định ra tay há»— trợ.
Ngay khi ấy, bá»—ng thấy ánh bạc lóe lên rồi biến mất và o trong nước, liá»n sau đó sóng to cÅ©ng dần dần lắng dịu.
Lan Nhân lão nhân và Giáng Long Tiên thấy váºy Ä‘á»u sững sá», bá»—ng nghe má»™t giá»ng lanh lảnh vang lên từ trên không nói :
- Hai vị đi đi thôi!
Lan Nhân lão nhân cao giá»ng há»i :
- Vị cao nhân nà o xin hãy cho biết danh tánh.
“Dao trì sinh Ngá»c nữ, hải ngoại đến Kỳ phụng.â€
Lan Nhân lão nhân thoáng xịu mặt thầm nhủ :
- “Xem ra chốn giang hồ khó thể bình yên được rồi!â€
Giáng Long Tiên cưá»i :
- Có lẽ ngươi không thể nà o thá»±c hiện được tư tưởng xuất thế kia nữa rồi! Thế nà o? Lão nghÄ© mấy con bé con võ công cao tuyệt kia má»™t khi tranh già nh thiên hạ, e rằng sẽ còn loạn hÆ¡n lão phu khi xưa gấp nhiá»u lần. Thế nà o? Theo lão phu thì khá»i trở vá» Lan Nhân cốc nữa.
Trong khi nói, hai ngưá»i đã lên đến bá».
Lan Nhân lão nhân ngẫm nghĩ một hồi nói :
- Lão phu có một biện pháp, chẳng biết ngươi có bằng lòng hay không?
Thá»§y Long quả công hiệu quả là to lá»›n, trong khoảng thá»i gian ngắn ngá»§i nà y, thương thế cá»§a Nhạc Nhạn Linh đã khá»i hẳn, lúc nà y chà ng đã đứng lên, sắc mặt còn hồng hà o tươi tắn hÆ¡n trước nhiá»u.
Giáng Long Tiên nhướng mà y nói :
- Có gì cứ nói thẳng ra, đừng quanh co dà i dòng nữa có được không?
- Hai ta tuổi Ä‘á»u đã hÆ¡n trăm, chả lẽ còn Ä‘i tranh hÆ¡n thua vá»›i bá»n trẻ hay sao?
Giáng Long Tiên mắt bá»—ng lóe sát cÆ¡ buông tiếng cưá»i vang :
- Ha ha... lão phu hiểu ý ngươi rồi.
Lan Nhân lão nhân quét mắt nhìn vá» phÃa phải :
- Ngưá»i đồng ý hay không ?
Giáng Long Tiên quét mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh :
- Trước kia có thể là không đồng ý nhưng bây giỠthì đồng ý rồi!
Lan Nhân lão nhân quay sang Nhạc Nhạn Linh, nghiêm giá»ng nói :
- Nhạc Nhạn Linh, ngươi có biết chốn giang hồ hiện nay Ä‘ang đứng trước má»™t tráºn giông tố khá»§ng khiếp hay không ?
Nhạc Nhạn Linh động tâm thầm nhủ :
- “Chả lẽ ông ấy muốn ám chỉ mình ư?â€
Äoạn bèn nói :
- Vạn bối có biết phần nà o!
- Ngươi định giải cứu bằng cách nà o?
Nhạc Nhạn Linh thầm nhủ :
- “Việc riêng cá»§a bản thân Nhạc má»— còn không giải quyết được, đâu còn thá»i gian mà báºn tâm đến vấn đỠấy nữa chứ?â€
Äoạn bèn nói :
- E rằng vãn bối đà nh chịu bó tay!
Lan Nhân lão nhân trầm giá»ng :
- Nhưng chỉ có ngươi táºn lá»±c má»›i cứu vãn được!
- Xin tiá»n bối tha thứ cho Nhạc Nhạn Linh nà y chẳng phải không táºn lá»±c mà là có ná»—i khổ bất đắc dÄ©.
- Lão phu đã biết ngươi uống Thôi Tâm đơn, nhưng vẫn có thuốc chữa.
Nhạc Nhạn Linh nghe váºy, lòng lại dáºy niá»m hy vá»ng, buá»™t miệng há»i :
- Ai có thuốc ấy?
- Dao Trì Long Nữ.
Nhạc Nhạn Linh kiên quyết lắc đầu :
- Vãn bối không muốn sống nữa!
Giáng Long Tiên vừa thấy sắc mặt Nhạc Nhạn Linh, biết ngay là chà ng có thà nh kiến sâu nặng vỠDao Trì Long Nữ bèn nói :
- Ngươi quả đúng cũng có chút bản sắc anh hùng.
Nhạc Nhạn Linh thoáng đỠmặt. Äúng váºy, chà ng rất căm háºn ngưá»i con gái đẹp như thiên tiên nhưng lại không biết phải trái kia, vá»™i lái sang chuyện khác.
- Hai vị tiá»n bối giỠđịnh Ä‘i đâu?
Lan Nhân lão nhân trầm giá»ng :
- Nhạc Nhạn Linh, ngươi đà nh lòng bá» mặc sinh linh thiên hạ bị thảm sát tháºt ư?
Nhạc Nhạn Linh thoáng biến sắc mặt :
- Vãn bối chỉ là má»™t kẻ mạt há»c háºu tiến trên giang hồ, tiá»n bối hà tất quyết chá»n má»™t kẻ vô dụng thế nà y?
Lan Nhân lão nhân nghiêm giá»ng :
- Bởi vì gánh nặng nà y chỉ có ngươi mới gánh nổi thôi!
Nhạc Nhạn Linh ngơ ngác :
- Vãn bối không hiểu!
- Bởi những ngưá»i lãnh đạo thảy Ä‘á»u thảy Ä‘á»u là nữ nhân.
- Äó thì can gì đến vãn bối.
- Sau nà y ngươi sẽ rõ, nếu ngươi có thiện tâm thì hãy là m theo lá»i lão phu.
Nhạc Nhạn Linh chầm cháºm ngẩng lên. Vâng, chà ng quả có tấm lòng phục vụ má»i ngưá»i, nhưng thá»i gian quá eo hẹp, và hÆ¡n nữa chà ng không muốn gặp lại Dao Trì Long Nữ, do đó chà ng không thể bằng lòng được.
Lan Nhân lão nhân thấy váºy thất vá»ng thở dà i nói :
- Có thể là ngươi có ná»—i khổ tâm bất đắc dÄ© tháºt. Thôi! Có lẽ đó là số trá»i, sức ngưá»i chẳng thể cứu vãn, chúng ta Ä‘i thôi.
Äoạn liá»n cất bước Ä‘i vá» phÃa cá»a cốc.
Bỗng, Nhạc Nhạn Linh cất tiếng nói :
- Lão tiá»n bối, vãn bối bằng lòng.
Tiếng nói chà ng run run, chứng tá» rằng khó nhá»c lắm chà ng má»›i thốt ra được.
Giáng Long Tiên quay ngưá»i lại cưá»i nói :
- Kể từ nay Huyết chưởng Cá»u Thức sẽ lại tái hiện giang hồ, khi nhà n rá»—i, lão phu nghÄ© đến bá»n ngưá»i tá»± xưng anh hùng lần lượt gục ngã dưới Huyết chưởng cÅ©ng cảm thấy thú vị. Lão già , ngươi không nghÄ© đến Ä‘iá»u đó chứ gì?
Nhạc Nhạn Linh kinh ngạc buá»™t miệng há»i :
- Huyết chưởng có đến cá»u thức ư?
Giáng Long Tiên cưá»i :
- Thế nà o, ngươi có kinh ngạc không ?
Lan Nhân lão nhân tiếp lá»i :
- Vấn đỠấy thư thả hẵng nói, chúng ta đi thôi.
Äoạn quay sang Giáng Long Tiên nói :
- Trên đưá»ng ngươi không được xuất thá»§ sát hại ngưá»i nữa đấy.
Giáng Long Tiên nhướng mà y :
- Lão phu đã thắng một cuộc còn chưa dùng đến kia mà .
- Khi nãy ngươi đã giết má»™t ngưá»i rồi!
- Là m gì có!
Lan Nhân lão nhân tung mình sang phải chừng hai mươi trượng, từ trong bụi cỠxách ra một tỠthi nói :
- Ngưá»i nà y do ai giết đấy?
Giáng Long Tiên xịu mặt :
- Không ngỠlại bị ngươi phát hiện nữa!
- Khi nãy lúc ngươi cưá»i to, trong mắt bá»—ng hiện sát cÆ¡ là lão phu đã biết rồi.
Giáng Long Tiên đà nh lại nói :
- Hãy lấy nến ra đi!
Lan Nhân lão nhân từ trong lòng lấy ra má»™t Ä‘oạn nến ngắn chừng má»™t phân, sau đó lấy há»a táºp thắp cháy nến.
Láºp tức Giáng Long Tiên cất tiếng hú dà i ghê rợn, bóng ngưá»i thấp thoáng đã biến mất trong bóng đêm mịt mùng.
Lan Nhân lão nhân buông tiếng thở dà i trĩu nặng, trong khi ấy Nhạc Nhạn Linh ngơ ngác chẳng hiểu gì cả.
Äoạn nến má»™t phân chỉ chốc lát lá»a đã yếu dần sắp tắt.
Ngay khi lá»a nến vụt tắt, bá»—ng bóng ngưá»i thấp thoáng, Giáng Long Tiên đã trở vá» chá»— cÅ©.
Lan Nhân lão nhân lắc đầu thở dà i nói :
- Ngay cả má»™t chút thá»i gian ngươi cÅ©ng không bá» dở.
Giáng Long Tiên cưá»i :
- Tất cả mưá»i lăm tên.
- Äá»u chết cả rồi ư?
- Không khi nà o có kẻ sống sót dưới tay lão phu.
Nhạc Nhạn Linh kinh hãi thầm nhủ :
- “Trong khoảng thá»i gian ngắn ngá»§i thế nà y mà lão đã hạ sát mưá»i lăm ngưá»i, kể nếu không có võ công cao thâm, không bao giá» dám đến đây tranh Ä‘oạt bảo váºt, váºy mà lại bị giết chết má»™t cách im lìm thế nà y, võ công lão nà y cao thâm đến dưá»ng nà o? Chả lẽ những ngưá»i ấy cÅ©ng đến đây vì Thá»§y Long quả, quả cây nà y quý báu đến váºy ư?â€
Chỉ nghe Lan Nhân lão nhân nói :
- Chúng ta đi thôi.
Nhạc Nhạn Linh vẻ ái ngại :
- Äến Dao Trì trên Trưá»ng Bạch sÆ¡n ư?
Lan Nhân lão nhân gáºt đầu :
- Äi nà o!
Äoạn dẫn bước Ä‘i trước, Nhạc Nhạn Linh theo sau, cuối cùng là Giáng Long Tiên.
Ba ngưá»i thân pháp Ä‘á»u nhanh khôn tả, thoáng chốc đã khuất dạng nÆ¡i cá»a cốc.
Ba ngưá»i Ä‘i khá»i rất lâu sau, trong sÆ¡n cốc má»›i xuất hiện mưá»i mấy bóng ngưá»i, há» quét mắt nhìn những tá» thi trên mặt đất, thầm mừng cho mình đã thoát nạn, sau đó vá»™i phóng Ä‘i ra ngoà i cá»a cốc.
|
 |
|
| |