 |
|

19-10-2008, 09:58 PM
|
 |
Äại sắc lang bán cánh gà nướngVu Thần Giáo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bà i gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 4 giá»
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
|
|
Hồi 15
Thi vỠhóa, tiên-sanh qui ẩn,
Tống linh cá»u, môn nhân phục lao
Nghĩa là :
Giả nói mãn phần, thầy qui ẩn,
ÄÆ°a linh cá»u há»c trò chịu nhá»c. (thá» môn nhÆ¡n)
Có bà i kệ rằng:
Gió phan thổi động chẳng phải chơn,
Bổn tánh sáng tròn thiệt pháp thân,
Giải đặng cầm bông hÆ¡i cưá»i ý,
Xưa nay không có dÃnh bụi trần.
Lại nói Trùng-Dương tiên-sanh thấy mấy ngưá»i há»c Äạo tá»±u lại, xét ra trong mấy ngưá»i không có tưởng Äạo, chẳng qua là giả danh há»c Äạo, lấy Äạo là m cá»›, muốn cho ngưá»i biết mình tu hà nh, chá»› không má»™t chút tưởng Äạo. Như chẳng dá»i Ä‘i chắc sau nó lấy giả là m chÆ¡n, khiến cho trong pháp môn chẳng đặng thanh tịnh. Thầy tưởng rồi thầm nói: Phải là m như vầy, như vầy... Liá»n la lên má»™t tiếng lá»›n rằng:
- “Chẳng khá, chẳng kháâ€. Mấy ngưá»i kinh hải xúm lại há»i thăm. Thầy nói: Ta chẳng nên Ä‘i du phương vì ta Ä‘i đưá»ng cảm hÆ¡i thấp khÃ, bịnh ta kiết-uất, trên mình nổi ghẻ.
Liá»n cởi áo cho mấy ngưá»i coi. Quả thiệt nổi mục cùng mình. Mã-ÄÆ¡n-Dương cùng mấy ông láºt Ä‘áºt rước thầy kiếm thuốc, tầm hết danh-y uống đủ mà không hết. Cách hai ngà y mấy mục Ä‘á»u lở, máu chảy dầm dá», hôi hám khó chịu. Mấy ngưá»i đến há»c Äạo bà n luáºn nói lén:
- Thầy chắc ngưá»i không có Äạo, nên bịnh hoạn như váºy. Thân mình bảo toà n không đặng là m sao độ ngưá»i? Bịnh mình trừ không đặng là m sao đặng thà nh Thần Tiên? Mình phải tÃnh trở vá» kẻo để lầm việc.
Nói rồi nay má»™t ngưá»i, mai má»™t ngưá»i, Ãt bữa Ä‘á»u vá» hết, còn lại Khưu, Lưu, XÃch, Mã và Vương, sáu ngưá»i ngà y đêm phục sá»±. Thầy thấy mấy ngưá»i vá» hết liá»n kêu sáu ngưá»i lại trước dạy rằng: Ngà y mai, giá» Ngá», ta chắc qui Tây, vì ta đến đây lấy tiá»n bạc cá»§a Mã-Ngá»c châu-tế cho ngưá»i nghèo khổ, giúp cho ngưá»i chôn táng cưới gã tổn phà rất nhiá»u, lại cấp dưỡng cho ngưá»i há»c Äạo mấy năm nay, tiá»n bạc xà i hết. Nay trong rương kho Ä‘á»u không, ta có qui Tây, sắm sá»a việc tang ắt phải cầm ruá»™ng bán đất. Mấy ngưá»i phải y lá»i ta dặn, đừng có xà i phà bạc tiá»n, đừng có thương khóc, cÅ©ng đừng cúng tế để tang. Lấy bốn miếng bảng má»ng khép cho kÃn thân mà thôi. Khưu, Lưu, Vương, Äà m và XÃch, năm ngưá»i thay phiên nhau khiêng vỠđến tỉnh Xiểm Tây, dưới chân núi Chung-Nam, há»… khiêng đến chá»— nà o đứt dây rá»›t xuống, đó là chá»— chôn ta, chẳng đặng sai lá»i. Như trái ý ta thì ta không an, các ngươi phải nhá»›.
Khưu, Lưu mấy ông nghe thầy dạy thảy Ä‘á»u than khóc. Trùng-Dương tiên-sanh nói:
- Äừng bắt chước theo trẻ nhá». Mấy ông nghe thầy quở trong lòng cảm thương chảy nước mắt, chá»› không dám lá»™ sắc buồn.
Bữa sau giá» Ngá», thầy mặc áo bà o ngồi kiết-dà trên bồ Ä‘oà n. Kêu sáu ngưá»i lại má»™t bên giảng nói dặn dò cặn kẻ rằng: Phép tánh mạng song tu, thảy trong ngoà i Ä‘á»u có đủ. Như không láºp công ngoà i thá»i đức hạnh chẳng toà n. Còn khuyết công trong thá»i bổn-nguyên cÅ©ng chẳng thà nh. Việc công ngoà i là bình sanh lòng mình, đừng cho khiếm khuyết, má»™t lá»i giữ trá»n không nói quấy, là lá»i nói đó có công. Còn việc hạnh phải gìn giữ các việc vuông tròn là việc hạnh có công đó! Má»—i việc thảy Ä‘á»u kiên cố: chẳng phải công có chứa sẵn, tại nÆ¡i mình láºp. Thưá»ng phải giác tỉnh chá»› cho hôn muá»™i, phòng cái ý cÅ©ng như giữ cái thà nh, không cho má»™t váºt dÃnh đặng. Còn giữ cái lòng, lại phải hÆ¡n giữ cái thân. Äó là Trá»i ngưá»i đồng hạng, Tiên phà m cách có má»™t bá»±c như há»™i giao-chiến; há»… đặng thì thà nh Tiên, không đặng thì thà nh quỉ rõ rà ng. (Tại sao váºy? Há»… cái tâm thần đặng thanh tịnh, ân-ái tạp niệm các việc Ä‘á»u không tức là thà nh Tiên hiện rồi, còn mình để cái tâm nó dục động tạp niệm, nó táºt đố tham lam ái-ân không dứt, tà i sắc không quên, chẳng có má»™t chá»— tịnh, thì tức là ma quỉ đó rồi, cho nên phải tìm chá»— thân tâm thì đặng thà nh, ai muốn phải tầm má»›i đặng.)
Ta nay Ä‘em ná»™i-công dạy thêm cho mấy trò nghe, vì việc ná»™i-công chẳng khá lấy chá»— sắc kiến, chẳng khá lấy chá»— tướng mà cầu, chẳng khá là m kiêu hãnh, cÅ©ng không đặng là m biếng, quét trừ má»™t mảy sắc tướng chẳng còn, má»™t mảy khà ná»™ chẳng sanh, quét trừ sắc tướng không rồi thá»i số dương không sanh. Như Ä‘em mấy việc đó trừ hết thá»i ắt thể đặng thuần dương.
Có ngưá»i há»c Äạo trong lòng cÅ©ng quyết mà vì tại muốn cho mau thà nh, công-phu chưa đến lại muốn chứng quả. Còn có ngưá»i táºp theo đạo cá»§a ta cÅ©ng quyết việc tu luyện, lại muốn an nhà n, ngà y ngà y dáºt dá»±a ham ngá»§. Ma-âm khà thạnh giá» giá» buồn bá»±c chẳng vui. Ma-dương khà suy, tinh thần chẳng phát, khó nổi công phu. Äó là tại ham an-nhà n, thong-thả, nên tu hà nh không đặng.
Phà m việc chi cÅ©ng phải dùng hết tâm-chà má»›i là m đặng việc; huống chi là há»c là m Thần Tiên, không lo táºp luyện dồi mà i há»c theo qui luáºt; cứ lo danh lợi Ä‘ua chen ham Ä‘iá»u vui ngá»§, mà thà nh Äạo bao giá»?
Trùng-Dương tiên-sanh nói rồi lại lấy cuốn sách tên là “Thao-Quan-Táºp†cá»§a thầy là m ra, trong đó có giảng Äạo, sá»± tÃch phép ẩn dáºt mầu diệu rất hay, đưa cho Mã-ÄÆ¡n-Dương dặn rằng: Ngươi cùng 5 ngưá»i phải coi xét cho chà lý, thấu rồi chẳng phải khó; như là m đó có khó phải rán sức là m theo, má»›i không phụ lòng ta. Tôn đạo-hữu cá»§a ngươi, đạo quả gần đủ, đừng có nhá»› tưởng; duy có Khưu-Trưá»ng-Xuân công quả còn Ãt, ngươi phải chỉ dạy thêm cho y. Còn Lưu-Trưá»ng-Sanh sắc tướng trừ chưa hết, phải có má»™t lần tai nạn sóng gió nữa.
Từ ấy XÃch-Thái-Cổ đông qua tây lại công-phu đắc ý thấy chá»— vừa lòng là chá»— liá»…u đạo. Äà m-Trưá»ng-ChÆ¡n gặp đặng máy thông huyá»n. Vương-Ngá»c-Dương đặng thấy nghe huyá»n diệu. Khưu-Trưá»ng-Xuân bên thạch bà n khê đặng biết khổ căn, trên cá»a rồng bay đại đơn đã thà nh. Thầy Trùng-Dương nói dứt lá»i cưá»i má»™t tiếng rồi thà nh đạo. Khưu, Lưu mấy ông nghe theo lá»i thầy dạy chẳng dám lên tiếng, y phép nháºp liệm, lấy dây buá»™c quan tà i, cây đòn sắm sẵn đợi đến sáng ngà y Khưu, Vương, Äà m, XÃch bốn ông khiêng linh cữu ra Ä‘i. Lưu-Trưá»ng-Sanh gánh đồ theo sau. Mã-ÄÆ¡n-Dương đưa cách 20 dặm lấy ra má»™t gói bạc ước 40 lượng giao cho Lưu Trưá»ng-Sanh nói rằng:
- Tiá»n bạc trong nhà thầy châu-tế việc là nh xà i hết, nay còn có bao nhiêu Ä‘em là m sở phÃ, rán tiện tặn cho đủ xà i, chôn rồi trở vá» anh em đồng nhau lo việc tu hà nh. Nói rồi đưa cho Lưu-Trưá»ng-Sanh tiếp giữ, rồi anh em tạ Æ¡n, lu biệt. Äi đặng mấy dặm đưá»ng, thấy có ngưá»i Ä‘em nhang đèn cúng tế, Lưu-Trưá»ng-Sanh thấy mấy ngưá»i lạy cúng cÅ©ng là đệ tá» cá»§a thầy.
Những kẻ giả tu há»c đạo khi trước thấy Lưu-Trưá»ng-Sanh thảy Ä‘á»u xưng tạ. Vì Trùng-Dương khi bình sanh chẳng chịu những ngưá»i giả tu, ngà y nay qui Tây chÆ¡n linh chẳng quên, nên trong quan tà i xì hÆ¡i ra thúi ngưá»i ngưá»i Ä‘á»u chịu không nổi, bụm miệng nÃn mÅ©i muốn má»a, đứng gần không đặng, láºt Ä‘áºt cúi đầu lạy Ãt lạy Ä‘á»u chạy vá» hết. Mấy ngưá»i Ä‘i rồi, hÆ¡i thúi liá»n dứt. Trưá»ng-Xuân cùng mấy ông khiêng linh-cữu qua Xiểm-Tây chừng hÆ¡n 10 dặm, có ngưá»i Ä‘em cÆ¡m cho ăn, ai nấy tưởng là ngưá»i quen vá»›i thầy, nay nghe thầy qui thiên nên Ä‘em cho ăn, nghÄ© là nhÆ¡n tình lẽ thưá»ng nên cứ việc ăn. Khi ăn rồi tạ Æ¡n kế khiêng Ä‘i nữa.
Chừng vừa tối, thấy bên đưá»ng có cái miá»…u thá»i khiêng không nổi nữa, liá»n Ä‘em linh-cữu để trong miá»…u nghỉ chÆ¡n. Sáng ngà y khiêng Ä‘i, đến bữa mÆ¡i cÅ©ng có ngưá»i đón đưá»ng dưng cÆ¡m, bữa trưa cÅ©ng váºy. Chừng vừa tối cÅ©ng có cổ-miếu an nghỉ. Äi hÆ¡n má»™t tháng trưá»ng cÅ©ng váºy hoà i. Gần đến đất Xiểm-Tây, Khưu-Trưá»ng-Xuân tưởng thầm:
- Thiệt việc rất lạ, trong trá»i đất nà o có ai mà đặng việc may hoà i như váºy?
ở chá»— gần thì nói rằng quen vá»›i thầy mình, nay nghe thầy mãn phần Ä‘em linh-cữu vá» xứ nên niệm tình là m nghÄ©a cho ăn, cÅ©ng có lẽ được. Nay Ä‘i đã xa mà cÅ©ng còn ngưá»i cho ăn, thiệt lấy là m lạ, để mình há»i thăm ngưá»i Ä‘em cÆ¡m coi duyên cá»› sao váºy? Äến trưa có ngưá»i Ä‘em cÆ¡m cho ăn. Lưu, XÃch mấy ông cám Æ¡n, rồi lấy chén ăn cÆ¡m. Trưá»ng-Xuân kêu ngưá»i Ä‘em cÆ¡m há»i rằng:
- Sao anh biết anh em tôi đến đây mà đem cơm cho ăn?
Äáp rằng: Sá»›m mÆ¡i có má»™t ông thầy mặc áo và ng đến xóm tôi xin, nói có năm ngưá»i đệ-tỠở SÆ¡n-Äông đưa linh-cữu lên đây xin má»™t bữa cÆ¡m. Ông chá»§ tôi là m việc là nh, nghe nói nên biểu tôi Ä‘em cÆ¡m đến đây. Trưá»ng-Xuân nghe nói sanh nghi. Ngà y sau đến bữa cÆ¡m sá»›m, giả nói Ä‘au bụng muốn vô trong xóm xin nước nóng uống, cầu Lưu-Trưá»ng-Sanh khiêng thế, Trưá»ng-Sanh chịu khiêng, đưa gánh đồ giao cho ông Khưu rồi Ä‘i khiêng. Ông Khưu gánh đồ Ä‘i trước mấy dặm, quả thấy có má»™t ông thầy mặc áo và ng giống in thầy mình. Khưu-Trưá»ng Xuân chạy theo tá»›i nắm áo quì xuống thưa rằng:
- Có đệ tá» lại hầu. Trùng-Dương tiên-sanh ngó lại thấy Trưá»ng-Xuân giáºn trách rằng: Ngươi thiệt là tạo nghiệt, chẳng biết việc trá»i đất dinh hư tiêu trưởng, chá»— đạo cần giấu, hay là m hÆ¡i lanh giá»i, tiết láºu Thiên-cÆ¡, như váºy ngà y sau phải bị 3 năm ma khảo, việc đó thiệt tại mình là m tá»™i. Nói rồi hóa tráºn thanh-phong biến mất.
Trưá»ng-Xuân lấy là m hối ngá»™, rồi thấy linh-cữu khiêng tá»›i láºt Ä‘áºt lại khiêng, giao gánh đồ cho Lưu-Trưá»ng-Sanh. Từ đó đến sau không ai Ä‘em cÆ¡m cho ăn nữa. May nhá» có Mã-ÄÆ¡n-Dương cho tiá»n sở phÃ, không thôi phải chịu đói. Rồi Ä‘i thêm ná»a tháng má»›i tá»›i Trưá»ng-An, tại núi Chung-Nam, khi không dây đứt, linh-cữu rá»›t xuống đất. Khưu Trưá»ng-Xuân thấy xóm trước có má»™t ông già đứng ngó, láºt Ä‘áºt chạy lại bái lá»…, chưa kịp mở miệng, ông già liá»n há»i rằng: Mấy ngưá»i phải ở SÆ¡n-Äông khiêng linh-cữu đến đây chăng? Trưá»ng-Xuân đáp:
- Phải, sao ông biết? Ông già rằng:
- Hồi hôm tôi nằm chiêm-bao thấy Vương-Hiếu Liêm nói ông chết rồi, có năm ngưá»i há»c trò đưa linh-cữu ở SÆ¡n Äông Ä‘em vỠđây, nói vá»›i tôi xin má»™t chá»— huyệt mã đặng chôn ông. Tôi nhá»› tình anh em khi xưa giao kết tại tỉnh thà nh thi cá» thương nhau; nghe ông nói xin tôi chịu cho, há»i chừng nà o chôn, ông nói ngà y mai, giá» Ngá». Tôi tỉnh dáºy má»›i biết chiêm bao, ná»a tin ná»a nghi, ra coi mấy lần thấy mấy ông khiêng linh cữu rá»›t xuống đất tôi.
Trưá»ng-Xuân Ä‘em việc thầy dặn khiêng đến chá»— nà o dây đứt là chá»— chôn thầy, thuáºt hết cho ông nghe. Ông già nghe nói rất mừng, liá»n vô kêu mấy ngưá»i trong nhà đem cuốc xuổng đến trước linh-cữu, khiêng dá»i quan tà i để má»™t bên đà o huyệt tại chá»— đó an-táng, đắp lên thà nh cái má»™ lá»›n. Khưu-Trưá»ng-Xuân mấy ông lạy tạ ông chá»§ cùng mấy ngưá»i chôn. Ông già thỉnh mấy ông vỠăn cÆ¡m chay. Khưu, Lưu mấy ông Ä‘i ăn rồi đến tạ Æ¡n chá»§ nhà , lại há»i thăm đưá»ng Ä‘i Äại-Ngụy Thôn. Mấy ngưá»i Ä‘á»u là m lá»… ra Ä‘i.
ÄÆ°a Thầy vá» Tây là việc phải,
Tầm Äạo qua Äông đặng thà nh chÆ¡n.
|

19-10-2008, 10:01 PM
|
 |
Äại sắc lang bán cánh gà nướngVu Thần Giáo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bà i gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 4 giá»
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
|
|
Hồi 16
Äại-Ngụy-Thôn, Tam-lão đà m vãng sá»±,
Tấn-Thà nh kiá»u, nhứt ngôn chi mê đồ
Nghĩa là :
Äại-Ngụy-Thôn có ông Tam-lão nói việc trước,
Cầu Tấn-Thà nh, má»™t lá»i chỉ đưá»ng mê.
Có bà i kệ rằng:
Muôn chuyển thân như chẳng động châu,
Gió đưa sóng dáºp khó nên thâu,
Nước trôi cầm chặt chèo cùng bánh,
ÄÆ°á»ng thẳng nhẹ buồm đến ngạn đầu.
Lại nói Khưu-Trưá»ng-Xuân cùng mấy anh em tá»›i chá»— Hà m Dương Äại-Ngụy-Thôn, thấy nhà cá»a tan hoang, có ông Vương Tam-Lão ngồi trước cá»a miá»…u. Trưá»ng-Xuân bước lại là m lá»…, há»i thăm nhà ông Vương-Hiếu-Liêm. Ông đáp rằng:
- Mấy ngưá»i há»i nhà Hiếu-Liêm bá»™ cÅ©ng có bà con cùng ông chăng? Trưá»ng-Xuân nói:
- Có, ông là thầy cá»§a anh em tôi ở tại SÆ¡n Äông dạy Äạo. Nay thầy tôi qui Tây, anh em tôi đưa linh-cữu vỠđây xin đất chôn tại nÆ¡i chÆ¡n núi Chung-Nam. Nay muốn trở vá» SÆ¡n-Äông, nên lại đây há»i thăm nhà thầy tôi và bà con mạnh giá»i. Ông già nghe nói than má»™t tiếng:
- Hỡi ôi! Anh Hiếu-Liêm là anh bà con cá»§a tôi. Tôi thứ ba, nên ngưá»i kêu tôi là Vương-Tam Lão. Từ ảnh Ä‘i tu đến nay, vợ là Châu-Thị bị lo mà thà nh bịnh nên mãn phần rồi. Con ảnh tên Thu-Lan Ä‘i theo bên chồng chừng má»™t năm má»›i vá» má»™t lần. Nhà ảnh bây giá» không có ai. Trưá»ng-Xuân lại há»i:
- Trong xóm nầy sao mà coi hư tệ dữ váºy? Vương-Tam-Lão than rằng:
- Từ anh tôi Ä‘i rồi thì trong thôn không ai là m đầu, nhà ai nấy lo, có việc không ngưá»i ra là m đầu tÃnh liệu, nên pháºn ai nấy giữ, bá» lâu phải hư. Sau lại nghe Hiếu Liêm thà nh Tiên rồi, ngưá»i ngưá»i Ä‘á»u nói phong thá»§y đưá»ng long bị ảnh lấy Ä‘i, Ä‘em các việc tá»™i đổ vá» cho ảnh. Khưu-Trưá»ng-Xuân há»i:
- Sao biết ổng thà nh Tiên? Vương-Tam-Lão chỉ cái miếu nói rằng:
- Miá»…u đó Nam Bắc hai thôn ngưá»i ta là m cho ảnh. Mấy ông vô coi thì biết. Nói rồi mấy ông Ä‘i và o miá»…u, quả thấy trên bà n để ngồi cốt tượng cá»§a thầy y như ngưá»i sống, Ä‘á»u đến trước là m lá»…. Thấy trên khuôn biển biên bốn chữ: “Äinh hồ nhÆ¡n hà oâ€, hai bên có treo đôi liá»…n Ä‘á»:
Hiển đạo thuáºt ư Hà m-Dương, phúng tá»u diệt há»a,
Thi ân quan du cố lý, thi phù khu ôn.
Khưu, Lưu mấy ông coi rồi chẳng biết duyên cá»› là m sao liá»n há»i Vương-Tam-Lão
- “diệt há»a khu ôn†không biết ý chi? Vương-Tam-Lão nói:
- Năm đó tại đây bị ôn dịch truyá»n nhiá»…m nhiá»u ngưá»i, may có ông đạo mặc áo và ng vẽ bùa son thà cho trong xóm không lấy tiá»n. Ai đặng bùa linh dán trước cá»a thì khá»i bị ôn dịch.
Sau nghe ngưá»i nói chợ Hà m-Dương bị lá»a cháy dữ không tắt, rồi thấy có má»™t ngưá»i đạo-sÄ© mặc áo và ng ở trong tiệm rượu Ä‘i ra, tay bưng chén rượu há»›p trong miệng, phun trên lá»a tắt liá»n. Ngưá»i trong chợ cảm ông có Æ¡n cứu lá»a khá»i tai nạn, Ä‘á»u lại há»i ông tên há» chi? Ông nói:
- 3 ngang má»™t sổ là há», 3 sÄ© có khẩu là tên. Nói rồi liá»n Ä‘i mất.
Sau lại có mấy ngưá»i bà n ra hai chữ đó, 3 ngang 1 sổ là chữ Vương, 3 sÄ© có khẩu là chữ Há»·, chắc là Vương-Há»·. Nói rồi truyá»n ra trong xóm, tôi má»›i biết là ông thà nh Thần Tiên rồi.
Trong hỠtôi, có chị Vương-Má-Má, hồi mãn phần có nói rằng:
- Chú Hiếu-Liêm mặc áo và ng đến rước tôi đi.
Nên Nam Bắc hai thôn cám Æ¡n ông cứu há»™, chung tiá»n là m má»™t cái miá»…u đặng trả đức cho ông. Trên vách có treo tấm bảng nói việc đó, mấy ông coi thì biết. Khưu, Lưu mấy ngưá»i lại coi, thấy đỠrằng: “Tá» nghe việc ngưá»i có công nÆ¡i Nhà nước cùng có đức vá»›i dân nên phải thỠđó.
Xóm tôi có ông Vương-Công tên Há»· thiệt ngưá»i dị nhÆ¡n, tuổi còn nhá» Ä‘á»c thÆ¡, lá»›n lên táºp võ thi Ä‘áºu là m chức Hiếu-Liêm sau giả bịnh phong Ä‘iên chẳng nói, ngưá»i chưa hiểu việc động tịnh cá»§a ông, dưỡng bịnh 12 năm không ra khá»i cá»a. Bữa nỠẩn mất chẳng biết là đi đâu, bốn phÃa kiếm tầm không rõ tông tÃch. Rồi sau trong thôn khởi bịnh ôn-dịch, ông thà bùa cứu hết bảo toà n tánh mạng cho thiên hạ rất nhiá»u. Trong xóm ngưá»i ngưá»i Ä‘á»u nhỠân huệ. Còn chợ Hà m-Dương lá»a cháy phun rượu tắt liá»n, giấu tiếng để tên, độ chị dâu lên trá»i, há»™ hương nhÆ¡n nhá» phước. Ông vì không quên xóm là ng mà ngưá»i trong xóm là ng nà o dám quên Æ¡n ông; lẽ nà o lại không cúng tế, nên anh em tôi há»™i nghị là m cái miá»…u lên cốt tượng thỠông, thưá»ng năm chiêm ngưỡng đặng trả Æ¡n huệ ấy cá»§a ông.â€
Khưu, Lưu mấy ngưá»i xem rồi than rằng:
- Thầy thiệt là thần cơ khó hiểu, biến hóa vô cùng, bạn ta không biết đặng.
Rồi thấy Vương-Tam-Lão kêu má»™t ngưá»i nhá» nói chi không biết, ngưá»i nhá» gáºt đầu, kế má»™t hồi thấy có má»™t ngưá»i xách cái giá» Ä‘em đồ ăn lại, má»i quà thầy đạo hữu dùng cÆ¡m. Vương-Tam-Lão nói:
- Nhá» quà thầy đưa linh-cữu anh tôi vá» xứ, lại tá»›i thăm nhà nữa, không có chi trá»ng đãi, xin vui lòng Ä‘a thiểu.
Mấy ngưá»i thấy váºy liá»n ngồi lại ăn. Bữa đó ngá»§ tại trong miá»…u, nhiá»u ngưá»i tá»›i há»i thăm. Bữa sau trá»i gần sáng có bảy tám ngưá»i Ä‘em cÆ¡m cho mấy ông ăn, mà ăn sao cho hết! Rồi má»—i nhà đem lại dùng má»™t chút lấy thảo. Lưu-Trưá»ng-Sanh nói cùng anh em rằng:
- Nay tiá»n sở phà cá»§a Mã sư-huynh cho còn dư lại mưá»i mấy lượng giao cho Vương-Lão đặng bồi sá»a miá»…u thầy. Mấy anh em Ä‘á»u vui lòng giao cho ông, xin ông ở đó bồi sá»a giùm. Khưu, Lưu mấy ông giao rồi thưa Ä‘i, hồi lâu khá»i Äại Ngụy thôn hÆ¡n mưá»i mấy dặm, tá»›i gốc cây lá»›n ngồi nghỉ. Äà m-Trưá»ng-ChÆ¡n nói: -
- Bạn mình đưa thầy vá» Tây việc lá»›n đã rồi, bằng trở lại SÆ¡n-Äông nữa cÅ©ng ăn xà i tiá»n bạc cá»§a Mã sư huynh không nên. Lá»i tục thưá»ng nói: “Nà o có tiệc rượu tá»±u rồi không tan. Äạo chẳng luyến tình, luyến tình chẳng phải Äạoâ€. ở lâu chắc thiên hạ sanh nghi, chẳng bằng má»™t ngưá»i Ä‘i má»™t xứ, đặng vui riêng tá»± toại. Vương, XÃch mấy ông cưá»i nói rằng:
- Sư huynh luáºn phải. Nói rồi Lưu-Trưá»ng-Sanh Ä‘i phÃa Äông-Nam, Vương-Ngá»c Dương Ä‘i phÃa Tây-Nam, Äà m-Trưá»ng-ChÆ¡n qua phÃa Bắc, XÃch-Thái-Cổ qua phÃa Äông.
Khưu-Trưá»ng-Xuân thấy mấy ông Ä‘i hết rồi nói thầm, thôi mình ở lại Xiểm-Tây xin ăn, vì mình phước má»n đức Ãt thì phải khổ tâm, khổ chà tu hà nh má»›i đặng việc.
Lại nói qua XÃch-Thái-Cổ Ä‘i tá»›i đất Tấn, thấy má»™t cái cầu đá, dưới chÆ¡n cầu có tám chÃn cái động cÅ©ng là Trá»i sanh đá như váºy. Má»—i năm đến mùa Thu, Äông, nước dưới sông cạn, thưá»ng có mấy ngưá»i nghèo tị nạn và o động mà ở. XÃch-Thái-Cổ thấy dưới cầu sạch sẽ, khi đó nước cạn, ông và o dưới cầu ngồi tu, trước không ai biết, thiệt cÅ©ng thanh tịnh, sau lần lần có ngưá»i biết má»›i gây ra việc khiên triá»n, cảm động mấy ngưá»i ở gần, thấy ông thưá»ng thưá»ng ngồi hoà i nên biết là ngưá»i tu hà nh, há» hay Ä‘em cho đồ ăn. Ông ăn dư thưá»ng để lại trước mặt, bị chim cò tha Ä‘i rá»›t cùng đưá»ng, hoặc dưới nước. Trẻ nhá» thấy lượm ăn rồi kiếm lần tá»›i chÆ¡n cầu đến trước chá»— Thái-Cổ ngồi mà giỡn há»›t. Thấy ông ngồi hoà i chẳng động cÅ©ng như cốt cây hình đất, chúng nó lại tưởng ông như má»™t vị Bồ-Tát, muốn là m miá»…u thỠông, má»›i lấy đá sắp hai bên là m tưá»ng, cây lá che kÃn thà nh cái miá»…u. Má»—i ngà y chúng nó ăn cÆ¡m rồi tá»›i miá»…u bái lạy chÆ¡i giỡn, bữa nà o cÅ©ng váºy. XÃch-Thái-Cổ là ngưá»i tu đặng tịnh dưỡng cÅ©ng không nói động, để chúng nó mặc tình, thiệt là có Ãt ngưá»i như váºy!
Cách Ãt ngà y, xóm trước là m chay, há»™i Quan-Âm, mấy đứa trẻ Ä‘i coi há»™i hết, thiệt là thanh tịnh. Rồi XÃch-Thái-Cổ thấy má»™t ngưá»i ngồi dưới cầu lấy cục đá mà i hoà i; mà i má»™t hồi lâu lấy lên coi, hÆ¡n mấy chục lần tiêu hết miếng nầy tá»›i miếng khác, mà không thấy là m việc chi. Mà i ra như bùn rồi lại lấy miếng khác mà i nữa. Ông thấy váºy sợ uổng phà công phu cá»§a y, ông muốn chỉ dạy việc là nh nên kêu há»i: Ông mà i đá muốn là m việc chi?
Äáp rằng: Muốn là m đồ. XÃch-Thái-Cổ nói:
- Như muốn là m cái chi trước phải định chắc, hoặc chá»— cao sá»a bằng, chá»— tròn sá»a vuông, phải có phép tắc má»›i là nên đồ tốt. Ông nay chẳng dụng cái qui-cá»§, cứ ngồi mà i hoà i như váºy sao cho đặng thà nh công?
Ngưá»i ấy đáp: Tôi muốn mà i đá ấy cho sáng mà là m cái kiếng thưá»ng ngà y soi mặt.
XÃch-Thái-Cổ cưá»i rằng:
- Äá là đồ đất, là m sao mà mà i cho thà nh kiếng soi đặng? Há chẳng uổng phà công-phu?
Ngưá»i ấy cưá»i lá»›n rằng:
- Như lá»i ông nói tôi mà i không thà nh kiếng, còn ông ngồi hoà i như váºy đặng thà nh Tiên hay sao? Tưởng lại má»™t việc ngồi hoà i nà o khác tôi mà i đá mà thà nh kiếng!
XÃch-Thái-Cổ nghe nói giá»±t mình thức tỉnh, láºt Ä‘áºt đến trước mặt ngưá»i, ý muốn xin cầu dạy. Ngưá»i đó liá»n Ä‘i, không há»i chi đặng. XÃch-Thái-Cổ biết là ngưá»i dị nhÆ¡n đến đây chỉ Ä‘iểm cho mình, như mình ngồi khổ tá»a thiệt không Ãch. NghÄ© rồi sá»a soạn lấy đồ Ä‘i liá»n, Ä‘i khá»i cầu Tân-An qua xứ U-Yên.
Có bà i kệ rằng:
Mà i gạch là m gương phà công-phu,
Ngồi thoà n khống tá»a khà tiêu khô,
Hai việc Ä‘á»u là không đặng sức,
Má»™t lá»i nói tỉnh phá mê đồ.
Chẳng nói việc XÃch-Thái-Cổ du Bắc, lại nói việc Äà m Trưá»ng-ChÆ¡n qua Nam, bữa đó Ä‘i tá»›i đất Bắc-Tỳ-Châu, trá»i gần tối không có đình miá»…u chi hết, lại không có ngá»§, thấy có má»™t sở nhà lá»›n, ý muốn lại nghỉ nhỠđặng xin cÆ¡m ăn. Äi gần tá»›i cá»a thấy má»™t ngưá»i Ä‘i ra, chắc là chá»§ nhà , ngưá»i đó há» Cổ, tá»± Trúc Thà nh, hiệu Dá»§-Phong, khi trước cÅ©ng ngưá»i ham Äạo, vì bị mấy ngưá»i đạo chẳng là nh giả hình tướng là m như ngưá»i Thần Tiên, lưá»ng gạt tiá»n bạc cá»§a ông hết mấy lần, nên ông thấy mấy ngưá»i đạo tá»›i ông ghét lắm; vì bị kẻ trước là m quấy mà lụy đến ngưá»i sau. Dá»§-Phong thấy Äà m-Trưá»ng-ChÆ¡n Ä‘i lại liá»n la má»™t tiếng lá»›n rằng:
- Äạo-sÄ© đừng tá»›i xóm tôi nữa, tôi vá»›i ngưá»i tăng đạo không có duyên. Äà m-Trưá»ng-ChÆ¡n nghe nói trong ý lại muốn độ ông.
à muốn ngưá»i ta tin phục mình,
Phải Ä‘em việc mình mà phục ngưá»i.
|

19-10-2008, 10:03 PM
|
 |
Äại sắc lang bán cánh gà nướngVu Thần Giáo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bà i gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 4 giá»
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
|
|
Hồi 17
Hà Hỷ-Hồng định kế thoát thân,
Nạn Hồn-Nhiên đương chơn bà n đạo
Nghĩa là :
Giỡn con Hỷ-Hồng phải định kế thoát thân,
Nạn ông Hồn-Nhiên Ä‘em lá»i chÆ¡n giảng Äạo.
Có bà i kệ rằng:
Cảnh lòng nguyên phải sáng tỠmình,
Chớ bị việc lầm mất chỗ tin,
Ngà y trước đã cho ngưá»i giả gạt,
Nay gặp ngưá»i hiá»n lại hãi kinh.
Lại nói Äà m-Trưá»ng-ChÆ¡n thấy Cổ-Dá»§-Phong có mấy lần chà là nh, ý muốn độ, ai dè chẳng đợi ông mở miệng, nói trước rằng:
- Ngưá»i đạo chẳng khá nói nhiá»u, ta đã nghe qua rồi, ngươi nay nói nữa ta cÅ©ng chẳng tin. Ta bị bạn ngươi gạt nhiá»u lần, có chá»— nà o tu hà nh mà nói. Ta coi lại là ngưá»i kiếm ăn, nói rồi bá» vô không ra.
Äà m-Trưá»ng-ChÆ¡n nghe nói mấy lá»i há»§y báng trong đạo không chút nà o yêu mến, trong lòng muốn ra mở mang cho đạo. Lúc ấy trá»i gần tối, ông lại trước cá»a ngồi nghỉ. Mấy ngưá»i tá»› ra Ä‘uổi ông Ä‘i, lấy má»™t thùng nước tạt ướt chá»— cá»a rồi Ä‘i vô đóng lại. Äà m-Trưá»ng-ChÆ¡n thấy là m ác như váºy, liá»n ra ngoà i đưá»ng. Äêm đó trá»i mưa tuyết lá»›n nước đặc hÆ¡n má»™t thước. Äến sáng mấy ngưá»i trong nhà ra coi, thấy Äà m-Trưá»ng-ChÆ¡n ngồi giữa trá»i, chung quanh tuyết đông đặc lên cao, lại gần má»™t bên ông coi chẳng có chút nà o, liá»n báo cho chá»§ hay. Dá»§-Phong nghe nói ra coi thấy bên mình ông hÆ¡i lên cao nghi-ngút, biết là ngưá»i có đạo, liá»n má»i ông vá» nhà , đãi theo bá»±c khách trá»ng. Nói rằng:
- Chẳng phải tôi không tin đạo, vì trong đạo không có ngưá»i chÆ¡n, phải đặng như ông chà tu khổ hạnh như vầy ai mà chẳng tuân kỉnh, ai mà dám há»§y báng trong đạo. Tôi nguyện nuôi ông trong nhà tôi năm ba năm, hoặc mấy mươi năm tôi cÅ©ng vui lòng. Thôi để chá»n ngà y tốt, nguyện cầu ông là m thầy, chẳng biết ông chịu chăng?
Äà m-Trưá»ng-ChÆ¡n trong ý muốn khai hóa y, nay thấy y có lòng ăn-năn tá»± hối, tÃn tâm kỉnh phục, gáºt đầu chịu lãnh. Dá»§ Phong vui mừng liá»n sai gia tướng lại trước nhà quét dá»n căn phòng sạch-sẽ thỉnh Äà m-Trưá»ng-ChÆ¡n và o đó tu hà nh. Hà ng ngà y cÆ¡m nước tinh tấn chẳng trá»…, và có cho má»™t đứa tá»› gái tên Há»·-Hồng lo việc phụng sá»± cho Äà m-Trưá»ng-ChÆ¡n trà nước thưá»ng hoà i vì ông là ngưá»i đạo đức tôn trá»ng, diệu lý vô cùng. Thoạt thấy ngà y tháng lẹ mau, ở đó hÆ¡n ná»a năm chẳng thấy Dá»§-Phong há»i thăm việc Äạo, xét coi y tâm ý ham Äạo, thiệt chẳng phải muốn há»c Äạo. Muốn cho ngưá»i thá» lấy cá»§a y đặng y có lòng cúng dưá»ng, thế là y láºp phước ý muốn mượn ngưá»i tu hà nh giùm đặng sau hưởng phước huệ mà thôi. Äà m-Trưá»ng ChÆ¡n biết thấu lòng ý cá»§a y nên chẳng muốn ở nữa, cÅ©ng không chịu lãnh cá»§a tiá»n. Äôi lần muốn Ä‘i mà Dá»§-Phong cầm hoà i không cho Ä‘i, lại biểu mấy ngưá»i trong nhà coi giữ, nên Äà m Trưá»ng-ChÆ¡n Ä‘i mấy lần bị ngưá»i cản, Ä‘i không đặng. Rồi ông tưởng ra má»™t kế phải là m như vầy... má»›i đặng ra khá»i nhà . Má»™t lát con Há»·-Hồng Ä‘em trà , Äà m-Trưá»ng-ChÆ¡n giả ý nắm tay Há»· Hồng nói rằng:
- Tay ngươi má»m như bá»™t. Há»·-Hồng mắc cở nói:
- Như má»±c má»™t thứ! Ông đừng cưá»i tôi.
Liá»n Ä‘i ra ngoà i và thưa cho bà hay. Bà nghe nói trong ý bất bình kêu chồng nói rằng:
- Äà m sư-phụ giỡn há»›t con Há»·-Hồng, sợ chẳng phải ngưá»i tu chÆ¡n đó ông! Thôi biểu ổng Ä‘i cho sá»›m. Dá»§-Phong nghe nói không tin, e Há»·-Hồng là m biếng chẳng chịu phục sá»± bà y việc nói dối. Bà nghe ông nói như váºy trở nghi Há»· Hồng có ý đó. Há»·-Hồng nghe váºy chẳng dám nói nữa. Qua bữa sau, Dá»§-Phong thấy Há»·-Hồng Ä‘em trà , ông lén theo sau rình, quả thấy Äà m-Trưá»ng-ChÆ¡n nắm tay Há»·-Hồng cưá»i rằng:
- Tay nà ng như bông.
Dá»§-Phong nghe nói liá»n muốn biểu ông Ä‘i, lại nhá»› mấy lần ông muốn Ä‘i tại mình cầm lại, nay mình Ä‘uổi ổng ra thá»i việc do nÆ¡i mình bất nhÆ¡n, chẳng bằng viết Ãt lá»i dán trên vách, ổng thấy mắc cở tá»± nhiên phải Ä‘i, mình khá»i mang tiếng ác. Rồi biểu mấy ngưá»i trong nhà thấy ổng Ä‘i đừng có cản. Dá»§-Phong sắp đặt rồi bá»a sau tá»›i bữa cÆ¡m sá»›m, Äà m Trưá»ng-ChÆ¡n không thấy Há»·-Hồng Ä‘em trà nước lại nữa, biết là kế đã thà nh liá»n ra ngoà i coi thấy trên vách dán má»™t cái thiệp viết bốn câu rằng:
Gió tây đem thổi tuyết bông bay,
Ngồi lạnh bồ-đoà n niệm ý sai,
Chá»› nói trẻ thÆ¡ tay tợ ngá»c,
Trách pháºn mình là m chá»› tại ai!
Äà m-Trưá»ng-ChÆ¡n cưá»i, trở vô phòng lấy bút viết bốn câu dán kế bên đó, rồi sá»a soạn gói đồ ra trước nhà , nói lá»›n hai tiếng “Tạ Æ¡nâ€. Không ai trả lá»i, rồi ra cá»a qua phÃa Nam ở hai năm, sau trở lại phÃa Bắc.
Nói vá» mấy đứa tá»› nhà ông Dá»§-Phong, vì nghe lá»i chá»§ dạy như Äà m-Trưá»ng-ChÆ¡n có Ä‘i đừng cản nữa, nên khi thấy ông ra Ä‘i, mấy đứa Ä‘á»u trốn hết để ông Ä‘i rồi má»›i thưa cho chá»§ hay. Dá»§ Phong nghe nói đến sau phòng thấy có biên thêm 4 câu rằng:
Chá»› lá»i tiết nguyệt vá»›i phong hoa,
Tâm chánh nà o lo tiếng vạy tà ,
Chẳng nói Há»·-Hồng tay tợ ngá»c,
Thân nầy chắc bị tại trung-oa (hang ếch).
Bởi Äà m-Trưá»ng-ChÆ¡n muốn độ ngưá»i há»c đạo chá»› không ham cúng dưá»ng. Còn Dá»§-Phong là ngưá»i giả đặng cầu danh mà thôi, nên ông không chịu, phải giả kế mà thoát thân, không ăn cá»§a vô đạo, nếu như ở đó cÅ©ng như ở trong hang ếch. Khi đó Cổ-Dá»§-Phong thấy 4 câu kệ cá»§a ông, chống tay nghÄ© thầm lá»i hiá»n có nói:
- “Ngưá»i quân tá» Ä‘i há»c đạo, thá»i muốn tầm ngưá»i ham đạo, mến đạo má»›i vuiâ€.
Vì biết mình cầu danh mà hưởng phước nên ông láºp kế biến việc như váºy, chá»› không phải là ngưá»i háo sắc. Lúc đó má»›i biết Äà m-Trưá»ng-ChÆ¡n nói giỡn vá»›i Há»·-Hồng đặng cho có lý sá»± mà kiếm nẻo thoát thân. Chừng ấy than tiếc không cùng!
Lại nói Vương-Ngá»c-Dương từ khi ở Äại-Ngụy thôn, mấy ngưá»i anh em đạo hữu phân ly nhau, ông Ä‘i đến đất Phong Châu. Chá»— Phong-Châu đưá»ng phÃa Bắc có má»™t ông quan há» Diệu tá»± Sùng-Bao, là m quan tại phá»§ Tân-An. Vì coi thấy cuá»™c Ä‘á»i hết muốn việc quyá»n tước, xin nghỉ vá» là ng để vui thú Ä‘iá»n viên. Bình sanh chỉ ham há»c đạo, thấy ngưá»i tu hà nh như gặp bà con, thân quyến, không luáºn già u nghèo, hay dở, cÅ©ng má»i vá» nhà đà m luáºn việc tu. Gần bên ông có cái chùa hiệu là “Ngá»™ Tiên Quangâ€, ngưá»i chá»§ trì cÅ©ng ngưá»i giữ đạo, thưá»ng hay có đạo-sÄ© ở ngá»§ nhá». Ông Diệu-Quang có dặn trước ngưá»i giữ chùa, phà m có ngưá»i há»c đạo tá»›i nghỉ thì cho ông hay.
Khi kia có đến má»™t ngưá»i không phải đạo-sÄ© cÅ©ng không phải thầy chùa, hay nói việc tu hà nh, tá»± xưng mình có đạo, thưá»ng khoe nói:
- Ta nay 96 tuổi, thưá»ng gặp Trương-Tam Phong cùng Lữ-Äá»™ng-Tân mấy lần, còn Äạt-Ma Tổ-Sư là thầy ta, Tế-Äiên Hòa-Thượng là anh em bạn ta, ta ngồi công-phu má»™t hai ngà y chẳng má»i. Lại khoe độ ngưá»i không biết bao nhiêu mà kể. Ngưá»i giữ chùa nghe nói liá»n há»i:
- Xin lỗi ông cho tôi biết danh tánh. Ông rằng:
- Hiệu ta là Hồn-Nhiên-Tá».
Ngưá»i ấy liá»n dẫn ra mắt ông Diệu-Quang. Vừa tá»›i nhà , ông ấy liá»n nói:
- Hòa-thượng là quỉ đói, chá»— sắc tướng; còn đạo-sÄ© ma vương chá»— khÃ; như váºy là m sao đặng thà nh Tiên Pháºt? Nà o có đặng như tôi muôn việc coi thấu, chút trần chẳng nhiá»…m, má»›i gá»i ngưá»i chÆ¡n-tu há»c đạo, phải há»c theo đạo tôi thì sống đặng trăm tuổi...
Diệu-Quang tánh hay ham cao háo thắng, nghe nói trong lòng vui mừng, liá»n cầu cho ông thá» giáo là m thầy nuôi tại trong nhà . Ông ở đó ăn nói không chút vị ai, câu nà o nói ra thá»i bỉ bạc thầy chùa, đạo sÄ©. Khi đó ông đạo ở chùa “Ngá»™-Tiên-Quang†đứng má»™t bên nghe ổng nói há»§y báng tăng đạo, trong lòng chẳng phục, thầm tưởng ông nầy thiệt chẳng biết lá»… nghi phải quấy, mình đã tá» tế có ý Ä‘em tiến ổng đặng hưởng chá»— cúng dưá»ng, là vì mình thương ngưá»i tu hà nh, ổng lại trở báng xáng đạo tăng, chẳng biết coi trước coi sau. Muốn giở ngói trên nhà phải coi chừng dưới đất thá»i má»›i gá»i là ngưá»i tu hà nh chÃnh ý. Äã trước mặt mình mà không vị. ổng thấy Diệu-Quang kÃnh trá»ng, ổng trở lại khinh tiện bạn mình, thiệt ngưá»i không háºu. Tôi phải kiếm má»™t ngưá»i biết đạo tham-thiá»n công-phu cho hÆ¡n ổng đặng bỉ-bạc trả há»n tôi má»›i vừa ý. Tưởng rồi liá»n kiếu ra vá». Cách Ãt bữa, may có Vương-Ngá»c-Dương tá»›i há»i ở nhá». Ông chá»§ chùa thấy Ngá»c-Dương khà tượng hẳn hòi, chắc là ngưá»i có đạo, thấy trá»n ngà y ngồi công-phu hoà i, mà tinh thần thêm tráng kiện. NghÄ© thầm muốn phá ông già kia chắc phải cầu ông già nầy má»›i đặng.
Muốn nói việc tá» rõ cho ông nghe mà sợ ổng không Ä‘i bèn sanh má»™t kế, nói cùng Vương-Ngá»c-Dương rằng:
- Trong nhà cá»§a Diệu-Quang có tá»›i má»™t ngưá»i tu hà nh giá»i, ngồi công-phu mưá»i mấy ngà y chẳng má»i. Tôi nay muốn cùng đạo hữu qua đó thăm chÆ¡i, chẳng biết đạo hữu chịu chăng? Vương-Ngá»c-Dương nghe nói cÅ©ng mừng, hai đà ng liá»n sá»a soạn qua đến nhà Diệu Quang, mấy ngưá»i coi cá»a vô báo cho Diệu-Quang hay, ông liá»n ra nghinh tiếp, đồng đến nhà khách trà nước chưa kịp há»i thăm liá»n thấy má»™t ông đầu bạc Ä‘i ra. Vương-Ngá»c-Dương thấy ngưá»i xanh, mà y to, mắt nhá», má»§i đảnh, trán vồ, môi chì, răng sún, miệng tròn, tai lá»›n, có Ãt sợi râu rìa, trên đầu có Ãt chòm tóc bạc, giống như bà già lại ngồi trên ghế giữa. Ông chá»§ chùa nói vá»›i Ngá»c-Dương rằng: Ông đây là ngưá»i đại tu hà nh, tôi tá» cùng sư huynh hồi sá»›m đó.
Ngá»c-Dương nghe nói láºt Ä‘áºt đứng dáºy chắp tay chà o sư huynh. Ông ấy ngồi nghe chẳng hỠđáp lá»…, ý gá»i mình là cao rồi, nên coi Ngá»c-Dương không ra gì, liá»n há»i:
- Nầy đạo, “Hoặc thị tà i hoa hay là sáp liá»…u?â€
Ngá»c-Dương không biết ông nói việc chi, chưa kịp trả lá»i ông già lại há»i: Mầy có vợ hay chưa?
Ngá»c-Dương tưởng ông há»i theo việc tục, đáp rằng: Vợ tôi cÅ©ng có rồi, vì ra tu hà nh bá» lại ở nhà .
Hồn-Nhiên-Tá» cưá»i lá»›n rằng:
- Uổng cho mà y ra tu hà nh, há»i có mấy câu cÅ©ng không biết. Ta há»i mầy tà i hoa, là há»i phải thiếu niên xuất gia chăng? Còn sáp liá»…u là há»i phải trung niên xuất gia chăng? Há»i mầy có vợ chưa là há»i đặng chÆ¡n âm tiêu tức hay chưa? Mầy lại Ä‘em lá»i tục nói chuyện. Thiệt là ngưá»i không biết đạo. Bằng Ä‘em việc hoà i thai há»i mầy nữa cà ng thêm không biết! (Thiệt Hồn-Nhiên-Tá» chẳng biết má»™t chút khiêm nhưá»ng, trước mặt mà chê tệ ngưá»i ta.)
Ngá»c-Dương tánh dung ngưá»i nên không trách, dòm thấy ông chá»§ chùa mặt biến sắc, trong ý y chắc là mình thua nên mặt biến sắc như váºy. Thôi phải biện nói Ãt câu đặng cứu cái thể diện cá»§a y. Liá»n cưá»i nói rằng: Hồi nãy thầy há»i việc “ChÆ¡n âmâ€, không biết cái chÆ¡n âm đó là váºt chi? Còn nói “hoà i thai†mà cái thai đó tùng ở đâu mà kiết? Hoà i là váºt chi? Hồn-Nhiên-Tá» không biết, nÃn má»™t hồi lâu trả lá»i không đặng, vùng cưá»i rằng: Huyá»n cÆ¡ chẳng khá tiết láºu, nà o đặng nói cho mầy nghe.
Ngưá»i chá»§ chùa thấy ông ấy nói gượng, biết là ông không hiểu, liá»n thưa Ngá»c-Dương rằng:
- Váºy cầu sư huynh phân giải, chắc ổng không biết, xin đừng há»i nữa.
|

19-10-2008, 10:09 PM
|
 |
Äại sắc lang bán cánh gà nướngVu Thần Giáo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bà i gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 4 giá»
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
|
|
Hồi 18
Vương-Ngá»c-Dương dÄ© chÆ¡n phục giả,
Äà m-Trưá»ng-ChÆ¡n thuyết cổ đà m kim
Nghĩa là :
Vương-Ngá»c-Dương lấy chÆ¡n mà phục giả,
Äà m-Trưá»ng-ChÆ¡n giảng xưa mà tỉnh nay.
Có bà i kệ rằng:
Nghe nói Tây-Phương chưởng kim liên,
Bông khai mưá»i trượng cá» như thuyá»n,
Linh đà i bèn có kỳ viên thá»,
Bổn địa phong quang thiệt Pháºt thiên.
Lại nói Vương-Ngá»c-Dương Ä‘em mấy câu thiết yếu há»i, ông Hồn-Nhiên-Tá» trả lá»i không đặng, đúng là :
Nhiá»u lần khoe nói dối,
Rồi há»i, đáp không ra.
Ngưá»i chá»§ chùa vổ tay cưá»i lá»›n rằng:
- Äạo huynh nói Ä‘i, xin đừng vấn nạn, nhắm ông không hiểu đâu.
Hồn-Nhiên-Tá» nghe nói mình không biết liá»n nổi giáºn, hai đà ng đấu khẩu. Ngá»c-Dương lấy lá»i hòa giải nói rằng:
- Lão tiên sanh chẳng phải không biết, vì không dám nói tiết láºu thiên cÆ¡. Nay để tôi Ä‘em mấy lá»i phân luáºn cho quà thầy xét thá» coi phải hay không. Vì chÆ¡n-âm chÆ¡n-dương là hai khà âm dương. Khà chÆ¡n-dương hay ẩn tại cang, khà chÆ¡n-âm hay tụ tại phế. Cang thuá»™c má»™c là chá»— tụ hồn. Phế thuá»™c kim là chá»— ẩn phách. Kim là đà i núi, má»™c là chấn nam. Má»™c vượng nÆ¡i Äông, kim sanh tại Tây, nên gá»i là “Äông gia lang, Tây xá nữâ€.Như mà muốn kim má»™c gặp nhau, thá»i phải hồn chẳng lìa phách, phách chẳng lìa hồn. Như chồng yêu vợ, vợ mến chồng, đó là cái nghÄ©a “âm dương†há»™i hiệp.
Còn lão tiên-sanh há»i tôi có gia thất chưa, là mượn ý Huỳnh Bà dẫn dắt, đặng cho kim má»™c hai đà ng không ly cách má»›i gá»i như chồng vợ thương nhau khắng khÃt. Bởi cái ý thuá»™c “Thổ†hay nhiá»u việc “Tìnhâ€, sắc và ng mà ham vá»ng động, nên thà dụ là “Huỳnh-Bà â€.
Còn Äông Tây qua lại hÆ¡i thông hai nhà cÅ©ng như bà mai váºy. Còn nói việc hoà i thai là nói cái chÆ¡n khà ngưng kiết tại đơn Ä‘iá»n, gá»i hình có thai. ChÆ¡n-khà đầy đủ thì phát hiện là m “Thầnâ€, nên nói “Thần†là con cá»§a khÃ, khà là mẹ cá»§a Thần. Bởi váºy hay nói “Anh-Nhi†giáng sanh, đến chừng đại đơn thà nh rồi khá sánh cùng trá»i đất đồng thể, cùng nhá»±t nguyệt đồng sáng.
Diệu-Quang nghe mấy lá»i vui mừng chẳng xiết, có ý hân hoan. Hồn-Nhiên-Tá» thấy váºy sợ Ngá»c-Dương dà nh chén cÆ¡m cá»§a y, liá»n nói lá»›n rằng: Ngưá»i có đức chẳng cần nhiá»u lá»i, kẻ nhiá»u lá»i chẳng phải có đức. Mầy dám vá»›i tao ngồi công-phu hai ba ngà y chẳng cần ăn uống, đặng váºy má»›i gá»i là công-phu.
Vương-Ngá»c-Dương cưá»i rằng:
- Xin lá»—i thầy, nhiá»u nữa tôi không dám, còn đôi ba ngà y tôi xin chiá»u ý thầy.
Nói rồi hai đà ng liá»n ngồi tại khách đưá»ng công-phu. Hồn-Nhiên-Tá» thưá»ng khi cÅ©ng ngồi đặng đôi ba ngà y, nay vì muốn kình vá»›i Ngá»c-Dương, ngặt trong lòng hÆ¡i giáºn nên ngồi không yên, sanh nhiá»u việc phiá»n não, rồi muốn tưởng uống trà , uống nước, má»™t lát lại muốn Ä‘i đại, Ä‘i tiểu. Trá»n ngà y Ä‘i xuống hÆ¡n mấy chục lần. Qua đến bữa thứ nhì ngồi không đặng nữa, cà ng thêm ngá»§ trưa gục hoà i, rồi Ä‘i xuống kiếm ăn, ngá»§ ngáy khò khò. Vương-Ngá»c-Dương ngồi đến bữa thứ ba má»›i xuống. Trong mình lại có hÆ¡i tinh-thần thong thả. Diệu-Quang thấy váºy rất khen mừng:
- Thiệt thầy công-phu lão tiên-sanh sánh chẳng kịp. Ngá»c-Dương nói:
- Chẳng phải lão tiên-sanh không bằng tôi, vì ổng già cả tuổi lá»›n, khà lá»±c phải sau. Như tôi già bằng ổng ngồi ná»a ngà y cÅ©ng không đặng.
Hồn-Nhiên-Tá» nghe nói khiêm trong lòng cảm phục, lại nói chuyện vá»›i ông, lấy chá»— lá»… nghi mà phân, chẳng dám tá»± cao tá»± đại nữa. Ngá»c-Dương ở tại nhà Diệu-Quang mấy bữa, có dạy Hồn Nhiên Ãt Ä‘oạn công-phu, hai đà ng thiệt cÅ©ng thương nhau. Bữa ná» Ngá»c-Dương nói để qua chùa “Ngá»™-Tiên-Quang†lấy đồ. Äã mấy bữa chẳng thấy trở lại, Diệu-Quang sai gia tướng há»i thăm ông chá»§ chùa, ông nói ổng vỠđây lấy đồ rồi Ä‘i liá»n. Chừng ấy nghe tin biết ông Ä‘i rồi, dáºm chân than rằng:
- Thiệt mình không có tiá»n duyên nên là m bạn vá»›i ông không đặng. Hồn-Nhiên-Tá» nghe nói ông Ä‘i cÅ©ng có ý thương tiếc.
Lại nói qua Lưu-Trưá»ng-Sanh, từ cùng mấy ngưá»i đạo hữu ly biệt Ä‘i qua Nam-du rồi trở lại Äông-Lá»— tại núi Thái-SÆ¡n, buá»™c chà định tu ba năm đặng thà nh chánh quả. Äêm ná» xuất tánh phi thăng lên cung Diêu-Trì, vô tham bái bà Vương-Mẫu. Thấy mấy Tiên-nữ đứng hai bên, ý tưởng trong thế gian Ãt ngưá»i đặng váºy, khó vẽ, khó há»a, khá thương, khá khen, rồi trong lòng niệm động, lén ngó mấy nà ng Tiên-nữ. Vương-Mẫu ngó thấy trách rằng:
- Sao ngươi lén nhìn Tiên-nữ? à muốn là m sao? Lưu-Trưá»ng-Sanh nghe quở biết mình thất lá»…, kinh sợ cúi đầu xin tá»™i rằng:
- Tôi thấy Tiên-nữ mặc áo bà o, vô ý lén ngó, chớ thiệt không có ý chi lạ! Xin từ-ân dung thứ. Bà nói:
- Chẳng phải ta không thương, vì trách ngươi việc nhÆ¡n ngã còn sanh, Ä‘iá»u sắc tướng chưa hết. Bằng như cho ngươi kim-đơn thà nh tá»±u cÅ©ng chẳng đặng siêu phà m nháºp thánh. Nên phải trở lại thế gian, khổ tu khổ luyện cho dứt tánh phà m má»›i đặng chứng quả.
Nói rồi liá»n sai Tiên-Quan đưa xuống cá»a Nam Thiên, giá»±t mình thức dáºy má»›i biết mình chiêm bao. Ngồi nghÄ© thầm việc trên cung Diêu-Trì, thiệt là niệm sai má»™t lá»—i cÅ©ng khó thà nh! Lại nhá»› thầy khi trước có nói, khen mình đơn đạo đặng tốt, mà bị bịnh sắc tướng chưa thông. Nay chiêm bao và o trong Diêu-Trì, Vương-Mẫu trách phạt, thầm nhá»› mấy lá»i thầy nói trước không sai. Nay chẳng biết công-phu là m sao đặng trừ cho hết sắc tướng, ắt phải hạ san (xuống núi) Ä‘i tầm má»™t ngưá»i cao giá»i chỉ dạy. NghÄ© rồi hạ san Ä‘i hết mấy bữa, xảy đâu thấy Äà m Trưá»ng-ChÆ¡n há»i thăm chuyện vãn việc trước má»™t hồi. Lưu Trưá»ng-Sanh nói:
- Anh chẳng chịu lãnh cá»§a ông Dá»§-Phong cúng dưá»ng việc ấy cÅ©ng phải. Còn tôi tại Diêu-Trì lầm ngó Tiên-nữ, việc ấy cÅ©ng đáng lá»—i, là tại tôi không gìn giữ phép tắc nên má»›i động phà m tâm. Nay tôi muốn luyện cho hết sắc tướng, diệt cho dứt phà m tâm như như bất động, nhưng chưa biết tùng đâu mà luyện ra?
Äà m-Trưá»ng-ChÆ¡n nói:
- TÃch xưa có Hứa-Tin-Vương (là Hứa-ChÆ¡n-Quân) khi còn nhá» là m việc săn bắn. Bữa ná» Ä‘i trong núi, bắn nhằm con nai nhá», mang tên chạy trốn. Mấy ngưá»i Ä‘i cùng ông kiếm tầm tá»™t tá»›i bên hố, thấy nai con bị tên nằm dưới đất, nai mẹ cắn cá» nhổ cho con, lại liếm chá»— mÅ©i tên mà sa nước mắt. Thấy ngưá»i Ä‘i đến, nai mẹ vì thương con không đà nh bá» chạy, thinh-không nhà o xuống, mẹ con Ä‘á»u bị bắt hết. Bạn chá»§ Ä‘em vá» mổ ra thấy ruá»™t nai mẹ đứt là m mấy Ä‘oạn. Nai con tuy bị thương mà ruá»™t còn nguyên là vì còn khá», còn nai mẹ vì thương con mà đứt ruá»™t dưá»ng ấy!
Hứa-Tin-Vương thấy váºy bất nhẫn, liá»n Ä‘em cung tên bá» hết, và o núi tu, sau đặng thà nh chánh-quả.
Nay mình ra tu biết cái nẻo ái-dục là mối chuyá»n hóa: ngưá»i, thú, Tiên, Pháºt, cÅ©ng do đó mà thà nh. Vì 96 ức nguyên-nhÆ¡n xuống trần, kẻ tu trước thà nh rồi thì vá» trước, ngưá»i chưa tỉnh còn lại thì vá» sau.
Äến nay mình ra tu, biết ăn miếng chay, lạy chung má»™t bà n Pháºt thì coi cÅ©ng như Linh-SÆ¡n cốt nhục! CÅ©ng như cha mẹ má»™t máu má»™t thịt mà sanh, nà o có chẳng thương nhau!
Như nay sư huynh muốn trừ cái sắc tướng không không, tâm phà m đừng vá»ng thì tưởng như mẹ thương con mà đứt ruá»™t liá»u mình. Còn anh thương em thể câu đồng bà o thá»§ túc, có lẽ nà o mà sanh biến các Ä‘iá»u quấy đặng nữa?Nói vỠông Hứa-Tin-Vương đặng thà nh chánh-quả rồi, ông muốn ra hóa độ thế gian. Ông láºp ra má»™t chá»— thuyết pháp, giảng Kinh dạy việc tu hà nh, thâu đặng hÆ¡n 100 đệ tá». Bữa nỠông nói cùng đệ tá» rằng: Mấy trò hÆ¡n 100 ngưá»i chẳng phải Ãt, bá» nhà theo đạo thiệt có lòng thà nh, há»… ngưá»i tu hà nh trước phải trừ sắc tướng. Mấy trò như thấy nữ sắc có vá»ng trong lòng chăng?
Mấy ngưá»i thưa rằng: Như luáºn việc Tà i, Khà cùng Tá»u, hoặc ý đó chưa đặng sạch. Còn việc nữ sắc chắc bạn tôi Ä‘á»u bá» hết, không ham.Hứa-Tin-Vương cưá»i rằng: Mấy trò nói đặng trong sạch chá»› ta e chưa đặng. Vì ta thấy bá» ngoà i các ngươi còn tư-vá»ng chưa có khắc cái ý cho tuyệt, nên ta sợ háºu nhá»±t khó ngăn việc ấy.Các đệ tá» rằng:
- Bạn tôi không dám nói dối với thầy. Hứa-Tin-Vương nói:
- Ta có phép thá» biết giả chÆ¡n, váºy má»—i ngưá»i kiếm má»™t cây than chừng 3 thước, để trên giưá»ng ngá»§ má»™t đêm, sáng ngà y phải Ä‘em giao cây than cho ta, rồi ta má»›i truyá»n cái công-phu huyá»n diệu.
Mấy ngưá»i nghe nói không biết ý chi, Ä‘á»u Ä‘i kiếm cây than để trên giưá»ng. Äêm ấy ngưá»i ngưá»i Ä‘á»u ngá»§, tỉnh giấc ngồi dáºy thấy má»™t cô gái nằm dá»±a bên, dục ý khởi tâm, dằn giữ không đặng, chÆ¡n dương tiết láºu. Kế nghe ngoà i cá»a kêu má»™t tiếng lá»›n: Mau mau Ä‘em giao cây than, thầy đợi lâu rồi. Mấy ngưá»i nghe kêu mà còn giá»±t mình ôm cây than, nghe ngoà i kêu thúc mau mau. Ai nấy liá»n báºn áo Ä‘em giao cây than.
Ra ngoà i thấy Hứa-Tin-Vương, ngưá»i ngưá»i Ä‘á»u thất sắc. Ngà i biểu mấy trò đứng hai hà ng, kêu từ ngưá»i Ä‘em giao. Mấy ngưá»i nghe nói chẳng dám trái lá»i. Ngưá»i thứ nhất Ä‘em lại, Hứa Tin-Vương há»i:
- Ngươi đặng mấy mươi tuổi?
Äáp: Thưa thầy, tôi 76 tuổi.
Hứa-Tin-Vương nói: Ngươi nay tuổi đã lá»›n mà còn ham việc sắc dâm chẳng bá»!
Thưa rằng: Chẳng hay sao thầy biết tôi chẳng b�
Thầy rằng: Như ông nói không ham việc sắc mà cây than dưá»ng ấy? Ông ná» nghe nói dòm cây than ná»a chừng biến sắc, coi bá»™ ngỡ-ngà ng hổ thẹn! Nhá»› lại hồi hôm tiết láºu chÆ¡n dương mắc cở, gục đầu chẳng dám ngó lên nữa. Mấy ngưá»i nghe thầy quở ông ấy, liá»n nhá»› có giao hiệp vá»›i má»™t nà ng thiếu nữ ban đêm, đó là cây than biến ra như váºy! Má»›i biết là thầy thá» mình, nên thảy Ä‘á»u ngáºm miệng chẳng dám Ä‘em giao cây than. Kêu thúc mấy lần chẳng thấy má»™t ngưá»i dá»i bước, duy có má»™t ngưá»i mÄ©m cưá»i Ä‘i lại giao cây than không có dấu chi hết.
Hứa-Tin-Vương há»i ngưá»i ấy rằng: Việc sắc ngưá»i nà o cÅ©ng ham, sao trò không muốn?
Äáp: Thưa thầy, tại vì đệ tá» trong chá»— sắc mà sinh ra.
Hứa-Tin-Vương lại há»i: Trò lấy phép chi mà luyện?
Thưa rằng: Phà m việc chi có lầm rồi má»›i có sợ. Ban đầu thấy sắc thì ham muốn cho đặng; chừng đặng rồi sá»›m vui chiá»u mừng. Lâu ngà y thân suy khà yếu táºt bịnh Ä‘á»u sanh má»›i biết lo tánh mạng, má»›i sợ mà lánh đó! Nay đối cảnh vong tình, má»›i tuyệt sá»± dục mà giữ mình. Vì tôi lúc còn nhá» chÆ¡i-bá»i chẳng xét, trá»n ngà y nằm huê giỡn liá»…u, cả năm không vá». Tưởng chá»— nhà điếm cÅ©ng như nhà mình, thưá»ng thấy nhiá»u ngưá»i mỹ-mạo kiá»u tư nói chẳng xiết. Phong huê tiết nguyệt là m hại tinh thần, sợ muốn lánh mà lánh không đặng. Nay biết ăn-năn má»›i trốn lại đây mà há»c Äạo, đặng bảo toà n tánh mạng, chẳng chịu tham luyến vá» nữ sắc phấn son, tầm phương trừ ái-dục má»›i thoát nẻo luân hồi. Trước buá»™c chà tu hà nh, sau cá»u-huyá»n siêu độ. Bởi biết nhiá»u thấy rá»™ng chán trải thấu rồi, thưá»ng coi tÃch bà Vá»ng Phu mà giá»±t mình giác tỉnh, biết chắc lầm rồi.
Äây nhắc tÃch bà Vá»ng-Phu. NhÆ¡n khi trước Trần-Muá»™i-Lý ở Bồng-Lai đảnh là m chức Äinh-Thần Nguyên-Soái. Còn Äoà n Minh-Äạo ở BÃch-Tiên động là m chức Phong-Huệ ChÆ¡n-NhÆ¡n.
Nguyên trước hai ngưá»i cùng há»c má»™t thầy, trưá»ng trai hÆ¡n 20 năm, qui giá»›i tinh nghiêm, thần-thông biến hóa, đạo-thuáºt vô cùng. Äến ngà y liá»…u đạo Ä‘á»u đặng đơn-thÆ¡ lai chiếu, biết trước cách 10 ngà y, có là m chúc ngôn để lại cho thân-tá»™c Ä‘á»u hay rồi má»›i Ä‘i. Khi xuất tánh trong nhà có mùi thÆ¡m 3 ngà y, ai nấy không biết, Ä‘á»u Ä‘i kiếm coi mùi thÆ¡m ở đâu ra, chá»› không rõ là Kim-Äồng, Ngá»c-Nữ xuống rước. Äến lúc Ä‘i rồi thì hÆ¡i thÆ¡m Ä‘á»u dứt, thiệt là tiên-căn đạo-cốt, tinh tú lâm phà m, tuy xuống trần mà chẳng nhiá»…m mùi trần.
Rồi có má»™t lúc hai đà ng đương ăn yến tiệc tại Diêu-Trì Cung, mãn tiệc rồi hai ngưá»i ra ngoà i hứng mát, kẻ trước ngưá»i sau chuyện vãn việc tu hà nh. Cách má»™t hồi lâu chẳng qua là tâm phà m còn mến, buông lá»i diá»…u cợt, ý niệm tư trần. Äến chừng hồi cung Äức Diêu-Trì kêu vô nói rằng: Hai ngưá»i còn muốn lâm đưá»ng dâm-dục, thế chưa ngán ghê vòng biển ái, chắc là không muốn cảnh thanh-lương cá»§a ta. Váºy muốn Ä‘i thì ta cÅ©ng tùy tâm mà cho Ä‘i. Việc nầy tá»± tác huá»n tá»± thá», đừng phiá»n. Nói rồi dạy ông Giao-Thiên Äại-Xá dÄ© bá»™ cá»§a Äinh-Thần Nguyên Soái và Phong-Huệ ChÆ¡n-NhÆ¡n. Hai đà ng nghe Diêu-Trì Kim Mẫu phân nói, láºt Ä‘áºt áo mão đến trước là m lá»… xin cầu dung tá»™i, hÆ¡n mấy lần cÅ©ng không đặng. Khi phân rồi thì há»™i đương khai mở, liá»n cho hai ngưá»i xuống đầu thai.
Từ ngà y xuống đầu thai đến sau, Trần-Muá»™i-Lý lá»›n khôn há»c táºp lá»…-nghi, lúc 15 tuổi phát tâm theo thầy trưá»ng trai đặng 18 năm, lại trở vá» nhà nuôi dưỡng cha mẹ, thưá»ng ngà y cÅ©ng tu hà nh có hÆ¡n 3 năm. Sau trong nhà có hÆ¡i quẩn bách má»›i biến kế là m ăn, chuyên nghá» gạo lúa dư đặng số ngà n lại muốn kiếm số muôn, lòng tham không chán quên trở vá» nhà . Lúc ná», gặp ngưá»i anh em bạn ở gần nói:
- Bác ở nhà bịnh hơn mấy ngà y rà y, anh không hay sao?
Trần-Muá»™i-Lý nghe nói láºt Ä‘áºt trở vá» thấy mẹ Ä‘au bịnh kiết, hết lòng săn sóc có ná»a tháng, chẳng may bà mãn phần, mai táng xong rồi, y lại lo việc buôn bán như cÅ©. Sau tại đó có má»™t ngưá»i đà n bà ngoà i 30 tuổi, thấy y có tiá»n, thưá»ng ngà y hay tá»›i lui diá»…u cợt, trang Ä‘iểm trêu ngươi. Chẳng qua là việc Ä‘á»i mạnh hÆ¡n việc đạo, lâu ngà y nhá»±t nhiá»…m nguyệt thu, bá» thầy không tá»›i, kinh sám chẳng coi. Còn bà n Pháºt má»™t ngà y không vô má»™t lát, trá»n tháng chẳng cúng má»™t lần, nhang tà n khói lạnh. Lâu ngà y kẻ thÆ¡ ngưá»i phú, a ý khúc tùng, phóng tâm thầm lén, sanh má»™t đứa con. Kế y thá» bịnh, mai Ä‘au chiá»u dứt, chạy thuốc hết tiá»n. Chẳng qua là khà số dÄ©-tuyệt, Ä‘au chẳng mấy ngà y trở nặng mà chết.
Nguyên ngưá»i vợ buổi trước có tư-tình vá»›i má»™t tên ở gần bên xóm. Chừng ngưá»i vợ thấy chồng chết rồi, đêm khuya hai đà ng má»›i tÃnh cùng nhau bồng con Ä‘i xứ khác. Còn Trần-Muá»™i Lý nằm hÆ¡n 5 ngà y có hÆ¡i, trong xóm má»›i hay thì thi thể đã rã. Là ng xóm chưa rõ nguyên căn, liá»n cá»› quan đến mổ rồi má»›i cho chôn.
Thiệt thấy cái cảnh như váºy rất đáng ghê cho việc vợ chồng ân-ân ái-ái. NghÄ© lại thân nầy lúc sống chưa đặng thảnh thÆ¡i, đến chết còn bị phân thây xẻ thịt. Như váºy có đáng sợ hay không?
Than ôi! NghÄ© cho cuá»™c trần là cuá»™c tang thương, tợ như chai bể, khác nà o như đứng trong tuồng hát bá»™, nà o tướng, soái, vua, tôi, cha con, chồng vợ, thay đổi liá»n liá»n, có phải là tại tham mối sắc tà i mà quên câu hiếu đạo chăng? Phải vì lụy tiá»n bạc, vợ con mà chịu cái thân thê-thảm đó chăng?
* * * Lại nói qua Äoà n-Minh-Äạo đầu thai nhằm chá»— già u có, khi đặng 14 tuổi, cha mẹ định gả không chịu, lén trốn vô chùa tu hÆ¡n 9 năm. Ngà y ná» chị em trong chùa là m mất má»™t chiếc kim-xuyến, chẳng rõ ai lấy, nghi cho cô, cô trong lòng buồn bá»±c ép mình chẳng đặng, gây việc hÆ¡n thua, cà ng ngà y cà ng bá» việc quỳ hương lạy Pháºt, bái sám công-phu, oan ma nháºp khiếu, muốn biến kế sanh phương là m ăn. Nà ng bị khảo thuáºn cảnh, là m Ãt đặng nhiá»u, mê quên mệt trÃ. Lại muốn đắm thêm danh sắc, sanh ý tô Ä‘iểm phấn son, áo nu quần tÃa, dù võng nhổn nha. Nhiá»u khi thầy thấy váºy sợ hư trong mối đạo, ngăn dứt cá»a là nh, vì sợ cô mê theo đưá»ng tà i sắc, ma-chướng dẫn ra, lâu ngà y tu không đặng. Thầy can dứt cô trở lại nghịch vá»›i thầy; hoặc ngưá»i trong đạo có thương phân nhắc, cô lấy tiếng gạt ngang, lại không chiếu cố trong đạo, thưá»ng hay giao thiệp vá»›i ngưá»i ngoà i. Vì váºy mà lâu ngà y sao không đổi tánh!
ÄÆ°Æ¡ng sẵn mối buồn, bèn vá» nhà lo nghá» ruá»™ng rẩy nuôi thân, còn việc chay lạt như thưá»ng. Chẳng qua là tâm phà m chế không đặng, mÆ¡ ước theo đưá»ng tình-ái, thấy ngưá»i phải lòng thì có ý đêm ngà y mÆ¡ ước chẳng dứt. Xóm đó có má»™t trai hảo-há»›n thưá»ng hay ra vô dòm ngó, lâu ngà y thấy ý cô trở như váºy, lại trêu cợt tư-tình vá»›i cô có hÆ¡n má»™t năm, mang thai gần ngà y. CÅ©ng vì cô bá» lá»i nguyện, mê luyến việc trần, nên khiến cô vừa lâm-bồn không thấy mặt con, con vừa sổ thì cô tắt hÆ¡i, mình mẩy Ä‘á»u thâm như má»±c. Hỡi ôi! NghÄ© váºy có ngán cho thân phụ nữ đã mang Ä‘iá»u nhÆ¡ uế chịu chá»— cam go, Ä‘em thân ngà -ngá»c mà vùi chá»— bùn lầy. Thiệt khá tiếc giùm lắm váºy!
Uổng thay! hai ngưá»i vì có căn là nh trồng Ä‘á»i trước, thiệt là tam sanh hữu hạnh má»›i chuyển đặng là m ngưá»i, vì ý niệm sai đắm mê chá»— sắc tà i mà bá» mất căn là nh trước! Phải chi lúc đương tu mà ép chà và ngán cái khẩu nghiệp, tuân theo lá»i thầy dạy sá»a mình, đừng tranh trưá»ng luáºn Ä‘oản, tÃnh việc hÆ¡n thua, nhá»› câu: “Hết đắng tá»›i ngá»t, hết nhục tá»›i vinh, dung ngưá»i là phước, khi ngưá»i là tá»™i†mà nương nhau, thì có lẽ nà o ở chung không đặng? Váºy có phải là má»™t cây quẹt mà đốt tiêu hết cả núi rừng không?
CÅ©ng vì ham má»™t chút vui mà qua hÆ¡n mấy kiếp, đến chừng chuyển qua kiếp thứ ba, hai đà ng luân-hồi là m con nhà nghèo, lại cho Trần-Muá»™i-Lý vá»›i Äoà n-Minh-Äạo đầu thai chung má»™t nhà , chừng ngưá»i anh đặng 8 tuổi, thì em đặng 5 tuổi. Lúc ná» mẹ Ä‘i chợ mua ấu vá» cho con, chia má»—i ngưá»i 5 trái. Ngưá»i anh biết hÆ¡n nên chẻ ăn hết trước, ngưá»i em còn lại 3 trái. Trần-Muá»™i-Lý lại lấy cá»§a em mà ăn. Em không chịu già nh nhau đánh lá»™n. Muá»™i-Lý Ä‘ang cầm con dao bổ trên đầu em la khóc om sòm. Mẹ nghe chạy ra thấy váºy rút roi đánh Muá»™i-Lý, Muá»™i-Lý sợ đòn chạy luôn ra chợ Ä‘i mất không dám vá», kiếm không đặng, bá» cha mẹ vá»›i em ở lại.
Chẳng may ngưá»i cha Ä‘au có 3 ngà y mà bá» mình. Chừng đó mẹ góa con côi hiu-quạnh đêm ngà y. Bà giải sầu không đặng, đêm trông con chẳng ngá»§, ngà y nhá»› bạn quên ăn, cà ng ngà y cà ng mòn má»i rồi bá» mình theo chồng, nhá» xóm giá»ng toan liệu chôn cất. Lúc ấy cô em (tiá»n kiếp là Äoà n-Minh-Äạo) đặng 15 tuổi không ai ká»m chế, nên kết vá»›i chị em Ä‘iếm đà ng, táºp tánh trang Ä‘iểm, Ä‘i sang xứ khác.
Ngà y ná» tình cá» gặp Trần-Muá»™i-Lý mà anh em chẳng biết nhau, rồi hai đà ng than huê nói liá»…u, đẹp ý vừa tình, ở vá»›i nhau sanh đặng má»™t đứa con 3 tuổi tên là Muá»™i-Trần. Má»™t buổi trưa ngưá»i vợ mượn chồng bắt chÃ, chồng thấy cái thẹo giữa đầu há»i rằng: Tại sao mà có cái thẹo như váºy? Vợ nghe nói mắc cở, hai tay Ä‘áºy lại cưá»i ngã lăn nói không đặng. Chồng rằng: Tôi thấy cưá»i tháºt tôi mắc cở quá. Chừng ấy vợ má»›i thuáºt từ trước đến sau v.v...
Trần-Muá»™i-Lý nghe những lá»i cá»§a vợ, trong lòng hổ thầm, đứng dáºy Ä‘i nghỉ. Äêm đó chà ng ưu-tư, không an giấc đặng. Sáng ngà y giả ra chợ mua đồ, quần áo mặc đôi ba má»›, Ä‘i cà ng ngà y cà ng tối không thấy vá». Có hÆ¡n ná»a tháng, ngưá»i vợ trông không đặng, bán nhà bồng con Ä‘i kiếm, cÅ©ng không nghe tin tức ở đâu, rồi đến tại mé biển mà ngó chừng. Tại đó có má»™t bà n đá lá»›n, Äoà n-Minh-Äạo lên ngồi mà giải buồn, có hÆ¡n 10 ngà y không ăn, chẳng qua khà số đã tuyệt, đến 12 ngà y hai mẹ con chết khô trên đó!
Hỡi ôi! NghÄ© như váºy mà còn non nước nà o không giá»±t mình thức tỉnh đặng giải thoát lưới mê. Phải như không có việc bắt chà thì cà ng lầm sai biết mấy, là m sao hiểu đặng mà sá»›m hổ thẹn ăn-năn. Xét cho kỹ, thì trong cõi thế gian nầy ở lâu chừng nà o thì lầm sai việc ân-ái nhiá»u chừng nấy, có phương chi mà khá»i phạm trong mối luân-thưá»ng!
Bởi váºy chư Pháºt chư Tổ sợ mình lên xuống nhiá»u kiếp, không biết đầu thai ngã nà o, thì cà ng lầm sai lắm. Xin chư hiá»n coi sá»± tÃch bà Vá»ng-Phu nên thức tỉnh sá»›m giác; trước trả thảo cá»u-huyá»n, sau khá»i lầm kiếp muá»™i. Sá»± tÃch bà Vá»ng-Phu đã hết, xin giải qua lúc ông Hứa-Tin-Vương giảng đạo vá»›i mấy ngưá»i há»c trò.
Äây nói qua ông Hứa-Tin-Vương nghe dứt gáºt đầu biểu mấy ngưá»i đệ tá» kia Ä‘i hết, để lại má»™t mình ngưá»i ấy, truyá»n chá»— công-phu yếu-diệu, sau đặng chánh quả. Lấy đó mà suy, há»… việc gì biết rồi má»›i có thấu đặng thì bá» trừ nà o khó.
Nên há»… ngưá»i tu hà nh, trước sá»a bá» ngoà i, thì tá»± nhiên bá» trong phải theo hết.
Äà m-Trưá»ng-ChÆ¡n lấy việc cổ nhÆ¡n giảng nói cho Lưu-Trưá»ng-Sanh nghe rồi Trưá»ng-Sanh nói:
- Tôi nói việc đó chẳng qua là niệm nÆ¡i tình ngoà i, ngà y kia cÅ©ng phải đến chá»— yên hoa nhà điếm, đặng rá»a sạch chá»— kiá»u-nga phấn-diện, cho nhiá»u thấy rá»™ng nghe. Luyện con mắt cho không còn má»™t mảy luyến sắc, như váºy má»›i đặng.
Äà m-Trưá»ng-ChÆ¡n nghe nói liá»n rá»§ Trưá»ng-Sanh đến đất Tấn đặng coi chá»— Äạo-Tổ giáng sanh. Hai ngưá»i Ä‘i hết mấy ngà y giữa đưá»ng gặp ông Vương-Ngá»c-Dương, Ngá»c-Dương thuáºt chuyện Diệu-Quang vá»›i Hồn-Nhiên-Tá» và đà m luáºn việc đạo cá»§a hai ngưá»i v.v.. Lưu-Trưá»ng-Sanh nghe nói cưá»i rằng:
- Như váºy rất hay, mà cái đạo ông ấy dưá»ng nà o? Ngá»c-Dương nói:
- May là tôi nhá» không-trung ám-há»™ nên ngồi tá»a-công đặng bá»n, không thôi ông ấy khoe miệng ai mà chịu nổi. Äà m-Trưá»ng-ChÆ¡n nói:
- Coi lại việc tá»a-công nầy cÅ©ng như đồ báu cá»§a ngưá»i há»c đạo, dá»… gì mà khoe tà i. Váºy ngưá»i trong bá»n ta chẳng khá bá» qua việc ấy. Ba ngưá»i vừa Ä‘i vừa nói, vẳng nghe sau lưng có ngưá»i kêu: Äợi tôi Ä‘i vá»›i!
Kiá»u tư là cÅ©ng phấn khô lâu,
Sớm vui tối luyến lại không sầu,
Có bữa vô thưá»ng muôn việc hết,
Khó chuá»™ng nhà cao vá»›i cá»a lầu.
|

19-10-2008, 10:13 PM
|
 |
Äại sắc lang bán cánh gà nướngVu Thần Giáo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bà i gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 4 giá»
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
|
|
Hồi 19
Luáºn huyá»n-cÆ¡ tứ ngôn khế diệu đạo,
Khai thạch động nhứt nhơn độc cần lao
Nghĩa là :
Luáºn việc huyá»n-cÆ¡ bốn lá»i bà y diệu đạo,
Phá động đá má»™t ngưá»i là m cá»±c nhá»c.
Có bà i kệ rằng:
Sa đắm trầm luân đã mấy năm,
Ãi hà sóng dáºp bá»§a muôn tầm,
Ngưá»i tu khá đặng lên cao bá»±c,
Chá»› đợi trong vòng má»›i há»i thăm.
Lại nói Lưu-Trưá»ng-Sanh cùng Vương-Ngá»c-Dương và Äà m-Trưá»ng-ChÆ¡n ba ngưá»i Ä‘ang Ä‘i, vẳng nghe sau lưng có ngưá»i kêu, ba ngưá»i ngó lại thấy XÃch-Thái-Cổ. Anh em bấy lâu xa cách nay đặng gặp nhau lấy là m vui mừng. Bốn ngưá»i đồng Ä‘i tá»›i đất Khổ-Huyện, tầm đặng chá»— Äức Thái-Thượng giáng sanh, thấy có 9 cái giếng ở chung quanh Bát Giác-Äình, bên đình có má»™t cây lý. Bốn ngưá»i và o trong Bát-Giác đình, thấy giữa có tấm bảng đá biên tÃch giáng sanh ká»· niệm rằng:
Thuở vua Bà n-Canh, từ nhà Thương cải là m nhà Ân, qua nhà Ân năm năm chá»— đó có má»™t ngưá»i rõ biết lý số, thông hiểu việc quá khứ vị lai, có công thanh-tịnh tu dưỡng, trá»n Ä‘á»i ẩn trốn không cần ai hết. Ngưá»i ấy có má»™t ngưá»i con gái 19 tuổi chưa chồng, đáng ngưá»i thục nữ, tánh ưa ở chá»— u-tịnh, chẳng chịu chÆ¡i giỡn vá»›i ai. Bữa ná» nà ng đến dưới cây lý thấy má»™t trái chÃn, nà ng vói hái ăn, lần lần có thai. Gái không có chồng mà có thai nên phải chịu tiếng đồn. Ngưá»i cha coi lý-số thấu đáo, biết là Äại-Thánh giáng thế nên nuôi dưỡng con kỹ-lưỡng.
Cô gái thưá»ng thưá»ng không bịnh, có thánh thái trong bụng lại hay chá»n tÃnh năm tháng ngà y giá» mà sanh: chá»n đặng năm không đặng tháng, đặng tháng không đặng ngà y, đặng ngà y không đặng giá». Kể tÃnh hết 81 năm, Thánh-Mẫu đã đặng 100 tuổi. Từ có thánh-thai không đói không lạnh, không bịnh không phiá»n. Năm đó ngà y rằm tháng 2, Thánh-Mẫu dạo chÆ¡i dưới cây lý, ngồi nghỉ nÆ¡i gốc cây, Thái-Thượng vạch hông mẹ mà sanh. Lúc sanh rồi thấy tóc Ngà i bạc trắng, xuống đất biết Ä‘i tá»›i bảy bước, lui ba bước, nói lá»›n lên rằng: “Thượng thiên hạ địa, duy ngã độc tônâ€. Nói rồi trên nữa từng trá»i nhạc Tiên rao khắp, gió thÆ¡m phất phất. Ngá»c-Nữ rưới bông, chÃn rồng phun nước tắm rá»a khắp mình. Sau chá»— tắm thà nh ra 9 cái giếng. Thái-Thượng trà không ai bằng, thánh đức như Trá»i, chỉ cây lý là m há». Vì ông má»›i sanh ra đầu bạc, nên ngưá»i kêu là Lão-Tá». Äó là tÃch ông giáng sanh.
Thiệt ông thần thông, kinh sá» có để truyá»n mấy Ä‘á»i, Ä‘á»u có bằng chứng, chẳng phải việc vô cá»›. Lưu, XÃch mấy ông coi rồi khen rằng: Thiệt Thái-Thượng đạo-phong để tiếng ngà n năm muôn Ä‘á»i khen ngợi chẳng xiết. Xét lại bạn ta ngá»™ đạo cÅ©ng nhiá»u năm mà huyá»n-công á-diệu chưa thấy ai dở ai hay! Nay anh em mình ngồi tại cảnh Tiên, thôi má»—i ngưá»i lá»™ nói huyá»n-cÆ¡ đặng mà vui mừng việc đạo.
XÃch-Thái-Cổ thi rằng:
Huệ kiếm cao huyá»n tinh đẩu hà n,
Huấn ma thúc thủ nan sanh đoan,
Bồ-Ä‘oà n tá»a đáng tam canh nguyệt,
Cá»u chuyển huá»n đơn long hổ bà ng.
Giải nghĩa:
Huệ kiếm treo cao tinh đẩu hà n,
Thất-tình lục-dục khó sanh đoan,
Bồ-đoà n ngồi đến canh ba nguyệt,
ChÃn chuyển đơn thà nh long hổ bà ng.
(Âm dương hiệp nhứt kêu là long hổ bà ng triá»u.)
Vương-Ngá»c-Dương thi rằng:
Tiên đình lãm cổ tự ôn hà n,
Khảo chứng huyá»n công tá»›i Ä‘Ãch Ä‘oan,
Trót đắc kim-ô hòa ngá»c-thố,
Tự nhiên hổ cứ dữ long bà ng.
Giải nghĩa:
Tiên-đình coi sổ nhắc ôn-hà n,
Khảo chứng huyá»n-công thiệt rõ rà ng,
Bắt đặng kim-ô cùng ngá»c-thố,
Nên mà hổ cứ với long bà ng.
Äà m-Trưá»ng-ChÆ¡n thi rằng:
Äạo pháp vô biên chúng quỉ hà n,
Siêu phà m nháºp thánh khởi vô Ä‘oan,
Nhứt quyá»n đả phá si-mê dõng,
Yến nguyệt lư trung long hổ bà ng.
Giải nghĩa:
Äạo pháp không bá» chúng quỉ than,
Siêu phà m nháºp thánh há vô Ä‘oan,
Một tay phá bể mà n mê-ngốc,
Yến nguyệt trong lư thấy mở mang.
Lưu-Trưá»ng-Sanh thi rằng:
Äá» khởi lịnh nhÆ¡n tâm đởm hà n,
Nghê y phiêu xứ thỉ sanh đoan,
Thông-minh phản tố si-mê hớn,
Thiết tháºm tiên sÆ¡n long hổ bà ng.
Giải nghĩa:
Nhắc đến khiến ngưá»i chà máºt hà n,
Nghê y (áo) phất đó mới sanh đoan,
Thông-minh dung-vị thà nh mê-ngốc,
Nà o gá»i Thần Tiên long hổ bà ng.
Bốn ngưá»i thi rồi, Vương-Ngá»c-Dương há»i rằng:
- Ba anh em tôi nói giống theo mùi đạo, tÃnh thắng chẳng tÃnh bại, còn sao Lưu sư huynh chẳng nói tá»›i lại nói lui ngăn chá»— việc vui, sợ chẳng phải chá»— đạo hay. Äà m-Trưá»ng-ChÆ¡n nói:
- “Tâm đởm hà n†thiệt chẳng phải chá»— đạo; “si-mê há»›n†thiệt chẳng phải chá»— diệu; nhưng mà đặng khiến lòng mình biết sợ, chẳng khá gá»i là không đạo. Còn đặng biết chá»— si-mê cÅ©ng chẳng khá nói là không diệu; tuy không diệu mà chá»— đạo diệu cÅ©ng do nÆ¡i đó, đừng lấy việc thắng bại luáºn ra, thá»i nà o có chá»— ngăn việc vui? XÃch-Thái-Cổ nói:
- Lưu sư huynh nói lá»i đó chẳng phải má»™t việc, chắc có việc riêng. Äà m-Trưá»ng-ChÆ¡n cưá»i rằng:
- Chẳng sai! Có má»™t lúc ná», Lưu sư huynh xuất tánh vá» Diêu-Trì, đương gặp phó há»™i, lén ngó Tiên-nữ, Vương-Mẫu trách phạt cho trở lại thế gian. Tôi gặp ảnh giữa đưá»ng, ảnh thuáºt cho tôi nghe việc ấy. Tôi có nhắc việc ông Hứa-Tin-Vương lấy cây thang mà thà đạo. Ảnh nghe nói ảnh quyết muốn Ä‘i...
Äà m-Trưá»ng-ChÆ¡n nói đến đó rồi ngưng lại. Ngá»c-Dương há»i:
- Ảnh quyết muốn Ä‘i là m việc chi? Äà m-Trưá»ng-ChÆ¡n tiếp:
- Ảnh muốn Ä‘i đến chá»— “nhà điếm†mà ở đặng sát cái phà m tâm cho dứt, luyện ý niệm đừng sanh, thưá»ng ngà y gần chá»— “trưá»ng ca hátâ€, táºp cho đừng nhiá»…m đặng tham luyến; quyết luyện cái công-phu mà trừ không không chá»— sắc tướng. Ngá»c-Dương nói:
- “Thị chi bất kiến, thÃnh chi bất văn†là chá»— không sắc tướng. XÃch-Thái-Cổ nói:
- Chẳng bằng nhÆ¡n ngã Ä‘á»u quên, thá»i chá»— sắc tướng phải không váºy! Lưu-Trưá»ng-Sanh nói:
- Hai ông phân đó, bá»±c ngưá»i thượng trà là m má»›i đặng. Nay tôi muốn lấy chá»— nhiá»u thấy là m hÆ¡n, rá»™ng nghe là m chắc mà luyện đó! Ngá»c-Dương cùng XÃch-Thái-Cổ nói:
- Việc luyện sắc xưa nay cÅ©ng nhiá»u ngưá»i là m, chá»› chưa có ai luyện như váºy. Äà m-Trưá»ng-ChÆ¡n rằng:
- Ngưá»i có chà là m xảo má»›i đặng; ngưá»i Ãt chà là m vụng khá hÆ¡n. Miá»…n bá»n lòng thì đặng, ai ai cÅ©ng có chá»— diệu ý chẳng đồng, thôi chẳng khá cạn lá»i. Nói rồi thấy trá»i gần tối, bốn ông ngồi trong Bát-Giác đình tu hết má»™t đêm, qua bữa sau phân đưá»ng ra Ä‘i.
XÃch-Thái-Cổ Ä‘i đến đưá»ng Huê-Âm ngó lên thấy má»™t tòa núi hình như bà n tay, cao lá»›n tá»›i trên mây. Khi trước đưa thầy vá» Xiểm-Tây, mắc khiêng linh-cữu nên không thấy, nay Ä‘i má»™t mình xem coi sÆ¡n thá»§y má»›i thấy rõ, trong lòng vui má»™ lại nhá»› lá»i thầy dặn chừng nà o gặp chá»— vui má»™ đó là chá»— mình liá»…u đạo. Liá»n Ä‘i lên trên cao, thiệt thấy muôn núi Ä‘á»u chầu, ngó xuống thấy chá»— tÃch ông Khấu-Lai-Công, có bà i thi rằng:
Chỉ hữu thiên tại thượng,
Cánh vô sÆ¡n dữ tá»,
CỠđầu hồng nhá»±t cáºn,
Hồi thủ bạch vân đê.
Nghĩa là :
Cái núi nầy duy có trá»i ở trên,
Thiệt không có núi nà o bằng,
Ngá»a đầu gần mặt nhá»±t Ä‘á»,
Ngó xuống kia mây trắng thấp hơn.
NhÆ¡n núi nầy tên là Tây-Nhạc Thái-Huê-SÆ¡n, trên đó có mưá»i mấy cái chùa Ä‘á»u có ngưá»i đạo nhÆ¡n ở tu, thiệt đông đảo rất tốt. Rồi XÃch-Thái-Cổ kiếm má»™t chá»— tịnh. Vì ông biết là m thợ đục đá, Ä‘i rèn má»™t cái đục liá»n váºn thân đục vách đá thà nh má»™t cái động ước chừng má»™t chá»— ngồi tu. Vừa sắp sá»a nháºp động tịnh dưỡng thì thấy má»™t ngưá»i đạo-hữu Ä‘i tá»›i, vai mang bồ Ä‘oà n, tay cầm bầu thiếc, nói vá»›i XÃch-Thái-Cổ xin nhượng cái động cho y tu, chẳng đợi ông chịu hay không cứ và o ngồi tu. Ông thấy váºy cÅ©ng vì ngưá»i tu mà vui lòng từ-bi chẳng nói, rồi Ä‘i tá»›i nữa, thấy chá»— đá cao hÆ¡n mấy trượng.
Ông ra sức đục má»™t cái động nữa, phà công rất nhiá»u rá»™ng hÆ¡n cái trước, lấy là m vui mừng, ai dè má»™t ngưá»i đạo khác tá»›i cÅ©ng chẳng có chá»— tu, xin ông từ-bi nhượng cho y tu. XÃch-Thái-Cổ tánh hay thương ngưá»i tu hà nh, nghe nói cÅ©ng nhượng nữa. Trá»n mưá»i mấy năm phà hết ngà n tân muôn khổ đục đặng 72 cái động Ä‘á»u có 72 ngưá»i tá»›i xin, nên XÃch-Thái-Cổ không có chá»— tu, Ä‘i kiếm tứ phÃa, sau núi thấy có má»™t chá»— ở đặng mà chá»— ấy sâu hÆ¡n muôn trượng, én bay không tá»›i, sấm nổ chẳng nghe. Ông tưởng chá»— nầy sá»a đặng thì chắc không ai tá»›i nữa, nhưng phải chuyá»n dây lên xuống. Coi rồi ông xuống chợ mua má»™t sợi dây, vá» ná»a đưá»ng độ được má»™t ngưá»i đệ tá» coi bá»™ ngưá»i tháºt thà . Rồi thầy trò Ä‘i lên núi Ä‘em dây xiá»ng buá»™c trên gốc cây. XÃch-Thái-Cổ lại lấy búa rìu buá»™c và o tay lần dây, chÆ¡n đạp đá, lần lần xuống mò kiếm đặng má»™t chá»— bằng thẳng, má»—i ngà y hằng lo đục động, ngưá»i há»c trò ở trên nấu cÆ¡m. XÃch-Thái-Cổ má»™t ngà y ăn có má»™t bữa cÆ¡m rồi Ä‘i chiá»u tối má»›i vá». Há»c trò buồn chịu không đặng, thầm tưởng rằng:
- Tưởng đâu há»c đạo mà thanh-nhà n, ai dè bắt nấu cÆ¡m ông ăn hoà i, cá»±c khổ như váºy mà há»c đạo nà o có Ãch chi đâu? Rồi lại tÃnh việc bất nhÆ¡n, lấy cái búa theo, biết thầy ăn cÆ¡m rồi chắc xuống đục động, nó lén theo sau tá»›i miệng hang thấy thầy nắm dây lần xuống đã lâu, nó bèn chặt đứt dây rá»›t xuống hÆ¡n muôn trượng.
Sau có ngưá»i ở Trung-Châu Ä‘i coi động cá»§a XÃch-Thái-Cổ thấy trên vách có 4 câu rằng:
Quân-tỠtiểu tâm tiểu tâm,
Hạ khứ cá»u lý tam phân,
Nhơn tùng quê âm tỵ hạ,
Thương-Châu khỠbả thi tầm.
Nghĩa là :
Ngưá»i quân-tá» phải tin phòng chÆ¡n-giả,
Dưới đó có chÃn dặm ba phân,
Ngưá»i tại quê âm tỵ hạ,
Thương-Châu đi kiếm thây nằm.
Ngưá»i tá»›i đó coi chẳng dám ngó xuống. Ai ngó xuống thì giá»±t mình, má»i mệt Ä‘i không đặng.
Lại nói ngưá»i há»c trò chặt đứt dây rồi chắc thầy té xuống đó thịt nát xương tan, không thế nà o sống đặng. Liá»n sá»a soạn cuốn gói mùng má»n váºt kiện gánh xuống núi. Äi đặng mưá»i mấy dặm tá»›i chá»— bà n đá ngồi nghỉ, thấy dưới núi có ngưá»i Ä‘i lên giống in thầy mình. Coi lại thiệt quả chẳng sai, sợ đổ mồ hôi há»™t, tÃnh trốn không đặng bèn kêu lá»›n:
- Thầy Ä‘i đâu đó? XÃch-Thái-Cổ chúm chÃm cưá»i rằng:
- Cái đục đó lụt rồi, ta đi qua Thương-Châu đặng trui lại. Còn trò đi đâu đó? Trò thưa:
- Tôi thấy thầy Ä‘i lâu không vá», nên tôi lại đây rước thầy. XÃch-Thái-Cổ cưá»i lá»›n nói rằng:
- Thiệt đệ tá» có hiếu dữ! Thầy má»›i Ä‘i có má»™t giá» mà đi rước thiệt trò có lòng lắm váºy! Äã gánh đồ còn Ä‘i rước. Äây lên trên núi hÆ¡n mưá»i mấy dặm, mặt trá»i còn có ba sà o Ä‘i sao kịp, phải trò không gánh mùng má»n lại đây, chắc đêm nay tôi lạnh phải chết.
XÃch-Thái-Cổ nói rồi bá» Ä‘i. Ngưá»i đệ tá» ngồi tại bà n đá ấy tÃnh thầm rằng:
- Thầy mình thiệt nghĩ không ra, hang sâu sao mà té không chết, chắc phần cực của ổng chưa hết nên phải trở lại đục động nữa mà chẳng đặng thong thả. Lại tưởng rằng:
- Hay là ông thà nh Tiên rồi chăng? Có lẽ đâu mình chặt dây mà té không chết, đã váºy trở lại cà ng vui vẻ thấy mình cưá»i liá»n, không có chút giáºn há»n. Thiệt là ngưá»i chà lượng lá»›n má»›i đặng váºy. Nay mình bỠổng chắc Ä‘i hết trong thiên hạ tầm không đặng ông khác từ-bi dưá»ng ấy. NghÄ© thiệt tại mình quấy, mang chữ bất trung, chắc sau không khá»i trả quả. Thôi phải mau mau trở lại phục sá»± ổng, dẫu cho cay đắng cÅ©ng nguyện là m thầy trò, coi sau có nên cùng chăng? NghÄ© rồi trở lại theo sau nghe thầy nói:
- Dây dà i trò là m đứt rồi, là m sao mà đi đục động nữa? Mà thôi không sao, để ta nhảy xuống coi thá». Nói rồi liá»n nhảy xuống Ä‘i mất.
|
 |
|
| |