Vân Phi khóc òa từ cửa phòng nhà thương:
- Chị Thảo ơi, chị Thảo ơi ! Chị có sao không?
Ruột Quỳnh nóng sốt cồn cào. Bước chân như muốn chùng xuống khi nhìn cánh cửa phòng nhà thương trắng toát lạnh lẽo.
- Chị Thảo ơi ! Chị Thảo ơi !
Vân Phi vẫn sụt sịt rên rỉ. Quỳnh nắm cánh tay Phi kéo bừa vào trong. Thủy, Liên lên vào theo. Thảo nằm mê man trên giường. Khuôn mặt xanh xao như người không còn sinh khí. Vân Phi chực chạy lại nhưng cô y tá đã nói khẽ, nghiêm nghị:
- Xin cô giữ im lặng cho. Cô ấy còn đang trong cơn mê.
Thủy ôm cánh tay Quỳnh lo lắng:
- Liệu chị Thảo có sao không hở Quỳnh?
Quỳnh lắc đầu lạc giọng:
- Không biết.
- Sao chị ấy lại dại dột như thế chứ ?
Quỳnh nói thầm "Ừ, sao Thảo lại dại dột đến thế được nhỉ ? Có thai thì sanh, thì đẻ, thì nuôi. Việc gì phải phá thai để đến nổi băng huyết. Việc gì phải nhẫn tâm giết đi sự sống mình vừa tạo nên. Thảo cứ sanh ra cho căn gác ồn ào của chị em mình ồn ào thêm- Cho tiếng khóc trẻ con làm ấm cúng những lúc buồn. Tại sao Thảo lại phá đi, giết đi như chối bỏ phút dại dột của mình thế nhỉ?Chị cứ sanh ra, đứa bé là niềm vui ồn ào đến không ai còn nghĩ đến chị để mà trách chị nữa. Ba Mẹ có thêm một cháu nhỏ-Ba Mẹ cũng vui lây. Các dì sẽ bao quanh đứa nhỏ để đặt tên, để cười đùa phá phách. Thảo sẽ làm Mẹ ngoan hiền cho quên đi tuổi con gái kiêu căng hợm hĩnh. Còn người đàn ông ! Người đàn ông sẽ không cần thiết trông thế giới chị em mình. Người đàn ông chỉ là những đề tài chế diễu đùa phá của bầy con gái mà thôi. Thì người đàn ông không cần thiết hở Thảo?
- Cô ơi, liệu chị tôi có sao không ?
Quỳnh nắm tay cô y tá hỏi dồn. Cô y tá vẫn khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc,nói giọng nhạt nhẽo bình thuờng:
- Cô ấy bị mất sức vì ra máu quá nhiều. Phải chờ qua khỏi đêm nay thì mai mới có hy vọng.
Quỳnh hỏi cô y tá:
- Tôi có thể ở lại với chị tôi được chứ ?
- Vâng, một người thôi.
Quỳnh bảo Thủy, Phi:
- Hai đứa về nhà đi. Tối nay tao ở lại với chị Thảo. Đừng có la khóc ồn ào làm Bố Mẹ lo. Nói khéo cho Ba Mẹ yên tâm nhé.
Và, Quỳnh chợt dặn nhỏ:
- Đừng cho Ba Mẹ biết chị Thảo phá thai. Cứ nói chị Thảo băng huyết vì ngã xe. Nghe chưa?
Thuy gật - Phi gật. Mắt đứa nào cũng đỏ hoe. Phải là những phút này mới thấy tình chị em thấm thiết, đậm đà. Ngày thuờng Thuỷ lí lắc như chim sơn ca, ngổ ngáo, đùa phá như giặc. Vậy mà lúc này Thuỷ ngoan ngoãn dễ bảo biết mấy. Cả vân Phi nữa. Quỳnh chợt nghĩ đến ngày cưới của Vân Phi. Nếu Thảo chết, Vân Phi đi lấy chồng, căn gác sẽ buồn biết bao nhiêu. Thốt nhiên Quỳnh nghĩ đến anh Sơn, đến Tuấn. Đến những liên hệ chung quanh. Đến Vân Phi chít khăn tang trong ngày cưới. Thảo chết, Vân Phi sẽ chưa được lấy chồng. Tội nghiệp nó ! Biết bao nhiêu nao nức đợi chờ. Tội nghiệp tất cả mọi người.
Liên, Thủy, Phi về hết rồi chỉ còn lại Quỳnh với căn phòng nhà thương lạnh lẽo - Với khuôn mặt xanh xao của chị Thảo. Những giọt nước biển hình như chạy quá chậm, quá lâu trong cơ thể chị nên sự sống quá hời hợt mong manh. Quỳnh đến sát bên Thảo. Một nửa phần dưới được phủ một tấm drap trắng. Chị khổ sỡ quá đi chị Thảo ạ. Chị không nghĩ rằng những lỗi lầm đó của chị chỉ là những lỗi lầm của tất cả mọi người. Mình con gái làm sao không vấp phải. Đâu ai tự cho mình là tài giỏi, là khôn ngoan mãi đâu. Thì chị cần gì phải che dấu, cần gì phải phá hủy nó đi. Bây giờ chị nằm đây mê muội, chị làm sao nhìn thấy mọi người đang lo lắng cho chị.
Có tiếng động của cánh cửa phòng. Một khuôn mặt đàn ông ló vào. Quỳnh kêu khẽ:
- Thịnh !
Cơn tức tưởi bỗng vỡ ào đâu đớn - Anh nhìn đó, chị Thảo đau đớn như thế đó. Anh vẫn còn đủ can đảm đến nhìn chị nữa sao?
- Anh không ngờ !
Thịnh nói và nhìn Quỳnh - Đôi mắt buồn thảm. Quỳnh quay đi - một giọt nước mắt chảy dài trên hai gò má Quỳnh mằn mặn:
- Rút cuộc rồi ai cũng chỉ nói được câu đó là xong.
Thịnh đến bên Thảo. Đôi mắt Thảo vẫn nhắm nghiền
Quỳnh gọi gay gắt:
- Anh Thịnh !
- ?
- Bác sĩ cấm không cho ai đến gần chị Thảo. Anh đừng làm ồn ào cho chị ấy nửa.
Thịnh trở lại bên Quỳnh:
- Ra ngoài đứng một chút Quỳnh nhé.
Quỳnh nhìn bâng qươ không trả lời. Thịnh nhỏ nhẹ:
- Anh muốn nói với Quỳnh một vài điều.
Và Thịnh mở hé cánh cửa cho Quỳnh ra trước. Thịnh ngồi bên cạnh Quỳnh trên bực thềm ciment.
- Chắc Quỳnh đã biết chuyện giữa anh và Thảo.
Quỳnh cười gượng:
- Không những tôi biết, mà cả Phi, cả Thủy, chúng nó cũng đều biết cả.
- Anh không ngờ sự thể lại xảy ra đột ngột đến thế. Thảo không nói gì với anh hết. Như chiều nay anh đến sở thì mọi người bảo Thảo nghỉ. Anh tưởng là Thảo giận anh hoặc mệt sao đó nên định là tối sẽ đến vì anh đang có công chuyện phải đi ngay lúc ấy. Đến chiều về nhà thì thấy mảnh giấy của cô Liên viết cho anh báo tin Thảo nằm nhà thương. Anh vội vã đến đây.
Quỳnh nói:
- Anh có biết là chị Thảo phá thai, chị Thảo bị băng huyết và mạng sống mong manh quá sức không ?
- Anh không ngờ.
- Anh thì làm sao mà ngờ nổi.
- Đó là lý do để anh nói cho Quỳnh hiểu. Thảo lúc nào cũng tự hành động một mình. Tự ái cao và có những cơn bốc đồng thật vô lý. Thảo thuờng làm những điều quá sức tưởng tượng của anh. Anh không thể nào hiểu nổi Thảo. Đoán nổi những ý nghĩ của Thảo.
Quỳnh trợn mắt nhìn trông mắt của Thịnh. Ở đó sự thành thật hay dối trá Quỳnh không đoán nổi. Chắc chị Thảo cũng không đoán nổi. Chỉ vì hoang mang mà chỉ làm liều. Chị không nghĩ đến hậu quả phải chịu.
Quỳnh cười lạnh lùng:
- Chị Thảo dại quá. Có thai thì chờ ngày sanh. Việc gì mà phải dấu diếm, phải không anh ? Chả lẽ gia đình tôi và bầy em gái của chỉ không nuôi nổi đứa bé hay sao? Với tôi, người đàn ông sinh ra chỉ biết huởng thụ xong và... quên hết. Bổn phận với họ chả là cái gì cả. Đổ trách nhiệm cũng bằng thừa. Thà mình làm mình chịu. Thà mình cứ sống cho mình mà khỏe. Không nên tiếc nuối hay oán trách người làm khổ cuộc đời mình. Mình càng oán trách họ, họ lại càng tự đắc tưởng mình trên hết. Lầm to. Đàn ông chỉ khôn ở một điểm nào đó nhưng vẫn dại khờ ở nhiều điểm khác.
Thịnh cúi nhìn mũi giày, cười nhẹ nhàng:
- Người đàn ông nào làm chồng Quỳnh, người đó hẳn là diễm phước.
Quỳnh bảo:
- Chưa hẳn thế, tôi không tin tưởng ở người đàn ông nào hết.
- Nhưng rồi Quỳnh cũng phải lấy chồng chứ.
- Lúc đó sẽ haỵ
Thịnh thoáng buồn:
- Phải chi Thảo nghĩ được như Quỳnh thì đâu có xảy ra những chuyện đáng tiếc như thế này. Quỳnh hiểu đó, anh không phải là con người không biết nghĩ, anh yêu Thảo và thực tình nghĩ đến chuyện xây dựng lâu dài.
Quỳnh muốn hét lên: Anh biết nghĩ thì tại sao chị Thảo lại phá thai? Anh biết nghĩ thì chị Thảo đâu đến nổi quẩn trí khổ sở dường ấy. Nhưng Quỳnh không nỡ nói lên những điều ấy khi nhìn đôi mắt Thịnh nhuốm buồn trong bóng tối.
Thấy Thủy đi cùng với Mẹ từ đàng xa Quỳnh chỉ cho Thịnh:
- Thôi anh về đi. Mẹ tôi đến với con Thủy, sợ Thủy nó dại dột nói bậy bạ cũng phiền.
Thịnh đứng lên:
- Buổi tối Quỳnh ở lại với Thảo phải không ?
- Vâng.
- Sáng mai anh đến.
Quỳnh bỗng thốt ra một câu mai mĩa tầm thuờng:
- Hy vọng là chị Thảo còn sống.
- Anh xin Quỳnh.
Thịnh nói buồn rầu. Quỳnh nhìn theo bóng Thịnh đổ dài theo ánh đèn đêm khẻ thở dài mênh mang - Chợt thấy mình quá đáng. Lẽ ra không nên gay gắt với Thịnh là hơn. Lẽ ra mình im lặng. Tại sao bỗng dưng Quỳnh lại nói nhiều đến thế được nhỉ ?
Thuỷ chạy trước đến bên Quỳnh:
- Chị Thảo tỉnh chưa Quỳnh ?
Quỳnh lắc đầu. Thủy nói:
- Em đưa Mẹ đến.
Quỳnh bảo:
- Tối quá Thủy còn đưa Mẹ đến làm gì ?
- Mẹ đòi đi, em nói thế nào Mẹ cũng không chịu nghe.
Quỳnh đón Mẹ dưới chân cầu thang. Bà cụ khóc thúc thít gọi Thảo ơi. Thảo ơi, con đừng chết ! Quỳnh ôm cánh tay Mẹ an ủi:
- Chị Thảo không sao đâu Mẹ ạ.Sáng mai chị ầy bình phục lại như thuờng. Mẹ đừng có khóc làm ồn ào nhà thương Bác sĩ la chết.
- Mẹ vào thăm nó được không ?
Quỳnh lắc đầu:
- Giờ này bác sĩ cấm thăm bệnh. Mẹ về đi sáng mai đến.
Mẹ nhìn Quỳnh dò hỏi:
- Chị Thảo con không sao thật chớ ?
Thủy gật đầu cho Mẹ yên lòng:
- Vâng Mẹ, chị Thảo đang vô nước biển. Mẹ yên tâm về đi.
- Buổi tối trông chị cẩn thận con nhé.
- Vâng ạ.
- Thôi Mẹ về.
Quỳnh đưa Mẹ ra cổng nhà thương. Thủy chợt nói với Quỳnh:
- Anh Sơn về đó Quỳnh.
Quỳnh thoáng lo lắng:
- Anh Sơn có biết chị Thảo...
- Không, anh ấy về lúc cả nhà đi vắng và viết giấy để lại nói phải tháp tùng theo ông xếp nào đó dự một buổi tiếp tân. Có lẽ khuya mới về đến nhà.
Quỳnh thở nhẹ:
- Thế cũng may.
Quỳnh nói mà chợt thấy bâng khuâng buồn, bâng khuâng ray rứt.
Lúc Thủy lên xe, Quỳnh dặn nhỏ:
- Đừng nói gì với anh Sơn hết nhe. Nếu anh ấy có hỏi thì cứ nói như đã nói với Ba Mẹ.Thủy gật đầu ngoan ngoãn. Từ lúc Thảo nằm nhà thương Thủy biến mất vẻ láu lỉnh ngổ ngáo thuờng ngày. Phải có một cơn "sốc" mạnh cho đầu óc mọi người lớn lên một chút. Hiểu biết thêm chút chứ. Quỳnh lững thững đi trở lại phònh bệnh. Mở hết cánh cửa nhìn vào trong. Thảo vẫn nằm yên xanh xao lười biếng cử động. Chai nước biển đầu giường đã vơi một nửa. Quỳnh khép cửa trở ra bậc thềm ciment lúc nãy. Buổi tối buồn vô chừng thôi. Quỳnh chợt nghĩ đến Tuấn. Sự trở về đột ngột của anh Sơn khiến Quỳnh liên tưởng đến Tuấn. Có thể Tuấn về cùng anh Sơn, biết đâu. Lần này Tuấn về đúng lúc. Trong cơn buồn chán này Tuấn hiện hữu thật gần bên Quỳnh. Dù muốn dù không Quỳnh vẫn thấy cần một an ủi đàn ông bên cạnh. Lúc nãy nói với Thịnh rắng người đàn ông không phải là sự cần thiết quá đáng, người đàn ông chỉ là những chế diễu không ngừng của đám con gái nhà Quỳnh. Nhưng bây giờ người đàn ông lại trở thành an ủi cần thiết nhất. Giữa sự vắng lặng này Quỳnh nghĩ thế.
Quỳnh vào phòng Thảo thật khuya. Bắc cái ghế gần sát đầu giường Thảo. Quỳnh ngửa cổ ra sau. Cơn buồn ngủ đến bất chợt, nhanh chóng.
Tiếng chân người và tiếng ồn ào ngoài hành lang khiến Quỳnh bừng mở mắt. Trời hừng sáng. suốt đêm qua y tá vào cặp thủy cho chị Thảo liên miên. Chai nước biển trên đầu giường Thảo đã được thay chai mới đầy ắp. Tiếng nói cười của mấy cô y tá lọt vào phòng Thảo. Người ta nói đến một người vừa chết đêm qua bằng giọng nói bình thuờng pha lẫn đùa cợt. Quỳnh nghe lạnh gáy. Quay vào nhìn Thảo. Hai chân Thảo động đậy trong lớp drap trắng. Quỳnh tiến lại gần - Đôi môi nhợt nhạt của Thảo cũng động đậy theo. Quỳnh mừng rú gọi chị Thảo ơi, chị Thảo ơi. Thảo mở mắt he hé. quỳnh nắm bàn tay Thảo:
- Thảo có nhận ra em không ?
Thảo nhướng đôi mắt nhìn Quỳnh, nụ cười mệt nhọc méo mó. Quỳnh thở nhẹ sung sướng:
- Thảo tỉnh rồi !
Quỳnh thấy quên hết mệt mõi của một đêm ngủ ngồi chập chờn. Tiếng chim hót buổi hừng sáng ngoài kia như trả lại sự sống cho Thảo. Dậy đi Thảo ơi ! Trở về đi Thảo ơi ! Vùi đầu trên căn gác hẹp để châu mỏ cãi nhau, để chí chóe dành nhau ăn uống. Trở về đi, để buổi tối gác chân lên nhau tán dóc. Buổi sáng trở dậy dành nhau từng hộp phấn thỏi son để làm đẹp trước khi đi làm. Buổi trưa, buổi chiều về ồn ào bữa ăn. Về đi để cuối tuần này đưa Vân Phi về nhà chồng cho hết một đời con gái phá phách hồn nhiên. Cô y tá bước vào, Quỳnh nói như reo:
- Chị tôi tỉnh rồi, chắc không sao chứ hả cô ?
Cô y tá hình như cũng vui lây với niềm vui của Quỳnh. Cô nở một nụ cười. Ôi ! Nụ cười quí như vàng giữa sự lạnh lùng cố hữa của cô.
- Chỉ vài ngày nửa là cô ấy về được.
- Cám ơn cô.
Quỳnh nói. Cô y tá lại tiếp tục công việc quên thuộc thuờng ngày: cặp thủy, chích thuốc và... làm thuốc.
- Vài phút nữa Bác sĩ đến khám bệnh, cô chịu khó ra ngoài đứng nhé.
- Vâng. Chừng nào thì chị Thảo tôi nói chuyện được hở cô ?
- Đến chiều.
Quỳnh mở cửa bước ra ngoài. Buổi sáng nồng nực mùi thuốc và mùi nhà thương. Quỳnh nhìn xuống khu nhà xác. Ở đó vừa đón nhận một xác chết đêm qua. Quỳnh nghe buồn mênh mang.
Gần chín giờ Thủy, Phi và Mẹ đến. Thấy Quỳnh cả ba đều kêu lên ríu rít:
- Thảo không sao chứ hở Quỳnh ?
Quỳnh lắc đầu chạy đến ôm cánh tay Mẹ :
- Chị Thảo khỏi rồi Mẹ ạ. Vài hôm nửa chị Thảo về nhà.
Thuy cười vui như trẻ thơ:
- Đêm qua em với chị Phi nằm khóc suốt đêm vì lo cho chị Thảo và... nhớ Quỳnh. Lần đầu tiên căn gác vắng hai người sao buồn quá sức. Đứa nào cũng chui vào mùng sớm. Mong cho mau hết một buổi tối dài.
Quỳnh nao nao buồn nhìn trong đôi mắt Vân Phi long lanh ngấn nước. Mai mốt rồi cũng phải tan nhau, rã nhau chứ. Chả lẽ cứ dính chùm nhau để mà đùa phá ồn ào mãi ư? Có ai chấp nhận cho tuổi hồn nhiên của mình còn mãi đâu hở thủy? Mai mốt rồi Thủy sẽ là người lẽ loi nhất. Thủy là con út. Con út phải ở với Bố Mẹ cho đến ngày các chị đi lấy chồng. Con út hai mươi mấy tuổi vẫn được quyền nằm ôm vòng lưng gầy của Mẹ - Được nhổ những sợi tóc bạc già nua của Bố. Con út có chồng vẫn còn được nhõng nhẽo vuốt lên đôi má già nua của Mẹ.Thủy là con út. Thủy sống với Bố Mẹ chờ ngày các chị đi lấy chồng nhé Thủy ! Thủy là con út Thủy được xin chồng về ở với Bố Mẹ, đem bầy con nhỏ về cho Mẹ chăm nom - Như Mẹ đã chăm non bọn mình thuở bé, Thủy nhé !
Mẹ cười, hàm răng đều thật đẹp. Quỳnh thương hàm răng Mẹ quá chừng. Mẹ ơi ! Bao giờ thì Mẹ rụng răng? Bao giờ thì Mẹ không ăn được cơm, nhai được trầu? - Không nếm được những chiếc bánh chúng con làm ? Bao giờ thì Mẹ già khua lụ khụ, bước đi phải nhờ sự nâng đỡ của đàn con? hở mẹ ? Bao giờ thì nụ cười Mẹ móm mém dễ thương.
Quỳnh đưa Mẹ vào thăm chị Thảo. Thủy đi theo dậm mạnh đôi chân qua bực hàng lang dài một cách trẻ con lí lắc. Quỳnh dọa Thủy:
- Coi chừng nghe Thủy, đêm qua căn phòng này mới có người chết.
Thủy nhẩy cẫng lên, ôm chầm ngang lưng Mẹ kêu rối rít:
- Dễ sợ quá Mẹ ơi !
Vân Phi nhăn mặt quát Thủy:
- Thủy ồn vừa thôi nhe, để yên cho mọi người nghĩ với chứ.
Thủy le lưỡi trêu Phi sau lưng Mẹ. Gặp cô y tá lúc sáng Quỳnh cười:
- Bác sĩ đi rồi phải không cô ?
- Dạ
- Mẹ em đấy.
Quỳnh giới thiệu Mẹ. cô y tá cười hiền lành.
- Mấy cô nhỏ này là em gái em. Nhà con gái hàng đàn cô thấy sợ không ?
- Vui chứ, con gái đông tha hồ cãi nhau, tha hồ la hét nhau nhưng thương nhau lắm.
- Nhà cô có đông chị em không cô ?
- Có hai anh em, tôi con út.
Cô y tá nói xông cười và đi vội vã trông tiếng gọi của người bạn ở cuối dãy phòng thuốc. Thủy nheo mắt hỏi Quỳnh:
- Chị làm sao mà quEn được với "con ma lạnh lùng" ấy thế hở ?
Mẹ cau mặt mắng Thủy:
- Thủy ăn nói lạ nhỉ. Người ta như thế mà dám gọi là con ma lạnh lùng.
Thủy cOng môi phụng phịu:
- Mẹ không biết chứ mấy mụ y tá dễ ghét nhất thế giới. Mặt lúc nào cũng lạnh lùng vênh váo như người không tình cảm vậy. Hôm trước con vào thăm Bích Ngọc ở đây cũng bị mấy con mụ đó la nên con với Bích Ngọc đặt cho mấy mụ y tá là con ma lạnh lùng.
Mẹ bảo:
- Mày đi đến đâu là họ muốn đuổi đến đó chứ đừng nói là lạ con gái gì đi đứng ồn ào, phá phách hơn con trai.
Vân Phi thì nhỏ nhẹ, hiền lành bảo:
- Họ làm việc ở đây thấy người chết người bệnh quên rồi. Làm sao họ có cảm xúc mạnh bằng mình cho được.
Thủy bĩu môi:
- Chị thì lúc nào cũng nhìn mọi người bằng đôi mắt hiền lành ngoan ngoãn được cả. Chị làm như ai cũng là chị vậy.
Phi không cãi Thủy. Đến bên Thảo nhìn sâu trên khuôn mặt xanh xao của chị. Phi thấy nao nao thương cảm. Mới hôm qua còn tươi trẻ nồng nàn, còn nói cười lí lắc. Thế mà hôm nay chị nằm lả người trông sự sống và sự chết gần nhau. Phi nắm bàn tay mềm nhũn của Thảo. Thảo mở mắt nhìn chung quanh. Mẹ đó ! Em đó ! Như vừa qua một giấc ngủ dài. Thảo mở mắt để thấy những khuôn mặt bao quanh mình đầy lo âu và buồn thảm. Có chuyện gì vậy? Tại sao thế?
Thảo làm một cử động trỗi dậy nhưng hình như Thảo không còn sức. Cánh tay lười biếng không nhắc nổi khỏi mặt đệm. Một nửa phần dưới nhớp nháp đâu nhức. Mùi thuốc nồng nàn khắp căn phòng. Đây là nhà thương, đây không phải là căn gác xếp với những chiếc giường cá nhân bừa bãi, với những tiếng cười nói ồn ào của bầy con gái đâu.
Mẹ để bàn tay lên má Thảo. Bàn tay Mẹ êm mát làm sao.
- Con khỏe chưa, Thảo?
Thảo gật đầu, hai giọt nước mắt long lanh chảy dài trên bàn tay êm ái của Mẹ.Thảo muốn gọi Mẹ ơi ! Mẹ ơi ! Nhưng cổ Thảo nghẹn lại, không nói được. Con không nói được nhưng con đã biết, đã nhớ hết. Trí óc con trở lại rồi. Mẹ ơi ! Mẹ có phiền giận con không hở mẹ ?
Cô y tá bước vào, cô nói nhỏ nhẹ nhàng:
- Sắp hết giờ thăm bệnh. Xin bà và các cô nên tránh gây xúc động cho cô ấy. Cô chưa được khỏe hẳn.
Quỳnh cầm ví nói với Mẹ và Thủy, Phi:
- Thủy hay là Phi ở lại trông chị Thảo, con phải về để ghé qua sở xin phép nghỉ ngày hôm nay.
Phi bảo:
- Em ở lại với chị Thảo cũng được.
Mẹ hỏi:
- Thế tối nay đứa nào ở lại ngủ với chị ?
Quỳnh nhìn Thủy, nheo mắt:
- Thủy chứ ai.
Thủy trợn mắt dẫy lên:
- Thôi, em sợ ma lắm.
Phi cau mặt:
- Mày chỉ giỏi nói cái miệng. thôi, tối tao ở lại cũng được.
Quỳnh cười. Đưa Mẹ xuống đường ra khỏi cổng bệnh viện. Quỳnh bảo Thủy gọi xe về nhà với Mẹ. Mẹ hỏi Quỳnh:
- Con không về à?
Quỳnh lắc đầu:
- Con đến sở xin phép rồi về sau. Anh Sơn còn ở nhà hở mẹ ?
- Ừ, tối qua cu cậu về khuya quá, sáng nay còn ngủ li bì chưa dậy nổi.
Thủy vẫy Quỳnh:
- Về nhanh Quỳnh nhé. Em có nhiều chuyện kể cho Quỳnh nghe.
Quỳnh cười hiền hòa. Vẫy một chiếc cyclo Quỳnh bảo đi đến nhà Khanh.
Khanh đang ngồi may quần áo gần cửa sổ - Mái tóc vén cao gọn gàng. Khanh mặc pyjama lụa mỏng, áo ngắn tay mát mẻ. Khanh đang hát một bài hát buồn "...lá đổ muôn chiều ôi lá úa, phải chăng là nước mắt người đi. Em ơi ! đừng dối lòng. Dù sao chăng nửa cũng nhớ đến tình đôi ta..."
Quỳnh lọt vào giữa tiếng hát của Khanh. Khanh ngừng máy tròn mắt:
- Đi đâu về mà trông phờ phạt tang thương thế hở ?
Quỳnh cười ngồi xuống bên cạnh Khanh. Soi trông tấm gương nhỏ Quỳnh bắt gặp khuôn mặt mệt mỏi của mình sau một đêm thức trắng và lo âu. Quỳnh đùa:
- Tao từ nhà thương về.
Khanh nheo mắt:
- Đau hả ? Đau bệnh gì ta có thuốc chửa ngay. Khỏi cần vô nhà thương cũng khỏi.
Quỳnh cười nhẹ:
- Bệnh... buồn, bệnh ... chán đời.
Khanh đứng vụt dậy, vuốt hai má Quỳnh:
- Ngồi đó đi cưng, một lát là hết buồn, hết chán đời ngay.
Quỳnh hỏi:
- Cái gì mà ghê gớm thế?
- Ừ, bí mật !
Khanh đi nhanh vào nhà trong. Quỳnh ngồi mân mê những chiếc áo nhỏ xíu dể thương Khanh đang may cho con, Quỳnh chợt nghe nôn nao ước muốn. Có con vui thật, thú thật ! Có con dể thương làm sao. Nhất là con gái đầu lòng. Mẹ tha hồ làm đẹp cho con. Quỳnh chợt nhớ đến hai câu thơ của một tác giả nào đó Quỳnh không nhớ tên. Hai câu thơ mà Quỳnh thích:
Con giống má giống hàng mi nếp trán
Con giống ba giống ánh mắt nụ cười...
Khanh trở ra với một trái xoài xanh thật to và một dĩa muối ớt cay xè.
Quỳnh kêu lên:
- Thấy xoài là chảy nước miếng. Nhưng tao chưa ăn sáng đó nghe Khanh.
Khanh gật đầu:
- Tao vừa bảo chị người đi mua bánh cuốn. Chị ấy về bây giờ.
Quỳnh nhìn quanh nhà:
- Ông Hải đâu?
Khanh cười:
- Đi làm rồi. Trưa ở lại ăn cơm với tụi tao nghe.
- Đâu được tao phải lên sở xin phép rồi về nhà. Anh Sơn về phép tao chưa gặp anh ấy.
- Nhưng gặp người ta rồi phải không ?
- Người ta nào?
Quỳnh ngơ ngác. Khanh cười ròn rã:
- Còn làm bộ - Tuấn đó
Quỳnh thở nhẹ:
- Chưa bồ ơi ! Tao ở trông nhà thương từ chiều qua đến giờ. Đâu đã gặp ai.
Khanh nhìn Quỳnh thoáng ngạc nhiên:
- Ủa, mày ở nhà thương làm gì. Bộ nhà có ai đau sao?
Quỳnh nói nhẹ, buồn buồn:
- Chị Thảo bị băng huyết. Chiều qua tưởng bà ấy chết rồi chứ.
Khanh kêu lên:
- Chết. Sao thế ?
Quỳnh nín lặng. Khanh nhìn thấy nét bối rối ngập ngừng của Quỳnh nên thôi hỏi.
- Chị Thảo khỏe lại chưa Quỳnh ?
- Tỉnh rồi. Sáng nay tao mới nghĩ là chị ấy còn sống.
- Có ai ở trong ấy với chị Thảo không ?
- Con Phi.
- Chiều nay tao với anh Hải đến thăm chị. Mày ghi dùm tao số phòng.
Quỳnh hí hoáy viết số phòng cho Khanh. Khanh đẩy dĩa bánh cuốn người làm vừa mua về đến gần Quỳnh, dịu dàng:
- Thôi, ăn đi. Thảo nào trông mày phờ phạt quá. Từ chiều qua đến giờ nhịn đói phải không ?
Quỳnh gật đầu :
- Ừ, lo quá quên cả ăn.
- Giờ ăn bù đi.
- Mày ăn luôn với tao chứ !
Khanh cười :
- Tao vừa ăn xong. Lo bửa sáng cho ông Hải với Tuấn nên ăn cùng, no quá trời ăn sao nổi nữa.
Quỳnh hỏi không ngạc nhiên:
- Tuấn về đấy à ?
- Về tối qua cùng với ông Sơn đó. Tuấn mới đi đâu hồi sáng này, chắc cũng sắp trở lại bây giờ.
Quỳnh bảo :
- Có lẻ đến nhà tao.
- Chắc thế. Tối qua cả bọn ngồi nhắc mày hoài, vợ chồng tao với Tuấn đi xinê đến khuya mới về. Tuấn nói phải chi có Quỳnh...
Quỳnh cười nhẹ nhàng:
- Mày làm như tao với Tuấn yêu nhau rồi không bằng vậy. Từ từ thôi chớ.
Khanh nói nhỏ:
- Tao thấy Tuấn đàng hoàng, đứng đắn và... yêu mày thực tình. Nên nghĩ đến tương lai là vừa, Quỳnh ạ. Mình lớn hết rồi.
- Mày ăn nói như bà già.
Quỳnh bảo Khanh. Khanh cười vui:
- Già rồi còn gì nữa. Chồng con vất vả như thế đó không già sao được.
Quỳnh đẩy dĩa bánh cuốn dở sang một bên. Khanh gọi:
- Chị hai ơi. Rót cho tôi ly nước.
Quỳnh nhìn Khanh gọt vỏ xoài một cách gọn gàng. Nước miếng ứa ra miệng. Quỳnh nói đùa Khanh:
- Ê ! Bộ mày đã thèm "chua" rồi sao?
Khanh đỏ mặt mắng Quỳnh:
- Nói ẩu !
- Tao nghi quá ! Tụi bây sản xuất hơi nhanh đó nghe.
Khanh đập lên vai Quỳnh:
- Con tao chưa đầy năm. Đừng nói nhảm nhí, khỉ ạ.
Quỳnh cười:
- Chưa đầy năm là chậm đó. Có đứa mới sanh xong hai đứa đã vác bầu rồi.
Khanh so vai:
- Thôi, Quỳnh ơi ! Tao sợ sanh lắm rồi. Một đứa cho vui nhà vui cửa rồi thôi. Không sanh nửa đâu.
Quỳnh dọa:
- Mày sanh một đứa mày đẹp ra. Mày sanh đến hai đứa, ba đứa mày sẽ xấu như con mẹ mướp. Ra đường không ai thèm nhìn, thèm ngó đâu Khanh ơi. Cai đi - Chừa đi. Ba bốn năm sau sản xuất thêm một cậu bé nữa là đủ rồi. Sanh nhiều nuôi không nổi đâu mà sanh.
Tuấn cười từ ngoài cửa bước vào:
- Tôi vừa hứa với anh Sơn đi tìm Quỳnh hộ. Quả thật bắt gặp Quỳnh ngồi ăn xoài ở đây.
Quỳnh chớp chớp đôi mắt hỏi Tuấn:
- Anh vừa ở nhà Quỳnh về đây phải không ?
Khanh nheo mắt trêu Tuấn:
- Đúng quá rồi còn gì nữa. Thảo nào ông ấy chịu khó đi sớm đến thế.
Tuấn nhìn Quỳnh cười tủm tỉm như lời thú nhận.
- Sáng nay Quỳnh nghỉ làm ?
- Dạ chị Thảo đau. Chắc anh có nghe ở nhà nói.
- Có bà cụ vừa ở nhà thương về thì tôi đến. Cô Thủy bảo Quỳnh lên sở xin phép. Quỳnh đi chưa?
Quỳnh lắc lắc mái tóc cười nghịch ngợm:
- Chưa anh, tại còn kẹt trái xoài xanh của Khanh nên chưa đi nổi.
Tuấn nhìn đồng hồ:
- Tôi đưa Quỳnh đi được chứ ?
Quỳnh nhìn Khanh dò hỏi, Khanh cười ồn ào:
- Đúng đó, anh Tuấn đưa dùm Quỳnh đi cho nhanh chứ để nó lang thang chắc đến chiều chưa về đến nhà.
Quỳnh đứng dậy theo Tuấn. Khanh nói với theo:
- Chiều nay tao với ông Hải đi thăm chị Thảo đó Quỳnh.
Ra đến đường Tuấn hỏi Quỳnh:
- Quỳnh có bận nhiều việc không ?
Quỳnh lắc đầu:
- Quỳnh chỉ lên sở xin phép nghỉ nốt chiều nay rồi về.
- Quỳnh ở trong nhà thương với chị Thảo từ chiều qua đến giờ chắc là mệt lắm ?
Quỳnh cười tươi tắn:
- Hôm qua thì mệt nhưng sáng nay thấy chị Thảo khỏe lại và đến Khanh cho ăn một dĩa bánh cuốn nên hết mệt rồi.
Tuấn im lặng nhiều hơn nói. Đưa Quỳnh đến sở làm lúc trở ra Tuấn rủ quỳnh đi uống nước. Quỳnh từ chối:
- Thôi anh cho Quỳnh về. Ở nhà chắc mọi người đang mong Quỳnh. Với lại Quỳnh chưa được gặp anh Sơn.
Tuấn nói thật nhẹ:
- Ừ, thì cho Quỳnh về. Chiều nay tôi đến chơi được chứ ?
- Dạ !
- Quỳnh đưa tôi lên nhà thương thăm chị Thảo nhé ?
- Dạ !
Quỳnh chợt hỏi:
- Anh về nhà hay về bên vợ chồng Khanh ?
Tuấn cười vui vẻ:
- Về nhà chứ. Trưa nay bà cụ làm bún chả giò đãi cậu con từ rừng núi trở về mà. Không về bà cụ mắng chết.
Quỳnh nghe vui lây trong giọng nói âu yếm của Tuấn khi nói về gia đình và Mẹ. Quỳnh bảo:
- Bà cụ giống Mẹ quỳnh ghê. Lâu lâu anh Sơn về phép là chìu đủ thứ, làm hết món này đến món khác để đãi cậu con. La hét bọn Quỳnh cứ loạn cả lên: lấy khăn cho anh ! Tìm dép cho anh ! Pha nước chanh cho anh. Mẹ làm như nhà có đến mấy ông khách quí đến ở chứ không phải một mình ông anh về phép đâu. Nhiều khi thấy tức ghê cơ, anh Sơn về phép tụi Quỳnh bị "bỏ rơi" trông thấy.
- Tại các cụ thương con trai đi lính xa nhà nên mới chìu như thế. Thử xem hồi còn đi học, ngày nào cũng vòi tiền các cụ. Các cụ mắng cho ra gì đấy chứ.
Quỳnh hỏi trêu Tuấn:
- Vòi tiền ăn quà hay vòi tiền đưa... bồ đi Cinê ?
- Cả hai. Lúc nhỏ thì vòi tiền quà. Lớn lớn một chút thì vòi tiền để đãi bồ đi uống nước thôi chứ xinê thì chả dám.
Quỳnh cười khúc khích kể:
- Anh còn "ngoan" hơn anh Sơn nhiều. Hồi xưa anh Sơn chuyên môn dụ tiền của Quỳnh đdể mua quà tặng bồ, đưa bồ đi Ciné. Nhiều khi bọn Quỳnh không cho anh ấy năn nỉ mượn, mượn không được anh Sơn bèn "lấy trộm". Bà Thảo mất tiền vì anh Sơn nhiều nhất nhà nên bây giờ nhắc lại, bà Thảo vẩn còn ấm ức.
Tuấn bảo:
- Con trai khổ như thế mà các cô đâu có hiểu. Mỗi lần muốn rũ các cô đi chơi, muốn bao một chầu xinê là y như phải nhịn quà sáng một tuần.
Quỳnh kêu lên:
- Ai bảo các ông bày đặt. Bằng... tí tuổi đã tán gái, bồ bịch lung tung rồi thì làm sao mà không khổ được.
Tuấn nheo mắc nhìn Quỳnh, cười âu yếm:
- Bây giờ thì... có quyền tán gái - cưới vợ được rồi chứ hở Quỳnh ?
Quỳnh ửng hồng đôi mà nhìn bâng quơ lên hàng cây đan nhau bên vệ đường. Hàng cây âu yếm quá. Dể thương quá. Hàng cây cũng có đôi và Quỳnh chợt thấy mênh mang buồn. Lúc này Quỳnh cảm thấy cần một an ủi đàn ông bên cạnh. Bất chợt Quỳnh ngước mắc nhìn Tuấn. Trong đôi mắt tên con trai, Quỳnh bắt gặp hình ảnh mình trong đó. Quỳnh mỉm cười thật nhẹ - khe khẽ gật đầu. Tuấn cũng cười theo - Tha thiết và âu yếm...
Thủy ngồi xếp giúp Phi những bộ quần áo mới vào vali. Buổi tối cuối cùng của Phi đó. Phi nghe nôn nao như nghẹn cổ - Không nói - không cười- không la hét ồn ào được nửa. Nhớ căn gác này hết sức. Nhớ cái giường này hết sức. Nhớ chị Thảo, chị Quỳnh, nhớ Thủy quá đi Thủy ơi.
- Mai Vân Phi về nhà chồng rồi !
Thảo chợt nói, chợt lên tiếng, Quỳnh nhỏ nhẹ.
- Chị Thảo khỏi kịp ngày Vân Phi đi lấy chồng, mừng ghê !
Thảo nằm dài lười biếng trên mặt giường, khuôn mặt xanh xao sau lần hụt chết - Đôi mắt mệt mỏi. Thảo cười gượng :
- Dù không khỏi cũng phải cố khỏi để dự đám cưới con Phi chứ. Tao là chị lớn, dĩ nhiên tao phải có bổn phận vui chung với nó. Con gái chỉ có một lần này.
Thủy quay mặt vào tường thút thít khóc. Phi nhìn Thủy và nước mắt cũng chảy dài không chận kịp. Thôi, từ nay không còn những cãi vả ồn ào - không còn những ríu rít nhau đi dạo phố. Không còn những buổi tối châu đầu vào nhau chế diễu lẫn nhau - Không còn những đêm sợ ma đứa này chui sang mùng đứa kia ngủ "ké" - Không còn những buổi sáng lùa nhau dậy tranh nhau hộp phấn, thỏi son trang điểm trước. Buổi chiều dành nhau phòng tắm - Lùa nhau dọn nhà. Thôi, từ nay Phi giao lại kỷ niệm những ngày con gái cho Thủy, Thảo, Quỳnh. Phi giao lại những ồn ào phá phách cho những người con gái ở lại. Tối nay còn được ngủ trong căn phòng ồn ào hơi con gái. Tối nay còn được nằm vùi đầu trên gối riêng, chăn riêng. Tối mai Phi sẽ thành một người cô độc nhất. Nhìn mỏi mờ con mắt cũng chỉ thấy một người thân là chồng mình. Là người đàn ông của những ngày là tình nhân thì quá quên thuộc. Nhưng của những ngày làm chồng thì cũng quá mới mẻ như những người bên họ nhà chồng mà thôi. Buổi sáng thức giấc Vân Phi sẽ từ một Vân Phi ngoan hiền bé bỏng biến thể thành một người đàn bà. Vân Phi sẽ mang tên chồng và quên dần tên con gái. Người ta sẽ không còn gọi Phi bằng cô Phi - bé Phi nữa. Mà mọi người sẽ gọi Phi bằng tên họ của chồng. Bà Hoàng - Bà Nguyễn Nghi Hoàng. Như thế là Phi mất dần tên Phi - Tên con gái Bố Mẹ âu yếm đặt cho. Chị em âu yếm gọi nhau suốt thời con gái. Phi bỗng thấy tiếc nuối nghẹn ngào.
- Phi ơi, mai mốt Phi có bị bên chồng bắt nạt thì Phi về đây ở nha Phi.
Thủy dặn dò một cách ngô nghê. Quỳnh thấy thương Thủy lạ, Thủy còn nhỏ quá, Thủy dại khờ quá, Quỳnh cười buồn:
- Chưa gì Thủy đã dụ dỗ rồi. Đừng nói nhảm thế Mẹ nghe Mẹ la cho nghe Thủy.
Thủy chùi nước mắt nói:
- Em nói thật chứ. Tại Phi hiền quá, dễ bị bắt nạt quá nên em sợ - Em lo cho Phi.
Thảo bảo:
- Coi bộ thằng Hoàng hiền, ngoan và biết thương vợ.
Thủy cãi:
- Anh Hoàng hiền nhưng biết đâu gia đình anh Hoàng dữ. Em cứ tưởng tượng họ hàng nhà chồng ai cũng có hai cái răng nanh to tướng.
Thảo cười dài:
- Thủy nói thế con Phi nó buồn đấy.
Quỳnh nói:
- Cho Thủy lấy chồng chắc hôm trước, hôm sau là Thủy làm vua cả họ bên chồng quá.
Thủy ngước đôi mắt long lanh nhìn Quỳnh mím môi:
- Em không lấy chồng. Em ở nhà với Bố Mẹ ở với Bố Mẹ sướng như Công Chúa nhỏ. Lấy chồng khổ như con bé lọ lem. Lấy chồng bị lệ thuộc vào họ hàng nhà chồng đến quên cả gia đình, chị em. Lấy chồng bị dòm ngó, bị... làm dâu. Bị tước quyền con gái, bị quay cuồng giữa sự lạnh lùng đáng sợ của họ hàng bên chồng. Em chả thèm.
Thảo bảo Thủy:
- Gớm, mai Phi về nhà chồng,tối nay Thủy đem một lô cái "bị" ra dọa dẫm thế liệu Phi có còn dám lấy chồng nữa không ?
Phi lịm người trong từng câu nói tiếng cười của mọi người - Dám hay không dám thì cũng lỡ rồi, muộn rồi. Tiếc nuối gì thì chả còn níu kéo lại được nữa. Phi muốn trùm chăn ngủ vùi cho đến sớm mai - Cho đến lúc rời xa đám con gái để không phải nghe, phải nhìn. Phi trốn hình ảnh mệt nhọc, buồn phiền của chị Thảo, Phi trốn ánh mắt Quỳnh, nụ cười ngơ ngác của Thủy. Phi trốn hình ảnh buồn rầu của Mẹ. Ánh mắt âu yếm của Bố. Ôi ! Tất cả là kỷ niệm, tất cả là của mình suốt thời con gái bỗng chốc bay biến, bỗng chốc phải rời xa. Hoàng ơi ! Anh xui em dứt bỏ tình ruột thịt, chị em. Anh xui em rời xa Bố Mẹ. Anh xui em đốt đi mười tám năm làm con gái ồn ào để về với anh - Để làm dâu giữa những khuôn mặt lạ. Liệu họ hàng anh - Gia đình anh có bắt nạt em như lời Thủy nói hay không ? Liệu anh có bỏ bê em khi em bắt đầu già nua, xấu xí không ? Liệu anh có chông mắt đứng nhìn em vất vả lôi thôi mái tóc biếng chải, nụ cười kém tươi vì con cái đầy đàn không ? Liệu mỗi lần chị Thảo, Quỳnh, Thủy đến thăm em về nhà phải nhăn nhó thương cảm cho em không ? Em lo quá đi Hoàng - Em sợ quá đi - Em mà bị gia đình chồng bắt nạt em sẽ bỏ anh về làm con gái sống bừa bãi ồn ào với chị, với em. Với sự thương yêu thành thật nhất của gia đình. Em sẽ trở về nằm thoải mái trên chiếc giường nhỏ để cãi nhau, tán dóc, đùa phá với chị Thảo, Quỳnh, Thủy rồi ngủ vùi để sáng mai lại tiếp tục như sáng hôm qua. Những ngày tháng êm đềm cứ đều đều tiếp nối như thế mãi. Không còn phải có sự hiện diện của đàn ông chen vào. Người đàn ông lúc đó sẽ bị thừa - sẽ bị lạc lõng vô duyên bên những tiếng cười phá phách của đám con gái. Đó Hoàng ! Thủy nó dọa dẫm em - em dọa dẫm lại anh. Vì em đang lo, đang sợ, đang muốn khóc ở đây.
Quỳnh tắt đèn sớm cho mọi người đi ngủ. Mẹ vừa lên bảo tụi con gái:
- Chị em chúng mày làm gì mà lục đục hoài thế ? Đi ngủ đi, sáng mai dậy sớm để sửa soạn cho Phi.
Quỳnh nói vâng ạ! Chờ Mẹ xuống nhà dưới, Quỳnh tắt đèn chui vào mùng. Thảo nằm lả người không lên tiếng nổi. Quỳnh thao thức nghĩ đến Tuấn - Đến anh Sơn - Đến Khanh. Đám cưới Phi anh Sơn không về được. Tuấn đã gởi quà cho Phi và cho... Quỳnh.
Tuấn bảo cho Quỳnh huởng ké. Thế nghĩa là sao? Quỳnh huởng "ké" để Quỳnh mau lấy chồng như Vân Phi đó phải không ? Bất giác Quỳnh muốn nói một câu ngô nghê dại khờ như Thủy " Quỳnh không muốn lấy chồng, Quỳnh muốn làm con gái đời đời sống bên gia đình, huởng tình thương của Bố Mẹ..."
Buổi sáng đưa dâu Quỳnh nhận được thư Tuấn. Không kịp đọc Quỳnh cất vội vào ví và lo giúp Vân Phi chải lại mái tóc, vẽ lại đường lông mày, tô thêm một lớp son môi. Lúc lên xe hoa Phi khóc sướt mướt. Thủy cũng khóc sướt mướt. Mẹ nhìn theo con gái cũng khóc theo. Đôi mắt đỏ hoe buồn bã. Từ nay Mẹ mất con rồi. Từ nay con là con thiên hạ - Con không được Mẹ vỗ về săn sóc mỗi khi con ốm đau. Mẹ chẳng được lo lắng nhìn con biếng ăn, biếng cười nữa. Mẹ muốn gọi con ở lại. Thôi, con đừng lớn, con đừng biết điểm trang duyên dáng. con cứ bé bỏng như thuở nào con mới tập đi, tập đứng - Như ngày đầu tiên con mới học đánh vần cho Mẹ được gần gũi mãi bên con - Cho Mẹ được cầm roi đánh con thật đâu mỗi khi con nhõng nhẽo khóc nhè bên Mẹ. Cho Mẹ được âu yếm hôn lên vầng trán cao của con mà khen con bé này thông minh nhất nhà. Thôi, con đừng lớn. Những đứa con Mẹ đừng đứa nào lớn nữa cả. Hãy bé bỏng mãi để quây quần bên Mẹ. Mỗi đứa theo chồng tim Mẹ thót đau. Hai đứa, rồi ba đứa, bốn đứa theo chồng, chắc Mẹ héo hon đến chết mất.
Quỳnh đứng sát bên Mẹ, ôm cánh tay Mẹ thủ thỉ an ủi:
- Một năm nữa Vân Phi nó có con. Nó sẽ đem cháu về cho Mẹ nuôi, tha hồ Mẹ mệt vì nó.
Mẹ chùi nước mắt cười buồn:
- Mẹ thích nuôi trẻ con. Đứa nào lấy chồng rồi sanh con đem về đây Mẹ nuôi dùm cho.
Quỳnh chợt nghĩ đến Thảo và nhìn quanh. Thảo ngồi tiếp Trấn ở góc phòng - cười luôn miệng. Nhưng sao nhìn trông cử chỉ của Thảo, Quỳnh vẫn mang cảm tưởng Thảo không được hoàn toàn vui. Ánh mắt Thảo nhìn lạc lõng trên từng khuôn mặt mọi người. Chả biết Thảo đang nghĩ gì ? Dạo này Thảo ít vui đùa, ít cười nói. Thảo có vẻ người lớn và xa lạ với đám em. Hình như sau cơn đau đớn Thảo người lớn ra. Thảo đang muốn thay đổi cuộc sống - Thảo chán những ngày phá phách ồn ào con gái trên căn gác hẹp rồi. Quỳnh nói với Mẹ:
- Chị Thảo hồi này có vẻ thân thiện với anh Trấn ghê Mẹ nhỉ.
Mẹ hỏi:
- Còn cái cậu gì con ông Giám Đốc đâu? Dạo này ít thấy đến.
Quỳnh nói:
- Chị Thảo bỏ rồi Mẹ ạ.
Mẹ ngạc nhiên:
- Sao thế ?
- Con không hiểu. Hình như hai người cãi vả, giận nhau gì đó. Chị Thảo bảo không hạp với anh Thịnh nên hai người bỏ nhau.
Mẹ nhỏ nhẹ:
- Con Thảo cũng kỳ. Hồi nó nằm nhà thương Mẹ thấy cậu ấy cũng đến săn sóc nó tử tế đàng hoàng đấy chứ.
Quỳnh im lặng - Mẹ không hiểu gì hết đâu Mẹ. Con gái Mẹ đứa nào đầu óc cũng chất chứa những điều mà Bố Mẹ không ngờ nổi - không hiểu nổi - Như chị Thảo, chả ai hiểu nỗi chị ấy nghĩ gì? Toan tính những gì khi chị bỏ anh Thịnh, cũng không ai hiểu tại sao bỗng dưng chỉ tỏ ra ân cần thân mật với người đàn ông trước đây chị chê, chị ghét bỏ nữa? Cũng không làm sao hiểu được Quỳnh là người hoàn toàn đồng ý với chị Thảo khi biết chị với anh Thịnh bỏ nhau? Có lẽ Quỳnh nghĩ Thịnh chưa hẳn là người... tốt. Đã có lần Quỳnh bắt gặp Thịnh nhìn Quỳnh bằng ánh mắt kỳ lạ tinh quái. Đã có lần Quỳnh bắt gặp trong giọng nói của Thịnh xôn xao nhiều ý nghĩa. Quỳnh không muốn... không muốn.
Thảo gọi:
- Quỳnh, Thủy, đứa nào đi theo xe cô dâu ra anh Trấn đưa đi.
Ba chị em ngồi xe Trấn đưa Vân Phi về nhà chồng. Lúc bước lên xe Vân Phi còn ngoái nhìn Bố Mẹ sụt sịt khóc. Quỳnh nghĩ thầm - Vân Phi khóc như một đứa con nít chưa đủ tuổi. Như thế mà lấy chồng kể cũng buồn cười. Thảo ngồi đằng trước ngã đầu gần sát bên vai Trấn. Thủy ngồi buồn xo bên Quỳnh không cười, không nói. Trấn đùa Thủy:
- Đưa chị về nhà chồng thì phải tươi lên chứ Thủy. Sao mặt mũi buồn xo thế ?
Quỳnh cười:
- Thế mà mọi ngày cô nhỏ cứ xui hết người này lấy chồng đi đến người kia lấy chồng đi. Bây giờ người ta lấy thật thì lại buồn, lại khóc.
Thủy bảo:
- Em nói đùa.
- Bộ Thủy không thích các chị đi lấy chồng sao?
Thủy lắc đầu. Trấn hỏi:
- Thế mai mốt Thủy có lấy chồng không?
- Không
- Thật nhé.
- Thật chứ.
- Thủy lấy chồng mất gì với anh nào?
Thủy lắc lắc mái tóc:
- Em không biết.
Trấn trêu Thủy:
- Sợ vài nửa cô lại về ôm cổ mẹ vòi vỉnh thủ thỉ "Mẹ ơi, con muốn... lấy chồng" ngay ấy chứ.
Thủy với tay qua nệm xe cấu cánh tay Trấn:
- Ghét anh lắm nghe không.
Trấn cười ròn rã - Thảo cũng cười ròn rã. Những tiếng cười Quỳnh nghe như những tiếng than thở bâng khuâng.