25-10-2008, 04:05 PM
Phi Thăng Chi Háºu
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
Chương 15
Trước đây chưa bao giá» tôi Ä‘i máy bay. Tôi còn nhá»› lÆ¡ mÆ¡ Ä‘iá»u Indar từng nói trước đây vá» chuyện Ä‘i máy bay, hình như anh đã nói, máy bay giúp anh Ä‘iá»u chỉnh sá»± nhá»› nhà cá»§a anh. Tôi bắt đầu hiểu anh định nói gì.
Hôm nay tôi Ä‘ang ở châu Phi, sáng hôm sau tôi đã đến châu Âu rồi. Còn hÆ¡n là chuyến Ä‘i nhanh. Tôi giống như Ä‘ang ở cùng má»™t lúc hai nÆ¡i. Tôi thức dáºy ở London vá»›i má»™t chút châu Phi trên ngưá»i – chẳng hạn chiếc vé taxi sân bay, do má»™t nhân viên mà tôi quen đưa cho, giữa má»™t đám đông, giữa má»™t toà nhà khác, giữa má»™t khà háºu khác. Cả hai nÆ¡i Ä‘á»u thá»±c, cả hai nÆ¡i Ä‘á»u không thá»±c. Bạn có thể lấy cái nà y chá»i lại cái kia, và bạn sẽ không có cảm giác Ä‘ang có má»™t quyết định cuối cùng, như là chuyến Ä‘i cuối cùng vÄ© đại. Chuyến Ä‘i đó, theo cách nà o đó, là cái Ä‘ang xảy đến vá»›i tôi, dù tôi chỉ có má»™t chiếc vé tham quan, thị thá»±c, và tôi phải trở vá» sau sáu tuần nữa.
Châu Âu mà chiếc máy bay đưa tôi đến không phải châu Âu tôi từng biết. Khi tôi còn nhá», châu Âu thống trị thế giá»›i cá»§a tôi. Nó đánh báºt ngưá»i A ráºp ở châu Phi và điá»u khiển toà n bá»™ cái bên trong cá»§a châu lục. Nó Ä‘iá»u khiển bá» biển và tất cả các vùng đất cá»§a Ấn Äá»™ dương mà chúng tôi vẫn là m ăn, nó cung cấp hà ng hoá cho chúng tôi. Chúng tôi biết chúng tôi là ai và từ đâu đến. Nhưng chÃnh châu Âu đã cho chúng tôi những cái tem bưu thiếp giúp chúng tôi khám phá ra vẻ đẹp cá»§a chÃnh bản thân. Nó cÅ©ng cho chúng tôi má»™t ngôn ngữ má»›i.
Châu Âu không còn cai quản nữa. Nhưng nó vẫn còn cung cấp cho chúng tôi theo hà ng trăm cách vá»›i ngôn ngữ cá»§a nó và vẫn không ngừng cung cấp những thứ hà ng hoá tuyệt diệu cho chúng tôi, những thứ hà ng năm ở vùng cây bụi cá»§a châu Phi vẫn chấn chỉnh ý tưởng cá»§a chúng tôi vá» bản thân mình, cho chúng tôi biết sá»± hiện đại và phát triển cá»§a mình Ä‘ang ở đâu, và là m chúng tôi ý thức vá» má»™t châu Âu khác – châu Âu cá»§a những thà nh phố khổng lồ, những nhà kho khổng lồ, những toà nhà khổng lồ, những trưá»ng đại há»c khổng lồ. Chỉ những ngưá»i được ưu tiên hoặc được thiên phú má»›i đến được châu Âu đó. Äó là châu Âu mà Indar đã đến để há»c ở trưá»ng đại há»c cá»§a mình. Äó là cái châu Âu mà ai đó như Shoba thưá»ng nhắc đến khi cô nói đến chuyện Ä‘i du lịch.
Nhưng châu Âu mà tôi đến – và biết từ cái khung cảnh tôi rÆ¡i và o – không phải là châu Âu cÅ© cÅ©ng không phải châu Âu má»›i. Nó là cái gì đó say sưa, lấp loá và đầy cấm Ä‘oán. Äó là châu Âu nÆ¡i Indar, sau khi ở ngôi trưá»ng lừng danh, đã chịu đựng và cố đạt tá»›i má»™t giải pháp cho vi .trà cá»§a mình trong thế giá»›i, nÆ¡i Nazruddin và gia đình ông Ä‘ang trốn tránh, nÆ¡i hà ng trăm nghìn ngưá»i như tôi từ khắp nÆ¡i trên thế giá»›i như tôi, Ä‘ang tá»± buá»™c mình đến, là m việc và sống.
Vá» châu Âu nà y tôi không thể dá»±ng lên má»™t bức tranh tinh thần nà o. Nhưng bức tranh London vẫn ở nguyên chá»— đó, không có bà ẩn gì cả. Hiệu ứng do những quầy hà ng, trạm Ä‘iện thoại, ki ốt và những cá»a hà ng bán hà ng khô buồn tẻ gây ra – do những ngưá»i như tôi Ä‘iá»u hà nh – trên thá»±c tế là hiệu ứng cá»§a chÃnh những ngưá»i dồn đến đây. Há» buôn bán giữa London như là đang buôn bán giữa châu Phi váºy. Hà ng hoá trao đổi ở má»™t khoảng cách ngắn hÆ¡n, nhưng mối quan hệ cá»§a thương gia vá»›i hà ng hoá thì vẫn thế. Trên các đưá»ng phố London tôi thấy những ngưá»i cÅ©ng giống như tôi đó, như thể Ä‘ang ở cách xa. Tôi thấy những ngưá»i trẻ tuổi, bán những bao thuốc lá và o ná»a đêm, như thể bị cầm tù trong ki ốt cá»§a mình, giống như những con búp bê trên sân khấu múa rối. Há» bị đè bẹp trong cuá»™c sống cá»§a má»™t thà nh phố khổng lồ nÆ¡i hỠđã đến sống, và tôi tá»± há»i vá» tÃnh vô mục Ä‘Ãch cá»§a cuá»™c sống nhá»c nhằn và chuyến Ä‘i khó nhá»c cá»§a há».
Châu Phi dà nh cho những ngưá»i rá»i bá» nó những ảo tưởng má»›i hay ho là m sao! Tại châu Phi tôi từng nghÄ© đến bản năng và khả năng là m việc cá»§a mình, ngay cả trong những Ä‘iá»u kiện khác thưá»ng và sáng tạo. Tôi đã đối láºp nó vá»›i sá»± thá» Æ¡ và việc rá»i khá»i cái là ng châu Phi. Nhưng giỠđây ở London rồi, đã ở trong sá»± tất báºt nà y rồi, tôi lại thấy cái cảm giác nổi loạn xâm chiếm lấy mình, mạnh hÆ¡n bất kỳ lúc nà o khác trong tuổi thÆ¡. Thêm và o đó là má»™t sá»± cảm thông vá»›i cuá»™c nổi loạn mà Indar từng nói vá»›i tôi, cuá»™c nổi loạn anh đã khám phá khi Ä‘i dá»c bá» sông ở London và quyết định vứt bỠý nghÄ© cá»§a mình vá» quê nhà và lòng thương yêu tổ tiên, sá»± thá» cúng không suy nghÄ© những con ngưá»i vÄ© đại, sá»± suy sụp đã đến cùng vá»›i sá»± cầu nguyện và những ý nghÄ© đó, và để dúi anh và o má»™t thế giá»›i lá»›n hÆ¡n, khó nhá»c hÆ¡n. Äó là cách duy nhất tôi có thể sống ở đây và tôi phải sống ở đây.
Tôi đã trải qua cuộc nổi loạn của mình, ở châu Phi. Tôi đã mang nó đi xa đến hết mức có thể được. Và tôi đã đến London để khuây khoả và cứu rỗi, bám và o cái còn lại của cuộc sống được sắp xếp của chúng tôi.
Nazruddin không ngạc nhiên vá»›i cuá»™c Ä‘Ãnh hôn cá»§a tôi vá»›i cô con gái Kareisha cá»§a ông. Tôi chán nản nháºn ra, ông vẫn luôn tin tưởng vá» lòng thà nh thá»±c mà nhiá»u năm trước ông từng nhìn thấy trên tay tôi. Kareisha cÅ©ng không ngạc nhiên. Quả tháºt, ngưá»i duy nhất hÆ¡i ngạc nhiên lại là chÃnh tôi, kẻ đã kinh ngạc vì bước ngoặt cá»§a cuá»™c Ä‘á»i lại diá»…n ra nhẹ nhà ng đến thế.
ÄÃnh hôn xong thì tôi cÅ©ng sắp phải rá»i khá»i London. Nhưng Ä‘iá»u đó lại được coi như là má»™t sá»± bắt đầu. và quả tháºt dá»… chịu, trong cái thà nh phố to lá»›n lạ lùng nà y, sau chuyến Ä‘i nhanh đến thế, được Kareisha ôm ấp, được cô gá»i tôi bằng tên, được cô dẫn Ä‘i khắp London, cô – ngưá»i hiểu biết (Uganda và Canada sau lưng), tôi – ngưá»i nguyên thuá»· (cư xá» hệt như thế).
Cô là má»™t dược sÄ©. Äiá»u nà y là do Nazruddin sắp đặt. vá»›i kinh nghiệm vỠđổi thay và những xáo động bất ngá», rất lâu trước đó ông đã không còn tin quyá»n lá»±c cá»§a tà i sản và công việc buôn bán có thể bảo vệ con ngưá»i ta, và ông đã hướng con cái và o việc chiếm lÄ©nh những kỹ năng có thể thá»±c hà nh được ở má»i nÆ¡i. Có vẻ như công việc đó mang lại cho Kareisha sá»± thanh thản, Ä‘iá»u rất đối vá»›i vá»›i má»™t ngưá»i phụ nữ ba mươi tuổi từ cá»™ng đồng cá»§a chúng tôi , hoặc nó có thể là toà n bá»™ cuá»™c sống gia đình cá»§a cô, vá»›i tấm gương Nazruddin, ngưá»i vẫn rất chắc chắn vá»›i những kinh nghiệm cá»§a mình và luôn tìm kiếm những dấu hiệu má»›i. Nhưng tôi ngà y cà ng cảm thấy rằng ở má»™t mức độ nà o đó trong những hà nh trình trước đây cá»§a Kareisha hẳn từng phải có gì đó lãng mạn. Má»™t lúc nà o đó ý nghÄ© nà y đã là m tôi không chịu nổi. GiỠđây tôi không còn để ý nữa. Ngưá»i đà n ông hẳn phải khá lắm. Vì anh ta đã bá» Kareisha theo cách đà n ông. Äiá»u nà y là má»›i mẻ vá»›i tôi, kinh nghiệm vỠđà n bà cá»§a tôi khá hạn chế. Tôi đắm chìm trong sá»± trìu mến cá»§a Kareisha, và và o vai ngưá»i đà n ông cá»§a mình má»™t chút. Tháºt là êm ái dịu dà ng.
Äóng vai tôi và o thá»i gian đó – có hà ng đống vai. Vì tôi vẫn ở khách sạn (không xa căn há»™ cá»§a há» lắm), tại đó tôi đối mặt vá»›i ná»—i cô đơn cá»§a mình, má»™t ngưá»i đà n ông khác trong tôi. Tôi căm ghét cái phòng khách sạn đó. Nó là m tôi cảm thấy mình không ở đâu hết cả. Nó gợi lại những ná»—i lo lắng cÅ© trong tôi và thêm và o những lo lắng má»›i, vá» London, vá» cái thế giá»›i rá»™ng lá»›n hÆ¡n nhiá»u mà tôi phải tá»± tìm kiếm con đưá»ng cho mình. Tôi có thể bắt đầu từ đâu đây? Khi tôi báºt tivi lên, chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả. Cần phải nháºn thức được sá»± khác lạ to lá»›n bên ngoà i, và tá»± há»i là m sao những ngưá»i trên mà n hình đó lại được nhấc ra từ đám đông. Và trong óc tôi luôn ám ảnh ý muốn được "trở vá»", được Ä‘i má»™t chiếc máy bay khác, hoặc chà Ãt là không phải ở đây. Má»i quyết định và sá»± hà i lòng cá»§a ngà y và đầu buổi tối thưá»ng xuyên bị tôi đình lại và o buổi đêm.
Indar đã nói vá» những ngưá»i như tôi, rằng khi chúng tôi đến má»™t thà nh phố lá»›n chúng tôi nhắm mắt và o, chúng tôi chỉ còn quan tâm đến việc tá» ra là mình không ngạc nhiên gì hết cả. Tôi cÅ©ng hÆ¡i giống như thế, tháºm chà cả vá»›i Kareisha, ngưá»i dẫn tôi Ä‘i các nÆ¡i. Tôi có thể nói rằng tôi ở London nhưng tôi không thá»±c sá»± biết mình Ä‘ang ở đâu. Tôi không có cách nà o nắm bắt được thà nh phố nà y. Tôi chỉ biết rằng tôi Ä‘ang ở trên phố Gloucester. Khách sạn cá»§a tôi ở đó, căn há»™ cá»§a Nazruddin ở đó. Tôi Ä‘i khắp nÆ¡i bằng xe Ä‘iện ngầm, chui và o trong lòng đất t.ai má»™t địa Ä‘iểm, chui lên từ má»™t chá»— khác, không thể nà o gắn nÆ¡i nà y vá»›i nÆ¡i kia, và đôi lúc tá»± phức tạp hoá những hà nh trình ngắn.
ÄÆ°á»ng phố duy nhất tôi biết rõ là Gloucester Road. Nếu Ä‘i bá»™ theo má»™t hướng tôi sẽ đến nhiá»u toà nhà và đại lá»™ hÆ¡n, và sẽ bị lạc. Nếu Ä‘i vá» hướng kia tôi sẽ Ä‘i qua rất nhiá»u chá»— ăn cá»§a khách du lịch, má»™t và i nhà hà ng A ráºp, và tá»›i công viên. Tại đó có má»™t đại lá»™ rá»™ng, dốc trong công viên vá»›i bá»n trẻ con Ä‘i patin. Trên đầu dốc có má»™t cái ao lá»›n, má»™t bên bá» lát đá. Trông nó tháºt nhân tạo, nhưng nó đầy những con chim, thiên nga tháºt và nhiá»u loại vịt, và tôi luôn thấy lạ, rằng những con chim đó không há» nghÄ© chúng Ä‘ang ở đây. Những con chim nhân tạo, giống như những thứ cellular dá»… thương cá»§a tuổi thÆ¡ tôi, không thể ra khá»i chá»— đó. Äằng xa, xung quanh, trên những cái cây là những toà nhà . Tại đó bạn thá»±c sá»± biết vá» thà nh phố như là cái gì đó do con ngưá»i là m ra, chứ không phải là cái gì đó tá»± má»c lên và chỉ đơn giản là ở đó. Indar cÅ©ng đã nói vá» Ä‘iá»u nà y, anh nói đúng. Tháºt dá»… dà ng cho những ngưá»i như chúng tôi, những ngưá»i nghÄ© rằng các thà nh phố khổng lồ như thể nà y má»c lên từ thiên nhiên. Nó hoà giải chúng tôi vá»›i những thà nh phố tồi tà n cá»§a mình. Chúng tôi Ä‘i đến kết luáºn rằng nÆ¡i nà y là má»™t cái gì đó và nÆ¡i kia là má»™t cái khác.
Trong công viên, và o những buổi chiá»u đẹp trá»i, ngưá»i ta đến thả diá»u, và đôi khi những ngưá»i A ráºp từ các sứ quán đến chÆ¡i đá bóng dưới các tán cây. Luôn có nhiá»u ngưá»i Aráºp ở đó, những ngưá»i da mịn, thá»±c sá»± là A ráºp, không phải ná»a A ráºp, ná»a châu Phi như tại bá» biển cá»§a chúng tôi, má»™t trong số những quầy báo bên ngoà i bến Gloucester Road đầy báo và tạp chà A ráºp. không phải tất cả ngưá»i A ráºp Ä‘á»u già u có và sạch sẽ. Äôi khi tôi thấy những nhóm nhá» ngưá»i Aráºp nghèo khổ trong trang phục cáu bẩn Ä‘i lại trên thảm cá» trong công viên, trên hè phố hay những đưá»ng phố bên cạnh. Tôi nghÄ© há» là những ngưá»i hầu và điá»u đó đối vá»›i tôi tháºt là đáng hổ thẹn. Nhưng rồi má»™t hôm tôi trông thấy má»™t quý bà Aráºp cùng vá»›i ngưá»i nô lệ cá»§a mình.
Tôi chú ý ngay đến ngưá»i Ä‘i cùng vá»›i ngưá»i đà n bà . Anh ta đội chiếc mÅ© nhá» mà u trắng và cái tạp dá» nhẵn cÅ©ng mà u trắng, thông báo thân pháºn cá»§a anh ta vá»›i má»i ngưá»i và anh ta Ä‘ang xách trên tay hai túi Ä‘i chợ to toà n đồ hà ng khô từ siêu thị Waitrose trên đưá»ng Gloucester. Anh ta Ä‘i Ä‘á»u bước, cách chá»§ khoảng mưá»i bước chân, bà chá»§ to béo theo lối cá»§a đà n bà Aráºp, vá»›i những vệt tô xanh trên khuôn mặt nhợt nhạt dưới chiếc khăn trùm Ä‘en má»ng tang. Bà ta có vẻ tá»± hà i lòng vá»›i bản thân lắm, bạn có thể thấy rằng ở London và đi mua sắm đúng kiểu thá»i thượng vá»›i ngưá»i hầu ở siêu thị Waitrose đã là m bà ta phấn khÃch. Thoáng qua bà ta nghÄ© tôi là ngưá»i Aráºp và bà ta nhìn tôi qua là n khăn voan má»ng tanh, Ä‘iá»u đó có nghÄ©a là để nháºn lại từ phÃa tôi má»™t cái nhìn ngưỡng má»™.
Còn ngưá»i Ä‘i cùng Ä‘ang xách đồ là má»™t thanh niên gầy, da nhẵn, và tôi có thể nói anh ta sinh ra trong nhà chá»§. Anh ta có những câu nói trống rá»—ng, khúm núm mà những ngưá»i nô lệ sinh ra trong nhà chá»§ như tôi còn nhá»›, vẫn thÃch nói khi hỠở chá»— đông ngưá»i vá»›i chá»§ và đang là m má»™t công việc đơn giản nà o đó. Ngưá»i Ä‘i cùng nà y Ä‘ang là m bá»™ như những túi đồ hà ng khô Waitrose là cái gì đó nặng ná» lắm, nhưng đó chỉ là má»™t trò diá»…n, để thu hút sá»± chú ý đến anh ta và quý bà anh ta Ä‘ang phục vụ. Anh ta cÅ©ng lầm tưởng tôi là má»™t ngưá»i Aráºp và khi tôi Ä‘i ngang qua anh ta liá»n tung ra má»™t lá»i than vá» món đồ nặng và nhìn tôi vá»›i sá»± tìm kiếm mong má»i, như má»™t con rối muốn được diá»…n kịch nhưng bị buá»™c phải hiểu đây không phải là lúc diá»…n trò.
Tôi Ä‘ang Ä‘i đến chá»— Waitrose để mua chai rượu là m quà cho Nazruddin. Ông vẫn chưa mất Ä‘i thú uống rượu và ăn đồ ngon. Ông hạnh phúc được là m ngưá»i hướng dẫn tôi trong những vấn đỠđó, và quả tháºt, sau nhiá»u năm uống thứ đồ uống Bồ Äà o Nha ở châu Phi, những thứ rượu trắng hoặc đỠvá»› vẩn thì những thứ rượu ở London là cả má»™t sá»± phấn khÃch hà ng ngà y đối vá»›i tôi. Bữa tối ở căn há»™ (và trước máy tivi, má»—i tối ông xem và i tiếng đồng hồ) tôi nói vá»›i Nazruddin vá» ngưá»i nô lệ mặc đồ trắng. Ông nói, ông không ngạc nhiên vá» Ä‘iá»u đó, đó là má»™t nét má»›i cá»§a cuá»™c sống tại Gloucester Road, và i tuần trước ông đã trông thấy má»™t ngưá»i hầu bẩn thỉu da nâu.
Nazruddin nói "Ngà y xưa ngưá»i ta gây khó dá»… ghê lắm nếu bắt được anh gá»i và i ngưá»i hầu đến xứ Aráºp bằng đưá»ng biển. Giá» thì những ngưá»i nà y có há»™ chiếu, thị thá»±c giống như má»i ngưá»i khác, và đi di cư như má»i ngưá»i khác, chẳng ai phà n nà n hết cả.
"Bác khá mê tÃn vá» ngưá»i Aráºp. Há» sinh ra chúng ta và cho chúng ta má»™t ná»a thế giá»›i tôn giáo cá»§a chúng ta, nhưng bác không thể không nghÄ© rằng khi rá»i khá»i Aráºp hỠđã gây ra những chuyện tháºt khá»§ng khiếp ở khắp nÆ¡i. Anh chỉ cần nghÄ© chúng ta từ đâu đến thôi. Ba Tư, Ân Äá»™, châu Phi. Hãy nghÄ© vá» việc đã diá»…n ra ở đó. GiỠđây là châu Âu. Há» bÆ¡m dầu và o và hút tiá»n ra. BÆ¡m dầu và o để giúp toà n bá»™ hệ thống váºn hà nh, rút tiá»n ra để gá»i Ä‘i tiêu xà i. Há» cần châu Âu. Há» muốn có hà ng hoá và các tà i sản và cùng lúc há» muốn có má»™t nÆ¡i an toà n vá»›i tiá»n cá»§a mình. Những Ä‘áºt nước cá»§a há» thì tháºt khá»§ng khiếp. Nhưng hỠđã phá tán hết tiá»n. Há» sẽ giết hết những con ngá»—ng đẻ trứng và ng đó.
"Và há» cÅ©ng không phải là duy nhất. Trên cả thế giá»›i nà y tiá»n Ä‘ang bay. Ngưá»i ta nạo sạch cái thế giá»›i nà y, sạch như ngưá»i châu Phi cạo sân cá»§a mình ấy, và bây giá» thì ngưá»i ta muốn chạy khá»i những nÆ¡i khá»§ng khiếp, nÆ¡i hỠđã kiếm ra tiá»n, và tìm má»™t đất nước tươi đẹp an toà n. Cả má»™t đống ngưá»i, ngưá»i Äại Hà n, Philippine, ngưá»i từ Hồng Kông, Äà i Loan, Nam Phi, ngưá»i Italia, Hy Lạp, Nam Mỹ, Achentina, Colombia, Venezuela, Bolivia, cả má»™t đống ngưá»i da Ä‘en đổ dồn đến những nÆ¡i mà anh chưa bao giá» nghe thấy đâu, ngưá»i Trung Quốc từ má»i nÆ¡i. Tất cả há» Ä‘á»u Ä‘ang chạy cuống cuồng. Há» bị lá»a thúc và o Ä‘Ãt. Anh không được nghÄ© chỉ có ngưá»i châu Phi Ä‘ang chạy cuống đâu.
"Ngà y nay, kể từ khi Thuỵ SÄ© đóng cá»a, hầu hết há» sang Mỹ và Canada. Tại đó đã có ngưá»i chá» sẵn để là m thá»§ tục. Tại đó há» gặp các chuyên gia. Những ngưá»i Nam Mỹ chỠđợi ngưá»i Nam Mỹ, ngưá»i châu à chá» ngưá»i châu Ã, ngưá»i Hy Lạp chá» ngưá»i Hy Lạp. Và nó đưa hỠđến chá»— những ngưá»i là m thá»§ tục. Tại Toronto, Vancouver, California. Chẳng hạn ở Miami có má»™t trung tâm rất lá»›n.
"Bác biết vá» Ä‘iá»u đó trước khi đến Canada. Bác đã không mua má»™t ngôi biệt thá»± má»™t triệu đô la ở California hoặc má»™t vưá»n cam ở miá»n Trung Mỹ hoặc má»™t đầm lầy ở Florida. Anh có biết thay và o đó bác là m gì không? Anh không tin nổi đâu. Bác mua má»™t giếng dầu, má»™t phần thôi. Äó là má»™t nhà địa chất há»c. Advani giá»›i thiệu bá»n bác vá»›i nhau. Há» nói há» muốn mưá»i ngưá»i bá»n bác thà nh láºp má»™t công ty dầu má» tư nhân. Há» muốn có được má»™t trăm nghìn đô la, má»—i ngưá»i bá» và o đó mưá»i nghìn. Tiá»n vốn pháp định, dù sao cÅ©ng cao hÆ¡n thế, và có thoả thuáºn rằng nếu bá»n bác tìm được dầu nhà địa chất sẽ bán phần còn lại cá»§a các cổ phiếu theo lãi suất danh nghÄ©a. Như thế là hợp lý. Äó là phần cá»§a ông ta, công việc cá»§a ông ta.
"Má»i chuyện Ä‘á»u hợp lệ, đất thì ở đó. Tại Canada anh có thể thoải mái Ä‘i đâu đó khoanh đất. Anh có thể thuê má»™t đội nhân viên, và không tốn tiá»n nhiá»u lắm đâu. Ba mươi nghìn cho má»™t chuyến, phụ thuá»™c và o c anh muốn đà o ở đâu. Và ngưá»i ta không có cái loại luáºt tà i sản đất Ä‘ai mà anh phải chịu tại nÆ¡i anh sống. Bác đã kiểm tra lại toà n bá»™. Äó là má»™t sá»± liá»u lÄ©nh, nhưng bác nghÄ© đó chỉ là sá»± liá»u lÄ©nh cá»§a má»™t mình nhà địa chất mà thôi. Bác bá» và o đó mưá»i nghìn. Và chỠđợi. Bá»n bác vá»› được dầu. Suốt đêm, rồi, mưá»i nghìn cá»§a bác biến ra hai trăm nghìn – chà , cứ cho là má»™t trăm nghìn thôi. Nhưng vá»›i bá»n bác, má»™t công ty tư nhân, lãi chỉ là lãi trên giấy mà thôi. Bá»n bác chỉ có thể bán lại cho nhau, và không ai trong bá»n bác nhìn thấy tiá»n cả.
"Nhà địa chất há»c thá»±c hiện các lệnh mua và mua lại toà n bá»™ cổ phiếu cá»§a công ty bằng cái giá bèo bá»t. Thế rồi ông ta chiếm quyá»n kiểm soát công ty – nhưng tất cả những cái đó Ä‘á»u có trong thoả thuáºn. Rồi ông ta mua má»™t công ty má» sắp phá sản. Bá»n bác băn khoăn vá» Ä‘iá»u đó, nhưng giỠđây bá»n bác không há»i vá» sá»± thông thái cá»§a ông ta nữa. Rồi ông ta biến Ä‘i tá»›i má»™t hòn đảo nhá». Ông ta đã kết nối hai công ty lại theo cách sao cho má»™t triệu đô la tiá»n vay cho công ty cá»§a bá»n bác để tìm dầu tá»± động chuyển sang công ty riêng cá»§a ông ta. Ông ta bá» bá»n bác lại vá»›i nợ nần. Trò cổ xưa nhất trong sách, và chÃn trong số bá»n bác đứng đỠra nhìn trong khi Ä‘iá»U đó xảy ra như thể bá»n bác Ä‘ang nhìn má»™t kẻ đà o hố trên đưá»ng. Thêm và o sá»± nhục nhã đó, bá»n bác thấy rồi lúc đầu ông ta không có đến mưá»i nghìn. Ông ta đã là m tất cả Ä‘iá»u đó vá»›i tiá»n cá»§a bá»n bác. Bây giá» bác cho rằng ông ta Ä‘ang Ä‘i Ä‘i lại lại giữa thiên đưá»ng và mặt đất để chuyển má»™t triệu đô la cá»§a mình và o an toà n. Dù thế nà o Ä‘i nữa, đó là cách bác đã là m được cái không thể, biến mưá»i nghìn thà nh món nợ má»™t trăm nghìn.
"Lúc đó tháºt ra nợ chưa phải trả. Dầu còn ở đó. Tháºm chà bác rút được mưá»i nghìn cá»§a mình vá». Äiá»u rắc rô;i vá»›i những ngưá»i như bác, chạy khắp thế giá»›i để cất giấu tiá»n, là bá»n bác chỉ là m tốt công việc tại chá»— cá»§a mình. Vẫn như váºy mà dầu má» chỉ là má»™t phi vụ. Rồi sau đó Ä‘iá»u hà nh má»™t rạp chiếu phim, má»™t rạp dà nh cho ngưá»i nháºp cư. Anh có biết loại rạp đó không? Có nghÄ©a là chiếu phim cho tất cả các nhóm dân tá»™c ở má»™t địa Ä‘iểm. Có rất nhiá»u sắc tá»™c nÆ¡i bác từng ở, nhưng bác cho rằng mình có ý tưởng đó chỉ bởi vì có má»™t cái rạp Ä‘ang được rao bán, và có vẻ như nó khá đẹp, ở ngay trung tâm thà nh phố.
"Má»i việc Ä‘á»u trôi chảy khi bác đến táºn chá»— rạp hát , nhưng khi việc mua bán xong xuôi, bác nháºn ra rằng má»i thứ trên mà n ảnh cứ lá» má» thế nà o ấy. Thoạt tiên bác nghÄ© mắt mình có vấn Ä‘á». Rồi bác nháºn ra rồi ngưá»i bán cho bác chá»— nà y đã đổi dụng cụ. Bác đến gặp ông ta và nói "Ông không thể là m thế được", ông ta nói "Ông là ai? Tôi không biết ông". Thế đấy. Thế là bá»n bác quẳng những máy chiếu cÅ© Ä‘i, nâng cấp chá»— ngồi và tiếp tục chiếu phim. Công việc không được tốt lắm. Má»™t rạp chiếu phim cho ngưá»i nháºp cư ở trung tâm không phải là má»™t ý tưởng hay lắm. Chẳng qua là há» phải là m việc nhiá»u quá. Há» chỉ muốn nhanh nhanh vá» nhà . Những phim hay là phim Ấn độ. Có rất nhiá»u ngưá»i Hy lạp tá»›i xem. Ngưá»i Hy lạp thÃch xem phim Ân độ. Anh biết Ä‘iá»u đó không? Dù sao bác cÅ©ng qua được mùa hè. Mùa lạnh tá»›i. Nhưng không có hệ thống sưởi. Hoặc cái ở đó đã bị dỡ mang Ä‘i.
"Bác lại đến chá»— ngưá»i đà n ông kia. Bác nói "Ông bán cho tôi cái rạp chiếu phim như cá»§a nợ ấy". Ông ta nói "Ông là ai?" Bác nói "Gia đình tôi từng là thương nhân buôn bán khắp Ấn độ dương hà ng thế ká»· nay, dưới bất kỳ loại chÃnh phá»§ nà o. Có má»™t lý do tại sao chúng tôi tồn tại lâu được như thế. Chúng tôi kiếm lá»i khó khăn, nhưng chúng tôi thá»±c hiện đầy đủ những gì đã cam kết. Tất cả các hợp đồng cá»§a chúng tôi Ä‘á»u bằng miệng ,nhưng chúng tôi luôn thá»±c hiện những gì chúng tôi đã hứa. Không phải bởi vì chúng tôi là thánh thần gì. Chỉ vì tất cả Ä‘á»u tồi tệ nếu khác Ä‘i". Ông ta nói "Ông có thể quay vỠẤn độ dương".
"Khi rá»i khá»i chá»— ông ta bác bước Ä‘i rất nhanh. Trên đưá»ng bác bị ngã và bị dáºp mắt cá. Bác coi đó là má»™t Ä‘iá»m báo. Váºn may cá»§a bác đã Ä‘i mất rồi. Bác biết chắc Ä‘iá»u đó. Bác không cảm thấy mình có thể ở lại đất nước nà y nữa. Bác cảm thấy nÆ¡i nà y như má»™t trò chÆ¡i khăm. Há» nghÄ© há» là ngưá»i phương Tây, nhưng thá»±c ra há» Ä‘ang chạy đến chá»— há» tìm sá»± an toà n. Há» giống như những ngưá»i ở rất xa, sống nhá» và o đất Ä‘ai và trà tuệ ngưá»i khác, và đó là tất cả những gì há» có thể là m. Äó là lý do tại sao há» lại buôn tẻ và ngu ngốc đến thế. Bác nghÄ© bác có thể chết nếu phải ở lại cùng há».
"khi đến Anh toà n bá»™ linh cảm cá»§a bác hướng và o ngà nh năng lượng. Má»™t đất nước nhá», đưá»ng bá»™ và đưá»ng sắt rất tốt, năng lượng, công nghiệp phát triển. Bác nghÄ© rằng nếu anh có địa Ä‘iểm, cÆ¡ sở váºt chất, và thuê nhân công châu Ã, anh không thể thua lá»— được. Ngưá»i châu Âu chán ngán vá»›i máy móc và nhà máy rồi. Ngưá»i châu à thÃch chúng, há» bà máºt thÃch máy móc hÆ¡n cuá»™c sống gia đình cá»§a mình. Nhưng sau khi đến Canada bác đã bá»›t nóng nảy rồi. Bác nghÄ© mình phải là m thế nà o cho an toà n. Bác nghÄ© bác có thể kiếm được tiá»n. Äó là lý do tại sao bác đến Gloucester Road.
"Äó là má»™t trong những trung tâm kinh doanh du lịch ở London, anh cÅ©ng biết rồi đấy. London Ä‘ang tá»± tiêu huá»· mình trong việc kinh doanh du lịch - ở đây anh có thể thấy Ä‘iá»u đó. Hà ng trăm ngôi nhà , hà ng nghìn căn há»™ đã được biến thà nh khách sạn, nhà nghỉ và hà ng ăn cho khách du lịch. Chá»— ở ngà y cà ng hiếm Ä‘i. Bác nghÄ© bác không thể thua được. Bác mua sáu căn há»™ ở má»™t chung cư. Bác mua đúng lúc Ä‘ang sốt nhà . Giá giỠđã giảm mất hai nhăm phần trăm, và lãi suất đã tăng lên đến hai mươi, tháºm chà hai mươi tư phần trăm. Anh có nhá»› vụ bê bối ở bá» biển khi ngưá»i nhà Indar cho vay tiá»n vá»›i lãi suất mưá»i và mưá»i hai phần trăm không? Bác cảm thấy mình không còn hiểu nổi tiá»n nữa. Và ngưá»i Aráºp thì ở ngay ngoà i đưá»ng kia.
"Bác phải cho chịu tiá»n thuê nhà . Và khi đã cho chịu rồi thì anh lại hấp dẫn những ngưá»i lạ. Äấy là má»™t món đỗ lưu niệm cá»§a bác. Thẻ cá cược cá»§a má»™t cá»a hà ng đánh cược ở Gloucester Road. Bác vẫn nhá»› má»™t cô gái đến từ phÃa bắc. Cô nháºp và o đám ngưá»i Aráºp. Cô trở thà nh ngưá»i Aráºp, nhóm ngưá»i nghèo khổ từ Algeria đến. Cô ta có thói vứt rác ra ngoà i cá»a. Ngưá»i Algeria hay đánh cược ngá»±a. ChÃnh vì thế há» có những lúc lên bổng xuống trầm.
"Há» thắng, và há» lại thua. Há» không thể trả được tiá»n nhà . Bác giảm tiá»n xuống. Há» vẫn không trả nổi. Có những phà n nà n vá» rác và những cuá»™c cãi cá», và ngưá»i Algeria đó có thói quen đái và o thang máy khi ở trong đó. Bác yêu cầu há» dá»n Ä‘i. Há» từ chối và luáºt pháp đứng vá» phÃa há». má»™t hôm, khi há» Ä‘i khá»i bác bèn thay khoá má»›i. Khi quay vá» há» gá»i cảnh sát và cảnh sát mở cá»a cho há». Äể ngăn bác là m Ä‘iá»u đó má»™t lần nữa, há» lắp khoá cá»§a há» và o. Hồi đó, trên cánh cá»a nà y, lá»— khoá và những vòng tròn trông giống như hà ng nút áo sÆ¡ mi. Bác bá» cuá»™c.
"Tất cả các loại hoá đơn thanh toán Ä‘á»u không được trả tiá»n. Má»™t buổi sáng bác lên và gõ cá»a. Phòng đầy tiếng thì thầm, nhưng cá»a vẫn không mở. Thang máy ngay cạnh cá»a căn há»™. Bác mở cá»a thang máy và đóng lại. Há» nghÄ© bác đã Ä‘i và để chắc chắn há» mở cá»a ra để nhìn. Bác thò chân chặn cá»a và bước và o. Căn há»™ nhỠđầy những ngưá»i Aráºp nghèo khổ mặc đồ lót xấu xÃ. Há» nằm la liệt khắp nÆ¡i. Cô gái không ở cùng vá»›i há». HỠđã tống cô ta, hoặc cô ta đã bá» Ä‘i. Cứ thế khoảng hai tháng, khi bác trả hai mươi phần trăm lãi và những thứ tiá»n khác,.bác phải cung cấp má»™t chá»— trú ngụ miá»…n phà cho má»™t tá ngưá»i Aráºp rách rưới nà y. Há» là má»™t loại ngưá»i rất lạ. Má»™t trong số há» có tóc đỠrá»±c. Há» là m gì ở London nà y? Anh có nghÄ© được là há» là m gì không? Há» sống được bằng cách nà o? Có quá nhiá»u những ngưá»i như há».
"Má»™t cô gái khác là m bác cháy túi. Cô ta đến từ Äông Âu. Tị nạn? Nhưng cô ta là đà n bà . Cô ta phải tiêu má»™t Ãt tiá»n để in những tấm card. Trong ảnh cô ta thò má»—i cái cổ lên khá»i mặt nước, bác không biết tại sao cô ta nghÄ© cô ta có thể in hình đó lên card cá»§a mình. Trong ảnh cô ta giÆ¡ tay lên, để lá»™ má»™t khoảng ngá»±c. Còn tại đây cô ta đội chiếc mÅ© quả dưa mà u Ä‘en rất to và đôi già y da mà u Ä‘en và thò ra ở má»™t góc. "Erika. Ngưá»i mẫu – Diá»…n viên – Ca sÄ© – VÅ© nữ. Tóc Ä‘á». Mắt xanh xám. Chuyên môn: Mẫu – mốt – Äồ trang sức – già y dép-Tay-Chân-Răng-Tóc. 5 9 , 32-25-33". Tất cả những cái đó chẳng ai muốn mua cả. Rồi cô ta có bầu, chịu má»™t hoá đơn Ä‘iện thoại 1200 bảng – má»™t nghìn hai trăm bảng – và má»™t đêm cô ta trốn Ä‘i, để lại những tấm card có hình cá»§a cô ta. Má»™t đống lá»›n. Bác không thể chịu đựng được tất cả những cái đó. Bác cảm thấy mình phải giữ lại má»™t cái vì cô ta.
"Äiá»u gì đã xảy đến vá»›i những ngưá»i đó? Há» Ä‘i đâu bây giá»? Há» sống thế nà o bây giá»? Há» có vá» nhà không? Há» có nhà để vá» không? Anh đã nói nhiá»u, Salim ạ, vá» những cô gái từ Äông Phi đến những kiốt bán thuốc lá, bán thuốc lá và o những giá» khuya khoắt ban đêm. Äiá»u đó là m anh thấy chán nản. Anh nói há» không có tương lai và rằng há» tháºm chà không biết mình là ai. Bác tá»± há»i liệu đó lại chẳng phải là váºn may cá»§a há». Há» cho rằng là m những việc đó rất nhà m chán, há» là m. Những ngưá»i mà bác nói tá»›i cÅ©ng có những dá»± định và há» biết hỠđã lạc lối ở London. Bác cho rằng hẳn là phải khá»§ng khiếp vá»›i há» lắm khi há» phải quay vá» nhà . NÆ¡i nà y đầy những ngưá»i như há». HỠđến trung tâm bởi vì đó là tất cả những gì há» biết và bởi vì há» nghÄ© đó là giải pháp khôn ngoan, và thá» là m Ä‘iá»u gì đó. anh không thể kết án há». Há» Ä‘ang là m Ä‘iá»u mà há» thấy những ngưá»i vÄ© đại Ä‘ang là m.
"NÆ¡i nà y rá»™ng lá»›n và luôn luôn báºn rá»™n, anh phải bá» thá»i gian để xem từng cái nhá» nhặt diá»…n ra. Nó chỉ đơn giản là vẫn tiếp tục váºn động. Nhiá»u ngưá»i đã bị thổi bay. Không có tiá»n má»›i, không có tiá»n tháºt, và điá»u đó là m cho má»i ngưá»i trở nên tuyệt vá»ng hÆ¡n. Chúng ta đến đây và o má»™t thá»i Ä‘iểm sai lầm. Nhưng đừng để ý đến Ä‘iá»u đó. Chúng ta cÅ©ng đến sai thá»i Ä‘iểm ở má»i chá»— khác thôi. Ngà y xưa khi chúng ta ở châu Phi xem những catalog, đặt hà ng và nhìn tà u thuá»· dỡ hà ng dưới bến, bác không cho rằng mình nghÄ© nó giống như châu Âu, hoặc những cái há»™ chiếu Anh bác đã lấy là m cái để bảo vệ những ngưá»i châu Phi hiện Ä‘ang mang chúng ta đến đây, và rằng những ngưá»i Aráºp đó lại ở ngoà i đưá»ng phố"
Äó là Nazruddin. Kareisha nói "Em hy vá»ng anh biết anh đã nghe chuyện cá»§a má»™t ngưá»i hạnh phúc." Cô không cần nói vá»›i tôi.
Nazruddin nói đúng. Ông đã biến Gloucester Road thà nh nhà ông. Khung cảnh châu Âu tháºt lạ lùng, nhưng nhìn Nazruddin thì thấy cứ như là ông vẫn luôn ở đây từ trước. Ông sắp bước sang tuổi sáu mươi, nhưng trông ông không có vẻ già đi. Ông vẫn mặc những bá»™ đồ theo kiểu cÅ©, và những ve áo rá»™ng (vá»›i những mẩu phồng lên) mà tôi đã quen là mốt lâu lắm rồi. Tôi không nghÄ© ông nghi ngá» tÃnh đúng đắn cá»§a công việc kinh doanh cá»§a mình. Äiá»u đẽ nặng lên ông (và là m ông nói vá» chuyện váºn may đã rá»i khá»i ông ) là sá»± bất động cá»§a ông. Nhưng ông đã tìm thấy nÆ¡i nghỉ ngÆ¡i hoà n hảo cá»§a mình. Äó là má»™t địa Ä‘iểm giữa bến xe Ä‘iện ngầm và công viên, trên đưá»ng Gloucester.
Ông mua báo ở má»™t cá»a hiệu, và đá»c nó khi uống cà phê buổi sáng trong quán cà phê nhá» cÅ©ng có những bức tranh cổ bằng mà u nước để bán, dạo quanh công viên má»™t vòng, Ä‘i mua sắm cho mưá»i ngà y trong nhiá»u cá»a hà ng lương thá»±c khác nhau. Äôi khi ông tá»± cho mình cái thói xa xỉ là ly trà hoặc má»™t thứ đồ uống trong cái buồng to, cổ lá»— cá»§a khách sạn tưá»ng đỠgần trạm xe Ä‘iện ngầm. Äôi khi ông đến "phòng nhảy" cá»§a ngưá»i Aráºp hoặc Ba Tư. Và đêm thì trong căn há»™ có tivi. Những ngưá»i ở Gloucester Road rất cởi mở, luôn nồng nhiệt vá»›i những ngưá»i ở má»i lứa tuổi. Äó là má»™t nÆ¡i tháºt thân thiện, đầy không khà há»™i hè, và những ngà y cá»§a Nazruddin đầy những gặp gỡ và quan sát má»›i. Ông nói đó là phố đẹp nhất trên thế giá»›i, ông có ý định ở lại đó lâu nhất có thể được.
Lại thêm má»™t lần nữa ông lá»±a chá»n đúng. Äó luôn là biệt tà i cá»§a ông. Và o lúc tôi thấy lo lắng tìm kiếm trong thế giá»›i mà ông đã tìm được. Tấm gương Nazruddin, hay cách mà tôi ngầm diá»…n giải từ đó, dù sao cÅ©ng giúp để định hướng cuá»™c Ä‘á»i tôi. GiỠđây ở London, dù Ãt khi tôi thấy ông ở trạng thái tinh thần thoải mái, khả năng nà y cá»§a ông là m tôi cảm thấy nặng ná». Nó là m tôi c má»™t sau tất cả những năm đó tôi chưa hỠđạt được đến tầm cá»§a ông, và không bao giá» có thể hết cả, rằng cuá»™c Ä‘á»i tháºt luôn luôn không được thoả mãn. Tôi phải Ä‘i vá» căn phòng khách sạn cá»§a mình trong má»™t sá»± hấp hối cá»§a cô đơn và sợ hãi.
Äôi khi Ä‘ang lÆ¡ mÆ¡ ngá»§ tôi choà ng tỉnh giấc vì má»™t hình ảnh nà o đó vá» cái thị trấn châu Phi cá»§a chúng tôi vừa chợt đến – cá»±c kỳ tháºt (và cái máy bay có thể đưa tôi vá» và o ngà y mai), nhưng những liên tưởng khiến nó giống như má»™t giấc mÆ¡. Rồi tôi nhá»› đến sá»± bừng tỉnh cá»§a mình, vá» nhu cầu cá»§a con ngưá»i chỉ để sống, vỠảo tưởng vá» ná»—i Ä‘au. Tôi lấy London đối chá»i lại châu Phi cho đến khi cả hai trở nên không thá»±c, và tôi lại có thể ngá»§ tiếp. Sau đó má»™t lúc tôi phải viện đến sá»± bừng tỉnh, tâm trạng cá»§a buổi sáng châu Phi nà y.Nó ở đó, bên cạnh tôi, cái viá»…n cảnh cá»§a hà nh tinh, cá»§a những con ngưá»i lạc lối trong không gian và thá»i gian, nhưng tháºt khá»§ng khiếp, báºn rá»™n đến không còn hướng Ä‘i nà o.
ChÃnh trong trạng thái dá»ng dưng và vô trách nhiệm – giống như những ngưá»i ở Gloucester Road mà Nazruddin đã kể - mà tôi đã Ä‘Ãnh hôn vá»›i Kareisha.
Má»™t hôm, khi tôi sắp rá»i khá»i London, Kareisha há»i "Anh có gặp Indar không? Anh có Ä‘i gặp anh ấy không?"
Indar! Tên cá»§a anh thưá»ng đến trong những cuá»™c nói chuyện cá»§a chúng tôi, nhưng tôi không biết anh Ä‘ang ở London.
Kareisha nói "Äúng là thế đấy. Em không khuyên anh đến thăm. Có lẽ anh ấy Ä‘ang gặp khó khăn và nóng nảy, và không vui vẻ lắm. Anh ấy vẫn thế kể từ khi công việc cá»§a anh ấy bị ngừng lại".
"Công việc bị ngừng lại à ?"
"Cách đây khoảng hai năm".
"Nhưng anh ấy biết sẽ như thế mà . Anh ấy nói như là anh ấy biết trước váºy. Các giảng viên, trưá»ng đại há»c, chương trình trao đổi ở châu Phi – anh ấy biết sá»± phấn khÃch không thể kéo dà i, rằng không má»™t chÃnh quyá»n địa phương nà o thá»±c sá»± quan tâm đến ngưá»i khác. Nhưng anh ấy nghÄ© anh ấy có kế hoạch cá»§a mình. Anh ấy nói anh ấy có thể tá»± khám phá mình theo nhiá»u cách khác nhau".
Kareisha nói "Má»i cái khác Ä‘i khi thá»i Ä‘iểm đến. Anh ấy quan tâm nhiá»u đến công việc hÆ¡n là anh ấy tá» ra. Tất nhiên, có nhiá»u Ä‘iá»u anh ấy có thể là m. Nhưng anh ấy quyết không chịu là m. Anh ấy có công việc ở má»™t trưá»ng đại há»c, tất nhiên ở bên Mỹ. Anh ấy có những mối quan hệ. Anh ấy có thể viết bà i cho báo. GiỠđây, khi gặp anh ấy chúng em không nói vá» chuyện đó nữa. Nazruddin nói là Indar sẽ trở thà nh trợ giảng. vấn đỠrắc rối là anh ấy đã đầu tư quá nhiá»u và o cái công việc đó cá»§a anh ta. Và sau khi nó bị ngừng, anh ấy trở nên căm ghét nước Mỹ. Căm ghét chÃnh mình nữa.
"Anh biết Indar mà . Anh biết rằng khi còn trẻ Ä‘iá»u quan trá»ng nhất vá»›i anh ấy là gia đình anh ấy rất già u có. Anh còn nhá»› ngôi nhà chúng ta từng sống không. Khi sống ở trong má»™t ngôi nhà như thế, em cho là anh sẽ nghÄ© đến mưá»i hay mưá»i hai hay hai mươi lần má»™t ngà y rằng anh rất già u, hoặc anh già u hÆ¡n tất cả những ngưá»i khác. Và anh nhá»› anh đã luôn sống như thế. Không nói đến chuyện tiá»n, nhưng nó luôn ở đó. Anh có thể nói rằng anh ấy cảm thấy rằng tiá»n đã là m anh ấy trở nên đáng kÃnh. Má»i ngưá»i giầu có Ä‘á»u như thế cả, em nghÄ© váºy. Và đó là ý niệm vá» bản thân mình mà Indar chưa bao giá» mất Ä‘i cả. Công việc cá»§a anh ấy không mang lại cho anh ấy tiá»n bạc, nhưng lại là m cho anh ấy trở nên cao quý. Nó lại nâng anh ấy lên trên những ngưá»i khác và là m anh ấy tương đương vá»›i những kẻ quan trá»ng khác ở châu Phi, trở thà nh khách cá»§a chÃnh phá»§ ở chá»— nà y, chá»— kia, gặp gỡ các bá»™ trưởng và Tổng thống nước ngoà i. Thế nên tháºt thảm hoạ khi cái công việc đó bị ngừng lại, khi ngưá»i Mỹ quyết định ở đó không có gì cho há» hết.
"Indar đến Mỹ, đến New York. Theo phong cách cá»§a bản thân, anh ấy đã ở khách sạn đắt tiá»n. Anh ấy gặp những ngưá»i Mỹ cá»§a mình. Há» Ä‘á»u rất đẹp. Nhưng anh ấy không thÃch hướng mà hỠđẩy anh ấy và o. Anh ấy cảm thấy há» Ä‘ang đẩy anh ấy và o những Ä‘iá»u nhá» bé hÆ¡n và anh vá» như không nháºn ra. Em không biết Indar trông chá» gì ở những ngưá»i nà y. Không, có lẽ em biết. Anh ấy hy vá»ng được biến thà nh má»™t ngưá»i trong số há», tiếp tục như cÅ©. Anh ấy nghÄ© Ä‘iá»u đó là trách nhiệm cá»§a mình. Anh ấy đã tiêu rất nhiá»u tiá»n, và tiá»n đã hết. Rồi đến khi, rất không như anh ấy mong muốn, anh ấy phải chuyển đến những khách sạn rẻ hÆ¡n. Anh ấy không muốn là m Ä‘iá»u đó bởi vì anh ấy nghÄ© rằng chỉ nhìn và o những khách sạn rẻ tiá»n hÆ¡n cÅ©ng đã là chấp nháºn rằng không sá»›m thì muá»™n nó sẽ dà nh cho mình. Anh ấy kinh hoà ng khi phải ở những khách sạn rẻ tiá»n hÆ¡n. Tại New York má»i ngưá»i tuá»™t dốc nhanh lắm, anh ấy nói.
"Có má»™t ngưá»i đà n ông đặc biệt mà anh ấy thưá»ng giao du. Anh ấy đã gặp ngưá»i đó ở London ngay từ lúc đầu và hỠđã trở thà nh bạn. Không luôn như váºy đâu. Thoạt đầu anh ấy từng nghÄ© ngưá»i đà n ông tháºt Ä‘iên rồ và tháºt nóng tÃnh vá»›i anh ấy. Äiá»u nà y thưá»ng là m Indar bối rối , bởi vì chÃnh ngưá»i nà y đã cứu anh ấy thoát khá»i sá»± nhùng nhằng anh ấy dÃnh phải hồi đầu ở London. Ngưá»i đà n ông nà y đã Ä‘em sá»± tá»± tin trở lại cho Indar rồi là m anh ấy nghÄ© tốt vá» châu Phi và vá» chÃnh bản thân anh ấy. ChÃnh ngưá»i đà n ông đó đã khiến Indar có những ý nghÄ© tốt đẹp. Indar ngà y cà ng phụ thuá»™c và o ngưá»i đó. Anh ấy nghÄ© anh ấy là ngang hà ng, và anh có thể biết như thế có nghÄ©a là thế nà o.
"Há» thưá»ng gặp nhau ở New York. Ä‚n trưa, uống rượu, gặp gỡ ở văn phòng. Nhưng không có gì xảy ra cả. luôn luôn chỉ là trở vá» khách sạn, và chỠđợi. Indar ngà y cà ng xuống thấp hÆ¡n. Má»™t tối ngưá»i đà n ông má»i Indar đến nhà ông ăn tối. Äó là má»™t toà nhà rất đắt tiá»n. Indar đưa tên ở tầng dưới và đi thang máy lên. Ngưá»i coi thang máy chỠđợi và nhìn theo cho đến khi cá»a căn há»™ mở ra và Indar bước và o. Khi bước và o, Indar cảm thấy kinh ngạc.
"Anh vẫn nghÄ© con ngưá»i đó ngang hà ng vá»›i anh, là bạn cá»§a anh. Anh ấy cởi mở vá»›i ngưá»i đà n ông đó. GiỠđây anh ấy phát hiện ngưá»i đà n ông cá»±c kỳ già u có. Anh ấy chưa từng ở trong má»™t căn phòng nà o sang trá»ng hÆ¡n thế. Anh hoặc em có thể thấy Ä‘iá»u nà y là hấp dẫn, tiá»n ấy, Indar hoang mang. Chỉ ở đó, trong căn há»™ già u sang vá»›i những đồ váºt và tranh đắt tiá»n. Indar má»›i hiểu rằng trong khi anh cởi mở vá»›i ngưá»i đà n ông và nói má»i Ä‘iá»u dù là nhá» nhặt nhất là m anh lo lắng thì anh chỉ nháºn vá» cho mình rất Ãt á»i. Ngưá»i đà n ông nà y cao quý hÆ¡n, hÆ¡n rất nhiá»u. Còn hÆ¡n cả Indar có thể chịu đựng. Anh cảm thấy anh đã bị lừa và bị chế giá»…u. Anh ngà y cà ng phụ thuá»™c và o ngưá»i đà n ông đó. Anh ấy gắn những ý nghÄ© cá»§a mình theo thước Ä‘o cá»§a ông ta, anh tìm ở ông ta chá»— dá»±a tinh thần. Anh ấy nghÄ© ngưá»i đà n ông đó gần như chÃnh là bản thân anh. Anh cảm thấy mình bị dắt mÅ©i bao nhiêu năm trá»i, và bị bóc lá»™t theo cách tồi tệ nhất. Toà n bá»™ sá»± lạc quan đó là m anh Ä‘au đớn, sau khi anh đã mất nhiá»u đến thế. Tất cả những ý tưởng xây dá»±ng châu Phi ở căn há»™ nà y hết cả, hoặc trong bữa tiệc tối nà y. Không có nguy hiểm, không có mất mát. Cuá»™c sống riêng tư, cuá»™c sống vá»›i bạn bè, khá là khác vá»›i cuá»™c sống bên ngoà i. Em không biết Indar dá»± định gì.
"Trong bữa tối ấy anh ấy táºp trung quan sát má»™t ngưá»i phụ nữ trẻ. Cô ấy là vợ má»™t nhà báo rất già đã viết nhiá»u sách kiếm được nhiá»u tiá»n má»™t thá»i. Indar ghét cô ta. Tại sao cô ta lại lấy ngưá»i đà n ông đó? Trò đùa là ở đâu? Bởi vì có vẻ như là cô ta và ngưá»i đà n ông mà cô ta có công chuyện là m ăn là trung tâm cá»§a bữa tối. Há» không bà máºt lắm, và ông già kia cÅ©ng tá» ra không biết. Ông ấy chỉ nói má»™t chút vá» chÃnh sách cá»§a nước Pháp những năm 1930, vẫn giữ mình ở trung tâm má»i vấn Ä‘á», nói vá» những ngưá»i quan trá»ng ông ấy gặp và những Ä‘iá»u ngưá»i ta nói riêng vá»›i ông. Không ai mảy may chú ý đến ông ta, nhưng ông ta không há» quan tâm.
"Ông ta vẫn là má»™t ngưá»i nổi tiếng. Indar nghÄ© rằng nhiá»u vá» Ä‘iá»u đó. Anh ấy cố đặt mình và o địa vị ông già , để căm ghét hÆ¡n những ngưá»i khác. Rồi ông già nháºn ra Indar là ai, và bắt đầu nói vỠẤn độ ngà y xưa và cuá»™c gặp cá»§a ông ta vá»›i Gandhi tại má»™t cái lá»u trát bùn lừng danh nà o đó. Anh biết đấy, Gandhi và Nehru không phải là chá»§ đỠưa thÃch cá»§a Indar. Äêm đó anh ấy quyết định không giao tiếp vá»›i ai, và đã rất ác nghiệt vá»›i ông già , ác nghiệt hÆ¡n bất kỳ ai trước đó.
"Thế là đến cuối bữa ăn Indar trở nên rất nghiêm trang. Anh ấy nghÄ© vá» những khách sạn rẻ tiá»n anh ấy phải sống, khi Ä‘ang Ä‘i xuống thang máy anh ấy cảm thấy sợ hãi kinh khá»§ng. Anh ấy nghÄ© mình đã Ä‘i quá đà . Nhưng anh ấy tá»± cho mình đúng, và do đó anh ấy bình tÄ©nh lại. Anh ấy chỉ có má»™t ý nghÄ© đơn giản rằng đã đến lúc, Ä‘i khá»i nÆ¡i nà y và vá» nhà .
"Äó là những chuyện xảy ra vá»›i Indar. Thá»i gian trôi Ä‘i và cÅ©ng đến thá»i Ä‘iểm Indar nháºn ra rằng anh ấy nên quay trở vê` nhà . Trong đầu anh ấy có thể co má»™t ngôi là ng mÆ¡ ước nà o đó. Anh ấy biết mình được há»c hà nh để là m những việc quan trá»ng hÆ¡n, nhưng anh ấy không muốn là m chúng. Anh ấy tin là anh ấy thoả mãn khi được nói là anh có thể là m tốt hÆ¡n. GiỠđây chúng ta đã bá» rÆ¡i anh ấy. Anh ấy không muốn lại mạo hiểm má»™t cái gì đó nữa. à nghÄ© vá» hy sinh là an toà n hÆ¡n, và anh ấy thÃch hà nh động. Nhưng tá»± anh sẽ thấy, khi anh quay trở vá»".
Khi nói vá» Indar, Kareisha là m tôi xúc động hÆ¡n là cô tưởng. à tưởng trở vá» nhà , bá» Ä‘i, ý tưởng vá» nÆ¡i khác - tôi đã sống vá»›i những dạng thức khác nhau đó trong nhiá»u năm. Tại châu Phi nó vẫn luôn như thế đối vá»›i tôi. Tại London, trong phòng khách sạn cá»§a mình, tôi đã cho phép nó chiếm lÄ©nh mình và i đêm. Äó là má»™t sá»± lừa dối. GiỠđây tôi đã biết nó chỉ là m con ngưá»i ta suy yếu và tiêu diệt ngưá»i ta.
Sá»± bừng tỉnh nà y, tÃnh thống nhất cá»§a kinh nghiệm và ảo tưởng cá»§a sá»± Ä‘au đớn, là má»™t phần cá»§a cùng má»™t cách cảm giác đó. Chúng tôi cảm thấy rÆ¡i và o trong đó – những ngưá»i giống như Indar và tôi – bởi vì nó là ná»n tảng cá»§a cách sống cÅ© cá»§a chúng tôi. Nhưng tôi đã vứt bá» lối sống đó – và vừa kịp lúc. Dù có những ngưá»i con gái ở các kiốt bán thuốc lá, kiểu sống đó không còn tồn tại nữa, ở London cÅ©ng như ở châu Phi. Có thể có cái gì đó không trở lại, không có gì trở lại hết cả. Chúng ta đã trở nên cái mà thế giá»›i bên ngoà i biến chúng ta trở thà nh" chúng ta phải sống trong thế giá»›i như là nó Ä‘ang tồn tại. Hồi trẻ hÆ¡n Indar khôn ngoan hÆ¡n. Sá» dụng máy bay, dẫm lên quá khứ, như Indar từng nói anh dẫm lên quá khứ. Thoát khá»i ý nghÄ© vá» quá khứ đó, biến những cảnh mất mát giống như trong mÆ¡ thà nh thưá»ng ngà y.
Äó là tâm trạng cá»§a tôi khi rá»i khá»i London và Kareisha, để quay trở lại châu Phi, hiện thá»±c hoá nhiá»u nhất có thể được các ý tưởng. Và để là m lại má»™t sá»± bắt đầu má»›i ở má»™t nÆ¡i khác.
Tôi đến Brussels và o má»™t buổi chiá»u muá»™n. Chuyến bay đến châu Phi sẽ cất cánh lúc ná»a đêm. Tôi lại cảm thấy sá»± thú vị cá»§a chuyến bay, London biến mất , châu Phi sắp đến, còn giá» là Brussels. Tôi ăn tối và sau đó đến quán bar, má»™t nÆ¡i có đà n bà . Toà n bá»™ sá»± phấn khÃch nằm ở ý tưởng địa Ä‘iểm hÆ¡n là chÃnh bản thân địa Ä‘iểm. Những gì diá»…n ra sau đó rất ngắn ngá»§i, không nghÄ©a lý gì và khá yên tâm. Nó không là m giảm bá»›t giá trị cá»§a cái mà tôi đã có ở châu Phi. Không có ảo tưởng nà o hết cả, nó đúng là như thế. Và nó đã là m mất Ä‘i sá»± nghi ngỠđặc biệt tôi cảm thấy vá» cuá»™c Ä‘Ãnh hôn cá»§a mình vá»›i Kareisha, ngưá»i mà tôi tháºm chà còn chưa hôn lần nà o.
Ngưá»i đà n bà , khoả thân, không quần áo, đứng trước má»™t tấm gương dà i và nhìn ngắm mình. Äôi chân to, bụng tròn ung á»§ng, ngá»±c độn lên. Cô ta nói "Em táºp yoga vá»›i má»™t nhóm bạn. Chúng em có má»™t giáo viên, anh có táºp yoga không?"
"Anh chơi squash"
Cô không mảy may để ý. "Thầy giáo cá»§a chúng em nói rằng thứ nước tâm linh cá»§a ngưá»i đà n ông có thể chế ngá»± ngưá»i đà n bà . Thầy giáo cá»§a chúng em nói rằng sau cuá»™c gặp gỡ nguy hiểm ngưá»i đà n bà có thể trở lại là mình bằng cách Ä‘áºp mạnh hai bà n tay hoặc thở ra má»™t hÆ¡i tháºt sâu. Anh khuyên em nên chá»n cách nà o?"
"Vỗ tay đi"
Cô đứng đối diện vá»›i tôi như thể cô Ä‘ang đứng đối diện vá»›i giáo viên táºp yoga cá»§a mình, đứng thẳng lên, hÆ¡i nhắm mắt, vòng tay ra sau, và đáºp mạnh hai tay và o nhau. Trong tiếng động, vang lên trong căn phòng nhá» rất nhiá»u đồ đạc, cô ta mở mắt ra, vẻ ngạc nhiên, mỉm cưá»i như thể đã đùa cợt, và nói "Äi nà o!" Khi Ä‘i ra ngoà i phố, tôi hÃt thở má»™t hÆ¡i dà i, và đi thẳng đến sân bay để đón chuyến bay và o lúc ná»a đêm.
Tà i sản của ngudoc
25-10-2008, 04:08 PM
Phi Thăng Chi Háºu
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
PHẦN IV - Tráºn chiến
Chương 16
Bình minh chợt đến, trong cái nhợt nhạt cá»§a phÃa tây, ở phÃa đông đỠlên vá»›i những gợn mây Ä‘en. Cứ như thế trong nhiá»u phút. Äá»™ cao, rất tuyệt – cách mặt đất sáu dặm! chúng tôi hạ dần xuống, rá»i khá»i ánh sáng phÃa trên. Bên dưới đám mây nặng ná», châu Phi hiện ra như má»™t mảnh đất xanh Ä‘en chà o đón. Chúng tôi có thể nhìn thấy bình minh châu Phi, những khu rừng và ruá»™ng đồng dưá»ng như vẫn Ä‘ang còn ở trong bóng tối. Cánh rừng hiện dần ra. Mặt trá»i hạ xuống đám mây, trá»i đã sáng khi chúng tôi hạ cánh.
Cuối cùng thì tôi cÅ©ng đến thá»§ đô. Tháºt là má»™t hà nh trình lạ lùng để đến đây, sau má»™t chuyến Ä‘i vòng vèo đến thế. Nếu từ thị trấn ở thượng nguồn tôi đến thẳng đây thì thá»§ đô có vẻ như là mênh mông ,già u có. Nhưng sau khi đã ở châu Âu, và London thì nó dưá»ng như là rất nhạt nhoà dù cho tầm vóc cá»§a nó, má»™t mô phá»ng châu Âu ở cuối khu rừng đó.
Những ngưá»i khách châu Âu có kinh nghiệm không để ý đến những bức ảnh Tổng thống vá»›i chiếc gáºy chỉ huy cá»§a mình, gây áp lá»±c ở chá»— những nhân viên nháºp cảnh và hải quan để được Ä‘i qua nhanh. Tôi tá»± há»i sá»± tá»± tin cá»§a há», nhưng há» chá»§ yếu là những ngưá»i được bảo vệ - nhân viên sứ quán, những ngưá»i là m việc trong các dá»± án, những ngưá»i là m việc trong các công ty lá»›n. Chuyến Ä‘i cá»§a tôi không cao cấp được như váºy. Khi tôi đã Ä‘i qua, văn phòng gần như trống không. Những chiếc ảnh máy bay và ảnh Tổng thống không được ai ngó đến. Hầu hết các quan chức Ä‘á»u đã biến mất. Và đã sáng rõ rồi.
Phải Ä‘i khá lâu má»›i vỠđược thị trấn. Nó giống như chuyến Ä‘i, ở thị trấn cá»§a tôi, từ Khu đến trung tâm thị trấn. Nhưng vùng đất nà y cao hÆ¡n ở đây và má»i thứ có tỉ lệ lá»›n hÆ¡n. Những thị trấn và cité nghèo đói (vá»›i những ruá»™ng ngô giữa các ngôi nhà ) lá»›n hÆ¡n, có xe buýt, tháºm chà cả má»™t đưá»ng sắt vá»›i những toa mở kiểu cÅ©, có những nhà máy. Dá»c theo con đưá»ng những tấm bảng lá»›n cao chừng mưá»i feet, được bôi vẽ không đồng nhất, má»—i cái có má»™t câu trÃch dẫn từ danh ngôn cá»§a Tổng thống . Má»™t số chân dung vẽ Tổng thống lá»›n đúng bằng má»™t ngôi nhà . Ở thị trấn không có cái gì tương tá»± như thế. Má»i thứ ở thị trấn cá»§a chúng tôi, như tôi nháºn thấy, Ä‘á»u có tỉ lệ nhá» hÆ¡n.
Những tấm chân dung, những bức tượng mẹ đồng trinh châu Phi dá»±ng tạm – chúng tiếp tục bằng má»i con đưá»ng đến tá»›i được khách sạn. Nếu tôi từng đến thá»§ đô thẳng từ thị trấn cá»§a chúng tôi tôi có thể đã bị sốc. Nhưng sau khi đã đến châu Âu, và sau khi tôi đã nhìn thấy cả đất nước từ trên không trung, và vẫn còn có cảm giác vá» sá»± mù má» cá»§a thá»§ đô, thái độ cá»§a tôi đã khác, và tôi ngạc nhiên vá» Ä‘iá»u nà y. Vá»›i tôi có má»™t nhân tố chết chóc nà o đó trong những câu châm ngôn, chân dung và tượng, trong ý muốn cá»§a má»™t ngưá»i đà n ông cá»§a cây bụi muốn biến mình thà nh vÄ© đại, và đạt đến Ä‘iá»u đó bằng má»™t cách thô thiển đến váºy. Tôi tháºm chà còn cảm thấy thông cảm chút Ãt vá»›i ngưá»i đã trưng bà y chÃnh mình như thế.
GiỠđây tôi đã hiểu tại sao nhiá»u ngưá»i khách má»›i đây cá»§a chúng tôi tại Khu lại thấy đất nước cá»§a chúng tôi, và sá»± kÃnh sợ cá»§a chúng tôi đối vá»›i Tổng thống , là ná»±c cưá»i. Tuy nhiên Ä‘iá»u tôi nhìn thấy trên đưá»ng từ sân bay vá» không có vẻ gì là ná»±c cưá»i hết. Tôi cảm thấy nó là má»™t tiếng thét thì đúng hÆ¡n. Tôi vừa từ châu Âu vá», tôi đã nhìn thấy sá»± ganh Ä‘ua tháºt sá»±.
Qua đêm tôi đã từ má»™t châu lục đến má»™t châu lục khác, và sá»± cảm thông bất chợt vá»›i Tổng thống , nhìn nháºn vá» sá»± bất khả cá»§a cái mà tôi nghÄ© ông ta Ä‘ang cố là m, chỉ đến và o thá»i Ä‘iểm đặt chân đến sân bay. Sá»± cảm thông biến mất khi thà nh phố dần trở nên quen thuá»™c hÆ¡n và tôi bắt đầu coi nó là má»™t phiên bản lá»›n hÆ¡n cá»§a thị trấn cá»§a tôi. sá»± thông cảm, thá»±c thế, bắt đầu mất Ä‘i khi tôi và o cái khách sạn lá»›n (có Ä‘iá»u hoà nhiệt độ, cá»a hiệu trong hà nh lang, má»™t bể bÆ¡i không ai sá» dụng) và thấy nó đầy cảnh sát chìm. Tôi không thể tưởng tượng há» lại là m như thế ở đó. Há» có ở đó để chứng tá» chÃnh mình vá»›i khách khứa. Và cÅ©ng bởi vì há» muốn ở trong cái khách sạn má»›i sang trá»ng, há» muốn hiện ra trước mặt khách khứa trong khung cảnh hiện đại đó. Tháºt là lâm ly, bạn có thể đùa cợt vá» Ä‘iá»u đó. Nhưng những ngưá»i đà n ông nà y không phải luôn luôn buồn cưá»i. Những căng thẳng cá»§a châu Phi giỠđã quay vá» vá»›i tôi.
Äó chÃnh là thà nh phố cá»§a Tổng thống . Äó là nÆ¡i ông ta đã lá»›n lên và nÆ¡i mẹ ông ta đã là m việc ở khách sạn. Äó là nÆ¡i, thá»i còn thuá»™c địa, ông đã có ý tưởng vá» châu Âu riêng. Thà nh phố thá»i thá»±c dân, rá»™ng lá»›n hÆ¡n thà nh phố cá»§a chúng tôi, nhiá»u khu dân cư già u có vá»›i những cái cây giỠđây đã lá»›n, vẫn còn đó. ChÃnh vá»›i cái châu Âu nà y mà , trong những toà nhà cá»§a mình, Tổng thống muốn ganh Ä‘ua. Thà nh phố, trong tình trạng suy tà n ở trung tâm, vá»›i những con đưá»ng bẩn thỉu và những đống rác ở ngay sau những đại lá»™ lá»›n thá»i thuá»™c địa, vẫn đầy ngưá»i là m việc. Những khu vá»±c rá»™ng gần sông đã chuyển thà nh sở hữu cá»§a Tổng thống – những nÆ¡i có tưá»ng cao, có sân, nhà cá»§a chÃnh phá»§ nhiá»u dạng khác nhau.
Trong những khu vưá»n cá»§a Tổng thống gần ghá»nh nước (ghá»nh nước ở đây khá giống vá»›i chá»— chúng tôi, cách đó má»™t nghìn dặm vá» phÃa thượng nguồn), bức tượng ngưá»i thám hiểm châu Âu đã đến dòng sông và sá» dụng chiếc tà u thuá»· đầu tiên đã bị thay thế bằng má»™t bức tượng khổng lồ cá»§a má»™t thá»§ lÄ©nh bá»™ lạc cá»§a châu Phi vá»›i dáo và khiên được là m theo phong cách châu Phi hiện đại, cha Huismans chắc sẽ dà nh thá»i gian cho nó. Bên cạnh bức tượng là má»™t bức tượng nhá» hÆ¡n hình đức mẹ đồng trinh vá»›i đâu cúi xuống, che mạng. Gần đó là những chữ viết cá»§a những ngưá»i châu Âu đầu tiên, má»™t khung cảnh chết, ngoà i đó tất cả đã lá»›n lên, ngoà i đó thị trấn cá»§a chúng tôi đã được gieo mầm. Những ngưá»i đơn giản, vá»›i những hoạt động buôn bán đơn giản và những hà ng hoá đơn giản, nhưng là các nhân viên cá»§a châu Âu. Giống như những ngưá»i giỠđây đến, giống như những ngưá»i trên máy bay .
Ghá»nh nước tạo ra má»™t âm thanh Ä‘á»u Ä‘á»u, không đổi. Những cây dạ lan hương nước, "váºt thể má»›i ở dòng sông", bắt đầu cuá»™c hà nh trình từ nÆ¡i rất xa, tại trung tâm lục địa, nhảy đến từ quá khứ trong những bước nặng ná» và lá»™n xá»™n và những cây nho, ở đây gần như đã đạt đến Ä‘iểm cuối cùng cá»§a chuyến Ä‘i.
Sáng hôm sau tôi quay lại sân bay để bay tuyến ná»™i địa. GiỠđây tôi đã quen vá»›i nÆ¡i nà y, và sá»± trải dà i cá»§a thá»§ đô tao ra má»™t cảm giác mạnh hÆ¡n. Luôn luôn, bên cạnh đưá»ng băng, có má»™t khung cảnh gì đó má»›i. Tất cả những ngưá»i đó sống thế nà o? Khu đất đồi trải dà i trống trÆ¡n, nứt nẻ, xói mòn, cạn khô. Có rừng ở đó không? Những cái chân đỡ các châm ngôn cá»§a Tổng thống vẫn thưá»ng được là m bằng đất sét. Và bản thân những tấm bảng được bôi lem nhem bằng bùn từ đưá»ng và đầy bụi nâu ở cuối, không tươi má»›i như buổi sáng hôm trước, là má»™t phần cá»§a sá»± quạnh hiu.
Tại sân bay, tại khu bay ná»™i địa, bảng báo cất cánh thông báo chuyến bay cá»§a tôi và má»™t chuyến khác. Tấm bảng hoạt động bằng Ä‘iện được là m ở Italia. Nó là má»™t dụng cụ hiện đại, nó giống như những tấm bảng tôi từng nhìn thấy ở các sân bay London và Brussels. Nhưng bên dưới chúng, quanh các bà n kiêm tra và những máy móc nặng ná» là sá»± tranh cướp thông thưá»ng, và những thứ đồ đạc đã được kiểm tra, vá»›i rất nhiá»u tiếng gà o, trông giống như các kiện hà ng trên xe buýt hạng rẻ tiá»n, những Ä‘ai sắt, há»™p vuông, bó vải, những đống đồ, những cháºu men lá»›n buá»™c và o vải.
Tôi có vé và nó hợp lệ, nhưng tên tôi không có trong danh sách hà nh khách. Mất và i franc để qua được. Và rồi, ngay khi tôi chuẩn bị ra máy bay, má»™t nhân viên anh ninh mặc đồ dân sá»± Ä‘ang ăn gì đó há»i giấy tá» cá»§a tôi và cho rằng cần phải kiểm tra nó cụ thể hÆ¡n. Anh ta trông tháºt thù địch và bắt tôi phải đợi trong má»™t căn phòng nhá» trống trÆ¡n. Äó là thá»§ tục. Trong căn phòng riêng ngưá»i bị nhốt bị ngó nghiêng suốt – đó là cách các nhân viên báºc trung cho bạn biết rằng há» sẽ lấy cá»§a bạn má»™t Ãt tiá»n.
Nhưng ngưá»i nà y không lấy gì, bởi vì anh ta Ä‘ang trêu tức và bắt tôi đợi trong căn phòng nhỠđó rất lâu, không buồn quay lại xem, nói anh ta đã hoãn chuyến bay và bị má»™t nhân viên hà ng không mắng, ngưá»i nà y rõ rà ng là biết tôi bị tìm thấy ở đâu, Ä‘ang bị nhốt trong căn phòng nhá», gà o lên vá»›i tôi là hãy ra ngoà i ngay láºp tức, và anh ta đưa tôi Ä‘i ra qua đưá»ng băng lên máy bay, ngưá»i cuối cùng, nhưng lại may mắn.
Ở hà ng ghế đầu là má»™t trong số các phi công ngưá»i châu Âu, má»™t ngưá»i đà n ông trung niên nhá» bé, bên cạnh ông là má»™t cáºu bé ngưá»i Mỹ, nhưng tháºt khó để nói há» có liên hệ gì không. Và i hà ng ghế đằng sau là má»™t nhóm sáu hoặc tám ngưá»i châu Phi, những ngưá»i ở độ tuổi ba mươi, vá»›i những chiếc áo khoác cÅ© và áo sÆ¡ mi cà i kÃn chá»—, Ä‘ang nói chuyện rất to. Há» Ä‘ang uống whisky, uống thẳng bằng chai – và má»›i chÃn giá» sáng. Whisky ở đây rất đắt, và những ngưá»i đó muốn tất cả biết rằng há» Ä‘ang uống whisky. Cái chai được chuyá»n cho những ngưá»i lạ, tháºm chà nó còn được chuyển đến cho tôi. Những ngưá»i đó không giống ngưá»i ở vùng tôi. Há» to béo hÆ¡n, vá»›i những vẻ dáng khác hẳn. Tôi không thể hiểu được khuôn mặt há», tôi chỉ nhìn thấy sá»± cao ngạo và vẻ say sưa tại đó. Há» toà n tâng bốc, há» muốn những ngưá»i còn lại biết rằng há» là những ngưá»i sở hữu các đồn Ä‘iá»n. Há» giống như những ngưá»i vá»›i má»›i có tiá»n, và tất cả là m tôi thấy tháºt Ä‘iên khùng.
Äó là má»™t chuyến bay đơn giản, hai tiếng đồng hồ má»™t lần dừng giữa chừng. Và tôi thấy dưá»ng như, vá»›i kinh nghiệm bay quốc tế, rằng chúng tôi vừa má»›i lao lên trên những đám mây trắng thì đã lại đâm xuống để dừng lại. Chúng tôi thấy rằng mình Ä‘ang bay dá»c theo sông – mà u nâu, gợn sóng, chao đảo và thà nh vệt từ trên độ cao nà y, vá»›i những dòng kênh giữa những hòn đảo mà u xanh nhá» và thuôn. Bóng máy bay dịch chuyển trên đỉnh khu rừng. Cái đỉnh nà y trở nên kém bằng phẳng và ken sÃt hÆ¡n khi bóng máy bay trở nên lá»›n hÆ¡n, khu rừng chúng tôi Ä‘ang lao xuống khá là xÆ¡ xác.
Sau khi hạ cánh chúng tôi phải rá»i khá»i máy bay. Chúng tôi và o má»™t toà nhà nhá» bên cạnh đưá»ng băng ,và trong khi ở đó chúng tôi thấy máy bay quay đầu, Ä‘i và bay mất. Nó được trưng dụng cho má»™t nhu cầu nà o đó cá»§a Tổng thống , nó có thể quay vá» khi đã là m xong việc đó. Chúng tôi phải đợi. Lúc đó má»›i khoảng mưá»i giá». Cho đến khoảng giữa trưa, trong khi trá»i ngà y cà ng nóng, chúng tôi rất bức bối. rồi chúng tôi Ä‘i nghỉ - tất cả chúng tôi, cả những ngưá»i uống whisky – để chỠđợi.
Chúng tôi Ä‘ang ở giữa vùng cây bụi. Cây bụi bao quanh khu đất quang quẻ cá»§a đưá»ng băng. Xa xa, cây cối Ä‘áºm đặc dá»c theo lòng sông. Máy bay to lá»›n thế mà cÅ©ng dá»… dà ng lạc lối đến thế, cÅ©ng mất hà ng giỠđể Ä‘i ngược dòng sông chÃnh. Cách sống không xa lắm, ngưá»i ta có thể sống trong những ngôi là ng hỠđã sống hà ng thế ká»· nay. Không đến bốn mươi tám giá» trước đó, tôi đã từng ở Gloucester Road náo nhiệt, nÆ¡i cả thế giá»›i gặp nhau. GiỠđây, tôi Ä‘ang nhìn chằm chằm và o cây bụi hà ng giá» liá»n. Tôi cách thá»§ đô bao nhiêu dặm đưá»ng, cách thị trấn bao nhiêu bao xa? Äi đưá»ng bá»™ hay đưá»ng sông mất bao nhiêu thá»i gian má»›i qua được khoảng cách đó? Mất bao nhiêu tuần, bao nhiêu tháng, và phải gặp những hiểm nguy nà o?
Trá»i đầy mây. Những đám mây ngà y cà ng dầy và cây bụi ngà y cà ng tối lại. Bầu trá»i bắt đầu tung xuống sấm chá»›p, và rồi mưa và gió chợt đến, đẩy chúng tôi ra khá»i hà ng hiên cá»§a toà nhà nhá». Mưa và bão tố. Cây bụi biến mất trong mưa. CÆ¡n mưa như thể lao xuống những cánh rừng, ném xuống cá» và những hạt giống mà u xanh quanh toà nhà sân bay to lá»›n. CÆ¡n mưa uể oải, mây cao lên má»™t chút. Cây bụi lại hiện ra, má»™t hà ng cây sau má»™t đưá»ng khác, hà ng gần nhất tối hÆ¡n, những hà ng xa hÆ¡n má» Ä‘i thà nh mà u xám xịt cá»§a bầu trá»i.
Những chai bia rá»—ng không đầy trên cái bà n bằng kim loại. không có nhiá»u ngưá»i Ä‘i lại lắm, gần như tất cả Ä‘á»u tìm được chá»— ngồi. Không ai nói nhiá»u. Ngưá»i đà n bà Bỉ trạc trung niên mà tôi đã thấy ở trong phòng chỠđợi Ä‘i cùng máy bay chúng tôi vẫn đắm và o quyển sách tên là Peyton Place bìa giấy tiếng Pháp. Bạn có thể thấy rằng bà ta đã bắt cây bụi và thá»i tiết bên ngoà i im tiếng để sống ở má»™t nÆ¡i nà o đó khác.
Mặt trá»i hiện ra và trượt Ä‘i trên cá» cao, ẩm ướt. Mặt đưá»ng nhá»±a bốc hÆ¡i, và trong má»™t lúc tôi nhìn những cái đó. Muá»™n hÆ¡n và o buổi chiá»u má»™t ná»a bầu trá»i trở nên tối Ä‘en, trong khi ná»a kia vẫn còn sáng. CÆ¡n bão bắt đầu vá»›i tia chá»›p chói loà , vùng đất trở nên tối, lạnh và rất ẩm ướt. Rừng trở thà nh má»™t vùng tối má». Không có phấn khÃch gì trong tráºn bão thứ hai nà y.
Má»™t trong số hà nh khách ngưá»i Phi, má»™t ông già , đội chiếc mÅ© mà u ghi, choà ng má»™t chiếc khăn tắm mà u xanh trên quần áo cá»§a mình. Không ai để ý nhiá»u đến ông. Tôi chỉ nháºn thấy sá»± ngá»› ngẩn cá»§a ông già và nghÄ©, ông ta Ä‘ang sá» dụng má»™t váºt xa lạ vá»›i cách thông thưá»ng cá»§a mình. Và điá»u gì đó giống thế Ä‘i qua đầu tôi khi má»™t ngưá»i đà n ông Ä‘i chân trần quay sang đội má»™t chiếc mÅ© bảo hiểm cá»§a lÃnh cứu hoả vá»›i phần che mặt trong suốt được kéo xuống. Ông ta là má»™t ông già vá»›i bá»™ mặt teo tóp, chiếc quần sá»oc mà u nâu và chiếc áo mà u ghi cÅ© rÃch và ướt đẫm. Tôi nghÄ©, ông ta đã tìm được má»™t cái mặt nạ vÅ© há»™i thá»±c sá»±. Ông Ä‘i từ bà n nà y đến bà n khác, tìm kiếm những chai bia. Khi ông ta quyết định rằng má»™t cái chai nà o đó đáng để uống ông bèn nâng cao cái mặt che lên và uống.
Äã thôi mưa, nhưng vẫn còn tối, bóng tối cá»§a buổi chiá»u muá»™n. Máy bay, thoạt tiên chỉ là má»™t vệt khói má» mà u nâu trên trá»i, đã hiện ra. Khi chúng tôi Ä‘i ra đưá»ng bay ẩm ướt để lên máy bay tôi nhìn thấy ngưá»i đà n ông vá»›i chiếc mÅ© thợ hà n, và má»™t ngưá»i Ä‘i cùng, cÅ©ng đội mÅ© bảo hiểm, đứng sững bên cạnh Ä‘oà n ngưá»i. Hoá ra ông ta là má»™t ngưá»i thợ hà n.
Khi cất cánh chúng tôi nhìn thấy dòng sông, hiện ra trong những tia sáng cuối cùng. Ãnh sáng đó có mà u đỠvà ng, rồi chuyển thà nh Ä‘á». Chúng tôi theo dòng sông nhiá»u dặm và trong nhiá»u phút, cho đến khi nó trở thà nh má»™t sá»± lấp lánh nhá» bé, má»™t sá»± má»m mại, cái gì đó rất trắng giữa những cánh rừng tối Ä‘en. Rồi toà n bá»™ Ä‘á»u mà u Ä‘en. Qua mà u Ä‘en nà y chúng tôi bay đến Ä‘Ãch cá»§a mình. Chuyến Ä‘i, hồi sáng còn có vẻ đơn giản, đã mang má»™t tÃnh chất khác hẳn. Khoảng cách và thá»i gian đã khác Ä‘i. Tôi cảm thấy mình đã Ä‘i mất nhiá»u ngà y, và khi chúng tôi bắt đầu lại hạ cánh lần nữa, tôi biết rằng mình đã Ä‘i xa, và tôi tá»± há»i bằng cách nà o tôi lại có sá»± dÅ©ng cảm để sống lâu đến thế trong má»™t nÆ¡i xa xôi đến thế nà y.
Và rồi đột nhiên tất cả trở nên tháºt dá»… dà ng. Má»™t toà nhà thân quen, các quan chức tôi biết và có thể tán dóc được, những ngưá»i mà khuôn mặt tôi quá rà nh, má»™t trong những chiếc taxi cổ lá»— cá»§a chúng tôi, con đưá»ng gáºp ghá»nh biết quá rõ cá»§a thị trấn, thoạt tiên Ä‘i ngang qua vùng cây bụi mà nó chia ra là m nhiá»u phần, rồi Ä‘i qua những đám lá»u. Sau sá»± lạ lẫm cá»§a ngà y, giá» lại là cuá»™c sống có tổ chức.
Chúng tôi Ä‘i qua má»™t ngôi nhà bị cháy, má»™t đống đổ nát má»›i. Nó từng là má»™t ngôi trưá»ng tiểu há»c, chưa bao giá» là má»™t địa Ä‘iểm tháºt sá»±, giống má»™t cái nhà kho thấp hÆ¡n, và tôi có thể quên nó trong bóng tối nếu ngưá»i lái xe không chỉ nó cho tôi, nó là m anh ta phấn khÃch. Sá»± nổi loạn, Quân đội tá»± do vẫn còn tiếp tục. Nó không là m giảm bá»›t ấn tượng mạnh cá»§a tôi vá» việc được vá» thị trấn, nhìn thấy những nhóm ngưá»i trên vỉa hè buổi đêm, và tìm thấy chÃnh mình, nhanh chóng thế sau khi đến nÆ¡i, là cái gì đó cá»§a sá»± u tối cá»§a khu rừng vẫn còn trong tôi, tại cái phố cá»§a tôi - tất cả những cái đó tháºt và bình thưá»ng như má»i khi.
Tháºt là má»™t cú sốc khi thấy Metty lạnh lùng đến váºy. Tôi đã Ä‘i má»™t chuyến Ä‘i như thế. Tôi muốn nó biết, tôi nghÄ© mình phải nháºn được từ nó má»™t sá»± đón tiếp nồng nhiệt nhất. Nhẽ ra nó phải nghe tiếng cá»a taxi đóng lại và cuá»™c tròn chuyện ngắn cá»§a tôi vá»›i ngưá»i tà i xế. Nhưng Metty không Ä‘i xuống. Và tất cả những gì nó nói khi tôi Ä‘i lên cầu thang lá»™ thiên, và thấy nó Ä‘ang đứng ở cá»a phòng là "Cháu không nghÄ© là chú quay trở lại, patron". Toà n bá»™ chuyến Ä‘i dưá»ng như trở thà nh ná»±c cưá»i.
Má»i thứ trong căn há»™ Ä‘á»u tráºt tá»±. Nhưng vá» phòng khách và đặc biệt phòng ngá»§ đã có má»™t cái gì đó – có lẽ là quá tráºt tá»±, má»™t sá»± vắng mặt cá»§a tình trạng cÅ© – Ä‘iá»u nà y là m tôi cảm thấy dưá»ng như trong khi tôi Ä‘i vắng Metty đã mở rá»™ng sá»± hiện hữu cá»§a nó trong căn há»™. Bức Ä‘iện tôi gởi cho nó từ London nhẽ ra phải là m nó tá»± thu bá»›t lại chứ. Nó có cảm thấy Ä‘iá»u đó không? Metty? Nhưng nó đã lá»›n lên trong gia đình chúng tôi, nó không biết má»™t cuá»™c sống nà o khác. Nó luôn ở vá»›i gia đình hoặc vá»›i tôi. Nó chưa bao giá» biết đến cuá»™c Ä‘á»i riêng cá»§a nó, trừ chuyến Ä‘i cá»§a nó từ bá» biển, và bây giá».
Nó mang cà phê đến cho tôi và o buổi sáng.
Nó nói "Cháu cho là chú biết tại sao chú quay vá», patron"
"Mà y đã nói đến Ä‘iá»u đó tối hôm qua rồi"
"Bởi vì chú chẳng có gì để trở vá» hết cả. Chú không biết à ? Không ai nói vá»›i chú ở London à ? Chú không Ä‘á»c báo à ? Chú chẳng biết gì cả. HỠđã lấy cá»a hiệu cá»§a chú rồi. HỠđã chuyển nó cho Citizen Théotime. Hai hôm trước Tổng thống đã Ä‘á»c má»™t bà i diá»…n văn. Ông ấy nói Ä‘ang quốc hữu hoá và lấy Ä‘i má»i thứ cá»§a má»i ngưá»i. tất cả những ngưá»i nước ngoà i. Ngà y hôm sau há» niêm phong cá»a. Má»™t và i cá»a hiệu khác nữa. Chú không Ä‘á»c Ä‘iá»u đó ở London à ? Chú không còn gì nữa cả, cháu không còn gì nữa cả. Cháu không biết tại sao chú quay vá». Cháu không nghÄ© chú vỠđây là vì cháu".
Metty Ä‘ang ở trong tâm trạng tồi tệ. Nó đã bị ở má»™t mình. Hẳn nó phải nóng lòng chá» tôi vá» lắm. Nó Ä‘ang cố gợi lên má»™t câu trả lá»i tức giáºn cá»§a tôi. Nó Ä‘ang cố là m tôi phác má»™t cá» chỉ phòng vệ. Nhưng tôi cÅ©ng lạc lối y như nó váºy.
Quốc hữu hóa, hai hôm trước, tôi đã thấy từ nà y trong má»™t dòng tin nóng hổi trên báo, nhưng tôi không để ý. Tôi đã nghÄ© đó chỉ là má»™t từ nà o đó, chúng ta có hà ng đống từ như thế. Tôi – và những ngưá»i khác – đã bị quốc hữu hóa. Công việc buôn bán cá»§a chúng tôi đã không còn thuá»™c vá» chúng tôi nữa, do má»™t sắc lệnh, và đã được chuyển giao cho những chá»§ nhân má»›i theo lệnh cá»§a Tổng thống. Những chá»§ nhân đó gá»i là "các công ty nhà nước". Công dân Théotime đã trở thà nh chá»§ công ty nhà nước vá»›i tà i sản cá»§a tôi, và Metty nói là tuần trước ông ta đã ở cá»a hiệu và i ngà y.
"Ông ta là m gì?"
"Là m gì? Ông ta đợi chú. Ông ấy sẽ thuê chú là m quản lý. Äó chÃnh là điá»u chỠđợi chú đấy, patron. Nhưng chú sẽ thấy. Không việc gì phải vá»™i hết. Théo không đến là m việc sá»›m thế nà y đâu".
Khi đến cá»a hiệu tôi thấy nhà kho, đã xuống cấp trong sáu tuần, hiện ra như cÅ©. Théo không chạm và o đó. Nhưng bà n cá»§a tôi đã được chuyển từ chá»— cÅ© gần cái cá»™t ở đằng trước cá»a hiệu đến phòng kho ở đà ng sau. Metty nói là điá»u đó đã được là m và o ngà y đầu tiên. Công dân Théo dã quyết định phòng kho sẽ là văn phòng cá»§a ông ta, ông ta thÃch có được sá»± riêng tư.
Trong ngăn kéo trên cá»§a bà n (nÆ¡i tôi thưá»ng để ảnh Yvette, cái đã từng biến đổi khung cảnh quảng trưá»ng đối vá»›i tôi) nhiá»u cuốn truyện - ảnh Phi-Pháp và truyện cưá»i, những ngưá»i châu Phi cho thấy mình Ä‘ang sống rất hiện đại, và trong những cuốn sách châm biếm há» chẳng khác gì những ngưá»i châu Âu – hai ba năm nay ở đây có rất nhiá»u những thứ vá»› vẩn là m ở Pháp. Các thứ đồ đạc cá»§a tôi – tạp chà và các tà i liệu cá»§a cá»a hiệu tôi từng nghÄ© Metty cần đến – nằm ở hai ngăn kéo dưới. Chúng đã được giữ cẩn tháºn. Théo đã có nhã ý đó. Quốc hữu hoá – nó từng là má»™t từ. Nó là m ngưá»i ta bị sốc khi phải đối diện thá»±c sá»± vá»›i nó.
Tôi chỠThéo.
Và khi ngưá»i đà n ông đó đến tôi có thể thấy là ông ta Ä‘ang lúng túng và cá» chỉ đầu tiên cá»§a ông ta, khi nhìn thấy tôi qua cá»a kÃnh, là bước qua cá»a. Tôi biết ông nhiá»u năm trước là má»™t thợ máy, ông ta thưá»ng chăm lo xe cá»™ cho sở y tế. Rồi, vì ông ta có chút quan hệ vá»›i các bá»™ lạc, ông ta nổi lên vá» mặt chÃnh trị, nhưng không cao lắm. Ông ta không biết cả đến ký tên. Ông ta trạc bốn mươi tuổi, vẻ ngoà i không có gì đặc biệt, vá»›i má»™t khuôn mặt to bè, mà u nâu tối nhà u nát xốp lên vì rượu. Bây giỠông ta cÅ©ng đã uống rồi. Nhưng chỉ uống bia thôi, ông ta chưa chuyển sang uống whisky. Ông ta chưa chuyển sang mặc đồ quan chức chÃnh thứacáo khoác vạt ngắn và đeo ca vát. Ông ta mặc quần và áo sÆ¡ mi. Thá»±c sá»± ông ta là má»™t ngưá»i rất khiêm tốn.
Tôi đứng tại nÆ¡i từng kê bà n cá»§a mình. Và tôi nháºn thấy chiếc áo sÆ¡ mi trắng cá»§a Théo ướt đẫm mồ hôi và đầy bụi bặm, rằng giống như thá»i những thằng nhóc há»c sinh trưá»ng trung há»c, đã đến lừa tôi để ăn cắp tiá»n cá»§a tôi theo những cách đơn giản nhất. Théo toát mồ hôi ra những cánh mÅ©i cá»§a ông. Tôi không tin ông ta đã rá»a mặt sáng hôm đó. Trông ông ta nhà u nhÄ© bẩn thỉu tệ hại.
Ông ta nói "Mis Salim. Salim. Công dân. Anh không được coi Ä‘iá»u nà y là chuyện cá nhân nhé. Tôi hoà n toà n không muốn thế đâu. Anh biết rằng tôi rất coi trá»ng anh. Nhưng anh cÅ©ng biết rằng tình thế nó váºy" ông ta lóng ngóng tìm từ - un pré pourrie. HÆ¡i mục ruá»—ng. Những ngưá»i trẻ cá»§a chúng ta tá» ra không kiên nhẫn được. Äiá»u nà y là cần thiết", - cố tìm đúng từ, trông ông ta rất bối rối, vặn vẹo nắm tay và là m má»™t cá» chỉ đấm và o không khà – "rất cần thiết là m triệt để hoá. Chúng ta nhất định phải triệt để. Chúng ta đã chỠđợi Ä‘iá»u đó rất nhiá»u từ Tổng thống . Không ai sẵn sà ng cho trách nhiệm má»›i cả. GiỠđây trách nhiệm đã được giao cho má»i ngưá»i. Nhưng anh không có gì phải chịu đựng cả. Anh sẽ được bồi thưá»ng đúng mức. Anh chuẩn bị kiểm kê Ä‘i. Và anh sẽ tiếp tục là m quản lý. Công việc buôn bán vẫn sẽ như trước thôi. Không ai phải chịu đựng hết cả. Lương cá»§a anh sẽ rất khá. Ngay khi ngưá»i trung gian đến, giấy tá» sẽ được là m xong thôi".
Sau khi khởi đầu ngáºp ngừng, ông nói rất nghiêm trang, như thể đã chuẩn bị từ trước rồi. Cuối cùng ông lại trở nên bối rối. Ông Ä‘ang chá» tôi nói gì đó. Nhưng rồi ông ta thay đổi ý kiến và đi và o phòng kho, văn phòng cá»§a ông. Và tôi Ä‘i, Ä‘i và gặp Mahesh ở Bigburger.
Công việc ở đó vẫn bình thưá»ng. Mahesh, hÆ¡i nhợt nhạt hÆ¡n, Ä‘ang rót cà phê, và Ildephonse Ä‘ang nhảy quanh phục vụ những bữa sáng muá»™n. Tôi rất ngạc nhiên.
Mahesh nói "Nó đã là má»™t công ty châu Phi hà ng năm nay rồi. Nó không thể được quốc hữu hoá hÆ¡n nữa. Tôi chỉ Ä‘iá»u hà nh cho Phonse và má»™t và i ngưá»i khác mà thôi. Há» thà nh láºp công ty châu Phi đó và cho tôi dá»± má»™t phần trong đó, vá»›i tư cách là quản lý, và rồi há» mua lại cá»§a tôi má»™t giấy phép. Nó đã diá»…n ra trong thá»i bùng nổ. Há» nợ ngân hà ng nhiá»u lắm. Anh có thể không tin khi anh nhìn Phonse. Nhưng đúng là thế đấy. Äiá»u nà y xảy đến vá»›i nhiá»u nÆ¡i sau khi Noimon bán tháo cho chÃnh phá»§. Äiá»u nà y cho chúng ta má»™t ý tưởng vá» cách gió thổi, và má»™t và i chúng ta quyết định tá»± bồi thưá»ng mình trước. Khi đó khá là dá»… dà ng. Các ngân hà ng đầy tiá»n".
"Không ai nói với tôi cả"
"Không phải là cái mà ngưá»i ta có thể nói nhiá»u đâu. Và những ý nghÄ© cá»§a anh thì lại ở nÆ¡i khác".
Äiá»u nà y thì đúng. Thá»i gian đó đã từng có má»™t sá»± lạnh lùng giữa chúng tôi, cả hai chúng tôi Ä‘á»u rối tinh sau khi Noimon bá» Ä‘i.
Tôi nói "Thế còn Tivoli thì như thế nà o? Toà n bá»™ những thứ đồ đạc má»›i đó, hỠđã đầu tư rất nhiá»u".
"Há» nợ đầy ra đấy. Không ngưá»i châu Phi bình thưá»ng nà o muốn thà nh chá»§ sở hữu cá»§a nó. Nhưng há» xếp hà ng để Ä‘oạt được cá»a hiệu cá»§a anh. Thế mà anh không là m gì cả. Théotime và má»™t ngưá»i khác đã tá»›i Bigburger nà y nói vá» chuyện đó. Có rất nhiá»u cuá»™c đấu như thế. Nó giống như vÅ© há»™i hoá trang sau khi Tổng thống tuyên bố các biện pháp. Rất nhiá»u ngưá»i má»›i đến các chá»— khác nhau, không nói gì vá»›i những ngưá»i cÅ©, chỉ ghi tên má»›i trên cá»a hoặc ném quần áo cÅ© treo trên mắc xuống sà n, đơn giản như mua thịt ngoà i chợ ấy. Mấy ngà y đầu tháºt tệ hại. Má»™t ngưá»i Hy lạp đốt tiêu đồn Ä‘iá»n cà phê cá»§a mình. Giá» thì ổn định hÆ¡n rồi. Tổng thống đã ra tuyên bố, cho má»i ngưá»i biết rằng Ngưá»i Äà n Ông VÄ© Äại dã cho thì Ngưá»i Äà n Ông VÄ© Äại cÅ©ng có thể lấy Ä‘i. Äó là cách biện há»™ cá»§a Ngưá»i Äà n Ông VÄ© Äại. Ông cho Ä‘i và ông lấy vá»".
tôi ngồi cả phần lá»›n còn lại cá»§a buổi sáng đó ở Bigburger. Tháºt lạ cho tôi, nhìn ngưá»i ra và o Bigburger và Van der Weyden bên kia đưá»ng, và trong toà n bá»™ thá»i gian đó tôi cảm thấy mình tách biệt khá»i cuá»™c sống cá»§a thị trấn.
mahesh không có nhiá»u Ä‘iá»u để nói vá»›i tôi vá» Shoba. Không có gì thay đổi ở cô cả. Cô vẫn lẩn trốn vá»›i sá»± biến dạng cá»§a mình ở căn há»™. Nhưng Mahehs không còn đấu tranh chống lại cái tình trạng đó hoặc là tức tối vá» Ä‘iá»u đó nữa. Nó không là m anh cảm thấy bất hạnh – như tôi đã sợ là có thể - khi nghe vá» London và những chuyến Ä‘i cá»§a tôi – anh chẳng như thế tà nà o. Vá»›i Mahesh nó đã trở nên đơn giản như váºy thôi.
Tôi trở thà nh quản lý cho Théotime. Dưá»ng như ông ta hồi sinh và rất sung sướng , và đồng ý vá»›i mức lương tôi đỠnghị. Tôi mua má»™t cái bà n, má»™t cái ghế và ngồi gần cá»™t, để cho giống nhất vá»›i ngà y trước có thể. Tôi bá» ra rất nhiá»u ngà y táºp hợp các hoá đơn cÅ©, kiểm tra kho và chuẩn bị kiểm kê. Äó là má»™t má»› tà i liệu rất phức tạp. Nhưng Théotime đồng ý rất nhanh vá»›i chúng (bảo tôi ra khá»i phòng kho trong khi ông cố ký tên Cit:Theot: ) và tôi cảm thấy Mahesh đã đúng, rằng sẽ không có bồi thưá»ng gì đâu, rằng Ä‘iá»u khá nhất mà tôi có thể trông chá», nếu tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u nhá»›, là những trái phiếu cá»§a chÃnh phá»§.
Cuá»™c kiểm kê chỉ gợi cho tôi nhá»› lại những gì tôi đã mất. Còn lại gì? Trong má»™t ngân hà ng châu Âu tôi có khoảng tám nghìn đô la, có được từ những chuyến buôn và ng ngà y xưa cá»§a tôi, số tiá»n đó nằm ở đó và mục ruá»—ng, mất dần Ä‘i giá trị. Có má»™t căn há»™ tại thị trấn, mà sẽ chẳng có ai mua cả, nhưng cái xe thì có thể bán được vá»›i giá và i chục nghìn đô la. Và tôi có khoảng ná»a triệu franc tiá»n địa phương tại nhiá»u ngân hà ng – khoảng mưá»i bốn nghìn đô la theo tỉ giá hối Ä‘oái chÃnh thức, và má»™t ná»a số đó trên thị trưá»ng tá»± do. Äó là tất cả, không nhiá»u nhặn gì. Tôi phải kiếm nhiá»u hÆ¡n, nhanh nhất có thể, có Ãt tiá»n đông nghÄ©a vá»›i việc tôi phải rá»i khá»i đất nước nà y.
Là quản lý tại cá»a hiệu tôi có nhiá»u cÆ¡ há»™i, nhưng cÅ©ng không lá»›n lao gì lắm. Và như thế tôi bắt đầu sống má»™t cách nguy hiểm. Tôi bắt đầu buôn và ng và ngà voi. Tôi mua, cất giữ và bán, hoặc là m như những nhà buôn bán lá»›n (những ngưá»i thanh toán trá»±c tiếp cho ngân hà ng cá»§a tôi ở châu Âu), tôi trữ lại và gá»i nó Ä‘i, vá»›i má»™t phần trăm nà o đó. Những ngưá»i cung cấp cho tôi, và đôi khi những ngưá»i săn trá»™m, là các quan chức hoặc ngưá»i cá»§a quân đội, v à những ngưá»i đó luôn rất nguy hiểm để là m ăn. Phần kiếm được không lá»›n lắm. Và ng chỉ có vẻ đắt đỠthôi, bạn phải có hà ng ký lô cho tỉ lệ phần trăm. Ngà voi thì khá hÆ¡n, nhưng ngà voi khó cất giữ (tôi tiếp tục sá» dụng cái hố ở chân cầu thang vưá»n nhà tôi) và đòi há»i khéo léo hÆ¡n trong chuyên chở. Äể gá»i hà ng tôi sá» dụng má»™t trong những chiếc xe tải bình thưá»ng hoặc xe buýt rẻ tiá»n cá»§a chợ, gá»i hà ng Ä‘i (những cái ngà giấu trong những lô hà ng nệm, những mẩu nhá» hÆ¡n trong các bao sắn bá»™t) vá»›i những thứ hà ng hoá khác, thưá»ng xuyên giỠđây được gá»i Ä‘i dưới cái tên cá»§a công dân Théotime, và đôi khi chÃnh Théotime thể hiện đẳng cấp chÃnh trị và nói chuyện vá»›i ngưá»i lái xe ngay ở chá»— đông ngưá»i.
Tiá»n có thể kiếm được . Nhưng đưa chúng ra khá»i đất nước là má»™t việc khó hÆ¡n. Chỉ có thể đưa tiá»n ra theo những khoản lá»›n và điá»u nà y có thể là m các quan chức cấp cao hoặc các bá»™ trưởng quan tâm. GiỠđây không có nhiá»u hoạt động, và tôi phải phụ thuá»™c và o những ngưá»i khác vá»›i nhiá»u lý do khác nhau cần đến tiá»n địa phương. Không có cách nà o khác. Và tôi phải tin những ngưá»i đó sẽ trả tiá»n khi há» quay vá» châu Âu hoặc Mỹ.
Äó là má»™t kiểu là m ăn cháºm rãi, giống như phe vé, và đầy nhục nhã. Tôi cho rằng mình đã khám phá má»™t và i quy luáºt cá»§a cách cư xá» cá»§a con ngưá»i. Tôi cho rằng mình có thể nói rằng những ngưá»i ở má»™t tầng lá»›p hoặc má»™t đất nước nà o đó cần được tin tưởng và những ngưá»i ở má»™t tầng lá»›p và đất nước khác không thể tin được. Äiá»u nà y có thể là m cho chuyện đó đơn giản hÆ¡n. Äó là má»™t cuá»™c đánh bạc thưá»ng kỳ. Tôi đã mất hai phần ba tiá»n cá»§a mình theo cách đó, tôi đã cho những ngưá»i lạ tiá»n.
Tôi Ä‘i ra Ä‘i và o Khu trong những vụ là m tiá»n đó, ở đó tôi có nhiá»u mối liên lạc nhất. Thoạt đầu tôi không cảm thấy thoải mái khi ở đó, nhưng rồi tôi bắt đầu cảm thấy Indar từng nói vá» việc đắm chìm và o quá khứ. Khu nhanh chóng không còn là cái gì đó từng thuá»™c vá» tôi như trước nữa. Nó trở thà nh nÆ¡i những con ngưá»i đáng kÃnh – nhiá»u ngưá»i trong số đó là những kẻ lần đầu tiên phạm luáºt, sau đó sá» dụng sá»± hiểu biết luáºt pháp cá»§a mình để lừa tôi – cố có được tá»· lệ phần trăm cao hÆ¡n những ngưá»i chúng tôi đã đồng ý. Äiá»u đã trở thà nh Ä‘iểm chung ở những ngưá»i nà y là sá»± nóng nảy và sá»± quan tâm cá»§a há» - quan tâm đến tôi, quan tâm đến đất nước. Tôi đồng ý vá»›i há» má»™t ná»a, tôi ghen tị vá»›i há» vì sá»± dá»… dà ng cảm thấy mối quan tâm đó.
Má»™t chiá»u tôi nhìn thấy ngôi nhà cá»§a Raymond và Yvette có má»™t chá»§ má»›i, má»™t ngưá»i châu Phi. Ngôi nhà đã bị đóng cá»a kể từ khi tôi quay lại, Raymond và Yvette đã ra Ä‘i, không ai, kể cả Mahesh, có thể nói cho tôi biết há» Ä‘i đâu hoặc trong hoà n cảnh nà o. Những cá»a ra và o và cá»a sổ cá»§a ngôi nhà đã được mở ra lại, và điá»u đó nhấn mạnh thêm sá»± xấu xà cá»§a ngôi nhà .
Ngưá»i đà n ông má»›i đến, ráºm râu, Ä‘ang cuốc xá»›i trước cá»a nhà , và tôi dừng lại để nóI chuyện. Ông đến từ nÆ¡i nà o đó dưới vùng hạ lưu, và rất thân thiện. Ông nói cho tôi biết là đã trồng ngô và sắn. Những ngưá»i châu Phi không hiểu lắm vá» nông nghiệp quy mô lá»›n, nhưng há» rất say mê vá»›i các loại cây cối theo cách nhá» hÆ¡n, trồng thá»±c phẩm cho nhà và thÃch trồng tháºt sát nhà mình. Ông nháºn ra xe cá»§a tôi, ông nhá»› hình dáng đà ng sau cá»§a nó. Ông nói ông là m việc cho má»™t hãng chÃnh phá»§ Ä‘iá»u hà nh dịch vụ tà u hÆ¡i nước. Và để cho tôi có được má»™t ý tưởng vá» vị thế cá»§a mình, ông nói bất cứ khi nà o ông Ä‘i bằng tà u thuá»· ông Ä‘á»u Ä‘i ở hạng nhất và không phải trả tiá»n. Công việc chÃnh phá»§ quan trá»ng nà y, ngôi nhà chÃnh phá»§ lá»›n nà y tại cái Khu nổi tiếng – ông là má»™t ngưá»i hạnh phúc, sung sướng vá»›i những gì đã được cho, và không đòi há»i gì hết nữa cả.
GiỠđây đã có nhiá»u nhà như thế hÆ¡n ở trong Khu. Trưá»ng bách khoa vẫn còn ở đó, nhưng Khu đã mất Ä‘i tÃnh chất hiện đại, "trưng bà y" cá»§a mình. Nó đã xấu xà đi nhiá»u, sau má»—i tuần nó lại cà ng giống hÆ¡n vá»›i kiểu nhà cá»§a châu Phi. Bắp ngô, mà khà háºu và đất rất tốt, má»c lên ở nhiá»u nÆ¡i, và những chiếc lá xanh ghi cá»§a sắn, má»c lên dá»… dà ng đến mức nếu bạn cắm ngược đầu cây nó vẫn sẽ má»c lên bình thưá»ng, tạo ra hiệu ứng cá»§a má»™t cái vưá»n cây bụi. Cái phần cá»§a trái đất nà y – biết bao nhiêu đổi thay đã đến vá»›i nó! Rừng ở bên khúc quanh cá»§a dòng sông, má»™t nÆ¡i gặp gỡ, má»™t khung cảnh A ráºp, má»™t tiá»n đồn cá»§a châu Âu, má»™t ngoại ô cá»§a châu Âu, má»™t sá»± đổ nát giống như là sá»± đổ nát cá»§a má»™t ná»n văn minh đã chết, cái Khu lấp lánh cá»§a châu Phi má»›i, và giá» thì như thế.
Trong khi chúng tôi nói chuyện, trẻ con bắt đầu xuất hiện từ sau nhà – những đứa trẻ vẫn còn quê mùa, cúi gáºp xuống trước cái nhìn cá»§a ngưá»i lá»›n, trước khi đến gần, rụt rè nghe và nhìn. Và rồi má»™t con chó Doberman to lá»›n nhảy đến trước tôi.
Ngưá»i đà n ông vá»›i chiếc hái nói "Äừng lo. Nó không cắn anh được đâu. Nó nhìn không rõ. Con chó cá»§a má»™t ngưá»i nước ngoà i. Ông ấy cho tôi khi tôi Ä‘i".
Sá»± việc xảy ra đúng như ông ta nói. Con chó cắn hụt tôi chừng má»™t foot, rồi chạy và o má»™t con đưá»ng nhá», dừng lại, lùi lại, và rồi khi tất cả đã qua, nó vẫy Ä‘uôi, bên cạnh nó vá»›i sá»± vui mừng vá»›i mùi nước ngoà i cá»§a tôi, chắc hẳn Ä‘ang tạm thá»i nhầm tôi vá»›i má»™t ngưá»i nà o đó khác.
Tôi vui mừng cho Raymond vì ông đã Ä‘i. Ông không thể an toà n ở Khu hoặc ở thị trấn và o lúc nà y. Danh tiếng đáng tò mò đã đến vá»›i ông và o lúc cuối – trở thà nh ngưá»i đà n ông da trắng Ä‘i trước Tổng thống , và đã đẩy ông và o những Ä‘iá»u tồi tệ có thể rÆ¡i lên Tổng thống – cái danh tiếng nà y có thể khiến Äôi Quân tá»± do giết ông, đặc biệt và o bây giá» , khi Tổng thống đã nói đến việc lên kế hoạch đến thăm thị trấn, và thị trấn vẫn Ä‘ang chuẩn bị cho cuá»™c viếng thăm đó.
Những ngá»n đồi đầy cây bụi ở trung tâm đã được phát quang. Những con đưá»ng gáºp ghá»nh đã được là m phẳng và nâng cấp. Và sÆ¡n lại! Khắp nÆ¡i ở trung tâm, vá»— và o bê tông trát vữa và gá»—, dá»±ng lên trên hè phố. Má»™t ai đó Ä‘ang dá»n kho – mà u hồng mau vôi mà u đỠmà u tÃm mà u xanh. Cây bụi Ä‘ang chiến tranh, thị trấn Ä‘ang ở và o tình trạng cuá»™c nổi loạn, vá»›i những bất ổn và o ban đêm. Nhưng đột nhiên ở trung tâm dưá»ng như có má»™t buổi dạ há»™i hóa trang.
Tà i sản của ngudoc
25-10-2008, 04:11 PM
Phi Thăng Chi Háºu
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
Chương Kết
Công dân Théotime đến và o buổi sáng, mắt đỠmá»ng và trông như bị tra tấn, lÆ¡ lá»ng vá»›i ly bia uống và o bữa sáng, vá»›i và i quyển truyện cưá»i hoặc tiểu thuyết minh hoạ bằng ảnh để giết thá»i gian ở văn phòng. Có má»™t hệ thống trao đổi tạp chà không chÃnh thức ở thị trấn. Théo luôn luôn có cái gì má»›i để xem. Và tháºt lạ, những truyện cưá»i hoặc tiểu thuyết – ảnh cá»§a ông ta, lăn lóc, đã khiến ông ta có cái vẻ báºn rá»™n, giống như những thương gia khi ông ta đến cá»a hiệu. Ông ta Ä‘i thẳng và o phòng kho, và có thể ở lại đó không há» Ä‘i ra suốt cả buổi sáng. Thoạt tiên tôi nghÄ© bởi vì ông ta muốn không bị quấy rầy.
Nhưng rồi tôi hiểu không phải váºy. Ông ta thÃch ở trong phòng kho tối tăm chẳng là m việc gì cụ thể, chỉ nhìn và o những quyển tạp chi cá»§a mình trong khi tâm trạng say sưa lan toả con ngưá»i ông ta.
Sau đó khi ông ta đã thoải mái và bá»›t rụt rè hÆ¡n vá»›i tôi , cuá»™c sống trong căn phòng kho trở nên phong phú hÆ¡n. Ông bắt đầu có đà n bà đến viếng thăm. Ông thÃch há» nhìn thấy ông thá»±c sá»± là má»™t directeur – giám đốc – vá»›i má»™t nhân viên và má»™t văn phòng, và điá»u đó cÅ©ng là m những ngưá»i đà n bà thÃch thú. Má»™t chuyến viếng thăm có thể mất cả má»™t buổi chiá»u, mà chỉ là Théotime và ngưá»i đà n bà chuyện gẫu theo cách ngưá»i ta vẫn chuyện gẫu khi Ä‘ang trú mưa – vá»›i những lần dừng lại rằng lâu và những cái nhìn thôi miên dà i theo những hướng khác nhau.
Äó là má»™t cuá»™c sống dá»… dà ng vá»›i Théotime, dá»… dà ng hÆ¡n bất cứ gì ông ta có thể tưởng tượng khi còn là má»™t thợ máy ở sở y tế. Nhưng khi ông ta có được sá»± tá»± tin, và không còn sợ hãi việc Tổng thống lại sẽ tước mất cá»a hiệu từ tay ông ta, ông ta trở nên khó tÃnh.
Ông ta bắt đầu nghÄ© rằng là má»™t directeur ( Giám đốc )mà không có xe thì không thể được. Có lẽ má»™t ngưá»i đà n bà nà o đó đã khiến ông ta nghÄ© váºy, hoặc có thể là tấm gương từ những ngưá»i chá»§ Nhà nước khác, hoặc có thể là điá»u gì đó ông ta rút được từ những cuốn truyện cưá»i. Tôi có má»™t chiếc xe, ông ta bắt đầu há»i mượn tôi, và rồi đòi tôi chở ông ta Ä‘i đây đó khá»i nhà và vá» nhà . Tôi có thể từ chối. Nhưng tôi tá»± nhá»§ đó là má»™t việc nhỠđể là m ông ta tráºt tá»±. Những lần đầu tiên ông ta ngồi hà ng ghế trên, rồi ông ta chuyển xuống ngồi hà ng ghế sau. Äó là công việc bốn-lần-má»™t-ngà y.
Ông ta không im lặng được lâu. Có thể là do tôi tá» ra thoải mái, chỉ mong muốn không bị là m nhục. Théotime tìm thấy những cách má»›i để tá»± thể hiện mình. GiỠđây Ä‘iá»u rắc rối là ông ta không biết phải là m gì. Ông ta có thể thÃch sống bên ngoà i vai trò thá»±c cá»§a mình – chiếm Ä‘oạt sá»± Ä‘iá»u hà nh cá»§a cá»a hiệu, hoặc cảm thấy (trong khi vẫn vui thú vá»›i cuá»™c sống trong nhà kho) rằng ông ta Ä‘ang Ä‘iá»u hà nh cá»a hiệu. Dù váºy ông ta cÅ©ng biết rằng ông ta chẳng biết gì cả, ông ta biết rằng tôi biết ông ta không biết gì cả, và ông ta giống như má»™t ngưá»i giáºn dữ vá»›i sá»± không biết gì cá»§a mình. Ông ta lặp Ä‘i lặp lại má»™t và i trò. Ông ta say sưa, tức tối và đe dá»a, và là má»™t kiểu tức tối có tÃnh toán như là má»™t quan chức đã quyết định phải malin.
Tháºt là lạ. Ông ta muốn tôi công nháºn ông ta là chá»§. Và cùng lúc ông ta lại muốn tôi phải Ä‘oái hoà i đến ông ta, má»™t ngưá»i đà n ông không được giáo dục. Ông ta muốn có cả sá»± kÃnh trá»ng lẫn sá»± bao dung cá»§a tôi, tháºm chà cả lòng thương xót cá»§a tôi. Nhất là khi ông ta muốn tôi cư xá» như má»™t thuá»™c hạ và ủng há»™ ông ta. Nếu như đáp lại, tôi là m váºy, nếu tôi mang má»™t thứ giấy tỠđơn giản nà o đó cá»§a cá»a hiệu đến cho ông ta, quyá»n lá»±c cá»§a ông ta hẳn là sẽ có tháºt lắm. Ông ta thêm Ä‘iá»u đó và o ý tưởng vá» vai trò cá»§a mình, và ông ta có thể sá» dụng quyá»n lá»±c đó sau nà y để nặn ra má»™t sá»± nhượng bá»™. Như là ông ta đã là m vá»›i chiếc xe.
Còn tệ hÆ¡n là là m việc vá»›i má»™t quan chức malin. Vị quan chức vá» như bị xúc phạm – và gà o và o bạn, chẳng hạn, rụt tay khá»i bà n ông ta – chỉ đơn giản là đòi tiá»n mà thôi. Théotime, nhanh chóng chuyển từ má»™t sá»± tá»± tin đơn giản và o vai trò cá»§a mình đến chá»— hiểu ra sá»± vô dụng cá»§a mình, muốn bạn phải vá» coi ông ta là má»™t kiểu ngưá»i khác. Äiá»u nà y không có gì đáng buồn cưá»i. Tôi đã giải quyết nó để được yên tÄ©nh vá»›i việc riêng cá»§a mình, để đặt đầu óc và o mục tiêu riêng cá»§a mình. Nhưng tháºt không dá»… để có thể được yên ổn. Cá»a hiệu trở thà nh má»™t nÆ¡i tháºt đáng ghét vá»›i tôi.
Còn tệ hÆ¡n vá»›i Metty. Những công việc nhá» nhặt nó là m cho Théotime thoạt tiên đã trở thà nh những việc nó bị đòi há»i phải là m và bị nhân lên rất nhiá»u. Théotime bắt đầu bắt Metty Ä‘i là m những công việc lặt vặt rất đáng ngán.
Buổi tối muá»™n, khi nó trở vá» nhà sau khi ở chá»— gia đình nó, Metty và o phòng tôi và nói "Cháu không chịu được nữa rồi, patron. Rồi má»™t ngà y cháu sẽ là m Ä‘iá»u gì đó khá»§ng khiếp. Nếu Théo không chịu dừng lại, cháu sẽ giết lão. Cháu thà cà y cuốc ở ngoà i đồng còn hÆ¡n là là m ngưá»i hầu cho lão".
Tôi nói "Sẽ không còn lâu đâu"
Khuôn mặt Metty cau lại sá»± tức giáºn, và nó dà chân má»™t lúc trong im lặng. Nó sắp khóc. Nó nói "Chú muốn nói gì? Chú muốn nói gì?" và đi ra khá»i phòng.
Buổi sáng tôi đến đón Théotime để đưa ông ta đến cá»a hiệu. Như má»™t ngưá»i nhiá»u quyá»n lá»±c và ảnh hưởng ở địa phương, Théotime có ba hoặc bốn gia đình ở khắp nÆ¡i trong thị trấn. Nhưng từ khi trở thà nh ông chá»§ cá»§a má»™t công ty Nhà nước (giống như những ngưá»i chá»§ khác) ông ta đã có thêm má»™t số đà n bà má»›i, và ông ta sống vá»›i má»™t ngưá»i trong số há» trong má»™t ngôi nhà nhỠở má»™t cái sân cÃté – ná»n nhà đỠtrần xen lẫn vá»›i những cái cống Ä‘en bóng má»™t bên, đất cầy xá»›i và rác rưởi vứt bên cạnh, xoà i và những cây khác má»c rải rác chung quanh, sắn và ngô và những lùm chuối giữa những ngôi nhà .
Khi tôi bấm còi, trẻ con và đà n bà từ nhiá»u ngôi nhà chạy ra nhìn trong khi Théotime lên xe, vá»›i cuốn truyện cưá»i cuá»™n lại. Ông ta vá» như không biết đến những ngưá»i Ä‘ang nhìn và khạc nhổ lung tung ra đất má»™t hoặc hai lần. Äôi mắt ông ta đỠtấy vì bia và ông ta cố trông như là bị xúc phạm ghê lắm.
Chúng tôi lái xe ra khá»i cái ngõ cité mấp mô để ra đến con lá»™ chÃnh mà u Ä‘á», nÆ¡i những toà nhà vừa được sÆ¡n lại để đón Tổng thống – má»—i toà nhà được sÆ¡n má»™t mà u (tưá»ng, khung cá»a sổ, cá»a ra và o) và má»™t toà nhà khác vá»›i mà u cá»§a nhà bên cạnh.
Tôi nói "Tôi muốn nói vá»›i ông vá» các công việc cá»§a công dân Metty tại công ty chúng ta, thưa công dân. Công dân Metty là trợ lý quản lý. Anh ta không phải là ngưá»i tạp vụ".
Théotime hẳn là đã chỠđợi Ä‘iá»u nà y. Ông ta có má»™t bà i nói chuẩn bị trước. Ông nói "Anh là m tôi ngạc nhiên đấy, công dân ạ. Tôi là chá»§ công ty nhà nước, được chỉ định bởi Tổng thống . Công dân Metty là má»™t ngưá»i là m công cá»§a công ty nhà nước. chỉ có tôi quyết định sá» dụng anh ta như thế nà o" Ông ta sá» dụng từ métis, để nhay lại cái tên mà Metty đã từng rất tá»± hà o.
Những mà u sắc rá»±c rỡ cá»§a các toà nhà trở nên còn không thá»±c hÆ¡n vá»›i tôi. Chúng trở thà nh mà u cá»§a cÆ¡n giáºn dữ và điên cuồng cá»§a tôi.
Tôi ngà y cà ng trở nên nhá» bé và nhá» bé hÆ¡n trong mắt Metty, và giỠđây tôi đã biến mất hoà n toà n rồi. Tôi không còn có thể cho nó dù là má»™t sá»± bảo vệ nhá» nhất mà nó đòi há»i – Théotime nói thẳng Ä‘iá»u đó trong ngà y. Thế là hợp đồng cÅ© giữa tôi và Metty, cái hợp đồng giữa gia đình nó và gia đình tôi, đã chấm dứt. Tháºm chà nếu tôi có thể cho nó và o má»™t công ty khác trong thị trấn – mà tôi có thể là m ngà y xưa – thì cÅ©ng chỉ có nghÄ©a là hợp đồng đặc biệt cá»§a chúng tôi đã hết. Nó dưá»ng như đã hiểu Ä‘iá»u đó, và điá»u nà y là m nó mất thăng bằng.
Nó bắt đầu nói "Cháu sẽ là m Ä‘iá»u gì đó khá»§ng khiếp, Salim ạ. Chú phải cho cháu tiá»n. Cho cháu tiá»n và để cháu Ä‘i. Cháu cảm thấy mình sắp là m má»™t việc gì đó khá»§ng khiếp".
Tôi cảm thấy ná»—i Ä‘au đớn và sức ép khá»§ng khiếp cá»§a nó. Tôi cÅ©ng thêm và o đó vá» mặt tinh thần sá»± Ä‘au đớn cá»§a nó và o sá»± Ä‘au đớn cá»§a tôi, và biến nó thà nh má»™t phần cá»§a tôi. Tôi hẳn đã nghÄ© nhiá»u hÆ¡n đến nó. Tôi có thể bảo nó tránh xa khá»i cá»a hiệu, và cho nó tiá»n từ tiá»n lương cá»§a tôi, khi còn tiếp tục được. Quả tháºt đó là điá»u nó muốn. Nhưng nó không nói ra. Nó gắn Ä‘iá»u đó vá»›i cái ý nghÄ© hoang dã là bá» Ä‘i, Ä‘iá»u chỉ là m tôi hoảng sợ và là m tôi nghÄ©, nó sẽ Ä‘i đâu được?
Thế là nó tiếp tục đến cá»a hiệu và ngà y cà ng trở nên Ä‘au khổ. Khi nó nói vá»›i tôi và o má»™t buổi tối "Cho cháu má»™t Ãt tiá»n, cháu sẽ Ä‘i", tôi nói, nghÄ© đến tình hình ở cá»a hiệu, và thá» tìm cách trấn an "Không tiếp tục như thế nà y mãi đâu, Metty", Äiá»u nà y là m nó gà o lên "Salim!" Và sáng hôm sau, lần đầu tiên, nó không mang cà phê đến cho tôi.
Äiá»u đó xảy ra và o đầu tuần. Và o buổi chiá»u thứ sáu, sau khi đóng cá»a hiệu và lái xe đưa Théotime vá» cái sân cá»§a ông ta, tôi quay vá» căn há»™. giỠđây vá»›i tôi đó là má»™t nÆ¡i an á»§i. Tôi không còn nghÄ© nó là chá»— ở cá»§a mình nữa. Kể tư buổi sáng hôm đó trên xe vá»›i Théotime tôi đã cảm thấy buồn nôn vá»›i những mà u sắc tươi sáng cá»§a thị trấn. Chúng là những mà u sắc cá»§a má»™t nÆ¡i đã trở nên xa lạ và cảm thấy xa vá»›i má»i thứ khác. Cảm giác vá» sá»± xa lạ đó mở rá»™ng đến má»i thứ trong căn há»™. Tôi nghÄ© đến việc tá»›i câu lạc bá»™ Hellenic – hoặc những gì còn lại cá»§a nó – thì tôi nghe tiếng cá»a sáºp.
Tôi Ä‘i ra tầng đệm và thấy cảnh sát trong sân. Có má»™t sÄ© quan – tên anh ta là Prosper, tôi biết anh ta. Má»™t trong số những ngưá»i Ä‘i cùng anh ta cầm má»™t cái hái, má»™t ngưá»i khác cầm má»™t cái xẻng. Há» biết hỠđến tìm gì, và há» biết chÃnh xác phải đà o ở đâu – bên dưới cái thang lá»™ thiên. Tôi có bốn cái ngà voi ở đó.
Tâm trà tôi rối loạn, tạo thà nh những mối liên hệ. Metty! Tôi nghÄ©! Ôi Ali! Mà y đã là m gì tao thế nà y? Lúc nà y tôi biết là rất cần báo tin cho ai đó. Mahesh – không còn ai khác nữa. Anh ta có thể Ä‘ang ở nhà và o giá» nà y. Tôi và o phòng ngá»§ và gá»i Ä‘iện. Mahesh trả lá»i, và tôi chỉ có thá»i gian để nói "Ở đây má»i chuyện tệ lắm" thì nghe tiếng bước chân Ä‘i lên. Tôi bá» Ä‘iện thoại xuống, di và o phòng tắm, kéo dây nước xuống, và đi ra để đối mặt vá»›i Prosper đã lên má»™t mình, Ä‘ang mỉm cưá»i.
Khuôn mặt nà y hiện ra, mỉm cưá»i, tôi đáp lại, và không nói gì, chúng tôi Ä‘i xuống lối Ä‘i trước khi tôi quay lại và dẫn Prosper và o phòng khách mà u trắng. Anh ta không giấu giếm sá»± thoả mãn cá»§a mình. Mắt anh ta long lanh. Anh ta chưa quyết định được sẽ cư xá» như thế nà o. Anh ta chưa quyết định được nên đòi bao nhiêu tiá»n.
Anh ta nói "Tổng thống sẽ đến đây và o tuần sau. Anh có biết không? Tổng thống quan tâm đến bảo tồn. ChÃnh vì thế việc nà y rất nghiêm trá»ng vá»›i anh. Má»i việc Ä‘á»u có thể xảy đến vá»›i anh nếu tôi viết và o báo cáo. Chắc sẽ tốn cá»§a anh chừng và i nghìn đấy".
Với tôi như thế là khả dĩ lắm rồi.
Anh ta nháºn ra sá»± nhẹ nhõm cá»§a tôi. Anh ta nói "Tôi không nói tiá»n franc, tôi muốn nói đô la. Phải, anh sẽ phải chi ra ba hoặc bốn nghìn".
Tháºt là quá quắt. Prosper biết là quá quắt. Ngà y trước năm đô la được coi là má»™t món khá rồi, và tháºm chà ngay cả trong cuá»™c bùng nổ bạn cÅ©ng có thể mua được rất nhiá»u thứ vá»›i hai mươi lăm đô la. Má»i chuyện đã thay đổi kể từ cuá»™c nổi loạn, dÄ© nhiên, và đã thà nh ra rất tồi tệ vá»›i cuá»™c là m triệt để hoá. Má»i ngưá»i Ä‘á»u trở nên tham lam và tuyệt vá»ng hÆ¡n. Có cảm giác đó vá» tất cả má»i Ä‘iá»u Ä‘ang xuống rất nhanh, vá»›i má»™t sá»± há»—n loạn Ä‘ang tá»›i, và và i ngưá»i có thể cư xá» như là tiá»n đã mất giá trị rồi. Nhưng ngay cả như thế, các quan chức như Prosper vẫn chỉ má»›i bắt đầu nói đến con số hà ng trăm mà thôi.
Tôi nói "Tôi không có nhiá»u tiá»n như thế"
"Tôi nghÄ© anh sẽ nói thế mà . Tổng thống sẽ đến và o tuần sau. Chúng tôi sẽ mang má»™t số ngưá»i nhốt và o tù. Có thể là anh lắm đấy. Chúng tôi sẽ quên những cái ngà đó thá»i gian ở đây. Anh sẽ ở lại cho đến khi Tổng thống Ä‘i khá»i. Anh phải quyết định khi đó rằng anh có tiá»n hay không".
Tôi gói ghém các thứ đồ và o má»™t cái túi đồ to và Prosper chở tôi trên băng ghế sau chiếc Land Rover cá»§a anh ta qua cái thị trấn loè loẹt đến trụ sở cảnh sát. Tại đó tôi phải đợi. Tại đó tôi quyết định sẽ nói toạc ra những suy nghÄ© cá»§a chúng tôi vá» thị trấn và không nghÄ© gì đến thá»i gian nữa, rằng cho đến nay tôi đã có khả năng là m rá»—ng đầu óc cá»§a mình.
Toà nhà có nhiá»u tầng và tôi bắt đầu coi Prosper là ngưá»i dẫn đưá»ng cho tôi đến cái địa ngục đó. Anh ta để tôi lại rất lâu, ngồi tại phòng chá» và các hà nh là ng, đầy mùi sÆ¡n dầu má»›i. Gần như là má»™t sá»± nhẹ nhõm được thấy anh ta trở lại vá»›i tôi vá»›i đôi má béo núc nÃch và chiếc cặp tà i liệu rất phong cách cá»§a mình.
Gần đến khi mặt trá»i lặn thì anh ta dẫn tôi và o khu phụ cá»§a má»™t cái sân ở đà ng sau, nÆ¡i tôi đã từng má»™t lần đến cứu Metty, và nÆ¡i giỠđây tôi phải lăn tay và o, trước khi bi .giải tá»›i nhà tù cá»§a thị trấn. Những bức tưá»ng nó mà u mà u xanh bẩn, tôi còn nhá»›. Bây giá» chúng có mà u và ng sáng, và câu khẩu hiệu Discipline Avant Tout – ká»· luáºt là trên hết – đã được sÆ¡n lại bằng những dòng chữ lá»›n. Tôi chìm đắm ngắm nhìn những chữ cái xấu xÃ, không bằng nhau, sá»± nổi báºt cá»§a bức ảnh Tổng thống , bá» mặt không bằng phẳng cá»§a bức tưá»ng mà u và ng, mà u sÆ¡n và ng vung vãi khắp sà n nhà .
Căn phòng đầy những ngưá»i trẻ tuổi đã bị tóm đến. Tôi phải chá» rất lâu trước khi được lăn tay. Ngưá»i đà n ông ngồi ở bà n cư xá» như má»™t ngưá»i phải là m việc quá sức. Ông ta không thèm nhìn và o mặt những ngưá»i tá»›i lấy dấu tay.
Tôi há»i xem có được chùi má»±c khá»i tay không. Äó không phải ý muốn được sạch sẽ, sau khi há»i tôi nghÄ© thế. Äúng hÆ¡n là má»™t mong muốn được tá» ra bình tÄ©nh, không bị nhục mạ, để cảm thấy má»i việc vẫn bình thưá»ng. Ngưá»i đà n ông ngồi ở bà n nói là có, và từ má»™t ngăn kéo lấy ra má»™t cục xà phòng xốp mà u hồng cùng há»™p đựng có những đưá»ng kẻ Ä‘en. Xà phòng khá khô. Ông ta bảo tôi có thể ra ngoà i và dùng vòi nước bên ngoà i.
Tôi Ä‘i ra sân. Trá»i đã đổ tối. Quanh tôi là cây cối, ánh sáng, mùi nấu nướng, những âm thanh cá»§a buổi tối. vòi nước gần chá»— gara xe. Má»±c, tháºt đáng ngạc nhiên, rá»a Ä‘i rất dá»…. Má»™t sá»± Ä‘iên giáºn bắt đầu xâm chiếm lấy tôi khi tôi trở vá» và đưa cho ngưá»i đà n ông cục xà phòng và thấy những ngưá»i khác Ä‘ang ngồi chá» vá»›i tôi trong căn phòng mà u và ng đó.
Nếu có má»™t kế hoạch, thì hẳn những sá»± kiện nà y phải có nghÄ©a. Nếu có má»™t quy luáºt, những sá»± kiện nà y hẳn phải có nghÄ©a. Nhưng không có kế hoạch, không có quy luáºt nà o, đó chỉ là má»™t sá»± là m tin, má»™t sá»± lãng phà thá»i gian cá»§a con ngưá»i trên thế giá»›i. Và thưá»ng xuyên là m sao ở đây, tháºm chà và o những ngà y ở vùng cây bụi, nó hẳn đã xảy ra trước đó, cái trò chÆ¡i cá»§a những kẻ cai tù và tù nhân trong đó ngưá»i ta bị tiêu diệt không vì lý do gì hết. Tôi còn nhá»› Ä‘iá»u Raymond vẫn thưá»ng nói – vá» những sá»± kiện bị lãng quên, bị biến mất, bị nuốt mất.
Nhà tù nằm trên đưá»ng đến Khu. Nó nằm ở má»™t chá»— khuất, và trong khoảng không gian đằng trước đã má»c lên má»™t cái chợ và má»™t khu. Nó được đăng ký – cái chợ và toà nhà – khi anh lái xe qua. Nhà tù bằng bê tông, không cao hÆ¡n bảy hoặc tám feet, ná»n mà u trắng. Nó chưa bao giá» có vẻ là má»™t nhà tù tháºt sá»±. Có cái gì đó rất nhân đạo và tháºm chà cổ kÃnh ở nó; nhà tù má»›i ở má»™t nÆ¡i má»›i mẻ nà y, tất cả Ä‘á»u thô má»™c và trông tạm bợ đến thế, trong má»™t vùng cây bụi được phát quang. Bạn cảm thấy những ngưá»i đã xây nó lên – những ngưá»i dân là ng, xây dá»±ng ở má»™t thị trấn lần đầu tiên – đã chÆ¡i đùa vá»›i cá»™ng đồng và các quy tắc. HỠđã dá»±ng lên má»™t bức tưá»ng cao hÆ¡n đầu ngưá»i và đẩy ngưá»i ta và o đó, và bởi vì há» là ngưá»i là ng, kiểu nhà tù như thế là đủ vá»›i há». Tại chá»— khác nhà tù hẳn phải là má»™t cái gì đó tinh vi hÆ¡n. Nó chỉ đơn giản váºy thôi, bạn cảm thấy là cái ở đà ng sau bức tưá»ng thấp hợp vá»›i cuá»™c sống chợ bẩn thỉu bên ngoà i.
GiỠđây, cuối con hẻm, sau những ánh sáng và đà i radio cá»§a những túp lá»u và túi ngá»§ nhá» và những quầy hà ng và bốt uống rượu, nhà tù nà y đã mở ra cho tôi và o. Má»™t bức tưá»ng cao hÆ¡n đầu ngưá»i là má»™t bức tưá»ng cao. Những ngá»n đèn Ä‘iện bên dưới bức tưá»ng bên ngoà i láºp loè vá»›i mà u sÆ¡n trắng má»›i, và lại nữa, nhưng là vá»›i những chữ Ä‘en cao chừng hai feet, là Discipline Avant Tout. Tôi cảm thấy bị nguyá»n rá»§a và bị chế nhạo bởi những chữ nà y. Nhưng đó là cách tôi Ä‘ang trông chỠđể cảm thấy. tháºt là má»™t lá»i nói dối đầy đủ trong dòng chữ nà y! Nó sẽ còn quay lại bao lâu nữa, giữa tất cả những lá»i dối trá dồn ép lại, để đến cái đơn giản và tháºt?
Bên trong, sau những cánh cá»a nhà tù, có má»™t sá»± yên lặng và có không gian, má»™t cái sân mở rá»™ng, nhẵn, đầy bụi vá»›i những toà nhà thô má»™c thấp bằng bê tông và sắt khấp khểnh trong các ô vuông.
Cá»a sổ có chấn song cá»a cá»§a phòng giam tôi nhìn ra má»™t cái sân trần trụi, được chiếu sáng bởi những ngá»n đèn Ä‘iện trên những cái cá»™t cao. Má»i thứ Ä‘á»u thô, nhưng má»i thứ Ä‘á»u tồn tại. Äó là tối thứ Sáu. Và dÄ© nhiên thứ sáu là ngà y buá»™c má»i ngưá»i chỠđợi, sẽ không có gì diá»…n ra trong kỳ nghỉ cuối tuần. Tôi phải há»c cách chỠđợi, trong má»™t nhà tù chợt thà nh rất tháºt, và giỠđây Ä‘e doạ vá» tÃnh đơn giản cá»§a nó.
Trong má»™t phòng giam như cá»§a tôi bạn có thể nhanh chóng ý thức được vá» cÆ¡ thể cá»§a mình. Bạn có thể ngà y cà ng căm ghét cÆ¡ thể cá»§a mình. Và cÆ¡ thể bạn là toà n bá»™ những gì bạn có, tháºt là má»™t ý nghÄ© kỳ cục trôi nổi qua sá»± giáºn dữ cá»§a tôi.
Nhà tù đã đầy ngưá»i. Tôi thấy là buổi sáng đã qua. Má»™t lúc trước, tôi đã nghe Zabeth và những ngưá»i khác nói vá» những chiến dịch bắt cóc tại các ngôi là ng. Nhưng tôi chưa bao giá» ngá» rằng nhiá»u ngưá»i trẻ tuổi và trẻ con bị bắt đến thế. Tệ hÆ¡n, tôi chưa bao giá» nghÄ© rằng hỠđã bị bắt và o nhà tù mà tôi thưá»ng lái xe đến. Trên báo không có tin gì vá» cuá»™c nổi loạn và vá» Äá»™i Quân Tá»± do. Nhưng đó là toà n bá»™ nhà tù – hoặc má»™t phần mà tôi Ä‘ang ở trong. Và tháºt là khá»§ng khiếp.
Buổi sáng tháºt ầm Ä©, tháºt sáng sá»§a và tháºt sá»›m, giống như má»™t lá»›p há»c váºy, ngưá»i ta được các thà y giáo dạy những bà i thÆ¡. Những ngưá»i dạy là các cai tù vá»›i những đôi già y và gáºy to tướng, những bà i thÆ¡ là các khúc ca ca ngợi Tổng thống và đức mẹ đồng trinh châu Phi, má»i ngưá»i bị bắt phải nhắc lại những dòng đó là những thanh niên và trẻ con từ những ngôi là ng, nhiá»u ngưá»i trong số hỠđã bị trói gô và vứt và o sân và bị ngược đãi theo những cách tôi không muốn kể ra.
Những cái đó tạo ra những âm thanh kinh khá»§ng và o sáng sá»›m. Những con ngưá»i khốn khổ đó đã bị sáºp bẫy và bị những dòng chữ ghi trên bức tưá»ng trắng cá»§a nhà tù nguyá»n rá»§a. Nhưng bạn có thể nói, từ các khuôn mặt cá»§a há», rằng trong tâm trà và trái tim, tâm hồn há», hỠđã Ä‘i rất xa. Những ngưá»i cai ngục Ä‘iên rồ, những ngưá»i châu Phi, dưá»ng như đã hiểu Ä‘iá»u đó, dưá»ng như đã biết rằng không thể chạm đến các nạn nhân cá»§a mình.
Những khuôn mặt cá»§a châu Phi! Những cái mặt nạ cá»§a sá»± bình tÄ©nh như trẻ con đó đã hạ những là n gió cá»§a thế giá»›i xuống, và cả cá»§a những ngưá»i châu Phi nữa, giỠđây Ä‘ang ở trong tù. Tôi cảm thấy trước đó mình chưa từng bao giá» thấy há» rõ rà ng hÆ¡n. Thá» Æ¡ không thèm nhìn, thá» Æ¡ vá»›i sá»± cảm thông hoặc nhìn ngắm, những khuôn mặt đó lại không trống vắng, thụ động hoặc cam chịu. Cùng vá»›i các tù nhân cÅ©ng như vá»›i những kẻ tra tấn tÃch cá»±c, có má»™t sá»± Ä‘iên rồ. Nhưng sá»± Ä‘iên rồ cá»§a các tù nhân nằm ở bên trong, nó đã kéo há» Ä‘i rất xa khá»i lý do hoặc tháºm chà hiểu biết cá»§a há» vá» nguyên do cá»§a mình, cao hÆ¡n ý nghÄ© nhiá»u. HỠđã tá»± chuẩn bị cho cái chết mà không phải vì há» là những ngưá»i tuẫn vì đạo, mà bởi vì cái há» là và cái há» biết há» là ai là tất cả những gì há» có. Há» là những kẻ dở ngưá»i vá»›i ý tưởng vá» mình là ai. Tôi chưa bao giá» thấy gần gÅ©i hÆ¡n vá»›i há», và cÅ©ng chưa bao giá» thấy xa xôi hÆ¡n.
Cả ngà y, qua cái nóng tăng lên và giảm xuống cá»§a mặt trá»i, những âm thanh đó tiếp tục. Bên trên bức tưá»ng trắng là chợ, là thế giá»›i bên ngoà i. Má»i hình ảnh tôi có vá» thế giá»›i bên ngoà i đã bị đầu độc bởi những cái Ä‘ang bao quanh tôi. Và nhà tù khá là cổ kÃnh. Tôi đã nghÄ© là cuá»™c sống nhà tù có thể hợp vá»›i cuá»™c sống bên ngoà i. Má»™t buổi chiá»u Yvette và tôi đã dừng lại ở má»™t quầy hà n để mua khoai tây tẩm đưá»ng. Tại quầy hà ng kế bên má»™t ngưá»i đà n ông Ä‘ang bán những con sâu mà u da cam đầy lông lá – anh ta có cả má»™t cháºu mà u trắng. Yvette đã tá» ra rất kinh hoà ng. Còn anh ta, ngưá»i bán hà ng, cưá»i phá lên, đẩy cái cháºu cá»§a mình ra, và đẩy nó và o cá»a xe, tặng tất cả đống đó, sau đó, anh ta cầm lên má»™t con sâu ngoe nguẩy để và o mồm và chuẩn bị nhai.
Toà n bá»™ cuá»™c sống trôi Ä‘i ở bên ngoà i. Trong khi ở đây những ngưá»i trẻ tuổi và những thằng bé Ä‘ang há»c ná»™i quy và những bà i ngợi ca Tổng thống . Có má»™t lý do cho sá»± Ä‘iên rồ cá»§a những kẻ cai ngục, những kẻ dạy dá»—. Tôi đã nghe nói rằng má»™t cuá»™c hà nh hình quan trá»ng sẽ được thá»±c hiện, rằng Ä‘Ãch thân Tổng thống sẽ đến dá»± khi ông đến thị trấn, và rằng ông ta có thể nghe những bà i hát ca ngợi do những kẻ thù cá»§a mình hát. Vì cuá»™c viếng thăm nà y thị trấn đã nổ tung trong má»™t mà u sắc sáng tươi.
Tôi cảm thấy rằng gần như không có gì tách tôi khá»i những ngưá»i Ä‘ang ở trong sân đó, rằng không có lý do gì để tôi không bị đối xá» như há» Ä‘ang phải chịu. Tôi cố giữ và chứng tá» vị thế cá»§a mình như má»™t ngưá»i tách biệt, má»™t ngưá»i Ä‘ang chỠđợi để được chuá»™c ra. Tôi cho là rất quan trá»ng việc không bị má»™t kẻ cai ngục nà o chạm và o ngưá»i. Bị chạm và o theo má»™t cách nà o đó có thể dẫn tá»›i những chuyện khá»§ng khiếp hÆ¡n. Tôi quyết định không là m gì để gợi lên má»™t đụng chạm vá» thể xác dù là nhỠđến đâu. Tôi trở nên hợp tác. Tôi vâng lá»i các mệnh lệnh gần như trước khi chúng được truyá»n xuống. Thế là đến cuối kỳ nghỉ cuối tuần, vá»›i sá»± Ä‘iên giáºn và vâng lá»i cá»§a tôi, vị thế cá»§a tôi vá»›i những hình ảnh và âm thanh cá»§a cái sân, tôi đã trở thà nh má»™t con chim bị nhốt trong lồng.
Prosper đến gặp tôi và o sáng thứ Hai. Tôi đã Ä‘oán sẽ có ai đó tá»›i. Nhưng tôi không chá» Prosper, và anh ta trông không có vẻ gì là sung sướng cả. Cái nhìn lấp lánh đã biến khá»i đôi mắt anh. Tôi ngồi bên cạnh anh trong chiếc Land-Rover và anh nói, gần như theo lối bạn bè, khi chúng tôi lái ra khá»i cổng trại giam. "Việc nà y nhẽ ra nên định ngà y thứ sáu. Nhưng anh đã là m nó tồi tệ hÆ¡n cho anh thôi. Ông đại diện đã quyết định xem trưá»ng hợp cá»§a anh là má»™t trưá»ng hợp đặc biệt. Tất cả những gì tôi có thể nói là cầu cho anh được may mắn".
Tôi không biết liệu đó là tin xấu hay là tin tốt. Viên đại diện hẳn là Ferdinand. Sá»± chỉ định nó đã được thông báo trước đây má»™t chút, nhưng cho đến giá» nó chưa há» xuất hiện ở thị trấn, và có thể là sá»± chỉ định đó đã bị đình lại. nếu đó là Ferdinand, tuy váºy, cÅ©ng không phải là cách tốt nhất để gặp lại nó.
Ferdinand, đã tiến bá»™ qua thế giá»›i. tôi còn nhá»›, đóng các vai cá»§a mình, và sống vá»›i chúng, há»c sinh trưá»ng trung há»c, sinh viên trưá»ng bách khoa, con ngưá»i má»›i cá»§a châu Phi, hà nh khách hạng nhất trên tà u thuá»·. Sau bốn năm, sau khoảng thá»i gian táºp sá»± hà nh chÃnh ở thá»§ đô vốn nằm trong sá»± thống trị cá»§a Tổng thống , nÆ¡i đó có thể trở nên thế nà o? Nó đã há»c được gì? Nó đã có ý tưởng nà o vá» chÃnh nó vá»›i tư cách má»™t quan chức cá»§a Tổng thống ? Trong mắt nó ông ta có thể đã lá»›n lên, tôi có thể đã nhá» Ä‘i. Äiá»u nà y là m tôi bất an đôi chút, tôi nghÄ© rằng khoảng cách giữa chúng tôi có thể lá»›n hÆ¡n khi nó lá»›n lên. Tôi thưá»ng nghÄ© thế giá»›i vá»›i nó má»›i dá»… dà ng và sẵn sà ng đến thế nà o, thằng bé ở là ng, bắt đầu từ tay trắng.
Prosper chở tôi đến chá»— những ngưá»i ở văn phòng nằm trước phòng thư ký. Má»™t hà ng hiên rá»™ng chạy vòng quanh sân trong, ở ba phÃa nó được che chắn khá»i ánh mặt trá»i bởi những bức mà nh lá»›n bằng sáºy. Nó tạo ra cảm giác lạ lùng, khi Ä‘i qua những hà ng ánh sáng và bóng râm nhá», nhìn chúng hiện ra và chuyển động trên bạn trong khi bạn chuyển động. Lệnh cho tôi và o phòng, nÆ¡i sau cái rèm rút lên được cá»§a hà ng hiên, những đốm sáng nhảy nhót đôi khi trước mắt tôi, và rồi tôi được đưa và o văn phòng bên trong.
ChÃnh là Ferdinand, lạ lẫm trong chiếc ca vát nịt chặt có đốm và chiếc áo khoác vạt ngắn, và trông thông thưá»ng má»™t cách không thể Ä‘oán trước. Tôi có thể Ä‘oán trước được phong cách, má»™t sá»± thân tình nà o đấy, má»™t sá»± cao ngạo nà o đấy, má»™t sá»± thể hiện nà o đấy. Nhưng Ferdinand trông thu kÃn và ốm yếu, như má»™t ngưá»i vừa sốt dáºy. Nó không quan tâm đến việc là m tôi bị ấn tượng.
Trên bức tưá»ng trắng má»›i sÆ¡n là má»™t bức ảnh Tổng thống – to hÆ¡n ngưá»i tháºt, chỉ có khuôn mặt – đó là má»™t khuôn mặt đầy sá»± sống. Dưới khuôn mặt đó, Ferdinand dưá»ng như co lại, và không có chút tÃnh cách nà o trong bá»™ đồng phục thưá»ng trá»±c là m nó trông như tất cả các quan chức khác hiện ra trong những bức ảnh chung trên báo. Dù sao, nó vẫn giống những quan chức cấp cao khác. Tôi tá»± há»i tại sao tôi lại nghÄ© nó có thể khác được. Những ngưá»i đó, phụ thuá»™c má»i thứ và o ân sá»§ng cá»§a Tổng thống , Ä‘á»u là má»™t nắm những sợi dây thần kinh. Quyá»n lá»±c lá»›n cá»§a há» luôn Ä‘i cùng vá»›i má»™t ná»—i sợ thưá»ng trá»±c bị tiêu diệt. Và há» không cân bằng, đã chết má»™t ná»a.
Ferdinand nói "Mẹ cháu nói với cháu là chú đã đi xa. Cháu ngạc nhiên thấy chú vẫn còn ở đây".
"Tôi đến London sáu tuần. Tôi đã không gặp mẹ cáºu từ khi tôi vá»".
"Mẹ cháu đã phải bá» việc là m ăn. Và chú cÅ©ng phải là m thế thôi. Chú phải Ä‘i. Chú phải Ä‘i hẳn. Ở đây không còn gì cho chú đâu. Bây giá» ngưá»i ta tống chú và o tù. Trước đây há» chưa là m thế thôi. Chú có biết Ä‘iá»u đó nghÄ©a là gì không? Có nghÄ©a là há» sẽ lại bắt chú má»™t lần nữa. Và cháu không luôn ở đây để gỡ rối cho chú đâu. Cháu không biết vá» Prosper nhiá»u lắm, cÅ©ng không biết những ngưá»i khác muốn gì ở chú. Nhưng lần sau sẽ nhiá»u hÆ¡n đấy. Äó là tất cả những gì vá» tình hình hiện tại. Chú biết Ä‘iá»u đó mà . HỠđã không là m gì chú trong tù. Äó là chỉ vì há» chưa có dịp thôi. Há» vẫn nghÄ© chú không thuá»™c loại ngưá»i đó. Chú là má»™t ngưá»i nước ngoà i, há» không quan tâm đến chú theo cách đó, há» chỉ đánh ngưá»i ở vùng cây bụi thôi. Nhưng đến má»™t ngà y há» sẽ là m hại chú và rồi há» sẽ phát hiện ra rằng chú giống vá»›i má»i ngưá»i khác, và rồi má»i Ä‘iá»u rất tồi tệ sẽ xảy đến vá»›i chú. Chú phải Ä‘i. Hãy quên má»i thứ và đi Ä‘i. không có máy bay đâu. Tất cả các chá»— đã được đặt trước cho các quan chức đến dá»± cuá»™c viếng thăm cá»§a Tổng thống rồi. Äó là tiêu chuẩn cho những cuá»™c thăm như thế. Nhưng có má»™t chuyến tà u thuá»· và o thứ Ba. NghÄ©a là ngà y mai. Hãy Ä‘i chuyến đó. có thể là chuyến cuối cùng đấy. Äừng mang nhiá»u hà nh lý quá. Äừng nói vá»›i ai. Cháu sẽ bắt Prosper báºn rá»™n ở sân bay".
"Chú sẽ là m những Ä‘iá»u cháu nói. Cháu thế nà o hả Ferdinand?"
"Chú không cần phải há»i. Chú không được nghÄ© chỉ chú má»›i gặp chuyện tệ láºu. Tệ vá»›i tất cả má»i ngưá»i. Äó là má»™t Ä‘iá»u khá»§ng khiếp. Nó tệ vá»›i Prosper, vá»›i ngưá»i đã lấy cá»a hiệu cá»§a chú, vá»›i tất cả má»i ngưá»i . Không ai được Ä‘i đâu hết. Chúng ta Ä‘á»u Ä‘i xuống địa ngục, và má»i ngưá»i Ä‘á»u biết Ä‘iá»u đó đến táºn xương tuá»·. Chúng ta sẽ bị giết. Không gì có nghÄ©a hết. Äó là nguyên do tại sao má»i ngưá»i Ä‘iên rồ như thế. Má»i ngưá»i muốn kiếm tiá»n và bá» chạy. Nhưng Ä‘i đâu? Äiá»u nà y là m má»i ngưá»i phát Ä‘iên. Há» cảm thấy mất Ä‘i chá»— mà mình có thể trở vá». Cháu bắt đầu cảm thấy cùng Ä‘iá»u đó khi cháu được giáo dục để không là m gì cả. Cháu cảm thấy cháu đã bị là m cho phát Ä‘iên. Má»i thứ Ä‘á»u được cho cháu Ä‘á»u để tiêu diệt cháu. Cháu bắt đầu nghÄ© cháu muốn trở lại là má»™t đứa bé, để quên Ä‘i những quyển sách và má»i thứ liên quan đến quyển sách đó. Cây bụi có cách cá»§a nó. Nhưng không có chá»— nà o mà đến cả. Cháu đã Ä‘i qua nhiá»u ngôi là ng. Tháºt là má»™t cÆ¡n ác má»™ng. Má»i đưá»ng băng đó con ngưá»i đã xây dá»±ng lên, những công ty nước ngoà i đã xây dá»±ng lên – giỠđây không còn chá»— nà o an toà n hết cả".
Lúc đầu mặt nó như một cái mặt nạ, bây giỠnó biểu lộ sự điên rồ.
Tôi nói "Thế cháu định là m gì?"
"Cháu không biết. Cháu sẽ là m Ä‘iá»u cháu phải là m".
Cách của nó vẫn luôn như thế.
Trên bà n cá»§a nó có má»™t cái chặn giấy bằng kÃnh những bông hoa nhỠđặt trong má»™t hình bán cầu bằng pha lê. Nó đặt cái chặn giấy lên bà n tay trái và nhìn và o nó.
Nó nói "Chú phải Ä‘i mua vé tà u. Cháu thưá»ng nghÄ© vá» lần cuối chúng ta gặp nhau. Bốn ngưá»i chúng ta trên tà u. Äó là giữa trưa. Chúng ta đã uống bia ở quầy bar. Äó là vợ cá»§a ông giám đốc – chú đã Ä‘i cùng cô ấy. Äó là thầy giáo là bạn cá»§a chú. Chú ấy Ä‘i xuôi dòng sông vá»›i cháu. Äó là khoảng thá»i gian đẹp nhất. Ngà y cuối đó, cái ngà y rá»i Ä‘i. Äó là má»™t chuyến Ä‘i tháºt tuyệt. Äã khác Ä‘i và o lúc cuối. Cháu đã c ó má»™t giấc mÆ¡, Salim ạ. Cháu đã có má»™t giấc mÆ¡ khá»§ng khiếp".
Nó cầm cái chặn giấy lên khá»i tay và đặt lại xuống bà n.
Nó nói "Má»™t cuá»™c hà nh quyết sẽ được tiến hà nh và o bảy giá» sáng. Chúng cháu sẽ gặp nhau để là m việc đó. Chúng cháu sẽ chứng kiến cuá»™c hà nh quyết. Má»™t trong số chúng cháu sẽ bị hà nh quyết, nhưng ngưá»i đó không biết. Anh ta vẫn Ä‘ang nhìn ngó xung quanh. Chúng cháu sẽ gặp ở má»™t chá»— cháu không nói được. Äó có thể là má»™t chá»— cá»§a gia đình – cháu cảm thấy sá»± hiện diện cá»§a mẹ cháu. Cháu Ä‘ang rất sợ. Cháu đã là m há»ng Ä‘i má»™t số thứ theo những cách đáng xấu hổ và đang cố rất nhiá»u để rá»a sạch nó hoặc để giấu nó Ä‘i, bởi vì cháu phải có mặt ở chá»— hà nh quyết và o lúc bảy giá». Chúng cháu Ä‘ang chá» ngưá»i đó. Chúng cháu chà o anh ta như thưá»ng lệ. GiỠđây, ở đây là vấn đỠcá»§a giấc mÆ¡. Chúng cháu có để ngưá»i đà n ông lại má»™t mình không, để được dẫn má»™t mình đến nÆ¡i hà nh quyết anh ta không? Chúng cháu sẽ có dÅ©ng khà để ở đó vá»›i anh ta, để nói vá»›i anh ta theo lối thân tình lần cuối chứ? Liệu chúng cháu nên Ä‘i má»™t xe hay Ä‘i hai xe?"
"Cháu phải Ä‘i má»™t xe. Nếu Ä‘i hai, Ä‘iá»u đó có nghÄ©a các cháu Ä‘ang sắp sá»a đổi ý"
"Chú đi mua vé tà u đi".
Phòng bán vé rất nổi tiếng vá»›i giá» giấc bất thưá»ng cá»§a nó. Tôi ngồi trên má»™t cái băng bằng gá»— bên ngoà i cá»a cho đến khi ngưá»i đà n ông tá»›i và mở cá»a. Cabine de luxe vẫn còn trống, tôi đặt chá»— đó. Mất gần hết buổi sáng cho việc nà y. Chợ bên ngoà i cầu tà u đã được dá»±ng lên, tà u thuá»· sẽ đến và o buổi chiá»u. Tôi nghÄ© nên đến chá»— Mahesh ở Bigburger nhưng rồi lại thôi. Chá»— đó quá náo nhiệt và quá trung tâm, và có quá nhiá»u quan chức ở đó và o giỠăn trưa. Tháºt là lạ, khi nghÄ© vá» thà nh phố theo cách đó.
Tôi ăn nhẹ ở Tivoli. Những ngà y nà y trông nó như đã mất tinh thần, như thể Ä‘ang chỠđợi má»™t sá»± triệt để hoá. Nhưng nó vẫn còn lại cái không khà châu Âu, và vẫn có các nghệ nhân châu Âu và gia đình cá»§a mình ở bà n ăn và những ngưá»i uống bia ở quầy bar. Tôi nghÄ©, Ä‘iá»u gì sẽ xảy ra vá»›i những con ngưá»i nà y? Nhưng hỠđược bảo vệ. Tôi mua má»™t cái bánh, pho mát và và i lon đắt tiá»n – lần cuối tôi mua đồ ở thị trấn – và quyết định dà nh phần lại cá»§a thá»i gian ở căn há»™. Tôi không muốn là m gì khác cả. Tháºm chà ý nghÄ© gá»i Ä‘iện cho Mahesh cÅ©ng giống như má»™t gánh nặng.
Cuối buổi chiá»u có bước chân trên những báºc cầu thang lá»™ thiên. Metty. Tôi ngạc nhiên. Bình thưá»ng và o giá» nà y nó ở chá»— gia đình nó.
Nó và o phòng khách và nói "Cháu nghe tiếng chú và o, Salim ạ".
Trông nó tháºt khốn khổ và bối rối. Hẳn nó phải trải qua những ngà y tháºt tồi tệ sau khi tố tôi cho Prosper. Äó là điá»u nó Ä‘ang muốn nói vá»›i tôi. Nhưng tôi không muốn nói đến Ä‘iá»u đó. Cú sốc cá»§a khoảnh khắc ba ngà y trước đó đã tan biến. Äầu tôi đầy những thứ khác.
Chúng tôi không nói gì. Và rất nhanh như thể chúng tôi không có gì để nói với nhau cả. Chưa từng bao giỠcó sự im lặng giống như thế giữa chúng tôi trước đây. Nó đứng đó một lúc, đi và o phòng, rồi trở ra.
Nó nói "Chú phải mang cháu đi theo, Salim".
"Tao không đi đâu hết cả".
"Chú không thể để cháu ở lại đây được".
"Thế còn gia đình cá»§a mà y thì thế nà o? Và là m sao tao có thể mang mà y theo được, hả Metty? Thế giá»›i nà y giá» không còn như trước nữa. Cần visa và há»™ chiếu. Những cái đó lo mình tao đã là rất khó rồi. Tao không biết tao có thể Ä‘i đâu và có thể là m gì. Tao không có tiá»n. Tao gần như không thể tá»± lo cho mình".
"Má»i chuyện sẽ rất tồi tệ ở đây, Salim ạ. Chú không biết Ä‘iá»u há» Ä‘ang nói ở ngoà i kia đâu. Tất cả sẽ rất tệ khi Tổng thống đến. Thoạt tiên sẽ giết những ngưá»i trong chÃnh quyá»n. GiỠđây Äá»™i Quân tá»± do nói như thế là chưa đủ. Há» nói há» phải là m gì đó mà há» là m lần cuối, nhưng há» phải là m và o lúc thÃch hợp nhất. Äầu tiên há» sẽ dồn má»i ngưá»i ra sân và bắn má»i ngưá»i trên các quảng trưá»ng. GiỠđây há» sống há» phải giết tháºt nhiá»u hÆ¡n, và má»—i ngưá»i sẽ phải nhúng tay và o máu. Há» sẽ giết má»i ngưá»i biết Ä‘á»c và biết viết, má»i ngưá»i đã từng mặc áo khoác và đeo ca vát, má»i ngưá»i từng mặc jacket de boy. Há» sẽ giết tất cả những ngưá»i chá»§ và những ngưá»i hầu. Khi đã kết thúc không ai có thể biết chá»— nà o khác giống như ở đây. Há» sẽ giết và giết. Há» nói đó là cách duy nhất, để trở lại khởi đầu trước khi quá muá»™n. Sá»± giết chóc sẽ kéo dà i hà ng ngà y trá»i. Há» nói sẽ tốt hÆ¡n là giết từ từ chứ không phải giết chết ngay. Tốt hÆ¡n là có những chuyện khá»§ng khiếp khi Tổng thống tá»›i."
tôi cố là m nó bình tÄ©nh lại "Há» luôn nói như thế mà . Kể từ khi cuá»™c nổi loạn hỠđã nói vá» buổi sáng khi toà n bá»™ Ä‘á»u rÆ¡i và o lá»a. Há» nói như thế bởi vì đó là điá»u há» muốn là m. Nhưng không ai biết Ä‘iá»u gì sẽ diá»…n ra. Còn Tổng thống thì khôn ngoan. Mà y biết mà . Ông ấy hẳn biết cách chuẩn bị những việc cần thiết cho bản thân. Nên ông ấy sẽ rất phấn khÃch, và rồi ông ấy sẽ không đến. Mà y biết Tổng thống mà . Mà y biết ông ấy đối xá» vá»›i ngưá»i dân thế nà o mà ".
"Äá»™i Quân tá»± do không phải chỉ là những thằng nhóc ở bụi ráºm đâu, Salim ạ. Má»i ngưá»i Ä‘á»u ở trong đó. má»i ngưá»i mà chú gặp. Là m thế nà o cháu có thể ở má»™t mình được?"
"Mà y phải thá» váºn may thôi. Äó là điá»u chúng ta thưá»ng xuyên là m. Má»i ngưá»i Ä‘á»u là m như váºy ở đây. VÀ tao không nghÄ© há» sẽ quấy rầy mà y đâu – mà y không là m gì há» mà . Dù váºy, hãy giấu cái xe Ä‘i. Äừng khiêu khÃch há» vá»›i cái đó. Má»i Ä‘iá»u há» nói vá» việc trở vá» ban đầu, há» sẽ quan tâm đến cái xe. Nếu há» nhá»› và há»i mà y vá» nó, hãy nói hỠđến há»i Prosper. Và luôn nhá»› là đó là cái để bắt đầu lại."
"Là m sao cháu có thể tiếp tục sống ở đây được? Khi mà không có cá»a hiệu, và khi mà cháu không có tiá»n? Chú đã không cho cháu tiá»n. Chú quẳng tiá»n cho ngưá»i khác, ngay cả khi cháu há»i xin chú".
Tôi nói "Ali, tao đã cho Ä‘i hết mất rồi. Mà y nói đúng. Tao không biết tại sao tao lại là m như thế. Nhẽ ra tao cÅ©ng nên cho mà y má»™t Ãt. Tao không biết tại sao tao không là m thế. Tao chưa bao giá» nghÄ© đến Ä‘iá»u đó. Tao chưa bao giá» nghÄ© vá» mà y theo cách đó. Mà y vừa là m tao nghÄ© đến Ä‘iá»u đó đấy. Hẳn là nó phải là m mà y tức lắm nhỉ. Tại sao mà y không nói vá»›i tao?"
"Cháu nghÄ© chú biết Ä‘iá»u mình sẽ là m, Salim ạ".
"Tao không biết đâu. Giá» thì tao không biết đâu. Nhưng sau khi tất cả đã trôi qua, mà y sẽ có cái xe và căn há»™. Xe có thể bán được khá tiá»n đấy, nếu mà y giữ được nó. Và tao sẽ gá»i tiá»n cho mà y qua Mahesh. Chắc là sẽ dá»… để dà n xếp thôi"
Nó không cảm thấy thoải mái. Nhưng đó là những gì tôi có thể là m được và o lúc nà y. Nó nháºn ra Ä‘iá»u đó và không nằn nì tôi thêm nữa. rồi nó Ä‘i vá» chá»— gia đình mình.
Cuối cùng tôi không gá»i Ä‘iện cho Mahesh, tôi nghÄ© tôi có thể viết cho anh sau nà y. An ninh ở cầu tà u sáng hôm sau không có gì đặc biệt lắm. Nhưng các quan chức có vẻ căng thẳng. Há» giống như những ngưá»i có má»™t công việc phải là m, và đó là vá»›i lợi thế cá»§a tôi. Há» bá»›t chú ý tá»›i má»™t ngưá»i nước ngoà i Ä‘ang rá»i Ä‘i trong số những ngưá»i châu Phi xa lạ ở khu chợ quanh toà công trình và cầu tầu. Dù sao tôi vẫn thưá»ng xuyên bị chặn lại.
Má»™t nữ quan chức, khi đưa trả lại giấy tá» cho tôi, nói "Tại sao hôm nay ông lại Ä‘i? Tổng thống sẽ đến và o chiá»u nay. Ông không muốn nhìn thấy Tổng thống à ?" Bà ta là má»™t ngưá»i đà n bà cá»§a Khu. Có gì mỉa mai trong giá»ng nói cá»§a bà ta không? Tôi cẩn tháºn bá» ra ngoà i tâm trà sá»± mỉa mai nà y. Tôi nói "Tôi muốn lắm chứ công dân. Nhưng tôi phải Ä‘i." Bà ta mỉm cưá»i và vẫy tay cho tôi qua.
Cuối cùng tôi cÅ©ng lên được boong tà u. Trong khoang cabine de luxe tháºt là nóng. Cá»a chÄ©a ra sông chói loà , và mặt trá»i chiếu thẳng xuống cầu tà u. Tôi Ä‘i vòng sang bên có bóng râm, nhìn lên ke tà u. Tháºt không phải là má»™t ý hay.
Má»™t ngưá»i lÃnh trên ke vẫy tay gá»i tôi. Bốn mắt chúng tôi giao nhau, và anh ta bắt đầu trèo lên tà u. Tôi nghÄ©, không thể ở má»™t mình vá»›i anh ta được. Tôi phải có các nhân chứng.
Tôi Ä‘i xuống quầy bar. Ngưá»i đứng quầy bar đứng trước những cái giá trống rá»—ng cá»§a mình. Má»™t ngưá»i đà n ông to béo vá»›i những cánh tay to lá»›n, má»m mại, má»™t quan chức cá»§a tà u Ä‘ang uống tại bà n.
Tôi ngồi ở bà n trung tâm, và ngưá»i lÃnh nhanh chóng hiện ra ở cá»a ra và o. Anh ta đứng đó má»™t lúc, bá»±c bá»™i vá»›i ngưá»i đà n ông to béo. Nhưng rồi, đã qua được sá»± bá»±c bá»™i, anh ta đến bà n tôi ,cuối ngưá»i xuống và thì thầm "C est moi qui a réglé votre affaire. Tôi đã giải quyết công việc cho ông"
Äó là má»™t nụ cưá»i đòi tiá»n, từ má»™t ngưá»i sắp phải bước và o má»™t cuá»™c chiến. Tôi không là m gì hết cả, ngưá»i đà n ông to béo nhìn chằm chằm sang. Ngưá»i lÃnh cảm thấy ngưá»i đà n ông nhìn sang và bắt đầu bước Ä‘i, mỉm cưá»i, nói bằng cá» chỉ rằng tôi sẽ hối tiếc vá» lá»i đòi há»i cá»§a anh ta. Nhưng tôi đã cẩn tháºn không xuất hiện nữa.
Chúng tôi rá»i Ä‘i và o khoảng giữa trưa. Chiếc xuồng hà nh khách không được buá»™c theo và o những ngà y nà y – giỠđây nó đã bị coi là má»™t cách thức cá»§a thá»i thuá»™c địa. Thay và o đó, cái thuyá»n được buá»™c và o đà ng trước con tà u. Thị trấn nhanh chóng bị bá» lại đà ng sau. Nhưng cách và i dặm bỠđó, dù đã qua, vẫn còn trông thấy nÆ¡i và o thá»i thuá»™c địa ngưá»i ta đã đặt ra những bất động sản và dá»±ng lên những ngôi nhà lá»›n.
Sau buổi sáng cái nóng đã trở nên kinh khá»§ng, và trong ánh sáng mà u bạc kinh hồn Ä‘ang trôi qua, bá» sông đầy cây bụi xanh rá»±c lên dưới bầu trá»i mà u Ä‘en. Dưới mà u xanh rá»±c sáng đó, mặt đất trở nên đỠrá»±c. Gió lên, và thổi bay Ä‘i những phản chiếu từ mặt sông gần bá». Nhưng cÆ¡n mưa tiếp theo đó không kéo dà i lâu, chúng tôi ra Ä‘i trong hoà n cảnh đó. Chúng tôi sá»›m Ä‘i qua khu rừng đó. Má»—i khi chúng tôi Ä‘i qua má»™t ngôi là ng, và những chiếc xuồng độc má»™c bán hà ng lao đến gặp chúng tôi. Cứ như thế qua hết buổi chiá»u nặng ná».
Bầu trá»i mù sương và mặt trá»i lặn có mà u da cam và phản chiếu trong má»™t đưá»ng mà u và ng trên mặt nước đầy bùn. Rồi chúng tôi Ä‘i và o má»™t ánh sáng rá»±c rỡ mà u và ng. Có má»™t ngôi là ng ở phÃa trước – bạn có thể Ä‘oán váºy từ những chiếc xuồng độc má»™c ở xa. Trong ánh sáng đó những cái bóng cá»§a những chiếc xuồng độc má»™c và những ngưá»i trên đó má» Ä‘i, không sắc nét. Nhưng những chiếc xuồng độc má»™c đó, khi chúng tôi đến gần, không có gì để bán. Há» chỉ tuyệt vá»ng dÃnh và o tà u chúng tôi. Äang có đánh nhau trên hai bên bá» sông. HỠép chặt và chen lấn hai bên tà u và chiếc thuyá»n, và nhiá»u cái bị chìm. Những cây lan nước bị dồn và o những khoảng không gian hẹp giữa tà u và cái thuyá»n. Chúng tôi vẫn Ä‘i. Bóng tối đổ xuống.
ChÃnh trong bóng tối nà y mà đột ngá»™t, vá»›i những tiếng động lá»›n, chúng tôi dừng lại. Có những tiếng hét trên chiếc thuyá»n, những chiếc xuồng độc má»™c vá»›i chúng tôi và từ nhiá»u chá»— trên tà u. Những ngưá»i thanh niên vá»›i súng ống đã leo lên tà u và cố bắt nó dừng lại. Nhưng há» thất bại, má»™t thanh niên máu ròng ròng trên cầu trên đầu chúng tôi. Ngưá»i đà n ông to béo, thuyá»n trưởng, vẫn là m chá»§ được con tà u cá»§a mình. Chúng tôi sẽ biết được Ä‘iá»u đó sau nà y.
Và o lúc chúng tôi nhìn thấy con tà u ánh sáng, chÆ¡i vÆ¡i bên bá» sông, chiếu lên chiếc thuyá»n cá»§a hà nh khách, đã bị ná»›i rá»™ng và chuyển và o má»™t góc qua những bụi lan nước ở rìa dòng sông. Ãnh sáng chiếu lên những hà nh khách trên thuyá»n, những ngưá»i, đà ng sau những thanh chắn và những bảo vệ bằng thép, dưá»ng như không hiểu nổi Ä‘ang lênh đênh Ä‘i đâu. Rồi có những tiếng súng. Ãnh sáng đã tắt, không còn thấy con thuyá»n đâu nữa. Con tà u lại tiếp tục Ä‘i không có ánh sáng xuôi dòng sông, xa khá»i vùng Ä‘ang có đánh nhau. Không khà đầy bướm đêm và những loà i côn trùng biết bay. Ãnh đèn, trong khi còn báºt, chiếu rõ rà ng hà ng nghìn những con váºt đó, trắng toát trong ánh sáng trắng.
Hết
Tà i sản của ngudoc