Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #16  
Old 15-04-2008, 12:11 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post

Hồi 16
Vì Tình Lụy Thân

Trong gian thư phòng, A Chỉ hầu rượu cho gã công tá»­ có khuôn mặt rất khả ái, nhưng trái hẳn vá»›i khuôn mặt ngôn ngô lịch lãm đó là đôi mắt toát ra vẽ nham hiểm lẫn dục tính khác thưá»ng. Nàng chưa bao giá» gặp má»™t vị khách tài hoa như gã công tá»­ này.

Nàng bưng chén rượu giả lả nói :

- Má»i Thưá»ng huynh.

Gã nốc cả chén rượu, rồi vòng tay qua vùng tiếu yêu cá»§a nàng mà giỠđây trên ngưá»i A Chỉ còn vá»n vẹn má»—i má»™t chiếc yếm hồng má»ng tanh.

Y xiết nàng vào ngưá»i đến độ A Chỉ muốn ngá»™p thở. Nàng những tưởng đâu y sẽ thá»±c hiện nốt những gì mà y Ä‘ang cần và đòi há»i ở nàng, nhưng rồi y lại buông nàng ra vá»›i vẻ thá» thẫn.

Y bất ngỠđẩy nàng vá» phía trước. Quay nàng lại đối mặt vá»›i gã. Y nhìn nàng bằng thứ ánh mắt thật kỳ lạ, mà khi tiếp nhận ánh mắt đó, A Chỉ bất giác rùng mình bởi cảm giác rá»n rợn chạy dá»c theo cá»™t sống.

Y lấy má»™t nén vàng đặt lên bàn. Nụ cưá»i hiện lên hai cánh môi má»ng cá»§a Thưá»ng Tam LÄ©nh. Nụ cưá»i kia không làm cho A Chỉ vÆ¡i Ä‘i cảm giác rá»n rợn trong nàng mà ngược lại còn tạo ra cái gì đó khiến nàng phải lo âu.

A Chỉ gượng cưá»i. Nàng nhá» nhẹ nói sau khi vặn mình làm má»™t động tác thật khiêu gợi.

Gã phá lên cưá»i. Tràng tiếu ngạo đập vào thính nhÄ© nàng nghe thật chát chúa. Cùng vá»›i tiếng cưá»i đó, y bất ngá» vươn tay giật mạnh chiếc yếm ra khá»i ngưá»i nàng. Äá»™ng tác cá»§a gã thật thô và tàn bạo.

Khi chiếc yếm rá»i khá»i ngưá»i nàng, để phÆ¡i đôi nhÅ© no tròn đầy đặn ra trước mặt gã thì A Chỉ hÆ¡i chúi đến trước. Gã chẳng má»™t chút gì gá»i là thương hoa tiếc ngá»c mà vươn cả đôi bàn tay trắng bạch thá»™p vào vùng đồi hoa đó.

A Chỉ cảm nhận ngay cảnh giác Ä‘au nhói từ vùng đồi hoa lan khắp ra toàn thân mình. Cái cảm giác Ä‘au đớn như bị vùi dập khởi phát từ hai bàn tay Thưá»ng Tam LÄ©nh. Nàng rút ngưá»i lại, buá»™t tiếng thét :

á»i !

Nghe tiếng nàng rên, xem chừng gã càng thích thú hÆ¡n. Gã bưng cả bầu rượu tu luôn má»™t hÆ¡i dài rồi quẳng bầu rượu vào góc phòng. Y cầm lấy nén vàng, rê nó khắp ngưá»i A Chỉ. Hắn rê nén vàng chạm vào ngưá»i A Chỉ bằng chá»— có cạnh sắc nhất.

Toàn thân A Chỉ nổi đầy gai ốc vì cảm thấy như có mÅ©i kiếm di chuyển trên cÆ¡ thể mình. Äôi uy nhãn cá»§a Thưá»ng Tam LÄ©nh long lên sòng sá»c. Chính ánh mắt đỠau và sòng sá»c đó càng tạo ra trong nàng cảm giác sợ hãi.

A Chỉ hồi hộp nói :

- Chàng đừng làm thiếp sợ.

Gã mỉm cưá»i thản nhiên đáp lá»i :

- Ta muốn nàng sợ.

Y dựng nàng đứng lên.

A Chỉ hồi hộp nhìn gã.

Thưá»ng Tam LÄ©nh nói :

- Nàng thích kim lượng ta có kim lượng. Nhưng ta thiếu má»™t thứ. Äó là sá»± sợ hải cá»§a nữ nhân.

Y ấn nàng ngồi xuống tràng kỷ.

Nàng rùng mình khi nén vàng được gã áp vào giữa vùng nhũ hoa của mình.

Gã nói :

- Nàng thích nén vàng này chớ ?

A chỉ gật đầu :

- Thích.

Nén vàng được gã trở góc dí sâu vào da thịt nàng. Cảm giác rát buốt do thá»i vàng tạo ra má»™t lần nữa, A Chỉ rùng mình. Y thá»c tay Ä‘iểm vào tịnh huyệt cá»§a nàng.

Bất thình lình bị điểm huyệt không sao cử động được A Chỉ giật mình nói :

- Huynh định làm gì thiếp ?

- Ta muốn nàng đau khổ. Nàng càng đau khổ bao nhiêu thì ta mới có thể làm chủ nhân của nàng.

- Huynh nói gì thiếp không hiểu.

- Thế nào rồi nàng cũng sẽ hiểu mà. Hiểu ngay đây thôi.

Y nói rồi ấn mạnh thá»i vàng vào nhÅ© hoa cá»§a nàng. A Chỉ nhăn mặt bởi tưởng gã thá»c mÅ©i kiếm vào ngưá»i mình. Nàng rú lên.

Gã thích thú khi nghe tiếng rú của nàng.

Miệng nàng Ä‘ang há hốc bởi cái Ä‘au do gã tạo ra thì cả thá»i vàng đã được y tá»ng vào miệng nàng.

A Chỉ bật khóc nhưng chẳng thành tiếng mà chỉ còn những âm thanh ư ử phát ra.

Nước mắt trào ra chảy xuống hai bên má. Nàng cảm nhận được chuyện gì sắp xảy ra với mình.

Thưá»ng Tam LÄ©nh thối lại ná»­a bá»™. Y ngắm nhìn A Chỉ bằng hai con ngươi đỠcạch, bởi những đưá»ng chỉ máu rõ mồn má»™t. Chính đôi con ngươi đó càng làm A Chỉ hồn siêu phách lạc.

Hai cánh môi má»ng cá»§a Thưá»ng Tam LÄ©nh mím lại. Tất cả vẻ Ä‘anh ác lá»™ trên khuôn mặt gã. Nàng nghe tiếng nghiến răng ken két mà liên tưởng đến má»™t loài dã thú Ä‘ang hằm hè, đùa bỡn vá»›i con mồi.

Thưá»ng Tam LÄ©nh bước đến bên nàng. Äôi bàn tay cá»§a y đặt lên bá» vai A Chỉ. Nàng đâu phải lần đầu đụng chạm xác thịt vá»›i nam nhân nếu không muốn nói sá»± đụng chạm xác thịt trở thành chức nghiệp cá»§a nàng trong Dạ Tình Lầu. Nhưng khi hai bàn tay y chạm vào bá» vai, thì A Chỉ lại nhăn mặt. Nó không như nhưng gã nam nhân khác mà có cái gì rất khác thưá»ng. Sá»± khác thưá»ng mang đến cho nàng ná»—i sợ hãi và khá»§ng bố.

Y rê hai bàn tay dá»c theo hai bên hông nàng.

Sá»± ve vuốt cá»§a gã cÅ©ng chẳng khác gì những khách tìm hoa nhưng sá»± vuốt ve cá»§a gã tiá»m ẩn cái gì đó rất lạ thưá»ng trong cảm giác cá»§a nàng. Nàng không nhận được cảm giác mình Ä‘ang được vuốt ve mÆ¡n trá»›n mà chỉ nhận được cảm giác rá»n rợn sắp đến vá»›i mình.

Thưá»ng Tam LÄ©nh rà đôi bàn tay thô kệch rồi bất ngá» chụp mạnh vào vùng nhÅ© hoa cá»§a nàng. Cảm giác Ä‘au buốt lại lan tá»a khắp ngưá»i A Chỉ.

Mưá»i ngón tay cá»§a gã giỠđây không còn nét nhẹ nhàng nữa thay vào đó là mưá»i chiếc móng vuốt hoang dã bấu lấy đôi nhÅ© hoa tạo ra cảm giác buốt rát nÆ¡i A Chỉ.

Nàng nhăn mặt rên rỉ :

- Ư !

Không dừng lại ở hành động tàn bạo và há»§y hoại đó, y vuốt mưá»i ngón tay từ trên xuống dưới.

A Chỉ cảm thấy rõ mồn một da thịt mình đang bị cào rách với cái đau rát buốt đâm sâu đến tận óc.

Trong khi nàng biểu lá»™ tất cả sá»± Ä‘au đớn cùng cá»±c thì Thưá»ng Tam LÄ©nh lại có tất cả sá»± phấn kích hoang dã hiện lên mặt. Y nhận nàng Ä‘au đớn mà cảm thấy thích thú tá»™t cùng.

Sự thích thú kia càng được gã dồn vào những động tác tàn phá và hủy hoại.

Khi đôi bản thá»§ trắng nõn cá»§a Thưá»ng Tam LÄ©nh bấu vào vùng hạ đẳng cá»§a nàng, A Chỉ chẳng còn sức chịu đựng nữa. Toàn thân nàng căng cứng, vì nhận ra mưá»i ngón tay gã Ä‘ang muốn thá»c vào ngưá»i nàng. Mưá»i ngón tay chẳng khác nào mưá»i chiếc vuốt, mãnh thú toan moi lấy luc phá»§ ngÅ© tạng cá»§a nàng.

Nàng dồn tất cả những gì còn lại trong ngưá»i mà phun thá»i vàng ra khá»i miệng. Thá»i vàng vừa rÆ¡i xuống đất thì mưá»i ngón tay cá»§a Thưá»ng Tam LÄ©nh cÅ©ng bấu sâu vào hạ đẳng cá»§a A Chỉ.

A Chỉ rống lên với tất cả nỗi đau đớn tột cùng.

A...

Thưá»ng Tâm LÄ©nh nghe tiếng rống cá»§a nàng đã không dừng lại những động tác tàn nhẫn và há»§y hoại, xem chừng càng phấn kích hÆ¡n. Y phá lên cưá»i khành khạch.

A Chỉ thét lên :

- Cứu tôi với ! Cứu tôi với.

Thương Tam LÄ©nh thá»u thào nói :

- Ta là chủ nhân của nàng ! Ta là chủ nhân của nàng.

Cửa thư phòng đẩy bật ra, Tiêu Lân xộc bước vào.

Sá»± xuất hiện cá»§a Tiêu Lân buá»™c Thưá»ng Tam LÄ©nh rút tay lại. Y nhìn Tiêu Lân bằng ánh mắt ngÆ¡ ngác.

Trong khi Thưá»ng Tam LÄ©nh nhìn Tiêu Lân bằng ánh mắt ngÆ¡ ngác bởi sá»± xuất hiện quá đột ngá»™t cá»§a chàng thì A Chỉ phấn kích nói :

- Tiêu công tử. Cứu A Chỉ với. Cứu A Chỉ với.

Vẻ mặt hốt hoảng, sợ hãi cá»§a nàng, cùng những dưá»ng cào cấu rướm máu trên cÆ¡ thể cá»§a A Chỉ đập vào mắt Tiêu Lân.

Tiêu Lân nói :

- Chuyện gì xảy ra thế này ?

A Chỉ vội vã nói :

- Tiêu công tử ! Y là kẻ biến thái. Một kẻ biến thái khủng khiếp lắm !

Nàng vừa nói dứt câu thì nhận ngay má»™t cái tát khá»§ng khiếp từ Thưá»ng Tam LÄ©nh.

Bốp !

Nhận cái tát đó, A Chỉ ngã vật trên tràng kỷ. Nàng thổn thức khóc nhưng khốn nổi không thể nào cử động được để đào thoát ra ngoài.

Thấy A Chỉ nhận trá»n cái tát tàn nhẫn cá»§a Thưá»ng Tam LÄ©nh, Tiêu Lân nhăn mặt.

Chàng dấn đến hai bá»™ nhưng Thưá»ng Tam LÄ©nh đã quay lại rá»i hung nhãn vào mặt chàng. Y gay gắt nói :

- Nho sinh thúi. Ngươi tá»± tiện xông vào thư phòng cá»§a Thưá»ng má»— ! Ngươi hết muốn sống rồi ư ?

Tiêu Lân nhìn gã. Chàng giả lả nói :

- Huynh là Thưá»ng Tam LÄ©nh ! Ngưá»i cá»§a Linh SÆ¡n ?

Thưá»ng Tam LÄ©nh chau mày sá»­ng sá» :

- Nho sinh ngươi biết ta à ?

Tiêu Lân gượng cưá»i :

- Biết chứ ! Biết rất rành nửa.

- Thế sao Thưá»ng má»— không biết nho sinh thúi ?

- Tại huynh không biết thôi. Nhưng rồi Tiêu thiếu gia sẽ nói cho huynh biết. Không biết trước cÅ©ng biết sau. Còn bây giá» tai hạ há»i huynh !

Chàng hất mặt nói :

- Thưá»ng Tam LÄ©nh huynh làm cái con khỉ gì mà khiến cho A Chỉ cô nương hồn siêu phách lạc, kêu cứu inh á»i vậy ?

- Äó là chuyện riêng cá»§a ta, ngươi không nên chen vào.

Tiêu Lân ve cằm :

- Nghe A Chỉ cô nương kêu cứu mà tại hạ không chen vào làm sao được ?

- Ả là má»™t ká»· nữ lầu xanh, và đã nhận kim lượng cá»§a Thưá»ng má»—, ả phải có trách nhiệm hầu hạ Thưá»ng má»—.

Tiêu Lân khoát tay :

- Thưá»ng Tam LÄ©nh huynh nói rất đúng ! Kỹ nữ lầu xanh khi nhận ngân lượng thì phải hầu hạ huynh. Thuận mua vừa bán phải không ?

Thưá»ng Tam LÄ©nh gật đầu.

Tiêu Lân nhíu mày :

- Cho là thuận mua vừa bán, cho là A Chỉ cô nương có là kỹ nữ lầu xanh thì cÅ©ng là con ngươi bằng xương bằng thịt. Cho dù kỹ nữ lầu xanh thì A Chỉ cô nương cÅ©ng là phận nhi nữ. Huynh mua rồi thì cÅ©ng biết trân trá»ng chứ ? Cá»› đâu lại hành hạ ngưá»i ta đến ná»—i la hét lên như vậy ?

Chàng chắt lưỡi nói tiếp :

- Huynh thử nghĩ xem ! Nếu đổi lại A Chỉ cô nương là huynh và huynh là A Chỉ cô nương, huynh có chịu không ?

Chàng nghiêng đầu nhìn Thưá»ng Tam LÄ©nh :

- Ãi chà ? Huynh cÅ©ng có phong thái lắm chứ. CÅ©ng ra vẻ nam tá»­ hán lắm chứ, mà sao lại làm như vậy được nhỉ ?

Chàng vừa nói dứt câu thì bất thình lình Thưá»ng Tam LÄ©nh phát động chỉ khí. Y phát động chỉ khí hoàn toàn bất ngỠđối vá»›i Tiêu Lân, khiến cho chàng không thể nào phòng bị né tránh được.

Tiêu Lân chỉ kịp nghe tiếng gió rít thì tĩnh huyệt đã bị điểm rồi.

Chàng giật mình :

- à ! Tự dưng huynh lại điểm huyệt tại hạ ?

Thưá»ng Tam LÄ©nh cưá»i nhạt nhẽo bước đến trước mặt chàng. Y gằn giá»ng nói :

- Ngươi nói xong chưa nho sinh thúi ?

Tiêu Lân giả lả cưá»i nói :

- Tại hạ còn nói rất nhiá»u.

- Thế thì nói nhanh đi, để tiếp nhận cái chết đến với ngươi.

Chàng tròn mắt nhìn Thưá»ng Tam LÄ©nh.

- Thưá»ng Tam LÄ©nh huynh giết tại hạ à ?

Y gật đầu :

- Äúng ! Ta sẽ giết ngưá»i. Bởi vì ngươi đã xông vào thư phòng ta trong khi ta chưa cho ngươi xông vào.

Tiêu Lân nhướng mày nói :

- Nếu tại hạ không xông bừa vào thì huynh sẽ làm càn nữa. Càng làm càng khó coi.

Thưá»ng Tam LÄ©nh cướp lá»i chàng :

- Tất cả những gì ta làm Ä‘á»u được trả bằng kim lượng.

- Có kim lượng là có tất cả sao ?

- à của ta như vậy đó. Có kim lượng thì có tất cả.

Tiêu Lân lắc đầu nói :

- Cứ cho là Thưá»ng Tam LÄ©nh huynh đúng Ä‘i. Nhưng chẳng lẽ vì má»—i má»™t chuyện Tiêu Lân xông bừa vào thư phòng huynh, huynh lại muốn giết Tiêu Lân ?

- Ta phải giết ngươi. Bởi vì ngươi biết vỠta rồi.

Chàng nghệch mặt nhìn Thưá»ng Tam LÄ©nh :

- à Thưá»ng Tam LÄ©nh huynh muốn nói, tại hạ đã biết huynh là kẽ biến thái ư ?

Chân diện Tam Lĩnh đanh hẳn lại :

- Biến thái hay không biến thái, chuyện ta biết ? Còn ngươi chết tại ngươi tự xông vào thư phòng ta.

Tiêu Lân giả lả cưá»i :

- Thưá»ng Tam LÄ©nh huynh không nói ra thì Tiêu Lân cÅ©ng biết huynh Ä‘ang nghÄ© gì.

Äôi chân mày cá»§a Tiêu Lân nhướng lên cùng vá»›i nụ cưá»i giả lả. Chàng nói tiếp :

- Thưá»ng Tam LÄ©nh huynh đừng giết Tiêu Lân. Bí mật cá»§a huynh không phải chỉ má»™t mình Tiêu Lân biết mà còn có A Chỉ cô nương cÅ©ng biết. Nếu như huynh không muốn ngưá»i ta nghÄ© xấu vá» mình thì đừng có làm như vậy được không ? Huynh còn có cÆ¡ há»™i để sá»­a chữa mà.

Mặt Thưá»ng Tam LÄ©nh sa sầm, toát ra vẻ nham hiểm và Ä‘anh ác :

- Ả kỹ nữ kia cũng biết ư ?

- Nàng là ngưá»i trong cuá»™c sao lại không biết.

- Thế thì ả cũng phải chết.

Thưá»ng Tam LÄ©nh nhìn lại A Chỉ Ä‘ang nằm duá»—i dài trên tràng ká»·. Y vươn trảo đặt vào cổ nàng.

Tiêu Lân hốt hoảng nói :

- Hê ! Thương Tam Lĩnh huynh đừng có làm bậy nghe ! Nếu huynh làm bậy lần nữa thì Tiêu Lân la làng lên đó.

- Ngươi có thể la hét trước khi chết cùng được mà.

A Chỉ lắc đầu. Nàng hoảng hốt nói :

- Äừng... Xin đừng giết tôi.

Tiêu Lân bối rối nói :

- Nếu huynh giết A Chỉ cô nương thì tại hạ nói tất cả chuyện này vá»›i Ngạc Tu Di. Huynh sẽ nói sao vá»›i sư mẫu Di Hoa Tiên Tá»­ đây ? Xem chừng huynh khó tránh khá»i chuyện thị phi này đó.

Thưá»ng Tam LÄ©nh chau mày nhìn Tiêu Lân.

- Ngạc Tu Di !

Tiêu Lân gật đầu :

- Äúng rồi ! Ngạc Tu Di Ä‘ang ở đây. Thú thật cho huynh biết Ngạc Tu Di biết Thưá»ng Tam LÄ©nh ở trong thư phòng này. Nàng đã nghe huynh cưá»i nên nhá» Tiêu Lân đến để thẩm chứng xem tiếng cưá»i cá»§a gã nam nhân trong thư phòng này có đúng là huynh không đấy. Nàng chỉ ở cách đây vài căn phòng thôi.

Thưá»ng Tam LÄ©nh nhìn sững Tiêu Lân :

- Ngạc Tu Di sai ngươi đến ?

Tiêu Lân gật đầu :

- Äúng rồi. Nếu như nàng không phái tại hạ đến thì tại hạ đâu có xông bừa vào đây.

Thưá»ng Tam LÄ©nh chau mày. Khi y chau mày tất cả nét nham hiểm Ä‘anh ác hiện ra trên khuôn mặt khôi ngô anh tuấn cá»§a gã. Y nham nói :

- Sao có sự gì trùng hợp quái lạ này ?

- Chẳng có gì trùng hợp cả ? Huynh hãy giải huyệt cho Tiêu Lân rồi tại hạ và huynh sẽ đến gặp nàng.

Tam LÄ©nh quay ngoắt nhìn Tiêu Lân. Y rít giá»ng nói :

- Tiêu Lân ! Ta có cách hành xử riêng của ta.

Gã nói rồi nhìn lại A Chỉ. Ãnh mắt cá»§a Tam LÄ©nh lá»™ ra nét sát nhân cuồng bạo.

A Chỉ nhận ra ánh mắt đó, hồi hộp nói :

- Xin tha cho tiện nữ ! Tha cho tiện nữ.

- Nàng đừng trách Thưá»ng má»— mà trách gã nho sinh thối kia đã buá»™c ta phải giết nàng.

Tiêu Lân nghe Thưá»ng Tam LÄ©nh nói, hốt hoảng can ngăn :

- Hê ! Thưá»ng Tam LÄ©nh huynh định giết ngưá»i thật à ?

Tam Lĩnh nhìn lại Tiêu Lân nói :

- Nếu ngươi không xuất hiện đột ngột ? Ả kỹ nữ này chỉ chịu đau một chút nhưng không chết. Tại vì ngươi mà ả phải chết oan uổng.

Tiêu Lân lắc đầu :

- Thưá»ng Tam LÄ©nh huynh đừng... Äừng có làm gì hết nhé !

Mặc cho chàng nói, trảo công cá»§a Thưá»ng Tam LÄ©nh vẫn cứ từ từ bóp chặt lấy yết hầu cá»§a A Chỉ.

Tiêu Lân thấy rõ má»i hành động cá»§a y. Chàng chá»±c thét lên kêu ngưá»i đến cứu viện nhưng khốn ná»—i Thưá»ng Tam LÄ©nh như thể nhận ra ý định cá»§a Tiêu Lân mà cách không Ä‘iểm chỉ vào á huyệt cá»§a chàng.

Tiêu Lân há hốc miệng.

Chàng nhủ thầm :

- Äại đê tiện ! Äại bỉ ổi ! Quân gian trá, tàn bạo.

Thấy Thưá»ng Tam LÄ©nh giết A Chỉ, Tiêu Lân vô cùng phẩn ná»™, nhưng trong tình cảnh bất lá»±c này, chàng cÅ©ng chẳng làm gì được y mà chỉ còn biết lấy mắt nhìn.

Thưá»ng Tam LÄ©nh rút trảo công lại.

Tiêu Lân biết A Chỉ giỠđã là cái xác không hồn. Sắc diện nàng tái nhá»n, tái nhợt. Chàng nhìn Thưá»ng Tam LÄ©nh bằng ánh mắt hừng há»±c.

Tam LÄ©nh rá»i tràng ká»· bước đến trước mặt Tiêu Lân. Y đặt tay lên vai chàng.

Tiêu Lân nhìn gã nghĩ thầm :

- Chẳng lẽ ta lại chết một cách oan uổng trong tay tên đê tiện thúi tha như thế này ư ?

Thưá»ng Tam LÄ©nh giải khai á huyệt cho chàng.

Vừa được giải huyệt, Tiêu Lân liá»n cố lấy giá»ng ôn nhu nói :

- Huynh cũng định giết Tiêu Lân chứ ?

Thưá»ng Tam LÄ©nh lắc đầu :

- Không !

Tiêu Lân thở phào một tiếng. Chàng cảm nhận bóng sắc tử thần vừa vụt qua mặt mình nhưng không màng đến sinh mạng chàng.

Tiêu Lân gượng cưá»i nói :

- Tiêu Lân biết ngay ! Thưá»ng Tam LÄ©nh huynh không thể giết được Tiêu Lân. Bởi sư mẫu Di Hoa Tiên Tá»­ phái Tu Di đến cứu Tiêu Lân tất có chuyện gì đó cần đến Tiêu Lân. Nếu huynh lấy mạng Tiêu Lân thành ra trái vá»›i ý cá»§a sư mẫu.

- Nếu đúng như ngươi nói thì Thưá»ng má»— đã lấy mạng ngươi rồi. Mục đích cá»§a ta khác.

- Mục đích cua huynh là gì ?

Y chỉ xác của A Chỉ :

- Ngươi gánh dùm ta cái xác này. Thưá»ng má»— không lấy mạng ngươi nhưng sẽ có ngưá»i đến lấy mạng ngươi.

Y vỗ vai Tiêu Lân :

- Hãy ở đây chỠđợi cái chết đến vá»›i mình. Tất cả chuyện này chẳng bao lâu nữa sẽ lan truyá»n khắp Dương Châu. Tiêu Lân công tá»­ là kẻ biến thái, tàn bạo và đáng chết trên Ä‘á»i này.

Mồ hôi tuôn ướt đẫm mặt Tiêu Lân. Chàng gượng nói :

- Ngươi định giá há»a cho ta à ?

- Không phải giá há»a, mà do ngươi tá»± nguyện gánh dùm Thưá»ng má»—. Còn lúc này ! Ta sẽ đến vá»›i Tu Di. Nói cho ngươi biết ! Nàng là hôn thê cá»§a ta đó.

Tiêu Lân trố mắt nhìn Thưá»ng Tam LÄ©nh.

- Æ  !

Thưá»ng Tam LÄ©nh mỉm cưá»i :

- Ngưá»i đừng van xin Thưá»ng má»— ! Hãy chấp nhận sá»± an bài do ta đặt cho ngươi.

Nói rồi Thưá»ng Tam LÄ©nh sải bước rá»i thư phòng.

Khi cửa phòng đóng phịch lại, Tiêu Lân mới than thầm :

- Há»a vô đơn chí. Tá»± dưng mình lại rÆ¡i vào tình trạng này ! Hết gặp Hàm Mô Công Lương Tống thì lại gặp tên đại gian, đại ác Thưá»ng Tam LÄ©nh này ! Sao cái số cá»§a ta lại như thế này chứ ?

Hết hồi 16.
Tài sản của minhtien384

Chữ ký của minhtien384
Trá»i đất bất nhân - Mạc lệ phi tồn
©2012 by 4vn.eu™. Diễn đàn đươc phát triển dựa trên sự đóng góp tích cực của tất cả các thành viên.
Hãy nhấn nút 'Like' để gá»­i lá»i cảm Æ¡n đến ngưá»i viết bài
  #17  
Old 15-04-2008, 12:12 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post

Hồi 17
Oan Hận Uất Há»n

Tiêu Lân có nằm mÆ¡ cÅ©ng không tin được mình lại rÆ¡i vào tình trạng vừa oan ức vừa ná»±c cưá»i như thế này. Chàng bị nhốt trong má»™t chiếc cÅ©i, đặt trên cá»— xe độc mã đưa Ä‘i khắp Dương Châu trấn.

Má»i ngưá»i túa ra hai bên đưá»ng nhìn chàng chẳng khác nào má»™t quái nhân bị nhốt trong lồng cÅ©i.

Tiêu Lân chỉ còn biết gục mặt nhìn xuống. Chàng nghĩ thầm :

- Thưá»ng Tam LÄ©nh ! Nếu như bổn thiếu gia thoát qua nạn kiếp nhục nhã này, bổn thiếu gia thá» sẽ tìm ngươi ! Tìm ngươi và bắt ngươi phải chịu trăm lần nhục nhã hÆ¡n ta nữa.

Chàng liếc nhìn lại sau lưng.

Xác cá»§a A Chỉ được đưa Ä‘i phía sau như má»™t bằng chứng cho má»i ngưá»i thấy bản chất và tâm địa cá»§a Tiêu Lân.

Nếu như bây giỠmặt đất tách ra, để chàng có thể nhẩy thót xuống dưới, cho dù bị cưa hai nấu dầu, hoặc ngồi bàn chông cũng sẵn sàng chịu đựng được, còn hơn là phải ngồi trong lòng cũi diễu qua những cặp mắt soi mói nhìn chàng.

Tiêu Lân thở hắt ra một tiếng, lầm bầm rủa :

- Thưá»ng Tam LÄ©nh Æ¡i Thưá»ng Tam LÄ©nh. Ngươi hại bổn thiếu gia như thế này là cùng. Sao ngươi không bóp cổ bổn thiếu gia chết cùng vá»›i A Chỉ cô nương cho rồi ?

Bá tính Dương Châu đồng loạt thét :

- Quân bỉ ổi ! Giết hắn đi. Giết hắn đi.

Cùng với những tiếng xướng đó, là màn mưa đá rào rào ném vào Tiêu Lân.

Tiêu Lân nghe những cục đá va vào chân song củi bằng sắt mà nghĩ thầm :

- Ước gì chân song này không còn để bổn thiếu gia chết quách cho rồi. Sống mà nhục nhã thế này sống sao nổi ?

NghÄ© đến lão Khấu Äà Tá»­, Tiêu Lân nhẩm nói :

- Lão ôn dịch Khấu Äà Tá»­ Æ¡i, Tiêu lão đệ biết được bí mật cá»§a Thưá»ng Tam LÄ©nh. Tình nương cá»§a lão không khéo sẽ bị tên đê tiện hạ lưu kia hãm hại. Lão sẽ là kẻ thất tình mãi mãi. Nếu lão muốn cứu tình nương cá»§a lão thì mau xuất hiện đến cứu Tiêu lão đệ. Lão ôn dịch huynh biết Tiêu Lân là quang minh chính đại mà. Chỉ có lão má»›i hiểu được Tiêu Lân thôi. Mau xuất hiện cứu lão đệ...

Lá»i nói nhảm kia còn Ä‘á»ng trên miệng Tiêu Lân thì má»™t cục đá từ bá tính Dương Châu vượt qua được song cÅ©i, trúng đầu chàng.

Bốp !

Tiêu Lân buột miệng thốt :

- Úi da !

Máu chảy xuống mặt chàng.

Tiêu Lân lè lưỡi liếm máu mình. Vị máu mằn mặn thấm vào vị giác chàng.

Tiêu Lân nhắm mắt lại :

- Có muốn giết thì giết luôn thiếu gia Ä‘i. Äừng có hành hạ thiếu gia như vậy nữa.

Cỗ xe độc mã chở song cũi nhốt Tiêu Lân dừng lại mặt bãi đất trống ngoại thành Dương Châu. Hai gã nha sai lực lưỡng bước đến mở lồng cũi, lôi chàng ra.

Tay chân Ä‘á»u bị xích và gông, Tiêu Lân chẳng thể nào làm gì được. Hai gã nha sai đẩy chàng chúi đầu đến trước.

Bị đẩy ngã té sấp, Tiêu Lân nhăn nhưng không rên tiếng nào. Má»i ngưá»i vây quanh bãi đất trống đồng loạt xướng :

- Giết hắn ! Giết hắn ! Giết hắn đi. Tên đê tiện hạ lưu.

Nghe bá tính Dương Châu xướng lên những câu nói đó, Tiêu Lân chỉ còn biết gục mặt.

Chàng thầm khấn A Chỉ :

- A Chỉ cô nương, sống khôn thác thiêng, minh giám cho Tiêu Lân này. Tại hạ không phải là ngưá»i hại cô nương. Nếu như cô nương linh thiêng phò trợ cho tại hạ qua được nạn kiếp hôm nay. Tiêu Lân thá» sẽ bắt kẻ có tá»™i phải trả nợ trước bài vị cô nương.

Mặc cho chàng khấn, hai gã nha sai vẫn lôi chàng ra giữa bãi đất trống.

Hiện trưá»ng chẳng khác nào cÆ¡n ác má»™ng đối vá»›i Tiêu Lân.

Tám ngưá»i đạo tỳ khiêng xác A Chỉ đặt vào giàn há»a thiêu .

Tiêu Lân thì phải quỳ, hướng mắt vào giàn há»a thiêu. Ngá»n lá»­a bùng lên đập vào mắt chàng. Ngá»n lá»­a từ giàn há»a thiêu càng tạo ra sá»± căm phẫn âm ỉ nÆ¡i Tiêu Lân. Nó như thể có sức sống truyá»n từ dàn há»a thiêu sang chàng để khắc tạo nên ngá»n lá»­a hận thù âm ỉ và cháy bá»ng.

Má»™t ngưá»i thị chứng lại xướng lên :

- Giết tên đê tiện bỉ ổi, vô sỉ đó đi.

Tiếng thét la ó cá»§a má»i ngưá»i càng tạo ra trong chàng sá»± căm phẫn nặng trỉu cả tâm hồn.

Mình không có tội, vô tình lại bị biến thành một kẻ vô liêm sỉ, chịu sự nhục nhã đến cùng cực, Tiêu Lân không dằn được nữa, mà bật đứng lên.

Chàng rống lên thật lớn :

- Giết thì cứ giết, chứ đừng có la ó hoài như vậy nghe không lá»t lá»— tai.

Tiếng thét phẫn uất cá»§a chàng cất lên vang động cả không trung, bởi vô tình Tiêu Lân đã dụng tất cả ná»™i lá»±c có trong mình. Tiếng thét cá»§a chàng khiến tất cả má»i ngưá»i Ä‘ang thị chứng Ä‘á»u im bặt.

Tiêu Lân thấy má»i ngưá»i im lặng, liá»n lấy hÆ¡i căng phồng lồng ngá»±c.

Chàng nhìn vá» phía dàn há»a thiêu, nói lá»›n :

- A Chỉ cô nương ! Hãy nói cho má»i ngưá»i biết ai là hung thá»§ giết cô nương ? Hành hạ cô nương ? Chứ bá»n ngu muá»™i, đần độn này tại hạ có nói đến khàn cổ, gãy lưỡi thì há» cÅ©ng không tin. Hãy nói dùm cho tại hạ Ä‘i. Tại hạ thá» phải bắt gã kia ra trước ánh sáng công đạo.

Mặc cho chàng nói chỉ có tiếng lách tách đáp lá»i chàng. Nghe những âm thanh đó, sá»± thất vá»ng, não ná» càng xâm chiếm Tiêu Lân.

Chàng thở dài nói :

- Ta tuyệt đưá»ng hy vá»ng rồi.

Hai gã nha sai bước đến. HỠấn vai chàng, nhưng Tiêu Lân vùng vẫy.

Chàng gắt giá»ng quát :

- Các ngươi không cần bắt thiếu gia quỳ ! Ta đứng cũng được mà.

Hai gã nha sai nhìn nhau. Rồi chẳng nói chẳng rằng, đạp thẳng vào chân Tiêu Lân.

Bị đạp một cước, Tiêu Lân gồng mình để trụ bộ nhất định không quỳ.

Gã nha sai tức giận nói :

- Quỳ xuống.

Tiêu Lân gắt giá»ng nói :

- Tiêu thiếu gia không quỳ.

- Sao ngươi lại không quỳ ?

- Tiêu thiếu gia không có tội sao quỳ được ? Nếu như Tiêu thiếu gia có tội, các ngươi không cần bắt ta xử trảm mà tự Tiêu thiếu gia cắt đầu dâng nạp cho vong hồn của A Chỉ cô nương.

Gã nha sai gắt gá»ng quát chàng :

- Ngươi còn nói bừa nữa. Ngoài ngươi ra còn ai nữa ?

- Còn ! Kẻ hung thá»§ là Thưá»ng Tam LÄ©nh ngưá»i cá»§a Linh SÆ¡n.

- Ai mà nghe lá»i nói nhăng nói cuá»™i cá»§a ngươi ?

- Hôm nay Tiêu thiếu gia chết cÅ©ng sẽ làm oan hồn vất vưởng nÆ¡i trần thế bởi ná»—i nhục thấu trá»i xanh này.

Chàng vừa nói dứt câu thì hai gã nha sai thẳng chân đạp vào khuá»·u gối chàng. Bá»n chúng dùng hết sức đạp Tiêu Lân, đến bây giá» Tiêu Lân má»›i chịu quỳ xuống đất.

Hai đầu gối chàng vừa chạm xuống đất thì má»™t ngưá»i lại xướng lên :

- Giết dâm tặc. Giết dâm tặc.

Quá đỗi thất vá»ng, Tiêu Lân cúi gầm mặt nhìn xuống đất. Chàng nghÄ© thầm :

- Chém thì chém đại đi. Còn chần chừ gì nữa ?

à nghÄ© kia còn Ä‘á»ng trong đầu chàng thì hàng loạt những tiếng sấm trá»—i lên làm rung chuyển cả không trung. Cùng vá»›i những tiếng sấm đó tám bóng ngưá»i vận bạch y, có rèm che mặt phiêu bồng lướt đến. Cùng vá»›i khinh pháp phiêu bồng, ngoạn mục cá»§a tám ngưá»i đó là những đạo khí chưởng uy mãnh vá»— xuống tám hướng.

Tiếng sấm trá»—i lên khắp má»i nÆ¡i, tạo ra má»™t khung cảnh há»—n loạn tá»™t cùng. Ngay cả hai gã nha sai cÅ©ng bị chưởng kình đẩy bật văng ra xa khá»i Tiêu Lân tợ như hai cánh diá»u cuốn Ä‘i bởi những cÆ¡n lốc dữ.

Tiêu Lân còn không biết chuyện gì thì má»™t chiếc kiệu lướt đến sạt qua ngang mặt chàng. Ngay lập tức chàng bị nhấc bổng lên khá»i mặt đất bởi má»™t sợi dây lụa, kéo vào trong cá»— kiệu.

Tiêu Lân nhận ra Huyá»n Cung cung chá»§ Chu Tuyết Ngá»c. Ngưá»i mà chàng đã gặp trên đưá»ng.

Rèm kiệu phá»§ xuống. Ngay lập tức tám nữ nhân vận bạch y lướt đến áp vai vào cán kiệu. Cả tám ngưá»i vá»›i khinh thuật thần kỳ, khiêng chiếc kiệu lướt băng Ä‘i mà chẳng há» gặp má»™t sá»± kháng cá»± nào.

Tại hiện trưá»ng xá»­ trảm Tiêu Lân, đâu có ai cản được chiếc kiệu cá»§a Huyá»n Cung cung chá»§ Chu Tuyết Ngá»c.

Chỉ trong không đầy má»™t tiếng thở ra, chiếc kiệu hoa cá»§a Huyá»n Cung cung chá»§ Chu Tuyết Ngá»c do tám nàng cung nữ khiêng đã rá»i khá»i Dương Châu trấn.

Tiêu Lân ngồi bên Chu Tuyết Ngá»c.

Chàng thở phào nhẹ nhõm và nghĩ đến A Chỉ.

Tiêu Lân nghĩ thầm :

- Chắc A Chỉ linh thiêng phò há»™ nên hối thúc cung chá»§ Huyá»n Cung thánh mẫu đến cứu mình ?

Vừa nghÄ© Tiêu Lân vừa nhìn sang Cung chá»§ Huyá»n Cung. Tuyết Ngá»c nhìn lại chàng, Ä‘iểm nụ cưá»i mỉm nhưng không nói gì. Khuôn mặt trắng toát cùng hai cánh môi đỠau cá»§a Tuyết Ngá»c đập vào mắt Tiêu Lân. Chàng cÅ©ng gượng cưá»i vá»›i Cung chá»§ Huyá»n Cung.

Tiêu Lân từ tốn nói :

- Phu nhân biết Tiêu Lân là ngưá»i vô tá»™i nên đến cứu Tiêu Lân ?

Äôi chân mày lá liá»…u cá»§a Chu Tuyết Ngá»c nhíu lại.

Huyá»n Cung cung chá»§ ôn nhu nói :

- Bổn cung không tin công tá»­ phải là ngưá»i không có tá»™i.

Câu nói này cá»§a Huyá»n Cung cung chá»§ khiến Tiêu Lân sững sá». Chàng buá»™t miệng há»i :

- Sao ! Phu nhân cÅ©ng tin Tiêu Lân là ngưá»i hại A Chỉ cô nương à ?

Tuyết Ngá»c thản nhiên gật đầu :

- Ta tin Tiêu công tử có tội.

- Ơ ! Nếu tin tại hạ có tội sao phu nhân còn cứu mạng tại hạ ?

Chu Tuyết Ngá»c mỉm cưá»i nhìn chàng, rồi nhá» nhẹ nói :

- Chính vì tin công tá»­ là ngưá»i có tá»™i nên bổn cung má»›i cứu công tá»­.

- Nếu như công tá»­ vô can thì bổn cung đã để cho công tá»­ chết bởi những ngá»n đại Ä‘ao cá»§a lÅ© tiểu nhân nha sai rồi.

Tiêu Lân nghe Cung chá»§ Chu Tuyết Ngá»c nói ra câu này càng ngÆ¡ ngẩn hÆ¡n.

Chàng nhá» giá»ng nói :

- Tại hạ có tội, phu nhân cứu tại hạ ! Còn nếu tại hạ vô can phu nhân bỠmặc tại hạ sống chết ra sao cũng được. à phu nhân như vậy đúng không ?

Chu Tuyết Ngá»c gật đầu :

- Äúng như vậy !

Tiêu Lân lắc đầu :

- Tiêu Lân không hiểu nổi.

Tuyết Ngá»c nhìn lại chàng.

- Tiêu Lân...

Tiêu Lân gật đầu :

- Tục danh của vãn bối là Tiêu Lân.

- Sao lại có sự trùng hợp như vậy nhỉ ? Công tử có quan hệ thế nào với Tiêu Viên ?

- Tiêu Viên ư ? Äó là Tiêu thúc thúc cá»§a tại hạ. Nhưng đã mấy năm nay, vãn bối không gặp được ngưá»i.

Tuyết Ngá»c khẽ gật đầu.

Nhìn Tiêu Lân. Tuyết Ngá»c ôn nhu nói :

- Lần trước có di ngôn của bổn cung, phái Yến Yến và Tảo Tảo đến đón công tử, sao công tử lại cãi lệnh bổn cung ?

Tiêu Lân gióng cưá»i :

- Tiêu Lân đâu dám cãi lại ý của phu nhân.

- Không cãi lại ý của bổn cung sao lại không chịu đi cùng với Tảo Tảo và Yến Yến, còn giúp quỷ nữ che mặt điểm huyệt Yến Yến và Tảo Tảo !

- Phu nhân há»i câu này, Tiêu Lân thật khó trả lá»i.

- Tại sao khó trả lá»i ?

- Bởi nếu Tiêu Lân có nói thì chưa chắc gì cung chủ đã tin Tiêu Lân.

- Cứ nói ! Tá»± khắc bổn cung sẽ có cách thẩm tra lá»i nói cá»§a công tá»­.

Tiêu Lân gượng cưá»i nhìn Tuyết Ngá»c :

- Tiêu Lân biết chắc thế nào cÅ©ng gặp lại phu nhân. Bởi má»™t khi thánh mẫu cung chá»§ đã muốn thì không ai được cãi lệnh ngưá»i.

- Công tá»­ nói rất đúng. Bất cứ ai cãi lệnh bổn cung Ä‘á»u phải chịu hậu quả chẳng chút tốt đẹp gì.

- Äiá»u đó Tiêu Lân biết mà.

- Thế sao lại không chá»n Ä‘i theo Yến Yến và Tảo Tảo, mà lại cãi lệnh bổn cung ?

Tiêu Lân nheo mày suy nghĩ rồi nói :

- Nói ra chắc chắn cung chá»§ phu nhân sẽ cho Tiêu Lân là kẻ gian trá giảo ngôn. Nhưng thật ra vãn bối biết hậu vận lẫn tương lai cá»§a mình. Vãn bối không Ä‘i theo Yến Yến và Tảo Tảo vì biết vận mình sẽ có lúc như thế này. Vừa mang gông vừa bị xích lại vừa nhục nhã đến ê chá». Và ngưá»i cứu tại hạ qua khá»i nạn kiếp này chính là phu nhân. Nếu gặp phu nhân lần đó, thì Tiêu Lân đâu có lần nào gặp được nữa. Nên tại hạ chỠđến thá»i khắc cần thiết nhất má»›i gặp phu nhân. Và thá»i khắc đó chính là thá»i khắc hiện tại này.

Chàng vừa thốt dứt câu thì Huyá»n Cung cung chá»§ Chu Tuyết Ngá»c phá lên cưá»i. Tiếng cưá»i cá»§a Tuyết Ngá»c thật trong chẳng khác nào tiếng ngá»c va vào nhau.

Tiêu Lân nghe Huyá»n Cung cung chá»§ cưá»i, nhưng không hiểu vì sao Tuyết Ngá»c cưá»i.

Cưá»i dứt tràng tiếu ngạo, Huyá»n Cung cung chá»§ nhìn lại chàng há»i :

- Tiêu công tá»­ còn lá»i nào để biện giải nữa không ?

Tiêu Lân giả lả cưá»i rồi nói :

- Tiêu Lân biết ngay phu nhân sẽ không tin nào lá»i nói cá»§a vãn bối.

Tuyết Ngá»c mỉm cưá»i nắm tay chàng.

- Bổn cung tin chứ.

Tiêu Lân thở hắt ra một tiếng :

- Cung chủ tin là tốt cho vãn bối rồi.

Tuyết Ngá»c gật đầu :

- Tốt ! Lúc nào bổn cung cÅ©ng tin vào lá»i nói cá»§a Tiêu công tá»­ cả. Vậy nay bổn cung đã cứu mạng cho công tá»­ khá»i cái chết nhục nhã ê chá» ! Công tá»­ bồi đáp lại cho bổn cung những gì nào ?

Tiêu Lân đáp lá»i ngay khi Tuyết Ngá»c vừa dứt lá»i :

- Ân cứu mạng cá»§a cung chá»§ cao như núi. Tại hạ chẳng biết dùng thứ gì để đáp tạ Æ¡n cứu mạng cá»§a ngưá»i. Nếu cung chá»§ buá»™c Tiêu Lân trả ân, thì cung chá»§ đòi bất cứ thứ gì, Tiêu Lân trả thứ ấy. Nhưng...

Tuyết Ngá»c chau mày nhìn chàng. Hai cánh môi Ä‘iểm nụ cưá»i tá»± mãn.

Tuyết Ngá»c nói :

- Sao còn có chữ nhưng nữa.

- Nói ra Tiêu Lân chỉ mong cung chủ hiểu cho Tiêu Lân.

- Công tử nói đi ? Muốn bổn cung hiểu gì nào ?

- Æ  ! Cái nhục hôm nay cá»§a tại hạ thì phu nhân đã biết rồi. Ôm cái nhục này mà chết thì e rằng chẳng thể nào bước qua cầu nại hà mà đầu thai siêu thoát được ? Nên tại hạ xin phu nhân ! Nếu có muốn buá»™c tại hạ trả ân bằng cái mạng cá»§a Tiêu Lân thì cho tại hạ má»™t thá»i gian rá»­a mối nhục này.

Tuyết Ngá»c cưá»i khảy rồi nói :

- Bổn cung nhận lá»i thÄ©nh nguyện cá»§a công tá»­.

- Äa tạ cung chá»§ .

Tuyết Ngá»c mỉm cưá»i từ tốn nói :

- Äừng khách sáo. Bổn cung sẽ không bắt công tá»­ trả ân cứu mạng bằng chính cái mạng công tá»­. Nếu bổn cung cứu mạng công tá»­ rồi đòi lại cái mạng. Hóa ra việc làm cá»§a bổn cung vô ích quá. Chẳng có Ä‘iá»u gì khiến bổn cung thú vị cả.

Tuyết Ngá»c đổi giá»ng trang trá»ng nói :

- Nhưng nếu bổn cung không đòi công tử trả mạng mà đòi trả bằng một cái gì khác ! Công tử đồng ý trả ân cho bổn cung không ?

- Bất cứ thứ gì Tiêu Lân rất sẵn lòng trả ân cho cung chủ.

Chàng giả lả cưá»i rồi nói :

- Tại hạ vốn dỉ là ngưá»i không thích mang ân nhưng nay đã thỠân cung chá»§ thì tại hạ phải trả ân cho ngưá»i chứ.

Tuyết Ngá»c vá»— vào tay chàng :

- Tốt lắm ! Bổn cung rất thích sự khẳng khái của công tử.

Vừa nói Huyá»n Cung cung chá»§ Chu Tuyết Ngá»c vừa nhìn chàng. Hai ngưá»i nhìn nhau, Tiêu Lân nhận ra ánh mắt cá»§a Tuyết Ngá»c cung chá»§ có cái gì đó rất lạ thưá»ng. Má»™t sá»± lạ thưá»ng mà chàng phải liên tưởng đến lá»i nói cá»§a Ngạc Tu Di.

Tiêu Lân nghĩ thầm :

- Ở vị phu nhân này có gì mà Ngạc Tu Di muốn mình tránh xa bà ta. Nhưng nếu hôm nay không có Huyá»n Cung cung chá»§ thì mình đã trở thành oan hồn Ä‘em theo nổi nhục nhã ê chá» xuống gặp Diêm Vương lão gia.

à niệm đó trôi qua tâm tưởng chàng, bất giác Tiêu Lân buông tiếng thở dài.

Nghe chàng buông tiếng thở ra. Huyá»n Cung cung chá»§ liá»n há»i :

- Công tử nghĩ gì mà lại thở ra ?

Tiêu Lân giả lả đáp lá»i Tuyết Ngá»c :

- Tại hạ không biết đến bao giỠmới rửa được cái nhục này ?

Tuyết Ngá»c mỉm cưá»i nói :

- Sinh ra làm ngưá»i thì ai cÅ©ng có nổi nhục cả, nhưng đừng lấy cái nhục đó làm trá»ng, tá»± khắc mình sẽ vượt qua thôi.

- Äa tạ cung chá»§ đã chỉ giáo.

Tiêu Lân suy nghĩ một lúc rồi nói :

- Cung chá»§, Tiêu Lân có Ä‘iá»u này muốn thỉnh giáo cung chá»§.

Tuyết Ngá»c gật đầu :

- Cứ nói.

Tiêu Lân lưỡng lá»± rồi há»i :

- Phu nhân không tin tại hạ là ngưá»i vô tá»™i.

Tuyết Ngá»c mỉm cưá»i gật đầu :

- Äúng !

- Tiêu Lân không phải là ngưá»i vô tá»™i trong tâm tưởng cá»§a phu nhân, vậy tại hạ là ngưá»i có tá»™i ?

Tuyết Ngá»c gật đầu :

- Äúng.

- Phu nhân biết tá»™i cá»§a Tiêu Lân là tá»™i gì trong mắt má»i ngưá»i dân ở Dương Châu không ?

- Bổn cung không quan tâm.

- Tiêu Lân sẽ nói cho cung chủ biết.

Chàng nhìn thẳng vào mắt Tuyết Ngá»c, trang trá»ng nói :

- Trong con mắt cá»§a má»i ngưá»i dân tại Dương Châu, Tiêu Lân là má»™t kẻ bại hoại, biến thái. Má»™t kẻ đã tàn nhẫn và đê tiện đến độ không thể nào dung thứ được. Nếu tại hạ là ngưá»i bàng quan có lẽ cÅ©ng nghÄ© như má»i ngưá»i ở Dương Châu. Má»™t con ngưá»i bại hoại như vậy thì đáng chết rồi ? Cá»› sao phu nhân lại cứu tại hạ không để cho Tiêu Lân chết để Ä‘á»n lại tá»™i ác cá»§a mình chứ ?

Tuyết Ngá»c mỉm cưá»i nhìn chàng, từ tốn nói :

- Công tử thắc mắc vì sao công tử là một kẻ bại hoại đáng chết, thế mà bổn cung vẫn cứu công tử chứ gì ?

Tiêu Lân gật đầu :

- Tại hạ có thắc mắc đó.

- Nếu công tử thắc mắc thì bổn cung sẽ giải trình thắc mắc cho công tử hiểu vậy.

Cưá»i khảy má»™t tiếng Huyá»n Cung cung chá»§ nói :

- Bổn cung làm theo ý của mình. Khi bổn cung thích làm gì thì bổn cung làm. Chẳng ai ngăn được bổn cung cả.

Vá»— nhẹ vào bàn tay cá»§a chàng, Tuyết Ngá»c nói tiếp :

- Bổn cung muốn cứu công tá»­. Bởi ta thích cứu. Nhưng nếu ta muốn lấy mạng công tá»­, thì cho dù trá»i đất bao la, mênh mông, bổn cung cÅ©ng lấy mạng được công tá»­ thôi.

Giá»ng nói cá»§a Huyá»n Cung cung chá»§ thật ôn nhu, từ tốn nhưng khi rót vào thính nhÄ© chàng, Tiêu Lân lại cảm thấy má»™t ná»—i bồi hồi và rá»n rợn trong lòng mình.

Chàng nghĩ thầm :

- Phải chăng đó là lý do mà Ngạc Tu Di muốn mình tránh xa Huyá»n Cung cung chá»§ ?

Hết hồi 17.
Tài sản của minhtien384

  #18  
Old 15-04-2008, 12:14 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post

Hồi 18
Ngưỡng Nô Tình

Yến Yến và Tảo Tảo chăm chút cho Tiêu Lân từng chút một. Ngồi trước tấm gương đồng, Tiêu Lân nhìn bóng mình trong gương, mặc cho Yến Yến và Tảo Tảo trang điểm cho mình. ChỠcho hai nàng trang điểm xong, Tiêu Lân mới nhìn lại hai nàng.

Tảo Tảo bước vỠsau hai bộ ngắm chàng. Nàng gật đầu nói :

- Công tá»­ đẹp lắm. Thánh mẫu quả là biết nhìn ngưá»i.

Tiêu Lân nhướng mày há»i :

- Hai nàng làm xong phận sự của mình chưa ?

Tảo Tảo gật đầu :

- Xong rồi.

- Xong rồi hả ? Giá» Tảo Tảo và Yến Yến nghe tại hạ há»i đây.

Tảo Tảo và Yến Yến gật đầu. Tảo Tảo nói :

- Tiêu công tá»­ định há»i gì ?

- Nàng thấy hai cánh môi của tại hạ thế nào ?

- Rất đẹp.

- Ta không há»i đẹp, mà có ý há»i có giống môi cá»§a nam nhân không ?

Yến Yến đáp lá»i chàng :

- Tất nhiên công tử là nam nhân mà.

- Ấy. Chính vì Tiêu Lân là nam nhân nên má»›i há»i nhị vị cô nương coi đôi môi cá»§a ta có còn là nam nhân không ?

Tảo Tảo há»i :

- à của công tử thế nào ?

- Nếu Tiêu Lân là nam nhân thì sao nhị vị cô nương lại tô son lên hai cánh môi của ta ?

Chàng nhìn vào tấm gương đứng lắc đầu nói :

- Vừa tô son, vừa kẻ chân mày lại thêm lớp phấn thoa lên mặt nữa.

Chàng buông tiếng thở dài :

- Thiếu gia không còn nhận được ra mình. Thiếu gia giống như má»™t gã ngưá»i chẳng ra ngưá»i, ngợm chẳng ra ngợm.

Yến Yến nói :

- Thánh mẫu thích như vậy. Yến Yến và Tảo Tảo có bổn phận chăm sóc cho công tử.

Tiêu Lân nhìn hai ngưá»i :

- Äiá»u đó tại hạ biết. Nhị vị cô nương lo cho tại hạ nhưng không phải trang Ä‘iểm cho Tiêu Lân này ngưá»i chẳng ra ngưá»i, ngợm chẳng ra ngợm, nam chẳng ra nam, nữ chẳng ra nữ. Cái gì thì ra cái nấy.

Tảo Tảo nói :

- à muốn của thánh mẫu là như vậy đó ý muốn của thánh mẫu là của thánh mẫu nhưng còn có ý muốn của tại hạ nữa chi ? Nghe theo ý của cung chủ thánh mẫu, tại hạ không là kẻ biến thái kỳ cục, cũng trở thành kẻ biến thái cục.

Tiêu Lân nói rồi dùng ống tay áo chà lên mặt mình.

Yến Yến và Tảo Tảo lúng túng. Hai ngưá»i nói :

- Công tử !

Chàng khoát tay :

- Không cần hai nàng trang Ä‘iểm cho bổn thiếu gia đâu. Song đưá»ng cho thiếu gia bá»™ mặt thế nào chỉ cứ giữ nguyên bá»™ mặt thế đấy. Tiêu Lân đâu phải là nữ nhân để phải dụng đến thuật trang Ä‘iểm như nhi nữ ?

Chàng chùi sạch lớp phấn trên mặt lẫn lớp son trên môi rồi nói :

- Cứ nguyên thế này, tại hạ đi diện kiến thánh mẫu cung chủ.

Tảo Tảo nhìn Tiêu Lân.

- Công tử...

Chàng trừng mắt nhìn nàng :

- Tại hạ làm như vậy không vừa ý nàng à ?

Tảo Tảo miễn cưỡng nói :

- Không phải không vừa ý Tảo Tảo, nhưng chỉ sợ...

- Sợ gì !

- Thánh mẫu cung chá»§ không vừa ý. Ngưá»i sẽ quở trách Yến Yến và Tảo Tảo.

- Äúng rồi ! Nếu cung chá»§ thánh mẫu không vừa ý vá»›i tại hạ thì quở trách nhị vị cô nương chứ có quở trách tại hạ đâu ?

Yến Yến bối rối.

Tiêu Lân mỉm cưá»i ôn nhu nói :

- Tại hạ nói vậy thôi, chứ hai nàng yên tâm ! Tại hạ có cách nói với thánh mẫu cung chủ mà. Cứ tin vào tại hạ đi. Miệng lưỡi của tại hạ cũng lợi hại lắm.

Tảo Tảo nhìn qua Yến Yến.

Yến Yến khẽ buông tiếng thở dài rồi gật đầu.

Tảo Tảo nhìn lại Tiêu Lân.

- Hy vá»ng Tiêu công tá»­ không làm Thánh mẫu cung chá»§ thất vá»ng.

Tiêu Lân gật đầu :

- Tất nhiên rồi ! Tai hạ nhất định sẽ không làm Thánh mẫu cung chá»§ thất vá»ng đâu.

Yến Yến nhìn Tảo Tảo. Hai nàng hội ý với nhau bằng mắt. Yến Yến nói :

- Vậy má»i công tá»­.

Tiêu Lân chỉ ra cửa biệt sãnh.

- Má»i.

Chàng theo bước Yến Yến và Tảo Tảo.

Bầu trá»i đêm thật thanh vắng và yên tÄ©nh, Tiêu Lân theo chân hai nàng, trong đầu nghÄ© thầm :

- Không biết cuá»™c há»™i kiến giữa mình vá»›i Thánh mẫu cung chá»§ có gì không mà xem chừng đêm nay trang trá»ng quá.

Yến Yến và Tảo Tảo đưa chàng đến má»™t tòa biệt lầu có hàng hoa đăng treo phía trước. Hai ngưá»i dừng bước ngoài cá»­a biệt lầu, khom mình cung kính lên tiếng :

- Thánh mẫu nương nương ! Tiêu công tử đã đến.

Giá»ng cá»§a Tuyết Ngá»c cất lên thật từ tốn ôn nhu :

- Hãy để Tiêu công tử vào.

Yên Yến và Tảo Tảo nhìn lại Tiêu Lân.

- Nương nương cho vá»i công tá»­ vào.

Tiêu Lân há»i :

- Ngoài tại hạ ra cón ai nữa không ?

- Không có ý của thánh mẫu, không ai được vào cả.

- Thánh mẫu nương nương chỉ dụ truyá»n riêng mổi mình tại hạ thôi à.

Tảo Tảo nói :

- Công tử đừng thắc mắc ! Hãy vào sẽ biết à.

- Thôi được.

Tiêu Lân sửa lại trang phục rồi cất bước vào.

Má»™t tấm rèm lụa che ngang biệt sảnh tòa biệt lầu, nhưng cho dù có tấm rèm đó, Tiêu Lân cÅ©ng phải sá» sững bởi cảnh tượng sau tấm rèm. Ở phía sau tấm rèm lụa là má»™t hồ nước phá»§ đầy hoa, nhưng nếu chỉ là hồ nước thôi thì chàng cÅ©ng không đến ná»—i thừ ngưá»i đứng ngây ra như vậy mà là trong hồ nước đó còn có bóng ngưá»i Ä‘ang trầm mình. Tất nhiên bóng ngưá»i đó chẳng ai khác hÆ¡n chính là Huyá»n Cung cung chá»§ Chu Tuyết Ngá»c.

Tiêu Lân bối rối nói :

- Thất kính ! Thất kính !

Chàng vừa nói vừa toan quay trở ra nhưng cá»­a biệt lầu đã được Tảo Tảo và Yến Yến đóng sập lại rồi. Tiêu Lân quay lưng vá» phía tấm rèm. Chàng không dám nhìn lại vì sợ đắc tá»™i vá»›i thánh mẫu cung chá»§ Chu Tuyết Ngá»c.

Tiêu Lân nghe những tiếng động sau lưng mình rồi tiếng cá»§a Tuyết Ngá»c cất lên nghe êm ái, ngá»t ngào :

- Tiêu công tá»­. Bổn cung má»i công tá»­ đến diện kiến bổn cung hay diện kiến cánh cá»­a biệt lầu ?

- Tất nhiên Tiêu Lân đến diện kiến cung chủ rồi.

- Thế sao lại không quay mặt nhìn lại ?

Tiêu Lân khoát tay :

- Tiêu Lân không dám ! Không dám. Tại hạ quay mặt lại tất sẽ thất kính với cung chủ.

Tuyết Ngá»c cưá»i khảy nói :

- Thế nào là thất kính ?

- Cung chủ đang tắm.

Chàng vừa nói vừa nghĩ thầm :

- Tại sao cho vá»i thiếu gia đến ngay cái lúc phu nhân Ä‘ang tắm, sao không đợi vào thá»i Ä‘iểm khác chứ ?

Trong khi chàng nghÄ© ngợi lung tung thì Tuyết Ngá»c lên tiếng nói :

- Bổn cung đang tắm thì có gì khiến công tử thất kính ?

- Tại hạ thất kính đây là vì hai con ngươi của tại hạ á.

- Hai con ngươi của công tử có gì thất kính nào ?

- Thất kính là vì hai con ngươi cá»§a tại hạ sẽ thấy nhân dạng cá»§a phu nhân. Äiá»u đó khiến cho tại hạ rất ái ngại. Hay là tại hạ ra ngoài chá» phu nhân tắm xong sẽ vào há»™i kiến cÅ©ng không muá»™n.

Chu Tuyết Ngá»c phá lên cưá»i :

- Coi kìa !

Tiêu Lân há»i :

- à phu nhân thế nào à ?

- Công tử đúng là kẻ bại hoại.

Tiêu Lân sa sầm mặt :

- Sao thánh mẫu cung chủ cho Tiêu Lân là kẻ bại hoại ?

- Nếu không có tà tâm thì chẳng có gì là thất kính cả. Còn nếu như có tà tâm thì cho dù không dám nhìn cũng là kẻ bại hoại. Công tử là kẻ có tà tâm không ?

- Nhất định tại hạ không phải là ngưá»i có tà tâm rồi. Trong tâm chỉ lo mình thất lá»… vá»›i phu nhân thôi.

- Nếu không có tà tâm thì cứ tự nhiên, cớ gì lại né tránh bổn cung.

Tiêu Lân rít một luồng chân khí căng phồng lồng ngực rồi nói :

- Nếu phu nhân cho phép Tiêu Lân tự nhiên và không quở trách ?

- Bổn cung cho vá»i Tiêu công tá»­ đến thì quở trách công tá»­ gì chứ ?

- Phu nhân đã cho phép tại hạ không còn ái ngại nữa.

Chàng nói rồi quay mặt nhìn lại.

Không còn tấm rèm lụa che ngang hồ nước ngăn cách chàng vá»›i Huyá»n cung cung chá»§. Má»i cảnh trí trong tòa đại sãnh biệt lầu này đập và mắt Tiêu Lân

Bốn góc hồ nước là bốn chiếc chân đèn khá to soi sáng cả hồ nước không chừa ngóc ngách nào. Dưới hồ nước có phá»§ má»™t lá»›p hoa là Huyá»n Cung cung chá»§ Chu Tuyết Ngá»c Ä‘ang ngâm mình trong làn nước phá»§ đầy hoa đó. Tất nhiên huyá»n cung cung chá»§ ngâm mình trong hồ nước thì đâu cần đến trang phục, do đó mà đôi vai trần thanh mảnh cá»§a cung chá»§ đập vào mắt Tiêu Lân.

Tiêu Lân nghĩ thầm :

- Cung chá»§ Huyá»n Cung muốn gì ở mình nhỉ ?

Tuyết Ngá»c nhìn Tiêu Lân. Ãnh thu nhãn long lanh, thật lẳng lÆ¡ và sắc tình.

Tuyết Ngá»c nói :

- Tiêu công tử sao đứng đó. Hãy đến đây.

Tiêu Lân gật đầu :

- Tại hạ đứng đây là đã diện kiến phu nhân rồi !

- Bổn cung muốn công tử đến đây.

- Nếu cung chủ bảo Tiêu Lân đến, thì Tiêu Lân đến. Tiêu Lân không bao giỠdám cãi lại ý của thánh mẫu cung chủ.

Chàng bước đến bên hồ nước.

Tuyết Ngá»c nói :

- Công tử ngồi bên cạnh bổn cung đi.

- Tuân lệnh thánh mẫu cung chủ.

Chàng bước ngồi lên thành hồ nước. Khoảng cách giữa chàng và Huyá»n Cung chá»§ không quá má»™t sải tay.

Äôi bá» vai thanh mảnh và trắng mượt cá»§a Huyá»n Cung cung chá»§ lá»t thá»m vào hai con ngươi cá»§a Tiêu Lân.

Huyá»n Cung cung chá»§ khoát nước lên vai mình. Vừa khoát nước, Tuyết Ngá»c vừa nói :

- Công tử thấy gian đại sãnh này như thế nào ?

- Tiêu Lân không tưởng tượng được lại có một gian đại sãnh đặc biệt như thế này. Nó khác hơn với những gì tại hạ tưởng tượng khi chưa bước vào đây.

Tuyết Ngá»c mỉm cưá»i :

- Bổn cung thích chỗ này.

- Thấy vẽ mặt của cung chủ, Tiêu Lân biết cung chủ thích chỗ này rồi.

- Tiêu công tử thật là tinh mắt.

Tiêu Lân ôm quyá»n :

- Cung chá»§ quá khen. Chẳng hay cung chá»§ cho vá»i tại hạ đến đây có chuyện chỉ giáo à ?

Tuyết Ngá»c dá»±a lưng vào thành hồ. Ngưá»i cá»§a Tuyết Ngá»c hÆ¡i hướng vá» sau khiến cho vùng thượng đẳng mập má» trong làn nước phá»§ lá»›p hoa thÆ¡m.

Chính động tác đó cá»§a Tuyết Ngá»c buá»™c Tiêu Lân phải quay mặt nhìn nÆ¡i khác. Chàng sợ phải tận mục sở thị vùng kín cá»§a kẻ bá» trên.

Tuyết Ngá»c mỉm cưá»i nói :

- Tiêu công tử còn nhớ những gì đã nói với bổn cung không ?

Tiêu Lân ôm quyá»n :

- Cung chủ nhắc lại ?

- Công tử muốn trả ân bổn cung ?

- Tại hạ luôn nghÄ© đến Ä‘iá»u đó.

Tuyết Ngá»c tưới nước lên ngưá»i mình. Những chiếc hoa theo làn nước dao động dạt ra, để mặt nước trong hồ hứng lấy ánh sáng từ những ngá»n chân đèn hắt xuống tôn tạo những đưá»ng nét cá»§a cÆ¡ thể nữ nhân.

Mặc dù đã ngoài tứ tuần, nhưng những đưá»ng nét cá»§a cÆ¡ thể cá»§a Chu Tuyết Ngá»c vẫn không thiếu Ä‘i nét gợi cảm cá»§a nữ nhân, nếu không muốn nói nó vẫn còn hấp lá»±c đối vá»›i những ai chiêm ngưỡng nó.

Tuyết Ngá»c nói :

- Bổn cung cho công tử một cơ hội trả ân bổn cung.

Tiêu Lân ôm quyá»n :

- Tiêu Lân đang lắng nghe cung chủ ban cho cơ hội đó.

Tuyết Ngá»c ngữa đầu nhìn Tiêu Lân ôn nhu nói :

- Khi gặp công tá»­ trên đưá»ng bổn cung đã có ý sẽ tìm đến công tá»­. Công tá»­ biết bổn cung có ý gì không ?

Tiêu Lân lắc đầu.

Tuyết ngá»c nói tiếp :

- Bổn cung nghĩ mình và công tử đã có duyên.

Äôi chân mày cá»§a Tiêu Lân nhíu lại. Chàng nghÄ© thầm :

- Thánh mẫu cung chủ nói cái gì thế nhỉ ?

à nghÄ© đó trôi qua. Tiêu Lân buá»™c miệng há»i lại Tuyết Ngá»c :

- à của thánh mẫu cung chủ nói đến chữ duyên là duyên gì à ?

- Hoa thì chỉ nở một lần nhưng có một thứ hoa chẳng bao giỠtàn. Thứ hoa đó chính là bổn cung.

Tiêu Lân gãi đầu :

- Tiêu Lân không hiểu ý cung chủ .

- Bổn cung nói trắng ra để công tử biết vậy. Bổn cung thích công tử và cứu công tử. Cái ân cứu mạng cho công tử, ta chỉ còn một chuyện duy nhất...

Tuyết Ngá»c bá» lững câu nói giữa chừng. Chính sá»± lấp lững đó khiến Tiêu Lân phải hồi há»™p. Mặt chàng bá»—ng chốc căng thẳng và trang trá»ng hẳn lên.

Tiêu Lân miễn cưỡng nói :

- Cung chá»§ đòi há»i Ä‘iá»u gì ở Tiêu Lân ?

Tuyết Ngá»c đưa tay đặt vào tay chàng. Sá»± đụng chạm này khiến Tiêu Lân phải ngây mặt nhìn Tuyết Ngá»c.

Tuyết Ngá»c nhá» nhẹ nói :

- Ta thích công tử và muốn công tử giao tình với ta ! Như thế đủ rồi.

Nghe câu nói này cá»§a Chu Tuyết Ngá»c, chân diện Tiêu Lân ngây ra vá»›i những nét thật khó coi. Chàng từ từ rút tay lại, nhưng mắt vẫn rá»i vào mặt Huyá»n Cung cung chá»§.

- Cung chá»§ nói sao. Ngưá»i muốn giao tình vá»›i Tiêu Lân ?

Tuyết Ngá»c khẽ gật đầu :

- ÄÆ°á»£c chứ ?

Tiêu Lân nghĩ thầm trong đầu :

- Tất cả Ä‘á»u loạn xị cả lên rồi. Chẳng còn ra thể thống tôn ti gì nữa cả. Má»™t lão ngoài ngÅ© tuần thì yêu má»™t nha đầu chỉ má»›i mưá»i tám đôi mươi bị mình gắn cho ngoại danh là lão ôn dịch. Giá» thì đến má»™t lão bà đã ngoài tứ tuần đòi giao tình vá»›i mình. Chẳng lẽ gắn cho thánh mẫu cung chá»§ ngoại danh là mụ ôn dịch ?

Tiêu Lân lắc đầu xua những ý niệm trong đầu mình ra. Chàng từ tốn nói :

- à của cung chủ muốn giao tình với Tiêu Lân là giao tình như thế nào ?

Tuyết Ngá»c nhíu mày :

- Nói thế mà Tiêu Lân cũng chưa hiểu à ?

- Dạ ! Äầu óc Tiêu Lân u mê tăm tối nếu không khai thông thì không có cái gì hiểu hết cả.

Tuyết Ngá»c lưá»m Tiêu Lân rồi bất ngá» kéo chàng rÆ¡i vào hồ nước. Tiêu Lân bị kéo bất ngá» rÆ¡i luôn vào hồ nước ngâm hoa. Chàng vùng vằng :

- Æ  ...

Tuyết Ngá»c ôm lấy Tiêu Lân. Vừa ôm cứng lấy Tiêu Lân, Tuyết Ngá»c vừa nói :

- Công tử hiểu rồi chứ ?

Tiêu Lân gật đầu :

- Hiểu rồi ! Hiểu rồi !

Tuyết Ngá»c buông Tiêu Lân ra.

Chàng lóp ngóp, ngồi trở lại thành hồ nước.

Tiêu Lân nhìn Tuyết Ngá»c từ tốn nói :

- Tiêu Lân đã nói với cung chủ những gì nhỉ ?

- Äể Ä‘á»n ân cứu mạng cá»§a bổn cung, Tiêu Lân sẽ làm bất cứ chuyện gì, ngay cả sinh mạng cá»§a công tá»­ công tá»­ cÅ©ng giao cho bổn cung.

- Tiêu Lân nhớ ra rồi.

- Thế ngươi đồng ý với đỠnghị của bổn cung chứ ?

- Nam tá»­ hán đại trượng phu nói ra thì phải làm. Tại hạ đã nói thì phải giữ lá»i vá»›i thánh mẫu cung chá»§. Nếu nuốt lá»i...

Tiêu Lân giả lả cưá»i. Chàng nói tiếp :

- Không chừng Tiêu Lân khó giữ được mạng mình.

Tuyết Ngá»c lưá»m chàng :

- Bổn cung tin công tá»­ là ngưá»i biết nhìn xa trông rá»™ng và không làm cho bổn cung thất vá»ng.

- Tại hạ sẽ không để cung chá»§ thất vá»ng đâu. Nhưng tại hạ và cung chá»§ có thể đàm đạo vá»›i nhau má»™t chút được chứ ?

- Äàm đạo gì nào ?

- Có rất nhiá»u chuyện Tiêu Lân muốn nói vá»›i cung chá»§.

Tuyết Ngá»c dá»±a cằm vào chân Tiêu Lân.

- ÄÆ°á»£c ! Tiêu Lân muốn há»i gì ta nào ?

- Thứ nhất. Tiêu Lân muốn há»i. Chuyện giao tình hôm nay cÅ©ng là do Tuyết Ngá»c cung chá»§ cao hứng thích thì làm ?

- Äúng ! Bổn cung thích Tiêu Lân.

Chàng mỉm cưá»i nói :

- Nói ra Ä‘iá»u ấy, mong Tuyết Ngá»c thánh mẫu cung chá»§ bá» qua cho Tiêu Lân.

- Äiá»u gì mà Tiêu Lân muốn ta bá» vá»›i không bá» nào ?

Tiêu Lân ve cằm nhìn Tuyết Ngá»c nói :

- Bá»™ cung chá»§ thưá»ng cao hứng thích làm chuyện này à ?

Câu há»i cá»§a chàng chẳng biết tác động thế nào đến Huyá»n Cung cung chá»§ mà khiến cho chân diện cá»§a Tuyết Ngá»c đỠbừng lên. Tuyết Ngá»c nhấc cằm khá»i chân Tiêu Lân, dá»±a lưng vào thành hồ nước. Nàng bâng quÆ¡ há»i lại chàng :

- Sao Tiêu Lân há»i bổn cung câu há»i đó ?

- Tại hạ chỉ lấy làm lạ nên má»›i há»i. Ở đây chỉ có Tiêu Lân vá»›i cung chá»§ không có đệ tam nhân nên má»›i há»i cung chá»§.

Tuyết Ngá»c ngẫng mặt nhìn lên, nụ cưá»i mỉm hiện lên hai cánh môi, nhá» nhẹ nói :

- Bổn cung biết nhìn ngưá»i. Ngay từ đầu gặp Tiêu Lân bổn cung đã sinh tình.

- Ãt nhất Tiêu Lân cÅ©ng biết được như vậy chứ.

- Tiêu Lân đã hiểu rồi chứ ?

- Còn nhiá»u Ä‘iá»u Tiêu Lân chưa hiểu.

- Äiá»u gì nữa ?

- Phàm nam nhân và nữ nhân đến vá»›i nhau cho dù buổi đầu có sinh tình thì cÅ©ng phải có thá»i gian tìm hiểu rồi má»›i tiến đến hôn sá»±. Còn Tiêu Lân và cung chá»§ vừa má»›i gặp nhau Cung chá»§ sinh tình, riêng Tiêu Lân thì chưa sinh ra cái con khỉ gì cả. Nay lại tiến thêm má»™t bước giao tình, sao mà giống...

Tuyết Ngá»c nghiêm giá»ng nói :

- Giống cái gì ?

Tiêu Lân nhăn mặt :

- Giống chuyện ở lầu xanh quá à.

Câu nói này cá»§a chàng khiến mặt hoa cá»§a Tuyết Ngá»c cau hẳn lại.

Tuyết Ngá»c gay gắt nói :

- Giống ở lầu xanh ! Phải chăng Tiêu Lân ám chỉ bổn cung giống hạng kỹ nữ lầu xanh ư ?

Thấy vẻ mặt Ä‘anh và bất nhẫn cá»§a Tuyết Ngá»c. Tiêu Lân khoát tay :

- Thánh mẫu cung chá»§ như hiểu lầm Tiêu Lân ? Có gan bằng trá»i Tiêu Lân cÅ©ng không dám so sánh cung chá»§ vá»›i hạng kỹ nữ lầu xanh đâu.

- Thế sao công tử nói chuyện hôm nay giống chuyện lầu xanh ?

- Nói là nói như thế còn ám chỉ thì Tiêu Lân tự ám chỉ mình đó. Phàm kỷ nữ lầu xanh đâu có tình yêu với ai ! Nhưng khi khách tìm hoa bỠngân lượng thì hỠtrao thân. Tiêu Lân chẳng khác gì hỠtrong chuyện này.

Äôi chân mà Tuyết Ngá»c nhíu lại.

Tiêu Lân nói :

- Lá»i nói cá»§a Tiêu Lân thô thiển nhưng hẳn cung chá»§ sẽ sá»›m nhận ra ngay. Tiêu Lân cÅ©ng chẳng nói hoa văn bóng bảy làm gì. Cung chá»§ suy nghÄ© sẽ hiểu ngay Tiêu Lân nói đúng. Cứ xét cho cùng, ân cứu mạng cá»§a cung chá»§ đổi lấy chuyện giao tình đêm nay ! Chẳng khác nào khách tìm hoa bá» ngân lượng để hái hoa mà chẳng có chút tình.

Chàng chắt lưỡi nói tiếp :

- Như thế đâu phải là tình... Mà là cái gì gì đó.

- Nói như thế, xem chừng ngươi không đồng ý vá»›i đòi há»i cá»§a bổn cung ?

Tiêu Lân tròn mắt :

- Hê. Ai nói Tiêu Lân không đồng ý nào ?

Chàng đứng lên nhìn xuống Tuyết Ngá»c ôn nhu nói tiếp :

- Nhan sắc và tấm thân cá»§a thánh mẫu cung chá»§ còn hÆ¡n má»™t báu vật hiếm có trên Ä‘á»i này. Tiêu Lân lại là nam nhân, chẳng có gì để mất mát cả. ÄÆ°á»£c bảo vật mà lại bá» qua thì uổng quá. Nhưng...

Tiêu Lân bỠlửng câu nói nửa chừng.

Tuyết Ngá»c nói :

- Nhưng cái gì ?

- Nhưng má»™t sá»›m má»™t chiá»u như thế này thì lá»±a là chẳng có chút tình gì cả. Trái trên cành chín hái má»›i ngon, và má»›i có thể ăn được, má»›i thưởng thức được tất cả vị ngon cá»§a nó. Nếu đòi hái trái chưa chín thì chỉ nhận được vị chát và nồng. Tình yêu cÅ©ng như thế đấy.

Tuyết Ngá»c mỉm cưá»i nói :

- Thế bao giỠtrái kia mới chín ?

Tiêu Lân nhìn vào mặt Tuyết Ngá»c.

- Với thánh mẫu cung chủ ! Trái tình kia chín ngay bây giỠđấy à.

Nàng nheo mày.

- Tiêu Lân nói thế là có ý gì ?

- Nhan sắc cá»§a Tuyết Ngá»c cung chá»§ chẳng mấy chốc sẽ khiến Tiêu má»— chín nhừ như quả chín. Äến lúc đó ngưá»i hái ăn má»›i ngon.

Tuyết Ngá»c mỉm cưá»i :

- Còn bây giá».

Tiêu Lân buông ngưá»i xuống hồ nước.

Hai ngưá»i đứng đối mặt vá»›i nhau.

Tiêu Lân nhỠnhẹ nói :

- Còn bây giỠTiêu Lân chỉ có thể ướm trái tình trong sự ấp ủ để nó mau chín thôi à.

Chàng nói rồi dán hai cánh môi cá»§a mình vào môi Tuyết Ngá»c.

Äá»™ng tác cá»§a chàng quá bất ngá» khiến Tuyết Ngá»c cứ ngây ngưá»i ta.

Tiêu Lân hôn Huyá»n Cung cung chá»§ Chu Tuyết Ngá»c rồi nhảy lên khá»i hồ nước.

Chàng ôm bụng nhăn mặt.

Tuyết Ngá»c nói :

- Tiêu Lân. Ngươi sao vậy... Ngươi sao vậy ?

- Tiêu Lân đã nói rồi, trái tình chưa chín mà vội hái ăn thế nào cũng bị chột bụng. Chẳng thể nào khác hơn được. Tiêu Lân đi đây, nếu không làm xấu mặt thánh mẫu mất... Làm xấu mặt thánh mẫu mất.

Tiêu Lân lom khom sãi bước vỠphía cửa.

Tuyết Ngá»c nhìn theo chàng Ä‘iểm nụ cưá»i mỉm.

Tiêu Lân rá»i tòa biệt lâu chưa được bao nhiêu lâu, Tuyết Ngá»c lại trầm mình xuống hồ nước. Ngữa mặt nhìn lên trần biệt sãnh nói :

- Ngươi bước ra đi.

Tiêu Viên từ sau bức hoành phi bước ra. Trông bá»™ dạng cá»§a y thật tiá»u tụy.

Tiêu viên không còn là Tiêu Viên cá»§a ngày trước nữa. Y không còn là Huyết Äiểm Tá»­ Tiêu Viên nữa. GiỠđây y chẳng khác nào má»™t phế nhân tá»™i nghiệp vá»›i chiếc lưng còng hẳn xuống. Y quì xuống bên hồ nước chẳng khác nào má»™t gã nô bá»™c tá»™i nghiệp và trung thành.

Tuyết Ngá»c bước lên khá»i hồ nước vá»›i tấm thân lõa lồ. Bước đến tràng ká»·, Tuyết Ngá»c vấn lại y trang rồi quay lại đứng ngay trước mặt Tiêu Viên.

Tiêu Viên ngẫng lên nhìn Huyá»n Cung cung chá»§. Y thổn thức nói :

- Nương nương ! Xin ngưá»i hãy tha cho Tiêu Lân.

Nhìn Tiêu Viên, Huyá»n Cung cung chá»§ Ä‘iểm nụ cưá»i mỉm, rồi nói :

- Huyết Äiểm Tá»­ Tiêu Viên, ngươi từng là má»™t kẻ cao ngạo vá»›i bổn cung. Thế sao hôm nay lại thốt ra những lá»i van xin yếu Ä‘uối như vậy ? Trong mắt bổn cung không có má»™t Huyết Äiểm Tá»­ như vậy.

Nói rồi Tuyết Ngá»c quay lại ngồi lên tràng ká»·.

Tiêu Viên Ä‘i bằng hai đầu gối đến bên chân Huyá»n Cung cung chá»§ . Y ngẫng lên :

- Nương nương ! Ngưá»i đã thá»a mãn vá»›i sá»± tàn phế cá»§a Tiêu má»— rồi.

Tuyết Ngá»c phá lên cưá»i khanh khách. Nàng vừa cưá»i vừa nhìn Huyết Äiểm Tá»­ Tiêu Viên vá»›i ánh mắt phấn kích và tá»± thị cùng những nét hả hê thá»a mãn.

Tuyết Ngá»c ôn nhu nói :

- Tiêu Viên. Khi bổn nương thốt tiếng yêu ngươi. Ngươi quay lưng bá» Ä‘i ! Ngươi nói tất cả những nữ nhân trên Ä‘á»i này không đáng để ngươi nhìn tá»›i, sao hôm nay lại quì dưới chân bổn nương khi trở thành phế nhân bởi Hấp Tinh Äại Pháp cá»§a bổn nương, ngươi chẳng còn là ngưá»i nữa à ?

Tiêu Viên cúi đầu xuống.

- Nương nương hãy trừng phạt Tiêu Viên với bất cứ hình phạt nào. Tiêu Viên chỉ cầu xin nương nương tha cho Tiêu Lân.

- Ngươi sợ bổn nương dùng Hấp Tinh Äại Pháp vá»›i Tiêu Lân cá»§a ngươi ?

Tiêu Viên ngẫng lên rồi khẽ gật đầu .

Huyá»n Cung cung chá»§ phá lên cưá»i khanh khách. Thị giÆ¡ cao đôi chân cá»§a mình lên.

Tiêu Viên như thể biết phải làm gì vá»›i động tác cá»§a Tuyết Ngá»c. Y nằm duá»—i dài hai chân Huyá»n Cung cung chá»§, ngữa mặt nhìn lên.

Tuyết Ngá»c mỉm cưá»i :

- Không ngá» Huyết Äiểm Tá»­ lại ngoan ngoãn như vậy.

Vừa nói Huyá»n Cung cung chá»§ Chu Tuyết Ngá»c vừa thả chân xuống đặt lên ngưá»i Tiêu Viên. Cúi xuống nhìn mặt há» Tiêu, Huyá»n Cung cung chá»§ chậm rãi nói :

- Khi bổn cung bị ngươi hất há»§i ! Ta thá» sẽ bắt tất cả lÅ© nam nhân các ngươi phải nằm móp dưới đôi chân trần này. Hấp Tinh Äại Pháp cá»§a bổn cung chá»§ luyện thành cÅ©ng chỉ nhằm mục đích đó, nhất là ngươi. Sau đó là há» Tiêu. Nay bổn cung có thêm mục tiêu khác. Bổn cung đã Ä‘i má»™t bước dài để có thành công Hấp Tinh Äại Pháp khiến cho tất cả giá»›i võ lâm hắc bạch hai đạo Ä‘á»u nhìn bổn cung bằng con mắt dè bỉu và kinh tởm.

Nhếch môi cưá»i ruồi, Tuyết Ngá»c nói tiếp :

- Bá»n tiện nhân có biết đâu, má»™t ngày nào đó khi Hấp Tinh Äại Pháp cá»§a bổn cung đạt tá»›i cảnh giá»›i tối thượng thì ta sẽ là chá»§ nhân cá»§a võ lâm. Tất cả Ä‘á»u phải giống như ngươi. Äá»u phải nằm móp dưới chân bổn cung.

- Nương nương ! Tiêu Lân không đắc tội gì với nương nương.

- Không ! Y đã đắc tá»™i vá»›i bổn cung. Y đã cải lại lệnh ngôn cá»§a bổn cung và hiện thá»i thì Ä‘ang mang nặng ân cứu mạng cá»§a bổn cung. Vá»›i lại y có há» Tiêu cùng vá»›i ngươi.

Tuyết Ngá»c vừa nói vừa từ từ nhấn đôi cước pháp cá»§a mình xuống vùng thượng đẳng cá»§a Tiên Viên.

Tiêu Viên nhắm mắt lại, mặt đỠrần. Y phải hứng chịu một lực đè nặng tợ thái sơn nhưng không được thốt ra tiếng rên nào.

Tuyết Ngá»c thả lá»ng đôi chân trần, rồi nói :

- Huyết Äiểm Tá»­ ! Äá»±ng van xin bổn cung. Hậu quả hôm nay là do những gì ngươi gieo ra ngày trước. Nếu có hối tiếc thì hãy tá»± trách mình.

- Nương nương ! Xin hãy trừng phạt Tiêu Viên.

Tuyết Ngá»c thả lá»ng đôi chân trần rồi nhấc lên khá»i ngưá»i Tiêu Viên. Duá»—i thẳng đôi chân trần đến trước.

Tiêu Viên vá»™i vã chồm lên đỡ lấy chân Tuyết Ngá»c.

Tuyết Ngá»c nói :

- Rửa sạch những kẽ chân cho ta.

Tiêu Viên chẳng khác nào gã nô bá»™c tá»™i nghiệp và tuyệt đối trung thành từ từ cúi xuống, dùng lưỡi cá»§a mình liếm láp từng ngón chân cá»§a Huyá»n Cung cung chá»§ má»™t cách cẩn thận. Thấy y chăm chút đôi chân trần cá»§a Chu Tuyết Ngá»c mà nghÄ© y sợ làm tổn thương đến làn da trắng ngần cá»§a vị cung chá»§ chá»§ nhân đầy quyá»n uy, cho dù y chăm chút bằng chính chiếc lưỡi.

Tuyết Ngá»c nhìn Tiêu Viên liếm chân mình, ôn nhu nói :

- Äâu có ai ngỠđược Huyết Äiểm Tá»­ lại có ngày hôm nay nhỉ ?

Nói dứt câu Huyá»n Cung cung chá»§ Chu Tuyết Ngá»c phá lên cưá»i khanh khách. Tràng tiếu ngạo cá»§a Huyá»n Cung cung chá»§ biểu lá»™ tất cả sá»± thá»a thê, hoan hỉ Ä‘ang trá»—i dậy trong tâm tưởng ngưá»i.

Hết hồi 18.
Tài sản của minhtien384

  #19  
Old 15-04-2008, 12:24 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post

Hồi 19
Tiệt Sinh Lá»™, Äoạn Äạo Tình


Huyá»n Cung cung chá»§ nằm duá»—i dài trong tư thế ná»­a nằm ná»­a ngồi. Äầu gá lên thành tá»±a bá»c nhung định nhãn hướng ra cá»­a.

Dưới chân và phía trên đầu là hai bá»™ lư đồng tá»a hương trầm khá»a lấp cả không gian trong gian biệt sãnh. Khung cảnh đó vừa có vẻ không trang trá»ng, vừa có vẻ uy nghi. Hai nét đó hòa quyện vá»›i nhau để khắc há»a má»™t cái nét chung dành riêng cho vị cung chá»§ nổi tiếng dâm đãng trong giá»›i võ lâm.

Mặc dù bị gắn cho hai tiếng dâm đãng nhưng chẳng má»™t ai dám mạo phạm đến cung chá»§ Huyá»n Cung, cho dù Chu Tuyết Ngá»c tá»± phụ cho mình là "Thánh mẫu nương nương".

Từ ngoài cá»­a biệt sãnh má»™t ngưá»i chậm rãi bước ra. Y vận trưá»ng y bằng gấm, đầu đội kim mão có rèm che phía trước. Rèm được kết bằng những viên ngá»c trai óng ánh.

Gấm y nhân đã bước vào rồi, và tiến thẳng đến Chu Tuyết Ngá»c nhưng tuyệt nhiên Huyá»n Cung cung chá»§ vẫn bình nhiên chẳng thay đổi tư thế cá»§a mình mà chỉ lấy mắt nhìn Gấm y nhân.

Gấm y nhân ôm quyá»n xá :

- Bổn tá»a tham kiến cung chá»§ nương nương.

Chu Tuyết Ngá»c nhìn Gấm y nhân, từ tốn nói :

- Tôn giá đến gặp bổn cung có chuyện gì ?

Gấm y nhân ôm quyá»n xá nói :

- Trước khi bổn tá»a nói lý do quá bước thân hành đến tham kiến cung chá»§. Bổn tá»a muốn biết trong mắt cung chá»§ còn có bổn tá»a hay không ?

- Sao lại há»i bổn cung câu há»i đó ? Võ lâm tất phải có võ lâm Minh chá»§ chứ. Nhưng ngang vá»›i võ lâm Minh chá»§, nếu không muốn nói là trên má»™t bậc còn có Tứ đỉnh thiên can. Bổn cung há»i lại tôn giá ! Trong mắt tôn giá còn có Tứ đỉnh thiên can không ?

Gấm y nhân ôm quyá»n xá, nói :

- Trong tâm can bổn tá»a lúc nào cÅ©ng có Tứ đỉnh thiên can trên đầu mình.

- Tốt. Nếu vậy thì trong mắt bổn cung chủ có võ lâm Minh chủ Giang Hàn.

Gấm y nhân ôm quyá»n từ tốn nói :

- Äa tạ cung chá»§.

Äến lúc này Huyá»n Cung cung chá»§ má»›i sá»­a tư thế ná»­a nằm ná»­a ngồi từ từ ngồi thẳng lên. Äịnh nhãn nhìn vào Gấm y nhân. Tuyết Ngá»c nói :

- Giang tôn giá đến tìm bổn cung không phải vì Tiêu Viên chứ ?

Gấm y nhân lắc đầu :

- Cung chá»§ ! Bổn tá»a đến vì má»™t ngưá»i khác.

- Ai ?

- Tiêu Lân.

Tuyết Ngá»c mỉm cưá»i :

- Tôn giá đến vì Tiêu Lân sao lại vì Tiêu Lân ? Chẳng lẽ một vị võ lâm minh chủ lại đi tìm một trang nho sinh vô danh tiểu tốt. Chuyện này cũng khiến cho bổn cung lấy làm lạ đó.

Gấm y nhân chấp tay sau lưng bước đến một bộ rồi từ tốn nói :

- Nếu chỉ có má»™t nho sinh Tiêu Lân thì bổn tá»a không phải rá»i tổng đàn võ lâm. Tại tổng đàn võ lâm bổn tá»a còn biết bao nhiêu chuyện phải gánh vác. Nhưng bổn tá»a phải gác lại tất cả má»i việc thân hành đến đây chỉ để thá»±c hiện chức trách cá»§a má»™t ngưá»i được Tứ đỉnh thiên can đặt trá»ng trách gánh vác sá»± vụ võ lâm, bởi vì bên cạnh Tiêu tiểu tá»­ có cung chá»§ Chu Tuyết Ngá»c.

Tuyết Ngá»c cưá»i khảy rồi từ từ đứng lên. Khoanh tay trước ngá»±c, tạo ra dáng vẽ tao nhã, mãnh mai và lả lướt. Tuyết Ngá»c thả bước đến trước mặt Gấm y nhân.

- Tôn gía trá»ng thị bổn cung như vậy à ?

- Trong mắt bổn tá»a luôn có cung chá»§, má»™t trong Tứ đỉnh thiên can. Bổn tá»a đã kính cung chá»§, mong cung chá»§ nhưá»ng bổn tá»a má»™t bước. Lần trước, thá»±c thi chức nghiệp võ lâm đối vá»›i Tiêu Viên bổn tá»a đã không làm được. Nay chẳng lẽ ngay vá»›i má»™t nho sinh tiểu tá»­, chức trách cá»§a bổn tá»a cÅ©ng không thá»±c thi được thì đâu thể nào đảm đương chức vị mà Tứ đỉnh thiên can đã giao phó ?

Tuyết Ngá»c khẽ gật đầu :

- Thế tôn giá định hành xử Tiêu Lân như thế nào ?

- Ngay trước mặt cung chá»§ đây, bổn tá»a có thể lấy mạng hắn. Nếu như chuyện đó làm kinh động đến cung chá»§, bổn tá»a sẽ chuyển hắn vá» Hình pháp đưá»ng tổng đàn võ lâm để phán trị theo qui giá»›i võ lâm.

Tuyết Ngá»c khẽ gật đầu :

- CÅ©ng được. Bổn cung thật là hoan há»· khi thấy tôn giá tâm tận lá»±c vì chính đạo võ lâm. Nhưng bổn cung muốn há»i tôn gía má»™t chuyện.

Giang Hàn ôm quyá»n :

- Bổn tá»a Ä‘ang lắng nghe cung chá»§ chỉ huấn.

- Bổn cung muốn biết tôn giá bắt tội Tiêu Lân vì cái gì ? Vì tội gì ?

- Tiêu Lân tiểu tá»­ đắc tá»™i như thế nào, cung chá»§ hẳn đả biết. Chẳng lẽ Chu Tuyết Ngá»c cung chá»§ lại chẳng hay chẳng biết ?

- à tôn gía muốn nói chuyện ở Dương Châu ?

- Không sai.

Tuyết Ngá»c cưá»i phá lên rồi nói :

- Thế thì tôn gía không chừng bắt tá»™i lầm Tiêu công tá»­ rồi đó. Bá»—n cung tin Tiêu công tá»­ không có tá»™i gì cả đâu. Tất cả những chuyện ở Dương Châu mà thiên hạ đổ cho Tiêu Lân, bổn cung tin ngưá»i khác làm và gán cho Tiêu công tá»­.

- Cung chá»§ !

- Lá»i nói cá»§a bổn cung không đáng để Giang tôn giá tin sao ?

Giang Hàn lưỡng lự rồi nói :

- Tất nhiên lá»i nói cá»§a cung chá»§ rất đáng tin.

- Vậy bổn cung có thể bảo chứng cho Tiêu công tá»­ được chứ ? Hay Giang tôn giá không tin lá»i bổn cung ?

Giang Hàn lưỡng lự :

- Theo cung chủ, nếu chuyên bại hoại ở Dương Châu không do tiểu tử Tiêu Lân làm thì ai là hung thủ ?

Tuyết Ngá»c nghiêm giá»ng nói :

- Hung thá»§ là ai thì bổn cung không dám khẳng định, nhưng Tiêu Lân nói kẻ tạo ra oan nghiệp cho y chính là Thưá»ng Tam LÄ©nh.

Giang Hàn khẽ lắc đầu :

- Cung chá»§ tin vào lá»i nói cá»§a Tiêu Lân chứ ?

- Bổn cung tin.

Buông một tiếng thở dài, Giang Hàn mới từ tốn nói :

- Nếu đúng như cung chá»§ nói thì bổn tá»a có thể thỉnh má»i Tiêu công tá»­ đến tổng đàn võ lâm làm khách má»™t thá»i gian. Äợi bổn tá»a phái ngưá»i Ä‘iá»u tra án huyết cho minh bạch. Lúc bấy giá» sẽ trả Tiêu Lân vá» cho cung chá»§ .

Äôi chân mày lá liá»…u cá»§a Tuyết Ngá»c nhíu lại :

- Nói vậy tôn giá đã xem thưá»ng bổn cung rồi. Bổn cung không muốn Tiêu Lân rá»i khá»i bổn cung. Hãy vá» lo chức phận cá»§a Giang Hàn tôn giá. Bổn cung nghÄ© Tiêu Lân không mất Ä‘i đâu được đâu.

Buông tiếp một tiếng thở dài nữa, Giang Hàn mới nói :

- Cung chá»§ đã nói vậy rồi, bổn tá»a chẳng còn gì để nói vá»›i cung chá»§, mong gặp lại cung chá»§.

Nói rồi Giang Hàn ôm quyá»n :

- Cáo từ.

- Bổn cung không tiện tiễn khách !

- Bổn tá»a không dám làm phiá»n đến cung chá»§.

Gấm y nhân xá Tuyết Ngá»c rồi quay bước Ä‘i thẳng ra cá»­a.

Gấm y nhân nhân rá»i khá»i biệt sảnh thì Tiêu Lân từ sau bức hoành phi bước ra.

Tuyết Ngá»c nhìn Tiêu Lân mỉm cưá»i, rồi quay lại tràng ká»· ngã ngưá»i nằm xuống tư thế ban đầu. Lần này nằm xuống tràng ká»· Huyá»n cung chá»§ đã chá»§ động lật vạt áo qua bên phÆ¡i đôi chân trần vá»›i làn da trắng mượt ra trước mặt Tiêu Lân.

Tiêu Lân bước đến trước tràng kỷ.

Tuyết Ngá»c chỉ xuống phía dưới tràng ká»· nhá» nhẹ nói :

- Công tử ngồi xuống đi.

Tiêu Lân ngồi xuống tràng ká»· ngay bên cạnh đôi chân cá»§a Tuyết Ngá»c.

Tuyết Ngá»c mỉm cưá»i nói :

- Tiêu Lân hẳn đã nhận ra tình cảm của mình rồi chứ ?

- Nương nương... Ngưá»i đó là ai ?

- Võ lâm Minh chá»§. Ngưá»i gánh vác những sá»± vụ võ lâm. Y chỉ dưới có bốn ngưá»i nếu không muốn nói là sánh ngang vá»›i Tứ đỉnh thiên can, còn đứng trên tất cả má»i ngưá»i trong giá»›i võ lâm hắc bạch hai đạo.

Nghe Tuyết Ngá»c thốt ra câu này bất giác Tiêu Lân buông tiếng thở dài.

Chàng há»i :

- Võ lâm Minh chủ đến để phán trị tội oan của Tiêu Lân ?

Chu Tuyết Ngá»c gật đầu :

- Äúng. Nếu như Tiêu Lân rá»i xa bổn cung thì cái chết sẽ ập đến ngươi ngay lập tức. Tiêu Lân biết Ä‘iá»u đó chứ ?

Tuyết Ngá»c nắm lấy tay Tiêu Lân, nhá» nhẹ nói :

- Bổn cung đã mang thân phận mình ra bảo chứng cho Tiêu Lân. Vì Tiêu Lân, bổn cung đã làm tất cả. Chẳng biết Tiêu Lân có vì bổn cung không ?

- Nương nương đã vì Tiêu Lân, tất nhiên Tiêu Lân cũng phải vì cung chủ chứ. Có qua có lại là chuyện đương nhiên đó mà.

Tuyết Ngá»c mỉm cưá»i khẽ gật đầu nhìn Tiêu Lân. Tuyết Ngá»c vừa vuốt ve mÆ¡n trá»›n bàn tay chàng. Hai ngưá»i đối nhãn nhìn nhau. Tuyết ngá»c nói :

- Tiêu Lân ! Quả tình yêu đã chín chưa ?

Tiêu Lân gượng cưá»i giả lả rồi gãi đầu :

- Hình như đã chín rồi.

- Hãy đưa cho ta ăn quả chín tình yêu đó.

Tiêu Lân thở hắt ra một tiếng nghĩ thầm :

- Sao mình cứ phải đối phó với những chuyện oái oăm, ôn dịch nầy nhỉ ?

Mặc dù nghÄ© như vậy những Tiêu Lân lại há»i Huyá»n Cung cung chá»§ :

- Nương nương định ăn quả chín đó như thế nào ?

Tuyết Ngá»c chá»i tay ngồi lên. Äôi ngá»c thá»§ cá»§a Tuyết Ngá»c bá vòng qua cổ Tiêu Lân.

- Tiêu Lân cho nương nương ăn như thế nào ?

Tiêu Lân chắt lưỡi nói :

- Cung chủ, quả chín không phải chín ngay một lúc, mà chín từ từ. Có quả thì chín từ trong ra ngoài, có quả thì chín từ ngoài vào trong. Cũng có thứ quả chín từ đầu đến cuối rồi có quả chín từ dưới lên trên. Mỗi quả có kiểu chín khác nhau ! Không biết nương nương định ăn quả chín tình yêu như thế nào đây ?

- Trái tình yêu cÅ©ng có kiểu chín như những thứ trái cây thông thưá»ng ư ?

- Äã là quả thì quả nào cÅ©ng như quả nấy mà.

- Thế thì ta tùy vào Tiêu Lân vậy ! Tiêu Lân muốn cho ta ăn thế nào ta sẽ ăn thế ấy.

- Thế thì tốt quá.

Tiêu Lân nói rồi áp môi mình vào đôi môi cá»§a Tuyết Ngá»c. Ngay lập tức hai cánh môi cá»§a vị Huyá»n Cung cung thá»§ hé ra tiếp nhận nụ hôn cá»§a chàng.

Hai cánh môi cá»§a Tiêu Lân vừa chạm vào môi Tuyết Ngá»c thì ngay lập tức nàng dán chặt môi mình vào môi chàng.

Kẻ chá»§ động là Tiêu Lân nhưng ngưá»i ngá»™p thở không phải là Chu Tuyết Ngá»c mà lại chính là chàng. Sá»± cuồng nhiệt cá»§a Huyá»n Cung cung chá»§ Chu Tuyết Ngá»c biểu cảm qua nụ hôn khiến Tiêu Lân phải nhăn mặt.

Chàng đẩy Tuyết Ngá»c ra, thở hắt má»™t tiếng.

- Nương nương ! Ăn như thế đủ rồi.

Tuyết Ngá»c ngÆ¡ ngẩn :

- Chỉ bao nhiêu đó thôi ư ?

Tiêu Lân gật đầu :

- Äúng rồi ! Chỉ bao nhiêu đó thôi !

Quả chín thì phải ăn từ từ, đợi khi nào nó chín hết ăn mới ngon. Nếu vội vã ăn, không chừng quả chưa kịp chín thì đã thúi. Quả thúi chỉ có nước quẳng đi mà thôi.

Tuyết Ngá»c nhìn thẳng vào mặt Tiêu Lân :

- Vậy khi nào bổn cung má»›i được ăn trá»n quả tình yêu chín má»ng kia ?

- Khi nào chín thì Tiêu Lân đưa cho nương nương mà. Nhưng không biết nương nương có giao Tiêu Lân cho Giang Hàn tôn giá không ?

- Tất nhiên là không rồi. Nếu bổn cung giao Tiêu Lân cho Giang Hàn, ta nghĩ ngươi không thỠnổi một ngày.

Tiêu Lân lắc đầu :

- Xét cho cùng Giang tôn giá cũng có cái khó xử.

Tiêu Lân đứng lên nhưng Tuyết Ngá»c đã giữ chàng lại.

Tuyết Ngá»c nói :

- Tiêu Lân đi đâu ?

- Không không, Tiêu Lân đứng lên cho đỡ má»i chân đấy mà.

Tuyết Ngá»c lưá»m chàng :

- Thật ra Tiêu Lân muốn tránh mặt bổn cung ?

Tiêu Lân giả lả cưá»i rồi nói :

- Tiêu Lân có điên mới tránh mặt nương nương.

Chàng nhìn Tuyết Ngá»c vừa ngắm nghía :

- Nương nương đẹp như thế này thì ai mà tránh né chứ ? Nương nương nghÄ© Tiêu Lân là ngưá»i không biết tìm cái đẹp ?

- Nói như vậy nhưng bổn cung thấy ngươi lúc nào cũng muốn né tránh bổn cung.

- Không phải đâu !

Tiêu Lân gỡ tay Tuyết Ngá»c rồi đứng lên. Äôi chân trần cá»§a Tuyết Ngá»c đập vào mắt chàng. Tiêu Lân nheo mày nhìn đôi chân cá»§a Tuyết Ngá»c, chẳng biết chàng nghÄ© gì lại hÆ¡i cúi xuống dùng hữu thá»§ vuốt đôi chân Tuyết Ngá»c từ trên xuống tận gót chân.

Không biết cảm giác Tuyết Ngá»c nhận được từ cái vuốt ve cá»§a Tiêu Lân như thế nào mà mắt lại nhắm há» vá»›i những nét hoan hỉ nhưng không thiếu phấn kích và hám dục.

Tiêu Lân đứng thẳng trở lên. Tuyết Ngá»c mở mắt nhìn chàng.

Sá»± hụt hẫng biểu lá»™ ngay trong ánh mắt cá»§a Huyá»n Cung cung chá»§.

Tuyết Ngá»c miá»…n cưỡng nói :

- Bổn cung thích hành động Tiêu Lân.

- Còn Tiêu Lân thì thích cái khác.

- Tiêu Lân thích cái khác là cái gì ?

- Thích nhìn nương nương ngắm quả chín tình yêu bằng sá»± thèm thuồng. Cái gì ngoài tầm tay thì quí nhưng trong tầm tay thì lại trở nên rất tầm thưá»ng. Nên tất cả phải để ngoài tầm tay mình.

Tuyết Ngá»c lắc đầu :

- Ta đành chịu công tử thôi.

Tiêu Lân mỉm cưá»i ôm quyá»n nói :

- Cung chá»§ ! Tiêu Lân có Ä‘iá»u thỉnh giáo cung chá»§.

Tiêu Lân nói :

- Há»i thật nương nương nhé. Trên võ lâm có ngưá»i nào hÆ¡n hẳn nương nương vá» võ công không ?

Tuyết Ngá»c phá lên cưá»i khanh khách. Nàng vừa cưá»i vừa nhìn Tiêu Lân vá»›i ánh mắt chế giá»…u và hóm hỉnh.

Cắt ngang tràng tiếu ngạo, Tuyết Ngá»c nói :

- Theo Tiêu Lân thì ai có võ công cao hÆ¡n Huyá»n Cung cung chá»§ nào ? Chỉ có kẻ sánh ngang thôi.

- Ơ... Sánh ngang ?

- Tứ đỉnh thiên can có bốn ngưá»i. Bốn ngưá»i đó có võ công ngang bằng vá»›i nhau. Trong đó Tứ đỉnh thiên can có bổn cung. Nếu có ngưá»i hÆ¡n thì Tuyết Ngá»c không dám đảm bảo mạng sống cho Tiêu Lân đâu.

Tiêu Lân nheo mày :

- Nếu đúng như nương nương nói thì cô văn trong kinh thư sai bét rồi. Cổ nhân có câu núi cao thì có núi cao hÆ¡n. Ngưá»i tài thì có kẻ tài hÆ¡n.

- Äó chỉ là sách nói. Nhưng Tứ đỉnh thiên can đã đạt đến cảnh giá»›i tối thượng cá»§a võ công. Chẳng còn có ai hÆ¡n được. Nhưng chẳng bao lâu nữa, bổn cung sẽ là ngưá»i cao nhất trong Tứ đỉnh thiên can.

Nghe Tuyết Ngá»c nói câu này, Tiêu Lân tròn mắt nhìn thị.

Thấy chàng tròn mắt ngÆ¡ ngẩn nhìn mình, Tuyết Ngá»c buá»™t miệng há»i :

- Tiêu Lân không tin ?

- Hê, lá»i nói cá»§a nương nương mà không tin thì mạng Tiêu Lân khó mà giữ được. Phải tin ! Phải tin.

Chàng vừa thốt ra lá»i nói đó vừa nghÄ© thầm :

- Nếu đúng như cung chá»§ Huyá»n cung nói thì Tiêu Lân phải trao chiếc chìa khóa vàng cá»§a Tiểu Cúc cho thị à ? Coi bá»™ không ổn rồi.

Tuyết Ngá»c đứng lên, dá»±a sát ngưá»i vào Tiêu Lân :

- Nếu sau này Tuyết Ngá»c đứng trên tất cả, Tiêu Lân muốn gì nào ?

- Tiêu Lân sẽ là quả chín cho nương nương dùng.

Tuyết Ngá»c bật cưá»i :

- Hay lắm ! Mãi mãi Tiêu Lân sẽ là quả chín cho Tuyết Ngá»c.

Tiêu Lân ôm quyá»n :

- Còn má»™t Ä‘iá»u nữa, Tiêu Lân muốn thÄ©nh giáo nương nương.

- Tiêu Lân muốn gì nào ?

- Tiêu Lân muốn rá»i khá»i đây.

Äôi chân mày Tuyết Ngá»c nhíu lại, lá»™ bật mãn và Ä‘anh ác. Tuyết Ngá»c gằn giá»ng nói :

- Tiêu Lân sao lại muốn rá»i khá»i biệt cung cá»§a bổn nương ?

Chàng giả lả cưá»i rồi nói :

- Nương nương quên rồi sao ? Hiện thá»i Tiêu Lân còn mang nặng oan nghiệp nhục nhã trên vai mình. Nếu không tá»± Tiêu Lân giải oan nghiệp, thì quả chín tình yêu e khó mà chín được.

Tuyết Ngá»c nhìn chàng. Äôi ngá»c thá»§ bá quanh cổ Tiêu Lân.

- Tiêu Lân Không cần phải nghĩ ngợi chuyện đó. Cứ ở đây chẳng ai làm gì được Tiêu Lân đâu.

Tiêu Lân buông tiếng thở dài nói :

- Nương nương ! Tiêu Lân biết ở đây là an toàn rồi, nhưng canh cánh bên lòng nỗi nhục kia. Làm sao mà sinh tình được. Tiêu Lân cần phải giải oan nghiệp cho mình.

- Tuyết Ngá»c sẽ giúp Tiêu Lân chuyện đó.

Tuyết Ngá»c nói dứt câu, bất ngá» buông tay khá»i cổ Tiêu Lân, nhìn vá» phía bức hoành phi, Tuyết Ngá»c Ä‘anh giá»ng gay gắt nói :

- Ngươi đứng đó làm gì ?

Tiêu Lân ngÆ¡ ngác chẳng biết Huyá»n Cung cung chá»§ nói vá»›i ai.

Chàng toan há»i Tuyết Ngá»c nhưng rồi thị đã khoát tay nói :

- Tiêu Lân vá» thư phòng cá»§a mình Ä‘i, Tuyết Ngá»c sẽ đến đối ẩm vá»›i Tiêu Lân. Chúng ta sẽ cùng ngắm trăng lên.

Tiêu Lân gật đầu.

Chàng rá»i gian biệt sãnh, vừa Ä‘i vừa nghÄ© ngợi lung tung. Sá»± xuất hiện cá»§a Gấm y nhân Giang Hàn khiến tâm trạng Tiêu Lân nặng trÄ©u. Chàng chẳng biết ngày mai mình sẽ ra sao. Phía trước chàng thật mÆ¡ hồ và mù mịt. Những gì Ä‘ang xảy ra vá»›i chàng chẳng khác nào ma trận, cuốn Tiêu Lân vào để rồi bít tất cả má»i ngõ ngách chẳng cho chàng lối ra.

Tiêu Lân dừng bước trên cầu kiệu. Nhìn xuống dòng sông lung linh những vì sao lấp lánh như má»™t tấm gương trong suốt phản chiếu bầu trá»i đêm, Tiêu Lân tá»± nhá»§ :

- Ta phải làm gì đây ?

Chàng lắc đầu buông tiếng thở dài ngao ngán. Những gì trước đây chàng muốn làm như thể Ä‘ang xa rá»i khá»i tầm tay. Xa rá»i khá»i khả năng cá»§a chàng.

Äứng như thế má»™t lúc lâu chàng rảo bước Ä‘i tiếp cùng vá»›i sá»± chán nản càng lúc càng xâm chiếm mình. Cho dù bình thá»i Tiêu Lân là kẻ lạc quan vá»›i tất cả má»i sá»± biến cá»§a cuá»™c Ä‘á»i.

Hết hồi 19.
Tài sản của minhtien384

  #20  
Old 15-04-2008, 12:26 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post

Hồi 20
Biến Cố Bất Ngá»

Bưng cả vò rượu độc lên miệng tu má»™t ngụm dài rồi má»›i thả vò rượu xuống bàn. Tiêu Lân buông tiếng thở dài. Chàng muốn dùng rượu để khá»a lấp sá»± chán nản trong mình. Nhưng chàng càng khá»a lấp thì sá»± chán nản kia càng dâng toàn tâm tưởng.

Cạch !

Âm thanh khô khốc từ cánh cửa phát ra buộc Tiêu Lân phải nhìn lại.

Chàng đứng bật dậy khi thấy một Hắc y nhân vận võ phục bó chẽn che mặt bằng vuông lụa đen lẻn vào.

Hắc y nhân đóng sầm cá»­a lại, rồi quay mặt đối diện vá»›i Tiêu Lân. Äôi mắt cá»§a Hắc y nhân sáng ngá»i chiếu vào Tiêu Lân. Uy quang hừng há»±c từ Hắc y nhân tá»a ra ập vào hai con ngươi cá»§a Tiêu Lân khiến chàng không khá»i gai lạnh cá»™t sống.

Tiêu Lân buá»™t miệng há»i :

- Các hạ là ai ?

Hắc y nhân dấn bá»™ bước đến hai bước. Y cất giá»ng trầm trầm nói :

- Sát thủ trong đêm.

Lá»i nói cá»§a Hắc y nhân đập vào thính nhÄ© Tiêu Lân khiến chàng rùng mình, bất giác không làm chá»§ được mà thối liá»n hai bá»™. Tiêu Lân chá»™p lấy rượu trên bàn. Chàng nhìn Hắc y nhân nói :

- Các hạ là sát thủ trong đêm ?

- Äúng.

- Các hạ muốn gì nơi Tiêu Lân ?

- Giết ngươi.

Mặt Tiêu Lân đanh lại. Chàng miễn cưỡng nói :

- Giết Tiêu Lân ! Chắc các hạ có lý do để giết tại hạ chứ ? Nếu tại hạ Ä‘oán không lầm các hạ định lấy lý do mà ngưá»i ta gieo vào Tiêu Lân tại Dương Châu làm các cá»› để lấy mạng Tiêu Lân ?

- Äó là má»™t lý do.

- Còn lý do gì nữa ?

- Tiểu tử hỠTiêu.

- Tiêu Lân hỠTiêu thì phải chết sao ?

- Äúng !

Tiêu Lân từ từ thở ra. Giá» thì chàng đã lấy lại sá»± tÄ©nh tâm bình thản ban đầu. Chàng mỉm cưá»i giả lả nói :

- Có quá nhiá»u lý do để thiên hạ đòi lấy mạng Tiêu thiếu gia nhưng duy có các hạ thì có thêm lý do nữa đó là tại hạ mang há» Tiêu. Bá»™ há» Tiêu có mối thù bất đội trá»i chung vá»›i các hạ à ?

- Äúng !

- Mối thù gì ?

- Chưa phải lúc ta nói cho tiểu tử biết.

Tiêu Lân chau mày.

- Chưa phải lúc, nghĩa là không phải lúc này ?

Chàng ve cằm.

- Các hạ đột nhập vào thư phòng của Tiêu Lân với mục đích gì nào ?

- Giết ngươi.

Tiêu Lân lắc đầu :

- Không phải như vậy đâu.

- Thế ta đột nhập vào đây để làm gì ?

- Các có mục đích khác. Nếu như các hạ muốn giết tại hạ thì hẳn đã trả lá»i câu há»i vừa rồi cá»§a tại hạ. Nhưng các hạ lại nói chưa phải lúc tất các hạ chưa thể cho tại hạ biết. Hoặc các hạ hoài nghi bản thân mình không thể đủ bản lÄ©nh lấy mạng Tiêu thiếu gia.

- Ta lấy mạng tiểu tử dễ như trở bàn tay.

- Nói thì dá»… nhưng làm khó lắm đó. Tiêu Lân là ngưá»i quí mạng sống mình nên nhất định không chịu ngồi yên cho các hạ lấy mạng đâu.

Tiêu Lân nhún vai :

- Các hạ thừa biết đây là biệt phòng cá»§a Huyá»n Cung cung chá»§ Chu Tuyết Ngá»c ! Äá»™t nhập vào thư phòng cá»§a Tiêu Lân, các hạ đã xem thưá»ng Huyá»n Cung cung chá»§ rồi.

- Nếu ta coi trá»ng ả dâm phụ kia thì đâu vào đây làm gì ? Ả không đáng để ta nhìn tá»›i đâu.

- Vậy sao ! Nếu không đáng để các hạ nhìn tá»›i sao các hạ lại che dấu chân diện mình ? Không sợ thì cứ đưá»ng đưá»ng chính chính đến lấy mạng Tiêu Lân sao lạm dụng đến trò hành thích cá»§a bá»n tiểu nhân hạ đẳng ?

Äôi chân mà Hắc y nhân nhíu lại. Y gằn giá»ng nói :

- Chưa phải lúc ta cho thiên hạ thấy chân diện mình.

Hắc y nhân đổi giá»ng ôn nhu từ tốn :

- Tiêu tiểu tử ! Ngươi có một cơ hội được sống nếu thuận theo ý ta.

Tiêu Lân chau mày.

- Các hạ cho tại hạ cơ hội gì và thuận theo ý của các hạ ? Thế ý của các hạ là thế nào ?

- Trao lại cho ta chiếc chìa khóa cá»§a Bạch Mẫu ÄÆ¡n Di Tiểu Phụng đã trao cho Tiểu Cúc.

Câu nói cá»§a Hắc y nhân khiến Tiêu Lân không khá»i sá» sững cả ngưá»i.

Chàng nhủ thầm :

- Quái lạ thật ! Sao y lại biết mình giữ chiếc chìa khóa vàng của đại tỷ Tiểu Cúc.

Tiêu Lân suy nghÄ© nhưng không thể nào giải đáp được câu há»i cá»§a mình.

Chàng buá»™t miệng há»i :

- Các hạ biết Tiêu Lân giữ chiếc chìa khóa đó à ?

- Biết.

- Sao các hạ biết ?

- Tiểu tá»­ không cần há»i vì sao ta biết mà chỉ nên trả lá»i cho ta biết, ngươi có trao chiếc chìa khóa vàng đó không thôi ?

Tiêu Lân ôm vò rượu một lúc rồi nói :

- Không chừng Tiêu thiếu gia và các hạ là bằng hữu với nhau ?

Hắc y nhân khoát tay :

- Ta không phải là bằng hữu cá»§a ngươi. Äừng nói quanh co nữa ! Hãy trao chiếc chìa khóa vàng cho ta.

Tiêu Lân nheo mày. Chàng lưỡng lự rồi nói :

- Các hạ xem chừng rất quan tâm đến chiếc chìa khóa vàng cá»§a đại tá»· Tiểu Cúc. Hẳn các hạ biết Ä‘iá»u kiện cÆ¡ bản mà đại tá»· giao cho Tiêu Lân tìm ngưá»i trao chiếc chìa khóa đó chứ ?

Hắc y nhân lắc đầu :

- Ta không quan tâm đến Ä‘iá»u kiện gì cả mà chỉ buá»™c tiểu tá»­ phải trao lại chiếc chìa khóa kia cho ta.

- Nếu Tiêu Lân không trao chiếc chìa khóa đó cho các hạ ?

- Tiểu tử phải chết.

- Nói như vậy con đưá»ng sống cá»§a tại hạ là phải trao chiếc chìa khóa cá»§a đại tá»· Tiểu Cúc cho các hạ ?

- Äó là cÆ¡ há»™i duy nhất mà tiểu tá»­ không còn sá»± lá»±a chá»n nào khác.

Tiêu Lân xoay tránh. Chàng chắt lưỡi rồi há»i :

- Tiêu Lân trao chiếc chìa khóa kia cho các hạ rồi lại có ngưá»i đến đòi chiếc chìa khóa đó giống các hạ, Tiêu Lân lấy gì mà giao để giữ mạng sống cá»§a mình ?

- Ngươi tự lo cho mình.

- Các hạ chỉ nghÄ© đến thứ mình cần mà chẳng nghÄ© đến sinh mạng cá»§a ngưá»i khác ?

- Äừng nhiá»u lá»i ! Có giao ra không ?

Tiêu Lân nheo mày. Chàng miễn cưỡng nói :

- Thôi được. Tại hạ sẳn sàng trao chiếc chìa khóa kia cho các hạ, nhưng trước khi trao, tại hạ phải thá»±c hiện đúng Ä‘iá»u kiện mà Tiêu Lân đã thá»a ước vá»›i đại tá»· Tiểu Cúc.

Hắc y nhân gằn giá»ng nói :

- Äiá»u kiện gì ?

- Các hạ phải đánh thắng Tứ đỉnh thiên can hợp công.

- Hồ đồ ! Ngươi đúng là đi tìm cái chết cho ngươi.

Lá»i còn Ä‘á»ng trên hai cánh môi. Hắc y nhân bất ngá» vá»— chưởng đến Tiêu Lân. Bóng ảnh chưởng Ä‘uổi chụp tá»›i chàng.

Äã phòng bị từ trước. Tiêu Lân liá»n thi triển Hành Tẩu Di Hình Bá»™ tránh né chưởng công cá»§a đối phương.

Hai chiếc bóng ảnh thủ đỠau kia đập thẳng vào vách thư phòng sau lưng chàng.

Ầm !

Bức vách thư phòng kiên cố thế mà bị hai chiếc bóng ảnh thủ đánh đổ sập xuống ngay.

Rầm !

Uy lá»±c cá»§a chưởng pháp do Hắc y nhân phát ra khiến Tiêu Lân phải giật mình hoảng hốt. Chàng vừa trụ thân thì Hắc y nhân đã chuyển bá»™ lướt đến, cùng vá»›i đôi trảo công đỠau thá»™p vào tá»­ huyệt Tiêu Lân. Tất cả những chiêu thức Hắc y nhân thi triển Ä‘á»u là sát chiêu nhất quyết lấy mạng Tiêu Lân.

Tiêu Lân lại thi triển Hành Tẩu Di Hình Bộ tránh né.

Hai chiếc bóng trảo vỗ vào cây cột.

Rắc !

Tiêu Lân thấy cây cột bị trảo công bóc luôn một mảng to từ từ ngã dần xuống. Chàng nhìn Hắc y nhân nghĩ thầm :

- Nếu để cho gã Hắc y nhân này vổ trúng mình khó mà bảo toàn được mạng sống.

Hắc y nhân nhìn lại Tiêu Lân.

- Tiểu tá»­ ! Bá»™ pháp ngươi vừa thi triển, thụ giáo cá»§a Khấu Äà Tá»­ phải không ?

Tiêu Lân gằn giá»ng đáp lá»i Hắc y nhân :

- Các hạ không trả lá»i những câu há»i cá»§a Tiêu thiếu gia thì Tiêu thiếu gia cÅ©ng không cần thiết phải trả lá»i các hạ.

- Ngươi dám lá»™ng ngôn vá»›i ta như vậy ư ? ÄÆ°á»£c, để ta tống tiá»…n ngươi vá» chầu diêm chúa.

Tiêu Lân khoát tay.

- Khoan !

Hắc y nhân Ä‘ang giá»ng nói :

- Tiểu tử Ngươi muốn gì, đã đổi ý rồi ư ?

- Tiêu Lân chẳng bao giỠbiết đổi ý. Các hạ đã liên thủ tập kích Tiêu Lân hai chiêu cũng vậy bây giỠđến lượt Tiêu Lân. Có như thế mới công bằng. Chỉ cần các hạ đỡ được một chưởng của tại hạ thì xem như đã có nửa chiếc chìa khóa kia rồi.

Äôi chân mày cá»§a Hắc y nhân nhíu lại :

- Tiểu tá»­ ! Ngươi làm ta quá ngạc nhiên rồi đó ! Äâu ! Ngươi thá»­ giở tuyệt há»c cá»§a ngươi xem ! Không chừng ta phải tâm phục khẫu phục ?

Nghe Hắc y nhân thốt câu này Tiêu Lân nghĩ thầm :

- Ngươi quá tự tin rồi đó. Hẳn ngươi không biết ngay cả Hàm Mô Công Lương Tống vẫn còn chạy thì với ngươi ta đây có gì để ngại.

Tiêu Lân nghÄ© vậy trang trá»ng nói :

- Thốt ra câu nói đó các hạ có ngại không ?

- Ta chẳng có gì phải ngại cả. Xuất thủ đi !

- Nhá»› đấy nhé ? Äừng có né tránh như Tiêu Lân.

- Hãy xuất thúc đi !

Tiêu Lân dá»±a vào tâm pháp mà Khấu Äà Tá»­ truyá»n thụ, nạp khí vào Äan Äiá»n rồi từ từ ấn song thá»§ vá» phía Hắc y nhân. Chàng ngạc nhiên khi nhận ra thân pháp cá»§a Hắc y nhân như có má»™t lá»›p màng huyết bao bá»c. Tiêu Lân chưa biết đó là hiện tượng gì thì hai bóng ảnh thá»§ đỠối từ Hắc y nhân phát ra đón thẳng, đở thẳng lấy hai đạo khí kình cá»§a chàng.

Ầm !

Tiêu Lân tối tăm mặt mÅ©i cùng vá»›i cảm giác như có quả núi đè lên ngá»±c. Chàng bị nhấc bổng lên khá»i sàn biệt sãnh phòng quăng qua chá»— vách tưá»ng vừa sập xuống ngã nhào xuống đất.

Tiêu Lân chẳng biết chuyện gì xảy ra. Và tại sao mình lại bị quăng Ä‘i như vậy ? Chàng chá»i tay xuống lá»›p cỠướt đẫm sương đêm cố đứng lên rồi rùng mình ói luôn má»™t bụm máu .

Một chiếc bóng trắng lướt đến bên Tiêu Lân. Tiêu Lân nghĩ thầm :

- Lần này thì ta chết chắc rồi.

Chiếc bóng trắng đó hóa ra là Huyá»n Cung cung chá»§ Chu Tuyết Ngá»c.

Äứng bên cạnh Tiêu Lân, Tuyết Ngá»c chắp tay sau lưng nhìn Hắc y nhân. Gắt giá»ng nói :

- To gan ! Dám xâm nhập biệt cung cá»§a bổn nương hành thích ngưá»i cá»§a bổn nương.

Hắc y nhân rá»i hai luồng uy nhãn vào Huyá»n Cung cung chá»§. Y chợt ngữa mặt cưá»i khành khạch.

Nghe Hắc y nhân phát tràng tiếu ngạo khành khạch. Tiêu Lân không thể tin vào thính nhĩ mình. Chàng nhìn Hắc y nhân nghĩ thầm :

- Quái lạ thật ! Gã Hắc y nhân này bá»™ không biết Huyá»n Cung cung chá»§ Chu Tuyết Ngá»c là má»™t trong Tứ đỉnh thiên can hay sao mà tá»± thị cưá»i cợt ngay trước mặt Tuyết Ngá»c nương nương ? Y muốn chết rồi ư ?

à niệm đó vừa lướt qua đầu Tiêu Lân thì Hắc y nhân nhìn lại Tuyết Ngá»c cắt ngang tràng tiếu ngạo.

- Ai sợ đệ nhất dâm bà Chu Tuyết Ngá»c chứ bổn nhân chẳng biết sợ là gì đâu. Bổn nhân đã đến đây thì tất phải chứng nghiệm Hấp Tinh Äại Pháp cá»§a đệ nhất dâm bà như thế nào rồi. Äừng có khoa trương vá»›i bổn nhân làm gì.

Nghe Hắc y nhân nói, chân diện Tuyết Ngá»c đỠbừng những tưởng như có than hồng Ä‘ang nung chín. CÆ¡n tức giận dồn nén Huyá»n Cung cung chá»§ khiến cho cung chá»§ nghẹn lá»i không thốt được thành tiếng.

Tiêu Lân liếc trá»™m Tuyết Ngá»c. Chàng nhìn ra sắc diện cá»§a Huyá»n Cung cung chá»§ từ đỠbiến qua xanh rá»n rồi từ xanh rá»n biến thành đỠsẫm. Tiêu Lân nghÄ© thầm :

- Huyá»n Cung chá»§ Ä‘ang giận dá»­ lắm đây. Gã Hắc y nhân kia biết là Huyá»n Cung cung chá»§ như vậy sao còn khiêu khích ? Rõ ràng y muốn chết rồi.

Tuyết Ngá»c rít má»™t luồng chân khí căng phồng lồng ngá»±c. Rồi má»›i chậm rãi lên tiếng :

- Ngươi không sợ bổn cung ?

- Nếu sợ thì bổn nhân không đến biệt cung cá»§a cung chá»§ đâu. Äừng hù dá»a bổn nhân làm gì.

- Vậy ngươi có thể cho bổn cung thấy chân diện của ngươi không ?

- Không phải lúc. Nhưng nếu cung chá»§ muốn thấy chân diện cá»§a bá»—n nhân, có khó gì đâu. Cứ dùng tất cả tu vi ná»™i lá»±c cá»§a Hấp Tinh Äại pháp lấy mạng bổn nhân rồi sau đó lá»™t chiếc khăn lụa này ra tất biết bổn nhân là ai ?

Hết hồi 20.
Tài sản của minhtien384

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
äâèæåíèÿ, dainhan.servehttp.com, giang hô Ä‘oan kiep, ìîñêâå


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™