Tuyên phủ dân cư đông đảo , tam giáo cửu lưu đũ mọi hạng người đều có đi vài dặm là đã thấy khác , không giống các địa phương khác đều chia ra rỏ ràng.
“ Vị công tử này…. “ một lão bản tuổi trạc trung niên chào đón , “ Xin hỏi từ nơi nào tới đây vậy ?”.
Lời còn chưa dứt hai tròng mắt đã láo liêng nhìn từ trên xuống dưới Mộ Dung Tuyết Ương và Hoa Vũ Nguyệt , trước tiên hắn thấy y phục của Mộ Dung Tuyết Ương hoa lệ sang trọng bên hông đeo một miếng ngọc bội trông qua cũng biết là bảo vật , sau đó nhìn sang Hoa Vũ Nguyệt thấy nàng vóc dáng mảnh mai mười phần xinh đẹp tay cầm một tay nải bằng lụa quí , một vòng quan sát lão bản mặt tươi hẳn lên ,khom lưng cười nói “ nguyên lai là quý công tử gia giá lâm , tiểu điêm thật vô cùng vinh dự oa..! “
Mộ Dung Tuyết Ương căn bản không để ý tới hắn , ung dung tự tại đứng ở trong đại sảnh , đảo mắt một vòng nhìn bốn phía , khách sạn này mặc dù không lớn nhưng mọi thứ hầu như cũnh đầy đủ hết bàn ghế sạch sẻ khang trang , vài người khách đang ngôi uống rươu bên trong , một bên góc có bốn năm tiểu nhị đang hướng hai tròng mắt đợi khách nhân sai bảo .
“ Tồi tàn !” Mộ Dung Tuyết Ương cau mày lắc đầu ,Đi…! Như thế nào ta lại ở cái chổ loại này , cho dù đang trong thời chiến loạn , ít nhất củng phải ở một cái phủ đệ chứ
Hoa Vũ Nguyệt cũng rất cơ trí hiểu ngay ý tứ , vội trả lời: “
Công tử gia trong lúc này nếu đi tìm một chổ trú tạm quả thật là rất khó .”
“ Sớm biết như thế này ta đã nói trước với Phiền vương một tiếng , để ông ta phân xuống cho ta một biệt viện làm nơi trú chân “ . Mộ Dung Tuyết Ương dậm chân làm ra vẻ tiếc nuối nói “ Đại quân được phân ra, ngay cả thông báo cho hạ nhân cũng không có . “
Lời nói đến đây lão bản cho dù mắt có kém đi nữa củng nhìn ra Mộ Dung Tuyết Ương là một vị công tử đại quan của Vân triều , nhìn y phục hoa lệ lại còn dẫn theo a hoàn , cho dù là công tử của Thân vương hay Phiền vương cũng đều có thể .
Như vậy đúng là cá lớn tới nhà , lão bản lẻ nào lại buông tha , lập tức lăn ngay đến trước mặt ,khom lưng cười nói: “ Công tử gia ngày nay binh hoang mã loạn , các thành phủ đều chật kín người , nơi nào đâu lại còn có thể tiếp khách , không bằng ở lại tiểu điếm trú tạm , mặc dù nơi này không đủ phú lệ nhưng cũng rất sạch sẽ , rất sạch sẽ….!”
Mộ Dung Tuyết ương hừ một cái hỏi : “ Nơi này còn có phòng hảo hạng hay không ? ta muốn chổ tốt nhất.
“ Dạ có ! Dạ có !. “ Lão bản tuôn ra một tràng nói “Bổn điếm còn có hai phòng hảo hạng ở gian chữ thiên , có một vị công tử gia ở một gian , gian còn lại xin để dành cho ngài .”
Mộ Dung Tuyết Ương đi theo phía sau lão bản , khuôn mặt lộ vẻ khó chịu , tựa hồ như không hài lòng vì có một người cũng trọ một phòng hảo hạng như hắn “
Lão bản trong lòng lại càng tin tưởng vào thân phận của Mộ Dung Tuyết Ương , bọn công tử nhà giàu đều vô cùng xa xỉ như vậy , hắn đưa Mộ Dung Tuyết Ương vào phòng số hai gian chử thiên , vừa định nói mấy câu , đã thấy Mộ Dung tuyết Ương trừng mắt quay lại vội ngậm miệng , lập tức đưa ra một tờ thực đơn , Mộ Dung Tuyết Ương quơ tay nói:” mau đem cho ta một bàn thức ăn hảo hạng , nhớ là những thứ tốt nhất ở chổ ngươi nghe chưa! “
“Dạ vâng ! dạ vâng !” Lão bản cuống qúit liên tục gật đầu nhưng lại nấn ná chưa đi .
“ À , được rồi lấy thêm cho ta một đĩa bánh ngọt thượng hạng nửa để ta tráng miệng .” Bửa ăn mà Mộ Dung Tuyết Ương gọi có thể đũ cho một gia đình bình thường ở Tuyên phủ ăn cả tháng .
“Mau mang lên đây , hôm nay hầu hạ ta cho tốt , ngày mai ta sẻ trọng thưởng cho ngươi .”
Lão bản này vừa nghe nói vậy đã vô vùng mừng rở , biết đã gặp tài thần , đâu còn dám chậm chể liền cuống quít tạ ơn rồi lui ra ngoài .
Hoa Vũ Nguyệt bụm miệng nín cười nảy giờ , nhìn lão bản nọ hưng phấn chạy đi xuống lầu , mới quay đầu lại cười nói : “ Công tử , hắn thật sự là không thu ngân lượng của chúng ta trước nha …”
“ Đó là đương nhiên .” Mộ Dung
Tuyết Ương nằm vắt chân trên giường nói :“Yêu tôc chúng ta nhìn người là trông vào bản lĩnh, ai có phẫm cấp cao nhất thì người đó lợi hại , còn Nhân tộc thì lại trọng ngân lượng , thích kẻ có tiền khinh người rổng túi , chỉ trông vào bề ngoài mà đánh giá con người .
“ Nhưng lão bản này đối với chúng ta thật không tệ nha ! “
“ Cô bé nhỏ như ngươi thì biết cái gì .” Mộ Dung Tuyết Ương nói “ Chúng ta vừa vào cửa thì lão bản quan sát chúng ta liền , ngựa chúng ta vốn là bảo mã không phải là quý tộc tuyệt không có được , mà y phục của hai người chúng ta thì đúng là của đại hộ nhân gia, cuối cùng là bao hành lý …..”
“ Bao hành lý ?” Hoa Vũ Nguyệt buồn bực nhìn hai bọc để trên bàn , chỉ có vài món quần áo của đàn bà con gái , “ Hai cái túi kia thì có ý nghĩa gì ?“
“ Đây là điễm phân biệt giữa người giàu và người nghèo ở Vân triều ,ở đây cấp bậc sâm nghiêm loại lụa quý này người nghèo không được sữ dụng chỉ có bậc quan nhân quý tài mới có cơ hội được mặc, chúng ta lại đem hai mảnh lụa quý xa hoa đắt tiền này tùy tiện buộc lại thành bao hành lý , như vậy thì dưới lợi nhãn của lão bản thì sao lại giống với loại rổng túi được .”
“Ây nha !” Hoa Vũ nguyệt vổ tay vui vẻ nói “ công tử thật lợi hại , nói vài câu là có ngay một chổ để ăn ngon ngủ kỉ “
Mộ Dung Tuyết Ương trong lòng ca thán , nếu là trước kia thì cần gì phải phí khí lực để làm loại chuyện này , bản thân mình mua vài gian khách sạn đều dư sức , mà nay dù trong nhất thời lừa được lão bản nhưng cũng phải tìm cơ hội nhanh nhanh mà chuồn đi , nhớ đến cảnh cùng khốn hiện nay ,Mộ Dung Tuyết Ương lại càng ưu phiền .
Trong lúc này lão bản nọ quả nhiên vì bon họ mà đưa đồ ăn lên , toàn là những thức ăn tốt nhất Tuyên phủ , còn đặc biệt đưa lên lên mấy vò hảo tửu nói là tặng thêm cho khách nhân ở hai gian phòng hảo hạng.
(hết phần trung)
Mộ Dung Tuyết Ương đã biết bên cạnh phòng mình là phòng số một gian chữ thiên có một một quý công tử đang ở , cũng dắt theo một nô tỳ , bất quá không có thái độ kiêu ngạo như mình , rót ra một chén hão tửu Mộ Dung Tuyết Uơng khẻ đưa lên vừa định uống thì đột nhiên dừng lại thần tình ngưng trọng nói: “ trong rựợu đã bị hạ dược “ .
“ Hạ dược ?” Hoa Vũ Nguyệt ngạc nhiên nói , “ Mổi loại bệnh thì chửa bằng một loại thuốc , hắn chưa xem qua bệnh của chúng ta như thế nào ,biết gì mà cho thuốc “
“ Cô bé ngốc , hạ dược không nhất định phải xem bệnh rồi mới cho “ Mộ Dung Tuyết Ương vặn vặn cái chén , ánh mắt lộ ra lãnh quang , “đây là mông hãn dược (1) , nơi này đúng là một hắc điếm chuyên dụ dổ khách nhân giết người cướp của . “
“ Oa ?” Hoa Vũ Nguyệt choáng váng , nàng chưa bao ngờ nghe qua những chuyện hung ác này .
Mộ Dung Tuyết Ương cười lạnh nói : “ Vốn định đánh một trận căng bụng , ai ngờ lại lạc vào hắc điếm , thật sự là Hổ lạc xuống đồng bằng bị chó khinh nhờn . “
“ Hắn….hắn…. bọn chúng sẽ làm như thế nào ?” . Hoa Vũ Nguyệt vừa rồi chưa ăn gì nên rất vui sướng , khẩn trương nhìn ra cửa chỉ sợ một đám người ập vào .
“ Đại khái thì chúng làm như thế này , trước tiên thì hạ thuốc cho chúng ta mê man , đến nửa đêm thì ập vào nam thì giết nữ thì bắt lại bán vào kỹ viện “ .Mộ Dung Tuyết Ương nói thản nhiên như chính mình không có quan hệ gì đến chuyện này .
“ Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao ? Hoa Vũ Nguyệt vốn là một tiểu cô nương ánh mắt sợ hải bất lực nhìn Mộ Dung Tuyết Ương .
“ Không cần phải làm gì cả .” Mộ Dung Tuyết Ương cười cười nói “ bây giờ chúng ta ngủ một giấc chờ bọn chúng đến đi “
“ Ngủ…..” Thanh âm Hoa Vũ Nguyệt cổ quái cất lên , nàng hình như nhớ kĩ , ngũ cũng không phải là từ tốt đẹp gì , hơn nữa trong gian phòng này chỉ có một cái giường lớn .
“ Lương thần mỹ cảnh , mỷ nhân lại ở đây , cũng nên sớm nghĩ ngơi một chút có phải hay hơn không chứ! “ Mộ Dung Tuyết Ương cười đầy tà khí , “ bổn công tử thương hương tiếc ngọc , không thể để nàng nằm một mình lạnh lẻo được , nói rồi nhìn về nhìn về phía chiếc giường một cách đầy ý vị .”
Mộ Dung Tuyết Ương cũng không phải là một chính nhân quân tử .
Cho tới bây giờ cũng không phải .
Ai nói rằng Hoa Vũ Nguyệt vẫn còn là một tiểu cô nương , nàng cũng đã sống rất…rất nhiều năm .
Khi còn là Kỳ hoa Vũ Nguyệt nàng vẫn luôn hâm mộ Mộ Dung Tuyết Ương , hy vọng có một ngày được ở bên người yêu hồ công tử giống như ba vị tỷ tỷ kia , nếu có thể cả ngày được nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú, được theo sau thân ảnh vận bạch y phong lưu tiêu sái của chàng, thì cũng không hận mình đã sinh ra trên đời làm gì .
Mà bây giờ hết thảy mộng đẹp đã trở thành sự thật .
Phòng số hai gian chữ thiên ánh nến đã dập tắt, chỉ còn ánh trăng dìu dịu chiếu vào , trong phòng khung cảnh lung linh mờ ảo , có hai thân hình tuyệt mỹ đang ở trong .
Hoa Vũ Nguyệt trút bỏ y phục bên ngoài , bên trong chỉ còn mảnh thiếp thân nho nhỏ , không đợi Mộ Dung Tuyết Ương lên trước , đã vội nhảy lên giường chui ngay vào chăn trùm kín mít chỉ hở mổi cái đầu ra .
Mộ Dung Tuyết Ương cũng cởi hết áo quần bên ngoài rồi lên giường , Hoa Vũ Nguyệt lại càng khẩn trương cả người cứng đơ , hai tay để qua cặp tuyết lê nắm chặt lấy mép chăn .
Đây đúng là tính tình của những tiểu cô nương , Mô Dung Tuyết Ương như thế nào lại không biết , hắn xoay người về hướng Hoa Vũ Nguyệt cười khẻ,cũng không vội kéo chăn ra , chỉ là khẻ cúi mặt phà nhẹ một luồng hơi vào lổ tai của nàng khiến cho Hoa Vũ Nguyệt rùng mình một cái hai tai cứ dương dương động đậy .
Hoa Vũ Nguyệt khẻ “uhm” một tiếng , khuôn mặt đỏ bừng quay vào trong , cũng chỉ còn cách mấy tấc là dán vào tường phòng , nàng đến bây giờ mới biết được công tử tại sao muốn cùng nàng bôn ba ngàn dặm , chắc tại là những lúc như thế này đó nha…”
Mộ Dung Tuyết Ương quả nhiên vẩn tiến tới, thân thể của hắn đã cảm thấy sự ấm áp từ ngọc thân của Hoa Vũ Nguyệt , cả tiếng hít thở trầm hoãn của nàng hắn cũng nghe thấy rõ ràng, tay hắn lại càng lớn mật luồn vào chăn đặt lên cơ thể nàng. Hoa Vũ Nguyệt giật mình hơi co lại .
“ Tới rồi , cuối cùng cũng tới rồi…….” Hoa Vũ Nguyệt cũng không hiểu được ngày mà mình chờ mong rốt cục đã đến mà bản thân mình lại có chút sợ hải trong đầu như trống rổng .
Nhưng đợi một hồi lâu Mộ Dung Tuyết Ương cũng không có thêm động tác nào.
Hoa Vũ Nguyệt nhắm mắt tự mình đếm tới một trăm ,nhưng chưa có chuyện đáng sợ gì xảy ra , lúc này nàng mới hé cặp mắt to trong như nước nhìn qua công tử của mình .
Mộ Dung Tuyết Ương ……tựa hồ như đang ngủ tiếp .
Cặp mắt hắn nhắm lại , lông mi dài khẻ nhấp nháy , hô hấp trầm ổn bình thản, giống như hắn đang mơ về một giấc mộng đẹp .
Hoa Vũ Nguyệt lúc này mới yên tâm , bất quá trong đáy lòng lại có điểm mất mác , nàng lặng yên khẻ đẩy nhẹ Mộ Dung Tuyết Ương một cái , nhưng hắn vẫn nhắm chặt hai mắt , hoàn toàn không phản ứng .
Hoa Vũ Nguyệt khẻ mân mê chiếc miệng anh đào , làn thu thủy liếc nhẹ dọc trên cơ thể của Mộ Dung Tuyết Ương dừng lại trên khuôn mặt .
Ánh trăng chiếu sáng theo khe hở mà vào trong phòng , làm nơi đây có một luồng sáng nhàn nhạt , thản nhiên có thể nhìn thấy Hoa Vũ Nguyệt đang nhìn khuôn mặt công tử của mình ,tuy xa lạ không giống khuôn mặt trong quá khứ mà mình say mê , nhưng thực tế trong lòng nàng cũng chẳng có gì là bất đồng .
Thậm chí bây giờ trong tâm ý Hoa Vũ Nguyệt khuôn mặt này so với khuôn mặt trước kia còn có phần thân thiết hơn , trước đây công tử gia cao cao tai thượng, lãnh ngạo hào hiệp , nhưng bây giờ lại là một thiếu niên tuổi cũng tương đương thân hình như mỹ ngọc nằm cạnh mình , tướng mạo không có một phần tà khí mà là một tiểu công tử đường đường chính khí .
Nếu như luôn lđược như thế này bồi tiếp công tử thì tốt biết bao . Đây là thanh âm phát ra tự tận đáy lòng nàng .
Đáng tiếc Mộ Dung Tuyết Ương đã ngủ thiếp đi .
Trong lúc Hoa Vũ Nguyệt đang âm thầm ưu thương , chính tự mình tiếc nuối khi công tử khoát tay lên người nàng , mà nàng lại vội rụt mình lại thì một bàn tay khẻ chạm nhẹ vào sau lưng của nàng xấu xa vổ nhè nhẹ dổ dành .
Những sợi lông nhỏ bé trên lưng Hoa Vũ Nguyệt như muốn dựng đứng lên , một cảm giác nhột nhạt đầy rạo rực truyền khắp lên cơ thể nàng .
"Umh" nàng rên lên một tiếng , tựa đầu bứt rứt bên trong chăn , cả người đã vô cùng rạo rực....rạo rực....
(hết phần kết)
(1) Mông hãn dược: thuốc mê
Nguyên lai Mộ Dung Tuyết Ương chỉ là giả vờ ngủ mà thôi ,mọi việc đều thấy hết .Lúc này bàn tay xấu xa đã vén chiếc áo lót mỏng dính của Hoa Vũ Nguyệt lên , chà nhẹ vào bờ vai thon của nàng rồi từ từ tiến xuống .
Tại nút buộc áo lót của nàng ngón tay khẻ vê nhẹ một vòng nhưng không cởi nút dây ra mà tiếp tục xoa xuống phía dưới .
Hoa Vũ Nguyệt đã khẩn trương muốn chết , nàng cảm giác khắp cơ thể nóng rực lên , nhưng đáng hận nhất là toàn thân vô lực không có một cử động nhỏ kháng cự nào , tựa hồ bàn tay của công tử như có ma thuật vậy , chỉ cần xoa nhẹ thì cả người như không nhúc nhích được .
Nhưng này ! chẳng lẻ điều này không phải là điều nàng luôn mong đợi hay sao ?
Tay của Mộ Dung Tuyết Ương đã xâm nhập vào tiết khố , khẻ xoa nhẹ lên kiều đồn mềm mại của nàng , Hoa Vũ Nguyệt rên lên một tiếng cả người run lên nhè nhẹ , như có một ngon lửa nóng bỏng đang hành hoành trong cơ thể nàng, làm cho Mộ Dung Tuyết Ương có chút ngoài ý muốn .
Nguyên lai tiểu mỹ nhân này cũng không phải là chỉ có cặp mắt trong veo là đáng giá , ít nhất thân hình cũng có tiềm chất đấy chứ .
Nếu mà biết cách bồi đắp nàng thật sảo diệu , nói không chừng sẻ có thể xuất ra một mỹ nhân mềm mại như nước , Mộ Dung Tuyết Ương thích thú hưởng thụ cảm giác mềm mại của kiều đồn trơn lẳng của nàng , đúng là thân thể của một tiểu cô nương , quả nhiên da thịt mềm mại nỏn nà , so với gấm vóc thiếu điều còn mượt mà hơn .
“ Đáng tiếc , đêm nay không phải lúc .” Mộ Dung Tuyết Ương khóe miệng lộ ra nụ cười đầy yêu khí .
Hoa Vũ Nguyệt nghe nói như vậy , cảm giác thấy bàn tay đầy ma lực của công tử trong tiết khố của mình đã rời đi , mới lặng yên khẻ vén mền lên lộ ra nửa khuôn mặt , ánh mắt lóe lên sự ấm ức nhìn công tử của nàng .
Mộ Dung Tuyết Ương đã ngồi dậy sắc mặt lộ vẻ cổ quái .
“ Công tử ?” Thanh âm của Hoa Vũ Nguyệt vang lên có một chút mùi oán phụ (1) .
Mộ Dung Tuyết Ương giơ tay ra hiệu nàng yên lặng , khẻ liếc vào vách tường .
Hoa Vũ Nguyệt trong lòng căng thẳng , dóng tai nghe ngóng , quả thật có vài tiếng động nhỏ .
Đó tiếng đao khi chém vào khớp xương nghe răng rắc , chắc chắn người này đang ngủ ngon bị bịt miệng rồi trúng phải độc thủ , còn nghe thấy tiếng máu nhỏ xuống sàn nhà từng giọt từng giot .
Nơi này quả thật là hắc điếm !
Hoa Vũ Nguyệt khiếp sợ không dám nghe nửa , nắm lấy tay áo công tử mình hoảng sợ nói :” Công tử,phải làn sao bây giờ ?”
Mộ Dung Tuyết Ương trong lòng vẩn bình thản như không có chuyện gì , những chuyện kinh khủng loại này hắn thường xuyên gặp qua , giống như ăn cơm uống nước mà thôi . Thấy Hoa Vũ Nguyệt sợ hải , khẻ vuốt nhẹ vào má nàng an ủi “ Chẳng có chuyện gì đâu , còn có ta ở đây thì không phải sợ điều gì cả “
Hoa Vũ Nguyệt cuối đầu lặng yên không nói , nàng biết công tử bây giờ yêu lực hoàn toàn biến mất , sợ rằng đến một tên võ sĩ tầm thường cũng đánh không lại . Nhưng không biết tại sao ,thấy ánh mắt tự tin của Mộ Dung Tuyết Ương , nàng dường như có thêm dũng khí , nghe thấy âm thanh kinh khủng ở bên bên phòng sát vách kia cũng không sợ hải nhiều nửa .
Mộ Dung Tuyết ương lắng tai nghe động tỉnh một hồi , quay qua hỏi :” Nàng tu luyện qua yêu thuật gì?”
“ Yêu thuật ?” Hoa Vũ Nguyệt nhíu mày nói , “ Nô tỳ không tu luyện yêu thuật . “
“ Ách……”
“ Bản lỉnh trị thương của nô tỳ là do thiên phú , còn yêu thuật cao thâm thì nô tỳ không biết tí gì .” Hoa Vũ nguyệt xấu hổ lí nhí nói .
Mộ Dung Tuyết Ương trầm ngâm nghĩ ngợi một lúc , nếu mọi việc vượt quá tầm khống chế thì tẩu vi là thượng sách nhưng buông tha cho cái hắc điếm khốn kiếp này thì có chút không cam lòng .
Hoa Vũ Nguyệt đột nhiên lại mở miệng nói :” Công tử nô tỳ còn có một bản lãnh trời sinh khác , chẳng biết có hữu dụng hay không ? “
“ Ồ ?” Mộ Dung Tuyết Ương ngạc nhiên hỏi ,” Là cái gì ?”
“ Mê hoặc !” Hoa Vũ Nguyệt rụt rè nói . Sau đó nàng hướng đến Mộ Dung Tuyết Ương biểu diễn thuật mê hoặc ,đây là lần đầu tiên nàng sữ dụng thuật này .
Những năm tháng sau này , Hoa Vũ Nguyệt thi triễn qua vô số lần thuật mê hoặc làm cho ngàn vạn nam nhân phải thần hồn điên đảo , thì nàng cũng không bao giờ quên lần đầu tiên này , nam nhân trước mặt vẩn thản nhiên như không trong ánh mắt lại còn lộ ra vài tia thương cảm .
Kỳ thật Mộ Dung Tuyết Ương thiếu chút nữa đã bị gục ngã .
Nói ra thật sự sẻ làm tổn thương đến lòng tự tôn của Hoa Vũ Nguyệt . Trên thế gian này nếu có danh hiệu mê hoặc đại sư , Mộ Dung Tuyết Ương chịu xưng là đệ nhị thì cũng chẳng có ai dám xưng là đệ nhất , mê hoặc thuật thì hồ ly đứng đầu , bản lãnh của hắn đã đạt đến cảnh giới đang phong tạo cực .
Dưới cái nhìn của Mộ Dung Tuyết Ương xem ra thiên phú mê hoặc của Hoa Vũ Nguyệt có đẵng cấp rất thấp , không những không thể sinh ra huyễn tượng làm cho người ta có cảm giác thần hồn điên đảo , ngược lại còn khiến người ta mơ màng buồn ngủ .
Chỉ làm cho người ta buồn ngủ đây là đãng cấp thấp nhất trong thuật mê hoặc .
“ Đủ rồi đủ rồi.” Vì không muốn cho mình phải ngủ thiếp đi , Mộ Dung Tuyết Ương né tránh ánh mắt của Hoa Vũ Nguyệt , hắn ngưng thần suy nghĩ rồi cười lạnh nói ,” Thế cũng chẳng sao , hôm nay hắc điếm này muốn trị ta thì hay là ta cùng với bọn chúng chơi một trò trơi thú vị , Vũ nhi thắp nến
!”
Trong phòng của Mộ Dung Tuyết Ương , đột nhiên lại có ánh sáng , lão bãn hắc điếm lại càng hoảng sợ .
Nói nơi này là Hắc điếm cũng thật sự có một nửa oan uổng .
Bọn cướp này vốn chính là sơn tặc ở phía nam , trước đó vài năm địa bàn bị một đám sơn tặc khác chiếm , chẳng biết chạy đi đâu chỉ còn biết mang theo chút tiền bạc tài vật cướp được đến Tuyên phủ mở khách sạn.
Vốn định nơi này là xa miền kinh kỳ , giết người cướp của chẳng ai quản , nhưng lại đụng trúng lúc Tuyên phủ đang hưng thịnh giàu có , buôn bán bình thường cũng rất tốt, nên vài năm nay lại trở nên là một khách sạn làm ăn nghiêm chỉnh , chỉ thỉnh thoảng gặp con cá lớn nào thì mới giở các ngón nghề củ .
Nhưng chiến tranh lại đang nổ ra dữ dội , sinh ý tốt đẹp trước mắt lại không làm được , lão bản và đám tiểu nhị biết Man tộc sắp tới chắc chắn sẻ ra tay giết chóc tàn bạo , nên ngựa quen đường củ , quyết làm vài vố thật lớn rồi ôm tiền mà đông tuốt .
Xem ra vị phú gia công tử ở phòng số một gian chữ thiên mạng đã ô hô ai tai , thành oan hồn dưới lưỡi đao của bọn chúng , mà xong việc chúng cũng chưa lấy tài vật vội , mà chạy tới phòng số hai định theo cách củ mà ra tay .
Bên trong phòng số hai lại có ánh nến sáng .
Lão bản hắc điếm dừng chân có chút do dự .
“ Lão đại ? Có chuyện gì ? “ tên tiểu nhị lúc lắc thanh quỷ đầu đao , thân hình gầy gò , sốt ruột hỏi .
“ Người trong phòng này thật sự là quý nhân .” Lão bản đã giết hai người trên đao còn lưu lại vết máu đáp, “ Con ngựa kia ngươi cũng thấy , người bình thường làm sao mà có được . “
“ Phì !” tiểu nhị thô lổ nói “ Cho dù là tuấn mã , cũng sẽ là của chúng ta thôi . “
“Chỉ sợ hai người này chúng ta giết không được.” Lão bản trầm giọng nói , “ Vạn nhất là hoàng thân quốc thích , giết đi thì mang họa lớn .”
“ Sợ cái gì ! “ Một tiểu nhị trông như một con trâu nước ồm ồm nói “ Cách vách kia cũng là công tử đại quan , lão tử đưa tay chém xuống một đao cũng không thấy hắn biến thành quỷ báo oán . Giết thì cứ giết , sao lá gan của lão đại càng ngày càng nhỏ đi vậy ?”
“ Nói đúng lắm .” Tiểu nhị gầy gò thản nhiên nói , “ Lão đại , lúc này là lúc binh hoang mã loạn Man tộc sắp đánh giết đến Tuyên phủ , chúng ta phải ôm lấy mấy món tiền to , để rồi tránh đi mà hưởng thụ , nhìn cách trang phục của hai người này chắc là kẻ đại phú đại quý , trên người hẳn có rất nhiều ngân lượng , các huynh đệ cũng có thể được ấm túi rồi .”
(hết phần thượng)
(1) oán phụ : người vợ hờn giận chồng mình ...làm nũng...
còn "kiều đồn" và "tiết khố" các bác tự tra nha..:00 (90):
Lão bản Hắc điếm chung quy vẩn phải theo ý huynh đệ sơn tặc của mình , chỉ có thể gật đầu , thế là năm sáu người tay cầm đao vung chân đạp tung cửa ra quát :” cướp đây !!!”
Nhưng đập vào mắt họ là một khung cảnh đẹp như là một bức tranh .
Trong ánh nến lung linh huyền ảo , có một đôi mắt to trong vắt của một nữ hài tử đang nhìn họ cười thật đáng yêu , đám sơn tặc chẳng nói được câu gì đầu óc mộng mị té lăn ra hết .
“ Thuật mê hoặc của Vũ nhi tuy không mê hoặc được đàn ông , nhưng đối với bọn cướp này còn hiệu quả hơn cả thuốc mê nha !” Mộ Dung Tuyết Ương từ trên giường nhảy xuống vổ tay cười nói .
Hoa Vũ Nguyệt nghe công tử giểu cợt mình , lườm một cái , rồi lại nhìn vào nam nhân mà mình thúc thủ vô sách :” Công tử , tính sao với đám người này bây giờ ?”
“ Nàng cứ đi ra ngoài trước đi” Mộ Dung Tuyết Ương lạnh nhạt nói .
Hoa Vũ Nguyệt nghi hoặc liếc nhìn công tử của mình , nhưng vẫn nghe lời tránh đi . Mộ Dung Tuyết Ương thấy nàng đã đi khỏi liền khép hờ cửa phòng lại .
Hoa Vũ Nguyệt rốt cục vẫn có tình tò mò của trẻ con, bèn lén theo khe cửa nhìn vào .
Cảnh tượng nhìn thấy khiến cho nàng muốn la hoảng lên .
Chỉ thấy bọn cướp cổ họng đều bị cắt một đường , máu tươi đã từ từ rỉ ra , tại trong phòng đã có vài vũng máu đọng lại . Mộ Dung Tuyết Ương tay cầm chủy thủ của một tên cướp ưu nhả huơ nhẹ , tựa như đang thưởng thức thủ pháp của mình .
Mặc dù máu me lênh láng nhưng y phục của Mộ Dung Tuyết Ương nửa điểm cũng không bị nhiễm bẩn , tư thái hắn hoa mỹ đẹp như là một vũ công đang múa .
Phương thức giết người cũng cần phải dùng cách đẹp mắt nhất , đó là lý tưởng luôn theo sự hoàn mỹ của yêu hồ .
Nghe Hoa Vũ Nguyệt thét lên chói tai , Mộ Dung Tuyết Ương lúc này mới dừng tay , khuôn mặt vẫn thản nhiên như không , tùy ý quăng chủy thủ ra đất , lạnh nhạt nói :” Đi thôi”
Nói xong , đủng đĩnh bước ra khỏi cửa .
Hoa Vũ Nguyệt tim đập chân run , nàng vừa bị một tràng cảnh vừa rồi dọa cho chết khiếp , liền đi theo sau Mộ Dung Tuyết Ương
Nàng đột nhiên cảm giác được , công tử của mình tuy ngoài mặt thật phong lưu nho nhả , nhưng khi đối mặt với địch nhân thì lại lộ ra một bộ mặt rất khác…..
Một bộ mặt cực kỳ lạnh lùng ...
Tuy nói là đi nhưng Mộ Dung Tuyết Ương không rời khỏi khách sạn ngay , mà đi vào phòng số một gian chữ thiên . Mặc dù cảnh tượng trong phòng đã sớm có thể đoán được , nhưng nhìn thấy cũng làm cho kinh tâm động phách .
Một chiếc giường giống y như ở phòng Mộ Dung Tuyết Ương , nhưng ở trên giường ngập ngụa máu , thân thể quý công tử nọ đã bị chém không biết bao nhiêu đao đang nằm ở trên.
Mà thị tỳ của hắn lại càng thê thảm , nằm tại một góc phòng bị người ta dùng quỷ đầu đao chém đứt nữa cái đầu , óc và máu tươi chảy ra đọng lại thành một đống bầy nhầy trông rất dơ bẩn .
Sắc mặt của Hoa Vũ nguyệt trắng bệch , một trận căm giận nổi lên , nàng hiểu rằng tại sao công tử lại ra tay giết sạch bọn cướp kia , nếu không giết chúng thì biết bao nhiêu người vô tội nửa phải chịu chết oan .
Mộ Dung Tuyết Ương thấy tất cả đều đã chết sạch , thì đến bên vị quý công tử nọ khẻ lật người lên thấy một bao quần áo nằm phía trong .
Tự mình giả mạo thành quý nhân , bây giờ thì lộng giả thành chân . Trong bao quần áo , trừ vài món y phục còn có một ít bạc vụn hai đĩnh bạc lớn cùng một tập ngân phiếu , ước chừng phải hơn ngàn lượng .
Mộ Dung Tuyết Ương khẻ vạch ra nhìn tiếp , thì bên trong lộ ra một phong thư , hắn liếc mắt nhìn công tử chết ở trên giường , cũng chẳng nói cái gì nhân luân đạo đức , mở ra xem .
Đọc một lúc , Mộ Dung Tuyết Ương thở dài , nói với Hoa Vũ Nguyệt :” không nghĩ tới, người này chính là con của một vị đại quan .”
“Oa?”
“Vị công tử bị giết này là con tư sinh của quan Lại bộ thượng thư Lăng Thực tên là Lăng Ngọc . Vốn vẫn ở với mẩu thân ở phương Bắc , bởi vì chiến hỏa dấy lên cho nên Lăng Thực viết một phong thư cho mẹ con họ đến ở với mình “. Mộ Dung Tuyết Ương trầm ngâm nói ,” Xem ra người này bơi vì chiến hỏa nên cùng mẩu thân thất lạc , không may lại chết ở Hắc điếm này .”
“ Lại bộ thượng thư là chức quan rất lớn phải không công tử ?” Hoa Vũ Nguyệt hỏi .
“ Vân triều trong sáu bộ thì bộ Lại đứng đầu , Lại bộ thượng được tôn là Thiên quan , là người thủ lỉnh của các quan , đương nhiên là rất lớn .”
Hoa Vũ Nguyệt gật đầu , lại khiếp sợ nói với Mộ Dung Tuyết Ương :”Công tử chúng ta nhanh nhanh lên một chút đi , chổ này thật đáng sợ .”
Lúc này Mộ Dung Tuyết Ương mới nhớ tới Hoa Vũ Nguyệt cùng với mình vốn bất đồng , nàng không quen thấy cảnh máu me này . Hắn cũng không do dự phất tay nói :” Ta và Vũ nhi đang gặp chuyện , thân thế của ngươi lưu lại cũng vô dụng , chi bằng cho ta dùng một chút nha.”
Thi thể kia dĩ nhiên không trả lời . Mộ Dung Tuyết ương làm ra vẻ mặt đã được chấp thuận , cầm lấy bao quần áo của Lăng Ngọc công tử , mang theo Hoa Vũ Nguyệt một lần nữa ra đi .
“ Công tử chúng ta đi đâu bây giờ ?” Tại chổ buộc ngựa phía sau khách sạn , Hoa Vũ Nguyệt không chịu được dạ hàn nắm lấy tay áo Mộ Dung Tuyết Ương hỏi.
“ Cô bé ngốc , đã quên hôm nay là ngày nào sao ? Mộ Dung Tuyết Ương cười nói .
Hoa Vũ Nguyệt trầm mặc , nàng như thế nào lại không biết , chỉ là không nói ra mà thôi .
Hôm nay chính là đêm Nguyệt hoa sáu mươi năm mới có một lần , tại yêu giới thường được gọi là “ Nguyệt Sanh Nhật “
Bởi vì yêu thú sinh ra là bị phong bế tam thức , chỉ có thể u u mê mê mà sống , hoặc bị Nhân tộc bắt huấn luyện như súc vật tầm thường , không thể tự mình tu luyện .
Nhưng vầngn ngân Nguyệt trên trời sữ dụng Nguyệt hoa đem cho yêu thú năng lượng . Mà sáu mươi năm lại có một đêm Nguyệt hoa , lúc này năng lượng Nguyệt hoa sẻ là mãnh liệt nhất , nhóm yêu thú đầu tiên mở ra được tam thức chính là vô số năm trước được một đên Nguyệt hoa tẩy lễ .
Mà hôm nay, đêm Nguyệt hoa cứ cách sáu mươi năm lại có một lần lại chính là buổi tối này ,không biết bao nhiêu yêu thú tối nay sẻ được khai tam thức hoặc đề thăng yêu phẩm . Nói tóm lại hôm nay là ngày đại hĩ mà trời ban cho yêu thú , sẻ chẳng có chiến tranh giữa yêu tộc với nhau trong ngày này , tất cả mọi yêu thú đều cảm ân đức mà vầng ngân Nguyệt vô tư ban cho .
Xét tình thế này , đêm nay chính là đêm rất quan trọng đối với Hoa Vũ Nguyệt vì nàng vừa mới đề thăng nhất phẩm linh lực, nếu có thể hấp thu Nguyệt hoa , náng sẻ nhanh chóng thăng lên nhị phẩm .Chính là nghĩ đến chuyện Mộ Dung Tuyết Ương hôm nay đã không còn là yêu thú , nội đan đã mất , hoàn toàn không thể hấp thu Nguyệt hoa , vì không muốn công tử phải khó sử , Hoa Vũ Nguyệt giả bộ quên điều này .
Nhưng Mộ Dung Tuyết Ương lại không có quên , cho dù tự mình không thể hấp thu Nguyệt hoa , nhưng cơ hội sáu mươi năm mới có một lần như vậy , như thế nào lại để người thân thiết nhất lúc này là Hoa Vũ Nguyệt bỏ lở chứ .
Hắn ôm Hoa Vũ Nguyệt lên ngựa , chạy trong Tuyên phủ , vầng trăng bạc đã lên cao , Nguyệt hoa sắp chiếu xuống , phải tìm một chổ nào thật cao ráo thì mới hấp thu được nhiều năng lượng Nguyệt hoa.
(hết phần trung)
Cởi ngựa một lúc , hai người Mộ Dung Tuyết Ương chạy đến chân một ngọn núi trong Tuyên phủ , ngọn núi này tuy cũng không cao lắm nhưng cũng đã là cao nhất trong Tuyên phủ rồi.
Mộ Dung Tuyết Ương để ngựa tại chân núi , cầm lấy tay của Hoa Vũ Nguyệt hướng lên đĩnh núi chạy trốn .
Hoa Vũ Nguyệt đã có nhất phẩm yêu lực , dù chạy trốn cũng không tốn quá nhiều sức ,lại nhìn thấy công tử đầu đầy mồ hôi, có vẻ mệt mỏi, thì không khỏi đau lòng .
Nhưng Mộ Dung Tuyết Ương cũng không đễ ý , chỉ lo nắm lấy tay Hoa Vũ Nguyệt chạy cho mau .
Bốn phía là rừng tùng lá xanh thẳm , mà trên sườn núi lại có một tòa tự viện mái lợp ngói màu đen , trông rất trang nghiêm cổ kính .Mộ Dung Tuyết Ương không biết rằng tự viện này là một trong mười cảnh đẹp của Tuyên phủ gọi là Bắc Sơn Cao Tự , ngày thường du khách và các tín đồ đến nhiều như mây . Chỉ là đêm khuya khung cảnh vắng vẻ , chỉ có hai người Mộ Dung Tuyết Ương và đám yêu thú là tới thăm viếng mà thôi .
Tới đỉnh núi Mộ Dung Tuyết Ương mới thở phào một hơi .
Cảnh vật trước mắt thật sự rất đẹp . Nguyên lai tại đỉnh núi Bắc sơn lại có một cái hồ lớn xung quanh cây cối mọc không theo một quy tắc nào , may mắn nơi này lại có tự viện chủ trì nên không có thêm những tục vật khác , những cây đại thụ cao lớn phủ xung quanh hồ nước và tự viện tạo nên một khung cảnh đẹp mỹ miều .
Đáng thương cho nhưng tín đồ ban ngày chỉ biết cúng bái phật tổ , mà không biết rằng ban đêm còn có một cảnh đẹp so với kinh phật miêu tả còn đẹp hơn .
Mộ Dung Tuyết Ương than nhẹ nhìn bốn phía ,các yêu thú đã tới không ít , phần lớn là vừa mới khai tam thức , cũng có mấy yêu thú vẫn còn trong trạng thái u mê được bằng hữu mang đến , xem số lượng thì khoảng hơn một trăm , có lẻ yêu thú mới có linh trí ở Tuyên phủ đều đã đến đây .
Mặc dù giờ phút này Mộ Dung Tuyết Ương trong mắt các yêu thú chỉ là Nhân tộc bình thường , nhưng hôm nay là Nguyệt hoa đại điển , chúng yêu thú cũng không nghĩ đến việc khai sát giới , cho nên không ai quản tới hắn .
Trên trời cao đạm một màu bạc của ánh trăng , rốt cục năng lượng cũng tích tụ đầy đủ ,Nguyệt hoa sáng ngời bắt đầu chậm rải tiến xuống . Trong mắt yêu thú Nguyệt hoa có thể thấy được rỏ ràng , giống như là luồng gió xuân phơi phới thổi tới , những tia ánh sáng bạc bắn ra theo gió thành một cơn mưa rơi xuống trên thân thể các yêu thú được nội đan hấp thu .
Nguyệt hoa rơi xuống trong phạm vi rất lớn , so với bình thường nhiều hơn gấp ngàn vạn lần , không khó hiểu khi đêm Nguyệt hoa sáu mươi năm một lần lại làm các yêu thú hưng phấn đến như vậy .
Xung quanh yêu thú nổi lên một trận hoan hô, đều cùng quỳ trên mặt đất hướng tới vầng ngân Nguyệt cầu khẩn , cảm tạ ơn đức đã ban năng lượng xuống cho Yêu tộc .
Mộ Dung Tuyết Ương thử qua một lần , đúng là không có nội đan hấp thực không được nửa phần Nguyệt hoa , những tia sáng màu bạc tụ tại tay hắn một lúc rồi biến mất .
Điều này làm Mộ Dung Tuyết Ương buồn bực vô cùng , từ nay về sau , hắn tựa hồ cùng yêu tộc đã phân ra một lằn ngăn cách .
Nhìn về bốn phía , các yêu thú đều phủ phục cầu nguyện , cảm kích đói với vầng ngân Nguyệt đến rơi nước mắt , Mộ Dung Tuyết Ương cũng nghĩ mình vốn không phải người ngoài , cũng quỳ xuống trang trọng hướng tới ánh trăng khấu đầu làm lễ .
Trong cái thuyết bất kính thần phật của Mộ Dung Tuyết Ương còn có cái gì đáng kính trọng đó là một vầng trăng sáng trên bầu trời này . Tất cả thần phật trong thiên địa vũ trụ này đều khinh khi không chế yêu tộc , chỉ có vầng trăng sáng này , nàng đúng là mẹ của các yêu thú .
Dập đàu cầu khấn một hồi , Mộ Dung Tuyết Ương cũng chẳng có dị biến nào phát sinh liếc qua thấy Hoa Vũ Nguyệt vẻ mặt nghiêm nghị đang qùi trên mặt đất làm lễ , Nguyệt hoa bao trùm lấy thân thể nàng ,vô số linh khí được nội đan hấp thu .
Thời kỳ hắn còn là yêu thú , tình hình cũng không sai biệt lắm , trong Nguyệt hoa hội cho dù trời có sập xuống lũ yêu thú cũng không động đậy . Mộ Dung Tuyết Ương nằm lên một cành cổ thụ sát bên hồ , buồn bả nhìn vào ánh trăng sáng loan tỏa trên mặt nước .
Trông như là ngọc vở , ánh sáng chói lòa .
Mộ Dung Tuyết Ương đột nhiên giật mình ,giống như nghĩ đến cái gì , hắn lập tức quay đầu , nhìn lại về hướng vừa rồi mình lướt qua .
Quả nhiên hắn thật sự ở đây .
Mộ Dung Tuyết Ương trong lòng trấn động , từ đầu cho đến bây giờ hắn cũng chưa xúc động và tò mò như vậy , nói như thế cũng không diễn tả hết tâm lý đang kinh hải của hắn , ở trên cành cổ thụ Mộ Dung Tuyết Ương nhỏm mình dậy .
Nhưng chiếc là vàng khô rụng lả tả trên mặt hồ , chúng yêu thú cũng không hề cử động . Trong đó tự nhiên cũng có vị “Nhân huynh “ mà Mộ Dung Tuyết Ương vừa thấy qua .
“ Như thế nào lại như vậy ?” Mộ Dung Tuyết Ương như có chút không tin vào mắt mình ,”Không nhìn lầm, quả thật không nhìn lầm oa .”
Ánh trăng vào giờ tý rất sáng , chiếu sáng nơi này giống như ban ngày . Mộ Dung Tuyết Ương đã thấy rất rõ ràng đích xác là không nhìn lầm .
Cách chổ hắn khoảng hai trăm bước , toàn thân đang phủ phục cầu khấn ven hồ , bốn bộ móng vuốt cũng phô ra , tuyệt đối là một con cự cẩu .
Một con cự cẩu lông trắng như tuyết .
Yêu thú như vậy xuất hiện trong đêm nay cũng không lấy gì làm ngạc nhiên , mấu chốt là con cự cẩu này Mộ Dung Tuyết Ương đã nhìn thấy qua , hơn nữa lại mười phần khắc sâu trong tâm trí hắn .
Nó là con cự cẩu của tiên nhân .
Cách đây một ngày một đêm , ở trên núi Ngọc Ương lúc bạch phát tiên ông muốn cướp Kỳ hoa Vũ Nguyệt , từ trên mây lao xuống một con cự cẩu , một ngum cắn vào chân tiên ông . Mà chủ nhân con cự cẩu này cùng bạch phát tiên ông đối địch ,bị gọi là yêu tiên .
Phải nói rằng con cự cẩu này đã cưú một mạng của Mộ Dung Tuyết Ương .
Buổi tối hôm qua con cự cẩu này mười phần hung ác ,ngay cả tiên nhân cũng dám cắn , nhưng bây giờ trông rất tiều tụy , tại Nguyệt hoa hôi này cũng không dám hung hăng . Mộ Dung Tuyết Ương xác định đây chính là yêu thú nọ .
Mà ở xung quanh hồ toàn là yêu thú rất yếu kém , chỉ có con cự cẩu này ít nhất cũng trên tứ phẩm , bằng với cấp bậc lão quy trên Ngọc Ương sơn , nhưng không hiểu sao nó không biến ảo thành hình người mà nó lại giữ nguyên hình dạng thân thể .
Làm cho Mộ Dung Tuyết Ương kỳ quái nhất là , con cự cẩu này là sũng vật của yêu tiên , như thế nào lại chạy đến Tuyên phủ này cùng với đám yêu thú yếu kém tham gia Nguyệt hoa đại điển .
Chẳng lẻ tiên nhân cũng ở tại Tuyên phủ thành này hay sao ?
Mộ Dung Tuyết Ương trong lòng thắc mắc không nghĩ thông suốt được mấu chốt của vấn đề là gì , cặp mắt chăm chú nhìn vào trên người cự cẩu , thời gian đã trôi qua rất nhanh mà hắn cũng không để ý
Nhưng chỉ một lát sau Nguyệt hoa hội đã rất nhanh kết thúc .
Tia ánh sáng bạc cuối cùng rơi vào giữa hồ nước , chúng yêu thú phát ra trận tiếc hận , lại hướng tới ánh trăng khấu tạ một hồi , lúc này mới bắt đầu tan đi . Đối với yêu thú mà nói , tối nay là một đêm quý giá , phải đợi sáu mươi năm nửa . Nhưng sáu mươi năm thật là một quảng thời gian dài , trong bọn chúng có bao nhiêu kẻ là sông được tới lúc đó chứ . Chỉ hưỡng thụ được một lần trong đời cũng là một điều may mắn lắm rồi .
Con cự cẩu lông trắng cũng đứng thẳng lên , vô cùng hung hãn và uy nghiêm , khí thế toát ra giống một hung sư đứng ở giữa bầy muông thú , yêu thú ở nơi này cũng không dám động đậy .
(hết phần kêt)
Hết chương 8
Đón xem chương 9:Ta có thể cứu hắn! .