 |
|

29-05-2009, 10:10 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương 16
Sáng thứ bảy, Ian tá»›i văn phòng ông Martin để bà n luáºn vá»›i ông coi nên khai những gì trước và ng móng ngá»±a và o tuần tá»›i . Jessie ở nhà vì bị nóng lạnh cảm sốt . Ông chiếu cố đến chị bằng cách lại nhà thăm chị và o buổi tối hôm đó, bà n bạc vá» lá»i chứng cá»§a chị trước tòa .
Chiá»u chá»§ nháºt, bà Astrid gá»i tá»›i, trong lúc hai vợ chồng ngồi thu lu trên ghế coi phim cÅ© chiếu lại trên truyá»n hình .
- Chà o hai em ! Má»i tá»›i ăn món mì sợi cá»§a à trong bữa tối nay tại nhà chị, được không ?
Lần đầu tiên Jessie phải xỠbạc với bà bạn: "Rất tiếc, chị Astrid, chúng em không thể đi được".
- á»’, cả hai ngưá»i ư ? Báºn gì mà báºn lắm thế . Cả tuần nay, mấy lần chị tìm cách liên lạc vá»›i em, nhưng em không có mặt ở cá»a hà ng .
- Em hiểu, em đang có công việc tại nhà , em đang giúp anh Ian ... cho in cuốn sách .
- Nghe vui nhỉ .
- Vâng. Có váºy . Nhưng giá»ng chị không che giấu kỹ được câu nói dối - Tuần tá»›i sẽ có lúc em gá»i lại cho chị . Thôi, cám Æ¡n chị đã má»i .
Hai ngưá»i hôn gió, và gác máy . Jessie rất ngạc nhiên là không ai biết chuyện xảy ra, đặc biệt chẳng thấy báo chà moi móc . Nhưng cuối cùng chị nháºn định được rằng chuyện xảy ra cho vợ chồng chị chẳng phải chuyện lạ . Những vụ như thế má»—i ngà y có cả chục . Äối vá»›i anh chị thì là chuyện má»›i mẻ, chứ không má»›i đối vá»›i những ngưá»i đưa tin tức . Nhiá»u khi báo chà chỉ đỠcáºp đến những vụ béo bở thôi, chứ moi móc vụ án cá»§a anh chị thì ăn cái gì ? Há» có thể đỠcáºp tá»›i độc quyá»n thương mại, tá»›i cá»a tiệm có má»™t không hai cá»§a chị . Nếu nhân vụ án nà y khui ra, chị có thể sáºp tiệm . Nhưng dưá»ng như không có nguy hiểm nà o vá» mặt đó . Không thấy Æ¡n trá»i . Và anh Ian có hứa vá»›i chị rằng, nếu có chà ng phóng viên nà o chẳng may xuất hiện, anh sẽ gá»i tòa soạn, yêu cầu hỠđừng xÃa vô chuyện riêng tư cá»§a anh chị . Anh tin chắc rằng há» sẽ hợp tác vá»›i anh, như trước kia há» vẫn thưá»ng là m .
Jessie cảm thấy khó chịu đã phải đối xá» bạc bẽo vá»›i bà bạn Astrid. Gần đây, anh chị chẳng được gặp mặt bà , và từ hai tháng nay rồi há» cÅ©ng không gặp gỡ các ngưá»i bạn khác . Há» khó lòng đối mặt vá»›i má»™t ngưá»i nà o, và đối vá»›i bà Astrid lại còn khó khăn hÆ¡n. Cả tuần nay, chị không thể nà o đụng độ vá»›i hai cô gái trong tiệm . Chị cÅ©ng không có ý định lảng vảng gần chá»— đó, chỉ sợ hai cô nhìn mặt chị sẽ Ä‘á»c ra được nhiá»u Ä‘iá»u . CÅ©ng vì những lý do đó mà từ hồi bị bắt giữ, Ian ở lì trong nhà , lánh xa má»i ngưá»i . Anh rất hà i lòng được ở má»™t mình, để hết tâm trà và o cuốn sách Ä‘ang viết, là m bạn vá»›i những nhân váºt do anh sáng tạo ra.
Trong lúc đó, các hóa đơn cứ ùn ùn chất đống, Zina bá» qua má»™t bên, không coi tá»›i thư từ cá»§a Jessie, phần lá»›n là những hóa đơn, kể luôn cả hóa đơn thứ hai cá»§a Harvey Green đòi thêm chÃn trăm đô la. Và cÅ©ng lại chẳng được việc gì . Äó là chỉ là những món tiá»n phải chi cho việc phòng ngừa: lỡ ra Margaret Burton là m má»™t chuyện gì không nên là m, lỡ ra có chuyện gì thay đổi, lỡ ra ... Nhưng đã chẳng có chuyện gì cả . Ông ta đã xục xạo, đặt ra lắm chuyện, nhưng tuyệt nhiên chẳng được việc gì . Mãi cho đến tối chá»§ nháºt, ngay sau khi Jessie nói chuyện vá»›i Astrid ...
Chuông Ä‘iện thoại reo. Ông Martin gá»i . Ông ngỠý muốn cùng ông Green tá»›i thăm, ngay lúc nà y . Jessie vá»™i đánh thức Ian, và hai vợ chồng cùng ngồi đợi, rất căng thẳng khi thấy hai ông kia Ä‘i tá»›i . Há» nóng lòng muốn biết ông Green đã khám phá được Ä‘iá»u gì .
Ông tìm ra được có má»™t thứ, là má»™t bức hình cá»§a chồng Margaret Burton chụp hồi phá hôn thú cách đây gần hai mươi năm. Bức hình nà y có thể là cá»§a chÃnh anh Ian. Ngưá»i trong hình cao lá»›n, tóc và ng, mắt xanh, vẻ mặt tươi cưá»i . Anh ta Ä‘ang đứng cạnh má»™t chiếc xe M.G là kiểu xe cÅ© hÆ¡n xe Morgan, nhưng xe giống xe, ngưá»i giống ngưá»i là chuyện thưá»ng . Má»›i liếc qua thì cứ tưởng anh Ian Ä‘ang đứng bên chiếc xe Morgan. Tóc anh ta cắt ngắn hÆ¡n tóc Ian, khuôn mặt dà i hÆ¡n má»™t chút, và chiếc xe mà u Ä‘en chứ không phải mà u đỠ... có khác nhau vá» chi tiết, nhưng không nhiá»u . Nhìn bức hình, vợ chồng Ian xúc động liá»n . Nó nói lên toà n thể câu chuyện, bây giá» anh chị đã hiểu . Äiá»u ngá» vá»±c hồi đầu cá»§a ông Martin là đúng: đây là má»™t vụ trả thù .
Bốn ngưá»i cùng ngồi trong phòng khách, im lặng hoà n toà n . Ông Green đã xin được bức hình nà y cá»§a cô em há» cô Burton, và o lúc cuối cùng ông đã định bá» không theo nữa, thì trá»i xui đất khiến là m sao, có ngưá»i trúng mánh, ông má»›i chá»™p được vụ nà y .
Ông Martin thở dà i nhẹ nhõm, ngả ngưá»i trên ghế .
- Tốt . Bây giỠchúng ta đã biết được rồi . Cô em hỠchịu là m chứng chớ ?
Ông Green lắc đầu:
- Cô nói rằng cổ đứng ngoà i, còn nếu bắt buá»™c phải lên tiếng thì cô sẽ không nói tháºt . Cô không muốn bị dÃnh lÃu, nói rằng cô Burton có thể giết cổ . Ông biết chứ, cô gái nà y, tôi muốn nói là cô em há» tá» vẻ rất sợ Burton. Cổ nói chưa thấy ai thâm thù như Burton. Anh tÃnh để cổ Ä‘i hầu tòa chăng ?
- Không. Cổ đã nói là không chịu hợp tác mà . Cổ nói cho anh biết vì sao Burton huá»· hôn thú không ? Ông Martin há»i câu đó, tá» vẻ trầm tư, cắn đầu bút chì, trong lúc Ian và Jessie yên lặng ngồi nghe, Ian vẫn cầm trong tay bức hình chụp, nó khiến anh căng thẳng vô cùng: Sá»± giống nhau quá rõ rệt .
- Margaret Burton không huá»· hôn thú, mà là ngưá»i chồng .
Ông Martin vội nhướng cặp lông mà y:
- á»’ .
- Cô em há» nghÄ© rằng Burton mang bầu, nhưng chỉ là phá»ng Ä‘oán thôi. Margaret vừa tốt nghiệp trung há»c, và o là m việc trong văn phòng cá»§a bố anh chà ng kia, là văn phòng luáºt sư Hillman và Knowles (Ian nhìn lên, và ông Martin huýt gió) Ả lấy con trai ông Knowles, má»™t thanh niên tên là Jed Knowles. Lúc đó, anh ta còn Ä‘ang há»c luáºt, và trong thá»i gian nghỉ hè tá»›i táºp sá»± tại văn phòng cá»§a cha. Anh ta chÃnh là ngưá»i trong bức hình nà y . - Ông Green chỉ và o bức hình vẫn còn trong tay Ian.
- Dù sao thì hai ngưá»i đã kết hôn vá»™i vã, nhưng rất âm thầm, và o cuối mùa hè đó . Ông bố rất khó chịu, ra Ä‘iá»u kiện rằng không được tổ chức công khai, không thiệp báo há»·, không là m gì hết . Ba má cô Burton Ä‘á»u sống ở miá»n Trung Tây, vì thế bên đằng gái không có ngưá»i thân thuá»™c nà o tham dá»±, ngoà i cô em há» . Cô nà y cÅ©ng không tin chắc là hai ngưá»i có thể sống chung lâu dà i . Cô nhá»› lại rằng vừa cưới nhau xong thì Margaret phải và o nằm viện hai tháng . Cô nghÄ© rằng cô chị há» bị hư thai hoặc phá thai, hay má»™t Ä‘iá»u gì đó . Ngay sau đó, anh chà ng Knowles huá»· hôn liá»n, và Margaret ở trong tình cảnh mất chồng, mất việc, và có thể vừa mất má»™t đứa con. Cô ta bị suy sụp thần kinh, và đã ở ba tháng trong má»™t tu viện Tin Là nh . Tôi có tá»›i há»i thăm nữ tu viện đó, nhưng ngôi nhà đó đã bá» hoang phế từ mưá»i ba năm rồi, và các dì phước thuá»™c Dòng đó bây giá» phiêu bạc má»—i ngưá»i má»™t nÆ¡i, tại Kansas, Montréal, Burton và Dublin. Chúng tôi chẳng được tin tức gì hÆ¡n.
- Chà ng trai Knowles thế nà o ? Anh có tìm được anh ta không ?
Ông Green tỠvẻ không vui:
- Có . Và o dịp lá»… Tạ Æ¡n trong năm đó, anh ta cưới má»™t cô gái má»›i lá»›n, cưới há»i ầm Ä© lắm . Báo há»·, tiệc mừng, lá»… ra mắt, thôi thì đủ cả, lại đăng báo nữa . Tá» "Xã luáºn" ghi rằng hai ngưá»i đã Ä‘Ãnh hôn hÆ¡n má»™t năm, cho thấy rõ rằng vì sao ông Knowles bố không muốn ầm Ä© khi con trai cưới cô Burton.
- Anh có há»i chuyện vá» anh Knowles không ?
Green gáºt đầu, tỠý không vui:
- Mưá»i bảy tháng sau, anh ta cùng cô vợ má»›i cưới chết trong tai nạn máy bay. Ông bố mất và o mùa hè vừa qua vì cÆ¡n bệnh tim, còn bà mẹ hiện Ä‘ang chu du Âu châu, không rõ nÆ¡i nà o .
- Khủng khiếp ! Ông Martin cà u nhà u, lại tiếp tục gặm đầu bút chì - Có anh chị em nà o không ? Hay chỗ bạn bè biết chuyện ? Có ai không ?
- Dứt hẳn, anh Martin ạ, không chút hy vá»ng . Không anh chị em nà o . Trong đám bạn bè, ai còn nhá»› nỗi đây ? Jed Knowles mất đã mưá»i tám tháng nay, má»™t thá»i gian quá dà i đấy .
- Äúng . Má»™t thá»i gian dà i chứa đựng má»™t mối háºn thù . Má»i chuyện chôn vùi cả rồi, chúng ta không còn là m được má»™t Ä‘iá»u gì nữa . Không Ä‘iá»u gì .
- Ông nói không Ä‘iá»u gì, là nghÄ©a là m sao ? Lần đầu tiên từ lúc cầm xem tấm hình, Ian má»›i lên tiếng . Nãy giá» anh chăm chú nghe hai ông kia nói chuyện . Dưá»ng như chúng có nắm được má»™t Ä‘iá»u gì đấy chứ .
- Äúng ! Ông Martin dụi mắt, rồi từ từ mở ra - Nhưng không Ä‘iá»u gì chúng ta có thể sá» dụng ngoà i tòa . Chẳng qua chỉ là phá»ng Ä‘oán, thế thôi. Äiá»u chúng ta nắm được ở đây đúng là sá»± tháºt không có Ä‘iá»u gì để ngá» vá»±c cả, và nó cÅ©ng giải thÃch đầy đủ vá» mặt tâm lý vì sao Margaret Burton đã buá»™c cho ông tá»™i hiếp dâm. Ông giống như má»™t công tá» con nhà già u đã là m cho cô ta mang bầu, cưới cô, có thể đã ép cô phá thai nữa, rồi đá Ä‘Ãt cô, mấy tuần sau cưới cô bạn gái thuá»™c giai cấp thượng lưu. Cô Burton đã gặp hoà ng tỠđẹp trai, mà rồi bị chà ng hắt há»§i . Và rồi cô ta đã truy tầm chà ng trong hai chục năm trá»i . Có lẽ vì thế mà cô đã không vòi tiá»n ông. Cô không cần tiá»n, chỉ cần báo thù thôi. Có lẽ vì hồi đầu cô cÅ©ng kiếm được chút đỉnh . Vá»›i má»™t số ngưá»i, tiá»n bạc chẳng phải chuyện khó kiếm .
Jessie tròn xoe mắt trước câu nháºn xét đó, và Ian đã ra hiệu cho chị im lặng .
- Äiểm chÃnh yếu là cô muốn thấy ông vô tù hÆ¡n là moi tiá»n ông. Trong đầu óc cá»§a cô, ông đúng là chà ng Jed Knowles khác, và ông Ä‘ang lãnh háºu quả thay cho chà ng ta. Ông giống anh ta đến độ lạ lùng, chiếc xe cÅ©ng giống xe cá»§a ảnh, và theo chúng tôi nghÄ© có lẽ giá»ng nói cÅ©ng giống nhau. Có thể cô ta đã để ý đến ông ở quán Enrico từ mấy tháng trước . Ông là ngưá»i khách thưá»ng xuyên cá»§a quán đó mà . Có thể cô ta đã theo dõi ông từ đầu đến cuối . Nhưng vấn đỠlà chúng ta không thể chứng minh Ä‘iá»u đó trước tòa . Ông ta quay lại nhìn ông Green - Anh biết chắc cô em há» không thuáºn tình là m chứng chứ ?
- Chắc ! Ông Green nói ngắn ngủi và nhấn mạnh . Ông Martin lắc đầu .
- ÄÆ°á»£c lắm ! Äó là lý do vì sao, ông Ian ạ, chúng tôi không thể chứng minh ngoà i tòa . Bởi vì má»™t ngưá»i là m chứng không thuáºn tình sẽ tá» thái độ hằn há»c tai hại cho ông rất nhiá»u, và không nên má»i cô ta ra trước và nh móng ngá»±a lại hay hÆ¡n. Vả lại, cho dù cô ta có chịu ra toà là m chứng cho chúng ta chăng nữa, thì chúng ta cÅ©ng không chứng minh được nhiá»u Ä‘iá»u . Chúng ta có thể chứng minh Burton đã kết duyên vá»›i Knowles và Ãt lâu sau hôn thú bị tiêu huá»· . Phần còn lại hoà n toà n là nghe nói, Ä‘oán mò, ức Ä‘oán . Trước toà , những lá»i khai như thế không vững và ng, ông Ian ạ . Phải có bằng chứng chắc chắn . Công tố uá»· viên có thể đánh đổ toà n bá»™ giả thuyết đó trong vòng mưá»i phút . Ông cÅ©ng như tôi Ä‘á»u hiểu rõ những chuyện có thể xảy ra, nhưng chúng ta không thể chứng minh trước bồi thẩm Ä‘oà n, cÅ©ng không tìm đâu ra ngưá»i xác nháºn rằng cô ta đã có bầu trước khi là m lá»… cưới vá»›i Knowles, hoặc cô ta đã phá thai, đã có má»™t thá»i kỳ khá»§ng hoảng thần kinh, hoặc có ngưá»i nà o nghe cô ta thá» rằng sẽ trả thù . Là m cách nà o ông có thể chứng minh tất cả những chuyện đó, cho dù cô em há» chịu đứng ra trước và nh móng ngá»±a ? Tôi e rằng sá»± tháºt thì chúng ta nắm được, nhưng không cách nà o chứng tá» hết . Jessie nghe chuyện thấy nước mắt dâng lên cay sè, và chưa bao giá» chị được thấy mặt anh Ian lợt lạt như bây giá» . Mặt anh xám như tro.
- Váºy, bây giá» chúng ta phải là m gì ?
- Cố gắng và cầu nguyện. Tôi sẽ đòi cô Burton khai lại, và xem cô ta công nháºn chuyện nà y tá»›i mức độ nà o, và coi hỠđể cho chúng ta được chất vấn nhiá»u hay không. Chắc không nhiá»u đâu, ông Ian ạ. Äừng tin cáºy Ä‘iá»u gì.
Lát sau, ông Green cáo từ, ra đến hà nh lang, lặng lẽ bắt tay với ông Martin và lắc đầu:
- Rất tiếc.
Ông Martin gáºt đầu, và lát sau nữa cÅ©ng ra vá».
oOo
Phiên tòa tiếp tục nhóm và o ngà y thứ hai, và Martin lại má»i Burton ra trước và nh móng ngá»±a.
- Cô có kết hôn với ông Jed Knowles không?
- Có.
- Bao lâu?
- Hai tháng rưỡi.
- Mưá»i tuần?
- Vâng, mưá»i tuần.
- Có đúng là anh ta cưới cô vì cô đã mang bầu không?
- Nhất quyết không đúng.
- Cô có bị khủng hoảng tinh thần ngay sau khi kết hôn bị hủy không?
- Không, không bao giá».
- Bị cáo có nét mặt giống ông Knowles đến lạ lùng, phải không?
- Không, tôi không nháºn thấy Ä‘iá»u đó.
- Có phải ông Knowles lấy vợ khác ngay sau khi ….
- Phản đối! Bác bá», vá»›i lá»i khiển trách, lưu ý bồi thẩm Ä‘oà n vô hiệu hóa những phần trên trong chất vấn, kể từ chá»— nà y.
Ông chánh án cảnh cáo ông Martin không được há»i những câu không thÃch đáng, và không được quấy rầy nguyên cáo.
Jessie nháºn thấy Margaret lặng lẽ và xanh xao mà y mặt, nhưng hoà n toà n vững và ng, có lẽ quá vững nữa. Chị van vái cô ả mất kiểm soát, ngã lăn ra trước và nh móng ngá»±a, la hét, kêu khóc, váºt mình váºt mẩy, thú nháºn rằng ả muốn anh Ian phải Ä‘iêu đứng, vì anh rất giống Jed Knowles. Nhưng Margaret Burton không là m má»™t Ä‘iá»u nà o như váºy. Ả được miá»…n nghị, rá»i khá»i và nh móng ngá»±a và Jessie không thấy ả xuất hiện lần nà o nữa.
oOo
Gần cuối buổi chiá»u, ông Martin yêu cầu Ian má»i hai ngưá»i bạn cá»§a anh ra là m chứng xác nháºn tÃnh tình và hạnh kiểm cá»§a anh. CÅ©ng như lá»i khai cá»§a Jessie, lá»i khai nà y có tÃnh cách thứ yếu, nhưng chứng nháºn tÃnh tình chẳng hại gì. Ian đồng ý sẽ nhá» hai ngưá»i, nhưng trong ánh mắt anh, thấy vẻ thất vá»ng. Jessie chẳng dám nhìn. Margaret đã nắm phần thắng, và ả gá»n gà ng lách Ä‘i. Ả quăng lá»±u đạn rồi chuồn mất, để vợ chồng chị ở lại ngỡ ngà ng, cầm bức hình chẳng biết đưá»ng nà o giải thÃch.
Ian rất ghét phải giải thÃch vá»›i má»™t ngưá»i nà o đó vá» những chuyện xảy ra. Những năm gần đây anh không thân thiết vá»›i bạn bè như trước. Việc viết lách đã chiếm hết thá»i giá», năng lá»±c và lòng táºn tụy cá»§a anh. Anh muốn hoà n thà nh má»™t cuốn sách khác, Ä‘em bán, cho in, rồi sau nà y má»›i có thể theo các bạn rong chÆ¡i quán rượu. Trước hết, anh cần là m má»™t chuyện gì, xây dá»±ng má»™t sá»± nghiệp nà o, thà nh má»™t con ngưá»i ra sao. Anh đã chán các biên táºp viên nhà in, chán những lá»i giải thÃch tại sao sách anh bị loại bá», hoặc đỠnghị viết lại. Anh thôi không giải thÃch gì, không nhìn mặt chúng nữa. Thá»i gian còn lại anh sống vá»›i Jessie . Chị có cách riêng biến mình thà nh con ngưá»i độc đáo. Chị không thÃch phải nhưá»ng lại số thá»i giá» cá»§a anh có thể dà nh cho phòng là m việc cá»§a anh.
Tối hôm đó, anh gá»i dây nói cho má»™t ông văn sÄ© má»›i quen biết, và má»™t ngưá»i bạn cùng lá»›p ở trưá»ng trung há»c là m nghá» mối lái buôn bán, và cÅ©ng chuyển vá» sống ở miá»n Tây. Hai ngưá»i đó rất ngạc nhiên vá» vụ án, tá» tình cảm và lo lắng giúp đỡ. Cả hai ngưá»i Ä‘á»u không ưa thÃch Jessie nhiá»u, nhưng há» Ä‘á»u thấy tá»™i nghiệp cho cả hai vợ chồng. Nhà văn có cảm tưởng Jessie đã đòi há»i anh Ian quá nhiá»u, chị cứ bám lấy anh, không chịu cho anh đủ thá»i giá» viết lách. Ngưá»i bạn há»c nghÄ© rằng Jessie có đầu óc cứng cá»i. Chị không phải loại đà n bà theo ý hai ông ấy.
Hai ngưá»i đà n ông xuất hiện trước và nh móng ngá»±a vá»›i quần áo tươm tất, vẻ mặt vui tươi. Ông văn sÄ© mặc quần áo thụng, khoe rằng ông má»›i được giải thưởng văn chương, đã xuất bản ba truyện ngắn trước kia đã đăng trên báo “Ngưá»i Nữu Ướcâ€, và má»™t cuốn tiểu thuyết bìa cứng. Ông ta được nể trá»ng, như các văn sÄ© khác váºy. Ông đứng trước và nh móng ngá»±a nói tÃa lia. Ông bạn đồng há»c cÅ©ng nói năng thoải mái như thế, theo nguồn cảm hứng khác. Vững và ng, thuá»™c thà nh phần trung thượng lưu, gia đình đáng kÃnh, quen biết Ian đã nhiá»u cứ thế tuôn ra à o à o. Cả hai ngưá»i Ä‘á»u nói tốt cho Ian, nhưng chẳng đâu và o đâu.
Chiá»u ngà y thứ ba, ông chánh án cho vá» sá»›m, Ian và Jessie vá» nhà cho thư giãn tâm trÃ.
- Em thấy thế nà o, hả cưng? Anh có thể nói rằng vợ chồng mình không đứa nà o còn giữ được vẻ mặt như trước. Anh mỉm cưá»i buồn buồn, mở thùng nước đá – Em muốn uống má»™t lon bia chăng?
- Thì là m Ä‘i - Chị đá văng đôi giầy ra, vươn mình – Chúa Æ¡i, em muốn bệnh vá»›i chuyện bẩn thỉu nà y quá, nó cứ lùi lÅ©i tiến tá»›i… và em có cảm tưởng không muốn ngồi đây, nói chuyện vá»›i anh nữa. - Chị cầm lấy lon bia ở tay anh và tói chá»— ghế nệm, nằm dà i ra. – HÆ¡n nữa, em chán chuyện cứ phải chá»n quần áo cho lịch sá»± mà mặc
Chị Ä‘ang mặc bá»™ đồ thun mà u nâu, xấu xà mà chị mặc hồi còn há»c ở trung há»c miá»n Äông.
- Kệ nó! Ngà y mai em cứ mặc hẳn bá»™ bikini xem sao. CÅ©ng nên cho bồi thẩm Ä‘oà n được nhìn má»™t bá»™ quần áo khác thưá»ng má»™t chút cho mát mắt.
- Anh biết không, em nghÄ© rằng vụ án nà y nên có tÃnh cách bi thảm thêm chút nữa, không bi thảm chẳng lạ lùng lắm sao?
- Vụ án nà y chẳng bi thảm chút nà o hết. Những lá»i cá»§a ả phản bác lá»i khai cá»§a anh có gì là hệ trá»ng đâu? Bây giá» anh chẳng thấy khó chịu thấy em có mặt tại đó nghe lá»i khai.
Từ nay Margaret Burton không xuất hiện ngoà i tòa nữa.
- Em cÅ©ng chẳng thấy khó chịu nữa, và em muốn báºt cưá»i má»—i khi nghe có ngưá»i nói “cái tá»™i ô nhục, phản thiên nhiênâ€.
Hai ngưá»i cưá»i thoải mái má»™t lúc lâu. Há» thư giãn tâm trà trong bầu không khà thân máºt, quyến rÅ© cá»§a phòng khách, coi vụ án nà y như má»™t trò đùa vô duyên, và cá»§a má»™t ngưá»i nà o khác chứ không phải cá»§a há».
- Em muốn đi coi chớp bóng không Jessie?
- Em rất thÃch.
Tình trạng căng thẳng đã bắt đầu dãn. Há» quyết định phải tạo được má»™t bầu không khà thoải mái, cho dù không tìm ra bằng chứng chắc chắn rằng Margaret Burton có sắc diện cá»§a kẻ Ä‘iên, muốn trả thù má»™t ngưá»i đà n ông đã chết gần hai mươi năm nay. Äã sao nà o? Ian vô tá»™i. Xét cho cùng, chuyện chỉ đơn giản có váºy.
- Anh có muốn rủ chị Astrid đi cùng không, anh cưng?
- Tất nhiên. Tại sao không? Anh mỉm cưá»i ghé lại hôn chị - Nhưng đợi thêm ná»a giá» nữa rồi hãy gá»i cho chị ấy nhé?
oOo
Bà Astrid rất thÃch thú trước lá»i má»i đó, và ba ngưá»i cùng Ä‘i xem má»™t bá»™ phim cảm động, trước kia má»—i lần coi anh chị Ä‘á»u rÆ¡i nước mắt. Nhưng ba ngưá»i đã cưá»i ròn. Và đó là điá»u Ian và Jessie Ä‘ang cần.
- Chị đã bắt đầu nghÄ© rằng không thể gặp lại cả hai em nữa đó. Mấy tuần rồi còn gì? Hai em có chuyện gì mà báºn bịu lắm váºy. Vần vùi đầu lo cho cuốn sách hả?
Cả hai cùng gáºt đầu, chuyển sang chuyện khác, và đi kiếm cà -phê để uống. Buổi tối tháºt vui, ba ngưá»i Ä‘á»u thấy thoải mái. Bà Astrid cảm thấy dá»… chịu đã gặp lại vợ chồng nhà kia. Ian có vẻ ngÆ¡ ngác, Jessie có vẻ mệt má»i, nhưng anh chị Ä‘á»u thấy hạnh phúc. Dưá»ng như má»i vấn đỠgây phiá»n nhiá»…u cho há» bây giỠđã êm xuôi cả rồi.
Bà Astrid kể lại rằng hầu như ngà y nà o bà cÅ©ng ghé lại tiệm, vụ trưng bà y hà ng trang phục rất thà nh công. Katsuko đã là m được má»™t công trình lá»›n lao. Trong số những đồ trưng bà y, bà Astrid mua bốn, năm món. Jessie nghe kể, chê rằng những món hà ng bà mua coi rất xấu xÃ.
- Kỳ cục lắm. Äừng thèm mua món nà o, nếu không có mặt em tại đó. Có mặt em, em sẽ giảm giá cho chị. Ãt nhất cÅ©ng để cho chị theo giá bán sỉ. Và có nhiá»u món, em có thể để cho chị giá bán “sale†.
- Em Ä‘iên rồi, Jessie . Tại sao em có thể bán giá rẻ cho chị? Phải kiếm lá»i chứ!
Bà vung tay cho thấy má»™t món nữ trang chiếu lấp lánh, và ba ngưá»i cùng cưá»i. Hai vợ chồng đưa bà Astrid vá» trên chiếc xe Volvo. Bà há»i chiếc Morgan, Jessie nói rằng máy móc cần tu bổ lại kỹ. Vợ chồng Ä‘á»u thấy xấu hổ đã phải nói dối.
- Má»™t tối tuyệt diệu! – Jessie chui và o giưá»ng, mỉm cưá»i. Ian ngáp, vui vẻ gáºt đầu – Em rất vui thÃch đã Ä‘i chÆ¡i ngoà i.
- Anh cÅ©ng váºy.
Chị gãi lưng cho anh, và hai ngưá»i nói chuyện gẫu, không nhất thiết quan tâm tá»›i má»™t chuyện đặc biệt nà o. Äó là lối nói chuyện anh chị thưá»ng nói vá»›i nhau rất khuya: bà n vá» má»™t truyện phim, há»i nhau nghÄ© vá» bà Astrid thế nà o, có khi Jessie nháºn ra má»™t vết xước nhá» trên chân Ian, há»i anh vì sao mắc phải, hoặc có khi anh bảo chị đừng cắt tóc ngắn quá. Câu chuyện ban đêm giữa vợ chồng há» là thế đó, tưởng như không thể có chuyện gì xảy đến cho há». Và rồi há» Ä‘i ngá»§, rất cần thiết cho Ian, vì hôm sau anh phải ra trước và nh móng ngá»±a.
|

29-05-2009, 10:11 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương 17
Cuá»™c chất vấn Ian cháºm mất hai tiếng đồng hồ. Bồi thẩm Ä‘oà n có vẻ chú ý hÆ¡n những ngà y trước, nhưng cÅ©ng không nhiá»u, và còn ná»a giá» nữa tan há»p, há» má»›i có vẻ như bừng tỉnh giấc ngá»§. Äến lượt Matilda Houward Spencer lên tiếng chất vấn. Bà đi tá»›i Ä‘i lui trước mặt Ian, dưá»ng như Ä‘ang suy nghÄ© đến chuyện gì khác, trong lúc má»i cặp mắt trong phòng xá», đặc biệt là cặp mắt Ian, đổ dồn và o bà . Cuối cùng bà đứng lại, ngay trước mặt Ian, khoanh tay nghiêng đầu qua má»™t bên.
- Ông ở miá»n Äông chuyển vỠđây?
Câu há»i cÅ©ng như nét mặt thân thiện cá»§a bà khiến anh ngạc nhiên.
- Vâng. Nữu Ước.
- Hồi đại há»c, ông há»c trưá»ng nà o?
- Yale.
- Trưá»ng tốt đó - Bà mỉm cưá»i vá»›i anh và anh cÅ©ng mỉm cưá»i đáp lại - Tôi đã tÃnh vô há»c luáºt ở trưá»ng đó, nhưng sợ rằng không đủ sức - Bà nói váºy chứ tháºt ra bà đã vô há»c đại há»c Stanford, nỗi tiếng hÆ¡n Yale, nhưng Ian không hiểu Ä‘iá»u nà y, và đột nhiên anh chá»›i vá»›i, không biết nên tá» cảm tình, giữ yên lặng, hay mỉm cưá»i.
- Ông Ä‘áºu bằng cấp nà o chăng?
Bà không gá»i anh bằng Ian, cÅ©ng không kêu ông Clarke. Bà nói như thể đã quen biết anh, hay thà nh tháºt muốn là m quen, cứ như chá»— bạn bè vui vẻ gặp nhau tại má»™t bữa tiệc tối vui vẻ.
- Có. Tôi Ä‘áºu bằng Master.
- Ông há»c vá» môn nà o?
Bà lại nghiêng đầu, tá» vẻ quan tâm. Mấy câu cá»§a ông Martin gà cho Ian tráºt đưá»ng rầy hết ráo, nhưng gặp váºy, anh lại thấy dá»… ăn nói hÆ¡n.
- Tôi vô há»c tại Columbia. Ngà nh báo chÃ.
- Sau đó?
- Tôi là m tư vấn.
- Cho ai?
Anh nêu tên một tổ hợp lớn ở Nữu Ước...
- Tốt. Danh tiếng của hỠchúng ta ai cũng biết.
Bà lại mỉm cưá»i vá»›i anh, ngó ra ngoà i cá»a sổ, vẻ trầm tư.
- Ở trung há»c, ông có quen thân vá»›i má»™t ngưá»i nà o chăng?
Ha, ha, mụ đã trổ mòi rồi đây. Nhưng giá»ng nói vẫn ra vẻ dịu dà ng lắm.
- Và i ngưá»i thôi.
- Như những ai?
- Toà n là bạn gái.
- Ở những trưá»ng hợp lân cáºn? Ai? Cho và i tên, được chăng?
Tháºt kỳ cục, Ian không thấy có lý do gì để há»i những câu như thế.
- Vivece Harreford, Maddic Whelan, Fifi Estabrook. ( Bà không quen biết ná»—i mấy ngưá»i nà y đâu, há»i là m chi?)
- Estabrook hả? Có phải Estabrook trong tổ hợp "Estabrook và Lloyd" không? Mấy tay tổ trong đám môi giá»›i tại thị trưá»ng chứng khoán Wall Street, phải không?
Bà tỠvẻ hà i lòng, coi như anh là m được chuyện gì ghê gớm lắm.
Câu nháºn xét cá»§a bà khiến anh khó chịu, nên anh chỉ nói:
- Tôi cũng chẳng biết.
Tất nhiên cô nà y thuá»™c gia đình Estabrook, trong tổ hợp "Estabrook và Lloyd" nhưng lạy Chúa thương, có phải vì váºy mà anh cặp bồ vá»›i cô Fifi đâu?
- Tôi thấy dưá»ng như Maddie Wheland cÅ©ng thuá»™c gia đình danh tiếng lắm đó. Tôi có cảm tưởng cô ấy cÅ©ng là nhân váºt quan trá»ng. Coi nà o... á»’, tôi biết rồi: tổ hợp thương mại Phượng Hoà ng, phải không?
Ian đỠmặt, nhưng Matilda Houward Spencer vẫn mỉm cưá»i hiá»n địu, ra vẻ vui thÃch chuyện khoái hoạt xã giao.
- Tôi không nhớ nỗi.
- Chắc chắn ông phải nhớ chứ. Ai khác nữa không?
- Tôi cũng không thể kể thêm.
ÄÆ°á»ng lối há»i han nà y rất là kỳ cục, anh không thấy được bà nà y muốn tá»›i chá»— nà o, chỉ biết rằng bà đang biến anh thà nh má»™t thằng Ä‘iên. Có phải chỉ đơn giản có váºy thôi?
- ÄÆ°á»£c rồi. Ông gặp bà nhà lần đầu hồi nà o?
- Chừng tám năm trước. Tại Nữu Ước.
- Bà có rất nhiá»u tiá»n, phải váºy không?
Giá»ng bà công tố á»§y viên có vẻ bối rối, như thể đã động chạm đến chuyên riêng tư.
- Phản đối! Ông Martin lợt lạt sắc mặt, ông biết rất rõ bà nà y lái tá»›i chá»— nà o, Ian có biết hay không thì không rõ. Nhưng dưá»ng như anh đã bắt đầu hiểu ra: anh Ä‘ang rÆ¡i đúng và o bẫy ráºp cá»§a bà ta.
- Bác bá». Äặt lại câu há»i.
- Rất ân háºn, thưa quý tòa. ÄÆ°á»£c rồi. Váºy thì tôi được biết vợ ông có má»™t cá»a tiệm rất đẹp ở ngay San Francisco đây. Bà cÅ©ng có má»™t cá»a tiệm như thế ở Nữu Ước chứ?
- Không. Hồi tôi má»›i gặp, nhà tôi là m phối trà viên và vẽ kiểu thá»i trang cho chi nhánh sở là m cá»§a tôi.
- Bà là m chÆ¡i cho vui chứ gì? - Giá»ng bà đã có nét sắc bén.
- Không. Kiếm ăn đà ng hoà ng - Ian bắt đầu thấy buồn bực.
- Nhưng, bà cũng không cần phải là m việc, đúng không?
- Tôi không... - Anh nhìn ông Martin cầu cứu, nhưng không thấy ông cứu bồ.
- Trả lá»i câu há»i Ä‘i. Hiện nay bà có cần là m việc, hay lợi tức cá»§a bà đủ đảm bảo cho bà , cho ông, và sống xa hoa nữa?
- Không xa hoa. Không.
Lạy Chúa! Jessie và ông Martin cùng rụt cổ má»™t lúc. Trả lá»i khá đấy. Nhưng các câu há»i cứ ồ ạt như đạn bắn ra từ cá»— súng tá»± động, không đủ thá»i gian mà né tránh.
- Nhưng lợi tức cá»§a bà cÅ©ng đủ sức cung phụng cho cả hai ngưá»i?
- Vâng - Bây giá» anh tái xanh mặt mà y. Và vô cùng giáºn dữ.
- Ông có là m việc?
- Có. Nhưng anh nói giá»ng yếu xìu, và bà kia mỉm cưá»i.
- Rất tiếc. Tôi nghe không rõ. Ông có là m việc?
- Có.
- Có công ăn việc là m!
- Không, ở nhà . Nhưng cũng là một việc là m. Tôi là văn sĩ.
Tội nghiệp, tội nghiệp Ian. Jessie muốn chạy lên bá cổ anh. Tại sao anh phải gỡ rối tất cả những chuyện nà y?
- Ông bán tác phẩm được khá chứ?
- Khá đủ.
- Äá»§ như thế nà o? Äá»§ sống cho ông.
- Lúc nà y thì chưa. - Quả tháºt anh không dấu diếm bà ta Ä‘iá»u gì.
- Chuyện đó có khiến ông buồn bực không?
Câu há»i nhẹ như không, như ve vuốt váºy. Mụ nà y quả là con rắn độc.
- Không. Tôi không thấy buồn bực. Cũng là một cách tạm sống trong lúc nà y. Bà Jessie nhà tôi rất hiểu biết.
- Nhưng ông đã lưá»ng gạt vợ. Bà nhà biết chuyện đó không?
- Phản đối!
- Bác bá»!
- Bà có biết chuyện đó không?
- Tôi không lưá»ng gạt vợ.
- Kìa, kìa. ChÃnh ông khai rằng ông thuáºn tình lên giưá»ng vá»›i cô Burton cÆ¡ mà . Äó có phải chuyện thưá»ng xảy ra trong Ä‘á»i ông không?
- Không.
- Äây là lần đầu?
Anh cúi nhìn chặt xuống đầu gối:
- Tôi không nhớ.
- Ông đã chịu tuyên thệ, hãy trả lá»i và o câu há»i.
Giá»ng mụ rÃt lên như tiếng rắn độc hăm dá»a sẽ mổ xuống.
- Không.
- Gì?
- Không. Äây không phải là lần đầu.
- Ông có thưá»ng lừa gạt vợ không?
- Không.
- Không thưá»ng là như thế nà o?
- Tôi không biết.
- Và ông lợi dụng loại đà n bà như thế nà o, cùng giá»›i vá»›i ông, hay các giá»›i khác, những ngưá»i đà n bà "thấp hèn", thuá»™c giai cấp thấp, gái mãi dâm, gái nghèo, sao cÅ©ng được?
- Phản đối!
- Bác bá»!
- Tôi không "lợi dụng" ngưá»i nà o.
- Tôi hiểu. Ông có thể lừa gạt vợ để đi với cô Fifi Estabrook, hay chỉ vì thấy cô ta đẹp?
- Tôi không gặp lại cô ta đã nhiá»u năm nay. Äã mưá»i, mưá»i má»™t năm rồi. Hồi tôi cặp bồ vá»›i cô, tôi chưa kết hôn.
- Tôi muốn nói: ông có thể lưá»ng gạt vợ để cặp vá»›i má»™t ngưá»i đà n bà như cổ, hay ông chỉ ngá»§ vá»›i những ngưá»i đà n bà "rẻ tiá»n", những ngưá»i đà n bà mà ông thưá»ng gặp trong Ä‘á»i sống xã há»™i cá»§a riêng ông? Xét cho cùng, giao thiệp vá»›i mấy bà nà y dá»… gặp rắc rối lắm, chẳng thà kiếm chá»— xa nhà mà chÆ¡i cho nó giản dị hÆ¡n, có phải không?
- Tôi đã là m váºy.
Ôi, trá»i Æ¡i! Không, anh Ian... Không... Ông Martin quay nhìn và o tưá»ng, tìm cách dấu không cho thấy nét mặt ông, và Jessie cảm thấy nguy hại gần ká».
- Tôi biết. Ông đã ngá»§ vá»›i những gái "rẻ tiá»n", giữ cho cà ng xa nhà chừng nà o cà ng tốt, phải không? Ông có coi cô Burton là má»™t ngưá»i đà n bà "rẻ tiá»n" không?
- Không - Nhưng anh coi váºy, tiếng "không" cá»§a anh yếu xìu.
- Cô ta không thuá»™c thà nh phần xã há»™i cá»§a ông, phải váºy không?
- Tôi không biết.
- Phải váºy không? - Câu há»i cá»§a mụ đã thắt chặt anh rồi.
- Không.
- Ông có nghĩ là cô sẽ đi thưa cảnh sát không?
- Không - Và rồi nghÄ© lại, anh ngá»ng nhìn lên, vẻ khiếp đảm, nói thêm "cô không có lý do để là m váºy". Nhưng trá»… mất rồi. Tai hại đã đổ áºp xuống. Bà má»i Ian ra khá»i và nh móng ngá»±a, nhưng nói trước rằng có thể sẽ gá»i anh ra lần sau. Bà chỉ cần là m sao hạ được anh thôi.
Ian lặng lẽ rá»i khá»i và nh móng ngá»±a, và nặng nhá»c gieo mình ngồi phịch xuống bên cạnh ông Martin.
Năm phút sau, ông chánh án kêu gá»i tạm nghỉ để ăn trưa.
Ba ngưá»i cháºm rãi rá»i phòng xỠán, Ian lắc đầu chán nản, vẻ mặt rầu rÄ©, cho tá»›i lúc bá»™ ba ra tá»›i đưá»ng phố.
- Quả tháºt tôi đã là m hư hại tất cả.
Chưa bao giỠJessie thấy Ian trông bệ rạc như lúc nà y.
- Ông chẳng tránh khá»i. Mụ thắt buá»™c cho bằng được, con mụ giết ngưá»i! - Ông Martin buông tiếng thở dà i thưá»n thượt, và mỉm cưá»i vá»›i hai vợ chồng, nụ cưá»i héo hắt - Nhưng bồi thẩm Ä‘oà n cÅ©ng nhìn ra. Và các vị bồi thẩm không phải ai cÅ©ng là ngưá»i trong trắng cả đâu. Tháºt ra không có Ä‘iểm nà o khiến Ian cảm thấy rằng vụ án Ä‘i đến chá»— tệ hại, nhưng ông Martin lại rất lo lắng. Chuyện lừa dối vợ không là m ông báºn tâm lắm, là vấn đỠđấu tranh giai cấp kia. - Chiá»u nay tôi sẽ má»i bà Jessie ra trước và nh móng ngá»±a. Ãt ra thì bằng cách nà y, má»i việc sẽ êm xuôi.
- Äúng. Bà ta sẽ hạ sát cả tôi lẫn ông trong cùng má»™t ngà y.
Ian tá» vẻ mệt má»i và suy nhược, Jessie căng thẳng.
- Anh đừng nói bướng.
- Em tưởng mình là tay đối thá»§ vá»›i bả đấy? - Ian nói giá»ng châm biếm và chua cay.
- Tại sao không? - Ông Martin vội can thiệp.
- Äể tôi nói cho bà hiểu tại sao không được. Vì nếu bà đấu sức vá»›i bà ta thì ông nguy mất. Bà phải tá» ra là ngưá»i vợ dịu dà ng nhất, dá»… thương nhất, bình tÄ©nh nhất trên Ä‘á»i. Bà mà hùng hùng hổ hổ, bà ta đánh gục bà ngay. Chúng ta sẽ giải quyết má»i việc êm xuôi và o kỳ nghỉ cuối tuần nà y. Bà hiểu việc phải là m chứ?
Jessie buồn bã gáºt đầu, và Ian thở dà i. Ông Martin đã lo đầy đủ má»i chuyện, nhưng con mụ ác ôn nà y há»i theo kiểu lắt léo, và chỉ có Chúa má»›i biết mụ sẽ há»i Jessie ra sao.
- Äồng ý chứ?
- Äồng ý - Jessie khẽ mỉm cưá»i.
Há» từ biệt. Ông Martin phải trở lại văn phòng, và anh chị quyết định vá» nhà nghỉ ngÆ¡i. Jessie muốn để má»™t thá»i gian săn sóc cho chồng. Sau má»™t buổi sáng mệt nhá»c, anh cần được săn sóc. Chị không nghÄ© đến những Ä‘iá»u cần phải nói và o chiá»u nay nữa.
Khi vỠđến nhà , chị bắt anh nằm dà i ra ghế nệm, tháo già y, cởi cá vạt cho anh, và đưa tay xoa nhè nhẹ trên tóc anh. Anh nằm yên một lát, ngó chị.
- Jessie nà y... - Anh cũng không biết nói sao, nhưng chị hiểu ý anh.
- Anh đừng là m chuyện gì hết, cứ nằm đây nghỉ ngơi. Em sẽ là m và i món để ăn trưa.
Anh không bà n tán lá»i nà o, quá mệt má»i không thiết là m má»™t việc gì, chỉ nằm dà i. Lúc chị trở lại, bưng má»™t bát xúp bốc khói, có Ä‘áºy cái đĩa lên trên, và má»™t khay chất đầy bánh sandwich, thì thấy anh Ä‘ang thiu thiu. Anh có vẻ mặt chán nản thảm thương, vẻ mặt cá»§a má»™t ngưá»i có ngưá»i thân má»›i mất, hay có đứa con ốm nguy kịch, hay có việc là m ăn thất bại. Bảng thiết kế há»ng rồi, ngưá»i ta chợt thấy mình ở nhà , quần áo nhà u nát, vá»›i vẻ mệt má»i và sợ hãi. Chị ngừng chân, cúi nhìn anh má»™t lúc, cảm thấy tình thương trà n ngáºp trong lòng. Tại sao chị cảm thấy muốn bao bá»c anh? Tại sao chị cảm thấy anh không thể vượt qua được tất cả những chuyện nà y, mà chị là m được? Tại sao chị không nỗi giáºn? Tại sao lúc nà y chị không có vẻ như váºy? Chị đã giáºn anh, lúc anh ở tù, nhưng bây giá» anh đã có mặt tại đây, chị có thể đụng đến anh, nắm chặt lấy anh và săn sóc anh. Má»i chuyện khác không phải hiện thá»±c. Nó có thể rất xấu, nhưng không kéo dà i. Nó có thể là m anh thương tổn, choáng váng, nhục nhã, có thể là m đủ thứ chuyện bá»±c mình, nhưng không giết anh. Và cÅ©ng không thể lôi anh Ä‘i xa. Chị ngồi lặng lẽ bên anh, nâng tay anh đặt lên vạt áo chị, và chị biết không Ä‘iá»u gì có thể lôi anh xa rá»i chị. Margaret Burton không thể, biện lý cÅ©ng không, tòa án cÅ©ng không, và ngay cả nhà tù cÅ©ng không. Margaret nên biến ngay Ä‘i, Matilda Howard nên qua vụ án khác mà xét xá», cả ông Martin vá»›i ông chánh án cÅ©ng nên rút lui, và má»i chuyện sẽ đâu và o đấy thôi. Chẳng qua chỉ là vấn đỠchịu lênh đênh má»™t thá»i gian cho đến khi bão tố qua Ä‘i. Chị tha thiết cần đến anh Ian, có thể bá» hết má»i chuyện ngay đến tình cảm riêng cá»§a chị cÅ©ng bá» luôn, nhà có thứ gì cÅ©ng Ä‘em bán hết. Chị không cho phép mình nỗi giáºn, chị không thể chịu nỗi Ä‘iá»u đó.
Vẻ chua xót thoáng ánh lên trong mắt chị, lúc chị nhìn vá» vùng biển và nghÄ© đến ba chị. Có lẽ ông không là m má»™t Ä‘iá»u như thế, không để cho má chị phải chịu khổ vì việc là m cá»§a ông. Ông đã bảo vệ bà nhiá»u hÆ¡n Ian bảo vệ chị. Nhưng đó là ba chị, và đây là Ian. So sánh không Ãch lợi gì. Chị đã có anh Ian, chuyện đơn giản thế thôi. Chị đòi há»i anh rất nhiá»u, nên cÅ©ng phải cho anh lại nhiá»u. Chị muốn váºy, và lúc nà y là lúc chị phải cho lại anh đây.
Cúi xuống nhìn anh , lúc anh Ä‘ang nằm trên chiếc váy mà u xám cá»§a chị mà ngá»§, trông anh rất giống má»™t cáºu bé mệt má»i. Chị gạt nhẹ má»› tóc khá»i trán anh, hÃt và o tháºt lâu, nghÄ© đến chuyện chiá»u nay. Bây giỠđến lượt cá»§a chị, chị không thể buông xuôi. Chị đã quyết định như váºy, sau buổi sáng tai hại. Chị phải thắng kiện. Có thế thôi. Äể nó sa lầy sâu đến thế, chẳng phải là điên khùng lắm sao? Nó đã Ä‘i quá xa rồi, Jessie không chịu nỗi nữa đâu.
Trưá»c lúc hai giá» má»™t chút, Ian thức dáºy, ngạc nhiên nhìn lên.
- Anh lăn ra ngủ say hả?
- Không. Em cầm chiếc già y đánh và o đầu anh, và anh bất tỉnh.
Anh mỉm cưá»i, ngáp dà i, hÃt chiếc váy cá»§a chị:
- Em thÆ¡m lừng. Em biết không, má»—i mẩu trên quần áo cá»§a em Ä‘á»u sá»±c nức mùi thÆ¡m.
- Anh ăn chút xÃu xúp nhé? - Chị mỉm cưá»i trước lá»i khen cá»§a chồng. Anh đã đưa hai vợ chồng và o má»™t vụ án bẩn thỉu và rắc rối, nhưng chỉ có má»™t Ä‘iá»u là chắc chắn: chị rất thương yêu anh. Là m sao chị có thể giáºn anh được? Là m sao chị dám đòi há»i anh giúp đỡ, khi mà số pháºn đã bắt tay anh bị trói chặt? Anh chị đã chịu đựng quá nhiá»u rồi. Bây giá» là lúc phải chấm dứt.
- Chúa Æ¡i, vẻ mặt em sao cương quyết thế? Em tÃnh chuyện gì?
- Em vừa quyết định một việc. Anh muốn ăn xúp không?
Chị nhìn anh với vẻ quyến rũ, một tay cầm chén xúp, một tay cầm chiếc muỗng bạc của má chị.
- Em tôi kiểu cách quá! - Anh ngồi dáºy và hôn chị, rồi nhìn và o chiếc khay.
- Em biết không, Jessie, em là ngưá»i đà n bà xuất sắc nhất mà anh được biết. Và tốt nhất!
Chị muốn chá»c anh, há»i anh coi chị có hÆ¡n Fifi Estabrook chăng, nhưng chị không dám. Chị nghÄ© rằng những vết thương sáng nay vẫn còn rướm máu.
- Ông thì cái gì mà chẳng nhất.
Chị tháºn trá»ng múc xúp măng tây ra chén, và đặt thêm hai chiếc bánh sandwich kẹp thịt bò lên má»™t chiếc đĩa. Có cả xà lách nữa.
- Em là ngưá»i đà n bà duy nhất anh được biết có tà i biến món sandwich thà nh bữa tiệc tốt nhất.
- Vì em yêu anh - Chị vòng tay ôm lấy cổ anh, thá» thẻ bên tai, rồi vươn ngưá»i, đứng dáºy.
- Em không ăn à ?
- Em mới ăn lúc nãy.
Chị đã nói dối, chị không ăn nỗi miếng nà o, mãi nghĩ đến chuyện phải ra trước và nh móng ngựa, trong vòng chưa đấy một giỠđồng hồ nữa. Chị nhìn đồng hồ đeo tay, và ló đầu và o phòng ngủ:
- Em đánh phấn lại sÆ¡ qua. Mưá»i phút nữa chúng mình phải Ä‘i rồi.
Anh Ä‘ang ăn dỡ ná»a bữa, vui vẻ vẫy tay vá»›i chị, và chị biến và o phòng ngá»§.
- Xong chưa? - Năm phút sau anh bước và o phòng ngá»§, thắt cà vạt và soi gương, ngắm má»› tóc rối - Trá»i á»i! Trông anh như ngưá»i vừa ngá»§ suốt ngà y.
- Quả váºy, anh má»›i ngá»§ má»™t giấc rất ngon, cưng ạ.
Chị tá» vẻ hà i lòng. Giấc ngá»§ ngắn ngá»§i chừng giỠđồng hồ đã khiến anh khá»e khoắn. Thá»i gian ở nhà cÅ©ng khiến cả hai ngưá»i tỉnh táo. Jessie cảm thấy mạnh mẽ hÆ¡n mấy tuần qua. Margaret Burton chẳng dám đụng tá»›i vợ chồng chị đâu. Là m sao đụng tá»›i được? Jessie quyết định không biết ả nữa, thoát hẳn ra ngoà i quyá»n lá»±c cá»§a ả. Hình như Ian cÅ©ng cảm thấy vợ anh vừa sống lại.
- Em biết không, anh cảm thấy khá hÆ¡n. Quả tháºt sáng nay anh bết bát quá - Và anh bá»±c bá»™i không muốn nghÄ© đến chuyện Jessie phải là m gì để vượt qua chiá»u nay, nhưng anh thấy dưá»ng như chị rất sẵn sà ng - Em thay đổi quần áo?
- Em nghÄ© rằng bá»™ nà y trông thÃch hợp hÆ¡n.
Äó là chiếc áo dà i trang nhã, tuyệt đẹp, chị có thể mặc để Ä‘i dá»± buổi tiệc trà , bằng lụa mà u xám, tay áo rá»™ng, và có thắt lưng. Nhìn toà n thể, chiếc áo dà i nà y giản dị, trang nhã, không kiểu cách, nó muốn phô trương - ta đây giai cấp thượng lưu.
- Chúng muốn đánh giá chúng ta là giai cấp thượng lưu, thì ta cứ ăn mặc cho ra vẻ sang trá»ng. Em chán mấy chiếc váy bằng vải thun quá rồi, và hôm nà o vụ nà y xong Ä‘i, em sẽ Ä‘em đốt hết ráo.
- Coi em rực rỡ.
- Quần áo quá sang trá»ng chứ?
- Hoà n hảo.
- Tốt.
Chị quên những câu nói đùa, Ä‘eo bông tai và o, nhấc túi xách lên, và ghé nhìn và o tá»§ áo, lấy chiếc áo khoác mà u Ä‘en. Ian thà nh tháºt nghÄ© rằng vợ anh đẹp lá»™ng lẫy. Anh rất hãnh diện, không hẳn vì vẻ đẹp cá»§a chị, mà vì cách thức chị là m cho mình nỗi báºt.
Ông Martin không được hà i lòng lắm, khi thấy vợ chồng Jessie bước và o phòng xỠán. Ông nháºn ra chiếc áo khoác mà u Ä‘en và ánh lụa mà u xám. Äó chÃnh là điá»u ông không muốn. Thứ gì trên ngưá»i chị cÅ©ng có vẻ đắt tiá»n. Như thể chị đã phô trương ra để chứng nháºn tất cả những Ä‘iá»u mà bà Matilda Houward Spencer đã gá»i ra. Lạy Chúa tôi, đầu óc vợ chồng nhà nà y để đâu? Bá»n trẻ Ä‘iên tháºt, há» không nháºn định được chuyện gì sẽ xảy ra hay sao? Há» quá tá»± tin, cứ việc ngồi và o chá»— cá»§a mình, xếp đặt má»i chuyện đâu và o đó, không còn Ä‘iá»u gì phải lo lắng đến nữa. Äây là lúc khó khăn, không thể phô trương lá»±c lượng, dù là theo cách tế nhị Ä‘i nữa. Tuy nhiên, có lẽ cÅ©ng chỉ vì há» cảm thấy thân thiện, tin cẩn nhau hÆ¡n. Sáng nay hai vợ chồng Ä‘á»u coi vẻ bết bát cả.
Vẻ tin cẩn má»›i mẻ nà y nỗi báºt ở tình quyến luyến giữa hai ngưá»i. Ngưá»i ta luôn luôn nháºn thức được Ä‘iá»u đó. Nháºn thức há» là má»™t cặp, không phải Ian và Jessie, mà cả hai rà ng buá»™c vá»›i nhau. Tháºt khá»§ng khiếp má»—i khi nghÄ© đến chuyện gì sẽ xảy ra cho cả hai ngưá»i, nếu có kẻ nà o cố tình cắt đứt chuyện quyến luyến đó. Lỡ anh chị thất kiện?
Jessie tá» ra vô cùng bình thản , lúc chị bước lên chá»— đứng dà nh cho chứng nhân. Chiếc áo dà i xám lượn lá» rất duyên dáng, theo chuyển động cá»§a chị, những cánh tay áo rá»™ng vuốt ve thân hình nỗi báºt cá»§a chị. Chị tuyên thệ và nhìn anh Ian trong giây lát, rồi má»›i quay qua, chú ý đến ông Martin. Chỉ bằng những câu há»i thôi, ông vẽ ra được má»™t cặp vợ chồng trung thà nh vá»›i nhau, ngưá»i vợ quá kÃnh trá»ng chồng, không ngá» rằng anh vừa kể cho mình nghe chuyện tháºt. Ông tỠý hà i lòng thấy Jessie giữ được vẻ đĩnh đạc, trầm lặng, và lúc trả lá»i ngưá»i chứng cho công tố á»§y viên được chất vấn, ông phải nén má»™t nụ cưá»i. Ông rất muốn thấy hai ngưá»i đà n bà nà y vén cánh tay áo, Ä‘i quanh phòng đấu khẩu vá»›i nhau. Quả là kỳ phùng địch thá»§, Ãt nhất ông cÅ©ng hy vá»ng như váºy.
Vá»›i Jessie, Matilda Houward Spencer không để mất thá»i giá».
- Cho chúng tôi biết, bà Clarke ạ, bà có nháºn thức được rằng chồng bà đã lừa gạt bà trước đây không?
- Một cách gián tiếp.
- Bà nói váºy là ý thế nà o? - Bà biện lý tá» vẻ bối rối.
- Tôi muốn nói: tôi Ä‘oán chừng có thể xảy ra chuyện nà y, nhưng đó không phải là điá»u nghiêm trá»ng.
- Tôi hiểu. Chẳng qua chỉ là trò vui vẻ trẻ trung?
Bà ta đã quay vỠđưá»ng lối cÅ© rồi đây, nhưng Jessie cÅ©ng thấy được hướng Ä‘i.
- Không. Không có chuyện như váºy. Anh Ian không đùa cợt vá»›i bất cứ chuyện gì. Ảnh là ngưá»i tế nhị. Nhưng tôi thưá»ng khi phải Ä‘i đây Ä‘i đó. Và chuyện gì xảy ra đã xảy ra.
- Nó có xảy ra đối vá»›i bà nữa không? Äôi mắt bà biện lý lại sáng rá»±c.
- Không. Nó không xảy ra.
- Bà đã tuyên thệ nói sá»± tháºt đấy, bà Clarke ạ.
- Tôi nháºn định rõ Ä‘iá»u đó. Câu trả lá»i là : không.
Bà biện lý tỠvẻ ngạc nhiên:
- Nhưng bà không để ý chuyện chồng bà rong chơi lang thang hay sao?
- Không nhất thiết. Còn tùy hoà n cảnh.
Jessie giữ được đầy đủ cốt cách của một bà phu nhân, và Ian rất hãnh diện vỠvợ.
- Và trong những hoà n cảnh đặc biệt nà y, bà cảm thấy ra sao, thưa bà Clarke?
- Tin cẩn.
- Tin cẩn? - Ngưá»i chất vấn Jessie tá» ra lép vế, ông Martin đứng ngồi không yên - Là m sao bà có thể tin cẩn, và tin cẩn như thế nà o?
- Tôi tin rằng sá»± tháºt trong vụ nà y sẽ lòi ra, và chồng tôi sẽ thoát tá»™i.
Ông Martin ngó bồi thẩm Ä‘oà n. Há» tá» vẻ ưa thÃch Jessie. Nhưng phải là m sao để há» cÅ©ng ưa thÃch anh Ian nữa. Và hÆ¡n thế, há» phải tin lá»i anh.
- Tôi khâm phục tÃnh lạc quan cá»§a bà . Bà có phải ngưá»i đứng ra chi trả cho vụ nà y chăng?
- Không, quả tháºt không - Ian rụt cổ lo sợ. Chị đã tuyên thệ mà còn nói dối - Sau lần bán sách cuối cùng, chồng tôi đã nghÄ© ra cách đầu tư vốn hết sức khôn ngoan. Vốn đầu tư đó anh để cho tôi được quyá»n trông nom, và chúng tôi quyết định bán Ä‘i để trả phà tổn vụ kiện. Vì thế tôi có thể nói rằng tôi không phải là ngưá»i đứng ra chi trả.
Hoan hô! Thì ra là chiếc xe Morgan! Và chị đã nói sá»± tháºt. Anh muốn nhảy cỡn lên, ôm lấy chị.
- Bà có thể nói là bà đã có cuộc hôn nhân hạnh phúc chứ?
- Vâng.
- Rất hạnh phúc?
- Vô cùng hạnh phúc - Jessie mỉm cưá»i.
- Nhưng chồng bà ngá»§ vá»›i những ngưá»i đà n bà khác cÆ¡ mà ?
- Có thể.
- Ông có kể với bà vỠMargaret Burton không?
- Không.
- Ông có kể vá»›i bà vá» ngưá»i nà o trong số tình nhân cá»§a ông không?
- Không. Và tôi nghÄ© rằng không nhiá»u.
- Bà có khuyến khÃch ông Ä‘i ngá»§ lang không?
- Không.
- Chừng nà o bà thấy là những ngưá»i thân pháºn hèn hạ, thì bà không quan tâm chứ gì, phải váºy không?
- Phản đối.
- Bác bá». Äã lái chứng nhân theo ý mình.
- Rất ân háºn, thưa quý tòa - Bà ta quay lại phÃa Jessie.
- Chồng bà có tỠra thô bạo với bà lần nà o không?
- Không.
- Không bao gi�
- Không bao giá».
- Ông uống nhiá»u chứ?
- Không.
- Ông có nêu vấn đỠthân pháºn ngưá»i đà n ông, vì bà trả tiá»n chi phà không?
- Không.
- Bà yêu ông nhiá»u chứ?
- Vâng.
- Bà có bảo bá»c ông ấy không?
- Bà muốn nói gì?
- Tôi muốn nói: bà có che chở cho ông tránh được những chuyện khó chịu.
- Tất nhiên. Tôi là m má»i việc phải là m để tránh cho chồng tôi khá»i bị những chuyện khó chịu. Tôi là vợ ảnh mà .
Khuôn mặt Matilda Howard Spencer lá»™ ngay má»™t nụ cưá»i hà i lòng:
- Kể cả việc nói dối trước tòa để bên vực ông ấy?
- Không.
- Chứng nhân được miễn chất vấn.
Bà biện lý quay gót, trở lại chá»— ngồi. Jessie ngồi ngáp trên ghế dà nh cho chứng nhân đặt trước và nh móng ngá»±a. Mụ đà n bà trá»i đánh lại chÆ¡i cái má»ng cÅ©.
|

29-05-2009, 10:11 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương 18
Sáng hôm sau, má»i ngưá»i lại ngồi và o chá»— cÅ© để nghe luáºt sư và biện lý trình bà y kết luáºn tá»™i trạng trước bồi thẩm Ä‘oà n . Ian và Jessie rất hà i lòng vá» những ý kiến cá»§a ông Martin và cách ông trình bà y ý mình vá»›i bồi thẩm Ä‘oà n, và há» có cảm tưởng rằng ông đã khiến được má»i ngưá»i có cảm tình rất nhiá»u vá»›i bị cáo .
Rồi Matilda Howard Spencer đứng dáºy . Quả là tay cáo già . Bà vẽ ra hình ảnh cá»§a má»™t cô gái Ä‘au khổ, bị đối xá» bất công, tan nát tim và ng, và bị lợi dụng tà n nhẫn - là cô Margaret Burton sống trong sạch và là m việc vất vả . Bà cÅ©ng lên án nặng ná» những ngưá»i đà n ông, như Ian Clarke, tá»± cho mình cái quyá»n bạ đâu cÅ©ng chim chuá»™t, muốn ai lợi dụng ngưá»i đó, chá»n ai hãm hiếp ngưá»i đó, để rồi đá Ä‘Ãt ngưá»i đà n bà , vá» nhà vá»›i vợ là những ngưá»i sẵn sà ng chịu đựng, có thể "là m má»i chuyện để bảo vệ chồng" như lá»i Jessie đã tá»± thú nháºn . Ông Martin phản đối, và bị cho qua.
Vá» sau ông có giải thÃch vá»›i vợ chồng Jessie rằng Ãt khi ông phải phản đối trong má»™t cuá»™c tranh cãi trước phiên tòa xá» kÃn, nhưng mụ đà n bà nà y, chỉ cần nhắc đến tên anh Ian thôi, là đã đùng đùng nỗi giáºn . Và Jessie vẫn còn sôi gan ứa máºt khi tòa đình lại để ăn trưa.
- Anh có nghe mụ đó nói gì không ?
Giá»ng chị rất to và the thé, ông Martin và anh Ian vá»™i đưa mắt bảo chị bá»›t giáºn .
- Nói nhỠbớt chứ, Jessie - Ian năn nỉ .
Lúc nà y không nên chống đối má»™t ngưá»i nà o . Trong bồi thẩm Ä‘oà n có mấy ngưá»i ra trá»…, vừa Ä‘i ngang qua để vỠăn trưa. Ian thấy có hai ngưá»i nhìn Jessie lúc chị Ä‘ang mở miệng nói:
- Tôi cóc cần . Con mụ nà y ...
- Im Ä‘i, cô nhá» mồm - Anh vá»™i đưa tay ôm ngang ngưá»i chị, siết tháºt chặt . Nhưng vẫn yêu em lắm !
Chị thở ra tháºt dà i, rồi mỉm cưá»i:
- Em bực với chuyện nà y quá .
- Ô kê ! Anh cÅ©ng váºy . Thôi, ta nên tạm quên chuyện dÆ¡ bẩn nà y để Ä‘i ăn trưa. Äồng ý ? Không nói vá» vụ án nữa nhé ?
- Ô kê ! Nhưng chị vẫn cứ cà u nhà u mãi, trong lúc hai ngưá»i Ä‘i theo hà nh lang.
- Không nói "Ô kê". Anh muốn má»™t lá»i hứa long trá»ng kia. Anh không bằng lòng cho bữa ăn trưa cá»§a chúng ta mất vui. Luôn luôn coi mình Ä‘ang ra trước bồi thẩm Ä‘oà n, và không có quyá»n bà n cãi gì hết .
- Anh tháºt sá»± tin rằng hỠđể ý đến chuyện vừa rồi ?
Ian hỠhững nhún vai, và nắm tóc vợ:
- Anh không cần để ý đến việc chúng là m . Chỉ cần nói cho anh biết em có chịu hứa vá»›i anh không. Không nói đến vụ án nữa . ÄÆ°á»£c chứ ?
- ÄÆ°á»£c . Em hứa . Khó chịu vá»›i anh lắm .
- Äúng, anh là thằng khó chịu, thằng chồng ưa gây gổ cá»§a em.
Anh có vẻ bá»±c bá»™i trong lúc hai ngưá»i chạy xuống những báºc thá»m, ra ngoà i đưá»ng, nhưng rồi anh lại tá» ra rất vui vẻ .
Há» vá» nhà ăn trưa. Jessie ngó qua xấp thư từ, trong lúc Ian Ä‘á»c tá» "Tuần san Phát hà nh sách", rồi quay qua vừa Ä‘á»c báo, vừa ăn bánh xăng-uých chị đã là m sẵn .
- Hôm nay anh dữ dằn quá ! - Chị gặm khúc bánh xăng-uých kẹp thịt gà , và liếc nhìn và o giữa trang báo anh Ä‘ang Ä‘á»c, nhăn mặt .
- Há» ?
- Em nói rằng anh khó chịu lắm .
- Gì ? Anh nhìn xuống và nhăn mặt:
- Ồ, tội nghiệp mà !
- ÄÆ°á»£c . Lên tiếng nói chuyện vá»›i em và i câu chứ . Em cô đơn quá .
- Anh má»›i Ä‘á»c báo có năm phút, mà em đã kêu là cô đơn.
- Hứ ! Anh muốn chút rượu vang đưa miếng ăn chăng ?
- Không. Anh sẽ chịu nỗi . Nhà còn Coca-cola không ?
- Äể em coi lại xem sao.
Chị Ä‘i tìm, anh tiếp tục Ä‘á»c báo . Lát sau chị trở lại, cầm theo má»™t lon Coca-cola ướp lạnh, nói:
- Nghe em nói nà y, anh ...
- Suỵt ! Anh nóng nảy vẫy tay bảo chị im Ä‘i, tiếp tục Ä‘á»c báo . Rồi má»™t Ä‘iá»u gì hiện ra trên nét mặt anh, trên ánh mắt nữa . Anh có vẻ xúc động mạnh .
Chị há»i:
- Chuyện gì váºy ?
Anh quên hẳn chị, Ä‘á»c cho dứt bà i báo, cuối cùng má»›i nhìn lên, vẻ chán nản .
- Äá»c đây thì biết ! Anh chỉ má»™t bà i báo bốn cá»™t, trang hai.
Jessie muốn đứng tim, khi Ä‘á»c thấy tiêu Ä‘á»: "HIẾP DÂM - Äà ÄẾN LÚC CẦN CỨNG RẮN". Bà i báo thuáºt lại cuá»™c há»™i nghị cá»§a ban tư pháp hình sá»± má»›i nhóm hôm trước, bà n vá» hình phạt đối vá»›i những kẻ can tá»™i hiếp dâm. Bà i báo viết vá»›i giá»ng cứng rắn: Không có hưởng án treo, không Ä‘iá»u tra lâu lắc để giảm nhẹ tá»™i trạng, và bá»›t khe khắt đối vá»›i các bà i tưá»ng thuáºt vá» tá»™i hiếp dâm. Nghe giá»ng tác giả bà i báo cứ như thể muốn anh nà o can tá»™i hiếp dâm là đem treo cổ, không cần xét xá» lôi thôi. Tháºt là điá»u không may lại có bà i báo nà y đúng và o ngà y mà bồi thẩm Ä‘oà n nhóm há»p để quyết định tá»™i trạng .
- Anh có nghÄ© rằng việc nà y sẽ gây ảnh hưởng đến vụ án cá»§a chúng ta không, Ian ? - Ông chánh án có khuyên mấy ngưá»i rằng đừng để chuyện gì tác động đến ...
- á»’, chuyện vá»› vẩn thôi, Jessie. Giả sá» như bây giá» anh nói vá»›i em má»™t chuyện gì, lại có kẻ bảo em đừng nên nghe, thì em có nghe hay không ? Em sẽ nhá»› chuyện đó hay không ? Chẳng qua há» cÅ©ng là những con ngưá»i trần tục thôi. ÄÆ°Æ¡ng nhiên há» cÅ©ng chịu ảnh hưởng những Ä‘iá»u nghe được chứ . Em cÅ©ng váºy, anh cÅ©ng váºy, ông tòa cÅ©ng thế .
Anh đưa tay vuốt tóc, rồi gạt khay thức ăn qua một bên. Jessie gấp tỠbáo, để và o trong ngăn kéo .
- Ô kê. Vì thế, có thể hỠđã Ä‘á»c tá» báo hôm nay, cÅ©ng có thể không. Nhưng chuyện nà y, ta chẳng là m gì được, tại sao không gạt nó qua má»™t bên, hả anh cưng ? Quên nó Ä‘i là xong. Chúng ta có thể ráng là m nỗi chuyện đó không ? ChÃnh ta là ngưá»i đã bắt em phải hứa là không bà n tá»›i chuyện vụ án nữa, anh nhá»› chứ ? - Chị dịu dà ng mỉm cưá»i vá»›i anh. Hai mắt anh như hai hạt xa-phia, Ä‘en láy và lấp lánh, nhưng bối rối .
- Äúng, nhưng Jessie ạ ...Trá»i Æ¡i ... em nói phải . Em đúng . Anh ân háºn .
Nhưng sau đó bữa ăn rất căng thẳng, cả hai ngưá»i không ai ăn hết phần bánh xăng-uých cá»§a mình .
Trên cuốc xe tá»›i tòa Thị sảnh, há» giữ yên lặng, và Jessie nghe được tiếng gót già y cá»§a chị nện trên sà n nhà đá hoa, lúc hai ngưá»i bước và o . Tim chị Ä‘áºp thùm thụp đồng bá»™ vá»›i tiếng vang cá»§a gót già y, văng vẳng như hồi chuông báo tá» .
Ông chánh án ngỠý vá»›i bồi thẩm Ä‘oà n chưa tá»›i ná»a giỠđồng hồ, sau đó há» lặng lẽ ra khá»i phòng xỠán, tá»›i há»p kÃn tại má»™t phòng bên kia hà nh lang, gà i chốt bên trong và có thừa phát lại đứng gác bên ngoà i .
- Sao bây giá», hả hai ông ? - Ông Martin và Ian tá»›i ngồi cạnh bên Jessie.
- Chỉ việc đợi thôi. Nếu hỠkhông đi đến quyết định thống nhất, ông chánh án sẽ cho tạm nghỉ và trở lại và o sáng mai.
- Và thế là xong ? - Jessie tỠvẻ ngạc nhiên.
- Äúng . Thế là xong.
Lạ nhỉ ? Má»i việc xong xuôi, hay hầu như váºy . Bao chuyện phiá»n phức, buồn bá»±c, có lẫn cả căng thẳng thần kinh và bi kịch đột ngá»™t, mà rồi má»i việc xong xuôi. Hai phe tranh luáºn hăng hái, ông chánh án nói và i câu vá»›i bồi thẩm Ä‘oà n, kéo nhau và o má»™t phòng khóa kÃn, nói chuyện vá»›i nhau, phán câu phân xá», ai vá» nhà nấy, và vụ án xá» xong. Nghe sao như định mạng, như má»™t trò chÆ¡i, hay má»™t buổi khiêu vÅ© váºy . Má»i việc được tổ chức khiếp đảm, đúng thá»§ tục . Như má»™t tục lệ trong bá»™ lạc váºy . à nghÄ© đó khiến chị muốn cất tiếng cưá»i, nhưng Ian và ông Martin có vẻ nghiêm nghị quá . Cuối cùng chị ngước nhìn chồng mỉm cưá»i, và ông luáºt sư nhìn chị vá»›i vẻ lo lắng . Quả tháºt chị không hiểu gì cả . Ông cÅ©ng không chắc dạ là Ian có hiểu, có lẽ anh cÅ©ng như vợ anh thôi.
- Ông nghÄ© sao, ông Martin ? - Ian quay lại há»i ông luáºt sư, nhưng ông Martin có cảm tưởng rằng anh há»i câu đó vì Jessie hÆ¡n vì bản thân anh.
- Tôi không hiểu . Ông đã coi báo sáng nay chưa ? - Ian đã bình thản nét mặt trở lại - Có . Và o bữa trưa. Không có lợi, phải không ?
Ông luáºt sư lắc đầu, Ian lại nói:
- Tốt . Ãt nhất chúng ta cÅ©ng đã trình diá»…n ngoạn mục .
- Có thể được ngoạn mục hơn, nếu Green tìm ra được thứ gì vững chắc hơn vỠBurton và Knowles. Tôi chỉ biết chắc rằng đó là điểm then chốt của vụ án nà y .
Ông Martin giáºn dữ lắc đầu, và Ian vá»— nhẹ vai ông.
Jessie tỠý thắc mắc,
- Ả có trở lại để nghe tuyên xỠkhông ?
- Không. Cô ta không trở lại tòa nữa .
- "Chó tháºt!" - Tiếng nói đó ngắn ngá»§i, và nhá», từ trong ruá»™t chị tuôn ra.
- Jessie! - Ian vội vã bảo vợ im đi, nhưng chị không thể im được .
- Hay nhỉ ? Ả phá hoại cuộc sống của vợ chồng mình, là m chúng mình điêu đứng, chưa kể đến chuyện thần kinh chúng mình bị căng thẳng, thế rồi ả bỠđi khơi khơi, an nhiên tự tại . Anh mong muốn tôi phải đối xỠvới ả như thế nà o đây ? Tạ ơn nữa chắc ?
- Không phải váºy . Nhưng không có Ä‘iá»u nà o ...
- Tại sao không ? - Jessie to tiếng hơn, và Ian hiểu chị bực bội ra sao - Nà y, ông Martin, sau khi thắng kiện chúng tôi có thể kiện lại ả không ?
- Có . Tôi hy vá»ng là có, nhưng bà lấy lý do gì để kiện ? Cô ta có là m Ä‘iá»u gì đâu?
- Váºy thì, ta kiện Nhà nước .
- Trước kia, chị chưa hỠnghĩ đến chuyện nà y .
- Nà y, tại sao cả hai ông bà không dạo chÆ¡i chá»— hà nh lang má»™t lúc ? - Ông đưa mắt cho Ian và anh gáºt đầu - Có lẽ chỉ má»™t lát nữa bồi thẩm Ä‘oà n sẽ trở lại, có thể váºy đó . Nên Ä‘i gần gần thôi, đừng rá»i toà nhà .
Jessie gáºt đầu, đứng dáºy, nắm cánh tay Ian. Ông Martin từ giã, trở lại bà n giấy . Khiếp đảm tháºt, Jessie cứ nhất định không chịu chấp nháºn chuyện vợ chồng chị có thể thua kiện .
- Em muốn chúng mình kiếm miếng nước uống . - Jessie cháºm rãi tiến và o hà nh lang, đứng dá»±a và o tưá»ng đợi Ian đốt thuốc cho cả hai ngưá»i . Chân chị run run, và chị tá»± há»i không hiểu chị còn đứng vững được bao lâu trước mặt bà lạnh lùng. Chị muốn ngã quỵ xuống sà n nhà , ôm chặt lấy đầu gối Ian trong niá»m thất vá»ng. Anh phải đứng vững . Anh phải ... anh phải ... chị muốn Ä‘áºp cá»a phòng há»p cá»§a bồi thẩm Ä‘oà n ... để ...
- Má»i việc sẽ nhanh chóng êm xuôi, Jessie. Ta nên ngừng lại chá»— nà y .
- Vâng - Chị mỉm cưá»i ná»a miệng, và móc cánh tay chị và o cánh tay anh, và hai ngưá»i bắt đầu trở lại trên chá»— hà nh lang.
Hai ngưá»i giữ im lặng hồi lâu và Jessie để tâm trà chị được tá»± do phiêu lưu, lúc lang thang, lúc xông tá»›i, nhảy từ ý tưởng nà y qua ý tưởng kia, trong lúc chị hút thuốc, bước Ä‘i, và nắm chặt anh Ian. Phải mất cả giỠđồng hồ đầu óc chị má»›i ngừng quay cuồng, bá»›t suy bại . Chị cảm thấy cô đơn, mệt má»i và buồn bã . Nhưng không bao lâu, chị cảm thấy được như chị chạy sai tốc độ, chị đã sai lầm má»™t Ä‘iá»u gì .
Chị quyết định gá»i vá» cá»a tiệm, chị để coi việc buôn bán ra sao. Lúc nà y không phải lúc gá»i Ä‘iện thoại, nhưng đột nhiên chị muốn bắt nắm má»™t Ä‘iá»u gì thân thuá»™c, để được biết rằng thế giá»›i vẫn vững và ng, không đơn giản sụp đổ thà nh má»™t hà nh lang bất táºn ở đó chị và anh Ian bị bắt tá»™i phải suốt Ä‘á»i Ä‘i mãi Ä‘i mãi, trong sá»± yên tÄ©nh khá»§ng khiếp . Chị thấy thiếu thốn những tiếng ồn à o trong cá»a tiệm, những công việc tầm thưá»ng, và những khuôn mặt quen.
Nghe hai cô kể lại những chuyện xảy ra, Jessie cảm thấy khá»e ra. CÅ©ng như lúc Ä‘i coi hát bóng vá»›i bà Astrid. Toà n những chuyện bình thưá»ng thôi, không có chiá»u sâu cá»§a những chuyện đã xảy ra cho anh chị mấy tuần nay, và chị cÅ©ng không thể chịu đựng lâu hÆ¡n.
Lúc bốn giá» chiá»u, anh Ian cÅ©ng có vẻ thư giãn tinh thần, và hai vợ chồng rá»§ nhau chÆ¡i trò đánh đố . Lúc bốn rưỡi, anh chị Ä‘ang mê say vá»›i trò chÆ¡i đó:
- Cái gì mà u xám có bốn chân và có vòi ?
- Con voi ?
Chị cưá»i khinh khÃch - Không phải, ngu lắm, con chuá»™t Ä‘i nghỉ hè .
Ian nhăn mặt, vui thÃch vá»›i trò chÆ¡i. Há» như hai há»c sinh kém bị Ä‘uổi ra ngoà i hà nh lang.
Hai ngưá»i Ä‘ang vui cưá»i thì thấy ông Martin ở đầu hà nh lang kia vẫy gá»i há», khẩn cấp lắm . Trò chÆ¡i đà nh bá» dở . Ian là ngưá»i đứng dáºy trước . Anh nhìn và o mặt Jessie, thấy chị tái xanh, khiếp đảm . Có chuyện xảy ra rồi đây, không còn vui đùa để tá»± tin rằng chuyện đó không bao giá» xảy ra.
- Jessie, đừng khiếp hãi quá ! - Anh có thể thấy rõ sá»± khá»§ng khiếp trên nét mặt chị, anh ôm nhẹ chị và o lòng, giữ chặt - Anh yêu em. Äó má»›i là chuyện quan trá»ng: anh yêu em. Chỉ nên nghÄ© đến Ä‘iá»u đó, và không Ä‘iá»u gì có thể thay đổi và em phải mạnh khá»e . ÄÆ°á»£c không ? - Chị gáºt đầu, nhưng lúc anh nhìn lên, vẫn thấy cằm cá»§a chị rung động - Em tốt lắm . Và anh yêu em.
- Anh cũng tốt, và em yêu anh... Em muốn nói ...
Chị cưá»i, cưá»i ra nước mắt, và anh ôm chặt thêm.
- Em mới tốt, đồ ngu. Anh không tốt .
- Anh không tốt ? - Chị đã cảm thấy khá hÆ¡n. Chị vẫn được váºy, má»—i khi anh ôm chị .
- á»’, Jessie ... Anh nói cho em biết: anh muốn lúc nà o cÅ©ng giữ được vững và ng - Hai ngưá»i cùng cưá»i, và anh đẩy chị ra xa.
- Má»i việc rồi sẽ êm xuôi. Thôi, ta vô.
- Em yêu anh, anh cưng. Em muốn anh hiểu em yêu anh như thế nà o .
Nước mắt chị rà n rụa, trong lúc chị bước bên anh, vá»™i vã, muốn nói nhiá»u vá»›i anh, trong thá»i gian quá ngắn ngá»§i .
- Có em ở đây là đủ vá»›i anh má»i chuyện rồi . Bây giá», hãy bá» hẳn nét mặt bi thảm đó Ä‘i.
Chị cưá»i gằn, đưa tay vuốt má . Quả tháºt có những vết nước mắt trên tay chị .
- Trông em khiếp đảm lắm hả ?
- Tuyệt đẹp .
HỠđã tá»›i cá»a phòng xỠán .
- Ô kê ? - Anh nhìn chị tháºt lâu, tháºt kỹ, trong lúc hai ngưá»i cùng đứng nhìn và o mặt nhau. Viên thừa phát lại nhìn hai ngưá»i rồi quay mặt Ä‘i.
- Ô kê ? Chị gáºt đầu lặng lẽ, và hai ngưá»i nhìn nhau, mỉm cưá»i .
HỠvà o phòng xỠán, và bồi thẩm đoà n đã lục tục ngồi và o ghế, ông chánh án cũng đã trở lại ghế ngồi .
Bị cáo được má»i đứng dáºy, và Jessie cÅ©ng nhá»m ngưá»i dáºy, cùng lúc vá»›i chồng, nhưng chị nhá»› lại, đà nh ngồi xuống . Chị nhắc thầm vá»›i chị: "Ô kê... Ô kê... Ô kê". Ngón tay chị bấu chặt lấy lòng ghế, và chị nhắm mắt lại . Má»i việc có thể êm xuôi, nhưng chỠđợi là chuyện khá»§ng khiếp . Chị nghÄ© rằng chuyện nà y cÅ©ng chỉ như gắp viên đạn ra khá»i cánh tay, chẳng chết ngưá»i, nhưng lạy Chúa, gắp đạn ra cÅ©ng Ä‘au đớn lắm .
Ông chánh án yêu cầu vị niên trưởng bồi thẩm Ä‘oà n đứng ra Ä‘á»c bản án . Jessie nÃn thở, ước mong được đứng gần bên chồng .
Thế là xong.
- Bồi thẩm đoà n nghĩ sao vỠtội cưỡng bức hãm hiếp đối với bị cáo ?
Há» xem lại bản cáo trạng, và là m việc theo đưá»ng lối riêng cá»§a há» ... Jessie nóng lòng chỠđợi .
- Có tội !
Jessie mở bừng hai mắt, chị thấy Ian nao núng, tưởng như anh vừa bị roi quất giữa mặt . Nhưng anh không nhìn quanh để tìm chị .
Chị bà ng hoà ng ngồi yên, anh đứng không nhúc nhÃch .
Ông Martin đưa mắt nhìn Jessie, chị cảm thấy nước mắt chị bắt đầu tuôn ra trên mặt, trong lúc bồi thẩm Ä‘oà n lục tục giải tán, rá»i phòng .
Ian ngồi xuống và Jessie tiến lại bên anh. Chị nhìn và o mắt anh, thấy trắng dã . Chị không nghÄ© ra Ä‘iá»u gì để nói vá»›i anh và trên mặt anh hai dòng nước mắt đã lăn tăn rÆ¡i xuống cằm .
|

29-05-2009, 10:13 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương 19
- Anh không là m chuyện nà y, Jessie ạ. Anh không để tâm đến chuyện khác, nhưng em phải hiểu cho anh. Anh không hãm hiếp cô ta.
- Em hiểu - Tiếng nói của chị thoảng qua như thì thầm, và chị đeo lấy tay anh.
Bà biện lý mạnh mẽ yêu cầu bị cáo phải được tống giam, trong lúc đợi thà nh án. Chuyện chỉ xảy ra trong vòng năm phút. Ngưá»i ta dẫn Ian Ä‘i, và Jessie ở lại phòng xỠán, Ä‘eo cứng lấy ông Martin. Chị cô đơn trên thế giá»›i nà y, bám lấy má»™t ngưá»i đà n ông Ãt quen biết, Ian đã bá» Ä‘i, Ä‘á»i chị cÅ©ng bá» Ä‘i, má»i thứ Ä‘á»u bá» Ä‘i. Hình như có ngưá»i nà o đã cầm búa Ä‘áºp Ä‘á»i chị, Ä‘áºp nát Ä‘á»i chị. Chị không còn phân biệt được thứ nà y vá»›i thứ khác, ai là Ian, ai là Jessie.
Chị không thể cỠđộng, không thể mở miệng, thở không ra hÆ¡i và ông Martin đã dẫn chị ra khá»i phòng xỠán, cháºm chạp và tháºn trá»ng. Ngưá»i thiếu phụ cao lá»›n, có vẻ mạnh khá»e đột nhiên bá»—ng biến thà nh con cù lần. Dưá»ng như không còn thứ gì trong ngưá»i chị, toà n bá»™ thể chất cá»§a chị đã bẹp xuống. Mắt chị cứ dÃnh chặt và o cánh cá»a chúng đã dẫn anh Ä‘i qua, tưởng chừng như thế nà o rồi anh cÅ©ng Ä‘i qua cá»a đó mà trở lại vá»›i chị. Ông Martin không biết phải là m sao vá»›i chị. Chưa bao giỠông phải ở lại má»™t mình vá»›i má»™t thân chá»§ trong tình trạng như thế nà y. Ông tá»± há»i không hiểu có nên gá»i tá»›i cô thư ký hay vợ ông không. Phòng xỠđã vắng tanh, chỉ còn ông thừa phát lại đợi khóa cá»a. Lúc rá»i ghế, ông chánh án có nhìn chị, hối tiếc, nhưng Jessie không nháºn thấy. Chị không thấy Houghton bá» Ä‘i, ngay sau anh Ian má»™t lát. Chị chỉ nghe được có má»™t tiếng, cứ vang vá»ng trong đầu óc chị: có tá»™i... có tá»™i... có tá»™i.
- Bà Jessie, tôi đưa bà vá» nhé! - Ông Martin cầm tay chị, nhẹ nhà ng dẫn chị Ä‘i, và mừng thầm rằng chị chịu nghe theo. Ông không biết chắc rằng chị có nháºn ra ông là ai, dẫn chị Ä‘i đâu, nhưng ông vui mừng thấy chị không chống cá»±, không đánh ông. Cuối cùng, Jessie ngừng bước, đưa cặp mắt há» hững nhìn ông Martin:
- Không. Tôi... Tôi đứng đây đợi anh Ian. Tôi... tôi muốn... tôi cần anh ấy.
Chị đứng bên ông luáºt sư đứng tuổi, khóc như má»™t đứa bé, hai tay ôm mặt và đôi vai rung rung. Ông Martin Schwartz dìu chị ngồi xuống má»™t chiếc ghế chá»— hà nh lang, đưa cho chị chiếc khăn tay và vá»— vá»— trên vai chị.
Chị đã giữ chiếc vÃ, đồng hồ Ä‘eo tay và chìa khóa xe cá»§a anh Ian, nắm chặt trong tay như bảo váºt để lại. Anh đã xa chị, túi rá»—ng không, cặp mắt ráo hoảnh.
- Bây giá»... chúng sẽ... là m... là m gì anh ấy? - Chị nói lắp bắp qua dòng lệ - Anh... anh... có thể vá» nhà không?
Ông Martin biết rằng Jessie đã gần vá»›i tình trạng mê sảng, không chịu nghe má»™t Ä‘iá»u gì gần gÅ©i vá»›i sá»± tháºt đâu. Ông chỉ vá»— nhẹ lên vai chị, và đỡ chị đứng vững.
- Äể tôi đưa bà vá» nhà trước đã. Sau đó, tôi cÅ©ng cần xuống đó thăm ông Ian. Ông tưởng nói váºy là vá»— vỠđược chị, nhưng lại chỉ kÃch thÃch chị thêm.
- Tôi nữa chứ. Tôi cũng muốn thấy mặt anh ấy.
- Tối nay chưa được, bà Jessie ạ. Ta vỠnhà .
Váºy là đúng rồi. Chị đứng vịn cánh tay ông, theo ông ra khá»i tòa nhà cao tầng. Äi vá»›i chị chẳng khác nà o vá»›i con búp bế chạy bằng máy.
- Ông Martin?
- Há»?
Hai ngưá»i đã tá»›i chá»— thoáng đãng, chị hÃt và o tháºt sâu và ông quay nhìn chị.
- Ta có thể chống... chống án?
Chị đã bình tÄ©nh hÆ¡n. Vẫn còn bồng bá»nh giữa lý trà và vô trÃ, nhưng chị đã hiểu được sá»± việc xảy ra.
- Chúng ta sẽ bà n bạc vỠchuyện đó.
- Ngay bây giá». Tôi muốn thảo luáºn ngay bây giá».
Chị Ä‘ang đứng trên báºc thá»m Tòa Thị sảnh, trong tình trạng hoang mang và mê sảng, và o lúc sáu giá» tối. Khó mà tin nỗi ngưá»i đà n bà rÅ© rượi nà y lại là nà ng Jessie Clarke tá»± tin và ưa ngụy biện.
- Không, bà Jessie, bây giá» chưa được. Tôi muốn bà n lại vá»›i ông Ian trước đã. Và tôi muốn đưa bà vá». Nếu biết tôi không đưa bà vá» táºn nhà , ông Ian sẽ rối trà rất nhiá»u.
Ôi, lạy Chúa, chị gây đủ chuyện khó khăn. Ná»™i cái việc đưa chị và o xe cÅ©ng đủ mất bao nhiêu thá»i giá».
- Tôi muốn Ä‘i thăm anh Ian - Chị đứng trên báºc thá»m há»n dá»—i như con nÃt, lại mất lý trà - Tôi... tôi cần anh Ian... - Và nước mắt lại tuôn xuống, và nhá» váºy mà việc đưa chị và o xe được dá»… dà ng hÆ¡n. Nhưng chị lại chợt nhá»› ra rằng chị cần lái chiếc xe Volvo vá». Xe cá»§a anh Ian cÆ¡ mà .
- Ngà y mai, tôi sẽ sai ngưá»i đưa vá» cho bà , bà Jessie ạ. Chỉ việc đưa tôi tấm phiếu giữ xe cá»§a bà .
Chị đưa cho ông, và ông mở máy chiếc Mercedes mà u nâu sô cô la. Lúc lái xe đưa chị vá», ông luôn luôn để mắt nhòm chừng. Trông chị lÆ¡ đãng , đầu tóc bù xù, và ông tá»± há»i lúc đưa chị vá» nhà rồi có nên kêu bác sÄ© riêng cá»§a chị không. Ông vừa há»i tá»›i, chị phản đối rầm rÄ©, ông vá»™i há»i:
- Má»™t bà bạn được chăng? Gần đây có ngưá»i nà o tôi có thể má»i tá»›i không?
Ông rất ngại để chị ở má»™t mình. Nhưng chị chỉ lắc đầu quầy quáºy, im lặng, mắt nhìn há» hững. Chị Ä‘ang nghÄ© tá»›i bồi thẩm Ä‘oà n... tá»›i Margaret Burton... thanh tra Houghton... chị muốn giết cả bá»n chúng... chúng đã cướp anh Ian...
- Jessie, Jessie!
Chị đưa cặp mắt trắng dã nhìn ông Martin. Hai ngưá»i đã tá»›i trước căn nhà đưá»ng Vallejo.
- á»’! - Chị lại lặng lẽ gáºt đầu, cẩn tháºn mở cá»a xe phÃa bên chị - Tôi... Ông có Ä‘i thăm anh Ian ngay lúc nà y không?
- Có. Bà có Ä‘iá»u gì muốn nhắn không?
Chị vá»™i gáºt đầu, cố giữ giá»ng nói được bình thưá»ng.
- Chỉ cần nhắn rằng... rằng... - Nhưng chị thổn thức, nói không được.
- Tôi sẽ nói rằng bà nhắn gá»i tình yêu nhé! - Chị gáºt đầu tỠý hà m ân, và nhìn và o mắt ông vá»›i vẻ hầu như đã trở lại bình thưá»ng. Nét hoang mang đã má» nhạt. Ông chỉ còn thấy vẻ xúc động và đau khổ - Bà Jessie, tôi... rất buồn.
- Tôi hiểu.
Chị quay Ä‘i, đóng cá»a xe, và cháºm rãi tiến lại gần nhà . Chị di chuyển như má»™t bà lão, và chiếc Mercedes mà u nâu từ từ chạy Ä‘i. Nhìn chị lúc nà y là sai lầm. Cứ để chị vá»›i ná»—i Ä‘au khổ riêng tư lại tá» tế hÆ¡n. Nhưng không bao giá» quên nỗi dáng Ä‘iệu cá»§a chị, cháºm chạp bước trên lối Ä‘i lót gạch, đầu cúi xuống, tóc tai bù xù, tay nắm chặt những di váºt cá»§a Ian. Ông không chịu ná»—i cảnh tượng đó.
Chị nghe tiếng nổ máy chạy Ä‘i, và há» hững nhìn bồn hoa cá»§a vợ chồng chị, trong lúc tiến lại gần nhà . Äây có phải căn nhà chị má»›i ở đó ăn bữa trưa nay vá»›i anh Ian chăng? Có phải ngôi nhà anh chị đã chung sống chăng? Chị ngá»ng đầu nhìn lên tưởng như chưa hỠđược thấy nó lần nà o, và chị ngừng chân tưởng như không tà i nà o tiến thêm má»™t bước. Chị cất cao má»™t chân, cháºm chạp bước lên thá»m nhà , nhưng chân kia sao nặng quá, cất không nỗi. Chị không là m ná»—i, cÅ©ng chẳng muốn là m. Chị không thể và o căn nhà nà y. Thiếu anh Ian, vô là m chi? Lẻ loi vô là m chi... không... không thể như váºy...
- Ôi! Chúa Æ¡i! Không được! - Chị quỵ gối trước báºc thá»m trước nhà , nức nở, đầu cúi xuống, tay nắm chặt những đồ váºt trước đây chất đầy túi anh Ian. Có tiếng ngưá»i gá»i tên chị. Chị không quay lại. Không phải tiếng Ian. Việc gì phải báºn tâm trả lá»i... không phải tiếng anh Ian... anh đã Ä‘i rồi.
Má»i ngưá»i đã Ä‘i rồi. Chị có cảm tưởng anh đã chết trong phòng xỠán - Hay là chị đã chết? Ngưá»i kia lại cất tiếng gá»i chị và chị có cảm tưởng đã tan biến trong ná»n gạch thá»m nhà . Äồ đạc trong túi xách cá»§a chị vương vãi trên báºc thá»m, gấu váy cá»§a chị đã đụng phải gạch, tóc chị xõa xuống che lấy khuôn mặt lợt lạt, như tấm mạng cá»§a quả phụ.
- Jessie, Jessie!
Chị nghe tiếng chân chạy hối hả phÃa sau, nhưng chị không tà i nà o quay lại. Chị không đủ sức. Má»i chuyện hết cả rồi.
- Jessie... em cưng... có chuyện gì bất ổn?
Äó là bà Astrid. Jessie quay lại nhìn và o mặt bà , nước mắt lại tuôn như mưa.
- Chuyện gì xảy ra? Nói cho chị biết? Má»i việc sẽ êm xuôi thôi. Hãy yên tâm.
Bà vuốt tóc Jessie, dỗ dà nh như dỗ trẻ, lau nước mắt cho chị, nhưng nước mắt chị cứ tiếp tục chảy xuống.
- Có phải tại Ian không? Nói cho chị biết đi, em cưng, có phải tại Ian không?
Jessie gáºt đầu, vẻ hoang mang và đau khổ, và bà Astrid nghe trái tim bà ngừng Ä‘áºp... á»’, không, lẽ nà o Ian lại tệ váºy?... Ná»u phải anh Tom, không thể có chuyện nà y đâu. Không!
- Anh ấy phạm tá»™i hiếp dâm - Jessie có cảm tưởng như những lá»i chị nói như ở miệng má»™t ngưá»i khác tuôn ra, chứ không phải miệng chị, và bà Astrid tưởng như chÃnh mình bị sỉ nhục - Ảnh Ä‘ang ngồi tù.
- Lạy Chúa, không! Jessie!
Nhưng đó là dá»± tháºt. Bà biết rõ, khi thấy Jessie gáºt đầu, chịu cho bà dịu dà ng dẫn và o nhà , đặt lên giưá»ng. Mấy viên thuốc bà Astrid đưa cho đã khiến chị dá»… chịu cấp kỳ. Từ ngà y chồng mất, bà luôn luôn Ä‘em thuốc bên mình.
oOo
Lúc ba giá» rưỡi sáng, Jessie thức dáºy. Ngôi nhà yên tÄ©nh, có thể nghe tiếng tic-tắc cá»§a đồng hồ. Phòng ngá»§ tối om, nhưng phòng khách có báºt đèn. Chị lắng nghe tiếng động cá»§a Ian: tiếng gõ máy chữ, tiếng ghế cá»t kẹt. Chị ngồi dáºy trên giưá»ng, lắng nghe, nhưng không tiếng gì, và đầu óc chị quay cuồng. Rồi chị nhá»› tá»›i mấy viên thuốc, bà Astrid, đến má»i chuyện đã xảy ra thế nà o. Chị ngồi trên giưá»ng, vá»›i tay lấy bao thuốc, đôi tay run run. Chị vẫn còn mặc áo thun, mang vá»›. Chiếc áo khoác và chiếc váy vắt qua má»™t chiếc ghế. Chị không nhá»› ná»—i đã lên giưá»ng bằng cách nà o. Chị chỉ nhá»› giá»ng nói cá»§a bà Astrid, tháºt dịu dà ng, nói nhiá»u câu, nhưng chị không hiểu rõ, rồi chị lăn ra ngá»§. Nhưng phải có má»™t ngưá»i nà o ở đây chứ?... Có má»™t ngưá»i nà o đó chứ?... Không, lúc nà y chẳng có ai, chị ở má»™t mình.
Chị cứ nằm hút thuốc trong phòng ngá»§ tối om, mắt khô ráo, hÆ¡i lợm giá»ng và còn say thuốc. Äá»™t nhiên, chị đưa tay vá»›i lấy ống Ä‘iện thoại, dò số và gá»i.
- Nhà tù thà nh phố đây, Langdorf đây.
- Tôi muốn nói chuyện với ông Ian Clarke. Ông là m ơn...
- Ông nhà là m việc ở đây ư? Giá»ng viên trung sÄ© tá» vẻ ngạc nhiên.
- Không. Anh bị đưa vỠtrại giam ngà y hôm qua. Sau một phiên tòa.
Chị không muốn khai tháºt tá»™i trạng và chị ngạc nhiên không hiểu tại sao giá»ng chị cứng cá»i. Chị không thấy mình cứng cá»i, nhưng chị biết rằng nếu chị giữ được giá»ng bình thản, há» có thể thá»a mãn yêu cầu cá»§a chị. Chị cần phải giữ giá»ng cho tháºt bình thản, và oai vệ má»™t chút...
- Thưa bà , ông ấy Ä‘ang ở nhà giam cá»§a quáºn, chứ không ở đây. Và dù sao chăng nữa bà cÅ©ng không thể nói chuyện vá»›i ông đâu.
- Tôi hiểu. Ông có số điện thoại chỗ đó chăng?
Chị định nói là có chuyện khẩn cấp nhưng lại thôi. Chị rất sợ nói dối vá»›i há». Viên trung sÄ© trá»±c cho chị số Ä‘iện thoại trại giam quáºn, ở Pháp đình, và chị vá»™i gá»i vá» chá»— đó. Nhưng không được việc. Há» nói rằng ngà y mốt chị má»›i được phép thăm chồng. Và anh không có quyá»n nháºn Ä‘iện thoại gá»i tá»›i. Rồi há» gác máy.
Jessie khẽ nhún vai và báºt đèn lên. Trong phòng rất lạnh. Chị khoác áo ngá»§, và để nguyên bÃt tất, bước ra phòng khách. Chị đứng giữa phòng, nhìn quanh. Căn phòng bừa bá»™n, không đến ná»—i bừa bãi quá, nhưng cÅ©ng đủ nhắc nhở chị, gợi cho chị nhá»› lại cảm giác êm ái khi nằm trên ghế nệm, và trên chiếc gối, chị còn thấy dấu lõm xuống, rà nh rà nh có ngưá»i đã ghé đầu và o, chị thấy cuốn sách anh đã Ä‘á»c và o kỳ nghỉ cuối tuần, đôi già y cá»§a anh dưới gầm ghế... cá»§a anh... Chị cảm thấy nước mắt dâng lên, nghẹn ngà o, và chị quay Ä‘i, bước xuống nhà bếp tìm má»™t thứ gì để uống... trà ... cà phê... Coca... má»™t thứ gì... miệng chị khô rang, đầu chị lùng bùng, nhưng má»i váºt khác Ä‘á»u rõ rà ng. Chị cảm thấy chén dÄ©a ăn trưa vẫn còn trong cháºu rá»a bát, và tá» báo vẫn nằm nguyên trong ngăn bà n, gấp lại ở bà i báo viết vá» tá»™i hiếp dâm. Hình như anh vẫn còn ở trong phòng, má»›i chạy quanh đâu đây, hình như... Jessie ngồi xuống trước bà n nhà bếp, gục đầu và òa lên khóc.
Phòng là m việc ở trong tình trạng rất xấu. Tệ hại. Äen thui, trống rá»—ng và hoang vắng. Hình như nó Ä‘ang trông đợi anh xuất hiện, nhưng anh không vá» nên sinh hoạt trong đó phải ngừng trệ. Nó cần có anh má»›i hoạt động, anh là linh hồn cá»§a phòng là m việc. Và cá»§a chị nữa, cá»§a Jessie. Chị cần anh hÆ¡n là phòng là m việc cần đến anh. Chị nhón gót, từng bước chân, như má»™t đứa bé hoang mang, đứng chá»— cá»a, đưa tay sá» từng cuốn sách cá»§a anh, chiếc áo sÆ¡ mi cá»§a anh, cầm đôi già y cá»§a anh ôm sát và o ngưá»i, nhảy dá»±ng má»—i lần thấy má»™t bóng Ä‘en khác lạ. Chị cô đơn quá, lẻ loi trong ngôi nhà nà y, giữa đêm khuya, lẻ loi trong thế giá»›i. Không có ngưá»i nà o giúp đỡ chị, săn sóc đến chị, hay là m má»™t Ä‘iá»u gì, dù tệ hại Ä‘i nữa, cho chị. Chị mở miệng định la, nhưng không ra tiếng. Chị ngồi bệt xuống sà n nhà , cầm đôi già y, chỠđợi. Nhưng chẳng ngưá»i nà o tá»›i. Chị lẻ loi.
oOo
Lúc đó là chÃn giá» rưỡi sáng, Jessie Ä‘ang ngồi trong bồn tắm, cố xua Ä‘uổi những ná»—i bá»±c bá»™i hoang mang, thì chợt nghe tiếng chuông reo ngoà i cá»a. Bây giá» má»i chuyện êm xuôi rồi. Phải, má»i chuyện đã qua rồi. Chị sẽ ngồi trong bồn tắm má»™t lúc lâu, sau đó là m má»™t chén trà , ăn sáng qua loa, rồi mặc áo quần để ra tiệm. Có thể chị sẽ nằm nhà suốt ngà y, hay… Nhưng má»i chuyện êm xuôi rồi. Trước hết là tắm nước nóng, rồi… Nhưng chị không thể gá»i cho anh Ian. Chị không được phép nói chuyện vá»›i anh, trong lúc chị rất cần nói chuyện vá»›i anh. Jessie hÃt và o tháºt sâu, và lắng nghe. Dưá»ng như tiếng chuông reo ngoà i cá»a thì phải, hay chỉ là tiếng nước chảy, đánh lừa tai chị? Nhưng không phải. Tiếng chuông cứ tiếp tục reo. Nhưng chị cần gì phải trả lá»i nhỉ? Lúc nà y chị chỉ cần hÃt thở Ä‘á»u đặn, giữ cho bình thản, nước nóng sẽ khiến tâm trà chị thư giãn. Anh Ian đã chỉ cho chị cánh nà y, cách giữ cho bình thản, tránh bá»±c bá»™i hoang mang, hồi mà má chị… và cáºu Jake… Nhưng tiếng chuông ngoà i cá»a cứ reng mãi. Jessie nhảy ra khá»i bồn tắm, vá»›i lấy chiếc khăn lau, chạy ra cá»a lỡ đó là anh Ian thì sao? Chị nắm hết chìa khóa cá»§a anh rồi mà . Lỡ ra… Jessie từ phòng tắm chạy ra cá»a trước, nước chảy ròng ròng khắp nhà . Chị tươi cưá»i, đôi mắt long lanh sáng rá»±c, chiếc khăn tắm vắt ngang thân hình. Chị kéo mạnh cánh cá»a, quên cả chuyện há»i ai ở ngoà i ở ngoà i đó, và chị nhảy lùi lại ngạc nhiên. Chị kinh ngạc quá đỗi, không nghÄ© đến chuyện đóng cá»a trở lại, cứ đứng yên tại chá»—, tim Ä‘áºp thùm thụp.
- Chà o bà . Ở địa vị bà , tôi chẳng mở cá»a tiếp khách theo cách bất nhã như thế đâu.
Chị ngó vá»™i xuống, nắm chặt chiếc khăn tắm. Ngưá»i gá»i cá»a là thanh tra Houghton .
- Tôi… ông mạnh chứ? Tôi giúp được cho ông Ä‘iá»u gì chăng?
Chị đứng thẳng ngưá»i, oai vệ, dù chỉ mang trên ngưá»i mình có chiếc khăn tắm.
- Không có chi. Tôi chỉ có ý đến thăm coi bà ra sao thôi.
Trong ánh mắt hắn có một vẻ diễu cợt, đắc thắng, ánh mắt mà hôm trước ở ngoà i tòa chị đã không để ý, bây giỠnó gợi cho chị ước muốn móc mắt hắn.
- Tôi vẫn mạnh. (Cái mặt đểu giả của anh ạ). Có chuyện gì khác chăng?
- Má»i bà đi uống cà phê, được không bà Clarke? – Thái độ má»i má»c cá»§a hắn có vẻ dối trá.
- Quả tháºt không được, ông thanh tra ạ. Tôi không uống đâu. Vả lại tôi cÅ©ng sắp sá»a phải Ä‘i là m rồi. Nếu có chuyện gì muốn bà n bạc vá»›i tôi, xin ông cứ vô má»™t tiệm nà o ở đưá»ng Thống Nhất là m má»™t ly, rồi má»™t giá» sau lại gặp tôi tại văn phòng.
- Giỡn hả? Dầu sao thì hôm qua bà cũng bị xúc động mạnh?
Chị nhắm mắt lại, cố nén cÆ¡n buồn nôn dâng lên cổ há»ng. Thằng cha nà y tháºt thô bỉ, Nhưng lúc nà y chị không thể tá» thái độ nhút nhát nữa. Không thể. Chị còn nghe văng vẳng lá»i anh Ian nói vá»›i chị “Ô-kê?†theo cách đặc biệt cá»§a riêng anh, và chị đã lặng lẽ gáºt đầu đáp khẽ “Ô-kêâ€.
- Vâng, quả là cÆ¡n choáng váng. Ông thÃch thú chuyện đó chứ, ông thanh tra? Tôi muốn nói là vui sướng trước cảnh bất hạnh cá»§a kẻ khác.
- Tôi không nhìn sự việc theo cách đó.
Hắn rút bao thuốc ra má»i chị má»™t Ä‘iếu. Chị lắc đầu. Chuyện nà y thì hắn thÃch thú là cái chắc.
- Tôi không dè đấy. Cô Burton hẳn phải là vui thÃch lắm.
- Rất nhiá»u.
Hắn mỉm cưá»i nhìn chị qua khói thuốc, và chị phải tá»± trấn áp để đừng đánh hắn, và đừng vả miệng hắn. Tá»± kiá»m chế còn cá»±c hÆ¡n giữ cho khá»i Ä‘au yếu.
- Bây giá» bà tÃnh sao?
À, thì ra mục Ä‘Ãch cá»§a hắn đây rồi.
- Ông muốn nói gì?
- Bà có chương trình gì chăng?
- Có, là m việc. Và ngà y mai đi thăm chồng. Và tuần sau, đi ăn tối với bạn bè…
Hắn lại mỉm cưá»i, nhưng không có vẻ vui thÃch.
- Ông Ä‘i tù rồi, thì cuá»™c hôn nhân cá»§a ông bà có thể hư há»ng nhiá»u đó, bà Clarke. Giá»ng hắn nghe có vẻ rất tá» tế.
- Có thể. Hầu như chuyện gì cÅ©ng có thể khiến hôn nhân bị hư há»ng nếu ta muốn để cho nó hư há»ng. Tất cả tùy thuá»™c có chá»— cuá»™c hôn nhân cá»§a ta có tháºt tốt đẹp không, và ta có cố gắng giữ cho nó được tốt đẹp hay không.
- Cuộc hôn nhân của bà tốt đẹp tới mức nà o?
- Tuyệt vá»i. Và ông thanh tra Houghton ạ, trong thâm tâm tôi, tôi cảm Æ¡n ông đã quan tâm đến. Tôi Ä‘oán chắc vá»›i ông rằng tôi sẽ đỠcáºp đến chuyện nà y vá»›i chồng tôi cÅ©ng như vá»›i luáºt sư cá»§a chúng tôi. Tôi biết rằng ông Clarke nhà tôi sẽ xúc động sâu Ä‘áºm. Ông biết chăng, quả tháºt ông là con ngưá»i rất nhiá»u tình cảm đấy, ông thanh tra ạ, hay nói cho đúng ông đặc biệt ưa thÃch xÃa vô chuyện hôn nhân đấy.
Äôi mắt hắn long lanh nhìn và o mắt chị, nhưng muá»™n mất rồi: hắn đã xÃa vô chuyện ngưá»i khác, đã tá»›i nhà chị, đã rung chuông, và sáng nay hắn đã mắc sai lầm.
- Ông biết chăng, cụ thể hóa sá»± việc, tôi nghÄ© rằng có thể sẽ gá»i Ä‘iện thoại cho thượng cấp cá»§a ông, báo cho há» biết ông là ngưá»i ưa soi mói thế nà o: ông tưởng rằng có quyá»n quan tâm đến cuá»™c hôn nhân cá»§a tôi?
Hắn nhét lại bao thuốc lá và o trong túi, nụ cưá»i tắt hẳn.
- ÄÆ°á»£c rồi. Tôi đã nắm được vấn Ä‘á».
- Tháºt ư? Cá»§a tôi? Sao nhanh thế, ông thanh tra?
Hắn rÃt hà m răng – Con chó!
- Ông muốn tôi phải xin lỗi ông nữa ư?
- Tôi nói “con chó!†đấy, bà kể luôn chuyện đó vá»›i thượng cấp cá»§a tôi xem sao. Nhưng cô bé ạ, nếu phải địa vị cá»§a em, anh chẳng báºn tâm thưa gá»i đâu. Em đã gặp nhiá»u chuyện phiá»n phức lắm rồi, và còn lâu lắm má»›i được gặp mặt anh chồng. Nếu quên Ä‘i thì hay hÆ¡n, em ạ. Em và anh chà ng văn sÄ© ba xu cá»§a em sẽ bá» nhau thôi. Váºy nên khi nà o em chán không thiết ngồi má»™t mình chá»— tối tăm nữa, thì bắt đầu ngó quanh Ä‘i là vừa. Ngoà i kia thiếu gì những ngưá»i ngon là nh hÆ¡n anh chà ng em Ä‘ang quyến luyến.
- á»’, tháºt ư? Chắc ngươi là má»™t trong những con ngưá»i có thá»› đó?
Chị giáºn run lên, giá»ng nói cao lên, đốp chát thẳng thừng.
- Em muốn lá»±a chá»n ai tùy ý, nhưng chắc rồi em cÅ©ng chẳng lá»±a được ngưá»i nà o cho hay đâu. Hẹn em hai tháng nữa, anh sẽ trở lại.
- Ra khá»i đây ngay, thanh tra. Và nếu ta còn thấy ngươi héo lánh gần đây, dù Ä‘em theo lệnh xét nhà hay không, ta cÅ©ng gá»i cho ông chánh án, ông thị trưởng, hay đội chữa lá»a. CÅ©ng có thể ta kêu cứu bất cứ ngưá»i nà o. CÅ©ng có thể ta đứng chá»— cá»a sổ nhắm bắn ngay ngươi.
Hắn nhướng cặp lông mà y, tỠvẻ quan tâm:
- Cô có súng?
- Lúc nà y thì chưa, nhưng sẽ có. Rõ rà ng ta cần đến một khẩu.
Hắn mở miệng định nói câu gì, nhưng chị đã lùi má»™t bước, xô cá»a đánh sầm. Vá» mặt chiến thuáºt, thì hà nh động nà y rất dở, nhưng nhá» váºy mà chị cảm thấy dá»… chịu hÆ¡n. Trong nhất thá»i, khi trở và o nhà , chị vá»™i chạy xuống bếp, và phải hai tiếng đồng hồ sau chị má»›i thôi xúc động.
Bà Astrid tá»›i và o lúc mưá»i má»™t giá», mang theo bó hoa, và thịt gà chiên mua cho Jessie, cùng vá»›i má»™t túi xách đựng đầy trái cây và má»™t lá» nhỠđựng thuốc viên mà u và ng. Nhưng bà kiên trì đứng ngoà i cá»a, bấm chuông cả hai chục phút vẫn không thấy ngưá»i lên tiếng. Bà biết chắc Jessie ở nhà , vì bà đã gá»i Ä‘iện thoại, há»i ở tiệm cho chắc ăn. Cuối cùng bà bối rối quá chừng, gõ cá»a nhà bếp ầm ầm. Jessie cẩn tháºn, hé rèm cá»a nhòm ra, và khi thấy bà Astrid, chị vá»™i nhảy xuống ghế. Chị cứ tưởng Houghton trở lại.
- Trá»i Æ¡i! Em! Chị cứ tưởng có chuyện gì. Tại sao chị bấm chuông em không chịu lên tiếng? Sợ rắc rối vá»›i bá»n nhà báo hả?
- Không! Không có vấn đỠđó, chỉ tại… ồ… em không biết là chị. – Jessie lại rưng rưng nước mắt, đứng lặng như đứa trẻ mới lớn, và chị kể cho bà Astrid nghe chuyện Houghton tới thăm – Em không chịu nỗi. Hắn… ác độc quá hắn tỠvẻ vui sướng vỠviệc mới xảy ra. Hắn nói tới… cuộc hôn nhân của chúng em…
Chị kể đến đâu, khóc đến đấy, và bà Astrid phải đở chị ngồi xuống.
- Tại sao em không tá»›i ở vá»›i chị má»™t thá»i gian, hả Jessie? Chị sẽ để riêng cho em má»™t chá»— phòng khách, và em tránh Ä‘i và i ngà y?
- Không!
Jessie nhảy xuống, và đi tá»›i Ä‘i lui quanh phòng, Ä‘áºp tay và o chiếc ghế lúc Ä‘ang ngang qua, hoặc nhặt má»™t váºt nà o đó lên, lại để xuống liá»n. Má»™t loạt những cỠđộng thừa thãi nhưng bà Astrid lại nháºn ra ngay: hồi ông Tom má»›i mất, bà cÅ©ng hoạt động y hệt.
- Không, cám ơn chị Astrid. Nhưng em muốn ở lại đây với… với…
Chị mê đi, không biết mình muốn nói gì.
- … Vá»›i những đồ váºt cá»§a anh Ian.
- Chị hiểu, nhưng ý kiến đó chưa phải là ý kiến tốt. Và lại, em sẽ tránh được đụng chạm vá»›i những ngưá»i như tên cảnh sát kia. Lỡ có kẻ ra mắt kiểu đó thì sao? Em muốn giải quyết cách nà o?
- Em không mở cá»a cho vô nữa.
- Em không thể sống kiểu đó, Jessie. Ian không muốn em như váºy đâu.
- Vâng, anh ấy không muốn váºy. Quả tháºt…đúng váºy…em… á»’, lạy Chúa! Chị Astrid Æ¡i, em Ä‘iên lên mất. Em không thể… thiếu Ian, em không biết phải là m gì.
- Nhưng em có mất Ian đâu? Em sẽ Ä‘i thăm chú ấy. Chị vẫn chưa hiểu rõ chuyện, nhưng em sẽ giải quyết được êm xuôi. Chú ấy không Ä‘i luôn, Jessie ạ. Lạy Chúa thương chúng con, anh Ian không chết. Em cứ cư xá» như có Ian ở nhà váºy.
- Nhưng anh không ở đây - Giá»ng chị nghe thê thảm, đáng thương – Em cần có ảnh ở đây. Thiếu ảnh, em hóa Ä‘iên, em sẽ… em sẽ…
- Không, không được là m váºy. Dù muốn Ä‘iên, em cÅ©ng không được là m váºy. Giữ vững tâm trÃ, Jessie, và ngồi xuống đây. Tức khắc. Nà o, ngồi xuống Ä‘i chứ.
Jessie cứ nhảy chồm chá»—m giữa mấy chiếc ghế như con choi choi, trong năm phút đồng hồ. Bà Astrid cất giá»ng thê lương: - Em ăn sáng chưa?
Jessie lắc đầu, định nói chị không muốn ăn, nhưng bà Astrid đã buông tay chị ra, biến và o nhà bếp. Năm phút sau, bà ló mặt ra, bưng ra bánh mì nướng, mứt và trái cây cùng với một ly cà phê bốc khói.
- Em muốn uống cà -phê không?
Jessie lắc đầu, nhắm mắt lại một lát.
- Em không tin nỗi những chuyện xảy ra, chị Astrid ạ.
- Äừng nên nghÄ© đến vá»™i. Em không giữ nỗi lý trà để suy nghÄ© đâu, và vì thế không nên cố gắng, Bao giá» em được thăm anh Ian?
Jessie vừa nghe há»i, liá»n mở mắt ra, và thở dà i.
- Ngà y mai.
- ÄÆ°á»£c rồi. Váºy thì Ä‘iá»u cần nhất bây giá» là cố giữ cho được bình thản, đợi ngà y mai. Em là m được váºy chứ, phải không?
Jessie gáºt đầu, nhưng chị cÅ©ng không dám chắc. Váºy là còn má»™t ngà y, má»™t đêm, và má»™t buổi sáng nữa, mà ban đêm là lúc tệ hại hÆ¡n cả. Biết bao ma quái, tiếng nói, tiếng vá»ng tháºt là khá»§ng khiếp. Và phải ráng sống cho đến lúc thấy mặt Ian.
Nhưng có má»™t Ä‘iá»u chị muốn là m ngay. Ngay bây giá», trước khi gặp Ian. Äó là chuyện bà n luáºn vá»›i ông Martin vá» kháng án. Lúc chị gá»i tá»›i, ông Ä‘ang có mặt tại văn phòng, và tá» ra chịu nhún.
- Jessie, bà khá»e hẳn chứ?
- Tôi mạnh. Anh Ian thế nà o? - Giá»ng chị nhấn mạnh từng chữ, và ở đầu dây bên kia, ông Martin cau mặt. Ông nhá»› lại vẻ mặt chị và o tối qua, lúc ông thả chị xuống xe.
- Ông nhà đã lại tinh thần, nhưng vẫn còn xúc động.
- Tôi có thể tưởng tượng ra được. - Giá»ng chị tháºt nhẹ, và chị lÆ¡ đãng mỉm cưá»i – xúc động? Thì cả hai ngưá»i Ä‘á»u bị, nà o phải chỉ má»™t mình anh? Ông Martin ạ, tôi gá»i dây nói là muốn há»i ông má»™t Ä‘iá»u, ngay lúc nà y đây, vì ngà y mai tôi phải Ä‘i thăm anh Ian rồi.
- Chuyện chi?
- Tôi muốn biết chúng tôi phải là m gì để chống án, thá»§ tục ra sao? Ông có lo dùm chăng. Lo hết má»i việc. (Và chúng tôi hpải trả bao nhiêu tiá»n nữa đây? Äó là vấn đỠkhác đấy nhỉ?
- ÄÆ°á»£c rồi, chúng ta sẽ bà n chuyện đó sau khi thà nh án, bà Jessie ạ. Nếu ông được hưởng thá»i gian thá» thách, thì không vá»™i gì mà phải tÃnh chuyện thượng tố, trừ phi cần cho tư pháp lý lịch cá»§a ông thì không kể, nghÄ©a là muốn cho lý lịch cá»§a ông không ghi má»™t tá»™i trạng nà o thì không kể. Có lẽ ông cÅ©ng muốn váºy. Nhưng theo tôi nghÄ©, bà nên đợi sau khi thà nh án rồi hãy quyết định. Thá»i gian hạn định để là m thá»§ tục thượng tố không nhiá»u, nhưng cÅ©ng dư thá»i giá» cho bà quyết định.
- Bao giỠthì thà nh án?
- Kể từ ngà y mai, còn bốn tuần lễ nữa.
- Tại sao phải đợi đến táºn lúc đó?
- Là vì, bà Jessie ạ, bà không biết rõ chuyện gì sẽ xảy ra. Nếu há» cho ông vá», hưởng thá»i gian thá» thách, thì ông Ian không cần tốn đồng xu cắc bạc trong món tiá»n còn lại cá»§a ông hay cá»§a bà , để kháng án. Äây không phải trưá»ng hợp cá»§a ông, vì ông có nghá» nghiệp nhất định đâu mà cần tư pháp lý lịch phải trong sạch. Äúng đó, nếu ông có nghá» nghiệp đòi há»i tư pháp lý lịch, thì vụ án nà y có thể gây hại cho ông đó. – Ông đắn Ä‘o má»™t hồi rồi nói tiếp – Và nếu ông được tá»± do, bà còn cần phải lo nghÄ© đến chuyện gì nữa?
- Ông nói “nếu được tá»± do†là nghÄ©a là m sao? – Jessie lại cảm thấy rối bá»i.
- ÄÆ°á»£c rồi. Trong trưá»ng hợp phá»§ định, há» sẽ không cho ông hưởng thá»i gian thá» thác, sẽ tống ông và o ngục. Trong trưá»ng hợp đó, bà có thể là m đơn thượng tố. Nhưng bà Jessie ạ, bà là m đơn thượng tố thì có nghÄ©a là phải ra má»™t tòa án khác, lại phải Ä‘eo Ä‘uổi má»i thá»§ tục xét xá» như trước, và chúng ta vẫn phải trưng ra được thêm bằng chứng nà o, không chuyện gì thay đổi hết. Vì thế, bà lại phải qua má»i giai Ä‘oạn cÅ©, mà có lẽ chẳng được lợi gì them. Theo tôi nghÄ©, việc chúng ta cần thúc đây bây giá» là xin được hưởng thá»i gian thá» thách. Và chúng ta có thể lo chuyện kháng án sau khi biết rõ chuyện xảy ra thế nà o. Äồng ý?
Jessie miễn cưỡng đồng ý, và gác máy. Ông ta muốn nói gì, “nếu†chúng cho Ian được tự do là nghĩa là m sao? Chữ “nếu†ấy là thế nà o?
|

29-05-2009, 10:14 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương 20
- Em mạnh chứ?
- Mạnh! - Chị mỉm cưá»i vá»›i anh, và tá»± động đưa tay sá» hạt Ä‘áºu và ng Ä‘eo ở cổ, mân mê má»™t lát, và nhìn chồng. Chị đã sống qua hai mươi bốn tiếng đồng hồ, và không thấy Houghton trở lại - Em yêu anh, Ian.
- Em cưng, anh cÅ©ng yêu em. Em tháºt sá»± mạnh khá»e chứ? - Anh có vẻ lo lắng nhiá»u vá» chị.
- Em rất mạnh khá»e. Còn anh thế nà o?
Äôi mắt anh đã nói lên tất cả. Bây giá» anh đã ở trại giam cá»§a quáºn, mặc bá»™ quần áo lao động dÆ¡ bẩn ngưá»i ta phát cho. Chúng đã gói ghém quần áo anh và o má»™t túi xách Ä‘i chợ, gá»i lại cho ông Martin, và ông đã trao trả cho Jessie tối hôm trước, cùng lúc vá»›i chiếc xe Volvo. Sau đó chị đã uống hai viên thuốc cá»§a bà Astrid để lại cho chị.
- Ông Martin nói rằng há» có thể cho anh hưởng thá»i gian thá» thách. Nhưng cả hai ngưá»i Ä‘á»u nhá»› bà i báo đã Ä‘á»c và o hôm tòa tuyên án. HỠđỠnghị thá»§ tiêu thá» thách đối vá»›i các vụ án hiếp dâm. Dư luáºn quần chúng không khoan hồng nữa.
- Äể rồi xem sao, Jessie ạ, nhưng chẳng trông mong gì được đâu. Cứ cố gắng đợi váºy thôi. - Ian mỉm cưá»i, và Jessie lại sụt sùi. Chuyện gì xảy ra nếu anh không được hưởng thá»i gian thá» thách? Chị vẫn chưa thể nghÄ© đến chuyện đương đầu vá»›i sá»± kiện đó. Äợi chá»? Lại đợi chá» má»™t phiên tòa nữa, má»™t vụ tuyên án nữa. - Em đã biết tá»± cư xá» chưa? Không khiếp sợ nữa, không cư xá» bất thưá»ng nữa nhé. - Anh đã hiểu chị rất rõ.
- Em rất bình thưá»ng. Và chị Astrid đã săn sóc em như má»™t đứa trẻ. - Chị không dám kể anh nghe vá» Houghton, cÅ©ng như chuyện chị đã khóc lóc, váºt mình váºt mẩy và o đêm trước, và chị đã phải uống mấy viên thuốc má»›i sống nỗi.
- Chị ấy có theo em lại đây không? - Anh đưa mắt nhìn quanh, nhưng không thấy bà Astrid.
- Có, chị ấy đợi ở nhà dưới. Chị ngại anh sẽ lúng túng, và chị cũng nghĩ rằng vợ chồng mình cần nói chuyện riêng với nhau.
- Nói vá»›i chị là anh rất yêu quý chị nhé. Anh rất vui thấy em không lẻ loi. Jessie, anh rất rầu rÄ© lo lắng vì em. Hãy hứa là không là m Ä‘iá»u gì rồ dại nhé. Anh van em, hứa Ä‘i. - Anh nhìn chị, vẻ năn nỉ.
- Em hứa. Thà nh tháºt đấy, anh cưng ạ. Em rất mạnh khá»e.
Nhưng trông chị không có vẻ mạnh khá»e. Cả hai ngưá»i Ä‘á»u có sắc diện rất xấu: hoảng hốt, xúc động, riêng Ian trông cà ng tệ hại, vì hai ngà y không cạo, râu má»c tua tá»§a.
Trong ná»a giỠđồng hồ, hai ngưá»i nói vá»›i nhau, toà n những câu chuyện thưá»ng nháºt và không ăn nháºp vá»›i nhau, câu chuyện cá»§a hai ngưá»i vẫn chưa thoát khá»i cÆ¡n xúc động. Jessie cố gắng để khá»i khóc lóc, và chị giữ được cho đến lúc gặp bà Astrid ở nhà dưới, và hai chị em nức nở, vì giáºn dữ và đau đớn.
- Chúng nhốt ảnh trong cái chuồng, như nhốt thú váºt.
Và cô ả trá»i đánh kia chắc hẳn lúc nà y Ä‘ang ở tại văn phòng cá»§a ả, là m việc, sống cuá»™c Ä‘á»i riêng. Ả đã trả được thù, bây giá» phải sung sướng lắm. Trong khi đó, Ian khốn khổ trong tù, và Jessie lẻ loi vá» nhà lúc đêm tối, Ä‘au khổ Ä‘iên cuồng.
Bà Astrid dẫn Jessie vá» nhà , nấu bữa ăn tối cho chị, và đợi cho đến lúc chị thiu thiu ngá»§. Äêm nay đỡ khổ cho Jessie, phần lá»›n chỉ vì chị đã quá hoang mang, không còn thá»i giỠđể nghÄ© ngợi lôi thôi, tá»± hà nh hạ mình. Chị chỉ nằm xuống ngá»§ ngay. Sáng hôm sau, bà Astrid tá»›i sá»›m, mang theo dâu tươi, má»™t tá» "Nữu Ước Thá»i báo" và tá» tạp chà "Trang phục Phụ nữ". Có lẽ vấn đỠthá»i trang vẫn là điá»u Jessie quan tâm đến đây!
- Em ạ, không báºn chăm sóc em chẳng hiểu chị sẽ là m gì đây!
- Thì chị ngá»§ nán thêm chút nữa chứ gì? Nhưng chị ạ, giá» nà y mà em đã thức dáºy rồi, thì hẳn là em đã qua khá»i đấy. - Jessie lắc đầu, ôm chặt lấy bạn, trong lúc bà Astrid rót ra hai tách trà . Chị đã Ä‘i được má»™t chặng đưá»ng dà i, và may mắn cho chị là có bà Astrid giúp đỡ. Còn hai mươi bảy hôm nữa má»›i tá»›i ngà y thà nh án, và chỉ có Chúa má»›i biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Jessie còn có cá»a tiệm phải lo toan, nhưng lúc nà y chưa phải lúc để tÃnh đến chuyện đó. Chị chỉ lo nỗi việc ấy bằng cách lâu lâu gá»i dây nói há»i thăm sÆ¡ qua, và đặt hết tin tưởng và o Katsuko. Bà Astrid dẫn chị tá»›i những nÆ¡i quen thuá»™c cá»§a bà , như tá»›i tiệm uốn tóc chẳng hạn, cốt ý để săn sóc đến chị hÆ¡n là nghÄ© đến chuyện khác. Jessie chỉ được thăm Ian má»™t tuần hai lần, thá»i gian còn lại không có chuyện gì là m tháºt là khá»§ng khiếp. Nhiá»u khi chị định nói gì lại quên ngay; lấy váºt gì ra khá»i túi xách lại há»i không hiểu vì sao mình lấy ra; Ä‘ang nghe bà Astrid nói chuyện bá»—ng trố mắt nhìn, như thể nãy giá» chị không trông thấy bà , không nghe bà nói. Chị không có đủ lý trÃ, nhìn theo cách mình cảm nghÄ©, như má»™t đứa trẻ xa nhà , chán nản bám lấy má»™t bà mẹ má»›i: bà Astrid. Thiếu anh Ian, không còn Ä‘iá»u gì có ý nghÄ©a vá»›i chị. Thiếu hẳn sá»± sống. Và thiếu giao thiệp, chị khó lòng nhá»› ra rằng chị vẫn tồn tại. Bà Astrid cÅ©ng chỉ ráng giữ chị sống vất vưởng cho đến ngà y chị có thể gặp anh lần sau.
oOo
Sau ngà y tuyên án, báo chà có đỠcáºp đến vụ án Ian, nhưng chỉ đăng và i dòng ở trang cuối. Không ai gá»i tá»›i há»i thăm, trừ hai ông bạn đã ra tòa là m chứng cho Ian. Há» tá» vẻ xúc động trước nguồn tin. Jessie nhá» bà Astrid trả lá»i dùm chị, và cÅ©ng chỉ cho biết sÆ¡ qua và i chi tiết. Chị không muốn nói chuyện vá»›i má»™t ngưá»i nà o nữa.
Ngà y thứ hai, chị Ä‘i là m. Jessie và Katsuko Ä‘á»u tỠý buồn rầu. Cô Kat có Ä‘á»c được tin đăng trên báo, nhưng không dám đả động tá»›i trong các cuá»™c Ä‘iện đà m, muốn đợi gặp chị Jessie rồi nói gì hãy nói. Qua giá»ng nói cá»§a Jessie trong Ä‘iện đà m, cô biết rằng chị không muốn cho hai cô biết. Khi Jessie theo bà Astrid bước và o cá»a hà ng, chị rất Ä‘au khổ. Vừa nhìn thấy mặt hai cô kia là chị hiểu ngay, và Zina thấy chị liá»n ứa nước mắt. Chị ôm chặt cả hai cô. Bây giá» hai cô đã hiểu vì sao Houghton tìm tá»›i cá»a hà ng, vì sao chị Jessie Ä‘iên cuồng, vì sao chiếc Morgan biến mất. Cuối cùng hỠđã hiểu hết.
Katsuko lên tiếng nói thay cho cả hai:
- Chị Jessie, chúng em có là m được chuyện gì chăng?
- Có má»™t Ä‘iá»u duy nhất thôi: đừng bao giá» nói đến chuyện nà y nữa. Lúc nà y, chị không thể nói được Ä‘iá»u gì đâu. Nói nhiá»u chẳng được chuyện gì.
- Anh Ian ra sao?
- Vẫn sống. Chỉ nên biết váºy thôi.
- Chị có nghĩ được chuyện gì sẽ xảy ra không?
Jessie lắc đầu và lặng lẽ ngồi và o chiếc ghế hà ng ngà y chị vẫn ngồi.
- Không. Chị chẳng có ý nghÄ© nà o. Trả lá»i váºy đã đủ chưa?
Chị nhìn và o mặt hai cô gái, và cảm thấy mệt má»i vô cùng.
Cuối cùng Zina lại lên tiếng.
- Chị có cần giúp đỡ tại nhà không, chị Jessie? Hẳn là chị phải cô đơn lắm. Nhà em cũng gần nhà chị.
- Cám ơn em cưng. Chị sẽ cho biết ý kiến sau.
Chị ôm chặt cô gái, rồi tiến vá» văn phòng, bà Astrid theo bén gót. Chị rất cần có Zina đêm hôm chia xẻ tâm sá»± vá»›i mình. Nhưng có thể việc đó còn tệ hại hÆ¡n ná»—i kinh sợ những lúc ở má»™t mình. Tá»›i cá»a văn phòng, chị quay lại, vẻ mặt nghiêm nghị:
- Có má»™t Ä‘iá»u nà y, hai em ạ. Trong những tuần tá»›i đây, chị không rảnh thá»i giá» quanh quẩn chá»— nà y. Chị có nhiá»u việc phải lo cho anh Ian, phải gặp và i ngưá»i để bà n vá» chuyện thà nh án, và có rất nhiá»u chuyện phải suy nghÄ©. Lúc nà o tá»›i được chị sẽ tá»›i, nhưng hai em phải thay chị trông nom má»i chuyện đấy. Coi như hai em Ä‘ang là m chuyện gì, thì cứ váºy mà là m tiếp. Äồng ý?
Katsuko cúi chà o, và Jessie nở nụ cưá»i:
- Hai em dá»… thương quá! ÄÆ°á»£c trở lại đây, chị thấy vui quá.
Bà Astrid nhìn Jessie với vẻ quan tâm, lúc Jessie ngồi xuống trước bà n giấy.
- Chị vô giúp đỡ em được không?
- Nói tháºt vá»›i chị, em cần đến chị ở chá»— khác hÆ¡n là ở cá»a tiệm nà y. Kat đã trông nom chá»— nà y rất hoà n hảo. Äiá»u cần chăm sóc là bản thân em đây: buổi sáng, buổi tối và cả đêm khuya nữa... lúc nà o chị cÅ©ng phải chăm nom, chị hiểu chứ?
DÄ© nhiên là Astrid hiểu. Tám rưỡi sáng bà đã phải tá»›i nhìn mặt chị, hai giá» chiá»u phải gá»i Ä‘iện thoại để nghe tiếng chị. Äêm khuya má»›i tháºt là lúc có chuyện: ná»—i khiếp sợ không biết có sống nỗi đến sáng, không biết Ian có thể trở lại nhà nữa không, vÅ© trụ có thể đè áºp xuống, chôn vùi chị, thanh tra Houghton có thể sấn và o hãm hiếp chị. Có cả những ná»—i sợ chÃnh đáng lẫn những ná»—i sợ không thá»±c, những bóng ma chị tưởng tượng ra, và những ngưá»i đà n ông không đáng chi chị quan tâm đến.
- Em nghĩ coi có thể là m việc trong bao lâu? Chị sẽ tới đón em nhé. Tối nay, chúng ta có thể ăn tối tại nhà chị, nếu em đồng ý.
- Chị rất tỠtế với em.
Tháºt lạ lùng, vá»›i má»™t thá»i gian quen biết rất ngắn mà hai chị em đã thông cảm nhau nhiá»u. Nhưng bà Astrid hiểu tại sao : bà rất cảm phục những việc là m cá»§a Jessie.
oOo
Phần lá»›n những cố gắng cá»§a Jessie dà nh cho chuyện thà nh án cá»§a Ian. Äã hai lần chị gặp vị sÄ© quan phụ trách việc cho hưởng thá»i gian thá» thách, nghe ông tả chi tiết cá»§a vụ án, và ngà y đêm chị để tâm tá»›i ông Martin. Ông Ä‘ang là m gì đây? Ông nghÄ© sao vá» vụ án? Äã nói chuyện vá»›i vị sÄ© quan phụ trách công việc chưa? Cảm tưởng cá»§a vị sÄ© quan đó ra sao? Có má»™t hôm, chị đã tìm gặp và nói chuyện vá»›i ông chánh án và o giỠăn trưa. Ông tá» ra là con ngưá»i có cảm tình, nhưng không chịu áp lá»±c vá» vấn đỠthà nh án. Jessie có cảm tưởng rõ rà ng rằng chị vá»›i vẻ quý phái hÆ¡n hôm ra tòa, và trong cuá»™c tiếp đón nà y có lẽ ông chánh án cÅ©ng bá»›t hiá»n từ hÆ¡n. Ông tiếp đón chị không được nồng háºu lắm. Chị đã gom được má»™t số thÆ¡ cá»§a những ngưá»i bạn thân, chứng minh anh Ian có tÃnh nết rất tốt. Chị cÅ©ng xin được má»™t lá thư cá»§a nhân viên nhà in mong má»i thấy Ian được tá»± do để hoà n tất cuốn sách cá»§a anh, nói thêm rằng việc Ä‘i tù có thể phá hoại văn nghiệp cá»§a anh.
Ngà y lá»… Tạ Æ¡n đã đến, không khác gì má»™t ngà y thưá»ng, hay Ãt nhất Jessie cÅ©ng là m cho nó có vẻ như váºy. Chị chỉ coi nó như má»™t ngà y không phải là m việc, không cho phép mình nghÄ© đến những ngà y lá»… Tạ Æ¡n trước kia. Chị không tổ chức tiệc tùng. Chị không chịu ná»—i như váºy. Chị ở chÆ¡i vá»›i bà Astrid, trong lúc Ian cÅ©ng trong tù. Hôm đó, tại nhà giam quáºn, ngưá»i ta không cho thăm viếng: anh ăn bánh sandwich thịt gà đã cÅ©, và đá»c má»™t lá thư cá»§a Jessie.
Bà Astrid ăn thịt bò vá»›i Jessie, quên hẳn ngà y lá»… năm nay, hy sinh kỳ nghỉ cuối tuần, không vỠở chÆ¡i vá»›i bà mẹ trong trại chăn nuôi. Bà rất lo sợ cho Jessie, luôn luôn di chuyển như Ä‘i trong đám sương mù, lúc ngừng lúc Ä‘i, lúc la hét: chị say thuốc và uống nhiá»u cà phê quá.
Và chị hùng hục là m việc tối ngà y. Äang nghÄ© đến chuyện phải là m gì cho ngà y thà nh án, thì đột nhiên chị lại đổ hết ná»— lá»±c cho Lady J, tưởng như chị đã bá» bẵng không trông nom đến nó đã mấy năm nay. Chị là m việc cả ngà y thứ bảy. Ở nhà , chị không nghỉ tay, chị phải là m má»™t việc gì, là m đủ má»i việc: lau nhà , quét dá»n lại nhà xe, xếp dá»n lại các ngăn tá»§, thu vén phòng là m việc... đủ thứ chuyện, miá»…n là khá»i suy nghÄ©. Và có thể.... có thể là nếu chị là m má»i việc hòan hảo, thì biết đâu chừng cuối tháng nà y anh lại chẳng được vá»? Có thể há» cho anh hưởng trưá»ng hợp thá» thách lắm chứ, biết đâu chừng?... Chị di chuyển như má»™t thầy pháp quay cuồng. Nhưng chị cần phải là m váºy. Äể tâm trà bị đè nặng, chị không chịu nỗi đâu. Và thưá»ng xuyên lo sợ, không tránh đâu được, khiếp đảm quá. Quá sức cá»§a con ngưá»i. Mà chị cÅ©ng chẳng còn là con ngưá»i nữa, ăn rất Ãt, ngá»§ khó khăn. Chị không còn cảm thấy mình là má»™t con ngưá»i, không dám tin váºy. Chị xa lánh má»i ngưá»i, tách rá»i hẳn ra... và đó là điá»u chị sợ hÆ¡n cả. Anh Ian cÅ©ng hiểu Ä‘iá»u đó, nhưng bây giá» anh không thể ngăn cản chị. Anh không đụng được tá»›i chị, ôm chị, cảm nháºn chị, hay khiến chị cảm nháºn được anh. Anh không thể là m được Ä‘iá»u gì, chỉ đà nh đứng nhìn qua cá»a sổ, nói chuyện vá»›i chị qua Ä‘iện thoại cá»§a nhà tù, trong lúc chị bá»±c bá»™i mân mê sợi dây Ä‘iện thoại, dà sát miệng và o ống nói mà đầu óc để đâu đâu.
Và bây giỠtrông anh cà ng ngà y cà ng bệ rạc: râu không cạo, quần áo dơ dáy, kém ăn và quầng mắt anh, mỗi lần thăm viếng, chị lại thấy có vẻ thâm hơn.
- Ở đây anh không ngá»§ được ư? - Giá»ng chị cao hÆ¡n, the thé hÆ¡n và bối rối hÆ¡n. Anh thương chị, mà không là m được Ä‘iá»u gì cho chị. Cả hai Ä‘á»u hiểu như váºy, và anh tá»± há»i không hiểu bao lâu nữa chuyện nà y sẽ khiến chị chán ghét anh. Vì anh đã để chị phải thất vá»ng. Và anh kinh hãi nghÄ© đến má»™t ngà y nà o đó, anh không còn giữ nỗi lòng thương yêu cá»§a chị, chị sẽ quay mặt Ä‘i. Chị đòi há»i quá nhiá»u, vì chị cần đến nhiá»u Ä‘iá»u.
- Lâu lâu anh cÅ©ng ngá»§ được. - Anh cố nở nụ cưá»i, gắng quên Ä‘i má»i chuyện, không suy nghÄ© gì nữa - Còn em thế nà o? Hình như dưới mắt em có quầng thâm lắm đó, em cưng ạ. Anh nói phải không?
- Anh có sai lầm bao giỠđâu?
Chị lại mỉm cưá»i, ghé sát và o ống nói, nhún vai. Chị đã sụt mất sáu ký, nhưng ngá»§ được khá hÆ¡n. Chị không để ý tá»›i chuyện đó. Những viên thuốc mà u đỠđã giúp đỡ chị. Thuốc đỠtốt hÆ¡n thuốc và ng, chỉ thua có những viên thuốc nhá» mà u xanh, mà mãi sau nà y bà Astrid má»›i đưa cho chị, và có tác dụng vá»›i chị hÆ¡n. Mấy thứ thuốc đó cùng má»™t loại, thứ yếu thứ mạnh thôi. Thuốc đỠcÅ©ng có tác dụng chừng má»±c đối vá»›i chị. Chị không dám nói cho Ian biết. Anh khó khăn vá»›i chuyện đó lắm, nên chị phải cẩn tháºn. Nhưng quả tháºt thuốc viên đã là m được Ä‘iá»u tốt cho chị. Hai lần gặp nhau ngắn ngá»§i trong tuần là thá»i gian chị dá»… sống nhất. Ngoà i ra chị phải cố gắng để sống qua ngà y. thuốc viên đã giúp chị việc đó. Và bà Astrid chỉ đưa ra từng viên, nhất định không chịu để lại nguyên lá». Ian mà biết được, anh sẽ Ä‘iên lên. Hồi cáºu Jake mất Ä‘i, chị có long trá»ng hứa vá»›i anh là không dùng tá»›i thuốc viên. Anh đã đứng bên chị suốt đêm, coi ngưá»i ta bÆ¡m rá»a ruá»™t cho chị, và sau đó chị đã hứa. Äôi khi cần uống thuốc viên, chị lại nhá»› đến chuyện nà y. Nhưng hiện giá», chị cần đến thuốc, quả tháºt chị phải uống, nếu không chị cÅ©ng chết, bằng cách nà y hay cách khác. Chị đã nghÄ© đến những chuyện như nhảy qua cá»a sổ, dù rằng chị chẳng muốn chút nà o. Chị nghÄ© đến ma quá»· túm lấy chị, bắt chị là m những chuyện chị không muốn. Chị không thể nói chuyện vá»›i khách hà ng, ở lì tại văn phòng vì chị rất sợ không hiểu mình sẽ nói báºy bạ những gì. Chị không tá»± kiểm soát được. Chị không thể là m chuyện gì, không thể ngồi sau tay lái.
oOo
Bốn tuần từ ngà y tuyên án đến ngà y thà nh án, đã qua như má»™t cÆ¡n ác má»™ng liên tục , nhưng cuối cùng ngà y thà nh án cÅ©ng tá»›i. Ông chánh án đã nghe tranh cãi vá» việc cho hưởng hay không cho hưởng trưá»ng hợp thá» thách. Lần nà y Jessie được đứng bên Ian để chỠđợi. Chị bá»›t khiếp sợ hÆ¡n, có thể nắm tay, nhìn mặt anh. Ngưá»i anh hôi quá, móng tay để rất dà i. Trong tù hỠđã đưa cho anh dao cạo chạy Ä‘iện, và mặt anh bị xước nhiá»u đưá»ng. Nhưng dầu sao vẫn là anh Ian, chị đã có thể sá» tá»›i má»™t thứ gì thân thuá»™c nhất trên Ä‘á»i, bây giỠđã bắt đầu thấy xa lạ vá»›i chị. Bây giá» chị đứng bên anh, thuá»™c vá» anh. Chị đã hầu như quên hẳn tÃnh cách long trá»ng cá»§a buổi thà nh án. Nhưng các thá»§ tục trong phòng xá» lại lôi chị trở vá» vá»›i thá»±c tại: viên thừa phát lại, phóng viên săn tin tòa án, lá cá»... tất cả Ä‘á»u hiện thá»±c.
Ian không được chấp thuáºn cho hưởng trưá»ng hợp thá» thách. Ông chánh án cho rằng tá»™i trạng nà y quá nghiệm trá»ng. Và sau, ông Martin giải thÃch rằng trong không khà chÃnh trị hiện nay, ông chánh án khó lòng là m khác được. Ian bị kết án bốn năm tù, giam tại nhà tù cá»§a tiểu bang, và anh phải ở tù má»™t thá»i gian tối thiểu là má»™t năm.
Thừa phát lại dẫn anh đi, và lần nà y Jessie không khóc.
oOo
Ba ngà y sau, Ian được chuyển từ trại giam quáºn sang trại giam tiểu bang. Như tất cả các tù nhân đà n ông khác, anh được tá»›i Bắc California, ở Trung tâm y tế California, tại tỉnh Vacaville để khám tổng quát .
Hai ngà y sau, Jessie và bà Astrid Ä‘i xe tá»›i đó, trên chiếc jaguar mà u Ä‘en. Chị dắt ở thắt lưng hai viên thuốc mà u và ng . Bà Astrid nói rằng đó là những viên cuối cùng bà có thể đưa cho chị . Nhưng lần nà o bà chẳng nói váºy ? Chị biết bà rất rầu rÄ© vì chị .
Trừ ổ sống ló ra ở cổng chÃnh, và chiếc máy dò tìm vÅ© khÃ, thì trại giam Vacaville trông vô hại . Bên trong có má»™t quầy hà ng bán những mẫu hà ng xấu xà là m trong tù, và bà n giấy đặt chá»— cá»a ra và o cho ngưá»i ta cảm tưởng lối và o má»™t bệnh viện . Thứ gì cÅ©ng bằng ká»n, gắn kiếng . Bên ngoà i trông rất giống má»™t nhà rá»a xe tân tiến .
Hai ngưá»i xin phép được và o thăm Ian, Ä‘iá»n và o nhiá»u mẫu giấy tá», và được má»i ngồi ở phòng đợi, hoặc có thể dạo quanh chá»— tiá»n sảnh . Mưá»i phút sau, má»™t ngưá»i lÃnh gác xuất hiện, mở cá»a cho há» và o sân trong, dẫn há» Ä‘i qua sân đó, tá»›i má»™t cá»a không khóa .
Những ngưá»i ở đây mặc quần áo Jeans mà u xanh, áo sÆ¡ mi, và mang đủ thứ già y, từ những đôi á»§ng tá»›i những đôi già y nhẹ . Bà Astrid nhướng đôi lông mà y nhìn Jessie: nÆ¡i đây chẳng giống má»™t nhà tù chút nà o . Ngưá»i ta có thể chÆ¡i những trò chÆ¡i Ä‘iện tá» hoặc nói chuyện vá»›i bạn gái . Nó rất giống vá»›i má»™t trưá»ng trung há»c và o giá» ra chÆ¡i, ngoại trừ đây đó có má»™t khuôn mặt buồn bã hay má»™t bà mẹ rưng rưng ngấn lệ .
Nhìn cảnh tượng chung quanh, Jessie thấy phấn khởi trong lòng . Chị có thể gặp anh ở chá»— nà o trong sân cÅ©ng được, có thể nắm tay anh, cưá»i vá»›i anh. Lấy nhau bảy năm trá»i rồi mà bây giá» trở lại cái thá»§a má»›i gặp, kể cÅ©ng Ä‘iên tháºt, nhưng dầu sao cÅ©ng hÆ¡n rất nhiá»u so vá»›i những lần thăm viếng ở nhà giam quáºn, chỉ được nhìn nhau qua cá»a sổ .
Nhưng Jessie đã lầm; chưa có Ä‘iá»u thay đổi tốt đẹp hÆ¡n, là vì phải và i tháng nữa anh Ian má»›i được phép tiếp thân nhân ở ngoà i sân, nếu như anh ở đây luôn. CÅ©ng còn nhiá»u thá»§ tục rưá»m rà . Lần đầu tiên nà y anh chị cÅ©ng chỉ được nhìn mặt nhau trên má»™t khung kiếng và liên lạc vá»›i nhau qua Ä‘iện thoại thôi. Jessie cảm thấy tức giáºn muốn Ä‘áºp vỡ cái khung kiếng đó, trong lúc chị cố nở má»™t nụ cưá»i . Chị hy vá»ng được sá» và o mặt anh, đụng và o cánh tay anh, ngá»i thấy hÆ¡i hướng tóc anh. Nhưng chị chỉ có trong tay có má»™t ống Ä‘iện thoại bằng nhá»±a mà u xanh thôi. Bên cạnh chị là má»™t cái mà u hồng, và xa hÆ¡n là má»™t cái mà u và ng . Má»™t kẻ nà o có óc hà i hước đã nghÄ© ra chuyện đặt dà i dà i ở đây những ống nói đủ mà u sắc tươi vui. Cứ như trong má»™t bảo sanh viện váºy: chị có thể nhấc ống ná»™i đà m để "Âu, âu ! Em bé đấy ư ?" Vá»›i đứa bé má»›i sanh thân yêu cá»§a chị . Nhưng Jessie cần là cần chồng chị kia, chị cần gì cái ống nói ?
Nhưng trông anh đã khá hÆ¡n, gầy hÆ¡n má»™t chút, nhưng sạch sẽ . Anh cÅ©ng đã cạo râu, đợi cuá»™c thăm viếng . Hai vợ chồng đã có thể vui vẻ đùa cợt nhau những câu trước kia vẫn thưá»ng chá»c ghẹo nhau, thỉnh thoảng bà Astrid cùng dà nh lấy Ä‘iện thoại, nói má»™t câu. ÄÆ°á»£c ngồi đây nói chuyện vá»›i hai ngưá»i đà n bà , nhìn nhau qua má»™t khung kiếng, Ian thấy cÅ©ng hay hay. Vẻ căng thẳng chỉ nói lên trong đôi mắt anh thôi, và trong câu chuyện vui đùa giữa ba ngưá»i cÅ©ng gợn chút chua cay.
- NÆ¡i đây hầu như má»™t thư phòng . Má»™t thằng can tá»™i hiếp dâm mà được váºy là nhất rồi ! Anh bá»±c bá»™i nhăn mặt nói câu khôi hà i không vui.
- Có khi há» tưởng anh là thằng ma cô đấy . Tiếng cưá»i cá»§a há» như tiếng sắt va chạm .
Sá»± tháºt là anh phải ở đây. Ãt nhất là má»™t năm. Jessie tá»± há»i không biết chị có thể chịu đựng được bao lâu. Có lẽ chị cÅ©ng không cần phải chịu đựng . Có lẽ cả hai ngưá»i Ä‘á»u váºy . Chị muốn há»i anh vá» chuyện kháng án .
- Anh đã nói với ông Martin chưa ?
- Äã . Có lẽ không nên thượng tố - Anh trả lá»i long trá»ng, giá»ng nói có vẻ cương quyết .
- Sao ? Giá»ng chị run run.
- Em nên nghe anh má»›i được . Anh biết phải là m gì, Jessie. Lần xá» sau cÅ©ng không có gì thay đổi đâu. Ông Martin cÅ©ng cảm nghÄ© như anh. Chỉ mất thêm năm, mưá»i ngà n đô la nữa, chúng mình mang công mắc nợ thêm, mà lên tòa trên, chúng ta cÅ©ng chẳng tìm được Ä‘iá»u gì khác để khai ra. Dá»±a và o những bằng cá»› mà chúng ta Ä‘ang nắm, thì những Ä‘iá»u nghi ngá» vá» ngưá»i chồng ả ta là không thể chấp nháºn được . Ta nắm được gì nà o ? Chỉ là má»™t bức hình chụp cÅ© rÃch và những suy nghÄ© hoang tưởng thôi. Không có ngưá»i nà o chịu đứng ra là m chứng . Không có gì vững chắc, chỉ là hy vá»ng hão huyá»n . Chúng ta đã là m má»™t lần rồi, mà có cách nà o khác đâu ? Má»™t lần nữa, chúng ta vẫn không giải quyết được . Má»™t tòa án má»›i được triệu táºp vẫn là m theo đưá»ng lối cÅ©, và chỉ là m mấy ngưá»i ở tòa Ä‘iên lên thôi. Ông Martin nghÄ© rằng anh nên chịu khó sống qua ngà y, ráng tá» ra con ngưá»i dá»… thương, và có thể há» sẽ cho anh được thả trước hạn . Dầu sao, anh đã quyết định rồi, và anh cho rằng anh nghÄ© đúng .
Ai nói anh nghÄ© đúng ? Và tại sao không ai há»i tôi má»™t tiếng ?
- Anh bà n vá»›i ông ta là bà n vá» thá»i hạn cá»§a anh nằm đây, có phải cá»§a em đâu ? Äây là quyết định cá»§a anh.
- Nhưng nó có ảnh hưởng đến cuộc sống của em nữa .
Mắt chị lại long lanh giá»t lệ . Chị cần má»™t vụ thượng tố, má»™t cÆ¡ há»™i khác, má»™t Ä‘iá»u gì đó, Ä‘iá»u gì cÅ©ng được . Chị không thể chấp nháºn chuyện chỠđợi thả trước hạn . Ngưá»i ta Ä‘ang bà n đến vấn đỠthay đổi các đạo luáºt cá»§a bang California vá» thá»§ tục thà nh án, nhưng ai mà đợi cho được ? Ông Martin cÅ©ng có nói má»™t lần rằng anh Ian có thể ở tù hai năm. Hai năm ? Lạy Chúa, là m sao chị có thể sống nỗi đến đó ?
- Jessie, em phải tin cẩn anh. Ta phải Ä‘i theo con đưá»ng đó . Quan trá»ng gì đâu ?
- Ta có thể bán bớt đồ đạc: căn nhà hay một thứ gì đó .
- Và chúng ta lại thua kiện nữa . Lúc đó sẽ ra sao ? Ta nên cắn răng chịu cho qua Ä‘i. Anh van em, Jessie, anh van em ráng chịu đựng . Hiện giá», anh không thể là m Ä‘iá»u gì cho em, nhưng anh yêu em. Em phải ráng giữ cho tháºt mạnh . Có thể cÅ©ng không lâu đâu, có lẽ không quá má»™t năm đâu.
Anh cố lấy giá»ng nói cho tháºt vui vẻ . Chỉ vì chị .
- Lỡ hơn một năm thì sao ?
- Chúng mình sẽ tÃnh sau.
Nước mắt chị lại chảy ròng ròng trên mặt . Tại sao anh vá»›i ông Martin quyết định mà không nói cho chị biết ? Tại sao hai ngưá»i không nói cho chị biết ? Tại sao hai ngưá»i không muốn thá» thách má»™t lần nữa ? Có thể thắng kiện lắm chứ ... có thể ... Chị nhìn lên, thấy anh trao đổi ánh mắt vá»›i bà Astrid, rồi lắc đầu:
- Em cưng, em nên nhỠđến chị Astrid, chị em nâng đỡ lẫn nhau.
- Äể là m gì váºy ?
- Vì anh.
- Em rất mạnh khá»e .
Anh lắc đầu, nhìn chị:
- Anh chỉ mong sao em được như váºy !
NhỠChúa thương, chị đã có bà Astrid.
Hai vợ chồng nói chuyện vá»›i nhau má»™t hồi nữa . Anh kể vá» mấy ngưá»i bạn má»›i quen, vá» mấy cuá»™c thá» nghiệm ở đây để xem anh có tà i năng gì, và mong ước cá»§a anh được ở lại đây hÆ¡n là được chuyển sang má»™t trại giam khác . Dầu sao thì Vacaville cÅ©ng có vẻ văn minh, và anh hy vá»ng rằng có thể viết tiếp cuốn sách cá»§a anh, sau khi được ở đây má»™t thá»i gian, và ổn định tinh thần . Ãt nhất anh vẫn còn sống, vá» mặt tâm trà và tinh thần . Nhưng Jessie thấy rằng những chuyện đó chị chẳng quan tâm. Bản thân chị thì sao đây ? Sau khi cãi cá» vá»›i chồng vá» việc chống án, chị cảm thấy cô độc hÆ¡n. Chị cố nở má»™t nụ cưá»i, nhưng rất Ä‘au lòng không thể đưa tay ra đụng tá»›i anh, không được anh ôm và o lòng .
Anh nhìn và o mặt chị má»™t lúc, chỉ mong ước má»™t Ä‘iá»u là có thể đụng đến chị . Anh không kiếm được câu nà o để nói . Trước nay anh chị vẫn thưá»ng có những lúc yên lặng như váºy .
- Cá»a tiệm thế nà o ?
- Tốt . Quả tháºt rất tốt . Công việc rất phát triển .
Chị đã nói dối . Việc là m ăn còn lâu má»›i có thể gá»i là phát đạt . Từ ngà y chị mở tiệm Lady J đến giá», chưa năm nà o tệ hại như năm nay . Nhưng chị biết nói gì vá»›i anh bây giá» ? Nói thế nà o để khá»i có vẻ than vãn, oán trách, khá»i khóc lóc thất vá»ng ? Äiá»u gì còn lại nữa đây ? Vẫn còn nguyên sá»± tháºt là công việc là m ăn thất bại, lẽ ra anh phải ở nhà là m việc để giúp đỡ chị thanh toán các hóa đơn ... Sá»± tháºt là lẽ ra anh không ở tù ... Sá»± tháºt vẻ mặt anh rất khá»§ng khiếp, mái tóc há»›t ngắn khiến anh trông già và mệt má»i ... Sá»± tháºt là chị rất lo lắng chỉ sợ anh trở thà nh đồng tÃnh luyến ái trong tù, và tệ hại hÆ¡n, có kẻ sẽ giết anh ... Sá»± tháºt là chị không biết cách nà o để thanh toán các hóa đơn, chị rất sợ không biết có sống nỗi qua những đêm cô đơn... là chị muốn chết ... là anh không nên cặp vá»›i Margaret Burton. Anh là thằng đểu, và chị bắt đầu chán ghét anh, vì anh không ở gần bên chị nữa ... anh đã Ä‘i khá»i . Có quá nhiá»u sá»± tháºt, và chị biết rằng những Ä‘iá»u đó sẽ giết anh.
Ian lại lên tiếng, Jessie phải nhìn lên, để tâm chú ý đến anh.
- Jessie, anh muốn nhá» em, hôm nay vá» nhà , là m ngay cho anh má»™t việc. Äem cuốn sách cá»§a anh Ä‘i chụp lại, bảnh sao gá»i cho ngân hà ng giữ dùm, bản chÃnh gởi cho anh. Anh đã được giấy phép đặc biệt để viết tiếp cuốn sách. Äừng quên nhé. Ráng lo gá»i liá»n cho anh.
Lúc anh nói mấy câu đó, trong ánh mắt của anh có vẻ nồng nhiệt, nhưng bà Astrid nhìn và o mặt Jessie tỠý thắc mắc. Chị có vẻ ngạc nhiên vô cùng. Anh mới bị kêu án tù, mà đã nghĩ ngay đến cuốn sách được sao?
Chừng hÆ¡n má»™t giỠđồng hồ trò chuyện, cuá»™c thăm viếng đã đáo hạn. Ngưá»i ta vá»™i vã từ biệt nhau qua Ä‘iện đà m. Ian vui vẻ tạm biệt bà Astrid, nói mấy câu thân ái vá»›i Jessie . Riêng chị nghẹn ngà o không nói nỗi câu giã từ. Ngưá»i ta đâu có hiểu chị muốn giữ anh lại mãi mãi, đâu có hiểu Ä‘iá»u chị cần nhất trên Ä‘á»i là anh Ian?
Chị nhìn anh, miá»…n cưỡng bước Ä‘i, tháºt cháºm chạp, chẳng muốn giã từ, nhưng trên mặt anh còn giữ mãi nụ cưá»i trẻ trung, trong lúc chị cố mỉm cưá»i đáp lại. Chị thầm mừng là giá» thăm viếng đã hết. Bây giá», má»—i lần gặp anh, chị lại thấy xót xa, có lẽ còn khó khăn cho chị hÆ¡n hồi ở trại giam quáºn. Chị muốn cầm má»™t váºt gì ném vỡ khung kiếng, muốn la hét… là m má»™t chuyện gì. Nhưng chị mỉm cưá»i vá»›i anh lần cuối cùng, và lặng lẽ theo bà Astrid ra xe.
- Chị còn viên thuốc thần dịu nho nhỠnữa không?
- Không, chị không có. Chị không mang theo.
Bà Astrid không nói gì thêm, khẽ nắm tay Jessie, ôm chị, rồi mở cá»a xe. Bà không thể nói them tiếng nà o, lá» Ä‘i như không thấy nước mắt cá»§a chị, để chị khá»i hổ thẹn, và hai ngưá»i lặng lẽ trong chuyến xe trở vá», nghe tiếng nhạc nhè nhẹ phát ra từ máy thu thanh gắn trong xe.
- Em muốn chị thả em xuống đây, đi bộ vỠnhà cho thư giãn tâm trà một lúc chăng?
Bà Astrid mỉm cưá»i há»i Jessie, trong lúc xe phải Ä‘áºu lại vì đèn đỠở Broadway. Chá»— nà y xe hÆ¡i cá»§a há» từ con đưá»ng tróng vắng đổ vá» con đưá»ng đông đúc, kẹt xe. Còn hai dãy nhà nữa là tá»›i quán Enrico.
- Không. Äây là chá»— mà chuyện bắt đầu xảy ra.
- Em nói gì?
Bà Astrid chưa nháºn ra chuyện gì, quay lạ thì thấy Jessie nhìn đăm đăm dãy bà n kê sát nhau ở chá»— lối Ä‘i bên dưới những máy sưởi. Lúc nà y trá»i lạnh, nhưng vẫn có và i ngưá»i gan dạ ngồi ngoà i trá»i.
- Quán Enrico. Äây là nÆ¡i anh đã gặp ả. Không hiểu lúc nà y ả Ä‘ang là m gì? Chị có vẻ mặt há» hững, và chị nói như Ä‘ang nằm mÆ¡.
- Jessie, đừng nghĩ đến nữa.
- Tại sao không?
- Vì không còn gì quan trá»ng nữa, má»i việc đã qua rồi. Em cần phải nhìn vá» phÃa trước, như ngưá»i Ä‘ang Ä‘i trong đưá»ng hầm, cần phải nhìn vá» phÃa đầu hầm đằng kia, và trước khi em biết được…
- á»’, chuyện vá»› vẩn. Chị nói cứ như chuyện cổ tÃch váºy. Chị có biết em cảm thấy gì không, khi em nhìn thấy ảnh cá»§a chồng em trên khung kiếng, mà không thể nà o đụng được và o ngưá»i anh…. Ôi, trá»i Æ¡i! Chị tha lá»—i, em không thể chịu đựng nỗi, chị Astrid ạ. Em không thể chấp nháºn chuyện đó, không muốn nó xảy ra cho cuá»™c Ä‘á»i em, em không muốn cô đơn. Em cần anh ấy.
Chị nói câu cuối tháºt nhẹ, dưá»ng như nước mắt chặn lấy cổ há»ng.
- Nhưng em vẫn còn có chú ấy. Dầu sao, đó là điá»u quan trá»ng. Äồng ý rằng chú ấy chỉ hiện lên ở khung kiếng, nhưng chú vẫn còn đó mãi mãi. Em nghÄ© coi có thể giống như chị nhìn anh Tom nằm trong quan tà i được chăng? Anh không bao giá» nói chuyện vá»›i chị nữa, không nhìn chị nữa, không ôm chị, không cần chị, không yêu chị nữa. Không bao giá», Jessie ạ, không bao giá». Giữa em và Ian chỉ là má»™t thá»i gian xa cách. Em chỉ thiếu có má»™t Ä‘iá»u là không được thấy mặt chú ấy ở nhà và lúc đêm khuya, còn những chuyện khác em vẫn có đầy đủ.
Nhưng đó má»›i là điá»u mà Jessie cần đến: sá»± hiện diện cá»§a Ian. Những chuyện khác là chuyện gì? Chị không thể nhá»› nỗi.
- Và em cũng cần ngưng ngay việc sỠdụng thuốc men đi, Jessie ạ.
Câu nói của bà Astrid đã đưa Jessie trở lại thực tại. Còn cách có mấy căn nữa là tới nhà chị rồi.
- Tại sao? Thuốc viên có hại gì đâu. Chúng chỉ… chúng chỉ trợ giúp, thế thôi.
- Trong má»™t thá»i gian ngắn thì chưa hại gì đâu. Nếu lúc nà y chúng chưa có tác dụng xấu thì rồi chúng cÅ©ng là m em suy sụp thần kinh thôi. Vả lại, nếu em không để ý thì rồi em sẽ lệ thuá»™c và o chúng, và lúc đó quả tháºt là má»™t vấn đỠđối vá»›i em đấy. Chị đã bị rồi và phải khốn khổ má»›i cai được. Chị đã phải vỠở chÆ¡i trại chăn nuôi cá»§a má chị mất nhiá»u tuần má»›i “đuổi†đi được. Em nên vì quyá»n lợi cá»§a bản thân mà bá» Ä‘i ngay từ bây giá».
Jessie lỠđi không biết tới câu gợi ý đó, lấy trong túi xách ra chiếc lược chải đầu.
- Vâng. Có lẽ em lại thẳng cá»a tiệm đây.
- Tại sao em không vỠnhà , ở lại và i phút cho đầu óc bớt căng trước đã? Em thấy thế nà o?
- Äồng ý, nếu chị cÅ©ng vô chÆ¡i, uống tách cà -phê – Jessie không muốn ở lại má»™t mình – Em phải thu nhặt sách cá»§a anh Ian, đưa Ä‘i chụp lại cho ảnh. Ảnh muốn bắt đầu là m việc liá»n.
Bà Astrid nháºn thấy giá»ng nói cá»§a Jessie có vẻ gay gắt. Chị ghen chăng? Hình như không có chuyện đó. Nhưng mấy ngà y gần đây, chuyện gì cÅ©ng có thể xảy ra vá»›i Jessie .
- Ãt nhất, há» cÅ©ng để cho chú ấy được soạn sách.
- Bá» ngoà i là váºy – Jessie nhún vai, trong lúc bà Astrid cho xe và o lối Ä‘i.
- Việc đó rất tốt cho chú.
Jessie lại nhún vai, ra khá»i xe.
- Trà hay cà -phê?
- Trà . Cám Æ¡n. – Bà Astrid mỉm cưá»i, ngồi và o chiếc ghế, đưa mắt nhìn quanh.
- Cần chị giúp một tay chăng?
Jessie lắc đầu, và bà Astrid tìm cách thư giãn tâm trÃ. Lúc nà y ở vá»›i Jessie rất khó khăn. Nhìn thấy chị cÅ©ng đủ thấy Ä‘au khổ, mà không giúp được gì nhiá»u, ngoà i việc có mặt ở bên chị thôi.
- Mùa Giáng Sinh nà y em định là m gì?
Jessie xuất hiện, bưng hai tách trà đầy ắp, cất tiếng cưá»i Ä‘au khổ:
- Biết đâu chừng? Có thể chị sẽ thấy em treo cổ lủng lảng dưới sợi dây là m bằng chiếc vớ nối lại với nhau.
- Jessie, em nói đùa không vui chút nà o!
- Còn chuyện gì vui nữa chăng?
Bà Astrid thở dà i thưá»n thượt, đặt xuống bà n tách trà Jessie vừa đưa.
- Jessie, em phải ngừng lại, đừng nghÄ© chuyện buồn rầu vá» bản thân, kẻo mà sẽ có lúc bằng cách nà o đó, ở má»™t chá»— nà o đó, em sẽ tìm ra cách treo cổ. Chị nói là vì em, chứ không phải vì Ian. Em còn cá»a tiệm, còn má»™t số bạn bè, còn chị, hay Ä‘i nhà thá», thiếu gì chuyện khiến em để tâm? Nhưng em phải nắm lấy má»™t chuyện gì để sống. Em không thể sống như hiện nay. Không những vì cuá»™c hôn nhân cá»§a em, mà còn vì chÃnh bản thân em mà em phải sống.
Äó chÃnh là điá»u mà Ian đã khiếp hãi, bà Jessie cÅ©ng hiểu. Má»™t hai lần gì đó anh đã đưa mắt cho bà , bà đã hiểu và tiếp:
- Chuyện nà y không kéo dà i mãi mãi, em cũng biết đấy. Em sẽ trở vỠvới những gì có trước kia. Chưa dứt đâu em ạ.
- Chưa dứt? Là m sao chị biết được? ChÃnh em cÅ©ng không biết mà . Äến nước nà y, chÃnh em cÅ©ng không hiểu chúng em đã có được những gì, và có đáng cho ta ham muốn quay lại nữa chhang. - Má»—i lá»i nói lại khiến chị xúc động mạnh, nhưng chị không kìm lại được, hai bà n tay run run nắm chặt lấy nhau:
- Chúng em có được Ä‘iá»u gì? Em chịu đựng Ian, và vì thế mà anh ấy ghét bá» em đến độ phải ra ngoà i tìm cách ăn ngá»§ vá»›i nhiá»u ngưá»i đà n bà khác, để thấy mình là kẻ nam phi Hình ảnh tuyệt đẹp vá» chuyện hôn nhân đấy nhỉ, phải váºy không chị Astrid?
Äúng là chuyện mÆ¡ tưởng cá»§a mấy cô bé má»›i lá»›n.
- Có phải đúng là điá»u em cảm nghÄ© lúc nà y chăng? – Bà Astrid nhìn và o nét Ä‘au khổ trên khuôn mặt Jessie, và trái tim bà dồn cả vá» chị - Theo chị thấy, trong cuá»™c hôn nhân cá»§a hai em còn có nhiá»u Ä‘iá»u hay ho.
Hồi má»›i gặp hai ngưá»i, bà thấy há» trẻ và rất hạnh phúc, nhưng bây giá» bà hiểu rằng còn nhiá»u Ä‘iá»u bà chưa biết. Chắc chắn là có. Bà bắt gặp trong ánh mắt cá»§a Jessie và đau khổ cho chị. Trong những tháng tá»›i đây, chị còn khám phá ra nhiá»u Ä‘iá»u.
- Em không hiểu, chị Astrid ạ. Em cảm thấy dưá»ng như em đã là m Ä‘iá»u gì sai lầm, và em muốn tu chỉnh tức thá»i. Nhưng muá»™n mất rồi. Ảnh đã Ä‘i khá»i. Em không để ý đến những Ä‘iá»u chị nói, trong thâm tâm em cảm thấy rằng không bao giá» anh trở lại nhà nữa. Em đánh bà i má»™t mình, lắng nghe tiếng chân anh, em Ä‘i quanh quẩn trong phòng là m việc cá»§a anh… và rồi chúng ta lên đó, thấy anh giống như con khỉ bị nhốt trong chuồng. Chị Astrid ạ, ảnh là chồng em, mà chúng Ä‘em nhốt như súc váºt váºy! – Äôi mắt chị long lanh ngấn lệ.
- Có phải quả tháºt đó là điá»u khiến em báºn tâm không Jessie?
Chị tá» vẻ bá»±c bá»™i trước câu há»i đó:
- Tất nhiên. Chị nghĩ sao?
- Chị cÅ©ng nghÄ© rằng em báºn tâm, nhưng có nhiá»u Ä‘iá»u khác em báºn tâm không kém. Chị cho rằng em sợ má»i chuyện sẽ thay đổi; trước hết là chú ấy. Bây giá» chú đã muốn cuốn sách, và điá»u đó khiến em khiếp sợ.
- Em không khiếp sợ đâu, chỉ buồn phiá»n thôi. - Cuối cùng chị đã thà nh tháºt, đã chịu thú nháºn.
- Tại sao chuyện đó lại là m em buồn lòng?
- Bởi em ngồi đây, muốn Ä‘iên lên, phải đương đầu vá»›i thá»±c tế, mà anh ấy muốn là m chuyện gì? Äâm đầu và o cuốn sách, coi như không có chuyện gì xảy ra. Và … Ồ… em không biết, chị Astrid ạ. Chuyện nà y rắc rối quá! Em không còn hiểu gì nữa. Má»i chuyện chỉ khiến em Ä‘iên lên thôi. Em không chịu nỗi nữa. Em không chịu nỗi nữa rồi.
- Em có thể chịu nỗi, cả Ian cÅ©ng váºy. Hai ngưá»i em đã vượt qua giai Ä‘oạn xấu nhất. Vụ án nà y là điá»u tệ hại.
Jessie buồn bã gáºt đầu:
- Vâng, nhưng nó sẽ còn tệ hại hơn nữa. Hết hẳn rồi!
- Không phải váºy đâu, Jessie ạ. Em còn nhiá»u Ä‘iá»u phải nghÄ© tá»›i. Ian cÅ©ng váºy.
Bà nói những lá»i đó, và cÅ©ng hy vá»ng là mình nghÄ© đúng.
- Là m sao chị có thể tin chắc như váºy? Thá» nhá»› lại vẻ mặt anh ấy ngà y hôm nay coi, chị Astrid . Chị nghÄ© coi anh ấy chịu đựng được việc nà y trong bao lâu? Anh ấy hư há»ng rồi, hư há»ng tệ hại, quen sống cuá»™c sống thoải mái vá»›i những con ngưá»i văn minh. Bây giỠảnh sống trong đó. Chúng ta không thấy rõ vẻ mặt tháºt cá»§a anh ấy ra sao, nhưng chị nghÄ© sao vá» chuyện xảy ra khi có kẻ lụi cho ảnh má»™t dao, hay có kẻ muốn yêu đương vá»›i ảnh? Khi đó má»›i sao đây? - Giá»ng Jessie cao hẳn lên, đến độ như mê sảng – Và chị có hiểu rõ sá»± tháºt vá» toà n bá»™ câu chuyện dÆ¡ bẩn nà y không? Ảnh mắc phải cÅ©ng vì em, không phải vì tại Margaret Burton . Vì em! Vì em “thiến†ảnh kỹ quá, nên ảnh cần chứng tá» má»™t Ä‘iá»u gì. Em đã là m chuyện đó. ChÃnh em đã hạ thá»§.
Äiá»u thê thảm trong chuyện nà y là bà Astrid biết rằng mình cÅ©ng tin tưởng rõ rà ng. Bà lại gần Jessie, đưa tay ôm ngang thân hình chị, trong lúc chị thổn thức.
- Jessie, không… em cưng ạ. Em biết rằng…
- Em biết chứ. Äó là sá»± tháºt! Và ảnh cÅ©ng biết nữa. Cả cô ả khốn nạn kia cÅ©ng biết. Chị phải nhìn vẻ mặt ả, lúc ả nghênh em ngoà i tòa, chị má»›i hiểu được. Chỉ có Chúa má»›i biết ảnh đã nói gì vá»›i ả, Nhưng em nhìn thấy ả là sôi gan lá»™n tiết, em căm thù ả, trong lúc ả nhìn em vá»›i vẻ thương hại. Tiên sư cha nó. Astrid chị Æ¡i, là m Æ¡n cho em và i viên thuốc.
Jessie ngước mắt nhìn Astrid, vẻ mặt thiểu não nhưng bà bạn lắc đầu:
- Không được.
- Tại sao không? Em đang cần.
- Em cần nghÄ© lại, ngay lúc nà y. Tháºt rõ rang. Không mù má». Tất cả những Ä‘iá»u em vừa nói vá»›i chị hoà ng toà n là nhảm nhà và những gì em suy nghÄ© cÅ©ng tầm báºy hết ráo. Em phiả suy nghÄ© lại cho tháºt đúng đắn, và giải quyết gá»n gà ng, Thuốc viên chẳng giúp gì được.
- Chúng sẽ giúp em qua khá»i. - Chị lại van nà i.
- Không, chúng không giúp được. Em không còn nhìn nháºn được những chuyện xảy ra, và thuốc viên chỉ là m cho việc đó tệ hại thêm. Và chị có thể nói má»™t Ä‘iá»u chắc chắn: nếu em không suy nghÄ© lại cho đúng đắn, thì sá»± việc sẽ Ä‘i đến chá»— tệ hại, và em không thể nối lại cuá»™c hôn nhân, lúc Ian được tha. Rất có thể Ä‘i đến chá»— em chán ghét anh ất, cÅ©ng như rất có thể lúc nà y em khinh ghét bản thân em váºy. Chuyện đó có thể xảy ra lắm chứ. Em cần phải suy nhÄ© cho tháºt chÃn chắn, Jessie!
- Chị thấy rằng em đã tới độ đó rồi, phải không?
Giá»ng Jessie rất chua chát.
- Không, chị không há» nghÄ© váºy. Chị không thể ép buá»™c em chuyện suy nghÄ©, nhưng chị không đưa em thêm má»™t thứ gì là m mỠám đầu óc em. Chị không thể là m váºy, Jessie ạ. Chị không thể.
Jessie cảm thấy bị thôi thúc, chỉ muốn đứng dáºy xô xát vá»›i bà Astrid, nhưng chị biết là m váºy là hóa Ä‘iên mất rồi. Muốn đụng tá»›i bà Astrid là tầm báºy quá rồi. Nhưng đó là sá»± tháºt. Chị tha thiết ham muốn mấy viên thuốc.
- Sớm muộn gì em cũng phải đương đầu với thực tế, bằng cách nà y hay cách khác.
Äá»™t nhiên nước mắt lại dâng lên mắt Jessie:
- Lỡ em phát Ä‘iên thì sao? Quả tháºt em dang muốn Ä‘iên lên đây.
- Tại sao em đến ná»—i váºy?
- Vì em không còn giữ nỗi nữa. Em không thể giữ nỗi.
Bà Astrid thấy lòng bâng khuâng trống trải, và bà không hiểu hồi xưa mẹ bà đã nâng đỡ bà ra sao, khi bà cũng ở trong tình trạng như thế nà y, lúc ông Tom mất đi. Vì thế bà nảy ra một ý nghĩ.
- Jessie nà y, tại sao mù Giáng Sinh nà y em không theo chị vỠở trại chăn nuôi? Có lẽ bà má chị rất thÃch, và chuyện đó cÅ©ng tốt cho em.
Bà Astrid chưa nói hết câu, Jessie đã lắc đầu:
- Em không thể.
- Tại sao không?
- Giáng Sinh nà y em phải ở chÆ¡i vá»›i Ian - Chị buồn rưá»i rượi khi nghÄ© đến chuyện đó.
- Em không “cần phải†váºy đâu.
- Äúng lắm. Em muốn váºy. Giáng Sinh mà thiếu Ian? Äâu được!
- Dù chỉ nhìn nhau trên khung kiếng?
Jessie gáºt đầu.
- Trá»i Æ¡i, tại sao phải váºy? Em coi là má»™t hình phạt phải trả cho tá»™i lá»—i mà em tưởng tượng ra để ray rứt trong lòng hay sao? Jessie, đừng lố bịch thế chứ. Có lẽ Ian rất vui lòng được biết em là m má»™t việc gì vui vui, như tá»›i ở chÆ¡i trại chăn nuôi chẳng hạn.
Jessie không đáp. Bà Astrid ngừng giây lát rồi nói lên những suy nghÄ© chân tháºt cá»§a mình:
- Có lẽ em sẽ là m khổ chú ấy nếu em muốn cho chú thấy em đã chịu đau khổ trong mùa Giánh Sinh như thế nà o.
Jessie trợn trừng hai mắt:
- Lạy Chúa, chị nói như thể em muốn là m khổ anh ấy váºy đó.
- Có lẽ em muốn là m váºy. Chị nghÄ© rằng hiện nay em cÅ©ng không quyết định rõ được mình ghét bá» ngưá»i nà o hÆ¡n: chú ấy hay chÃnh em. Và chị nghÄ© rằng cả hai ngưá»i Ä‘á»u đã chịu trừng phạt đầy đủ. Ian trong tay nhà nước, và em trong tay em. Em không thể bắt đầu tha thứ cho bản thân em hay sao Jessie? Và có lẽ em cÅ©ng nên tá» tế vá»›i chú ấy Ä‘i thì vừa.
Trong những lá»i cá»§a bà Astrid nói có nhiá»u phần đúng, nhưng Jessie chưa thể sẵn sà ng nghe theo.
- Em có thể quan tâm đến bản thân, Jessie ạ. Và Ian sẽ quan tâm đến em, dù là ở xa. Bạn bè sẽ giúp đỡ em. Nhưng Ä‘iá»u cần nhất là em phải thấy em có nhiá»u khả năng hÆ¡n em tưởng.
- Là m sao chị biết được.
- Chị biết. Em bị thương tổn, và như váºy là đúng. Nhưng bây giá» em phải bình tÄ©nh lại chút đã, và săn sóc đến bản thân mình, tháºt dịu dà ng, như váºy em sẽ bá»›t bị thương tổn. Chứng cứ từ từ mà là m, không vá»™i vã gì.
- Và ngưng thuốc ngay?
Bà Astrid gáºt đầu, Jessie giữ yên lặng. Chị chưa sẵn sà ng chấp nháºn chuyện đó. Chẳng cần thá» qua, chị cÅ©ng biết là chuyện nên là m.
Nhưng chị đã cố gắng thá» thách, vì bà Astrid ra vá», không để lại cho chị viên thuốc nà o. Rồi chị ra bưu Ä‘iện, sau đó tạt vá» cá»a hà ng. Chị ở lại tiệm Lady J gần má»™t giỠđồng hồ, rồi Ä‘i bá»™ vá» nhà . Chị qua đêm trên chiếc ghế xÃch Ä‘u trong phòng khác, buồn nôn, run rẩy, mắt mở trừng trừng, chị mặc chiếc áo thun cá»§a Ian, còn ngá»i thấy mù nước hoa trên đó, và cảm thấy gần gÅ©i vá»›i anh. Chị cảm thấy như anh Ä‘ang nhìn chị ngồi trước lò sưởi. Chị thấy nhiá»u khuôn mặt trước ngá»n lá»a: cá»§a Ian, má chị, cáºu Jake, ba chị. HỠđến vá»›i chị lúc Ä‘em hôm khuya khoắt. Rồi chị nghe như có tiếng động kỳ lạ ở nhà để xe. Chị muốn kêu lên, nhưng không được. Chị muốn uống thuốc, nhưng không có viên nà o. Äêm đó chị không vô giưá»ng, và bảy giá» sáng chị gá»i Ä‘iện thoại má»i bác sÄ©. Ông cho chị má»i thứ chị muốn.
|
 |
|
| |