- Mày! - Bà Bast nói. - Đúng là mày!
- Thưa bà ...
Wendy mở miệng nói nhưng em không biết phải tiếp tục như thế nào.
Shalimar càng gào lớn hơn. Nó cố vùng ra khỏi tay bà Bast. Cái nhìn của bà Bast quay lại con mèo.
- Nằm im!
Bà ra lệnh.
Nhưng con mèo đã vùng ra. Nó nhảy khỏi bàn, đạp đổ mớ chai lọ. Wendy vội đưa tay chộp mấy cái chai sắp lăn xuống sàn.
- Shalimar!
Tina gọi lớn.
- Không!
Tina và bà Bast cùng đưa tay ra chộp con mèo. Nhưng nó tránh khỏi và nhảy lên nóc tủ. Wendy nhìn lên. Con mèo nhìn xuống họ rồi bắt đầu liếm mép.
- Wendy! Đấy không phải là Shalimar. Nhìn kỹ kìa. Nó có một con mắt màu nâu. Shalimar có hai mắt đều xanh.
Wendy nhìn con mèo. Tina nói đúng. Trông nó giống hệt Shal, ngoại trừ đôi mắt.
- Thử xem bọn mày đã làm gì kìa!
Bà Bast hét lớn.
- Nhìn xem đống chai lọ kìa.
Bà ta bắt đầu nhặt những chai lọ bị đổ. Wendy muốn giúp, nhưng bà Bast quát:
- Mày phá vậy chưa đủ sao? Tao đã nhận ra mày. Mày là đứa con gái đã ăn cắp lá bùa ma mèo.
Wendy đỏ bừng mặt vì xấu hổ. Bà Bast có quyền mắng em. Em nói:
- Cháu xin lỗi. Nhưng cháu đã trả tiền cho chuỗi hạt ấy, cháu không ăn cắp.
- Hừ!
Bà Bast càu nhàu.
- Bây giờ, cháu mang trả nó.
Wendy nói tiếp, rốt cuộc thì em cũng rũ bỏ được nó.
- Nhưng cháu không mở đượ ckhoá.
Bà Bast nhìn Wendy hồi lâu. Wendy không hiểu bà nghĩ gì.
Bà Bast lắc đầu.
- Xin lỗi. Nhưng tôi sẽ không bao giờ tháo nó. Không bao giờ.
Wendy kinh hãi nhìn bà Bast.
- Bà muốn nói - muốn nói là cháu sẽ không bao giờ bỏ được cái chuỗi hạt ấy ra khỏi cổ sao?
Em lắp bắp, giọng em run rẩy.
- Đúng đấy! Bà Bast khẳng định. - Nó sẽ không bao giờ rời ra đâu.
Bà ta dừng lại một chút rồi ghé sát vào mặt Wendy.
- Trừ phi mày tìm được một chìa khoá bí mật.
Wendy choáng váng. Bí mật ... Wendy không chắc là mình có nghe rõ hay không.
- Nó được giấu rất kỹ, - bà Bast giảng giải, - đến trước gương đi. Ta sẽ chỉ cho xem.
Wendy thất thểu bước theo bà lão về phía chiếc gương lớn phủ đầy bụi treo trên tường. Em đứng im lặng khi bà Bast quay cái khoá ra phía trước.
- Bây giờ hãy nhìn đây.
Bà Bast nói.
- Trông nó như thể một cái khoá bình thường và điều ta phải làm như thể là kéo cái móc nhỏ ra. Nhưng, ...
Mắt bà Bast long lanh.
- Tay vì kéo, ta phải xoay nó theo chiều kim đồng hồ, rồi kéo nó quá lá bùa. Làm như thế này này.
Mấy ngón tay bà Bast tháo được khoá, chuỗi hạt rời ra - Wendy được tự do.
- Hèn gì chúng ta không mở được nó.
Tina nói.
Wendy cảm thấy thực sự thoải mái. Mọi chuyện đã chấm dứt. Lá bùa đã được tháo bỏ. Em sẽ chẳng biến thành ma mèo nữa.
- Ôi, cháu cám ơn bà, thưa bà Bast! Cám ơn rất nhiều.
Em xúc động nói.
- Cháu không nên đeo chuỗi hạt này.
Bà Bast nghiêm nghị nói. Wendy xấu hổ:
- Cháu hiểu. Cháu biết mình lẽ ra chẳng nên đeo nó. Nhưng cháu lại quá muốn có nó. Lúc ấy, cháu chẳng thể nào làm chủ mình được.
Bà Bast gật đầu.
Bà đã cảm nhận như thế về chuyện lá bùa. Bà ta đã không cố tình bán nó. Nó luôn được để trong bộ sưu tập riêng nhưng bà không biết tại sao nó lại lạc vào cái khay giá năm đô la ấy.
- Xin bà làm ơn hãy nhận nó lại! - Wendy nói. - Và cứ giữ năm đô la ấy.
Bà Bast mỉm cười rồi đút chuỗi hạt vào túi. Wendy tự hỏi không biết bà ta có biết ma thuật của lá bùa kia không. Em nghĩ, nếu bà Bast là một mụ phù thuỷ, chắc bà ta chẳng bận tâm đến chuyện hoá thành ma mèo mỗi đêm đâu.
Ba đêm đã là quá đủ cho Wendy!
- Bây giờ các cháu hãy cho biết lý do! - Bà Bast yêu cầu. - Tại sao các cháu lại bám theo bà?
- Chúng cháu tưởng là bà đã bắt con mèo của chúng cháu, Shalimar ấy mà. Chúng cháu thấy bà bắt nó ở bên đường.
Tina đáp.
- Chúng cháu đã nghĩ như thế đấy!
Wendy nói.
- Các cháu không biết giống mèo xiêm lại luôn giống hệt nhau à?
Bà Bast hỏi. Bà ta nhìn lên con mèo hãy còn đứng trên nóc tủ.
- Hãy là quen với Magnolia, - bà ta bảo các cô bé đang vẫy con mèo, - một trong số những khách hàng thường xuyên của bà.
Wendy hỏi:
- Một trong số ... gì? Bà nói về cái gì vậy?
- Về khách hàng, - bà Bast nói, - ta là người chải lông mèo, các cháu không biết sao?
- Làm sao chúng cháu biết được?
Tina nói.
- Ta nghĩ những cô gái yêu mèo đều biết tên ta, - bà Bast nói với vẻ tự hào. - Ta sử dụng ngôi nhà này như một cửa hiệu chải lông mèo.
Wendy cố hiểu những gì bà ta nói. Nó có thật vậy không? Bà Bast có phải là một phụ nữ bình thường mà không phải là một mụ phù thuỷ không?
- Tại sao bà lại rắc bột lên lưng mèo?
Wendy hỏi.
- Tại sao à? Chỉ để chùi sạch lông nó, - bà Bast nói, - Nếu các cháu rắc một ít bột ngô lên mình mèo thì nó sẽ hút hết bụi. Đấy là các làm sạch lông đơn giản nhất.
Bà Bast nháy mắt với Wendy.
Wendy suýt phá lên cười. Em thật là ngốc! Cứ đi nghĩ bà Bast là phù thuỷ. Chỉ tại cái lá bùa ấy gây nên, nhưng bây giờ ma mèo trong em đã chấm dứt. Em vui vẻ nói:
- Cám ơn bà rất nhiều. Chúng cháu sẽ giới thiệu với bạn bè rằng bà là người chải lông mèo tài ba nhất.
Wendy bước ra khỏi nhà bà Bast. Tina từ từ đi theo, mắt cứ nhìn xuống đất.
- Tina, có chuyện gì vậy?
Wendy hỏi. Rồi em ý thức được - chuyện Shalimar! Wendy rất vui vì đã tháo bỏ được lá bùa ma mèo. Em quên bẵng chuyện Shalimar. Tina chắc buồn lắm, em nghĩ. Hai đứa vẫn chưa tìm thấy con mèo lạc. Chúng đã để mất dấu vết nó.
Wendy bảo:
- Thôi nào, chúng ta hãy đi tìm nó.
Chúng tìm dần, lùi lại nhà Tina. Chúng gọi tên con mèo, lục lọi tìm khắp các góc phố, nhưng Shalimar vẫn bặt vô âm tín.
Khi hai đứa vào sân nhà Tina, Wendy thấy bạn cố cầm dòng nước mắt sắp chảy xuống má.
Tina buồn bã hỏi:
- Ngộ nhỡ chúng ta không tìm thấy nó?
Nhưng Wendy quá vui nên chẳng tin có chuyện xấu gì xảy ra cho Shalimar. Em động viên bạn:
- Đừng có nghĩ quẩn thế!
- Chúng ta sẽ nhờ nhắn tin trên truyền hình. Chúng ta sẽ... - Nhìn kìa!
Tina bỗng gào lên rồi chỉ tay về phía cầu thang sau lưng Wendy.
Con mèo nằm đó, ngủ ngon lành.
Tina vội chạy đến:
- Shal! Ôi, Shal, mày có sao không?
Tina ôm chặt nó vào lòng. Nó khẽ kêu meo meo và ngáp với vẻ ngái ngủ.
- Ổn rồi, Shal. Ta đi vào nhà đi.
Wendy nói. Em mở cửa bếp. Khi nghe tiếng Wendy, con mèo nhảy khỏi lòng Tina và lao nhanh vào nhà. Nó vội chui xuống tầng hầm. Tina thốt lên:
- Trời đất! Tớ chưa bao giờ thấy Shal chui vào tầng hầm với bất cứ lý do gì.
Wendy nói:
- Nó chưa bao giờ ra ngoài. Chắc nó hãy còn sợ.
Và mình biết nó cảm nhận ra sao rồ, Wendy nghĩ. Loài mèo thì luôn luôn nhút nhát.
Em mỉm cười. Bây giờ mọi chuyện khó chịu đã chấm dứt.
Tối hôm ấy, Wendy ngồi làm bài tập trên bàn. Nhưng tâm trí em không tập trung vì em đang nghĩ về những sự kiện kỳ lạ xảy ra trong tuần trước.
Thế là thực sự không có ma mèo, em nghĩ. Nó không phải là điều được bịa đặt đâu.
Bây giờ, khi chuyện ấy kết thúc, em có thể thừa nhận rằng làm mèo thật là thú vị, nhưng em lấy làm mừng vì chuyện đó đã chấm dứt.
Em muốn mình có khả năng nhìn rõ trong bóng tối. Các giác quan emò làm em cảm nhận mọi thứ sống động hơn: cách lang thang, cách rên rỉ - thật là diệu kỳ. Em đặc biệt yêu quí phong cách mèo của mình.
Nhưng em không thích việc bị chế ngự. Mỗi lần đổi lốt là mỗi lần em man rợ hơn.
Rồi còn gã ma mèo đen nữa ấy chứ! Suýt nữa thì nó đã xé xác em! Chắc là thế, nếu nó gặp em lần nữa.
Nhưng sẽ chẳng có lần ấy nữa đâu.
Wendy đứng dậy nhìn ra cửa sổ. Vầng trăng tròn đang nhô lên trên cây sồi già trong sân nhà.
Trăng tròn. Bà Bast bảo ma mèo điên cuồng nhất vào đêm trăng tròn. Và Wendy lại nhớ, nếu một khi ma mèo trải qua lần trăng tròn đầu tiên, thì nó và con người bị hoà lẫn vào nhau. Không còn tính người trong ma mèo nữa và bản năng ma mèo có thể trỗi dậy vào cả ban ngày.
Wendy nhìn xuống sân. một đêm tuyệt vời để lang thang. Em hồi tưởng lại lớp cỏ đêm mềm dẫm sương mát dịu dưới chân, và cả mùi chuột phảng phất trong không gian nữa.
Đừng! Em tự ra lệnh. Chớ nghĩ như thế nữa! Chuyện đó đã chấm dứt. Em lại ngồi vào bàn và làm xong bài tập.
Lát sau, Wendy gấp vở lại. Em ngáp và duỗi người ra. Chuyện xảy ra trong mất ngày qua đã làm em kiệt sức. Tối nay em sẽ đi ngủ sớm.
Em thay đồ ngủ rồi mở cửa sổ đế đón làn không khí đêm trong lành. Rồi em nằm xuống, chìm nhanh vào giấc ngủ.
Nhưng chỉ lát sau, Wendy lại thức giấc. Vầng trăng tròn vành vạnh đã lơ lửng cao vút trên bầu trời. Ánh sáng của nó toả khắp nơi, tràn cả vào phòng trông như ánh sáng ban ngày.
Sao nó sáng thế nhỉ? Wendy thầm hỏi. Em vẫn còn nhớ độ sáng của ánh trăng khi em hãy còn trong lốt ma mèo. Cơn sợ hãi dâng lên ngực em.
Chắc là tại mặt trăng tròn, em nghĩ. Mày không đeo lá bùa ấy nữa, mày sẽ không bị đổi lốt.
Em ôm chặt gối và gục đầu xuống. Em trở mình, cố tìm một tư thế nằm thoải mái. Nhưng em không cảm thấy dễ chịu.
Tại sao mình không thể ngủ được nhỉ? Cơ thể em bắt đầu căng ra. Tay và chân bắt đầu buốt.
- Không!
Em thì thầm.
- Không thể như thế được.
Răng và tay em bắt đầu đau. Làn da bắt đầu ngứa.
- Không!
Em rên rỉ.
- Mình chì giỏi tưởng tượng thôi.
Em ngồi dậy trên giường.
- Mình không... mình không thể.
Run run, em nhìn xuống đôi tay.
Móng tay em dài một cách bất thường. Chúng cong lại.
Wendy không thể nhìn đi nơi khác. Em thấy lớp lông màu vàng sẫm mọc đầy hai tay.
Em không tưởng tượng.
Em đang biến lại thành ma mèo.
Wendy gào lên:
- Đừng! Tôi sẽ không để nó xảy ra.
Nhưng lớp lông dày vẫn cứ mọc.
Mình mơ ư? Em tuyệt vọng nghĩ. Chắc là thế, bởi lá bùa đã được cởi bỏ. Mình đã là một cô gái bình thường.
Em nhảy ra khỏi giường và chạy lại đứng trước gương.
Mắt em chuyển sang màu xanh. Tai em dịch chuyển lên đỉnh đầu.
Em chạy ra phía cửa sổ. Em cài chặt cửa. Tại mặt trăng đấy, em nghĩ. Mình phải lẩn trốn ánh trăng. Em chui vào buồng vệ sinh, đóng chặt cửa.
Trong khoảng không gian chật chội, hơi thở hổn hển của em thật lớn và rè rè. Em nghe tim mình đập mạnh. Rồi em cảm thấy cuộc biến hoá đang diễn ra.
Không có cách nào để ngăn nó lại.
Lát sau, Wendy nhảy ra khỏi buồng vệ sinh, trong lốt ma mèo.
Em nhảy lên bàn trang điểm. Run rẩy vì sợ hãi, em lại nhìn hình ảnh mình trong gương.
Một con thú hung ác đang trừng mắt nhìn ra. Một con mèo lông vàng sẫm có ngôi sao trắng trên trán.
KHÔNG! KHÔNG! KHÔNG! Âm thanh ấy cứ vang trong đầu em. D6ãu lá bùa không còn, nhưng Wendy biết em đã hoá thành mèo. Em đã thực sự biến thành ma mèo.
Em khiếp đảm bởi những gì đang diễn ra. Những gì mà em đã phải làm trong lốt ma mèo. Sức kiềm chế của em rất yếu. Em đã phá nát chiếc ghế sô pha nhà Tina. Em làm cho Shalimar gặp rắc rối. Em gây thương tích cho Nancy và cho chính bản thân mình.
Và em biết gã ma mèo đen vẫn còn rình rập ngoài ấy.
Đợi em.
Vậy thì mình sẽ không ra ngoài, Wendy nghĩ. Mình sẽ dồn hết nghị lực để chống lại bản năng ma mèo trong người. Mình sẽ bình yên khi ở torng này.
Em nhìn qua cửa sổ. Nó đã được đóng chặt. Tốt, em cảm thấy rất tự tin, bởi không có lối để em ra ngoài.
Wendy nhảy xuống bàn rồi nhảy lên giường. Em cuộc tròn người trên gối. Em quyết tâm ngủ. Khi thức dậy, mình sẽ lại là một cô bé bình thường, em thầm nhủ, một con người.
Nhưng càng cố ngủ thì Wendy lại không thể nào ngủ được. Tiếng mời gọi, giục giã ra bên ngoài thật vô cùng mạnh mẽ. Những con công trùng, các loài thú, mùi hương diệu kuỳ và những vùng đất đầy bí ẩn cứ lởn vởn trong đầu em.
Đừng nghĩ đến chúng, em thầm ra lệnh.
Nhưng em chưa thấy bứt rứt nhiều như thế trước đây.
Cơ thể em háo hức, đòi ra đi.
Em nhổm dậy khỏi gối và nhảy lung tung trong phòng. Em lao xuống sàn, chồm lên tủ rồi lại phóng xuống sàn. Cứ thế, em nhảy một hồi lâu.
Và cứ mỗi bước nhảy thì nỗi khao khát ra ngoài lại càng mãnh liệt hơn.
Mình chỉ hé nhìn ra ngoài một lát thôi, em nghĩ. Thế là đủ biết cái gì ở ngoài ấy.
Wendy nhẹ nhày đáp xuống khung cửa sổ. Em nhìn ra qua lớp kính.
Cây sồi già đang đung đưa theo làn gió. Dẫu cửa sổ đã đóng chặt, nhưng khứu giác của Wendy vẫn nhận ra bao nhiêu hương vị quyến rũ của bóng đêm. Em có thể nhìn thấy đám côn trùng bay chấp chới trong ánh trăng.
Wendy rất muốn ra ngoài. Nhưng em biết là sẽ rất nguy hiểm. Đột nhiên, người em căng hết cả lên. Một vật đang di chuyển, thu hút cái nhìn của em.
Đấy là một cái bóng đen đang bò theo cái cành cây to ngay bên ngoài cửa sổ.
Lát sau, cái bóng đó in hình lên cửa sổ.
Ngay giữa cái bóng là hai con mắt màu vàng sáng quắc.
Rồi nó biến mất.
Và cái phần người nhỏ bé của Wendy cũng biến mất.
Giận dữ, em cào mạnh vào kính cửa. Gã ma mèo ấy lại dám đến đây à? Đến nhà của ta à?
Nó biết em ở trong nhà nên đến đây rình rập em.
Bây giờ, nó đang đợi ở ngoài ấy, đợi em nhảy ra.
Wendy biết con ma mèo đen kia khoẻ mạnh hơn em nhiều. Nó khoẻ cực kỳ, nhưng em không quan tâm.
Em đang lồng lộn vào lúc trăng tròn. Đấy là khoảng thời gian điên rồ nhất của ma mèo. Đuôi em cong lại. Đầu đuôi ngoe ngẩy. Mình phải ra ngoài! Mình phải bảo vệ lãnh thổ khỏi kẻ xâm lược kia.
Wendy chạy lên bậu cửa sổ, rà mũi dọc theo hòng kiếm được khe hở nào đó để thoát ra.
Bất thình lình, em nhảy xuống sàn. Em nhìn thấy bóng vậy gì đó đang chạy qua phòng. A, con ruồi, mày dám à! Em nhảy đến vồ con mồi. Nhưng cú tung người quá mạnh đã khiến em đâm rầm vào bàn trang điểm.
Em ngồi xuống, lắc lắc mình, nhìn quanh tìm con ruồi. Em thấy nó bay trên đầu. Em nhảy lên bàn nhìn quanh - và thấy một con mèo khác.
Lông Wendy xù hết lên, lưng em cong lại. Con mèo ấy có bộ lông màu vàng cát giống màu lông em, và cũng có cả một ngôi sao trắng trên trán. Wendy gầm gừ và phun nước bọt vào con mèo kia.
Nó cũng cong người và phun trở lại.
Làm thế nào mà con mèo này lại có thể vào phòng em được cơ chứ? Wendy phải giao chiến với nó, đuổi nó đi. Em chồm tới, vuốt em xoè ra trong tư thế sẵn sàng xé xác nó.
K K K É É É T T T!
Vuốt em cào vào vật gì đó thật cứng.
Wendy lùi lại.
Con mèo màu vàng kia lùi lại.
Wendy mở miệng gào lên khiêu chiến.
Con mèo kia cũng há miệng.
Wendy trừng mắt nhìn kẻ thù xâm lược. RỒi em ngồi xuống, quặp đuôi vào bụng. Con èmo kai cũng làm tương tự. Bây giờ em mới nhận ra con mèo ấy không có thật. Nó chỉ là hình phản chiếu của em trong gương.
Em sửng sốt bởi vẻ hiếu chiến mà em có trong người.
Mặt trăng đã tròn. Ma mèo đen thách thức, và kể cả bóng ma mèo của chính em, tất cả làm cho bản năng ma mèo trong Wendy lớn mạnh hơn.
Em muốn gào lên, muốn săn lùng, muốn...
- Meo eo eo!
Một tiếng gào từ xa vẳng đến tai em. Em nhận ra đấy là giọng của gã ma mèo đen. Nó đang gọi em. Gọi em giao chiến.
Em không chấp nhận lùi bước.
Toàn thân run rẩy, em nhẩy lên giường, co người lại, sẵn sàng lao đi. Sau một tiếng gầm man rợ, em nhảy người lao đi.
Lao thẳng về phía cửa sổ.
Nhưng cửa sổ đã đóng.
- RẦM ẦM!
Wendy lao tới, cửa sổ vỡ tung, kính bắn tung toé khắp nơi, lấp lánh trong ánh trăng.
Wendy dễ dàng lách qua.
PHỊCH! Em rơi xuống thảm cỏ bên dưới cái cây. Em giũ hết những mảnh kính vỡ trên người, rồi liếm bộ lông mượt mà của mình.
Em bình yên, không có vết xước nào.
Và em đã ra ngoài!
Nhưng gã ma mèo đen kia đâu nhỉ? Nó đã gọi em, thách thức em giao chiến.
Không có dấu hiệu gì của nó.
Chắc nó đã hoảng sợ bỏ chạy khi em phá vỡ cửa kính.
Tốt. Wendy cảm thấy hài lòng. Đây là sân của ta, lãnh thổ của ta. Em dựng tai lên gầm gừ - của ta, của ta!
Nhưng đã gần sáng, mặt trăng sắp lặn.
Dẫu sao em cũng còn đủ thời gian lang thang rình rập để truy lùng gã mèo đen.
Em phải tỏ bảnh lĩnh trước những con ma mèo khác, phải cho chúng biết đây là lãnh thổ của em.
Wendy rà mũi trên mặt đất, lần tìm mùi của con mèo kia. Bất kể mặt trăng đã xuống thấp, đôi mắt tinh nhạy của em vẫn nhìn rõ mọi thứ. Những con bọ đang bò trên cỏ. Một con bướm đêm bay qua cổng. Một con rắn đang lùng mồi dưới những bụi hoa hồng trắng. Nhưng không có thứ gì làm em sao lãnh mục đích.
Phải tìm cho ra bằng được gã ma mèo đen.
Wendy nhảy lên bức tường phía sau. Em chạy tới chạy lui, quan sát bốn phía.
Nhưng không thấy bóng dáng kẻ thù.
Gã mèo đen kia bỏ chạy rồi ư? Nó sợ em à?
Wendy thở phì với vẻ giương giương tự đắc. Em sẽ cho gã ma mèo kia một bài học nhớ đời. Em sẽ tìm ra nó và buộc nó phải tránh xa nàh em.
Wendy phồng mũi đánh hơi làn gió.
Nó đấy, cái mùi quen quen phảng phất đằng kia.
Lông Wendy dựng lên. Em nhảy xuống mặt hẻm, thủ thế sát mặt đất, rồi em lao như tến bắn về phía phát ra cái mùi kia.
Khi mùi ấy đậm hơn, Wendy biết là mình đã đi gần đến đích. Em để ý thấy mùi ấy có điều gì kỳ lạ, có cái gì đó khác với mọi ngày. Đây đích thực là mùi của gã ma mèo đen. Nhưng nó sao lại... lớn hơn và khoẻ hơn?
Tại sao nhỉ? Wendy nghĩ. Nhưng rồi em không bận tâm nữa. Vấn đề là phải thách đấu với con mèo đen ấy.
Wendy tiếp tục bám theo mùi kìa. Mùi của con mèo đen và... của cái gì đấy khác nữa.
Nhưng của cái gì?
Wendy dừng lại, đánh hơi và lắng nghe. Em đang nghe âm thanh đang phát ra từ sau cái góc kia.
Có phải gã ma mèo đen đấy không? Nó đang đi tìm em hay sao? Bây giờ, Wendy hạ quyết tâm. Sự thách thức cuối cùng! Trận chiến một mất một còn!
Trong tư thế sẵn sàng chiến đầu, Wendy bước qua góc tường. Nó đứng đó, lưng cong lên, gã ma mèo đen đây rồi.
Wendy trừng mắt.
Tiếng gầm bị nén lại trong cổ họng em.
Mắt em mở to, sững sờ không thấy nhiều con khác đang đứng quanh góc nhà.