Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #16  
Old 25-04-2008, 10:42 AM
meongo75's Avatar
meongo75 meongo75 is offline
Nghịch Thiên Quá»· Äế
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Ha Long
Bài gởi: 419
Thá»i gian online: 1 ngày 8 giá» 29 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 1 Post
Hồi 16


ÃC GIẢ ÃC BÃO

Hàn Phương quét mắt nhìn quần hùng, cưá»i hắc hắc hai tiếng rồi nói: - Ta

tá»± lượng sức không thắng nổi bất cứ ngưá»i nào trong các vị, nhưng có thể khẳng

định rằng trước khi ngã xuống ta đủ sức đâm mũi dao này vào sâu một tấc.

Hắn dừng giây lát, nói thêm: - Chỉ cần một tấc là đủ!

Lá»— Tam Nương run giá»ng kêu lên: - Hạ thể lưu tình!

Hàn Phương lại cưá»i hắc hắc hai tiếng nữa: - Cái đó còm xem thái độ cá»§a

chư vị!

Ngạo Tiếu Sơn nghiến răng quát: - Nếu ngươi làm hại đến tiểu nữ dù chỉ

một sợi tóc, ta sẽ băm vằm ngươi làm vạn mảnh.

Hàn Phương cưá»i nhạt đáp: - Không phải má»™t sợi tóc mà là cả má»™t tính

mạng! Tuy nhiên… hắc hắc… nếu chưa cần thiết thì quả thật ta sẽ chẳng hại

một sợi tóc của cô ta đâu. Bởi vì ta cũng muốn sống!

Ngạo Tiếu SÆ¡n mắt đỠngầu rít lên: - Ngươi nhá»› kỹ lá»i ta đó!

Hàn Phương đáp lại: - Và những gì ta vừa nói cho ngươi cũng nên nhớ lấy!

Ta có thể nhắc lại lần nữa rằng nếu bắt buộc ta đâm mũi đao này vào một tấc,

ngươi dù có băm ta làm vạn mảnh cũng không sao làm sống được nhi nữ của

mình đâu!

Lá»™ Vân Phi tiếp giá»ng há»i: - Ngươi là ai?

Äào Nhất SÆ¡n tiếp giá»ng: - Ngươi nhất định không phải là Hàn Phương

rồi!

- Ta vốn không phải là Hàn Phương mà!

Lá»™ Vân Phi hắc lại câu há»i: - Vậy ngươi là ai?

- Hà Xung!

Tiêu Bán Hồ tiếp: - Ngươi là Hà Xung, lão tứ trong Câu Hồn Tứ Quỷ?

Hà Xung đáp: - Chính phải!

Lá»™ Vân Phi há»i tiếp: - Vậy Hàn Phương hiện ở đâu?

Hà Xung đáp: - Hắn đã bị chết bởi tay Tôn đại gia rồi. Tử thi vứt xuống

Hóa Cốt Äàm sau hậu viện.

Lộ Vân Phi nghiến răng nói: - Tên thất phu hỠTôn quả thật là một con

rắn độc!

Hà Xung nói: - Tôn đại gia từng có ý định dùng Hàn Phương để khống chế

hành động cá»§a ngươi, cuối cùng chăng lưới bắt gá»n.

Lộ Vân Phi giật mình nghĩ thầm: - Nếu hắn làm thế thì hậu quả cực kỳ

nghiêm trá»ng, nhất định sẽ thá»±c hiện được ý đồ. Nhưng sao lại không áp dụng?

Liá»n há»i: - Phải thừa nhận đó là biện pháp rất tốt đối phó vá»›i ta, nhưng vì

sao hắn không làm?

Hà Xung đáp: - Vì Hàn Phương giết mất vị huynh đệ của chúng ta mà lão

tam Mã Phương Bình trong lúc nổi giận đã thiếu thận trá»ng làm đứt gân trên

chân phải cá»§a hắn. Hàn Phương không thể đứng được nữa nên kế hoạch há»§y bá».

Lá»™ Vân Phi há»i thêm: - Như vậy có ảnh hưởng gì đến kế hoạch cá»§a Tôn

Hạnh Vũ đâu?

- Ảnh hưởng chứ! Hàn Phương là một hán tử bất khuất, đến lúc thấy mình

vô dụng, nhất định thà chết chứ không để liên lụy đến ngươi. Và quả thật hắn

đã chết một cách oanh liệt.

- Vì thế Tôn Hạnh Vũ giết Hàn Phương xong bảo ngươi đóng giả?

- Phải!

- Bố trí để ngươi cứu ta ra đưa vỠđây, nắm chắc tin tức kẻ đã sát hại Liễu

tứ gia.

Lộ Vân Phi bấy giỠmới nghĩ ra nói: - Ta lúc đó thật sự sơ xuất không phát

hiện sơ hở…

Hà Xung gật đầu: - Äúng thế! Lúc đầu ngươi đã phát hiện được lão đại

và lão tam chúng ta không quyết tâm quyết chiến, ta đã sợ bị lộ nên mới nói

mấy câu…

- Không những thế mà hai tên hắc y hán tử trong phòng đã dễ dàng tạo cơ

há»™i để ta cứu ngươi ra… Sau đó Tôn Hạnh VÅ©, Bạch Tùng Phong và Äá»— Phi

Hùng cÅ©ng để ta đưa ngươi chạy thoát khá»i Duyệt Lai Khách Äiếm.

Hà Xung trầm giá»ng: - Chỉ hận tên phế vật Hàn Phương ương bướng quá

để chúng ta phải chịu phiá»n phức như thế này… Tuy biết Tôn đại gia không tin,

vẫn quyết không chịu khai, khăng khăng nhận mình là hung thủ sát hại Liễu tứ

gia để chết thảm.

Ngạo Ngạo Sương nghe nói vô cùng thương cảm không ngăn được nước

mắt.

Ngạo Tiếu SÆ¡n thở dài nói: - Thật là má»™t con ngưá»i sắt thép. Tiếc rằng

lúc còn sống ta vô duyên không gặp được một lần.

Lộ Vân Phi mặt cũng đầy vẻ bi thương.

Tiêu Bán Hồ than: - So với Hàn dũng sĩ, Kim Kiệt còn may mắn hơn

nhiá»u!

Äào Nhất SÆ¡n tiếp: - Kim lão đệ đã thành bằng hữu cá»§a Hàn Phương từ ba

năm trước…

Lộ Vân Phi bỗng nhìn xoáy vào Hà Xung nói: - Thì ra Tôn Hạnh Vũ nghe

thấy Kim Kiệt gá»i ngươi, sợ bị nhận diện nên Tôn Hạnh VÅ© đành lá»™ diện giết

Kim huynh chứ gì?

Hà Xung gật đầu: - Không sai!

Lá»™ Vân Phi sắc mặt sạm lại há»i tiếp: - Tôn Hạnh VÅ© vá»›i khoảng cách

mưá»i mấy trượng, tên chỉ cắm ná»­a tấc vào lưng nên không thể chết…

Hà Xung cưá»i đắc ý: - Ta lại dùng má»™t mÅ©i tên ở trá»ng huyệt hậu tâm

đâm sâu vào thêm tấc nữa thì làm gì mà không chết?

Lộ Vân Phi nghiến răng nói: - Ngươi thật là tàn độc!

Hà Xung nhởn nhơ dương dương tự đắc nói tiếp: - Kim Kiệt bấy giỠchỉ vì

đau quá mà ngất đi thôi. Nếu hắn tỉnh lại, chẳng những kế hoạch của Tôn đại

gia đổ sông đổ biển mà sinh mệnh cá»§a ta cÅ©ng là má»™t vấn Ä‘á».

Lá»™ Vân Phi há»i tiếp: - Căn cứ vào đâu mà Tôn Hạnh VÅ© tin rằng ta không

biết Hàn Phương?

- Tôn đại gia chỉ làm cầu may thôi, không hỠkhẳng định!

Lộ Vân Phi kêu lên: - Hắn quả là mạo hiểm! Ngươi càng mạo hiểm hơn!

Hà Xung thản nhiên đáp: - Mạo hiểm má»™t chút, nhưng được trá»ng thưởng

thì tăng thêm dũng khí…

- Tôn Hạnh Vũ thưởng cho ngươi bao nhiêu?

- Một vạn lượng vàng!

Má»i ngưá»i trố mắt.

Quả là số tiá»n không nhá».

Hà Xung cưá»i nói: - Nếu không có món thưởng lá»›n như thế, ta đâu dá»… chặt

cánh tay phải của mình?

Lá»™ Vân Phi ngẩn cả ngưá»i. Má»i ngưá»i trong đại sảnh ai cÅ©ng bất ngá»

trước sự việc đó.

Ngạo Tiếu SÆ¡n hừ má»™t tiếng, nói: - Vì tiá»n mà ngươi có thể bán cả mạng

sống của mình…

Hà Xung thản nhiên trả lá»i: - Má»™t vạn lạng vàng đủ làm cho ngưá»i ta sống

sung sướng suốt Ä‘á»i. Ta vốn ná»­a Ä‘á»i vong mạng nay liá»u thêm lần nữa, nếu

sống thì được sống yên vui chẳng hơn sao?

Ngạo Tiếu SÆ¡n lại há»i: - Ngươi không sợ Lá»™ vân Phi và Hàn Phương quen

nhau từ trước hay sao?

Hà Xung cưá»i đáp: - Sao không sợ? Lúc đó ta đã coi mình như tá»­ tá»™i đến

pháp trưá»ng chá» má»™t lưỡi dao cắm phập vào cổ.

Lá»™ Vân Phi cưá»i nhạt.

Hà Xung nói tiếp: - Tuy nhiên đến bây giỠcuộc đánh bạc đó đã chấm dứt.

Ta rất mừng vì số phận đã mỉm cưá»i vá»›i mình, và có thể an tâm tận hưởng số

tiá»n thưởng má»™t vạn lượng hoàng kim mà không cần vong mạng như trước nữa.

Tiêu bán Hồ chen lá»i há»i: - Ngươi bây giá» muốn gì?

Hà Xung lắc đầu: - Ta không biết mình muốn gì?

Ngạo Tiếu SÆ¡n nổi giận quát: - Äâu có lý nào như vậy?

Hà Xung bình tĩnh đáp: - Muốn gì nữa chứ? Ta đã làm xong phận sự. Tôn

đại gia không cần má»™t ngưá»i tàn phế này nữa, và tình nghÄ©a như vậy là đủ. Ta

giúp Tôn đại gia và nhận tiá»n thưởng hậu hÄ©nh cá»§a ông ta. Thế là sòng phẳng.

Các ngươi nhất định sẽ đáp ứng không giết ta. Có chăng thì xin cho ta một con

ngá»±a rá»i khá»i đây để khá»i lo bị các ngươi bắt lại… Nếu không ta cứ giữ cô

nương này như vậy chỠTôn đại gia đến mà thôi

Lá»™ Vân Phi há»i: - Tôn Hạnh VÅ© bảo ngươi thế nào?

- Tôn đại gia sớm đã tính toán trước cả rồi. Khi gặp hung thủ giết Liễu tứ

gia thân phận của ta tất bị bại lộ. Lúc đó ta phải tìm cơ hội khống chế hung thủ.

- Nếu không thì sao?

Hà Xung đáp: - Tôn đại gia cho phép ta thúc thủ chịu trói đợi hỠđến.

- Hắn không nghĩ đến chuyện chúng ta sẽ giết ngươi sao?

Hà Xung lắc đầu: - Không! Tôn đại gia tin rằng vì các ngươi là hiệp

khách cả, nên không giết má»™t ngưá»i đã thúc thá»§ chịu trói. Nhưng bây giá» má»›i

biết Tôn đại gia đã tính quá xa, vì bây giỠta đã đắc thủ, trong tay có con tin, ta

hành động theo ý mình!

Má»i ngưá»i lặng Ä‘i.

Ngạo Ngá»c Sương bá»—ng kêu lên: - Hừ! Ngươi chá»› vá»™i đắc ý!

Hà Xung liá»n đâm sâu mÅ©i Ä‘ao vào cổ Ngạo Sương má»™t chút làm máu

chảy ra, há»i: - Vì sao?

Ngạo Ngá»c Sương thấy vậy giật thót mình còn Lá»— Tam Nương mặt tái mét

đi.

Ngạo Ngá»c Sương nén Ä‘au trả lá»i: - Vì ta sẽ không phải là con tin cá»§a

ngươi nữa!

Hà Xung há»i giá»ng Ä‘e dá»a: - Ngươi muốn chết?

- Phải!

- Chẳng lẽ…

Má»i ngưá»i nghe thấy mấy câu đối thoại đó cùng lặng cả Ä‘i.

Ngạo Ngá»c Sương bình tÄ©nh nói: - Bị ngươi bắt Ä‘i, thế nào Tôn Hạnh VÅ©

cũng giết ta. Dù sao ta cũng phải chết, vì thế chết ngay ở đây có lợi hơn.

- Như vậy cô nương cam nguyện cùng chết với ta?

- Ta chết mà giết một kẻ đê tiện độc ác vô liêm sỉ như ngươi thì ta cũng

không ân hận!

Hà Xung càng dí sát mÅ©i dao vào cổ Ngạo Ngá»c Sương, cưá»i hô hố nói: -

ÄÆ°á»£c má»™t mỹ nhân như cô nương bầu bạn cùng xuống địa ngục, đó là phúc khí

cho Hà Xung này rồi! Tiếc rằng cô nương nếu chết đi tất lệnh tôn thương tâm

không nỡ…

Ngạo Ngá»c Sương nói: - Sá»›m muá»™n gì rồi cÅ©ng má»™t lần thương tâm, bây

giỠlà hơn.

Nói xong quay ngưá»i sang bên.

Mũi dao lập tức cắm sâu vào thêm một chút!

Lá»™ Vân Phi vá»™i quát lên: - Ngá»c Sương! Không được vá»ng động!

Ngạo ngá»c Sương cưá»i thảm nói: - Nếu Tôn Hạnh VÅ© tá»›i đây, hắn tất sẽ

lấy mạng tôi để uy hiếp má»i ngưá»i. Như vậy má»i ngưá»i sẽ không dám quyết

đấu với hắn, hậu quả sẽ vô cùng bi thảm…

Lá»™ Vân Phi ngắt lá»i: - Hiện giá» Tôn Hạnh VÅ© chưa đến, không cần phải lo

sá»›m!

Ngạo Ngá»c Sương kêu lên: - Lá»™ đại ca…

Lá»™ Vân Phi ngắt lá»i: - Cứ để hắn đến rồi quyết định!

Rồi đưa mắt nhìn Hà Xung, Ä‘anh giá»ng cảnh cáo: - Từ bây giá» trở Ä‘i ngươi

hãy cẩn thận!

Ãnh mắt chàng như mÅ©i kiếm làm Hà Xung chợt thấy á»›n lạnh xương sống.

Lá»™ Vân Phi lại lên tiếng: - Chỉ cần ngươi vá»ng động, kiếm này sẽ chá»c

thá»§ng cổ há»ng ngươi ngay!

Hà Xung nói: - Nếu ngươi dám…

Lá»™ Vân Phi ngắt lá»i: - Khi chưa cần, chắc ta sẽ không vá»ng động. Chỉ cần

động là ngươi táng mạng ngay. Cả Quách Tưá»ng Khê cÅ©ng chưa tránh nổi má»™t

kiếm của ta, ngươi tránh được không?

Hà Xung trán toát mồ hôi.

Lá»™ Vân Phi chú mục nhìn tay hắn, tay cầm kiếm hằn lên những đưá»ng gân

xanh.

Tuy kiếm còn chưa xuất vỠnhưng kiếm khí vẫn toát ra!

Hà Xung hít vào một hơi rồi gục gặc đầu cho rơi bớt mồ hôi, nói: - Cô

nương, ta ra ngoài sảnh chỠtốt hơn!

Ngạo Ngá»c Sương không nhúch nhích!

Hà Xung quát lên: - Äi!

Mũi dao lại dí vào.

Lá»— Tam Nương kêu lên: - Ngá»c Sương! Theo lệnh hắn Ä‘i!

Lộ Vân Phi cũng nói: - Cô hãy theo hắn đi!

Ngạo Ngá»c Sương không biết làm gì hÆ¡n đành cất bước.

Hà Xung lại ra lệnh: - Cứ từ từ từng bước một!

Ngạo Ngá»c Sương cưá»i nhạt má»™t tiếng.

Lộ Vân Phi cũng đi bước theo, nhưng mới cất lên, Hà Xung đã quát lớn: -

Tất cả những ngưá»i khác đứng tại chá»—, không được bước theo.

Lộ Vân Phi đành đặt chân vỠchỗ cũ.

Hà Xung đưa mắt lấm lét nhìn quanh tay giữ chặt con dao không rá»i má»™t

ly, lùi từng bước một ra hành lang.

Hắn chỉ có hai mắt, lại lo giám sát cá»­ động cá»§a Ngạo Ngá»c Sương và năm

ngưá»i trong sảnh, vì thế chỉ có dùng tai nghe ngóng tiếng động phía sau chứ mắt

không thấy được.

Bấy giá» có má»™t ngưá»i Ä‘ang nấp sau má»™t cái cá»™t ngay bên ngoài cá»­a.

Ngưá»i đó là vị tiêu sư trước đây đã đưa Lá»™ Vân Phi vào sảnh.

Lộ Vân Phi đã phát hiện ra vị tiêu sư đó, vì thế mới án binh bất động.

Cả Ngạo Tiếu Sơn cũng trông thấy nên từ từ buông thanh kiếm chuyển

sang thắt lưng bên trái, ở đó có chín chiếc kim hoàn.

Hai ngưá»i vẫn chậm chạp bước ra cá»­a.

Bảy bước… tám bước… chín bước…

Hà Xung đã lùi tới gần cột trụ trước cửa.

Lòng bàn tay vị tiêu sư ướt đẫm mồ hôi. Y đã có chuẩn bị, chỉ cần Hà

Xung lùi thêm hai bước là lập tức từ sau cột lao ra xô ngã hắn.

Thậm chí vị tiêu sư còn tính trước mình sẽ bị đâm một dao.

Hà Xung chỉ còn một tay trái, vết thương tự đoạn cánh tay phải nhất định

vẫn chưa lành. Nếu xô hằn ngã, cho dù có phản thủ đâm lại một dao cũng chưa

đến nổi nguy hiểm đến tính mạng.

Ngoài ra Lộ Vân Phi và Ngạo Tiếu Sơn tất không để cho hắn có cơ hội.

Mưá»i bước… mưá»i má»™t bước…

Vị tiêu sư nhún mình xông ra…

Bỗng nhiên…

Vút vút vút!

Ba tiếng réo xé không gian bay tá»›i, ba mÅ©i tên cắm phập vào ngưá»i vị tiêu

sư.

Má»™t tiếng la thảm và ba tia máu phá»t ra…

Ngưá»i này vừa nhún mình lao lên thì bị ba mÅ©i tên cắm bật trở lại ghim

thân hình vị tiêu sư vào cột hiên.

Ba mũi tên được bắn đi với tốc độ kinh nhân và rất chính xác. Những

ngưá»i trong sảnh chưa cần thấy ngưá»i xuất hiện cÅ©ng biết rằng Tôn Hạnh VÅ© đã

đến.

Tiếng rít cá»§a tên và tiếp liá»n là tiếng rú thảm quá đột ngá»™t làm cho những

ngưá»i trong sảnh choáng ngưá»i.

Cả Hà Xung cũng thất kinh biến sắc.

Hắn suýt nữa đã đâm ngập lưỡi dao vào cổ Ngạo Ngá»c Sương, nhưng còn

may là chỉ phút chốc hắn đã hiểu ra nguyên cớ.

Hà Xung cưá»i hô hô mấy tiếng rồi nói oang lên: - Äến thật khéo!

Trong lúc kinh hãi, mÅ©i dao đã Ä‘i khá»i vị trí cốt tá»­ má»™t tấc.

Sau đó khoái chí cưá»i lên má»™t tràng, mÅ©i dao lại lá»ng ra thêm hai ba tấc

nữa.

Vừa lúc đó chợt nghe vút.

Một vòng kim koại từ nội sảnh bay đến trúng ngay vào lưỡi chủy đao.

Äó là Ngạo Tiếu SÆ¡n đã chá»n đúng thá»i cÆ¡ xuất thá»§ giải cứu nữ nhi.

Thủ pháp vô cùng chuẩn xác và thần tốc. Hà Xung chỉ thấy bàn tay tê đi,

con dao bị đánh bật khá»i tay.

Nhưng hắn phản ứng rất nhanh, vá»™i vàng nhoài ngưá»i tá»›i đưa tay hất được

chá»§y dao nhằm Ngạo Ngá»c Sương đâm tá»›i.

Nhưng mÅ©i dao má»›i đâm chưa được ná»­a đưá»ng thì tay Hà Xung cứng đơ

lại. Không những thế, má»i hoạt động Ä‘á»u bị đình chỉ.

Một mũi kiếm xuyên từ cổ bên trái suốt qua bên phải.

Hà Xung cổ bị cứng đơ, nhưng tròng mắt chưa dại đi vẫn đảo sang bên

trái, cất giá»ng khò khè há»i: - Là ngươi… Lá»™ Vân Phi!

- Không sai!

Lá»™ Vân Phi đáp rồi thong thả rút kiếm. Chàng cÅ©ng chá»n thá»i cÆ¡ rất chính

xác, chỉ một kiếm đã kết liễu số phận Hà Xung.

Hai vòi máu phun ra đến hết dãy thạch cấp, bên trong vào tới giữa sảnh

đưá»ng…

Thân thể Hà Xung ngã ngữa xuống, khí đã tuyệt nhưng mắt vẫn mở trừng

trừng.

Hắn chết mà không nhắm được mắt, chẳng hay vì quá tin vào vận khí hay

căm tức vì không hưởng thụ được má»™t vạn lượng hoàng kim tiá»n thưởng?

Ngay lúc ấy lại có ba tiếng rít gió rợn ngưá»i và ba mÅ©i tên bay tá»›i. Lần

này ba mÅ©i tên nhằm vào Ngạo Ngá»c Sương!

Nàng vừa kinh hồn lạc phách trước mấy biến cố chết ngưá»i còn chưa kịp

trấn định, mắt nhìn ba mÅ©i tên lao thẳng tá»›i như tia chá»›p chỉ biết ngây ngưá»i

nhìn như con dê tế thần đứng nhìn đồ tể.

Trong lúc tính mạng Ngạo Ngá»c Sương như nghìn cân treo sợi tóc, chợt

thấy ba vòng kim hoàn lóng lánh bay tới, mỗi vòng nhằm đúng ngay một mũi

tên!

Bị kim hoàn kích trúng, ba mũi tên đứt phăng rơi xuống.

Từ bên ngoài có tiếng quát vang vào sảnh: - Ngạo Tiếu Sơn ư?

- Không sai!

Lá»i vừa dứt, ngưá»i đã đáp xuống trước mặt Ngạo Ngá»c Sương.

Tiếp đó Lá»— Tam Nương, Tiêu Bán Hồ và Äào nhất SÆ¡n cùng lao ra hành

lang. Lá»— Tam Nương má»™t tay ôm lấy Ngạo Ngá»c Sương, dùng thân mình chắn

trước thân thể nàng.

Lúc này cho dù bao nhiêu tên bắn tới, nếu Ngạo Tiếu Sơn không ngăn hết

thì có Lỗ Tam Nương chặn lại.

Nữ nhân này có ngã thì Ngạo Ngá»c Sương má»›i bị hại. Nói vậy nhưng

cung tên của Tôn Hạnh Vũ có thần thông bao nhiêu, qua được cửa ải Ngạo Tiếu

Sơn đâu phải chuyện dễ dàng?

Huống chi lại còn thêm Lộ Vân Phi ở đó?

Giá»ng Tôn Hạnh VÅ© như hổ lang từ ngoài cá»­a vá»ng vào: - Kim hoàn quả

nhiên lợi hại! Hãy tiếp thêm ba tên nữa được chứ?

Ngạo Tiếu SÆ¡n chưa trả lá»i thì ba mÅ©i tên khác lại bắn vào, vừa định xuất

kim hoàn đối phó đã thấy kiếm quang lóe sáng, chỉ chớp ba mũi tên bị chém đứt

rơi lả tả.

Lộ Vân Phi hoành kiếm đứng trước Ngạo Tiếu Sơn.

Giá»ng hổ lang đã mang vẻ tức giận: - Ta muốn tăng chút kiến thức vá» thá»§

pháp dụng kim hoàn cá»§a Ngạo Tiếu SÆ¡n chứ đâu cần thanh trưá»ng kiếm cá»§a Lá»™

Vân Phi ngươi?

Lá»™ Vân Phi cưá»i to đáp: - Muốn thế thì trước hết ngươi đánh ngã ta rồi

nói!

- Ra đây!

Lá»™ Vân Phi tung ngưá»i lao ra tiá»n viện.

Ngạo Tiếu SÆ¡n dặn Lá»— Tam Nương: - Hãy chăm sóc Ngá»c Sương!

Rồi cÅ©ng phóng mình đáp xuống tiá»n viện.

Tiêu Bán Hồ, Äào Nhất SÆ¡n đâu chịu kém ngưá»i? Lập tức cùng nhảy ra

với Lộ Vân Phi và Ngạo Tiếu Sơn dàn thành hình chữ nhất ngoảnh mặt ra đại

môn.

x X x

Mưa vẫn bay lất phất, gió đông mang hơi lạnh thổi tới rát mặt.

Ở đại môn trước sảnh đưá»ng luyện võ cá»§a Song Anh Tiêu Cục, ngay trên

mái che cá»­a có năm ngưá»i đứng đỉnh lập.

Gió đông thổi vào y phục phần phật, mưa thấm uớt vào da thịt nhưng năm

ngưá»i đó không chút lưu tâm.

Vì gió mưa không thể thương nhân, càng không thể sát nhân. Tôn Hạnh

Vũ đứng giữa, tay cầm cung, lưng đeo ống tên, bây giỠchẳng giống một vị

phong lưu công tử hay văn nhã thư sinh chút nào.

Bạch Tùng Phong thì chưa bao giỠgồng cả, vì trên tay lúc nào cũng cầm

khư khư chiếc búa khai sơn cực lớn. Hắn giống đao phủ hơn.

Äá»— Phi Hùng kiếm cÅ©ng đã xuất khá»i vá».

Ngoài ba tên sống sót trong Trung Châu Ngũ Tuyệt còn có hai tên trong

Câu Hồn Tứ Quỷ đứng hai bên.

Lão đại Äổng Thưá»ng tay vẫn cầm đôi Bá Vương Thuẫn, má»™t chiếc che

trước ngá»±c, má»™t chiếc ép vào sưá»n. Còn Mã Phương Bình tay cầm đôi Nhật

Nguyệt Hoàn.

Hai ngưá»i này đưa mắt căm hận nhìn Lá»™ Vân Phi vì chàng má»›i đâm xuyên

cổ há»ng ngưá»i huynh đệ cá»§a chúng.

á»ng tên cá»§a Tôn Hạnh VÅ© còn lại sáu chiếc.

Hắn giương cung lắp tên, nhanh như chớp bắn ra ba mũi tên, rồi tiếp theo

ba mÅ©i nữa. Ba mÅ©i trước nhằm vào Tiêu Bán Hồ, ba mÅ©i sao bắn vào Äào

Nhất Sơn.

Hai chùm tên lao đi như vệt sao băng, tiếng xé gió nghe thật rùng rợn.

Tiêu Bán Hồ múa thanh trưá»ng kiếm chấn lạc cả ba mÅ©i tên, đồng thá»i

trên sống kiếm cũng bay mất ba chiếc kim chuông. Như vậy cả hàng bảy chiếc

kim chuông nay chỉ còn bốn cái.

Tên rơi rụng, kim chuông cũng rơi rụng.

Tiêu Bán Hồ lộ vẻ mặt kinh hãi.

Tuy đã dùng kiếm chấn rơi ba mũi tên nhưng y cảm thấy cánh tay tê đi.

Còn Äào Nhất SÆ¡n không dám tiếp. Y lao vút mình sang, tên cắm vào

thạch cấp trước sảnh. Nhưng còn lại một mũi tên, thân ảûnh vừa chững lại thì đã

thấy bắn tới trước ngực.

Tránh không kịp nữa, Äào Nhất SÆ¡n liá»n vung Thiết Cốt Phiến để đối

phó.

Choang!

Mũi tên trúng vào một nan sắt của chiết phiến, tuy mũi tên bị chấn lạc

nhưng nan sắt cũng bị gãy ngang.

Tôn Hạnh VÅ© thất vậy cưá»i hô hô nói: - Äoạt Hồn Kiếm! Tuyệt Mệnh

Phiến cũng chỉ thế là cùng!

Bạch Tùng Phong chiếu tia mắt ác độc vào Ngạo Tiếu Sơn.

Riêng Äá»— Phi Hùng không cưá»i, không hận, chỉ hÆ¡i nhíu mày.

Cuộc chiến này Tôn Hạnh Vũ sớm đã tính liệu cân nhắc cẩn thận.

Hắn dá»± trù mình cùng Äá»— Phi Hùng liên thá»§ đấu vá»›i Lá»™ Vân Phi, Bạch

Tùng Phong đơn đấu vá»›i Ngạo Tiếu SÆ¡n, còn Äổàng Thưá»ng, Mã Phương Bình và

Hà Xung sẽ hợp lá»±c đối phó vá»›i Tiêu Bán Hồ, Äào Nhất SÆ¡n và vài tiêu sư

trong tiêu cục.

Nhưng nay trông lại, Äoạt Hồn Kiếm Tiêu Bán Hồ và Tuyệt Mệnh Phiến

Äào Nhất SÆ¡n thân thá»§ không tầm thưá»ng, nếu đơn đả độc đấu thì Äổng Thưá»ng

và Mã Phương Bình chưa chắc đã đối phó nổi.

Lại một khó khăn là nay Hà Xung đã chết.

Huống chi đối phương còn có Lá»— Tam Nương, Ngạo Ngá»c Sương và má»™t

số tiêu sư trong tiêu cục?

Giang hồ truyá»n ngôn rằng Lá»— Tam Nương sá»­ dụng Uyên Ương Äao đã

luyện đến xuất thần nhập hoá.

Còn Ngạo Ngá»c Sương chỉ má»™t kiếm đã đâm chết Liá»…u Cô Nguyệt,

chuyện đó không phải tầm thưá»ng. Mặc dù lúc đó Ngạo Ngá»c Sương đâm kiếm

từ sau lưng, nhưng hạng cao thủ tuyệt đỉnh như Liễu Cô Nguyệt mà phóng kiếm

đâm chết được đâu phải chuyện vừa?

Phải lấy Äổng Thưá»ng và Mã Phương Bình đấu vá»›i hai tên tiêu đầu Tiêu

Bán Hồ và Äào Nhất SÆ¡n, lại còn thêm hai nữ tá»­ Lá»— Tam Nương và Ngạo Ngá»c

Sương, phần thắng xem ra hết sức mong manh, gần như là tuyệt vá»ng.

Nhưng nay đã ở thế cưỡi hổ, lùi cũng không được nữa.

Nếu hắn cùng Äá»— Phi Hùng may khống chế được Lá»™ Vân Phi thì may ra

giảu quyết được cuộc chiến.

Nếu trái lại?

Tôn Hạnh Vũ không dám nghĩ tiếp nữa.

Dù thành hay bại cũng chỉ trong một cuộc chiến này…

o O o
Tài sản của meongo75

  #17  
Old 25-04-2008, 10:44 AM
meongo75's Avatar
meongo75 meongo75 is offline
Nghịch Thiên Quá»· Äế
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Ha Long
Bài gởi: 419
Thá»i gian online: 1 ngày 8 giá» 29 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 1 Post
H.17 NGŨ TUYỆT TRỪ DANH


“ Bốp†một tiếng, ống tên rơi kích vỡ mấy viên ngói vang lên.

Má»i ngưá»i chẳng ai phân tâm Ä‘i xem nó, cứ mặc cho đám ngói rÆ¡i xuống

lả tả.

á»ng tên rÆ¡i xuống, tiếp liá»n cây cung cÅ©ng rÆ¡i xuống, Tôn Hạnh VÅ© vá»— hai

tay vào nhau, mắt ngưng động nhìn bá»n Tiêu Bán Hồ, Äào Nhất SÆ¡n nói: -

Chuyện này không liên can gì đến các ngươi, nhanh rá»i khá»i đây xem như ta tha

mạng cho các ngươi lần này!

Äào Nhất SÆ¡n ngá»­ng mặt cưá»i dài.

Tiêu Bán Hồ thốt nhiên cất tiếng há»i: - Kim Kiệt, Giang Vân chết dưới

tên cá»§a ngưá»i nào?

Giang Vân chính là gã tiêu sư vừa bị trúng tên mà chết.

Tôn Hạnh VÅ© cưá»i lãnh đạm nói: - Äây chỉ là hai mạng cá»n con không

đáng tiá»n, Song Anh Tiêu Cục từ trên xuống dưới còn có cả má»™t trăm hai mươi

bảy ngưá»i!

Bạch Tùng Phong tiếp lá»i: - Các ngươi nếu như còn không nhanh ngoan

ngoãn rá»i khá»i đây, chốc nữa thì chá»› trách ta tâm thá»§ hiểm độc giết sạch các

ngươi, kê khuyển chẳng thừa!

Tiêu Bán Hồ cứ cưá»i vang chẳng há» tá» ra má»™t chút hoảng sợ nói: - Nếu

không có Lộ đại hiệp thì Song Anh Tiêu Cục ba năm vỠtrước đã bị Bàn Long

Sơn Trang san thành bình địa rồi!

Äào Nhất SÆ¡n cÅ©ng tá»± cưá»i nói: - Nghe nói con ngưá»i Tôn Hạnh VÅ© ngươi

thưá»ng ngày nói giết là giết, xưa nay chưa từng nói thêm ná»­a câu, vậy mà sao

hôm nay tá»± nhiên lải nhải lắm lá»i đến thế? Hừ … chẳng lẽ có thêm bá»n chúng

ta, các ngươi thấy không địch nổi chăng?

Tôn Hạnh VÅ© lạnh giá»ng nói: - Các ngươi nếu như đã cố chấp mê không

tỉnh ngộ, chúng ta đành tận sát các ngươi!

Trung Châu NgÅ© Tuyệt thì ra cÅ©ng có sát cÆ¡, Tiêu Bán Hồ và Äại Nhất

SÆ¡n bất giác cất tiếng cưá»i ngất lên.

Tôn Hạnh VÅ© chẳng để ý đến bá»n há», nhìn Lá»™ Vân Phi nói: - Kẻ giết Liá»…u

Cô Nguyệt chẳng phải là ngươi chứ.

Lá»™ Vân Phi lãnh đạm đáp lại: - Nhưng giết Quách Tưá»ng Khê thì là ta.

Tôn Hạnh VÅ© nói: - Tên này làm há»ng đại sá»± cá»§a ta, tá»± tìm cái chết, hắn

chết như vậy là còn may!

Ngừng lại má»™t chút, chuyển giá»ng nói tiếp: - Vậy tóm lại, kẻ nào đã giết

Liễu Cô Nguyệt?

Ngạo Tiếu SÆ¡n vừa nghe liá»n cất tiếng cưá»i nói: - Là con gái cá»§a ta…

Ngạo Ngá»c Sương?

“ÆTôn Hạnh VÅ© thốt lên má»™t tiếng vẻ kinh ngạc, thét há»i: - Ngưá»i ấy

đâu?

Ngạo Ngá»c Sương lúc này ở bên kia đã nhích chân di chuyển ná»­a bá»™, cất

tiếng ngạo nghễ nói: - Ta ở đây!

Tôn Hạnh vốn đã biết nữ tá»­ đứng bên kia chính là Ngạo Ngá»c Sương, lúc

này nghe tiếng má»›i từ từ quay ngưá»i đưa mắt nhìn nói: - Ngưá»i còn đẹp hÆ¡n tên,

thảo nào mà Liễu Cô Nguyệt lại chết dưới kiếm của ngươi…

Chữ “ngươi†cuối câu vừa thốt ra nửa miệng thì tay vung lên, hai ánh hào

quang loáng lên kèm theo tiếng xé gió bay ra nhằm vào ngá»±c Ngạo Ngá»c

Sương.

Ngạo Ngá»c Sương kiếm còn chưa kịp động thì Lá»— Tam Nương đã vung đôi

Uyên Ương đao nhảy cản ngay trước mặt cô ta.

Chỉ thấy ánh Ä‘ao loáng lên ngá»i ngá»i, hào quang biến mất, hai ngá»n ám

khí bị đánh bay xuống đất.

Lỗ Tam Nương thi diễn một màn đao này cực nhanh mà rất điêu luyện,

khiến quần hùng nhìn không khá»i thầm cảm phục Ä‘ao pháp cá»§a thị.

Tôn hạnh Vũ trừng mắt thét lên: - Vị này phải chăng là Lỗ Tam Nương võ

lâm thế gia?

Lỗ Tam Nương ngừng đao hoành ngang ngực hiên ngang đáp: - Chính là

ta!

Tôn Hạnh VÅ© lại há»i: - Xem ra muốn giết Ngạo Ngá»c Sương thì trước tiên

phải giết ngươi?

- Không sai!

Tôn Hạnh VÅ© liếc nhanh Ngạo Tiếu SÆ¡n giá»ng mỉa mai nói: - Ngươi muốn

lấy Ngạo Tiếu Sơn đến phát cuồng chăng nữa thì cũng không cần phải bán

mạng như thế này.

Lỗ Tam Nương nghe một câu này bất giác hai má đỠlên, trong lòng phát

nộ định xông tới thì Ngạo Tiếu Sơn ở bên cạnh đã quát lớn: - HỠTôn kia, ngươi

đến đây đấu khẩu hay đến để làm gì?

Tôn Hạnh Vũ ánh mắt sắc lạnh quét nhìn một vòng buông rõ từng tiếng: -

Ta đến giết ngưá»i!

Ngạo Tiếu SÆ¡n nói: - Nếu thế thì làm gì phải nhiá»u lá»i chứ?

Tôn Hạnh VÅ© cất tiếng cưá»i “hắc hắc†rồi phất mạnh tay hiệu.

Năm ngưá»i lập tức đồng loạt tung ngưá»i nhảy xuống.

Tiêu Bàn Hồ ánh mắt giảo hoạt, chỉ chỠcó thế lập tức vỗ tay “Bốp†một

tiếng thật lớn.

Những lùm cây hai bên Luyện Võ Sảnh đột nhiên bị hất tung lên, lập tức

xuất hiện hai mươi tay đại hán thân vận đồng phục màu xanh Ä‘en, thì ra bá»n há»

mai phục đây từ đầu ngay dưới những hố nằm dưới gốc cây, nên thoạt nhìn

chẳng ai dễ gì nhìn ra được.

Äám võ sÄ© xuất hiện, trong tay tên nào cÅ©ng nắm sẵn tung ná», nghe hô

một tiếng lập tức nhất tỠbắn ra những tiếng “ viu viu †rít lên xé tan không gian

nghe rợn ngưá»i.

Äám loạn tiá»…n nhằm bá»n Trung Châu NgÅ© Tuyệt bay tá»›i như cám vãi …

Tôn Hạnh Vũ thân hình lơ lững trên không, khi nhận ra có biến, biết là đã

bị phục kích, đợi đến khi đám cung thủ bắn tên ra rít lên thì chấn động mạnh.

Nên biết lão ta thành danh nhỠám khí, từng xưng vô địch, vá» sở trưá»ng

ám khí thì có thể nói khó ai có thể qua mặt được.

Chỉ cần nghe tiếng gió phi tiễn bay rít lên như thế là lão ta nhận ra ngay

đối phương thi triển chính là Gia Cát liên hoàn tiễn.

Gia Cát liên hoàn tiễn nghe nói chính do Gia Cát Khổng Minh xưa kia

sáng chế ra, bắn má»™t lần mưá»i hai mÅ©i tên vừa nhanh vừa mạnh, bá đạo vô

cùng, thưá»ng ngưá»i trong giang hồ nghe đến loại liên hoàn tiá»…n này thì Ä‘á»u biến

sắc.

GiỠđây hai mươi tay cung thủ cùng thi triển Gia Cát liên hoàn tiễn một

lúc hÆ¡n hai mươi mÅ©i tên bay ra ào ạt như má»™t làn mưa, ngưá»i đứng trên đất còn

khó tránh huống chi bá»n Trung Châu NgÅ© Tuyệt năm ngưá»i Ä‘á»u lÆ¡ lá»­ng trên

không.

May mà Tôn Hạnh VÅ© bản lÄ©nh phi thưá»ng, khinh công cÅ©ng có thể nói

thuộc hàng thượng thừa, chỉ thấy chân trái đạp mạnh lên lưng chân phải đỠkhí

tung ngược ngưá»i lên không cao thêm tầm trượng, vừa khéo tránh được đám

loạn tiễn bay rào rào ngay dưới chân.

Bạch Tùng Phong cũng chấn động vô cùng khi nhận ra mình bị mai phục

thì tên đã đến trước ngưá»i, cây búa “Khai sÆ¡n cá»± phủ†trong tay nặng trăm cân

khiến thân lão rơi xuống nhanh hơn ai cả, chân lúc này đã chạm đất.

Trong cÆ¡n nguy cấp lão vẫn giữ được trầm tÄ©nh, cây “Khai sÆ¡n cá»± phá»§â€

trong tay Bạch Tùng Phong giỠđây tợ hồ như má»™t chiếc thuẫn che kín cả ngưá»i.

Chỉ nghe thấy những tiếng “kong keng…†vang lên, đám loạn tiễn chạm

vào những nhát búa rơi loảng xoảng.

Lại nói, lúc này Äá»— Phi Hùng kiếm cÅ©ng ra liên miên bất tuyệt, chém bay

đám tên nhằm thẳng vào ngưá»i mình.

Nên biết đám tên bắn vào ngưá»i hắn cÅ©ng chẳng ít chút nào, trong Trung

Châu Ngũ Tuyệt thì võ công hắn là yếu nhất, thế nhưng đầu óc hắn thì lại rất

thông minh linh hoạt, thưá»ng ngày gặp chuyện ứng biến mau lẹ chính xác, tuyệt

không hỠthua kém gì Tôn Hạnh Vũ.

Khi vừa nhìn thấy có động từ những đám cây rậm thì hắn đã biết có biến,

đến khi nghe tiếng tên bay rít lên thì nhanh như chá»›p lách ngưá»i sang má»™t bên,

rÆ¡i xuống vừa đúng ngay sau ngưá»i Bạch Tùng Phong.

Chính vì thế mà Bạch Tùng Phong trở thành tấm chắn trước mặt, giảm đi

phân ná»­a đám phi tiá»…n bay vào ngưá»i hắn.

Vì thế mà đám phi tiễn còn lại hắn chẳng khó khăn gì để đối phó, tự cứu

được ngưá»i hắn thoát hiểm.

Ngược lại bá»n Äổng Thưá»ng và Mã Phương Bình chẳng có được bản lÄ©nh

như Tôn Hạnh Vũ hay Bạch Tùng Phong, mà cũng không có trí tinh khôn như

Äá»— Phi Hùng, lúc này đám tên bay vào bá»n há» cÅ©ng chẳng ít hÆ¡n so vá»›i ba ngưá»i

kia.

Äổng Thưá»ng còn khá hÆ¡n má»™t chút, vì trong tay sá»­ dụng đôi “Bá Vương

thuẫn†vốn là loại binh khí chuyên ngăn chặn tên nỠám khí, ngưá»i hắn còn trên

không thì hai chân co rụt lại, cả ngưá»i gần như thu kín trong đôi thuẫn…

“Kong! Kong…â€

Tiếng tên chạm vào thuẫn vang lên, đồng thá»i cả ngưá»i và thuẫn rÆ¡i

xuống đất.

Äổng Thưá»ng nhảy ngưá»i đứng lên tuy hai tấm thuẫn che kín ngưá»i, thế

nhưng chân vẫn loạng choạng, thì ra đùi trái vẫn bị trúng hai mũi tên khiến hắn

nhăn nhó mặt mày.

Mã Phương Bình trong tay thi triển đôi Nhật Nguyệt Hoàn đương nhiên

trong tình thế này chẳng hữu dụng như cặp Bá Vương Thuẫn cá»§a Äổng Thưá»ng,

cặp vòng múa tít lên cÅ©ng chỉ che được ná»­a ngưá»i trên tránh hiểm, nhưng chẳng

che được ná»­a ngưá»i dưới, hai chân trúng liá»n ba bốn mÅ©i tên …

Hắn đau đớn rú lên thống thiết, thân hình lảo đảo chạy loạn, lập tức trở

thành cái đích cho đám loạn tiá»…n, phút chốc cả ngưá»i hắn gần như biến thành

ngưá»i máu nhìn thật thê thảm.

Nói thì chậm lúc ấy má»i chuyên diá»…n ra cá»±c nhanh, từ khi bá»n Trung Châu

NgÅ© Tuyệt phóng ngưá»i phi xuống cho đến khi đám loạn tiá»…n bắn ra rồi chấm

dứt chỉ diễn ra trong tích tắc.

Tôn Hạnh Vũ thân hình tung lên rơi xuống thì vừa lúc tên ngừng bắn, Tôn

Hạnh Vũ mắt đầy nộ khí nhìn Tiêu Bán Hồ nói: - Chủ ý của ai?

Tiêu Bán Hồ cưá»i lá»›n nói: - Ta!

Tôn Hạnh Vũ phẫn nộ thét lớn: - Ngươi hành động thế này còn ra một

nhân vật anh hùng hảo hán chăng?

Tiêu Bán Hồ nhún vai cưá»i nhạt nói: - Äối phó vá»›i hạng ngưá»i như các

ngươi, bổn nhân chẳng kể thủ đoạn!

â€œÄÆ°á»£c!†Tôn Hạnh VÅ© tức giận gầm lên má»™t tiếng.

Äá»™t nhiên vung tay phất mạnh, lập tức mưá»i mấy vệt hàn tinh bay ra cá»±c

nhanh nhằm thẳng vào ngưá»i Tiêu Bán Hồ.

Äám ám khí sáng lạnh bay ra cá»±c nhanh, đến nổi bản thân Tiêu Bán Hồ

cũng không kịp nhìn rõ là ám khí gì, thanh Kim Linh Kiếm trong tay chẳng dám

chút chậm trễ vung lên chém ào ào …

“leng keng …â€

Tiêu Bán Hồ cũng biết lợi hại, nên kiếm ra một hơi thập bát kiếm, thế

nhưng chỉ đánh rÆ¡i được mưá»i ba ngá»n ám khí, vẫn trúng hai ngá»n trên bả vai

phải.

Lúc này nhìn kỹ má»›i có thể thấy được hai ngá»n ám khí hình thù kỳ lạ,

nhá» má»ng như lưỡi Liá»…u Diệp Phi Äao.

Tiêu Bán Hồ vai phải trúng ám khí Ä‘au rú lên má»™t tiếng, đồng thá»i thanh

Kim Linh Kiếm trong tay cũng không thể giữ nổi để nó lăn lóc trên mặt đất.

Tôn Hạnh VÅ© trong chá»›p mắt lại tiếp tục phất tay lên, mưá»i lăm ánh tinh

quang khác lại từ trong tay áo lão ta bay ra…

Toàn trưá»ng thì thoạt nhìn lần này Tiêu Bán Hồ khó toàn mạng, Äào Nhất

Sơn thấy thế, gấp xông lên ứng cứu cho Tiêu Bán Hồ. Nhưng thân hình lão ta

chưa kịp động đậy thì đột nhiên thấy Lộ Vân Phi lướt nhanh tới như làn khói

xám…

Chỉ nghe “kong kong kong…†đám tinh quang biến mất, mưá»i mấy ngá»n

ám khí rơi vung vãi như cám.

Tôn Hạnh VÅ© tròn mắt nhìn Lá»™ Vân Phi dừng ngưá»i đỉnh lập bất động, lão

nộ khí la lên: - Lộ Vân Phi!

Lộ Vân Phi lãnh đạm nói: - Ta đến gặp ngươi!

Tôn Hạnh Vũ nói: - Qua bên này!

Nói rồi, lão tá»± dá»™ng nhún ngưá»i thoái chếch vá» sau hai trượng. Lá»™ Vân

Phi ứng thanh đáp má»™t tiếng, rồi liá»n nhảy ngay bên cạnh. Äá»— Phi Hùng thấy Lá»™

Vân Phi vừa đến nÆ¡i liá»n phất tay ra hiệu: - Lên!

Tiếp theo tiếng hô, thân hình bổ thẳng vào ngưá»i Lá»™ Vân Phi tấn công

ngay, chỉ thấy quanh ngưá»i hắn sắc xanh ánh lên như ngân tinh.

Lá»™ Vân Phi vừa xuất kiếm thì Äào Nhất SÆ¡n liá»n thoái lui, vì lão thừa biết

đã không cần đến mình xuất thá»§, lão quay lại đỡ ngưá»i Tiêu Bán Hồ.

Tiêu Bán Hồ ngược lại tức giận thét lên: - Cứ mặc ta, trước tiên giết

chúng!

Äào Nhất SÆ¡n cÅ©ng nhận ra thương thế cá»§a Tiêu Bán Hồ không nguy ngại

gì lắm, liá»n gấp thiết phiến lại xuất chiêu chỉ lá»±c đểm vào ngá»±c Äổng Thưá»ng.

Äổng Thưá»ng vừa thấy, cặp Bá Vương Thuẫn trong tay liá»n hợp lại vá»›i

nhau rồi tách ra, chẳng những hoá giải được chiêu chỉ của đối phương, mà những

răng cưa bên ngoài mép thuẫn còn cứa vào tay Äào Nhất SÆ¡n.

Bá Vương Thuẫn đã nặng, mà lá»±c cá»§a Äổng Thưá»ng lại mạnh, khiến Äào

Nhất Sơn thất thủ.

Äào Nhất SÆ¡n biết lợi hại nên không dám trá»±c tiếp nghênh chiêu, vá»™i thâu

thiết phiến nhảy lùi vỠsau bảy tám xích.

Äổng Thưá»ng nắm song thuẫn truy kích, nhưng vừa động mạnh thì hai vết

thương trúng tên trên chân đau nhói lên, khiến cho thân hình hắn chậm lại.

Äào Nhất SÆ¡n nhận ra nhược Ä‘iểm cá»§a Äổng Thưá»ng lúc này, lập tức Ä‘á»

ra chiến thuật “du đấuâ€, thi triển thân pháp thật nhanh như hồ Ä‘iệp vá»n hoa, khi

tả khi hữu, thấy đối phương hở là công.

Äổng Thưá»ng quả nhiên hai chân trúng thương xoay sở khó khăn, chỉ còn

cách giÆ¡ song thuẫn kên mà che chắn quanh ngưá»i. Hai ngưá»i võ công vốn đã

có khoảng cách, giỠđây Äổng Thưá»ng chỉ chống đở, còn Äào Nhất SÆ¡n thì ra

sức tấn công, hoàn toàn chiếm thế thượng phong.

Chỉ qua một lúc đã công đến chín chín tám mươi mốt chiêu thiết phiến.

May mà hai chiếc Bá Vương Thuẫn khá rá»™ng, Äổng Thưá»ng tuy chân thụ

thương chuyển động khó khăn, nhưng tay thì vẫn linh hoạt, nên mặc cho Äào

Nhất Sơn tấn công thế nào vẫn chưa làm nổi lão ta.

Äổng Thưá»ng nếu như chỉ thá»§ không công, Äào Nhất SÆ¡n trừ phi phải có

tuyệt chiêu sát thá»§ có thể bức phá vào vòng tưá»ng thuẫn pháp che kín ngưá»i đối

phương, nếu không tấn công dù năm trăm chiêu thì vẫn không sao đắc thủ được.

Äào Nhất SÆ¡n gần như đã xuất tận lá»±c mà đánh, nhất thá»i vẫn chưa nghÄ©

ra được tuyệt chiêu phá tưá»ng thuẫn, cho nên cứ như thế thì trong vòng năm

trăm chiếu Äổng Thưá»ng vẫn có thể bảo được tính mạng cá»§a mình.

Äáng tiếc, Äổng Thưá»ng cÅ©ng không có được khả năng đó, tay thi triển

hai tấm thuẫn nặng trịch chẳng đơn giản chút nào, bình thưá»ng động đấu hắn bao

giá» cÅ©ng là ngưá»i thưá»ng chá»§ động tấn công, nên lúc này càng đánh càng để lá»™

sơ hở.

Äào Nhất SÆ¡n nhận ra Ä‘iá»u này thì mừng khấp khởi trong lòng, nghÄ© nhanh

“Ngươi chết đến nÆ¡i …â€

Vừa lúc này, quả nhiên nhận ra song thuẫn tách ra tả hữu để hở chính

diện, Äào Nhất SÆ¡n chẳng bá» lỡ cÆ¡ há»™i, nhanh như chá»›p trở tay hoá chiêu phóng

thiết phiến Ä‘iểm thẳng vào ngá»±c Äổng Thưá»ng.

Äổng Thưá»ng tay thuẫn vừa tách ra còn đà, nên nhận thấy nguy hiểm vẫn

không kịp khép thuẫn lại phòng thủ…

“Phụp†má»™t tiếng, máu tuôn thành vòi, Äổng Thưá»ng như thú trúng thương

thét dài một tiếng, song thuẫn từ ngoài vòng vào cực mạnh.

“Kongâ€

Äào Nhất SÆ¡n tuy nhanh nhưng vẫn không kịp thâu thiết phiến vá», bị song

thuẫn kẹp chặt vào giữa.

Äổng Thưá»ng nghiến răng chịu Ä‘au, tay trái lướt nhanh chiếc thuẫn tá»›i

trước theo thân thiết phiến, những lưỡi nguyệt nha đao ngoài mép thuẫn chém

thẳng vào ngá»±c Äào Nhất SÆ¡n.

Äào Nhất SÆ¡n Ä‘ang bị thiết phiến kẹp chặt, thuẫn theo thân thiết phiến

lướt tới cực hiểm, trong tình thế này duy nhất một cách bảo mạng là chấp nhận

bá» thiết phiến nhảy lùi lấy ngưá»i.

Äào Nhất SÆ¡n lão luyện giang hồ tá»± nhiên cÅ©ng hiểu ra Ä‘iá»u này, thế

nhưng không thấy hắn bỠthiết phiến mà tay vẫn giữ chặt thiết phiến, thân hình

tì lại thoái lùi sau một bước dài.

Kỳ lạ, thiết phiến vốn dài hai xích giỠbiến thành bốn xích, thì ra bên

trong cốt thiết phiến còn có thêm má»™t tầng nữa, chỉ thấy hắn rút thiết phiến vá»

rung mạnh tay …

Từ trong mưá»i hai chiếc nang tạo thành thiết phiến bay ra mưá»i hai lưỡi

Ä‘ao nhá» sắùc nhá»n, Äổng Thưá»ng giỠđây toàn thân lá»™ hẳn ra ngoài, có trở tay

thuẫn che ngưá»i cÅ©ng không còn kịp.

Nói thì chậm, lúc ấy má»i chuyện xảy ra cá»±c nhanh, từ khi Äào Nhất SÆ¡n

rút ngưá»i lui, xuất tầng thứ hai thiết phiến rung tay phóng phi Ä‘ao chỉ trong chá»›p

mắt.

Chỉ nghe thấy tiếng rú dài thoát ra cá»­a miệng Äổng Thưá»ng, trước ngưá»i

nhận đủ mưá»i hai lưỡi phi Ä‘ao không thiếu lưỡi nào, thân hình ngã vá» sau rÆ¡i

trên đất.

Äào Nhất SÆ¡n nhìn thấy Äổng Thưá»ng đổ vật ngưá»i xuống, khi ấy thâu

thiết phiến lại thở phào nhẹ nhá»m.

Lại nói, Bạch Tùng Phong thấy cung tiá»…n đã ngừng lại, liá»n thét lá»›n bổ

nhào vá» phía Ngạo Tiếu SÆ¡n, ngá»n Khai SÆ¡n Phá»§ trong tay múa lên như mưa sa

bão táp.

Nhưng phóng tá»›i ná»­a đưá»ng, Bạch Tùng Phong thay đổi ý định quay bổ vá»

hướng đám cung thủ.

Äám cung thá»§ lúc này đã bá» cung rút dao lăm lăm trong tay, vừa nhìn thấy

Bạch Tùng Phong nhảy tá»›i liá»n đồng thanh hét lên, tay vung Ä‘ao chém tá»›i tấn

công.

Ngạo Tiếu SÆ¡n thấy thế liá»n la lên: - Thoái lui!

Trong tiếng thét, cả ngưá»i đã phóng bổ tá»›i hướng Bạch Tùng Phong. Äám

cung thủ đang hăng tiết chẳng hỠthoái lui, thế đao vung lên mãnh liệt có thâu

cũng khó.

Bạch Tùng Phong cưá»i dài má»™t tiếng, Khai SÆ¡n Phá»§ trong tay vung lên như

lôi đình sấm sét, ánh búa rợp trá»i, máu tanh bắn lên…

Chỉ nghe thấy những tiếng rú thảm vang lên, liá»n má»™t lúc năm tay cung

thá»§, ngưá»i bị Khai sÆ¡n phá»§ chém đứt làm hai Ä‘oạn rÆ¡i ngổn ngang trên đất, máu

lênh láng trông thật khủng khiếp.

Äúng là má»™t cuá»™c đại khai sát giá»›i!

- Hắc hắc hắc …

Bạch Tùng Phong cưá»i lên rá»n rợn, Khai SÆ¡n Phá»§ trong tay lần nữa lại

vung lên chém xuống, hắn xông vào bá»n cung thá»§ cứ như vào chá»— không ngưá»i,

lại thêm hai tay cung thủ đổ xuống trong tiếng kêu thảm, máu bắn tung toé dính

đầy áo Bạch Tùng Phong.

Bạch Tùng Phong như say máu, chiếc búa tầm sét trong tay hắn cứ vung

lên hạ xuống là có thân ngưá»i ngã nhào.

Äám cung thá»§ còn lại thá»±c chưa từng thấy cuá»™c đại sát như thế này, bấy

giỠthấy bóng Bạch Tùng Phong với chiếc Khai Sơn Phủ trong tay chẳng khác gì

Thiên Lôi, cắm đầu la hét chạy toán loạn.

- Hắc … chạy đi đâu!

Bạch Tùng Phong thấy ra búa là hạ đối phương, càng táo tợn thét lên định

truy sát tận tuyệt, nhưng đúng lúc ấy “vút†một tiếng xé gió phóng tới …

Chính là Ngạo Tiếu SÆ¡n thấy bá»n cung thá»§ chết thảm quá nhiá»u, chẳng

suy nghÄ© gì nữa, cả ngưá»i lẫn kiếm lao thẳng vào ngưá»i Bạch Tùng Phong bằng

một chiêu chí mạng.

Ngạo Tiếu Sơn thân hình còn lơ lửng trên không, một kiếm đã hóa thành

bảy kiếm, kiếm ảnh trùm lên đầu Bạch Tùng Phong.

Bạch Tùng Phong thấy biến liá»n đứng lại, quay ngưá»i giÆ¡ Khai SÆ¡n Phá»§

lên chống đỡ, như thế bảy chiêu kiếm của Ngạo Tiếu Sơn bổ xuống búa của

Bạch Tùng Phong.

Bạch Tùng Phong dụng búa thành danh, búa gần ngưá»i thì che kín như má»™t

tấm thuẫn, mà búa ra xa thì lại là má»™t lưỡi tầm sét lấy mạng ngưá»i như chÆ¡i.

Bạch Tùng Phong vung búa lên múa tít hoá giải liá»n mưá»i bảy kiếm cá»§a

Ngạo Tiếu Sơn, búa hoá chiêu chỉ nghe “ào†một tiếng, thế búa cực mãnh liệt

nhằm thẳng vào kiếm của Ngạo Tiếu Sơn.

Ngạo Tiếu SÆ¡n trưá»ng kiếm há chống trả lại má»™t thế búa cuồng mãnh cá»§a

đối phương.

Chỉ nghe “Kong†một tiếng vang dài, Ngạo Tiếu Sơn thân hình vẫn còn

trên không, má»™t kiếm trúng búa đối phương chấn động mạnh trở lại, liá»n nương

thế tung ngược ngưá»i lên cao hÆ¡n có đến hai trượng, nhìn thá»±c kinh ngưá»i.

Bạch Tùng Phong ngửng đầu nhìn búa trong tay vẫn múa tít quay vòng

trên đầu, chớp mắt chỉ còn nhìn thấy trên đầu lão một vòng sáng xanh trông thật

kỳ lạ.

Ngạo Tiếu Sơn thân hình từ từ rơi xuống, khi chạm đất thì cũng vừa lúc

vòng sáng xanh trên đầu Bạch Tùng Phong biến mất, chính là thế búa vừa chấm

dứt. Ngạo Tiếu SÆ¡n chẳng bá» lỡ cÆ¡ há»™i liá»n tung ngưá»i lướt tá»›i, kiếm trong tay

lại phát chiêu đâm vào chỗ đối phương để hở.

Thế kiếm vừa nhanh vừa mạnh, Bạch Tùng Phong trong tình thế hạ phong,

ứng phó xem ra chậm chạp hÆ¡n đối phương rất nhiá»u.

Nói thì chậm, lúc ấy má»i chuyện chỉ diá»…n ra trong chá»›p mắt, Bạch Tùng

Phong chưa kịp nghĩ gì thì thế kiếm đã đến ngay trước mặt nhằm thẳng vào

huyệt Mi Tâm của hắn.

Trong tình thế này, Bạch Tùng Phong chỉ còn má»™t cách là nhảy ngưá»i

thoái lùi đến ba trượng tránh nguy.

Ngạo Tiếu SÆ¡n chẳng khi nào chịu buông, liá»n tung ngưá»i truy theo,

khoảng cách ba trượng đối vá»›i bá»n há» chỉ là má»™t cái nhảy mà thôi.

Ngạo Tiếu SÆ¡n phóng ngưá»i Ä‘uổi theo, kiếm trong tay lại xuất chiêu đâm

tới tấn công.

Cứ nhìn lão ta xuất thủ thần tốc thực không thua kém gì Lộ Vân Phi.

Bạch Tùng Phong đã hoàn toàn thất cơ, búa trong tay giỠđây muốn thi

triển bán đấu cũng không còn được, đã lùi đành lùi tiếp.

Nhưng thoái lùi thêm ba trượng nữa thì đã đến sát chân bức tưá»ng cao, giá»

muốn thoái nữa cũng không còn được, Bạch Tùng Phong đột nhiên trở búa vung

mạnh giáng vào tưá»ng…

Ngưá»i chưa đến thì búa đã đến, chỉ nghe “ầm†má»™t tiếng, gạch đá bay

tung tóe, bức tưá»ng trúng má»™t búa vỡ toát ra má»™t lá»— hổng lá»›n, Bạch Tùng Phong

như thú đưá»ng cùng lao mạnh cả ngưá»i chui qua lá»— hổng…

Nhưng hắn không chạy ngay, là một nhân vật lão luyện giang hồ Bạch

Tùng Phong thừa hiểu Ngạo Tiếu SÆ¡n sẽ truy theo đến cùng, cho nên ngưá»i vừa

thoát qua lá»— hổng thì búa trở giáng lui chém mạnh má»™t đưá»ng. Vá»›i đưá»ng búa

hiểm hóc này, nếu như Ngạo Tiếu SÆ¡n chui qua tưá»ng truy đổi nhất định không

thoát khá»i má»™t búa này!

Thế nhưng, Ngạo Tiếu Sơn cũng là tay lão luyện giang hồ, thầm hiểu câu

“địch cùng chá»› truy†lão đã không trúng kế đối phương chui qua tưá»ng mà tung

ngưá»i nhảy nhanh lên đầu tưá»ng…

Bây giá», Bạch Tùng Phong qua được tưá»ng tung ngưá»i định chạy, thì đã

nghe tiếng Ngạo Tiếu Sơn thét lên: - Bạch Tùng Phong, ngươi chạy đâu cho

thoát …

Tiếp theo tiếng quát, lão vung mạnh tay lập tức hai vòng sáng xanh bay

nhanh tới, chính là hai chiếc kim hoàn, lại phát ra thêm hai chiếc kim hoàn nữa.

Hai chiếc phát sau lại đến trước, chính vừa khéo kích mạnh vào hai chiếc

kim hoàn phía trước “kong kong†vang lên hai tiếng, bốn chiếc kim hoàn bấy giá»

mới thay nhau bay tới phân thành bốn bộ vị, một chiếc kích vào mặt, một chiếc

vào ngực, còn hai chiếc phân ra kích vào đôi tay nắm búa của hắn.

Thủ pháp phóng kim hoàn này của Ngạo Tiếu Sơn có thể nói là độc nhất

vô nhị, xưa nay ít thấy.

Bạch Tùng Phong nắm búa trong tay thấy tình thế này trở tay chẳng kịp,

hắn vốn định tương kế tựu kế xuất kì bất ý thắng đối phương, chẳng ngỠNgạo

Tiếu Sơn đã không mắc bẫy, mà còn truy theo hướng khác phản kích cực nhanh,

khiến hắn có phòng cũng không được.

Bấy giỠtrong tình thế nguy cấp, hắn cúi đầu vung búa định đánh bạt kim

hoàn…

“Keng keng…â€

“Ãi…â€

Bạch Tùng Phong tuy đánh bạt được hai chiếc kim hoàn, đồng thá»i ngưá»i

hơi nghiêng nên né tránh được chiếc thứ ba, nhưng chiếc thứ tư thì đã không còn

cách nào tránh kịp, may mà không trúng vào chỗ yếu hiểm mà trúng vào hai tay

nắm búa của hắn.

Máu chảy lênh láng, tay phải gãy hai ngón, tay trái đứt ba ngón, hai tay

hắn chẳng chịu nổi buông thá»ng để ngá»n búa Khai SÆ¡n Phá»§ rÆ¡i lăn lóc trên đất

vang lên lảng xoảng.

Bạch Tùng Phong đã kinh lại càng phẫn nộ, hắn chẳng cần né tránh, gầm

lên một tiếng như mãnh thú trúng thương, hai tay hợp vào nhau vừa khéo kẹp

lưỡi kiếm của Ngạo Tiếu Sơn vừa phóng tới tiếp.

Máu chảy càng nhiá»u, nhưng chừng như giỠđây hắn không còn biết Ä‘au

đớn là gì, dụng lực vào hai tay bẻ mạnh một cái.

“Kongâ€

Thanh kiếm trong tay Ngạo Tiếu Sơn chẳng chịu nổi thần lực của Bạch

Tùng Phong gãy ngang thành hai đoạn.

Ngạo Tiếu Sơn giật mình cả kinh, đoạn kiếm gãy còn lại nhanh như chớp

phóng thẳng vào yết hầu Bạch Tùng Phong.

Bạch Tùng Phong đã có ý trí mạng gần như đồng thá»i cùng lúc đấm mạnh

hai tay vào ngá»±c Ngạo Tiếu SÆ¡n, khiến cả ngưá»i Ngạo Tiếu SÆ¡n cùng ná»­a Ä‘oạn

kiếm gãy bay ngược vỠphía sau.

Phía sau nguyên là tưá»ng thành, nếu như Ngạo Tiếu SÆ¡n va mạnh ngưá»i

vào tưá»ng thế tất bị thương nhưng khéo là tưá»ng thành lúc nãy bị Bạch Tùng

Phong đánh vỡ hoác ra má»™t lá»—, cả ngưá»i Ngạo Tiếu SÆ¡n vì thế lá»t qua tưá»ng

thành vào bên trong.

CÅ©ng vừa lúc này nghe “á»c†má»™t tiếng, máu tuôn ra từ cổ há»ng Bạch Tùng

Phong, thân hình to lá»›n ká»nh càng cá»§a hắn đổ ập xuống trên đất chết tốt.

Lại nói, Ngạo Tiếu SÆ¡n thân hình lá»t qua tưá»ng thành, lão trở ngưá»i má»›i

ngồi trên đất không đến ná»—i ngã xuống, nghe thấy tiếng ngưá»i la lên, mấy ngưá»i

khác vá»™i vàng chạy tá»›i đỡ ngưá»i lão dậy.

Ngưá»i đầu tiên chính là Lá»™ Vân Phi rồi Lá»— Tam Nương, Äào Nhất SÆ¡n và

Ngạo Ngá»c Sương.

Ngạo Tiếu SÆ¡n nhìn thấy Lá»™ Vân Phi cưá»i khổ nói: - Tên Bạch Tùng

Phong này thực lợi hại!

Lá»™ Vân Phi quan tâm há»i: - Äại ca bị thương ở đâu chăng?

Ngạo Tiếu SÆ¡n nói: - Má»™t quyá»n vào vai, má»™t quyá»n vào ngá»±c, may mà

lúc hắn đánh tá»›i thì kiếm cá»§a ta cÅ©ng kịp đâm vào há»ng hắn…

Nhưng lão vừa nói đến đó thì “ộc†một tiếng, mồm hộc ra một vũùng máu

tươi.

Ngạo Ngá»c Sương thất thanh la lên: - Cha…

Lá»™ Vân Phi vá»™i nói: - Ngá»c Sương, không nên kinh hoảng, há»™c được máu ứ

ra thế này là tốt!

Ngạo Tiếu SÆ¡n nhăn mặt nói: - Bá»n Trung Châu NgÅ© Tuyệt này vốn

không phải hạng tầm thưá»ng.

Ngạo Tiếu SÆ¡n ánh mắt đảo nhanh chợt há»i: - Tôn Hạnh VÅ© thế nào rồi?

Lộ Vân Phi nghiêng đầu nhìn vỠsau nói: - Cũng bị giết chết rồi.

Ngạo Tiếu Sơn nhìn theo ánh mắt lộ Vân Phi, lúc này đã nhận ra thi thể

Tôn Hạnh VÅ© nằm trên đất, bấy giá» lão má»›i thật sá»± yên tâm, thở phào nhẹ nhá»m

lại há»i: - Äá»— Phi Hùng đâu?

Lá»™ Vân Phi nói: - Khi Tôn Hạnh VÅ© nhảy vào hướng tại hạ, thì Äá»— Phi

Hùng nhân cơ hội tháo chạy…

Ngạo Tiếu Sơn chép miệng nói: - À… nhổ cỠkhông tận gốc e hoạ căn lại

khởi…

Lộ Vân Phi kiên nghị nói: - Tìm hắn không khó.

Ngạo Tiếu SÆ¡n ngạc nhiên há»i: - Ngươi tá»± tin vậy sao?

Lộ Vân Phi đáp: - Kim Bài Sát Thủ chưa từng làm chuyện gì không tin

chắc!

Nói rồi, chàng ngá»­a cổ cất tiếng cưá»i dài.

Ngạo Tiếu SÆ¡n, Tiêu Bán Hồ và Äào Nhất SÆ¡n cÅ©ng cất tiếng cưá»i theo.

Lộ Vân Phi nói câu này có nghĩa là chàng đã nhận trách nhiệm truy tìm

Tiên Kiếm Äá»— Phi Hùng.

o O o
Tài sản của meongo75

  #18  
Old 25-04-2008, 10:47 AM
meongo75's Avatar
meongo75 meongo75 is offline
Nghịch Thiên Quá»· Äế
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Ha Long
Bài gởi: 419
Thá»i gian online: 1 ngày 8 giá» 29 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 1 Post
H.18. QUÃI KHÃCH VÔ DANH


Trấn ngoại hoang vu, một ngôi cổ miếu nằm yên tĩnh dưới ánh trăng đêm

lặng lẽ, cảnh sắc thanh nhã tuyệt đẹp, thế nhưng không ai biết được chuyện gì

đang ẩn tàng đằng sau cảnh đẹp kia.

Tây phòng sau miếu, ánh trăng chiếu sáng vào cửa sổ hắt lên chiếc bàn

bát tiên, có thể nhìn thấy má»™t bóng ngưá»i thần mật ngồi im lặng bên bàn.

Bá»—ng má»™t ánh đèn cháy sáng, má»™t lão già tay nắm ngá»n nến bước vào

phòng Ä‘i thẳng tá»›i bàn, đặt nến xuống bàn lão cất giá»ng trầm đục nói: - Công tá»­,

nến đây, còn có thêm ba cây để dùng…

- Äa tạ!

Ngưá»i kia đón mấy ngá»n nến đặt lên bàn, lão già chẳng nói thêm tiếng

nào lặng lẽ bước ra.

Trong phòng giá» có ánh nến cháy sáng, đã có thể nhìn rõ cảnh vật, ngưá»i

ngồi bên bàn vận thanh y, khuôn mặt phù thủng vàng bệt như nghệ, nhìn kỹ

chừng hai lăm hai sáu.

Nhưng kỳ lạ nhất là trên khuôn mặt bệnh hoạn ấy lại lộ đôi mắt tinh anh

sáng ngá»i hữu thần, nhìn quả nhiên hai Ä‘iá»u này hoàn toàn không phù hợp vá»›i

nhau.

Sau lưng ngưá»i này là má»™t chiếc giưá»ng, trên giưá»ng lúc này Ä‘ang có má»™t

thiếu nữ nằm nhắm mắt như ngủ say hoặc là đang mê man bất tỉnh nhưng khuôn

mặt nét hoa vẫn tươi tắn xinh đẹp như một đoá quỳnh đêm.

Vị thanh y nhân này đương nhiên không ai khác ngoài nhân vật thành

danh giang hồ Kim Bài Sát Thá»§ Lá»™ Vân Phi, ngưá»i hành cước giang hồ chỉ để trả

thù cho nghÄ©a phụ cá»§a mình, từng đầu nhập ÄÆ°á»ng gia lão Ä‘iếm để làm tiêu sư.

Lộ Vân Phi đương nhiên không hỠcó bệnh, mà khuôn mặt tái xanh của

chàng chỉ là chiếc mặt nạ da ngưá»i che giấu bản lai chân diện cá»§a chàng mà

thôi.

Lộ Vân Phi trên mặt không những chỉ đeo mặt nạ mà trên đầu chàng luôn

luôn là chiếc nón trúc rộng vành che hết nửa mặt.

Vì sao phải như thế? Chàng vì sao phải che giấu bản lai diện mục của

mình?

ÄÆ°Æ¡ng nhiên không ngoài mục đích tiện để truy theo dấu vết cá»§a má»™t

nhân vật, cũng là để tiện hành động mà thôi.

Chàng truy Ä‘uổi theo má»™t con cá lá»t lưới, lão ngÅ© trong Trung Châu NgÅ©

Tuyệt – Tiên Kiếm Äá»— Phi Hùng, nghe nói hắn đã đầu thân vào Tu La Cung.

Chuyện mà chàng muốn làm chính là phục thù cho ngưá»i ngá»™ nạn trong

cuá»™c Huyết yến, mà Ä‘iá»u cần nhất là phải tìm cho ra má»™t bức thiếp má»i Diêm

Vương Yến.

Lá»™ Vân Phi quay ngưá»i bước đến gần giưá»ng, đôi mày kiếm hÆ¡i chau lại,

ngưng mắt nhìn thiếu nữ nằm ngá»§ trên giưá»ng, qua má»™t lúc má»›i quay ngưá»i trở

lại bàn ngồi xuống đối diện với cửa sổ.

Thiếu nữ nằm trên giưá»ng kia là ai?

Äá»™t nhiên tiếng giưá»ng cót két vang lên chừng như thiếu nữ trở mình, Lá»™

Vân Phi vội vàng chộp lấy chiếc nón trúc đội lên đầu.

Thiếu nữ mở bừng mắt ra, ánh mắt di chuyển nhìn quanh, khi bắt gặp Lộ

Vân Phi đứng bên bàn quay lưng vỠhướng mình thì giật mình vội ngồi dậy, thất

thanh la lên: - A!… đây là nơi nào?

Lá»™ Vân Phi chẳng há» quay ngưá»i lại, chậm rãi đáp: - Nguyệt Lão từ.

- Nguyệt Lão từ ?… Ta… ta làm sao lại đến đây?

Thiếu nữ đầy kinh gạc thốt lên há»i.

- Ta không thể mang cô nương đến nghỉ trỠtrong khách điếm.

Giá»ng chàng lạnh lùng không mang má»™t chút cảm tình, lại nói tiếp: - Cô

nương đã ngủ thiếp đi một ngày hai đêm…

- Một ngày hai đêm?

Thiếu nữ thất thanh la lên, chừng như là tính mẫn cảm vốn có của một nữ

nhân, cô ta liá»n kiểm tra lại trong ngưá»i mình xem có gì dị trạng không, tim thì

cứ đập thình thịch, cô ta định nhảy xuống giưá»ng nhưng lập tức đầu óc bị choáng

váng lại ngã ngưá»i xuống giưá»ng.

Thiếu nữ thở dốc cố nghÄ© lại rồi nói: - Ta nhá»› ra rồi, ta bị bá»n Hồng Hoa

võ sĩ của Tu La Cung truy sát, ta thụ thương rồi… rồi được ngươi cứu, ngươi

ôm… ôm ta rá»i khá»i nÆ¡i đó chạy đến đây…

“Ừm†Lộ Vân Phi chỉ đáp ậm ừ một tiếng trong miệng.

Thiếu nữ giá»ng trở nên xúc động: - Ngươi là ân nhân cá»§a ta, ta có thể…

thỉnh giáo tính danh chứ?

Lá»™ Vân Phi giá»ng hết sức lãnh đạm nói: - Thiên Nhai Lãng Tử… chẳng

đáng nhắc tới!

Thiếu nữ chá»›p mắt nghiêng đầu nhìn chàng lại há»i: - Trong phòng mà

ngươi cũng đội nón?

- Äã quen!

- Vì sao ngươi lại cứu ta?

- Hứng nhất thá»i.

Thiếu nữ ướm mắt nhìn chàng chàng vẻ hồ nghi nói: - Ngươi vì cứu ta mà

đắc tội với Tu La Cung, hậu quả thế nào…

Lá»™ Vân Phi lạnh lùng cắt ngang lá»i cô ta: - Tại hạ chẳng có nhiá»u thì giá»

nghÄ© nhiá»u như thế.

- Ngươi… ngươi là một quái nhân!

- Ừm.

Thiếu nữ im lặng một lúc, cắn môi nói tiếp: - Ngươi không muốn nói cho

ta biết đại danh, nhưng ta có thể nói tên ta cho ngươi…

- Bất tất, tại hạ đã biết.

Thiếu nữ giá»ng kinh ngạc: - Hả? Ngươi đã biết tên ta?

- Äúng, tại hạ biết cô nương gá»i là Vô Danh Hoa, vì cô nương quá đẹp

đến nổi không có loài hoa nào sánh được, cho nên bá»n hiếu sá»± tán xưng cô

nương là Vô Danh Hoa…

Giá»ng thiếu nữ trở nên sầu muá»™n: - Vá»›i ta thì đây là Ä‘iá»u thống khổ, đến

đâu cÅ©ng bị ngưá»i chú ý, bị truy lùng.

Lá»™ Vân Phi lạnh giá»ng đáp: - Chẳng phải là má»™t Ä‘iá»u kiêu hãnh chăng?

- Ài!… Ngươi là một nhân vật chính nhân quân tử…

- Làm sao biết được?

Thiếu nữ hÆ¡i á»­ng má phấn, thấp giá»ng nói: - Hai đêm má»™t ngày, nam nữ

thá» thá»â€¦ thế mà ngươi… không hỠđả động gì đến ta.

- Ha ha ha… ha ha ha ha…

Lá»™ vân Phi cất tiếng cưá»i dài, cưá»i má»™t trang rất dài rồi má»›i ngừng lại,

giá»ng hết sức lạnh lùng nói: - Cô nương lầm rồi, tại hạ chẳng phải là kẻ chính

nhân quân tử như cô nương nghĩ.

- Nói thế nghĩa là sao, chẳng lẽ ngươi… Không, ngươi là bậc quân tử,

ngươi không giống như đám đàn ông khác, ta đã từng trải nên nhìn quyết không

nhầm được, ta nên xưng hô ngươi thế nào đây?

Lộ Vân Phi nhún vai đáp: - Tuỳ ý!

Thiếu nữ tròn mắt nhìn chàng ngạc nhiên nói: - Xưng hô làm sao có thể

tùy ý được? Ãt ra… xin ngươi hãy nói ra tính danh Ä‘i?

- Không cần thiết!

- á»’, thế thì ta gá»i ngươi há» Khách, được chứ?

Chẳng hiểu thiếu nữ nghĩ thế nào lại xưng chàng hỠKhách, nhưng Lộ Vân

Phi chẳng để tâm đến Ä‘iá»u đó, lãnh đạm nói: - Tuỳ cô nương!

Chàng hÆ¡i ngừng lại giây lát rồi há»i: - Vì sao ngưá»i cá»§a Tu La Cung lại

truy sát cô nương?

- Äiá»u này… ta…

Lá»™ Vân Phi thấy cô ta ngập ngừng liá»n nói: - Bất tất nói ra, tại hạ chỉ

thuận miệng há»i mà thôi, không nhất thiết phải biết.

Thiếu nữ lắc đầu nói: - Không, ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, ta cần

phải nói cho ngươi biết…

Cô ta chỉ nói đến đó, đúng lúc ấy bên ngoài cửa sổ xuất hiện một bóng

ngưá»i, chính là lão già lụ khụ lúc nãy mang nến vào.

Lão nhìn vào trong thấp giá»ng nói: - Công tá»­, bên ngoài có khách đến.

Lá»™ Vân Phi “A†lên má»™t tiếng há»i: - Khách nào thế?

- Má»™t ngưá»i có tên trong danh sách dá»± yến.

- Tốt!

Lá»™ Vân Phi đáp rồi liá»n đứng lên, thổi tắt ngá»n nến.

Vô Danh Hoa ngược lại ngồi xuống há»i: - Lão già kia là ai?

- Ngưá»i giữ Từ đưá»ng này, há» Giang, gá»i là Giang lão đầu.

ÄÆ°Æ¡ng nhiên không nói cÅ©ng biết Giang lão đầu này chính là Vô Tình Lão

Nhân Lam Ngá»c Äiá»n, chẳng ngá» lão ta lại trí thân trong ngôi cổ từ Nguyệt lão

từ này, đúng là một chuyện thần diệu.

Thiếu nữ chau mày há»i lại giá»ng tá» ra hoài nghi: - Quản từ ư?

- Cô nương nên nằm nghỉ cho khá»e, tại hạ ra ngoài tiếp khách.

Chàng chẳng đáp lá»i thiếu nữ, chá»™p lấy thanh kiếm đặt trên bàn, nhẹ

nhàng lách ra ngoài cửa miếu, đến bên cửa còn ngoái đầu nhìn lại căn dặn: - Cô

nương là ngưá»i thụ thương, tốt nhất chá» nên vá»ng động, Giang lão đầu sẽ chăm

sóc cô nương!

Nói rồi, thân hình lách nhẹ đã biến mất trong màn đêm.

x X x

Ngay giữa khoảng sân trống trước từ đưá»ng có ba bóng ngưá»i, dưới ánh

trăng tá» có thể nhìn rõ ràng từng ngưá»i, hai ngưá»i tuổi còn rất trẻ thân vận kình

trang bó sát ngưá»i, trên ngá»±c dắt má»™t Ä‘oá hoa hồng, không nói ai cÅ©ng biết

chúng là Hồng Hoa võ sĩ của Tu La Cung.

Ngưá»i thứ ba là má»™t lão già gầy ốm, thân vận kình trang màu Ä‘en hÆ¡i

ngắn so vá»›i thân hình lá»u nghá»u cá»§a lão. Thoạt trông không khác gì má»™t khúc

cá»§i khô, duy nhất đôi mắt thâm trầm sắc lạnh hữu thần khiến ngưá»i ta nhìn phải

chấn động khiếp phục.

Lúc này thấy lão già phất tay cất giá»ng khàn khàn nói: - Vào bên trong

lùng sục cẩn thận, tên tiểu tử đội nón trúc khuất mặt và con nha đầu Vô Danh

Hoa quyết chẳng bay lên trá»i được!

- Dạ!…

Hai tên Hồng Hoa võ sÄ© ứng thanh đáp lá»›n má»™t tiếng, phi thân vá»t vào

trong từ đưá»ng.

Lão già còn lại má»™t mình lẩm nhẩm trong miệng: - Thá»±c chẳng thể ngá»

còn có ngưá»i dám công nhiên đối đầu vá»›i bổn Cung. Hừ, đúng là hắn chán

sống!

Rồi ngước mắt nhìn trăng cứ như rất thư nhàn ngắm cảnh nhàn tản vô sự.

Äá»™t nhiên, má»™t giá»ng nữ nhân lạnh lùng cất lên từ trong bóng tối: - Con

khỉ tinh, ngươi còn chưa chết?

Lão già thân hình hÆ¡i chấn động, thế nhưng ánh mắt vẫn không rá»i khá»i

vầng trăng sáng, trầm giá»ng quát há»i: - Ngưá»i nào?

Thái độ lão rõ ràng chẳng coi thiên hạ vào đâu, tự cao tự đại vô cùng.

Lập tức má»™t bóng ngưá»i lướt ra dưới bóng trăng, rồi chậm rãi Ä‘i dến gần,

giỠthì đã nhìn thấy rõ một lão bà ăn vận như quê mùa, trong tay cặp một chiếc

lẳng tre chẳng biết chứa gì bên trong.

Lão già đến lúc này mới từ từ chuyển ánh mắt nhìn lão bà, ánh mắt lão

trở nên sắc lạnh như Ä‘ao khiến ngưá»i yếu vía nhìn phải phát khiếp.

Bất giác nghe lão già buộc miệng la lên: - Thì ra là ngươi… Chiêu Hồn

Nữ…

Lão bà cất tiếng cưá»i khùng khục trong miệng nói: - Âu Thiếu Bạch, lão

nương tìm ngươi cả mưá»i năm nay, ngươi náu mình kín thật!

Lão già được xưng là Âu Thiếu Bạch chếch mép cưá»i nhạt nói: - Ná»±c

cưá»i, lão phu náu thân tránh ngươi chăng!

- Chẳng phải sao! Hừ, giỠchạm mặt rồi, ngươi có muốn né tránh cũng

không còn được!

- Lâm Tam Cô, ngươi muốn gì?

Chiêu Hồn Nữ Lâm Tam Cô ánh mắt trở nên lạnh như Ä‘ao, rít giá»ng nói: -

Chiêu hồn Hầu Tinh Âu Thiếu Bạch ngươi?

Thì ra lão già này là Hầu Tinh Âu Thiếu Bạch, một nhân vật thành danh

không nhỠtrong làng hắc đạo năm xưa, chẳng ngỠlão ta giỠđây đã đầu thân

trong Tu La Cung. Thảo nào mà vừa rồi khi chưa xuất hiện, Lâm Tam Cô đã

gá»i lão ta là “con khỉ tinhâ€!

“Hắc hắc hắc…â€

Âu Thiếu Bạch cất tiếng cưá»i dài má»™t tràng quái dị.

Lâm Tam Cô “Hừ†má»™t tiếng: - Cứ cưá»i Ä‘i! Äể chốc nữa vá» chầu Diêm

Vương khá»i phải buồn khổ!

- Lâm Tam Cô, Diêm Vương chẳng bao giá» chiêu hồn “ khỉâ€, ngược lại

ngươi… đã già muốn xuống lỗ mà còn chưa chịu yên thân sống, cớ gì không

chịu an phận sống hưởng tuồi già, chẳng lẽ chán sống rồi chăng?

- Âu Thiếu Bạch, mưá»i năm trước ngươi chỉ cần nghe danh lão thân thì run

lẩy bẩy như chó gặp hùm, giỠđây dám buông lá»i ngông trước mặt lão thân. Hừ!

Chớ nên nghĩ ngươi đã đầu thân vào Tu La Cung làm tay sai rồi, lão thân không

dám lấy mạng khỉ ngươi!

Âu Thiếu bạch đảo nhanh đôi nhãn châu, ánh mắt hiện ét gian sảo nói

nhanh: - Lâm Tam Cô, năm xưa cái chết của phu quân ngươi, chẳng phải là tội

của lão phu…

“Toẹt†Lâm Tam Cô nhổ toẹt một cái tỠra khinh bỉ, thét lên: - Câm mồm!

Năm xưa má»i ngưá»i nghị kế lợp lá»±c tiêu diệt tên ma đầu Bạch Nhãn Lang, ngươi

đã cố tình kéo lão thân theo đưá»ng khác, ngầm hại chồng ta chết dưới Lang trảo,

sau chuyện này ta má»›i Ä‘iá»u tra được thì ra ngươi có quan hệ môn sư thân tình vá»›i

Bạch Nhãn Lang…

Âu Thiếu Bạch chừng như thấy ná»™i tình đã bị đối phương vạch toạt ra, liá»n

gầm lên: - Phế ngôn, chẳng cần nói nhiá»u ngươi muốn thanh toán nợ xưa cho

xong chăng?

Lâm Tam Cô nghiến răng trèo trẹo rít lên: - Lão thân muốn nghiá»n nát

ngưá»i ngươi ra như tương!

- Hắc hắc… chỉ cần ngươi có đủ bản lĩnh!

Vừa lúc này hai tên Hồng Hoa võ sÄ© từ trong từ đưá»ng chạy ra, vừa nhìn

thấy Chiêu Hồn Nữ chúng liá»n đưa mắt nhìn nhau, rồi lập tức phân hai bên

chiếm lấy vị trí vây Chiêu Hồn Nữ vào giữa.

Âu Thiếu Bạch ánh mắt quắc lên há»i: - Có tìm thấy gì không?

Lão ta há»i hai tên thá»§ hạ cá»§a mình.

Má»™t trong hai tên võ sÄ© lên tiếng đáp: - Bẩm Hương chá»§, trong từ đưá»ng

ngoài lão thá»§ từ ngá»§ nằm trên giưá»ng ngáy như chết ra, chẳng còn thấy ngưá»i

nào.

Âu Thiếu bạch gật nhẹ đầu nói: - Nếu như tin tức đưa chính xác thì tên

tiểu tử và con nha đầu kia chỉ ẩn thân lẩn khuất gần đâu đây, hai ngươi cứ đi lục

tìm xem!

Một tên võ sĩ khác liếc mắt nhìn Chiêu Hồn Nữ nói: - Hương chủ, lão bà

này…

Âu Thiếu Bạch cắt ngang lá»i hắn nói: - Bổn toạ tá»± ứng phó, Ä‘i nhanh!

Hai tên Hồng Hoa võ sĩ còn nhìn Chiêu Hồn Nữ lần nữa rồi mới quay

ngưá»i phóng Ä‘i.

Chiêu Hồn Nữ Lâm Tam Cô cưá»i nhạt nói: - Âu Thiếu Bạch, ngươi rất

thông minh, biết đuổi hai tên tiểu cẩu kia đi thật là khôn. Ngươi sợ lão thân nói

toạt ra chân tướng cá»§a ngươi, nếu như chá»§ nhân cá»§a ngươi biết tá»ng ngươi là mật

thám cá»§a tên đại ma vương quan ngoại Bốc Äại Khánh, thì chắc hắn sẽ lá»™t da

róc xương ngươi chứ chẳng sai!

Âu Thiếu Bạch toàn thân rung lên thét lá»›n: - Lâm Tam Cô, chá»› nhiá»u lá»i

tối mồm, chuẩn bị lên đưá»ng!

“Soạt†má»™t tiếng, nói rồi lão ta liá»n rút phắt trưá»ng kiếm phát ra má»™t thế

khởi thức hết sức kì quái, hai tay vòng cung ôm tạo thành thế Triêu Thiên Nhất

Trụ Hương.

Chiêu Hồn Nữ vừ nhìn thấy thất thanh la lên: - Tu La Kiếm Pháp!

Âu Thiếu Bạch chừng như đắc ý cất tiếng cưá»i nhạt nói: - Lâm Tam Cô,

ngươi cũng không đến nổi lú lẩn lắm, còn nhìn ra được, thực khá lắm!

Chiêu Hồn Nữ “Hừ†một tiếng thét lên: - Cho dù ngươi thi triển kiếm nào

đi nữa thì ngày này sang năm cũng sẽ là ngày giỗ đầu của ngươi!

- Hắc! Cứ thử xem!

Chiêu Hồn Nữ ánh mắt quắc lên lộ sát cơ, tay phải chộp nhanh vào trong

lẳng trúc…

Thân hình di động, ánh kiếm lập tức loáng lên, Âu Thiếu Bạch nhanh như

chớp quyết ra chiêu trước chiếm trên cơ, kiếm trong tay vừa ra chiêu đã thi triển

ngay tuyệt chiêu sát thủ trong Tu La Kiếm pháp. Thì ra lão ta giảo hoạt, biết

không nhanh thâu thập tính mạng kẻ thù đáng sợ nhất mà lâu nay lão nơm nớp

trong lòng thì lão chẳng bao giỠsống yên được, vì vậy nên vừa ra kiếm là đã

xuất chiêu hiểm độc vô cùng.

Nên biết, Tu La Kiếm pháp chẳng phải như những pho kiếm bình thưá»ng,

kiếm chiêu huyá»n ảo, biến hoá dị thưá»ng, nhất chiêu bách thức, khiến ngưá»i ta

nhìn cứ như mưá»i thanh kiếm má»™t lúc. Nếu như đối phương không phải là tay

cao thá»§ thượng thưa, thì mắt hoa lên cứ như bất cứ bá»™ vị nào trên ngưá»i cÅ©ng bị

kiếm đâm vào, đừng nói là phản kích, mà đến phòng thủ cũng không biết phòng

thủ từ đâu!

ÄÆ°Æ¡ng nhiên, Chiêu Hồn Nữ Lâm Tam Cô bản lÄ©nh năm xưa còn cao

cưá»ng hÆ¡n Âu Thiếu bạch nhiá»u, vốn chẳng coi lão ta vào đâu, thế nhưng lúc

này thì tình hình đã khác. Khi nhìn thấy Âu Thiếu Bạch khởi thức chính là Tu La

Kiếm pháp thì ý khinh địch biến mất, lúc này vừa nhìn thấy biến thì gần như

cùng lúc Âu Thiếu Bạch ra kiếm, tay bà ta đặt trong lẳng trúc vung mạnh, nhưng

chẳng há» kịp nhìn thấy gì đồng thá»i thân hình nhảy thoái nhanh vá» sau…

Nói thì chậm lúc ấy má»i chuyện diá»…n ra cá»±c nhanh, song phương tiến rồi

thoái ra chiêu biến thức chỉ là cái chớp mắt mà thôi!

“Ãi…â€

“Ã…â€

Hai tiếng rú thống khổ vang lên, hai thân hình văng lùi ra sau, rơi trên đất.

Dưới ánh trăng sáng đã có thể nhìn thấy rõ máu tuôn như mưa, bấy giá»

mới nhận ra một cánh tay rơi lăn lóc trên đất, chính là của Chiêu Hồn Nữ.

Ngược lại Âu Thiếu Bạch khuôn mặt dài nhỠnhư khỉ giỠđây càng kéo

dài ra nhăn nhó, chứng tỠlão cũng rất đau đớn.

Một chiêu đầu tiên mà cũng chừng như là chiêu trí mạng, song phương

quyết má»™t chiêu thế Lưỡng bại câu thương, chỉ cần má»™t ngưá»i nào còn có thể

gắng gượng được thì xem như có thể lấy mạng đối phương.

Chiêu Hồn Nữ buông nhanh chiếc lẳng trúc trong tay, trước tiên nhanh

chóng xuất chỉ điểm huyệt cầm máu lên yếu huyệt trên cánh tay đã lìa đoạn đến

khuỷu, sau đó sỠtay vào trong lẳng trúc nắm một nắm gì, rồi đứng lên rít qua kẻ

răng:

- HỠÂu kia, lão thân sẽ cho ngươi cốt nhục chẳng còn!

Âu Thiếu Bạch cũng loạng choạng chống kiếm đứng lên, nghiến răng trèo

trẹo nói: - Chiêu Hồn Nữ, Vô Hình Truy Hồn độc của ngươi tuy bá đạo, nhưng

lão thân vẫn còn đứng lên được, hừ… còn đủ thá»i gian phân thây ngươi ra trăm

mảnh!

Chiêu Hồn Nữ di chuyển thân hình đến gần, chừng như cự ly xuất thủ này

còn quá xa, nhân vì vừa rồi sau chiêu đầu tiên song phương đã bị đẩy lùi ra sau

khiến cách nhau hơn một trượng.

Âu Thiếu Bạch tuy nói rất hùng hổ, nhưng ở khoảng cách này thì cũng

không thể xuất kiếm được nhất là trong ngưá»i lão lúc này đã thụ độc. Thế mà

với Chiêu Hồn Nữ chỉ cần tiến thêm chừng một hai bước nữa là có thể ra tay.

Thực tế mà nói thì Âu Thíêu Bạch đã rơi vào tình thế bất lợi.

Äá»™t nhiên, lão giÆ¡ tay trái lên ập nhanh vào mồm chừng như cho gì vào

trong miệng, cả thân hình ngã vỠsau.

Chiêu Hồn Nữ tay trái vung mạnh lên…

Chính vào lúc này hai thân hình tự như u linh từ trong bóng tối lướt ra,

kiếm quang loáng lên nhằm thẳng vào ngưá»i Chiêu Hồn Nữ.

Sự tình diễn ra hết sức đột ngột, mà Chiêu Hồn Nữ gần như tập trung chú

ý vào chuyện lấy mạng Âu Thiếu Bạch cho nên chung quy không trở tay kịp.

Chỉ nghe thấy một tiếng rú dài vang lên xé tan không gian rồi mất hút vào

bóng đêm, lúc này má»›i nhìn thấy rõ hai ngưá»i vừa phóng ra chính là hai tên

Hồng Hoa võ sĩ vừa rồi bị Âu Thiếu Bạch phái một đi truy lùng Lộ Vân Phi và

Vô Danh Hoa, một tên kiếm trong tay xuyên suốt ngực Chiêu Hồn Nữ.

Tuy thế, Chiêu Hồn Nữ cũng kịp trở tay vung mạnh vào hai tên võ sĩ…

Tiếng rú thảm tiếp liá»n vang lên, tên Hồng Hoa võ sÄ© đổ ngưá»i xuống đất

lăn lóc, thanh kiếm của hắn vẫn còn cắm thẳng trên ngực Chiêu Hồn Nữ.

Chiêu Hồn Nữ thân hình co quắp lại, mồm phun ra một vòi máu.

- Sát!

Tên võ sĩ còn lại thấy thế thét lớn một tiếng, kiếm vung lên chém mạnh

một nhát, Chiêu Hồn Nữ không còn kịp rên lên thêm một tiếng nào, thân hình

gần như đứt làm đôi rơi “bịch†trên đất như thân chối đổ.

Âu Thiếu Bạch lúc này mới gắng gượng chống kiếm đứng dậy, tên võ sĩ

còn lại vá»™i vàng chạy đến bên lão đõ ngưá»i lão khá»i ngã.

Âu Thiếu Bạch giá»ng khàn đục nghe chẳng rõ ràng nói: - Hai ngươi…

quay lại… khéo lắm…

Tên Hồng Hoa võ sÄ© lạnh lùng nói: - Chúng ta vốn chẳng há» rá»i khá»i đây

vì sợ Hương chủ một mình đối phó không ổn cho nên chỉ đi vòng một vòng rồi

trở lại…

Âu Thiếu Bạch vừa nghe thế thân hình run lên nhè nhẹ.

Tên võ sĩ lại nói: - Âu hương chủ, chẳng ngỠngươi lại là mật thám tay

chân cá»§a tên đại ma vương quan ngoại Bốc Äại Khánh, trà trá»™n vào bổn Cung

tất có âm mưu Ä‘en tối. ÄÆ°á»£c, xin lá»—i, ta phải áp giải ngươi vá» Cung thụ mệnh…

Nói rồi, nhún mình phóng tá»›i, kiếm hoa lên má»™t đưá»ng…

Âu Thiếu Bạch miệng há rộng chẳng nhìn thấy rõ phún ra vật gì.

Nhưng chỉ nghe “Hự†một tiếng, gã võ sĩ thân hình khựng lại lảo đảo

muốn ngã, rõ ràng hắn vừa trúng ám khí phun ra từ trong mồm của Âu Thiếu

Bạch. Chỉ thấy vai phải hắn trễ xuống, chứng tỠhắn bị thương ở vai, nhưng xem

chừng thương thế không nặng lắm.

Âu Thiếu Bạch rít lên: - Ngươi… ngươi dám xuất thủ với Bổn hương chủ

ư?

Tên Hồng Hoa võ sĩ nghiến răng thét lên: - HỠÂu kia, ngươi là địch nhân

của bổn Cung…

- Hắc! Ngươi định làm gì bổn hương chủ chứ?

- Ãp giải ngươi hồi Cung chá» Cung chá»§ phát lạc.

“Hắc hắc…†Âu Thiếu Bạch tuy nhăn mặt nhưng vẫn cất tiếng cưá»i lạnh

lùng nói: - Ngươi chưa rá»i khá»i đây được ná»­a dặm tất có ngưá»i lấy mạng ngươi

ngay!

Tên Hồng Hoa võ sÄ© nghiến răng ken két thét lên: - ÄÆ°á»£c, nếu thế thì ta

mang đầu ngươi vỠvậy!

- Dù thế nào thì ngươi cÅ©ng không rá»i đây được ná»­a dặm…

Lão ta chưa nói hết câu, đột nhiên má»™t bóng ngưá»i như u linh quá»· sứ xuất

hiện chẳng há» gây tiếng động nhá» dù là tiếng áo lướt gió, bóng ngưá»i đến ngay

sau lưng tên võ sĩ kiếm xuất lẫn vỠđiểm thẳng vào yếu huyệt lưng hắn…

“Há»±â€

Tên võ sĩ rên lên một tiếng, thân hình đổ xuống đất.

Hắn tuyệt khí chết tốt mà còn chưa hay biết nguyên do tại sao.

Âu Thiếu Bạch đương nhiên đã nhận thấy ngưá»i này xuất hiện vì lão ta

đứng đối diện với tên Hồng Hoa võ sĩ.

Bấy giá» có thể nhìn rõ ngưá»i này thân vận kình trang, đầu đội nón trúc

rộng vành che kín nửa mặt.

- Ngươi… là ngươi…

Äúng, không nói cÅ©ng biết ngưá»i vừa xuất hiện chính là Kim Bài Sát Thá»§

Lộ Vân Phi.

Âu Thiếu Bạch lắp bắp mấy tiếng nói chẳng thành câu, thân hình thoái

liá»n mấy bước theo bản năng, rồi như vấp phải vật gì ngã ngưá»i rÆ¡i phịch ngồi

trên đất, khuôn mặt khỉ gầy guộc dài ngoằn của lão ta co rúm lại trông như mặt

quá»· vừa gá»›m ghiết vừa thảm hại. Ãnh mắt cứ lung linh chừng như độc trong

ngưá»i đã phát tác.

Lộ Vân Phi ánh mắt như hàn tinh chỉ liếc nhìn lão ta một cái chẳng chút

biểu hiện rồi quay ngưá»i bước đến trước thi thể Chiêu Hồn Nữ, trước tiên lục

chiếc lẳng trúc rồi má»›i lục trong ngưá»i bà ta, cuối cùng tìm ra được má»™t chiếc

bình sành trắng nhá».

Thì ra chàng tìm giải dược, nắm chiếc bình trong tay mở nắp bình dốc ra

má»™t viên thuốc trắng đục, cất lá» thuốc vào ngưá»i xong Ä‘oạn má»›i quay ngưá»i

bước vá» phía Âu Thiếu Bạch, lạnh lùng há»i: - Ngươi trúng Chiêu hồn kịch độc?

Âu Thiếu Bạch gật đầu.

Lá»™ Vân Phi lại nói: - Äây có phải là thuốc giải hay không, chẳng thể

khẳng định được, nhưng đằng nào cÅ©ng là má»™t hy vá»ng trong đưá»ng cùng ngươi

nhanh thử vận khí của ngươi!

Âu Thiếu Bạch ánh mắt lỠlỠnhưng vẫn còn đủ tỉnh táo nhận biết, lão gật

nhẹ đầu.

Lá»™ Vân Phi nói rồi liá»n nhét viên thuốc vào mồm cho lão ta, Ä‘oạn thoái

lùi hai bước đứng chỠxem kết quả thế nào.

Thông thưá»ng mà nói, ngưá»i dụng độc thì bao giá» cÅ©ng có thuốc giải độc

trong ngưá»i, bình thuốc mà Lá»™ Vân Phi tìm được trong ngưá»i Chiêu Hồn Nữ xem

ra không thể sai được.

Quả nhiên thuốc đúng chứng, lại thêm Âu Thiếu Bạch công lực thâm hậu,

chỉ sau má»™t hồi lão Ä‘iá»u hoà chân khí trợ dược lá»±c đẩy độc ra ngoài, thần sắc đã

dần dần hồi phục lại bình thưá»ng.

Âu Thiếu Bạch thở phào má»™t hÆ¡i nhẹ nhá»m, nhưng khi ngưng mắt nhìn Lá»™

Vân Phi thì lại chau mày mÆ¡ hồ không hiểu há»i: - Vì sao ngươi lại cứu lão phu?

Lá»™ Vân Phi lạnh lùng đáp: - Ngươi không nghÄ© cứu ngưá»i là má»™t hành

động tốt sao?

- Lão phu không hiểu nổi!

- Không hiểu Ä‘iá»u gì?

Âu Thiếu bạch ánh mắt ngá» vá»±c nhìn Lá»™ Vân Phi há»i: - Ngươi cÅ©ng biết

ngươi đã trở thành đối tượng bị bổn Cung truy lùng?

- ÄÆ°Æ¡ng nhiên!

- Lão phu lần này chính là phụng mệnh hành sự truy đuổi theo ngươi, vì

sao ngươi lại muốn cứu địch nhân?

Lá»™ Vân Phi vẫn giá»ng lạnh lùng nói: - Bị truy Ä‘uổi là má»™t chuyện, mà cứu

ngưá»i lại là má»™t chuyện.

Âu Thiếu Bạch lắc đầu nói: - Chuyện này bình sinh lão phu chưa từng

nghe thấy, giỠmới tận mắt chứng kiến, lão phu nghĩ ngươi làm thế này tất có

mục đích khác?

Chỉ mấy lá»i này cÅ©ng đủ thấy lão ta giảo hoạt tinh khôn như má»™t con hồ

ly, lão không hỠtrước tiên đa tạ ân cứu mạng của đối phương, mà ngược lại truy

cứu động cơ nào khiến đối phương cứu mạng mình.

Ngừng lại má»™t chút, lão tiếp thêm má»™t câu: - Äây là chuyện đúng tình

đúng lý!

Äến lúc này thì Lá»™ Vân Phi đành nói, nhưng vẫn giữ giá»ng lạnh như tiá»n: -

ÄÆ°Æ¡ng nhiên là có mục đích…

- Mục đích gì?

Âu Thiếu Bạch há»i rồi liá»n trở ngưá»i đứng lên.

- Ngươi muốn ta nói ra sao?

- Tất nhiên!

- Thứ nhất, biểu thị tại hạ không hỠcó ý thù địch với các hạ. Thứ hai, tại

hạ bình sinh rất ghét dùng thá»§ Ä‘oạn mỠám đả thương ngưá»i đối phương, Chiêu

Hồn Nữ chuyên dụng độc giết ngưá»i, thá»±c rất đáng chết!

Âu Thiếu Bạch ánh mắt dò xét nhìn Lộ Vân Phi từ đầu đến chân.

- Thì ra ngươi đã có mặt hiện trưá»ng từ đầu đến chân.

Một câu này tất có ý sâu xa hơn đúng là “tác tặc lâm hư†chẳng sai chút

nào!

- Vừa đến!

- Lão phu…

Lão vốn định nói Ä‘iá»u gì, nhưng rồi lại thôi, thay đổi ngôn ngữ khách khí

nói tiếp: - Ân cứu mạng rất lớn lao, lão phu sau này sẽ báo đáp.

Lá»™ vân Phi nhún vai nói: - Äiá»u này thì bất tất, tại hạ cÅ©ng thưá»ng giết

ngưá»i!

Âu Thiếu Bạch im lặng một lúc, trong đầu nghĩ gì chợt nói: - Có thể lộ ra

chân diện của ngươi chứ?

- Xin lá»—i, Ä‘iá»u này thì không thể…

- Vậy tôn tính đại danh huynh đệ ngươi?

- Vô danh tiểu tốt, đáng gì mà đại danh với đại tính!

- Ãt ra cÅ©ng có danh hiệu để xưng hô chứ?

- Tuỳ các hạ xưng hô thế nào cũng được.

Âu Thiếu Bạch nín lặng, đối vá»›i con ngưá»i trước mặt này lão cảm thấy có

gì thần mật kì quái cao thâm mạc trắc, lão thành danh vì tâm cơ giảo hoạt, thế

mà cÅ©ng khó nhận ra được chân tướng đối phương, Ä‘iá»u này tá»± nhiên khiến lão

thêm bất an.

Bởi vì Chiêu Hồn Nữ trước khi chết chính đã vạch lộ chân tướng của lão,

nhưng liệu có thể tin chắc rằng Ä‘iá»u này không bị lá»™ ra ngoài hay đến được tai

Cung chủ hay không?

“Diệt khẩu!†Hốt nhiên trong đầu lão lóe lên một ý niệm hiểm độc,

nhưng lão không dám vá»™i vá»ng động, nhân vì lão còn chưa biết má»™t mảy may gì

vỠ“quái khách†này. Äã không nắm chắc thì chá»› manh động vá»™i, đó là lập luận

tôn chỉ hành động cá»§a lão, không may thì há»ng đại sá»±.

Nên biết, thần mật kín đáo là má»™t vÅ© khí lợi hại, nếu như nói là má»™t ngưá»i

võ công cao cưá»ng thì đó là thái độ thưá»ng thấy, nhưng nếu chỉ là má»™t ngưá»i võ

công tầm thưá»ng thì lại là má»™t tấm chắn há»™ thân. Vì đối phương chưa hiểu thấu

gì vỠmình, thì quyết không bao giỠdám ra tay.

Lá»™ Vân Phi thấy Âu Thiếu Bạch im lặng, từ từ quay ngưá»i định bá» Ä‘i.

- Xin chậm chân!

Thốt nhiên Âu Thiếu Bạch lên tiếng gá»i lại.

- Các hạ còn có gì muốn nói?

- Lão phu muốn biết quan hệ giữa huynh đệ ngươi với Vô Danh Hoa?

Lá»™ Vân Phi chẳng những không đáp mà còn há»i ngược lại má»™t câu: - Tại

hạ cũng rất muốn biết nguyên nhân tại sao Tu La Cung muốn truy sát Vô Danh

Hoa?

Lá»™ Vân Phi chân không di chuyển, mà ngưá»i cÅ©ng không há» quay lại,

đứng lưng hướng vỠphía Âu Thiếu Bạch.

Âu Thiếu Bạch nói: - A… lẽ ra ngươi biết rồi mới phải!

- Tại hạ chưa hỠbiết.

- Nói thế, huynh đệ ngươi với cô ta không hỠcó quan hệ gì đặc biệt?

- Vốn là không quan hệ, nhưng cứu cô ta với cứu các hạ chẳng lẽ không

giống nhau?

- Thế thì tốt, ngươi đừng há»i thì hÆ¡n, không biết chỉ càng tốt vậy!

Lá»™ Vân Phi quả nhiên không há»i gì thêm, cất bước ung dung rá»i khá»i ngôi

cổ từ.

Thưá»ng tình mà nói, ân cứu mạng thì chẳng khác gì phụ mẫu trùng sinh.

Vá»›i ngưá»i giang hồ mà nói thì mang ân tất báo. Thế nhưng, vá»›i con ngưá»i gian

xảo như Âu Thiếu Bạch, cảm kích thì ít mà hoài nghi thì nhiá»u, thậm chí trong

đầu lão còn xuất hiện má»™t ý niệm hiểm ác “ giết ngưá»i diệt khẩu†lấy oán báo

ân!

Lúc này nhìn theo bóng Lộ Vân Phi cứ nhạt dần trong màn đêm, lão thầm

nghĩ trong lòng: - Hắn vì sao muốn cứu ta chứ? Hắn có mục đích gì?

Nhưng mặc cho lão vắt nát óc suy nghĩ bao nhiêu đi nữa, thì cũng không

dễ dàng biết được nhân vật quái khách bí ẩn này lai lịch như thế nào được!

o O o
Tài sản của meongo75

  #19  
Old 25-04-2008, 10:49 AM
meongo75's Avatar
meongo75 meongo75 is offline
Nghịch Thiên Quá»· Äế
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Ha Long
Bài gởi: 419
Thá»i gian online: 1 ngày 8 giá» 29 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 1 Post
H19. TAM THANH ÃC ÄẠO

Lá»™ Vân Phi thả bá»™ Ä‘i được má»™t khoảng khá xa, đột nhiên thân hình vá»t

nhanh sang trái rồi thi triển kinh công thân pháp cực nhanh quay vòng trở lại

ngôi từ đưá»ng.

Trong ngôi nhà gỗ tối om không hỠcó ánh đèn, Lộ Vân Phi đã vào đến

ngồi xuống nói chuyện với lão thủ từ Giang lão đầu.

- Công tử, sao không giết hắn mà còn cứu mạng hắn chứ?

- Tất nhiên là có lý do…

- Lý do gì?

- Tên trên danh sách Huyết yến cần phải sửa lại, tôi đã tìm ra được chính

khách, tên mà liệt kê trên danh sách kia giỠchỉ là thứ khách mà thôi!

Chàng nói rất nhá», chỉ có ngưá»i đối diện thì má»›i nghe được.

“A†Giang lão đầu thốt lên một tiếng chừng như ngạc nhiên trước tin này.

Hai ngưá»i im lặng má»™t lúc, Lá»™ Vân Phi bá»—ng cao giá»ng nói tiếp: - Cho nên

cái giá tôi thu lại được khi cứu Âu Thiếu Bạch chẳng thể nào tính hết được!

- Thì ra là thế! Tốt lắm, tử thi bên ngoài cửa miếu nên xử trí như thế nào?

Lá»™ Vân Phi có chút do dá»± nói: - Äó là chuyện cá»§a Âu Thiếu Bạch, hắn

không thể không tự mình xử trí. Hơn nữa, trước cái chết của hai tên Hồng Hoa

võ sĩ, hắn phải có cách ăn nói với Tu La Lệnh chủ.

Giang lão đầu ngước mắt nhìn chàng há»i: - Tiếp má»™t bước, công tá»­ định

làm gì?

- Tôi phải theo sát gót con khỉ tinh Âu Thiếu Bạch này!

Nói đến đó, chàng hơi chau mày suy nghĩ nhanh rồi nói thêm: -Vừa rồi hai

tên Hồng Hoa võ sĩ vào lùng sục, làm sao lão nhân lại khiến chúng bỠđi được?

Giang lão đầu nheo mắt cưá»i “hi hi†nói: - Sau khi sắp đặt cho vị cô nương

kia xong, ta lên giưá»ng nằm vá» ngá»§ say, chúng vài há»i han, ta chỉ ậm ừ vài câu,

chúng thấy không có gì đáng ngỠnên bỠđi.

- Hay lắm!

Bấy giá» hai ngưá»i theo nhau bước ra bên ngoài ngôi nhà gá»—, Lá»™ Vân Phi

ngước mắt nhìn sắc trá»i, bất giác tá»± thở dài má»™t tiếng.

Giang lão đầu ngưng mắt nhìn chàng dò há»i: - Công tá»­, sao lại thở dài não

ruột thế?

- Lão không hiểu.

- Giang lão đầu ta không hiểu nên má»›i há»i…

Lá»™ Vân Phi lắc đầu há»i: -Thôi Ä‘i, Lam lão gia. Cô ta bị thương đã hai

hôm, nay có lẽ đã hồi phục, liá»u thuốc cuối cùng chá» trá»i sáng rồi cho uống, tôi

cần phải đi làm chuyện của tôi, lão gia nên chăm sóc cô ta!

Bá»n há» má»™t câu này đã hồi phục lại thân phận cá»§a mình.

Giang lão đầu giá» là Vô Tình Lão Nhân Lam Ngá»c Äiá»n, lão chau mày

nhìn chàng há»i: - Sao? Tiểu tá»­ ngươi định Ä‘i ư?

- Ừm!

- Không muốn gặp Lãnh cô nương ư?

Lá»™ vân Phi nghe má»™t câu này thì ngạc nhiên nhìn lão há»i lại: - Cô ta… há»

Lãnh?

- Äúng, cô ta đã nói vá»›i ta, tên là Lãnh Thanh Nga, nhưng yêu cầu ta giữ

kín…

- Ồ! Lãnh… Thanh… Nga!

Lộ Vân Phi ngạc nhiên thốt lên mấy tiếng tên của thiếu nữ.

Vô Tình Lão Nhân gật gù nói: - Một cái tên rất hay, đúng chứ?

Lá»™ Vân Phi chẳng nói thêm Ä‘iá»u gì, quay ngưá»i nói nhanh: - Tôi Ä‘i đây?

- Tiểu tử. Ngươi đi như thế này, cô ấy rất đau buồn.

- Cứ để cho cô ta buồn, không nên để cô ta…

- Sao chứ?

- Lam lão gia, lão gia đã quá biết, tôi…

Chàng chẳng nói được hết câu, liá»n tung ngưá»i phóng nhanh khuất vào

màn đêm.

x X x

NÆ¡i này là má»™t ngôi nhà tranh cÅ© kỹ nằm ẩn mình trong khu vưá»n nhá»

cuối đưá»ng tiểu trấn, trong ngôi nhà tranh này chỉ duy nhất má»™t quả phụ sinh

sống. Quả phụ tuổi trung niên nhưng rất xinh đẹp đầy mị lực hấp dẫn nam nhân,

trên chẳng vướng phụ mẫu, dưới không bận bịu con cái, đúng là một quả phụ

đơn thân độc chiếc.

Quả phụ há» Chu, thưá»ng ngày hành nghá» bán rau cải, trong cả trấn này

lá»›n nhá» không ai không biết đến quả phụ vá»›i cái danh gá»i thành quen “Chu rau

cảiâ€.

Có thể nói bà ta là ngưá»i buôn may bán đắt nhất trấn này, hoặc có thể do

ngưá»i trong trấn cảm thương hoàn cảnh cô quả cá»§a bà ta mà thưá»ng mua hàng

của bà ta, cho nên mỗi sáng gánh rau ra chợ bán chưa đầy một canh giỠlà đã

hết nhẵn.

Quả phụ đơn thân gối chiếc, mà là có nhan sắc thì đúng là một cái đích

cho bao kẻ dòm ngó và khi hiếp.

Thế nhưng, với quả phụ này thì hoàn toàn khác, trước giỠchưa từng thấy

một tên lưu manh vô lại nào dám bén mãng mò vào nhà, nguyên do vì sao thì

chẳng một ai hay biết!

Có ngưá»i cho rằng bà ta biết quyá»n cước công phu, có ngưá»i thì kháo rằng

bà ta sau lưng có chỗ dựa thế lực, là một nhân vật trong giang hồ. Mặc cho

thiên hạ nghị luận thế nào, nhưng chung quy chỉ biết ngôi nhà tranh nhỠvới một

ngưá»i đàn bà sống đơn độc này, trước giá» chưa từng bị má»™t kẻ nào vào ức hiếp.

Lúc này trá»i vừa sáng tá», như thưá»ng lệ “Chu rau cải†lại quẳng gánh rau

lên vai Ä‘i ra khá»i nhà, đến cá»­a cÅ©ng không há» khoá. Chẳng hiểu vì trong nhà

không có vật gì đáng giá hay là bà ta tá»± tin phưá»ng lưu manh trá»™m cướp không

dám viếng thăm?

“Chu rau cải†vừa đi khuất, ngoài cửa lập tức thấy có một lão già thân

gầy, mặt dài như một con khỉ đi tới, lão dừng chân nhìn quanh một vòng rồi bước

nhanh vào trong nhà, chẳng bao lâu từ trong nhà bước trở ra rồi đi mất.

Lão già Ä‘i chưa được bao lâu, lại má»™t ngưá»i khác Ä‘i tá»›i, trên đầu đội chiếc

nón trúc rộng vành che kín nửa mặt, nhìn quanh một vòng rồi cũng bước nhanh

vào trong nhà.

Không nói cÅ©ng biết, ngưá»i này chính là Lá»™ Vân Phi. Lão già gầy ốm như

khỉ kia chính là Hầu Tinh Âu Thiếu Bạch, Hương chủ của Tu La Cung.

Lộ Vân Phi đã theo dõi hắn rất lâu, chẳng ngỠÂu Thiếu Bạch lại vào nhà

quả phụ này, đúng là má»™t Ä‘iá»u hoàn toàn bất ngá» vá»›i Lá»™ Vân Phi. Chàng nôn

nóng muốn biết xem hư thá»±c giữa bá»n há» có quan hệ gì vá»›i nhau?

Vào đến trong nhà, chàng liếc mắt nhìn quanh một vòng, ngôi nhà tuy

nhá», nhưng lại xinh xắn sạch sẽ.

Một mối hoài nghi hiện lên trong đầu Lộ Vân Phi, chẳng lẽ quả phụ này

là tình nhân của Âu Thiếu Bạch? Âu Thiếu Bạch tướng mạo như một con khỉ

già gầy ốm tong teo, Chu quả phụ chẳng lẽ hết ngưá»i để chá»n lá»±a rồi hay sao

mà để mắt đến lão ta chứ?

Lá»™ Vân Phi định quay ngưá»i bước ra truy theo Âu Thiếu Bạch, nhưng bá»—ng

nhiên trong đuôi mắt chàng nhìn thấy dưới chân đèn trên bàn một mảnh giấy

nhá», chàng liá»n bước tá»›i, đưa tay nắm lên xem, chỉ thấy vẻn vẹn má»™t câu:

Tam Mị, đêm nay đầu canh đến Tam Thanh Quán tiếp quý khách

Mặt sau viết ngoặc má»™t chữ “Hầuâ€, Lá»™ Vân Phi Ä‘á»c xong nghÄ© nhanh đến

nhất định là “Hầu Vương†Âu Thiếu Bạch để giấy lại cho bà ta.

Äồng thá»i chàng còn hiểu ra má»™t vấn Ä‘á», bất giác cưá»i nhạt lẩm nhẩm

trong miệng: - Hừ! Thì ra “Chu rau cải†này chính là nhân vật nổi danh giang hồ

mưá»i mấy năm vá» trước Mẫu Lang Chu Tam Mị. Có lẽ cÅ©ng là má»™t nhân vật có

tên trong danh sách khách dự Huyết yến, rất tốt!

Lộ Vân Phi dằn mẫu giấy lại nguyên vị trí, rỗi khẽ bước ra cửa.

x X x

Tam Thanh Quán nguy nga bỠthế, nằm lặng mình dưới ánh trăng vằng

vặc.

Trong tây lầu hậu viên một bàn tiệc bày ra, dưới ánh đèn sáng rực, một

lão đạo trưởng mặt hồng nhuận như một đứa trẻ ngồi chễm chệ trên ghế thái sư,

trong lòng lão còn có một thiếu phụ xinh đẹp tràn đầy sức sống, chính là Chu

Tam Mị.

Tây lầu không lớn, mỹ nhân trong lòng cùng nhau đối ẩm, thực chẳng

khác gì bồng lai tiên cảnh!

Chẳng biết do uống nhiá»u rượu hay là do má»™t nguyên nhân nào khác mà

hai má phấn cá»§a Chu Tam Mị cÅ©ng đỠphừng phừng, ánh mắt thì cứ cưá»i cợt

lẳng lơ.

Lão đạo trưởng hai mắt đỠngầu, thỉnh thoảng cất tiếng cưá»i sàm sỡ, thốt

nhiên lão vớ hồ rượu tợp đầy một ngụm, một tay đỡ lấy cằm Chu Tam Mị,

miệng đâu lấy miệng phún rượu sang, tay còn lại lão luồn vào trong ngực áo ả

ta.

“Phụpâ€

Chu Tam Mị phun cả ngụm rượu vào mặt lão, rồi cất tiếng cưá»i lên ngặt

nghẽo.

Lão đạo trưởng không giận mà cÅ©ng cưá»i phá lên quái dị, hai tay chẳng bá»

lỡ cÆ¡ há»™i vừa ghì lấy ngưá»i ả vừa quá» quạng khắp nÆ¡i…

Äúng lúc ấy, đột nhiên má»™t tên thanh y đạo sÄ© bước đến cá»­a, cúi đầu cung

kính nói lớn: - Bẩm quán chủ, có một cỗ xe ngựa cách bổn Quán không xa.

Gã đạo sĩ mắt nhìn cảnh này mà mặt không hỠđổi sắc, chừng như cảnh

tượng này đã quá quen với hắn.

Lão đạo trưởng vẫn ôm ghì lấy ngưá»i Chu Tam Mị trong hai tay, gật đầu

nói vá»ng ra: - Biết rồi, bảo bá»n chúng canh gác chung quanh cẩn thận là được,

lui đi!

- Tuân mệnh!

Gã đạo sÄ© ứng thanh đáp lá»›n má»™t tiếng, rồi quay ngưá»i lui ngay.

Chu Tam Mị lúc này má»›i vùng ra khá»i ngưá»i lão đạo sÄ©, cài lại cúc áo bị

hở, sửa lại mái tóc sổ tung rồi ngồi xuống bên cạnh lão ta.

Lão đạo trưởng ngữa ngưá»i tá»±a vá» sau, nheo mắt nhìn Chu Tam Mị chép

miệng nói: - Tam Mị, nếu không có nàng, ta thực chẳng sao sống được.

Chu Tam Mị uốn éo thân hình la lên: - Lão sắc lang!

“Hắc hắc…†Lão đạo trưởng cưá»i ngất đáp lại: - Thế chẳng phải xứng vá»›i

“Mẫu Lang†hay sao?

- Ãi da! Nói không biết thẹn, đưá»ng đưá»ng má»™t “VÅ© Soái†tá»± nhiên biến

thành lão đạo trưởng “Ngá»c Hư Chân Nhân†…

- Tam Mị, nói năng giữ mồm chứ!

“Aâ€! Chu Tam Mị giật mình thốt lên má»™t tiếng, chừng như biết bị lỡ lá»i

nên liá»n nín bặt.

Vừa lúc này Âu Thiếu Bạch từ bên ngoài bước vào, Chu Tam Mị chẳng

đợi lão ta ngồi xuống liá»n há»i: - Âu nhị ca, nhị ca để lại mảnh giấy bảo tôi đến

đây tiếp quý khách, thực ra là khách nào chứ?

Âu Thiếu Bạch ôm quyá»n thi lá»… lão đạo trưởng, cưá»i cưá»i nói: - Thá»±c

chẳng đơn giản chút nào, ta phải phí nhiá»u tâm cÆ¡ má»›i mang hắn đến đây được,

chút nữa thì há»ng chuyện…

Chu Tam Mị chẳng để ý đến ná»­a câu sau, liá»n chau mày há»i: - Thá»±c ra

hắn là ai?

Âu Thiếu Bạch ánh mắt sáng lên đáp: - Ná»™i vụ tổng quản Uông VÄ©nh Thá».

Lão đạo trưởng vừa nghe mặt hơi đổi sắc nói: - Âu lão nhị, ngươi làm ăn

khá lắm!

Âu Thiếu Bạch chợt nhá»› ra má»™t Ä‘iá»u liá»n nói: - Quán chá»§, có má»™t

chuyện… tiểu đệ rất đau đầu, nghĩ đi nghĩ lại thấy trước tiên nên nói cho Quán

chủ nghe…

Má»™t câu này khiến lão đạo trưởng chú ý chau mày há»i: - Chuyện gì thế?

- Có ngưá»i biết thân thế cá»§a tiểu đệ.

“A†Lão đạo trưởng thốt lên má»™t tiếng, nhíu mày chừng như rất bất ngá».

Chu Tam Mị chen ngang há»i: - Nhị ca, ai biết được lai lịch cá»§a nhị ca chứ?

Âu Thiếu Bạch nói: - Một quái khách lai lịch chẳng rõ.

Chu Tam Mị đảo nhanh nhãn châu nói: - Nhị ca xưa nay thông minh tuyệt

đỉnh, làm sao … Ài, già rồi ư?

Âu Thiếu Bạch lắc đầu nói: - Chuyện là thế này, ta phụng mệnh truy đuổi

theo tên quái khách kia và Vô Danh Hoa, đến một ngôi cổ từ thì chạm phải kẻ

thù xưa là Chiêu Hồn Nữ Lâm Tam Cô. Thị nói toạc ra lai lịch của ta, sau đó thì

động thủ, kết quả tuy Lâm Tam Cô bỠmạng, hai tên Hồng Hoa võ sĩ cũng

chẳng còn mở miệng được nữa, thế nhưng ta trong ngưá»i trúng phải Chiêu hồn

kịch độc, tính mạng khó toàn…

Lão hÆ¡i ngừng lá»i lại giây lát má»›i kể tiếp: - Vừa lúc này thì tên quái

khách kia xuất hiện, nguyên là hắn ẩn nấp gần đó, đương nhiên những lá»i cá»§a

Chiêu Hồn Nữ hắn đã nghe hết, nhưng hắn bá»—ng nhiên ra tay cứu ta. Äến giá»

nghĩ lại ta vẫn không hiểu nổi vì sao hắn lại cứu ta?

Chu Tam Mị đôi mày liá»…u cong lên the thé giá»ng: - Nhị ca vẫn không lần

ra được lai lịch của hắn ư?

- Ừm!

Âu Thiếu Bạch im lặng lắc đầu.

- Thế thì chuyện không ổn rồi…

Chu Tam Mị cất tiếng nói, rồi nhìn lão đạo trưởng há»i: - Quán chá»§ thấy

chuyện này nên xử trí thế nào mới tốt?

Lão đạo trưởng suy nghÄ© má»™t lúc rồi má»›i trầm ngâm giá»ng nói: -Trước tiên

tìm cách lần cho ra lai lịch tên quái khách kia, nếu cần thiết thì buộc hắn vĩnh

viễn im miệng. À… đúng rồi, Âu lão nhị, võ công hắn như thế nào?

Âu Thiếu Bạch nghe há»i ngước mắt nói: - CÅ©ng là má»™t Ä‘iá»u bí mật.

Lão đạo trưởng phất tay ra hiệu chấm dứt má»i chuyện, nói: - Thôi, trước

tiên nói chuyện chúng ta…

Âu Thiếu Bạch nghe liá»n vá»— tay ba cái, lập tức hai gã thanh y đạo sÄ©

khiêng má»™t ngưá»i hôn mê bất tỉnh Ä‘i vào, ngưá»i này vận thân nho y chính là

Uông VÄ©nh Thá», vị ná»™i vụ tổng quản cá»§a Tu La Cung.

Lão đạo trưởng liếc mắt nhìn Uông Vĩnh ThỠtrong tình trạng bất tỉnh

nhân sự, rồi nói: - Vẫn dùng chiêu cũ chứ?

Âu Thiếu Bạch đáp: - Vâng, tiểu đệ gia thêm Thần Tiên Äảo mê dược!

Lão đạo trưởng nghiêng đầu ra lệnh: - Mang đến An Lạc Thất!

- Dạ!

Hai tên thanh y đạo sĩ ứng thanh đáp lớn một tiếng rồi khiêng Uông Vĩnh

Thá» ra khá»i phòng.

x X x

“An Lạc thất†thá»±c chất là má»™t hình đưá»ng nằm dưới lòng đất rất bí mật.

Trong gian thạch thất chứa đầy những dụng cụ hành hình, trên hình cụ cho đến

tưá»ng đá nÆ¡i nào cÅ©ng thấy vết máu khô cứng thâm Ä‘en, má»™t mùi máu tanh tưởi

khiến ngưá»i yếu bóng vía bước vào đây thôi cÅ©ng đủ chết khiếp.

Uông VÄ©nh Thá» bị treo trên giá hành hình, hai tay cho đến cổ Ä‘á»u bị còng

bởi những chiếc vòng sắc đen lạnh, lúc này ông ta đã tỉnh lại, ánh mắt đầy phẫn

nộ nhìn Âu Thiếu Bạch chăm chăm.

Âu Thiếu Bạch đứng một bên khoanh tay trước ngực vẻ rất du nhàn.

Lão đạo trưởng và Chu Tam Mị ngồi bên cạnh nhau trên hai chiếc ghế xa

xa, cứ như hai kẻ đang phán quyết hành hình tội nhân. Ngoài ra còn có hai tên

thanh y đạo sÄ© xắn tay áo lên cao chá»±c hai bên ngưá»i Uông VÄ©nh Thá», cứ như sẵn

sàng ra tay hành quyết Uông Vĩnh ThỠmột khi có lệnh.

Uông Vĩnh ThỠtrừng mắt nghiến răng trèo trẹo thét lên: - Âu Thiếu

Bạch, ngươi làm vậy nghĩa là sao?

Âu Thiếu Bạch kênh kiệu há»i lại: - Ngươi thá»­ nghÄ© xem!

Uông VÄ©nh ThỠđảo mắt nhìn quanh má»™t vòng thét há»i: - Äây là nÆ¡i đâu?

- An Lạc thất!

Uông Vĩnh ThỠlại nói: - Môn phái nào?

Âu Thiếu Bạch cưá»i nhạt nói: - Äiá»u này bất tất phải biết, chá»› há»i nhiá»u

lá»i, nghÄ© tình ngươi và ta làm việc vá»›i nhau nhiá»u năm, nên ta không nhẫn tâm

nhìn thấy ngươi thịt nát xương tan, nếu như…

Nói đến đó, Âu Thiếu Bạch cố tình kéo dài giá»ng rồi dừng lại.

Uông VÄ©nh Thá» thét há»i: - Thế nào chứ?

- Nếu như ngươi có thể chấp nhận má»™t vấn Ä‘á»â€¦

Uông Vĩnh ThỠchẳng đợi Âu Thiếu Bạch nói hết câu đã nhổ toẹt một bãi

nước bá»t, thét lên đầy tức giận: - Âu Thiếu Bạch, chẳng ngá» ngươi là gian tế

xâm nhập bổn Cung, ngươi đã lưá»ng trước hậu quả rồi chứ?

“Hắc hắc†Âu Thiếu Bạch cưá»i lên mấy tiếng gian xảo nói: - Äó là

chuyện sau này, chúng ta chỉ nói chuyện hiện tại. Nghe đây, nếu như ngươi có

thể vẽ rõ ra hình thế bố trí trong tổng đàn Tu La Cung, chúng ta sẽ là ngưá»i má»™t

nhà…

- Ha ha ha… ha ha ha ha…

Âu Thiếu Bạch gằn giá»ng: -Có gì đáng cưá»i chứ?

- Rất đáng cưá»i, cưá»i các ngươi nằm má»™ng giữa ban ngày đấy!

Uông VÄ©nh Thá» lạnh giá»ng nói: - HỠÂu kia, bổn nhân không may rÆ¡i vào

tay lũ cuồng đồ các ngươi, đành chấp nhận số phận nhưng các ngươi cứ mở to

mắt mà xem!

Chu Tam Mị đưa mắt nhìn lão đạo trưởng, nhận được cái gật đầu thị ý của

lão.

Bấy giá» Chu Tam Mị má»›i nhìn Uông VÄ©nh Thá» bằng ánh mắt cưá»i cợt nói:

- Uông tổng quản, nếu như ngươi không chịu hợp tác thì ngươi sẽ nếm được

hương vị lạc thú đấy, nhưng phải nói trước nó chẳng dễ chịu lắm đâu!

Một câu ả này nói ra không chút ngại ngùng, bản chất dâm tà của ả cũûng

đủ lộ rõ rồi.

Uông Vĩnh ThỠhai mắt ngầu đỠthét lên: - A, ta nhớ ra rồi …

Chu Tam Mị cưá»i “ hi hi†nói: - Nhá»› Ä‘iá»u gì chứ?

Uông Vĩnh ThỠnói: - Ngươi… thì ra chính là ả quả phụ bán rau trong trấn.

Chu Tam Mị đôi nhãn châu đảo nhanh nhìn ngưá»i Uông VÄ©nh Thá» từ đầu

đến chân, lại cất tiếng cưá»i lẳng lÆ¡ nói: - Uông đại tổng quản, chúng ta không

thể là ngưá»i chung má»™t nhà hay sao?

Uông Vĩnh ThỠnghiên răng ken két, im lặng chẳng nói. Cứ nhìn thần thái

căm phẫn ná»™ khí xung thiên cá»§a lão ta, chừng như muốn nghiá»n nát Chu Tam Mị

mới hả hận.

Lão đạo trưởng lạnh lùng nói: - HỠUông kia, chỉ có một câu, ngươi không

chịu uống rượu má»i mà đòi uống rượu phạt chăng?

Uông Vĩnh ThỠgầm lên: - Có thủ đoạn nào tàn độc nhất các ngươi cứ thi

triển ra Ä‘i, Uông VÄ©nh Thá» ta có chết cÅ©ng không chau mày. Äã là ngưá»i trong

giang hồ, không giết ngưá»i tất bị ngưá»i giết, ông ngươi chẳng để tâm!

Một câu đầy ngạo nghễ khí phách, mà cũng đầy bản sắc anh hùng.

“Hắc hắc hắc…â€! Lão đạo trưởng ngữa mặt cưá»i dài má»™t tràng, giÆ¡ lên

ngón tay cái nói: - Hảo hán, đúng là hảo hán. Khá lắm, nhưng bổn đạo gia xưa

nay chẳng tin Ä‘iá»u gì chưa tận mắt nhìn thấy, giá» thá»­ nghiệm xem sao!

Nói rồi, lão đạo hất nhẹ đầu ra hiệu.

Âu Thiếu Bạch vung tay phải ra năm ngón cong cong như vuốt chim ưng,

dứ dứ trước mặt Uông Vĩnh ThỠnói: - Bằng hữu, ngoan cố như thế thì xin lỗi

nhé!

Tiếng cuối cùng vừa dứt, tay trảo nhanh như chớp chộp vào ngực phải

Uông VÄ©nh Thá».

“Phập†một tiếng khô khốc, cả năm ngón tay cắm sâu trong ngực Uông

VÄ©nh Thá».

Chỉ nghe một tiếng rú thảm thiết vang lên, Âu Thiếu Bạch ngược lại cất

tiếng cưá»i đắc chí há»i: - Sao chứ? Lão phu chỉ cần giật tay vá» thì chí ít ngươi

cũng mất nửa cân thịt!

Uông Vĩnh ThỠkhuôn mặt méo mó biến dạng, nhưng vẫn cắn răng rít lên:

- Lão cẩu tặc, các ngươi sẽ phải trả giá gấp trăm lần, ngươi … Ãi…

Lại một tiếng rú xé ruột vang lên.

Âu Thiếu Bạch giật mạnh tay vá», quả nhiên trong năm ngón tay nắm má»™t

cục thịt bầy nhầy.

Uông Vĩnh ThỠmặt xanh trắng như tàu lá, cả ngực phải bị xé ra máu đầm

đìa, vì lão vùng mạnh khiến những chiếc vòng khoá tay chân cỠxát mạnh khiến

máu tuôn dài thêm.

Lão đạo trưởng và Chu Tam Mị vẫn ngồi nhìn bình thản như không, đủ

thấy cả hai gần như không còn nhân tính.

Âu Thiếu Bạch lại chộp lấy đầu tóc Uông Vĩnh ThỠgiật mạnh vỠsau, rít

qua kẻ răng: - Lục phủ ngũ tạng và tứ chi ngươi vẫn còn lành lặn, ngươi còn cơ

hội, có chịu hợp tác với chúng ta hay không?

“Phụpâ€

Uông VÄ©nh Thá» nhổ toẹt má»™t búng máu thẳng vào ngưá»i Âu Thiếu Bạch.

May mà Âu Thiếu Bạch nhanh tay buông lão ta ra nhảy lùi vỠphía sau, tức giận

thét lên: - ÄÆ°á»£c, ngươi xem!

Rồi đưa mắt ra hiệu cho hai gã thanh y đạo sĩ. Một gã đạo sĩ bước tới,

bằng một động tác thành thục chộp một chiếc bàn chải sắt lên nhằm thẳng vào

vết thương trên ngực Uông Vĩnh ThỠchà mạnh.

Uông Vĩnh ThỠrú lên một tiếng rồi gục đầu ngất đi, quả là thủ đoạn hành

hình này thì đến tiên thánh cũng không làm sao chịu nổi.

Gã thanh y đạo sĩ thứ hai đã chuẩn bị sẵn một xô nước lạnh, lập tức múc

má»™t gáo nước dá»™i mạnh vào mặt Uông VÄ©nh Thá».

Uông Vĩnh ThỠbị gáo nước lạnh làm hồi tỉnh lại, đầu tóc rũ rượi, áo quần

tả tÆ¡i, trong chốc lát nhìn lại đã chẳng còn thành má»™t con ngưá»i.

Âu Thiếu Bạch giá»ng âm trầm nham hiểm há»i: - Có chấp nhận hay không

há»­?

Uông VÄ©nh Thá» cố ngẩng cao đầu gào lên vá»›i giá»ng khản đục: - Không…

bao giá»â€¦

Âu Thiếu Bạch nói: - GiỠtiếp theo lão phu sẽ móc mắt ngươi ra!

Uông VÄ©nh Thá» cố lắc mạnh thân hình gào lên: - Ra tay Ä‘i! Äằng nào…

cũng là chết…

Âu Thiếu Bạch cưá»i “hắc hắc†nói: - Ngươi nhầm, trước khi ngươi còn

chưa chịu phép thì ngươi tuyệt không bao giỠđược chết!

Lão đạo trưởng bồi thêm một câu: - Mỗi ngày cắt ngươi một miếng thịt,

cho ngươi nếm mùi tận cùng đau đớn! Hắc…

Äúng lúc ấy, đột nhiên má»™t gã thanh y đạo sÄ© khác từ ngoài chạy vào cúi

ngưá»i nói: - Bẩm Quán chủ…

Lão đạo trưởng chẳng nhìn lại, cất tiếng há»i: - Chuyện gì?

Gã thanh y đạo sĩ vừa vào nói: - Bẩm Quán chủ, sáu trạm gác của chúng

ta bị hủy…

- Sao?

Lão đạo trưởng và Chu Tam Mị Ä‘á»u đứng bật dậy như phá»ng lá»­a, Âu

Thiếu Bạch nghe một câu này mặt mày cũng thất sắc.

Gã đạo sĩ tâu lại lần nữa cho rõ ràng: - Sáu trạm gác bỠhủy, ngoài quán

bốn, trong quán hai.

Lão đạo trưởng hét lên: - Nhân vật nào dám công nhiên đến đây?

- Không phát hiện ra động tĩnh nào cả, chỉ phát hiện các trạm của bổn

Quán bị huỷ.

- Nói như vậy địch nhân đã nhập quán là một cao thủ!

Âu Thiếu Bạch không giữ được bình tÄ©nh rung nói: - Chẳng lẽ là ngưá»i cá»§a

Tu La Cung…

Uông Vĩnh ThỠlúc này chừng như tinh thần phấn chấn hẳn lên, gắng thét

lớn: - Tốt lắm, bổn nhân chết… cũng nhắm mắt!

Lại một tên đạo sĩ khác hớt hãi chạy vào, mặt mày tái mét thở hổn hển la

lên: - Hậu điện bị cháy.

Lão đạo trưởng ánh mắt quắc dữ dá»™i thét há»i: - Có phát hiện ra địch nhân

không?

Gã đạo sĩ nói: - Không thấy bóng địch nhân…

Lão đạo trưởng nghiến răng nói: - Các ngươi tạm thá»i ở trong này đừng lá»™

diện, bổn toà ra ứng phó.

Nói rồi lách nhanh ngưá»i ra ngoài…

o O o
Tài sản của meongo75

  #20  
Old 25-04-2008, 10:51 AM
meongo75's Avatar
meongo75 meongo75 is offline
Nghịch Thiên Quá»· Äế
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Ha Long
Bài gởi: 419
Thá»i gian online: 1 ngày 8 giá» 29 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 1 Post
H.20. ÄẠO QUÃN TÀN CANH


Sau Tam Thanh Quán lá»­a cháy rá»±c trá»i, cả đạo quán rá»™n lên như ong vỡ

tổ, đám đạo sÄ© hô hoán nhau chữa lá»­a náo loạn cả trá»i đêm.

Nhưng chúng vẫn không sao thấy được địch nhân, đây má»›i là Ä‘iá»u đáng

sợ.

Lão đạo trưởng là nhân vật chẳng tầm thưá»ng, lão đã có chá»§ định trong

đầu phải tìm cho ra địch nhân. Cho nên đối với chuyện hậu điện bị cháy lão

chẳng để tâm đến, chỉ nhẹ nhàng tung ngưá»i lên mái ngói chánh Ä‘iện ẩn mình

phóng mắt quan sát chung quanh.

Từ đây, nơi cao nhất trong toàn đạo quán, lão có thể quan sát bao quát

khắp nÆ¡i, chỉ cần má»™t chút dị trạng cÅ©ng không qua nổi cặp mắt tinh Ä‘á»i kinh

nghiệm của lão.

Lão đạo trưởng phục mình trên mái ngói đã một hồi vẫn chưa thấy gì khả

nghi, nhưng lão vẫn kiên trì chỠđợi bằng kinh nghiệm lão tin chắc đối phương

vẫn chưa chịu thôi khi mục đích chính chưa đạt được. Lão tuy không biết mục

đích chính của địch nhân là gì, nhưng quyết không phải chỉ là chuyện lén đốt

hậu điện…

“ÆLão đạo trưởng bất ngá» thầm thốt lên má»™t tiếng trong miệng, chính

vừa lúc ấy trong tầm mắt lão phát hiện ra một bóng đen lướt nhanh vỠphía rừng

tùng sau đạo quán, bất giác trong đầu căng thẳng liá»n tung ngưá»i phóng Ä‘uổi

theo.

Trong khu rừng tùng sau đạo quán có một tịnh thất, đây chính là cấm địa,

nÆ¡i đây tịnh tu cá»§a Quán chá»§. Ngoại trừ bá»n đạo đồng hầu thị quán chá»§ và bá»n

thá»§ hạ tâm phúc há»™ vệ ra, bất cứ ngưá»i nào không được phép cá»§a Quán chá»§ cÅ©ng

không được phép bén mảng đặt chân vào nửa bước.

Lão đạo trưởng lách ngưá»i lướt vào rừng tùng theo cánh trái, trấn định tinh

thần lại, ngưng mắt nhìn xuyên trong màn đêm nhỠnhợ một lúc, cuối cùng bước

chân đến gần tịnh thất.

Tung nhẹ ngưá»i vượt qua bá» tưá»ng thấp rồi lẩn ngưá»i khuất nhanh vào

trong một khóm hoa.

Lão vừa định thần nhìn lại thì chấn động cả ngưá»i, nguyên là trên con

đưá»ng rải sá»i vào tịnh thất tám xác chết nằm la liệt trên đất, chỉ nhìn lão cÅ©ng

nhận ra ngay là bá»n Bát thị vệ tâm phúc nhất cá»§a mình. Quả là má»™t Ä‘iá»u lão

không thể tin nổi nếu như không phải tận mắt chứng kiến.

Nhìn hiện trưá»ng không há» có dấu tích má»™t cuá»™c đả đấu, nên biết bá»n Bát

thị vệ Ä‘á»u là cao thá»§ tinh tuyển tâm đắc nhất cá»§a lão, quyết chẳng phải là hạng

võ sÄ© tầm thưá»ng, thế mà bị hạ sát má»™t lượt không há» có chút gì kháng cá»±

Nhân vật nào ra tay mà đáng sợ đến thế chứ?

Chỉ nghÄ© vậy, con ngưá»i thịnh danh giang hồ như lão lúc này cÅ©ng phải

rùng mình ớn lạnh.

Tĩnh lặng một hồi vẫn không nghe thấy động tịnh gì, lão đạo trưởng thận

trá»ng từng bước rá»i khá»i khóm hoa, toàn thân cảnh giá»›i nhảy vào trong gian giữa

tịnh thất. Äèn vẫn còn cháy sáng, hai tên đạo đồng gục ngưá»i trên hai chiếc ghế

như đang ngủ say.

Tình hình rất kỳ lạ, tám tay vệ sĩ chết lăn bên ngoài, hai gã đạo đồng

chẳng hể nào nằm ngủ được.

Lão đạo trưởng hít sâu một hơi, bước đến gần đưa tay định lay đạo đồng

dậy, nhưng lập tức nhận ra ngưá»i tên đạo đồng lạnh ngắt, thì ra Ä‘oạn khí từ lâu.

Lão đạo trưởng chết Ä‘iếng cả ngưá»i, má»™t cảm giác khiếp đảm nhen trong

tâm khiến lão la lên như để trấn giữ tinh thần: - Cao nhân phương nào, có thể

xuất hiện chứ?

- Ngươi chá»› vá»ng động, chúng ta trước tiên nói chuyện

Má»™t giá»ng nói lạnh lùng vang lên từ gian trong.

Lão đạo trưởng rút nhanh thanh kiếm treo trên tưá»ng lăm lăm trong tay,

định nhảy xông vào, nhưng chợt nghÄ© Ä‘iá»u gì nên dừng ngưá»i lại, rồi thoái dần

vá» sau đến chạm tưá»ng. ÄÆ°Æ¡ng nhiên lão ta biết khôn, tính dá»±a vào tưá»ng như

thế giảm bớt đi áp lực lo lắng từ phía sau.

Lão đạo trưởng cất tiếng há»i lá»›n: - Bằng hữu là ai?

- Trước tiên chá»› há»i, ngươi là vị chá»§ trì trong đạo quán này Ngá»c Hư Chân

Nhân?

- Không sai!

Giá»ng ngưá»i bên trong lại há»i ra: - CÅ©ng chính là má»™t trong những thá»§ hạ

đắc lá»±c cá»§a Quan Ngoại Ma Vương Bốc Äại Khánh, ngoại hiệu là VÅ© Soái Túc

Vỹ Äình?

- Ngươi… thực sự ngươi là ai?

Lão đạo trưởng mặt thất sắc, quả nhiên một câu của đối phương khiến lão

chấn động kinh hồn, lão nằm má»™ng cÅ©ng không thể ngá» có ngưá»i má»™t hÆ¡i nói

toạt ra được lai lịch chân tướng của lão.

- Ngươi không thừa nhận ư?

-Bổn tòa không phủ nhận!

Ãnh mắt lão đạo trưởng long lên sòng sá»c nhìn vào trong gian tối, linh tính

báo cho lão biết hôm nay chạm phải tay kình địch khó đối đầu.

- Thế thì tốt, giá» ta nói cho ngươi biết, ta chính là truyá»n nhân cá»§a má»™t

ngưá»i bị hại trong Huyết Yến năm xưa.

- Ngươi … A, ngươi là truyá»n nhân cá»§a Ma Âm Kiếm La Chí Viá»…n?

- Hoàn toàn chính xác.

GiỠkhông nói cũng biết, nhân vật bí ẩn trong gian tối kia chẳng ai khác

ngoài Kim Bài Sát Thủ Lộ Vân Phi.

Lão đạo trưởng run giá»ng lên há»i: - Ngươi… định làm gì?

- Túc Vỹ Äình, đến cái lý thưá»ng tình “thiếu nợ trả tiá»n†mà ngươi cÅ©ng

không hiểu chăng?

- Ngươi đến đòi nợ?

- Không sai!

Túc Vỹ Äình thét lên: - ÄÆ°á»£c ra Ä‘i.

Lá»™ Vân Phi lạnh giá»ng nói: - Hãy chậm còn chưa nói hết chuyện.

- Ngươi…

- Bốc Äại Khánh phái ngươi vào Trung Nguyên tiá»m phục mục đích muốn

chiếm lấy địa vị của Tu La Cung, sau đó sẽ xưng vương võ lâm đúng chứ?

Lá»™ Vân Phi nói bằng má»™t giá»ng hết sức lạnh lùng.

Túc Vỹ Äình ánh mắt gian trầm giảo hoạt đáp: - Bổn toà không cần phá»§

nhận.

- Thế Bốc Äại Khánh đâu?

- Äiá»u này thì ngươi không cần phải biết, giá» thì ngươi có thể xuất hiện

được rồi chứ?

Túc Vỹ Äình nắm thanh kiếm trong tay rất chắc, trên trán hắn hiện những

đưá»ng gân xanh, chứng tá» Ä‘ang ngầm vận công lá»±c chỠđợi

Bấy giá» liá»n thấy má»™t bóng ngưá»i lướt nhanh từ trong tịnh thất ra ngoài,

trên đầu đội chiếc nón trúc che nửa mặt, chính là Quái khách vô danh – Kim Bài

Sát Thủ Lộ Vân Phi

Dáng vẻ thần mật thiệt khiến cho ngưá»i ta luôn có má»™t cảm giác bất an.

Lão đạo năm xưa từng là một nhân vật thành danh quan ngoại, từng chẳng

coi thiên hạ vào đâu, thế nhưng giỠđây đứng đối mặt vá»›i truyá»n nhân cá»§a nhân

vật Kiếm Thần đệ nhất cao thủ Trung Nguyên thì không dám một chút khinh thị

sơ hốt.

Lão đạo đảo ánh mắt sắc lạnh nhìn Lộ Vân Phi từ đầu đến chân, lạnh

giá»ng: - Ngươi đúng là truyá»n nhân cá»§a La Chí Viá»…n?

- Có thể giả được sao?

- Tốt chỉ sợ ngươi giấu đầu lòi đuôi mà thôi!

- Ha ha ha…

Lá»™ Vân Phi cất tiếng cưá»i dài rồi từ từ giở chiếc nón lật vá» sau, để lá»™ má»™t

khuôn mặt vàng ệch bệnh hoạn.

- Ha ha ha…

Giá» thì đến lượt lão đạo cất tiếng cưá»i, quả thật má»i chuyện như nằm

ngoài suy nghĩ của lão, lão chẳng thể ngỠnhân vật “quái khách†khiến cho Âu

Thiếu Bạch phát sợ chỉ là một thiếu niên mặt vàng như nghệ, trông không khác

gì má»™t gã bệnh hoạn sắp chết. Thá»­ há»i không khiến lão ta cưá»i ngất lên sao

được?

- Bổn toà cứ ngỡ là nhân vật ba đầu sáu tay nào, thì ra là một tiểu cẩu

bệnh hoạn, quả là ngươi có mắt không tròng…

Nhưng lão chỉ nói được đến đó thì bá»—ng nhiên nín bặt, nụ cưá»i trên mặt

cũng lập tức biến mất.

Thì ra, lão tuy nhìn thấy đối phương chỉ là một kẻ bệnh hoạn, thế nhưng

trong ánh mắt thiếu niên phát ra hai tia hàn quang sắt lạnh cá»±c nhá», mà chỉ nhìn

cũng đủ khiến lão rùng mình ớn lạnh.

Lá»™ Vân Phi bước hẳn ra khá»i cá»­a, từ từ rút trưá»ng kiếm nắm trong tay.

- HỠTúc kia, bản nhân liệt khai những nhân vật có tên trong Huyết Yến,

ngươi là một trong những kẻ đứng đầu danh đơn.

Túc Vỹ Äình cố giữ bính tÄ©nh thét lên: - Ngươi dám báo tính danh ra chứ?

- ÄÆ°Æ¡ng nhiên, bởi vì ngươi chỉ có thể nghe lá»t vào tai mà vÄ©nh viá»…n không

bao giá» thốt ra khá»i miệng được nữa!

Má»™t câu hết sức lạnh lùng tàn khốc, Túc Vỹ Äình cố trấn tÄ©nh cưá»i nhạt

nói: - Ngươi tin chắc vậy sao?

- Mưá»i phần!

- ÄÆ°á»£c, vậy báo tính danh ra Ä‘i.

- Lộ Vân Phi!

- Kim Bài Sát Thủ… là ngươi…

Túc Vỹ Äình giá»ng run lên, lão không còn giữ nổi bình tÄ©nh khi nghe đến

mấy tiếng Lá»™ Vân Phi, nhân vật thịnh danh giang hồ gần đây đã làm nhiá»u

ngưá»i thất Ä‘iên bát đảo.

Túc Vỹ Äình Ä‘anh mắt nhìn Lá»™ Vân Phi rít lên: - Äêm nay ngươi chỉ đến

một mình thôi sao?

Lộ Vân Phi lạnh lùng đáp: - Không sai!

- Ngươi và La Chí Viễn quan hệ gì với nhau?

- Có thể xem là bằng hữu, cÅ©ng có thể xem là sư đồ. Ông ấy truyá»n cho

ta võ công, ta nhận lại một sứ mệnh của ông ấy.

- Tốt lắm, hôm nay ngươi đã tự dẫn xác đến đây, chỉ cần ngươi mãi mãi

không rá»i khá»i nÆ¡i này, thì xem như trừ công hậu hoạn…

Lộ Vân Phi đáp một cách lạnh lùng: - Không sai, nếu như ngươi có đủ bản

lÄ©nh làm được Ä‘iá»u đó.

Túc Vỹ Äình đảo nhanh ánh mắt gian xảo lại há»i: - Má»™t câu cuối cùng,

làm sao ngươi biết được lai lịch thân thế của ta mà tìm đến đây?

- Hừ! Trong thiên hạ không có chuyện gì kín đáo bí mật mà lâu ngày

không lộ ra ánh sáng!

Lão đạo đôi nhãn châu chuyển động rất nhanh, đối mặt với một thiếu niên

nhìn chẳng ra gì, thế nhưng lại là má»™t nhân vật thần mật đáng sợ, Ä‘iá»u này tá»±

nhiên khiến lão cảm thấy khó ứng phó.

Lúc này mà nghÄ© chuyện truyá»n tin ra bên ngoài là Ä‘iá»u không thể, càng

không may hơn nữa tịnh thất này là nơi cấm địa không ai dám đặt chân vào đây

khi chưa có lệnh của lão.

Bát vệ sÄ© thì đã chết, đến hai tên đạo đồng phục thị bên ngưá»i cÅ©ng không

còn, giỠlão mới thấy sai lầm của mình đã không tính đến tình huống này.

Nhưng hối hận thì cũng chẳng được ích gì, lão cần phải bình tĩnh đối phó với sự

thực trước mắt.

Lộ Vân Phi trầm tĩnh bước tới một bước, gian ngoài này cũng không lấy gì

làm lớn, chỉ thêm một bước này vừa khéo cự ly xuất thủ.

Lão đạo liá»n hoành kiếm ra thế đợi phát chiêu.

Song phương Ä‘á»u manh tâm lấy mạng đối phương, ai cÅ©ng không thể để

địch nhân sống sót, vì có sẽ trở thành một mối hiểm hoạ rất lớn cho mình.

Lộ Vân Phi không chết, thì sẽ ảnh hưởng đến kế bá vương trung nguyên

cá»§a Bốc Äại Khánh. Lão đạo nếu như không chết thì ngược lại má»i hành động

của Lộ Vân Phi sau này sẽ gặp trở ngại rất lớn.

Song phương đối lập tĩnh lặng như hai pho tượng đá, ánh đèn hắt ngược trở

lại từ hai thân kiếm tạo thành ánh hào quang xanh rá»n rợn.

Má»™t sá»± im lặng đầy chết chóc đáng sợ, thá»i gian như ngừng trôi, không

gian như ngưng kết lại đến ngột ngạt khó thở…

Chỉ cần một cử động nhỠlà lập tức phân sinh tử, chính lúc này ý, khí, thần

như dung hợp vào kiếm. Bất cứ là má»™t cá»­ động nào cÅ©ng Ä‘á»u cho kết cục, sinh

tử lập đoạn ngay trong một kiếm này.

Sau một lúc tĩnh cực sinh động, chỉ nghe một tiếng thét dài chừng như phát

ra từ cả song phương, ánh thép ngá»i lên cá»±c nhanh rồi vụt tắt ngấm, quả là má»™t

kiếm nhanh không thể nào tưởng nổi.

Chỉ thấy Lộ Vân Phi thân hình chừng như không hỠdi chuyển, duy nhất

kiếm hơi chếch tà xuống dưới, nhưng rồi đầu mũi kiếm có thể nhận ra dính máu,

từng giá»t từng giá»t nhá» xuống đất.

Nhìn lại lão đạo cả ngưá»i chết lặng, hai mắt tròn chừng như Ä‘iá»u vừa xảy

ra còn khiến lão hết sức bất ngỠđến khó tin, tay từ từ thá»ng xuống rồi buông

kiếm rÆ¡i lăn lóc trên đất, má»™t đưá»ng kiếm sắc ngá»t kéo từ vai trái cá»§a lão chếch

xuống đến hông phải, đạo bào bắt đầu thấm đầy máu.

Lá»™ Vân Phi trở kiếm, kéo chiếc nón lá lên đầu quay nhanh ngưá»i bước Ä‘i

ra ngoài, chẳn ghỠnhìn lấy lão đạo một lần nào nữa.

“Phịch†một tiếng, có thể biết ngay thân hình lão đạo đổ xuống trên đất

như một thân chuối.

x X x

“Mẫu lang†đúng là lạnh như thá»±c, có thể hình dung ra được con ngưá»i cá»§a

quả phụ Chu Tam Mị là như thế.

Trong An Lạc thất, Chu Tam Mị đã giở thủ đoạn hạ lưu tàn bạo nhất của

mình để tra tấn Uông VÄ©nh Thá», có lẽ chỉ có hạng nữ nhân vô nhân tính như thị

má»›i có thể chá»n dùng những thá»§ Ä‘oạn bá đạo thế này.

Tu La Cung nội vụ tổng quản Uông Vĩnh ThỠlúc này quần bị xé toạt

khiến cả nữa ngừơi dưới hầu như lõa lồ, một cái trâm cài tóc cắm sâu vào quy

đầu cá»§a lão, bên dưới còn có má»™t ngá»n đèn dầu cháy rá»±c, mùi khai lẫn da thịt

cháy khét xông lên nghe tanh lợm.

Uông Vĩnh ThỠtoàn thân giỠđây co rúm lại, chẳng một tiếng ư hử, chừng

như lão đã chịu đến tận cùng của sự đau đớn, cho nên cơ thể lão giỠkhông còn

thêm một cảm giác nào ghê gớm hơn nữa.

Chu Tam Mị mặt đỠgay vì tức giận thét lên: - Uông VÄ©nh Thá», đáo để

ngươi có chịu vẽ ra bố trí trong Tu La Cung hay không?

Uông Vĩnh ThỠhai mắt trợn trừng trừng gần như muốn lòi hẳn ra ngoài,

khoé mắt rỉ máu, cÆ¡n căm phẫn trong lòng lão ngút trá»i.

Âu Thiếu Bạch thấy thế lên tiếng nói: - Tam Mị, thêm một chút nữa có lẽ

hắn không toàn mạng…

Chu Tam Mị tức giận lưá»m lão ta thét lên: - Bố trí trong Tu La Cung rất ít

ngưá»i biết được, Nhị ca đương chức Hương chá»§ đến ba năm nay mà không biết

được mảy may nào.

Âu Thiếu Bạch hơi đỠmặt nói: - Cho nên ta nói không nên để hắn chết.

- Mệnh lệnh của chủ nhân, chúng ta không thể chỠđợi thêm được nữa.

Âu Thiếu Bạch chép miệng nói: - Biết thế, nhưng… cần giữ hắn sống,

chúng ta nghĩ cách khác…

- Nhị ca còn biện pháp gì chứ?

Vừa nói thị vừa gật đầu cho tên thanh y đạo sÄ©, hắn liá»n lấy bát đèn ra

ngoài.

- Có rồi!

Âu Thiếu Bạch bỗng nhiên vỗ tay reo lên .

Chu Tam Mị ngưng mắt nhìn lão ta nói: - Gì chứ?

Âu Thiếu Bạch liếc nhìn Uông VÄ©nh Thá» cưá»i nham hiểm nói: - Hắn còn

một đứa con gái năm tuổi, tìm cách mang nó vỠđây…

Chu Tam Mị sáng mắt lên ác độc, cưá»i khùng khục gật đầu đáp: - Ừm!

Cũng không tồi, thế nhưng…

- Thế nhưng gì chứ?

- Bên ngoài tình hình như thế nào còn chưa biết được, Quán chá»§ Ä‘i nãy giá»

không thấy quay lại. Nếu như đúng là bá»n ngưá»i Tu La Cung đến đây quấy rối,

nhị ca thân thế xem như bại lộ, há còn có thể lộ diện sao?

Âu Thiếu Bạch khuôn mặt co rụt lại trông càng nhá» hÆ¡n bình thưá»ng, đích

thá»±c đây là má»™t Ä‘iá»u khiến lão thấy lo lắng bất an.

Chu Tam Mị chau mày liễu suy nghĩ một lúc, chợt nói: - Vấn đỠcũng dễ

giải quyết…

- Dễ giải quyết ư?

- Uông VÄ©nh Thá» có má»™t tên thá»§ hạ là Tống Äại SÆ¡n, hắn là má»™t tên sắc

quỷ từng có ý tòm tèm tiểu muội, hắc…chỉ cần cho hắn nhìn thấy nửa đôi đào

tiên, thì bảo gì hắn chẳng nghe theo?

Một câu đầy tà tâm ma mãnh mà thị buông ra chẳng chút ngượng miệng,

quả là một ả ác phụ lợi hại vô cùng

Âu Thiếu Bạch nhăn trán cưá»i há»nh hệch nói: - Tuyệt! Tam Mị, có nhiá»u

chuyện đàn bà làm dễ thành công hơn đàn ông! Hắc hắc….

Äá»™t nhiên đúng lúc ấy má»™t gã thanh y đạo nhân từ ngoài xồng xá»™c chạy

vào hớt hơ hớt hãi la lên: - Biệt viện bốc cháy!

Âu Thiếu Bạch và Chu Tam Mị vừa nghe thì chấn động cả ngưá»i, biệt

viện chẳng phải là cấm địa tịnh tu của Quán chủ hay sao!

Cả hai chẳng ai bảo ai, cÅ©ng không còn nghÄ© gì nữa liá»n tuôn chạy nhanh

ra ngoài…

Từ xa đã có thể nhìn thấy tịnh thất biệt viện bốc cháy rừng rực, có cứu

cũng không còn cứu được nữa.

Âu Thiếu Bạch và Chu Tam Mị không dám lộ diện, cho nên tìm một nơi

tối theo dõi từ xa. Nhìn thấy đám cháy từ biệt viện khiến cả hai phát ngây

ngưá»i, đương nhiên Ä‘iá»u mà chúng phát cấp trong lòng chẳng phải là ngôi biệt

viện quý giá mà chính là lo cho lão đạo trưởng vì đến nay vẫn chưa nhìn thấy

bóng dáng lão đạo đâu cả.

Äây là biến cố đột khởi khiến bá»n chúng không biết đâu mà lần được.

Trong làn khói đen bốc lên có thể ngửi thấy mùi thịt cháy khét lẹt, đủ biết

đã có ngưá»i bị chết trong đám cháy kia, Ä‘iá»u này càng khiến cho bá»n Âu Thiếu

Bạch cả hai thêm phần lo lắng.

Kẻ nào đã phóng há»a đốt cháy biệt viện?

Vì sao không thấy bóng địch nhân?

Âu Thiếu Bạch là má»™t lão cáo già, con ngưá»i nham hiểm giảo hoạt, nhưng

lúc này cũng thấy ớn lạnh cả sống lưng, lúc này lão không thể có được chủ ý

nào khả thi ngoài đứng nhìn đám cháy. Nhưng trong thâm tâm lão tin tưởng rằng

chuyện này quyết không phải do ngưá»i cá»§a Tu La Cung làm.

Bởi vì, ngưá»i cá»§a Tu La Cung xưa nay làm chuyện gì cÅ©ng rất minh bạch,

nhưng ngoài Tu La Cung ra thì còn kẻ thù nào tìm đến đây thanh toán.

Bấy giá» từ góc tối xa hÆ¡n có má»™t cặp mắt Ä‘ang dõi theo bá»n chúng mà

chúng không mảy may hay biết.

Chu Tam Mị chừng như không còn kiên nhẫn được nữa liá»n đánh tiếng

nói: - Nhị ca, tôi thấy chuyện không ổn rồi, sao đến giỠmà vẫn chưa thấy bóng

dáng Quán chủ đâu chứ?

- Có lẽ Quán chủ truy đuổi theo địch nhân chăng?

Âu Thiếu Bạch nói ra một khả năng có thể làm cho chúng yên lòng,

nhưng trong giá»ng lão vẫn hàm chút lo lắng bất an.

- Chúng ta giỠnên làm gì đây?

- Không thể lộ mặt ra ngoài được, đành chỠđợi xem…

Chu Tam Mị chau mày nói: - Khuya lắm rồi, tôi không thể lưu lại đây lâu

hơn được nữa. Trước khi tình hình còn chưa rõ ràng, huynh phải hết sức thận

trá»ng, tôi sẽ tìm cách thăm dò tình hình Tu La Cung xem thế nào.

Âu Thiếu Bạch ngẫm nghÄ© rồi gật đầu nói: - ÄÆ°á»£c, thế thì Ä‘i vá» Ä‘i!

Chu Tam Mị chợt nhá»› ra má»™t chuyện liá»n nói: - Nhị ca, tên há» Uông kia

ngoan cố cứng đầu hay là giết phức hắn Ä‘i! Nếu như để bá»n ngưá»i Tu La Cung

tìm được hắn, thì xem như công chúng ta khổ cá»±c mưá»i năm nay đổ biển…

- Ã! Phải khó khăn lắm má»›i nắm được hắn trong tay…

- Chúng ta không thể tiếp tục mạo hiểm thêm, phải tìm cách khác thôi.

- Äể ta suy nghÄ© lại xem.

Chu Tam Mị dáo dát nhìn quanh lần nữa thốt lên: - Kỳ quái… Quán chủ

có chuyện gì chứ, với công lực bản lĩnh Quán chủ thì phải không xảy ra chyện gì

mới phải.

Âu Thiếu Bạch thúc giục: - Tam Mị đi đi, chuyện ở đây có ta lo liệu.

Chu Tam Mị ngập ngừng thêm một lúc nữa, rồi cuối cùng cũng nhanh

chóng rá»i khá»i Tam Thanh Quán bằng má»™t con đưá»ng bí mật…
Tài sản của meongo75

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
ëåòóàëü, êåðàìîãðàíèò, ìîñêîâñêîé, ôîòîãðàôèè


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™