 |
|

27-10-2009, 11:51 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Aug 2009
Bà i gởi: 313
Thá»i gian online: 4 ngà y 2 giá» 21 phút
Thanks: 1,747
Thanked 446 Times in 69 Posts
|
|
Thương Nguyệt
Thất Dạ Tuyết
Dịch giả: Lục Hương
Chương 16: KIM TỊCH HÀ TỊCH
nguồn :forum.buddy.vn
Mùa xuân hoa nở, Hoắc Triển Bạch dẫn đầu Äỉnh Kiếm các Thất Kiếm trở vá» từ Côn Luân sÆ¡n.
Tuy đã trải qua má»™t tráºn chiến thảm liệt, Thất Kiếm hầu hết Ä‘á»u mang thương tÃch, tổn thất quá ná»a, song chung quy cÅ©ng mang vỠđược tin tức Ma giáo Giáo vương Ä‘á»n tá»™i, NgÅ© Minh Tá» toà n bá»™ bị tiêu diệt. Nhất thá»i, cả võ lâm Trung Nguyên Ä‘á»u chấn động, các đại môn phái lần lượt tÃu tÃt chúc mừng nhau.
Năm vị kiếm khách bị thương được đưa tới Dược Sư cốc, còn Vệ Phong Hà nh chỉ bị mấy vết thương không đáng ngại, nên đã vội và ng trở vỠquê nhà Dương Châu.
Hoắc Triển Bạch là thá»§ lÄ©nh cá»§a lần hà nh động nà y, nên không dá»… dà ng thoát thân như há» Vệ - suốt 2 tháng ròng, gã phải cùng Nam Cung lão các chá»§ cá»§a Äỉnh Kiếm các báºn rá»™n qua lại giữa các môn phái, hòng Ä‘iá»u hòa lại quan hệ vi diệu giữa các môn phái khi giang hồ má»›i vừa biến động, tạo nên má»™t sá»± cân bằng má»›i.
Danh vá»ng cá»§a đại đồ dệ Thiên SÆ¡n phái Hoắc Triển Bạch trên giang hồ cÅ©ng đồng thá»i lên đến đỉnh Ä‘iểm.
Ba tháng sau, khi các việc vụn vặt được giải quyết tương đối ổn thá»a, cuối cùng gã cÅ©ng trở vỠđược Cá»u Diệu sÆ¡n trang ở Lâm An, đón Thu Thá»§y Âm vá» từ Hạ phá»§, táºn tâm chăm sóc sức khá»e cho nà ng.
Nhưng, không ngá» Nam Cung Ngôn Kỳ lão các chá»§ chẳng bao lâu sau đã tá»›i, khuất thân bái phá»ng. Cà ng khiến gã bất ngá» hÆ¡n là vị lão các chá»§ nà y lại má»™t lần nữa lên tiếng má»i gã tiếp nhiệm chức vị các chá»§ Äỉnh Kiếm các.
Äó cÅ©ng là lần thứ 3 trong tám năm ông đưa ra đỠnghị nà y.
Nhưng Ä‘iá»u khác biệt là , lần nà y, lão nhân đã gần như là thỉnh cầu gã.
“Tiểu Hoắc, coi như lão khiếu cầu khẩn ngươi, nháºn lấy gánh nặng nà y Ä‘i – Nam Cung Mạch con ta bất tà i, không ngưá»i kế tục, nếu ngươi không đứng ra gánh vác, ta biết phải phó thác cho ai đây.†Nam Cung lão các chá»§ thở dà i vá»›i gã, sắc mặt tiá»u tụy. “Tá sắp phải Ä‘i trị liệu bệnh tim rồi, nếu không chỉ sợ không sống nổi qua mùa đông nà y.â€
Hoắc Triển Bạch từ đầu vẫn đây đẩy chối từ giáºt mình kinh hãi: “Gì ạ?â€
Nam Cung lão các chá»§ tung hoà ng giang hồ mấy chục năm, tu vi ná»™i ngoại Ä‘á»u đã đạt tá»›i cảnh giá»›i tuyệt cao – tháºt không ngá» lại bị ác bệnh ẩn tà ng trong cÆ¡ thể đã nhiá»u năm nay.
“Thá»i trẻ liá»u mạng quá, đến già thì phải chịu khổ thôi… hết cách rồi.†Nam Cung lão các chá»§ lắc đầu thở dà i: “GiỠđây Ma cung tạm thá»i yên hÆ¡i lặng tiếng, Bái Nguyệt giáo cÅ©ng không khiêu khÃch nữa, coi như ta cÅ©ng biết chá»n đúng thá»i Ä‘iểm mà thoái xuất… nhưng Äỉnh Kiếm các còn má»™t ngà y không chá»§, ta đây có chết cÅ©ng không thể nhắm mắt được đâu.â€
Hoắc Triển Bạch cúi đầu trầm mặc.
Nam Cung lão các chá»§ là ân nhân cá»§a gã, nhiá»u năm nay luôn chiếu cố tà i bồi, là má»™t háºu bối có năng lá»±c tương xứng, gã tháºt sá»± không nên, mà cÅ©ng không nhẫn tâm cá»± tuyệt lá»i thỉnh cầu cá»§a lão nhân nà y. Nhưng…
Gã chợt nghiêng đầu ngó và o bên trong một cách vô thức.
Sau tấm bình phong, Thu Thá»§y Âm vừa má»›i uống thuốc, vẫn Ä‘ang say trong giấc ngá»§ - đơn thuốc cá»§a Liêu cốc chá»§ rất có hiệu quả, giá» bệnh cá»§a nà ng đã thuyên giảm rất nhiá»u, tuy thần trà vẫn còn chưa tỉnh táo, vẫn si si dại dại, nhưng đã không còn khóc khóc cưá»i cưá»i, coi má»—i ngưá»i đến gần nà ng Ä‘á»u là hung thá»§ hại chết con mình như hồi đầu nữa.
“Ta hiểu tâm sá»± cá»§a ngươi, ngươi sợ là m các chá»§ rồi vẫn chiếu cố cho Từ phu nhân, sẽ bị ngưá»i trong giang hồ nghị luáºn phải không?†CÆ¡ hồ hiểu rõ ná»—i niá»m cá»§a gã, Nam Cung lão các chá»§ lên tiếng trước: “Thá»±c ra chuyện cá»§a các ngưá»i ta sá»›m đã biết từ lâu rồi, nhưng năm ấy… ôi. Giá» Từ Trá»ng Hoa cÅ©ng coi như đã Ä‘á»n tá»™i, chi bằng để ta là m mai, liá»…u kết khoản nợ tình nhiá»u năm nay Ä‘i cho rồi!â€
“Không!†Hoắc Triển Bạch thất kinh, buột miệng thốt lên.
“Không cần lo nghÄ©,†Nam Cung lão các chá»§ ngỡ gã lại thoái thác, nghiêm giá»ng nói: “Có ta ra mặt, thá» há»i còn ai dám nói gì nữa?â€
“Không! Không cần đâu.†Gã vẫn chỉ lắc đầu, ngữ Ä‘iệu từ từ trầm xuống, toát lên má»™t vẻ mệt má»i vô cùng.
Thế nhân Ä‘á»u biết gã là kẻ si tình, mưá»i mấy năm nay Ä‘á»u ôm mối tình sâu Ä‘áºm vá»›i Thu Thá»§y Âm, tuy rằng ngưá»i xưa đã xuất giá, song thá»§y chung vẫn không oán không háºn, Nhưng, có ai biết được từ lâu gã đã mệt má»i chán chưá»ng, âm thầm chuyển dịch tâm tư. Thá»i gian như nước cuốn trôi Ä‘i sá»± si cuồng cá»§a thá»i niên thiếu, gã vẫn táºn tâm táºn lá»±c chăm sóc ngưá»i thương thuở trước, song trái tim thì đã không còn tình yêu cuồng nhiệt khi xưa nữa rồi.
“Ngươi vì chuyện nà y mà uổng mất danh bao năm, lẽ nà o lại không muốn sá»›m ngà y đạt thà nh chÃnh quả? Bình thưá»ng thì tiêu sái ung dung, sao đến khi gặp chuyện lại ngượng ngùng e lệ?†Nam Cung lão các chá»§ ngồi bên cạnh không rõ ná»™i tình, còn hảo tâm khuyên giải thêm mấy câu. Lão hÆ¡i ngạc nhiên trước vẻ lãnh đạm cá»§a đối phương, nét mặt bá»—ng chuyển thà nh nghiêm khắc: “Lẽ nà o… ngươi tỵ hiá»m nà ng – ngươi cảm thấy nà ng đã gả cho ngưá»i ta, lại sinh má»™t đứa con, giá» còn mắc thứ bệnh đó, không xứng vá»›i võ lâm minh chỉ như ngưá»i, có phải không?â€
â€œÄÆ°Æ¡ng nhiên không phải! Ôi…†Có trăm cái miệng cÅ©ng không thể biện bạch, Hoắc Triển Bạch chỉ đà nh cưá»i khổ xua tay: “Chuyện kế nhiệm Triển Bạch đáp ứng – nhưng còn chuyện nà y thì tạm thá»i đừng nhắc đến. Äợi bệnh cá»§a Thu Thá»§y khá»i rồi tÃnh sau váºy.â€
Nam Cung lão các chá»§ thở phà o nhẹ nhõm, cầm chén trà lên: “Váºy thì, ta cÅ©ng có thể đến Dược Sư cốc trị bệnh sá»›m hÆ¡n má»™t chút rồi.â€
Nhắc đến Dược Sư cốc, khóe mắt Hoắc Triển Bạch không giấu nổi nét cưá»i: “Phải, Tiết cốc chá»§ y thuáºt tuyệt đỉnh, nhất định sẽ trị được bệnh cho lão các chá»§.â€
Chỉ có Ä‘iá»u nữ nhân đó tháºt rất Ä‘anh đá, không biết lão các chá»§ có chịu được không? Mai trắng trong cốc cÅ©ng sắp tà n cả rồi chăng? Chỉ mong bệnh cá»§a Thu Thá»§y sá»›m ngà y bình phục, để gã có thể yên tâm đến Dược Sư cốc phó ước cùng nà ng.
Không để ý tá»›i vẻ mặt nhanh chóng trở nên ấm áp cá»§a gã, Nam Cung lão các chá»§ chỉ cúi đầu nhấp má»™t ngụm trà , thở nhẹ má»™t tiếng: “Nghe nói Tiết cốc chá»§ má»›i qua Ä‘á»i, giá» chấp chưởng Dược Sư cốc là tiá»n nhiệm cốc chá»§ Liêu Thanh Nhiá»…m rồi – cÅ©ng không biết bao nhiêu năm nay nà ng ta ẩn cư ở đâu, đồ nhi má»›i chết, đã đột nhiên trở vá», nghe đồn còn dắt theo má»™t đồ đệ má»›i nháºn nữa…â€
Lão vừa nói vừa ngẩng đầu lên, đột nhiên giáºt mình ngạc nhiên: “Tiểu Hoắc! Ngươi là m sao váºy?â€
Hoắc Triển Bạch như bị trúng tà , sắc mặt bá»—ng chốc trở nên tái nhợt đến rợn ngưá»i. Gã nhìn chòng chá»c và o Nam Cung Ngôn Kỳ, đôi mắt sáng rá»±c lên như loà i yêu quá»·: “Ngưá»i… ngưá»i vừa nói gì? Ngưá»i nói gì?! Tiết, Tiết cốc chủ… Tá» Dạ nà ng… nà ng là m sao?!â€
Äến câu cuối cùng giá»ng gã đã gần như hét lên, sắc mặt trắng bệch xông thẳng tá»›i, cÆ¡ hồ muốn bóp chặt cổ há»ng cá»§a lão nhân đối diện. Nam Cung lão các chá»§ ngây ngưá»i, Ä‘iểm chân lướt vá» phÃa sau như ánh chá»›p, đồng thá»i hất chén trà trong tay Ä‘i, tia nước hóa thà nh má»™t đưá»ng vòng cung bắn tá»›i huyệt Khúc Trì cá»§a đối phương.
CÆ¡n Ä‘au nhói cuối cùng cÅ©ng là m kẻ Ä‘ang kÃch động đến Ä‘iên cuồng ấy phần nà o tỉnh táo lại.
“Nà ng… nà ng…†Hoắc Triển Bạch sững ngưá»i ra đó, lẩm bẩm má»™t mình, nhưng lại không đủ dÅ©ng khà để há»i câu mà gã muốn há»i nhất.
“Phải, Tiết cốc chá»§ đã qua Ä‘á»i má»™t tháng trước.†Nhìn thấy gã trong tình trạng nà y, Nam Cung lão các chá»§ Ãt nhiá»u cÅ©ng hiểu được phần nà o, lão thở dà i má»™t tiếng nói tiếp: “Không hiểu vì sao, má»™t nữ tá» yếu tay má»m sức trói gà không chặt ấy lại dám má»™t mình Ä‘i hà nh thÃch Giáo vương! Tiểu Hoắc, ngươi không biết sao? Äại khái trước khi các ngươi đến Côn Luân độ má»™t ngà y, nà ng đã động thá»§ ám sát Giáo vương rồi.â€
“Tháºt không ngá», nữ nhân ấy, đã liá»u cả mạng mình, không ngá» thà nh công tháºt.â€
“…†Hoắc Triển Bạch lảo đảo lùi lại, ủ rũ ngồi phịch xuống đất, toà n thân băng lạnh.
Thì ra là váºy… thì ra là váºy!
Chẳng trách lúc bá»n gã xông và o Äại Quang Minh cung không thấy Giáo vương đâu – gã còn ngỡ rằng vì Äồng tạo phản nên Giáo vương bị trá»ng thương mà không thể xuất chiến, thì ra, là nà ng đã hà nh thÃch lão! Äúng và o má»™t ngà y trước khi gã đến Côn Luân sÆ¡n, nà ng đã động thá»§ trước má»™t bước!
Tại sao nà ng không đợi gã? Tại sao không đợi thêm một ngà y nữa thôi?
Gã hiểu rõ nà ng là má»™t cô nương quyết Ä‘oán mạnh mẽ, nhưng lại chưa bao giá» tưởng tượng nổi, nữ tá» bệnh táºt yếu Ä‘uối nà y lại má»™t thân má»™t mình, lấy mạng đổi mạng mà khiêu chiến tên ma đầu mạnh nhất thiên hạ kia.
Chuyện mà bao nhiêu năm nay cả võ lâm dốc hết sức lực cũng chưa từng là m nổi!
Gã mệt má»i gục đầu xuống, bà n tay lạnh buốt chống đỡ vầng trán nóng bừng, cảm giác lồng ngá»±c Ä‘au đớn cÆ¡ hồ muốn nghẹn thở.
Váºy thì, sau khi hà nh thÃch Giáo vương, nà ng đã Ä‘i đâu? Ngà y hôm sau gã không thấy tung tÃch nà ng trong Äại Quang Minh cung, là m sao nà ng có thể rá»i khá»i nÆ¡i ấy?
Bá»—ng nhiên Hoắc Triển Bạch chợt nhá»› lại cuá»™c gặp gỡ trên đưá»ng hẹp vá»›i Diệu Phong ở đồng tuyết Ô Lý Mã Tô Äà i – ngưá»i không rõ mặt nằm trong lòng y lá»™ ra má»™t cánh tay trắng nhợt khá»i tấm áo khoác lông dà y sụ, phảng phất như Ä‘ang cố gắng bắt lấy thứ gì đó trong không khÃ.
Sắc mặt gã bỗng nhiên tái đi…
Thì ra… đó chÃnh là nà ng? Äó chÃnh là nà ng sao?!
Lúc ấy gã chỉ cách nà ng có má»™t đưá»ng tÆ¡, váºy mà lại để gần như trong gang tấc mà biển trá»i cách mặt, mãi không tương phùng!
Mãi mãi không tương phùng!
Giá» khắc ấy, Ä‘au khổ và bi thương áºp vá» như bà i sÆ¡n đảo hải hoà n toà n nhấn chìm gã. Hoắc Triển Bạch vùi mặt và o hai lòng bà n tay, hai vai run lên dữ dá»™i, gắng gượng kiá»m chế cảm xúc bản thân, nhưng cuối cùng cÅ©ng không thể nà o che giấu, trong chá»›p mắt đã nức nở òa lên.
Nam Cung lão các chủ đứng cạnh đó, tròn mắt ngạc nhiên.
Äây, là lần đầu tiên trong mưá»i mấy năm nay lão nhìn thấy ngưá»i trẻ tuổi nà y thất thái như váºy.
“A…†Bệnh nhân sau tấm bình phong giáºt mình tỉnh giấc, mÆ¡ mà ng bước ra, nhìn nam nhân Ä‘ang vùi đầu khóc nức nở ấy, trong mắt ánh lên vẻ kinh ngạc lạ kỳ. Nà ng nÃn thở lặng lẽ nhìn gã má»™t lúc lâu, phảng phất như Ä‘ang nhìn má»™t đứa trẻ Ä‘ang khóc nghẹn ngà o, bá»—ng nhiên trên gương mặt nở ra má»™t nụ cưá»i hiá»n dịu, trái ngược hẳn vá»›i vẻ gắt gá»ng thưá»ng nà y. Chỉ thấy nà ng bước tá»›i chìa tay ra, ôm ngưá»i Ä‘ang khóc thút thÃt ấy và o lòng.
Nà ng khẽ vá»— nhẹ lên lưng gã, rá»§ rỉ thì thầm: “Ngoan nà o… Mạt Nhi đừng khóc, Mạt Nhi đừng khóc. Mẹ ở đây, không ai dám bắt nạt Mạt Nhi cá»§a mẹ đâu… đừng khóc mà …â€
Nà ng lấy khăn tay, dịu dà ng lau nước mắt trên khóe mắt gã, thùy mị mà điá»m đạm, tá»±a như má»™t ngưá»i mẹ Ä‘ang chăm sóc con yêu cá»§a mình váºy.
Bi thương chỉ bùng nổ lên trong nháy mắt, rồi biến thà nh trầm mặc vÄ©nh cá»u. Hoắc Triển Bạch ngÆ¡ ngác ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn nữ tá» lần đầu tiên tá» ra thân máºt vá»›i mình như váºy trong bao năm ròng, gương mặt nở ra má»™t nụ cưá»i chua chát.
“Thu Thá»§y.†Gã lẩm bẩm thở dà i. Nà ng chỉ mỉm cưá»i nhu thuáºn.
Thì ra, đúng là số trá»i đã định…
Gã và nà ng, không ai có thể buông nhau ra.
Cứ như váºy quấn lấy nhau cả má»™t Ä‘á»i má»™t kiếp.
Ba tháng sau, Äỉnh Kiếm các chÃnh thức phái ra 6 vị kiếm thá»§ là m sức giả, đến nghênh tiếp Hoắc Triển Bạch tá»›i Äỉnh Kiếm các ở Mạt Lăng.
Khi Lục Kiếm cùng tung mình xuống ngá»±a trước cá»a sÆ¡n trang, cánh cổng đóng kÃn lâu ngà y đột nhiên báºt mở, tất cả hạ nhân Ä‘á»u ngạc nhiên nhìn Hoắc thất công tá» Ä‘ang đứng sau cá»a – gã mặc bá»™ bạch y như tuyết, tay nắm chặt thanh Mặc Hồn tuyết Ä‘en tuyá»n, gương mặt vẫn còn vẻ mệt má»i sau nhiá»u ngà y uống rượu li bì, nhưng ánh mắt đã khôi phục lại vẻ sắc bén tỉnh táo thưá»ng ngà y.
“Äì thôi.†Không nói ná»a câu khách sáo, gã thản nhiên quay ngưá»i, dưá»ng như đã biết trách nhiệm không thể trốn trách cá»§a bản thân.
“Mạt Nhi! Mạt Nhi!†Từ phu nhân ở nhà trước nghe được động tÄ©nh bên nà y, liá»n chạy ra như bay: “Con muốn Ä‘i đâu?†Ãnh mắt nà ng kinh hoảng như con hươu nhá» sợ hãi, nắm chặt lấy tay gã: “Äừng Ä‘i! Những ngưá»i đó sẽ hại con đấy, con mà đi thì không vỠđược đâu!â€
Vệ Phong Hà nh và Hạ Tiên Vũ đưa mắt nhìn nhau, thoáng ngần ngừ lưỡng lự.
Ãnh mắt Hoắc Triển Bạch dịu dà ng mà bi thương, cúi đầu vá»— nhẹ lên ngưá»i nà ng: “Äừng sợ, không có chuyện gì đâu.†Sau đó, gã nhẹ nhà ng nhưng kiên quyết gỡ tay nà ng ra, ngước mắt ra hiệu, láºp tức có hai lão thị nữ trứơc giá» vẫn luôn chăm sóc cho Thu Thá»§y Âm bước tá»›i đỡ nà ng lùi lại.
Gã cùng lục kiếm còn lại rảo bước rá»i khá»i sÆ¡n trang, tung mình lên ngá»±a, phi thẳng đến Äỉnh Kiếm các ở Mạt Lăng.
“Triển Bạch!†Lúc cả Ä‘oà n nhân mã thúc ngá»±a phóng Ä‘i, Thu Thá»§y Âm đẩy hai ngưá»i thị nữ già ra, loạng choạng xông ra cá»a, gà o rõ tên gã: “Triển Bạch, đừng Ä‘i!â€
Bà n tay nắm chặt dây cương của Hoắc Triển Bạch khẽ run run, nhưng rốt cuộc vẫn không ngoảnh đầu lại.
“Thanh Nhiá»…m nói vá»›i ta, bệnh Ä‘iên cá»§a nà ng chỉ là do nhất thá»i kÃch động, đến giá» phải bình phục từ lâu rồi má»›i đúng.†Vệ Phong Hà nh rõ rà ng đã hiểu rõ má»i chuyện, thúc ngá»±a chạy song song vá»›i gã, thấp giá»ng nói: “Nà ng cứ giả ngây giả dại như váºy, đại khái chăc là muốn giữ đệ lại – đệ cÅ©ng đừng trách nà ng.â€
“Äệ biết.†Gã chỉ gáºt đầu, đáp: “Äệ không trách nà ng.â€
Vệ Phong Hà nh trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng cÅ©ng thẳng thắn há»i: “Äệ có lấy nà ng không?â€
Hoắc Triển Bạch im lặng, má»™t lúc lâu sau, gã má»›i lên tiếng: “Äệ sẽ chăm sóc nà ng cả Ä‘á»i.â€
Vệ Phong Hà nh chá»›p chá»›p mắt, biết rõ đằng sau lá»i hứa kiên quyết nà y là má»™t lá»i cá»± tuyệt cÅ©ng kiên quyết không kém, chỉ đà nh thở dà i má»™t tiếng.
Hai ngưá»i cứ thúc ngá»±a trong im lặng, cuối cùng Vệ Phong Hà nh chau mà y nói: “Thất đệ, phải phấn chấn lên!â€
â€œÄÆ°á»£c.†Hoắc Triển Bạch đột nhiên bất cưá»i, gáºt đầu: “Huynh cứ yên tâm là m pháºn chồng tốt cá»§a huynh Ä‘i.â€
Má»™t buổi sáng tháng thứ tư sau khi trở vá» từ chuyến viá»…n du Côn Luân, Hoắc Triển Bạch được lục kiếm còn lại há»™ tống tá»›i Mạt Lăng, nháºn lấy Hoà ng Kim Cá»u Äỉnh từ tay lão các chá»§ Nam Cung Ngôn Kỳ trước mặt thiên hạ võ lâm, Ä‘eo Mặc Hồn kiếm ngồi lên bảo tá»a trong các. Theo quy tắc cÅ©, triá»u đình cÅ©ng phái đặc sứ đến chúc mừng, mang theo Thượng Phương Bảo Kiếm và miá»…n tá» kim bà i cá»§a hoà ng thượng ban tặng – Äỉnh Kiếm các từ ngà y được Thư Dạ công tá» sáng láºp đã kiêm giữ đỉnh kiếm, cân bằng lá»±c lượng triá»u đình và dân gian, đến cả đương kim thiên tá» cÅ©ng không dám coi nhẹ.
Toà n các vá»— tay như sấm, đại đệ tỠđăng lên bảo tá»a chà tôn, trên dưới Thiên SÆ¡n phái Ä‘á»u như nở hoa trên mặt – sư phụ, sư nương, sư huynh, sư muá»™i Ä‘á»u lần lượt bứơc đến chúc mừng, song vị tân nhiệm võ lâm minh chá»§ nà y chỉ mỉm cưá»i Ä‘iá»m đạm, chẳng có lấy ná»a phần hoan hỉ, chỉ khi Vệ Phong Hà nh bước tá»›i kÃnh rượu, gã má»›i khẽ gáºt đầu má»™t cái.
Vệ ngũ, phải, đệ hứa sẽ là m một các chủ tốt.
Dù đệ còn muốn được như huynh là m má»™t ngưá»i bình thưá»ng, ở bên kiá»u thê ái tá» sống đến khi tóc bạc da mồi gấp bá»™i phần.
Khi Nam Cung lão các chá»§ đến Dược Sư cốc trị bệnh, minh chá»§ tân nhiệm dù sá»± vụ báºn rá»™n, nhưng rốt cuá»™c cÅ©ng cùng Ä‘i vá»›i lão.
Tráºn pháp đá trắng vẫn chầm cháºm biến ảo trong gió tuyết, nhưng Ä‘oà n ngưá»i ra cá»a đón tiếp bá»n há» lại không thấy bóng áo tÃm kia đâu. Khi Liêu Thanh Nhiá»…m dẫn theo các thị nữ khai mở thạch tráºn, nhìn thấy nhà nh hoa trắng gà i trên tóc mai há», Hoắc Triển Bạch chỉ thấy trái tim mình Ä‘au thắt, cÆ¡ hồ muốn láºp tức rÆ¡i lệ.
Liêu Thanh Nhiễm nhìn gã, ánh mắt đầy vẻ tiếc thương, nhưng thủy chung vẫn không nói tiếng nà o, chỉ lặng lẽ dẫn Nam Cung lão các chủ vỠHạ Chi viên.
“Hoắc công tá», xin má»i đến Äông Chi quán nghỉ ngÆ¡i.†Bên tai gã chợt vang lên má»™t giá»ng nói quen thuá»™c, nghiêng đầu lại nhìn, thì ra chÃnh là Sương Hồng.
Chỉ mấy tháng không gặp, ả nha đầu lanh lợi phóng khoáng nà y đã đột nhiên trở nên trầm lặng Ä‘i rất nhiá»u, hai mắt đỠlá»±ng sưng phồng lên, vẻ như những ngà y nà y đã khóc quá nhiá»u váºy.
Gã nghiến răng gáºt gáºt đầu, không đợi Sương Hồng dẫn đưá»ng đã lặng lẽ bước Ä‘i.
Con đưá»ng ấy, tám năm nay gã từng Ä‘i qua không biết bao nhiêu lần. GiỠđây bước lại trên đó, má»—i bước Ä‘á»u như vạn kiếm xuyên tâm.
Bước tá»›i báºc cấp trước nhà , cuối cùng dÅ©ng khà cá»§a gã cÅ©ng cạn kiệt, cứ ngây ngây ngẩn ngẩn nhìn chăm chăm và o cây mai trắng đã tà n hết kia – con Ä‘iêu trắng như tuyết Ä‘ang Ä‘áºu trên cà nh cây, lặng lẽ nhìn gã, ánh mắt trà n ngáºp bi thương.
“Äợi ta trở vá» cùng uống rượu!†Lúc Ä‘i khá»i đây, gã từng vẫy tay vá»›i nà ng, cưá»i lá»›n: “Nhất định sẽ thắng cô!â€
Váºy mà , giỠđây hai ngưá»i đã Sâm Thương vÄ©nh cách rồi.
Nữ nhân mạnh mẽ như váºy – nhìn dá»c nhìn ngang cÅ©ng đâu giống như hồng nhan bạc mệnh chứ!
“Hoắc công tá»â€¦â€ Sương Hồng chợt đưa lên má»™t váºt, chÃnh là tấm khăn tay cá»§a gã: “Äồ cá»§a công tá».â€
Hoắc Triển Bạch cúi xuống, liếc thấy hà ng bút tÃch má» nhòa trên tấm khăn trắng, trái tim như bị vò nát thêm lần nữa…
“Vãn lai thiên dục tuyết, năng ẩm nhất bôi vô?â€
Äó là bức thư gã bảo Tuyết Diêu mang cho nà ng. Nhưng còn nà ng, nà ng đã vÄ©nh viá»…n không thể nà o trở vá» há»™i ước rồi.
Sương Hồng nhẹ giá»ng nói: “Lúc rá»i khá»i Dược Sư cốc, cốc chá»§ còn đặc biệt dặn dò Sương Hồng: nếu Hoắc công tá» quay lại, thì phải nói vá»›i ngưá»i rằng, rượu đã chôn dước gốc mai kia rồi.â€
“Dưới gốc mai?†Gã hoang mang nhìn theo hướng ngón tay Sương Hồng, bỗng nhiên sực nhớ ra…
Và o cái đêm tÄ©nh mịch ấy, gã và nữ tỠáo tÃm đã cùng Ä‘oán quyá»n uống rượu, ngá»§ mê ngá»§ mệt dưới gốc cây ấy. ChÃnh và o khoảnh khắc tỉnh lại dưới bầu trá»i đêm, gã bá»—ng nhiên có được dÅ©ng khà cáo biệt vá»›i bao chuyện trong quá khứ, bởi cuá»™c Ä‘á»i gã đã có má»™t nguồn sinh lá»±c má»›i.
Trăng sáng đêm ấy, những bông mai trắng rÆ¡i lả tả, ngưá»i ngá»§ say trong lòng, tất cả phảng phất như ở ngay trước mắt, váºy mà , lại phảng phất như ở trong tấm gương, vÄ©nh viá»…n cÅ©ng không thể nà o chạm tá»›i.
Gã nhìn thấy dưới gốc mai trắng đùn lên má»™t nấm đất, liá»n cúi ngưá»i đà o, quả nhiên liá»n thấy ngay má»™t vò rượu.
Sương Hồng nhá» nhẹ nói: “Cốc chá»§ còn nói, nếu ngưá»i không thể trở vá», rượu nà y tốt nhất cứ chôn đó đã. Uống rượu má»™t mình dá»… hại đến thân thể, đợi công tá» có ngưá»i đối ẩm, rồi hãy…â€
Hoắc Triển Bạch nghe đến câu cuối cùng, chán nản đặt vò rượu xuống thất thần nhìn cây mai đã tà n lụi.
Lúc ấy, trong lòng gã bá»—ng dâng lên má»™t ná»—i Ä‘au không thể kìm nén, dồn dáºp như bà i sÆ¡n đảo hải. Gã chỉ muốn kêu lên tháºt lá»›n, nhưng má»™t chữ cÅ©ng không thốt nổi thà nh lá»i, cuối cùng đà nh trở tay chém bừa má»™t kiếm xuống hà ng lan can ngá»c thạch, má»™t mảng ngá»c bạch lá»›n liá»n vỡ nát rÆ¡i xuống.
Sương Hồng không ngăn cản gã, chỉ là thấy gã chém xuống má»™t kiếm như ngưá»i phát Ä‘iên, cuối cùng cÅ©ng không kìm nổi che mặt thầm nhá»§: Nếu cốc chá»§ không chết… váºy thì, giá» nà y hai ngưá»i bá»n há», có lẽ đã chụm đầu bên nhau dưới gốc mai kia, nâng chén nói cưá»i rồi nhỉ?
Tám năm nay, chỉ khi Hoắc thất công tỠđến Dược Sư cốc dưỡng bệnh, ả má»›i thấy cốc chá»§ được vui vẻ. Các thị nữ trong cốc ai nấy Ä‘á»u mong má»i nà ng có thể quên được thiếu niên say ngá»§ dưới lá»›p băng kia, mà bắt đầu má»™t cuá»™c Ä‘á»i má»›i.
Váºy mà , tất cả Ä‘á»u đã vỡ tan.
Cảm giác Ä‘au đớn lúc ấy tháºt quá mãnh liệt, vượt xa khả năng chịu đựng cá»§a gã. Lòng gã như sôi lên, mà không biết phát tiết và o đâu, Hoắc Triển Bạch Ä‘iên cuồng xuất kiếm, chém nát tất cả những gì trước mặt. Ngá»c thạch bị Mặc Hồn kiếm chém bay lả tả như tuyết, rÆ¡i đầy dưới đất. Nhưng, qua mưá»i mấy chiêu, thanh kiếm Ä‘ang giÆ¡ giữa không trung định chém xả xuống chợt bị má»™t luồng sức mạnh ôn hòa cản lại.
“Ngưá»i chết cÅ©ng đã chết rồi,†ngưá»i kia lặng lẽ bước tá»›i, đỡ lấy má»™t kiếm cá»§a gã: “Thất công tá», dù thế nà o ngà i cÅ©ng không định dỡ cả cố cư cá»§a Tiết cốc chá»§ xuống chứ?â€
Hoắc Triển Bạch ngẩng đầu, nhìn thấy mái tóc dà i ánh lên sắc lam kỳ dị, thất thanh thốt lên: “Diệu Phong?â€
“Không, Diệu Phong đã chết rồi,†ngưá»i kia chỉ mỉm cưá»i Ä‘iá»m đạm: “Ta tên Nhã Di.â€
Trong Hạ Chi viên, cây cối um tùm, bầy bướm dạ quang bay lượn như những ánh sao băng.
Hai ngưá»i ngồi trong tiểu đình bên bá» suối nước nóng, không gian im lặng như tá».
Nhã Di kể lại má»i chuyện xảy ra ở Äại Quang Minh cung, sau đó bắt đầu trầm mặc. Hoắc Triển Bạch không nói gì, mở vò rượu á»§ dưới gốc mai ra, ngồi trong tiểu đình bên bá» suối tá»± rót tá»± uống đến say mèm.
Tuyết Diêu cÅ©ng rúc lên mấy tiếng Ä‘áºu xuống bà n, uống rượu trong chén cá»§a gã. Con chim nà y hôm nay dưá»ng như còn uống hung hÆ¡n cả chá»§ nhân nó, chẳng mấy chốc đã đứng không vững, rÅ© cánh nằm ngoẹo đầu trên bà n.
“Nà ng từng nói, uống rượu má»™t mình có hại cho sức khá»e.†Nhã Di nhìn gã, nét mặt vẫn Ä‘iá»m đạm như thế.
“Váºy thì… ngươi uống vá»›i ta Ä‘i!†Hoắc Triển Bạch mìm cưá»i nâng chén, má»i đối thá»§ lạ mặt – gã còn chưa há»i ngưá»i nà y rốt cuá»™c có quan hệ gì vá»›i Tá» Dạ. Trên đồng tuyết Ô Lý Nhã Tô Äà i, y từng bất chấp tất cả má»™t mình chống lại Thất Kiếm, tất cả chỉ vì muốn kịp thá»i đưa nà ng Ä‘i chữa trị.
Váºy mà , cuối cùng nà ng vẫn chết trước mặt y.
GiỠđây, trên gương mặt cá»§a vị tiá»n nhiệm Diệu Phong sứ nà y nở ra má»™t nu cưá»i ấm áp, lặng lẽ ngồi ở nÆ¡i thuở trước nà ng đã từng ngồi, má»™t đà n bướm Ä‘áºu đầy trên vai, láºt giở trang sách, nói năng đĩnh đạc, bình tÄ©nh tá»± tại – nhưng cà ng như váºy, Hoắc Triển Bạch cà ng không thể tưởng tượng được trong lòng y rốt cuá»™c đã chôn giấu bao nhiêu bi thương Ä‘au khổ.
“Không, tốt nhất để đợi ngưá»i khác đến uống vá»›i thất công tá» thì hÆ¡n.†Nhã Di lặng lẽ cưá»i, giở má»™t quyển y thư: “Sư phụ nói rượu có thể là m há»ng chuyện, là đệ từ cuối cùng cá»§a ngưá»i, ta tuyệt đối không thể tham uống như Tiết cốc chá»§ được.â€
Hoắc Triển Bạch cảm thấy hÆ¡i bất ngá»: “Ngươi đã bái sư sao?â€
Nhã Di gáºt đầu, mỉm cưá»i nói: “Chuyện thế gian nà y, ai mà ngỠđược chứ?â€
Giống như ngưá»i ta không thể biết được trong tương lai mình sẽ gặp ngưá»i như thế nà o, gặp phải chuyện gì, cÅ©ng vÄ©nh viá»…n không biết được váºn mệnh khi nà o sẽ thay đổi. Có lúc, chỉ má»™t ánh mắt vô tâm, má»™t cuá»™c gặp gỡ tình cá», cÅ©ng có thể thay đổi cả cuá»™c Ä‘á»i má»™t con ngưá»i cÅ©ng không chừng.
Y từng là má»™t vương tôn công tỠáo gấm cÆ¡m và ng, nhưng rồi lại gặp phải cảnh nước mất nhà tan. Rồi y gặp Giáo vương, trở thà nh má»™t thanh kiếm vô cảm. Sau đó, y lại gặp nữ tỠđã thức tỉnh y, để y trở lại vá»›i con ngưá»i tháºt cá»§a mình.
Thế rồi, nà ng lại mau chóng bỠy mà đi.
Y vượt ngà n dặm đưa di thể nà ng trở vá», sau đó quỳ trong tuyết trước tráºn đá ngoà i Dược Sư cốc, khẩn cầu Liêu cốc chá»§ thu nháºn là m môn hạ, ba ngà y không đứng dáºy.
“Tại sao phải há»c y thuáºt?†Liêu cốc chá»§ há»i y: “ngươi chỉ là má»™t kẻ sát nhân.â€
Äúng váºy, y chỉ là má»™t kẻ sát nhân – nhưng, dù là kẻ sát nhân, cÅ©ng có những lúc sống còn không bằng chết.
Chẳng qua y chỉ không muốn có cảm giác đó nữa: chạy như Ä‘iên cuồng mà không có lối, trá»i đất vô tình, chỉ có thể mở mắt trân trân ra nhìn ngưá»i quan trá»ng nhất cá»§a mình chịu đủ thống khổ ngay bên cạnh, từ từ chết Ä‘i, mà háºn không thể lấy mạng mình ra đổi lại.
Vì váºy, y không muốn có nhiá»u ngưá»i khác cÅ©ng phải chịu đựng ná»—i Ä‘au đớn nà y nữa.
Liêu cốc chá»§ trầm mặc hồi lâu, cuối cùng chầm cháºm gáºt đầu.
“Ngươi biết không? Khai sÆ¡n sư tổ cá»§a Dược Sư cốc, cÅ©ng từng là má»™t kẻ sát nhân.â€
Váºy là , Diệu Phong liá»n mai danh ẩn tÃnh ở lại đây, trở thà nh đệ tá» cuối cùng cá»§a Liêu cốc chá»§. Y chuyển hết niá»m Ä‘am mê cuồng nhiệt vá»›i võ há»c và o y há»c, má»—i ngà y Ä‘á»u nhốt mình trong Tà ng Thư các ở Xuân Chi đình, chuyên tâm nghiên cứu những thư tịch chất đầy trên 4 vách: “Tiêu Uâ€, “Ngá»c Longâ€, “Trá»u Háºu Phươngâ€, “Ngoại Äà i Bà Yếuâ€, “Kim Lan Äá»™n Kinhâ€, “Thiên Kim Dá»±c Phươngâ€, “Thiên Kim Phươngâ€, “Tồn Chân Äồâ€, “Linh Khuâ€, “Tố Vấn Nan Kinhâ€â€¦ phóng hạ đồ Ä‘ao, láºp địa thà nh pháºt.
Sau đêm tuyết trên đồng hoang ấy, y đã hoà n toà n thoát thai hoán cốt.
Y nhìn Hoắc Triển Bạch không ngừng tá»± rót tá»± uống, đột nhiên cúi đầu thở dà i – thất công tá», ngươi có háºn ta không? Nếu không phải là ta, nà ng sẽ không mạo hiểm xuất cốc, nếu không phải ta dưa nà ng Ä‘i, các ngưá»i cÅ©ng không đến ná»—i ở giá» khắc cuối cùng gần trong gang tấc mà biển trá»i cách biệt.
Song, những câu há»i nà y, rốt cuá»™c y cÅ©ng không lên tiếng há»i đối phương.
Äến giá» má»›i há»i, phá»ng có Ãch gì?
Hoắc Triển Bạch nắm chặt tay lại, chén rượu sứ trắng phát ra âm thanh lạo xạo vỡ nát, dưá»ng như phải cố gắng lắm má»›i đủ dÅ©ng khÃ, cuối cùng gã má»›i là nhà lên tiếng: “Nà ng… Ä‘i có nhẹ nhà ng không?â€
“Gương mặt vẫn còn nụ cưá»i.â€
“… Váºy thì tốt.â€
Sau Ä‘oạn đối thoại đơn giản, hai ngưá»i lại đắm chìm trong im lặng.
Nhã Di quay mặt đi, không muốn nhìn và o mắt đối phương, bà n tay cầm quyển sách không thể khống chế mà khe khẽ run rẩy.
Phải. Äó là lá»i nói dối. Cái chết cá»§a nà ng, thá»±c ra cá»±c kỳ thê thảm và tuyệt vá»ng.
Y sẽ nhá»› mãi dáng vẻ run rẩy cá»§a nà ng khi cố kiá»m chế lúc độc chất phát tác, nhá»› mãi bà n tay nà ng nắm chặt lấy vai y thế nà o, nhá»› mãi lúc nà ng hấp hối ngước mắt lên nhìn bầu trá»i xám xịt Ä‘ang đổ tuyết, mừng rỡ reo lên như đứa trẻ. ÄÆ°Æ¡ng nhiên, y cÅ©ng nhá»› mÅ©i kim châm quyết Ä‘oán đâm sâu và o huyệt đạo nÆ¡i cổ há»ng nà ng – những ký ức ấy tá»±a như má»™t thanh Ä‘ao, má»—i lần nhá»› đến là lại cắt sâu và o tim má»™t vết thương sâu hoắm, chỉ cần y còn sống má»™t ngà y, thứ hình phạt lăng trì nà y sẽ mãi không bao giá» dừng lại.
Má»™t mình y chịu đựng sá»± già y vò cá»§a ký ức nà y đã là quá đủ, sao lại phải thêm má»™t ngưá»i nữa là m gì.
“Nà ng… chôn ở đâu?†Cuối cùng, Hoắc Triển Bạch vẫn không kìm được lên tiếng há»i.
“Ở má»™ địa thôn Ma Già .†Nhã Di lặng lẽ nói: “Bên cạnh ngưá»i đó.â€
Ngưá»i đó… cuối cùng, vẫn là ngưá»i đó ư?
Hoắc Triển Bạch nhìn mặt nước trống không, đột nhiên thấy trong lòng bình lặng, ngá»n lá»a Ä‘au khổ Ä‘ang thiêu đốt gã Ä‘á»u đã tắt lụi, y không còn tị hiá»m vá»›i ngưá»i ở bên nà ng trong thá»i khắc cuối cùng nữa, cÅ©ng không còn Ä‘au khổ vì mình đã lỡ dở cả Ä‘á»i nữa – bởi vì đến cuối cùng, nà ng cÅ©ng chỉ thuá»™c vá» vùng đất lạnh lẽo ấy.
Äông chi dạ, hạ chi nháºt. Bách tuế chi háºu, quy vu kỳ thất.
“Nghe nói ngà i đã trở thà nh các chá»§ Äỉnh Kiếm các.†Nhã Di chuyển chá»§ đỠmá»›i, gương mặt vẫn mang má»™t nụ cưá»i lãnh đạm: “Chúc mừng!â€
“Nếu có thể lá»±a chá»n, ta thà ở Dược Sư cốc đến già giống ngươi còn hÆ¡n…†Hoắc Triển Bạch thở dà i má»™t hÆ¡i từ trong lồng ngá»±c, hoà n toà n không có vẻ gì là vui vẻ: “Nhưng chắc phải chết Ä‘i má»™t lần giống ngươi, chắc má»›i có thể sống được theo ý mình trở lại nhỉ? Ta thì không được.â€
“Những lá»i nà y, tháºt không giống khẩu khà cá»§a ngưá»i sắp trở thà nh bá chá»§ cõi Trung Nguyên chút nà o…†Nhã Di vẫn chỉ mỉm cưá»i, giá»ng nói đột nhiên thay đổi, thản nhiên tiếp lá»i: “Äồng cÅ©ng má»›i bước lên ngá»c tá»a cá»§a Giáo vương ở Äại Quang Minh cung – từ nay trở Ä‘i, hai ngưá»i lại đối đầu vá»›i nhau rồi đó.â€
“Gì hả?†Hoắc Triển Bạch kinh ngạc ngẩng đầu: “Äồng trở thà nh Giáo vương? Là m sao ngươi biết?â€
“Ta tá»± nhiên biết,†Nhã Di lắc đầu: “Ta vốn đến từ đó mà .â€
Ãnh mắt y chợt thoáng hiện lên vẻ u sầu, quay lại nhìn Hoắc Triển Bạch: “Ngà i là bằng hữu tốt nhất cá»§a nà ng, Äồng là đệ đệ cá»§a nà ng, giỠđây hai ngưá»i đã trở thà nh kẻ thù thá» không đội trá»i chung - ở dưới cá»u tuyá»n nà ng mà biết được, không biết sẽ buồn đến thế nà o.â€
Hoắc Triển Bạch cúi đầu, chống tay lên trán, cảm giác như lòng bà n tay lạnh buốt còn trán thì nóng hầm háºp như lá»a đốt.
“Váºy ngươi muốn chúng ta phải là m sao?†Gã lẩm bẩm cưá»i khổ: “Từ xưa chÃnh tà đã không thể đứng chung.â€
“Ta chỉ muốn hai ngưá»i ngồi xuống uống má»™t ly.†Nhã Di chỉ im lặng mỉm cưá»i, nhưng ánh mắt lại nhìn ra sau lưng Hoắc Triển Bạch.
Ai? Có ai ở phÃa sau?! HÆ¡i rượu trong ngưá»i Hoắc Triển Bạch láºp tức tan Ä‘i quá ná»a, giáºt mình quay ngoắt đầu lại, bà n tay đặt lên đốc kiếm theo bản năng, khóe mắt liếc thấy má»™t bóng áo choà ng Ä‘en tuyá»nphá»§ tá»›i táºn chân. Äối phương có đôi mắt mà u xanh nhạt sang rá»±c, không biết đã đứng cạnh đó nghe từ khi nà o. Lúc nà y, chỉ thấy hắn lặng lẽ lướt ra khá»i rừng cây, bước và o tiểu đình.
“Äồng?†Hoắc Triển Bạch kinh ngạc nhìn vị Giáo vương tân nhiệm đột nhiên hiện thân nÆ¡i Dược Sư cốc nà y, tay không rá»i đốc kiếm.
Kẻ nà y má»›i Ä‘oạt lấy quyá»n lá»±c tối cao ở Äại Quang Minh cung sau tráºn bạo loạn đầy máu tanh, lúc nà y sao không yên thân tá»a trấn Tây Vá»±c, lại tá»›i nÆ¡i nà y là m gì? Lẽ nà o hắn biết Nam Cung lão các chá»§ bệnh nặng, muốn đến là m loạn cục diện võ lâm Trung Nguyên?
Nhưng đúng lúc nà y, Nhã Di lại lặng lẽ lui Ä‘i, chỉ để hai ngưá»i má»™t mình vá»›i nhau.
Giáo vương trẻ tuổi không nói câu nà o, cà ng không để lá»™ sát khÃ, chỉ im lặng ngồi xuống đối diện vá»›i gã, tá»± tiện nhấc vò rượu lên, rót đầy chiếc chén trước mặt mình – sau đó, cầm lên, khẽ gáºt đầu vá»›i gã má»™t cái, rồi dốc lên uống cạn.
Hoắc Triển Bạch ngẩn ngưá»i nhìn hắn uống liá»n ba ly, nhìn rượu rỉ ra nÆ¡i khóe miệng, chảy dá»c xuống cổ chui và o trong áo.
Hắn uống quá nhanh, nên bị sặc trong há»ng, buông chén xuống bám và o cạnh bà n ho lên sù sụ, gương mặt trắng nhợt hiện lên sắc hồng kỳ lạ. Nhưng vị giáo chá»§ tân nhiên căn bản không để ý, chỉ liên tiếp dốc rượu và o miệng, không ngừng ho, lệ bắt đầu trà n ra khá»i đôi mắt xanh lam. Hắn lúc nà y, hoà n toà n không há» giống má»™t vị tân Giáo vương, trong tay khống chế cả Tây Vá»±c, mà chỉ giống như má»™t đứa trẻ Ä‘ang hoang mang không biết phải là m gì.
Hoắc Triển Bạch nhìn chằm chặp và o đối phương, đột nhiên má»™t luồng nhiệt lưu trà o dâng lên trong lòng, trong thoáng chốc, cái gì là chÃnh tà , cái gì là võ lâm gã Ä‘á»u gạt hết sang má»™t bên. Gã ném Mặc Hồn kiếm xuống đất, vươn tay Ä‘oạt lại vò rượu rót đầy chiếc ly trước mặt, ngá»a đầu uống cạn…
“Nà o!â€
Gã cưá»i lá»›n dốc cạn ly rượu, liệt tá»u nồng nồng đốt lên má»™t con đưá»ng lá»a trong cổ há»ng, cÆ¡ hồ muốn thiêu cháy cả tim phổi.
Phải rồi, nà ng đã nói, uống rượu má»™t mình hại sức khá»e. Thì ra, vò rượu mạnh nà y là để thiêu đốt ná»—i sầu cá»§a hai ngưá»i.
Váºy là , hai ngưá»i cứ lặng lẽ uống như váºy, ngươi má»™t chung, ta má»™t chén, không nói năng, cÅ©ng không tÃnh toán, tháºm chà không trao đổi vá»›i nhau má»™t ánh mắt. Tân Nhiệm các chá»§ Äỉnh Kiếm các và Giáo vương trẻ tuổi cá»§a Äại Quang Minh cung cứ ngồi đối diện vá»›i nhau như thế, lặng lẽ từ từ uống cạn ká»· niệm duy nhất nà ng để lại cho hai ngưá»i.
Dần dần, cả hai Ä‘á»u say khướt. Trong cÆ¡n say, hai ngưá»i loáng thoáng nghe thấy tiếng khất láºt xa xăm ngoà i cá»a sổ, má»™t ngưá»i lảo đảo vá»— bà n cưá»i lá»›n, giÆ¡ chén rượu lên vá»›i hư không: “Lục nghị tân phôi tá»u, hồng nên tiểu há»a lô. Vãn lai thiên dục tuyết, năng ẩm nhất bôi vô?â€
Rồi sau đó, chén rượu ấy được rãi xuống mặt đất, mau chóng thấm và o trong đất đỠkhông còn tăm tÃch. Äồng hai mắt mông lung nhìn đối phương vừa hát vừa cưá»i, mÆ¡ hồ hiểu ra gã Ä‘ang Ä‘i tá»›i má»™t cuá»™c hẹn vÄ©nh viá»…n chẳng thể thà nh hiện thá»±c…
Ai ngưá»i ở mãi cùng ta?
Chỉ mình cố chấp với mình mà thôi!
Rượu say tiếp ngưá»i ba vạn bữa,
Giáºt mình tỉnh dáºy biết hôm nao.
Hắn đột nhiện báºt cưá»i lá»›n: hôm nay đã là hôm nà o rồi?
Say má»™t tráºn, cưá»i má»™t tráºn, nhưng gã hiểu rõ đêm nay là đêm khúc nhạc đã tà n, ngưá»i sẽ ly tán.
“Ta nhìn ra được, tá»· tá»· thá»±c ra rất thÃch ngươi.†Äồng chăm chú nhìn đối phương, đột nhiên cất tiếng: “Nếu không phải vì cứu ta, lúc nà y nhất định tá»· ấy đã ngồi đây uống rượu vá»›i ngươi rồi.â€
Hoắc Triển Bạch ngưng uống, nhìn vị Giáo vương trẻ tuổi, đột nhiên nháºn ra đôi mắt hắn xanh thẳm đến lạ lùng – tên sát thá»§ tuyệt đỉnh, tà n khốc mà tinh tế nà y, sau tráºn mưa máu gió tanh đã ngồi lên ngá»c tá»a cá»§a Giáo vương Tây Vá»±c, lúc nà y bá»—ng nhiên trở nên yếu Ä‘uối tá»±a má»™t gã thiếu niên non ná»›t.
Nhưng không đợi Hoắc Triển Bạch nói gì, Äồng đã ném chén rượu đến trước mặt gã: “Không nói chuyện nà y nữa, uống rượu!â€
Hai ngưá»i uống hết sức táºn tình, hết sạch cả má»™t vò rượu mạnh lâu năm. Äoạn ký ức sau đó trở nên mÆ¡ hồ, gã chỉ nhá»› hai ngưá»i đã dông dà i rất nhiá»u chuyện, vá» võ lâm, vá» thiên hạ, vá» kiến thức võ há»c…
“Sang năm, ta sẽ lấy Tinh Thánh Nữ Sa La.†Trong cÆ¡n say, Äồng đã buông má»™t câu như váºy.
Gã ngây ngưá»i kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn thanh niên áo Ä‘en trước mặt mình.
“Ta sẽ thay nà ng giết chết Hồi Há»™t vương, giúp gia tá»™c nà ng Ä‘oạt lại đại quyá»n.†Äồng lạnh lùng nói.
“Ồ?†Hoắc Triển Bạch hÆ¡i thất thần, lẩm bẩm nói: “Muốn ngồi vững trên ngá»c tá»a ấy… vất vả lắm phải không?â€
“Hà …†Äồng cầm chén rượu, cưá»i ngây ngô: “Phải váºy thôi, cứ nhìn Giáo vương tiá»n nhiệm là biết rồi. Có Ä‘iá»u…†Hắn đột nhiên liếc xéo Hoắc Triển Bạch má»™t cái, đôi mắt yêu dị lóe lên má»™t tia sang băng lạnh: “Ngươi cÅ©ng không hÆ¡n ta bao nhiêu. Ngưá»i Trung Nguyên gian trá, tâm cÆ¡ lại cà ng thâm trầm – ngươi cứ nhìn tên Diệu Không đó thì biết rồi.â€
Hoắc Triển Bạch giáºt mình, trầm mặc, gượng rặn ra má»™t nụ cưá»i chua chát.
Tháºt là tức cưá»i – tân nhiệm các chá»§ cá»§a Äỉnh Kiếm các không ngá» lại cùng tân nhiệm Giáo vương cá»§a Ma cung uống rượu máºt đà m ở Dược Sư cốc, đốc bầu tâm sá»± tá»±a má»™t đôi sinh tá» chi giao!
Vò rượu cạn sạch, hai ngưá»i cứ như váºy thiếp Ä‘i trong tiểu đình bên bá» suối.
Trước lúc chìm hẳn và o giấc ngá»§, Äồng đột nhiên nhổm lên nhìn gã, lẩm bẩm nói: “Hoắc thất, ta không muốn là m kẻ địch cá»§a ngươi.â€
Hoắc Triển Bạch cÆ¡ hồ như cÅ©ng hiểu được ý hắn: “Ngươi… đến cầu hòa phải không?â€
Äồng gà gáºt gục xuống mặt bà n, đẩy má»™t váºt ra trước mặt gã: “Cầm Ä‘i!â€
Tuy đã say đến kháºt khừ, song Hoắc Triển Bạch vẫn không khá»i giáºt mình: “Thánh Há»a lệnh? TÃn váºt cá»§a Äại Quang Minh cung Giáo vương?â€
“Ta hy vá»ng ước hẹn kia không chỉ có thế, mà là trong lúc chúng ta vẫn còn tại vị, Ä‘á»u không phải gặp nhau bằng binh Ä‘ao. Không đánh nữa… tháºt sá»± không đánh nữa… ngươi chết ta sống… vì cái gì chứ?â€
Gã không thể xác định lúc ấy Äồng có say tháºt không, bởi lúc đẩy tÃn váºt quý giá đó tá»›i trước mặt gã, đôi mắt yếu á»›t kia chợt hiện lên thần sắc kiên định lạnh lung: đôi mắt tÃm sẫm, nguy hiểm mà sâu không thấy đáy.
Giáo vương trẻ tuổi giÆ¡ má»™t tay lên: “Ngươi có đồng ý không?â€
Ngà y hôm sau tỉnh lại, gã đã nằm trong phòng ấm áp.
Hoắc Triển Bạch mở mắt trong ánh mặt trá»i chói chang, chỉ thấy đầu Ä‘au như búa bổ. Bên tai phảng phất có tiếng nhạc, u nhã mà thần bÃ, mang theo má»™t vẻ u buồn không thể diá»…n tả bằng lá»i. Gã chống tay ngồi dáºy, dưới gốc mai ngoà i cá»a sổ, nam tá» có mái tóc xanh lam kia buông cây khất láºt xuống, quay đầu lại mỉm cưá»i: “Hoắc thất công tá» tỉnh rồi?â€
Hoắc Triển Bạch khẽ chau mà y, đưa mắt nhìn quanh quất: “Äồng đâu?â€
“Äi từ lúc trá»i chưa sang.†Nhã Di mỉm cưá»i: “Äại khái là sợ ngưá»i cá»§a Äỉnh Kiếm các trông thấy sẽ phiá»n phức cho cả hai bên.â€
Hoắc Triển Bạch thở hắt ra má»™t tiếng, dá»±a ngưá»i ra sau, nhắm mắt lại, cẩn tháºn nhá»› lại tráºn rượu thá»a thuê đêm qua – nhưng lưng gã chợt đè lên váºt gì đó vừa cứng vừa lạnh buốt. Gã vòng tay cầm lên xem thá», không ngá» lại là má»™t miếng lệnh bà i đúc bằng huyá»n thiết, bên trên khắc hình thánh há»a cháy hừng há»±c.
Thánh Há»a lệnh? Khoảnh khắc đó, gã chợt thấy đầu óc tỉnh táo hẳn ra.
Äoạn đối thoại đêm trước, bá»—ng nhiên hiện lên rõ rà ng trong óc.
Nhã Di mỉm cưá»i: “Äồng mang Ä‘i Mặc Hồn kiếm cá»§a ngà i là m tÃn váºt, hắn nói, hắn sẽ tuân thá»§ ước định cá»§a hai ngưá»i.â€
“Gì hả? Mặc Hồn kiếm?!†Gã giáºt mình sá»±c tỉnh, đưa tay sá» thá», quả nhiên thanh bá»™i kiếm đã không còn bên mình. Hoắc Triển Bạch thoáng biến sắc, lắc đầu tháºt mạnh, khổ sở nhá»› lại xem mình và Äồng lúc vá»— tay láºp thệ đã nói những gì.
“Những năm còn sống, Trung Nguyên và Tây Vá»±c sẽ không khai chiến.†Nhã Di nghiêm giá»ng nhắc lại từng chữ má»™t.
“À… phải rồi, ta nhá»› ra rồi.†Hoắc Triển Bạch cuối cùng gáºt đầu, sâu trong đáy mắt lóe lên má»™t tia lạnh lẽo.
“Không phải ngà i định nuốt lá»i chứ?†Nhã Di chau mà y.
“Nuốt lá»i?†Hoắc Triển Bạch cưá»i khổ: “Ngươi cÅ©ng xuất than từ Tu La trưá»ng, váºy ngươi cảm thấy loại ngưá»i như Äồng có đáng tin không?â€
Nhã Di trầm mặc hồi lâu, rồi mỉm cưá»i khẽ lắc đầu.
“Ngà y ấy hắn để Thất Kiếm xuống núi, có lẽ đã tÃnh toán Từ Trá»ng Hoa hiểu rõ má»i chuyện trong Ma cung không thể để y sống trở vá» Trung Nguyên được kết minh vá»›i loại ngưá»i nà y, chi bằng chá»n má»™t đồng minh khác đáng tin cáºy hÆ¡n – còn đỠnghị tạm thá»i đình chiến lúc đó, có thể là vì hắn cần thá»i gian để chấn chỉnh lại Äại Quang Minh cung.†Hoắc Triển Bạch chống tay lên trán, lẩm bẩm nói tiếp: “Ngươi đợi mà xem, khi hắn khống chế được Hồi Há»™t, lại bồi dưỡng được má»™t đám sát thá»§ tinh anh, tất sẽ sầm sáºp kéo tá»›i mà khai chiến vá»›i võ lâm Trung Nguyên thôi.â€
Song mục Nhã Di sang rá»±c lên, mỉm cuá»i nói: “Khả năng nà y cÅ©ng không phải là không có.â€
Không ngưá»i nà o hiểu rõ gã sát thá»§ chi vương trong Tu La tưá»ng ấy hÆ¡n y. Äồng là loại ngưá»i cá»±c lỳ nguy hiểm, năm xưa Giáo vương muốn y ở bên như hình vá»›i bóng bảo vệ, thá»±c chất chá»§ yếu là vì đỠphòng con ngưá»i nà y mà thôi.
“Diệu Phong sứ, ngươi đứng vá» phÃa nà o đây?†Hoắc Triển Bạch mỉm cưá»i, vá» như vô ý há»i má»™t câu.
Gương mặt Nhã Di vẫn giữ nguyên nụ cưá»i ấm áp, nghe câu há»i sắc bén cá»§a đối phương mà vẫn không đổi sắc: “Diệu Phong đã chết. Nhã Di chỉ là má»™t ngưá»i hà nh y – lương y như từ mẫu, tá»± nhiên sẽ coi các vị như nhau.â€
Hoắc Triển Bạch nhìn y đầy thâm ý, nhưng cũng chỉ trầm mặc không nói.
“Vết thương cá»§a bá»n Hạ Tiên VÅ©, bao giá» có thể hồi phục?†Bá»—ng nhiên, gã lên tiếng há»i má»™t câu chẳng há» lien quan.
Nhã Di ngần ngừ má»™t chút rồi đáp: “Gân ở ngón cái cá»§a năm vị kiếm khách Ä‘á»u đã đứt, cho dù nối gân thà nh công, Ãt nhất cÅ©ng cần 3 năm má»›i hoà n toà n hồi phục được như trước khi bị thương.â€
“Ba năm à …†Hoắc Triển Bạch lẩm bấm nói má»™t mình: “Xem ra mấy năm tá»›i, không đình chiến cÅ©ng không được rồi.â€
Cục thế giữa Trung Nguyên và Tây Vá»±c không phải sức mạnh má»™t nguá»i là có thể khống chế được. Thà nh kiến môn phái, quan niệm chÃnh tà tÃch lÅ©y từ nhiá»u năm nay đã khiến hai thế lá»±c như nước vá»›i lá»a. Cho dù hai ngưá»i bá»n gạ tháºt sá»± không ý định động võ, nhưng những ngưá»i bên dưới thì từ lâu đã không thể nhẫn nại – đáng sợ hÆ¡n nữa, có thể ý thù địch và sá»± cảnh giác vá»›i đối phương cá»§a cả hai chưa bao giá» giảm sút, tất cả má»i chuyện Ä‘á»u chỉ là cái vỠđể che Ä‘áºy, để tÃch lÅ©y them sức mạnh há»§y diệt đối phương, sau đó má»›i khai chiến lần nữa!
“Nếu sau nà y không thể tránh khá»i má»™t tráºn chiến,†trầm mặc má»™t lúc lâu, Nhã Di bá»—ng mỉm cưá»i, khẽ cúi ngưá»i xuống, đưa má»™t mảnh Hồi Thiên lệnh, “thì đến lúc ấy, hai ngưá»i cứ đến Dược Sư cốc…â€
“Ta sẽ táºn hết sức lá»±c để bảo toà n tÃnh mạnh cho hai vị, giống như Tiết cốc chá»§ váºy.â€
Last edited by Äá»™c Cô Sẻ; 29-10-2009 at 05:03 PM.
|

27-10-2009, 11:53 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Aug 2009
Bà i gởi: 313
Thá»i gian online: 4 ngà y 2 giá» 21 phút
Thanks: 1,747
Thanked 446 Times in 69 Posts
|
|
Thương Nguyệt
Thất Dạ Tuyết
Dịch giả: Lục Hương
Chương 17: DƯ QUANG
nguồn :forum.buddy.vn
Má»™t thá»i đại há»—n loạn bất an cuối cùng đã qua Ä‘i.
Sauk hi đại đồ đệ Thiên SÆ¡n phái, má»™t trong Bát Kiếm, Hoắc Triển Bạch tiếp nháºn chức vị các chá»§ Äỉnh Kiếm các thay Nam Cung Ngôn Kỳ lão các chá»§, võ lâm Trung Nguyên bắt đầu má»™t thá»i kỳ bình an hiếm có – sau tráºn ná»™i loạn, Äại Quang Minh cung ở Côn Luân không còn xuất đầu lá»™ diện, sát thá»§ Tu La trưá»ng cÅ©ng không tung hoà nh Tây Vá»±c nữa, tháºm chà Bái Nguyệt giáo ở phương Nam sau khi Thiên Lại giáo chá»§ qua Ä‘á»i cÅ©ng đã xếp cá» cất trống, không còn hằn hè Ä‘e dá»a Võ Minh phương Nam nữa.
Tráºn chiến đó là m Thất Kiếm tổn thất quá ná»a nhân thá»§, các môn phái tiêu hao thá»±c lá»±c, nên phân tranh trong võ lâm Trung Nguyên cÅ©ng tạm thá»i dịu lại. Tất cả tá»±a như dòng nước chảy qua Ä‘oạn quanh co khúc khuá»·u nhất, cuồi cùng cÅ©ng dần dần đến Ä‘oạn bằng lặng.
Hồi Thiên lệnh cá»§a Dược Sư cốc vẫn không ngừng phát ra, từng đợt từng đợt bệnh nhân không ngại vượt ngà n dặm xa xôi đến cầu y, nhưng số lượng đã từ 10 ngưá»i má»—i năm biến thà nh má»—i ngà y má»™t ngưá»i – trong cốc, má»i việc vẫn như cÅ©, chỉ là vị Tiết cốc chá»§ áo tÃm kia đã không còn ở đó nữa.
Tiá»n nhiệm cốc chá»§ Liêu Thanh Nhiá»…m trở vá» chấp chưởng Dược Sư cốc, nhưng lại chưa 1 lần lá»™ diện, má»i chuyện Ä‘á»u do đệ tá» má»›i thu nháºn sắp xếp.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u ngạc nhiên khi thấy Dược Sư cốc xưa chỉ toà n nữ tá» lại thu nháºn má»™t đồ đệ nam nhi, nhưng Liêu cốc chá»§ chỉ chăm chú nhìn đà n bướm dạ quang thi nhau Ä‘áºu trên vai ngưá»i đồ đệ má»›i nháºn, Ä‘iá»m đạm đáp má»™t câu: “Nhã Di có trái tim cá»§a má»™t đứa trẻ.â€
Có Ä‘iá»u, chẳng bao lâu sau, những ngưá»i dị nghị kia cÅ©ng cảm thấy đó là chuyện hết sức bình thưá»ng…
Äệ tá» có cái tên Nhã Di kia chẳng những thiên tư thông minh, chăm chỉ hiếu há»c, y thuáºt tiến bá»™ thần tốc, mà hiếm có hÆ¡n là tÃnh cách cá»§a y cÅ©ng rất tốt, khiến những bệnh nhân từng phải chịu đựng tÃnh khà nóng như lá»a cá»§a Tiết cốc chá»§ thuở trước Ä‘á»u có cảm giác được tắm trong là n gió xuân dịu dà ng ấm áp.
HÆ¡n nữa, y cÅ©ng là má»™t ngưá»i có khả năng phục chúng. Bất luáºn là bệnh nhân hung hăng thế nà o, chỉ cần gặp phải y là đá»u hết sức biết Ä‘iá»u, ngoan ngoãn nghe lá»i.
Từng có má»™t lần, Quan Äông Äại Äạo Mãnh HỘc bị chuẩn Ä‘oán mắc phải tuyệt chứng không thể chữa trị, tuyệt vá»ng hóa Ä‘iên, Ä‘iên cuồng Ä‘uổi giết má»i ngưá»i trong cốc, nhất thá»i không ai cản nổi. Äệ tá» trẻ tuổi có mái tóc xanh lam ấy đã chặn y lại ở Äông Chi Quán, nụ cưá»i trên miệng chưa tắt, chỉ khẽ cất tay đã trá»±c tiếp hạ sát đối phương.
Ngưá»i tên Nhã Di đó chẳng mấy chốc đã trở thà nh truyá»n kỳ trên giang hồ, khiến ngưá»i ngưá»i Ä‘á»u không ngừng suy Ä‘oán.
Y đối xá» vá»›i ai cÅ©ng ôn hòa lá»… độ, ứng đối đắc thể, nhưng lại ngấm ngầm giữ má»™t khoảng cách không thể tiếp cáºn. Có ngưá»i há»i y vá» quá khứ, y chỉ cưá»i cưá»i đáp: “Từng là má»™t bệnh nhân bị bệnh ăn đến xương tá»§y, được cốc chá»§ Tiết Tá» Dạ cứu mạng, váºy nên đã đầu nháºp là m môn hạ Dược Sư cốc, hy vá»ng có thể báo đáo đại ân .â€
Không ai biết những lá»i nà y là tháºt hay giả, cÅ©ng như không ai nhìn thấu được ánh mắt đằng sau nụ cưá»i tá»§m tỉm đó cá»§a y.
Không ai biết được, đại phu trẻ tuổi diệu thá»§ nhân tâm, ôn như nhã nhặn nà y lại từng là má»™t kẻ sát nhân vô cảm. Cà ng không ai biết được, là m sao mà y sống lại được – quá trình “sống†lại đó, tháºm chà còn Ä‘au khổ hÆ¡n “chết†bá»™i phần.
Bởi vì khi y khôi phục lại cảm xúc cá»§a má»™t ngưá»i bình thưá»ng, tất cả Ä‘á»u đã trở thà nh hư ảo.
Y từng nhá» Äồng phái ngưá»i xuống vá»±c sâu tìm kiếm di thể cá»§a vương tá»· Thiện Máºt, song không có kết quả gì – cuối cùng y cÅ©ng nháºn ra, sợi dây cuối cùng nối mình vá»›i thế giá»›i ấy đã bị cắt đứt.
Nhưng y vẫn chỉ mỉm cưá»i như trước.
Nhiá»u lúc, ngưá»i trong cốc lại thấy y đứng trên hồ Băng Há»a trầm tư – thiếu niên nằm dưới lá»›p băng kia đã được an tang chung vá»›i Tiết cốc chá»§ rồi, nhưng y vẫn nhìn mặt băng ấy đến xuất thần, phảng phất như đã nhìn thấy má»™t thá»i không khác bên dưới là n nước sâu không thấy đáy kia. Không ngưá»i nà o hiểu y Ä‘ang chỠđợi Ä‘iá»u gì…
Y chỠđợi má»™t thá»i đại gió mây vần vÅ©, chỠđợi thá»i khắc 2 vị cao thá»§ chÃnh tà cá»§a Trung Nguyên và Tây Vá»±c quyết chiến lần nữa. Lúc ấy, y sẽ như nà ng, táºn hết toà n lá»±c, không lùi ná»a bước.
Má»—i năm khi mùa đông dừng chân ở Giang Nam, tân các chá»§ Äỉnh Kiếm các Ä‘á»u má»™t mình đến Dược Sư cốc, không phải để xem bệnh, mà chỉ đến dưới gốc mai kia ngồi lặng lẽ, độc ẩm và i chung, sau đó lại lặng lẽ ra Ä‘i. Bầu bạn vá»›i gã, ngoà i con Tuyết Diêu hiểu tÃnh ngưá»i kia, chỉ có vị tân cốc chá»§ thần bà Nhã Di mà thôi.
Ngoà i chuyện nà y ra, gã cÅ©ng là má»™t các chá»§ hết sức cần mẫn. Má»—i ngà y Ä‘á»u xá» lý má»™t lượng lá»›n các án quyển, Ä‘iá»u đình mâu thuẫn giữa các môn phái trong võ lâm, tuyển lá»±a anh tà i, trừ quân bại hoại – ngá»n đèn lầu cao nhất cá»§a Äỉnh Kiếm các, thưá»ng xuyên đến khuya má»›i tắt.
Hà ng tháng cứ đến ngà y 15, gã Ä‘á»u từ Äỉnh Kiếm các ở Mạt Lăng tá»›i Cá»u Diệu sÆ¡n trang ở Lâm An thăm Thu Thá»§y Âm.
Nà ng xuất giá đã mưá»i mấy năm, tuổi xuân dần qua. Còn gã thiếu niên trẻ tuổi bá»™p chá»™p năm xưa cÅ©ng đã tá»›i tuổi nhi láºp, trở thà nh bá chá»§ võ lâm Trung Nguyên, thà nh đối tượng ngưỡng má»™ cá»§a vô số giang hồ nhi nữ.
Váºy mà , bao nhiêu năm nay, sá»± quan tâm cá»§a gã đối vá»›i nà ng cÅ©ng chưa há» giảm sút ná»a phần…
Má»—i tháng, gã đến đến Cá»u Diệu sÆ¡nt rang, ngồi cách má»™t tấm bình phong, nghiêng ngưá»i ra trước, khách khà há»i han tình hình sức khá»e cá»§a nà ng, cuá»™c sống có cần thêm gì không. Nữ tỠấy cÅ©ng ngồi ngay ngắn sau tấm bình phong khách khà trả lá»i, duy trì thái độ cẩn trá»ng nhưng kiêu ngạo.
Nỗi đau mất con đã dần qua đi, bệnh điên của nà ng cũng dần thuyên giảm, nhưng đôi mắt lại mỗi ngà y một them ảm đạm.
Má»—i lần gã đến, nà ng Ä‘á»u nói rất Ãt, chỉ nhìn chăm chăm và o cái bóng mÆ¡ hồ bên kia tấm bình phong, nét mặt hoang mang ngÆ¡ ngẩn: cÆ¡ hồ nà ng cÅ©ng biết nam tỠấy sẽ mãi mãi dừng lại ở bên kia tấm mà n, không bao giá» tiến lại gần them dù chỉ là ná»a bước.
Nà ng xưa nay vẫn kiêu ngạo, còn gã thì chỉ biết đuổi theo.
Nà ng đã quen được theo Ä‘uổi, quen được chiá»u chuá»™ng, nhưng nà ng lại không biết cúi đầu. Vì váºy, gã nay đã thà nh thá»§ lÄ©nh cá»§a võ lâm Trung Nguyên, lại cứ giữ mãi thái độ xa cách ấy, thế nên sá»± kiêu ngạo cá»§a nà ng cÅ©ng không cho phép nà ng cúi đầu trước gã.
Câu chuyện rung động lòng ngưá»i cá»§a gã và nà ng lan Ä‘i trên giang hồ, trở thà nh giai thoại. Ngưá»i ngưá»i Ä‘á»u nói Hoắc các chá»§ chẳng những là má»™t anh hùng, mà còn là má»™t kẻ si tình, ai nấy Ä‘á»u cảm thán gã là ngưá»i chung thá»§y không thay lòng, chỉ trÃch nà ng vô tình lãnh mạc. Còn nà ng, nà ng chỉ cưá»i lạnh cho qua…
Chỉ có nà ng mới hiểu, nà ng đã đánh mất gã từ lúc nà o không hay.
Tám năm nay, nà ng trân mắt ta nhìn gã vì mình mà bôn ba khắp nÆ¡i, và o sinh ra tá», bất luáºn nà ng đối đãi thế nà o, gã cÅ©ng không oán không giáºn - nà ng vốn cứ ngỡ rằng gã sẽ là tù nhân vÄ©nh viá»…n cá»§a mình.
Váºy mà , không ngá» gã đã thoát ra được gong cùm cá»§a số pháºn mà nà ng chẳng há» hay biết.
Trái tim gã, bây giỠở nơi nao?
Ngà y hôm đó, khi gã khách khà đứng dáºy cáo từ như má»i khi, nà ng đã không thể nén nhịn, đột nhiên đứng phắt dáºy, không đếm xỉa gì nữa, đưa tay đẩy ngã tấm bình phong vẫn chắn giữa hai ngưá»i, đối diện vá»›i gã, trong mắt như có lá»a cháy bừng bừng, cố tá»± kiá»m chế mà run run giá»ng há»i: “Rốt cuá»™c là vì sao? Vì sao!â€
Tiếng đổ vỡ là m ngưá»i Ä‘ang dợm bước Ä‘i ngẩn ra, ngạc nhiên nhìn nà ng.
“Xin lỗi.†Gã không biện bạch câu nà o, chỉ buông ra hai chữ ấy.
Phải, thá»i thiếu niên ngông cuồng trẻ dại cá»§a gã từng láºp lá»i thá» cả Ä‘á»i sẽ không đổi thay, cÅ©ng từng vì nà ng mà bôn ba muôn dặm, cá»u tá» nhất sinh không há» hối háºn. Nếu như có thể, gã cÅ©ng hy vá»ng tình cảm nà y sẽ mãi mãi duy trì, không rá»i không bá», vÄ©nh viá»…n tươi má»›i như xưa.
Thế nhưng, trong dòng chảy cá»§a thá»i gian và những biến hóa cá»§a cuá»™c Ä‘á»i, gã đã không thể kiên định đến cuối cùng.
Gã nhìn nà ng, ánh mắt chan chứa bi thương và áy náy.
Sau đó, gã cứ thế quay ngưá»i bước Ä‘i, không ngoảnh mặt lại lấy má»™t lần.
Bầu trá»i bên ngoà i xám xịt, lÆ¡ thÆ¡ và i bông hoa tuyết lả lướt rÆ¡i xuống cổ áo gã.
Má»—i năm đến mùa tuyết rÆ¡i, gã Ä‘á»u không thể nén lòng mà nhá»› tá»›i nữ tỠáo tÃm kia. Tám năm ròng, thá»i gian hai ngưá»i ở bên nhau không nhiá»u, nhưng má»—i ngà y đó Ä‘á»u hết sức vui vẻ và thoải mái.
Gã còn nhá»› rất rõ khoảng thá»i gian cuối cùng ở Dược Sư cốc, tổng cá»™ng 7 đêm, đêm nà o cÅ©ng có tuyết rÆ¡i. Gã mãi không sao quên được cảnh tượng lúc mình tỉnh lại trong đêm hôm ấy: Trá»i đất lặng im, tuyết rÆ¡i mai rụng, ánh lá»a chiếu rá»i gương mặt nghiêng nghiêng cá»§a nữ tá» Ä‘ang say ngá»§ trong lòng, bình thản mà ấm áp – cuá»™c sống gã mong muốn cÅ©ng chỉ có váºy mà thôi.
Song, trong đêm tuyết ấy, gã bất ngá» có được má»i thứ trong má»™ng tưởng, nhưng rồi lại mau chóng mát Ä‘i tất cả, chỉ để lại trong ký ức má»™t chút ấm áp, sưởi ấm cho ná»a Ä‘á»i tịch mịch còn lại.
GiỠlại thêm một năm nữa.
Không biết trong Dược Sư cốc bên bỠMạc hà kia, cây mai trắng đó đã nở hoa chưa? Bình rượu chon dưới gốc cây đã cạn khô, đại khái chắc chỉ còn vị đại phu tóc lam kia, vẫn đang lặng lẽ thổi một khúc “Cát Sinh†chăng?
Äông chi dạ, hạ chi nháºt. Bách tuế chi háºu, quy vu kỳ thất.
Còn gã, trăm năm sau, gã sẽ vỠnơi đâu?
Ở phương Bắc xa xôi, gió thổi cắt da cắt thịt trên dòng song băng, gà o rÃt như lệ quá»· Ä‘ang khóc than.
Dưới ánh chiá»u ta, trong thôn là ng hoang phế, má»™t ngưá»i quỳ trước má»™ đã lâu.
“…†Hắn cắm nén hương xuống trước má»™, ngón tay bị cái lạnh là m cho tái nhợt khẽ cất lên, chầm cháºm vuốt lên bia má»™ lạnh buốt. Ngón trá» bà n tay ấy Ä‘eo má»™t chiếc nhẫn lá»›n, bên trên khảm má»™t viên ngá»c đỠnhư lá»a, lấp lánh phát sánh trên ná»n tuyết trắng.
Nén hương cắm trên tuyết, má»™t Ä‘iểm sang nhỠảm đạm láºp lòe lúc tắt lúc sang dưới bóng chiá»u tà .
Hôm nay là Tết Thanh Minh cá»§a ngưá»i Trung Nguyên. Trên tuyết vẫn còn để lại tro tà n và đồ cúng, chứng tá» hôm nay đã có ngưá»i tá»›i đây bái tế trước cả hắn.
“Tuyết Hoà i, tỷ tỷ…
Ngưá»i trong tấm áo dà i Ä‘en tuyá»n kia ngẩng đầu lên, ánh mắt bá»—ng thiết tha hiếm thấy, ngây ngây nhìn tấm bia má»™ phá»§ đầy tuyết – đôi mắt hắn Ä‘en tuyá»n như mà n đêm, tròng trắng lại ánh lên sắc lam nhà n nhạt kỳ dị, sáng như kim cương, khiến ngưá»i khác không dám nhìn thẳng và o.
Hắn chăm chú nhìn bia má»™, thì thầm nói: “Äệ đến thăm hai ngưá»i đây.†Nhưng rồi chỉ có tiếng gió thét gà o đáp trả lại hắn.
“Tá»· tá»·, đệ đến để xin tá»· tha thứ.†Giáo vương trẻ tuồi đưa tay phất nhẹ tuyết Ä‘á»ng trên bia má»™, lẩm nhẩm như Ä‘ang nói vá»›i chÃnh bản thân mình: “Má»™t thánh sau, kế hoạch ‘Huyết Hà ’ sẽ khởi động, đệ sẽ toà n diện khai chiến vá»›i Trung Nguyên Äỉnh Kiếm các!â€
Vẫn chỉ cÆ¡n gió lạnh buốt cá»§a Mạc Hà trả lá»i hắn, vi vu lướt qua bên tai, nghe như tiếng khóc than.
Hắn quỳ xuống giữa những nấm má»™ trải dà i, im lìm bất động, để mặc tuyết phá»§ kÃn hai vai.
“Giáo vương.†Má»™t tên thuá»™c hạ đứng xa xa khom ngưá»i, cung kÃnh nhắc nhở: “Nghe nói sắp tá»›i sẽ có má»™t tráºn tuyết lở trăm năm khó gặp ở Mạc Hà nà y, xin Giáo vương khởi hà nh vá» cung cho sá»›m.â€
Cuối cùng Äồng cÅ©ng đứng dáºy, lặng lẽ quay ngưá»i trước tấm bia má»™, Ä‘i qua thôn là ng tan hoang ra ngoà i đưá»ng lá»›n.
Bên tai bá»—ng vang lên tiếng kim loại va và o nhau – hắn thoáng kÃnh ngạc, nghiêng đầu nhìn và o má»™t căn phòng trống huếch. Hắn nháºn ra: nÆ¡i đó, chÃnh là nÆ¡i hắn trải qua thá»i niên thiếu trong những cÆ¡n ác má»™ng! Mưá»i mấy năm sau, mái nhà bện bằng vá» cây bạch dương đã bị tuyết đè cho sáºp xuống, gió cứ thế lùa và o, hai sợi xÃch sắt trên tưá»ng rá»§ xuống va và o nhau, phát ra những âm thanh chói tai.
Hắn bỗng nhiên lảo đảo, gương mặt trở nên thống khổ.
Giây phút ấy, hắn chợt nhá»› lại thá»i thÆ¡ ấu xa xăm đến dưá»ng như không chân thá»±c, bóng đêm vô cùng vô táºn và đôi mắt sáng ngá»i trong đêm Ä‘en ấy… nà ng gá»i hắn là đệ đệ, kéo tay hắn vui vẻ chÆ¡i đùa trên song băng, tháºt khoái lạc tháºt tá»± do biết bao – phải trả giá thế nà o, má»›i có thể khiến nièm hoan lạc ngắn ngá»§i ấy trùng hiện má»™t lần nữa trong Ä‘á»i hắn đây?
Hắn chỉ muốn mãi mãi ở lại trong ký ức đó, song, không ai có thể trở vỠthơi xưa cũ ấy nữa rồi.
Äông chi dạ, hạ chi nháºt. Bách niên chi háºu, quy vu kỳ thất.
Những ngưá»i từng cho hắn cảm giác ấm áp, giỠđây Ä‘á»u đã vÄ©nh viá»…n trở vá» vá»›i mặt đất lạnh giá kia. Còn hắn, cÅ©ng đã trải qua ngà n dặm bôn ba, đứng trên đỉnh cao cá»§a quyá»n lá»±c, kiêu ngạo biết bao, cô độc biết bao.
Quyá»n lá»±c là má»™t con hổ ác, chỉ cần cưỡi lên lưng nó thì sẽ không dá»… gì xuống nổi. Vì váºy, hắn chỉ còn cách Ä‘iá»u khiển cho con hổ nà y không ngừng ngốn ngấu nuốt them nhiá»u ngưá»i hÆ¡n nữa, tìm vá» tháºt nhiá»u máu để tống đầy cái dạ dà y không đáy cá»§a nó, chỉ như váºy, hắn má»›i giữ mình không bị con hổ đó quay đầu cắn ngược – tháºm chà gã còn từ vết xe cá»§a Giáo vương Ä‘á»i trước mà đoán biết được Ä‘á»i mình sẽ kết cục ở đâu.
Hai mắt Äồng hiện lên vo số mà u sắc, trầm mặc giữa trá»i và tuyết, không để cảm giác Ä‘au đớn xé ruá»™t xé gan ấy tuôn trà o lên cổ há»ng.
Bên cạnh thôn trang, rừng linh sam sừng sững như những tấm bia má»™ khổng lồ mà u xám chá»c thẳng lên bầu trá»i đầy tuyết. Chỉ có tuyết nÆ¡i đồng hoang vẫn rÆ¡i xuống như vô cùng vô táºn, lạnh lẽo mà âm thầm, cÆ¡ hồ muốn chôn vá»§i tất cả.
“Nhìn kìa!†Bá»—ng nhiên, bá»—ng nhiên, hắn nghe thấy má»™t tiếng reo mừng rỡ, đám thá»§ hạ bên cạnh Ä‘á»u ngước mắt lên cao: “Äó là gì váºy?â€
Hắn cũng bất giác ngẩng đầu lên, trong nháy mắt, cả hơi thở cũng như nghẽn lại…
Bầu trá»i xám trắng, bá»—ng nhiên sáng bừng lên má»™t luồng ánh sáng trải dà i vô táºn! Luồng sáng đó từ miá»n cá»±c Bắc xa xăm xạ tá»›i, phá»§ trùm lên dòng Mạc hà , biến ảo giữa mà n tuyết phiêu diêu, mà u sắc lần lượt đổi thay: Ä‘á», cam, và ng, lục, lam, chà m, tÃm… ánh sáng rá»i xuống khu má»™ địa tá»±a như má»™t giấc má»™ng bất ngá» buông xuống nhân gian.
“Ãnh sáng.â€
Dưới sức mạnh thần kỳ cá»§a tạo hóa, vị Giáo vương trẻ tuổi quỳ phục dưới mà n tuyết bay bay, chầm cháºm vươn hai tay lên trá»i cao.
Last edited by Äá»™c Cô Sẻ; 29-10-2009 at 05:03 PM.
|
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a Thương Tâm Hoa
|
|
 |
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
àíãëèéñêèé, äîìîäåäîâî, êàñïåðñêèé, ëîãèñòèêà, êîìïüþòåðîâ, ìàãèÿ, ïàëüòî, ïðåññà, ïðè÷åñêè, ñîòîâûå, ôèíñêàÿ, that da tuyet 4vn, that da tuyet 4vn.eu, that da tuyet tuchangioi, thất da tuyết 4vn, thất dạ tuyết, thất dạ tuyết 4vn  |
| |