Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #16  
Old 06-05-2008, 07:00 PM
ngocnd321's Avatar
ngocnd321 ngocnd321 is offline

Hàn Lâm Há»c Sỹ
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: Nam Äịnh city
Bài gởi: 445
Thá»i gian online: 6 giá» 17 phút 4 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 37 Times in 28 Posts
Cửu Khúc Thần Ni
L âm Viết Hùng thấy lão ni không nặng lá»i, đôi mắt đỠngầu, chàng vung tay phất qua má»™t cái, má»™t luồng chưởng phong áp tá»›i.
Nhưng chàng không ngá» vị lão ni võ công lại tuyệt vá»i. Bà lão chỉ cần nhún chân má»™t cái đã nhảy vá»t sang má»™t bên, rồi lẹ làng đánh trả lại má»™t chiêu hét lên :
- Hãy lui đi !
Lâm Viết Hùng kinh ngạc, không ngá» má»™t bà già gác chùa mà ná»™i lá»±c dưá»ng ấy thì Cá»­u Khúc Thần Ni còn ghê rợn đến bá»±c nào nữa.
Tuy nhiên, chàng không thể nhịn nhục được, chàng dùng Phản Xưa. Thần Công nghênh địch.
Bùng !....
Một tiếng “hự†rùng rợn, tiếp theo một tiếng rú, lão ni bị dội ngược ra sau còn Lâm Viết Hùng vẫn đứng sững như một trụ đồng.
Bà lão lồm cồm ngồi dậy, đôi mắt lóe hào quang, nhìn Lâm Viết Hùng muốn nẩy lửa.
Bà nhủ thầm :
- Má»™t trang thiếu niên trẻ tuổi dưá»ng ấy tại sao có công lục phi thưá»ng như vậy ?
Thật không ai ngỠđược.
Bà có biết đâu, chính con ngưá»i trẻ tuổi ấy vừa rồi đã được quần hùng võ lâm tôn xng làm Anh Hùng Äệ Nhất Nhân.
Lâm Viết Hùng lạnh lùng nói :
- Xin lão tiá»n bối vui lòng cho tôi lên chùa !
- Không được !
- Vậy buá»™c lòng tôi phải thất lá»… vá»›i lão tiá»n bối má»™t lần nữa sao ?
Bà lão nói :
- Thí chủ có cả gan dám...
- Việc gì mà tại hạ không dám.
Lão ni liá»n vận dụng hết ná»™i lá»±c vào song chưởng phát ra má»™t chiêu, gió lá»™ng ào ào như đổ núi lấp sông.
Lần này Lâm Viết Hùng cÅ©ng vẫn đứng trÆ¡ ngưá»i ra, dùng Phản Xưa. Thần Công chống lại.
Bùng !....
Núi rừng chấn động, thân hình lão ni lắc lư liên tiếp, rồi bật ngữa ra phía sau, văng xa ba trượng.
Lư Lâm Viết Hùng thừa lúc đối phương văng ra xa, tung mình nhảy vá»t lên, dùng Cá»­u Ma Thần Phiêu thoát Ä‘i như má»™t cái bóng má».
Bà thét lên :
- Äứng lại !
Chàng không trả lá»i, cứ cắm đầu chạy.
Nhưng chỉ được vài trăm bước thì trước mặt chàng đã xuất hiện má»™t vị lão ni khác, lông mày trắng xám, tuổi tác nhá» hÆ¡n ngưá»i lúc nãy, nhưng cÅ©ng vào khoảng sáu, bảy m Æ¡i.
Lão ni mặt lạnh như băng, nói :
- Tài nghệ của ngươi quả thật siêu việt !
Lâm Viết Hùng cưá»i nhạt :
- Vãn bối không dám nhận lá»i khen tặng ấy !
Lão ni nói :
- Thí chủ có biết tội xông vào chùa cấm nặng đến đâu không?
- Nặng đến bực nào ?
- Äến tá»™i chết !
Lâm Viết Hùng cau mày, cưá»i nhạt :
- Tiá»n bối muốn dá»a tôi à ?
- Nếu ngươi không chịu xuống núi tất sẽ có hậu quả.
Lâm Viết Hùng nói :
- Thật ra tại hạ không muốn đến đây làm náo động chốn tu hành. Chỉ xin phép vào chùa để tìm má»™t ngưá»i.
- Tìm ai ?
- Một cô gái !
- Tên gì ?
- Lý Hương Xưa.
Lão ni trố mắt nhìn Lâm Viết Hùng há»i :
- A ! Thằng nhỠ! Mày có phải Lâm Viết Hùng không?
- Phải ! Vãn bối chính là Lâm Viết Hùng.
Lão ni nói :
- Cô gái Lý Hương Xưa quả có trong chùa đó. Nhưng nay nàng đã tu hành, không ai đến quấy rầy nàng nữa.
- Nhưng tại hạ muốn gặp nàng một lần.
- Không được.
Lâm Viết Hùng nổi giận :
- Như thế tại hạ cam thất lễ.
Lão ni “hừ†một tiếng, nói :
- Nếu không tuân lệnh mày thử xông lên chùa xem !
- Xin lão ni chớ trách tôi thất lễ.
Thân hình chàng chớp một cái, tung lên cao như một bóng ma.
Thuật khinh thân cá»§a chàng tuy nhanh, nhưng chàng chỉ thoắt Ä‘i được năm trượng thì đã thấy lão ni đứng chận trước mặt rồi, và phất tay đánh tạt vào ngưá»i chàng má»™t lúc đến ba chiêu.
Lâm Viết Hùng giật mình né sang một bên rồi trả lại một chưởng.
Lão ni lách mình má»™t cái đã tránh khá»i làn chưởng phong và lẹ làn đưa năm ngón tay trái như năm móng cá»p chụp vào cổ tay chàng. Còn tay mặt thì đánh mạnh vào đại huyệt trước ngá»±c chàng.
Lâm Viết Hùng vì không muốn gây ác cảm vá»›i ngưá»i trong chùa nên không dám dùng những độc chưởng đối phó. Chàng vá»™i trở ngược bàn tay lại biến chưởng thành trảo, dùng tay trái nắm đối phương, còn tay mặt vòng qua má»™t cái giữ lại môn há»™.
Chưởng pháp đôi bên biến hóa rất lẹ làn và lợi hại đến khiếp ngưá»i.
Lão ni liá»n thư thế lại, hừ má»™t tiếng, rồi lão phất mạnh ra má»™t chưởng nữa.
Lâm Viết Hùng tung chưởng đón đỡ.
Bùng !....
Chưởng lá»±c chạm nhau, hai bên Ä‘á»u nhảy lùi ra xa ba trượng.
Lâm Viết Hùng nghĩ thầm :
- Lão ni này công lá»±c đã thâm hậu, mà võ công cÅ©ng không phải tầm thưá»ng.
Nếu ta không dùng độc thủ thì không thể nào thủ thắng được.
NghÄ© như vậy, chàng vận ná»™i lá»±c vào đơn Ä‘iá»n, dùng Hóa Huyết Thần Công đánh ngược lại.
Bùng !.... Bùng !....
Hai tiếng nổ vang lên như đất trá»i chuyển động. Tiếp theo má»™t tiếng “hự†thắm thiết lão ni lùi ra xa hÆ¡n ba trượng, hÆ¡i thở phì phào, mồ hôi ướt đẩm như ma.
Lâm Viết Hùng đánh ra má»™t chiêu, cảm thấy ân hận, nên đứng trÆ¡ ngưá»i ra.
Lão ni gượng dậy, ngồi vận công chữa thương.
Chàng lợi dụng cơ hội ấy lắc mình một cái, phi thân lên núi.
Chỉ loáng mắt, chàng cách đỉnh núi không đầy má»™t trăm trượng nữa. Chợt trước mắt chàng vá» phía Äá»™ng hiện ra má»™t bức tưá»ng đá.
Chàng nghĩ đó là cửa chùa, vội bước nhanh đến.
Bỗng chàng phát hiện rõ một lão ni cụt một cánh tay.
Chàng cha kịp há»i, thì lão ni cụt tay đã lạnh lùng nói :
- Thí chủ cậy có tài, xông vào chùa cấm, còn đã thương đồng môn của ta ư ?
Lâm Viết Hùng nói :
- Tôi đã lễ phép xin gặp Thần Ni, nhưng hai vị đó cố tình ngăn cản tôi mãi, buộc lòng tôi phải thất lễ.
Lão ni cụt tay nói :
- Äã má»i năm nay, không má»™t ai được phép đến chùa này.
- Tôi vì nóng lòng tìm má»™t ngưá»i bạn, nên không thể tuân theo lệnh cấm đó.
Lão ni cụt tay cưá»i nhạt :
- Dù với lý do nào, thí chủ cũng đã phạm vào luật cấm. Ta phải bắt thí chủ đem cho bổn sư xét xử.
Lâm Viết Hùng “hừ†một tiếng:
- Tôi ngại lão ni không thể làm được việc đó.
- Thí chủ cứ ra tay thử ?
Dứt lá»i, năm ngón tay cá»§a lão ni đã vồ thẳng vào mặt Lâm Viết Hùng.
Nếu thân pháp chàng không lanh lẹ, thì đã bị thương với năm ngón tay như năm cái móc sắt của lão ni rồi.
Lão ni liá»n đổi trảo thành chưởng, đánh ra má»™t luồng rất mạnh tống vào giữa ngá»±c Lâm Viết Hùng.
Lâm Viết Hùng giật mình. Chàng thấy đây là một thế chưởng kỳ lạ không thể né tránh được.
Chàng vội dùng Nhiệt Dương Công từ từ đẩy ra một chiêu.
Bùng !....
Hơi nóng bốc lên khét lẹt.
Lâm Viết Hùng bị luồng cang chưởng của lão ni phải lùi lại ba bước.
Trong lúc đó lão ni bị Nhiệt Dương Công quá mạnh, toàn thân lảo đảo, văng ra xa hơn tám bước.
Mặt lão ni đầy kinh ngạc. Từ xa đến nay, lão cha há» gặp má»™t đối thá»§ nào có công lá»±c lạ thưá»ng như vậy. Äiá»u làm cho vị lão ni này ngạc nhiên hÆ¡n là thấy đối phương cha đầy hai m Æ¡i tuổi mà đã có má»™t ná»™i lá»±c hÆ¡n năm trăm năm, má»™t ná»™i lá»±c tuyệt ká»· giang hồ.
Lâm Viết Hùng bị trúng một chưởng, phải lùi lại ba bước, máu nóng sôi lên.
Chàng liá»n dùng song chưởng đẩy ra má»™t chiêu Hóa Huyết Thần Công. Nhưng Chàng còn nương tay, chỉ phát ra có năm thành công lá»±c.
Lão ni biết thế nguy, vá»™i dùng hết má»i phần sức lá»±c trong pho Bí Diệp Thần Tiá»…n má»›i đỡ được chưởng phong cá»§a Lâm Viết Hùng. Dù vậy, sức lá»±c quá mạnh cá»§a Hóa Huyết Thần Công vẫn làm cho lão ni mồ hôi toát ra như tắm.
Lâm Viết Hùng thấy dùng má»™t nữa công lá»±c không thắng nổi đối phương, tức giận, vận hết má»i thành công lá»±c, toan phát ra má»™t chiêu.
Giữa lúc đó, bá»—ng nghe má»™t giá»ng nói lanh lảnh truyá»n đến :
- Diệu Huyá»n ! Mau lui ra ! Mi không cá»± nổi Hóa Huyết Thần Công đâu.
Lâm Viết Hùng giật mình, không hiểu ai biết rõ môn võ lợi hại cá»§a chàng. Chàng Ä‘oán chắc ngưá»i đó là Cá»­u Khúc Thần Ni.
Vị lão ni đó tên là Diệu Huyá»n, nghe nói mặt biến sắc, lắc mình má»™t cái, nhảy biến vào má»™t tảng đá như má»™t bức tượng lá»›n.
Lâm Viết Hùng vận hết công lực, ngẩn mặt lên đỉnh núi nói :
- Vãn bối có chuyện mạo phạm đến lão tiá»n bối, xin tha thứ.
- Thí chủ hãy nói rõ tông tích ta nghe.
- Vãn bối là Lâm Viết Hùng, môn đệ cá»§a Huyá»n Môn Cung.
- Mày nói sao ? Mày là môn đệ cá»§a Huyá»n Môn Cung ?
- Phải ! Vãn bối chính là đệ tử của Quỷ Tháp chủ nhân.
- Ừ... Nhưng đến đây để làm gì ?
- Tôi Ä‘i tìm má»™t ngưá»i bạn.
- Ai ?
- Lý Hương Xưa.
- Nếu vậy ngươi nên xuống núi đi.
- Tại sao?
- Vì nàng không muốn gặp ngươi !
Lâm Viết Hùng nghẹn ngào, đứng trơ như một pho tượng gỗ.
Äây là má»™t việc khó xá»­ vô cùng. Nhưng chàng không thể trở vỠđược.
Chàng không thể để Lý Hương Xưa vì má»™t chút há»n giận mà vÄ©nh viá»…n xa chàng.
Chàng mạnh dạn nói :
- Nàng muốn gặp tôi hay không là tùy nàng, nhưng tôi nhất định phải gặp nàng.
- Äừng có hồ đồ.
- Không phải vậy, đây là một ý nguyện.
Cửu Khúc Thần Ni nói :
- Thôi thôi ! Ngươi chá»› lắm lá»i ! Nàng là kẻ cùng cảnh ngá»™ vá»›i ta trước kia. Ta cảm cảnh nên đã hứa xuống tóc cho nàng để nàng được sống an á»§i trong cá»­a Phật.
Lâm Viết Hùng lòng bồi hồi, nói :
- Thật sự, tại hạ không làm gì phật ý nàng cả, chỉ vì nàng hiểu lầm nên sanh ra câu chuyện này thôi.
Cá»­u Khúc Thần Ni cưá»i nhạt :
- Lầm ư ? Những đứa con trai như ngươi làm sao tránh khá»i những Ä‘iá»u bạc bẽo, gây Ä‘au khổ cho những ngưá»i con gái son trẻ.
Lâm Viết Hùng há»i :
- Nàng đã nói vá»›i tiá»n bối thế nào ?
Cửu Khúc Thần Ni nói :
- Lâm Viết Hùng, ngươi hãy lắng tai nghe ta kể câu chuyện này !
- ÄÆ°á»£c ! Xin lão tiá»n bối kể thá»­.
- Cách đây má»™t tháng, ta có việc đến chùa Linh SÆ¡n thăm má»™t ngưá»i bạn. Khi Ä‘i ngang qua má»™t khu rừng Trúc lâm, ta có gặp má»™t cô gái rất đẹp Ä‘ang đối diện vá»›i má»™t chàng trai mặt mày cÅ©ng khôi ngô tuấn tú lắm !
Ng Æ¡i biết ngưá»i con gái ấy là ai không?
- Ai vậy ?
- Nàng chính là Lý Hương Xưa.
Lâm Viết Hùng tay chân bủn rủn như muốn té xỉu xuống đất.
Chàng hét to :
- Nàng đã phụ tình tôi rồi !
Lão Ni khá»a tay nói :
- Khoan ! Ngươi hãy nghe cho hết câu chuyện mới rõ ai phụ ai.
Lâm Viết Hùng miệng há hốc, đứng nhìn Cửu Khúc Thần Ni trân trối.
Cửu Khúc Thần Ni nói tiếp :
- Ta thấy Lý Hương Xưa cưá»i khanh khách há»i chàng trai :
- Ngươi thấy ta có đẹp không?
Chàng trai mặt ửng hồng, thẹn thùng đáp :
- Cô nương đẹp tuyệt, sắc đẹp cô nương trên Ä‘á»i này chỉ có má»™t không hai.
Nàng há»i :
- Thật không?
Chàng trai đáp :
- Tôi không bao giỠnói láo, nhưng chắc cô nương cũng tự biết mình như vậy.
Nàng há»i :
- Ngươi có yêu ta không?
Chàng trai đáp :
- Äiá»u đó thì...thì...
Nàng gắt lên :
- Không có Ä‘iá»u gì hết ! Tại sao ngươi theo ta ?
- Vì cô nương đẹp và dễ mến.
Nàng cưá»i ha hả, nhìn chàng trai nói :
- A ! Ngươi thấy ta đẹp nên ngươi si tình phải không? Nhưng ta cần phải khinh bỉ bá»n ngươi ! Ta khinh bỉ những đứa con trai không chung tình, đã lừa dối hững há» vá»›i ta.
Vừa nói dứt lá»i, ngá»c chưởng đã tung lên, đánh tống vào ngá»±c chàng trai.
Chỉ nghe “hự†má»™t tiếng thảm thiết, chàng trai đó vừa má»›i hả miệng kêu má»™t tiếng “cô†thì đã ngã ngưá»i xuống đất chết tức khắc.
Ta thấy cô gái ấy tâm trạng thất thưá»ng, vì quá Ä‘au đướn mà hành động ác độc nhvậy, nên tá»›i gần há»i :
- Cô nương ! Tại sao giết ngưá»i quá tàn nhẫn ?
Cô gái cưá»i như Ä‘iên dại, nói :
- Việc này có quan hệ gì đến lão ni ?
- Ta muốn khuyên cô đừng độc ác nữa.
- Ha ha, độc ác ? ở Ä‘á»i này không có hành động nào gá»i là độc ác cả.
Tiếp đó ta kể lại cho nàng nghe má»™t câu chuyện cá»§a ta lúc thiếu thá»i, và câu chuyện ấy cÅ©ng nằm trong tâm trạng cá»§a nàng lúc bấy giá».
Nàng nghe xong câu chuyện, nét mặt dịu lại, và có ý tìm đưá»ng giải thoát bằng cách nhá» ta dẫn vá» chùa này để thí phát quy y.
Tuy nhiên, trước khi thí phát, ta lại để cho nàng có má»™t thá»i gian hoàn toàn trầm tỉnh, để tá»± nàng phát nguyện trong chân tâm. Do đó đến hôm nay, nàng vẫn sống nÆ¡i đây và từ chối không muốn gặp má»™t ai cả.
Lâm Viết Hùng ngơ ngác:
- á»’ ! Nếu vậy thì tôi là ngưá»i đã gây ra cho nàng những thảm trạng ấy sao?
Lão ni cưá»i nhạt :
- Chớ còn ai nữa !
Lâm Viết Hùng thở hổn hển :
- Không không ! Vãn bối không phải là ngưá»i gây ra thảm trạng này ! Chính nàng đã hiểu lầm !
Lão ni nói :
- Hiểu lầm sao được?
Lâm Viết Hùng cãi lại :
- Nàng hiểu lầm vì nàng tưởng rằng vãn bối không yêu nàng.
Lão ni thở dài nói :
- Lâm Viết Hùng lúc nãy ta vừa kể tá»›i câu chuyện nàng Lý Hương Xưa đứng đối diện vá»›i chàng trai lạ trong rừng thì ngưá»i đã hét lên “ Nàng đã phụ tình tôi rồi†! Thế mà ngươi lại ấp yêu má»™t cô gái khác là Xuân Chá» thì bảo nàng không Ä‘au đướn há»n giận sao được.
Lâm Viết Hùng nghe nói sững sá».
Phải ! Chính tâm hồn chàng đã lu luyến cả hai cô gái cùng má»™t lúc, trạng thái ấy không thể nào không gây Ä‘au khổ cho cả hai ngưá»i.
Chàng cÅ©ng không thể phân biệt được mối tình nào là tình bạn, mối tình nào là tình yêu. Nếu nói rằng do lòng tham lam, ích ká»· cá»§a chàng thì cÅ©ng không phải. Tình cảm cá»§a hai ngưá»i đã đến vá»›i chàng bằng chân thật. Chàng có thể hy sinh má»™t phần trong thân thể chàng nhưng chàng lại không thể để mất má»™t trong hai mối tình ấy.
Ôi ! Thật là oái oăm ! Con ngưá»i ghen tức vì lòng ích ká»·, thì con ngưá»i cÅ©ng lại chứa đựng rất nhiá»u khát vá»ng yêu đương.
Chàng không biết phải nói làm sao vá»›i Lý Hương Xưa, nếu nàng tránh né bằng cá»­ chỉ ghen há»n như vậy.
Chàng nói với lão ni :
- Vãn bối xin nhận tất cả những trách mắng của Lý Hương Xưa, nhưng vãn bối không thể đến đây mà không gặp nàng.
Cửu Khúc Thần Ni nói :
- Những Ä‘au buồn trong tình ái từ xa đến nay xảy ra không phải ít. Chỉ có thá»i gian và hoàn cảnh má»›i hàn gắn, phôi phai mà thôi. Theo ta tưởng, lúc này là lúc nàng Ä‘ang Ä‘au khổ, ngươi chá»› nên gặp mặt nàng làm chi !
Lâm Viết Hùng nghẹn ngào. Hai dòng lệ chạy ròng ròng xuống má. Chàng đứng sững một lúc lâu mà không nói được tiếng nào.
Rồi bỗng chàng khóc oà lên.
Cử chỉ của chàng đã làm cho Cửu Khúc Thần Ni cảm thấy thương hại.
Bà nói :
- Quả thật ngươi muốn gặp mặt nàng sao ?
- Vãn bối nhất định xinh gặp được nàng dù hậu quả tai hại tới đâu đi nữa !
Cửu Khúc Thần Ni nói :
- Nàng đang ở trong hậu viện, nếu ngươi muốn gặp nàng cũng được !
Lâm Viết Hùng phóng ngưá»i má»™t cát đã xông vào trước cá»­a chùa. Chàng theo chân Cá»­u Khúc Thần Ni vào bên trong.
Äây là má»™t ngôi chùa cổ. Mái ngói tưá»ng đá tuy đã lâu Ä‘á»i, nhưng được sá»­a sang sạch sẽ. Cảnh trí rất thiên nhiên.
Trước khi bước vào sân chùa, chàng phải qua má»™t cái suối nước gá»i là suối giải oan. Suối này nước trong vắt, chỉ lá»™i đến ống chân, hai bên bá» toàn là thứ đá trắng lóng lánh như ngá»c.
Cửu Khúc Thần Ni chỉ con suối và nói :
- Trong sá»n núi có má»™t mạch nước rất tốt, từ trong bá»™ng đá chảy ra. Bá»™ng đá ấy có hình má»™t cái đầu rồng, nước trong miệng đầu rồng ấy chảy mãi quanh năm không lúc nào cạn.
Ngưá»i lập chùa này lợi dụng nguồn nước ấy cho chảy lòng vào trong chùa, chổ nào cÅ©ng có nước, từ Ä‘iện Phật đến vá»n hoa, phòng ăn, phòng tắm rồi chảy qua con suối giải oan này, cuối cùng chảy vào hồ sen dưới chân núi.
Lâm Viết Hùng khen :
- Ồ ! Thật là quan cảnh thiên nhiên ! Những vị tăng trưởng kiến tạo ngôi chùa này cũng là một công phu tuyệt tác.
Cửu Khúc Thần Ni nói :
- Chùa này trước kia do má»™t vị vua chán Ä‘á»i, giao ngai vàng lại cho vị Hoàng tá»­ rồi vào đây lập chùa ẩn dật.
Qua má»™t thá»i gian tu hành, ngoài việc trùng tu Phật tích, vị lão tăng ấy còn nghiên cứu được má»™t môn võ há»c tuyệt ká»·.
Lâm Viết Hùng há»i :
- Môn võ há»c gì vậy ?
Cửu Khúc Thần Ni nói :
- Äó là môn Cá»­u Khúc Bá»™ Hình. Nó thuá»™c vào loại linh thư cổ Ä‘iển, án theo ngÅ© hành, bát quái mà tạo thành. Tất cả môn võ này Ä‘á»u ghi lại trong vách đá, nhưng ít ngưá»i biết được.
Ta may mắn đã hÆ¡n má»i lăm năm nay nghiên cứu má»›i thông hiểu toàn bá»™ môn võ đó.
Lâm Viết Hùng há»i :
- Nếu vậy lão tiá»n bối dùng nó để trấn giữ ngôi chùa này?
- Phải ! Nếu ta không muốn cho ngươi lên đây thì dù ngươi có Ä‘i đến má»™t năm cÅ©ng chỉ quanh quẩn dưới chân núi là cùng, không làm sao tìm đưá»ng lên đây được.
Bởi vậy, gần hai m ơi năm nay, giang hồ không một ai có thể đặt chân lên đến đỉnh núi.
Hai ngưá»i trò chuyện đến đây thì đã Ä‘i qua má»™t vá»n hoa. Cách vá»n hoa lối vài trăm bước, có má»™t cô gái tóc phá»§ dài xuống má, Ä‘ang quay lưng lại, mặt hướng vá» chân trá»i xa.
Chỉ nhìn vào cái lưng thon thon, Lâm Viết Hùng đã nhân ra ngay nàng ấy chính là Lý Hương Xưa.
Lâm Viết Hùng mừng quá reo lên :
- Lý muội ! Anh đến tìm em đây !
Vừa nói, chàng rẽ hoa vạch lối mòn chạy đến. Nhưng chàng chạy được vài m ơi bước thì thấy Lý Hương Xưa đâu mất. Chàng lại vừa kêu vừa chạy quanh quẩn mãi.
Qua một lúc, chàng lại thấy Lý Hương Xưa đang ngồi đó, nhưng lúc chàng chạy đến thì nàng lại đâu mất, và xung quanh chàng cây cối phủ đầy.
Lấy làm lạ, chàng vừa chạy vừa kêu :
- Lý muội ! Lý muội !
Chàng chạy đến toát mồ hôi, áo quần ướt đẫm, mà vẫn còn quanh quẩn nÆ¡i vá»n hoa, lá»™n Ä‘i lá»™n lại má»™t chổ.
Bấy giá», Cá»­u Khúc Thần Ni đưa tay vẫy chàng lại, nói :
- Ngưá»i không thể đến gần nàng được đâu ?
Lâm Viết Hùng dừng lại há»i :
- Tại sao vậy ?
Cửu Khúc Thần Ni nói:
- Nàng đang bày trận đồ, phải biết cách phá trận đồ mới vào được.
Nếu không dù ngươi có chạy đến bạc đầu cÅ©ng không qua khá»i cái vá»n hoa này được.
Lâm Viết Hùng kinh ngạc, há»i :
- Từ trước đến nay vã bối quen thân với nàng, không nghe nàng nói vỠtrận pháp mà.
Cửu Khúc Thần Ni nói :
- Phải ! Ta vừa má»›i truyá»n thụ cho nàng hÆ¡n má»™t tháng nay. Vì nàng có nhiá»u tâm sá»± buồn, nên ta truyá»n môn này mục đích để cho nàng giải khuây phần nào.
Lâm Viết Hùng nói :
- Vậy xin lão tiá»n bối giúp cho vãn bối được đến gần nàng.
- Äiá»u đó không khó gì. Cái khó là nàng có bằng lòng tiếp chuyện vá»›i ngươi không?
Lâm Viết Hùng nghĩ thầm :
- Lẽ nào nàng lại giận chàng đến ná»—i cá»± tuyệt cả má»™t cuá»™c sống tình cảm. Nàng giận chàng chẳng qua trong nhất thá»i, sá»± ghen tức không dằn được mà thôi.
Chàng nói :
- Xin lão tiá»n bối giúp cho vãn bối gặp mặt nàng. Nếu nàng không bằng lòng tiếp vãn bối thì vãn bối sẽ tá»± mình ra Ä‘i, không làm phiá»n tá»›i lão tiá»n bối.
Cửu Khúc Thần Ni chỉ lắc mình một cái đã biến mất.
Lâm Viết Hùng ngồi ở vá»n hoa, đợi má»™t lúc lâu, má»›i thấy Thần Ni trở lại, nói vá»›i chàng :
- Nàng đợi ngươi ở hậu liêu, hãy theo ta.
Lâm Viết Hùng nghe nói như mở cả trong bụng, đánh phóch một cái theo chân lão ni.
Chàng đi vòng quanh chùa, đâu đâu cũng huy hoàng tráng lệ.
Qua một dãy hành lang, Thần Ni chỉ tay vào một căn phòng, nói :
- Nàng ở trong đó, ngươi hãy vào đi.
Lâm Viết Hùng xô cửa bước vào.
Quả nhiên, Lý Hương Xưa Ä‘ang ngồi trên má»™t chiếc giưá»ng đôi mắt ướt đẫm, tóc bù xù, thân mình gầy guá»™c rất thảm não.
Chàng nhảy tới, ôm Lý Hương Xưa vào lòng, kêu hổn hển :
- Lý muội ! Em...
Chàng tưởng Lý Hương Xưa sẽ xô chàng ra, đánh vào mặt chàng hay có những cử chỉ phản đối, nhưng không, Lý Hương Xưa vẫn ngồi im như pho tượng gỗ, không cử động.
Chàng lay gá»i :
- Lý muội ! Em !
Chàng cũng chỉ nói được mấy tiếng rồi khóc oà lên. Hai dòng nước mắt ràng rụa.
Lý Hương Xưa cÅ©ng khóc nức nở. Cả hai cùng khóc má»™t lúc, nước mắt cá»§a hai ngưá»i chan hoà nhau.
Bao nhiêu giận há»n, Ä‘au đướn, buồn tá»§i hình như trôi theo nước mắt, làm vÆ¡i Ä‘i.
Qua má»™t lúc cả hai Ä‘á»u im bặt, và bốn mắt nhắm nghiá»n lại.
Hình như hỠkhông còn biết gì sự việc xảy ra xung quanh hỠnữa.
Thá»i gian không ai biết đã bao lâu. Bá»—ng Lâm Viết Hùng khẽ gá»i :
- Lý muội ! Em !
Lý Hương Xưa lau nước mắt cho chàng, há»i :
- Anh tới đây để làm gì ?
- Tìm Em !
- Tại sao trước kia anh không muốn gần gũi em ?
- Em đã hiểu lầm anh ! Tình cảm cá»§a anh đối vá»›i em lúc nào cÅ©ng nồng nàn thắm thiết. Sỡ dÄ©, anh không được gần gÅ©i em mãi chỉ vì trong ngưá»i anh còn mang má»™t trá»ng trách giang hồ mà cha hoàn thành.
Lý Hương Xưa há»i :
- Từ nay anh còn phải làm gì nữa ?
Lâm Viết Hùng nói:
- Thù nhà cha trả, Æ¡n ân sư cha báo Ä‘á»n. Anh còn phải tìm tá»›i phá tan tổ chức U Vương Quá»· Äiện, lấy đầu tên Äế Quân phản đồ sư môn, để trấn an giang hồ.
- Anh biết U Vương Quá»· Äiện ở đâu không?
- Không ! Anh chỉ biết tổ chức của chúng ngụy trang khắp nơi.
Lý Hương Xưa nói :
- Em được biết nÆ¡i bí mật Tổng đưá»ng U Vương Quá»· Äiện !
Lâm Viết Hùng há»i vá»™i :
- Tổng đưá»ng Quá»· Äiện ở nÆ¡i nào vậy ?
- Trong dãy núi Liên Thành, cách đây hơn năm trăm dặm vỠphía Tây.
- Tại sao em biết được?
- Anh còn nhớ cái tên Hàn Sĩ Hạ không?
- Nhá»› ! Sao ?
- Trước kia nó theo em chá»c ghẹo, ve vãn. Em dùng độc hạ thá»§. Chẳng biết hắn tìm được thuốc giải độc ở đâu Ä‘em vá» chữa lành bệnh. Tuy vậy, nó vẫn không chừa thói cá»§, vẫn theo em tán tÄ©nh mãi, mong em ban bố cho nó má»™t chút tình yêu. Nó si mê đến ná»—i Ä‘em tất cả những bí mật tổ chức U Vương Quá»· Äiện nói cho em nghe hết.
Lâm Viết Hùng đau lòng nói :
- Hàn SÄ© Hạ là con cá»§a Äế Quân Quá»· Äiện thì thế nào nó cÅ©ng là ngưá»i quan trá»ng cá»§a tổ chức ấy.
- Äúng vậy, hiện nay nó Ä‘iá»u khiển Tứ Äiện U Vương, nhưng Tứ Äiện U Vương không quan trá»ng bằng Nhị Äiện Trưởng Lão.
- Nhị Äiện Trưởng Lão quan trá»ng như thế nào ?
- Äó là hai vị lão tiá»n bối đã biệt tích giang hồ hÆ¡n năm m Æ¡i năm nay. Võ công cá»§a há» cao thâm vô cùng. Em không rõ tên há», nhưng biết má»™t trong hai ngưá»i đó có má»™t ngưá»i rất thông thạo vá» ngÅ© môn đồ trận. Bởi vậy, Tổng đưá»ng Quá»· Äiện thiết trí bằng trận đồ, không ai có thể bước chân tá»›i đó được nếu không rành trận pháp.
Lâm Viết Hùng nói :
- Thế nào anh cũng tìm tới đó.
Lý Hương Xưa nói :
- Việc tá»›i Liên Thành sÆ¡n, Tổng đưá»ng Quá»· Äiện quan trá»ng lắm. Chúng ta phải cẩn thận.
Lâm Viết Hùng há»i :
- Em giận há»n anh tại sao không nói cho anh biết mà lại định nương mình cá»­a Phật, há»§y bá» cuá»™c Ä‘á»i.
Lý Hương Xưa thở dài :
- Sưự thật em không định đi tu, vì buồn lòng nên có hành động này.
Lâm Viết Hùng âu yếm nói :
- Thế thì em đã hết giận anh rồi chứ ?
Lý Hương Xưa trầm mặt đáp :
- Cha hết ! Mới vơi đi một phần nào thôi. Nếu anh không tới đây, em chắc có lẽ vài hôm nữa em nhỠThần Ni xuống tóc rồi.
- Ồ ! May quá ! Vậy hôm nay em bằng lòng theo anh xuống núi ?
Lý Hương Xưa lắc đầu :
- Không được !
- Tại sao vậy ?
- Vì em tới nơi đây với hai mục đích. Một là nương chốn thanh tịnh để an ủi tâm hồn trong lúc quá đau đướn, hai là tìm Cửu Khúc Thần Ni để luyện môn Cửu Khúc Bộ Hình.
- Môn Cửu Khúc Bộ Hình lợi hại thế nào ?
- Nó là má»™t môn võ thuật vá» trận pháp. Gồm có chín phương pháp án ngữ và giải phá trận đồ. Nếu không có môn võ công này thì không thể nào vào Tổng đưá»ng U Vương Quá»· Äiện được.
Lâm Viết Hùng thở dài :
- Em đã há»c xong toàn bá»™ Cá»­u Khúc Bá»™ Hình cha ?
- Cha ! Còn một ít nữa thôi !
- Thế thì chừng nào em mới xuống núi ?
- Lúc nào hoàn thành.
- Thế thì anh phải ở đây chỠem ! Lúc nào em luyện xong, em sẽ cùng anh xuống núi.
Lý Hương Xưa lắc đầu :
- Không nên ! Trong chùa này không cho phép ngưá»i đàn ông lu trú.
Lâm Viết Hùng suy nghĩ :
- Hay là em không cần há»c môn Cá»­u Khúc Bá»™ Hình ?
- Nếu không luyện xong Cá»­u Khúc Bá»™ Hình thì không thể nào vào được Tổng đưá»ng Quá»· Äiện để báo thù. Dù Lâm ca võ công cái thế đến đâu cÅ©ng vô ích.
- Thế thì bao giỠLý muội mới xuống núi ?
- Có lẽ một tuần nữa.
- Hay là anh chỠem dưới chân núi.
Lý Hương Xưa nhìn chàng :
- Tại sao truước kia anh thỠơ với em, để em đau khổ, rồi ngày nay em định thí phát tu hành, anh lại tỠra khắn khít.
- Trong xa cách mới thấy nhớ nhung. Vã lại anh muốn gần gũi Lý muội để chuộc lại những gì đã làm cho Lý muội đau buồn.
Lý Hương Xưa úp mặt vào ngực chàng thỠthẻ :
- Nếu Lâm ca đã có tình cảm với em như vậy thì em không còn giận anh nữa đâu.
Thôi Lâm ca hãy xuống núi Ä‘i, và chá» em ở Liên Thành sÆ¡n, nÆ¡i Tổng đưá»ng cá»§a U Vương Quá»· Äiện.
Lâm Viết Hùng gật đầu, kể lại cho Lý Hương Xưa nghe câu chuyện đại hội võ lâm vừa xảy ra.
Cả hai có những vui buồn lẫn lá»™n. Tình cảm cá»§a đôi trai gái trong tuổi thanh xuân thật nhiá»u phức tạp, không thể nào hiểu nổi. Há» dá»… há»n giận mà cÅ©ng dá»… tha thứ cho nhau.

U Vương Quá»· Äiện
L âm Viết Hùng từ giả Lý Hương Xưa xuống núi.
Ngày hẹn cá»§a các vị Äại Hiệp Võ Lâm bạn chàng cÅ©ng đã gần tá»›i.
Chàng phải trở vá» Äá»™ng Äình Hồ ngay lúc này má»›i kịp.
Chàng đã được tin Tổng đưá»ng Quá»· Äiện nÆ¡i Liên Thành sÆ¡n thì sá»›m muá»™n chàng cÅ©ng phải tá»›i đó để tìm thù, không còn thì giá» nào chậm trể hÆ¡n được nữa.
Chàng dùng thuật khinh công thượng thặng chạy vá» hướng Äông.
Chỉ hai ngày sau, chàng đã đến Äá»™ng Äình Hồ.
Nước hồ trong leo lẽo, những thuyá»n bè Ä‘i lại tấp nập. Phố xá đông như há»™i.
Chàng hồi tưởng mới ngày nào, chàng là một thư sinh, không hỠbiết một chút võ công nào. Chính nơi đây chàng đã gặp Xuân ChỠvà hình bóng nàng lần đầu tiên đã gieo vào tỉnh cảm chàng một cái gì luyến ái.
Rồi tá»›i bây giá», chàng trở thành trang võ hiệp, mang danh Anh Hùng Äệ Nhất Nhân mà Xuân Chá» cÅ©ng còn đấy. Mối tình cảm giữa chàng và nàng cÅ©ng còn đấy.
Ôi ! Thá»i gian thắm thoát đã gần hai năm. Trong khoảng thá»i gian ngắn ngá»§i ấy chàng đã trải không biết bao nhiêu gian lao khổ cá»±c.
NghÄ© tá»›i thá»i gian hai năm, Lâm Viết Hùng lại nhá»› đến lá»i hứa vá»›i sư phụ chàng nÆ¡i cổ tháp. Chàng phải hoàn thành trách nhiệm trước hai năm, tức là trước cái ngày mà sư phụ chàng nhắm mắt qua Ä‘á»i.
Tuy nhiên kẻ thù cha bị chàng giết. Nợ máu kẻ thù cha trả. NghÄ©a vụ chàng biết có chu toàn được đúng lá»i hứa hay không?
NghÄ© tá»›i đây, Lâm Viết Hùng cảm thấy lòng mình nóng như lá»­a đốt. Các bạn cá»§a chàng hẹn đến gặp nhau tại Äá»™ng Äình Hồ để bàn tính chuyện xâm nhập vào Quá»· Äiện. Tại sao cha thấy má»™t ai tá»›i cả ?
Chàng nhá»› lại, trước khi chia tay, Äịa Vương Quyá»n có đặt má»™t thá»i hạn má»i ngày. Thế mà hôm nay chỉ má»›i có sáu ngày, thì làm sao gặp nhau được.
Chàng còn bốn ngày nữa, nhưng chàng phải ở lại đây để chỠbạn, không thể đi đâu được.
Bá»—ng trước mặt chàng từ xa có má»™t bóng ngưá»i chạy tá»›i. Chàng nhìn kỹ đó là chú ăn mày Mạnh Cứng.
Lâm Viết Hùng mừng rỡ há»i lá»›n :
- Mạnh đệ có tin tức gì cha ?
Mạnh Cứng chạy tới nói :
- Tiểu đệ và Äịa Vương Quyá»n đại ca mấy hôm nay vẫn nằm trong tá»­u Ä‘iếm ăn uống đâu có tin tức gì đâu ?
Lư - Các bạn chúng ta đã có ai tới cha ?
- Có Äoạn Äầu Nhân và Lư Hoàng Yến đến rồi, còn Xuân Chá» và Hồng NÆ¡ thì cha thấy.
Lâm Viết Hùng nói :
- Vậy thì chúng ta trở vỠtửu điếm xem sao ?
Dứt lá»i, Lâm Viết Hùng theo chân Mạnh Cứng Ä‘i vá» phía tá»­u Ä‘iếm.
Nhưng đến nÆ¡i thì má»i ngưá»i trong nhóm “Äại Hiệp†đã đủ mặt, không thiếu má»™t ai.
Äịa Vương Quyá»n cưá»i híp mắt :
- Chúng ta đông đủ rồi, vậy thì lo bàn tính chuyện đột nhập Quá»· Äiện chứ ?
Lâm Viết Hùng nói :
- Tôi được tin Tổng đưá»ng Quá»· Äiện trên đỉnh Liên Thành sÆ¡n. Chúng ta hãy cùng nhau đến đó.
Lư Hoàng Yến há»i Lâm Viết Hùng :
- Lâm ca đi tìm Lý tỷ tỷ có gặp không?
Lâm Viết Hùng đêm tất cả má»i việc thuật lại cho má»i ngưá»i nghe và nói :
- Bây giỠchúng ta cứ đến chân núi Liên Thành xem thử tình thế ra sao rồi sẽ liệu.
Má»i ngưá»i đồng ý.
Ngay tối hôm đó, bảy bóng ngưá»i thoát Ä‘i như tên bắn, nhắm vá» hướng Liên Thành sÆ¡n.
Liên Thành sÆ¡n là má»™t dãy núi tiếp giáp vá»›i Tây Vá»±c. NÆ¡i đây tuyết phá»§ nghịt trá»i, quanh năm khí lạnh bốc lên mù mịt.
Rừng núi chập chùng, đỉnh nỠgiáp với đỉnh kia, rải ra một vùng rộng mênh mông không sao ước tính được.
Äịa Vương Quyá»n nói vá»›i Lâm Viết Hùng:
- Tổng đưá»ng Quá»· Äiện chắc có nhiá»u cÆ¡ quan nguy hiểm, phải đỠphòng.
Lâm Viết Hùng nói :
- Các bạn hãy ở đây, để tôi vào một mình dỠthám xem sao.
Äoạn Äầu Nhân nói :
- Lâm ca đi một mình không nên. Phải có chúng tôi cùng theo mới được.
- Thôi được ! Hiá»n đệ và Lư cô nương theo ta.
Xuân ChỠnói :
- Cho muá»™i theo vá»›i.
Lâm Viết Hùng lắc đầu :
- Muội muội ở đây canh chừng ngoài cốc, đừng theo ta làm chi.
Xuân Chá» không dám cải lá»i, nhưng rất ái ngại.
Lâm Viết Hùng thấy vậy nói :
- Muội muội cứ tin vào Hóa Huyết Thần Công của ta.
Dứt lá»i, chàng nhảy vào thung lá»§ng. Äàng sau, Äoạn Äầu Nhân và Lư Hoàng Yến cÅ©ng tung theo bén gót.
Ba ngưá»i Ä‘i được má»™t lúc thì con đưá»ng hẹp dẫn đến má»™t miệng cốc, hai bên đá dá»±ng chập chùng.
Lâm Viết Hùng nói :
- Chúng ta cứ vào.
Dứt lá»i, chàng nhảy vào trong. Chân chàng vừa chấm đất thì bá»—ng nghe có tiếng la thất thanh :
- Có ngưá»i đột nhập vào Liên Thành sÆ¡n.
Tiếp đó có năm bóng ngưá»i xuất hiện, xông đến.
Lâm Viết Hùng không cần biết kẻ đó là ai, vận nội lực vào hai tay ép ra hai chưởng, gió lộng ào ào, tống thẳng tới.
Bá»n ngưá»i kia làm sao đỡ nổi luồng chưởng độc ác đó. Chỉ nghe những tiếng la thảm thiết , và những bóng ngưá»i ngã lăn, máu miệng phun ra chết tư Æ¡i không kịp cá»±a quậy.
Lâm Viết Hùng mỉm cưá»i, lá»›t vào cốc đạo.
Bá»—ng có má»™t luồng chưởng tạt tá»›i, tiếp theo có ba bóng ngưá»i mặt áo xanh xuất hiện.
Chúng vừa thấy Lâm Viết Hùng đã la hoảng :
- Ngá»c Diện Nhân ! Ngá»c Diện Nhân !
Má»™t gã quay đầu chạy Ä‘i, còn lại hai ngưá»i.
Lâm Viết Hùng dừng bước, trố mắt nhìn vào mặt hai ngưá»i này chẳng nói gì cả, làm cho hai ngưá»i này không dám cá»­ động chỉ đứng thừ ra má»™t chổ.
Bá»—ng từ miệng cốc, có má»™t luồng chưởng xé gió tống thẳng tá»›i vào mặt hai ngưá»i này, làm cho hai tên nầy rú lên má»™t tiếng thảm não, ngã gục xuống, miệng trào máu, chết tư Æ¡i.
Thì ra, Äoạn Äầu Nhân và Lư Hoàng Yến đã đồng thá»i hạ thá»§, chẳng để cho Lâm Viết Hùng phải nhá»c công thanh toán.
Thế là đã có thêm hai cái xác không hồn nằm đỠở đây.
Giữa lúc đó, bá»—ng nghe má»™t giá»ng cưá»i lanh lãnh nổi lên, tiếp theo má»™t bóng giai nhân xuất hiện.
Äây là má»™t cô gái đẹp tợ hằng nga, mặc y phục màu trắng.
Lâm Viết Hùng trông thấy vẻ mặt thiếu nữ vừa xuất hiện hÆ¡i quen quen, nhưng chàng không thèm há»i tên há», vì chàng có mặc cảm vá»›i tất cả những ai trong Quá»· Äiện, Ä‘á»u là kẻ thù chàng phải thanh toán.
Tuy nhiên, chẳng biết một mảnh lực nào đã làm cho Lâm Viết Hùng tự nhiên lùi lại hai bước.
Thiếu nữ áo trắng đưa mắt nhìn mấy cái xác chết nơi miệng cốc rồi nhìn vào mặt Lâm Viết Hùng, nói :
- Ngươi là Lâm Viết Hùng ?
- Phải ! Ngươi muốn gì ?
- Quả thật danh bất hưtruyá»n !
Lâm Viết Hùng “hừ†lên một tiếng, quay mình bỠđi vào trong. Nhưng thiếu nữ áo trắng đã cản lại :
- Khoan !
Vừa nói thiếu nữ vung tay phất ra một chưởng đánh thẳng vào mặt Lâm Viết Hùng nhanh như vũ bão, làm cho Lâm Viết Hùng không tiến lên được nũa. Chàng phất tay đánh bạt luồng chưởng của thiếu nữ.
Thiếu nữ áo trắng hét lên lanh lãnh :
- Lâm Viết Hùng ! Ngươi vào Tổng đưá»ng Quá»· Äiện vá»›i mục đích báo thù phải không?
Lâm Viết Hùng cưá»i lá»›n :
- Phải ! Ta sẽ giết tất cả !
Thiếu nữ cưá»i nhạt :
- Nhưng đã là thù thì phải có ngưá»i.
Vậy ngươi giết ai mới được chứ ?
- Ta giết từ Äế Quân tá»›i môn hạ. Tất cả phải Ä‘á»n tá»™i.
Thiếu nữ “hừ†một tiếng:
- Äừng có khoác lác, ngươi có biết bổn cô nương là ai không?
Lâm Viết Hùng gằn giá»ng:
- Ngươi là môn hạ cá»§a Äế Quân Quá»· Äiện, kẻ thù cá»§a ta sẽ khép vào tá»™i chết.
- Ngươi khép ta vào tội chết ?
- Dĩ nhiên !
- Ha ha ! Äừng có khá» khạo !
Lâm Viết Hùng nổi giận vung tay phất ra một chưởng mạnh như vũ bão, tống thẳng vào ngực thiếu nữ áo trắng.
Nàng cũng là tay cao thủ, đâu chịu lép vế, ngang nhiên dùng chưởng vung đánh trả.
Bùng !....
Một tiếng nổ chát chúa vang lên. Hai luồng chưởng chạm nhau. Thiếu nữ áo trắng lảo đảo mấy bước mới gượng lại được.
Lâm Viết Hùng thấy vật giật mình đánh thót một cái :
- Ồ ! Nội công nàng thâm hậu như vậy sao ?
Chàng lập tức dùng Hóa Huyết Thần Công đánh tống vào thiếu nữ một chưởng nữa. Chưởng này hết sứ lợi hại, thiếu nữ không sao tránh nổi, chỉ “á†lên một tiếng, lảo đảo muốn ngã, máu tư ơi trồi ra hai mép miệng.
Thắng thế, Lâm Viết Hùng vung tay toan đánh bồi một chưởng nữa để kết liễu sanh mạng của thiếu nữ.
Thiếu nữ áo trắng biết nguy, không dám chống đỡ, lách mình sang một bên.
Lâm Viết Hùng cưá»i nhạt :
- Dù ngươi có khiếp sợ chưởng lực của ta, ta cũng không thể để cho ngươi sống sót được.
Thiếu nữ áo trắng bị Lâm Viết Hùng khinh ngạo, tức giận nói :
- Ta là Tiểu thư Thần Nữ quyết với ngươi một mất một còn.
Lâm Viết Hùng nghe nàng xng tên, kinh ngạc, thu chưởng lại, nhìn kỹ vào mặt nàng thì quả thật nàng là cô gái ở Khô Lâu Cốc.
Chàng há»i :
- A ! Té ra cô là ngưá»i cá»§a Khô Lâu Cốc. Tại sao lại tá»›i nÆ¡i đây ?
Thiếu nữ áo trắng nói :
- Các ngươi với ta đáng lẽ không có chi thù hận, nhưng các ngươi đã sát hại thân mẫu ta nơi đại hội võ lâm, lẽ nào thù ấy ta không trả sao ?
Lâm Viết Hùng thầm nghĩ :
- Ta vì thân mẫu của Hồng Nơ cô nương mà giết mẹ nàng. Thực tình ta với nàng không cừu hận. Nay đã giết mẹ nàng, lẽ nào hại mạng nàng nữa sao ? Vả lại lúc mình vào Khô Lâu Cốc, nàng đối xử rất tử tế.
Nghĩ như vậy, chàng không còn ý định sát hại Thần Nữ tiểu thư nữa.
Giữa lúc đó, bá»—ng có má»™t bóng ngưá»i từ bên trong phóng ra, mặt mày Ä‘en thui thá»§i, da mặt chổ lồi lên, chổ lõm xuống trông thật ghê rợn.
Lâm Viết Hùng hét to :
- Xú Quái Lão Nhân !
Äoạn Äầu Nhân nghe nói lá»›t tá»›i :
- A ! Xin Lâm ca nhưá»ng lão già này cho tiểu đệ.
Dứt lá»i, chàng vung cây Äoạt Hồn Kiếm chém tá»›i.
Còn Lư Hoàng Yến thấy vậy cÅ©ng xông vào tiếp tay vá»›i Äoạn Äầu Nhân, giao đấu vá»›i Xú Quái Lão Nhân.
Xú Quái Lão Nhân tuy là má»™t tay tuyệt há»c giang hồ, song bị cây kiếm kỳ quái cá»§a Äoạn Äầu Nhân làm cho lão lúng túng, phải tránh né mệt nhá»c.
Lâm Viết Hùng e ngại Äoạn Äầu Nhân và Lư Hoàng Yến không chống nổi Xú Quái Lão Nhân, nên cứ đứng nhìn mãi đến khi thấy Äoạn Äầu Nhân dùng kiếm báu áp đảo đối phương, thì má»›i yên lòng.
Chàng toan phóng mình vào trong cốc thì Thần Nữ tiểu thư đã cản lại, hét to :
- Lâm Viết Hùng dù ngươi không có ý định giao đấu với ta, nhưng ngươi vẫn là kẻ thù của ta. Ta không thể bỠqua ngươi được.
Lâm Viết Hùng cưá»i nhạt :
- Nếu thế cô nương cứ ra tay đi.
Dứt lá»i, chàng hét lên má»™t tiếng như cá»p rống, đánh ra má»™t lúc ba chưởng, làm cho Thần Nữ lúng túng không biết đưá»ng nào để cản trở, phải thối lui hÆ¡n tám bước má»›i tránh khá»i.
Lâm Viết Hùng liá»n tung mình vá»t vào trong cốc.
Thần Nữ tiểu thư thất kinh hét lên một tiếng, tung mình đuổi theo.
Lâm Viết Hùng chạy được má»™t lúc, thì trước mặt má»™t số đông ngưá»i xuất hiện đón chàng. Chúng hợp lá»±c đánh tạt vào ngưá»i chàng má»™t chưởng.
Vì nóng lòng báo thù, Lâm Viết Hùng không chần chỠnữa, hét lên một tiếng chát chúa, dùng Xuyên Vân Chỉ bắn ra tiếng gió veo véo.
Một tiếng rú thảm thiết nổi lên. Một lão già bị Xuyên Vân Chỉ đâm vào giữa ngực ngã xuống chết ngay lập tức.
Tuy giết được má»™t ngưá»i, song Lâm Viết Hùng bị luồng chưởng phong cá»§a đối phương cản lại, nên phải thối lui mấy bước.
Trong lúc đó, trước mặt chàng lại xuất hiện thêm mấy bóng ngưá»i nữa hợp vá»›i bá»n ngưá»i còn lại bao vây chàng vào giữa.
Chàng đang vận công đối phó thì nghe ngoài miệng cốc có tiếng hét chát chúa.
Chàng nghĩ thầm :
- Như vậy thì Äoạn Äầu Nhân và Lư Hoàng Yến đã đánh chết Xú Quái Lão Nhân rồi.
Chàng cha kịp đối phó vá»›i bá»n ngưá»i Ä‘ang bao vây thì đã thấy Thần Nữ tiểu thư Ä‘uổi tá»›i.
Nàng thấy Lâm Viết Hùng bị vây lấy làm thích chí, đôi mắt chăm chăm nhìn vào mặt chàng.
Còn Lâm Viết Hùng bị má»i mấy tên cao thá»§ chận đưá»ng, không thể xông vào cốc, đôi mắt đầy hung quang quét ra má»™t vòng căm hận.
Chàng nghĩ thầm :
- Äây là những cao thá»§ võ lâm, vì tham vá»ng Ä‘en tối nên bị Äế Quân Quá»· Äiện mua chuá»™c, chịu luồn cuối làm môn nhân. Äối vá»›i chàng há» chẳng có thù oán gì, nhưng chàng không thể vì lòng nhân đạo mà không giết há». Vì há» là môn hạ cá»§a kẻ thù.
NghÄ© như vậy, chàng không thể cầm lòng được nữa, máu căm há»n chạy khắp ngưá»i.
Chàng “hừ†lên một tiếng, vung chưởng đánh thẳng vào ba lão già đứng trước mặt, làm cho ba lão già ấy ré lên một tiếng, ngã xuống chết tư ơi.
Chàng vừa xuất chưởng, những ngưá»i xung quanh đã há»p lại công tá»›i má»™t lợt mấy chục chưởng tống thẳng vào ngưá»i chàng.
Lâm Viết Hùng thấy nguy, vội vung ra một chưởng, nhảy phóch tới chổ lão già bị hại, rồi quay mình lại. Tức thì hai lỡi kiếm của đối phương loang loáng đâm vào lưng chàng nhanh như điện chớp.
Chàng Tức giận, vội vận công lực vào hai cánh tay, dùng Cầm Nã Trảo chộp lấy hai lỡi kiếm giật mạnh một cái.
Hai ngưá»i nầy thất kinh, la hoảng, buông kiếm chạy vào trong.
Cá»›p được kiếm, Lâm Viết Hùng lập tức tấn công vào Ä‘oàn ngưá»i Ä‘ang bao vây chàng.
Thế kiếm quái ác, Ä‘oàn ngưá»i không sao tránh kịp, má»—i đưá»ng kiếm loáng qua má»™t ngưá»i nhào chết.
Chỉ chốc lát, Ä‘oàn ngưá»i đó đã chết hết, chỉ có bốn năm ngưá»i thoát chạy.
Thần Nữ tiểu thư đứng nhìn Lâm Viết Hùng trân trối.
Lâm Viết Hùng liếc mắt nhìn nàng một cái rồi tung mình chạy nhanh vào cốc.
Mục đích duy nhất cá»§a chàng là cố tìm Äế Quân Quá»· Äiện để báo thù, nên trên đưá»ng Ä‘i gặp ai cản trở là chàng giết ngay, không chần chá» gì cả.
Chạy được một lúc lâu, chàng tới trước một cung điện nguy nga trng bày rực rỡ.
Äây là ná»™i cung cá»§a U Vương Quá»· Äiện và cÅ©ng là nÆ¡i trú ngụ cá»§a Äế Quân Quá»· Äiện.
Nhưng lạ thay, không hiểu tại sao nÆ¡i đây không có má»™t bóng ngưá»i.
Cảnh vật im phăng phắt, cửa điện cũng đóng chặt.
Lâm Viết Hùng lấy làm lạ đăm chiêu nhìn một lúc, rồi đi thẳng vào.
Nhưng chàng vừa bước chân lên tam cấp, bỗng từ bên trong vang lên những tiếng reo hò :
- Ngá»c Diện Nhân Lâm Viết Hùng đã tá»›i !
Tức thì, những khung cá»­a đồng má»™t loạt mở ra, từng loạt ngưá»i từ trong Ä‘iện bá»§a tá»›i bao vây chàng lại.
Lâm Viết Hùng nổi giận, máu nóng chạy khắp ngưá»i, trố mắt đứng theo trận thế.
Trong Ä‘iện, Äế Quân Quá»· Äiện ngồi chá»…nh chệ trên má»™t cái ghế cao, hai bên hai lão nhân đứng hầu. Sau lưng có tá»›i bốn năm thiếu niên áo xanh cầm kiếm há»™ vệ.
Äế Quân Quá»· Äiện vẫn dùng chiếc khăn bịt mặt màu xanh phá»§ kín mặt, chỉ chừa hai con mắt Ä‘ang nhìn Lâm Viết Hùng vá»›i những tia sáng lạnh ngưá»i.
Lâm Viết Hùng nổi giận hét :
- Phan Thá» An mau ra đây Ä‘á»n tá»™i.
Tiếng hét cá»§a chàng như hổ rống, nhưng vẫn không ai đáp lại. Chàng vung chưởng đánh mấy ngưá»i trước mặt nhào xuống đất chết tư Æ¡i.
Chàng lại nhảy phóch lên Ä‘iện, đưa tay Ä‘iểm vào mặt Äế Quân Quá»· Äiện :
- Phan ThỠAn ! Ngươi có biết ta là ai không?
Äế Quân Quá»· Äiện vẫn vá»›i vẽ lạnh nhạt đáp :
- Ngươi tưởng ngươi đổi tên có thể lừa phỉnh được ta sao ? Ngươi chính là Lâm Vân Äứng, con trai cá»§a Lâm Công Long.
Lâm Viết Hùng cưá»i ha hả :
- Ngươi đã rõ như vậy, sao cha chịu thú nhận tội lỗi, và dâng thủ cấp cho ta ?
Äế Quân Quá»· Äiện cưá»i lá»›n :
- Thằng nhỠphách lối ! Mày tưởng võ công của mày ngày nay có thể làm bá chủ thiên hạ được sao ?
Lâm Viết Hùng nói :
- Ta không có cái mộng điên cuồng như ngươi tưởng đâu. Ta chỉ cần trả thù cho sư môn, cho phụ mẫu ta và cho võ lâm giang hồ.
Äế Quân Quá»· Äiện nói :
- Ngươi làm được Ä‘iá»u đó chăng ?
Lâm Viết Hùng cưá»i nhạt :
- Làm được hay không ngươi sẽ thấy. Bây giỠta muốn hài tội ngươi trước khi ta lấy đầu ngươi.
- Hạ..hạ..ha..... - Ngươi là tên phản đồ cá»§a Huyá»n Môn Cung Phan Thá» An. Ngươi cÅ©ng là kẽ trước đây hai m Æ¡i năm đã giả mạo ngưá»i chồng cá»§a Hàn Tố Oanh, phá trinh tiết cá»§a bà ta trong đêm tân hôn, rồi cÅ©ng chính ngưá»i đã giết cả gia đình ta, và quấy động giang hồ, gây những vụ thảm sát, âm mu tổ chức má»™t phái võ lâm làm bá chá»§ thiên hạ. Những tá»™i ác ấy ngươi có thể nào được phép sống trên cõi Ä‘á»i này sao ?
Äế Quân ngữa mặt lên trá»i, cưá»i lá»›n nói :
- Lâm Viết Hùng ! Trước khi chết, ngươi có muốn thấy má»™t ngưá»i mà lâu nay ngưá»i nặng tình ân ái không?
Rồi không để Lâm Viết Hùng kịp nói lá»i nào, hắn phất tay ra hiệu tức thì bá»n môn hạ đứng đàng sau mở má»™t cá»­a phòng kế cận.
Cửa vừa mở, Lâm Viết Hùng trố mắt nhìn vào trong, thấy một thiếu nữ bị trói treo trên vách thật đáng thương.
Lâm Viết Hùng thất sắc hét lên :
- Lý muội !
Äúng vậy, thiếu nữ bị trói trên vách chính là Lý Hương Xưa.
Trong lúc bất thần, Lâm Viết Hùng không còn tự chủ được nữa, tay chân bủn rủn.
Thì cũng ngay giữa lúc đó, một trong hai lão nhân đứng hầu trên điện, nhảy xuống nhanh như một vệt khói điểm vào hai đại huyệt của chàng làm cho thân thể chàng tê cứng, té quỵ xuống đất.
Bấy giá», chàng má»›i định thần biết mình đã sa cÆ¡, nhưng đã quá trá»…. HÆ¡i giận bốc lên phừng phừng, chàng nhìn thẳng vào mặt Äế Quân Quá»· Äiện gầm lên má»™t tiếng, rồi toan nhảy xổ tá»›i. Nhưng than ôi, các đại huyệt cá»§a chàng đã bị khóa cứng rồi thì còn làm sao cá»±a quậy được nữa.
Äế Quân Quá»· Äiện đứng dậy đưa tay lên nói :
- Ta có má»™t việc cần nói riêng vá»›i thằng nhá» này trước khi nó chết. Vậy phiá»n quý vị tạm thá»i lui vào trong, khi có lệnh má»›i được ra.
Tất cả môn nhân trưởng lão Ä‘á»u má»™t lợt đứng dậy bá» vào trong.
Trước Ä‘iện chỉ còn lại má»™t mình Äế Quân Quá»· Äiện và Lâm Viết Hùng.
Äế Quân Quá»· Äiện cưá»i lá»›n, nhìn chàng nói :
- Lâm Viết Hùng ! Ta cho ngươi biết chốc nữa bổn nhân sẽ cho mi uống má»™t thứ thuốc, thuốc đó sẽ làm cho ngươi trở thành môn nhân Quá»· Äiện, hầu hạ ta suốt Ä‘á»i.
Lâm Viết Hùng xoe tròn đôi mắt, cắn răng nói :
- Äừng hòng làm chuyện đó. Ta thá» chết chứ không bao giá» chịu phục tùng kẻ thù.
Äế Quân Quá»· Äiện nói :
- Thằng nhá» ! Mày chống lại ý muốn cá»§a ta được sao ? Äã bao nhiêu cao thá»§ võ lâm bị bắt vào đây cuối cùng cÅ©ng cam phận làm môn nhân thuá»™c hạ cá»§a ta mà thôi.
Lâm Viết Hùng nói :
- Ta thà chết chứ không chịu nhục.
Äế Quân Quá»· Äiện cưá»i gằn :
- Chuyện đó không phải má»™t mình ngưá»i.
Rồi đây tất cả ngÅ© đại môn phái võ lâm Ä‘á»u trở thành thuá»™c hạ cá»§a U Vương Quá»· Äiện hết. Ngay cả Huyá»n Môn Cung cÅ©ng không còn tên nào trên giang hồ nữa.
Lâm Viết Hùng càng nghe càng tức tá»›i run ngưá»i.
Chàng nghiến hàm răng nhmuốn bể ra.
Äế Quân Quá»· Äiện cưá»i ha hả :
- Rồi đây U Vương Quá»· Äiện sẽ là má»™t triá»u đình, Ä‘iá»u khiển thiên hạ, muốn gì mà không được.
Bỗng nghe một môn nhân, từ bên ngoài chạy vào báo :
- Bẩm Äế Quân...
- Việc gì vậy ?
- Ngoài cốc có má»™t số quần hùng trong nhóm Äại Hiệp giết môn nhân Quá»· Äiện, xông vào gần tá»›i đại Ä‘iện rồi.
Äế Quân Quá»· Äiện cưá»i lá»›n :
- Bá»n nó tá»›i số rồi má»›i dám vào đây chá»c tá»›i ta. Vậy chúng bay hãy nhốt hết tù phạm xuống hầm, rồi phân công canh phòng đối phó.
Lệnh vừa ban tức thì hai tên đại hán xông tá»›i bế xốc Lâm Viết Hùng vào trong má»™t căn phòng nhá», ở đó có Lý Hương Xưa, đương bị để nằm trên má»™t tấm ván lạnh thấu xương.
Cánh cửa đóng sầm lại.
Lâm Viết Hùng thở dài :
- Thôi thế là ta không trả được cừu hận rồi.
Chàng nghe có tiếng Lý Hương Xưa há»i :
- Lâm ca ! Lâm ca có sao không?
Lâm Viết Hùng đáp :
- Không sao cả, anh chỉ sơ ý bị chúng khoá huyệt đạo, tay chân không cử động được.
Lý Hương Xưa nói :
- Tại vì em mà Lâm ca lâm nguy.
Lâm Viết Hùng há»i :
- Lý muội đang ở chùa của Cửu Khúc Thần Ni, tại sao lại bị chúng bắt vào đây?
Lý Hương Xưa nói :
- Em có hẹn vá»›i anh tá»›i Liên Thành sÆ¡n này gặp nhau, nhưng vì em sợ anh tá»›i đây xông vào ngang nhiên, bị chúng dùng trận đồ vây bắt, nên em tính vào trước, giải phá trận đồ để giúp anh khá»i mang hại. Sỡ dÄ© anh vào được tận nÆ¡i Vương Cung Quá»· Äiện mà không bị trận đồ cản trở là do em đã tá»›i trước phá vỡ má»i án ngữ cá»§a Quá»· Äiện bố trí nÆ¡i đây.
Lâm Viết Hùng “ồ†một tiếng, nói :
- Lý muội ! Em lo cho anh như vậy sao ?
- Äúng vậy ! Sau khi giải phá những trận đồ đó trong Liên Thành sÆ¡n này thì em không kịp thoát ra, nên bị chúng bắt bá» vào ngục tối này để làm mồi nhá»­ anh đấy. Em muốn tá»± vận chết Ä‘i để anh khá»i vướng bận tâm hồn trả thù cho em, như khổ nổi, khắp các huyệt đạo bị chúng khoá cứng không còn cá»­ động được nữa.
Lâm Viết Hùng vừa tá»§i há»n, vừa căm giận, nói :
- Ta đã bị sa cÆ¡ còn mong gì trả thù rá»­a hận. Do vậy, ta bị nhốt nÆ¡i đây, các bạn ta bên ngoài cha biết cố xông vào trợ lá»±c. Hoàn cảnh này chẳng những má»™t mình ta lâm nguy mà cả bạn bè ta cÅ©ng Ä‘á»u bị tiêu diệt hết.
Lâm Viết Hùng đang than thở thì bỗng nghe được chân chàng có tiếng rột rạt.
Trong bóng tối lá» má», chàng thấy có má»™t vật tròn, Ä‘en thui thá»§i, cá»±a quậy nhô lên tụt xuống.
Chàng toan hét lên, thì bỗng nghe nơi vật tròn đó phát ra tiếng nói :
- May quá ! Cha trễ lắm !
Tiếng nói làm cho Lâm Viết Hùng quýnh lên. Chàng gá»i khẽ :
- Äại ca !
Chàng không lầm ! Chính Äịa Vương Quyá»n đã từ dưới địa đạo trồi lên.
Äịa Vương Quyá»n “suỵt†má»™t tiếng, bảo Lâm Viết Hùng im lặng. Gã lục soát khắp phòng trong bóng tối.
Qua má»™t lúc bên ngoài có tiếng ầm ầm như trá»i long đất lở.
Lâm Viết Hùng há»i :
- Äại ca làm gì vậy ?
Äịa Vương Quyá»n nói :
- Tao phá những cÆ¡ quan trong Quá»· Äiện này nên mày vào đây được thông suốt, nếu không mày đã bị hại bên ngoài rồi còn đâu.
Lâm Viết Hùng nói :
- Hiện giá» các bạn chúng ta Ä‘ang giao đấu vá»›i môn nhân Quá»· Äiện bên ngoài, đại ca mau giải huyệt cho tiểu đệ để kịp thá»i ứng phó.
Äịa Vương Quyá»n liá»n đưa tay giải hai yếu huyệt cho Lâm Viết Hùng, tức thì chàng trở lại trạng thái cá»­ động bình thưá»ng.
Tiếp đó, Lâm Viết Hùng lại giải huyệt cho Lý Hương Xưa, và nói :
- Chúng ta tìm đưá»ng thoát ra mau má»›i kịp ứng chiến.
Äịa Vương Quyá»n nói :
- Hãy theo tao chui vào huyệt đạo, thoát ra mới tiện hơn.
Lâm Viết Hùng nói :
- Chúng ta không thể ra ngoài trong lúc này, mà chỉ nên thoát ra khá»i ngục thất mà thôi !
Äịa Vương Quyá»n nói :
- Mày muốn sao tùy ý. Vá» phần tao, tao còn phải Ä‘i phá phách má»™t số cÆ¡ quan trong Vương Cung Quá»· Äiện này, má»›i bảo đảm được an toàn cho mày.
Dứt lá»i, Äịa Vương Quyá»n chui xuống địa đạo Ä‘i mất.
Lâm Viết Hùng vận nội lực vào song chưởng dùng Hóa Huyết Thần Công đánh vào cánh cửa.
Bùng !....Bùng !....
Cả căn phòng chuyển động, khói bốc lên khét lẹt, cánh cửa sắt vỡ tung ra. Chàng dắt tay Lý Hương Xưa chạy ra ngoài.
Giữa lúc đó đã có má»i mấy bóng ngưá»i rầm rá»™ kéo vào, chận trước mặt Lâm Viết Hùng.
Lúc này, Lâm Viết Hùng lòng đầy sát khí, chỉ còn biết giết ngưá»i để nguôi giận.
Những bóng ngưá»i hăm hở tiếng tá»›i, lá»›p tung kiếm, lá»›p tung quái trượng, múa loang loáng vây quanh Lâm Viết Hùng.
Má»™t hiệu lệnh truyá»n ra :
- Giết !....
Tức thì những tiếng reo hò động đất, ánh thép lập loè múa đánh tung tăng.
Lâm Viết Hùng hét lên má»™t tiếng, dùng Hóa Huyết Thần Công vá»›i má»i thành công lá»±c, tung song chưởng xoay má»™t vòng.
Bùng ! Bùng ! Bùng !....
Trá»i đát như quay cuồng, luồng chưởng phong cuồn cuá»™n tống ra. Những tiếng kêu thất thanh nổi lên, xác ngưá»i cùng binh khí văng ngá»—n ngang dưới đất.
Chá»›p mắt, tiếng rên thảm khốc im bặt. Dá»›i chân có hÆ¡n hai m Æ¡i xác ngưá»i nằm chết Ä‘á».
Chỉ đánh má»™t chiêu Hóa Huyết Thần Công mà Lâm Viết Hùng đã há»§y diệt hÆ¡n hai m Æ¡i cao thá»§ cá»§a U Vương Quá»· Äiện thì thấy công lá»±c chàng đến bá»±c nào, thật không hổ vá»›i danh hiệu Anh Hùng Äệ Nhất Võ Lâm.
Thình lình má»™t luồng chưởng phong ào ạt cuốn tá»›i, Lâm Viết Hùng đưa mắt nhìn lên thì thấy chính bóng ngưá»i bay xẹt đến như làn khói má».
Ngưá»i dẫn đầu chính là Äế Quân Quá»· Äiện và tám tay cao thá»§ tùy tùng gồm cả nam lẫn nữ.
Lâm Viết Hùng nhảy vá»t lên trên má»i mấy xác chết, và vận công phòng thá»§.
Äế Quân Quá»· Äiện chân vừa chấm đất, đã hét lên má»™t tiếng như xé không gian.
Hắn quét đôi mắt nhìn Lâm Viết Hùng tràn đầy căm hận nói :
- Ngươi là ma quá»· gì mà thoát ra khá»i tá»­ ngục cá»§a Quá»· Äiện được?
Lâm Viết Hùng cưá»i gằn đáp :
- Ngươi tưởng có thể dùng xảo thuật hãm hại được ta ư ? Quân gian manh phản bội.
Äế Quân Quá»· Äiện vừa sợ hãi, vừa căm tức, nạt lá»›n :
- Thằng con nít ! Mày muốn gì ?
- Ta muốn lấy đầu ngươi, phân thây ngươi ra muôn mảnh để báo thù cho sư môn và song thân ta.
Tức thì “sẹt, sẹt, sẹt..†tám tên môn đồ hầu cận vung kiếm xông vào tấn công.
Äôi mắt trợn ngược, Lâm Viết Hùng đứng trừng trừng nhìn vào bá»n môn đồ Quá»· Äiện. Trong lúc đó, Ma đầu Quá»· Äiện ngước mặt lên trá»i cưá»i ha hả :
- Thằng nhá» phách lối ! Hôm nay dầu mày có cánh bay lên trá»i cÅ©ng không khá»i tay ta.
Dứt lá»i, Ma đầu Quá»· Äiện dùng chiêu Nhiệt Dương Công đánh thẳng vào mặt chàng.
Lâm Viết Hùng đưa tay rạch một vòng, chưởng mặt dùng Hóa Huyết Thần Công đánh trả lại.
Chưởng phong đôi bên ép lại biến thành hai luồng khói vàng và luồng khói bạc cuốn tròn lại.
Bùng !....
Bùng !....
Hai tiếng nổ rá»n như đất động núi nghiên, cát bụi bay ngùn ngụt. Thân hình cá»§a Äế Quân Quá»· Äiện dang ra ba bước.
Lâm Viết Hùng lẹ như con chim én, phóng tới đánh tiếp theo hai chưởng nữa.
Chàng dùng đủ má»i hai thành công lá»±c Hóa Huyết Thần Công.
Äế Quân Quá»· Äiện giật mình, lách qua năm bước má»›i tránh kịp, rồi thừa thế công lại ba chiêu.
Trận đấu mỗi lúc trở nên ác liệt. Chỉ nghe những tiếng “bùng, bùng†như sấm sét.
Cả hai bóng ngưá»i cứ dãn ra, lại nhào tá»›i liên miên.
Lâm Viết Hùng tuy ná»™i lá»±c không bằng Äế Quân Quá»· Äiện, nhưng chiêu thế cá»§a chàng biến ảo phi thưá»ng.
Còn Äế Quân Quá»· Äiện tuy chiêu thế kém hÆ¡n, nhưng nhá» công lá»±c thâm hậu, đã cầm cá»± được vá»›i chàng bốn m Æ¡i chiêu.
Tuy nhiên, Äế Quân Quá»· Äiện lần lần bị ép gần Vương Cung, mồ hôi hắn ướt đẫm cả áo quần, trong lúc Lâm Viết Hùng càng đánh càng hăng.
Giữa lúc đó, bá»—ng nghe trong thính đưá»ng vang lên những tiếng ré thảm não, làm cho Äế Quân Quá»· Äiện giật mình, lẫm bẩm :
- Trong thính đưá»ng cÅ©ng có kẻ thù ẩn núp ư ?
Chính Lâm Viết Hùng cÅ©ng kinh ngạc không kém, vì lúc chàng thoát ra khá»i tá»­ lao, chàng thấy ở thính đưá»ng không có ai cả.
Tiếp theo hai tiếng “ bùng ! Bùng†nổi lên, trong thính đưá»ng từng bóng ngưá»i ngã gục.
Äế Quân Quá»· Äiện thấy vậy, hét lên má»™t tiếng đánh liên tiếp ba chưởng, vá»™i lách mình chạy vào trong.
Lâm Viết Hùng hét lớn :
- Phan ThỠAn ! Ngươi chạy đi đâu ?
Chàng dùng thuật Cửu Ma Thần Phiêu bay vào như một mũi tên.
Bùng !....
Tiếp theo tiếng “hự†Äế Quân Quá»· Äiện văng bổng lên, lá»™n ngược mấy vòng rồi rÆ¡i vá» chổ cá»§.
Hai bên xáp lại, đánh càng ác liệt hơn.
Trận đấu thật hi hữu cha từng thấy.
Qua má»™t lúc lâu, nghe “hự†má»™t tiếng, Äế Quân Quá»· Äiện chệnh choạng văng ra ngoài sáu bước, tấm khăn che mặt nhuá»™m đỠối.
Tức thì mấy chục môn nhân Quá»· Äiện áp tá»›i, tay cầm trưá»ng kiếm vây chặt Lâm Viết Hùng vào giữa.
Vá»›i song chưởng biến hoá nhiá»u chiêu thức, Lâm Viết Hùng đánh má»™t loạt má»iba chiêu, tất cả vÅ© khí choảng vào nhau “keng, keng†văng tứ phía, và có năm sáu lỡi kiếm tua tá»§a bay phập tá»›i chổ Äế Quân Quá»· Äiện.
Thất kinh, Äế Quân Quá»· Äiện Phan Thá» An dùng má»™t chiêu trong Cá»­u Ma Dương Công tung ra má»™t cái đánh tạt mấy thanh kiếm, rồi thuận tay công tá»›i Lâm Viết Hùng năm chiêu.
Lâm Viết Hùng bị cả hai mặt ép tới phải nhảy lùi lại năm bước.
Bá»n môn đồ Quá»· Äiện xông tá»›i vây chàng vào giữa.
Ma đầu Quá»· Äiện thừa cÆ¡ chạy vào trong thính đưá»ng.
Lâm Viết Hùng “hừ†má»™t tiếng như cá»p gầm, đánh ra ba chiêu Nhiệt Dương Công vá»›i má»i thành công lá»±c. Luồng chưởng phong như biển nổi sóng gầm.
Mấy chục bóng ngưá»i nhào lá»™n ra sau.
Chàng lách mình má»™t cái, bay vút khá»i vòng vây, Ä‘uổi theo Ma đầu Quá»· Äiện Phan Thá» An.
Vừa tá»›i thính đưá»ng chàng đã thấy Lý Hương Xưa Ä‘ang đứng trước mặt Äế Quân Quá»· Äiện. CÅ©ng chính nàng đã giết tám nữ môn đồ Quá»· Äiện vừa rồi, gây náo loạn thính đưá»ng.
Bấy giá» hÆ¡m mấy chục môn hạ Quá»· Äiện cÅ©ng Ä‘uổi theo chàng vào thính đưá»ng.
Chàng vừa đưa năm ngón tay lên phát ra năm luồng chỉ lực veo véo, những tiếng kêu thảm khốc vang lên. Năm tên cao thủ đứng trước bị chỉ lực đâm lủng ngực ngã xuống máu chảy lai láng. Số còn lại kinh hãi bỠchạy toán loạn.
Äế Quân Quá»· Äiện quát lên :
- Thằng nhãi ranh kia, mày phải chết !
Dứt lá»i, Äế Quân Quá»· Äiện đã nhảy chồm tá»›i dùng Cầm Nã Trảo chá»™p vào sá» Lâm Viết Hùng.
Lâm Viết Hùng đưa tay vạch má»™t vòng tròn, tiến tá»›i hai bước, dùng Hóa Huyết Thần Công kèm theo má»i thành công lá»±c đánh trả lại. Trong lúc đó, Lý Hương Xưa cÅ©ng hợp tay công tá»›i má»™t chưởng.
Bùng ! Bùng !....
Hai tiếng nổ dữ dá»™i vang lên, tiếp đó má»™t tiếng “hự†đau đướn. Äế Quân Quá»· Äiện chệnh choạng lui vào má»™t góc.
Trận đấu trong thính đưá»ng Ä‘ang ác liệt thì ngoài cá»­a nhóm ngưá»i cá»§a Lâm Viết Hùng đã rợt hÆ¡n mấy m Æ¡i tên cao thá»§ cá»§a Quá»· Äiện chạy tràn vào.
Lâm Viết Hùng vì Ä‘ang tá»­ chiến vá»›i Äế Quân Quá»· Äiện nên không để ý gì tá»›i má»i diá»…n biến xung quanh.
Còn Äế Quân Quá»· Äiện mồ hôi nhá»… nhoại, chưởng thế chậm dần.
Giữa lúc đó, trước cá»­a thính đưá»ng có tiếng hét lên như sấm, rồi hai ngưá»i quái dị cao lêu nghêu như hai cây tre khô, cả hai Ä‘á»u mặc áo dài xanh tá»›i gối. Hai ngưá»i này đánh vẹt má»i ngưá»i ra nhảy vào thính Ä‘iện.
Tức thì, má»™t tiếng cưá»i lại vang lên, má»™t bóng ngưá»i lùn tịt từ hậu Ä‘iện nhảy phóch ra như má»™t con sóc, đứng đón hai lão già cao lên khênh lại.
Hai cao má»™t lùn đứng đối diện nhau, ai nấy không khá»i nhịn cưá»i.
Ngưá»i lùn vừa xuất hiện chính là Äịa Vương Quyá»n.
Äịa Vương Quyá»n ngước mắt nhìn hai lão già cao lêu nghêu, nói :
- A ! Huynh đài ! Lâu ngày má»›i gặp nhau. Hai vị mang danh cao thá»§ võ lâm mà lại cúi luồn hầu hạ tên Ma đầu Quá»· Äiện thì thật khó coi quá.
Hai lão già cao lêu nghêu này chính là Má»™c Thạch Nhị Khách, đã có lần quen biết vá»›i Äịa Vương Quyá»n, chỉ vì giữa hai bên có má»™t dáng ngưá»i khác biệt nhau.
Má»™c Thạch Nhị Khách cất tiếng há»i Äịa Vương Quyá»n :
- Lão đệ vá»›i Lâm Viết Hùng đồng bá»n sao ?
- Có thể nói như vậy !
- Ồ ! Thế thì ngươi phải chết !
- Tại sao ?
- Vì hai ta là Nhị Äiện U Vương, có trách nhiệm bảo vệ nÆ¡i này.
Äịa Vương Quyá»n cưá»i há» há» :
- Tốt hơn huynh đài nên rút lui sớm đi để bảo toàn thanh danh.
- Hừ ! Ngươi đừng phách lối ! Ta là Song Khách sẽ lấy đầu ngươi.
Hai ngưá»i vừa trao đổi lá»i lẽ đến đây thì bên ngoài Äoạn Äầu Nhân, Xuân Chá», Hồng NÆ¡, Lư Hoàng Yến đã đánh vẹt đám môn nhân Quá»· Äiện nhảy vào vây hai lão già cao lêu nghêu vào giữa.
Cuá»™c đấu lại tiếp diá»…n. Trong lúc đó, Lâm Viết Hùng và Lý Hương Xưa vẫn Ä‘ang giao tranh vá»›i Äế Quân Quá»· Äiện đến phút quan trá»ng.
Bất thần, Äế Quân Quá»· Äiện hét lên má»™t tiếng như Ä‘iên cuồng, cái khăn bịt mặt bi chưởng phong cá»§a Lâm Viết Hùng đánh bay mất, để lá»™ khuông mặt thật cá»§a hắn.
Ông ta trạc bốn m ơi lăm tuổi, mặt chứa đầy sát khí.
Mộc Thạch Nhị Khách buộc miệng kêu lên :
- Phan Thá» An !
Hai lão già này liá»n nhảy lui khá»i vòng ác đấu, trố mắt nhìn.
Äịa Vương Quyá»n cưá»i há» há» :
- Äúng ! Hắn là Phan Thá» An, phản đồ cá»§a Huyá»n Môn Cung.
Mộc Thạch Nhị Khách nói :
- Äệ tá»­ cá»§a Quá»· Tháp lão nhân à ?
- Phải !
- Ôi ! Có chuyện như vậy sao ?
- Sưao lại không ? Chính hắn đã lừa phỉnh các cao thá»§ võ lâm để Ä‘oạt lấy danh vá»ng.
Mộc Thạch Nhị Khách nhìn nhau nói :
- Thôi chúng ta đi !
Dứt lá»i, cả hai xoay mình bá» Ä‘i mất.
Mấy m Æ¡i cao thá»§ Quá»· Äiện ngÆ¡ ngác đứng nhìn theo.
CÅ©ng trong lúc kinh ngạc này, ngoài thính đưá»ng từng hồi vang lên những tiếng gào thét thảm não, tiếng bập bùng như chấn động cả núi rừng.
Lâm Viết Hùng đánh bay cái khăn che mặt cá»§a Äế Quân Quá»· Äiện xong, chàng nghiến răng căm hận hét :
- Phan Thá» An ! Ngươi đã sát hại không biết bao nhiêu gia đình trong võ lâm, làm những âm mu đê hèn xảo quyệt. Hôm nay, cái mặt nạ ngươi đã rÆ¡i rồi, ngươi chá» gì không Ä‘á»n tá»™i ?
Phan ThỠAn thấy mình cô thế, nên hắn cố vận hết công lực để phòng thủ.
Lâm Viết Hùng quyết một trận sống còn với hắn, nên dùng Hóa Huyết Thần Công tung ra tám chiêu một lúc.
Phan ThỠAn tuy đã vận dụng toàn lực chống đỡ, nhưng vẫn bị ép vào vách đến ngộp thở. Hắn nương vào vách đá, dậm chân phản công lại.
Bùng ! Bùng !....
Cả thính đưá»ng rung động như muốn sụp đổ. Lâm Viết Hùng chỉ lui lại ba bước, còn Phan Thá» An nhào vô vách đá, máu miệng trào ra như nước xối, cả thân mình run rẩy, sắp xỉu xuống đất.
Bên ngoài tiếng ngưá»i gào thét, âm thanh chát chúa. Äám “Äại Hiệp†xua Ä‘uổi bá»n môn nhân Quá»· Äiện còn sót lại chạy trối chết. Không còn má»™t ai đủ can đảm chống lại vá»›i há» nữa.
Lúc này, Phan Thá» An đã bị trá»ng thương nặng. Tuy nhiên, vá»›i công lá»±c tám trăm năm cá»§a hắn cha làm cho hắn kiệt sức. Hắn đưa lưng vào vách đá, lần Ä‘i từng bước má»™t.
Lâm Viết Hùng mặt đỠphừng phừng, vung song chưởng bước tới.
Äịa Vương Quyá»n la lên :
- Hãy coi chừng hắn tẩu thoát.
Lâm Viết Hùng nghe la, liá»n đổi chưởng thành trảo, nhảy tá»›i chụp vào đầu Phan Thá» An nhanh như mèo chụp mồi vậy.
Tuy nhiên, Phan Thá» An vốn rành vá» Cá»­u Ma Thần Phiêu, hắn búng chân má»™t cái đã nhảy vá»t ra xa hai trượng.
Lâm Viết Hùng chụp hụt, nổi giận đưa tay lên, dùng Nhất Dương Chỉ bắn theo.
Xẹt ! Xẹt !....
Hai luồng chỉ lá»±c như hai mÅ©i dùi đâm thẳng vào ngưá»i phi thưá»ng, làm cho má»™t cánh tay cá»§a hắn bị gãy lìa ra, chỉ còn dính vào thân mình má»™t chút da, trông rất dá»… sợ.
Phan ThỠAn rú lên một tiếng, lảo đảo muốn ngã xuống đất.
Bá»—ng từ trong ná»™i Ä‘iện xẹt ra má»™t bóng ngưá»i mặc đồ trắng.
Rồi nhanh như chớp, bóng trắng xốc tới bồng Phan ThỠAn búng chân nhảy vào nội điện.
Lâm Viết Hùng vì bất ngỠkhông kịp phản ứng. Chàng hét :
- Hãy thả hắn xuống !
Má»i ngưá»i nhìn theo, la to :
- Hàn Sĩ Hạ !
Äúng vậy, ngưá»i vừa xuất hiện đướp mất Phan Thá» An chính là Hàn SÄ© Hạ.
Lâm Viết Hùng toan đuổi theo thì trước mặt chàng bỗng ầm một tiếng, một tảng đá lớn từ trên mái điện rơi xuống chận chàn lại.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u kinh hãi, lùi lại hÆ¡n hai trượng, trong lúc đó, Hàn SÄ© Hạ đã cõng Phan Thá» An chui vào má»™t đưá»ng hầm mất dạng.
Äịa Vương Quyá»n nói :
- Thế là hắn chạy mất rồi.
Lâm Viết Hùng toan vận công lá»±c đánh vào tảng đá vừa rÆ¡i xuống để lấy đưá»ng Ä‘uổi theo, nhưng Äịa Vương Quyá»n cản lại :
- Äừng mất công vô ích. Hắn đã chạy thoát ra ngoài cốc rồi. Chúng ta hãy ra ngoài chận hắn kẻo không kịp.
Cả bá»n “Äại Hiệp†nghe nói Ä‘á»u phóng mình trở ra. Lâm Viết Hùng cÅ©ng nhảy theo.
Vừa ra khá»i cốc, thì bá»—ng thấy má»™t ngá»n lá»­a từ trong Quá»· Äiện bốc lên cao ngút, khói toa? nghịt trá»i.
Lâm Viết Hùng nói vá»›i đồng bá»n :
- Äịa Vương Quyá»n đại ca đã phóng há»a thiêu há»§y thính đưá»ng Quá»· Äiện rồi.
Tiếng nói cha dứt thì đã thấy Äịa Vương Quyá»n từ trong khói Ä‘en mù chạy ra cưá»i lá»›n :
- Ha ha ! Thế là tổ chức U Vương Quá»· Äiện đã Ä‘i Ä‘á»i nhà ma !
Lâm Viết Hùng nói :
- Nhưng chúng ta cha giết được Phan ThỠAn !
- Dĩ nhiên là chúng ta phải tốn công đi tìm nơi ẩn trú của hắn.
Lâm Viết Hùng nói :
- Phan Thá» An là tình nhân cá»§a Hà Nương Tiên Tá»­. Thỉnh thoảng hắn có đến Khô Lâu Cốc để vui việc ái ân. Nay Tổng đưá»ng Quá»· Äiện bị phá vỡ, chắc hắn ẩn trốn trong Khô Lâu Cốc ?
Äoạn Äầu Nhân nói :
- Như vậy chúng ta đến Khô Lâu Cốc xem sao !
Má»i ngưá»i Ä‘á»u đồng ý, và cùng nhau tiến vá» phía Khô Lâu Cốc.
Tài sản của ngocnd321

  #17  
Old 06-05-2008, 07:06 PM
ngocnd321's Avatar
ngocnd321 ngocnd321 is offline

Hàn Lâm Há»c Sỹ
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: Nam Äịnh city
Bài gởi: 445
Thá»i gian online: 6 giá» 17 phút 4 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 37 Times in 28 Posts
Ãc Chiến Vá»›i Kẻ Thù
K hi đến Khô Lân Cốc, Lâm Viết Hùng nói vá»›i các “Äại Hiệp†:
- Phan Thá» An hiện mất má»™t cánh tay, Ä‘ang bị thương nặng, các bạn đứng ngoài canh giữ bá»n môn hạ đừng cho thoát chạy, để má»™t mình tôi vào cốc cÅ©ng đủ. Dứt lá»i, Chàng tung mình nhảy vào cốc. Cảnh cÅ© hiện ra trước mặt. CÅ©ng chiếc đầu lâu khổng lồ vá»›i bầu không khí ngập tràng Ä‘e dá»a. Hai bên đưá»ng đá dá»±ng chập chùng. Chàng liá»n vận khí xuống Ä‘an Ä‘iá»n, trổ thuật khinh thân Ä‘i như baỵ Äang lúc tung mình Ä‘i vun vút, bá»—ng trước mặt chàng có bóng ngưá»i loáng quạ Chàng liá»n dừng chân lại, trố mắt nhìn thì ra ngưá»i này là Thần Nữ Tiểu thư, cô gái đã cùng chàng giao đấu trước đây ở Liên Thành sÆ¡n, Tổng đưá»ng Quá»· Äiện. Thần Nữ tiểu thư thấy Lâm Viết Hùng hiện tá»›i, hét to :
- Ngá»c Diện Nhân ! Ta không ngá» ngươi đến đây nạp mạng. Lâm Viết Hùng há»i :
- Phan ThỠAn bị thương chạy trốn vào cốc này phải không? Thần Nữ tiểu thư nói :
- Lâm Viết Hùng, hôm nay ta quyết xé xác ngươi ra để báo thù cho thân mẫu tạ - Äừng có nói càn mà bá» mạng đó. - Bá» mạng ? Ha....ha....
Lâm Viết Hùng nói :
- Ta vì lòng nhân đạo, không muốn kết oán gây thù. Hãy mau cút Ä‘i cho khuất mắt, đừng có chá»c tức ta mà mang há»a. - Nhưng ta nhất định xé xác ngươi ra để tế vong hồn thân mẫu tạ Lâm Viết Hùng nói :
- Hà Nương Tiên Tá»­ trá»n Ä‘á»i gây nhiá»u tá»™i lá»—i, sá» ngưá»i chồng chất thành đống, nay chết Ä‘i là phải, ngươi đừng oán hận kẻ khác. Thần Nữ tiểu thư đôi mắt ướt đẫm, tung song chưởng đánh thẳng vào giữa ngá»±c Lâm Viết Hùng. Lâm Viết Hùng vá»™i thối lui hai bước, lách mình sang má»™t bên rồi thuận đà đánh tống vào đối phương má»™t chiêu. Thế rồi hai ngưá»i quần nhau giao đấu má»™t trận khá»§ng khiếp trên những mõm đá nhá»n như lỡi dao. Chỉ chốc lát, hỠđã trao đổi nhau trên má»i chiêu. K Lâm Viết Hùng vì nóng lòng tìm Phan Thá» An để trả thù, muốn kết thúc trận đấu, nhưng vì chàng không muốn hại mạng Thần Nữ tiểu thư nên không dám dùng độc chiêu. Chàng hét lá»›n :
- Thần Nữ Tiểu thư ! Ngươi muốn chết hay không? Thần Nữ tiểu thư cưá»i gằn :
- Lâm Viết Hùng, ngươi đừng mong thoát khá»i tay tạ Lâm Viết Hùng không còn kiên nhẫn được nữa, dùng Nhiệt Dương Công đánh ra má»™t chiêu. Chưởng phong phát ra đã nghe cô gái “ự†má»™t tiếng lảo đảo té nhào xuống. Lâm Viết Hùng xông tá»›i bên nàng để tay lên tá»­ huyệt nÆ¡i ngá»±c nàng và nói :
- Thần Nữ ! Ta tha chết cho ngươi má»™t lần, vậy mà ngươi vẫn không chịu từ bá» tánh ngông cuồng. Vậy hôm nay ta tha cho ngươi má»™t lần nữa, nếu còn ngang ngạnh, đừng trách ta độc ác. Dứt lá»i, chàng đưa tay lên Ä‘iểm vào hai huyệt đạo Thần Nữ tiểu thư rồi bá» chạy vào trong. Chàng vợt qua những mõm đá nhá»n thì tá»›i má»™t con đưá»ng bằng phẳng, nhưng lại tối mập má». Bá»—ng có mấy bóng ngưá»i từ trong vá»t ra, nhìn chàng la lá»›n :
- Ai đó ? HỠào tá»›i bao vây Lâm Viết Hùng. Lâm Viết Hùng không còn ngần ngại nữa, đưa tay đánh tống má»™t chưởng vào bá»n ngưá»i đó. Những tiếng ré thất thanh nổi lên. Bá»n ngưá»i vừa má»›i tá»›i bị bắn ngược vào vách đá, vỡ sá» chết ngaỵ Chàng thừa thế xông thẳng vào. Nhưng Ä‘i cha được bao lâu, bá»—ng có mấy bóng ngưá»i từ trong xuất hiện cản đưá»ng. Chúng tung chưởng bá»§a tá»›i. Lâm Viết Hùng đã sẳn đỠphòng, khi thấy đối phương xuất chiêu, chàng lập tức né tránh rồi vung song chưởng đánh thẳng vào mấy ngưá»i đó. Mấy bóng ngưá»i vừa xuất hiện đồng thanh “á†lên má»™t tiếng, bay vào trong mất hút. Lâm Viết Hùng cứ tiến thẳng vào. Con đưá»ng này rá»™ng chừng hai trượng, hai bên vách đá bóng nhẵn, ánh sáng má» má». Chàng đưa mắt nhìn quanh, bá»—ng thấy trước mặt chàng, ngoài năm trượng có má»™t ngôi nhà đá, đèn thắp sáng rá»±c, bên trong trng bày lá»™ng lẫy sang trá»ng. Trong lúc đó, từ bên trong nhảy vụt ra má»™t bóng ngưá»i, xông tá»›i trước mặt chàng, đôi mắt loé hào quang nhìn chòng chá»c. Lâm Viết Hùng mặt đỠphừng phừng, đôi mắt xoe tròn như muốn đổ lá»­a, quát to :
- Phan Thá» An ! sao cha Ä‘á»n tá»™i mà còn lẫn trốn ? Phan Thá» An “hừ†má»™t tiếng, đáp :
- Hôm nay ta quyết xé xác ngươi ra trăm mảnh để trả cái thù ngươi đánh ta cụt mất má»™t taỵ Lâm Viết Hùng cưá»i gằn :
- Trước kia ngươi còn đủ hai tay mà còn cha làm gì được ta, huống hồ nay chỉ còn má»™t taỵ Thôi ta cho ngươi trối má»™t lá»i rồi chết. Phan Thá» An nạt :
- Äừng phách lối ! Ngươi biết đây là nÆ¡i nào không? - Ta chẳng cần phải biết ! NÆ¡i nào mà chẳng lấy đầu ngươi được. Vừa nói chàng vừa nhảy tá»›i vung chưởng đánh. Nhưng bá»—ng “ầm†má»™t tiếng, Phan Thá» An biến mất, trước mặt chàng là má»™t cánh cá»­a sắt sừng sững chận lối ra. Lâm Viết Hùng thất kinh, vá»™i quay lại, thì sau lưng cÅ©ng có má»™t cánh cá»­a sắt nữa nhốt chàng vào trong. Hai cánh cá»­a kêu keng két. Lúc này chàng chẳng khác má»™t con hổ bị nhốt trong lồng sắt. Tức bá»±c vô cùng, chàn hét lên má»™t tiếng chát chúa, vung song chưởng đánh vào cánh cá»­a sắt trước mặt. Bùng ! Bùng !.... Chưởng phong phát ra hai tiếng nổ, rồi dá»™i lại, làm cho chàng loạng choạng suýt te ngữa. Bá»—ng má»™t giá»ng cưá»i hăng hắc nổi lên. Hai cánh cá»­a vẫn im lìm. Lâm Viết Hùng giận dữ, vận ná»™i lá»±c vào song chưởng đẩy ra má»™t lần nữa, nhưng cánh cá»­a sắt quá dày, sức ngươi không phá nổi. Chàng không ngá» trong Khô Lâu Cốc lại bố trí những máy móc lợi hại như vậy. Kẻ thù cha giết được mà lại mang há»a vào thân. Lòng chàng nóng như lá»­a đốt. Chàng toan dùng hết ná»™i lá»±c tung ra má»™t lần nữa, nhưng cha kịp trở tay thì cánh cá»­a đàng sau đã ép sát vào lưng chàng rồi. Chàng thất kinh vận toàn lá»±c vào cánh tay, đánh tống má»—i phía má»™t chưởng đẩy lui hai cánh cá»­a ra xa má»™t trượng. Chưởng này vì chàng dùng quá sức, nên mồ hôi toát ra ướt cả trán, toàn thân run bần bật. Bá»—ng nghe Phan Thá» An cưá»i ha hả, nói vá»ng vào :
- Thằng nhãi con ! Ngươi còn muốn báo thù nữa không? Ngươi có chịu đựng được ba tiếng đồng hồ không? Tiếng nói vừa dứt, thì hai cánh cửa lại từ từ ép tới. Lâm Viết Hùng tức giận, vận hết nội lực vào hai cánh tay chận lại. Bỗng từ bên cánh cửa có một lổ hở và một mũi kiếm đâm vào tiếp theo có tiếng Phan ThỠAn nói :
- Lâm Viết Hùng ngươi có biết vật gì đây không? Ha ha....nếu đâm vào bụng ngươi thì sao ? Lâm Viết Hùng giận tím gan, nhưng không biết phải làm sao. Có tiếng Phan ThỠAn nói :
- Khá lắm ! Nếu ngươi dùng sức không cho hai cánh cá»­a ép lại thì ta cho ngưá»i chết đói xem sao ? Lâm Viết Hùng cảm thấy đầu choáng váng, mắt hoa lên. Thế là cái chết gần ká». Chàng sẽ ôm hận suốt Ä‘á»i. Bao nhiêu hình bóng dÄ© vãng như hiện tá»›i. Những xác chết nÆ¡i Trang viện song thân chàng, lá»i hứa và ý chí cương quyết cá»§a chàng lúc rá»i Cổ tháp, tình cảm cá»§a chàng vá»›i Lý Hương Xưa, bao nhiêu ý nghÄ© nổi dậy. Chàng hét lên má»™t tiếng, đánh tống vào hai cánh cá»­a ra xa năm thước. Nhưng đó chỉ là nhất thá»i. Hai cánh cá»­a khép lại, và chàng lại phải đưa tay vận công chống đỡ. Bá»—ng chàng nghÄ© thầm :
- Hóa Huyết Thần Công có thể đánh ra tan đá phá thành, tại sao không đánh vào vách đá mà đánh vào tấm cá»­a sắt dày đó làm chi ? Chàng liá»n vận dụng chân nguyên thật sung mản, đánh thẳng vào vách đá má»™t chưởng. Bùng !.... Cát bụi bay mù mịt, bức thành đá không chịu nổi môn võ công tuyệt thế này, nên sập xuống để trống má»™t lổ vừa ngưá»i ngồi. Lâm Viết Hùng mừng quá nhảy phóc lên ngồi vào trong lổ trống đó. Hai cánh cá»­a sắt từ từ khép lại nghiến những tảng đá vụn nghe rôm rốp. Chỉ chốc lát, hai cánh cá»­a đã ép vào nhau, kêu lên má»™t tiếng “ầmâ€, từ từ tụt xuống dưới, Ä‘em theo những đá vụn và cát bụi mịt mù. Phan Thá» An phi thân đến, cưá»i đắc ý :
- Ha....ha.... Thế là mày xuống âm phủ tìm thù. Lâm Viết Hùng bất thình lình nhảy vụt xuống, đưa tay bóp vào mạch môn của Phan ThỠAn, và lạnh lùng nói :
- Ta giết chết ngươi nơi dương gian này chứ đâu phải nơi âm phủ. Phan ThỠAn giật mình rú lên một tiếng:
- Sưao ? Ngươi cha chết ư ? Lâm Viết Hùng cưá»i ha hả :
- Kẻ đáng chết chính là ngươi chứ không phải tạ Ngươi đừng kinh ngạc, bây giá» ngươi muốn trăng trối lá»i nào không? Phan Thá» An ú á»› :
- Ta....ta....
Bốp !.... Một tiếng chát chúa vang lên, trên mặt Phan ThỠAn in rõ năm ngón tay của Lâm Viết Hùng đánh vào. Phan ThỠAn cố vùng vẫy thoát ra, nhưng bi Lâm Viết Hùng bóp ngay huyệt đạo quá mạnh, năm đầu ngón tay lủng vào thịt, máu tuông ra lai láng. Mặt hắn tái nhợt, tay chân run rẫy, hắn nói :
- Ta vì sơ ý nên không giết được mày !
Bá»—ng....
Bùng !.... Tiếp theo má»™t tiếng “ự†Lâm Viết Hùng bất ngá» bị Phan Thá» An dùng chiêu Äoạt Mệnh Cước trong Cá»­u Ma Dương Công đá má»™t chân vào đơn Ä‘iá»n. Thật là má»™t ngón đòn lợi hại, Lâm Viết Hùng phải buông Phan Thá» An và bắn ngưá»i ra xa hÆ¡n hai trượng. Phan Thá» An thừa thế tung mình nhảy tá»›i đá tiếp má»™t đòn nữa. Lâm Viết Hùng đã rõ chiêu thế này, nên chỉ lách mình má»™t cái đã tránh được. Chàng phất tay đánh trả má»™t chưởng. Bùng !.... Cát bụi bay nghịt trá»i. Lâm Viết Hùng ngã quỵ xuống, còn Phan Thá» An bắn ra xa hai trượng nhưng không bị té. Phan Thá» An cưá»i hì hì, nói :
- Dù có trá»i che chở cho mày, thì hôm nay mày cÅ©ng không thoát khá»i tay tạ Tiếng cưá»i cha dứt, Phan Thá» An đã nhảy tá»›i má»™t ay dùng Cầm Nã Trảo, má»™t chân dùng Äoạt Mệnh Cước đánh ra má»™t lúc. Máu hận sục sôi, Lâm Viết Hùng không còn biết gì nữa, chàng vung tay bắn ra hai luồng Nhất Dương Chỉ xé gió veo véo. Chỉ nghe má»™t tiếng rên rÄ©, bàn tay độc nhất còn lại cá»§a Phan Thá» An bị chỉ lá»±c xoi thá»§ng hai lổ, máu phun ra lai láng. Toàn thân hắn run lên cầm cập, hai chân cứng đỠkhông bước Ä‘i nổi nữa. Lâm Viết Hùng lá»›t tá»›i chụp cánh tay độc nhất cá»§a Phan Thá» An xiết vào cổ. Mặt Phan Thá» An tái nhợt, miệng há hốc, lỡi thè ra. Bá»—ng nghe “ực†má»™t tiếng, máu trong cổ Phan Thá» An phụt ra đầy mình. Chiếc đầu cá»§a Phan Thá» An đã dính chặt trên tay Lâm Viết Hùng còn thân mình cá»§a hắn ngã “huỵch†xuống đất. Lâm Viết Hùng cầm chiếc đầu kẻ thù ngữa mặt lên trá»i cưá»i như Ä‘iên dại. Tiếng cưá»i như trút cả vào không gian những căm hận đã nung nấu trong lòng chàng từ bao lâu. Chàng đưa chân đá cái xác không đầu cá»§a tên phản đồ Phan Thá» An má»™t lần nữa, rồi má»›i xách đầu kẻ thù Ä‘i ra ngoài cốc đạo....
Nhưng khi, chàng vừa đến miệng cốc thì bá»—ng nghe bên ngoài có tiếng ngưá»i xao động, và có tiếng la hét cá»§a bá»n “Äại Hiệpâ€. Chàng thất kinh nhảy ra thì thấy má»™t trận giao tranh Ä‘ang xảy ra nÆ¡i đó. Má»™t bên là Hàn SÄ© Hạ hợp thá»§ vá»›i Thần Nữ tiểu th, má»™t bên là bá»n “Äại Hiệp†đang liên minh chống lại. Riêng Xuân Chá» thì đứng bên ngoài không tham chiến. Tiểu thư Thần Nữ cố hết sức mình, quyết hạ sát Äoạn Äầu Nhân để trả thù cho mẹ nàng, nhưng vì có Lư Hoàng Yến, Hồng NÆ¡ hợp giúp Äoạn Äầu Nhân nên Thần Nữ tiểu thư không làm sao đạt được ý muốn. Còn Hàn SÄ© Hạ đánh vá»›i Lý Hương Xưa và Äịa Vương Quyá»n. Hai ngưá»i này ép Hàn SÄ© Hạ vào má»™t góc rừng, làm cho chưởng thế cá»§a hắn lần lần chậm lại. Lâm Viết Hùng thấy thế, đứng ra nói lá»›n :
- Hàn SÄ© Hạ và Thần Nữ tiểu thư ! Hãy nghe ta nói đây ! Kẻ thù cá»§a võ lâm giang hồ là Phan Thá» An hiện nay đã bị ta giết rồi, còn hai ngươi tuy có liên quan nhưng không phải là kẻ đã gây ra tá»™i ác. Chúng ta lấy tình nhân đạo mà hóa giải hận thù. Äừng vì má»™t lổi lầm cá»§a kẻ khác mà xả thân vô ích. Chàng vừa nói vừa đưa chiếc đầu Phan Thá» An lên cao. Hàn SÄ© Hạ và Thần Nữ tiểu thư trông thấy rú lên má»™t tiếng rồi bá» chạy vào rừng mất dạng. Lâm Viết Hùng nói vá»›i đồng bá»n :
- Thôi, chúng ta nên lấy nhân đạo mà hóa giải hận thù, đừng Ä‘uổi giết há» nữa. Tất cả Ä‘á»u đồng thanh chấp nhận lá»i nói cá»§a Lâm Viết Hùng là phải. Äịa Vương Quyá»n nói :
- Vừa rồi các Chưởng môn ngÅ© đại phái nghe tin chúng ta chiến thắng đã cho ngưá»i đến má»i chúng ta hợp mặt nÆ¡i Äá»™ng Äình hồ để dá»± đại tiệc. Ta xin báo lại tin này cho quý bạn rõ. Lâm Viết Hùng nói :
- Tôi còn má»™t việc riêng cha thể Ä‘i há»p mặt vá»›i các chưởng môn nhân ngay bây giá», vậy các bạn hãy tá»›i đó trước. Lâm Thế Anh nói :
- Lâm ca định bao giỠtrở lại trang viên để tế điếu vong hồn song thân. Lâm Viết Hùng nói :
- Äệ đệ cứ vá» trước, sá»­a sang lại trang viện, đợi ta chu toàn trách nhiệm sư môn. Dứt lá»i, chàng từ giã má»i ngưá»i và nói :
- Hẹn tái ngá»™ ngày đại tiệc nÆ¡i Äá»™ng Äình Hồ. Phút chốc, ai nấy Ä‘á»u hoang hỉ lên đưá»ng. Lâm Viết Hùng xách đầu Phan Thá» An ra Ä‘i. Việc đầu tiên là chàng trở lại U cốc để lấy bá»™ Bí Kiếp Kinh Thư trở vá» hang đá Ä‘em xác lão nhân trở vá» cổ tháp. Chàng chỉ còn má»i ngày nữa là mãn hạn hai năm. Sư phụ chàng hiện nay còn sống, và chàng đã chu toàn trách nhiệm trước thá»i hạn. Lòng vui mừng không còn gì hÆ¡n. Chàng nhắm hướng U cốc chạy nhanh biến. Vài hôm sau, chàng đã đến U cốc. Cảnh cÅ© vẫn còn đó, nhưng riêng chàng thì đổi khác. Chàng đã thành danh trên bước đưá»ng hành hiệp, và trả xong hận thù. Chàng nhá»› lại nÆ¡i đây chàng đã đánh chết con Cá»­u VÄ© Äại Xừa và lấy được Ma Äầu Ngá»c Bích. GiỠđây U cốc hoang vắng !
CÅ©ng nÆ¡i đây, chàng thu nhận Song Nhạn, và cứu há» thoát khá»i cốc. Nhưng từ khi chàng sai Song Nhạn Ä‘i dá» thám tông tích cá»§a Huyá»n Môn Cung, thì hai ngưá»i này đã mất tích, không biết há» lu lạc nÆ¡i nào ? DÄ© nhiên, chàng phải có trách nhiệm Ä‘i tìm Song Nhạn, nhưng bây giá» cha phải lúc. Chàng phải kịp thá»i hoàn thành trách nhiệm trước thá»i gian đã. Vừa nghÄ© chàng vừa lần vào U cốc. Chàng chạy đến nÆ¡i chổ tảng đá trước kia chàng đã chôn dấu hai quyển Bí Kiếp Kinh Th. Dấu cá»§ vẫn còn đó. Tảng đá chàng dùng làm nắp đậy vẫn nằm sừng sững nÆ¡i chổ cá»§. Chàng vận công vào đôi cánh tay xô tảng đá lên. ầm !.... Má»™t tiếng nổ khô khan, tảng đá lăn xuống để lá»™ má»™ lổ trống. Bên trong hai quyển Bí Kiếp Kinh Thư vẫn còn nguyên, viên ngá»c Ma Äầu chói lên muôn ngàn màu sắc. Äây là má»™t ká»· vật mà chàng đã tốn không biết bao nhiêu công phu má»›i tập hợp được. Chàng sẽ Ä‘em hai quyển Bí Kiếp Kinh Thư chôn vào cổ tháp vá»›i xác lão nhân ngưá»i đã Ä‘em nó từ Tây Vá»±c vỠđây để chu toàn lá»i hứa vá»›i lão. Còn viên ngá»c Ma Äầu, nó là cá»§a chàng. Chàng đánh rắn Ä‘oạt ngá»c thì vật ấy chàng có quyá»n cất giữ. Chàng sẽ dùng viên ngá»c ấy làm ká»· niệm trong Ä‘á»i hành hiệp cá»§a chàng. NghÄ© đến đây, lòng chàng thấy có má»™t cái gì lâng lâng khó tả. Chàng ngồi trên má»™t tảng đá, mân mê viên ngá»c Ma Äầu, rồi lật hai quyển Bí Kiếp Kinh Thư ra xem lần cuối cùng. Trước kia, Chàng cha vào Huyá»n Môn Cung, cha há»c Ä‘uược Cá»­u Ma Dương Công nên kiến thức cá»§a chàng còn hẹp hòi. Nay võ há»c chàng đã cao, ná»™i công chàng đã thâm hậu, nên chàng xem lại bá»™ Bí Kiếp Kinh Thư thì thấy đó là cả má»™t bầu trá»i võ há»c, mênh mông bất tận. Nếu chàng muốn luyện cho hết những bí quyết võ công ghi trên bá»™ sách đó thì ít ra chàng phải mất má»™t thá»i gian hai năm. á»’ ! Thá»i gian hai năm làm sao có được lúc này, chàng chỉ còn má»i ngày nữa thôi. Nếu quá má»i ngày mà không trở vá» Cổ tháp thì sư phụ chàng đã lìa Ä‘á»i. Chàng so sánh những võ công ghi trong Bí Kiếp Kinh Thư vá»›i môn Cá»­u Ma Dương Công và Huyá»n Môn Chưởng Pháp, má»—i môn võ Ä‘á»u có cái hay riêng cá»§a nó. Chàng tiếc là không đủ thá»i giỠđể nghiên cứu Bí Kiếp. Nhưng chàng lại thấy việc đó không còn cần thiết nữa, vì thù nhà thù sư môn đã trả xong. Hiện nay chàng mang danh Anh Hùng Äệ Nhất Nhân. Vá»›i ước vá»ng và danh dá»± như vậy thì còn tham vá»ng gì nữa. Chàng nghÄ© tá»›i Quá»· Tháp chá»§ nhân, vị ân sư cá»§a chàng. Nếu chàng không là đệ tá»­ Huyá»n Môn Cung thì không thể nào trả được thù, không tạo cho bản thân chàng má»™t vinh dá»± như ngày hôm naỵ Công Æ¡n ấy suốt Ä‘á»i chàng không quên. Má»™t chàng trai trá»ng ân nghÄ©a như Lâm Viết Hùng thì quả thật xứng đáng là để tá»­ cá»§a Huyá»n Môn Cung. NghÄ© tá»›i ân sư sắp lìa trần, lòng Lâm Viết Hùng cảm thấy Ä‘au quặn lên. Tuy chà đã hoàn thành ước vá»ng cá»§a ân s, nhưng ân sư đã vì chàng truyá»n lại hết công phu ná»™i lá»±c, để trở thành má»™t phế nhân, và Ä‘ang chá» ngày chết. Äiá»u đó chàng thấy tình cảm cá»§a ân sư chàng đối vá»›i chàng quá bao lạ Chàng thở má»™t hÆ¡i dài não ruá»™t. Bá»—ng đôi mắt chàng sáng long lanh. Chàng nhá»§ thầm :
- Ta đã há»c được Huyá»n Môn Chưởng Pháp, trong đó có môn Nhất Dương Chỉ chuyên vá» huyệt đạo. Tại sao ta không dùng nó để chá»­a thương cho ân sư ta ? Phải rồi ! Nhất Dương Chỉ có thể dùng để chữa thương được, mặc dù làm công việc đó có thể bị tốn chút ít ná»™i lá»±c. Nhưng ná»™i lá»±c ta có nghÄ©a gì, khi Æ¡n cá»§a thầy ta như trá»i biển. NghÄ© tá»›i đây, chàng mừng phấn khởi. Nhất Dương Chỉ là môn võ do ân sư ta Ä‘i tìm từ xứ ngưá»i Mèo Ä‘em vá». Nhưng cha kịp luyện thì đã bị tên phản đồ hãm hại. Nay ta dùng môn võ ấy chữa bệnh cho ân sư thì coi như Ä‘á»n đáp lại phần nào công trình khổ cá»±c cá»§a ân sư đã lặng lá»™i từ bên xứ ngưá»i Mèo. Chàng bá» viên ngá»c Ma Äầu vào bá»c, gói bá»™ Bí Kiếp Kinh Thư lại, rồi đút vào bụng, nhảy phóc ra ngoài U cốc. Chàng nhắm vá» hướng hang đá, nÆ¡i an toa. cá»§a lão nhân đã chữa thương cho chàng trước đây. Nhung chàng vừa Ä‘i được má»™t lúc thì bá»—ng nghe có tiếng “ngoạp, ngoạp†từ xa vá»ng lại. Chàng nhá»§ thầm :
- à ! Lão Äiên ác Sát đây rồi ! Chẳng biết lão Ä‘ang đánh vá»›i ai. Chàng dùng Cá»­u Ma Thần Phiêu phóng mình đến nÆ¡i có phát ra tiếng động. Vừa tá»›i nÆ¡i chàng thoáng thấy trên sá»n núi có hai bóng ngưá»i Ä‘ang giao đấu vá»›i Äiên ác Sát. Äiên ác Sát Ä‘ang dùng Hà Mô Công toan phát ra ná»™i lá»±c đánh tống vào hai ngưá»i kia. Chàng cha kịp tá»›i nÆ¡i thì đã nghe :
Bùng !.... Má»™t tiếng nổ vang lên, tiếp theo hai tiếng “ự†thê thảm. Hai bóng ngưá»i bay bổng lên, văng ra hai trượng té ịch xuống đất nằm im bất động. Äiên ác Sát rú lên má»™t tiếng rồi chổng đầu xuống đất bá» chạy vào trong rừng rậm. Lâm Viết Hùng tÆ¡i nÆ¡i thì không còn thấy lão Äiên ác Sát đâu nữa, chỉ thấy hai cái xác ngưá»i nằm chết ở đó. Chàng bước lại gần, bá»—ng “á†lên má»™t tiếng. Hai ngưá»i này chính là Hải Lăng Quân và Bạch Y Cư SÄ©. Nhưng tại sao há» lại bị Äiên ác Sát đả thương ? Trước đây chàng có gặp hai ngưá»i này trong Khô Lâu Cốc, làm môn hạ cho Hà Nương Tiên Tá»­ mà. Chàng sá» vào ngá»±c Hải Lăng Quân và Bạch Y Cư SÄ© thì thấy tuy bị trá»ng thương mất hết ná»™i lá»±c, nhưng vẫn còn thở thoi thóp. Lâm Viết Hùng lập tức đưa tay Ä‘iểm vào yếu huyệt hai ngưá»i. Äôi tay chàng như má»™t con thoi, má»—i tay Ä‘iểm vào yếu huyệt cá»§a má»—i ngưá»i nhanh như Ä‘iện chá»›p. Qua má»™t lúc, mồ hôi trên ngưá»i chàng ướt đẫm và hai nạn nhân bắt đầu cá»±a quậy. Chàng mừng rỡ đã thông huyệt đạo má»™t lúc nữa thì cả hai Ä‘á»u bình phục. Há» ngồi dậy, nhìn trân trối vào Lâm Viết Hùng. Lâm Viết Hùng há»i :
- Hai vị tiá»n bối tại sao tá»›i đây giao đấu vá»›i Äiên ác Sát ? Hải Lăng Quân há»i :
- Thiếu hiệp là Lâm Viết Hùng ? - Phải !
- A ! Té ra thiếu hiệp đã giết được tên phản đồ Phan ThỠAn trả hận cho sư môn ? - Phải !
Bạch Y Cư Sĩ nói :
- Thế thì may lắm ! Ta mừng cho Thiếu hiệp đấy. Lâm Viết Hùng há»i :
- Từ ngày gặp nhau ở Äại giang hai vị tiá»n bối bị lu lạc nÆ¡i đâu ? Hải Lăng Quân nói :
- Tên ma đầu Phan Thá» An rất lợi hại và nguy hiểm. Sau khi chúng ta cá»›p Ä‘oạt viên ngá»c Ma Äầu giả trao cho thiếu hiệp thì hắn cho nhiá»u môn hạ Ä‘i theo rình rập để cố sát. Ta không có má»™t nÆ¡i nào ở được yên thân. Ta biết Hà Nương Tiên Tá»­ là tình nhân cá»§a hắn ở trong Khô Lâu Cốc, nên đến đó xin gia nhập môn nhân, vá»›i hai mục đích. Thứ nhất, là dò la hành động cá»§a Äế Quân Quá»· Äiện, hai là núp bóng Hà Nương Tiên Tá»­ để bá»n U Vương Quá»· Äiện không còn để ý nữa. Lâm Viết Hùng há»i :
- Hành động cá»§a hai vị tiá»n bối là để mu sát hại tên Ma đầu Quá»· Äiện phải không? - Äúng vậy !
- Hắn có gây thù hận vá»›i quý vị thế nào ? Hải Lăng Quân há»i :
- Thiếu hiệp có nghe nói tới Hoàng Diệp Cốc chủ bao giỠcha ? - Hoàng Diệp Cốc chủ ? - Phải !
- Hình như đã có má»™t lần quý vị nói vá»›i tôi cái tên đó trên sông Äại giang. - Äúng rồi. - Nhưng Hoàng Diệp Cốc là tổ chức nào trong giang hồ, và hai vị có liên hệ nhthế nào ? Hải Lăng Quân nói :
- Ta và Bạch Y Cư SÄ© đây Ä‘á»u là môn hạ cá»§a Hoàng Diệp Cốc chá»§. - Môn hạ ? - Phải !
- Hoàng Diệp Cốc chá»§ là ai vậy ? - Bà là má»™t vị tiá»n bối võ lâm, trước kia là tình nhân cá»§a Quá»· Tháp Chá»§ nhân. - á»’ !
- Lúc trước bà có sang xứ ngưá»i Mèo để tìm môn võ công và gặp Quá»· Tháp Chá»§ nhân nÆ¡i đó. Hai ngưá»i yêu nhau, có sanh được má»™t đứa con gái. Sau khi tìm được bí kiếp võ công thì hai ngưá»i bị kẻ thù tấn công, phải thất lạc nhau. Lâm Viết Hùng nói :
- Việc đó tôi có nghe gia sư tôi nói lại. - Nhưng sau đó, Hoàng Diệp Cốc chá»§ tìm vỠđược Trung Nguyên và sống trong Hoàng Diệp Cốc để nghiên cứu võ há»c. Tuy nhiên, môn võ công mà Hoàng Diệp Cốc chá»§ tìm được lại phải có má»™t ná»™i lá»±c tối thiểu năm trăm năm má»›i luyện thành. Lâm Viết Hùng há»i :
- Môn võ công gì vậy ? - Äàn Chỉ Thần Công. - Äàn Chỉ Thần Công ? - Phải ! Môn võ này có má»i hai chiêu, bốn m Æ¡i tám thức, lợi hại phi thưá»ng. - Hoàng Diệp Cốc chá»§ không đủ năm trăm năm công lá»±c sao ? - Không ! Nàng là má»™t cô gái má»i bảy tuổi làm gì có ná»™i công như vậy ? - Sưao ? Nàng má»›i má»i bảy tuổi ? - Äây là đứa con gái cá»§a bà tạ Còn bà ta thì đã qua Ä‘á»i rồi. Ngôi Cốc chá»§ này chính bà ta truyá»n lại. Lâm Viết Hùng “ồ†má»™t tiếng:
- Như vậy ngưá»i tình cá»§a gia sư đã chết ? - Chết rồi !
- Bà lại có một đứa con gái ? - Phải !
- Con ai vậy ? - Thì con bà ta !
- Nhưng cha nàng là ai ? - Äiá»u đó rất bí mật. Có lẽ ngay cả cô gái đó cÅ©ng không biết. - Lạ nhỉ ! Nhưng hai vị vẫn trung thành vá»›i cô gái đó ? - Chúng ta là môn nhân cá»§a Hoàng Diệp Cốc làm sao không bảo vệ ngưá»i truyá»n nhân ? - Nhưng tại sao quý vị lại gây thù vá»›i Ma Äầu Quá»· Äiện. - Theo lá»i trăn trối cá»§a Cốc chá»§ tiên sư thì Huyá»n Môn Cung có loại thuốc Hồi Xuân ÄÆ¡n uống vào tăng thêm công lá»±c. Bởi vậy ta vâng lệnh Cốc chá»§ đến tìm Huyá»n Môn Cung. Nhưng khi đến nÆ¡i, Huyá»n Môn Cung đã bị tên phản đồ phá há»§y. Ta lại nghe giang hồ đồn đãi vá» việc Äế Quân Quá»· Äiện có ngá»c Ma Äầu luyện được Bí Kiếp Kinh Thư nên mu việc cá»›p giật. Không ngá» là viên ngá»c giả. Lâm Viết Hùng nghe đến đây vỡ lẽ, há»i :
- Tại sao hai vị lại đánh vá»›i Äiên ác Sát ? Bạch Y Cư SÄ© cưá»i hì hì :
- Ai đánh vá»›i lão Ä‘iên ấy làm gì ! Chúng tôi nghe thiếu hiệp giết được tên Ma đầu Quá»· Äiện, và lập lại Huyá»n Môn Cung nên trở vá» thuật chuyện vá»›i Cốc chá»§ Hoàng Diệp, chẳng may vừa Ä‘i đến đây bị lão chận đưá»ng, nếu không nhá» thiếu hiệp thì bá» mạng rồi. Lâm Viết Hùng nói :
- Bây giá» nhị vị tính Ä‘i đâu nữa ? - Vá» Hoàng Diệp Cốc. - Tại đâu ? - Trên Hoàng Diệp SÆ¡n . - Như vậy chúng ta sẽ có ngày gặp nhau, giỠđây xin bái biệt. Dứt lá»i, Lâm Viết Hùng lắc mình má»™t cái đã biến mất dạng. Chàng lần mò đến hang đá ở ven rừng. Hang đá này đục sâu vào lòng núi, dấu cá»§ cha phai má» trong trí nhá»› cá»§a chàng. Chàng nhảy xuống hang thì thấy lão nhân chỉ còn lại má»™t bá»™ xuống khá»™ Chàng van vái :
- Kẻ hèn này hôm nay đã làm xong trách nhiệm, thá»±c hiện lá»i hứa cá»§a ân nhân, vậy xin vong hồn ân nhan chứng giám. Chàng nhặt bá»™ xương khô, gói vào má»™t tấm vải, mang lên vai, rồi nhắm hướng trở vá» Cổ tháp. Cổ tháp !
Trước đây hai năm, đây là chổ đào luyện má»™t vị Anh hùng Äệ Nhất Nhân. Cổ tháp !
Một dấu tích đầu tiên ghi đậm vào tâm hồn của Lâm Viết Hùng, một chàng trai co chí lớn. Lâm Viết Hùng làm sao quên được những dấu vết xa xa đó....

Trả Xong Ân Oán Giang Hồ
L òng chàng hồi hộp khi trở vỠchốn củ.
Cổ tháp hoang tàng, nhưng kỷ niệm không vì thế mà mai một.
Lâm Viết Hùng phóng mình lên núi như má»™t vệt khói má». Chàng dậm lên những cành khô, lá nát vào đứng trước sân tháp, đưa mắt nhìn tảng đá. Ngày nào chàng dùng nó lấp cá»­a tháp để bảo vệ an toàn cho sư phụ chàng.
Trước kia, công lực chàng còn yếu kém, chàng xem tảng đá ấy như một chướng ngại đáng sợ. Nhưng ngày nay, trong mình chàng đã chứa năm trăm năm công lực thì tảng đá đó đối với chàng còn có nghĩa gì.
Chàng bước tới cách tảng đá năm bước, vận nội lực vào đôi tay dùng Hóa Huyết Thần Công đẩy ra một chưởng.
ầm !..... Tảng đá lăn xuống, chà nát một vùng cây cối hoang vu.
Tiếng rá»n vang như trá»i sập xuống vậy.
Bên trong nghe “khịt†một tiếng.
Bóng con dã nhân nhảy phóch ra, thân mình tung lên cao, đánh vào mặt Lâm Viết Hùng một tát.
Trong bất ngưá», Lâm Viết Hùng chỉ còn cách lá»™n ngưá»i ra sau hai trượng má»›i tránh khá»i.
Chàng la lớn :
- Dã Nhân ! Ta đây mà !
Con dã nhân hình như nghe được tiếng nói, dừng lại, trố mắt nhìn chàng rồi “khịt, khịt†mấy tiếng như mừng rỡ.
Chàng bước đến, rỠđầu con dã nhân :
- Mày còn nhớ tao chứ ?
Dã nhân đưa tay vuốt áo Lâm Viết Hùng tá» cá»­ chỉ mÆ¡n trá»›n mừng rá», đôi mắt rá»›m lệ.
Lâm Viết Hùng há»i :
- Sư phụ đâu ?
Dã nhân nắm áo Lâm Viết Hùng dắt vào trong.
Lâm Viết Hùng cúi xuống, đặt gói hài cốt lão nhân bên ngoài rồi theo con dã nhân lần vào.
Lư Thật là má»™t cảnh tượng vừa buồn vừa tá»§i. Quá»· Tháp Chá»§ nhân sư phụ chàng giỠđây chỉ còn là má»™t xác ngưá»i da bá»c xương, nmằ thở thoi thóp, đôi mắt sâu như hai lổ giếng, da xanh nhợt như má»™t tàu lá.
Lâm Viết Hùng bước đến, ngồi dưới chân Quá»· Tháp chá»§ nhân, gá»i nhá» :
- Sư phụ !
Chàng gá»i đến ba lần ! Quá»· Tháp Chá»§ nhân vẫn không hay biết gì cả.
Chàng rỠvào yếu huyệt thì thấy kinh mạch chạy yếu ớt vô cùng.
Tình trạng này thì sư phụ chàng không sống quá má»i ngày nữa.
Chàng vá»™i ấn tay vào mạch môn truyá»n chân lá»±c sang ngưá»i sư phụ chàng.
Má»™t luồng nhiệt lu mạnh mẽ ào ạt từ trong ngưá»i Lâm Viết Hùng truyá»n qua nhthư ác lÅ©.
Phút chốc, Quá»· Tháp Chá»§ nhân mở đôi mắt nhìn chàng, mừng rỡ gá»i to :
- Äồ đệ !
Lâm Viết Hùng buông tay dạ một tiếng!
Nhá» công lá»±c Lâm Viết Hùng chuyá»n sang, bấy giá» Quá»· Tháp Chá»§ nhân cảm thấy bừng lên má»™t sức mạnh.
Lão há»i :
- Äồ đệ đã giết được tên phản đồ Phan Thá» An cha ?
Lâm Viết Hùng đưa chiếc đầu lâu của Phan ThỠAn ra, Lão nhân Quỷ Tháp nghiến răng tát vào mặt chiếc đầu một cái.
Bốp !....
Sau đó, đôi mắt căm há»n cá»§a Lão nhân dịu lại, rồi há»i :
- Äồ đệ ! Con đã xây dá»±ng lại Huyá»n Môn Cung cha ?
Lâm Viết Hùng kể lại đầu Ä‘uôi cân chuyện chàng vào Huyá»n Môn Cung và gặp nàng Bạch Két, uống Hồi Xuân ÄÆ¡n, luyện Cá»­u Ma Dương Công và Huyá»n Môn Chưởng Pháp.
Lão nhân Quá»· Tháp nghe xong, ôm Lâm Viết Hùng vào lòng khóc. Khóc xong, lão nhân lại cưá»i lên vang dá»™i.
Nguyện ước lão nhân đã tựu thành, mối tình thầy trò thắm thiết không còn bút mực nào kể xiết.
Lão nhân Quỷ Tháp nói :
- Äá»i ta chỉ có thế là đủ. Việc sau này ta không cần thiết. Ta chết Ä‘i cÅ©ng được mát lòng.
Lâm Viết Hùng gỡ tay sư phụ ra, thương mến nói :
- Sư phụ !
- Việc gì đó con ?
- Sư phụ không chết đâu !
Lão nhân Quỷ Tháp trố mắt nhìn chàng :
- Con nói sao ? Ta không chết à ?
- Không !
- Hừ ! Hôm nay ta cha chết là nhá» con truyá»n ná»™i lá»±c vào ngưá»i ta, nhưng chất độc đã vào đến tận tim rồi. Chỉ vài ngày nữa ta không còn sống mà.
Lâm Viết Hùng lắc đầu nói :
- Con đã há»c được Huyá»n Môn Chưởng Pháp.
- Việc đó quan hệ gì đến sanh mạng của ta ?
- Thưa sư phụ ! Trong Huyá»n Môn Chưởng Pháp có môn võ công Nhất Dương Chỉ.
- Sưao ?
- Môn võ này là của Vương Trùng Dương trước kia để chữa bệnh. Dùng môn võ này đả thông các đại huyệt có thể ép được chất độc ra ngoài. Hôm nay đệ tử muốn dùng môn võ công ấy cứu lấy sanh mạng sư phụ.
Lão nhân Quỷ Tháp đôi mắt như sáng lên, nhưng chỉ chốc lát, nét mặt xầm lại nói:
- Trước kia ta cÅ©ng nghe giang hồ nói vá» môn Nhất Dương Chỉ. Thật ra Nhất Dương Chỉ có thể dùng chữa bệnh được song dùng nó chá»­a bệnh thì hao mòn rất nhiá»u ná»™i lá»±c.
Lâm Viết Hùng nói :
- Äiá»u đó không có há» chi. Äệ tá»­ nhỠăn má»i cây Hoạt Diệm Hương và uống má»i viên Hồi Xuân ÄÆ¡n, công lá»±c trong ngưá»i hÆ¡n năm trăm năm, dẫu chữa bệnh cho sư phụ mà bị hao mòn má»™t vài trăm năm công lá»±c cÅ©ng cha đến ná»—i gì !
Lão nhân Quỷ Tháp đôi mắt rớm lệ, lắc đầu :
- Không ! Con còn trẻ, tuy giết được tên phản đồ song cừu hận cha dứt đâu. Vã lại con Ä‘ang mang trong ngưá»i danh nghÄ©a Anh hùng Äệ Nhất Võ Lâm nếu bá» Ä‘i vài trăm năm công lá»±c để chữa bệnh cho sư phụ thì đâu còn xứng đáng vá»›i danh nghÄ©a ấy.
Lâm Viết Hùng nói :
- Con không cần danh nghÄ©a gì cả, miá»…n trả được thù, Ä‘á»n Æ¡n sư phụ là toại nguyện rồi.
Lão nhân Quỷ Tháp lắc đầu :
- Nhưng ta không đành lòng như vậy !
Lâm Viết Hùng buồn bã khóc sụt sùi :
- Nếu sư phụ không cho phép đệ tá»± toại nguyện thì đệ tá»­ sẽ buồn bã suốt Ä‘á»i. Lão nhân Quá»· Tháp nói gì Lâm Viết Hùng cÅ©ng không nghe, cứ khóc mãi.
Cực chẳng đã Lão nhân Quỷ Tháp phải chìu lòng :
- Thôi ! Con muốn sao thì cứ làm vậy.
Mặt Lâm Viết Hùng há»›n hở. Chàng đặt tay lên ngưá»i Lão nhân Quá»· Tháp, hai tay Ä‘iểm khắp các đại huyệt.
Lão nhân Quỷ Tháp nằm yên, cảm thấy một hơi nóng như lửa từ bàn tay Lâm Viết Hùng ào ạt chạy vào các đại huyệt như suối nguồn.
Phút chốc, mồ hôi trong ngưá»i Lâm Viết Hùng chảy ra như tắm, hÆ¡i thở chàng mệt nhá»c, mặt trắng nhợt Ä‘i.
Trong lúc đó, Lão nhân Quỷ Tháp da thịt hồng hào, cơ thể chuyển động bần bật.
Äá»™ ná»­a giá», Lâm Viết Hùng dừng tay lại bước sang má»™t bên ngồi nghỉ và vận động kinh mạch.
Ngưá»i chàng dần dần đỠlại, và khoẻ khoắn như thưá»ng, nhưng công lá»±c chàng sút giảm gần hai trăm năm, nghÄ©a là trong ngưá»i chàng chỉ còn hÆ¡n ba trăm năm công lá»±c.
Lão nhân Quá»· Tháp từ từ đứng dậy, trong ngưá»i không còn cảm thấy bệnh hoạn, Ä‘au đướn gì cả.
Lão nhân Quỷ Tháp nói :
- Từ nay ta sẽ tìm nÆ¡i ẩn cư để tu hành. Ta giao cho đệ tá»­ lãnh chức Chưởng môn Huyá»n Môn Cung Ä‘iá»u khiển các môn hạ.
Lâm Viết Hùng nói :
- Thưa sư phụ, việc đó đã có Bạch Két sư tỷ của con lo rồi ! Xin sư phụ cho đệ tử được trở vỠxây dựng lại gia trang.
Lão nhân Quỷ Tháp âu yếm nhìn Lâm Viết Hùng với một tình thương miên mang và nói :
- ÄÆ°á»£c ! Con muốn sao sư phụ cÅ©ng chìu lòng. Nhưng từ nay sư phụ sẽ xa con.
Dứt lá»i, Lão nhân Quá»· Tháp dắt tay con dã nhân đánh thoắt má»™t cái mất dạng.
Ông đi vỠđâu ? Còn ai biết được nữa ?
Lâm Viết Hùng nhìn theo gá»i :
- Sư phụ !
Nhưng tiếng kêu của chàng chỉ vang trong không gian tỉnh mịch.
Chàng nhìn sững một lúc lâu, rồi chạy ra ngoài tháp, đem hài cốt của lão nhân để giữa Cổ tháp. Chàng lấy hai quyển Bí Kiếp Kinh Thư để vào trong một cái hộp đá, đoạn bước ra ngoài lấy đá lấp cửa tháp lại.
Chàng vận nội lực dánh cho cửa tháp sụp xuống nhưng lúc này công lực chàng yếu đi, nên thay vì chỉ đánh ra một chưởng là xong, chàng phải đánh một lúc đến năm chưởng.
Hoàn thành trách nhiệm, chàng từ từ xuống núi.
Äá»™ng Äình Hồ, má»™t đêm trăng.
Äại tiệc cá»§a ngÅ© đại môn phái được tổ chức trên mặt nước.
Những chiếc đại thuyá»n được ghép lại thành má»™t vùng rá»™ng lá»›n bên trên bàn ghế ngổn ngang.
Khách phương xa được tin đến đó xem như ngày hội.
Nam thanh nữ tú đủ mặt.
Những chiếc thuyá»n nhá» Ä‘i lại như mắc cá»­i.
Vành trăng tròn vừa lên khá»i đỉnh núi cao. ánh trăng toa? xuống mặt hồ lung linh.
Những gợn sóng lăng tăng như muôn vàn con rắn bạc bò trên mặt nước.
Năm vị Chưởng môn đại phái thay mặt giang hồ đứng trên đài vinh dự, rợu nồng thơm ngát.
Bấy giá», Lâm Viết Hùng đã há»p bạn nÆ¡i Äá»™ng Äình Hồ. Ai nấy đủ mặt. Má»i ngưá»i như tư Æ¡i hẳng lên.
Äoạn Äầu Nhân Lâm Thế Anh dắt tay Lư Hoàng Yến đứng trước mÅ©i thuyá»n nhìn trăng vui đùa vá»›i sóng.
Xuân Chá» và Hồng NÆ¡ ngồi đấu mặt nhau cạnh be thuyá»n vá»›i niá»m tâm sá»±.
Lâm Viết Hùng và Lý Hương Xưa đang âu yếm nhau nơi chiếc bàn con cạnh mé nước.
Äịa Vương Quyá»n và Mạnh Cứng đứng trên đài cao nhìn cảnh trá»i mênh mông.
Giữa lúc đó, bỗng có tiếng trên đài nói lớn :
- Xin má»i vị Äệ Nhất Anh Hùng Võ Lâm và các vị Äại Hiệp Giang Hồ lên đài vinh dá»±.
Äoàn ngưá»i cá»§a Lâm Viết Hùng bước lên đài. Bao nhiêu tiếng vá»— tay vang dá»™i cả má»™t góc trá»i.
Năm vị Chưởng môn đại phái tuyên bố :
- Hôm nay mừng võ lâm được an bình, chúng tôi xin tổ chức đại tiệc để vui ngày chiến thắng. Xin quý vị vui với chúng tôi chén rợu nồng.
Lâm Viết Hùng đứng ra cảm tạ, rồi cùng nhau ngồi vào bàn ăn uống.
Thật không còn có cái vui nào hơn.
Tiệc vui kéo dài mãi cho đến hừng sáng mới dứt !
Các Chưởng môn đại phái Ä‘á»u từ giả ra vá». Còn Lâm Viết Hùng và Ä‘oàn “ Äại Hiệp†còn lu lại nÆ¡i đây má»™t đêm nữa để vui riêng cho thá»a thích trước khi chia tay.
Äêm ấy, cả bá»n Ä‘á»u ngồi vào bàn rợu.
Äịa Vương Quyá»n nói :
- Hôm nay giang hồ tạm yên sóng gió, chúng ta má»—i ngưá»i Ä‘á»u có má»™t ước nguyện riêng. Vậy ai có ý kiến gì xin nói ra cho biết.
Xuân ChỠnói :
- Tôi và Hồng NÆ¡ Ä‘ang mang trách nhiệm Ä‘iá»u khiển Hắc Thạch Bảo Äá»™ng để thá»±c hiện nguyện ước cá»§a sư môn. Chúng tôi có ý kiến xin phép quý bạn ngày mai trở vá» Thạch Äá»™ng.
Lâm Viết Hùng thở dài nhìn Lý Hương Xưa.
Lý Hương Xưa nói :
- Ngày nay chúng ta mang danh “Äại Hiệp Giang Hồ†thì Ä‘á»u là bạn thân vá»›i nhau cả. Nếu ai còn bận má»™t việc gì thì cứ lo cho xong, chúng ta còn nhiá»u ngày gặp gỡ.
Lâm Viết Hùng lấy trong túi ra viên ngá»c Ma Äầu, trao cho Xuân Chá» và nói :
- Xuân muội ! Trong lúc xa nhau, tôi xin tặng Xuân muội vật này làm kỷ niệm.
Xuân ChỠbuồn bã, nói :
- Viên ngá»c đó xin nhưá»ng lại Lâm ca trao tặng cho ngưá»i khác. Tôi vá» Bảo Äá»™ng cần gì tá»›i ngá»c ?
Äịa Vương Quyá»n xen vào :
- Xuân Chá» muá»™i cứ nhận ngá»c Ä‘i, việc gì mà khách sáo ! Trên giang hồ, chúng ta còn gặp nhau rất nhiá»u. Ngày nay không phải là ngày mai.
Xuân ChỠnói :
- Xin cảm Æ¡n lòng chiếu cố cá»§a đại ca. Nhưng tôi không muốn nhận viên ngá»c ấy.
Thấy Xuân ChỠđượm buồn, Lý Hương Xưa cầm viên ngá»c tá»›i đặt vào tay Xuân Chá», nói :
- Tôi xin thay mặt Lâm ca tặng ngá»c này cho Xuân muá»™i. Xuân muá»™i đừng từ chối mà phụ lòng tôi.
Xuân Chá» bị nài ép quá, cá»±c chẳng đã phải nhận viên Ma Äầu Ngá»c Bích.
Cả bá»n vá»— tay reo ! Và má»i nhau uống rợu.
Riêng Xuân ChỠkhông vui lắm !
Uống xong tuần rợu, Lâm Thế Anh rút cây Äoạt Hồn Kiếm tá»›i bên Hồng NÆ¡, nói:
- Tôi cũng xin trao cây kiếm này lại cho Hồng muội làm kỷ niệm.
Hồng NÆ¡ khá»a tay, lắc đầu :
- Kiếm ấy thân mẫu tôi đã trao tặng cho anh, tôi nhận lại làm gì ?
Lâm Thế Anh nói :
- Thân mẫu Hồng muội tặng cho chúng tôi cây kiếm này là để trả thù. Nay thù đã trả xong, chúng tôi còn giữ kiếm làm gì nữa.
Châu vỠhợp phố là lẽ phải.
Äịa Vương Quyá»n vá»— tay cưá»i lá»›n :
- Phải rồi ! Hồng NÆ¡ cô nương cứ nhận kiếm Ä‘i. Biết đâu ngày sau Lâm Thế Anh lại phải tá»›i Hắc Thạch Bảo Äá»™ng để yêu cầu cô nương cho mợn lại cây kiếm ấy ? Äã là bạn thì chúng ta Ä‘á»u là anh em cả mà.
Xuân ChỠnói với Hồng Nơ :
- Hồng muội ! Em nhận kiếm đi cho có bạn với chị.
Hồng NÆ¡ ná»… lá»i, nhận lấy cây kiếm trên tay Lâm Thế Anh.
Cả bá»n lại vá»— tay tán thưởng, rồi cùng nhau uống vùi.
Rợu ngà ngà say, Äịa Vương Quyá»n nói :
- Ta và Mạnh Cứng bắt đầu từ ngày mai sẽ là đôi bạn cố tri, lu lạc giang hồ, cha biết đâu là chổ dừng chân.
Ai nấy nghe nói buồn man mác.
Má»—i ngưá»i rót má»™t ly rợu bng tá»›i trao cho Äịa Vương Quyá»n lòng lu luyến.
Lâm Viết Hùng nói :
- Tôi và Lâm đệ hiện nay có trách nhiệm phải vỠchỉnh đốn lại Trang Viện để tế vong linh cha mẹ. Khi xong việc chúng tôi sẽ tìm tới thăm các bạn.
Má»—i ngưá»i lại rót má»™t ly rợu đưa tá»›i má»i Lâm Viết Hùng và Lâm Thế Anh.
Riêng Lý Hương Xưa và Lư Hoàng Yến thì ngồi im không nói gì. Tuy nhiên, hai cô gái này đã có má»™t đưá»ng lối rõ rệt.
Sáng hôm sau là cuộc tiễn chân.
Sá»± xa cách tuy tạm thá»i, song ai nấy Ä‘á»u có cảm giác như mất má»™t cái gì trong Ä‘á»i.
Lâm Viết Hùng nói vá»›i Äịa Vương Quyá»n :
- Äại ca không đến Huyá»n Môn Cung thăm Bạch Két sao ?
Äịa Vương Quyá»n buồn bã đáp :
- Äến đó để làm gì cho nàng tốn má»™t viên Thanh Tâm Hoàn ?
Lâm Viết Hùng nói :
- Biết đâu má»™t thá»i gian xa cách đại ca, nàng đã đổi tánh rồi ?
Äịa Vương Quyá»n lắc đầu :
- Ta không thể tin như vậy được.
- Nhưng tiểu đệ cần phải đến đó để trao lại lá»i di huấn cá»§a gia sư và trả lại tín phù chưởng môn cho sư tá»· Bạch Két. Äại ca cùng đến đó vá»›i tiểu đệ được chăng ?
Mạnh Cứng xen vào :
- Äại ca vào Huyá»n Môn Cung bá» tiểu đệ lang thang má»™t mình sao ?
Lâm Viết Hùng nói :
- Äại ca Äịa Vương Quyá»n chỉ đến đó thăm viếng nàng Bạch Két chỉ vài hôm thôi.
Äịa Vương Quyá»n lưởng lá»±, nói :
- Việc đã qua thì nên để cho thá»i gian bôi xóa dần, không nên khÆ¡i động lại.
Mạnh Cứng vỗ tay nói :
- Thế là đại ca đã có lập trưá»ng rồi. Từ nay đại ca và tiểu đệ chung sống vá»›i nhau vÄ©nh viá»…n.
Äoạn Äầu Nhân xen vào :
- Äại ca đã không muốn tá»›i Huyá»n Môn Cung thì Lâm ca đừng nên ép.
Lâm Viết Hùng nói :
- Ta đâu có ép ! Việc đó để tùy ý đại ca định liệu thôi.
Lý Hương Xưa nói :
- Lâm ca không vỠtrang viện ngay bây giỠsao ?
Lâm Viết Hùng nói :
- Ta phải vá» sư môn trước để báo tin gia sư đã. Vậy Lâm đệ và Lý muá»™i vá» trước để sá»­a sang trang viện, đợi anh vá».
Dứt lá»i, chàng trao chiếc đầu Phan Thá» An cho Äoạn Äầu Nhân và nói :
- Äệ đệ vá» trước nhé.
Äoạn Äầu Nhân Lâm Thế Anh tiếp lấy, rồi tỠý giả biệt, nói :
- Lâm ca nhớ vỠsớm !
Hồng NÆ¡ và Xuân Chá» xuống má»™t con thuyá»n. Mạnh Cứng và Äịa Vương Quyá»n xuống má»™t con thuyá»n. Lâm Thế Anh và Lý Hương Xưa thì cha biết Ä‘i vỠđâu.
Lâm Viết Hùng nói :
- Lý muội theo Anh đệ vỠtrang viên chỠanh !
Lý Hương Xưa nở má»™t nụ cưá»i âu yếm :
- Lâm ca vỠsớm nhé, em mong anh lắm !
Lâm Viết Hùng nói :
- Anh tá»›i Huyá»n Môn Cung sẽ lập tức vá» ngay. Em đừng lo.
Thế thì Lý Hương Xưa Ä‘i chung con thuyá»n vá»›i Lư Hoàng Yến và Lâm Thế Anh trở vá» Trang viện.
Riêng Lâm Viết Hùng còn đứng mãi má»™t chổ, chàng không xuống thuyá»n vá»™i.
Những cánh buồm bá»c gió nhô lên, phất phÆ¡ giữa ná»n trá»i xanh, tung tăng nhmu ông thúc giục ngưá»i chia tay, nhưng con thuyá»n như lu luyến cha muốn rá»i bến.
Những bàn tay nhô lên cao, những nét mặt buồn hiu, những đôi mắt đỠngầu chứa lệ. Tất cả những hiện tượng ấy nói lên tình cảm sâu đậm cá»§a má»i ngưá»i.
Xưa nay có cuá»™c chia ly nào mà không vương buồn, chuốc thảm. Những cuá»™c chia ly nÆ¡i đây còn có nhiá»u ý nghÄ©a vá» tình cảm sâu xa làm sao khá»i Ä‘au lòng.
Dù vậy, thuyá»n cÅ©ng không thể không rá»i bến.
Những mái chèo quấy nước, như những con dao quấy động vào lòng ngưá»i.
Ba con thuyá»n Ä‘i vá» ba hướng khác nhau.
Lâm Viết Hùng đứng trên mặt sông, đưa mắt nhìn theo từng cánh buồm trắng.
Chàng trông thấy Xuân Chá» và Hồng NÆ¡ má» dần trong khung trá»i xanh thẳm.
Thân hình thon thon của Xuân ChỠvà Hồng Nơ rung lên chập chùng theo sóng nước trôi đi.
Có lẽ hỠkhóc chăng ?
Phải ! HỠđã khóc ! HỠđã trút vào dòng sông cách biệt này má»™t ná»—i tá»§i há»n duyên phận.
Mỗi lần bóng của Xuân ChỠvà Hồng Nơ mỠthêm một chút là tâm hồn Lâm Viết Hùng cảm thấy như một cái gì mất mát.
Chàng thở dài ! Hai dòng lệ chảy dài xuống má chàng tự bao giỠmà chàng không hỠhay biết.
Dòng sông đã xóa nhòa hình bóng cô gái Xuân Chá» và Hồng NÆ¡. Tuy hoàn cảnh đã xóa bá» hình bóng cá»§a hai cô gái ấy vào cuá»™c Ä‘á»i cá»§a chàng và Lâm Cao Di.
Chàng nhìn theo mãi, đến khi Xuân ChỠvà Hồng Nơ đã mất trên mặt sông mà chàng vẫn còn đứng đó như một pho tượng gỗ.
Ôi ! Äá»›n Ä‘au thay cho tình Ä‘á»i ly biệt !!
Hai ngày sau, nÆ¡i má»™t trang viện đổ nát, ngưá»i ta thấy hai đôi trai gái Ä‘ang hì hục sá»­a sang lại.
Hai đôi trai gái này là Lâm Viết Hùng và Lý Hương Xưa, Lâm thế Anh và Ly Hoàng Yến.
Hai ngôi cổ mộ nực mùi nhang khói, bốn mái đầu xanh đồng cúi xuống.
HỠvan vái :
- Hai con là Lâm Vân Äứng và Lâm Cao Di hôm nay đã trả được mối gia cừu. Kẻ thù đã Ä‘á»n tá»™i. Xin vong hồn song thân an á»§i nÆ¡i chốn suối vàng.
Trước cảnh Ä‘au buồn ấy, bên trong lại chá»›m nở má»™t niá»m vui hứa hẹn má»™t cuá»™c sống ngày mai nÆ¡i trang viện này đầy tươi đẹp.



Gió lộng cành hoa thắm !
Hương thơm ngào ngạt bay.
Vá»n xuân chim réo rắc.
Men Ä‘á»i chung rợu say !











Hết
Tài sản của ngocnd321

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
áåçïëàòíî, áüÿíêà, êàìàñóòðà, êðàñíîÿðñê, ïèòàíèå, ïîäâåñíûå, ïðàéñ


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™