Có gì đâu một bài thơ
Đáng chi đâu
Em hững hờ phải thôi
Tự xưa đã vậy
Lâu rồi ...
Em đâu chịu đội chung trời cùng thơ ?
Anh thì quá đỗi dại khờ
Yêu cả hai
Để bây giờ trắng tay !
Trịnh Tuấn - Trích từ tập thơ " Tình trái mùa " - NXB Thanh Hóa - 2000
Phía mẹ về
Khung trời nhỏ bình yên
Con rong chơi vào miền thơ ấu
Ba để lại trên vai mẹ vết thời gian chai sạn
Nắng gió cuộc đời chẳng phôi pha.
Mẹ bảo ba còn đang bận đi xa
Ngôi nhà không có đàn ông mùa mưa dột nóc
Dân trong làng nhìn mẹ con mình soi mói...
Đâu hiểu được lòng người đi biển mồ côi.
Con đến trường làng ngày hai buổi rong chơi...
"Mồ côi cha ăn cơm với cá..."
Chỗ dột nước mưa không bao giờ con ướt cả...
Đêm mồ côi một tiếng ru hời.
Đàn ông trong làng thỉnh thoảng ngỏ lời
Nhưng chẳng người nào đem cau trầu bước tới
Đàn bà buông lời ghen tuông bóng gió
Bước chân mẹ về nhọc nhằn thêm...
Trong miền thơ ấu của con
Có dáng mẹ mỗi sáng vẫn gánh hàng ra chợ
Vắt hết tình thương cho con
Trái tim ngỡ đã khô cằn hoá đá
Có giây phút nào được bình yên...
Trương Trọng Nghĩa - Trích từ tuyển tập "Thơ trẻ Tiền Giang" - Hội VHNT Tiền Giang - 2002
Anh hỏi em ước gì
Khi có một điều cho ao ước riêng em
Em tìm hỏi trăng sao
Đài báo bão
Sao đêm đi vắng
Trời thu thiếu bóng chị Hằng
Đời muôn nghìn điều ngoài tầm tay với
Biết chọn điều gì cho thoả mọi ước ao
Em im lặng tự hỏi làm sao
Khi trong tay có một điều ước nguyện
Khi mẹ cha tóc pha sương điểm bạc
Mái tranh nghèo nghiêng trái núi quê xa.
Em về chốn đèn hoa
Biết ước gì khi quê mình chưa có điện
Khi còn những con tàu đi quên về bến
lệ chờ dâng sóng triền sông.
Khi vào đông
Còn những người mong manh tà áo mỏng
Những em bé ăn mày lang thang phố vắng
Áo tả tơi trong giá lạnh chiều giông
Biết ước gì, thế giới quá mênh mông
Một điều ước với em không đủ
Cả anh, cả mọi người trên đời có lẽ
Cũng khó ước gì
khi có chỉ một điều ước
phải không anh?
Tôi mồ côi cha năm hai tuổi
Mẹ tôi thương con không lấy chồng
Trồng dâu, nuôi tằm, dệt vải
Nuôi tôi đến ngày lớn khôn.
Hai mươi năm qua tôi vẫn nhớ
Ngày ấy tôi mới lên năm
Có lần tôi nói dối mẹ
Hôm sau tưởng phải ăn đòn.
Nhưng không, mẹ tôi chỉ buồn
Ôm tôi hôn lên mái tóc
- Con ơi -
trước khi nhắm mắt
Cha con dặn con suốt đời
Phải làm một người chân thật.
- Mẹ ơi, chân thật là gì ?
Mẹ tôi hôn lên đôi mắt
- Con ơi một người chân thật
Thấy vui muốn cười cứ cười
Thấy buồn muốn khóc là khóc.
Yêu ai cứ bảo là yêu
Ghét ai cứ bảo là ghét.
Dù ai ngon ngọt nuông chiều
Cũng không nói yêu thành ghét.
Dù ai cầm dao doạ diết
Cũng không nói ghét thành yêu.
Từ ấy người lớn hỏi tôi :
- Bé ơi, bé yêu ai nhất ?
Nhớ lời mẹ tôi trả lời :
- Bé yêu những người chân thật.
Người lớn nhìn tôi không tin
Cho tôi là con vẹt nhỏ
Nhưng không ! Những lời dặn đó
Như trang giấy trắng tuyệt vời,
In lên vết son đỏ chói.
Năm nay tôi hai mươi lăm tuổi
Đứa bé mồ côi thành nhà văn
Những lời mẹ dặn thủa lên năm
Vẫn nguyên vẹn mầu son chói đỏ.
Người làm xiếc đi dây rất khó
Nhưng chưa khó bằng làm nhà văn
Đi chọn đời trên con đường chân thật.
Yêu ai cứ bảo là yêu
Ghét ai cứ bảo là ghét.
Dù ai ngon ngọt nuông chiều
Cũng không nói yêu thành ghét.
Dù ai cầm dao doạ diết
Cũng không nói ghét thành yêu.
Tôi muốn làm nhà văn chân thật
Chân thật chọn đời
Đường mật công danh không làm ngọt được lưỡi tôi
Sét nổ trên đầu không xô tôi ngã
Bút giấy tôi ai cướp giật đi
Tôi sẽ dùng dao viết văn lên đá.
- Phùng Quán -
Trích : tập thơ "Thơ với tuổi thơ"
Giữa không và có
Ranh giới mong manh
Hư hư ảo ảo
Không không có có ...
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của OneFriendOneLov