Hồi 16
Nhân vị tình sầu
Suối xuân, cây cối khu rừng thưa nà y vẫn còn tươi tốt. Trá»i chiá»u, mùi hương cá»§a hoa dại là m lãng khách thấy lòng bâng khuâng.
Có tháºt Äông Hải Thần Quân đã vá» lại nÆ¡i ấy chăng? Äó là câu há»i mà chà ng nghiệm mãi lấy câu trả lá»i, không chắc chắn.
Nhưng dù sao, NgÅ© Ngoạn Cô mà điá»u khiển đội Khoái kiếm thá»§ và những nhân váºt trong Thần Quân phá»§ đối vá»›i chà ng là má»™t Ä‘iá»u trở ngại.
Theo chà ng, chém giết là việc cá»±c chẳng đã. Những ngưá»i không đáng phải chết, mà chết phi lý thì đó là má»™t sá»± phà phạm.
Tuyết Cừu tá»± há»i :
- Tại sao Ngoạn Cô không cùng Ä‘i vá»›i ta cho gần? Nà ng trở mặt hay nà ng há»n dá»—i?
Cái gì đến sẽ đến. Má»™t mình Lã Tuyết Cừu đưá»ng hoà ng Ä‘i và o phạm vi kiểm soát cá»§a Thần quân. Chà ng chưa đến nÆ¡i đã thấy má»™t cặp nam nữ bồng kiếm đứng sẵn.
Hai ngưá»i kia đồng thanh nói :
- Thần Quân phá»§ cho má»i công tỠđến dá»± tiệc!
Tuyết Cừu chắp tay nói :
- Cảm ơn quý phủ đón tiếp chu đáo!
Chà ng đến gần tới phạm vi đã thấy treo hoa kết tụ, đèn lồng sáng nhấp nhô trong gió.
Má»™t đội nữ nhạc trổi giá»ng xáºp xình.
Má»™t ngưá»i mặc đồ đại lá»… cung tay hô lá»›n :
- Cung thỉnh Lã công tỠvà o phủ.
Và o đến tiá»n đình, nhìn và o, chà ng thấy giữa phòng kê má»™t bà n tiệc tròn. Äông Hải Thần Quân ngồi giữa, hai bên có Thá»§y Há»a nhị sứ. Äối diện vá»›i Thần quân, hÆ¡i chếch má»™t chút là NgÅ© Ngoạn Cô và má»™t chiếc ghế trống, vá» phÃa sau có mưá»i hai Khoái kiếm thá»§.
Vị trưởng lễ hô lớn :
- Má»i công tá» nháºp thất!
NgÅ© Ngoạn Cô cùng hai vị Thá»§y Há»a sứ đứng lên ra rước Lã Tuyết Cừu.
NgÅ© Ngoạn Cô mỉm cưá»i :
- Sao công tỠđến trá»… thế? Má»i nháºp tiệc!
Äông Hải Thần Quân nhìn chà ng mỉm cưá»i.
Tuyết Cừu nhìn chăm chăm và o mặt Thần quân, thấy thần sắc ông vẫn phơi phới như ngà y nà o. Chà ng xá một cái rồi nói :
- Thần quân quả là danh bất hư truyá»n. Ngà i phá cá»a nà o mà ra được thế?
Ông cưá»i kha khả nói :
- Tráºn đó bà hiểm tháºt! Nhưng bà hiểm vá»›i ta lâu ngà y sao được?
Ngũ Ngoạn Cô và Lã Tuyết Cừu ngồi bên nhau. Buổi tiệc bắt đầu.
Thần quân nói :
- Nếu công tỠkhông nghi có độc trong buổi tiệc nà y, xin tự nhiên cho.
Ngoạn Cô chuốc rượu, gắp thức nhấm bỠvà o chén chà ng nói :
- Má»i tất cả nâng cốc.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u đưa cốc rượu lên ngang mà y, rồi ai nấy cùng uống.
Tuyết Cừu chép miệng :
- Chưa từng gặp rượu nà o ngon như thế nà y. Tại hạ rất biết Æ¡n Thần Quân phá»§ đón tiếp trá»ng thể.
Ngoạn Cô nói :
- Không phải rượu độc chứ?
Tuyết Cừu cưá»i cưá»i :
- DÄ© nhiên thể diện cá»§a Thần Quân phá»§ phải khác chứ. Chỉ tiếc má»™t Ä‘iá»u, tại hạ là kẻ đại thù cá»§a giang hồ mà Thần quân tiếp như thế nà y, không sợ giang hồ dị nghị sao?
Thần quân nói :
- Công tá» gần như là má»™t nhân váºt thượng đỉnh cá»§a võ lâm, má»™t mình đến đây, tư cách ấy chẳng đáng để ta tiếp sao? Nhưng ta cÅ©ng hÆ¡i thắc mắc, nÆ¡i đây là chốn long đà m hổ huyệt, mà công tá» dám dấn thân và o?
Tuyết Cừu nói :
- Tại hạ dám đến đây cũng nhỠtấm lòng của Ngũ tham mưu.
Buổi tiệc tháºt sôi nổi, Tuyết Cừu ăn nói phải phép, cá» chỉ hà o phóng, khác vá»›i hình ảnh cá»§a má»™t Tiểu Sát Tinh dạo nà o.
Tháºp nhị Khoái thá»§ đứng ngoà i thấy thế ngứa mắt.
NgÅ© Ngoạn Cô truyá»n má»™t đội nữ ca vÅ© múa kiếm và dâng lá»… tá»u.
Tuyết Cừu cưá»i cưá»i :
- Ngồi bên cạnh tại hạ, dưá»ng như NgÅ© tham mưu không được yên tâm cho lắm.
Ngạn Cô nói :
- Trái lại, ta cảm thấy an tâm hơn ngồi bất kỳ nơi nà o.
Äoà n ca vÅ© gồm mưá»i hai thiếu nữ xinh như má»™ng, cô nà o cÅ©ng nõn nà , lưng thon ngá»±c nở, Ä‘iệu múa dịu dà ng, đưá»ng kiếm nhanh nhẹn, lướt qua lướt lại trên mấy đầu ngón chân, ly rượu đầy không sánh ra ngoà i má»™t giá»t.
Bà n tiệc gồm năm ngưá»i đội múa có mưá»i hai cốc, má»—i đợt má»i, riêng Tuyết Cừu được tám cốc.
Tuyết Cừu cưá»i :
- Kiếm thì sắc, rượu thì nồng, lại được ngồi bên giai nhân, tại hạ cảm thấy mạng mình khó thá».
NgÅ© Ngoạn Cô cưá»i hắc hắc, nói :
- Nếu công tỠthấy e ngại, ta cho đình buổi tiệc nà y.
Lã Tuyết Cừu xua tay nói :
- Ấy chết! Tại hạ vui miệng mà nói váºy thôi, đâu dám vì mình mà là m mất nhã hứng cá»§a chư vị?
Chà ng vẫn uống tiếp mấy chung nữa. TÃnh ra số rượu cá»§a chà ng nhiá»u gấp hai lần bốn ngưá»i kia.
Tuyết Cừu cưá»i ung dung nói :
- Có lẽ Thần quân lấy lá»… mà đãi tại hạ, chứ ngà i là má»™t tuyệt đại cao thá»§, tá»u lượng phải cao hÆ¡n tại hạ mấy lần.
NgÅ© Ngoạn Cô nghiêm giá»ng :
- Thêm má»™t Ä‘iá»u nữa! Công tỠđừng quên trong tiệc nà y, Thần quân vẫn... Khách cá»§a ta.
Lã Tuyết Cừu nhá» có luyện Cá»± Bà thần công, má»™t công phu nà y ngoà i việc là m tăng công lá»±c, còn giúp cho ngưá»i luyện nó tá»± giải quyết được ná»—i bế tắc trong cÆ¡ thể.
Chà ng còn luyện qua phương pháp Ä‘iá»u dưỡng trong y há»c, và có thể biết được trong những thức ăn uống có độc hay không.
Bốn ngưá»i kia dưá»ng như đã... Tà ng tà ng chén cúc dở say, há» cÅ©ng tá»± ước lượng Tuyết Cừu chừng Ä‘ang say.
Ngũ Ngoạn Cô ướm ý :
- Dưá»ng như công tỠđã thấm men rồi ấy.
Biết nà ng lấy hư là m thực, nên chà ng phải lấy thực là m hư :
- Cảm Æ¡n NgÅ©... Chá»§ nhân, tại hạ cảm thấy mình như chưa có giá»t nà o. Äản sứ chá»§ nhân năng túy khách, bất tri hà xá» thị cố hương (Chá»§ nhân và biết là m say khách thì dẫu nÆ¡i nà o cÅ©ng quê hương). Tại hạ vốn dạn dà y trong gót phong trần, lại có tÃnh lân hoa tÃch ngá»c. Äêm nay gặp chá»§ nhân là báºc giai nhân khuynh quốc, thì có lý nà o không lướt khướt má»™t đêm?
NgÅ© Ngoạn Cô nhìn chà ng chăm chăm, như để tìm hiểu chiá»u sâu trước con ngưá»i đó. Nà ng chúm chÃm cưá»i :
- Công tá» có tá»u lượng ghê gá»›m. Nhưng công tá» nói váºy không sợ Thần quân pháºt ý sao?
Tuyết Cừu cưá»i lá»›n :
- Tại hạ quyết chắc là không!
Ngoạn Cô há»i :
- Lý do?
Tuyết Cừu đáp :
- Trước nhất là Thần quân và tại hạ Ä‘á»u là khách cá»§a NgÅ© chá»§ nhân. Thứ nữa, Thần quân là báºc hÆ¡n Ä‘á»i, ông không có cung cách tầm thưá»ng như váºy. Sau là , vị thế ngồi thế nà y là bằng chứng để tại hạ có quyá»n khẳng định.
Thần quân chợt há»i :
- Công tỠquyết ở lại tệ phủ đêm nay sao?
Chà ng đáp :
- Nếu quý phủ cho phép. Cho phép tới đâu, tại hạ là m tới đó.
Ông há»i tiếp :
- Công tá» có biết mình đã uống nhiá»u lắm không?
Tuyết Cừu cưá»i ná»a miệng :
- Tại hạ còn muốn uống nữa.
Bốn ngưá»i kia đưa mắt nhìn nhau. Ngoạn Cô nói :
- Công tá» chá» ta má»™t chút! Ta sẽ Ä‘i lấy thứ rượu đặc biệt cho công tá».
Nà ng Ä‘i liá»n. Tuyết Cừu ngồi lim dim.
Một lát, Ngoạn Cô tự tay đem bình rượu ra. Nà ng đặt trên bà n rồi nói :
- Äây là Lá»™ Trúc tá»u! Muốn có loại rượu nà y phải tốn nhiá»u công phu.
Tuyết Cừu cháºn lại, nói :
- Cách là m nó thì tại hạ biết rồi. Còn chất rượu thế nà o thì tại hạ chưa rõ.
Ngoạn Cô rót Ä‘á»u má»—i ngưá»i má»—i cốc. Nà ng nói :
- Má»i công tá» thưởng thức thá» như thế nà o?
Tuyết Cừu nhấm một chút rồi gục gặc đầu :
- Ngon hÆ¡n Lá»™ Trúc tá»u má»™t báºc.
Bốn ngưá»i kia thất kinh. Thần quân là m ná»a ngụm rồi há»i :
- Công tá» cho đây là Lá»™ Trúc tá»u giả à ?
Tuyết Cừu là m hết một cốc rồi nói :
- Äà o hoa bất giữ đông hoa cá»™ng. Sanh địa tranh đồng thục địa nan (Hoa đà o không nở chung vá»›i các loà i hoa mùa đông, vị sanh địa không thể sánh vá»›i thục địa).
Chà ng chỉ nói chừng đó nhưng hỠhiểu. Ngoạn Cô nói :
- Té ra công tỠchưa say!
Tuyết Cừu nói vá»›i giá»ng đặc sệt vì rượu :
- Say thế nà o được! Hai loại rượu ấy giao...phối nhau, thà nh... Mãn thiên xuân sắc.
Lã Tuyết Cừu lắc lư thân hình giả như say, nhưng chÃnh là chà ng Ä‘ang áp dụng Cá»± Bà thần công để đấy độc tố kÃch thÃch ra ngoà i.
Äá»™i ca vÅ© và đội nhạc đã lui gót tá»± bao giá». Nhưng Tháºp nhị Khoái thá»§ vẫn còn bồng kiếm đứng hầu phÃt sau.
Gương mặt NgÅ© Ngoạn Cô giỠđã đỠhồng. Còn Tuyết Cừu mắt như mở không ra. Tháºt ra chà ng Ä‘ang lim dim để nhìn há».
Thần quân ngoắc tay hai thị nữ :
- ÄÆ°a công tá» vá» tÄ©nh phòng.
Hai thị nữ bước tới...
Tuyết Cừu đưa tay ngăn lại nói :
- Không! Tại hạ muốn đi cùng Ngũ chủ nhân.
Thần quân biến sắc hét :
- Tuyết Cừu! Công tỠkhông nể nang gì ta cả sao?
Tháºp Nhị Khoái thá»§ chuyển động kiếm...
Tuyết Cừu lè nhè :
- à của tại hạ cũng là ý của Ngũ tiểu thư đó.
Ngũ Ngoạn Cô đứng lên nói :
- Ta không ngá» có việc đêm nay! Cung thỉnh Thần quân vá» Ä‘iệp phòng. Má»i công tá» theo ta! Mãn tiệc!
Tuyết Cừu đứng lên, chà ng là m như lảo đảo tháºt sá»±.
Ngoạn Cô vá» như sợ chà ng té chá»™p tay chà ng, Tuyết Cừu vá» như cần phải quà ng qua lưng nà ng má»›i khá»i đảo. Nhưng tay cá»§a chà ng đã đặt đúng và o hai huyệt Thiên khê và Thá»±c Ä‘áºu dưới nhÅ© căn.
Má»™t trinh nữ bị ngưá»i khác phái chạm và o hai huyệt nà y sẽ gây phản ứng rất mạnh.
Rõ là vá» quÃt dà y, móng tay nhá»n. Nhưng ngưá»i bên ngoà i nhìn tưởng chừng như đó là má»™t cặp tình nhân. Tháºt ra bên trong chỉ... Ná»a cặp mà thôi.
Và cho đến bây giá», Ngoạn Cô cÅ©ng chưa xác định được Tuyết Cừu tỉnh hay say.
Bá»n Khoái thá»§ Ä‘i theo phÃa sau.
Ngoạn Cô nói vá»›i Tuyết Cừu như há»i chÃnh mình :
- Công tỠchệch ngón tay một chút được thông? Lại còn nhịp nhịp ngón tay nữa chứ?
Tuyết Cừu nói như dở tỉnh dở say :
- Tại chúng có duyên vá»›i nhau nên gặp gỡ như váºy. Buông ra thì vÄ©nh viá»…n tại hạ không đứng lên được. Tiểu thư quá»· lắm!
Bây giỠnà ng mới biết rằng Tuyết Cừu không say, chỉ có nà ng say thì có. Một phần vì chất rượu ngấm và o cơ thể, một phần vì sự va chạm của chà ng trai tuấn tú, đầu óc của nà ng đê mê, hoang mang.
Hai ngưá»i vẫn trong tư thế ấy Ä‘i thêm má»™t Ä‘oạn nữa, đến má»™t phòng đã mở cá»a sẵn, có hai thể nữ bồng kiếm đứng canh.
Tuyết Cừu nhá»› đến tiểu Bồ tát Băng Kiên ngưá»i cá»§a Thần Quân phá»§, đã cho chà ng biết má»™t cách kỹ lưỡng vá» những bà máºt nÆ¡i nà y.
Ngoạn Cô đã bá» tay chà ng ra nhưng chà ng vẫn còn giữ lấy nà ng. Ngoạn Cô há»i :
- Má»i công tá» và o!
Tuyết Cừu cưá»i cưá»i :
- Tiểu thư cùng và o chứ?
Nà ng cắn môi :
- Tất nhiên!
Chà ng rút tay vỠvà nói tiếp :
- Tháºt là đại hạnh! Tại hạ có má»™t cái táºt, khi cáºn ká» vá»›i giai nhân rồi, thì không thÃch sá»± có mặt cá»§a kẻ khác bên cạnh mình.
NgÅ© Ngoạn Cô quay lại khoát tay cho bá»n thuá»™c hạ lui, rồi nói vá»›i chà ng :
- Nơi đây chỉ là thụy phòng. Bây giỠcông tỠcần dùng gì thêm không?
Tuyết Cừu nói :
- Ngay tại phòng nà y có gì ta dùng nấy, còn không thì thôi.
Ngoạn Cô nói :
- Có má»™t Ãt rượu nhẹ, không thức nhấm.
Tuyết Cừu cà i cá»a cẩn tháºn, rồi quan sát chung quanh. Phòng bà i trà đơn giản. Má»™t kệ sách chừng năm mưá»i quyá»n. Má»™t bà n hình thuẫn vá»›i hai ghế. Và má»™t hương sà ng có sẵn chiếc gối đôi. Bên vách có chá»— treo vÅ© khÃ.
Ngoạn Cô cũng nhìn qua một lượt rồi nhìn chà ng, nà ng khẽ rùng mình.
Tuyết Cừu cưá»i thầm. Chà ng nói :
- Thần quân có lẽ đã an giấc rồi. Ta thức khuya là m gì?
Chà ng nói rồi đưa tay dìu nhẹ nà ng đến hương sà ng.
Ngoạn Cô nói như chống chế :
- Công tỠkhông để ý gì đến thủ đoạn của Thần quân sao?
Chà ng nhìn nà ng hau háu, thúc giục và gáºt đầu.
Ngoạn Cô bỗng cúi đầu. Hồi lâu, nà ng ngẩng lên nói :
- Công tỠtưởng ta là một xỠnữ sao?
Tuyết Cừu lè nhè ra giá»ng liá»u lÄ©nh :
- Ở chung với lão sói, không giai nhân nà o là xỠnữ cả!
Nà ng chúm chÃm cưá»i, há»i lại :
- Váºy ta không phải là ... Con gái.
Tuyết Cừu vẫn bướng bỉnh :
- Cứ thỠrồi mới biết.
Ngoạn Cô mắng :
- Công tỠđúng là má»™t con sói đói! Ngưá»i sà nh Ä‘iệu, trước khi ăn, phải biết thức ăn có ngon dở, dÆ¡ sạch. Công tá» hồ đồ bá»™p chá»™p, thưởng thức là m sao được?
Tuyết Cừu với tay hạ đèn mỠmột chút, rồi kéo Ngoạn Cô nằm xuống...
Ngoạn Cô chống đối trong miễn cưỡng.
Tuyết Cừu nói :
- Ai không biết Ngũ tiểu thơ võ công cao hơn tại hạ? Khi con hổ đã lên mình con trâu rồi, thì dù có Thần ngưu chăng nữa cũng khó thoát. Tiểu thư đừng tương kế tựu kế!
Ngoạn Cô lừ đừ :
- Äến nước nà y công tá» muốn gì đó thì muốn thôi.
Tuyết Cừu vẫn hung dữ :
- Tiểu thư là đệ tá» cá»§a dị nhân, phần tang hiếu vừa mãn. Thần quân là m thế nà o động chạm và o ngá»c cốt băng cÆ¡ cá»§a nà ng được. Tại hạ biết nhân váºt khi nãy không phải là Thần quân. Có thể Thần quân vẫn còn bị nhốt ở tráºn, hoặc ai đó đã cứu Thần quân rồi đưa ông Ä‘i nÆ¡i khác? Tiểu thư Ä‘iá»u khiển phá»§ nà y.
Chà ng vừa nói vừa đỡ Ngoạn Cô ngồi dáºy.
Ngoạn Cô áo quần nhầu nát, đầu tóc bù rối, hơi thở vẫn còn phảng phất chút men.
Nhìn cảnh tượng ná»a vá»i, Ngoạn Cô thở ra, nói :
- Té ra công tá» biết rất rõ. Äã biết váºy sao công tá» còn nỡ đà y Ä‘á»a ta đến đỗi nà y? Ngà n năm ta ăn nói vá»›i ai đây, khi mình không ăn mà có chịu? Khi tay không nhúng chà m mà vẫn xanh?
Tuyết Cừu nói :
- Tại hạ là phưá»ng thô tục mà tiểu thư cho uống rượu pha, dừng lại tá»›i đây là may lắm rồi.
Ngoạn Cô thụi đầu và o ngá»±c chà ng, rồi đẩy chà ng nằm xuống... Nà ng mân mê râu tóc cá»§a chà ng, rồi mở chăn và đắp trùm cả hai ngưá»i...
Và đến khi Tuyết Cừu biết mình trúng mê hồn hương thì muộn mất.
NgÅ© Ngoạn Cô hất chăn ra ngồi dáºy, y xiêm vẫn mượt mà , nhan sắc cà ng xinh tươi, nà ng nhìn Tuyết Cừu Ä‘ang ná»a mê ná»a tỉnh, dùng hết khà lá»±c để váºn công.
Ngoạn Cô nói :
- Giả sá» ngươi đừng ná»a vá»i, thì không có việc như vầy đâu. Ngươi dốt vá» khoa tâm lý phụ nữ. Khi cái “vá»ng†cá»§a phái nữ nổi lên, thì há» sẽ đạp tất cả những chướng ngại xuống hết. Công tá»! Bây giá» chúng ta trở lại vấn Ä‘á»!
Trở lại vấn đỠlà câu tháºt hà m nghÄ©a. Nghe nà ng nói chà ng vẫn lặng thinh. Hoà n cảnh nguy hiểm thế nà y, khiến tiá»m năng cá»§a ý thức nổi lên, chà ng dần dần tỉnh lại, nhưng chất độc kia là m tiêu tan hết công lá»±c cá»§a chà ng...
Tuyết Cừu buồn đến chết được. Công trình mấy mươi năm vì một chút sơ hở giỠxem ra như một cái xác.
Chà ng nằm gác tay lên trán mắt mở trừng trừng nhìn trần nhà . Những nhân váºt trong quá khứ từ đâu kéo tá»›i bao vây lấy chà ng.
Hoa y nữ lang nhìn chà ng mà thở dà i ngao ngán. Phi Quỳnh thì ná»a giáºn ná»a buồn.
Băng Kiên chá»i :
- Ngươi là một tên ngu.
Má»™c Thúy Hương rút kiếm tá»± tá». Hoa Như Tuyết lặng lẽ bá» Ä‘i.
Gã Lã Tuyết Cừu kia chỉ và o mặt nói :
- Ngươi cấm ta không được bén mảng tới đây, cuối cùng ngươi vẫn chết ở nơi nà y.
Lã Tuyết Cừu thở dà i nhắm mắt.
Ngoạn Cô nói :
- Sao ngươi không chịu trả lá»i?
Tuyết Cừu vẫn nhắm mắt nói :
- Tại hạ không hiểu ý tiểu thư muốn nói gì?
Ngoạn Cô nói :
- Nghe nói công tá» thông minh lắm, sao đứng trước ngưá»i đẹp lại khỠđược đến thế? Công tá» có hiểu rằng. Tuy chúng ta chưa “xác thịt†vá»›i nhau, nhưng đã mang tiếng chăn gối rồi chăng?
Tuyết Cừu nhắm mắt, nói :
- Äó là hư, không thể thá»±c! Những bá»™ hà nh cùng ngồi trên cá»— xe ngá»±a cháºt hẹp, há» va đụng vá»›i nhau, rồi cứ vịn và o “thá» thá» bất thân†mà kết tá»™i há» sao? Tại hạ bây giá» công lá»±c đã tiêu tan hết rồi. Không thể đỠkhà váºn công, không còn cảm giác hay cảm hứng nữa.
Ngoạn Cô nói :
- Ta muốn công tá» khai tháºt những gì công tá» gặp gỡ trong vòng ná»a năm nay!
Tuyết Cừu nhướng mắt nói :
- Tại hạ không thÃch ai ép uổng!
Ngoạn Cô nói :
- Chúng ta trao đổi Ä‘iá»u kiện?
Tuyết Cừu nói :
- Sá»± trao đổi giữa kẻ thắng vá»›i ngưá»i bại luôn luôn là bất bình đẳng. Tại hạ không trao đổi.
Ngoạn Cô cưá»i :
- Dù bất bình đẳng cũng còn có cơ để phục hồi, hơn là chết.
Tuyết Cừu trầm giá»ng :
- Cho biết Ä‘iá»u kiện trao đổi?
Ngoạn Cô nói :
- Ta phục hồi công lực cho công tỠvà công tỠphải là m cho ta những gì ta yêu cầu.
Tuyết Cừu nói :
- Lá»i tiểu thư nói, khiến tại hạ có cảm tưởng tiểu thư và tại hạ hóa thà nh má»™t giống như má»™t quái thai. Thôi, hãy để tại hạ chết thanh thản cho rồi.
Có tiếng gõ cá»a...
Ngoạn Cô mở ra, bỗng tên La Tuyết Cừu bước và o là m lễ xong nói :
- Thuộc hạ đã thi hà nh công tác xong, trở vỠđây phục báo. Lại nghe nương nương thần phủ bắt được tên Lã Tuyết Cừu, xin thần phủ giao thuộc hạ khai thác hắn.
Thái độ hắn có vẻ hống hách ngang ngược lạ. Cứ thấy cá» chỉ cá»§a hắn, đủ biết hắn là ngưá»i tâm phúc nhất cá»§a NgÅ© Ngoạn Cô.
Ngoạn Cô cưá»i lạnh :
- La Tuyết Cừu? CÅ©ng vẫn là Tuyết Cừu. Dưá»ng như trước đây ngươi có tên là Lã Tuyết Cừu. Ngươi là tên vô lại phản phúc. Ta vì Thần quân mà chứa ngươi. Ngươi biết nÆ¡i đây là chốn nà o mà dám đột nháºp và o? Lại còn dám xen và o việc cá»§a ta nữa?
Nà ng quay ra ngoà i gá»i lá»›n :
- Cẩm vệ quân đâu!
Hai tên cẩm vệ y vệ sĩ ở bên ngoà i chạy và o cúi đầu nói :
- Xin nương nương thần phủ dạy việc!
Nà ng nói :
- Tên La Tuyết Cừu nà y nữa đêm đột nháºp và o tư phòng cá»§a ta, mắc tá»™i gì?
Hai tên cẩm y cúi đầu nói :
- Hà nh hình hắn.
Ngoạn Cô nói :
- Cho hắn và o hổ lao ná»a tháng!
- Tuân lệnh! Cẩm vệ nói.
Gã La Tuyết Cừu sợ quá, quỳ xuống lạy như tế sao.
Hai tên cẩm vệ lôi hắn đi, bên ngoà i có hai tên hổ bôn chực sẵn.
Ngoạn Cô đóng cá»a lại, rồi trở lại giưá»ng. Tuyết Cừu vẫn nằm ngá»a nhìn trần nhà , tư lá»±.
Ngoạn Cô nằm ghé bên. Nà ng vói tay tắt đèn. Cả hai cùng nằm yên.
Ngoạn Cô nói gá»n :
- Ngá»§!
Tuyết Cừu đã từng nằm như thế nà y với các nà ng Phi Quỳnh, Băng Kiên... Vì ăn phải dược hà mà thất lễ với Mộc Thúy Hương. Trải qua những tao ngộ đó, giỠđây chà ng nằm bên Ngũ Ngoạn Cô mà vẫn bình thản. Hơn nữa, lòng chà ng đang trăm mối, nên không cảm thấy có gì hứng khởi.
Ngoạn Cô tuy nói ngá»§, nhưng không cách nà o ngá»§ được. Nà ng vốn biết Tuyết Cừu là má»™t nhân váºt quân tá», lòng dạ vốn thiện lương. Có đáng trách chăng là há»c đòi là m kẻ trÃ.
Trong bóng tối Ngoạn Cô thở dà i nhè nhẹ.
Hồi lâu, tiếng gà eo óc gáy. Ngoạn Cô mệt má»i ngồi dáºy đốt đèn. Vẫn thấy Tuyết Cừu nằm mở mắt, ngó trừng trừng trần nhà , nà ng tức quá, nói :
- Má»™t đêm chăn gối cá»§a ta đó! Tháºt rất uổng cho kiếp hồng nhan. Nam tá» như ngươi cÅ©ng nên Ä‘áºp đầu mà chết cho rồi. Bây giá» cÅ©ng chưa muá»™n, nếu ngươi không chứng minh tÃnh nam nhi cá»§a ngươi, thì bắt buá»™c ta tịch thu vÅ© khà và tư trang, rồi bá» ngươi xuống hầm sâu.
Nói vá» tư trang và vÅ© khÃ, Tuyết Cừu lại đâm ra bồi hồi. Äoạn đầu Ä‘ao do Từ nhÅ© mẫu để lại. Bảo kiếm là do Như Tuyết tặng. Tá» thần quang là do Hoa Y nữ lang trao đổi để ká»· niệm. Ngoà i ra còn má»™t món tối quan trá»ng là cái ấn minh chá»§ võ lâm, võ lâm chi bảo.
Nhưng tá»›i nước liá»u, Tuyết Cừu vẫn nói :
- Chăn gối trong sá»± miá»…n cưỡng thì có gì là khoái lạc? Äã đến bước đưá»ng cùng, thì sinh mệnh cÅ©ng không tá»›i đâu, huống gì là váºt ngoại nhân? Xin tiểu thư ra tay.
Ngũ Ngoạn Cô tát và o má chà ng một cái khá mạnh, nói :
- Ta cưỡng ép ngươi bao giá»? Ngươi cưỡng bức ta trước mặt má»i ngưá»i thì có. Vì bản năng tá»± vệ ta không thể không đỠphòng. Nếu ta không được cùng công tá» chung những ná»—i buồn vui, thì không bao giá» ta để công tá» lá»t và o tay má»™t ả nà o trên Ä‘á»i nà y.
Ngoạn Cô nói có phần đúng. Rõ rà ng cho tá»›i bây giá», nà ng cÅ©ng chưa có gì để gá»i là lăng loà n mất nết hay độc ác. Nà ng thể hiện tÃnh nết cá»§a má»™t thiếu nữ má»›i lá»›n má»™t cách thuần túy.
Nà ng đáng thương hÆ¡n đáng trách. Ngưá»i ta nói, trong vòng tay Thần quân, không nữ nhân nà o còn xá» nữ cả. Mà Ngoạn Cô giữ được mình, có đáng là má»™t kỳ nữ chăng?
Nà ng không nhân đạo, cũng không độc ác.
Nà ng không chánh phái bởi vì nà ng là trợ thủ của Thần quân. Nà ng không chủ trương những việc độc hại cho võ lâm. Nói tóm lại, Ngũ Ngoạn Cô là một nữ nhân có mức sống tiêu biểu nhất, nà ng hơn hẳn các nữ nhân khác vỠtà i năng và tư tưởng.
Ngoạn Cô đứng lên mở cá»a. Tuyết Cừu ngồi dáºy, tư trang và vÅ© khà vẫn mang và o ngưá»i như lúc nà o.
Ngoạn Cô ngoái lại nói :
- Theo ta!
Hai ngưá»i thầm lặng ra Ä‘i... Rất nhiá»u toán canh phòng thấy nà ng, há» cúi đầu chà o rồi rút và o bóng tối. Chừng ná»a giá» sau, nà ng đưa chà ng đến má»™t vưá»n cây ăn trái.
Nà ng mở cá»a cho Tuyết Cừu và nói :
- Công tỠvà o đó mà tu hà nh đi!
Lã Tuyết Cừu không biết buồn hay vui, lẩn thẩn bước và o trong.
Ngũ Ngoạn Cô thở dà i quay vỠlại lối cũ, lòng trĩu nặng một nỗi sầu vạn cổ...
* * * * *
Và o trong vưá»n cây ăn trái, Tuyết Cừu suy nghÄ© lung lắm. Chà ng tá»± há»i :
- Không lý đây là Má»™c tráºn? Vì nếu là tráºn đồ ắt phải có u khÃ, ác khÃ?
Chà ng biết NgÅ© Ngoạn Cô là ngưá»i có sức há»c uyên thâm, vì trước kia có lần chà ng nháºn được thư cá»§a nà ng gởi, ná»™i dung cho biết, tráºn Bán cá»±c đồ có ác khà xông lên nghi ngút, té ra nÆ¡i ấy có quái váºt. Nếu đây không phải là má»™t tráºn, thì sao nà ng dám để ta ở chốn nà y?
Trá»i chưa sáng, Tuyết Cừu tìm má»™t nÆ¡i thÃch hợp mà đánh giấc để lấy sức.
Khi tỉnh dáºy, mặt trá»i đã lên cao và i sà o.
Chà ng đứng má»™t chá»— mà quan sát má»i hướng. Bất kỳ nÆ¡i nà o cÅ©ng có và i luống hoa, luống rau và cây ăn trái. Äà o, hồng, lý, mÆ¡, cam, quÃt... Nhiá»u nhất là đà o.
Không biết vưá»n nà y rá»™ng bao nhiêu. Không khà trong vưá»n vẫn quang đãng.
Nhìn bóng mặt trá»i mà có thể phân biệt được phương hướng.
Lã Tuyết Cừu thoáng mừng, vì phân biệt được phương hướng thì có thể thoát được dá»… dà ng, dù đó là Má»™c tráºn.
Chà ng xoay ngưá»i, để mặt trá»i nằm vá» phÃa trái, mặt chà ng hướng vá» Nam, tiếp tục cất bước. Äến khi mặt trá»i nằm vá» phÃa phải, chà ng vẫn thấy rừng cây bạt ngà n, và xem lại chÃnh là nÆ¡i chà ng ngá»§ hồi gần sáng.
Tuyết Cừu ngạc nhiên. Nhưng không nghÄ© ra được cách gì. Bụng đói, cứ hái vá»™i và i trái đà o tiên mà ăn. Äà o thÆ¡m ngát ăn và i trái đã thấy ngưá»i khá»e khoắn và minh mẫn.
Chợt nhớ tới công lực đã mất do một thứ độc khà mà chà ng không hiểu được nguyên lý của nó.
Chà ng tá»± há»i :
- Sao độc khà có thể là m ta mất công lá»±c? HÆ¡i thở vẫn Ä‘iá»u hòa châ tay không nhức má»i, đầu óc vẫn tỉnh táo, sức lá»±c cố hữu cá»§a con ngưá»i vẫn bình thưá»ng là sao?
Lã Tuyết Cừu táºp trung tư tưởng ngồi váºn công...Chừng má»™t giá» sau chà ng vẫn không thấy hiệu quả gì.
Chà ng nhá»› tá»›i má»™t huyá»n thoại, ngá»c có thể trục hết bệnh và độc trong ngưá»i ra.
Chà ng vá»™i và ng để tay nải xuống, Ä‘em tất cả mấy viên ngá»c ra, cởi áo, xong ngồi hô hấp rồi lấy từng viên ngá»c lăn và o mình. Bảy tám viên ngá»c cÅ©ng không là m cho chà ng thuyên giảm.
Chà ng nhìn viên Tá» thạch quang, mỉm cưá»i nói :
- Thấy cổ váºt nhá»› cố nhân! Chá»§ nhân cá»§a ngươi tinh khiết, ta nà o nỡ đà y Ä‘á»a ngươi trong nhục thể nà y.
Bá»—ng chà ng phát giác sắc từ viên ngá»c phát ra khà lạnh. Nhưng chà ng lại nói :
- Dạ minh châu phát ra khà sáng, Tỵ Thủy châu có sức đẩy nước mà còn chưa đẩy được chất độc ra, huống gì là ngươi.
Chà ng gom tất cả lại cất và o bá»c. Tuyết Cừu ngồi quán tưởng đến Tam Anh khà phổ. Các luồng há»a xà hoạt động Ä‘á»u, nhưng chân lá»±c chìm tăm như muối chìm trong biển.
Trá»i tối. Nếu ngồi dưới rừng cây e thiếu dưỡng khà để thở. Chà ng muốn tìm má»™t chá»— quang đãng, nhưng không có nÆ¡i nà o thÃch hợp. Tuyết Cừu lo lắng.
Chà ng tạm thá»i giải quyết. Khi nằm, lấy tất cả các viên ngá»c đặt trên ngưá»i để sức ngá»c đẩy hÆ¡i thở cá»§a cây ra. Chà ng mỉm cưá»i cho đó là ý ngá»™ nghÄ©nh nhưng vẫn hay hay.
Mãi đến khuya, chà ng bắt đầu thực hiện ý đó và an giấc.
Khi thức dáºy, chà ng thấy ngưá»i khá»e và công lá»±c táºp trung được đôi chút. Tuyết Cừu lấy là m kỳ, dù chà ng rất mừng.
Chà ng thầm há»i :
- Ngá»c chứ không phải thuốc tiên, chỉ cần lăn qua lăn lại là hết độc?
Ban ngà y, chà ng chịu khó lót ngá»c xuống dưới lưng mà nằm, rồi quán tưởng Tam Anh khà phổ. Mãi xế chiá»u, chà ng ngồi dáºy và váºn công thá», công lá»±c lại tăng thêm má»™t chút nữa.
Chà ng nhẩm tÃnh :
- Má»—i ngà y tăng má»™t chút lá»±c thế nà y, thì cho đến mưá»i năm cÅ©ng không phục hồi đủ chân lá»±c đã có.
Chà ng đi tìm trái cây ăn lót lòng, rồi lại lững thững đi dạo. Thấy các luống hoa chà ng đứng trầm tư, bỗng chà ng nhớ đến danh mục dược chất...
Vá»›i sức tinh thông y há»c, chà ng chá»n những cây thuốc có mang tÃnh trị độc nhổ lên, nghiá»n tán là m thà nh thuốc mà uống.
Chưa uống, nhưng chà ng đã xác định :
- Cứu ta chỉ có các cây thuốc nà y là công hiệu nhất.
Nước uống hằng ngà y cá»§a chà ng là nước mương. Nhá» những mương nước nà y vưá»n cây má»›i tươi mát quanh năm.
Hằng ngà y Lã Tuyết Cừu đi dạo để tìm những cây thuốc phơi sẵn. Nếu khi nà o đi xa, chà ng mang những bó thuốc ấy theo.
Bốn ngà y sau chà ng tìm đủ các vị thuốc, kể cả sanh địa. Không có thục địa, tạm thá»i lấy sanh địa mà thay.
Lã Tuyết Cừu nghĩ tới kế lâu dà i, là lấy những viên đá lớn bằng quả dừa khoét là m nồi nấu. Có thể đun nước, nấu thuốc, luộc khoai, rau...
Nhưng chà ng vẫn thất vá»ng. Công lá»±c chưa phục hồi, dù là dùng kiếm quý khoét má»™t viên đá thà nh nồi, không phải là chuyện dá»….
Chà ng đà nh moi mấy ụ gò mối, ngâm nước cho má»m, rồi nhà o lại, nặn ra bình nồi, ấm chén rồi chất lá»a nung.
Mưá»i ngà y trôi qua, gia dụng không thiếu. DÄ© nhiên trước khi nấu nướng, chà ng cÅ©ng tang những váºt dụng tân tạo nà y cho chÃn, rồi má»›i dám Ä‘em dùng.
Äêm nay, chà ng là m má»™t bình trà xanh có tẩm hoa ngâu, nhâm nhi dưới trăng khuya, chá» thuốc sắc đúng độ.
Chợt Ngũ Ngoạn Cô xuất hiện.
Lã Tuyết Cừu đứng lên. Hai ngưá»i đứng giáp mặt nhau, nhưng chưa ai nói vá»›i ai má»™t lá»i.
Ngũ Ngoạn Cô đảo mắt nhìn chung quanh một hồi, rồi chăm chú nhìn chà ng. Nà ng nói :
- Công tá» má»›i là má»™t Tuyệt đại tà i tá» chứ không phải là Phùng Kỵ! Hoà n cảnh nà y mà vẫn chế tạo được những váºt dụng để giúp cuá»™c sống thêm phần ấm. Rất tiếc, ta không lá»t được và o mắt xanh cá»§a công tá».
Tuyết Cừu má»i nà ng ngồi rồi nói :
- Những cây khô tại hạ đốn xuống là m bà n ghế, giưá»ng để ở tạm trong thá»i gian chữa bệnh. Má»i tiểu thư dùng trà !
Dưới ánh trăng xanh và lá»a hồng, chén trà xanh lên mà u hổ phách và má»™t mùi thÆ¡m dá»… chịu.
Ngoạn Cô bưng chén trà ngắm nghÃa má»™t hồi, tán :
- Chỉ có những nghệ công mới đúc được kiểu chén nà y. Thú vị nhỉ, chưa uống mà đã thấy ngon!
Nà ng tợp một ngụm rồi đặt xuống, nói tiếp :
- Ta ao ước cùng ai đó sống má»™t cảnh sống nà y, thì dù có má»i ta vá» là m hoà ng háºu ta cÅ©ng chối từ.
Tuyết Cừu là m hết chén trà của mình.
Ngoạn Cô châm trà cho chà ng rồi châm cho mình. Äoạn nà ng trầm ngâm, gương mặt trầm tư và xa vắng.
Tuyết Cừu bỗng thốt :
- Thá»±c ra, tiểu thư đối vá»›i tại hạ là ân nhân chứ chẳng phải kẻ thù. Cung cách cá»§a tiểu thư là cung cách cá»§a nhân váºt chánh phái, lại pha lẫn nét quý phái.
Ngoạn Cô cắt ngang :
- Công tá» mai mỉa ta đó chăng? Nếu xét ta như váºy sao công tá» vẫn tị hiá»m vá»›i ta?
Tuyết Cừu nói :
- Nói đúng hơn, tại hạ và Thần quân không thể sống chung với nhau được. Song thân tại hạ đã bị Thần quân xúi giục giang hồ truy sát. Có lẽ tiểu thư không hay biết việc nà y?
Ngoạn Cô há»i :
- Công tỠcó bằng chứng chứ?
Tuyết Cừu khẳng định :
- Bằng chứng hùng hồn nhất vẫn là Äông Hải Thần Quân.
Ngoạn Cô lắc đầu, nói :
- Sao công tá» không nghiệm võ công cá»§a Huyết Thá»§ hồi đó còn cao hÆ¡n công tá» cách đây chừng má»™t năm. Thế mà má»™t mình công tá» truy sát đôi ba trăm cao thá»§, há» chạy tứ tán, thì là m sao số cao thá»§ vô dụng kia có thể truy sát vợ chồng Huyết Thá»§ được? Như váºy phải hiểu rằng, trong hai trăm cao thá»§ kia ắt phải có mấy tay tuyệt đại cao thá»§ là cốt lõi, Ãt nhất cÅ©ng ngang cỡ vá»›i Thần quân, má»›i đủ khả năng chứ? Và nếu có những tuyệt đại cao thá»§ như váºy, thì ai chịu nghe theo Thần quân?
Lá»i cá»§a Ngoạn Cô quả nhiên có lý, khiến chà ng phải bóp trán suy nghÄ©. Tuyết Cừu nói :
- DÄ© nhiên là tiểu thư nói đúng. Tại hạ dám quả quyết tại hạ cÅ©ng không sai. Là vì, Thần quân mở chiến dịch xúi giục ngưá»i nà y đồn vá»›i ngưá»i khác, rồi bà y mưu tÃnh kế... Tiểu thư có Ä‘á»c táºp “Huyết lục†cá»§a ông ta viết không?
Ngoạn Cô nói :
- Có nghe nói chứ chưa thấy bao giá»! Công tỠđã Ä‘á»c bá»™ đó rồi sao?
Tuyết Cừu hơi lúng túng, nói :
- Tại hạ chưa Ä‘á»c, nhưng ngưá»i thân cá»§a tại hạ đã Ä‘á»c rồi.
Ngoạn Cô hÆ¡i nghiêm, há»i :
- Ngưá»i thân đó là ai?
Tuyết Cừu nói :
- Xin tiểu thư đừng há»i sâu vá» Ä‘iểm nà y.
Ngoạn Cô cưá»i nhẹ :
- Há»i thì há»i, nhưng ta biết kẻ đó là ai rồi. Nói tóm lại, ta không bênh vá»±c gì Thần quân, vì ông ấy là nhân váºt tà nhiá»u hÆ¡n chánh. Nhưng má»—i má»™t việc là m tổn hại đến sinh mệnh cá»§a ngưá»i khác, thì cÅ©ng phải cần có chút đắn Ä‘o và chÃnh xác. À, công tá» Ä‘ang sắc thuốc chữa bệnh ấy à ?
Tuyết Cừu nói :
- Hoà n cảnh nà y ai giúp cho mình? Vả lại, tiểu thư nhốt tại hạ ở nÆ¡i mà có nhiá»u phương tiện, thì tại hạ cÅ©ng phải hết sức mình chứ sao?
Ngoạn Cô nói :
- Äây chỉ là những thảo má»™c tầm thưá»ng, là m sao công tá» chế ra được diệu thang?
Tuyết Cừu nói :
- Tất nhiên là phải chế biến. Và dụ nơi đây là m gì có Bạch bì, nhân sâm, thục địa? Nhưng nhỠbiết tổng hợp nên tìm lấy một vị tương đương, tuy phải tốn công phu.
Ngoạn Cô nói :
- Bây giá» ta muốn chữa cho công tá» mà không có Ä‘iá»u kiện?
Tuyết Cừu lắc đầu :
- Cứ để tại hạ tá»± chữa, trước là để thấm thÃa cái ngu dốt cá»§a mình, sau để tiểu thư khá»i mang tiếng là kẻ hai lòng đối vá»›i Thần quân. Cố nhiên, lá»i đỠnghị cá»§a tiểu thư, vẫn được tại hạ xem như tiểu thư đã thá»±c hiện.
Chà ng nói vá»›i giá»ng đầy truyá»n cảm, thiết tha, không chút chua cay oán thù. Bản chất sát tinh cá»§a chà ng không còn, Ãt nhất cÅ©ng là lúc nà y, khiến NgÅ© Ngoạn Cô lòng bồi hồi.
Nà ng cúi đầu nói là nhà :
- Ta có lỗi với công tỠquá!
Tuyết Cừu nói :
- Kẻ có lá»—i là tại hạ chứ không phải tiểu thư. Nguyên nhân tại hạ và tiểu thư không quen biết, nhưng tiểu thư đã tá» ra quan tâm đến sá»± an nguy cá»§a tại hạ. Nếu không coi đó là ngưá»i ân, mà cho là kẻ thù, thì đáng trách biết chừng nà o?
HỠnói chuyện đến hết cả bình trà .
Ngoạn Cô đứng dáºy Ä‘i lên thăm chừng thuốc. Thuốc vừa tá»›i. Nà ng rót thuốc ra, hÆ¡i thuốc xông lên ngạt ngà o.
Nghe mùi thuốc, Ngoạn Cô nói :
- Công tỠđáng liệt và o báºc thần y!
Tuyết Cừu nghiêm trang :
- Nghe mùi thuốc mà đánh giá được ngưá»i xắt thuốc thì tiểu thư là .. Thánh y!
Ngoạn Cô nói :
- Hai chục thang sẽ phục hồi lại chân nguyên.
Tuyết Cừu nói :
- Tiểu thư là báºc thông thái, bảo sao Thần quân không kÃnh phục?
Ngoạn Cô nói :
- Mưá»i mấy ngà y, công tỠăn toà n trái cây, trong ngưá»i chắc nóng nảy lắm?
Tuyết Cừu cưá»i cưá»i :
- Kẻ tu hà nh phải váºy má»›i mau thà nh chánh quả. Trái đà o, trái lý, bát trà là cá»§a các báºc tiên gia thanh tịnh. Tiểu thư chá»› có báºn tâm!
Nà ng cáo từ lui gót. Tuyết Cừu dùng thuốc và váºn công.
Từ đó, cứ và i ba đêm, nà ng lại ghé đến thăm chà ng có khi hai ngưá»i nói chuyện suốt đêm như chuyện hồ mị cá»§a liêu trai. Nhưng tình cảm cá»§a Tuyết Cừu vẫn không há» thay đổi.
Äêm nay không trăng, chà ng ngồi bên ánh lá»a mà than :
- Tuyết Cừu Æ¡i! Gần hai mươi thang rồi, châu ngá»c và thuốc men chỉ giúp ta má»›i khôi phục được phân ná»a công lá»±c. Tốc độ khôi phục má»—i ngà y má»™t cháºm. Bao giá» má»›i hoà n nguyên?
Nghe có tiếng động nhẹ, chà ng ngước mặt lên... Má»™t cảm giác rá»n rợn chạy quanh ngưá»i chà ng. Nhân váºt đối diện đó không ai khác hÆ¡n là Äông Hải Thần Quân.
Thần quân có má»™t uy khà bức ngưá»i, chứ không phải lão Thần quân giả mạo kia. Lão nhìn Tuyết Cừu như thôi miên...
Chà ng nghÄ© rằng, lão muốn dùng cặp mắt mà dò xét ná»™i lá»±c cá»§a chà ng, nếu chà ng tránh ánh mắt lão thì há»ng mất.
Chà ng bất chấp lão có dùng Nhiếp hồn đại pháp hay không, chà ng quắc mắt nhìn lại.
Thần quân trầm giá»ng :
- Tuyết Cừu! Thiên lý vẫn công bình đấy chứ? Ngươi nhốt ta và o tráºn không quá sáu mươi ngà y. Còn ngươi ở đây đã bao nhiêu ngà y rồi?
Tuyết Cừu cưá»i nhẹ :
- Thần quân dư sức biết Ä‘iá»u đó thì há»i tại hạ là m gì?
Câu trả lá»i cá»§a chà ng tháºt thông minh. Trong đó gồm hai ý nghÄ©a. Có thể là Thần quân tháºt nhưng vì lý do gì đó lão chưa muốn gặp thuá»™c hạ cá»§a lão nhất là Ngoạn Cô nên có thể chưa biết chà ng đã bị mất công lá»±c. Hai là , có thể đây là má»™t Thần quân giả, lại cà ng không nên nói gì.
Bá»—ng lão cưá»i lạnh, nói :
- Tuy rằng trước đây ngươi có lần thà nh tháºt vá»›i ta, nhưng lúc đó không phải là cÆ¡ há»™i để ta giết. Vì ta cần phải nghiệm ngươi là ngưá»i thế nà o. Hôm nay ngươi muốn má»™t sống má»™t chết vá»›i Thần Quân phá»§ nhân lúc không có ta ở nhà , thì rõ rà ng ngươi hèn quá.
Qua câu nói cá»§a lão, chà ng biết tất cả má»i việc. Lão là Äông Hải Thần Quân tháºt. Nhưng lão chỉ biết được má»™t Ãt sá»± việc đơn giản có liên quan đến Thần Quân phá»§, là vì lão săn tin ở ngoà i, chứ không há»i Ä‘Ãch xác được ngưá»i ở trong, thà nh ra lão không nắm vững có Thần quân giả má»i Lã Tuyết Cừu đến.
Tuyết Cừu biết rằng lão chưa biết chà ng bị mất công lá»±c. Thá»±c ra thá»±c lá»±c cá»§a chà ng hiện giá» chỉ bằng má»™t ná»a cá»§a lão là cùng. Nếu mà giao đấu, chà ng chỉ sở cáºy và o Ä‘ao pháp hoặc kiếm pháp mà thôi. Chà ng đã luyện qua Tuyết SÆ¡n kiếm pháp và Túy Hoa kiếm pháp, đó là hai loại kiếm pháp cao siêu.
Những lúc nhà n rỗi, chà ng đã từng phối hợp Túy Hoa kiếm pháp với Vô ảnh ma chiêu, thà nh một loại kiếm pháp ảo diệu.
Mặc cho lão đứng gưá»m, Lã Tuyết Cừu để tay và o đốc kiếm chỠđợi.
Thần quân chưa chạm với chà ng lần nà o, nhưng chắc chắn lão từng nghe danh chà ng.
Thấy thái độ cá»§a chà ng kiên định như váºy, Thần quân cÅ©ng phải nể mấy phần.
Cả hai đứng yên và đấu nhau bằng mắt...
Bá»—ng Tuyết Cừu vá»— kiếm, thân ảnh mất hút, chà ng đánh chiêu đầu tiên trong Thất tuyệt ma chiêu. Thứ ma chiêu nà y có pha má»™t phần Dao Trì kiếm pháp (tức Tiên kiếm) lại pha chút Túy Hoa kiếm pháp (Nhân kiếm). Nhưng xem lại đưá»ng kiếm cá»§a chà ng đã đánh và o khoảng không. Hai ngưá»i đáp vá» vị trà cá»§a mình.
Thần quân buột miệng khen :
- Khá lắm!
Cần phải hiểu, khi má»™t ngưá»i mất công lá»±c, thì mức khinh công cÅ©ng phải giảm Ä‘i, và sá»±
khinh tốc trong kiếm pháp cũng mất đi sự nhanh nhẹn.
Tại sao chiêu đầu, Thần quân đã rút kiếm rồi mà không đỡ.
Có lẽ lão đã được nghe nội lực của Tuyết Cừu với đao báu, kiếm quý thì vũ khà đối phương có là gì chăng nữa cũng phải gảy.
Lão tránh né và lão không hoà n thủ.
Lã Tuyết Cừu chá»›p kiếm đánh ra chiêu thứ hai, thứ ba, mục Ä‘Ãch cá»§a chà ng là uy hiếp tâm lý lão phải hưu chiến, chứ không mong hạ sát được lão.
Lần nà y, Thần quân váºn cương kình và o kiếm, dùng thân pháp quái dị má»›i đỡ kịp kiếm cá»§a chà ng.
Tiếng khua leng keng má»™t hồi, hai ngưá»i dạt ra, kiếm cá»§a Thần quân bị mẻ má»™t miếng ở lưỡi.
Giả sá» lão đừng váºn cương kình phổ và o kiếm mà váºn nhu kình, thì có lẽ kiếm cá»§a lão không há» gì. Nếu chà ng còn công lá»±c như cÅ©, chắc chắn kiếm cá»§a lão phải gảy, và tÃnh mệnh cá»§a lão sẽ bị Ä‘e dá»a ngay.
Lão chỉ nghĩ, bởi vì nội lực của lão cao thâm và nội lực của Tuyết Cừu cũng cao thâm nên kiếm lão chỉ mẻ một miếng mà thôi. Lão vẫn chưa ước định được nội lực của chà ng tới mức độ nà o.
Äông Hải Thần Quân biến chiêu, lão dùng phân thân thuáºt mà đánh.
Phân thân thuáºt cÅ©ng gần như Mai Hoa, gần giống như Ma ảnh.
Tuyết Cừu bá»—ng thấy chung quanh chà ng có tá»›i bốn Äông Hải Thần Quân cháºp chá»n nhảy múa, nÆ¡i nà o cÅ©ng có kiếm và gió nổi lên à o à o...
Giả sá» Tuyết Cừu còn công lá»±c như cÅ©, nghÄ©a là khinh công cá»§a chà ng cao hÆ¡n, thì chà ng sẽ phân biệt. ÄÆ°á»£c thá»±c hình và hư ảnh cá»§a lão.
Äằng nà y, coi như má»™t mình chà ng đánh vá»›i bốn lão Thần quân. Vô ảnh cá»§a chà ng bá»—ng nhiên bị hạn chế. Chà ng rÆ¡i và o nguy hiểm.
Äến nước nà y, chà ng bất kể hiểm nguy, dốc hết cả toà n lá»±c dùng Vô ảnh tối thượng thừa mà cầm cá»±.
Má»™t và i nhuệ khà do kiếm lão phát ra, da thịt cá»§a chà ng bị cắt nhiá»u nÆ¡i. Lã Tuyết Cừu chiến đấu trong tuyệt vá»ng.
Má»™t tia kiếm cá»§a Thần quân bay vút vá» phÃa Tuyết Cừu, trong lúc chà ng Ä‘ang xoay lưng lại để đỡ lấy má»™t ảo kiếm từ trước mặt. Má»™t bóng trắng từ ngoà i bay vá»t và o để đỡ lấy chiêu Ä‘oạt mệnh cá»§a lão...
Ba bóng ngưá»i dạt ra.
Bóng trắng là một nữ nhân bịt mặt.
Nữ nhân đứng vá» phÃa Tuyết Cừu.
Thần quân gưá»m mắt nhìn ngưá»i nà y, như cố moi sau cái lá»›p khăn bịt ra má»™t gương mặt nà o đó có quen thuá»™c hay không.
Lão trầm giá»ng nói :
- Báo danh đi!
Ngưá»i bịt mặt nói :
- BÃ TÃ ng cung.
Thần quân thoáng giáºt mình. Trong lúc đó Tuyết Cừu biết mình vừa thoát chết trong đưá»ng tÆ¡ kẽ tóc, lại nghe nói đến Bà Tà ng cung, chà ng vừa ngạc nhiên vừa mừng, sinh khà và hà o khà phục hồi lại như trước khi chưa giao đấu.
Trong thá»i gian Thần quân còn Ä‘ang nghiệm xét, Lã Tuyết Cừu ngầm váºn công, thấy trong ngưá»i có phần hÆ¡n trước. Có lẽ vì trong khi động thân để đánh, chất mê hồn hương đã theo sá»± váºn công mà thoát ra chăng?
Thần quân nói :
- Thần Quân phủ không dây tới Bà Tà ng cung, sao các ngươi lại dám xâm phạm ngang ngược?
Nữ nhân nói :
- Không dây đến không có nghĩa là không muốn dây đến, mà có nghĩa là không dám đây đến tại vì thực lực chưa đủ.
Äông Hải Thần Quân áºm ừ.
Tuyết Cừu thấy nữ nhân bịt má :
- Không phải là ngưá»i mà chà ng đã gặp ở tráºn Bán Cá»±c. Nữ nhân có dạng như trẻ, và cÅ©ng không phải Hoa y nữ lang. Tuyết Cừu lấy là m phân vân.
Bất thần, Thần quân chá»›p ngưá»i lên, nữ nhân bịt mặt và Tuyết Cừu cùng mất bóng. Tiếng binh khà chạm nhau, và Thần quân vẫn dùng Phân thân kiếm thuáºt mà đấu vá»›i hai ngưá»i.
Lã Tuyết Cừu rất sợ loại kiếm pháp nà y.
Xem lại nữ nhân áo trắng cÅ©ng dùng phân thân kiếm thuáºt mà đấu vá»›i lão.
Tuyết Cừu vừa ngạc nhiên vừa thán phục.
Chà ng cũng tiếp tục dùng Vô ảnh ma chiêu để yểm trợ cho nữ lang.
Lần chiến đấu nà y, hỠkhông ngừng nghỉ.
Cà ng lúc, Tuyết Cừu thân ảnh cà ng nhanh, khà lá»±c cà ng mạnh. Chà ng sá» dụng gần hết sở há»c cá»§a Vô ảnh ma chiêu...
Bỗng hai tiếng hét xảy ra cùng một lúc. Tiếng hét của nữ nhân bị kiếm của Thần quân và tiếng hét của Thần quân bị kiếm của Tuyết Cừu.
Khi chà ng dừng lại, thì Thần quân đã biệt dạng và nữ nhân ôm hông lảo đảo.
Lã Tuyết Cừu chạy lại đỡ lấy nữ nhân nà y Ä‘em lại giưá»ng.
Nữ nhân thá»u thà o :
- Lã công tá»! Má»i việc lá»—i do ta cả!
Tuyết Cừu bi thiết. Nữ nhân không ai khác hơn là Ngũ Ngoạn Cô cải dạng. Thì ra, võ công của nà ng cũng đáng liệt và o tuyệt đại cao thủ.
Máu nà ng cháy nhiá»u. Má»™t phần hông phải bị kiếm phạm rất sâu.
Chà ng điểm huyệt cầm máu và lấy thuốc chữa thương ra lần đắp cho nà ng.
Tuyết Cừu vẫn không giở khăn bịt mặt của nà ng ra, vì sợ Thần quân đến bất ngỠmà phát hiện.
Không thấy Ngũ Ngoạn Cô nói gì, chà ng khẽ nói :
- Tiểu thư... Tiểu thư thấy trong ngưá»i thế nà o?
Nà ng đáp :
- Cũng đỡ...
Lá»a bây giỠđã tắt ngá»§m. Chà ng lại nhóm lá»a lên để có ánh sáng mà xem vết thương cá»§a nà ng.
Tuyết Cừu không nói năng gì, chỉ vén áo nà ng lên...
Vết kiếm đã cắt đứt một đoạn ruột. Máu và chất bẩn của ruột lẫn lộn và o nhau.
Ngoạn Cô nói :
- Ta biết ruột bị đứt rồi... Khó sống!
Tuyết Cừu an ủi :
- Tiểu thư yên tâm. Tại hạ sẽ là m má»i cách để cứu cho bằng được tiểu thư.
Chà ng mở bá»c ra lấy kim chỉ, sau khi lau rá»a vết thương má»™t cách cẩn tháºn, chà ng bôi thuốc má»™t lần nữa, rồi khâu ruá»™t lại và khâu luôn phÃa ngoà i.
Chà ng lại cho Ngoạn Cô uống thuốc phục hồi sức khá»e.
Ngoạn Cô nói :
- Thần quân đến đây mà ông không ghé phá»§, tức là ông đã nghi hoặc có biến rồi. Tiểu muá»™i dùng Phân thân thuáºt mà đấu vá»›i ông, chắc chắn ông có phần nghi, vì chỉ có tiểu muá»™i má»›i biết môn nà y mà thôi. Thế nà o đêm nay ông ta cÅ©ng trở lại phá»§, nếu không có tiểu muá»™i ở đó, thì ông biết ngay kẻ bịt mặt chÃnh là tiểu muá»™i. NgÅ© Ngoạn Cô nà y hết sống. Trước khi chết, lão phải già y vò thân xác tiểu muá»™i.
Tuyết Cừu nói :
- Công lực của tại hạ vừa mới phục hồi, tiểu thư đi theo tại hạ thì không sợ gì Thần quân nữa.
Nà ng mừng rỡ và há»i :
- Phục hồi đến mức nà o?
Chà ng đáp :
- Khâu xong mũi kim cuối cùng là công lực phục hồi nguyên vẹn.
Bá»—ng nà ng há»i :
- Äêm nay công tá» nằm đâu?
Tuyết Cừu đáp gá»n :
- Nằm đất.
Nà ng thở dà i :
- VÄ©nh viá»…n vẫn còn ngăn cách. Tiểu muá»™i là m phiá»n công tá» nhiá»u quá!
Tuyết Cừu phân trần :
- Giưá»ng nà y không thể nằm hai ngưá»i được. HÆ¡n nữa để tiểu thư nằm cho thong thả.
Ngoạn Cô nói :
- Ta e Thần quân dẫn đội Khoái kiếm thủ tới đây trong đêm nay.
Tuyết Cừu hà o khà nổi lên, nói :
- Yên tâm! Äó chỉ là đám bị thịt!
Nà ng khẽ lắc đầu :
- HỠdùng loạn tiễn.
Nếu há» dùng loạn tiá»…n, Tuyết Cừu má»›i khó xá». Chà ng nói :
- Hay là tại hạ mang tiểu thư đi ngay bây gi�
Nà ng nói :
- Không nên! Công tá» hãy Ä‘i ngay... À, à ... công tá» không biết lối ra tráºn nà y đâu, vì công tá» chưa có dịp nghiên cứu. Äây đúng hÆ¡n không phải là tráºn, mà là cách cấu trúc cá»§a nó để đánh lừa ngưá»i lạ. Ban đêm không quen khó mà thoát.
Tuyết Cừu thâu lượm đồ đạc bá» và o bá»c, rồi chà ng tìm cách dìu nà ng.
Ngoạn Cô chỉ vẽ cho chà ng lối đi... Quanh qua lộn lại một hồi, bỗng Ngoạn Cô nói :
- Ta quên những váºt quan trá»ng ở phòng ta. Nếu lão mà vá»› được những thứ nà y thì thiên hạ... Äại loạn ngay!
Tuyết Cừu vừa trổ khinh công vừa nói :
- Thần quân bị tại hạ cho một kiếm, không biết nặng nhẹ thế nà o, vì lúc đó tại hạ chưa phục hồi hoà n toà n công lực. Nếu mà nặng, e đêm nay lão không đi được đâu.
Ngoạn Cô nói :
- Lão không nặng lắm đâu. Lão là nhân váºt lấy hư là m thá»±c, lấy ngá» là m tin. Nếu là nặng thì lão không thể bá» chạy nhanh và xa được.
Khi ra khá»i vưá»n cây rồi, Tuyết Cừu nói :
- Tiểu thư hãy chỉ cho tại hạ nÆ¡i cất những bảo váºt đó, còn tại hạ đặt tiểu thư và o má»™t nÆ¡i kÃn đáo, rồi tại hạ sẽ lấy bảo váºt vá» giao lại cho tiểu thư.
Ngoạn Cô nói :
- Không được đâu! Äi đến đó mà không có tiểu muá»™i, thì không cách nà o và o phòng đó được.
Tuyết Cừu lặng thinh. Chà ng vẫn vác Ngoạn Cô hướng vỠThần Quân phủ mà chạy.
Chà ng há»i :
- Tiểu thư có quen biết với ai trong Bà Tà ng cung?
Ngoạn Cô nói :
- Hồi sư phụ tiểu muá»™i còn sinh tiá»n, ông là ngưá»i rất thân vá»›i chá»§ nhân Bà Tà ng cung. Lúc đó tiểu muá»™i chưa biết gì vá» Bà Tà ng cung. Má»™t Ä‘iá»u chắc chắn là Bà Tà ng cung là má»™t thế giá»›i riêng biệt, gom tụ tất cả các tuyệt há»c vá» võ công trên đất Trung Nguyên. HÆ¡n nữa, há» còn tổng hợp và trước tác thêm những võ thư xuất sắc, tất cả Ä‘á»u có má»™t tên chung là Tà ng cung bà phổ, và đánh dấu theo thứ tá»± cá»§a nó là má»™t, hai, ba bốn...
Tuyết Cừu nói :
- Sắp đến sà o huyệt của Thần Quân phủ, bây giỠchúng ta phải đi theo lối nà o?
Ngoạn Cô nói :
- Cứ đi sát tới nơi, tiểu muội có kế hoạch!
Xa xa, thấy Thần Quân phủ đèn đuốc sáng choang.
Ngoạn Cô nói :
- Cho tiểu muội xuống!
Tuyết Cừu nhẹ nhà ng cho nà ng rá»i vai. Nà ng nói như đùa như tháºt :
- Công tá» có thể vác tiểu muá»™i Ä‘i suốt cuá»™c Ä‘á»i được không?
Tuyết Cừu dưá»ng như không hiểu ý sâu cá»§a câu há»i đó. Chà ng đáp :
- Nếu hoà n cảnh bắt buộc, thì tại hạ cũng phải vác, cho đến khi kiệt sức gục ngã, rồi tới đâu thì tới.
Ngoạn Cô mỉm cưá»i :
- Là m sao tiểu muá»™i dám là m phiá»n công tỠđến mức đó? Nhắm dây dưa như váºy mình phải tá»± xá» cho rồi.
Nà ng vừa nói vừa váºn công thá», thấy khà huyết trong ngưá»i lưu thông tạm ổn, nÆ¡i vết thương vẫn còn Ä‘au.
Ngoạn Cô nói :
- Chúng ta cứ thong thả đến đó, riêng tiểu muá»™i là m như ngưá»i không bị thương. Bất kỳ tình huống nà o nếu chưa có ý kiến cá»§a tiểu muá»™i, thì không nên xuất thá»§.
Tuyết Cừu lấy là m khó, há»i lại :
- Chẳng lẽ hỠquyết giết tại hạ cũng phải chỠý kiến của tiểu thư sao?
Ngoạn Cô gáºt đầu :
- Váºy đó!
Tuyết Cừu đứng lại, nói :
- Như váºy tại hạ khó vâng lá»i. Thà tại hạ không khai chiến vá»›i ai, hoặc có thể nhân nhượng há» má»™t đôi chiêu đầu, chứ bảo mình đứng không để hỠđánh, nói nghe sao như thần thoại. Khó tháºt!
Ngoạn Cô nghiêm nét mặt :
- Váºy thì công tá» hãy Ä‘i Ä‘i, để mặc tiểu muá»™i giải quyết!
Tuyết Cừu tức mình nói :
- Nếu phải chết cho má»™t đại sá»±, cho má»™t chÃnh nghÄ©a tại hạ sẵn sà ng, còn...
Ngoạn Cô ngắt lá»i :
- Công tỠđi đi!
Nà ng nói rồi rảo bước đi nhanh. Những bước đầu tiên của nà ng có vẻ mất thăng bằng, nhưng sau đó nà ng đi rất uyển chuyển thướt tha như lúc nà o.
Tuyết Cừu rất lấy là m khó xỠvà khó hiểu. Chà ng nói thầm :
- Ngoạn Cô vì ta mà phản lại Thần quân đến đỗi bị trá»ng thương, ta không vì nà ng được sao? Lẽ nà o nà ng thấy ta nguy khốn mà không bảo ta ra tay?
Tuyết Cừu vá»™i và ng phóng ngưá»i tá»›i Ä‘i song song vá»›i nà ng.
Ngoạn Cô há»i :
- Tại sao công tỠkhông đi?
Chà ng đáp :
- Tại hạ chịu Ä‘iá»u kiện cá»§a tiểu thư.
Ngưá»i trong phá»§ thấy Ngoạn Cô và Tuyết Cừu ung dung Ä‘i tá»›i, bá»n há» chạy lại, trên tay ngưá»i nà o cÅ©ng cầm vÅ© khÃ.
Chúng chà o Ngoạn Cô rồi nói :
- Có lệnh của Thần quân phải bắt nương nương thần phủ và Lã Tuyết Cừu.
Ngoạn Cô nói :
- Lệnh đâu?
Gã cẩm y vệ xá một cái rồi nói :
- Äó là khẩu lệnh.
Nà ng nói :
- Các ngươi đã gá»i ta là nương nương thần phá»§ mà còn dám bắt ta, sao lại nghịch ngôn thế? Ta Ä‘em Lã Tuyết Cừu đến gặp Thần quân đây. Tránh đưá»ng!
Tên kia nói :
- Thần quân dẫn thuá»™c hạ Ä‘i tìm nương nương rồi. Xin nương nương đừng để bá»n thuá»™c hạ khó xá»!
Nà ng choà ng tay qua vai Tuyết Cừu rồi nói :
- Các ngươi chá»› khá vá»ng động. Ta và o phá»§ ngồi đợi Thần quân vá».
Bá»n vệ phá»§ tránh đưá»ng ra, cho hai ngưá»i Ä‘i tá»›i
* * * * *
Vết thương cá»§a Äông Hải Thần Quân không nặng lắm. Sau khi bôi thuốc xong, ông gá»i mấy tên tâm phúc đến há»i má»i việc, và được biết nương nương thần phá»§ không có mặt tại phá»§.
Ông há»i :
- Thưá»ng ná»a năm nay nương nương là m gì?
Bá»n thuá»™c hạ trả lá»i :
- Nương nương đức độ, chăm chút công việc, sống quên mình. Nương nương là m việc bất kể ngà y đêm giỠgiấc...
Äại khái bá»n chúng hết lá»i tán dương công đức NgÅ© Ngoạn Cô. Rồi bá»n chúng cÅ©ng lượt qua rất kỹ vá» giai Ä‘oạn Lã Tuyết Cừu đến đây, cho đến lúc Tuyết Cừu bị Ngoạn Cô nhốt và o tráºn không cho ăn uống...Má»—i lá»i cá»§a chúng là má»—i lá»i bênh vá»±c nà ng.
Nghe xong ông mỉm cưá»i, dặn dò hết má»i việc rồi dẫn thuá»™c hạ ra Ä‘i.
Äoà n ngưá»i trên dưới ba chục và má»™t đà n chó săn, tức tốc xông và o vưá»n cây. Ông biết, vết thương cá»§a ngưá»i nà y nặng lắm. Ngưá»i nà y? Nữ nhân bịt mặt ấy, chưa dám quyết có phải là Ngoạn Cô hay không. Nhưng bất kỳ là ai, ông phải bắt cho bằng được.
HỠđi một hồi và bầy chó đi lục lạo khắp nơi không được gì cả, Thần quân dừng lại suy nghĩ.
Cuối cùng ông vỗ trán nói :
- Nếu là Ngũ Ngoạn Cô, thì chắc cô ta quanh lại phủ rồi.
Ông hô lớn :
- Rút!
Tất cả thuộc hạ của ông, lúc kéo đi thì như nước, lúc kéo vỠthì như mây.
Khi vỠđến nÆ¡i gặp toán ngưá»i Ä‘i tuần, ông há»i :
- Ngũ Ngoạn Cô và Lã Tuyết Cừu đã quanh lại phủ rồi chứ?
Toán ngưá»i kia đáp :
- Cả hai ngồi chỠThần quân tại phủ lâu lắm.
Ông sá»ng sốt ngay. Ông cứ ngỡ là há» ghé lại đây chém giết thêm má»™t số ngưá»i và lấy váºt gì quan trá»ng rồi Ä‘i ngay, có lẽ ông dẫn thuá»™c hạ và lạp khuyển (chó săn, còn gá»i là thÃnh khuyển) Ä‘uổi theo là chuyện bình thưá»ng. Äằng nà y kẻ địch Ä‘ang ngồi chá» mình tại phá»§, khiến ông phải chồn bước.
TÃnh Thần quân xưa nay vẫn thế. Cái gì ông hoà i nghi thì nhất định ông không là m.
Nhưng gặp hoà n cảnh nà y, ông không để cho thuộc hạ đánh giá ông là nhát.
Ông suy nghÄ© má»™t hồi, rồi láºp tức Ä‘iá»u động má»i ngưá»i theo má»™t quy mô rá»™ng lá»›n.
Những toán ngưá»i nháºn lệnh cá»§a ông chạy như bay, và phút chốc không còn má»™t ai ở đó cả.
Thần quân bước và o tá»›i sân, đám thuá»™c hạ khấu đầu. Ông há»i :
- Ngũ Ngoạn Cô còn nơi đó không?
Chúng đáp :
- Còn!
Ông lại giáºt mình lần nữa. Hai lần giáºt mình cá»§a ông đã mất gần ná»a khắc thá»i gian.
Ông Ä‘iá»u động cẩm y vệ vây chặt lấy ngoà i. Ông hăm hở bước và o ná»™i phá»§.
Và o trong, ông không thấy má»™t ai. Linh tÃnh khiến cho ông biết NgÅ© Ngoạn Cô đã thoát Ä‘i rồi.
Sau khi lục soát má»™t hồi không thấy, ông thét vang như sấm, gá»i mấy tên canh cá»a phá»§ tá»›i há»i :
- Phủ nà y không có lối ra và o nà o khác ngoà i chánh môn, sao Ngũ Ngoạn Cô và Lã Tuyết Cừu thoát đi mà các ngươi không thấy?
Bá»n chúng đáp :
- Thuộc hạ vẫn canh phòng nghiêm ngặt, nhưng không thấy nương nương ra đây.
Lão hét má»™t tiếng như sấm vung gươm chém chết mấy tên, rồi tức tốc truyá»n bá»n cáºn vệ Ä‘uổi theo...
* * * * *
NgÅ© Ngoạn Cô đưa Lã Tuyết Cừu và o Thần Quân phá»§. Nà ng đặt chà ng ngồi đó, rồi Ä‘i lấy những váºt cần thiết. Äâu đó xong, nà ng nói vá»›i Lã Tuyết Cừu :
- Công tỠtheo tiểu muội!
Nà ng lấy xâu chìa khóa mở các cá»a rồi Ä‘i ngoằn ngoèo hết phòng nỠđến phòng kia. Rồi đến má»™t phòng tối tăm, nà ng nói :
- Äây là máºt thất. Phòng nà y tiểu muá»™i má»›i là m sau nà y, Thần quân không dÃnh dấp vá» chuyện nà y. Trong nà y có má»™t địa đạo không ai biết, kể cả Thần quân. Chúng ta không ra ngoà i được nữa. Công tá» yên trà theo ta.
Nà ng khóa hết các cá»a cẩn tháºn rồi mở nắp hầm đưa Tuyết Cừu xuống.
Tuyết Cừu suy nghĩ :
- “Chắc thá»i gian hÆ¡n ná»a năm vắng mặt Thần quân ở nhà , nà ng cho kiến thiết những bà lá»™ để tiện việc ứng xứ vá»›i hoà n cảnhâ€.
Hai ngưá»i Ä‘i song song vá»›i nhau, Tuyết Cừu há»i :
- Tiểu thư có cần tại hạ bồng không?
Nà ng nói :
- Tiểu muội còn đi được!
Tuyết Cừu nghĩ thầm :
- “Tâm hồn nà ng có lúc bình tÄ©nh, có lúc hoảng hốt, khi thì ta khi thì tiểu muá»™i! Äịa đạo nà y Ä‘i tá»›i đâu? Sao Ä‘á»i ta cứ gặp toà n địa đạo không váºy?â€
Hai ngưá»i Ä‘i má»™t Ä‘oạn nữa đến má»™t phòng ngầm rá»™ng rãi. Nà ng mở cá»a đưa Tuyết Cừu và o.
Ngũ Ngoạn Cô nói :
- Äây là đoạn cuối cùng! Phòng nà y phương tiện đầy đủ, chúng ta có thể sống ở đây lâu ngà y.
Tuyết Cừu cả kinh há»i :
- Nhịn đói mà sống sao? Không khà ở đâu thở, nước ở đâu nấu, và những phương tiện cần thiết cho cuộc sống ở đâu mà dùng? Ngoà i ra, chắc gì Thần quân không biết nơi nà y?
Ngoạn Cô giÅ© mùng mà n giưá»ng chiếu sạch sẽ kéo Tuyết Cừu lại giưá»ng nói :
- Tiểu muá»™i mệt quá hãy nghỉ má»™t chút! Phòng nà y rá»™ng rãi, có nhiá»u ngăn. Có lẽ má»—i ngăn như váºy dá»± trữ nhiá»u thức ăn uống.
Ngoạn Cô nói tiếp :
- Phòng nà y có dòng suối chảy ngang, không khà theo dòng suối và o đây. Nước đó, không khà đó lo gì không sống? Những phòng trên, tiểu muội đã đặt sẵn cơ quan. Nếu ở ngoà i mở và o, cơ quan ấy sẽ hủy lối và o ngay. Dĩ nhiên hỠsẽ không tìm ra lối và o!
Tuyết Cừu nghe nà ng nói sao thì hay váºy. Chà ng há»i :
- Dòng suối ngầm nà y khởi nguyên từ đâu, rồi chảy đến đâu?
Ngoạn Cô nói :
- Ta đã cho ngưá»i Ä‘i do thám suối ngầm nà y tháng trước. Có cả thảy bốn ngưá»i Ä‘i, nhưng chưa thấy trở lại, ta cÅ©ng hÆ¡i lo. Dù sao, ta cÅ©ng ở đây được má»™t năm để tÄ©nh dưỡng.
Tuyết Cừu đứng lặn, nói :
- Tiểu thư hãy nằm đó, tại hạ đi quan sát một chút mới yên tâm.
Chà ng mở tất cả các tiểu phòng. Má»i thứ lương thá»±c Ä‘á»u đầy đủ, rượu, thuốc không thiếu thứ gì. Có cả má»™t kho dầu. Chỉ cần xe và i tim đèn là xong. Phòng cuối cùng là phòng tắm, nhà xÃ, đồng thá»i cÅ©ng có thể là m nÆ¡i nấu ăn. Dòng suối ngầm cách ná»n phòng má»™t thước, có tấm bá»ng an toà n khi nước lá»›n.
Tuyết Cừu dò biết nước hiện tại chỉ sâu chừng và i gang tay, bá» rá»™ng chừng và i sải. Chà ng chợt nhá»› tá»›i dòng suối ngầm khổng lồ ở Tiá»n Hiá»n Ä‘iện Ä‘i đến núi Lý Hoa.
Tuyết Cừu nói thầm :
- Những ngưá»i kia Ä‘i không vá», hẳn đã gặp sà o huyệt cá»§a nhóm ngưá»i nà o đó!
Chà ng để nguyên áo quần và lội xuống nước để dò xem hư thực thế nà o...
Ngay vị trà bước xuống nước hơi sâu vì nơi nà y để là m bồn tắm.
Tuyết Cừu lại nghĩ :
- “Trước sau gì Ngoạn Cô cÅ©ng muốn ta sống chung vá»›i nà ng. Và dụ trưá»ng hợp nà y là má»™t Ä‘iển hình. Nhưng ta không yêu nà ng, và ta không thể lệ thuá»™c ở nà ng. Nếu nà ng quyết định ở đây, thì ta phải theo suối nà y mà đi ngayâ€.
Tuyết Cừu trở lại phòng lặng ngồi váºn công. Công lá»±c chà ng phục hồi đây đủ. Ngá»n đèn dầu nhá» thắp đủ sáng cả phòng.
Lã Tuyết Cừu sá» trán thấy Ngoạn Cô nóng như lá»a. Chà ng đưa tay bắt mạch, thấy mạch chạy hÆ¡i gấp má»™t chút, chứng tá» nà ng lên cÆ¡n sốt vì vết thương.
Tuyết Cừu nói thà nh lá»i :
- Ngoạn Cô nhiệt tình vá»›i ta, hy sinh vì ta. Nà ng không phải giả vỠđể chiếm Ä‘oạt, mặc dù nà ng kiến láºp nÆ¡i nà y là để chá» ta!
Tuyết Cừu quyết định, chá» cho nà ng khá»e rồi má»›i Ä‘i. Chợt chà ng nghe tiếng ú á»› cá»§a Ngoạn Cô :
- Công tá»! Sao công tá» nỡ bá» ta mà đi? Tiểu muá»™i yêu chà ng lắm! Tiểu muá»™i côi cút như công tá», không cha mẹ. Tiểu muá»™i được NgÅ© Hoa đại sư nuôi nấng từ tấm bé cho đến khi ngà i qua Ä‘á»i. Tiểu muá»™i vẫn trong ngá»c trắng ngà ... Lã Tuyết Cừu! Cừu lang...
Lâu lâu, nà ng lại lảm nhảm.
Tuyết Cừu váºn công truyá»n chân lá»±c cho nà ng để khá»e lại.
Hồi lâu, Ngoạn Cô mở mắt ra, mặt nà ng tươi hồng trở lại.
Tuyết Cừu cho nà ng uống thuốc. Chà ng nói :
- Ngũ tiểu thư! Tại hạ ở đây với tiểu thư.
Ngoạn Cô ôm chầm lấy đầu chà ng, nói :
- Tiểu muá»™i không muốn ngăn cháºn gót giang hồ cá»§a công tá». Nhưng không hiểu sao tiểu muá»™i đã đặt hết tâm hồn mình và o công tá» rồi. Tiểu muá»™i biết công tỠở đây chá» tiểu muá»™i mạnh rồi sẽ ra Ä‘i!
Quả ý cá»§a Tuyết Cừu là váºy. Chà ng miá»…n cưỡng nói :
- Tiểu thư đừng nghÄ© gì xa vá»i, hãy tÄ©nh dưỡng cho qua khá»i cÆ¡n bệnh nà y!
Nơi đây, ban ngà y cũng như ban đêm, không có ánh sáng của thiên nhiên tiếp trợ. Gió và không khà theo từ ngõ suối và o.
Tuyết Cừu cứ vẫn thầm lặng và nghiên cứu, tìm tòi ráp mối sở há»c cá»§a mình thà nh má»™t chuá»—i liên tục và có hệ thống.
Khi nà ng há»i thì chà ng nói chuyện không thì thôi.
Ngoạn Cô cÅ©ng hiểu được lòng chà ng nguá»™i lạnh như váºy, nên bệnh kia vừa bắt đầu là nh, bệnh ná» lại sinh. Bệnh tương tư.
Ngoạn Cô má»—i ngà y má»™t tiá»u tụy. Tuyết Cừu má»—i ngà y má»™t xa vắng.
Hôm nay chà ng cắt thuốc bổ cho nà ng.
Ngoạn Cô nắm tay chà ng thá»u thà o :
- Công tá»! Dẫu có Hoa Äà , Biển Thước cÅ©ng không chữa được bệnh nà y. Vì đây là tâm bệnh chứ không phải thân bệnh. Tiểu muá»™i không uống!
Tuyết Cừu nói :
- Trá»i cao và đất dà y cÅ©ng hiểu thấu được lòng cá»§a tại hạ. Xin tiểu thư hãy hiểu cho rằng, tại hạ dừng chân lại má»™t chá»— là trăm cay ngà n đắng. Chúng ta hãy vì nhau!
Ngoạn Cô nói :
- DÄ© nhiên là tiểu muá»™i biết công tá» có rất nhiá»u khách má hồng thầm thương trá»™m nhá»›. Còn lòng dạ cá»§a công tá» ra sao thì tiểu muá»™i không rõ. Nhưng tiểu muá»™i đối vá»›i công tá» chỉ quyết má»™t lòng Ä‘em cái chết để Ä‘á»n tạ!
Tuyết Cừu nghĩ thầm :
- “Hoà n cảnh nà ng ngà y má»™t ngặt nghèo, thà không có mình thì thôi, có mặt mà lạnh nhạt thì nà ng không chịu nổi. Ãnh sáng và không khà nÆ¡i đây thiếu, lại không có công việc là m cho phôi pha, là m sao nà ng chóng là nh. Hay là ta cứ chiá»u ý nà ng, để nà ng mạnh lại rồi sẽ tÃnhâ€.
Tuyết Cừu ngồi lại bên nà ng và thúc chân lực và o công lực nà ng dần dần phục hồi lại.
Nà ng hÆ¡i khá»e, chà ng lá»±a lá»i nói :
- Tiểu thư! Dù... Có muốn gì, chúng ta hãy hợp tác với nhau, tiểu thư vui vẻ uống thuốc, còn tại hạ cố gắng sắc thuốc. Mình phải tự cứu mình trước, tiểu thư ạ!
Chà ng đỡ Ngoạn Cô ngồi dáºy uống thuốc. Chà ng là m ra vẻ thân thiết, vuốt ve âu yếm.
Bắt đầu từ ngà y hôm đó nà ng khôi phục dần. Nà ng cà ng khôi phục, chà ng cà ng âu yếm.
Cho tá»›i má»™t hôm nà ng đã khá»i hẳn, xem lại Tuyết Cừu như má»™t bá»™ xương khô!
Bởi vì chà ng bị câu thúc lâu ngà y không có ánh sáng, thức ăn uống cũng thiếu và thiếu nhất là những chủ trương của chà ng không được hoà n cảnh đáp ứng.
Ngoạn Cô trông sắc diện cá»§a chà ng tiá»u tụy như váºy, ôm chà ng khóc ngất. Nà ng nói :
- Công tỠvì tiểu muội thân xác đến thế nà y!
Tuyết Cừu cưá»i trấn an :
- Ở trong hang không có ánh sáng thì con ngưá»i là m sao có sức khá»e được? Nếu má»™t mình tại hạ ở đây cÅ©ng váºy thôi. Xin chá»› ưu phiá»n!
Nà ng nói :
- Không biết hiện giỠThần quân như thế nà o? Và bây giỠban ngà y hay ban đêm? Chúng ta ở đây, bao lâu rồi nhỉ?
Tuyết Cừu lắc đầu :
- Nơi đây là tiên động, không có ngà y đêm. Thần quân ra sao tại hạ cũng không hiểu được.
Bây giá» tiểu thư đã khá»e rồi, ta nên rá»i khá»i nÆ¡i đây.
Ngoạn Cô buồn rượi. Nà ng nói :
- Hỡi ơi! Tiểu muội nà o muốn cột chân công t� Ra ngoà i, tiểu muội là m sao đi theo công t� Nhưng công tỠra ngoà i rồi định đi đâu?
Tuyết Cừu nói :
- Trước nhất, tại hạ đi tìm Thần quân!
Ngoạn Cô nói :
- ChÃnh vì váºy tiểu muá»™i má»›i không thể Ä‘i vá»›i công tá»! Biết rằng Thần quân là ngưá»i đầy âm mưu và thá»§ Ä‘oạn nhưng hồi lão sư phụ còn sinh tiá»n có Ä‘em tiểu muá»™i gởi gắm cho Thần quân, hôm nay là m sao tiếp tay vá»›i công tá» mà hại ông ta?
Rõ rà ng nà ng và Băng Kiên cùng má»™t tâm sá»±. Nhưng hoà n cảnh má»—i ngưá»i má»™t lối riêng. Băng Kiên cÅ©ng chịu đựng nhưng hoạt bát, trong sáng, đôi khi pha chút nghịch ngợm đáng yêu. Còn nà ng thì trưá»ng tịch, chịu đựng và khắc nghiệt. Khắc nghiệt đến ná»—i đồng nghÄ©a vá»›i kẻ ác. Chà ng vẫn đăm chiêu để nghe nà ng nói.
Ngoạn Cô nói tiếp :
- Vá»›i Thần quân, tiểu muá»™i biết rất rõ vá» sở trưá»ng lẫn sở Ä‘oản cá»§a ông, kể cả sá»± liên hệ vá»›i các cao nhân bên ngoà i...
Tuyết Cừu nói cháºn :
- Äá»§ rồi! Tiểu thư đừng nói gì vỠông ta nữa!
Ngoạn Cô hÆ¡i sượng, há»i :
- Tại sao công tỠkhông để tiểu muội trình bà y?
Chà ng nói :
- Tiểu thư cần giữ phẩm cách cá»§a má»™t nhân váºt chân chÃnh! Tiểu thư hãy quyết định nhanh, tại hạ Ä‘i ngay bây giá»!
Nà ng nói :
- Công tỠhãy đi đi!
Nà ng nói xong, nằm úp mặt và o trong.
Tuyết Cừu lặng lẽ thu dá»n hà nh lý mang và o ngưá»i. Sau khi kiểm soát đầy đủ, chà ng nói :
- Tại hạ đi đây!
Ngoạn Cô vẫn không cựa động gì.
Chà ng mở cá»a phòng sau, bước chân xuống dòng nước. Nước mát lạnh, khiến chà ng tỉnh táo hÆ¡n má»™t chút.
Chà ng sực nghĩ :
- “Không ai ở trong bóng tối như loà i gián được. Ãt ra phải đưa nà ng ra khá»i chá»— nà y, và để nà ng trú tại chá»— Phi Quỳnh ngà y trước, hoặc chá»— ta và Băng Kiên ở, là m sao cho nà ng tránh được Thần quân rồi sẽ tÃnh sauâ€.
Bá»—ng chà ng nghÄ© việc gì đó liá»n quay lại tìm Ngoạn Cô. Thấy Ngoạn Cô đầu bù tóc rối, Ä‘ang loay hoay việc gì đó. Nghe tiếng động, nhưng nà ng vẫn không nhìn lên.
Tuyết Cừu bước lại gần, nâng Ngoạn Cô lên, thì thấy nà ng Ä‘ang cầm má»™t chén thuốc đầy. Tuyết Cừu nếm thá», chà ng thất kinh, Ä‘áºp luôn cả chén thuốc, ôm chặt lấy nà ng.
Ngoạn Cô lạnh ngắt, và lặng im như kẻ mất hồn.
Tuyết Cừu dìu nà ng ngồi lại giưá»ng nói :
- Chỉ cần góc tư chén nà y cÅ©ng đủ chết! Tá»™i tình gì tiểu thư phải là m váºy?
Ngoạn Cô bây giỠmới ấm lại dần. Nà ng khóc tấm tức nói :
- Không Ä‘i được vá»›i công tá», không sống được ở nÆ¡i nà o, thì sống là m chi chứ? Sao công tá» không Ä‘i?
Chà ng nói :
- Tại hạ đã quyết định rồi! Tại hạ cần có tiểu thư bên cạnh để giúp cho tại hạ nhiá»u việc.
Dĩ nhiên Ngoạn Cô hiểu rằng đó là lòng thương hại của chà ng. Nà ng khe khẽ thở dà i, không nói.
Tuyết Cừu nói tiếp :
- Xong việc giang hồ rồi, ta trở vỠđây, là m lá»— thông hÆ¡i, và nÆ¡i nà y sẽ là trú phòng. Tiểu thư phải kiến láºp mưá»i hai phòng thế nà y nữa má»›i đủ...
Lúc nà ng tháºt buồn như thế nà y, câu đùa vô duyên nhất cÅ©ng trở thà nh là có duyên.
Ngoạn Cô nhấn ngón tay và o má chà ng, nói :
- Äắc khách lắm...
Nà ng chợt dừng lại. Dưá»ng như trên má chà ng đã hết... Thịt, chỉ còn xương xẩu.
Một nỗi xót xa nghén nghẹn cuộn lên từ đáy lòng nà ng.
Nà ng kéo tay chà ng đứng lên nói :
- Tiểu muội sẽ hầu hạ công tỠcho đến khi nà o công tỠnhắm không còn đi chung được nữa! Ta đi thôi!