Ghi chú đến thành viên
Gởi Ðề Tài Mới Trả lời
 
Ðiều Chỉnh
  #16  
Old 09-05-2008, 11:08 AM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post

Hồi 15
Lò nấu thuốc giải Truyền âm độc

Văn Đế Đế gật đầu. Dĩ nhiên cô cũng biết bọn địch nhân rất ghê gớm. Nếu không có điều khẩn yếu là cô không mở miệng.
Thiết Kỳ Sĩ dường như đã thi triển thính giác lực rất cao thâm. Chàng lẳng lặng quan sát bốn mặt rồi gián tai vào vách đá hoặc xuống đất. Lát sau đột nhiên chàng nhìn Văn Đế Đế dùng phép truyền âm hỏi:
- Nơi đây có động phủ nào không?
Văn Đế Đế cũng dùng phép truyền âm đáp :
- Có !
Thiết Kỳ Sĩ gật đầu. Chàng vừa nghe vừa kéo Văn Đế Đế đi về phía vách núi đứng dựng.
Chưa đi được năm mươi trượng. Văn Đế Đế đã nghe thấy tiếng động đồng thời mũi ngửi thấy mùi thuốc mà cô chẳng hiểu gì cả.
Hết đường rồi. Phía trước là một tản đá rất lớn. Thiết Kỳ Sĩ vội đánh tay ra hiệu cho Văn Đế Đế đừng tiến về phía trước nữa. Còn chàng người lẹ như chim én bò lên tản đá núi.
Đầu chàng vừa thò ra một chút lại vội thụt vào dường như đã ngó thấy gì.
Chàng dừng lại một chút, đưa người lên cao thêm, rồi không nhúc nhích nữa.
Sau giây lát, chàng vươn tay vẫy Văn Đế Đế ra hiệu cho cô cũng trèo lên.
Văn Đế Đế thi triển khinh công tối cao đến sau Thiết Kỳ Sĩ, gián mình vào người chàng, để một mắt dòm qua dưới trái tai chàng.
Phía trước tảng đá lớn toàn là chông gai và cây cối nhưng không che lấp được thị tuyến.
Tảng đá lớn ngăn chặn đường đi, nhưng vách núi vẫn tiếp tục còn dài đến mười ba mười bốn trượng. Chân vách núi hiển nhiên lộ ra một tòa động phủ. Cửa động không rộng mấy, mùi thuốc từ trong động đưa ra.
Trên cửa động lúc này có một nữ nhân xuất hiện. Mụ vào trạc bốn năm chục tuổi, nghi dung đoan chính , nhưng sắc diện âm trầm lại lộ vẻ giận dữ. Cặp mắt phượng nhắm lại tựa hồ đang nhận định.
Trước mặt nữ nhân, một thanh niên người cao nghệu đứng sững, trên lưng gã dắt hai thanh kiếm. Lạ Ở chỗ mặt gã lộ vẻ nóng nảy, bỗng chân gã bước lui rồi lại bước tới. Hai tay dường như không có chỗ để.
Thiết Kỳ Sĩ quay lại nhìn Văn Đế Đế dùng phép truyền âm nói :
- GÃ thanh niên kia là lệnh chúa đó.
Văn Đế Đế nghe nói sững sốt, dùng phép truyền âm hỏi :
- Bọn họ làm gì vậy?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Ta đến trước nghe gã hô mụ bằng má, nhưng chưa nghe tiếng mụ nói gì.
Văn Đế Đế không hiểu được nghi vấn trước mặt. Sau chừng nữa giờ mới nghe thanh niên lưng cài song kiếm lớn tiếng hô:
- Má Má ! Má Má đã không cho hài nhi vào động lại chẳng bảo sao. Hay là Má Má bức bách hài nhi phải xông vào.
Con nói với mẹ ba chữ " phải xông vào " khiến cho Văn Đế Đế và Thiết Kỳ Sĩ rất lấy làm kỳ, vì không tin giọng lưỡi của con lại dám nói với mẫu thân như vậy. Hai người vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Có lẽ vì câu nói không lọt tai, mụ đột nhiên mở trừng mắt trợn lên quát:
- Thằng súx sinh ngỗ nghịch bất hiếu kia ! Ngươi dám...
Thanh niên dừng bước lại, dường như gã cũng bực mình trầm giọng đáp :
- Má Má ! Nếu vậy hài nhi nói huỵch toẹt ra...
Phụ nhân nhảy chồm lên trỏ tay vào mặt gã quát:
- Câm miệng ngay ! Ai là Má Má mi ! Cút... ngay đi...
Thanh niên không có ý rút lui , lại nói :
- Vậy lãn nhân gia lấy thuốc cho tiểu tử đi!
Phụ nhân cười lạt nói :
- Thuốc gì?
Thanh niên đáp :
- A di đã điều tra ra lão nhân gia ở đây để chế luyện một thứ kỳ dược để phá hoại môn truyền âm độc của A di.
Phụ nhân đột nhiên ngữa mặt cười rộ nói :
- Phải rồi ! Ta đã luyện xong và hoàn toàn thành công rồi. Mười mấy năm nay ta ngày đêm sưu tầm dược thảo trong thiên hạ để phá Truyền âm độc. Đấng hoàng thiên không phụ kẻ tâm thành, ta đã tìm được đầy đủ hoàn toàn.
Thanh niên lớn tiếng:
- Lão nhân gia không thể phá ohại việc lớn của A di.
Phụ nhân cười lạt đáp :
- Việc lớn ! Chà chà ! Việc lớn là giết hại hàng ngàn hàng vạn hảo nhân. Mi là đứa ngỗ nghịch bất hiếu ! Té ra cha mi điên rồi mi cũng điên theo. Cha ngươi bị con yêu phụ mê hoặc, không ngờ mi cũng mê mụ. Thằng súc sinh kia ! Ai đẻ ra mi? Con người mi từ đâu mà có? Phải chăng mi ở dưới đất chui lên? Mi nói đi ! Mi nói đi !
Thanh niên vẫn không động tâm đáp :
- A di muốn thống nhất võ lâm , hoàn toàn trông vào Truyền âm độc để khống chế bộ hạ. Bộ hạ mà không khống chế được thì chẳng còn cách gì mà quăng lưới quét các nhân vật võ lâm trong thiên hạ. Nếu không đủ thế lực khống chế võ lâm , thì sau này cả quân Thiên Bang của gia gia cũng hợp lại. Má Má nghĩ coi bước đường tương lai đều là ở nơi hài nhi.
Phụ nhân nỗi lên tràn cười ha hả đầy vẻ trào phúng rồi hắng đặng nói :
- Phải rồi ! Đều ở nơi mi hết. Sau này mi làm hoàng đế ! Chà ! Con yêu phụ thôi tha có mấy phần tư sắc làm cho gia gia mi mê muội. Thị bắt đầu việc gồm thâu Quân Thiên Bang. Thực ra bang này là Dã Tâm Bang. Mụ làm gì ta cũng mặt, nhưng mụ không nên đuổi ta đi. Mi là đứa súc sinh, lúc ta đi ngươi mới lên bảy tuổi. Ta tưởng khi mi lớn lên báo thù cho ta. Hỡi ơi ! Nào ngờ thằng súc sinh cũng bị mê muội. Bây giờ ta chẳng còn hy vọng gì nữa. Mi làm lệnh chúa bậc nhất có đủ oai phong để uy hiếp mẫu thân.
Thanh niên cười khằn khặc đáp :
- Hảo ý của hài nhi bị Má Má cự tuyệt, nhưng Má Má tự lượng có phải là đối thủ của Adi không?
Phụ nhân lớn tiếng la:
- Không phải thì làm sao?
Thanh niên lớn tiếng hỏi :
- Đã không phải thì giữ thuốc làm chi?
Phụ nhân hắng đặng đáp :
- Võ lâm không phải là nơi để cha con mi xưng vương, hay con yêu phụ kia xưng bá. Ta tự có bổn phận kiếm một người giao thuốc cho họ khiến đồng đạo võ lâm phản kháng Cổ Mộ môn và Quân Thiên Bang không sợ truyền âm độc nữa.
Thanh niên gầm lên:
- Nếu vậy a di sẽ đến kiếm Má Má.
Phụ nhân xua tay nói :
- Cút đi ! Cút ngay đi ! Nếu mi còn chút nhân tình thì cút cho xa, bằng không mi giết chết ta đi.
Thanh niên cười lạt đáp :
- Hài nhi không muốn mang tội phản nghịch, nhưng Má Má tuyệt đối cũng chẳng như nguyện được đâu...
Dứt lời gã vọt lên không đi ngay.
Văn Đế Đế vội dùng phép truyền âm hỏi :
- Kỳ ca ! Dẹp bỏ gã đi ! Thằng con bất hiếu đó còn để làm gì?
Thiết Kỳ Sĩ lắc đầu, dùng phép truyền âm đáp :
- Mẹ con vẫn là mẹ con, hiện giờ phụ nhân hận mình chẳng giết được thằng con bất tử, nhưng lúc kẻ khác đòi mạng con của mụ thì mụ lại liều mạng với họ. Ta đừng hành động mới là cao kiến.
Văn Đế Đế hỏi :
- Cao kiến ở chỗ nào?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Văn muội hãy chờ đó sẽ biết.
Phụ nhân tức đến chảy nước mắt rồi mụ bưng mặt khóc rống lên.
Sau nghe tiếng bước chân mụ loạng choạng quay vào động. Văn Đế Đế dùng phép truyền âm hỏi :
- Kỳ ca ! Làm gì bây giờ?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Cứ giữ ở chỗ này.
Văn Đế Đế kinh hãi hỏi :
- Giữ ở đây làm chi?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Một là ta cần bảo vệ phụ nhân kia, phòng ngừa gã thanh niên kia đó tới làm khó dễ. Hai là ta muốn tìm cách tiếp cận phụ nhân khiến mụ giao thuốc cho ta. Đồng thời ta ráng hỏi toàn bộ tin tức ở nơi mụ.
Văn Đế Đế ngấm ngầm khâm phục chàng nên không nói gì nữa.
Cô chỉ nhịn được một lúc lại hỏi :
- Không hiểu thanh niên đi chưa?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Mặc kệ gã ! Có điều gã không trú ngụ tại Thái Sơn. Chắc ta còn lắm phen điên đầu vì gã.
Hai người ở đó tới lúc gần sáng, Thiết Kỳ Sĩ vẫn chưa hành động gì. Chàng chờ đến trưa mới nhìn Văn Đế Đế nói :
- Có thể hành động được rồi.
Văn Đế Đế hỏi :
- Kỳ ca định làm gì?
Thiết Kỳ Sĩ ghé vào tai cô thì thầm một lúc rồi cười nói :
- Cứ theo kế hoặch mà hành động. Văn Đế Đế tủm tỉm cười. Đột nhiên cô bật tiếng la hoảng:
- Kỳ ca ! Lẹ lên. Nó chuồn vào trong vách đá rồi.
Thiết Kỳ Sĩ dừng lại làm bộ như từ xa tới, nhảy bổ lên hỏi :
- Ở chỗ nào?
Văn Đế Đế vọt về phía trước. Lúc này cô chỉ còn cách cửa động chừng năm trượng. Cô trỏ vào một tiểu động ở vách đá cách đó chừng bốn thước đáp :
- Nó chui vào trong lỗ này.
Thiết Kỳ Sĩ ngoài mặt ngó về phía Văn Đế Đế trỏ mà trong bụng bụng vẫn ngấm ngầm lưu tâm đến cửa động.
Quả như điều tiên liệu của chàng, một bóng phụ nhân hiện ra trước cửa động. Chàng nhìn Văn Đế Đế nói :
- Không sao. Rồi nó cũng chui ra.
Văn Đế Đế nũng nịu đáp :
- Không được ! Nó cắp mất chuỗi ngọc của tiểu muội rồi, tiểu muội phải lấy lại ngay bây giờ.
Thiết Kỳ Sĩ làm bộ không sao được đáp :
- Văn muội hãy chờ một lát có quan hệ gì. Hãy đứng lùi ra một chút.
Văn Đế Đế hỏi :
- Kỳ ca muốn mở vách đá ra chăng?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Không làm thế thì còn cách nào? Đứng xa ra một chút, không thì bị kình phong đã thương đó.
Văn Đế Đế cười nói :
- Đừng khoác lác ! Công lực của tiểu muội không bằng Kỳ ca nhưng chẳng lẽ không cản nỗi dư kình. Kỳ ca động thủ đi, nhưng phải coi đừng làm bể xâu chuổi ngọc của tiểu muội.
Cô nói rồi lùi ra ngồi trên tảng đá coi chừng.
Thiết Kỳ Sĩ ngầm vận bảy thành công lực , nhưng bề ngoài vẫn thản nhiên như không , chàng cười nói :
- Coi chừng đá bể đổ xuống.
Chàng vừa dứt lời , đột nhiên vung quyền đánh vào vách núi.
Một tiếng "Ầm " vang lên như sấm nổ. Tiếp theo một trận rung chuyển ầm ầm. Cả trái núi lung lay không ngớt, nhất là vạch núi đứng dựng phải nghiêng đi. Tình trạng này không giống sức người làm nên được.
Đây là lần đầu tiên Văn Đế Đế thấy Thiết Kỳ Sĩ thi triển bảy thành công lực mà ghê gớm đến thế ! Cô đưa mắt nhìn lên vách núi lộ ra một lỗ rộng ba trượng vuông, sâu đến năm trượng. Đá bể đổ xuống ào ào như mưa. Chỗ bể rộng năm thước vuông. Mảnh đá bay đi tới trăm trượng.
Lúc này phụ nhân đứng trong cửa động lộ vẻ cực kỳ kinh hãi, vội chạy ra ngoài.
Văn Đế Đế đã được Thiết Kỳ Sĩ dặn dò. Cô lại lớn tiếng la:
- Kỳ ca ! Hỏng bét rồi ! LÀm sao kiếm thấy chuổi ngọc?
Thiết Kỳ Sĩ giả vờ ngơ ngác đáp :
- Chắc nó' còn ở trong động.
Văn Đế Đế nhảy lên lớn tiếng:
- Quỉ cũng không tìm được. Kỳ ca phải thường tiểu muội rồi.
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Nếu vậy... nếu vậy về thành đi mua mới có.
Văn Đế Đế tức mình nói :
- Được rồi ! Về thì về đi. Nhưng phải mua đúng như vậy, sai một chút là tiểu muội không chịu.
Phụ nhân thấy hai người muốn đi, ra chiều nóng nảy ra gọi:
- Hai vị thanh kia ! Hãy dừng lại một chút.
Văn Đế Đế làm bộ vừa mới ngó thấy mụ. Cô " ủa " lên một tiếng hỏi :
- Đại nương ! Đại nương ở đâu tới?
Phụ nhân cười đáp :
- Ta ở trong động này. Hai vị vào đây ngồi chơi.
Thiết Kỳ Sĩ chắp tay hỏi :
- Như vậy há chẳng làm bận rộn lão như gia?
Phụ nhân mỉm cười đáp :
- Chúng ta là người tah`nh thực bất tất phải khách sáo.
Hai người theo sau phụ nhân đi quanh co mấy chỗ đường rẽ, lại xuyên tám chín tầng cửa đá mới vào một căn thách thất.
Trong thách thất đồ đạc rất đơn giản. GÓc nhà kê một cái giường cây , trên giường có hai tấm chăn. Đầu giường đặt mấy thứ đồ dùng để ăn uống. Ngoài ra là lò nấu thuốc, các dược thảo cùng chai lọ. Lúc này lò thuốc đã tắt lữa.
Phụ nhân trỏ mấy cái đôn đá cười nói :
- Nơi đây không có ghế tiếp khách. Mời hai vị ngồi tạm xuống đôn đá.
Văn Đế Đế cười đáp :
- Đại nương ! Lão nhân gia khách sáo quá.
Phụ nhân cười hỏi :
- Qúi tính hai vị là gì?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Y họ Văn tên gọi Đế Đế , còn vãn bối là Dịch Sĩ Kỳ. Vãn bối muốn thỉnh giáo đại nương...
Phụ nhân thở dài hỏi :
- Lão thân họ Lê. Muốn hỏi công tử ở đâu? Võ công học tại phái nào? Công tử cho biết được chăng?
Thiết Kỳ Sĩ thành thật đáp :
- Thưa đại nương ! Bọn vãn bối không có môn phái, chỉ được ẩn sĩ truyền thụ võ công. Có điều bọn vãn bối chẳng phải người tồi bại. Vãn bối tin rằng lão nhân gia cũng nhận ra.
Phụ nhân hỏi :
- Các vị Ở ngoài có nghe ai nói tới một tà phái tên gọi Cổ Mộ môn không ?
Thiết Kỳ Sĩ cười lạt đáp :
- Tuy vãn bối không biết rõ lắm, nhưng giết được bốn năm tên quỉ quái ở Cổ Mộ môn. Trong đó có cả Hắc quan lệnh chúa ở tà môn này là Sưu Thi Lang. Hiện giờ bọn vãn bối đang khổ nỗi vì chưa khám phá ra được những người cầm đầu bọn chúng.
Phụ nhân nhảy lên nói :
- Hảo hài tử ! Giỏi lắm ! Có dũng khí lại sẵn tài ba !
Thiết Kỳ Sĩ nhăn nhó cười đáp :
- Bọn người Cổ Mộ môn lợi hại phi thường ! Chúng bị bắt, vãn bối toan hỏi khẩu cung, nhưng đáng tiếc là chúng có phương hpáp tự sát rất thần bí. Ban đầu vãn bối tưởng chúng ngậm độc dược, sau lại hoài nghi chúng có thứ tà công gì nhưng đều không đúng.
Phụ nhân lấy ra trong mình một bình thuốc lớn nói:
- Hài tử ! Ngươi hãy thu cất đi. Đề phòng bọn chúng tới đây không kịp giao cho ngươi. Thủng thẳng lão thân sẽ nói cho ngươi hay.
Thiết Kỳ Sĩ đưa hai tay đón lấy bình thuốc cất vào bọc rồi hỏi :
- Đại nương ! Thuốc này chỗ diệu dụng của nó thế nào?
Phụ nhân đáp :
- Thứ' thuốc này chế ra chuyên đê> đối phó với Cổ Mộ môn , mang tên là Ngưng ĐỘc Đan. Khắp thiên hạ không còn người thứ hai nào chế được.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Cách dùng làm sao?
Phụ nhân đáp :
- Phương pháp vận dụng tùy ở ngươi. Rút gọn một câu: người bị Cổ Mộ môn khống chế , chỉ nuốt một viên Ngưng Độc đan là không sợ Truyền Âm độc của chúng. Thiết Kỳ Sĩ làm bộ kinh ngạc hỏi :
- Ủa ! Truyền Âm độc ư?
Phụ nh^n gật đầu đáp :
- Phàm người bị kiềm chế , trước hết bọn chúng đều cho uống một hớp rượukêu bằng xích tâm tửu để tỏ dạ trung thành. Danh từ này bất quá là một thủ đoạn tàn độc khiến người uống rồi đến chết cũng không biết. Mới nghe tiếng Xích tâm tửu tưởng chừng như hết lòng son để phục vụ. Nó chính là Truyền âm độc của bọn Cổ Mộ U Linh. Người uống rượu độc rồi hễ cùng địch nhân giao thủ, thua thì phát tác lập tức mà thắng thì 0 sao. Nếu có cao thủ siêu quần kiềm chế được chất độc không cho phát tác , cũng bị bọn Cổ Mộ U Linh ngấm ngầm giám thị. Hễ phát ra tiếng Truyền âm quỷ khiếu là chất độc bị âm thanh chấn động lập tức lên cơn.
Thiết Kỳ Sĩ gật đầu nói :
- Đúng lắm ! Vãn bối đã trãi qua chuyện này. TÊn Sưu Thi Lang đang bị vãn bối kiềm chế, chỉ nghe một tiếng hú quái dị là chết ngay lập tức.
Phụ nhân nói :
- Hài tử ! Nếu ngươi muốn phái người tới nằm vùng trong Cổ Mộ môn thì chỉ cần cho họ uống trước một viên Ngưng độc đan.
Thiết Kỳ Sĩ gật đầu hỏi :
- Đại nương ! Cổ Mộ môn đã tổ chức nên trong trường hợp nào?
Phụ nhân đáp :
- E rằng không đủ thời giờ để nói kỷ. Lão nhân tóm tắc cho ngươi nghe rồi khỏi nơi đây ngay, đừng để bọn Cổ Mộ môn phát giác các ngươi đã vào đây. Đó là một điều rất trọng yếu. Nếu ngươi không giữ kín được thì sau này hành động muôn phần khó khăn.
Phụ nhân thở phào một cái nói tiếp:
- Nhân vật đứng đầu ở hậu đài Cổ Mộ môn là một mụ đàn bà. Hiện nay coi bề ngoài mụ chưa tới ba mươi mà thực tế đã ngoài bảy mươi. Mụ mang tên là Cổ Mộ U Linh, con người thâm độc phi thường. Dưới trướng mụ chia làm năm giai cấp. Bật nhất là Hồng quan lệnh chúa chỉ có một người. Bậc nhì là HUỳnh quan lệnh chúa. Hai vị cần chú ý nghe: Cấp này chỉ biết có Hồng quan lệnh chúa chứ không biết đến mụ yêu phụ tối cao là Cổ Mộ U Linh...
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Bậc ba là Lam quan lệnh chúa. Cấp này chỉ biết có Huỳnh quan lệnh chúa ư?
Phụ nhân vui mừng đáp :
- Hài tử ! Ngươi thật là thông minh. Người cùng cấp bậc chỉ biết có phó lệnh chúa, chứ không được giao thiệp với lênh chúa. Đó là một thủ đoạn của yêu phụ.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Lệnh chúa có được thăng cấp không?
Phụ nhân "ủa" một tiếng đáp :
- Phải rồi ! xuýt nữa vội vàng lão thân quaên mất điểm này. Chẳng những lệnh chúa được thăng cấp mà nhân vật nào cũng được thăng cấp, nhưng khó khăn vô cùng. Tỷ như ngươi giết chết Sưu Thi Lang, thì lựa trong cấp bậc này lấy một nhân vật võ công tối cao lên thay thế.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Vãn bối còn nghe tin sào huyệt của lệnh chúa cũng bí mật khôn lường.
Phụ nhân thở dài đáp :
- Đúng thế ! Hồng quan lệnh chúa ở Qui thế Cổ Tùng. Huỳnh quan lệnh chúa ở Sâm lâm cổ tùng. Cấp thứ ba ở Cô hồn cổ tùng. Cấp thứ tư ở Dã quỷ cổ tùng. Đáng tiêc lão thân chưa điều tra ra được những nơi này nên không thể cho ngươi biết chỗ.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Ngoài ra còn một tin đồn đại ra ngoài võ lâm về Quân Sơn Bang gì đó. Lão nhân gia có nghe ai nói tới không?
Phụ nhân biến sắc hồi lâu mới hằn học đáp :
- Lão quỉ là hạng vô tình , vô nghĩa, lão thân nói tới làm chi?
Mụ nhìn Thiết Kỳ Sĩ rồi tiếp:
- Có đấy ! Bang chúa kêu bằng Quân tiểu huynhiên đế chúa. Sào huyệt của bang chúa ở Bắc tiểu huynhiên Sơn. Tại đó có Quân Sơn Cung. Dưới bang chúa là hai điện chúa. Điện chúa Thiên thần điện ngoài hiệu là Bang Long, tên gọi Từ Thịnh. Địa Thần điện chúa hiệu là HUyết Long , tên gọi Ngưu Hóa.
Thiết Kỳ Sĩ nghe đến tên Ngưu Hóa không khỏi chấn động tâm thần. Chàng hồi tưởng lúc được sư phụ giải cứu có nghe thấy hai chữ "Điện chúa". Bất giác chàng hằn học nghĩ bụng:
- tiểu huynhế là ta lại tra ra được một manh mối nữa.
Phụ nhân thấy chàng trầm ngâm liền nhắc nhở:
- Hài tử ! Ngươi nhớ lấy sào huyệt của bọn Cổ Mộ U Linh là Vạn NIên cổ tùng. Lão thân chỉ biết ở trầm sa địa phủ nào đó , có tòa Bạch cốt âm cung.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Bọn người Cổ Mộ môn có hoàn toàn đáng giết cả không?
Phụ nhân không ngẫm nghĩ gì đáp ngay:
- HÀi tử ! Ngươi liệu đấy mà làm. Ai đáng giết thì giết, đáng tha thì tha, chứ đừng vì mối liên quan gì mà buông tha kẻ tồi bại. Thôi các ngươi ra đi !
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Không ! Lão nhân gia nên đi theo bọn vãn bối.
Phụ nhân vội nói :
- Không được đâu ! Lão thân chẳng thể đi theo các ngươi.
Văn Đế Đế nói :
- Đại nương sợ người ngó thấy, nhưng không sao. Tiểu nữ có mang sẵn mặt nạ và quần áo. Lão nhân gia không đi không được.
Tài sản của minhtien384

Chữ ký của minhtien384
Trời đất bất nhân - Mạc lệ phi tồn
©2012 by 4vn.eu™. Diễn đàn đươc phát triển dựa trên sự đóng góp tích cực của tất cả các thành viên.
Hãy nhấn nút 'Like' để gửi lời cảm ơn đến người viết bài
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #17  
Old 09-05-2008, 08:54 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 16
Cổ Mộ thi triển Truyền âm độc

Văn Đế Đế không để cho phụ nhân giải bài gì nữa cứ lại cởi áo mụ và nhìn Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Kỳ ca ! Kỳ ca hãy ra cửa động coi chừng hễ thấy người là giết để khỏi tiết lộ tin tức.
Phụ thân cảm động vô cùng thở dài nói :
- Hai vị quan tâm đến lão thân quá.
Thiết Kỳ Sĩ ra ngoài rồi phụ nhân được Văn Đế Đế giúp đỡ lập tức thay đổi y phục bịt mặt lại rồi cùng cô ra ngoài . Thiết Kỳ Sĩ thấy hai người ra cửa liền nhìn Văn Đế Đế nói :
- Văn muội cùng đại nương đi trước , tiểu huynh đoạn hậu cho.
Văn Đế Đế quay lại nói :
- Đại nương xin đi theo tiểu nữ.
Ba người thi triển khinh công tìm những nơi bí hiểm hết sức chạy về phía trước may mắn không gặp điều chi trở ngại . Ba người ra khỏi núi Thái Sơn trước lúc hoàng hôn nhưng vẫn tiếp tục chạy hoài cho đến đêm khuya Văn Đế Đế quay lại nói :
- Kỳ ca , phía trước là thành Trường Thanh.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Còn cách sông Hoàng Hà bao xa nữa ?
Văn Đế Đế đáp :
- Không đầy ba chục dặm.
- Vậy phải tiếp tục lên đường.
Chàng thấy công lực của phụ nhân rất cao thậm chưa có vẻ gì mỏi mệt nên rất yên lòng . Chạy tới bờ sông Hoàng Hà , Thiết Kỳ Sĩ gọi Văn Đế Đế hỏi :
- Đế Đế ! Thử nhìn xem có thuyền bè gì không ?
- Chưa tới bến làm sao có thuyền sang ngang ?
- Bất luận đến bến hay không đến bến hễ thấy có thuyền là qua.
Văn Đế Đế nói :
- Đêm hôm người ta không khai thuyền.
Thiết Kỳ Sĩ lên giọng cả quyết :
- Ta cõng đại nương Văn muội dùng kiếm chặt khúc cây vừa vừa đừng lớn quá chỉ bằng miệng bát và dài một trượng là được rồi.
Phụ nhân hỏi :
- Hài tử ! Sông Hoàng Hà bát ngát không thấy bờ bên kia nước lại chảy xiết mà ngươi định qua sông ư ?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Xin đại nương cứ yên dạ.
Văn Đế Đế chạy đi chặt một khúc cây đem tới Thiết Kỳ Sĩ đón lấy lựa một chỗ đất bằng đặt xuống , một đầu nhắm bờ sông chàng tự mình đứng ở đầu sau . Phụ nhân cùng Đế Đế không hiểu liền hỏi :
- Làm gì thế này ?
Thiết Kỳ Sĩ thúc giục :
- Hai vị hãy đề khí khinh công Đe761 Đế đứng ở đầu trước , đại nương đứng ở quãng giữa . Lẹ lên , phía sau dường như có thanh âm khác lạ.
Hai người chẳng hiểu thần kỹ của chàng ra sao cũng theo lời nhảy lên . Thiết Kỳ Sĩ khẽ quát :
- Này !
Không ai dám tin chàng thi triển công phu vô cùng ảo diệu đẩy khúc gỗ cùng Đế Đế và phu nhân rời khỏi mặt đất bình yên bay về phía trước . Khi cây bay đến trên mặt nước khúc gỗ từ từ hạ xuống sông.
Thiết Kỳ Sĩ lại khẽ quát :
- Các vị hãy đứng cho vững , vãn bối sắp huy động đây.
Phu nhân và Đế Đế bây giờ đã tin ở công phu cao thâm khôn lường của Thiết Kỳ Sĩ . Nhất là Văn Đế Đế lại ngấm ngầm hứa hẹn lựa chàng làm bạn chung thân . Khúc gỗ chẵng những không sợ nước chảy lại còn vọt về phía trước nhanh như tên bắn . Không đầy một khắc ba người đã tung mình nhảy lên bờ bên kia , bấy giờ Thiết Kỳ Sĩ mới thở phào một cái nói :
- Hơn hai chục người rượt theo may mà chúng chưa kịp nhìn thấy bọn ta.
Phu nhân thở dài nói :
- Lão thân có mắt mới biết bậc anh hùng , con yêu phụ kia nhất định thất bại.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Lão nhân gia có biết Cổ Mộ môn nhân số chừng bao nhiêu ?
Phu nhân thở dài đáp :
- Ngoài con yêu phụ và Hồng Quan lệnh chúa , lão thân không biết một ai , tất cả thủ hạ đều do tay yêu phụ thu nạp khi nào mụ cho lão thân hay ?
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Vụ này phiền lắm đấy , nhưng cũng không sao . Đã mở ra được gốc gác mụ rồi chỉ còn việc thủng thẳng đối phó.
Văn Đế Đế hỏi :
- Bây giờ chúng ta làm gì ?
- Trước mắt hãy đến Bắc Kinh để ta yên trí đại nương vào trong thành , hành động này tất bọn Cổ Mộ môn không ngờ tới . Ta tin rằng đế đô là nơi trọng địa bọn Cổ Mộ trong một thời gian ngắn chưa nghĩ tới vì bước đầu của họ là đối phó với những nhân vật võ lâm rải rác khắp nơi . Đó là cách thu một món vốn liếng , có vốn liếng rồi mụ mới đi vào bước đường thứ hai là hạ thủ các môn phái.
Phu nhân nói :
- Hài tử , ngươi liệu việc rất đúng con yêu phụ hành động như vậy đó.
Văn Đế Đế dẫn hai người chạy thẳng tới Hà Bắc , cô tránh đường lớn chuyên đi theo lối tắt , sau bảy ngày đường mới tới thành Hà Giang.
Trưa hôm ấy Thiết Kỳ Sĩ nhìn Văn Đế Đế nói :
- Phía trước có một toà đại tửu lầu Văn muội lên coi xem có nhân vật nào khả nghi thì trở lại cho hay , bằng không thì cứ ở lại kêu lấy cơm rượu và chờ đợi chúng ta.
Văn Đế Đế cười nói :
- Vậy hai vị chờ ở ngoài một lát.
Thiết Kỳ Sĩ nhìn phu nhân nói :
- Đại nương ! Phía đối diện có nhà bán tơ lụa , vãn bối dẫn lão tiền bối lựa mấy tấm áo . Bữa nay không đi nữa vào tiệm may bảo họ làm hai bộ áo mới , y phục của Đế Đế tiền bối mặc không được thoải mái.
Lê Đại nương lắc đầu đáp :
- Hài tử , để đến Bắc Kinh hãy hay làm quần áo phải mất thì giờ trong hai ba ngày e họ làm không được.
Thiết Kỳ Sĩ ồ một tiếng nói :
- Nếu vậy đi mua quần áo làm sẵn được không ?
Lê Đại nương gật đầu cười nói :
- Đó là việc của đàn bà . Hài tử , chúng ta vào điếm rồi bảo Đế Đế cô nương đưa lão thân đi là được.
- Hay lắm , vậy chúng ta ăn cơm đã.
Hai người thủng thẳng đi tới tửu lầu bỗng thấy Đế Đế chạy ra , cô nhìn Thiết Kỳ Sĩ ngấm ngầm đánh tay ra hiệu rồi không dừng bước tiếp tục chạy về phía trước , Thiết Kỳ Sĩ hiểu ý khẽ bảo Lê Đại nương :
- Không thể lên đây được.
Lê Đại nương gật đầu khẽ nói :
- Mua lương khô rồi tiếp tục thượng lộ.
Đi thêm một đoạn đường thì thấy Văn Đế Đế đứng lại cô chờ Thiết Kỳ Sĩ tới nơi rồi khẽ nói :
- Trên tửu lầu có hai lão già che mặt thái độ rất khả nghi.
- Sao Văn muội biết ?
- Bọn chúng chuyên dòm những người đàn bà che mặt.
Thiết Kỳ Sĩ ồ một tiếng nói :
- Thế thì đáng ngờ thật . Mua cái gì ăn lẹ đi rồi ra khỏi thành ngay.
Bỗng nghe Lê Đại nương nói :
- Bọn chúng theo sau.
Thiết Kỳ Sĩ cười lạt nói :
- Thế thì không ăn nữa , Đế Đế ra khỏi thành nhắm phía Đông mà đi.
Văn Đế Đế vừa đi vừa hỏi :
- Tại sao lại phải đi về phía Đông ?
- Đừng hỏi nữa , đến nơi tiểu huynh sẽ cho biết.
Văn Đế Đế lại hỏi :
- Ra ngoài thành làm sap thu thập được chúng ?
- E rằng bọn chúng không phải chỉ có hai tên mình phải đề phòng họ đông người , đã có ngoài ánh sáng lại có cả ở trong bóng tối . Thu thập được những kẻ ngoài ánh sáng thì bọn trong bóng tối vẫn theo dõi hành tung mình được , chúng ta tới đâu cũng có chuyện phiền phức tới đó.
Văn Đế Đế ra khỏi thành lập tức đi về phía Đông , cô khẽ nói :
- Đây là đường đi ra biển.
- Có khi chúng ta phải ngồi thuyền vượt biển xuống Nam.
- Tiểu muội vẫn không hiểu.
Bỗng Lê Đại nương lên tiếng :
- Đây là Dịch tiểu ca cố ý bày ra nghi trận , hai vị hãy nhìn lại phía sau hiện giờ chỉ còn một tên.
- Vãn bối đã tiên liệu như vậy , thế là một tên quay trở lại thông báo cho đồng bọn kéo đến.
Văn Đế Đế hỏi :
- Chúng ta giết tên này rồi trốn đi được không ?
- Giải quyết cách này không ổn , ta đã biết bọn chúng còn người trong bóng tối theo dõi hành tung.
Lê Đại nương thở dài nói :
- Chẳng lẽ bọn họ từ núi Thái Sơn đã đuổi tới đây , nếu đúng thì e rằng cả con yêu phụ cũng đã tới nơi rồi.
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Đại nương cứ yên dạ , vãn bối đoán định bọn này được lệnh con yêu phụ ra đây chẹn đường nếu mụ cũng đến tất đã động thủ ở trong thành rồi.
Văn Đế Đế nói :
- Chỉ sợ bọn họ bao vây.
Thiết Kỳ Sĩ lắc đầu đáp :
- Không có lý nào nhanh đến thế được , bây giờ chúng ta đi lẹ lên một chút nếu phía trước thấy khoảng đất trống rộng rãi thì dừng lại.
Lê Đại nương kinh hãi hỏi :
- Bọn chúng đến bao vây thì sao ?
- Chúng ta chỉ giả định là bọn Cổ Mộ môn , vạn nhất không phải thì ra mình chạy một cách oan uổng . Đồng thời chúng ta lựa nơi rộng rãi để nghỉ ngơi , vãn bối cũng có chỗ dụng ý là ở quãng trường này huỷ diệt một phần lớn thế lực của yêu phụ , cho mụ biết mình lợi hại dám tận sát không nể nang gì.
Văn Đế Đế hỏi :
- Nhưng bên họ đông bên mình chỉ có ba người thì dù thắng được trận đầu cũng vẫn sợ chúng từ bốn mặt tám phương đuổi đến.
Thiết Kỳ Sĩ chỉ mỉm cười , nụ cười của chàng rất thần bí khiến Văn Đế Đế phải suy nghĩ . Đi chừng mười mấy dặm Văn Đế Đế đứng trên đám đất cỏ giữa quãng trường hô :
- Nơi đây có thể tạm nghỉ.
Cô nhìn ra xa thấy thấp thoáng có bóng người ẩn núp mới cố ý lớn tiếng Thiết Kỳ Sĩ vẫy Lê Đại nương lại nói :
- Mời đại nương ngồi , chúng ta hãy ăn một chút đã.
Văn Đế Đế thấy chàng đưa ra một con gà quay lớn không khỏi lấy làm kỳ hỏi :
- Kỳ ca mua được vào lúc nào ?
Thiết Kỳ Sĩ cười ha hả đáp :
- Trước nay chưa từng ra tay , lần này bất đắc dĩ phải làm một chuyến.
Chàng vừa nói vừa xé một mảnh thịt đưa cho Lê Đại nương và Đế Đế . Lê Đại nương cũng rất làm lạ hỏi :
- Hài tử ! Lão thân chưa từng thấy ngươi mua hồi nào thậm chí chưa rời xa ngươi nửa bước...
Thiết Kỳ Sĩ giải thích :
- Đại nương ! Ra khỏi cửa thành một chút lão nhân gia đã quay đầu đi một cái còn nhớ không ?
- Đúng rồi !
- Chỗ lão nhân gia đứng gần một cái quán , trong quán có năm sáu con gà quay bày trên bàn . Vãn bối muốn vào hỏi mua nhưng sợ chậm trễ thời giờ liền đứng ngoài thò tay lấy một con.
Văn Đế Đế nghe nói cười khúc khích đáp :
- Đúng là thần thâu hạng nhất rồi.
Lê Đại nương lúc này đang lo nghĩ cũng phải bật cười nói :
- Hài tử ! Bãn lãnh của ngươi đã đến trình độ xuất thần nhập hoá.
Thiết Kỳ Sĩ khẽ nói :
- Bốn mặt địch nhân đã xuất hiện , hai vị cứ ngồi yên mà ăn uống nhất thiết để mình vãn bối hành động.
Văn Đế Đế kinh hãi nói :
- Sao lại bảo đại nương và tiểu muội ngồi yên ?
- Đế Đế lấy kiếm xuống để trước mặt hễ thấy tại hạ liệng kiếm thì đồng thời các vị cũng liệng kiếm lên không.
Lê Đại nương kinh hãi hỏi :
- Hài tử...
Thiết Kỳ Sĩ xua tay gạt đi :
- Đại nương nên ít nói phòng đối phương nghe rõ thanh âm.
Văn Đế Đế thấy bốn mặt đều có bóng người khẽ nói :
- Úi chà ! Bọn chúng đông quá.
- Bất luận nhiều hay ít nhưng họ không tới gần thì mình đừng động thủ , đáng tiếc mặt Tây có khu rừng.
Lê Đại nương trầm giọng nói :
- Cửa Nam có năm tên đang tiến về phía chúng ta.
- Bọn này chưa hiểu rõ lai lịch bên mình , như vậy cũng hay ít ra chúng còn phải e dè.
Văn Đế Đế hỏi :
- Chắc chúng cũng chưa biết đại nương ở đây ?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Ta hy vọng bọn này không phải là người của Cổ Mộ môn , lão thân chỉ sợ phải động thủ là lỡ việc.
Năm tên đã đến gần chỉ còn cách chừng sáu trượng tên nào cũng che mặt theo một màu sắc . Bọn chúng có bốn người già và một thanh niên.
Thiết Kỳ Sĩ tự hỏi :
- Sao bọn chúng chỉ dòm ngó mà không mở miệng ?
Đột nhiên một người trong bọn tiến lấy mấy bước cất tiếng hỏi :
- Các vị là ai ?
Nghe thanh âm người này cũng biết nội kình hắn khá cao Thiết Kỳ Sĩ nhìn bọn chúng hỏi lại :
- Các vị là ai ?
Người kia trầm giọng quát :
- Các hạ chưa trả lời ta.
Thiết Kỳ Sĩ lạnh lùng nói :
- Tại hạ chẳng phải là người ai hỏi cũng nói.
Người kia cười khành khạch đáp :
- Nói rõ là có chỗ tử tế.
Thiết Kỳ Sĩ dõng dạc nói :
- Khẩu khí các hạ rất là bá đạo như vậy không phải là làm điều tốt.
Người kia lớn tiếng quát :
- Bảo hai mụ đàn bà bỏ khăn che mặt xuống.
Thiết Kỳ Sĩ cười khanh khách hỏi :
- Phải chăng các vị là nhân vật nhà quan đến tra án ?
Người kia bật tiếng cười âm trầm nói :
- Tiểu tử , ngươi thật không biết điều.
Đột nhiên hắn há miệng hú lên một tiếng rồi nói :
- Ngươi tưởng giỏi lắm chăng ? Hãy coi tình thế trước mắt xem sao.
Bốn mặt tám phương đều có bóng người xuất hiện vây lại thành vòng tròn như kiểu đi săn thú . Văn Đế Đế đảo mắt nhìn quanh không khỏi kinh hãi vì nàng ước lượng có đến bảy tám chục người . Phụ nhân bắt đầu hoang mang không thể tự chủ được đưa tay ra toan nắm lấy đốc kiếm . Thiết Kỳ Sĩ thuận thế đưa chân lại phía sau chặn thanh kiếm mà không lộ chút sơ hở nào , Lê Đại nương lập tức cảnh giác tay đã đưa ra rồi giả vờ nhổ một cây cỏ . Địch nhân bao vây bốn mặt đều cách hai trượng tên nào cũng che mặt theo kiểu thích khách hành.
Lão già lại mở miệng trầm giọng hỏi :
- Tiểu tử , ngươi đã chịu tuân lệnh chưa ?
Thiết Kỳ Sĩ hững hờ nói :
- Phải chăng các hạ là thủ lãnh ? Không hiểu vì lẽ gì các hạ lại huy động nhiều người như gặp đại địch ? Hành động này sao khỏi mang tiếng là việc nhỏ mọn mà làm thành to chuyện.
Lão già lại gầm lên :
- Nếu ngươi còn cự tuyệt là lão phu phải động thủ.
Thiết Kỳ Sĩ đột nhiên đổi thanh âm lớn tiếng quát :
- Tại hạ trước hết hãy cảnh cáo một lần . Nếu các vị là nhân vật phe Bạch đạo thì hãy thừa nhận đi , bằng ỷ vào thế lực đông người để sinh cường thì kết quả càng thê thảm khi đó các vị có đưa ra hai chữ hiểu lầm tại hạ cũng không tiếp thụ.
Người kia cười rộ đáp :
- Ngươi không chịu bỏ mặt nạ rồi.
Đoạn hắn hô :
- Xông vào !
Lão già che mặt vừa hô lên không ngờ trong rừng mé Tây có tiếng cảnh báo vang lên :
- Đại phó toà ! Không nên , Bạch Quan lệnh chúa đã dặn là phải bắt sống.
Bốn chữ Bạch Quan lệnh chúa vừa lọt vào tai Thiết Kỳ Sĩ yên dạ nghĩ thầm :
- Không nên giết lầm người , nhân vật trong rừng đúng là Hắc Quan lệnh chúa . Hắn không chịu lộ diện người trước mặt là phó thủ của hắn.
Tài sản của minhtien384

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #18  
Old 09-05-2008, 08:55 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 17
Cửu Yến tiêu cục bị cướp hàng

Bỗng chàng ngửa mặt lên trời cười rộ :
- Bắt sống ư ? Thế thì tuyệt diệu.
Lê Đại nương hỏi :
- Dịch thiếu hiệp , xông vào mặt nào ?
- Đại nương , theo chủ ý của vãn bối thì giết sạch cả đám này không bằng trừ một Hắc Quan lệnh chúa.
Văn Đế Đế nói :
- Hắn ẩn trong rừng e rằng võ công của Kỳ ca không kiếm thấy dược.
Thiết Kỳ Sĩ gật đầu đáp :
- Nếu thẳng thắn vào xục tìm thì không được vì chẳng những võ công hắn cao thâm mà lại ở trong bóng tối . Nhất cử hất động của mình đều bị hắn dòm thấy trước nhưng tiểu huynh dùng kế dẫn dụ hắn ra.
Lê Đại nương nói :
- Những tên lệnh chúa đều đáng giết cả , thiếu hiệp mau mau nghĩ kế đi.
- Bây giờ vãn bối nhắm hướng Đông để phá vòng vây đại nương và Đế Đế theo sau vãn bối , hắn thấy không vây được tất thân hành ra ngăn chặn kế hoạch của vãn bối là như vậy.
Lê Đại nương nói :
- Nhưng chúng ta chưa ai biết mặt Hắc Quan lệnh chúa thì làm như thế nào ?
- Cứ giao thủ là vãn bối sẽ hiểu rõ ngay.
Lê Đại nương nói :
- Bọn này như một lũ ruồi nhặng thuỷ chung không chịu bỏ cuộc , lão hân không đủ bản lãnh để ra thoát.
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp :
- Rắn không đầu thì còn làm gì được , Hắc Quan lệnh chúa mà bị giết thì bọn nanh vuốt của hắn biết rằng khó giữ mình tự nhiên phải rút lui , trừ khi họ lựa ngay được tân lệnh chúa nhưng làm gì bổ khuyết được mau lẹ như vậy.
Dứt lời chàng vẫy tay một cái quát to một tiếng rồi đi trước xông về phía Đông . Lê Đại nương và Văn Đế Đế hốt hoảng theo sau lập tức tiến về phía Đông , quần địch ở phía Đông làm sao địch nổi Thiết Kỳ Sĩ . Mấy tiếng rú thê thảm vang lên rồi mấy người bị té xuống ba mặt chưa kịp đuổi tới vòng vây đột nhiên bị phá vỡ , những kẻ đứng gần đều bị chết oan . Lê Đại nương thấy hai bàn tay của Thiết Kỳ Sĩ như cặp búa phá núi trong lòng ngấm ngầm lấy làm kinh dị . Sau khi phá vòng vây Thiết Kỳ Sĩ vẫn không đổi phương hướng vẫy tay hô :
- Chúng ta vận toàn lực mà chạy ra biển là thoát thân được.
Chàng cố ý nói lớn cho địch nhân nghe tiếng , nhưng chạy chưa được hai dặm phía sau vang lên tiếng la hét om sòm , đột nhiên chàng thấy một người che mặt chống kiếm đứng dưới chân núi cản đường.
Thiết Kỳ Sĩ quay lại nhìn Lê Đại nương nói :
- Tên kia chắc là Hắc Quan lệnh chúa rồi.
Lê Đại nương hô :
- Thiếu hiệp , lấy thanh bảo kiếm của lão thân mà dùng . Bọn lệnh chúa ở Cổ Mộ môn đều được truyền thụ tà pháp U Linh độn của Cổ Mộ U Linh . Kình lực và quyền chưởng khó lòng đánh trúng vào người chúng.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Như vậy kiếm phong phỏng được ích gì ?
- Bảo vật với chân khí có chỗ khác nhau , công lực của thiếu hiệp đánh ra dù hắn tránh được nhưng không còn cơ hội phản kích.
Thiết Kỳ Sĩ đón lấy bảo kiếm . Lúc này hai bên không còn cách xa nhau mấy bỗng nghe đối phương cười lạt nói :
- Vô danh tiểu bối , ngươi dám lớn mật đối nghịch với bản môn là không muốn sống nữa rồi.
Thiết Kỳ Sĩ cười ha hả nói :
- Nếu ngươi ẩn mình trong rừng không chường mặt ra thì may còn sống thêm được mấy ngày , bây giờ vị trí của ngươi để người khác ngồi vào rồi.
Người che mặt quát to một tiếng phóng kiếm tấn công , chiêu thức kỳ bí khôn lường kiếm thế mãnh liệt như sấm nổ . Thiết Kỳ Sĩ sợ toán sau đuổi tới chàng quát to một tiếng :
- Ngươi hãy còn kém lắm !
Chàng vung kiếm lên gạt kiếm chiêu của đối phương mau lẹ phi thường , người che mặt thấy chiêu thức của mình biến hoá không linh nghiệm trong lòng kinh hãi vô cùng , hắn lạng người đi muốn lùi lại phía sau . Khi nào Thiết Kỳ Sĩ để cho hắn thoát thân , luồng chân khí của chàng đã do thanh kiếm của hắn truyền tới chàng rung tay mặt một cái miệng quát :
- Về mà chầu tổ đi !
Người che mặt muốn vận U Linh độn để trốn thoát thì đã chậm mất rồi , ngũ tạng hắn như bị sét đánh chớp mắt hắn ngã lăn ra không kịp kêu lên một tiếng.
Lê Đại nương thấy thế cả mừng chạy lại gần nói :
- Thiếu hiệp đã thành công rồi !
Thiết Kỳ Sĩ thu kiếm lại cười đáp :
- Công lực người này thật cao thâm nếu mình sơ ý một chút tất bị hắn trốn thoát.
Lê Đại nương tiến lại lật tấm che mặt bỗng mụ thét lên :
- Hắn là Phó điện chúa ở Quân Thiên bang.
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Cái đó chẳng có chi quái dị , cả Quân Thiên bang chúa còn bị Cổ Mộ U Linh khống chế huống chi là một tên Phó điện chúa.
- Lão thân chỉ lấy làm kỳ là người này có một địa vị khá cao ở Quân Thiên bang mà sao chịu làm Hắc Quan lệnh chúa ở Cổ Mộ môn ?
- Ngươi này chưa đến bốn mươi tuổi e rằng hắn xuất thân ở một nơi có lai lịch khá hơn , kiếm pháp của hắn tương tự như Ngân Hà kiếm pháp ở phái Thái Sơn , điểm này cần phải điều tra cho rõ.
- Thiếu hiệp bất tất phải lo nghĩ nữa , bọn ngưu quỷ xà thần ở Cổ Mộ môn trước hết là tiến đánh các môn phái cùng bang hội lớn có lắm người ở các bang phái cam tâm nương tựa vào Cổ Mộ môn , mình muốn điều tra cũng khó mà biết rõ.
Thiết Kỳ Sĩ cả kinh hỏi :
- Có chuyện đó ư ?
Đại nương đáp :
- Cổ Mộ môn có hai thứ hấp dẫn được người thiếu căn bản là nữ sắc và tài bảo , những kẻ tham tài hiếu sắc làm gì chẳng mắc bẫy ?
Thiết Kỳ Sĩ thở dài nói :
- Đúng rồi , còn thủ đoạn thứ ba là họ dùng cường lực để uy hiếp chính mắt vãn bối đã được mục đích chuyện này rồi.
Chàng liền đem thi thể của Hắc Quan lệnh chúa dấu vào một nơi bí ẩn , tiếp theo ba người lại tiến về phía Đông nhưng chỉ đi chừng ba bốn dặm lập tức rẽ qua mé Bắc.
Khi tới trấn Lữ Công Bảo thì trời sắp huỳnh hôn , đây là một thị trấn lớn ở giữa Đại Thành và Nhâm Khâu Thành . Vị trí ở trên đường lớn giữa Đông và Tây . Thiết Kỳ Sĩ quyết tâm nghỉ lại một đêm để coi động tĩnh rồi mới ngược Bắc.
Mấy người vào quán rửa mặt ăn cơm xong vẫn chưa tối , Thiết Kỳ Sĩ nhìn Lê Đại nương nói :
- Đêm nay chúng ta chuẩn bị che mặt sáng mai đừng để lộ chân tướng , vậy đại nương cùng Đế Đế ra ngoài để mua đồ dùng và y phục để thay đổi vì nhãn tuyến của bọn Cổ Mộ rất nhiều.
Lê Đại nương nói :
- Khỏi phải mua khăn bịt mặt , lão thân đã luyện được thứ thuốc dịch dung rất tốt hai vị giữ lấy một bình đề phòng khi dùng đến . Lúc dùng không cần phải pha nước mà muốn bỏ đi chỉ cần vận công lực một lúc là hết.
Thiết Kỳ Sĩ cả mừng nói :
- Nếu vậy thì tiện quá rồi , nhưng vãn bối không hiểu lúc chiến đấu phải vận công thuốc có rớt ra không ?
- Vận công lúc chiến đấu không ảnh hưởng gì đến trên mặt , đây chỉ là thứ hơi phun vào chứ không thứ thuốc nước , lúc dùng đến vừa mau lẹ vừa dễ dàng mà khó bị người ta phát giác mỗi bình dùng được mấy lần.
Mụ lấy ra hai cái bình dài như ống đồng đưa cho hai người nói tiếp :
- Dưới đáy bình có đặt cơ quan hễ ấn một cái là khói phun vào mặt có điều phải nhắm mắt lại , nếu phun mạnh một chút da mặt bị kích thích lập tức biến hình nước rửa cũng không sạch.
Hai người cả mừng đón lấy bình thuốc rồi toan thay đổi y phục , giữa lúc trong điếm vừa lên đèn bỗng một toán khách tiến vào . Văn Đế Đế nghe thanh âm không khỏi sửng sốt khẽ hỏi Lê Đại nương :
- Phải chăng đây là bọn Cổ Mộ môn đã rượt tới ?
Lê Đại nương đáp :
- Lão thân thử ra coi.
Thiết Kỳ Sĩ vội cản lại nói :
- Lão tiền bối không nên ra , bất luận thấy động tĩnh gì tiền bối cũng không nên lộ diện.
Chàng ra cửa coi liền yên dạ vì thấy một bọn tiêu sư tiến vào trong viện , chàng lui về hìn Lê Đại nương nói :
- Đây là bọn người ở tiêu cục.
Lê Đại nương gật đầu hỏi :
- Tiêu cục nào ?
- Tiêu kỳ đề rõ Cửu Yến Tiêu cục ở Bắc Kinh.
Lê Đại nương ồ một tiếng nói :
- Tiêu cục này rất lớn họ đặt phân cục ở khắp các thành thị lớn ở cả hai miền Nam , Bắc . Nhưng tại sao họ lại đến thị trấn này ?
- Vãn bối lại ra nghe ngóng lần nữa xem có được tin tức gì chăng ?
Chàng về phòng thay mặc áo nho sinh tay cầm cây quạt giấy thủng thẳng tiến vào hậu viện . Chàng vừa vào tới sân sau bỗng một đại hán dũng mãnh ra đón hỏi :
- Các hạ là ai ?
Thiết Kỳ Sĩ ngạc nhiên cười đáp :
- Tại hạ cũng là khách trọ trong điếm này.
Đại hán trầm giọng nói :
- Bọn tại hạ đã mướn cả hậu viện rồi.
Thiết Kỳ Sĩ hiểu ý cười nói :
- Các hạ đã mướn bao cả dãy hành lang đi lại hay sao ?
Đại hán cười lạt đáp :
- Vì thế tại hạ mới hỏi phải chăng các hạ muốn đi qua ?
Thiết Kỳ Sĩ cười khanh khách nói :
- Trong sân này hoa nở đẹp quá tại hạ muốn thưởng ngoạn một chút cũng không được ư ?
Đại hán cứng họng không biết nói sao , bỗng nghe thanh âm một lão già cất lên bảo đại hán :
- Lý sư phó , sư phó vẫn không chịu thay đổi tính nết vị này là người đọc sách nên lịch sự một chút.
Lão già từ trong phòng đi ra nhìn Thiết Kỳ Sĩ chắp tay nói :
- Thưa tướng công , y là người thô lỗ xin tướng công lượng thứ.
Thiết Kỳ Sĩ thấy lão gần đến sáu chục tuổi mặt mũi hồng hào liền nghĩ bụng :
- Nội công lão này không phải là hạng tầm thường.
Chàng liền đáp lễ nói :
- Không dám ! Tiểu sinh cùng vị sư phó đây bất quá nói chơi một chút có gì đáng kể đâu ? Xin lão trượng cho biết quý tính đại danh được chăng ?
Lão già cười ha hả nói :
- Người đọc sách quả nhiên lịch sự . Công tử ơi , mời công tử vào phòng lão phu nói chuyện một chút nên chăng ?
Thiết Kỳ Sĩ chắp tay nói :
- Tiểu sinh chỉ sợ làm phiền lão trượng.
Lão già đưa chàng vào phòng mời ngồi rồi cười hỏi :
- Lão phu là Yến Bình , xin công tử cho hay tôn tính đại danh ?
Thiết Kỳ Sĩ đã thay đổi sắc mặt thành màu vàng lẫn màu đen trở nên người già một chút , hiển nhiên chàng không còn anh tuấn như trước chàng tươi cười đáp :
- Tiểu sinh là Thiết Kỳ Sĩ ra ngoài du học đã lâu năm.
Lão già cười hỏi :
- Coi nét mặt công tử cũng đủ biết là một kẻ sĩ dày dạn phong sương , xin hỏi công tử từ đâu đến rồi còn đi đâu nữa ?
Thiết Kỳ Sĩ không thay họ đổi tên vì lẽ danh tánh chàng đến nay rất ít người biết , chàng cười đáp :
- Tiểu sinh có hai người thân thích ở Bắc Kinh , chuyến này muốn xuống kinh thành du ngoạn đồng thời thăm bà con . Lão nhân gia , ngoài cửa tiệm có cắm một cây tiêu kỳ phải chăng đó là tiêu cục của lão trượng ?
Lão già lại hỏi :
- Chính thị . Phải chăng công tử từ Thiên Tân tới ?
Chàng buột miệng đáp :
- Đúng thế ! Đáng tiếc gần đây giang hồ không được yên tĩnh đi đường gặp lắm phen sợ hãi.
- Trong mình không mang nhiều đồ vật thì công tử bất tất phải quan tâm . Lão phu chuyến này đến Thiên Tân để giao hàng sáng mai định do đường nhỏ để văn kinh , nếu công tử không rẻ bỏ thì đi với bọn lão phu để đến kinh.
Thiết Kỳ Sĩ nghiêng mình đáp :
- Đa tạ lão trượng , vì tiểu sinh còn có hai người nhà là nữ lưu không dám đi đường nhỏ sáng mai phải mướn xe lên đường.
Lão già ồ một tiếng đáp :
- Thế cũng hay ngồi xe ngựa đi đường quan đạo đỡ cực nhọc hơn.
Thiết Kỳ Sĩ đứng lên toan cáo từ thì đột nhiên ngoài cửa có tiếng người hô :
- Nhị gia ! Đại gia đã tới rồi.
Lão già liền nhìn Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Xin lỗi công tử , nghĩa huynh của lão phu đã tới . Mời công tử ngồi chơi một lúc , lão phu đi hội diện với y một lúc rồi trở lại bồi tiếp.
Thiết Kỳ Sĩ cũng đứng lên đáp :
- Lão trượng cứ tùy tiện , tiểu sinh xin cáo từ.
Bỗng ngoài cửa có tiếng lão già hỏi :
- Lão nhị ! Trong phòng có khách ư ?
Một người đẩy cửa bước vào , đây cũng là một lão già . Thiết Kỳ Sĩ bị Yến Bình giữ lại nói :
- Nghĩa huynh đã tới , công tử hãy ngồi chơi một chút.
Chàng thấy lão già mới vào lối ngoài bảy chục tuổi mà tinh thần vẫn tráng kiện thì nghĩ thầm :
- Nội công lão này cũng rất cao thâm.
Yến Bình cười nói :
- Thưa đại ca , đây là Thiết công tử cũng trọ Ở điếm này.
Lão già kia chắp tay nói :
- Lão phu là Hồng Phi nay được gặp công tử rất lấy làm hân hạnh.
Thiết Kỳ Sĩ nghiêng mình đáp lễ , Hồng lão nhân nhìn Yến Bình nói :
- Lão nhị , Tây Lộ tiêu chúng ta đã xảy chuyện rồi.
Yến Bình kinh hãi hỏi :
- Xảy chuyện ở chỗ nào ?
Hồng Phi đáp :
- Xe tiêu vừa tới Thiết Lĩnh quan thì bị cướp , còn may người không bị thương.
- Đã điều tra ra là những nhân vật ở đâu hạ thủ với chúng ta chưa ?
- Những bang phái lớn hai mặt Nam Bắc đều thám thính cả rồi , những nhân vật này có điều cổ quái . Khi đó chỉ có bảy tám người xông vào trường đấu những sư phó của bên ta không ai là đối thủ của địch nhân.
- Bây giờ đại ca tính sao ? Chúng ta không quay về Bắc Kinh nữa chăng ?
- Chúng ta vẫn trở về Bắc Kinh . Tây Lộ đã có lão Tam và lão Tứ đi điều tra.
- Tổng cục có việc gì không ?
- Cửu Vương phủ có mật lệnh đưa tới , chẳng bao lâu sẽ triệu bọn ta ra làm việc ngoài quan ải.
Thiết Kỳ Sĩ thấy không tiện nghe chuyện riêng của họ liền cáo từ về phòng . Chàng hỏi Lê Đại nương :
- Những nhân vật ở Cửu Yến tiêu cục đại nương có quen biết ai không ?
- Lão thân chưa gặp qua , họ tên thì có biết . Trượng phu ta hùng bá võ lâm nên những nhân vật nổi tiếng trong thiên hạ lão thân đều được nghe nhắc tới.
- Vãn bối vừa gặp một lão họ Hồng một lão họ Yến , xem chừng hai lão đều là những nhân vật trọng yếu trong Cửu Yến tiêu cục.
Lê Đại nương ồ lên một tiếng nói :
- Thế là thiếu hiệp đã gặp hai vị Phó tổng tiêu đầu của Cửu Yến tiêu cục rồi . Lão Hồng là đệ nhất phó tổng tiêu đầu Hồng Phi , lão Yến là đệ nhị tổng tiêu đầu Yến Bình . Bọn họ có mười người anh em kết nghĩa nên gọi là '' Cửu Yến thập long '' võ công đều rất cao cường.
- Thế thì đúng rồi ! Vãn bối còn nghe Hồng Phi nói mới đây Tây Lộ tiêu của tổng tiêu cục vừa xảy chuyện . Hiện nay chưa điều tra ra được ai đã cướp món tiêu đó.
Lê đại nương kinh hãi hỏi :
- Tiêu cục này có mối giao tình với các bang phái trên chốn giang hồ thì bọn người hạ thủ này là ai ?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Mười phần có đến tám là Cổ Mộ môn , vãn bối không tiện nhắc nhở cho bọn họ biết.
Tài sản của minhtien384

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #19  
Old 09-05-2008, 08:57 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 18
Thiết Phụng Hoàng đánh tan quân Cổ Mộ

Lê đại nương nói :
- Tiêu cục này có mối liên quan với quan tư dù mất tiêu ngàn trăm lạng bạc cũng không vào đâu . E rằng quan nha còn điều tra gắt gao hơn cả tiêu cục.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Vụ này ra làm sao ?
- Chủ nhân tiêu cục có mối liên hệ thân bí với Cửu Thân vương , nghe nói y là một nhân vật võ công tuyệt thế.
Thiết Kỳ Sĩ ngạc nhiên hỏi :
- Tên họ người đó là gì ?
- Lão thân không biết họ tên chỉ nghe nói ngoại hiệu là Hắc Minh Châu thậm chí họ là nam hay nữ cũng không rõ.
- Nếu vậy cần phải coi chừng đồng thời muốn cho đại nương từ nay được yên thân , vãn bối tìm cách kết giao với môn hộ này.
Văn Đế Đế hỏi :
- Phải chăng đại ca muốn đưa đại nương vào yên trí trong tiêu cục ?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Cái đó rồi tùy cơ hành động.
Văn Đế Đế đột nhiên nghĩ tới điều gì liền đưa ra một nghi vấn hỏi :
- Kỳ ca ! Giữa Kỳ ca và Cửu Yến tiêu cục chẳng có mối liên quan gì trước kia cũng chưa biết hai lão đó , thế mà họ đem việc trọng yếu ra nói trước mặt Kỳ ca , hay là họ có ý hoài nghi gì chăng ?
Thiết Kỳ Sĩ nghe nói sửng sốt rồi gặt đầu đáp :
- Tiểu huynh thật chưa nghĩ tới điểm này.
Lê đại nương nói :
- Có thể vì hiện giờ họ không chuyển vận xe tiêu đồng thời thiếu hiệp lại hoá trang làm người đọc sách.
- Không phải , chắc bọn họ có chỗ dụng ý nhưng chúng ta chẳng xung đột gì với họ thì họ nghi ngờ cũng không sao.
Lê đại nương gật đầu ba người ngồi nói chuyện lúc nữa rồi bà cùng Văn Đế Đế vào phòng trong nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau Thiết Kỳ Sĩ mướn một cỗ xe ngựa bỏ cả binh khí của Lê đại nương vào bọc hành lý , ba người ăn cơm xong lên đường . Nhà điếm phát giác ra dung mạo Thiết Kỳ Sĩ có điều khác lạ nhưng hắn chỉ để bụng dĩ nhiên không dám nói ra . Dời khỏi khách điếm Thiết Kỳ Sĩ mướn một con ngựa để mình cưỡi đi sau ngấm ngầm bảo vệ , đi ba ngày liền hai lần đổi xe ngựa hôm ấy ba người đến một thị trấn lớn . vào điếm Cao Bì lúc giữa trưa chuẩn bị ăn cơm xong rồi lên đường.
Vừa ăn cơm xong đột nhiên thấy một toán kỵ mã xuống ngựa ở trước cửa điếm Thiết Kỳ Sĩ khẽ hỏi Lê đại nương :
- Bọn họ cũng đến rồi ư ?
Lê đại nương ngó thấy tám người ở ngoài cửa điếm tiến vào là sáu đại hán và hai lão già liền hỏi :
- Bọn họ là ai ?
- Bọn người ở Cửu Yến tiêu cục.
Lê đại nương ồ một tiếng nói :
- Bọn họ đã bảo đi đường tắt thì đáng lẽ đến trước chúng ta mới phải.
- Hoặc giả giữa đường họ lại gặp biến cố , để tại hạ ra hỏi coi.
Chàng đứng dậy tiến ra nhìn hai lão già nói :
- Hồng lão trượng ! Yến lão trượng ! Chứng ta lại gặp nhau đây.
Hai lão nghe gọi cũng ồ lên một tiếng hô :
- Thiết tướng công !
Trong quán đông khách rồi chỉ còn một bàn trống tiểu nhị liền đưa vào ngồi , Thiết Kỳ Sĩ theo sau lưng cười hỏi :
- Các vị lão trượng không về Bắc Kinh ư ?
Hồng Phi cười đáp :
- Thiết tướng công , bọn lão phu cũng đi đường lớn.
Thiết Kỳ Sĩ cười thầm nghĩ bụng :
- Té ra là thế , bọn họ nảy lòng ngờ vực chúng ta rồi.
Ngoài mệng chàng tươi cười nói :
- Thế thì hay quá đi với nhau cho có bạn hữu.
Yến Bình nói :
- Mời Thiết tướng công ngồi đây chúng ta uống một chung đã.
Thiết Kỳ Sĩ cười nói :
- Xin lỗi các vị thật tình vãn bối ăn cơm rồi các vị bất tất phải khách sáo.
Chàng chắp tay nói tiếp :
- Bước tiền đồ chúng ta còn gặp nhau.
Hồng Phi nói :
- Thiết tướng công chúng ta không cùng đi với nhau được ư ?
- Xe ngựa đi chậm hơn nhất định các vị sẽ theo kịp.
Chàng quay về bàn mình khẽ bảo Lê đại nương :
- Đúng là bọn họ rượt chúng ta rồi , chúng ta đi phải coi chừng.
Lê đại nương cười nói :
- Mình làm cho họ không kịp ăn no.
Bên kia Thiết Kỳ Sĩ hô hoán xa phu mấy người lại thượng lộ , lúc ra khòi thị trấn ngoài đường xe ngựa nhộn nhịp mà toàn là khách thương ở phương Bắc . Bọn Thiết Kỳ Sĩ đi chừng hơn chục dặm bỗng nghe phía sau tiếng vó ngựa ầm ầm như sấm nổ đồng thời một lão già cười ha hả lớn tiếng hô :
- Thiết tướng công , bọn lão phu theo kịp rồi.
Thiết Kỳ Sĩ quay đầu nhìn lại thấy tám con ngựa chạy nhanh như gió rượt tới , chàng cười thầm nghĩ bụng :
- Mấy lão này lại uổng một phen nhọc lòng.
Chàng dừng ngựa lại mỉm cười đáp :
- Các vị mau lẹ quá nhỉ , ăn cơm xong lại đuổi được bốn mươi dặm rồi.
Hồng lão đi trước cười nói :
- Mời tướng công cứ thượng lộ hà tất phải nhường bước ?
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp :
- Tại hạ chưa đến Bắc Kinh bao giờ dọc đường mong được các vị chỉ giáo.
Hồng Phi cười hỏi :
- Người nhà tướng công ở trong thành hay ở ngoại ô ?
Chàng buột miệng đáp :
- Ở ngoài thành nhưng lâu nay chẳng được tin tức gì.
- Những nhà ở thường di động luôn lâu nay không có tin tức hay là dọn đi nơi khác , phạm vi thành Bắc Kinh rất rộng mà dọn nhà đi rồi là khó kiếm lắm đấy.
- Vì thế tại hạ mới hoang mang.
Đột nhiên phía trước có tiếng người nhốn nháo Yến Bình chạy theo kịp Hồng Phi nói :
- Đại ca , dường như mặt trước đã xảy chuyện rồi.
- Chắc lại giữa nhà buôn có điều xích mích phái một tên sư phó chạy lên xem sao.
Một tên tiêu sư vung roi giục ngựa con ngựa của hắn thét lên một tiếng vọt đi thuật cưỡi ngựa của hắn rất cao thâm . Thiết Kỳ Sĩ ngó thấy ca ngợi :
- Những vị sư phó của quý cục toàn là nhân tài.
Hồng Phi cười khanh khách đáp :
- Tướng công , chuyến đi này của lão hủ đúng là ăn cơm trên lưỡi đao , nếu mình không có chút bản lãnh gì thì ai mượn ?
Đi chưa được một dặm tên tiêu sư vừa rồi quay lại lớn tiếng la :
- Hỏng bét , bên kia núi đã xảy một trường đại chiến.
Hồng Phi vội hỏi :
- Có biết vì nguyên nhân gì không ?
Tiêu sư đáp :
- Chỗ góc quanh trên đường lớn bị bít lối xe ngựa cùng người đi đều bị cản trở cưỡi ngựa cũng không qua được.
Hồng Phi quay lại bảo Yến Bình :
- Lão nhị , nhất định đây là người võ lâm khai diễn cuộc chiến đấu , lão nhị thử đến coi.
Lão lại nhìn Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Công tử , xe ngựa của quý quyến phải dừng lại cho mau phía trước nguy hiểm lắm.
Thiết Kỳ Sĩ làm bộ kinh hãi nói :
- Làm thế nào bây giờ ?
Hồng Phi thấy Yến Bình đi rồi nói :
- Tướng công đành phải chờ cho họ giải quyết xong vụ này rồi mới đi được.
Lão lại quay về phía sau lớn tiếng hô :
- Các anh em , chúng ta phải hoa? tốc tiến lên.
Lão tung ngựa đi trước chạy nhanh như gió , Lê đại nương và Văn Đế Đế mở rèm xe ra vội hỏi :
- Chuyện gì vậy ? Dừng xe lại ư ?
Thiết Kỳ Sĩ giục ngựa tới gần cười đáp :
- Trên đường lớn phía trước bị cản trở nghe nói nói có trận đánh nhau.
Tên xa phu nghe nói cả kinh hỏi :
- Công tử vậy chúng ta quay lại hay sao ?
Thiết Kỳ Sĩ trầm giọng nói :
- Chúng ta cần phải đi quay lại thế nào được.
Xa phu cất giọng kiên quyết đáp :
- Xe ngựa là cái tiểu nhân trông vào để sinh sống , chuyến này tiểu nhân đành bỏ cuộc.
- Vụ này có liên can gì tới chúng ta đâu can chi ngươi phải sợ.
Tên xa phu lập tức quay đầu ngựa lại lớn tiếng :
- Việc đến nơi rồi , tiểu nhân sợ mạng mình cũng không giữ được . Công tử ơi ! Xin công tử mướn xe khác quách tiểu nhân đành quay lại thôi.
Thiết Kỳ Sĩ thấy khuyên không được liền nhăn nhó cười nói.
- Thôi fđược ! Ta cũng không làm khó dễ ngươi đâu.
Chàng nhìn Lê đại nương nói :
- Đại nương cùng Đế Đế xuống xe đi.
Chàng móc một nắm bạc vụn đưa cho phu xe nói :
- Ngươi đã đi được mấy chục dặm vậy ta trả cho bấy nhiêu.
Phu xe ngần ngại đón lấy bạc rồi đáp :
- Công tử thực là người tốt , xin lượng giải cho tiểu nhân thật có điều không phải.
Thiết Kỳ Sĩ nhảy xuống ngựa cười nói :
- Vụ này không thể trách ngươi được vậy ngươi về đi.
Lê đại nương nhìn Thiết Kỳ Sĩ cười nói :
- Thiếu hiệp vậy chúng ta đành đi bộ chạy lên coi tình hình.
- Tiếng đánh nhau dường như ở góc núi trước mặt , chúng ta rẻ vào đường nhỏ bên mé tả lên trên núi kia là ngó thấy.
Văn Đế Đế nói :
- Chúng ta lấy sẵn bảo kiếm cầm tay đề phòng bọn Cổ Mộ môn dở trò ma quỷ.
Thiết Kỳ Sĩ gật đầu giục :
- Vậy Đế Đế cùng đại nương thay đổi hình dạng lẹ đi.
Khi ba người lên đến đỉnh núi cao nhất thì dưới chân núi đang đánh hau kịch liệt số người mỗi lúc một đông . Lê đại nương đột nhiên nói :
- Thiếu hiệp , bọn đánh nhau chia làm năm chỗ dường như những nhân vật ở tiêu cục cũng thêm nhiều người.
Thiết Kỳ Sĩ nghiêm nghị đáp :
- Phải rồi , xem chừng cuộc chiến đấu này rất khốc liệt.
Văn Đế Đế kinh hãi nói :
- Bên kia toàn là người che mặt có lẽ đúng là bọn Cổ Mộ môn.
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Hai vị thử chú ý coi bên tiêu cục có một thiếu nữ công lực rất cao thâm , y ở trong khu rừng một mình chống với mười bảy tay cao thủ che mặt , lại còn một thanh niên đứng trên đống đất cao ở ngoài xa cũng gớm lắm , một mình gã địch nổi mười bốn người.
Lê đại nương lại nói :
- Mau quay qua mé hữu , trên đồng ruộng lại có một đám người che mặt đi tới.
- Cái đó chứng minh đúng là bọn Cổ Mộ môn , các bang phái khác không có nhiều cao thủ như vậy.
Văn Đế Đế hỏi :
- Chúng ta làm thế nào ?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Đế Đế cùng đại nương lại giúp thiếu nữ , y có hỏi lai lịch thì nói bọn ta là người phái Thiết Phụng.
- Thế là Kỳ ca đem cả họ Thiết và Phụng Hoàng thần đưa cả vào tromg đó phải không ?
Thiết Kỳ Sĩ gật đầu đáp :
- Từ nay ta dùng ba chữ '' Thiết Phụng Yến '' để lộ diện ngoài võ lâm.
Lê đại nương lại giục :
- Vậy thì cứ thế , chúng ta nên đi mau.
Văn Đế Đế liền đề tụ khinh công chạy theo Lê đại nương , nửa dặm đường chỉ trong chớp mắt đã đến nơi hai người lập tức xông vào vòng vây . Thiếu nữ kia thấy hai người mới tới một già một trẻ tướng mạo thông thường mà kiếm pháp rất cao cường vừa xông đã đả thương được hai địch nhân bất giác cả mừng hô :
- Phiền hai vị đến cứu viện , xin hỏi hai vị là cao thủ ở môn phái nào ?
Lê đại nương đáp :
- Tiểu thư , chúng ta là người ở Thiết Phụng phái giữa đường gặp chuyện bất bằng nên giúp một tay tiểu thư bất tất phải quan tâm.
Thiếu nữ nói :
- Đại nương ơi ! Bọn này như một lũ ma quái điên khùng vừa thấy mặt tiểu nữ chẳng nói nửa câu đã động thủ liền.
Văn Đế Đế nói :
- Thư thư , bọn chúng là những nhân vật ở phái Cổ Mộ môn làm cho giang hồ rối loạn xà ngầu.
- Thế ra chúng là bọn yêu nhân ở Cổ Mộ môn mà người võ lâm thường đồn đại . Muội muội ! Cảm ơn muội muội có lòng chỉ điểm.
- Thư thư ! Phải chăng thư thư là sư phó ở Cửu Yến tiêu cục ? Sau này thư thư chia công tác cho tiểu muội làm nhé.
Thiếu nữ cười mát nói :
- Muội tử ! Muội tử cũng muốn làm ăn ư ? Thế thì còn gì hay bằng.
Văn Đế Đế cất tiếng lah lảnh nói :
- Đại nương ! Giết giặc đi để làm lễ kiến diện thì chúng ta sẽ có kế sinh nhai.
Thiếu nữ mắt thấy các nơi chiến đấu có điều khác lạ , đồng thời tai nghe thấy tiếng địch nhân rú lên thê thảm từng hồi không khỏi kinh hãi bật tiếng la :
- Lạ thiệt ! Dường như có rất nhiều cao thủ đến trợ giúp chúng ta.
Lê đại nương thấy mấy chỗ địch nhân ngã lăn lông lốc cả mừng hô lớn :
- Đế Đế , thiếu hiệp đại hiển thần thông rồi chúng ta cũng đánh mạnh đi.
Văn Đế Đế cười nói :
- Chúng ta phsá vòng vây mà ra.
Lê đại nương hỏi :
- Tại sao vậy ?
- Sĩ Kỳ mà thấy chúng ta trốn chạy nhất định y rượt đến hạ thủ chi bằng quyết đấu hay hơn.
Lê đại nương cười đáp :
- Được rồi vậy lão thân dẫn đường.
Mụ quát to một tiếng xông về phía Bắc đả thương luôn mấy tên , thiếu nữ cùng Đế Đế hộ vệ hai bên tả hữu thế nguy cấp lập tức phá giải . Địch nhân chỉ còn lại tám tên không ngăn cản nổi nhưng vẫn liều mạng theo sau đuổi đánh . Thiếu nữ nhìn Đế Đế hỏi :
- Muội tử ! Vừa rồi muội muội nói gì ?
- Tiểu muội có vị biểu ca đang viện trợ tiêu sư bên kia đã đánh chết địch nhân nhiều rồi , tiểu muội monh y qua đây trừ diệt bọn này.
- Biểu ca của muội muội họ gì ? Võ công y thật là cao cường.
- Y là Thiết Phụng Hoàng . Thư thư hãy coi kìa y đang xông tới.
Thiếu nữ chợt nhìn thấy một anh chàng thanh niên ăn mặc theo kiểu thư sinh với hai bàn tay trắng y xông vào bên địch như chỗ không người , chỉ trong chốc lát y đã tới sau lưng mà tiếng rú thê thảm bên địch vang lên không ngớt , đi không đầy mười trượng tám địch nhân đã ngã lăn ra . Thiết Kỳ Sĩ tới nơi nhìn Lê đại nương nói :
- Đại nương ! Mau lên khu đất cao ở mé Bắc tại đó chàng thanh niên còn bị một số đông địch nhân bao vậy.
Lê đại nương hỏi :
- Thiếu hiệp đi về phương nào ?
- Hồng Phi và Yến Bình hai lão bị địch nhân vây hãm rất nguy cấp vãn sinh e rằng xảy chuyện thất bại phải tới đó giải cứu , lát nữa tại hạ sẽ đến tụ hội với các vị trên khu đất cao.
Thiếu nữ thấy chàng tung mình vọt đi nhanh như chớp lẹ hơn cả chim bay bất giác thở dài ca ngợi :
- Nhân vật này thật võ nghệ siêu quần.
Văn Đế Đế cười nói :
- Y căm hận nhất là bọn ma đầu ở Cổ Mộ môn chúng ta chạy lẹ lên khu đất cao.
Ba người chạy tới nơi thiếu nữ cất tiếng lanh lah3 hô :
- Ngũ ca ! Bọn tiểu muội đến trợ thủ đây.
Ba người xông vào đám trùng vi tình thế lập tức thay đổi , hai chục tên che mặt liền bị phân tán và lùi lại.
Tài sản của minhtien384

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #20  
Old 09-05-2008, 08:58 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 19
Hộ giá Tam lão và bọn thiết vệ

Chàng thanh niên thấy chuyển bại thành thắng cả mừng lớn tiếng hỏi :
- Minh Châu ! Ta đã thấy nhân vật cao thủ đó rồi sao y không tới đây ?
- Y đi giải cứu cho hai vị Hồng , Yến . Ngũ ca , y mang hiệu là Thiết Phụng Hoàng.
Mấy người nói nói cười cười , đánh nhau mà vẫn ung dung bỗng thấy Lê đại nương và Đế Đế đánh ngã ba tên , bọn tàn quân bên địch thấy thêm người đến lại càng tuyệt vọng bỗng hú lên một tiếng rồi chạy trốn tứ phía . Thiếu nữ Minh Châu chống kiếm rượt theo miệng nàng hô :
- Ngũ ca đừng để chúng chạy thoát.
Thanh niên đột nhiên quát :
- Minh châu , quay về thôi cái đó chúng ta tìm được rồi.
Thiếu nữ nghe nói dừng tay vừa kinh ngạc vừa vui mừng hỏi :
- Tìm được ở đâu ?
- Bọn chúng là người cướp tiêu , tuy ngân kim không thấy đâu nhưng cống phẩm trọng yếu chưa đem đi kịp hiện còn ở trong sơn động dưới một gốc cây ở chân núi.
Thiếu nữ thở phào một cái nói :
- Thế là bọn này không biết người biết của chúng ta mau mau tới đó.
Văn Đế Đế hỏi :
- Thư thư vụ này thế nào ?
Thiếu nữ cười đáp :
- Muội tử kêu ta bằng Minh châu thư hay hơn , ta cho muội muội hay bên Tây Vực tiến công hoàng thượng một thứ bảo vật thêm vào một bộ phận ở biên cương tiến cống kim ngân . Đáng lẽ phải phái quân đội đi áp tải nhưng gần đây bọn giặc cỏ hoành hành trên chốn giang hồ , quan binh không phải là những tay đối thủ với người võ lâm nên giao cho Cửu Yến tiêu cục đưa tới Bắc Kinh . Đã vượt qua bao nhiêu lộ trình đều được bình an không ngờ vừa vào tới Thiết Lĩnh Quan liền bị bọn giặc cướp đón đường.
Lê đại nương hỏi :
- Bọn tiểu thư đến đây để điều tra món tiêu này phải không ?
Thanh niên gật đầu đáp :
- Tại hạ dẫn một toán người đi điều tra bốn mặt khám phá ra bọn cướp ở nơi đây , đột nhiên bọn tại hạ bị chúng chẹn đường.
Thiếu nữ hỏi :
- Ngũ ca biết chắc bảo sương ở đây chứ ?
- Ta nhân cơ hội Minh châu cùng các vị tiêu sư động thủ với quân giặc cướp ngấm ngầm chuồn vào rừng dưới chân núi phát giác ra ba tên che mặt đem bảo sương đi chôn , trong lúc bất ngờ ta hạ sát ba tên đó.
Trời đã xế chiều thanh niên dẫn mọi người xuống chân núi tìm vào khu rừng rậm đến gốc cây gỗ đàn màu hồng lấy cái rương gỗ rồi theo đường lớn chạy thẳng về phía Bắc . Thiếu nữ thấy thanh niên không dừng bước lại vội la :
- Ngũ ca , chúng ta hãy đợi Thiết Phụng Hoàng đã chứ ?
Thanh niên cười đáp :
- Đã có Hồng Phi đưa y tới , ta phải đem bảo sương về kinh ngay nếu còn thất lạc thì cả Cửu thúc cũng phải tội chứ đừng nói đến Cửu Yến tiêu cục nữa.
Chạy suốt một đêm sáng sớm hôm sau đến Lương Khánh Thành . Minh Châu thiếu nữ lúc vào thành nhìn Văn Đế Đế hỏi :
- Muội tử ! Ngũ ca tiến kinh trước để y đi một mình chúng ta ở lại chờ tiểu huynh của của muội muội nên chăng ?
- Dọc đường có sợ điều chi bất trắc chăng ? Nếu không ổn thì phải theo đi.
- Đây cách kinh thành không xa mấy chắc chẳng có chuyện gì.
Lê đại nương nói :
- Thế là hay . Lão thân chỉ biết theo Văn cô nương và biểu huynh cô , y mà không đến thì lão thân và Văn cô nương không thể quyết định được . Có điều lão thân cũng muốn nói trước với công tử đây một tiếng.
- Té ra muội tử đây họ Văn , được rồi tiễu nữ sẽ cho Ngũ ca hay.
Thanh niên kia đã ra khỏi cửa thành khá xa thiếu nữ vội rượt tới gần lớn tiếng gọi :
- Ngũ ca , tiểu muội cần thương lượng với Ngũ ca.
Thanh niên quay lại chỉ thấy một mình Minh Châu liền hỏi :
- Thương lượng điều chi ?
- Ngũ ca , phía sau còn một bà và một vị cô nương vẫn chưa biết thân phận chúng ta , nếu tiến kinh Ngũ ca nên quyết định đưa bọn họ vào cung.
- Đưa các vị đến vương phủ của Cửu thúc không được ư ?
- Nếu thế không ổn các vị chưa đến qua những chỗ lớn chỉ hiểu lễ tiết giang hồ , e rằng các vị có những cử động ngoài lễ nghi thì thật là khó coi.
- Vậy Minh Châu tính sao ?
- Ngũ ca tiến kinh trước đi tiểu muội đưa bọn họ chờ Ngũ ca ở đây , nếu Hồng Phi cũng đến thì lão sẽ đưa hai vị về tiêu cục.
- Thiết Phụng Hoàng là một nhân vật phi thường ta muốn kết giao với y , để y đến tiêu cục là một điều khuất tất cho y.
Minh Châu cười đáp :
- Ở tiêu cục làm sao mà khuất tất , những nhân vật này không ưa lễ tục ở tiêu cục đối với họ chính là nơi thoải mái hoan lạc.
Thanh niên ngẫm nghĩ một lúc rồi nói :
- Vậy khi biểu muội gặp y không nên nói dối , cứ mời y đến tiêu cục rồi ta sẽ tới ngay.
Minh Châu cười mát nói :
- Biểu ca thay đổi tính nết từ hồi nào ? Đang ở địa vị một Ngũ vương tử lại đến bái phỏng một nhân vật giang hồ.
Thanh niên trịnh trọng nói :
- Nếu ta đáng kết giao thì chỉ có một gười này , đầy triều văn võ chẳng một ai lọt vào mắt ta . Minh Châu ! Biểu muội không được coi thường nhân vật đó nếu biểu muội thuận tình , biểu huynh sẽ làm ông mai cho.
Thiếu nữ cười rất tươi hỏi :
- Ngũ ca bảo Thất ca vẫn để ý tới tiểu muội kia mà ?
Thanh niên lắc đầu đáp :
- Lão Thất không lọt vào mắt tiểu muội hắn chỉ là một nhân vật tầm thường mà thôi.
Thiếu nữ cười khành khạch nói :
- Thất ca cũng là một vị vương tử...
Thanh niên thở dài ngắt lời :
- Trước đây ta nhận thấy làm Vương tử chẳng có chi là thoải mái . Minh Châu , biểu muội đang riễu cợt cà ta nữa.
- Ngũ ca cũng là đấng anh hùng tiểu muội vẫn kính trọng , chắc cũng vì thế mà Ngũ ca đem lòng yêu mến Thiết Phụng Hoàng.
Nàng dừng lại một chút rồi tiếp :
- Tiểu muội đã nhận thấy Văn cô nương cùng Thiết Phụng Hoàng có mối cảm tình sâu đậm , tiểu muội chỉ hy vọng làm bạn với Thiết Phụng Hoàng vậy ông anh khỏi lên tiếng.
Thanh niên thở dài nói :
- Minh Châu ! Biểu muội cũng là một nữ anh hùng . Hay lắm , chúng ta quyết tâm cùng bọn họ giao kết làm bạn tri kỷ.
Thiếu nử gật đầu thúc giục :
- Vậy Ngũ ca về thành đi đừng ăn cơm nữa , tiến kinh càng nhanh càng tốt.
- Biểu muội nhớ nói dùm ta một tiếng là ta sẽ đến tiêu cục tương hội.
Thiếu nữ chờ Lê đại nương và Văn Đế Đế tới nơi nàng cười nói :
- Ngũ ca không dừng lại . Thưa hai vị chúng ta tìm vào quán ăn cơm đã.
Vào quán rồi nàng hô :
- Lấy rượu nhắm hạng thượng hảo.
Nàng nhìn Đế Đế cười nói :
- Muội tử ! Nơi đây chả có gì ngon , đến lúc vào kinh ta sẽ mời muội tử cùng đại nương một bữa thịnh soạn.
- Ba người kêu một mâm lớn còn bảo chả có gì ngon , thư thư khách sáo quá.
Thiếu nữ lắc đầu nói :
- Ta nói thật đấy , ở đây dù mất thêm tiền cũng không mua được thức ăn vừa miệng.
Ba người vừa ăn vừa nói chuyện rất vui vẻ bữa cơm ăn mất nửa giờ mới xong . Lê đại nương ngẫu nhiên thấy hai tia mục quang cực kỳ sắc bén ngó ba người , bà không khỏi chấ động tâm thần khẽ huých khuỷu tay vào Đế Đế nói nhỏ :
- Cô nương , để ý trong góc phòng phía Tây có người đứng tuổi thái độ khác lạ.
Văn Đế Đế liếc mắt nhìn thấy người đó ăn mặc tầm thường đang cúi xuống ăn . Cô hỏi lại :
- Đại nương ! Có điều chi khác lạ đâu ?
- Mắt họ sắc như dao vừa mới chăm chú dòm chúng ta.
Thiếu nữ nheo mắt nhìn hắn rồi hỏi :
- Dường như hắn không đeo binh khí ?
- Có đấy hắn dấu trong bọc hành lý dài dài để bên chỗ ngồi , đúng là thanh trường kiếm người này chắc là bậc cao thủ phi thường.
Văn Đế Đế nói :
- Trừ phi họ Ở Cổ Mộ môn còn ngoài bất tất phải lo ngại , chúng ta còn có thể chiến đấu với họ . Nếu là ở Cổ Mộ môn thì bọn này rất đông hễ xảy cuộc tỷ đấu là chúng quần công ngay.
Giữa lúc ấy bỗng thấy tên tửu bảo đưa một mảnh giấy tới gã cười nói :
- Thưa quý khách ! Có vị khách quan kêu tiểu nhân đưa tới.
Lê đại nương đón lấy coi thấy trên giấy viết :
'' Thưa quận chúa ! Ngũ ca ngộ hiểm may được hộ giá tam lão , thập tam bối tử và ngọc tiền tứ thập thiết kỵ đến đón tiếp . Sau một hồi kịch đấu đánh đuổi dư trăm tên che mặt Ngũ ca tuy bình yên vô sự nhưng tổn thương nguyên khí không thể tiếp tục tiến kinh tạm thời trú tại Phong Đài Thành để tĩnh dưỡng . Xin Quận chúa cấp tốc đến huyện Phong Đài vào hoa viên ra mắt Ngũ ca . Hồng Phi kính bút . ''
Lê đại nương coi rồi trao lại cho thiếu nữ nói :
- Thưa Quận chúa ! Xin quận chúa tha thứ cho lão thân đã thất lễ đây là thư của Hồng phó tổng tiêu đầu.
Thiếu nữ mỉm cười đáp :
- Đại nương bất tất phải khách sáo tiểu nữ không ưa lễ tục , đại nương cứ coi tiểu nữ như là người võ lâm là được không thì làm cho mọi người bị câu thúc . Trong thơ nói gì vậy ?
Nàng cầm lấy tờ thơ coi rồi thở dài nói :
- Tặc nhân thật lớn mật làm càn dám đến phủ huyện cạnh hoàng thành cùng Ngũ ca hạ thủ . Thế thì chúng tạo phản rồi ! Vụ này đến tai hoàng thượng thì cả triều đình đều bị trừng phạt . Đại nương chúng ta đi thôi chắc thương thế của Ngũ ca rất nghiêm trọng.
- Té ra thư thư là một vị quận chúa , còn Ngũ ca là ai ?
Thiếu nữ cười đáp :
- Muội tử ! Khi các vị gặp mặt cứ kêu y bằng Ngũ gia là được . Ngũ ca tức là Ngũ Vương tử con cưng của hoàng thượng , chuyến này Hộ giá tam lão và Ngọc tiền tứ thập thiết kỵ đều được phái đến để đón tiếp đủ tỏ hoàng thượng coi Ngũ ca rất trọng yếu.
Lê đại nương nói :
- Quận chúa , người ngồi góc phòng phía Tây thấy chúng ta ra đi chắc là hắn theo rồi chúng ta nên tìm cách thoát ly hắn mới được.
Văn Đế Đế nói :
- Hồng Phi chắc ở ngoài kia bọn ta gặp lão sẽ bàn . Chắc lão cũng ngó thấy tình hình này rồi không vậy thì hà tất lão phải gửi giấy vào ?
Quận chúa gật đầu nói :
- Muội tử nói rất có lý chúng ta đi thôi.
Ba người hối hả ra khỏi quán , vừa tới cửa đã thấy Hồng Phi vẫy tay , Quận chúa ngó thấy hỏi ngay :
- Có một mình Hồng lão thôi ư ?
Hồng Phi vội nói :
- Mau tới quán trà ở mé tả nơi đây không tiện.
Lão dẫn ba người đi qua bốn đường phố lớn tới một quán trà lão nói :
- Xin vào trong kia nói chuyện.
Vào cửa rồi Hồng Phi lại dặn :
- Chúng ta phải chú ý đến gười đi đường.
Quận chúa liền hỏi :
- Vụ này là thế nào đây ?
Bốn mắt liền chú ý nhìn ra đường Văn Đế Đế bỗng la lên :
- Người đứng tuổi ngồi trong góc phòng lúc nãy.
Hồng Phi trịnh trọng đáp :
- Chúng ta thoát khỏi con mắt hắn rồi nhưng tạm thời đừng đi đâu.
Lúc này trong quán trà có nhà buôn già tiến lại nhìn Hồng Phi nói :
- Thân gia ! Trước hết hãy vào nhà sau ngồi một lúc rồi do cổng hậu ra ngoài.
Hồng Phi gật đầu đáp :
- Thân gia ! Thân gia bất tất phải tiếp đãi , chúng ta chỉ ngồi một lúc rồi đi ngay lập tức.
Người kia dẫn bốn người vào hậu đường tự mình rót trà rồi rút lui . Hồng Phi nhìn Quận chúa nói :
- Ở thị trấn này rất nhiều nhân vật khả nghi , người vừa rồi là một nhân vật trọng yếu của bọn chúng . Lão phu bị họ theo dõi nhưng không hiểu lai lịch bọn chúng thế nào ?
Lê đại nương lên tiếng :
- Có lẽ không phải bọn Cổ Mộ môn.
Hồng Phi nói :
- Thưa đại nương ! Phải chăng tôn giá chính là Lê đại nương mà Thiết tướng công đã nói với lão gia ? Bọn người đó phải chăng ờ Quân Thiên bang ?
Lê đại nương đáp :
- Hồng lão ! Cách xưng hô của Hồng lão như vậy là trật rồi , lão thân còn ít tuổi hơn lão . Hỡi ơi ! Lão thân đã thoát Quân Thiên bang đã lâu ngày trong bang lại trải qua nhiều phen thay đổi nên bây giờ lão thân không hiểu gì nữa.
- Nếu vậy chúng ta sẽ thủng thẳng điều tra . Thiết tướng công cứu lão phu rồi bảo lão phu một mình tới đây để đưa tin cho Đại nương và Văn cô nương hay y còn nhiều việc khẩn yếu phải làm , nhất quyết sẽ gặp nhau ở ngoài đường hoặc giả y sẽ đến chỗ Ngũ gia . Thiết tướng công là một nhân vật phi thường võ công cao thâm khôn lường , nếu lần này không nhờ được y ra tay thì hậu quả của bọn lão phu khó mà biết được.
Lê đại nương cười đáp :
- Hồng lão và Quận chúa có lẽ chưa biết bọn lão thân cải trang.
Quận chúa kinh ngạc la lên :
- Thế ra đây không phải là chân tướng của muội tử và đại nương.
Văn Đế Đế cười nói :
- Thư thư có muốn coi chân tướng của bọn tiểu muội không ?
Quận chúa xua tay nói :
- Tạm thời không nên khôi phục chân tướng để tiến kinh rồi sẽ tính , bây giờ cải trang là phải.
Hồng Phi cười nói :
- Lão phu đã được thấy chân tướng của Thiết tướng công , sao y lại đổi thành tướng mạo quái dị . Thật là cực kỳ thần bí đây là công hiệu về kỳ dược của đại nương.
Lê đại nương cười nói :
- Kỹ thuật nhỏ mọn không bõ làm trò cười cho liệt vị Hồng lão , chúng ta đi được rồi chứ.
Hồng Phi gật đầu đáp :
- Chúng ta do cổng hậu mà ra.
Quận chúa lúc lâm hành lại nói :
- Hồng lão , ai cho lão hay tin Ngũ gia ngộ hiểm ?
- Cũng là Thiết tướng công , không biết sao y lại được tin tức rõ ràng và mau lẹ như vậy . Sau cuộc chiến đấu lão phu chạm mặt Thiết tướng công bốn lần , y vọt đi nhanh như chớp bay lại nhanh như gió lạ hơn nữa là nhất cử nhất động của lão phu đều không qua khỏi mắt y.
Quận chúa cười nói :
- Có thế mới là một nhân vật phi thường.
Mấy người ra khỏi quán trà hành động cực kỳ bí mật mới thoát khỏi tai mắt địch nhân , chạy tới canh năm thì đến ngoài thành Phong Đài , Hồng Phi vẫy tay cho mọi người vượt qua tường thành chạy vào hậu hoa viên ở huyện nha . Trên nóc nhà bỗng thấy bốn mặt tám phương đều có bóng đen xuất hiện Hồng lão vội nhìn Quận chúa nói :
- Bọn Thiết vệ sĩ đã nhìn thấy chúng ta rồi.
Lão dõng dạc hô :
- Quận chúa tới đó.
Một bóng đen chống kiếm tới gần thi lễ nói :
- Xin tham kiến Quận chúa !
Quận chúa xua tay đáp :
- Miễn lễ ! Mau dẫn bọn ta vào ra mắt Ngũ gia.
Vệ sĩ lập tức phát ám hiệu những bóng đen từ từ lùi lại . Hắn dẫn mọi người vào đại hoa viên xuyên qua những luống hoa đến chân một tòa lâu các rồi kính cẩn nói :
- Thưa Quận chúa ! Ngũ gia ở trên lầu.
Trên lầu đèn hồng sáng tỏ nhưng không có tiếng người Quận chúa hỏi :
- Không có ai trông nom Ngũ gia ư ?
Vệ sĩ đáp :
- Có giá tiền tam lão và một vị cao thủ ở Thiết Phụng phái.
Tài sản của minhtien384

Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời

Từ khóa được google tìm thấy
bò nghiên gđầu, dao kiem than hoang, doc truyen u linh yeu nu, phim u linh yeu nu, phimbo.ulinhyeunu, phung hoang than, phung hoang than 4vn, phung hoang than prc, phung hoang than tuy ket, tap 2 u linh yeu nu, truyen phung hoang than, truyen u linh than nu, truyen u linh yeu nu, truyen u linh yeu nu', u linh yêu nữ prc, u linh yêu nữ, u linh yeu nu, u linh yeu thuong, u minh yeu nu, www.phung hoang than.com



©2008 - 2014. Bản quyền thuộc về hệ thống vui chơi giải trí 4vn.eu™
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuộc quyền sở hữu của người đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™