Cứ ngồi nhớ lại những kỷ niệm vui buồn đan xen vào nhau. Từng cung bậc xúc cảm đã trải qua, vui có, buồn có, hạnh phúc có, nhưng đau khổ và mệt mỏi cũng không thiếu phần.
Những ngày tháng êm đềm dường như đã quá xa vời... Những thứ tưởng chừng như ở trước mắt chỉ cần một cái với tay là đã chạm tới nhưng cứ lại như trêu ngươi mình, càng với tới thì nó lại càng xa mình hơn. Những thứ tưởng như đã năm chắc trong tay thì lại như những thứ vô hình, cứ cầm chắc trong tay thì nó lại biến mất mà không để lại một dấu vết gì.
"Em mệt mỏi và lo sợ lắm anh ah". Không phải mình em mệt mỏi và lo sợ đâu bé ạh! Anh cũng cảm thấy bản thân đuối lắm! Cái cảm giác đang bơi giữa hồ mà hết sức làm người ta mệt mỏi và dần tuyệt vọng! Một cảm giác lo sợ thật sự!
Có lẽ cũng chỉ còn là kỷ niệm! Còn đâu đó tiếng cười của em những lúc em vui, còn đâu đó những câu nói giận hờn vu vơ của em, còn đâu đó cái vẻ nũng nịu nhõng nhẽo của em, còn đâu đó những giọt nước mắt của em...
Có phải đã quá xa không em???
Có phải chỉ còn là kỷ niệm không em???
Hãy sống vui vẻ hơn, hãy sống hạnh phúc hơn em nhé...
Sáng nay có kết quả chụp CT - Rate. Điều lo sợ nhất cũng đã tới. Cuối cùng thì cũng không tránh khỏi cái bệnh đau nửa đầu. Suy nghĩ nhiều, căng thẳng nhiều, áp lực nhiều...
Mệt mỏi và chán nản thật sự...
Lúc nào đầu cũng nặng như quả tạ... Thế mà vẫn còn nhiều việc để suy nghĩ và lo toan quá. "Cuộc sống là bể khổ, đến khi vượt hết bể khổ ta đã đi hết cuộc đời"
Già cả thiệt rồi...
Đến bao giờ mới có những giây phút thoải mái, thảnh than và vui vẻ đây???
Sau khi đánh mất một thứ gì đó mới cảm thấy nó có giá trị và tiếc nuối!!!
Đời là thế! Cái gì qua rồi mất rồi, con người ta mới cảm thấy hụt hẫng, thấy trống vắng...
Còn 1 tuần nữa lại đến ngày 13 cứ tới ngày đó lại vừa vui mà lại vừa buồn... Vui vì đã quen em... Buồn vì đã...
Những cái đã qua có lẽ em sẽ không quên, và anh cũng vậy! Anh sẽ nhớ mãi, nhớ mãi những chuyện đó! Nhưng cho dù bây giờ nói gì, liệu em có nghe, em có thấy được chăng?!?
Anh xin lỗi, thật sự xin lỗi em rất nhiều cô bé ạh!
Đang làm đề tài, chợt nghe được bài hát này... Tâm trạng thiệt...
Tình về nơi đâu?!?...
Yêu thương trôi tới nơi đâu?
Làm sao biết nó trôi tới nơi nào chứ
"Bâng khuâng trong đêm thật dài
Ở nơi niềm vui đã xa
Tình mình như đang vô vọng
Cho ta thao thức đêm dài
Đưa nhau qua cơn mộng buồn
Mà em càng thêm cách xa
Mình lặng im đến lúc nào
Nghe anh nghe anh đêm nay
No more hiding, break the silents now
Do we quit or try to work things out?
Where do we go? (Tình mình về đâu hỡi em)
Are we ready to just give it up
Should we turn our back on love
Or should we stand within?
Chẳng đành lòng buông cánh tay
Mà chỉ mình anh sao biết quay lại
Ngày nào say đắm vô vàn
Sao mình xa cách nhau?
Where do we go? (người ơi)
Where do we go? (em hỡi)
Where do we go? (về đâu)
Yêu thương trôi tới nơi đâu?
If we begin on where we are
Try to mend the problems now
We've been looking forward instead of looking back
I don't wanna play it safe 'cuz I wanna cross the line
Feel just like we're standing, we're running out of time
Đừng lặng im nữa 1 lời thôi hỡi người
Dừng lại hay sẽ cùng vượt qua giông bão?
(Do we work it out?)
Where do we go? (Tình mình về đâu hỡi em)
Are we ready to just give it up
Should we turn our back on love
Or should we stand within?
Chẳng đành lòng buông cánh tay
Mà chỉ mình anh sao biết quay lại
Ngày nào say đắm vô vàn
Sao mình xa cách nhau?
Where do we go? (người ơi)
Where do we go? (em hỡi)
Where do we go? (về đâu)
Yêu thương trôi tới đâu (x2)
No more hiding, break the silents now
Cuộc tình ta sẽ cùng vượt qua giông bão
Where do we go from here?
Tình mình về đâu hỡi em
Are we ready to just give it up
Should we turn our back on love
Or should we stand within?
Chẳng đành lòng buông cánh tay
Mà chỉ mình anh sao biết quay lại
Ngày nào say đắm vô vàn
Sao mình xa cách nhau?
Tình về nơi đâu?
Where do we go?
Tình về nơi đâu?
Just tell me
Tình về nơi đâu? Về đâu?
Where do we go from here?
Tình về nơi đâu? (người ơi)
Tình về nơi đâu? (em hỡi)
Tình về nơi đâu? (về đâu)
Can't go on like this
Yêu thương trôi tới nơi đâu?"
Thời gian cứ thế trôi. Có lúc cảm thấy sao nó chậm chạp, lề mề như con ốc sên trong cuộc chạy đua cũng rùa. Thế nhưng có lúc nó qua nhanh đến chóng mặt. Để bây giờ nhìn lại, còn vài năm nữa cũng đã lọt 4 sọ rồi
Ngày 13 lại qua được gần 1 tuần nữa rồi... Cứ tới ngày 13 là lại càng nhớ... Nhớ lắm...
Cái cảm giác được ở bên cạnh em, được lo lắng cho em làm tôi cảm thấy mình cũng vui vẻ và nhẹ nhõm hơn nhiều... Nhưng cũng đã là quá khứ...
Ngày quen em, tôi cũng không nghĩ sẽ mang lại cho em nhiều nước mắt như thế...
Rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến... Nhưng đến như thế nào và đến lúc nào thì cũng như lúc bắt đầu vậy...