Huyền Trân nhíu mày không vui, nàng quay người bước tới gần cửa sổ ngắm nhìn cảnh sắc Đồ Bàn, im lặng không nói. Đăng Phong vẫn luôn nhìn theo bóng lưng nàng không chớp mắt, cuối cùng cậu lên tiếng pha tan im lặng :
“ Hạ thần sẽ ở lại đây một tuần nữa, tới khi đảm bảo rằng công chúa an toàn, thần sẽ rời đi. Trước lúc đó dù là quốc vương hay hoàng hậu khác muốn thương tổn công chúa, kiếm của thần cũng sẽ xuất khỏi vỏ “
Nói xong Đăng Phong quay lưng bước ra, nhưng đi tới gần cửa thì cậu quạy người lại nói :
“ Công chúa yên tâm, hạ thần tự có hạn lượng, cầu mong công chúa yên vui “
Còn một câu mà cậu giữ trong lòng không nói “ người ta vì nàng có thể hi sinh cả thiên hạ, ta vì nàng chỉ có thể dành cả đời này bảo vệ nàng mà thôi “
Huyền Trân quay lại nhìn nơi cửa lớn, bóng dáng Đăng Phong đã sớm rời đi, thì thầm nói :
“ Ngài hà cớ gì phải như vậy, ngài càng như vậy ta càng không thể yên lòng...”
Hậu cung !
Một người đàn bà mặc váy đen nắm chặt bàn tay đi đi lại lại trong một căn phòng rất mỹ lệ, nhưng xung quanh lại rơi vỡ rất nhiều chén bát, bình hoa, lư hương. Rõ ràng những vật vô tội vừa gánh một cơn giận kinh khủng từ người đàn bà này. Quanh đó có mấy tỳ nữ quỳ tại chỗ, toàn thân cứ run lên từng hồi. Người đàn bà này khoảng chừng hơn ba mươi, làn da trát hơi nhiều phấn nhìn trắng bệch, hàng my hơi dài quá trớn cong vểnh lên. Đây đúng là hoàng hậu tapasi, người xứ java. Bà dường như lúc này đã bình tĩnh lại, ngồi xuống mép dường xa hoa, nói bằng tiếng Chiêm Thành :
“ Dọn dẹp hết đi, mau đi chuyển lời Trà Ngô đại nhân, ta sẽ đi gặp đại nhân “
Trong một phủ đệ rộng lớn ở một nơi nào đó trên kinh đô Đồ Bàn, một căn phòng khá kín đáo, có hai người đang ngồi trên một chiếc bàn tròn. Một người là hoàng hậu tapasi, người còn lại là một trung niên dáng nho nhã, khoảng chừng năm mươi tuổi, chính là Trà Ngô, một đại nhân vật trong triều đình Chiêm Thành. Trà Ngô liếc nhìn hoàng hậu một chút, bưng chén trà lên uống một ngụm rồi ung dung nói :
“ Hoàng hậu, sự tình lần này thật tình hạ thần cũng không thể giúp gì hơn nữa “
Hoàng hậu tapasi im lặng trong chốc lát rồi nói :
“ Đại nhân đã gặp Huyền Trân ? “
Trà ngô gật đầu, ánh mắt lộ vẻ nhớ lại nói :
“ Đã gặp, thứ lỗi cho hạ thần nói thẳng, công chúa Huyền Trân là người đẹp nhất mà hạ thần từng gặp, không những thế, người còn vô cùng sắc sảo thông minh, hát hay, múa đẹp. Nếu có từ nào miễn cưỡng dùng được thì chỉ có thể là 'hoàn hảo' “
Hoàng hậu hai hàng lông mày hơi nhíu lại, nhưng bàn tay giấu dưới bàn đã nắm chặt tới móng tay đâm sâu vào thịt mà không hay biết. Một lúc sau bà nói :
“ Đến cả Trà Ngô đại nhân cũng phải nói thế, e rằng lần này thiếp sẽ chẳng còn gì. Thiếp xin nói thẳng, đại nhân có cách nào cứu vãn không ?”
Trà Ngô vuốt râu mỉm cười :
“ Hoàng hậu đích thân đến đây, hạ thần đương nhiên biết ý, bất cứ việc gì cũng có cách giải quyết “
Hoàng hậu nói :
“ Xin đại nhân chỉ dạy “
Trà Ngô nói :
“ Huyền Trân là người tài sắc vẹn toàn, không lý gì quốc vương không sủng ái, muốn nàng thất sủng là hoàn toàn không thể “
Ông ta ra dáng cao nhân dừng lại vuốt râu một chút rồi mới từ tốn nói tiếp :
“ Hoàng hậu muốn có được quyền thế như xưa, e rằng chỉ còn một cách, đó là làm Huyền Trân biến mất “
Hoàng hậu nghe nói như vậy cũng không tỏ ra ngạc nhiên kinh hoàng gì, bà dù sao cũng là một phụ nữ thông minh, đương nhiên đã nghĩ thông chuyện này. Trà Ngô thấy hoàng hậu không có vẻ gì khác lạ thì gật đầu tán thưởng. Thật sự ông không thích cuộc hôn nhân giữa Chiêm Thành và Đại Việt này, vì nó mà mối làm ăn ngầm của ông với người Trung Hoa bị phá vỡ. Nhưng nếu muốn ông ra tay giúp đỡ thì bà hoàng này cũng phải bỏ ra cái giá tương đối lớn mới được. Hoàng hậu tapasi suy nghĩ một chút rồi nói :
“ Hẳn đại nhân đã có chủ ý ? “
Trà Ngô cười mà không nói. Hoàng hậu hiểu ý đưa ra một tờ giấy đã chuẩn bị sẵn cho ông ta. Trà Ngô cầm tờ giấy xem một chút thì khuôn mặt giãn ra, vui vẻ nói :
“ Được, việc của hoàng hậu chính là việc của hạ thần, hoàng hậu trước tiên đừng thể hiện gì khiến quốc vương nghi ngờ, kế hoạch chi tiết hạ thần sẽ sai người dâng lên sau “
Năm ngày sau !
Chế Mân đứng trong một gian phòng rộng, say đắm ngước nhìn phía trước, một dáng hình uyển chuyển múa những điệu múa độc nhất của Chiêm Thành. Nàng lướt nhẹ như mây, tóc dài tung bay như một tiễn nữ giáng trần, không, dù chưa nhìn thấy tiên nhân nhưng ông tin rằng tiên nhân cũng khó sánh được với nàng. Những điệu múa khó nhất của phương nam này cũng không thể làm khó nàng. Chế Mân vỗ tay cười sang sảng nói :
“ Nàng đúng là quà tặng vô giá nhất mà thần siva dành cho ta, chẳng hay nàng học điệu múa này từ lúc nào ?”
Huyền Trân lúc này đã dừng lại, tươi cười bước lại gần Chế Mân nói :
“ Thiếp biết người luôn phải bận bịu việc triều chính nên hai ngày nay đã mời vũ sư tới học mấy điệu múa này, mong có thể phần nào khiến người quên đi mệt nhọc “
Chế Mân tức thì trợn mắt há mồm nói :
“ Hai ngày, lạy thần siva, nàng là thần nữ chứ đâu phải là người phàm “
Huyền Trân tựa vào vai Chế Mân nói :
“ Người quá lời làm thiếp thấy hổ thẹn “
Chế Mân ôm nhẹ qua eo nàng nghiêm khắc nói :
“ Nàng có lòng là được rồi, không được ép mình quá sức nghe không ? Mỗi ngày được nhìn thấy nàng là ta đã mãn nguyện rồi “
Nói xong Chế Mân nắm tay nàng dắt ra ban công ngắm nhìn những vì sao lung linh đang đua nhau tỏa sáng. Chế Mân thở dài một tiếng, Huyền Trân hỏi :
“ Người có chuyện gì buồn phiền sao ? “
Chế Mân chỉ tay lên trời nói :
“ Ta hận mình không thể lập tức bay lên hái những vì sao kia xuống tặng nàng “
Một nơi gần đó có một người Đại Việt nhưng lại hiểu được tiếng Chiêm Thành, cậu ta vốn đẹp trai, nhưng lúc này lại không khác gì một mỹ nữ. Người này cũng ngước nhìn lên sao trời, mỉm cười tự nói :
“ Ta thấy được sự hạnh phúc của nàng, ta đã mãn nguyện, ngày mai ta nên đi thôi ”
Last edited by Đỗ Thiên; 28-05-2012 at 08:54 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Đỗ Thiên
Ngày hôm ấy, Huyền Trân đang ngồi trong phòng đọc say sưa một cuốn y thư thì có thị nữ từ bên ngoài tiến vào thi lễ nói :
“ Thưa hoàng hậu, hoàng hậu Tapasi phái người tới”
Huyền Trân bỏ cuốn sách xuống nói :
“ Gọi người vào đây “
Lúc sau có một thị nữ bước vào thi lễ rồi nói :
“ Thưa hoàng hậu, hoàng hậu Tapasi sai nô tỳ tới mời hoàng hậu có rảnh thì ghé chỗ hoàng hậu chơi một chuyến, hoàng hậu Tapasi đã ngưỡng mộ danh tiếng hoàng hậu ngay từ đầu nhưng chưa có dịp gặp mặt. Hoàng hậu Tapasi đã chuẩn bị một tiệc nhỏ đợi hoàng hậu !”
Huyền Trân nghe vậy thì mỉm cười nói :
“ Ngươi về báo lại với hoàng hậu là ta sẽ tới, do mới tới Đồ Bàn còn có nhiều bỡ ngỡ nên chưa kịp diện kiến hoàng hậu, mong hoàng hậu chớ trách”
Đợi thị nữ kia đi rồi Huyền Trân gọi thị nữ tiểu hồng vẫn theo hầu xưa nay rồi hai người cùng sang cung hoàng hậu Tapasi. Tiểu Hồng lo lắng hỏi :
“Công chúa đi như vậy nhỡ hoàng hậu có ác ý thì sao ? “
Huyền Trân nói :
“ Đều ở hậu cung sớm hay muôn rồi cũng sẽ gặp nhau, chi bằng gặp sớm một chút xem hoàng hậu Tapasi là người thế nào”
Hai người vừa xuất hiện ở khoảng sân thì đã thấy hoàng hậu Tapasi đứng đợi sẵn, bà cười tới nắm tay Huyền Trân nói :
“ Muội là Huyền Trân sao ? đúng là trăm nghe không bằng một thấy, muội thật đẹp “
Huyền Trân cười nói :
“ Để hoàng hậu tự mình ra đón thế này Huyền Trân cảm thấy vô cùng vinh hạnh “
Hậu Tapasi khoát tay nói :
“ Đều là người một nhà, đâu cần khách khí, nào chúng ta vào trong nói chuyện “
Hai hoàng hậu xứ Chiêm Thành cùng nhau vào một gian điện đã bày sẵn một tiệc nhỏ, phân chủ khách ngồi xuống bàn, mấy tỳ nữ đều phải đứng bên ngoài. Hoàng hậu Tapasi niềm nở đãi khách, còn Huyền Trân cũng cư xử vô cùng phải phép, hai người vừa nhập tiệc vừa nói chuyện. Huyền Trân lấy cớ chưa quen đồ ăn phương nam nên ăn uống rất ít, mà hoàng hậu Tapasi cũng không tỏ ra điều gì khác lạ. Hai người dùng tiếng Chiêm Thành nói chuyện và nội dung cuộc nói chuyện thì đủ thứ trên trời dướt đất. Bà hoàng hậu thì vui mừng thật sự vì kế hoạch của mình quá chu toàn, mà Huyền Trân thì với bất kỳ ai cũng dịu dàng lễ phép, hai người cười nói vui vẻ như tỷ muội trong nhà lâu ngày không gặp nhau vậy. Cứ thế cho tới lúc ra về, hoàng hậu Tapasi lại tự mình ra tiễn. Trên đường trở về tiểu hồng không nhịn được hỏi :
“ Chẳng lẽ hoàng hậu Tapasi thực sự không có ác ý với công chúa ?”
Huyền Trân mỉm cười nói :
“ Có thể là vậy, hoặc cũng có thể bà còn có hậu thủ”
Tiểu Hồng nghi hoặc hỏi :
“ Ý công chúa là ? “
Huyền Trân tỏ vẻ huyền bí nháy mắt nói :
“ Về cung sẽ rõ “
Huyền Trân trở về cung của mình, đánh giá xung quanh một lúc rồi giống như tìm tòi điều gì đó. Bất ngờ có giọng nói vang lên :
“ Công chúa tìm thứ này “
Huyền Trân quay người lại liền thấy cách đó không xa có một thị nữ xinh đẹp đang nhìn nàng mỉm cười, trên tay cầm bình nước lá bồi bổ cơ thể đích thân quốc vương tặng nàng. Nàng cũng không bất ngờ gì cười nói :
“ Ngài vẫn chưa đi ? Thứ đó có gì khác biệt sao ?”
Người thị nữ đúng là Đỗ Đăng Phong, cậu ta đặt chiếc bình tinh xảo xuống bàn rồi nói :
“ Nó vốn trước đây bình thường, nhưng vừa nãy có người pha thêm một ít thứ khác, công chúa nghĩ xem công dụng của nó có tốt hơn không ?”
Huyền Trân bước lại nâng bình lên ngắm nghía một lúc, nhìn Đăng Thiên nghi hoặc nói :
“ Sao ngài biết, chẳng lẽ từ trước tới giờ ngài luôn ẩn thân nơi đây ?”
Đăng Phong cúi người nói :
“ Oan cho hạ thần, hạ thần đã định rời đi thì tình cờ biết được một âm mưu bất lợi cho công chúa nên mới quay lại, kịp lúc gặp cảnh hạ độc này”
Huyền Trân lại hỏi :
“ Người hạ độc đâu? “
Đăng Phong nhún vai bất đắc dĩ nói :
“ Là một thị nữ có nghĩa khí, hạ thần dọa nạt một lúc vẫn không hé nửa lời về kẻ chủ mưu, công chúa là người thông minh ắt cũng đã đoán được là ai, nên thần đã trả thị nữ đó về đúng chỗ”
Huyền Trân nhíu mày hỏi :
“ Ngài đã giết người”
Đăng Phong gật đầu, ánh mắt lóe lên sát khí đáng sợ, trầm giọng nói :
“ Bất cứ kẻ nào giám phương hại công chúa, kiếm của thần đều sẽ rời vỏ “
Huyền Trân bị sát khí trên người Đăng Phong làm cho kinh sợ, lùi lại hai bước, kinh hoàng hỏi :
“ Ngài đã làm gì hoàng hậu Tapasi ? “
Trong cung của hoàng hậu Tapasi, bà ta vô cùng vui vẻ trở về phòng của mình, trong lòng chắc cú rằng Huyền Trân sẽ không thể thoát khỏi kiếp nạn này. Đang bước đi thì bà đột nhiên dừng lại, ly rượu trên tay rơi choảng xuống sàn. Cả người bà ngây dại nhìn phía trước. Thị nữ mà bà phái đi hạ độc nằm trên sàn, sớm đã trở thành xác không hồn, trên người gián một miếng giấy ghi mấy chữ “ Nếu còn tiếp diễn, Giết !”
Hoàng hậu Tapasi ngã ngồi xuống sàn, bà biết, người ta có thể mang một xác chết đến đặt tại đây mà không một ai phát hiện ra, thì câu nói lưu lại kia không phải là lời hù dọa.
Đăng Phong cúi người thi lễ với Huyền Trân rồi nói :
“ Lẽ ra thần đã nên trở về, nhưng vì có chuyện vừa rồi nên thần sẽ ở lại giám sát bà hoàng hậu vô sỉ kia một thời gian, công chúa không cần sợ hãi “
Huyền Trân lại đứng nhìn bóng dáng quen thuộc mà xa lạ ấy, lòng dâng lên một cảm giác không tên. Nàng và người đó không phải tình nhân, không hẳn bạn hữu, quan hệ chủ - tớ lại càng không phải, người thông minh sắc sảo như nàng cũng không hiểu rốt cuộc đấy gọi là quan hệ gì. Trước đây, nàng đúng là có cảm tình với người này, trẻ tuổi điển trai, tài hoa kiệt xuất, lại một lòng vì nàng. Nhưng nàng cũng biết mình đã có hôn ước nên không thể đền đáp lại. Rồi khi về bên Chế Mân, quốc vương đối với nàng rất tốt, nhưng nếu nói là nàng yêu quốc vương thì hãy còn quá sớm, tất cả cũng chỉ mới dừng lại ở mức cảm tình mà thôi. Đương nhiên nàng khi đã là vợ người ta thì luôn làm tròn bổn phận người vợ hiền. Con người của nàng là vậy, ai đối tốt với nàng thì nàng sẽ đối xử tốt lại người đó gấp mấy lần. Duy chỉ có người thanh niên cô độc kia vẫn luôn làm lòng nàng thấy tội lỗi. Huyền Trân thở dài như nói với chính mình :
“ Cảm tạ ngài !“
Last edited by Đỗ Thiên; 28-05-2012 at 08:55 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Đỗ Thiên
Vầng dương vươn lên khỏi mặt biển, những luồng sương mù phản chiếu ánh bình minh, lấp lánh đến dị thường. Kinh đô Đồ Bàn tràn ngập nắng mai. Một lỗi mòn lớn giữa vườn hoa thoang thoảng hương thơm, Huyền Trân bước đi như tiên nữ giáng trần. Dạo trong vườn ngự uyển vào sáng sớm là sở thích của nàng từ bé. Nàng nâng niu từng bông hoa tươi đẹp, hít thở không khí trong lành, tâm tình vô cùng thoải mái. Một lúc sau có một thị nữ bước vào thi lễ nói :
“ Hoàng hậu, quốc vương đang đợi phía ngoài “
Huyền Trân gật đầu với thị nữ rồi quay ra, bên ngoài đại điện Chế Mân đã đợi sẵn. Thấy Huyền Trân trong bộ váy dài màu trắng vô cùng thanh khiết, ông tươi cười nói :
“ Nàng sao mỗi lần ta gặp đều thấy đẹp hơn lần trước vậy nhỉ ? “
Huyền Trân mỉm cười đáp :
“ Ngài lại chọc thiếp nữa, sao ngài không cho người tới gọi là được rồi “
Chế Mân nắm tay nàng rồi vừa đi vừa nói :
“ Đợi nàng cũng là một niềm vui của đời ta vậy “
Một gian phòng lớn sang trọng, Đại Hành Khiển Trần Khắc chung dẫn đầu sứ đoàn Đại Việt cùng một số quan chức cấp cao của Chiêm Thành đã có mặt đông đủ, chia làm hai bên ngồi xuống, những dãy bàn dài phủ khăn trắng muốt. Hai bên trao đổi với nhau vài câu khách sáo, đương nhiên là thông qua người phiên dịch. Lúc này có giọng hô lớn :
“ Quốc vương và hoàng hậu tới “
Mọi người lập tức đứng dậy nhìn nơi cửa lớn. Chế Mân miệng cười vẫn chưa thể khép nổi bước đi trước, hoàng hậu xinh đẹp đi ngay phía sau. Chúng quan đồng thanh hô lớn :
“ Tham kiếm quốc vương và hoàng hậu, quốc vương vạn tuế “
Chế Mân ha ha cười nói :
“ Chư vị khanh gia mời ngồi “
Ông dẫn Huyền Trân tới một vị trí chủ tọa cùng ngồi xuống, gần đó hai bên là Trần Khắc Chung và vương gia Chế Phục. Chế Mân quay sang Khắc Chung hỏi :
“ Đại Hành Khiển thời gian qua thoải mái chứ ?”
Khắc Chung vội cúi đầu một chút nói :
“ Đa tạ quốc vương quan tâm, những ngày qua thần không có gì có thể phàn nàn “
Chế Mân nâng chén nói :
“ Tốt, hôm nay quả nhân mở tiệc để tiễn Trần đại nhân cùng sứ đoàn trở về, mối bang giao hai nước từ nay vững bền, nào, cạn chén “
Mọi người lập tức nâng chén chúc mừng. Buổi tiệc diễn ra vô cùng suôn sẻ. Tới lúc gần tàn cuộc Chế Mân nhìn Huyền Trân yêu chiều nói :
“ Trần đại nhân sắp về nước, nàng chắc có nhiều điều muốn nhắn nhủ đó “
Nói rồi ông bước tới chỗ mấy vương gia và đại quan Chiêm Thành, để lại không gian cho Huyền Trân và Trần Khắc Chung. Khắc Chung nói :
“ Hoàng hậu, những ngày qua người vẫn tốt chứ ? “
Huyền Trân gật đầu nói :
“ Ta sống vui vẻ lắm, phiền ngài báo lại với hoàng huynh như vậy để người khỏi lo nghĩ “
Khắc Chung cười nói :
“ Hoàng hậu như vậy là thần an tâm rồi, sứ mạng của thần là hộ tống hoàng hậu tới nơi này và đảm bảo rằng hoàng hậu được đối đãi đúng mực, nay sứ mạng đã hoàn thành nên thần xin từ biệt hoàng hậu, hoàng hậu còn chi căn dặn “
Huyền Trân nói :
“ Không có, chúc ngài đi đường bình an “
Ngày hôm sau, sứ đoàn Đại Việt lên thuyền trở về nước, đích thân quốc vương Chế Mân và Huyền Trân đưa tiễn tới ngoài cổng lớn kinh đô Đồ Bàn
Ba tháng sau !
Quốc vương Chế Mân bước đi băng băng vô cùng vội vã, mấy kẻ dọc đường thấy ông quỳ xuống hành lễ ông cũng không có thời gian mà quan tâm, khiến mẫy kẻ phải khổ sở quỳ mãi một lúc không giám đứng dậy. Ông bước tới, phía trước tẩm cung của Huyền Trân đứng mấy người thị nữ Đại Việt, mấy người này chưa kịp quỳ hành lễ thì ông đã phất tay ra hiệu rồi đẩy cửa bước vào, đi thẳng một mạch tới giường lớn nơi Huyền Trân đang nằm. Nơi đó có mấy thị nữ và đại phu đang đứng, thấy quốc vương thì vội vàng hành lễ :
“ Quốc vương vạn tuế vạn vạn tuế “
Huyền Trân đang nằm trên giường, quay sang thấy Chế Mân định ngồi dậy hành lễ thì ông đã nhanh hơn nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh giường nắm tay Huyền Trân nói :
“ Nàng cứ nằm đấy, nàng có thai rồi sao ? Nàng mệt như thế nào ?“
Huyền Trân nắm lấy tay ông mỉm cười gật đầu nói :
“ Thiếp chỉ hơi mệt, nằm một lúc sẽ khỏi “
Chế Mân hơi kích động siết chặt tay nàng, lúc này mới quay sang vẫy tay ra hiệu mấy người khác đứng dậy nói :
“ Đại phu, có phải hoàng hậu đã mang thai ? “
Một đại phu vái Chế Mân một cái nói :
“ Chúc mừng quốc vương, hoàng hậu đã mang thai gần ba tháng, là một hoàng tử thưa quốc vương “
Chế Mân quay sang hôn lên tay Huyền Trân nói :
“ Cám ơn nàng “
Hai tháng sau!
Lúc này Huyền Trân đã mang thai gần năm tháng, nàng cùng năm thị nữ Đại Việt tới ngôi chùa gần kinh đô thắp hương. Ngôi chùa này Cách đây không lâu Chế Mân vì Huyền Trân mà xây dựng nên, còn đón rất nhiều hòa thượng danh tiếng khắp thiên hạ về đó. Huyền Trân vốn theo đạo phật, lại đang có bầu nên muốn đi tự mình đi chùa lễ phật cầu bình an. Chế Mân vốn rất mực cưng chiều nên cũng không ngăn cản nàng, nhưng phái rất nhiều cao thủ đại nội âm thầm theo bảo vệ. Dù sao thì hoàng hậu lễ chùa chỉ một buổi chiều, với lại việc nàng đi lễ chùa cũng chỉ có mấy tỳ nữ trong cung biết được, nên Chế Mân cũng không mấy lo lắng.
Huyền Trân đi vào thành tâm cúng bái, mấy đại sư trong chùa không biết thân phận nàng nên mọi việc vẫn diễn ra bình thường. Hôm nay không phải ngày lễ lớn nên trong chùa cũng chỉ có mấy người tới. Không khí im lặng và trang nghiêm, lâu lâu lại vọng ra tiếng tụng kinh niệm phật. Nhưng Một đoạn thời gian sau bỗng nhiên bên ngoài có hàng loạt tiếng động, ban đầu còn nghe xa xa, nhưng càng ngày càng gần. Huyền Trân dừng quỳ lại, kinh nghi bước ra. Trước ngôi chùa vốn hàng ngày yên bình lại đang xảy ra một hồi chém giết, máu huyết nhất thời thấm đẫm cổng chùa. Một bên là rất nhiều người mặc áo đen, đeo khăn bịt mặt, một bên là một nhóm người y phục hỗn tạp, đúng là đại nội thị vệ quốc vương phái tới. Một người trong đó hét lớn :
“ Mau bảo vệ an nguy của hoàng hậu “
Huyền Trân lần đầu thấy nhiều người chém giết như vậy sợ hãi dâng lên, hai chân nàng hơi run. Nàng cố gắng bình tĩnh lại, rõ ràng có người nhằm vào nàng, quanh chùa đã bị sát thủ áo đen vây kín. Thị vệ đại nội chống đỡ không nổi, ngày càng có nhiều người ngã xuống. Một kẻ sát thủ lọt qua vòng bảo vệ của thị vệ, nhanh như một cơn gió lao đến Huyền Trân, lưỡi kiếm dính đầy máu vung lên. Huyền Trân hãi hùng nhắm mắt lại, nhưng một lúc sau nàng vẫn còn nghe tiếng chém giết xung quanh. Nàng chưa chết. Khi nàng mở mắt ra thì thấy một thanh niên mặc đồ trắng với mái tóc dài bối cao đang cầm một thanh trường kiếm chắn trước người nàng, còn gã áo đen kia thì nằm gần đó, nhưng đầu và thân không cùng một chỗ. Nhìn bóng lưng quen thuộc đó Huyền Trân liền vơi đi nỗi sợ hãi. Người tới đúng là Đỗ Đăng Phong. Một kiếm lướt qua thủ cấp hai gã vừa áp sát, cậu quay lại nhìn Huyền Trân cười dịu dàng :
“ Công chúa đừng sợ, đã có hạ thần “
Đăng Phong quay mặt lại, nụ cười hoàn toàn thu liễm, thay vào đó là ánh mắt lạnh lùng và sát khí ngút trời. Giám kinh sợ đến công chúa, tất cả đều phải chết. Trường kiếm lại lóe lên, lại có mấy người mất mạng. Lúc này thị vệ đã thảm bại, chỉ còn mấy chục người lui tới bảo vệ xung quanh công chúa
Last edited by Đỗ Thiên; 28-05-2012 at 08:55 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Đỗ Thiên
Đám sát thủ áo đen võ công rất cao, lại đông người và phối hợp với nhau vô cùng ăn ý, khiến đội quân bảo vệ Huyền Trân ngày càng ít người, xác chết la liệt khắp nơi. Đăng Phong lúc này mái tóc búi cao đã bị xõa ra, y phục màu trắng đã lấm lem máu, ánh mắt vô tình, kiếm pháp cao minh. Đây đúng là hình ảnh Tử Phong Kiếm Khách từng làm run sợ biết bao thế lực võ lâm Đại Việt. Bất cứ kẻ nào lại gần Huyền Trân đều phải chết.
Một tiếng “ chíu “ rất nhỏ vang lên, dù là bình thường cũng khó nghe thấy chứ không cần nói tới nơi hỗn chiến này. Một phi châm cực mỏng hướng Huyền Trân lao tới, tốc độ cực nhanh, hầu như chỉ một giây lát nữa sẽ đắc thủ. Đăng Phong chém ngang một kiếm, rồi xoay người đá vào một thanh kiếm đã rơi sẵn trên mặt đất. Thanh kiếm rít lên một tiếng rồi lao tới Huyền Trân, kịp thời đánh văng phi châm ám toán kia khi nó chỉ cách nàng mười phân. Huyền Trân hoàn toàn không kinh hoàng, nàng bình tĩnh nhìn Đăng Phong, như thấy lại cảnh trong vườn cây nơi cấm thành, một người múa kiếm, một người ngồi xem. Nàng vẫn luôn tò mò, những đường kiếm đẹp mắt đâu khác gì những điệu múa của nàng, làm sao có thể đánh người. Nhưng giờ đây nàng mới rõ, những đường kiếm kia như ngọn gió của tử thần, chuyên gặt hái những sinh mệnh nơi nó đi qua. Một vài nhà sư biết võ công cũng cầm binh khí gia nhập đội quân bảo vệ hoàng hậu, nhưng sát thủ áo đen quá đông, tình thế vô cùng bất lợi.
Đăng Phong là một đại cao thủ, nhưng bị nhiều người vây công, hơn nữa còn phải lo bảo vệ công chúa nên đã bắt đầu thụ thương, y phục rách lỗ chỗ. Đây là lần thứ hai cậu khổ chiến như vậy. Lần trước bảo vệ Trần Khắc Chung nhưng cũng không hung hiểm như lần này. Lần đó đối phương tuy đông nhưng võ công lại kém, Khắc Chung lại bản thân có võ công nên khi nguy cấp vẫn tự xoay sở được. Lúc này cậu lại bảo vệ Huyền Trân, công chúa chân yếu tay mềm, hơn nữa còn đang mang bầu, đến đi lại cũng có chút khó khăn chứ đừng nói tới tự vệ.
Hai gã áo đen đồng thời lao tới từ hai bên, đao kiếm cùng chém tới Huyền Trân. Đăng Phong xoay kiếm chống mặt đất, một cước phóng đến ngay hông kẻ cầm đao. Rồi gần như tức thì, cậu phi trường kiếm đâm xuyên ngực một kẻ khác đang lao tới, cướp đao trên tay kẻ mới dính cước chưa kịp té ra xa đâm xoẹt ngay sát cổ Huyền Trân, xuyên qua yết hầu kẻ cầm kiếm còn lại. Đăng Phong cũng không có thời gian nghỉ ngơi, đoạt lại trường kiếm, thân pháp di chuyển vô cùng mau lẹ, như một cơn lốc hai màu đỏ và trắng, mà trung tâm cơn lốc là công chúa Huyền Trân. Một gã áo đen thân pháp nhanh như gió lao tới Huyền Trân, Đăng Phong hoành kiếm đón đỡ. Gã áo đen cười lạnh, vừa rồi chỉ là hư chiêu, kiếm trong tay hướng tim Đăng Phong đâm tới. Đăng Phong lắc mình một chút nhưng vẫn bị kiếm đâm xuyên qua bả vai. Đau đớn, nhưng cậu ngược lại không lùi mà tiến, giữ nguyên kiếm đã đâm ngập vai trái, tay phải vung trường kiếm lên. Gã áo đen không ngờ Đăng Phong lại điên cuồng như vậy, lấy chính thân thể mình để giữ kiếm gã lại. Gã rít lên một tiếng kinh sợ nhanh chóng lùi lại, trường kiếm của Đăng Phong xẹt qua ngực gã, máu tươi bắn ra. Gã lùi lại mấy chục bước, hai tay ôm ngực, tuy trọng thương nhưng không chết. Đăng Phong hơi lảo đảo một chút lùi lại hai bước, trường kiếm trong tay lại lóe lên chấn bay một gã khác, rồi vận sức rút thanh kiếm ra khỏi vai ném xuống. Một dòng máu tươi phun ra, tay trái đã hoàn toàn tê dại. Lúc này bên ngoài, đội bảo vệ chỉ còn khoảng hơn mười người, đang đau khổ chống đỡ, còn gần nhất lại có tám gã đang lăm lăm vũ khí. Đăng Phong ánh mắt âm hàn quét xung quanh một lượt, bước lại sát Huyền Trân. Gã áo đen mới thụ thương là thủ lĩnh của nhóm sát thủ, biết Đăng Phong là cao thủ khó chơi nên ra hiệu bảy gã còn lại không vội manh động mà từ từ vờn xung quanh.
Đăng Phong đã thụ thương khá nặng, mất nhiều máu khiến khuôn mặt hơi tái. Huyền Trân nhìn thấy cậu như vậy thì cảm thấy lòng khẽ quặn lại. Nàng nước mắt chảy ra thì thầm nói :
“ Ngài hãy đi đi, hãy mặc ta “
Đăng Phong kiên định trả lời :
“ Dù còn hơi thở cuối cùng hạ thần cũng sẽ bảo vệ công chúa. Công chúa không hối hận với lựa chọn của người, hạ thần cũng không hối hận với lựa chọn của bản thân “
Huyền Trân hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, rồi nói một câu mà nàng không nên nói :
“ Nếu có kiếp sau, ta xin được làm vợ ngài “
Đăng Phong người hơi chấn động một chút, rồi sau đó nói :
“ Hạ thần không hề mong ước lấy công chúa làm vợ. Hạ thần không xứng. Thần chỉ mong công chúa được sông yên bình hạnh phúc, đó là ước nguyện duy nhất của đời thần “
Huyền Trân người hơi run run, nhưng cuối cùng chỉ nói một câu đơn giản :
“ Cảm tạ ngài “
Năm ngày sau !
Đăng Phong cảm thấy ánh mắt mình nặng trĩu, gắng gượng hết sức nhưng vẫn không thể mở mắt, nơi bả vai, nơi đùi trái và ngực truyền đến từng cơn đau đến tê dại. Đăng Phong nghe loáng thoáng có người nói “ tỉnh dậy rồi “ gì đó. Đăng Phong cố gắng nhớ xem chuyện gì đã xảy ra, rồi bất chợt cậu vùng dậy hét lên : “ Không ! Công chúa ! “
Một sức mạnh kỳ lạ giúp Đăng Phong mở mắt ra. Cậu đang nằm trên giường trong một gian phòng lớn xa la, toàn thân băng bó vải trắng, do cử động mạnh đã rịn máu ra thấm đỏ mấy nơi. bên mép dường đang có hai người đứng đó, một trung niên khoác hoàng bào tóc đã điểm bạc, và một người phụ nữ đang mang bầu đẹp, rất đẹp, rất rất đẹp. Xa hơn là mấy thị nữ và đại phu. Hai người đứng cạnh giường đúng là quốc vương Chế Mân và Huyền Trân công chúa. Hai người vừa nghe thị nữ báo tin Đăng Phong đã tỉnh thì lập tức đến đây, vừa lúc nhìn thấy cậu vùng lên gọi công chúa. Đăng Phong bị đau đớn làm cho tỉnh táo, cậu giật mình nhìn Huyền Trân và quốc vương, sợ rằng vừa rồi như vậy quốc vương sẽ nghi ngờ Huyền Trân nên cố gắng gượng dậy nói :
“ Quốc vương … Thần.. “
Chế Mân cúi xuống đỡ Đăng Phong nằm lại nói :
“ Ngài không cần nói gì hết, ngài cứ yên tâm nghỉ ngơi, nhiều vết thương nặng còn chưa thể lành được “
Chế Mân nắm tay Huyền Trân nói :
“ Ngài không cần suy nghĩ, mọi chuyện hoàng hậu đã kể hết với quả nhân, ngài liều mình vì hoàng hậu, tới cuối cùng còn không tiếc sống chết lấy thân đỡ hai nhát kiếm, chính mắt quả nhân nhìn thấy, quả nhân không phải là hôn quân, tự biết trắng đen thị phi “
Nói xong ông nhìn Huyền Trân nói :
“ Nàng hãy nói chuyện một chút với cậu ấy, ta ra ngoài đợi “
Chế Mân bước ra ngoài gian phòng khác uống trà, còn lại nơi đây Huyền Trân. Ánh mắt nàng lúc này có chút gì phức tạp, nàng mỉm cười nói :
“ Cám ơn ngài đã cứu mẹ con ta, ta đã nói hết với quốc vương, người không những không giận mà còn mời ngự y nói bằng mọi giá phải cứu sống ngài. Ngài cứ yên tâm dưỡng sức, quốc vương rất tốt với ta “
Đăng Phong gật đầu nói :
“ Nếu quốc vương không hiểu lầm công chúa thì tốt rồi, hạ thần đã yên tâm “
Một lúc sau Đăng Phong thiếp đi, Chế Mân cùng Huyền Trân hồi cung.
Từ ngày xảy ra chuyện Huyền Trân chưa hề cười, Chế Mân đau lòng lắm. Ông cùng Huyền Trân ngồi xuống mép giường, tựa đầu nàng lên vai mình rồi nói :
“ Ta là bậc đế vương mà không giữ được lời hứa với nàng, ta cảm thấy thật hổ thẹn. May rằng hôm đó ta có một linh cảm chẳng lành nên mới cùng quân lính tới chùa, kịp lúc cứu nàng, nếu không ta thật không giám nghĩ tiếp “
Huyền Trân nói :
“ Ngài đừng nên như vậy, ngài đã rất tốt với thiếp, thiếp rất hạnh phúc, thiếp chỉ cảm thấy mình có lỗi với Đăng Phong “
Chế Mân gật đầu nói :
“ Nếu không phải nàng nói ra thì ta thật không ngờ trên đời lại có người si tình như vậy. Người này đã cứu mẹ con nàng, tức là đã cứu ta hai lần, ta sẽ không bạc đãi “
Last edited by Đỗ Thiên; 28-05-2012 at 08:57 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Đỗ Thiên
Chế Mân vuốt tóc Huyền Trân rồi nói :
“ Nàng yên tâm, kẻ nào giám hại nàng, ta sẽ không để kẻ đó sống yên, dù đó là hoàng hậu Tapasi người xứ java “
Huyền Trân vội nắm tay Chế Mân rồi nhìn thẳng mắt ông nói :
“ Xin quốc vương đừng làm lớn chuyện “
Chế Mân chau mày hỏi :
“ Vì sao ? “
Huyền Trân nói :
“ Thiếp mới nhập cung đã được tấn phong hoàng hậu, người nói hoàng hậu Tapasi sao mà vui được. Nếu bây giờ người hỏi tội hoàng hậu, quan lại, nhân dân sẽ nghĩ người là hôn quân, chỉ biết đam mê sắc đẹp, có mới nới cũ, thiếp cũng sẽ bị trăm họ dèm pha, khinh rẻ “
Chế Mân suy nghĩ một lát rồi hỏi :
“ Vậy nàng muốn xử lý như thế nào ?”
Huyền Trân nói :
“ Người xưa từng nói chớ nên vạch áo cho người xem lưng, người trước hãy tấn phong con hoàng hậu làm thái tử, sau đó xử phạt bà ta như thế nào tùy người. Như vậy người vừa được lòng mọi người, mà thiếp cũng không mất mặt với ai. Hơn nữa có con làm thái tử rồi thì thiếp tin hoàng hậu cũng không còn lý do gì để hãm hại thiếp nữa “
Chế Mân im lặng một lúc rồi nói :
“ Nàng thật quá nhân từ “
Bốn tháng sau !
Đăng Phong một thân áo trắng vô cùng tiêu sái đứng trước một ban công rộng ngắm cảnh bình minh kinh đô Đồ Bàn. Gần một tháng trước cậu đã khôi phục thương thế, còn được quốc vương phong làm nhập nội thị vệ trưởng, tự do đi lại trong cung, lo lắng an nguy cho hoàng thất, mà đặc biệt là Huyền Trân công chúa. Đăng Phong đứng một lúc thì có tiếng bước chân đi tới, cậu quay lại thi lễ :
“ Hạ thần diện kiến quốc vương “
Người tới là Chế Mân, ông mỉm cười vỗ vai Đăng Phong nói :
“ Nơi đây không có người ngoài, chúng ta đã kết nghĩa huynh đệ, cứ gọi ta một tiếng đại ca là được”
Đăng Phong gật đầu nói :
“ Đại ca sao lại tới đây, không phải nội vài ngày nữa công chúa sẽ lâm bồn sao ? “
Chế Mân ha ha cười vui sướng nói :
“ Hoàng hậu đúng là sắp lâm bồn, đáng ra ta phải ở lại để nhìn con trai ta sớm một chút, nhưng sứ đoàn nhà Nguyên lại tới, đệ cũng biết bọn nhà Nguyên hống hách tới mức nào, ta phải đích thân đi đón một chuyến “
Đăng Phong nói :
“ Vậy tiểu đệ sẽ đi cùng đại ca “
Chế Mân vội xua tay nói :
“ Không được, đệ phải đích thân ở lại đảm bảo an toàn của hoàng hậu ta mới yên tâm “
Đăng Phong cười nói :
“ Vậy tiểu đệ sẽ tiễn đại ca một đoạn “
Đăng Phong cưỡi ngựa đi đầu tiên, tiếp theo là năm ngàn quân đi theo bảo vệ long giá, sáng sớm đã ra khỏi kinh đô Đồ Bàn. Sứ giả nhà Nguyên rất kiêu căng, buộc đích thân quốc vương phải tới đón ở ngoại vi Đồ Bàn. Đoàn quân đi qua một con đường mòn giữa hai ngọn núi hoang vu, Đăng Phong chăm chú nhìn xung quanh. Chiêm Thành đất đai rộng lớn nhưng đa phần đều là núi non hùng vĩ, cũng may đang là thời đại thái bình, nếu không thì khi đi qua những đoạn đường hoang vắng thế này rất dễ gặp mai phục. Lúc này đã quá trưa, dịch trạm nghênh tiếp sứ đoàn nhà Nguyên cũng không còn xa. Đăng Phong đang mải suy nghĩ thì một binh lính thúc ngựa lên ôm quyền hành lễ :
“ Đỗ đại nhân, quốc vương cho gọi ngài”
Đăng Phong quay ngựa vòng lại, tới gần xa giá đã thấy quốc vương Chế Mân vén rèm ngó ra nói :
“ Khanh hãy trở về đi, hãy thay ta bảo vệ hoàng hậu “
Đăng Phong cúi người cung kính :
“ Hạ thần tuân chỉ “
Đăng Phong cùng một ngàn quân lính tách ra quay về, trong lòng có một cảm giác bồn chồn không yên, dường như sắp có chuyện gì đó xảy ra. Đăng Phong lắc đầu thở dài, thẫm nghĩ hẳn là do việc Huyền Trân công chúa sắp sinh nên mình mới có cảm giác kỳ dị như vậy. Cậu vừa đi vừa miên man suy nghĩ, đoàn người không nhanh không chậm trở về Đồ Bàn. Hai canh giờ sau, khi cách Đồ Bàn không còn quá xa thì phía sau bụi mù nổi lên, một người mặc trang phục binh lính Chiêm Thành chật vật quất ngựa chạy như bay, người chưa tới nhưng đã hét lên :
“ Đỗ đại nhân mau quay lại, quốc vương đang gặp nguy “
Một hoang cốc nào đó!
Xác người phơi đầy đất, máu chảy thành sông, xa giá của quốc vương vốn vô cùng uy nghiêm bị hàng nghìn mũi tên ghim nát.
Quân phản loạn đã rút đi, nơi này chỉ còn hơn một ngàn binh lính vây xung quanh. Đăng Phong tà áo nhiễm máu nâng một người. Máu đó không phải máu của cậu, không phải máu quân phản loạn, mà máu của người đang thoi thóp trên tay. Khi cậu tới thì đã trễ !
Chế Mân bị mũi tên găm sâu vào ngực, khóe miệng tràn ra từng ngụm máu, nhịp thở vô cùng hỗn loạn, hít vào rất ít mà thở ra thì nhiều. Chế Mân bàn tay run rẩy cố nắm chặt tay Đăng Phong nói :
“ đệ đừng phí sức... đại ca đã già... lần này không xong rồi”
Đăng Phong vẫn truyền từng luồng chân khí vào người Chế Mân, cậu biết người khó lòng qua phỏi, nhưng vẫn không ngừng tay. Chế Mân nhìn mặt trời đã ngả tây mơ màng nói :
“ Ta một đời này... chỉ... có một tiếc nuối... con trai ta... ta chưa được thấy mặt nó”
Đăng Phong an ủi :
“ Đại ca đừng lo, đại ca sẽ không sao, đại ca sẽ là người đầu tiên thấy mặt hoàng tử”
Chế Mân lắc đầu :
“ Không.. cần an ủi vậy.. hứa với ta.. bảo vệ hoàng hậu.. và hoàng tử”
Chế Mân lại tắc nghẹn vì tràn ra một dòng máu nữa, sau đó cố gắng nói những lời di ngôn cuối cùng :
“ Hãy mang hai mẹ con nàng rời xa Chiêm Thành, hãy tránh xa nơi thị phi này, cho nàng cuộc sống bình yên “
Tháng năm, quốc vương băng hà, thái tử Chế Chi lên ngôi, và Huyền Trân sinh ra hoàng tử Chế Đa Đa. Một người mất đi, một người sinh ra đời. Huyền Trân bị ốm nặng nằm liệt giường liền mấy tháng. Đăng Phong đã truyền lại di ngôn của quốc vương cho nàng, nhưng nàng lựa chọn ở lại, nàng nói :
“ Người đến chết cũng còn lo lắng cho ta, ta không thể bỏ người, ta làm dâu Chiêm Thành thì sẽ nguyện chết ở Chiêm Thành để tròn đạo nghĩa với người”
Tháng sáu, tin tức quốc vương Chiêm Thành băng hà được Đăng Phong gửi tới tay Trần Khắc Chung, trong thư kèm theo lời khẩn cầu của Đăng Phong, muốn ông nghĩ cách cứu lấy mẹ con Huyền Trân
Tháng bảy, Trần Khắc Chung cho người phao tin khắp thiên hạ rằng Chiêm Vương Chế Mân đã băng hà, sắp tới sẽ bắt toàn bộ phi tần hoàn hậu cùng tuẫn tang, gây sức ép lên triều đình Đại Việt
Tháng chín, tân quốc vương Chế Chi cho người dâng voi trắng tới báo tang với Đại Việt